sống, có tṛ câu cá ăn ḿ gói, có tṛ đánh xổ số thả chú
bạch thử ăn nồi niêu, xoong chảo nhôm, có đủ mọi
tṛ cổ lỗ xĩ như tất cả các tṛ ở các hội chợ lớn, nhỏ của chúng
tạ Kim Trọng được Vương Quan giới thiệu với chị ḿnh. Chàng bèn
ch́a tay tóm lấy bàn tay ngà ngọc của Thúy Kiều, môi nở nụ cười
trai lơ và miệng "Anh ngữ thực hành" câu chào "Hế lô". Chỉ có
thế thôi. Mà về nhà, Thúy Kiều ra ngẩn vào ngơ, viết nhật kư lia
lịa và tự hỏi:
Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có bánh ḿ ba tê
Rồi mở "ma nhê to phôn" nghe bản nhạc Mỹ You don't khow me, hát
theo:
Anh đưa tay tóm tay em
Và anh chào: mạnh giỏi chứ nho?
Em khó nói thấy mồ
Tim em đập th́nh thịch
Ai cũng tưởng anh hiểu em kỹ lắm
Nhưng anh cóc hiểu em
Kim Trọng có hiểu nỗi ḷng Thúy Kiều không cả thế giới đều đă
biết. Ta chẳng nên t́m hiểu sâu xa mà chỉ nên làm một cái "luận
cổ suy kim". Ta bèn tấy, từ lúc con bướm lạ Thai Đề ghế vườn hoa
Nghịch Nữ, năm cô nàng Chu Chỉ Nhược, Hoàng Dung, Triệu Minh,
Hân Ly, Vương Ngọc Yến muốn quên... đảng, quên nội quy, quên lập
trường, Quên hết. Các cô nhất tiễn phản tỉnh. Trận gió vô t́nh
đă khiến các cô "ngờ vực" nhau, "chia rẽ" nhau. Các cô không tổ
chức hội thảo đề tài "Tại sao ta ngẩn ngơ v́ một chàng trai" hay
đề tài "Ví dụ Elvis Đậu là chàng trai ấy". Nói tóm lại, các cô
bối rối, xao xuyến, bồi hồi. Các cô vừa hiểu sự chống đối của
các cô bấy lâu nay là giả dối, láo lếu.
Người ta có thể chống đối được tất cả, trừ t́nh yêu. Kẻ nào
chống đối t́nh yêu sẽ bị t́nh yêu quật ngă như kẻ nào dùng gươm
sẽ chết bằng gươm. Những kẻ chống đối t́nh yêu là những kẻ đă bị
t́nh yêu đá cho những cú gẫy xương chân, xương mông, xương sườn
mà ông lang Cự Thất bảo hết thuốc chữa lành lặn. Tỷ như bà già
Diệt Tuyệt Sư Thái sư phụ cuả nàng Chu Chỉ Nhược chính cống Cô
Gái Đồ Long. Bà già này, thuở son trẻ, yêu không nên thân, yêu
không được yêu, yêu bị chê yêu cù lần nên cáu sườn ghi tên học
vơ và lập ra môn phái vơ nghệ thù hận con trai đàn ông, nhất là
con trai đẹp giai. Đàn ông, con trai gặp Diệt Tuyệt Sư Thái mà
vơ công ấm ớ th́ kể như ngỏm. Ngay cậu Trương Vô Kỵ c̣n suưt bị
cô Chu Chỉ Nhược nuốt sống ăn tươi nữa là. Nay Nghịch Nữ, chưa
yêu ai, chưa bị t́nh yêu làm bại xụi, liệt chân, méo mồm, lệch
mũi, tại sao lại bầy tṛ ghét con trai ? Các cô vội vàng "xét
lại". Thấy rằng :
Con trai là bướm. Con gái là hoa. Hoa không bướm là hoa phân lợn,
hoa răng vỗ, hoa mắt lác, hoa mũi tẹt, hoa thối tai, hoa hôi
nách...
Đem thư t́nh của con trai gửi cho riêng ḿnh đọc bô bô để các
bạn cười hô hố là vô nhân đạo, là ác quỷ, chết sẽ xuống âm phủ
làm rắn rết ngàn năm không được hoá kiếp.
Con gái là thịt. Con trai là nước mắm và hành tạ T́nh yêu là món
thịt khọ Thịt mà kho với tàu vị iểu th́ giống hệt trái đất không
mặt trời.
Quyết định:
Hoa cần bướm
Nâng niu và dấu kỹ thư t́nh
Thịt kho cần nước mắm và hành
Cải danh Nghịch Nữ (con gái tinh nghịch) thành Yêu Nữ (con gái
dễ yêu, biết yêu, muốn yêu)
Bốn quyết định trên chưa được biểu quyết thông qua trong một đại
hội Nghịch Nữ. Lư do rất giản dị là Nghịch Nữ biết ngượng. Đang
ghét con trai cay đắng, bỗng nhiên yêu con trai ngọt ngào th́
nhất định phải ngượng thấy mồ. Vậy mới xảy ra vụ ghi nhật kư.
Mỗi cô sắm một cuốn vở bài cứng, bọc giấy hoa màu xanh, đặt tên
nó là Nhật Kư. Khi người ta yêu, thông lệ người ta sắm nhật kư
để kư thác tâm sự t́nh yêu của ḿnh. Nhật kư của t́nh yêu dễ đọc
hơn nhật kư của nhà buông hay nhật kư của ông dân biểu, nghị sĩ.
Trong nhật kư t́nh yêu, người ta đọc được cả hơi thở thơ, nồng
và khám phá ra nhiều tư tưởng... vĩ đại. Về t́nh yêu, dĩ nhiên.
Trong nhật kư của nhà buôn, người ta chỉ thấy những thủ đoạn
trốn thuế lợi tức. C̣n nhật kư của bà nội trợ, thuộc loại nhật
kư bỏ ngỏ nên năm đồng nước mắm ruốc hoặc hai ngh́n đồn ve nước
hoa đều "xúc động" ngang nhau. Riêng nhật kư tập thể của dân
biểu, nghị sĩ, ghi bằng miệng tại nghị trường, cả nước đều có
quyền nghe và đọc, là loại nhật kư đao to, búa lớn, đừng nên đọc.
V́ nhỡ đọc qua, chắc chắn, đêm nằm ngủ sẽ chiêm bao thấy ma quỷ.
Một hạng nhật kư ghê gớm, tan` bạo nhất vẫn là nhật kư văn nghệ
! đây là thứ nhật kư bịa đặt, giả dối, huyênh hoang, rẻ tiền
đáng xé ra gói tôm, gói cá ! Nhưng nhật kư của Nghịch Nữ ? Ta
sắp "thưởng thức " tâm sự cuả các cô nàng...
NHẬT KƯ CỦA HÂN LY
Hôm nay tôi bắt đầu viết nhật kư. Thiên hạ người ta viết nhật kư
nát bấy cả rồi, người ta c̣n xuất bản ầm ầm, bán chạy như tôm
tươi. Tại sao người ta viết được nhật kư và nổi tiếng nhờ những
cuốn nhật kư ? Có lẽ, v́ người ta không chống đối t́nh yêu. Con
trai không ghét con gái, và con gái không ghét con trai. Tôi đă
ngu si, dại dột lập ra môn phái Nghịch Nữ. chủ chương lố bịch
hoá bọn con trai trên cơi đời này. Tôi tưởng tất cả con trai đều
làm tôi cười vỡ bụng như thằng Tony Mửng hay làm tôi nổi giận
như thằng Elvis Đậu. Thằng Việt Nam nào đội trên đầu nó có cái
tên Tây, tên Mỹ đều đáng ghét. Nhưng thi sĩ Thai Đề th́ không
đáng ghét. Chàng cao ráo, quắt thước, sạch sẽ, bô trai. Nếu rủi
ro, chàng bị bắt quả tang ăn cắp vặt hoặc ăn quỵt, ra toà, chắc
chắc, sẽ được tha bổng v́ bộ mă của chàng. Thai Đề đă khiến tôi
rạo rực hồn đào, đă rưới át xít vào trái tim sắt của tôi. Chàng
bắt tôi giải tán môn phái Nghịch Nữ, xé bỏ nội quy, thay đổi lập
trường. Chàng là t́nh yêu. Ôi, t́nh yêu ! T́nh yêu là cái chi
chi, Phải chăng là miếng bánh ḿ dzăm bông. Thai Đề, nếu em
không được yêu anh, em sẽ yêu con trai. Con trai muôn năm. Hoan
hô con trai. Em hát đây, anh ơi ! Where the boys are ? Em ghi
nhật kư đây nè. Anh Thai Đề, anh tha lỗi cho em nhé ! Cái tội em
đă xấc xược hỏi trống không anh có phải là Elvis Đậu í mà...
Cô Hân Ly viết một lèo 31 trang nhậy kư bày tỏ t́nh cảm của cô
với Thai Đề và thế giới con trai. Văn chương nật kư của cô Hân
Ly thua xa văn chương tán gái cuả những Elvis Đậu, Tony Mửng...
Nhưng các cô đă phẩm b́nh sát ván, cười sặc sụa với nhau ở dước
gốc cây khế. Y hệt các phê b́nh gia văn nghệ bây giờ, tại đây.
Qúy vị này sáng tác toàn những nghệ phẩm gỗ đá, đất gạch không
gây nổi một mảy may xúc động trong ḷng người thưởng ngoạn. Dĩ
nhiên, là tác phẩm của quư vị ấy ế dài dài, in một ngh́n hai
trăm ba mươi cuốn, bán bốn nằm rười vẫn c̣n bị bán "xon". Qúy vị
ấy bèn cáu lắm. Nguyền rủa độc giả ngu dốt, không hiểu nổi những
tư tưởng cao ṿi vọi bang bạc khắp tác phẩm của qúy vị ấy khiến
gây t́nh trạng tắc cống văn chương sáng giá. Nguyền rủa độc giả
chán chê, qúy vị ấy gặp gỡ nhau ở La Pagode, chửi những anh chị
văn sĩ nào có sách bán chạy tưng bừng và khen lẫn nhau cho dịu
vợi cơn tức tối. Đại khái, đại văn hào kiêm phê b́nh X bốc đại
văn hào kiêm phê b́nh gia Y: Mày mới là thằng viết truyện t́nh
yêu hay nhất thế giới ! Văn hào Y đáp lễ văn hào X: Mày là phê
b́nh gia tiến bộ nhất loài người ! Cuối cùng, cái sinh hoạt phê
b́nh văn nghệ bị giới hạn. Ông X phê b́nh ông Ỵ Ông Y phê b́nh
ông X. T́m đủ thứ hay go mà tâng bốc nhau. Chữ romain 8 ṃn teo
in tác phẩm của quư vị ấy cũng được khen là thư chữ tối tân, đầy
hào quang. Buồn cười lắm cơ ! Thôi, ta hăy đọc ít hàng nhật kư
của cô Vương Ngọc Yến.
NHẬT KƯ CỦA VƯƠNG NGỌC YẾN
Pauline Sarter, chị đầy tớ của đại văn hào Jean-Paul Sarter, đă
phán rằng, mọi người đều phải viết nhật kư khi bắt đầu yêu. Câu
này trích từ cuốn L'amour de la rue trang 74, chương 3 do nhà
xuất bản La Porte ấn hành. Nếu câu này do một nhà văn Việt Nam
nói hay do tôi nói th́ thường quá. Phải do Tây nói mới hách. Tây,
dù Tây đầy tớ của Sartre, mà nói, tôi nên kính cẩn trích dẫn.
Bởi đó là sự hân hạnh của ng̣i bút tôi. Nó làm tôi to lớn, có
giá trị. Mọi người sẽ đều tưởng tôi đọc thiên kinh vạn quyển,
lại toàn đọc những tác giả ngoại quốc gồ ghề. Vậy, sau Pauline
Sartre Marie Gide, con nhỏ dọn pḥng ngủ cho André Gide và Jean
Bourger, thằng bồi chuyên đánh giẫy cho Pau Bourget cũng đồng ư
là nên viết nhật kư. Ngoại quốc dạy ta điều ǵ, ta cần ngoan
ngoăn nghe lời, Có thể văn mới hay, ư ngoan ngoăn nghe lời. Có
thế văn mới hay, ư mới cao và các mầm non văn nghệ mới lac' mắt.
Những kẻ chỉ nói tiếng mẹ đẻ, đói khát tiếng Tây, tiếng Đức,
tiếng Anh... sẽ phục sát đất. Tôi cũng giỏi hai sinh ngữ chứ bộ
Nè, tôi dịch hai cái "lăng" cho... tôi xem. Tôi yêu là bởi tôi
yêu, Cầm tay cổ hỏ han nhiều làm chi ? Moi aimer être par moi
aimer, Prendre main mademoiselle demander beaucoup faire quoi? I
love to be I love, Take hanh miss ask many to do what ? Tôi "phi
lộ" dài gịng quá. Tôi, tôi vào đề đây. Tôi viết nhật kư v́ Thai
Đề. Ôi, Thai Đề, hoàng tử của ḷng em, hoàng tử da chó (như công
chúa da lừa ấy), em bắt đầu yêu chàng rồi, chàng ạ ! yêu chàng,
em về chép nhật kư...
Vương Ngọc Yến c̣n vi vút thật nhiều. Ta chẳng cần biết những
chi tiết lụn vụn, những ư tưởng mạt cưa của cộ Cứ hiểu cô bị
ngẩn ngơ v́ Thai Đề là đủ. Cô Vương Ngọc Yến, chắt chắn, chưa
đọc nổi sách của Sartre, của Gidẹ Rất dễ hiểu, v́ cô mới học tới
lớp mười hai! Tuy nhiên, nếu cô gia nhập làng văn nghệ, lại
chuyên phê b́nh văn học, vô số đọc giải tờ ngoại ngữ sẽ bị cô
công khai bịp bợm. Một vài học giả chính cống sẽ lên tiếng:
Pauline Sartre, bà là ai? Vậy là một nghi vấn văn học Tây sẽ
được đem ra khai quật. Người ta sẽ chẳng ngần ngại xếp Pauline
Sartre cạnh Simone de Beauvoir. Người ta sẽ lột áo Pauline
Sartre ra xem vai bà có... bị gánh nước nghiều không. Xứ này vốn
ồn ào về văn học ngoại quốc và câm lặng về văn học lô can. Người
ta chỉ ồn ào về một nhà văn "bản xứ" khi ông là xác chết và
những lời tưởng mộ là tiếng kêu hân hoan của loài kên kên.
Bây giờ, ta đọc tiếp một đọan nhật kư của cô Triệu Minh:
NHẬT KƯ CỦA TRIỆU MINH
Tôi không thể ghét con trai được nữa nếu chàng trai nàO cũng
giống thi sĩ Thai Đề. Ôi, Thai Đề, em chưa hề thưởng thức một
bài thơ nào của anh nhưng em tin rằng mỗi bài thơ của anh phải
là cục gạch xây dựng lâu đài thi ca Việt Nam. Như mỗi lá phiếu
là một viên gạch xây nền dân chủ vậy. Bất luận anh thi sĩ độc
lập hay thi sĩ trong thi văn đoàn Áo Thung, trong bút nhóm Quần
Xà Lỏn, trong Hội Nhà Văn Việt Na, em vẫn mê thơ anh. Thơ anh
hay nhất. Việt Trần Đỗng Vọng, và bỏ xa Phạm Việt Tuyền. Em nghĩ
vậy. V́ anh trông đă thơ rồi. Anh thơ từ đôi mắt tới đôi giầy.
Anh thơ từ sợi tóc tới bước đi. Anh là át xít. Át xít nhễu từ
giọt xuống trái tim sắt của em. Em nghe tim em kêu lèo xèo. Tim
em sủi tăm. Và, em chợt hiểu, tim em không phải bằng sắt. Nó
bằng ǵ em chưa học tới. (Em theo Ban A, anh ạ ) song, chắc chắn,
mổ ra quan sát, so sánh, tim em giống tim heo ! Nhân loại có tim
đều giống tim heo hết anh nhỉ ? Thai Đề dấu ái (ai cha, dấy ai
là ngôn ngữ mới đí nhé, hay hơn yêu dấu gấp bội), em bắt đầu mê
thơ, yêu thi sĩ v́ anh. Người thi sĩ mà em mong được tỏ t́nh th́
lại chỉ là anh Yêu anh, em dệt mộng. Mộng rằng, em đem thơ của
anh đi dự Giải Văn Học Nghệ Thuật. Rồi anh trúng giải. Tiền giải
nhất đủ làm đám cưới. Ta sẽ sống muôn thuở bên nhau, Thai Đề nhé
!
Cô Triệu Minh muốn đi xa trong tương lai. Mộng của cô mộng...
dưới thợ Nghe cô kể hết mộng của cô, hẳn ta sẽ ngáp lia lịa. Cô
Triệu Minh thễ sẽ hạ nhục bất cứ cậu trai nào dám tán tỉnh cô,
thế mà cô đă thay đổi lập trường vèo vèo. Cô là tấm gương rơ
nhất cho những cô con gái khó ḷng coi con trai "nơ pá". Flles
sans garcons comme dancing sans musque! - Elvis Đậu có quyền sủa
một câu Tây cùi - Thi sĩ Thai Đề, hậu thân của Elvis Đậu, đă cứu
vớt một nền con trai bị xua đuổi, hắt hủi, nhục mạ trong ư nghĩ
của bầy Nghịch Nữ. Cậu đă ngáp phải ruồi. Ruồi nó tọt vô bao tử
quá thần sầu nên Thai Đề vẫn chưa biết ḿnh ngáp trúng ruồi.
Thai Đề là một anh hùng được thiên hạ xúm lại công kênh xưng
tụng nhưng cóc hiểu th́ cậu đă ưỡn ngực, nói phét bằng thích.
Thôi, ta đọc tí ti nhật kư của Chu Chỉ Nhược
NHẬT KƯ CỦA CHU CHỈ NHƯỢC
Thật ra tôi rất thích con trai nḥm ngó, tán tỉnh. Tai hại thay,
tôi lại chui đầu vào cái đảng Nghịch Nữ phản t́nh yêu này. Đảng
dạy tôi khinh bỉ con trai. Tôi tuân lệnh, khinh bỉ thằng Elvis
Đậu và chế nhạo "thằng" Đoàn Dự. Tôi lợi dụng tên Đoàn Dự chí
chạt. Đâu chỉ riêng tôi. Tụi chúng nó cũng lợi dụng Đoàn Dự,
nghĩ tội nghiệp anh ấy. Bảo sao nghe vậy. Bảo cạo trọc đầu là
cạo trọc đầu ngaỵ Giá bảo anh ấy què chân anh ấy cũng dám què
lắm à. Anh Đoàn Dự thật dễ thương. Anh ấy ghen ra phết. Tôi biết
anh ấy mê tôi. Con Hoàng Dung tiết lộ. Với tôi, Thai Đề chả là
cái... thớ ǵ hết... Tôi rơ trái tim của từng đảng viên Nghịch
Nữ. Tụi nó tương tư Thai Đề, Tôi sẽ khôn hơn, về mê Đoàn Dự. Ta
về ta tắm ao tạ Dù sao cũng cám ơn Thai Đề. V́ hắn đẹp giai và
phớt tỉnh hơn Đoàn Dự. Hắn, có thể, khinh ghét con gái lắm à.
Đứa nào mê hắn sẽ vỡ mộng. Tôi mê hắn, tôi sợ vỡ mộng tôi bèn mê
Đoàn Dự chắc ăn...
Cô Chu Chỉ Nhược phả kháng nội quy Nghịch Nữ chứ không mê thi sĩ
Thai Đề. Cô này khôn lỏi. Nhân vật Đoàn Dự bỗng sáng giá. Cậu đă
cạo trọc đầu không uổng tí ti ông cụ nào. Khổ nỗi, Đoàn Dự chẳng
biết Chu Chỉ Nhược đă chọn ḿnh cho bước đầu "xét lại ". Nếu cậu
biết nhỉ ? Cậu sẽ chả thèm tôn Thai Đề làm sư phụ thi cạ Chuyện
ái t́nh cút bắt sắt xẩy ra. Đón coi hồi sau sẽ rơ.
NHẬT KƯ CỦA HOÀNG DUNG
Làm thết nào để độc chiếm Thai Đề ? Tôi đă nghĩ nát óc: Tôi tự
biết, về nhan sắc, tôi thua hai con Chu Chỉ Nhược, Triệu Minh;
về tội ăn nói, tôi thua hai con Vương Ngọc Yến, Hân Lỵ Tôi có
một điểm lợi hại duy nhất là ông anh cù lần Đoàn Dự. Ông anh tôi
quen với thi sĩ Thai Đề. Chắc thi sĩ Thai Đề học Văn khoa. Ôi,
sinh Văn khoa, chỉ có anh tôi cù lần thôi, c̣n đều đẹp giai,
duyên dáng và thi sĩ ráo trọi. Ông anh cù lần của tôi sẽ giúp
tôi quen thân với thi sĩ Thai Đề, sinh viên Đại học Văn khoa.
Tôi cần chiếm thế thượng phong. Trước tiên, tôi sẽ o bế ông anh
cù lần của tôi, nịnh bợ Ông ta, chiều chuộng ông tạ Đả đảo
Nghịch Nữ ! Hoang hô Thai Đề, hoan hô t́nh yêu. Có anh như nắng
có mưa. Thiếu anh như muối dưa chua không hành ! Ta sẽ thắng
cuộc đua...
Cô Hoàng Dung điên rồi ! Cả năm cô đều điên một lượt. Điên và mù.
T́nh yêu làm cho ta vừa điên vừa mù. Nhưng điên và mù một cách
kỳ tuyệt, diễm ao?...
Thi sĩ Thai Đề ném xuống mặt hồ một viên sỏi thăm ḍ:
- Bọn Nghịch Nữ có hỏi thăm ǵ về tôi không lăo đệ ?
Đoàn Dự đáp:
- Thưa huynh đài không.
Cậu cười tủm:
- Bạn thật tốt số.
Thai Đề nuốt nước miếng cái ực :
- Tôi tốt số ?
Đoàn Dự gật đầu :
- Ừa. Nếu bọn chúng hỏi thăm bạn là đời bạn đi đứt. Nghĩa là bọn
chúng sẽ chế diễu, mỉa mai bạn qua tôi để tôi nói lại cho bạn
nghe.
Thai Đề thộn mặt ra :
- Buồn bao nhiêu !
Cậu hít một hơi thuốc lá đẫy đà:
- Vậy chỉ c̣n t́nh bạn và thi ca.
Cậu thở giọng triết lư:
- Lăo đệ, con gái là những ổ gà trên đường đời. Ta cần tránh né
như đi xe gắn máy tránh né ổ gà do Sàig̣n Thủy Cục tạo ra. Nào,
ta bàn chuyện thơ.
Thai Đề cảm khái:
T́nh người sao quá sắt se
Nhưng buồn đừng có x́ ke tàn đời
Đoàn Dự xun xoe:
- Sư phụ dạy đúng. X́ ke là tịch.
Thai Đề ph́ cười:
- Đoàn lăo đệ, ta đă kết nghĩa kim bằng, dẫu chẳng rườm ra như
ba anh em Lư Quan Trương ở vườn đào thời Tam quốc... chí diễn
nghĩa song cũng thắm thiết tựa Dương Lễ, Lưu B́nh. Lăo đệ là
người chân thật, chí t́nh, há bẫy tṛ sư phụ đồ đệ với ta ?
Không, ta là anh em cùng chung cảnh ngộ.
Đoàn Dự nói:
- Em xin nhận làm đàn em vậy.
Thai Đề dập điếu thuốc, vỗ vai Đoàn Dự:
- Ô kẹ Bạn nhớ câu này: Huynh đệ như thủ túc, phu thê như y phục.
Chúng ta đă là anh em, bạn không dấu tôi điều ǵ chẳng lẽ tôi
không nói thật với bạn. Nhưng chuyện nói thật để hạ hồi, hôm nay
tôi giữ lời hứa đến dạy bạn làm thợ Lăo đệ, chúng ta là bạn như
Lục Vân Tiên với Vương Tử Trực ấy. Chỉ khi nào ta đi thi hỏng,
bị mù, bị bố vợ và vợ sắp cưới bắt bỏ ta vô hang, bạn t́m ta,
được Vũ Thái Loan tán tỉnh, bạn mới nói "Vợ Tiên là Trực chị dâu,
Chị dâu em bạn có đâu lỗi ngh́ ". B́nh thường, khỏi anh anh, em
em.
Đoàn Dự khen Thai Đề:
- Cậu đầy bụng kinh điển
Thai Đề vuốt tóc:
- Thế mà tớ đă đại bại, đă suưt rơi xuống ổ gà. Ôi, những kẻ đau
khổ v́ bệnh trĩ hẳn không hơn tớ. À, cậu hiểu rơ các kiểu thơ,
cách gieo vần chưa nhỉ ?
Đoàn Dự mở to mắt:
- Rồi. Nhờ đọc thêm những bái "tiểu luận" dạy nhi đồng làm thơ
của thi hào Núi Mây trên báo Con Châu Chấu.
Thai Đề gật gù:
- Tốt. Trước khi nói về khuynh hướng thi ca cổ kim Đông Tây và
hôm nay, bây giờ, ở đây, cậu thử làm ít kiểu thơ cho tớ xem cậu
có khiếu thi ca không cái đă. Tớ chống thơ đẽo gọt. Phải nhanh
như Tào Hồng, thi sĩ bất hủ đời Hậu Hán, con trai của TàoTháo.
Thơ mà cứu thoát mạng sống của ḿnh mới là thợ Và đó là khuynh
hướng... thất bộ thành thi ! Tớ ra vẫn, đếm tích tắc coi mấy
tic'h tấc một bài thơ bốn câu. Tào Hồn mần bốn câu nắn thôi mà
anh nó là vua Ngụy khóc sướt mướt, bỏ ư định giết nó. Ngày nay,
người ta làm cả ngh́n bài thơ, viết cả vạn áng văn mà vẫn không
xin nổi cho một người thoát cảnh lao tù. Vậy ta cần làm sống dậy
loại thơ ngắn, loại... tân nhị thập bát tú. Tân nhị thập bát tú
sẽ khác nhị thập bát tú của thi hào Đức Phọ Nghe đây, tớ ra vần
è, hăy làm kiểu bẩy chữ. Chú ư :Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
Đoàn Dự mím môi giây lát. Vần è khó quá xá. Chợt cậu nhớ tới hai
câu thơ có sắt se, x́ ke mà Thai Đề vừa cam khái hồi năy, cậu
xuất khẩu ngay tút xuỵt:
Tôi thấy ai rên ở góc hè
Th́ ra một ả thiếu x́ ke
Nó nh́n tôi lạy như cha nó
Tôi đạp nó ra tận gốc me
Thai Đề nhăn mặt:
- Tàn nhẫn, thiếu nhân bản. Làm lại !
Đoàn Dự gồng ḿnh:
Em gái lên cơn ở góc hè
Hỡi ơi em trót nghiện x́ ke
Nơi cai ma túy bên sông vắng
Hăy đợi anh tim` một chiếc ghe
Thai Đề vỗ tay:
- Có nhân bản. Đúng thời khắc tôi mong. Hai mươi bốn cái tích
tắc là hai mươi bốn v́ sao mọc. Bây giờ vần èo, kiểu thơ lục bát
dân tộc.
Đoàn Dự phóng liền:
T́nh em như đĩ bánh bèo
Ngon hơn bánh đúc, bánh xèo vất đi
T́nh anh như cục kẹo bi
Nếu em có ngậm đừng ph́ cười nghe
Thai Đề hất đầu:
- Vần ́, vẫn lục bát dân tộc.
Đoàn Dự phấn khởi. Cứ in hệt đố vui để học... Mỹ ấy. Hỏi đáp
nhanh như máy:
Em yêu, đừng có lầm ĺ
Đây nè, cầm lấy bánh ḿ. Ăn đi
Bánh ḿ Tân Định khỏi chê
Dzăm bông, xúch xích, ba tê hành ng̣
Thai Đề đắc ư:
- Khá, khá. Cư vậy mà tiến th́ mỗi chữ trong bài thơ là mộ cục
gạch xây dựng bin định thi ca Việt Na, đừng nói cả bài. Với sự
làm thơ nô lệ, tức làm thơ bị chỉ juy, bị g̣ ép bởi vần ṿ, mệnh
lệnh mà cậu c̣n sáng tác hay thế th́ làm thơ tự do, dân chủ, cậu
hay gấp bao nhiêu lần. Cậu sẽ thở thành một thi sĩ tiến bộ.
Chính tôi, tôi sẽ phê b́nh nồng nhiệt. Trước cậu, chưa ai làm
thơ hay như cậu; sau cậu, sẽ không ai làm thơ hay hơn cậu.
Đoàn Dự sung sướng lịm cả người. Cậu bỗng quên mục đích làm thơ
để tan gái và chỉ để tán em Chu Chỉ Nhược. Cậu tưởng cậu đă là
thi sĩ với sứ mạng vĩ đại gắn liền tâm hồn và thể xác ḿnh vào
tâm hồn và thể xác của... tổ quốc anh dũng. Cậu ngỡ cậu sẽ là
thi sĩ cách mạng, hào quang phủ đầy người bằng những bài thơ
tranh đấu chống ô tô buưt chạy ẩu cán chết hài nhi và sản phụ ;
chống xích lô máy cà là dỉ bể ống "bô", phun khói ngập thành
phố, gây ô nhiễm trong bầu khí quyển, tạo bệnh ung thư hiểm
nghèo ; chống dán phích chương qủng cái phim cóc nhái đấm đá lên
những bức tường đẹp đẽ làm xấu xí thành phố; chống nhà thầu gắn
thuỷ lượng kế của Sàig̣n Thủy Cục đào đường RMK phẳng phiu gây
ra ngững cái ụ phản mỹ thuật, phản văn minh, phản kỹ thuật làm
đường. Vân vân...
Đoàn Dự dục Thai Đề:
- Ra vần nữa đi !
Thai Đề xua tay:
- Khỏi cần. Khỏi bỏ kiểu tân nhị thập bát tú. Hăy tự giải phóng
thi cạ Nghĩa là,hăy tự do làm theo hứng của ḿnh. A lê hấp, thơ
các kiểu, các lối, thơ muôn mặt, thơ của đời sống, thơ của hàng
phở, với tái, nạm, sách, gầu, sụn, vè, gị, chín nạc, chín
nhừ...
Đoàn Dự say sưa, nghe thi sĩ Thai Đề thuyết tŕnh về thợ Dưới
đây là những áng thơ hàng phở - một cơi thơ của ly thuyết gia
thi ca mới ở Việt Nam - của thi sĩ Đoàn Dự sau khi thấm cảm bài
học thi ca.
THƠ NĂM CHỮ
Này học tṛ tiểu học
Phải ǵn giữ vệ sinh
Đừng ăn me ăn cóc
Chớ uống sữ nguôi. tanh
Hăy nh́n anh kẹo keó
Đầy mụn lở trên đầu
Vừa găi vừa vuốt kẹo
Như ta nghịch con sâu
Nuốt dzô chỉ có ngoẻo
Nếu không cũng đi cầu
Đừng ăn thịt ḅ khô
V́ khi nó phơi thịt
Cát bụi tới tấp vô
Và ruồi bu nhằng nhịt
Chớ đớp thịt ḅ viên
Bởi lúc nó giă nát
Nó vê thịt lẫn ghw`n
Ăn là chết thối xác
Yêu cầu các phụ huynh
Đừng cho tiền con tre?
Thời buổi này văn minh
Nên giữ ǵn sức khoe?
THƠ SÁU CHỮ
Em biết tại sao xe buưt
Cứ gây ra tai nạn lu bù
Cán người tông xe móp đít
Coi đời như số zê rô
Sốp phơ bay bướm. Không phải
Mà v́ ông gốc xe Lam
Học sơ lái xe vận tải
Miễn sao đậu nổi cái bằng
Thế là ông cưỡi xe buưt
Ông gây tai nạn lu bù
Lâu lâu buồn t́nh ông giết
người. Bằng những bánh ô tô
THƠ BẨY CHỮ
Sáng sớm anh nh́n bản mặt em
Mép th́ ke trắng, mắt loen ghèn
Tóc bù ổ quạ, em ngồi ngáp
Lưỡi liếm môi như người liếm tem
Em ạ, t́nh ta xuống giá rồi
Trước trăm giờ chỉ có hai mươi
Tại anh để mộng ch́m trong tối
Chẳng chịu phơi ra dười mặt trời
Nếu biết em đang bị ghẻ ruồi
Ḿnh em đầu lác, nách em hôi
Anh c̣n chậm răi yêu em nữa
Hăy nhấn thêm ga bóp loạn c̣i
...
Bài thơ 7 chữ c̣n dài. Và c̣n nhiều thơ kiểu 8 chữ, chín chữ,
mười chữ và tự do leo núi, xuống đèo, tắm sông, lội biển. Nhưng
mới chỉ thưởng thức thi tài của Đoàn Dự tới đây thôi, Thai Đề vô
cùng kinh ngạc, không thể ngờ Đoàn Dự xuất chúng, siêu phàm thế.
Đoàn Dự, nhà thơ cách mạng. Cậu đă tích cực chống me đầm, cóc
xanh, sữ đậu nành nguội, kẹo kéo, thịt ḅ khô, thịt ḅ viên. Nếu
chúng ta có dịp quan sát một thím Sẩm ngồi viên thịt ḅ giă nát
thành những viên tṛn tṛn chúng ta mới thấy sự can đảm của thi
sĩ Đoàn Dự. Thím Sẩm bị bệnh tràng nhạc, mủ nó ri rỉ ở cổ, nó
khiến buồn buồn nhồn nhột. Đang viên thịt, thím nghỉ chút xíu,
đưa móng tay út lên găi cho đỡ... ngứa. Tay thím bèn dính vô mủ.
Và thím lại tiết tục viên thịt ḅ. Ấy là chưa kể thím có thể
ngừng tay găi lưng cho bọn nhi đồng Ba Tàu, cậy ghèn, hoặc thay
tă cho "bê bê si noa" ! Thím chê rửa taỵ Thím để "les mains
sales" — Văn nghệ manie chú thích : Bàn tay bẩn — viên thịt ḅ.
C̣n thịt ḅ khô ? Ai chưa biết chỗ phơi thịt ḅ tươi đặng nó
thành khô ? Ối chà, thịt phơi ở nơi dơ dáy, ruồi đen, ruồi xanh,
ruồi đỏ rủ nhau về mừng đại hội liên hoan rồi đẻ trứng ruồi trên
thịt ! Vân vân... Thi sĩ Đoàn Dự phản kháng thịt ḅ viên, thịt
ḅ khộ Cậu đă cách mạng thiết thực. Thơ cách mạng của cậu nhằm
bảo vệ sức khoẻ của một tương lai của tổ quốc, mầm non của dân
tộc. Chưa một thi sĩ nào làm thơ chống thức ăn dơ bẩn. Cổ kim
Đông Tây và hôm nay mới có một Đoàn Dự.
Vậy Đoàn Dự là thi sĩ cách mạng tiên phong, Đoàn Dự chống kẹo
kéo. Mấy anh bán keo. keó phải chống. Chư bộ. Chả thấy anh nào
rửa tay trước khi keó kẹo cả. Tay các anh ấy cầm tiền, cầm đồ
dơ, vô cầu tiểu rồi để nguyên mà kéo kẹo ăn dỗ con nít. Hơn thế,
thi sĩ Đoàn Dự chống luôn xe buưt gây tai nạn. Báo chí bảo tái
xế lái ẩu, đem tinh tần xe đ̣ vào thành phố, Đoàn Dự phát giác
tài xế xe buưt lái ẩu v́ từ xe Lam ba bánh, chưa rớ tới vô lăng
xe nhỏ đă bị gồng người lái xe chuyên chở khổng lồ, do đó, quư
đấng luống cuống, cán người, đung xe ầm ầm. Tài chưa cập chí
thường dẫn đến nguy hiểm. Thí dụ xe Lam lên lái xe buưt. Đấy là
cuộc đời. Về t́nh yêu, Đoàn Dự chống t́nh yêu mộng tưởng. Thi sĩ
kể hết những điều không ai dám kể về người nữ. Từ nằm ngủ chẩy
ke, sáng dậy ngồi ngáp đến bệnh ghẻ ruồi, lác, hôi nách, thi sĩ
phơi bày hết. Kết luận: Thi sĩ Đoàn Dự là thi sĩ cách mạng đích
thực.
- Đoàn thi bá !
Đoàn Dự sững sờ. Thai Đề nhả khói thuốc:
- Trong thiên hạ có triệu triệu thi sĩ nhưng chỉ có ta là nhất.
Tớ chuyên chú lối thơ siêu h́nh tức là lối thơ tả thú vật ra con
số giúp người nghèo đánh đề. Cậu chuyên chú lối thơ khuyên học
tṛ giữ vệ sinh và bảo vệ sinh mạng người đi đường. Hai ta vô
địch thế giới.
Đoàn Dự khoái chí:
- Chúng ta sẽ chiến thắng con gái.
Thai Đề lắc đầu:
- Chớ vội chủ quan. Đoàn Dự.
Cậu thở dài:
- Cậu đă biết làm thơ, đă chọn đúng con đường thi ca, đă khai
phá một trường phái thơ, tớ chúc cậu thành công. Riêng tớ, tớ
cám ơn cậu đă thật ḷng với tớ nên tớ thấy ân hận vô cùng.
- Ân hận ǵ ? Cậu chưa nói về các khuynh hướng thi ca thế giới.
- Khỏi. Thơ của cậu đẩy tất cả vào bóng tối rồi.
- Thế ân hận ǵ ?
- Tớ đă nói dối cậu. Tớ sắp nói thật đây. Khi tớ nói xong, cậu
sẽ hiểu làm thơ hay cũng khó ḷng mà tán nổi con gái.
- Nói đi.
- Cậu phải hứa giữ bí mật chuyện này.
- Huynh đệ như thủ túc.
- Tốt. Đừng tiết lộ với bọn Nghịch Nữ.
- Xin thề.
Thai Đề xoa cằm:
- Cậu biết Elvis Đậu, là thằng nào không ?
Đoàn Dự khơi khơi đáp:
- Là thằng thợ sửa xe đạp, tên môn đệ phản thầy khốn kiếp, đứa
đă bị xe hủ lô cán chết vỡ sọ.
Thai Đề cười thảm:
- Sai.
Đoàn Dự lạ lùng:
- Thế th́ nó là ai? Nếu nó c̣n sống, cậu chỉ chỗ, tớ tới đánh nó
hộc máu mồm ra.
Thai Đề nh́n Đoàn Dự bằng đôi mắt tuyệt vọng:
- Elvis Đậu chíng là tớ đây, Đoàn Dự Ơi !
Đoàn Dự trợn trừng mắt. Miệng cậu há hốc. Nếu đầu cậu không nhẵn
thín th́ tập thể tóc ác ôn đă dựng đứng cả lên. Trông cậu y hệt
một thằng trúng gió. Bao nhiêu "ca lô ri" cách mạng trong cậu
tiêu tan đâu mất. Cậu hết là thi sĩ cách mạng tiền phong, thi sĩ
ǵn giữ vệ sinh con nít và bảo vệ mạng sống con người. Cậu đang
là thi sĩ động kinh. Thai Đề hơi hơi ớn. "Huynh đệ như thủ túc
". Đồng ư. Nhưng Thai Đề hồi tưởng... tốc hành một buổi sáng hôm
nào, Đoàn Dự tới hẻm Hoàng Hôn kiếm Elvis Đậu. Cậu đă run...
thầm lặng, chối biến ḿnh là Elvis Đậu. Quả thật, Đoàn Dự với
cái đầu trọc rất cô hồn. Thai Đề trấn tĩnh ngay khi chuyến tàu
tốc hành của hồi tưởng dừng lại ở ga sép: Đoàn Dự t́m Elvis Đậu
do ḷng tốt và v́ tự ái con trai. Cậu hất hàm:
- Tin không, tớ là Elvis Đậu ?
Đoàn Dự liếm mép:
- Elvis Đậu à ?
Thai Đề phát cáu:
- Elvis Đậu. Elvis Đậu, tên ngu xuẩn đă tưởng làm thơ hay, đánh
đàn giỏi, hát cừ, vẽ trứ danh là gái mê và đă dại dột viết thư
tán gái, khoe đủ tài ba, đă ngỡ thư của ḿnh được nâng niu, ấp
ủ, không ngờ bị đem ra làm tṛ cười và suưt nữa bị nhục mạ nếu
chẳng may mắn quen biết Đoàn Dự. Tên ngu xuẩn đáng sót thương ấy
là tôi đây. Elvis Đậu đây. Bạn cần xem thẻ căn cước, thẻ cử tri,
thẻ nhân dân tự vệ và thẻ động viên tại chỗ không ?
Đoàn Dự buồn thiu:
- Elvis Đậu tài ba ! Tớ tin rồi, cậu là Elvis Đậu. Ôi buồn quá.
Lời người viết: Kể từ bây giờ, Thai Đề bị khai tử và Elvis Đậu
được phục sinh. Với các em gái Nghịch Nữ, Thai Đề vẫn là h́nh
ảnh mơ ước là hoàng tử da chó, nhưng với Đoàn Dự là Elvis Đậu.
Thai Đề đă chết. Ấy cũng do Elvis Đậu lập ra tường phái thơ siêu
h́nh ảnh thú hoá thành con số. Nền thơ này con` gọi là thơ...
thai đề ! Môn đệ của Elvis Đậu đang kiếm ăn trên các báo đánh
đề, mỗi tuẫn giúp khối người trúng đễ, đồng thời, cũng hại khối
người sạt nghiệp v́ đề. Thơ nó vận vào người. Do đó, Elvis Đậu
biến ra Thai Đề rồi lộn kiếp thành Elvis Đậu.
Elvis Đậu ngạc nhiên:
- Tại sao cậu thở giọng buồn ?
Đoàn Dự đáp:
- Elvis Đậu thân mến, cự phách về thi ca như cậu, sư tổ thi ca
là cậu mà c̣ thất bại trên đường sự nghiệp tán gái th́ tớ làm
thơ làm quái ǵ nữa. Nghĩ vậy tớ đâm buồn.
Elvis Đậu an ủi bạn:
- Mỗi thằng có một cái số mạng, Đoàn Dự yêu dấu ơi ! Đừng ngă
ḷng. Kià, sợi giây nhỏ cây gỗ lớn, thế mà giây cưa măi gỗ cũng
phải đứt. Tảng đá cứng, giơng nước mềm, thế mà nước chảy măi đá
cũng phải ṃn. Con kiến chút nhí, cái tổ to tướng, thế mà kiến
tha lâu cũng đẫy tổ. Cứ kiên nhẫn tán gái ắt có ngày thành công.
Đoàn Dự lắc đầu:
- Kiên nhẫn đến già nua tóc bạc ư ? Thôi tớ không tán gái nữ
đâu. Tớ thề không làm thơ tán gái. Tớ thù ghét con gái.
Thi sĩ cách mạng cảm khái:
Đă làm nam tử trên đời
Cần ǵ tán gái phí lời uổng công
Đi t́m cái gậy tầm vông
Múa may ta giúp non sông huy hoàng
Thi sĩ Thai Đề xúc động mạnh, giải thích ngay:
- Na tử số 16. Con gái số 13. Nữ thập tam, nam thập lục. Cái gậy
là số 1, non sông Việt Nam h́nh chữ S là số 5 viết ẩu. Tuần này
đánh các số 16, 14, 15, chắc ăn. Mua vé số 161.315 có thể trúng
độc đắc. Ha ha, không ngờ bị con gái chê bỏ, cậu lại trở thành
thi sĩ siêu h́nh !
Elvis Đậu gật gù:
- Thi sĩ siêu h́nh hạng nặng. Thử biểu diễn một bài nhị thập bát
tú miêu tả thú vật xem nào.
Đoàn Dự nhả ngọc phun châu liền:
Bầy cua sách động hôm qua
Hôm nay lũ tép nhào ra biểu t́nh
Đám tôm tụ họp mít tinh
Hô hào bọn cá tới đ́nh thi đua
Elvis Đậu vanh vách nói con cua số mấy, con tôm số mấy, con cá
số mấy. Rồi cao hứng, Elvis Đậu ra thai:
Cô đơn như chú c̣ hương
Cánh đồng bạc nước vô phương t́m mồi
Khỉ trong sở thú không ngồi
Đánh đu chọc giận, vượn cười nhe răng
Vậy là thi sĩ siêu h́nh Elvis Đậu không cần "luận về" trường
phái thơ tả thú vật hoá ra con số ảnh hưởng nặng tới số mạng của
con người... đánh đề, thi sĩ cách mạng Đoàn Dự cũng đă hiểu. Và
suy ra, cậu hiểu luôn cả những tác phẩm văn chương siêu, bí hiểm
nhất trên cơi đời Việt Nam này. Nghệ thuật hiểm hóc nhất vẫn chỉ
là nghệ thuật tả thú vật diễn giải ra con số. Nếu người ta đọc
văn chương bí hiểm, hóc búa người ta không diễn giải nổi, người
ta nên coi nó như những con thú và sẽ diễn ra được một cách dễ
dàng. Hai cậu con trai cùng chung một tâm sự đă trở thành hai
thi sĩ vô tiền khoáng hậu của nền văn học hôm nay, bây giờ, ở
đây. Trong khoảng khắc say mê các con thú, họ tạm quên con gái.
Lạy trời họ đừng mở một lối thơ mới, tả con gái diễn giải ra con
thú ! Họ tạm quên nỗi buồn bị con gái chê bỏ. Họ sẽ làm ǵ tiếp
theo? Đón coi hồi sau sẽ rơ.
o0o
Cô Hoàng Dung pha một ly cam vắt ngon nhất thuở cô biết pha nước
cam. Cô khệ nệ bưng lên gác cho ông anh cù lần Đoàn Dự. Lúc ấy,
Đoàn Dự đang làm thơ siêu h́nh. Cậu sua tay:
- Tao không uống ǵ hết. Mày cút đi, đồ con gái độc ác !
Hoàng Dung bỗng hiền khộ Cái tinh thầnh Nghịch Nữ biến mất. Cô
hoàn toàn là một cô con gái ph́ nhiêu nữ tính. T́nh yêu làm thay
đổi tâm hồn. T́nh yêu làm đắng hoá ngọt, làm sượng hoá bùi, làm
nhạt quá cay, làm dữ hoá lành, làm nóng hoá lạnh, làm nắng hoá
mưa. T́nh yêu cũng c̣ làm sáng hoá mù, làm khôn hoá dại, làm
tỉnh hoá điên. Đôi khi, t́nh yêu làm mù hoá sáng, dại hoá khôn,
điên hoá tỉnh. Cô Hoàng Dung thi yêu thâ cậu thi sĩ Thai Đề mà
đang là bà chằng hoá thành người con gái mắt nai, miệng cười nở
hoa chứ không nhả ra cóc nhái, rắn rết nữa. Cô dịu dàng nói:
- Anh vô lư quá. Em độc ác với anh hồi nào ? Độc ác mà pha nước
cam hầu anh.
Đoàn Dự gắt:
- Tao không khát.
Cậu xoa đầu lởm chởm trông y hệt chông chiến lược, ḷng dậy nỗi
thù :
- Mày hiền à ? Hừ, mày xúi con Nhược cho tao đi tàu bay giấy,
tao ngu si tưởng bở, cạo trọc đầu, Tao làm hề cho chúng mày cười.
Yul Bryner, hừ Yul Bờ ri sư ! Mày chỉ đường cho chúng nó lợi
dụng tao sửa xe, sửa quạt, sửa đèn... May mà tao không biết sửa
cầu tiêu nghẹt. Nếu tao biết, tao đă bị thông cầu tiêu rồi, tao
sẽ được khen là Giám đốc hăng hút hầm cầu tiêu tư !
Hoàng Dung đặt vội ly nước cam xuống bàn rồi mới dám phá ra cười.
Đoàn Dự nổi nóng:
- Mày c̣n cười nữa ư ? Mà mày cười cái ǵ ?
Hoàng Dung thắng cơn cười cái rét. Cô dở giọng Điêu Thuyền :
- Anh cáu kỉnh trông anh bô trai hết xẩy. Yul Bryner la cái chắc.
Đoàn Dự nghiến răng ken két:
- Yul Bờ ri sư, Yul Brybonze ! Mày đă coi Yul Bryner đóng vai
thợ sửa cầu tiêu chưa ? Phim diễu đó, tếch ních cô lo đàng hoàng.
Cậu ném bút, đấm mặt bàn:
- Cút đi, đồ Nghịch Nữ ! Mày làm tao mất hứng thơ siêu h́nh.
Hoàng Dung ngẩn ngơ:
- Anh làm thơ đấy à ?
Đoàn Dự vênh mặt
- Bộ tao không thể là thi sĩ, hả ?
Hoàng Dung nịnh bợ :
- Anh thi sĩ hơn cả thi sĩ
- Thật ư ?
- Thật. Anh dự thi giải văn học nghệ thuật đi anh ạ ! Mà ai dạy
anh làm thơ vậy ? Có phải thi sĩ Thai Đề không ?
- Đúng, Thai Đề dạy tao làm thợNhưng làm thơ cách mạng là do tao
tự chế ra.
- Thai Đề làm thơ ǵ ?
- Nó làm thơ siêu h́nh tả con thú ra con số. Tao đang đi vào cơi
siêu h́nh. Tao sẽ tả con gái tụi mày ra con quỷ !
- Thai Đề là ai hả anh ?
- Là thi sĩ triết lư.
- Anh quen Thai Đề ở đâu ?
- Trong buổi họp mặt văn nghệ.
Thi sĩ Đoàn Dự đă nguôi ngoai hận thù. Cậu chộp ly nước cam,
uống ừng ực và bắt đầu khoác lác:
- Buổi họp mặt văn nghệ tràn trề kỷ niệm. Thai Đề giới thiệu tao
với Mai Thảo, Vũ Khắc Khoan, Tô Thùy Yên, Thảo Trường, Nguyên Sa
vân vân... Thằng cha Mai Thải rót rượu mời tao và khẩn khoản yêu
cầu tao cộng tác với tạp chí Văn thường xuyên.
Hoàng Dung hết dám khinh thường ông anh cù lần của ḿnh. Ông này
tâm ngẩm đá ngầm chết voi. Ông dấu nghề kín đáo y hệt một anh sợ
vợ dấu tiền ấy. Ḿnh nhạo ông ngớ ngẩn, khờ khạo là ḿnh đă lầm
tọ Xuân Diệu c̣n nói : Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ quá, Chỉ biết
yêu thôi chả hiểu ǵ nữa là Đoàn Dự. Cô Hoàng Dung phục anh và
càng xao xuyến nỗi riêng Thai Đề. Cô gợi chuyện :
- Rồi sao nữa, anh ?
- Tao chê tạp chí Văn thẳng thừng. Một tạp chí học thuật tư
tưởng mà để thằng Duyên Anh nó nhí nhố nói về văn chương là láo.
- Mai Thảo trả lời thế nào ?
- Nó bênh thằng Duyên Anh. Tao vẫy tay ới con nhà Duyên Anh.
Thằng này sợ run bắn, vội xun xoe cạnh tao, nhờ chỉ giáo vài
đường. Tao cho nó biết nó rỗng tuyếch. Các nhà phê b́nh gọi là
văn chương cỗ lỗ ! Tao khuyên nó nên tập viết văn cao siêu, bí
hiểm, siêu h́nh, hét lên nỗi cô đơn, ho ra sự phản kháng. Nó
chấp tay lănh ư.
- Anh hách ghê.
- Tao chê thơ thằng Dạ Từ. Tao đả kích ráo trọi. Các nhà văn
hàng đầu, nhà thơ hạng nhất thộn cả mặt mũi. Cuối cùng, thằng
thư kư toà soạn Văn sợ tao hạ nó, bèn dúi vào tay tao hai chục
ngàn "com măng" một bài thợ C̣n thằng Duyên Anh hạ ḿnh mời tao
làm cút bút tuần báo Tuổi Ngọc. Cả làng năn nỉ tao lên mi cô
ngâm bài thơ siêu h́nh.
- Anh có ngâm không ?
- Ngâm chứ. Tao nhả ngọc phun châu. Thai Đề vỗ tay hoan hô rối
rít. Chỉ có một ḿnh Thai Đề hoan hô thôi. Bọn văn nghệ viễn mơ
và dấn thân ở đây, hôm nay, chúng nó không hiểu nổi thơ siêu
việt của tao, mí lỵ chúng ghen tài tao, chúng nó rỉ tai nhau để
tỏ thái độ bằng cách im lặng.
Hoàng Dung khoanh tay đứng lắng nghe. Sự cảm phục Đoàn Dự của cô,
bây giờ, nguyên chất, không c̣n vẩn một chút xíu hài hước, mỉa
mai. Cô thấy Đoàn Dự lớn lên, đẹp trai trăm phần trăm, Yul
Bryner chính cống, các hạch thịt gồng bự những tảng văn nghệ
siêu h́nh, bí hiểm. Ngay cả Đoàn Dự cũng không tài nào hiểu nổi
ḿnh đă lớn lên và đến mụn trứng cá trên mặt cũng mang dáng dấp...
văn nghệ cỡ lớn. Thoạt tiên, cậu ba hoa chích chèo. Rồi máu thơ
siêu h́nh tăng độ, cậu bèn thấy cái thế giới văn nghệ là đồ bỏ.
Cậu mới nhất. Chỉ có cậu. Văn nghệ tai hại khôn lường. Nó biến
anh con trai cù lần thành cái rốn của vũ trụ. Văn nghệ làm ta
hết khiêm tốn, hỗn láo, xấc xược, coi trời bằng vung. Đó là nền
văn nghệ của mấy cậu trai dậy th́, mặt bỗng nhiên sùi trứng cá
đợt nhất thi đua cùng đôi má phơn phớt hồng của các cô gái mười
lăm. "Trai trứng cá, gái má hồng" mờ lỵ Đoàn Dự, khi chưa gặp
thi sĩ Thai Đề, dễ thương biết bao ! Từ hôm cậu chế tạo thơ,
được Thai Đề phong là thi sĩ cách mạng tiên phong kiêm thi sĩ
siêu h́nh, cậu hơi kiêu ngạo. Và cậu mất dậy từ lúc này.
- Dung !
- Dạ.
- Tao sẽ viết một loạt bài tối tân. Loạt bài của tao ví như máy
cắt cỏ chạy điện, lưỡi sắc bén. Tao cắt cỏ.
- Anh cắt cỏ nuôi ngựa à ?
- Tao cắt bọn cỏ văn nghệ. Bọn văn nghệ đàn anh là cỏ. Cỏ Mai
Thảo, cỏ Vũ Khắc Khoan, cỏ Sáng Tạo ! Tao sẽ ra tờ giai phẩm, tổ
chức hội thảo bàn méo sử tử bọn văn nghệ thầy, văn nghệ anh. Bọn
này gh́m tài năng của tao, cản đường bít lối phóng xe Honda vào
văn học sử của tao và bằng hữu. Bọn này nổi tiếng lâu rồi, cần
rút lui để văn nghệ trẻ chúng tao phát huy văn hoá lớn. Văn nghệ
phải có sứ mạng. Nhà văn, nhà thơ phải lấy keo gắn liền sứ mạng
của ḿnh vào sứ mạng dân tộc. Nhà văn "rong chơi" tối ngày, "phiêu
du trong cuộc sống" tháng năm như cỏ Mai Thảo; nhà văn phủ nhận
sứ mạng, viết văn mua vui như cỏ Duyên Anh nên chết đi.
Cô Hoàng Dung tuy phục ông anh văn nghệ sát đất nhưng cô đă
khiếp đảm quan điểm văn nghệ của ông anh rồi. Vả lại, mục đích
của cô không phải là nghe Đoàn Dự phát ngôn về văn nghệ Mà cô
chỉ muốm chiếm thế thượng phong trong cuộc chạy đua bắt bồ với
thi sĩ Thai Đề.
- Anh ạ, anh giai phẩm đi, chúng em sẽ ủng hộ nhiệt liệt.
- Mỗi đứa mua mấy số ?
- 50 số. Với điều kiện...
- Điều kiên. ǵ ?
- Đăng tác phẩm của Thai Đề kèm theo chân dung chàng.
- Chàng ?
- Dạ chàng Thai Đề
- Mày mê Thai Đề ?
- Đâu có. Em mê thơ của chàng.
- Nó đă xuất bản thơ đâu ! Nó mới dọa sẽ suất bản thôi. Mày đọc
thơ nó ở báo nào mà mê ?
- Em nghe anh nói.
- Tao nói chứ đă ngâm thơ của nó bao giờ ?
Thi sĩ cách mạng tiên phong Đoàn Dự bỗng đập bàn, rống lên như
sư tử trong chuồng bị con nít chọi đá :
- Hừ, mày dụ khị tao. Mày xúi dại chúng tao in thơ, xuất bản
giai phẩm, đăng h́nh để chúng ḿnh tụ họp dưới gốc cây khế cười
nhạo chứ ǵ !
Cậu ṿ đầu:
- Ối giời ơi, tại sao tao đă la thi sĩ cách mạng và siêu h́nh mà
tao c̣n ngu thế ! Tao tiết lộ hết đường lối văn chương của tao
cho mày cười nhe răng khỉ.
Hoàng Dung khép nép:
- Em phục anh. Sức mấy em dám cười.
Đoàn Dự nhăn nhó:
- Mày nín cười trước mặt tao, sau đó, mày mở ga cười với bầy
Nghịch Nữ độc ác.
Hoàng Dung bị nghĩ oan, dơ tay lên:
- Em xin thề...
Đoàn Dự át giọng:
- Thề cá trê chui lỗ. Mày cút đi !
- Em giúp anh chinh phục con Chu Chỉ Nhược.
- Tao cóc cần cái con xí xọn, vô duyên đó. Tao đă có thơ siêu
h́nh. Rồi mày chống mắt mà coi, con gái sẽ bu quanh đời tao. Cút,
cút, cút !
Đoàn Dự xô Hoàng Dung khỏi pḥng, đóng cửa cái rầm. Hoàng Dung
buồn bă. Nước mắt cô ứa ra. Cô chưa chiếm được thế thượ.ng phong,
Thay v́ oán ghét ông anh văn nghệ, cô lại thương anh hơn và tự
nhủ sẽ chờ cơ hội lấy hết "răng xê nhơ măng" về thi sĩ Thai Đề.
Ôi, tu là cơi phúc, t́nh là giây oan. Chưa yêu, cười hô hố. Yêu
rồi khóc tỉ tị Nghĩ tội nghiệp cho Nghịch Nữ.
Cô Chu Chỉ Nhược đến vào buổi sáng. Thường lệ, cô đến vào buổi
chiều. Buổi sáng cô phải làm việc trong lớp học. Nhưng sáng nay,
tiếng hót của con chim xanh t́nh yêu trên ngọn cây khế nhà Đoàn
Dự văng vẳng đưa tới từng điệu thiết tha, thiết tha hơn cả lời
khuyên học tṛ rán đậu tối ưu trong năm đầu của kỷ nhuyên tú tài
IBM của thầy khải đạo, khiến cô Chu Chỉ Nhược bị nhức đầu. Cô
xin phép rời lớp lên pḥng Y Tế. Người ta cho cô một viên APC.
Cô đ̣i uống thuốc EYA. Bà y tá không hiểu EYA là thuốc trị nhức
đầu của Mỹ hay Pháp. Bà đưa thuốc Aspirinẹ Cô lắc đầu, nói cô
chỉ hợp thuốc EYA. Và thuốc EYA bán tại nhà thuốc Đoàn Dự. Nơi
đây đại ly độc quyền. Bà y tá tưởng thật, bảo Chu Chỉ Nhược hăy
ra ngoài mua EYA và cho biết đia. chỉ nhà thuốc Đoàn Dự đặng bà
phổ biến thứ thuốc trị bệnh nhức đầu linh nghiệm đó. Cô Chu Chỉ
Nhược cười thầm. Cô nghĩ bà đă về chiều, cần uống thuốc ATYT tức
Ai Thèm Yêu Tôi; c̣n cô, mới được ưu tiên số một uống thuốc EYA
tức Em Yêu Anh. Vậy là cô Chu Chỉ Nhược nại cớ bị Toán, Lư, Hoá
làm nhức đầu, cô đi t́m thuốc EYA.
Cô đến vào buổi sáng. Cô tính quá kỹ: Bầy Nghịch Nữ mắc kẹt ở
trường, Đoàn Dự cô đơn... tại gia. Đoàn Dự tại gia là có thừa hy
vọng mua thuốc EYA. Cô bấm chuông điện. Chị giút việc mở cổng.
Cô hơi ngạc nhiên. Mọi bận, hễ cô bấm chuông th́ chính tay Đoàn
Dự mở cổng y hệt một nhạc sĩ chíng tay ông khẩy đàn và chíng
miệng ông hát bản nhạc do ông chế tạo. Chu Chỉ Nhược vuốt ve nỗi
ngạc nhiên của cô: Tại ḿnh đến bất ngờ, anh ấy tưởng người đổ
rác nên không thèm mở cổng !
Cô vui vẻ hỏi chị giúp việc:
- Cậu Dự có nhà không, chị ?
Chị giúp việc đáp:
- Có nhà. Cậu bị đau.
Chu Chỉ Nhược dẫn xe vào sân.
- Cậu đau bệnh ǵ ?
Chị giúp việc mỉm cười hóm hỉnh:
- Tôi không biết. Mà cô ghé thăm, chắc cậu sẽ hết đau.
Chu Chỉ Nhược thấy nóng ran đôi tai và âm ấm đôi má. Cô thẹn. Nỗ
thẹn rất con gái. Nỗi thẹn đê mê, ngây ngất trong vũ trụ bâng
khuâng. Nếu sân xi măng nhà anh chàng Đoàn Dự là gịng suối
trong vắt dưới nắng đào và Chu Chỉ Nhược đứng bên bờ suối soi
bóng ḿnh trên mặt nước, cô sẽ nh́n rơ cô, nh́n rơ cả trái tim
cô thổn thức. Cô sẽ bồi hồi biết bao khi thấy mỗi nhịp trái tim
thổn thức là mỗi gợn sóng yêu đương lăn tăn trên mặt suối mộng
tưởng. Và cô sẽ sung sướng vô cùng. Bởi v́ cô vẫn là cô, măi măi
là cô, là hoa của cơi đời, là chim của đất trời, là cảm hứng của
cuộc sống, là ư nghĩa khiến tạo sự nghiệp của con trai, là xăng
của xe tự động, là nước cuả cá, là lúa của gà, là mưa nắng của
nông dân. Vân vân. Con gái phải là con gái yểu điệu, hiền dịu,
dễ thương. Con gái phải biết thẹn và đừng bao giờ đem thư t́nh
ra hội thảo, cười hô hố và âm mưu hạ nhục kẻ "lăng xê lét đa mua".
Con gái gặp một con trai như Đoàn Dự, Elvis Đậu phải xao xuyến
như lá cây rung rinh mỗi lần gió thổi trêu ghẹo. Tóm lại, con
gái, không thể là Nghịch Nữ. Con gái mà giống Nghịch Nữ sẽ biến
thành bà già Tạ Kim Cúc ḿnh đôn` da sắt trong phim quyền cước
Ba Tàu, nhan đề "Anh hùng bản xứ", vơ của cậu Vương Vũ vất đi,
cậu dùng xe ô tô cán bà ta, bà ta cứ sống ne răng cải mả và bà
ta chỉ chết khi cậu tài tử tàu Vương Vũ dùng mỏ hàn x́ khạc lửa
vô thân thể bà tạ Chu Chỉ Nhược đang thẹn thùng. Chị giúp việc
làm tăng thêm nỗi thẹn thùng của cô:
- Cô có thuốc tiên, cô ạ !
Chu Chỉ Nhược bẽn lẽn:
- Sức mấy. Tôi chỉ có thuốc nhức đầu EYA. Cậu Dự mà bị nhức đầu,
uống một viên khỏi liền.
Cô đă dựng xe đứng vững. Chị giúp việc muốn xin cô vài viên EYA.
Chị chưa kịp ngỏ ư, Chu Chỉ Nhược đă dục.
- Lên kêu cậu Dự xuống giùm tôi.
Cô bước vào pḥng khách. Tự nhiên v́ đă quá thân thuộc, cô mở
nắp dương cầm, kéo ghế, ngồi dạo bản Love storỵ Chị giúp việc
lên gác, gơ cửa pḥng Đoàn Dự.
- Thưa cậu, có khách.
Đoàn Dự đương bí vần thơ siêu h́nh. Vầu "iêu" quả là khó đối với
những thi sĩ thích làm mới ngôn ngữ. Như Đoàn Dự. Nếu vầu "iêu"
gặp loại thi sĩ thiền chiến lạc hậu th́ ngon quá. Thí dụ Nguyễn
Bính:
Nàng đến thăm tôi một buổi chiều
Những mong chắp nối lại thương yêu
Nhưng tôi không dám tôi không thê?
Chắp nối bao nhiêu khổ bấy nhiêu
Thí dụ Xuân Diệu:
Làm sao cắt nghĩa được t́nh yêu
Có nghĩa ǵ đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nấng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu
Thí dụ Hàn Mặc Tử:
Ai hăy làm thinh chớ nói nhiều
Để nghe dưới nươc đáy hồ reo
Để nghe tơ liễu run trong gió
Vă để nghe trời giải nghiă yêu
Thí dụ Tôn Nữ Thu Hồng:
Chỉ biết hôm qua một buổi chiều
.... (#1)
Người đi tôi thấy làm sao ấy
Và cảm bên ḿnh nỗi tịch liêu
Vân vân... Mỗi thi sĩ tiền chiến và hậu chiến đều ít ra có một
lần gặp vần "iêu". Và lân` nào cũng thế, cứ yêu là có chiều, có
buồn hiu, có tịch liêu... Phải cách mạng vần iêu như người ta đă
dán giấy quảng cáo diễn thuyết "Cách mạng t́nh yêu" trên tầu bán
xách Logos. T́nh yêu bị cách mạng th́ vần iêu càng cần được cách
mạng. Yêu như ta đă yêu, đang yêu là yêu nô lệ, yêu phong kiến,
yêu quân chủ chuyên chế. Do đó, thi sĩ cách mạng Đoàn Dự bèn
phóng bút làm cuộc cách mạng vần iêu:
Ai bảo em đ̣i ăn bún riêu
Mắm tôm rau sống đớp căng diều
Bây giờ nằm chửi ông Tào Tháo
Và bắt anh t́m lọ thuốc tiêu
Bài tân nhị tập bát tú này hết sức cách mạng vần ṿ. Ngoài Đoàn
Dự, không ai có thể cách mạng hơn. Tuy nhiên, là thi sĩ cách
mạng tiến bộ, Đoàn Dự chưa hài ḷng. Thi sĩ muốn chữ diều được
thay đổi. V́ các nhà phê b́nh văn nghệ hôm nay rất khó tính. Họ
sẽ chê Đoàn Dự ví bao tử của người yêu với cái bao tử của gà
vịt, chim chóc tức là cái diều. Lại e họ cóc biết cái diều gà,
diều vịt, họ tưởng cái diều là cái diều (mở ngoặc đơn : le
cerfvolant, đóng ngoặc đơn — văn nghệ kiêm phê b́nh manie) con
nít thả lên trời mùa hạ th́ nguy vô cùng. Cái nền phê b́nh văn
nghệ Ở đây, hôm nay, bây giờ, đang bị thao túng, khuấy động bởi
vài vị cứ thích lấy cái sự chê thiếu kinh nghiệm sống của các
bậc phụ huynh quư vị ấy làm sự thống khoái và sự chứng tỏ tài
năng phê b́nh. Tất cả đều sợ hăi vài vị phê b́nh gia này. Như
đời Tống, dù làm tể tướng, thi sĩ Vương An Thạch vẫn sơ thi hào
kiêm... sửa thơ gia Tô Đông Phạ Mông sừ thi sĩ tể tướng, nhờ
kinh lư đây đó nên mới ghé thăm dân vùng Lĩnh Nam cho biết sự
t́nh và biết sâu tên là Hoàng Quyển. Và cả khoái mần thơ:
Minh Nguyệt sơn đầu khiếu
Hoàng Quyển ngọa hoa tâm
Thi hào Tô Đông Pha chê dở, bèn sửa:
Minh Nguyệt sơn đầu chiếu
Hoàng Quyển ngọa hoà âm
Tô Thức nhà ta tưởng Minh Nguyệt là trăng sáng. Hoàng Quyển là
chó vàng ! Ấy cũng tại chữ Tầu nó không viết hoa. Nên con chim
Minh Nguyệt hót trên đầu núi, con sâu Hoàng Quyển nằm trong ruột
hoa bị sửa thành Trăng sáng chiếu đầu núi. Chó vàng nằ dưới bóng
hoa ! Thi sĩ tể tướng Bương Anh Thạch câm, không thèm tranh
luận. Chừng tới ngày chánh sự vụ sở văn hoá Tô Đông mắc lỗi, bị
tể tướng Vương An Thạch đầy đi Lĩnh Nam ngồi chơi xơi nước, ngài
chánh sự vụ mới có dịp buồn t́nh t́m cỏ cây, mây nước than thở
và mới trắng mắt ra khi thấy chim Minh Nguyệt, sâu Hoàng Quyển.
Từ đó, suốt đời không dám phê b́nh thơ văn thiên hạ nữa. Phê
b́nh láo lếu là vỡ mặt.
Đoàn Dự đang bí vần... diều, đang t́m cách thay chữ, đang sợ phê
b́nh hiểu nhầm thi được chị giúp việc báo tin có khách. Cậu cáu
tiết:
- Ai ? Khách nào ?
Chị giúp việc lễ phép:
- Thưa cậu. Cô Nhược ạ !
- Bảo tôi nhức đầu.
- Tôi đă bảo vậy, cô ấy khoe có thuốc eia chữa nhức đầu hay lắm.
- Chị xuống đuổi con lỏi đó cút đi.
- Tôi không dám.
Đoàn Dự quát tháo ầm ỹ. Nhưng chị giúp việc đă khôn ngoan rút
lui. Không nghe tiếng... đối thoại nữa. Đoàn Dự hăm máy nói. V́
cửa pḥng hé mở, cậu nghe văng vẳng âm thanh toát ra từ cây
dương cầm. Bản Love Story đă phổ biến khắp các máy nước thành
phố, đă ṃn teo, gẫy nát. Sao hôm nay nó t́nh tứ, mời gọi, thiết
tha thế ! Tại Chu Chỉ Nhược thả mười ngón tay ngà trên phím ngọc
chăng ? Đoàn Dự lại đưa tay rờ rẫm hàng hàng lớp lớp chông chiến
lược trên đầu và mối thù con gái lại đùn lên cả đống. Đó là
những phiên khúc buồn, những phiến sầu, nói theo văn nghệ bây
giờ. Đoàn Dự bèn rời bàn viết, bước khỏi pḥng và đứng vịn lan
can cầu thang ngó xuống. Cậu ngắm người đẹp Chu Chỉ Nhược, nhớ
những vần thơ lục bát dân tộc "T́nh em như đĩa bánh bẹ, Ngon
hơn bánh đúc, bánh xèo vất đi ".. và cậu cảm khái :
T́nh em như cái bánh đa
Anh đem nhúng nước hoá ra bánh xèo
Tại em cứ ỉ cứ eo
Anh bèn tức quá liệng vẹ xuống mương
Bấy giờ em giống con lươn
Em chui vào lỗ em luồn vào hang
Đáng đời Nghịch Nữ làm tàng
Sổ đời phê tặng một hàng dzê rô
Thi sĩ cách mạng Đoàn Dự rất sung sướng với thi tài của ḿnh. Ít
ra, cậu đă trả thù Nghịch Nữ bằng thơ của cậu. Cậu cho Nghịch Nữ
hoá thành bánh đa, bánh xèo, thành con lươn chui rúc trong hang,
dưới bùn. Cậu đă bỏ tù Nghịch Nữ muôn năm. Nay mai, thơ sẽ in,
sẽ vĩng cửu bầu ở các thư viện quốc nội, quốc tế, Nghịch Nữ phải
chết. Mà thơ th́ sống ngàn thưở, sống tới ngày trái đất đầu bạc
răng long má lơm, lưng c̣ng... Chu Chỉ Nhược đă nhấc bổng đôi
tay khỏi phím đàn năm nươi gây rưỡi. Cô đang tưởng cô là Jenny
chờ cậu Oliver (#2). Vậy th́ Oliver Đoàn Dự lên tiếng :
- Khẩy đàn chi mà hạch dữ !
Jenny Chu Chỉ Nhược nũng nịu:
- Em dạo đàn chứ đây khẩy đờn.
Oliver, từ hôm biết làm thơ đâm ra sâu sắc, mới xỏ ngọt:
- Ngoài dương cầm, cô c̣n khẩy được những đờn ǵ ?
Jenny đáp:
- Em kéo vĩ cầm.
- Biết kéo nhị không ?
- Nhị à ?
- Ừa, đờn c̣ đó.
- Không.
- Thổi ác mô ni ca ? Vừa thổi vừa ăn chuối như danh tài Ṭng Sơn
?
Jenny cười duyên dáng. Oliver vào đề :
- Xe Honda của cô hôm nay kẹt số hay hư bu dzi ?
Jenny tưởng bở, gạ gẫm :
- Thắng không ăn, anh ạ !
Oliver bỏ nhỏ :
- Th́ cô ăn giùm thắng.
Jenny sững sờ. Oliver tới tấp xuất chiêu:
- Kể từ giờ phút này, tôi long trọng báo cho cô và bẫy Nghịch Nữ
hay, tôi là thi sĩ Đoàn Dự. Tôi giả đ̣ khờ khạo, ngớ ngẩn làm
tṛ cười bấy lây nay để làm ǵ cô biết không ? Để t́m ư thơ và
thử ḷng người, t́nh người. Muốn dấn thân nên tôi t́nh nguyện
đóng vai thợ sửa xe, sửa điện, sửa quạt, sửa tủ lạnh, máy giặt,
ti vi, radio... Muốn viễn mơ nên tôi cạo trọc đầu. Thi sĩ là ǵ
? Xuân Diệu lạc hậu định nghĩa : Là thi sĩ là run với gió, Mơ
theo trăng và vơ vẩn cùng mây... Hàn Mặc Tử xác định thái độ thi
sĩ của ông cũng viển vông, thiếu phục vụ. Tôi làm thơ chống ô tô
buưt chạy ẩu gây tai nạn, chống me dầm, chuối chiên, thịt ḅ
viên, thịt ḅ khô, kẹo kéo. Vân vân... Tôi là thi sĩ cách mạng.
Người thi sĩ cách mạng là người khinh đời, coi thường con gái.
Tôi nói sơ sơ thế, cô hiểu không ? Nếu chưa hiểu, đón coi thi
phẩm Thơ Đoàn Dự sắp xuất bản sẽ hiểu.
Chu Chỉ Nhược thẫn thờ đứng dậy. Đoàn Dự bồi tiếp :
- Cô đă lầm bự. Cô ngỡ tôi là ch́a khoá mở kho cười vô tận cho
cộ Cô ngỡ tôi là thằng khờ để cô sai vặt...
Chu Chỉ Nhược ứa nước mắt. Cô bước khẽ tới... cầu thang. Đoàn Dự
dơ tay cản :
- Cô nên dừng bước.
Chu Chỉ Nhược bị cấm "bước khẽ tới người thương". Cô thỏ thẻ :
- Anh Dư...
- Cái ǵ ?
- Sáng nay em cúp cua đến thăm anh.
- Cô sẽ bị phạt. Cúp cua hoài, cuối năm sẽ bị trượt vỏ chuối.
- Mặc kệ, em vẫn đến thăm anh.
- Cô đến nhờ tôi sửa xe.
- Không đâu, anh ạ, em đến để xin lỗi anh.
- Đừng đóng kịch, lỏi din ! Cô đến kiếm tṛ chơi mới để đóng góp
vào cuộc hội thảo dưới gốc khế.
- Em thề...
- Xin miễn thề giùm, lỏi din. Cô về đi, tôi tuyên bố tôi đă chấm
dứt nghề hề. Tôi là thi sĩ.
- Anh phải hiểu ḷng em chứ.
- Rất tiếc tôi không học thuốc, làm sao giải phẫu ruột, bao tủ,
gan, tim của cô.
- Em...
Chu Chỉ Nhược muốn nói "Em yêu anh", nhưng cổ cô bị ngọn lửa nào
đốt cháy. Nước mắt cô dàn dụa trên khuôn mặt xinh đẹp. Nước mắt
cô làm xao xuyến Đoàn Dự cù lẫn. Bấy giờ, Đoàn Dự thật sự trở về
chiến khu cù lần cuả cậu. Tâm hồn Đoàn Dự nao nao. Cậu chợt hối
tiếc cậu đă cách mạng sự cù lần. Than ôi, cù lần vẫn hơn cách
mạng. Cù lần có niềm rung động chân thành và tuyệt đỉnh. Cách
mạng chỉ có kiêu ngạo và giả dối. Thà làm cậu trai cù lần hơn
làm thi sĩ cách mạng. Chu Chỉ Nhược nghẹn ngào. Cô xoay người và
bước ra sân. Cô không mua được thuốc nhức đầu EYA. Đoàn Dự nh́n
theo Chu Chỉ Nhược. Cậu cảm thấy mất mát một thứ ǵ quư báu. Cậu
đứng bất động. Trước mắt cậu, gịng sông hối hận dâng cao. Đưa
từ đâu tới, tiếng hát của Anh Ngọc sót sa: Ừ, thôi em về, Chiều
mưa giông tới, Bây giờ anh vui, Hai bàn tay đói. Bây giờ anh
vui, Hai bàn chân mỏi, Thời gian nơi đây...
Đoàn Dự chớp mắt. Rồi cậu chạy vọt lên pḥng. Làm thơ siêu h́nh.
Bởi tóc cậu c̣n lởm chởm.
----------------------------------------------------
Chú thích:
(1-) Người chép quên mất câu này. Nhưng, chắc chắn, chữ thứ bẩy
của nó, đánh chết cũng là yêu
(2-) Cô cậu trong truyện Love story
|