Biệt Ly Ơi! Chào Mi!    -  Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3  4  Next      
Chương 10

Hai chậu Kim trản hoa và Kim ngũ thảo đều được đặt trên bệ cửa sổ pḥng của Bảo Lâm.
Mấy ngày liền, Bảo Lâm bận chấm bài thi nên ít khi rời pḥng. Nhiều lúc t́nh cờ nh́n lên, hai chậu hoa trước mặt lại làm Bảo Lâm suy nghĩ. Lạ thật, cả hai đều là mầu vàng, nhưng Kim trản hoa th́ lại nở cùng lúc nhiều cánh. Những cánh hoa mầu vàng e ấp giữa lá xanh, c̣n Kim ngũ thảo, cả chậu chỉ có duy nhất một cành vươn cao với hoa. Bất giác Bảo Lâm nhớ đến câu “người gầy như cánh hoa vàng”.
Vâng, “người gầy như cánh hoa vàng”.
Mấy ngày gần đây, Bảo Lâm đă gầy hơn xua, chỉ v́ Bảo
Nguyên Tác: Kim Tiền Hoa Dịch Giả: Liêu Quốc Nhĩ

Lâm nghĩ ngợi nhiều hơn. Có nhiều chuyện đáng suy nghĩ. Những suy nghĩ đó khiến nàng đôi lúc như ngẩn ngơ. Ví dụ như chuyện Bảo Lâm nhận hai chậu hoa, như lời Trúc Vỹ nói. Nếu Bảo Lâm nhận hai chậu hoa này có nghĩa là Bảo Lâm đă tha thứ, đă nhận lời xin lỗi của luật sư Thắng. Thế rồi nước cờ kế tiếp của ông ta sẽ là ǵ? Bảo Lâm suy nghĩ rồi chợt phát hiện: Ḷng ta đang thấp thỏm chờ đợi? Chờ đợi chuyện ǵ sẽ xảy ra ư?
Rồi tối hôm ấy, Bảo Lâm vừa cộng điểm thi của học sinh xong, và coi như công việc của một niên học đă hoàn tất, lúc đó khoảng hơn tám giờ th́ tiếng chuông điện thoại reo.
- Alô, ai đấy?
Bảo Lâm hỏi, ḷng vẫn nghĩ là chị em nhà họ Ngô, hoặc của Từ Sâm thôi, th́ bên kia một giọng đàn ông vang lên:
- Cô... Bảo Lâm đấy phải không?
Tiếng của luật sư Thắng, Bảo Lâm thấy tim ḿnh đập mạnh:
- Dạ.
- Cô... Cô khỏe chứ?
- Dạ.
Bảo Lâm lại dạ. một tiếng dạ rất ngọt ngào. Bảo Lâm cảm thấy không hiểu tại sao ḿnh hôm nay lại yếu đuối như vậy.
- Em... Em có thấy nóng không?
- Nóng ư?
Bảo Lâm không hiểu Tạ Thắng muốn nói ǵ. Nhưng rồi đột nhiên Bảo Lâm thấy không khí trong nhà nóng thật.
Đêm mùa hạ mặc dù mặt trời đă lặn từ lâu nhưng cái nóng như đùa dưới đất tỏa lên, làm không khí ngột ngạt. Bảo Lâm đưa tay lên sờ ót, nói:
- Vâng, trời khá nóng!
- Tôi biết có một quán cà phê, không khí rất dễ chịu, phong cảnh hữu t́nh. Cô có nhận lời mời của tôi đến đấy uống cà phê không?
Bảo Lâm chợt thấy buồn cười. Hôm nay ông Thắng có vẻ khiêm tốn quá, không c̣n cái giọng lưỡi ra lệnh như cũ. Một sự đổi thay quá lớn. Bảo Lâm nói không suy nghĩ:
- Vâng, tôi nhận lời.
- Vậy th́ mười phút nữa tôi sẽ đến đón cô nhé?
Ông Tạ Thắng đă gác máy. Bảo Lâm đứng yên mấy giây. Rồi không hiểu sao Bảo Lâm lại thấy ḷng reo vui. Mười phút, chỉ có mười phút! phải trang điểm nữa chứ?
Bảo Lâm mở tủ, định thay áo, nhưng rồi lại thấy không có lấy một chiếc áo nào vừa ư. Bảo Lâm nhớ tới chiếc áo mầu trắng của Trúc Vỹ và dáng dấp quư phái của cô bé mà ngượng ngùng. Thôi th́ khỏi thay ǵ cả, Bảo Lâm nh́n vào kiếng. Chiếc áo ngắn tay mầu mỡ gà, với chiếc robe vàng điểm nâu, cũng không đến nỗi tồi. Thế th́ thay làm ǵ? Nhưng dù ǵ cũng nên thoa tí son, phấn nhạt.
Bảo Lâm nh́n vào kiếng, một khuôn mặt xanh xao xuất hiện. Đôi mắt tṛn mở to, dáng dấp yếu đuối. Tiểu thuyết thường mô tả người đẹp phải có đôi mắt long lanh, môi hồng, làn da trắng, mái tóc đen mượt. C̣n ta chỉ có mái tóc là tàm tạm.
Bên ngoài cửa đă có tiếng c̣i xe, thế này th́ không trang điểm kịp nữa. Bảo Lâm vội vớ lấy chiếc ví, chạy vội ra pḥng khách định hỏi xin phép cha. Nhưng vừa tới nơi, Bảo Lâm đă thấy cha đứng ở đấy, chắp tay sau đít tới lui, như đang suy nghĩ điều ǵ.
Thấy Bảo Lâm ông nói với một vẻ lo lắng:
- Con ra phố ư?
- Vâng.
- Đi với... ông luật sư đó?
Bảo Lâm đáp với một chút ngại ngùng:
- Dạ! Có ǵ không cha?
- Thôi được. Nhưng mà...
Bảo Lâm nh́n cha:
- Cha ạ! Có phải cha không thích thấy con qua lại với ông ấy?
Ông Vĩnh Tú hỏi và bước tối đặt tay lên vai con:
- Chỉ là một sự qua lại thôi ư? Thôi đi đi, con cũng không nên suốt ngày ở nhà, con c̣n trẻ, cần phải có bạn bè. Nhưng mà với Tạ Thắng th́ con cần phải cẩn thận một chút. Thân gái nên cảnh giác là tốt hơn con à! Ông ta không c̣n trẻ, kinh nghiệm từng trải nhiều hơn con. Vả lại, đối với phụ nữ h́nh như ông ta có nhiều tai tiếng. Dĩ nhiên là với những người có tiền, có thế như ông ấy chuyện đó không làm sao tránh khỏi. Có điều cha muốn con nên cảnh giác một chút, cẩn thận một chút. Nhiều khi mọi việc chỉ là tin đồn. Mà thôi, chuyện con tiếp xúc với ông ta chỉ là chuyện qua lại b́nh thường, phải không?
Bảo Lâm thấy bối rối. Nàng không c̣n thấy yên ổn nữa. Cha có ngụ ư ǵ? Nhưng không c̣n kịp nữa rồi, tiếng kèn xe bên ngoài thúc giục. Thôi th́ để về nhà sẽ hỏi rơ hơn. Bảo Lâm vội vă nói:
- Con sẽ làm theo điều cha dặn.
Rồi Bảo Lâm bước ra cửa. Luật sư Thắng đang ngồi bên tay lạí chờ. Bảo Lâm ngạc nhiên hỏi:
- Bác tài đâu mà ông phải lái xe?
Ông Tạ Thắng cười nói:
- Tôi thích thế này hơn. Chuyện nhờ bác tài là chuyện bất đắc dĩ. Trên phương diện giao tế làm ăn đ̣i hỏi, hoặc khi đưa mẹ tôi và Trúc Vỹ đi đâu, chứ nào tôi có thích đi xe phải nhờ người khác lái đâu.
Bảo Lâm nh́n Tạ Thắng. Hôm nay ông ta khoác bộ âu phục trắng, cà-vạt đỏ, trông trẻ và đẹp trai. Chợt nhiên nh́n lại cách ăn mặc của ḿnh, nàng thấy hơi ngượng.
Xe dừng trước một cao ốc, họ xuống xe vào thang máy lên lầu. Quán cà phê nằm tận tầng trên cùng. Khung cảnh thật lịch sự, các chiêu đăi viên ăn mặc chỉnh tề, lịch sự và lễ phép. Bảo Lâm chợt có mặc cảm tự ti. Tự nhiên một cảm giác buồn buồn, choáng hết cả tâm hồn nàng. Họ ăn vận sang hơn cả nàng.
Phải nói đây là một nơi ăn chơi sang trọng th́ đúng hơn. Căn pḥng thật rộng, có cả sàn nhảy. Tạ Thắng chọn chiếc bàn cạnh bên khung cửa kính. Từ đây nh́n ra, thành phố như thu gọn bên dưới. những rừng đèn lấp lánh, con lộ với những chuỗi đèn giống như chuỗi hạt trân châu nhấp nháy. Xe cộ qua lại không ngớt.
Bảo Lâm quay lại nh́n Tạ Thắng. ông ta có vẻ rất tự nhiên. Ánh sáng trong pḥng vừa đủ. Cách bài trí sang trọng. Có tiếng nhạc nhẹ vang lại và những cặp t́nh nhân đang d́u nhau. Bản nhạc khá quen thuộc nhưng Bảo Lâm không biết tên. Để phá vỡ không khí yên lặng. Bảo Lâm hỏi:
- Bản nhạc ǵ thế ông?
Ông Tạ Thắng không đáp, lấy bút ra viết lên khăn tay mấy chữ: “Em đă chiếu sáng đời tôi”.
Bảo Lâm thấy tim đập mạnh, ngẩng nhanh lên, bắt gặp ánh mắt như biết nói của Thắng.
Bảo Lâm thấy ngượng đỏ mặt. Bồi bàn đă bước đến, Tạ Thắng hỏi:
- Lâm muốn dùng món ǵ?
- Cho cà phê thôi.
Tạ Thắng gọi hai ly ca phê, rồi nói:
- Đúng ra Lâm nên gọi món kem đặc biệt, ở đây kem nơi này khá nổi tiếng. Nhất là món kem Pháp. Nó gồm có kem, hạnh đào, anh đào. Thử cho biết nhé.
Bảo Lâm gật đầu:
- Vâng.
Thế là Tạ Thắng gọi thêm món kem.
Chỉ một lúc sau, là mọi thứ được mang ra. Bảo Lâm không biết nên ăn món nào trước, nên hớp một hớp cà phê hay là ăn thêm một muỗng kem.
- Ông thấy đấy. Ăn thế này có nóng có lạnh, có ngọt, có đắng...
- Nhưng như vậy th́ Lâm đă hưởng hết hương vị của cuộc đời c̣n ǵ?
Bảo Lâm giật ḿnh nh́n Tạ Thắng. Anh chàng suy nghĩ ǵ mà nói vậy? Phải chăng? Bảo Lâm bối rối nh́n xuống.
- Tôi lại nói sai ǵ nữa ư?
Bảo Lâm lắc đầu nhè nhẹ:
- Không có, chỉ tại câu nói của ông làm tôi suy nghĩ.
Tạ Thắng đốt một điếu thuốc:
- Lâm có biết là từ trước đến giờ tôi không hề ngại chuyện lỡ lời trước mặt đàn bà, vậy mà không hiểu sao, trước mặt Lâm tôi lại thấy có mặc cảm làm saỏ tôi chợt thấy ḿnh già đi nhiều.
Bảo Lâm vừa ăn kem vừa nh́n lên:
- Ông nói thật đấy chứ? Hay chỉ là nhưng~ lời khách sáo?
Tạ Thắng nh́n Bảo Lâm chậm răi:
- Tôi cần ǵ phải làm thế với Lâm? Tôi nói thật đấy, có lẽ v́... tôi... yêu...Lâm.
Bảo Lâm giật ḿnh, nàng mở trừng mắt:
- Tai sao?
Tạ Thắng nói nhanh:
- Tại sao là sao?
Bảo Lâm nói:
- Ông cũng thấy đấy, tôi đâu phải là người con gái điển h́nh trong mắt ông. Tôi không đẹp, không theo thời thượng, tôi b́nh thường hơn cả b́nh thường, rụt rè quá đáng, lại không c̣n trẻ, không có sức hấp dẫn, không biết sống theo trào lưu. Không biết chơi... tṛ chơi của t́nh yêu. Tôi sống bảo thủ, ương ngạnh, chỉ gây phiền hà cho người khác hơn là mang đến t́nh yêu mật ngọt.
- Lâm nói hết chưa?
Bảo Lâm lắc đầu chầm chậm:
- Chưa.
- Vậy cứ nói đi.
Đầu vẫn lảng vảng lời răn của cha. “Coi chừng trên phương diện giao thiệp với đàn bà, hắn khá tai tiếng” Bảo Lâm run giọng nói:
- Tôi... tôi không phải là đối tượng để anh đùa giỡn tôi...
Giọng nói của Bảo Lâm càng run hơn:
- Tôi có thể tưởng đó là thật...
Tạ Thắng nh́n thẳng Bảo Lâm, rồi đột ngột đứng day.
- Ông làm ǵ đấy?
Bảo Lâm hỏi, Thắng chợt nói:
- Chúng ta ra sàn nhảy đi!
Bảo Lâm nh́n ra sàn nhảy. Khách không nhiều lắm, một điệu Mambo. Chợt nhiên nàng nhớ đến lời của Từ Sâm bàn về Duy Trâm, Bảo Lâm vội nói:
- Tôi không biết nhảy disco hay tango.
Tạ Thắng nói:
- Đây không phải là Disco! Anh cũng không muốn thấy em nhảy biểu diễn, mà chỉ là muốn được gần em... gần em một chút.
Tạ Thắng kéo Bảo Lâm ra sàn nhảy, ôm sát nàng vào ḷng. Tạ Thắng đưa nàng đi theo tiếng nhạc và nói nho nhỏ:
- Anh cho em biết nhé, ngay cái hôm đầu tiên em bước chân vào pḥng khách nhà anh, là em đă khiến anh chú ư. Ban năy em vừa bảo là, em tầm thường, không đẹp, không biết đuổi theo thời thượng, không có ǵ xuất sắc. Nếu em nghĩ như vậy th́ không đúng đâu. Trong mắt anh, em rất đẹp. Đương nhiên không phải là cái đẹp của minh tinh tài tử, mà là cái đẹp của nội tâm. Một cái đẹp kín đáo. Nhiều lúc đối diện với em, anh chợt thấy ḿnh tầm thường, thô tục vô cùng. Bảo Lâm!
Tạ Thắng tiếp tục, giọng nói như van nài:
- Hăy bỏ hết mọi chiếc mặt nạ ngụy trang. Chúng ta hăy nh́n thẳng vào nhau. Thú thật với em, anh rất yêu tự do, anh không muốn bị bất cứ người đàn bà nào cột chân ḿnh lại. Mấy năm qua, anh rất thỏa măn với cuộc sống độc thân mà ḿnh có, nhưng rồi sự xuất hiện của em, đă làm cuộc sống b́nh thản kia đảo lộn hết. Bảo Lâm! Tai em không nghĩ về ḿnh, thành thử em không biết, cái cao ngạo, bất cần một cách thoát tục của em, cộng thêm cái nhạy cảm trong ứng xử, cái tự cao tự đại, cái cố chấp. Tất cả những cái đó làm anh choáng, anh bị mê hoặc. Vâng, em không có những bộ áo sang trọng, không có những đồ trang sức đắt tiền, không trang điểm, không đua đ̣i thời thượng, em hơi bảo thủ, nhưng không hiểu sao anh lại thích em vô cùng. Tất nhiên, anh muốn em phải mặc đẹp hơn, anh cũng thích ăn mặc đẹp. Nhưng vấn đề đó không phải là vấn đề chính. Cái chính là... Em biết không...
Tạ Thắng kề môi sát vào tai Bảo Lâm:
- Anh yêu em.
Bảo Lâm thấy như muốn ngạt thở, nàng tựa đầu vào vai Tạ Thắng, nàng không nói được ǵ cả, cũng không nh́n được v́ mắt đă nhoà lệ rồi.
Tạ Thắng tiếp tục nói:
- Em có nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng ta trong thư pḥng không? Có lẽ bấy giờ anh cũng chưa biết tại sao ḿnh lại làm như vậy, v́ anh không có thời gian để suy nghĩ, anh đă bị em phản kháng và bắt đầu phân tích. Anh cố t́m đủ mọi lư lẽ để biện bạch, để trốn tránh sự thật. Nhưng cuối cùng anh mới thấy ḿnh thua. Anh đă bị em chiếm ngự. Bảo Lâm! bây giờ th́ anh hiểu chính ḿnh rồi. Anh không thể sống thiếu em. Có điều anh không biết là em có cùng một suy nghĩ như anh không?
Bảo Lâm yên lặng, chỉ tựa đầu vào vai Thắng. Ông Tạ Thắng lo lắng hỏi dồn:
- Bảo Lâm, em nói đi. Sao em không nói ǵ ca?
Bảo Lâm vẫn yên lặng với hai ḍng nước mắt.
- Hay là em chê anh? Anh già lắm phải không?
Bảo Lâm chỉ lắc đầu.
- Em nói đi! Sao không nói! Em không nhẫn tâm nói hai tiếng từ chối ư?
Tạ Thắng cắn nhẹ lấy môi, cương quyết:
- Anh đă chuẩn bị sẵn sàng rồi đây, em cứ nói thật. Đừng thương hại anh, cũng đừng nể nang ǵ anh cả, hăy nói thật ḷng em.
Bảo Lâm không thể yên lặng măi, không thể để Tạ Thắng hiểu lầm. Bây giờ th́ nàng đă hiểu ra, tại sao Từ Sâm bao giờ trước mặt nàng cũng chỉ là một đứa con nít mới lớn. Th́ ra v́ sự hiện diện của người đàn ông này. Đúng rồi. Dáng dấp trưởng thành, chững chạc của ông ta, đă đi vào tiềm thức nàng từ lâu. Có lẽ nàng đă yêu Tạ Thắng từ lâu lắm rồi.
Bảo Lâm bắt đầu nói giọng ấp úng:
- Tôi đă nói... ông làm thế... tôi sẽ tưởng là thật đấy!
Tạ Thắng trừng mắt:
- Tưởng là thật! thế Lâm nghĩ là tôi nói đùa ư?
Bảo Lâm nói:
- Tôi cũng không biết là... ông nói thật ḷng đấy chứ?
Tạ Thắng hỏi:
- Trời đất! Măi đến giờ phút này Lâm c̣n hỏi như vậy được sao? Anh đă nói, anh không biết bị bất cứ người đàn bà nào cầm chân, nhưng mà nếu bây giờ, em đến với một người đàn ông nào khác có lẽ anh sẽ hoá điên mất. V́ vậy, em phải là của anh, em phải là vợ anh.
Bảo Lâm xúc động ôm sát Tạ Thắng vào người. Bước chân của hai vẫn đều theo điệu nhạc, nhưng bây giờ th́ đă có xuất hiện nụ cười. Nụ cười trên môi, trên mắt Bảo Lâm:
- Ông có hối hận v́ điều ông vừa nói không?
Tạ Thắng có vẻ bồn chồn:
- Hối hận? Tại sao lại phải hối han? Em nói đi, em đồng ư hay là khước từ?
Bảo Lâm hỏi một cách nhẹ nhàng:
- Ông thấy sao? Tôi thấy ông khờ thật. Giả sử như bây giờ ông có thấy hối hận, định rút lại lời nói đó, tôi cũng không cho đâu.
Tạ Thắng như chựng lại. Chàng như vừa nghe được lời Chuá phán truyền. Chàng siết chặt tay Bảo Lâm nói:
- Không được, phải rời khỏi đây ngay.
Bảo Lâm ngạc nhiên:
- Tại sao vậy?
Tạ Thắng mở to mắt nh́n Bảo Lâm:
- Tai sao ư? Bởi v́ anh muốn kiếm một chỗ vắng vẻ nào đó, để được hôn em.

Chương 11

Đề án kiến trúc của Từ Sâm đă được ban giám đốc thông qua. Ngoài số tiền thưởng, Từ Sâm c̣n được cấp trên khen ngợi và đề bạt lên làm trưởng pḥng thiết kế. Đối với gia đ́nh họ Ngô, đây làmột sự kiện lớn.
Vợ chồng Thúy B́nh, Thúy Du đều tập trung họp đầy đủ ở nhà. Mọi người vui vẻ, nhưng cái không khí vui vẻ khuấy động đó, hầu như đều do phái nữ gây ra. Dù ǵ nhà này cũng âm thịnh dương suy. Mấy cô con gái nói năng lanh lợi, đàn ông thường hay bị lép vế, thường bị biến thành đối tượng để mấy cô chọc cười. Lúc đó thường mấy anh con trai trở thành hề. Chẳng hạn có lần, không hiểu lư do ǵ, Thúy Du ngồi tới đâu cũng mang theo gói ô mai. Hôm ấy không hiểu tại sao không có nó. Đang ngồi chung trong pḥng khách, Thúy Du chợt gọi chồng:
- Anh Kính oi!
Từ Kính như hiểu ra, lên tiếng:
- Ô mai!
Rồi chạy bay ra khỏi pḥng khách, xông ra ngoài cổng. Mọi người rất ngac nhiên, chưa hiểu th́ bà Ngô đă bước tới, bà đă từng làm mẹ nên không có ǵ qua mặt được bà. Bà nh́n Thúy Du cười, cái cười hài ḷng và mọi người như chợt hiểu ra. Thế là mục tiêu chính từ Từ Sâm đă chuyển sang Thúy Du, nàng đă có tin vui! thế là đề tài đă thay đổi. Thúy Du lấy chồng mới nửa năm mà đă có tin mừng, c̣n Thúy B́nh lấy chồng đă ba năm lại không có ǵ hết. Gia đ́nh họ Lê nôn nóng, Lê Vinh càng nôn hơn.
Nh́n Thúy B́nh, Lê Vinh nói:
- Tôi gia hạn cho cô từ đây đến cuối năm, phải ăn ô mai, bằng không th́...
Thúy B́nh nh́n chồng cười hỏi:
- Th́ sao?
Lê Vinh đáp tỉnh bơ:
- Th́ tôi sẽ không khách sáo ǵ nữa, tôi phải làm một màn “cầu thê” kiếm vợ hai.
Thúy B́nh hỏi:
- Ông dám không? Nếu ông “cầu thê” tụi này không biết “cầu phu” lại à?
Lê Vinh hét lên:
- Gan thật! thật quá lắm!
Rồi quay sang bà Ngô, Lê Vinh nói:
- Mẹ xem đấy, con gái của mẹ lớn gan quá không?
Bà Ngô cười an ủi Lê Vinh:
- Con đừng sợ! Con mẹ, mẹ biết, nó chỉ giỏi có cái miệng thôi chứ không dám làm đâu. Mà con cái trong nhà này kỳ lắm, không phải chỉ có mấy đứa con gái không, mà con trai cũng vậy.
Từ Sâm la lớn:
- Ồ mẹ! Sao me lại kéo con vào đấy làm ǵ? Con thấy con rất lành mạnh đâu có tật ǵ đâu?
Thuỳ Tâm chen vào:
- Anh mới lắm tật đấy chứ?
Từ Sâm quay sang trừng em:
- Hứ! Tật ǵ mi nói ra xem? nói xem?
Thúy B́nh nói:
- Thôi giỏi rồi! Con của mẹ thế nào mẹ không biết à? Cậu đừng tưởng cậu lên chức trưởng pḥng rồi là cậu ngon nhé. Con trai ǵ mà hai mươi lăm tuổi đầu rồi, vẫn phải bám víu vào mấy chị. Ngay cả chuyện đi cua đào cũng chưa biết. Anh Vinh đâu?
- Dạ có!
Lê Vinh bước ra đứng nghiêm, chào theo kiểu nhà binh.
Thúy B́nh nói:
- Anh đem hết kinh nghiệm tán gái của ḿnh ra dạy cho cậu ba nó xem.
Lê Vinh tṛn mắt:
- Tôi ử tôi nhớ là lúc đó... Khi tán tỉnh em, là lúc em đang đ̣i lái xe gắn máy. Tôi hứng chí anh hùng, bước ra dạỵ không ngờ tiểu thơ nhà tôi đạp máy chưa xong đă ham rồ ga. Chiếc xe vọt tới một cái, tung vào bờ tường. “Rầm” là ngă lộn nhào, cả người lẫn xe. Cô bị lỗ máu đầu. Tôi thất kinh phải đưa ngay vào bệnh viện. Bác si thấy vết thương trên đầu em rộng quá mắng anh: “Tai sao cậu lại làm cho một người đẹp thế này mang sẹo thế? bây giờ cậu phải xử trí sao?” tôi tưởng là em sắp chết đến nơi, nên buột miệng nói: “tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ”. Có ai ngờ đâu em lại lớn mạng như vậy? Em không chết mà lại sống khỏe, làm anh phải cưới em. Như vậy có kể là anh đă “tán” em không? Kinh nghiệm này đâu thể truyền cho Từ Sâm được?
Câu chuyện của Lê Vinh khiến cả nhà cười ầm lên. Thật ra th́ Lê Vinh không xạo. Chuyện đó có phần thật, vết sẹo tren đầu Thúy B́nh c̣n đó. Trước sự cười đùa của mọi người, Thúy B́nh không giấu được sự tẽn ṭ:
- Nói kiểu anh, th́ ra là tôi đă dùng khổ nhục kế để câu anh ư?
Lê Vinh đứng ra xa một chút:
- Làm sao tôi biết được?
Thúy Du nhảy vào cứu bồ cho chị:
- Đừng tưởng bở nhé! Nhưng chị B́nh đâu phải bảo anh kể chuyện anh của chị ấy như thế nào đâu? Mà chỉ muốn anh đem chuyện anh đă tán tỉnh mấy cô khác kia kià.
- Cô nào đâu?
Thuỳ Tâm bấy giờ mới nhập cuộc:
- C̣n cô nào nữa, cứ khéo đóng kịch thôi, công tử họ Lê ạ... Công tử có muốn tôi kể ra sơ sơ mấy cái tên mà tôi đă biết không?
- Đừng, đừng, đừng!
Lê Vinh vội vă ngăn lại. Rơ ràng anh chàng cũng có chút tai tiếng trong chuyện tán tỉnh phụ nữ.
Mấy lần dự tiệc chiêu đăi, thù tạc trong thương vụ, Lê Vinh đă gặp mấy đoá hoa biết nói. Rồi cũng đổ bể, truyền từ miệng người này qua người khác, ít họ xít cho nhiều. Lê Vinh đă phải khổ sở thu xếp, bây giờ nếu moi ra, sẽ khổ cỡ nào. Lê Vinh van nài Thùy Tâm:
- Thôi mà, cô Út cô tha cho tôi nhờ. Đừng để tôi phập phồng không yên giấc.
Nhưng Thúy B́nh không buông tha:
- Nếu anh là con người quang minh chính đại th́ có ǵ phải sợ chứ?
Lê Vinh đột nhiên ho sặc sụa. Thúy B́nh nh́n chồng cười hỏi:
- Anh làm sao thế? Cảm mạo hay bị viêm họng vậy?
Lê Vinh rơ rất thông minh chuyển ngay đề tài:
- Không phải không phải đâụ tôi có chuyện đang suy nghĩ đây. Xem nào, cậu Từ Sâm năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, mà chưa có bạn gái th́ quả dở vô cùng.
Lời của Lê Vinh chua dứt, th́ chuông điện thoại reo vang, Thùy Tâm ngồi gần điện thoại nhất lên đỡ lấy ống nghe. Vừa nghe, Thùy Tâm vừa nhiú mày:
- Ồ, có điện thoại của anh Từ Sâm đây này. Cô nào gọi cho anh mà giọng nói nghe nhaơ nhẹt vậy?
- Ho. La đấy!
Từ Sâm vội khoát tay:
- Hăy nói với cô ta là không có mặt ở nhà. À... à đi xa lắm rồi. Công ty phái đi công tác xa... hay đă đi Mỹ hay Phi châu ǵ cũng được. Phải đi ba tháng...hay cả năm cũng được.
Thùy Tâm trố mắt nh́n anh:
- Anh đừng tưởng ai cũng ngu như anh à? Làm ǵ có chuyện đi Mỹ hay Phi châu? Người ta chỉ cần phôn tới sở làm của anh là rơ cả mọi việc.
Từ Sâm thấy có lư, bứt tóc:
- Mạc cô ta nói ǵ th́ nói. Cứ bảo tôi không có ở nhà là được.
Thùy Tâm buông mấy ngón tay che kín ống nói ra, rồi nói vào máy:
- Anh ấy đi vắng rồi. Không biết mấy giờ nữa mới về.
- Cái ǵ? Tôi là ai à? Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy!
Rồi Thùy Tâm đặt máy xuống, nh́n Từ Sâm cười:
- Xong rồi, đă giúp anh giải quyết được mọi việc rồi đấy.
Lê Vinh có ve ngẩn ra:
- Thật t́nh tôi không hiểu. Tại sao mấy người ai cũng bảo là cậu nhà ta chưa có ban gái, bây giờ lại có người gọi điện thoại đến chứ? Mấy người định phá tôi ư?
Từ Sâm lắc đầu:
- Cái cô này ghê gớm lắm. Tôi đă trông thấy qua một lần, cô ta không kém cái bà “Mèo rừng” hay “Hồ ly tinh” ǵ của anh đâu anh Vinh ạ.
Từ Sâm nh́n mọi người, chợt nhiên thấy bực dọc. Cái sung sướng được khen thưởng v́ bản thiết kế như cất cánh bay đi, chàng lặng lẽ rời khỏi đám đông lên lầu, khép cửa lại, ngă ḿnh xuống giường, trừng trừng nh́n lên trần nhà.
Chầm chậm như một cuốn phim, trước mắt chàng hiện ra một khuôn mặt, một đôi mắt đen nháy, nước da trắng đứng đấy. Chiếc áo phất phơ trong gió lộng. Cô bé rực rỡ dưới ánh nắng mai, như một nàng tiên. Từ Sâm thở dài, nghiêng người nh́n ra cửa sổ. Từ Sâm ơi, Từ Sâm! Mi làm ǵ thế? Mi giống như Bảo Lâm đă nói, mi ngây ngô, ấu trĩ, chưa trưởng thành. Mi gặp ai yêu đó. Đầu tiên mi đă bị cái nghiêm trang của Bảo Lâm thu hút, sau đó mi không thoát khỏi sự quyến rũ của Duy Trâm rồi bây giờ mi lại thấy Trúc Vỹ như một nàng tiên nữ. Như vậy, rơ là đă có chuyện rắc rối! Từ Sâm quay người lại úp mặt vào gối. H́nh an?h Trúc Vỹ như hiện ra rơ hơn trong đầu. Không được! Từ Sâm ngồi dậy. Ta phải nghĩ ra cách làm thế nào để quen với Trúc Vỹ. Bằng không có lẽ ta sẽ điên mất.
Những lúc gần đây, sau ngày gặp Trúc Vỹ trong sân nhà Bảo Lâm, Từ Sâm không làm sao quên được h́nh bóng ấy. Giọng nói êm và thanh như tiếng chim hót kia cứ lảng vảng trong đầu chàng.
- Chậu này là kim ngư thảo, cái tên nghe lạ quá phải không cô.
Từ Sâm hết nằm xuống rồi ngồi dậy. Chàng thấy bức rứt không yên. Cuối cùng chàng phải đứng dậy đến pḥng vệ sinh, rửa mặt, nh́n vào kiêng'.
- Mi chỉ gặp cô ta một lần, mi không hề quen biết, sao vậy? Bảo Lâm bảo mi chưa trưởng thành. Mi làm ǵ cũng như khùng khùng điên điên. Mi không thể si mê người ta qua dung nhan bề ngoài được, hăy vững vàng một chút. Bây giờ, trước mắt là làm thế nào để làm quen voi cô gái ấy đă. Nhưng làm thế nào để quen! Cách đơn giản nhất là điện thoại cho Bảo Lâm, nhờ Bảo Lâm giúp đỡ, nhưng mà Từ Sâm ơi! Tại sao làm cái ǵ th́ mi cũng phải cần người khác giúp đỡ? Mi không thể độc lập, bao giờ mi mới tự lập được, mới trưởng thành chứ?
Rồi như một cơn lốc, Từ Sâm xông ra ngoài cửa, chạy bay xuống cầu thang, trước sự kinh nhạc của mọi người, chàng chạy ra ngoài nhà. Từ Kính gọi với theo:
- Cậu Sâm ơi, cậu Sâm, cậu làm ǵ đấy? Cậu đi đâu vậy?
- Tôi đi ra phố mua mấy món quà.
Quả thật, Từ Sâm đă mua cả lô hàng. Phần lớn là sách, phải nói là toàn loại sách thực vật học. Vợ chồng ông Ngô Trọng Nhàn tưởng con trai định đổi ngành.
Thế rồi có một ngày, khi Trúc Vỹ đang cùng bà nội ngồi nói chuyện văn trong pḥng khách, th́ vú Ngô bước vào nói:
- Cô ơi, có ông thợ làm vườn đến, ông ấy bảo là mang đến cho cô mấy chậu hoa quư và hiêm'.
Trúc Vỹ mừng rỡ vừa chạy ra vừa hỏi:
- Thế có phải ông Văn hôm trước không? ông ấy có hứa sẽ mang đến một số hoa lạ mà.
Vú Ngô nói:
- Không phải ông Văn, ông này c̣n trẻ lắm. Chắc có lẽ là con trai ông ta ấy, tôi đă đưa cậu ta ra mảnh đất sau bụi trúc rồi, cậu ấy có mang theo mười mấy chậu hoa.
Trúc Vỹ đă ra tới vườn, nàng chạy vội về phía mảnh đất mới được vun xới sau vườn trúc. Mảnh đất mà lúc mới mua, nhà luật sư Thắng định làm một sân quần vợt.
Sau đó v́ công việc quá bận nên ông bỏ dở dự tính này. Mảnh đất trở thành băi cỏ dại và ông giao cho Trúc Vỹ, sau ngày bỏ thi đại học. Trúc Vỹ đa bỏ khá nhiều ngày công để vun xới, chăm sóc nó, nàng đă trồng một luống kim trản hoa. Một số hoa nở vào mùa thu, ngoài ra c̣n trồng một số loài hoa hiếm nữa.
Trúc Vỹ vừa qua khỏi rừng trúc, là thấy gă làm vườn ngay. Hắn có thân h́nh cao lớn, vai rộng tóc đen, hắn mặc sơ mi trắng, một quần jean đa bạc mầu, đang đứng chắp tay ngắm nghiá thửa đất. Dưới chân hắn ta là những chậu hoa tím có, đỏ có.
Nghe tiếng chân, hắn quay lại. Trúc Vỹ bất giác giật ḿnh. Anh chàng có khuôn mặt khá quen thuộc. Vầng trán rộng, đôi mắt đen và chiếc miệng có dáng dấp tinh nghịch kia h́nh như ḿnh đă gặp đâu rồi. Đúng rồi! Trúc Vỹ đă gặp ở nhà cô giáo Lâm.
Trời đất! vậy mà vú Ngô lại hiểu lầm, lại nói người ta là thợ làm vườn. Anh chàng này Vỹ biết rất rơ. Con trai duy nhất của một đại thương gia.
Trúc Vỹ chợt thấy buồn cười, nụ cười hồn nhiên. Nụ cười đă làm cho Từ Sâm ngẩn ngơ bối rối. Hôm nay Trúc Vỹ mặc áo mầu xanh lá non, tóc dài đánh thành hai chiếc bím. Trông Trúc Vỹ tươi mát như cành cỏ dại trong mưa.
Trúc Vỹ vừa cười vừa nói:
- Ồ, th́ ra là anh! tôi nhớ tên anh rồi, anh có phải là Từ Sâm không?
Ḷng Từ Sâm vui như mở hội. Nàng đă biết tên của ta.
- Vâng! Trúc Vỹ!
Từ Sâm cố t́nh kêu tên một cách thân mật.
- Tôi mang hoa đến cho cô này!
- Ồ!
Trúc Vỹ trề môi, thái độ ngây ngô chân chất vừa lôi cuốn vừa khiến người ta chú ư.
- Xưa tối giờ chưa có ai tặng hoa cho Vỹ cả, hèn ǵ... hèn ǵ.
- Hèn ǵ thế nào?
- Hèn ǵ vú Ngô chẳng bảo anh là thợ làm vườn.
Từ Sâm đáp một cách tỉnh khô:
- Th́ tôi là thợ vườn đây! tôi đến đây để dạy Vỹ làm vườn.
Trúc Vỹ nhướng mày ngạc nhiên:
- Anh đến dạy tôi làm vườn ư?
- Vâng, Vỹ đến xem này.
Từ Sâm kéo tay Trúc Vỹ đến gần, cổ tay mềm mại mát rượi của Trúc Vỹ làm Từ Sâm giật ḿnh:
- Tay của Vỹ như có điện vậy đó.
Trúc Vỹ cười giả lả nói:
- Có điện? Anh nói ǵ lạ vậy?
Từ Sâm nói:
- Thôi bỏ qua đi! Tôi hay nói chuyện không đầu không đuôi, cô giáo Lâm của cô đă từng phê b́nh tôi c̣n khờ khạo ngây thơ lắm.
Trúc Vỹ cười ngặt ngheơ. Nói đến cô giáo là nàng thấy vui, nàng ngây thơ hỏi:
- Thế ư? Cô Lâm cũng có dạy anh à?
Từ Sâm thấy lúng túng:
- À, mà...
Rồi chàng suy nghĩ một chút nói tiếp:
- Ờ...ờ..cô ấy cũng có dạy tôi.
Trúc Vỹ thích thú:
- Dạy anh môn ǵ vậy?
Từ Sâm nhớ đến lời Bảo Lâm chỉnh, liền nói:
- Th́ dạy tôi cách làm người, cách sống độc lập, cách tự nhận xét, suy nghĩ để trưởng thành. Nói chung là đủ mọi thứ.
Trúc Vỹ nh́n Từ Sâm với cái nh́n chia sẻ:
- À! Cô Lâm là một cô giáo tôt', anh có thấy như vậy không?
Như tận đáy ḷng, Từ Sâm gật đầu đồng ư với Trúc Vỹ:
- Vâng, một cô giáo tốt nhất thế giới.
Lời của Từ Sâm làm Trúc Vỹ thích thú. Nàng nh́n thẳng Từ Sâm dù sao cũng gặp một người học cùng thầy. Người nhà cả mà! Trúc Vỹ nghĩ như vậy nên cư xử với Từ Sâm thân thiết hơn.
- Anh bảo là anh cũng biết trồng hoa nữa phải không?
Từ Sâm quay qua:
- Cô nh́n tôi không giống à?
Trúc Vỹ lắc đầu, làm cái nơ bươm bướm trên đầu như lay lay đôi cánh.
- Không! Anh to lớn quá, trông giống như một thể thao gia.
Từ Sâm hănh diện:
- Th́ tôi cũng là thể thao gia đấy chứ! tôi chơi bóng rổ, bơi lội, đá banh, chạy đua, đều khá cả. Nhưng tôi cũng biết trồng hoa nữa đấy.
- Ồ.
Trúc Vỹ nh́n Từ Sâm với ánh mắt khâm phục. Rồi quay xuống nh́n mấy chậu hoa. Có một chậu cây có thân ṃng nước, chân đứng thẳng, mầu xanh đậm. Nàng chưa hề thấy qua loại này bao giờ, nên cất tiếng hỏi. Từ Sâm làm như rất sành sỏi:
-Đây là loại “san hô xanh”. Cô nh́n xem nó giống san hô không? Có điều lại mầu xanh đậm.
Trúc Vỹ nói:
- Vâng giống quá, bây giờ tôi mới có nghĩ ra!
Nàng cúi xuống nh́n một chậu hoa khác, có lá to mầu lục, hoa lại mầu đỏ, viền vàng. Những cánh hoa nở cong, rung rinh trong gió như e lệ. Trúc Vỹ hỏi:
- C̣n đây là hoa ǵ?
- C̣n đây là loại gai lan, một loài có gốc gác từ Phi Châu. Hiện nay nó đă thích ứng với khí hậu ở đây. Tôi đa quan sát vườn hoa của cô, phần lớn là loài nở vào mùa xuân, chỉ có kim trản hoa và cúc, huệ là nở vào mùa hè và thu. Tôi thấy cô cần phải trồng thêm một số loài hoa mùa đông, như vậy vườn sẽ có hoa trong suốt bốn mùa. Xuân, hạ, thu, đông đều có hoa nở như vậy, vườn này là thế giới của hoa.
Trúc Vỹ nh́n Từ Sâm với đôi mắt long lanh.
- Anh nói đúng, nhưng tôi t́m măi mà chẳng thấy hoa nào nở trong mùa đông cả.
Từ Sâm nhún vai:
- Không t́m thấy à? Thiếu ǵ, chẳng hạn như loài hoa gai lan này, hoa chuông vàng, anh đào, kỳ lân, thủy tiên... Tất cả đều đơm hoa tiết lạnh.
Trúc Vỹ hỏi:
- Có loài là kỳ lân nữa ư? Cái tên nghe ngộ quá hén!
Nàng thật sự ngac nhiên, tưởng rằng ḿnh biết tên rất nhiều loại hoa, không ngờ so với anh chàng này thật trí thức về hoa của ḿnh kém xa.
Từ Sâm lựa một chậu hoa mang đến trước mặt Trúc Vỹ. H́nh dáng bên ngoài của nó giống như phật thủ, có điều rất nhiều gai, và hoa nhỏ mầu đỏ.
- Đây là hoa kỳ lân. Nó là hai loại mầu, đỏ và vàng. Nếu cô biết cách chăm sóc th́ có thể ra hoa quanh nam, nhưng ở mùa thu và đông th́ hoa nở rộ hơn. Tṛng nó phải có ánh nắng đầy đủ, không được đọng nước, đất phải là đất cát, dĩ nhiên là ngoài những yếu tố đó ra, giống như những loài hoa khác, nó đ̣i hỏi phải chăm sóc kỹ càng.
Trúc Vỹ tṛn mắt nh́n Từ Sâm, cô nàng đă hoàn toàn bị thuyết phục.
Trúc Vỹ nói như van xin:
- Anh có săn~ sàng dạy tôi những thứ đó không?
Từ Sâm nói một cách tự hào:
- Rất sẵn sàng!
Ánh mắt như hồ thu của Trúc Vỹ thật lôi cuốn. Bất giác Từ Sâm găi đầu lẩm bẩm:
- Trời đất! Trên cơi đời này, chắc tôi chết mất, chết mất! tôi đang chết dần, chết trong đôi mắt xanh biếc của nàng. Trời ơi.
Trúc Vỹ ṭ ṃ bước tới nh́n thẳng vào mặt Từ Sâm:
- Anh nói ǵ thế?
Từ Sâm vội vă lắc đầu:
- Không có ǵ hết.
Trúc Vỹ chỉ vườn hoa và nói:
- Anh thấy đấy, cha tôi đă giao mảnh đất trống này cho tôi để tôi biến nó thành vườn hoa. Anh thấy tôi nên trồng những loại hoa ǵ cho thích hợp?
Từ Sâm chăm chú, ngắm nghiá mảnh đất, rồi ngồi bẹp xuống. chàng bắt đầu móc trong túi ra một tờ giấy trăng'. Từ Sâm bắt đầu thiết kế, Trúc Vỹ ṭ ṃ ngồi xuống cạnh. Từ Sâm vẽ rất nhanh, những ṿng cung, những chiếc cột gỗ tṛn. Trúc Vỹ có cảm tưởng như Từ Sâm đang vẽ để thiết ké nhà.
- Anh làm ǵ thế? Nhà em rộng lắm rồi, không cần cất thêm, em muốn làm vườn hoa thôi. Em hỏi anh cần trồng hoa ǵ thôi mà.
Từ Sâm nh́nlên, cố gắng giải thích:
- Tôi chỉ muốn thiết kế hoa viên, chứ đâu có cất nhà? Khu vườn nhà em có trồng đủ thứ, nhưng lại thiếu một nhà kính. Tại sao ta lại không lợi dụng mảnh đất này cất một nhà kín ấm? Trúc Vỹ biết không, có nhiều loại hoa cần phải trồng trong nhà như hoa lan, các loại kiểng nhiệt đới.
Trúc Vỹ nhớ sực ra, h́nh ảnh nhà kính với hàng trăm lọ lan treo đầy loại lan có mầu sắc muôn mầu ngàn vẻ, thật thích thú. Trúc Vỹ nắm lấy tay Từ Sâm giục:
- Vâng th́ anh hăy vẽ, vẽ đi!
Từ Sâm tiếp tục vẽ, vẽ một cách say mê. Nhà kính bắt đầu h́nh thành dáng dấp, nó giống như mô h́nh của một viện nghệ thuật hơn là một nhà kính.
Từ Sâm vừa vẽ vừa giải thích:
- Đây chỉ là phác thảo thôi, bao giờ đồ đạc đầy đủ mới có vẻ tỉ lệ thích hợp.
Trúc Vỹ ṭ ṃ:
- Làm sao anh lại biết vẽ thế?
Từ Sâm cười hănh diện nói:
- V́ tôi có học qua ngành kiến trúc. Hiện tôi đang làm viec ơ? Sở xây dựng cơ mà.
Trúc Vỹ ngạc nhiên:
- Anh đă theo học qua kiến trúc? Ồ! vậy là anh thông minh lắm, giỏi lắm. V́ anh vừa vẽ giỏi, thiết kế nhà cửa giỏi, anh lại là thể thao gia, lại rất am tường về nghệ thuật hoa viên nữa.
Trúc Vỹ mở to mắt nh́n Từ Sâm khâm phục:
- Anh thật là tuyệt vời!
Từ Sâm đỏ mặt. Những lời tán tỉnh đơn sơ của Trúc Vỹ làm chàng thấy xấu hổ. Chàng ngồi ngay người lại, thật thà thú nhận.
- Nghe này, Trúc Vỹ. Tôi thật t́nh biết vẽ, biết thiết kế đồ án, biết chút ít thể thao, nhưng tôi không biết trồng hoa đâu.
Trúc Vỹ không tin:
- Sao lại không? Anh biết nhiều về đặc tính, mầu sắc, cách thức trồng, thời gian sống và cả tên tuổi của hoa. Như vậy th́ làm sao anh lại cho rằng không biết trồng hoa?
- Tất cả những thứ đó đều qua sách vở.
Trúc Vỹ chau mày:
- Qua sách vở? Em không hiểu ǵ cả.
Từ Sâm nói:
- Vậy th́ anh nói thật nhé! từ hôm gặp Vỹ ở nhà cô giáo Lâm, là anh như mất hồn. Anh nghĩ phải t́m đủ mọi cách để gần guĩ em. Anh biết em thích trồng hoa, thế là anh đi mua hơn hai mươi quyển sách về hoa cỏ về đọc ngấu nghiến, rồi đến mấy vườn hoa hỏi thăm mấy ông chăm sóc vườn. Tích luỹ một số kinh nghiệm lư thuyết và anh ṃ đến đây.
Trúc Vỹ nhướng mày, nàng có ve kinh ngạc nh́n Từ Sâm:
- Anh muốn nói là anh đă v́ em mà nghiên cứu về hoa cỏ này?
Từ Sâm cười nh́n Trúc Vỹ rồi gật đầu sung sướng:
- Đúng vậy.
Trúc Vỹ chớp chớp mắt, đôi mắt đen như ngẩn ngơ. Nàng ngồi trên cỏ, chiếc váy xoè rộng, hai tay đan vào nhau yên lặng.
Từ Sâm nh́n cô gái. Nỗi lo lắng không đâu ụp đến. Từ Sâm nghĩ:
- Hỏng hết rồi! Ta đă vụng về quá. Nói chi những lời như vậy, coi như bao nhiêu công phu tan theo mây khói cả rồi.
Từ Sâm cắn lấy môi, khó xử.
thời gian như chầm chậm trôi. Chợt Trúc Vỹ ngẩng lên nh́n Từ Sâm. Ánh mắt vẫn sáng long lanh. Nàng nh́n Từ Sâm rồi nói, giọng nói của cô gái nghe nhẹ như gió thổi:
- Cảm ơn anh nhé! Chưa có ai v́ em mà hành động như vậy. Anh nói làm em muốn khóc quá.
Trúc Vỹ chớp chớp mắt, và nàng khóc thật. Ngọn gió vui tươi như vây lấy người Từ Sâm.
- Ồ!
Chàng đưa tay nắm lấy tay Trúc Vỹ, nắm một cách rụt rè. Từ Sâm lo Trúc Vỹ hoảng sợ. Đây là lần thứ hai họ gặp nhau, mới chỉ hai lần thôi. Táo bạo quá chăng? Có điều trong phút giây linh thiêng nào đó, Từ Sâm chợt hiểu ra, t́nh yêu là ǵ. Th́ ra nó không phải là t́nh thương hại, lại cũng không phải là sự bốc đồng. T́nh yêu trước hết bắt rễ từ sự trân trọng, yêu quư, sùng bái, rồi sau đó ước mơ và có cả sự rung động chân thành của cảm xúc và c̣n nhiều thứ nữa.
Như bị choáng ngộp trước niềm vui quá lớn, Từ Sâm như quên hết. Chàng chỉ biết rằng, trên thảm cỏ xanh, cô bé ngồi trước mặt kia mắt đang bị khói t́nh yêu làm cay xè đến nỗi phải ứa lệ. Điều đó làm chàng sung sướng, muốn nhảy cỡn lên, muốn la toáng lên cùng đất trời. Im lặng. Bỗng nhiên Từ Sâm như dạn dĩ hơn, gọi:
- Trúc Vỹ này?
Cô bé ngước mặt lên, chờ đợi.
- Dạ!
Từ Sâm sung sướng hỏi nhỏ:
- Có bao giờ em bị khói làm cay mắt chưa?
Trúc Vỹ gật đầu nhè nhẹ, rồi đáp:
- Nhiều nữa là khác, mấy hôm ở nhà phụ vú ngô nấu cơm em bị hoài chứ ǵ.
Từ Sâm cười hỏi:
- Không phải, loại khói đặc biệt kia, khói không có lửa nhưng vẫn cay xé mắt ḱa!
Như chợt hiểu ra, Trúc Vỹ hai má đỏ bừng, cười bẽn lẽn, trả lời thật nhỏ như chỉ để hai người nghe thôi:
- Đây là lần đầu.

Chương 12

Suốt mùa hè, Bảo Lâm sống trong cảm giác bay bổng. Cuộc sống khá bận rộn. Bảo Lâm ít có mặt ở nhà. Cũng may là có người làm phụ chăm sóc cho me. Bệnh t́nh của bà Tố Trinh lúc gần đây khá lên trông thấy rơ. Sau ngày Bảo Lâm ngă lên đống mảnh chai, bà như hố phục phần nào ư thức, không c̣n dằn vặt Bảo Lâm nữa. Đôi lúc bà tỉnh hẳn, không c̣n nói nhảm hay đập phá nữa.
Ông Vĩnh Tú cũng cảm thấy tuy mùa thu đă trôi qua, nhưng trên khuôn mặt, tren mắt, trên môi con gái ông, mùa xuân vẫn c̣n phảng phất. Mùa xuân đến với Bảo Lâm đó là một niềm vui, một an ui của người cha. Chứ trước giờ, cứ thấy con ủ dột, hoài vọng về mối t́nh tan vỡ, tuy không nói ra nhưng trong thâm tâm ông, ông không yên ḷng.
Rồi ông Vĩnh Tú hiểu được một điều, đó là cần phải nói chuyện với Tạ Thắng. phải làm sáng tỏ chuyện của Bảo Lâm với Thắng. Nhưng ông chưa kip nói ra ư kiến thi Tạ Thắng tự đến.
Hôm ấy là một buổi tối, trong căn pḥng chật hẹp, một cuộc nói chuyện thẳng thán giữa hai người. Bảo Lâm th́ cố t́nh lánh mặt, v́ Bảo Lâm hiểu rằng trong những cuộc nói chuyện như vậy, sự hiện diên. của ḿnh sẽ làm không khí mất tự nhiên. Bảo Lâm đă đến nhà của chị em Du, B́nh chơi. Khi Bảo Lâm trở về th́ đêm đă khuya và Tạ Thắng cũng không c̣n ở dấy. Ông Vĩnh Tú chắp tay sau đít đang đi tới đi lui trong pḥng khách. Thái độ ông trang nghiêm. Bảo Lâm vào nhà, nh́n cha, đă cam thấy lo âu. Không biết hai người đă nói với nhau những ǵ, Bảo Lâm hiểu tính ông Tú. Cha có một tâm hồn khép kín, c̣n Tạ Thắng? Đương nhiên là một con người cao ngạo, kiêu hănh. Cuộc nói chuyện rất có thể đă có những va chạm. Bảo Lâm sợ nhất chuyện đó. Nàng len lén nh́n cha, khuôn mặt cha như có ve suy nghĩ, nặng nề...
Bảo Lâm nghĩ, vậy là nguy rồi. Cha đă có định kiến về Thắng trên phương diện quan hệ với phái đẹp, bây giờ nếu họ lại va chạm nhau kh́ khó xử vô cùng. Rồi có thể cha bắt ta cắt đứt quan hệ với Tạ Thắng. Ta phải làm saỏ phải xử trí sao đây chứ?
Bảo Lâm rụt rè gọi:
- Cha!
Ông Vĩnh Tú quay sang nh́n con gái, rồi ngồi xuống ghế, ông rót một ly trà chậm răi uống.
- Bảo Lâm, hẳn con phải hiểu Tạ Thắng đă đến đây với mục đích ǵ chứ?
Bảo Lâm hố hộp. Thật ra nàng chỉ muốn Tạ Thắng đến làm quen. Một cách trải đường cho những lần sắp đến.
- Anh ấy nói là đến để thăm cha.
Ông Vĩnh Tú nh́n con gái:
- Không phải chỉ là thăm suông. Ông ấy đến đây để xin phép cha cưới con đấy!
- Cưới con?
Bảo Lâm mở to mắt nh́n cha, nàng không ngờ Tạ Thắng dám đề cập thẳng chuyện đó. Bảo Lâm lo lắng, không hiểu phản ứng của cha ra sao.
Ông Vĩnh Tú chậm răi hỏi:
- Bảo Lâm! Cha hỏi thật con nhé? Con có yêu Tạ Thắng đến độ nhận lời lấy Thắng làm chồng không?
- Dạ..cha...
Bảo Lâm nh́n xuống, nàng không trả lời thẳng câu hỏi. Nhưng ánh mắt, thái đô. Bảo Lâm là một câu trả lời xác đáng nhất, c̣n ǵ nữa.
- Nghĩa là con đồng ư chứ ǵ?
Bảo Lâm hơi lúng túng, gật nhẹ đầu, lo ngại nh́n cha. Ông Vĩnh Tú ngồi yên, Bảo Lâm hố hộp nh́n cha chờ đợi.
- Cha... Cha không đồng ư à?
Ông Vĩnh Tú bỗng nói:
- Qua đây này con.
Bảo Lâm giống như chú dê non, đến đứng trước mặt cha. Ông Vĩnh Tú nắm lấy tay nàng:
- Tạ Thắng là một người đàn ông khá lôi cuốn lại có tên tuổi. Bên cạnh ông ấy c̣n có một mẹ già lớn tuổi và một đứa con riêng mười tám. Như vậy, nếu con chấp nhận làm vợ cho một người đàn ông như thế th́ khá vất vả đấy. Không đơn giản đâu. Nhưng nếu con thật tâm yêu th́ cha cũng nghĩ là một người đă từng va chạm, nhiều khổ đau và hiền hậu như con, mọi thứ rồi cũng ứng phó được, cha tin là con sẽ thành công. Miễn sao con đă hỏi kỹ ḷng ḿnh trước khi quyết định là được.
Bảo Lâm nh́n cha cảm động:
- Cha... Cha đă đồng ư rồi ư?
Ông Vĩnh Tú cười:
- Muốn không đồng ư cũng khó. Tạ Thắng có cách nói rất thuyết phục, rất cương quyết. Cha đă tự hỏi, nếu cha không đồng ư th́ anh ta có thể bắt cóc con đưa đi không? Bảo Lâm, quả thật cha không ngờ. Cha lại có thể có một chàng rể nổi tiếng như vậy. Cha chỉ không vui v́ Tạ Thắng tuổi lớn hơn con nhiều quá! Nhưng mà cậu ấy lại thuyết phục rất hay. Rơ ràng ngoài Tạ Thắng ra, không thể có người đàn ông thứ hai nào có thể hiểu được, cảm phục được cái cao ngao, cố chấp, tự tin và bản lĩnh của con. Với Tạ Thắng, những đứa con trai khác bằng tuổi con, nói như ông ta, trước mắt con chỉ là những đứa con nít mới lớn. Cha không làm sao khác hơn được. Bảo Lâm, con cần có một người bạn là người đàn ông đă trưởng thành, có kinh nghiệm sống, từng trải. Người đàn ông đó không ai khác hơn là Tạ Thắng. Nói thật, cha vui ḷng.
Bảo Lâm chău mày:
- Anh ấy đă nói với cha như vậy, hay tự cha nhận xét?
- Tạ Thắng là con người tự tin, cao ngạo, vơ đoán. Nếu không có những điều đó, con có yêu anh ta không?
Bảo Lâm đỏ mặt:
- Ồ, cha!
Ông Vĩnh Tú buông tay con gái ra rồi nói:
- Đó con thấy không? Cha hiểu con mà. Thôi được rồi, cha cũng đa quyết định và Tạ Thắng muốn cuối năm nay sẽ cử hành hôn lễ. Con cũng không cc̣nnhỏ nhắn ǵ, con phải lập gia đ́nh. Nhưng cha cũng đă nói cho Tạ Thắng biết là con gái của cha ngoài cái khối óc ra, cha không có của hồi môn nào để con mang theo cả. Nhà ta nghèo như con biết đấy.
- Ồ cha! Cha thật khiêm tốn.
Ông Vĩnh Tú nh́n con tŕu mến:
- Không phải sao! Con của cha có khá nhiều ưu điểm về tinh thần. Có hiếu này, chịu cực khổ này, nhẫn nhực này, biết lo cho người khác hơn bản thân ḿnh.
Bảo Lâm quỳ xuống dưới chân cha, mắt đầy lệ:
- Cha, cha có biết là cha có khuyết điểm to lắm không?
- Cái ǵ thế?
- Cha quá yêu con, lúc nào cha cũng nghĩ tốt về con, chứ nào con được như cha nói đâu.
Ông Vĩnh Tú vuốt lấy mái tóc Bảo Lâm, ḷng xốn xang. Sau khi Bảo Lâm đi lấy chồng rồi, nhà sẽ c̣n lại ai? Ông đă già, vợ lại bệnh hoạn, con trai th́ đă chết yểu.
Cuối cùng rồi cuộc đời này dâng hiến cho ông cái ǵ? Đành rằng mỗi người có một só phận riêng, nhưng cuộc đời của ông sao nghiệt ngă quá. Bảo Lâm hỏi:
- Cha à! Mẹ có biết chuyện này chưa?
Ông Vĩnh Tú gật đầu nói:
- Có lẽ biết phần nào. Con biết là nhà chúng ta vách gỗ, cửa gỗ. Nói cái ǵ ở pḥng này, pḥng kia nghe hết. Nhưng mà mẹ con ở nhà trong, không có ra ngoài này, nên Tạ Thắng không thấy. Cha định là từ từ rồi sẽ cho mẹ con biết, v́ bây giờ cha không đoán được phản ứng của mẹ con sẽ thế nào. Mong sao, bệnh của mẹ con dứt hẳn, đó cũng là niềm vui lớn của gia đ́nh ta. Mẹ hết bệnh, con lấy chồng xứng đáng, c̣n niềm vui nào lớn hơn. Từ từ rồi cha sẽ nói.
Bảo Lâm gật đầu. Nàng cũng đang phân vân sau khi lấy chồng, cha sẽ sống ra sao? Tội nghiệp cha già, mẹ bệnh, nhà lại không c̣n người. Nhưng rồi Bảo Lâm cũng ngẩng lên nh́n cha nói:
- Cha yên tâm đi, con lấy chồng cha sẽ khong mất con gái đâu, trái lại cha sẽ có thêm một đứa con trai đấy.
Ông Vĩnh Tú thở dài. Bảo Lâm, con quả là đứa con gái đáng yêu. Mong rằng trời đất sẽ phù hộ, để con măi măi sống trong hạnh phúc.
Thế là mọi chuyện coi như đă quyết định. Ở nhà ho. Tạ, tin đó được loan đi với cái không khí vui tươi. Nội của Trúc Vỹ nắm lấy tay Bảo Lâm, ngắm nghiá một cách hài ḷng. Bà quay sang nói với vú Ngô:
- Vú thấy không, tôi đă nói rồi, Bảo Lâm có dáng dấp đẹp, có tŕnh đô lại thông minh. Nhát định phải có hạnh phúc. tôi cũng không ngờ nó lại là con dâu của ḿnh, quả thật con trai tôi tốt phúc lắm.
Tạ Thắng nói:
- Mẹ này! Chưa ǵ mẹ lại đề cao Lâm như vậy. Mẹ làm như con không ra ǵ vậỷ thế này mà Lâm lên chân th́ mệt cho con đấy.
Bà cụ cười nh́n Tạ Thắng:
- Con nghe này. Con làm như con hiền lắm không bằng, làm ǵ có ai ức hiếp được con chứ?
Rồi quay sang Bảo Lâm, bà tiếp:
- Bảo Lâm, con nghe mẹ, đừng sợ nó, nếu nó mà có làm ǵ con cứ mách lại mẹ, mẹ sẽ cho nó biết tay.
Tạ Thắng ngồi phịch xuống ghế:
- Vậy là nguy rồi. Thế này th́ cuộc đời con từ đây về sau sẽ ra sao?
Bảo Lâm gỡ rối. Nàng gọi bà cụ bằng cách xưng hô của Trúc Vỹ:
- Nội à! Anh ấy sẽ không hiếp đáp con được đâu, v́ bênh cạnh con c̣n có Trúc Vỹ kia mà.
Bà cụ chỉnh ngay:
- Con phải thay đổi cách xưng hô chứ. Từ đây con gọi ta là “mẹ”. Là “mẹ” đàng hoàng có nhớ không?
Bảo Lâm đỏ mặt. Trúc Vỹ mở to mắt ṭ ṃ hỏi:
- Nội ơi, thế từ đây về sau, con goi là “cô giáo” hay phải sửa lại là “mẹ”?
Bảo Lâm càng lúng túng hơn, cô định nói th́ bác tài đă đi vao nói với Trúc Vỹ:
- Cô chủ. Cậu Sâm bảo tôi vào đây nói cô ra xem nhà kính có được không?
- Vâng.
Trúc Vỹ thích thú, bỏ mọi người ở lại, chạy nhanh ra vườn. Cô bé đẹp như một cánh bướm. ông Tạ Thắng nh́n theo con gái rồi lại như nhớ ra điều ǵ, ông quay sang nắm lấy tay Bảo Lâm, nói với mẹ.
- Xin lỗi mẹ, con có việc cần nói riêng với Bảo Lâm.
Bà cụ cười:
- Đấy thấy chưa. Mới đó mà chúng đă mời mẹ đi chỗ khác chơi rồi đó.
Tạ Thắng không để ư đến lời trách yêu của mẹ, kéo Bảo Lâm vào thư pḥng, chàng khép cửa lại ôm lấy nàng với một nụ hôn, Bảo Lâm có vẻ bất măn:
- Anh kỳ quá! Đang nói chuyện vui vẻ với mẹ, anh lại kéo vào đây làm ǵ?
- Anh có chuyện muốn thẩm vấn em.
Bảo Lâm trc̣n mát:
- Thẩm vấn em? Anh lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi? Đây đâu phải toà án, em cũng đâu có tội t́nh ǵ?
Tạ Thắng nhún vai:
- Em có thấy là anh đang cất cái ǵ trong vườn không?
- À.
- Đó là một nhà kính.
- Rồi sao?
- Đương nhiên em phải biết, đó là ư kiến của ai chứ? Ai đang ở ngoài ấy làm đốc công, ai đă khiến cho Trúc Vỹ mất ăn mất ngủ.
-đa.
Tạ Thắng nh́n vào mắt Bảo Lâm:
- Thôi được rồi! Cách đây không bao lâu, em có cho anh biết là em có hẹn, mà người hẹn với em bấy giờ là con trai của Ngô Trọng Nhàn tức Từ Sâm. Vậy bây giờ em giải thích đi. Cái tên Từ Sâm hôm ấy với tên Từ Sâm này có phải là một không?
- Vâng, là một.
- Như vậy có nghĩa là thế nào?
Bảo Lâm ngập ngừng:
- Anh đừng hung dữ nữa, em mới giải thích.
- Anh mà hung dữ?
- Chứ sao? Anh vừa dữ và cay nghiệt. Anh nói chuyện với em mà hạch sách như với kẻ thù. Anh thẩm vấn bị can. Em không thích cái lối hỏi chuyện của anh như vậy.
Tạ Thắng trừng mắt:
- Đừng đuối lư mà quay sang buộc tội anh như vậy.
- Chứ anh nghĩ Từ Sâm là người t́nh của em à?
- Phải.
- Từ Sâm là em trai của người bạn học cũ thân nhất của em. Em đă biết hắn hơn mười năm qua. Từ Sâm bằng tuổi đứa em trai đă mất của em. Em xem hắn như em ruột ḿnh, th́ cái t́nh cảm đó, cái hẹn đó không phải tự nhiên lắm ư? Nếu Sâm là đứa em trai, th́ cùng đi với em đến bệnh viện đâu có ǵ sai trái? Đúng không?
- Đúng.
- Lúc đó anh mời em ăn cơm trưa, mà thái độ anh lại cao ngạo, hách dịch th́ làm sao em bằng ḷng được.
- Thế ư?
- Nên em đem chuyện Từ Sâm ra, một là chọc tức anh, hai là em không thể v́ chuyện dùng cơm với anh mà bỏ đi cái hẹn có từ trước, không lẽ em mê ăn đến quên chữ tín?
- Ờ!
- Em quen thân với chị của Từ Sâm anh biết mà? À! Từ Sâm c̣n t́m đến gặp em. Kể hết cái ngu của anh ta trong chuyện bị gái “mồi chài” cái đó anh thấy có lạ không?
- À!
- Từ Sâm dám đem chuyện đó ra kể v́ hắn tin cậy em. Cũng t́nh cờ hôm ấy, anh sai Trúc Vỹ mang hoa đến nhà cho em. Họ gặp nhau. Bắt buộc em phải giới thiệu hai người quen nhau chứ!
- Ờ!
- Anh đương nhiên hiểu. Trúc Vỹ là đứa con gái thế nào? Con trai nh́n thấy là phải mềm ḷng ngay.
- Ờ.
- Trúc Vỹ năm nay mười chín, tuổi thiếu nữ mộng mơ. Từ Sâm th́ hai mươi lăm. Họ bị hấp dẫn nhau, làm bạn nhau chuyện đó đâu có ǵ lạ?
- Đúng rồi, không có ǵ lạ hết.
- Vậy th́ anh có ǵ bất măn em?
- Có.
- Cái ǵ?
Tạ Thắng kéo Bảo Lâm vào ḷng:
- Em vừa thao thao bất tuyệt, em vừa dữ lại vừa cay nghiệt. Em nói chuyện với anh như là một kẻ thù, bộ em ghét anh lắm sao.
Bảo Lâm chợt buồn cười. Cũng may là nàng chưa bị Từ Sâm làm mềm ḷng, cũng may là Từ Sâm chỉ là một đứa em trai. T́nh cảm của hai người c̣n lành mạnh chưa có một hành động nào để hối hận, bứt rứt. Bằng không chẳng biết bây giờ phải ăn làm sao, nói làm sao? Phải thành thật nhận rằng có lúc Từ Sâm đă làm nàng xao xuyến, nhưng cái xao xuyến của một thứ t́nh cảm sẻ chia, giăi bày của một người chị đối với em, chứ không phải là t́nh yêu. Với Từ Sâm có khác chút, nhưng đó chỉ là một phút bồng bột, mềm yếu thường có ở lứa tuổi mới lớn.
Tạ Thắng nh́n người vợ sắp cưới thỏa măn, nàng như gỡ được gánh nặng trong tim. Tạ Thắng nghĩ ngợi:
- C̣n chuyện giưă Từ Sâm và Trúc Vỹ, chúng nó là những đứa trẻ mới lớn. Tiên Đồng với Ngọc Nữ. Hăy để chúng phát triển tự nhiên, 40 tuổi đầu như ta vẫn c̣n phải săn bắt t́nh yêu th́ nói ǵ tuổi trẻ.
Nghĩ vậy, Tạ Thắng giả vờ làm mặt nghiêm lại:
- Anh muốn cảnh giác em một việc.
- Việc ǵ?
- Từ đây về sau không có quyền chất vấn anh.
Bảo Lâm mở to mát:
- Hử? Câu nói đó để em nói mới đúng chứ?
Tạ Thắng nói:
- Anh nói đúng hơn. Anh đă là luật sư. Nhà có một luật sư đủ rồi, không cần phải có thêm một người thứ hai. Em nghe rơ chưa. Không được sử dụng ngôn ngữ lạnh lùng của hành chính trong nhà.
- Cái đó... Tất cả đều do em học được của anh cơ mà?
- Bây giờ không cho học nữa.
Bảo Lâm nhún vai, giả vờ:
- Có một chuyện, không biết anh biết chưa?
- Chuyện ǵ?
- Anh ích kỷ, ngạo mạn, cố chấp và bá đạo quá!
- Khoan.
- Sao vậy?
- Em vừa bảo là có một chuyện, mà năy giờ em đa bày ra 4 chuyện rồi.
Bảo Lâm không nhịn được hét lên:
- Ồ! thật chịu không nổi ông, ông là... ông là..
Bảo Lâm nói mà không biết sử dụng chữ ǵ cho thích hợp th́ Tạ Thắng đă tiếp lời:
- Ông là... người đàn ông dễ thương quá, phải không?
- Ồ! nói mà không biết mắc cỡ.
Bảo Lâm quay lưng đi ra cửa, miệng nói:
- Để em đi t́m Từ Sâm.
Tim Tạ Thắng nhảy nhót:
- T́m Từ Sâm? Em đi t́m hắn chi vậỷ bây giờ Từ Sâm đă là bạn của con gái anh rồi cơ mà?
- Em t́m hắn để nhờ hắn đo xem mặt anh dày cỡ nào.
Tạ Thắng chụp lấy Bảo Lâm, siết chặt vào người:
- Bảo Lâm! Em có biết là em đáng yêu cỡ nào không? Anh không làm sao sống mà thiếu em được.
Bảo Lâm thở ra, úp mặt vào lồng ngực người yêu, nghe tiếng tim đập rộn ră trong lồng ngực chàng. Tất cả những buồn đau cũ coi như đă qua hết, quên hết... bây giờ chỉ nên nghĩ đến hạnh phúc. Hai chữ “hạnh phúc” thôi.
- Em đang nghĩ ǵ thế?
- Em đang nghe tiếng đập của tim anh.
- Thế ư! Nó đập thế nào?
- Yêu em... em yêu... yêu em....
Tạ Thắng xúc động nói:
- Cám ơn em! Anh biết anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh ích kỷ, ngạo mạn, cố chấp, bá đạo. Anh sẽ sửa đổi.
- Không cần! Em thấy chúng đều đẹp.
- Cái ǵ đẹp?
- Những khuyết điểm mà anh vừa nói.
- Thật ư?
- Thật! Khi đă yêu, th́ tất cả khuyết điểm của người yêu đều biến thành ưu điểm. Đúng hơn, khi yêu, ta cũng phải yêu cả điều tốt lẫn điều xấu ở người yêu của ḿnh.
Tạ Thắng cúi xuống nh́n Bảo Lâm, mắt chợt ươn ướt. Hạnh phúc như cơn gió mát giữa trưa hè thổi tới. Cả hai người đắm đuối nh́n nhau. Hạnh phúc như đang vây chặt lấy họ.

Chương 13

Hạnh phúc phải chẳng chỉ là một cơn gió thoảng đến thật nhanh và ra đi cũng thật nhanh? Mấy năm trước, Bảo Lâm đă từng nắm giữ hạnh phúc trong tay. Bấy giờ, em trai chưa mất, mẹ chưa bệnh, La Dũng với nàng ở vào giai đoạn yêu nhau nồng cháy. Nhưng rồi bỗng chốc, mọi thứ đau buồn đến một cách dồn dập. Bảo Hoà chết, mẹ nằm liệt giường, rồi La Dũng bỏ đi. Thiên đường trước mắt đột nhiên biến thành điạ ngục. Tất cả những niềm vui trở thành những nỗi đau khổ đầy nước mát. Có một khoảng thời gian dài, Bảo Lâm đă ao ước, phải chi ta đừng biết “hạnh phúc” th́ có lẽ ta đă không khổ đau đến đỗi ngă qụy như thế này, phải chi ta đừng biết đến niềm vui, niềm vui quá lớn, th́ có lẽ ta không đến nỗi buồn rũ rượi như thế này. Phải chi ta đừng có quá nhiều ảo tưởng về hạnh phúc th́ có lẽ ta không đến nỗi thất vọng ê chề.
Bây giờ hạnh phúc lại đến, đến một cách tuyệt vời hơn trước. Có lẽ v́ sau bao ngày đau khổ, hạnh phúc đă trở thành quư hiếm và cũng được trân trọng. Không thể để vuột khỏi tay lần nữa. Nhưng liệu Bảo Lâm có thể giữ chặt măi “hạnh phúc” được không?
Chuyện xảy ra ở một buổi chiều, đă sắp đến ngày khai giảng. Buổi sáng, Bảo Lâm vừa tham dự phiên họp phân công của toàn thể giáo viên, nàng đă từ chối vai tṛ “chủ nhiệm” lớp v́ Bảo Lâm nghĩ là mùa thu năm nay, nàng sẽ rất bận rộn.
Buổi chiều, Tạ Thắng phải dự tiệc, một bữa tiệc lớn của giới doanh thương. Trước tới giờ, ngay cả khi đă quen với Thắng, Bảo Lâm cũng không để ư xem Tạ Thắng có bao nhiêu cơ sở, bao nhiêu bất động sản hay cổ phần. Chuyện đó để từ từ biết sau, càng hay. Và không biết buổi tiệc chiều nay, Thắng dự ở đâu không biết về lănh vực mua bán hay trao đổi hàng hoá.
Chiều nay Bảo Lâm rất rảnh rỗi. Chợt nhiên chuông cổng reo. Bà phụ việc bước vào cho biết là có một người đàn ông muốn gặp nàng. Bảo Lâm bước ra cửa. Ḷng rất thanh thản. Những bụi hoa kim tiền và kim ngư thảo đang nở rô. Trong san vườn. “Xin chia tay sự cao ngạo!” nàng chợt thấy buồn cười, một xúc động nhẹ nhàng thoáng qua.
Cổng mở, đứng bên ngoài, thật bất ngờ lại là Tú Mẫn, thư kư riêng của Tạ Thắng. Lúc đầu Bảo Lâm ngạc nhiên, nghĩ là Thắng đă thay đổi ư kiến, không định gặp nàng tối nay ở nhà mà muốn gặp ở một điểm nào. Đó là chuyện Thắng thường làm. Nhưng những lúc như vậy Thắng sai bác tài đến đón, hoặc một cú điện thoại báo trước. Bảo Lâm nh́n ra ngoài, không có chiếc Mercedes quen thuộc của Thắng, chỉ có chiếc Thunderbird của Tú Mẫn.
- Ồ! Anh Thắng nhờ cậu đến à? Có chuyện ǵ không?
Tú Mẫn cười nhẹ:
- Dạ.. Chúng ta lên xe nói chuyện được chứ?
lại màn này nữa! Thầy tṛ họ có vẻ giống nhau. Bảo Lâm nhún vai:
- Nhưng mà... Anh ấy gọi cậu đến đón tôi ử được rồi, cậu đợi một chút, tôi sẽ thông báo cho cha tôi biết, thay đổi y phục một chút rồi tôi ra ngay.
Tú Mẫn nói:
- Khỏi phải thay y phục!
Bảo Lâm cũng không lấy ǵ làm ngac nhiên. Tạ Thắng bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng như hối hả. Không chờ đợi lâu được, Bảo Lâm đi vào nhà xin phép cha, rồi xách ví chạy ra cổng ngay. Hôm nay, Bảo Lâm mặc sơ mi ca rô, quần` nhung mầu sữa. Hơi giản dị, mong là Tạ Thắng không đưa nàng đến nơi quá sang trọng.
Khi xe đă bát đầu lăn bánh, Bảo Lâm mới hỏi:
- Tạ Thắng ở đâu vậy?
- Ông ấy đang dự tiệc.
Bảo Lâm bối rối:
-đự tiêc à? tôi ăn mạc thế này làm sao đến đấy được? Thôi quay lại, cho tôi về thay áo đi.
Tạ Thắng rất b́nh thản:
- Tôi đâu có đưa chị đến với ông ấy đâu?
Bảo Lâm ngac nhiên:
- Hở? Anh ấy không bảo anh đưa tôi đến buổi tiêc à? thế anh ấy bảo cậu đưa tôi đi đâu?
Tú Mẫn lạnh lùng nói:
- Ông ấy không bảo tôi đến đón chị.
Anh ta bẻ tay lạí quẹo qua cua, đưa xe vào đường dốc. Bảo Lâm kinh ngạc. thế này th́ cũng không phải đến nhà ho. Triệụ vậy đi đâu đây? Bảo Lâm quay lại:
- Cậu định đưa tôi đi đâu đây?
- Đến Vườn Sen.
- Vườn Sen? Chỗ nào vậy? Tên một quán cà phê ư?
Tú Mẫn liếc nhanh Bảo Lâm, một nụ cười bí mật:
- Vườn Sen là một nơi được ông luật sư tậu bốn năm về trước, một biệt thự rất sang trọng mà chị cần phải biết.
- À!
Bảo Lâm thở phào. Th́ ra Tạ Thắng c̣n có một cơ ngơi trên ngọn núi này. Chàng không cho Bảo Lâm biết, có lẽ v́ muốn dành cho nàng một sự ngac nhiên. Sự lo ngại biến mất, nhưng rồi Bảo Lâm lại thấy kỳ kỳ, nàng quay lại:
- Anh Thắng muốn cậu đưa tôi đến đây ư?
Mẫn lại cười, một nu cười nhạt, chợt nhiên nàng cảm thấy người thanh niên này có cái ǵ không nghiêm chỉnh.
- Tôi đă nói rồi, ông Thắng không hề bảo tôi đến đón chị, mà đó là ư của một người khác. Có người muốn gặp chị ở vườn Sen.
Bảo Lâm cắn nhẹ môi, nàng phập phồng lo sợ. thế này là thế nào, chuyện ǵ sắp xảy ra đây?
Chiếc xe sau mấy khúc quanh, đă đi vào con đường trải sỏi, và dừng lại trước đôi cổng sắt lớn, thiết kế cầu kỳ với tấm biển đồng “Vườn Sen”. Tú Mẫn nhấn chuông, cổng mở. Xe chạy vào trong và Bảo Lâm phải trố mát ngạc nhiên. Một hồ sen lớn nằm giữa sân trước. Bây giờ đang mùa sen nở nên khung cảnh rất hữu t́nh. Tú Mẫn mở cửa xe nói:
- Chị xuống xe và có quyền ngắm cảnh tuỳ thích.
Bảo Lâm xuống xe. Trước mắt nàng là một khung canh tuyệt vời và nên thơ. Hồ sen thật rộng, trước kia Bảo Lâm cứ nghĩ là sen chỉ có hai mầu hồng và trắng. Vậy mà bây giờ trong cái hồ nước trong kia, sen tím, xanh nhạt, đỏ sậm và cả mầu vàng nữa. Bảo Lâm đếm thử có hơn bảy sắc mầu. Nhưng cái đó cũng không làm Bảo Lâm ngạc nhiên bằng những loại thực vật chung quanh bờ hồ. Nó cũng có dáng dấp như sen. Lá mọng nước. Chợt nhiên sau lưng Bảo Lâm có tiếng của người phụ nu, giọng nói trong và êm ru:
- Loại cây này có ten là Thạch Liên. Nó không phải là loại hiếm, nhưng được tôi và Tạ Thắng trồng v́ nó có chữ “Liên” trong ấy.
Bảo Lâm đứng lên, quay đầu lại. Người đàn bà vừa xuất hiện có dáng dấp dong dỏng cao, da ngâm đen nhưng thật đẹp, thật quư phái. Chị ta mặc chiếc áo dài bằng lụa, làm nổi bật đường nét hấp dẫn của cơ thể. Ngoài một tí son môi, người đàn bà không trang điểm ǵ cả. Nhưng vừa không kém mặn mà duyên dáng. Khuôn mặt kia, Bảo Lâm cảm thấy như đă từng trông thấy ở đâu đó.
Ngườ́ đàn bà nh́n Bảo Lâm với nụ cười. Bà ta cũng đang ngắm nghía nàng.
- Cô là cô Lâm? Bảo Lâm? tôi đă nghe đến tên cô từ lâu, bây giờ mới trông thấy mặt, quả thật, cô khá đẹp. Chúng ta vào pḥng khách nói chuyện chứ?
Bảo Lâm theo chân ngườ́ đàn bà một cách thụ động. Pḥng khách thật sang trọng. Dưới nền trải thảm đầy mầu hồng, salon mầu sữa, tủ rương, ḷ sưởi Tất cả đều được thiết kế đẹp mắt. Người đàn bà hỏi:
- Cô dùng rượu chứ?
Bảo Lâm vội trả lời:
- Cảm ơn, tôi không biết uống.
Chị ta gật gù rồi bảo cô tớ gái:
- Cho một ly trà Trung Quốc nhé.
Rồi quay sang Bảo Lâm:
- Cô thích loại trà nào? Lá xanh, lá đỏ hay ướp hương?
Bảo Lâm vội trả lời, mắt không rời người nữ chủ nhân:
- Cho ướp hương đi.
Trà đă được mang ra. Bảo Lâm đưa mắt nh́n quanh. Trên ḷ sưởi, một bức ảnh phóng đại, h́nh của hai ngườị người đàn bà dĩ nhiên phải là nữ chủ nhân. Cc̣n người đàn ông? Bảo Lâm chỉ nh́n thoáng qua là biết ngay Tạ Thắng.
Người đàn bà thấy Bảo Lâm nh́n ảnh, cười chua chát nói:
- Bức ảnh đó không đẹp lắm. Tôi c̣n một lô h́nh khác đẹp hơn. Những bức ảnh kỷ niệm lúc chúng tôi sang Âu Châu du lịch. Nếu cô muốn tôi sẽ mang ra cho xem...
- Cám ơn! cũng không cần thiết lắm.
Bảo Lâm cảm thấy máu trong tim như ngừng chảy. Một cảm giác khó chịu và ngột ngạt như vây lấy nàng. Ngồi đó mà đầu óc nàng liên tưởng đến chuyện phải nói với Thắng như thế nào sau này. Bảo Lâm bưng ly trà lên hớp một hớp, mùi trà thơm, tách trà đẹp. Bảo Lâm như sực nhớ ra, nàng nh́n thẳng người đàn bà trước mặt nói:
- Tôi biết chị là ai rồi. Chị là Lynh phải không?
Người đàn bà có vẻ ngạc nhiên nh́n Bảo Lâm:
- Ồ! Tại sao cô biết?
- V́ nếu tôi không lầm chị phải là người lai. V́ ngay cách bày trí trong pḥng này cũng cho thấy như vậy.
Lynh cười, cái cười rất tự nhiên:
- Vâng! Cô đă biết tôi là ai, th́ tôi nghĩ là không c̣n ǵ phải giấu nữa. Phải, tôi có ḍng máu Anh trong người.
Lynh nh́n Bảo Lâm nói tiếp:
- Tôi c̣n có một cái tên khác, dễ nghe hơn cái tên Lynh. Cô biết không? Tú Mỹ Liên!
Bảo Lâm nhỏm người lên, nàng khó giữ được sự b́nh thản mà năy giờ cô cố kiềm chế:
- Hèn ǵ... tôi cảm thấy chị quen quá, th́ ra chị là chị của Tú Mẫn.
Lynh cười thật ngọt:
- Vâng, Tú Mẫn là em ruột tôi! Tạ Thắng sống quá buông thả, tôi không thể không đặt người của ḿnh cạnh anh ấy. Mấy tháng trước, Tú Mẫn đă nhắc tên cô cho tôi biết. Thật t́nh mà nói, tôi cũng không quan tâm lắm. Tính t́nh của Tạ Thắng tôi khá rơ, vui đấy nhưng rồi lại quên ngay. Tôi không muốn anh ấy biết chuyện tôi lúc nào cũng theo dơi. Nhưng rơ ràng là tôi đă lầm, tôi đă khinh thường quá. Đến nay kết cuộc như thế nào cô đă rơ.
Bảo Lâm yên lặng nh́n Lynh:
- Tạ Thắng từ xưa tới nay nổi tiếng là một người không thích lập gia đ́nh. Ông ấy học luật, lại hành nghề luật sư. Bản thân mục kích bao nhiêu vụ án ly dị. Có cặp vợ chồng con cái đầm đề, có đôi th́ chỉ lấy nhau có mấy tháng, tờ hôn thú chưa ráo mực. Nên theo như ông ấy đă nói, một mảnh giấy hôn thú ràng buộc hai người chỉ là một mảnh giấy lộn vô nghiă. Nếu không yêu nhau, th́ trăm mảnh như vậy cũng không nghĩa lư ǵ. Lấy vợ là ngu!
Lynh lắc đầu, rồi tiếp:
- Không ngờ, bây giờ ông ấy lại đầu hàng lại chịu làm thằng ngu.
Bảo Lâm nh́n thẳng vào mặt Lynh:
- Cũng có thể là, giai đoạn sống phóng túng của anh ấy đă chấm dứt! Khi ta đă thật t́nh yêu, Tất cả mọi lư luận cũ nhiều lúc không c̣n hợp thời, t́nh yêu có thể khiến con người thay đổi, để sẵn sàng biến thành thằng ngu như Thắng và khi yêu đôi lúc cũng tự mâu thuẫn với ta, tôi biết, đối với người đàn ông lớn tuổi, khi yêu, ho yêu cuồng nhiệt và say dắm lắm, nhất là khi t́nh nhân trẻ tuổi hơn họ. Họ sẵn sàng chiều.
Lynh gật gù:
- Giờ th́ tôi hiểu tại sao Tạ Thắng lại mê cô như vậy.
Lynh bước tới ngồi đối diện với Bảo Lâm. Mầu áo hồng của chị ta đang mặc nổi bật hẳn lên với mầu sữa của ghế. Ly rượu trên tay, Lynh với thái độ thật từ tốn nói:
- Thế cô có yêu Tạ Thắng không hơ? Bảo Lâm?
Lynh gọi đích danh Bảo Lâm, Lâm chẳng khách sáo.
- Nếu không yêu th́ làm sao nói đến chuyện hôn nhân.
Lynh trầm ngâm một chút nói:
- Cái đó cũng không nhất thiết! Có nhiều người đàn bà đến tuổi lấy chồng là phải lấy chồng chứ cần ǵ phải yêu? Ngoài ra cũng có thể lư do khác. Chẳng hạn như v́ tiền, v́ cuộc sống.... chẳng hạn. Đặc biêt với hoàn cảnh của Tạ Thắng chỉ cần hô lên mấy tiếng là có khối cô như cô.
Bảo Lâm trừng mắt, nàng có cảm giác bị xúc phạm:
- Chị tưởng tôi tầm thường như vậy sao?
Lynh nói một cách khôn khéo:
- Không phải! Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải nói cô mà nói một cách chung chung vậy thôi. Được rồi!
Lynh thở dài nói tiếp:
- Bây giờ th́ tôi biết là cô yêu Tạ Thắng. Nhưng c̣n chuyện Tạ Thắng có thật sự yêu cô. Yêu có dài lâu hay không th́ phải xét lại. Cô khác tôi, chưa hẳn cô chịu nổi những bất ngờ như tôi đă gánh chịu đâu.
Bảo Lâm nghi ngờ:
- Chị nói vậy là sao? Chị muốn nói là Tạ Thắng không thật sự yêu tôi?
- Đương nhiên là anh ấy yêu cô. Bằng không làm sao cưới cô chứ? Nhưng mà vấn đề ở đây là anh ấy sẽ yêu cô được bao lâu? yêu v́ yêu hay chỉ v́ bản năng chinh phục?
- Yêu v́ yêu hay v́ bản năng chinh phục? Chị nói ǵ tôi không hiểu?
- Tạ Thắng là con người cao ngạo. Anh ấy không bao giờ chịu thua trên mọi chiến trường nhất là với những người đàn bà đẹp mà ngang bướng, có bản lĩnh. Bảo Lâm! tôi không phô trương, nhưng tôi cũng thuộc loại đàn bà đó, và nh́n Lâm, tôi cũng thấy Lâm như vậy. Không phải dễ dàng mà Thắng có thể chụp bắt được Lâm, trừ trường hợp lấy nhau. Bảo Lâm, cô có suy nghĩ kỹ chưa? Chứ tôi thấy những cuộc hôn nhân như vậy thật nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
Lynh hớp một hớp rượụ mắt như mơ màng:
- Đúng vậy! Cô hăy nh́n tôi đây này. Bốn năm trước, Tạ Thắng đă v́ tôi mà xây “Vườn Sen” này. Nếu cô muốn, cô vào xem pḥng ngủ tôi đi, cô sẽ rơ. Bốn bức tường trong pḥng đó vẽ toàn hoa sen. Ngay cái giường tôi ngủ cũng h́nh hoa sen. Lúc bấy giờ... tôi tưởng là Tạ Thắng đă biến thành người điên. Anh ấy thu thập, sưu tầm mọi loại sen, v́ cái tên tôi là Lynh tức là sen đấy. Bảo Lâm cô thấy sao? Được chiều thương hết ḿnh như vậy, cô có động ḷng không? Nếu không yêu một cách điên cuồng làm sao có thể hành động như vậy được? thế là, tôi xiêu ḷng, có điều tôi ngu hơn cô một chút. Biết anh ấy không muốn lập gia đ́nh, nên tôi cũng không dám đ̣i hỏi. Sau đấy Tạ Thắng lại cặp với La La, một vũ nữ, rồi Vân Nga. Chắc Lâm chưa gặp Vân Nga đâu. Con bé đó nhỏ xiú, nó chỉ lớn hơn Trúc Vỹ có mấy tuổi. Nó đẹp như một đóa sen trắng.
Bảo Lâm ngồi bật dậy. Nàng không c̣n giữ được b́nh thản nữa. Mắt mở to, những giọt nước mắt muốn lăn ra từ khoé mát.
- Tôi không tin những ǵ chị vừa nói đâu. Chị thêu dệt, chị muốn phá đám hôn nhân của chúng tôi.
Lynh vẫn tỏ ra lịch sự:
- Vậy ư? Nếu cô không muốn tin th́ thôi. Có thể là tôi đang muốn phá đám đấy. Dù ǵ th́ cô cũng là t́nh địch của tôị được rồi, Bảo Lâm, cô đừng tin tôi, đừng tin ca chuyện có La La, và Vân Nga trên đời này. Cô cũng có thể nói là trong cái thế gian này không có người đàn bà nào ten là Tú Mỹ Liên và đă có một người đàn ông đă v́ cô ta mà phải bỏ công, bỏ của ra xây dựng một “Vườn Sen” rộng lớn. Rồi sau đó lẳng lặng bỏ đi không một lời từ biệt. Bảo Lâm, cô có quyền tự nhử ḷng ḿnh. Tất cả những ǵ tôi nói chỉ là biạ đặt, là láo, và Tạ Thắng ngoài chuyện yêu cô ra không c̣n yêu bát cứ một người nào khác. Thực ra th́ tất cả những chuyện phóng đăng cũ của Tạ Thắng cô có thể bỏ qua hết, chỉ cần chuyện tương lại, cô tin tưởng là được. Tôi cũng vậy, chúng ta phải sống với tương lại chứ ai lại dằn vặt, ray rứt v́ quá khứ bao giờ?
Lynh thở dài tiếp:
- Vậy mà tôi tưởng chỉ có một ḿnh tôi là ngây thơ khờ dại. Không ngờ trên đời này vẫn c̣n những người con gái khác khờ khạo hơn cả tôi.
Lynh nh́n thẳng vào mặt Bảo Lâm:
- Nếu tôi không lầm th́ xua kia. Cô cũng đă từng tin La Dũng như vậy? Cô tưởng là La Dũng chỉ có thể yêu một ḿnh cô thôi, phải không?
Chỉ có đến lúc này, Bảo Lâm mới bị quật ngă. Bị ngă thật sự. Nàng cắn nhẹ môi, để những giọt nước mắt không lăn xuống má. Trái tim đau nhói.
Người đàn bà đang ngồi trước mặt nàng, đẹp chín mùi, an nói khéo léo, phong độ quí phái. Người mà Tạ Thắng đă một thời mê như điếu đổ, phải cất cả một “Vườn Sen” tặng nàng. vậy th́, ta lấy cái ǵ để tin là Thắng sẽ suốt đời yêu ta? Tú Mỹ Liên như vậy mà c̣n không giữ được Thắng th́ trên đời này đâu c̣n người đàn bà thứ hai nào giữ được? Vả lại, khi nhướng đôi mắt đầy lệ nh́n Mỹ Liên, Bảo Lâm đă hiểu ngay, với dù bất cứ lư do ǵ th́ Mỹ Liên đă nói thật. Rơ ràng là có chuyện La La rơ ràng có ca Vân Nga. Cả Tú Mỹ Liên và Bảo Lâm dính dấp đến nữa.
Bảo Lâm đứng day. Mọi cảm xúc như biến mất. Chỉ có cái choáng đang ngây ngất trong đầu:
- Xin lỗi, bây giờ tôi phải về.
Lynh dù ǵ vẫn có chút ḍng máu Á đông trong người, cũng đứng day, đưa tay ra bắt lấy tay Bảo Lâm có vẻ thông cảm:
- Nếu cau chuyện của tôi làm Lâm khó chịu, th́ cho tôi xin lỗi nhé!
Bảo Lâm cố dằn cơn đau trong ḷng, nói:
- Chị không cần xin lỗi! V́ tôi biết là chị muốn như vậy, chị rất khó chịu về sự hiện diện của tôi trong cơi đời này. V́ vậy coi như ta huề nhé. Chị đa kể cho tôi nghe mọi thứ, làm cho tôi thấy nhân cách bị xúc phạm, chi rơ ràng đa đạt được mục đích. Nhưng tôi không trách, cũng không giận chi. V́ tôi đă làm chi buồn.
Rồi Bảo Lâm bỏ đi ra cửa. Nàng cố tỏ ra như bất cần, như thật b́nh thản như chẳng có chuyện ǵ xảy rạ không có muốn lộ sự yếu đuối của ḿnh, Bảo Lâm bước ra.
Mỹ Liên nh́n theo, rơ là một người con gái cao ngạo. Thật lâu Liên mới nhớ ra, chạy theo gọi với:
- Để tôi bảo Tú Mẫn nó đưa cô về nhé?
Bảo Lâm nói không quay lưng lại:
- Không cần! một ḿnh tôi gọi xe về được rồi.
Bảo Lâm bước thẳng lưng. Qua khỏi vườn hoa, ra khỏi cổng. Bây giờ nước mắt mới bắt đầu rơi xuống ràn rụa cả mặt. Tới khoảng đường vắng, nàng để mặc cho nước mắt tuôn dài. Chảy đi, chảy đi những giọt nước mắt mà năy giờ ta kiềm ché, chảy đi cho vơi bớt sầu đau. Không lẽ t́nh yêu và hôn nhan lần này rồi cũng như lần trước, tất cả chỉ là ảo ảnh? không lẽ, hạnh phúc, t́nh yêu là điều không có thật. Và một dấu hỏi bỗng hiện lên trong đầu nàng, làm nàng xót xa không ít: không lẽ, ta cũng chỉ là tṛ chơi của Tạ Thắng, để rồi hai ba năm nữa, khi đă chán, hắn lại bỏ rơi ta như bao cô gái khác?

o0o



Pages Previous  1  2  3  4  Next