Cám Ơn Em Đă Yêu Anh  Duyên Anh Pages Previous  1  2  3  4  5  Next 
Chu Chỉ Nhược dựng xe trước cổng. Cô vươn tay bấm nút chuông điện. Hoàng Dung và các bạn chỡ cô lâu quá rủ nhau đi bơi. C̣n mỗi Đoàn Dự Ở nhà. Từ hôm Đoàn Dự gọt
đầu nhẵn thín, cậu chưa hề giáp mặt Chu Chỉ Nhược. Cậu cố t́nh tránh luôn đôi mắt ṭ ṃ của Hoàng Dung. Suốt ngày cậu nằm lỳ trên gác. Rời khỏi pḥng riêng, cậu đội mũ sùm xụp. Cậu muốn dành sự ngạc nhiên cho riêng Chu Chỉ Nhược. Nghe chuông reo, Đoàn Dự bước tới cửa sổ ngó xuống. Chị Hai đang mở cổng. Và Chu Chỉ Nhược dắt xe vào sân. Đoàn Dự xôn xao, nôn nóng. Cậu vừa mừng vừa lọ Cơ hội đă đến với cậu. Tử vi báo ngày đoán: Hôm nay gặp người khác phái, tin vui báo hiệu, có thể mở cửa trái tim đdể chim xanh ái t́nh vô.

Đoàn Dự phóng xuống nhà. Chu Chỉ Nhược gật đầu chào cậu. Với một nụ cười. Đoàn Dự tưởng ḿnh đang khát được uống ly cam vắt lạnh mát.

- Nhỏ Dung đâu anh ?

Ôi, tiếng "anh" dịu dàng, ngon ngọt. Cơ hồ ly chanh đường trong nhạc khúc "Trả lại em yêu" của Phạm Duy.

- Nhỏ Dung, hả ?

- Dạ.

- Nó biến rồi. Nó hẹn cô ?

- Vâng.

Em "vâng dạ" ngoan ngoăn quá tạ Đoàn Dự bị cảm khái. Bất giác, cậu nhớ thi sĩ Thai Đễ và làm thơ nhẩm:

Bảo vâng, gọi dạ em ơi

Vâng lời sau trước em thời chớ quên

Nghe anh mắt nhớ chùi ghèn

Tay không mụn ghẻ mới nên người t́nh

- Nó đi đâu ?

Đoàn Dự giật ḿnh. Cậu đánh rơi hết thơ.

Cậu vội đáp:

- Nó đi bơi.

- Với ai?

Nhỏ Chu Chỉ Nhược bắt đầu "mất dạy" rồi. Cô bắt nạt Đoàn Dự ra mặt. Cô xánh mé quá trời. Đoàn Dự b́nh tĩnh. Hăy b́nh tĩnh và kiên nhẫn kẻo con chuồn chuồn bay biến.

- Một lũ.

Cậu gợi chuyện :

- Xe Honda ngon chứ ?

Chu Chỉ Nhược tặng cậu trái ớt:

- Xe ăn được à ?

Đoàn Dự đấm ngực nhận lỗi:

- Quên, xe chạy ngon lành chứ ? Có cần lau bu dzi không ?

- Không.

- Điều chỉnh thắng ?

- Không

- Giây "sên" ?

- Không.

- Bơm bánh ?

- Không

- Tra dầu ?

- Không

Đoàn Dự giả đ̣ đưa tay găi mũ ! Chu Chỉ Nhược bớt nhăn nhó. Cô nh́n mũ của Đoàn Dự bằng đôi mắt hóm hỉnh. Nhưng Đoàn Dự không thể biết sự hóm hỉnh của Chu Chỉ Nhược. Cậu đă mù. "All who love are blind". Mọi người mà dính vào bệnh yêu đều mù hết trơn. V́ mù, Đoàn Dự bèn ngớ ngẩn lật cái mũ ra. Chu Chỉ Nhược cười khúc khích, cười văng cả nước miếng. Con gái cười kiểu này th́ vô duyên hết sẩy. Riêng Đoàn Dự thấy có duyên.

- Cười ǵ ?

- Đầu anh.

- Giống Yul Byner chứ ?

- Giống ông sư.

- Cô bảo cô mê đầu ông sư thôi ?

- Mê đầu ông sư chứ đâu mê đầu trọc của anh. Anh nghe em xúi dại anh gọt tóc, hả ?

Đoàn Dự buồn bă. Cậu chợt nhớ ông phó húi. Và cậu ngạo nghễ xoa cả hai bàn tay lên đầu.

- Cô tưởng cô dụ khị tôi gọt tóc à ? C̣n khuya. Tôi gọt tóc không bao giờ v́ cô hết.

Chu Chỉ Nhược vênh váo:

- V́ đậu phụ tường tàu chăng?

Đoàn Dự lắc đầu trọc :

- V́ quê hương, dân tộc, tôi gọt đâu để phản đối những cảnh khổ sở. khốn cùng trên trái đất tṛn hai đầu hơi dẹt này. Tại sao con chó có gia phả ? Người ta đăng báo bán chó, kèm theo lư lịch bố mẹ, ông bà nội ngoại nó mà nhiều em nhỏ nạn nhân chiến cuộc lớn lên chẳng biết bố mẹ, ông bà ḿnh là ai ? Bọn bán chó, mua chó với gía một vài trăm ngàn một con đă cười trên nỗi khốn khó của dân tộc quê hương tôi. Tôi phản đối chúng. Đoàn Dự nói xong, quay gót.

- Cô đi t́m bọn lơi Hoàng Dung mà bơi lội, đùa bỡn. C̣n tôi, rất tiếc, tôi sắp đi thăm một cô nhi viện.

Chu Chỉ Nhược hết dám cười. Cô gọi giật :

- Anh Dự !

Và cô chụp lấy cánh tay Đoàn Dự. Người yêu nhân loại Đoàn Dự đang cứng như đá bỗng hoá thành bùn. Cậu hỏi:

- Cô muốn nói thêm ?

- Dạ.

- Nói lẹ đi !

- Em khoái anh o bế mái tóc Híp pi.

- Con toan dụ khị tôi để cười ?

Chu Chỉ Nhược cười t́nh. Bao Tự cười t́nh. U Vương ngẩn ngợ Anh vua mê gái cóc cần chư hầu, cóc cần sự nghiệp mở nước mấy trăm năm của nhà Châu. Anh châm lửa đốt phong hỏa đài. Lính cứu hỏa Tề, Ngô, Trịnh, Vệ, Tần phóng xe, bóp c̣i loạn xà ngầu, kéo tới. Đồng thời, năm sư đoàn xung kích Ba Tàu cổ điển xiết chặt ṿng vây, tưởng phen này bọn Khuyển Nhung nạp mạng ráo trọi. Nhưng cái sự hăng say "liều ḿnh cứu chúa" của chư hầu đă tụ lại thành một cục quê to tướng. Bao Tự ngắm cục quê đó, cười hinh hích. Cười xong th́ ngó U Vương cười t́nh. Và U Vương tiêu tùng, để lại cho văn học ta một điển tích ấy mo6.t cách lăng xẹt. Đoàn Dự đang ngẩng ngơ v́ vụ cười t́nh của Chu Chỉ Nhược. Cậu đổi thái độ, giọng nói như chim hót :

- Cô cười cái đầu ông sư của tôi ?

- Không, em cười anh.

- Tôi ngô nghê ?

- Không

- Tôi khờ khạo ?

- Không

- Tôi đáng ghét ?

- Không

- Vậy tôi giống con giáp nào trong mười hai con giáp ?

- Anh giống Yul Bryner.

- Cô đưa tôi đi tàu bay giấy ?

- Anh dễ thương thấy mồ, anh Đoàn Dự Ơi. May mắn cho ai yêu anh.

- Ai yêu tôi ?

- Em chỉ nói ai yêu anh thôi. Ai yêu anh.

Ai yêu tôi? Tiếng Anh ai viết là i đọc là ai nghĩa là tôi c̣n nghĩa là em cũng nghĩa là tao. Một người con gái nói "Ai yêu anh", cô muốn nói "Em yêu anh, i love you". Đoàn Dự sung sướng quá, cậu lập lại:

- Ai yêu tôi ?

- Vâng, ai yêu anh.

- Ai yêu tôi thật hả, ai?

- Dạ ai yêu anh.

- Ai khoái tôi o bế mái tóc Hip pi?

- Em

- Em là ai?

- Dạ em là em.

Đoàn Dự mở đại nhạc hội trong trái tim. Cậu ném một viên đá dọ dẫ m xuống mặt hồ điên đảo của ḷng Chu Chỉ Nhược :

- Rất tiếc.

- Tiếc ǵ ?

- Tôi đă gọt đầu với sức manh cao cả. Giá cô nói trước, nay tôi sắp có mái tóc Hip pi rồi.

Chu Chỉ Nhược khôn lỏi vào hạng Thiên Sơn Đồn Mụ. Cô đương cấy sinh tử phù vô máu Đoàn Dự mà cậu không hay sự t́nh. Cô gợi ư:

- Anh nuôi tóc Hip pi rồi anh tập hát nhạc Yéyé, thành lập bộ tam ca, con gái sẽ lăn xả bám chân anh, anh gạt đi chẳng hết.

Đoàn Dự chán nản:

- Cô mê thằng Elvis Đậu rồi. Thôi, cô đi chỗ khác chơi. Tôi biết cô mê Elvis Đậu, Nhưng đời này c̣n người cự phách gấp ngàn lần Elvis Đậu.

Chu Chỉ Nhược cười ré:

- Em mê Elvis Đậu ? Ối giời ơi, em mà mê thằng Elvis Đậu ? Tại sao anh biết ?

- Cô hẹn gặp nó. Tôi đọc lén thư nó ? Cô đă thắt băng đô tím "xi nhan" cho nó hiểu cô mê nó. Cho cô hay, ở hẻm Hoàng Hôn chỉ có thằng Đỗ sửa xe gắn máy, cóc có Đậu đen, Đậu vàng, Đậu xanh, Đậu đỏ, Evis Đậu, tên khốn kiếp, thằng phản bội sư phụ đứa ăn cắp thơ của thi sĩ triết gia mà tôi kính phục.

Chu Chỉ Nhược ngạc nhiên:

- Anh nắm hết lư lịch Elvis Đậu à ?

Đoàn Dự vênh vang:

- Chứ sao! Cô mê thằng đạo văn, một kẻ ưa ḷe bịp. Tôi sẽ vạch mặt nó.

Chu Chỉ Nhược ranh mănh hỏi:

- Để làm ǵ ?

Đoàn Dự nhún vai:

- Để chơi.

- Anh ghen, hả ?

- Cô nói ǵ ?

- Anh ghen.

- Tôi thèm ghen với Elvis Đậu ư ? Hơ hơ, cô mê nó và cô tưởng tôi mê cô à ?

Chu Chỉ Nhược quắm mắt:

- Anh nói tầm bậy.

Đoàn Dự quắt mắt trả đũa :

- Tôi nói tầm bậy cái ǵ ?

- Anh bảo anh mê em?

- Tôi mê cô à ? Lạ nhỉ, tôi mà mê cô ! Tôi không mê ai.

Chu Chỉ Nhược cười khẩy:

- Anh giữ lời nhé !

Đoàn Dự bôi rối. Cậu thấy hố quá. Luôn luôn Đoàn Dự bị hố. Đă hố, cho hố một lèo. Cậu gục gặc :

- Giữ là cái chắc. Tôi hứa sẽ đánh vỡ mũi thằng Elvis Đậu, Nó lảng vảng... hẹn ḥ, tôi xua chó cắn.

Chu Chỉ Nhược sáng rực đôi mắt:

- Em hẹn với Elvis Đậu rồi, anh ạ !

Đoàn Dự nắm chặt nắm đấm :

- Kệ cô.

- Em đă viết thư phúc đáp Elvis Đậu.

- Kệ cộ Hễ nó vác cái bản mặt Híp pi tới đây, bổn phận của tôi là "làm đẹp thành phố".Cô nên đi bơi cho tiện sổ sách.

- C̣n anh ?

- Tôi đi viếng một viện cô nhi !

Đoàn Dự "giă" Chu Chỉ Nhược lên gác. Cậu không đi viếng cô nhi viện. Sức mấy cậu đi. Cậu nằm lăn trên giường, ức Elvis Đậu muốn... chảy máu cam. Cậu trách cậu ngu ngơ, khờ khạo, Hừ, yêu nàng, ta cứ nói đại yêu nàng, khó khăn ǵ mà đành câm miệng và chối bai bải. Đoàn Dự Ơi, mi không thể địch nổi Elvis Đậu. Mi nên làm thơ thất t́nh, rồi, sau đó, thất thời, thất chí và thất nghiệp. Đoàn Dự vùng dậy. Cậu cương quyết làm thợ Xê ra cho Đoàn Dự sáng tác thi ca.


Hội thảo mùa hè thường diễn ra ở dưới gốc cây khế. Mùa hè, khế có vị ngọt ngào, nhôn nhốt, chua chua chứ không vô vị như hương khế mùa mưa. Khế mùa mưa giống rau diếp, ăn lạt nhách, chán phè. Mùa hè me cũng chín. Thỉnh thoảng, gió ào tới rung cành lá, me rơi lốp bốp xuống xi măng, các Nghịch Nữ cho hội thảo nghỉ giải lao năm phút, nhặt me nhấm nhá. Mặt mũi Nghịch Nữ nhăn nhó một cách thích thú. Tuy vậy, trông các cô nường vẫn từa tựa khỉ sở thú ! Chiều nay, đề tài hội thảo là "Cách đương đầu Evis Đậu nếu hắn can đảm đi t́m t́nh yêu". Nghịch Nữ vừa ngốn khế chấm muối vừa phát ngôn. Chu Chỉ Nhược hơi hơi lo lắng. Chẳng phải cô sợ diện đối diện ông chỉ huy văn đoàn Tầu Vị Iểu. Mà sợ con thiết mă Honda của cô nằm kia, đạp máy mờ người mới nổ. Hôm nọ, cô chọc Đoàn Dự khiến Đoàn Dự nổi giận. Cô đến, gọi ơi ới làm lành nhưng Đoàn Dự lờ đi. Cậu bịt tai, Cậu cười thầm. Cậu khoái... đơn phương : "Lát nữa, em dắt xe tới gốc cây bên đường, em đứng tên chân đợi ba cái thằng nhóc kiếm bệnh xe của em, nó chém em vài bớp em sẽ hiểu ta giận em là một tai hoa. lớn cho em".

- Ê, mày hẹn Evis Đậu mấy giờ ?

Triệu Minh hỏi và Hoàng Dung đáp:

- Bốn giờ.

Vương Ngọc Yến nhắc bạn:

- Nhớ tấn công từ từ kẻo Elvis Đậu té nhào nghe, Chu Chỉ Nhược.

Chu Chỉ Nhược rầu rĩ :

- Cần chữa cái xe ngon lành đă. Tao lo xe, hết muốn đùa bỡn con nhà Elvis Đậu.

Hân Ly nói:

- Bắt con Dung mời "thiên tài" Đoàn Dự.

Chu Chỉ Nhược thở dài:

- Anh ấy ghét tao rồi.

Vương Ngọc Yến cười khanh khách:

- Ông Dự có đào rồi chăng ? Mày thua cuộc hả, Chu Chỉ Nhược ?

Chu Chỉ Nhược bĩu môi:

- Xí, vô duyên vừa thôi chứ. Tao mê anh ấy bao giờ ? Tao biết có đứa mê anh ấy.

Hân Ly ngỡ ḿnh bị ám chỉ, thanh minh nhặng x́ ngầu:

- Ai mể Ai, mày giới thiệu với tao đi, Chu Chỉ Nhược. Tao muốn biết mặt mũi kẻ "diễm phúc" đó. Đứa nào mê ông Đoàn Dự trọc đầu dơ tay lên !

Hoàng Dung bênh anh:

- Anh ấy cũng đáng mê chứ bộ ?

Vương Ngọc Yến gật đầu:

- Đúng. Hiềm một nỗi anh ấy cù lần lửa.

Triệu Minh thêm:

- Và to xác như đô vật.

Hân Ly tiếp :

- Mới lại anh ấy lầm lầm lỳ lỳ, khiếp bỏ xừ đi ấy ! Anh Đoàn Dự mà gia nhập Gia Đ́nh Con Kiến, bôi mỡ bóng nhẫy thân thể, giống các hạch thịt trên tivi, biểu diễn vai u thịt bắp th́ nhất nước. Hê hê, tại sao anh ấy gọt tóc nhẵn thín vậy cà ?

Chu Chỉ Nhược nín thinh. Hân Ly búng ngón tay cái tách:

- À, ông ấy muốn khoe đầu không có sẹo. Thuở nhỏ, ngài Đoàn Dự không bị trốc đầu !

Nghịch Nữ cười hinh hích. Đoàn Dự chẳng rơ sự t́nh. Cậu nằm bất động trên giường như một con trăn bụng đă chứa no mồi. Nếu Đoàn Dự nghe lén các Nghịch Nữ lạc đề hội thảo, đang nói về Elvis Đậu bèn chĩa dao găm đúng cạnh sường Đoàn Dự, cậu sẽ điên lên. Để sẽ trở thành một thi sĩ triết lư, một văn sĩ triết lư hay một kẻ thù hận con gái v́ bị con gái chế diễu. Biết đâu, Đoàn Dự sẽ không nổi tiếng lẫy lừng nhờ những pho văn, pho thơ tối ṃ mà mất tiền mua sách đọc, người ta phải liệng sách đi. Dĩ nhiên, khi đó, Đoàn Dự sẽ miệt thị độc giả ngu dốt không đủ "kiến thức" thưởng ngoạn văn tài, thi tài cao xa và bí hiểm của chàng. Văn chương sáng giá là văn chương không gây xúc động. Văn chương sáng giá, bắt buộc, là văn chương trơ như đá, vững như đôn`g. Nó là con đường đá củ đậu lổn nhổn mà độc giả là chiếc xe ngưa. lóc cóc đi lên. Chính thứ văn chương này mới ḅ vào văn học sủ tựa con lươn chui vào cái lỗ của nó. Nếu văn chương mở nhiều dấu ngoặc đơn, chú thích bằng tiếng Tây, tiếng Mũ hay dẫn chứng đông đầy sách vở cổ kim Đông Tây dưới mỗi trang th́ văn chương ấy là văn chương phi thường, văn chương "đời đời thắp sáng quê hương" cơ hồ văn chương của bốn mươi năm v́ sao trong tuyển tập vĩ đại "Những truyện ngắn hay nhất của quê hương ta". Rất tiếc, Đoàn Dự không có động cớ thúc đẩy làm văn chương, nghĩa là cậu đă không nghe lén Nghịch Nữ đem ḿnh ra mổ xẻ mà vui cười.

Hoàng Dung nghiêm nghị:

- Thôi, chúng mày vuốt mặt nên nể mũi một ly ông lăo chứ. Dẫu sao, anh ấy cũng là anh tao.

Hân Ly vác "nội quy" Nghịch Nữ dơ trước mặt Hoàng Dung :

- "Nội quy" là pháp luật của chúng tạ Pháp bất vị thân. Chúng ta đă đồng ư biến lũ con trai thành bọn hề ngớ ngẩn, bất cứ anh con trai nào chúng ta cũng được phép lố bịch hoá, dù là anh mày hay anh tao.

Vương Ngọc Yến :

- Đồng ư.

Triệu Minh:

- Đoàn Dự sẽ chịu chung số phận với Elvis Đậu !

Chu Chỉ Nhược :

- Nhưng anh ấy có tán gái đâu? Anh ấy có tán đứa nào trong bọn ḿnh đâu ? Anh ấy là người tốt. Chúng ta chỉ bắt tội những đứa theo chúng ta, gây trở ngại lưu thông và bu đầy cổng trường ŕnh cơ hội gửi thư t́nh thôi.

Hân Ly xỉa xói:

- Á à nàng bênh vực chàng.

Chu Chỉ Nhược dợm giọng:

- Mày nói ǵ ?

Triệu Minh can khéo:

- Elvis Đậu sắp tới. Bộ hai đứa muốn phân tán công lực chăng ? Nhớ rằng Elvis Đậu là tay lăo luyện vơ nghệ. Nó tinh thông thập bát môn.

Chu Chỉ Nhược cười cầu hoà:

- Chúng mày giải quyết giùm tao cái xe.

Hoàng Dung nói :

- C̣n sớm. Tao và con Nhược lên nằn ń anh ấy.

Chu Chỉ Nhược nh́n Hân Ly:

- Nhờ con Ly kẻo nó nghi ngờ tầm bậy.

Hân Ly bằng ḷng. Thế là phái đoàn cầu viện kỹ thuật do cô Hoàng Dung, cô Hân Ly, lễ mễ vô nhà, lên gác đập cửa pḥng Đoàn Dự. Nhà kỳ tài sửa xe gắn máy phớt tỉnh nhân sự. Cậu không thích nh́n ai, đi đâu, khi mái tóc của cậu c̣n nhẵn thín. Cậu chán ghét bọn tóc mất dậy. Lúc ḿnh mong nó đừng dài th́ nó mọc nhanh làm ngứa ngáy tai ḿnh, bắt ḿnh phải húi lẹ. Lúc ḿnh mong nó dài nó trơ trơ y hệt rừng bị khai quang. Cậu giận cậu nông nổi, cậu khinh bỉ cậu dại gái. Con gái, không nên tin chúng. Con gái chuyên môn xúi dại. Đắc Kỷ xúi dại Trụ Vương khiến Trụ vương mất nước. Bao Tự xúi dại Châu vương khiến Châu vương mất nước. Chu Chỉ Nhược xúi dại ta khiến ta mất tóc. Mái tóc là góc con người. Ta đă mất đi một góc con người v́ lời mật ong tẩm độc dược của đứa con gái cắc ké, đứa con gái kỳ nhông, đứa con gái kỳ đà! Đoàn Dự buồn bă, cậu không biết xử dụng phương pháp nào để phục hồi mái tóc. Mấy năm trước, các báo quảng cáo món thuốc mọc râu, mọc tóc "bôi đâu mọc đấy", nay t́m hoài ở mục "rao vặt" chẳng thấy. Chắc môn thuốc gia truyền này đă thất truyền hoặc cái tên chế môn thuốc này đă nằm ở khám Chí Hoà v́ tôi chê thuốc mọc tóc láo lếu của hắn. Đoàn Dự mải mê "suy tư" về cái đầu nhẵn thín. Thi sĩ triết gia Thai Đề đă viết: "Cứ qua tâm thức là vào hiện sinh". Cậu suy tư từ đỉnh đầu. Vậy có thể làm dáng triết lư bằng cách viết: "Cứ qua cái tóc là vào cái tai". Ôi, thuở nào cái tóc mới có để nó ḅ vào cái tai?

- Anh Đoàn Dự !

Đoàn Dự khề khà hỏi:

- Đứa khỉ gió nào đó ?

Hoàng Dung đáp:

- Em đây.

Đoàn Dự lảm nhảm:

- Mày phá tan sự yên lặng của tao. Mày đắp ụ ngăn cản một "hành trạng" đương tiến tới "viễn đích". Tao đâu đă "huỷ diệt". Tao đưa tay tao găi đâu, tao thấy đỡ ngứa, vậy là tao "hiện hữu". Bàn tay "hiện hữu" ra sao mày biết chứ ?

Hoàng Dung ph́ cười:

- Anh diễn tṛ ǵ thế ?

Đoàn Dự gắt um:

- Tao diễn tro khỉ !

- Anh mở cửa cho em vào được không ? Có cả nhỏ bạn của em nữa.

- Bước

- Anh điên à ?

- Tao sắp điên.

- Em lạy anh. Anh cứu nhỏ Chu Chỉ Nhược một phen.

- Cứu ư ?

Đoàn Dự vụt ngồi dậy. Cậu mỉm cười sung sướng. Cậu xoa cái đầu trọc lóc:

- Nó bị ai bắt nạt ?

Hoàng Dung phịa:

- Elvis Đậu, Anh ạ, nó c̣n cách nhà ḿnh hai cây số thôi. Nó mà tới, nó sẽ hỏi tội nhỏ Nhược. Anh phải cứu con bé. Nó nhờ em van nài anh.

Elvis Đậu, thằng đạo sĩ thi ca, tên phản bội sư phụ, cậu Đoàn Dự đă hứa với cô Chu Chỉ Nhược rằng cậu sẽ đánh vỡ mặt nó nếu nó tới đây v́ bất cứ lư do nào. Cậu gật gù: Đâu phải tại con kỳ nhông Chu Chỉ Nhược mà ta sẽ đánh chảy máu cam Elvis Đậu. Ta nhân danh t́nh bạn, ta nhân danh thi sĩ hạng nặng Thai Đề mà đánh Elvis Đậu. Nếu ta không quen Thai Đề, ta mặc kệ tụi bay đối phó với Elvis Đậu.

- Tại sao Elvis Đậu hỏi tội Chu Chỉ Nhược ?

- Nó chơi xỏ Elvis Đậu, anh ạ ! Nó giả đ̣ viết thư hẹn Elvis Đậu để trêu anh. Ai ngờ Elvis Đậu tới thật. T́nh báo của bọn em cho tin tức. Tụi em bối rối quá xá.

A, nàng giả đ̣ hẹn Elvis Đậu, Đoàn Dự cảm khái dạt dào. Nhưng cậu sợ bị hố, Cậu ỡm ờ nói:

- Thây kệ thằng Elvis Đậu.

Hân Ly biểu diễn tài nghệ dụ dỗ:

- Em biết lư do anh không cám cứu con nhỏ Chu Chỉ Nhược. Anh sợ chúng em cười cái đầu trọc của anh chứ ǵ ! Anh đừng lo, chúng em chiêm ngưỡng anh, chiêm ngưỡng Yul Bryner Đoàn Dự. Nếu anh chán ngán cảnh đầu trọc, em sẽ mách anh một tên thuốc.

Đoàn Dự được găi đúng chỗ ngứa, mừng quưnh:

- Thuốc ǵ ?

Hân Ly nháy Hoàng Dung, thầm th́ "cá cắn câu rồi". Cô nàng ỏn ẻn:

- Thuốc mua ở "phạc ma xi"

- Đọc nghe coi.

- Anh hứa giúp chúng em một điều đă.

- Đuổi cổ tên Elvis Đậu ?

- Không cần nữa. Anh xuống sửa giùm cái Honđa của Chu Chỉ Nhược. C̣n Elvis Đậu, chúng em sẽ hạ nó.

Đoàn Dự quyết định ngay:

- Khỏi cần vô pḥng, xuống trước đi rồi tôi sẽ xuống sửa xe giùm. Hễ bịa tên thuốc sẽ biết tay tôi !

Phái đoàn cầu viện kỹ thuật đă thành công. Chu Chỉ Nhược hoan hỉ nhất. Nghịch Nữ tiếp tục thảo luận về cái lưới sửa soạn chụp kín con cá khờ khạo, ngu dốt, Elvis Đậu.


Thi sĩ Elvis Đậu tới điểm hẹn t́nh yêu bằng xe nhân dân. Nghĩa là chàng bắt một đường ô tô buưt. Chàng ngó số nhà muốn ḷi con người. Chàng tính toán rất kỹ. Và chàng nhảy xuống trạm cách nhà nàng vài trăm thước. Elvis Đậu đóng vai hoàng tử đi săn trong truyện cổ tích. Chàng huưt sáo gió. Cứ như Elvis Phương thổi bài "Vết thù trên lưng ngựa hoang" ấy. Chàng khẽ hát:

Ta đi săn bắn tới đây.

Ta thấy ai nhằm gốc cây

Lá vàng hết rồi, chúa xuân nay đă về,

Chim ca hát mừng

Vang trong núi rừng...

Elvis Đậu tưởng tượng con bé thắt băng đô màu tím là công chúa ngủ trong rừng. La belle au bois dormant. Chàng lẩm bẩm tí ti Tây cùi cho ra vẻ văn nghệ La Pagode, văn nghệ Givral ! Cái "manie" của một vài anh văn nghệ La Pagode là thích dẫn chứng hàng lô sách ngoại quốc trong bài viết và tự dịch tiếng Tây trong ngoặc kép những danh từ mấy anh ngại độc giả cóc hiểu nổi. Thí dụ, anh ta xài câu "truyện ngắn là một bài toán nhỏ về bút pháp" y rẵng có một sự mở ngoặc đơn (exercise de style) để cho Tây cà lồ nó biết "exercise de style" là "bài toán về bút pháp" chức không phải "bài tập" về bút pháp ! Do đó, văn chương của mấy anh hễ viết được số chữ đo vữa hai bàn tay th́ y rằng có một bàn tay đầy tiếng Tây. Cái thứ văn chương này dùng bịp bọn văn nghệ trẻ ở các thi văn đoàn, bút nhóm coi bộ khá. Nhưng thực chất của nó là đồ bỏ. Dẫu nó được "bốc xê la bút" rằng nó "đời đời chiếu sáng trời đêm, đời đời làm hùng vĩ quê hương", nó vẫn cứ vất đi. Bởi tự nó, đứng riêng rẽ, đứng không dựa quanh những v́ sao, nó chả là cái thớ ǵ hết trọi.

Elvis Đậu lại cứ tưởng cái nền văn chương ưa xổ Tây trong hai ngoặc kép là văn chương hàng đầu. Do đó, chàng lây mốt. Chàng cũng khoe nhặng cái sự khoái xổ Tây cùi của chàng là cái "manie" ! Elvis Đậu sẽ rất dễ thương nếu thơ chàng gói kín t́nh tự dân tộc. "T́nh ḿnh nhất định đậu đen nấu đường". Ôi, t́nh của chúng ta, t́nh của quê hương ta, dân tộc ta, muôn thuở ngọt và bổ như đậu đen nấu đường ! Đậu đen nấu đường, bỏ tủ lạnh (ồ tủ lạnh sẽ lai Mỹ, lai Tây, lai Nhật, quan niêm. văn nghệ lai phải đánh gục), nhỏ giọt dầu thơm mà húp vào mùa hè th́ tuyệt cú mèo. Nó giúp con người... nhuận trường. Nó tiêu diệt bệnh táo bón. Hoan hô văn nghệ đậu đen nấu đường. Tiếc giùm nhà văn nghệ Elvis Đậu là chàng sợ hăi trước "bạo lực", chàng chối bỏ bút hiệu Elvis Đậu để nhận một bút hiệu Thai Đề với khuynh hướng thi ca triết lư và khiếp đảm hơn cả triết lư. Hy vọng cái bút hiệu Thai Đề chỉ là bút hiệu tầm phào. Và Elvis Đậu măi măi "nấu chè đậu đen", đừng bắt tội "tha nhân xách giỏ cầm dù". Hăy "nấu chè đậu đen" và ăn thật nhiều và rồi "cái manie Tây cùi" táo bón sẽ... nhuận trường, sẽ trở thành nhà văn bất hủ của văn học hiện đại.


Tưởng tượng con bé thắt băng đô màu tím đang khép mắt ngủ mốt giấc ngủ định mệnh dưới gốc cây và ḿnh là hoàng tử cóc cần ngai vàng, bỏ đi săn gái, sẽ gặp công chúa, sẽ cúi xuống hôn cổ tích, Elvis Đậu cảm khoái tràn trề. Cậu (hết là chàng từ lúc này) dừng bước, dưa. lưng vào cột đèn, móc túi lôi ra một bài thơ mới toanh. Cậu ngâm nga nho nhỏ. Elvis Đậu tiên phong trong công cuộc đem thơ ra đường phố. Và sinh hoạt nghệ thuật ở đây, hôm nay, sắp long trọng giới thiệu một gịng thơ... đầu đường. Thơ đă vào quán cà phê, thơ cần ra đầu đường để tiến đến xó chợ.

Sáng nay anh nhận được thư em

Tiềm thưc' vi vu những nỗi niềm.

Thăm thẳm chau thân vang tiếng động

Như chuông con nít bán cà rem

Elvis Đậu vừa "ôn" được bốn câu th́ bị một bàn tay vỗ nhẹ lên vai. Cậu giật ḿnh. Ông cảnh sát giơ tay chào. Elvis Đậu cúi đầu đáp lễ, mỉm cười và tim đập loạn.

- Cậu đọc cái ǵ đó ?

- Dạ, thơ.

- Thơ à ?

- Dạ thơ t́nh cảm.

- Cho coi giấy tờ.

Elvis Đậu lễ phép móc bóp, rút tŕnh đủ giấy tờ hợp lệ và hợp pháp. Ông cảnh sát xem xong, trả lại. Rồi hỏi :

- Có giấy phép "chơi" tóc dài không ?

- Dạ, không. Thưa bác, cháu là nghệ sĩ.

- Nghệ sĩ, hả ?

- Dạ.

- Hát ban nào ?

- Ban cua !

- Ban cua ? Giỡn à ? Ban ấy toàn những cậu mợ bị bệnh thương hàn à ?

- Thưa không. Ban cua là ban nhạc chuyên hát những bản nhạc ngắn. "Cua" là ngắn đó ạ ! Cháu ở trong bộ tam ca Ba Trái ớt.

- Quen Ba Trái Táo chứ ?

- Dạ quen.

- Biết Ba Con Mèo không ?

- Biết.

- Đứng đây mần chi ?

- Dợt bản.

- Lần này thông cảm, lần sau gặp lại mà không cắt tóc nhắn sẽ bị "làm đẹp thành phố " đạ Thanh niên nuôi tóc rậm bù, chất bổ tặng tóc hết, thân thể c̣m nhom, đất nước trông đợi ǵ tuổi trẻ xây dựng ?

- Dạ, cháu là... nghệ sĩ !

- Này, đừng bịp. Cái mă cậu mà nghệ sĩ ! Bước lẹ kẻo tôi ngứa mắt v́ cái tổ quạ trên đầu cậu.

- Cháu biết làm thơ.

- Đọc nghe một bài.

Ông cảnh sát này rất văn nghệ. Ông chịu khó nghe thi sĩ Elvis Đậu khoe tài thi cạ Elvis Đậu bèn đọc bài thơ chứa chanh t́nh dân tộc "đậu đen nấu đường ". Ông cảnh sát khen:

- Khá lắm.

Ông hỏi:

- Mà cậu yêu con bé bán chè đậu đen, hả ?

Thi sĩ Elvis Đậu buồ đủ ba mươi giây, méo xệch miệng:

- Dạ.

- Tại sao cậu rầu rĩ vậy ?

- Con bé bán chè nó bỏ cháu, nó ca bài "Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại".

- Nó theo anh đạp xe ba bánh, hả ?

- Dạ.

- Cậu đứng đây chờ nó, hả ?

- Dạ.

Elvis Đậu ngó đồng hồ:

- Xin phép bác cháu đi, đứng đây nữa, cháu chết mất.

Ông cảnh sát an ủi:

- Ừ đi đi, đi kiếm con bán đậu đỏ bánh lọc thay thế con bán chè đậu đen.

Elvis Đậu rảo bước. Sự tưởng tượng của cậu trật đường rầy. Tưởng tượng gặp công chúa lại hoá ra gặp ông cảnh sát. Tưởng tượng gặp con bé thắt băng đô màu tím lại bị chúc gặp con bé bán đậu đỏ bánh lọc. May mà mau miệng xưng là thi sĩ, chứ không bộ tóc Híp pi đă đi đời nhà mạ Ông cảnh sát dễ thương quá. "Tiền hung hậu kiết". Elvis Đậu tự an ủi ḿnh. Cậu đă đến trước cổng nhà người đẹp.


Trong khi đó, Đoàn Dự đang chùi bu dzi Honda của Chu Chỉ Nhược với hy vọng đem sự tay dính dầu mỡ đổi lấy món thuốc mọc tóc kỷ lục. Cậu cũng mong đụng độ Elvis Đậu. Hữ, ông sẽ lột bộ mặt nạ mày, Elvis Đậu ạ ! Mày thuộc bài "cứ qua tâm thức là vào hiện sinh" của sư phụ Thai đề đem tán gái kể như đời mày rách nát. Mày đọc câu một, ông đọc câu hai. Đoàn Dự nóng ḷng gặp Elvis Đậu bao nhiêu, Nghịch Nữ nóng ḷng bấy nhiêu.

- Qúa giờ hẹn rồi.

Hân Ly sốt ruột nói. Vương Ngọc Yến cười kiểu cười Thiên Sơn Đoàn Dự Ồng Mụ, Kim Hoa Bà Bà :

- Tao cá mười ăn một là con nhà Elvis Đậu sẽ tới.

Triệu Minh hỏi:

- Cá cái ǵ ?

Vương Ngọc yến đáp:

- Chầu xinê Rex.

Hoàng Dung thỏ thẻ :

- Tao rắc bụi mê hồn vào thư, Elvis Đậu không tới có hoa. nó là đất sét.

Chu Chỉ Nhược the thé :

- Đă đứa nào thấy mặt Elvis Đậu chưa ?

Hân Ly ngạc nhiên:

- Mày thấy là đủ rồi. Sao c̣n hỏi thế ?

Chu Chỉ Nhược lắc đầu:

- Tao chưa thấy mặt nó.

Ba bốn Nghịch Nữ nhao nhao chất vấn :

- Đứa nào "lăng xê" thư cho mày ?

Chu Chỉ Nhược trả lời :

- Nó mướn thằng bé bán cà rem!

Đoàn Dự hóng chuyện. Cậu cười khoái chí. Tưởng Elvis Đậu là ai, không chừng là thằng bé bán cà rem. Tuy vậy, cậu rất hài ḷng. V́ Chu Chỉ Nhược chỉ doa. cậu thôi. Nàng đâu có mê Elvis Đậu. Cậu cạo nhẵn thín tóc chẳng đáng ân hận tí ti ông cụ nào.

- Tao ngờ quá.

- Ngờ con khỉ !

- Ngờ may giả vờ. Sức mấy Elvis Đậu nhờ ai đưa thư.

- Mày ngờ th́ kệ xác mày.

- Thú thật đi, nhỏ Nhược.

- Thú ǵ ?

- Thú thật mày đă ngắm dung nhan Elvis Đậu.

- Tao chưa rơ mặt nó vuông hay méo.

Cuộc đôi co tay đôi giữa Hân Ly và Chu Chỉ Nhược chấm dứt để biến thành cuộc đố vui... Elvis Đậu. Sau hết là cuộc đoán ṃ chân dung nhà thơ dân tộc đậu đen nấu đường, nhà thơ có số bị đàn bà hành hạ vắng mặt mà chẳng biết.

- Tao đoán nó hao hao thi sĩ Đức Pho.

- Theo tao, nó giống văn sĩ Đô Vật.

- Tao cho rằng nó có bộ ria con kiến.

- Tao nghi mắt nó lé, tụi bay ạ !

- Có thể Elvis Đậu cà thọt.

- Nó dám cùi lắm à...

- Ít ra nó cũng phi x́ ke.

Một nhà văn hay một nhà thơ chính cống, mưu đồ nổi tiếng bằng văn thơ để tán gái cho dễ dàng mà nhằm Nghịch Nữ tán tỉnh th́ kể như "lúa vàng tang t́nh tang lúa ơi". Những cô gái yêu văn chương yêu luôn cả những người làm văn chương nên noi gương Nghịch Nữ. Bởi rằng, văn nghệ không có sứ mạng... tán gái. Elvis Đậu chắc đang hắt x́ hơi tưng bừng. Câu. bị những năm đấng con gái sửa đổi nhan sắc và quy tội phi x́ ke ! Cậu bị mọc ria và bị trù ẻo cà thọt. Cậu qua lại cổng nhà Hoàng Dung nghịch nữ nhiều lần. Cậu thầm đọc thơ Nguyễn Bính:

Chân bước phân vân ḷng hỏi ḷng

Có nên qua đấy nữa hay không

Không nên qua đâ/ỵ Nên qua đấy

Qua đấy làm chi nữ mất công

Rồi cậu thâm` hát :

Anh đến thăm em chiều đông giá

đường xa ngại ngùng..

Mặt nh́n mặt câm` tay bâng khuâng

không nói một câu...

Bỗng Elvis Đậu ph́ cười. Cậu thả ư nghĩ trên cỏ vệ đường " Chiều nay nóng thí mồ, đông giá ở chỗ nào nhỉ ? Mấy anh nhạc sĩ sao khoái chiều mưa, chiều tà, chiều buồn thế ! Một trăm bản nhạc y rằng chín mươi chín bản "Chiều nay hướng về xa mờ", "chiều rơi trôi về miền nào xa xôi", Chiều mưa biên giới anh đi ṃ cua", "Chiều lại chiều, ôi kinh chiều", "Chiều tím, đàn nhớ thương ai". Vân vân. Rất ít sáng và trưa trong âm nhạc tạ Bởi lẽ đó, âm nhạc ta nó bải hoải, nó buôn` ngủ chăng ? Ngay cả "bố già" Phạm Duy cũng mắc phải cái "manie chiều". Áo màu đi buổi sáng không được à ? "Cho em xin một chiếc áo mày, cho em đi nhẹ trong nắng chiều ". Chắc Elvis Đậu sẽ phản kháng âm nhạc chiều bằng cách làm sáng âm nhạc của ḿnh. Hăy để b́nh minh tràn ngập âm nhạc. A, Elvis Đậu đă phát giác được một đường lối sáng tác. Nhờ đi tán gái. Cậu ngước nh́n lên cây mẹ Khi người ta tới một điểm hẹn t́nh yêu đầu tiên trong đời, người ta thấy bài cách trí Thân thể người ta chia ra làm ba phần là đâu ḿnh và tứ chi sai bét. Thân thể người ta có đến bốn lần... tứ chị Hai tay thọc vô túi quần vẫn thừa sáu taỵ Riêng trái tim đếm đủ sáu quả. Một quả để run. Một quả để hồi hộp. Một quả để đê mệ Một quả để thổn thức. Một quả để ngừng đập. Một quả để vọt khỏi lồng ngực. Và mắt nữa ? Ôi chao, mắt nh́n ngang, nh́n dọc, nh́n trước, nh́n sau cứ tưởng thiên hạ nghi ḿnh sắt sủa giật giây chuyền chạy trốn. Bèn nh́n lên.

Elvis Đậu thấy lá me chiều nay xanh quá. Lá me xanh như t́nh em xanh, như t́nh ta xanh. Cậu c̣n thấy trái me vàng dưới nắng hạ tuy màu trái me là màu đất. Elvis Đậu chợt nhớ tới nồi canh chua cá lóc rất t́nh tự quê hương. Canh chua cần nấu với me xanh. Càng nhiều me, canh càng chuạ Canh chua cho t́nh dân tộc đậm đà, ngọt lự Máu thi sĩ cuồn cuộn nổi sóng, Elvis Đậu vội vă "về nguồn" một bài lục bát, thơ dân tộc :

Mẹ già thèm bát canh chua

Em đi bắt cá sao chưa thấy về

C̣n anh, anh đă trèo me

Hái năm, mươi trái xanh lè em ơi

Mẹ già như nắng chiều rơi

Canh chua cá lóc mẹ xơi dối già

Rồi đây ở cơi trời xa

Ăn cơm Âm Phủ hẳm là mẹ chê...

Elvis Đậu định "chế" thêm hai câu kết thật bất hủ nhưng cậu bị khựng v́ một giọt sương nặng từ cành me cao rơi trúng trán. Một giọt sương trưa ! Không, một băi phân của con chim chích choè. Thi sĩ vốn thơ mộng. Phân chim cứ ngỡ sương trưa. Elvis Đậu đưa tay sờ... sương. Cậu ngửi sương ! Và cậu làu bàu ngôn ngữ không có trong tự điển. Cậu chơi "ác co" Do Majeur! Cậu phân trẫn với thiên nhiên: "Tôi là thi sĩ, tôi không ăn phân bón mà sao lại dính phân chim". Elvis Đậu cáu kỉnh. Cậu quên luôn bài thơ chưa kết. Và văn học sử sẽ tiếc hùi hụi v́ không được vinh tôn một bài thơ dân tộc canh chua cá lóc. Elvis Đậu căm giận con chim khốn kiếp. Nếu cậu mang theo cái súng cao su, cậu đă hạ con chim nát cổ. Không, cậu sẽ bắn trúng phao câu của nó. Nhưng Elvis Đậu không mang theo cái súng cao su và nếu có mang theo, cậu sẽ chỉ làm tṛ cười cho con chim. Nhà văn nghệ Elvis Đậu thấy gợn cả mặt tâm hồn ḿnh v́ một làn sóng lăn tăn buồn bă. Văn nghệ bất lực đến nông nỗi này ư ? Văn nghệ chịu đưng cả phân chim "toẹt" một băi vào mặt ḿnh mà không dám ồn ào phản kháng ư ? Rất may, Elvis Đậu chưa phải là nhà văn chân chính, chưa phải là nhà văn khoe khoang sứ mạng, và hơi mốt tí là tỏ thái độ "uy vũ bất năng khuất" ở... quán cà phê hay kư kiến nghị chống đối loạn xà ngầu rồi nhận ḿnh là Nễ Hàng thời đại. Ôi, ngay cả những nhà văn chân chíng và vác cả một ngh́n kư lô sứ mạng, một mặt chống đối, một mặt cư ch́a tay nhận tiền của kẻ bị ḿnh chống đối, đem so sánh với Elvis Đậu nào khác chị Elvis Đậu c̣n hách hơn. Cậu vô t́nh bị chim khinh bỉ. Chứ, nhà văn chíng bị người ta cố t́nh khinh bỉ. Chim và người khác nhau. Phân chim và phân người càng khác nhau xạ Elvis Đậu t́m được nguồn an ủi. Cậu quyết định không chối từ văn nghệ. Cậu cảm khái, khe khẽ ngâm:

Một ng̣i lông là chiêng là trống

Một ng̣i lông là dáo là gươm

Than ôi chiêng trống anh câm

Dáo gươm anh rỉ chưa cầm đă rơi

Thôi anh chớ học đ̣i Phùng Quán

Chớ nhi nhô hô hoán đấu tranh

Chưa ǵ mặt đă tái xanh

Cũng đ̣i bắt chước Nễ Hành i uông

Rốt cuộc chỉ một phường bố láo

Cúi thân hèn như lăo Trần Lâm

Hịch kia sấm sét ầm ầm

Đến khi Tháo chộp, lạy ông con chừa...

Elvis Đậu sẽ "chế" dài bài thơ song thất lục bát nếu cái tài "thất bộ thành thi"... cùi của cậu không đụng cái cột "tô lô phôn" đen thui, cao kều. Elvis Đậu, ngó đồng hồ. Chết, đă quá hẹn mười lăm phút. Cậu cần quyết định ngay túi xuỵt. "Người ta đi để mà đến, không ai đi để mà về". Ḱa Nguyễn Công Trứ đă dạy: "Đi không chả lẽ về không ". Uy Viễn tướng công đi để túm cái sự nghiệp. Elvis Đậu đi chỉ để túm một mối t́nh văn nghệ. Cậu thu hết can đảm "dừng chân trước cửa nhà nàng". Cậu không thấy "hoa vàng với bướm vàng hôn nhau". Chỉ thấy lá me rơi. Lá me mưa. Mưa lá mẹ Tại sao Elvis Đậu không thấy trái me xanh và con cá lóc ? Thưa, cậu đang hồi hộp. (Lời người viết : Tôi rất yêu những cậu con trai đi tán gái. Tôi đă dành một phần tư đời tôi để quan sát những cuộc tán gái của những cậu con trai vừa lớn. Tôi có một nhận xét chung như thế này : Tất cả các cậu trai, dù nhút nhát hay can đảm, khi đă đi tán gái, "khẩu khí" của những cậu can đảm biến mất và các cậu nhút nhát hơn cả những cậu nhút nhát : những cậu nhút nhát th́ can đảm một chút. V́ can đảm hoá thành nhút nhát và đang nhút nhát hoá thành can đảm nên tất cả đều ngây ngô, dễ thương vô cùng. Những cậu coi thường con gái nhất, ba hoa rằng hễ tán làăn và mặt mũi trông gớm, áo quần trong ghê lại là những cậu hiền khô con nai vàng ngơ ngác. Tôi chiêm ngưỡng sự ngây ngô, ngơ ngác của các cậu. Tôi cho rằng, nếu sự ngây ngô, ngơ ngác của các cậu vừa lớn không c̣n nữa trong "âm mưu" tán gái, chắc chắn, không bao giờ c̣n t́nh yêu thơ mộng. Bởi v́ "điều kiện ắt có và đủ " cho cuộc t́nh thơ mộng, lư tưởng là chất ngây ngô, ngơ ngác của cậu trai. Con trai càng đần độn, ngu ngơ bao nhiêu, t́nh yêu giữa hắn với con gái càng thơ mộng, lư tưởng bấy nhiêu )

Elvis Đậu đang hồi hộp khó mà nh́n lá me liên tưởng trái me xanh với con cá lóc cho nồi canh chua t́nh tự dân tộc. Cậu đứng chôn chân trước cái cổng sắt kín mít. Cậu nh́n cái chuông. Ôi chao, tay ḿnh liệu đủ dài vươn lên bấm chuông ? TA thù tay tạ Tay ta ngắn quá. Elvis Đậu kiếm măi không ra cái đâu con chó. Em cóc giăng biểu ngữ đón tạ Ồ, cần chị T́nh yêu đừng nên vụ nghi lễ. Miễn nhà em không nuôi chó là ổn rồi. Ta cầm tinh con mèo. Mèo vốn kỵ chó. Chó nhà em ghét ta hẳn nó sẽ đuổi ta, ta đành ngàn năm trèo cây cau, ngó xuống, ngắm em lên xe hoa, nước mắt rơi lă chă xuống xác pháo hồng mà ngâm khúc tuyệt t́nh thơ :

Công anh đắp đập be bỡ

Để cho hàng xóm đem lờ đến đơm

Công anh nấu gạo thành cơm

Cơm người đớp hết anh ôm cái nồi

Và Elvis Đậu sẽ hát "T́nh nghệ sĩ" của Đoàn Chuẩn :

Mối t́nh nghệ sĩ như giấc mơ

Chóng tàn v́ thiếu muôn ư thơ...

Không, T́nh nghệ sĩ yếu quá, thiếu ư thơ, trong khi, Elvis Đậu thừa thợ Elvis Đậu "xuất khẩu thành thi", Ngoài ra, cậu c̣n dư tài năng phóng tác thơ hoặc nôm na gọi là nhại thợ Thí dụ, Trần Quang Dũng viết:

Em đi áo mỏng buông hờn tủi

Là hết thôi rồi chuyện trước sau

Elvis Đậu nh́n một cô đầm bản xứ mặc "dzíp xà lỏn" tức mini-jupe sẽ phóng tác:

Em đi dzíp đỏ phô đùi ghe?

Triển lăm thường xuyên bạc cắc à ?

Đại khái, Elvis Đậu là một thợ thơ c̣n nằm ́ trong bóng tối, một thiên tài thơ ở ẩn mà nói thoe cung cách "văn nghệ manie" - - Chú ư: không phải là Ma ní, thủ đô Phi luật tân, cũng không phải ma ni đọc sai từ chất thơm vani dùng để pha mùi kem, kẹo kéo... - - mở ngoặc đơn khép ngoặc đơn tự dịch sang tiếng Tây th́ Elvis Đậu là "xe léc bờ rơ anh con nuy" ! Cậu dư thơ, tràn trề ư thợ Thơ Elvis Đậu, có thể, là thư thơ không giống thứ thơ nào trên đời. Nhưng là sản phẩm Elvis Đậu, do chính tay Elvis Đậu chế (made by Elvis Đậu ) - - Xin lỗi, biểu diễn tí ti văn nghê... manie! - -Tư tưởng trong thơ Elvis Đậu là tư tưởng của chính Elvis Đậu. Cậu không thèm nhờ vả tư tưởng ai, Cậu sẽ kiêu hăng nói : Tôi viết, tôi tuyên bố, theo tôi... Elvis Đậu nói, Elvis Đậu viết, Elvis Đậu giải thích mới hách. Chứ Khổng "viết", Sartre nói, Camus bảo, Cocteau luận th́ hách ở chỗ nào ? Th́ chỉ là con mọt sách, nô lệ tư tưởng của thiên hạ và vọng ngoại! Thôi Elvis Đậu sẽ chờ chế thơ cùi của ḿnh mà ngâm nga, nếu cậu bị làm con mèo trèo lên cây cau nh́n nh́n người yêu đi lấy chồng.

Elvis Đậu thả ư nghĩ của ḿnh quá xạ Ấy là bởi Elvis Đậu rét, Elvis Đậu phân vân, Elvis Đậu lột trần tâm hồn ḿnh. Tâm hồn Elvis Đậu là cái lồng tre nhốt con thỏ trắng. Elvis Đậu dễ thương biết bao ! Elvis Đậu khoe khoang lố bịch. Chỉ v́ yêu. Chỉ v́ tuổi vừa lớn khát khao một "trận gió vô t́nh". Đoàn Dự dễ thương biết bao ! Đoàn Dự chịu bị bắt nạt. Chỉ v́ yêu. Chỉ v́ tuổi vừa lớn khát khao một "trận gió vô t́nh". Họ lớn lên, mắt như ống kính máy ảnh tối tân, thu được mọi h́nh ảnh, trừ h́nh ảnh của một tiểu thự Họ nh́nh tà áo tiểu thự Mắt hoa. Tim ngập ngừng, Tay run, Và chưa biết làm thế nào để có một tấm ảnh rơ nét. Họ đấy. Đừng chú ư áo quần, tóc tai, cử chỉ, lời nói của họ. Hăy ngó vào trái tim họ. Nhưng làm sao nh́n rơ trái tim người ? Vậy hăy nh́n tim ḿnh, hăy hồi tưởng trái tim thuở vừa lớn của ḿnh, trái tim ấy rung động trước một rà áo tiểu thư ra sao th́ trái tim của họ rung động giống hệt. T́nh yêu vĩnh cửu. Sự rung động vĩnh cửu.Lối tỏ t́nh có thể khác song sư... nhát gái ngh́n năm sưa hay ngh́n năm sau không đổi mảy may.

Elvis Đậu suy tư khá lâu. Cậu nh́n cái nút chuông điện. Cậu ngại bấm. Cậu đứng y hệt một tội đồ chịu h́nh phạt phơi nắng suốt đời. Cỗng có tiếng c̣i ô tô bóp toe toe làm cậu giật ḿnh. Elvis Đậu tránh sang một bên. Cánh cổng mở rộng. Chiếc xe chậm chạp ḅ vào sân. Đoàn Dự dắt xe Honda của Chu Chỉ Nhược tránh lối cho xe hơi.Cậu đảo mắt ra đường. Cậu thấy bạn vàng thi sĩ Thai Đề (Elvis Đậu đấy) khúm núm và len lén nh́n vô sân, cậu hân hoan gọi :

- Thai Đề !

Elvis Đậu ngơ ngác. Cậu dụi mắt. Rồi cậu mừng rỡ :

- Đoàn lăo đệ !

Đoàn Dự tay đầy dầu mỡ đen thui, chạy ra, bắt tay Thai Đề :

- Bạn đi đâu vậy ? Gió nào thổi bạn tới đây ?

Elvis Đậu kênh kiệu kiểu... Thai Đề :

- Trận gió vô t́nh, lăo đệ ạ !

Đoàn Dự không hiểu điển cố, cười xoà. Elvis Đậu bịa luôn:

- Tôi đứng chờ ô tô buưt. Nhân thấy nhà lăo đệ có cây me, bèn dừng chân ngắm. Lăo đệ Ở đây ư ? Hà, "Hữ duyên thiên lư năng tương ngộ Vô duyên đối diện bất tương phùng ".

Đoàn Dự nói :

- Mời bạn ghé chơi xơi nước... lọc..

Elvis Đậu đang hoang mang th́ bọn Nghịch Nữ đă túa ra v́ tưởng Elvis Đậu dẫn xác tới nạp mạng. Cậu đờ đẫn cả người. Bởi cậu "nhận diện" con bé thắt băng đô màu tím. Nghịch Nữ Hân Ly hỗn láo, giở giọng xách mé:

- Elvis Đậu hả ?

Đoàn Dự xua tay:

- Elvis Đậu chưa đến, mấy cô rán ăn khế chấm muối đợi nó. Tôi xin long trọng giới thiệu với mấy cô, đây là bạn tôi, thi sĩ Thai Đề, kẻ khinh bỉ Elvis Đậu.

Elvis Đậu lạc vào mê hồn trận. Cậu muốn xưng danh nhưng cậu khớp. Cậu trách thầm Đoàn Dự đă làm hỏng cơ hội ngàn năm một thuở của ḿnh. Đoàn Dự lôi Elvis Đậu xềnh xệch vào pḥng khách rồi dẫn lên pḥng ḿnh. Cậu vô "toa lét" rửa tay và cuộc hàn huyên khởi sự.

- Bạn hiểu ǵ không, bạn Thai Đề ?

- Không.

- Năm con yêu tinh đang chờ ăn thịt thằng khốn Elvis Đậu.

Elvis Đậu xanh lè mặt, há hốc miệng :

- Yêu tinh thật à ?

Đoàn Dự kéo Elvis Đậu tới cửa sổ, ngó xuống sân, đọc tên từng Nghịch Nữ. Elvis Đậu mới hay người t́nh mộng tưởng của ḿnh là Chu Chỉ Nhược. Đoàn Dự khoái chí kể :

- Elvis Đậu "lăng xê lét đa mua" cho Chu Chỉ Nhược. Nhỏ Nhược đem thư của nó ra b́nh. Nghịch Nữ cười không nổi v́ thư t́nh của Elvis Đậu, mới bàn mưu viết thư hẹn Elvis Đậu tới để xỉ nhục Elvis Đậu. Tôi thương hại Elvis Đậu, nhờ đọc lén thư của nó, t́m địa chỉ nhà nó bảo nó đừng tới mà mang nhục. Và tôi gặp bạn. Chiều nay, Nghịch Nữ đợi Elvis Đậu.

Elvis Đậu thở phà :

- May thay !

Đoàn Dự hỏi :

- May cho ai ?

- Cho Elvis Đậu. Nó bị xe hủ lô cán vỡ sọ rồi.

Elvis Đậu cầm tay Đoàn Dự:

- Lăo đệ ḷng dạ thật tốt. Từ nay lăo đệ đừng gọi tôi là Thai Đề nữa. Tên cúng cơm của tôi là Nguyễn Danh Tài. Đă trở thành bạn thân, bạn chớ kêu réo bút hiệu của tôi.

Đoàn Dự cảm khoái:

- Tại hạ tên Dự họ Trần. Bọn Nghịch Nữ em gái tại hạ tên Dung, bốn nhỏ bạn của em gái tại hạ tên Ly, Minh, Nhược, Yến. Chúng nó thấy ḿnh trùng tên các nhân vật của Kim Dung nên nhận luôn là Hoàng Dung, Hân Ly, Vương Ngọc Yến, Triệu Minh, Chu Chỉ Nhược. C̣n tại hạ, nó đặt là Đoàn Dự.

(Lời người viết: V́ Elvis Đậu đă tự ư khai tử Elvis Đậu cho nên, từ đây tới này Elvis Đậu chiến thắng t́nh yêu, tôi tạm gọi cậu ta là Thai Đề. Đoàn Dự th́ không có ǵ thay đổi ).

Đoàn Dự khoe:

- Tôi đă biết hút thuốc lá, bạn ạ !

Thai Đề nói:

- Theo tôi, bạn nên bỏ thuốc lá đi. Hút thuốc lá hại phổi, mệt óc, khô cổ, khô môi. À, bạn đă nghĩ ǵ vễ Elvis Đậu ?

Đoàn Dự chân thành:

- Lúc biết rơ âm mưu của Nghịch Nữ, tôi thương nó lắm. Khi nghe bạn nguyền rủa nó, tôi ghét nó. Mới lại, tôi hơi ghen tài nó. Tôi đă định vạch mặt nó hôm nay nếu nó đem thơ của bạn choẹ Nghịch Nữ.

Thai Đề vỗ vai Đoàn Dự :

- Bạn có thiên thời, địa lợi, nhân hoà, vậy dám hỏi bạn chứ bạn đă tán được em nào trong bọn Nghịch Nữ ?

Đoàn Dự buồn bă:

- Tụi quỷ quái ấy cứ chế diễu tôi hoài huỷ. Mà, bạn ạ, tôi không biết tán ra sao ! Gửi thư th́ sợ chúng nó đem thư của ḿnh ra hội thảo. Nói thành lời th́ sợ chúng nó mắng mỏ ḿnh. Đoàn Dự xoa cái đầu nhẵn thín :

- Nè bạn coi, nghe tụi nó nói thích đầu tài tử Yul Bryner, tôi gọt tóc trọc lốc. Tưởng tụi nó khoái, ai dè tụi nó khuyên ḿnh đi tu ! Để gây cảm t́nh với tụi nó, tôi đă làm thợ sửa xe gắn máy cho tụi nó, đến tận nhà chúng nó sửa ti vi, máy giặt, máy lạnh, bàn ủi, đèn đóm, thế mà tụi nó vẫn coi tôi như đất đá. Nếu tôi có tài làm thơ, đánh đàn, ca hát, viết văn, vẽ như con nhà Elvis Đậu, chắc tôi sẽ thắng.

Thai Đề lắc đầu:

- Elvis Đậu đă thất bại, bạn thấy rồi đó. Tuy nhiên, bạn muốn làm thơ, tôi sẽ hướng dẫn bạn.

Đoàn Dự hớn hở:

- Tôi cần khác lạ một chút. Tôi cần tán gái bằng con đường văn nghệ. Tôi không giống Elvis Đậu. Rồi bạn coi, tôi sẽ thành công.

Thai Đề hứa hẹn :

- Mai tôi đến đây nói chuyện thi ca với bạn. Bây giờ, xin lỗi bạn, tôi về.

Đoàn Dự tiễn Thai Đề. Tới cổng, Thai Đề mở to mắt ngắm nghía nhan sắc của từng Nghịch Nữ. Cậu đă thoát hiểm. Cậu bèn nhủ thầm : "Được rồi, ta sẽ bẫy kế khác, Chu Chỉ Nhược. Hôm nay, tại hạ chịu thua, ngày sau có lần diện kiến" Nghịch Nữ cũng "nghênh" Thai Đề. "Nghênh" cho đỡ phạm luật của Nghịch Nữ thôi. Chứ, tận đáy ḷng các cô, cô nào cô ấy đều nghĩ rằng Thai Đề đẹp trai, cao ráo, sạch sẽ, xứng đáng làm "hoàng tử của ḷng em". Bắt tay tạm biệt Thai Đề, khép cổng lại, Đoàn Dự ngó Nghịch Nữ :

- Elvis Đậu bị xe hủ lô cán vỡ sọ rồi!

Nghịch Nữ nhao nhao hỏi tại sao Đoàn Dự biết, Đoàn Dự nhún vai, tỉnh bơ, bước vào nhà. Gần đến cửa, cậu ngoái lại:

- Tôi cóc cần mua thuốc mọc tóc.

Nghịch Nữ ngơ ngác chẳng hiểu ǵ. Các cô cũng chẳng thiết t́m hiểu lư do Elvis Đậu bị xe hủ lô cán chết tươi bà lư do Đoàn Dự không cần mua thuốc mọc tóc. Cả năm cô đều "riêng rẽ" gửi một chút hồn ḿnh theo bóng anh chàng xinh trai : Thi sĩ Thai Đề. Nếu các cô thắc mắc, có lẽ, chỉ thắc mắc v́ đâu Đoàn Dự quen biết Thai Đề. Ôi, con bướm lạ ghé vườn hoa Nghịch Nữ mà không thèm đậu trên một cánh hao nào. Thi sĩ Thai Đề coi thường con gái. Thi sĩ Thai Đề nhờ may thoát hiểm mà trở thành nỗi ám ảnh trong tâm hồn Nghịch Nữ.


o0o

 
Pages Previous  1  2  3  4  5  Next