khoác
ngoài, đêm qua trời lại rất lạnh. Phải lên giường nằm nghỉ một
chút cho thoải mái, nhưng liệu hôm nay có nghỉ được không? Hôm
nay là một ngày thật bận rộn, có quá nhiều điều phải làm, trước
hết cần phải gặp anh Hoàn.
Nhă Tịnh bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để trang điểm, nàng đánh một tí
phấn để che bớt nét bơ phờ, xoá bớt cái hốc hác v́ mất ngủ đêm
qua. Nhă Tịnh chọn chiếc áo màu tím và chiếc quần dài trắng. Nàng
cảm thấy tự tin hơn. Nhă Tịnh sẽ phải nói rất nhiều thứ với
Hoàn, thích Hoàn, không muốn làm Hoàn buồn… Nhă Tịnh cảm thấy
rất ân hận. Nhă Tịnh hiểu cảm xúc của Hoàn, hiểu được sự giận dữ
đó… Nhưng mà… Nhưng mà Nhă Tịnh không thể đoạn giao với Vạn Hạo
Nhiên được!…
Anh Hoàn… anh c̣n có nội, c̣n anh Khải, c̣n cô Lan… anh có cả
một gia đ́nh đồ sộ … c̣n Vạn Hạo Nhiên? Anh ấy chỉ là một con
người cô độc… Anh Hoàn, anh cần phải cho em một thời gian, đừng
bức bách em nếu anh muốn em phải chọn một trong hai người… Em
cần có thời gian để nhận rơ hơn… Nhận rơ hơn chính ḿnh cũng như
nhận rơ hơn anh và Nhiên… Bằng không, mọi chuyện sẽ trở nên
không công bằng… Anh Hoàn, hăy tin tưởng em. Anh có một vị trí
vững chắc trong tim em… Nếu không, th́ em bỏ mặc anh rồi phải
không? Nghĩ đến đây, đột nhiên Nhă Tịnh giật ḿnh. Ta làm sao
thế? Tại sao lúc đó ta không bỏ chạy với Nhiên? Phải chăng v́
thấy Hoàn bị thương, thấy máu me hay v́ vị trí của Hoàn mạnh hơn
Nhiên trong ḷng ta?
Nhă Tịnh cũng không hiểu, chỉ thấy nhức đầu. Không muốn suy nghĩ
ǵ thêm. Nàng đẩy cửa, bước nhanh ra hành lang, đụng ngay bà cụ,
Nhă Tịnh bị giữ lại.
- Tang Tang con có biết không? Hôm qua Hoàn bị đụng xe máu me
đầy người, nội đă nói rồi, có làm ǵ cũng chạy chầm chậm thôi,
ham chạy nhanh làm ǵ, để nội một phen phải hết hồn.
Nhă Tịnh lúng túng:
- Anh ấy… Anh ấy… Bây giờ anh ấy làm ǵ, ngủ hay đă thức rồi
nội?
- Bác sĩ Lư bảo là cũng chẳng sao. Chỉ cần nghỉ hai hôm sẽ khỏe. Con biết không, mấy người đó sợ nội biết họ để nó nằm trên ghế
sa lông trong thư pḥng suốt đêm. Ban năy nội mới cho người đưa
nó về pḥng. Con biết nó ra sao không?
Bà cụ nắm tay Nhă Tịnh với nụ cười không vui.
- Nó quấn băng đầy người. Mắt sưng húp vậy mà nó c̣n cười đùa với
nội. Nó nói, nội ạ, nội đừng lo, người con bằng thép cơ, mấy
chuyện đụng xe nho nhỏ này có nhằm nḥ ǵ, lấy cưa sắt cũng
không đứt nữa là…
Vậy là Hoàn đă cười được, chàng b́nh thường không giận nữa. Nhă
Tịnh vội vă bỏ bà cụ ở đó. Nàng chạy như bay về phía pḥng của
Hoàn.
- Để con đến đấy xem.
Cửa pḥng Hoàn chỉ khép hờ. Cô Lan đang sửa soạn sắp xếp lại
chăn màn cho Hoàn, h́nh như hai người đang nói cái ǵ đó vui
lắm. Thấy Nhă Tịnh xông vào, cô Lan nói:
- Ồ Tang Tang! Con vào thăm anh hai phải không? Được, cứ vào nói
chuyện nhưng cấm không được căi nhau nhé.
Cô Lan nh́n Nhă Tịnh với nụ cười khuyến khích, xong bước mau ra
khỏi pḥng. Cô c̣n cẩn thận khép kín cửa lại.
Nhă Tịnh bước tới bên giường của Hoàn. Tuy băng bó đủ chỗ, nhưng
sức khỏe của Hoàn có vẻ không đến nỗi nào. Nhă Tịnh rụt rè đặt
tay lên tấm chăn đang đắp trên người Hoàn. Nàng có hàng trăm
điều muốn nói, nhưng không hiểu sao nh́n vào mắt Hoàn, Nhă Tịnh
thấy không khí căng thẳng quá. Tự nhiên nàng cũng bối rối theo. Ban năy Nhă Tịnh c̣n thấy Hoàn cười với cô Lan kia mà? Tại sao
bây giờ… cái thái độ lạnh lùng dửng dưng của Hoàn giống như ngọn
roi đang quất mạnh lên tim Nhă Tịnh.
- Anh Hoàn!
Nhă Tịnh gọi, nhưng Hoàn bỗng quay mặt vào vách. Nhă Tịnh có
hàng trăm điều muốn nói mà Hoàn chẳng thèm nghe
ư? Nhă Tịnh lẩm
bẩm:
- Em biết anh đang giận. Em đâu muốn thấy chuyện đánh nhau? Cũng
tại thái độ anh lúc đó dữ dằn quá… Chuyện mới bùng nổ… Bây giờ…
Anh không thèm nh́n mặt em nữa ư? Vậy th́…Vậy th́…
Thôi được… Em sẽ trở về nhà em! Em dứt khoát không ở đây nữa.
Nhă Tịnh nói mà mắt ươn ướt, Hoàn vội quay lại:
- Cô định về nhà à? Cô quậy chuyện tùm lum thế này rồi muốn bỏ
mặc đấy phủi tay ư? Cô định giết nội tôi phải không? Con người cô
quả thật vô trách nhiệm, vô t́nh, vô nghĩa… Cô đúng là đứa học
tṛ đáng giá của nó. Cô theo chân Vạn Hạo Nhiên chưa học một
ngón đàn, đă học được cái tàn nhẫn, đê tiện của hắn. Không được,
Nhă Tịnh. Trước khi cô diễn xong màn kịch của cô, cô không có
quyền đi đâu hết.
Nhă Tịnh thấy choáng váng. Trời đang lạnh mà mồ hôi đă toát ra
lưng nàng. Nhă Tịnh muốn suy nghĩ, muốn nói nhưng chẳng nói được
cái ǵ hết… Thật bất công! Một nhận định bất công, và hồ đồ làm
sao!
Nhă Tịnh cố gắng lắm mới nói được:
- Vạn Hạo Nhiên không tàn nhẫn, không đê tiện như anh nghĩ đâu. Anh đừng nghĩ rằng v́ hắn đánh anh mà…
- Mời cô bước ra cho!
Đừng! Đừng anh! Em không phải đến đây để gây sự với anh, hay để
nói tốt cho Vạn Hạo Nhiên. Tại sao anh lại nóng thế?
- Anh Hoàn… Em đến để nói với anh là…
Hoàn nói nhanh:
- Không cần… Tôi nghĩ là tôi đă nhận rơ con người của cô, làm ơn
đừng phiền tôi nữa… Từ nay về sau, cô nhớ là cô chỉ là một nhân
viên b́nh thường của chúng tôi… Tôi sẽ không can thiệp vào
chuyện đời tư của cô. Ngoài vai tṛ cô phải đóng là
Tang Tang ra…
Cô muốn làm ǵ, muốn kết bạn với bọn vô loại nào cũng được. Tôi
sẽ không can thiệp vào… Tôi xin lỗi cô…
Hoàn bậm môi nói tiếp:
- Tiếc là tôi đă… phá vỡ cuộc vui hôm qua của cô…
Nhă Tịnh yên lặng nh́n Hoàn. Thế này th́ không có ǵ để nói nữa
hết. Ta chỉ là một nhân viên được Hoàn tuyển chọn. Vậy th́… Hoàn
đă biết rơ ta. Một kẻ giao du bừa băi, không trách nhiệm, không
chín chắn… Như vậy là không cần phải phân bua ǵ hết… Nhă Tịnh
chớp chớp mắt thấy giận cả ḿnh. Nhă Tịnh vội chạy ra khỏi
pḥng. Ta ngu thật, tại sao vào đây chi vậy, để nghe những lời
khi dễ? Ra đến cửa chợt nghe tiếng gọi với theo:
- Nhă Tịnh!
Nhă Tịnh chựng lại một chút, nàng muốn quay lại ngă vào ḷng
Hoàn khóc cho hả hê cho vơi bớt bao niềm tức tưởi trong ḷng.
Nhưng không được! Đó có lẽ chỉ là ảo giác. Hoàn đang giận ta,
đang thù ta… Nhă Tịnh bước nhanh ra ngoài.
Nhă Tịnh chạy xuống lầu… Trong ḷng chỉ có một ư nghĩ, làm sao
để thoát ra khỏi ngôi nhà này? Phải thoát khỏi
h́nh ảnh của Hoàn… Nhă Tịnh chạy băng qua pḥng khách trống
vắng, qua khỏi vườn hoa và chạy ngay ra ngoài rừng, trời đang đổ
mưa.
Khi đă ra đến con đường nhỏ, Nhă Tịnh mới giật ḿnh, ta định đi
đâu? Những hạt mưa rơi đều, thấm ướt tóc, mặt và áo… Nhă Tịnh
chợt nhớ tới bài hát:
Hạt mưa, hạt mưa rơi xuống
Gió lại thổi qua từng cơn
Hàng cây, hàng cây lay động
Ḷng tôi măi suy nghĩ miên man.
À phải rồi, sao ta không t́m Vạn Hạo Nhiên?
Dĩ nhiên là Vạn Hạo Nhiên sẽ không hiểu ta đă v́ hắn mà bị nhục
mạ, bị khi dễ thế này. Nhưng Hạo Nhiên là người dễ cảm thông,
hắn sẽ giúp ta vượt lên, vượt qua khỏi bao nhiêu rối rắm. Nhă
Tịnh vừa đi vừa nghĩ, nàng như kẻ mộng du. Nhă Tịnh có cảm giác
của một đứa trẻ bị la rầy, hờn dỗi, chỉ muốn đi t́m một ai đó để
được an ủi vỗ về. Dĩ nhiên ở đây chỉ có Hạo Nhiên. Hạo Nhiên mới
hiểu được, mới an ủi được Nhă Tịnh thôi.
Dưới gốc cây ngô đồng trống vắng, rừng cây cũng lặng yên. Cũng
đúng thôi, ai lại ra ngồi dưới cây ngô đồng khi trời đang mưa
thế này? Sao ta không đến nhà của Nhiên? Thế là Nhă Tịnh rẽ qua
con đường khác. Nàng biết con đường này sẽ dẫn đến khu nhà gỗ.
Vạn Hạo Nhiên đă từng cho nàng biết, những ngôi nhà như những
cái hộp quẹt kia sắp bị nhà nước giải tỏa để cất chung cư… Nhă
Tịnh bước nhanh. Con đường lầy lội bùn đất ngập đầy lá khô… Nước
mưa ướt đẫm cả mái tóc, nhưng Nhă Tịnh cũng t́m được khu nhà.
Những ngôi nhà cất một cách vô trật tự, chồng chất lên nhau
giống như đống củi. Đường đất trơn
trợt thỉnh thoảng lại có một vũng nước to.
Đi đâu cũng gặp mấy đứa nhỏ tèm lem đá banh trong mưa… Nhă Tịnh
đă bị một trái banh vào ngực thật đau và lấm cả áo.
- Xin lỗi! Xin lỗi!
Lũ nhỏ vừa đuà vừa hét. Nhă Tịnh không giận, nàng chỉ bối rối.
- Nhà của ông Hạo Nhiên ở đâu?
- Đằng kia, đằng kia ḱa.
Mười mấy bàn tay chỉ cùng về một phía. Nhă Tịnh c̣n đang ngơ ngác
th́ một cô gái rất trẻ, bưng thau giặt quần áo mới giặt đi qua. Bây giờ Nhă Tịnh mới để ư thấy, trên băi đất trống đằng kia có
một ṿi nước công cộng, ở đây có nhiều người đàn bà đang giặt
giũ. Như vậy cả khu này chỉ có một ṿi nước thôi sao? Cô gái h́nh
như hiểu được sự ṭ ṃ của Nhă Tịnh, cười nói:
- Chúng tôi ở đây chỉ có một ṿi nước công cộng. Trước kia nhà
nước cũng định cho phát triển hệ thống nước ở đây, nhưng sau đó
v́ kế hoạch đô thị, những ngôi nhà này sắp bị gỡ bỏ, nên kế
hoạch ngưng lại.
Cô gái khoảng trên dưới 20, cũng đẹp. Nhă Tịnh c̣n đang phân vân
th́ cô gái hỏi:
- Em là Vạn Khiết Nhiên, nghe mấy người đó nói chị kiếm t́m anh
của em phải không?
À, Nhă Tịnh hiểu ra, hèn ǵ nh́n mặt cô gái khá quen thuộc. Hai
anh em Hạo Nhiên khá giống nhau. Cô gái mặc áo vải, bị nước mưa
thấm ướt, nhưng không tỏ vẻ ǵ là lạnh.
- Thế anh cô có nhà chứ?
- Có.
Khiết Nhiên ngắn nghía Nhă Tịnh, đôi mắt cô ta rất sắc. Nhă Tịnh
không hiểu khi thấy một người con gái dầm mưa đến t́m anh ḿnh,
cô ta có khinh thường không? Nhă Tịnh thấy nóng ra cả mặt, trong
khi cô gái kia đă ra dấu cho Nhă Tịnh.
- Theo tôi đây. Chị có dáng dấp rất giống
Tang Tang.
Nhă Tịnh ngạc nhiên.
- À! Thế cô cũng biết Tang Tang nữa à?
Khiết Nhiên nh́n Nhă Tịnh:
- Dĩ nhiên. Cô ấy có thời là người yêu của anh tôi.
Khiết Nhiên đưa Nhă Tịnh đến trướt một ngôi nhà gỗ. Nàng kéo tấm
che chống lên, để Nhă Tịnh không tiếp tục bị ướt mưa. Với đôi mắt
sắc cô bé thăm ḍ.
- Chị đến đây t́m anh tôi làm ǵ?
- Ơ…
Nhă Tịnh không biết phải trả lời sao. Khiết Nhiên bỗng thở dài,
đôi mắt sáng long lanh một cách thông minh.
- Anh của em là một thiên tài. Anh ấy vừa biết đàn, hát c̣n biết…
quyến rũ phụ nữ… Lúc nào cũng có mấy cô đến t́m ảnh. Ảnh có bạn
gái ngay từ năm lên 16… Hàng lô bạn gái như vậy mà anh Nhiên
không hề yêu ai, măi đến lúc gặp Tang
Tang…
Khiết Nhiên ngưng lại nh́n Nhă Tịnh chợt hỏi:
- Chị là Nhă Tịnh phải không? Chị là người giả Làm
Tang Tang?
- Anh ấy nói cho cô biết như vậy?
- Vâng, giữa hai anh em tôi không có ǵ giấu giếm nhau hết…
Khiết Nhiên cười, nụ cười thành thật. Nếu tôi là chị, tôi sẽ
tránh anh ấy thật xa…
Nhă Tịnh thấy tim đập mạnh
- Sao vậy?
- Anh em chúng tôi lớn lên giữa sự khi dễ, khinh miệt của mọi
người. Nhất là anh Nhiên, anh ấy khổ và khó khăn nhiều hơn tôi. Anh ấy lại có tài, anh ấy cao ngạo. Hẳn chị hiểu con người mà vừa
cao ngạo vừa tự ti th́ thế nào…
Khiết Nhiên lắc đầu:
- V́ vậy, chị Tịnh, anh Hạo Nhiên không phải là thần thánh như
chị nghĩ đâu, mà anh ấy là con quỷ. Anh ấy có một con quỷ dữ
trong người, lúc nào cũng dày ṿ, cũng đay nghiến làm anh ấy trở
thành hung dữ, tàn bạo… Anh ấy chẳng thích hợp với chị đâu,
giống như không thích hợp với Tang Tang.
Khiết Nhiên ngừng một chút hỏi:
- Thế bây giờ chị vẫn muốn gặp anh ấy chứ?
- Vâng.
- Cũng tốt.
Khiết Nhiên đưa Nhă Tịnh vào nhà.
- Anh ơi, có người kiếm nè!
Hạo Nhiên xuất hiện, trong bộ đồ thun, để lộ Những bắp thịt rắn
chắc. Vừa nh́n thấy Nhă Tịnh, mắt anh ta chợt sa sầm.
- Ai bảo cô đến đây t́m tôi?
- Một ḿnh.
Khiết Nhiên liếc nhanh về phía hai người, xong bỏ đi. Nhă Tịnh
đứng yên chờ Hạo Nhiên mời ngồi. Quần áo ướt đẫm làm nàng cảm
thấy lạnh. Nhă Tịnh chợt nhớ mấy lời của cô em Hạo Nhiên ban năy. Bây giờ đứng trước mặt nàng, không phải là anh chàng ca sĩ tài
ba của quán Sao Lạnh hay gốc cây ngô đông, mà là một con người,
một người thật xa lạ, lạnh lùng.
Hạo Nhiên trừng mắt:
- Tôi đă nói với cô rồi giữa tôi và cô kể như chấm dứt.
Nhă Tịnh vội phân bua:
- Giữa chúng ta chưa thể dứt được, tôi đến đây để giải thích với
anh… Tôi không thể để Nhi Hoàn nằm đấy, tôi phải giúp anh ấy…
Nếu anh ấy là một người xa lạ tôi vẫn phải làm như vậy.
- Nhưng hắn đâu phải là người xa lạ? Hắn là người đang theo đuổi
cô cơ mà?
Nhă Tịnh tṛn mắt
- Có nghĩa là… anh ghen?
Gương mặt Hạo Nhiên thật khó coi:
- Hừ! Tôi ghen à? Có thể, coi như tôi ghen đi. Đừng tưởng mấy cô
có sức quyến rũ mạnh đến độ tôi phải ghen. Cũng đừng tưởng là
tôi đă yêu cô… Những cái ǵ tôi hát không phải v́ cô đâu nhé… mà
v́ khán thính giả của tôi, họ thích những bài hát như vậy. Cô
nói tôi ghen cũng có lư… bởi v́ bây giờ cô đă chọn được một
người có danh vọng, địa vị, có học thức, giàu có… chứ đâu thèm
loại vô gia cư nghề nghiệp, bụi đời, lưu manh như tôi đâu!
Nhă Tịnh vội phân bua:
- Không phải, không phải như thế! Tôi không thực dụng như anh
nghĩ đâu, anh đừng, đừng…
- Thôi khỏi nói!
Hạo Nhiên cắt ngang, rồi nắm lấy bàn tay Nhă Tịnh lôi ngay vào
pḥng:
- Nào vào đây, mở mắt to ra mà nh́n nhé! Ngắm thử căn nhà này
xem!
Nhă Tịnh tṛn mắt. Căn nhà tối om có mùi mốc. Có một chiếc phản
to, trên đấy chăn nệm gối để nhùi một đống trông rất dơ bẩn. Căn
pḥng chỉ rộng hơn hai mét vuông, nhưng lại chứa đủ thứ… Sách
vở, báo chí, tập nhạc… guitar… c̣n nữa… mái cây như bị dột… có
một cái thau kê giữa nhà để hứng nước mưa.
- Khung cảnh thế này thú vị lắm phải không?
Hạo Nhiên hỏi:
- Hạt mưa, hạt mưa rơi xuống. Gió giật gió giật từng cơn… Thú vị
quá phải không? Nhà của tôi là như vậy đó. Pḥng bên là pḥng
của mẹ tôi, v́ bị bệnh phong thấp nặng nên nằm một chỗ, em gái
tôi th́ phải giặt quần áo cho người ta kiếm tiền… C̣n cô.
Một
tiểu thư đài các, một tiểu thư mà đêm qua đă đập bể nồi cơm của
tôi. Cô đă làm quán cà phê Sao Lạnh không dám mướn tôi nữa!
Nhă Tịnh nh́n Hạo Nhiên, đầu nhức như búa bổ.
- Anh Hạo Nhiên, không có ǵ phải phiền muộn, cái nghèo không
phải là cái không khắc phục được, anh có tài, anh thông minh.
Chỉ cần anh cố gắng, là có thể thay đổi hoàn cảnh. Anh Nhiên,
nghe tôi nói này. Biệt thự Vườn Dâu trước kia cũng là do cha của
anh em Khải Hoàn, tay trắng làm nên cơ mà. Nếu chịu khó, rồi anh
cũng sẽ tạo được sự nghiệp như vậy.
Hạo Nhiên cười to:
- Ha! Ha! Đúng là mộng mơ! Một con búp bê mơ mộng!
Búp bê mơ mộng? Nhă Tịnh bàng hoàng, nàng thấy khó chịu, nhưng
lại cố dằn xuống.
- Không, không phải đâu. Anh Hạo Nhiên. Tôi biết anh trước kia
gọi Tang Tang là con búp bê mộng mơ. Nhưng tôi th́ không phải như
vậy đâu. Những ǵ tôi nói đều là sự thật, đều có thể xảy ra. Anh
thấy Khải và Hoàn không? họ làm việc một cách cật lực, họ không
ỷ lại vào tài sản của cha họ để lại, họ là…
Hạo Nhiên nói như rít:
- Im mồm! Tôi biết hai anh em nhà họ là ưu tú, vĩ đạị họ biết cố
gắng. họ là những thanh niên xuất chúng. V́ vậy tốt nhất cô nên
đến với họ, chọn họ cô đến cái ổ chuột này làm ǵ, đi đi, cô
đừng ở đây nữa…
Hạo Nhiên chỉ ra ngoài cửa, những bắp thịt trên mặt chàng giựt
giựt… Nhiên giống như một khối thuốc sắp nổ bùng.
Nhă Tịnh lại biết ḿnh đă phạm phải sai lầm. Tại sao? Tại sao ta
lại nhắc chuyện hai anh em Khải Hoàn trước mặt Hạo Nhiên? Không
nên đưa họ ra làm thí dụ, dẫn chứng. Nhă Tịnh rối rắm, bàng
hoàng. Một tay thần tượng anh hùng, lang bạt bụi đời.
C̣n Hạo Nhiên lại đuổi nàng về với Nhi Hoàn, một thanh niên xuất
chúng, vĩ đại.
- Anh Hạo Nhiên, anh đừng giận… Tôi đến đây chỉ muốn giúp đỡ
anh.
Mặt Hạo Nhiên khó coi:
- Giúp đỡ? Cô có lầm lẫn không? Van Hạo Nhiên này xưa tới giờ
làm nên sự nghiệp đâu có cần đến sự giúp đỡ của đàn bà đâu. Cô
thật buồn cười.
Nhă Tịnh cố gắng nói:
- Không phải. Anh rất cần giúp đỡ. Anh vừa cô độc vừa mặc cảm,
anh giống như một linh hồn phiêu bạt, không có chỗ dừng. Anh làm
việc không có mục tiêu, không có hy vọng, không dám nh́n thẳng
vào tương lai… Chính v́ vậy anh rất cần sự trợ giúp… Nếu anh
muốn, anh có thể xem tôi như một búp bê mơ mộng… Anh Hạo Nhiên,
anh biết không, có một nhà văn đă nói, khi ngay cả giấc mơ anh
cũng không có được, th́ anh chẳng có ǵ cả. Anh Hạo Nhiên này…
Nhă Tịnh nhiệt t́nh nắm lấy tay Hạo Nhiên.
- Anh hăy để tôi giúp đỡ anh.
Hạo Nhiên như bị điện giật, nhảy cẫng lên.
- Tôi không biết mơ mộng nên chẳng có ǵ cả. Cô giỏi lắm! Cô hay
lắm! Tôi chúa ghét những con đàn bà cứ tỏ ra ta đây là thông
minh, là tài giỏi. Loại đàn bà như cô đây! Tối qua tôi đă bảo
cô. Tôi muốn cô cắt đứt quan hệ với Hoàn, hoặc với tôi. Thế sao cô
c̣n đến đây làm ǵ? Cô có điên không? Cô không thấy tôi chẳng hề
ưa thích cô chút nào cả sao? Tại sao cô không tránh xa đi, tại
sao lại bẹo h́nh bẹo dáng trước mặt tôi hoài vậy? Nếu cô tưởng là
tôi từng yêu cô… th́ đúng là cô điên rồi. Đối với tôi, cô chỉ là
cái bóng của Tang Tang, đừng đóng vai thiên thần, một vai hề
trước mặt tôi nữa, hăy cút nhanh, cút đi trước khi bị tôi ném ra
ngoài đường.
Nhă Tịnh sợ hăi lùi lại. Ta không thể ở lại
đây được nữa, ta đă bị xài xễ một cách nhục nhă và đau đớn quá.
Nhă Tịnh hét lên một tiếng tuyệt vọng và chạy nhanh ra khỏi ngôi
nhà gỗ như đă từng bỏ đi ra khỏi biệt thự Vườn Dâu.
Mưa càng lúc càng to, Nhă Tịnh cứ chạy trong mưa, mặc những vũng
nước, mặc rừng cây và những nhánh gai kéo rách cả áo. Mấy lần vấp
ngă nàng lại lồm cồm ḅ dậy, tiếp tục chạy, máu rỉ ra từ các vết
thương bị vấp té. Chiếc áo tím của Nhă Tịnh đă lấm lem vết bùn,
Nhă Tịnh vẫn chạy dưới trời mưa to. Đầu nàng nhức như búa bổ, mắt
như nổ đom đóm. Lời mắng chửi của Hoàn rồi của Hạo Nhiên cứ văng
vẳng măi bên tai. Nhă Tịnh thở hổn hển… thở một cách khó nhọc,
câu nói cuối cùng của Hoàn lúc nào cũng ám ảnh lấy nàng:
- Cô định giết nội tôi ư? Không được, Nhă Tịnh cô không có quyền
bỏ đi, cô phải đóng cho xong vai kịch của cô đă.
Ôi ta không có quyền bỏ đi, ta c̣n phải diễn kịch. Cứ như thế
Nhă Tịnh loạng choạng bước về biệt thự Vườn Dâu. Khi về đến nơi
nàng trông thấy lố nhố nhiều bóng người, nàng nghe được cả tiếng
nói lo âu chăm sóc của bà cụ:
- Ồ cháu yêu… cháu làm sao thế này?
Nhă Tịnh nắm lấy cánh tay nhăn nheo của bà lăo như vớ được khúc
gỗ mục trước khi bị chết đuối:
- Nội… nội ơi con đâu có đi đâu đâu… Con về đây nè… con phải
tiếp tục vai tṛ của ḿnh nữa chứ.
Và nàng quy. xuống, âm thanh cuối cùng mà nàng c̣n nghe được là
tiếng thét thảng thốt của bà cụ.
- Gọi dây nói mau lên, mau lên! Gọi bác sĩ Lư đến ngay!
Chương 8
Nhă Tịnh nằm thiêm thiếp trên giường mấy ngày liền. Nàng hiểu là
ḿnh bệnh, lạ thật từ nhỏ đến lớn Nhă Tịnh chưa hề gặp một trận
ốm nào khủng khiếp thế này. Nàng cứ mê mê man man, nửa ngủ, nửa
thức. Nhă Tịnh hiểu lúc nào bên giường nàng cũng có người kề cận
chăm sóc. Bà cụ, vú Kỹ, bác sĩ Lư, Khải, cô Lan, Nghi Quyên…
chắc chắn là Hoàn cũng có đến, Nhă Tịnh tin như vậy. Dù toàn thân
nghe đau nhức mỏi mệt, Nhă Tịnh cũng biết là ḿnh đă khóc, đă
gào thét trong cơn mê sảng. Nhưng Tịnh chỉ cảm thấy có lúc như
rơi xuống vực sâu, thật sâu. Có lúc như đứng bên ḷ lửa nóng
bỏng, khiến nàng sợ quá chỉ biết hét to:
- Con không thể thế này măi được nội ơi! họ đang thiêu đốt con,
đang xé xác con, đang dằng con xuống nước cho chết ngộp… Hai
người đó họ … Nội ơi… Hăy để con đi, con phải đi kiếm cha con…
Không có ai thương con hết.
Nhă Tịnh khóc, khóc vật vă, khóc đến độ mồ hôi vă ra ướt cả tóc,
cả áo. Rồi từ từ Nhă Tịnh cũng tỉnh lại.
Sau cơn bịnh, Nhă Tịnh lại thấy lo âu. Không hiểu ta đă lộ ra
chân tướng chưa. Ta đă gọi cha. Không phải
ư? Nhưng bà cụ h́nh như
rất b́nh thường, bà vẫn chăm sóc, nuông chiều và âu lo. Bà ôm Nhă
Tịnh vào ḷng, vỗ về như vỗ về một đứa trẻ.
- Nào, cháu ngoan của nội…Lần này cháu bệnh nặng quá… Nội lo
quá. May mà tất cả đă qua rồi, cháu đă khỏi. Để nội bảo vú Kỹ
hâm canh gà ác cho cháu nhé…Cháu ngoan của nội. Cháu phải vui
chứ, phải khỏe nội mới yên tâm. Đứa nào, thằng nào dám chọc ghẹo
cháu, nói cho nội nghe đỉ Thằng Hoàn phải không? Nội sẽ mắng nó
cho.
Thế là, Nhă Tịnh nghĩ, như vậy mọi việc vẫn tốt đẹp. Không có
chuyện ǵ đáng lo cả, những lời mê sảng của nàng, bà cụ chưa
đoán ra. Và như vậy là vai của Nhă Tịnh phải được diễn tiếp. Nhă
Tịnh không thể không làm tṛn vai tṛ. Nhi Hoàn đă nói thế. Ta
phải có trách nhiệm, phải có t́nh cảm và đạo đức. Ta không thể
tàn nhẫn và lạnh lùng.
Hoàn đă nói như vậy mà. Nhă Tịnh nằm yên trên giường, mắt khép
lại. Nàng muốn làm một cái ǵ khác. Nhưng đầu óc cứ suy nghĩ măi. Sự suy nghĩ giống như kẻ thù, nó không bao giờ để ta yên.
Rồi Nhă Tịnh cũng tỉnh táo hẳn. Khúc phim lúc đánh nhau quay
chậm từng chi tiết trong đầu. H́nh ảnh của hai người đàn ông đó
cứ lảng vảng ở trong óc. Hoàn với Hạo Nhiên. Trong những ngày
lộn xộn qua, Nhă Tịnh vẫn không làm sao phân tích được con người
ḿnh. Cuối cùng giữa Hoàn và Hạo Nhiên, t́nh cảm ta nặng về phía
nào hơn? Nhă Tịnh mỗi lần nghĩ đến chuyện đó lại bâng khuâng.
Nàng không dám nghĩ tiếp. Nhă Tịnh chỉ thấy là bên cạnh Hoàn,
Nhă Tịnh cảm thấy yên ổn đầm ấm và an phận hơn. C̣n bên cạnh Hạo
Nhiên, Nhă Tịnh cảm thấy t́nh cảm bốc cháy, vui vẻ hưng phấn một
cách bốc đồng. Hạo Nhiên giống như một đám lửa bốc cháy trong
đêm đen, thiêu hủy cả lư trí và làm tê cứng từng tế bào… Xưa tới
giờ Nhă Tịnh chưa định nghĩa được chữ yêu. Nàng cũng không biết
yêu là như thế nào? Giữa hai t́nh cảm kia, cái nào mới là yêu,
cái nào là b́nh thường, cái nào chỉ là lo lắng của một tâm hồn
đa cảm?
Có điều Nhă Tịnh hiểu rất rơ, có một điều là nàng thích cả hai,
và nàng không muốn mất bất cứ một cái nào trong hai thứ đó. Nhă
Tịnh vẫn nằm đó, dù là khỏi bệnh. Nhă Tịnh cảm thấy ḿnh buồn,
cô đơn lạc lơng. Cái cảm giác nặng nề đè lên tim. Không c̣n
những ngày vui hồn nhiên khi xưa. Nhă Tịnh ít cười, ít nói, bác
sĩ Lư có lần vỗ vai Nhă Tịnh nói:
- Sao vậy? hết bệnh rồi phải dậy khỏi giường chứ? Phải hoạt động
lên, bằng không càng lúc càng thấy mệt mỏi hơn.
Khi bác sĩ ra ngoài, Nhă Tịnh c̣n nghe ông ấy nói với cô Lan:
- Đừng nói cho bà cụ biết, tôi đang cố lấy tinh thần cho
Tang Tang đây. Cô ấy không có bệnh ở thể xác nữa mà thuộc về tinh
thần, nếu để t́nh trạng này kéo dài, bệnh sẽ nặng đấy, tôi đề
nghị là...
Giọng nói của bác sĩ nhỏ đi nên Nhă Tịnh không nghe thấy nữa. Nhă
Tịnh cũng không muốn nghe làm ǵ. Trong cái tâm trạng tuyệt
vọng, buồn bực nầy, đối với nàng không có ǵ quan trọng hết. Lúc
nào trong đầu của Nhă Tịnh cũng có câu nói của Hoàn:
- "... Tôi nghĩ tôi đă hiểu rơ được cô, bây giờ tốt hơn cô đừng
quấy rầy tôi nữa. Từ đây cô chỉ nên biết là... cô chỉ là một nhân
viên b́nh thường của tôi... "
Và câu nói của Hạo Nhiên :
- "... Giữa chúng ta mọi thứ đă chấm dứt. Tại sao cô cứ quấy rầy
tôi măỉ Cô có điên không? Cô không thấy là tôi chẳng thích thú
tí nào cô hết... "
Nhă Tịnh nhắm mắt lại, úp mặt vào gối. Nhă Tịnh không hiểu những
người con gái khác bị lăng mạ như thế nầy họ phản ứng ra sao. Với Nhă Tịnh th́ Nhă Tịnh hận hai gă đàn ông nầy vô cùng. Phải
nói là căm thù đến độ không muốn gặp lại họ nữa.
Nhă Tịnh nằm yên, có lúc Nhă Tịnh nghe thấy như có tiếng đàn
guitar. Nhă Tịnh căm thù tiếng đàn. Có lúc Nhă Tịnh nghe thấy
tiếng của Hoàn đâu đây, Nhă Tịnh lấy tay bịt kín hay tai, nàng
không muốn nghe ǵ nữa.
Nhưng mà, nếu Nhă Tịnh cố lánh mặt, không gặp Hạo Nhiên được,
th́ không sao nàng thoát khỏi chuyện đụng mặt với Hoàn.
Một buổi tối, Nhă Tịnh giật ḿnh thức giấc. Nàng cảm thấy lạnh,
cái lạnh tràn lan làm tay chân như cóng lên. Nhă Tịnh nghe cạnh
giường có tiếng động, nàng nghĩ đó là cô Lan, nên đưa tay ra
nói:
- Cô Lan ơi con lạnh lắm.
Đột nhiên, bàn tay của Nhă Tịnh bị một bàn tay rắn chắc giữ lấy. Nhă Tịnh vội mở to mắt. Th́ ra là Nhi hoàn. Anh chàng đang dùng
hai tay xoa lấy tay nàng như muốn sưởi ấm.
Nhă Tịnh nh́n quanh. Trong pḥng không có một người nào khác.
Như vậy, đây có lẽ có sự sắp xếp của cô Lan. Nhă Tịnh vội vă rút
tay lại. Trái tim như hét lên. Không, không! Tôi không
muốn gặp mặt Hoàn nữa. Hoàn dám xem thường tôi, khi dễ tôi...
Tôi không cần, tôi không muốn gặp mặt hắn nữa... Nhă Tịnh vật
vă, Nhă Tịnh thục lùi vào mép trong giường, mặt mở to, biểu lộ
sự phản kháng sợ hăi.
Bàn tay của Hoàn nắm chặt bàn tay của Nhă Tịnh. Mắt chàng như
van xin:
- Nhă Tịnh, em đừng trốn lánh anh nữa. Em có biết là anh đă phải
khó khăn lắm mới được gặp em không. Nội lúc nào cũng canh chừng.
Em có biết anh đă phải ở ngoài cửa của em mấy hôm rồi không?
Đừng nhắm mắt nữa, anh biết em đang tỉnh cơ mà... Hăy nghe anh
đây, Nhă Tịnh. Xưa nay tới giờ anh chưa biết xin lỗi ai cả.
Hoàn đưa tay Nhă Tịnh lên môi ḿnh hôn:
- Hăy tha thứ cho anh, Nhă Tịnh. Nếu không, em muốn mắng, muốn
nặng lời ǵ cứ làm. Đừng nằm yên mà tự dày ṿ như thế.
Nhă Tịnh yên lắng, cắn lấy môi. Nước mắt cứ tuôn dài. Nhă Tịnh
thấy giận ḿnh quá, sao lại yếu đuối như vậy? Sao có vẻ hiền lành
và chịu đựng vậy? Nhă Tịnh chỉ nói:
- Đừng đụng đến tôi.
Hoàn rụt tay lại bối rối:
- Thôi được, em muốn vậy cũng được, nhưng em phải nghe anh giải
thích.
Nhă Tịnh vừa khóc vừa nói:
- Tôi không nghe ǵ hết. Lúc tôi muốn giải thích tại sao mọi
người chẳng ai nghe tôi. Vậy th́, bây giờ khỏi ǵ hết. Tôi không
nghe đâu. Dù sao tôi cũng chỉ là một nhân viên b́nh thường...
Không dám phiền ông chủ, nàng nói với cái giọng đay nghiến.
Hoàn nh́n Nhă Tịnh đau khổ, cố gắng giải thích.
- Em có biết... Thế nào gọi là ghen không?
Nhă Tịnh mở mắt ra nh́n Hoàn.
- Em có biết là anh đă bị sự ghen tuông làm tối tăm đầu óc. Phải
chi anh yêu em ít đi một chút, th́ có lẽ đỡ hơn, anh ít nói năng
lộn xộn hơn. V́ những lời nói đó mà anh đă mất ngủ mấy ngày...
Hoàn nói tiếp với đôi mắt đỏ hoe:
- Nghe mọi người nói em bệnh, đến gặp em, em nằm mê man nóng
sốt, nghe em mê sảng "Tôi thù, tôi hận hai người đó..." Anh giận
muốn tát cho ḿnh một tát tay... Anh nghĩ phải chi anh có thể
bệnh thế cho em... Anh muốn em mau b́nh phục... Rồi em muốn ǵ
cũng được... Anh vẫn nhớ cái dáng em đứng bên cầu Thiên Kiều,
nh́n tấm áp phích quảng cáo phim nhe răng cười, nhớ tới em trợn
anh bồi bàn ở quán Cây Hoa "Anh chưa từng thấy người không cử ăn
ư? " Cái thái độ tự nhiên, phóng khoáng thoải mái, tinh nghịch
của em... đă làm anh mọi giá mang em về đây.
Hoàn vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ những cọng tóc ḷa x̣a trên
trán Nhă Tịnh:
- Anh bậy thật, anh đ̣i hỏi em nhiều thứ quá. Vừa bắt em đóng
trọn vai tṛ Tang Tang, vừa muốn em phải yêu anh. mà trước khi
em nhận định rơ t́nh yêu là ǵ, th́ anh lại gây sự, đánh lộn,
quậy đủ thứ... Rồi đổ trút mọi thứ cho em. Trách em, nặng lời
với em... Nhă Tịnh, nhưng dù sao anh đă bị trừng phạt... Em biết
không, mấy hôm nay, dù có hay không có ở bên em, anh vẫn thấy
đau khổ vô cùng.
Hoàn cúi người xuống, mân mê bàn tay Nhă Tịnh. Nhă Tịnh định rút
tay về. Muốn xô đuổi, muốn tống cổ anh ta ra khỏi pḥng... Nhưng
không hiểu sao nàng không làm được ǵ cả. Những lời của chàng
ngập đầy t́nh yêu, đau khổ và hối hận, khiến Nhă Tịnh cũng thấy
xúc động. Cuối cùng không hiểu sao Nhă Tịnh lại khóc. Lúc đầu
chỉ rấm rứt, nhưng sau đó lại tuôn trào. Nàng khóc tức tưởi. Nhă
Tịnh khóc mà vẫn giận:
- Em không muốn nghe anh nói ǵ hết, anh đi đi, anh cố ư làm em
buồn. Anh... Anh biết rơ cơ mà. Em không cần... không cần!
- Bỏ đi em, em đừng nghe những ǵ anh đă nói lúc nóng giận. Giận
mất khôn mà em!
Hoàn ôm lấy mặt Nhă Tịnh hôn lên trán nàng.
- Anh biết lỗi rồi mà. Anh biết là em yêu anh. Hôm anh đánh lộn
ở quán, chính em đă đưa anh về, em đă băng và chùi máu vết
thương cho anh.
Nhă Tịnh nghe nói, càng khóc dữ hơn. Th́ ra ai cũng thế, khi bị
khơi đúng chỗ uẩn ức, thường không che đậy ǵ nữa, nước mắt cứ
tuôn trào. Hoàn biết vậy và yên lặng để Nhă Tịnh được tự do khóc.
Rất lâu, Nhă Tịnh mới cảm thấy thư thả. Tâm hồn nàng yên b́nh
trở lại. Sau một trận khóc dài, nàng cảm thấy nhẹ hẳn người đi.
Nỗi buồn phiền bực dọc cũng vơi nhiều.
- Nhă Tịnh.
Hoàn cúi xuống định hôn nữa nhưng Nhă Tịnh đă tránh xa.
- Nhă Tịnh! Em vẫn c̣n giận anh ư? Hay là em... không yêu anh?
Nhă Tịnh lại quay mặt vào vách không trả lời.
Hoàn thở dài.
- Anh lại sai nữa rồi. Đúng ra không nên hỏi, không nên thúc bách
em ǵ cả.
Nhă Tịnh thật sự xúc động, quay trở lại nh́n Hoàn.
- Anh có vẻ xanh xao đấy. Anh cần đi ngủ...
Hoàn sung sướng hôn lên những ngón tay Nhă Tịnh.
- Em cũng thế, em cần phải mau lành bệnh, mập ra.
Hoàn siết chặt tay Nhă Tịnh.
- Em bệnh làm cả nhà quưnh lên... Nội phải đến chùa thắp hương,
cầu cho em mau khỏi bệnh đấy.
Nhă Tịnh ngập ngừng.
- Thế nội có làm ǵ hay nghi ngờ ǵ không? em có làm ǵ để lộ
chân tướng không chứ?
Hoàn lắc đầu.
- Em th́ không, nhưng anh th́ suưt để lộ.
- Sao vậy?
- Có một tối, em mê man, anh ngồi ngoài cửa bức tóc buồn bực,
nội đi ngang bắt gặp.
- À, thế nội nói sao?
- Nội nói là "Nầy thằng điên kia, con có bức hết tóc chưa hẳn nó
đă lành bệnh. Tốt nhất con nên về pḥng ngủ đi. Em con mà nó nh́n
thấy cảnh này, chắc nó cảm động lắm. T́nh cảm ruột thịt của
chúng con khá tốt đấy."
Nhă Tịnh không nén được cười. Hoàn nh́n Nhă Tịnh say đắm.
- Anh làm sao thế?
Hoàn nói:
- Thấy em cười mà ḷng anh như mở hội. Em có biết là nụ cười của
em đẹp vô cùng không, dù là lúc này hơi héo hắt! Bây giờ anh sẽ
nghe lời em anh đi ngủ. Nhưng em cũng phải ngủ sớm đi nhé. ngủ
một giấc thật ngon, để mai sáng sẽ khỏi bệnh.
Nhă Tịnh gật đầu cười. Hoàn đứng dậy bước ra, nhưng không đành
ḷng, lại quay lại, đặt nụ hôn thật nhanh lên trán Nhă Tịnh và
nói:
- Không biết thời cơ có chín mùi chưa, nhưng anh vẫn muốn nói
với em một điều là Anh yêu em!
Nói xong, Hoàn quay người vội vă về pḥng riêng. Nhă Tịnh nằm
yên. Tỉnh táo và cảm động. Nàng không biết ḿnh nghĩ ǵ. Nhưng
trong giây phút ngắn ngủi đó, Nhă Tịnh có cảm giác lờ mờ nhận
ra... Ḿnh đang bị yêu. Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng cái cảm giác
vui nhẹ trong ḷng.
Và Nhă Tịnh đă hồi phục thật nhanh, qua ngày hôm sau nàng đă
xuống giường. Những ngày kế tiếp, Nhă Tịnh gần như b́nh thường,
nàng xuống lầu, ra vườn hoa, hái hoa bắt bướm. Bà cụ rất vui, ôm
Nhă Tịnh vào ḷng rồi vuốt ve:
- Vậy mà cũng sụt hết mấy kư, con làm cả nhà phải lộn ruột, con
bệnh, thằng Hoàn lại đụng xe. Nội tưởng thân già này sụm theo tụi
con luôn chứ.
Nhă Tịnh xúc động ôm lấy bà cụ hôn lên khuôn mặt nhăn nheo,
trịnh trọng hứa:
- Con hứa, với nội là sẽ không bao giờ con bị bệnh nữa.
- Cháu ngoan của nội thật là...
Rồi bà cũng không quên gọi Vú Kỹ chưng món gà tiềm thuốc bắc cho
Nhă Tịnh bồi dưỡng.
Cuộc sống gần như trở lại b́nh thường. Hai anh em Khải và Hoàn
lại tiếp tục công chuyện bận rộn ở cơ sở. Ba ngày liền, Nhă Tịnh
không nghe thấy tiếng đàn guitar nữa. Nhă Tịnh cương quyết không
nghĩ đến nhưng không hiểu sao, Nhă Tịnh vẫn cảm thấy buồn buồn
khi thiếu nó.
Và có một ngày khi Khải và Hoàn đi làm không bao lâu th́ chuông
cửa reo vang. Vú Kỹ vội vă gặp Nhă Tịnh.
- Ở dưới lầu có người muốn t́m cô.
- Ai vậy?
- Một đứa con gái, h́nh như là người nhà họ Vạn.
Vạn Khiết Nhiên! Nhă Tịnh đoán ra. Nàng vội chạy xuống lầu.
Đứng bên ngoài cổng sắt là một người con gái mắc áo quần trắng,
trên tóc có cài đóa hoa trắng.
Nhă Tịnh bối rối:
- Có chuyện ǵ thế?
- Mẹ em đă chết. mẹ em mới qua đời tuần trước.
Nhă Tịnh xúc động:
- Xin chia buồn...
Nhưng Vạn Khiết Nhiên không lộ vẻ ǵ là đau khổ.
- Dù sao mẹ em cũng đă đi hết một đoạn đường đau khổ. Với người
chết là giải thoát. Đó là tin vui chứ không phải tin buồn. Sau
khi cha em vào ngục, nụ cười của người đă tắt và coi như bây giờ
tất cả đau khổ không c̣n nữa. Anh của em, bảo em đến đây t́m chị,
anh ấy nói sẽ đợi chị dưới gốc cây ngô đồng.
Nhă Tịnh thấy tim đập mạnh, nàng cắn nhẹ môi nói:
- Tôi không thể đến được, cô về nói lại với anh ấy dùm.
- Anh ấy bảo: Nếu chị không đến th́ anh ấy sẽ đến đây, chuyện ǵ
xảy ra cũng mặc, chị hẳn biết tính của anh ấy chứ?
Đúng là một sự hăm dọa, Nhă Tịnh rất hiểu Hạo Nhiên. Hắn nói là
sẽ làm.
Thế là, Nhă Tịnh đến điểm hẹn ở gốc cây ngô đồng. Đây là lần đầu
tiên, sau một tháng căi nhau, họ lại gặp nhau.
Hạo Nhiên ngồi dưới gốc cây ngô đồng với cây đàn guitar trên tay. Chàng đang đàn những bản nhạc rất lạ và rất buồn, mà Nhă Tịnh
chưa hề nghe qua. Nhă Tịnh bước đến gần, Hạo Nhiên vẫn không
ngẩng lên. Một tháng đă trôi qua gặp lại, Nhă Tịnh thấy Nhiên
gầy đi nhiều, đôi mắt sâu hẳn, mái tóc rối. Hạo Nhiên giống như
một con ngựa chứng, vẫn ngang ngạnh, vẫn hung dữ. Sau khi đàn
hết một bản nhạc Hạo Nhiên mới ngẩng lên nh́n Nhă Tịnh:
- Cô có biết bản nhạc vừa rồi không?
- Không, tôi chưa hề nghe qua.
Hạo Nhiên nói:
- Đó là bản nhạc "Chiếc áo mộng mơ", tôi không thích những bản
nhạc nầy, ủy mị quá! Nữ tính quá! Nhưng tôi cũng thừa nhận là nó
hay, nó dễ thương, mặc dù hơi mơ mộng. Nhất là hai câu sau cùng:
Chỉ xin chàng một điều này thôi
Hăy trân trọng và giữ ǵn chiếc áo
Nhă Tịnh nhớ đến h́nh ảnh Hạo Nhiên đă xua đuổi nàng lúc ngoài
trời đang mưa:
- Tôi nghĩ là con người anh không có t́nh cảm làm sao mơ mộng
được, Như vậy làm sao biết yêu chiếc áo mơ mộng chớ?
Hạo Nhiên trả lời mắt không rời Nhă Tịnh:
- Khi cô không có cả cái để mơ th́ c̣n cái ǵ để cô nghĩ đến nữa?
Tôi cũng nghĩ là bây giờ tôi cần phải biết mơ, phải hy vọng một
cái ǵ để yêu quư nó.
Hạo Nhiên đưa hai tay ra nói như ra lệnh:
- Hăy lại đây! Nhă Tịnh, tôi không ăn thịt cô đâu, đừng nh́n tôi
như quái vật như vậy.
Nhă Tịnh thụt lùi.
- Tôi nghe chuyện của anh, xin thành thật chia buồn.
Hạo Nhiên đứng bật dậy, chụp lấy tay Nhă Tịnh kéo về phía ḿnh.
- Tôi không muốn nói chuyện mẹ tôi ở đây.
- Vậy th́ không có ǵ để nói cả.
Nhă Tịnh nói và định bỏ đi, nhưng Nhă Tịnh đă nghe Hạo Nhiên
nói:
- Tôi đă dự tính để mẹ tôi có được những ngày cuối cùng tốt đẹp.
Tôi cũng muốn có một sự nghiệp lớn lao, gọi là món quà cho mẹ
tôi cũng mong có một cái ngày mà mọi người ai ai gặp bà cũng
phải cởi mũ xuống xung kính nói: "Chào cụ! Cụ khỏe chứ!" vậy mà
mẹ tôi không đợi được tôi...
Hạo Nhiên cúi đầu, h́nh như anh chàng khóc.
- Như vậy... Nhă Tịnh thấy đó... Tôi đâu phải không biết mộng mơ.
Có điều giấc mơ của tôi xa vời quá... Nên tôi dùng cái h́nh thức
phóng đăng và hung dữ để ngụy trang cho ḿnh.
Nhă Tịnh không nói, nàng không dám nói ǵ cả. Lần đầu tiên Nhă
Tịnh được nghe Hạo Nhiên thành thật nói về ḿnh. Nàng cảm động,
thương xót, cái giận dữ, và những căm giận bữa trời mưa hôm nào
biết mất. Bất giác Nhă Tịnh đưa tay vuốt lấy mái tóc rối của Hạo
Nhiên. Hạo Nhiên tiếp:
- Nhă Tịnh biết không? Nghe tin Tịnh bệnh, tôi cảm thấy ḿnh có
phần nào trách nhiệm. Tôi đă từng ngồi ở đây suốt đêm đàn cho
Nhă Tịnh nghe. Không biết Nhă Tịnh có nghe thấy không? Đă hai hôm
rồi, tôi cũng ngồi ở đây đàn. Tôi rất mong được gặp mặt Nhă
Tịnh. Nhưng Nhă Tịnh đă không đến, như vậy là Nhă Tịnh đă không
muốn gặp tôi. Đúng ra tôi có thể tới thẳng Vườn Dâu. Nhưng tôi
không muốn làm kinh động đến bà cụ… một người đàn bà vĩ đại như
mẹ tôi… V́ vậy, cuối cùng, tôi đă bảo Khiết Nhiên đi. Tôi muốn
gặp mặt Nhă Tịnh trước khi tôi đi thôi, Nhă Tịnh ạ.
Nhă Tịnh giật ḿnh, ngồi xuống cạnh Hạo Nhiên, nh́n thẳng vào
mắt chàng:
- Anh đi đâu?
Hạo Nhiên nói:
- Phải đi mưu đồ sự nghiệp cho chính ḿnh. Tôi không muốn sống
một cách lông bông thế này nữa. Mấy năm nay chẳng ai đánh thức
tôi chuyện đó cả, nếu không có Nhă Tịnh…
- Anh định bắt đầu bao giờ?
- Trước tiên phải rời khỏi khu nhà ổ chuột kia, xong tôi sẽ hát.
Tôi cũng biết hát xướng không phải là cái nghề của đàn ông, nhất
là những người như tôi. Nhưng đó là thời kỳ quá độ, tôi phải cố
gắng một thời gian. Tôi sẽ hát một cách đàng hoàng, nhưng biết
đâu một lúc nào đó… Tôi lại chẳng nổi tiếng?
- Tôi tin anh lắm.
- Sau khi kiếm được một số tiền, tôi sẽ mua một nông trại, hay
một đồng cỏ để chăn nuôi… Hôm nay đọc báo, tôi thấy họ kể sự
nghiệp và quá tŕnh thành danh của anh chàng Nhâm Hiển Quần mà
cảm động vô cùng. Từ một người chân yếu tay mềm, ông ấy đă trở
thành một nhà nông triệu phú. Trong quá tŕnh đó, đ̣i hỏi nghị
lực và sự can đảm nhiều lắm phải không?
Nhă Tịnh yên lặng gật đầu.
- Mẹ tôi bây giờ đă mất. Khiết Nhiên đă có bạn trai. Nó cũng sắp
lấy chồng. Bây giờ tôi không c̣n ǵ để bận rộn nữa, ngoài… Nhă
Tịnh.
Hạo Nhiên chăm chú nh́n Nhă Tịnh rồi chợt hỏi:
- Không… ngay Nhă Tịnh cũng không làm tôi bận rộn nữa.
Nhă Tịnh vẫn yên lặng chỉ nh́n Hạo Nhiên.
- Con đường tôi sắp đi dài lắm, không biết tương lai rồi ra sao? Có lẽ sẽ đầy khó khăn gian khổ. Nhưng tôi phải đi và đi một
ḿnh… Không cần ai hổ trợ.
Nhă Tịnh nhướng mày rồi cười.
- Ư anh muốn nói là… anh không muốn phiền lụy một ai hết?
Nhă Tịnh nh́n thẳng vào mắt Hạo Nhiên tiếp:
- Bây giờ, tôi có thể nói là tôi hiểu anh hơn. Có nhiều người
đàn ông, trời sinh ra đă có một định mệnh cô độc, họ không lệ
thuộc vào gia đ́nh. Có lẽ anh là một trong những người ấy. Anh
thích tự do… V́ vậy, ngay từ đầu… Anh không muốn lấy
Tang Tang,
mặc dù anh rất yêu cô ấy…
- Nhưng tôi không ngờ rằng, làm thế là giết
Tang Tang.
Nhă Tịnh nói:
- Anh yên tâm. Tôi không phải là Tang Tang.
Hạo Nhiên nh́n sững Nhă Tịnh:
- Vâng, cô không phải là Tang Tang. Tang Tang yêu tôi, c̣n Nhă
Tịnh th́ không.
Nhă Tịnh kinh ngạc nh́n Hạo Nhiên :
- Sao anh biết?
- V́ nếu yêu tôi th́ Nhă Tịnh đă biết được mănh lực của t́nh yêu.
Tang Tang không bao giờ chịu nổi sự quyến rũ của tiếng đàn. Nàng
có thể đuổi theo tôi đến chân trời góc bể.
Tang Tang có giận tôi
cao lắm là mấy phút, sau lại làm lành. Cái quan trọng hơn nữa
là… Khi tôi bảo Tang Tang theo tôi th́ cô ấy sẽ theo tôi ngay
chứ không do dự, không biết tới người đàn ông thứ hai khác.
Nhă Tịnh yên lặng nh́n Hạo Nhiên. Hạo Nhiên đă nói chuyện đó với
nàng một cách b́nh thản, tự nhiên chứ không có ǵ là buồn bực.
- Ban năy tôi vừa ngồi đây đàn bản Chiếc áo mộng mơ. Tôi đang hồi
tưởng tới Tang Tang. Cô biết tại sao
Tang Tang tự sát không? V́
cô ấy biết là… tôi chỉ là một đào binh trên chốn t́nh trường,
chính v́ cô ấy biết như vậy nên cô ấy mới bảo “rồi chiếc áo theo
nàng đi măi, và bầu trời kia mất hẳn ánh hào quang.”
Rồi Hạo Nhiên nh́n Nhă Tịnh nói:
- Tang Tang là một cô gái si t́nh và thuần khiết vô cùng.
- Tôi nghĩ là tôi đă biết chuyện đó.
Hạo Nhiên gật gù rồi đột nhiên nói:
- Rất cảm ơn Nhă Tịnh.
- Cảm ơn cái ǵ?
- Nhiều thứ lắm. Cảm ơn những lời thóa mạ của cô, cảm ơn sự giận
dữ của cô, cảm ơn Nhă Tịnh đă đến thăm tôi sáng đó… Nhă Tịnh đă
có quá nhiều ư nghĩa đối với tôi.
Hạo Nhiên đứng dậy, anh ta nh́n Nhă Tịnh với đôi mắt sáng lạ
lùng.
- Tôi sẽ đi đây. đất Đài Loan này nhỏ bé, thế nào chúng ta cũng
sẽ gặp lại nhau… Mong rằng lúc đó… Nhă Tịnh sẽ thấy tôi không
phải là một thằng lang bang, phiêu bạt nữa nghe Nhă Tịnh… Chúc
Nhă Tịnh gặp nhiều may mắn.
Nhă Tịnh ngồi yên bất động thật lâu. Nhă Tịnh nh́n theo Hạo
Nhiên. Bây giờ th́ Nhă Tịnh hiểu rơ. Đây là cuộc gặp gỡ cuối
cùng. Đột nhiên nàng thấy tim đau nhói…Không, không nếu như vậy…
phải mừng chứ…Rơ ràng là Hạo Nhiên đă lột xác, Hạo Nhiên không
c̣n là một thanh niên mặc cảm, lạnh lùng, anh ta đă lột bỏ chiếc
áo ngụy trang.
Trước mặt Nhă Tịnh là một thanh niên cao lớn, sừng sững một cách
tự phụ và kiêu hănh.
- Tạm biệt Nhă Tịnh!
- Tạm biệt! Chúc anh may mắn.
Hạo Nhiên với cây đàn guitar trên vai, bước đi không quay đầu
lại. Những bước chân vững chắc, tự tin. Bóng chàng mất hút trong
rừng cây. Dù biết vô lư, nhưng tâm hồn Nhă Tịnh cũng rộn lên một
chút ít xốn xang, một ít nuối tiếc. Nàng cũng không hiểu sao tâm
hồn ḿnh lại chùng xuống một cách lạ lẫm vậỵ
o0o
Mùa Đông lại đến, và thế là mùa Giáng Sinh cũng sẽ tới ngay.
Quan niệm về tôn giáo ở nhà họ Tang khá lạ. Phật Đản cũng cúng,
bệnh th́ lên chùa cúng bái cầu xin phù hộ, nhưng Noel đến th́
cũng mở tiệc mừng, cũng ăn Réveillon như bao gia đ́nh theo đạo
Công giáo khác. Lư do của bà cụ rất đơn giản:
- Có cây Noel trưng giữa nhà, treo đèn kết hoa đủ màu trông lạ
mắt lại vui cửa vui nhà nữa.
Vả lại, theo bà cụ, cây Noel c̣n tượng trưng cho sự đầm ấm, hạnh
phúc của gia đ́nh.
Anh em Khải và Hoàn cũng quen với lối sống phối hợp này lâu rồi,
nên họ coi đó là chuyện tự nhiên. Noel đến, họ chăm chỉ bày trí
cây thông giữa pḥng khách. Mua một số quà, banh giấy, hoa giấy
treo lên trông rực rỡ hẳn lên. Nhă Tịnh nhẩm tính mới đây mà
nàng đă ở nhà họ Tang được 6 tháng có hơn. Cái thời hạn sống ba
tháng của bà cụ được triển hạn thêm thành năm tháng cũng đă qua
mất. một hôm Hoàn gặp riêng Nhă Tịnh nói:
- Đấy em thấy không, biện pháp trị bệnh bằng tinh thần nhiều lúc
rất hiệu quả. Nếu bây giờ phải chuẩn bị sinh nhật 81 của nội,
anh cũng không nghi ngờ em lắm đâu.
Nhă Tịnh cười.
- Vậy lần này anh định t́m món quà ở đâu và loại ǵ để mừng sinh
nhật thứ 81 của nội đây?
Nhi Hoàn nheo mắt nh́n Nhă Tịnh nói nhanh:
- Có chứ, một lễ cưới.
- Lễ cưới giữa anh Khải với Nghi Quyên?
Hoàn nh́n vào mắt Nhă Tịnh nói như cười:
- Không mà là giữa anh và em.
Nhă Tịnh hét lên:
- À! Nói chẳng biết xấu hổ. Anh có điên không, anh tự lột mặt à?
Anh định để nội nghĩ là anh em chúng ta diễn tṛ loạn luân
ư? Anh…
Nhi Hoàn nh́n Nhă Tịnh nháy mắt cười. Nhă Tịnh chợt hiểu ḿnh đă
mắc mưu Hoàn. Như vậy có nghĩa là nếu v́ không phải bị sợ cơ
mưu, Nhă Tịnh đă nhận lời Hoàn rồi.
Nhă Tịnh thấy nóng ran cả mặt, nàng dí dí tay lên trán Hoàn và
quay lưng chạy ra ngoài.
- Anh rơ là quỷ! Hư thật!
Hoàn chạy theo, cuối cùng đă giữ được Nhă Tịnh bên cây ngô đồng
ngoài vườn. họ đứng bên dưới tàn cây, những chiếc lá trái tim
rụng đầy dưới chân họ. Hoàn nhặt lên một chiếc lá rồi nh́n Nhă
Tịnh, nh́n cây ngô đồng.
- Bây giờ anh mới biết ngô đồng h́nh quả tim.
- Thật ra th́ có nhiều loại cây có lá dạng này lắm.
Hoàn giữ lấy vai Nhă Tịnh, nh́n vào mắt nàng:
- Thật ư? Vậy mà trước kia anh cứ tưởng chỉ có một loại cây có
lá h́nh quả tim thôi.
- Cây ǵ?
- Cây dâu.
- Sai rồi, lá dâu tằm đâu có h́nh quả tim bao giờ?
- Th́ qua bàn tay của em, nó sẽ trở thành h́nh quả tim mấy hồi. Em là một cô gái làm đổi thay người khác dễ dàng, em đă làm anh…
Nhă Tịnh ngớ ra, chợt hiểu. Mặt nàng càng đỏ hơn, tim nàng đập
mạnh hơn. Nhă Tịnh ngước nh́n người yêu, đôi má nàng đỏ hồng,
đôi mắt sáng long lanh, đôi môi mọng chín và Hoàn không thể kềm
chế được ḿnh, chàng cúi xuống đặt nụ hôn nồng nàn say đắm lên
môi nàng. Hai người siết chặt nhau như không muốn rời xa. Trong
những ngày gần gũi nhau, Nhă Tịnh cảm thấy ḿnh như càng lúc
càng bị hút về phía Hoàn hơn. Cái t́nh cảm nhẹ nhàng đó, cứ thấm
dần, thấm dần và kết tụ lại thành h́nh quả tim, lúc nào cũng
nhảy một điệu valse bên cạnh nàng.
Hoàn thế đấy, Nhă Tịnh nhắm mắt lại. Nắng xuyên qua cành lá, lung
linh trên tóc Nhă Tịnh, trên áo, trên mặt… Nàng cũng đang nhảy
valse như quả tim nàng: rộn ràng, xao xuyến, bâng khuâng…
Trong giây phút ấy, như không có ǵ tồn tại giữa hai người.
Một lúc thật lâu, Nhă Tịnh mới hoàn hồn, nàng xô nhẹ Hoàn ra.
- Anh kỳ quá hà. Không khéo nội trông thấy bây giờ.
Hoàn thở dài luyến tiếc:
- Chắc anh điên v́ em quá. Anh yêu em quá Tịnh ơi!
Rồi chàng nắm lấy tay Nhă Tịnh nói tiếp:
- Em xuống phố với anh đi, chúng ta đi sắm quà cho nội mừng Noel
chứ.
Họ ngồi vào xe, chiếc xe từ từ lăn bánh, tiến vào thành phố. hai
người dắt díu nhau qua các cửa hiệu. Nhă Tịnh chọn chiếc khăn
quàng cổ bằng len cho bà cụ, và chọn chiếc áo khoác ngoài bằng
tơ nhân tạo cho cô Lan, một chiếc váy dễ thương cho vú Kỹ, một
lọ nước hoa đắt tiền cho Nghi Quyên, một cây bút bằng vàng cho
Khải… Hoàn phải ôm một lô hàng trên tay, vừa thở vừa hỏi:
- Em định làm ông già Noel ư?
Nhă Tịnh đứng trước cửa hàng bách hoá, xoay người một ṿng nói:
- Em c̣n chưa mua xong đâu đấy.
Và quay sang Hoàn, Nhă Tịnh cười hỏi:
- Thế anh không định mua ǵ cho em ư?
- Anh đă mua từ lâu.
Nhă Tịnh có vẻ ngạc nhiên:
- Thế à? Anh mua từ bao giờ? Món ǵ vậy? Có thể cho em biết trước
được không?
Hoàn nheo mắt nói:
- Không được. Thiên cơ bất khả lậu mà.
- Bí mật dữ hén!
Nhă Tịnh nghiêng nghiêng đầu, trề môi tinh nghịch. Nhă Tịnh đoán
có lẽ Hoàn chuẩn bị cho nàng một món nữ trang đắt tiền. Nhă Tịnh
không hỏi nữa. Rảo một ṿng trong công ty bách hoá, Nhă Tịnh mới
chọn được một tẩu thuốc bằng gỗ đỏ và một chuỗi ngọc trai.
Hoàn kinh ngạc nh́n Nhă Tịnh:
- Mua mấy thứ này chi vậy?
Nhă Tịnh nh́n Hoàn cười:
- Anh đừng quên là em họ Lục nhé. Hai món quà này là để tặng cho
cha và Man Như. Một tí nữa, em phải ghé nhà một chút.
Hoàn nói, hơi căng thẳng một chút:
- Được, anh sẽ chở em đi, anh cũng cần phải ra mắt cha em chứ.
Anh cũng cần mua món ǵ cho cha em chứ. Em thấy nên chọn ǵ nào?
C̣n nữa, em nh́n xem anh ăn mặc như thế này có tùy tiện lắm
không? Cần về nhà mặc veston thắt cà-vạt không?
Nhă Tịnh tṛn mắt:
- Sao anh không nói là phải mặc lễ phục áo đuôi tôm, đội mũ nỉ
cao, cặp thêm chiếc ba toong nữa cho đủ bộ?
- Ăn mặc ǵ lạ vậy?
- Vậy mới giống mấy nhà ảo thuật chứ?
- Em định nói ǵ anh không hiểu.
- Th́ anh làm ảo thuật nên anh đă thay đổi cuộc đời em, anh cũng
đă làm cho đời em trở nên giá trị hơn, v́ em đă kéo dài được
tuổi thọ của nội, phải không?
Hoàn nói không biết thật hay đùa:
- C̣n nữa chứ, em đă cứu vớt cuộc đời anh. Em biết không Nhă
Tịnh, anh chỉ là một người b́nh thường… một hôm anh đi dạo, anh
bước tới cầu Thiên Kiều, anh bỗng thấy một cô gái, đứng dưới
nắng mặt trời. Từ đó…Anh thấy ḿnh thay đổi
hẳn… Nhă Tịnh, đối với em, anh thấy có dấu vết của định mệnh
trong ấy.
Nhă Tịnh xúc động vô cùng. Hôm ấy cả hai về nhà Nhă Tịnh.
Ông Sĩ Đạt có mặt ở nhà. ông sung sướng vô cùng, với bao nhiêu
t́nh cảm phức tạp, đón Hoàn và Nhă Tịnh. Nắm lấy tay Nhă Tịnh,
ông vừa ngắm nghía con vừa nói:
- Con có vẻ tươi tắn hẳn lên. Mấy hôm trước cô Lan có gọi điện
thoại đến đây nói là con bệnh, làm cha lo quá. Bây giờ con khỏe
rồi phải không?
Rồi ông liếc nhanh về phía Hoàn và hỏi tiếp con:
- Nhà họ Tang, họ cũng không có ǵ phật ḷng chứ? Cái tính ngang
bướng của con nhiều lúc làm cha không yên tâm, cha sợ con làm họ
nhức đầu.
Nhă Tịnh vừa cười vừa nh́n Hoàn:
- Họ đă bị nhức đầu quá rồi đó chứ. Anh Hoàn này, quư vị có bực
ḿnh với tôi không? Hay là hài ḷng?
- Đó là điều anh định hỏi đây.
Hoàn nói với ông Đạt:
- Bác ạ, cháu đang muốn làm Nhă Tịnh hài ḷng.
Nhă Tịnh vội xoay nhanh đề tài:
- Cha ơi… Thế… Man Như đâu rồi… Con muốn nói đến má nhỏ con đó.
Ông Sĩ Đạt có vẻ bối rối. Ông chưa kịp nói th́ cửa pḥng xịch mở.
Man Như với mái tóc rối, nặng nề bước ra. Nhă Tịnh tṛn mắt,
không tin vào mắt ḿnh. Man Như với chiếc bụng lùm lùm đang bước
tới. Nhă Tịnh quay sang nh́n cha, không biết vui hay buồn.
- Xin… chúc mừng cha.
Man Như có vẻ ngượng ngùng. Nh́n Hoàn rồi nh́n Nhă Tịnh. Nhă
Tịnh tỉnh táo hẳn, nàng bước tới nắm lấy tay Man Như,
- Ồ mừng quá, vui quá… Tôi sắp có em rồi… Nhớ sinh cho cha tôi
một đứa em trai nhé. Tuy không nói ra, nhưng tôi biết cha tôi
rất thích có con trai.
Man Nhu đỏ mặt:
- Điều đó làm sao biết được.
- Cũng không có ǵ phải lo, nếu là con gái th́ lần sau cũng
được… Dù sao… Tôi cũng sẽ có một đứa em chung gịng máu, vậy là
tốt, phải không… D́?
Man Nhu chỉ đứng yên, ngượng ngùng.
Ông Sĩ Đạt th́ có vẻ vui
trước sự làm lành nhau giữa hai người.
Ông cũng nh́n thấy trong
ánh mắt Nhă Tịnh tràn ngập t́nh yêu. Thế là ông kéo Nhă Tịnh sang
một bên hỏi:
- Con có chuyện ǵ cần nói với cha không?
Nhă Tịnh giả vờ ngây thơ, lắc đầu, ông Sĩ Đạt vỗ nhẹ vai Nhă
Tịnh nói:
- Thôi con đừng dấu cha nữa. Cha dám chắc với con, là gă thanh
niên ngoài kia không hề xem con là em gái hắn đâu.
Nhă Tịnh cười ngẩng lên nh́n cha, thật thà:
- Cha biết không chỉ trong nửa năm, con đă quen rất nhiều người
với những bản tính khác nhau. V́ vậy con cũng đă đổi khác.
Nhă Tịnh chợt nhớ tới Hạo Nhiên, hỏi cha:
- Cha ạ, nếu bây giờ con lấy một người chồng, mà anh ta là con
của kẻ giết người, th́ cha có giật ḿnh không?
Ông Sĩ Đạt nh́n con.
- Con nói thật đấy chứ?
- Vâng.
Ông suy nghĩ một chút.
- Làm con của một kẻ giết người cũng không phải là một cái tội.
Tội ai làm, người ấy chịu, c̣n nếu cậu ấy là một thanh niên ưu
tú, có tương lai, th́ con có quyền lấy cũng được, không sao cả,
miễn là con với cậu ấy hiểu nhau và thông cảm cho nhau.
Ông Sĩ Đạt chăm chú nh́n con.
- Có nghĩa là con không chọn người đứng ngoài kia? Con định lấy
con kẻ giết người ư?
Nhă Tịnh có vẻ suy nghĩ:
- Suưt một tí nữa thôi! Anh ấy là một thanh niên tốt, cha ạ.
Suưt tí là con đă yêu anh ấy. Nói rơ hơn là h́nh như con đă yêu,
nhưng anh ấy không cần con. Anh ấy yêu tự do hơn yêu phụ nữ. Con
người cô đơn đó cũng là một người tài năng.
Rồi Nhă Tịnh nh́n lên với nụ cười điềm đạm.
- Con người v́ được yêu mà yêu, cần thiết mà yêu. Không có một
người con gái nào thích được là mối ràng buộc hay gánh nặng cho
người khác. T́nh yêu là chuyện của hai phía, phải có sự cảm
thông, thu hút, yêu quư lẫn nhau. Phải cần đến một thời gian thật
dài, con mới ư thức được điều đó. Sự tôn sùng, bái phục hay
thương hại… đều không phải là t́nh yêu… Tiểu thuyết viết về t́nh
yêu khác với thực tế… V́ rơ ràng, t́nh yêu bao giờ cũng ích kỷ,
là một sự chiếm hữu của nhau, lo lắng và quư trọng nhau. Trong
t́nh yêu hai người là một. V́ vậy, người xưa mới nói “một ngày
không gặp nhau dài như xa cách ba năm”, chỉ là lời tự an ủi khi
v́ một lư do nào đó phải xa nhau thôi. V́ nếu gọi là yêu nhau mà
không cần phải cận kề nhau th́ hôn nhân làm ǵ?
Ông Lục Sĩ Đạt đưa tay vuốt tóc con gái, ông nói:
- Nhă Tịnh, con đă trưởng thành.
Nhă Tịnh nh́n cha nói:
- Để trưởng thành, con đă phải trả giá đấy. Có một lúc con đau
khổ khôn cùng, con tưởng như ḿnh bị hất hủi, xua đuổi. Và con cứ
tưởng là không thể vượt qua được.
Nhă Tịnh nói, trong đầu nàng lúc này hiện lên h́nh ảnh Hạo Nhiên
vác đàn trên vai đi thẳng mà không quay mặt lại.
- Con đă đau khổ v́… anh chàng con của kẻ giết người đó ư?
- Vâng, nhưng rồi sau đó suy nghĩ kỹ lại, con thấy hắn không hề
yêu ai cả, hắn tập trung hướng về tương lai. Có thể hắn đă từng
mến con, thích con… Nhưng đó chưa phải là yêu… Hắn không dám
yêu… dù người đó là Tang Tang hay Nhă Tịnh.
Nhă Tịnh cười mắt long lanh.
- Con nghĩ với sự cương quyết đó, anh ta sẽ thành công.
Ông Lục Sĩ Đạt nói:
- Cha cũng tin như vậy. Nhưng tại sao con lại
nói nhiều quá về người con trai của kẻ giết người, c̣n gă thanh
niên ngoài kia th́ sao?
Nhă Tịnh thở dài, đôi mắt lại mơ mộng:
- Anh Hoàn đấy à? Con không biết phải nói sao về anh ấy. V́ con
thấy ngôn ngữ con thiếu từ diễn đạt, con chỉ cảm nhận và xẻ chia
cùng anh ấy bằng tâm linh thôi.
- Thật vậy sao con?
- Dạ.
- Con cảm nhận bằng cách nào?
Nhă Tịnh ngồi yên, mắt long lanh, thái độ có vẻ măn nguyện và
hạnh phúc. Ông Lục Sĩ Đạt hiểu ngay là con gái đang yêu. T́nh yêu
đang tràn ngập trong trái tim của nó. Như vậy là không cần phải
giải thích ǵ hết. Ông cảm thấy vui lây với niềm vui của con.
Ông đặt tay lên vai con gái hỏi:
- Thế hắn có biết là con đang yêu hắn không?
Nhă Tịnh nói:
- Không, chỉ cha biết thôi. Trước mặt anh ấy, con lúc nào cũng có
vẻ ngang bướng, phớt lờ. Vả lại, chỉ mấy hôm gần đây con mới
hiểu được điều đó.
Ông Sĩ Đạt cười búng nhẹ lên mũi con:
- Theo cha th́ con có thú thích hành hạ người khác, đúng không?
Nhă Tịnh cười chồm tới hôn lên mặt cha:
- Con cũng không biết.
- Bây giờ cha mới thấy, cha thật là đáng yêu.
- Cha thấy đó, con đă đem hết chuyện bí mật của ḿnh nói cho cha
nghe. Cha biết không? Theo tài liệu điều tra mới đây của các nhà
tâm lư học, th́ con cái thích đem chuyện riêng của ḿnh ra tâm
sự với bạn bè hơn là kể cho cha mẹ nghe.
Nhă Tịnh ngưng một chút rồi nói:
- Con muốn xin lỗi cha về chuyện hôm trước, con nghĩ là chuyện
cha cưới Man Như. Xin lỗi cha cho phép con gọi tên như vậy, v́ dù
sao Man Như cũng c̣n quá trẻ. Con phải phục cha.
Rơ là cha có rất nhiều can đảm, cha mới cưới Man Như, v́ phải
đối phó với dư luận xă hội, với cha mẹ của Man Như.
Ông Lục Sĩ Đạt chỉ ngồi cười, trong khi Nhă Tịnh tiếp:
- Sự can đảm của cha, khiến con kính yêu cha nhiều hơn. cha yêu
Man Như và đă làm tất cả v́ nàng. Thế mới gọi là t́nh yêu chứ.
o0o
Lúc Nhă Tịnh và Hoàn ra khỏi nhà họ Lục, trời đă sụp tối. Mặt
trời lặn, vừa tṛn vừa to nhuộm đỏ cả một góc phố. Nhă Tịnh ngồi
bên cạnh Hoàn trong xe mà ḷng tràn ngập niềm vui. Nhă Tịnh luôn
mồm hát khe khẽ đến độ Hoàn phải ngạc nhiên. Làm sao Nhă Tịnh
lại vui thế? Cuối cùng không chịu được Hoàn hỏi:
- Em nói ǵ với cha suốt buổi thế? Làm anh ngồi đợi lâu quá
trời.
- Thật vậy ư? Anh muốn biết à?
- Muốn chứ.
- Nhưng anh dám nghe không? Đừng hối hận nhé.
- Cứ nói đi đừng dọa măi như vậy.
Nhă Tịnh đáp tỉnh bơ:
- Em đă hỏi Cha về chuyện hôn nhân của em.
“Két. ” Chiếc xe thắng gấp, Nhă Tịnh vỗ vai Hoàn:
- Anh lái xe cẩn thận một tí chứ.
- Thế cha em nói sao?
- Đúng ra anh nên hỏi là em đă nói ǵ với cha chứ?
- Thôi được, vậy em nói ǵ nào?
- Em nói là…
Nhă Tịnh cố t́nh kéo dài, mắt lơ đễnh nh́n ra ngoài khung kính:
- Nếu con lấy một người chồng là con của kẻ giết người th́ cha
có giật ḿnh không?
Chiếc xe trượt khỏi đường lộ, suưt tí đâm vào gốc cây to. Nhi
Hoàn phải trả hết tay lái mới tránh được tai nạn, chàng dừng gấp
xe lại, tắt máy. Nhă Tịnh đưa tay lên chận ngực, trợn mắt:
- Đă bảo anh là lái xe cẩn thận kia mà.
Hoàn trừng mắt nh́n Nhă Tịnh:
- Em nói dối, không bao giờ em dám nói với cha em điều đó.
Nhă Tịnh đưa tay lên trời:
- Em thề đấy, nếu em không hỏi vậy cho xe đụng em đi.
Mặt Hoàn sa sầm hẳn:
- Thế cha em trả lời ra sao?
- Cha em nói làm con của một kẻ giết người không phải là có lỗi. Nếu anh ấy giỏi hơn người, lại có tương lai th́ con vẫn có thể
lấy được.
Nhă Tịnh quay sang nh́n Hoàn :
- Anh thấy đó cha em là một người hiểu biết ra sao?
Ông ấy không
giống như người nhà của anh, lúc nào cũng nghiên cứu lư lịch
trước khi quyết định…
Hoàn nắm chặt tay lái, nh́n Nhă Tịnh với đôi mắt thăm ḍ:
- Em có nói dối không?
- Em đă bảo là em nói thật cơ mà. Em và cha nói rất nhiều về Hạo
Nhiên. Em cũng cho cha biết t́nh cảm của em đối với anh ấy. Em
nghĩ những điều này không nhất thiết phải kể lại cho anh nghe. Cuối cùng em đă nói với cha, là em tin chắc Hạo Nhiên sẽ thành
công.
Hoàn bậm môi, không khí như lắng xuống. Mặt trời biến mất ở chân
trời, chỉ c̣n lại một ít ráng chiều. Đột nhiên Hoàn cho xe nổ máy. Chàng lùi xe thật nhanh, Nhă Tịnh phải hét lên:
- Ngừng xe lại! Em chưa nói hết kia mà.
- Nhưng bây giờ anh không muốn nghe nữa.
- Không được, anh phải nghe hết rồi mới cho xe chạy.
Hoàn ngừng xe lại, quay sang Nhă Tịnh:
- Nói ǵ nói đi! Em làm anh mệt quá.
Gương mặt chàng rất khó coi. Nhă Tịnh biết không thể đùa nữa,
không thể tàn nhẫn với người đáng yêu như Hoàn. Đúng như điều
cha nói, ḿnh đúng là loại người thích đùa dai, thích hành hạ
người khác.
- Đó là câu chuyện mà hai cha con em ngồi nói chuyện với nhau
đàng hoàng. Anh có tin như vậy không? Nói đúng hơn, em đă nói
nhiều và cha chỉ lắng nghe. Sau khi nói hết chuyện của Hạo Nhiên,
cha hỏi em: Anh là người thế nào? Em nói cho ông ấy biết: Anh là
con người khó có thể h́nh dung bằng lời nói chỉ có thể cảm nhận
bằng tâm linh.
Nhă Tịnh đặt tay lên vai của Hoàn, nhỏ nhẹ.
- Anh Hoàn, đôi lúc em rất hồ đồ, em không hiểu được t́nh cảm
của chúng ḿnh, nhưng rồi có một khoảng thời gian trống em đă
suy nghĩ và phân tích. Lúc đầu cái ǵ đó kéo em đến với biệt thự
Vườn Dâu? Đó là anh. Có lẽ em chưa cho anh biết, là em đă bị anh
lôi cuốn thế nào phải không?
Hoàn như nín thở, mắt chăm chăm nh́n Nhă Tịnh, chàng không dám
tin những ǵ vừa nghe thấy.
- Nhă Tịnh, ư em muốn nói là…
Nhă Tịnh kêu lên.
- Ông điên ơi! Ông không biết là em đă yêu anh.
Và Hoàn ngồi yên bất động, rồi bất ngờ chàng nhoài tới kéo Nhă
Tịnh vào ḷng hôn nhanh lên mắt, lên môi, lên miệng nàng.
Nhă Tịnh hốt hoảng, nói to:
- Đừng anh, người ta bên ngoài đang nh́n vào ḱa. Giữa thanh
thiên bạch nhật anh làm vậy, kỳ quá.
Hoàn hôn mạnh lên môi Nhă Tịnh:
- Mặc họ. Người ta yêu nhau mà cũng nh́n, cứ để họ nh́n đi.
Hoàn lại kéo Nhă Tịnh vào ḷng ôm chặt lấy, và một nụ hôn kéo
dài tưởng chừng không thể dứt được.
Chương 9
Đêm Noel đă đến!
Ở nhà họ Tang, đêm Noel có cái vui riêng củc nó. Cây thông đặt
giữa pḥng khách được trang trí rất đẹp mắt. Những sợi dây kim
tuyến, những trái cầu nhỏ đủ màu với những chiếc bóng đèn xinh
xinh treo đầy trên cây, bên cạnh đó là những món quà được gói
trong giấy hoa đẹp mắt. Bà cụ, cô Lan, vú Kỹ, Khải, Hoàn, Nghi
Quyên, Nhă Tịnh… mọi người đều có mặt đông đủ. Giờ phút mở quà
đă đến, bà cụ giống như đứa trẻ thơ, món quà nào được mở ra, bà
đều reo lên trầm trồ. Ai ai cũng vui vẻ với món quà ḿnh có
được. Bà cụ choàng chiếc khăn quàng cổ của Nhă Tịnh biếu cho,
mang đôi hài ngọc của cô Lan tặng, chiếc áo của vú Kỹ, chiếc
khăn của Khải, đôi hài thêu của Nghi Quyên, và đôi xuyến của
Hoàn. Bà xúng xính trong bộ đồ mới, bà đi tới, đi lui với nụ
cười, miệng ca ngợi không ngớt lời. Nhă Tịnh ôm lấy bà cụ nũng
nịu:
- Nội ơi! Hôm nay trông nội giống như mấy bà già bói toán ngoài
phố.
- C̣n thiếu, phải t́m cho nội một chiếc cầu thủy tinh nữa mới
được.
Hoàn hét to lên. Bà cụ cười ra nước mắt, bà vuốt ve mái tóc của
Nhă Tịnh.
- Tụi con tưởng nội không biết bói quẻ ư?
Nhă Tịnh cười nói:
- Không tin đâu.
Bà cụ nâng cằm của Nhă Tịnh lên, giả vờ ngắm nghía:
- Không tin hở? Để nội bói cho xem nhé. Thế này nhé, sang năm
nhà chúng ta sẽ có một đám cưới.
Nghi Quyên và Khải chắc chắn sẽ lấy nhau. Đám cưới gần kề rồi
đấy, nhưng nh́n đôi mày của con, nội cũng thấy con sắp có tin
vui.
Nhă Tịnh giật ḿnh kêu lên:
- Nội lại phá con nữa rồi. Theo thông lệ, người ta tổ chức đám
cưới cho người lớn xong, mới tới người nhỏ. Chưa ǵ hết mà, vả
lại, con không lấy chồng đâu, con ở với nội à. Trừ trường hợp
nội cũng đi lấy chồng với con.
- Nghe cái con điên nó phát biểu ḱa.
Bà cụ vừa cười vừa nói, bà ôm lấy Nhă Tịnh như ôm lấy một con
búp bê.
- Nội mới đúng là bà già tốt phước. Nhưng sao hôm nay tụi con
không đi chơi đi, đi nhảy ngu-gu đó.
Nghi Quyên ngạc nhiên:
- Nội cũng biết điệu vũ đó nữa à?
- Nội th́ không biết, nhưng hôm trước coi truyền h́nh dường như
có thấy qua. Nhi Hoàn nghe nói con sắp làm một chương tŕnh ca
nhạc phải không? Nội thấy con nên chọn điệu vũ này, thấy mấy cô
cậu giật tay, giật chân coi cũng hấp dẫn lắm.
Cả nhà cùng cười. Nhă Tịnh chúi đầu vào bụng bà cụ cười ngặt
nghẽo, khiến bà cụ phải hét lên:
- Cháu điên, bây giờ cháu đă biến thành kẹo mạch nha rồi ư? Nội
thấy cháu càng ngày càng nhỏ đi chứ không lớn nổi.
Trong tiếng cười của mọi người, bà cụ đề nghị:
- Ở đây có ai biết nhảy, nhảy ǵ cũng được, ra nhảy cho nội xem
đi.
Nhă Tịnh xung phong ngay.
- Con biết nhảy nè.
Và nàng quay sang Khải và nói lớn:
- Anh cả cho nhạc trỗi lên đi.
Khải vội vă chọn một đĩa nhạc disco đặt vào máy. Lập tức những âm
thanh có tiết tấu nhanh và kích động vang lên đầy pḥng khách.
Không khí trẻ trung, vui tươi và nhộn nhịp hẳn lên. Nhă Tịnh vừa
nhảy vừa đi về phía Hoàn nói lớn:
- Sao không ra nhảy với em? Cả anh cả và Nghi Quyên nữa, mấy
người chỉ giỏi giả vờ, ai lại không biết là quư vị cũng biết
khiêu vũ.
Thế là Nhă Tịnh kéo Nghi Quyên, Khải và Hoàn cùng vào trận, âm
nhạc với bản chất lôi cuốn của nó, khiến mọi người cũng ḥa vào
niềm vui. Bên cạnh đó c̣n một lư do khác nữa v́ mọi người cũng
biết bà cụ hưởng đêm Noel năm nay, chưa chắc sang năm lại có dịp
gặp lại con cháu, nên tất cả đều vui, tất cả đều nhảy. Đúng ra đó
là một cuộc biểu diễn, một cuộc biểu diễn thật sự với đầy phong
cách. Bà cụ nh́n đám trẻ trầm trồ ngẩn ngợ
Nhi Hoàn nhảy với Nhă Tịnh, chàng có cảm giác Nhă Tịnh hôm nay
thật vui, vui đến độ làm Hoàn phải ngạc nhiên.
Chàng hỏi:
- Nhă Tịnh em học ở đâu mấy kiểu lạ mắt quá vậy?
Nhă Tịnh nắm lấy tay Hoàn quay tṛn cười nói:
- Bật mí cho anh biết một chuyện nhé. Em thật ra không biết
nhảy, nhưng vẫn nhảy đại. V́ em biết nội không thấy được cái sai
của em.
Hoàn hiểu ra nh́n Nhă Tịnh cười. Bây giờ
th́ chàng mới hiểu ra, chứ năy giờ chàng cứ thắc mắc, cứ tưởng
là Nhă Tịnh đă học ở đâu những điệu nhảy mới.
Gian pḥng ngập trong không khí vui vẻ. Bà cụ nh́n đám trẻ không
ngớt cười. Cô Lan với vú Kỹ cùng chia xẻ niềm vui. Những ánh đèn
đủ màu trên cây thông làm cho không khí thêm ấm áp.
Cuộc vui nào rồi cũng dứt. Sau màn khiêu vũ cật lực, tay chân ră
rời, đám trẻ nằm lăn ra đất. Nhă Tịnh kêu kên:
- Tại nội hết đó. Nội bắt chúng con nhảy, làm tụi con mỏi tay
mỏi chân quá.
Bà cụ vui quá, bà gọi cô Lan rồi vú Kỹ:
- Lan đâu rồi, con mau đỡ Tang Tang dậy. C̣n vú Kỹ chúng ta có
món chanh muối phải không? Vú Kỹ làm cho mỗi đứa một ly đi… Tội
nghiệp chúng.
Tối hôm ấy, không hiểu sao lại vui vậy… Dĩ nhiên, hôm ấy Nhă
Tịnh cũng nhận được rất nhiều quà. Những món quà vừa dễ thương
vừa quư. Nào là bông tai, trân ngọc cài áo. Bà cụ cho Nhă Tịnh
sợi dây chuyền có mặt chữ Tang. C̣n Hoàn? Tặng vật của Hoàn được
gói kín trong hộp giấy niêm phong kỹ. Khi Nhă Tịnh định mở ra,
th́ Hoàn đă ngăn lại kề tai nàng nói nhỏ:
- Về pḥng hăy mở ra.
Sau khi về pḥng riêng, khép cửa lại, nàng mới trịnh trọng khui
hộp. Bên trong chiếc hộp là một chiếc lá dâu, chiếc lá dâu được
làm bằng cẩm thạch, gắn đính với sợi dây chuyền vàng. Bên dưới
chiếc hộp là một danh thiếp có hàng chữ:
“Tặng em một lá dâu tằm
Với cả tương lai, và cả cuộc đời anh.”
Nhă Tịnh cảm động đậy nắp hộp lại, cất kỹ, xong mới trở xuống
lầu. Nh́n thấy Hoàn, mặt nàng hồng lên, nàng phải chạy vội về
phía bà cụ để che giấu nỗi thẹn thùng của ḿnh.
Cuộc vui kéo dài đến tận 12 giờ đêm. Bà cụ rung vai có vẻ mệt
mỏi, bà nói với Nhă Tịnh:
- Tang Tang, nội mệt quá rồi, con đỡ nội về pḥng nhé.
- Vâng.
Nhă Tịnh diù bà cụ từng bước từng bước đi lên lầu. Bà quay lại
với những người c̣n lại:
- Cứ tiếp tục vui nhé, nội về pḥng nghỉ. Nội mà ngồi lại chỉ
cản trở cuộc vui của chúng con thôi.
Vào đến pḥng, Nhă Tịnh phụ cởi hết mấy cái đồ lẩm cẩm trên ḿnh
bà cụ, từ nữ trang đến quần áo mới được tặng, xong nàng c̣n giúp
bà cụ lau người, rồi đưa bà cụ lên giường. Bà cụ không chịu nằm
xuống, bà ngồi trên giường, nắm chặt lấy tay Nhă Tịnh, không cho
Nhă Tịnh rời đi:
- Cháu cưng, cháu hăy ngồi xuống đây, nội có chuyện này muốn nói
với cháu.
Nhă Tịnh hơi bất ngờ, nhưng cũng ngoan ngoăn ngồi xuống cạnh
giường. Bà cụ đặt chiếc gối sau lưng, ngồi tựa vào đấy và không
ngừng ngắm Nhă Tịnh. Đôi mắt lem nhem của nội hôm nay như rất
sáng. Bà nh́n Nhă Tịnh cười, nụ cười thật đôn hậu. Bà cụ lên
tiếng:
- Này con, chúng nó đă t́m được con ở đâu vậy?
Nhă Tịnh giật ḿnh. Nàng không tin ḿnh vừa nghe lời bà cụ hỏi
như vậy, nàng tṛn mắt nh́n bà cụ.
- Nội ơi, nội nói ǵ con không hiểu.
Bà cụ vỗ nhẹ vai Nhă Tịnh.
- Nội nói, nhưng con phải giữ kín bí mật nhé?
- Dạ.
- Những ǵ chúng ta nói với nhau hôm nay, con đừng nói lại cho
anh em Khải, Hoàn nghe, cũng đừng nói cho cả vú Kỹ và cô Lan
biết nữa. Bí mật này chỉ có nội và con biết thôi, con chịu không?
- Dạ, con nghe.
Nhă Tịnh nói mà không hiểu bà cụ định nói ǵ. Tim nàng đập mạnh,
hồi hộp chờ.
- Tốt, vậy con thề đỉ
- Dạ, con xin thề.
- Vậy th́, con nghe nội nói đây. Nội biết con không phải là
Tang Tang.
Nhă Tịnh giật ḿnh, nàng mở to mắt.
- Nội.
Bà cụ kéo nàng lại gần phía ḿnh hơn, bàn tay vẫn không ngừng
vuốt tóc Nhă Tịnh:
- Đừng sợ con ạ! Nội biết con đă phải khó khăn lắm mới đóng đạt
vai tṛ của ḿnh. Nội đă định thôi không nói, giả vờ như không
biết sự thật để con tiếp tục diễn. Nhưng mà không hiểu sao… Nội
có linh tính thấy sợ… vả lại, nội cũng có việc cần nói với con.
Bà cụ nh́n thẳng vào mắt Nhă Tịnh:
- Tên thật của con là ǵ? Con nói cho nội biết đi.
- Con… con…
Nhă Tịnh thất bối rối không biết phải nói thế nào… nàng cúi mặt
xuống, nói nhỏ:
- Con họ Lục, tên là Nhă Tịnh.
- Nói to một chút, nội hơi lăng tai mà.
Nhă Tịnh lập lại
- Dạ, Lục Nhă Tịnh. Con tên là Lục Nhă Tịnh.
- Lục Nhă Tịnh à? Cái tên nghe cũng đẹp đấy chứ.
Nhă Tịnh cố kềm chế xúc động hỏi:
- Nội à. Nội biết con là Tang Tang giả từ bao giờ? Ngay từ đầu
hay sau đó?
- Con gạt được ta một thời gian dài.
- Có nghĩa là con mới bị lộ không bao lâu?
Bà cụ cười, nụ cười thật là phúc hậu:
- Để từ từ nội kể cho con nghe… Nội đă đoán biết là
Tang Tang
không c̣n hiện diện trên cơi đời này từ lâu rồi. Đoán được trước
ngày con đến đây. Lư do là sao, con biết không?
Tang Tang đi Mỹ
không bao lâu, th́ hai anh em Khải và Hoàn lại vội vă sang đấy. Nội đă thấy rơ phải có chuyện không lành. V́ khó có lư do ǵ, để
hai anh em nó cùng lúc bỏ hết công việc, để đi nước ngoài vội
như vậy. Tính t́nh Tang Tang nội cũng biết từ lâu, nó ngang ngạnh
lắm cái ǵ cũng có thể làm được… hai anh em Khải và Hoàn từ Mỹ
trở về, nó lại thêu dệt một đống chuyện để gạt nội. Nội cũng bán
tính bán nghi. Từ đó thỉnh thoảng Tang Tang chỉ viết thư về, mà
không điện thoại đường dài nữa. Con thử nghĩ xem, Tang Tang làm
sao có thể hành động lơ là như vậy? Ba năm dài không một lần gọi
dây nói về cho nội!
Nhă Tịnh ngẩn ra nh́n bà cụ Nàng cảm thấy ngượng ngùng,
vừa bối rối. Nghĩ đến hai anh em Khải, Hoàn rồi tới cô Lan, ai
cũng tính toán chu đáo, vậy mà chỉ có một điều này lại không
nghĩ ra.
Bà cụ tiếp tục nói:
- Vả lại, trải qua nhiều biến cố quá, nhiều cảnh sống chết, đau
khổ, nội trở nên nhạy cảm hơn nhiều người. Cháu gái ạ, nội tuy
già nhưng cũng không đến nỗi lẩn như chúng cháu nghĩ đâu. Đó là
chưa nói đến sự quan hệ huyết thống. Giữa bà và cháu thường có
mối dây tâm linh cột chặt nhau. một sự linh cảm cho thấy
Tang Tang không c̣n nữa. Đi bằng cách nào th́ nội không biết, nhưng
nội chắc nó không c̣n trên cơi đời này. Đám trẻ đă cố gắng che
dấu không muốn nội buồn, th́ nội phải cố gắng giả ngơ, giả điếc
để khỏi phụ ḷng chúng. Dù ǵ nội cũng đă quá cao tuổi rồi. Chắc
chắn nội không thể ở măi được, một ngày nào đó rồi nội cũng ra
đi. Nội sẽ gặp Tang Tang ở đó.
- Nội ơi!
Bà cụ cười nắm tay Nhă Tịnh:
- Thôi được. Chúng ta không nói đến những chuyện buồn cũ. Để nội
nói tiếp cho con nghe nhé. Khi con bất ngờ xuất hiện trước mặt
nội, quả thật con đă làm nội giật ḿnh. Con thật giống
Tang Tang, từ lời nói, hành động đến cái khóc cái cười, đến cái nũng
nịu… Ồ! con gái, con quả đă gạt được ta. Lúc đầu nội cũng tưởng
là nội đă lầm. Tang Tang vẫn c̣n sống, và nó đă trở về. Nội sung
sướng, đă mừng biết bao, con biết không? Sao con lại giống
Tang Tang như vậy? Nhất là lúc con xà vào ḷng nội với những giọt nước
mắt.
Nhă Tịnh thành thật:
- Nội ơi, bấy giờ không phải là con đóng kịch. Con vừa trông
thấy nội, con đă xúc động, con đă xúc động thật sự, cái thái độ
nhân từ đôn hậu của nội rất dễ mũi ḷng. Con không muốn khóc mà
nước mắt con cứ chảy dài… Và con đă khóc.
- Hay lắm.
Bà cụ đưa tay lên vuốt tóc Nhă Tịnh:
- Con là đứa con gái ngoan, hiền, có ḷng thương người. Nội biết
chỉ có những đứa như con mới chấp nhận đề nghị tầm bậy như vậy
của thằng Khải với thằng Hoàn chứ?
- Dạ, của cô Lan nữa ạ.
- Ồ có cả con Lan điên của ta nữa ư?
Bà cụ thở dài rồi nh́n Nhă Tịnh:
- Hăy chấp nhận một lời yêu cầu của nội, từ đây về sau, con nên
đối sử hiếu thảo với cô Lan một chút. Tội nghiệp nó, nó đă hy
sinh suốt đời ḿnh cho gịng họ Tang này.
- Nội!
- Đừng nói ǵ hết, để nội kể tiếp. Con đă gạt nội một thời gian
cũng khá lâu. Con khóc, con đă gây nên sự sóng gió với cây đàn
guitar, con thề không hát xướng ǵ nữa. Con diễn y như thật, nội
đă xúc động thật sự. Nhưng sau đó nằm nghĩ, nội càng thấy có vấn
đề, càng thắc mắc. Nhưng con giống
Tang Tang quá, ngay cái lối
sống của con cũng vậy… Rồi có một ngày, chợt nội phát hiện trong
tủ của Khải có một lá thư, một lá thư nó giả mạo
Tang Tang viết
thư cho nội. Có lẽ vừa kịp lúc phát hiện ra sự có mặt của con,
nên nó chưa gởi đi, cũng không kịp hủy.
Nội thấy kỳ quá, lại tiếp tục t́m. Kết quả t́m thấy toàn bộ giấy
tờ về Tang Tang. Phần lớn viết bắng tiếng Anh, nội phải mang ra
bưu điện nhờ người dịch. Cuối cùng con biết không, nội đă biết
hết mọi thứ, Tang Tang đă không c̣n hiện diện trên cơi đời này.
Nhă Tịnh nh́n bà cụ nước mắt lưng tṛng.
- Con thành thật xin lỗi nội, con không hề ác ư trong chuyện lừa
dối này.
Bà cụ vội vă vỗ về, giống như lần đầu tiên gặp Nhă Tịnh, bà c̣n
lấy vạt áo lau nước mắt cho nàng.
- Con đừng khóc, con đừng khóc nữa, con mà khóc nội sẽ khóc theo
con bây giờ.
Nhă Tịnh lau nước mắt ngước lên nh́n bà:
- Vâng, con sẽ không khóc nữa đâu, con muốn hỏi là lúc nội trở
về, nội cũng không cho ai biết chuyện đó?
- Ồ làm sao nội có thể làm được chuyện đó khi con cháu trong nhà
phải bỏ phí bao nhiêu sức lực, cố làm vui ḷng nội. Nói ra chúng
nó sẽ đau khổ biết chừng nào, thất vọng biết chừng nào, vả lại
bấy giờ nội phải nói là có tâm trạng đang vui. Nội đă đoán được
chuyện Tang Tang không c̣n từ lâu, mà đó là sự thật, không thể
nào đảo ngược được. C̣n cháu lại hết ḷng hiếu thảo th́ tại sao
nội không dành hết t́nh cảm c̣n lại của ḿnh cho những người c̣n
sống chứ?
- Vâng con hiểu.
- Con nên nhớ một điều này “trong cuộc đời không ai không bị mất
mát.” Hiểu như vậy sau này con sẽ bớt khổ hơn.
Bà cụ có vẻ khô cổ, Nhă Tịnh vội rót một ly nước đưa cho bà. Hớp
xong hai hớp bà lại tiếp:
- Thật ra th́ cơ mưu của các con phần lớn bị bại lộ không phải
lỗi ở con. Cái mà nội nghi ngờ nhất là ở Hoàn. Hành động của nó
thật là kỳ cục, lúc nào cũng thấy nó chằm chằm nh́n con. Nội đă
già rồi, mà con nên nhớ là càng già th́ kinh nghiệm ở đời càng
lớn. Hoàn như bị mê hoặc mà con có bao giờ nghe chuyện anh ruột
mê em gái không?
Nhă Tịnh đỏ mặt:
- Thế đến bao giờ nội mới phát hiện ra con không phải là
Tang Tang?
- Lúc đó khoảng tháng 9.
Nhă Tịnh tṛn mắt:
- Vậy cũng khá lâu rồi?
- Ừ.
Nhă Tịnh chớp chớp mắt nh́n bà cụ, một thứ t́nh cảm lạ lùng bao
vây lấy nàng. Th́ ra thời gian vừa qua nàng diễn kịch, Khải,
Hoàn, cô Lan, vú Kỹ đều diễn kịch. vậy mà người thành công
nhất trong vở kịch này lại là một khán giả, là bà cụ chứ không
phải là nàng. Bà cụ nhẹ nhàng lay tay Nhă Tịnh:
- Con sao thế?
- Con nghĩ… con không ngờ… chúng con đă làm tṛ hề, con thật là
xấu hổ.
- Tại con không biết chứ cái vai lờ khờ là vai dễ đóng nhất.
- Vậy tại sao nội lại để yên? Lại để chúng con tiếp tục làm tṛ
hề… tụi con thích thú lắm cứ tưởng là ḿnh thành công.
Bà cụ nghiêm giọng nói:
- Cháu ngoan ạ, tại sao ư? Nội đă giả vờ như không biết để các
con tiếp tục đóng hết màn kịch, để các con vui. Riêng với con th́
nội không muốn giấu nữa, v́ nội biết sức của nội.
Nội sợ là nếu không nói chuyện đâu đó rơ ràng với con, nội sẽ
không c̣n cơ hội nữa.
- Nội ơi!
Bà cụ vuốt ve Nhă Tịnh:
- Con đừng nói ǵ cả, nội biết hết rồi, ngay cả ông bác sĩ Lư
cũng đứng về phía tụi con để gạt nội, nội đă tính từng ngày con
ạ.
Nhă Tịnh tṛn mắt không nói được tiếng nào.
- Con ngồi yên nghe nội nói nhé, bằng không họ sẽ nghi ngờ v́
thấy nội giữ con trong này lâu quá. Nghe nội nói nè, con có nhớ
là con đă ngă bệnh một lần thật lâu không? Cũng như Hoàn có một
lần bị đụng xe vậy… thôi nội không hỏi về chuyện đó nữa đâu, có
điều… lúc con ngă bệnh đó, Hoàn nó gần như ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nó
cứ ngồi măi ngoài cửa pḥng con sầu khổ. Con gái… nội cũng biết
chuyện con gặp Hạo Nhiên… cái thằng đó nó cũng có duyên với nhà
họ Tang này. Trước kia là Tang Tang rồi bây giờ lại tới con.
Nhă Tịnh ngồi yên không nói. Nàng không biết là có chuyện ǵ bà
cụ c̣n chưa biết không?
- Con đă biết, Tang Tang là cháu cưng của nội, là nguồn sống của
nội. Nó đ̣i ǵ được nấy. Chỉ có một lần nội không đồng ư đó là
chuyện nó đ̣i lấy Vạn Hạo Nhiên.
Bà cụ nh́n thẳng vào mắt Nhă Tịnh:
- Bấy giờ Tang Tang cũng c̣n nhỏ quá, nó c̣n chưa hiểu chuyện
đời. C̣n bây giờ, không hiểu sao con cũng bị lôi cuốn… Con có
biết là trước kia nội cũng đă có dịp nói chuyện với mẹ của Hạo
Nhiên …
- Thế à?
- Nội đă nói chuyện với mẹ của Hạo Nhiên thật lâu, nội cũng đă
từng gặp Hạo Nhiên. Phải công nhận một điều là nó có vẻ đàn ông,
lôi cuốn… Nó có thể là một người bạn tốt, nhưng nó sẽ là một
người chồng gây nhiều đau khổ cho vợ.
- ….
- Bởi v́ sao? Nó giống như một con hạc cô đơn nhưng con hạc kia ở
trong bầy gà. Nó đứng trong đám đông bao giờ cũng nổi bật. Và
mấy cô gái nho nhỏ th́ bao giờ cũng mê cái mă đó. Nhưng con hạc
này lại không thích bị ràng buộc bởi hôn nhân. Nó vẫn biết yêu
nhưng trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh sự ràng buộc. V́ vậy nó
không muốn cưới Tang Tang và ta nghĩ… Nó cũng không muốn cưới
con.
Bà cụ quay sang Nhă Tịnh:
- Có bao giờ nó ngỏ lời cầu hôn con không?
Nhă Tịnh lắc đầu:
- Đó con thấy không, nó là con người như vậy đó. Thật ra, th́
nội cũng thấy nó dễ thương. Nhưng nó là con ngựa hoang bất trị. Nội tin là không có một người đàn bà nào có thể giữ chân nó
được. Nhưng bản tính ngang ngạnh đó, lại rất dễ thu hút phụ nữ.
Thôi được rồi, ṿng vo măi…
Bà cụ kéo Nhă Tịnh lại gần ḿnh thêm một chút:
- Con đă vào nhà nội, con đă đóng vai cháu, gọi nội là nội… Con
đă làm thằng Hoàn phải ngồi bứt đầu bứt cổ ngoài cửa pḥng canh
cửa cho con… Như vậy có nghĩa là con đă có duyên với ngôi nhà họ
Tang này… Hôm nay, nội gọi con đến đây, chỉ để muốn hỏi con một
câu. Con có muốn làm dâu nhà họ Tang này không?
Nhă Tịnh đỏ mặt:
- Nội!
- Con có biết là nội rất sợ không?
- Nội sợ ǵ?
Bà cụ thành thật nói:
- Vạn Hạo Nhiên. Nội sợ h́nh ảnh của Vạn Hạo Nhiên ngự trị trong
tim con át hẳn h́nh ảnh thằng Hoàn. Có phải thế không con?
- Nội!
Bà cụ nâng cằm của Nhă Tịnh lên.
- Con thật giống Tang Tang.
Nhă Tịnh lắc đầu.
- Nội đừng nghĩ vậy, con hoàn toàn khác Tang Tang, con không bao
giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.
Mắt bà cụ như sáng lên:
- Con có biết là nội rất yêu con không? Nội đă nghĩ là con sẽ
thế chân Tang Tang trong tim nội. Những hôm con bệnh, nội đă lo
lắng vô cùng. Cháu cưng, nội không phô trương hay thổi phồng
cháu của nội đâu. Nhưng con hăy tin nội. Thằng Hoàn nó sẽ là một
thằng chồng tốt. Nó là thằng cao ngạo, có cá tính, biết lo cho
tương lai, nó rất kén chọn. Nội cứ phập phồng lo sợ nó sẽ ế vợ.
Vậy mà nó gặp con. Chưa bao giờ nội thấy nó mất hồn như trong
mấy bữa con bệnh… Nó đă yêu con… Và nội mong rằng… con sẽ trân
trọng t́nh yêu chân thành đó.
Nhă Tịnh vẫn chưa hết đỏ mặt. Nàng úp mặt vào ḷng bà cụ:
- Nội! Nội yên tâm. Con rất trân trọng t́nh yêu của anh Hoàn.
Cụ bà cười rạng rỡ:
- Có nghĩa là con măi măi là người nhà họ Tang này chứ? Nội bây
giờ già quá rồi, không dám mong ước ǵ hơn. Nội chỉ mong sao con
và Hoàn lấy được nhau là nội măn nguyện.
Nhă Tịnh thẹn thùng, như cánh hoa lựu tháng năm:
- Nội… nội đừng nói vậy, để con nói hết sự thật cho nội biết
nhé. Rơ ràng là con đă xiêu ḷng với Vạn Hạo Nhiên. Nhưng đó chỉ
là một sự xiêu ḷng nhất thời. Con đă nghĩ kỹ, người con yêu là
anh Hoàn, chỉ có anh Hoàn thôi, nội yên tâm.
Bà cụ có vẻ vui hẳn:
- Con nói lớn một chút nào. Con đừng quên nội hơi lăng tai nhé?
Nhă Tịnh cất cao giọng hơn:
- Nội ạ. Con biết rơ là nội rất thính tai, mắt của nội cũng c̣n
rất sáng. Đầu óc nội cũng tỉnh táo hơn người… Nhưng mà nếu nội
muốn con nhắc lại th́ con sẽ nhắc. Nội là nội kính yêu của con.
Con xin tuân theo lời của nội dạy, con sẽ nhận lời lấy Hoàn, nếu
anh ấy muốn. Được chưa hở nội?
Bà cụ cười, một nụ cười rất đôn hậu, hạnh phúc, một nụ cười đẹp
nhất mà Nhă Tịnh chỉ thấy trên môi bà ngày hôm nay.
o0o
Ba ngày sau, bà cụ qua đời sau một giấc ngủ dài. Bà cụ nằm đó như
người ngủ say.
Chương 10
Tang lễ được cử hành, và bà cụ được an táng trên núi Dương Minh
Sơn.
Tất cả đă qua, tất cả đă kết thúc. Cuộc đời là như vậy, đời này
sẽ kế tiếp đời khác. Sau lễ tang trở về, Nhă Tịnh về pḥng riêng
lấy vali ra, sắp xếp lại quần áo. Nàng mở máy truyền h́nh trong
pḥng mà không xem, chỉ lo việc của ḿnh. Dù ǵ, bà cụ cũng đă
qua đời, màn kịch đă kết thúc, đây là lúc phải trở về nhà. Đột
nhiên Nhă Tịnh ngừng tay. Có một cái ǵ băn khoăn trong ḷng
nàng. Vở kịch ḿnh diễn hay bà cụ diễn? H́nh như cả hai. Không
phải chỉ cả hai mà là mọi người. Khi sinh ra đời là đă có vai tṛ
để diễn, và phải đóng trọn vai tṛ của ḿnh, đến lúc nhắm mắt
buông tay th́ coi như vai tṛ mới kết thúc. Bà cụ đă đóng vai
tṛ ǵ? một người đàn bà cô đơn trong thời đại lớn! Giống như
một giọt nước trong đại dương bao la. Không ai để ư đến sự có mặt
cũng như sự biến mất của nó. Trong cuộc sống chúng ta, chuyện đó
xảy ra hằng ngày cơ mà?
Nhă Tịnh lắc đầu, đă biết chuyện bà cụ ra đi là điều tất nhiên,
vậy mà không làm sao nén được đau thương. Bây giờ th́ Nhă Tịnh
mới thấy là, ḿnh đă yêu quư bà cụ mức độ nào. Thực ra, th́ ngay
từ lần đầu tiên gặp, Nhă Tịnh đă cảm thấy mến người đàn bà suốt
cuộc đời phải đấu tranh với khổ đau bất hạnh. một người đàn bà
kiên cường, đứng vững trong mọi hoàn cảnh, dù đấy là điều tồi tệ
nhất, là tận cùng của nỗi đau thương… Câu chuyện của bà cụ đă
chinh phục Nhă Tịnh từ đầu. Nhă Tịnh yêu, Nhă Tịnh quư bà cụ như
người ruột thịt của ḿnh.
Nhă Tịnh vừa sắp xếp quần áo, vừa lau nước mắt.
Bên dưới lầu c̣n rất nhiều khách… Vợ chồng bác sĩ Lư, cha mẹ của
Nghi Quyên và bạn bè cũ của cha mẹ Khải, Hoàn. họ đang ngồi
trong pḥng khách chuyện văn, ôn lại quá khứ, ngợi ca bà lăo,
người đàn bà dũng cảm đôn hậu. Khải, Hoàn, Nghi Quyên, cô Lan,
vú Kỹ… tất cả đều tập trung ở pḥng tiếp khách. Sẽ chẳng ai để ư
đến chuyện nàng rời khỏi nơi đây. Mọi người chẳng ai quan tâm
đến cô gái nhỏ từ Mỹ trở về… Ngày mai, Hoàn có thể rất tự nhiên
thông báo với bạn bè về chuyện đứa em gái nhỏ đă trở về Mỹ tiếp
tục học… Rồi sau đó, mọi người sẽ quên lăng đi chuyện Tang Tang.
Xă hội hiện đại như vậy đó, con người ai cũng sống khá vội vă.
Ai cũng có cái vui cái buồn riêng của ḿnh. Không rảnh đâu mà để
ư đến chuyện người khác… Tang Tang cũng chỉ là một giọt nước mắt
ngoài biển khơi thôi.
Nhă Tịnh lau mắt, suy nghĩ. Bà cụ rơ kiên cường…
Tang Tang… Rơ
ràng Tang Tang chỉ là một món hàng mạo hoá… vậy mà để cho cô
Lan, Khải, Hoàn và vú Kỹ vui, bà đă nén nỗi khổ đau trong ḷng,
để mọi người tiếp tục diễn kịch, để mọi người yên tâm vui vẻ…
Ngay cả lúc biết Nhă Tịnh là đứa cháu giả, bà vẫn hết ḷng
thương yêu quư mến. Khi Nhă Tịnh ngă bệnh, bà vẫn thức suốt đêm
canh chừng như canh chừng đứa cháu cưng ruột rà của ḿnh.
Bà cụ, không! Nội ơi! Nội!
Nhă Tịnh gọi thầm trong ḷng và quay nh́n ra khung cửa. Khung
trời mây trắng, rừng cây, bờ hồ… có một làn khói từ nhà ai đang
tỏa lên mờ mờ như một màn ảo ảnh. Nội ơi! Nếu nội có linh
thiêng, ở trên trời cao, nội sẽ thấy rằng giờ phút này người nhớ
nội nhất, yêu nội nhất là đứa con gái muộn màng, đă đến nhà họ
Tang sáu tháng qua đó nội!
Có tiếng gơ cốc cốc, Nhă Tịnh chưa kịp lên tiếng th́ cửa đă mở.
Hoàn đang bước vào, vừa đi vừa nói:
- Anh để ư thấy em lên lầu nên…
Đột nhiên chàng ngưng bặt, ngẩng lên nh́n chiếc vali trên giường
với đống quần áo sắp sẵn.
- Em đang làm ǵ thế?
- Màn kịch đă văn, khách đă về hết, th́ diễn viên cũng phải sắp
xếp xiêm y chứ?
Nhă Tịnh nói mà vẫn buồn. Nàng nghĩ tới bà cụ, đến cái đêm Noel
vừa qua. Mọi người khiêu vũ, bà cụ cười ra nước mắt. Mọi người đă
làm bà cụ vui hay bà cụ đă khiến mọi người vui?
Nhi Hoàn bước tới, đóng sập vali lại.
- Em có điên không? Đây là nhà của em, em c̣n định đi đâu nữa
chứ?
Nhă Tịnh ngước lên:
- Không phải, em cần phải về nhà với cha.
Hoàn nh́n Nhă Tịnh:
- Nhưng em c̣n trở lại đây, phải không? Bây giờ cũng phải tiến
hành nhanh, bằng không cũng phải chịu tang ba năm, sau đó mới
được làm lễ cưới. Anh cả và Nghi Quyên cũng thế. Mọi chuyện đă
bàn tính với cha mẹ Nghi Quyên rồi. C̣n chuyện
chúng ḿnh anh nghĩ cũng phải tốc chiến tốc thắng vậy.
- Có thế nào th́ em cũng cần về nhà cha em trước.
Hoàn bước tới, nh́n thấy những giọt nước mắt long lanh trên má
Nhă Tịnh:
- Em lại khóc phải không? Hôm nay em đă khóc nhiều hơn ai hết.
Hoàn đưa tay lên lau mắt cho Nhă Tịnh. Nhă Tịnh úp mặt vào ngực
Hoàn, nước mắt lại chảy ra:
- Tính em như vậy, rất dễ khóc. Anh Hoàn, nội quả thật là người
vĩ đại phải không anh?
- Đừng khóc nữa. Tụi anh biết chứ, tụi anh biết điều đó từ lâu
lắm rồi, nếu không th́ đă không có màn kịch của em.
Hoàn nâng cằm Nhă Tịnh lên, nh́n sâu vào mắt nàng nói:
- Nhă Tịnh, em có tin là… Mọi việc đều có sự sắp xếp của định
mệnh không? Chúng ta gặp nhau, yêu nhau, đều bắt đầu từ chuyện
của nội… nói ngược lại nội là ông tơ bà nguyệt, cho t́nh yêu của
hai đứa ḿnh.
Nhă Tịnh nói nhỏ:
- Có thể như vậy, nhưng tại sao lại cho hai đứa ḿnh?
- Em nói ǵ thế?
Nhă Tịnh vội đáp:
- Không ǵ cả. Em đang nghĩ về nội. Em nhớ những tiếng gọi, cháu
yêu, cháu cưng của nội dành cho em mà đau ḷng quá.
- Nhă Tịnh!
Hoàn vừa thấy thương, vừa thấy tội cho Nhă Tịnh vô cùng.
Và giữa cái khung cảnh buồn phiền cần an ủi đó, họ đă ôm nhau
hôn, một nụ hôn với bao nhiêu t́nh cảm lẫn lộn, đau xót, yêu
thương, dâng hiến… Phải từ sâu trong tâm cang, Nhă Tịnh đă nghĩ
thế. V́ nội, v́ lời hứa với nội, chắc chắn, trên trời cao ngó
xuống, nội nh́n hai đứa hẳn cười và măn nguyện.
Cửa pḥng đột ngột bị mở ra, Nghi Quyên vừa bước vào nói:
- Tang Tang, cô có đồng ư làm dâu phụ cho tôi không…
Vừa nói tới đó Nghi Quyên đă ngưng lại, há hốc miệng.
Cảnh trước mắt sao kỳ vậy? Họ là hai anh em ruột cơ mà… Hoàn và
Nhă Tịnh đă buông nhau ra. Nhưng Nghi Quyên đă trông thấy, nàng
vừa bước lùi vừa lẩm bẩm:
- Kỳ lạ, tôi đă thấy kỳ lạ ngay từ đầu… Sao họ lại làm như vậy
được… họ điên ư?
Và Nghi Quyên vụt bỏ chạy xuống lầu. Nhă Tịnh hoàn hồn vội bảo
Hoàn:
- Anh Hoàn, anh c̣n chờ ǵ mà không chạy theo kéo chị ấy lại,
không khéo họ tưởng ḿnh điên, hai anh em ruột mà lại...
Nhưng trễ rồi, họ đă nghe thấy tiếng Nghi Quyên nói to với Khải:
- Anh Khải, em không thể chịu được, anh lên xem Hoàn và Tang
Tang ḱa... Họ đang... Họ đang hôn nhau như đôi t́nh nhân kia
ḱa.
Nguy rồi! Nghi Quyên đă hiểu lầm. Hoàn vội vă kéo Nhă Tịnh chạy
ra cửa, đứng ở chân cầu thang, chàng nh́n xuống pḥng khách,
trịnh trọng tuyên bố với mọi người đang có mặt ở dưới:
- Xin trân trọng giới thiệu quư vị, đây không phải là
Tang Tang.
Tang Tang em gái tôi đă qua đời ba năm trước. Đây là Lục Nhă
Tịnh, cô ấy rất giống Tang Tang, nên được chúng tôi mời về đóng
vai Tang Tang, để làm vui ḷng nội...
Trong pḥng khách có tiếng ồn ào, kinh ngạc, rồi bàn luận sôi
nổi... Chỉ có bác sĩ Lư là người hiểu ra sớm nhất, ông vỗ tay,
cười nói:
- Hèn ǵ...
Vợ ông chưa hiểu hỏi:
- Hèn ǵ sao?
- Tôi đă thấy cô ấy khác với Tang Tang, nhưng không dám hỏi. V́
hiện nay phong trào sửa mắt sửa mũi đang thịnh hành, tôi thấy cô
này mũi cao hơn, cằm nhọn hơn... nghĩa là khác hơn
Tang Tang
ngày cũ... Măi tới lúc cách đây không bao lâu, cô ấy bệnh, bà cụ
bảo tôi tiêm thuốc th́ mới phát hiện ra một điều là. Cái bớt cũ
sao không thấy? Tôi bắt đầu nghi ngờ... không lẽ thẩm mỹ viện bây
giờ có cả chuyện tẩy vết bớt nữa
ư? Mà cũng lạ nếu vết bớt kia ở
trên mặt cũng nên tẩy, đằng này không phải...
Bà vợ bác sĩ Lư tằng hắng, rồi nói.
- Cái ông này kỳ không, ông già rồi mà ăn nói chẳng giữ ư tứ ǵ
cả, ông không thấy con gái người ta đỏ mặt rồi không, cứ nói
măi...
Vú Kỹ che miệng cười, sau đó nhiều người khác cười theo, Khải và
cô Lan cũng không nín được. Cái không khí đau buồn của đám tang
đă biến mất. Nhă Tịnh vẫn c̣n đỏ mặt, thầm nghĩ, anh em Khải,
Hoàn tính toán kỹ như vậy. Bắt đọc gia phả, học đi, học nói...
Vậy mà có cái dấu bớt ở bên mông lại quên... Để người ta nghi
ngờ, để bể việc. Trong câu chuyện ồn ào, cười nói... Nhă Tịnh đă
biến thành món hàng triễn lăm. Nhă Tịnh thấy ngượng chín người.
Nàng vụt chạy lên lầu lẩn trốn. Hoàn chạy theo, nhưng không quên
quay lại dặn ḍ mọi người.
- Này nhé, tôi với Lục Nhă Tịnh nay đă đính hôn, sẵn mời quư vị
dùng tiệc cưới nhé.
Mọi người vỗ tay. Hôm nay không c̣n là ngày tang lễ, mà là ngày
tuyên bố lễ cưới. Nhưng có lẽ bà cụ cũng muốn như vậy.
Nhă Tịnh nghĩ thế nàng không buồn nữa. Nàng tin là, nội sẽ không
buồn đâu. Nếu thấy được cảnh ồn ào hôm nay hẳn nội sẽ vui
ḷng... nhất là vai tṛ của Nhă Tịnh... Nhă Tịnh cũng đă nhập
cuộc... Dù có thế nào th́ h́nh bóng của nàng cũng đă
in sâu ở
từng góc cạnh từng xó xỉnh của ngôi nhà này.
Nhă Tịnh vào đến pḥng. Chiếc máy truyền h́nh chưa tắt. Trên màn
ảnh nhỏ, là một ca sĩ đang hát bài "Những năm tháng yêu
thương... " Những năm tháng như nước chảy... Rồi có một ngày nào
đó... Cô ca sĩ kia sẽ già... già giống như nội. Đầu tóc bạc phơ,
mặt đầy vết nhăn... Bấy giờ chỉ c̣n kư ức với dĩ văng... Lúc
đó... Cô có c̣n kiên cường khoan thai, đầy t́nh yêu như nội
không? Từ cô ca sĩ, Nhă Tịnh lại nghĩ đến ḿnh, rồi ta sẽ già và
ta sẽ không bao giờ quên h́nh ảnh của nội!
Hoàn cũng đă bước vào pḥng, chàng khép cửa lại để ngăn cách
tiếng cường ồn ào phía dưới. Chàng ngồi xuống cạnh Nhă Tịnh, ṿng
tay qua ôm lấy nàng:
- Truyền h́nh hôm nay có ǵ hay đâu.
- Đừng ồn, anh!
Nhă Tịnh nói, v́ ngay lúc đó trên màn ảnh nhỏ xuất hiện một
người rất quen. Một người đă lâu lắm rồi Nhă Tịnh không gặp.
Vẫn mái tóc bồng, vẫn bộ quần áo bạc màu, vẫn khuôn mặt ngang
bướng... vẫn đôi mắt sáng, cô độc và cao ngạo, hắn đứng đấy
với cây đàn guitar... "Một chim hạc giữa bầy gà." Đúng rồi! Vạn
Hạo Nhiên!
Người phụ trách chương tŕnh đang giới thiệu:
- Kính thưa quư vị, hôm nay chúng tôi rất hân hạnh giới thiệu
quư vị, cây guitar nổi tiếng Vạn Hạo Nhiên. Như quư vị đă biết,
Nhiên vừa sáng tác, vừa biểu diễn. Anh là một thiên tài, một
thần tượng hiện nay của giới trẻ, nhạc của anh vừa có âm điệu
đồng quê dân giả, vừa có chất trẻ trung, tươi mát...
Người phụ trách chương tŕnh c̣n nói nhiều thứ nữa, nhưng Nhă
Tịnh đă không nghe thấy. Nàng chỉ lặng nh́n Vạn Hạo Nhiên... Và
màn ảnh đă đổi cảnh... Nhiên bây giờ đang ngồi cạnh chiếc giàn
tát nước. Bánh xe đang quay. Thời gian đang quay... Định mệnh
đang quay... Và Nhiên đang ngồi đó với cây đàn. Chung quanh là
khói tỏa, khói làm cho h́nh ảnh Hạo Nhiên nḥa nhạt.
- Xin mời quư vị nghe một bản nhạc tôi vừa sáng tác. Bản nhạc
này, xin dành cho người con gái đă có lần đi qua đời tôi.
Bánh xe không ngừng không ngừng quay.
Mang theo nưới tới cho ruộng đồng.
Đất khô giờ sẵn sàng vun xới,
Lúa mạ trổ đầy năm tháng xanh tươi
Anh đă tứng mơ bao giấc mộng
Giấc mộng kia định mệnh nghiến nát lâu rồi
Có người con gái mang nắng hồng tới
Mang lại cho anh một gàu nước mùa xuân
Bánh xe không ngừng mang nước tới,
Biến sa mạc khô cằn thành ruộng đồng xanh tươi.
Giấc mộng xa vời bây giờ như trở lại
Giống mạ non xanh với gió mùa xuân.
Bài hát được hát lại hai lần, rồi ngưng. Vạn Hạo Nhiên cúi đầu
chào. Ống kính quay về phía giàn lấy nước. Bánh xe không ngừng
quay. Tiếng nước chảy dồn dập. Nhă Tịnh thấy mắt ḿnh ươn ướt,
bài hát thật cảm động. Nhă Tịnh chưa bao giờ thấy Hạo Nhiên hát
hay như vậy, ngay cả lúc ở quán Sao Lạnh cũng không bằng. Sau
những tiếng vỗ tay vồn vă, Vạn Hạo Nhiên lại xuất hiện, vẫn với
cây đàn guitar. Khuôn mặt rạng rỡ đầy ánh nắng, chàng vựa dạo
nhạc vừa giới thiệu:
- Nhiều người cho rằng mơ mộng là một việc làm vô bổ, đi t́m
mộng mơ lại là việc hoang đường hơn. Nhưng chúng ta ở đây ai
không từng mơ chứ? Có người đă nói với tôi nếu ngay cả mơ mà anh
không có được, th́ anh sống để làm ǵ? V́ vậy, ban năy tôi đă
hát một bài. Bài đó để tặng cho các bạn đă từng mơ ước. C̣n bây
giờ, tôi hát một bài hát khác, cũng có liên quan đến mộng mơ,
bản nhạc này do một người con gái rất dễ thương đặt lời, bản
nhạc có tên là "Chiếc áo mộng mơ".
Và Hạo Nhiên bắt đầu hát:
Em có một chiếc áo mộng mơ
Vải dệt bằng tuổi trẻ
Nụ cười là hoa văn
T́nh yêu là dấu chỉ
Em đă đem hết t́nh yêu của ḿnh
Để kết thêm hoa và thêu thêm hoa
Mỗi khi mặc áo vào
Mọi vật đều thay đổi
Em đi dạo dưới trời thu
Mưa thánh thót trên cây ngồ đồng như thay lời hát
Mùa đông đến, em cùng hoa nhảy múa
Cây trong vườn như sống lại với em
Rồi một ngày có chàng mới đến
Người mang đàn dạo khắp thế gian
Chỉ v́ chàng có đôi mắt sáng
Nên em mơ, em nhớ măi bóng chàng
Rồi chiếc áo theo chàng đi măi
Bầu trời kia mất hẳn hào quang
Em có một chiếc áo mộng mơ
Đă cho chàng và mong chàng giữ măi
Chỉ xin chàng một điều này thôi
Hăy trân trọng và giữ ǵn chiếc áo.
Hạo Nhiên hát xong, ngước mắt nh́n lên, đôi mắt long lanh. Tiếng
vỗ tay không ngớt, đợi tiếng vỗ tay dứt, Hạo Nhiên mới chậm răi
đứng dậy, từ tốn.
- Nếu quư vị thích mấy bản nhạc vừa rồi của tôi, th́ tôi nghĩ đó
là nhờ tôi đă được khoác cho chiếc áo mộng mơ đó. Có chiếc áo
này con người ta dễ tỏa sáng. Tôi mong rằng, tất cả chúng ta ở
đây, mỗi người đều có một chiếc áo như vậy.
Khán giả lại vỗ tay. Máy thu h́nh được đưa xa đi, rôi thay phông
khác. Một ca sĩ xuất hiện. Nhă Tịnh đưa tay tắt máy rồi quay lại
nh́n Hoàn với đôi mắt ướt.
- Đấy anh Hoàn, anh thấy không? Hạo Nhiên bây giờ đă thành công,
đă nổi tiếng rồi đó.
Hoàn cũng có vẻ xúc động:
- Anh nghĩ là... Chính em là người đă mang gàu nước mùa xuân cho
hắn phải không?
Nhă Tịnh thành thật nói:
- Em nghĩ có lẽ là như vậy.
- Em nói vậy không sợ anh ghen à?
- Anh đă có em rồi ghen làm ǵ.
- Thật không?
Nhă Tịnh sa vào ḷng Hoàn dụi đầu vào ngực chàng:
- Th́ đây nè.
Hoàn sung sướng ôm chặt lấy Nhă Tịnh nói nhỏ:
- Cái gàu nước mùa xuân kia không có nghĩa là em chứ?
Nhă Tịnh cười ôm lấy cổ chàng lẩm bẩm.
- Nội bảo là... Anh sẽ là người chồng tốt, em th́ em thấy là anh
c̣n là... một người chồng đa nghi, hay ghen nữa.
Hoàn cắn nhẹ môi nàng:
- Em nói ǵ anh không nghe rơ?
Nhă Tịnh mỉm cười, nh́n ra khung cửa:
- Không ǵ cả. Em đang nghĩ về Tang Tang với chiếc áo mộng mơ
của cô ấy. Anh biết không. Em cũng có một chiếc áo
tương tự như vậy.
- Thật không?
- Thật.
- Thế chiếc áo đó em để ở đâu?
Nhă Tịnh giả vờ kinh ngạc nh́n lên.
- Anh không biết ở đâu à? Em đă tặng anh từ lâu rồi anh không
mang trên ḿnh ư?
Hoàn cười, siết chặt Nhă Tịnh vào ḷng, hôn như mưa lên mắt, lên
môi nàng. Bởi chàng như vừa nhận ra ư nghĩa của câu nói đầy biểu
tượng của Nhă Tịnh.
Màn đêm từ từ buông xuống. Màn đêm tràn vào khung cửa sổ lan tỏa
vào khắp pḥng. Gió đêm bắt đầu thổi nhẹ qua những ngọn cây, tạo
thành một khúc nhạc du dương êm ả. Với khung cảnh trầm lắng này,
con người rất dễ mộng mơ và trong khung trời tràn ngập hương vị
yêu thương, hạnh phúc, Nhi Hoàn và Nhă Tịnh cũng dễ ch́m đắm vào
cơi mộng, mà ở đó bao nhiêu mật ngọt của t́nh ái sẽ dâng hiến
hết cho nhau, ở đó c̣n kết tụ bao nhiêu mơ ước của một cuộc sống
dung dị b́nh thường rộn đầy tiếng cười vui hạnh phúc.
Hết
|