Bước Khẽ Nhé Em   Dung Sàig̣n Pages  1  2  3  Next      
Chương 1

Trên đường đưa Như về, Như có cảm tưởng Phục muốn nói với Như chuyện ǵ đó. Như không hỏi, Khi Phục dừng xe lại ở ngay đầu ngơ, Như vén áo bước xuống:
- Anh về!
Phục cười gượng gạo:
- Anh muốn nh́n theo Như vào nhà.

Như lắc nhẹ mái tóc, mỉm cười quay bước vào ngơ. Phục chợt gọi:
- Như.
Như quay lại:
- Ǵ thế?
- Thôi, Như vào đi.
Như lườm Phục:
- Vớ vẩn quá.
Phục cười lặng thinh, Như bước như chạy vào nhà. Nàng nh́n thấy Hưng đứng hút thuốc ở cửa. Điếu thuốc chỉ c̣n một mẫu ngắn, gần sát lên môi chàng.
- Chà, đi chơi kỹ nhỉ?
Hưng nói, Như cười bằng ánh mắt thân thiết:
- Em đi xi nê với Phục.
Hưng nheo mắt:
- Anh biết rồi, khỏi khai.
Như bĩu môi:
- Ai khai bao giờ. Em chỉ nói thế... sợ anh tưởng lầm em đi chơi lăng nhăng.
Hưng bật cười:
- Con nhỏ này đến hay, anh có nói ǵ đâu mà cô đính chính loạn cả lên thế. Anh biết em đi chơi với Phục mà. Với lại, chiều nay đẹp, lại cuối tuần nữa. Không đi chơi với bồ chả lẽ ở nhà... chờ anh à. Phải không?
Như hơi nhăn mặt, nàng hỏi Hưng:
- Anh đến lâu chưa?
- Lâu rồi.
- Mấy giờ?
- Sáu giờ. Ăn cơm ở đây.
Như cười:
- Chờ em lên thay áo đă nhé.
Hưng nói:
- Anh định về đây.
- Chờ em đă. Chị Hà đâu anh?
- Cũng đi chơi với bồ như em, đă về đâu.
Như chớp mắt:
- Lúc em đi chị ấy vẫn c̣n ngủ trưa.
Hưng nhún vai:
- Nhà có hai cô gái lớn rủ nhau đi hết. Mẹ mới than với anh hồi chiều.
Như cười bâng quơ. Nàng lên pḥng thay nhanh bộ quần áo trên người ra, và mặc bộ đồ ngắn sát tay. Như vào pḥng tắm úp mặt vào lavabo cho nước tràn lên mặt. Nước mát thật dễ chịu. Như muốn giữ măi hơi nước trên mặt nàng. Một lát Như trở ra, những giọt nước c̣n đọng lại trên chân tóc mai lấm tấm. Nàng xuống nhà thấy Hưng đang ngồi dựa đầu lên thành ghế salon, như ngủ. Nàng gọi:
- Anh Hưng.
Hưng gật đầu:
- Ǵ vậy?
- Anh ngủ?
- Không.
- Sao nhắm mắt?
- Nhắm một tí cho đỡ mỏi, ngủ đâu.
Như ngồi xuống cạnh Hưng:
- Anh có vẻ mỏi mệt thật. Có chuyện ǵ nói cho em nghe không?
Hưng lắc đầu:
- Em nghe làm sao nổi chuyện của anh.
Như bĩu môi:
- Ngon nhỉ.
- Ngon ǵ?
- Làm như chuyện của anh ghê gớm lắm vậy.
Hưng gật gù:
- Chứ sao không?
- Cái chị đánh má hồng thật đậm của anh đâu rồi?
Hưng cười:
- Đừng gọi là “cái chị”, nghe kỳ lắm Như.
Như lắc đầu bướng bỉnh:
- Em thích gọi như thế.
Hưng nói:
- Anh đề nghị em nên gọi là “cái Phượng” nghe đỡ chướng hơn.
Như tṛn mắt:
- Gọi thế anh giận em chết. Bồ anh cũng như chị em mà.
Hưng nhướng mắt nh́n Như:
- Em thấy Phượng thoa má hồng đậm lắm hả?
Như gật:
- Đỏ rực trông phát chói mắt. Anh đi với chị ấy hoài mà không biết à ?
- Không.
- Tại anh thấy đẹp.
Hưng lắc đầu:
- Anh chẳng thấy ǵ cả.
- Bộ em nói dối?
- Không phải. Tại anh vô t́nh không để ư đó.
Như lườm Hưng:
- Chẳng ai như anh. Bồ ḿnh mà không để ư ǵ hết.
Hưng nheo mắt:
- Ai nói với Như, Phượng là bồ anh ?
- Em nói.
- Em nói... lu lu nói tin.
Như dẫy lên:
- Anh ăn nói bừa băi ghê, dám ví em với con lu lu.
Hưng cười cười:
- Thôi, bỏ chuyện cô má hồng thật đậm ấy đi. Nói chuyện Như nghe.
Như ngồi sát lại Hưng:
- Chuyện Như và Phục nhé?
- Ừ.
- Bắt đầu thế nào bây giờ nhỉ ?
- Th́ bằng một cuộc hẹn. Ở đâu, lúc mấy giờ ?
Như cười:
- Ở ngay đầu ngơ, ba giờ chiều này. Phục đón em, hai đứa đi xi nê rồi ra bát phố vài ṿng, chui vào tiệm kem ngồi rồi về.
- Chưa ăn ǵ hết à.
- Có, ăn phở.
Hưng nhăn mặt:
- Ăn phở làm sao đủ no?
Như chớp mắt:
- Phục c̣n đi học, đâu có tiền nhiều mà đ̣i đi nhà hàng.
Hưng cười nhẹ:
- Ừ nhỉ, anh quên. Khi yêu nhau, người ta ăn một tô phở cũng no chán rồi.
Như ngồi im, không nh́n Hưng. Hưng châm một điếu thuốc thơm. Mùi thuốc không gợi nhớ cho Như một cảm giác nào cả v́ Phục không hút thuốc. V́ Như yêu Phục từ năm cuối trung học của chàng. Phục vừa vào khoa học trong lúc Như bắt đầu lên đệ nhất. Hai người cùng học chung lớp sinh ngữ. Hai người ít đi chơi với nhau. Phục không biết hút thuốc lá như các bạn trai của Phục, Như th́ không quan tâm đến chuyện đó. Nhưng Hảo, bạn Như thường bảo:
- Mi phải tập cho hắn hút thuốc.
- Để làm ǵ?
- Để cho có vẻ... đàn ông.
- Kỳ vậy?
- Ừ.
Hảo c̣n nói: Phục có vẻ yêu Như thật, nhưng Hảo vẫn nghi ngờ hắn yêu hời hợt.
Như chỉ cười. Ít ra, trong thời gian này, Như chỉ vừa mới yêu Phục nên không phải nghi ngờ lung tung, không phải đắn đo suy nghĩ ǵ đến tương lai cả. Chỉ mới yêu nhau để thấy hương vị của những buổi hẹn ḥ, những ánh mắt đam mê, thế thôi. Không nghĩ ǵ xa hơn những điều đó.
Như hỏi Hưng:
- Anh có ư kiến ǵ về Phục không?
Hưng lắc đầu:
- Không. Anh ít có ư kiến.
- Anh lười!
- Chắc vậy.
Như nói:
- Anh lười cả với t́nh yêu. Bao nhiêu người con gái đi qua đời anh rồi mà anh vẫn không giữ được ai.
Hưng so vai:
- Đâu phải lỗi tại anh.
Như mím môi:
- Tại anh.
- Như không hiểu anh rồi. Những người con gái đó không yêu anh.
Như căi:
- Anh nói vậy, không yêu mà đi chơi với nhau thân mật thế.
Hưng cười nhẹ:
- Đôi khi c̣n thân mật hơn thế nữa mà không phải do t́nh yêu đó Như. Như c̣n nhỏ và coi t́nh yêu quan trọng quá nên Như sung sướng.
Như nhướng mắt:
- Em chỉ nghỉ khi ḿnh thích một người con trai nào đó ḿnh mới nói chuyện với họ, và khi ḿnh yêu họ rồi ḿnh mới đi chơi, đi ăn uống thân mật.
- Lư tưởng!
Hưng nói. Như gật đầu:
- Phải lư tưởng chứ anh.
- Anh hết tuổi đó rồi.
- Thế nên anh không có t́nh yêu?
- Không hẳn thế. Em có cảm thấy hạnh phúc và sung sướng khi ở bên Phục không?
Như ngập ngừng:
- Em chưa tưởng tượng ra được khuôn mặt hạnh phúc. Có điều mỗi lần gặp Phục, đi chơi với Phục em thấy vui vui thích thích.
Hưng chợt nh́n đăm đăm lên khuôn mặt Như:
- Như thế là t́nh yêu, phải không?
Như cười x̣a:
- Em th́ nghĩ có lẽ là t́nh yêu, v́ bạn bè em đều gán ép, trêu đùa em với Phục. Bạn bè em chỉ nói đến Phục với em và cũng chỉ nh́n thấy Phục đón đưa em mỗi chiều tan học về mà thôi.
Hưng cũng cười:
- Có chuyện ǵ nói với anh nữa không, anh về đây.
Như hỏi:
- Sao hôm nay anh có vẻ hấp tấp vậy?
- Anh đến nhà người bạn có chút việc, với lại ở đây cả buổi chiều rồi c̣n ǵ.
Hưng đứng dậy, Như ra cửa, vừa lúc Hà chạy ào vào. Thấy Hưng, Hà cười:
- Anh.
- Ờ.
- Anh vừa đến hở ?
- Ừ! Vừa đến lúc chiều.
Hà kêu lên nho nhỏ:
- Khiếp, mai mỉa dữ.
Hưng nói:
- Anh về nhé.
Hà ngạc nhiên:
- Sao về sớm thế?
Như nheo mắt với chị:
- Anh ấy có hẹn Hà ạ.
Hà hất mặt:
- Hẹn hả? Thôi, cho anh về đi.
Hưng cười nhẹ, không nói. Như đứng dựa cửa nh́n Hưng dắt xe ra cổng. Màu áo xám của Hưng lan vào đêm tối trong thật buồn. Bỗng dưng Như nghe xôn xao một nỗi ǵ bâng khuâng ray rức.
Như trở lên pḥng, nàng thấy Hà đang trầm ngâm trước bàn viết. Như hỏi:
- Ngồi làm ǵ vậy?
Hà nói mà không nh́n Như:
- Nghĩ đến những thay đổi sắp đến với gia đ́nh ḿnh.
Như ngồi sụp xuống giường kêu lên:
- Quan trọng lắm sao, Hà?
- Quan trọng chứ.
- Mà chuyện ǵ vậy ?
- Mẹ sắp lấy chồng.
Như ngẩn người, cổ Như bỗng dưng nghẹn cứng lại. Cái ǵ mà mẹ sắp lấy chồng? Người đàn ông nào sẽ thay thế bố Như trong những ngày sắp đến để làm thay đổi cuộc sống êm ấm này.
Hà hỏi Như:
- Mày có thấy dạo này mẹ thay đổi hơi nhiều không?
Như cắn môi:
- Em không để ư.
- Mày không biết cả bác Thái nữa à ?
- Biết.
- Mẹ sẽ lấy bác Thái.
Như kêu lên chới với. Chuyện ǵ kỳ cục vậy ? Mẹ sẽ lấy bác Thái. Người đàn ông là bạn của bố từ những ngày bố c̣n sống ấy sẽ là chồng của mẹ, là người thay bố hiện diện trong căn nhà này. Như nghe như ḿnh muốn khóc. Nàng nói:
- Em không tin mẹ sẽ lấy bác Thái.
Hà cười nhẹ, nàng ngước nh́n Như đăm đăm:
- Sao mày không tin?
- Tại bác Thái là bạn bố.
Hà nhún vai:
- Đời bây giờ ai cũng quên t́nh bạn nhanh chóng.
Như lắc đầu:
- Em không thấy mẹ với bác Thái có vẻ ǵ lạ cả. Mẹ đi làm cả ngày mà bác Thái th́ lâu lâu mới đến.
Hà hừ nhỏ:
- Chỉ có một ḿnh mày là nghĩ thế thôi. Thằng Bảo nó thấy mẹ đi chơi vơi bác Thái ở phố mấy lần. Chính tai tao nghe bác Thái gọi mẹ bằng em.
Tai Như ù lên:
- Thật thế ư ?
- Thật chứ.
- Sao không hỏi mẹ ?
Hà vùng vằng:
- Hỏi làm ǵ. Thế nào mẹ cũng t́m cách nói khéo cho bác Thái.
Như thở dài:
- Em không muốn mẹ lấy chồng.
- Tao cũng thế.
- Nhất là lấy bác Thái.
Hà nói:
- Thằng Bảo nó sẽ bỏ học nếu mẹ lấy ông ấy.
Như trầm ngâm:
- Cuộc sống của chúng ḿnh sẽ thay đổi nếu mẹ lấy chồng. Hà ạ.
Hà gật đầu, lặng lẽ. Như nằm nghiêng trên giường, nàng nghĩ đến Hưng và tự hỏi không biết Hưng đă biết giữa mẹ và bác Thái có t́nh ư với nhau chưa ? Mẹ thường hay nói chuyện với Hưng nhiều hơn nói chuyện với các con. Biết đâu mẹ chẳng tâm sự với Hưng rồi, hôm nào gặp Hưng Như sẽ hỏi thử.
Tiếng honda ngừng trước cửa cho Như biết là Bảo về. Một lát, Như nghe tiếng lách cách mở cửa và tiếng hát ồn ào của Bảo gần lên tới. Đi ngang pḥng Như, Bảo ghé đầu nh́n vào:
- Hai bà chị về hết rồi đây à ?
Hà nhăn mặt:
- Mày xách xe tao đi đâu suốt từ chiều đến giờ thế thằng khỉ ?
Bảo cười cười:
- Đi loanh quanh bạn bè. Em ăn cơm chiều xong mới đi đấy chứ. Chị có gặp anh Hưng không? Hỏi anh ấy th́ biết.
Hà lắc đầu quầy quậy:
- Thôi, thôi, cái miệng mày.
Bảo so vai đi về pḥng. Như rủ Hà:
- Đi ngủ, Hà.
Hà gật:
- Ừ! Mày khóa cửa pḥng, tắt đèn đi.
Như dậy lên:
- Chị khôn quá, hôm nào cũng lừa cho em tắt đèn. Em lên giường trước chị chứ bộ.
Hà lườm Như, Như giả vờ nằm xoay mặt vào tường, ôm chặt chiếc gối trong ḷng, nhắm mắt lại. Một chút sau đó Hà đứng dậy tắt đèn và leo lên giường nằm. Như hé mắt nh́n ánh sáng mờ của ngọn đèn ngủ màu xanh nhạt tỏa dịu khắp căn pḥng và dáng Hà không rơ nét trên chiếc giường đối diện. Bỗng dưng Như thấy buồn buồn...

o0o

Như ngồi thu tṛn trong salon, Phục đối diện nàng. Hai người không nói ǵ với nhau v́ Như giận Phục từ chiều hôm qua. Lúc Phục chở Như đi học, cũng như những lần quen thuộc trước nhưng tự nhiên Như có cảm tưởng như Phục kém săn sóc Như, kém nồng ấm trong ánh mắt nh́n. Như đă nói:
- Anh làm sao ấy.
Phục thản nhiên:
- Có làm sao đâu.
- Có vẻ không muốn đưa Như đi học nữa.
- Tại Như cứ nghĩ thế.
Như chợt vùng vằng:
- Đừng làm Như khó chịu. Tan trường cho Như về một ḿnh đừng đón Như nữa.
Phục có vẻ bực:
- Sao thế ? Như có người khác đón rồi hả ?
Như nói bừa:
- Ừ!
Phục so vai:
- Cũng được.
Thế là hai người giận nhau. Tan trường Như nhờ Hảo đưa về và kể cho Hảo nghe chuyện giận nhau của hai đứa. Hảo đùa đùa:
- Thỉnh thoảng cũng phải như thế cho thêm t́nh tứ.
Như bĩu môi:
- Giận nhau buồn tê người chứ t́nh tứ nỗi ǵ.
Hảo căi:
- Buồn mà t́nh chứ sao.
Như nói:
- H́nh như Phục hết yêu Như rồi hảo ạ.
- Ai nói với Như thế ?
- Linh cảm.
- Có sai không?
- Đă là linh cảm th́ làm sao biết được.
Hảo tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hắn đeo Như ghê lắm mà?
Như gật đầu:
- Th́ bây giờ cũng vẫn đeo. Nhưng Như vẫn thấy là lạ, Phục có vẻ thay đổi.
Hảo đoán:
- Hay hắn đang tính toán một điều ǵ đó ?
Như hỏi dồn:
- Tính toán ǵ?
- Như... cưới Như chẳng hạn.
Như thở phào:
- Chưa đâu. Phục c̣n nhỏ chết mà cưới Như cái ǵ.
Hảo nheo mắt:
- Biết đâu đó, cứ chờ xem rồi sẽ biết.
Như cười cười - Cứ chờ xem Phục có thật sự yêu Như không hay Phục đang toan tính một chuyện ǵ khác? Hay Phục đang để ư một người con gái nào ? Biết đâu được dạo này Như ít gặp chàng. Hai người ít đi chơi với nhau. Phục nói bận học bù đầu. Như cũng tin như vậy nên không hỏi han ǵ chàng cả. T́nh yêu h́nh như cũng nhạt dần trong khoảng cách xa ấy.
Chiều nay Như nghỉ và Phục đến. Từ lúc gặp nhau, cả hai vẫn chưa ai nói với ai lời nào cả. Như tránh ánh mắt của Phục bằng cách đọc báo. Phục ngồi nh́n đăm đăm ra cổng. Ánh nắng vẫn c̣n đậu lại yếu ớt trên những đọt lá nâu xanh biếc. Buổi chiều đẹp như thế này mà giận nhau buồn quá. Phục gọi Như:
- Như.
Như nghiêng tờ báo nh́n Phục đợi chờ. Phục nói:
- Như giận anh?
Như chớp mắt:
- Không biết.
- Anh có làm ǵ đâu nào ?
Như im lặng. Thật ra th́ Phục chưa có làm ǵ Như giận cả, chỉ tại Như linh cảm thấy sự xa cách của Phục đối với nàng mà thôi.
Như chợt nói:
- Chúng ḿnh c̣n trẻ quá.
Phục cười:
- Phải đó, Như. Chúng ḿnh c̣n trẻ đến độ thành... trẻ con. Chiều nay sao Như không đi học ?
Như nói khẽ:
- Giáo sư nghỉ, học tṛ đi về.
- Anh đến trường đón Như không gặp.
- Như về ngay không đi chơi với Hảo.
Phục rủ:
- Bây giờ chúng ḿnh đi chơi không? Đi loanh quanh t́m nơi uống nước, ngồi nhà buồn quá.
Như nh́n ra ngoài nắng:
- Mẹ về muộn, chị Hà cũng về muộn.
- Bảo đâu ?
- Bảo đi chơi bên hàng xóm.
Phục đứng dậy giục Như:
- Lên thay quần áo đi, Như.
Như ngại ngùng. Phục nói:
- Đi một chút thôi cho thoải mái, anh cũng c̣n phải về học bài.
Như đứng dậy, nàng chạy bay lên pḥng. Mấy phút sau Như trở xuống với quần xanh thật đậm mầu và áo chemise ngắn tay trắng. Hai người sánh vai nhau ra cửa. Như chờ cho Phục mở máy xe xong mới ngồi lên sau lưng chàng. Chiếc xe phóng nhanh ra khỏi con ngơ ồn ào. Tóc Như bay phủ lên gáy Phục quấn quít, âu yếm. Phục chở Như lên phố. Như và Phục lẫn lộn trong đám đông đang đuổi nhau trên mặt đường. Thành phố lúc nào cũng đông người. Đi ngang rạp xi nê, Như nh́n lên tên tài tử gắn bên ngoài. Tài tử nổi tiếng. Như nghĩ là một phim hay nhưng không có ư định đi xem, Phục hỏi Như:
- Mấy tuần nay ḿnh chưa đi xem xi nê Như nhỉ ?
Như chỉ gật đầu sau lưng Phục mà không trả lời chàng. Phục nói:
- Phim này hay đấy Như.
Như cười:
- Có lẽ hay.
- Ḿnh vào xem không ?
Như lắc đầu:
- Lúc đi chưa xin me, Như không dám đi lâu.
Phục cười:
- Chủ nhật này ḿnh đi coi vậy.
Như im lặng. Phục chen trong đám đông chở Như ra khỏi con đường chật chội. Mắt như bỗng mở lớn. Bóng một người đàn ông và một người đàn bà sánh vai nhau đi qua công viên trước rạp hát cho mắt Như mở lớn như thế. Đó là mẹ Như và bác Thái. Tay mẹ ôm một hộp bánh lớn. Chiều nay thế nào chị em Như cũng được ăn bánh me mua về. Mẹ sẽ nói:
- Mẹ mua cho các con.
Mẹ mua cho các con hay bác Thái mua cho mẹ để lấy ḷng các con. Ăn một cái bánh thơm phức vào ta hết dám vùng vằng mẹ, ta hết dám hỏi mẹ về xuất xứ cái bánh từ đâu ra. Từ bàn tay người đánh trứng ḥa bột hay từ đồng tiền của người đàn ông là bạn của bố mua cho mẹ, mẹ cho các con.
Như nghe nỗi buồn như muốn vỡ ̣a trong mắt. Không hiểu Phục có nh́n thấy mẹ không mà không nghe chàng nói ǵ cả. Như bảo Phục đi về. Phục cười:
- Vừa ra phố đă đ̣i về rồi.
- Phố toàn người không, có ǵ đâu mà nh́n.
- Nh́n người cũng vui mắt chán.
- Như th́ thấy chóng mặt v́ người.
Phục im lặng. Chàng chở Như đi hết con phố, đến một góc đường vắng. Phục nói:
- Chúng ḿnh vào đây ăn kem.
Như đi bên cạnh Phục, theo chàng vào tiệm. Cánh cửa kính vừa mở ra hơi mát lùa vào mặt Như. Như ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Phục.
- Như ăn ǵ ?
- Giống mọi lần.
Phục nheo mắt:
- Thay đổi đi Như ạ ? Lâu lâu thay đổi một lần mới cảm được nỗi thích thú.
Như chớp mắt nh́n Phục đăm đăm. Ừ! Thay đổi là phải. Lần nào Như cũng chỉ chọn có mỗi một thứ kem dâu. Kem dâu có ǵ là ngon, là hấp dẫn đâu mà Như ăn hoài không thấy chán, nh́n hoài vẫn muốn nh́n thế nhỉ ?
Như bảo Phục:
- Phục thay đổi hộ Như đi.
Phục cười. Chàng gọi cho Như ly kem ba mầu trông đẹp mắt và Phục một chai cô ca. Đàn ông không ưa ăn ngọt, Phục lúc nào cũng uống nước được. Lúc nào cũng chỉ có cô ca với nước cam mà thôi.
Như múc từng muỗng kem nhỏ cho lên miệng. Nàng nh́n Phục và bắt gặp tia mắt Phục mê đắm. Ta vẫn c̣n t́nh yêu trong ta. Ḷng Như chợt bồi hồi. Nàng cười với chàng. Nụ cười ấm áp, tŕu mến. Nhớ buổi tối nào ngồi nói chuyện với Hưng về t́nh yêu. Hưng bảo tuổi Như là tuổi yêu đẹp nhất. C̣n tuổi Hưng hết cả lăng mạn mộng mơ rồi. Như không hiểu tuổi của Hưng v́ Như chỉ biết có Phục với những ngày yêu nhau trầm trầm lặng lặng. Ngày tháng không xôn xao vội vàng. Ḷng Như cũng không bao giờ bị xao động mạnh. Có những lần vội vă hôn nhau. Môi chưa kịp thấm t́nh Như đă vội cúi đầu che dấu nỗi sợ hải bâng khuâng. Có những lúc gần nhau thật gần mà hai bàn tay chỉ có thể nắm chặt lấy nhau mà thôi. Và có những lúc tóc Như bay lên má Phục để Phục âu yếm khen tóc Như thơm. Tóc Như thơm mùi xà pḥng Camay dịu ngọt mà Phục không dám vùi mặt trong tóc Như. Phục không dám hôn mạnh lên môi Như. H́nh như cả hai đều không dám tiến tới những thân mật quá đáng.
Phục đưa Như ra cửa. Hơi mát trả lại sau vai áo. Hai người chở nhau về nhà. Như nghỉ đến mẹ và thấy mênh mang một nỗi buồn kỳ lạ. Một sự khó chịu đến bứt rứt. Mẹ chả nghĩ đến bố. Dù ǵ th́ mẹ và bố đă có một thuở yêu nhau rồi lấy nhau. Có ba đứa con với những năm tháng ngọt đầy. Dù ǵ th́ mẹ cũng phải nghĩ đến bác Thái, bác là bạn thân của bố. Mẹ không nên gặp bác. Không thể lấy bác. Chả lẽ t́nh yêu c̣n có thể đến với mẹ lần nữa sao nhỉ ? Ở cái tuổi ba mươi chín của mẹ mà vẫn c̣n yêu hở trời.
Con ngơ hiện ra trong mắt Như. Phục thả Như ở cửa, Như hỏi Phục có vào nhà chơi không, Phục lắc đầu. Như thở ra nhẹ nhàng khi bóng Phục khuất sau cánh cổng. Như bước vào nhà gặp Bảo đang ngồi nhai kẹo cao su trong salon.
- Mẹ về chưa ?
- Rồi.
- Lâu chưa ?
- Vừa về xong.
Như chớp mắt:
- Mẹ về với bác Thái hả ?
Bảo lắc đầu:
- Không, một ḿnh.
Như chạy lên lầu. Nàng đụng đầu mẹ ở lưng chừng cầu thang. Mẹ hỏi:
- Như đi đâu về thế ?
Như nói nhỏ:
- Con ra phố với Phục.
Mẹ cười:
- Thay quần áo nhanh xuống ăn cơm.
Như dạ trong cổ họng. Nàng mở tung cánh cửa pḥng. Hà chưa về, chắc lại đi chơi với bồ. Hưng vẫn nói:
- Ở nhà có hai cô con gái đua nhau mà đi. Mẹ than hoài thôi.
Như thế Hưng nói đúng. Hà đi làm từ sáng sớm, chiều mới về. Như đi học ở trường lại thêm học Anh văn buổi sáng. Có ngày chủ nhật th́ lo quần đi chơi, bạn bè. Hưng đến lần nào cũng gặp mẹ hoặc Bảo rồi lại về một ḿnh thui thủi. Bỗng dưng Như thấy tội cho chàng. Chẳng biết Hưng hiện diện trong gia đ́nh này từ bao giờ, Như không c̣n nhớ rơ nữa. Chỉ biết Như lớn lên là đă thấy Hưng. Chàng ra vào căn nhà này tự do như nhà chàng, không có một điều ǵ có thể xảy ra được với Hưng. Cũng không có một ấn tượng nào trong đầu Như. Như tự xem Hưng như một người đă thân - quá thân thuộc như ruột thịt nữa.
Như đem quần áo vào pḥng tắm. Không có ǵ phải vội vàng để xuống đối diện với mẹ cả. Như chậm răi hứng những giọt nước mát từ hoa sen hất ngược trở lại. Với nỗi thích thú bất ngờ. Như thảnh thơi đùa nghịch với tṛ chơi đó. Tiếng Hà gọi Như ơi ới làm Như ngừng vặn nước:
- Như tắm hả Như ?
Như nói vọng ra:
- Ừ! Sao hôm nay về muộn thế ? Đi chơi với bồ hở ?
Tiếng Hà rộn ràng:
- Không phải. Đi chơi với anh Hưng.
Như dậm chân xuống nước. Nàng lau khô những giọt nước bám trên thân thể rồi khoác chiếc khăn bước ra ngoài:
- Anh Hưng lên sở đón Hà đấy à ?
- Ừ.
- Tự dưng sao rỗi rảnh thế ?
Hà nheo mắt:
- Ai biết được ông ấy. Tao đang làm việc th́ nghe điện thoại reo, tưởng anh Khiêm gọi. Ai ngờ là ông Hưng nhà ḿnh.
Như cười:
- Lâu lâu ông ấy nổi hứng bất tử.
Hà gật đầu:
- Anh ấy rủ tao đi phố chơi, mua sắm ít đồ cho... con gái, Như ạ. Sinh nhật thứ hai mươi lăm tuổi của cái cô đánh má hồng thật đỏ ấy. Hai đứa chọn măi mới mua được cho nàng cái ví xách, đẹp lắm.
Như nghe vui vui:
- Thế mà anh ấy cứ chối lia lịa. Hôm nọ em hỏi anh về cô ta, anh bảo chả có ǵ.
- Bây giờ cũng vẫn nói chả có ǵ chứ sao.
Tiếng Hưng vang lên. Hai chị em quay lại thấy Hưng đang đứng ở cửa, mỉm cười. Như luống cuống cài vội chiếc khuy áo. Hưng có vẻ thản nhiên, mặt Như hơi hồng. Chàng hất mặt mắng Hà:
- Chưa chi đă kể xấu anh rồi nhé.
Hà căi:
- Thế mà xấu cái ǵ.
- Anh có ǵ với cô má đỏ đâu mà cô tươm tướp vậy ?
- Em có nói ǵ đâu.
Như cười cười:
- Có, Hà có nói.
- Nói ǵ ?
- Nói anh Hưng mua quà sinh nhật thứ hai mười lăm cho cô ấy.
Hà kéo nhẹ tóc Như day day. Như nhăn mặt kêu lên:
- Đau em, Hà.
Hưng bước hẳn vào pḥng hai cô gái. Chàng ngồi lên giường của Như, hỏi:
- Như không đi đâu chiều nay à ?
Như cười:
- Đi đâu rồi đấy chứ.
- Với ai ?
Hà nheo mắt:
- C̣n ai vào đây ngoài thằng bé ấy nửa.
Như lườm chị:
- Người ta bằng tuổi ḿnh mà gọi là thằng bé không biết kỳ.
Hà vênh mặt:
- Tao "chị" hắn. Không gọi thằng bé th́ gọi bằng ǵ.
- Bằng tên cũng được.
- C̣n lâu.
Như sụ mặt:
- Thảo nào Phục nói nh́n chị khó thương cũng phải.
Hà nhăn mặt phản đối:
- Trời ơi! Tao có cần nó thương tao đâu mà vội chê thế nhỉ ?
Hưng nh́n hai chị em, bật cười. Bảo gọi to:
- Yêu cầu hai bà chị xuống ăn cơm. Mẹ chờ.
Hà so vai, đứng bật dậy:
- Xuống ăn cơm, anh Hưng.
Hà nói:
- Vừa ăn quà với anh Hưng xong no quá trời à.
Như nghiêm giọng:
- Xuống một chút không mẹ buồn.
Hưng đứng dậy theo hai chị em xuống nhà. Bảo đă ngồi sẵn ở mâm cơm, nó rên:
- Đói bụng muốn chết mà hai bà cứ yểu điệu hoài. Con gái sao mà chán đến thế không biết.
Hà ngồi xuống bên cạnh Bảo kéo tai nó:
- Mày nói như bố già tao không bằng.
Mẹ bảo Hưng:
- Hưng ngồi xuống đi cháu.
Hưng cười, chàng kéo ghế ngồi bên cạnh Như, nói đùa với Bảo:
- Bảo phải về phe anh để anh em ḿnh bênh vực lẫn nhau chứ hai bà này gớm lắm. Căi không nổi đâu.
Hà lườm Bảo:
- Anh c̣n phải xúi nó. Cái thằng hỗn như gấu.
Bảo so vai:
- Em thuộc loại ngoan nhất trong lớp tuổi con trai bấy giờ đấy chứ đừng tưởng bở.
Hà hỏi:
- Nếu không ngoan mày sẽ làm ǵ ?
Bảo cười:
- Biết đâu được.
Hà nhún vai:
- Đúng là... con trai!
Mẹ nh́n Hà, can:
- Thôi, mấy chị em ăn cơm đi.
Như liếc nh́n Hưng cười nhẹ Hưng ăn quà no bụng mà vẫn ăn được ba chén cơm đầy. Như là người buông bát trước tiên. Mẹ gọi chị hai đem bánh xuống ăn. Như thoáng nghĩ đến buổi chiều gặp mẹ. Như lại buồn. Bữa cơm tàn. Mọi người kéo nhau ra bàn ăn bánh. Như nh́n những chiếc bánh ngon trong hộp mà nghe ấm ức sao đó. Mẹ nói với Hưng:
- Các cô con gái nhà này ưa đồ ngọt lắm. Chiều chiều bác đi làm về vẫn thường ghé Moderne mua bánh cho các cô ấy.
Hưng cười:
- Bác cưng các cô ấy quá.
Bảo nhăn mặt:
- Chưa bao giờ mẹ nghĩ đến chuyện mua cho con trai.
Mẹ cười với Bảo:
- Mẹ có biết con trai thích ăn cái ǵ đâu mà mua.
- Tại mẹ không hỏi.
- Thế Bảo thích ăn ǵ nào ?
Bảo x̣e bàn tay lên bàn:
- Con thích ông "Trần Hưng Đạo".
Mẹ đánh khẽ lên tay Bảo la:
- Chỉ thế.
Bảo rút tay về cười kh́ kh́. Như cắn miếng bánh trong miệng mà nghe đắng hơn là ngon. Từ khi biết mẹ yêu bác Thái, dường như Như thấy mẹ lạ kỳ sao đó. Mẹ hay nói dối. Mẹ chưng diện phấn son đậm mầu. Mẹ may quần áo liên miên, và mẹ có nhiều tiền cho chị em Như chưng diện. Như đâm nghi ngờ ḷng mẹ. Như kém yêu mẹ như xưa.
Buổi tối xuống âm thầm. Bảo đứng dậy bật ngọn đèn sáng trước hiên. Mẹ ngồi nói chuyện thêm vài câu với Hưng rồi bỏ về pḥng riêng. Bảo than:
- Buồn quá. Hà cho mượn Honda đến nhà bạn tí được không ?
Hà lườm Bảo:
- Sao mày không đề nghị tao sang tên luôn cái xe cho mày.
Bảo cười nhỏ:
- Đâu dám.
- Mày việc ǵ mà chả dám.
Bảo nh́n Hưng phân trần:
- Anh Hưng thấy không. Chưa chi bà ấy đă đổ tiếng oan cho em. Mượn xe có chút xíu mà nói mai nói mỉa nghe chán đời ghê.
Hưng cười:
- Bảo lấy xe anh mà đi.
Hà nhăn mặt:
- Thôi, để nó đi xe Hà cũng được.
Bảo nheo mắt:
- Hối hận rồi hả. Thôi em đi xe anh Hưng thích hơn.
Hà mắng:
- Ông tướng. Lại phá nát xe anh ấy ra. Ông cứ xách xe tôi đi đâu th́ đi đi.
Bảo cười kh́ kh́ đứng lên dắt chiếc xe Honda Dame của Hà ra cửa. Hà nh́n theo dáng cao lênh khênh của Bảo, thở nhẹ:
- Dám lại mượn xe tôi đi chở đào lắm nghe.
Như cười khẽ:
- Nó c̣n nhỏ xíu mà đào nào.
Hà bảo:
- Nó mười sáu tuổi rồi đấy. Nhỏ cái nỗi ǵ.
- Th́ mười sáu, có ai mười sáu tuổi có bồ không?
Hà bĩu môi:
- Con nhà quê ơi! Trẻ con bây giờ biết yêu sớm lắm. Mười sáu tuổi là đủ sức đưa đào đi xi nê, ăn kem, dạo phố nữa đấy.
Như so vai nh́n Hưng. Chàng ngồi hút thuốc, một chân gác nhẹ lên thành ghế. Như ngồi cạnh chàng, khẽ hỏi Hưng:
- Anh có nghĩ như chị Hà không?
Hưng hỏi:
- Nghĩ ǵ, em?
- Nghĩ về t́nh yêu của tuổi mười sáu.
Hưng lắc đầu:
- Anh không nghĩ ǵ cả.
Như xụ mặt giận dỗi:
- Lúc nào anh cũng nói được có thế.
Hưng cười ồn ào:
- Tại anh chỉ biết nói có thế. Mà điều đó Như phải hiểu hơn anh chứ sao lại hỏi anh.
Như lắc đầu:
- Em có hỏi anh đâu.
Hà hự lên:
- Mày nghe làm ǵ cho mệt. Tuổi nào cũng có t́nh yêu của tuổi đó. Thằng Bảo nó mười sáu th́ nó có t́nh yêu tuổi mười sáu, mày mười tám tuổi, mày cũng có t́nh yêu của tuổi mười tám. Và anh Hưng, và mẹ. T́nh yêu của tuổi già.
Hưng mĩm cười nh́n Hà chăm chú:
- Tại sao Hà lại nói đến t́nh yêu của tuổi anh, tuổi mẹ trong câu chuyện này.
Hà nhún vai:
- V́ Hà nghĩ chắc chắn anh cũng có t́nh yêu. Một thứ t́nh yêu của tuổi hai mươi tám chững chạc đậm đà đă được anh dấu kín trong tận cùng tâm hồn anh.
Hưng nói khẽ:
- Hà có vẻ một nhà bói toán. Thế Hà có đoán được anh yêu ai không ?
Hà lắc đầu:
- Chưa đoán được, nhưng mà Hà đang nghĩ. Có thể là anh đang yêu một người nào đó thật gần với anh, mà cũng có thể là quá xa với anh.
Hưng cười, chàng nh́n Như và nắm khẻ một sợi tóc của Như, hỏi:
- C̣n Như, Như có nghĩ là anh có một t́nh yêu dấu kín như Hà nói không?
Như chớp mắt:
- Có thể nghĩ đến.
Hà hơi nhăn mặt:
- Như lúc nào cũng có lẽ với có thể được hết.
Như cười:
- V́ hiện giờ em chưa nghĩ. Nhưng đêm nay hoặc ngày mai em nghĩ th́ sao. Chị nói về t́nh yêu của anh Hưng thế c̣n t́nh yêu của mẹ ?
Cả hai chị em đều đưa mắt nh́n Hưng. Dường như chàng không để ư đến lời Như hỏi Hà. Hà cười với Như:
- T́nh yêu của mẹ sẽ mănh liệt hơn tất cả nếu thực sự mẹ đang yêu.
- Chị đă nghĩ đến chuyện đó ?
- Nghĩ nhiều là đàng khác.
- Có bao giờ mẹ nói với chị ?
Hà lắc đầu:
- Chưa.
Như chợt hỏi Hưng:
- Anh Hưng, có bao giờ mẹ nói với anh về t́nh yêu của mẹ không?
Hưng lắc đầu:
- Không.
- Như thế th́ chắc ǵ mẹ đă yêu.
Hà so vai:
- T́nh yêu đến với mẹ rồi đó. Mẹ đă đi chơi với ông ấy nhiều lần.
Hưng nhỏm người lên:
- Ông nào, Hà ?
Hà nói trống không:
- Ông Thái.
- Có chuyện ǵ vậy ?
- Mẹ yêu bạn của bố.
Hưng có vẻ trầm ngâm, một lát chàng nói:
- Điều đó có thể xảy ra.
Hà nói:
- Đă xảy ra rồi.
- Có ǵ là ngạc nhiên đâu. Mẹ c̣n trẻ quá mà ông Thái th́ bỏ vợ. Hai người có quyền yêu nhau.
Hà bĩu môi:
- Em không chấp nhận một thứ t́nh yêu vá víu như thế. Dù ǵ ông Thái cũng là bạn thân của bố, ông phải giữ ǵn nhân cách của ông chứ.
Hưng cười dịu dàng:
- Em có vẻ đối nội quá. Anh th́ nghĩ, nếu mẹ yêu ông Thái thật th́ cũng nên khuyến khích mẹ cho mẹ bước thêm bước nữa. Mẹ c̣n quá trẻ và cần một t́nh yêu, một người kề cận ḿnh.
Hà căi:
- Nhưng mẹ yêu người nào khác cũng được, tại sao mẹ lại yêu bác Thái.
- V́ ông ấy là một người thân quen trong gia đ́nh. Gần gũi mẹ mới đưa đến t́nh yêu được. Vả lại, biết đâu mẹ không nghĩ đến tương lai cho các em.
Hà cười nhạt:
- Mẹ mà nghĩ đến tương lai của tụi em th́ chả đời nào mẹ nghĩ đến chuyện lấy chồng. Cứ sống với nhau như thế này có phải êm ấm và hạnh phúc bao nhiêu không.
Hưng nh́n Hà dịu ngọt:
- Em c̣n trẻ quá, không thể hiểu được tâm trạng của mẹ đâu.
Hà buồn buồn:
- Em thấy khổ sở mọi khi nghĩ đến ngày mẹ lấy chồng.
Như cũng chen vào:
- Em cũng thấy xấu hổ v́ chuyện ấy. Mẹ lấy bác Thái chúng ḿnh ở với ai đây ?
Hưng bật cười:
- Các cô này khéo lo xa. Nếu mẹ lấy chồng th́ mọi chuyện cũng vẫn như cũ. Hà vẫn đi làm, Như, Bảo vẫn đi học, có sao đâu. Nếu có chuyện thay đổi là do ở các cô ḱa. Hà, Như đi lấy chồng ấy.
Hà gật gù:
- Em cũng đang nghĩ đến điều này. Em cần phải lấy chồng.
- Có ai cấm cô đâu.
Hà so vai:
- Điều quan trọng là có ai cưới đâu mà lấy ấy chứ.
Hưng dụi tắt tàn thuốc, nói:
- Bồ Hà đâu ? Sao không dục hắn cưới đi.
Hà hỏi Hưng:
- Dục thế nào. Hay anh dục hộ em đi.
Hưng cười. Như cũng cười theo. Hưng nh́n Như, chợt hỏi:
- C̣n Như ! Bồ Như có định ǵ chưa ?
Như chớp mắt lắc mái tóc:
- Em chưa nghĩ ǵ đến chuyện có chồng cả. Mới yêu nhau thôi mà h́nh như đang muốn bỏ nhau đấy. Lấy nhau làm sao nổi nữa.
Hưng hạ giọng:
- Bộ hắn không yêu em à ?
- Em không biết. Có lẽ tại Phục c̣n nhỏ quá nên chưa nghĩ đến chuyện tương lai.
Hưng gật gù:
- Năm nay Phục bao nhiêu tuổi nhỉ, Như ?
Như cắn môi nhè nhẹ:
- H́nh như mười chín.
- Hơn nhau một tuổi.
- Dạ.
- Năm năm nữa hai đứa lấy nhau là vừa.
Hà kêu lên:
- Năm năm, lâu quá Như ạ.
Như cười:
- Đối với Như th́ lâu quá thực. Năm năm nữa Như hai mươi bốn tuổi, Phục hai mươi lăm.
Hà so vai:
- Hà chỉ bằng tuổi Phục. Chả biết hai mươi lăm tuổi c̣n có ai chịu cưới ḿnh không, anh Hưng ?
Hưng nheo mắt:
- Đẹp như Hà ai mà chẳng muốn cưới.
Hà nhướng mắt:
- Ai đâu ?
- Hà đang chờ mà.
Hà lắc đầu:
- Em sợ chờ lắm. T́nh yêu dù đẹp mà cứ phải nghĩ đến chuyện chờ đợi tự dưng hết đẹp ngay.
Như cười nhỏ:
- Hà chỉ muốn nghĩ đến chuyện ǵ là chuyện ấy phải đến với Hà ngay.
Hà gật đầu:
- Đúng đó. Như đoán ư Hà trúng phóc.
Như tựa lưng lên thành ghế, lặng thinh. Hưng hút thuốc hết điếu này đến điếu khác. Hà chợt nh́n Hưng chun mũi:
- Anh hút thuốc nhiều quá.
- Ǵ mà nhiều.
- Năy giờ anh hút gần hết gói thuốc.
Hưng cười:
- Tại ngồi một chỗ buồn quá. Anh có cái tật ngồi phải hút thuốc.
Hà lườm Hưng thoáng âu yếm:
- Anh như thế... Ai mà dám yêu anh.
Hưng gật đầu:
- Anh biết rồi, và có than thở ǵ đâu.
Như đứng dậy:
- Em đi ngủ.
Hưng kéo nhẹ Như ngồi xuống ghế:
- Ngủ ǵ sớm thế, mới có chín giờ mà cô bé.
Như nh́n Hưng xa xăm:
- Tại anh ngồi một chỗ than buồn. Em đi ngủ để anh về đi chơi với cô má đỏ mới vui.
Hà cười nghiêng đôi vai thon:
- Nó đuổi khéo anh đấy.
- Anh có về đâu.
- Cô nàng muốn lên pḥng để tự do nhớ chàng.
Như so vai:
- Em đâu có t́nh bằng chị mà nhớ.
Hà căi:
- Mày đang có t́nh yêu, tại sao lại nói không t́nh được như tao.
- T́nh yêu của em khác.
- Khác sao?
Nhu ngập ngừng:
- Khác là... là Phục c̣n trẻ quá.
Hà cười phá lên:
- Nó trẻ th́ càng t́nh hơn chứ sao. Cô cậu đi chơi, đưa đón nhau đều đều. T́nh đứt đuôi đi c̣n ǵ. Dám mạnh bạo hơn cả tao với anh Khiêm nữa ấy chứ.
Như đỏ mặt. Nàng đă bắt gặp Khiêm hôn Hà nhiều lần ở pḥng khách này. Khi họ hôn nhau, Như có cảm tưởng họ chẳng cần biết có ai, chẳng sợ người thứ ba bắt gặp nữa. Hà ôm quấn siết lấy cổ Khiêm và hai người ngă dài lên mặt ghế. Như thường bị ám ảnh về lần bắt gặp ấy. Với Như, t́nh yêu của Phục quá b́nh thường. Và Như thường khó khăn trong mỗi lần Phục định âu yếm nàng thân mật quá. V́ thế, dù yêu nhau đă nửa năm mà Phục và Như chưa lần nào dám hôn nhau cho đúng nghĩa hôn. Như cũng không dám ôm eo Phục mọi lần Phục chở nàng. Chỉ là những đưa đón thật thà và ánh mắt nói nhiều hơn những ǵ khác nữa.
Hà nh́n Như cười hồn nhiên:
- Trẻ con bây giờ mười bốn mười lăm tuổi đă yêu nhau ra ǵ, rủ nhau đi lập tổ ấm tỉnh bơ rồi, th́ với tuổi mười tám của Như đâu c̣n gọi là bé nữa.
Như hơi nhăn mặt:
- Hà nói lạ quá. Làm như em... ghê gớm lắm vậy.
Hà cười:
- Có ai bảo Như phải khai ra đâu.
Như so vai:
- Có ǵ mà khai. Em "bồ" Phục chứ đă yêu đâu.
- Thế nào mới là yêu nữa?
- Là... như Hà với anh Khiêm.
Hà cười nhỏ:
- Cũng chưa hẳn là t́nh yêu.
Như mở tṛn đôi mắt:
- Hai người thân mật nhau như thế...
Hà thản nhiên hất mặt về phía Hưng:
- Như hỏi xem anh Hưng đă thân mật với cô nào chưa và, anh đă yêu cô nào thật sự chưa?
Như nh́n Hưng thấy ánh mắt chàng thoáng dịu dàng và nụ cười của Hưng đầm ấm khiến Như bâng khuâng trong ḷng. Hưng nói:
- Các cô này thật kỳ.
Hà cong cớn:
- Có ǵ là kỳ, anh?
- Anh sợ các cô luôn.
- Em có ǵ để anh sợ ?
- Các cô dạn dĩ và... ṭ ṃ.
Hà bĩu môi:
- Anh như ông cụ non.
Hưng cười buồn:
- Anh già thật rồi.
Như chợt nói:
- Anh nên lấy vợ, anh Hưng ạ.
Hưng nh́n Như ngạc nhiên:
- Tự dưng Như xúi anh lấy vợ ?
- V́ anh đủ sức để nuôi vợ rồi. Và anh cũng nhiều tuổi nữa.
- Như nghĩ thế đấy à ?
Như cúi đầu. Hưng bật cười:
- Có lư lắm. Anh sắp sang tuổi ba mươi. Cũng phải lấy vợ để an ủi nhau trong tuổi già.
Hà lườm Hưng. Môi nàng trề ra cong cớn:
- Anh nói nghe thảm c̣n hơn ông cụ.
- Anh nói thật đấy.
- Ai mà tin nói anh.
Hưng nh́n Như:
- Em tin anh không, Như?
Như lắc đầu:
- Khó lắm. Anh nhiều đào, cô nào trông cũng hấp dẫn và đẹp hết. Ngồi đây th́ anh than thở thế, chứ xa khỏi bọn em là anh bay bướm ra ǵ.
Hưng nheo mắt:
- Tôi xin các cô. Chỉ giỏi vu oan cho anh là giỏi thôi.
Rồi Hưng đứng lên:
- Hai đứa đi uống cà phê với anh không?
Hà lắc đầu:
- Chịu thôi. Em không quen uống cà phê.
- C̣n Như?
- Em buồn ngủ.
Hưng so vai:
- Chê th́ thôi anh đi một ḿnh vậy.
Hà hỏi:
- Mai anh Hưng đến không ?
- Chưa biết.
- Mai đi dự sinh nhật cô má đỏ đó hở ?
- Ừ !
- Về sớm đem bánh về cho em nghe.
Hưng cười:
- Để anh mua ở tiệm cho Hà ăn.
Hà hứ nhỏ:
- Ai thèm ăn bánh mua.
Như đứng dậy theo Hưng ra cửa:
- Anh có vẻ nhàn hạ ghê. Tối mai anh đi ăn sinh nhật hả ?
Hưng lắc đầu:
- Không đi.
Như tṛn mắt:
- Anh vừa nói với chị Hà.
- Ừ !
- Sao đổi ư nhanh vậy ?
Hưng nh́n Như thấp giọng:
- Mai Như đi với anh th́ anh đi.
Như kêu lên:
- Như.
- Ờ!
- Cô ấy có mời Như đâu ?
- Sao em biết là không mời ?
- V́ Như không quen. Vả Lại, anh là bồ cô ấy phải đi một ḿnh đến giúp cô ấy chứ bộ.
Hưng cười nhẹ:
- Chỉ giỏi tưởng tượng thôi. Mai anh đón Như nghe.
- Thôi.
- Sao vậy ?
- Em không thích đến đó.
Hưng chợt hỏi:
- Đi chơi với anh sợ Phục giận hả ?
Như căi:
- Ǵ mà giận. Phục biết anh chứ bộ.
- Thế sao từ chối ?
- Em nói rồi, em không thích đến đó.
- Th́ đến chỗ khác.
Như lắc đầu:
- Đến chỗ khác, tự nhiên mà bắt anh bỏ một buổi tối vui bên "nàng" sao được.
Hưng nhún vai:
- Mặc kệ. Tối mai anh cứ đến đây đón em.
Như lắc nhẹ mái tóc, không nói. Nàng mở cổng cho Hưng mang xe ra rồi lặng lẽ quay vào. Không dưng mà nghe buồn đến bật khóc lên được. Chả hiểu lư do tại sao thế nữa. Cũng như Hảo vẫn than với Như bất thần:
- Buồn quá Như ơi !
Như hỏi:
- Sao buồn ? Giận người yêu hả ?
Hảo lắc đầu:
- Buồn tự nhiên ấy. Chả hiểu sao thế nữa. Ta thèm thay đổi quá đi.
- Thay đổi điều ǵ ?
- Ǵ cũng được. Miễn là không phải nh́n những nhàm chán cứ tiếp diễn hằng ngày.
Như đùa đùa:
- Th́ thay đổi đi. Bỏ người yêu này, t́m một người yêu khác mà yêu.
Hảo nhún vai:
- Người yêu là cái ǵ. Ta chưa yêu ai hết.
- Mi quen đông lắm mà.
- Ừ ! Quen cho vui vậy thôi.
- Đi chơi nữa ?
- Đi chơi cũng gọi là người yêu à ?
Như ngây thơ nh́n Hảo:
- Mi c̣n nói hắn... mi mi nữa cơ mà.
Hảo gật đầu:
- Đâu có sao. Hôn nhau cũng chưa yêu được.
Hảo nói làm nhiều lúc Như cũng đâm nghi ngờ t́nh yêu của Như. Tại sao kỳ lạ thế nhỉ? Không biết Như có yêu Phục không ? Và không Phục có yêu Như không ? Cùng một lúc mà hai đứa thích nói chuyện với nhau. Thích được đưa đón nhau và nghe bạn trêu đùa gán ghép thật vui tai. Thế rồi tự cho là của nhau từ lúc ấy. Không một lời tỏ t́nh, hai đứa chấp nhận sự thân quen là t́nh yêu.
Như ở trong trường hợp ấy.
Nàng khép nhẹ cánh cửa rồi bước nhanh về pḥng. Hà đă bỏ màn sẵn và nằm đọc truyện. Như nhăn mặt:
- Hôm nay tôi lại phải tắt đèn.
Hà nói:
- Chứ sao. Ai bảo mày lên giường sau tao.
- Chị lớn hơn em.
- Mày bằng tao rồi.
Như cằn nhằn:
- Hôm nào chị cũng nằm trên giường trước. Bắt đầu từ mai em sẽ ngủ trước chị cho biết.
Hà cười khẽ, không trả lời Như. Như ngồi vẩn vơ một lát rồi tắt đèn. Hà rên:
- Con khỉ Như.
Như hỏi vọng sang:
- Ǵ thế Hà ?
- Tao đang xem đến đoạn hay nhất th́ mày tắt đèn.
Như cười khúc khích:
- Chị nên dậy bật đèn xem tiếp.
- Mày có thức không ?
- Không em ngủ.
Hà quăng quyển truyện lên đầu giường nói:
- Tao thức một ḿnh sợ lắm.
Như nhắm mắt cười thầm. Luôn luôn Hà muốn "ăn" Như. Hà sợ ma. Tối đến là vội vă lên giường nằm trong màn đọc truyện chờ Như đóng cửa, tắt đèn. V́ Như phải học bài và hay thức khuya nên đành chịu thua Hà. Nhiều đêm cũng thấy sợ, gọi Hà hoài mà không thấy Hà lên tiếng. Như tón rén tắt đèn xong chui vào màn ngủ chung giường với chị nửa đêm Hà cằn nhằn Như nằm không yên, cứ xoay qua trở Lại hoài làm Hà mất ngủ.
Như th́ nghĩ, Hà ít mất ngủ hơn Như. Buổi sáng Hà phải dậy sớm đi làm. Như nằm nghe Hà than thở đủ chuyện. Cái ǵ cũng làm Hà khó chịu được hết. Như lại phải vén mùng ngồi dậy nh́n Hà nhăn nhớ với đôi giầy:
- Đứa nào đá giầy tao vào tuốt trong gầm tủ, t́m mệt gần chết.
- Như, tối qua mi thức khuya có nghe thằng Bảo nó phá cái máy hát của tao không ?
Sáng nay Như đang ngủ th́ nghe tiếng Hà gọi nhỏ:
- Như này, Như.
Như mở choàng mắt rạ Hà nói:
- Ông ấy đến tận nhà đón mẹ đi làm.
Như ngồi bật dậy:
- Bác Thái ?
- Ừ !
- Hôm qua em gặp mẹ đi phố với bác ấy.
Mặt Hà sa sầm xuống:
- Tao không muốn gọi ông ta là bác nữa.
- Gọi bằng ông mẹ la.
- Tao không sợ. Tao nghĩ mẹ với ông ta sắp lấy nhau mất.
Như lặng người nh́n Hà. Hôm qua Hưng nói mẹ có quyền yêu và có quyền bước thêm bước nửa, v́ mẹ c̣n trẻ quá. Mẹ mới ba mươi chín tuổi. Làm sao sống cô đơn nổi mà sống. Như biết mẹ c̣n trẻ, c̣n đẹp thật, nhưng nàng vẫn không muốn mẹ lấy chồng. Như không muốn một người đàn ông nào khác chen vào làm xáo trộn cuộc sống của gia đ́nh.
Giọng Hà thật buồn:
- Mẹ trẻ ra nhờ t́nh yêu mới đấy Như ạ. Chỉ tội nghiệp cho bố. Nếu bố mà biết được mẹ yêu ông bạn thân nhất của bố chắc bố buồn lắm.
Như nói thầm:
- Bố chết rồi ! Dù sao th́ bố cũng chết rồi. Và mẹ đă để tang bố được năm năm.
Hà than:
- Không muốn đi làm nữa. Nghĩ đến mẹ với ông ta là tao lại thấy bất măn.
Nhu thở dài:
- Ḿnh không có quyền nói mẹ.
Hà nhún vai:
- Ḿnh chẳng có quyền ǵ cả. Chỉ có quyền bất măn ngấm ngầm.
Như xuống khỏi giường. Nàng vào pḥng đánh răng rửa mặt. Lúc trở ra không thấy Hà. Chắc Hà đi làm rồi. Như xuống nhà dưới. Bảo đang ngồi ăn sáng, hỏi Như:
- Ăn bánh ḿ không, Như ?
Như ngồi xuống cạnh Bảo:
- Chưa đi học à ?
- Chưa.
- Trễ vậy ?
Bảo cười:
- Em nghỉ hai giờ đầu.
Như tṛn mắt:
- Mày được nghỉ hay tự nghỉ ?
Bảo nhăn mặt:
- Chị lại bắt đầu giọng bà Hà, cái tính khó thương như thế ai mà yêu cho nổi.
Như gơ lên đầu Bảo:
- Mày hỗn quá thảo nào chị Hà hay mắng mày cũng không oan.
Bảo chun vai, cắm cúi vào dĩa trứng trên bàn không nh́n Như. Như ăn chung miếng bánh ḿ với Bảo, nàng nghe tiếng xe quen thuộc của Phục ngừng trước cửa. Bảo nháy mắt với Như:
- Chàng đến !
Như đứng vụt dậy. Bảo nói đùa:
- Chàng đến sớm quá. Điệu này chắc đến đưa nàng đi ăn phở rồi.
Như cau mặt:
- Bảo im đi.
Bảo hất mặt:
- Chị thách không em ra hỏi chàng ngay.
Như cắn môi, Bảo chợt nói:
- Em không ưa chàng của chị tí nào hết.
Như hỏi:
- Sao vậy. Phục làm ǵ mày ?
Bảo so vai:
- Em chịu anh Hưng hơn.
Như nói:
- Dĩ nhiên. Anh chiều mày quá không chịu sao được.
Bảo nhăn mặt:
- Không phải v́ chuyện đó. Mà sao anh Hưng "được" thế lại không có bà chị nào của tôi để ư đến nhỉ ? Em là Như em yêu anh Hưng ngay.
Như hất mái tóc. Nàng nghe nóng ở mặt với câu nói bất ngờ của Bảo. Có bao giờ Như nghĩ đến Hưng đâu. Tại sao Bảo lại nhắc nhở đến Hưng trong t́nh cảm của Như nhỉ ? Mà lạ thật ! Hưng ở gần Như quá đến độ Như không thể nghĩ đến được nữa. Nàng bỏ Bảo bước nhẹ ra cửa Phục đang loay hoay dựng xe:
- Đến Như sớm thế ?
Như hỏi, một thoáng vui tươi. Phục cười:
- Đến hỏi Như xem chiều nay có đi học không ?
Như gật đầu:
- Có chứ.
- Chiều nay anh không đến đón Như được.
Như thoáng thấy bứt rứt, nhưng nàng vẫn gượng thản nhiên:
- Như về một ḿnh được mà. Bộ chiều nay anh bận hả ?
- Trưa nay đi Mỹ Tho.
- Làm ǵ vậy ?
- Đi với chị Loan và nhỏ Thúy có chút việc.
Như nheo mắt:
- Thích nhỉ. Bao giờ anh về ?
- Thứ hai.
- Mua quà cho Như nhé.
- Dĩ nhiên.
Như bật cười. Phục ngồi cạnh Như trong ghế dài. Vai Phục chạm phải vai Như. Như nói:
- Hôm nay Như dậy sớm hơn mọi hôm.
- Mẹ với Hà đi làm chưa Như ?
- Rồi.
Phục ngồi sát Như thêm chút nữa. Như thấy nóng ở má nghe hơi thở Phục thật gần bên nàng. Như ngồi xích ra cửa.
- Bảo ở nhà đấy anh.
Phục ngạc nhiên:
- Bảo nghỉ học à ?
- Nó nói nghỉ hai giờ đầu.
Phục ngồi lặng thinh. Như cầm tờ tuần báo đặt lên đùi lật lại. Phục ngó Như đâm đâm. Như chợt nh́n lên:
- Như có ǵ lạ thế ?
Phục nói:
- Không.
Hai người lại rơi vào im lặng. Tiếng cười của Bảo từ trong pḥng ăn vọng ra ồn ào. Như nghĩ Bảo thường lên cơn bất thường như vậy. Con trai thật lạ kỳ. Như không c̣n hiểu nổi sự bất thường của Bảo nữa.
Bảo đi ra, trên tay cầm mấy quyển vở. Bảo chào Phục bằng một nụ cười không thân mật lắm. Nó ngồi xuống ghế đối diện Như và Phục. Như hỏi:
- Bảo cười ǵ trong pḥng ăn thế ?
- Cười chị Hai.
- Chị ấy làm ǵ ?
- Điên điên khùng khùng làm sao ấy.
Như lườm Bảo:
- Có Bảo điên điên khùng khùng th́ có. Lâu lâu phát lên cười làm ta sợ.
Bảo nhăn mặt:
- Chị này nói lạ ghê. Chị nói như thể em từ nhà thương Biên Ḥa trốn ra không bằng.
Như hất mặt:
- C̣n hơn thế nữa.
Bảo đứng dậy:
- Em đi học cho rồi. Nhà có hai bà à chị chỉ trích cằn nhằn là giỏi thôi.
Phục gọi Bảo:
- Bảo chờ anh chở lên trường.
Bảo nh́n Như:
- Anh coi chừng bà Như giận anh đó.
Như tṛn mắt hứ lên một tiếng Phục cười nhẹ:
- Anh về bây giờ mà.
- Sao anh về sớm thế ?
- Anh đi Mỹ Tho.
Bảo hỏi Như:
- Anh Phục đưa em đi Như buồn không ?
Như bĩu môi:
- Ai thèm buồn mày.
Phục đặt tay lên vai Như:
- Anh đưa Bảo lên trường rồi anh về luôn nghe. Thứ hai nếu về kịp anh đến trường đón Như.
Như ngồi yên trên ghế nh́n Phục ra cửa. Tiếng đóng cửa và tiếng máy xe nổ ṛn rồi xa dần. Như vẫn ch́m vào bâng khuâng.


o0o

 

Pages  1  2  3  Next