Bước Khẽ Nhé Em   Dung Sàig̣n Pages Previous  1  2  3      
Chương 3

Hai người ngồi đối diện nhau trong quán kem quen thuộc. Như giữ bộ mặt b́nh thản đến độ lạnh lùng v́ Phục đă chót thay đổi trong mắt Như.
Nàng hỏi:
- Anh hút thuốc từ bao giờ thế ?
Phục lắc đầu:

- Không nhớ rơ. H́nh như là một tuần hay một tháng ǵ rồi.
- Anh thay đổi.
- Tuổi trẻ mà Như.
Như gật đầu:
- Tuổi trẻ không thể giữ lâu được bất cứ một điều ǵ sao ?
Phục nói:
- Cũng c̣n tùy cái điều ḿnh muốn giữ hay không. Nhưng theo anh nghĩ, tuổi trẻ dễ bị đam mê lắm.
Như chớp mắt:
- Như anh.
- Có thể.
Như cười:
- Như thế th́ cho sự đam mê dễ dàng và chóng chán của tuổi trẻ.
Phục cười theo nàng:
- Như cũng đă thay đổi rồi đó.
- Bao giờ ?
Phục nh́n người bồi đem ra ly kem chocolat cho Như:
- B́nh thường Như chỉ thích ăn kem dâu. Hôm nay Như đă đổi kem khác.
Như mím môi. Nàng nhướng mắt nh́n Phục:
- Không thay đổi chả lẽ cả đời ḿnh chỉ được hưởng có mỗi một thứ kem dâu.
Phục gật đầu:
- Thật đúng.
Như im lặng xúc từng muỗng kem nhỏ đưa lên miệng. Chất ngọt của kem làm chát đầu lưỡi của Như. Ḿnh phải bắt đầu thế nào để Phục nói được những điều Phục muốn nói nhỉ? Thôi, đừng dấu diếm nhau nữa. Người con trai ngồi đối diện Như với áo chemise trắng hiền ḥa và mái tóc phủ xuống gáy, có một vài nét thư sinh yếu ớt mà Như đă yêu. Ánh mắt vẫn c̣n đầy vẻ si mê mà sao Như thấy khó chịu. Thật khó chịu.
Phục hút hết một điếu thuốc rồi lại tiếp tục hút điếu nữa. Như nhớ có lần Hảo bảo Như:
- Mi không tập cho hắn hút thuốc cho có vẻ đàn ông đi. Con trai không hút thuốc trông... thộn lắm.

Bây giờ th́ Như chả cần tập Phục đă biết hút thuốc rồi. Thuốc Phục hút có một mùi thơm ngai ngái. Khác với mùi thuốc mà Hưng hút. Như bỗng thấy ḿnh so
sánh một cách kỳ cục. Phục chợt hỏi Như:
- Đi xi nê nhé, Như?
Như nói:
- Trễ rồi. Đi xi nê Như về không kịp buổi cơm chiều.
Phục nh́n đồng hồ:
- Mới có năm giờ. Giờ này chui vào xi nê đến bảy giờ rưỡi ra vẫn c̣n kịp giờ ăn chán.
Như thấy mắt Phục thành khẩn. Như mỉm cười gật đầu:
- Th́ đi.
Hai đứa ra khỏi tiệm kem. Nắng hắt vào mắt Như gay gắt. Như thấy hài ḷng với chính Như. Nàng đă nghĩ đến chuyện để nói với Phục.
- Hôm qua Như đi nhảy.
- Như đă thay đổi rồi, cả t́nh cảm của Như cũng thay đổi nữa.
Chắc Phục sẽ ngạc nhiên. Nhưng mà Như sẽ bắt Phục phải chấp nhận chuyện đó. Chính Phục vừa nói với Như xong:
- Tuổi trẻ cần phải được thay đổi.
Như thế, tại sao Như không dứt khoát hẳn với Phục một lần cho yên ḷng nhỉ ?

Phục mua vé và hai người sánh vai nhau vào rạp. Cuốn phim đang ở đoạn cuối. Như nh́n, chưa hiểu rơ vai tṛ của nhân vật trên màn ảnh. Như ngả đầu ra thành ghế và bắt gặp ṿng tay Phục choàng qua vai Như. Trong bóng tối, Như chưa nh́n rơ mắt Phục. Hai người ngồi lặng bên nhau một lúc thật lâu như thế. Như nghe hơi thở của Phục chợt nhanh hơn. Nàng nghiêng mặt nh́n Phục và Phục bỗng ôm siết lấy Như. Môi Phục lướt qua má nàng, rồi dừng ở môi Như ngần ngại. Như chợt cười khẽ đẩy khuôn mặt Phục ra:
- Đừng hôn Như trong xi nê.
- Như sợ ?
- Ừ ! Sợ.
Phục thở nhẹ, giọng Phục đượm buồn:
- Như không yêu Phục.
Như lắc đầu:
- Không biết được. Như đang muốn thay đổi như Phục.
Phục kêu lên:
- Thay đổi, nghĩa là sao ?
Như hất mặt:
- Anh biết hơn Như mà. Cô bé hôm nào đi với Phục ở vũ trường? Anh cũng đang muốn thay đổi đó thôi ?
Phục không căi, chỉ nói:
- Cô ấy là bạn của Thúy.
- Như không cần biết là bạn của ai.
- Và Như cũng không cần biết người con gái đó.
Như hỏi:
- Tại sao ?
- Tại tất cả đều không có ǵ để nói. Phục yêu có một ḿnh Như.
Như so vai:
- Chưa phải là t́nh yêu đâu, Phục.
- Sao Như biết ?
- V́ chúng ḿnh c̣n trẻ quá. Anh đang bị thay đổi mà không nh́n thấy đó thôi.
Phục gật đầu:
- Như nói có lư. Như có vẻ cứng cỏi trong t́nh yêu hơn anh.
Như mỉm cười. Phục lại châm thuốc hút, thả khói bay mờ mắt Như. Như nói:
- Thay đổi đi Phục.
- Thay đổi điều ǵ.
- T́nh yêu.
- Của ai ?
- Của hai đứa. Như trả Phục tự do để thử t́m cảm giác lạ ở cô bạn gái đó. Nếu Phục yêu được cô ta th́ chúng ḿnh xa nhau.
- C̣n không yêu ?
- Th́ trở về với Như.
Phục cười nhẹ:
- Như nói như tiểu thuyết ấy.
- Như cũng cười:
- Tiểu thuyết thật đấy chứ. Phục chả nói tuổi trẻ dễ đam mê và chóng chán là ǵ. Chúng ḿnh quen nhau gần một năm nay mà t́nh cảm không tăng cũng không giảm. Cứ như là duyên số không đến gần được nhau. Như sợ một ngày nào đó bị Phục bỏ rơi. Buồn lắm.
Phục nắm nhẹ bàn tay Như, dịu dàng:
- Phục biết là Như không yêu Phục bao giờ. Những thân mật của chúng ḿnh chỉ là do sự thích nhau mà có, phải thế không, Như ?
Như chớp mắt:
- Như không biết được. Mà nhiều người đă nói với Như như thế.
Phục nhẹ nhàng:
- Vậy th́ ḿnh nên thay đổi cũng phải, Như ạ. Thay đổi để hiểu rơ ḷng ḿnh hơn. Một ngày nào đó Như có t́nh yêu, Phục nghĩ, sẽ đẹp và nồng ấm vô cùng. Chứ không phải là những ngày trầm lặng b́nh thản của chúng ḿnh thế này. Tuổi trẻ dễ dàng thông cảm nhau. Như có đồng ư là kể từ nay, chúng ḿnh sẽ xem nhau như bạn không ?
Như gật đầu. Không ngờ buổi chia tay lại đẹp và cảm động đến thế. Tự dưng Như nghe nhẹ nhỏm trong ḷng. Thế cho xong. Cả hai đều thành thật với nhau, không ngại ngùng, không dấu diếm. Như hỏi Phục:
- Phục có thấy vui hơn khi ở cạnh người con gái đó ?
Phục so vai:
- Vui hơn th́ không có. Nhưng cô ta có những đam mê đến kỳ lạ.
- Cô ta yêu Phục ?
- Không chắc.
- Thế th́ Phục yêu cô ta.
Phục lắc đầu:
- Cô ta chủ động trong những lúc thân mật nhau. Phục thuộc loại con trai dễ đam mê mà thôi. Thật ra, Phục chỉ thích có Như.
Như mỉm cười, không nói. Hai người ngồi bên nhau đến hết cuốn phim. Phục chở Như về. Phục nói:
- Buồn ghê Như à.
Như hỏi:
- Có ǵ buồn ?
- Tự dưng. Làm như Phục vừa đánh mất một cái ǵ đó.
Như dịu dàng:
- Như cũng thế. H́nh như ḿnh vừa đánh mất đi một mối t́nh nhỏ, thật đẹp.
- T́nh học tṛ.
- Ừ ! T́nh học tṛ.
- Thỉnh thoảng Như cho phép Phục đến thăm Như không ?
Như nhỏ giọng:
- Dĩ nhiên. Chúng ḿnh là bạn nhau mà.
Phục cười, chàng dừng xe ở đầu ngơ cho Như đi bộ vào. Như không nh́n Phục mà đi lầm lũi vào nhà.

Mắt Như sáng lên. Dáng quen thuộc của Hưng sừng sững trong tầm mắt Như. Như nói to:
- Đà Lạt quyến rũ anh lâu quá anh Hưng à.
Hưng mỉm cười, chàng nghiêm mặt ngắm Như:
- Sáu giờ tan học mà măi tám giờ mới về đến nhà. Cô học tṛ này có vẻ yêu trường, yêu lớp hơi kỹ đấy.
Như nheo mắt với Hưng:
- Đâu phải tan trường sáu giờ. Chiều nay Như trốn hai giờ sau.
- Về bốn giờ ?
- Chứ sao.
Hưng nhăn mặt:
- Lại có đứa nào dụ dỗ em đi chơi chứ ǵ?
Như gật đầu:
- Em ăn kem rồi đi xi nê. Giờ mới về đến nhà.
Như nói xong đi thẳng lên lầu. Ngang pḥng mẹ Như thấy mẹ đang lau mặt phấn. Mẹ hỏi vọng ra:
- Như về trễ thế con ?
Như nói:
- Con đến nhà Hảo có chút việc ạ.
Rồi nàng đi nhanh về pḥng. Một lọ hồng nhung đỏ thắm rực rỡ trên mặt bàn làm sáng hẳn căn pḥng Như lên. Tấm carte mang tên Hưng với hàng chữ lớn:
"Quà tặng cho bé Quỳnh Như đó"
Như mỉm cười, hài ḷng. Quà ǵ cũng chê trừ những bông hồng th́ nhận gấp. Hưng biết Như thích hoa hồng mà. Anh chàng cũng khéo chọn lắm đấy chứ.
Như thay quần áo thật nhanh rồi đi xuống. Hà từ dưới bếp chạy lên nh́n Như:
- Hôm nay cô Như về trễ nhỉ ? Cả nhà chờ cơm cô đấy.
Bảo ồn ào:
- H́nh như có một nỗi buồn và một niềm vui trong mắt chị Như ?
Hà bật cười, mắng Bảo:
- Mày nói như thằng điên. Cái ǵ là một nỗi buồn rồi lại một niềm vui được.
Như nói:
- Nó tưởng mắt em một bên cười một bên khóc đấy.
Bảo bĩu môi:
- Các chị không hiểu được câu nói của em rồi.
Hà nói:
- Mày dùng chữ "cao" quá tao không hiểu cũng phải.
Bảo nhún vai ngồi xuống bàn ăn. Hà mời mẹ vào ăn cơm. Như hỏi:
- C̣n anh Hưng ?
- Anh ấy vừa đi nhậu với bạn bè về, no rồi.
Như ngồi cạnh Hà, Bảo ngồi cạnh mẹ. Mẹ chợt hỏi Như:
- Như có muốn mua một chiếc xe đạp đi học không ?
Bảo láu táu:
- Xe đạp Mỹ hả mẹ ?
- Ừ !
Bảo lè lưỡi:
- Khiếp, đi xe đạp quê chết.
Mẹ la Bảo:
- Mẹ hỏi Như chứ có hỏi con đâu ?
Như nh́n mẹ, lắc đầu:
- Con không thích đi xe đạp, mẹ.
- Đi bộ mệt lắm.
- Con đi Bus.
Bảo chen vào:
- Ư chị Như là mua P.C. hay Honda Dame cơ đấy mẹ.
Như lườm Bảo, Bảo trơ trơ cười với Như rồi nói tiếp:
- Con là con trai. Cần xe hơn chị Như sao mẹ không nhắc nhở ǵ cả.
Mẹ nhăn mặt:
- Mua xe cho cậu để cậu đi suốt ngày ấy hả ?
Bảo so vai:
- Có sao đâu mẹ, con trai đi chơi cũng chả mất mát ǵ. Chỉ lo mấy cô con gái.
Hà lườm Bảo:
- Im đi.
Bảo chun mũi trêu Hà. Mẹ nói với Như:
- Hôm qua bác Thái đi hỏi mua xe đạp cho con. Bác tính đặt tại hăng.
Môi Hà trề ra, nàng bấm tay Như dưới bàn. Như nói nhỏ:
- Mẹ đừng mua phí tiền. Con không thích đi xe đạp.
Mẹ nói:
- Nhưng bác Thái đă đặt trước. Bác có ḷng tốt cho con, con không nhận bác buồn ḷng.
Bảo nhăn mặt:
- Ḷng tốt của bác đặt không đúng chỗ rồi.
Mặt mẹ hơi nghiêm lại:
- Dù sao th́ con cũng nên nhận.
Như mím môi:
- Con không nhận đâu.
- Mẹ không muốn con căi lời mẹ.
Hà chen vào:
- Như không thích th́ thôi, mẹ nói bác ấy mua làm ǵ cho phí tiền. Bác tốt mà chẳng ai mang ơn.
Mẹ trừng mắt nh́n Hà giận dữ:
- Con không nên nói hỗn với bác Thái như thế. Dù sao... 
Mẹ bỏ lững câu nói. Hà cúi mặt lạnh lùng:
- Con không làm ǵ khác hơn được. Con không thích nhận ḷng tốt thái quá của bác. Làm như bác âm mưu chuyện ǵ.
Mặt mẹ tái đi. Mẹ hỏi Hà:
- Con đă lớn rồi, có phải con đă bắt đầu không cần mẹ nữa ?
Hà im lặng, mắt nàng ửng đỏ. Mẹ quay sang nh́n Như:
- C̣n Như, con cũng nghĩ như Hà?
Như cắn môi:
- Con không nghĩ ǵ hêt.
- Tại sao con từ chối nhận quà của bác Thái ?
- V́ con không thích đi xe đạp, và v́ con không thích bác cho con quà.
- Tại sao ?
- Con không biết.
Mẹ nói dỗi:
- Được rồi. Mai mẹ nói bác ấy bỏ món quà ấy đi.
Như buồn buồn:
- Cám ơn mẹ.
- Đừng cám ơn mẹ. Mẹ biết các con đă lớn. 
Hà nói nhỏ:
- Vâng, chúng con đă lớn thật. Nhưng đứa nào cũng vẫn cần có mẹ như những ngày c̣n bé.
Mẹ chớp mắt. Mặt mẹ dịu lại:
- Chỉ có các con là xa mẹ, bỏ mẹ mà thôi. C̣n mẹ, mẹ lúc nào cũng ở bên các con.
Hà mơ màng:
- Con cũng mong như thế.
Mẹ thoáng buồn. Như nh́n Hà và thấy mắt chị ướt. Hà đă khóc. Mẹ đứng dậy bảo Như:
- Mẹ mong con sẽ đổi ư. Chiếc xe đạp chính mẹ đă chọn cho con. Vừa xinh và đẹp nữa.
Như cắn môi thật đau. Nàng nh́n theo bóng mẹ khuất ở cửa. Như thở dài:
- Tự nhiên Như lại có một món quà bất đắc dĩ.
Bảo xúi:
- Đừng thèm Như ạ. Ông ấy muốn lấy ḷng Như đó. Bây giờ đổi chiến thuật rồi. Quay sang tâm lư chiến bọn ḿnh.
Hà cũng nói:
- Như mà nhận chiếc xe là Như chấp nhận ông ấy trong căn nhà này.
Như lắc đầu:
- Em sẽ không nhận ǵ cả.
Mắt Hà sáng rực:
- Ít nhất cũng phải thế.
Ba chị em rời mâm cơm bước ra ngoài. Không thấy Hưng. Bảo nói:
- Anh ấy về rồi.
Như nghe buồn buồn. Hà hỏi Như:
- Hồi chiều mày đi chơi với Phục?
Như gật đầu:
- Đi xi nê.
- Vẫn c̣n yêu nó.
- Chắc là hết yêu rồi.
Hà cười nhẹ:
- Có thấy đầu óc thảnh thơi chút nào không ?
Như nhếch môi:
- Thấy một chút bâng khuâng mất mát.
Hà xoa nhẹ ngón tay áp út của Như, mà mắt nh́n bâng khuâng ra ngoài. Như nói:
- Anh Hưng thật buồn cười. Mới đến đă bỏ về.
Hà thở dài:
- Anh ấy đến từ sớm.
- Anh về bao giờ thế nhỉ ?
- Hồi trưa. Anh Hưng ở phi trường điện thoại về sở cho tao bảo chiều đến, nên chiều tao về sớm đấy chứ. Lúc ông ấy đến mặt đỏ nhừ bay toàn hơi rượu. Tao phải pha nước chanh cho uống mới tỉnh táo.
Như nhăn mặt:
- Khiếp, vừa về đến Saigon đă đi nhậu.
Hà gật đầu:
- Ông ấy làm như không nhậu hôm nay, mai không có ai mời nữa vậy.
Có tiếng mở cửa và Hưng đă trở lại. Như nh́n Hưng và thấy chàng có vẻ thay đổi thật mơ hồ. Hưng ngồi xuống cạnh Như, hất mặt:
- Nhỏ này thấy anh về cái mặt tỉnh bơ.
Như hỏi:
- Không tỉnh bơ th́ em phải làm ǵ ?
- Phải tỏ vẻ mừng vui.
- Giả vờ cũng được nhé ?
Hưng kéo tóc Như:
- Ừ ! Giả vờ cũng được. Cười thật vui đi anh xem nào.
- Cười giả vờ em sợ giống mếu quá. Không vui được anh Hưng ạ.
Hà cười to lên:
- Anh chả hỏi thăm xem hơn một tháng trời anh xa Saigon, Như làm ǵ có vui không ? Có ǵ thay đổi không ?
Hưng cười:
- Anh biết hỏi Như cũng không buồn nói mà. Trông cái mặt thế kia ḱa... 
Hà nheo mắt:
- Giống như kẻ bị thất t́nh, anh Hưng nhỉ ?
Hưng gơ lên đầu Như:
- Có người ta thất t́nh cô bé chứ cô mà thất t́nh ai ?
Như rên lên:
- Anh làm ǵ mà "thù hận" Như kỹ thế. Vừa về đến nhà, chưa kịp hỏi han Như câu nào đă vội bỏ đi.
Hưng căi:
- Anh đi lang thang ngoài đường cho tỉnh rượu để về gặp Như đấy chứ. Thấy "quà" anh cho Như chưa ?
Như gật đầu:
- Thấy rồi. Có cần Như cám ơn không ?
- Nếu thích th́ cứ cám ơn. Anh nhận.
Như bĩu môi:
- C̣n lâu. Bổn phận anh là phải mang quà cho em, không mua em bắt đền cho chết ấy chứ.
Hưng bật cười, mắng đùa Như:
- Nói như con... lu lu ấy.
Như sụ mặt, dựa đầu lên thành ghế salon. Hưng rút bao thuốc để lên bàn. Như cầm bao thuốc của Hưng lên nghịch ngợm. Hưng nói:
- Châm hộ anh điếu thuốc, Như:
Như nh́n Hà, nheo mắt:
- Tự nhiên anh Hưng có vẻ "lên" quá Hà ạ. Có chuyện ǵ vậy ?
Hà so vai:
- Chắc lại tán được cô nào ở Đà Lạt sắp sửa đem khoe ḿnh chứ ǵ.
Như gật đầu:
- Dám lắm chứ. Khoe đi anh Hưng.
Hưng cười cười. Như bật diêm châm thuốc cho Hưng. Hưng nhận điếu thuốc trên tay Như, ánh mắt thoáng tŕu mến. Như cười giả vờ như không thấy Hưng nh́n nàng, Như quay sang nói chuyện với Hà. Hai chị em lại nói đến mẹ và người đàn ông sắp hiện diện trong căn nhà này bằng giọng đượm hằn học.
- Ông ta trơ trẻn quá!
- Ông ta tưởng cho Như cái xe là Như nhận ngay vậy.
Hà thắc mắc:
- Mà sao ông ấy không cho thằng Bảo nhỉ.
Như nói:
- Tại Bảo con trai cho nó xe đạp nó không thích.
Hà lắc đầu:
- Không phải, chắc ông ta thấy Như có vẻ hiền nên lấy ḷng trước.
Hưng chen vào câu chuyện hai chị em:
- Ai bảo là Như hiền ?
Như vênh mặt:
- Em bảo.
- Mèo khen mèo dài đuôi.
Như nói:
- Chứ sao. Em hiền với mọi người chỉ dữ với một ḿnh anh thôi. Có thế mới được xe đạp chứ bộ.
Hưng hỏi:
- Ai cho em ?
- Ông Thái.
- Thích nhỉ ?
Như nhướng mắt:
- Anh tưởng em thích hả ?
Hưng thản nhiên:
- Tự nhiên có người cho chiếc xe đạp chạy nhông nhông ngoài phố, không thích sao được ?
Như bĩu môi không nh́n Hưng. Hưng hỏi Hà:
- Ông Thái vừa đến đây hả Hà ?
Hà lắc đầu:
- Ít đến lắm. Chỉ đón mẹ ở sở.
- Mẹ đă tỏ ư ǵ với các em chưa ?
Hà so vai:
- Chưa. Mà mẹ bênh ông ta chầm chập.
Hưng cười:
- Mẹ yêu mẹ phải bênh chứ sao em.
- Mẹ vừa mắng em với Như xong.
- Có chuyện ǵ vậy ?
Hà hất mặt về phía Như:
- Như không chịu nhận chiếc xe đạp của ông Thái, và Hà cũng phản đối ḷng tốt không phải chỗ của ông ta trước mặt mẹ luôn. Mẹ giận.
Hưng nghiêm giọng:
- Hà với Như không nên làm thế. Mẹ bây giờ đang yêu và đang mặc cảm với các em. Đáng lẽ Hà và Như phải giúp mẹ để giải quyết chuyện của mẹ mới được.
Hà nhỏm người lên:
- Nghĩa là em phải chấp nhận việc ông Thái ở với mẹ ?
- Chính thế.
- Không đời nào.
Hà nói cứng rắn. Hưng cười thật dịu dàng:
- Em phải hiểu mẹ hơn mới đúng Hà ạ. Em lớn rồi, phải nh́n sự việc bằng đôi mắt của một người lớn trong gia đ́nh. Phải nhớ rằng mẹ c̣n trẻ lắm. Mẹ không thể ở vậy suốt đời bên các em được. Phải để cho mẹ sống với chứ. Em khắt khe với t́nh cảm của mẹ quá, mẹ buồn.
Hà cắn môi nhè nhẹ. Cũng có lúc Hà nghĩ đến chuyện đó. T́nh yêu của mẹ! Hà đă nghĩ đến ông Thái và tự nhủ nên chấp nhận ông ta trong căn nhà này. Nhưng sao mỗi lần nh́n mẹ đi với ông. Hà lại thấy ghét bỏ và bực tức kỳ lạ. Có lẽ nàng bị ám ảnh v́ những ngày nhỏ dại của nàng bên cạnh mẹ và bố. Hạnh phúc quá sức. Nên Hà ghét ông Thái đă chen vào hạnh phúc ấy, mặc dầu bố đă chết.
Như th́ không nghĩ như Hà. Nàng chỉ tưởng đến lúc mẹ lấy chồng mẹ sẽ quên Như và gần mẹ là Như muốn khóc thôi. Dù sao, Như vẫn thèm được thấy mẹ chỉ
hiền ḥa săn sóc các con hơn là săn sóc một người đàn ông khác.
Mắt Như lặng buồn. Hưng c̣n nói nhiều về mẹ. Chàng khuyên chị em Như và hùng hồn bênh vực mối t́nh của mẹ với người đàn ông ấy. Như thấy mềm ḷng v́
những điều Hưng nói. Có lẽ Như ích kỷ thật. Như không nên làm buồn ḷng mẹ thật.
Hà đứng dậy ra sân. Hưng nh́n Như ngồi im trong ghế không chớp mắt:
- Như nghĩ lại xem. Rồi Như cũng phải lập gia đ́nh, ở với chồng. Hà cũng thế, rồi Bảo cũng thế. Mẹ sẽ cô đơn đến chừng nào nếu không có một người thân yêu bên cạnh để an ủi lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau. Tuổi già buồn lắm, Như ơi.
Như chớp mắt, nàng nh́n thấy Hưng và khuôn mặt chàng thật gần gũi, thật thân thiết. Như thấy nghẹn ở cổ và nước mắt chực ứa ra. Nàng nói với Hưng:
- Em buồn lắm, anh Hưng.
Hưng xoa nhẹ vai Như, dịu dàng:
- Lúc nào Như cũng than buồn. Có phải Như vẫn bứt rứt v́ mối t́nh của mẹ ?
Như nói:
- Em không hiểu tại sao nữa. Em ích kỷ cứ muốn mẹ sống như thế bên em suốt đời.
Hưng hỏi lại Như:
- Liệu em có ở bên mẹ suốt đời được không ?
Như gật đầu:
- Được.
- Em không nghĩ đến một ngày nào đó em sẽ theo chồng à ?
- C̣n lâu lắm.
- Lâu là bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm ?
Như vuốt tóc:
- Em không biết nữa.
Hưng cười ngọt ngào. Nụ cười như xác nhận tuổi trẻ của Như. Chàng nói:
- Nhiều lúc em như bà cụ.
Như nhỏ giọng:
- Cho anh hết chê em trẻ con.
- Em vẫn trẻ con dưới mắt anh, dù em bao nhiêu tuổi.
Như thở dài, nàng nh́n Hưng đăm đăm. Hưng hỏi:
- Có chuyện ǵ muốn nói với anh không ?
Như cười thật buồn:
- Em và Phục hết yêu nhau rồi.
Hưng thản nhiên:
- Sao vậy ?
- Phục yêu cô khác.
- Lâu chưa?
- Từ ngày anh đi.
Hưng nh́n Như tŕu mến:
- Em có buồn không?
Như đan những ngón tay vào nhau:
- Có lẽ có. Nhưng mà thoải mái hơn những ngày trong t́nh yêu.
- Rồi em sẽ quên.
Hưng nói. Như nheo mắt:
- Em đă quên được rồi.
- Nhanh thế hở?
- Ừ !
Hưng hỏi:
- Vậy chiều nay đi chơi với ai ? Ăn kem, coi xi nê với ai ?
Như trở lại tinh nghịch:
- Đi với bạn trai của em.
- Ai thế ?
- Anh biết để làm ǵ ?
Hưng nhún vai:
- Để biết.
Như cười:
- Em đi với Phục.
- Vẫn c̣n yêu Phục ?
- Chả biết.
Mặt Hưng nhăn lại. Như ngồi sát lại gần Hưng hơn. Như hỏi:
- Anh tức đấy à ?
Hưng gắt:
- Việc ǵ mà tức?
- Em đi chơi với Phục để chấm dứt t́nh yêu.
Hưng mắng Như:
- Nói như cải lương.
Như mỉm cười không căi Hưng. Hai người ngồi lặng bên nhau một lúc thật lâu. Hưng đứng dậy:
- Thôi, anh về Như ạ.
Như nh́n ra cửa:
- Khuya rồi hở anh?
- Ừ ! Khuya.
- Anh về đi.
Hưng bước ra cửa. Như ra theo chàng. Hà vẫn c̣n đứng sát ngay cánh cổng nh́n ra ngơ. Hưng xoa đầu Hà:
- Anh về nghe Hà.
Hà nhích người ra cho Hưng mở cổng. Hai chị em đứng nh́n theo bóng Hưng mất hút. Như quay vào và Hà cũng lặng lẽ theo sau. Lên đến pḥng Như thấy ấm trong ḷng. Mười đóa hồng nở rộ trong chiếc lọ sứ thật đẹp. Như ghé môi hôn lên đóa hoa, mỉm cười thật dịu dàng...

o0o

Hảo đến vừa lúc Như ăn sáng xong. Thấy Hảo bước vào Như reo lên:
- A! Hảo.
Bảo bước ra, cười ṛn:
- Mấy bà này thật buồn cười. Ngày nào cũng gặp nhau mà cứ làm như xa nhau lâu lắm ấy.
Như lườm Bảo, nàng ôm cánh tay bạn kéo vào nhà:
- Ăn ǵ chưa, bạn?
Hảo gật đầu:
- Rồi. Từ sớm chứ đâu có như mi.
Như cười hồn nhiên:
- Tại hôm nay chủ nhật mà. Sáng chủ nhật ngủ muộn ăn sáng trễ một tí có sao đâu.
Hảo nh́n Như hóm hỉnh:
- Chứ không phải hôm qua đi chơi với chàng về khuya quá nên sáng nay dậy
muộn hả.
Như mím môi:
- Làm ǵ có chuyện đó, Hảo. Đi đâu về mới ghé tôi đây?
Hảo nháy mắt:
- Đi nhà thờ.
Như reo lên:
- Ngoan đạo quá nhỉ? Có chàng đưa đi không hay đi một ḿnh ?
Hảo ôm vai Như, ghé tai bạn nói nhỏ:
- Ta bỏ hết các chàng rồi. Sáng nay mới đi xưng tội xong. Tội tao nhiều quá, đầy đầu mi ạ. Xưng tội xong thấy b́nh yên ghê cơ. Nghe ḷng ḿnh thanh thản lạ lùng. Bây giờ là lúc để cho ḷng ḿnh thật trống rỗng như thế mà học thi. Đậu rồi muốn nghĩ chuyện chồng con ǵ cũng được hết.
Như cười phá lên, cười thật vui, thật hồn nhiên:
- Hảo ơi, ta có cảm tưởng như mi vừa thay đổi.
Hảo gật đầu:
- Thay đổi thật rồi đấy chứ.
Hai đứa đu đưa nhau ngồi xuống ghế. Như rút cả hai chân lên mặt nệm, bảo Hảo:
- Tao cũng vừa thay đổi xong.
Hảo cười:
- Anh Hưng tỏ t́nh với mi rồi hở ?
Như chớp mắt, mặt nàng nhăn lại:
- Cái ông Hưng gàn dở ấy th́ nói làm ǵ. Càng ngày ông ấy càng coi tao trẻ con. Cứ đùa đùa, giỡn giỡn bực cả ḿnh. Muốn giận mà không giận nổi. Làm sao đó.
Hảo cắn nhẹ sợi tóc trong hai hàm răng một cách nghịch ngợm:
- Và như thế vẫn chưa "có ǵ" giữa hai anh em ?
Như lắc đầu:
- Chưa.
- Anh ấy muốn vờn mày như mèo vờn chuột.
Như sụ mặt:
- Tao có yêu anh ấy đâu mà sợ.
- Không yêu nhưng mong.
- Mong ǵ?
- Mong được nghe những lời tỏ t́nh thật ướt từ môi chàng và thích thú được nh́n thấy chàng si ḿnh mê mệt.
Như so vai. Hảo nói:
- Biết đâu không phải v́ một cái ǵ sâu kín khác. Chẳng hạn như mi cũng yêu anh Hưng. Yêu từ lâu lắm mà mi không nhận biết được, mi coi thường. Đến khi anh Hưng chợt mớm cái t́nh yêu ấy mi mới cảm thấy bị xáo trộn.
Như chớp mắt mơ màng. Nàng vẫn mơ hồ thấy một điều ǵ đó sắp đến với nàng. Có thể là Như cũng yêu Hưng nhưng chưa nhận thức được rơ ràng t́nh yêu ấy mà thôi.
Như nói với Hảo:
- Đôi lúc tao không hiểu được ḷng tao nữa Hảo à. Tao với Phục đă xa nhau thực sự rồi.
Hảo hỏi:
- Đứa nào mở đề trước.
- Tao.
- Phục không phản đối à?
- Lúc đầu th́ có, nhưng sau đó Phục bằng ḷng hai đứa xem nhau như bạn. Phục đang có một cô bồ mới. Cô nhỏ là bạn của Thúy em Phục. Hai người quen nhau trong dịp đi Mỹ Tho. Cô nhỏ dạn lắm. Tấn công Phục ráo riết đấy. Anh chàng thú nhận là yêu tao hơn yêu cô ấy. Nhưng mê cô ta hơn mê tao. V́ sao mi biết không?
- Cô ta đẹp.
- Cũng có thể. Nhưng theo lời Phục th́ cô bé có vẻ "âu yếm" Phục hết ḿnh. Cô bé biết khơi dậy sự đam mê trong Phục, nên Phục theo cô bé.
Hảo so vai:
- Đàn ông mà Như. Đàn ông chỉ thích... chuyện đó.
Như cười:
- V́ mê mà Hảo bỏ hết đám con trai theo Hảo đấy hả ?
Hảo lắc đầu:
- Tao chán chứ không hẳn v́ ghét. Tự nhiên muốn tu tỉnh tâm trí để học hành ấy mà. Học xong rồi nghĩ cũng chả muộn.
Như choàng tay qua vai Hảo. Hai đứa ngồi bên nhau. Bảo từ trên lầu chạy xuống. Áo chemise ngắn tay màu xanh nhạt với quần tây đậm màu may rộng ống một tí. Đầu tóc chải gọn gàng. Trông Bảo lớn hẳn lên. Vừa nh́n thấy Như và Hảo ôm nhau trong ghế, Bảo kêu ầm lên:
- Hai bà làm cái tṛ ǵ thế này. Ai trêu chọc, hiếp đáp ǵ đâu mà ngồi ôm nhau thê thảm thế ?
Như buông Hảo ra, cười với Bảo:
- Lại đi đấy hả ?
- Chủ nhật đẹp mà, Như.
- Mày cũng biết trời đẹp, trời xấu nữa sao ?
Bảo nhăn mặt:
- Như làm như ḿnh Như biết thưởng thức cảnh đẹp không bằng. Người ta lớn rồi nhé.
Hảo gật gù:
- Ừ ! Bảo lớn thật rồi đấy. Cao ghê đi.
Như nói:
- Tại nó ăn như trâu ḅ, làm sao không mau lớn nổi.
Bảo lắc đầu:
- Nói chuyện với mấy bà chị tôi chán quá. Cứ câu trước câu sau là t́m cách "kê" em không à.
Như hứ nhỏ, hỏi lại Bảo:
- Mày định đi đâu vậy ?
- Đi chơi chứ đi đâu.
- Với ai ?
Bảo trợn mắt:
- Chị hỏi cung em hả ?
- Ừ !
- Đi với đào được không ?
Như bĩu môi:
- Con nào mà nó mê nổi mày. Cái mặt nhăn nhăn, nhở nhở trông phát ghét.
Bảo cười phá lên:
- Người nhà hay chê em vậy chứ con gái mê em thiếu ǵ. Đẹp giai này, học giỏi này. Lại cao ráo dư sức cho mấy cô mang guốc mười mấy phân cũng chưa bằng
em.
Như nói:
- Cao lớn như mày chỉ tốn cơm, tốn vải của mẹ, chả giúp ích được ǵ cho các chị cả.
Bảo nhún vai:
- Các chị sướng quá trời c̣n mong ǵ hơn nữa. Ra đường có người theo. Đi chơi có người đưa, người đón. Đi ăn có người sẵn sàng trả tiền. Lại tha hồ ơng ẹo, yểu điệu chê bai nữa...
Như hét lên:
- Thằng khỉ, im cái miệng mày đi. Nói cái giọng y hệt anh Hưng...
Bảo cười kh́ kh́:
- Th́ anh Hưng nói với em như thế chứ sao.
Như đuổi Bảo:
- Thôi, ông đi đâu th́ đi đi.
Bảo nói:
- Hai chị lên nói chuyện với chị Hà cho vui. Bà ấy đang buồn ở trong pḥng ấy.
Như mỉa mai:
- Tử tế nhỉ. Chắc lại muốn xe chị ấy phải không ?
Bảo gật đầu:
- Không muốn xe Như đâu mà sợ.
Như lườm Bảo. Hảo hỏi:
- Ủa, Như mới mua xe đấy à.
Bảo nháy mắt:
- Xe đạp Mỹ đấy chị Hảo.
Hảo cười:
- Sao Như không lấy đi học ?
Như ghét đi xe đạp. Quê chết người.
Hảo nói:
- Mấy con nhỏ lớp ḿnh đi thiếu ǵ. Có xe đi sướng hơn đi bộ chứ.
Như nói nhỏ:
- Như th́ không thích, thà đi bộ c̣n hơn.
Hảo la:
- Như điên quá. Không thích đi mà mua.
Như cười buồn. Như có mua bao giờ đâu. Tự dưng mà Như "bị" nhận một cách cưỡng ép như thế đó. Như đă đầu hàng những giọt nước mắt của mẹ, những lời
khuyên của anh Hưng để nhận chiếc xe đạp từ tay người đàn ông mẹ yêu. Như phải làm bộ vui mừng và phải nói những câu cám ơn gượng ép cho ông ta vui ḷng. Cả Hà cũng chấp nhận một sự việc đă đến trong gia đ́nh. Đó là sự chấp nối của mẹ với ông Thái. Mẹ nói:
- Dù mẹ có lấy chồng mẹ vẫn c̣n là mẹ của các con.
Hà, Như im lặng. Mẹ nói tiếp, giọng mẹ buồn buồn:
- Bác Thái đă giúp đỡ gia đ́nh ḿnh nhiều quá. Từ những ngày ba các con c̣n sống, bác đă là người thân thuộc nhất. Và bác lo cho mẹ, cho các con đủ thứ. Mẹ đi làm cũng là nhờ bác. Hà đi làm cũng nhờ bác. Và chuyện học hành của các con cũng nhờ bác nữa. Lương của mẹ không thấm ǵ với những chi tiêu trong gia đ́nh. Không nhờ bác Thái đă hết ḷng giúp đỡ, mẹ không biết sẽ phải xoay sở cách nào để lo đủ cho các con...
Mặt Hà lặng đi trong lúc Như nghe ḿnh muốn khóc. Việc đă rồi. Như cũng phải nghĩ đến mẹ. Hà cũng phải nghĩ đến mẹ. Chẳng ai nói với ai, cả hai chị em nh́n nhau với ánh mắt dịu dàng. Hà nhỏ nhẹ xin lỗi mẹ rồi khoác vai Như về pḥng. Thế là chấp nhận người đàn ông mẹ yêu trong gia đ́nh. Và buổi sáng Như đă gượng vui nghe lời mẹ nhận chiếc xe đạp mới từ tay bác Thái trao cho. Như không c̣n muốn nghĩ thêm một điều ǵ khác nữa. Định mệnh đă an bài cho mẹ yêu bác Thái, rồi lấy bác. Như đành chấp nhận, thế thôi.

Bảo đă dắt xe ra cửa. Như dặn Bảo:
- Trưa về ăn cơm nghe cậu út.
Bảo gật đầu:
- Yên chí, Như có thấy em bỏ bữa cơm nào đâu mà dặn với ḍ cho mất công.
Bảo đă ra khỏi cửa. Như rủ Hảo:
- Lên lầu chơi với chị Hà đi Hảo. Trưa ở lại ăn cơm với bọn Như nghe.
Hảo lắc đầu:
- Thôi, ở lại chơi với mi một lát rồi tao về.
Như nhăn mặt:
- Hôm nay chủ nhật mà. Ở lại đây đi. Bà bô đi Biên Ḥa. Trưa chỉ có mấy chị em ăn cơm buồn chết được.
Hảo nói:
- Để trưa rồi tính.
Như gật đầu. Hai đứa đưa nhau lên cầu thang. Chưa vào đến pḥng Như đă nghe tiếng Hà cất lên:
- Như đó hả Như ?
Như nói to:
- Em với Hảo.
Cửa pḥng mở ra. Hà vẫn c̣n mặc áo ngủ rộng thinh, nàng mỉm cười:
- Hảo xinh quá! Lâu lắm không thấy Hảo đến chơi.
Hảo cười nhẹ:
- Ngày nào em với Như cũng gặp nhau ở trường.
Hà gật đầu:
- Ừ nhỉ ! Chị quên mất. Như, chiều nay ḿnh đi ăn cơm ở nhà hàng Như biết
chưa ?
Như lắc đầu:
- Chưa. Ai mời vậy ?
- Đố mày đó.
- Chắc lại anh Hưng.
Hà lắc đầu:
- Sai rồi. Mẹ mời.
Như kêu lên:
- Mẹ đi Biên Ḥa rồi mà.
- Ừ ! Mẹ viết giấy để trên bàn tao. Chiều nay đúng sáu giờ chúng ḿnh đến nhà hàng gặp mẹ. Mẹ mời cả anh Hưng nữa.
Như nói nhỏ:
- Biết anh Hưng có đến không mà mời ?
Hà gật đầu:
- Đến chứ. Hôm qua mẹ gặp anh Hưng trước rồi.
Như liếc nh́n Hảo, không nói. Nàng kéo Hảo ngồi lên giường. Hà nói:
- Tao muốn ra đường một chút cho thoải mái mà ngại quá.
Như nói:
- Chị th́ lúc nào cũng muốn ra đường.
Hà nh́n Như bĩu môi:
- Mày cũng có ngoan ǵ hơn tao đâu.
Như cười. Nàng nh́n Hảo đang lật từng trang sách một cách dịu dàng. Như thấy Hảo có vẻ thay đổi. C̣n Như ! Như không hiểu Như có thay đổi được như Hảo không ? Nàng chợt nghĩ đến Hưng với những câu nói nửa đùa nửa thật của chàng. Ḷng Như lại thấy nôn nao kỳ lạ, mong nhớ kỳ lạ. Như nói thầm:
- H́nh như ḿnh yêu Hưng...


o0o

Hà mặc áo dài trắng có những đốm hoa nhỏ với quần đen rộng ống phủ dài xuống gót chân. Như mặc robe đỏ xậm, nàng đeo thêm sợi dây bạc óng ánh trên cổ. Như thoa phấn hồng đậm mầu, và vẻ mắt xanh ướt, mơ màng. Hà vẻ môi một đường viền rộng, hơi trề ra một cách quyến rũ. Hai chị em đứng cạnh nhau soi gương. Trông Hà có vẻ đầy đặn và no tṛn như một trái hồng vừa độ chín, khiêu khích người nh́n ḿnh đam mê. Như thua chị ở sức quyến rũ. Trông Như nhỏ và hiền lành hơn. Hai chi em cao bằng nhau. Hà bảo Như ăn gian bề cao. Đáng lẻ Như chỉ nên mang giầy ba phân cho có vẻ học tṛ, đằng này Như mang giầy cao một tắc cộng với thước năm mươi bảy phân của Như. Thành ra trông Như có vẻ lênh khênh kỳ cục.
Như cười. Nàng ra đứng dựa cửa nh́n Bảo vừa huưt sáo vừa ngắm vuốt cái cravatte to bản đeo trên cổ. Bảo mặc chemise trắng thật thẳng, thắt cravatte và mang giầy, trông Bảo có vẻ người lớn và chững chạc hẳn lên. Bảo thấy Như nh́n, nheo mắt hỏi:
- Trông em được đấy chứ. 
Như bĩu môi:
- Giống ông cụ non bỏ xừ.
Bảo cười:
- Lâu lâu phải ra vẻ người lớn một tí chứ. Mẹ mời ḿnh chắc hẳn phải quan trọng. Như mím môi. Nàng đă nghĩ đến bửa tiệc hôm nay. Chắc chắn là để mẹ nói với chị em Như một điều ǵ mà cả ba chị em đă chờ đợi. Mẹ tuyên bố sống chung với ông Thái. Buổi trưa lúc ăn cơm Hà hỏi Như:
- Có nên dự không Như nhỉ ?
Như hỏi lại Hà:
- Theo chị th́ sao ?
- Như đă nhận xe của ông Thái.
Như cúi mặt:
- Như một chấp nhận.
Hà thở dài:
- Thế th́ ḿnh phải đi. Tao nghĩ kỹ rồi. Mẹ cũng có quyền nghĩ đến hạnh phúc riêng tư của mẹ. Anh Hưng nói đúng Như ạ. Ḿnh phản đối mẹ là ḿnh ích kỷ quá. Ḿnh chỉ biết nghĩ cho ḿnh mà không hiểu cho mẹ. Dù sao, mẹ cũng c̣n trẻ quá.
Như cười mà nước mắt muốn ứa ra. Không phải Như muốn phản đối mẹ nữa. Nhưng Như vẫn nghe buồn buồn. Dù không muốn mẹ lấy bác Thái, nhưng Như vẫn chấp nhận. Cũng như bao lâu nay Như chấp nhận những giúp đỡ của ông.
Hà đă trang điểm xong. Nàng đứng cạnh Như nh́n Bảo chải đầu Hà kêu:
- Bôi brillantine vào cho ép tóc Bảo ạ.
Bảo quay nh́n Hà:
- Em đâu đến nỗi... nhà quê.
- Trong mày thộn bỏ xừ. Yêu cầu tháo "yếm" ra.
Bảo nhăn mặt:
- Yếm đâu mà yếm ?
Hà cười. Nàng đến cạnh Bảo kéo nhẹ chiếc cravatte ở cổ nói:
- Chả yếm là ǵ đây. Con nít con nôi bày đặt.
Bảo giựt lại, quay phắt đi:
- Chị đẹp nhất nhà mà lại khó tính nhất nhà.
Hà vên mặt:
- Càng đẹp càng phải khó tính cho đàn ông "chết" v́ ḿnh.
Bảo bĩu môi:
- Em chê đàn bà đẹp khó tính.
- Mày th́ nói làm ǵ.
- Em cũng là đàn ông.
Hà lườm Bảo:
- Mày là thằng con nít.
Bảo nhún vai đi xuống nhà. Như nghe tiếng Bảo và Hưng nói chuyện. Nàng nh́n Hà rối rít:
- Anh Hưng đến rồi Hà.
Hà gật đầu:
- Tao nghe tiếng ông ấy nói rồi.
Như hỏi:
- Chị xong chưa ?
- Xong.
Như kéo tay chị:
- Th́ xuống nhanh, anh Hưng chờ.
Như bước nhẹ theo Hà xuống những bực thang thấp. Hưng đứng dựa cầu thang nh́n hai cô gái. Chàng nói:
- Bước khẽ nhé em! Cho thật xinh thật điệu nào.
Hà ngẩng đầu lên, cười với Hưng. Như đứng ở lưng chừng bực thang, nàng hỏi Hưng, giọng ấm áp:
- Anh nói với ai thế ?
Hưng nh́n Như nồng nàn. Chàng nói nhỏ vào tai Như:
- Nói với em đó.
Như cười, thoáng vẻ e ấp. Hưng khen:
- Em đẹp lắm, biết không ?
Má Như đỏ lên. Nàng hỏi:
- Bằng hôm đi dự sinh nhật chị Phượng với anh không ?
- Hơn nhiều.
Như chớp mắt không nói. Nàng bước nhẹ xuống nhà đứng cạnh Hà. Hà khen Hưng:
- Trong anh Hưng giống chú rể ghê.
Như nói:
- Chú rể thiếu cô dâu.
Hưng cười to:
- Có cô dâu rồi.
Như tṛn mắt nh́n Hưng. Hà hỏi:
- Cô dâu đâu đem ra tŕnh diện tụi này với chứ.
Hưng lắc đầu:
- Chưa được, rồi các cô sẽ biết.
Hà nháy mắt:
- Ai thèm tin anh.
Hưng chỉ Như:
- Có Như tin anh.
Hà nh́n Như ṭ ṃ:
- Bộ anh Hưng đă "thú thật" với Như rồi hả ?
Như giật ḿnh. Nàng hỏi:
- Thú thật chuyện ǵ ?
- Thú thật về người yêu của anh ở trên Đà Lạt ấy.
Như chớp mắt:
- Ai mà biết nổi bồ anh ấy.
Hưng cười nói lăng:
- Thôi, ḿnh đi chứ hở ? Mẹ mời mấy giờ ?
- Sáu giờ.
- Mười phút nữa. Ḿnh nên đến đúng giờ cho mẹ vui ḷng.
Cả bọn kéo nhau ra chiếc xe của Hưng mượn bạn. Chiếc xe hôm nào Hưng đem đến đưa ba chị em đi xi nê. Hà bảo Hưng:
- Anh cũng nên mua một chiếc xe hơi cho tụi em đi ké anh Hưng ạ.
Hưng mĩm cười:
- Chừng nào lấy vợ anh sẽ mua cho vợ lái.
- Cưng vợ quá nhỉ ?
- Chứ sao.
- Cô nào lấy anh chắc sung sướng và hạnh phúc.
Hưng nói nhỏ:
- Đó cũng là điều mong ước của anh.
Như nghe mềm ḷng trong câu nói của Hưng. Nàng nh́n chàng và thấy mắt Hưng thật ấm, thật tŕu mến. Như nhắm mắt lại, nỗi ước mơ chợt đến ngọt ngào và thôi thúc với Như. Như thấy ḿnh chợt lớn trong mắt chàng.
Hưng dừng xe ở một khoảng đất trống. Chàng chải lại tóc rồi đưa cả bọn vào thang máy. Mẹ đặt tiệc ở lầu ba của một nhà hàng lớn ngay trung tâm thành phố. Khi bốn người bước vào, Như đă nh́n thấy Mẹ đứng bên cạnh bác Thái. Hưng cúi chào hai người trong lúc Như ngượng ngập nh́n quanh, không có một người khách nào khác ngoài Hưng và ba chị em. Mẹ nói, giọng run run:
- Cậu Hưng và các con đến Mẹ mừng quá.
Hưng cười thật tươi:
- Cháu phải giục các cô ấy măi mới đến đúng giờ được đấy. Các cô diện quá, trang điểm hàng giờ chưa xong.
Ông Thái có vẻ vui và ồn ào. Ông mời mọi người ngồi vào bàn rồi ông đứng cạnh Mẹ. Giọng ông tự tin và vui tươi, ông nói:
- Chắc các cháu cũng biết rồi. Bác và mẹ cháu thương nhau và cùng t́m được ở nhau những an ủi lúc tuổi già. Nhân bửa tiệc này, bác xin báo cho các cháu biết là bác và mẹ các cháu đă quyết định sống chung.
Tất cả im lặng. Như thấy mặt mẹ có vẻ tái đi. Tay mẹ run run vịn mép ghế một cách buồn khổ. Ḷng Như bỗng trùng xuống. Nàng thương mẹ và hiểu được nổi khổ tâm của mẹ. Như đứng dậy, nàng nói nhỏ, đầy cảm động:
- Con xin chúc mừng bác và mẹ. Mong mẹ sẽ có nhiều hạnh phúc bên bác.
Hà cũng đứng lên, run giọng:
- Con cũng xin chúc mừng hạnh phúc của mẹ.
Rồi Bảo cũng đứng lên đột ngột nói những câu chúc mừng ngọt ngào. Tất cả đă cảm thông được mối t́nh chấp nối của mẹ. Như thấy hai vai mẹ rung lên. Hai gịng nước mắt chảy dài trên đôi má mẹ. Mẹ nghẹn ngào:
- Mẹ cám ơn các con.
Rồi mẹ ̣a khóc tức tưởi. Mọi người nh́n nhau, mắt cũng đỏ hoe. Như liếc nh́n Hưng thấy chàng mỉm cười. Như hỏi nhỏ:
- Anh nghĩ ǵ mà cười ?
Hưng cúi sát mặt Như, hơi thở chàng như bao phủ lấy khuôn mặt nàng. Chàng nói:
- Anh đă đoán rằng chuyện sẽ đi đến kết cuộc tốt đẹp như thế.
- Tại sao ?
- V́ anh đă đọc được trong mắt mấy chị em ḷng thương yêu mẹ vô bờ. Ḷng thương yêu đương nhiên xóa bỏ được mọi tị hiềm xa cách.
Như thở nhẹ:
- Em có cảm tưởng bắt đầu sống trong một gia đ́nh mới.
Hưng cười:
- Chấp nhận một cách tự nhiên không thấy bị nghĩ ngợi ǵ cả. Em thử xem.
Như chớp mắt:
- Em sẽ cố gắng.
Ông Thái nh́n Hưng, nụ cười ông đầy cởi mở và người lớn:
- Cậu Hưng. Mời cậu uống với tôi ly rượu.
Hưng vui vẻ:
- Vâng cháu xin chúc mừng hai bác.
Như nh́n hai người đàn ông nâng ly. Ly rượu được ực một hơi hết sạch. Nàng liếc nh́n mẹ, nét mặt bà rạng rỡ niềm vui. Tự nhiên Như thấy một niềm xúc cảm rạt rào trong ḷng. Đó là t́nh thương yêu thắm thiết của con cái dành cho cha mẹ.
Nàng quay sang Hà, bắt gặp Hà cũng đang nh́n ḿnh. Như nói:
- Em mừng cho mẹ.
Hà nhẹ gật đầu:
- Hạnh phúc cần cho mẹ thật. Nh́n mẹ tao có cảm tưởng mẹ trẻ ra mười tuổi.
Như thoáng nghĩ:
- Không biết mẹ c̣n nhớ tới bố chút nào không ? Nhưng Như đă vội xua đuổi ư nghỉ ấy. Ông Thái và Hưng chuyện tṛ vui vẻ, thỉnh thoảng mẹ lại xen vào vài câu đùa vui ư nhị. Bảo chỉ im lặng ngồi nghe.
Một lúc, bất ngờ ông Thái nói:
- Ăn đi chứ... các con. Sao ngồi không thế ?
Hưng tiếp cho Như một miếng gà hầm lớn. Như kêu:
- Nhiều quá.
- Một nửa cho em... một nửa cho anh.
- Th́ anh lấy lại phần anh đi.
- Anh nhờ em ăn hộ.
Như háy mắt với chàng:
- Dại thế ?
- Em ăn mà anh thấy ngon.
Như đỏ mặt. Lâu lắm tự dưng được nghe một câu nói thật là t́nh tứ. Nàng gắp miếng thịt đưa lên miệng cắn, đôi mắt nh́n Hưng long lanh. Hưng nh́n thẳng vào mắt nàng âu yếm:
- Em đă thấy vui chưa ?
Như gật đầu. Chàng tiếp:
- C̣n chút ǵ phiền muộn nửa không ?
Như lắc đầu:
- Hoàn toàn b́nh thản.
Hưng gật gù. Chàng châm một điếu thuốc. Bàn tiệc ồn ào tiếng nói cười của mẹ với chị Hà và Bảo. Hưng ghé lại gần Như:
- Anh muốn nói với em...
- Ǵ anh ?
- Một câu chuyện quan trọng.
Như mơ hồ nhận thức rằng quả thật câu chuyện Hưng sắp nói có thể quan trọng v́ nét mặt chàng thật nghiêm. Như nh́n quanh:
- Câu chuyện dài không anh ?
- Thật dài mà cũng thật ngắn.
- Để lúc khác được không ? Mọi người đang nh́n anh em ḿnh ḱa.
Hưng nghiêng đầu:
- Được, nhưng lúc khác là lúc nào ?
- Lúc nào cũng được, nhưng đừng là bây giờ.
- Khi ḿnh ra về nhé ?
Như nhè nhẹ gật đầu:
- Anh có vẻ vội vă quá thế ?
Hưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang:
- Đúng thế. Anh nghĩ là anh cần phải nói.
Bửa tiệc gia đ́nh sắp tàn. Mọi người ăn tới món tráng miệng. Mẹ quay sang Hà:
- Lát nữa mấy chị em về trước nhé.
Hà dạ nhỏ. Bảo nháy Như:
- Chàng và nàng đi du dương.
Như cười khẻ:
- Coi chừng mẹ nghe được tát cho mấy cái bây giờ.
Mẹ bảo Hưng:
- Cậu Hưng đưa các em về hộ tôi nhé.
Ông Thái tiếp:
- Chắc phải nhờ cậu trông nom săn sóc các em ít ngày.
Hưng cười thông cảm. Bảo thắc mắc với Hà:
- Sao bác Thái lại nói vậy ?
Hưng trả lời thay Hà:
- V́ ba mẹ sẽ vắng nhà ít hôm.
Bảo kêu nhỏ:
- À, tuần trăng mật.
Hưng cười cười. Như và Hà cũng cảm thấy một sự ǵ là lạ sau câu nói của Bảo.
Mọi người ngồi một lúc rồi đứng lên ra về. Ông Thái siết chặt tay Hưng:
- Cậu giúp tôi nhé.
Mẹ nắm chặt cánh tay các con gái:
- Mẹ cám ơn các con.
Hà trả lời:
- Chúng con rất vui khi thấy mẹ sung sướng.
Mẹ dịu dàng:
- Mẹ sẽ vắng nhà vài hôm.
- Dạ.
- Mẹ có viết cho các con mấy chữ để ở ngăn kéo bàn trang điểm. Các con t́m đọc nhé.
Bảo mĩm cười:
- Sao mẹ không nói thẳng với chúng con, c̣n viết cho mất công ?
Như lườm em:
- Hỏi vô duyên.
Mẹ vuốt má Bảo:
- Có những điều nói ra thật khó, dù chẳng có ǵ. Chỉ khi viết mới có đủ can đảm nói hết những ǵ ḿnh nghĩ.
Mấy chị em chào ông Thái và mẹ rồi theo Hưng ra xe. Trên đường về tự dưng mọi người im lặng. Hưng phá tan không khí lặng lẽ đó:
- Ḿnh đi đâu chơi chứ các em ?
Hà lắc đầu:
- Em nhức đầu v́ uống rượu không quen. Cho em về trước nếu mọi người đi chơi.
Bảo cũng nói:
- Em có hẹn vói thằng bạn, nửa giờ nữa.
Hưng hỏi đùa:
- Thằng bạn hay cô bạn ?
Bảo kêu:
- Anh nói thế bà này lại nhăn em bây giờ.
Như nói:
- Không nhăn đâu.
- Tử tế vậy ?
- Người lớn thường độ lượng mà lỵ.
Hưng nhéo tai Như:
- Ừ, như người lớn thật đấy.
Như bĩu môi:
- Đến bây giờ anh mới chịu công nhận à ?
- Không, từ lúc tối cơ.
Như cười vênh váo. Hưng nói lớn:
- Vậy th́ chỉ có anh đi chơi với Như thôi hở ?
Như nh́n Hưng với ánh mắt đồng lơa:
- Em muốn đi chơi một ṿng cho mát. Nhấp thử chút sâm banh mà nóng cả mặt.
Hưng đưa Hà và Bảo về nhà. Chờ hai chị em đi khuất vào ngơ, Hưng cho xe chạy. Như quay sang Hưng, giọng tinh nghịch:
- Nào, anh có chuyện ǵ quan trọng th́ nói đi, em nghe ?
Hưng bảo:
- Ra bến tầu cho mát, Như đồng ư không ?
- Tùy anh.
- Và uống ly soda chanh cho khỏe người ?
- Cũng được.
Hưng đưa Như vào Mỹ Cảnh, chọn chiếc bàn sát mặt ngó ra sông. Hai người ngồi đối diện trong ánh sáng mờ ảo. Mặt nước óng áng phản chiếu ánh đèn nhấp nháy. Tiếng nước róc rách vỗ vào bờ lót đá mơ hồ.
Như nh́n Hưng chờ đợi. Hưng xoay xoay chiếc th́a trong ly nước.
- Như.
- Ǵ anh ?
- Dạ chứ ?
- Không.
- Dạ đi, v́ anh muốn em thật ngoan.
Không hiểu sao như không phản đối giống mọi lần:
- Dạ.
- Như đă nghĩ nhiều chưa ?
- Nghĩ ǵ anh ?
- Về chuyện anh đă nói.
- Chuyện ǵ ?
Hưng nh́n Như đăm đăm:
- Anh yêu em. Anh muốn cưới Như.
Như rùng ḿnh liên tiếp. Gió sông chợt thật lạnh. Tai Như nóng bừng như chưa nghe câu nói ấy lần nào.
- Đừng đùa. Em không thích anh trêu ghẹo em như thế.
- Anh đâu có đùa.
- Em người lớn rồi và không có ai tỏ t́nh với người lớn như thế.
- Anh nói thật mà.
Như cằn nhằn:
- Em ghét anh !
Giọng Hưng chợt thảnh thốt:
- Sao em ghét anh ?
- Em tức anh.
Hưng tṛn mắt ngạc nhiên, Như tiếp:
- Từ hôm anh nói chuyện đó với cái giọng dễ ghét, em "thù" anh đến ngủ không được.
Hưng ồ khẽ một tiếng, chàng mỉm cười thật âu yếm và đặt nhẹ tay trên cánh tay nàng:
- Anh... xin lỗi.
- Không cần anh xin lỗi. Em chỉ muốn biết lần này anh nói thật hay lại đùa ?
- Anh nói rồi.
- Em chưa nghe rơ, nói lại đi.
Hưng bóp chặt tay Như:
- Anh yêu em, yêu thật.
- Sao nữa ?
- Anh muốn cưới em.
Như cười, trao chàng tia nh́n t́nh tứ.
- Xong rồi, đi về đi anh.
Hưng nh́n Như ngẩn ngơ. Như đứng lên:
- Về chứ ?
Hưng trả tiền vội vàng rồi bước theo Như xuống bờ. Hai người đi dọc theo hè đường.
- Như, em... kỳ vậy ?
Như tinh quái:
- Có ǵ đâu anh ?
- Sao không trả lời anh ?
- Trả lời ǵ, thưa anh ?
Giọng Như trêu chọc. Hưng nhăn nhó:
- Trả lời...
Chàng bỏ ngang câu nói, nh́n Như đầy bất măn. Như cười thầm, cúi ḿnh bước vào trong xe. Chiếc xe chồm lên Như bảo:
- Em đang yêu đời nghe anh Hưng.
Hưng lầm lỳ không nói. Như tiếp:
- Em đang sung sướng nữa. Em không muốn chết.
Hưng vẫn im lặng. Như lải nhải trêu tức chàng:
- Và cũng không muốn bị thương hay sứt mẻ ǵ.
Hưng la lên:
- Em điên hả Như ?
Như quay ra cửa xe, cố nín cười. Hưng dừng xe ngay đầu ngơ. Như mở cửa. Hưng nói:
- Anh về.
Giọng chàng lạ lùng sao đó. Như vịn cửa nh́n vào:
- Vào nhà chơi đă, anh Hưng.
Hưng mỏi mệt:
- Anh nhức đầu.
Như nhí nhảnh:
- Lạ nhỉ. Mọi người hôm nay rủ nhau nhức đầu hết cả.
Nàng đặt tay trên vai Hưng, dịu dàng:
- Vào nhà em nói cái này cho mà nghe.
Nàng thêm, khi nh́n mặt chàng có vẻ ngơ ngác:
- Cam đoan nghe xong hết nhức đầu liền à.
Hưng lườm Như theo nàng vào nhà. Hai người đi sát bên nhau. Trong gió đêm. Hưng cảm thấy mái tóc, bờ vai Như chạm nhẹ vào chàng toát ra một mùi quen thuộc không thể nào quên. Chàng hít mạnh và thấy xúc động nhẹ nhàng. Như nói khi hai người vào tới pḥng khách:
- Anh ngồi chơi, em đi thay quần áo một chút nhé.
Hưng ngồi xuống ghế salon. Như tí tách nhẩy lên thang, biến mất sau cửa pḥng. Một lát sau nàng trở xuống tươi mát trong bộ đồ ngủ mỏng, mềm mại.
Nàng ngồi sát vào Hưng. Không gian im vắng, chỉ có tiếng quạt trần xoay nhẹ trên cao. Như ngồi tựa vào Hưng.
- Anh c̣n nhớ những ǵ anh vừa nói với em ở nhà hàng không ?
Hưng ậm ừ:
- Hỏi kỳ cục.
- Nhớ không ?
- Sao không ?
Như kêu lên:
- Vậy mà bà Hà, con Hảo cứ bảo anh Hưng chóng quên, lại hay nay thế này mai thế khác... không tin được.
- Toàn dân ác miệng.
- Anh vẫn cho là anh nói thật ?
- Đứng đắn.
- Nhưng anh có chịu công nhận là em đă lớn ?
- Đương nhiên rồi.
- Và không thể đem chuyện đó mà đùa với... người lớn ?
- ?
- Như hôm nào anh đă đùa... t́nh yêu ?
Hưng lắc đầu:
- Anh chưa bao giờ đùa cả. Nhưng anh công nhận anh thiếu sự đứng đắn, thành khẩn.
Như mơ màng, nói nhẹ như hơi thở:
- Vậy th́... vậy th́...
Hưng cúi xuống. Đầu Như tựa trên vai Hưng, mái tóc đổ dài ngực chàng và đôi mắt Như ngước lên nh́n chàng, long lanh sáng.
- Vậy th́ sao Như ?
- Em đón nhận, em bằng ḷng.
Hưng kêu lên rạng rỡ:
- Như.
Chàng ôm choàng lấy nàng. Trong căn pḥng vắng vẻ, im lặng tâm hồn hai người như ḥa làm một. Hưng cảm thấy thân thể Như oằn cứng nặng trĩu tay chàng. Từng nụ hôn tiếp nối nhau. Chưa bao giờ Như thấy Hưng khác lạ như thế và Như cũng chưa bao giờ đón nhận những cảm giác mê hoặc đến vậy. 
Hai người ngồi sát bên nhau, một tay Hưng ôm choàng lưng Như. Thời gian trôi qua theo từng nhịp thở gấp rút.
Như nhắc nhở:
- Gần giới nghiêm rồi đó anh.
Hưng gật đầu:
- Anh về.
Hai người đứng lên, Như bảo:
- Em tiễn anh ra cửa.
- Không. Lên ngủ đi, ra ngoài lạnh đó.
Như mỉm cười nh́n chàng âu yếm. Hưng dục:
- Lên đi, anh đứng đây.
- Làm ǵ ?
- Nh́n em.
Như cười. Khi yêu, chỉ người trong cuộc mới cảm thấy trọn vẹn sự lăng mạn, t́nh tứ trong những câu nói vớ vẩn như vậy.
Nàng bước lên thang, tiếng guốc gơ nhịp xuống từng bậc đều đặn thỉnh thoảng nàng quay lại cười với Hưng.
Hưng gọi:
- Bước khẽ nhé. Đừng làm mọi người thức giấc.
Như thấy câu nói đầy vẻ đồng lơa t́nh tứ, nàng quay lại:
- Hưng ơi.
Hưng cười với Như thật tŕu mến. Như nằm nhoài người trên thành cầu thang, tựa cằm trên cánh tay, nói thật nhẹ:
- Em yêu anh.
Hưng mở rộng ṿng tay và t́nh yêu đổ xô vào chàng trong những nhịp guốc dồn dập. Trong những tê dại của môi hôn không rời. Hưng th́ thào:
- Nào đi ngủ cho anh về. Và, bước khẽ nhé em, đừng làm mọi người thức dậy.

 
Hết


 

Pages Previous  1  2  3