món
này, Tang Tang lúc nào cũng cần hoa. Phải tắm cho
mèo của Tang Tang sạch sẽ. Nhă Tịnh đem chuyện hỏi cô Lan, th́
được cô cười nói:
- Thật ra th́ cái ǵ cũng tại bà nội thôi, chứ
Tang Tang nó đâu
thích như vậy. Nó rất tự nhiên, thích trèo cây, ngồi cả dưới đất…
Trong mắt mẹ tôi Tang Tang giống như một con bé nhỏ xíu, dưới
chục lớp chăn dày mà c̣n có một hạt đậu rơi, bà cũng sợ nó ngủ
không được.
Mặc kệ thế nào cũng được. Nhă Tịnh bây giờ rất thích vai tṛ
Tang Tang và nàng đóng rất đạt. Suốt một tuần trôi qua, ngoài
những giờ phải ở cạnh bà lăo, nàng c̣n cùng Hoàn đi dạo ở quanh
nhà. Những cánh rừng nhỏ rất đẹp, có một cái miếu nhỏ ở trên
núi, lúc nào khói hương cũng nghi ngút. Hèn ǵ Nhă Tịnh cứ nghe
thấy tiếng chuông. Thỉnh thoảng Nhă Tịnh cũng liên lạc với cha
vào lúc bà cụ nghỉ trưa. Nhă Tịnh điện thoại về cho cha. Sau khi
biết tin, cha nàng cười nói:
- Cha rất kiêu hănh về con, ráng thành công nhé! Con may mắn
đấy.
May mắn? Rơ ràng ta may mắn thật. Có ba người đàn bà và hai
người đàn ông vây quanh cung phụng. Cuộc sống nhà họ Tang sướng
gấp mấy trăm lần nhà ḿnh, không có ǵ trái mắt, không có ǵ để
giận dữ để bực ḿnh, chỉ có điều phải sắp xếp để ứng phó cho một
cuộc sống mới. Nhiều đêm Nhă Tịnh nằm trên giường nh́n lên trần
nhà tự nhủ:
- Tôi muốn sống măi thế này. Tôi thích măi được như thế này!
Có một buổi chiều nọ bác sĩ Lư mang thuốc đến, bác sĩ là thầy
thuốc gia đ́nh của nhà họ Tang. ông như một người bạn thân phục
vụ ở đây hơn 20 năm rồi. May là Nhă Tịnh đă biết ông qua ảnh
trước nên chuẩn bị sẵn. Nhă Tịnh biết đây là một thử thách nhỏ
v́ hai anh em Khải và Hoàn giấu rất kỹ chuyện
Tang Tang tự tử,
ngay bác sĩ Lư cũng không hay biết. Nhă Tịnh đứng giữa pḥng
khách nh́n bác sĩ Lư cười. Cô Lan lên tiếng:
- Bác sĩ nh́n này, ai đây?
Bác sĩ Lư hơi khựng lại một chút, ông kéo trề cặp mắt kiếng
xuống ngắm Nhă Tịnh. Thời đại khoa học hiện đại hết ti vi đến
sách vở đủ thứ, nên con người mắt có vẻ kém hơn xưa. Bác sĩ Lư
chợt reo lên:
- Ồ, cô út, cuối cùng rồi cô cũng về đến.
Bà cụ có vẻ kiêu hănh về cô cháu gái, bà nói:
- Bác sĩ coi Tang Tang nhà chúng tôi có ǵ thay đổi lắm không?
Bác sĩ Lư thật thà đáp:
- Trông cô trắng hơn, mập hơn... Rơ ràng mức dinh dưỡng ở nước
ngoài có cao hơn ta.
Nhă Tịnh bây giờ mới góp lời:
- Bác sĩ nói sai rồi, làm ǵ có chuyện đó. Tất cả đều tại nội
tôi, cô Lan và vú Kỹ thôi, ai cũng bắt tôi ăn thật nhiều. Sẵn đây
bác sĩ nói cho nội tôi biết đi, có một chứng bệnh gọi là bệnh
thừa dinh dưỡng, nếu ai cũng bắt tôi ăn măi chắc tôi phải ngă
bệnh mất.
Bác sĩ Lư cười:
- Có chứ, có chứng bệnh đó thật đấy.
Bà cụ cắt ngang:
- Bác sĩ đừng nghe nó, bác sĩ biết không, mấy hôm nó về, ốm tong
ốm teo thôi. Đám nhỏ chúng tôi có ai ăn được thịt ḅ sống, thịt
heo, cá tôm sống đâu… Đúng là ba cái dân phương Tây nó chưa được
khai hoá cứ ăn toàn là đồ sống không hà. Có một lần Khải và Hoàn
đưa tôi tới một nhà hàng Tây, trời ơi thịt ḅ ǵ mà c̣n máu
tươi, gớm chết được. Đi một lần sợ luôn, một tháng sau tôi không
dám đụng tới miếng thịt!
Bà cụ lắc đầu nói tiếp:
- Nghĩ tới chuyện con cháu nhà tôi phải ăn thịt sống ba năm liền
ở nước ngoài mà tôi đau ḷng.
Cả nhà cười ào, bác sĩ Lư và Nhă Tịnh cũng cười. Hôm ấy bác sĩ Lư
khám bệnh cho bà cụ rất kỹ. Khải và Hoàn tiễn chân ông ra tận
cửa. Bác sĩ Lư nói:
- Lạ thật, sức khoẻ của bà cụ hôm nay khá hẳn lên, lạ ghê!
Hoàn cười:
- Rơ ràng trị liệu bằng tinh thần nhiều lúc mang lại nhiều bất
ngờ kỳ diệu!
Bác sĩ Lư gật đầu thừa nhận:
- Đúng, Tang Tang là phương thuốc trị liệu hay nhất. Cô ấy quả
có hiếu nhưng như vậy rồi việc học hành của cô ấy làm sao đây?
Khải tỉnh bơ:
- Th́ bỏ đó vậy, bằng cấp và bà nội th́ dĩ nhiên là nội quan
trong hơn chứ. Nhưng hỏi thật bác sĩ thật nè, t́nh trạng sức
khoẻ của nội tôi có khả quan hơn không?
Bác sĩ nh́n thẳng vào mắt Khải trả lời:
- Cậu Khải này, toàn thân của bà cụ như một chiếc máy cũ, quá
cũ. Mấy năm qua v́ gắng sức quá nhiều nên nói nôm na th́ các bộ
phận đều rệu cả rồi. Đối với sự sống th́ hiện tượng dổi mới hoàn
toàn dĩ nhiên là không có.
Hoàn có vẻ lo lắng:
- Vậy theo bác sĩ, nội tôi c̣n có thể sống thêm bao lâu nữa?
- Lần trước tôi nói với cậu là ba tháng, c̣n bây giờ tôi có thể
đánh giá lại là năm tháng.
Hoàn vui hẳn lên:
- Vậy lần sau bác sĩ đến sẽ thấy nội tôi có thể sống thêm đến
một năm.
Bác sĩ có vẻ xúc động:
- Tôi cũng mong như vậy. Hăy để cho bà cụ sống trọn với niềm vui. Hành nghề thuốc hơn 40 năm cái chân lư mà tôi rút ra được ở đây
là con người cần nhất là sống vui!
Khi bác sĩ đi rồi, Nhă Tịnh nh́n thấy lộ rơ nét cảm ơn trên
khuôn mặt hai anh em Khải và Hoàn. nàng hiểu màn kịch của nàng
đă có kết quả. Nh́n bà cụ Nhă Tịnh xúc động muốn kêu lên:
“Nội ơi, nội sống đến 100 tuổi, nội hăy sống măi bên con!”
Màn kịch diễn ra một cách suông sẻ tốt đẹp cho đến buổi tối hôm
ấy một chuyện bất ngờ xảy ra. Điều bất ngờ này do Nghi Quyên mang
đến. Nhă Tịnh tin là Quyên không hề có ác ư, chẳng qua v́ Quyên
không hiểu mà thôi. Nghi Quyên không được Khải nói cho nghe nhiều
về Tang Tang. C̣n bà cụ trong những lúc buồn bă nhớ nhung, chắc
chắn đă tâm sự với Nghi Quyên nên Quyên nghĩ là ḿnh hiểu nhiều
về sở Thích của cô em chồng.
Tối hôm ấy khi mọi người đang ngồi quây quần giữa pḥng khách
tán chuyện. Tang Tang đang kể cho cả nhà nghe chuyện săn bắt
cướp ở Los Angeles mà đích thân cô mục kích th́ Nghi Quyên tới. Lúc gần đây Nghi Quyên đă thay đổi cách ăn mặc, gần như nàng bắt
chước Tang Tang, áo rộng hơn, quần Jean ABC hơi bó, có điều v́
mập mạp hơn Tang Tang nên trông nàng mặc không đẹp bằng
Tang Tang.
Nghi Quyên bước vào pḥng khách cười thật tươi, trên tay nàng
xách theo chiếc hộp thật lớn, đó là một cây đàn guitar mới
toanh, Nghi Quyên cười nói với Tang Tang:
- Xem này Tang Tang, tôi mang cái ǵ đến cho cô đây. Nội và cô
Lan đều kể hết cho tôi nghe rồi, cô có ngón đàn tuyệt vời lắm
phải không? Tôi cũng nghĩ chắc cây đàn của
Tang Tang bỏ quên bên
Mỹ rồi. Mấy hôm nay cô lại quá bận rộn, nên tôi mua giúp cho cô
đâỵ
Nghi Quyên mở hộp đàn, cẩn thận lấy cây đàn ra. Trên cây đàn mới
Nhă Tịnh c̣n thấy cả một tấm lắc bằng nhựa sáng khắc hai chữ T.
T. , tên viết tắt của Tang Tang. Nghi Quyên đưa cao cây đàn lên,
hoàn toàn không để ư đến bầu không khí đang lắng xuống trong
pḥng. Nàng vô tư bước về phía Nhă Tịnh:
- Nào Tang Tang, cô đàn cho tôi nghe một bản đi, bản nhạc “Chiếc
áo mộng mơ” đấy, được không?
Nhă Tịnh lặng người bối rối liếc về phía hai anh em Khải, Hoàn
cầu cứu. Hai anh em cũng đang tái mặt, Nhă Tịnh thấy đau khổ quá,
tại sao họ không cho Nghi Quyên biết câu chuyện về chiếc áo mộng
mơ? Phải biết tiên liệu mọi t́nh huống chứ, bây giờ chuyện xảy ra
thế này rồi phải làm sao đây? Nhă Tịnh thấy giận quá, giận run,
giận đến mức không biết phải làm ǵ. Nàng quay lại nh́n bà cụ,
cụ đang trừng trừng nh́n cây đàn guitar. Nhă Tịnh không biết bà
cụ nghĩ ǵ. Nhă Tịnh bối rối quay sang cô Lan nhưng không c̣n
kịp nữa, Nghi Quyên đă đứng trước mặt Nhă Tịnh với cây đàn:
- Tang Tang hăy cầm đi coi lại coi âm thanh có lạc không? Không
biết họ chỉnh tốt chưa đấy.
Có tiếng hét của Khải, giọng chàng giận dữ:
- Nghi Quyên, đem cái đồ quỷ đó đi đi!
Tiếng hét của Khải đă đánh thức Nhă Tịnh, phải có một hành động
quyết định không thể cù cưa như vầy măi. Khải đă cứu nguy kịp
thời, Nhă Tịnh làm bộ lảo đảo lùi dần về phía cầu thang. Nhă
Tịnh tin là không cần phải làm ǵ khác hơn nữa v́ mặt nàng đă
tái mét, tim như càng đập nhanh hơn. Nhă Tịnh lắp bắp:
- Không, không… Tôi không thích đàn, tôi không muốn thấy cây đàn
này nữa.
Nhă Tịnh liếc nhanh về phía bà cụ rồi lắc đầu mạnh hơn cho những
cọng tóc ḷa x̣a trước trán. Nàng cắn mạnh lên môi, đau quá, đau
đến ứa nước mắt, hai tay vịn lên tay nắm cầu thang, Nhă Tịnh bắt
đầu rên rỉ:
- Không… đừng nội ơi… Con không muốn đàn, không muốn hát… Nội
hăy bảo họ đem đi đi, đi đi nội!
Người đầu tiên chạy vội về phía Nhă Tịnh là cô Lan, cô ôm lấy
Nhă Tịnh nói lớn:
- Tang Tang, Tang Tang, không ai bắt con đàn, bắt con hát đâu…
Con nh́n xem đâu có cây đàn guitar nào ở đây đâu. Đừng khóc nữa
con!
Và cô cúi xuống kề sát tai Nhă Tịnh nói:
- Diễn khá lắm, tiếp tục, tiếp tục nữa đi.
Được sự động viên các thành viên đóng kịch, bản tính diễn xuất
của Nhă Tịnh như thức dậy, Nhă Tịnh gục đầu xuống tóc xơa ra
trước, khóc chẳng muốn ra hơi.
- Nội ơi, nội nói với mọi người con không muốn đàn, muốn hát ǵ
nữa cả mà. Nói đi nội, nói đi!
Bà cụ luưnh quưnh bước tới, bàn tay nhăn nheo của bà vuốt lên
mái tóc Nhă Tịnh, ôm lấy đầu Nhă Tịnh. Giọng bà run run đầy vẻ
lo âu chăm sóc:
- Được rồi, để nội nói với chúng nó, cháu cưng của nội đừng khóc
nữa, đừng khóc nữa!
Bà cụ đôi mắt đầy lệ quay lại giận dữ:
- Đứa nào muốn Tang Tang đàn vậy? Tao cấm không cho ai đem đàn
vào nhà này nữa. Vú Kỹ đâu rồi, vú đem cây đàn chết tiệt kia đốt
ngay cho tôi, mau lên!
Vú Kỹ dạ một tiếng rồi chụp lấy cây đàn trên tay Nghi Quyên vội
vă đem vào bếp. Nghi Quyên th́ ngơ ngác không hiểu chuyện ǵ xảy
ra. Mặt nàng tái ngắt lo âu, có lẽ có một sự lầm lẫn nào đó
chăng?
Màn kịch nên chấm dứt nhưng dứt bằng cách nào, Nhă Tịnh cũng
không biết. Nàng thả người nằm phục lên cầu thang tiếp tục khóc,
tiếp tục lải nhải bài học đă thuộc:
- Tôi thù anh cả, tôi hận anh cả… Không có áo… không có mộng mơ
ǵ cả… Tôi thù hết mọi người!
Nàng tiếp tục thút thít:
- Đừng nhắc chuyện cũ nữa nghe nội, con không c̣n yêu đàn yêu
hát ǵ cả. Từ lúc qua Mỹ tới giờ… nội ơi, đời con không c̣n
tiếng nhạc, chỉ c̣n có nội… không c̣n mộng cũng không c̣n thơ!
Không c̣n mộng cũng không c̣n thơ! Câu này h́nh như Nhă Tịnh đă
đọc trong một quyển tiểu thuyết nào đó. Nhă Tịnh chợt thấy xấu
hổ quá trong khi bà cụ th́ xúc động đến độ nước mắt ràn rụa. Bà
ngồi xuống cạnh Nhă Tịnh, bàn tay già nua không ngừng vuốt lên
tóc, lên mắt, lên má nàng…
- Được rồi, được rồi, nội đă hiểu rồi… Con ngoan, cháu ngoan của
nội. Nội biết hết, nội đă biết tất cả.
Nhă Tịnh vẫn ngồi đấy thút thít khóc, Hoàn bước tới, cúi xuống
đất cất giọng nhẹ nhàng:
- Nội ạ, tại Tang Tang xúc động quá, thôi để con đưa em về pḥng
nghỉ ngơi. Nội giao Tang Tang cho con, con sẽ giải
thích cho em biết… Nội yên tâm đi, con sẽ làm cho em b́nh tĩnh
lại.
Nhă Tịnh chưa kịp nghĩ là Hoàn sẽ làm ǵ th́ chàng đă cúi xuống
bế bổng nàng lên. Nhă Tịnh giật ḿnh, lần đầu tiên nằm trong tay
một người đàn ông, Nhă Tịnh nghe cơ thể ḿnh nóng ran. Chưa biết
làm sao th́ Hoàn đă bước lên cầu thang, Nhă Tịnh ngước lên nh́n
Hoàn bắt gặp ánh mắt tŕu mến của chàng đang đắm đuối nh́n ḿnh.
Nhă Tịnh nghĩ thầm hay là anh chàng lợi dụng cơ hội này để tán
tỉnh nàng? Tuy cảm thấy xao xuyến nhưng Nhă Tịnh cũng muốn vùng
ra khỏi tay chàng tuột xuống đất. Nhưng ṿng tay Hoàn càng siết
mạnh hơn, chàng c̣n lên tiếng dọa:
- Đừng động đậy, nội đang nh́n ḱa.
Nhă Tịnh nằm im không dám vùng vẫy nữa để mặc cho Hoàn bế xốc
lên lầu. Nằm trong ḷng chàng, mùi da thịt đàn ông khiến Nhă Tịnh
có cảm giác kỳ lạ như để trêu người, Hoàn càng siết chặt ṿng
tay ôm gh́ nàng vào ḷng. Nhă Tịnh thấy mặt mũi nóng ran… nhưng
cũng may đă đến cửa pḥng nàng. Hoàn bồng Nhă Tịnh đi một mạch
đến giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Nhă Tịnh vừa định nhỏm dậy
th́ Hoàn đă dùng tay đẩy nàng nằm xuống. Hoàn quay ra cửa cẩn
thận nh́n trước ngó sau rồi khép cửa lại, bước trở về giường.
Nhă Tịnh vẫn c̣n nằm đấy, lặng yên đưa mắt nh́n Hoàn. Chàng cười
dễ thương:
- Hay lắm, em đóng kịch rất đạt.
- Vâng, nhưng cũng hết hồn.
Hoàn ngồi xuống giường, chàng âu yếm cúi xuống đặt lên môi nàng
nụ hôn thứ hai. Tim Nhă Tịnh đập loạn xạ, các ḍng máu trong
người nàng như ngưng đọng lại, Nhă Tịnh cảm thấy chơi vơi bay
bổng. Nàng nhướng người lên tự đông ṿng tay qua ôm lấy cổ Hoàn.
Cả hai ch́m ngập trong niềm hạnh phúc vô biên. Khi Hoàn ngẩng
lên, Nhă Tịnh thấy đôi mắt chàng long lanh, gương mặt sáng ngời
niềm tin yêu. Nhă Tịnh nhắm mắt nằm yên nghe hương vị ngọt ngào
lan dần trong cơ thể. Và trong giây phút này Nhă Tịnh như hiểu
ra một điều: tại sao nàng đến quán Cây Hoa, tại sao ngày hôm sau
nàng lại đến điểm hẹn với chàng và tại sao nàng đến biệt thự
Vườn Dâu, mạo danh Tang Tang… tất cả chẳng qua v́ chàng trai
này! Có lẽ đấy là định mệnh, định mệnh khéo sắp đặt cho nàng
phải gặp Hoàn.
Hoàn âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Nhă Tịnh, gương mặt mà chàng
cảm thấy yêu quá đỗi! Hoàn cất giọng êm như ru:
- Chỉ có trời mới biết anh đă ức chế ḿnh như thế nào. Anh đă cố
tránh xa em nhưng con người em quá lôi cuốn, em làm cho anh như
ngây như dại. Em thông minh, bén nhạy, dễ thương… Nhă Tịnh ơi, em
làm anh chết mất!
Hoàn lại nhào tới ôm lấy Nhă Tịnh say sưa khép kín môi nàng bằng
những cái hôn cháy bỏng. Chàng vừa hôn vừa xúc động nói:
- Nhă Tịnh, em phải gắng xa anh một chút, bằng không mọi thứ sẽ
hỏng hết. Anh có thể phá hỏng mọi sắp đặt của chúng ta.
Nhă Tịnh nghe câu nói của Hoàn dễ thương vô cùng.
Nàng cảm thấy tim ḿnh đập mạnh, hai má nóng bừng. Nhă Tịnh
không hiểu nàng đă yêu Hoàn chưa, nhưng được chàng ôm hôn, nàng
cảm thấy xao xuyến bồi hồi và thật sự yên tâm trong ṿng tay
chàng. Ồ nhưng trong hợp đồng đâu có mấy chuyện này đâu? Vậy mà
sao ḿnh cứ để cho nó xảy ra? Nhă Tịnh mỉm cười, nàng cười một
cách e thẹn, có lẽ nào t́nh yêu là như thế đó? Cũng v́ t́nh yêu
mà Tang Tang có thể bỏ hết mọi thứ để chỉ đạt được mục đích cuối
cùng, Tang Tang! Nghĩ đến Tang Tang, Nhă Tịnh như bừng tỉnh,
nàng vội xô nhẹ Hoàn ra nói nhanh:
- Anh xuống lầu ngay đi, người ta nghi ngờ bây giờ.
- Anh biết.
Hoàn nói nhưng vẫn đứng yên.
- Mấy người suưt chút nữa làm em bị bại lộ chân tướng, anh phải
cho em biết rơ hơn về Vạn Hạo Nhiên và bài hát có tên là chiếc
áo mộng mơ đi.
- Anh biết.
- Hoàn trả lời nhưng vẫn đứng yên.
- Bao giờ anh mới nói?
- Để hôm khác.
Hoàn đưa tay vuốt những cọng tóc ḷa x̣a trước trán Nhă Tịnh,
mắt vẫn nh́n đắm đuối không rời nàng:
- Hăy nghe anh nói điều này.
- Chuyện ǵ?
- Một ngày nào đó không cần phải đóng vai
Tang Tang nữa th́ anh
muốn em vẫn mang họ Tang…
Nhă Tịnh quay mặt đi với nụ cười:
- Tới lúc đó sẽ tính.
Hoàn lắc đầu:
- Anh muốn từ bây giờ.
- Không, không được, em không biết.
Hoàn ôm vai Nhă Tịnh nh́n vào mắt nàng:
- Em không biết thật không?
- Ứ ừ em không biết ǵ hết!
Nhă Tịnh đáp với một chút nũng nịu. Ṿng tay Hoàn siết mạnh hơn.
- Nếu em nói không biết th́ anh sẽ hôn em nữa.
- Ư đừng, không được đâu anh.
Nhưng Hoàn đă hôn lên môi nàng một cái thật nhanh. Bên ngoài có
tiếng chân bước lên cầu thang, họ vội vă buông nhau ra. Hoàn đứng
dậy đi ra cửa c̣n Nhă Tịnh vẫn nằm yên trên giường. Bên ngoài cô
Lan d́u bà cụ đứng nh́n vào, bà cụ có vẻ quan tâm lo lắng:
- Cháu cưng của nội làm sao rồi?
- Con khuyên thật lâu em mới chịu nằm yên.
Hoàn trả lời trong khi Nhă Tịnh nằm trên giường muốn bật cười,
nàng vội úp mặt vô gối. Bà cụ thở dài:
- Thật nội không ngờ đă hơn ba năm rồi mà con nhỏ vẫn chưa quên
cái thằng Vạn Hạo Nhiên.
Hoàn trừng mắt với bà:
- Nội, con van nội, nội làm ơn đừng nhắc đến cái tên đó trước
mặt em con.
- Ờ ờ ờ… tao đúng là một bà già lẩm cẩm… tao biết rồi, biết rồi…
từ đây về sau tao chẳng bao giờ nhắc tới cái tên đó nữa.
Bà nh́n về phía giường, ở đó Nhă Tịnh đang nằm lăn qua lăn lại. Thật khó nằm yên quá, mà làm sao nằm yên được khi môi vừa đón
nhận những chiếc hôn yêu đương nồng cháy và những lời tỏ t́nh âu
yếm. Bà cụ lên tiếng hỏi:
- Con chưa ngủ sao?
Nhă Tịnh quay qua rồi ngồi dậy làm nũng:
- Nội ơi…!
Bà cụ vội vă bước tới ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt cô gái:
- Ờ Tang Tang con không ngủ được à?
Nhă Tịnh lắc đầu, mặt nàng hồng lên. Dư âm những nụ hôn đầu đời
c̣n vương lại trên mắt, trên môi khiến nàng thẹn thùng. Bà lăo
đặt tay lên trán Nhă Tịnh:
- Sao vậy con, h́nh như con bị sốt rồi. Hoàn này, nội thấy lo
quá, con điện thoại ngay cho bác sĩ Lư đi, bảo ông ấy đến ngay
khám cho Tang Tang.
Nhă Tịnh vội bước xuống giường:
- Nội ơi, đâu có ǵ đâu mà nội làm to chuyện. Con không làm sao
cả, con chỉ… con chỉ…
Nhă Tịnh ấp úng nh́n xuống rồi nói tiếp:
- Ban năy con thật vụng về, con xấu hổ quá nội ơi, có lẽ con đă
làm cho cả nhà hết hồn hết vía… à mà chị Nghi Quyên đâu rồi?
Cô Lan nói:
- Đang khóc bù lu bù loa dưới nhà.
Nhă Tịnh chớp chớp mắt nh́n bà cụ phân bua:
- Thật t́nh con không muốn làm cho chị ấy buồn đâu nội ơi, con
bậy quá phải không nội?
Bà cụ vỗ vỗ lên tay Nhă Tịnh:
- Không không sao cả, không thể trách con được, ai bảo nó mang
cái vật gớm ghiếc đó vào làm ǵ?
Nhă Tịnh cảm thấy không yên tâm:
- Nội à đâu phải là người ta ác ư đâu, tại con… con không đàn
không hát nữa.
Bà cụ vội tiếp lời:
- Nội biết rồi, biết rồi… Hăy quên chuyện đó đi, cháu cưng… Sẽ
không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa.
Nhă Tịnh đi về phía Hoàn và cô Lan, họ đang nh́n nàng, nhất là
cô Lan. Cô đang nh́n Nhă Tịnh với ánh mắt bái phục. C̣n Hoàn,
đôi mắt chàng lúc nào cũng như say đắm. Nhă Tịnh vội quay mặt đi
nơi khác. Ở dưới cầu thang có tiếng khóc của Nghi Quyên và giọng
nói to của Khải, Khải đang giận dữ. Nhă Tịnh nghe tiếng Quyên
vừa khóc vừa nói:
- Anh mắng em là ngu… Anh hung dữ như quỷ, ai có ngờ đâu em gái
anh lại mát dây như vậy?
Tiếng của Khải hét:
- Em c̣n la… c̣n lớn tiếng nữa ư? Nói to
nội nghe rồi nội buồn làm sao?
Nghi Quyên nói:
- Nhà anh sao nhiều nội quá. Nội lớn rồi nội nhỏ… làm sao tôi
hầu nổi… Vậy thôi, chúng ta chia tay nhau vậy.
- Muốn chia tay th́ chia tay.
Khải không vừa, hét.
Chuyện nổ lớn rồi, không được! Nhă Tịnh nh́n Hoàn và cô Lan cầu
cứu rồi buông tay bà cụ, nàng phóng nhanh ra cửa, chạy vội xuống
lầu. Vừa kịp lúc thấy Nghi Quyên xông ra cửa lớn, Nhă Tịnh vừa
chạy theo vừa hét:
- Chị Nghi Quyên! Nghi Quyên! Chị đừng nên giận, chị Quyên!
Khải giận dữ không kém:
- Hăy để cô ấy đi đi! Mặc cô ta, bộ tưởng muốn làm ǵ th́ làm à?
Nhă Tịnh quay lại, trừng mắt nh́n Khải:
- Anh có điên không anh Khảỉ Anh c̣n chần chừ ǵ mà không đuổi
theo chị ấy chứ?
Khải ngồi xuống ghế ôm đầu:
- Tôi bảo mặc cô ta! Đây là một sự báo ứng. Trước kia tôi đă bức
Tang Tang phải bỏ đi, bây giờ Tang Tang lại bức Nghi Quyên. Đó
là một sự báo ứng.
Nhă Tịnh ngạc nhiên, đây là một vở kịch cơ mà?
Không lẽ anh lại nhập vai đến thế ư? Nhă Tịnh ngơ ngác, không
biết phải nói ǵ nữa.
Mấy ngày liền, Nhă Tịnh như sống trên mây. Nàng không làm sao tập
trung được tư tưởng. Có một cái ǵ đó như nén lại trong tim, mặc
dù Nhă Tịnh vẫn đóng trọn vai Tang Tang. Cái ǵ cũng vậy, khó
khăn chỉ xảy ra ở giai đoạn đầu, chứ một khi đă đi vào quỹ đạo
rồi, th́ đâu cũng vào đó cả. Bà cụ đă tin tưởng
Tang Tang có
thiệt ngay từ đầu, nên dù giữa Nhă Tịnh và
Tang Tang có cái ǵ
sai biệt th́ bà vẫn cho rằng đó là một chuyện tự nhiên.
- Dù ǵ nó cũng đă ở nước ngoài ba năm rồi, phải có sự thay đổi
chứ?
Chỉ cần câu nói đó là xoá hết bao thứ nghi kỵ, Nhă Tịnh cũng cố
tránh sơ xuất, có chăng là do Hoàn.
Thật vậy, Hoàn càng lúc càng trở nên một mối đe dọa nguy hiểm
cho vai tṛ của Tang Tang, mắt Hoàn lúc nào cũng đầy vẻ đắm đuối
khi nh́n Nhă Tịnh. Chàng hay đốt một điếu thuốc, đứng lặng hàng
giờ nh́n Nhă Tịnh. Mặc dù Nhă Tịnh đă t́m mọi cách để tránh
chàng. Nhưng chỉ có cách thân mà chẳng làm sao cách được ḷng.
Nhă Tịnh có cảm giác như quả tim ḿnh đang ủ trong rượu. Từng tế
bào yêu ngọt lịm hơi men.
Cũng may là công việc của Hoàn lúc nào cũng bận rộn. Thừa kế cả
sự nghiệp lớn của cha mẹ để lại, gồm một cơ sở thương mại lớn và
mấy chi nhánh đại lư độc quyền cho công ty nước ngoài. Khải và
Hoàn đă bận rộn, mà Hoàn c̣n mở thêm một cơ sở quảng cáo, bao
thầu mấy chương tŕnh ở đài truyền h́nh và điểm tŕnh diễn thời
trang. V́ vậy Hoàn không những chỉ bận vào ban ngày, chàng bận
cả buổi tối. Không tiệc tùng, tiếp tân, th́ thương lượng hợp đồng
thu h́nh… Bữa nào cũng gần như thật khuya mới về tới nhà. Nhưng
giữa hai anh em họ Tang này đă có mật ước. Lúc nào cũng có một
người, buổi tối ở lại nhà. Họ đều hiểu là ngày tháng c̣n lại của
bà cụ có thể tính bằng ngày, nên họ trân trọng từng phút từng
giây của bà.
Chuyện giữa Nghi Quyên và Khải, ba hôm sau là đâu lại vào đấy. họ
giảng ḥa nhau, và Nhă Tịnh cũng biết người xuống nước giảng ḥa
đầu tiên là Nghi Quyên chứ không phải Khải.
Nghi Quyên hiền lành như vậy, Nghi Quyên tận tụy và chiều chuộng
không phải chỉ có bà cụ mà cả Tang Tang. Câu chuyện về guitar
được bỏ qua một bên, không ai nhắc đến nữa.
Cô Lan có lần nói riêng với Nhă Tịnh, cô giải thích cho Nghi
Quyên biết, về vết thương t́nh cảm của
Tang Tang, lư do làm sao
khiến Tang Tang không thích đàn guitar nữa. Sau câu chuyện đó,
Nhă Tịnh hỏi ḍ cô Lan:
- Lúc chuyện bùng nổ, cô và nội đứng về phía nào, Tang Tang hay
Khải?
Cô Lan suy nghĩ một chút rồi thành thật nói:
- Cô đứng bên Khải.
- C̣n nộỉ
- Cũng thế.
- Anh Hoàn?
- Vậy luôn, có điều Hoàn có vẻ trầm tĩnh hơn.
Rơ ràng là bấy giờ Tang Tang giống như con chim nhạn cô đơn, Nhă
Tịnh suy nghĩ, nàng định hỏi thêm một số t́nh tiết mà cô Lan đă
cảnh giác tránh xa. Tại sao cả nhà lại trốn tránh sự kiện
đó như thế này?
Tối hôm ấy, bà cụ lại bị mệt, bệnh cũ tái phát, bác sĩ Lư đến
thăm bệnh, cho biết bệnh cũng nhẹ thôi, bà cụ cần được nghỉ ngơi
sẽ khỏe. Và hôm ấy, bà cụ được cho ngủ sớm.
Khải và Nghi Quyên th́ rút vào thư pḥng chuyện văn riêng. Trong
nhà họ Tang này, pḥng trống nhiều quá, nên Khải và Hoàn ngoài
pḥng ngủ trên lầu, mỗi người c̣n có một thư pḥng bên dưới. Khải
và Quyên giam ḿnh trong pḥng riêng tâm sự. Cô Lan và vú Kỹ gần
như trở thành bạn thân. Hai người đang ở nhà bếp sắp đặt thức ăn
cho ngày hôm sau hoặc đang ôn lại dĩ văng. Hoàn th́ tối nay
không có ở nhà, chàng bận dự buổi thu h́nh, lăng xê tài năng
mới, v́ Hoàn vừa trúng thầu bao cả phần quảng cáo cho một công
ty điện ảnh nên tối đó chàng về trễ.
Nhă Tịnh thấy buồn quá nàng có cảm giác cô đơn và trống vắng.
Lần đầu tiên từ ngày đến nhà họ Tang đến nay, Nhă Tịnh mới có
cảm giác đó. Nàng đi quanh quẩn trong nhà, đến bên cửa sổ ngắm
ánh trăng treo cao trên bầu trời. Trăng thật
sáng, trong cái yên lặng của bóng đêm, Nhă Tịnh h́nh như nghe
thấy có tiếng chuông và tiếng tụng kinh. Bị một sự kích thích
nhẹ, Nhă Tịnh vội choàng lấy chiếc khăn đội đầu mà cô Lan đan
cho nàng rồi bước xuống lầu và đi ra vườn hoa.
Chẳng có ai để ư, Nhă Tịnh chậm răi bước trong vườn, ngắt một
cành hoa giấy, nhặt mấy chiếc lá h́nh trái tim của ngô đồng.
Không hiểu có ai biết chuyện này không? Lá ngô đồng sao lại có
h́nh trái tim? Nhă Tịnh chợt nhớ tới bài hát “Chiếc áo mộng
mơ…”. Muà thu em dạo giữa rừng cây. Mưa rơi ngô đồng chợt biến
thành bài ca. Phải chăng Tang Tang đă biết điều đó?
Vườn cây thật yên lặng, chán thật. Nhă Tịnh bước tới cổng mở cửa
và bước ra ngoài.
Nhă Tịnh men theo con đường ṃn, co đường ṃn dẫn đến bờ hồ,
cũng dẫn đến ngôi chùa nhỏ trên núi. Với chiếc khăn choàng trên
vai, Nhă Tịnh đi trong đêm. Đêm thật lạnh với sương, với gió.
Nhă Tịnh bước đi không mục tiêu. Hai
bên đường là cỏ dại với những con đom đóm lập ḷe.
Nhă Tịnh cứ đi măi như thế và đến gần bờ hồ. Mấy hôm rày nhờ
trời nắng, nên đất rất khộ Gần bờ hồ có những hàng cây rất to,
lá rụng đầy trên đường. Nhă Tịnh dẫm bước lên những chiếc lá khô
vàng kia. Tiếng rên của lá làm nàng có cái cảm giác kỳ lạ như lá
cũng biết đau. Đêm thật diệu kỳ, thật êm, nước hồ lấp lánh.
Sau đấy, nàng lại phát hiện một cây ngô đồng khác. Nhă Tịnh thật
ngạc nhiên, ngô đồng là loài cây rất hiếm ở xứ Đài Loan này. Thế
mà Nhă Tịnh lại nhớ dến lời của cô Lan. Lúc mới cất nhà, họ Tang
đă cố giữ lại một vài cây hoang dại có sẵn. Vậy cây ngô đồng này
phải đồng lứa với cây ngô đồng trong vườn nhà họ Tang. Nhă Tịnh
bước tới, đứng cạnh gốc cây. Những chiếc lá h́nh quả tim khô đang
phủ đầy gốc. Nàng khoanh tay trước ngực, nh́n ra bờ hồ. Trăng
đang soi những tia sáng dịu dàng xuống. Nước lăn tăn như có hàng
trăm con cá nhỏ khiêu vũ trên mặt hồ. Nhă Tịnh đứng ngẩn ra
nh́n.
Nhă Tịnh ngước mắt lên định ngắm trăng. Nhưng trước mặt nàng
biệt thự Vườn Dâu lại hiện ra rất rơ. Như một phát hiện lư thú.
Th́ ra đứng ở góc độ này có thể thấy rất rơ khung cửa sổ pḥng
Tang Tang. Ngọn đèn màu tím nhạt đang tỏa sáng khung cửa sổ. Nhă
Tịnh gần như trông thấy rơ chiếc màn cửa như đang lay động trong
gió. Nhă Tịnh chau mày, suy nghĩ… Phải rồi… Cây ngô đồng, khung
cửa sổ, những chiếc lá h́nh quả tim, Chiếc áo mộng mơ… Trước mặt
Nhă Tịnh như có bảy mảnh h́nh màu… Nhưng Nhă Tịnh không biết làm
sao chắp vá… Đứng ở góc cạnh này, cạnh cây ngô đồng này… có thể
ngắm được khung cửa sổ… Vậy th́… Từ khung cửa sổ kia, có thể
nh́n thấy cảnh ngoài này không? Không, Nhă Tịnh đă thử rồi.
Có lần nàng đă đứng trước khung cửa, nhưng chỉ thấy những bóng
cây chập chùng… Nếu không có ánh sáng chắc chắn không thể nh́n
rơ mọi vật xung quanh bờ hồ, chớ đừng nói chi nh́n thấy cây ngô
đồng này.
Nhưng một sự kiện bất ngờ xảy ra, xảy ra một cách chớp nhoáng,
đến độ Nhă Tịnh không phản ứng kịp.
Nàng đang đứng cạnh cây ngô đồng, thẫn thờ nh́n ra mặt hồ, th́
có tiếng động sau lưng. Nhă Tịnh chưa kịp quay đầu lại,
th́ cả người nàng đă bị hai cánh tay ai gh́ chặt. Nhă Tịnh định
la lên, nhưng không c̣n kịp nữa. Đôi tay kia đă quay ngược nàng
lại. Nhă Tịnh chưa thấy rơ mặt th́ đôi môi nóng bỏng của hắn đă
đè lên người nàng. Nhă Tịnh muốn vùng vẫy nhưng chưa kịp. Gă đă
xô nàng ngă lên đống cỏ khô.
- Tang Tang, cuối cùng rồi em cũng đến!
Nhă Tịnh mở to mắt, định nh́n cho rơ kẻ lạ mặt, định hét lên.
Nhưng gă đă đè lên người nàng. Gă như một con thú dữ. Gă hành
động hoang dại làm Nhă Tịnh khiếp sợ. Đôi môi gă lại đè lên môi
nàng. Hơi nóng trong người gă phả vào mặt Nhă Tịnh. Nhă Tịnh
định cắn chặt răng lại, nhưng không làm được. Hắn hôn nàng, nụ
hôn của hắn khác hẳn của Hoàn. Hoàn th́ từ tốn, nâng niu, quư
trọng, hắn trái lại như con thú dữ vồ mồi. Hắn khiến nàng cảm
thấy toàn thân như bị nóng ran, như bị đốt cháy… Nhưng đột
nhiên, hắn buông mạnh nàng ra, hắn vén mớ tóc ḷa x̣a trước trán
của Nhă Tịnh qua một bên. Hắn ngắm Nhă Tịnh dưới ánh trăng rồi
lạnh lùng nói:
- Cô là aỉ Tại sao lại giả làm Tang Tang chứ?
Nhă Tịnh vùng vẫy định đứng dậy. Nhưng gă thanh niên kia đă giữ
chặt hai tay nàng không cho nàng động đậy. Hắn trừng mắt giọng
giận dữ.
- Cô là aỉ Tại sao lại giả làm Tang Tang chứ?
Bây giờ th́ Nhă Tịnh đă hiểu hắn là ai. Thật ra th́ lúc bị ôm
chặt, Nhă Tịnh phải hiểu ra mới đúng. Nhă Tịnh bắt đầu lấy lại
b́nh tĩnh.
- Hăy buông tôi ra, Vạn Hạo Nhiên ạ.
Nhiên trừng mắt. Hắn giống như một con thú dữ. một con thú dữ
đang giương nanh vuốt ra, sắp xé thịt con mồi.
- Không! Tại sao cô dám đùa bỡn với tôi? Đồ khốn nạn! Cô cố t́nh
đứng cạnh cửa sổ, cố t́nh để tôi trông thấy, cố t́nh kéo tôi ra
đây để đợi cô. Rồi cô không thèm ra... Bây giờ th́ cô đă đến
đây... Được rồi đồ giả mạo...
Hắn đưa tay lên và trước khi Nhă Tịnh kịp hiểu th́ một tát tay
nảy lửa đă ập xuống má ḿnh. Nhă Tịnh thấy rát cả mặt, mắt nàng
nổ đom đóm. Đây là lần đầu tiên trong đời Nhă Tịnh ăn tát tai. Một nỗi giận dữ, uất ức, đau đớn dồn lên tim.
Nhă Tịnh hét lớn:
- Anh là đồ điên. Tại sao anh lại đánh tôỉ Tôi không phải là
Tang Tang của anh, tôi cũng không thích làm thứ giả mạo đó. Thật
xui xẻo, khi không rồi tôi lại đến đây. Anh phải buông tôi ra. Anh
mới đúng là thứ điên rồ. Bộ anh tưởng anh là... Anh thấy tôi
không phải là Tang Tang th́ anh có quyền đánh tôi hay sao? Anh
phải buông tôi ra, đồ vũ phu!
Hạo Nhiên vẫn giữ chặt Nhă Tịnh, hắn chau mày như suy nghĩ điều
ǵ. Nhă Tịnh giận quá, càng lúc cơn giận càng dâng cao. Đôi tay
của hắn như hai ḥn đá, Nhă Tịnh không làm sao động đậy được.
Trong cơn giận không chịu được, Nhă Tịnh quay đầu nghiêng lại,
cắn thật mạnh vào cườm tay của Nhiên. hắn đau quá, rụt tay lại,
Nhă Tịnh thừa cơ ngồi dậy định bỏ chạy, nhưng Hạo Nhiên đă lanh
tay chụp lấy chân Nhă Tịnh, làm nàng ngă nhoài xuống đất, Nhă
Tịnh giận dữ:
- Anh làm ǵ vậy? Tôi đă bảo với anh, tôi không phải là
Tang Tang, tại sao anh lại cứ giữ tôi?
- Ngồi xuống đi.
Hạo Nhiên nói như ra lệnh, hắn đă buông nàng ra, trên cánh tay
hắn, nơi vết cắn đang rỉ máu.
- Cô dữ quá, có lẽ cô dữ hơn cả Tang Tang nữa.
Nhă Tịnh ngồi xuống đám lá khô. Nàng cũng không hiểu tại sao nàng
lại nghe lời hắn.
Hạo Nhiên nhún vai nói:
- Tôi cho cô một tát tai, cô cắn lại tôi một cái đau điếng. Vậy
là huề rồi nhé. Bây giờ cô ngồi xuống đây, cho tôi biết tại sao
cô lại đến Vườn Dâu, tại sao cô lại đóng vai Tang Tang chi vậy?
Nhă Tịnh liếc nhanh về phía Hạo Nhiên. Dưới ánh trăng, khuôn mặt
hắn cũng đẹp trai. Một khuôn mặt đầy nam tính, thô như một tác
phẩm điêu khắc đang ở thời kỳ phác thảo. Mũi thẳng, cằm bạnh...
Mắt hắn có vẻ hung dữ. Nhă Tịnh thở ra, nàng chưa cảm thấy hết
giận.
- Tại sao tôi phải nói cho anh biết?
Hạo Nhiên quay lai nh́n Nhă Tịnh, Mắt anh chàng thật bén, thật
sáng.
- Cô phải cho tôi biết, bằng không tôi cũng có cách bắt cô nói
đấy!
- Tôi...
Nhă Tịnh thấy bối rối, nàng cảm thấy khó có thể chống lại anh
chàng này.
- Anh em nhà họ Tang nhờ tôi giả vai của
Tang Tang mấy tháng, v́
bà cụ không c̣n sống được bao lâu nữa...
- Không lẽ bà ta không nh́n ra?
- Bà cụ mắt đă mờ nhiều.
Hạo Nhiên gật gù, hắn nh́n nàng không chớp mắt.
- Có lẽ là Tang Tang vẫn c̣n ở Mỹ chứ?
Nhă Tịnh chợt thấy run. Nh́n ánh mắt hung dữ kia, nhớ tới nụ hôn
cưỡng đoạt, Nhă Tịnh không hiểu nếu nói thật, không biết phản
ứng của hắn sẽ thế nào? Hạo Nhiên có vẻ bực:
- Tại sao không nóỉ
Cuối cùng Nhă Tịnh cũng nói, nàng cảm thấy ḿnh đang đu trên
dây.
- Cô ấy chết rồi! Cô ấy chết cách đây ba năm.
Hạo Nhiên trừng mắt, khuôn mặt lạnh như băng:
- Sao cô ấy lại chết?
- Họ cho tôi biết là Tang Tang đă cắt mạch máu ở tay tự tử.
Hạo Nhiên yên lặng, nh́n Nhă Tịnh không chớp mắt, thời gian như
chùng lạị một lúc sau, Hạo Nhiên mới quay mặt nh́n ra bờ hồ. Anh
ta ngồi bất động như vậy, giống như đă bị hoá đá.
Nhă Tịnh ngồi yên. Bây giờ nàng đă có đủ thời gian và b́nh tĩnh
để ngắm Hạo Nhiên. Hắn có thân h́nh rắn chắc của lực sĩ, đầu tóc
đen và dầy.
Hắn đang ngồi bó gối bất dộng, Nhă Tịnh vừa thấy bối rối, vừa lo
âu, nàng lùi lại đứng dậy. Hạo Nhiên đă biết, hắn không quay lại
nhưng nói một cách rắn rỏi, rơ ràng:
- Cô đi đi.
- Vâng.
Nhă Tịnh dợm bước, nhưng không hiểu sao nàng lại không nhấc chân
lên được, nàng cũng không hiểu tại sao, đột nhiên nàng quay lại,
cúi xuống, không một chút suy nghĩ, trong đầu chỉ có một khoảng
trống, một phản ứng trực tiếp, một thứ bản năng: Nhă Tịnh đưa
tay ra ôm lấy đầu nhiên vào ḷng, kề miệng bên tai Nhiên.
- Tại sao anh không khóc đi? Khóc để cảm thấy dễ chịu hơn. Khi ta
khóc v́ mất đi người ta yêu quư th́ không có ǵ xấu hổ cả.
Hạo Nhiên ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, hắn hét lớn:
- Cút đi!
- Vâng.
Nhă Tịnh đứng dậy, định đi, nhưng Hạo Nhiên đă đưa tay lên nắm
lấy tay nàng. Nhă Tịnh đứng yên, quay lại. Hạo Nhiên ngồi đấy,
mắt ngước lên, không c̣n giận dữ, đôi mắt trừng trừng, hắn nói:
- Tang Tang rất giống cô.
Nhă Tịnh gật đầu, không cần hắn nói nàng cũng biết như vậy, bằng
không sao Nhă Tịnh đóng được vai tṛ của
Tang Tang.
- Cô có biết ai đă khiến Tang Tang chết không?
Nhă Tịnh suy nghĩ:
- Có lẽ người nhà cô ấy… Đúng ra là ông anh cả của Tang Tang
không nên bức bách cô ta như vậy.
Hạo Nhiên nghiến răng.
- Không phải đâu, tôi đấy.
- Anh?
- Vâng, tôi không nên để cô ấy yêu tôi, không nên để cho cô ấy
lún sâu vào t́nh yêu… Nếu tôi đừng để cho t́nh cảm tự do phát
triển.
Hạo Nhiên bứt rứt, rồi đột nhiên quay lại:
- Cô tên là ǵ?
- Lục Nhă Tịnh.
- Nhă Tịnh!
Hạo Nhiên lặp lại, rồi tiếp:
- Cô rất giống Tang Tang, giống vô cùng.
- Tôi biết chuyện đó.
- Cô không những giống Tang Tang về h́nh vóc, mà c̣n giống cả
tính cô ấy.
Nhiên chăm chú nh́n Tịnh nói:
- Có lúc hung dữ như cọp beo, nhưng có lúc lại ngoan như con mèo
nhỏ. Cô ấy nhiệt t́nh, vui tính nhưng ngang ngạnh. Chỉ làm theo
trực giác không cần biết làm thế đúng hay sai.
Nhă Tịnh yên lặng, Hạo Nhiên tiếp:
- Cô cũng vậy, Nhă Tịnh ạ. V́ vậy tốt nhất cô không nên say đắm
một người nào. Cô càng yêu nhiều, sẽ càng khổ nhiều, t́nh yêu rất
đáng sợ, nó có thể giết người hơn cả hận thù.
Rồi cái bản chất lạnh lùng như trở lại, Hạo Nhiên nói:
- Thôi bây giờ cô đi đi, cô hăy trở về Vườn Dâu đi!
Nhă Tịnh đứng yên nh́n Hạo Nhiên, hắn có vẻ giận dữ.
- Tôi bảo cô đi cô có nghe không?
Nhă Tịnh ngang bướng hỏi:
- Bộ đất này là của anh mua đứt à?
Hạo Nhiên quay mặt nh́n bờ hồ không thèm nh́n Nhă Tịnh. Trong
mắt hắn h́nh như không có Tịnh đứng đó. Nhă Tịnh đánh bạo hỏi:
- Tại sao nhà họ Tang lại phản đối chuyện anh yêu
Tang Tang?
Hạo Nhiên vẫn không quay đầu lại.
- Về mà hỏi họ!
- Tôi đă hỏi rồi, họ chỉ nói v́ cha anh chỉ là một thợ xúc đất,
không môn đăng hộ đối.
Hạo Nhiên vẫn không quay lại.
- Ai nói vậy?
- Tang Nhi Hoàn.
Hạo Nhiên hừ một tiếng trong miệng
- Tang Nhi Hoàn à? Đúng là quân tử, ở nhà đó ai cũng quân tử cả,
nhưng tôi đâu cần họ che đậy giùm đâu?
- Che đậy cái ǵ?
Hạo Nhiên quay lại nh́n Nhă Tịnh.
- Nếu cha tôi là thợ xúc đất th́ họ cũng không thành vấn đề đâu.
Cô biết cha tôi là ǵ không? Một tên giết người, bị kết án chung
thân khổ sai!
- Hử?
Nhă Tịnh ngạc nhiên, há hốc miệng. Hạo Nhiên cười lạnh, đôi mắt
có cái nh́n tàn nhẫn:
- C̣n tôỉ… Tôi bị mọi người khinh miệt từ nhỏ. Tôi chỉ là tên
lưu manh bụi đời, không nghề nghiệp. Tôi chỉ biết độc một thứ…
Nhă Tịnh buột miệng:
- Đàn guitar.
Hạo Nhiên trừng mắt. Giọng của Hạo Nhiên trở nên lạnh lùng:
- Cô biết khá nhiều rồi đấy, thôi đi đi! Nếu cô không về, cả nhà
họ Tang sẽ bủa ra đi t́m cô. Bà cụ không bao giờ muốn thấy Tang
Tang của bà ấy tụm lại bên Vạn Hạo Nhiên … Con trai của một kẻ
giết người.
Đúng thế! Nhă Tịnh cảm giác nh́n lên bầu trời.
Mặt trăng đă ngả về phía Tây, đêm đă khuya, đă đến lúc phải quay
về, nhưng Nhă Tịnh lại không muốn đi. Có quá nhiều thắc mắc chưa
giải quyết trong ḷng, c̣n quá nhiều điều muốn hỏi, muốn biết.
Chuyện t́nh yêu giữa Tang Tang với Hạo Nhiên, chuyện guitar,
chuyện bản nhạc… Chiếc áo mộng mơ. Nhă Tịnh định hỏi thêm, nhưng
Hạo Nhiên đă đứng dậy. hắn bỏ đi,
những chiếc lá lạo xạo dưới chân hắn. Dáng hắn lẩn mất trong
rừng cây.
Nhă Tịnh đứng lại thêm một chút. Tiếng gió vi vu, tiếng cành lá
xào xạc, tiếng côn trùng, ếch nhái và cả tiếng cá đớp mồi dưới
ao. Tất cả tạo nên một bản nhạc buồn. Nhă Tịnh biết hắn đă
đi rồi và sẽ không quay trở lại, nàng lượm chiếc khăn choàng lên
và chạy nhanh về phía biệt thự Vườn Dâu.
Về đến biệt thự, Nhă Tịnh thấy Hoàn đang nôn nóng chờ nàng bên
cổng. Vừa thấy nàng, chàng đă nắm tay kéo Nhă Tịnh băng mau qua
vườn hoa.
- Em có điên rồi không? Tại sao nửa đêm nửa hôm lại đi ra ngoài?
Không sợ gặp bọn xấu, bọn lưu manh
ư? Chung quanh đây chỉ có rừng
núi. Không phải chỗ an toàn để dạo chơi đâu em bé.
Nhă Tịnh chỉ yên lặng đi vào pḥng khách. Pḥng khách vắng tanh
thế này có nghĩa là cả nhà đă đi ngủ hết rồi. Nhă Tịnh định bước
lên lầu nhưng Hoàn đă giữ nàng lại.
Chàng lấy tay nhặt mấy tàn lá khô trên tóc, trên vai Tịnh xuống
hỏi.
- Em đă đi đâu vậy?
Nhă Tịnh chỉ mở to mắt, nàng không muốn kể lại chuyện vừa qua. Không muốn kể chuyện của Hạo Nhiên. Đâu có ai thích nghe chuyện
đó đâu. Mọi người đều muốn xa lánh cái ǵ có liên quan đến t́nh
yêu của Tang Tang cơ mà? Nhă Tịnh nghĩ và yên lặng. Nàng dợm
bước lên lầu, nhưng Hoàn vẫn đứng chặn không cho lên. Anh kéo
Nhă Tịnh vào thư pḥng riêng, mắt vẫn không rời Nhă Tịnh.
- Cho anh biết đi, chuyện ǵ đă xảy ra chứ?
Nhă Tịnh định không nói, nhưng lại buột miệng:
- Em vừa gặp Hạo Nhiên.
Hoàn có vẻ giật ḿnh, mặt tái hẳn.
- Rồi sao?
Nhă Tịnh cảm thấy cổ họng như khô và đắng:
- Hắn tưởng em là Tang Tang. Hắn ôm lấy em hôn đại. Đến lúc biết
em không phải là Tang Tang, hắn bộp tai em. C̣n em, em cắn hắn
một cái…
Mặt Hoàn càng tái hơn, chàng tṛn mắt nh́n Nhă Tịnh, rồi quay
lưng định bỏ đi, Nhă Tịnh nắm tay Hoàn lại:
- Anh đi đâu đấy?
- T́m Vạn Hạo Nhiên.
Giọng Hoàn cứng và lạc hẳn. Nhă Tịnh vội cản chàng lại:
- Gặp hắn làm ǵ? Em đă nói hết với hắn rồi. Em cho hắn biết là
Tang Tang đă chết, hắn sẽ không quấy rầy ta nữa đâu. Mấy anh hiểu
về hắn ít quá… Hắn không hề căm thù ai ở đây cả.
Hoàn buồn bă nh́n Nhă Tịnh. Một sự lo lắng nào đó trong ánh mắt
chàng. Nhă Tịnh hỏi:
- Anh… anh làm sao thế?
- Anh sợ mất em.
Hoàn nói và trờ tới ôm chầm lấy Nhă Tịnh. Nhă Tịnh lánh người
qua một bên tránh chàng. Nàng cũng không hiểu tại sao ḿnh lại
làm như thế. Nhă Tịnh nói nhanh:
- Anh chưa hề có em, đối với những ǵ anh chưa có th́ không có
nghĩa là anh đă mất.
Nói xong Nhă Tịnh quay người bước nhanh ra cửa trở về pḥng
ḿnh. Hoàn đứng yên nh́n theo nàng đôi mắt đăm chiêu buồn bă.
Chương 5
Sáng sớm thức dậy, vừa bước xuống lầu là Nhă Tịnh đă thấy
Hoàn ngồi ở pḥng khách chờ ḿnh.
Bà cụ chưa thức dậy, vú Kỹ đang lau bàn, c̣n cô Lan th́ đang từ
vườn hoa bước vào với một bó hoa to trong tay. Cô mang hoa tươi
cắm vào từng lọ một. Khải ngồi ở một bộ ghế sa-lông, đang xem
tờ báo mới ra hôm nay. Mới nh́n qua th́ không khí vẫn giống như
mọi ngày, nhưng linh tính của Tinh cho thấy có một cái ǵ không
b́nh thường vừa xảy ra. H́nh như họ vừa mới mở hội nghị bàn tṛn
th́ phải. Và thái độ của mọi người có vẻ trầm lặng căng
thẳng một cách kỳ lạ, khó hiểu.
Nhă Tịnh vừa bước xuống lầu. Hoàn vội dụi tàn thuốc, anh chàng
đứng phắt dậy, kéo tay Nhă Tịnh đi ra vườn hoa, một mặt quay lại
nói với cô Lan.
- Cô Lan, vú Kỹ nói với nội là tôi đưa
Tang Tang ra phố sắm sửa
nhé.
Nhă Tịnh vùng ra, nàng muốn lùi ra sau, nhưng bàn tay của Hoàn
nắm chặt. Hoàn lôi nàng một mạch ra xe, vừa đi vừa nhẹ nhàng
nói:
- Hăy dành cho anh một ít thời giờ, anh có rất nhiều chuyện muốn
nói với em.
Nhă Tịnh lẳng lặng ra xe, nàng cảm thấy hơi bất măn. Nhă Tịnh
ghét nhất thái độ cưỡng bức. Chiếc xe ra khỏi biệt thự Vườn Dâu
hướng về phía thành phố Đài Bắc. Nhă Tịnh liếc nhanh sang Hoàn.
Anh chàng đang bậm môi, mắt nh́n thẳng phía trước, hoàn toàn yên
lặng chẳng ai nói với ai lời nào. Xe chạy vào thành phố và dừng
lại trước cao ốc đặt văn pḥng của Hoàn.
Nhă Tịnh theo chân Hoàn bước vào văn pḥng làm việc. Chính nơi
này Nhă Tịnh đă đến mấy lần. Đến để thảo luận xem có nên tiến
hành màn kịch mà Nhă Tịnh đóng vai Tang Tang hay không.
Hôm nay họ đến quá sớm nên trong văn pḥng chỉ có ba nhân viên
cũng đến sớm như họ. Một người phục dịch mang hai tách trà nóng
lên cho hai người và bước ra ngoài. Hoàn khép cánh cửa lại, châm
một điếu thuốc và đi đi lại lại như có điều ǵ băn khoăn lo
nghĩ. Nhă Tịnh yên lặng nh́n Hoàn trong ḷng cũng thắc mắc không
biết Hoàn định làm ǵ đây? Một lúc lâu không chịu nổi, Nhă Tịnh
lên tiếng trước:
- Anh Hoàn, anh muốn nói ǵ th́ cứ nói đi, em sốt ruột quá.
Hoàn đứng lại nh́n Nhă Tịnh:
- Em có vẻ không thân thiện tí nào, tại sao vậy? Tôi đă làm ǵ để
em giận dữ chứ?
- Em chúa ghét cái kiểu trịch thượng muốn xách tới đâu th́ xách
mà không nói trước ǵ cả.
Nhă Tịnh chua chát nói, mặc dù đó chỉ là một lư do gượng ép. Nhă
Tịnh chẳng hiểu sao tự nhiên nàng muốn trốn lánh Hoàn, có lẽ
nàng chưa hiểu rơ Hoàn lắm, Nhă Tịnh nghĩ ḿnh phải giữ một
khoảng cách nhất định, dù ǵ cũng là con gái đừng để Hoàn coi
thường, đó là chưa kể trên danh nghĩa Hoàn là anh hai của
Tang Tang mà nàng th́ đang đóng vai tṛ đó.
Hoàn dừng lại trước mặt Nhă Tịnh, đặt tay lên vai nàng nói:
- Chúng ta bắt đầu nói chuyện về Vạn Hạo Nhiên, được chứ?
Nhă Tịnh nh́n chàng:
- H́nh như mấy anh không thích nói đến chuyện đó mà? Các anh đă
từng bảo là tôi không cần biết nhiều về hắn v́ Hạo Nhiên không
có trở ngại ǵ trong màn kịch này. Thế tại sao bây giờ anh lại
muốn nói về hắn?
- Đó là cái sai lầm của chúng tôi, đúng ra tôi phải nói về con
người Van Hạo Nhiên cho em biết ngay từ đầu chứ không nên giấu
diếm như vậy.
Hoàn kéo Nhă Tịnh tới ghế sa lông:
- Em ngồi xuống đây đi Nhă Tịnh.
Nhă Tịnh ngồi xuống bưng ly trà lên, trà rất thơm và ngon. Những
chiếc lá trà màu xanh đang chao chao trong ly giống như những
chiếc thuyền bơi trên hồ nước. Nhă Tịnh chợt nhớ tới mặt hồ, tới
cây ngô đồng, tới những chiếc lá khô và nụ hôn dữ dằn trong đêm
tối…
Hoàn gọi:
- Nhă Tịnh!
- Hử?
- Sao lúc nào em cũng giống như người mất hồn vậy?
Nhă Tịnh giật ḿnh, hớp thêm hớp trà rồi ngồi thẳng lưng lại.
- Em vẫn nghe đây chứ, anh đang nói về Vạn Hạo Nhiên cơ mà…
- Ờ…
Hoàn có vẻ suy nghĩ nói:
- Hạo Nhiên cùng tuổi với anh, hắn đă từng học cùng trường khi
c̣n ở tiểu học rồi lên trung học…
Nhă Tịnh có vẻ chăm chú theo dơi. Hoàn hớp một hớp nước rồi tiếp:
- Cha của hắn không phải là một công nhân, điều đó anh đă nói
dối em…
Nhă Tịnh cắt lời:
- Nhưng em biết rồi, ông ấy là một tên tội phạm giết người bị
kết án chung thân khổ sai, hiện c̣n đang ngồi trong tù.
Hoàn kinh ngạc nh́n Nhă Tịnh:
- Ai cho em biết chuyện đó?
- Van Hạo Nhiên.
Hoàn cắn nhẹ môi rồi chau mày:
- Như vậy th́ tối qua em và hắn đă nói nhiều thứ lắm phải không?
- Cũng không nhiều lắm, ngoài điều đó ra hắn cũng không cho biết
thêm điều ǵ khác
Nhă Tịnh thành thật đáp, Hoàn chăm chú nh́n Nhă Tịnh rồi gật
đầu:
- Em thấy đấy, Hạo Nhiên là con người như vậy đó, hắn không hề
giấu giếm điều ǵ. Năm hắn vừa lên 6 là cha hắn đă phạm tội…
dúng ra th́ cha hắn cũng là người có chút máu mặt, làm chủ một
cơ xưởng nhỏ, có học và cũng đẹp trai đa t́nh nữa! V́ chuyện đó
mà ông ta đă làm đổ vỡ cả tương lai của Vạn Hạo Nhiên.
- Chắc hẳn vụ án đó chỉ là một thứ ngộ sát, thí dụ như ông ta bị
kẻ xấu ám hại, bị lường gạt. Trong phút giây không kềm chế được
ông ta đă lỡ tay giết người, hay là ông ta bị gài bẫy chẳng hạn…
Hoàn nh́n Nhă Tịnh như muốn ḍ xét kỹ hơn:
- Em có vẻ đọc sách trinh thám nhiều quá. Thật ra th́ không có
ǵ gay cấn căng thẳng như em nghĩ đâu. Không có bẫy mà cũng không
có kẻ xấu ám hại. Chỉ tại cha của Hạo Nhiên
yêu một cô gái làm tiền, trong trận đánh ghen dành người đẹp ông
ta đă giết chết cả t́nh nhân lẫn t́nh địch. Cảnh sát đă xác định
đây là một vụ cố sát nên ṭa án xử phạt ông ta ngồi tù chung
thân. Đau khổ nhất là mẹ của Hạo Nhiên, một người đàn bà c̣n trẻ
đẹp phải một nách hai con, đứa lớn là Vạn Hạo Nhiên lúc đó sáu
tuổi và một đứa con gái mới được một tuổi.
- Có nghĩa là Hạo Nhiên c̣n một cô em gái?
Hoàn đứng tựa vào bàn nh́n Nhă Tịnh:
- Vâng cô ấy tên là Vạn Khiết Nhiên, một cô gái rất dễ thương.
Tai họa giáng xuống nhà họ Vạn khiến cho bao nhiêu của cải, tài
sản, bạn bè cũng đều tiêu tan hết. Gia đ́nh của Nhiên dọn ra
khỏi khu công nghiệp ở tạm bợ trong ngôi ngà gỗ. Mẹ của Hạo
Nhiên phải kiếm sống bằng cách giặt giũ cho công nhân vùng hồ,
nhờ thế mà tôi quen với Hạo Nhiên.
- Và các anh đă khinh miệt hắn v́ hắn là con của một kẻ giết
người.
- Đừng dùng tiếng các anh v́ giữa tôi với Hạo Nhiên hoàn toàn
không quen biết. Học chung trường nhưng chúng tôi đâu có chung
lớp nên không có cơ hội làm bạn hay kẻ thù của nhau. Nhưng rơ
ràng một điều là Hạo Nhiên đă trưởng thành trong hoàn cảnh bị
người đời khinh miệt, không người quen không bạn bè, lúc nào
cũng bị chế diễu. Tất cả những thứ đó đă tạo cho hắn sự căm thù
mọi thứ trên đời. Năm 12 tuổi hắn đă bị nhốt mấy lượt vào trại
giáo huấn thiếu nhi, năm 15 tuổi hắn nổi tiếng v́ đàn guitar rất
hay, năm 18 tuổi với dáng dấp cao lớn khỏe mạnh, hắn bắt đầu
sống bằng quả đấm và bị đuổi học lúc đang học trung học. Hắn
quậy tứ tung kể cả chuyện cho một cô bé 16 tuổi mang bầu…
Nhă Tịnh cắt ngang:
- Em không tin chuyện đó, anh tô vẽ thêm cho Hạo Nhiên trở nên
gớm ghiếc chứ em thấy hắn cũng sống có t́nh cảm, biết suy nghĩ…
các anh nghĩ thế v́ chẳng có ai chịu t́m hiểu hắn.
Hoàn đứng yên trầm ngâm, ánh mắt chàng có vẻ ṭ ṃ ḍ xét:
- Em rất giống Tang Tang chỗ đó, chính Tang Tang cũng từng nói
với anh như vậy.
- Chính v́ thế mà Hạo Nhiên đă yêu Tang Tang, hắn không làm sao
quên được Tang Tang v́ Tang Tang là người duy nhất không kỳ thị
miệt khinh mà c̣n trân trọng hắn, yêu hắn. Nhưng các anh lại
muốn đóng vai tṛ thượng đế để chia cắt họ, bức bách
Tang Tang
ra đi và cô ấy phải tự sát v́ tuyệt vọng. Chính anh bảo là Vạn
Hạo Nhiên đă lập gia đ́nh nhưng rơ ràng hắn ta vẫn c̣n độc thân,
anh thích nói dối…
Hoàn khó chịu, chàng lấy thuốc ra đốt rồi nói:
- Nhă Tịnh đă nghĩ sai về chúng tôi quá nhiều. Thật ra lúc đầu
chúng tôi có phản đối nhưng sau đó thấy
Tang Tang quá yêu Hạo
Nhiên nên chúng tôi cũng dễ cảm thông dù cho thành tích của Hạo
Nhiên có làm cho chúng tôi ngao ngán. Chúng tôi không biết hắn
có thật t́nh yêu Tang Tang không hay chỉ coi nó như một thứ đồ
chơi qua đường, v́ vậy sau đó tôi và anh Khải quyết định gặp
riêng hắn…
Nhă Tịnh tỏ vẻ nôn nóng:
- Kết quả thế nào?
- Tôi và anh Khải hẹn gặp Hạo Nhiên tại nhà hắn, và khi chúng
tôi đến…
- Hắn đă lánh mặt ư?
- Không lúc chúng tôi đến nơi hắn vẫn có mặt ở nhà, cửa chỉ khép
hờ… nhà gỗ như em biết đấy đâu có cách âm. Chúng tôi nghe tiếng
hắn trong nhà, vừa đẩy cửa bước vào, một cảnh tượng kỳ quặc đang
diễn ra trước mắt chúng tôi.
- Hắn làm ǵ?
- Hắn đang ngủ với gái trên giường.
Nhă Tịnh tṛn mắt:
- Em không tin điều đó.
Hoàn nói có vẻ giận:
- Không tin à? Vậy em cứ đi hỏi Vạn Hạo Nhiên đi, hắn có một ưu
điểm là không thích nói dối. Em không tin cứ t́m hắn sẽ rơ.
Nhă Tịnh chớp chớp mắt nh́n ly trà trên tay:
- Thế rồi sau đó?
- Anh đă cùng Hạo Nhiên đánh nhau một trận. Anh kéo hắn từ trên
giường xuống và hỏi hắn tại sao có thể vừa yêu
Tang Tang lại vừa
ngủ với gái như thế này? Anh cả cũng giận điên lên đứng một bên
nói “thứ cha nào con nấy!” Hạo Nhiên cười lớn nói với hai anh em
anh: “Trời đất, ai bảo mấy người là tôi định cưới em gái mấy
người? Một búp bê thích mơ mộng. Tôi thế này mà thèm lấy một đứa
con gái như vậy ư? ”
Nhă Tịnh bàng hoàng:
- Một búp bê mơ mộng?
- Vâng, hắn đă gọi Tang Tang như thế, anh nghĩ ư hắn muốn nói là
Tang Tang chỉ là một búp bê thích mơ mộng thôi, một búp bê có
chiếc áo mộng mơ. H́nh như hắn không thật ḷng với
Tang Tang. Hắn
c̣n nói nhiều thứ khác đại khái nào đây là chuyện hiểu lầm, hắn
chỉ mới hôn Tang Tang, mà nếu chỉ hôn là bắt hắn lấy có lẽ hắn
đă có trên trăm con vợ rồi. Hắn c̣n bảo chúng tôi “mấy người xem
thử xem tôi có thuộc loại người thích có gia đ́nh không? Chỉ có
những thằng điên mới ham cưới vợ, đối với tôi hôn nhân là nhà
tù… Tôi có một ông cha ngồi tù rồi chưa đủ sao mà c̣n muốn nhảy
vào đó?"
Nhă Tịnh rùng ḿnh, Hoàn vẫn chăm chú nh́n nàng:
- Phần chuyện c̣n lại th́ coi như em đă biết hết, chúng tôi trở
về nhà kể hết cho cô Lan và nội nghe. Chúng tôi cũng không dám
nói thật cho Tang Tang biết sợ Tang Tang đau khổ. Rồi anh cả
quyết định phải đưa Tang Tang ra nước ngoài. T́nh yêu cần phải
có sự thử thách của không gian và thời gian. Đó là chưa nói bấy
giờ Tang Tang mới mười chín tuổi, phải tốn bao nhiêu công sức
chúng tôi mới đưa được nó sang Mỹ. Chúng tôi cũng đă cho Tang
Tang biết, nếu trong ṿng hai năm mà Tang Tang vẫn yêu Hạo
Nhiên, cũng như Hạo Nhiên không thay ḷng đổi dạ th́ chúng tôi
sẽ cho hai người cưới nhau khi Tang Tang về nước. Nhưng chỉ một
tháng sau chúng tôi đă nhận được điện thoại viễn liên báo cho
biết về cái chết của Tang Tang. Cũng may là nội không biết tiếng
Anh nên không biết. Tôi với anh Khải bay sang Mỹ lo mai táng cho
Tang Tang. Nó chỉ để lại một bức thư tuyệt mệnh với bài hát
Chiếc áo mộng mơ,
bài hát mà khi c̣n sống có rất yêu thích!
Nhă Tịnh ngồi yên lắng nghe, một lúc lâu mới lên tiếng hỏi:
- Bản nhạc đó của Hạo Nhiên viết ư?
- Của Tang
Tang soạn lời và Hạo Nhiên phổ nhạc. Tang Tang cho đó là đứa con
tinh thần của hai người nên rất yêu thích. Đúng là con búp bê mơ
mộng!
Hoàn lại thở dài:
- Con người ở cái tuổi mơ mộng nên làm cái ǵ cũng mộng mơ cả.
Chắc Nhă Tịnh đă xem bản hạc đó rồi, tôi chỉ nhớ hai câu "tôi
đem áo choàng lên vai chàng, từ đó ngày tháng không c̣n hào
quang..."
- Em có biết bài hát đó!
- Vạn Hạo Nhiên nói à?
Nhă Tịnh ngẩng lên nh́n Hoàn:
- Không phải, mà là do em bắt gặp trong tập nhạc của Tang Tang.
Chính v́ thế mà anh không muốn nhắc đến t́nh yêu của Tang Tang,
nhắc đến Hạo Nhiên, mấy anh sợ em biết là... Tang Tang chỉ yêu
trong tuyệt vọng!
- Chúng tôi muốn Nhă Tịnh nghĩ là Tang Tang đă chết v́ t́nh yêu,
gia đ́nh chúng tôi ở giai tầng thế này, chúng tôi không muốn
nhục nhă v́ chuyện Tang Tang có một mối t́nh vô vọng, một mối
t́nh không cứu cánh...
Nhă Tịnh cúi đầu suy nghĩ, nàng nghĩ tới Tang Tang, tới Hạo
Nhiên, tới cái tát tai của Nhiên, vết cắn của ḿnh và lời giận
giữ của Nhiên:
- Cô định đùa với tôi ư? Cô thật là quỉ quái, cô giả vờ đứng ở
cửa sổ, cố t́nh cho tôi nh́n thấy, cô lôi kéo tôi tới đây để chờ
để đợi cô rồi cô không ra. Bây giờ cô đă đến đây rồi, một thứ đồ
giả mạo hóa!
Nhă Tịnh lắc đầu, Hạo Nhiên là kẻ đùa giỡn với t́nh yêu ư? Nếu
vậy sao hắn lại xúc động mạnh như thế? Hoàn bước tới nâng cằm
Nhă Tịnh lên:
- Em đang nghĩ ǵ thế?
Nhă Tịnh gượng cười:
- Em đang nghĩ đến Tang Tang, nhưng tại sao anh lại kể cho em
nghe chuyện đó?
Hoàn chăm chú nh́n Nhă Tịnh, ánh mắt của chàng làm Tịnh bối rối.
Hoàn đă lấy ly trà trong tay Nhă Tịnh đặt lên bàn rồi kéo nàng
đứng lên ôm vào ḷng.
- Anh có quyền xin em một điều không?
- Điều ǵ?
- Đừng gặp Vạn Hạo Nhiên nữa.
Nhă Tịnh yên lặng rất lâu mới nói:
- Anh phải biết là... chuyện hôm qua chỉ là một chút t́nh cờ, vả
lại nếu muốn em cũng không biết Hạo Nhiên ở đâu mà t́m.
- Nhưng hắn biết chỗ ở của em.
- Hắn sẽ không t́m đến đây đâu.
- Chưa chắc.
Nhă Tịnh chau mày hỏi:
- Anh sợ hắn à?
Hoàn đáp một cách thành thật:
- Sợ chứ.
- Tại sao?
- Hắn đă khiến Tang Tang yêu hắn như say như đắm, th́ hắn cũng
có thể làm cho bất cứ một người con gái nào khác yêu hắn như
vậy.
- Không lẽ đă có người tự tử v́ hắn nữa ư?
- Có lẽ, nhưng h́nh như anh nghe nói, có cô bé đă phải vào nhà
thương điên.
- Anh có vẻ thích thổi phồng Hạo Nhiên, biến hắn thành thánh
thành thần. Em th́ chỉ thấy hắn hơn người khác ở chỗ... hắn
ngang tàng, có tính đàn ông, có sức hấp dẫn phụ nữ...
Cánh tay Hoàn siết chặt, Hoàn lại nh́n thẳng vào mắt Nhă Tịnh:
- Đó là những thứ anh sợ...
- Tại sao?
- Sự nhận xét của em về hắn, đối với đám đàn ông chúng anh đó là
những lời tán dương.
- Hử?
- Em c̣n nhớ những ǵ em đă nói hôm qua không?
- Nói ǵ?
- Em nói là... Những ǵ mà anh chưa có th́ coi như chưa bị mất.
- Hừ, em có nói thế.
- Câu nói làm anh mất ngủ cả đêm.
Nhă Tịnh yên lặng, chỉ tṛn mắt nh́n Hoàn. Ánh mắt của Hoàn hôm
nay sao đen quá, sáng quá. Nhă Tịnh chợt thấy tim đập mạnh. Hoàn
lại tiếp:
- Hắn dang làm em quan tâm... v́ vậy em biết không, câu nói của
em làm anh chới với.
Nhă Tịnh lúng túng:
- Em... Em... Em chỉ muốn nói là... chúng ta quen nhau cũng chưa
lâu... chúng ta cần có thời gian, cần phải cân nhắc kỹ. Em nói
thật đấy chứ.
- Em nói thật... có nghĩa là... em chưa yêu anh?
- Vâng.
Hoàn ngỡ ngàng nh́n Nhă Tịnh.
- Thôi được rồi. Nếu em cần cân nhắc và cần thời gian th́ anh
sẵn sàng chờ vậy, nhưng mà... em phải hứa với anh là... em không
gặp hắn nữa chứ?
Nhă Tịnh nói:
- Không. Em chỉ hứa với anh là sẽ... không tự động gặp hắn, c̣n
nếu t́nh cờ gặp th́...
- Em nên tránh hắn.
- Không.
- Tại sao?
- Em không chạy trốn định số. Em sẵn sàng đối diện với thử thách
và mọi sự khiêu khích, cũng chính v́ vậy mà em đă đến nhà anh,
để trở thành Tang Tang, để gặp anh và bây giờ là Vạn Hạo
Nhiên... Bây giờ, anh kêu tránh hắn. Anh sợ à? Nếu hắn có thể
dùng để thử thách t́nh cảm của chúng ta, th́ tại sao anh không
chấp nhận?
Hoàn đăm chiêu một lúc rồi lắc đầu:
- Em thật là kỳ lạ, em vừa ngang lại vừa ác, anh quả hết thời
mới gặp em... nhưng mà có ba chữ mà anh chưa hề nói với cô gái
nào v́ anh nghĩ là thời cơ chưa đến.
Nhă Tịnh gỡ tay Hoàn ra và đưa tay bịt miệng chàng.
- Đừng nên nói sớm quá anh ạ, thời cơ chưa tới đâu... vả lại anh
hai ạ... em đang đói bụng!
Hoàn thở dài thườn thượt, chàng vớ lấy chiếc áo vét vắt trên ghế
rồi bảo Nhă Tịnh:
- Thôi được, anh mời em đi ăn, anh quên là em chưa ăn sáng.
- Ngoài món dưa chua ra, cái ǵ em cũng thích ăn cả.
Nhă Tịnh tinh nghịch nói và nheo mắt nh́n Hoàn trêu chọc, Hoàn
hơi thất vọng nhưng nh́n nụ cười xinh như mơ của Nhă Tịnh chàng
thấy ḷng ḿnh đỡ lo. Thôi trước hết hăy đưa nàng đi ăn đă, ăn
một bữa thật ngon và thật no. nghĩ thế nên Hoàn vui vẻ đưa Nhă
Tịnh rời khỏi văn pḥng, nh́n sự trẻ trung của họ ai cũng nghĩ
là một cặp xứng đôi vừa lứa, không ai nghĩ họ vừa trải qua một
câu chuyện không lấy ǵ làm thú vị lắm.
o0o
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, mùa thu đă đến!
Nhă Tịnh giật ḿnh thức giấc lúc nữa đêm. Nàng mở choàng mắt ra,
khung cảnh bên ngoài cửa sổ lờ mờ… ánh trăng
ư? Hay trời sắp
sáng… Nhă Tịnh cũng không rơ nữa. Chỉ Thấy màn cửa lung lay theo
gió. Vậy là lúc ngủ Nhă Tịnh đă quên đóng cửa, thế này bà cụ mà
biết được kể như bị mắng liền.
Mùa thu đă đến rồi, đêm rất lạnh, Nhă Tịnh chợt thấy ḿnh tỉnh
ngủ hẳn…. Nàng lắng tai nghe, h́nh như có tiếng đàn guitar ở đâu
vọng lại… tiếng suối reo, như tiếng chuông ngân buổi sáng, như
tiếng chim chiều gọi bạn, như lời than thở của cây cỏ hoa lá,
như tiếng oán than của côn trùng, Nhă Tịnh xoay người trăn trở
trên giường….
Nàng đứng dậy không mở đèn, chỉ lặng lẽ đi về phía khung cửa sổ.
Vén màn lên và mắt hướng về xa xa… Nơi có bờ hồ… ánh trăng đang
lấp lánh trên mặt nước… Nơi có khu rừng cây, có cây ngô đồng
sừng sững…. Nhă Tịnh trầm tư nghĩ ngợi… Tiếng đàn càng lúc càng
như dồn dập hơn, như mưa sa thác đổ, như tiếng thác gào của gió
đêm… Như sóng biển dâng trào… Nhă Tịnh bước đến bên tủ áo ṃ mẫm
t́m chiếc áo có cổ tay dài. Nàng thay áo không cần chải đầu rửa
mặt. Nhă Tịnh xỏ chân vào đôi giày nhung mềm, lặng lẽ rời khỏi
pḥng, xuống thang lầu đi qua pḥng khách. Nhă Tịnh c̣n nghe
tiếng đồng hồ gơ nhẹ 5 tiếng. Có nghĩa là ánh sáng lờ mờ ngoài
cửa sổ là ánh sáng ban mai chứ không phải ánh trăng.
Nhă Tịnh băng nhanh qua vườn hoa, nàng mở cổng nhỏ rồi men theo
con đường ṃn sau nhà rồi chạy một mạch đến bờ hồ. Trời tờ mờ
sáng, tất cả c̣n tắm trong sương đêm. Những hạt sương sớm mai
làm ướt đẫm đôi hài của Nhă Tịnh. Nhă Tịnh như bị mê hoặc bởi
tiếng đàn, càng đến gần bờ hồ tiếng đàn càng thánh thót hơn và
ḷng người như say đắm bởi những âm thanh huyền hoặc ấy.
Bước chân Nhă Tịnh càng lúc càng nhanh hơn, nàng sợ trước khi
đến kịp tiếng đàn sẽ không c̣n ngân vang. Những bước chân của
nàng đạp bừa lên những chiếc lá khô, những chiếc lá mảnh mai tội
nghiệp… Những chiếc gai nhọn, những cây nhỏ như níu kéo bước
chân của Nhă Tịnh lại, nhưng Nhă Tịnh cố bước nhanh, cây ngô
đồng đă hiện ra trước mắt… Và tiếng đàn cũng đă ngưng bặt!
Nhă Tịnh thấy tim ḿnh đập mạnh. Hắn bỏ đi rồi
ư? nàng vội chạy
thêm một đoạn đường nhỏ. Đúng như điều Nhă Tịnh đoán, nàng đă
nh́n thấy Vạn Hạo Nhiên!
Hạo Nhiên vẫn c̣n ngồi đó với cây đàn guitar trên tay, đôi mắt
hắn mở to nh́n nàng. Có nghĩa là hắn đă sớm nghe bước chân của
Nhă Tịnh. Đôi mắt hắn tỉnh táo lạnh lùng không một cảm xúc. Có
lẽ hắn khó chịu v́ đă bị quấy rầy, hắn không muốn thấy sự hiện
diện của Nhă Tịnh. Nhă Tịnh chợt lo âu, tại sao ta lại đến đây?
Bị quyến rũ bởi tiếng đàn ư? Hay là ta bị chinh phục bởi tính
cách kỳ dị của hắn? Nhă Tịnh định thối lui nhưng chân nàng như
bị dính dưới đất, khoảng cách giữa hắn và nàng không c̣n bao xa…
Hạo Nhiên ngẩng mặt lên nh́n nàng ḍ xét, mái tóc nàng rối bời,
đôi mắt hốt hoảng, đến chiếc áo rộng thùng th́nh và đôi giầy ẩm
ướt. Cái nh́n của hắn có vẻ không hài ḷng, hơn chán nản. Tôi
không phải Tang Tang… Nhă Tịnh nghĩ thầm… Hắn đang định t́m
Tang Tang và ta dến phá vỡ sự hồi tưởng nhớ nhung của hắn. Nhă Tịnh
cảm thấy ḿnh là đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời!
- Xin lỗi, tôi không định quấy rầy anh. Chỉ tại… nghe thấy tiếng
đàn… Tôi bị lôi cuốn, không tự chủ được nên tôi đến đây.
Hạo Nhiên vẫn yên lặng nh́n Nhă Tịnh, khiến nàng không biết phải
nói thế nào… Dưới ánh mắt kia, Nhă Tịnh bỗng thấy chạm tự ái.
Rơ ràng ta quá ngu đần… Tang Tang… Nhă Tịnh nh́n đôi cánh tay
vạm vỡ của Nhiên, đôi cánh tay đang ôm đàn. Nàng không ngờ được
những âm thanh dịu dàng đó lại có thể phát xuất từ những ngón
tay hung bạo ấy.
Nhă Tịnh quay lại nói nhanh:
- Thôi chào anh.
Nhă Tịnh định bước đi, nhưng một mép áo của nàng đă bị giữ lại.
- Hài của cô bị ẩm lắm rồi. Hạo
Nhiên nói một cách b́nh thản. Nếu lần sau cô muốn ra đây giờ
này, th́ nên nhớ sương đêm nhiều lắm, cành lá và cả đất đều ẩm,
không khéo dễ bị cảm đấy.
Nhă Tịnh quay đầu lại, nàng nh́n hắn như bị thôi miên.
- Nhưng tôi không quấy rầy anh chứ?
- Có.
Hạo Nhiên ngồi xích qua một bên. Nhă Tịnh trông thấy những khúc
gỗ lớn, Hạo Nhiên lót sẵn tự bao giờ, hắn lại tiếp.
- Cô ngồi xuống đi!
Nhă Tịnh ngoan ngoăn ngồi xuống.
- Hăy cởi hài cô ra!
- Tại sao?
- Th́ cởi đi, bằng không, khí lạnh thấm qua chân sẽ làm cô bị
cảm đấy.
Nhă Tịnh cởi hài, ngồi lên cao một chút. Hai chân trần đặt lên
mấy khúc gỗ. Nhă Tịnh kéo mép vái cho phủ đôi chân xong nh́n
lên. Khuôn mặt hắn có góc cạnh, đôi môi hắn mỏng, hắn hỏi:
- Cô có biết đàn guitar không?
- Không, nhưng tôi thích lắm, anh có sẵn sàng dạy không?
Hạo Nhiên ngồi thẳng lưng, mặt hắn lạnh, mắt hắn như nước hồ:
- Không. Suốt đời tôi chỉ dạy cho một người con gái đàn thôi…
Nhă Tịnh nói nhanh, nàng cũng không ngờ ḿnh phản ứng nhanh thế:
- Tang Tang phải không? Tang Tang đă chết và quả tim anh cũng
mất theo, anh không muốn dạy cho ai đàn nữa, nhưng anh lại thích
ngồi đây đàn cho ma quỷ nghe.
Hạo Nhiên quay lại trừng trừng nh́n làm Nhă Tịnh giật ḿnh. Nàng
nghĩ hắn sắp nổi cơn thịnh nộ... Nàng vẫn c̣n nhớ thái độ Hung
dữ lần trước hắn bảo nàng cút đi! Nhưng Nhă Tịnh đă nghĩ sai rồi. Hạo Nhiên tỏ ra b́nh thản trở lại, hắn chỉ hỏi:
- Cô biết chuyện giữa tôi với Tang Tang đến mức độ nào?
Nhă Tịnh hơi bối rối:
- Biết th́ có lẽ nhiều, nhưng hiểu th́ có lẽ hơi ít.
- Là sao?
- Họ nói lúc đầu họ cũng để anh và Tang Tang lấy nhau. Nhưng khi
anh em Khải Hoàn t́m đến, họ đă bắt gặp anh đang nằm trên giường
với một đứa con gái.
- Ồ.
- Chuyện đó có thật không?
- Thật.
Câu nói của Hạo Nhiên làm Nhă Tịnh thấy thất vọng:
- Tại sao vậy? Không lẽ anh không yêu Tang
Tang?
Hạo Nhiên nh́n Nhă Tịnh.
- Hai chuyện đó có liên hệ ǵ với nhau?
Nhă Tịnh chợt thấy đỏ mặt, chưa bao giờ Nhă Tịnh nói chuyện với
người khác về vấn đề pḥng the như thế nầy. Nhă Tịnh chợt phát
hiện ra một điều, với Hạo Nhiên, h́nh như hắn phân rất rơ ràng
hai chữ “t́nh” và “t́nh dục”. Hay là người đàn ông nào cũng đ̣i
hỏi gắn liền t́nh yêu và t́nh dục với nhau, th́ làm ǵ có sự
hiện diện của những ổ điếm trên đời này? Nhưng làm như vậy quả là
không nên.
Hạo Nhiên hỏi:
- Tại sao cô lại đỏ mặt? Có lẽ vấn đề nầy làm cô ngượng lắm phải
không? Con người càng giáo dục nhiều chừng nào, càng thấy có
nhiều thứ tự nhiên trở thành bẩn thỉu. Cô với anh em nhà họ Tang
giống nhau là ở chỗ đó. Cô cũng nghĩ là tôi đă lừa dối
Tang Tang
phải không?
Nhă Tịnh chau mày, nhưng cũng t́m lời biện minh.
- Tôi đă dự đoán đúng. Tôi cũng sớm tiêu liệu được phản ứng của
các người. Những con người ở xă hội thượng lưu, ở giai tầng trí
thức… Mấy người đều ghe tởm sự phản bội và thiếu trung thực.
Nhă Tịnh như nghĩ ra điều ǵ, mắt sáng lên, nàng nắm lấy tay Hạo
Nhiên lắc mạnh.
- Tại sao? Tại sao anh phải làm như thế?
- Làm thế là làm sao?
- Tại sao anh phải đóng kịch? Có phải anh đă tiên liệu được phản
ứng của họ… Anh biết là tối hôm ấy họ sẽ đến t́m.
Tang Tang đă
cho anh biết như thế, nên anh đi t́m một cô gái, và anh bày màn
kịch đó ra… Anh sắp đặt, chỉ để cửa khép hờ… cũng có thể là…
Trước khi quen với Tang Tang anh đă ngủ với bao nhiêu cô gái. Cái
đó cũng không có ǵ quan trọng. Nhưng Tang
Tang đă làm anh thay
đổi… Cô ấy đă giữ chân được anh… Anh không thể sống buông thả
nữa… Lúc anh diễn kịch chọc phá anh em nhà họ Tang… Cũng là lúc
anh tự giễu ḿnh…
Đôi mắt Hạo Nhiên chợt đỏ lên.
- Cô lại nói cái quỉ ǵ nữa đó?
- Tôi nói rơ ràng như vậy cơ. Có điều tôi không hiểu…
Nhă Tịnh b́nh t́nh nói. Mắt mơ màng suy nghĩ rồi đột nhiên nḥm
lên:
- Thôi tôi hiểu rồi… hiểu rồi…
Mặt Hạo Nhiên đổi sắc, hắn đưa tay bịt miệng Nhă Tịnh lại.
- Nếu sự thật cô biết, th́ cô đừng nói ǵ cả.
Nhă Tịnh tṛn xoe mắt nh́n Hạo Nhiên, một t́nh cảm xúc động tràn
ngập tim nàng. Lời của Hạo Nhiên hôm nào như vẳng bên tai:-
Chính thôi đă giết Tang Tang. Đúng ra tôi không nên yêu cô ấy,
không nên để cô ấy yêu tôi như vậy, để mọi thứ xảy ra mà chặn
lại được…
Đây là lời giải thích một tay bụi đời với bao t́nh cảm mâu thuẫn, cao
ngạo và tự ti. Yêu một nàng con gái đẹp trong trắng như một nàng
công chúa nhỏ. Khi t́nh yêu đă lên đỉnh cao, khi nhận ra sự bất
cân xứng của t́nh yêu cao quư này, điều duy nhất có thể làm được
ở đây là ǵ? Phải chối từ cuộc hôn nhân. Rơ ràng Hạo Nhiên không
ngờ được Tang Tang yêu. Mặc cảm tự ti cho
thấy, người con gái kia giống như đóa hoa được vun trồng trong
khu vườn thượng uyển, c̣n chàng chỉ là con ngựa bất kham, ḿnh
đầy thương tích… Thế là một màn kịch được dựng lên, màn kịch đó
đă khiến anh em Khải, Hoàn giận dữ bỏ về. Hạo Nhiên không muốn
đóa hoa quư kia bị tàn úa trong gian khổ khó khăn. Nhưng cách
giải quyết của chàng vô t́nh đă khiến hoa kia tàn úa.
Nhă Tịnh chỉ yên lặng, nàng tuân theo lời Hạo Nhiên không nói ǵ
cả. Nhưng nước mắt đă rưng rưng trên mi. Hạo Nhiên hôm nay trông
có vẻ hiền ḥa. Hắn c̣n đưa tay lau giùm mắt cho Nhă Tịnh. Không
hiểu sao… Nhă Tịnh bỗng nép đầu vào ngực hắn, tựa người vào hắn.
Hạo Nhiên bỗng nhiên như tỉnh ra, hắn đẩy mạnh Nhă Tịnh khỏi
người, rồi hắn hét lên giận dữ:
- Đi. Đi!
Nhă Tịnh mắt mờ lệ, đầu nghe đau nhói, một h́nh thoáng qua tim.
Tang Nhi Hoàn! H́nh ảnh cũng làm nàng bàng hoàng. Ta hôm nay làm
sao vậy? Tại sao ta hành động như thế? Nhưng gă đàn ông trước mặt
như có một ma lực, mà nàng không cưỡng lại được.
Nhă Tịnh trả lời bướng bỉnh.
- Không, tôi không đi.
- Nhưng tôi không muốn chuyện cũ tái diễn.
Hạo Nhiên thở hổn hển:
- Cô đi đi, đi về Vườn Dâu đi, đi mau!
Nhă Tịnh lại nói:
- Không, tôi không về Vườn Dâu v́ tôi đâu phải là Tang Tang đâu?
Hạo Nhiên nh́n Nhă Tịnh ngạc nhiên:
- Thế cô từ đâu đến?
Nhă Tịnh bứt rứt, cố tạo ra câu chuyện.
- Anh muốn biết ư? Anh em Khải Hoàn thấy tôi giống
Tang Tang, họ
trả lương cho tôi thật cao, nhờ tôi đóng giả vai tṛ
Tang Tang…
Tôi đang cần số tiền lớn, đang cần những quần áo đắt tiền… nên
tôi nhận lời… vậy đó.
Hạo Nhiên lấy tay nâng cằm Nhă Tịnh lên. Hắn chăm chú nh́n nàng.
Nắng đă lên, nắng đang rọi trên mặt, lên mắt, mái tóc của Nhă
Tịnh những tia sáng dịu dàng.
Hạo Nhiên buông mặt Nhă Tịnh ra, hắn có vẻ giận dữ:
- Tại sao cô lại nói dối? Tôi quả thật không biết cô từ đâu đến,
nhưng tôi thấy cô có một đôi mắt thông minh, có làn da trắng
mịn, có những tư tưởng nhạy bén thế này và một bản tính ngang
ngạnh bốc đồng… Tôi biết cô không phải đến từ một giai cấp hèn
mọn.
Nhă Tịnh gật đầu. Trí thông minh của nàng bắt đầu làm việc, sắp
xếp lại.
- Anh nói cũng hơi đúng. Chúng ta cần phải định nghĩa rơ mấy chữ
giai cấp hèn mọn, phải không? Anh Hạo Nhiên. Anh có biết rơ về
ḿnh chưa? Anh không đẹp trai nhưng có sức hấp dẫn kỳ lạ, anh lại
có đôi mắt lúc nào cũng thật hung dữ. Anh đă sử dụng nó để che
đậy trái tim đầy mặc cảm và yếu đuối của ḿnh. Anh phải làm ra
vẻ thật tàn nhẫn, để che dấu sự cảm xúc động của t́nh cảm. Như
vậy là anh đă sống cho cái vỏ bên ngoài, anh không dám sống thật
với chính anh, cái đó làm cho anh cô đơn buồn phiền, bởi v́…
- Thôi câm đi, đừng nói nữa.
Nhă Tịnh lắc đầu:
- Hừ. Thôi không biết con người đầy khuyết điểm của anh xuất
thân từ giai cấp hèn mọn nào…
Hạo Nhiên bậm môi. Nắng đang rọi lên người anh, lên những hạt
sương c̣n đọng trên lá. Nhă Tịnh đứng dậy, lượm mấy chiếc hài
trên cỏ.
- Thôi tôi về, phải về trước khi bà cụ thức dậy… Tôi không muốn
làm hỏng màn kịch của tôi.
Hạo Nhiên vẫn ngồi yên lặng.
Nhă Tịnh không mang hài vào chân, nàng mang nó trên tay, bước
thêm mấy bước, chợt quay người lại.
- Hăy cho tôi biết muốn t́m anh, tôi phải đến đâu, giờ nào?
Hạo Nhiên nh́n lên, anh chàng có vẻ thay đổi.
- Tháng này tôi đàn cho quán cà phê Sao Lạnh, mỗi tối từ chín
giờ đến 12 giờ khuya.
- Quán cà phê Sao Lạnh ở đâu?
- Lật niên giám điện thoại ra là biết ngay!
- Thôi được.
Nhă Tịnh bước nhanh về phía biệt thự Vườn Dâu. Con đường nhỏ vẫn
phủ đầy lá rụng.
Chương 6
Tối hôm ấy, Nhă Tịnh đến quán cà phê Sao Lạnh. Đây không
phải là quán cà phê hạng sang, nhưng lại dễ thương. Nó nằm trên
sân thượng một toà nhà 12 tầng. Quán dựng bằng gỗ, khách đến
uống không cần mặc âu phục chỉnh tề, thắt cà vạt. Phần lớn khách
đến đây là học sinh từ 18 đến 25.
Họ uống cà phê vừa nói cười
thoải mái. Đôi khi lại cùng hét với những tay đàn.
Nhă Tịnh lựa một góc vắng ngồi xuống. Nàng không hiểu rơ tâm
trạng nàng khi đến đây. Nhă Tịnh gọi một ly cà phê, nghe Hạo
Nhiên đàn và hát.
Chưa bao giờ Nhă Tịnh có cái không khí này. Nhă Tịnh cũng không
ngờ chỉ một cây đàn, một giọng hát hay là đủ để tạo nên không
khí thơ mộng như vậy. ánh đèn tṛn tỏa sáng vừa đủ, Hạo Nhiên vừa
đàn, vừa hát một bản rất hay:
Hạt mưa, hạt mưa rơi xuống
Gió lại thổi từng cơn
Hàng cây, hàng cây lay động
Ḷng tôi nghĩ măi miên man.
ooo
Hạt mưa đă từng khẽ nói
Gió kia cũng từng nhỏ to
Với nàng lời tôi gởi lại
Cây cao mang đến cho nàng.
ooo
Tôi không mong chờ hay đợi
Có điều tôi không thể quên
Vắng nàng đời tôi như thiếu
Những ngày dài với niềm vui.
Bài hát ngộ nghĩnh vô cùng, Nhă Tịnh ngồi khoanh tay lắng nghe.
Chung quanh có tiếng vỗ tay, tiếng hét, có cả tiếng hát theo. Nhă Tịnh nh́n lên, nàng bắt gặp ánh mắt long lanh của Nhiên.
Nhiên đứng giữa bục, cầm đàn vừa khẩy vừa hát… vừa hát vừa tiến
về phía nàng, điệp khúc cuối được lặp lại.
Tôi mong chờ hay đợi
Có điều tôi không thể quên
Vắng nàng đời tơi như thiếu
Những ngày dài với niềm vui
Mọi người hét lên, tiếng cười như vỡ chợ Nhă Tịnh cũng cười theo. Lần đầu tiên nàng phát hiện ḿnh cũng biết hát… Bản nhạc được
hát lại mấy bận… Sau đấy, tiếng đàn thay đổi… Những âm thanh dồn
dập như nước chảy, như reo vui… Hạo Nhiên hát một bản nhạc khác,
nhưng mắt không rời Nhă Tịnh.
Họ bảo thế gian nầy không có chuyện thần tiên.
Họ nói t́nh yêu là không thực
Họ bảo đừng nằm mơ, đừng viết nhạc
V́ chúng ta đă lớn không c̣n nghe cổ tích
Nhưng khi anh gặp em th́ mọi chuyện chẳng ngừng
Tấm cám, Lọ Lem, thần kỳ huyền diệu
Mộng với mơ hoà lẫn với t́nh yêu.
Mọi người lại vỗ tay, lại cười, lại la hét. Vạn Hạo Nhiên hát
rất nhiều bài… Chàng đứng ngay bàn của Nhă Tịnh hát, ánh đèn màu
hắt theo về phía chàng. Nhă Tịnh bị lôi cuốn vào cuộc. Cười nói,
vỗ tay, uống cà phê… Mấy bài hát đều ngộ nghĩnh.
Cũng kỳ lạ thật, bài hát không phải hiện đại đang lưu hành, nó
không phải là nhạc ngoại quốc phổ lời, không phải disco, không
phải jazz. Sau đó, Nhă Tịnh mới biết là nó thuộc loại ngẫu hứng
mà lớp học sinh, sinh viên bấy giờ hay soạn và hát. Hôm ấy Hạo
Nhiên hát một cách say mê, hứng khởi. Cây đàn guitar đệm một cách
tối đa. Lúc nghỉ nửa giờ, Hạo Nhiên ngồi xuống uống cà phê với
Nhă Tịnh. Nhă Tịnh nói:
- Tôi rất yêu cái tổ quỷ này.
Sau đó, Hạo Nhiên cũng ôm đàn lên, tiếp tục hát.
Cô ấy bảo cô yêu tổ quỷ này
V́ nó có tiếng cười thảnh thơi
Cô ấy bảo cô yêu cái tổ quỷ này
V́ nó có tiếng cười bê bối
Cô ấy bảo cô yêu cái tổ quỷ này
Nhưng tôi chẳng nghi ngờ lo âu
Phải chăng v́ nơi đây đă có
Tiếng đàn và tiếng hát của tôi!
Nhă Tịnh thật sự mê cái chỗ này. Nhă
Tịnh cười, cười thoải mái, cười ra nước mắt. Nhă Tịnh cũng không
nhớ là ḿnh đă cười thoải mái thế này bao giờ chưa.
Và bắt đầu từ hôm ấy, Nhă Tịnh trở Thành khách thường xuyên của
quán cà phê Sao Lạnh.
Và rồi sau đó nữa, một hôm Nhă Tịnh phát hiện ra là… Tang Nhi
Hoàn cũng có mặt ở đây.
o0o
Tối hôm ấy quán cà phê Sao Lạnh rất đông khách, cũng như mọi
hôm, Nhă Tịnh chọn một chiếc bàn nằm ở sát tường, uống cà phê
đen đặc. Bắt đầu từ hôm đến quán nầy Nhă Tịnh khám phá ra một
điều ca phê đen đắng thiệt nhưng uống vào là có hậu ngọt. Một
cái vị kỳ lạ và lôi cuốn của riêng cà phê, giống như giọng hát
lôi cuốn của Hạo Nhiên vậy.
Hạo Nhiên vẫn hát thường trực ở đây, những bản nhạc ngộ nghĩnh
kỳ cục. Lúc Tang Nhi Hoàn bước vào là lúc Hạo Nhiên đang hát một
bài mà Nhă Tịnh rất yêu thích đó là bài “Có một buổi sáng.”
Có một buổi sáng tôi ngồi dưới gốc cây ngô đồng.
Không để chờ ai mà chỉ đàn thôi,
Em bỗng đến từ sương mai lặng lẽ,
Sương đọng trên vai, sương đẫm ướt hài
Nắng sớm mai nhẹ hôn lên tóc
Em rất vui, rất trẻ rất ngây thơ
Em mang đến những lời chim hót
Mà tôi chẳng nên nghe, chẳng nên nhớ, chẳng nên màng.
Nhưng mà… Không hiểu sao?
Tôi lặng yên nh́n em nghe em nói
Để rồi tôi nhớ măi ánh nắng sáng hôm nao.
Để rồi tôi như tan vào trong nắng
Tôi mộng mơ và quên cả chính ḿnh!
Hạo Nhiên say sưa hát, lúc hát hắn không bao giờ nh́n Nhă Tịnh,
vậy mà Nhă Tịnh vẫn xúc động, nhất là câu: “tôi lặng yên nh́n em
nghe em nói, để rồi tôi nhớ măi ánh nắng hôm nao... ” Nhă Tịnh
nôn nao sung sướng, tim nàng đập mạnh, cả người bị đốt nóng bởi
tiếng hát của Hạo Nhiên.
Giữa lúc ấy th́ Hoàn bước vào. Hoàn vừa bước vào th́ Nhă Tịnh
trông thấy ngay. Chàng dừng lại ở cửa t́m kiếm một chút và trông
thấy Nhă Tịnh, chàng phải chen qua những chiếc bàn đông người
ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhă Tịnh, chẳng buồn để ư đến ly
cà phê uống dở trên bàn.
Vừa ngồi xuống Hoàn đă nhếch mép:
- Lúc này em sống có vẻ vui quá nhỉ?
Nhă Tịnh chau mày:
- Anh định đến đây gây sự ư? Em nghĩ là em có quyền đến đây uống
cà phê cơ mà.
- Dĩ nhiên em có quyền tự do nhưng nội anh lúc nầy bắt đầu nghi
ngờ. Anh mong rằng em đừng quên mục đích của em đến biệt thự
Vườn Dâu để làm ǵ!
- À th́ ra vậy!
Nhă Tịnh giật ḿnh và có một chút cảm giác phạm tội.
Đúng, mấy lúc gần đây Nhă Tịnh như sa vào mê hồn trận, mỗi ngày
sau khi cơm tối xong là nàng lấy lư do ra ngoài, lúc th́ nội ơi
con vào thành một chút, nội ơi con đi xem chiếu bóng, con đi
dạo… nội đi ngủ sớm đi.
Và Nhă Tịnh không c̣n để ư đến bất cứ điều ǵ nữa.
Bà cụ mắt mờ, tai lăng nhưng đầu óc tỉnh táo lạ thường, mà con
cháu bà không ai hay biết.
Nhă Tịnh cắn nhẹ môi hỏi:
- Có phải nội bảo anh đến t́m em không?
- Nội không bảo anh đến t́m em mà chỉ gọi hai anh em đến hỏi
“Sao lúc này Tang Tang lại trở về nếp sống cũ nữa chứ?”
Nhă Tịnh thấy bối rối nâng ly cà phê lên:
- Rồi anh trả lời sao?
Hoàn trầm ngâm suy nghĩ:
- Anh nói Tang Tang trở về lần này đâu là đứa con gái 18 tuổi
nữa đâu. Tư tưởng và t́nh cảm của nó đă trưởng thành, nội hăy yên
tâm. Đă lầm lạc một lần là không thể lầm lạc lần thứ hai, nhưng
mà…
Hoàn liếc nhanh về phía Hạo Nhiên, hắn đang đang và hát như
chẳng hề để ư đến sự Xuất hiện của Hoàn.
- Và bây giờ anh nghĩ ḿnh đă sai!
- Đúng rồi! Anh đă sai!
Nhă Tịnh nói như đốp chát v́ nàng thấy thái độ của Hoàn, thái độ
có vẻ khinh thường Hạo Nhiên.
- Nghĩa là sao?
- Em không lầm lẫn, em hành động và biết ḿnh đang làm ǵ.
- Thật không đó?
- Thật.
Nhă Tịnh nói mà mắt vẫn hướng về phía Hạo Nhiên. Hạo Nhiên vừa
hát xong một bài hát, mọi người đang vỗ tay như sấm. Hạo Nhiên
cúi đầu chào khách rồi bước nhanh về phía Nhă Tịnh và Hoàn để
đón nhận nụ cười hân hoan của Nhă Tịnh. Hắn tiếp tục hát bài
khác, bài này có tựa đề là “Ngay khi” rất được nhiều bạn trẻ ái
mộ. Khi giới thiệu tên bài hát mọi người đă vỗ tay rầm vang. Có
một cô gái chừng 19 tuổi vội vàng ném cho chàng một đoá hoa
hồng. Con gái thời này rất bạo. Nhă Tịnh cũng phải công nhận điều
đó. Hạo Nhiên nâng đàn lên dạo nhạc, Nhă Tịnh say sưa nh́n về
phía hắn. Hoàn đặt tay lên vai Nhă Tịnh.
- Theo anh về đi!
Nhă Tịnh giật ḿnh phản kháng.
- Không!
Hoàn lập lại:
- Về đi em. Không phải v́ tôi mà v́ nội!
Nhă Tịnh nh́n đồng hồ: Gần 11 giờ khuya.
- Nội giờ này ngủ rồi.
Hoàn vẫn không buông tay Nhă Tịnh.
- Thôi được, vậy th́ v́ anh, theo anh về nào?
- Không.
Hoàn đưa tay nâng cằm Nhă Tịnh lên. Nhă Tịnh không nh́n về phía
Hoàn.
- Tại sao em không nh́n anh?
Nhă Tịnh quay lại, dưới ánh đèn lờ mờ, dưới cái không khí ngập
đầy khói thuốc. Nhă Tịnh thấy Hoàn sút đi thấy rơ. Sao ta lại
làm thế? Nhă Tịnh chợt thấy xúc động. Khuôn mặt của người thanh
niên trước mặt buồn hơn. Nhă Tịnh nhớ lại một Tang Nhi Hoàn đeo
theo chân ngày nào. Một Tang Nhi Hoàn ở nhà hàng Cây Hoa, một Nhi
Hoàn có một nụ hôn đầu… Đây là người đàn ông đến với ta đấy
ư? Nhưng ta không thể chịu được cái thái độ mệnh lệnh, coi thường
người khác của chàng. Ta có quyền cơ mà…
Hoàn nói:
- Anh có nhiều điều muốn nói với em. Anh van em về với anh đi!
Nhă Tịnh nói với thái độ phản kháng:
- Chúng ta cũng đă nói nhiều rồi, em đă biết nhiều về anh, em đă
đọc cả gia phả nhà anh… Em nghĩ là không có ǵ để nói nữa. Cái
ǵ cần nói th́ đă nói cả rồi.
Hoàn có vẻ nổi sùng:
- Em ương ngạnh giống Tang Tang, chúng em đều bị tên bụi đời này
quyến rũ.
Hoàn đă phạm một lỗi lầm mà không thể tha thứ khi chĩa mũi về
phía Hạo Nhiên, nhục mạ Hạo Nhiên. Nhă Tịnh ngồi thẳng lưng, mắt
long lanh lên:
- Anh ấy không phải là bụi đời, không phải lưu manh, cũng không
quyến rũ ai cả… Anh buông tôi ra, anh không có quyền ǵ với tôi
cả.
Hoàn nổi nóng lên:
- Tôi có quyền. Cô là em gái tôi, cô phải về nhà!
- Không, tôi không phải là em gái anh, anh không có quyền ǵ
hết. Anh buông tôi ra.
Mắt Hoàn đỏ ngầu:
- Không! Nếu để em tự do buông thả, em sẽ đánh mất lí trí, em
phải về.
- Không!
- Phải về!
- Không!
Tiếng hát ngưng, tiếng đàn cũng ngưng. Hạo Nhiên đặt đàn xuống
bước tới bên Nhă Tịnh, một tay đặt lên áo Hoàn, giọng lạnh.
- Buông cô ấy ra, cô ấy không thích thấy sự hiện diện của anh ở
đây.
Hoàn nh́n qua, giọng lạnh cũng không kém:
- Mầy đă giết một Tang Tang chưa đủ sao? Bây giờ định giết thêm
một người thứ hai. Mầy biết cô nầy là ai không? Mầy sắp trở
thành tên sát nhân chuyên nghiệp rồi đấy. Một tay sát nhân
chuyên giết những cô gái nhẹ dạ…
Hoàn chưa dứt lời th́ Hạo Nhiên đă vung tay đấm. Cú đấm rất mạnh
làm Hoàn văng qua bàn bên kia. Ly tách, ghế bàn đổ lổn ngổn. Nhă
Tịnh hét:
- Đừng đánh, đừng đánh. Tôi van các người đừng đánh.
Nhưng Hoàn đă nhổm dậy. Một cú đấm vung vào bụng Hạo Nhiên. Cuộc
chiến bắt đầu, và đă bắt đầu th́ kết thúc ngay, hai người giống
như hai con thú dữ quần nhau… Nhă Tịnh thấy rơ Hoàn ở thế yếu
hơn, v́ đám đông la hét kia đều đứng về phía Hạo Nhiên cả.
- Hạo Nhiên! Đập vỡ mặt hắn đi. Hạo Nhiên! Thêm một cú đấm này,
móc chân này…
Đám đông la hét cổ vũ. Đây là đất đứng của Hạo Nhiên, nơi Hạo
Nhiên có nhiều ủng hộ viên. Chỉ cần Hoàn vừa ngă xuống là có
nhiều tay nhảy vào ăn ké. Một cái đấm, một cái đạp, đè xuống
không cho đứng dậy… Đây là một trận chiến không công bằng… chỉ
có mấy phút mà Nhă Tịnh đă thấy Hoàn máu me bê bết. Nhă Tịnh hét
lên:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Hạo Nhiên anh định giết người ư?
Nhưng tiếng hét của Nhă Tịnh đă bị tiếng hét của đám đông át đi. Chủ quán cà phê đă bước ra nhưng không làm sao cản được, may mà
lúc đó có tiếng c̣i cảnh sát. Có người đă báo cho cảnh sát biết,
đám đông hét lên:
- Chạy đi! Hạo Nhiên, cảnh sát đă đến!
Mạnh ai nấy bỏ chạy, khung cảnh càng rối loạn. Trong cảnh rối
rấm đó, Hạo Nhiên vớ lấy cây đàn, nắm tay Nhă Tịnh giục:
- Đi, đi nhanh… Tôi có tiền án, tôi không thể để bị họ bắt giữ.
- Không! Ta không thể để mặc Hoàn nằm đây máu me đầy người.
Nhă Tịnh vùng ra khỏi tay Hạo Nhiên, chạy về phía Hoàn. Nhă Tịnh
c̣n nghe tiếng Hạo Nhiên hét.
- Nhă Tịnh, nếu cô chọn hắn, giữa tôi và cô không c̣n liên hệ
nữa.
Nhă Tịnh giật ḿnh quay lại, mắt nḥa lệ, nhưng Nhă Tịnh không
thể để Hoàn nằm đây, Nhă Tịnh cũng không muốn Hạo Nhiên bị cảnh
sát bắt giữ. Nhă Tịnh định giải thích, nhưng bây giờ không phải
là lúc giải thích. Nhă Tịnh chạy đến bên Hoàn đỡ chàng lên:
- Anh Hoàn, ráng ngồi dậy đi, chúng ta nên rời khỏi nơi đây
ngay.
Hoàn nắm lấy tay Nhă Tịnh, cố đứng dậy, tựa vào người Nhă Tịnh
và cả hai rời khỏi quán cà phê Sao Lạnh.
Mấy phút sau, Nhă Tịnh và Hoàn đă ngồi trong chiếc xe hơi của
Hoàn. Hoàn vặn ch́a khoá cho máy chạy, máu vẫn c̣n chảy trên
mặt. Chàng lái xe lảo đảo như mấy người say rượu…
Nhă Tịnh mở đèn trong xe. Khuôn mặt máu me của Hoàn làm nàng
khiếp sợ Nhă Tịnh sợ máu ngay từ nhỏ, nhưng bây giờ không phải
là lúc sợ hăi. Nhă Tịnh lấy chiếc khăn tay, thấm máu trên
mắt trên môi của Hoàn. Nàng run rẩy.
- Anh Hoàn.
- Hừ.
May là Hoàn chưa hoàn toàn gục hẳn, chàng vẫn c̣n đủ sức lái.
- Anh Hoàn, anh lái ngay tới bệnh viện đi… được không? Em không
biết lái, hay là em gọi taxi nhé?
- Không, tôi chưa chết đâu, tôi không cần phải tới bệnh viện.
- Nhưng mà, anh đang chảy máu nhiều quá. Nhă Tịnh bắt đầu khóc,
rủi ro anh bị chấn thương bên trong người hay găy xương th́ sao?
- Anh Hoàn, em van anh, anh hăy đến bệnh viện đi!
Hoàn giận dữ nói:
- Dẹp ba giọt nước mắt của cô đi! Tôi không cần cô thương hại,
tôi không cần những giọt nước mắt cá sấu, tôi đă bảo là tôi
không chết cơ mà…
Hoàn đưa tay quẹt máu trên mũi vừa nói. Khuôn mặt tái của chàng
đầy vẻ giận dữ. Nhă Tịnh thấy sợ hăi, nàng cố chận nhưng nước
mắt cứ chảy dài. Nhă Tịnh không dám lên tiếng, cũng không dám
giải thích. Sợ nói nhiều khi lại xúc phạm đến tự ái của chàng.
Anh Hoàn. Nhă Tịnh thầm gọi trong ḷng. Em chưa hề muốn làm anh
khổ, anh buồn. Em vẫn thích anh vẫn yêu anh cơ… Th́ làm ǵ em nỡ
làm khổ anh.
Chiếc xe chạy một hồi cũng về đến biệt thự Vườn Dâu, Nhă Tịnh
bước xuống định đỡ Hoàn vào nhà, nhưng Hoàn đă phủi tay nàng ra.
- Không cần, cô vào nhờ cô Lan ra đây, hoặc anh Khải cũng được.
Đừng phá giấc ngủ của nội, nếu không tôi sẽ giết cô đấy.
Nhă Tịnh nhắm mắt, nước mắt lại rơi lả chả. Nàng chạy vội vào
nhà gọi vú Kỹ và cô Lan. Nhă Tịnh chỉ nói được một cách ngắn
gọn:
- Anh Hoàn đang ở trong xe, anh ấy cần được bác sĩ chăm sóc.
Rồi nàng chạy vội đi gọi Khải.
Hoàn được đưa vào thư pḥng của chàng, cả nhà không dám mang
chàng lên lầu v́ sợ làm bà cụ thứa giấc. Bác sỹ Lư nhận được
điện thoại đưa thêm một bác sỹ ngoại khoa khác đến ngay.
Nhă Tịnh đứng một bên, nh́n hai vị bác sĩ rửa vết thương băng bó
cho Hoàn. Hoàn bị một vết đứt trên đầu với hơn mấy vết rách ở
tay. Chàng có vẻ mệt mỏi, sau khi được băng bó xong, bác sĩ nh́n
vú Kỹ và cô Lan nói:
- May là chỉ có mấy vết thương bên ngoài thôi, hơi đau một chút
nhưng chẳng sao đâu. Tôi để lại thuốc giảm đau ở đây, bao giờ cậu
ấy bị nhức th́ cho uống.
Bác sĩ c̣n mỉm cười trấn an:
- Không bị găy xương hoặc nội thương ǵ hết. Tôi bảo đảm với quư
vị là chỉ ít hôm, cậu ấy lại mạnh như voi cho xem.
Bác sĩ về xong, vú Kỹ dọn dẹp quần áo bẩn và băng g̣n dự Hoàn
vẫn nằm trên ghế sa lông. Chàng tỉnh nhưng nhắm mắt yên lặng.
Khải khép cửa lại, thẳng thắn nh́n Nhă Tịnh.
- Chuyện ǵ xảy ra thế?
Nhă Tịnh chỉ thút thít:
- Anh ấy… đánh lộn với Vạn Hạo Nhiên.
- V́ cô ư?
- Vâng.
Khải trừng mắt nh́n Nhă Tịnh rồi quay sang vú Kỹ và cô Lan.
- Chuyện này khó giấu được nội v́ vết thương của Hoàn quá rơ
ràng. Đợi tí tôi mang xe của Hoàn đến tiệm để thay nệm. C̣n quư
vị th́ nói với nội là Hoàn nó bị đụng xe, kính xe bể nên bị mấy
vết đứt…
Rồi quay sang Nhă Tịnh, Khải nói:
- Cô làm ơn đi thay quần áo cô đi!
Nói xong, Khải bỏ ra khỏi pḥng.
Nhă Tịnh vẫn khóc, nàng không hiểu sao ḿnh lại có nhiều nước
mắt đến như vậy. Nàng bước tới bên
Hoàn, định nói mấy lời ân hận, xin lỗi… Nàng chưa kịp nói, th́
nước mắt của nàng đă nhỏ xuống tay Hoàn, làm chàng giật ḿnh mở
mắt ra.
- Anh Hoàn… Tại em… Tại em cả.
Hoàn hét:
- Cút đi! Hăy đi t́m đấng anh hùng của cô, t́m thần tượng của
cô… Người đàn hay hát giỏi… đi đi… Tôi đă nói với cô rồi… Nhà họ
Tang này xưa nay chưa hề biết cầu lụy ai… Vậy mà tôi đă van cô
hai lần… Đừng để tôi phải van lần thứ ba nữa. Đi đi… đi thật xa…
Tang Nhi Hoàn này có thể cần t́nh yêu… Nhưng không cần ai thương
hại cả… Cô đi đi… Tôi không muốn gặp cô nữa…
Nhă Tịnh vừa khóc vừa bỏ chạy ra khỏi pḥng. Nhưng cô Lan đă
đuổi theo, chặn lại và ôm lấy nàng.
- Đừng khóc, con gái… Đừng để ư đến những lời của kẻ đang giận.
Hắn không c̣n b́nh tĩnh, hắn không biết đang nói ǵ…
Nhă Tịnh thấy ḷng nhói đau:
- Không được đâu cô Lan ạ! Hoàn nói thật đấy.
Hoàn hiểu Hoàn đang nói ǵ đấy… Hoàn mới bị đánh. Không phải chỉ
có nỗi đau thể xác mà c̣n cả tinh thần. Cô Lan, cô không hiểu
đâu.
Nhưng Nhă Tịnh chỉ nói được mấy chữ:
- Anh Hoàn hiểu anh ấy đang nói ǵ.
Và nàng mở cửa chạy ra ngoài bước vào pḥng riêng của ḿnh, Nhă
Tịnh bước tới soi gương. Trời đất, sao ta lại lem nhem thế này? Đầu bù tóc rối. Mắt sưng húp, áo quần lấm lem vết máu... Nhă Tịnh
ngắm lấy ḿnh, bên tai như vẳng lại câu nói của Hạo Nhiên:
- Nhă Tịnh, nếu em chọn hắn, th́ coi như giữa chúng ta đă cắt
đứt.
Không! Nhă Tịnh lắc đầu… Không nên thế… Nhă Tịnh lấy lược chải
đầu, nàng nói với chính ḿnh:
- Không phải như vậy đâu, anh ấy không cố t́nh muốn vậy. Anh ấy
cũng đang mất b́nh tĩnh, không biết ḿnh đă nói ǵ.
Nhă Tịnh nh́n vào gương. Sự sợ hăi vẫn c̣n tràn ngập trong đôi
mắt nàng.
- Mi đă sai rồi, Nhă Tịnh ạ. Mi đă gặp hai người đàn ông có cá
tính mạnh. Nhưng chỉ một điều, mi lại làm hỏng mất cả hai.
Không lẽ chỉ một buổi tối lại mất đi hai người bạn, hai người
đều tốt, đều đáng giá? Không!
Nhă Tịnh đặt lược xuống, bước tới giường, nằm úp mặt xuống gối. Không được! Ngày mai ḿnh phải giải thích cho họ biết. Ngày mai
họ sẽ b́nh tĩnh hơn, sáng suốt hơn. Ḿnh phải đảo ngược lại mọi
thứ. Ngày mai!
C̣n đêm nay hăy ngủ cho lại sức. Nhưng Nhă Tịnh hiểu rằng đêm
nay nàng không thể nào ngủ được.
o0o
|