Buổi Yêu Em   Trần Thị Bảo Châu Pages  1  2  3  Next   
Mở đầu

Đêm đông yên tỉnh lạ lùng.
Nhẹ nhàng buông ḿnh xuống giường, Lưu Ly kéo cái gối ôm mát lạnh vào ḷng và lim dim mắt tận hưởng cảm giác sản khoái khi được nghỉ ngơi của người vừa đi một chuyến xa.
Sau mấy tiếng đồng hồ bị nhồi lắc v́ ngồi ở băng chót của chuyến xe cuối cùng trong bến. Lưu Ly cũng về tới đây. Giờ này chả biết ba má có lo lắng khi vắng mặt cô không.
Xiết chặt cái gối vào ḷng, Ly nhếch môi cười

trong ánh sáng mờ mờ của cái đèn ngủ h́nh vỏ ṣ treo trên vách. Cô muốn mọi người phải hoảng vía một phen v́ tội coi thường cô. Cô muốn mẹ phải bỏ quan niệm: "trọng nam khinh nữ" lâu nay của bà. Nếu không Lưu Ly chẳng bao giờ trở về nhà nữa.
Lúc năy cô đă vừa khóc vừa kể sự t́nh với ông nội rồi. Tuy ông Không nói, không tỏ thái độ ǵ, ngoài những cái cau mày. Lưu Ly vẫn tin chắc ông sẽ đồng ư cho cô ở đây đến chừng nào chán th́ thôi.
Nhưng cô sẽ không chán đâu. Ngôi nhà này, khu vườn rộng mênh mông này, rồi con sông mênh mông nước lớn hiu hắt tiếng b́m bịp kêu... Với Lưu Ly là cả một sự lư thú. Ở đây hẳn sẽ thoải mái hơn trong căn pḥng tù túng của cô ở thành phố. Về làm ǵ khi mẹ lúc nào cũng giam lỏng cô như giam tù. Dưới mắt hai người, chỉ có anh Đoàn là quư thôi. Ảnh là con cầu con khẩn của cả gịng họ vốn hiếm hoi này mà. Hạng nữ nhi ngoại tộc như cô th́ đáng mấy hào.
Bỗng dưng Lưu Ly thổn thức, nước mắt cô ứa ra ướt cả gối. Cô cố dằn tiếng nấc khi nghe ông nội ho khúc khắc ngoài hành lang. Thật ra Lưu Ly chưa biết nhiều về ông nội ngoài những lần ông lên thăm gia đ́nh theo đúng định kỳ bốn tháng một lần, cô không thường gặp ông kể từ ngày đám ma bà nội đến nay, đây là lần thứ hai cô ngủ lại ngôi nhà này. Ông bà nội không ưa, không chấp nhận mẹ là con dâu dù bà đă sinh cho gịng họ ông thằng cháu đích tôn. Chính v́ vậy, anh em cô ít khi nào về quê nội. Nếu có về, cũng chả khi nào ở lại đêm.
Lần này Lưu Ly phải làm sao cho ông nội thương mến ḿnh nhiều hơn nữa mới được. Trước đây trực giác đă cho cô biết ông nội quư cô hơn anh Đoàn. Điều này mẹ cũng nhận thấy nên có lần bà bực dọc nói với ba cô rằng:
- Ông muốn có cháu nối dơi nhung chẳng xem tôi và thằng Đoàn ra ǵ hết.
May phúc mẹ không nhắc đến Lưu Ly. Thở dài một cái, cô trở ḿnh nằm nghiêng, cặp mắc cô díu lại v́ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Thôi ngủ đi, ngủ một giấc tới sáng sẻ quên tất cả những ấm ức phiền muộn.
Ta sẽ vào vườn suốt ngày, mùa này có chôm chôm, nhản, và cả măng cầu xiêm nữa.
Lưu Ly đang mơ mơ màng màng với bao nhiêu suy tính cho ngày mai th́ bỗng nghe tiếng la thất thanh. Phải nói là tiếng hét th́ đúng hơn. Giữa đêm khuya vắng, tiếng hét vang lên kéo dài nghe thật hăi hùng, rùng rợn.
Cô ngồi bật dậy khi nghe tiếng ly tách ngă đổ rổn rảng, tiếng đồ đát bị đập phá, rồi lại tiếng la hét, chửi rủa... những âm thanh đó không phát ra từ ngôi nhà này. Nhưng giữa đêm khuya những tiếng vọng của nó mới rợn óc làm sao.
Lưu Ly rón rén ôm chiếc gối bước khỏi giường, cô đến cửa sổ nh́n xuống ngôi nhà đối diện. Bên đó đèn vẫn c̣n sáng dù cửa đóng kín, cô cũng nhận ra sự ầm ĩ bắt nguồn ở đấy. Chắc là nhậu nhẹt.
Ly đă chả lạ ǵ tṛ say dẫn đến ḥ hét đập phá của dân nhậu, v́ anh Đoàn là một điển h́nh sinh động. Nhưng giọng hét thê lương của bợm này nghe ghê quá. Cứ y như tiếng than của người bị chuyện ǵ oan ức, khổ sở lắm vậy.
Trời ơi ! Bây giờ... bợm ta lại cười nữa ḱa.
Nh́n những ngọn cây đen x́ trong đêm, Lưu Ly rùng ḿnh v́ giọng cười khàn khàn, ằng ặc qủy sứ ấy.
Cô ôm cứng cái gối, leo lên giường và đấp mền tận cằm.
Nhắm mắt lại, Lưu Ly cố dỗ giấc ngủ, cô mặc tiếng la, tiếng khóc, tiếng cười ấy nhưng không được. Ly khổ sở vùi đầu vào gối.
Đêm đầu tiên bỏ nhà thật đáng nhớ đời. Lưu Ly cứ vật vă như đang nằm trên mặt biển gợn sóng. Cô giận ba mẹ, giận anh Đoàn, và giận cả gă bợm nhậu bất lịch sự kia. Nhưng đáng giận nhất vẫn là cô, lẽ ra cô phải dịu dàng, nhu ḿ vâng theo lời mẹ, lẽ ra cô không nên chống đối anh Đoàn, Lẽ ra cô phải thi đậu đại học như mẹ vẫn hy vọng... Cô đă làm phiền mọi người và đă bỏ trốn về đây như một kẻ đào ngũ. Vậy hăy ráng chịu, đừng thở than ǵ hết, dù chỉ là than thầm trong hiu quạnh thế này.
Nằm trăn trở hồi lâu, cuối cùng Lưu Ly cũng mệt mỏi ch́m vào giấc ngủ chập chờn đầy mộng mỵ.

Chương 1

Sau một ḍng thả bộ quanh sân, Lưu Ly trở vào nhà. Đi dọc hết mấy gian pḥng rộng chưng bày toàn đồ qúi giá, cô xuống tới bếp.
Mỉm cười rất ư dễ thương, Lưu Ly cố bắt chuyện trước với người đàn bà có gương mặt khó đăm đăm:
- D́ Tám ơi ! Ông nội cháu chưa dậy hả ?
Vừa chế nước sôi vào b́nh thuỷ, Bà Tám vừa trả lời nhát gừng:
- Ông dậy lâu rồi.
- Ủa ? Sao cháu không thấy ḱa ?
Liếc Ly một cái nhẹ, bà tám nhếch môi:
- Ổng đi lúc trời hừng sáng làm sao mấy người thấy được.
Phớt lờ thái độ lạnh tanh của bà già, Lưu Ly hỏi tới với giọng lo lắng:
- Ông nội cháu đi đâu vậy ? Lên Sài G̣n phải không ?
Trề cặp môi ăn trầu đỏ chót ra, bà Tám cao giọng:
- X́! Ổng mà thèm lên Sài G̣n.
Xụ mặt xuống v́ quê độ, Lưu Ly cộc lốc:
- Vậy nội đi đâu ?
Bà Tám lừ mắt nh́n cô rồi nói như nạt:
- Qua cồn.
Lưu Ly chắt lưỡi:
- Trời ơi ! Phải biết cháu đi chơi theo rồi.
Bà Tám lầu bầu một ḿnh:
- Hừ, chơi với bời, ở đây hỏng ai ở không chơi đâu.
Rồi quay sang nh́n cô bà cất giọng:
- Chừng nào mấy người về ?
Thừa biết bà già khó chịu này hỏi ḿnh, nhưng Lưu Ly cố t́nh không hiểu cho bơ ghét.
Cô ngơ ngác ngó xung quanh:
- D́ Tám hỏi ai cơ ?
- Ở đây c̣n ai khác... mấy người bây giờ ? Hừ ! Trả lời đi, chừng nào về trển.
Lưu Ly bực bội chừng mắt nh́n bà ta. Cô không hiểu sao bà tám luôn có ác cảm với ḿnh. Cách đây năm năm, bà nội Lưu Ly chết, cô về ở chịu tang mất hai ngày, một đêm... lần đó Ly đă đụng độ với bà tám v́ lư do rất đơn giản: cô dám cười giữa đám ma trang nghiêm, long trọng v́... lỡ nh́n thấy ông thầy cúng ngủ gục lên gục xuống.
Ly nhớ bà tá đă hùng hổ kéo cô ra góc vườn mắng một trận nghe đinh tai nhức óc, nếu ba cô không can thiệp kịp, chắc bà chằng lửa này chưa buông tha để Ly vào quỳ kế quan tài của bà nội, người cô chỉ gặp một lần duy nhất khi bà c̣n sống.
Hồi đó c̣n bé, Lưu Ly rất sợ mang tội bất hiếu v́ nhớ tới những lời rủa xả của bà. Bây giờ khác rồi, cô chẳng làm ǵ nên tội sao phải nhịn trước thái độ khinh khỉnh đầy quyền hành này trong khi ông nội không nói ǵ hết.
Ngồi xuống ghế rất đường hoàng, Lưu Ly gằn từng lời:
- Tôi sẽ ở đây luôn. Bây giờ phiền d́ làm món điểm tâm cho tôi, nhanh lên !
Trợn muốn tét con mắt tí rị trên gương mặt móm xọm, tong teo lên, bà Tám nh́n cô trân trân, giọng líu lại v́ kinh ngạc:
- Ở luôn là sao chứ ? Ai cho mấy người ở luôn mà ham.
Lưu Ly khoát tay nhấn mạnh:
- Đó là chuyện của gia đ́nh tôi. D́ ṭ ṃ chi vậy ? Tôi đói lắm rồi đấy.
Mặc kệ bà già lảm nhảm trong mồm, Lưu Ly nhún vai bước ra sau hè. Với tay hái cái bông bưởi trắng thơm ngát, cô tủm tỉm cười khi biết phải đối phó thế nào với bà Tám. Hoá ra bà ta chỉ giỏi ăn hiếp những người hiền từ, ḿnh chỉ cần hóng hách như vừa rồi bà ta đă x́u ngay một nước. Thế cũng tốt, phải lên mặt... cô chủ nhỏ mới yên thân được với bà già khó tính này.
Đang nghiêng đầu nh́n đôi chim sâu nhỏ xíu chuyền trên cành, Lưu Ly giật ḿnh v́ nghe gọi:
- Chị Ly, làm ǵ đó ?
Quay lại, cô thấy Đào cháu của bà Tám bước đến. Khác với bà d́ hắt ám, Đào lúc nào cũng cười, và cười rất có duyên. Lưu Ly lúng túng trước vẻ tự nhiên đầy thân thiện của Đào, cô ậm ự cho qua chuyện:
- Bông bưởi thơm quá !
Nheo nheo mắt rất lém, Đào nói:
- Nhưng trái bưởi mới thật sự hết ư. Bưởi năm roi chánh cống đó.
Lưu Ly ngạc nhiên:
- Năm roi là sao chớ ?
Đào cất tiếng cười trong vắt:
- Là ai chưa được phép ông Chín mà hái, th́ bị năm roi vào đít.
Giọng Lưu Ly nhỏ lại:
- Bộ ông nội khó đến thế à ?
Le lưỡi, Đào không trả lời. Cô ta hỏi trớ đi:
- Tối qua lạ nhà chị Ly ngủ được hông ?
Nhớ tới gă bợm rượu ḥ hét suốt đêm, Lưu Ly chép miệng ngao ngán:
- Tôi dễ ngủ lắm, nhưng hồi tối cứ chập chờn suốt v́ gă say rượu nhà bên kia quậy quá cỡ.
Đào lại cười, cô gật gù:
- Đúng là chị xui. Mấy năm mới về một lần, lại nhằm lúc thằng chả lên cơn. Ngủ không được cũng phải.
Ly hỏi bâng quơ:
- Bộ thằng cha đó hay nhậu lắm hả ?
Đào lắc đầu:
- Không phải nhậu mà là lên cơn. Thằng chả bị mát điện nặng lắm !
- Ủa Vậy sao ?
Lưu Ly chưa kịp điều tra thêm cho thỏa tật ṭ ṃ cố hữu th́ đă nghe tiếng bà Tám tằng hắng:
- Mày nói xàm ǵ vậy Đào ? Cỏ ngoài vuông nhăn cao tới bắp chân, đi làm đi.
Quay sang phía Ly bà càu nhàu:
- Xong món hột gà ốp la rồi đó. Ăn lẹ lên c̣n để người ta dẹp nữa.
Không đợi Ly phản ứng, Bà Tám ngoe ngẩy trở vào trong nhà.
Đào bứt rứt nói như xin lỗi:
- D́ Tám lúc nào cũng vậy. Chị đừng chấp nhất nghe.
Lưu Ly kéo tay cô bé giọng thản nhiên:
- Vào với chị.
- Thôi thôi em ăn sáng rồi.
- Ăn thêm chút nữa cho vui. Có sao đâu.
Đào th́ thầm:
- Em ớn d́ Tám lắm ! Trong nhà này ai cũng ngán d́ Tám lắm.
Lưu Ly nheo nheo mắt:
- Kể cả ông nội của chị ?
Cô bé ngập ngừng:
- Không phải, nhưng ông Chín hay nghe lời bà, mắng oan người khác... 
Rồi như sực nhớ không nên nói thế với Lưu Ly, Đào cắn môi làm thinh.
Lưu Ly dọa:
- Em không ăn chị cũng nhịn luôn. Trước sau ǵ d́ Tám cũng la nữa, mà lần này la luôn cả chị. Chả lẽ Đào muốn chị bị la.
Đào lẽo đẽo theo cô vào bếp, Ly thấy tren bàn để một dĩa trứng ốp la, một ổ bánh ḿ, với một ly sữa to.
Cô bé Đào nhận xét:
- D́ cho chị ăn giống như ông Chín, ngày nào cũng trứng chiên, bánh ḿ khô khốc.
Lưu Ly nhẹ nhàng:
- Ở quê làm sao đ̣i hỏi như thành phố được. Thế này là quá sang rồi.
- Nói vậy là chị lầm rồi. Ở đây thứ ǵ cũng có. Tại d́ làm biếng thôi.
Lưu Ly mỉm cười, rơ ràng cô bé lóc chóc này chẳng ưa bà d́ của ḿnh. Ly biết bà Tám là người giúp việc lâu năm trong nhà ông nội, tính ra tới nay cũng phải mấy chục năm do đó mới... lộng quyền với những kẻ ăn người ở khác, nhưng tại sao với cô, bà ta cũng chẳng lịch sự tế nhị chút nào hết, chẳng lẻ v́ ông bà nội không chấp nhận mẹ làm con dâu nên bà ta cũng ghét Lưu Ly dầu cô chả có tội t́nh chi cả ?
Nghiêng đầu nh́n Đào, Ly thân mật:
- Ăn nhé !
- Em không thích món này, nhưng ngồi với chị cho vui.
- Vậy th́ uống sữa ?
- Ôi thôi ! Em sợ mùi ḅ lắm... 
Lưu Ly bật cười:
- Sao khó quá vậy ?

Đào thành thật:
- Sáng nào cũng ăn cơm quen rồi, ăn mấy thứ này đâu làm việc nổi.
- Chị vẫn đi chưa hết vườn nhà ḿnh.
Đào buột miệng:
- Rộng lắm ! Ḿnh ông Chín quản lư không nổi, bởi vậy... 
Ly ṭ ṃ nh́n Đào ngập ngừng:
- Bởi vậy thế nào ?
Cô bé lắc đầu rồi trớ đi:
- Em muốn nói là bởi vậy làm sao chị đi hết được, nếu chị ở chơi vài ngày thôi.
Bưng ly sữa lên uống một ngụm, Lưu Ly cao giọng:
- Lần này nhất định chị sẽ đi hết vườn ở đây và ở bên cồn nữa.
- Thật hả ?
Lưu Ly cười cười:
- Chị sẽ ở đây luôn mà !
Đào trợn mắt:
- Ở đây luôn, c̣n ba mẹ chị th́ sao ?
Lưu Ly nhún vai:
- Vẫn ở trển chứ sao.
Đào thừ người nh́n Lưu Ly chậm răi nhai bánh ḿ, cô bé cố đoán xem Ly nói đùa hay thật rồi dọ dẫm:
- Bộ cậu mợ hai cho chị về đây ở thật hả ?
Lưu Ly vừa ăn vừa gật đầu. Đào tỏ vẻ không tin:
- Vô lư ! Cậu mợ thừa biết không nên kia mà ! Với lại chắc ǵ ông Chín đă chịu, một khi gă điên ấy có mặt ở đây.
- Mày lại tía lia cái mồm hả Đào ? Có đi làm chưa th́ nói ?
Đào lấm lét nh́n gương mặt đanh lại của bà Tám rồi đứng dậy bước nhanh ra sân. Lưu Ly vụt chạy theo:
- Chờ tôi với !
Bà Tám nắm vai cô kéo lại:
- Mấy người không được đi lung tung. Trước khi qua cồn. Ông Chín đă dặn thế.
Hất tay bà ta ra, Ly xẵng giọng:
- Tôi có tên đàng hoàng sao d́ cứ: "mấy người này, mấy người nọ". Khó nghe quá vậy ?
Bà Tám nhếch môi:
- Hừ ! Bà Chín trước đây cũng tên Ly. Chưa thấy ai như cậu Hai nhà này, lấy tên mẹ ruột đặt cho con gái. Mà không biết. Hừ ! cậu ấy đặt hay ai đặt nữa ! Bà Chín thiêng lắm, nên tôi không dám kêu đến tên bà.
Lưu Ly ngẩn ra khi nghe bà tám nói. Trước giờ cô không hề biết rằng tên ḿnh trùng tên bà nội. Sao ba mẹ lại... phạm thượng dữ vậy. Người nghĩ ra lấy tên bà nội đặt cho cháu, chắc là mẹ thôi. Mẹ là người không thích nhường nhịn bất kỳ ai. Chắc mẹ cố t́nh làm thế cho lợi gan, v́ bà mẹ chồng không nhận ḿnh là dâu.
Mẹ có nghĩ đặt tên như thế bà nội sẽ ghét luôn Lưu Ly không ? Chắc có đấy, nhưng ăn thua ǵ khi mẹ là người chỉ biết tới mục đích.
Cô nói:
- Chuyện này tôi không biết. Nhưng d́ có thể gọi tôi là ba, bốn ǵ đó cũng dễ nghe hơn. Bây giờ tôi muốn theo Đào ra vườn nhăn.
Bà Tám dứt khoát:
- Không được ! Từ đây tới đó qua nhiều cầu khỉ lắm. Mấy người phải ở nhà. muốn ăn ǵ tôi nấu cho ăn.
Ly hất mặt lên:
- Trừ ông nội ra tôi không nghe lời ai hết. Bây giờ tôi muốn ăn nhăn và ăn ở ngoài vườn ḱa. D́ đừng cản tôi.
- Nhưng mà... 
- Không nhưng ǵ hết. Tôi ghét ai lằng nhằng lắm. D́ mà gọi tôi là "mấy người" nữa là có chuyện đấy.
Bỏ mặc bà già đứng ngoài sân, Lưu Ly ba chân bốn cẳng chạy theo Đào. Vừa chạy cô vừa gọi ơi ới.
Đến cây cầu khỉ ốm tong teo không có tay vịn, Ly thấy Đào đang chờ ḿnh. Cô lẹ làng xách dép mà bám vai cô bé mà đi qua bên kia mương.
- Vườn này tới đâu mới hết lận ?
Đào trả lời:
- Sát với đất bà Hà ở cuối đường.
Giọng Ly hăm hở:
- Nhất định sáng nay chị phải dạo hết vườn mới được.
Đào lắc đầu nguầy nguậy:
- Không được đâu. Ở cuối vườn ớn lắm !
Lưu Ly nhíu mày:
- Ớn là sao ?
Đào bối rối:
- Chỗ đó trồng toàn xoài, chị đi làm chi cho mệt. Mùa này hết trái rồi.
- Chị muốn đi cho biết, nếu Đào sợ mệt th́ đừng theo.
- Không được đâu.
Lưu Ly gắt:
- Lại không được. D́ cháu em mở mồm là không được. Nhưng tại sao không được chứ ?
Đào nói:
- Hồi sáng ông Chín có dặn d́ Tám đừng để chị đi lung tung.
Lưu Ly bắt bẻ:
- Đi trong vườn mà lung tung. Có em nói lung tung th́ đúng hơn.
Đào nhăn nhó:
- Khúc vườn xoài đó lạnh lẽo hoang vắng lắm. Con gái không nên tới một ḿnh rất nguy hiểm.
Cách nói mập mờ của Đào làm Lưu Ly thêm ṭ ṃ. Cô ngẫm nghĩ rồi trầm giọng:
- Có phải tại gă điên bên kia tới hồi lên cơn nên ông nội không cho chị đi nghêu ngao không ?
- Chị đoán đúng y.
- Nhưng làm sao người ta vào vườn ḿnh được khi xung quanh đă rào kín.
Đào ngồi xuống một gốc nhăn, co bé vừa nhổ những bụi cỏ lưa thưa vừa trả lời:
- Họ lẻn vào theo ngỏ vườn nhà bà Hà mà gă khùng ấy là con trai bà, nên chuyện gă ta ṃ qua vườn nhà ḿnh là chuyện thường t́nh.
Lưu Ly kêu lên:
- Sao không rào khoảng vườn ấy lại cho có ranh giới rơ ràng.
Đào giải thích:
- Đất ḿnh và đất họ cách nhau con mương nhỏ. Ông Chín không chịu rào v́ lư do từ xưa hai nhà vẫn qua lại bằng cái cầu khỉ trên mương đó, bây giờ... 
Lưu Ly nôn nóng khi Đào lại ngập ngừng:
- Nói tiếp đi.
Nh́n quanh một ṿng như xem có ai không, Đào lí nhí:
- Bây giờ hai bên nghịch với nhau lắm.
- Nghịch th́ càng phải rào lại chớ.
Đào làm thinh, cô bé qua gốc nhăn rồi lại tiếp tục nhổ cỏ. Lưu Ly ấm ức ngồi xuống kế bên:
- Tại sao ḿnh lại nghịch với họ ?
Đào lẩn tránh:
- Em không biết!
- D́ Tám biết không ?
Đào lắc đầu. Cô bé lặng lẽ làm việc như chẳng có Ly bên cạnh. Cô giận dỗi đứng phắt dậy đi ṿng ṿng gần đó. Mùi nhăn chín thơm ngọt làm Ly phải đưa mắt nh́n. Trái chín nhiều lắm, cô vừa ăn vừa nghĩ ngợi đủ điều và nhận ra ḿnh hoàn toàn không biết ǵ về họ nói, dù ba có là con trai duy nhất sẽ thừa kế toàn bộ đất đai, tài sản này. Ba mẹ cô không thích nơi đây, dù nhờ nó ông nội mới có vốn bỏ ra cho ba làm ăn và trở nên khá giả như bây giờ. Có lần mẹ đă nói xa nói gần:
- Ông nội bây mà trăm tuổi th́ bao nhiêu vườn tượt ở dưới sẽ bán hết, chớ ai mà thèm về chỗ chỉ có ma ở đó.
Lúc ấy ba cô im lặng, nhưng vẻ mặt ông cau lại, Lưu Ly linh cảm ông không đồng t́nh với vợ ḿnh. Dù sao ông cũng được sinh ra và lớn lên từ đây, chắc ba không đang tâm bán nơi chôn nhau cắt rốn đâu... Chẳng hiểu ông có biết chuyện ông nội và nhà bà Hà bên kia đang mâu thuẫn không ? Nói chuyện với nhỏ Đào này giờ, Ly vẫn c̣n thắc mắc sao nội chưa chịu rào khoảng vườn tiếp giáp với họ lại, vốn rất ṭ ṃ nên Ly chịu không được.
Lân la đến chỗ Đào đang ngồi, Lưu Ly gợi chuyện:
- Em hay gặp gă khùng nhà bà Hà không ?
Đào có vẻ thận trọng khi trả lời:
- Gặp một vài lần.
- Trông gă chắc ghê lắm hả ?
- Em chỉ thoáng thấy thôi chớ đâu dám đến gần.
- Bộ thường ngày họ nhốt gă à ?
- Đâu có, mà chị hỏi chi vậy ? Em đă nói là không biết ǵ hết kia mà ! Anh ta điên từ lúc em c̣n nhỏ xíu.
Lưu Ly hỏi:
- Tự nhiên bị điên à ?
Đào chớp mắt:
- Nghe d́ Tám kể hồi độ mười hai mười ba tuổi, anh Út Tường con bà Hà leo cây chơi ai ngờ bị té. Ảnh nằm dưới đất ngay đúng ngọ mà không ai hay.
Hạ thấp giọng xuống Đào th́ thào:
- Vườn th́ vắng, lại nhằm giờ thiêng, nhiều... ông đi qua bà đi lại. Người khuất mặt khuất mày nhập vào mới hoá điên ấy chớ.
Lưu Ly rợn ḿnh v́ lời kể nhuốm màu... ma quái của Đào. Cô trấn tĩnh lại và nạt:
- Nhảm nhí ! Anh ta điên v́ chứng thương sọ năo th́ có.
Đào căi:
- Không phải đâu ! Anh Tường điên kỳ lắm. Lúc tỉnh vẫn đi học b́nh thường, khi tới cơn th́ như hồi tối chị nghe đó. Người ta nói lúc ấy mắt thằng chả trắng dă, lưỡi le dài, bị đánh bằng đuôi cá đuối cũng chẳng biết đau.
Lưu Ly cười cười:
- Chị không tin, mà ai kể với em vậy ?
Đào đáp gọn lỏn:
- D́ Tám !
- Chính mắt d́ thấy hả ?
- Mấy người bên nhà bà Hà kể.
Họ c̣n nói mỗi lần... lên cơn. Anh Tường mạnh ghê ghớm. Bốn năm người ôm cũng không được. Anh ta xé quần áo, leo tót len ngọn cây hồi đó bị té ngồi đong đưa như khỉ. Dân ở đây đồn ầm lên, gia đ́nh ở bển sợ mang tiếng nên đưa ảnh lên chùa tuốt đâu bên Châu Đốc Long Xuyên ǵ đó. Anh ta mới về chừng vài ba tháng, nhưng đâu có hết điên.
- Vậy hắn ta điên bao lâu rồi.
- Chắc cũng mười mấy năm.
Lưu Ly tủm tỉm:
- Em biết về gă điên này cũng nhiều lắm chứ !
Đào gượng cười:
- Nhờ em nghe kể lại thôi.
Ly cau mày:
- Em đă từng nghe kể về lăo điên bên ấy sao giấu chị chứ ?
Đào bối rối cố nhổ cho được cái gốc cỏ bị đứt ngay. Lâu lắm cô bé mới lên tiếng:
- Cuối vườn nhà ḿnh có một cái miếu nơi gốc xoài. Đó là nơi cậu Út Tường bị té rồi điên. Ai cũng nói chỗ ấy linh lắm.
Lưu Ly trợn tṛn mắt :
- Hóa ra hắn té bên vườn nhà ḿnh. Trời ơi ! Rồi cái miếu đó thờ ai vậy ?
Đào hạ thấp giọng đến mức Lưu Ly nín thở mới nghe được:
- Trước khi Tường khùng té, trên cây xoài đă có người thắt cổ chết.
Lưu Ly nghẹt thở, run giọng cô hỏi:
- Ai vậy ?
Đào không trả lời mà th́ thầm tiếp:
- Sau đó mấy năm lại thêm một người nữa. Cả hai đều là đàn bà. Miếu đó để thờ họ.
Lưu Ly nh́n Đào trân trối:
- Họ là ai ? Tại sao lại cứ vào vườn của ḿnh tự tử ?
Đào luống cuống để tay len môi như bảo Ly đừng hỏi thêm, cô bé van vỉ:

- Em không biết ǵ hết nữa ! Chị không được nói em đă kể chuyện này. D́ Tám mà biết th́ em chết.
Lưu Ly thẩn thờ:
- Đă như vậy sao không rào quách lại cho rồi ! Ông nội cũng kỳ thật !
Kéo tay Đào Ly nói như ra lệnh:
- Đi với chị tới cái miếu ấy xem sao ?
Đào giật thót cả người:
- Cho vàng em cũng không dám, em ớn lắm.
- Nhưng ai lập cái miếu ấy vậy ?
Đào buột miệng:
- Ba chị.
Lưu Ly há hốc mồm:
- Cái ǵ ?
Đào xua tay rối rít:
- Em nói bậy ! Trời ơi ! đừng có hỏi nữa. Em không biết ǵ mà, chị làm em... liệu bây giờ.
Dứt lời cô bé hấp tấp bước đi, Ly vội vàng chạy theo, đầu óc hoang mang v́ lời nói bất ngờ của Đào vừa nói. Cô c̣n nhiều chuyện hỏi quá, nhưng chắc con bé sẽ bảo "không biết". Thôi th́ để hôm khác điều tra tiếp vậy !
Vào đến pḥng khách, Lưu Ly hết hồn khi thấy ba ḿnh ngồi trễm trệ trên chiếc salon.
Ông Trịnh gằn giọng:
- Hừ ! Giỏi lắm !
Lưu Ly cố cười giả lả:
- Ba xuống lâu chưa ?
- Lâu hay mau đâu quan trọng. Tại sao con đi mà không cho ba mẹ biết, để mọi người lo lắng suốt cả đêm.
Tính con giống tính bà ấy. Động một chút là giận lẫy, là làm đủ chuyện để đă nư, bất chấp hậu quả thế nào.
Con nghĩ rằng bỏ nhà như vậy là mẹ con chịu thua hay sao ?
Lưu Ly ngồi xuống salon nhỏ nhẹ:
- Con không hề nghĩ như ba nói. Con về đây v́ chịu hết nổi cảnh tù túng ngột ngạt ở nhà. Con muốn làm một chuyến du lịch xa đầy lư thú, nhưng mẹ không cho th́ con về quê với nội. Ở đây cũng hấp dẫn lắm ! Cần ǵ phải ra nước ngoài chi cho tốn tiền.
Giọng ông Trịnh dịu lại:
- Lại ganh tỵ rồi ! Thằng Đoàn là đàn ông, nó cần đi đó đi đây để mở mang kiến thức họ hỏi kinh nghiệm làm ăn. Đi du lịch với nó đồng nghĩa với việc... "đi một ngày đàng học một sàng khôn" chứ đâu chỉ đơn thuần là đi chơi. Bởi vậy dù tốn kém ba mẹ cũng phải cho anh con đi... 
Lưu Ly ngắt lời ông:
- Nhưng theo con, ảnh đi thế là quá nhiều. Hai năm đi bốn nước: Thái Lan, Singapore, Trung Quốc, Hông Kông. Ba đă kiểm tra xem ảnh đă học được những ǵ chưa ?
Ông Trịnh nổi nóng:
- Đừng có hoạch hoẹ với ba. Con c̣n nhỏ, học không lo, lo bắt bẻ người lớn. So với anh Hai, con có bằng nó đâu mà đ̣i hỏi phải được như nó ?
Lưu Ly làm thinh và bắt đầu sụt sùi đổ lệ.
Ông Trịnh chép miệng:
- Chỉ tài khóc là hay. Con tệ lắm mới ganh tỵ với anh ḿnh.
Lưu Ly vẫn c̣n ấm ức:
- Đâu phải con ganh tỵ, nhưng ai không tủi thân khi lần nào ảnh đi mẹ cũng đài thọ luôn cho chị Thủy Tiên, trong khi chị chưa phải là vợ anh Hai. C̣n con, mẹ không bao giờ nhắc đến, dù một lời giải thích tại sao con bị... ở nhà.
Ông Trịnh đốt một điếu thuốc, mắt hướng về chiếc độc b́nh men xanh to cao đặt trên kệ ở góc pḥng. Chả hiểu ông suy nghĩ ǵ mà rít thuốc liên tục. Ly chợt nghe ông thở dài rồi giọng ông trầm trầm vang lên:
- Lẽ ra mẹ không nên đối sử với con như với đứa trẻ lên mười, trong khi con đă hai mươi rồi. Có nhiều lúc mẹ tỏ ra thiên vị anh Hai. Nhưng mẹ cũng thương con, suốt đêm qua bà ấy khóc đến mức ba dỗ không được, nên sáng sớm phải xuống đây ngay.
Lưu Ly cay đắng:
- Thương con sao mẹ không đi t́m mà là ba, trong khi công việc của ba chất cao như núi.
- Con thừa biết mẹ không về đây mà !
Lưu Ly nhếch môi cười:
- Phải chi con là trai như anh Hai th́ tốt biết mấy !
Ông Trịnh nhíu mày:
- Sao con nói vậy ?
- Con không biết, nhưng từ nhỏ con đă nghĩ thế rồi. Có lần mẹ nói v́ con là gái nên bà nói ghét mẹ. Đúng không ba ?
Ông Trịnh chưa kịp trả lời, Ly đă hỏi tiếp :
- Và mẹ đă lấy tên bà nội đặt cho con để trả đủa. Sao lúc đó ba không ngăn mẹ ?
Ông Trịnh cúi đầu đưa tay chống trán giọng ấp úng:
- Khi làm khai sanh mẹ đă khai tên con như thế, ba không sửa lại được. Chính điều này làm bà nội giận mẹ đến lúc chết. Đến khi nội chết rồi... 
- Mẹ cũng không về chịu tang - Lưu Ly nói tiếp lời ba ḿnh. Cô chợt nhận ra cả mẹ và bà nội đều rất cố chấp. Nhưng tại sao ? Mẹ từng nói bên họ nói khinh mẹ nghèo, nên không đồng ư cho ba lấy mẹ.
sự thật có đúng thế không ?
Cô ngập ngừng hỏi:
- Tại sao mẹ lai hận bà nội dữ vậy ?
Ông Trinh ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:
- Ba là con một, bao nhiêu t́nh thương nội đều dồn vào ba hết. Nhưng ba lại cưới mẹ, người bà nội không đồng ư, rồi lại bỏ đất đai xứ sở mẹ cha để sống với vợ. Bà nội giận ba và rất hận mẹ con. Bà cho rằng v́ mẹ con, ba đă trở nên bất hiếu... 
Thở dài một cái, ông ngậm ngùi nói tiếp:
- Và cả bất nghĩa nữa. Nhưng đó là chuyện của người lớn, con chả có tội t́nh ǵ, đừng nhắc làm chi nữa chuyện ngày xưa.
Lưu Ly nhăn nhó:
- Nhưng về đây d́ Tám ghét con ra mặt, d́ toàn kêu con là: "Mấy người" v́ sợ phạm úy, đă vậy d́ c̣n cấm con đi ra vườn v́ sợ thằng khùng nào bên nhà hàng xóm.
Dường như đă biết những điều Ly vừa nói, Ông Trinh thản nhiên nói:
- Bởi vậy con ở cho hết hôm nay, ngày mai về với ba, chỗ này không hợp với con đâu.
Lưu Ly lắc đầu:
- Con chưa muốn về.
- Không được! Ở đây chả ai trông chừng con. Sông nước mênh mông, ba mẹ làm sao yên tâm v́ tính ngang ngược của con.
- Ba làm như con mới lên 5 không bằng. Nhất định con sẽ ở với nội đến hết hè.
Ông Trinh sẵn giọng:
- Làm ǵ có chuyện đó. Đừng trở chứng bướng nữa. Ba mệt lắm rồi.
Lưu Ly uất nhẹ:
- Ba mẹ lúc nào cũng xử ép con. Đi đó đi đây như anh Đoàn là điều con không dám mơ tới, bây giờ về quê ở với nội cho khuây khỏa cũng không được. Con thấy ḿnh chả khác búp bê đặt trong tủ kính là mấy.
- Tại ba lo cho con thôi. Con gái ở không có ba mẹ bất tiện lắm !
Lưu Ly buột miệng:
- Phải ba sợ. chuyện nhà nội và nhà bà Hà mâu thuẫn sẽ ảnh hưởng tới con không ?
Ông Trinh sửng sốt:
- Ai nói với con vậy ?
Lưu Ly ngập ngừng:
- Con tự t́m hiểu
- Thế con đă hiểu ǵ rồi ?
Lưu Ly lắc đầu, cô nh́n ba ḿnh chăm chú. H́nh như tâm trí ông đang căng thẳng th́ phải.
Ông Trinh trầm ngâm:
- Ở đâu lại không có đụng chạm mâu thuẫn. Nhà vườn với nhau cũng thế. Thông thường dư luận thích x́ xào chuyện thiên hạ. Hơi đâu con nghe người ta nói bậy.
Lưu Ly cười thật tươi:
- Nếu vậy ba sẽ cho con ở lại chứ ?
- Ơ... ư... c̣n tùy ông nội... 
- Con sẽ thuyết phục ông nội. Nhất định là được.
Cô thấy ba ḿnh lắc đầu rồi phẩy tay. Đây là thói quen của ông mỗi khi không thích bị làm phiền và mỗi khi ông chấp nhận yêu sách của cô...  Lần này không hiểu ba phẩy tay trong trường hợp nào. Nhưng dù với trường hợp nào, Ly cũng nên biến ngay để c̣n suy nghĩ cách thuyết phục ông nội.
Không hiểu sao Lưu Ly tha thiết muốn ở lại đây. Nơi mang tiếng là quê cha đất tổ nhung xa lạ chưa có chút kỷ niệm nào đối với cô - Một con bé sinh ra và lớn lên ở thành phố.

Chương 2

Đào vừa giảm ga máy Kôle, vừa chỉ Lưu Ly thấy chỗ con sông tẻ làm hai nhánh:
- Bắt đầu vào nhánh sông chẻ này là đất của nhà bà Hà.
Lưu Ly hỏi ngay:
- Vậy cay xoài và cái miếu nằm chỗ nào ?
- Khuất sau hàng bần, dưới ghe làm sao thấy được.
- Ḿnh đi dọc sông xem đất của họ dài tới đâu cho biết.
Đào cười:
- Nếu tính luôn miếng đất bên cồn, đất của họ cũng ngang ngửa với đất nhà ḿnh. Nhưng bà Hà nhờ một người bạn của chồng coi sóc quản lư, nên vườn bên đó thu nhiều hoa lợi hơn.
- Ai nói với em vậy ?
- Ông Chín chớ ai. Nhiều lúc thấy ông chín tội lắm ! Già rồi nhưng không được nghỉ ngơi, suốt ngày ṿng ṿng hết vuông nhăn này tới công xoài nọ, ông ḥ hét đôn đốc tụi làm vườn, nhưng vẫn bị qua mặt. Ông Chín cho em học trung cấp Nông Nghiệp để sau này coi vườn cho ông đó.
- Em thích ngành này không ?
- Cũng thích, nhưng cực lắm chị ơi ! Sống ở thành phố, lâu lâu về chơi như chị mới sướng. Bao giờ làm chủ cũng hơn làm công.
Lưu Ly gượng cười v́ câu nói vô t́nh của Đào. Hôm qua cô nghe ba và ông nội bàn chuyện đất đai, h́nh như ông nội tính làm di chúc, nhưng v́ c̣n một phần tranh chấp chưa xong, nên chưa làm được. Có phải đó là mảnh đất gần cái miếu không ? Lưu Ly chưa dám hỏi. Cô sợ ṭ ṃ quá sẽ bị nội đuổi về. Trong khi cô năn nỉ muốn găy lưỡi mới được ở lại một tuần.
Nh́n những cây nhăn thấp lè tè say oằn trái, Lưu Ly thích qúa. Đúng là châu thổ phù sa có khác ! Suốt buổi sáng qua cồn, Lưu Ly mới khám phá được sống giữa thiên nhiên trong lành quá hạnh phúc ! Với cô cái ǵ cũng lạ. Từ con cá tḥi ḷi búng ḿnh lóc chóc ở mé mương, tới con rắn mối vàng nâu bóng lưỡng đều đáng đễ chiêm ngưỡng. Cô đúng là quê trước những hiểu biết của Đào. Con bé điều khiển máy đuôi tôm mới điệu nghệ làm sao ! Nhất định cô phải học bơi, học chèo, học chống xong mới về Sài G̣n.
Lưu Ly dụ dỗ:
- Dạy chị chạy máy đuôi tôm với.
Đào ngần ngừ:
- Chị chưa biết bẻ lái mà.
- Ăn thua ǵ, cứ cập bờ sông, ḿnh tập cho quen. Khúc này ít ghe qua lại, chạy chầm chậm đâu có sao.
Đào ph́ cười:
- Chị nói y như người nhiều kinh nghiệm sông nước không bằng.
Ly tủm tỉm cười pha tṛ:
- Người nhiều kinh nghiệm này xứng đáng làm đệ tử em chưa ?
Đào giả bộ đáp lễ:
- Không dám!
Rồi con bé nhường chỗ cho Lưu Ly ngồi. Nó hào hứng chỉ cách sử dụng chân vịt, cách bẻ lái...  Lưu Ly thích thú điều khiển chiếc ghe dọc theo sông. Chạy được một đoạn sát bờ, cô nổi hứng cho ghe ra gần giữa ḍng.
Đào kêu lên:
- Đừng ra xa hơn nữa. Ngoài đó nước chảy xiết lắm, ḿnh lại đang ngược ḍng.
Lưu Ly bướng bỉnh tăng ga:
- Con bé này vậy mà nhát gan ! Ngược ḍng th́ sao chứ !
Đào lo lắng khi thấy từ phía sau một chiếc ghe khá to đang trở tới. Trên ghe có ba bốn thanh nien mặt mày đỏ bừng như say rượu. Họ đang chỉ chỏ, cười nói um xùm trông thật lố bịch.
Đào vội hối:
- Tấp vào bờ đi chị Ly - mấy thằng cha nhậu này ẩu lắm ! Đă vậy ghe nó lại lớn nữa.
Lưu Ly liền bẻ lái khi chiếc ghe kia áp sát ghe ḿnh. Sóng ập vào làm cô mất thăng bằng muốn té.
Một giọng đàn ông ré lên:
- Đua hông em !
Lưu Ly c̣n đang loay hoay chưa biết phải làm ǵ, th́ chiếc ghe nọ đảo một ṿng trước mũi ghe cô.
Sóng nhồi mạnh làm Lưu Ly chúi về một bên. Cô hốt hoảng buông tay lái, vịnh vào thành ghe, mắt nhắm tít v́ sợ.
Chiếc ghe quay tṛn trên nước làm Ly càng sợ hơn, Cô hét lên như điên trong lúc Đào chồm người về phía máy kôle. Hai người té sang một bên chiếc ghe nghiêng theo đợt sóng nhồi thật mạnh và lật úp lại.
Lưu Ly hăi hùng la thất thanh, cô té nhào xuống nước tay chân quơ loạn xạ. Nước ập vào mặt vào miệng làm Ly ngộp thở, cô không biết bơi nên cứ trồi len hụp xuống và bị ḍng nước cuốn đi phăng phăng.
Trong lúc đó Đào cố bơi theo Ly nhưng không kịp, con bé sợ mụ cả người cố ngoi đầu lên nước để kêu cứu
Chiếc ghe chơi tṛ bất nhân chạy một đổi xa mới quay lại. Họ kéo Đào lên rồi mới nhảy xuống t́m Lưu Ly.
Run lập cập v́ lạnh và v́ khiếp đảm, Đào cố sức hét thật to:
- Cô ấy là cháu nội ông chín Trực, có bề ǵ mấy người ở tù rục xương.
Ngồi trên ghe, ḷng Đào nóng như có lửa đốt, cô vừa chạy dọc bờ vừa kêu cứu khàn cả tiếng.
Không định được thời gian là bao nhiêu nhưng căn cứ theo những lần trồi len hụp xuống của ba gă đó đàn ông, Đào có cảm giác rất lâu, dân ở gần đó mới túa ra sân... 
Trời chiều nhá nhen tối. Nh́n thấy Ông Chín và bà Tám, Đào oà lên khóc:
- Chị Ly nói với con là chỉ biết bơi ai dè... Hu, hu, hu !
Mặt tái mét tái xanh không c̣n chút máu, ông Chín thất thần nh́n đám thanh niên xuống nước để t́m Lưu Ly.
Nhưng vô lư sau cả tiếng đồng hồ quần đục cả khúc sông tẻ, Ông Chín chết điếng theo mọi người ṿng ngă vườn trở về trong cảm giác mụ mẫm hoảng loạn.
Con bé c̣n quá trẻ, nó có tội t́nh ǵ chứ ! Gần như lă người đi trong tay chú Ba làm vườn. Ông lảm nhảm:
- Tao sẽ thưa bọn khốn nạn chọc ghẹo, gây tai nạn cho nó. Tao sẽ thưa cho bây ở tù chung thân luôn. Trời ơi! sao lại như vậy chứ !
Đă tối lắm rồi ! Những bó đuốt lá dừa quơ len quơ xuống xoi đường trông như những đám ma chơi làm cho Đào rùng ḿnh liên tục khi nghĩ sắp đi ngang cái miếu dưới gốc xoài. Con bé đang lấm lét bám theo một người th́ chợt có tiếng la.
- Á ! Đây nè ! Đây nè !
Rồi nhiều tiếng chân chạy dồn dập về cái mương ăn ra sông. Đào lập cập chạy theo miệng lầm bầm khấn vái những lời không đầu không đuôi. Đứng trên bờ Đào thấy chú Ba đang xốc một người lên. Nhưng không phải là Lưu Ly, thất vọng đến mức nghẹn ở ngực. Cô lảo đảo khụy chân khi nghe ai đó kêu lên thảng thốt.
- Ư trời ! Cậu Út Tuờng con bà Hà sao nằm đây. Mà quần áo ướt mem vậy ḱa.
Trống ngực đập th́nh thịch, Đào nhào đại xuống mé mương khi chú ba la toáng lên:
- Cô Ly kia rồi !
Đào xốc tới ôm chầm lấy Lưu Ly, cô nằm bất động, người cứng đơ lạnh ngắt, mặt bê bết bùn trông thật dễ sợ.
- Chị Ly, chị Ly.
Mặc cho Đào lây mạnh, Lưu Ly vẫn nằm yên. Quá sợ, Đào khóc ré lên rồi lăn ra đất ngất xỉu.

o0o

- Ngày mai phải mua trái cây ra cúng ngoài miếu mới được !
Đang cố gắng uống cho hết ly sữa nóng hổi, Lưu Ly yếu ớt hỏi:
- Tại sao phải cúng hả d́ Tám ?
Mặt bà già khó đăm đăm như giăn ra. Giọng dịu lại:
- Đă nói chỗ đó có cô hồn "mấy người" mạng lớn mới tấp vô đó mà không chết. Phải cúng tạ ơn họ chớ sao nữa !
Lưu Ly mệt nhọc ngắt lời bà:
- Con nghĩ trước hết phải tạ ơn người cứu ḿnh.
Bà Tám chợt cau có:
- "Mấy Người" Biết ai đă cứu mấy người không ?
- Con hỏi, nhưng Đào nói không biết. Nó bảo lúc gặp con ngoài mé mương nó đă lăn đùng ra xỉu rồi.
Ba Tám lầm bầm:
- Con qủy nhỏ ấy đáng đánh trăm roi. Thân nó lo không xong mà dám dạy "mấy người" chạy máy đuôi tôm cho xảy ra chuyện động trời, thật hú hồn hú vía !
Lưu Ly buột hỏi:
- Nhưng ai cứu con vậy ?
Bà Tám ngập ngừng:
- Th́ chú Ba làm vườn chứ ai, chú thấy "mấy người" nằm dạt ở mé mương mới hô hoáng lên, ai nấy chạy xốc lại lo xốc nước cho "mấy người" tỉnh lại. Suốt đêm cả nhà lo hơ lửa xoa rượu cho "mấy người"... Chưa bị sưng phổi v́ cảm lạnh trúng nước là may lắm!
Lưu Ly nhíu nhíu mày.
- Nhưng ai kéo con ngoài sông lớn vào bờ ?
Bà Tám lắc đầu thật nhanh:
- Không biết ! Nghe đâu tự "mấy người" dạt vào bờ.
- Vô lư ! Có nguời kéo con mà !
- Chắc tụi quỷ trên ghe chớ ai. Nó kéo "mấy người" vào đó rồi trốn mất biệt. Đúng là quân bất nhơn ác đức.
Để coi nó trốn đuợc bao lâu, trước sau ǵ công an cũng tóm cổ, cho nó ở tù rục xương luôn.
Lưu Ly nhăn nhó:
- Rủa họ làm chi, con có chết đâu mà ở tù rục xương.
Bà Tám làm thinh.
Lưu Ly mệt mỏi kéo mềm đến tận cằm. Cô muốn ngủ nhưng ngủ không đuợc. Nằm trên giường Ly cứ tưởng ḿnh đang vật lộn với sóng nước. Cô cứ thấy ḿnh cứ trồi lên hụp xuống, đầu óc quay cuồng, chóng mặt khủng khiếp. Cho tới bây giờ đầu Lưu Ly vẫn nhứt như búa bổ, cô mặc áo ấm, đắp mền kín, xức dầu khá nhiều nhưng vẫn thấy lạnh thấu xương.
Đúng là Lưu Ly vừa trải qua một tai nạn kinh người. Cái cảm giác bị níu xuống đáy sông cứ đến với cô từng hồi, làm cả đêm Ly giật ḿnh suốt và chập chờn v́ ác mộng.
Lúc năy d́ Tám nói đêm qua cô mê sảng, lăn lộn, nói nhảm luôn mồm làm ông Chín phát hoảng. Ai cũng sợ cô bị... mất trí nhớ.
Khi nghe bà Tam kể vậy, Lưu Ly đă cuời v́ không hiểu sao bà già khó chịu này lại khéo lo viễn vông đến thế
Bây giờ Ly hiểu rồi !... Tại mọi người thấy cô chết giấc ngay cái miễu nổi tiếng linh thiêng kia. Ôi trời ! Nếu d́ Tám không nhắc tới chuyện cúng tạ ơn, chắc Ly chưa nghĩ ra nguyên do làm mọi nguời sợ cô bị điên đầu.
Nhưng tại sao người ta lại kéo cô vào đó nhỉ ? Đúng là một sự ngẫu nhiên đáng sợ ! Giá như mọi nguời t́m thấy Ly ở chỗ khác, chắc con bé Đào không hoảng đến nổi chết giấc đâu.
Lưu Ly chậm chạp trở ḿnh. Mắt cô trĩu nặng v́ buồn ngủ. Có điều vừa thiu thiu Ly lại giật ḿnh, nhưng khổ sao cô không mở mắt ra được. Trong bóng tối, cô thấy ḿnh bị quay cuồng theo một ḍng soáy thật dữ dội.
Cô la, nhưng không đuợc, nước vừa d́m cô xuống vừa cuốn cô đi. Ngay lúc đó có một nguời ôm lấy cô.
Ly cố nh́n nhưng không rơ là ai. Cô biết chắc đó là một nguời đàn ông.
Giọng ông ta lạnh lẽo, quyền hành:
- Cố lên ! Cố lên không th́ chết !
Người Lưu Ly cứng đơ, cô để mặc cho ông ta kéo ḿnh trồi lên hụp xuống giữa ḍng xoáy giá buốt tăm tối đó. Ly cố gắng mở to mắt. Trong vùng ánh sáng nhập nhoè, cô thấy một gương mặt cúi xuống thật sát mặt ḿnh. Sát đến mức Lưu Ly không nh́n đuợc để xem đó là ai ?
Dồn hết sức Lưu Ly la to và đẩy gương mặt ấy ra trong một tích tắc, cô bắt gặp một đôi mắt sáng rực nhưng đầy u uẩn nh́n cô đăm đăm. Vừa lúc ấy Lưu Ly nghe thấy tiếng ḿnh hét, lẫn tiếng Đào gọi dồn dập.
Cô nhỏm dậy và nhận ra ḿnh đang nắm chặt vai của Đào.
Mặt con bé lo lắng:
- Trời ơi! Chị mơ ǵ mà em kêu gần chết vẫn không dậy.
Ôm lấy đầu, Lưu Ly trấn tĩnh lại. Đây là lần thứ hai cô mơ thấy như vậy. Vẫn đôi mắt và giọng nói đó.
Nhưng lần đầu cô mơ hồi nào ? Sao Ly không nhớ nổi vậy ḱa ?
Vỗ vỗ vào trán, Lưu Ly thẫn thờ nằm xuống, giọng hỗn hễn v́ mệt:
- Hễ cứ chớp mắt là... là... thấy hắn ta, ghê quá !
Đào hốt hoảng:
- Chị... chị thấy ai vậy ?
Lưu Ly lắc đầu hoang mang:
- Không biết ! Chị không nh́n rơ mặt nhưng vẫn có đôi mắt sáng quắc cứ ám ảnh chị suốt đêm qua tới giờ.
Trong mơ hắn... ôm chị rồi đẩy đi dưới nước. Cái cảm giác y nhu thật này làm chị sợ. Bây giờ chị chẳng nhớ nỗi, lúc ở dưới sông có ai đẩy chị lên hông mà sao chị lại tấp vào bờ được.
Đào bối rối ngó sang chỗ khác. Hôm qua dù không ai nói ra. Nhưng cô biết chính Tường khùng đă kéo Lưu Ly vào bờ. Có lẽ v́ mệt quá nên anh ta đă xỉu luôn. Nghe mấy nguời làm cỏ ngoài vườn x́ xầm rằng từ tối đến giờ, Tường khùng cũng sốt mê man không dậy nổi.
Đào chột dạ khi thấy gương mặt ửng đỏ của Lưu Ly. Cô cũng bị sốt, bị mê sảng, đă vậy nằm mơ (c̣n thấy gă đàn ông nào đó ôm và kéo đi dưới nước. Hèn chi d́ Tám lo mua nhang đèn hoa quả ra miếu cúng cũng phải.
Đang suy nghĩ lung tung, Đào bỗng nghe ông Chín lớn tiếng dưới nhà:
- Tao không thưa cho tụi bây ở tù th́ thôi c̣n tới yêu cầu này nọ hả ? Hừ ! Bây mất chỗ làm là tụi bây, tao chả liên quan ǵ.
Lưu Ly cũng ngạc nhiên, đây là lần đầu nghe ông giận đến thế. Đưa mắt nh́n Đào, hai nguời im lặng lắng nghe xem chuyện ǵ.
Dưới nhà vang lên giọng rầu rĩ của một đàn ông:
- Tụi con lạy ông Chín, nhờ ông nói dùm với cậu Hai Nhân, không th́ cả nhà con chết đói v́ mất chỗ làm.
Ông Chín là người nhân đức rộng lượng cả vùng này ai không biết. Ngay chuyện ông không chấp nhất tụi con làm cô Lưu Ly té sông tụi con đă đội ơn ông suốt đời rồi. Chỉ mong ông Chín thương th́ thương cho trót, nói vài lời với cậu Hai giùm con.
- Hừ ! Hai Nhân đuổi tụi bây v́ thằng Út Tuờng cũng mém chết đuối, chớ không v́ cháu gái tao đâu. Mày năn nỉ thằng Tường đó ! Hoạ may nó giữ tụi bây lại làm tiếp.
Lưu Ly trợn mắt ngó Đào, cô chưa kịp hỏi ǵ th́ đă nghe ông nội nói tiếp:
- Tao vẫn không hiểu sao hôm qua thằng khùng đó lại cứu được con Lưu Ly trong lúc cả chục nguời quần đục cả khúc sông mà không t́m thấy con nhỏ đâu hết.
Một giọng khác rụt rè vang lên:
- Chiều hôm qua tụi con với cậu Út Tuờng nhậu trong vườn. Ngà ngà, tụi con mới xin phép về và gặp cô Lưu Ly trên ghe... tật cậu Út nhậu vào hay ra sông lội lắm. Chắc nhờ vậy mới gặp cô Ly... 
Không dằn được ấm ức, Ly lắc mạnh vai Đào giọng lạc đi v́ bất ngờ:
- Vậy mà mấy người nói không biết ai kéo tôi vào bờ. Tại sao phải giấu tôi chứ ?
Đào ấp úng:
- Em không biết thật mà !
- Nhưng d́ Tám nhất định phải biết.
- Chắc d́ sợ chị... ớn ông khùng đó... 
Mặt Ly đanh lại:
- Vô lư ! Khùng mà biết cứu nguời cũng phải mang ơn. Tôi không hiểu nổi d́ Tám định giở tṛ ǵ mà dối trá như vậy.
Đào nhẫn nhục làm thinh. Dưới nhà chỉ vang lên tiếng đuợc tiếng mất, nên cô không hiểu ông Chín và mấy nguời khách nói ǵ với nhau nữa.
Lưu Ly Chợt dịu giọng:
- Hôm qua mọi nguời t́m chị ra sao ? Em kể thật đi. Chẳng việc ǵ phải sợ d́ Tám cả.
- Hồi sáng em đă kể rồi.
- Nhưng chuyện xảy ra có đúng thế đâu ?
Đào chép miệng nói một hơi:
- Sau khi ṃ dưới sông cả tiếng đồng hồ, mọi nguời quay về v́ trời tối quá rồi. Ngang cái mương gần miếu.
Bác ba thấy anh Tuờng ở dưới. Mọi người xọc xuống th́ thấy luôn cả chị. Hai nguời đều bất tỉnh. Em tưởng chị chết rồi nên xỉu luôn. Lúc tỉnh dậy đă nằm ở nhà, nên chuyện ǵ xảy ra lúc đó em không biết.
Lưu Ly mím môi:
- Bây giờ anh ta ra sao chắc em biết ?
Đào cúi đầu lí nhí:
- Nghe nói suốt đêm qua ảnh cũng bị sốt và mê man giống y như chị.
Lưu Ly thoát rùng ḿnh v́ hai chữ "như chị" đuợc Đào nhấn mạnh. Vậy là cô đă bị đôi mắt của Tuờng ám ảnh. Anh ta đă cố sức nâng Ly lên cho cô khỏi bị ngộp. Cái cảm giác trồi hụp và đuợc đẩy đi bởi ai đó là có thật, nhưng cô không phân biệt đuợc khi nào là mơ, khi nào là thật v́ tâm trí cô đang hoảng loạn. Lẽ nào đôi mắt đó của một nguời tâm thần.
Lưu Ly thẫn thờ hỏi:
- Anh ta có điên thật không ?
Đào ngập ngừng:
- Em chưa thấy ảnh lên cơn lần nào, nhưng dân của vùng này ai cũng nói ảnh điên. Trước kia phía bên đất nhà ảnh. Khúc cũng gần giáp mương bên ḿnh, có một cái nhà sàn đẹp lắm ! Ảnh lên cơn đốt cháy tiêu luôn.
Nhưng b́nh thường ảnh lầm ĺ chả quậy phá ai.
- Chị nhất định gặp Tuờng để cảm ơn.
- Họ không cho chị gặp đâu ! Gia đ́nh ở bển ghét ḿnh lắm ! Nhất là Hai Nhân, anh của Út Tuờng. Mấy nguời hồi năy đúng là ngốc, nên mới tới năn nỉ ông Chín qua xin Hai Nhân cho họ được tiếp tục làm công
- Ông nội không đi, chị sẽ đi. Lấy ơn trả oán mới hay chứ !
Đào ngơ ngác:
- Chị c̣n sốt kia mà !
Buông nguời xuống giường, Lưu Ly mệt mỏi:
- Th́ ngày mai, ngày mốt ǵ đó. Nhất định chị sẽ gặp anh ta.
Đào vội vàng nói:
- Út Tuờng không đáng sợ bằng Hai Nhân đâu. Ông chín chẳng đời nào để chị qua bển.
Lưu Ly ngắt lời con bé:
- Chị không nói, em không mách lẽo. Ông Chín nào mà biết cơ chứ !
Đào khổ sở:
- Xin lỗi chị ! Em không thể giấu ông Chín chuyện này, Nguy hiểm lắm !
Lưu Ly riễu cợt:
- Em có quan trọng hoá vấn đề không vậy ? Đi cảm ơn nguời đă cứu ḿnh mà nguy hiểm. Tuờng điên, nhưng đă cắn xé, rượt đuổi ai chưa ?
Đào ngao ngán:
- Chị không hiểu ǵ hết, em có nói chị cũng vô ích. Em chả quan trọng hoá vấn đề, nhưng có nhiều chuyện không đơn giản như chị thấy. Gia đ́nh chị rắc rối lắm !
- Rắc rối hả ?
Lưu Ly nhắc lại lời Đào một cách máy móc, cô ngẫm nghĩ: "Ở đây chỉ có ḿnh ông nội, nhưng Đào lại nói tới gia đ́nh, như vậy là sao chứ ?"
Cô lắt léo hỏi:
- Em muốn nói ông nội chị rắc rối phải không ?
Ly tưởng Đào sẽ giẫy năy lên phân bua giải thích, ai ngờ con bé thản nhiên đáp:
- Chị hiểu sao cũng đuợc. Nhưng có nhiều chuyện em không đuợc phép nói với chị.
Ly ḍ dẫm:
- Như chuyện ǵ ?
- Chuyện mâu thuẫn với nhà bà Hà, chuyện cái miễu và ai đă tự tử ở đó.
Lưu Ly khó chịu nh́n Đào:
- Nếu chuyện này có liên quan đến gia đ́nh, nhất định chị sẽ t́m hiểu.
Đào đứng dậy mỉm cười:
- Nhưng từ ai chớ không phải từ em.
Lưu Ly hậm hực nh́n Đào ra khỏi pḥng. Con bé cũng láu cá chớ đâu vừa ǵ. Thà nó lắc đầu nói không biết, chứ úp úp mở mở kiểu này thật là tức anh ách.
Vừa nhắm mắt lại, Ly đă nghe tiếng ông Chín vang lên:
- Đă thức dậy chưa Ly ?
Nhỏm nguời lên, cô nũng nịu:
- Con có ngủ đuợc đâu mà thức. Cứ mơ mơ màng màng là thấy như đang dưới nước. Con sợ quá nội ơi !
Ông Chín thở hắt ra:
- Lớn mạng lắm mới không chết. Thật nội hú hồn hú vía con. Để ngày mai nội đưa về trễn cho yên thân già này.
- Sao lại về ? Chưa đủ một tuần lễ mà nội !
Ông Chín khoát tay:
- Bao nhiêu đó là đủ rồi, khỏi bàn cải nữa.
Lưu Ly phụng phịu:
- Con muốn ở đây với nội. Tại sao nội lại... đuổi ? Nhiều lúc con tủi thân ghê. Ba mẹ chỉ quan tâm tới anh Đoàn, về đây tưởng đuợc nội thương. Ai ngờ... hic ..hic... Nội cũng không muốn con ở gần. Thật ra trên đời này đâu có ai thương con.
Ông Chín cau mày:
- Lại than thân và trách nguời khác. Con biết rơ là nội thương con hơn thằng Đoàn, sao lại lu loa lên như vậy.
Nội rất muốn con ở đây, nhưng lỡ xảy ra chuyện ǵ, nội không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Lưu Ly sụt sùi:
- Đời nguời ta chết hụt một lần là quá nhiều rồi, chẳng lẽ có xảy ra chuyện ǵ nữa. Nhưng dù có xảy ra chuyện ǵ, con cũng ở đây coi cho bằng đuợc.
Ông Chín lắc đầu ngao ngán:
- V́ cái nết lỳ và bướng này mà con bị mẹ la suốt ngày chớ ǵ ? Nếu con đă nói thế, nội không đuổi nữa.
Giỏi lắm tuần này, con cũng đ̣i về v́ chán.
Lưu Ly tươi ngay nét mặt:
- Con không dám chán đâu và con sẽ không về, nếu chưa giải quyết xong nhiều chuyện.
Ông Chín tỏ vẻ chú ư :
- Cụ thể là việc ǵ ?
Lưu Ly làm bộ suy nghĩ rồi nói một hơi:
- Cám ơn anh Út Tuờng, năn nỉ anh Hai Nhân dùm mấy nguời làm con té sông... 
Ông Chín nghiêm mặt ngắt lời Ly:
- Hai việc đó đều không phải của con. Nội đă sang tận nhà cám ơn họ rồi. Con biết Hai Nhân là nguời thế nào chưa mà định tài khôn năn nỉ cho quân khốn nạn đó !
Lưu Ly ngập ngừng:
- Nguời ta đă tới năn nỉ và nhờ ḿnh năn nỉ cho đừng bị chủ đuổi. Nếu nội từ chối, th́... hơi nhỏ mọn, không đúng với biệt hiệu ông chín từ thiện.
Ông Chín đập bàn:
- Ranh con bày đặt lư sự. Tao mà hạ ḿnh năn nỉ thằng bợm ấy hả. Thật hoang đường. Đúng là lũ ngu làm bậy nói càn !
Lưu Ly chớp mắt:
- Họ không ngu đâu nội. Trái lại con tin họ biết "trọn mặt gửi vàng", mới tới năn nỉ "Ông Chín Từ Thiện" giúp dùm làm phước đó chứ !
- Nhưng nội không thể nói chuyện với thằng Hai Nhân.
- Tại sao vậy hả nội ? Nhà ḿnh và họ có mâu thuẫn ǵ ? Nội kể cho con nghe với ?
Giọng Ông Chín gắt gỏng:
- Đứa nào nói với con ?... 
Lưu Ly lắc đầu:
- Con nghe mấy nguời làm vườn xầm x́. Nhưng hỏi th́ họ làm thinh.
Lừ mắt nh́n cháu gái, ông chín cáu kỉnh:
- Đúng là "Nuôi ong tay áo, nuôi khỉ ḍm nhà"
Đi được vài bước, ông quay phắt lại:
- Đứa nào nói đến Út Tuờng và Hai Nhân, con Đào phải không ?
- Dạ không phải ! Con nghe Nội nói chuyện với khách dưới nhà.
- Hừm ! Nội không muốn con nhắc tới hai cái tên này. Nghe chưa ? Ngoan ngoăn biết vâng lời th́ ở tới bao giờ cũng được. Ngược lại, xéo xắc, lắm điều th́... cút về trên ấy ngay. Bao nhiêu năm tao quen không con, không cháu rồi. Bây đừng làm phiền tao nữa. Nội thằng cha bây, tao đă khổ cả đời, giờ chỉ c̣n vài năm cuối, tao chỉ, chỉ xin được sống thanh thản mà thôi.
Lưu Ly ngỡ ngàng nh́n theo Ông Nội. Qua lời ông, cô có cảm giác ba ḿnh có liên quan đến việc thù hận với bên kia, nếu không th́ sao ông lại lập cái miếu dưới gốc xoài.
Nhất định Lưu Ly phải t́m hiểu cho bằng được những uẩn khúc của gia đ́nh. Cô linh cảm rồi ḿnh sẽ bị xứ sở cây trái sông nước này trói buộc không trở lại Sài G̣n.
Điều này cùng dễ hiểu v́ đây là quê hương, là nơi nuôi ba cô lớn lên. Quay lại với quê hương, với mồ mă ông bà, với đất đai ruộng vườn, là điều tốt cơ mà.

Chương 3

Vừa đi đuợc vài bước trong cái sân gạch tàu rộng thênh thang Lưu Ly đă bị gọi giật ngược lại v́ một giọng đàn ông thô lỗ:
- Ê... ê... ê... đi đâu... vậy ?
C̣n đang dáo dát t́m xem ai hỏi ḿnh, Lưu Ly đă đỏ mặt vờ nh́n trời khi từ sau hàng kiểng đặt hai ben lối vào, một gă đàn ông vận độc nhất có chiếc quần đùi ướt nhẹp xâm xâm đi tới.
Thấy Lưu Ly ngó lơ tận đâu đâu, gă ta cao giọng hách dịch:
- Tui hỏi kiếm ai, sao làm thinh vậy ?
Lưu Ly lúng túng thật sự khi phải... "giao thiệp" với nguời khác phái gần như "tự nhiên chủ nghĩa" như vầy.
Cô tiếp tục ngó trời mây và trả lời:
- Tôi muốn gặp anh Tuờng.
- T ..ui... l..à Từ... là Từ nè.
Lưu Ly giật ḿnh lùi lại mấy bước.
Quên mắc cỡ cô ngó chừng chừng vào gă... Quần đùi trong khi gă cũng đang nh́n cô trân trân. Trời đất ạ ! Anh ta đây sao ? Đúng là... điên nặng rồi. Anh ta không có nét ǵ giống như cô tưởng tượng. Ngay cả đôi mắt cũng khác. Với đôi mắt cô từng thấy giữa cơn thập tử nhất sinh.
Lưu Ly bẻ bẻ những ngón tay:
- Tôi đến cảm ơn anh.
Chỏ vào ngực ḿnh, anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ủa ! Sao lại cám ơn tui ? Tui đâu biết cô là ai.
Lưu Ly dịu giọng:
- Anh quên rồi à ! Anh kéo tôi dưới sông lên đó ! Nhờ có anh không thôi tôi chết đuối rồi.
Xua xua hai tay, giọng hốt hoảng, anh chợt kêu lên:
- Hỏng phải tui à nha !
Lưu Ly vừa buồn cuời vừa tội nghiệp. Cô bất nhẫn khi nghĩ ra gia đ́nh bà Hà nổi tiếng giàu nhưng lại nỡ cho nguời con bệnh tâm thần ăn mặc tệ quá. Có lẽ suốt ngày anh ta chỉ mặc độc nhất cái xà lỏn này đi rong khắp vườn... cũng nên... Lưu Ly chớp mắt:
- Hôm trước chính anh cứu tôi mà. Anh quên rồi sao ?
Anh ta lắc đầu lia lịa:
- Cậu Út có cứu cô chứ không phải tôi.
Tôi là Từ... là Từ...  Hồi năy tôi tưởng cô hỏi tui, ở đâu ai cũng gọi "ổng" là cậu Út, chớ đâu dám kêu đích danh như cô.
Lưu Ly buột miệng:
- Ghê vậy sao ? Vậy ổng đâu rồi ?
Hất mặt về phía ngôi nhà đồ xộ quét vôi trắng toát. Từ cụt ngủn:
- Trỏng á !
Rồi anh ta xăng xái gọi to:
- Cậu Út ơi cậu Út, có khách.
Nh́n Lưu Ly bằng cặp mắt ṭ ṃ, Từ hỏi:
- Cô là cháu Nội ông chín từ thiện hả ?
Ly gật đầu, cô nhóng nhóng về phía cánh cửa kiếng mở hờ vớ vẻ sốt ruột, thấy vậy Từ lại rống lên to:
- Cậu Út ơi... 
Một dáng nguời cao lớn từ trong khệnh khạng bước ra.
Chẳng cần nh́n tới Lưu Ly, anh ta văng tục:
- Mẹ... làm ǵ mày réo dữ vậy ? Bộ móc mương hả ?
Từ khúm núm:
- Dạ... cháu ông Chín t́m cậu Út.
Lừ đôi mắt đỏ ngầu về phía Lưu Ly. Một hồi khá lâu anh ta chợt nhếch môi đểu giả:
- Trông cô cũng ngon lành đó chứ ! Nghe kể hôm đó em với thằng Tường t́nh lắm mà. Bộ mới và ba hôm, không gặp, đă nhớ hay sao phải qua đây t́m nó vậy ?
Lưu Ly ngạc nhiên v́ những lời bất ngờ khó nghe này. Cô nhíu mày lắp bắp:
- Anh nói ǵ ? Tôi không hiểu nổi !
Bật cười hô hố nghe thật khả ố, gă đàn ông bỡn cợt:
- Giả bộ ngây thơ hoài. Nói rơ ràng từng chữ mà c̣n không hiểu. Hay muốn anh Hai đây nhắc lại nghe cho...  sướng lỗ tai ?
Lưu Ly đứng sượng trân, cô không tưởng tượng ḿnh lại rơi vào t́nh huống này. Gă xưng "Anh Hai" chắc là Hai Nhân. Tại sao gă lại nói năng kỳ thế ? H́nh như gă đang say rượu th́ phải. Đôi co với nguời say cằm bằng phần chắc là thua. Ném tia nh́n đầy ác cảm về Hai Nhân, Lưu Ly bĩu môi rồi quay lưng bước đi. Vừa đuợc hai ba bước, cô đă nghe hắn chửi:
- Mẹ... nhà tao đâu phải chợ để ai muốn vô th́ vô, ra th́ ra. Con nhỏ kia, đứng lại coi !
Lưu Ly giận nóng bừng cả nguời, cô dằn gót thật mạnh và chả thèm nh́n lại. Ai ngờ chưa ra tới cổng Ly đă bị nắm vai kéo lại.
Đang loạng choạng xuưt té, Lưu Ly nghe Hai Nhân nói như gầm vào tai:
- C̣n nhỏ mà đă khinh nguời. Cho mà biết chỉ có Hai Nhân này mới có quyền trề môi, phỉ nhổ vào mặt kẻ khác. Nhất là hạng như nhà... Chín Trúc bọn bây. Về Sài G̣n nhớ nhắn vợ chồng Hai Trịnh, Tư Lan. Hai Nhân này c̣n sống, th́ vợ chồng nó đừng ḥng trở lại mảnh đất này. Bọn bây từ già tới nhỏ đều là chó ráo.
Chó hết ráo ! Nghe rơ chưa ?
Lưu Ly tái cả mặt, tay chân co run lẫy bẫy v́ tức. Lần đầu tiên cô bị người ta réo tên ông bà, cha mẹ ra chửi.
Cô gào to:
- Không đuợc nói động tới ông bà cha mẹ tôi.
Hai Nhân lừ đừ tiến lên làm Lưu Ly phải thụt lùi:
- Tao chửi con mẹ Tư Lan. Mụ ấy là điếm chà ! Trông mày giống con gái mẹ lắm. Hừ ! chắc cũng rặc ṛi đĩ thơa, vờ té sông để làm quen với thằng Tường chớ ǵ ? Mày định... câu thằng ba trợn đó làm chi vậy ?
Lưu Ly uất nghẹn, cô giận đến mức không biết giận là ǵ. Mím môi lại, Ly giáng một bạt tai vào bộ mặt nham nhở đỏ bừng v́ rượu của Hai Nhân.
Cô tát mạnh đến mức ḷng bàn tay buốt rần lên như vừa bị khẽ thước bản. Cú tát bất ngờ của Ly làm Hai Nhân tỉnh ra. Hắn xoa xao g̣ má rồi khiến răng:
- Con qủy cái. Phen này tao cho mày lết về nhà.
Lưu Ly hoảng hồn vía v́ đôi mắt tóe lửa của Hai Nhân, cô đứng như trời trồng. Chưa biết ứng phó ra sao th́ Từ đă ôm cứng hắn ta lại:
- Cô chạy lẹ đi ! Ổng say rồi nguy hiểm lắm !
Hai Nhân vừa vùng ra vừa chửi rủa rân trời. Sau vườn có người nghe ồn túa ra. Họ kéo gă bợm nhậu cô hồn vào, trong lúc Lưu Ly chạy thục mạng về nhà ḿnh.
Vào tới pḥng khách, thả phịch người len salon rồi Ly vẫn chưa hoàng hồn. Tim đập th́nh thịch. Cô vừa vuốt ngực vừa nghe bên nhà Hai Nhân tiếng la hét, đập đồ y nhu tiếng đêm đầu về đập cô đă nghe vang lên từng hồi. Lưu Ly rùng ḿnh. Hai Nhân không hề điên mà c̣n hung hăng, dữ tợn thế kia, th́ nói ǵ tới Út Tuờng lúc lên cơn. Nhà hắn c̣n dám đốt, huống hồ nguời ta. Nhưng tại sao hôm đó gă khùng ấy lại: "Xả thân cứu ḿnh" nhỉ ?
Chưa bớt mệt, Lưu Ly đă nghe tiếng chân chạy vô th́nh thịch, rồi tiếng bà Tám la hớt hải:
- Trời ơi ! "Mấy Nguời" vừa làm tṛ trống ǵ ở bển vậy ?
Bóp bóp ḷng bàn tay c̣n ửng đỏ, Lưu Ly hả hê trả lời:
- Con vừa tát vào mồm con chó điên ở bển.
- Úy thánh thần ơi ! Tại sao lại như thế ?
Lưu Ly hất mặt lên:
- Tội ǵ con phải... khai với d́, trong khi chuyện lớn, chuyện bé trong nhà d́ đều giấu con.
Nuốt nước bọt xuống bà Tám lăng xăng:
- "Mấy Nguời" gây sự với Hai Nhân là rắc rối lắm. Nó là qủy sống ở miệt này đó.
- Tại con qủy sống đó chửi cha, mắng mẹ, nói nặng ông Nội con ?
Bà Tám làm thinh, lát sau bà nhăn nhó hỏi như than :

- "Mấy Nguời" qua bển làm chi cho rộn ?
- Con qua t́m Út Tuờng chứ có t́m Hai Nhân đâu. Tự nhiên thấy con, hắn róng họng sủa lên từng tràng nghe thật kinh dị.
Lưu Ly lạnh lùng nhấn mạnh:
- Con chưa bỏ qua chuyện này đâu. Phải hỏi Hai Nhân cho ra lẽ mới được. Con phải hỏi tại sao hắn đă nhục mạ cha mẹ con, trong khi mấy chục năm nay hai người chả hề ở đây ngày nào. Hắn nói con giống mẹ là nghĩa ǵ. Bộ hắn biết mẹ con sao ?
Bà Tám cương quyết:
- "Mấy Người" không được làm như thế.
Lưu Ly ung dung bảo:
- Vậy th́ d́ Tám nói đi. Những thắc mắc của con chắc d́ Tám biết, nếu không muốn con qua bển... quậy Hai Nhân, d́ phải kể mọi việc... 
Bà Tám ngắt ngang:
- Tôi già nhưng chưa có lẫn. "Mấy Nguời" đừng khích vào, tôi chả biết ǵ để kể cả.
Ngần ngừ một chút bà Tám hạ giọng:
- Lần này ổng sẽ cho "mấy người" về Sài G̣n ngay. Tôi dám chắc như vậy.
Lưu Ly vội vàng xuống nước:
- D́ Tám ! Đừng mách ông Nội nghe.
- Hừ ! Ai thèm nhiều chuyện.
Chỉ sợ giờ này ổng đủ biết "mấy người" làm tṛ khỉ ǵ rồi ấy chứ !
- Làm sao ông Nội biết nhanh thế !
Ba Tám nhếch môi:
- Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. "Mấy Nguời" dám đánh Hai Nhân, tiếng tăm chắc lừng lẫy khắp xứ này rồi. Ở đây đâu như đất Sài G̣n, ai làm ǵ mặc ai. Họ sẽ đồn tùm lum có một nói thành mười, họ sẽ rủ nhau tới coi mắt "mấy nguời" bây giờ đó !
Lưu Ly trố mắt:
- Trời đất ! Có ba cái vụ đó nữa sao ?
Bà Tám nhai trầu chóp chép:
- Cách đây mấy hôm tôi ra chợ, thiên hạ cứ hỏi xa hỏi gần về "mấy nguời" hoài, tôi đến phát bực. Họ dựng chuyện tài hết sức... 
Lưu Ly ṭ ṃ:
- Họ dựng chuyện ǵ chứ ?
Bà Tám liếc Lưu Ly một cái:
- Họ bảo, họ bảo: Mấy nguời với Út Tuờng hẹn nhau ra ngoài miếu để hú hó, v́ chỗ đó vắng. Khi nghe bác Ba đi kiểm tra vườn la lên v́ tưởng ăn trộm. Hai người mới nhảy đại xuống sông diễn tuồng kẻ té ghe, nguời cứu mạng. Họ c̣n đồn khi bác Ba thấy hai nguời dưới bùn th́ kẻ nằm trên, người nằm dưới, quần áo... đâu mất hết trơn.
Lưu Ly nhảy dựng như đụng phải lửa.
Cô lắp ba lắp bắp:
- Vô lư tột cùng, vô lư quá sức tưởng tượng vậy mà họ cũng nói ra đuợc. Con có biết Út Tuờng mặt mũi ra sao đâu. Vả lại hắn ta điên. Họ nói coi như thế đúng là sỉ nhục. Con nhất định phải... phải... 
Bà Tám bĩu môi:
- Phải làm ǵ ? "Mấy Nguời" định bịt mồm hết dân ở đây à !
Lưu Ly im lặng, cô nhớ tới những lời Hai Nhân nói khi vừa gặp mặt cô. chả lẽ anh ta cũng tin dư luận ?
- Vô lư ! Hai Nhân thừa biết không phải thế, sao anh ta lại nói như thật vậy ?
Đưa tay lau mồ hồi rịn trên trán Ly cau mày suy nghĩ. Có bao giờ v́ thù gia đ́nh cô, Hai Nhân lợi dụng thằng em điên khùng của ḿnh để dựng lên một câu chuyện tồi tệ ḥng bêu xấu Lưu Ly và ông Nội không ? Với tính cách của hắn, chuyện ǵ lại chẳng có thể xảy ra.
Lưu Ly nh́n bà Tám:
- D́ có hỏi họ coi ai kể câu chuyện dối trá ấy không ?
- Đám thợ của Hai Nhân.
Lưu Ly buột miệng:
- Đúng là đê tiện ! Hắn lợi dụng cả thằng em khùng của ḿnh để hạ nhục người khác.
Bà Tám chợt nhếch môi:
- Đó là em nó, nó nói ǵ người ta chẳng tin. v́ ai mà Út Tường điên tới mức độ nào. Anh em nhà nó toàn thứ ma qủy. Nếu hôm trước biết "mấy người" là con cậu Hai Trịnh, chưa chắc thằng khùng ấy cứu "mấy người" đâu.
Lưu Ly tư lự:
- Khùng mà biết cứu người, số con cũng lớn ấy chứ !
Bà Tám cười nhạt:
- Điên cũng ba bảy thứ điên. Út Tường điên theo cách riêng của nhà nó. Bọn đàn ông bên ấy toàn ba thứ độc địa, nên thằng này điên cũng lạ đời hơn ai.
- Vậy anh ta điên ra sao ?
Bà Tám kể một hơi:
- Đốt nhà, gây gỗ với anh trai. Nghe nói có lần nó làm sao đó mà ông Sáu Tiến bạn ba nó, té sông suưt chết.
Lưu Ly ngạc nhiên:
- Ủa ! Hắn toàn lên cơn với người thân hông vậy ?
- Th́ tại họ ở gần đó. Bởi vậy mấy năm sau này, Út Tường đâu có ở nhà.
Thấy bà "trầu" Tự nhiên thích nói chuyện thiên hạ, Lưu Ly không bỏ lỡ cơ hội ṭ ṃ.
Cô gật gù ra vẻ chuyện:
- Chắc họ đưa anh ta vô nhà thương Biên Hoà ?
- Nghe nói chổ nó lẩn núp ở với thầy, Không biết hết hông mà từ khi về tới nay Út Tường không chịu ở trong nhà ḿnh.
- Vậy anh ta ở đâu ?
Bà Tám nhún vai:
- Ở nhà ngoài bờ sông hay trên mấy cái bè nuôi cá ba sa, cá bống tượng của một người làm công trước đây cho nhà nó. Lạ một điều là nó hạp với lăi Năm Kha này nên ở đó mà không hề quậy phá. C̣n lăo ta làm như có người khuất mặt độ, nên tự nhiên trúng số dựng mấy cái bè cá, làm ăn ngày càng phất, thấy mê.
Lưu Ly cười:
- D́ cũng tin mấy chuyện nhăm nhí đó sao ? Làm ăn có thời th́ phất lên mấy hồi. Qua cách nói của d́ th́ "Tường khùng"... độ cho lăo Năm Kha phải không ? Đúng là miệng lưỡi thiên hạ, thiêu dệt trăm ngàn chuyện.
Ở đây chưa hết một tuần, con đă nổi tiếng v́ anh ta. Thật vừa bực ḿnh, vừa tức cười. Chỉ tiếc là con chứa thấy mặt gă ấy để xem có xứng với ḿnh không, mà dân ở đây lại ghán ghép như thế !
Bà Tám xua tay:
- Trời ơi ! Gặp nó làm chi ! Mang tiếng bao nhiêu đó chưa đủ sao ?
Nh́n Ly một cái, bà nói tiếp:
- "Mấy Người" mẹ cái nước coi thường dư luận, đă muốn ǵ phải làm cho được mới thôi.
Lưu Ly ngạc nhien:
- D́ biết ǵ về mẹ con mà nói ?
- Tôi không biết nhiêu về bà ấy, nhưng tôi nghe bà chủ nhận xét : Mẹ con là người thủ đoạn, bất chấp dư luận, cái ǵ đă muốn sẽ làm cho kỳ được. Nhận xét ấy đă hơn hai mươi năm rồi, tôi vẫn c̣n nhớ như in.
Lưu Ly chợt la lên phẫn nộ.
- Con không hề giống mẹ và cũng không muốn giống mẹ, D́ nói sai rồi !
Quá bất ngờ v́ phản ứng của Lưu Ly, Bà Tám đứng ngớ ra nh́n cô vùng vằng đi một nước.
Chút ác cảm lâu nay đè nặng trái tim bà bỗng tiêu tan đâu mất. Thật ḷng bà không ưa Lưu Ly v́ ghét mẹ con bé. Thái độ vừa rồi của Ly làm bà hẫng khi biết con bé có mâu thuẫn với mẹ ruột. Người đàn bà ấy không phải mẫu phụ nữ nhân hậu, nhưng hùm dữ không nỡ ăn thịt con. Bà ta đă làm đến nỗi con bé bỏ phố xá, về quê sống với ông Nội thế nhỉ ? Bà chợt ân hận v́ hổm rày đối sử với Ly quá lạnh nhạt, đầy ác cảm. Đúng ra ba mẹ nó làm nhiều chuyện có lỗi, chớ nó có tội t́nh chi. Phải sửa đổi cách đối xử với Lưu Ly mới được.
Gật đầu như tự hứa với ḷng, Bà Tám tê tái bước xuống bếp.
Hôm nay phải làm món ǵ đó thật đặc biệt cho Lưu Ly biết tài của Tám Giỏi này !

Chương 4

Lưu Ly vươn vai dậy.
Suốt mấy tiếng đồng hồ vật lộn với sổ sách, với chi chít những con số chi thu viết như cua ḅ, cơn mệt dữ cả người, nhưng được phụ giúp cho ông Nội, Ly thấy vui.
Càng nghĩ Lưu Ly càng thương Nội, Ông già rồi mà c̣n phải quán xuyến bao nhiêu việc. Tiền bạc làm ra ông chả dám ăn xài ǵ cho riêng ḿnh. Tất cả kư cóp ông gởi lên cho gia đ́nh cô. Chính nhờ số tiền hàng năm gần cả năm sáu chục triệu này mà ba má cô đă làm nên sự nghiệp ở đất Sài G̣n không phải dễ bon chen, kiếm sống.
Từ trước đến giờ, trong gia đ́nh cô không ai quan tâm nghĩ xem, để có những món tiền triệu gởi lên hàng năm, ông Nội phải vất vả làm những việc ǵ ? Ba mẹ coi đó là bổn phận, là trách nhiệm của nội, anh Đoàn cứ chờ có tiền gửi lên là xốc tay xin mẹ để phung phí.
Ngay cả Lưu Ly cũng thế, cô chỉ nghe với bạn bè làm ăn rằng: "Ông nội chúng giàu lắm, ruộng vườn c̣ bay thẳng cánh, tiền của thừa mứa, ăn đến ba đời cũng chưa cạn" là... an tâm xài tiền.
Mẹ nói đúng một phần thôi. Đúng là đất đai nhà cô rất nhiều, nhưng nếu không lao động, không vất vả trông coi, quản lư chừng một tháng thôi, sẽ mất trắng thu hoạch thôi. Có về ở đây, Lưu Ly mới biết tiền ông Nội làm ra không phải đơn giản nhưng mẹ từng cao hứng khoe khoang.
Năm nay Nội đă yếu, ông cần có nguời phụ giúp để sau này có người kế thừa công việc ông đang làm. Ba mẹ, anh Đoàn chắc chắc không đời nào về đây rồi. Ly biết trong thâm tâm mẹ, ông Nội mà nằm xuống bà sẽ bán đất đai cả.
Với ông Nội, đất đai là máu thịt, nhưng với mẹ, với anh Đoàn, thậm chí cả với ba, nó chỉ là những con chỉ số hecta diện tích đất hoặc những con số được tính bằng vàng nếu đem đất bán đi.
Tự dưng Lưu Ly thấy ḷng nặng trĩu, cô không muốn đất đai này thuộc về người khác. Cô muốn có một nơi gọi là quê hương và chẳng nơi nào đẹp hơn chốn này đâu. Nhưng nếu ông Nội không c̣n nữa, thi Ly cũng chẳng c̣n quê hương.
Ôi ! Buồn thật. Thở hắt ra một cái, Lưu Ly vừa thơ thẩn rảo quanh vườn vừa tận hưởng mùi hương của hoa bưởi, hoa nhăn, và của nhiều thứ hương hoa trái khác mà cô không phân biệt được, tất cả những mùi hương đó cứ thoang thoảng trong gió, vương vào tóc, quấn quưt vào chân Lưu Ly.
Có lẽ đây là hương đồng cỏ nội như người ta thường nói. Cô buâng khuâng với khám phá của ḿnh rồi tiếp tục lang thang.
Mùa này có nhiều nấm mối. Hôm qua d́ Tam đă cho Ly thưởng thức món "nấm mối nướng lá cách" ngon đặc biệt rồi. Sẵn rảo quanh vườn sao không t́m xem có được tai nào không nhỉ. Nghe nhỏ Đào th́ thào với d́ Tám rằng : Ngoài vườn xoài nhiều lắm, không ai dám ra hái... 
Lưu Ly chớp mắt. Qua cây cầu khỉ kia là những gốc xoài rồi. Tại sao không tới để xem rộng cỡ nào. Đây cũng là đất của ḿnh mà ! Sợ ǵ ? Tự trấn tĩnh ḿnh xong, Lưu Ly nắm tay vịn, chậm chạp lần qua cầu.
Nước đang lớn nên cái mương như rộng hẳn ra.
Cô nghịch ngợm tḥ chân xuống khuấy, nước mát rượi. Nghe động, mấy chú cá tḥi ḷi nằm trên bờ chảy tỏm xuống mương. Lưu Ly thích thú cất tiếng cười trong veo làm con chim chích choè đậu trong lùm dừa nước hết hồn bay vút trên cao.

Qua khỏi mương đúng là vườn xoài. Mùa này cây đang thay lá. Trên mặt đất, lá già rụng nằm che lớp dày.
Đêm qua mưa dầm nên Ly đạp trên lá vàng mà không nghe tiếng vỡ gịn khô nào như cô từng tưởng tượng
Khoảng vườn này thật rộng, Ly độ chừng phải có hơn 30 gốc xoài là ít.
Xoài Hà Nội rất ngon, mùa nào ông cũng cho người mang lên Sài G̣n mấy cần xế. Không chỉ riêng xoài, mà hầu như... "mùa nào thức nấy" cam, bưởi, quít, sầu riêng, măng cụt, chả thiếu thứ ǵ. Nhưng những thứ cây này hầu hết trồng trên cồn, vậy mà lần đó mẹ đă xúi ba về khuyên Nội bán phần đất bên cồn đi. Để lấy tiền hùng hạp mở công ty trách nhiệm hữu hạn.
May mà nội không chịu, nếu như Nội đồng ư, số tiền ấy cũng tan thành mây khói, v́ công ty đó làm ăn lỗ lă, dẹp tiệm mất tiêu. Ôi ! Nhớ làm chi những chuyện đáng buồn ấy ! Lo t́m nấm đi ! Chỉ cần được vài tai nấm thôi "bà Tám trầu" cũng nể ḿnh rồi !
Lưu Ly đến gần những gốc xoài và chăm chú t́m. Cô vẫn bước chậm và tập chung chú ư nh́n thật kỹ... Ngay mô đất hơi cao gần cái miếu nhỏ dưới gốc xoài, có g̣ nấm mối nằm thật ngon mắt.
Lưu Ly reo lên một ḿnh như trẻ con:
- Hên thật !
Rồi cô vội ngồi xuống ngắm ngía những cây nấm mập tṛn, trắng, đều đặn, nằm đầy cả vạt đất như chờ tay Ly hái. Nhiều nấm mà chẳng có ǵ đựng. Lưu Ly kéo vạt áo rộng thùng th́nh của ḿnh ra bỏ nhẹ từng tai nấm mềm mại vào. Cô mê mải, ham thích quên cả xung quanh.
Khu vườn rộng thênh thang vẫn ào ào tiếng gió đùa vào lá. Âm thanh đó làm tâm hồn Ly thanh thản vô cùng.
Đang nâng niu trong tay tai nấm cuối cùng, Lưu Ly giật ḿnh khi thấy trước mặt ḿnh là đôi chân của một người... 
Cô hốt hoảng té ngả ra sau, hai tay chống trên đất, mắt mở to nh́n lên trong sự sợ hăi cùng cực. Đứng ngay trước mặt Lưu Ly là một người đàn ông. Hắn ta đang chống nạnh, lom khom cúi xuống nh́n cô bằng tia mắt sáng rực những tia lạnh lẽo. Đă biết chắc đó là người (chớ không phải ma qủy) Lưu Ly vẫn không kịp hoàn hồn để đứng lên. Cứ trong tư thế chống tay nửa té, nửa ngồi, cô nh́n lại anh ta.
Gương mặt này Ly chưa gặp bao giờ, đôi mắt lạnh tanh kia cũng lạ, đôi môi mím lại trên khóe miệng rộng cũng không... quen với cô. Chắc chắn anh ta không phải là dân làm mướn của ông Nội. Vậy anh ta là ai ? chẳng lẽ... 
Ḅ thụt lùi ra sau, Lưu Ly lắp bắp:
- Anh là ai ? Làm ǵ ở đây vậy ?
Không trả lời, anh ta thụp xuống ngồi chồm hổm đối diện với cô. Nhặt một thân nấm lên, lạ gă mặt nói trổng:
- Bị phổng tay trên, tiếc thật !
Quên cả việc muốn biết gă là ai Lưu Ly bực bội gằn giọng:
- Phổng tay trên là sao ? Đây là vườn nhà tôi mà ! Anh định nhổ trộm nấm phải không ? Tôi la lên cho xem
Gă ta nhếch mép:
- Ở đây bị trộm gà cũng chả ai thèm la, huống hồ chi ba cây nấm mốc, thứ của trời đất cho.
Lưu Ly bĩu môi:
- Bị ăn trộm mà làm thinh. Chắc anh điên quá !
Giọng gă lạ mặt giễu cợt:
- Là người tĩnh táo, bị mất vài tai nấm cô cứ la làng cho vui. Tiếng cô la chắc vang xa lắm đó.
Lưu Ly trừng mắt gượng ngồi dậy:
- Anh là ai ?
- Là người điên như cô vừa nhận định.
Lưu Ly sững sốt:
- Cái ǵ ? Anh là... là... - Út Tường à ?
Rồi cô gật gù:
- Vậy mà tôi nghĩ không ra. Ngoài cậu Út, đâu có... trộm đạo nào dám tới chỗ này.
Út Tường nhún vai:
- C̣n có cô nữa chứ !
Lưu Ly chớp mắt, ngần ngừ một chút cô dịu giọng:
- Tôi thành thật cảm ơn anh... 
Tường cười nhạt:
- Chỉ vậy thôi sao ? H́nh như hôm trước cô đă qua nhà và cám ơn anh Hai tôi bằng cái tát tai nháng lửa rồi mà !
Mặt Lưu Ly đỏ lên:
- Xin lỗi ! Tôi không có ơn huệ v́ với Hai Nhân hết, hành động của tôi chỉ nhằm tự vệ thôi.
Thở hắt ra một cái, cô nói tiếp:
- Không hiểu gia đ́nh anh và ông nội tôi có mâu thuẫn ǵ, mà hôm đó anh Nhân lại nhằm ngay tôi mà mắng tới tấp. Nếu đoán trước sẽ xảy ra phiền phức như thế, đời nào tôi dám bước chân vào nhà anh.
Tường nh́n Lưu Ly đăm đăm:
- Cô không biết chuyện ǵ trước kia sao ?
Ly khẽ lắc đầu:
- Tôi có hỏi, nhưng nội không nói. Anh kể cho tôi nghe được chứ ?
Tượng bật cười chua chát:
- Cô tin người điên à ?
Nh́n anh bằng đôi mắt ḍ xét, Lưu Ly thản nhiên nói:
- Anh chẳng có vẻ ǵ điên hết, trái lại anh Hai anh mới giống điên, và điên nặng nữa là khác. Hôm trước nếu không có người can, chắc tôi bị xé xác rồi. Kinh khủng thật !
Thấy Út Tường vẫn im lặng, cô nghiêng nghiêng đầu ríu rít:
- Sao suy nghĩ lâu vậy, tôi đang chờ anh đây nè.
Tường lạnh lùng:
- Cô nên về hỏi ba mẹ ḿnh th́ hơn. Đừng nghĩ tôi cứu cô là đă quên hết chuyện xưa để vội vàng kết thân, nhằm ṿi vĩnh nhé !
Lưu Ly cáu kỉnh:
- Ai mà biết chuyện xưa quái quỷ đó ra sao. Tôi hỏi ba, ông cũng lơ không biết. Tại sao mọi người đều dấu tôi chứ. Tôi có lỗi ǵ với cái ngày xưa ấy ?
Tường phớt tĩnh:
- Cô đừng hỏi tôi. Tôi không thích kể về những chuyện buồn. Cứ về hỏi người nhà cho ra. C̣n tại sao họ dấu cô à ? Tôi nghĩ người có tội thường dấu tội của ḿnh, tôi lại không có thói quen vạch tội kẻ khác.
Lưu Ly ḍ dẫm hỏi tới:
- Theo anh, gia đ́nh tôi có tội với gia đ́nh anh à ? Nhưng đó là tội ǵ ?
Tường lẫn tránh:
- Đem nấm về đi, không thôi nó héo hết !
- Về nhà chẳng biết ǵ về chuyện muốn biết th́ tức chết.
Làm như không nghe lời Lưu Ly than, Tường tới bụi chuối gần đó, xé một tàu lá quấn h́nh cái phiểu, rồi nhặt nấm bỏ vào trong.
Vừa nhặt, anh vừa nói:
- Phía sau miếu nhiều lắm !
Lưu Ly ṭ ṃ nh́n theo Tường. Nói chuyện với anh năy giờ, cô vẫn không nh́n ra anh ta điên... chỗ nào. Nếu Tường điên, thế gian này chẳng c̣n ai tỉnh.
Ḷ ḍ bước sau lưng anh, cô hỏi nhỏ :
- Miếu thờ ai vậy ?
- Những người chết oan ở đây.
Tự dưng Ly rùng ḿnh:
- Bộ nhiều người lắm hả ?
Tường chua chát:
- Chỉ ba người thôi, nhưng trong đó có d́ của tôi.
Lưu Ly liếm môi:
- Tôi nghe mấy người làm vườn nói có hai người mà !
Giọng Tường đều đều vô cảm:
- Đúng là hai người đàn bà và một bào thai trong bụng. Họ chết oan nên linh lắm.
Thấy tự nhiên Ly bước sát theo ḿnh, Tường cười khẩy:
- Bộ sợ à ! Cô nên sợ người c̣n sống hơn mới phải. Đằng này tôi thấy cô dễ quá. Khi theo tôi giữa nơi hoang vắng này, chỉ v́ mê nhổ nấm mối. Cho cô biết, tôi không phải người tốt đâu ! Tôi sẵn sàng hù cô rồi bỏ chạy đấy !
Ly hơi khựng lại v́ câu mai mỉa của Út Tường. Là con gái thành phố với bản chất mạnh dạn, tự tin, xông xáo, cô không e dè, sợ sệt bất cứ ai. Cô cũng không dễ tin người như Tường nhận xét. Có điều với anh ta, Lưu Ly đă quá tự nhiên, và cô chưa kịp nghĩ ra tại sao ḿnh lại bị cuốn hút bởi anh chàng miệt vườn này.
V́ ṭ ṃ trước những lời thiêu dệt như huyền thoại về một người điên (nhưng rơ ràng chả hề điên chút nào).
Hay v́ Út Tường đă cứu cô, nên tự nhiên trong thâm tâm Lưu Ly không hề có ư đề pḥng, hoặc nghĩ xấu về anh ta, dù cô đă từng... đụng độ với Hai Nhân rồi.
Lưu Ly dè dặt nói:
- Anh xấu với ai tôi không quan tâm, nhưng với tôi, anh tốt là được rồi.
Tường hất mặt lên:
- Cô không những dễ tin mà c̣n nhẹ dạ nữa. Con gái thói thường đều như thế.
Lưu Ly nhíu mày:
- Như thế là... sao ?
Tường châm chọc:
- Tự suy nghĩ và hiểu lấy chứ sao lại hỏi người điên như tôi ?
Lưu Ly tức lắm, cô cay cú:
- Anh đâu có điên, thế nhưng anh bịp thiên hạ chi vậy ?
Tường trừng mắt:
- Một câu hỏi thật nặng kư. Nặng hơn cái mạnh của cô sắp ch́m xuống sông nhiều lắm !
Nghe Tường nói thế, Lưu Ly bỗng thấy khó chịu nhiều hơn cảm kích, cô chả miếng ngay:
- Nặng là v́ tôi đánh trúng tẩy anh chứ ǵ ? Nầy ! Chuyện điên của anh có liên quan tới gia đ́nh tôi không?
Chả thèm chả lời, Út Tường ấn vào tay Ly mớ lá chuối đựng nấm, rồi lầm lũi bước đi.
Đầu anh ta cúi xuống với vẻ nhẫn nhục, cam chịu làm Lưu Ly chợt thấy ḷng ḿnh nao nao kỳ lạ.
Không hiểu sao cô lại bước theo Út Tường giọng ân hận:
- Xin lỗi, nếu tôi lỡ lời làm anh buồn.
Thấy anh ta vẫn làm thinh, Lưu Ly dịu dàng:
- Anh giận tôi thật à ? Tôi không cố ư chọc anh, cũng như gây hấn với anh Nhân.
- Đừng theo tôi nữa. Cô đi đi.
Lưu Ly hết hồn v́ tiếng anh ta la, cô giật ḿnh làm rớt cả gói lá chuối, nấm rơi tung toé dưới chân.
Mặt tái đi v́ sợ, Nhung Ly vẫn ĺ lợm:
- Đây là đất của tôi. Anh xéo đi mới phải. Anh đừng giả điên để nạt, tôi không sợ đâu. Thú thật trong thâm tâm, tôi vẫn xem anh là người ơn, tôi rất muốn chúng ta có quan hệ như những người b́nh thường, nếu không thể là bạn nhau. Nhưng tại sao anh em anh thích căng thẳng măi vậy ?
Tường hằn học:
- Tôi là tôi. Hai Nhân là Hai Nhân, đừng vờ chung vào một giuộc. Tôi bực ḿnh không kềm được sự nóng giận đâu.
Lưu Ly chớp mi, quá đúng như cô nghĩ anh em Tường không "trên thuận dưới hoà".
D́ Tam kể Út Tường từng gây gỗ với Hai Nhân. Ngược lại Hai Nhân rêu rao chuyện không có của em ḿnh nhằm bêu xấu người khác. Gia đ́nh họ coi bộ lộn xộn dữ. Nhưng chắc Út Tường phải bị một uất ức nào đó, nên những hành động điên khùng của anh ta thường xảy đến với những người thân trong nhà.
Tại sao vậy nhỉ ? Anh ta có thể bị dồn nén dẫn đến khủng hoảng thần kinh lắm chứ ! Đang ngẩn ra với những suy đoán, Lưu Ly bỗng nghe Tường nói tiếp:
- Hôm trước anh Nhân nói nhiều câu không đúng, xúc phạm đến cô và gia đ́nh. Tôi xin lỗi.
Lưu Ly ấm ức hỏi:
- Nhưng anh ấy bịa ra những chuyện bẩn thỉu ấy chi vậy ? Anh Nhân muốn sỉ nhục tôi, hay bêu xấu anh mà cho đám dân vườn ở bển, rêu rao khắp chợ những điều không có đó ?
- Tôi không thể giải thích ǵ với cô hết. Lúc đó Hai Nhân say, lúc nào say ảnh cũng ăn nói lung tung.
Lưu Ly căi ngay:
- Ảnh không nói lung tung đâu. Trái lại Hai Nhân tỉnh táo kể một mạch tên cha mẹ, ông bà tôi ra để mắng kia mà ! Anh Nhân c̣n nói tôi... 
Tường gằn giọng:
- Đừng nhắc tới Hai Nhân nữa có được không ?
Lưu Ly nhún vai. Một lần nữa cô thấy nhận xét của D́ Tám Giỏi là đúng, khi bà nói: "Anh em nhà nó toàn thứ ma quỷ". Cô và anh Đoàn có nhiều cái không hợp tánh nhau nhưng vẫn thương yêu nhau. Lưu Ly chưa bao giờ dám hổn, và anh Đoàn cũng chưa bao giờ đánh cô dù chỉ một cái cốc vào đầu. Nếu so sánh, anh em nhà cô "t́nh vẫn thâm như thủ túc" ấy chứ, đâu như anh em Út Tường.
Quen thói muốn nói ǵ th́ nói, Lưu Ly cười cười nh́n vẻ mặt hầm hầm của Tường và buột miệng:
- Vậy nói tới ḿnh anh được chứ !
Bất ngờ v́ đề nghị của Lưu Ly, anh ta xua tay:
- Tôi có ǵ đâu mà nói. Nhất là nói với một người hoàn toàn xa lạ như cô.
Lưu Ly nghịch ngợm nh́n Tường:
- Có chứ ! Anh có nhiều huyền thoại lắm đấy.
Tường lắc đầu:
- Tôi không thích nói về ḿnh.
Lưu Ly cong môi nũng nịu:
- Nhưng tôi rất thích nghe. Anh kể đi mà ! Tại sao người ta lại gán cho anh bệnh điên ?
Tường cau có:
- Thật buồn cười ! Tôi chưa từng gặp ai tự nhiên đến mức vô duyên như cô. Cô tưởng ḿnh là bà hoàng, muốn ǵ được nấy chắc. Hay là cô đă quen ṿi vĩnh, nũng nịu với đàn ông con trai rồi nên vừa gặp tôi cô đă đ̣i hỏi đủ điều.
Lưu Ly trợn mắt giận dữ:
- Anh nói ǵ nghe ghê vậy ? Tôi muốn biết về anh v́... v́... tôi quan tâm đến người cứu ḿnh, anh không thèm kể th́ thôi. Sao lại nói nặng người ta dữ vậy.
Tường cộc lốc:
- Tại v́ tôi ghét kẻ ṭ ṃ.
Nói dứt lời anh ta khinh khỉnh bỏ đi.
Lưu Ly đứng ngơ ra v́ tức, ngẫm lại lời Út Tường, cô thấy ḿnh đúng là lố bịch, vô duyên chưa từng có
Cô chủ quan nghĩ rằng với bề ngoài (khá dễ thương như lũ bạn anh Đoàn vẫn thường khen) cộng với mồm mép lanh chanh của ḿnh, cô sẽ khai thác được anh chàng nhà quê mang tiếng khùng khùng kia nhiều chuyện thú vị. Ai ngờ cô lại bị anh ta chơi nhiều câu điên cái đầu mất cái mặt như thế này.
Hậm hực nh́n theo Tường khùng, Lưu Ly thở vào một cái lấy uy rồi hét lên:
- Anh và Hai Nhân chả khác ǵ nhau đúng là chung một giuộc khùng điên ba trợn.
Nghĩ rằng thế nào Út Tường cũng quay lại lên cơn với ḿnh, nên Lưu Ly chuẩn bị bộ gị, nhưng trái với dự đoán của cô, anh ta thản nhiên đi chậm chạp về phía vườn của ḿnh như không hề nghe những ǵ cô vừa hét.
Lưu Ly chẳng buồn lượm lại mớ nấm mối đă bị dập nát xác xơ, cô lủi thủi bước đi với trăm ngàn thắc mắc trong đầu.
Ngang cái miếu, Lưu Ly bỗng rờn rợn cô không sợ, nhưng ḷng bất an thế nào ấy. Cấm đầu chạy một hơi về nhà, cô hào hển ngồi thở dưới gốc bưởi thơm lừng rụng trắng hoa.
Vừa thở, cô vừa hạ quyết tâm: Tối nay bằng mọi cách bi, hài, thương, cô sẽ hỏi ông Nội cho bằng được những chuyện ngày xưa đă xảy ra ở đây.

Chương 5

Tường hít một hơi dài rồi nhảy ùm xuống sông. Hai tay rẻ nước, người cong lại như con ếch, anh chúi thân ḿnh lặn tận đáy. Măi đến khi chịu hết nổi Tường mới chồi lên. Anh bơi sải dọc sông một đoạn khá xa rồi quay lại leo lên nhà.
Sự vận động làm anh linh hoạt hơn, nước sông tràn bờ mêng mông cho anh cảm giác thoải mái, tự do. Với Tường, ngôi nhà bên bờ sông này là nơi anh ưa thích nhất. Nó giống như anh, cô đơn, trống vắng, lẻ loi, nhưng lúc nào cũng một ḿnh chóng lại sóng gió của bờ sông bên lở.
Giông băo cuộc đời, luôn khắc nghiệt với người có số phận nghiệt ngă đắng cay như anh. Bảy tám năm dài, anh bị cách biệt với cuộc sống b́nh thường chỉ v́ anh điên. Và người điên nào cũng có cơi riêng bí hiểm của họ. Các cơi riêng của anh mới đáng kinh tởm làm sao. Nếu điên được như mọi người tưởng, chắc anh đă không đau khổ triền miên như thế này.
Nhưng v́ đâu hôm nay Tường lại nghĩ đến chuyện từ lâu anh không muốn nghĩ tới nữa. Út Tường bây giờ khác út Tường ngày xưa lắm rồi. Anh đă trở về nơi anh bỏ đi bảy năm dài, và anh nhận định giành lại những ǵ thuộc về ḿnh.
Nhếch đôi môi ít khi nào cười lên, Tường lầm ĺ nh́n vào gương và bắt gặp một gương mặt lạnh lùng khắc khổ. So với tuổi của ḿnh Tường trông già hơn nhiều v́ những nếp nhăn ở đuôi mắt. Những vết hằng năm tháng này chứng tỏ anh trải qua nhiều biến động thăng trầm trong đời. Tường không bao giờ quên tháng ngày ḿnh đă sống nhưng cũng chẳng thích ai ṭ ṃ nhắc đến. Bởi vậy anh rất bực ḿnh khi nghe con bé cháu nội ông Chín Trực nhỏng nhảnh bảo anh kể về đời ḿnh cho cô ta nghe.
Hừ ! Ước ǵ ḿnh có chút xíu thôi cái hồn nhiên, vô tư, dễ tin và lẽo mép của con bé ấy nhỉ ! Càng lúc ḿnh càng thấy ḿnh già cỗi khô khan và nhẫn tâm với mọi người hơn. Nhưng biết làm sao khi không ai có thể ngược ḍng thời gian.
Suốt thời hoa mộng ḿnh đă điên bây giờ ḿnh có là vua đi nữa cũng không lấy ǵ bù lại những mất mát đó.
Thôi đừng nuối tiếc nữa, vô vọng lắm. Điều quan trọng nhất là tương lai, sự nghiệp, là những việc làm sẽ đụng chạm tới quyền lợi của nhiều người.
Nhưng biết sao hơn ! Tường lấy tay chải mái tóc ngắn c̣n ướt của ḿnh rồi đi ra sân. Hôm nay anh phải gặp mẹ để bàn dứt khoát một chuyện. Anh suy nghĩ nhiều rồi và thấy không thể nhân nhượng chút nào hết.
Bước vội về ngôi nhà xây như biệt thự, Tường bồi hồi nhớ tới thuở ba ḿnh c̣n sống. Ông là người lao động cần cù, hết mực thương vợ con, thế nhưng yểu mệnh. Nếu ông c̣n sống, chắc chắn cuộc đời Tường đâu phải rẽ qua một đường dích dắc khủng khiếp đến thế.
Nhảy lên tam cấp đi vào nhà, Tường gặp chị giúp việc đang lau chùi pḥng khách. Thấy anh, chị ta vội chấp tay xá:
- Dạ thưa cậu Út !
Anh lănh đạm gật đầu, dù trong bụng rất muốn cười v́ thái độ tôn kính quá mức của chị ta. Những người dân ở đây vẫn cuồng nhiệt tin rằng cậu út Tường là người cơi trên. Họ rất sợ nên khi gặp anh, họ luôn vâng dạ, thậm chí xưng con nữa. Từ khi bỏ sứ đi Tường đă quên là "Tiên cậu" đến khi trở về gặp lại chị giúp việc anh mới ngao ngán nhớ thời xưa điên khùng của ḿnh và không hiểu, giữa anh và những người ở đây ai dại ai khôn, ai mê ai tĩnh.
Thấy chị đứng sớ rớ nh́n quanh, Tường hỏi cho có chuyện:
- Sao bề bộn dữ vậy ? Chắc Hai Nhân vừa nhậu xong phải không ?
- Dạ ! Cậu Út dạy đúng !
Tường khoát tay khổ sở:
- Tôi mà dạy ai chị ơi ! Anh Hai tôi đâu ?
- Dạ, đang ở trong pḥng của bà.
- Vậy à !
Mày hơi cau lại, Tường đi dọc hành lang vào pḥng mẹ. Chưa vào trong, anh đă nghe giọng Hai Nhân nhè nhè:
- Mẹ không được giao cho nó. Tui dặn trước rồi đó ! Tui là anh, quyền huynh thế phụ, thằng nào căi tôi đập chết mẹ !
Hất hàm về phía Tường khi thấy anh bước vô, Nhân nói:
- Bàn ǵ th́ bàn cho dứt khoát rơ ràng theo ư tôi mới được à nghen. Bây giờ tui đi đây.
Tường đanh mặt:
- Anh không được đi. Gia đ́nh c̣n ba người giải quyết vấn đề ǵ cũng phải có đủ ba ư kiến.
Nhân phản đối:
- Tao ủy quyền ư kiến cho mẹ rồi. Mày đừng lộn xộn.
- Anh đă biết tôi sẽ đề cập vấn đề ǵ đâu mà ủy quyền.
Hai Nhân cười nhạt:
- Th́ vụ miếng đất thuộc về mày nhưng đang tranh chấp với nhà Chín Trực chứ ǵ. Hừm ! Mày giao phần đó lại cho tao, bảo đảm tao sẽ lấy lại được. Cũng mấy công xoài chứ bộ bỏ hả ! Ma qủy là mày, điên khùng cũng là mày. Ở bên lăo Chín sợ thấy mẹ lăo không đ̣i nữa đâu.
Tường lạnh lùng:
- Cám ơn anh đă gợi ư. Những ǵ của tôi phải là của tôi, anh nên nhớ điều đó.
Hai Nhân cau có:
- Vậy mày muốn ǵ ?
- Muốn bàn với anh và mẹ về miếng đất bên cồn. C̣n phần vườn xoài, tôi không đụng tới đâu.
Đang nằm trên ghế bố bà Hà bỗng hơi nhỗm lên:
- C̣n muốn bàn như thế nào nữa ? Đă giao cho con một phần, bộ chưa vừa ḷng hay sao ?
Tường thẳng thừng:
- Đúng là con không vừa ḷng. Con muốn lấy lại hết toàn bộ, để đầu tư làm ăn.
Mắt bà Hà trợn lên:
- Cái ǵ ? Lấy hết à ! Vậy chú Tiến sẽ ở đâu, và lấy ǵ để sống ?
Giọng Tường lạnh lùng:
- Chuyện đó con không cần biết.
Hai Nhân nhừa nhựa:
- Mày nói khó nghe thật ! Làm việc ǵ cũng có trách nhiệm chứ ! Dầu sao ổng cũng là bạn thân của ba ! Lấy hết đất lại ổng ở đâu vậy ?

Tường quắt mắt lên:
- Từ lâu tôi quên ba có một người bạn như thế rồi ?
Bà Hà đập tay vào ghế:
- Mày hổn vừa thôi !
Tường b́nh tĩnh đáp:
- Cái ǵ cũng có nguyên do của nó. Hôm nay tôi không ngại nói toạc ra luôn, con muốn đuổi ổng đi.
Hai Nhân nạt:
- Đúng là điên. Mày có biết hàng năm chú ấy làm lợi cho nhà này bao nhiêu cây vàng chưa ?
Tường nhếch môi:
- Trước đây tôi không biết, v́ tôi điên mà ! Nhưng bây giờ khó ai qua mặt tôi lắm ! Vậy mẹ và anh có biết mỗi đợt thu hoạch, Sáu Tiến cất riêng cho ḿnh bao nhiêu cây vàng không ?
Bà Hà nôn nóng:
- Làm ǵ có chuyện đó. Mày giỏi đặt điều.
Tường cười khẩy:
- Con không quen đặt điều, và chưa đặt điều nhằm hại ai bao giờ. Mới trở về hơn ba tháng thôi, nhưng con đă t́m hiểu được cung cách làm ăn của chú Tiến rồi. Nhà ta không cần mướn chú ấy nữa. Con sẽ đảm nhận phần việc của chú.
Hai Nhân ngữa mặt cười hô hố:
- Th́ ra là vậy ! nhưng tao và mẹ không cần, không tin vào thằng điên như mày. Dân ở đây cũng thế, mày chỉ làm ăn với người cơi trên thôi.
Tường không hề nổi giận, anh thản nhiên nói:
- Vậy sẵn có mẹ và anh ở đây tôi dứt khoát luôn chuyện đất đai. Mẹ nói với chú Tiến cuối tháng tôi sẽ lấy đất, nhà cửa chú phải dỡ đi, mấy vuông tôm tôi sẽ tính thành tiền trả cho mẹ.
Bà Hà nhảy nhổm:
- Úy trời ơi ! Nói đi cũng phải từ từ chứ.
- Chuyện này cách đây ba tháng, con đă nói rồi. Tự mẹ dùng dằng thôi, sao bây giờ trách ngược lại con ?
Bà Hà nín thinh nhưng trong ḷng tính toán dữ dội...  Khi thấy Tường trở về sau nhiều năm ṛng đă biệt tích, bà biết cuộc sống của ḿnh sẽ bị đảo lộn nhiều thứ.
Ngày trước khi bỏ nhà đi, Tường là một thanh niên ít nói, nhút nhát, khờ khạo, quen sống lặng lẽ như chiếc bóng với chứng bệnh tâm thần, bị mọi người xa lánh. Bây giờ trở về, Tường đă là người đàn ông già hơn tuổi rất nhiều. Nó chững chạc, khôn ngoan, lơi đời và rất tính toán trong mọi việc. Nó biết yếu điểm của bà nên bắt đầu đánh vào đó để đ̣i hỏi yêu sách. Nó muốn lấy lại phần đất đai được thừa kế.
Trời ơi ! Phải chi hồi đó bà có thể cho nó điên thật và điên suốt cả đời nhỉ ? Lạnh lùng nh́n đứa con ruột của ḿnh, bà chán chường nói lẫy:
- Muốn làm ǵ th́ làm. Đất đó của mày mà.
Hai Nhân gắt gỏng:
- Vậy chú Tiến sẽ ở đâu ?
Tường nhún vai:
- Nếu anh cần ổng hái ra tiền, th́ cho ổng ở chung nhà... 
- Mày đùa với tao hả...  khùng ? C̣n mẹ th́ sao ? Thiên hạ dị nghị chết.
Tường cố ư châm chọc:
- Tôi nghĩ mẹ không phản đối đâu !
Bà Hà ngó lơ lên trần nhà, thằng chó chết bắt đầu giở tṛ rồi đây.
Hai Nhân phản đối ngay:
- Ổng là người làm, ở chung làm sao được.
Tường bật cười:
- Anh cũng c̣n tỉnh để thấy vậy là không nên sao ? Coi chừng quá muộn rồi đó.
Bà Hà rít lên:
- Câm mồm lại chưa ? Thằng khốn ! Mày đạt được mục đích rồi ra khỏi, đi ngay.
Tường đứng lên, giọng trầm xuống:
- Con lấy đất đai lại để đầu tư lại làm ăn. Tất cả những ǵ con làm đều v́ lợi ích chung của cả nhà. Mẹ nên nhớ con luôn luôn v́ mẹ. Nếu không, cuộc đời con không cay đắng thế này.
Mặc bà Hà ngồi gục đầu trên ghế bố, Tường bỏ về.

o0o
 
Anh đứng trên balcon nh́n xuống ḍng sông trước mặt. Lục b́nh từng mảng tín hoa, trôi trôi theo nước trong buồn quá. Chiều rồi ! Bên kia sông nhà ai toả khói, làm ḷng Tường mang mang. Anh đốt một điếu thuốc và trầm tư một ḿnh với nổi cô đơn kinh khủng. Măi đến khi nghe tiếng chân người, Tường mới nh́n lên:
- Mời cậu vào dùng cơm.
Nán thêm một chút nữa Tường mới vào bếp, ngồi xuống mâm, anh có thói quen ăn cơm một ḿnh trong im lặng. Tường vẫn c̣n nhớ như in lần đầu tiên anh phải ăn cơm một ḿnh.
Đó là ngày thứ bảy, trời mưa dầm từ tối tới sáng, anh mệt lă người v́ bị đói. Mẹ anh tin lời thầy bắt anh uống nước bùa phép gần cả tuần, đến khi thấy anh gần chết rồi bà mới cho ăn. Ngồi một ḿnh trong căn pḥng tối tù mù, Tường bưng chén cháo trắng mà hai tay run lẩy bẩy. Anh đă vừa húp cháo vừa khóc ngon lành.
Thằng con trai mười hai tuổi ngây thơ, hay phá ngày ấy đă chết rồi, nhưng anh không thể nào quên một tuần lễ bị nhốt trong căn pḥng đầy hương khói và bùa phép đó.
Lớn lên Tường mới hiểu ra tất cả là lừa bịp. Mẹ biết anh không loạn trí cuồng tâm ǵ hết, nhưng bà cố ư bày ra tṛ cúng bái, bà cho anh uống toàn thuốc ngủ, để suốt mấy tháng trời anh lơ ngơ như mất trí thật. Anh hận mẹ nhưng cũng tội nghiệp mẹ. Bà mê muội ích kỷ quá ! Chỉ v́ bản thân bà đă giết dần giết ṃn thằng con trai nghịch ngợm thông minh của ḿnh.
Bà muốn nó điên thật để giấu nhẹm tội lỗi đă phạm.
Anh đă chờ từ mười mấy năm nay lời ân hận từ miệng bà nhưng mẹ anh vẫn dửng dưng, bà vẫn c̣n cần người đàn ông đó hơn anh. Thấy anh về bà dửng dưng khó chịu.
Hai Nhân cũng thế. Anh ấy vẫn như xưa, thích chế riễu, chọc ghẹo em ḿnh, nhưng hành động của ảnh bây giờ nhẫn tâm hơn, độc ác hơn. Hai Nhân đâu muốn chia bớt đất đai cho thằng em đă bỏ nhà đi. Bây giờ trở về đ̣i quyền lợi
Tường chán nản buông đũa, anh gọi:
- Chú Năm ơi !
Một người đàn ông dáng vạm vỡ, mặt đầy nét phong trần sông nước bước vào.
Ông ta hết sức nhỏ nhẹ:
- Dạ ! Cậu Út cho gọi.
- Chú ngồi đó đi ! Tối này tôi không ở nhà, chú cho đứa nào vô ở dùm.
Ông Năm ngạc nhiên:
- Chiều rồi, cậu c̣n về trển sao ?
Tường chép miệng:
- Công việc mà, giờ này ngoài bến vẫn c̣n tài chót phải không ? Đi buổi này không nắng.
- Nhưng hơi mệt v́ bạn hàng đông, xe chở nặng lại chạy ẩu.
Tường làm thinh, ngẫm nghĩ một chút anh nói:
- Chừng nào bán cá ?
- Dạ chừng một tuần nữa. Lúc đó hút cá, ḿnh bán sẽ được giá. Tôi nghe nói vừa rồi Sáu Tiến bán rẻ nên... nên... 
Tường khoát tay:
- Đừng nhắc ổng với tôi. Cuối tháng này tôi lấy lại hết đất bên cồn. Chú lo t́m người để sửa sang mọi thứ bên bển.
Ông Năm lo lắng:
- Sáu Tiến thủ đoạn lắm ! Cậu đừng chủ quan, dễ ǵ hắn để bà chủ giao đất cho cậu.
Giọng Tường thản nhiên:
- Tôi phải có cách đối phó chứ !
Ông Năm loay hoay dọn dẹp bàn ăn. Ông biết Tường có bản lảnh, cậu ấy sẽ làm được những điều đă nói.
Ông đă không lầm người, nên bây giờ mới được Út Tường giúp đỡ tạo dựng cơ ngơi như ngày nay.
Tường bước ra với chiếc áo gió và cái nón kết trên tay. Anh căn dặn:
- Vài bữa tôi về. Nếu bên mẹ tôi có hỏi chú nói không biết tôi đi đâu nhé !
Ông Năm nói:
- Để tôi kêu tụi nhỏ đưa cậu ra bến xe.
Tường lắc đầu:
- Tôi muốn đi bộ, trời mát mà !
Bến xe chiều vắng hoe với một chiếc xe nằm đợi khách. Tường chui vào băng hai chỗ, anh ngồi xát cửa, kéo nón che mặt, dựa ra ghế như ngủ.
Ông Năm nói thế mà đúng. Xe chiều toàn là bạn hàng. Họ lên hàng ầm ầm, chuyện tṛ, cười cợt inh ỏi. Anh muốn rút vào cơi riêng của ḿnh cũng không được.
Trở người một cái, Tường tựa đầu vào ghế. Anh có cảm giác ai đó vừa ngồi xuống bên cạnh.
Hy vọng là con gái, chớ không phải là một bà hàng gà hàng vịt đanh đá, lắm lời, nếu không tai anh sẽ bị tra tấn từ đây cho tới tận Sài G̣n.
Cuối cùng xe cũng ́ ách lăn bánh. Gió thổi ào ào át cả tiếng chí choé của mấy bà bạn hàng. Người ngồi cạnh anh bắt đầu ngọ nguậy.
Cô ta (đúng là con gái rồi, v́ tóc dài bay vướng vào cổ anh) chồm qua người Tường để vứt ǵ đó qua cửa sổ, rồi loay hoay lục túi xách t́m t́m, kiếm kiếm... 
Tường nghe mùi dầu nước xanh phảng phất, anh đang mơ mơ màng màng, th́ bị giật giật tay áo mấy cái liền
- Nè, anh ơi ! Anh... 
Tường nhíu mày mở nón ra:
- Chuyện ǵ vậy ?
Một đôi mắt tṛn khá quen đang chăm chú nh́n anh với vẻ ngạc nhiên:
Trong xe dù tối, Tường cũng nhận ra con bé... vô duyên cháu ông Chín Trực. Có lẽ cô ta cũng bất ngờ, nên cứ trố mắt im lặng, đôi môi mà Tường nhớ rất mộng, hơi trề ra hơi thách thức trông thật dễ ghét.
Tường hầm hừ trước:
- Cô thích làm phiền người khác lắm à ?
Lưu Ly trả lời rất tỉnh:
- Đâu có ! Tôi chỉ thích làm phiền anh thôi. Đóng cửa lại giùm tôi, tôi lạnh quá !
Giọng điệu tiểu thơ con nhà giàu nghe chua làm sao ! Tường cười thầm trong bụng rồi đưa tay kéo cửa xuống
- Đừng quấy rầy tôi nữa đấy.
- X́ ! Ai thèm !
Cô ta vừa dứt lời, Tường đă bị chiếc giỏ xách to đùng để lên người. Anh chưa kịp đẩy nó ra cho chủ th́ đă nghe tiếp:
- Cái giỏ là ranh giới. Anh không được lấn tui à nha ! Tướng tá kềnh càng như khỉ đột, ngồi gần hết chỗ của con người ta luôn.
Tường sượng trân v́ mồm mép của con ranh nhỏ. Anh hậm hực chẳng biết trả lời sao th́ Lưu Ly lại hạ giọng nói như th́ thầm vào tai anh:
- Muốn ngủ, nhớ tựa về phía bên cửa sổ à nha ! Đừng đè lên giỏ xách của tôi, hư quần áo bên trong đó hết.
Tường trợn mắt, con bé khoanh tay hất mặt nghinh lại.
Đây là lần đầu tiên anh nh́n kỹ cô gái anh chưa biết tên này. Cũng dễ thương đấy chứ ! Nhưng với anh, con gái đẹp hay dễ thương đều không nghĩa lư ǵ hết. Điều anh quan tâm nhất bây giờ là làm sao kiếm được nhiều tiền nhằm tạo một sự nghiệp vững chắc trên đất đai ông cha anh để lại. Trái tim chai sạn của Tường không c̣n chỗ nào để chứa t́nh yêu hết. Tất cả c̣n lại trong tim anh là oán hận, căm ghét.
Tường hơi bất ngờ khi thấy cô bé le lưỡi trêu chọc ḿnh, như tṛ trẻ con trêu chọc nhau:
- Eo ơi ! Trừng mắt như ông kẹ khiếp thật !
Dứt lời, con bé che miệng lại cười, tự nhiên Tường bật cười theo.
Ḷng anh chợt dịu xuống một cảm giác êm ái nhẹ nhàng.
Anh trầm giọng:
- Tôi vẫn chưa biết tên cô đấy !
- Vậy th́ tệ quá ! Lỡ khi muốn rũa tôi anh phải làm sao ?
- Th́... cứ rủa con nhỏ lắm mồm, cháu nội ông Chín Trực là đúng phóc chứ sao ?
- Chà ! Dài ḍng dữ vậy, mà đă có khi nào anh rủa tôi chưa ?
- Chưa ! Nhưng tôi sẽ thử v́ gợi ư của cô.
- Tốt ! Để giúp anh thực hiện gợi ư của tôi chính xác hơn. Tôi cho anh biết tên tôi là Lưu Ly. Ngọc Lưu Ly đó ! Bây giờ th́ không dám làm phiền cậu út nữa.
Nghiêng người sang bên trái, Lưu Ly nhắm mặt lại.
Khói thuốc lá từ người ngồi băng ghế đối diện bay sang mù mịt làm cô gái phát ho v́ bị sặc. Lưu Ly ngọ nguậy sang bên phải và đụng ngay mặt của Tường. Hoảng hồn Lưu Ly ngóc đầu dậy.
Xe chạy nhanh tiếng động cơ ŕ ŕ lẫn với tiếng mưa vừa trút xuống làm người ta dễ buồn ngủ Ly nh́n xung quanh và thấy ai cũng gật lên gật xuống. Cô định kéo cái giỏ xách lại ôm cho đỡ trống trải, nhưng kịp nhận ra cánh tay to lớn của Tường đè lên đó nên cô đành thôi.
Lẽ ra Lưu Ly không về Sài G̣n bằng chuyến xe chiều chật chội chở đầy gà vịt này đâu. Tất cả cũng v́ tính ngang bướng mà ra cả.
Hồi trưa Lưu Ly mới vừa mở miệng xin phép sang cồn chơi, ông nội đă nẹt một hơi làm cô ngọng luôn.
Sẵn ấm ức chuyện hôm trước hỏi về gia đ́nh Tường, ông gạt ngang không thèm nói, Lưu Ly giận dỗi đ̣i về Sài G̣n. Cô nghĩ rằng nội sẽ năn nỉ ḿnh ở lại phụ ông chỉnh đốn toàn bộ sổ sách, ai ngờ ông dửng dưng gật đầu. Đáng lẽ sáng về sớm, Lưu Ly ương ngạnh về ngay chuyến xe chiều nay. Bỗng dưng Lưu Ly hối hận khi nghĩ đến ông nội.
Ông già thế kia mà cô lại dám giận rồi bỏ về cho thoả ḷng bướng bỉnh. Nghĩ cho cùng, cô là đứa cháu chả ra ǵ. Lưu Ly xốn xang với suy nghĩ trong ḷng.
Cô chập chờn theo nhịp lắc của xe và ngủ hồi nào cũng không hay. Đầu cô nghiêng sang một bên rồi tự nhiên ngă lên vai Tường.
Tóc Lưu Ly cọ vào má làm anh nhồn nhột. Mở mắt ra anh hơi xúc động khi thấy Lưu Ly đă ngủ ngon lành.
Cô bé vô tư làm sao ! Mới vừa châm chọc, khích bát người khác, giờ đă ngủ rồi. Chả biết tựa đầu lên vai ḿnh, cô nhỏ mơ thấy ǵ nhỉ ? Chỉ mong rằng những tính toán lo toan của ḿnh đừng len vào giấc ngủ, làm hỏng những cơn mơ tuyệt đẹp cô nhóc đang mơ.
Tường bỗng nhớ hôm anh kéo Lưu Ly từ dưới sông lên bờ. Hôm đó anh có uống chút ít, và trong người không được khoẻ nhưng vẫn thích nhảy xuống bơi một ṿng như thường ngày. Nhờ vậy anh mới thấy Lưu Ly trồi hụp giữa ḍng. Tường không rơ bằng cách nào anh kéo được Ly vào bờ rồi té xỉu ở đó. Anh cũng chả nhớ nổi mặt mũi cô ra sao.
Măi tới hôm gặp Ly ngoài vườn xoài, Tường mới để ư xem cô như thế nào mà dám bạt tai hai Nhân.
Lưu Ly cũng tạo cho anh một ấn tượng, nhưng kỳ lạ sao ấn tượng đó không sâu như lúc cô đang ngủ vùi trên vai anh lúc này. Buâng khuâng nghe mùi hương con gái thoang thoảng, anh lim dim mắt nhớ lại những câu đối đáp chanh chua cô nói với anh và mỉm cười.
Ước ǵ cô né tựa vào vai ta hoài nhỉ ?
Đang mơ màng với bao điều trong đầu, Tường bỗng kinh hoàng khi nghe tiếng thắng xe rít, tiếng bánh xe kéo sệt trên mặt lộ rồi chiếc xe lao vào lền đâm thẳng xuống ruộng.
Tường ôm đại Lưu Ly khi chiếc xe lăn một ṿng chỏng bốn bánh lên trời. Toàn bộ hành khách đồ đạc để dồn nằm chồng đè lên nhau. Tiếng kêu la rên rỉ đầy sợ hăi đồng loạt vang lên thật hỗn loạn. 
Lúc ấy Tường nhận ra ḿnh đang đè lên Lưu Ly. Anh liền gượng dậy lay vai cô nhưng Ly không cục cựa.
Trời vẫn mưa tầm tả và tối đen. Anh ṃ mẫm mở cửa sổ và kéo Lưu Ly ra giữa tiếng la của những người c̣n kẹt bên trong.
Tường nghe Lưu Ly rên nhẹ.
- Anh lo lắng hỏi:
- Có sao không ?
Lưu Ly lắp bắp:
- Kinh khủng quá !
Rồi cô đứng tựa vào thân xe không nói thêm lời nào nữa. Tường lom khom chui đầu vào cửa, kéo túi hành lư đưa cho Ly. Lưu Ly run lên v́ gió.
- Trong túi xách có cái áo mưa. Anh lấy ra dùm đi !
Co ro khoanh tay trước ngực Lưu Ly nói tiếp:
- Anh cao hơn tôi nhiều lắm, do đó anh sẽ mặc áo mưa, c̣n tôi sẽ... núp ở dưới.
Tường lắc đầu:
- Tôi không cần áo mưa đâu ! Cô mặc đi !
- Sao lại không ? Bộ điên không biết lạnh sao ?
Tường hầm hừ:
- Mới thoát chết đă độc mồm. Người ta nói hoạ vô đơn chí đó.
Lưu Ly cong môi:
- Tại anh, tôi mới độc mồm chứ bộ. Tôi cho anh che chung áo để anh đi đâu tôi theo đó, chớ không tốt bụng như anh tưởng... Nè, mau lên ! Tôi lạnh quá rồi.
Tường miễn cưỡng trùm áo mưa vào đầu. Lưu Ly chạy lúp xúp theo anh.
Hành khách ở trong xe đă chui ra hết. Cũng may là không ai bị thương nặng. Đám bạn hàng đang bu quanh tài xế để đ̣i đền bù, đ̣i trả về.
Vừa lơm bơm lội ruộng để đi lên mặt lộ Lưu Ly vừa lải nhăi:
- Bao nhiêu đây người làm sao đón xe giữa trời mưa gió thế này được. Biết xui xẻo đến suưt chết như vầy tôi đă không thèm đi chuyến xe chiều này.
Tường mỉa mai:
- Không có cô, biết đâu chừng xe không đứt thắng. Chả hiểu ai xui đây nữa.
Lưu Ly ấm ức làm thinh, cô vấp một gốc rạ té chúi vào người Tường.
Anh ôm cô lại và hỏi:
- Bao nhiêu tuổi rồi ?
- Hai mươi !
- Vậy mà chả nên thân chút nào.
Lưu Ly tức giận đẩ tay Tường ra:
- Quyền ǵ mà anh nói thế ?
Tường hỏi:
- Phải có quyền mới được nhận xét người khác à ? Tôi ngán đi chung với người bộp chộp, lốc chốc lắm.
Lên tới lộ tôi trả áo mưa cho cô, liệu mà đón xe một ḿnh nhé... ranh con láu cá.
Lưu Ly chột dạ:
- Anh... anh nói thật hả ?
- Tôi chưa hề đùa với cô bao giờ.
- Nhưng lỡ tôi đón xe không được th́ sao ?
Tường bật cười:
- Tự hỏi ḿnh chớ sao lại hỏi tôi. Trông đám hành khách này thiếu ǵ đàn ông con trai. Không có tôi cô vẫn lợi dụng được người khác bằng cách cho họ che chung áo mưa kia mà !
Lưu Ly nóng mặt:
- Vậy th́ trả áo lại đi ! Cầu mong anh bị chết v́ viêm phổi.
Tường cởi áo ra, giọng tỉnh queo:
- Cầu mong cô sẽ đón được xe, không th́ cũng chết v́ cảm lạnh đấy.
Lưu Ly xăm xăm bước đi về phía đám đông nhốn nháo bên đường. Cô không nghe tiếng chân Tường theo ḿnh, nhưng cô cũng chẳng thèm quay lại xem anh ta đâu.
Mưa vẫn chưa bớt. Đứng xớ rớ bên những người lạ hoắc, Lưu Ly muốn khóc hết sức nhưng chả ai thèm chú ư tới cô. Đón xe giữa đường ban đêm đă khó khăn, huống hồ chi trời lại mưa và người cần đi lại đông như vầy.
Lưu Ly sốt ruột nh́n những ánh đèn từ xa đang tới gần. Nhiều người chạy ra giữa đường chận xe, nhưng đâu phải chiếc nào cũng ngừng. Lưu Ly lếch thếch chạy theo họ, xong không tài nào chen lên những cabin xe tải chỉ chở một hai người. Những bậc mày râu giữa cơn hoạn nạn này chả ai biết galang cả.
Ngoại trừ đám bạn hàng c̣n đứng bên đống hàng của ḿnh, số hành khách trên đường chả c̣n mấy người.
Đồng hồ trên tay Ly đă sắp tám giờ rồi cô sốt ruột gương mắt ra đón xe. Lần này nhất định Lưu Ly leo lên bằng được mới thôi, cô sẽ không nhường ai hết nữa.
Xốc lại giỏ xách trên vai, cô mím môi chạy theo một chiếc xe mới vừa thắng lại tay bám vào cánh cửa, chân vừa leo lên, Ly đă bị một người đàn bà to lớn kéo xuống. C̣n đang mất thăng bằng th́ hai ba người nữa chen vào đẩy cô ra.
Lưu Ly té ngữa trên đường khi xe chuyển bánh, vừa đau vừa tức Ly oà lên khóc. Lúc ấy có một người cúi xuống đỡ cô đứng dậy. Anh ta rít một hơi thuốc rồi nói:
- Đâu cần phải giành giựt chen lấn, rồi cũng có xe về Sài G̣n mà, lo ǵ đến mức... nhè vậy ?
Ngước lên nh́n và hất tay anh ta ra Lưu Ly quay mặt chỗ khác, nước mắt cô vẫn tràn trụa trên má lẫn với nước mưa.
Biết giận lẫy như thế là vô duyên, (th́ người ta từng mắng cô như vậy rồi) nhưng Lưu Ly không thể nào không giận được khi nghe giọng Tường châm chọc.
Hoá ra hắn vẫn c̣n ở đây với giọng điệu này, chắc ǵ Tường sẽ đón xe giùm cô, không chừng hắn cũng sẽ xô đẩy Ly như những người khác.
Làm bộ không nghe Tường nói, cô bước dọc theo lộ về hướng Sài G̣n.
Tường lẽo đẽo theo sau:
- Định chạy bộ về thành phố à ? Nếu có gan đi tới sáng cũng tới nhà đấy.
Lưu Ly lầm lũi đi tiếp:
- Chỗ khác cho tôi đón xe.
- Sao không giỏi đuổi những người hồi năy, mà để họ xô té ? Cô chỉ có tài ăn hiếp người quen.
- Tôi không quen người như anh.
Tường nói như thật:
- Vậy sao ! Có xe lên nữa ḱa. Tôi đi trước nhé.
Lưu Ly quay người lại vội đến mức không tránh kịp Tường đang bước tới, một lần nữa cô lại ngă vào anh.
Tường tỏ vẻ thích thú khi ôm Ly trong tay:
- Tôi biết thế nào cô cũng té vào tôi để ăn vạ mà. Cần chi phải làm thế. Khi tôi đă ra đón xe dùm cô rồi.
Lưu Ly tức lắm nhưng đành im lặng v́ đang cần tới Tường.
Măi lúc sau cô mới hỏi:
- Năy giờ anh ở đâu ?
Chỉ tay vào một cái cḥi lá thấp khuất sau bụi cây, Tường nói:
- Nấp mưa trong đó, chớ đâu ngốc đến mức chạy bộ theo xe như nhiều người.
Lưu Ly đưa tay vuốt mặt miệng lẩm bẩm:
- Đến khi không c̣n xe về th́ mới biết ai ngốc hơn ai.
Đang nói, cô chợt cắn môi v́ bị anh trừng mắt.
Tường sửa cái nón kết trên đầu lại rồi hít một hơi thuốc, đốm lửa trên môi anh đỏ rực lên.
Lưu Ly chớp mi khi thấy đôi mắt của Tường. 
Trời ạ ! Đúng là đôi mắt sáng rực nhưng đầy uẩn khúc cô từng thấy. Anh ta thật lạ lùng, mới chêu chọc cô tức thời, đă trở nên lầm ĺ khó ưa.
Giọng anh chợt khô khan:
- Vào trong cḥi đứng, bao giờ nghe tôi gọi là chạy ra ngay.
Lưu Ly cởi áo mưa đưa cho anh, Tường lắc đầu:
- Không cần !
- Nếu anh không cầm lấy, tôi không đi đâu hết !
Tường nhún vai:
- Vậy th́ đưa đây.
Cô lom khom chui vào cḥi và để ư xem Tường đón xe bằng cách nào.
Trong lúc đó Tường đứng dang tay giữa lộ, ánh đèn xe vàng choé chiếu thẳng vào người không làm anh nao núng, trái lại nh́n mặt Tường, Lưu Ly thấy sợ thế nào ấy.
Chiếc xe thứ nhất lách ra giữa đường chạy luôn. Tường châm điếu thuốc khác và chờ tiếp tục.
Lưu Ly bắt đầu thấy lạnh, cô ngồi xuống ôm cái giỏ, hà hơi vào hai tay rồi lấy dầu ra thoa cho đỡ cóng. Đang nhăn mặt hắt hơi, cô nghe tiếng Tường gọi ḿnh, hốt hoảng Lưu Ly xách giỏ chạy ra.
Cô thấy anh đă ngồi trên cabin một xe hàng và đang chồm người xuống đưa tay cho cô. Lưu Ly nắm tay Tường leo lên. Anh kéo mạnh đến mức cô chúi nhủi vào ḷng anh. Chưa kịp ngồi đàng hoàng Tường đă đóng cửa và xe phóng vụt đi. 
Lưu Ly t́m chỗ để xích ra, nhưng chẳng biết xích đi đâu.
Cô buột miệng:
- Trời ơi ! Chật quá !
Giọng Tường sát tai cô:
- Chỉ có ngồi ngoài cḥi giữa đồng là rộng thôi. Cô muốn nơi nào ? Một người năm chục đấy ! Cô chê tài xế không thèm chở đâu.
Lưu Ly làm thinh cố thu người lại cho đừng đụng anh, nhưng không được. Tường cao lớn, ngồi một ḿnh đă hết ghế, huống hồ chi thêm cả cô nữa.
Lưu Ly khổ sở nép vào cửa xe, tấm kiếng bể một mảng lùa gió mưa vào làm cô lạnh muốn chết. Dường như biết được tâm trạng của Ly, Tường th́ thầm:
- Tôi chả thú vị ǵ khi bị éo sát thế này. Nhưng muốn về nhà đành phải chịu khó, nói thật nếu không nghĩ đến bà nội cô khi xưa, tôi đă nhảy xe đi lâu lắm rồi chớ đâu cần ngồi chung nghe cô cằn nhằn, bị cô né tránh như vầy. Nhớ hôm ở dưới sông, cô ôm tôi cứng ngắt, lên đến trên bờ vẫn chưa chịu buông.
Lưu Ly kêu lên:
- Anh... anh... 
Ông tài xế ngạc nhiên:
- Chuyện ǵ vậy ?
Tường tỉnh khô:
- Em lạnh th́ cứ xích vào đưa dầu cho anh xức cho không th́ bệnh đó.
Thấy Ly ngồi yên Tường cười thầm. Tự nhiên anh cứ muốn trêu cho con bé kênh kiệu này bỏ tật chanh chua
Tiếp tục ghé xát vào tai Ly, Tường th́ thầm:
- Ngẫm lại tôi chả biết có nợ cô không mà cứ phải cứu mạng hoài. Hồi năy lo kéo cô ra, tôi đụng đầu sưng một cục đây nè.
Lưu Ly mặc kệ Tường nói ǵ th́ nói. Hắn ta cũng xạo lắm chớ chả vừa. Hừ ! Nếu không ba xạo đâu có giả điên. Nhưng tại sao ḿnh lại nghĩ Tường giả điên biết đâu anh ta từng điên thật, nhưng bây giờ đă hết rồi.
Lưu Ly xuưt xoa:
- Lạnh qúa !
Gió lùa qua mảng kính vở khiến Ly rùng ḿnh từng hồi, mũi cô nhức buốt v́ lạnh. Hai hàm răng va vào nhau cứng đơ. Cô biết chỉ cần xích vào một chút thôi sẽ rất ấm. Lúc năy té vào người Tường, cô đă cảm nhận như thế. Anh ta nóng như có lửa vậy. Mặt đỏ lên v́ ư nghĩ vừa thoáng qua. Lưu Ly co người lại v́ gió. Hắn ta mà đọc được ư ḿnh th́ chết.
Ngay đó Lưu Ly chợt thấy hai bàn tay tê cóng của ḿnh đang nằm gọn trong đôi tay cứng cáp của Tường.
Lưng cô tựa vào ngực anh vững trải, và đầu cô tựa trên vai anh êm ấm. Hoảng hồn Lưu Ly vùng ra, nhưng ṿng ôm của Tường đă siết lại nhẹ nhàng mà chắc chắn.
Trời ơi ! Sao lại thế này ! Chả lẽ hắn hiểu ḿnh nghĩ ǵ à ! Ly c̣n hoang mang, đă nghe giọng Tường nghiêm nghị:
- Lạnh cóng cả người mà cố chấp th́ kẻ sắp bị viêm phổi là cô, chớ không phải tôi đâu. Hừ ! Đưa chai dầu đây !
Lưu Ly ríu rít vâng lời. Cô nhắm mắt để mặc Tường xoa dầu vào thái dương, vào cổ, vào hai bàn tay rồi tự nhiên ôm cô vào ḷng. Lưu Ly thấy ḿnh yếu đuối hẳn đi, cô nghe tiếng cười thật khẽ, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại không dám.
Cô lo lắng, bứt rứt, nhưng cô cũng thấy thích thích mới kỳ. Như vậy là xấu lắm ! Cô phải ngồi xích ra thôi, nghĩ thế nhưng Ly không cục cựa được. Nước mắt cô rân rấn rồi ứa ra, chảy xuống ướt cả tay Tường.
Anh ngạc nhiên nâng mặt cô lên:
- Em đau ở đâu à ?
Lưu Ly lắc đầu. Không biết sao cô lại ấp úng dối:
- Dầu cay mắt quá !

- Xin lỗi, tôi vụng về lắm !
Lưu Ly khẽ nhích người nép sang một bên. Cả hai rơi vào im lặng thật lâu.
Bên ngoài mưa cũng bắt đầu tạnh. Cái gạt nước đă thôi đưa qua đưa lại, trước mặt cô lối vào thành phố sáng rực đèn.
- Hai người định xuống đâu ?
Giọng ông tài xế ồn ồn vang lên làm Lưu Ly ngỡ ngàng nh́n Tường. Đă tới Sài G̣n rồi sao ? Trái tim cô bỗng nhiên nhoi nhói chẳng cần hỏi xem Lưu Ly về đâu Tường trả lời:
- Tới xa cảng, bác ngừng giùm.
Thành phố khô rang như không biết mưa là ǵ. Lưu Ly bước xuống xe, đầu hơi choáng một chút. Cô giữ khư khư cái túi xách khi đám xích lô quay quanh, xô đẩy, chào mời quá trớn làm cô chẳng biết phải làm sao.
Tường nắm tay Ly kéo đi, miệng liên tục nói không. Đến một chỗ yên ổn anh lắc đầu:
- Trông cô như trên sao hoả vừa rớt xuống cứ ngơ ngác chán. Dân thành phố sao ngố vậy ? Với bọn này, cô mới cần đốp chát chanh chua đấy.
Lưu Ly không để ư đến giọng điệu mai mỉa của Tường. Cô ngớ ngẩn hỏi:
- Anh có đưa tôi về nhà không ?
Tường nhè nhẹ lắc đầu:
- Tôi không phải mẫu đàn ông ga lăng với phụ nữ. Nên tới đây đường ai nấy đi là đúng rồi, cô không giận đấy chứ ?
Lưu Ly xịu mặt buồn hiu:
- Tôi gởi trả tiền xe và cám ơn anh.
Tường xua tay:
- Chuyện vặt vănh sao cô lại quan trọng dữ vậy, dù sao chúng ta cũng đồng hương mà !
- Tôi không muốn mắc nợ.
Tường nhếch môi:
- Nếu nói tới nợ th́ số tiền này có nhằm ǵ so với món nợ ba mẹ cô thiếu nợ chúng tôi.
Lưu Ly ngơ ngác nh́n anh:
- Tôi không hiểu ư anh.
- Cũng chả nên hiểu làm chi cho khổ. Chúc cô lúc nào cũng vô tư như bây giờ.
Ngoắc chiếc xích lô đậu gần đó lại, Tường đỡ Lưu Ly lên xe ngần ngừ một chút anh dặn:
- Đừng bao giờ cho ở nhà biết cô đă quen với tôi. Mẹ cô không thích đâu.
Lưu Ly chưa kịp hỏi tại sao, Tường đă bước đi.
Chiếc xe lắc lư chạy qua mặt anh. Ly dằn ḷng lắm mới không quay lại nh́n. Cô gục đầu vào tay và nghe như khói thuốc lá thoang thoảng c̣n trên tóc ḿnh.
Người ta mất hút rồi, nhưng vẫn c̣n lăng đăng đâu đây những âm hưởng bất ngờ làm tim Lưu Ly xôn xao.
Dù Tường như thế nào, dù có bao nhiêu điều xầm x́ về anh chăng nữa, Lưu Ly vẫn khốn khổ nhận ra bắt đầu từ đêm nay, cuộc sống của cô đă bị anh làm đảo lộn.


Chương 6

Lưu Ly ngồi bó gối nh́n trân trân vào ti vi, nhưng h́nh như cô chả thấy, chả nghe ǵ cả. Tâm hồn cô đă bay bổng trốn nào rồi th́ phải. Bà Lan gọi đến lần thứ hai, Ly mới giật ḿnh:
- Dạ ! Mẹ nói ǵ á !
Nhíu mày đầy khó chịu, bà gắt:
- Vặn nhỏ lại. Ồn quá mẹ nhức đầu lắm !
Lưu Ly ngơ ngác:
- Mẹ không coi à !
- Năy giờ con coi, chớ mẹ có ghé mắt vào đâu.
- Vậy th́ con tắt.
Nói dứt lời cô nhấn rơ-mốt rồi đứng dậy bước ra cửa.
Bà Lan lắc đầu nh́n theo. Từ hôm ở quê về tới nay, con bé y như mất hồn mất vía. Chả lẽ nó thất t́nh à ! Con gái ở tuổi này mơ mộng phải biết. Lưu Ly hai mươi rồi mà vẫn chưa quen ai v́ bà quá khó. Bạn trai tới nhà đều phải gặp bà trước, rồi mới gặp Lưu Ly sau. Đứa nào không vừa ư bà, đừng ḥng ghé thăm con bé lần thứ hai. Ở thời buổi này, giữ kỹ con gái như bà là thượng sách, nhưng thả lỏng cho nó tự do giao tiếp bà không an ḷng.
Bởi vậy Lưu Ly tuy nghịch ngợm, bướng bỉnh và khá mồm mép, nhưng rất ngờ nghệch, khờ khạo khi ra đời.
Nó y như một con búp bê xinh đẹp ngồi trong tủ kính, thản nhiên nh́n thiên hạ rảo qua mỗi ngày, nhưng không hề biết ngoài tủ kính ấy là ǵ. Đời đối với nó ắt hẳn là một bức tranh đẹp. Nó không giống bà ngày xưa nên không khổ.
Vậy cũng tốt, bà muốn con ḿnh cứ vô tư, sung sướng cho đến ngày bà chọn cho nó một tấm chồng xứng đáng. Nhưng h́nh như Lưu Ly không hiểu ḷng mẹ. Tuy không nói thẳng ra, bà vẫn biết nó trách bà thiên vị Đoàn, đối sử thiếu công bằng với nó.
Bà Lan thở dài ! Thật ra bà yêu thương anh em Lưu Ly như nhau, có điều với con gái bà khe khắt hơn. C̣n tại sao phải khe khắt hơn, bà không biết. Hồi c̣n trẻ như Lưu Ly bây giờ, bà sống nghèo khó và nhọc nhằn ghê gớm lắm ! Từ một con ở, bà phải vứt bỏ sĩ diện để ngoi lên địa vị bà chủ, đâu phải chuyện đơn giản.
Bà Lan trầm ngâm tựa người vào salon. Nh́n Lưu Ly bây giờ, bỗng bà lại nhớ ngày xưa. Mười bảy tuổi phải lên Sài G̣n làm đầy tớ cho người lạ, bà đă biết tính toán lợi hại trong mỗi câu nói, mỗi việc làm với chủ, chớ đâu như Ly muốn nói ǵ th́ nói, không cần uốn ba tấc lưỡi như bà luôn răn dạy. Là gái, đáng lẽ Lưu Ly phải giống tính bà mới đúng, ngược lại con bé mơ mộng, dễ tin người giống ba nó.
Ông Trịnh thời trai trẻ rất đa cảm, dễ động ḷng trắc ẩn và rất đam mê, chính v́ vậy bà mới có cơ hội chiếm lấy ông từ tay người đàn bà khác hơn ḿnh về mọi phương diện.
Chính v́ tính t́nh con gái giống chồng, bà mới không yên tâm khi nó đến tuổi bước ra đời. Phải chi Lưu Ly được một chút như Đoàn th́ đỡ mệt biết bao ! Thằng con trai đầu ḷng của bà đúng là quư tử. Khi sanh nó ra bà đă đổi đời như bà đă tính toán và chờ đợi. Cả ḍng họ hiếm hoi này xem Đoàn như báu vật.
Nhờ Đoàn, từ con ở trong nhà, bà nghiễm nhiên thành bà chủ, được chồng cưng quư như vàng, dù gia đ́nh ông dứt khoác không nhận bà là dâu.
Ngày đó bà tin rằng ḿnh sẽ lấy ḷng ba mẹ chồng chả khó khăn ǵ, nhưng thực tế diễn ra đăng đẳng mấy chục năm cho thấy bà không làm được chuyện đó. Năm năm sau, sau khi sanh Đoàn, bà có thai. Lần này bà hy vọng lại là trai. Bà muốn nhờ đứa con trai này bà mẹ chồng sẽ đón ḿnh về ở cứ như thâm tâm bà từ lâu vẫn ao ước thế. Ai ngờ bà sinh con gái.
Trong khi ông Trịnh mừng hơn bắt được vàng, bà lại nằm khóc ṛng. Không như lần sinh thằng Đoàn, dù chưa chấp nhận bà là dâu con, ba mẹ ông Trịnh cũng lên thăm cháu đích tôn, lần này hai người im hơi, lặng tiếng, không một lời nhắn thêm xem cháu gái ra sao.
Nữ nhi ngoại tộc. Con gái hư giống mẹ. Họ đă in vào định kiến đó để hắt hủi bà. Trước đây bà thương chồng đành chịu lụy. Lúc đó bà lại đâm ra thù, dù bà biết rơ lư do tại sao gia đ́nh ông Trịnh không chấp nhận ḿnh. Người bà thù nhất là mẹ chồng. Bà đă lấy tên mẹ chồng đặt cho con gái và hả hê v́ cao kiến đó.
Bà Lan lại thở dài lần nữa. Tất cả hận thù rồi cũng qua đi, chỉ c̣n thời gian là tồn tại. Hai người đối đầu với bà đều đă chết cả. Một người từ bỏ cơi đời khi mới ngoài hai mươi. Một người chết già trong quạnh quẽ v́ con trai duy nhất và hai đứa cháu nội không ở gần.
Năm tháng chồng chất, tuổi đời càng cao, người ta càng hay hồi tưởng. Bà đang nhớ về quá khứ và thấy khổ nhiều hơn thanh thản. Bà vẫn c̣n sống, nhưng so với hai người đă chết, bà thua cuộc. Nếu có một vỡ cải lương hát về một cuộc t́nh tay ba, th́ bà sẽ là nhân vật thứ ba thủ đoạn lẳng lơ chen vào phá hạnh phúc gia đ́nh người khác mà trên sân khấu lẫn ngoài cuộc đời chả được ai ưa. Trong vở diễn bà sẽ bị loại cho kết cuộc có hậu.
Nhưng thực tế ở đời ḿnh, không ai loại được bà. Bà vẫn tồn tại ở vai tṛ làm mẹ làm vợ bao nhiêu năm nay.
Ở thành phố này, mạnh kẻ nào, kẻ ấy sống, không ai biết quá khứ của bà. Ngay cả con cái bà cũng thế.
Chúng không được biết ngày xưa mẹ chúng đă thủ đoạn ra sao để chiếm được trái tim dễ tin người của cha chúng. Con cái bà chỉ biết một chiều rằng: "Bên nội khinh rẻ coi thường không nhận mẹ là dâu con, chỉ v́ mẹ nghèo". 
Từ khi biết suy nghĩ, Đoàn và Lưu Ly đă được bà nhồi nhét những lời ấy nên chúng không ưa ông bà nội.
Nhất là Đoàn. Cái thằng mới cố chấp làm sao ? Nhưng thôi ! Đừng nhớ tới quá khứ, đừng nhắc tới người đă chết, dẫu sao chăng nữa với họ bà vẫn có lỗi. 
Điều cần lưu ư bây giờ là Lưu Ly. Bà phải đọc cho bằng được những ǵ con bé nghĩ trong đầu mới an tâm. Bước ra sân, bà thấy Lưu Ly đang ngồi kế bên hồ bán nguyệt trồng hoa súng. Con bé ném từng viên sỏi nhỏ xuống hồ rồi nh́n những ṿng tṛn đồng tâm tan ra một cách chăm chú.
- Con làm ǵ vậy ?
Lưu Ly giật bắn người khi nghe mẹ hỏi cô ấp úng:
- Có làm ǵ đâu mẹ !
- Sao ngồi thẩn thờ ở đây ?
Tránh đôi mắt sắc lẻm của mẹ, Lưu Ly lấp lững:
- Con đang suy nghĩ.
- Về chuyện ǵ ?
Tiếp tục nén một viên sỏi trắng bé bằng hạt đậu xuống nước, cô ngập ngừng:
- Nhiều chuyện lắm. Rốt cuộc cũng chẳng tới đâu, v́ có nhiều vấn đề con chưa biết.
Bà Lan ngồi xuống kế bên:
- Như vấn đề nào đâu ?
Lưu Ly im lặng. Cô không lạ ǵ những câu hỏi xẻ dọc xẻ ngang tâm hồn mẹ vẫn hay vặn vẹo, mà lần nào cô cũng phải trả lời. Cô đă chán ngắt những câu hỏi cung này. Cô muốn làm người lớn với những bí mật không thể chia sẻ cùng ai. V́ muốn chống đối sự kiềm kẹp của mẹ, nên Ly bỏ về ở với nội gần nữa tháng. Chả lẽ sự phản ứng đó của cô chẳng cho bà sự suy nghĩ nào cả sao ?
Tự dưng Lưu Ly cảm thấy bực bội. Cô xẵng giọng:
- Con nói mẹ cũng chả hiểu.
Bà Lan cười tự phụ:
- Đă có chuyện nào mẹ không hiểu chưa ?
Lưu Ly nói đại:
- Mẹ chỉ hiểu theo cách của ḿnh. Cách đó không c̣n hợp thời nữa. Vả lại đây là chuyện riêng của con mà.
Bà Lan ngạc nhiên trước câu trả lời của Lưu Ly. Con bé này trở chứng rồi đây. Chà ! mới xa mẹ nữa tháng đă bày đặt lư sự. Buồn cười thật !
Bằng giọng điệu thật tự nhiên, bà nhỏ nhẹ:
- Con có chuyện riêng sao ? Mẹ nhớ con từng hứa không giấu ba mẹ bất cứ chuyện ǵ mà !
- Th́ con có giấu ba mẹ đâu.
Có điều con chả biết sao hết về những suy nghĩ lung tung, lộn xộn của ḿnh... 
- Về một người nào đó phải không ?
Mặt Lưu Ly đỏ bừng lên, cô ấp úng:
- Không phải ! Sao mẹ lại nói thế ?
Bà Lan cố ư nh́n con gái:
- Sao con lại đỏ mặt ?
Lưu Ly ngó lơ ra gốc sân, nơi có mấy nhánh sứ Thái Lan đang khoe hoa rực rỡ. Cô không hiểu sao trống ngực đập mạnh đến thế. Mẹ luôn bắt nọn bằng nhiều câu hỏi đại loại như vậy.
Sao hôm nay lại hết hồn, và v́ sao ḿnh lại nghĩ ngay tới gă khùng ấy nhỉ ? Có phải tại mẹ hỏi đúng tim đen của ḿnh không ?
Cô ú ớ:
- Tại mẹ hỏi kỳ quá !
Nghiêm mặt lại, bà Lan đánh đ̣n tâm lư:
- Mẹ để ư từ lúc dưới quê trở về tới giờ, con y như mất hồn. Tại sao vậy ?
Nhớ tới những điều muốn biết nhưng không ai chịu nói, và nhớ tới những lời Hai Nhân mắng mẹ, Lưu Ly ậm ự:
- Mẹ thừa biết c̣n hỏi con làm chi ?
Cô để ư thấy mẹ sững người lại, mặt hơi tái đi. Nhưng vốn là người luôn giữ b́nh tĩnh trước mọi t́nh huống, nên chỉ vài ba giây thôi, bà đă thản nhiên:
- Mẹ không biết ǵ hết. Nhưng có điều ấm ức sao lại giữ trong ḷng ? Chả lẽ con tin người ngoài hơn cả mẹ ?
Lại một đ̣n trận đầu nữa. Nếu không biết ǵ hết sao mẹ lại hỏi thế ? Lưu Ly ngập ngừng, tính toán, cuối cùng cô bảo:
- Con chỉ hỏi mẹ một câu thôi. Và mẹ phải trả lời chứ không lẫn tránh như ba và ông nội.
Bà Lan chợt bối rối:
- Với điều kiện mẹ phải hiểu, phải biết về vấn đề con muốn hỏi.
Lưu Ly cười, cô cố ư nhắc lại lời bà lúc năy:
- Đă có điều ǵ mẹ không hiểu, không biết đâu !
Mặt bà Lan đanh lại:
- Vậy con hỏi đi. Một câu thôi !
Lưu Ly nghiêm nghị:
- Con muốn biết chuyện gia đ́nh ông nội và gia đ́nh bà Hà mâu thuẫn có liên quan tới ba mẹ không ?
Bà Lan cau mày:
- Con muốn biết chi vậy ?
Lưu Ly lắc đầu:
- Mẹ cứ trả lời con trước đi. Có không ?
Bà Lan hất mặt lên, giọng lạnh tanh:
- Không ! Mẹ chưa bao giờ được đặt chân vào nhà nội con, nên không hề biết bà Hà là ai cả ?
- Thế c̣n ba ?
- Ba lên Sài G̣n đă ba mươi năm. Những mâu thuẫn ǵ đó làm sao liên quan được.
Lưu Ly đứng phắt dậy, giọng lạc đi:
- Nhưng những người bên đó biết mẹ, họ đă chửi... 
Bà Lan gằn từng tiếng:
- Chửi cái ǵ ?
Lưu Ly liếm môi:
- Họ bảo con giống mẹ, rặc gịng đĩ thoă.
Bà Lan tái mặt:
- Khốn nạn ! Đứa nào dám nói thế. Mẹ đă bảo chỗ đó không ở được, vậy mà ba mày dám cho con về dưới chơi những nữa tháng để té sông té mương rồi nghe tầm bậy tầm bạ.
Lưu Ly trầm ngâm:
- Tại sao họ lại nói thể hả mẹ ?
Lấy lại b́nh tĩnh bà Lan nói:
- Tất cả v́ ganh ghét thôi. Họ ganh với sự thành công của ba mẹ và ông nội.
Lưu Ly lầm ĺ:
- Con không tin. Họ không thể hiện sự ganh tị khi nói chuyện với con mà thể hiện ḷng căm thù, oán ghét.
- Nhưng cụ thể họ là ai trong nhà đó. Tại sao họ lại nói chuyện với con ?
Lưu Ly nh́n mẹ:
- Con trai lớn bà Hà đă mắng như vậy lúc con sang cám ơn họ. Bây giờ mẹ khăng khăng bảo không hề quen biết gia đ́nh ấy. Thật con chả biết phải tin vào đâu đây khi người ta nói một đường mẹ lại nói khác đi một ngă xa lắc xa lơ.
Bà Lan đổi giọng thuyết phục:
- Tại sao phải quan tâm đến chuyện phải tin vào ai. Dĩ nhiên con phải tin ba mẹ rồi, chớ chả lẽ tin vào người xấu.
- Con không nghĩ họ xấu, dù Hai Nhân rất thô lỗ.
Nói tới đây Lưu Ly chợt cắn môi khi h́nh bóng Tường vừa thoáng qua hồn cô.
Nghiêm mặt lại, cô vụt hỏi:
- Người ta bảo rằng ba mẹ nợ họ một món nợ rất lớn. Có đúng không ?
Bà Lan vội trấn áp:
- Tại sao con tra hỏi mẹ những chuyện ở đâu đâu vậy ? Cơ ngơi ḿnh thế này, đất đai vườn tược nhà nội thế đó mà thiếu nợ à ! Con có biết suy nghĩ không ?
Lưu Ly thong thả nói:
- Con có suy nghĩ nên hiểu rằng nợ cũng có lắm chứ. Nợ tiền th́ dễ trả, chỉ sợ nợ ân, nợ oán mới khổ thôi.
Ngồi thừ ra bên hồ nước khá lâu, bà Lan nhếch môi thách thức:
- Vậy theo con ba mẹ nợ họ những ǵ ?
Lưu Ly chớp mi. Mẹ hỏi lẩy cô hay hỏi để ḍ dẫm đây ? Dù hỏi ở trường hợp nào, mẹ cũng để lộ nhược điểm của ḿnh rồi, Ly biết từ xưa đến giờ tính mẹ rất rành mạch, bà không bao giờ lập lờ giữa không và có.
Đặt câu hỏi như thế chắc hẳn phải có vấn đề. Ngần ngừ một chút, Lưu Ly trả lời lấp lửng:
- Con đang t́m hiểu, có lẽ cũng sắp biết rồi.
Bà Lan lạnh lùng:
- Nghe cho rơ đây.
Mẹ cấm con t́m hiểu những chuyện bá láp này. Người ta lừa con, con biết không. Gia đ́nh đang êm ấm, con muốn xáo trộn lên v́ nghe lời bọn vô lại hả ?
Lưu Ly bạo gan ngập ngừng:
- Sao mẹ biết họ là bọn vô lại ?
Bà Lan làm thinh, Lưu Ly hỏi tới:
- Mẹ từng biết họ, đúng không ?
- Con không có quyền hỏi mẹ như vậy ! Vào nhà đi.
Lưu Ly lấm lét đứng dậy khi thấy mặt mẹ tái xanh, dấu hiện chứng tỏ bà đang xúc động mạnh hoặc giận ở mức kinh khủng. Những lúc như vầy sớ rớ bên bà là dại dột.
Bỏ vô pḥng, Lưu Ly nằm úp mặt vào gối.
Hôm qua Đào có lên đây với mấy giỏ trái cây, con bé cho biết ông nội rất giận v́ cô dám bỏ đi vào lúc chiều tối. 
Lưu Ly thở dài. Làm người già giận là có tội. Vậy cô rất nhiều tội, v́ vừa rồi lại chọc giận cả mẹ. Nhưng đâu phải tại cô hỗn. Chẳng qua Lưu Ly muốn biết mẹ đă làm ǵ để gia đ́nh Tường oán hận thôi. Mẹ khẳng định bà không biết, không liên quan tới họ, thế sao ḷng cô nặng trĩu như vầy.
Suốt tối, Lưu Ly rù ŕ hỏi Đào đủ chuyện. Cô được biết dạo này Út Tường ở dưới. Anh định xây dựng một khu du lịch ǵ tận bên cồn, sát phần đất của gia đ́nh cô.
Nhỏ Đào bĩu môi chêm thêm "Du lịch ǵ ở cái hóc bà tó đó không biết ! Thằng cha ấy đúng là điên nặng !"
Mém chút xíu là Lưu Ly buột miệng bênh Tường rồi, nhưng cô đă dằn được.
Với Ly, chuyện đi chung xe cùng anh, và chuyện ngồi trong ḷng anh vẫn là bị mật tuyệt đối. Cô rất muốn có người để thố lộ ḷng ḿnh, nhưng vẫn chưa t́m ra chi kỷ. Đào vô tâm lắm, biết con bé thông cảm cho cô không khi biết Ly đang quan tâm tới một người như Tường. Phải chi sáng nay cô được về dưới với Đào nhỉ ?
Lưu Ly đưa tay mở cassette, tiếng nhạt không lời êm êm vang lên làm cô nhớ về một khu vườn ngập lá, một ḍng sông lênh đênh những vạt lục b́nh hoa tím.
Càng suy nghĩ, Lưu Ly càng thấy bị Tường cuốn hút hơn bao giờ hết. Cô muốn biết sự thật về anh v́ cô vốn rất ṭ ṃ, và cũng có thể v́ cô... 
- Ê ! Ly Ly, ra anh hỏi chút coi.
Ngồi bật dậy, cô tḥ đầu ra khỏi pḥng, giọng ngạc nhiên:
- Chuyện ǵ vậy ông tướng ?
Ra vẻ quan tâm, Đoàn hỏi nhỏ:
- Em biết ông nội viết ǵ cho ba không ?
Ly ngẩn ra, cô nh́n anh ḿnh:
- Viết ǵ vậy ?
Đoàn trợn mắt:
- Trời đất ! Sao lại hỏi ngược lại tao ?
- Em có thấy thơ thẩn nào đâu mà biết.
- Mày ở nhà tối ngày chỉ giỏi ngủ thôi.
- Thư con Đào đem lên cho ba hôm qua, mầy không thấy thật à ?
Ly ngơ ngác lắc đầu.
Đoàn chép miệng:
- Chắc lại chuyện đất đai.
Lưu Ly buột miệng:
- Đất đai làm sao ?
Đoàn nhún vai:
- Con gái ṭ ṃ chi vậy ? Nó đâu phải của em.
Lưu Ly nhếch môi:
- Chắc đất đai là của mẹ và anh, vậy anh đi mà hỏi mẹ.
Không nghĩ là em gái mỉa mai ḿnh, Đoàn nhăn nhó phân bua:
- Mẹ cũng đâu biết chuyện này. T́nh cờ thấy ba đọc thư, anh ghé mắt nh́n, ổng liền cất vào túi mà không thèm hé môi một lời. Anh hiểu là ổng muốn giấu nên đâu dám hỏi. Mới tức thời anh nghe ba nói với mẹ mai ổng về dưới với em. Anh tưởng em biết nội dung lá thư chứ.
Lưu Ly lắp bắp v́ bất ngờ:
- Sao lại về với em ?
- Ai mà biết.
Lưu Ly ngập ngừng:
- Muốn biết ba về dưới làm chi anh xin đi theo.
Đoàn cười khan:
- Sức mấy ba mẹ cho.
- Anh chưa xin mà.
Đoàn khoát tay:
- Tao không hạp đất đó, về làm quái ǵ.
- Nhưng nó sẽ là của anh sau này.
- Bao giờ thuộc về tao, tao sẽ bán không chừa một tấc.
Lưu Ly khó chịu trước cách nói của Đoàn, cô với anh vốn khắc khẩu, nói vài ba câu là có gây. Bao giờ mẹ cũng bênh cậu quư tử của bà. Nên đối với Ly, Đoàn luôn lên mặt anh Hai, luôn vênh váo quá độ đến mức thấy chán.
Liếc Đoàn một cái, Ly châm chọc:
- Chắc anh định bán luôn mồ mă ông bà.
Ai ngờ Đoàn thản nhiên đáp:
- Chuyện đó có ǵ quan trọng. Mướn người ta lấy cốt cả ḍng họ, đem bỏ vào chùa cho ấm. Chứ cứ để mồ mă ở dưới, ai rănh mà về thăm.
Lưu Ly trừng mắt nh́n anh ḿnh. Chưa chi ông đă tính mọi thứ, đúng là chả bỏ công mẹ cho ổng đi du lịch nhiều chỗ. "Đi một ngày đàng học một sàng khôn" có khác. Nhưng khôn kiểu mất gốc như anh Đoàn th́ đáng sợ quá.
Cô đanh giọng:
- Em không đồng ư chuyện bán cả mồ mă ông bà.
Đoàn la lên:
- Nói bậy ! Ai bán mồ mă ông bà hồi nào. Gặp nội, mày nói tào lao cho ổng chửi th́ biết tay tao.
Lưu Ly hậm hực quay vào pḥng, chưa kịp đóng cửa Đoàn đă gọi giật lại:
- Nè ! Về dưới nhớ để ư, nghe ngóng xem hai ổng bàn tính chuyện ǵ. Nếu là di chúc th́ ráng coi nội lập di chúc ra sao.
Ly mỉa mai:
- Nữ nhi ngoại tộc. Em đâu có phần trong di chúc, tội t́nh ǵ phải nghe ngóng, ŕnh coi. Anh muốn cứ xin theo cho thoả chí...  ṭ ṃ.
Đoàn lắc đầu:
- Đâu được ! Tao về dưới nguy hiểm lắm.
- Nguy hiểm quái ǵ ! Em ở cả nửa tháng có sao đâu ! Té sông c̣n chưa chết đấy !
Đoàn hạ giọng:
- Mày là gái, tụi nó đâu thèm để ư. Cháu đích tôn như tao mới là mục tiêu của chúng.
Lưu Ly ngạc nhiên:
- Anh nói ǵ vậy ?
Ly thấy Đoàn hơi khựng lại. Anh khỏa lấp:
- Tao đùa thôi. Về dưới buồn thấy mồ. Rồi c̣n công việc nữa. Chả lẽ bỏ làm đi chơi ?
Lưu Ly nghe tim ḿnh đập mạnh. Cô ḍ dẫm hỏi tới với vẻ như ḿnh rành hết mọi chuyện:
- Dóc hoài ! Anh mà đùa ! Em biết anh sợ đám con nhà bà Hà nên không dám về.
Đoàn nhíu mày rất thành thật:
- Bà Hà nào ?
- Th́ bà Hà ở giáp vườn ông nội. Cái nhà to đùng đối diện nhà ḿnh ở dưới đó.
- Tao chả biết bà Hà nào hết, nhưng mẹ nói tao mà về dưới là bị... thịt ngay.
Lưu Ly bĩu môi:
- X́ ! Làm như phim xă hội đen không bằng. Anh làm ǵ mà họ thịt anh ?
Đoàn không trả lời. Lưu Ly đứng dựa cửa giọng th́ thầm:
- Em nghi ba về kỳ này v́ miếng đất trồng xoài đó quá ! Nhà ḿnh đang tranh chấp mà.
- Miếng đất trồng xoài nào ?
- Chậc ! Anh không về dưới em có nói anh cũng đâu biết.
Đoàn chợt rùng ḿnh, anh hỏi nhỏ:
- Phải miếng đất có người tự tử không ?
Lưu Ly gật đầu:
- Anh cũng biết vụ này nữa sao ?
- Th́ chuyện đó lâu lắm, rồi mà !
- Kể cho em nghe di !
Đoàn lắc đầu ngay:
- Thôi ! Mẹ chửi tao chết !
Lưu Ly hỏi tới:
- Tại sao bà ta tự tử vậy ?
- Ai mà biết.
- Anh biết ! Người tự tử là chị hay em ǵ đó của bà Hà mà em nói hồi năy. Lần rồi về dưới, em có gặp con bà ta, họ rất hằn học, thậm chí chửi em và mẹ nữa. Tại sao họ chửi, em không hiểu nổi. Bị chửi mà chả biết v́ sao. Gặp anh, anh tức hông ? Cái chết của bà ấy có liên quan ǵ tới ba mẹ ḿnh. Anh kể đi !
Đoàn trầm ngâm. Lâu lắm anh mới nói:
- Em lớn rồi cũng nên biết chuyện ngày xưa của người lớn. Anh nghe mẹ kể hồi đó gia đ́nh nội và gia đ́nh bà Ánh có hứa làm sui với nhau từ lúc ba với bà ta c̣n nhỏ. Khi lớn lên ba lên Sài G̣n ăn học rồi thương mẹ.
Bất chấp gia đ́nh phản đối, ba mẹ lấy nhau. Bà Ánh v́ thất vọng đă tự tử chết trong vườn xoài nhà nội, nơi mà hồi c̣n bé, ba và bà ấy vẫn thường đùa vui.
Lưu Ly thắc mắc:
- Như vậy ba mẹ đâu có lỗi ǵ. Tại sao con bà Hà nói ba mẹ thiếu họ một món nợ. Chả lẽ cái chết của bà Ánh là món nợ khiến hai bên xích mích nhau.
Đoàn nói:
- Đúng vậy ! Họ rất thù mẹ, bởi thế bà đâu dám về dưới. Những ngày em ở nhà nội là những ngày mẹ ăn không no, ngủ không yên v́ lo.
Lưu Ly hoang mang nh́n Đoàn. Cô thấy trong chuyện này, có những điều không thuyết phục được ḿnh.
Nhưng dù sao thắc mắc trong ḷng cô bao lâu nay cũng được giải tỏa phần nào. Nghĩ tới mẹ, cô thấy buồn cười. Bà tưởng cô c̣n bé lắm sao mà chuyện như thế cũng giấu. Ai cũng có quyền yêu. Ba mẹ yêu thương nhau đâu có tội ǵ. Chỉ tội cho t́nh yêu đơn phương của người đă chết. Cái chết của bà làm ba ân hận nên ông mới lập miếu để thờ. Xem ra ba cũng không tệ.
Đoàn trầm giọng:
- Mẹ nói, họ hàng của bà Ánh cứ giữ nối hận trong ḷng măi, do đó tốt nhất mẹ và anh đừng bao giờ trở về.
Chính v́ mâu thuẫn này mà anh không tha thiết tới quê hương. Anh muốn bán đất là v́ thế đó !
Lưu Ly chống ta lên cằm:
- Bán đất, theo em là giái pháp xấu nhất. Cùng năm tháng, oán hờn ǵ cũng tan hết. Huống hồ chi chuyện tự tử này. Họ thù ba mẹ là bậy, chúng ta sẽ t́m cách giải hoà. Đất đai là vốn muôn đời. Bán đi là hết rồi.
Đoàn cau mày:
- Giải hoà bằng cách nào ? Ba mẹ c̣n phải bỏ xứ. Mày giỏi nói cái miệng.
Lưu Ly bướng bỉnh:
- Em sẽ có cách của em.
Đoàn lầm ĺ:
- Không ai cần cái cách qủy quái của mày. Liệu hồn đó, tao sẽ nói với mẹ cho mày khỏi tài khôn xía vô chuyện người lớn
Lưu Ly nghêng nghênh:
- Ư anh muốn nói ḿnh là người lớn chứ ǵ. X́ ! Hơn người ta có năm tuổi mà đă đ̣i làm người lớn Anh đă tự lập, tự nuôi ḿnh được chưa ?
Đoàn sấn tới:
- C̣n ranh này... 
Lưu Ly đóng sập cửa lại ngay:
- Lắm chuyện phải không ? Em chưa già mồm bằng bà Thủy Tiên của anh đâu. Bà giỏi nịnh để mẹ cho theo anh đi du lịch mà không tốn cắc nào. Làm người lớn như hai ông bà th́ nhục lắm !
Đoàn hầm hừ:
- Mày có ngon th́ ra đây hăy nói. Rút vô pḥng ong óng cái mồm chả giống ai.
Lưu Ly lăn ḿnh trên giường tiếp tục trêu:
- Nói hết rồi, ra làm chi nữa. Thôi... ông di d́a pḥng đi. Tui đi ngủ !
Ly c̣n nghe Đoàn leo nhéo ǵ nữa đó, nhưng cô không quan tâm v́ đang tưởng tượng đến ngày mai... Chắc chắn cô sẽ gặp lại Tường.
Nhưng gặp để làm ǵ, nói ǵ, Lưu Ly hoàn toàn chưa nghĩ ra.


o0o

 

Pages  1  2  3  Next