trong pḥng chờ của nha
sĩ, hai má căng phồng. Anh ngồi giữa hai phụ nữ lớn tuổi, đang nói chuyện về
một người tên là Rebecca, nói rằng cô này nên bỏ anh chàng tên Timo-thy.
Im đi, im đi, im đi!
Chiếc tivi đời những năm 70 ở góc pḥng, nó được phủ bởi lớp vải ren và hoa
giả, cho biết Chương Tŕnh Bán Đồ Cổ sắp bắt đầu.
Justin lầm bầm. "Có ai phiền không nếu tôi đổi kênh?".
"Cháu đang xem nó", cậu bé chừng bảy tuổi lên tiếng.
"Đáng yêu quá nhỉ", Justin cười với cậu bé dù mắt ánh lên tia hậm hực. Anh
nh́n mẹ của cậu bé mong t́m đồng minh.
Người mẹ nhún vai. "Nó đang xem mà".
Thất bại lần nữa.
"Xin lỗi", Justin cuối cùng nói chen vào hai người phụ nữ bên tay phải và
tay trái của anh. "Một trong hai bà có thể đổi chỗ với tôi, để nói chuyện
được dễ dàng, riêng tư hơn?".
"Không sao, đừng quá lo, chẳng có chuyện ǵ phải giấu diếm. Cậu có thể nghe
nếu muốn".
Cái mùi từ hơi thở của người phụ nữ lớn tuổi nhẹ nhàng bay vào mũi anh lần
nữa, cùng với bụi của khăn lau làm anh muốn hắt hơi. Theo cùng là những
tiếng cười rúc rích chết tiệt.
"Tôi không nghe lén ai. Mọi người nói chuyện cứ như nhét chữ vào tai tôi.
Và tôi không chắc Charlie hay Gra- ham hay Rebecca mong muốn điều đó!".
Anh quay mặt đi chỗ khác.
"Ô, Ethel!", một người bật cười, "Cậu ấy nghĩ ḿnh nói về những người thật!.
Ḿnh mới ngốc làm sao.
Justin quay sang chú ư vào cái tivi ở góc pḥng, nơi đang có sáu người khác
dán mắt vào.
"Xin chào mừng quư vị đến với Chương Tŕnh Bán Đổ Cổ đặc biệt đầu tiên ...".
Justin thở dài lần nữa.
Cậu bé nháy mắt với anh và với tay chộp lấy cái điều khiển từ xa, mở lớn
lên.
" Trước mắt quư vị là ṭa nhà Banqueting, London".
Ồ, tôi đă đến đó. Một ví dụ sống động về kiểu kiến trúc phối hợp Corinthian
và Ionic, tạo thành tổng thể ḥa hợp.
"Chúng tôi có hơn hai ngàn người tham gia, đến đây từ chín giờ ba mươi sáng,
và trong ít phút nữa chúng tôi sẽ đóng cửa, để giới thiệu đến quư vị những
món đó tuyệt nhất. Vị khách đầu tiên của chúng tôi đến từ ...".
Ethel chồm người qua Justin và t́ cùi chỏ lên đùi anh.
"Vậy đó, Margaret ...".
Anh vươn người tập trung vào chiếc tivi để không phải đối đầu cùng hai người
phụ nữ lớn tuổi này.
"Thế hôm nay chúng ta có ǵ?", Michael Aspel hỏi. "Trông giống như cái sọt
rác được thiết kế đặc biệt", ông nói trong khi máy quay cận cảnh cái sọt
đang để trên bàn.
Tim Justin bắt đầu đập nhanh.
"Chú có muốn cháu đổi kênh không?", cậu bé tốt bụng bất th́nh ĺnh, bấm
chuyển lần lượt các kênh thật nhanh.
"Không!". Anh la lên, giọng át luôn cuộc nói chuyện của Margaret và Ethel.
Tay th́ vung vào khoảng không như thế có thể ngăn được các tần sóng đổi
kênh. Anh qú gối trên thảm, trước cái tivi. Margaretvà Ethel chồm lên rồi
im lặng.
"Trở lại, trở lại, trở lại!". Anh nói lớn với cậu bé.
Môi dưới của cậu bé bắt đầu rưng lên và hốt hoảng nh́n mẹ.
"Anh không cần hét toáng như vậy với nó đâu", người mẹ ôm cậu bé vào ḷng.
Anh chộp cái điều khiển từ tay cậu bé và nhanh chóng bấm chuyển kênh trở
lại. Anh dừng lại khi thấy Joyce cận cảnh, hai mắt ngập ngừng nh́n qua phải
qua trái như thể cô mới vừa rớt vào chuồng cọp Bengal ngay giờ ăn.
Tại Trung Tâm Dịch Vụ Tài Chính Ai- len, Frankie cũng đang chạy đi t́m một
chiếc tivi. Cô t́m thấy một cái, xung quanh là hàng tá người đang nghiên cứu
các con số chạy đua trên màn h́nh.
"Xin lỗi! Cho tôi qua!", cô la lên, vạch đám đông, bay tới bên chiếc tivi và
bắt đầu bấm nút điều khiển. Xung quanh vang lên nhiều tiếng bực ḿnh.
"Tôi chỉ xin một phút, thị trường sẽ không sụp đổ chỉ trong ṿng vài phút
đâu". Cô bấm tiếp và t́m được bố con Joyce đang trực tiếp trên BBC.
Cô thở hổn hển, đưa hai tay lên miệng. Cô cười và ném nắm đấm về phía màn
h́nh. "Có thế chứ, Joyce!".
Nhóm người xung quanh cô nhanh chóng tản đi t́m cái màn h́nh khác, trừ một
người đàn ông có vẻ thích thú với kênh này nên quyết định ở lại xem.
"Ô, món đồ đẹp quá!", ông b́nh luận, dựa người lên cái bàn và khoanh tay
lại.
"Ừm ...", Joyce đang nói, "Chúng tôi t́m ra nó ... ư tôi là chúng tôi đặt
nó, đặt món đồ đẹp lạ thường ... à, sọt ... gỗ, bên ngoài nhà chúng tôi. Ồ,
không phải bên ngoài", cô nhanh chóng rút lời khi thấy phản ứng của người
đánh giá.
"Bên trong. Chúng tôi đặt nó bên trong hiên để tránh mưa gió, ông thấy
không. Để dù vào thế này ...".
"Vâng, nó cũng có thể sử dụng để đựng dù", giám định viên nói.
"Ở đâu mà cô có nó?".
Miệng của Joyce mở ra đóng lại khoảng vài giây. Người bố nhảy vào. Ông đứng
thẳng với hai ngón tay móc vào thắt lưng. Cằm nhô ra, mắt sáng. Ông phớt lờ
chuyên gia và lấy giọng trang trọng trả lời trực tiếp Michale Aspel.
"Ơ, Michael, tôi có cái này từ ông cố Joseph Conway, làm nông ở Tipperary.
Ông cố cho ông nội Shay, cũng làm nông. Ông nội tôi cho bố tôi Pađy- Joe,
làm nông ở Cavan và khi bố tôi mất, tôi giữ nó".
"Tôi hiểu rồi. Ông có biết ông cố ông có nó từ đâu không?".
"Có thể ông ấy ăn cắp nó từ Anh", người bố đùa và là người duy nhất cười.
Joyce thúc cùi chỏ vào bố, Frankie khịt khịt mũi, và trên sàn nhà, trước cái
tivi trong pḥng chờ nha sĩ ở London, Justin ngửa đầu ra sau cười lớn.
"Lư do tôi hỏi bởi v́ đó là câu chuyện khó tin về món đố này. Nó là món đồ
hiếm thời Nữ hoàng Victoria".
"Tôi thích làm vườn, Michael". Người bố ngắt lời chuyên gia, "ông thích
không?".
Michael cười với ông một cách lịch sự và chuyên gia tiếp tục, "Tấm bảng hiệu
được điêu khắc thủ công bằng gỗ đen thời Victoria, được gắn cả bốn bên".
"Kiểu vùng quê Anh hay Pháp, cô nghĩ sao?". Người đàn ông đang xem cùng
Frankie hỏi cô.
Cô lờ đi tập trung vào Joyce.
"Bên trong trông giống như lớp thiếc, trong điều kiện hoàn hảo, trang trí
điêu khắc công phu trên gỗ cứng. Chúng ta có thế thấy ở đây, hai phía có chủ
đề cây cỏ và hai phía c̣n lại có h́nh dáng động vật, một cái đầu sư tử, và
h́nh sư tử đầu chim. Rất ấn tượng và chắc chắn là món đồ tuyệt vời để đặt
trước hiên nhà".
"Đáng giá một vài đồng bảng Anh, phải không?". Người bố bông lơn, mất đi vẻ
trang trọng ban đầu.
"Chúng ta sẽ đi đến phần định giá sau", chuyên gia nói. "Nó vẫn c̣n rất tốt,
đáy bằng gỗ, không bị nứt hay hư hỏng ǵ phía bên trong, có lớp thiếc bao
bên trong, tay cầm không bị sứt mẻ ǵ. Ông nghĩ nên đánh giá bao nhiêu?".
"Frankie!".
Frankie nghe tiếng sếp gọi từ pḥng khác. "Chuyện ǵ lộn xộn về cái màn h́nh
vậy?". Cô đứng dậy, quay lưng lại, cố che cái tivi trong khi cố gắng bấm trở
về kênh cũ.
"A", người đồng nghiệp tặc lưỡi. "Họ sắp công bố giá".
"Bước ra", sếp chau mày.
Frankie chuyển sang kênh dữ liệu thị trường chứng khoán. Cô cười rạng rỡ,
khoe cả hàm răng và sau đó đi về bàn của ḿnh.
Trong pḥng chờ nha sĩ, Justin dán mắt vào tivi, dán mắt vào gương mặt của
Joyce.
"Cô ta là bạn của cậu à?". Ethel hỏi.
Justin nh́n kỹ gương mặt Joyce và cười:
"Vâng, cô ta là bạn tôi. Tên cô ta là Joyce".
Hai người phụ nữ ô, a lên ầm ĩ.
Trên màn h́nh, ông bố - Justin cho là như vậy - quay sang Joyce nhún vai.
"Nói sao con? Bao nhiêu?".
Joyce cười mỉm. "Con không biết!".
"Khoảng một ngàn năm trăm đến một ngàn bảy trăm bảng Anh?", chuyên gia hỏi.
"Bảng Anh?", ông già hỏi sửng sốt.
Justin cười.
Máy quay cận cảnh Joyce và gương mặt bố cô. Cả hai đều kinh ngạc, sững sờ,
không nói nên lời nào.
"Bây giờ có phản hồi đáng chú ư", Michael cười. "Tin tốt lành cho bàn này,
nào hăy đến bàn đồ sứ để xem người sưu tập nào có được may mắn".
"Justin Hitchcock", tiếp tân thông báo.
Pḥng im lặng. Mọi người quay sang nh́n nhau.
"Justin", cô lặp lại, nâng cao giọng.
"Chắc cậu này rồi", người phụ nữ nói. Bà sẵn chân đá nhẹ vào anh. "Cậu là
Justin?".
"Ai đó đang yêu, ố ô ...". Một phụ nữ hát trong khi người kia chun mũi làm
động tác đang hôn.
"Louise", người phụ nữ nói với người tiếp tân, "Tại sao tôi không vào được
chứ, cậu này phải chạy đến ṭa nhà Banqueting để gặp cô gái kia rồi". Bà
duỗi chân trái ra thư giăn.
Justin đứng dậy, phủi bụi tấm thảm dính trên quần.
"Tôi không biết tại sao cả hai bà đều lớn tuổi mà lại chờ như thế. Bà nên để
răng lại, và quay lại sau khi nha sĩ làm xong".
Anh hài hước đùa trước khi định rời pḥng nha sĩ...
Chương 22
"Tôi không quan tâm chuyện ǵ xảy ra với anh, nhưng anh không thể trốn thêm
lần nữa. Đến lượt anh rồi. Bác sĩ Montgomery sẽ không vui nếu anh không giữ
hẹn ...", cô y tá của pḥng nha khoa mỉm cười.
"Khoan đă nào. Răng tôi tốt rồi ...", anh nhún vai như chẳng có chuyện ǵ
quan trọng. "Hết rồi. Đă hết đau rồi!", anh chứng minh bằng cách cắn hai hàm
răng vào nhau. "Hoàn toàn hết thật mà. Tôi ở đây làm chi nữa?".
"Anh đau đến chảy nước mắt kia ḱa".
"Tôi xúc động thôi ...!".
"Xúc động v́ chương tŕnh tivi à? Thôi đừng tự kỷ ám thị nữa. Đi nào!". Cô
nhoẻn một nụ cười đầy cương quyết, dẫn anh đi dọc theo hành lang.
Bác sĩ Montgomery chào anh, tay khoanh trước ngực. "Cảm ơn, Clarisse", ông
vừa nói vừa cười. "Chỉ đùa thôi. Cố chạy trốn tôi lần nữa hả Justin?".
"Không, ơ ... vâng. Không, chính xác là không phải chạy trốn, mà là tôi cần
đến một nơi ...".
Mặc cho những lời giải thích của anh, bàn tay rắn rỏi của bác Montgomery và
người trợ lư đă đưa anh vào trên chiếc ghế. Anh lúng búng giải thích xong
th́ cũng phát hiện ra ḿnh đă được mặc chiếc áo choàng trắng cho bệnh nhân
và đầu đă tựa vào ghế.
"Ôi trời, sao anh đau răng mà nói quá chừng vậy nhỉ?", bác sĩ Montgomery hài
hước.
Anh thở dài.
"Hôm nay anh không định đánh tôi như lần trước nữa chứ?", bác sĩ mang găng y
tế vào.
"Tôi không chắc đâu. Nếu bác sĩ lại làm ǵ đấy ...".
Bác sĩ Montgomery bật cười trong khi Justin miễn cưỡng há miệng ra.
Đèn đỏ báo hiệu của máy quay vừa tắt đi, tôi chộp ngay tay bố.
"Bố, chúng ta phải đi thôi". Tôi nói gấp.
"Không phải bây giờ". Bố trả lời. "Michael Aspel hăy c̣n đằng kia. Anh chàng
đứng đằng sau bàn trưng bày đồ sứ, cao to, đẹp trai hơn bố nghĩ. Để bố bắt
chuyện xem nào".
"Michael Aspel rất bận rộn, đây là dẫn chương tŕnh truyền h́nh trực tiếp mà
bố". Tôi bấm móng tay vào tay ông.
Bố có vẻ hơi đau, nhưng không phải v́ bấm tay của tôi. Ông nghếch cằm lên.
"Kinh nghiệm" nhiều năm cho tôi biết, hành động này thể hiện niềm kiêu hănh
trong ông.
Ông chuẩn bị đến gặp Michael Aspel, người đang đứng một ḿnh cạnh bàn đồ sứ
với ngón tay để trên lỗ tai.
"Phải sử dụng máy trợ thính giống bố à?", bố th́ thào. "Cậu ấy nên dùng cái
máy loại con mua cho bố. Nào, con đến nói cho cậu ấy đi".
"Đó là tai nghe, bố. ông ấy đang nghe pḥng điều khiển".
"Không, bố nghĩ đó là máy trợ thính. Hăy đến với anh chàng và con nhớ nói
lớn, rơ ràng từng chữ nhé. Bố có kinh nghiệm về điều này".
Tôi cản đường ông, lườm một cái rơ to. Nhưng bố đă kịp bước chân trái lên,
ngay tức khắc nâng người cao ngang tầm mắt tôi.
"Bố, nếu chúng ta không đi khỏi chỗ này ngay, th́ chúng ta sẽ bị nhốt vô
pḥng. Lần nữa!".
Bố cười, "Ô, đừng cương điệu quá, Gracie".
"Con là Joyce", tôi rít lên.
"Vâng. Joyce, không cần nổi cơn như vậy".
"Con không nghĩ bố hiểu một cách nghiêm túc về t́nh trạng của chúng ta.
Chúng ta vừa mới ăn cắp cái sọt rác thời nữ hoàng Victoria trị giá đến một
ngàn bảy trăm bảng Anh, ngay trong cung điện hoàng gia cổ kính này và c̣n
được truyền h́nh trực tiếp trên tivi nữa".
Bố nh́n tôi, hai hàng chân mày rậm rạp của ông nhướn lên nhướn xuống.
Lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài tôi mới thấy mắt ông như vậy.
Chưa kịp định thần, tôi đă thấy cô gái pḥng sản xuất chạy băng băng đến chỗ
bố. Tim tôi đập loạn xạ. Tôi nhanh chóng nh́n xung quanh. Mọi người đều quay
đầu nh́n về phía chúng tôi. Họ đă biết!
"Vâng, chúng ta phải đi thôi. Con nghĩ họ đă biết".
"Chẳng có chuyện ǵ nghiêm trọng cả. Th́ chúng ta cứ để cái sọt rác lại chỗ
cũ thôi". Ông nói như thể không có ǵ quan trọng. "Chúng ta chưa mang nó ra
ngoài ... Như vậy là không có tội".
"Vâng, bây giờ hoặc không bao giờ. Bố lấy nó đi, nhanh lên, chúng ta sẽ để
lại chỗ cũ và rời khỏi đây".
Tôi ḍ xét đám đông để bảo đảm không có ai to cao, lực lưỡng đang tiến đến.
Không có ai như thế cả! Chỉ có cô gái trẻ đeo tai nghe, và tôi tin là tôi có
thể "xử lư" cô ta, với sự giúp sức của bố.
Bố chộp lấy cái sọt rác trên bàn và giấu ngay vào trong áo khoác. Song cái
áo chỉ che được một phần ba chiếc sọt. Tôi nh́n ông lạ lẫm. Chúng tôi đi
xuyên qua đám đông, phớt lờ những lời chúc mừng từ những người có vẻ như
nghĩ rằng chúng tôi vừa mới trúng số. Tôi thấy cô gái trẻ mang tai nghe cũng
đang băng người qua đám đông ấy.
"Nhanh lên, bố! Nhanh nữa nào!".
"Bố sẽ đi nhanh nhất có thể".
Chúng tôi ra đến cửa tiền sảnh, bỏ lại đám đông phía sau lưng, và thẳng tiến
theo hướng cổng chính. Tôi nh́n phía sau ḿnh cẩn thận, thấy cô gái có tai
nghe đang nói vào chiếc micro nhỏ xíu một cách khẩn cấp. Cô bắt đầu chạy
nhưng bị choáng đường bởi hai người đàn ông trong bộ trang phục màu nâu đang
khiêng tủ quần áo. Tôi chụp lấy cái sọt rác từ tay bố và chúng tôi tăng tốc.
Chúng tôi lấy túi xách ở pḥng giữ vật dụng cá nhân và đi theo hành lang
được lót cẩm thạch.
Ngay khi bố vừa chạm tay tới cánh cửa chính màu vàng to đùng, chúng tôi nghe
có tiếng kêu toáng lên:
"Dừng lại! Chờ đă!".
Bất ngờ. Sợ hăi. Tôi hét to với bố:
"Chạy!". Ông thở dài, trợn tṛn mắt và bước chân phải tới, chân trái uốn
cong, nhắc nhở tôi rằng ông đang cố bước đi, không chạy nữa.
"Hai người đi đâu mà vội thế?", một người đàn ông hỏi, đi về phía chúng tôi.
Chúng tôi quay lại một cách chậm răi, trong tư thế ứng phó để bảo vệ danh dự
của ḿnh.
"Chính cô ta!", bố chỉ tay về phía tôi.
Tôi há hốc mồm.
"Tôi cho rằng cả hai người", người đàn ông cười. "Này, hai người không biết
ḿnh c̣n đang mang theo cái micro và bộ phát sóng à? Những cái này đáng giá
lắm đấy!". Anh luồn tay tháo bộ phát sóng ở thắt lưng bố. "Chúng tôi có bị
làm sao không, nếu mang những cái này đi?", bố cười.
Trông bố tỉnh queo như không có chuyện ǵ cho đến khi nghe tôi bối rối hỏi,
"Những cái này vẫn được mở năy giờ à?".
"Ừm ...!", người đàn ông ngắm nghía bộ điều khiển và bấm nút tắt. "Đây này".
"Trời đất, thế khán giả xem truyền h́nh có nghe chúng tôi nói ǵ không?".
"Đừng lo. Năy giờ họ chuyển sang giới thiệu món đồ cổ khác. Tiếng nói của
hai người không bị truyền lên đài đâu".
Tôi thở phào nhẹ nhơm.
"Nhưng nội bộ bên trong, nhóm làm chương tŕnh th́ ai mang tai nghe trên đầu
đều có thể nghe", anh vừa giải thích vừa tháo cái micro nhỏ xíu ra khỏi bố.
"Ô, và pḥng điều khiển nữa", anh ta thêm vào.
Sau đó, người đàn ông quay sang tôi và tôi bối rối đến độ khi anh vừa lấy bộ
phát sóng ở thắt lưng của tôi th́ vô t́nh giật mạnh luôn cả sợi thắt lưng.
"Aaaaaaaa ...", tôi hét toáng lên, tạo ra một âm thanh vang vọng suốt dọc
hành làng.
"Xin lỗi cô". Anh ta đỏ mặt quay đi chờ tôi chỉnh sửa lại quần áo của ḿnh.
"Tai nạn nghề nghiệp!".
"Không sao anh bạn trẻ", bố cười.
Sau khi anh ta quay trở lại chỗ đấu giá, chúng tôi rón rén để lại cái sọt
vào đúng nơi nó đă nằm trước đó, nhặt mấy chiếc dù hỏng xếp vào và rời khỏi
"hiện trường phạm tội".
"Justin, có tin ǵ mới không?", bác sĩ Montgomery hỏi. Justin đang nằm trên
ghế, các dụng cụ làm răng đầy trong họng nên không biết trả lời bằng cách
nào.
Anh đành chớp mắt một lần khi đồng ư điều ǵ đó và chớp mắt hai lần khi
không tán đồng.
Bác sĩ Montgomery vờ như chẳng hiểu ư anh. "Sao rồi, không nói được nữa à?".
Justin trợn tṛn mắt.
"Nói ǵ đi xem nào. Sao anh lại không nói ǵ nhỉ?". Ông cười và chồm qua
người Justin ngay khi anh mở miệng, để nh́n rơ hơn những chiếc răng.
"Aaaaaaaaa ...".
Ông lưỡng lự đôi chút, không cười nữa khi t́m được chỗ đau.
"Tôi không muốn nhưng phải thông báo với anh điều này", bác sĩ Montgomery
tiếp tục. "Chỗ anh không chịu cho tôi xem kỳ trước nay đă bị nhiễm trùng,
các mô tế bào bị viêm đỏ tấy".
Ông gơ nhẹ vào mấy cái kế bên.
"Aaaaaaaa ...".
Justin phát ra vài tiếng ùng ục trong cổ họng.
"Tôi nên viết một cuốn sách về ngôn ngữ nha khoa. Tôi phát hiện ai cũng có
kiểu âm thanh nào đó mà chỉ ḿnh tôi hiểu. Tôi hiểu được ngay cả khi họ chỉ
aa, uu, ee ... Cô nghĩ sao, Rita?".
Justin tạo thêm vài tiếng ùng ục.
"Bây giờ, bây giờ ...", bác sĩ Montgomery tắt dần nụ cười. "Này, anh lại
đang định lầm bầm rủa tôi đấy hả?".
Giật ḿnh, Justin tập trung vào cái tivi treo ở góc pḥng. Tin mới nhất của
Sky News chạy lướt dưới chân màn h́nh. Mặc dù chiếc tivi bị tắt tiếng và đặt
tuốt đằng xa đến mức khó đọc chữ, nhưng nó cũng phần nào giúp bệnh nhân xao
nhăng khỏi những căng thẳng khi đang ngồi trên ghế, đặc biệt giúp kiềm chế
những người "lạ thường" như anh khỏi nhảy qua cửa sổ, đón chiếc taxi đầu
tiên thẳng tiến đến ṭa nhà Banqueting.
Phát thanh viên xuất hiện trên màn h́nh. Nhưng v́ Justin không nghe ǵ cả
nên anh không biết chuyện ǵ đang xảy ra. Anh chăm chú theo dơi gương mặt
anh chàng phát thanh viên và cố đoán khẩu âm của người này trong khi bác sĩ
Montgomery đến bên anh với cái ǵ đó giống như ... cây kim. Hai mắt anh mở
to nh́n chằm chằm vào tivi. Đồng tử giăn ra, đen hết hai con mắt.
Bác sĩ Montgomery cười khi ông cầm ống tiêm đến trước mặt Justin.
"Đừng lo, Justin. Tôi biết anh rất ghét kim tiêm nhưng nó cần thiết để làm
tê.
Tôi cần giúp anh vài thứ trước khi cái răng bị áp xe. Chẳng đau ǵ cả, chỉ
có cảm giác lạ lạ chút thôi".
Mắt Justin mở to hơn. Anh vẫn dán vào chiếc tivi và cố ngồi ngay ngắn lại.
Lần đầu tiên, Justin không quan tâm đến kim tiêm! Anh phải cố gắng nói điều
anh muốn ... Nhưng làm cách nào bây giờ ...? Không thể cử động hay đóng
miệng, tất cả những ǵ anh làm được là tạo ra thứ âm thanh ǵ đó không thành
tiếng.
"Vâng, đừng sợ. Chỉ một phút nữa thôi. Tôi ở ngay đây".
Bác sĩ chắn ngang tầm nh́n của Justin với chiếc tivi. Không diễn tả được
điều ḿnh muốn, Justin oằn người vặn vẹo trên ghế, cố ngước lên xem cho bằng
được tivi.
"Chúa ơi, Justin, đừng làm vậy. Cây kim tiêm không giết anh được nhưng chắc
là tôi sẽ giết đấy nếu anh không thôi oằn người như thế!".
Ông cười thầm, cười thầm.
"Bác sĩ, tôi nghĩ khoan đă ...", trợ lư của ông nói và Justin nh́n cô ta với
cặp mắt biết ơn.
Tiếp tục trợn tṛn mắt. Tiếp tục lúng búng những thanh âm không rơ ràng
trong cổ họng.
"Tivi? Anh nói ǵ?", bác sĩ Montgomery nh́n lên tin Sky News và cuối cùng
rút tay ra khỏi miệng Justin.
Cả ba tập trung vào màn h́nh. Hai người tập trung vào tin tức chạy dưới
chân. C̣n Justin nh́n phía trên, khung cảnh bố con Joyce đi ngang ống kính.
Có vẻ họ đang nói chuyện ǵ đó căng thẳng, hai tay huơ vô vọng trong không
khí.
"Nh́n hai người kia làm ǵ ḱa!". Bác sĩ Montgomery chú ư theo, bật cười.
Bất th́nh ĺnh, bố đẩy túi xách của ông sang tôi và đi nhanh về hướng khác,
bỏ tôi một ḿnh với hai chiếc túi to vật vă.
"Này bố ơi ...!" Tôi la lớn phía sau. Ông vẫn nhanh chóng bỏ đi, bỏ cả túi
xách của ông cho tôi. Ông sẽ lạc đường. Lần nữa. Kể từ khi chúng tôi rời
khỏi ṭa nhà Banqueting, ông không chịu đi taxi v́ tiết kiệm tiền. Tôi vẫn
c̣n thấy ông đằng xa. Nhưng không thể đuổi theo với những hành lư cồng kềnh,
tôi đành ngồi xuống, chờ ông nhận ra ḿnh lạc đường và quay trở lại. Giờ,
trời đă chiều tôi chỉ muốn đi về khách sạn tắm. Điện thoại của tôi reo lên.
"Chào Kate".
Tiếng cười bên kia gịn tan, nắc nẻ.
"Chuyện ǵ xảy ra với cậu thế?". Tôi cười. "Thật vui khi thấy cậu vui vẻ
thế".
"Ô, Joyce", cô bạn nói hổn hển, đến mức tôi tưởng tượng Kate đang phải lau
cặp mắt đầy nước v́ cười quá mức. "Cậu đúng là liều thuốc tốt nhất, thật sự
tốt nhất ...".
"Ư cậu muốn nói ǵ?", tôi nghe tiếng trẻ con cười bên kia đầu dây.
"Làm ơn đưa tay phải của cậu lên đi".
"Tại sao?".
"Làm đi. Đó là tṛ chơi bọn nhỏ chỉ cho tớ". Cô cười rúc rích.
"Được thôi", tôi thở dài và đưa tay phải lên.
Lại nghe tiếng mấy đứa trẻ la hét, cười ngặt nghẽo bên kia đầu dây.
"Nói cô ấy lắc lư chân phải", Jayda la lên từ xa.
"Ừ, tôi cười. Điều này đă làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi lắc lư chân phải
và bọn trẻ cười to hơn. Tôi cũng có thể nghe thấy cả tiếng chồng Kate hét
toáng lên ở đầu dây bên kia. Một cảm giác khiến tôi khó chịu. "Kate, chính
xác là chuyện ǵ vậy?".
Kate không thể trả lời v́ đang cười quá mức.
"Bảo cô ấy nhảy ḷ c̣!". Eric la lên.
"Không". Tôi bực ḿnh.
"Cô ấy đă làm theo yêu cầu của Jayda", thằng bé bắt đầu khóc rấm rứt và điều
đó khiến tôi áy náy.
Tôi nhanh chóng nhảy ḷ c̣.
Họ la ó lên lần nữa.
"Nhân tiện", Kate nói hổn hển trong tiếng cười, "Có ai ở xung quanh cậu
không?".
"Cậu nói ǵ thế?", tôi chau mày, nh́n quanh. Và khi tôi quay lại đằng sau,
tôi lập tức hiểu chuyện ǵ. Một nhóm quay phim đứng cách tôi không xa. Họ
làm ǵ đó. Với máy quay. Và tôi th́ nhảy ḷ c̣!
"Người phụ nữ này làm chuyện quái ǵ thế?", bác sĩ Montgomery đi đến gần
tivi. "Cô ta đang nhảy à?".
"Ô ... han ee ha?". Justin lúng búng, miệng tê tê.
"Có ǵ đâu, tôi có thể hiểu điệu nhảy đó mà ...", anh trả lời. Tôi nghĩ cô
ấy chơi một tṛ chơi của trẻ con. Thấy không? Bạn để chân trái vào trong
...", anh bắt đầu hát. "Để chân trái ngoài, trong, ngoài, trong, ngoài. Lắc
lư, lắc lư. Anh nhảy ṿng ṿng mặc kệ cô y tá trợn tṛn hai mắt.
Justin cảm thấy thư giăn hơn. Anh quay trở lại ghế, nhấp nhổm mất kiên nhẫn.
Nhanh lên! Tôi cần phải đi gặp cô ta!
Bác sĩ Montgomery liếc nh́n một cách ṭ ṃ, đẩy anh nằm xuống, đưa dụng cụ
vào miệng anh lần nữa.
Justin ùng ục tạo tiếng động trong cổ họng.
"Giờ th́ không nên giải thích với tôi, Justin, anh không được đi đâu hết cho
đến khi tôi trám lại chỗ răng hỏng này.Anh phải uống kháng sinh để tránh áp
xe". Ông cười, suy nghĩ một lát rồi thêm vào. "Và cho dù cô Joyce đó là ai,
anh cũng phải cảm ơn cô ta v́ đă làm cho anh không c̣n sợ kim tiêm. Anh c̣n
không hay biết lúc tôi chích kim tiêm vào".
"Aah ...haa ooo aaa aa ee a".
"Ô, vâng, tốt cho anh, anh bạn. Trước đây, tôi cũng cho máu. Ổn cả, phải
không?".
"Aa Ooo aaa iii uuuu".
Bác sĩ Montgomery quay lại nh́n và cười. "Đừng ngốc thế, họ chẳng bao giờ
nói với anh rằng máu của anh được cho ai đâu. Hơn nữa, nó được phân tách ra
thành nhiều phần khác nhau, tiểu huyết cầu, hồng cầu ...".
Justin lúng búng trong miệng lần nữa.
Lần này th́ bác sĩ cười thành tiếng.
Chương 23
Tôi gọi một chiếc taxi, chỉ cho người tài xế thấy ông già
"bảnh bao" đang đi lắc lư trên đường giống như mấy anh chàng thủy
thủ say rượu. Giống như một con cá hói, ông bơi ngược ḍng, cố luồn
lách trong đám đông đang đi ngược chiều. Ông làm như vậy mà không để
ư đến sự lạ lùng của ḿnh so với những người xung quanh.
Nh́n ông, tôi nhớ lại những câu chuyện mà ông đă kể cho tôi nghe khi
tôi c̣n bé.
Ông khiến tôi nhớ đến chuyện cây sồi khổng lồ của người hàng xóm,
hiện bóng lờ mờ lên bức tường sân vườn nhà chúng tôi, rụng quả xuống
khắp mặt cỏ.
Những cơn gió lớn thổi nhánh cây sồi khổng lồ đung đưa qua lại, tạo
ra những tiếng sột soạt, cũng giống như bố tôi, giống như những con
ky trong tṛ chơi bowling. Cả hai đều không bị ngă dưới sức gió.
Ông khiến tôi nhớ đến cả câu chuyện về chú cá hồi. Cá hồi bơi ngược
ḍng nên nó có thể học được kiến thức của cả thế giới. Những ai ăn
thịt cá hồi cũng sẽ có được những kiến thức đó. Nhà thơ Finneces bỏ
ra bảy năm trời câu cá hồi và khi ông câu dính con cá, ông hướng dẫn
người học việc chiên cá lên. Mỡ nóng văng ra từ chảo dính vào tay,
Fionn lập tức ngậm ngón tay để bớt đau.
Làm như vậy, tự dưng anh ta có được những kiến thức lạ thường và sự
thông thái. Trong suốt thời gian c̣n lại của cuộc đời, khi ông không
biết làm cách nào, ông lại ngậm ngón tay và thế là lại có kiến thức.
Ông kể cho tôi nghe những chuyện nửa thực nửa hư như thế từ cái ngày
tôi c̣n ngậm ngón tay và ông c̣n khỏe như cây sồi. Chúng tôi như
không có ư niệm ǵ về thời gian. Chúng tôi cùng nhau tṛ chuyện
trong sân vườn, dưới tán liễu rủ nơi tôi thường hay trốn ông và cũng
là nơi ông thường t́m thấy tôi. Ngày đó, chúng tôi c̣n ba người:
bố, mẹ và tôi. Ngày đó, cả ba chúng tôi c̣n t́m thấy nhau trên cơi
đời này.
Tôi cười khi nh́n con cá hồi vĩ đại nhất của tôi đang lội ngược ḍng.
Bố nh́n lên, thấy tôi, đưa hai ngón tay lên và tiếp tục bước đi.
"Bố", tôi gọi từ cửa xe, "Thôi, lên xe nào".
Ông phớt lờ tôi, cầm điếu thuốc đưa lên miệng, hít một hơi thật mạnh
và dài đến nổi hai cái má hóp xuống.
"Bố, đừng làm như vậy nữa. Lên xe chúng ta đi về khách sạn".
Ông tiếp tục bước đi, nh́n thẳng về phía trước đầy bướng bỉnh. Tôi
đă thấy gương mặt như thế nhiều lần trước đây, khi ông tranh căi với
mẹ v́ việc đi quán rượu quá thường xuyên và hay về trễ, tranh căi
với những người bạn trong Câu lạc bộ thứ Hai về t́nh h́nh chính trị,
tranh căi tại nhà hàng khi miếng bít tết của ông không được nướng
chín đen như ông muốn. Thái độ "tôi đúng anh sai" làm cái cằm ông
đưa ra như tỏ thái độ thách thức. Một cái cằm phản đối, một cái đầu
bồn chồn lo lắng.
"Chúng ta không nói chuyện cũng được. Bố có thể phớt lờ con khi ở
trong xe. Và trong khách sạn nữa. Đừng nói chuyện với con suốt đêm,
nếu điều đó làm bố dễ chịu".
"Con thích vậy, phải không?", ông gắt gỏng.
"Trời?".
Ông nh́n tôi, cố không cười, chà chà mấy ngón tay vàng khói thuốc
qua khóe miệng để che giấu sự mềm ḷng. Khói thuốc bay lên mắt ông
khiến tôi nghĩ về đôi mắt đục mờ của ông. Ngày xưa khi tôi c̣n nhỏ,
tôi nhớ đôi mắt ông màu xanh. Ngày đó, tôi hay ngồi đung đưa chân,
tay chống cằm, ngồi nh́n ông bên chiếc bàn nhà bếp. Những lúc ấy,
ông không cắm cúi sửa chiếc radio, hay đồng hồ, hay phích cắm.
Cặp mắt xanh lanh lợi!
Ông ém khói thuốc giữa hai môi rồi từ từ nhả ra, khói bay cong veo,
lên mắt, và có thể đă nhuộm vàng đôi mắt ông. Màu vàng đục mờ tuổi
tác, giống như màu ố vàng của tờ báo theo thời gian.
Tôi nh́n ông, mà ḷng sững sờ, không muốn nói, không muốn thở, không
muốn phá vỡ sự cuốn hút ông đă tạo ra. Cách đây mười năm, trước lúc
phẫu thuật tim, lúc đó trông ông hăy c̣n khá trẻ. Tay áo xắn tới
khuỷu, các bắp tay rám nắng v́ làm việc nhiều ở ngoài vườn, các ngón
tay có thể đễ đàng cong lại hay duỗi thẳng ra. Móng tay của ông lúc
nào cũng hơi dơ. Ngón trỏ tay phải và ngón giữa bị ám khói vàng v́
chất nicotine trong thuốc lá. Vàng, nhưng vững chắc.
Cuối cùng, ông dừng bước. Ông ném điếu thuốc xuống đất và giậm chiếc
giày lên nó. Chiếc taxi dừng lại. Tôi ném cái phao cứu sinh gần ông
và chúng tôi kéo ông ra khỏi sự kháng cự và lên "thuyền".
Luôn là người may mắn, ông giống như người bị té xuống sông, lội lên
không bị ướt đă đành, mà lại c̣n có cá trong túi. Ông ngồi trên xe,
chẳng nói với tôi chữ nào, quần áo ông, hơi thở, các ngón tay đều
tỏa ra mùi thuốc lá. Tôi cắn môi cố không nói lời nào chuẩn bị ngón
tay cái để ... bịt tai lại khi cần thiết.
Ông đă giữ im lặng lâu kỷ lục. Mười, có thể mười lăm phút. Cuối cùng
th́ ông đă nói ra như thể chữ đă xếp hàng lâu lắm rồi trong một sự
im lặng hiếm hoi. Như thể từ ngữ tuôn trào từ trái tim ông như
thường lệ, chứ không phải từ cái đầu. Ngôn từ vọt ra từ miệng ông
như thoát khỏi bức tường là đôi môi ngăn cách. Bây giờ, môi đă mở và
ngôn ngữ bay ra tứ phía.
"Bố ơi, bố nói ǵ quá chừng thế?".
"Con không nghe à?".
"Có nghe, nhưng ...".
Ông dùng một số thành ngữ, tiếng lóng, từ cổ và tỏ ra thích thú khi
tôi hoang mang không đoán được chính xác bố muốn nói ǵ.
"Anh bạn, cậu biết chính xác tôi đang nói cái ǵ không?", ông gật
đầu với anh tài xế.
"Anh ta đâu có nghe Bố nói".
"Sao vậy? Lăng tai à?".
Tôi tự dưng cảm thấy mệt mỏi. "Bố, chỗ ngồi của tài xế ngăn cách với
khu vực phía sau bằng một tấm kính cách âm. Khi đèn đỏ tắt, họ không
thể nghe bố nói".
"Giống cái máy trợ thính của chú Joe", bố trả lời, chồm người tới
trước bật một cái nút trên chiếc xe. "Anh nghe tôi chưa?", ông la
lớn.
"Vâng, nghe rồi ạ!". Người tài xế nh́n ông qua kính chiếu hậu. "Rất
lớn và rơ".
Bố cười rồi bấm tắt. "Bây giờ anh có nghe tôi không?".
Không có tiếng trả lời, người tài xế liếc nh́n ông qua kính, nhăn
trán trong khi vẫn để ư trên đường.
Bố cười thầm.
Tôi th́ ôm mặt.
"Đó là cách bố hay làm với Joe", ông nói một cách nghịch ngợm.
"Có hôm, suốt cả ngày Joe chẳng biết bố đă tắt máy trợ thính. Ông ấy
chỉ nghĩ chẳng ai nói điều ǵ cả. Cứ mỗi nửa giờ ông lại la lên:
CHÚA ƠI, Ở ĐÂY IM ẮNG QUÁ!". Bố cười ha hả và bật công tắc lên lại.
"Chào anh".
"Vâng thưa ông". Người tài xế trả lời.
"Tôi thấy đói quá. Anh có thể giới thiệu tiệm ăn nào ở gần khách sạn
tôi không, để tôi có thể đi ăn mà không bị ai quấy rầy".
Người tài xế nh́n gương mặt ngây thơ của bố trong kính, tỉnh queo,
không phản ứng ǵ và tiếp tục lái xe.
Tôi nh́n ra chỗ khác để bố đừng bối rối. Nhưng chỉ một lúc sau,
người tài xế đưa một mảnh giấy xuống.
"Đây là danh sách một số tiệm ăn. Tôi nghĩ tiệm đầu tiên rất ổn, đây
là tiệm mà tôi thích nhất".
Mặt bố sáng lên. Ông xem xét kỹ tờ giấy như thể nó là vật quư hiếm.
Sau đó, ông xếp lại cẩn thận và bỏ vào túi áo một cách tự hào.
Người tài xế cười, dừng xe lại ngay khách sạn của chúng tôi.
Tôi liếc nh́n và lập tức cảm thấy trên cả hài ḷng. Một khách sạn ba
sao nằm ngay trung tâm thành phố, đi bộ khoảng mười phút là tới nhà
hát lớn nằm trên đường Ox- ford.
Bố xuống xe, kéo túi xách đi vào cái cửa quay ở lối chính của khách
sạn. Tôi nh́n theo ông trong khi chờ người tài xế thối tiền. Cái cửa
quay khá nhanh. Tôi thấy ông đang cố gắng bắt nhịp vào. Ông nhích
tới một chút lại dừng, nhích tới chút rồi lại dừng. Cuối cùng ông
chạy ào vào và túi xách bị kẹt bên ngoài, làm cái cửa đứng lại nhốt
ông bên trong.
Tôi nghe tiếng bố gơ gơ cửa kính. "Xin ai đó giúp đỡ!". Ông gọi.
Tôi vội vă đi vào nhưng ông cũng vừa tự "thoát" được ra.
"Tôi không thể đưa cho cô thẻ tín dụng nhưng tôi có thể cho cô lời
đảm bảo", bố nói lớn với người phụ nữ sau quầy tiếp tân. "Lời nói
của tôi cũng đáng giá như danh dự của tôi".
"Vâng, đây chị". Tôi đưa thẻ tín dụng vào quầy cho người phụ nữ trẻ.
"Tại sao bây giờ người ta không trả bằng tiền mặt?". Bố nói, dựa và
quầy tiếp tân. "Bọn trẻ ngày nay tự chuốt lấy phiền phức cho ḿnh,
nợ chồng nợ bởi v́ họ muốn như vậy. Họ muốn như vậy nhưng họ không
muốn làm việc để có tiền. V́ vậy họ sử dụng miếng nhựa này. Ô, đây
không phải là tiền thật của ḿnh, tôi có thể nói với cô như vậy".
Ông gật đầu dứt khoát.
Không ai phản ứng ǵ.
Người phụ nữ tiếp tân cười với ông một cách lịch sự và quay sang máy
vi tính. "Hai người ở cùng pḥng?", cô hỏi.
"Vâng", tôi trả lời.
"Giường đơn, tôi hi vọng thế?".
"Vâng, hai giường đơn".
"Đồng bộ không?". Ông chồm người tới trước cố xem tên của cô tiếp
tân trên bảng tên. "Breda?", ông hỏi.
"Vâng thưa ông, tất cả các giường đều đồng bộ", cô nói lịch sự.
"Ô", ông nói. "Tôi hi vọng thang máy c̣n hoạt động. Tôi không thể
xách hành lư lên cầu thang bộ được".
"Thang máy hoạt động rất tốt, ông Conway".
Tôi cầm ch́a khóa đi thẳng đến thang máy, nghe ông lặp đi lặp lại
câu hỏi không ngừng. Tôi nhấn nút lầu ba.
Cái pḥng đúng tiêu chuẩn, sạch sẽ. Đối với tôi như vậy là ổn. Hai
cái giường cách xa nhau, có tivi, và một cái quầy rượu nhỏ mà ông
rất quan tâm trong khi tôi đi vào pḥng tắm.
"Bố uống tí rượu", ông nói.
Tôi thả ḿnh vào làn nước ấm êm dịu. Bọt xà pḥng vung lên như miệng
ly kem đầy. Nó mơn trớn mũi tôi, bao phủ thân thể tôi, chảy tràn
xuống mặt nền pḥng tắm và vỡ ra tạo nên những tiếng động nhỏ nhỏ.
Tôi nằm xuống bồn tắm, nhắm mắt lại, cảm thấy những bong bóng nhỏ nở
khắp người ...
Có tiếng gơ cửa.
Tôi phớt lờ.
Lại tiếng gơ cửa, lớn hơn.
Tôi vẫn không trả lời.
RẦM! RẦM!.
"Ǵ thế bố ơi?", tôi la lên.
"Ồ, xin lỗi, tưởng con ngủ quên".
"Con đang tắm mà".
"Bố biết. Nhưng con phải cẩn thận với cái bồn tắm đó. Có thể ngủ gật,
trượt người vào nước và chết ngạt. Điều đó từng xảy ra với em họ của
Amelia rồi.
Con biết Amelia chứ. Đến thăm Joseph đôi lần, nhà phía cuối đường".
"Bố, cám ơn bố đă quan tâm nhưng con ổn mà".
"Ừ".
Im lặng.
"Thật sự không phải vậy, Gracie. Bố đang lo không biết con ở trong
đó bao lâu nữa?".
Tôi bực tức chộp lấy con vịt cao su màu vàng đang đặt cạnh bồn tắm
và ...
bóp cổ nó.
"Con yêu?", ông hỏi giọng nhỏ hơn.
Tôi đè con vịt xuống nước, cố làm cho nó "chết đuối". Nhưng khi tôi
buông tay ra, nó lại nổi lên, cặp mắt ngu ngơ nh́n vào tôi. Tôi hít
một hơi dài và thở ra chậm răi.
"Khoảng hai mươi phút, bố! Cỡ vậy được không?".
Im lặng.
Tôi nhắm mắt lại lần nữa.
"Con ... Con đă ở trong đó hai mươi phút rồi, và con biết người già
như bố hay có vấn đề về tiết niệu mà ...".
Tôi không nghe thấy ǵ cả v́ đang bận nằm trong bồn tắm. Hai chân cọ
cọ làm nước văng tóe khắp nơi.
"Mọi chuyện trong đó ổn hả con?".
Lại tiếng bố.
Tôi đành quấn khăn choàng quanh người, mở cửa.
"A, con đă được tự do", ông cười, nói như reo.
Giờ th́ đành phải làm một động tác đưa tay về hướng pḥng tắm. "Xin
mời ngài!".
Ông bước vào trong và đóng ngay cửa lại.
Uớt, run lẩy bẩy, tôi lướt qua chai rượu vang đỏ c̣n phân nửa trong
tủ bar.
Tôi lấy lên một chai và xem nhăn hiệu.
Ngay tức khắc, một h́nh ảnh lóe lên trong đầu tôi, rất rơ ràng, tôi
cảm thấy như toàn thân bay đi.
Một túi xách với cái chai bên trong, nhăn mác chính hiệu, miếng vải
ca rô sọc đỏ trắng trải trên cỏ, một bé gái tóc bạch kim đang xoay
ṿng rất nhanh trong váy ngắn màu hồng. Rượu cũng xoay ṿng, xoay
ṿng trong cái ly. Tiếng cười của cô bé. Tiếng chim hót líu lo. Mắt
cá chân. Tôi cảm thấy mặt trời đốt làn da, bé gái nhảy múa xoay ṿng
dưới ánh nắng mặt trời, đôi khi che khuất ánh sáng, đôi khi xoay
tṛn theo nhiều hướng. Một bàn tay xuất hiện trước mặt tôi, trong
tay là ly rượu đỏ. Tôi nh́n cô ta. Tóc đỏ, có chút ít tàn nhang,
cười tŕu mến với tôi.
"Justin", cô hát. "Hăy đến với Justin".
Cô bé gái cười và xoay ṿng quanh, rượu cũng xoay ṿng, mái tóc đỏ
dài bay trong gió nhẹ ....
Sau đó th́ tất cả biến đi. Tôi quay trở lại là chính ḿnh trong
pḥng khách sạn, đứng trước quầy bar mini, nước từ tóc tôi nhỏ xuống
tấm thảm. Bố đang chăm chú nh́n, nh́n tôi một cách ṭ ṃ, tay lơ
lửng trên không như thể ông không biết là có nên đụng vào tôi hay
không.
"Hăy đến với Joyce", ông hát.
Tôi tằng hắng. "Bố xong rồi à?".
Bố gật đầu và nh́n theo tôi vào pḥng tắm. Trên lối vào, tôi dừng và
quay lại. "Nhân tiện, con đă đặt vé cho buổi ba lê tối nay. Chúng ta
sẽ rời khỏi đây trong một giờ nữa".
"Được rồi, con!", ông gật đầu nhẹ nhàng, nh́n theo tôi với đôi mắt
lo lắng.
Tôi đă thấy ánh nh́n này khi tôi c̣n bé. Tôi đă thấy ánh nh́n này cả
khi tôi đă lớn lên. Hàng triệu lần như vậy. Ánh mắt đó cũng giống
như lúc ông giữ thăng bằng cho tôi khi mới tập chạy xe đạp. Ông giữ
chặt chiếc xe, sợ buông tay ra th́ tôi ngă mất.
Chương 24
Bố thở nặng nhọc bên cạnh và nắm chặt lấy tay tôi khi hai bố con đi bộ đến
vườn Covent. Tôi lấy bàn tay c̣n lại, vỗ nhẹ vào túi để yên tâm rằng mấy
viên thuốc trợ tim của bố vẫn c̣n nguyên ở đấy.
"Bố, tối nay nhất định chúng ta phải đi taxi về khách sạn. Con không muốn đi
bộ thế này nữa".
Bố dừng lại, nh́n chằm chằm về phía trước. Rồi ông hít vào thật sâu.
"Bố ổn không? Có phải do tim của bố? Chúng ta ngồi xuống nghỉ mệt nhé?
Hay bố muốn quay trở về khách sạn?".
"Đừng nói nữa và hăy nh́n kia ḱa, Gracie. Không phải v́ tim của bố. Là v́
cái kia?".
Tôi xoay người. Ngay đó, trước mắt tôi là Nhà hát Hoàng gia. Các hàng cột
treo đèn kết hoa, thảm đỏ trải ngoài hành lang và đám đông xếp hàng chật
cứng.
"Con đi từ từ thôi". Bố nói trong khi nh́n về phía trước. "Đừng cắm đầu cắm
cổ đi như con ḅ tót thấy màu đỏ".
V́ đặt vé trễ nên chúng tôi phải ngồi ở tầng trên trong nhà hát rất lớn. Chỗ
ngồi chẳng thuận tiện chút nào, nhưng dù sao, chúng tôi cũng c̣n may mắn là
có vé. Tầm nh́n về phía sân khấu bị hạn chế. Nh́n qua ống nḥm để bên cạnh
chỗ ngồi, tôi ḍ t́m trong khán pḥng. Chẳng thấy bóng dáng người đàn ông Mỹ
của tôi. Hăy đến với Justin! Tôi nghe giọng người phụ nữ vang vang trong đầu
và suy nghĩ có khi Frankie cho rằng tôi nh́n thế giới qua cặp mắt của anh ta
là đúng.
Bố bị mê hoặc bởi cảnh tượng xung quanh.
"Chúng ta có chỗ ngồi tốt nhất trong khán pḥng đó con, nh́n ḱa!". Ông chồm
người qua ban công. Cái mũ vải muốn rơi ra khỏi đầu. Tôi phải chộp tay ông,
kéo ông trở lại ông lấy tấm h́nh của mẹ từ trong túi ra và để tấm h́nh lên
thềm ban công. "Chỗ ngồi tốt nhất, thật đó bà!". Ông nói đầy t́nh cảm.
Có tiếng trên loa kêu gọi mọi người giữ trật tự im lặng, ổn định chỗ ngồi.
Những âm thanh lộn xộn của dàn nhạc lắng xuống ánh sáng mờ dần và một khoảnh
khắc im lặng báo hiệu cho điều kỳ diệu sắp bắt đầu. Người điều khiển gơ nhẹ.
Dàn nhạc lập tức ngân lên, chơi bài của Tchaikovsky. Vũ công nam chính xuất
hiện trên sân khấu trong bộ đồ bó sát người, đă đưa chúng tôi vào câu chuyện
Hồ Thiên Nga một cái êm ái.
Tôi nh́n xung quanh, xem những người trong khán pḥng. Mặt họ sáng lên, cặp
mắt như múa cùng với các vũ công trên sân khấu. Khung cảnh hệt như một chiếc
hộp nhạc mở ra, tràn ngập âm nhạc và ánh sáng. Bất kỳ ai nh́n vào đều bị mê
đắm bởi sự kỳ diệu của nó. Tôi tiếp tục quan sát, từ trái sang phải.
Một loạt những gương mặt xa lạ cho đến khi ...
Mắt tôi mở to ra khi tôi bắt gặp gương mặt quen thuộc. Người đàn ông ở tiệm
cắt tóc, mà bây giờ tôi biết từ Bea, là ông Hitchcock. Justin Hitchcock?
Bố thúc khuỷu tay vào tôi. "Con đừng nh́n xung quanh nữa, xem trên sân khấu
ḱa. Anh ta sắp sửa giết cô ấy".
Tôi quay mặt về sân khấu, cố nh́n chàng hoàng tử đang giương cung, nhưng tôi
không thể.
Có sức mạnh khác kéo ánh mắt tôi quay lại khán pḥng, lo lắng t́m xem Justin
đang ngồi với ai. Trống ngực tôi đánh th́nh th́nh và tôi nhận ra nó chẳng
theo bất kỳ giai điệu nào của Tchaikovsky cả. Bên cạnh anh là người phụ nữ
có mái tóc dài màu đỏ và gương mặt lốm đốm ít tàn nhang, chính là người cầm
máy quay phim trong giấc mơ của tôi.
Bên cạnh cô ta là một anh chàng trông dễ coi và đằng sau họ là người thanh
niên trong chiếc cà vạt không thoải mái chút nào. Một người phụ nữ tóc đỏ
uốn lọn lớn. Và một người đàn ông hơi béo. Tôi lục t́m trong kư ức của ḿnh.
Cậu nhóc bụ bẫm trong cảnh có b́nh tưới và tṛ chơi thăng bằng? Có thể.
Nhưng c̣n hai người kia, tôi không biết. Tôi nh́n lại Justin Hitchcock và
cười, thấy gương mặt của anh có vẻ vui hơn cả cảnh trên sân khấu.
Th́nh ĺnh nhạc được thay đổi. Ánh sáng phản chiếu vào mặt anh lung linh và
sự biểu hiện của anh càng thay đổi. Tôi biết ngay tức khắc rằng Bea đang ở
trên sân khấu, và tôi quay lại nh́n lên. Cô bé đóng vai trong một nhóm những
con thiên nga, chuyển động duyên dáng và ḥa hợp với nhau, áo trắng muốt,
váy x̣e. Mái tóc dài được bới gọn. Tôi nhớ lại h́nh ảnh cô bé trong công
viên, xoay ṿng, xoay ṿng trong cái váy x̣e và cảm thấy dâng lên niềm tự
hào kỳ lạ. Giờ cô bé đă lớn. Tôi ứa nước mắt.
"Ô, nh́n ḱa, Justin!".
Tiếng Jennifer th́ thầm. Lúc này, mắt Justin không rời khỏi đứa con gái.
Toàn thân trắng muốt, nhảy một cách uyển chuyển, mềm mại với những chú thiên
nga khác. Không có động tác nào vụng về hay phạm lỗi. Cô bé đă trưởng thành.
Điều đó xảy ra bằng cách nào? Mới hôm qua, cô bé c̣n xoay ṿng đùa vui với
anh và Jenifer trong công viên, một cô bé có cái váy x̣e. Và bây giờ ...
Anh ứa nước mắt quay sang Jennifer để chia sẻ những suy nghĩ, những khoảnh
khắc. Nhưng cùng lúc ấy, Jennifer đang với tay để nắm chặt tay Laurence.
Anh nhanh chóng nh́n sang chỗ khác, rồi nh́n lại đứa con gái trên sân khấu.
Nước mắt rơi và anh tḥ tay vào túi để lấy cái khăn ...
Một chiếc khăn tay đưa lên mặt tôi, lau đi những giọt nước mắt trước nó kịp
rơi xuống.
"Sao con khóc thế?". Bố nói, vỗ nhẹ vào cằm tôi trong lúc màn hạ xuống cho
giờ nghỉ giải lao.
"Con rất tự hào về Bea".
"Al?".
"Ô, không có ǵ ... Con đang nghĩ vở kịch Hồ Thiên Nga quả là một câu chuyện
tuyệt diệu. Bố nghĩ sao?".
"Bố nghĩ mấy người này mang vớ chật quá!".
Tôi cười và lau nước mắt.
"Con nghĩ mẹ con có thích không?". Ông dịu dàng nh́n vào tấm h́nh. "Chắc mẹ
con thích lắm ... C̣n mấy chú ở Câu lạc bộ thứ Hai, chắc họ chẳng thể nào
tin nổi điều này đâu. Donal McCarthy, ông hăy mở mắt ra chờ nhé bố!", bố
cười thầm.
"Bố có nhớ mẹ không?".
"Đă mười năm rồi con".
Bố nghiêng người đến gần tôi và thúc bằng khuỷu tay. "Và mỗi ngày bố lại
càng nhớ mẹ hơn ...".
"Cũng giống như khu vườn của bố. Mọi thứ mọc lên, kể cả t́nh yêu ... Và cứ
thế nó lớn lên mỗi ngày. Làm sao mà con có thể tưởng tượng được bà ra đi?
Con thấy đấy, mọi thứ trên đời đều sẽ từ từ được xây dựng nên, kể cả khả
năng đương đầu trước nghịch cảnh của chúng ta. Đó là cách để chúng ta tiếp
tục ...".
Tôi lắc đầu, không tin được chính ông vừa thốt nên những lời ấy. Những lời
sâu sắc, đầy triết lư.
"Justin, mọi người sẽ đi xuống quầy rượu. Anh đi cùng không?". Doris hỏi.
"Không". Anh trả lời, trong cơn giận dỗi như một đứa trẻ khoanh hai tay lại
với nhau.
"Sao không?", Al trố mắt.
"Anh không thích đi".
Anh nhặt cái ống nḥm dùng để xem nhạc kịch lên, bắt đầu nghịch ngợm xoay
ṿng quanh nh́n ngắm mọi người.
"Nhưng vậy th́ anh sẽ phải ở đây một ḿnh".
"Th́ sao?".
"Chú Hitchcock, cháu có được phép mời chú một ly rượu không?". Peter, bạn
trai của Bea, lễ phép.
"Ồ, cháu không cần trịnh trọng vậy đâu. Gọi chú là Al được rồi". Al nhe răng
cười.
Nhưng Peter "đính chính" lại ngay. "Vâng, chú Al. Nhưng câu vừa rồi, ư cháu
định đề cập tới chú Justin kia!".
"Cậu có thể gọi tôi là ông Hitchcock". Justin nh́n chàng thanh niên, mặt
nhăn nhăn cứ như có một điều ǵ không ổn trong pḥng.
"Chúng ta sẽ không phải ngồi với Laurence và chị Jennifer đâu, em nghĩ ...".
Laurence. Lúc nào cũng Laurence.
"Chúng ta sẽ phải ngồi chung đấy, Al. Đừng có thốt một câu kỳ quặc thế!".
Doris chen ngang, ngắt lời Al ngay lập tức.
Al thở dài. "Được rồi ... Được rồi ... Nào, anh! Trả lời Peter đi chứ. Anh
có muốn tụi em mang vô cho anh một chút ǵ đó để uống không?".
Vâng.
Rơ là anh muốn nói thế, nhưng anh chỉ lắc đầu.
"Vậy thôi. Mọi người sẽ quay lại trong ṿng mười lăm phút nữa ...".
Al vỗ nhẹ vào vai Justin một cách đầy thông cảm trước khi tất cả họ rời
khỏi, để Justin lại một ḿnh ngay tại chỗ ngồi.
Hai phút sau, đă hoàn toàn mệt mỏi với cảm giác hối tiếc cho chính ḿnh, anh
nh́n quanh khắp nhà hát bằng chiếc ống nḥm dùng theo dơi vở diễn. Một tṛ
chơi thú vị. Anh bắt được vài cặp đang căi nhau ǵ đấy. Một cặp khác đang
hôn. Một nhóm phụ nữ cười ầm ĩ với nhau.
Không có ǵ thú vị cả. Anh nâng ống nḥm, ngước cổ lên tầng bên trên.
Đây, vài nhóm nhỏ người ... Lác đác ... Cũng đang tán gẫu. Anh xoay chiếc
ống nḥm một chút từ phải sang trái. Sau đó ngừng lại, vội vă chùi mắt. Chắc
chắn là anh vừa thấy nó! Anh vội vă nâng chiếc ống nḥm lên lần nữa, lại chỗ
vừa rồi, và ... vâng, chính là cô ấy! Với một ông già.
Cô cũng đang nh́n bằng chiếc ống nḥm, kín đáo theo dơi đám đông bên dưới.
Sau đó, cô nhẹ nhàng xoay dần ống nḥm chầm chậm theo hướng sang phải, và
... Cả hai đều cảm thấy như đông cứng người. Họ nh́n thấy nhau. Nh́n chằm
chằm nhau. Chạm mắt thông qua hai chiếc ống nḥm!
Anh đưa nhẹ cánh tay của ḿnh lên. Vẫy.
Cô từ từ làm theo, động tác y như vậy. Ông già ngồi bên cạnh cô cũng đưa
chiếc ống nḥm lên nh́n quanh quất, miệng hết mở lại đóng.
Justin đưa ngón tay của ḿnh lên, ra dấu "Chờ nhé!".
Chờ nhé, tôi đang đến đây. Chỉ một phút thôi. Ở nguyên đấy, tôi sẽ đến chỉ
trong một phút.
Anh cố ra dấu.
Cô cũng đưa ngón cái lên, như đồng ư.
Justin đặt ngay cái ống nḥm xuống và lập tức đứng dậy, cố xác định chính
xác vị trí cô ngồi. Ngay lúc đó th́ Laurence bước vào.
"Justin, tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên nói chuyện với nhau một chút". Anh ta
nói, cố dùng giọng nhă nhặn, lịch sự nhất.
"Không, Laurence. Không phải lúc này. Tôi xin lỗi!". Anh cố gắng bước qua
khỏi.
"Tôi hứa là không mất thời gian của anh đâu. Chỉ vài phút thôi, trong lúc
chúng ta một ḿnh với nhau ... Để xóa tan bầu không khí căng thẳng, anh biết
đấy!".
Anh ta nới lỏng chiếc cà vạt đang thắt chặt.
"Vâng, tôi hiểu. Tôi cũng thật sự mong như thế. Nhưng tôi đang vội. Ngay bây
giờ ...". Anh cố đẩy Laurence ra, nhưng anh chàng này đă đứng chắn ngay
trước mặt.
"Vội ư?", anh ta nói, nhướn mày lên. "Tôi hiểu rồi ... Vâng, chỉ là v́ tôi
muốn cố gắng thử làm điều ǵ đấy. Nếu anh không sẵn sàng để trao đổi với
nhau trong lúc này, tôi vẫn có thể hiểu được".
"Không, không phải thế!".
Justin đưa chiếc ống nḥm lên, nh́n về hướng Joyce. Cô vẫn c̣n ở đấy. "Chỉ
là v́ tôi đang rất vội để bắt kịp một người. Tôi phải đi, Laurence".
Jennifer bước vào ngay khi anh vừa nói dứt xong câu ấy. Gương mặt cô lạnh
như đá.
Thành thật chút đi, Justin. Anh Laurence chỉ muốn xử sự như một người lịch
sự, muốn nói chuyện với anh như hai người lớn với nhau. Vậy mà ... Xem anh
đang làm ǵ ḱa. Mặc dù em cũng chẳng ngạc nhiên ǵ về điều ấy".
"Không. Không. Nghe này, Jennifer".
Anh từng gọi em là Jen. Em chẳng nhớ ǵ đến những tháng ngày hạnh phúc đáng
nhớ, khi cả gia đ́nh ta trong vườn hoa công viên, Cái ngày hôm đó sau.
"Anh thật sự không có thời gian ngay lúc này. Em không hiểu đâu, anh phải
đi".
"Anh không thể đi. Vở ba lê sẽ bắt đầu phần hai sau vài phút nữa, và con gái
anh trên sân khấu. Đừng có nói với em là anh cũng đang muốn lên đó với con
bé hay đi đâu đó tương tự thế, được chứ?".
Doris và Al cũng bước vào chỗ ngồi. Cơ thể quá khổ của Al chắn ngang lối ra
vào. Trong tay anh ta là một lon coca và một cái túi to khổng lồ bánh snack.
"Anh nói anh ấy đi, Justin". Doris níu tay Justin, hi vọng anh "mắng mỏ".
giùm cậu em trai chuyên ăn đồ ngọt.
Justin cáu kỉnh. "Nói cái ǵ bây giờ?".
"Th́ anh nhắc anh ấy về bệnh sử đau tim của gia đ́nh, v́ thế anh ấy phải
nghĩ hai lần trước khi ăn và uống bất cứ thứ ǵ".
"Cái ǵ mà bệnh sử đau tim?". Justin đặt tay lên trán.
"Bố anh. Chết v́ bị đau tim". Cô nhắc một cách thiếu kiên nhẫn.
Justin lạnh người khi nghe nhắc đến bố.
"Bác sĩ đâu có nói rằng anh cũng sẽ bị như thế". Al nhăn nhó.
"Bác sĩ bảo rằng anh dễ có nguy cơ như thế. Nhất là khi gia đ́nh từng có
người mắc bệnh về tim".
Cô vợ nói không ngừng.
Justin nghe một tiếng nói bên trong anh, như vọng ra từ nơi nào khác.
"Không. Không. Anh thật sự không nghĩ rằng em phải lo lắng về chuyện đó đâu,
Al".
"Đúng đấy anh ạ. Chúng ta phải cẩn thận nếu như gia đ́nh có bệnh sử tim
mạch".
"Không, gia đ́nh chúng ta không ...". Justin chựng lại. "Ôi trời ơi anh thật
sự phải đi bây giờ ...".
"Anh sẽ không đi đâu hết". Jennifer đứng chắn đường. "Anh không đi đâu hết
cho đến khi anh xin lỗi Laurence".
"Không, có ǵ đâu. Mọi thứ ổn mà Jen!". Laurence ngắt lời.
Tôi mới gọi cô ấy là Jen, không phải anh!
Những tiếng nói cứ dồn dập đến từ mọi phía, hết người này đến người khác.
Anh chẳng nói được lời nào. Anh thấy nóng, ngột ngạt, mồ hôi tứa ra.
Đột nhiên, ánh đen mờ dần nhạc bắt đầu nổi lên. Anh chẳng c̣n chọn lựa nào
khác ngoài việc ngồi xuống đúng vị trí của ḿnh, bên cạnh một Jennifer đang
nổi giận, một Laurence đáng nguyền rủa, một Peter im lặng, một Doris đầy ắp
những điều lo lắng, và một Al lúc nào cũng đói.
Anh thở dài, nh́n lên chỗ Joyce.
Giúp tôi với.
Có ǵ đó hơi bất thường trong khu vực chỗ ngồi của gia đ́nh Justin. Khi ánh
đèn mờ đi, họ vẫn c̣n đứng nguyên ở đấy. Sau đó th́ ngồi xuống, với những
gương mặt lạnh như đá. Tuốt phía sau, một người đàn ông to béo đang nhóp
nhép với một túi lớn khoai tây lát và bánh snach.
Sâu tận trong lồng ngực, trái tim tôi đang đập rộn lên. Rơ ràng anh nh́n
thấy tôi, anh muốn đến với tôi. Tôi phải mất mấy phút mới có thể định thần
lại, quay trở về khung cảnh thực tại của ḿnh. Tôi nghĩ đến kư ức hạnh phúc
trong công viên của gia đ́nh Bea. Bên bố. Bên mẹ. Và ... tôi!
"Bố, con hỏi bố cái này được không?". Tôi tựa người sát cạnh bố, th́ thầm.
"Anh chàng vừa mới nói với cô gái kia là anh ta yêu cô ấy. Nhưng cô ấy không
phải là cô gái cần t́m rồi ...". Bố tṛn mắt. "Trời ơi, cô gái thiên nga kia
màu trắng chứ. Cô này màu đen. Họ đâu có giống nhau chút nào đâu mà anh
chàng này nhầm nhỉ!".
"Bố ...".
Bố ngẩng lên nh́n tôi. "Chuyện ǵ thế con gái?".
"Vâng, có cái này ... có một chuyện mới vừa xảy ra và ...".
"Được rồi, nhưng đừng làm bố lỡ mất đoạn này ...".
Tôi đầu hàng với việc th́ thầm vào tai ông và điều chỉnh âm lượng lớn hơn.
"Bố, có một việc vừa xảy ra, phá vỡ hết tất cả những quy tắc mà con từng
biết. Con chỉ không hiểu tại sao".
"Gracie", bố nghếch mặt lên. "Con nh́n những người đang múa xem. Giá đừng ai
bị tổn thương ... Chàng trai kia nghĩ rằng cô ấy chính là cô gái thiên nga.
Anh ta đưa cho cô ấy cái ǵ ḱa ... Có phải một món quà không nhỉ? Một món
quà".
Một món quà!
Tôi chưa từng nghĩ đến điều này. Tôi nh́n lại lần nữa bố mẹ của Bea, đầy tự
hào, ngắm con gái ḿnh uyển chuyển trong từng động tác, như một chú thiên
nga. Tôi lắc lắc đầu. Không. Không ai bị tổn thương cả.
"Có chuyện ǵ với mọi người trong vở kịch thế nhỉ?", bố lớn tiếng khiến
người đàn ông ngồi bên cạnh tôi quay lại. Tôi phải th́ thầm xin lỗi.
"Con gái, con đừng đặt những câu bắt đầu bằng Tại Sao, Như Thế Nào, Bởi V́
... nữa. Đôi khi, con biết không, con cần phải quên đi tất cả mọi từ ngữ
trên đời này và chỉ cần đăng kư để học cho được bài học mang tên Cảm Ơn thôi.
Hăy nh́n câu chuyện trên sân khấu ḱa ...". Bố chỉ tay lên sân khấu. "Con có
cần quan tâm đến chuyện tại sao sự thật cô ấy, một người phụ nữ, lại biến
thành con thiên nga? Con có bao giờ phải chú ư đến những chuyện kỳ lạ như
thế không?".
Tôi lắc đầu, mỉm cười.
"Con có từng gặp ai đó trước đây tự dưng bị biến thành thiên nga không?".
Tôi cười, th́ thầm trở lại. "Tất nhiên là không, bố!".
"Đấy, thấy chưa. Tại sao? Ai cần biết là tại sao cơ chứ. Người ta không chú
ư đến những điều đó. Cô gái chỉ cần nói Cảm ơn. Bởi v́ những điều tốt đẹp sẽ
đến trong đời cô ấy sau từ kỳ diệu này. Vậy thôi".
Tôi ch́m trong im lặng.
"Nào, bây giờ th́ chúng ta quay lại với vở diễn thôi. Cô ấy muốn tự tử ḱa,
thấy không? Nói với nhau những câu đầy kịch tính".
Bố đặt khuỷu tay lên ban công, tựa người sát vào như để được gần sân khấu
hơn. C̣n tôi, trong đầu tôi lúc này chỉ loáng thoáng hai tiếng:
Cảm ơn.
Chương 25
Suốt lúc đứng dậy hoan hô, Justin vẫn không rời mắt theo dơi cái cách bố
Joyce giúp cô mặc lại chiếc áo choàng đỏ, hệt như chiếc áo hôm họ chạm mặt
nhau trên đường Grafton. Cô bắt đầu di chuyển theo ḍng người, ra lối ra vào
gần cô nhất.
"Justin". Jennifer quắc mắt nh́n người chồng cũ, lúc này vẫn đang bận rộn
dơi mắt nh́n đâu đâu hơn là chú ư đến cô con gái đang cúi chào trên sân khấu.
Anh vội vàng quay mặt trở lại, vỗ tay thật lớn kèm theo những tiếng chúc
mừng, hoan hô âm ĩ.
"Mọi người ... Tôi chạy ra quầy rượu giữ vài chỗ tốt cho chúng ta nhé". Anh
đi thẳng ra hướng cửa.
"Em đặt chỗ rồi mà!", Jennifer hét toáng lên đằng sau anh trong tiếng vỗ tay.
Anh đưa bàn tay lên ngang lỗ tai, lắc lắc đầu. "Anh không nghe em nói ǵ cả?".
Giờ th́ đă có thể thoát ra, chạy dọc xuống hành lang, cố t́m lối đi lên tầng
trên. Khi những tấm màn buông xuống, ḍng người cũng hối hả rời nhà hát.
Đám đông giữa những dăy hành lang chật cứng, đến mức Justin chẳng thể nào
đẩy ra để lách người qua được. Anh thay đổi kế hoạch:
Chạy thẳng ra lối ra vào và chờ cô ở đấy. Bằng cách này, anh không thể nào
lỡ mất cô được.
"Chúng ta đi uống chút ǵ đi, con gái". Bố nói khi chúng tôi chậm răi bước
từng bước thong thả sau đám đông đang cố rời nhà hát. "Bố thấy có một quầy
rượu ở tầng này".
Chúng tôi ngừng lại, đọc sơ đồ hướng dẫn.
"Đúng rồi bố. Có một quầy rượu ... Hướng này!". Tôi vừa nói vừa nh́n quanh.
Người phụ nữ hướng dẫn chỗ trong rạp hát báo cho chúng tôi biết rằng quầy
rượu chỉ dành riêng cho những người trong đoàn hát, bạn bè và gia đ́nh của
họ.
"Tuyệt đấy. Chúng ta sẽ có được chút yên tĩnh trong này ...". Bố nói, đội
chiếc mũ lưỡi trai lên đầu và bước tới. "Ồ, cô thấy cháu gái tôi đằng kia
không.
Hôm nay là ngày đáng tự hào nhất trong đời tôi". Ông đặt tay lên trái tim
ḿnh.
Người phụ nữ nhoẻn một nụ cười tươi tắn, cho phép chúng tôi vào.
"Đi nào, bố!". Sau khi mua được thức uống, tôi kéo bố vào trong pḥng và
ngồi vào chiếc bàn trong góc xa, xa hẳn khỏi đám đông ồn ào.
"Nếu họ cố ném chúng ta ra ngoài, Gracie, bố sẽ không rời cốc bia này đâu.
Bố cứ ngồi nguyên đây".
Tôi vặn hai bàn tay vào nhau đầy căng thẳng, nhấp nhổm trên ghế ngồi, nh́n
chung quanh t́m kiếm anh. Justin. Tên anh bay ṿng ṿng trong đầu tôi, ṿng
ṿng cả trên lưỡi tôi như thể sẵn sàng thốt ra bất cứ lúc nào. Mọi người
được lọc dần ra khỏi quầy rượu cho đến khi trong đấy chỉ c̣n lại toàn những
thành viên trong đoàn hát và bạn bè, người thân, gia đ́nh của họ.
Mẹ của Bea vào với hai người khác mà tôi không biết là ai. Có cả người đàn
ông hơi mập mạp tôi từng gặp. Nhưng không hề thấy Justin Hitchcock. Mắt tôi
nh́n khắp lượt quanh pḥng.
"Cô bé kia rồi", tôi th́ thầm.
"Ai con?".
"Một trong số những diễn viên múa. Cô ấy đóng vai một trong số những con
thiên nga.
"Sao con biết? Tất cả họ trông đều giống hệt như nhau".
Không có dấu hiệu nào của Justin. Tôi bắt đầu lo đây lại là một cơ hội bị bỏ
phí mất. Có lẽ anh ấy đă rời khỏi đây sớm hơn và không đến quầy rượu chung
vui với mọi người.
"Bố", tôi nói với vẻ khẩn trương, "Con phải đi loanh quanh ra ngoài một chút
để kiếm người này ... Bố đừng rời khỏi chiếc ghế này nhé. Làm ơn giúp con,
bố nhé. Con sẽ quay lại nhanh thôi".
"Bảo đảm với con là bố chỉ cử động duy nhất thứ này ...", bố nhấc vại bia
lên và đặt nó lên môi. Ông nhắm nghiền mắt, tận hưởng hương vị. Một lớp bọt
bia mỏng màu trắng viền quanh miệng.
Tôi vội vă rời khỏi quầy rượu, đi lang thang quanh nhà hát khổng lồ, không
biết phải bắt đầu t́m kiếm ở đâu. Tôi đứng bên ngoài, gần khu toilet nam vài
phút, nhưng không thấy anh xuất hiện. Tôi nh́n qua ban công t́m chỗ ngồi của
anh, nhưng nó trống rỗng.
Khi những người khách cuối cùng thưa thớt đi ra, Justin đành đầu hàng việc
đứng ngay cửa ra vào chờ đợi. Có lẽ anh lại làm lỡ mất cô ấy lần nữa rồi.
Anh thật ngốc khi nghĩ rằng chỉ có một lối ra duy nhất.
Justin thở dài, đầy thất vọng. Anh ước phải chi ḿnh quay ngược được thời
gian, trở về lại cái ngày trong tiệm làm tóc. Đang hồi tưởng lại những
khoảnh khắc quư báu ấy, túi áo anh bất chợt rung lên.
"Anh trai, anh đang ở đâu thế?".
"Al ... Anh đă nh́n thấy người phụ nữ ấy lần nữa".
"Người phụ nữ trên chương tŕnh tin tức?".
"Vâng!".
"Người phụ nữ trên chiếc xe buưt Viking?".
"Vâng ... Đúng là cô ấy".
"Người phụ nữ trong chương tŕnh Mua Bán Đồ Cổ ...".
"CHÍNH XÁC! V́ Chúa, chúng ta phải làm sao để thoát khỏi tất cả những chuyện
này?".
"Nàỵ .... Anh có bao giờ nghĩ rằng biết đâu cô ta là một kẻ chuyên ŕnh ṃ
anh không?".
"Nếu cô ta là một kẻ chuyên ŕnh ṃ, thế th́ tại sao anh lại luôn t́m cách
đuổi theo như vậy?".
"Ừ nhỉ. Ừm, em nghĩ rằng có khi anh cũng là một kẻ chuyên ŕnh ṃ, theo dơi
mà anh không biết".
"Al ...", Justin nghiến răng trèo trẹo.
"Thôi, ǵ cũng được. Nhưng anh phải nhanh chóng lên đây trước khi chị
Jennifer nổi cơn tam bành đấy".
Justin thở dài. "Được rồi, anh đến đây".
Anh dập điện thoại và đưa mắt nh́n lần cuối các lối đi, các con đường. Giữa
đám đông, một thứ đột nhiên đập vào mắt anh. Một chiếc áo choàng màu đỏ!
Những hooc- môn kích thích trong người lại dâng lên. Anh chạy ào ra ngoài,
lách qua đám đông. Trái tim anh thót lại. Mắt anh không rời khỏi chiếc áo
khoác.
"Joyce!", anh gọi. "Joyce, chờ đă!". Anh hét toáng lên, tiếng lớn hơn.
Cô vẫn không ngừng bước đi, không nghe thấy anh.
Anh lại đẩy, lại lách người, lại vội vàng chen ngang đám đông cho đến khi
chỉ c̣n cách người phụ nữ một gang tay.
"Joyce", anh thở không ra hơi, lách qua và chạm tới cánh tay cô ấy. Người
phụ nữ hốt hoảng quay lại, gương mặt tột cùng ngạc nhiên và bực tức. Gương
mặt của một người lạ!
Cô ta vung chiếc túi da đánh lên đầu anh.
"Á ... lạy Chúa!".
Anh xin lỗi, rồi chậm chạp t́m đường quay trở lại nhà hát, cố lấy lại nhịp
thở b́nh thường, tay xoa xoa chỗ đau trên đầu, vừa rủa vừa lầm bầm mắng mỏ
chính ḿnh trong nỗi thất vọng ê chề. Anh chạm đến cánh cửa chính. Nó không
mở! Anh cố lần nữa thật nhẹ nhàng, lắc lắc đẩy đẩy vài lần. Sau vài giây,
anh chuyển sang đẩy và kéo cánh cửa với tất cả sức lực của ḿnh, cố mở ra
cho bằng được.
"Này ... Này ... Này ... Chúng tôi đóng cửa rồi. Nhà hát đóng cửa rồi!". Một
nhân viên mặc đồng phục bước đến sau cánh cửa, ra dấu cho anh qua lớp kính.
Khi quay lại quầy rượu, tôi nghe ḷng đầy biết ơn khi thấy bố vẫn đang ngồi
im ở đúng cái góc nơi tôi đă để ông lại ở đó. Chỉ có điều, lúc này ông không
chỉ một ḿnh. Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh ông, đầu của một cô gái nghiêng
về phía ông, gần đến nỗi như là cả hai đang bàn luận chuyện ǵ sôi nổi lắm.
Chính Bea!
Tôi hốt hoảng lao thẳng về phía họ.
"Xin chào". Tôi đến bên, đầy lo sợ với những ǵ đă tuôn tràn không ngừng
nghỉ khỏi miệng bố năy giờ.
"A ... Con đây rồi, con gái. Bố cứ tưởng con bỏ rơi bố rồi cơ. Cô gái dễ
thương này đă đến hỏi thăm xem bố ổn không đấy ...".
"Cháu là Bea", cô gái mỉm cười. Ngay lập tức, tôi không ngăn được ḿnh mường
tượng rơ rệt cô đă lớn lên thế nào. Thật tự tin, cứng cỏi!
"Chào cháu, Bea".
"Cô biết cháu à?", một nếp nhăn nhỏ xuất hiện trên trán cô gái.
"À ...".
"Cô ấy là con gái bác, Gracie". Bố lại gọi nhầm tên tôi, nhưng lần này, tôi
không đính chính.
"Ồ, Gracie". Bea lắc lắc đầu. "Thế mà cháu đă nghĩ cô là một người khác.
Rất vui được làm quen với cô".
Chúng tôi ch́a tay ra, bắt tay nhau. Tôi giữ bàn tay cô bé hơi lâu hơn b́nh
thường một chút, v́ khi chạm vào làn da thật của cô bé, tôi như chạm vào kư
ức.
"Tối nay cháu biểu diễn thật là tuyệt. Cô tự hào quá!". Tôi bật ra không
kiềm được.
"Tự hào? Ồ, vâng ... Bố của cô, bác đây nói với cháu là cô chính là người
thiết kế phục trang", cô bé mỉm cười. "Chúng rất tuyệt. Cháu rất ngạc nhiên
là cháu chưa gặp cô lần nào cho đến lúc này. Chúng cháu toàn phả làm việc
với Linda để thử và chỉnh sửa cho vừa trang phục diễn".
Miệng tôi há hốc. Bố nhún vai đầy vẻ căng thẳng và vội vàng đưa lên môi nhấm
nháp một ngụm bia trong chiếc cốc mới. Một lời nói dối mới "sáng tạo".
làm sao.
"Ồ, cô không hề thiết kế chúng ... Cô chỉ ...".
Ḿnh chỉ cái ǵ mới được, Joyce?
"Cô chỉ coi sóc và giám sát", tôi buột miệng. "Bố cô, bác ấy c̣n nói ǵ với
cháu nữa?".
Tôi ngồi xuống, đầy căng thẳng, nh́n xung quanh t́m xem bố cô bé ở đâu, ḷng
thầm hi vọng anh đừng xuất hiện vào cái khoảnh khắc này, khi tôi đang vướng
vào một lời nói dối tệ hại và quái dị.
"Khi cô đến, bác ấy đang kể cho cháu nghe bác ấy từng cứu sống một chú thiên
nga như thế nào", cô bé mỉm cười.
"Đơn thương độc mă", cả bố và cô bé ḥa giọng cùng nhau, cười lớn thành
tiếng.
"Ha ha", tôi ráng cười theo, nhưng tiếng cười nghe thật gượng gạo. "Thật thế
sao ạ?", tôi hỏi bố đầy nghi ngờ.
Bố nhấp tiếp một ngụm bia. Bảy mươi lăm tuổi. Thế mà ông đă uống hết một cốc
rượu mạnh và một vại bia! Có Chúa mới biết ông sẽ nói ǵ kế tiếp. Chúng tôi
phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt thôi.
"Con biết không, con gái ... Thật tuyệt diệu khi cứu sống một cuộc đời. Thật
sự, thật sự là như thế". Bố cao hứng. "Trừ khi con được chính tay ḿnh làm
điều đó, không th́ con không hiểu được đâu".
"Bố của con ... Một anh hùng!", tôi mỉm cười.
Bea cũng bật cười. "Bác nói y hệt như bố cháu".
Tai tôi dựng đứng lên. "Bố cháu ... có ở đây không?".
Cô bé nh́n xung quanh. "Không, chưa đến ạ. Cháu không biết bố cháu đang ở
đâu nữa. Bố cứ hay tránh mẹ cháu và người bạn trai mới của mẹ .... À, cháu
không đề cập ǵ đến bạn trai của cháu đâu". Cô bé cười. "Nhưng để cháu kể cô
nghe một câu chuyện khác. Bố cháu cũng từng khăng khăng bố là một ... siêu
nhân!".
"Sao thế?". Tôi cắt ngang và sau đó phải cố kiểm soát chính ḿnh.
"Khoảng một tháng trước, bố cháu đi hiển máu", cô bé mỉm cười và đưa cả hai
tay lên trời. "Thế là bố nghĩ rằng bố cũng là một anh hùng khi đă cứu sống
được cuộc đời ai đó. Cháu không biết nữa. Có lẽ bố cháu là một anh hùng
thật.
Ông hiến máu ở trường cao đẳng, nơi ông được mời đến nói chuyện vài buổi.
Có thể cô biết nơi đó ... Nó ở Dublin. Trường Cao đẳng Trinity phải không
nhỉ?
Cháu không để ư nữa, nhưng bố cháu chỉ làm thế v́ cô bác sĩ rất dễ thương
thôi.
Cô nghĩ sao? H́nh như ở Trung Quốc, người ta có một khái niệm như là nếu cô
cứu sống cuộc đời một ai đó, họ măi măi mang ơn ...?".
Bố lắc đầu. "Bác không biết ǵ về Trung Quốc cả. Nhưng cô này th́ toàn ăn
các món ăn Trung Quốc thôi", ông gật gật đầu hướng về phía tôi. "Cơm chiên
với trứng ... hay vài thứ ǵ đó".
Bea cười lớn. "Để cháu kể tiếp. Bố cháu h́nh dung ra rằng nếu như ông cứu
sống cuộc đời một ai đó th́ ông xứng đáng được người ông cứu sống cảm ơn mỗi
ngày suốt quăng đời c̣n lại của ḿnh".
"Làm thế nào họ làm vậy được?", bố nghiêng người.
"Bằng cách gửi đến một giỏ bánh xốp nướng, rồi lấy quần áo gởi giặt ủi giùm
cho bố. Rồi một tờ báo và cốc cà phê hộp mang tới đặt trước cửa mỗi buổi
sáng. Rơi một chiếc xe hơi với tài xế riêng đưa đón. Rồi những chiếc vé xem
nhạc kịch ...". Cô bé cau mày. "Cháu chẳng nhớ được cái ǵ khác nữa, nhưng ư
nghĩ ấy thật là kỳ quặc. Cháu nói với bố rằng nếu bố cứ mong mỏi những điều
như thế th́ bố quay ngược thời gian về quá khứ để t́m một nô lệ là hơn, thay
v́ cứu sống cuộc đời một ai đó". Cô bật cười. Và bố cũng bật cười theo.
Miệng tôi tṛn xoe như sắp sửa phát âm ra từ "Ồ!". Nhưng tôi im bặt. Không
có thanh âm nào phát ra cả.
"Đừng hiểu nhầm ư cháu, bố cháu thật sự là một người sâu sắc và biết quan
tâm đến người khác. Cô bé thêm vào, hiểu nhầm khoảnh khắc im lặng của tôi.
"Và cháu rất tự hào rằng bố đă hiến máu, v́ bố cháu cực kỳ sợ kim tiêm. Bố
cháu bị chứng ám ảnh sợ hăi với kim tiêm".
Cô bé tiếp tục giải thích. Và bố tôi th́ liên tục gật đầu ra vẻ đồng ư.
"Bố cháu đây này". Cô bé mở chiếc mề đay h́nh trái tim đeo nơi cổ ra, khiến
tôi không thốt nên lời lần nữa.
Một mặt của chiếc mề đay là tấm h́nh của Bea chụp với mẹ. Mặt kia là tấm
h́nh cô bé với bố, khi cô bé hăy c̣n bé xíu, trong một vườn hoa ở công viên,
vào cái ngày mùa hè rực rỡ mà tôi in sâu vào trong kư ức. Tôi nhớ cái cách
cô bé nhảy lên nhảy xuống đầy phấn khích. Tôi nhớ mùi hương trên tóc cô bé
khi cô bé ngồi trong ḷng tôi trong những giấc mơ. Nhớ đă hét to:
"Cười nào!". Cô bé chẳng hề làm những điều ấy với tôi, tất nhiên. Nhưng tôi
nhớ nó với đầy đủ cảm giác ngọt ngào, giống như uống một ngụm nước suối mát
lạnh giữa ngày hè, nghe vị ngọt trôi từ từ xuống cổ. Tôi cảm nhận rơ ràng
như là chính tôi đă trải qua khoảnh khắc ấy cùng với Bea, trong vườn hoa
công viên.
"Bác phải mang kính vào để xem thôi ...", bố nói, nhích người lại gần hơn và
cầm lấy chiếc mề đay vàng h́nh trái tim trong, những ngón tay già nua của
ḿnh. "Chụp ở đâu thế cháu?".
"Ở công viên gần nơi gia đ́nh cháu từng sống. Chicago ạ. Lúc ấy cháu lên
năm. Chụp với bố cháu đấy! Cháu yêu tấm ảnh này lắm. Đó là một ngày rất đặc
biệt với cháu". Cô bé ngắm nó và mỉm cười. "Một trong những ngày đặc biệt
nhất".
Tôi cũng mỉm cười, nhớ lại ngày hôm ấy.
"Anh nhiếp ảnh ơi!", một ai đó trong quầy rượu gọi to.
"Bố, chúng ta phải rời khỏi đây thôi ...". Tôi th́ thầm trong lúc Bea đang
xao nhăng đôi chút.
"Được rồi con gái, đợi bố uống nốt hết cốc này thôi".
"Không! Bây giờ cơ!". Tôi khăng khăng.
"Chụp ảnh chung nào ... Đến đây bác!". Bea kêu lên, kéo tay bố.
"Ồ!", bố đầy vẻ vui sướng.
"Không ... không không không không". Tôi cố nở nụ cười để che đi sự hoảng sợ
của ḿnh. "Chúng ta phải rời khỏi đây thôi".
"Chỉ một tấm ảnh, cô Gracie". Bea tươi tắn. "Chúng ta phải chụp chung với
người phụ nữ đă chịu trách nhiệm thiết kế tất cả những bộ trang phục biểu
diễn tuyệt đẹp này".
"Cô không phải ...".
"Vâng ạ, coi sóc trang phục diễn". Bea tự đính chính lại câu nói vừa rồi, ra
vẻ xin lỗi.
Một người phụ nữ khác trong đám đông ném cho tôi một cái nh́n đầy sửng sốt
khi nghe điều ấy. Bố bật cười. Tôi đứng bất động bên cạnh Bea - lúc này đă
choàng một tay quanh tôi và tay kia quanh mẹ cô bé.
"Mọi người cười lên nào!". Bố hét to.
"Cười lên!". Cả đám đông reo ḥ, bật cười vui vẻ.
Tôi tṛn xoe mắt.
Ánh đèn lóe lên.
Justin vào trong pḥng.
Đám đông vừa chụp chung xong tấm h́nh giăn ra.
Thừa lúc lộn xộn ấy, tôi nắm lấy tay bố. Và chạy.
Chương 26
Chúng tôi quay trở lại pḥng khách sạn theo ư bố. Ông leo lên giường với bộ
quần áo ngủ màu nâu, có họa tiết là những cánh hoa nhỏ. Trong pḥng lúc này,
bóng tối dày đặc, đen quánh bao trùm lên mọi thứ. Chỉ trừ chiếc đèn màu đỏ
nhỏ xíu, nhấp nháy ngay góc tivi. Nằm duỗi thẳng người trên giường, tôi cố
sắp xếp lại hết những việc đă xảy ra trong ngày. Tôi nghe trống ngực ḿnh
đập th́nh th́nh. Cảm giác như dưới lồng ngực, có một nắm đấm cứ bật ra. Sao
nó cứ măi như tiếng trống trận không dứt thế nhỉ? Hết lần này đến lần khác.
Tâm trí tôi lùng bùng với những điều Bea lỡ nói ra mấy tiếng đồng hồ trước.
Từng từ từng chữ thốt ra khỏi miệng cô bé cứ như tiếng "tùng xèng" từ bộ
trống.
Việc khám phá ra bố của Bea, Justin, đă hiến máu chừng một tháng trước ở
Dublin - trùng với khoảng thời gian tôi ngă từ cầu thang xuống và thay đổi
cuộc đời măi măi - cứ nhảy đi nhảy lại trong đầu tôi không dứt. Một sự trùng
hợp ngẫu nhiên? Hay ǵ khác nữa? Có thể nào như thế không?
Có khi nào chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên về thời gian như thế? Tôi mất
đứa con. Tuyệt vọng tột cùng. Rồi những tan nát trong cuộc hôn nhân. Rồi tôi
khám phá ra rằng, mọi thứ cũng trở nên rơ ràng từ đấy ...
Việc truyền máu. Đó có thể chính là câu trả lời cho câu hỏi tôi đang t́m
kiếm. Có thể lắm. Câu trả lời xuất hiện ở nơi bất ngờ nhất, không hề được
giấu sau những núi đá, những rặng cây, nó nằm ngay trước mắt tôi. Chỉ có
điều là nếu như tôi không thật sự chịu nh́n, chịu t́m kiếm, th́ hẳn nhiên có
lẽ chẳng bao giờ tôi t́m ra chúng.
Lời giải thích cho những kư ức đột ngột xuất hiện trong đầu Lư do tạo nên
mối liên kết vô h́nh, chặt chẽ và sâu sắc với Justin. Chính là đây! Tôi cảm
thấy nó đang chạy dưới từng mạch máu của ḿnh. Câu trả lời nằm ngay trong
tim tôi đó chứ đâu. Tôi thở ra chầm chậm từng hơi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại và
đặt hai tay ḿnh lên ngực.
Th́nh thịch. Th́nh thịch. Th́nh thịch.
Thời gian sẽ làm mọi thứ chậm lại. Thời gian sẽ mang đến câu trả lời.
Nếu như quả thật là tôi đă nhận máu từ Justin, th́ hẳn sau đó, trái tim tôi
đă đưa ḍng máu đến từng ngóc ngách trong cơ thể ... Có những điều ẩn chứa
và chảy theo trong ḍng máu ấy. Ḍng máu đă cứu tôi thoát chết. Ḍng máu
chứa đựng những điều từ trái tim anh ấy, đă ngự trị trong con người anh ấy,
được tạo ra từ anh ấy ... giờ đây, một phần của chúng đang tồn tại trong
tôi.
Thoạt đầu tôi thấy ḿnh phát run lên v́ ư nghĩ đó. Gai ốc đột nhiên nổi khắp
người. Nhưng sau đó, khi tôi ṿng tay ôm choàng lấy chính cơ thể ḿnh, tôi
đột nhiên không c̣n cảm thấy cô đơn nữa. Một cảm giác lâng lâng nhè nhẹ khi
biết rằng một phần từ trái tim anh đang ở trong ḿnh.
Đó có phải là nguyên nhân tạo nên sự kết nối giữa anh và tôi. Có thể nào như
thế không, khi tôi có thể sẻ chia cùng anh những kư ức riêng tư, những cảm
xúc riêng tư nhất?
Tôi thở dài, nhớ đến cái ngày khi tôi ngă xuống cầu thang. Ngày hôm ấy ...
Cũng là ngày đầu tiên trong suốt phần đời c̣n lại của ḿnh, tôi cần phải cảm
ơn cái tên Justin Hitchcock.
Hôm nay là một ngày thật dài. Những việc xảy ra ở sân bay, rồi chương tŕnh
Mua Bán Đồ Cổ, và cuối cùng là những điều vô t́nh nghe được tại Nhà hát
Hoàng gia. Từng đợt sóng căng tràn cảm xúc ào ạt đập vào tôi suốt hai mươi
bốn giờ qua, kéo tôi xuống và nhấn ch́m trong đó. Tôi mỉm cười, nhớ lại từng
việc một. Những khoảnh khắc quư giá bên bố. Chuyến đi "chu du" đến London.
Tôi ph́ cười một ḿnh, gửi một lời cảm ơn lên trần nhà cao cao trên kia ...
Trong bóng tối, tôi chợt nghe có tiếng thở kḥ khè và những thanh âm sột
soạt nho nhỏ vang lên.
"Bố?", tôi th́ thầm. "Bố ổn không ạ?".
Hơi thở kḥ khè lớn hơn khiến tôi lạnh cả người.
"Bố?".
Nhưng liền sau đấy là tiếng khịt mũi. Và tiếng cười ha hả.
"Michael Aspel", ông nói trong tiếng cười. "Thích quá, Gracie".
Tôi mỉm cười nhẹ nhơm. Những cảm xúc ấy quá lớn với ông đến mức ông không
giữ trong người nổi. Ông cười lớn hơn khi nghe tiếng khúc khích của tôi.
Cứ thế, tôi cười qua, ông cười lại. Nghĩ đến những chiếc dù trong sọt, rồi
được đứng cùng người dẫn chương tŕnh nổi tiếng, rồi chụp h́nh chung với
nhau ...
"Ôi, cái dạ dày của bố ...", ông nhăn nhó.
Tôi cũng cuộn người lại, hai tay đặt trên bụng. Tôi chưa từng bao giờ nghe
bố cười nhiều và hết hơi như thế. Từ ánh sáng nhợt nhạt hắt qua cửa sổ, tôi
nh́n sang thấy bố co chân đá vào không khí và cười tiếp.
"Ôi trời ... Bố ... không ... ngừng ... được ...".
Chúng tôi lại cười lăn cười ḅ, cố ngưng nhưng lại bật cười nhiều hơn nữa.
Cười. Cười. Cười. Trong bóng tối. Không v́ cái ǵ. Và v́ tất cả mọi thứ.
Sau đó, cả hai bố con b́nh tĩnh lại dần dần và trở nên im lặng. Những giọt
nước mắt nhẹ nhàng ứa ra khỏi mắt tôi, rơi xuống má. Tôi lấy tay quệt ngang
để ngăn chúng lại.
Những giọt nước mắt như ḥa trộn giữa những nỗi đau với niềm hạnh phúc.
Tôi nghĩ đến Conor và tôi, về t́nh yêu ngắn ngủi giữa chúng tôi, cũng như
những tháng ngày khi sự ghét bỏ cứ lớn dần lên. Tôi nghĩ đến khoảng thời
gian đă cùng trải qua, cùng yêu thương rồi cùng chán nản. Tôi nghĩ đến cái
khoảnh khắc đen tối, đau đớn, sợ hăi nhất của cuộc đời ḿnh, nhớ ra ḿnh đă
can đảm hẳn lên như thế nào. Khi người ta rơi xuống tận cùng của sự yếu đuối,
người ta sẽ có thêm sức mạnh. Khi người ta bị vùi xuống nơi thấp nhất, đột
nhiên người ta có thể nâng ḿnh cao lên đến chưa bao giờ được thế.
Bố đột nhiên ngừng cười khiến tôi lo lắng chạm tay đến công tắc đèn.
Bóng tối tan biến ngay lập tức, thay thế bằng ánh sáng.
Bố nh́n tơi bối rối như thể ông vừa làm điều ǵ đó sai nhưng lại không muốn
thừa nhận nó. Ông chộp lấy chiếc khăn, khập khiễng với những bước đi vội
vàng vào pḥng tắm, tránh nh́n vào mắt tôi.
Lát sau, ông quay trở ra. Đă thay chiếc quần ngủ khác và cuộn cái khăn nhét
dưới cánh tay. Tôi tắt đèn. Một sự im lặng lại bao trùm lên mọi thứ. Ánh
sáng nhanh chóng được thay bằng bóng tối. Tôi lại bắt đầu nh́n chăm chăm lên
trần nhà. Những câu trả lời trong đầu tôi lúc này lại biến thành câu hỏi.
"Con không ngủ được, bố". Giọng tôi nghe như đứa trẻ.
"Hay nhắm mắt lại và nh́n thấu vào trong bóng tối, con gái". Bố đáp với
giọng ngái ngủ, nghe như trở lại ba mươi năm về trước.
Chỉ một khắc sau, ông ngáy đều đều. Giật ḿnh ... Và lại ngủ tiếp.
Một tấm màn ngăn giữa hai chiếc giường đơn. Nhưng nó không thể ngăn được
t́nh yêu thương giữa tôi và bố. Cũng như có những nỗi buồn xuất hiện trong
đời, nhưng chúng không ngăn được niềm hạnh phúc. Tất cả những ư nghĩ ấy ḥa
trộn trong tôi. Và rất nhanh, tôi ch́m vào giấc ngủ.
Chương 27
"Được rồi, hôm nay, tớ tập trung tất cả mọi người lại đây là v́ ...".
"Có ai đó chết".
"Không, Kate!", tôi thở dài.
"Hừm, vậy mà cậu nói giống như ...", Kate nhấm nhẳng trong khi Frankie và
tôi nhăn nhó v́ cái tính tự nhiên quá đáng toàn hại Kate thành ra xử sự
không khéo chút nào.
"Này, thế London của cậu thế nào rồi?". Frankie hỏi.
Tôi ngồi bên chiếc bàn trong pḥng khách sạn của ḿnh, điện thoại trong tay,
kết nối với chiếc điện thoại mở loa lớn ở nhà Kate đầu dây bên kia. Tôi đă
mất cả buổi sáng dạo ṿng quanh London với bố, chụp những tấm h́nh ông đứng
lúng túng, vụng về ngay đằng trước những thứ đặc trưng cho nước Anh, như
những chiếc xe buưt màu đỏ, những thùng thư, những con ngựa của cảnh sát,
những quán rượu, cung điện Buckingham, và một người hoàn toàn không biết
cách ăn mặc là nam hay nữ.
Kệ tôi ngồi một ḿnh, bố vẫn nằm trên giường xem phần c̣n lại của chương
tŕnh tivi, vừa nhấm nháp cốc rượu mạnh, món kem chua và cả những lát khoai
tây Pringles không hành.
"TUYỆT QUÁ!", ông hét lên với chương tŕnh tivi. Tôi chia sẻ những thông tin
mới nhất. Bên kia đầu dây, Kate và Frankie tranh nhau nói quanh chiếc điện
thoại được bật loa ngoài.
"Con cậu nôn trớ vào tớ đây này!", Frankie hét toáng lên.
"Nôn trớ đâu mà nôn trớ, thằng bé chỉ chảy nước bọt tí tẹo ...".
"Không phải. Thế này mới là chảy nước bọt ...".
Im lặng.
"Frankie, cậu gớm quá đi!".
"Thôi ... Thôi ... Trời đất các cậu, ngừng lại được chưa?".
"Xin lỗi, Joyce. Nhưng tớ không thể tiếp tục cuộc nói chuyện cho đến khi nó
được đưa ra khỏi đây. Cái sinh vật này cứ ḅ chung quanh, cắn cái này cái
kia, leo lên cái này cái kia. Ph́ nước bọt. Rồi tùm lum thứ khác nữa. Tớ
không tập trung được. Christian giúp được không nhỉ?".
Tôi cố gắng để khỏi bật cười.
"Tại sao cậu gọi con tớ là nó. Rồi c̣n sinh vật này kia nữa. Và câu trả lời
cho cậu luôn là không. Christian đang bận".
"Anh ấy đang coi đá banh mà ...!".
"Th́ coi đá banh chính là bận đấy. Anh ấy không thích bị làm phiền. Nhất là
với cậu. Luôn như thế".
Lại một khoảng im lặng.
"Lại đây, nhóc". Ở đầu dây bên kia, tiếng Frankie nói một cách khó khăn.
"Tên thằng bé là Sam. Cậu là mẹ đỡ đầu của thằng bé đấy, ngay cả trong
trường hợp cậu quên béng mất điều đó".
"Không, tớ không quên điều đó. Tớ chỉ quên tên nó thôi". Giọng cô bạn căng
thẳng, như thể cô đang phải nhấc một vật nặng khủng khiếp lên. "Này ... này
...
Cậu cho nó ăn cái ǵ thế?".
Sam kêu thét lên.
Frankie khịt mũi.
"Frankie, thôi đưa thằng bé đây cho tớ. Tớ mang cu cậu vô với anh Christian
vậy".
"Phù ... Xong rồi, Joyce". Frankie bắt đầu ngay khi Kate đi ra. "Tớ đă
nghiên cứu cẩn thận những thông tin mà cậu cho tớ ngày hôm qua. Tớ có mang
mấy tờ giấy theo cùng ... Chờ chút nhé".
Tôi nghe tiếng lật giấy sột soạt.
"Cái ǵ thế?":
Tiếng Kate hỏi, khi vừa quay trở lại.
"Cứ như Joyce nhảy vào trong đầu óc của anh chàng người Mỹ kia. Và thế là
bằng cách nào đó không biết, cô bạn của chúng ta có được kư ức của anh ấy,
những khả năng của anh ấy, cả sự thông minh của anh ấy. Frankie đáp.
"Hả?". Tiếng Kate cứ như đang xem phim kinh dị.
"Tớ phát hiện ra tên của anh ấy là Justin Hitchcock". Tôi nói đầy phấn
khích.
"Bằng cách nào?" Kate hỏi.
"Họ của anh ấy tất nhiên là trùng với họ con gái. Tớ t́m ra thông tin về cô
bé trong cuốn chương tŕnh ba lê tối qua. Và tên anh ấy ... Ừm, tớ đă nghe
cái tên đó trong mơ".
Im lặng.
Tôi đảo mắt qua lại để tưởng tượng ra hai đứa bạn ḿnh lúc này trông như thế
nào.
"Có chuyện khỉ gió ǵ đang diễn ra ở đây thế?", Kate hỏi, giọng xáo trộn và
hoang mang.
"T́m thông tin về anh ta trên Google thử xem, Kate". Frankie đề nghị. "Xem
thử xem liệu cái tên đó có tồn tại không".
"Anh ấy tồn tại. Tin tớ đi", tôi nói đầy chắc chắn.
"Không, cưng ạ .... Cậu thấy đấy, những cái câu chuyện này của cậu ... Chúng
tớ nói thật là chúng tớ lo ngại cậu có vấn đề ǵ đấy không b́nh thường. Phải
kiểm tra trước khi thật sự tin vào những điều cậu nói. Để chúng tớ t́m đă
nhé.
Rồi chúng ta sẽ tiếp tục dựa trên những thông tin đó ...".
Tôi chống cằm, ngồi đợi.
"Trong khi Kate làm điều đó ... Tớ có vài ư về việc chia sẽ kư ức ...".
"Cái ǵ?". Kate lại gào lên phát hoảng lần nữa. "Chia sẻ kư ức? Cả hai cậu
đều có vấn đề thần kinh à?".
"Không, chỉ có tớ thôi", tôi nói đầy mỏi mệt, gục đầu lên bàn.
"Nghe này, Joyce. Tớ đă lên mạng, t́m kiếm thông tin về t́nh trạng của cậu.
Tớ phát hiện ra lằng cậu không phải là người duy nhất trên thế giới này có
cảm giác như thế ...".
Tôi ngồi bật dậy ngay, lắng nghe chăm chú.
"Tớ đă vào khá nhiều trang web, xem các bài phỏng vấn một số người.
Những người này thừa nhận không hiểu bằng cách nào, họ có được những kư ức
của người khác. Một số người c̣n có cả những kỹ năng, khẩu vị tương tự như
người khác".
"Này, hai cậu thôi đi. Tớ biết những chuyện này đă được dàn dựng sẵn.
Đừng có dọa tớ nữa, Frankie". Tiếng của Kate vang bên kia đầu dây.
"Không phải dàn dựng sẵn đâu ...", tôi khẳng định với Kate.
"Thế sao cậu nói với tớ rằng tự dưng cậu có được kỹ năng của ai đó khác,
nghe như là ma thuật".
"Tự dưng cậu ấy nói được tiếng Latin, tiếng Pháp và tiếng Ư", Frankie giải
thích.
"C̣n khẩu vị ....?", Kate vẫn chưa bị thuyết phục.
"Bây giờ cậu ấy thích ăn thịt". Frankie lại nói.
"Nhưng tại sao cậu lại nghĩ rằng đó là kỹ năng, khẩu vị của người khác ...?
Tại sao cậu không nghĩ rằng Joyce đă tự học tiếng Latin, tiếng Pháp, tiếng Ư
và cũng chính Joyce quyết định ăn thịt, giống như mọi người b́nh thường? Sao
cậu cứ phải nghĩ rằng đó là những kỹ năng và khẩu vị mà cậu ấy TỰ NHIÊN có
được từ ai đó khác?".
Im lặng.
"Nghe này, Kate. Tớ đồng ư với cậu rằng chuyện thay đổi từ việc ăn kiêng
sang ăn b́nh thường có thể là quyết định của chính Joyce. Nhưng c̣n chuyện
học ba ngoại ngữ th́ ...".
"Và tớ có những giấc mơ về những khoảnh khắc tuổi thơ của Justin Hitchcock
nữa".
Vài phút trôi qua.
"Nghe này ... Tớ t́m được cái này". Frankie nói, "Những ǵ cậu đă trải qua
là hoàn toàn b́nh thường ... à, không hoàn toàn b́nh thường, nhưng vẫn có
những người khác ... ờ ...".
"Cũng kỳ quái như thế?", Kate gợi ư.
"Những trường hợp này cũng rơi vào t́nh huống tương tự cậu. Chỉ có điều là,
tất cả họ đều từng thay tim ... Cậu th́ chẳng thay ǵ cả nên chúng ta lướt
qua xem cái khác vậy".
Th́nh thịch. Th́nh thịch. Trống ngực tôi rộn lên trở lại.
"Gượm đă". Kate ngắt lời. "Có một người trong này nói rằng họ bị người ngoài
hành tinh bắt cóc".
"Ngừng đọc cái đó đi nào, Kate". Frankie nhăn nhó. "Tớ đâu có đề cập ǵ đến
người phụ nữ đó đâu".
"Nghe tớ này", tôi cắt ngang cuộc tranh căi của hai cô bạn. "Anh ấy từng
hiến máu. Trùng khoảng thời gian tớ vào bệnh viện".
"Vậy th́ sao?". Kate hỏi.
"Cậu ấy được truyền máu". Frankie giải thích. "Không khác lắm với cái giả
thiết mà tớ vừa đề cập".
Tất cả chúng tôi đều im lặng.
Kate phá tan bầu không khí ngột ngạt. "Tớ vẫn không hiểu được. Ai đó giải
thích đi".
"Ừ, nó cũng giống những trường hợp thay tim mà Frankie nói ban năy, phải
không?". Tôi mềm mỏng. "Máu cũng đến từ tim".
Kate thở hổn hển. "Nó đi thẳng từ trái tim anh ấy sang trái tim cậu".
"Ồ, thế bây giờ có thấy sự truyền máu lăng mạn chưa nào!", Frankie b́nh luận
thêm. "Để tớ nói cho các cậu nghe những ǵ tớ t́m được trên mạng. Một số báo
cáo về những người được thay tim cho rằng, bệnh nhân thay tim không chỉ nhận
quả tim mà c̣n thừa hưởng luôn cả một số tính cách đă có từ người hiến tặng.
Họ làm những nghiên cứu với gia đ́nh bệnh nhân, và nhận ra rằng không ít
người thay đổi, có cuộc sống mới sau khi được thay tim. Các nhà khoa học
giải thích rằng, trong trái tim có những tế bào "thông minh" có khả năng ghi
nhớ kư ức".
"Thế nghĩa là nếu trái tim vẫn giữ được sự thông minh ấy th́ khi máu - thứ
được bơm trực tiếp từ trái tim - truyền từ người này sang người khác, nó có
thể mang theo cả những kư ức đó luôn?", Kate hỏi. "Ví dụ như t́nh yêu của
anh ấy với ... món thịt và các ngôn ngữ", cô thêm vào với chút ít chua chát
trong giọng nói.
Không ai muốn nói "vâng" cho câu hỏi ấy. Cả ba chúng tôi đều muốn nói
"không".
"Joyce này, thế cậu thử t́m xem ai đă hiến máu cho cậu được không". Kate nói
sau một hồi lâu.
"Không được". Tiếng của Frankie. "Những thông tin như thể luôn được giữ bí
mật. Với lại, không phải tất cả máu cậu ấy được truyền đều là của anh ấy.
Anh ấy chỉ hiến tặng có một đơn vị máu thôi. Sau đó, máu sẽ được phân tích
ra đủ các thành phần như hồng cầu, bạch cầu ǵ đó. Những ǵ Joyce nhận được
có thể chỉ là một phần máu của anh ấy. Nó có thể bị pha trộn với máu được
hiến tặng của những người khác nữa".
"Máu của anh ấy vẫn chảy trong người tớ". Tôi nói, "Không quan trọng là bao
nhiêu đâu, các cậu".
"Bọn tớ t́m ra thông tin về cái tên Justin Hitchcock trên Google rồi". Kate
lấp đầy khoảng trống.
Tim tôi đập loạn xạ. Nói cho tôi biết đi nào. Hăy nói rằng không phải tôi đă
tưởng tượng và dựng nên nó. Hăy nói rằng anh ấy tồn tại.
"Đây này. Justin Hitchcock ... Một người làm nón ở Massachusetts. Hừm, ít
nhất th́ cũng trùng chi tiết anh ta là người Mỹ".
"Trời ... Cậu có cái ǵ khác không? Đọc tiếp đi!". Tôi giục. "Một Justin
Hitchcock khác, trong lĩnh vực quân đội ... Năm 1774. Ôi trời ơi, cách cậu
đến mấy trăm năm đấy".
"Gượm đă ...", Frankie ngắt ngang, không muốn tôi mất hi vọng. "Có một
Justin Hitchcock khác ở đây ... Làm việc tại New York".
"Không". Tôi nói một cách bực dọc. "Tớ biết là anh ấy có tồn tại mà. Thật là
kỳ lạ. Các cậu thêm vào tên trường Cao đẳng Trinity xem. Anh ấy từng có một
buổi nói chuyện ở đó".
Lách cách. Lách cách. Lách cách.
"Không. Không có cái tên Justin Hitchcock nào với trường Cao đẳng Trinity".
"Cậu có chắc cậu đă nói chuyện với con gái anh ta không?", Kate hỏi.
"Vâng". Tôi nghiến chặt hàm răng.
"Để tớ thêm vào các từ khóa khác nhé ... Nghệ thuật, kiến trúc, tiếng Anh,
tiếng Latin, tiếng Ư ...". Frankie nói trong khi vẫn tiếp tục gơ lách cách
trên bàn phím ở đầu dây bên kia.
"A ha! Có đây rồi. Justin Hitchcock. Giảng viên được mời thỉnh giảng tại
trường Cao đẳng Trinity, Dublin. Cán bộ giảng dạy bộ môn Nghệ thuật và Khoa
học Nhân Văn. Khoa Nghệ thuật và Kiến trúc. Tốt nghiệp đại học tại Chicago.
Bằng cao học, ở Chicago. Quan tâm đặc biệt đến Lịch sử nước ư thời Phục hưng
và nghệ thuật điêu khắc Barốc, những bức họa châu Âu giai đoạn 1600- 1900.
Đồng tác giả cuốn sách Thời đại vàng son của hội họa Hà Lan:
Vermeer, Metsu và Terborch. Anh ta cũng đă từng viết trên 50 bài báo khác
nhau trên các tạp chí ... Vân vân và vân vân ...".
"Anh ấy ... có thật!". Kate nói, mặc dù nghe giọng cô ấy như không tin được
chính ḿnh.
Cảm thấy tự tin hơn, tôi tiếp:
"Thử t́m tên anh ấy với từ khóa Pḥng Triển Lăm Quốc Gia London xem".
"Tại sao?".
"Tớ có một linh cảm ...".
"Cậu và những linh cảm của cậu ...", Kate tiếp tục đọc.
"Anh ấy là ủy viên ban quản trị khu vực Nghệ thuật Âu châu tại Pḥng Triển
Lăm Quốc Gia, London. Ôi trời ơi ... Joyce, anh ấy làm việc ở London hả? Tớ
phải đến xem anh ấy thế nào".
"Chính là anh ấy ...". Tôi nói, tự tin. "Nếu anh ấy là người hiến màu cho
tớ, điều đó có ư nghĩa quan trọng với tớ".
"Chúng ta sẽ phải t́m ra cách ǵ đó ...". Kate đề nghị.
"Đó là anh ấy", tôi lặp lại, như đang trên mây.
"Thế bây giờ cậu định làm ǵ tiếp theo?".
Tôi mỉm cười thật nhẹ và liếc nh́n đồng hồ lần nữa. "Điều ǵ khiến các cậu
nghĩ rằng tớ chưa chuẩn bị ǵ cả và chưa biết phải làm ǵ cả?".
Justin vừa cầm điện thoại vừa đi đi lại lại trong văn pḥng làm việc nhớ tại
Pḥng Triển Lăm Quốc Gia.
"Không, không, Simon. Tôi nói những bức chân dung của các danh họa người Hà
Lan cơ ...", anh cười. "Tôi từng viết một cuốn sách về đề tài đó. V́ thế,
những thứ ấy tôi c̣n hơn là thân thuộc nữa ...".
Hừm, ḿnh mới viết xong nửa cuốn và đă ngừng lại cách đây hai năm rồi.
"Cuộc triển lăm sẽ bao gồm sáu mươi tác phẩm, tất cả những bức họa trong
giai đoạn 1600 đến năm 1680".
Có tiếng gơ cửa.
"Xin chờ một chút", anh nói vọng ra.
Nhưng anh chưa dứt câu th́ cánh cửa đă mở và người đồng nghiệp của anh,
Roberta bước vào. Mặc dù c̣n trẻ, mới độ tuổi ba mươi, nhưng lưng cô gái đă
hơi gù. Cách ăn mặc của cô ấy như thể cô đang sống ở một thập kỷ trước. Cô
hiền lành và rụt rè, chỉ hay luôn miệng xin lỗi về mọi thứ, xin lỗi tất cả
mọi người như thể sự xuất hiện của cô là một điều ǵ xúc phạm.
"Xin lỗi, Justin", cô th́ thầm, cầm một chiếc làn mây nhỏ trong tay. "Tôi
không biết anh đang nghe điện thoại. Xin lỗi. Cái này tiếp tân nhờ chuyển
cho anh. Tôi chỉ cầm nó vào đây thôi. Xin lỗi".
Cô quay đi, không gây ra tiếng động nào, cứ như đang rón rén bước trên đầu
ngón chân. Cánh cửa được khẽ khàng đóng lại sau lưng.
Anh chỉ gật đầu nhẹ nhàng một cái với cô rồi quay trở lại với cuộc nói
chuyện qua điện thoại. Tiếp tục những ǵ ban năy đang nói dở.
"Vâng, Simon. Nếu có bất kỳ vấn đề nào khác anh cần biết, vui ḷng liên lạc
với tôi ở đây, tại văn pḥng".
Anh dập máy. Bàn tay chợt ngập ngừng một thoáng. Cái giỏ ǵ thế nhỉ?
Không biết ḿnh có cần gọi cho bộ phận bảo vệ trước khi mở ra không. Bên
dưới tay cầm khá dày, chiếc làn mây được phủ kín bởi một tấm vải ca rô. Anh
bước lùi lại một bước, nhấc tấm vải phủ lên từ từ, thật chậm, trong tư thế
sẵn sàng ... nhảy ra xa nếu có bất cứ điều ǵ không ổn ...
Một tá bánh xốp nướng được xếp ngay ngắn trong làn, bày ra trước mắt anh!
Tim anh rộn lên từng nhịp th́nh thịch, th́nh thịch. Anh quay nh́n quanh
pḥng, biết chắc rằng không có ai khác ngoài ḿnh, nhưng anh vẫn có một cảm
giác không thoải mái khi nhận món quà bất ngờ này. Anh lục lọi chiếc làn
mây.
Có một tấm thiệp nhỏ trong đó. Hai bàn tay anh bất giác run run. Anh từ từ
rút cánh thiệp ra khỏi chiếc phong b́. Ngay chính giữa, chỉ có một ḍng chữ
viết tay ngay ngắn, nét chữ rất đẹp ...
"Cám ơn ...".
Chương 28
Justin bước từng bước vội vàng xuyên qua những sảnh lớn của Pḥng Triển Lăm
Quốc Gia. Một phần anh đang vâng theo, một phần khác đang làm trái cái quy
định "Không chạy trong sảnh lớn", v́ anh cứ chạy ba bước lại đi ba bước, rồi
lại chạy ba bước và đi chậm lại trong ba bước. Cứ thế!
Anh bắt gặp Roberta rón rén đi xuyên qua lối đi tiền sảnh, giống như một cái
bóng trong thư viện nơi cô đa làm việc suốt năm năm qua.
"Roberta!".
Sự liều lĩnh trong anh được tháo cũi xổ lồng. Không vâng theo quy định "Không
được nói to, hét lớn trong sảnh" nữa. Giọng anh vang vọng, dội lại từ những
bức tường và trần nhà cao ngất, làm điếc tai hết tất cả những bức ảnh chân
dung to tướng. To đến nỗi đủ làm rụng rời héo rũ cả những đóa hướng dương
rực rỡ trong bức họa của Van Gogh và làm rạn nứt cả mặt kính trong bức họa
chân dung của Arnolfini.
Chừng đó cũng đủ làm Roberta cứng người v́ sợ và từ từ xoay lại. Đôi mắt của
cô tṛn xoe, đầy nỗi sợ hăi, giống như một con hươu bị chói ḷa giữa ánh đèn
pha ô tô.
Cô đỏ mặt bối rối khi nửa tá nhân viên, khách tham quan khác quay lại nh́n
cô chằm chằm. Roberta hít một hơi sâu như thể vừa nghẹt thở. Và Justin lập
tức cảm thấy rất có lợi khi vừa phá vỡ những nguyên tắc của cô, làm mọi
người chú ư đến cô trong khi cô chỉ muốn được giấu kín ḿnh.
Anh ngừng những bước chân mạnh mẽ nửa đi nửa chạy của ḿnh lại và cố gắng đi
lặng lẽ hơn trên sàn nhà, lướt khẽ khàng như cô đă làm, trong sự nỗ lực "bù
đắp" lại những tiếng ồn vừa gây ra. Cô đứng đó. Bất động như tượng đá.
Gần sát bức tường đến mức có thể, giống như một người leo núi đă vượt qua
hết những rào cản, chỉ thích một nơi trú ngụ yên ổn hơn là chú ư đến vẻ đẹp
của nó.
Justin tự hỏi thái độ này là "hậu quả" nghề nghiệp của cô, hay đó là cách mà
một người quản thủ thư viện trong Pḥng Triển Lăm Quốc Gia dùng để cuốn hút
người khác theo cách của cô. Anh nghiêng nhiều hơn về nửa vế sau.
"Tôi đây", cô th́ thầm, mắt vẫn mở to thoáng vẻ hoảng hốt.
"Xin lỗi v́ đă hét toáng tên cô", anh nói khẽ đến mức có thể.
Gương mặt cô giăn ra và đôi vai cô có vẻ buông lỏng hơn tí chút.
"Cô lấy cái giỏ mây này ở đâu thế?", anh đỡ nó lên.
"Ở quầy tiếp tân. Tôi vừa quay lại sau giờ nghỉ giải lao th́ Charlie nhờ tôi
đưa nó cho anh. Có chuyện ǵ không ổn à?".
"Charlie". Anh ngẫm nghĩ một lát. "Anh chàng trực ở lối ra vào?".
Cô gật.
"Ồ, cảm ơn Robelta. Tôi xin lỗi v́ đă hét to quá". Anh xoay người, nửa chạy,
nửa bước đi, với chiếc giỏ mây đong đưa trên tay.
"Kết thúc một ngày rồi à? Ǵ mà vui thế?".
Anh nghe tiếng cười khẽ.
Justin nhận ra tiếng cười ấy. Anh đột ngột dừng lại và quay người một ṿng,
chạm mặt Charlie, người bảo vệ với chiều cao trên một mét tám.
"Trời đất quỷ thần ơi, tôi cũng đang đi kiếm anh đây!".
"Anh cần ǵ?".
"Tôi tự hỏi ai đưa cho anh cái giỏ này?".
"Một người giao chuyển hàng hóa từ ...", Charlie di chuyển ra đằng sau cái
bàn nhỏ và lật sột soạt mấy tờ giấy. Anh t́m ra một cái b́a kẹp hồ sơ.
"Cửa hàng Harrods", người bảo vệ đọc. "Sao thế? Có ǵ không ổn với chỗ bánh
xốp nướng này à?". Anh ta tằng hắng giọng, cái lưỡi giấu trong miệng chà qua
chà lại trên răng.
Justin nhíu mày. "Làm thế nào anh biết được đó là bánh xốp nướng?".
Charlie lảng tránh ánh mắt của anh. "Tôi phải kiểm tra mà, chẳng phải vậy
sao? Đây là Pḥng Triển Lăm Quốc Gia. Anh không thể yêu cầu tôi chấp nhận
một cái gói được gửi vào mà không biết trong ấy có ǵ".
Justin ḍ xét Charlie - lúc này mặt đă đỏ bừng lên. Anh phát hiện ra những
mảnh vụn bánh nhỏ xíu vẫn c̣n kẹt lại trên khóe miệng anh chàng bảo vệ,
vương lại cả chút ít dấu tích trên bộ đồng phục của anh ta. Anh nhấc tấm vải
ca rô phủ trên cái làn bằng mây của ḿnh và đếm. Mười một chiếc bánh xốp
nướng.
"Anh không nghĩ là thật ngớ ngẩn khi gửi cho một ai đó mười một chiếc bánh
xốp nướng à?".
"Ngớ ngẩn?". Đôi mắt nh́n lảng đi nơi khác, vai nhấp nhổm bồn chồn. "Tôi
không biết đâu, anh bạn. Tôi chưa bao giờ gửi bánh xốp nướng cho bất kỳ ai
trong suốt cuộc đời ḿnh".
"Chẳng phải rơ ràng là người ta gửi mười hai chiếc bánh xốp nướng sao nhỉ?".
Vai nhún nhẹ. Những ngón tay ngọ nguậy bồn chồn. Ánh mắt anh ta ḍ xét từng
người bước vào pḥng triển lăm, chăm chú hơn hẳn mức b́nh thường.
Những cử chỉ của anh ta đủ nói với Justin rằng anh ta đă kết thúc cuộc nói
chuyện.
Justin rút điện thoại di động ra khi anh rời quảng trường Trafalgar.
"A lô?".
"Bea, bố đây!".
"Con không thèm nói chuyện với bố!".
"Sao không?".
"Peter nói với con những ǵ bố bảo anh ấy ở buổi biểu diễn ba lê tối qua hết
rồi", cô bé nhấm nhẳng.
"Bố đă làm ǵ nào?".
"Bố căn vặn anh ta suốt cả buổi tối xem t́nh ư của anh ta thế nào".
"Bố là bố của con. Và đó là việc bố phải làm".
"Không đúng. Những ǵ bố đă làm không khác nào thứ việc tồi tệ nhất ấy!", cô
bé giận muốn bốc khói.
"Con thề đấy, con sẽ không nói chuyện với bố nữa, cho đến khi nào bố xin lỗi
anh ấy".
"Xin lỗi?", anh bật cười, "V́ cái ǵ mới được? Bố chỉ đặt vài câu hỏi về quá
khứ của cậu ta, nhằm xác định chắc chắn những việc cậu ta định lên kế
hoạch".
"Lên kế hoạch? Anh ta chẳng hề lên kế hoạch chuyện ǵ với con cả!".
"Bố chỉ hỏi cậu ta vài câu hỏi, thế th́ sao nào? Bea, cậu ta không đủ tốt
với con đâu".
"Không. Anh ta không đủ tốt với bố th́ có. Được rồi, con không quan tâm bố
nghĩ ǵ về anh ấy. Miễn là con, chính con đây này, cảm thấy hạnh phúc".
"Cậu ta làm nhũng công việc không ổn lắm để kiếm sống ...".
"Anh ta là một chuyên viên tư vấn về công nghệ thông tin!".
"Con gái yêu, con biết bố cảm nhận thế nào về một chuyên viên tư vấn không.
Họ nh́n thấy hết mọi việc, vậy sao họ không tự làm điều đó cho chính ḿnh,
thay v́ chỉ đi kiếm tiền bằng cách nói nói với người khác?".
"Bố là một giảng viên, một ủy viên ban quản trị, nhà Phê b́nh sách, bất cứ
cái quái ǵ cũng được. Nếu bố biết nhiều đến thế, tại sao bố không tự xây
dựng nên những công tŕnh kiến trúc hoặc vẽ nên những tác phẩm hội họa của
chính ḿnh?", cô bé gào lên. "Thay v́ chỉ đi khoe khoang với mọi người là bố
hiểu biết nhiều về những tác phẩm, những công tŕnh ấy thế nào!".
Hừm.
"Con gái yêu, đừng để ḿnh vượt khỏi khả năng kiểm soát bản thân như thế
chứ".
"Không, bố mới là người đang bị vượt khỏi khả năng kiểm soát bản thân. Bố sẽ
xin lỗi Peter. Nếu bố không làm thế, con sẽ không trả lời bất kỳ cuộc gọi
điện thoại nào của bố nữa và bố có thể tự giải quyết tất cả những tṛ kịch
tính bố gây ra này".
"Chờ đă. Chờ đă. Chờ đă. Chỉ một câu hỏi thôi".
"Bố, con ...".
"Con có gửi cho bố chiếc làn mây đựng một tá bánh xốp nướng quế không?", anh
vội vàng hỏi.
"Hả? Không!".
"Không?".
"Không bánh xốp nướng. Không cuộc nói chuyện nào. Không ǵ cả".
"Được rồi ... con gái. Không cần phải tăng gấp đôi sự phản đối lên như vậy".
"Con sẽ không liên lạc với bố bằng bất kỳ cách nào cho tới khi bố chịu xin
lỗi", cô bé kết thúc.
"Thôi được rồi", anh thở dài. "Bố xin lỗi".
"Không phải xin lỗi con. Xin lỗi Peter kia".
"Được rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là con sẽ không đi lấy giùm bố đồ bố
gửi giặt ủi trên đường con về vào ngày mai đấy chứ? Con biết chỗ đó mà, nó
là tiệm giặt ủi bên cạnh ga xe điện ngầm ...".
Điện thoại bị ngắt. Anh nh́n chằm chằm vào màn h́nh đầy khó hiểu.
Con gái của ḿnh ngắt điện thoại với ḿnh? Ḿnh biết ngay cái cậu Peter đó
sẽ gây rắc rối mà.
Anh ngẫm nghĩ lần nữa về những chiếc bánh xốp nướng và bấm số. Tằng hắng
giọng.
"A lô".
"Jennifer, anh ... Justin đây".
"Chào anh, Justin". Giọng người vợ cũ lạnh băng.
Giọng nói đó từng ấm áp. Từng ngọt ngào như mật. Không, ngọt ngào như chiếc
kẹo caramen nóng bỏng. Giọng nói ấy từng vút lên như nốt nhạc khi cô nghe
tên anh bên đầu dây bên kia, giống như tiếng đàn piano đánh thức anh vào
buổi sáng Chủ nhật khi nghe cô chơi từ pḥng tập nhạc. Nhưng bây giờ th́
sao?
Anh lắng nghe sự im lặng ở đầu dây bên kia.
Lạnh băng.
"Anh chỉ gọi để biết liệu có phải là em đă gửi cho anh một chiếc làn mây
bánh xốp nướng?".
Ngay khi anh nói điều đó xong, anh nhận ra ḿnh thật kỳ quặc biết bao khi
thực hiện cuộc gọi này. Tất nhiên là cô ta đă không hề gửi cho anh cái ǵ
cả. Tại sao cô phải gửi?
"Anh nói ǵ cơ?".
"Anh nhận được một giỏ bánh xốp nướng gửi đến văn pḥng hôm nay, kèm theo
một mẩu giấy cảm ơn. Nhưng mẩu giấy không hề cho biết chút thông tin ǵ về
người gửi. Thế là anh tự hỏi có phải đó là em không".
Bây giờ, giọng cô ấy trở nên rất buồn cười, à không, không phải buồn cười,
mà là châm biếm, mỉa mai. "Thế theo anh, em phải cảm ơn anh về cái ǵ nhỉ,
Justin?".
Đó là một câu hỏi đơn giản, nhưng v́ đă biết cô rơ rệt suốt những năm chung
sống, nên anh hiểu rằng nó chứa đựng hàng loạt ẩn ư đằng sau câu chữ, giống
như một cái móc câu chờ anh nhảy lên đớp phải. Cái móc câu cắm sâu vào môi
anh và một Justin cay đắng liền quay trở lại. Giọng anh trở nên quen thuộc
như suốt thời kỳ họ .... vâng, suốt thời kỳ kết thúc mọi thứ của họ. Cô cũng
đă so kè với anh từng lời như thế.
"Ồ, anh không biết. Hai mươi năm của cuộc sống hôn nhân, có lẽ thế. Một đứa
con gái. Một cuộc sống tốt. Một mái nhà che trên đầu cho em".
Anh biết đó là một lời phát biểu ngốc nghếch. Bởi v́ trước anh, sau anh và
ngay cả không có anh, cô ấy đă từng và luôn luôn có một mái nhà, với tất cả
mọi thứ, che trên đầu cô ấy. Nhưng câu nói ấy buột khỏi miệng anh trong lúc
này và anh không thể ngừng lại, sẽ không ngừng lại, để thể hiện rằng anh
đúng và cô ấy sai. Sự giận dữ thúc mạnh vào từng từ từng chữ, giống như một
người nài ngựa rít lên với con ngựa của ḿnh khi cả hai đă phóng gần về
đích.
"Rồi th́ đi du lịch khắp thế giới".
Phóng lên nào!
"Rồi th́ áo quần. Áo quần. Và nhiều áo quần hơn".
Phóng lên nào!
"Cảm ơn về một cái bếp mới tinh tươm mà chúng ta chẳng cần đến. Về một căn
pḥng tập nhạc, v́ chúa ...".
Và anh tiếp tục, giống như một người đàn ông từ thế kỷ mười chín luôn giữ
cho vợ ḿnh một cuộc sống tốt lành trong khi cô ta th́ thậm chí không hề có
tí tẹo biết ơn, lờ đi sự thật rằng cô được tạo cho một cuộc sống tốt lành,
được chơi trong một dàn nhạc, đi du lịch khắp thế giới với anh tháp tùng.
Vào giai đoạn đầu cuộc sống hôn nhân của họ, họ không có chọn lựa nào khác
ngoài việc sống với mẹ Justin. Cả hai đều trẻ và có một đứa con lẽo đẽo theo
sau - nguyên nhân cuộc hôn nhân vội vàng của họ. Và rồi, trong khi Justin
vẫn tiếp tục đến trường cao đẳng mỗi ngày, nhắm tới những quầy bar giải trí
mỗi tối và làm việc ở một viện bảo tàng nghệ thuật mỗi cuối tuần th́
Jennifer đă đi kiếm tiền bằng cách chơi đàn piano ở một nhà hàng dành cho
giới thượng lưu tại Chicago.
Tới cuối tuần, cô quay về nhà vào sáng sớm, lưng đau nhừ, ngón tay giữa cũng
đau nhừ. Nhưng tất cả đều biến khỏi đầu khi cô được bên anh.
Cô biết rằng tràng đả kích này sẽ đến và anh ngấu nghiến, ngấu nghiến, ngấu
nghiến, nhai rau ráu ngay miếng mồi đang đầy trong miệng. Cuối cùng, thoát
khỏi tất cả những thứ họ đă phải trải qua trong suốt hai mươi năm chung sống
với nhau vừa rồi và đă hết hơi hết sức, anh dừng lại.
Jennifer im lặng.
"Jennifer?".
"Vâng, Justin". Lạnh băng.
Justin thở dài, cảm thấy như kiệt sức. "Nào, có phải là em không?".
"Cái giỏ bánh đó chắc hẳn từ một trong số những người phụ nữ khác của anh
gửi tới, bởi v́ hoàn toàn chắc chắn không phải là từ em".
Cúp máy.
Cơn giận dữ sôi sùng sục bên trong anh. Những người phụ nữ khác.
Những người phụ nữ khác!
Một cuộc t́nh đến khi anh hai mươi tuổi, một sự lóng ngóng vụng về trong
bóng đêm với Mary- Beth Dursoa ở trường cao đẳng, trước cả khi anh và
Jennifer kết hôn, và cô ấy cứ tiếp tục mang ư nghĩ như thể anh là một gă sở
khanh. Trên giường ngủ của họ, anh đă từng đặt một bức tranh mang tên Than
Khóc của Piero di Cosimo, bức mà Jennifer luôn luôn ghê tởm nhưng anh vẫn hi
vọng có thể gửi đến cho cô một thông điệp ẩn giấu đằng sau. Trong bức họa
ấy, có một cô gái trẻ bán khỏa thân, người mà chỉ mới liếc qua tưởng chừng
đang ngủ, nhưng khi nh́n kỹ sẽ nhận ra máu đang rỉ từ cổ cô ấy. Một vị thần
nửa người nửa dê đang khóc than cô ấy.
Cách hiểu của Justin về bức tranh là, người phụ nữ mất đi niềm tin về sự
trung thực của chồng ḿnh, đă theo anh ta vào rừng sâu. Anh ta đi săn, không
hề đi chệch đường như cô nghĩ, và đă vô t́nh bắn nhầm trúng cô, chỉ v́ cô
sột soạt trong lùm cây như một con thú. Thỉnh thoảng, suốt những khoảnh khắc
trong bóng tối, khi nỗi ghét nhau đă cuồng nộ dâng lên suốt những trận căi
vă gay gắt khó chịu, khi cổ họng của họ đều đă đau nhừ, khi mắt họ đều đă
sưng mọng lên v́ những giọt nước mắt tràn ra, khi trái tim họ tan vỡ trong
cảm giác đau đớn, đầu óc họ nặng trịch với những phân tích này nọ, Justin
đều nh́n chăm chăm lên bức tranh và ganh tỵ với vị thần nửa người nửa dê nọ.
Vừa giận dữ vừa xúc động, anh bước xuống những bậc thềm nơi quảng trường,
ngồi xuống bên cạnh một đài phun nước, đặt giỏ bánh xuống bên cạnh chân ḿnh
và cắn từng miếng bánh nướng quế, ngốn nhanh đến nỗi hầu như không có thời
gian thưởng thức mùi vị của nó. Những mẩu bánh vụn rơi xuống chân anh, cuốn
hút cả một đàn bồ câu với đôi mắt đen láy những ư định rất rơ ràng t́m đến.
Anh vớ tiếp một chiếc bánh xốp nướng khác nhưng anh bị bủa vây bởi những con
chim bồ câu hăng hái quá mức mổ mổ cả vào cái làn mây đựng bánh một cách háu
ăn. Mổ, mổ, mổ. Anh nh́n cả tá những con bồ câu đang "thẳng tiến" về phía
ḿnh, nhon nhón trên mặt đất hệt như những chiếc máy bay phản lực chiến đấu.
Lo ngại trước đàn chim háu ăn anh nhấc cái giỏ lên, hù chúng bay tán loạn
với tất cả sự "mạnh mẻ" của một cậu bé mười một tuổi.
Anh lướt qua cổng trước ngôi nhà của ḿnh; vẫn để cửa mở sau lưng. Thật bất
ngờ, nhào ra đón anh là Doris, với một cây cọ vẽ và bảng màu trong tay.
"Anh xem này, em mới làm lại đấy", cô toe toét.
Những cái móng tay in h́nh con báo dài ngoẵng của cô được gắn thêm những
viên đá lóng lánh. Cô mặc một bộ áo liền quần như da rắn. Đôi chân loạng
choạng một cách đầy nguy hiểm trên đôi giày gót cao ngất, có dây buộc ở mắt
cá một cách khéo léo. Mái tóc của cô như thường lệ, làm người ta phát sốc v́
màu đỏ rực. Đôi mắt hệt như mắt mèo với đường viền mắt kẻ bằng ch́ đậm nét
xếch lên nơi khóe mắt. Đôi môi được tô tiệp màu với mái tóc. Anh nh́n chúng
với cảm giác khó chịu cùng cực khi chúng mở ra, khép lại. "Anh thấy tông màu
này dùng cho căn pḥng có ổn không. Ôi trời ơi, em thích màu kẹo Cappuccino
cơ. Nhưng em không nghĩ nó sẽ thích hợp với màu màn cửa. Anh nghĩ thế nào?".
Cô vung vẩy những mảng màu khác nhau trước mặt anh. Nhưng anh không đáp lại.
Chỉ hít một hơi thật sâu và đếm đến mười trong đầu, như cách người ta vẫn
hướng dẫn để giúp b́nh tĩnh lại. Và khi nhận ra rằng cô lại tiếp tục vung
bảng màu lên để nói tiếp, anh quyết định ḿnh sẽ đếm đến ... hai mươi.
"Chào anh? Justin?", cô quệt ngón tay lên mặt anh một cái "Chào a- n- h!".
"Có lẽ em nên để anh ấy nghỉ ngơi, Doris. Anh ấy có vẻ mệt đấy!", Al nh́n
anh trai ḿnh với một vẻ căng thẳng.
"Nhưng ...".
"Thôi được, em hỏi một câu nữa thôi. Bea thích căn pḥng của nó được sơn màu
ngà. Và Peter cũng vậy. Tưởng tượng xem căn pḥng này sẽ lăng mạn biết chừng
nào cho ...".
"ĐỦ RỒI!". Justin gào lên bằng tất cả sức lực của ḿnh, không muốn cái tên
của cô con gái anh và thế giới lăng mạn ǵ đó nằm trong cùng một câu.
Doris nhảy dựng lên và ngừng nói ngay tức khắc. Hai tay cô ôm ngực. Al ngừng
uống, cái chai đưa lên tới môi như đông cứng lại ở đó. Hơi thở nặng nề của
Al, chạm trên thành chai, tạo nên những thanh âm ngồ ngộ như từ cái tẩu hút
thuốc bằng ngà.
Sau đó, hoàn toàn là một sự im lặng.
"Doris", Justin hít một hơi sâu, cố gắng nói bằng vẻ b́nh tĩnh nhất có thể.
"Đủ rồi đấy. Không cần thêm bất kỳ cái ǵ nữa. Không có cà phê Cappuccino
nào ở đây ...".
"Kẹo Cappuccino ...", cô đính chính cái rụp, rồi lại im lặng ngay tức th́.
"Cái ǵ cũng được. Đây là căn nhà theo phong cách Victoria, từ thế kỷ mười
chín, không phải là nơi để em sơn phết đủ thứ màu sắc xanh đỏ tím vàng để
làm nên một căn pḥng cho các quư cô". Anh cố gắng chế ngự cảm xúc của ḿnh,
để không xúc phạm đến cô em dâu. "Nếu em muốn đề cập đến màu sô- cô- la
Cappuccino ...".
"Kẹo chứ không phải sô- cô- la", cô th́ thầm.
"Ǵ cũng được! Anh không muốn em phí thời gian làm cái việc này nữa, không
khéo em phá hỏng hết mọi thứ ...".
Cô không nói nên lời, đầy vẻ bị xúc phạm, tổn thương.
"Căn nhà này, nếu cần thay đổi th́ nó cần những thứ đồ gỗ đúng niên đại,
những màu sắc đúng niên đại, chứ không phải cái kiểu tả pí lù như cái thực
đơn của Al".
"Ơ này!", Al lên tiếng ngay khi nghe ông anh trai ví von dính đến tên ḿnh.
"Anh biết việc này cần thiết ...", Justin hít một hơi sâu và nói bằng giọng
nhẹ nhàng, lịch sự hơn. "Anh đánh giá cao sự giúp đỡ của em. Nhưng căn nhà
này không đơn giản giống như em nghĩ ... Nói với anh là em đă hiểu rơ mọi
thứ đi nào!".
Cô chầm chậm gật đầu. Điều đó giúp anh thở hắt ra một hơi nhẹ nhơm. Đột
nhiên, những tấm bảng màu trong tay cô bay vèo vào một góc tường. Doris rít
lên, "Em chưa từng thấy ai tệ như anh!".
"Doris!", Al nhảy ra khỏi chiếc ghế bành. Justin th́ ngay tức khắc, lật đật
bước về phía sau để tránh dáng vẻ như sắp sửa nhào tới của cô em, với nhưng
chiếc móng tay cứ như vũ khí.
"Anh nghe đây, anh là người nhỏ nhen, ích kỷ, hẹp ḥi, xấu xa nhất mà em
từng thấy. Em đă bỏ ra suốt hai tuần lễ để làm ǵ? Để nghiên cứu xem tầng
hầm nhà anh chứa ǵ, để dọn dẹp chúng, cái đống đồ đạc mà anh thậm chí cũng
chẳng biết đến sự tồn tại ấy. Em đă ở trong bóng tối, quét dọn ... Cái nơi
mà người ta nghe toàn mùi cũ mốc ấy. Giọng cô chùng xuống, nhưng vẫn chưa có
vẻ ǵ muốn ngưng.
"Em đă thu thập về bao nhiêu là những cuốn brochure quảng cáo màu sơn của
từng giai đoạn lịch sử. Để làm ǵ à? V́ em muốn chính tay em sẽ chọn ra
những màu sơn thích hợp cho anh, trong căn nhà này, những màu sơn của thế kỷ
mười chín. Em đă bắt tay làm quen với hết người này đến người khác để t́m
hiểu về cái hồn sâu sắc của London mà em chưa từng biết. Em đọc bao nhiêu là
cuốn sách cũ, những cuốn sách phủ đầy bụi trên kệ ấy. Em đă xem không biết
bao nhiêu màu sơn Dulux để t́m kiếm màu thích hợp. Em đă phải mọc ba đầu sáu
tay để lục lọi các cửa hàng đồ cũ để t́m xem những loại đồ gỗ cổ xưa màu sắc
thế nào. Em làm đủ mọi thứ em có thể. Vậy mà ...".
Cô dí những ngón tay với chiếc móng dài ngoằn vào sát Justin, đến mức sắp
dồn anh sát vào tường. "Đừng Nói Với Em Là Em Không Làm Được Ǵ!!!".
Cô tằng hắng giọng và đứng thẳng dậy. Cơn giận dữ trong giọng nói bây giờ
được thay thế bằng những cái vung tay run bần bật.
"Mặc kệ anh nói cái ǵ, em cũng sẽ hoàn thành việc này. Em sẽ tiếp tục và
không nao núng đâu. Em sẽ làm, không đếm xỉa đến anh. Em sẽ làm nó cho em
trai anh, người mà biết đâu có thể chết vào khoảng tháng tới và anh thậm chí
cũng chẳng thèm quan tâm đến".
"Chết?", Justin trợn tṛn mắt.
Nói bằng đấy câu xong, cô em dâu quay gót giày và bay biến ngay như một cơn
lốc lên pḥng riêng. Nhưng đến sát cửa, cô quay lại. "Em muốn cho anh biết,
em sẽ đập cửa lại RẤT TO, để chứng tỏ cho anh biết rằng em giận dữ đến mức
nào".
Tiền sau đó, cô biến đi lần nữa, với một tiếng dập cửa cái rầm.
Tôi bước từng bước một đầy căng thẳng bên ngoài cánh cửa hé mở của ngôi nhà
Justin. Có nên bấm chuông bây giờ không? Hay đơn giản là gọi lớn tên anh ta
cho trong pḥng nghe? Có khi nào anh ta gọi cảnh sát và họ giải tôi đi v́
tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp? Chưa thấy cái quyết định nào lại tệ như
cái quyết định này.
Frankie và Kate đă thuyết phục tôi đến đây, để tự ḿnh "tŕnh diện" với anh
ấy. Họ đă bơm tôi lên với đến mức tôi tự tin bắt chiếc taxi đầu tiên để
thẳng tiến đến quảng trường Trafalgar, sau khi bắt kịp anh ở Pḥng Triển Lăm
Quốc Gia trước lúc anh rời khỏi.
Tôi đă gần anh như chưa bao giờ gần thế khi anh nói chuyện điện thoại, đă
nghe anh hỏi mọi người về giỏ bánh. Tôi có một cảm giác thoải mái rất ngớ
ngẩn khi được quan sát anh mà anh không hề biết. Tôi đă không rời mắt khỏi
anh, được nh́n thấy anh bằng xương bằng thịt thay v́ từ trong kư ức.
Cơn giận dữ của anh với ai đó trên điện thoại - tôi gầm như chắc chắn là vợ
cũ của anh, người phụ nữ với mái tóc đỏ và những đốm tàn nhang - đă thuyết
phục tôi rằng đây là khoảng thời gian chưa phù hợp để tiếp cận anh và thế là
tôi đă đi theo anh.
Đi theo, không phải ŕnh rập.
Tôi dành thời gian cố gắng tạo nên cho ḿnh dũng khí để nói chuyện với anh.
Tôi có nên đề cập đến chuyện truyền máu không? Có khi nào anh nghĩ rằng tôi
có vấn đề về tâm thần? Hay anh sẽ mở ḷng để nghe, và ... biết đâu tốt hơn
nữa, mở ḷng để tin?
Lúc theo anh lên xe điện ngầm, một lần nữa, tôi nhận ra đây không phải là
thời điểm phù hợp. Nó quá đông. Mọi người cứ xô đẩy nhau mạnh bạo, tránh
nh́n vào mắt nhau, chẳng quan tâm đến những lời giới thiệu làm quen. Và thế
là sau những bước đi hối hả lên lên xuống xuống con đường gần nhà anh, giống
như một cô nữ sinh mới yêu lần đầu, bây giờ, tôi phát hiện chính ḿnh đang
đứng trước cửa nhà anh, với một kế hoạch.
Nhưng kế hoạch của tôi lại một lần nữa bị gián đoạn khi Justin và em trai
anh bắt đầu nói đến một điều mà tôi biết rằng tôi không nên nghe. Đó là một
bí mật gia đ́nh mà tôi đă vô cùng quen thuộc. Tôi dời ngón tay xa dần khỏi
chuông cửa, núp kín sau cánh cửa sổ và chờ một cơ hội tốt của ḿnh.
Chương 29
Justin nh́n quanh pḥng xem có cái ǵ để ngồi không. Anh kéo một thùng sơn to
đùng lại và ngồi xuống, không để ư đến cả một ṿng sơn trắng c̣n ướt quanh
nắp thùng.
"Al, Doris nói cái ǵ vậy? Cái ǵ mà tháng tới em sẽ chết".
"Không, không, không". Al cười rũ. "Cô ấy nói, biết đâu là sẽ chết. Anh thấy
không, rơ ràng cách nói này khác hẳn mà. Này, anh nhấm nháp chút này đi anh
trai. Tốt cho anh lắm đấy. Cạn nào!". Al dốc ngược chai của ḿnh và uống hết
phần bia cuối cùng trong đó.
"Khoan đă, khoan đă. Al, em đang nói về chuyện ǵ mới được? Có chuyện ǵ em
không nói với anh phải không? Bác sĩ nói ǵ?".
"Bác sĩ nói với em chính xác những điều em đă nói cho anh nghe hai tuần
trước. Nếu có bất kỳ thành viên nào trong gia đ́nh chúng ta từng mất v́ bệnh
tim trong giai đoạn c̣n trẻ, ví dụ nam dưới năm mươi lăm tuổi, th́ những
người c̣n lại tiềm ẩn nguy cơ mắc phải bệnh mạch vành".
"Em có bị cao huyết áp không?".
"Chút ít thôi".
"Em có bị cholesterol cao không?".
"Rất nhiều".
"Thế th́, tất cả việc em phải làm là thay đổi lối sống, Al. Nó không có
nghĩa là em sẽ bị đánh ngă giống như ... giống như ...".
"Bố?".
"Không". Anh nhíu mày và lắc đầu.
"Bệnh mạch vành ở tim là nguyên nhân số một gây chết người ở Mỹ, với cả nam
lẫn nữ. Cứ mỗi 33 giây, lại có một người Mỹ phải chịu đựng một số loại triệu
chứng của bệnh mạch vành, và hầu như cứ mỗi phút lại có ai đó bị chết đi v́
điều ấy. Anh nh́n lên cái đồng hồ của ông cố ngoại bị che mất một nửa trong
tấm vải phủ đầy bụi bặm. Từng phút một đang trôi qua. Al ôm lấy quả tim của
ḿnh và bắt đầu rên. Rồi những tiếng rên ồn ào nhanh chóng biến thành tiếng
cười.
Justin tṛn xoe mắt. "Ai nói với em những điều vớ vẩn ấy?
"Những tài liệu in thành tờ rơi ở pḥng khám của bác sĩ nói thế".
"Al, em sẽ không bị đau tim đâu".
"Tuần tới là sinh nhật lần thứ bốn mươi của em".
"Anh biết". Justin đập tay vào đầu gối, vui vẻ. "Thế th́ chúng ta sẽ phải tổ
chức một bữa tiệc lớn thôi".
"Hồi bố mất, bố cũng đúng chừng này tuổi", anh cúi nh́n xuống phần nhăn và
lớp bên ngoài của chai bia.
"Những chuyện này là thế nào?", giọng nói của Justin chợt nhỏ nhẹ hơn.
"Khỉ thật, em nói anh nghe xem Al, tất cả những chuyện này là thế nào? Tại
sao em không nói ǵ đó sớm hơn?".
"Em chỉ nghĩ là em nên dành nhiều thời gian bên anh, trước khi anh biết đấy,
trong trường hợp ...", mắt Al bỗng rưng rưng và anh vội nh́n đi nơi khác.
Nói cho cậu ấy biết sự thật đi.
"Al, nghe anh nói này, có một việc em cần phải biết". Giọng Justin rưng
rưng. Anh tằng hắng mấy lần, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Ḿnh chưa từng bao giờ nói cho ai nghe cả.
"Bố phải chịu đựng một áp lực khổng lồ trong công việc. Ông đă trải qua hàng
loạt khó khăn, về tài chính, và mặt khác bố đă không nói với bất kỳ ai cả.
Không ai, kể cả mẹ".
"Em biết, Justin. Em biết".
"Em biết?".
"Vâng, em biết điều đó. Bố đâu có rơi vào cái chết mà không có lư do. Bố đă
căng thẳng quá mức chịu đựng. Và em không ... Em biết thế. Nhưng ngay từ khi
em c̣n là một đứa trẻ, cái cảm giác này đă bao trùm lấy em, rằng ngày nào đó
nó cũng sẽ xảy ra với em. Nó nhảy nhót trong đầu em lâu đến mức em có thể
nhớ rơ và bây giờ, trước ngày sinh nhật của em tuần tới, em lại không có
được vóc dáng gọn gàng ... Mọi thứ trong công việc th́ quá chừng bận rộn, em
lại không chăm sóc bản thân ḿnh. Em không bao giờ có thể làm điều đó như
anh, anh biết không?".
"Này, em đâu có cần phải giải thích điều đó với anh":
"Nhớ cái ngày chúng ta đă trải qua với bố trên băi cỏ trước nhà không? Với
những cái b́nh tưới ấy ... Phải đến hàng giờ trước khi mẹ t́m thấy bố ...
Anh nhớ cả nhà ḿnh đă chơi đùa như thế nào không?".
"Chúng ta đă có những khoảng thời gian tuyệt diệu bên nhau", Justin mỉm
cười, cố ngăn những giọt nước mắt.
"Anh nhớ không?", Al cười lớn.
"Giống như mới vừa hôm qua ...", Justin nói.
"Bố đă giữ cái ṿi và phun nước vào cả hai anh em ḿnh. Dường như ông cảm
thấy chuyện đó cực kỳ hài hước". Al cau mày trong những kư ức lộn xộn và
nghĩ một lát, trước khi nụ cười quay trở lại.
"Bố mang về cho mẹ một bó hoa to đùng, anh nhớ mẹ cài một bông thật lớn lên
tóc không?".
"Bông hoa hướng dương". Justin gật đầu, thêm vào.
"Hôm đó trời nóng khủng khiếp. Anh nhớ nó nóng đến thế nào không?".
"Nhớ chứ".
"Bố đă xắn quần lên tận đầu gối, cởi cả giày vớ ra. Cỏ th́ ướt đẫm nước. Bàn
chân bố xục trong lớp cỏ. Bố cứ thế đuổi theo chúng ta, chạy ṿng ṿng, ṿng
ṿng ...". Al cười xa xôi. "Đó là lần cuối cùng em nh́n thấy bố".
Đó không phải lần cuối cùng của anh!
Kư ức Justin lóe lên h́nh ảnh bố anh đóng lại cánh cửa pḥng khách. Justin
đă chạy vào nhà từ sân trước lên pḥng tắm, tất cả những tṛ chạy chơi tưng
bừng với ṿi nước xịt khiến anh lúc đấy hay c̣n là một cậu bé, thấy ḿnh
muốn nổ tung. Tất cả mọi thành viên khác trong gia đ́nh, theo anh biết, đều
vẫn c̣n ở bên ngoài chơi đùa. Anh có thể nghe tiếng mẹ chạy đuổi theo Al,
chọc ghẹo Al.
Và Al, lúc đó chỉ mới năm tuổi, vừa cười vừa kêu thét lên. Nhưng khi anh
xuống cầu thang, anh để ư rằng bố đi ra khỏi bếp, xuống tiền sảnh. Justin,
muốn nhảy ra làm bố ngạc nhiên, bèn núp xuống và nh́n bố từ phía sau thành
cầu thang.
Nhưng anh nhận ra có cái ǵ đó trong tay ông. Anh nh́n thấy một cái chai,
chứa chất lỏng ǵ đó, cái chai luôn được khóa kỹ trong ngăn tủ nhà bếp và
chỉ lấy ra trong những dịp đặc biệt khi gia đ́nh bên nội vượt quăng đường
dài từ Ai- len đến thăm. Khi tất cả mọi người uống chai này, họ đều thay
đổi, họ hát những bài hát mà Justin chưa bao giờ nghe trước đó nhưng bố anh
th́ biết rơ từng từ, họ cười lớn, kể những câu chuyện và đôi khi khóc. Anh
không chắc tại sao cái chai đó bây giờ lại trong tay bố. Hay là bố muốn hát,
muốn cười, muốn kể những câu chuyện trong hôm nay? Hay là bố muốn khóc?
Kế đó, Justin nh́n thấy một lọ thuốc cũng đang trong tay bố nữa. Anh biết
đấy là thuốc, bởi v́ chúng nằm trong một cái hộp giống như cái hộp mà bố mẹ
hay lấy thuốc uống mỗi khi bị ốm. Anh hi vọng bố không cảm thấy "bị ốm" lúc
này, và anh hi vọng ông không muốn khóc. Anh nh́n theo khi ông đóng cửa lại
sau lưng, vời những viên thuốc và chai rượu trong tay. Lẽ ra anh nên biết
rằng bố định làm ǵ khi đó, nhưng anh đă không biết.
Cậu bé chín tuổi Justin chẳng bao giờ nghe biết chuyện ǵ tiếp theo. Anh vẫn
nấp ở trên cầu thang, đợi bố đi ra đi anh có thể nhảy ra làm bố bất ngờ. Khi
thời gian cứ thế trôi qua, anh bắt đầu cảm thấy có điều ǵ không ổn. Nhưng
anh không biết tại sao anh có cảm giác ấy. Anh cũng không muốn phá hỏng dự
tính nhào ra ôm bố để bố bất ngờ bằng việc đi kiểm tra xem bố thế nào.
Vài phút mà lâu như hàng giờ. Không có ǵ cả ngoài sự im lặng từ phía sau
cánh cửa đóng kín. Justin nuốt cổ họng khô khốc và đứng dậy. Anh vẫn có thể
nghe Al đùa giỡn la hét bên ngoài. Anh vẫn c̣n nghe tiếng Al cười khi anh đi
vào trong pḥng và nh́n thấy hai bàn chân xanh lét trên sàn. Anh nhớ sâu sắc
cái h́nh ảnh hai bàn chân ấy, bố nằm trên sàn, như một người khổng lồ màu
xanh. Anh nhớ đă theo những bàn chân ấy và t́m thấy bố nằm trên sàn, nh́n
bất động lên trần nhà, không c̣n sự sống.
Anh không nói ǵ cả. Không gào thét. Không chạm vào ông. Không hôn ông.
Không cố gắng giúp ông. Bởi v́ mặc dù anh không hiểu nhiều lắm vào thời gian
ấy, nhưng anh đă biết rằng quá trễ để giúp rồi. Anh chỉ chậm chạp quay ra
khỏi pḥng, đóng cánh cửa lại sau lưng và chạy ra ngoài băi cỏ với mẹ và em
trai ḿnh.
Họ đă có năm phút với nhau. Năm phút của mọi thứ vẫn chính xác là như cũ.
Anh chín tuổi. Vào một ngày nắng đẹp, với bố mẹ và đứa em trai. Và anh đă
hạnh phúc. Và mẹ đă hạnh phúc. Và những người hàng xóm đă mỉm cười với anh,
b́nh thường như họ vẫn làm với mọi đứa trẻ khác. Tất cả thức ăn của bữa tối
đều được chính mẹ nấu cho. Và khi anh không ngoan ở trường, thầy cô lại hét
toáng lên với anh, như họ nên làm thế.
Năm phút của mọi thứ vẫn chính xác là như cũ, cho đến khi mẹ anh đi vào nhà
và sau đó tất cả mọi thứ hoàn toàn khác biệt, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Năm phút sau, anh không c̣n chín tuổi. Không c̣n với bố mẹ và đứa em trai.
Anh đă không c̣n hạnh phúc. Mẹ đă không c̣n hạnh phúc. Những người hàng xóm
mỉm cười với anh với nỗi buồn rầu giấu trong đáy mắt khiến anh ước giá họ
đừng mỉm cười th́ hơn. Tất cả những ǵ anh ăn đều do những phụ nữ sống trên
cùng con đường mang tới trong hộp giấy những người luôn trông có vẻ buồn
buồn - nhằm bày tỏ sự chia sẻ. Và khi anh nghịch phá ǵ đó ở trường, thầy cô
vẫn chỉ nh́n anh với cùng một gương mặt. Tất cả mọi người đều có cùng một
gương mặt như nhau. Cảm thông, thương cảm. Năm phút anh cố kéo thêm không
đủ.
Mẹ nói với mọi người rằng bố đă bị một cơn đau tim. Bà nói với tất cả những
người khác trong gia đ́nh và mọi người đến thăm rằng cơn đau tim tới khi bố
ăn một miếng bánh ǵ đấy.
Justin không bao giờ cho phép ḿnh nói ra cho bất kỳ ai rằng anh biết sự
thật. Nửa phần v́ anh muốn tin vào lời nói dối và nửa phần v́ anh nghĩ mẹ
anh cũng bắt đầu tin vào điều bà tự nói dối ấy. Thế là anh giữ nó cho riêng
ḿnh.
Anh không nói với cả Jennifer, bởi v́ anh sợ nói điều đó ra có thể làm nó
trở thành sự thật. Anh không muốn công nhận bố anh đă chết bằng cách ấy. Và
bây giờ, khi mẹ đă qua đời, anh trở thành người duy nhất biết sự thật về bố
anh.
Câu chuyện về cái chết của bố đă được nói dối, được bịa đặt để giúp họ vượt
qua đám mây u ám bao phủ. Thế nhưng, câu chuyện ấy như một gánh nặng với
Justin. Anh muốn nói với Al sự thật ngay bây giờ, anh đă thật sự muốn làm
điều đó. Nhưng làm thế nào được? Chắc chắn biết sự thật th́ c̣n tệ hơn
nhiều, và anh phải giải thích thế nào, tại sao anh giữ nó trong ḷng sau
ngần ấy năm ...?
Song, sau đó hẳn là anh không phải mang tất cả gánh nặng trên vai lâu hơn.
Có lẽ cuối cùng đó sẽ là chút giải thoát cho anh. Nó có thể giúp làm tan
biến đi nỗi lo sợ về cơn đau tim của Al và họ có thể cùng giải quyết với
nhau chuyện đó.
"Al, có một chuyện này anh phải nói với em", Justin bắt đầu.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên. Một cái bấm chuông dứt khoát, rất mạnh
cắt ngang ư nghĩ của cả hai người, phá vỡ khoảnh khắc im lặng như một nhát
búa tạ đập vào cửa kính. Tất cả mọi suy nghĩ của họ năy giờ vỡ tan tành và
rơi loảng xoảng từng mảnh nhỏ trên nền đất.
"Ai bấm chuông thế nhỉ?". Doris kêu lên, phá vỡ sự im lặng.
Justin đi ra cửa, với một vệt sơn h́nh tṛn màu trắng in trên quần phía đằng
sau. Cánh cửa đă được khép hờ, và anh kéo nó mở rộng hơn. Phía trước anh,
trên hàng rào, treo một túi giặt ủi sạch. Những bộ vest của anh, những chiếc
sơ mi và áo thun lót bên trong đều được phủ riêng trong từng lớp nilon.
Không có ai ở đây. Anh bước ra ngoài và chạy lên vỉa hè để xem ai đă để
chúng lại đó, nhưng không có ai cả. Băi cỏ phía trước trống trơn.
"Ai thế anh?", Doris hỏi lớn.
"Không có ai cả", Justin đáp, khó hiểu. Anh tháo cái móc túi giặt ủi của anh
trên hàng rào xuống và mang nó vào bên trong.
"Anh định nói với em là mấy bộ áo này biết tự nhấn chuông cửa hả?", Doris
hỏi, vẫn c̣n đầy vẻ giận dữ.
"Anh không biết. Thật lạ! Bea dự tính sẽ đi lấy những thứ này vào ngày mai.
Anh đâu có đặt hàng chỗ dịch vụ giặt ủi bảo họ mang tới tận nhà".
"Có lẽ đó là dịch vụ giao hàng đặc biệt, dành cho những khách hàng tiềm
năng, v́ nh́n chừng này áo quần th́ em đoán chắc là họ đă giặt ủi hết cả tủ
quần áo của anh đấy". Cô nh́n anh phân loại quần áo với vẻ ngán ngẫm.
"Ừ", và anh đánh cuộc dịch vụ giao trả quần áo tại nhà này sẽ kèm theo một
hóa đơn chóng mặt, anh lẩm bẩm.
"Anh đă có chút ít xào xáo với Bea trước đó, có lẽ nó làm thế này thay một
lời xin lỗi".
"Ồ, anh đúng là một người bướng bỉnh không chịu nổi".
Doris trợn mắt. "Có khi nào anh chịu nghĩ, dù chỉ một giây rằng anh mới là
người phải nói lời xin lỗi?".
Justin nheo mắt nh́n cô. "Em đă nói với Bea phải không?".
"Ơ nh́n nè, có một cái b́ thư bên mặt này", Al chỉ tay, cắt ngang để khỏi
phải bắt đầu một cuộc chiến mới.
"Hóa đơn của anh đó", Doris cười lớn.
Tim Justin đột nhiên thót lại khi anh bắt gặp cái b́ thư quen thuộc. Anh ném
đống quần áo xuống trên tấm vải lấm bụi và xé toạc cái phong b́.
"Cẩn thận chứ!", Doris nhặt những mảnh giấy lên.
Anh mở phong b́, nuốt nước bọt một cách khó khăn, đọc mẩu giấy kèm theo.
"Viết ǵ trong ấy thế?", Al hỏi.
"Chắc phải là một cái hóa đơn mắc phát khiếp, nh́n mặt anh ấy ḱa!", Doris
trêu chọc. "Hoặc là một lá thư nài nỉ. Có ǵ không ổn với chúng à? Họ muốn
bao nhiêu?".
Justin lục lọi, lấy ra tấm thiệp anh nhận được trên giỏ bánh nướng xốp trước
đó. Rồi anh giữ hai tấm thiệp gần nhau để họ có thể đọc trọn vẹn câu. Từng
chữ một trên đó làm anh lạnh cả sống lưng.
Cảm ơn ... Đă cứu sống cuộc đời tôi!
Chương 30
Tôi nằm trong một chiếc thùng, không thở được, tim đập th́nh thịch với tốc độ
của một đôi cánh chim đang hoạt động hết cỡ. Tôi giống như một đứa trẻ đang
chơi trốn t́m, với cảm giác cực kỳ căng thẳng, hồi hộp phấn khích nôn nao
trong dạ dày; như một con cún đang cố xoay người ṿng ṿng, cố hất bằng được
mấy con bọ chét ra khỏi người. Làm ơn đừng t́m ra em, Justin. Đừng t́m thấy
em đang như thế này, nằm trong cái thùng chứa vật liệu xây dựng thừa trong
vườn nhà anh, người dính đầy bụi bặm và vữa thạch cao.
Tôi nghe tiếng bước chân của anh di chuyển xa hơn, những bước chân di chuyển
về phía ngôi nhà và tiếng cửa đóng lại.
Tôi làm cái quái ǵ thế này? Một kẻ hèn nhát. Đă chạy như vịt ra và bấm
chuông cửa để ngăn Justin kể câu chuyện về bố anh ấy cho Al, và sau đó, sợ
đóng vai chúa trời với hai người lạ, tôi đă chạy như tên bắn, trốn xuống
dưới đáy cái thùng này.
Tôi không chắc tôi sẽ có thể nói điều ǵ với anh. Tôi không biết làm cách
nào để t́m ra được từ ngữ giải thích cái cảm giác mà tôi đang cảm thấy lúc
này.
Thế giới không phải là một nơi đơn giản. Những câu chuyện như thế này phần
lớn sẽ xuất hiện trên tờ Điều Tra, Pháp Luật, hoặc trải rộng trên cả hai
trang hoành tráng của những tạp chí lá cải dành cho phụ nữ khác. Bên cạnh
câu chuyện, hẳn sẽ có cả một tấm h́nh của tôi, trong khu vườn của bố, trông
đầy vẻ cô đơn khổ sở trước máy ảnh. Chẳng trang điểm ǵ cả. Không! Justin có
lẽ chẳng bao giờ tin tôi nếu tôi nói với anh ấy, nhưng hành động th́ có thể
mang lại tác động lớn hơn lời nói.
Nằm quay lưng xuống, tôi nh́n đăm đắm lên bầu trời. Nằm quay mặt xuống,
những đám mây trên kia đang nh́n chằm chằm xuống tôi ở dưới này. Chúng trôi
lướt qua người phụ nữ trong cái thùng vật liệu xây dựng với vẻ ṭ ṃ, gọi cả
những đám mây lang thang phía sau chúng đến cùng xem. Càng nhiều đám mây hợp
lại, chúng càng háo hức để tận mắt nh́n thấy điều mà những đám mây khác đang
í ới gọi đến xem. Sau đó, chúng cũng trôi lướt qua, để lại ḿnh tôi, nh́n
lên bầu trời xanh với lác đác những cụm mây trắng c̣n sót lại. Tôi tưởng như
nghe được cả tiếng mẹ tôi cười lớn, h́nh dung được cả cách bà thúc khuỷu tay
vào những bà bạn khác để đến xem con gái của mẹ. Tôi tưởng tượng ra bà, nh́n
trộm qua những đám mây, giống hệt như cái cách bố làm ở ban công chỗ ngồi
trên cao của Nhà hát Hoàng gia. Tôi mỉm cười, tận hưởng điều đó lúc này.
Bây giờ, khi tôi phủi bụi, những vệt sơn và vụn gỗ khỏi quần áo, lồm cồm
trèo ra khỏi thùng vật liệu xây dựng, tôi cố gắng để nhớ những điều khác mà
Bea đă đề cập, những điều bố cô muốn người được anh cứu sống làm.
"Justin, b́nh tĩnh lại nào, v́ Chúa. Anh đang làm em sợ đấy!". Doris ngồi
trên một cái thang gấp và nh́n theo Justin, đi tới đi lui trong pḥng với
tốc độ chóng mặt.
"Anh không thể b́nh tĩnh được. Em không hiểu anh đang muốn nói cái ǵ hả?".
Anh ch́a ra hai mảnh giấy, ghép lại thành một câu nguyên mà anh đă nhận
được.
Mắt Doris mở to hơn. "Anh đă cứu sống một ai đó?".
"Vâng". Anh nhún vai và thôi bước. "Nó cũng không thật sự là việc ǵ lớn.
Đôi khi em chỉ làm một việc ǵ đó mà em cần làm thôi".
"Anh ấy hiến máu", Al cắt ngang sự cố gắng khiêm tốn của anh trai ḿnh.
"Anh hiến máu?".
"Cái lần anh ấy đă gặp cô ma cà rồng đó, em nhớ chưa?". Al nhắc lại những
t́nh tiết cho vợ, "Ở Ailen, nơi người ta dễ dàng hỏi:
Có thích hiến nửa lít máu không!!! Cẩn thận đấy!".
"Tên cô ấy là Sarah, không phải cô ma cà rồng".
"Thế là anh đă hiến máu để có được một cuộc hẹn ḥ". Doris khoanh tay trước
ngực.
"Không có ǵ tốt hơn anh đă làm được hả, hay tất cả những việc này anh đều
làm chỉ v́ chính anh?".
"Này, anh cũng có trái tim chứ bộ!".
Al và Doris cười rũ ra, đấm thùm thụp vào nhau trước những câu đối đáp ăn ư
của ḿnh.
Justin hít một hơi sâu. "Quay về với những ǵ chúng ta đang có trong tay đi.
Ai đă gửi cho anh những mẩu cảm ơn này và mục đích của nó là ǵ?".
Anh lại bắt đầu đi tới đi lui cắn móng tay. "Có lẽ đây là ư tưởng một tṛ
đùa của Bea. Nó là người duy nhất anh nói về chuyện xứng đáng để nhận được
một lời cảm ơn trở lại sau khi đă cứu sống cuộc đời ai đó".
Trời, làm ơn đừng là con nha Bea!
"Này anh, anh ích kỷ quá đấy!", Al cười thành tiếng.
"Không", Doris lắc đầu, đôi bông tai quá dài lúc lắc chạm vào g̣ má cô với
mỗi nhịp lắc đầu như thế. "Bea không muốn làm bất cứ cái ǵ dính đến anh
đâu, cho đến khi anh xin lỗi. Em không biết dùng lời nào để diễn tả là bây
giờ nó đang ghét anh đến mức nào".
"Cảm ơn chúa v́ điều đó", Justin tiếp tục bước. "Nhưng hẳn là nó đă kể cho
ai đó nghe, không th́ chuyện này không thể xảy ra được. Doris, em phải t́m
ra xem Bea đă kể cho ai nghe về chuyện đó chứ!".
"Hừ". Doris nghếch cằm lên nh́n qua chỗ khác. "Anh đă nói một vài điều rất
tệ về em trước đây. Em không nghĩ rằng em có thể giúp anh".
Justin khuỵu gối xuống trước Doris.
"Làm ơn đi, Doris. Anh xin em. Anh rất ... rất xin lỗi về những ǵ anh đă
nói.
Anh không thể nói ǵ hơn về khoảng thời gian và những điều em đă làm cho nơi
này. Anh đă đánh giá không đúng em. Không có em, chắc hẳn là anh vẫn c̣n
uống nước trong cái cốc dùng đánh răng và ăn trong cái bát dành cho mèo".
"Này, em phải kiểm tra lại điều anh ấy vừa nói đấy", Al cắt ngang tṛ quỳ
gối nài nỉ của ông anh trai. "Anh ấy thậm chí c̣n không có một con mèo nữa
th́ ăn trong bát dành cho mèo sao được".
"Thế em có phải là một nhà thiết kế tuyệt diệu, năng khiếu tiềm ẩn từ sâu
thẳm bên trong không?". Doris nghếch mặt lên.
"Vâng ... một nhà thiết kế tuyệt diệu".
"Tuyệt diệu thế nào?".
"Tuyệt diệu hơn ...", anh đánh trống lảng, "Andrea Palladio".
Doris nh́n sang trái rồi nh́n sang phải. "Ông ta giỏi hơn cả Ty Pennington
à?".
"Ông ta là một kiến trúc sư người Ư ở thế kỷ mười sáu, được biết đến với
những ảnh hưởng rộng răi đến lịch sử kiến trúc Phương Tây".
"Ồ ... Được rồi. Anh được tha thứ", cô ch́a tay ra, "Đưa em điện thoại của
anh, em sẽ gọi cho Bea".
Một lúc sau, cả ba người đều đă ngồi quanh chiếc bàn mới trong nhà bếp, lắng
nghe cuộc chuyện tṛ của Doris qua điện thoại, tất nhiên chỉ nghe được phân
nửa - là những lời Doris nói.
"Được rồi, Bea đă nói với Peter, với người chuẩn bị phục trang cho vở Hồ
Thiên Nga, và bố cô ấy".
"Người chuẩn bị phục trang? Tụi em c̣n giữ cuốn chương tŕnh chứ?".
Doris biến vào pḥng ngủ và quay lại với cuốn chương tŕnh ba lê. Cô gơ nhẹ
vào những trang giấy.
"Không phải", Justin lắc đầu khi đọc hết phần giới thiệu về người phụ nữ ấy.
"Anh đă gặp người phụ nữ này tối hôm đó, và đó không phải là người bí ẩn.
Nhưng bố cô ấy có trong này không? Anh không thấy bố cô ấy đâu cả".
Al nhún vai.
"Những người này không liên quan ǵ đến cả. Anh chắc chắn rằng đă không cứu
sống cuộc đời người phụ nữ này hay bố cô ta. Người đó chắc hẳn phải là người
Ai- len và đă nhận được sự chăm sóc theo dơi trong một bệnh viện Ailen".
"Biết đâu bố cô ấy là người Ai- len, hoặc đă từng ở Ai- len".
"Đưa cho anh cuốn chương tŕnh, anh sẽ gọi đến nhà hát".
"Justin, anh không thể gọi cho cô ấy được", Doris giật cuốn chương tŕnh
trong tay anh, nhưng anh khéo léo tránh được. "Anh định nói ǵ?".
"Tất cả những việc anh muốn biết chỉ là bố cô ấy có phải là người Ai- len
không hoặc đă từng ở Ai- len tháng rồi không?".
Al và Doris nh́n nhau đầy lo lắng trong khi Justin rời khỏi nhà bếp, đi gọi
điện thoại.
"Anh có từng như thế này không?" Doris hỏi nhỏ Al.
"Không đời nào", Al lắc mạnh đầu, cằm đưa qua đưa lại.
Năm phút sau, Justin quay trở vào.
"Cô ấy nhớ đă gặp anh, và ... không, không phải là cô ấy hay bố cô ấy. Vậy
là, hoặc Bea đă nói với ai đó khác nữa, hoặc là ... chắc hẳn Peter đă ngớ
ngẩn nhiều chuyện với người khác. Anh phải đi gặp mấy đứa nhỏ và ...".
"Xử sự người lớn chút đi, Justin. Không phải cậu ấy đâu!". Doris nói nghiêm
nghị. "Phải bắt đầu t́m kiếm ở nơi khác. Gọi cho những người giặt ủi quần
áo, gọi cho anh chàng đă chuyển những chiếc bánh xốp nướng đến".
"Anh làm hết rồi. Họ được thanh toán qua thẻ tín dụng và theo nguyên tắc họ
chẳng thể tiết lộ chút ǵ về người chủ thẻ".
"Cuộc đời của anh là một bí mật to lớn. Giữa người phụ nữ tên Joyce và những
người bí mật giúp chuyển thông điệp của cô ấy. Anh nên thuê một thám tử tư.
Doris đáp lại. "Ồ, em nhớ rồi!", cô chợt lục lọi trong túi rồi đưa cho anh
một mẩu giấy.
"Nhân nói chuyện những thám tử tư, em có cái này cho anh. Em có nó vài ngày
trước nhưng không nói ǵ v́ em không muốn anh làm một chuyện vô ích như đi
chăn ngỗng trời. Nhưng anh hăy xem nó nếu như anh chọn cách này.
Đây!".
Cô đưa cho anh mẩu giấy với những chi tiết về Joyce ở bên trong.
"Em đă gọi cho Trung Tâm Truyền Thông Quốc Tế và đưa cho họ số điện thoại cá
nhân của người tên Joyce đă gọi đến cho Bea tuần rồi. Họ cho em địa chỉ để
đến đấy.
Em nghĩ t́m người phụ nữ này là một ư tưởng tốt hơn đấy, Justin. Quên người
bí ẩn kia đi. Al biết được người gửi cho anh những mẩu tin nhắn này là ai?
Tập trung vào người phụ nữ này, một mối quan hệ tốt đẹp, lành mạnh mới là
điều anh cần".
Anh đọc lướt qua mẩu giấy trước khi nhét nó vào túi áo, hoàn toàn không quan
tâm đến. Tâm trí anh đang ở nơi nào khác.
"Anh chỉ muốn nhảy vào chuyện người bí ẩn kia thôi, phải vậy không?", Doris
ḍ xét.
"Này, cũng có thể là người phụ nữ tên Joyce đă gửi những thông điệp", Al nói
to chen vào.
Cả Doris và Justin đều quay lại nh́n anh, mắt trợn tṛn.
"Đừng có kỳ quặc như thế, Al". Justin gạt ra. "Anh đă gặp cô ấy ở tiệm hớt
tóc. Ai nói với em đó là người bí ẩn đă làm tất cả những chuyện này?".
"Ừm, mọi thứ rất rơ ràng". Al đáp. "Bởi v́ anh đă nhận được một giỏ bánh
nướng xốp". Al khịt mũi. "Chỉ có một người phụ nữ mới có thể nghĩ ra chuyện
gửi đến một giỏ bánh xốp nướng. Hoặc là một anh chàng đồng tính. Và cho dù
là ai đi nữa, anh ta hoặc cô ta - hoặc có thể là một người bán nam bán nữ -
viết chữ rất đẹp, điều đó càng khiến giả thuyết của em có cơ sở. Một phụ nữ,
một người đồng tính, hoặc một người bán nam bán nữ", anh kết lại.
"Anh đây này, chính anh đă từng là một người nghĩ đến giỏ bánh xốp nướng",
Justin vênh vênh, phản đối. "Và, anh cũng là một người viết chữ đẹp!".
"Đấy! Th́ đúng như em nói. Chỉ có thể là một phụ nữ, một gă đồng tính, hoặc
người nửa này nửa kia", anh chàng cười toe toét.
Justin cáu tiết vung tay lên và buông người rơi lại vào ghế. "Hai em không
giúp được ǵ cả".
"Này, em biết ai có thể giúp anh", Al nhổm lên.
"Ai?", Justin chống cằm, đầy chán nản.
"Cô ma cà rồng", anh nói với một vẻ giả vờ hoảng sợ.
"Anh đă nhờ cô ấy giúp rồi. Tất cả những ǵ anh có thể xem được là những chi
tiết về máu của ḿnh trong ngân hàng dữ liệu. Không có thông tin ǵ về người
nhận máu do anh hiến tặng. Cô ấy sẽ không nói cho anh biết là máu của anh đă
đi đâu đâu và cô ấy cũng sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với anh lần nữa".
"V́ anh đă bỏ mặc cô ấy, chạy theo chiếc xe buưt Viking?".
"Em biết lư do sao anh làm vậy mà!".
"Justin, anh đúng là có một cách xử sự hết ư kiến với phụ nữ".
Anh nh́n chằm chằm vào hai mẩu giấy - đă được anh đặt ở giữa bàn.
Là ai nhỉ?
"Anh không phải hỏi Sarah quá thẳng thắn vào vấn đề đâu. Có lẽ anh nên ŕnh
theo dơi cô ấy tí tẹo trong văn pḥng của cô ấy", Al trở nên đầy hứng thú.
"Không được, thế là sai đấy". Justin không bị thuyết phục. "Anh sẽ dính vào
rắc rối. Anh đă gây rắc rối cho cô ấy rồi, bên cạnh đó, anh đă xử sự rất tệ
với cô ấy!".
"Đấy thật sự là một việc làm rất đáng yêu!", Doris đầy ranh mănh. "Có thể
đón cô ấy ở văn pḥng, nói với cô ấy rằng anh xin lỗi, như một người bạn".
Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên gương mặt mỗi người bọn họ.
"Nhưng anh làm sao xin nghỉ một ngày tuần tới để đến Dublin?". Doris hỏi,
phá tan khoảnh khắc tinh quái vừa rồi.
"Anh đă nhận lời mời từ pḥng triển lảm quốc gia ở Dublin, sẽ có một buổi
nói chuyện về tác phẩm Người Phụ Nữ Viết Thư", Justin nói đầy hào hứng.
"Bức họa ấy vẽ ǵ thế?", Al hỏi.
"Một phụ nữ viết thư, thám tử ạ!". Doris khịt mũi.
"Nghe chán phèo!", Al chun chun mũi. Sau đó, anh và Doris ngồi xuống, quan
sát Justin đọc những mẩu giấy cảm ơn lần này sang lần khác, hi vọng giải mă
được những ǵ giấu trong đó.
"Người Đàn Ông Đọc Mẩu Ghi Chú", Al nhại, "Thảo luận đi".
Al và Doris cười rũ ra lần nữa khi Justin bước ra khỏi pḥng.
"Này anh đi đâu đấy".
"Người Đàn Ông Đi Đặt Vé Máy Bay", anh nháy mắt.
Chương 31
Bảy giờ mười lăm sáng hôm sau, trước khi rời căn hộ để đi làm, Justin đứng
đĩnh đạc ở cửa trước, đặt tay lên nắm cửa.
"Anh Justin, Al đâu rồi? Anh ấy không có ở trên giường khi em thức dậy".
Doris ào ra, nh́n quanh quất. Cô vẫn c̣n đang mặc áo choàng ngủ và mang dép
lê sử dụng trong nhà.
"Anh đang làm cái quái ǵ thế?".
Justin đặt một ngón tay lên môi, ra dấu cho cô im lặng, hất đầu về phía cánh
cửa.
"Có người làm cái quái ǵ ngoài ấy à?", cô th́ thầm đầy phấn khích, đá luôn
cả đôi dép lê ra và rón rén như một nhân vật trong phim hoạt h́nh, đi bằng
đầu ngón chân để nhập bọn cùng anh.
Anh gật đầu, hào hứng.
Họ ghé tai vào sát trên cửa và Doris tṛn xoe mắt. "Em nghe rồi!", cô lúng
búng trong miệng.
"Anh đếm đến ba nhé!". Anh th́ thào và cả hai cùng đếm. Một, hai ... Anh đẩy
cửa mở ra đột ngột với tất cả sức mạnh. "A, bắt được rồi nhé!", anh hét lên.
"Aaaaaaaa!", người đưa thư hoảng sợ hét toáng lên, đánh rơi cả lá thư dưới
chân Justin. Ông ném một cái gói vào Justin và thủ ngay một cái gói khác lên
đầu pḥng thủ.
"Aaaaaaaaa!", đến phiên Doris hét.
Justin xuưt xoa v́ bị gói bưu phẩm ném trúng chân. Anh quỳ xuống kiểm tra
đầu gối, gương mặt đỏ bừng lên và hơi thở hổn hển trong không khí.
Tất cả đều ôm lấy ngực, đau đớn.
Người đưa thư vẫn co rúm người lại, vẫn che đầu bằng một gói bưu phẩm.
"Justin", Doris nhặt lá thư lên và vung tay đánh Justin một cái, "Anh ngốc
vừa thôi! Đó là một người đưa thư mà!".
"Ừ", anh tằng hắng giọng tạo nên những tiếng khó nghe, "Anh thấy rồi!".
Mất vài giây để định thần lại chính ḿnh. "Được rồi, thưa ông, ông có thể hạ
cái gói bưu phẩm của ông xuống rồi. Tôi xin lỗi v́ đă làm ông hoảng sợ!".
Người đưa thư từ từ hạ cái gói xuống, vẫn c̣n chết khiếp không hiểu chuyện
ǵ đă xảy ra. "Chuyện quái ǵ thế?".
"Tôi đă nghĩ ông là một người khác. Tôi xin lỗi. Tôi đă chờ đợi ... một
chuyện khác". Anh nh́n những lá thư rơi vương văi trên sàn. Các hóa đơn.
"Không c̣n cái ǵ khác cho tôi nữa sao?".
Cánh tay trái anh lại bắt đầu làm cho anh nổi cáu lần nữa. Ngứa ran như thể
bị muỗi đốt. Anh bắt đầu găi. Ban đầu là găi nhè nhẹ, sau đó, anh vỗ bôm bốp
vào chỗ gập cánh tay bên trong, cho bớt ngứa. Cơn ngứa càng lúc càng lan
rộng ra, anh phải dùng cả móng tay cào cào vào da ḿnh, hết lần này đến lần
khác.
Những giọt mồ hôi lại ṛng ṛng nhỏ ra từ trán.
Nhân viên bưu điện lắc đầu, quay lưng bước đi.
"Không có ai gửi cái ǵ cho tôi sao?". Anh bước nhanh lại gần hơn, vô t́nh
tạo một cảm giác đe dọa không hề cố ư.
"Không, tôi đă nói là không". Người đưa thư vội vàng chạy biến đi.
Justin nh́n theo, cảm thấy rất bối rối.
"Để ông ta một ḿnh đi. Trời đất, anh gần như làm ông ta lên cơn đau tim
đấy!". Doris tiếp tục nhặt những lá thư lên. "Nếu hồi năy anh phản ứng như
thế với đúng người cần t́m, anh cũng sẽ làm họ sợ chết khiếp. Nếu anh gặp
đúng người, em khuyên anh nên nghĩ lại về cái cách thức "A, bắt được rồi!"
vừa rồi của ḿnh".
Justin kéo tay áo sơ mi lên, kiểm tra cánh tay của ḿnh, mong t́m thấy một
cái mụn đỏ hay một vết phát ban nào đấy nhưng không có ǵ trên da anh ngoài
những vết cào tự anh gây nên.
"Anh bị ǵ thế?", Doris nheo mắt.
"Không!".
Cô lê bước trở lại vào trong bếp với những tiếng tằng hắng. "Al?", giọng cô
vang vang trong bếp. "Anh đâu rồi?".
"Cứu với! Cứu với! Ai cứu với!".
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng Al, nghèn nghẹn như thể miệng anh bị nhét cả
một miếng giẻ vào.
Doris thở hổn hển, "Anh hả?". Justin nghe tiếng cửa tủ lạnh mở. "Al", cô đút
đầu vào tủ lạnh. Cô quay trở ra pḥng khách lắc đầu, báo với Justin sự thật
rằng chồng ḿnh không hề ... ở trong tủ lạnh.
Justin tṛn mắt. "Cậu ấy ở bên ngoài, Doris".
"V́ chúa, anh hăy ngừng đứng đó nh́n em mà hăy giúp anh ấy?".
Anh mở cửa và Al, đang ngồi thụp trên đất, ngay chỗ mấy bậc thềm. Chiếc áo
thun mỏng đẫm mồ hôi.
Doris và Justin đều chạy ngay tới. Cô vợ quỳ xuống. "Anh có ổn không, anh
yêu? Anh bị ngă bậc thềm à?".
"Không", anh trả lời yếu ớt, cằm chạm vào ngực.
"Anh nói "không" nghĩa là anh không thấy ổn hay anh nói "không" là anh không
ngă bậc thềm?", cô hỏi.
"Cái đầu tiên", anh nói với vẻ kiệt sức. "À không, cái thứ hai. À gượm đă,
cái đầu tiên là ǵ?".
Doris hét lên với anh như thể anh bị điếc, "Cái đầu tiên là anh có ổn không?
Cái thứ hai là anh có bị ngă từ bậc thềm xuống không?".
"Không", anh đáp, ngửa đầu ra sau tựa vào tường.
"Không cái ǵ mới được? Em gọi xe cấp cứu nhé, hay anh cần một bác sĩ".
"Không".
"Không cái ǵ, cưng? Thôi nào, anh đừng có nhắm mắt lại đấy nhé, đừng có đi
đến nơi nào khác đấy", cô vỗ vỗ vào mặt chồng. "Anh phải giữ cho ḿnh tỉnh
đấy!".
Justin đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay nh́n cả hai. Anh biết rằng em trai
của ḿnh ổn, vấn đề duy nhất của cậu ấy chỉ là thiếu vận động rèn luyện thể
dục thôi. Anh đi vào nhà bếp lấy ít nước cho Al.
"Tim em ...", Al nói với vẻ hoảng sợ khi Justin quay vào. Hai bàn tay anh ta
cào cào trên ngực và hơi thở th́ hổn hển. Đầu anh ta ngước hẳn lên trên và
há miệng nuốt lấy nuốt để không khí, như một con cá vàng khi chạm đến mặt
nước trong bể bơi để bắt thức ăn.
"Anh có đang bị đau tim không đấy?", Doris kêu thất thanh.
Justin thở dài, "Cậu ấy không phải đang bị đau t ...".
"Ngừng lại, Al!". Justin bị cắt ngang câu nói v́ tiếng thét của Doris.
"Anh không có bị đau tim đấy chứ, anh có nghe thấy em không?". Cô vớ lấy một
tờ bào nằm trên sàn, đánh đánh Al và nhấn mạnh từng chữ. "Anh. Đừng.
Có. Nghĩ. Đến. Chuyện. Chết. Trước. Em. Al. Hitchcock".
"Á ...", Al ôm lấy cánh tay ḿnh. "Đau quá!".
"Này, này, này!". Justin phá vỡ sự hỗn loạn. "Đưa anh tờ báo, Doris".
"Không!".
"Em lấy nó ở đâu thế?". Anh cố chộp nó khỏi tay cô nhưng cô đă nhanh nhẹn né
được.
"Nó ở ngay đây, bên cạnh Al". Cô nhún vai. "Thằng bé phát báo mang đến".
"Họ chẳng có thằng bé phát báo nào ở gần đây cả", anh giải thích.
"Thế th́ em đoán đó là báo của Al".
"Có một cốc cà phê hộp nữa", Al - cuối cùng đă lấy lại được hơi thở của
ḿnh, xoay xở nói.
"Một cốc cà phê ǵ?". Doris gào lớn. Cánh cửa sổ bên căn hộ của người hàng
xóm ở tầng trên bị gió thổi đập vào tạo nên một tiếng rầm lớn. Nhưng điều đó
không ngăn được Doris. "Anh đă mua cà phê?". Cô bắt đầu phát vào mông anh ta
lần nữa với tờ báo trong tay. "Không phải hỏi tại sao anh suưt chết nữa!".
"Này ...", Al choàng cánh tay che người để "bảo vệ" ḿnh khỏi những cú đánh
của Doris. "Đâu phải của anh đâu. Nó nằm ngoài cửa với một tờ báo khi anh
chuẩn bị vào nhà".
"Nó là của anh". Justin chộp lấy tờ báo khỏi tay Doris và cả ly cà phê hộp
nằm trên sàn, bên cạnh Al.
"Không có mẩu giấy nào kèm theo cả!". Cô nheo mắt nh́n hai anh em, từ người
này qua người khác.
"Kệ anh ...". Justin càu nhàu, giũ giũ tờ báo với hi vọng sẽ có một mẩu giấy
nào đó rơi ra. Anh kiểm tra lại cốc cà phê để t́m lời nhắn gửi cho ḿnh.
Không có ǵ cả. Anh vẫn chắc nó dành cho anh, và người mang nó để ở đây chắc
hẳn chưa thể đi xa được. Anh tập trung nh́n vào trang nhất. Trên những ḍng
chữ nổi bật, ở một góc nhỏ của trang, anh chú ư đến một lời hướng dẫn,
"Trang 42".
Anh không thể lật nhanh ra trang 42 được v́ phải đánh vật với tờ báo khổ to
vật vă để t́m đúng thứ tự. Cuối cùng, anh cũng sắp xếp được mọi thứ có hệ
thống từ trên xuống dưới. Anh lướt qua những mẩu quảng cáo và những lời chúc
mừng sinh nhật rồi gấp tờ báo lại, ḥa cùng với Doris để mắng mỏ, phàn nàn
Al về tội anh ta cứ thích nạp chất caffein vào người trong khi bị dị ứng với
nó.
"Người đă nhận máu, măi măi biết ơn và ao ước được nói lời cảm ơn với Justin
Hitchcock, người hiến máu và là người anh hùng, đă cứu sống cuộc đời tôi.
Xin cảm ơn!".
Anh ngửa đầu ra sau cười lớn. Cả Doris lẫn Al đều nh́n anh đầy vẻ ngạc
nhiên.
"Al", Justin tự hạ thấp ḿnh bằng cách quỳ xuống bên cạnh cậu em trai.
"Anh cần em giúp anh, bây giờ". Giọng anh đầy vẻ vội vă, những âm điệu lên
xuống đầy phấn khích. "Em có nh́n thấy bất kỳ ai khi em chạy bộ trở về nhà
không?".
"Không". Al lắc đầu đầy mệt mỏi. "Em không thể nghĩ được". "Nghĩ đi!".
Doris vỗ vỗ vào mặt chồng nhè nhẹ.
"Không cần làm vậy đâu, Doris".
"Họ làm như vậy trong phim mà, khi họ cần t́m kiếm thông tin ấy. Nào, nói
cho anh ấy nghe đi, cưng". Cô thúc khuỷu tay vào anh nhẹ nhàng hơn.
"Em không biết", Al rên rỉ.
"Anh làm em ốm mất thôi". Doris gầm lên vào tai chồng.
"ói chân thành nhé Doris, cách đó thật sự không giúp được đâu!".
"Được thôi, cô khoanh tay lại, "Nhưng nó có tác dụng trong phim Horatio
mà!".
"Ngay khi về đến nhà, em đă không thể thở được rồi, đừng nói chi là thấy.
Em không nhớ ai cả. Xin lỗi, anh trai. Em thấy sợ. Tất cả những cái đốm đen
này nhảy múa trước mắt em và em đă không thể thấy cái ǵ khác hơn. Em hoa
mắt choáng váng, và ...".
"Thôi được". Justin nhổm người dậy, chạy nhanh ra những bậc thang phía trước
cổng vườn. Anh chạy băng qua cổng xe vào và nh́n ngược nh́n xuôi cả con
đường. Bây giờ, nó đang trở nên đông đúc. Đă 7h30 và có nhiều người rời nhà,
đến chỗ làm.
"CẢM ƠN!". Justin hét to bằng hơi từ tận đáy buồng phổi của ḿnh. Giọng nói
của anh vỡ ra trong yên lặng. Một vài người quay lại nh́n anh nhưng hầu hết
vẫn giữ nguyên đầu của họ cúi thấp khi cơn mưa phùn của tháng Mười ở London
đang bắt đầu lắc rắc rơi xuống. Vài người khác nghĩ có lẽ anh là một gă bị
tâm thần trong một buổi sáng thứ hai ở thành phố này.
"TÔI RẤT HÁO HỨC ĐỂ ĐƯỢC ĐỌC CÁI NÀY". Anh vẫy tờ báo lên trong không khí,
hét to trên đường để có thể nghe được từ mọi góc.
Ḿnh có thể nói ǵ với một ai đó mà ḿnh đă cứu sống nhỉ? Nói điều ǵ đó
thật sâu sắc. Nói điều ǵ đó thật hóm hỉnh. Nói điều ǵ đó thật triết lư.
"TÔI RẤT MỪNG V̀ BẠN C̉N SỐNG!", anh hét tiếp.
"Vâng, cảm ơn!". Một phụ nữ nháo nhào băng ngang qua anh, đầu cúi thấp để
tránh mưa.
"À, TÔI SẼ KHÔNG CÓ MẶT Ở ĐÂY NGÀY MAI". Ngừng "TRONG TRƯỜNG HỢP BẠN DỰ TÍNH
LẠI LÀM VIỆC NÀY LẦN NỮA!".
Anh nâng cốc cà phê lên trong không khí và vẫy nó về mọi phía, làm rớt một
giọt từ cốc và nó nóng hổi trên tay anh. Vẫn c̣n nóng. Bất kể là ai mang
đến, chắc hẳn họ vẫn c̣n đâu đó quanh đây.
"À TÔI BẮT CHUYẾN BAY ĐẦU TIÊN ĐẾN DUBLIN SÁNG MAI.
BẠN CÓ ĐẾN ĐÓ KHÔNG?". Anh hét lên trong không khí. Những cơn gió lạnh cuốn
theo những chiếc lá vàng khô gịn, rơi lả tả từ trên cành cao xuống đất, rồi
chúng bắt đầu xào xạc quay tṛn, chạy đuổi nhau trên đường, tạo ra những
thanh âm nho nhỏ, sột soạt sột soạt dài dài trên mặt đất cho đến khi chúng
cảm thấy an toàn để ngừng lại.
"DÙ SAO, XIN CẢM ƠN LẦN NỮA". Anh vẫy tờ báo trong không khí và quay mặt trở
vào nhà.
Doris và Al đều đang đứng ở bậc thang trên cùng của thềm nhà, cánh tay
khoanh lại, gương mặt cả hai giống như một bức tranh đầy những âu lo. Al đă
thở lại b́nh thường và đang chỉnh áo quần, nhưng vẫn dựa lưng vào tay vịn
sắt cho vững chăi.
Justin kẹp tờ báo dưới cánh tay, đi thẳng lên và cố xuất hiện với một vẻ
đứng đắn nhất có thể. Anh đút tay trong túi và đi tản bộ dọc về phía căn nhà.
Cảm thấy có một mảnh giấy trong tay ḿnh, anh nh́n xuống, và đọc thật nhanh
trước khi ṿ nát nó trong tay và quăng ngay vào thùng vật liệu xây dựng thừa.
Anh đă cứu sống cuộc đời của một người, giống như anh nghĩ. Anh phải tập
trung vào những ǵ quan trọng nhất có trong tay. Anh bước vào căn hộ, cố
gắng xuất hiện một cách ấn tượng như anh muốn.
Từ dưới đáy của thùng vật liệu xây dựng, bên dưới những tấm thảm xấu xí, cũ
kỹ, đầy mùi mốc meo, những viên ngói vỡ, những ống sơn, những tấm bảng dính
đầy vôi vữa, tôi nằm trong một cái bồn tắm cũ bị vứt đi và lắng nghe cho đến
khi những thanh âm lùi xa dần. Nghe được cả tiếng cánh cửa của căn hộ cuối
cùng cũng đóng lại.
Một viên giấy bị ṿ nát bay xuống gần bên cạnh, và khi tôi chạm được đến nó,
vai của tôi bị va đập mạnh v́ một cái ghế đẩu hai chân, đổ rầm xuống tôi
ngay khi vừa kịp nhảy khỏi thùng vật liệu xây dựng. Tôi nhặt viên giấy lên,
mở nó ra, vuốt cho ngay ngắn từng góc. Trái tim tôi bắt đầu những nhịp th́nh
thịch lần nữa khi tôi thấy tên của ḿnh trên ấy, với địa chỉ của bố và số
điện thoại của ông nguệch ngoạc bên trên.
o0o
|