Chiếc Áo Mộng Mơ   Quỳnh Dao Pages  1  2  3  Next   
Chương 1

Lục Nhă Tịnh tay cầm túi xách đang lang thang trên phố. Chiều nay thật nóng, nắng chói chang, nắng oi nồng gay gắt. Mới đi ngoài phố một lúc mà trên người nàng mồ hôi vă ra như tắm. Thời tiết này không phải dành cho việc bát phố, thế mà không hiểu sao phố xá lại cứ tràn ngập người là người. Người nọ chen lấn người kia, họ chen chúc nhau giữa phố phường đông đúc. H́nh như ai cũng muốn trốn chạy cái không khí căng thẳng nặng ch́ nặng chịch trong nhà. Phải chăng ở nhà họ cũng có một

bà mẹ kế c̣n hết sức son trẻ như gia đ́nh của Nhă Tịnh? Mỗi lần nghĩ đến Lư Man Như là Nhă Tịnh lại thấy khó chịu.
Man Như, một cô gái thông minh con nhà giàu, nhạy bén trước cuộc sống, tế nhị trong giao tiếp, lại xinh đẹp nữa, nghĩa là một cô gái có đầy đủ điều kiện để sống an nhàn và hạnh phúc. Vậy mà, không hiểu sao, trên đời này trai tráng lịch lăm xứng đôi vừa lứa không thiếu ǵ, nàng lại không màng đến, lại khư khư cương quyết chọn cha của Nhă Tịnh làm chồng. Quan niệm t́nh ái của thời đại đă thay đổi rồi ư?
Nhă Tịnh không thể không thừa nhận một điều là cha nàng tuy tuổi trên bốn mươi nhưng tướng tá cao lớn trông vẫn c̣n trẻ trung phong độ. Mới nh́n nhiều người tưởng ông chỉ trên ba mươi là cùng. Ông là một trung niên vững vàng trong sự nghiệp, là một người đàn ông giàu kinh nghiệm sống… mà đẹp trai nữa, làm ǵ Man Như lại không xiêu ḷng. Xiêu ḷng đến độ cả gia đ́nh cô phản đối, khổ sở về mối quan hệ này. Nhưng mặc, Man Như vẫn về với nhà họ Lục.
Đối với ông Lục Sĩ Đạt, cha của Nhă Tịnh, th́ đây là mùa xuân thứ hai của ông. T́nh yêu đầu đă khép kín tám năm sau khi mẹ Nhă Tịnh qua đời sau một tai nạn xe cộ. Mối t́nh thứ hai tuy không sôi nổi như thời trai trẻ, nhưng lại ướp đầy mật ngọt hương hoa.
Ai cũng vui cũng mừng cho ông, chỉ có Nhă Tịnh, cô con gái cưng của ông là buồn phiền. Căn nhà ấm cúng của hai cha con bỗng nhiên có thêm “má nhỏ”. Man Như nhỏ đến độ không đáng làm chị của Nhă Tịnh. Trên cách xưng hô, Nhă Tịnh không biết gọi Man Như là ǵ, cuối cùng chỉ c̣n cách nói “trỏng”. Lúc có mặt cha, Nhă Tịnh càng khó xử hơn, trong khi Man Như lại rất tự nhiên nhiều lúc c̣n âu yếm thân mật với ông Sĩ Đạt trước mặt Nhă Tịnh, làm nàng khó chịu vô cùng. Ông Sĩ Đạt nh́n thấy thái độ không bằng ḷng của con gái nên cũng hơi ngượng.
Bây giờ Nhă Tịnh hiểu ra một điều, đó là những tháng ngày cha con san sẻ t́nh thương cho nhau đă mất, đă đi vào quá khứ. Sự có mặt của Man Như làm cho Nhă Tịnh như thừa thăi và ngôi nhà không c̣n là tổ ấm của riêng nàng.
Nhă Tịnh không giận cha cũng không giận Man Như, nàng hiểu là mỗi người đều có số phận riêng và không ai có thể chống lại. Nhă Tịnh buồn cha với Man Như, nhưng nàng biết là cả hai lúc nào cũng cố làm cho nàng vui, họ t́m mọi cách để lấy ḷng nàng... nhưng không cách ǵ có thể xoá được mọi mất mát buồn đau trong ḷng Tịnh.
C̣n hôm nay chuyện ǵ đă xảy ra?
Nhă Tịnh dừng lại trước khung kính cửa gian hàng trưng bày “mode”. Nhă Tịnh nghiêng đầu ngắm, bên trong khung kính có chiếc túi xách bằng vải thô, giống chiếc túi xách ở tay nàng đang cầm, chiếc túi rất hợp với bộ quần áo nàng đang mặc. Nhă Tịnh thấy cảm ơn sự thành công về sự nghiệp của cha. Sự thành công đó đă mang lại cho nàng đủ thứ vật chất, nhất là trang phục thời thượng. Vâng, phải cảm ơn! Nhă Tịnh cắn nhẹ môi rồi quơ chiếc túi xách dài dây đang xách trên tay ra sau lưng, nàng giật ḿnh v́ nghe như có tiếng va chạm phía sau. Nhă Tịnh quay lại, một thanh niên rất trẻ đang đứng phía sau lưng nàng. Nhă Tịnh định xin lỗi, nhưng lại thôi. Đàn ông ngắm áo quần của phụ nữ làm ǵ vậy? Và Nhă Tịnh nhớ, chuyện đă bắt đầu từ tủ trưng bày nầy.
Cha sang âu Châu một tuần, sáng nay mới về tới nhà. Vali vừa mở, như một thói quen, Nhă Tịnh xông tới bới lên chọn lựa. Một chồng áo mới và những vật dụng trang điểm linh tinh văng tứ tung, Nhă Tịnh mừng quá hét lên.
- Ồ cha tuyệt quá! Cha có mắt tinh đời, cha chọn hàng tuyệt quá!
Không khí đột ngột như đọng lại. Nhă Tịnh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng và thái độ bối rối của cha, cả Man Như đứng cạnh cũng ngượng nghịu và nàng chợt hiểu...
Hôm nay không là hôm qua. Năm nay đă khác với năm rồi, khác hẳn những năm trước... Khi cha đi công cán ở nước ngoài trở về, tất cả là của Nhă Tịnh. C̣n bây giờ... Nhă Tịnh chợt thấy đỏ mặt. Máu như dồn hết lên đầu. Nhă Tịnh vội đứng dậy, nàng đẩy đống áo quần qua bên, và chạy về pḥng. Nhă Tịnh vẫn c̣n nghe tiếng cha đuổi theo sau:
- Nhă Tịnh tất cả là của con đây mà, con cứ chọn đi, cha cho con mà...
Nếu cha không giải thích một cách “đặc biệt” như vậy, th́ Nhă Tịnh c̣n tin là trong đống quần áo kia có một vài cái của ḿnh, nhưng cha càng nói vậy, Nhă Tịnh càng thấy không muốn đụng đến những thứ đó. Bên cạnh đó c̣n có thái độ của Man Như? Một thái độ chịu đựng, nhẫn nhục thấy ghét. Thái độ đó sẽ làm cha khó xử hơn.
Tóm lại ngôi nhà bỗng trở nên ngột ngạt.
Nhă Tịnh nh́n vào khung kính rồi lại thở dài. Cả một buổi chiều lang thang trên phố, không biết Nhă Tịnh đă thở ra mấy lần. mặt trời đă xuống núi, bóng đen đang tràn lan. Nhă Tịnh ơ hờ lấy ngón tay vẽ bâng quơ trên khung kính, một cảm giác vô vị. Khung kính đang phản chiếu một khuôn mặt gầy với mái tóc dài và chiếc sơ mi ca rô. Nhă Tịnh trừng mắt nh́n khuôn mặt trong gương. Khuôn mặt ấy vẫn tỉnh bợ Nhă Tịnh lại giật ḿnh. Phía sau, h́nh như có một khuôn mặt khác: Khuôn mặt đàn ông! Nhă Tịnh chợt nhớ lại người mà ban năy khi quơ chiếc túi xách Nhă Tịnh đă lỡ tay đụng vào người anh ta. Chắc anh ta đây! Nhưng Nhă Tịnh cũng thắc mắc, tại sao lại có thể có chuyện đàn ông mê trang phục đàn bà thế này? Đứng nh́n măi không chịu bỏ đi. Thời đại này, kẻ điên không thiếu, chắc anh chàng này cũng nằm trong số đó. Nhă Tịnh bắt đầu thấy mỏi chân. Như vậy thần kinh của ta hẳn kém. Thôi về thôi, không lẽ đứng ngắm măi tới khuya.
Nhă Tịnh quay lại, men theo con lộ Thành Đô. Nàng tiếp tục bước những bước chân chậm răi, không vội vàng. Chiếc túi xách mang trên vai như tuột xuống, Nhă Tịnh phải kéo lên. Đă đến cửa hiệu sách, trong khung kính đang bày quyển tiểu thuyết “Mùa xuân thứ hai”. Ồ! Sao ta không mua tặng cha? Nhă Tịnh dừng lại ngắm quyển sách. Một lần nữa, nàng lại giật ḿnh, khuôn mặt thanh niên kia lại xuất hiện trong kính.
Ta bị theo dơi ư? Nhă Tịnh tự hỏi rồi nhún vai, nhằm nḥ ǵ. Ngay từ năm mười sáu tuổi, Nhă Tịnh đă bị đám con trai bu quanh. Kinh nghiệm cho Nhă Tịnh thấy là bọn tán gái ngoài đường thường không phải là hạng đứng đắn. Cái phương thức ghẹo gái đó bây giờ không c̣n hợp thời, xưa quá rồi. Nhă Tịnh trừng mắt nh́n vào kính. Chọn lầm rồi ông ơi!
Nàng lại tiếp tục bước. Nhưng bây giờ th́ nàng đă để ư đến gă đàn ông theo sau. Vâng, gă vẫn đeo theo, nhưng giữ đúng một khoảng cách nhất định. Nhă Tịnh cố ư bỏ qua một khúc quanh, rồi dừng lại. Gă kia cũng đứng lại. Vậy là rơ ràng. Nhă Tịnh bước nhanh hơn, đến đầu hẻm, nàng bẻ ngoặc vào, rồi t́m ngă khác bước ra. Bước thêm mấy bước, Nhă Tịnh dừng lại. Bóng gă thanh niên biến mất. Như vậy là ta đă làm cho hắn lạc hướng rồi.
Nhă Tịnh băng qua đường, đến lộ Điện Ảnh. Ở đây đèn đuốc sáng choang. Thế này có lẽ đă khuya. Gió bắt đầu lạnh và hơi nóng từ dưới đất bốc lên, Nhă Tịnh đă mỏi chân và hơi khát. Phía trước h́nh như có một nhà hàng Cây Hoa. Thôi th́ vào đây xài tiền vậy. Tiền của cha, nhưng cũng là của ta.
Nàng bước vào nhà hàng, lựa một góc vắng ngồi xuống. Pḥng ăn được trang trí quư phái. Trên trần nhà, hàng trăm bóng đèn nhỏ thi nhau chiếu sáng, giống như những v́ sao. Nhă Tịnh liên tưởng đến quyển tiểu thuyết “Ngàn ánh đèn”. Nàng tựa người vào ghế, lấy thực đơn lên xem. Cuối cùng chọn được món súp đuôi ḅ, sà lách tươi, bíp tếch hành tây, một tách cà phê, một bánh su kem... Gă bồi bàn nh́n Nhă Tịnh ngạc nhiên. Nhă Tịnh thản nhiên chống tay lên cằm, liếc nhanh về phía gă:
- Anh chưa hề thấy ai ăn nhiều thế này à?
Gă bồi bàn găi đầu, cười duyên:
- Không phải. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên và mong là nhà hàng chúng tôi ngày nào cũng gặp thực khách như cô.
Gă bồi bàn bỏ đi, Nhă Tịnh ngồi duỗi chân cho thoải mái, mắt ngước lên trần nhà. Hằng trăm ngọn đèn nhỏ thế này, mà sao bên dưới lại tối om, thế ánh sáng đi đâu cả vậy? Nhă Tịnh ngẩn ngơ suy nghĩ. Tới lúc nàng nh́n xuống, th́ giật nẩy ḿnh. Có một người đang ngồi cùng bàn ở phía đối diện với nàng.
Nhă Tịnh mở to mắt nh́n người đàn ông lạ, chưa kịp nói ǵ th́ bồi bàn lại đến. Người đàn ông kia nói với bồi bàn:
- Cậu lại gặp thêm một người không thích ăn kiêng. Cho tôi phần ăn giống cô này đi nhé.
Sau khi bồi bàn bỏ đi, Nhă Tịnh ngồi thẳng lưng bắt đầu ngắm nghía gă đàn ông trước mặt. Nhă Tịnh không dám chắc hắn có phải là chàng thanh niên đă theo dơi ḿnh ban năy trên đường phố không, v́ trông anh chàng này có vẻ đàng hoàng hơn. Khuôn mặt khá dễ coi với sống mũi thẳng, mắt sâu và sáng, cằm rộng. Chàng mặc bộ âu phục màu nâu trang nhă, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen điểm vài chấm đỏ. Trông chàng khoảng hơn hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi là cùng, nhưng ở tuổi này cũng khá chững chạc để không c̣n đuổi theo con gái ngoài đường. Dáng dấp th́ trông có vẻ là con nhà có giáo dục nghiêm chỉnh. Nhất là ánh mắt thật sáng biểu lộ sự thông minh và đôi lúc làm người đối diện phải bối rối... ánh mắt anh chàng đang ṭ ṃ nh́n Nhă Tịnh, chàng chẳng nói ǵ cả và Nhă Tịnh cũng ngồi im. Măi đến lúc bồi bàn mang món súp đuôi ḅ ra, chàng mới mở miệng, giọng nói ấm cúng tỏ vẻ quan tâm:
- Suốt một buổi chiều cô đă đi gần hết các đường phố, có lẽ giờ này cũng đói và mệt lắm rồi, cô cứ dùng súp tự nhiên đi.
À th́ ra anh chàng này là người đă theo dơi ta cả buổi chiều nay. Nhă Tịnh cảm thấy ḷng vui vui nhưng nàng cũng làm bộ nghiêm hỏi:
- Vậy ra anh là người theo dơi tôi cách đây mười phút?
- Ừ đúng rồi.
Chàng trả lời một cách thản nhiên như làm một điều hết sức b́nh thường. Nhă tịnh hỏi tiếp:
- Thế anh bắt đầu đi theo tôi từ lúc nào?
- Có lẽ từ lúc ba giờ hơn, lúc đó là lúc cô bước lên cầu Thiên Kiều chăm chú nh́n một biển quảng cáo bộ phim có tên là “Đời tôi chỉ yêu có một lần”. Tôi thấy cô bĩu môi thật ngộ nghĩnh. Tôi nghĩ chắc là tấm biển kia làm cô buồn cười và cô biểu lộ sự không lấy làm thích thú đó.
Nhă Tịnh ngạc nhiên mở to đôi mắt:
- Vậy là anh theo dơi tôi lâu lắm rồi mà tôi chỉ mới phát hiện ra. Nhưng tôi thắc mắc không hiểu anh đi theo tôi làm chi và bây giờ lại vào đây nữa?
- Tại v́ tôi thấy cô bé có vẻ buồn chán, cô bé bước đi lang thang không định hướng nên...
Chàng thanh niên đột ngột chuyển sang đề tài khác:
- Ồ cô có cần bỏ thêm tiêu vào súp không?
- Cám ơn, anh cứ để mặc tôi!
Nhă Tịnh cầm lấy hũ tiêu xịt xịt vào tô súp, nàng cảm thấy thật sự lúng túng, cái gă này ở đâu lạ hoắc khi không đến đây làm như là người quen của ḿnh. Tịnh suy nghĩ mà tay cứ xịt tiêu vào tô súp măi đến khi anh chàng đưa tay ngăn lại và đổi tô của ḿnh sang cho Tịnh với nụ cười hiền:
- Xin lỗi nhé, tôi sợ cô bị sặc tiêu đấy.
Nhă Tịnh đă không biết ơn c̣n vùng vằng:
- Trái lại tôi mong là anh sẽ chết sặc.
- Nếu tôi được chết sặc v́ cô, tôi rất vui ḷng, cô giận tôi ư?
Anh chàng nói một cách b́nh thản và xé một miếng bánh ḿ phết bơ lên rồi nh́n Nhă Tịnh:
- Có ai nói cho cô biết là khi giận trông cô càng dễ thương hơn không?
- Có.
- Ai vậy?
- Th́ anh vừa nói chứ ai. Mà sao anh cứ nh́n tôi hoài vậy? Bộ tôi lạ lắm sao?
Nhă Tịnh vừ húp một muỗng súp vừa hỏi. Anh chàng vẫn cười, nụ cười hồn nhiên thoải mái.
- Cô cũng vui tính quá đi chứ, vậy mà tôi cứ ngại.
Nhă Tịnh thấy ngượng quá. Tại sao ḿnh lại có thể ngồi ăn cùng bàn với một người con trai xa lạ? và c̣n cười nói huyên thuyên thế này? Nàng nh́n thẳng vào mắt anh hỏi:
- Đây là lần đầu tiên anh đi theo một người con gái?
- Ừ đúng.
- Anh tưởng nói vậy là tôi tin ư?
Anh ta lấy một miếng bánh ḿ khác phết bơ lên đưa cho Tịnh và nói:
- Tôi cũng không cần cô tin. Ăn một miếng bánh ḿ chứ?
Nhă Tịnh cầm lấy miếng bánh đưa lên miệng cắn, mắt vẫn không rời khuôn mặt ưa nh́n của chàng thanh niên giờ đây trở thành người quen. Trên gương mặt chàng, không có điểm nào đáng chê, trái lại là khác, v́ thế Nhă Tịnh có muốn giận cũng thấy khó quá!
- Tôi cứ thắc mắc không hiểu anh đi theo tôi làm ǵ...
Nhă Tịnh hỏi xong lại hối hận, ḿnh hỏi thế nhất định anh ta sẽ trả lời: Bởi v́ thấy cô đẹp, cô có vẻ cô đơn lạc lơng, cô có vẻ buồn nên... Nhưng Nhă Tịnh đă nhận được câu trả lời khác hẳn:
- Bởi v́ thái độ lúc không hài ḷng của cô, dáng đi ngoe nguẩy của cô và thói quen hất ví ra sau trông lôi cuốn nghịch ngợm làm sao ấy.
- À anh đang tán tỉnh tôi đấy à?
- Tôi không hề tán tỉnh v́ rơ ràng cô không đẹp lắm, lông mi không dài, miệng lại không được nhỏ lắm, cằm th́ nhọn... Xem nào, cô chỉ có một đôi mắt thật đen...
Anh chàng dừng lại, tựa lưng ra sau rồi tiếp:
- Nhưng đôi mắt đó có đủ để đền bù những cái không đẹp khác.
Nhă Tịnh trừng mắt nh́n chàng quên cả ăn, chàng phớt tỉnh nói tiếp:
- Bây giờ đă là lúc chúng ta nên tự giới thiệu với nhau, dù sao cũng là người quen rồi mà.
Và chàng móc trong túi áo ra một tấm danh thiếp đặt trước mặt Nhă Tịnh. Nhă Tịnh nh́n phớt qua những ḍng chữ:
TANG NHI HOÀN
Tổng giám đốc Công ty
Phát thanh Truyền h́nh Hoa Quảng
Điện thoại: xxxx

Tang Nhi Hoàn, cái tên thật kỳ cục, lại là tổng giám đốc công ty phát thanh truyền h́nh nữa chứ! Vậy là anh chàng định t́m người mẫu để làm quảng cáo đây. Nhă Tịnh chợt ph́ cười làm Nhi Hoàn ngơ ngác.
- Tôi cười không được sao?
Nhă Tịnh hỏi, Hoàn gật gù:
- Sao lại không được, chỉ tại lần đầu tiên thấy cô cười, tôi ngạc nhiên quá, sao cô có nụ cười hay quá vậy?
Nhă Tịnh cười nhạt:
- Hay lắm à? Thế nụ cười của tôi có đẹp như Mona Lisa của Leonardo de Vinci không?
- Từ trước tới nay tôi vẫn không chấp nhận bức họa đó có nụ cười đẹp. Nụ cười của cô mới là đẹp đấy.
Nhă Tịnh làm thinh cúi xuống ăn. Nàng thầm nghĩ rơ ràng anh chàng này không phải tay vừa. Phải đề cao cảnh giác, hắn đang giăng lưới, mắt hắn lại biết nói, cảm xúc khá phong phú... một nhân vật nguy hiểm đây... coi chừng... một con sói cao tay ấn đang chực vồ mồi...
Hoàn cắt đứt ḍng suy nghĩ của nàng:
- Cô có thể cho biết quí danh?
Nhă Tịnh đáp lạnh lùng:
- Không được.
Hoàn gật gù:
- Đúng như điều tôi thầm nghĩ; thần hộ mệnh của cô đă cảnh giác cô: Coi chừng hắn không phải là người tốt, v́ những người đàn ông mà tán gái ngoài đường, nói năng ba hoa không đầu không đuôi thường là những tay sở khanh đểu giả, nếu không th́ cũng là những thằng điên. Tóm lại đó là những kẻ không đứng đắn phải không? Và cô, cô nên lánh xa những tay như vậy.
Nhă Tịnh tṛn mắt kinh ngạc:
- Anh có khả năng đoán ṃ như vậy à?
- Có ǵ khó đâu, b́nh thường thôi.
- Anh có thể đọc được những ǵ người khác nghĩ trong đầu sao?
- Đó không phải là điều cao xa lắm mà chỉ là sự suy luận b́nh thường. V́ nếu tôi là cô, tôi cũng không thèm để ư đến những kẻ tán tỉnh tôi ngoài đường phố.
Nhă Tịnh đắn đo một hồi rồi hỏi:
- Thế ban năy anh theo tôi để làm ǵ? Anh định chọn tôi làm người mẫu cho các phim quảng cáo của anh hay anh định làm áp phích? Tôi th́ không đủ tư cách để lên màn ảnh đâu nhé.
Hoàn chăm chú nh́n Nhă Tịnh:
- Cô cho biết tên đi.
- Không được.
- Cho biết cũng đâu có sao?
- Không
- Cho biết đi mà.
Nhă Tịnh tṛn xoe mắt:
- Anh này lạ ghê, tên của tôi th́ đâu có quan hệ ǵ với anh mà sao anh cứ hỏi hoài.
- Cái tên th́ đương nhiên không quan trọng bằng con người. Nếu cô không nói th́ tôi sẽ đặt cho cô một cái tên vậy: Tang Tang được không?
Nhă Tịnh kêu lên:
- Tang Tang? Tên ǵ lạ vậy?
- V́ tôi họ Tang, tôi lại thấy tên Tang Tang cũng ngộ nghĩnh dễ thương đặc biệt là nó phù hợp với cái tính lí lắc của cô đấy chứ?
Nhă Tịnh càng thắc mắc:
- Tại sao tôi phải lấy họ của anh làm tên tôi?
Nhă Tịnh có vẻ khó chịu, nàng nghĩ anh chàng này coi thường ḿnh quá nên lắc đầu lia lịa:
- Tôi không chịu cái tên đó đâu!
- Nhưng tôi th́ thích cái tên đó, tên đẹp quá đi chứ.
- Tùy ư anh muốn gọi tôi là ǵ cũng được, dù ǵ chúng ta cũng không c̣n gặp nhau lần thứ hai, tôi nghĩ như thế.
Nàng đẩy dĩa bíp- tếch qua một bên, nàng không c̣n kiên nhẫn chờ bánh su kem nữa.
- Anh làm tôi bực ḿnh quá, tôi đi đây, nếu anh là người quân tử xin đừng theo tôi nữa nhé.
- Tôi không theo cô nữa đâu, nhưng cho cô biết ngày mai tôi vẫn sẽ ngồi ở đây chờ cô. Tôi mời cô dùng cơm tối mai, cũng giờ này.
Hoàn nói mắt vẫn chăm chú nh́n Nhă Tịnh.
- Tôi sẽ không đến.
- Tôi biết là cô sẽ đến.
- Không! Không! Không bao giờ!
Nhă Tịnh đứng dậy quẩy chiếc tuí xách tay lên vai dợm bước đi. Hoàn vẫn nói dịu dàng:
- Tùy ư cô, cô có quyền tự do không đến, c̣n tôi, tôi cũng có quyền tự do chờ đợi của tôi chứ?
- Th́ anh cứ chờ đi, tôi không tới đâu.
Nhă Tịnh nói xong vẫy tay kêu bồi đến tính tiền nhưng Hoàn lại nói:
- Cô không phải trả, tôi đă tính xong rồi.
Nhă Tịnh quay lại nh́n Hoàn lần nữa, thật là một anh chàng dở hơi giọng nàng nghe không chút cảm t́nh:
- Cảm ơn nếu anh thích trả tiền th́ đó là quyền của anh, càng đỡ tốn!
Nàng quay lưng lại nện gót giầy tiến ra phía cửa. Ra tới bên ngoài nàng c̣n nghe tiếng chào của Hoàn:
- Mai gặp nhé, Tang Tang!
Đúng là ra đường gặp quỷ! Nhă Tịnh rủa thầm và bước nhanh ra khỏi nhà hàng. Đi một đoạn khá xa rồi mà Nhă Tịnh vẫn c̣n cảm thấy như đôi mắt đầy sức quyến rũ của anh chàng vẫn đuổi theo nàng.

o0o

Thật ra th́, Nhă Tịnh chẳng hề có ư muốn đến nhà hàng Cây Hoa lần nữa. Nàng cũng chẳng muốn gặp lại anh chàng điên điên tên Hoàn. Nếu như...
Cũng lại nếu như... Buổi sáng hôm ấy chẳng có chuyện bực ḿnh xảy ra, để Nhă Tịnh t́m cớ lánh khỏi căn nhà ấm cúng và trở thành một kẻ lang thang ngoài đường.
Sau khi tốt nghiệp trường Cao Đẳng, Nhă Tịnh không t́m được việc làm thích hợp. Thời gian rơ là rảnh rỗi. Thế là dậy muộn đă trở thành thói quen của nàng. Sáng nay lúc thức giấc, vừa mở tủ áo ra, Nhă Tịnh mới thấy là, tủ áo của ḿnh đầy những chiếc áo mới. Những chiếc áo mà cha mới mang từ Châu Âu về, Nhă Tịnh ngẩn người ra, Nhă Tịnh có cảm giác như bị bố thí. Ai cần cho những chiếc áo này? Những chiếc áo không phải thuộc về ta? Mặc cảm tự ái và tủi thân như ngập đầy tim nàng. Đứng dậy, không cần suy nghĩ, Nhă Tịnh gom hết tất cả những món đồ mới đó sang pḥng của cha và Man Như.
Cần phải nói rơ đâu đó một lần cho cặn kẽ. Nhă Tịnh đă nghĩ như vậy. Giờ này chắc cha đă đến sở làm. Ta phải lợi dụng cơ hội tốt thế này để nói chuyện với Man Như. Phải rành mạch tŕnh bày để cảm thông, để không khí gia đ́nh này vẫn là mái ấm, để có thể tiếp tục sống chung chứ? Cửa pḥng của cha và Man Như hơi khép hờ. Nhă Tịnh không gơ cửa, lặng lẽ mở cửa bước vào.
Nhưng làm sao Nhă Tịnh biết là hôm nay cha không đến sở? Làm sao Nhă Tịnh ngờ là lại bắt gặp Man Như đang khóc bù lu, khóc bù loa? Cha lại đang ôm Như trong ḷng vỗ về như vỗ về trẻ thơ... Nhă Tịnh vừa đẩy cửa bước vào đă nghe cha nói:
- Tại anh cả thôi em đừng buồn... Em nghĩ xem, Nhă Tịnh bây giờ cũng hơn hai mươi rồi... Nó rồi sẽ lấy chồng...
Nhă Tịnh ném tất cả đống áo mới xuống thảm. Tiếng động làm cha giật ḿnh ngẩng lên. Khuôn mặt của cha từ buồn phiền trở thành giận dữ. C̣n Man Như đang nhảy ra khỏi ṿng tay của cha, để chạy vội vào pḥng tắm. Cha Nhă Tịnh trừng mắt nh́n Nhă Tịnh, ông nói như hét:
- Tại sao vào pḥng mà chẳng biết lịch sự, chẳng biết gơ cửa ǵ cả vậy?
Nhă Tịnh đứng đấy tṛn xoe mắt nh́n cha. Ông Lục Sĩ Đạt là một người cha tốt, nhưng rồi sẽ có một ngày, t́nh cha con cũng trở thành một gánh nặng cần phải vứt bỏ. V́ ta không biết gơ cửa trước khi vào. V́ ta đă trở thành nỗi bực ḿnh... Nhă Tịnh lẳng lặng, quay lưng lại bước về phía cửa, nhưng ông Sĩ Đạt đă bước tới cản lại:
- Nhă Tịnh, bây giờ cha phải làm sao đây? Cha phải làm sao con mới hài ḷng chứ?
Nước mắt chảy dài xuống má. Nhă Tịnh tự nhủ, cha đă có một người nhiều nước mắt đủ rồi, không nên có thêm người thứ hai. Nước mắt của ta giờ đây chả c̣n nghĩa lư ǵ. Nhă Tịnh ngẩng đầu lên, cố lấy giọng thật b́nh thản:
- Con sẽ cố gắng t́m được việc làm, hoặc lấy chồng trong một thời gian thật ngắn.
Ông Lục Sĩ Đạt ngỡ ngàng:
- Cha đâu hề có ư định đó đâu?
Nhă Tịnh nhún vai:
- Nhưng con biết là hiện cha đang ở trong trạng thái khó xử. Có lẽ định mệnh đă an bài như vậy, dù ǵ, th́ cha cũng phải sống phần đời c̣n lại của cha với Man Như. C̣n con? Con cũng về với một người nào đó chưa biết. V́ vậy, cha cần đi an ủi Man Như ngay đi.
Và Nhă Tịnh bỏ đi. Lần này th́ ông Sĩ Đạt không c̣n ngăn Nhă Tịnh lại nữa. Ông chỉ đưa mắt nh́n theo măi đến lúc Nhă Tịnh ra ngoài cửa, ông mới nói với theo:
- Cuối tuần này ở câu lạc bộ có mở dạ hội. Cha mong là có sự tham dự của con.
Nhă Tịnh vẫn thẳng lưng cất bước. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi gặp điều ǵ không vui, hay căng thẳng là Nhă Tịnh có cảm giác cột sống của ḿnh như hoá đá, một cảm giác của loài ốc sên gặp chuyện không hay thường rút đầu vào vỏ. Nhă Tịnh hiểu, câu lạc bộ mà cha tham dự, là một câu lạc bộ dành cho giới thượng lưu, trong đó có rất nhiều tay kinh doanh giỏi, độc thân... Cũng chính tại câu lạc bộ này, cha nàng, ông Lục Sĩ Đạt đă quen và yêu Man Như.
Nhă Tịnh quay lại nh́n cha với nụ cười:
- Ở câu lạc bộ của cha có một ông Sĩ Đạt thứ hai không?
Ông Sĩ Đạt tái mặt. Nhă Tịnh chợt thấy hối hận. Thật ra th́ Nhă Tịnh không cố t́nh làm chạm tự ái cha. Vâng nàng chỉ muốn nói cho đỡ bực. Nhă Tịnh cũng không muốn bị an bày. Nhă Tịnh thở dài:
- Xin lỗi cha, nhưng cái ǵ con cũng muốn tự ḿnh quyết định, con không muốn nhờ vả ai. Thôi được rồi, con hứa sẽ đến, dù ǵ con cũng phải cố không để phiền cho ai cả, con sẽ t́m cho con một con đường.
- Nhă Tịnh!
Có tiếng cha gọi, nhưng Nhă Tịnh đă bỏ đi.
Thế là, tối hôm ấy, Nhă Tịnh lại đến nhà hàng Cây Hoa.
Nhă Tịnh đến Cây Hoa với mấy lư do. Thứ nhất, Nhă Tịnh nghĩ đến anh chàng tên Hoàn kia dù sao cũng sáng giá, trong câu lạc bộ của cha chưa hẳn có tay nào hơn. Thứ hai, nếu thật sự Hoàn cần một người mẫu... Nhă Tịnh hỏi thử, có hợp hay không chuyện đó không cần biết. Nhưng dù sao có công ăn việc làm vẫn hơn là ăn không ngồi rồi. Thứ ba, rảnh rỗi cũng buồn, có Hoàn tán gẫu c̣n hơn. Thứ tư, từ hôm qua đến giờ Nhă Tịnh vẫn chưa hiểu được động cơ nào khiến Hoàn đeo măi theo ḿnh, thừa cơ hội này hỏi cho ra lẽ... Thứ năm... ôi, mặc kệ, lư do nào th́ cũng mặc. Nhưng rơ ràng là anh chàng tên Hoàn điên điên này... cũng khá hấp dẫn chứ... Và Nhă Tịnh nôn nóng mong cho buổi chiều mau đến.
Lúc Nhă Tịnh bước vào nhà hàng Cây Hoa th́ cũng là lúc nhà hàng đang đông ngẹt khách. Nhă Tịnh hướng mắt về phía góc cũ, đă thấy Hoàn có mặt ở đấy tự bao giờ. Anh chàng đang ngồi một ḿnh với điếu thuốc trên tay, thái độ b́nh thản. H́nh như anh chàng biết chắc chắn là Nhă Tịnh sẽ đến. Nhă Tịnh chợt thấy nóng mũi, nhưng nghĩ lại. Dù ǵ th́ ta cũng đă đến cơ mà. Và Nhă Tịnh thấy buồn cười làm sao. Lúc ấy Hoàn lịch sự đứng dậy chào:
- Ồ! Cô bé đă đến, xin chào cô bé.
Nhă Tịnh đặt ví lên bàn, ngồi uống hai tay chống cằm, mắt xoe tṛn nh́n Hoàn. Hôm nay Hoàn mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu đỏ, trông thật trẻ. Trẻ mà lại khỏe nữa.
- Cô có cần súp đuôi ḅ với bíp-tếch nữa không?
Hoàn hỏi, một cách tự nhiên, tự nhiên như đă quen thân lắm. Nhă Tịnh đưa mắt nh́n qua bàn bên cạnh. Một người đàn bà đang ăn món hào xào. Tịnh chưa kịp lên tiếng, th́ Hoàn hỏi tiếp.
- Hay là ăn món hào xào?
Anh chàng có vẻ phản ứng khá nhanh nhẹn. Đáng sợ thật! Nhă Tịnh suy nghĩ và nh́n Hoàn. Không biết nên chọn món nào. Cô thực khách kế bên có vẻ hiểu biết, cười nói:
- Món nầy ăn cũng dược lắm, lại khỏi phải dùng muỗng nĩa mất công.
- Đúng là như vậy.
Nhă Tịnh gật đầu chào xă giao người đàn bà. Bà đi có một ḿnh? Bà cũng cô đơn như tôi?
Người đàn bà có lẽ ở tuổi trung niên, thân h́nh mập mạp, dáng quư phái. Ít ra cũng trên bốn mươi.
Chợt Nhă Tịnh nhớ đến một bộ phim có tựa đề “Người đàn bà có 41 đóa hoa”. Cuốn phim nói về những người đàn bà trên 40 tuổi vẫn cô đơn. Bỗng nhiên, nàng sợ thời gian, không lẽ đến già nua ta vẫn trơ trọi sao? Nhưng rồi có ǵ đâu gấp gáp, có thể có một ngày nào đó rồi ta sẽ gặp một người t́nh hơn ta 20 tuổi. Như trường hợp của cha ta đây. 40 gặp 20 là chuyện b́nh thường. Thời đại bây giờ mà, cái ǵ lại không thể xảy ra?
Hoàn lên tiếng:
- Này cô Tang Tang. Cô chọn món nào mà lại ngồi thừ ra như vậy?
Nhă Tịnh nói:
- Anh lúc nào cũng đoán hay. Lúc ở trường, thầy giáo cũ thường đặt cho tôi cái tên là “Mộng Mơ” đấy.
Hoàn ngạc nhiên:
- Ở trường? Tôi nghĩ là cô hết học rồi cơ mà?
Nhă Tịnh nói, và quên đi cái cảm giác xa lạ với anh chàng đối diện:
- Vâng, tôi đă tốt nghiệp. Tôi mới ra trường năm rồi. Ngành ǵ anh biết không, truyền thông đại chúng. Cái ngành nghề của anh đấy. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Hoàn gật gù:
- Vâng. Gặp cô quả thật may.
Nhă Tịnh không cười nữa, ngồi tựa lưng vào ghế. Nhă Tịnh lại thấy giận ḿnh, cho hắn biết để làm ǵ? hắn chưa mời ta làm nhân viên của hắn th́ ta đă khai tuột lư lịch ra rồi.
- Thế dùng món hào xào nhé?
Hoàn lại hỏi, Nhă Tịnh trở lại thực tế.
- Vâng, cho món hào xào với một ly cà phê.
- Không dùng thêm món nào khác ư?
- Hôm nay, tôi không đói.
- Mong rằng điều đó không phải lỗi ở tôi.
Hoàn nói với nụ cười. Anh gọi cho Nhă Tịnh và ḿnh cùng một thứ món ăn.
Nhă Tịnh ngạc nhiên:
- Anh lúc nào cũng thích chọn theo thức ăn người khác ư?
- Không hẳn thế, mà là tại tôi lười chọn món ăn thêm.
Nhă Tịnh cười châm biếm:
- Như vậy, thời gian của anh hẳn quư báu lắm?
- Vâng.
Ngộ thật! Một người có đủ thời gian để đeo đuổi theo cô gái ngoài đường lại cho là quư trọng thời gian.
Nhă Tịnh khịt mũi, nhíu mày. Gương mặt Hoàn sau làn khói có vẻ mông lung, mờ ảo. Hoàn không đơn giản như một kẻ chỉ “rong chơi tán gái” Phải có một mục đích ǵ. Hay là, hắn ta biết ḿnh là con gái duy nhất của Lục Sĩ Đạt nên định giở tṛ bắt cóc? Phim ảnh lúc này hay đề cập đến những chuyện như vậy. Nếu thật vậy th́ ông lầm rồi, cha tôi lúc nầy chỉ mong ai đó bắt cóc tôi đi mất cho rồi, càng khuất ông càng thoải mái.
- Cô lại nghĩ ǵ nữa vậy?
Nhă Tịnh giật ḿnh, đáp nhanh:
- Nghĩ về anh.
Hoàn dụi tắt thuốc. Món hào xào đă mang ra, anh chàng vừa ăn vừa hỏi:
- Hử? Nghĩ đến tôi làm sao?
- Nghĩ đến mục đích của anh.
Hoàn ngẩng lên ngắm nghía Nhă Tịnh.
- Cô ăn đi, ăn xong tôi sẽ nói rơ mục đích việc làm của tôi cho cô nghe.
Nhă Tịnh bắt đầu ăn. món ăn cũng khá, nàng quay sang bàn kế bên cười với người giới thiệu. Người đàn bà kia vẫn ngồi một ḿnh. Thật cô đơn! Cô đơn là kẻ thù của nhân loại. Một kẻ thù lớn nhất. Nó làm xói ṃn bao mơ ước về hạnh phúc của con người. Nhă Tịnh mong là khi ḿnh trên bốn mươi, ḿnh sẽ không phải ngồi một ḿnh ở nhà hàng thế này.
Hoàn đột nhiên hỏi:
- H́nh như… cô chưa bao giờ chịu tập trung tư tưởng suy nghĩ về một điều ǵ đó phải không?
Nhă Tịnh trừng mắt:
- Tại sao tôi phải tập trung tư tưởng? Để nghĩ đến anh à?
- Lại nổi giận nữa rồi.
- Anh đă nói khi tôi nổi giận trông ngộ lắm mà.
Hoàn đẩy dĩa ra xa, đốt một điếu thuốc. Thái độ chàng có vẻ rất nghiêm chỉnh.
- Tôi muốn cô tập trung tư tưởng lắng nghe, chỉ vài phút thôi. V́ tôi có câu chuyện muốn kể cô nghe.
Nhă Tịnh trợn mắt:
- Hừ. Anh đeo theo tôi suốt buổi chiều chỉ để kể tôi nghe một câu chuyện?
- Vâng!
Nhă Tịnh nghiêng dầu, thái độ Hoàn rất nghiêm túc. Nhă Tịnh chợt hiểu, anh chàng này không phải con người thích bỡn cợt. Phải có một lư do ǵ đó. Nhă Tịnh lấy tay lùa mấy cọng tóc ḷa x̣a trên trán, đẩy dĩa thức ăn sang bên, bồi bàn đă mang cà phê ra. Nhă Tịnh hớp lấy một miếng rồi nheo mắt nh́n Hoàn.
- Kể đi, tôi nghe đây. Mong là câu chuyện hấp dẫn không buồn ngủ chứ!
Hoàn cầm ly cà phê bằng hai tay. Chàng không c̣n hút thuốc. Mắt không rời Nhă Tịnh và thoáng buồn.
- Đây là một câu chuyện nhỏ, nó chẳng có một ư nghĩa ǵ so với thời đại lớn này. Tôi sẽ cố hết sức, nói ngắn gọn chừng nào hay chừng ấy.
Rồi Hoàn bắt đầu kể, giọng chậm răi.
- Có một người đàn bà khá lớn tuổi, bà ấy có bốn thằng con trai và một đứa con gái. Khi đứa con gái út vừa tṛn một tuổi, th́ chồng bà ta qua đời. Bà đă cố sống kiếp sống goá bụa, quần quật nuôi năm đứa con cho đến lúc trưởng thành. Khi đứa con cả được 22 tuổi, th́ chiến tranh Trung Nhật bùng nổ. Cậu cả phải lên đường ra mặt trận. một năm sau có tin tử nạn nơi chiến trường. Đứa thứ hai vào không quân. Trong một cuộc dội bom cũng bị rớt máy bay chết. Đứa thứ ba là một trong hàng triệu thanh niên đáp lời sông núi, gác bút lên đường. Thật ra th́ lúc ra trận cậu ta chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng nóng ḷng báo thù cho hai anh nên đă xung phong ra đi. Kết quả cũng mất tích. Người th́ nói cậu ta đă chết, nhưng có người lại bảo là cậu ta đă bị quân Nhật bắt làm tù binh. Tóm lại là từ đó cậu không c̣n về nhà nữa.
Nhă Tịnh bị câu chuyện lôi cuốn. Nàng chăm chú nghe và cảm thấy hơi lạnh. Có lẽ nhà hàng cho mở máy điều ḥa không khí số lớn quá.
- Bà lăo trong ṿng có mấy năm, mất đi ba đứa con, bà suưt điên lên. Nhưng cô cũng biết. Những bà mẹ phương Đông trước mọi hoàn cảnh nghiệt ngă bao giờ cùng có tâm hồn cứng cỏi, sức chịu đựng lớn lao vô cùng. Bà đă gượng đứng lên. Vả lại, bấy giờ c̣n đứa con trai và đứa con gái út nữa cơ mà. Năm 1949, bà đà dưa hai đứa con nầy sang Đài Loan. Đứa con trai đă trưởng thành, làm nên sự nghiệp, cưới vợ đẻ con. Trước sau cậu ta cũng có ba đứa: hai trai và một gái. Bà lăo thấy an ủi phần nào. Bây giờ bà cùng đă có cháu nối dơi tông đường. Con trai bà giỏi dang, làm nên sự nghiệp lớn, trở thành một tay cự phách trong làng thương măi. Bà lăo tưởng là từ đây ḿnh có thể yên tâm hưởng hạnh phúc tuổi già. Có ai ngờ đâu, trong chuyến sang Mỹ dự hội nghị kinh tế, chiếc phi cơ mang con bà và nàng dâu từ New York trở về, chỉ v́ một con chim sẻ bay lọt vào động cơ phản lực, mà nổ tung. Theo tin cho biết th́ tất cả hành khách trong chuyến phi cơ này, không ai sống sót. Bà lăo coi như mất luôn đứa con trai cuối cùng.
Hoàn ngừng lại một chút, dụi thuốc, hớp một hớp cà phê, rồi nh́n Tịnh tiếp.
- Lúc bà lăo mất đi đứa con trai cuối cùng, th́ hai cháu của bà một đứa đă 17 và đứa kia 16, c̣n cô cháu út mới 10 tuổi thôi. Lại một lần nữa, bà cũng không bị quật ngă trước nỗi đau đớn này, phải nói phần lớn phải kể đến công lao của đứa con gái c̣n lại. V́ người con gái này ngay từ nhỏ đă nh́n thấy quá nhiều cảnh chết chóc, đă thấy mẹ khóc và đau khổ nhiều lần, nên tự nguyện thề với ḷng là sẽ không bao giờ lập gia đ́nh, để được cận kề chăm sóc phụng dưỡng người mẹ đau thương. Có con gái, bà lăo lại gắng gượng đứng dậy. Gắng gượng dạy dỗ cháu con nên người. C̣n ǵ an ủi hơn, bên những đứa cháu ngây thơ, non dạỉ Thế rồi, ngày tháng trôi qua, chúng đă lớn khôn. Bà lăo ngày càng già đi. Bây giờ mọi t́nh yêu của bà như tập trung vào đứa cháu gái út. Nụ cười và tiếng nói như chim của cô cháu gái là niềm vui của bà. Cô cháu lớn lên trở thành thiếu nữ xinh đẹp. Cô hơi ngang bướng nhưng đa t́nh. Năm 19 tuổi cô ta bắt đầu biết yêu và yêu một cậu con thanh niên không ra ǵ. Mối t́nh bị cả nhà phản đối, nổ thành một cuộc căi vă lớn. Để ngăn chặn t́nh yêu, hai người anh của cô gái đă t́m mọi cách đưa cô sang Mỹ du học. Không ngờ… cuộc ngăn cách đă làm cô gái phát điên… Cô ta trốn vào pḥng cắt mạch máu ở cổ tay tự tử… Khi hai ông anh hay được th́ chậm mất rồi. Cô gái đă chết.
Hoàn ngừng lại nh́n Nhă Tịnh. Không khí im lặng giữa hai người.
Nhă Tịnh bưng ly cà phê lên hớp một hớp. Cà phê đă nguội. Một mối cảm hoài chạy qua tim. Tại sao Hoàn lại kể câu chuyện này cho ta nghe? Nhưng rơ ràng đây là một câu chuyện có thật. V́ qua giọng kể của Hoàn, Nhă Tịnh có thể khẳng định như thế.
- Hai anh em từ Mỹ trở về, họ thề với nhau là sẽ giấu kín câu chuyện không cho nội biết. Dù ǵ th́ nội của hai người đă trải qua bao nhiêu gian khổ rồi. Không thể chịu nổi một cú sốc lớn nữa. Họ bàn tính với người cô, và tất cả dựng lên một màn kịch. Tất cả đều nói lại với bà lăo là cô gái vẫn b́nh yên. Thư từ Đài Loan gửi sang Mỹ rồi từ Mỹ gởi trả lại Đài Loan. Bà lăo giờ đă quá già, mắt đă ḷa, tai yếu. Nhưng lúc nào bà cũng mong mỏi, chờ đợi đứa cháu gái duy nhất của ḿnh từ phương xa trở về… một sự mong mỏi mỏi ṃn. Đầu năm nay, bác sĩ riêng của gia đ́nh có gặp người cô và hai ông anh kia. Họ nói là… bà lăo chỉ có thể sống cao lắm là một năm nữa. Tất cả nội tạng của bà rất yếu… Nhưng bản thân bà th́ vẫn không hay biết. Ngày ngày vẫn ngồi đợi chờ những cánh thư của người cháu gái ở phương xa trở về. Bà mong chờ tin cháu, mong mỏi ngày về của cháu. Bà vẫn thường cầu trời “cho cháu tôi về đi, tôi không c̣n sống được bao lâu nữa… chỉ mong nắm được bàn tay nó, vuốt tóc nó là có thể yên tâm nhắm mắt.”
Mắt của Hoàn hướng phía về ly cà phê. Có một cái ǵ buồn bă trong ánh mắt đó. H́nh như Hoàn nghẹn lời không nói thêm được. Nhă Tịnh ngẩn người, câu chuyện làm chính Nhă Tịnh cũng thấy mềm ḷng…
- Đây là một câu chuyện có thật ư?
- Vâng.
Nhă Tịnh nói:
- Tôi không dám tin đây là sự thật, câu chuyện bi thảm quá, đầy những đau khổ mất mát.
- Hăy tin cậu ấy!
Người đàn bà ngồi ở bàn kế bên đột nhiên lên tiếng. Giọng nói của bà cũng có vẻ muốn khóc. Nhă Tịnh giật ḿnh quay lại và phát hiện ra bà đă sang bàn ḿnh ngồi tự bao giờ… Bà ngồi đấy nh́n Nhă Tịnh với đôi mắt đầy cảm xúc. Bây giờ ngồi gần hơn, Nhă Tịnh mới thấy bà ta không hẳn 40 tuổi mà như hơn 50 rồi, nhưng da dẻ vẫn trắng mịn, mắt vẫn đen. Màu mắt h́nh như quen thuộc. Đúng rồi… ánh mắt của Hoàn!
- Bà… bà là ai?
Nhă Tịnh bối rối hỏi.
Người đàn bà nắm lấy tay nàng:
- Tôi là người cô của cô gái tự tử chết.
Nhă Tịnh tṛn mắt nh́n Hoàn, nàng thấy kinh ngạc cực độ:
- Thế… thế mấy người… muốn ǵ? Không lẽ… không lẽ anh là… một trong những người cháu trai kia?
Hoàn nhướng mắt nh́n lên. Đôi mắt thật thành khẩn.
- Vâng, tôi là người cháu nhỏ. C̣n đây là cô tôi, Tang Vũ Lan, chúng tôi đều gọi cô là cô Lan. Chỉ có nội mới gọi cô tôi là Vũ Lan thôi. Chúng tôi đều yêu thương cô ấy. Cô Lan là người đàn bà vĩ đại nhất trên đời này. Một con người lúc nào cũng khiêm tốn v́ mọi người.
- Nhi Hoàn! Con đừng thổi phồng cô như vậy, con làm cô khó chịu.
Nhă Tịnh nh́n hai người bối rối.
- Nhưng tại sao, lại đem câu chuyện này kể lại cho tôi nghe làm ǵ? Cái cô cháu gái của bà chết trên đất Mỹ đó tên ǵ?
Người đàn bà nói với giọng đau khổ:
- Tang Vĩ Nhu. Nhưng ở nhà chúng tôi chỉ gọi nó bằng cái tên Tang Tang thôi.
Nhă Tịnh giật ḿnh. Th́ ra… nàng quay sang nh́n Hoàn:
- Đó là lư do tại sao anh theo tôi từ hôm qua đến nay? Tôi giống Tang Tang lắm ư?
- Không phải hoàn toàn giống chỉ phần nào thôi.
Người đàn bà nh́n Nhă Tịnh nhận xét:
- Cái giống nhất của cô là đôi mắt. Ngoài ra c̣n một số cử chỉ của cô, như đưa tay vuốt tóc, quay lưng, nhướng mày, quẩy túi sách… Nhất là hay buột miệng nói ngay không suy nghĩ, hoặc hay mơ mộng… Hôm qua lúc nghe Hoàn nó kể lại chuyện gặp cô, tôi vẫn không tin. Măi bây giờ tôi mới thấy, một sự trùng hợp lạ lùng… Có điều, cô hơi cao và mập hơn Tang Tang một chút…
Nhă Tịnh buột miệng:
- Có nghĩa là không đẹp bằng Tang Tang của quư vị?
Cô Lan nh́n Nhă Tịnh với cái nh́n đầy t́nh cảm:
- Không, cô đẹp lắm. Nhưng dù sao th́ Tang Tang đối với chúng tôi vẫn là một vật báu có một không hai, chắc cô cũng hiểu điều đó. V́ với chính gia đ́nh cô, cô cũng là con cưng cơ mà?
Chưa hẳn như vậy. Nhă Tịnh nghĩ, trong đầu ngàng lại thoáng hiện cảnh âu yếm giữa cha và Man Như.
Nhă Tịnh ngồi thẳng lưng nói:
- Được rồi. Thấy quư vị t́m gặp được một người giống Tang Tang của quư vị, th́ điều đó có nghĩa ǵ chứ?
Hoàn lên tiếng:
- Có chứ. Nội tôi bây giờ gần như mù và điếc, người đă hơi lẫn. Tang Tang xa nhà hơn ba năm. Trong ba năm đó có bao nhiêu thứ đổi thay, v́ vậy, nội tôi sẽ không thể phát hiện ra là…
Nhă Tịnh như ngồi phải đinh, đứng bật dậy.
- Mấy người có điên không mà muốn tôi thủ vai Tang Tang cơ chứ?
Hoàn thành thật:
- Rơ ràng là chúng tôi muốn như vậy.
Nhă Tịnh kinh ngạc nh́n hai người. Người đàn bà tên Lan đang nh́n Nhă Tịnh với ánh mắt cầu khẩn. Hoàn th́ chỉ ngồi yên chờ đợi. Nỗi buồn vẫn c̣n vương trên đôi mắt chàng. Nhă Tịnh bối rối:
- Tại sao mấy người lại muốn tôi làm chuyện đó? Mấy người có chắc là tôi nhận không?
Hoàn nh́n thẳng vào mắt Nhă Tịnh và nói:
- Chúng tôi trả tiền rất cao. Nếu cô c̣n có chút t́nh cảm giữa người với người, th́ chắc cô không nỡ từ chối. Cô hăy giúp chúng tôi an ủi một người đă gần đất xa trời. Một người mà cả cuộc đời đă đánh mất quá nhiều thứ thân yêu. C̣n một điều nữa… Người ấy chỉ sống tối đa… mấy tháng nữa thôi.
Nhă Tịnh bứt rứt:
- Chuyện này thật khó quá. Tôi hoàn toàn không hiểu một tư ǵ về Tang Tang, tôi cũng không hiểu được nội anh ra sao. Tóm lại… Tôi hoàn toàn không hiểu ǵ về gia đ́nh anh.
Nhă Tịnh đứng lên, đặt tay lên túi sách:
- Quư vị đều điên cả… Quư vị xem phim nhiều quá, xem tiểu thuyết nhiều quá… Nên nghĩ ra lắm tṛ. Xin lỗi, tôi không thể nhận được việc này.
Nhă Tịnh quay người lại, định bước đi, nhưng giọng của Hoàn từ sau vọng tới.
- Cô xem như cô thủ một vai kịch đi, c̣n hơn là cô phải ở nhà đối diện với “bà má nhỏ” c̣n căng thẳng hơn.
Nhă Tịnh giật ḿnh quay lại, nàng cảm thấy lạnh xương sống. Nhă Tịnh giận dữ hỏi:
- Vậy là tối hôm qua anh đă theo dơi tôi đến tận nhà… Anh theo dơi tôi… Vậy là hèn.
Hoàn kéo túi sách của Nhă Tịnh, năn nỉ:
- Xin lỗi. Tôi có cái tính biết cái ǵ cũng phải biết tới nơi tới chốn. Gia đ́nh tôi xưa đến giờ chưa hề lụy ai, Nhă Tịnh, tôi van cô!
Nhă Tịnh quay mặt lại. Trong đôi mắt đen nháy kia, có một cái ǵ van xin, đau khổ. Và ngay trong giọng nói của chàng, đă khiến người nghe thật khó khước từ. Và nàng lặng lẽ gật đầu mà hai giọt lệ ươn ướt lăn dài trên má.


Chương 2

Trong pḥng làm việc của Tang Nhi Hoàn. Hoàn tuy c̣n trẻ nhưng cơ ngơi khá lớn, pḥng làm việc của chàng rất rộng. Trang bị điện thoại tự động, một bộ sa lông đắt tiền, chung quanh toàn cửa kính nên trông thật sáng sủa. Pḥng thiết kế có máy điều ḥa nhiệt độ, không khí lúc nào cũng mát mẻ.
Trong pḥng bây giờ ngoài Nhă Tịnh ra c̣n ba người nữa, đó là cô Lan, Nhi Khải, anh của Nhi Hoàn và Hoàn. Hoàn cất tiếng hỏi:
- Cô sinh năm nào nhỉ?
Tịnh ngẩng lên đáp:
- Ngày 20 tháng 3 năm 1956. Nhằm mùa xuân, cả nhà ai cũng mong là sẽ có một đứa con gái nhu ḿ, dễ thương, nhưng không ngờ lại sinh ra tôi, nhiều lúc c̣n quậy hơn cả con trai nữa.
- Thôi bây giờ chúng ta ôn bài một tư nhé?
Người nói không phải là Hoàn mà là Khải. Anh của Hoàn chỉ lớn hơn em có một tuổi, mà dáng dấp bệ vệ, nghiêm nghị hơn. Nhă Tịnh tưởng ít ra phải trên Hoàn bốn năm tuổi. Khải cũng cao lớn như Hoàn, có điều với cặp kính gọng vàng trên mũi, anh ta có vẻ nghiêm khắc và khó chịu hơn. Điều này cũng có thể thấy rơ qua bộ âu phục phẳng phiu tề chỉnh. Những con người có nội tâm khép kín như anh chàng này, chắc chắn là anh ta đ̣i hỏi nhân viên của ḿnh một kỷ luật thép. Nhă Tịnh đến đây lần thứ 3 rồi, nhưng vẫn không sao chịu được thái độ hách dịch khó ưa của Khải.
Nhă Tịnh nhướng mày nói:
- Tôi không thích thái độ ra lệnh của anh, anh Khải ạ. Tôi muốn nói ǵ là tôi nói ngay, không giống người khác. Vả lại, tôi đến đây là để giúp các anh chứ không phải là thuộc hạ của quư vị đâu nhé?
Khải h́nh như không đoái hoài đến lời nói của Tịnh, anh ta trừng mắt với nàng:
- Cô hăy cẩn thận cách xưng hô của ḿnh nhé. Cô nên nhớ là Tang Tang lúc nào cũng gọi tôi là anh cả.
- Không hẳn thế, cô ấy c̣n gọi anh là bốn mắt, là cà khêu v́ hai chân anh dài ḷng tḥng, là ông ngang bướng, là người khó chịu…
Khải có vẻ khó chịu thật:
- Hừ… Mấy chi tiết nhỏ nhặt đó cô đâu cần phải rơ vậy?
Nhă Tịnh nói:
- Tại anh nghĩ thế, chứ những chi tiết đó mới là quan trọng, ăn tiền hay không là ở những chi tiết đó.
Khải hỏi:
- Nội bây giờ bao nhiêu tuổỉ
- Đến ngày 3 tháng 7 này, nội tṛn 80 tuổi. C̣n em từ Mỹ về là để đặc biệt mừng bát tuần của nội.
- Nội thường gọi em là ǵ?
- Thế em thường gọi nội bằng những lời ǵ?
- Nội, bà của con…
Cô Lan chen vào:
- C̣n ǵ?
Cô Lan bước tới, mắt ướt và giọng nói như nghẹn lại.
- Giữa con với nội có một điều bí mật, đó là mỗi lần con muốn xin xỏ điều ǵ, con hay nhơng nhẽo, xà vào ḷng nội nũng nịu, xin măi một cách dai nhách, xin cho được mới nghe. Nên nội gọi con là “Kẹo mạch nha”. Con cũng không vừa, gọi lại nội là “Bà nội con nít.”
Nhă Tịnh tṛn mắt:
- Bà nội con nít? Cô có gọi sai không, làm ǵ có danh xưng kỳ cục vậy? Gọi một cách vô lễ như vậy được sao?
Cô Lan thở dài nói:
- Tại con không biết. Khi người ta trở về già, thường bản tính hay quay lại với tuổi thơ, họ thích được nuông chiều và có những đ̣i hỏi như con nít, họ muốn được coi như con nít. Nhưng rơ ràng cái danh xưng này chỉ được dùng ở chỗ riêng tư chứ không thể được gọi trước mặt mọi người.
Nhă Tịnh ngẩn người ra nh́n cô Lan, Khải lại ra lệnh:
- Đem chồng ảnh cũ ra đây, Tang Tang em chỉ từng người trong ảnh gọi tên ra cho tôi xem nào. Khỏi phải để ư đến vú Kỹ, vú ấy sẽ giúp đỡ v́ vú là người đă nuôi nấng Tang Tang từ nhỏ tới lớn. Vú biết rành mọi thứ, vú sẽ cộng tác tốt với chúng ta.
Khải nói xong như nghĩ ra điều ǵ, quay sang Nhă Tịnh:
- Cô biết đàn guitar không?
Nhă Tịnh lúng túng:
- Đàn ư? Cái ǵ tôi cũng có thể biết trừ việc đàn, tôi không có khiếu về thứ này, chỉ biết huưt sáo thôi.
Khải nhăn nhó:
- Kỳ cục. Thời buổi này trong số mười cô th́ hết tám cô biết đàn guitar. Vậy sao quư vị lại chọn người không biết đàn chứ. Nhi Hoàn, tôi đă nói với chú rồi. Kế hoạch này không thể thực hiện được cơ mà, vậy mà chú không nghe. Thôi ngưng kế hoạch lại đi. Mấy người nói Nhă Tịnh đây giống Tang Tang, cô ấy lúc nào cũng như đùa, đâu chịu hợp tác với chúng ta? Cô ấy cũng không có khả năng đóng kịch… Đừng tưởng là nội hoàn toàn lú lẩn rồi nhé…
Quay sang những người c̣n lại Khải nói.
- Cô Lan với Nhi Hoàn, dẹp ba cái chuyện này đi. C̣n Nhă Tịnh cô có thể về được rồi. Chúng ta không diễn vỡ kịch này đâu.
Hoàn bước đến đứng trước mặt Khải.
- Không, tôi muốn vở kịch này phải diễn tiếp.
Khải chau mày:
- Nhi Hoàn! Em đừng có khờ như vậy. Em có biết nếu tiếp tục chuyện ǵ sẽ xảy ra không?
Nội lúc nào cũng nghĩ là Tang Tang vẫn c̣n sống, nếu bây giờ bất ngờ phát hiện có kẻ đội lốt Tang Tang th́ hậu quả sẽ thế nào đây?
Nhi Hoàn b́nh tĩnh đáp:
- Em biết chứ! Nhă Tịnh sẽ không làm ta thất vọng, cô ấy rất khéo. Anh thử nghĩ xem nội sẽ vui ra sao khi thấy Tang Tang trở về?
Khải đưa tay lên trời:
- Trời đất, cậu nên sáng suốt một tí, cậu có biết là cô ta ngay cả đàn guitar cũng không biết không?
Nhă Tịnh nh́n hai anh em Hoàn, rồi quay sang cô Lan.
- Tang Tang đàn guitar giỏi lắm ư?
Cô Lan nói:
- Không chỉ đàn giỏi. Mà đàn một cách tuyệt vời. Nó có thể ngồi dưới gốc cây ngô đồng, đàn một lúc mấy tiếng đồng hồ không nghỉ, chim hẳn mê cả tiếng đàn của nó.
Nhă Tịnh ngẩn ra.
- À! Vậy là coi như tôi không đáp ứng được nhu cầu mà quư vị cần.
Khải chen vào.
- Tôi thấy điều này ngay từ đầu.
Nhă Tịnh nh́n Khải.
- Muốn học đàn guitar, phải bao lâu mới biết đàn?
Khải nói:
- Đừng có điên! Muốn đàn giỏi như Tang Tang ngoài việc khổ luyện ra, c̣n cần phải là thiên tài. Cái đó cô làm ǵ có? Vả lại, thời gian cũng không c̣n kịp nữa đâu. Sinh nhật của nội tôi chỉ c̣n 10 ngày nữa là đến. Không ai học đàn 10 ngày là biết đàn ngay.
Và quay sang Hoàn.
- Chú đă quên điều quan trọng nhất, đúng ra lúc gặp Tịnh chú phải hỏi trước là cô ấy biết hay không chứ?
Hoàn nh́n Khải chậm răi nói:
- Tôi không sơ sót. Nhưng Nhă Tịnh không cần phải biết đàn guitar. V́ Tang Tang không muốn đàn nữa, không những không muốn đàn mà cũng không muốn thấy cây đàn!
Khải ngơ ngác nh́n em, trong khi cô Lan như hiểu ra, mắt cô sáng lên:
- Vâng, Tang Tang sẽ không bao giờ đàn guitar nữa.
Khải hết nh́n Hoàn, lại quay sang cô Lan.
- Mấy người nói thế là thế nào?
Hoàn thở dài, nh́n anh
- Nếu anh hiểu được tính của Tang Tang, bản chất nhạy bén của nó, hẳn anh đă không t́m cách đưa nó sang Mỹ, và chúng ta đă tránh được bi kịch xảy ra.
Mặt Khải tái hẳn, giọng nói Khải đanh lại:
- Chú lại trách tôi ư? Chú nói thế là thế nào? Tôi cố t́nh muốn giết chết Tang Tang ư?
- Nhi Hoàn!
Cô Lan vội đứng dậy can ngăn. Bàn tay cô dặt lên vai Khải:
- Không ai trách con chuyện đó cả. Tất cả đều là số mệnh. ư của Hoàn nó nói là, chúng ta có thể viện lư do tại sao Tang Tang không thích đàn nữa. Con nên nhớ rằng trước kia chính Vạn Hạo Nhiên đă dạy đàn cho Tang Tang, bây giờ Tang Tang không muốn đàn nữa.
- Lư do ǵ để có sự thay đổi đó?
Hoàn nói:
- Vạn Hạo Nhiên đă lấy vợ. Tang Tang bỏ đi nước ngoài làm Nhiên thất vọng, nên cưới vợ.
Khải giật ḿnh.
- Ai nói với chú là Nhiên đă cưới vợ?
Hoàn đáp:
- Em nói. Cậu ấy mới lấy vợ năm rồi! Anh đừng quên là thời gian có thể làm thay đổi mọi việc… Tang Tang cũng phải thay đổi. Từ nước ngoài trở về, Tang Tang không muốn nhắc lại chuyện cũ, không muốn nghe nói tới Hạo Nhiên, không muốn đàn guitar, cũng không muốn hát lại bản nhạc “Chiếc áo mộng mơ” nữa.
Khải yên lặng, bước tới bên khung cửa sổ, suy nghĩ, thật lâu mới lên tiếng:
- Cậu đă nghĩ kỹ rồi chứ? Nhưng c̣n người nhà họ Vạn? họ có thể đến quậy không?
Hoàn nói:
- Chuyện đó anh giao cho em. Em bảo đảm với anh là người nhà họ Vạn sẽ không đến đâu. Chuyện Tang Tang trở về nước là chuyện riêng của gia đ́nh ta. Và chuyện này chỉ có người trong nhà biết. Nhà họ Vạn chẳng hay đâu mà anh lo.
Khải yên lặng, cô Lan nh́n hai anh em. Cô biết là mọi việc đă được giải quyết tốt đẹp nên quay lại ngồi cạnh Nhă Tịnh:
- Thôi bây giờ ta tập dợt lại. Nhă Tịnh phải biết một số tên của bạn bè thân thuộc trong gia đ́nh tôi.
Nhă Tịnh đứng dậy, đưa mắt nh́n hai anh em Hoàn:
- Khoan đă, tôi cần biết rơ hơn về anh chàng Vạn Hạo Nhiên và bản nhạc “Chiếc áo mộng mơ”.
Mặt Khải biến sắc, anh chàng giận dữ:
- Mấy chuyện đó cô không cần biết. Cô chỉ cần làm tṛn vai của cô là được rồi.
Nhă Tịnh chau mày:
- Hừ. Tại sao lại không cần? Tôi phải biết đủ về vai của ḿnh chứ? Anh chàng Vạn Hạo Nhiên là người yêu của Tang Tang cơ mà?
Nhă Tịnh quay sang Khải:
- Hạo Nhiên đă dạy cho Tang Tang đàn, họ cùng đi dạo dưới ánh trăng, cùng nắm tay hát bài “Mộng như chiếc áo mát như nước” c̣n “anh cả tôi lạnh như băng…”
Khải chau mày:
- Sao lại “anh cả tôi lạnh như băng?”
Nhă Tịnh nói to:
- Th́ anh cả ở đây là anh! Chính anh đă ngăn cách t́nh yêu của họ… anh lạnh lùng như nước đá như một thỏi đồng. Anh đă mang tôi ném sang nước Mỹ để chia cắt t́nh yêu của chúng tôi. Chính điều này, anh đă làm tôi như điên lên. Để tôi phải cắt mạch máu ở cổ tay tự tử. .
- Im đi! Ai cho cô biết những điều đó? Sao cô lại biết quá nhiều như vậy?
Hoàn chen vào.
- Em đấy. Chính em cần sự hợp tác của cô ấy, nên kể hết mọi sự thật cho cô rơ.
Nhă Tịnh thành thật nói:
- Tôi cần biết nhiều hơn về Vạn Hạo Nhiên. Tại sao quư vị phản đối cuộc t́nh của họ? Bây giờ hắn đang ở đâu? Làm ǵ? Có vợ thật không? Hắn khoảng bao nhiêu tuổi và đẹp trai không?
Chẳng có ai trả lời. Căn pḥng ch́m trong im lặng. Nhă Tịnh nh́n quanh. Khải có khuôn mặt lạnh như băng, cô Lan th́ đang cúi xuống, c̣n Hoàn th́ lẩn tránh ánh mắt Tịnh với một chút buồn phiền.
Rồi Hoàn cũng lên tiếng:
- Trong thời gian đóng vai tṛ của Tang Tang, tôi nghĩ, Nhă Tịnh không cần phải hiểu rơ lắm về Vạn Hạo Nhiên, chỉ cần biết là Tang Tang đă yêu hắn là đủ. Nội sẽ không tự ư nhắc đến tên hắn đâu. Nếu lỡ có nhắc th́ Nhă Tịnh chỉ giả vờ chau mày nói “Nội ơi! Con không muốn nhắc đến chuyện đó nữa” là đủ rồi.
Nhưng Nhă Tịnh vẫn ngoan cố:
- Tôi vẫn muốn biết rơ hơn.
Không ai lên tiếng. Nhă Tịnh nh́n khắp một lượt, rồi đứng lên gật gù. Nàng với lấy túi xách bằng vải thô, khoác lên vai, nói:
- Nếu quư vị không cho tôi biết về Vạn Hạo Nhiên th́ coi như quư vị cũng không có Tang Tang. Hăy t́m người khác đóng vai này. C̣n tôi, tôi không nhận nữa.
Nhă Tịnh bước về phía cửa. Chẳng có ai ngăn lại. Do dự một chút rồi Nhă Tịnh cũng cương quyết bước tới cửa. Nhưng vừa đưa tay xoay nắm cửa, th́ đă có một bàn tay của ai đặt lên tay nàng. Nhă Tịnh ngẩng lên, th́ ra là Khải với đôi mắt buồn. Khải nói:
- Lỗi tại tôi cả. Tuổi trẻ háo thắng, như điều Tang Tang đă nói. Tôi là một tay ngang bướng, Vạn Hạo Nhiên chẳng có ǵ xấu, chỉ tội nghèo. Cha của hắn chỉ là một tay đào đất không môn đăng hộ đối với chúng tôi. Thế là chúng tôi kiên quyết phản đối… Tôi cũng không ngờ là… Tang Tang lại yêu hắn đến độ như vậy.
Nhă Tịnh nh́n Khải. Trong khi Khải đă xoay nắm cửa, nói:
- Thôi bây giờ biết rồi, cô về đi!
Nhă Tịnh tṛn mắt:
- Ư anh muốn nói…
Khải nói một cách đau khổ:
- Không ai có thể đóng vai Tang Tang được. Tang Tang đă chết có nghĩa là không thể sống lại. Ngay từ đầu tôi đă nghĩ là kế hoạch này không thể thực hiện được và không bao giờ thực hiện được. Hoàn nó quá ngây thơ, cô Lan cũng hành động nông nổi. Nội cao lắm chỉ sống thêm, mấy tháng nữa thôi. Nếu việc làm của quư vị thất bại th́ sao? Chết một đứa em gái c̣n chưa đủ sao? Bây giờ muốn rút ngắn ngày sống của nội nữa à?
Nhă Tịnh hết nh́n Khải lại quay sang nh́n Hoàn. Lạ thật, Hoàn đang suy nghĩ, có lẽ suy nghĩ lung lắm. Lời nói của ông anh như làm chàng bị chao đảo, Nhă Tịnh cảm thấy, cả hai anh em nhà họ Tang này quư yêu nội của họ. Dưới cái vỏ lạnh lùng bên ngoài, Khải có trái tim rực lửa. Nhă Tịnh thấy xúc động, t́nh nhân loại bao la đang bao lấy trái tim nàng. Nhă Tịnh hỏi:
- Quư vị đă quyết định rồi ư? Quư vị không cần tôi đóng vai Tang Tang nữa ư?
Cô Lan ngước mắt lên nh́n Hoàn.
- Hoàn, cô thấy th́… điều mà Khải nghĩ không phải là không có lư, chúng ta… rơ ràng là hơi mạo hiểm. Nếu có ǵ sai sót xảy ra, th́ lợi bất cập hại… Hay là… thôi vậy.
Hoàn quay lại nh́n Khải. Hai anh em nh́n nhau thật lâu. H́nh như họ đang trao đổi điều ǵ. Sau đó Hoàn quay sang Nhă Tịnh do dự một chút Hoàn nói:
- Nhă Tịnh, h́nh như tôi phải nhọc công lắm mới thuyết phục được cô?
- Vâng, rồi sao?
Hoàn liếm môi, nói:
- Tôi nghĩ là thôi th́, phải tôn trọng ư kiến của anh cả vậy.
- Có nghĩa là quư vị không cần tôi nữa chứ ǵ?
Nhi Hoàn suy nghĩ.
- Anh cả có lư. Ta không nên để Tang Tang sống dậy, làm thế có khi hại hơn là lợi. Dù sao th́… tôi cũng xin cám ơn cô.
- Vậy cũng hay.
Nhă Tịnh gật gù, nh́n mọi người một lần nữa, nàng cảm thấy bực tức.
- Có lẽ anh em mấy người rảnh rỗi không việc ǵ làm nên t́m tôi để pha tṛ phải không? Tôi đâu dễ dàng như vậy, đâu phải muốn gọi đến lúc nào th́ gọi, mà không cần th́ xua đi như thế?
Cái tính ngang bướng trở lại. Nhă Tịnh quyết định không đi và quay lại. Không thèm để ư đến phản ứng của hai anh em Hoàn, Nhă Tịnh bước tới bên ghế, ném mạnh chiếc túi xách trên bàn, rồi chụp lấy quyển album lật ra, ngay tấm h́nh của Tang Tang rọi lớn. Người con gái có đôi mắt đen to, mày sậm, mũi thẳng, chiếc miệng nhỏ nhắn. một khuôn mặt thông minh láu lỉnh. Nhă Tịnh kéo bức ảnh ra, nắm chặt trong tay.
- Các anh không muốn Tang Tang sống lại, có thật như vậy không? Bây giờ các anh phải nói thật cho tôi biết từ khi thấy tôi. Các anh bắt tôi phải làm thế này, thế nọ, bắt tôi xem album, đọc gia phả ḍng họ… Anh em mấy người căi vă, tôi phải nghe hết. Bây giờ th́ tôi sẽ không thèm nghe nữa đâu, mà là các anh phải nghe theo tôi.
Khải và Hoàn nh́n nhau, hai người lộ vẻ ngạc nhiên. Không phải chỉ có Khải và Hoàn mà cả cô Lan nữa.
- Tang Tang cần phải sống lại vài tháng. V́ trong suốt cuộc đời đau khổ của nội các anh, cô ấy là niềm vui duy nhất, là nguồn hy vọng cuối cùng. tôi không cần biết các anh có cần hay không, ngay cả cô Lan cũng vậy. Tôi cương quyết đóng vai tṛ của Tang Tang, mặc ư kiến của mấy người. Nếu vai tṛ của tôi bị lộ, nội mấy người sẽ chết và lúc đó là lỗi mấy người. Tóm lại trong màn kịch này, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại. Tôi chỉ là một đứa con gái b́nh thường, chưa hề gặp sóng gió cuộc đời, chưa có kinh nghiệm sống. Nhưng bây giờ, tôi sẽ cố gắng diễn đạt vai tṛ ḿnh, và các vị phải giúp đỡ tôi. Mọi sự thất bại của tôi đều là lỗi của quư vị hết.
Nhă Tịnh dừng lại nh́n Hoàn và Khải.
- Nào bây giờ chỉ c̣n 10 ngày. Quư vị phải cho tôi biết những chi tiết cần lưu ư đi chứ.
Khải trừng mắt nh́n Nhă Tịnh. Khuôn mặt của anh đầy vẻ giận dữ. Trong khi Hoàn th́ đang cắn môi suy nghĩ. Rồi chàng nở một nụ cười, nụ cười khuất phục chịu thua, nụ cười đă khiến Nhă Tịnh xúc động.
Đột nhiên Nhă Tịnh nhớ lại đám cưới của cha với cô vợ trẻ, nhớ tới Man Như rồi màn đôi co bắt chặt, thêm bớt về quần áo, rồi đ̣i hỏi các sính lễ…
Tất cả sao nhỏ nhoi và vô nghĩa thế… Nhă Tịnh thấy mắt ươn ướt. C̣n cô Lan th́ sao? Cô là người có thái độ tích cực nhất. Cô xông đến ôm chầm lấy Nhă Tịnh, hôn lấy hôn để với giọng nghẹn ngào.
- Xin cảm ơn con Tang Tang! Cảm ơn sự trở về của con. Xem này, sự vắng mặt ba năm của con đâu có làm gia đ́nh thay đổi ǵ mấy đâu, cây lựu mà con yêu thích nhất, năm nào cũng trổ hoa, c̣n cây hoa giấy đích thân con trồng nay đă leo giàn rồi. Con mèo tam thể nhỏ của con nay cũng đă ba lần làm mẹ, con chó trắng kia cũng đă lớn. Nội gần như ngày ngày gọi tên con. C̣n vú Kỹ v́ thích ngọt nên ngày càng mập ra… c̣n nữa ông anh cả của con nay đă có vị hôn thê rồi… sắp lập gia đ́nh đó.
Nhă Tịnh ṭ ṃ nh́n Khải:
- Thế ư? Chị dâu của con có phải là người mà trước kia con đă gặp không?
- Không phải, cô này tên là Tào Nghi Quyên. Trong cánh thư hôm trước gởi cho con, cô đă nhắc tới, bộ quên rồi sao?
- À, thế chị ấy có biết con không?
- Cô ấy chỉ biết có đứa em chồng hiện học ở Mỹ. V́ vậy nhà này ngoài nội ra, cô ấy là người quư con nhất.
Nhă Tịnh nháy nháy mắt nh́n Hoàn:
- Thế c̣n ông anh thứ hai của con th́ sao? Chắc cũng có bạn gái rồi hẳn?
Cô Lan xúc động nói:
- Chưa. Nó đang kén chọn, nó kén dữ lắm. Không biết rồi đây, cô nào sẽ lọt vào mắt xanh của nó.
Nhă Tịnh tṛn mắt. Cái nh́n với nụ cười của Hoàn, đột nhiên làm Tịnh thấy nóng cả hai má.

o0o

Nhà họ Tang nằm ở ngoại ô thành phố Đài Bắc, gần Nội Hồ. Ngôi nhà được xây lưng vào núi và hướng mặt ra bờ hồ. Kiểu nhà cổ, xây từ lúc cha của Khải, Hoàn c̣n sống, nhà do chính ông thiết kế. Thời bấy giờ ngôi nhà này được coi như sang trọng nhất ở đây. Có lẽ lúc đó nơi đây c̣n hoang vắng, đất c̣n nhiều nên khu đất nhà họ Tang rất rộng. Nội vườn hoa không đă hơn hai sào đất. Trong đó vẫn c̣n giữ lại những cây to hoang dại cũ, như cây cà na, dừa, cây phượng hoàng và ngô đồng rất lớn. Theo lời kể lại của người nhà, th́ xưa kia Tang Tang thường hay ngồi dưới gốc cây ngô đồng này khảy đàn guitar, có lần cô cũng ngồi ở đây xem sách. Hôm ấy. cô t́nh cờ lật ngay đoạn có bài thơ cổ, trong đó có câu:
“Dưới tàn cây ngô đồng
Mưa suốt ba canh
Không biết phải v́ buồn ly biệt?
Mỗi chiếc lá
Một tiếng rơi
Bầu trời âm u sầu suốt sáng.”

Bấy giờ, cô Lan cũng cảm thấy ḷng buồn vời vợi và không ngờ, măi sau mới biết đó là nỗi sầu được báo trước.
Biệt thự này có hai tầng, rộng lớn. Nội của Khải, Hoàn lúc nào cũng mơ ước có cháu con đầy đàn. V́ vậy nên nhà được thiết kế rất nhiều pḥng. Không ngờ cha mẹ Khải, Hoàn là vợ chồng ông Tang Quư Khang gặp nạn bất ngờ, rồi sau đó là chuyện đi xa của Tang Tang… V́ vậy nội của Khải, Hoàn hay thở dài:
- Nhà pḥng trống th́ nhiều… mà cứ trống măi, không biết nhà họ Tang chúng ta thế nào ấy.
Cô Lan mỗi lần nghe mẹ than, đều ôm mẹ nói:
- Mẹ gấp thế? Lo ǵ? Bao giờ Khải với Hoàn nó cưới vợ, rồi Tang Tang từ nước ngoài về… Lúc đó cháu chắt đầy nhà… Sợ không có chỗ ở nữa chứ mẹ lo pḥng không người.
Bà lăo nghe con gái nói có vẻ yên tâm. Nhưng bà vẫn than thở:
- Tụi nó tính sao th́ tính, nhưng phải là nhanh một chút chứ tao không là Bành Tổ đâu mà sống những tám trăm năm chờ đợi.
Cô Lan cười trêu bà cụ:
- Biết đâu mẹ lại chẳng sống hơn cái tuổi đó?
Bà nội lắc đầu:
- Thôi, tao chẳng muốn làm yêu quái đâu.
Khải và Hoàn cứ chần chờ măi, không chịu cưới vợ. Tang Tang lại đi biệt tăm. Thế là những căn pḥng trong nhà vẫn phải bỏ trống.
Vú Kỹ phục vụ trong nhà họ Tang này trên ba mươi năm. Mỗi ngày đều phải dọn dẹp những căn pḥng thật gọn gàng sạch sẽ. Vú đă trở thành một thành viên của gia đ́nh này. Từ ngày chồng tử trận, vú vào nhà họ Tang phục vụ cho đến nay. Khải, Hoàn rồi Tang Tang… lần lượt ra đời một tay vú bồng ẵm, nuôi nấng. V́ vậy giống như nội Khải, Hoàn và cô Lan, vú cũng chỉ vui với cái vui của gia đ́nh này. Hạnh phúc gói trọn bên những người trẻ.
Biệt thự của họ Tang, dưới sự quản trị của hai anh em Khải, Hoàn cũng có nhiều sự thay đổi. Thí dụ họ đă xây thêm nhà xe, v́ mỗi người đều có xe riêng cả. Hàng rào quanh nhà được nâng cao lên thêm, sau lần bị trộm viếng.
Cổng sắt thay cho cửa gổ v́ cây cũ đă mục, và một tấm biển với chữ “Biệt thự Vườn Dâu” được gắn lên. Năm năm trước, không biết Khải t́m được ở đâu hơn mười mấy cây dâu tằm, chàng cho trồng ở bờ tường phía Nam của biệt thự. Bây giờ những cây dâu kia đă cao lớn, ngọn đă vượt khỏi tường. Cô Lan thường hái những chiếc lá dâu xanh tốt kia, đem cho đám trẻ nuôi tằm ở cuối xóm.
“Biệt thự Vườn Dâu” sừng sững đứng bên bờ Nội Hồ đă hơn hai mươi mấy năm nay. Hai mươi mấy năm với biết bao nhiêu cay đắng ngọt bùi, với biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống… Sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, của nền công nghiệp phát triển làm mọi người đều lao đầu vào kiếm sống. Có ai rảnh rỗi để ư chi đến những chuyện xảy ra bên trong bốn bức tường của ngôi biệt thự.
Hai anh em nhà họ Tang bây giờ đă là những tay cự phách, có tên tuổi trong giới kinh doanh. Chỉ có cô Lan là vẫn âm thầm cống hiến đời ḿnh cho chuyện phục vụ mẹ và hai cháu.
Bà cụ đă già. Nội của Khải và Hoàn bây giờ mắt mờ, tai lăng. Già đến độ không dám nghĩ đến tương lai, chỉ sống bằng kư ức. Mà kư ức th́ hiện ra rất rơ, nhiều khi như c̣n diễn ra trước mắt. khuôn mặt thanh tú của Tang Tang, con mắt đen láy miệng hay nũng nịu luôn cười, luôn nói:
- Nội ơi! Xem con đánh banh này!
- Nội ơi! Nghe con đàn guitar nhé!
- Nội ơi! Con mới có chiếc áo mới, nội xem có đẹp không?
- Nội ơi! Kể chuyện đời xưa cho con nghe nội.
- Nội ơi! Cái cây lựu mà con yêu nhất trổ bông rồi ḱa.
- Nội ơi! Con mới học được một bản nhạc mới nè, bản ǵ nội biết không? “Chiếc áo mộng mơ”.
Nội phải ngẩn người ra. Giấc mơ làm ǵ có áo? Mà giả sử có áo đi nữa th́ bên trong chiếc áo kia là ǵ? Có lẽ đó chỉ là mộng mơ của tuổi trẻ, và chỉ có tuổi trẻ mới nh́n thấy điều đó.
Bà cảm thấy lạnh. Người già rồi. Bất kể sáng chiều đều thấy lạnh làm sao. Cái con cháu hay đàn guitar, hay cười, hay nghịch. Cây lựu nở hoa đă mấy lượt rồi, mà con cháu gái yêu dấu của ta, bây giờ ở đâu?
Mới đây mà nhanh thật… Sắp 80 rồi. Ngày sinh nhật đă gần kề… Bà đă dặn ḍ con cháu. Không được mở hội hè đ́nh đám, không được mời khách, không được phô trương. Bà sợ nhất cảnh huyên náo ồn ào. Bà chỉ muốn được sum vầy đầm ấm bên con cháu.
- Đây là sinh nhật của nội, th́ phải tuân theo ư nội mà làm.
Đám trẻ cũng không dám đưa ư kiến trái biệt. V́ họ biết tính cương quyết và cố chấp cứng cỏi của bà. Rơ là, chúng chẳng hề mời ai. Nhưng trong linh tính, trong giác quan thứ sáu, bà đă cảm nhận ra một sự đổi khác nào đó. H́nh như con gái bà và hai đứa cháu đang làm một cái ǵ bí mật. Chúng tối ngày cứ lăng xăng. Vũ Lan th́ cũng bỏ nhà đi măi, mà mỗi lần về tới là họ lại th́ thầm. Bà thấy tức cái tai điếc của ḿnh. Lúc c̣n trẻ có bao giờ như vậy đâu? Một cây kim rới xuống đất cũng nghe thấy. Bây giờ cái ǵ cũng nghe ù ù… Một lần, không chịu được, bà hỏi cô Lan.
- Vũ Lan, mấy người bàn tính ǵ thế?
Cô Lan vừa cười vưà kề sát tai mẹ nói:
- Th́ mẹ cứ để mặc tụi con mà. Hai anh em chúng nó đang bàn tính xem sẽ gởi quà ǵ cho nội. Mẹ cũng biết chúng mà, lúc nào cũng ham bày vẽ.
À! Bà lăo thở ra. Con cháu đứa nào cũng ngoan, cũng giỏi. Bà hănh diện v́ chưa thấy con cái nhà ai hơn nhà này. Có hiếu, ngoan, biết vâng lời, có cuộc sống lành mạnh… Trải qua gần suốt cuộc đời, gặp biết bao nhiêu là băo tố, đau thương… Bây giờ… quà ǵ? Đối với bà, quà ǵ th́ cũng thế thôi. Người đă già có cần ǵ nữa đâu? Chỉ có… Những h́nh ảnh trong kư ức là đáng quư. Những h́nh ảnh thoáng hiện, nụ cười, nước mắt, giọng nói… Những chuyện cũ đă qua...


Chương 3

Ngày sinh nhật đă đến. Hôm nay cụ bà đúng 80 tuổi.
Ngay từ sáng sớm, hai anh em Khải và Hoàn đă vào chúc mừng nội, sau đó họ lên xe đi mất. Vú Kỹ th́ vào vườn hái những cánh hoa tươi. Cô Lan th́ như măi nghĩ ngợi điều ǵ. Lúc lên lầu, lúc xuống lầu, lúc ra sân thượng nh́n tới nh́n lui, lúc ngẩn ngơ lên cửa. Nói cái ǵ cũng lơ lơ chẳng buồn để ư. Chưa bao giờ bà cụ thấy con gái ḿnh lại có vẻ bất an như vậy. Bà bắt đầu nghi ngờ. Tụi nhỏ đang bày tṛ ǵ đây?
Khoảng 10 giờ hơn, Tào Nghi Quyên đến, đến một ḿnh chứ không phải cùng đi với Khải. Nghi Quyên rất đẹp. Mắt to, miệng nhỏ, cằm nhọn. Khải là đứa theo chủ nghĩa toàn mỹ. Và sau bao nhiêu năm suy nghĩ về con cháu, bà cụ thấy Khải có khuyết điểm chăng, th́ cái khuyết điểm đó không ǵ hơn là “đ̣i hỏi nhiều quá.” Chính v́ sự đ̣i hỏi quá đáng này, mà Tang Tang phải bỏ đi.
Thôi, hôm nay là ngày vui, không nên nhắc đến chuyện đó nữa. Bà cụ có chủ trương này từ lâu rồi. Lần đầu tiên, mất thằng con cả, bà cũng đă từng nhủ ḷng. Hối tiếc, nhớ nhung quá khứ làm ǵ cho đau khổ. Hăy nghĩ đến hiện tại để sống.
Chính v́ vậy mà bây giờ bà cảm thấy rất yêu, rất quư Nghi Quyên, đứa cháu dâu tương lai này. Nó c̣n trẻ và đẹp vô cùng… Rồi… nhưng mà, tại sao hôm nay ta vẫn thấy ḷng nao nao thấp thỏm vậy?
Bà cụ nh́n Nghi Quyên. Qua cái màn mắt mờ mờ, bà vẫn thấy Nghi Quyên rất đẹp. Quyên trang điểm khéo, trong chiếc đầm đỏ nổ bật làn da trắng. Mái tóc dài xơa ngang vai. Trong khi Tang Tang th́ tóc chỉ chấm vai thôi, trước trán lúc nào cũng ḷa x̣a những cọng tóc bất trị.
Tang Tang không thích mặc áo đỏ, nó chỉ yêu màu tím. áo tím, quần tím, ngay chiếc khăn quàng cũng tím. Tang Tang thường nói ḿnh là một đoá “hoa dâu màu tím” cơ mà. ô… nhưng mà hôm nay đă bảo là không nên nhắc đến Tang Tang.
Bà cụ nắm lấy tay Nghi Quyên. Cánh tay mềm mại nhỏ nhắn. Tuổi trẻ bao giờ cũng tươi, cũng đẹp… bà nhớ là tuổi trẻ của ḿnh đă đi qua bao lâu rồi.
- Nghi Quyên, con có biết hai anh em thằng Khải nó làm ǵ không?
Bà cụ ṭ ṃ hỏi, Nghi Quyên cười:
- Không được nội ơi! Con phải giữ lời, con không được nói.
- Con nghe lời ai thế?
- Dạ, anh Khải ra lệnh.
Bà cụ thấy hiếu kỳ:
- Th́ con chỉ nói nhỏ cho một ḿnh nội nghe thôi.
Nghi Quyên vẫn lắc đầu:
- Không được đâu, nhưng để con bật mí một chút cho nội nghe nhé: họ định tặng nội một món quà đặc biệt.
- Món quà ǵ mà coi bộ quan trọng quá vậy?
- Con cũng không biết nữa.
Nghi Quyên thành thật nói. Ḷng nàng cũng bối rối khi nghĩ về người em chồng từ phương xa sắp trở về. Cô ấy như thế nào? Tính t́nh có dễ thương không? Có hợp với ḿnh không? Nghe nói Tang Tang là cô gái nhỏ đưọc cưng nhất nhà, nên chắc cô ấy kiêu kỳ lắm. Hai anh em Khải và Hoàn đă lên phi trường đón Tang Tang mà không muốn cho Quyên đi theo. Nhưng nh́n thái độ căng thẳng của họ, Quyên cũng biết vai tṛ của Tang Tang quan trọng thế nào trong nhà này. Quyên thở dài chỉ mong là Tang Tang không phải là một nàng công chúa kiêu ngạo trong chuyện thần thoại.
Ngoài cửa có tiếng kèn xe hơi. Cô Lan và vú Kỹ đều chạy ra. Họ có vẻ cuống lên một cách đặc biệt. Nghi Quyên cảm thấy hiếu kỳ, đứng dậy bước tới bên cửa nh́n ra ngoài. Bà cụ th́ ngồi yên lắng nghe. Cái ǵ? Cái ǵ? Chuyện ǵ thế?
- Đến rồi! Đến rồi! họ đă về đến rồi!
Cô Lan quầy quả trở vào nhà, vội vă vực bà cụ dậy. Nghi Quyên chưa hề thấy cô Lan nhanh nhẹn đến thế.
- Mẹ đứng dậy ra cửa nhé? Nghi Quyên! Cháu nhắc ghế này mang ra cửa cho nội ngồi đi!
- Chuyện ǵ? Chuyện ǵ thế?
Bà cụ ngơ ngác thấy ḿnh bị đẩy ra tận cửa pḥng khách, rồi bị ấn xuống chiếc ghế nệm, bà hỏi:
- Chúng bây điên rồi ư? Chúng bây định làm ǵ thế?
Giọng nói của cô Lan run run:
- Mẹ cứ ngồi yên, mẹ hăy mở to mắt ra nh́n nhé, xem thử hai anh em thằng Khải mang quà ǵ về tặng mẹ?
Bà cụ cố mở to mắt, nh́n ra ngoài vườn hoa chiếc xe hơi của Khải đang đậu ngoài cửa, anh em nó đă xuống xe… Lại có người thứ ba chui ra… Bà cụ dụi mắt, cố nh́n… Một đứa con gái, tóc chấm vai, nguyên bộ áo quần màu tím, trên tay là chiếc nón có thắt nơ cũng cùng màu. Cô gái đang đứng ở ngoài nh́n vào… mắt nó nh́n thấy bà. Đột nhiên, cô bé hét lên, rồi chạy ùa vào, chạy xông tới và xà vào ḷng bà cụ, nó nói một cách cuống quưt.
- Ồ, nội ơi, nội ơi! Nội xấu lắm, nội làm con nhớ muốn chết luôn… Nhớ như điên, con không thể học hành ǵ được đến nỗi bị hỏng hết mấy môn... Con cứ nhớ nhà măi… nhớ nội quá, nội ơi!…
Cô gái ngẩng đầu lên nh́n bà cụ, đôi mắt đen của nó ngập đầy nước mắt, nó đưa tay lên vuốt lấy những cọng tóc bạc, những nếp nhăn nheo trên khuôn mặt già, rồi tựa mặt ḿnh lên khuôn mặt nhăn nheo, th́ thầm bên tai bà:
- Chúc cho “Bà nội con nít” của con, một sinh nhật vui vẻ.
- Ồ! Ồ! Ồ!
Bà cụ nghẹn giọng không nói nên lời, bà đưa bàn tay khẳng khiu của ḿnh lên vuốt nhẹ lên lưng cô gái.
- Con cháu điên của nội mày đó ư? Nội thật không ngờ, nội chẳng dám tin… Nội… Thôi, con hăy ngẩng đầu lên, cho nội ngắm con một chút đi chứ?
Tang Tang. Không phải. Nhă Tịnh ngẩng đầu lên nh́n bà lăo với hai ḍng nước mắt, nhưng nàng vẫn tươi cười. Cái miệng chu chu ra, vừa nghịch ngợm vừa nũng nịu. Nước mắt đă làm đẫm ướt cả hai g̣ má, ướt cả đôi bàn tay của bà lăo. Bây giờ bà cụ cũng không nh́n thấy ǵ nữa. Nước mắt đă làm ṃn đi tia nh́n của bà, bà khịt khịt mũi… Trước mặt chỉ c̣n là đôi mắt đen nháy. Đôi tay run run, bà lấy vạt áo chùi mắt.
- Con cháu điên… Con về làm nội mừng vô cùng… Tại sao thấy nội con lại khóc… con đâu phải là búp bê, là trẻ con đâu? Không mắc cở à?
Nhă Tịnh lấy vạt áo ḿnh lau nước mắt bà cụ:
- Nội ơi! Nội chỉ giỏi nói con thôi. Nội hăy xem lại nội ḱa, nội hay khóc quá, nội c̣n thích khóc hơn cả con.
Nhă Tịnh chu mỏ ra nũng nịu:
- Con có khóc bao giờ đâu? Nội không thấy con cười đây à?
Rơ ràng bà cụ có nh́n Nhă Tịnh. Có điều mắt mờ quá bà không nh́n thấy rơ. Nhưng bà rất vui, bà chỉ cần biết là cháu cưng của bà đă về. Bao năm rồi mà bản tính nghịch ngợm, nũng nịu vẫn không thay đổi. Nó vẫn dễ cười dễ khóc. Tang Tang đă trở về… con chim nhỏ lưu lạc mấy năm lại trở về… bà cụ cố gắng đè nén cảm xúc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy dài. Cô Lan cũng cúi xuống, lấy khăn lau mặt cho mẹ, cô cũng có vẻ xúc động mạnh:
- Cái con nhóc này, vui mừng nội quá rồi quên cả cô, mi hư quá, coi nè, làm nội khóc ṛng à.
Nhă Tịnh quay lại ôm lấy cô Lan:
- Dạ, thưa cô, con xin lỗi cô, chỉ tại nh́n thấy nội là con quên hết, cô không biết là con cưng nội nhất nhà ư?
Cô Lan nghẹn ngào:
- Phải nói là nội cưng con nhất chứ không phải là con cưng nội. Ra nước ngoài ba năm trời bây giờ quên hết, quên hết chẳng c̣n lễ phép ǵ cả…
Bà cụ vẫn luôn tay lau nước mắt, che chở cho cháu:
- Đừng trách cháu, người xưa đă nói sông núi c̣n có thể thay đổi chứ tính t́nh th́ khó đổi thay, nó đă quen ăn nói vậy rồi, con quên sao? Mẹ biết con ganh với nó cơ mà, phải không, con gái điên của mẹ?
Con gái điên của mẹ! Cái câu mà lâu lắm rồi bà cụ không dùng tới. Cô Lan xúc động quá, cô nh́n Nhă Tịnh với đôi mắt biết ơn. Đối với cô rơ ràng Nhă Tịnh là một vị cứu tinh. Nghệ thuật diễn xuất của Nhă Tịnh vượt quá yêu cầu.
Nhă Tịnh vẫn nh́n bà cụ, trong khi nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt già nua. Nàng đứng lên nghiêng nghiêng đầu, nhướng nhướng mi giống hệt như cử chỉ nũng nịu của Tang Tang ngày xưa.
- Nội ơi, nội đừng khóc nữa! Nội khóc măi rồi làm sao ngắm được con? Nội xem này, mấy năm nay con đă cao thêm được hai phân, nội tin không? Con c̣n mập thêm được một kư nữa… nội này…
Nhă Tịnh kéo dài tiếng gọi:
- Sao nội cứ khóc măi như vậy, nếu nội c̣n khóc con sẽ… con sẽ… con sẽ khóc lớn cho nội xem. Con nói là con làm đấy…
Nhă Tịnh chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt chảy dài. Rơ ràng cô nàng đang khóc.
- Thôi đừng… đừng… Tang Tang nhỏ bé của nội… Tang Tang điên con đừng khóc đừng khóc ǵ hết… nội già rồi nội hay lẩm cẩm. Con coi nè nội đă hết khóc rồi, thật mà… Tại nội mừng quá mà…
Bà cụ luôn miệng thật mà thật mà… nhưng mắt vẫn chưa ráo lệ. Nhă Tịnh cúi xuống ôm chầm lấy bà cụ, vừa khóc vừa nói:
- Hai bà cháu ḿnh thật là điên. Bởi vậy xưa kia đọc tiểu thuyết con nghe ông Tào Tuyết Cần bảo đàn bà được cấu thành bởi nước là đúng. Nước mắt của bà cháu ḿnh năy giờ sắp thành biển rồi đấy.
Bà cụ bắt đầu cười, bà lấy khăn lau mắt. Bà cảm thấy trong người thật khỏe, bà lên tiếng gọi:
- Vú Kỹ ơi vú Kỹ, vú đến đây xem nào, có phải Tang Tang nó cao hơn mập hơn không hay vẫn ốm tong teo như ngày nào? Nội không tin ba cái thức ăn của phương Tây, nó đâu bổ bằng của ḿnh. à vú Kỹ, vú đă dọn dẹp sạch sẽ buồng của Tang Tang chưa? C̣n cái món dưa cải nó thích ăn nữa… mai vú ra chợ nhớ t́m mua cho nó.
- Dạ, vâng con làm xong mọi thứ rồi nội ạ.
Vú Kỹ trả lời, từ xưa tới giờ vú vẫn xử dụng cách xưng hô của mấy đứa nhỏ với bà. Mặc dù biết rơ đây chỉ là màn kịch, nhưng vú không làm sao cầm ḷng được. Một màn kịch tuyệt vời, ngập đầy t́nh thương. một màn kịch đầy nước mắt yêu dấu. Không biết cô Lan và Khải, Hoàn t́m đâu được một đứa con gái thế này. Cái ánh mắt khuôn mặt, giọng nói, nhất cử nhất động đều giống Tang Tang… chỉ khi nào nh́n kỹ mới thấy… đôi mày có sửa lại, tóc được cố t́nh nâng cao… cô bé hơi cao hơn, môi dày hơn, nước da trắng hơn… nhưng dù sao th́ những tiểu tiết này bà cụ cũng không nh́n thấy… Nh́n Nhă Tịnh mà vú thấy ḷng xôn xao vú chỉ nói thêm:
- Pḥng của Tang Tang con đă chuẩn bị đâu vào đó. C̣n món dưa cải đă có sẵn trong bếp. Mọi thứ đă sẵn sàng.
Bà cụ nói:
- À th́ ra vú cũng đồng lơa với họ. Mấy người đều biết Tang Tang hôm nay về vậy mà cố giấu lăo già này.
Nhă Tịnh đứng lên, bước về vú Kỹ. Nghiêng nghiêng đầu liến thoắng.
- Vú Kỹ năy giờ đứng đây, mà cố t́nh trốn con hén!
Vú Kỹ như quên đây chỉ là màn kịch, vội vă phân bua:
- Ối trời! Cô út ơi! Tôi sắp ở sau cùng, làm sao có thể chen chân ra trước được chứ?
Nhă Tịnh bước tới xiết chặt vú Kỹ.
- Vú yêu quí. Tôi chỉ muốn đùa một chút cho vui thôi. Ồ! cái tật ham ăn chè mè đen của vú hẳn chưa đổi, vú mập quá, ít ra cũng phải lên 10 kư!
Cô Lan cũng tiếp lời:
- Đâu phải chè mè đen đâu. Bây giờ vú Kỹ lại mê ăn món bánh trứng. Suốt ngày cứ thấy ăn hoài. Tôi đă nói rồi, coi chừng, lúc này béo quá rồi đấy.
Bà cụ ngồi nh́n vú Kỹ với Tang Tang, rồi quay sang Khải và Hoàn. Hai ông anh này từ lúc Tang Tang vào nhà đến giờ, giống như hai ông phỗng đất, chỉ đứng một chỗ nh́n cảnh trùng phùng bà cháu, chứ không hề lên tiếng ǵ cả. Nghĩ đến chuyện muốn rước Tang Tang về, hẳn hai thằng cháu này phải tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu sắp xếp âu lo. Bà cụ đứng dậy bước tới, một tay nắm lấy Khải, một tay giữ lấy Hoàn, nước mắt lại chảy dài xuống má. Bà cụ cười. Một nụ cười thỏa măn, hạnh phúc. bà xúc động nói từng tiếng một:
- Xin cảm ơn món quà của hai con. Sẽ chẳng bao giờ bà quên cái món quà sinh nhật hôm nay của hai con. Một món quà sinh nhật quí giá nhất cho ngày nội 80 tuổi. Khải với Hoàn, chúng con là những đứa cháu đáng yêu đáng tự hào của nội. Bây giờ, cả nhà ta đang trùng phùng. C̣n ǵ hạnh phúc hơn ngày hôm nay… Ồ…
Bà cụ như sực nhớ điều ǵ:
- Tang Tang nó c̣n chưa biết Nghi Quyên, các con quên giới thiệu chị dâu cho nó rồi…
Có lẽ v́ quá sung sướng nên khuôn mặt Hoàn đỏ gay:
- Dạ, không phải quên. Nội vừa gặp Tang Tang là nước mắt với nước mắt. Nước mắt chưa cạn, th́ làm sao con giới thiệu cho được?
Hoàn rời khỏi nội, bước tới bên Tang Tang, kéo tay nàng bước về phía Nghi Quyên:
- Tang Tang này, đây là chị dâu cả tương lai của em đấy.
Nghi Quyên đỏ mặt, chăm chăm nh́n cô em út chồng, nước mắt chưa cạn. Và đôi mắt cứ long lanh. Người con gái trong bộ y phục tím trông đẹp như cánh hoa Pensee. Một vẻ đẹp thanh thoát. Tang Tang đă ch́a tay, cô gái “bạo” như một phụ nữ phương Tây, nắm lấy tay Quyên cô nói:
- Rất hoan nghênh chị thành người nhà họ Tang.
Tang Tang nói, không ngừng ngắm nghía Quyên, rồi quay sang Khải.
- Anh cả à, anh thật có phúc… anh đă kiếm được cho em một bà chị dâu rất đẹp… Thật ra th́ anh không xứng đáng với chị ấy đâu.
- Sao vậy?
Khải bước tới, ngắm cả hai cô gái. Nghi Quyên đẹp mỹ miều. Nhă Tịnh lại phóng khoáng, nhí nhảnh giống Tang Tang. Khải tiếp:
- Cảm ơn lời tâng bốc vừa rồi của em, lời này cho thấy, anh cũng có mắt chọn người đó chứ?
Nhă Tịnh quay sang Nghi Quyên chưa kịp nói, Nghi Quyên đă lên tiếng. Có lẽ để lấy ḷng cô em chồng:
- Cô đẹp hơn trong ảnh nhiều.
Nhă Tịnh giật ḿnh.
- Chị đâu đă trông thấy ảnh của em?
- Vâng, ảnh cô treo đầy nhà kia ḱa.
Nhă Tịnh nghe nói, vội đảo mắt nh́n khắp pḥng. Bấy giờ mới thấy từ ḷ sưởi, đến gía sách, trên tường, đều có ảnh của Tang Tang. Nàng ngẩn ra, vội vă nói:
- Những bức h́nh cũ này treo măi làm ǵ? Bấy giờ tôi chỉ là một đứa con nít.
Rồi Nhă Tịnh cười với Quyên:
- Vậy mà ai cũng bảo là ảnh thường đẹp hơn người.
Nhă Tịnh lại liếc nhanh về phía hai anh em Khải Hoàn, rồi quay sang bà cụ.
- Nội ơi, nội làm con mặt mày bây giờ đầy nước mắt với mồ hôi, bây giờ con phải quay về pḥng rửa mặt mới được.
Bà cụ như sực nhớ ra:
- À! Con vừa xuống phi cơ, có vẻ mệt mỏi lắm, thôi về pḥng nghỉ một lúc đi. C̣n nhớ pḥng cũ của con chứ? nghỉ khỏe khoảng hai tiếng, xong xuống lầu ăn cơm trưa, có món dưa chua của con đó.
Hoàn vội tiếp lời.
- Để con đưa em đi, quần áo của Tang Tang c̣n để trong thùng xe, đợi một tí.
Hoàn chạy ra xe lấy vali quần áo của Tang Tang vào.
Khi Nhă Tịnh theo Hoàn bước lên lầu để vào pḥng riêng, th́ Nhă Tịnh phải ngạc nhiên. Căn pḥng quá sang trọng, lại ngập đầy hoa tươi. Bây giờ không cần phải đóng kịch nữa, Nhă Tịnh thở phào nhẹ nhơm. Cửa vừa khép lại, Nhă Tịnh quay qua đă thấy Hoàn đứng tựa lưng gần đấy, không ngừng nh́n nàng.
- Thế nào, qua cửa ải thứ nhất rồi chứ?
Nhă Tịnh nhí nhảnh hỏi, Hoàn có vẻ xúc động nói:
- Thật, tôi không ngờ, Nhă Tịnh lại diễn xuất tuyệt vời như vậy. Nhất là… Nhất là… ở đâu Nhă Tịnh lại có nhiều nước mắt như vậy chứ?
Nhă Tịnh bối rối:
- Tôi… Tôi cũng không ngờ… không hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra. Thật ra… có lẽ tôi không tự kiềm chế được… Tôi thật sự xúc động, anh có tin là… Tôi khóc thật không?
- Tôi tin như vậy.
Hoàn nói và bỗng nhiên chàng kéo Nhă Tịnh vào ḷng hôn nhanh lên môi nàng.
Nhă Tịnh lúc đầu hơi choáng, rồi bối rối, ngỡ ngàng. Một cảm giác bay bổng, chới với lan khắp người nàng. Một lúc sau Nhă Tịnh mới như tỉnh lại, nàng vội vă đẩy Hoàn qua một bên, rồi lui về phía giường, bối rối nói:
- Anh làm ǵ vậy? Trong hợp đồng của chúng ta đâu có cái màn này? Tại sao anh lại làm vậy chứ?
Hoàn đỏ mặt nói, chàng cũng có vẻ bối rối:
- Xin lỗi. Hăy tin tôi, chẳng qua tại tôi cũng không kiềm chế được ḿnh…
Và rất nhanh, Hoàn bỏ ra ngoài.
Nhă Tịnh đứng thẫn thờ nh́n ra cửa, bất giác nàng đưa tay lên sờ môi. Bây giờ nàng mới biết nụ hôn đầu tiên trong đời ḿnh. Nàng đứng đó xôn xao nghĩ lại cái cảm giác lạ lùng nhưng cũng rất dễ chịu khi Hoàn bất chợt hôn ḿnh.

o0o

Buổi sáng, Nhă Tịnh thức giấc bởi tiếng hót líu lo của chim hoàng oanh, nàng mở choàng mắt ra, nh́n trần nhà với hoa văn lạ và ngửi mùi thơm ngát, nghe tiếng chim kêu, tiếng gió rít qua hàng cây. Nhă Tịnh hơi ngỡ ngàng, không biết ḿnh đang ở đâu. Nhưng rồi Nhă Tịnh cũng nhớ ra: Đây không phải là nhà nàng, không phải pḥng riêng của nàng, mà là nhà họ Tang, và nàng đang ngủ trong pḥng của Tang Tang.
Nhă Tịnh đưa tay gối đầu, nàng không muốn dậy ngay. Mọi việc xảy ra hôm qua như đang quay ngược lại trong đầu nàng. Tất cả diễn ra một cách ăn khớp, kỳ diệu và Nhă Tịnh đă hoàn thành vai tṛ một cách xuất sắc. Bà cụ không hề lộ vẻ nghi ngờ. Giá cha mà trông thấy, chắc hẳn người cũng phải tṛn mắt v́ kinh ngạc. Cha! Nhă Tịnh chợt nhớ tới cha và Man Như.
Lúc đầu, khi quyết định nhận vai kịch, Nhă Tịnh đă nghĩ mấy cách để qua mặt cha. Nào là đă t́m được việc làm ở Đài Loan, hoặc du lịch, hoặc đáp tàu làm một chuyến ṿng quanh thế giới... Nhưng cuối cùng th́ vẫn là Hoàn, chàng tỏ ra sáng suốt hơn.
- Thôi đừng bịa chuyện gạt cha cô. Bất cứ một lư do nào cũng có thể làm cha cô nghi kỵ. Lúc đó người đăng báo t́m con gái mất tích th́ chúng ta càng bị phiền hơn nữa. Thôi th́ nói thật với ông ấy vậy. Nói cho cha Nhă Tịnh biết là Nhă Tịnh cần phải an ủi một bà lăo hiền lành và vĩ đại đi...
- Làm thế chắc cha tôi sẽ cho là tôi điên!
- Ngay kế hoạch mà ta đang tiến hành chẳng điên là ǵ?
Hoàn nh́n thẳng vào mắt Nhă Tịnh nói tiếp:
- Cô thuyết phục cha cô, bảo ông ấy đừng đi t́m. Mỗi ngày cô sẽ gọi điện thoại về hoặc có thể sẽ về nhà thăm. Dù ǵ nội tôi cũng không bước chân ra ngoài, chỉ cần cha cô hợp tác một tí là mọi chuyện sẽ thành công. Cô đi vắng như thế, ông ấy c̣n đỡ lo chuyện xung đột có thể có giữa cô và d́ nhỏ. Tiện lợi cả hai phía rồi c̣n ǵ?
- Cha sẽ không tin, sẽ bảo là tôi đặt điều...
- Vậy th́ tôi sẽ đi với cô.
Nhă Tịnh nghiêng nghiêng đầu nh́n Hoàn:
- Anh mà đi với tôi càng nguy hơn, cha sẽ tưởng tôi bị một tay ăn chơi nào đó dụ dỗ... Nh́n anh... thấy vừa nguy hiểm vừa làm sao ấy!
Hoàn bối rối:
- Thật ư? Xưa tới giờ tôi có nghe ai phê phán là tôi khó coi đâu?
- Nghĩ ra cái màn kịch này rơ là tay không vừa.
Nhă Tịnh nói rồi lắc đầu:
- Không được, không được... đồng ư là cha tôi cũng muốn xa tôi một thời gian, nhưng người cũng không muốn tôi rơi vào sào huyệt nguy hiểm hay bắt cóc mang đi.
Hoàn có vẻ bực bội.
- Tôi giống mấy tay chuyên bắt cóc lắm ư?
- Nói thật th́ cũng hơi giống. Tướng tá anh cũng giống mấy tay cao bồi trong phim nữa.
Hoàn chau mày.
- Tôi không hiểu cô đang khen tôi đẹp trai hay rủa tôi. Nhưng nếu tôi không đi được th́ cô có nghĩ ra cách nào khác không?
Nhă Tịnh nói:
- Có chứ, nhờ cô Lan. Cô Lan có đủ tư cách để thuyết phục cha tôi nhất. Cô ấy có đủ tính trung hậu, hiền lành, chắc chắn cha sẽ tin cô ấy.
Thế là cô Lan được mời theo để thuyết phục cha Nhă Tịnh. Họ gần như phải mất cả buổi trời, để kể hết mọi thứ mong thuyết phục ông Sĩ Đạt cho con gái đi làm một chuyện động trời. Nhă Tịnh c̣n nhớ khuôn mặt cha lúc đó, vừa lộ vẻ ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói:
- Mới nghe, tưởng như chuyện cổ tích dành cho con nít ngày nay.
Nhă Tịnh thêm vào:
- Con đang định biến chuyện cổ tích trẻ con thành chuyện thần thoại đây.
- Chuyện cổ tích dành cho trẻ con với chuyện thần thoại có ǵ khác đâu chứ?
- Có chứ, chuyện cổ tích chỉ dành cho con nít. C̣n chuyện thần thoại nó có phép lạ mà cha biết không, con rất thích có phép lạ.
Ông Sĩ Đạt có vẻ ngớ ra, nh́n con gái.
Và ông đă suy nghĩ hai ngày. Nói suy nghĩ chứ thật ra sau đó Nhă Tịnh mới biết là ông đă cho người điều tra. Khi biết có thật, nỗi đau khổ chồng chất của bà cụ và t́nh cảnh hiện nay, ông mới đồng ư. Không những chỉ đồng ư mà c̣n khuyến khích, mong con thành công.
Ông Sĩ Đạt nói:
- Nếu đă nhận th́ con phải đóng cho thật đạt, cha không muốn thấy con thất bại. Đừng để cho vai tṛ ḿnh đóng bị bại lộ. Cha cũng sẽ không liên lạc với con nhưng con phải thường xuyên cho cha biết tiến triển của sự việc.
Nhă Tịnh cười nói:
- Nếu cha thấy con không liên lạc là cha biết mọi việc diễn biến thuận lợi. V́ con không thể công khai để gọi dây nói thẳng từ nhà họ Tang đến đây.
Thế là Nhă Tịnh từ nhà họ Lục sang nhà họ Tang. Tóc nàng được cắt ngắn, chân mày sửa lại đôi chút, sắm thêm một lô áo màu tím, màu trắng, và màu đen... Nhă Tịnh đă trở thành Tang Tang.
Và giờ đây, Tang Tang đang nằm trên giường của ḿnh. Mặt trời đă lên thật cao. Tấm màn cửa màu tím nhạt trên khung cửa sổ như trong suốt, chậu hoa lựu trên thành cửa sổ vẫn nở. Nhă Tịnh không ngờ hoa lựu có thể nở dai như vậy. Bây giờ đă là tháng bảy rồi. Cái màu đỏ thẫm của lựu thật chói mắt trong nắng. Nhă Tịnh đưa mắt nh́n quanh: pḥng ngủ thật rộng, những khung cửa sổ lớn bằng kính, bàn trang điểm, bàn học, tủ sách, kệ trưng bày đồ cổ đủ cả. Nhă Tịnh dă được làm quen với h́nh ảnh căn pḥng này từ lâu. Anh em Khải và Hoàn rất cẩn thận, dùng máy thu h́nh từng góc pḥng, từng chi tiết nhỏ trong pḥng Tang Tang đến mọi thứ trong nhà, ngoài vườn hoa, để Nhă Tịnh làm quen. Ngay cả chú mèo hoa và chú chó Trắng Hồ Ly nữa.
Chú chó trắng Hồ Ly, nhắc tới nó, Nhă Tịnh c̣n giật ḿnh. Chiều hôm qua suưt tí đă bị lộ v́ nó. Chẵng qua là trong lúc Nhă Tịnh đang ngồi cạnh bà cụ... thật ra th́ suốt ngày hôm qua tới tối, Nhă Tịnh có bao giờ ngồi yên được đâu. Lúc nào cũng như con chim nhỏ ríu rít không thôi. Hết nằm dặt dựa trong ḷng bà cụ, lại tựa bên vai, quỳ dưới chân... Kể lể cho nội nghe đời sống ở nước Mỹ: tuyết như thế nào, cái nóng mùa hè ra sao, món gà quay của Kentucky, hamburger của McDonald... bọn hippi đi đầy phố, các cửa hàng đ́nh công... đang lúc thao thao bất tuyệt, đến độ hai anh em Khải, Hoàn cũng phải trố mắt ngồi nghe, th́ tài liệu thuộc làu cũng hết. Nhă Tịnh bịa thêm:
- Con ở trong kư túc xá nữ sinh viên, ở gần đấy có hai anh em, người em tên là Doyle c̣n ông anh là Sherlock...
Nhă Tịnh chưa kịp nói chữ "Holmes" th́ đă nghe Hoàn tằng hắng một tiếng. Nếu không Nghi Quyên ngồi gần đấy nghe là mọi chuyện bại lộ... (Chú thích: Conan Doyle và Sherlock Holmes là hai nhân vật nổi tiếng trong truyện trinh thám lừng danh của Anh).
Giữa lúc Nhă Tịnh đang nói đến đấy, th́ cũng vừa lúc chú chó trắng Hồ Ly bước vào. Anh em Khải, Hoàn tuy đă có sự khai thông với cô Lan và vú Kỹ, nhưng chưa thể để Nhă Tịnh làm quen với chó Hồ Ly. Khi vừa nh́n thấy Nhă Tịnh ôm bà cụ, nó đă nhẩy đến nhe răng, sủa một cách hung dữ, làm Nhă Tịnh phải nhảy ngay lên ghế.
- Ồ! Không được, không được rồi nội ơi... con chó trắng của con đâu rồi? Tại sao mang đổi về một con chó bự dữ như vậy?
Bà cụ vỗ vỗ vào lưng Nhă Tịnh như vỗ về trẻ nhỏ:
- À, con đừng sợ, đây là con chó trắng Hồ Ly của con đó chứ?
Và bà quay sang hét chó:
- Hồ Ly, mi ngồi yên không? Ngu quá! Ngay cả chủ cũng không nhớ.
Nhă Tịnh ch́a tay ra mà tim vẫn c̣n đập mạnh:
- Chú chó Hồ Ly đây ư? Sao lạ vậy? Mọi lần nó chỉ có chút xíu thế này cơ mà.
Thật ra Nhă Tịnh chỉ nói đại, chứ cũng quên hỏi rơ là lúc Tang Tang đi chó Hồ Ly được bao lớn.
Bà cụ cười rất vui.
- Ồ cái con điên này nè, con đă đi bao nhiêu năm rồi chó cũng phải lớn chứ?
Bà cụ lấy tay vuốt vuốt đầu chú chó. Vậy mà nó vẫn c̣n gầm gừ với Nhă Tịnh, ánh mắt chẵng thân thiện tí nào. Bà cụ phải an ủi:
- Thú vật th́ bao giờ cũng là thú vật, con đừng nghĩ rằng cách nhau ba năm mà nó c̣n nhớ tới con.
Nhă Tịnh chu mỏ, nũng nịu:
- Con nghĩ là chó Hồ Ly nhỏ sẽ không bao giờ quên con đâu. Bây giờ nó lớn rồi, nó sắp có bạn trai, nó không thèm chơi với con nữa...
- Hặc! Hặc!
Hoàn tằng hắng một lần nữa, làm bà cụ phải ngẫng đầu lên nh́n cậu cháu qua mắt kính lăo.
- Hôm nay con làm sao vậy? Chắc bị cảm rồi, năy giờ thấy con ho mấy lượt đó nghen.
- Mấy hôm nay con thấy trong người hơi khó chịu.
Hoàn nói rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ. Đột nhiên anh quay lại nói với Nhă Tịnh.
- Tang Tang ơi, ra xem này, ra xem mấy giàn hoa giấy em c̣n nhớ tới nó không?
Nhă Tịnh mừng nhẩy xuống ghế, bước ra khung cửa, Hoàn kề sát tai nàng nói:
- Có cương cũng cương vừa phải thôi, con Hồ Ly là con chó đực đấy.
Có ai ngờ Hồ Ly là con chó đực đâu? Không ai nói cho Nhă Tịnh biết điều đó, diễn cương quá lố. Nhă Tịnh nằm trên giường nh́n lên trần nhà, nghĩ tới lời cảnh cáo của Hoàn. Nhi Hoàn! Nhi Hoàn! Nhă Tịnh nhớ tới nụ hôn buổi tối. Thế là thế nào? Anh chàng đă hôn ta. Tại sao? Nhă Tịnh liếm môi. Có cảm giác nhẹ nhàng, miên man trong ư nghĩ.
Nhi Hoàn! Bậy thật! Nhă Tịnh ngồi dậy, nhảy xuống giường, hắn là anh thứ hai của ta cơ mà. Thôi dậy là vừa, Nhă Tịnh cảm thấy có lẽ không c̣n sớm lắm, nh́n đồng hồ, đă 10 giờ hơn.
Đây là một căn pḥng đầy đủ tiện nghi, có pḥng tắm riêng. Nhă Tịnh chải đầu, cố chải cho những cọng tóc trước trán phủ đều hơn, che bớt đôi mày quá rậm. Xong mở tủ áo, chọn chiếc áo đầm vải sô màu tím. Nàng ngắm ḿnh trong gương, dáng dấp tươi mát nhẹ nhàng bước ra cửa, xuống lầu. Mới ra tới cầu thang đă nghe tiếng của bà cụ, giọng rất rơ ràng:
- Mấy đứa bây đừng ai quấy rầy nhé! để nó ngủ, ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ mệt lắm chứ không phải chơi. Hôm qua cũng không nghỉ. Nó nói luôn mồm. Lan này, mẹ có nằm mơ không con? Nó thật sự trở về chứ hả Vú Kỹ, tôi tỉnh đấy chứ? Tang Tang về thực đấy chứ? Hoàn với Khải, hai đứa bây đừng có cười tao. Tụi bây biết không, suốt đêm qua tao không hề ngủ. Tao chỉ nằm suy nghĩ hoài. Tang Tang nó đẹp hơn trước kia nhiều phải không? Lần này tụi bây phải ch́u nó một chút, đừng để nó giận bỏ đi nữa… ồ! C̣n mấy bức ảnh của nó, ai dẹp đâu mất hết rồi?
Hoàn đáp:
- Con đấy, Nội ạ. Bây giờ Tang Tang nó đă về, nội sẽ gặp nó mỗi ngày, đâu cần phải cầm ảnh nó ngắm hàng giờ như trước nữa. Mấy bức ảnh đó cũng cũ rồi, Tang Tang nó cũng không thích đâu.
Vậy là khá chu đáo, Nhă Tịnh nghĩ. Rơ ràng mấy bức ảnh kia rất nguy hiểm. Nghi Quyên thông minh một tí nh́n kỹ sẽ nhận thấy ngay, ít ra 10 điểm khác biệt. Bà cụ nói tiếp:
- Như vậy, chắc chắn là Tang Tang về thật rồi. Sự thật chứ không phải nội nằm mơ.
Nhă Tịnh thấy mắt ḿnh ươn ướt, nàng quên là ḿnh đang đóng kịch. Tội nghiệp bà lăo! Nàng chạy như bay xuống ôm chầm lấy bà, hôn lên khuôn mặt nhăn nheo.
- Ô nội ơi! Nội điên quá! Con đứng sờ sờ đây này, không thật sao? Nội không nh́n thấy con à? Nội có nghe con nói không? Nội sờ con đi, ôm con đi nội!
Nhă Tịnh vùi đầu vào người bà lăo như con mèo con.
- Nội làm sao lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế?
Bà lăo cười sặc sụa:
- Đừng nào, đừng. Con làm nội nhột quá. Ngẩng lên để Nội xem nào.
Khải đứng gần đấy nói:
- Ngắm nó suốt ngày hôm qua c̣n chưa đủ sao nội?
Nhă Tịnh nh́n lên, rồi liếc nhanh về phía Khải và Hoàn, nàng nũng nịu.
- Nội ơi, anh cả lúc nào cũng khó chịu với con.
Bà lăo giật ḿnh, siết chặt Nhă Tịnh, nói như vỗ về:
- Không đâu, không bao giờ. Có nội ở đây, không có đứa nào dám khó khăn với con đâu. Ai cũng thương con hết, con hăy tin nội đi.
Nhă Tịnh nghe lời vỗ về của bà lăo. Nàng cảm nhận chuyện ngày xưa hẳn đă có cuộc chiến trong gia đ́nh. Bấy giờ không biết bà lăo đứng về phía nào? Nhă Tịnh liếc nhanh về phía Khải, khuôn mặt anh chàng có vẻ xấu hẳn đi. C̣n Hoàn, anh chàng đang cười giả lả, h́nh như muốn đổi đề tài.
- Tang Tang cô lười quá, ngủ trưa thế này làm cả nhà đói bụng. Chưa ai ăn sáng cả đấy. Nếu từ đây về sau mà c̣n nằm nướng thế này, là chúng tôi phải ăn trước đi làm đấy, để cô và nội ăn sau thôi.
Nhă Tịnh nhướng mày.
- Ai biểu anh đợi? Em chỉ thích ăn chung với nội thôi.
Hoàn cười nói:
- Vậy càng tốt. Tang Tang em biết không, để mừng em trở về, hôm nay đặc biệt anh và anh cả sẽ không đi làm, ở nhà chơi với em. Như vậy hài ḷng chưa?
- Ở nhà với em?
Nhă Tịnh không vui lắm. Thật ra th́, Nhă Tịnh hiểu chẳng qua tại họ không yên tâm. Chó Hồ Ly hôm qua khiến họ lo âu. Chỉ có cách ngồi ở nhà quan sát, xem có chuyện ǵ bất trắc sẽ nhảy ra gánh đ̣n hoặc che chở.
Mọi người vào pḥng ăn. Vú Kỹ làm bữa điểm tâm khá thịnh soạn, có món cải hấp thịt lợn, trứng chiên đậu, thịt chà bông, ḿ xào… mùi thơm nức mũi. Tang Tang ngồi cạnh bà cụ, Hoàn chợt nhớ ra điều ǵ nói:
- Tang Tang, sáng ăn cháo có ngán lắm không? Em ở nước ngoài ba năm rồi, nếu cần dùng bánh ḿ nướng, sữa nóng hay cà phê nhớ cho biết nhé.
Nhă Tịnh liếc nhanh Hoàn. Mắt chàng thoáng nét tŕu mến. Nhă Tịnh xúc động, v́ cô biết những lời nói vừa rồi của Hoàn không phải dành riêng cho Tang Tang mà là dành cho Nhă Tịnh. Nhă Tịnh nói:
- À, không cần. Ở nước ngoài muốn ăn mấy món này cũng đâu có mà ăn. Con thường hay nằm mơ thấy món trứng chiên đậu của vú Kỹ, c̣n bánh ḿ nướng, con ngán tận cổ họng rồi.
Bà cụ nh́n Nhă Tịnh với đôi mắt ngập đầy tŕu mến.
- Sao? Tối con có ngủ ngon không? Chăn mền đủ ấm chứ? Con có đóng cửa sổ không? Con cần ǵ nói cho nội.
Hằng trăm câu hỏi, hàng trăm điều chăm sóc thương yêu. Rơ ràng Tang Tang vô phước. Sinh ra trong một gia đ́nh như thế này mà không sống để hưởng.
Nhă Tịnh nuốt miếng cơm nói:
- Nội ơi! Mọi thứ đều tốt đẹp cả, con ngủ rất ngon. Có nằm mơ nữa… con mơ thấy nội hoài.
Bà cụ quay đũa lại gơ trên tay Nhă Tịnh.
- Con khỉ! Mi nói xạo quá, nếu nhớ nội, sao ba năm bỏ nội không về?
- Con bận học cơ mà, nội quên là con đang học chẳng bao lâu nữa tốt nghiệp sao?
- Ồ!
Bà cụ ngừng lại, rồi như nhớ ra điều ǵ, bà chăm chú nh́n Nhă Tịnh:
- Con thấy đấy, nội vui quá nên quên hết mọi việc. Nhưng … con về lần này nghỉ vài bữa rồi đi hay ở lại luôn?
Nhă Tịnh nh́n bà cụ, chậm răi :
- Nội ơi, con chưa có mảnh bằng tốt nghiệp mà?
Bà cụ quay qua:
- Hừ! Có nghĩa là con c̣n phải quay về bên đó lấy bằng nữa ư?
- Ư con nói là…
Bà cụ lo lắng.
- Con nói lớn một chút chứ nội không nghe rơ.
Nhă Tịnh nói to:
- Con muốn nói là… Thôi th́ mặc cái bằng cấp ấy đi. Nếu nội không muốn, con sẽ ở lại với nội, con không đi đâu nữa hết. Trên đời này, không nơi nào ấm cúng và hạnh phúc hơn ở nhà…
Bà cụ cười một cách cởi mở:
- Ờ! Thật không con? Con bỏ mặc cái bằng cấp đó cho nội. Nội không cần con phải đỗ đạt ǵ cả… Con ở lại đây… con nói là con ở luôn phải không?
- Vâng, con sẽ ở nhà luôn!
Bà cụ nh́n khắp bàn, cười như trẻ thơ:
- Vũ Lan, vú Kỹ, Khải với Hoàn… mấy đứa nghe rơ chứ? Nghe rơ rồi chứ?
- Vâng, chúng con nghe rất rơ.
Rồi Hoàn đưa mắt về phía Nhă Tịnh tiếp:
- Các anh làm chứng đây.
Trong câu nói của Hoàn như có một ẩn ư nào đó.
Ngày kế tiếp cũng là một ngày vui, mọi việc xảy ra rất suông sẻ, bà cụ vui như trẻ thơ. Khải, Hoàn, cô Lan và vú Kỹ như trút được gánh nặng. Không khí hài ḥa ăn khớp với mọi dự liệu. Mọi người cảm thấy nhẹ nhơm. Buổi tối, Nghi Quyên đến, mọi người nói cười vui vẻ vài ngày lại trôi qua.
Cũng vui, Nhă Tịnh nghĩ. Đóng vai tṛ Tang Tang cũng có nhiều điều thú vị. Nàng có cảm giác được mọi người cưng chiều một cảm giác mà Nhă Tịnh chưa hề có.
Thật khuya Nhă Tịnh mới về pḥng riêng v́ bà cụ cứ giữ nàng măi. Cô Lan phải năn nỉ lắm bà mới chịu về pḥng riêng.
Về pḥng, Nhă Tịnh không đi ngủ ngay, nàng đứng cạnh cửa sổ. Đứng ở đây Nhă Tịnh có thể nh́n thấy góc vườn hoa… Trong đó có cây ngô đồng xum xuê cành lá. Ngoài bờ tường là mặt hồ… Khung cảnh thật hoang sơ, thật đẹp. Tối hôm qua v́ nhập vai quá lâu nên Nhă Tịnh mệt, lên giường là ngủ ngay không thấy ǵ được hết. Bữa nay trái lại, Nhă Tịnh có thể đứng thật lâu bên cửa sổ, lắng nghe tiếng côn trùng nỉ non, tiếng gió thổi, tiếng ếch nhái kêu và ngắm được cả ánh trăng. Trăng treo cao cao trên nền trời, như cùng thi đua với những chú đom đóm lập ḷe dưới cỏ. một sự yên lắng lạ lùng. một cảm giác b́nh yên. Cửa sổ mở rộng nên gió từ mặt hồ thổi lên thật mát. Nhă Tịnh hít mạnh mùi cỏ dại của thiên nhiên, và để Mặc gió thổi tung nếp áo.
Đứng thật lâu, rồi Nhă Tịnh mới quay vào pḥng. Nàng cảm thấy tinh thần thật sảng khoái. Không buồn ngủ tí nào cả, Nhă Tịnh bước tới bên tủ sách, định chọn một quyển sách đọc cho dễ ngủ. Sách thật nhiều, không biết phải của Tang Tang để lại hay không, trong đó có một số tiểu thuyết trong nước lẫn ngoài nước. Phần lớn, Nhă Tịnh đă đọc qua… Cuối cùng, Nhă Tịnh thấy có một quyển sổ chép nhạc. Bên trong đầy những dấu móc câu. Âm nhạc th́ Nhă Tịnh mù tịt. Nhớ lúc c̣n đi học, giáo sư dạy nhạc đă có lần mắng Nhă Tịnh là “con ḅ”. Nàng đặt sổ chép nhạc xuống, chọn những quyển khác. Có một quyển tên là “
Bước đầu ḥa âm.”
Bước đầu ḥa âm” là như thế nào? Nhưng Nhă Tịnh cũng lơ đễnh lật ra xem… Chỉ Thấy một số dấu nhạc với các dấu C rồi G, rồi Am, Dm… Nhă Tịnh hoàn toàn không hiểu vừa định khép sách lại đặt vào chỗ cũ, th́ một xấp giấy rơi ra, Nhă Tịnh ṭ ṃ lật ra, một bản nhạc làm Nhă Tịnh thích thú. Bản nhạc mà Nhă Tịnh đă muốn biết, bản “Chiếc áo mộng mơ”:
Em có một chiếc áo mộng mơ
Vải dệt bằng tuổi trẻ
Nụ Cười là hoa văn
T́nh yêu là dấu chỉ.
Em đă đem hết t́nh yêu ḿnh
Để Kết hoa và thêu hoa
Mỗi khi mặc áo vào
Mọi vật đều thay đổi.
Em đi dạo dưới trời thu
Mưa thánh thót trên cây ngô đồng như thay lời hát
Mùa đông đến, em cùng hoa nhảy múa
Cây trong vườn như sống lại với em.
Rồi một ngày có chàng mới đến
Người mang đàn dạo khắp thế gian
Chỉ v́ chàng có đôi mắt sáng
Nên em mơ, em nhớ măi bóng chàng
Rồi chiếc áo theo chàng đi măi
Bầu trời kia mất hẳn hào quang,
Em đă cho và mong chàng giữ măi
Chỉ Xin chàng một điều duy nhất
Hăy trân trọng giữ ǵn chiếc áo.

Nhă Tịnh đọc qua một lược rồi đọc lại lần thứ hai. Từ xưa đến nay Nhă Tịnh rất kém về văn và nhạc. Nhưng không hiểu sao bữa nay đột nhiên Nhă Tịnh lại thích lời ca này.
Bất giác Nhă Tịnh nghĩ tới Tang Tang. Có lẽ lúc bấy giờ Tang Tang hẳn mặc áo tím, tay cầm đàn guitar, ngồi bên gốc ngô đồng, êm đềm hát khúc:
………
Em có một chiếc áo mộng mơ
Em đă cho chàng và mong chàng giữ măi
Chỉ Xin chàng một điều duy nhất
Hăy trân trọng và giữ ǵn chiếc áo.

Đúng là chiếc áo của mộng mơ! Thế bây giờ gă con trai khoác chiếc áo kia đâu rồi? Chiếc áo mà khi hắn mặc vào đă làm ch́m hết những hào quang của bầu trời, của trăng sao. Bây giờ có trân trọng và giữ ǵn chiếc áo kia nữa không trong khi người con gái tặng gă chiếc áo đă không c̣n nữa?
Nhă Tịnh nắm chặt bản nhạc trên tay. Nàng ngồi thẫn thờ. Tang Tang với chiếc áo mộng mơ, gă con trai đàn guitar. Đột nhiên Nhă Tịnh cũng cảm thấy ḿnh giống Tang Tang, cũng có một chiếc áo mộng mơ như thế. Một chiếc áo dệt bằng tuổi xuân và t́nh yêu, có điều chiếc áo của nàng chưa khoác cho ai cả… một khuôn mặt tươi trẻ bỗng hiện lên trong tâm trí nàng. Khuôn mặt lờ mờ… có cái dáng dấp trẻ trung và đôi mắt sáng… ồ, sao khuôn mặt ấy lại giống khuôn mặt của Hoàn quá vậy?



o0o

 

Pages  1  2  3  Next