người Âu hoá của thế kỷ hai mươi tỏ ra rất phóng
khoáng trong mọi việc, lại rất cố chấp và cứng cỏi trong vấn đề giáo
dục con cái.
Trên đường từ bệnh viện trở lại trước cổng trường của Bảo Lâm, Duy
Trâm mới nhớ đến mục đích đi t́m Bảo Lâm của ḿnh. nàng kéo Bảo Lâm
qua một bên.
- Chị có biết là luật sư Thắng có liên hệ chặt chẽ với hăng hàng
không nào không?
Bảo Lâm chau mày:
- Thế à? tôi không hề biết điều đó.
Duy Trâm nói:
- Ông ấy là một trong những người lanh~ đạo. Hang~ hàng không nào
cũng vậy, cũng cần có một luật sư làm cố vấn về pháp lư. Ông Thắng
không những là cố vấn mà ông ta c̣n phụ trách toàn bộ vấn đề có
liên hệ đến pháp luật và chuyện kư hợp đồng mua bán máy bay của
công ty này.
Bảo Lâm kinh ngạc:
- Cô có vẻ hiểu biết khá thành thạo về ông Thắng?
- Người ta cho tôi biết như vậy!
- Nhưng có chính xác không?
- Bảo đảm chính xác. Bạn tôi là Kiệt Thụ cho tôi biết cơ mà! Thụ là
nhân viên của hăng hàng không đó, anh ấy rất thân với Lynh. Lynh cho
biết hết mọi việc.
- Lynh là ai?
- Chị dạy học ở nhà luật sư Thắng mà không biết Lynh là ai sao?
- Thật sự tôi không biết.
- Lynh là người phụ trách, đại diện của hăng hàng không ở nước
ngoài, cô ta cũng là...
Duy Trâm hạ thấp giọng nói:
- Người t́nh của luật sư Thắng. không lẽ chi không gặp bà ấy ở nhà
ông ta lần nào?
Bảo Lâm ngập ngừng:
- Vậy à? Ngay chính ông luật sư Thắng tôi thỉnh thoảng mới găp. C̣n
Lynh bà ấy là người nước ngoài ư?
Duy Trâm đáp:
- Vâng! một người đàn bà lai ḍng máu Anh, có thân h́nh rất khêu
gợi, khỏang trên ba mươi tuổi, rất đẹp.
Bảo Lâm gật đầu như hiểu ra:
- Thôi được rồi. Biết ông Thắng là một trong những nhà lănh đạo của
công ty hàng không rồi cô định làm ǵ đây?
Duy Trâm vừa nhún vai vừa nói:
- Bây giờ th́ tôi không muốn làm cái ǵ to tát nữa. Tôi muốn làm
chiêu đăi viên hàng không b́nh thường thôi.
- Nghiă là Trâm muốn tôi phải giới thiệu với ông ta?
Bảo Lâm thấy rắc rối:
- Nhưng nghe nói muốn làm chiêu đăi viên hàng không phải qua cuộc
thi tuyển khó khăn lắm cơ mà?
- Chị đúng là nhà quê chánh cống! Thi tuyển chỉ là đ̣n hỏa mù, nếu
không quen biết lớn, c̣n lâu mới vào làm được, dù chị là người đầy
tài năng.
Bảo Lâm thở dài nói:
- Cô Trâm. Tôi nghĩ là tôi bất lực, tôi chỉ đóng vai tṛ cô giáo dạy
kèm cho con gái ông ta. Đối với luật sư Thắng, tôi
ít có cơ hội để
tiếp xúc thẳng với ông ấy, mà nếu có th́ chỉ đề cập đến chuyện dạy
dỗ, chuyện học hành của con gái ông ta. Tôi thấy, nếu cô quen Lynh,
sao không nhờ bà ấy giới thiệu?
- Nhưng tôi đâu có quen Lynh đâu?
- Th́ cái ông chiêu đăi viên hàng không đó. Ông ấy giới thiệu qua
cũng được.
Duy Trâm nh́n Bảo Lâm thật lâu như nh́n một con búp bê trong tủ
kiếng:
- Tôi thấy chị có vẻ khờ khạo làm sao. Sức mấy mà Kiệt Thụ chịu giới
thiệu tôi với Lynh. Lynh ghê lắm, có giới thiệu đi nữa bà ấy cũng
không dun`g tôi đâu. V́ đàn bà đẹp bao giờ cũng ganh với đàn bà đẹp.
Chị hiểu chứ?
Duy Trâm chần chừ một chút rồi tiếp:
- Thôi th́ thế này nhé, tôi cũng không muốn làm chi khó xử. Chị chỉ
cần cố gắng thu xếp cho tôi một dịp để gặp luật sư Thắng, c̣n công
việc kế tiếp, để một ḿnh tôi lo liệu.
Tiếng chuông vào học reo vang. Từ Sâm đứng gần đấy đă có vẻ bực dọc.
Anh chàng bước nhanh tới:
- Hai người nói ǵ lâu thế?
Bảo Lâm nh́n Duy Trâm:
- Chuyện đó để tôi nghĩ lại xem, bây giờ đă đến giờ vào lớp rồi. Tôi
phải vào đây.
- Vậy tôi sẽ chờ điện thoại của chị nhé? Hẳn chị c̣n nhớ số dây nói
ở nhà tôi mà?
Bảo Lâm gật đầu, rồi quay vào trường. Trên đường đi vào, Bảo Lâm c̣n
nghe Từ Sâm với Duy Trâm nói chuyện với nhau. Sâm hỏi:
- Mấy người có chuyện ǵ giấu giếm mà nói sau lưng tôi vậy?
Duy Trâm nói giọng êm ru:
- Chúng tôi ư? Th́ nói chuyện về ông anh tôi. Cái đó làm sao nói
trước mặt anh được. Trong trường hợp này mong anh hết sức thông cảm!
Bảo Lâm bực dọc lắc đầu bước nhanh vào lớp.
Tối hôm ấy, Bảo Lâm lại chuẩn bị đến nhà luật sư Thắng. Khoảng cách
đến ngày thi vào đai học chỉ c̣n hơn tháng. Càng gàn ngày thi, Bảo
Lâm càng thấy không yên tâm, v́ nàng hiểu rằng xác xuất thi đậu của
Trúc Vỹ chỉ khoảng mười phần trăm thôi. Ngành thi của Trúc Vỹ là đại
học Văn Khoa, mà đối với văn chương, thi phú...cái ǵ Trúc Vỹ cũng
không biết th́ sao đậu cho được. Có lần Bảo Lâm đă hỏi luật sư
Thắng:
- Nếu lần này Trúc Vỹ lại thi rớt, th́ ông tính sao?
Luật sư Thắng nh́n Bảo Lâm, chậm răi giọng hơi buồn:
- Cháu Trúc Vỹ học sớm một năm, v́ vậy năm nay nếu rớt th́ năm tới.
Thi hoài bao giờ đậu th́ thôi!
Bảo Lâm không c̣n cách nào hơn? Cứ đê? Trúc Vỹ thi rớt ta sẽ có dịp
kiếm tiền dài dài. Nhưng ở đây phải tạo ra một phép thắng lợi tinh
thần mới.
Mọi khi, Bảo Lâm dạy kèm cho Trúc Vỹ là ở trong pḥng riêng của cô
nàng. Nhưng hôm nay vừa bước vào vườn hoa là Bảo Lâm đă thấy Trúc Vỹ
có mặt ở đấy. Trúc Vỹ đang lúi cúi bên một cây kiểng. Bên cạnh vẫn
là anh chàng Tú Mẫn quen thuộc. H́nh như họ đang nghiên cứu cây cỏ.
Dưới anh trăng, ánh đèn, nước da đen rắn chắc của Tú Mẫn và làn da
trắng mịn màng của Trúc Vỹ như một sự đối lập, có điều cả hai đều
đẹp.
Vừa nh́n thấy Bảo Lâm, Trúc Vỹ vội đứng lên với nu cười:
- Cô giáo, cô đến đây xem nè.
Chuyện ǵ mà họ có vẻ thích thú như vậy? Bảo Lâm bước tới, dưới ánh
trăng, một loài cây dạng lá kim, dáng dấp giống loài phượng hoàng
nhưng thân cây nhỏ hơn nhiều. Giữa đám lá xanh um, Bảo Lâm thấy có
một đoá hoa mầu đỏ tươi. Bảo Lâm ngạc nhiên, nàng nghĩ là chỉ có
loài phượng hoàng ở phương nam mới nở hoa thôi. Chăm chú nh́n, th́
cánh hoa kia thuộc loại cánh đơn, nhụy hoa mang trên râu, tḥ ra
ngoài. Chung quanh cánh hoa mầu đỏ viền mép mầu vàng. Mỗi làn gió
thổi đến, cánh hoa đung đưa, trông rất đẹp.
Bảo Lâm không ngăn được, buột miệng:
- Xưa tới giờ, tôi không ngờ hoa phượng hoàng lại có thể đẹp như
vậy.
Trúc Vỹ cười nói:
- Dạ đây không phải là hoa phượng hoàng. Phượng hoàng nó cao to lắm,
c̣n đây là cây “Bướm hồng”. không tin cô ngắm kỹ xem có phải nó
giống một cánh bướm đang bay chập chờn không? Có cả cánh nè, thân nè
và cả râu nữa!
Qua lời giải thích của Trúc Vỹ, Bảo Lâm nh́n kỹ, rơ ràng cánh hoa
rất giống bướm. Một con bướm mầu đỏ, đang vươn cánh, định bay lên.
Rơ thiên nhiên là một điều kỳ dị.
Trúc Vỹ tiếp tục giải thích:
- Cây này em mới trồng năm ngoái thôi mà năm nay đă trổ hoa, thích
thật!
Rồi Trúc Vỹ chỉ một cây khác có lá dài, có hoa mầu hồng nói:
- Đây là loại lan hẹ. đầu hè năm nay, tất cả loài hoa nở rộ, ngay cả
loài mẫu đơn lá kim, loại hoa hạt châu, hoa cần đỏ, cỏ bá nhật, hoa
phù dung. Loại nào cũng nở hết. Cô giáo, cô giáo có biết loài huệ
trên không? Để em đem một chậu cho cô xem nhé!
Trúc Vỹ vội kéo tay Bảo Lâm đi về phiá kệ để đầy các chậu hoa. Cô
nàng lấy một chậu đưa cho Bảo Lâm. Đây là chậu có hoa mầu tím nhạt,
những cánh hoa h́nh đũa tủa về phiá trước trông rất dễ thương. Trúc
Vỹ bỏ chậu hoa đó xuống, rồi bưng một chậu khác lên, tiếp tục giới
thiệu:
- Đây là lan đuôi trĩ, đây là thủy tiên, đây là nở ngày, đây là...
Ồ! chắc chắn là cô phải yêu chậu hoa này thôi.
Trúc Vỹ nâng một chậu hoa khác lên. Toàn bộ lá dài mầu đỏ thẫm, cái
mầu đỏ thật ngọt ngào.
- Đây không phải là hoa, mà toàn là lá. Nhưng đẹp quá phải không cô?
Cái tên nó cũng tuyệt đẹp, người ta gọi nó là
“Nhạn lai hồng”. Cánh
nhạn bay đến đỏ trời. Em không biết tại sao người ta lại đặt cho nó
cái tên đó. Có lẽ mỗi năm khi có chim nhạn bay về th́ nó đổi sang
mầu hồng chăng?
Bảo Lâm kinh ngạc nh́n Trúc Vỹ. nàng không ngờ Trúc Vỹ lại có kiến
thức về thực vật phong phú như vậy, Bảo Lâm quay sang Tú Mẫn hỏi:
- Có phải những cái này là do anh dạy cho Vỹ không?
Tú Mẫn vừa cười vừa nói:
- Không phải mà ngược lại. Cô ấy dạy tôi nhiều thứ, có điều tôi
không có khiếu về ngành nghề này, nên cứ quên măi, ví dụ như loài
hoa sâu rọm mầu đỏ kia...
Trúc Vỹ kêu lên:
- Trời ơi! Đó là loài thiếc kiến thảo cơ mà? nói sâu rọm nghe dễ sợ!
Tú Mẫn cười chữa thẹn:
- Thiếc kiến thảo à? tôi cứ quên măi!
Ánh mắt của anh chàng long lanh. Bảo Lâm ngước lên, Tú Mẫn có cái
vẻ đẹp lai lai làm sao ấy.
- Ai dạy cho em những kiến thức này, Trúc Vỹ?
Trúc Vỹ ngây thơ trả lời:
- Không ai dạy em cả.
Bảo Lâm nghĩ đến khả năng tiếp thụ bài vở của Trúc Vỹ, bèn hỏi:
- Không làm gí có chuyện đó! Chắc chắn phải có người dạy cho em biết
tên các loài hoa đó chứ?
Tú Mẫn chen vào:
- Chuyện đó hở? Vỹ học của ông làm vườn đấy. Cô nh́n xem kià, cả khu
vườn này là một tay Vỹ trồng đấy, cô ấy bắt đầu trồng hoa từ năm
mười hai, mười ba tuổi. Mỗi làn ông thợ làm vườn đến là Vỹ vây lấy
hỏi đủ thứ. Hỏi cả tiếng đồng hồ luôn. Vỹ yêu trồng hoa như mẹ yêu
con. Hoa nào nên trồng trong tháng nào, lúc bao lớn th́ bón phân,
tháng nào ra hoa, ra hạt, Vỹ đều có thể nói vanh vách. Cô ta chỉ
cần nh́n lá là phân biệt được loài...
Bảo Lâm kinh ngạc nh́n Trúc Vỹ:
- Thế ư? Có nghĩa là Vỹ có thể phân biệt và gọi tên hết tất cả các
hoa trong vườn cây?
Trúc Vỹ cười hănh diện:
- Vâng.
Bảo Lâm chau mày:
- Làm sao em nhớ được?
Trúc Vỹ nhẹ nhàng:
- Sao không nhớ? Mỗi loài hoa đều có cái dễ thương của nó cơ mà. Hơn
nữa, ngó vậy chứ chúng có những điều khác nhau đấy.
Bảo Lâm chỉ một chậu hoa cúc nhỏ mầu vàng, nói:
- Hoa cúc này tháng nào gieo hạt tốt nhất?
Trúc Vỹ giải thích:
- Đấy không phải là hoa cúc. Nó có cái tên nghe đẹp lắm, đó là
“Kim
trản hoa”. Gieo hạt vào mùa xuân hay mùa thu cũng được. Loại hoa này
đúng ra nẩy mầm vào mùa xuân và tàn vào mùa hạ. Nhưng nếu ta biết,
cứ cánh hoa nào vừa tàn là ta cắt ngay th́ có thể có hoa nở tận cuối
hạ luôn.
Bảo Lâm ngac nhiên nh́n Trúc Vỹ, nàng bắt đầu suy nghĩ.
Tú Mẫn nh́n Bảo Lâm rồi nh́n Trúc Vỹ. Anh chàng biết đă đến giờ học
của Trúc Vỹ rồi, nên nói:
- Trúc Vỹ, cô giáo đă tới, lo chuẩn bị bài vở đi. Trong kỳ thi tuyển
đại học sắp tối, không ai hỏi han ǵ đến hoa kim
tiền của cô đâu. Cố
gắng thi đậu đi cô bé, rồi ta c̣n nhiều dịp bàn luận về hoa mà.
Trúc Vỹ thở dài. Cô bé có vẻ thích thở dài. Chậm chạp đặt chậu hoa
vào vị trí cũ, rồi quay lại Bảo Lâm:
- Chúng ta lên lầu học chứ cô?
Bảo Lâm như bừng tỉnh, hỏi nhanh Trúc Vỹ:
- Hôm nay cha em có ở nhà không?
- Dạ có.
- Ở đâu?
- Dạ trong thư pḥng của người đấy.
Bảo Lâm vội nói:
- Tốt! vậy em lên lầu trước chờ, tôi có chuyện cần nói với cha em,
sau đấy tôi sẽ lên dạy sau.
Trúc Vỹ ngoan ngoan~ đi vào nhà.
Bảo Lâm cúi xuống, một tay ôm lấy chậu Hoa kim
tiền tay kia ôm chậu
Nhạn lai hồng. Nàng bước vào pḥng khách. Vú Ngô và nội của Trúc Vỹ
đều ở cả trên lầu. Pḥng khách vắng lặng, Bảo Lâm đi thẳng đến thư
pḥng của luật sư Thắng. Nàng không gơ cửa mà đẩy mạnh bước vào. Ông
luật sư như đang gọi dây nói cho ai. Ông có vẻ kinh ngac khi thấy
Bảo Lâm ôm mấy chậu kiểng bước vào. Ông không hiểu Bảo Lâm định làm
ǵ. Chỉ thấy nàng đẵ.t chậu hoa lên bàn như chờ đợi.
Tạ Thắng gác máy nói, bước tới hỏi:
- Cô làm ǵ đấy?
Bảo Lâm chỉ vào chậu kim trản hoa hỏi:
- Ông biết đây là loại hoa ǵ không?
Ông Thắng không do dự nói:
- Hoa cúc.
- C̣n cái này?
- Hồng diệp!
Ông Thắng đáp, vẫn không rời mắt Bảo Lâm.
- Rồi sao? Cô định làm ǵ thế?
- Đây không phải là hoa cúc mà là kim trản hoa. C̣n đây cũng không
phải là hoa hồng diệp mà là Nhạn lai hồng.
Bảo Lâm nói nhanh làm ông Thắng phải nâng cặp mắt kính lên nh́n một
cách lạ lùng:
- Nhưng mà nó là ǵ cũng được, cũng chỉ là hoa thôi. Cái đó liên hệ
ǵ đến tôi chứ? không cần biết tên ta vẫn có thể thưởng thức nó được
cơ mà?
- Ông và cả tôi, chúng ta đều không biết tên những loài hoa này,
ngay ca? Tú Mẫn, bà Trúc Vũ và vú Ngô cũng thế. Trong nhà này không
ai biết hoa cỏ ǵ ca ngoại trừ một người đó là Trúc Vỹ.
- Ồ!
Ông Tạ Thắng chau mày nh́n Bảo Lâm.
- Trúc Vỹ không những biết được tên của hai loại hoa này, mà c̣n
biết rơ tên các loài hoa khác, lúc nào gieo trồng, bao giờ bón
phân, bao giờ ra hoa kết hạt. Vỹ biết rất rành những kiến thức
chuyên môn làm vườn. Và ông, ông cũng không hề cho tôi biết là...cả
khu vườn của ông là do một tay của Vỹ vun trồng nên.
Ông luật sư thắc mắc:
- Chuyện đó có quan trọng ǵ đâu? Vỹ nó thích trồng hoa nuôi thú
ngay từ nhỏ. Tôi nghĩ đó là bản năng của phụ nữ thôi.
Bảo Lâm lắc đầu nói:
- Không phải bất cứ một cô gái nào cũng thích việc làm đó. Điều mà
tôi muốn nói với ông ở đây là Trúc Vỹ không thuộc lấy một chữ quốc
văn, lịch sử. Nhưng cô ấy lại phân biệt một cách rơ ràng sự khác
biệt của từng cây, từng loại hoa. Cô ấy như vậy mà ông là cha ông
không hiểu ǵ về con cả. Ông lại cứ bắt Vỹ phải thi vào văn khoa là
thế nào?
Ông Tạ Thắng nh́n Bảo Lâm, ông có vẻ hiểu đôi chút điều Bảo Lâm muốn
nói:
- Khá lắm, cô đă t́m ra sở trường của Trúc Vỹ. Đúng ra nó nên thi
vào ngành sinh hoá, để học môn thực vật học. không biết bây giờ có
kịp đổi không?
Bảo Lâm nói ngay:
- Ông sai rồi! Dù cho Vỹ có thi ngành nào, th́ các môn thi như văn,
ngoại ngữ, toán... cô áy sẽ không làm được hết. V́ vậy, không thi
tốt hơn, riêng về khoảng kiến thức về cây cỏ, có cái cô ấy rành hơn
ca một sinh viên nông lâm. Nếu ông không tin ngày mai tôi sẽ mượn
một sinh viên nông lâm đến ngay để ông thấy.
- Ư cô muốn nói là.
- Tôi biết ông hoàn toàn hiểu ư tôị tôi đă từng nói với ông nhiều
lần là Trúc Vỹ không cần phải vào đại học. Chưa hẳn mọi kiến thức mà
chúng ta cần có, đều phải vào đại học hết. Ông thử đoán xem những
hiểu biết của Vỹ về cây cỏ kia là ở đâu Vỹ có? Chỉ từ một ông thợ
làm vườn, và tôi dám đoán chắc với ông, là mấy ông thợ làm vườn kia
cũng chưa hề đặt chân vào đại học. thế mà họ cũng có một lĩnh vực
chuyên môn đấy chứ.
Tạ Thắng trừng mắt nh́n Bảo Lâm:
- Tại sao cô cứ t́m mọi cách để tôi bỏ ư định bắt con Vỹ thi vào đai
học vậy?
Bảo Lâm nh́n ông luật sư với ánh mắt thành khẩn và nói:
- Bởi v́ tôi thích cô bé ấỵ tôi không muốn thấy cảnh Vỹ cứ thất bại
trong thi cử, ông luật sư ạ. cuộc đời của ông là một chuỗi thành
công, ông chưa hề nếm qua nỗi đau của thất bại. Ông có biết là nó
chua chát lắm. Thất vọng lắm. Ông muốn Vỹ phải thi vào đại học chẳng
qua để thoả măn cái cảm giác hư vinh của ông mà thôi.
Luật sư Thắng liếc nhanh Bảo Lâm:
- Cô đă từng thất bại? Thất bại bao giờ mà biết được cái vị đắng của
nó? Diễn tả nó rành rọt như vậy?
Bảo Lâm ngẩng lên, đôi mắt tối hẳn:
- Tôi ử tôi đă từng thất bại.
- Bao giờ?
Bảo Lâm nói:
- Tôi đă kể với ông rồi mà! tôi đă từng có một vị hôn phu. Ông ấy
bây giờ đă có người yêu khác.
Luật sư Thắng giật ḿnh, nh́n Bảo Lâm:
- Cái đó gọi thất t́nh chứ đâu phải là thất bại? Mà hai chuyện đó
hoàn toàn khác nhau. Thật bại là do ta, ta không làm hết sức ḿnh,
không lường trước những khó khăn. C̣n thật t́nh thuộc tiếng nói của
con tim, dù ta muốn đôi khi ta cũng không ngăn cản được.
Bảo Lâm nói, mắt như phủ màn sương mỏng:
- Không chỉ là thất t́nh mà là thất bại. Cái đó đă khiến tôi mất cả
tự tin. Tôi có cảm tưởng ḿnh trở nên thật già. Tôi không c̣n dám
tin vào t́nh yêu, dám yêu đương, cũng như dám nghĩ là có người yêu
tôi nữa!
Bảo Lâm thở dài rồi tiếp:
- Tôi cảm thấy ḿnh xấu đi, già đi, và mất đi cái thơ ngây ngày nào.
Đôi lúc tôi như con chim lỡ một lần suưt chết, đâu đâu tôi cũng chỉ
thấy tên gươm.
- Cô lầm rồi!
Ông Thắng nói, bất giác bước tới cạnh Bảo Lâm:
- Cô sai rồi. Đối với tôi, cô giống như một đóa hoa, một đóa hoa
vàng. Cô có vẻ yếu đuối của hoa cúc, dáng cao quí như hoa lan, thâm
trầm và mỏng manh như hoa quỳnh. Ngay từ đầu, Bảo Lâm đă thu hút
tôi, làm tôi ngẩn ngơ...
Luật sư Thắng không nói hết lời. V́ chợt nhiên, như có một sức mạnh
nào đó lôi cuốn, làm ông không thể kiềm chế được ḷng ḿnh.
Ánh
mắt buồn buồn kia, chiếc miệng nhỏ nhắn kia... Và ông đột nhiên ṿng
tay qua vai kéo lấy Bảo Lâm vào ḷng ḿnh, đặt môi lên môi Bảo Lâm.
thời gian như ngừng đọng. Trời đất quay tṛn. Trong ṿng tay người
đàn ông, cái hôn nóng bỏng, sự tiếp xúc của da thịt, bản năng phản
kháng kêu gào... Tất cả làm cho tâm trí Bảo Lâm như bấn loạn. Lâu,
đúng lâu lắm rồi, từ khi La Dũng là của người khác, Bảo Lâm mới hụt
hẫng trong cái cảm giác ngây dại như thế này. Nàng thấy tâm trí ḿnh
trôi bồng bềnh, bồng bềnh như thời mới lớn khi đón nhận nụ hôn đầu.
Chợt ư thức chống đối của nàng vươn dậy. Thế này là không đúng,
không đúng... Nhưng không hiểu sao Bảo Lâm không vùng vẫy để thoát
ra khỏi ṿng tay của Tạ Thắng. H́nh như mọi phản ứng của nàng đều bị
tê liệt hẳn.
Khi Tạ Thắng ngẩng lên, ông vẫn không buông Bảo Lâm ra. Ông thấy hai
hàng nước mắt đang chảy dài trên má Bảo Lâm.
Nhưng rồi Bảo Lâm cũng tỉnh hẳn. Sao ta lại làm như vậy? Sao ta dễ
dàng chấp nhận như vậy. Không khéo ông ta coi thường ta, xem ta như
bao cô gái khác. Đây là Tạ Thắng, một luật sư tên tuổi lẫy lừng. một
con người biết bao nhiêu người đàn bà sẵn sàng dâng hiến. Đàn bà đối
với ông ta như một món đồ chơi. Không! không thể được! Ông ấy không
hề yêu ta, ông ấy có cả t́nh nhân Lynh và nhiều người đàn bà khác
nữa. Tạ Thắng hôn ta, một sự thương hại, lợi dụng, đùa giỡn. Hèn ǵ
ông ta chẳng tự tin. Chẳng b́nh thản như thế.
Bảo Lâm ơi, mi rơ ngu quá, mi đă một lần thất bại. Nếu mi c̣n ngu
xuẩn, cả tin một lần nữa, th́ rơ ràng mi sắp sa xuống địa ngục. Mi
ngu xuẩn dại dột và hèn hạ quá. Đột nhiên, Bảo Lâm dồn hết sức
mạnh, đẩy Tạ Thắng ra. Nàng quay người bỏ chạy ra cửa. Nhưng Tạ
Thắng đuổi theo, chụp lấy tay Bảo Lâm.
- Em... Em làm ǵ vậy?
Nước mắt vờn quanh mi, Bảo Lâm nói:
- Hăy buông tôi ra! Cho tôi đi!
- Tại sao?
Bảo Lâm nghiến răng nói:
- Mặc dù tôi nhỏ nhoi, nghèo khổ. Nhưng tôi không muốn trở thành tṛ
chơi của ông đâu!
- Tại sao Bảo Lâm nghĩ vậy?
Tạ Thắng chau mày định nói thêm, th́ chợt nhiên ông thấy có bóng
dáng người thoáng hiện nơi khung cửa sổ. Vậy là có người lén nghe
trộm bên ngoài. Ông lớn tiếng hỏi:
- Ai đó?
Rồi ông bước nhanh ra, mở rộng cửa sổ. Bảo Lâm đă trông thấy anh ta:
không ai khác hơn là Tú Mẫn. Hắn đang ŕnh bên ngoài cửa. Có lẽ hán
cũng nghĩ rằng, Bảo Lâm cũng thường t́nh như bao nhiêu người đàn bà
khác, cũng tham tiền của danh vọng, Bảo Lâm tự động hiến thân cho
luật sư Thắng. Nếu không phải là cô giáo dạy kèm cho Trúc Vỹ, sao
lại vào pḥng sách riêng của ông Tạ Thắng làm ǵ? Sự xấu hổ làm đôi
má Bảo Lâm đỏ gay. Nàng vội mở cửa, chạy bay ra ngoài. Nàng chạy hớt
hải như bị ma đuổi.
- Bảo Lâm!
Tiếng của ông Tạ Thắng đuổi theo phía sau, nhưng Bảo Lâm đă chạy ra
khỏi pḥng khách, vườn hoa và đă đến bên ngoài cổng ngôi biệt thự.
Nàng vẫy tay đón một chiếc taxi.
Gieo ḿnh xuống nệm xe, Bảo Lâm thấy đầu
óc ḿnh quay cuồng, cảnh
vật bên ngoài như nhoà dần, nhoà dần. Nàng cảm thấy xấu hổ và thầm
tự trách ḿnh sao quá yếu đuối. Phải chi lúc năy ta đủ tỉnh táo để
tát Tạ Thắng một tát th́ có lẽ giờ đây ta không khổ sở như thế này.
Nhưng dù sao hương vị của nụ hôn bất ngờ, rơ ràng ta không thể giấu
ḷng ḿnh, nó cũng gây cho ta một ít xôn xao.
Chương 7
Suốt đêm, Tạ Thắng không ngủ được. ngồi trong thư
pḥng, ông như đắm ḿnh trong suy nghĩ. Đối diện với hai chậu hoa.
Làn đầu tiên sau ngày vợ mất, Thắng mới có dịp nh́n lại, phân tích
t́nh cảm bản thân ḿnh. Mấy năm rồi, Thắng nghĩ ḷng ḿnh đă chết.
Nhưng trên đời làm ǵ có người đàn ông lại
“tắt lửa ḷng” ở vào cái
tuổi này. Mười mấy năm lăn lộn trên trường đời, bao nhiêu người đàn
bà ở khắp mọi lứa tuổi đă qua tay, đúng hơn phải nói là từ hai mươi
đến bốn mươi. Luật sư Thắng có mọi điều kiện để thuyết phục, hấp dẫn
người khác, và ít có người đàn bà nào thoát khỏi sự lôi cuốn của
luật sư Thắng, tự ông, ông cũng biết cái sở trường đó của ḿnh.
Phóng khoáng, khẳng khái, hoạt bát giầu có, những yếu tố hấp dẫn của
đàn ông, ông đều có đủ, làm sao các cô lại không chết mê chết mệt
được. Nhưng những người đàn bà đă bước qua đời ông, họ thuộc thành
phần nào? Luật sư Thắng chợt nghĩ đến Lynh, đến La La, đến cả cô gái
chỉ hơn tuổi con gái ông một ít, Vân Nga, rồi đột nhiên, ông lại nghĩ
đến Bảo Lâm. Đoá hoa vàng anh, một cảm giác ngẩn ngơ kỳ lạ. phải
chăng v́ mấy năm qua, ta chỉ sống hưởng thụ vật chất, thiếu đi t́nh
cảm, thiếu đi những nét rung động thật sự. Phải chăng v́ chưa t́m
được đối tượng để yêủ ông chợt nhớ đến lời nói của Bảo Lâm khi chạy
ra cửa:
- Mặc dù tôi thấp hèn, nghèo khổ. Nhưng tôi không muốn trở thành
một thứ đồ chơi của ông!
Một Bảo Lâm cao ngạo, tự trọng, thông minh. nàng như một cánh hạc
bay trên trời xanh, không nhuốm bụi trần. Thắng lại nhớ đến lần gặp
Bảo Lâm ngày đầu tiên.
Những lời đối thoại sắc bén là những ấn tượng đầu tiên mà ông có
được khi tiếp xúc với Bảo Lâm. Một con người đặc biệt.
Tạ Thắng ngồi đấy, suy nghĩ. Khuôn mặt của Bảo Lâm như hiện dần ra
trước mắt. Thái độ, phong cách, dáng đi, lời nói. Ta bị chinh phục
v́ thái độ phản kháng chống đối của Bảo Lâm chăng? Tạ Thắng thở dài.
Chỉ có một nụ hôn mà đă bi. Bảo Lâm phản kháng như vậy, nhưng không
có ǵ đáng trách. Bảo Lâm không phải là Lynh, không phải La La, cũng
không phải là những con người sống buông thả, bất cần.
Ông đốt thêm một điếu thuốc, nhả khói rồi nh́n màn khói tỏa rộng.
Lâu lắm rồi ta không có cơ hội nh́n lại ḿnh, càng nghĩ Thắng càng
thấy hổ thẹn. Thắng tự nhủ, trừ khi ta thật sự bằng ḷng, không th́
đừng bao giờ đụng đến cô ấy.
Cảm giác bức rứt, pha lẫn một chút hối hận, lúc này đang ngự chiếm
trong ḷng ông. Hành động không suy nghĩ tối qua đă khiến Bảo Lâm
hoảng sợ. Từ đấy Bảo Lâm sẽ không c̣n đến nữa. V́ tự
ái, tự trọng
của nàng đă bị tổn thương. Trừ phi Thắng chấp nhận một điều, đấy là
đích thân đến, mời Bảo Lâm trở lại, không phải để tiếp tục vai tṛ
một cô giáo dạy kèm mà là một vai tṛ khác. Vai tṛ một kế mẫu của
Trúc Vỹ.
Cái ư nghĩ đó vừa loé trong đầu và tim ông Thắng giật thót. Bao
nhiêu năm sống quen cảnh độc thân không bị sự ràng buộc của gia
đ́nh, lẽ nào ta lại thay đổi? C̣n bổn phận với con và mẹ già? Con
cái đă lớn, nên giờ giấc đối với ông không có ǵ là phải g̣ bó. Ông
tha hồ đi lại với bao nhiêu cô gái mà không phải ngại ngùng. Bây
giờ cuộc sống buông thả mà ông đă ngán đến tận cổ kia đă sắp phải
kết thúc rồi ư?
Bảo Lâm! một cô gái trẻ, một giáo viên trung học rất đỗi b́nh
thường. Nếp sống của cả hai khác hẳn, thời gian quen cũng chưa lâu.
Vậy th́ quyết định như vậy có quá vội vă không?
Ông Tạ Thắng lại đốt một điếu thuốc khác. Chiếc gạt tàn trên bàn đă
vun đầy những đẫ`u thuốc lá. Ông đứng lên, đi đi lại lại trong
pḥng, ḷng vẫn không dứt khoát nên phải thế nào.
Sau đấy ông nghe có tiếng động bên ngoài. Vú Ngô đă thức dậy và đang
quét dọn. Kế đến ông nghe có tiếng x́ xào. Tiếng nói chuyện của mẹ
ông và Vú Ngô, rồi tiếng chân của Trúc Vỹ xuống cầu thang.
- Nội ơi, hôm qua nội có thấy cô giáo đâu không?
- Không, bác tài không hiểu có mang xe tối rước cô ấy không?
- Có, cô ấy đă đến đây, bảo con lên lầu, chờ trước nhưng rồi sau đấy
con không thấy cô lên. Con không biết là...
Giọng của Trúc Vỹ có vẻ lo lắng:
- Con có làm điều ǵ khiến cô ấy buồn ḷng không, mà cô ấy bỏ về
không nói với con một tiếng.
Tiếng bà cụ:
- Nhưng con thuộc bài chưa? Có lẽ tại con chưa làm bài, lại không
chú tâm đến bài vở, nên cô ấy giận chứ ǵ?
Trúc Vỹ thở dài:
- À! Nội biết không, bài học khó ghê lắm, mấy người thời xưa họ nói
chuyện không giống chúng ta. Họ nói mà lưỡi như uốn cong lại, chữ
nghiă th́ rắc rối đầy những điển tích, điển cố.
- Uốn cong làm sao?
- Nội nghĩ xem chúng ta bây giờ nghĩ ǵ là nói nấy, c̣n đọc sách xưa
nội thấy đó, đụng tí là họ viết là: Ai ai! hoặc hề...hỡi ơi!... Tử
viết, Tôn viết...
- Ồ, kỳ thật!
Ông Tạ Thắng ngồi trong pḥng nghe Trúc Vỹ nói chuyện mà buồn cười.
Ông đi ra cửa c̣n nghe bà cụ nói:
- Trúc Vỹ, vậy cha con muốn con thi vào đại học là để học cách nói
chuyện của người xưa đấy ư?
Trúc Vỹ nói:
- Vâng! Theo lời cô giáo th́ vào học ở Văn khoa, môn cổ văn học toàn
những thứ như vậy. Chắc con mà đậu vào đó được th́ con cũng phải...
Hỡi ôi thôi!
- Nếu vậy tốt hơn con ở nhà đi, thi vào đại học mà làm ǵ? Ở nhà
trồng hoa, nuôi chim thú c̣n hay hơn. Chờ một thời gian nữa là lấy
chồng đẻ con rồi, cần ǵ phải học chứ?
Trúc Vỹ có vẻ thẹn thùng, bẽn lẽn:
- Sao nội lại nói như vậy? Con không lấy chồng đâu! Ai lại lấy
chồng...
Bà cụ cười nói:
- Nói chuyện lạ không? Con gái lớn lên phải lấy chồng, đó là chuyện
tư nhiên mà. Cha con đúng là điên rồi, tại nó không có con trai nên
muốn con đóng thế vai đấy. Nếu nó chịu khó suy nghĩ một chút, chắc
không bắt con học đâu, mà là lo kiếm cho con một tấm chồng xứng
đáng. Ngay cả nó nữa. Nó cũng c̣n trẻ cơ mà. Sao không cưới vợ để
kiếm chút con trai nối dơi tông đường chứ!
Trúc Vỹ cười nói nho nhỏ:
- Nội biết không, con nghe anh Mẫn nói cha có bồ rồi đó!
Bà cụ có vẻ vui:
- Thật không? Đâu con gọi thằng Mẫn đến đây để nội hỏi nó coi.
Bậy quá! một chút mềm yếu mà hư hết bột đường. Càng lúc càng rắc
rối! ông Tạ Thắng lập tức mở cửa, bước ra. Sự xuất hiện của ông làm
mọi người giật ḿnh.
Bà cụ giả lả:
- Ủa, sao con dậy sớm thế? Con ở trong đó từ lúc nào mà chẳng ai hay
vậy?
Ông Tạ Thắng cười nhẹ:
- Mẹ? Mẹ đừng nghe người ta đồn bậy nhé. Con chưa có ǵ đâu.
Quay sang Trúc Vỹ ông nói như ra lệnh:
- Trúc Vỹ, con vào thư pḥng ngay, cha có việc cần nói với con đây.
Trúc Vỹ sợ hăi nh́n cha. Ban năy lỡ nói lén, thế này có lẽ cha đă
nghe hết rồi. Chắc là sẽ bị luộc thôi, cô bé vội quay sang nội cầu
cứu.
Bà cụ vội can thiệp:
- Tạ Thắng, năy giờ mẹ với Trúc Vỹ nói đùa nhé, con đừng nghĩ là nó
hỗn. Nó không có lỗi ǵ đâu!
Tạ Thắng tức cười nói:
- Mẹ yên tâm! Có mẹ đỡ đầu con làm sao dạy nó được?
Rồi quay sang Trúc Vỹ, ông nói:
- Nào vô đây!
Trúc Vỹ cúi đầu, cắn nhẹ môi, lầm luĩ bước vào cửa như một kẻ phạm
tội, chuẩn bị ra đứng trước vành móng ngựa. Mùi thuốc lá c̣n lẩn
khuất trong pḥng xông lên muĩ nồng nặc khiến Trúc Vỹ ho sặc sụa,
Trúc Vỹ nh́n lên bàn, chiếc gạt tàn đầy ắp tàn thuốc. Trên bàn c̣n
hai chậu hoa: Kim trản hoa và Nhạn lại ḥng. Chúng đều có vẻ kém
tươi.
Trúc Vỹ giật ḿnh hỏi:
- Ồ cha, cha mang chúng vào đây làm ǵ? Hoa nó cần sương, cần nắng
mới tươi, chứ cha ủ bằng thuốc lá thế này nó sẽ héo cả, không khéo
nay mai nó chết mất.
Ông Tạ Thắng khép cửa, rồi bước tới ghế ngồi xuống, nh́n Trúc Vỹ với
hai chậu hoa:
- Cái này là do cô giáo của con mang vào đấy.
- Vậy ư?
Trúc Vỹ mở mắt to nh́n cha, ông Tạ Thắng đánh tiếng thăm ḍ:
- Không phải tối qua con đứng ngoài cửa sổ nh́n vào thấy cả rồi ư?
- Dạ không có, con ở trên lầu cơ mà? Con ngồi đợi cô, đợi hoài không
thấy cô vào.
Trúc Vỹ nói với thái độ lo lắng:
- Hay là cha đă đuổi cô giáo? Cô Lâm dạy rất hay, con không biết
bài, cô ấy vẫn kiên nhẫn giảng. Không mắng chửi con là ngu như cô
Nga. Cô Lâm c̣n khuyến khích, an ủi vỗ về con, bảo con đừng lo lắng,
từ từ rồi sẽ hiểu. Cô ấy đúng là một người thầy, một người bạn rất
cảm thông chia sẻ với con từng niềm vui, nỗi buồn. Trước giờ con
chưa gặp ai dễ mến như vậy.
Rồi Trúc Vỹ ngẩng lên nh́n cha:
- Tất cả lỗi tại con cả, con cố học mà học hoài không nhớ. Nhưng
mà... cha đă nói ǵ mà cô Lâm không dạy con nữa vậy?
- À!
Ông Tạ Thắng thấy lúng túng, đôi mắt ngây thơ của con gái làm ông
thấy hổ thẹn, phải đốt thêm điếu thuốc, ông mới đủ can đảm nói tiếp:
- Không có ǵ cả con ạ, cha không hề nói ǵ cô giáo con cả.
Trúc Vỹ thấy cha đốt thuốc, vội chạy ngay đến mở rộng cửa sổ ra.
Cô cười với cha:
- Cây cỏ không những sợ khói thuốc, mà nó c̣n sợ cả máy điều hoà
nhiệt độ. Con đặt hai chậu hoa này lên bệ cửa. Trông vẫn đẹp, được
không cha?
Ông Tạ Thắng gật đầu, yên lạng nh́n con gái. Rồi nghĩ đến lời của
Bảo Lâm ông chợt thấy thẹn. Rơ ràng là ông không hiểu rơ con gái ông
bằng Bảo Lâm.
Ông hỏi:
- Trúc Vỹ, ba hỏi thật ḷng con, con có thích cô giáo con không?
Trúc Vỹ thành thật nói:
- Thích chứ! Ngay từ nhỏ, con đă được cha mướn cô giáo đến dạy,
nhưng chưa có cô nào dễ gàn như cô Lâm. Cô ấy không những chỉ dạy
chữ cho con mà c̣n hiểu con, thương con. Ngay trong những lúc con
không thuộc bài, cô ấy cũng chỉ nói: “không trách em được v́ những
thứ ấy quá khó đối với em”.
Rồi Trúc Vỹ chau mày giọng ấp úng như cố t́m kiếm cách diễn tả cho
thích hợp. Nàng nói tiép:
- Có thể nói thế này, các cô giáo khác dùng “tri thức” để dạy con,
c̣n cô Lâm? Cô ấy dạy con bằng tấm ḷng. Thật đấy, cha ạ. V́ vậy như
con nói lúc năy, con rất yêu quư cô Lâm.
Tạ Thắng yên lặng nh́n Trúc Vỹ. Ông hiểu điều Trúc Vỹ muốn nói:
- Con có biết là tối qua, cô giáo Lâm đă đến đây xin giùm con.
- Xin cái ǵ thế cha?
- Cô ấy nói, đại học chưa hẳn có điều con muốn học. Và cô ta nghĩ là
con không cần phải thi vào đai học làm ǵ.
- À!
Trúc Vỹ nh́n cha với đôi mắt sáng:
- Rồi sao nữa chả rồi cha nói sao?
Ông Tạ Thắng lớn tiếng:
- V́ vậy, từ đây về sau cô Lâm và ca cô Nga đều không cần phải đến
đây để dạy con nữa. Con cũng được miễn thi vào đại học. Nhưng mà,
hăy nghe này. Mảnh đất ở sau vườn trúc, cỏ dại nhiều quá. Cha giao
mảnh đất đó cho con đấy. Nếu con không muốn học nữa, th́ cũng không
có quyền ngồi không, con phải lao động.
Ông Tạ Thắng quắc mắt về phiá khung cửa sổ rồi nói tiếp:
- Con phải biến mảnh đất đó thành một vườn hoa, một vườn hoa thật
đẹp nghe không?
Trúc Vỹ như nín thở, mắt mở to mà không dám tin những ǵ vừa nghe.
Có thật như vậy không? Tuyệt quá.
Ông Tạ Thắng nói:
- Con có nghe rơ không chứ? Cha tha chuyện thi đại học cho con,
nhưng cái vườn hoa th́ con phải chăm sóc cho thật tốt.
Trúc Vỹ bây giờ xác định đúng lời cha nói là sự thật. nàng chạy như
bay đến bá lấy cổ cha, cảm động với những giọt nước mắt sung sướng:
- Cha ơi, cha! Cha dễ thương quá! Con yêu cha vô cùng!
Ông Tạ Thắng cũng thật sự xúc động. Lâu lắm rồi, hai cha con không
có được phút giây thân mật thế này. Ông yên lặng tận hưởng những ǵ
đang có. Trúc Vỹ giống như cánh bướm, hôn lên trán cha xong, nó bay
ra khỏi pḥng.
- Nội ơi nội! Cha bảo là con không cần thi đại học nữa, con khỏi
phải sợ chuyện thi rớt nữa rồi.
Ông Tạ Thắng tựa người vào ghế. thật không ngờ con gái ông lại sợ
thi rớt như vậy. Bất giác ông nhớ tối lời nói của Bảo Lâm mấy tháng
trước đă nói với ông:
- ...Mặc dù cô ấy không thích học, nhưng vẫn phải học v́ ông, không
muốn thi, vẫn phải thi v́ ông. Cô ấy có đủ cá tính riêng, nhưng v́
ông mà không dám nghĩ đến, không phát huy được tính độc lập của
ḿnh.
Bảo Lâm! Bảo Lâm! người con gái yếu đuối kia lại có một nhận xét
nhạy bén. C̣n ông! Một luật sư tiếng tăm lừng lẫy lại quá vô t́nh.
Bảo Lâm! Bảo Lâm! ông Tạ Thắng vội lật quyển sổ tay ra, t́m chỗ ghi
gia cảnh Bảo Lâm. May quá, nhà cô ấy có điện thoại. Lúc đầu Tạ Thắng
nghĩ là nhà Bảo Lâm nghèo đến độ không gắn được máy điện thoại. Ông
quay số... vừa được hai số là chựng lại. Ta sẽ nói ǵ đây? Sau
chuyện hôm qua xảy ra, nói ǵ cho Bảo Lâm hiểủ không khéo lại thêm
rắc rối nữa! Lạ thật, ta chưa bao giờ lúng túng trước một cô gái,
như đối với Bảo Lâm. ông Tạ Thắng đặt ống nói xuống. Đứng dậy đi
thay áo, rồi t́m bác tài xế.
Tú Mẫn vội bước vào. B́nh thường, đến văn pḥng, Mẫn vẫn cùng đi với
ông Thắng. Mạc dù chàng có xe riêng, nhưng đi chung như vậy để ông
Thắng dễ dặn ḍ công việc. Hôm nay, không hiểu sao ông Thắng lại
bảo:
- Cậu một ḿnh lạí xe đến văn pḥng trước nhé, đừng đợi tôi. Lấy hồ
sơ vụ án ở Công Ty Bảo hiểm nghiên cứu trước, tôi có lẽ đến hơi
muộn, nếu có ai cần gặp tôi cậu cứ ghi âm lại, tôi về đến sẽ giải
quyết sau.
Tú Mẫn gật đầu, không nói nhưng chàng cũng thấy có chuyện lạ. Một
luật sư Thắng mọi khi bước ra khỏi nhà ăn mặc chải chuốt lịch sự
hàng ngày, không hiểu sao hôm nay lại quên ca cạo râu!
Hai mươi phút sau, chiếc xe du lịch của luật sư Thắng đă ngừng trước
cổng nhà Bảo Lâm.
ông Thắng xuống xe, đứng ngắm ngôi nhà nhỏ của cô giáo. Trong những
năm gần đây, loại nhà này hầu như biến mất gần hết. Thay vào đó là
những chung cư cao tầng, chỉ c̣n một ít căn hộ, trong đó có nhà của
Bảo Lâm. Ông bước tới bấm chuông với một chút căng thẳng hiện lên
trên nét mặt. Mới bảy giờ hai mươi, c̣n quá sớm. Gọi cửa lúc này là
không tiện
Có tiếng bước chân đi ra, rồi cổng mở. Bảo Lâm trong chiếc
áo sơ mi
ca rô đơn giản, chiếc quần jean đă bạc xuất hiện. Nàng có vẻ hơi
ngạc nhiên. Cánh tay bị thương vẫn c̣n băng.
- Chào ông, ông đến đây có chuyện chi?
ông Tạ Thắng không đe ư đến câu hỏi.
- Hôm nay cô có giờ dạy chứ?
- Vâng.
- Mấy tiết.
- Bốn tiết.
- Thế c̣n buổi chiều?
- Không có tiết nào.
Tạ Thắng nói nhanh:
- Vậy để tôi đưa cô đến trường nhé?
Bảo Lâm do dự, Tạ Thắng nói ngay, như sợ nàng chối từ:
- V́ tôi có chuyện muốn nói với cô. Tôi đă suy nghĩ kỹ, cô nói đúng.
Sáng nay tôi đă cho Trúc Vỹ biết nó không cần phải thi đi học nữa.
- À!
Bảo Lâm chớp chớp mắt:
- Có phải ông đến đây đe thông báo cho tôi biết là tôi không cần
phải đến đấy dạy kèm cho Trúc Vỹ nữa, phải không?
Ông Tạ Thắng ngẩn ra. Thực t́nh th́ ông chưa hề nghĩ đến điều đó.
Ngay lúc đó, trong nhà có tiếng hỏi vọng ra của ông Vĩnh Tú:
- Bảo Lâm! Có phải chị phụ việc đến phải không?
Bảo Lâm giật ḿnh, nói lớn vào trong:
- Dạ, không phải.
Bảo Lâm nh́n Thắng. nàng không biết có nên mời Thắng vào nhà không?
Nhưng rồi nghĩ đến cảnh bè bộn trong nhà. Có thể mẹ sẽ chạy ra,
áo
quần xốc xếch. Bây giờ cũng sắp đến giờ dạy học rồi, Bảo Lâm hất
nhanh tóc ra sau, nói:
- Được rồi, ông đợi một tí nhé, tôi vào trong lấy mấy quyển sách.
Hôm nay đi nhờ xe ông tới trường vậy.
Bảo Lâm chạy vội vào nhà lấy mấy quyển sách, rồi bước ra ngồi phiá
sau xe với ông Tạ Thắng. Đây là lần đầu tien nàng ngồi phía sau. Mấy
làn trước, lúc c̣n dạy kèm cho Trúc Vỹ, mỗi lần bác tài xế đến rước,
Bảo Lâm đều ngồi phía trước, vừa chuyện văn và vừa ngắm cảnh.
Bữa nay ngồi một ḿnh phiá sau với ông Tạ Thắng, tự nhiên Bảo Lâm
bối rối. Nàng bỗng nhớ tới nụ hôn đêm qua. Bất giác Bảo Lâm xích ra
xa một chút.
Ông Tạ Thắng lên tiếng, có vẻ săn sóc. Tất nhiên không hề đề cập ǵ
đến chuyện tối qua:
- Tay cô làm sao bị thương vậy?
Bảo Lâm nói nhanh:
- Tôi trượt ngă trên mảnh vỡ của ly nước.
- À, thế có nặng lắm không?
- Phải may tất ca mười một muĩ. Bác sĩ nói sau này mà lành rồi vẫn
phải mang sẹo.
Ông Tạ Thắng cúi xuống nh́n cánh tay băng của Bảo Lâm rồi nói:
- Chiều nay tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện xem lại vết thương nhé!
Bảo Lâm nh́n Tạ Thắng, chợt nghĩ:
- Sao ông ta lại tự tin như vậy? Ta sẽ đồng ư, không phản kháng? Có
lẽ ông nghĩ là với những người đầy quyền uy như ông ta, con gái, đàn
bà nào được lọt vào mắt xanh ông ta coi như một sự hănh diện, một
diễm phúc lớn.
Bảo Lâm cắn nhẹ môi. Nàng chợt thấy tức giận, giận cả chính ḿnh.
Tại sao ta lại dễ dăi như vậy? Tại sao cho ông ta biết sự thật về
vết thương, để ông ta thương hại? Bảo Lâm ơi, sao mi dại dột quá.
Ông Tạ Thắng nói:
- Vậy nhé. Mấy giờ Lâm hết giờ dạy?
- Mười hai giờ.
Bảo Lâm trả lời một cách yếu ớt như không cưỡng được ḷng ḿnh.
- Vậy th́ mười hai giờ, xe sẽ đậu ở đây chờ Lâm nhé?
- Ồ! không được!
Bảo Lâm đột ngột nhớ lại Từ Sâm. chàng đă nói là trưa nay sẽ đến đưa
Bảo Lâm đi thay thuốc. Vả lại, ta không thể dễ dăi thế. Tai sao ta
không muốn mà chẳng dám phản kháng. Dẫu sao ta cũng có giá trị của
ta chứ.
Bảo Lâm lắc đầu nói nhanh:
- Không! Trưa nay tôi có hẹn.
Ông Tạ Thắng có vẻ không tin hỏi lại:
- Có hẹn à? Hẹn ǵ thế?
Bảo Lâm nghĩ:
- À! ông ta nghĩ là ḿnh bịạ ông ta tưởng ḿnh chẳng hề được ai đoái
hoài. Một người đă bị bỏ rơi là coi như mất giá. Chỉ có ông ta, một
người thưà tiền, hấp dẫn mới có quyền hẹn với ta thôi.
Bảo Lâm nói nhanh:
- Anh ấy tên là Từ Sâm. Một kỹ sư ở Công Ty Xây dựng, con trai của
Ngô Trọng Nhàn. Anh ấy sẽ đến đây rủ tôi dùng cơm và đi thay băng.
Tạ Thắng nh́n Bảo Lâm với ánh mắt khó hiểu:
- Thế ư? Ngô Trọng Nhàn. À! tôi biết ông này. Nhưng con trai của ông
ấy h́nh như c̣n trẻ con mà.
Bảo Lâm ngồi thẳng lưng nói:
- Đối với ông th́ thế nhưng với tôi th́ không phải. Anh ấy đă tốt
nghiệp đại học, đă thi hành nghiă vụ quân sự, đă hai mươi bốn tuổi
chứ đâu nhỏ nhoi ǵ.
Tạ Thắng bậm môi. Th́ ra là như vậy. Đó là lư do tai sao Bảo Lâm xa
lánh, cự tuyệt. Hai mươi bốn tuổi! Cái tuổi đó là một khoảng cách
khá lớn. Ta th́ bốn mươi hai. Ta có thể đương đầu với một cậu bé hai
mươi bốn? Tạ Thắng yên lạng, đẩy cửa xe ra. Ông nói và tỏ ra lạnh
lùng, bất cần:
- Vậy th́ tạm biệt.
Bảo Lâm bước xuống xe quay lại nh́n Tạ Thắng, như định nói ǵ. Nhưng
đă thấy Tạ Thắng đóng sầm cửa lại, và ra lịnh cho bác tài:
- Đưa về văn pḥng.
Chiếc xe rồ máy chạy thẳng. Tạ Thắng liếc nhanh ra cửa xe. Bảo Lâm
chưa vào lớp. Đứng ngẩn ra ở cổng trường như đang suy nghĩ. Dáng gầy
của nàng và mái tóc dài lộng trong gió. Trông Bảo Lâm giống như một
đoá hoa gầy guộc.
Xe đă chạy một khoảng xa, không c̣n thấy Bảo Lâm nữa, Tạ Thắng liếm
nhẹ môi, có một chút giận dữ bực tức trong ḷng. Bảo Lâm không có
thân h́nh bốc lửa như La La, không có cái chín mùi của Lynh, thiếu
cái nũng nịu của Vân Nga. Thân h́nh gầy gầy như con mèo ốm, có ǵ
đặc biệt chứ? Sao ta lại phải suy nghĩ? Dẹp bỏ, dẹp bỏ.
Tạ Thắng chợt vỗ mạnh lên băng trước, ra lệnh cho bác tài:
- Đừng đến văn pḥng, hăy đưa đến
“Vườn Sen”.
Chiếc xe thắng gấp, rồi quay đầu quẹo sang hướng khác. Tạ Thắng vẫn
chưa thấy hết giận. Bảo Lâm chỉ là một cô giáo. Có ǵ quan trọng
đâu? Tại sao cao ngạo thế? Thắng cảm thấy như ḿnh vừa chạm phải gai
nhọn. Một đóa hoa hồng đầy gai nhọn. Ông chợt nhớ tới lời của Trúc
Vỹ ban sáng.
- Mấy cô giáo khác đă dùng “tri thức” để dạy con, c̣n cô Lâm? Cô ấy
sử dụng tấm ḷng để dạy con!
Tạ Thắng chợt thấy bàng hoàng. Có đúng như Trúc Vỹ nhận xét không?
Có thể, có thể lắm, lời của con gái làm ông thay đổi ư định.
Ông lại vỗ nhẹ lên băng trước lần nữa, nói với bác tài:
- Thôi, hăy quay lại văn pḥng đi.
Chiếc xe một lần nữa quay đầu đổi hướng.
Chương 8
Ngô Từ Sâm mới tậu được một chiếc xe mới. Đó không
phải là loại xe hai bánh mà là bốn bánh, hiệu Toyota Corona. Chiếc
xe được mua bởi tiền mẹ và các chị cho. Đúng ra lúc đầu như lời ông
anh rể nói:
-đù ǵ th́ cũng mua xe, không mua th́ thôi mà mua th́ nên chọn loại
tốt một chút như Mustang chẳng hạn.
Nhưng Từ Sâm thật thà bảo:
- Lấy tiền của quí vị mua xe là một điều áy náy. Với em có xe chạy
được là tốt rồi. Riêng phần tiền đó coi như tôi mượn, bao giờ bán
được bản quyền thiết kế đồ án, tôi sẽ hoàn trả lại, mong quí vị đừng
tính tiền lăi là được rồi.
Như vậy, Từ Sâm đă mua chiếc Corona thay v́ Mustang, dù sao Từ Sâm
cũng c̣n nghèo. Có chiếc xe hơi đă là điều quí! Chị Thúy B́nh nói:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi! đă xuất tiền mua xe cho cậu, ai lại c̣n ư
định đ̣i lại chứ? Eo ơi! lại c̣n tính lăi xuất nữa! Vả lại, cậu cũng
đừng nghĩ chúng tôi bỏ tiền ra mua xe bốn bánh cho cậu là cưng cậu
đâu. Chẳng qua v́ chúng tôi không yên khi thấy mẹ cứ thấp thỏm, cứ
niệm Phật mỗi lần thấy cậu kéo chiếc xe gắn máy cà tàng ra chạy thục
mạng giữa rừng xe thành phố. Ngày nào cậu về trễ một chút là cổ mẹ
dài ra. Cũng may là chiếc xe môtô của cậu bị lấy cắp, chúng tôi mới
có dịp mua xe hơi cho cậu. Cậu có bổn phận nối dơi tông đường cho
nhà họ Ngô. Cậu là cục vàng sống. Nếu cậu là người hiểú thảo, th́
cậu chịu khó lạí xe kỹ một chút, chạy chậm một chút, cho bà mẹ tôi
yên tâm là được rồi.
Từ Sâm lè lưỡi với bà chị cả:
- Như điều chị nói th́ chiếc xe này, không phải là mua cho em mà là
mua cho mẹ? Vậy th́ em khỏi phải hoàn tiền lại, cũng không cần cảm
ơn nữa phải không? Sớm biết thế này, em đă mua ngay chiếc Mustang có
phải hách hơn không!
Thúy Du chen vào:
- Cậu muốn Mustang à? Tôi thấy cậu thích Mercedes hơn chứ?
Từ Sâm nhún vai:
- Không, không. Tôi không thích đâu. Loại xe đó dành cho quan chức
cao cấp, cho mấy ông già ham tỏ ra bệ vệ, cần có tài xế đón đưa.
Tôi mà ngồi trong chiếc Mercedes không chừng người ta lại tưởng tôi
là tài xế c̣n khổ hơn, đâu c̣n “làm ăn” ǵ được.
Cô gái út đứng cạnh năy giờ góp ư:
- Thật đấy, nh́n mặt anh là thấy giống như bác tài thôi.
Từ Sâm trợn mắt:
- Đừng có nói xâú tao nhé.
Thúy B́nh thay đổi đề tài, cô nghiêm chỉnh nói:
- Thôi đừng có cà rỡn nữa. Xe đă kéo về rồi, mà mi có bằng lạí chưa
chứ?
Từ Sâm móc ví ra:
- Sao lại chưa? Bộ chị quên rồi sao? Năm học thứ ba ở đại học, em
thi lấy bằng lái. Bấy giờ cha đă cương quyết không cho mua xe, làm
em bực ḿnh vô cùng.
Thúy Du nói:
- Cha không cho mua là đúng. Cha sợ cậu học đ̣i thói công tử bột. Ai
đời mới là sinh viên mà bày đặt có xe hơi riêng.
Thuỳ Tâm nguưt Từ Sâm một cái, nói với Thúy Du:
- Hứ! vậy chứ bây giờ chị nh́n anh Sâm xem. Không phải công tử bột
th́ là ǵ chứ? mặt c̣n búng ra sữa kià.
Từ Sâm bước tới kéo lấy tóc mai của Thuỳ Tâm.
- Ối trời! Mi ganh à? được bao giờ tao kiếm đủ tiền sẽ mua cho mi
một chiếc xe khác!
- Cám ơn, xe của anh đi không c̣n chưa đủ tiền phải nhờ đến hai bà
chị tôi, c̣n nói như anh tết mới có.
Từ Sâm nói tỉnh bơ:
- Th́ tới phiên em phải nhờ anh chứ?
Thúy B́nh và Thúy Du không làm sao nhịn cười. Hôm nay là ngày chúa
nhật, cả hai cô gái nhà ho. Ngô đều có mặt ở nhà. Lê Vinh th́ sẵn
dịp mang xe đến cho Từ Sâm.
Tự ái làm Từ Sâm xấu hổ, nhưng rồi cái không khí vui tươi cũng đẩy
cái xâú hổ đó đi thật xa.
Có xe, ngay sáng sớm, Từ Sâm đă nhảy lên lái ṿng ṿng qua các khu
phố gần đấy hơn hai mươi ṿng. Bây giờ, sau bữa cơm trưa, Từ Sâm lại
thấy ngứa ngáy, chàng chỉ muốn nhảy phóc vào xe chạy một lèo nữa.
Đến t́m Bảo Lâm vậy, cùng cô ấy đi hóng mắt. Nhưng rồi Từ Sâm lại
thấy ngạị chàng sợ thái độ “lạnh lùng kẻ cả” của Bảo Lâm. Bảo Lâm
cũng không vui trước món quà hậu hĩ của bà chị cho Từ Sâm. Nghĩ tới
Bảo Lâm, chợt Từ Sâm cảm thấy như lâu lắm rồi ḿnh không hề gặp
người con gái đó. Không có xe gắn máy mọi chuyện trở nên khó khăn.
Bảo Lâm, một cô gái khó hiểu. Với cái bè ngoài yếu đuối, dễ khiến
người đối diện xúc động, Bảo Lâm lại có một bản tính cứng rắn, cao
ngạo, làm cho người ta lại thấy nhỏ bé trở lại khi đối diện với cô.
Đang lúc do dự, Từ Sâm nghe có tiếng chuông cửa reo, rồi chị giúp
việc bước vào nói:
- Cậu ba ơi! Cái cô bới tóc cao hôm nào đến t́m cậu nữa kià.
Duy Trâm! Chợt nhiên Từ Sâm thấy ḿnh như vớ được vàng. Nếu mà muốn
có một cô gái đẹp ngồi cạnh trên xe để hóng mắt, th́ không ai thích
hợp hơn Duy Trâm. Thế là Từ Sâm quyết định sẽ lái xe đưa Trâm ra
ngoại ô hóng gió.
Hôm nay Duy Trâm trang điểm thật đậm. với chiếc
áo hở vai mầu đỏ, để
lộ chiếc cổ và bờ vai trắng lộ cả con rănh nhỏ trước ngực, trông
thật hấp dẫn vô cùng. Duy Trâm lại mặc váy mỏng cùng mầu, một trang
phục khêu gợi! Cả người Duy Trâm là một thanh nam châm nóng bỏng.
Duy Trâm vừa ngồi vào xe là nói:
- Ồ tuyệt quá!
Nàng hướng mắt ra cửa xe, gió thổi tung những sợi tóc ngắn làm khuôn
mặt của nàng trở nên man dại kiểu cô đào Brigitte Bardot.
- Từ Sâm, anh oai quá. Tôi không ngờ anh lại biết lái xe, mà lại lái
giỏi thế này. Sao không đi chơi.
Từ Sâm ngẩn ra:
- Nam San ở đâu?
- Nam San là băi tắm mới được mở. Ít người biết đến lắm, vừa sạch
vừa vắng. Ta đến đấy bơi đi? Hy vọng chuyến đi sẽ làm anh vui ḷng.
Từ Sâm hỏi:
- Nhưng đi ngả nào? Lúc c̣n sinh viên h́nh như tôi có đến qua đấy
một làn bằng tầu hỏa, chứ không đi bằng đường bộ.
Duy Trâm chỉ:
- Anh đi ra xa lộ, xong quẹo qua là đến. Đi đường này nhanh nhất.
Từ Sâm do dự nói:
- Nhưng bây giờ đă hai giờ rồi. Đi mấy tiếng mới đến đấy? Tối có trở
về kịp không? Vả lại, chúng ta nào có mang theo
áo tắm đâu?
Duy Trâm nói như kêu lên:
- Ối trời! Anh thật khéo lo. Áo tắm th́ đến đấy mua thiếu ǵ?
Duy Trâm nhích người tới sát Từ Sâm hơn, hơi thở của Trâm gần như
phả vào mặt Từ Sâm.
- Anh chưa rời vú mẹ được ư? Ba mẹ dặn mỗi tối phải về nhà tŕnh
diện à? Bằng không bị đét đít, no đ̣n ư?
Từ Sâm ngồi thẳng lưng. Chàng cảm thấy tự
ái đầy ḿnh, nhủ thầm:
- Ta đă ra trường, đă đi làm. Đường đường một đấng trượng phu thế
này, độc lập thế này, sao lại c̣n ràng buộc với cha mẹ? Khi dễ ư?
Từ Sâm nhấn ga cho xe tăng tốc, quẹo qua con lộ mới mở hướng thẳng
về phiá xa lô.
- Được rồi ta đến Nam San.
Duy Trâm cười rạng rỡ:
- Thế chứ? thế mới tuyệt. Môĩ lần trời nóng là tôi nghĩ ngay đến
chuyện tới bờ biển bơi một lèo cho nó sướng.
Duy Trâm đặt tay lên vai Từ Sâm:
- Anh hết sẩy. Anh biết không, anh đẹp trai vô cùng, muĩ thẳng nè,
cằm bạnh nè, rất đàn ông, giống Alain Delon. Anh có biết không? Ngay
từ năm mười bốn tuổi tôi đă yêu Alain Delon.
Từ Sâm cảm thấy người như phiêu diêu, lúc nào cũng vậy, ở gần bên
Duy Trâm, Từ Sâm cũng cảm thấy như đang ở trên mâỵ đặc biệt lúc này
lại được ngồi sát bên nàng, nghe tiếng nói êm như ru của nàng, Từ
Sâm càng bay bổng.
Từ Sâm cười nói:
- Vậy mà bà chị thứ hai lại chê tôi xâú. Chị ấy bảo là tôi có cái
miệng xâú nhất, rộng tàng hoạc.
Duy Trâm nói như giải thích:
- Đàn ông miệng rộng mới sang chứ? Đâu phải đàn bà đâu mà phải miệng
nhỏ. Anh xem ảnh mấy tài tử đóng phim xem, có người nào miệng nhỏ
đâu? Tôi hả? tôi th́ chỉ thích loại đàn ông miệng rộng thôi. Miệng
rộng mới hấp dẫn.
Từ Sâm ngẩn ra, chưa ai nói cho chàng biết chuyện đó. Chàng quay
sang nh́n Duy Trâm. Đôi mắt cô ta như hai v́ sao lấp lánh đang chăm
chú nh́n chàng. Ánh mắt đó làm cho Từ Sâm thấy bối rối.
Chiếc xe bắt đầu leo lên dốc núi. Do chưa có kinh nghiệm lái, nên Từ
Sâm không dám nghĩ vẩn vơ nữa. Chàng tập trung đầu óc quan sát con
đường phiá trước mặt. Duy Trâm ngồi cạnh tựa lưng vào ghế mắt nh́n
thẳng ra phiá trước, và bát đầu hát nho nhỏ. Từ Sâm vừa lái xe vừa
nghe hát, quên cả thời gian, không gian. Quên hết mọi thứ, chỉ có
tiếng hát và mùi nước hoa là hiện thực, c̣n tất cả là mơ, là mộng.
Xe đă bắt đầu thả dốc xuống băi biển. Trước mắt là biển khơi vô tận.
Nước biển như một tấm thảm xanh trải dài vô tận.. Ở tận tít chân
trời nhấp nhô những con tầu trắng. Nắng lấp lánh trên sóng nước.
Sóng biển ŕ rầm trên đá, bọt nước bắn lên như những vụn tuyết. Đàn
hải âu từ trên không từng đàn bổ nhào xuống nước bắt cá. Gió biển
mát rượi từ ngoài khơi thổi lại dễ chịu vô cùng. Từ Sâm cho xe chạy
sát mé nước. Duy Trâm đă ngừng hát, nàng ngồi duỗi chân, nói như reo
lên:
- Ồ! Biển! Biển tuyệt quá! Biển dễ thương vô cùng, nhất là những băi
cát trắng. Biển ŕ rào, biển đang hát.
Giọng nói của Duy Trâm thật ngây ngô, thật trẻ thơ làm Từ Sâm bất
giác quay lại nh́n.
Cuối cùng họ cũng đến được Nam San. Bấy giờ đă năm giờ chiều. Nắng
trên băi biển vẫn c̣n nóng, họ mua áo tắm, mua khăn rồi đi xuống
biển. Từ Sâm phải ngẩn ngơ khi nh́n thân h́nh Duy Trâm. Trong chiếc
áo tắm hai mảnh mầu đen, với thân h́nh Vê. Nữ bốc lửa, Duy Trâm thật
lôi cuốn, thật hấp dẫn. Nàng lúc này như một trái táo chín mọng.
- Xuống tắm đi chứ, ông làm ǵ ngẩn ngơ vậy?
Duy Trâm vừa nói vừa kéo tay Từ Sâm chạy bay xuống biển:
- Bộ xưa tới giờ ông chưa hề thấy đàn bà mặc
áo tắm ư?
Từ Sâm như chợt tỉnh. Thấy ḿnh rơ cù làn, nh́n Duy Trâm, chàng hiểu
ngay, cô nàng đang thích thú với cái tần ngần do dự của chàng. Họ
kéo nhau xuống nước, một cơn sóng to đang ập vào, kéo họ lên cao rồi
đẩy xuống. ḿnh hai người đă sũng nước, không hẳn thế mà cả mặt và
tóc cũng đều ướt. Hai người nh́n nhau cười. Sóng lại đổ ập vào. Sóng
xô ngă Duy Trâm, đẩy nàng vào ḷng Từ Sâm. Tấm thân khêu gợi của
nàng t́ sát vào ngực Từ Sâm làm chàng thấy như có luồng nước nóng
chảy khắp thân. Từ Sâm vội buông Duy Trâm ra và giống như chú cá
nuộc, chỉ trườn tới một cái chàng đă vượt một khoảng xa.
Từ Sâm bắt đầu bơi. Từ bơi ngửa, bơi ếch, đến bơi tự do. Làn da rám
nắng của chàng bắt đầu ửng đỏ dưới nắng chiều. Có tiếng Duy Trâm kêu
phiá sau:
- Sao anh lại bỏ rơi tôi một ḿnh vậy?
Từ Sâm quay lại bên Duy Trâm:
- Sao cô không bơi?
- Em không biết bơi, em đến đây chỉ để giỡn nước thôi.
- Ồ! Cô không biết bơi thật à?
Duy Trâm nói một cách nũng nịu:
- Vâng! Anh dạy em bơi được chứ? Con trai mà chả biết nịnh đầm chút
nào.
Lời của Duy Trâm khiến Từ Sâm thấy ḿnh đàn ông hơn. Chàng bắt đầu
dạy Duy Trâm bơi. Một cuộc dạy bơi thế nào ấy, tấm thân mềm mại của
Duy Trâm trong tay Từ Sâm làm tim chàng cứ đập mạnh. chàng cảm thấy
dễ chịu, ngây ngất trước cái diễm phúc ḿnh đang có trong tay. Rồi
mặt trời cũng từ từ lặn, ráng chiều làm mặt bể như ửng đỏ. Nhân viên
cấp cứu đă thổi c̣i, yêu cầu mọi người lên bờ.
Từ Sâm ngạc nhiên:
- Sao thế? Họ không cho bơi nữa à?
Duy Trâm bước lên bờ, kéo theo Từ Sâm:
- Vâng, v́ trời tối rồi. Anh không thấy là biển tối đen rồi ư?
Từ Sâm như sực nhớ ra:
- Chết rồi! Ta phải thay đồ nhanh, c̣n phải trở về thành phố nữa.
- Sao vậy?
Duy Trâm ṿng tay qua ôm lấy người Từ Sâm, bộ ngực nàng kề sát người
Từ Sâm, h́nh như nó đang phập phồng, phập phồng.
- Tối nay ta không về thành phố được đâu.
Từ Sâm vẫn không hiểu:
- Sao lại không về được?
- Anh không biết à? Con đường này rất nguy hiểm, đường th́ quanh co,
dốc lên dốc xuống, lại không có đèn đường. Ban đêm, xe hàng lợi dụng
đường vắng phóng xe chạy ẩu. Lúc trưa chạy qua, anh không thấy nó gồ
ghề khúc khuỷu sao? Đó là chưa nói anh mới học lái xe, chưa quen. Em
sợ lắm. Em không dám để anh đưa về thành phố trong đêm tối thế này
đâu.
Từ Sâm có vẻ bối rối:
- Không về rồi làm sao? Ngày mai tôi c̣n phải đi làm. Vả lại, ở nhà
ba mẹ sẽ hoảng lên tưởng là ngay trong ngày đầu lái xe tôi đă gặp
tai nạn. Tại cô không biết, mẹ tôi đụng tí là bà ấy sẽ đi báo cảnh
sát ngay. Rồi suốt đêm nay bà ấy sẽ không chợp mắt v́ lo lắng.
- Có ǵ khó đâu? Anh gọi dây nói về nhà cũng được vậy? Anh báo cho
gia đ́nh biết là anh đang ở băi biển Nam San, không về nhà kịp. Nói
ở nhà xin phép sở cho anh nghỉ một hôm, có đơn giản như vậy mà cũng
không biết, khổ quá, ông công tử bột, lần đầu tiên xa vú mẹ ơi!
Duy Trâm nói rồi nh́n thẳng Từ Sâm:
- Tôi nghĩ là, nếu mẹ anh biết chuyện anh định bỏ ra bốn tiếng đồng
hồ lái xe vượt núi trong đêm tối thế này chắc chắn người sẽ muốn anh
ở lại ngủ, sáng mai về c̣n hơn.
- À!
Từ Sâm như hiểu ra, nhưng vẫn chưa hết bối rối:
- Nhưng mà tối nay ta sẽ ngủ ở đâu?
- Ở đây thiếu ǵ chỗ ngủ. Ta có thể mướn một biệt thự nhỏ qua đêm.
Duy Trâm nói rồi nh́n lên hỏi:
- Anh đă từng thấy cảnh người đi đánh cá lúc ban đêm chưa?
- Đánh cá đêm à?
Từ Sâm hỏi mà không để tâm, v́ chàng mải tính toán xem có nên quay
xe về thành phố không.
- Nam San là một bến cá, v́ vậy ở đây phần lớn dân sống bằng nghề
câu bắt cá biển. Tối anh ra ngoài này xem, trên băi biển mênh mong
sẽ có rất nhieù điểm sáng nhỏ, đó là ghe câu họ dùng đèn để dụ bầy
cá. Những điểm sáng này giống như những v́ sao trên trời, lung linh
đẹp vô cùng.
- Thật vậy ư?
- Thật chứ, nếu không tin tối nay anh cứ ra đây xem sẽ thấy ngay.
Từ Sâm không c̣n suy nghĩ ǵ hết. Lúc này chàng có vẻ phó mặc ch́u
theo ư muốn của Duy Trâm.
- Thôi được, chúng ta đi đặt pḥng rồi đi gọi dây nói luôn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Từ Sâm đă liên lạc được điện thoại với gia
đ́nh. Sau đó họ đi đặt pḥng nghỉ. Ở đây khách sạn được cất thành
từng căn nhà nhỏ. Mỗi căn là một túp lều nằm riêng rẽ ẩn ḿnh trong
vườn cây, khung cảnh thật hữu t́nh, Từ Sâm lấy chià khoá, mở cửa
ngôi nhà vừa mướn. Chàng chựng lại ngay, pḥng chật hẹp với hai
chiếc giường đơn nằm sát nhau và một buồng tắm nhỏ. Không có ǵ khác
nữa hết. Từ Sâm ngần ngừ một chút, nói:
- Để tôi đi mướn thêm một pḥng khác cho Trâm nhé?
Duy Trâm ngồi xuống giường nh́n Từ Sâm nói:
- Sao anh lại xài sang như vậy? Bộ anh muốn tôi một ḿnh ngủ trong
một ngôi nhà à? Anh nghe tíêng ǵ bên ngoài không? tiếng gió hú,
tiếng sóng biển rồi côn trung` keu rền rỉ. Tôi sợ ma lắm, tôi không
ở một ḿnh đâu. Ô hay, anh này khờ quá!
Từ Sâm nh́n Duy Trâm lúng túng:
- Vậy th́... vậy th́... Sâm không biết phải giải quyết làm sao.
Lúc bấy giờ khuôn mặt của chàng có vẻ đần độn lắm.
- Làm sao bây giờ đây?
Duy Trâm đứng lên vỗ vai Từ Sâm nói:
- Sao anh lại thắc mắc như vậy? Ở đây có hai cái giường cơ mà? Chúng
ta mỗi người sẽ ngủ một cái, tôi tin tưởng anh là được rồi.
Từ Sâm không nói ǵ nữa, mặt chăm chăm nh́n Duy Trâm. Cô nàng vẫn
mặc chiếc áo tắm hai mảnh thật nhức mắt. Từ Sâm không biết trong
t́nh trạng này, bản thân chàng có dám tin tưởng chính ḿnh không nữa
là.
Duy Trâm lại lên tiếng:
- Nhờ anh ra ngoài xe lấy hộ quần áo em vào được không? ḿnh mẩy em
toàn là muối và cát không à, em cần phải tắm lại một chút.
Từ Sâm như giat ḿnh, thấy ḿnh khù khờ vô cùng. Chàng vội bước
nhanh ra ngoài. Con đường rất rộng, xe có thể chạy vào đậu ngay
trước cửa nhà. Thế là Từ Sâm cho xe vào tận bên trong, rồi mở cửa
lấy quần áo của hai người mang vào.
Vừa đẩy cửa bước vào, Từ Sâm lại ngẩn ra, tiếng nước chảy trong nhà
tắm. Bộ áo bikini của Duy Trâm lại nằm vắt trên giường. Th́ ra cô ấy
đă đi tắm. Từ Sâm khép cửa lại, bước tới cửa sổ kéo rèm cho kín đáo
một chút. Trong nhà tắm có tiếng hát nho nhỏ, hoà với tiếng nước
chảy.
Từ Sâm đứng yên lặng, lắng nghe bài hát rời rạc, lắng nghe tiếng
nước chảy, mà đầu lại tưởng tượng đến những h́nh ảnh đâu đâu. Những
h́nh ảnh trong pḥng tắm!
Rồi tiếng hát ngừng lại, có tiếng hỏi vọng ra của Duy Trâm:
- Anh Sâm, anh có ở ngoài đấy không?
Từ Sâm giật ḿnh, như người vừa bị bắt gặp qủa tang vừa làm điều ǵ
xâú hổ, chàng đỏ mặt lúng túng nói:
- Có, có có đâỵ.. tôi sẽ mang quần áo cô vào ngay.
Từ Sâm vừa nói xong lại giât ḿnh. Không biết có nên mang quần
áo
Duy Trâm vào đấy không. Nhưng vừa lúc đó, cửa pḥng tắm xịch mở, Duy
Trâm bước ra một cách thật tự nhiên.
Từ Sâm trố mắt, trên ḿnh Duy Trâm chỉ có một chiếc khăn tắm mỏng.
Nó lại không đủ lớn để che hết cơ thê? Duy Trâm. Cái nửa kín, nửa
hở lại càng quyến rũ, lôi cuốn chàng. Từ Sâm như ngẩn người ra, mắt
mở to, tim th́ đập mạnh, mà cổ lại rát bỏng.
- Ồ!
Duy Trâm mỉm cười bước xuống, lấy tay ṿ ṿ mái tóc của Từ Sâm, bàn
tay không c̣n giữ được khăn làm một phần khăn lại bị lệnh đi.
- Xem này, tóc anh đầy cát với cát, sao lại không vào nhà tắm xối
nước đi?
Từ Sâm ấp úng:
- Vâng, vâng!
Từ Sâm không hiểu có nên cởi áo đi vào nhà tắm như cô ta không. Thật
t́nh chàng thấy không đủ can đảm. Từ Sâm quơ vội
áo sơ-mi và quần
dài định đem theo vào pḥng tắm. Duy Trâm keu lên:
- Ồ! anh làm ǵ thế? Anh mang quần áo vào trong đó làm ǵ? Chỗ đâu
để?
Từ Sâm giật ḿnh nh́n kỹ, mới thấy cái nhà tắm nhỏ xiú, nền tráng xi
măng, trên lợp lá, không có lấy chỗ móc áo cũng như móc khăn.
- Anh vào đấy trước đị tắm xong gọi một tiếng, là em sẽ mang khăn
vàọ được chứ?
Từ Sâm gật đầu, lúng túng đặt quần
áo lên giường. Chàng mặc quần đùi
đi vào nhà tắm. Vặn ṿi bông sen xả nước tắm mà Từ Sâm vẫn không xua
được bao ư nghĩ hỗn tạp trong đầu. Tắm thật lâu, ch́m ḿnh trong cái
mắt lạnh của nước nhưng Từ Sâm vẫn chưa lấy lại được b́nh tĩnh.
- Anh Sâm, anh tắm ǵ mà lâu thế?
Từ Sâm vội nói:
- Xong rồi, xong rồi đây!
Mở cửa một khe hở nhỏ, Duy Trâm đă đưa khăn vào. Tiếc một điều,
chiếc khăn vừa mỏng lại vừa nhỏ, Từ Sâm choàng phần dưới, mà vẫn
không thấy “an toàn” chút nào. Ra khỏi pḥng tắm, Từ Sâm càng bối
rối hơn. Duy Trâm đang nằm trên giường, h́nh như không mặc quần
ào,
chỉ cuộn ḿnh trong tấm chăn mỏng thôi.
Duy Trâm nói:
- Xin lỗi nhé, em buồn ngủ quá, em chợp mắt chút đây.
Từ Sâm trừng mắt nh́n Duy Trâm, nh́n tấm chăn mỏng. Bây giờ mùa hè,
mặc dù không có gắn máy lạnh nhưng không hiểu sao, không khí trong
pḥng lại ngột ngạt quá, nóng quá. Dưới tấm chăn mỏng kia, đường nét
cơ thể của Duy Trâm vẫn lồ lộ, nhất là phần đùi. Mầu trắng của thân
thể nổi bật bên cạnh mầu đỏ của chăn.
Từ Sâm nuốt nước bọt bước tới, ngồi trên giường riêng của ḿnh. Hai
cái giường cách nhau có một tấc. Duy Trâm nằm đấy, hai tay để sau
gáy. Phần vai trần nằm ngoài chăn. Chợt nhiên, Duy Trâm lại mở mắt
ra, bằng cái nh́n như khiêu khích, cô nói giọng lững lờ:
- Anh... anh đi làm ǵ thế?
Mắt Từ Sâm như trợn trừng, chàng rụt rè đưa tay qua sờ nhẹ lên vai
Trâm, lên cô? Trâm.
Duy Trâm cũng không kém, ṿng tay qua bá lấy cô? Từ Sâm kéo chàng
về phía ḿnh. Từ Sâm thụ động xê dịch người qua giường Duy Trâm. Đầu
cúi xuống thấp. Mồ hoi trên lưng chàng đọng hột. Nóng quá... nóng
quá...
Chợt có tiếng hỏi của Duy Trâm:
- Anh... Anh đă từng trải rồi chứ?
Từ Sâm đỏ mặt, không dám thú nhận sự thật, chàng chỉ yên lặng.
Duy Trâm nh́n Từ Sâm với cái nh́n khiêu khích:
- Chưa phải không? Anh càng phải trân trọng nó. Con trai bây giờ
giống anh hiếm lắm đấy. Anh nên giữ đến ngày thành hôn.
Duy Trâm nói mà thân h́nh lại loay hoay chờ đợi.
Trễ quá rồi... Trễ quá rồi... Đột nhiên Từ Sâm không kềm chế nổi, chàng
cúi xuống... t́m kiếm... t́m kiếm... t́m kiếm...
Từ Sâm nghe bên ngoài cửa có tiếng gió thổi, tiếng lá reo, tiếng
sóng biển, tiếng côn trùng rả rích và cả tiếng trái tim ḿnh đập
th́nh thịch. Tất cả những âm thanh đó như nuốt chửng lấy chàng, đẩy
chàng đắm ḿnh ch́m trong cơn mê muội.
Chương 9
Tối qua Bảo Lâm ngủ không yên giấc. Nàng cứ măi nằm
mơ. Khuôn mặt của cha mẹ, em trai, bác sĩ... như cứ chờn vờn trước
mặt. Bảo Lâm quay trở về sáu năm về trước. Lúc bác sĩ Chung thảo
luận với gia đ́nh, là có nên giảỉ phẫu Bảo Hoà hay không? Mẹ th́
cương quyết phản đối, cha lưỡng lự, chỉ có một ḿnh Bảo Lâm là đồng
ư. V́ Bảo Lâm hiểu, nếu không giải phẫu th́ sớm muộn ǵ Bảo Hoà cũng
chết. Chết một cách đau đớn. Giải phẫu may ra c̣n có hy vọng. Thế là
Bảo Lâm phải chịu biết bao đây nghiến của mẹ, và c̣n nhiều điều dồn
dập khác xảy ra đối với nàng.
Bảo Lâm trở ḿnh, trời nóng quá, lại không có một chút gió, khắp
người mồ hôi vă ra như tắm. Bảo Lâm lấy tay vuốt trán, trở gối ru
giấc ngủ. Giấc ngủ chập chờn và cơn ác mộng khác lại ập đến. Những
khuôn mặt mới lại xuất hiện: Tạ Thắng, Trúc Vỹ, Từ Sâm, La Dũng, Duy
Trâm... Bảo Lâm khổ sở lắc đầu xua đuổị...
- “Trưa nay tôi sẽ đón em”
- “Không được trưa nay tôi có hẹn”.
- “Có hẹn? Thôi tôi đi vậy.”
Rồi Tạ Thắng đóng sầm cửa lại, đóng thật mạnh. Chiếc xe lao vút,
Bảo Lâm ngẩn ngơ nh́n theo. Nhưng oái ăm thay, trưa hôm ấy Từ Sâm
nào có đến. Một thanh niên ham chơi đâu có nhớ tới lời hứa...
Bỗng có tiếng reng reng. Thật vậy, tiếng reo rất to. Bảo Lâm giật
ḿnh tỉnh giấc, mới biết điện thoại kêu vang. Điện thoại kêu trong
đêm, một điều tối kỵ, ồn ào có thể làm mẹ thức giấc. Nhưng điện
thoại được thiết kế cũng v́ mẹ thôi. Bác si đă từng cảnh cáo Bảo Lâm
rằng trong nhà có người bệnh như mẹ th́ cần phải có điện thoại, để
bất cứ giờ phút nào, bất cứ t́nh huống nào, cũng có thể liên hệ với
bệnh viện, với bộ phận cấp cứu. Điện thoại là sợi dây liên hệ sống
c̣n.
Bảo Lâm nhỏm dậy nhắc ống nghe, nh́n vào đồng hồ. Mới năm giờ mười
phút sáng, sao lại có điện thoại sớm thế này? với giọng ngái ngủ,
kèm theo hơi bực dọc, nàng hỏi:
- Alô! Ai đấy?
- Bảo Lâm đấy phải không?
Một giọng nói thật trẻ, thật quen thuộc. Bảo Lâm giật ḿnh hoàn toàn
tỉnh ngủ hẳn.
- Từ Sâm?
Từ Sâm đáp, giọng nói có vẻ đặc biệt:
- Vâng, tôi đây! Xin lỗi Lâm nhé.
- Có chuyện ǵ thế?
- Lâm có thể ra ngoài một chút được không?
- Ngay bây giờ à?
Từ Sâm nói:
- Phải, tôi đang ở ngoài này đây, trạm điện thoại công cộng trước
ngơ của Lâm đây.
Bảo Lâm ngạc nhiên:
- Ngay đầu ngơ? Cậu biết bây giờ là mấy giờ không?
- Biết chứ, năm giờ mười phút sáng. Tôi đă lái xe đi suốt đêm từ Nam
San về đây.
- Từ Nam San? Cậu nói ǵ thế?
Từ Sâm nói như van xin:
- Th́ Lâm cứ ra đây. Ra đây đi, tôi sẽ kể hết mọi thứ cho nghe. Điện
thoại công cộng một pit-tông chỉ sử dụng được có ba phút, tôi chỉ có
hai cái ở đây thôi, tôi chờ nghen.
- Được rồi tôi ra ngay.
Bảo Lâm vội đặt ống nghe xuống, hất chăn qua một bên, nàng bước
xuống giường, vội vă rửa mặt, thay chiếc robe vàng viền nâu. Vết
thương trên tay đă lành, để lại chiếc thẹo lớn, giống như con rít
nằm vắt ngang trên tay. Bất giác Bảo Lâm nhớ đến cái hôm Từ Sâm trễ
hẹn không đến. Mới đây mà đă hai tuần không gặp mặt Từ Sâm.
Bảo Lâm cắm cúi bước ra cửa, khép cổng lại. Nàng thấy ngay Từ Sâm
đang đứng đợi dưới một cột đèn đường. Bên cạnh anh chàng là một
chiếc xe du lịch.
Bảo Lâm ngạc nhiên hỏi:
- Xe của ai thế?
Từ Sâm mở cửa xe và nói:
- Xe của tôi, chị cả và chị hai hùn lại mua cho. Lâm lên xe đi,
chúng ta nói chuyện trên xe tiện hơn. Được chứ?
Bảo Lâm ngoan ngoăn chui vào xe. Mùi nước hoa nồng nực. Xưa tới giờ,
Bảo Lâm chưa sử dụng nước hoa nên không biết đây là loại nào, có
điều mùi rất quen thuộc, đương nhiên không phải là của chị em nhà
ho. Ngô rồi. Tuy con nhà giầu, nhưng Thúy B́nh với Thúy Du
ít khi
sử dụng đến mùi thơm nhân tạo. Vậy th́... Bảo Lâm chợt hiểu, chỉ có
Duy Trâm thôi.
Bảo Lâm nghĩ, từ lúc giới thiệu Duy Trâm cho Từ Sâm là Bảo Lâm không
c̣n thấy Từ Sâm săn đón nàng nữa. Bảo Lâm quay lại khẽ liếc về phiá
Từ Sâm, khuôn mặt anh chàng buồn rầu rầu. Tại sao vậy? Bị Duy Trâm
trửng giỡn đem ra làm tṛ đùa ư? Có lẽ Từ Sâm đă nếm mùi mèo vờn
chuột. Bảo Lâm cắn nhẹ môi yên lặng.
Bên ngoài cửa xe, trời đă sáng, sương mù đang tan. Bảo Lâm nghĩ hôm
nay có lẽ nắng ấm, một ngày đẹp trời, Từ Sâm không nói ǵ hết, đột
nhiên nổ máy xe. Bảo Lâm ngạc nhiên:
- Ồ! Cậu làm ǵ vậy? Cậu định đưa tôi đi đâu?
Từ Sâm hơi chau mày nói:
- Tôi chỉ muốn t́m một chỗ vắng người một chút. Yên tâm, tôi không
để Lâm trễ giờ dạy đâu. Tôi sẽ đưa Lâm trở về trường trước tám giờ.
Bảo Lâm nh́n Từ Sâm cười cười:
- Thứ bảy tuần trước là đă nghỉ hè rồi. Tôi không cần phải đến
trường nữa. Sao dạo này đầu óc cậu để ở đâu vậy?
Từ Sâm nh́n Bảo Lâm bức rứt:
- Thế à? tôi nghĩ là... tôi bận quá không để ư ǵ hết, lại sai lầm,
lại lỡ hẹn. À, vết thương hôm trước của Lâm lành chưa?
Bảo Lâm nh́n thẳng về phiá trước:
- Lành rồi, chỉ cần thời gian và biết cách chữa trị là mọi vết
thương đều lành.
Từ Sâm nh́n xuống tay Bảo Lâm:
- Đồng ư, nhưng dù sao vẫn để lại vết thẹo?
Bảo Lâm thấy tức cười. Nàng cảm thấy trong lời nói của hai người vừa
rồi như có chất chứa một ẩn dụ.
Từ Sâm ngừng bên cạnh một hồ nước. Ở đây cảnh trí hoang vu, cay cỏ
rậm rạp. Ngoài tiếng chuông chùa vọng lại và tiếng nước chảy róc
rách đâu đó, hầu như không c̣n ǵ nữa hết. Bảo Lâm mở cửa xe, không
khí thoáng hơn.
Nh́n dáng Từ Sâm có vẻ đau khổ. Bảo Lâm hỏi:
- Cậu gọi tôi ra đây làm ǵ?
- Tôi nghĩ là... tôi vừa phạm phải một tội lỗi khó tha thứ.
- Sao?
Từ Sâm nói, đầu cúi xuống:
- Trưa hôm qua, Duy Trâm đến t́m tôi. Lâm cũng biết là mấy hôm nay
Trâm cứ đến t́m tôi. Hết gọi dây nói đến công ty, lại trực tiếp tới
nhà. Chúng tôi thường dung` cơm chung, thỉng thoảng kéo nhau đi
khiêu vũ. Trâm nhảy rất khá, điệu nào cũng biết hơn cả tôi.
Bảo Lâm nói:
- Vâng! Ai chứ Trâm th́ tôi biết, cô ấy rất lịch thiệp, lanh lợi, có
nghệ thuật giao tiếp. tôi nghĩ có lẽ anh đă có được những ngày vui
vẻ.
Từ Sâm thành thật nói:
- Vâng, có một lúc như thế. Nó giống như khi ta uống rượu hay hút
thuốc nhiều, chợt nhiên thấy mọi thứ đều như bay bổng, mơ mơ màng
màng và quên bẵng hết mọi thứ. như quên chuyện hứa đưa Bảo Lâm đi
thay thuốc cho vết thương.
Bảo Lâm khẽ nói:
- Tôi có trách ǵ cậu chuyện đó đâu? Vả lại, tôi cũng đoán được có
chuyện ǵ rồi.
Bảo Lâm chợt nhiên cảm thấy buồn buồn. Chính v́ nhớ cái hẹn của Từ
Sâm mà nàng đă từ chối một cái hẹn khác. Ngay từ khi Duy Trâm xuất
hiện, Bảo Lâm đă linh cảm chuyện này sẽ kéo theo nhiều phức tạp. V́
không có người đàn ông nào Duy Trâm muốn mà thoát khỏi tay nàng. Bảo
Lâm không phải buồn v́ mất Từ Sâm, nàng chỉ buồn một chút v́ tự
ái
bị tổn thương. Có lẽ đó là một sự ganh tị rất đàn bà.
Bảo Lâm b́nh thản nói:
- Cậu không cần phải xin lỗi tôi. Tôi xem cậu như một đứa em, chỉ
cần cậu sống vui vẻ thoải mái là tôi rất vui rồi.
Từ Sâm trừng mắt nh́n Bảo Lâm:
- Lâm nói thật đấy chứ?
- Dĩ nhiên là nói thật.
Từ Sâm yên lặng, ngả người ra sau ghế, mắt nhắm lại, rồi thở dài.
Bảo Lâm không hiểu hỏi:
- Cậu làm sao thế? Hôm nay cậu có vẻ lạ quá.
Từ Sâm cắn răng:
- Tôi đă mong là khi gặp tôi, Lâm sẽ lớn tiếng mắng nhiếc một trận.
Lâm phải tức, phải cho tôi một tát tai hay một quả đấm. Vậy mà thất
vọng quá... Lâm lại c̣n chúc mừng cho tôi.
Bảo Lâm cười nhạt:
- Tôi đâu phải trẻ con. Vả lại, Từ Sâm, cậu có quyền hưởng thụ niêm`
vui trẻ tuổi của cậu, cái đó không có ǵ xâú cả.
- Thế Lâm có biết tôi từ đâu về không?
Bảo Lâm nói ngay:
- Th́ từ Nam San! Cậu đă cho tôi biết ban năy,
ít ra cũng phải...
Từ Sâm cướp lời:
- Bốn tiếng đồng hồ.
- Bốn tiếng đông hồ? Vậy cũng có nghĩa là cậu phải chạy từ giữa
khuya.
- Đúng thế! Trời nóng quá, chúng tôi đến Nam San bơi. Rồi trời sụp
tối, cô ấy bảo là đường quá nguy hiểm vào ban đêm, nên khuyên tôi
ngủ lại. Chúng tôi mướn một ngôi nhà nhỏ. Tôi cũng không ngờ nó lại
chỉ có một pḥng. tôi định mướn thêm một căn pḥng khác. Cô ta nói
là cô sợ mạ thế là.. thế là... Ồ! tôi không biết nói như vậy là đúng
không. V́ thực ra, cô ấy cũng đa khuyên bảo tôi nên giữ ǵn. Nhưng
tôi không kiềm chế được. Tôi không giữ được ḿnh. Rơ ràng là tôi
thất bại. Sau đó tôi thiếp đi, rồi tỉnh dậy. Có lẽ khoảng mười hai
giờ khuya. Tôi mở mắt ra nh́n, thấy Trâm ngủ mà vẫn cười. Một nụ
cười chiến thắng. Tôi ngồi dậy và chợt hiểu ra. Tôi như bị tạt một
gáo nước lạnh vào đầu. Tôi biết một cách rơ ràng là tôi chỉ là một
thằng con nít mới lớn, một thằng ngu, bị người ta đem ra đùa như
một thứ đồ chơi. Tôi tự hỏi: chuyện ǵ đă xảy ra, có phải v́ t́nh
yêu không? rồi tự ḿnh trả lời: không, không phải, hoàn toàn không
phải. Nhất là khi tôi ngồi dậy, nh́n dáng cô ta nằm. Tôi chợt thấy
kinh tởm xâú xa làm sao! Một người đàn ông trước khi ôm được người
đàn bà trong ṿng tay, họ khao khát mê hoặc, nhưng khi đă đạt được
mục đích rồi, lại thấy ghê tởm. Như vậy là sao? Tại sao? Có một điều
tôi hiểu rơ hơn ai hết là tôi đă trúng kế. Nói vậy, chắc cũng không
công b́nh lắm, ai bảo tôi nhảy vào? Chính tôi cơ mà? tôi chợt thấy
ghê tởm chính ḿnh. Bấy lâu nay, tôi cứ ngây thơ, tự hứa sẽ cố gắng
giữ ḿnh. Tôi đă giữ được như vậy, phần lớn v́ bản tính nhút nhát,
rụt rè. V́ tôi tin tưởng là linh hồn và thể xác là một. Phải giữ cho
nó thuần khiết. Thế mà tối qua, tôi đă để cho mọi thứ bị hủy hoại
ca. Tôi vừa giận vừa tức, tôi đang bị mặc cảm phạm tội. Tôi không
hiểu sao ḿnh lại có thể chung đụng dễ dàng như vậy. Thế là, tôi
đánh thức cô ta dậy, bảo mặc quần
áo vào và lái xe một mạch về đây.
Bảo cô ta ở nhà cô ta và chạy đến t́m Lâm ngay, t́m Lâm để nói hết.
Bảo Lâm nh́n Từ Sâm. Câu chuyện chàng kể làm nàng đỏ mặt:
- Sao lại kể chuyện này cho tôi nghe, và để làm ǵ?
- V́ Lâm đă từng nói là tôi chưa trưởng thành!
- Thế à?
Bảo Lâm bối rối, trong khi Từ Sâm có vẻ thành khẩn:
- Lâm nói đúng đấy. Tôi không cưỡng lại được thử thách, cám dỗ, tôi
chỉ là một đứa con nít, mong là Lâm hăy tha thứ cho tôi, thông cảm
những bồng bột của tôi.
Bảo Lâm ngồi yên, mắt hướng về con suối nhỏ. Tiếng nước chảy róc
rách. Bảo Lâm thấy thật b́nh thản:
- Cậu Sâm, cậu vẫn c̣n ngây thơ lắm.
- Lâm nói thế là sao?
- Cậu nói mấy chuyện đó cho tôi nghe, rồi cậu lại yêu cầu tôi tha
thứ. Cậu nghĩ tôi là cái ǵ của cậu chứ?
Từ Sâm ngần ngừ một chút nói:
- Tôi biết là Lâm biết Lâm đă từng biết từ lâu là tôi xem Lâm như
.....
Bảo Lâm vội cắt ngang:
- Cậu đừng đề cập đến hai chữ
“t́nh yêu” nhé! Bằng không cậu phạm
phải lỗi lầm khác như cậu đă phạm tối qua, cậu sẽ ân hận đấy.
Từ Sâm mở trừng mắt trong khi Bảo Lâm tiếp:
- Cậu hăy nghe tôi nói điều này cậu Sâm: cậu chưa phải là đă yêu
tôi. Tôi nói chữ “yêu” đúng nghĩa giữa hai người - Trai và gái đấy.
Cậu hăy b́nh tĩnh suy nghĩ coi đúng không? Cậu
“kính trọng” tôi
nhiều hơn là yêu tôi. Và tôi đă lắng nghe cậu giống như một tín đồ
Thiên Chuá đi xưng tội, c̣n tôi là linh mục. chuyện đó không phải là
t́nh yêu.
Từ Sâm bực dọc:
- Bảo Lâm, cô...
Bảo Lâm cắt ngang:
- Hăy để tôi nói hết. Cậu Sâm, tôi cho cậu biết, tôi là người đă yêu
và được yêu. Mặc dù mối t́nh đó không kéo dài được bao lâu, nhưng
phải nói cho cậu biết là lúc đó chúng tôi yêu một cách rất thực
ḷng, rất say đắm. T́nh yêu trai gái không phải chỉ là sự nhung nhớ
lẫn nhau, mà con là sự ngưỡng mộ, âu yếm, chăm sóc, mê hoặc... phải
có cả cái “nhất nhật bất kiến như tam thu hề”, c̣n cậu, cậu đâu có
những cái đó với tôi đâu?
Từ Sâm ngẩn ra thật lâu, mới miễn cưỡng nói:
- Làm sao Lâm biết là không có?
- Nếu có, cậu đâu chỉ để cho Trâm lôi cuốn một cách dễ dàng như vậy?
Bảo Lâm thở dài nói tiếp:
- Nếu có, tim cậu c̣n chỗ đâu để chứa đựng thêm bóng h́nh khác. Cậu
đâu thể xa cách tôi những hai tuần lễ mà không màng nhớ đến, trong
khi người ta yêu nhau một ngày không gặp mặt như ba năm xa cách kia
mà.
Từ Sâm vội đáp:
- Lâm phải biết là tôi bị mê hoặc, một sự mê hoặc nhất thời, không
phải là t́nh yêu, và chính v́ thế mà tôi đă xin Lâm tha thứ cho.
Bảo Lâm nói:
- Tôi th́ tha thứ cho Sâm từ lâu rồi. Tôi nói những điều đó ra không
phải để trách móc Sâm mà chỉ là để giải thích, thế nào là t́nh yêu.
Cậu Sâm, cậu c̣n quá ngây thơ, đơn giản và hiền lành quá. Cậu chưa
yêu nên chưa hiểu cặn kẽ thế nào là yêu. Cậu tưởng là cậu đă yêu
tôi, thật ra th́ t́nh cảm mà cậu dành cho tôi, chẳng qua chỉ là một
thứ t́nh cảm bao trum` mà Sâm đă dành cho Thúy B́nh, Thúy Du và Thuỳ
Tâm. Khác một chút là tôi không phải là chị em ruột của cậụ nói khác
đi, t́nh cảm đó như một sự pha trộn giữa t́nh chị em và t́nh bạn.
Chỉ có thế thôi. Cậu nghĩ cho kỹ sẽ thấy ngay, trong quá tŕnh
trưởng thành của môĩ người đều có một số bí mật. Những bí mật đó
không tiện kể lại cho cha mẹ chị em nghe, chỉ có thể ke lại cho ban
bè. Và tôi, tôi là một người bạn được Sâm coi như là tốt. Cậu đă coi
tôi như một thứ tri kỷ và không giâú giếm ǵ tôi.
Từ Sâm cúi đầu nh́n chiếc tay lái trước mặt, ḷng bâng khuâng. Lời
nói của Bảo Lâm có cái ǵ rất đúng mà không đúng. Không hiểu sao Từ
Sâm lại thở dài:
- Tóm lại là trong mắt Lâm, tôi chẳng có lấy một kư lô nào cả? Lâm
không dành được cho tôi tí ti t́nh cảm nào cả ư?
Bảo Lâm đỏ mặt, nói một cách thật ḷng:
- Không hẳn, v́ có lúc cậu đă làm cho tôi cảm động đấy chứ!
- Bao giờ thế?
- Lúc mà... thôi không thể nói đâu.
Bảo Lâm lắc đầu nói:
- Nếu có cái lúc đó đi chăng nữa, th́ tôi cũng nghĩ là cậu... cậu yêu
rất cuồng nhiệt nhưng đơn giản. T́nh thương của tôi dành cho cậu c̣n
cao hơn cả t́nh yêu.
- Nghĩa là... tôi đă làm cho nó bị tan vỡ?
- Không. Thế mới đúng, t́nh yêu khác với sự cảm thông và thương hại.
Bảo Lâm chợt vỗ nhẹ lên đùi Từ Sâm nói:
- Cậu Sâm, cậu nghe tôi nói này.
- Thế nào?
Bảo Lâm ngập ngừng nói:
- Tốt nhất cậu nên tránh xa Trâm một chút. Tôi sợ là...
- Sợ ǵ?
- Sợ là cậu sẽ trở thành một con cá béo. Cậu không thấy là cô ấy
đang thả câu sao? Đừng để bị mắc câu. Tôi sợ cậu không đủ bản lĩnh
trước sức cám dỗ của cô ấy.
Từ Sâm có vẻ rầu rĩ. Bảo Lâm cười khuyến khích:
- Đừng có nản như vậy? Tôi dám cá là một ngày nào đó, sẽ có một cô
gái làm cậu thật sự xiêu ḷng, và bấy giờ cậu sẽ hiểu thế nào là
t́nh yêu. Lúc đó, cậu sẽ cảm ơn những điều tôi nói hôm nay. Thật đấy
cậu Sâm ạ, ngày đó rồi sẽ đến.
Từ Sâm cắn môi yên lặng.
Bảo Lâm nh́n vào đồng hồ, nhanh quá, mới đây mà đă chín giờ rưỡi.
Nàng giật ḿnh, có lẽ ở nhà cha đang lo không biết Lâm đi đâu, nàng
vội vỗ lên tay Từ Sâm nói:
- Nhờ cậu đưa hộ tôi về nhà, bằng không cha tôi không biết tại sao
tôi đột nhiên bị mất tích th́ nguy quá.
Từ Sâm thở dài, cho xe nổ máy. Trên đường về, cả hai không nói với
nhau lời nào cả. Thỉnh thoảng, Từ Sâm có liếc sang Bảo Lâm. Nàng
ngồi đấy, nghiêm nghị, b́nh thản như không có chuyện ǵ xảy ra. Bảo
Lâm nói đúng, rơ ràng chàng đă ái mộ, chiêm nguơng, sùng bái quá,
nhưng cái đó không hẳn là t́nh yêu. Chợt nhiên, Từ Sâm có cảm giác
ḿnh giống như con nhộng. Qua một đêm mà mọi sự đă đổi khác. Nhộng
đă biến thành bướm. Bảo Lâm đẹp, trang nhă, đứng đắn, c̣n Duy Trâm,
Trâm giống như một thực thể lôi cuốn, đ̣i hỏi thoả măn. Nếu so
sánh cả hai, th́ rơ ràng Duy Trâm phải như “phần xác” c̣n Bảo Lâm
là phần “hồn”.
Xe đă chạy tới hẻm nhà Bảo Lâm, đột nhiên nàng đưa tay ngăn lại. Bảo
Lâm nói:
- Cậu hăy ngừng xe ở đây.
Từ Sâm không hiểu nhưng cũng thắng lại. Chàng hỏi:
- chuyện ǵ thế?
Từ Sâm hướng mắt theo cái nh́n của Bảo Lâm. Trước cửa nhà nàng có
một chiếc Mercedes mầu đen. Chuyện ǵ xảy ra thế? Bệnh mẹ Bảo Lâm
trở nặng, xe đến để đưa đi bệnh viện ư? Nhưng nếu thế tại sao sử
dụng xe Mercedes?
Trong lúc Từ Sâm c̣n phân vân không hiểu chuyện ǵ, th́ Bảo Lâm đă
bước xuống. Từ Sâm không yên tâm lái xe tấp vào lề, rồi cũng bước
theo. Đến gần Từ Sâm mới thấy, trên xe c̣n có một bác tài, mặc đồng
phục trắng. Ai vậy? Không lẽ một tay có máu mặt nào đấy đến t́m Bảo
Lâm?
Cửa mở rộng, Bảo Lâm bước tới gần chào bác tài xế rồi lách ḿnh vào
trong. Không hiểu sao Bảo Lâm thấy tim như đập mạnh. Vừa tới nhà,
Bảo Lâm đă thấy cha đang đứng nói chuyện với Trúc Vỹ. Hôm nay Trúc
Vỹ mạc áo trắng, tóc xơa dài. Nàng đang đứng quay mặt vào trong nhà
nên không thấy Bảo Lâm.
- Nhờ ông nói lại với cô giáo là con có đến đây, con sẽ mang thêm
nhiều hoa nữa cho cô giáo.
Bấy giờ Bảo Lâm mới để ư thấy rằng sân đầy hoa từ Cúc, Thược dược,
Măn đ́nh hồng, Tiên đan... ca Kim trản hoa nữa. Bảo Lâm gọi:
- Trúc Vỹ!
Trúc Vỹ quay đầu lại, mắt long lanh:
- Cô giáo.
Lập tức cô bé bước tới nắm chặt tay Bảo Lâm với nụ cười:
- Em cảm on cô, cảm ơn cô vô cùng, nhưng tại sao cô không đến nhà em
chơi? Mặc dù cô không c̣n dạy, nhưng em vẫn nhớ cô quá. Không phải
chỉ một ḿnh em mà cả nhà em đấy. Nội nè, vú Ngô nè... Cha em bảo
mang một số hoa này đến cho cô. Người nói đừng quên chậu Kim
trản hoa đấy.
- À!
Bảo Lâm nh́n hoa với một chút cảm xúc, lộ hẳn trên mặt. Trúc Vỹ đă
mang mấy chậu hoa đến trước mặt nàng, trong đó có một chậu hoa có lá
như cỏ nhưng lại mầu vàng anh, Trúc Vỹ đặt chậu hoa này cạnh chậu
hoa kim tiền và nói:
- Đây là chậu Kim ngũ thảo. Cha bảo em mang đến cho cô. Không hiểu
sao cha em đă t́m được ở đâu một quyển sách nói về hoa, cha bảo Kim
ngũ thảo tượng trưng cho sự cao ngạo, c̣n Kim
trản hoa lại có nghĩa
không tốt, nó tượng trưng cho sự biệt ly. Lúc đầu cha nói, thôi đừng
đem cho cô Kim trản hoa. Nhưng sau đó không biết suy nghĩ thế nào,
người lại bảo em mang theo, nhưng dặn là phải đặt kim ngũ thảo và
kim trản hoa cạnh nhau. Em không hiểu cha làm vậy với ư nghĩa ǵ. Em
hỏi, th́ cha nói: Cha muốn xin lỗi cô. Và nếu cô nhận cả hai chậu
hoa này có nghĩa là cô đă chấp nhận lời xin lỗi đó...
Giọng nói của Trúc Vỹ liú lo như chim:
- Vậy th́ cô nhận đi nhé. Cô biết đấy... Cha em tuy hơi cao ngạo,
nhưng ông ấy rất tốt. Chưa bao giờ em thấy cha chịu xuống nước xin
lỗi ai cả. Nhưng với cô th́ hoàn toàn khác, cô là một ngoại lệ. như
vậy, đủ thấy t́nh cảm của cha dành cho cô như thế nào rồi. Cô đừng
giận cha em nữa nhé!
Bảo Lâm ngẩn ra, thật sự ngẩn rạ nàng nh́n hai chậu hoa trước mặt.
Điều đó có nghĩa là: “Giă biệt nhé! Cao ngạo!”
Bảo Lâm nh́n Trúc Vỹ, ḷng chợt bối rối.
“Giă biệt! Cao ngạo!” ông
ta muốn ǵ? luật sư Thắng đă thâú hiểu ư nghĩ của ta, thấy được cái
thái độ phản kháng của ta, sự trịch thượng của ông ấy! Xin lỗi! ông
ta mà cũng biết xin lỗi nữa ư? Không! Sự cao ngạo là một chứng bệnh
bất trị, rơ ràng như thế, và cũng chính v́ thế mà luật sư mới phảí
Trúc Vỹ đến đây.
Bàn tay Trúc Vỹ vẫn nắm lấy tay Bảo Lâm. Chiếc
áo dài thướt tha của
cô bé bay bay trong gió. Mái tóc dài, đôi mắt đen nhánh kia đang
nh́n Bảo Lâm với sự thích thú:
- Cô không giận ba em nữa chứ? Cô nhận cả hai chậu hoa kia nghe? Cha
nói chỉ cần em mang đến là chắc chắn cô sẽ không từ chối.
- Tai sao vậy?
- Bởi v́...
Trúc Vỹ kéo dài giọng nói một cách thỏa măn:
- V́ cô tốt, cô yêu em, cô không muốn em măi va đầu vào thất bại.
Bảo Lâm giật ḿnh, nh́n khuôn mặt ngây thơ của cô bé mà yên lặng.
Không phải chỉ có nàng mà có một người đứng ở phiá sau cũng đang
ngẩn ngơ. Đó là Từ Sâm. chàng có cảm giác như đang lạc vào một thế
giới không thực. Ở đó có cô tiên nữ giữa khung trời ngập đầy nắng
mai, đầy tiếng chim hót. Cô tiên nữ đă làm trái tim chàng xao xuyến,
bàng hoàng, một niềm xao xuyến rất thánh thiện như đức tin, hoàn
toàn khác với những xao động khi chàng đứng trước Duy Trâm.
o0o
|