Bản Tango Cuối Cùng   Lệ Hằng Pages  1  2  3  Next   
Chương 1

Tôi không bừng bừng như họ, ḷng tôi chùng xuống như nốt trầm của một sầu khúc tương tư, tôi không mê say chính trị. Tôi đến đây v́ tôi yêu chàng, giản dị có thế thôi.
Chàng mặc áo trắng, nắng buổi sáng chạy từng sóng vàng trên vai áo chàng, tôi đứng trong đám đông nhưng ngoài đám đông, để đăm đăm nh́n chàng, nh́n say mê và nghe thiết tha, giọng nói nửa trầm ấm nửa đanh thép của chàng. Mùa hè nhiệt đới chói chang, từng gịng mồ hôi chàng tuôn xuống, những giọt mồ hôi nặng và rơ ràng trên màu da ngăm ngăm đen của chàng.

Tôi dựa lưng vào gốc phương già, những cánh hoa đỏ như máu tươi lên trong nắng, tôi nghiêng nón bài thơ và rũ tóc ra sau cho bớt nóng, rồi nghển cổ nh́n chàng.
Tà áo dài trắng đong đầy gió, tôi mỉm cười với mắt chàng thoáng đưa về riêng tôi. “Hoàn cảnh’ và ‘ư hướng’ tôi không nghe đâu, tôi yêu chàng, tôi chỉ biết duy nhất điều đó thôi. Với tôi t́nh yêu là tất cả. Và tôi đứng đây cũng v́ trót yêu chàng, thần tượng của giới trẻ đấu tranh.
Giọng nói chàng khi vang cao như chiêng đồng khi ngân vang như tiếng chuông, khi gầm gừ như sóng vỗ và khi thiết tha như lúa reo ngoài đồng. Tôi đặt tay trên trái tim, cặp sách ôm sát vào ngực, những bài học dài những suy niệm cao siêu, những lư luận khô khan. Không, tôi nhốt t́nh yêu măi hoài trong tim tôi, tôi cất dấu lời chàng măi măi trong ḷng. Vượt ra ngoài mọi quyền uy, mọi khuynh hướng, tôi yêu chàng và tôi chỉ biết có điều đó. Chàng vẫn say sưa với lư tưởng của chàng, tôi vẫn chiêm ngưỡng chàng như một người yêu nh́n ngắm một người yêu:
- Đừng bao giờ quên chúng ta có một lịch sử dài dằng dặc, chúng ta có một dĩ văng điêu linh nhưng oai hùng, xót xa nhưng vinh quang. Chúng ta phải được sống, phải được thở và phải được yêu thương như mọi người. Chúng ta đă hy sinh, cha ông chúng ta đă hy sinh. Hàng triệu triệu người đă nằm xuống để chúng ta có lịch sử, để chúng ta có quê hương. Chúng ta phải được sống đúng nghĩa làm người, chúng ta phải tranh đầu để được sống, để con cháu chúng ta sống… không ai có quyền giết chúng ta, không ai có quyền nắm giữ mạng sống chúng ta, và không ai có quyền nắm giữ vận nước chúng ta.
Tôi long lanh nước mắt. Người tôi yêu đó sao? Có phải là chàng không? Gương mặt chàng ch́m xuống và nước mắt hai hàng chảy ra trên má chàng lẫn với mồ hôi.
Giọng chàng đục khàn và thiết tha, ḷng tôi như thắt lại, nỗi xúc động làm tôi bàng hoàng tê liệt cả người.
- Chúng ta nghèo khổ lắm, chúng ta đang đói khát, chúng ta đang khốn khổ, chúng ta sắp mất tất cả v́ đói nghèo. Chúng ta bị khinh khi, bị chà đạp và bạc đăi như con vật nhưng chúng ta là người.
Chàng nói như gầm lên:
- Chúng ta là người.
Đám đông hét lên theo chàng, đám đông lập lại lời chàng, như vách đá trong hang sâu âm vang lạp lại lời chàng.
- Chúng ta là người!
Đám đông hét lên câu nói ấy. Chàng khóc, người yêu tôi khóc cho quê hương tôi. Tôi lảo đảo dựa vào gốc cây, tóc bết mồ hôi và môi mặn nước mắt xót thương dân tôi. Tôi nhớ đến một h́nh ảnh đẹp như huyền thoại, người Do Thái điêu linh xưa một ḿnh vác thập tự trên núi cao một ḿnh hy sinh trên đỉnh đồi buồn, tóc người ấy vàng như lúa chín, đôi mắt xanh như đại dương. Tôi đă yêu măi măi h́nh ảnh ấy, tôi đă yêu suốt đời h́nh ảnh ấy, và bây giờ tôi yêu màu da nhẫn nhục của chàng, tôi yêu màu nắng trên áo chàng, như màu đất của quê hương tôi.
Chàng vẫn b́nh thản nh́n mọi người, những người rất trẻ, tuổi trẻ cần một thần tượng, tuổi trẻ cần một niềm tin như tuổi trẻ cần t́nh yêu.
- Hăy hy sinh, hy sinh măi măi cho quê hương, hăy tỉnh thức, hăy kiên cường và hăy yêu lấy quê hương. Đừng ngủ nữa, đừng để người ta ru ngủ chúng ta, đừng chạy theo bạc tiền, đừng làm mất quê hương, chúng ta nghèo khổ, chúng ta đói ăn nhưng chúng ta là người. Chúng ta là người.
Chàng gào lên:
- Những người tôi hy vọng, những người tôi tin, chúng ta phải đứng lên, đă đến gị chúng ta phải đ̣i tự do. Chúng ta không thể cam chịu măi được, người ta đă bạc đăi chúng ta, đă đối xử với chúng ta như bầy thú, chúng ta là người, chúng ta có quê hương và chúng ta có dĩ văng. Hăy đ̣i lấy nụ cười cho con em chúng ta, hăy đ̣i nụ cười cho cha mẹ chúng ta. Chúng ta đói nghèo, chúng ta điêu linh, nhưng chúng ta phải bảo vệ quê hương chúng ta đến phút cuối cùng. Phải hiên ngang, phải cắn răng lại mà làm người.
Đám đông hét lên theo chàng, tôi lùi lại dựa vào gốc cây tay đè trên ngực, tôi dơi mắt t́m chàng, chàng biến mất trong rừng người. Cuộc biểu t́nh đă thành công, người tôi yêu đă thành công.
Tôi len trong đám đông để t́m chàng, nhưng vô ích chàng bây giờ không thuộc về tôi. Tôi đứng lại để thở mồ hôi ướt hết, tóc dài buông lơi sau lưng. Tôi ngơ ngác t́m chàng, đoàn người xuống đường với những hăng say với những cuồng nhiệt.
Tôi rẽ vào một con đường nhỏ im vắng trong bóng cây, lá xanh cắt rời những vệt nắng trải dài theo bóng tôi cô đơn. Tôi thẩn thờ bỏ đi, tách rời đám đông để nghĩ đến chàng thật đằm thắm và thật thiết tha.
Nắng nhảy múa, nắng chan hoà, tiếng la tiếng hét loăng dần sau lưng tôi. Tôi gọi thầm tên chàng mà nghe xao xuyến rưng rưng từng sóng tóc xôn xao.
Trở về nhà Cô Tịnh Nhơn, một ḿnh vắng tanh không ai ở nhà. Giờ này chỉ một ḿnh tôi. Tôi leo lên những bậc thang buồn hiu, Na Na được vú Hai bồng ra vườn. Tôi đứng một ḿnh trên balcon nh́n xuống sông Hương. Nước vẫn xanh và vẫn êm như muôn đời đă êm đựng bóng mấy ch́m trong thương nhớ.
Tôi từ chối đi với chàng lúc sáng, để rồi một ḿnh lén lút đi t́m chàng, những lối đi dẫn vào ngôi chùa xa lạ với tôi vô cùng. Tôi đă đứng trong đám đông nghe chàng nói, giọng nói sao đáng yêu, sao say sưa đến thế. Tôi mới gặp chàng chưa đầy một năm, vậy mà thân thiết như ngàn năm xưa ta đă yêu nhau, ta đă thương nhau. Tôi nh́n nắng trải ḿnh lẳng lơ trên nước sông dập dềnh như đón đưa t́nh tứ. Lá cờ tung bay bên kia sông. bến Phú văn lâu buồn bên gịng nước chảỵ Chàng chưa về, chưa ai về hết. Tôi nhớ chàng vô vàn, mới trông thấy nhau đó, mới nghe tiếng chàng mà giờ đă vội nhớ thương.
Mùa hè từ Đà Nẵng tôi xách vali ra Huế thi toàn phần, người tôi gặp đầu tiên khi gơ cửa nhà cô Tịnh Nhơn là chàng. Chàng nheo mắt nh́n tôi như nh́n một đứa bé. Tôi được chàng đưa lên lầu, chỉ cho cái pḥng nhỏ bên cạnh pḥng đọc sách. Tôi đi ra đi vào với sách vở trên tay để chuẩn bị thi cử. Chàng bỏ đi biền biệt, chàng coi tôi như một đứa bé không hơn không kém, thỉnh thoảng chàng trở về mỉm cười với tôi.
Thi xong tôi trở về Đà Nẵng, biết chắc ḿnh sẽ rớt v́ suốt những ngày lao đao đó, tôi lo mơ mộng lo yêu thương chàng. Chàng không thèm biết đến, chàng lo thăm viếng một người đàn bà bà con của chàng.
Kỳ hai tôi lại lên xa ra Huế thi, lần này coi bộ chàng chịu nh́n tôi rồi, chàng nheo mắt lùi lại ngắm tôi:
- A, con bé coi bộ lớn bội rồi nhỉ?
Tôi cười:
- Chao, ai cho anh nói tiếng bắc rứa hỉ?
Chàng tỉnh như không:
- Chị Lan Chi dạy anh.
Tôi vùng vằng đi lên lầu, không nói nửa tiếng. Tôi ghét chàng kinh khủng, suốt ngày chàng nhắc nhở người đàn bà ấy, suốt ngày chàng nghĩ đến bà ta.
Tôi cắm đầu cắm cổ học thi. Tôi dại ǵ yêu chàng, đến nỗi thi rớt cho chàng yêu người khác chứ.
Và tôi đậu chàng có vẻ mừng, giữ tôi lại để chuẩn bị vào đại học, chàng nói:
- Cô đậu hỉ? Lạ đó, tôi sẽ đưa cô đi chơi cho biết Huế của tui rồi lo cho cô vô Đại học chịu chứ!
Tôi gật đầu:
- Dữ không, bữa ni mới biết lo cho người ta hỉ?
Chàng cười nhẹ, tôi thương nụ cười của chàng chi lạ cười thật ngạo nghễ, thật vắng xa nhưng vẫn thiết tha. Tôi yêu chàng. Vừa yêu vừa tức vừa khổ, bởi v́ bên cạnh chàng có người đàn bà ba con đẹp và đầy chất đàn bà. Ngực căng tṛn trắng như thạch cao su lớp áo voile mỏng khêu ngợi. Trước nàng tôi chỉ là một đứa bé nhỏ nhoi và yếu đuối.
Bây giờ tôi đứng đây chờ chàng, ngóng trông như chinh phụ. Ngôi trường ngói đỏ mờ trong bóng cây, những hành lang dài hun hút vắng tanh, màu vôi vàng như dĩ văng xa xưa.
Tôi hát một ḿnh, khúc t́nh ca chàng thích.
- Hay quá, con bé cũng học làm ca sĩ hả? Thôi học chi nữa mà học, đi làm ca sĩ đi cô.
Tôi quay lại cười với chàng:
- Chi rứa, anh làm em hết hồn ni.
- Ai cho em nói tiếng Huế của anh đó?
- Em cho.
- Hừ con bé nói giọng lai lai nghe cũng hay.
- Ai thèm anh khen hay, ủa sao anh về sớm thế? Xong chưa?
- Xong chỉ
- Th́ xuống đường th́ vận nước điêu linh í.
Chàng dơ ngón tay dọa.
- Ai cho cô nghe lén tôi nói hả?
- Sời ơi cả nước nghe mà c̣n làm bộ, anh nói như sóng vỗ đập vào tai người ta th́ có.
- Liều hỉ, dám đến chùa một ḿnh không sợ mẹ đánh đ̣n?
- Mẹ đâu có biết mà đánh.
Chàng đứng nh́n sông Hương với tôi. Gịng sông thật xinh thật mộng, nước êm đềm trôi măi, như không bờ không bến, mây mùa hạ nhẹ tênh như lua. nơi áo em, nắng nhiệt đới vàng óng ả, trên mặt nước lao xao gờn đầy mơ ước. Tôi không nh́n chàng, tôi cùng nh́n gịng sông với chàng:
- Người Huế anh cũng như sông Hương.
- Tại sao Trang nói thế?
- Đầy sóng ngầm, đầy bất an.
- Ghê, chưa ǵ đă giọng sinh viên Triết hỉ?
- Không, Trang nói thật, anh không thấy Trang nói đúng sao? Mấy cô gái Huế cũng thế, dấu sau vành nón bài thơ nghiêng nghiêng, dấu sau mái tóc thề che hờ phiến lưng, cả một trời bốc khói say men.
Chàng suy tư:
- Con bé học Triết được đấy, khá thông minh, vậy mà anh tưởng con bé chỉ biết nhảy nhót với làm nũng thôi chứ? Sao kỳ trước em rớt hả Trang?
Tôi nh́n vào mắt chàng giọng khẽ như hơi thở:
- Tại anh…
Chàng quay đi cười nhẹ, tôi ghét nụ cười của chàng. Tôi phụng phịu rồi tôi buồn thiu.
- Anh nhớ chị Lan Chi?
Chàng nh́n tôi:
- Tại sao Trang hỏi thế?
- Mà có đúng anh đang nhớ không?
Chàng cười:
- Bé con đi ngủ đi, chút dậy anh đưa đi ăn.
Tôi nhíu mày:
- Em mười tám tuổi rồi, hết vị thành niên rồi đó, em sắp có kiểm tra, anh nghe rơ chưa?
- Thưa cô có, tôi nghe rồi ạ, cô năm nay chẳng hay được mấy cháu?
Chàng cười khúc khích trong cổ. Chàng đó sao? Người vừa gây sôi nổi gây bảo táp trong thành phố người nói như dao chém trên đá, người hét như sóng gào? Tôi có mơ không? Con người cao cao gầy gầy có dáng dấp thật nghệ sĩ đó vừa là thần tượng của đám đông, bừng bừng nhiệt huyết. Tôi nh́n sau lưng chàng, vẫn màu áo trắng, vẫn mái tóc rũ hờ xuống trán. Con người cách mạng đa t́nh như thế sao?
Chàng nói vọng lên:
- Đi ngủ đi, chút anh về đưa đi ăn cơm Âm phủ.
Tôi chồm xuống:
- Mấy giờ?
Chàng nheo mắt:
- Cái mặt nói đến ăn mắt sáng như đèn pha.
Chàng lại đi và tôi lại nhớ thương.
Nhà chị Tịnh Nhơn nằm trong khuôn viên trường Quốc học, chị là hiệu trưởng trường Đồng Khánh nhưng anh lại là giám học bên Quốc học, thành ra chị theo chồng ở bên Quốc học cho phải đạo.
Tôi được dành cho một pḥng nh́n ra sông Hương, chiều chiều tôi đứng nh́n mặt trời thu nhỏ dáng vàng bên kia sông, chiều chiều tôi đứng nh́n những con đ̣ trôi trên gịng nước êm. Tất cả đều thanh thản, như chàng muôn đời vẫn cười, muôn đời vẫn nheo mắt vẫn đùa vui như mọi người chung quanh. Quê hương của người tôi yêu dấu, quê hương của t́nh yêu là Huế trầm mặc là Huế t́nh là Huế say.
Chàng không ngủ nhà, từ khi tôi đến ở. Sự tế nhị của chàng làm tôi xúc động, tôi không để ư chàng ngủ đâu nữa? Nhà chàng ở dưới Phú Cam, chị Tịnh nhơn dành cho chàng một pḥng ở đây. Tôi nghe người nhà nói nhiều về người đàn bà chàng yêu, một người đàn bà đă có chồng và có ba con. Người đàn bà bị chồng phụ bạc, chàng thương rồi chàng yêu. Tôi đă gặp bà lúc bà từ Đà Nẵng ra thăm chàng. Họ đă đi với nhau suốt ngày trước mắt tôi, chàng đă đưa bà ta vào tận đă nẵng. Chàng đă lo lắng đă yêu thương ba đứa trẻ như con của chàng.
Người nhà kết luận:
- Con mụ bỏ bùa mê đó cô ơi, điên chi trai tơ hơ hớ đi yêu một mụ đàn bà nạ gịng như rứa chứ? Cô tính coi thầy mô có điên hỉ, vậy mà bây chừ bao nhiêu tiền đem về nuôi con mụ hết, gửi chúng vào bà sơ, học hành như con nhà giàu á. Thiệt ba cái bùa mê ác ôn chi lạ.
Tôi không tin bùa mê nên tôi khổ, bởi v́ tôi biết chàng yêu bà ta thật. Tôi thua trận ngay lúc đầu rồi. Với chàng tôi chỉ là một cô em nhỏ để đưa đi ăn đưa đi chơi và bắt học chăm, mai mốt gả chồng sang.
Tôi đứng lên nh́n xuống gịng sông, Thành phố căng thẳng đầy bất trắc, ngày khai giảng phải hoăn lại, không biết tôi phải chờ đến bao giờ mới được đi học. Chàng đi về như cái bóng, những bạn bè bí mật, những cuộc họp bí mật. Tôi mím môi nh́n ảnh người đàn bà để chung với ảnh chàng trên bàn viết.
- Họ yêu nhau quá, ta buồn quá… 
Tôi bực bội leo lên giường nằm, gối chăn nào lạnh lùng hơn không?
Buổi trưa chị Tịnh Nhơn về, chị có vẻ mệt mỏi nhưng mặt đầy hân hoan, chị khoe:
- Thấy không? Chị nói thế nào cũng thành công mà, Trang, em có nghe radio nói chi không? Vĩ đại kinh khủng, em ơi chị muốn khóc được đó, Phong nói được lắm em ơi.
Tôi cười:
- Em nghe kỹ lắm, hùng biện nhất thế giới.
Chị Tịnh Nhơn vô t́nh:
- Em nghe trong radio hở? Em biết không, thầy gầy lắm, lúc ni thầy có vẻ lo lắng dữ lắm Trang?
Tôi hỏi thật khẽ:
- Thầy có hỏi thăm em không chị?
- Có chứ, Thầy nói em ngoan và kín đáo lắm, em có vẻ sâu sắc, thích nhé, được Thầy khen hoài hỉ? Em ăn chi chưa?
Tôi lắc đầu, chị kêu trời:
- Chết chưa, đói bụng mới làm sao, đau cho coi ạ, răng không biểu con Truồi nó nấu chi cho ăn, chị ăn chay trên chùa rồi.
Tôi cười:
- Anh Phong hứa đưa em đi ăn.
- Hứ, cái thằng Phong tin sao cho được, nó đi như chim ấy, chưa chừng tếch vô trong với con mụ rồi ạ.
Tôi ṭ ṃ:
- Chị không thích anh Phong lấy chị Lan Chi.
- Thích sao được, bộ con ni cũng điên như anh mi nữa hả? Cả nhà không ai ưng hết, người ta ba con rồi, lấy về nuôi chim tu hú hở?
Tôi cười tủm tỉm:
- Em đố chị chia rẽ được họ đấy.
- Ối hơi đâu, thứ đó không chia rồi cũng rẽ, lo ǵ em.
Tôi lo lắng:
- Sao anh Phong lâu về rứa chị? Chị có thấy anh ấy đi mô không?
Chị Tịnh Nhơn lắc đầu:
- Chịu, lúc này thấy Phong đứng với thầy, quay đi quay lại biến mất. Nó thiệt hệt thày thôi, có đó rồi mất đó, với lại bị theo dơi dữ lắm em ơi, đi đứng bộ tự do như em sao?
Tôi nhăn nhó:
- Điệu ni dám để em chết đói thôi.
Chàng vào tự lúc nào, cười tủm tỉm:
- Thấy chưa, chị làm chứng nhé, nó chỉ nhớ ăn thôi mà, này đi với tôi cũng gian nan lắm đấy, phải đi lén, có gan không?
Tôi nũng nịu:
- Em đi với anh, anh đừng có kiếm cớ rút lui nghe.
Chàng quay sang chị nói nhỏ:
- Thầy hỏi chị xong chuyện đó chưa? Thầy đang bị theo dơi rất gắt, cô vào thay áo lẹ đi, cho cô mười phút thôi nghe.
Tôi quay đi:
- Một giờ, cái mặt anh đến ế vợ mất thôi.
- Chưa biết ai ế đâu cô.
Tôi chọn áo dài, màu ǵ anh thích màu em thích. Vàng ở màu vàng, chàng thích nhất màu vàng của lụa. Tôi lén đánh phấn hồng của chị Tịnh Nhơn rồi lại vội vàng chùi bớt đi, kẻ anh chàng chọc cho mắc cở lắm.
Cũng đến mựi lăm phút sau tôi mới ra t́m chàng. Pḥng đọc sách trống trơn, tôi léo nhéo xuống nhà.
- Chị Nhơn ơi, chị Nhơn, anh Phong mô rồi, mới đây mà biến đi mô rồi hỉ? đói bụng muốn chết luôn.
Chị Nhơn nghiêm mặt đi ra:
- Im, có bồ ra t́m đó, em leo cây rồi em ơi.
- Hử, chị nói sao, có Lan Chi ra à?
- Ừ, đang du dương ngoài vườn ấy.
Tôi vùng vằng:
- Bộ không đưa em đi ăn nữa à?
- Biết à.
Tôi hắng giọng trong pḥng khách, chàng dẫn Lan Chi vào:
- Có chị ra đó cô.
Tôi gượng cười:
- Chào chị ạ.
- Không dám chào cô.
Chàng mỉm cười:
- Để bửa khác anh đền ,giờ anh…
- Hừ, cám ơn anh, mà anh vô đây em nói cái này nè.
Chàng nhăn nhó theo tôi sang pḥng bên:
- Chi nữa cô?
- Không, Trang không chịu anh hứa cuội như rứa, anh phải đưa Trang đi như thường.
- Không được, chị từ Đă Nẵng ra, để khi khác đi.
Tôi dậm chân:
- Không.
Chàng dịu dàng:
- Ở nhà nói chị lo cho ăn, anh đưa chị đi, chiều anh về, chóng ngoan anh thương.
Chàng bỏ ra cười cười nói với bà ta. Tôi lặng lẽ bỏ lên lầu một nước, họ đưa nhau ra xe. Tôi vén màn cửa thấy bà ta dựa cằm trên vai chàng, lẳng không chịu được, một tay bà ta ṿng ôm ngang người chàng.
- Hừ, tức thật.
Tôi cởi tung áo dài lụa, không lụa là ǵ hết nữa. Tôi nằm dài trên giường, Chị Nhơn réo:
- Xuống ăn đỡ tô ḿ đi Trang, nằm chết trên đó hỉ?
Tôi cười gằn đi xuống:
- Răng hồi ni bà ta chịu khó giữ anh Phong kỹ rứa chị hỉ?
- Biết à.
- Chị thật, hỏi cái chi cũng nói biết à, ai c̣n hỏi chị làm ǵ nữa.
- Bộ Phong cho leo cây rồi quay ra gây với chị?
Tôi đành cười:
- Nghĩ tức ḿnh ghê đi, để bụng đói đùng cái không được đi nữa.
- Mi chỉ được cái tài ăn, trách chi hắn chê mi con nít cho, rồi lại hờn.
Tôi ăn một mạch hết tô ḿ rồi thẫn thờ bỏ lên lầu nằm ghen với Lan Chi. Tôi không ngủ được, hết nằm lại ngồi, hết đi lại đứng, giận anh chàng thật, coi ḿnh không có kí lô nào hết trơn, được rồi, ḿnh có bồ cho coi, làm như ḿnh xí gái không bằng, chả hơn ǵ ai chứ cũng hơn cô bồ già của anh.
Gia đ́nh tôi đạo Công giáo từ gốc, chị Tịnh Nhơn trái lại sùng Phật, chàng là em họ của chị Nhơn, hồi chị ra học ngoài Hà nội, chị sống với gia đ́nh tôi và bây giờ tôi sống với chị.
Bà nội của chàng theo đạo Chúa, nhưng ông nội th́ vẫn giữ đạo Tổ tiên, gịng chàng theo hai tôn giáo, cứ con trai theo cha, con gái theo mẹ. Chàng là chaú nội nên chàng không đến nhà thờ, mấy bà cô của chàng ngày ngày vẫn cầu nguyện trong nhà thờ Phú Cam. Mấy đứa em họ chàng hát trong ban thánh ca, c̣n chàng, chàng hoạt động cách mạng, chàng mang gịng máu cách mạng của cha chàng để lại.
Đời chàng điêu linh từ tấm bé, chàng theo Thầy t́m hiểu giáo lư nhà Phật và theo thấy để hoạt động bí mật. Tôi không mê say chính trị, nhưng với chàng, tôi đầy một ḷng kính phục. Những khi chàng suy tư một ḿnh, vầng trán cao nhăn lại, mắt nh́n đâu đâu, tôi thương chàng khóc lên được. Tôi muốn chàng sống b́nh thường như mọi người, đi dạy về nhà đọc sách, nhưng mỗi khi tôi nói, chàng chỉ mỉm cười:
- Đừng bắt anh sống giả dối với anh.
Tôi đi ra đi vào với một quyển truyện t́nh trên tay. Tôí mịt chàng trở về nhà tuyên bố:
- Tối nay anh không đi đâu được nữa, em ra tiếp khách cho anh đi.
Tôi quay đi:
- Ai?
- Chị của cô.
- Hừ, vậy mà là khách, khách đó hử?
- Rứa gọi là ǵ?
- Không phải vợ anh?
- Bao giờ, anh mà có vợ?
- …
Chàng cười:
- Mau đi, anh lủi đây.
Tôi tṛn mắt ngó chàng, chàng cười:
- Mở hé cửa nh́n xuống vườn th́ biết.
Chàng bỏ đi tôi vén rèm cửa, vườn cây tối om lập loè ánh đèn vàng vọt từ ngoài đường hắt vào cho tôi thấy rơ những bóng đen đi đi lại lại trong vườn.
Chị Lan Chi đến sau lưng tôi, giọng chị trầm xuống:
- Anh đi rồi em ạ.
Tôi ngập ngừng nh́n chị, người yêu của chàng đó, Lan Chi b́nh thản:
- Anh dặn chị đêm nay ngủ chung với em, em bằng ḷng không?
Tôi tránh đôi mặt chị:
- Em sao cũng được hết, chị đi chơi có vui không?
- Sợ muốn chết, vui ǵ mà vui, anh đi một bước có người theo một bước.
Tôi leo lên giường nằm chung với chị, chàng bắt tôi phải gọi bà ta bằng chị đấy, có t́nh yêu người ta đẹp ra tươi ra. C̣n tôi trằn trọc nhớ chàng, chắc chắn đêm nay bó gối một nơi nào đó, chàng đang nhớ đến bà ta, người đàn bà mát da mát thịt này, có vùng ngực êm như đồi tuyết có đôi mắt lá răm t́nh tứ.
Tôi muốn hỏi chị, anh với chị đă có ǵ chưa? Nhưng tôi không mở miệng được. Tôi nh́n g̣ ngực chị phập phồng lên xuống, rồi nh́n lại ḿnh chưa đâu vào đâu hết, mới bé tí ti, chợt nhớ ḿnh chưa đủ 18 năm. Tôi buồn, nước mắt rưng rưng, tôi cứ lén nh́n bộ ngực căng đầy của bà ta mà tức thầm thầm.
Chàng có bao giờ gục xuống nơi đây chưa? Chàng có bao giờ ôm lấy thân thể đầy vật chất này chưa? Tôi cũng có ngực, nhưng hễ nằm xuống th́ nó biến đâu mất chẳng c̣n ǵ mê đắm nữa, c̣n bà ta nằm xuống vẫn ngon mắt không chịu được, tôi đặt tay lên người bà ta nói:
- Chị!
Chị Lan Chi mở mắt:
- Ǵ em?
- Ngực chị đẹp.
- Vậy hả?
- Sao của em nó nhỏ thế chị?
Chị cười khúc khích:
- Tại em c̣n nhỏ, em mà to bây giờ người ta chê chế, con gái mà ngực to là con gái hư, hồi chị c̣n con gái, chị cũng thẳng ro à. Mai mốt lấy chồng có con mới to được chứ, thật anh nói đúng, em c̣n trẻ con quá.
Tôi sịu mặt:
- Anh nói với chị em trẻ con?
Chị gật đầu:
- Thôi ngủ đi, chị buồn ngủ quá rồi.
Tôi muốn hét lên, chị có thể ngủ được, chị buồn ngủ khi anh đang lẩn trốn, đang nhớ chị. Nhưng tôi bậm môi lại, rồi buồn bực quay đi khi chị đă nhắm mắt.
Tôi yêu chàng thật sự mất rồi, v́ tôi lo lắng không ngủ được v́ chàng, buổi sáng thức dậy sau giấc ngủ thật ngắn, tôi thấy chàng ngồi lù lù ở pḥng đọc sách, mắt nh́n ra xa và môi mím lại, tôi lặng lẽ ngồi xuống bên chàng, chàng không nh́n tôi:
- Chị c̣n ngủ hở em?
Tôi hậm hực;
- Ngủ say như chết.
Chàng nghiêm giọng:
- Đáng nhẽ em phải thương chị mới phải, chị đáng thương, em hiểu không?
Tôi nói mát:
- Chị đẹp.
- Bộ em không đẹp, em không biết em đẹp à?
- Em là trẻ con.
- Trẻ con có cái đẹp của trẻ con, thiên thần chỉ để cho người ta mơ ước c̣n đàn bà…
Tôi cười:
- Đàn bà để yêu.
Chàng bật lửa mồi một điếu thuốc, khói thuốc bay bay màu thời gian buồn, giọng chang đầy ấp yêu thương:
- Em không được lo ra nghe không Trang, em phải lo học, anh chỉ muốn em học thật giỏi thôi, anh không muốn em làm người lớn quá sớm.
Tôi lắc đầu:
- Em sẽ học giỏi, nhưng anh nh́n em đi, em lớn rồi chứ, răng anh cứ coi em như con nít măi thế?
Chàng cười cười ngó tôi:
- Càng đ̣i làm người lớn, em càng trẻ con Trang ạ, thôi vào đánh thức chị dậy cho anh nói chuyện đi em.
Chàng gọi giật tôi:
- Khoan đă, ra anh biểu này.
Tôi quay gót đến bên chàng:
- Chi rứa anh?
Chàng vụt cầm lấy tay tôi:
- Nếu có ai hỏi em về Thầy, em đừng nói ǵ hết nghe không? Những nơi Thầy gặp em đó, cũng phải dấu kín nghe, nhất là anh, em phải nói em có đạo Công giáo nghe không? Nhớ…
Tôi gật đầu:
- Em hiểu mà có chuyện ǵ đó anh?
Chàng lắc đầu:
- Thôi được em vô đi, hôm nay ở nhà học bài, mấy cái đoạn văn của Plato em coi kỹ chưa, chiều anh hỏi đó.
Lan Chi vẫn ngủ say như chết, sao có người vô tư đến thế nhỉ? Hèn ǵ chị ấy mập mạp, khác nhau như hai thái cực, vậy mà họ yêu nhau? Yêu nhau tha thiết và thương cho đến chết?
- Chị ơi dậy đi, anh chờ chị kià.
- Để yên chị ngủ, cả đêm em giẫy hoài làm chị mất ngủ đó.
- Ngủ hoài c̣n rên, anh chờ đó, ra đi bà.
Chị không ra ngay, chị ngắm nh́n sửa soạn trong gương, gỡ lại mái tóc, phớt qua chút phấn, tô lại nét son. Chán chê rồi mới chịu ra mắt chàng, tôi thừ người nghĩ ngợi:
- À há, hèn ǵ chàng yêu, ḿnh thật ngu, mới sáng ra đă gặp chàng, không sửa soạn chi hết, chắc ḿnh xấu lắm trời ơi, sao tôi ngu thế nhỉ. Tôi bày tất cả sự thật nhan sắc tôi ra với chàng…
Tôi bật cười ra đứng trước gương:
- Cũng không đến nỗi, ḿnh có lúc nào đẹp hơn lúc nào đâu.
Có tiếng xe nổ, họ lại đưa nhau đi. Tôi thẫn thờ nh́n sau lưng họ, vẫn dáng ngồi t́nh tứ dựa trên vai chàng, vẫn ṿng tay ngang lưng say đắm. Thôi được lần sau chàng chở ḿnh, ḿnh phải ôm lưng chàng mới được.
Tôi vào pḥng tắm, nh́n thân thể c̣n e ấp của ḿnh dưới gịng nước phun mạnh, chợt thương cho mối t́nh thầm, chợt giận chàng khóc lên được.
Những lúc giận chàng, tôi hay nhớ nhà, nhớ mẹ rồi tủi thân nước mắt ṿng quanh mi.
Chị Nhơn rất thân với anh Thế, khi học xong anh Thế gửi tôi ra Huế ở nhà chị. Tôi giáo tuy khác biệt nhưng v́ yêu chàng tôi không cảm thấy lạc lơng nữa. Giữa tôi và những người bạn của chàng có khác ǵ nhau đâu, cũng một màu da, một tiếng nói.
Thật bực ḿnh, biết thế về thăm nhà xong, ngày khai giảng cứ lùi lại măi. Ngồi chờ sốt cả ruột đi thôi.
Đi ra đi vào với cái gương nhỏ trên tay, tôi nhớ trong báo người ta dạy nghệ thuật làm đẹp bằng cách bắt học viên suốt ngày tự ngắm ḿnh trong gương, ngắm măi thế nào cũng t́m ra nét đẹp riêng, nụ cười nào đẹp nhất, nét nh́n nào xinh nhất, cái nhíu mày nào duyên nhất.
Khởi đầu việc chinh phục chàng, vẫn là làm sao đẹp hơn chị ấy, Chàng trở về nói như reo:
- A, quả tang nhé, hết chối chưa, soi gương chứ có học khỉ ǵ đâu?
Tôi phụng phịu:
- Anh sao đi về cứ như kẻ trộm.
- Rứa mà tài chứ, cứ như em chưa thấy mặt đă nghe tiếng th́ c̣n làm ăn ǵ được nữa?
- Chị Hai của anh mô?
- Về Đă Nẵng rồi, thích nhé.
- Ai thích, bộ anh nói em thích?
- Chứ chẵng lẽ anh thích?
Tôi dậm chân:
- Em không đùa với anh nữa đâu.
- Thôi cho anh xin lỗi chịu hôn? Anh qua gặp chị Nhơn đă, chị đâu rồi?
Tôi lắc đầu:
- Biết à? chắc chị qua Đồng Khánh rồi.
Chàng quay lại:
- Bỏ cái gương đi cho tôi nhờ cô bé, học bài nghe chưa?
- Hứ, làm như anh Hai người ta.
- Không là anh Hai th́ là ǵ, bác dặn anh kỹ lắm rồi, bác dặn anh phải sắm roi mây phết em nữa đó.
Tôi le lưỡi:
- Ghê.
Chàng chợt khựng lại:
- Này đừng le lưỡi như rứa trước mặt chàng nào nghe không?
- Răng rứa?
Chàng cười khẽ:
- Tụi nó mê, không học được nữa.
Chàng huưt sáo rồi bỏ đi, tôi đứng nh́n theo, lúc chàng nói với đám đông, chàng gầm gừ như dă thú, mắt chàng như có lửa, giọng chàng mạnh mẽ tàn bạo như kiếm chém trên đá lạnh, giọng chàng dạt dào rền rĩ như vọng về từ ngục sâu.
Sao bây giờ chàng hồn nhiên, b́nh thản thế? Tôi yêu nụ cười chàng, nụ cười ngạo nghễ như khinh chê đời, như xót xa đời. Tôi hiểu, bây giờ tôi mới hiểu tại sao Thu Hải yêu Thầy, yêu như yêu một thần linh. T́nh yêu của họ lạ lùng như những mối t́nh trong huyền thoại Hy Lạp, Thu Hải yêu một vị Hoà thượng. Thầy của chàng, Thầy của nhiều người trẻ hôm nay. Thu Hải đă khóc khi kể chuyện về Thầy cho tôi nghe. Nó là bạn thân của tôi từ đệ thất, lớn lên theo gia đ́nh trở ra Huế học đồng khánh rồi gặp Thầy, rồi tôn thờ măi măi.
Tôi đă cười ngất khi nó tâm sự rằng nó yêu một vị sư. Tôi không tin, tôi nói với nó rằng đó chỉ là một sự lầm lẫn của con tim, nó lắc đầu:
- Mai mốt mi sẽ hiểu tao, chính tao, tao cũng ngạc nhiên khi đối mặt với t́nh yêu của tao kia mà.
Bây giờ tôi hiểu, biết chàng đă có người yêu, hơn thế nữa, đă có vợ, biết rằng yêu chàng ḿnh sẽ thua thiệt, nhưng tôi vẫn yêu.
Tôi ra Huế học v́ chàng, tôi không vào Sàig̣n như ư gia đ́nh muốn, tôi muốn được gần chàng dù để nh́n chàng yêu người đàn bà khác.
Một tiếng sét đă giáng xuống đời tôi, ngay phút đầu tiên trông thấy chàng. Chàng nheo mắt, chàng mỉm cười xách giúp vali lên lầu cho tôi, thái độ thật b́nh thản xa lạ, nhưng gần gủi như anh đối với em.
Tôi chới với khi nghe chàng nói với đám đông. Tôi thật sự ném ḿnh xuống cơn mê bằn bặt, đôi mắt chàng như gịng sông trong cơn băo táp, nước cuồn cuộn chảy cuốn hút tôi trong cơn lốc xoáy của chàng.
Tôi ngụp lặn trong mối t́nh tuyệt vọng, nhưng đôi mắt chàng mỗi khi nh́n đă cho tôi cả một vùng trờ xanh tươi chứa chan hy vọng. Chàng làm tôi lao đao, chàng làm tôi ngất ngư và chàng dửng dưng yêu người khác.
Thế mà tôi vẫn không ghét chàng, tôi vẫn yêu kính chàng, và vẫn ngoan ngoăn nghe lời chàng.
Ngồi vào bàn học, trời không tối, trời sáng nắng như tôi vẫn bật lên một ngọn đèn, cái ḅng đèn vàng này chính chàng đă mua về cho tôi, ánh sáng vàng như đốt lên một t́nh yêu. Tôi không học nổi, những tư tưởng thần bí của Planton làm tôi mệt trí, tôi viết nhật kư trên giấy hồng, đời con gái một lần yêu là một lần khổ:
… Huế ngày… 
Ḿnh ngồi đây, trước mặt là sách vở của chàng, ḿnh thật đă biết yêu. Chàng đàn ông vô cùng, từ nụ cười nửa vời đến tia nh́n mênh mông xa vắng, mái tóc rũ xuống trán, dáng nghiêng buồn khi đi khi đứng. Ḿnh nghe xót xa, ḿnh vừa viết vừa lấy quyển sách che đi nụ cười của Lan Chi, ḿnh muốn quên bà ấy, ḿnh không muốn thấy bà ấy bên cạnh chàng dù chỉ là ảo ảnh đi nữa.
Đă nhiều lần ḿnh bảo với ḿnh rằng hăy quên anh đi. Hăy coi anh như một người con trai ḿnh đă gặp. Thế mà hôm nào anh không ghé về nhà, ḿnh đi ra đi vào không yên. Gịng sông khi đó, không có nắng, không đựng bóng mây, nên gịng sông đen như đêm. Le lói ánh đèn dầu từ những con thuyền lênh đênh trên nước sông. Huế như ch́m xuống với gịng sông yên lặng, xoá mờ tất cả những trái tim bừng bừng yêu nước, những ánh mắt chan chứa t́nh tự dân tộc. Chỉ c̣n lại một sự yên lặng lờ khó hiểu. Tôi ngồi nh́n ảnh chàng, quyển sách đă che đi khuôn mặt đa t́nh từ mắt cười, từ đôi môi dầy của bà ấy. Nhưng anh ơi! Làm sao em quên…
Ḿnh gục xuống tóc loà xoà che kín hai vai run run.
Tôi leo lên giường nằm đợi chàng, đời ǵ nữa mà đợi, chàng đi như chim lang thang như du mục, không biết ngày mai đă có thông cáo đi học chưa? Nằm nhà măi nản không chịu được.
Buổi sáng Huế trong sạch quá, nắng thật tươi và thật êm. Con gái Đồng Khánh ùa về đây làm ngợp con đường xanh lá. Áo trắng vờn gió cho tóc thề bay bay. Tôi là con gái, mà đi không đành, cứ đứng một góc đường nghe các cô cười rúc rích trong chiếc cổ mềm, sau quai nón tím ngắt, thầm như t́nh yêu.
Chàng vẫn chưa về, nên tôi muốn đi chơi. Tôi không thể vào ra trong pḥng mà ḷng chùng như nốt nhạc sầu, con đường Lê lợi ngàn năm vẫn trữ t́nh, như gịng sông cho gái huế chất thơ không bao giờ cạn, tôi đến với Thu Hải, ngôi nhà cổ kính cuối con đường lát gạch và ṿm cổng rêu phong và hàng dậu cây cắt tỉa cầu kỳ.
Thu Hải mặc áo màu hoa cà, tóc cột lại bằng sợi thun nhỏ, màu tóc mun, êm như trời đêm, đôi mắt long lanh sáng, chiếc răng khểnh dễ thương hé ra sau đôi môi hồng:
- Ủa Trang, đi mô mà sớm rứa?
Tôi cười:
- Hỏi vớ vẩn, khách đển thăm không mời vào nhà c̣n hỏi đi mô.
Thu Hải nheo mắt:
- Sời ơi, cũng bày đặt nói tiếng Huế của người ta nữa hỉ? Nghe vui ghê a tề.
Hải kéo tôi ra vườn sau, cây trái triũ ngọt:
- Ra đây ta hái nhăn cho nhà ngươi ăn, chịu hôn?
- Chịu quá, gái Huế tụi bây chỉ có cái đó ăn người thôi mà… Này Hải, mi thấy t́nh yêu thế nào, người ta khổ hay người ta vui khi yêu nhau hả mi?
Hải nh́n vào đôi mắt tôi, tôi quay đi như trốn, nó lắc đầu:
- Khó trả lời quá, nhưng mi hỏi làm ǵ? Mi yêu ai hay sao? Mi cứng lắm mà.
- Cứng mềm khỉ ǵ, người ta hỏi th́ cứ trả lời đi đă nào, lúc này mi có gặp Thầy không?
Hải thở dài len lén nh́n quanh:
- Khẽ chứ mi, người ta nghe được th́ chết, khó gặp lắm mi, tao đang buồn đây.
- Sao vậy?
- Yêu oái ăm như tao chỉ thấy khổ sở và lo lắng, dĩ nhiên đă gọi là t́nh yêu làm sao tính toán được, nói thật mi đừng nói chuyện tụi tao với ai nghe, tao xin mi đó.
- Dữ hôn làm như tao lắm mồm lắm miệng không bằng.
- Biết rồi, tao biết mi kín đáo nhưng cũng phải dặn cho chắc.
Cơm nhăn ngọt lịm trên đầu lưỡi mềm, nắng lọc qua lá cây óng ả như những giải lụa, Hải dựa lưng vào gốc cây:
- Hôm qua tao gặp Thầy được hai phút rồi Thầy biến mất ngơ nào trong chùa, tao t́m măi không ra, lúc mà người ta ùn ùn kéo đến chùa đó. Thầy cải trang nhưng tao nhận ra được. này hôm qua mi có đi không? Kinh khủng, người đâu mà đông rứa không biết? Tao suưt ăn lựa đạn cay rồi chứ.
- Không, nhưng đứng một góc để…
- Để làm ǵ? Con ni hôm nay bí mật gớm dám mi là mật vụ lắm ạ.
Hải cười khúc khích. Tôi gắt:
- Buồn thấy mồ đi mi c̣n dỡn.
Hải kể lể:
- Thầy gần lắm rồi mi ơi, nh́n Thầy tao thắt cả ruột lại. Đôi mắt sâu thật sâu và lúc nào cũng nh́n xa xôi, lúc nào cũng trầm ngâm lo lắng cho số phận quê hương ḿnh. Nghĩ thật buồn, tui. ḿnh không làm được ǵ cho quê hương cả, thỉnh thoảng làm một vài bài thơ y như rằng đăng báo là bị kiểm duyệt. Đói nghèo, nước ḿnh nghèo quá, nhưng nếu được thanh b́nh th́ đỡ biết mấy, thật ăn cơm với mắm ruốc hoài mà được tự do đi học, tự do sống, đêm không hồi hộp nghe súng nổ cũng sướng mi hỉ?
Tôi hỏi Hải ư nghĩ ôm ấp măi suốt đêm:
- Mi có gặp anh Phong không? Đêm qua không thấy anh ấy về?
Hải cười nhẹ:
- Ăn thua chi, ông ấy lang bang lắm đừng lo, đă chọn con đường Cách mạng làm lẽ sống, th́ đừng nói đến nhà cửa nữa. Mới chập tối tao c̣n gặp ông ấy ở trụ sở tổng hội sinh viên mà, chính ông ấy nói tao nên về sớm, con gái không nên gan ĺ làm bận chân họ, bộ mi sợ… 
- Có đêm tao thấy họ theo dơi anh ấy, ngại quá.
- Có ǵ lạ đâu? Mi chưa hiểu, ông Phong gan ĺ lắm, ông ấy là đảng tụ sinh viên ở đây mà, đâu có dỡn, điều chuyện vợ con th́ hơi lạ một chút.
Tôi ṭ ṃ:
- Anh ấy lăng nhăng lắm hở mi?
- Không lăng nhăng, điều yêu một bà hơi loạn, bà ấy sex không thể tưởng được. Mi biết ông Thu không? Bồ bà ấy đó, vậy mà ông tướng Phong của ḿnh vẫn yêu mê mệt mới kỳ chứ.
Ḷng tôi như có ai đang cầm dao cứa, tôi nghiến răng lại để đừng khóc, Hải vô t́nh:
- Kể cũng kỳ cục nhưng t́nh yêu mà mi, tao yêu Thầy không kỳ cục à…mi đừng sơ hở kẻo mạ tao biết th́ chết tao nghe không?
Tôi chán nản rồi, buồn quá, chàng yêu bà ta cả xứ Huế đểu biết, c̣n tôi, tôi chỉ là em gái.
- Thôi tao về.
- Răng rứa, c̣n sớm mà. Đi ngang Văn khoa mi có thấy thông cái bao giờ đi học không?
Tôi ngớ người:
- Ờ nhỉ, tao quên mất.
- Khỉ, có rứa mà cũng quên.
Tôi trở về ngang qua cầu Tràng Tiền cong cong những nhịp buồn, đong đưa gợi nhớ điệu ru con của mẹ. Tôi chợt khám phá ra có người đang có người đang theo tôi. Người đàn ông kính đen đậm màu lầm lũi đi theo tôi, phải chi đó là một người trẻ, áo trắng, tóc mơ, dáng dấp sinh viên tôi sẽ nghiêng nón làm duyên v́ tôi biết cuộc theo dơi này rất dễ thương. Không, người đàn ông này nhất định không phải là sinh viên. Ông ta lớn tuổi rồi, người lớn không cất công đi theo con gái đâu.
Tôi nhớ đến chàng và bắt đầu run, chân tôi ríu lại. Tôi len lén nh́n lại, vẫn thấy ông mắt kính đen theo sau. Băng qua cầu tôi không dám men theo bờ sông có lối cỏ mịn nữa, tôi đi giữa đường cho đỡ vắng rồi trốn mau vào Văn Khoa, hy vọng ông ta không biết những ngơ ngách của trường bằng tôi.
Đang chúi mũi vào những thông cáo, tôi giật ḿnh quay lại khi tiếng người đàn ông vang ngay bên tai. Ông ta đă đứng sát bên tôi từ lúc nào:
- Chào cô Mạc Tố Trang.
Tôi mở rộng hai mắt:
- Ông, ông biết tên tôi, cả họ tôi nữa?
Ông ta cười:
- C̣n biết nhiều hơn nữa kia, cô ngây thơ quá.
Ông hỏi tôi có chuyện ǵ?
- Tôi muốn nói chuyện với cô Mạc Tố Trang.
- Tôi không quen ông.
- Rồi sẽ quen.
- Xin lỗi, tôi không rảnh lắm.
- Cô phải đi với tôi.
Đôi mắt hắn vẫn dấu sau ḷng kính đen x́, nhưng nghe giọng nói hắn gằn mạnh, tôi liên tưởng đến đôi mắt quắc lên của hắn mà rùng ḿnh. Hắn cười:
- Đừng sợ tôi chưa muốn bắt cô đâu, nếu cô ngoan tôi sẽ giúp cô được nhiều việc lắm.
Hắn tiếp:
- Đi theo tôi, đi sát vào tôi như thường…
Tôi muốn khóc quá, trời ơi Phong, anh đâu rồi, sao không đến với em?
- Đừng sợ cô bé, hăy trả lời những câu hỏi của tôi.
Tôi im lặng, hắn tiếp:
- Cô thường gặp Phong và Thầy của cô ở chỗ nào?
Tôi lắc đầu:
- Tôi chỉ biết họ ở nhà, tôi không gặp họ ở đâu hết.
Hắn lạnh lùng:
- Cô nghĩ sao về họ? Sinh viên có bao nhiêu người theo họ?
- Tôi không biết.
- Cô đừng dại, tôi có tiền. Tôi biết cô vô tội, nhưng cô coi chừng, tôi có tiền tôi làm được tất cả những ǵ tôi muốn. Đây cô nh́n xem.
Hắn mở hé cái cắp vẫn xách trên tay, loại cặp những tay áo phe hay dùng:
- Thấy chưa? Hàng triệu bạc, cô nghe rơ chưa?
Tôi mỉm cười:
- Vâng thưa ông, tôi nh́n rơ ông có nhiều tiền nhưng can ǵ đến tôi đâu?
Hắn cười nhưng miệng vẫn rít rịt:
- Tôi sẽ cho cô hết, và cho cô nhiều lần nữa nếu cô chịu hợp tác với tôi.
Tôi nh́n hắn như nh́n một quái vật:
- Để làm ǵ?
- Cung cấp cho tôi những tin tức của họ, họ tin cô, tôi biết, nhất là thằng Phong, hắn yêu cô.
- Yêu tôi? Phong yêu tôi? Ông lầm rồi, không bao giờ chàng yêu tôi, chàng yêu một người đàn bà có ba con rồi.
Hắn cười:
- Không, đó không phải là t́nh yêu thật, hắn yêu cô và hắn chỉ tin cô. Cô c̣n ngây thơ lắm, nhưng không sao, càng có lợi cho tôi, bây giờ cô có muốn tiền không? Tha hồ ăn diện, tha hồ tiêu sài?
Tôi quắc mắt:
- Tôi không cần tiền, đừng nói giọng đó với tôi, ông đi đi… tôi không biết ǵ về họ cả, và nếu có biết tôi cũng không nói. Mà ông, ông là người của tổ chứa nào mới được chứ?
- Tổ chức tiền.
Tôi gật đầu:
- Ông có phải là người Việt Nam không?
- Đúng, trăm phần trăm như áo dài của cô, như mắt cô, như tóc cô là của con gái Việt nam.
Tôi gừ gừ trong cổ:
- Rồi sao nữa? Bây giờ ông có tiền, khi ông có tiền, ông không c̣n là người Việt nam như chúng tôi nữa đâu? Bởi v́ Việt nam nghèo lắm ông ơi, thôi tội nghiệp tôi, ông tha cho tôi về đi, cho tôi về làm người Việt nam nghèo đói.
Hắn gằn giọng:
- Câm đi, tôi cấm cô nói nữa. Trả lời cho tôi cô có bằng ḷng hợp tác với tôi không?
Tôi lắc đầu dù tôi sợ run người:
- Cô biết tôi là ai không?
Tôi lại lắc đầu:
- Cô nên theo tôi, cô sẽ giàu có nhất xứ này mà không cần học hành khổ cực nữa. Học làm ǵ, ra trường cũng rách lắm cô, rồi lại đi dạy và đói dài chứ ǵ mà ham.
Tôi cười nhạt:
- Cám ơn ông, nhưng tôi không biết ǵ về họ hết, tôi chỉ là một người ở trọ trong gia đ́nh đó.
Ông ta rùn vai:
- Thôi được, nể Mạc Dũng nên tôi tha cho cô, cô về đi và theo tôi, cô không nên liên lạc với họ nhiều.
Tôi ṭ ṃ:
- Ông biết anh tôi?
- Biết quá chứ, chào cô Mạc Tố Trang.
Tôi tṛn mắt nh́n ông ta quay đi, một chiếc xe trờ tới, ông ta đóng xầm cánh cử chiếc xe lao vút đi cuối đường Lê Lợi đầy bóng cây.
Tôi trở về nhà, hoang mang và lo lắng cho chàng. Chàng vẫn chưa về! Người ta đă làm ǵ chàng? Giọng nói lạnh lùng gằn từng tiếng của người lạ, ám ảnh tôi đến nổi tôi không ăn cơm được nữa. Anh Hy và chị Nhơn chưa về, một ḿnh tôi ngồi trước mâm cơm, ḷng rối bời, dạ xót đau, lo sợ cho số phận người yêu. Tôi nghĩ đến bố tôi, cả một huyền thoại dài về cuộc đời cách mạng của ông. Bố tôi đă biệt tích sau một chuyến đi bí mật vượt biên giới Tàu Việt. Mẹ con tôi cho đến ngày nay vẫn không biết bố tôi c̣n hay mất. Ngày giỗ bố không có nhưng tôi sống và lớn lên như một đứa mồ côi cha.
Mẹ chắt chiu đời goá bụa, nuôi anh em tôi lớn lên trong cơ cực và phấn đấu không ngừng. Mỗi lần nghĩ đến mẹ, ḷng tôi lại nao nao, xúc cảm dạt dào như lúa reo ngoài cánh đồng mơ ước. Mẹ một ḿnh nuôi anh em tôi, hai trai hai gái với bàn tay gầy guộc của mẹ. Anh em tôi lớn lên ăn học như mọi người. Anh cả lại ra đi như bố ngày xưa đă ra đi cho lư tưởng của anh ấy. Anh Dũng đành an phận lấy vợ để gần mẹ và lo cho mẹ. Chị Phượng đă lập gia đ́nh, chỉ c̣n tôi, đứa con gái út trong một gia đ́nh ngoan đạo điên cuồng yêu say đắm lănh tụ sinh viên Phật tử ở đây. Đời ngang trái đến thế là cùng.
Bây giờ chắc mẹ đang lần hạt những lời kinh đều đều buồn trước tượng Đức Mẹ hiền như tiên nữ. Mẹ có biết con gái mẹ điêu linh v́ t́nh yêu nơi đây không? Anh Thế đă thuyết phục để mẹ bằng ḷng cho tôi đi học xa nhà.
Mỗi khi đau buồn tôi lại nhớ mẹ để t́m thêm can đảm. Người mẹ yếu đuối ấy một ḿnh nuôi bốn con thơ, một ḿnh đem con từ phương Bắc xa xăm vào đây lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Một ḿnh sinh tôi nơi thành phố cổ kính này. Có ai can đảm hơn mẹ tôi không?
Buổi chiều vẫn không một ai trở về, tôi nóng ruột quá, ḷng tôi nóng như lửa đố. Chàng không yêu tôi nhưng tôi vẫn nóng ruột, vẫn khổ sở v́ sự vắng mặt bất thường của chàng. Tôi không thể quên chàng như tôi mong, tôi lại mặc áo lụa, áo lụa Hà đông, trời Sài g̣n anh đi mà chợt mát…Không biết có phải v́ yêu gịng thơ mềm trử t́nh đó của Nguyên Sa không, để thương vô vàn màu áo nâu ṣng, màu đất quê hương tôi trên thân thể gầy gầy của Thầy.
Tóc xoà dài sau lưng, tôi thẫn thờ t́m đường đến chùa. Tôi phải hỏi tin tức chàng. Tôi phải gặp Thầy bằng bất cứ giá nào. Con đường im vắng đầy bất ổn, tôi không ngừng nh́n lại sau lưng, tôi sợ người ta theo dơi tôi. Ngôi chùa hiện ra trong bóng cây, hàng sứ nở đầy hoa trắng chạy dọc lối đi tạo cho ngôi chùa một vẻ cổ kính lạ lùng. Ngói đỏ đậm màu thời gian, những thân cây sù sỉ như ngóng đợi một luồng gió mới chưa thổi đến. Những tam cấp bằng đá loáng thoáng rêu xanh. Dưới kia vẫn là gịng sông uốn ḿnh cam chịu, vẫn là gịng sông muôn đời nhớ mong.
Nh́n lại sau lưng một lần nữa, tôi theo ngơ sau bước vội vào chùa. Tôi lần đến nhà trai, những tích nước trà những ly tách c̣n đó, nhưng người th́ vắng bóng. Im lặng hoàn toàn ngự trị nơi đây, tôi đứng sau chậu cảnh nghển cổ nh́n dọc lối đi. Áo nâu kia rồi… Thầy đến?
Tôi lặng người không dám thở. Thầy vẫn đi từng bước nhỏ dọc theo lối đi. Mái ngói th́ cong cong, thầy đi từng bước một hiền hoà và thanh thản như Trang Tử ngày xưa. Dáng áo nâu xao động nhẹ, đôi mắt gửi tận đâu đâu, đôi mắt sâu đen huyền bí như đêm Đông Phương.
Nắng chiều yếu ớt soi một vệt dài trên màu nâu đất mẹ của Thầy. Đó là con người ghê gớm mà báo chí nhắc đến sao? B́nh dị hiền hoà như thế được sao? Dáng Thầy gầy gầy, chỉ có đôi mắt, đôi mắt thật mênh mông thật ngậm ngùi và đầy nghị lực.
Tôi chờ Thầy, tôi đứng đây chờ Thầy để hỏi về chàng. Thầy không thấy tôi, vẫn đều đều từng bước trong hành lang dài. Khi đến gần chỗ tôi đứng Thầy lại quay lưng đếm bước. Chuỗi bồ đề đen bóng trong tay Thầy, như tràng hạt huyền xinh trên những ngón tay gầy của mẹ. Nhưng sao giữa mẹ và Thầy là cả một hố sâu thăm thẳm cách chia.
Tôi gọi khẽ:
- Thầy!
Tiếng gọi như hơi thở nghẹn ngào, nên Thầy vẫn bứơc đi tôi lại gọi:
- Thầy!
Thầy vẫn đi, Thầy suy nghĩ ǵ đến nỗi con gọi hai tiếng mà Thầy không nghe. Thầy nghĩ ǵ? Ẩn sau mà da vàng ngăm đen đôi mắt sâu và hàng mi rậm như hai bờ cỏ chứa chất những ư nghĩ ǵ? Tôi bàng hoàng gọi nữa:
- Thầy!
Tiếng gọi vang cao nghe như thiết tha, Thầy quay lại:
- Chào em, em t́m Phong phải không?
Tôi long lanh nước mắt, không ǵ giấu nổi tia nh́n xâu xa như xoáy tṛn từng cơn lốc ấy.
- Dạ thưa thầy, từ hôm qua đến giờ anh Phong không ghé nhà.
Thầy hơi lạnh lùng, phải nói là quá lạnh lùng mới đúng. Tôi ít thấy Thầy cười bao giờ, dù tôi vẫn biết người Á đông cười chưa chắc đă là vui, mà không cười chưa chắc đă là buồn. Nhưng sao tôi vẫn nghe xót xa, một nỗi buồn dịu vợi khi nh́n gương mặt b́nh thản ấy:
- Em nên về nhà đi, không nên ở lại đây nguy hiểm lắm, sau giờ giới nghiêm đêm nay Phong sẽ về nhà.
Thầy lại quay đi, biết ư Thầy tôi cúi đầu ra về, con người ấy vẫn thâm trầm như thế. H́nh như Thầy đang mải suy nghĩ, thầy đang sót thương quê hương này. Tôi không quên lần đầu tiên gặp thầy ở trụ sở bí mật, tôi đă nói với Thầy:
- Em có đạo Công Giáo, em không bao giờ bỏ đạo của em cả, em theo anh Phong đến đây, v́ em là bạn của anh ấy.
Thầy đă gật đầu nh́n tôi thật tha thiết, và từ đó Thầy dành cho tôi một cảm t́nh đặc biệt của Thầy.
Tôi trở về khi mặt trời đă đi ngủ, khi đèn đường vàng đă bật lên. Chị Nhơn ngồi chờ tôi ở bàn ăn:
- Trời ơi, em đi mô về đó Trang? Chị hết hồn.
- Em gặp Thầy.
Chị Nhơn nhỏm người dậy:
- Gặp Thầy?
- Dạ.
- Thầy nói ǵ không hở em, trời ơi! Thầy làm ǵ? Ở đâu hở em?
- Ở chùa suy tư và đi dạo như Trang Tử tiêu dao suy nghĩ về đời.
- Nói cái ǵ như giảng kinh rứa Trang.
- Đêm nay sau giới nghiêm anh Phong về.
Chị Nhơn lẩm bẩm:
- Em gặp Thầy? Thầy thoát rồi…
Tôi ngạc nhiên:
- Chị nói ǵ, sao chị nói Thầy thoát?
Chị Nhơn ngả người ra thành ghế:
- Chị tưởng Thầy bị bắt rồi chứ? Em gặp Thầy thật không?
- Thật, bộ chị nói em không thấy đường sao chị Nhơn?
- Không phải, sợ người khác cải trang rồi em lầm.
Tôi lắc đầu:
- Không bao giờ, vừa thấy mặt em thầy biết em t́nh anh Phong liền.
- May thật, thôi được em ăn cơm rồi đi ngủ, em không được lộn xộn, em ra đây để học.
Tôi cười buồn:
- Miễn cuối năm em thi đậu th́ được chứ ǵ?
Tôi để đèn thức chờ Phong. Tôi phải gặp chàng để nói chuyện tôi bị theo dơi với chàng, tôi sợ họ, tôi sợ tất cả. Không ǵ khổ bằng chờ đợi, thời gian dài lê thê, gịng sông buồn tênh, đêm nay không có giờ, trời hừng hực nồng nàn như người đàn bà trong những ngày khó ở.
Tôi cố gắng đọc sách cho lăng quên, tiếng súng nổ vu vơ. Rồi đêm nay có nhiều người cũng chết ngu ngơ. Tiếng gơ mơ của chị Nhơn buồn năo ruột u uất như khói hương bay. Tôi lim dim nhớ chàng. Chàng và gương mặt xương xương, đôi mắt buồn, giọng nói lại xa vắng, rồi tôi lại nhớ người đàn bà ấy. Nếu đêm nay chàng không về, th́ chắc chàng vào Đà Nẵng với bà ta rồi. Họ yêu nhau quá tôi khổ quá.
Tiếng gọi nào thật khẽ thật êm:
- Trang!
Tôi bàng hoàng:
- Anh về khi nào đó?
- Mới về, sao em chưa ngủ? Muộn lắm rồi, độ ni coi bộ em ốm đấy.
Tôi nói nhỏ:
- Em chờ anh.
- Đừng làm khổ anh Trang, sao em dám đến chùa lúc này, em điên hả?
- Em lo quá, em đi t́m anh.
Chàng ngồi xuống, tay ôm lấy đầu:
- Em không nghe lời anh phải không Trang? Anh muốn em đứng ngoài vụ này.
Tôi nói như khóc:
- Anh khinh em vừa vừa chứ, anh đừng coi em như con nít măi. Em không thể làm khách lạ ngay trong quê hương ḿnh.
Chàng nghiêm nghị:
- Giờ em muốn ǵ? Muốn cản anh phải không?
Tôi lắc đầu:
- Không, nhưng em sợ cho anh, sao anh không đi dạy học rồi cưới vợ, rồi mua nhà, mua xe như bạn bè của anh… như vậy có lẽ em bớt…anh hơn.
Tôi muốn nói tôi bớt yêu anh hơn, nhưng tôi ngồi im, nước mắt viền quanh mi.
Chàng đứng lên:
- Đi với anh một ṿng cô bé, anh cần nói với em, anh nghẹt thở rồi.
Tôi định chạy ra xe, chàng ngăn lại:
- Đi bộ trong trường, thôi không đi xa được mô, giới nghiêm rồi.
Tôi đi bên chàng như anh với em, không ôm ngang lưng, không lời t́nh tứ. Thôi cũng đành.
- Khi lo cho em ra đây học anh quên một điều Trang ạ: em lớn mất rồi.
Chàng bâng khuâng:
- Mà không sao, em cứ yên tâm học, miễn đừng để ư hay lo lắng v́ anh. Em hứa không hở Trang?
- Học suốt ngày, người lớn bắt em học, học khi súng nổ, học khi chúng ta sắp chết đói. Em cũng là người như anh, em có khác ǵ anh đâu. Hơn nữa có đề pḥng cũng vô ích, buổi sáng em bị theo dơi và đe doạ rồi, em bắt đầu ư thức rằng em cũng lớn rồi.
Chàng giật ḿnh:
- Theo dơi doạ nạt? Mà ai theo dơi em?
- Làm sao em biết ai theo dơi, em chỉ biết người ta cho ta cho em trong thấy một cặp đầy tiền, toàn tiền là tiền, có lẽ cả đời mẹ em, chưa bao giờ làm chủ một món tiền to như thế, người ta hứa cho em ngay, nếu em cung cấp tin tức về anh về thầy cho họ.
Chàng thở dài:
- Anh đoán không sai. Rồi em nói với họ làm sao?
- Em từ chối dù em ham tiền, nếu có một phần tiền đó, việc đầu tiên em mua một cái đàn dương cầm thật đẹp, mẹ em nghèo quá…
Chàng buồn:
- Tại sao em từ chốỉ
- V́ em yêu…ơ em yêu nước ḿnh…
Tôi bậm môi, chút xíu th́ tôi thành đứa con gái hư rồi. Tỏ t́nh với một người không yêu ḿnh là một điều vô cùng nhục nhă với một cô gái như tôi. Tôi gắt:
- V́ sao mặc xác em, chỉ cần biết em không thèm đồng tiền phi nghĩa đó là được rồi.
Chàng dịu dàng:
- Đừng giận anh, anh tin em đi ra bờ sông với anh không sao đâu, quăng này toàn công thự, an ninh lắm.
Tôi men theo bờ sông với chàng, chàng kể lể:
- Anh hiểu những ǵ em nói là sự thật, anh thương em lắm. trang chúng ḿnh đều nghèo. Anh cũng thích giàu lắm chứ, bởi v́ có tiền ḿnh sẽ làm được tất cả, sẽ có tất cả và không có tiền, ḿnh thua tất cả. Nhưng…
Chàng nh́n sâu vào mắt tôi:
- Anh tin rằng, nếu anh muốn có tiền, anh có thể có được. Với khả năng của anh, anh giàu có không khó khăn ǵ, anh sẽ mua cho em cây đàn mơ ước. Nhưng chúng ta giàu để làm ǵ khi mọi người chung quanh chúng ta thiếu ăn thiếu mặc. Chúng ta giàu có làm ǵ đây, khi dân tộc chúng ta 90% sống lê lết trong nghèo khổ điêu linh. Rồi chúng ta xây một dăy nhà lầu chọc trời bên cạnh những người bám theo ven nhà chúng ta trên đống rác? Chúng ta hạnh phúc với ai? Chia xẻ với ai nữa đây? C̣n lương tâm của anh và của em? Em sẽ nói rằng người ta nghèo mà ḿnh giàu th́ càng sướng phải không? tự ái, đó chỉ là tự ái. Hạnh phúc phải được chia xẻ đồng đều mới là hạnh phúc, no ấm phải được chia xẻ đồng đều mới là no ấm.
Tôi đăm đăm nh́n chàng. Trăng sao trên cao cũng im ĺm phản chiếu trên gịng sông hắt lên khuôn mặt chan chứa t́nh người của chàng.
- Anh, em hiểu rồi, đừng giận em, em chỉ nói với anh một sự thật.
Chàng chợt cười xoà:
- Anh nói hơi nhiều phải không, con bé khó chịu không?
Tôi lắc đầu:
- Em thích, ờ em mỏi chân quá, ḿnh kiếm ghế ngồi đi anh.
Chàng nh́n quanh công viên bên bờ sông, người ta làm ghế đá quay mặt vào bồn cỏ, chẳng một ghế nào quay ra gịng sông để tôi và chàng nh́n trăng sao trên sông. Tôi vu vơ:
- Giá cái ghế này quay ra sông, phải thích không anh nhỉ?
Chàng đứng lên:
- Em thích là trời muốn?
Chàng dơ tay định xoay chiều chiếc ghế xi măng giả đá, tôi kêu trời:
- Thôi tướng ơi, đừng điên, ghế nặng lắm.
Chàng bướng bỉnh:
- Anh nhất định chiều em đêm nay.
- Thôi để em khênh với anh.
- Không, hư bàn tay đẹp như hoàng hậu của em mất, mai mốt nếu lấy em về làm vợ anh sẽ không cho em làm ǵ cả, em đi ra đi vào, bếp này, pḥng khách này, pḥng ngủ này… chỉ đi ra đi vào cho anh nh́n thôi…
Tôi nóng bừng hai má:
- Anh này kỳ thấy mồ, đùa chi kỳ rứa?
Chàng h́ hục vậy rồi cũng đổi chiều chiếc ghế đá nh́n ra sông cho tôi ngồi xuống bên chàng, cười thật tươi:
- Chưa bao giờ thấy em bắt chước giọng Huế hợp t́nh như đêm nay.
Tôi mơ mộng:
- Ước ǵ được măi như đêm nay.
- Không, sẽ thanh b́nh hơn, rồi mai mốt em dẫn anh về thăm Hà nội nữa chứ.
Chàng say sưa:
- Anh chưa biết Hà Nội đẹp thơ thế nào, chỉ nghe tả trong văn chương thôi đă thấy mê, có lẽ v́ vậy anh hay mê gái bắc, để nh́n mắt họ anh tưởng như đang nh́n xuống Hồ Gươm xanh như mây.
Tôi cười:
- Sời ơi, dân tranh đấu mà cũng lăng mạn nhỉ?
Chàng nhún vai:
- Phải lăng mạn mới tranh đấu được chứ. Bởi lăng mạn nên nhiều mơ ước, bởi lăng mạn nên từ chồi thiên đường giả dối, thứ thiên đường trong thành phố này.
Tôi cười buồn:
- Anh bị ám ảnh rồi, lúc nào cũng như diễn thuyết ấy, em có phải là chuyên viên biểu t́nh đâu?
Chàng nói khẽ:
- Xin lỗi em nhé.
Tôi quay nh́n chàng:
- Anh có thể cho em biết tại sao có một địa vị chắc chắn như vậy, anh c̣n tranh đấu làm ǵ nữa không?
Chàng mồi một điếu thuốc thơm hương Pall Mall tan bay xa dần trong gió đêm:
- Nói như em, anh tranh đấu v́ bất măn sao? Em lầm rồi, anh và các bạn anh, những sinh viên trẻ và đầy tương lai nhất định không phải v́ bất măn mà tranh đấu. Trái lại v́ quá thương cuộc đời, quá yêu cuộc đời, nên anh phải bảo vệ phần quê hương c̣n lại này. Nói chung th́ c̣n thành phần nào có tương lại hơn sinh viên nữa đâu. Bọn anh tranh đấu v́ bọn anh quá yêu nước, bọn anh chưa hề bất măn chưa hề bị bạc đăi. Anh cũng nghèo, nhưng anh thừa biết anh c̣n giàu gấp vạn lần những người dân ven thành phố, những người bám ven phố phường, những người muốn trồng cấy mà không được trồng cấy.
Tôi kinh ngạc nghe chàng nói. Người tôi yêu? Không thần tượng th́ đúng hơn, chàng cao xa quá, chàng xa xôi quá. Tôi thương chàng, v́ nói chuyện, v́ sống với chàng, tôi cảm thấy yêu quê hương thiết tha.
Chàng bàng hoàng:
- Ồ, đêm nay anh nói nhiều quá, anh không ngờ, thôi quên đi cô bé, cô bé buồn ngủ chưa? Anh xin lỗi, anh không nói nữa đâu, đừng lo.
Chàng đưa tôi về:
- Hy vọng không ai xoay chiều lại chiếc ghế này, để mai sau hai đứa ḿnh có một chứng tích chiếc ghế một ḿnh nh́n ra sông…
Tôi ngập ngừng:
- Nhiều lúc em có cảm tưởng có hai con người trọng anh, Phong ạ. Một con người cách mạng như ba anh, và một thi sĩ đa t́nh.
Tôi vào pḥng, dở quyển kinh thánh đọc một đoạn văn của Thánh.


Chương 2

Tôi bị nhốt trong một biệt thự kín đáo từ hôm qua. Một tuần lễ xôi động nhất, tôi không ngừng theo dơi chàng, những cuộc gặp mặt thân mật cũng bị theo dơi. Chàng vụt biến mất, không tăm tích, tôi như điên, cuồng đến chùa t́m cũng vô vọng. Thầy cũng biến mất cùng với nhóm bạn trẻ của chàng.
Tôi chới với, tôi đớn đau, tôi đến chùa mỗi chiều cảnh u mặt làm nát ḷng người. Gạt ra ngoài mọi khuynh hướng chính trị, tôi chạy đôn chạy đáo chỉ v́ tôi yêu chàng.
Sự vắng bóng của chàng làm tôi điêu đứng, bỏ ăn bỏ ngủ. Tôi cố che dấu, nhưng ḷng tôi tan tác đớn đau. Những buổi chiều tôi lén lút đến chùa để ḍ t́m tin tức chàng. T́nh yêu trong đau thương là t́nh yêu đầm thắm nhất. Những người bạn của chàng tranh đấu ôn hoà bằng cách xuống đường, biểu t́nh để đ̣i quyền làm người cho mọi người Việt Nam. Để mọi người anh em thân yêu được sống trong thanh b́nh. Mạng sống chúng tôi đâu có thể rẽ hơn một món hàng măn được. Xót xa hơn mọi xót xa anh ơi.
Một chiều, từ chùa trở về nhà tôi bị bắt, bị đưa về ngôi nhà kín cổng cao tường, có người ôm súng gác hai bên, cánh cổng sắt suốt ngày đóng im ĺm.
Tôi đi ra đi vào như một nữ tù của t́nh yêu. V́ yêu anh tôi vào tù. Họ nhốt tôi trên lầu ba của một ngôi nhà cổ kính và sang trọng. Tôi không bị xiềng chân nhưng cửa đóng kín cô lập tôi trên lầu cao. Tôi đi ra đi vào, pḥng khách, pḥng tắm, rồi pḥng ngủ. Mỗi bữa ăn, người đàn bà nghễnh ngăng nói như hét vào tai không nghe, đem cơm cho tôi, rồi lại lặng lẽ khoá kín cánh cửa nối liền với cầu thang.
Hai hôm đầu, tôi cảm thấy thú vị, chưa bao giờ tôi được ở một căn pḥng sang trọng như thế này. Pḥng tắm có bồn nước nóng lạnh, tráng men xanh ngát. Pḥng ngủ có đèn hồng, có chăn êm. lại có người cơm bưng nước rót nữa. Tôi đọc sách, cả một tủ sách cho tôi đọc.
Chà, đi tù mà sướng thế này sao? Nhưng cảm giác đó chỉ được hai ngày. Đêm nay tôi buồn bực quá, chân cẳng như phát cuồng, nhất là sự cô độc và nỗi nhớ mong dằn vặt tôi không ngừng. Tôi chợt hiểu ư nghĩa sâu xa nhất của hai chữ tự do. Giường êm, pḥng đẹp, thức ăn ngon nhưng không thể sung sướng nếu ta mất tự do, nhưng không thể vui được nếu ta không được nh́n thấy khuôn mặt người ta yêu dấu.
Tôi đứng lặng người trên balcon nh́n mông ra xa. Con đường thưa thớt bóng người, hai người đàn ông im ĺm ôm súng canh dưới đó. người đi đường chắc không ai ngờ ngôi biệt thự này là một nhà tù. Tôi bàng hoàng run sợ nghĩ đến chàng và đến sự chết. Người ta có thể bắt chàng và có thể giết chàng nếu người ta muốn. C̣n tôi? Họ sẽ làm ǵ tội, hai tay tôi yếu đuối không một tấc sắt, họ muốn ǵ chả được? Nước mắt tôi chảy ra, tôi gọi thầm tên chàng, văng vẳng giọng nói vang cao khi gầm gừ, khi tha thiết rền rĩ của chàng trước đám đông.
Chàng và đôi mắt sâu đen, mắt một mí bí ẩn như đời chàng. Và nụ cười b́nh thản nhưng ngạo nghễ nhưng đắng cay. Quanh năm chàng mặc áo sơ mi trắng tay dài, sắn lại hờ hững để cho tôi thấy rơ một khoảng tay dài, sắn lại hờ hững để cho tôi thấy rơ một khoảng tay trần rắn chắc như tia nh́n cuả chàng. Chàng cười, nụ cười cũng giới hạn, nhưng mắt nh́n th́ xoáy tṛn vào người đối diện như con nước của một ḷng chảo dưới đáy biển. Tôi cũng bị mắt chàng cuốn hút như một kẽ vô t́nh lạc vào vùng xoáy nước để đời yêu mê, đời đời thương nhớ chồng của người.
Trước đám đông chàng như một thần tượng. giọng nói của chàng chạy lan trên đầu đám đông, xôn xao vang cao trên chín vạn từng mây. người ta gào lên theo chàng và chàng mất hút trong rừng người trùng trùng lớp lớp đó.
Về nhà chàng là một triết gia hiền. Cười hiền, nói hiền. Tôi chưa bao giờ bắt gặp chàng nổi giận, h́nh như với chàng không c̣n ǵ đáng nói, không c̣n ǵ đáng giận. Chàng tử tế với mọi người, nên cuối cùng ai ai cũng thành người lạ mặt với chàng. Trừ người đàn bà đó, t́nh nhân của chàng.
Tôi yêu chàng, t́nh một chiều nên thầm kín nên thiết tha. Bị bắt đưa về đây, êm thắm như một chuyến xa nhà cũng v́ chàng. Ngôi nhà im lặng, cái im lặng chứa đầy một sự đe dọa. Ngày lặng lẽ và đêm mênh mông. Tôi đứng tựa cửa sổ ngó mông ra xa, trăng sao lấp láy cái trên nền trời đen thăm thẳm. Xuống không được lên cao càng không nổi, tôi chỉ có ột khoảng không gian đủ để sống đủ để thở. Tự do trờ thành món quà trong thần thoại. Người đàn ông đi kèm sát người tôi từ Luật Khoa về đă cười thật lạnh, khi tôi ngớ ngác sợ sệt theo ông ta:
- Cô tạm nghĩ ngơi vài ngày, như một thượng khách của chúng tôi.
- Ông nói sao? Tôi có làm ǵ để phải nghĩ ngơi?
- Cô cần nghỉ, cô lên xe theo tôi.
Tôi lo sợ:
- Tôi làm ǵ mà ông bắt tôi?
Ông ta cười xoà:
- Ai bắt cô, chúng tôi mời cô đi nghỉ mát th́ đúng hơn, chúng tôi muốn bảo vệ cô, người yêu của Hoàng Phong?
- Để làm ǵ?
- Để hắn ngồi im trong năm ngày.
- Năm ngày?
- Vâng, năm ngày.
- Sau đó, ông thả tôi ra chứ?
Đĩ nhiên.
Tôi là thượng khách thật. Bởi không có sợi dây xích nào cột hai chân, cột trái tim cho cạn khô máu để thôi đừng mơ ước t́nh yêu. Chàng chính là một gông cùm, t́nh yêu là một nhà tù êm đềm nhất. Thành phố yên lặng một cách bí mật. Tôi mong từng ngày để được trở về nhà, được đi lại theo ư thích dưới những tàn cây rậm trong khuôn viên Quốc Học.
Người đàn bà già điếc nặng nên như người câm. Hét vào tai những câu hỏi cho bớt cô đơn, vẫn lắc lắc cái đầu lấm tấm những sợi tóc bạc buồn phiền cam chịu.
Đọc sách đến nhức cả mắt, chán đời quá đành t́m khuây lănh với những thiên t́nh vơ hiệp của Kim dung.
Đúng ngày hẹn, thiên hạ đúng hẹn thật. Người đàn ông chờ tôi dưới pḥng khách:
- Sao cô bé, khỏe không?
Tôi lạnh lùng:
- Cám ơn.
- Tôi cám ơn cô th́ đúng hơn.
Tôi nh́n ông ta cười nhẹ, tôi gằn giọng, dù cố ngọt ngào, âm thanh từng chữ vẫn lạnh lùng vẫn cứng:
- Tôi về được chưa?
- Mời cô theo tôi.
Tôi ra khỏi nhà như tôi khi đến, c̣n một quăng đường nữa, tôi muốn đi bộ để trở về nhà đợi chàng.
- Các ông có làm ǵ anh ấy không?
Người đàn ông lắc đầu, tôi nói:
- Cho tôi xuống đây.
Tôi không muốn nh́n cái xe tráng lệ đó một lần nào. Tôi nép vào lề cỏ để buồn và lo. Bởi kẻ thù và người t́nh thân lẫn trong nhau, nên cuộc tranh đấu không bao giờ ngừng. Bởi vừa thù hằn vừa thương yêu, nên không thể khai trừ nhau dễ dàng như mọi tranh chấp khác.
Nhà im vắng như mọi ngày, năm ngày với tôi dài, nhưng với những người b́nh yêu ngắn như năm phút.
Con Thẻo chạy ra:
- Ủa, cô vô trong đó mới ra hỉ? Thấy cô để nguyên áo quần em biết ngay cô sẽ ra mà.
Tôi không muốn cải chính, hỏi con nhỏ:
- Anh Phong đâu?
- Cũng mới về như cô. ủa, chứ không phải thầy cũng cô Đà Nẵng với cô à?
Tôi chạy lên thang:
- C̣n ở nhà hở Thẻo?
Con thẻo nói vọng theo:
- Cô ni kỳ thiệt đi mô như đi chơi, ra vô như đi chợ.
Chàng đang ngồi trong pḥng đọc sách, bàn thờ Phật nghi ngút khói hương. Trán chàng nhăn lại, tóc rũ xuống che một phần trán rộng mênh mông. Tôi lặng người bám chặt hai tay vào thành cửa ngó sửng chàng. Tôi muốn lao vào người chàng, úp mặt vào vùng ngực mênh mông, hay nép người vào phiến lưng đó, với tôi là một thiên đường tuyệt vời say đắm. Tại sao chàng không thấy tôi? Tại sao? Chàng nghĩ đến ai và nghĩ chuyện ǵ?
Tôi nghẹn ngào:
- Anh!
Chàng đứng phắt lên:
- Trang, trời ơi Trang!
Tôi ào về phía chàng. Hai tay tôi dang ra, hai môi tôi mấp máy, nhưng tấm ảnh bà ta, đôi mắt đa t́nh, đôi môi đam mê, bắt tôi khựng lại. Mắt khép lại mắt ơi, chàng của người ta, ḿnh chỉ là em gái. Mặt tôi sượng ngắt, giọng tôi lạc lơng như thể ai đang nói qua môi tôi, qua đầu lưỡi mềm hờn tủi của tôi:
- Anh vào Đà Nẵng không nói với em được nửa câu, để em…để em…
Chàng thở dài:
- Anh kẹt mong em hiểu cho anh, anh phải lánh mặt v́… 
Tôi chán nản ngồi xuống bên chàng:
- Vậy mà em tưởng anh bị…em đi t́m và bị giữ lại làm thượng khách. Trong khi em tù, cứ nói là bị tù cho oai, th́ anh vào đó với bà ta. Anh sướng thật và tàn ác thật. Đời em chưa gặp ai ác như anh.
Chàng dịu dàng:
- Anh biết! Anh đến tận nhà xem thử em có về không. Anh biết em bị nên chiều nay anh ngồi nhà chờ em. Chờ em từ lúc sáng đến năm giờ chiều.
Tôi tránh đôi mắt chàng, bởi tôi sợ tôi sẽ chết đuối măi hoài trong đôi mắt vừa đa t́nh vừa xót xa đó.
- Trang!
- Ǵ anh?
- Đừng buồn anh nghe Trang.
- Em có quyền ǵ mà buồn anh, hoạ may chị mới buồn anh được chứ. Điều em thấy ḿnh vô duyên.
- Không, Trang đừng nói thế, chính anh mới là kẻ vô duyên. Bạn bè chúng vẫn nói anh vô duyên với t́nh yêu mà em.
Tôi cười buồn:
- Giờ đời thêm một người vô duyên nữa là em, anh nhỉ?
Chàng đứng lên:
- Thôi đừng nói giọng toàn ớt toàn muối đó nữa. Thấy em về c̣n tươi ri là mừng rồi, mừng hết lớn. Đi với anh, dám không?
- Không dám cũng phải dám, bị tù v́ anh c̣n được nữa là đi chơi.
Chàng cười:
- Nghĩ cũng buồn cười, chẳng đâu vào đâu cả, hết ẩn mặt lại ra mặt, như thể ḿnh đang dự một cuộc chơi cút bắt với nhau.
Tôi nheo mắt:
- Thấy em mập ra không?
Chàng cười:
- Đẫy đà lắm, má tṛn căn như thể người…
Tôi đỏ mặt:
- Anh nói bậy rồi nhé.
- Người ta chưa nói đă biết, con gái đời nay ghê thật.
Tôi lên xe với chàng, cái xe Lambretta cả năm không lau chùi. Chàng phủi sơ sơ cho tôi ngồi sau lưng chàng. Tôi muốn ṿng tay ôm ngang lưng chàng. Tôi muốn dựa vào lưng chàng, để gần thêm một chút nữa, để mê đắm hơn bây giờ, một thứ mùi thơm riêng từ yêu dấu nào. Vùng gáy gờn gợn, phiến lưng gợi thèm. Nhưng tôi không dám, chẳng bao giờ em dám, dù em yêu anh. Tôi bấm tay xuống mép cái nệm cao su để khép nép ngồi xa chàng.
Những con đường thầm lặng ngủ yên dưới bóng cây. Nhà hai bên cũng cửa đóng then cài, Huế kín đáo quá, một sự kín đáo giả vờ thật dễ thương, như đôi mắt ai đó cười sau vành nón, như mái tóc xao động dấu một luyến lưu th́ thầm.
Chàng dừng xe trước cổng chùa.
- Em vào trước đi, anh cất xe đă.
Tôi ghé tai chàng:
- Thầy về hở anh?
Chàng gật đầu.
- Vào đi.
Tôi theo dăy hành lang tối t́m đến nhà trai. Nắng chiều c̣n một ít ngủ chập chờ trên cây, nên bóng tối tràn đầy. Tôi quay lại cuống hành lang, chàng đứng đó dáng đen đi v́ bóng tối. Chàng vẫy tay ra dấu cho tôi đứng chờ, rồi đứng lại mồi một điếu thuốc, vắt chéo chân, dựa cột, trầm ngâm hút thuốc khói bay lên bâng khuâng cho anh thương nhớ ai? Nhất định không phải để nhớ tôi, bởi v́ anh chỉ cần tiến lên vài bước để cùng vào thăm Thầy với tôi, để cùng mơ ước với tôi. Anh không muốn đi chung với tôi, anh sợ mọi người hiểu lầm anh là của tôi. Buồn thật!
Chàng đứng đó dáng buồn tênh, tôi cúi đầu bước vào trụ sở của bạn bè chàng. Mọi người ngửng lên cười để chào tôi:
- Mạc Trang, Phong đâu?
Tôi ngồi xuống đất sau khi cúi đầu chào thầy. Đôi mắt sáng quắc, đôi mắt nhiều lửa ấm, đôi mắt như được gom lại bằng triệu triệu v́ sao. Đôi mắt như được vụt lên từ ngàn đuốc lửa, nên tôi run khi nh́n Thầy. Mỗi lần nh́n thầy tôi run khắp người. Tôi khiếp sợ không đùa dỡn như thói quen.
Thầy thích ngồi bệt xuống nền nhà đá men vàng, vàng như màu đất, để tiếp chuyện những người thân. Đá hoa lau thật bóng, bạn bè chàng ngồi vây tṛn quanh Thầy, tâm sự và mơ ước say mê. Thỉnh thoảng những khi mệt, Thầy thích nằm vơng đay, màu sợi đay lâu ngày lên nước đen bóng như màu huyền. Nhịp đưa nào gợi nhớ điệu ca dao ngọt ngào của quê hương thanh b́nh ngày xưa.
Tôi ngồi xuống bên Thu Hải hỏi khẽ:
- Đến lâu chưa Hải?
- Vừa đến xong, t́nh h́nh căng thẳng rồi và ḿnh tạm thua, bởi ḿnh c̣n yếu quá.
- Có ǵ lạ không?
- Không, điều Sinh Viên thích gặp thầy để lên tinh thần.
Tôi cười:
- Bộ xuống rồi?
Hải lắc đầu:
- Hỏi anh Phong í.
Tôi nói nhỏ:
- Tướng c̣n đứng ngoài kia, chả hiểu làm ǵ nữa.
Hải im lặng nh́n thầy, nó chiêm ngưỡng Thầy như một thần linh. Đôi mắt sáng bằng vạn lần ánh sao. Giọng nói đầy nghị lực khi vang cao, khi trầm ấm, đều làm người nghe xúc động. Màu da sậm đôi lông mày hơi sếch và đậm nét như nét vẽ thẳng ương ngạch, ngự trị trên đôi mắt sâu thăm thẳm, trĩu nặng suy tư như đựng những lời nguyền của cây rừng gục ngă. Tôi nghĩ đến một gịng sông, một khu rừng, một ngọn núi, khi nh́n Thầy. Thầy cương nghị quá nhưng ánh mắt vẫn chan chứa t́nh thương, vẫn đầy nỗi ngậm ngùi khi ngồi bên những người bạn trẻ. Thu Hải th́ thào:
- Tao là đệ tử của Thầy, nh́n Thầy tao vẫn run như bị sốt Trang ạ.
Tôi gật đầu:
- Tướng Văn gặp thầy c̣n run nữa là tụi ḿnh. Mà cũng lạ mi nhỉ. Thầy có dữ dằn ǵ đâu.
Thầy ít nói, giọng hơi lạnh lùng, nghiêm khắc, những lời nhắn nhủ và những niềm mong ước cho tương lai.
Phong bước vào. Chàng im lặng mất một giây trước khi đến gần Thầy. Chàng là người Thầy tin cẩn nhất. Dáng đi chắc từng bước một, đôi mắt không ngừng ánh lên những lời thật vui.
- C̣n ngồi chung với nhau ở đây là tuyệt rồi thầy nhỉ.
Thầy cười nhè nhẹ. Chàng nh́n Thầy Thiện.
- Con đề nghị hai Thầy đánh cờ cho sinh viên thưởng thức, bàn bạc măi nhức đầu kinh khủng. Thầy nghĩ sao Thầy?
Thầy đưa mắt nh́n Thầy Thiện rồi gật đầu:
- Được, Phong mang bàn cờ ra đây đi, chơi cờ cũng là một cuộc tranh đấu gay go nhất.
Thầy Thiện cười:
- Nên nhớ lần trước Thầy thua tôi một keo rồi đấy nhé, liệu lần này phục thù được không đây?
Thầy vẫn cười:
- Đôi khi khí quân như Thầy cũng thành công chứ, nhưng mà…
Thầy cười bỏ lửng câu nói nhiều nghĩa ấy. Sinh viên háo hức vây quanh hai Thầy. Bàn cờ nằm đó như một cuộc diện đă sẵn sàng chờ đợi vị tướng tài ganh đua trước thế sự. Tôi mon men đến gần chàng, mọi người mải vây quanh bàn cờ cho tôi tự do đến bên chàng.
- Anh bày đặt ghê.
- Cho vui em ạ, đời làm ḿnh nhức đầu.
Thầy Thiện vào cuộc bằng một nước cờ thật bạo. Tấn công bằng một lối đánh thật liều. Và áp đảo Thầy bằng cách thí quân thật nhanh.
Chàng sáng mắt lên theo dơi, rồi nói nhỏ:
- Em thấy chưa? Chơi cờ là một cách bày tỏ trung thực nhất tính nết của một người. Thầy b́nh thản ngay trong nước cờ, em thấy không?
Tôi nh́n đám đông vây quanh hai Thầy. Mồ hôi rỏ từng giọt trên trán Thầy Thiện rồi, những nếp nhăn như sâu thêm rơ thêm. Chàng của tôi cũng lao vào cuộc chơi, dù chỉ bằng mắt bằng ban tay vô t́nh xiết lấy tay tôi mỗi nước cờ cao.
Sinh viên ồ lên một tiếng kinh ngạc, không ai ngờ Thầy Thiện dám đi nước cờ gai góc đó. Chàng lẩm bẩm:
- Liều thật.
Tôi cười, mong cuộc chơi gay cấn hoài để chàng xiết măi bàn tay tôi. Đàn ông, họ có những đam mê lạ lùng và khác đàn bà quá. Họ mê chơi vờ, mê thể thao, mê sách hay mê nhạc và mê đàn bà? C̣n đàn bà nhất là con gái như tôi, h́nh như t́nh yêu là tất cả, đàn bà chỉ có mỗi đam mê đó nồng nàn say đắm thôi. Những đam mê khác, sắm áo quần, son phấn, ăn vặt h́nh như chỉ là một ẩn dấu của đam mê t́nh yêu. Chàng quên tôi để theo dơi cuộc chơi giữa hai kiện tướng nên bóp đau tay tôi. Hay chàng tưởng tôi là Lan Chi?
Tôi dặc tay chàng:
- Anh đưa chị Lan Chi đến đây bao giờ chưa?
Chàng lắc đầu:
- Ǵ em?
Tôi giận dỗi:
- Em hỏi anh đưa chị Lan Chi tới đây bao giờ chưa?
Chàng lắc đầu:
- Hỏi lẩm cẩm quá.
- Th́ cứ trả lời đi.
- Chị Lan Chi để anh dẫn đi phố, mua sắm áo đẹp, kim cương và… Đến đây làm ǵ hử, con bé lẩm cẩm?
- C̣n em?
Chàng nhún vai:
- Anh chịu, xin tha anh câu này, v́ chính anh, anh cũng không hiểu rơ ḷng ḿnh. Ḱa, xem Thầy đến thua mất, Thầy chơi như không chơi, lừng khừng quá.
Thầy vẫn cười thật tươi, giọng nói vẫn b́nh thản:
- Thầy chơi sát ván quá, Thầy chơi cờ cũng giống như khi Thầy tranh đấu. Thầy thí người quá. Thầy thí sinh viên của Thầy cho mục đích Thầy. hay, hay lắm đó cũng là một yếu tố để thành công chứ. Tôi chịu, tôi không thể thí quân như vậy được, tôi quư từng quân cờ một.
Chàng nói khẽ vào tai tôi, hai má đă nóng bừng, chưa bao giờ tôi được gần gũi với hơi thở đàn ông của chàng như hôm nay. Mùi thuốc lá hăng hăng mùi đàn ông nồng nàn…thứ hương thơm riêng ủ kín một góc t́nh yêu nào đó, từ mái tóc bồng bềnh toả ra nhè nhẹ:
- Trang, anh phục Thầy giữ ǵn từng quân chốt như vậy không phải dễ đâu nhé.
Tôi cười chúm chím. Tôi không hiểu ǵ mấy những lối đánh cờ tướng. Chỉ thấy sinh viên có vẽ hoan hô Thầy, ủng hộ lối đánh dè dặc giữ quân của Thầy khi chơi cờ. Thầy Thiện đỏ mặt và có vẻ nóng nảy khi di chuyển những quân cờ.
Thầy giữ quân hoài, nâng niu ǵn giữ từng quân chốt. Trong khi đó thầy thiện hăng say sử dụng hết quân này đến quân khác. Sinh viên lo Thầy sẽ thua. Lừng khừng dè dặt đôi khi cũng thấy bại trước một đối thủ quá hung hản.
Chàng thở dài, nói với tôi:
- Chắc Thầy thua như đă thua nhiều lần em ạ. Thời giờ quư người hơn của chưa chắc đă là người khôn.
Tôi mỉm cười:
- Em không biết đánh cờ, nên chả hiểu ǵ hết, nhưng em thấy Thầy của anh quá trầm tĩnh. Em sợ những người trầm tĩnh hơn.
Sinh viên vỗ tay rồi, Phong rướn người nh́n vào bàn cờ, chàng hân hoan:
- Với một quân chốt Thầy thắng một tay cờ bí hiểm, tài thật.
Thầy mỉm cười:
- Lần này Thầy thua tôi rồi nhé.
Thầy Thiện cũng mỉm cười:
- Tôi rối trí v́ sinh viên ủng hộ Thầy.
Hai Thầy đứng lên, rồi hai chiếc vơng nào đó quen thuộc để hai người bàn bạc, tôi đưa mắt nh́n Phong. Phong hỏi khẽ:
- Ḿnh về nghe Trang.
Tôi gật đầu:
- Em đói bụng quá anh ơi.
Chàng nhăn mũi:
- Biết mà, chứ người ta gọi là bé lại giận cho coi, đi đâu cũng nhớ ăn hết trơn.
Tôi phụng phịu:
- Bộ anh nhịn đói.
- Sao không, anh có thể tuyệt thực một tuần lễ, cô quên rồi à?
Tôi trề môi:
- Em chả dại tranh đấu kiểu đó tổn thọ thí mồ.
Chàng lắc đầu:
- Ch́u đàn bà con gái tổn thọ hơn nhiều, đi ăn cô ăn như mèo rồi cứ than đói cả ngày.
Đêm về rồi, sao khuya lành lạnh. Gió từ gịng sông lồng lộng đưa lên. Tôi ngước mắt t́m một v́ sao sáng nhất, để vờ lạnh lùng với chàng, như chàng đă lạnh lùng với tôi. Gương mặt chàng thoắt bỗng xa xôi, tóc rũ xuống trán, mắt mờ dưới sao. Chàng không yêu tôi, chàng không nói ǵ hết, chàng chung thủy với cơ chàng là người đàn ông chặt ḷng chặt dạ chỉ biết có một người đàn bà. Đêm dễ thương thế này, đêm ch́m với gịng sông. Tóc tôi bay gần chàng biết mấy, những sợi tóc như muốn quấn quít lấy môi chàng, nhưng chàng th́ vẫn xa xôi nhớ về người khác.
Tôi nóng bừng hai má. Tôi giận tôi vô cùng, đă bảo người ta khi ḿnh, người ta coi ḿnh như trẻ con, tại sao ḿnh cứ yêu người ta. Tôi đi dang ra không muốn gần chàng nữa. Tôi lùi lại phía sau. Chàng ngạc nhiên:
- Sao thế em mỏi chân hử? Đứng chờ anh lấy xe nghe.
Tôi lắc đầu, môi hờn mắt giận, nhưng chàng quay lưng rồi, có hờn giạn cũng thế thôi. Tôi không nh́n theo chàng nữa, chàng nổ máy xe, tôi thờ ơ quay đi.
- Trang, lên xe đi lẹ lên.
Tôi đứng im lặng không nhúc nhích. Chàng cười:
- Hờn hở. Đói bụng rồi tính ăn vạ ở đây hở cô bé tham ăn. Lên xe đi, rồi anh đền một chầu cơm hến tuyệt lắm cưng ơi.
Mặc, tôi vẫn quay đi nh́n mông ra bờ sông. Chàng đành tắt maư xe dựng cạnh rồi bước đến gần đặt tay trên vai tôi:
- Trang, anh xin lỗi mà.
Tôi rưng rưng nước mắt, giọng mềm xuống:
- Anh biết em buồn ǵ không mà xin lỗi.
Chàng lắc đầu:
- Chịu, em giận anh phải không?
Tôi gắt nhẹ:
- Đă bảo em không có quyền ǵ hết. Em lấy quyền ǵ mà giận anh chứ? người ta chỉ giận nhau khi nào người ta yêu nhau. C̣n em…
Chàng thở dài:
- Tụi bạn anh nó thấy cười chết, đi đă em.
- Cười, anh sợ tụi nó cựi th́ đừng rủ em đi nữa. Đi với em rồi sợ cười th́ đi làm ǵ.
Chàng xuống nước:
- Thôi, anh xin, giận ǵ th́ nói đi. Đừng làm anh buồn, em đâu có muốn anh buồn phải không Trang?
Tôi giận hờ ngồi sau lưng chàng. Vén nhẹ tà áo, nâng nhẹ đôi chân. Chàng nói trong gió nên văng vẳng như vờn trong tóc:
- Đưa tay cho anh đi, anh sợ em buông tay ngă xuống đường quá.
Tôi hất bàn tay chàng đi nũng nịu:
- Anh làm như thương em lắm í.
- Anh thương thật chứ làm như ǵ nữa. Trang không hiểu anh th́ đời c̣n mong ai hiểu cho ḿnh nữa đây.
Tôi không bám vào người chàng. Tôi không đủ can đảm, dù tôi thương vô vàn phiến lưng chàng. Chàng cười khẽ:
- Con gái Bắc khó bỏ xừ đi.
- Sao không nói thêm là đanh đá nữa đi.
- Anh thích cái nết chua chua đó.
- Trời ơi, dám nói con người ta chua bao giờ không?
- Th́ ngọt, ngọt như dao sắc.
Tôi hết giận chàng rồi. Mỗi lần hết giận lại thấy thương và yêu tha thiết hơn trước. Tôi vờn tay sau gáy chàng, tôi muốn đặt lên đó một nụ hôn, nhưng rồi tất cả vẫn là mơ ước. Tóc tôi bay bay, tóc dài ơi ta thương mi ghê, mi quấn chàng suốt đời cho ta đi, đừng buông ra nữa nghe tóc ơi. Những sợi tóc mỏng như tơ trời vờn lên má chàng, tôi không đủ can đảm giữ chúng.
Chàng nói khẽ:
- Trang ơi, em dùng dầu thơm ǵ dễ thương rứa?
Tôi xúc động:
- Đố anh đó.
- Chịu, mà dễ thương quá.
- Đừng tán một thứ dầu thơm như thế.
- Mùi thơm của em chứ, chă lẽ của cây đa à.
- Cám ơn ông trời cho một đêm gió.
- Ghét…
- Thật không?
- Thật.
- A, anh biết rồi, mùi tương tư đúng không?
Tôi bối rối, chàng nhận ra mùi thơm Mal d’Amour. Tôi mua nó chai dầu thơm đắt tiền này, từ một chiều chớm yêu chàng. Trời ơi, anh biết mất rồi. Không em không muốn anh biết, em muốn t́nh yêu mong manh măi thế này. Chàng dừng xe:
- Em ghê lắm nghe Trang.
Tôi e lệ:
- Ghê ǵ hở anh?
- Thiếu điều anh lao xuống sông v́ em.
Chàng nh́n sâu vào mắt tôi:
- Em đẹp lắm, em biết không?
Tôi ngập ngừng:
- Đừng nh́n em như thế, em sợ.
- Vào ăn đi, anh nghĩ lại rồi buổi tối không nên ăn cơm hến, sợ nặng bụng không tốt, em ăn súp cho nhẹ rồi mai anh đền một chầu khác.
Ngồi trước mặt nhau. Có lẽ đi ăn với bà ta chàng sẽ kéo ghế ngồi sát bên cạnh. Tất cả những ǵ chàng cho tôi chỉ là thứ thừa. Từ đôi mắt thật t́nh từ lời tŕu mến, cử chỉ săn sóc chiều chuộng. Đến những giọt x́ dầu chan đỏ cho súp, những hạt tiêu cay rắc lên thịt. T́nh yêu đậm mày cay nồng như tiêu anh cho em, nhưng mà được bao nhiêu? Khi nào có người ta anh sẽ bỏ em một xó nhà. T́nh yêu cũng như bánh sơ cua. T́nh yêu như một món ăn đỡ ḷng khi anh xa họ.
Mắt cay cay, tôi nhăn mặt:
- Khói thuốc làm em muốn khóc.
- Anh dụi thuốc lá đi nhé.
- Ồ! Không, em thích khóc, khóc nhiều cho mắt thêm trong thêm xanh. Những người con gái mắt trong là những người mau nước mắt.
Chàng kêu lên:
- Ủa, khóc thật à?
Tôi nghẹn ngào:
- Khi nào anh chiều chuộng em nhất, em thích khóc.
Chàng đưa khăn cho tôi:
- Vớ vẩn thật. Lau nước mắt đi, người ta chửi anh không biết chiều đàn bà.
Tôi chậm khăn tay chàng lên mi mắt, lên hai má cười gượng:
- Khóc, xấu đi phải không anh?
- Anh thấy em dễ thương hơn.
Tôi giữ khăn chàng lâu trên hai cánh mũi. Cảm giác lâng lâng như t́nh yêu mọc cánh bay lên. tội nghiệp cho tôi, cầm được khăn tay người yêu mà run khắp hồn. Không biết khi người ta hôn được người yêu, người ta xúc động đến thế nào? Người ta có khóc không? Tôi len lén nh́n môi chàng, ṿng môi hơn ngạo nghễ, hơi cay đắng ấy đă hôn chưa? Lẩm cẩm nữa rồi, bà ta vứt đi đâu mà không hôn. Đôi môi tham lam ấy không hôn cũng không được.
- Nghĩ ǵ thừ người ra thế cô?
Tôi đứng lên:
- Về đi anh, em thích đi một ṿng đường phố đêm âm thầm.
Chàng ra sau đạp xe cho nổ rồi dịu giọng:
- Em có mệt không?
Tôi lắc đầu:
- Không, em thức với anh cả đêm cũng được nữa.
Chàng chớp mắt có vẻ cảm động:
- Trang, anh thật vô duyên với t́nh yêu, anh kẹt em có biết anh kẹt không?
Tôi lại được ngồi sau lưng chàng. Một che chở êm đềm, gió lạnh chàng cũng che, nhưng t́nh buồn th́ ai nâng niu? Tôi thường nh́n theo những cặp t́nh nhân chở nhâu trên xe ngày c̣n bé. Lớn lên một người yêu và một phiến lưng cho ḿnh kề má trở thành ước mơ thầm kín. Tôi lại quên Lan Chi:
- Em thích đời măi như thế này.
Chàng trầm ngâm:
- Anh khác, anh không bằng ḷng hiện tại.
- Anh có bao giờ bằng ḷng. Này, tại sao anh không chọn một con đường b́nh thường. Để làm ǵ đây, khi anh lao vào cuộc tranh chấp mơ hồ này. Một tổng thống chết v́ những lư do chẳng ra ǵ. Thú thật, em không vui, anh thích đổi mới chứ ǵ, nhưng anh xem có đổi mới được ǵ đâu, hay chỉ rối ren thêm, nát nhàu thêm.
Chàng thở dài:
- Đàn bà luôn luôn thích đàn ông an phận.
- Anh tính kỹ đi, anh sẽ chẳng được ǵ, ḿnh hành động phải tính lợi hại chứ. Lịch sử sẽ chẳng biết anh là ai. Các mạng không phải là chánh trị. Khi nào cách mạng thành công, những kẻ làm cách mạng sẽ phải ra đi nhường chỗ cho những người làm chánh trị. Rồi người ta sẽ bỏ quên anh. Ba em đă có một dĩ văng hào hùng của một đời kháng chiến. Để làm ǵ? Không ai biết đến ba em, chỉ có mẹ con em thiệt tḥi và khổ sở. Em sợ cho anh… 
Chàng d́u tôi dọc theo bờ sông, gịng sông lặng lẽ như mái tóc người thiếu nữ trải dài trên gối:
- Em nói đúng, cách mạng là đổi mới và cách mạng không phải là chính trị. Lịch sử đâu có nói lên đủ ư nghĩa một hy sinh. Anh yêu quê hương này và anh không thể bó gối ngồi nh́n quê hương rạn nứt. Anh cũng không cần lợi lộc, anh hành động v́ anh thấy đó là một điều cần thiết. Như vậy, ra đi hay ở lại sau thành công là chuyện phụ thuộc.
Tôi nói khe khẽ:
- Em sợ anh sẽ có nhiều kẻ thù.
Chàng ném mẩu thuốc gần tàn vào lùm cỏ ấm, giọng thật xa xôi:
- Anh hy sinh cả đời anh cũng được nữa, anh quên chính cái tôi của anh. Anh chỉ mong đất nước ḿnh thôi đừng gian nan. Không thể làm nô lệ, dù chỉ một năm, dù chỉ một ngày.
Tôi chán nản:
- Em thèm một cuộc đời b́nh dị.
- Sẽ không có được nếu vận nước vẫn c̣n điêu linh.
Tôi nh́n thẳng mắt chàng:
- H́nh như người Huế anh, mỗi người tự tin ḿnh là một ông Tổng Thống. Không phục ai, và không tin ai hơn ḿnh. Em thấy rơ, ẩn sau bộ mặt lặng lẽ của thành phố, những c̣n người thầm lặng sống hai bên sông Hương, là cả một triều đại huy hoàng một ông quan chưa chịu nằm yên trong dĩ văng.
Chàng gật gù:
- Mà thôi, ḿnh nói chuyện khác đi em. Chuyện t́nh chẳng hạn.
Tôi cười buồn:
- Anh quên giữa anh và em có h́nh bóng một người.
- Đừng nhắc nhở người vắng mặt.
- Anh sợ?
Chàng cười khẽ:
- Em sợ th́ có.
- Nếu sợ em đă không đi chơi với anh.
Chàng nh́n đồng hồ:
- Khuya rồi, ḿnh về em nhé. Em thứa khuya nhiều sẽ xấu đi.
- Em xấu từ lâu rồi.
- Bậy nào, ai nói em xấu anh đánh bỏ xừ.
Tôi cười, chàng nói tiếng Bắc khó nhịn được cười. Lên xe hai phút thôi về đến nhà rồi. Mong đường dài thêm đường vẫn ngắn. Tôi bỏ vào pḥng, chàng chợt cười sau lưng:
- Em chơi xấu anh nhé.
- Cái ǵ anh nói em xấu hoài nhé.
Chàng cầm quyển sách tôi che mặt bà ta trong khung ảnh hai người lên:
- Thỉnh thoảng em lại quên cho chị thở, em che kín thế này anh cô đơn suốt đời th́ sao? Ai vào đây thương anh.
Tôi gắt cho đỡ ngượng:
- Đẹp lắm đó, khoe hoài. Thôi chào ông cù lần tôi đi ngủ.
Chàng huưt sáo. Tôi phụng phịu:
- Ghét cái mặt.
Anh chung thủy. Tôi thích người đàn ông chung thủy với vợ, nhưng trường hợp này th́ tức không thở được. Tôi rón rén vào pḥng tắm trút hết mọi mảnh vải, mọi sợi dây, vặn nước thật mạnh khắp người, cho t́nh nguội bớt đi, cho nguôi quên những cơn rạo rực, những cơn thèm khát. Nhắm mắt lại đi, đừng tự nh́n ḿnh kẻo lại đỏ mặt v́ những tưởng tượng vu vơ. Chàng không thèm ngó đến mi, chàng có một hoả diệm sơn hừng hực nằm chờ trong đó. Hoả diệm sơn bao giờ cũng nung nấu hơn một ngọn đồi thoai thoải hiền lành.
Cỏ xanh êm không thể sánh với rừng già. Buồn cho ḿnh là kẻ đến sau, lại không có những đường cong hấp dẫn mạnh như người. Tôi khoác vội áo ngủ, rồi chui vào mùng, thao thức nhớ anh. Trong giấc mơ huyền hoặc bắt gặp anh đi lang thang trong rừng hoa vàng. Tôi gọi anh măi mà anh không nghe. Nụ cười anh bay lên cao rạn rỡ và gương mặt ấy tan biến như một đám mây xa.
Tôi lặng lẽ nh́n lên ban giáo sư. Buổi học đầu tiên sau những ngày băi khoá với một giáo sư từ Sàig̣n bay ra. Cái nôn nao dấu kín trong mọi tia mắt, người ta không c̣n là những cô bé, những cậu bé dưới trung học nữa rồi. Bắt đầu một nghề mới, nghề làm người. Không nhắm mắt vâng theo thầy cô như lúc nhỏ. Tự chọn cho ḿnh một chỗ ngồi. Tôi mỉm cười. Thầy đang nh́n tôi. Rơ ràng thầy đang nh́n tôi, Tôi bối rối cúi mặt xuống, khi ngước mắt đưa lên vẫn thấy nụ cười và đôi mắt ấy.
Thầy Thịnh dạy Triết, h́nh như chưa có vợ. Các cô sinh viên bàn tán một cách sung sướng chuyện thầy muộn vợ. Đôi mắt hơi mơ mộng dưới gọng kính trắng. Dáng dấp có vẻ nhàn hạ. Thầy ngồi trước cái bàn rộng bằng gỗ quí trang trọng. Và những quyển sách dầy cộm như tự điển. Giảng bài, nh́n học tṛ, cười nhè nhẹ, đẩy gọng kính lên, đặt kính xuống bàn, rồi lại đeo kính lên. Những cử chỉ nh́n không chán mắt con gái chưa chồng. tất cả những mái tóc ngồi đây, tóc ngắn, tóc dài, tóc mềm, tóc quăn, đều chưa có chồng, nên đều nh́n thầy như ngóng trông, như mời gọi.
Một ông giáo sư đại học chưa vợ, báu vật cho thành phố Huế này rồi, buổi học đầu tiên mà học với ông ni chắc cuối năm đám cưới rinh hết các cô xa giảng đường mất thôi.
Tôi nhớ chàng, nên cười thật buồn. Nhỏ Hải ngồi bên cạnh che môi th́ thầm:
- Bô ác mi hỉ?
Đám khen thầy bô cơ à?
- Sự thật vẫn là sự thật. Ông bô th́ phải khen bô chứ.
- Trang thấy ông có vẻ trí thức quá.
- Chuyện, giáo sư không trí thức th́ ai trí thức vào đây nữa.
- Ông ấy là giáo sư thật thụ hở mi?
- Ừ thật thụ, tao hỏi kỹ rồi. Phong của mi mới là phụ khảo thôi.
Tôi cười:
- Biết rồi, nói măi.
Hải nheo mắt:
- Người ta nhắc đến cái tên mắt sáng lên c̣n làm bộ.
- Sời ơi, ba cái chuyện lẩm cẩm. Thôi ông nh́n tụi ḿnh ḱa.
Hải trề môi:
- Tại mi đẹp nhất trường, nên ông nh́n mi đó.
- Thôi tôi xin bà, bà đừng có nói móc họng người ta như thế nữa.
Những lời giảng ấm và tṛn, những ư tưởng thâm trầm sâu sắc vang trong lớp học. Sinh viên chăm chú nghe như đang chăm chú nh́n. Ghi bài, một cực h́nh êm đềm của sinh viên những cây bút nguyên tử nhiều khi chạy không kịp môi thầy. Nhăn nhó bỏ trống một khoảng giấy rồi dịu xuống khi nh́n thầy ch́m trong gịng tư tưởng.
Hai giờ học, có nghĩa là hai giờ ghi bài. Ngón tay giữa bị méo đi v́ thầy, thầy biết không? Văn sĩ lệch đầu ngón tay giữa, cao vọng c̣n có lư do hănh diện, tụi em c̣n đi học, méo mó bàn tay coi thảm quá.
Hải đang vẫy tay dưới gầm ghế th́ thầy đứng lên. Hết một giờ rồi. Sinh viên lục đực xô ghế đi theo thầy ra ngoài hành lang. Học thầy bốn giờ kia. Tha hồ cho các cô chiêm ngưỡng.
Tôi đứng xa để nh́n sinh viên vây quanh thầy. Vuốt nhẹ tóc mềm, giữ lại vạt áo và chớp khẽ hai mi, thầy nh́n tôi. Lạ thật thôi, hay là quen nhau từ kiếp trước?
Thầy tiến về phía tôi cười mím chi:
- Chị có hiểu bài không?
Tôi lúng túng:
- Dạ thưa thầy hiểu ạ. Có điều thầy nói mau quá, em ghi không kịp.
Thầy lại cười:
- Nếu hiểu bài th́ không cần ghi hết nữa. Ghi những ư chính thôi chứ.
Tôi đỏ mặt:
- Dạ hiểu sơ sơ thôi thầy.
- Chết. Phải hiểu rơ vấn đề chứ, lần sau có chỗ nào hiểu sơ sơ nói tôi giảng lại nghe.
Tôi cảm động:
- Dạ cám ơn thầy.
- Sao lại cám ơn? À chị tên ǵ nhỉ?
- Dạ Trang. Mạc Tố Trang.
Thầy gật gù:
- Tên cũng lạ như người, Trang giống Anna Frank thật, cũng đôi mắt nửa buồn bả nửa ngây thơ, cũng dáng dấp mong manh.
Tôi ngạc nhiên, Thầy có thể lăng mạn văn hoá thế này sao? Tôi tránh mắt thầy, ngó lên những hàng cây.
Một vài người đi tới, thầy cười cười quay lưng đi vào lớp. Tôi ngơ ngác nh́n theo, ḷng xôn xao nên đôi má ấm hồng nên hai tay run run.
Đứng trên bục cao, giọng thầy vang lên:
- Để các anh, các chị có dịp thảo luận những vấn đề của các anh chị, như một vài người vừa đề nghị. Tôi muốn chúng ta kéo nhau ra băi cỏ.
Họ ngạc nhiên lẫn thích thú hoan hô vang lên. Thầy tṛ lục đục kéo nhau ra khỏi giảng đường. Băi cỏ non êm, gốc cây râm mát đầy xác lá vàng. Những chị mặc đầm có vẻ lúng túng khi phải ngồi xuống cỏ. Họ t́m cách nhờ các chị áo dài chịu trận dùm hai cặp đùi dễ thương của họ. Tôi ngồi trong ṿng tṛn ngay trước mặt thầy. Câu chuyện đưa về vấn đề tranh đấu của sinh viên từ lúc nào. Vạt áo dài của tôi bị kéo lệch để che hai chân trần của Ái Lệ.
- Khỉ, ai biểu diện đầm cho lắm vào.
- Ai biết ông ni gàn ri, nếu biết tao mặc cha cái quần pát cho rồi.
- Xí đi học mà diện pát người ta chửi cho mục mả.
Ái Lệ nhún vai. Con nhỏ nổi tiếng kiêu kỳ, ngồi đâu ngực cứ ưỡn ra như tài tử. Tôi nhớ Lan Chi, bộ ngực trắng như thạch cao, mát như bột sau lớp mỏng khiêu gợi. Bộ ngực như hai ngọn núi hừng hực sắp phun lửa t́nh. Tôi nh́n ngực ḿnh. Đồi cỏ này chẳng đô xộ tí nào. Ưỡn ra cách mấy cũng thế thôi. Buồn năm phút và kiêu ngạo năm phút.
Chàng đă làm ǵ trên hai đỉnh núi lửa ngùn ngùn đó của Lan Chi? Ôi, lại nghĩ nhảm rồi, chia trí điệu này hoài dám cuối năm đậu cây chuối mất thôi. Tôi lắc đầu như xưa đuổi h́nh bóng chàng, đôi mắt t́nh tứ mê đắm nh́n về trên núi mê man.
Thầy chậm răi trả lời cho một sinh viên, mải nhớ chàng tôi không nghe được câu hỏi:
- Học tṛ băi khoá tôi nghỉ dạy. Học tṛ đi học, tôi xách cặp tới trường. Dạy, hay nghỉ bây giờ tùy thuộc học tṛ của ḿnh. Thú thật tôi hơi buồn. Tôi công nhận các anh có lư của các anh. Các anh thẳng thắn nói lên tiếng nói của các anh. Điều mà người lớn chúng tôi không làm được. Nhưng thử hỏi trong hoàn cảnh đất nước bây giờ, tranh đấu có lợi ǵ không? Đă quá rối ren, chúng ta đ̣i cách mạng, nghĩa là đ̣i đổi mới, nhưng thử hỏi cách mạng là ǵ? Nếu không phải là một cuộc thay đổi những người cai trị. Không có lợi ǵ hết, tranh đấu chỉ làm t́nh h́nh rối ren thêm. Theo tôi, chúng ta nên học hành đều đặn để chờ đợi. Tôi không nói tranh đấu là một thái độ xấu, nhưng tôi thấy chưa có lợi cho các anh và cho đất nước.
Một sinh viên dơ tay lên, thầy gật đầu ra dấu cho anh ta nói:
- Thưa thầy, em hiểu nỗi buồn của thầy, nỗi buồn của các giáo sư trong t́nh thế này. Không ông thầy nào muốn học tṛ ḿnh bỏ học rồi vào tù cả. Nhưng chúng em không thể ngồi khoanh tay nh́n một con thuyền phăng phăng trôi xuống vựa thẳm. Chúng em không thể tự bịt mắt ḿnh. Bảo rằng t́nh trạng xă hội đă băng hoại rồi ngồi yên nh́n. Em thấy không thể ngồi yên nh́n một đống rác.
Thầy cầm một ngọn cỏ, mắt nh́n xa xôi:
- Tuổi trẻ bao giờ cũng hăng hái tin tưởng. Nhiệt thành có thừa nhưng các anh đă nh́n thấy con đường trước mặt chưa? Con đường đó sẽ đưa các anh về đâu? Đưa đất nước này về đâu. Tranh đấu? Tranh đấu khi sức mạnh thật sự không có.
Thầy thở dài, gương mặt buồn u uất ngưới nh́n lên cao. Tôi dụt dè dơ tay tôi nhớ chàng, người yêu của tôi, và tôi phải nói. Thầy tŕu mến nh́n tôi, đôi mắt thầy làm tôi run cả hai môi:
- Những suy tư của thầy em thấy rất đúng. Ḿnh yếu đuối quá. Cuộc chiến đă làm ḿnh liệt người. Ước chi đừng có chiến tranh, chắc chắn ḿnh tiến bộ hơn mọi dân tộc khác. Thầy nói chúng em phai? chờ đợi, phải dè dặt tính toán thiệt hơn. Nhưng thưa thầy, em là con gái em thấy rơ chuyện này. Chị dâu của em có năm đứa con. Lấy chồng sáu năm sinh năm đứa con. Em thấy rơ khi nào nó khóc chị em mới cho nó bú. Chúng em cũng vậy, chúng em phải gào lên chứ. Tự do không bao giờ cho không, thầy quên rồi sao? Không gào không khóc lên, ai biết ḿnh sắp chết đói mà cho ăn hở thầy? Đáng nhẽ thầy phải giúp bọn em. Đất nước ḿnh đă điêu linh, chúng em không thể ngồi nh́n, càng không thể nhắm chặt hai mắt.
Chữ điêu linh của chàng làm tôi nghẹn ngào khi nhắc lại. Phong ơ em yêu anh. Em quay cuồng và miệt mài trong t́nh yêu đến nỗi em không biết thế nào là t́nh yêu nữa? tại sao yêu một người đă có đủ tất cả như anh.
Tôi ngồi xuống cỏ, thầy nh́n tôi, những lời thầy nói đi thẳng vào tim tôi, nào là người lớn đàng buông xuôi, nào là thời thế quá ngặt nghèo. Nhưng tôi vẫn hiểu thầy muốn sinh viên đi học b́nh thường. Sinh viên có vẻ buồn, nên không ai mạnh bạo dơ tay nữa. Thầy tṛ lục...c đứng lên để vào lớp ghi bài. Học đại học có nghĩa là ghi bài thật lẹ. Tôi vẫn mơ ước một đại học khác hơn, kiểu thầy tṛ socrate lang thang khắp phố phường.
Người ta tụ lại thành từng nhóm dọc theo hành lang, tôi đứng một ḿnh, tôi thích đứng một ḿnh để tự do nghĩ đến chàng. Sao mơ một đêm với chàng bên sông Hương.
Thịnh bước đến gần tôi. Vẫn gọng kính trắng trễ trên sóng mũi. Vẫn nụ cười nửa bao dung, nửa mỉa mai. Tôi gật đầu chào thầy. Thầy mỉm cười:
- Tố Trang có vẻ suy tư quá. Hay là làm thơ đó?
Tôi lí nhí:
- Dạ không em đứng chờ giờ học ghi bài đây ạ.
Thầy xa xôi:
- Trang có hoạt động ǵ với anh em không?
Tôi lắc đầu:
- Dạ không hoạt động hẳn, nhưng em thán phục thái độ dấn thân của bạn bè em.
Thầy lảng chuyện ngay:
- Tôi có vài quyển sách Triết rất hay, trưa nay Trang đến lấy về đọc nghe. Tôi… 
Tôi ngạc nhiên rồi thích thú nói:
- Thật không thầy? Em mê sách lắm thầy ơi. Hễ có tiền là em mua sách. Chắc sách của thầy ở đây không có?
Thầy gật đầu:
- Tôi mang từ Pháp về, những đoạn văn chính thức của Platon. Những sữ liệu quí giá về triết học Hy lạp.
Tôi nao nức:
- Dạ thế nào em cũng tới.
- Trang biết cư xá đại học chưa?
- Dạ chắc Thu Hải biết.
Tôi nghĩ đến Thu Hải tôi sẽ rủ nó đi chung, đến nhà Thầy một ḿnh kỳ lắm.
Thầy Thịnh có những cái nh́n thật t́nh, tôi bối rối nh́n xuống chân.
- Trang đi học có vui không Trang?
- Dạ vui Thầy.
- Tôi thấy trang có vẻ buồn buồn, Trang buồn tôi phải không?
Tôi lúng túng thật sự, tôi không dám nh́n thầy nữa:
- Dạ đâu có…
- Tôi biết Trang không vui v́ thái độ chịu đưng của tôi trước t́nh thế. Đúng không cô bé?
Tôi chớp mắt nh́n thầy, đôi mắt sau gọng kính vẫn đầm thắm nh́n tôi:
- Thưa thầy em kính mến thầy, và em biết thầy có những lư do của thầy.
Thầy Thịnh cười nhẹ:
- Trang ngoan lắm, Trang ở Huế lâu chưa?
- Dạ mới vài tháng nay thôi, gia đ́nh em ở Đà Nẵng, em trọ học ngoài này.
Thầy kể chuyện Sàig̣n th́ phải, tôi nói với thầy tôi chưa biết Sàig̣n. Nhưng tôi không nghe được nữa, dù tôi vẫn đứng gần thầy. Chàng nện mạnh gót giầy da dọc theo hành lang dài. Đôi mắt chàng quắc lên nh́n tôi như ngọn lửa toát ra đốt cháy ḷng tôi. Tôi đứng lặng người, môi mấp máy như muốn gọi chàng mà không dám. Thầy Thịnh vẫn vô t́nh cười cười nói nói. Chàng lạnh lùng nh́n tôi từ xa, nhưng đến gần tôi, chàng không thèm nh́n tôi nữa, chàng đi sát vào tôi và lạnh lùng như tiền. Gót giày gằn từng tiếng, gót giầy hậm hực, gót giầy như nghiền nát ḷng tôi.
Tôi thẫn thờ nh́n theo chàng. Thịnh vẫn vô t́nh ngu ngơ kể chuyện. Nhưng người đại trí thức vẫn có cái tật ngây thơ bên cạnh những khôn ngoan sâu sắc. Ḷng tôi tê điếng theo từng bước đi nện mạnh của chàng.
Thầy Thịnh hỏi:
- Trang thích không?
Tôi ngơ ngác:
- Dạ thích cái ǵ cơ ạ?
Thầy Thịnh nhíu mày:
- Ủa năy giờ Trang không nghe tôi nói ǵ hết à. Tôi nói về đêm sài g̣n.
- Dạ…dạ em nghe chứ.
Tôi nói cho thầy vui, sự thật tôi c̣n ḷng dạ nào để nghe đâu. Chàng giận tôi rồi, có nghĩa là chàng ghen khi tôi đứng bên cạnh một người đàn ông khác. Người ta chỉ ghen khi người ta yêu. Tôi sẽ thử ḷng chàng, tôi sẽ làm chàng điêu đứng để chàng phải yêu tôi.
Tôi hứa hẹn:
- Trưa nay thầy chờ em nhé, em sẽ đến đ̣i kẹo thầy đó.
Thầy THịnh mỉm cười:
- Sẽ có tất cả những ǵ Trang muốn. Hôm nay Trang học tôi bốn giờ phải không?
Tôi vuốt tóc làm duyên:
- Dạ bốn giờ chứ tám giờ em cũng chịu nữa, thầy giảng bài hay muốn chết.
- Trời đất hay muốn chết cơ à?
- Dạ hay muốn chết.
- Trang có chết không?
Tôi thẹn thùng cúi mặt, dấu hai g̣ má hồng. Thịnh cười quay vào:
- Vào học được chưa cô bé.
Tôi gật đầu. Thịnh chậm răi bước vào giảng đường. Thu Hải chờ tôi cùng vào, nó nghiêm trọng:
- Con khỉ, tụi nó xầm x́ mi với thầy đấy. Mi làm ǵ mà cứ đứng ĺ với ông ấy hở?
Tôi nhún vai:
- Tao đâu có muốn thế. Mà có sao không?
- Không sao hết, nhưng mà kỳ lắm.
- Kỳ cái ǵ?
- Biết à. Tụi nó cứ chỉ chỏ mi hoài, tao sốt cả ruột.
- Kệ tụi nó.
- Tụi nó chửi mi dữ lắm đó.
Tôi bực bội:
- Chửi sao?
- Chửi mi nôn chồng, vừa mới gặp ổng mi đeo như sam liền.
Tôi mỉa mai:
- Rồi tụi nó sợ xanh mặt à?
Thu Hải lắc đầu, mái tóc đen như màu đêm xao động thật dễ thương.
- Mi coi chừng, xứ ni mà mang tiếng rồi khó lấy chồng lắm nghe không?
Tôi le lưỡi:
- Ghê, tao có làm ǵ đâu mà kêu mang tiếng. Ổng hỏi chuyện chă lẽ tao che mặt chạy.
- Tại răng ổng mới nói chuyện với mi chứ bộ.
- Tại răng th́ mi bảo tụi nó hỏi ổng ấy, tao đâu có biết.
Hải khôn ngoan dặn ḍ:
- Thôi vô học, mi đừng có nổi điên nghe không, thế nào tụi nó cũng gây mi cho coi.
Tôi kiêu hănh:
- Tụi con nít tao khỏi có ngán đi.
Thịnh ngồi trên bục cao. Tôi kiếm chỗ gần Thịnh nhất để ghi bài cho dễ. Tiếng x́ xào nho nhỏ:
- Hứ ngứa chi mà ngứa dữ rứa không biết. Trường học của người ta chứ bộ bạ búng ǵ răng mà cua đàn ông như rứa hỉ?
Tôi cười gằn trong cổ, tôi ưỡn ngực ra trêu tụi nó. Lũ con gái dồn hết lên bàn trên mong lọt mắt xanh của Thịnh.
- C̣n khuya, thứ đó để người ta chơi qua ngày, chứ ai thèm cưới mà mi lo.
Tôi đỏ mặt rồi. Đó là câu chửi cay cú nhất. Tụi nó bảo tôi chỉ đáng cho Thịnh chơi qua ngày, c̣n cưới xin th́ phải là tụi nó mới xứng kia.
Thịnh nh́n về phía tôi, đôi mắt Thịnh đằm thắm gởi một hẹn ḥ. Tôi mỉm cười, v́ tôi biết tụi nó đang tức điên lên được. Thu Hải nhăn nhó:
- Thôi cho tao xin, mi đừng có trêu tụi con gái lắm mồm đó, nguy hiểm lắm.
Tôi che môi:
- Trưa nay tao ghé thầy mượn sách, mi đi với ta nghe không?
Thu Hải trợn mắt:
- Mi điên hả? Tao không đi mô.
- Không th́ tao đi một ḿnh.
Thu Hải lắc đầu:
- Thôi được, tao đi với mi, để mi đến pḥng ông một ḿnh có mà chết.
Tôi nheo mắt:
- Sao lại chết? Bộ ổng thịt tao?
Thu Hải gắt:
- Không phải tao sợ ổng thịt mi, dù sao ổng cũng đường đường là giáo sư, tao ngại mi mang tiếng.
Tôi nói khẽ:
- Tao thương Huế của mi v́ thế đấy. Cái ǵ cũng sợ, ăn một cái kẹo giữa đường cũng sợ.
Hải xua tay:
- Thôi im đi cho tao ghi bài con khỉ.
Tôi cũng miệt mài ghi, ghi như máỵ Giáo sư bao giờ cũng có sách vở thật dầy trên bàn. Tôi có cảm tưởng nếu không có những quyển sách đó thầy dạy không được. Cũng như đàn ông bây giờ ra đường không có giấy hợp lệ t́nh trạng quân dịch không muốn làm đàn ông nữa.
Giờ chơi sau đó, Thu Hải kèm sát tôi để những người đẹp Văn Khoa tỉ tê tâm sự với thầy. Thịnh đưa mắt t́m tôi, nghĩ tức mụ Hải này quá thôi. Tôi đành thở dài vậy.
- Để tụi nó nói chuyện với ổng một chút, mi dành hết mi chết với tụi nó.
- Trời ơi, mi làm như đàn ông là một món hàng không bằng?
- Thế là cái ǵ?
- Họ là một người họ yêu ai mặt họ, dành dật kỳ thấy mồ.
- Bộ ổng yêu mi?
Tôi hơi ngượng:
- Biết à.
Hải dí trán tôi:
- Tao mách Phong cho coi.
- Hay chưa, người ta vợ con đùm đề sơ múi ǵ đến tao nhỉ?
- Vợ con người mà ăn thua chi.
Tôi bâng khuâng thở dài. Chàng đến văn khoa lúc nào mà tôi không hay, để nhơn nhơn nói cười với Thịnh. Bây giờ chắc chàng giận tôi, chàng khinh tôi lắm. Định chọc cho chàng ghen, nhưng sao tôi vẫn sợ. Tôi sợ mất luôn t́nh yêu của chàng.
Giờ học cuối cùng uể oải trôi mau. Thịnh vẫn thỉnh thoảng kín đáo nh́n tôi. Hết giờ Thịnh lên xe về nhà, tôi năn nỉ Hải:
- Đi với tao chút đi mi, tao lỡ hẹn với ổng để rồi người ta chờ kỳ lắm.
Thu Hải càu nhàu:
- Ai biểu mi hẹn ẩu, một lần thôi nghe chưa? Thật tao cũng sợ mi luôn, mi liều không chê được.
Hải và tôi thập tḥ đứng trước nhà chàng. Một vila song lập. Mấy lần định bấm chuông, nhưng sợ một giáo sư khác ra th́ ê mặt. Hải quả quyết với tôi, thường thường giáo sư Sàig̣n ra họ hay ở chung với nhau lắm.
Thịnh hiện ra như đang chờ đợi. Chàng cười cười đi ra:
- Đến lâu chưa Trang? Bạn của Trang hả?
Tôi kéo tay Hải:
- Thu Hải bạn thân của em đó thầy.
- Vào chơi hai cô, tôi để dành sách cho Trang rồi đó.
Hải ngạc nhiên ghé sát tai tôi:
- Ủa, mi quen ổng lâu rồi hở? Vậy mà dấu tao nhé.
Tôi ỡm ờ không nói một lời, đưa mắt nh́n quanh pḥng Thịnh. Một cái giường nhỏ, góc trong cùng cánh cửa vào một pḥng khác nhỏ hơn. Tôi thấy sách trên bàn, sách đầu giường, và sách trên tay Thịnh. Tôi kín đáo nh́n mắt Thịnh dưới lớp kính trắng. Đọc sách liên miên thế này hèn ǵ Thịnh không đeo kiếng cận.
Tôi cũng là một con mọt, bạn bè vẫn thân mật trêu tôi như thế. Nhưng tôi thua xa mấy ông giáo sư đại học này rồi. Tôi mê sách hơn như tôi đă mê nhạc. Sách càng ngày càng đắt nên chỉ đi học nhờ. Đọc nhờ, cảm giác thân quen với quyển sách không có. Thịnh có những quyển sách mà vừa nh́n qua tôi biết cả đời ḿnh không chắc mua được. Tôi nghe mến THịnh. Có lẽ v́ chàng đồng bệnh với tôi? Tôi trầm trồ:
- Trời ơi, thầy nhiều sách quá. Nếu em có một căn pḥng đầy sách như thế này th́ em sẽ ở ĺ trong nhà mất.
Thịnh cười, tiếng cười nhẹ như hơi thở:
- Tôi nhường pḥng này cho Trang nhé.
Thu Hải ngơ ngác nh́n tôi, tôi bối rối cầm những quyển sách chàng để sẳn cho tôi nên không dám ngưới nh́n. Thịnh mở hộp kẹo màu:
- Mời Trang, mời chị.
Chàng không gọi tôi bằng chị như Thu Hải. Chàng thản nhiên phân biệt, tôi vừa cảm động vừa lo lo, khẽ nhón lấy viên kẹo hồng. Thịnh nói nhỏ:
- Mời hộ bạn dùm anh đi.
Tôi chớp mắt. Thịnh khôn khéo quá. Thịnh tiến chậm mà mau. Chàng xưng anh với tôi thật dễ dàng và ngọt ngào. Thu Hải khôn lanh vậy mà cũng lầm tôi với chàng chắc quen nhau mấy chục năm trước.
Hải ít nói, ít cười. Con gái Huế vẫn có cái tật dễ thương này. Chút nữa bước ra khỏi pḥng Thịnh hắn nói tía lia cho coi. Hải chỉ biết cười, cười vu vơ thôi.
Thịnh dịu dàng hỏi Hải:
- Ra đây học Trang có hay đi bát phố không chị?
Tôi vừa ngạc nhiên vừa thú vị. Hải vô t́nh:
- Dạ thưa thầy không. Trang lười đi chơi lắm, lâu lâu đi với…
Tôi nháy mắt Hải ngồi im, vân ve chéo khăn thêu bối rối mười ngón tay gầy gầy.
- Đi với Hải một ṿng hàng quà thôi thầy ạ. Dạ bị cái tật tham ăn.
Thịnh nói như reo:
- Hôm nào cho anh thưởng thức mấy món ăn đặc biệt của Huế nghe Trang.
Tôi thua chàng rồi. Tôi không thể xa lạ với người đàn ông này măi được.
- Dạ Trang có biết ǵ đâu thầy.
Thịnh ḍ dẫm:
- Trưa nay Trang có tính ăn thi với anh không Trang?
Tôi lúng túng:
- Dạ để lần khác, em chưa nói nhà.
Hải cũng vội vàng:
- Dạ cũng trưa rồi xin phép thầy.
Hải kéo tôi đứng lên. Thịnh đưa sách cho tôi.
- Trang đọc mấy quyển sách này đi nhé, hay lắm đấy. Lần sau anh sẽ mang thêm ra cho Trang.
Tôi lí nhí:
- Dạ cám ơn thầy.
Hải cúi đầu:
- Thưa thầy, tụi em về.
Chàng đứng lại cười trước hiên nhà đầy nắng. Vườn cây xao động, tôi theo hải ra đường, Hải dài giọng:
- Con khỉ, vậy mà kéo người ta đi, làm như xa lạ nhau lắm í.
Tôi càu nhàu:
- Bộ tao đi một ḿnh?
- Tao tưởng mi mới quen đằng này anh anh em em ngọt sớt mà. Biết vậy c̣n lâu tao mới đi.
Tôi không thể thú thật với Hải tôi mới quen chàng. Hải nheo mắt:
- Sướng nhé.
Tôi đỏ mặt:
- Sướng cái ǵ?
- T́nh muốn chết c̣n làm bộ hỉ.
Tôi gắt:
- Mi kỳ th́ có, nhưng người ta làm cũng đủ chết rồi. Đợi mi làm nữa chắc tao độn thổ hỉ?
Tôi dậm chân:
- Người ta làm cái ǵ mà mi chọc tao hoài vậy?
Hải nguưt dài:
- Làm cái ǵ th́ hai người hiểu với nhau chứ, làm sao tao hiểu được. Kể ra mi cũng tốt số đó Trang. Đẹp trai nè, học giỏi nè. Giáo sư đại học chớ dỡn sao? Tụi nó biết chắc tức điên đầu. Lâu lâu mới có một sữ học giỏi mà chưa vợ, mi nhanh chân thật.
Tôi than thở:
- Mi làm như…chán mi quá.
Hai? cười mím chi:
- Làm như ǵ, trăm phần trăm ông ấy yêu mi rồi. Ông ấy nh́n mi dứt không ra, ông lại giàu sang nữa mi có điên có khùng mới trốn nổi ông ấy.
Tôi lơ đăng:
- Biết đâu không vợ con đùm đề như Phong rồi.
Hải trề môi:
- Yên trí đi, bảo đảm chưa vợ mà mi, giáo sư chứ bộ lính tráng răng mà dấu nổi, tụi sinh viên thính hơn mật vụ nữa mi ơi. Ông mô răng răng tụi nó biết hết.
Tôi lắc đầu:
- Cũng không ăn thua ǵ đến tao hết.
Thu Hải nheo mắt:
- Ăn mạnh đi chứ răng lại ăn thua. Chàng của mi ngon lành thí mồ. Mi coi chừng tụi nó dành mất lại thất t́nh ngàn năm cho coi.
Tôi thất t́nh rồi c̣n đâu. Tôi yêu Phong, nhưng chàng hững hỡ coi như em gái. Chàng chỉ biết cười khi tôi bàn chuyện t́nh yêu. Tôi rối ḷng không biết trưa nay chàng đi đâu? Thấy tôi nói chuyện với Thịnh chàng có giận tôi rồi bỏ luôn tôi không? Nghĩ ḿnh cũng vô duyên thật. Người ta có bao giờ nói yêu ḿnh đâu mà sợ người ta bỏ. Tôi bâng khuâng đi với hải dưới những hàng cây cao nghiêng che bóng mát. Gần một giờ trưa, đường phố vắng tanh, cái im lặng chất đầy xao xuyến tôi nghe được tiếng thở của con đường mang tên Áo Trắng, tôi nghe tiếng thở của gịng sông êm đềm dưới kia.
Hải rẽ đường khác để về nhà. Tôi một ḿnh bước chậm bên sông, những quyển sách nặng trên tay ôm ngang trước ngực. Đôi mắt sâu đen của Phong và ánh mắt đằm thắm của Thịnh quay đều trong óc tôi. Tôi yêu Phong. Tôi biết rơ tôi đang yêu Phong. Bởi tôi sợ sệt mỗi bước về nhà.
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa. Lách ḿnh vào. Chàng ngửng đầu lên rồi lại cúi xuống những trang sách mở sẳn. Im lặng! Tôi khựng người sau lưng chàng. Chàng vẫn lạnh lùng với trang sách. Tôi ngầm ngùi lên lầu, những bậc thang như dốc hơn mọi ngày. Phong giận tôi rồi, tôi thích chàng hét lên hay hạch hỏi. Sự im lặng của chàng làm tôi khổ sở. Tôi thích nh́n rơ cái ghen của chàng hơn là chịu đựng một sự câm nín. Nếu tôi là người yêu của chàng, tôi sẽ đặt tay ḿnh trong tay chàng, sẽ bắt chàng nh́n thẳng vào mắt tôi. Để chàng hiểu rằng tôi không yêu ai ngoài chàng. Tôi không có quyền làm một người yêu với chàng. Tôi đành lên lầu mở tung cánh cửa để ḷng xót xa, để buồn rươm rướm nước mắt. Thẻo chạy lên:
- Cô ơi, thầy nói mời cô xuống ăn cơm.
Tôi ngạc nhiên:
- Bộ nhà chưa dùng cơm?
- Dạ rồi, chỉ c̣n thầy đợi cô.
Tôi long lanh hai mắt hỏi thật khẽ:
- Có thật anh Phong chưa ăn cơm không Thẻo?
Con Thẻo ngơ ngác:
- Dạ thật chứ.
Tôi xúc động:
- Thôi được Thẻo xuống đi, tôi thay áo đă.
Chàng đợi tôi. Chàng để bụng đói v́ tôi đúng một giờ. Tôi ngập ngừng bám tay trên thang gỗ nâu bóng. Từng bậc, từng bậc gót chân th́ mềm như ḷng chập chùng đam mê. Chàng ngồi chống tay trước bàn ăn. Tôi ngồi xuống trước mặt chàng:
- Anh chưa ăn cơm à?
Chàng quay đi:
- Tôi no rồi.
- Ủa, sao Thẻo nói anh chưa ăn.
- Chưa ăn nhưng no, no tức bụng.
Tôi chớp mắt:
- Giờ ăn với em đi anh.
- Tôi ngồi nh́n cô ăn.
Tôi chống hai tay lên má phụng phịu:
- Nếu vậy em cũng không ăn nữa.
Chàng quắc mắt:
- Cô c̣n làm nũng tôi nữa cơ à?
Tôi hờn dỗi:
- Bộ anh…bộ anh…
Chàng thở dài:
- Cô làm ǵ giờ này mới về?
Thấy tôi im lặng, chàng cười mỉm:
- Tiếc rằng đây không phải là sài g̣n, để cô nói kẹt xe phải không?
Tôi giận dỗi đứng lên:
- Em không thèm nói dối, em đi chơi với người ta, anh làm ǵ em không?
Chàng trầm ngâm nh́n khói thuốc bay:
- Không làm ǵ cả, nhưng buồn.
Tôi cười thầm. Tôi biết chàng yêu tôi rồi. Tôi bắt đầu thắng thế, người ta chỉ ghen khi nào người ta yêu nhau. Tôi lặng lẽ và cơm, những hạt cơm trắng dẽo thơm thơm đầu lưỡi. Tôi vờ quên chàng để mặc chàng hút thuốc suy tư. Chàng nói thật khẽ:
- Sướng thật, người ăn người nh́n.
Tôi tinh quái trả lời:
- Em có quyền ǵ để ṿi vĩnh anh đâu. Nếu em có quyền, em chuốc rượu cho anh liền.
Chàng lừng khừng:
- Hôm nay tôi cũng muốn say.
Nói xong chàng ngồi im như pho tượng. Tôi bỏ lên lầu vừa đi vừa hát khe khẽ một đoạn t́nh ca. Tôi cười vui rồi nhảy từng bậc như sáo con. Không quên liếc mắt nh́n chàng.


Chương 3

Sinh viên vẫn tới trường nhưng nét nghiêm trọng đong đầy khoé mắt. Tôi lặng lẽ ghi bài, Hải bỏ Huế bỏ tôi mà đi rồi, ngồi một ḿnh thấy buồn xót mắt. Học hai giờ này thôi, hai giờ sau tôi sẽ leo vội lên xe để đến trường dạy học trả nợ áo cơm. Dạy được một tháng sút hẳn hai kư lô, lĩnh bốn ngàn bạc vừa cầm vừa tủi thân quay đi. Cái trường kỳ cục, giáo sư lănh lương cùng chỗ với học tṛ đóng học phí. Học tṛ nh́n ḿnh đứng chờ lấy tiền coi nhẹ thể quá thôi.
Phong có cuộc đời của Phong, tôi có cuộc đời của tôi. T́nh yêu không nối kết chia xẻ được ǵ, chỉ là một chút đắng cay, một chút bùi ngùi. Bạn bè Phong nhiều người trốn đi, nhiều người đi lính, nhiều kẻ vào tù. Tôi không muốn nghĩ đến, tôi muốn quên, tôi muốn mù loà, câm điếc cho yên đời. Tôi muốn những ǵ không thể có, không thể nói ra nên tôi đành câm lặng sống để đợi chờ như Thịnh.
Phong đi biền biệt, tôi lo chạy tiền để có thể tiếp tục học cũng đừ người, nên hết th́ giờ mơ mộng. Chính anh Hưng giới thiệu tôi đi dạy. Làm cô giáo quá sớm da mặt chưa kịp quen son phấn nên ông hiệu trưởng ngại dặn ḍ từng ngày.
Tôi bỏ giảng đường thật mau, hối hả đến trường vừa lúc học tṛ sắp hàng vào lớp. Học tṛ nhiều đứa cao hơn tôi, đứng lại xầm x́:
- Cô đến, cô đến bay ơi.
Tôi lên pḥng giáo sư tự rót cho ḿnh ly trà nóng để lấy sức mà gào than học tṛ chịu học ḿnh. Làm sao cho nó chịu học ḿnh là cả một vấn đề khó khăn.
Bà Kim An mệt mỏi chống tay thở. Bụng to rồi c̣n phải dạy kiếm tiền từng giờ. Tôi ngồi xuống bên chị cười thay cho một câu chào. Kim An than:
- Học tṛ hôm nay nghịch quá trời, mệt muốn sỉu luôn bà ơi.
- Nghịch là nghề của tụi nó mà.
Kim An kể:
- Trang biết không, ḿnh mệt ngồi thở nó bảo cô câu giờ tụi em nhiều quá. Mà hễ ḿnh giảng bài th́ chúng không nghe ngồi nói chuyện nhảm, tức không? Thật không v́ ba đứa con ḿnh bỏ dạy ăn rau muống luộc cho xong.
Tôi bảo An:
- Ối kệ tụi nó, hết giờ ḿnh về, loạn từ đâu tới chứ đâu phải tụi ḿnh.
- Trang nói vậy chứ nhiều thầy c̣n tức nữa là tụi ḿnh. Song Hà nó khóc hoài đó bà. Tụi nó dám nói tục với nó, bà biết không?
Tôi gật đầu:
- Trang có nghe Hà kể.
- Bà dạy được không?
- Tạm tạm, tôi kể chuyện ngâm thơ cho chúng nghe chúng mới yên đó.
- Ừ đời giờ thầy cô phải ch́u học tṛ, nó làm như ḿnh làm mướn cho nó bà ạ. Nó bỏ tiền ra thuê ḿnh dạy kia mà. Ḿnh dạy không được nó đuổi bà ơi.
An cười. Tôi cũng cười:
- Th́ ḿnh là dân làm mướn thật chứ c̣n ǵ nữa.
Kim An chán nản:
- Nhưng nếu ḿnh giàu th́ coi bộ học tṛ nể hơn, bà Loan đó, lái Opel đi dạy học tṛ sợ bằng thích.
- Bà làm tôi nản quá.
- Thật đó, mai mốt bà biết. Có hôm ḿnh giảng bài mệt quá, tụi nó chẳng chịu nghe, ḿnh nói các em ồn quá cô bỏ dạy cho coi. Bà biết nó nói sao không? Nó bảo cô cứ bỏ đi. Cuối cùng ḿnh phải muối mặt dạy tiếp đó bà. Lương trung úy của ông xă tôi bết quá tôi mà nghỉ dạy con tôi đói liền.
Tôi cảm động:
- Bộ bà tính dạy đến lúc sinh sao? Mệt chết?
- Mệt cũng đành chịu vậy, này đừng lấy chồng vội nghe bà.
Tôi đứng lên:
- Ai thèm mà lấy. Nói vậy chứ tụi nó không đến nỗi nào đâu bà ơi.
Tôi giảng bài trước mặt học tṛ, những đôi mắt c̣n đầy mơ ước, những nụ cười c̣n sáng tin yêu. Chúng to lớn hơn tôi, cao hơn tôi và chúng vờ hiền lành ngồi đó. Tôi bỏ ngoài tai những tiếng x́ xào nho nhỏ:
- Cô xinh quá há tụi bây.
- Cô giảng bài có duyên quá cô ơi.
Hai giờ căng thẳng luôn luôn phải nghiêm trang, để làm oai với học tṛ. Điệu này ḿnh đến thành bà già thật cho coi. Hết một giờ, chúng đ̣i nghỉ giải lao, tôi không cho cũng đành phải chịu. Một vài đứa đứng lên dơ tay làm hiệu rồi ra khỏi lớp. Tôi đành chống tay ngồi chờ đành nh́n từng khuôn mặt mà đoán tướng. Quốc tóc dài như nghệ sĩ. Hùng có nước da trắng như con gái. Châu có đôi mắt ngơ ngác vô tội như trẻ con, dù cao hơn cô cả cái đầu. Vĩnh Phan hay cười tủm tỉm…bây giờ ngồi đây, mai sau mỗi đứa có một cuộc đời. Mai sau đứa ngậm cười chua chát, đứa nghênh ngang danh vọng. Tôi đă từng ngồi dưới đó, từng mơ ước thật nhiều, thật mênh mông. Và không bao giờ tôi nghĩ đến tiền bạc sinh kế. Những thứ đó không đáng để ư, trong đầu chúng bây giờ đầy mộng vá trời lấp biển.
Tôi bước xuống bục đi dọc theo lớp học. Quốc nhỏm người lên:
- Cô ơi cô, sao lại mắt xanh mà không mắt đen. Kiều có phải người Pháp đâu mà mắt xanh? Phải tả Kiều mắt đen nhánh như cô mới đúng.
Tôi mong được đỏ âu hai má, nhưng tôi phải làm nghiêm:
- Em chưa hiểu ư Nguyễn Du đấy, người Á đông có đôi mắt lạ lùng lắm, một sự hoà hợp kỳ diệu giữa màu đen và màu xanh, Quốc nh́n thử mắt người bên cạnh đi, thấy mầu xanh của mắt chưa?
Quốc nh́n Vĩnh Phát rồi lắc đầu:
- Hắn hút thuốc nhiều quá mắt đỏ rồi cô ơi.
Vĩnh Phát đứng lên:
- Em thấy rồi, mắt cô xanh, xanh kinh khủng. Đen và xanh. Phải chi cô đừng là cô của tụi em.
Tôi ngán thầm lũ học tṛ nhà giàu, coi thầy cô như rác. Cũng may tụi hắn lớn rồi nên cỏ vẻ hiểu hiết không phá phách nhiều như lớp nhỏ. Tôi dạy Việt Văn cho một lớp Đệ tam con trai.
Quốc cao giọng:
- Thưa cô, em hiểu rồi, nh́n mắt cô tụi em hiểu câu thơ của Nguyễn Du.
Tôi im lặng quay lên:
- Chúng ta tiếp tục, lật vở ra đi.
Chúng lắc đầu:
- Nghỉ ít quá cô ơi, sao cô không câu giờ cho đỡ ốm hở cô? Mấy thầy khác nghỉ cả nửa giờ đó cô.
Tôi lắc đầu:
- Tôi hơi buồn câu nói đó của em.
Quốc nói:
- Em xin lỗi cô thay bạn em. Giáo sư không phải ai cũng giảng bài cả giờ như cô đâu. Tụi nó qúi cô nên mới nói thế.
Tôi lắc đầu nhè nhẹ, tiếng lào xào vẫn c̣n nho nhỏ. Chúng nh́n áo tôi, chúng nh́n cả đôi hài cườm. Đi dạy học tôi cũng phải cẩn thận áo quần, xấu không được, đẹp cũng khổ. Nhiều hôm mặt mốt mới vào lớp học tṛ nhất định đứng nghiêm như chào cờ. Dơ tay rồi chúng vẫn đứng ngẩn ngơ như ngỗng trời nh́n mây. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Sao các em không ngồi xuống?
Chúng nhao nhao:
- Thưa cô tụi em măi ngắm cô.
Tôi lại lắc đầu. Một đứa cao lênh khênh từ từ đi lên, rút chiếc khăn tay mới tinh ra lau bảng thật t́nh. Tôi than:
- Em phí của quá.
Nó cười hiền:
- Thưa cô, tại tụi em quí cô.
Từ đó trở đi tôi không dám khen cái nết hào hoa kỳ cục ấy của học tṛ tôi nữa. Tôi phải tự sắm cho ḿnh một miếng mút màu trắng giao cho một em bàn đầu. Chúng bàn với nhau:
- Cô thích màu trắng tụi bây ơi, cô hay mặc áo trắng, hay đi giày trắng.
Tôi tiếp tục giảng thơ người xưa. Những gịng thơ th́ đẹp, đẹp như mây hồng trôi ngoài kia. Những lời thơ êm đẹp như gió thoảng, nhưng ḷng ḿnh th́ ngh́n trùng lớp lớp mây đan rối. Có những đôi mắt c̣n đầy mộng mị làm tôi xao xuyến mỗi khi bắt gặp. Có những lời nói làm ḿnh xúc động đến bâng khuâng. Tôi yêu Nguyễn Du, một Nguyễn du đa t́nh, một Nguyễn Du khí khái. Người đâu có người t́nh si ngây ngất, dệt thơ đẹp như mộng. Tôi thích đọc thơ Kiều. Nên tôi giảng như say, nói như mê và v́ tôi mê nên học tṛ cũng mê theo, quên phá phách, quên làm ồn. Bí quyết sư phạm của tôi thật giản dị, tôi mê vấn đề tôi dạy, học tṛ mê theo và lớp mê, cái ǵ cũng mê say, cái ǵ cũng yêu. Một mái tóc thề của những cô gái Huế, một vạt áo trắng vờn trong gió bay đủ cho tôi thương cả buổi chiều xứ Huế, đủ cho tôi say sưa một chiều.
Giả thử bây giờ đem cả kho tàng châu ngọc đổi lấy ḷng đam mê của tôi, chắc tôi đành lắc đầu. Đời không đam mê th́ đời không nước mắt, không buồn không khổ. Nhưng thiếu nước mắt, vắng xa nổi buồn, chắc tôi không c̣n là tôi. Không c̣n là ḿnh, chắc tôi phát điên.
Tôi ngông nên tôi nói với học tṛ ư nghĩ này của tôi:
- Một ngày nào đó ḿnh không c̣n là ḿnh, ḿnh giống như mọi người. Ḿnh đứng cạnh mọi người như những con búp bê làm hàng loạt giống nhau bày trong tủ kính. Các em nghĩ sao? Nghệ thuật, văn chương, hội hoạ có c̣n hiện diện nữa không? giả thử bây giờ tôi bị bệnh tôi mất hết cảm xúc, đọc một đoạn thơ hay không hiểu, đọc một câu văn tuyệt vời cũng không hiểu, nh́n buổi chiều không biết là đẹp, không nh́n thấy buổi trưa đẹp. Họ sẽ cằn khô như sỏi đá. Tôi nghĩ, đi học là tập cho ḿnh biết cảm xúc, biết thưởng thức.
Vĩnh Phát đứng lên:
- Hoan hô cô, chưa ai nói lạ như cô.
Tôi dơ ngón trỏ trên môi. Chúng đành x́ xào:
- Chứ không phải để thị đố để được hoăn dịch hở cô?
Tôi chớp mắt, tôi bối rối rồi. Học tṛ thực tế và khôn hơn cô giáo. Chuông điện rung. Ngày xưa tôi đi học ngôi trường nhỏ bé của tôi nó trống. Tiếng trống ấm vang và như nỗi hồn nhiên tuổi thơ ngày ấy. Bây giờ học tṛ tôi vào lớp và chào về nhà theo tiếng chuông điện, thiếu âm thanh ngày nhỏ căng đầy mơ ước. Không hiểu sao tôi vẫn nhớ, vẫn thèm tiếng trống tùng tùng trên lớp da căng. giữa tôi và những người ngồi dưới h́nh như đă xa nhau, dù vài năm tuổi vẫn cứ xa. Họ băn khoăn hơn tôi ngày nhỏ, họ thực tế và khôn ngoan hơn.
Tôi chậm răi ra về. Hành lang lao nhao tiếng cười tiếng nói. Tôi một ḿnh trên con đường êm đềm bóng cây. Buồn về theo cơn gió từ gịng sông đưa lên. Chiều nay lại phải đi mượn cours về chép. Chữ ḿnh xấu viết bảng c̣n thua cả học tṛ, chép cours không ai đọc nổi. Cho mượn không được, chỉ tài đi mượn thấy hổ thẹn làm sao?
Tiếng gọi khẽ sau lưng tôi:
- Cô!
Tôi quay lại mỉm cười:
- À Toàn.
Toàn là cậu học tṛ thâm trầm nhất lớp tôi phụ trách. Toàn cao lớn, tóc để dài, đôi mắt mộng mị và nụ cười hồn nhiên. Toàn ít tham dự những cuộc tranh luận trong lớp, h́nh như Toàn ngồi nh́n tôi nhiều hơn là nói. Thỉnh thoảng Toàn cố t́nh bắt tôi chú ư bằng cách trầm ngâm hút thuốc khi tôi giảng bài. Tôi để mặc Toàn với thái độ của Toàn.
- Nhà em gần nhà cô, cô ạ, ngày nào em cũng đi bộ theo cô hết.
Tôi lơ đễnh:
- Thế hả? Sao học có vui không?
Toàn cười:
- Giờ cô th́ vui, xúc động đúng hơn, c̣n th́ nản không chịu được.
Tôi mỉm cười:
- Cám ơn em, nhưng cô không tin đâu. Cô có thấy em nghe giảng bao giờ đâu?
Toàn lúng túng:
- Em vẫn nghe đấy chứ, nhưng em buồn…
- Buồn! chuyện ǵ đó?
- Cô không thể giúp ǵ được cho em cả.
Tôi lảng chuyện:
- Sang năm Toàn thi rồi phải không?
- Thưa cô vâng.
- Phải gắng học nhỡ thi rớt phiền lắm.
Toàn cười:
- Em sẽ đậu nếu cô muốn em đậu.
Tôi nghiêng mắt ngó Toàn:
Đĩ nhiên tôi muốn em thi đậu chứ. Có người nào không muốn học tṛ ḿnh không đậu đâu?
Toàn thở dài:
- Cô chẳng hiểu ǵ em cả, vậy mà tụi nó đồn cô thông minh và tế nhị nhất trường?
Toàn đi bên tôi, thênh thang cao lớn, thênh thang nụ cười. Sách vở vo tṛn trong tay, tôi nghiêm mặt:
- Em chẳng có vẻ học tṛ ǵ cả Toàn ạ, ngày nhỏ đi học tôi luôn luôn có một cái cặp.
Toàn trầm giọng, tiếng nói bị vỡ. Toàn đang ở lưng chừng sườn núi của một đời người. Toàn chưa hẳn là đàn ông và Toàn cũng không c̣n là con nít.
- Nếu cô thích ngày mai cô sẽ thấy em có cặp.
- Phải giữ ǵn sách vở học mới được em ạ.
Toàn triết lư:
- Cũng như phải giữ ǵn t́nh yêu, mới là người biết yêu phải không cô.
Tôi nghiêm trang:
- Em c̣n nhỏ lắm, mười lăm chưa?
Toàn kiêu hănh:
- Thưa cô em mười sáu. Em hỏi kỹ người ta rồi, cô hơn em có ba tuổi.
Tôi b́nh thản:
- Ghê học tṛ đời nay điều tra thầy cô hơi kỹ đấy nhé. Thôi em về nghe Toàn.
Toàn chào tôi rồi lầm lũi bỏ đi. Tôi thở dài bước vào con ngỏ trải sỏi trắng. Buổi trưa nắng vàng rực từng sóng nắng len qua lá cây. Lá xanh chia nắng thành ô nhỏ lung linh và êm ả. Ngôi nhà có tầng ngói đỏ nằm trong lùm cây. Chim sẻ ríu rít bay trên cao. Tôi thẫn thờ leo từng bậc thềm, bở chưa thấy xe chàng. Chàng biệt tăm nữa rồi, người đâu như bóng chim biền biệt thôi.
Tôi ăn cơm cho qua bữa, món Huế cái ǵ cũng cay. Ớt nhiều trong da thịt tim gan nên nhập tịch làm gái Huế rồi t́nh yêu tôi cũng cay đỏ như ớt thôi.
Con gái Huế ăn xong má hồng môi tươi hẳn lên.
Tôi lên lầu ngắm nh́n gịng sông, nước sông lấp láy vàng nh́n đến chảy nước mắt vẫn không muốn quay vào. Nh́n đến ngậm ngùi, gịng sông xa vắng chảy, xa xa những con đ̣ nhỏ hờ hững trôi, xa xa những đỉnh núi đậm nét dưới mây xanh ngắt. Tiếng rao quà ê a như một câu hát cất lên tan trong gió thoảng. Tiếng thở nào đây mơ hồ trong nắng trưa? Tiếng chim hót véo von. Ḷng tôi thoắt bay cao ngút ngàn đỉnh nhớ. Ḷng tôi thoắt tham lam vô bờ, thoắt thèm khát đến không cùng một tiếng thở của người t́nh bên gáy mềm mướt lông tơ. T́nh yêu là một trang sức kỳ diệu nhất Trời dành cho đàn bà. Không phấn son nào sánh bằng nụ hôn người yêu. Đàn bà nhất định đẹp khi được yêu và yêu. Càng yêu say đắm nhan sắc càng mặn mà. Tôi không có t́nh yêu, mười chín tuổi chưa hôn một người đàn ông nào, nên tôi khô khan như bà giáo già, nên tôi héo hắt như cây khô.
Thẻo chạy lên:
- Cô Trang, có thư nè.
Tôi quay lại:
- Thật không? Thư của ai đó Thẻo?
- Biết mô được cô, em có biết đọc mô, thư xanh đàng hoàng.
- Không biết đọc sao em biết lá thư của tôi?
- Nhà ni không bao giờ có thư gửi về nhà cả, thư gửi về bên trường, chắc chắn của cô rồi.
- Đâu đưa tôi coi.
Tôi nh́n xuống phong b́ đầy. Thẻo hỏi:
- Đúng của cô không?
Tôi gật đầu:
- Cám ơn Thẻo, của tôi, có quà cho em ở trong sắc ấy.
Thẻo đi xuống tôi lấy kéo cắt thư, tôi không nhận ra nét chữ người quen thân nào?
Đọc những gịng đầu tiên tôi ngạc nhiên lật trang cuối cùng rồi thẫn thờ leo lên giường:
Huế ngày… .
Cô,
Chắc cô ngạc nhiên rất nhiều khi nhận được lá thư này. Em h́nh dung ra vẻ ngạc nhiên của cô từ bây giờ, và em xúc động run cả tay.
Trước hết, em mong cô đọc hết lá thư này, bởi em đă viết với những rung động chân thành nhất của một thằng con trai mới lớn. Toàn đây, cô có h́nh dung ra Toàn không? Toàn buồn cô lắm, nên Toàn phải viết cho cô, không viết cho cô Toàn phát điên mất cô ạ.
Mạc Tố Trang, Toàn thích tên cô, Toàn chưa gặp người con gái nào có dáng dấp lạ lùng như cô. Cô giản dị nhưng vẫn quư phái, kiêu hănh nhưng vẫn hiền. Cô đẹp và xinh. Mạc Tố Trang, em viết hoài tên cô trên giấy, cô tin không?
Ồ, em định viết nhiều lắm nhưng không hiểu sao bây giờ em không biết viết ǵ nữa.
Buồn ghê, đời có lắm điều muốn nói mà không nói được. Đời có một người t́nh yêu thiết tha mà không dám yêu. Đời có một người đam mê nhưng phải ngoảng mặt.
Cô nổi tiếng là thông minh, cô thi chi đậu nấy học giỏi nổi tiếng, cô có hiểu Toàn muốn nói ǵ không?
Nhiều hôm Toàn đi đi lại lại trước nhà cô. Nh́n cô hàng giờ mặc áo trắng mơ mộng trên balcon mà cô không biết. H́nh như đôi mắt cô nh́n quá xa, đôi mắt cô không bao giờ nh́n thấy Toàn. Cô có một h́nh bóng một chân trời của riêng cô và em th́ có lẽ suốt đời ngóng đợi cô một lần nh́n nhau.
T́nh yêu là bóng, không bao giờ thật. Cái ǵ thật không phải là t́nh yêu. Biết thế rồi mà sao Toàn cứ xót xa. Người yêu mà ta ôm được vào ḷng, người yêu mà ta có được, không c̣n là người yêu? Phải không cô? Hay em lầm?
Toàn biết không bao giờ cô trả lời cho Toàn nhưng Toàn cứ hỏi như bao nhiêu lần Toàn hỏi cô đều cười. Cô coi Toàn như trẻ con phải không cô? Chua chát thật những ǵ Toàn nói với cô, với Toàn thiêng liêng biết mấy, nhưng với cô chỉ đáng để nhận một nụ cười. Nụ cười cô thật hiền, thật ngọt, nhưng ḷng em đau đớn, nhưng tim em nát tan
Toàn viết loanh quanh v́ t́nh yêu cũng loanh quanh không đầu không cuối. Không biết Toàn bắt đầu nhào vào cơn lốc êm đềm này từ bao giờ. Và bởi t́nh yêu là một ṿng tṛn, như Thượng Đế vẫn được tượng trưng bằng một ṿng tṛn, nên t́nh yêu vô thủy vô chung và bất diện như ṿng tṛn, như Thượng Đế.
Mạc Tố Trang.
Không ai cấm em viết tên cô, Không ai có quyền cấm, dù người đó là cô, người em quí trọng nhất trên cơi đời này. Một ḿnh cô thôi, đủ cho em chất ngất, đủ cho em sống, đủ cho em buồn.
Cô,
Đừng nói em điên. Một thằng bạn đă bảo em điên khi em viết đầy tên Mạc Tố Trang. Ai biểu tên cô nghe như một cung đàn, ai biểu tên cô cũng nghe như một tiếng thở để một hôm giáo sư Việt văn cũ đi lính, Frère Giám học báo tin cho tụi em biết sẽ có một nữ giáo sư tuổi trẻ tài cao phụ trách dạy tụi em. Tên cô là Mạc Tố Trang. Em lạnh người, tên cô làm em bàng hoàng và dáng dấp cô, nụ cười hiền chiếc răng khểnh, bàn tay đẹp như bàn tay hoàng hậu càng làm em chất ngất lao đao.
Thôi rồi, từ nay em tự giam cầm em trong đôi mắt cô, đời em đóng khung trong tên cô. Tương lai em nằm trong bàn tay nơn nà mười ngón hồng xinh.
Mạc Tố Trang, em mất ngủ v́ ba chữ này đây cô tin không?
Đỗ Toàn.
Tôi thở dài, khép hờ hai mi mắt. Ḷng tôi ch́m lắng như nốt đàn chùng. Thân thể tôi nhẹ tênh trên drap trắng. Thư t́nh của học tṛ. Đời có cuộc t́nh lạ như giấc chiêm bao? Tôi không cười được nữa, lá thư của Toàn không thể được trả lời bằng một nụ cười? Nhưng trả lại cho em những ǵ nữa đây?
Ngày mai có hai giờ, tôi sẽ đối xứ thế nào với Toàn hay là bỏ dạỷ Bỏ dạy tiền đâu để tiếp tục học? Tiền đâu mua sách, mua áo đẹp và ngày hai bữa cơm?
Toàn đẹp trai, trên trung b́nh thứ hạng những đứa con trai đẹp trai, nhưng Toàn chưa phải là đàn ông? Tôi se sắt gượng cười. Đời hết người yêu ḿnh, nên trẻ con yêu? Thuở nào c̣n bé tóc cột nơ hồng, môi chúm chím ngậm ô mai, tôi cũng thường yêu vu vơ thầy giáo tôi. Toàn cũng vậy rồi Toàn cũng quên lăng, rồi t́nh bay lên cao như khói sương, rồi em sẽ lớn lên sẽ bước xuống đời với những cuộc t́nh đắm mê hơn, ngọt ngào hơn, có phải không em, cậu học tṛ ghê gớm của tôi?
Đành mỉm cười nếu ngày mai em lại đi theo tôi.
Thẻo lại chạy lên nghiêm trọng dơ ngón tay:
- Cô ơi có khách.
Tôi cười:
- Ǵ mà dữ vậy, làm người ta hết hồn tưởng anh Phong về chứ. Ai vậy?
- Khách.
- Th́ ai không biết là khách nhưng khách của ai?
- Của cô, em đoán của cô và em đoán đúng phóc.
Tôi dậm chân:
- Trời ơi, tôi hỏi ai? Nói ṿng vo hoài chẳng hiểu ǵ hết, con khỉ ơi.
- Biết à, nghe người ta hỏi cô em chạy lên cho cô biết, chứ bộ hỏi ông là ai lỡ người ta giận th́ sao. Mặt mày coi bộ sáng sủa lắm cô ơi.
Tôi thở dài:
- Thôi được nói họ chờ tôi một chút đừng làm rộn để ông bà ngủ nghe chưa?
Thẻo lật đật đi xuống. Tôi gỡ tóc trước gương không biết ai đến thăm giờ này? Mỏi mệt c̣n lảng vảng trên mắt môi buồn buồn, Dạy có hai giờ mà sao mệt đến thế. Ḿnh thật tệ, héo sầu như cải úa thế này tụi học tṛ lại ngạo cô xinh cô đẹp. Với tôi chỉ có vợ chàng là đẹp thôi. Nàng đẹp nên chàng mới mê như điếu đổ, mới yêu ngông cuồng, mới say ngất ngưởng nuôi con của nàng cứ ngỡ là con ḿnh!
Da tôi mét quá di tích của những ngày thơ ấu thiếu ăn v́ không đủ ba đủ mẹ đây. Mai mốt ḿnh có con, ḿnh cho nó ăn thật đúng ca- lô, để lớn lên nó mát da mát thịt như vợ chàng. Đời giờ đàn ông hết mê vẻ đẹp thanh qúi, mảnh mai như thân liễu.
Từng bậc thang gỗ qúi bóng đen. Tôi vén rèm cửa pḥng khách để sững sờ kêu lên:
- Thầy!
Thịnh cười đôi mắt lung linh sau mắt kính:
- Trang đang ngủ phải không? Tôi đến hơi sớm v́ sợ đến muộn Trang đi vắng.
- Dạ không, cũng trễ rồi chứ thầy, gần ba giờ rồi.
- Tôi vừa ở phi trường về.
Tôi thắc mắc:
- Sao thầy biết nhà Trang ở hay quá vậy?
Thịnh mỉm cười:
- Huế đâu có to ǵ, cùng một con đường mà Trang?
- Phục thầy thật.
Thịnh nghiêm trang:
- Tôi có chuyện cần nói với Trang, Trang rảnh không?
Tôi ngần ngại:
- Dạ rảnh, nhưng mà…
- Nhưng mà sao Trang? Tôi vừa ra đến t́m Trang ngay, Trang không đoán được chuyện quan trọng à?
Tôi cúi đầu:
- Dạ nhưng…
- Trang, ḿnh đi dạo một ṿng, có khó khăn ǵ đâu, hôm nay Trang không có giờ học chiều phải không?
Tôi e dè:
- Hay thầy đợi Trang ở đầu ngơ, được không thầy.
Thịnh thông cảm:
- Được tôi chờ Trang ở cổng Đồng Khánh nhé.
Thịnh đi rồi, tôi giả vờ b́nh thản lên lầu, rồi kín đáo mặc áo, không quên mang theo vài quyển sách như đi học.
Thẻo th́ thào:
- Ổng về rồi hở cô?
- Ừ về rồi.
- Cô đi học hở cô.
- Chứ đi đâu nữa, hỏi kỳ chưa?
Thẻo cười, con bé thật lẩm cẩm nhưng thật dễ thương. Tôi nh́n trước nh́n sau rồi leo vội lên xe thịnh. Thịnh cười:
- Trang sợ ai vậy Trang?
Tôi không trả lời câu hỏi của Thịnh, tôi băn khoăn:
- Chuyện ǵ quan trọng thầy, thầy làm Trang sợ ghê.
Thịnh phớt tỉnh như không:
- Nhớ Trang nên bắt cóc Trang đi, ḿnh vào mật khu ở nghe Trang.
Tôi hơi ngượng:
- Chịu thôi thầy.
- Mật khu đẹp lắm, Trang không biết à, trăng rừng này, suối trong này, rồi đồng cỏ rồi rừng thưa, ở đó tha hồ mà…
Tôi nheo mắt:
- Tha hồ mà đọc sách, phải không thầy?
Thịnh lắc đầu:
- Không phải đọc sách, thú vị hơn đọc sách nữa kia.
- Trang tưởng với thầy chỉ đọc sách là nhất kia chứ.
- Trước kia th́ đúng nhưng bây giờ th́ sai. Bây giờ, đố Trang biết tôi mê ai hơn sách đấy.
Tôi ngượng nghịu:
- Trang chịu thôi.
Thịnh nói nhỏ:
- Tôi nhớ Trang, tôi không ngờ Trang ạ. Một tuần không ra Huế dài như một thế kỷ.
- …
Thịnh trầm ngâm:
- Sao Trang im lặng hoài vậy Trang?
- Dạ…
Thịnh tŕu mến:
- Trang hơi gầy có lẽ tại Trang dạy học chưa quen.
- Ửa Trang đi dạy à?
- Dạ Trang mới dạy được một tháng.
Thịnh im lặng rồi thở dài:
- Vừa đi học vừa đi dạy, anh sợ Trang mất sức quá.
Tôi cựi vu vơ:
- Làm phiến gia đ́nh hoài Trang không muốn.
Thịnh có vẻ suy nghĩ một cái ǵ rất nghiêm trọng, tôi lơ đăng nh́n ra xa. Thành phố lùi dần sau lưng. Gió bắt đầu thênh thang, hai bên ruộng đồng xanh êm, lúa non và tre xanh. Hai bên làng mạc và những cồn cát nhỏ. Tay Thịnh hững hờ đặt trên vô lăng, tóc loà xoà theo chiều gió bay. Ḷng tôi b́nh lặng như nước sông, không thấy sóng gió, không thấy lao đao như khi ngồi bên Phong. Yên b́nh, chỉ thấy một sự yên b́nh và lặng lẽ. Cuộc đời Thịnh cũng yên b́nh hơn đời gian nan của Phong. Tôi cảm nhận ḷng ḿnh, tôi không dám nh́n tôi khi ngồi bên Thịnh. Khoảng cách nào xa xăm mà ḷng ḿnh ngh́n trùng cách biệt thế này hở anh?
Thịnh nói:
- Không nên đi xa quá em ạ, nguy hiểm ḿnh vào thăm ngôi nhà mát của cụ ngày xưa Trang nhé. Hy vọng hôm nay vắng người để anh nói với em một chuyện.
Con đường tráng nhựa êm ái và xinh xắn. Đường anh đưa em đi, len giữa lúa xanh, nhưng đường t́nh nào để chúng ḿnh yêu nhau êm đềm như thế này. Lúa non lăn lăn chạy xa tít, núi đồi thoai thoải ngă ḿnh dưới bóng mây. Tôi đợi tôi xôn xao, tôi mong chờ cảm giác lao đao, tôi mong tim tôi đập và hồn chất ngất t́nh si dại.
Yên b́nh, vẫn c̣n đầy một sự yên b́nh. Tôi không ngửi thấy mùi hương thơm đàn ông, tôi chưa cảm thấy mùi mồ hôi của Thịnh. Mênh mông quá, xa cách quá. Và tôi vẫn ngồi xa xao với Thịnh. Thịnh ngừng xe trước những mái nhà tranh, những cầu gỗ bắc trên lạnh nước, những ḥn non bộ tượng trưng núi sông trong trí tưởng một sĩ phu thất chí. Thịnh nắm lấy tay tôi. Tôi để yên tay ḿnh trong tay Thịnh, để xót xa thấy rằng ḷng tôi vẫn phẳng lặng như mặt hồ mùa thu.
- Trang!
- Dạ.
- Đừng dạ bởi v́ tôi yêu em mất rồi, anh yêu em rồi Trang ơi.
Tôi khe khẽ thở dài, Thịnh tha thiết:
- Về Sàig̣n mấy lần anh định viết thư cho em, nhưng anh dằn ḷng, anh nhất định phải nói với em. Anh không ngờ rằng anh c̣n yêu được một người con gái Trang ạ. Anh tưởng t́nh yêu là một cái ǵ tàn lụi, đă khô cằn trong anh. Anh thấy nhớ em từng giờ, lạ ghê. Anh bồn chồn không yên, anh đi ra đi vào, anh yêu em, em tin không hả Trang?
Tôi gật đầu nhưng không nói, Thịnh vẫn say sưa:
- Anh lớn rồi, đă đến lúc phải sống cho anh. Chúng ḿnh sẽ sống cho nhau, anh sẽ nói với mẹ nếu em bằng ḷng. Anh tin là mẹ sẽ vui ghê lắm, mẹ đang chờ anh em ạ. Mẹ sẽ bằng ḷng với một cô dâu ngoan như em. Trang, em nghĩ sao? Đừng ngại, anh dư sức nuôi em học, nếu em thích. Không th́ ở nhà đi ra đi vào đợi anh về.
Tôi bối rối:
- Đừng nói nữa, em van anh…
Thịnh ngơ ngác:
- Sao vậy Trang?
Tôi lúng túng rút tay về:
- Trang, Trang sợ…
Thịnh đắm đuối:
- Anh làm ǵ đâu mà em sợ.
- Đẹp ghê anh nhỉ, em mà có cái nhà như thế th́ tuyệt quá.
- Nhà ông Cẩn không đẹp sao được. Đừng nói chuyện đó, nói chuyện t́nh yêu đi em.
Tôi đi trên cầu gỗ, hồ nước lặng lờ, ruộng đồng xa xa. Tôi mơ mộng:
- H́nh như đứng đây nghe được tiếng sóng vỗ ở Thuận An thầy nhỉ.
- Lại thầy nữa rồi, Trang khôn thật, nhắc khéo anh phải không?
Tôi cười bâng khuâng:
- Dạ đâu có.
Thịnh kể:
- Trang kín đáo quá, hay Trang không tin anh? Anh phải làm ǵ cho em tin đây?
- Dạ không phải Trang không tin thầy, điều bất ngờ quá. Trang không bao giờ nghĩ đến chuyện…
Thịnh kể lể:
- Anh cũng không ngờ anh, hơn ba chục tuổi đầu như anh c̣n có những ngày si t́nh như một cậu bé. Đàn ông tuổi anh thường rất sợ lấy vợ, sợ trách nhiệm, nên yêu được em, anh nghĩ phải tính chuyện hôn nhân càng sớm càng tốt.
- Nhưng Trang học chưa xong, hơn nữa…
- Học Văn khoa mà lo ǵ cô bé? Ờ sao em không học Dược hay Y khoa cho khác nghề anh một chút?
- Trang không thích. Luật khoa hay Văn khoa có vẻ đại học hơn. Y Dược hạn chế nên hết tính chất đại học.
Thịnh ṭ ṃ:
- Lạ nhỉ, thế Văn khoa có vẻ đại học ở chỗ nào hở Trang?
- Đại học có nghĩa là chọn lựa theo khả năng và ư thức của ḿnh, v́ vậy Trang nghĩ Văn khoa nhận mọi người vào học có nghĩa là theo đúng truyền thống đại học. Đi học với tâm trạng phục thầy ḿnh vẫn dễ chịu hơn.
- Bộ mấy ông thầy bên Y khoa không đáng kính?
- Trang không biết, nhưng thấy họ hạn chế sinh viên vào học. Trang không hiểu tại sao, chắc chắn họ dư biết tinh thần đại học phải tự do và cởi mở. Họ hạn chế v́ thiếu phương tiên. Trang không rơ, điều Trang thấy không thích những người dạy đại học đi sai ư nghĩa của đại học.
Tôi ngừng lại nh́n Thịnh có vẻ suy nghĩ rồi tiếp:
- Trang hỏi thầy nhé, giả thử mấy ông Văn khoa, Luật khoa cũng bắt sinh viên thi vào để hạn chế như mấy đại học kia th́ những đứa nghèo như tụi em đành bỏ học à? Học gầy người mới đậu nổi cái bằng tú tài, rồi không có chỗ học theo đúng ư thích ḿnh. Thầy không thấy tội nghiệp cho tụi em à? Người lớn như thầy sướng hơn tụi em nhiều, học bên Tây về nước dạy học tụi em đi học khổ trăm điều lo trăm chuyện.
Thịnh tŕu mến:
- Trang có vẻ giận người lớn nhỉ?
- Chả dám đâu ạ, cuộc đời em nằm trong tay người lớn mà anh. Nhưng anh lảng chuyện rồi, anh trả lời câu hỏi của Trang đi chứ.
- Trang hỏi ǵ nhỉ?
Tôi dằn dỗi:
- Thôi, Trang không nói nữa, anh có thèm nghe đâu.
- Thôi cho anh xin, anh thèm nghe muốn chết chứ không thèm.
- Anh trả lời đi, bộ đi học cũng là quyền của một số người giàu thôi sao? Hễ nghèo th́ không có quyền đi học đúng như sở thích ḿnh nữa. Lỡ em có khiếu về y khoa mà nhà em nghèo th́ sao?
Thịnh mỉm cười:
- Để anh làm tổng trưởng rồi anh trả lời cho em sau.
Tôi thở dài:
- Người lớn khôn quá, chỉ khổ tụi em thôi. Anh không trả lời th́ em tự trả lời cho em vậy.
Thịnh ṭ ṃ:
- Nghĩa là sao…
- Trang biết tại sao họ hạn chế kiềm tỏa sinh viên rồi. Họ ích kỷ nói rơ hơn họ bảo vệ quyền lợi của con cháu họ, những ông bà bác sĩ, họ nghe theo sức mạnh đồng tiền. Văn hóa cũng có nghĩa là tiền. Nếu để tự do cho mọi từng lớp tiến lên, quyền lợi của họ bị san sẻ, dĩ nhiên họ thiệt tḥi. Nếu mọi người được tự do học hành, những ngài tiến sĩ, ngài Thạc sĩ sẽ trở về với bản chất thật của họ, nghĩa là họ chẳng có ǵ hết. Huyền thoại sẽ không c̣n là huyền thoại. tất cả chỉ là con số không. Em thích những bậc thầy của em thật là thầy như Socrate chẳng hạn. Biết ai hơn ai? Sự hiểu biết cũng phải được chia sẽ. Em yêu một người con trai nghèo hơn thầy, nhưng biết mơ ước sự chia sẽ.
Thịnh giật ḿnh:
- Trang nói sao? Trang có người yêu rồi?
Tôi bối rối đáng nhẽ tôi nên dấu Thịnh, tôi hết khôn ngoan rồi. Tôi gật đầu:
- Dạ. Trang yêu người ta th́ đúng hơn, người ta không yêu Trang.
Thịnh b́nh thản:
- Người ấy không biết Trang yêu họ?
Tôi thẫn thờ:
- Anh ấy có vợ rồi.
Thịnh thẳng thắn:
- Như vậy anh có quyền hy vọng phải không Trang?
Tôi cảm động:
- Bộ thầy, thầy tính yêu Trang thật?
Thịnh kêu trời:
- Trời đất, Trang tưởng tôi đùa sao? Già đời như tôi c̣n đùa với t́nh yêu?
Tôi vân vê tà áo:
- Trang vừa nghèo vừa học dốt. Trang nghĩ một người danh vọng như anh, lại giàu có, anh không thể nh́n tới một đứa con gái như Trang. Trang vô cùng xúc động, nhưng..
- Nhưng sao?
- Trang không xứng đáng. Trang kính trọng thầy, ơ anh, nhưng Trang không dám với cao quá. Anh Thịnh hăy biết rằng Trang cảm kích t́nh an. Trang kính nể anh, anh tin không?
Thịnh lắc đầu:
- Trang trả lời ṿng quanh rồi nhé.
Tôi cười nhẹ:
- V́ Trang sợ anh.
- Anh làm ǵ mà Trang sợ anh?
- Trang cũng không biết nữa, có lẽ v́ ḷng kính mến mà Trang đă dành cho anh.
Thịnh đắn đo:
- Anh muốn biết Trang có yêu anh không, thế thôi, những e ngại kia không đáng kể.
Tôi chớp mắt nh́n Thịnh. Một người con gái như tôi được một giáo sư yêu thương, c̣n ǵ để ngại ngần nữa đâu? Có thể nói đây là một dịp may cho tôi. Tôi không đủ can đảm lắm đâu. Không bao giờ tôi đủ can đảm, bởi đàn bà ai cũng ham danh vọng, ham địa vị và ham tiền. Thịnh sẽ cho tôi những thứ đó. Tôi diễm phúc thế này sao? Nhưng c̣n Phong? C̣n t́nh yêu đằm thắm mà tôi đă dâng cho chàng?
Tôi không can đảm từ chối t́nh yêu của Thịnh, nhưng tôi không cảm thấy xôn xao mê đắm khi ngồi bên Thịnh. Ḷng tôi êm ả quá, b́nh lặng quá.Thịnh hỏi:
- Em nghĩ ǵ đó? Sao không trả lời cho anh.
Thịnh vụt nắm lấy tay tôi. Chàng bóp nhẹ nhẹ những ngón tay gầy của tôi. Mắt chàng t́m mắt tôi, nhưng tôi trốn. Cảm xúc đă bay theo với Phong rồi. Chỉ ḿnh chàng làm tôi run rẩy, làm tôi ngất ngây. Tôi không nghĩ đến Thịnh. Tôi không nh́n thấy Thịnh, tôi khép hai bờ mi buồn để nhớ Phong xót xa. Tay tôi nắm với tay Thịnh, nhưng hồn tôi lao đao nhớ người. Tội nghiệp cho tôi, và cũng tội nghiệp cho Thịnh.
Tôi hèn thật, tôi tồi tệ thật, sao không lắc đầu sao không từ chối dứt khoát rằng em không yêu anh. Suốt đời có lẽ em chỉ yêu một người ấy. Rồi ḿnh cũng gian dối với t́nh yêu như ai. Ḿnh không yêu nhưng vẫn muốn yêu. Tôi hổ thẹn nên cúi đầu xuống. Đôi mắt Thịnh thẳng thắn qua, so với chàng tôi thật nhơ bẩn. Cuối cùng chỉ v́ bằng cấp của Thịnh v́ đia. vị của Thịnh nên tôi để nguyên tay tôi trong tay chàng? T́nh yêu không c̣n nữa. Không c̣n t́nh yêu th́ mọi sự mặc màu sắc khác không cao quí nữa.
Tôi quay đi, tôi không dám nh́n Thịnh. Thịnh buồn bă:
- Em khó hiểu quá Trang ạ. Đừng làm em buồn.
Tôi rưng rưng nước mắt:
- Ḿnh về đi anh.
Thịnh đắm đuối:
- Anh thích ngồi bên em suốt ngày và suốt đời.
Tôi thở dài:
- Thú thật. Trang bị cái địa vị anh làm choáng người làm ngợp mắt. Nếu Trang có gật đầu th́ anh hăy hiểu rằng chỉ v́ anh là giáo sư. Anh nên khinh Trang hơn là yêu Trang anh ạ. Gia đ́nh Trang nghèo, lấy anh là yên một bề, trúng số lớn, trúng số suốt đời, làm sao Trang đủ can đảm từ chối hở anh?
Thịnh suy tư:
- Em thẳng thắn lắm anh phục em. Trang, ước ǵ anh có một người vợ như em. Bởi đă nói như vậy em sẽ không bao giờ lừa dối anh.
Tôi lắc đầu:
- Không anh lầm rồi, em tầm thường lắm, em ham tiền ham địa vị của anh nên mới trèo lên xe đi chơi với anh, những người con trai khác rủ được em đi thật khó lắm chỉ v́ họ không phải là giáo sư, một giáo sư đại học như anh.
Thịnh thở dài:
- Anh cấm em nói như thế nữa, anh cũng là người như em, anh có dịp nên học được. Không có ǵ tài giỏi cả, em vừa nói những ngài tiến sĩ những ngài thạc sĩ thật sự là những con số không kia mà. Trước mặt thượng đế ai cũng như nhau.
Tôi cười buồn:
- Đó là em lư luận, đứng trước mặt Thượng Đế ai cũng như nhau, nhưng trước mặt đàn bà th́ không như nhau, đàn bà vẫn sợ người giàu, người có quyền.
Thịnh d́u tôi đứng lên:
- Thôi không nói nhảm nữa, rồi em sẽ yêu anh, mặc cảm kia sẽ biết mất.
Tôi lẩm bẩm:
- Mặc cảm, có lẽ anh nói đúng, em mặc cảm không yêu người khác được. Em mặc cảm nếu em yêu anh là yêu địa vị và bằng cấp của anh, rồi em tưởng em như vậy thật, phải không anh?
Thịnh âu yếm:
- Đúng rồi, hết mặc cảm em sẽ yêu anh để rồi em coi anh tầm thường như mọi người, nhất là khi yêu.
- Nghĩa là sao?
- Khi yêu anh cũng sợ mất người yêu, cũng ham muốn người đó là của riêng ḿnh, cũng ghen tương, cũng bồn chồn tương tư như ai vậy.
- Anh cũng tương tư như em, ghen ghét thù hằn như em?
- Chứ sao? Bộ em nghĩ anh sẽ yêu em khác người khác?
Thịnh nh́n ra xa:
- T́nh yêu lạ lùng lắm em ơi, một vị vua khi yêu sung sướng như thế nào th́ người ăn mày cũng sung sướng ư như thế? Họ cũng âu yếm nhau cũng vuốt ve cũng giao hợp y như một ông vua, một ông tổng thống.
Tôi hơi đỏ mặt nên vờ không nghe, Thịnh cười:
- Em buồn cười thật, anh mới là thầy mà em la hoảng làm anh cũng hoảng theo, anh tưởng anh là một ông vua kia chứ. Nh́n anh đi cưng, anh b́nh thường lắm mà em.
Tôi cảm động:
- Cám ơn anh.
Thịnh ngạc nhiên:
- Sao lại cám ơn, cám ơn cái ǵ?
- Cám ơn t́nh yêu của anh.
- T́nh yêu mà em cám ơn th́ em giết anh rồi.
Tôi mơ mộng:
- Khi yêu, người yêu trở thành một vị vua trên ngai cao thật anh ạ.
- Với em anh thành một ông vua chưa?
Tôi không dám trả lời mà tôi đ̣i về, Thịnh thở dài:
- Em sợ anh phải không?
Tôi bối rối:
- Không phải sợ, nhưng đi chơi lâu quá rồi, sợ nhà mong…
Tôi sợ Phong th́ đúng hơn. Tôi sợ Phong về không thấy tôi chàng sẽ cằn nhằn sẽ nghi ngờ. Tôi ngu si thật, người ta có vợ sờ rờ ra đó, mà tôi vẫn sợ người ta như một người vợ sợ chồng. Phong và giọng nói hùng biện khi đứng trước đám đông. Giọng nói khi vang cao như chiêng đồng, khi trầm trầm như sóng vỗ khi nhẹ như hơi thở, khi thiết tha, khi lạnh lùng. Tôi yêu chàng. Tôi yêu h́nh ảnh chàng khi đứng trước đám đông. Tôi yêu những giọt mồ hôi nhiệt thành của chàng khi gào than t́nh tự dân tộc, khi thương xót vận nước điêu linh. T́nh yêu tôi dành cho chàng lẫn với t́nhy yêu quê hương, lẫn với nỗi ngậm ngùi xót xa của kẻ làm người bị áp bức. Mỗi lần một h́nh ảnh xót xa nào chợt hiện ra, một người đàn bà già c̣m cơi gánh bún đi bán, một đứa bé ốm o gầy c̣m. Ḷng tôi lại nhói đâu và lại thiết tha yêu chàng. T́nh yêu ẩn tan trong quê hương, nét đẹp của chàng đă tượng trưng cho quê hương tôi. Màu da ngăm ngăm đen, sóng mũi đông phương, đôi mắt đông phương sâu sắc, nụ cười vừa ngạo mạn vừa xót xa. Dáng dấp b́nh dị, nhỏ thôi nhưng rắn rỏi.
Bạn bè chúng tôi yêu những người đàn ông có nét đẹp Tây Phương, mũi cao, mắt to mơ mộng như tài tử Mỹ này, như tài tử Pháp kia. Bô trai cao lớn như Mỹ. Tôi trái lại, tôi yêu vẻ đẹp người đàn ông Việt Nam bởi gần gũi hơn, bởi thân thiết hơn. Từ thuở nào đă rất xa xôi, tôi lớn lên giữa những người đó. Lịch sử tôi học, thấy cô cũng nói về những người đó. Bây giờ tôi yêu chàng, như yêu thương h́nh ảnh bố tôi. Người đă đi xa từ khi tôi c̣n chưa ra đời. người đă đi xa nhưng vẫn dạy tôi biết một t́nh yêu. T́nh yêu lẫn với t́nh tự quê hương. Bởi mổi lần nghĩ đến bố, tôi nghĩ đến cuộc đời gian nan của bố, lênh đênh trên gịng sông không mang tên, lặn lội trong một khu rừng. Để làm ǵ, nếu không phải v́ bố quá yêu thương này?
Nhưng khi chàng về nhà sống và yêu người đàn bà đó, h́nh như tôi thất vọng. Tôi thất vọng nhưng tôi vẫn yêu, bởi h́nh ảnh chàng in sâu và tâm trí đă quá đẹp.
Thịnh kêu lên:
- Trang, em nghĩ ǵ đó? Nếu anh biết được ư nghĩ của em nhỉ?
Tôi gượng cười:
- Anh sẽ không yêu được em nữa.
Thịnh gật gù:
- Em sẽ cướp nghề anh mất Trang ạ, em sẽ thành triết gia đại tài.
Tôi cười, Thịnh cũng cười:
- Về đi anh, trễ quá rồi.
Thịnh miễn cưỡng:
- Thôi được, anh đưa em về.
Buổi chiều phủ dáng đẹp đầy hai bên con đường. Mặt trời rực rỡ ánh vàng phía trời tây, thứ màu vàng huyền hoặc đẹp như Thiên đàng trong trí tưởng. Bên kia khung trời vàng rỡ đó. Bên kia đỉnh núi đă nhuộm vàng, phải chăng là chốn thiên thai?
Tôi ngất ngây nh́n. H́nh như mắt tôi cũng vành như mặt trời phương Tây, h́nh như tóc tôi cũng vàng như mây đỉnh núi. Đồng lúa reo vui, ḍng sông nhỏ lững lờ trôi đi, Làng mạc êm ả, với tre xanh, với những thân cau gầy vươn lên chân mây. Mùi thơm nào lảng vảng mơ hồ như mùa lúa chín, như mùi trái ngọt, như mùi tóc ướp trong hoa bưởi, ướp trong lá sả nồng nàn. Luỹ tre xanh, ruộng lúa trổ bông con gái, vườn cây và mặt trời.
Thèm thanh b́nh biết bao. Thèm đi với bố, với Phong khắp nơi trên quê hương ḿnh. Thèm dẫn Phong về làng Phương Quan, huyện Thanh Miện, quê của bố, về làng Ngọc Hà của mẹ, với những người con gái suốt ngày lo gánh hoa. Quê tôi đó, nơi đă nuôi dưỡng cha tôi mẹ tôi mà tôi không được về. Không bao giờ đời cho tôi biết mặt quê cha tôi. Ngăn cách vời vợi, xa xôi ngàn trùng. Tôi chỉ nghe kể, tôi chỉ biết que cha làng mẹ qua môi mẹ kể, qua nỗi ngậm ngùi nhớ mong của mẹ của anh. Và h́nh ảnh bố bên kia gịng sông đó. Bố đẹp như một huyền thoại và Phong, chàng uy linh như một thần linh bên cạnh bố. Chàng là hiện thân của bố cho tôi kính yêu, cho tôi say đắm.
Thành phố hiện ra với những ngôi nhà ngói đỏ sậm, với hàng đậu bằng cây cắt tỉa đều đặn và xinh xinh. Những lối đi lát gạch nhỏ nhoi hiền hoà. Gịng sông đựng dáng trời vàng, lung linh chiếu sáng, mặt nước lăn tăn như dát vàng. Tôi ngước mặt nh́n lên cao, trời đẹp quá, màu vàng này biết t́m ở đâu? Hoàng hôn là một giải mây màu tim trên cao đó? Màu tím th́ thầm như t́nh yêu của người con gái đoan trang, hay hoàng hôn là mặt trời thu hết sắc vàng tuyệt diệu nhất đằng xa, nơi gọi một cuộc t́nh phiêu lưu. Yêu Phong là phiêu lưu, tương tư Phong là trời tím ngắt. C̣n Thịnh, Thịnh là khung trời xanh hiền, là mây êm đềm là mây êm đềm là vơng hè đong đưa, là chiếc nôi t́nh ái màu hồng. tôi không có những ngón tay tài hoa của một hoạ sĩ, để ghi lại màu vàng của buổi chiều hôm nay, tôi thật dở, chỉ biết nh́n và tầm thường mơ ước một chiếc áo vàng như thế. Rất nhiều lần tôi mơ ước áo vàng như tôi đang đợi, như đang ngóng chờ t́nh yêu.
Thịnh trầm giọng, h́nh như chàng buồn:
- Ngồi bên anh mà em nghĩ đâu đâu không à.
Tôi nhoẻn miệng cười. Tôi nghiệm thấy mỗi lần anh chàng giận nhoẻn cười là xong hết.
- Trang thích có một chiếc áo vàng mỏng như mặt trời màu vàng kia ḱa anh.
Thịnh triết lư:
- Những cô thích màu vàng nhiều tham vọng lắm.
Tôi bâng khuâng:
- Trang đang bắt đầu thích màu xanh, thích màu xanh đời bớt gian nan hơn.
- Anh thích màu trắng, màu trắng tượng trưng cho sự trong sạch, cũng như anh thích những người con gái có đôi mắt trong sáng. Mắt bắt đầu đục mờ khi người ta bắt đầu hụp lặn, em để ư coi những cô gái trót mất cuộc đời có thể họ đẹp hơn em, quyến rũ hơn em nhưng mắt họ không trong sáng nữa, mắt người ta, theo ư anh có ba loại: gian dối, buồn bă và trong sáng tin tưởng.
Tôi đùa:
- Anh đi làm thầy tướng được đó.
- Đúng, anh mê xem tướng người lắm, mỗi người một vẽ và bí mật không cùng. Không khoa học nào thú vị hơn khoa học về con người. Tôn giáo triết lư chẳng hạn, tôn giáo cũng khởi đầu từ một học thuyết về con người.
Tôi ḍ hỏi:
- Anh đạo phật phải không?
- Không, anh giống em, anh đi nhà thờ. Hết trở ngại, hết lo chưa cô bé?
Tôi cười nhẹ:
- Làm sao biết trước những ǵ chưa đến. Em là một cô gái nghèo, cha mất tích trong cuộc kháng chiến, mẹ em lại nghèo, chắc ǵ cha mẹ anh bằng ḷng các cụ bao giờ cũng mong con ḿnh lập gia đ́nh với những người giàu sang và có thế lực. Em thấy các cụ cũng có lư anh ạ. Em không dám với cao, với cao ngă đau lắm lại bị người đời cười ḿnh ngu.
- Người như em c̣n sợ người cười cơ à?
- Sợ chứ, em là đàn bà mà anh.
Tôi giật ḿnh kêu khẽ:
- Í chết, cho em xuống đây đi anh, nhỡ nhà thấy kỳ lắm.
- Anh đưa em về tận nhà không được sao? Ḿnh đàng hoàng mà em.
Tôi bối rối:
- Thôi anh ạ, em ngại lắm.
Tôi rủa thầm ḿnh. Nếu Thịnh biết tôi ngại Phong bắt gặp, Thịnh có yêu tôi nữa không? Ḿnh tham lam quá, bao nhiêu đàn ông cũng không vừa ḷng. Anh bảo mắt em trong sáng mà sao em gian dối thế này? Vậy là tài coi tướng của Thịnh sai bét. Tôi nói khẽ:
- Đừng nh́n em như thế, mắt em bắt đầu đục ngầu rồi phải không?
Thịnh lắc đầu:
- Má em hồng quá, anh lại bắt đầu nhớ em rồi Trang ơi, nằm một ḿnh buồn quá Trang ơi, chịu không nổi Trang ơi.
Tôi tinh nghịch:
- Anh gọi ba lần Trang ơi rồi đấy, bộ tính bắt em thật hở anh?
Thịnh buồn bă:
- Trang, em ác lắm nghe không?
Tôi thẫn thờ:
- Có một lần em cũng nói như anh.
Thịnh lắc đầu:
- Không nói chuyện người, nói chuyện của ḿnh thôi.
Tôi dịu dàng:
- Trang về nhé.
Thịnh hỏi:
- Bao giờ gặp lại Trang?
Tôi do dự:
- Dạ, để xem đă.
- Chiều mai anh chờ Trang ở đây nghe.
Tôi lắc đầu:
- Í không được đâu, nhỡ Trang kẹt th́ sao?
- Anh cứ chờ.
Tôi doạ:
- Coi chừng sinh viên thấy thầy chờ tṛ th́ nguy lắm.
Thịnh bướng bỉnh nhún vai:
- Chả sao hết, sinh viên biết thông cảm rồi, học tṛ thất lục ǵ mà ngại. Bộ Thầy không có quyền yêu?
Tôi ngại gặp Phong, nên vội vă:
- Trang về anh nhé.
Thịnh ngồi nh́n theo tôi, áo bay vờn trong gió nắng chiều soi nghiêng ḍng tóc rối, đôi chân đầy bụi của đường xa, tôi cúi xuống mà đi vừa đi vừa nh́n hai chân ḿnh.
Vẫn chưa thấy chàng về. Chiếc xe đầy bụi đất vắng bóng. Tôi uể oải lên lầu, chị Nhơn vô t́nh:
- Em đi học về hở, có thấy tin tức ǵ không? T́nh h́nh có vẻ căng thẳng rồi, mấy hôm nay không thấy Phong ghé về nhà, cả… thầy nữa.
Tôi nôn nóng hỏi:
- Thầy làm sao hở chị?
- Chị không gặp, nghe nói thầy bị đau nặng, lo lắng nhiều quá càng ngày Thầy càng gầy đi.
Tôi bâng khuâng:
- Sức mạnh tinh thần mới đáng kể, tinh thần Thầy như núi cao biển rộng, bị nhốt trong thân xác ấy đau là phải.
Chị Nhơn thở dài:
- Nói vậy chứ chị vẫn lo lo. Thầy là linh hồn của phong trào.
Tôi ngắt lời chị:
- Chị yên tâm đi, Thầy lao tâm đó, không việc ǵ đâu, hơn nữa bây giờ Thầy trở thành một huyền thoại rồi, người ta phủ quanh Thầy những huyền thoại.
Chị Nhơn hơi giận:
- Nghĩa là em nói Thầy…ờ dù răng đi nữa em cũng là người ngoài.
Tôi cười:
- Chị lầm rồi, em không nói với ư đó, em muốn nói rằng ở nước ḿnh muốn trở thành lănh tụ phải biết tạo cho ḿnh những huyền thoại. Tốt chứ đâu có xấu. Riêng em, em không bao giờ phân biệt tôn giáo cả, với em giá trị của chính một người mới là điều quí. Buồn ghê, đến chị mà không hiểu em nữa sao?
Chị Nhơn dịu dàng:
- Chị lo quá, nên… chị hiểu em chứ, chị hiểu em yêu… nên…
Tôi hồng hai má:
- Thôi cho em xin, người ta không yêu em đâu, đừng nhắc đến thêm buồn.
Chị Nhơn cười:
- Đừng lo t́nh đùa ấy mà, bộ thật đâu mà lo.
- Như thế nào mới thật? Như rứa là chết em rồi, c̣n chi nữa.
- Th́ khi nào hỏi cưới đàng hoàng kia.
Tôi ḍ dẫm:
- Thấy mấy đứa em của anh Phong cũng qúi chị ấy lắm mà.
Chị Nhơn nhún vai:
- Tụi nó c̣n bé biết ǵ mà chẳng qúi, cho nó tiền th́ nó tưởng là thương nó, tiền của Phong chứ của ai vào đó nữa, cái thằng Phong cũng khôn dàn trời, chuyên môn dúi tiền để cô ta cho em ḿnh không à?
Tôi gượng cười:
- Chuyện, anh Phong mà không khôn th́ ai khôn.
Tôi chưa hết chuyện để nói với chị Nhơn, con Thẻo đă hốt hoảng chạy lên lập cập nói:
- Thưa bà có khách, người ta đ̣i gặp riêng bà.
Chị Nhơn tái mặt. Tôi hấp tấp hỏi:
- Ai, chuyện ǵ? Phải bạn anh Phong không?
Thẻo lắc đầu:
- Lạ hoắc.
- Em xuống với chị.
- Không được, người ta đ̣i gặp một ḿnh chị.
- Chị đừng đi theo họ nghe, nhỡ…
- Làm như chị là con nít không bằng.
Tôi bồi hồi trên lầu chờ đời, Phong biệt tăm năm ngày rồi, Chuyện ǵ đă xảy ra cho chàng? Thành phố đầy rẫy những cơn sóng ngầm. Người ta không thể biết trước những ǵ xảy ra nơi đây? Có thể là đàn áp, có thể là thanh trừng trong bóng tối. Sau cách mạng máu không bao giờ ngừng chảỵ Mọi sự đang bấp bênh, đang cheo leo lưng chừng vực đá. Phong lao vào cuộc như cả một triều đại tưởng chừng ngày năm đứng vững. Nhưng liệu cơn băo lốc có buông tha chàng? Chàng trổi dậy nổi không, để đứng lên trong băo táp, để đừng bị nhận ch́m ngay trong chiến thắng của chàng?
Tôi yêu chàng, bởi chàng mang dáng dấp quê hương tôi. T́nh yêu tự nó chuyên chở quá nhiều ước muốn và v́ chàng, tôi cùng lao vào cơn băo. Bây giờ tôi bồn chồn ŕnh chờ tai biến. Có ai đợi chờ tai biến như tôi không?
Chị Nhơn nghiêm trọng đi thẳng vào pḥng, tôi đón chị lại lo âu hỏi:
- Chuyện ǵ đó chị? Anh Phong đâu? Có tin ǵ về anh ấy không?
Chị Nhơn lắc đầu:
- Em nên ở nhà chị không nói thêm được nữa. Em ra đây để học, không phải để tham dự vào đời Phong.
Tôi năn nỉ:
- Cho em biết anh ấy ở đâu thôi, liệu có việc ǵ không chị?
Chị Nhơn lắc đầu:
- Không ai trả lời nổi câu hỏi của em, thôi vào nghỉ đi, chị mệt không ăn cơm đâu, xuống bảo Thẻo dọn cơm cho ăn rồi đi ngủ.
Tôi đành xuống nhà ngồi ăn một ḿnh cho qua bữa. Buổi chiều biến tan. Đêm tối đậm đặc. Một ḿnh trên cao nh́n xuống gịng sông. Thấy phiến trời lấy láy ngàn sao, thấy những đốm đèn dầu leo lắt trôi trên sông, để ḷng ḿnh nặng như đeo đá, buồn giận cho nhiều, cuối cùng vẫn xót xa hiểu rằng sinh mệnh của chàng là tất cả đời ḿnh. Vẫn biết vợ chàng c̣n đó, vẫn biết rằng chàng không bao giờ dám yêu ḿnh. T́nh yêu vẫn c̣n đó, có đó như định mệnh của ḿnh, người ta không thể chối từ định mệnh, nên cũng không thể chối từ t́nh yêu.
Tôi chăm chăm nh́n chiếc h́nh bán thân của nàng. Nụ cười đa t́nh, đôi mắt lá răm dài khoé đam mê. Tôi không buồn úp nó xuống nữa, nhưng tôi nh́n, định mệnh của tôi đau đớn thêm v́ nàng. Nàng đẹp quá, mi thua trận giặc t́nh rồi Trang ơi. Mi nên yêu Thịnh, nên lấy Thịnh làm chồng. T́nh yêu là ǵ? Và tại sao phải yêu chàng? Đời thiếu ǵ đàn ông cho mi yêu thương? tốt hơn hết đừng yêu? Đi vào t́nh yêu là đi vào vùng giông băo đầy rẫy gian nan, đầy rẫy buồn phiền.
Nhưng mà trời ơi, những quyển truyện t́nh đầy tủ sách của tôi để đi đâu? T́nh yêu đẹp đẽ thơ mộng ngút trời. T́nh yêu là thiên thai, là suối mát, là rừng xanh. Chả lẽ suốt đời tôi, tôi không được biết t́nh yêu là ǵ? Ngọt ngào hay đắng caỷ Rồi tôi cũng lấy chồng như mọi người đàn bà khác, cũng đẻ cho chồng năm mười đứa con, cuối cùng già đời nhắm mắt và buông xuôi hai tay, giây phút cuối sẽ ngậm nụ cười mà thương cho ḿnh, bởi sinh ta làm người khổ cực trăm chiều, gian nan ngàn chuyện, để không biết hôn người ḿnh yêu và ngủ với chồng khác nhau thế nào? Sẽ lạnh từ chân lên bụng, lên ngực và hai tay. Sống như gục đầu giả dối với chính ḿnh, giả vờ yêu chồng là gian dối với chính ḿnh, trước khi gian dối với chồng.
Tiếng súng từ xa xa vọng về buồn nản và thân quen, Có nơi nào người ta thân quen với tiếng súng như quê hương tôi không? Thảm thật, người ta quen với thanh b́nh với nhạc t́nh, với tiện nghi, nơi đây ḿnh quen với tiếng đại bác, ḿnh quen với sự chết, với chia lỵ Nơi đây một nhà sáu đứa con trai mà c̣n nguyên vẹn cả sáu th́ lạ nhất nước rồi. Nơi đây phải chết, phải để tang, phải khóc lóc với kêu thương, phải bỏ nhà bỏ đất ra đi mới là b́nh thường như mọi người cùng chung gịng máu. Con trai ông du học cả lũ, con gái ông không ai goá chồng, chắc chắn ông là người vong bản, bán dần nước tôi. Đời có người nào mỉa mai độc hơn tôi, dị hợm hơn tôi nữa không?
Tôi chờ một người không phải là người yêu của tôi. Tôi căng mắt ngó đ́nh màn trắng. Thần kinh ḿnh thật tệ, chút chút thôi là mất ngủ cả đêm. Ước ǵ mát da mát thịt như chị Lan Chị. Nằm xuống năm phút là ngủ liền, ḿnh nghĩ ǵ cứ triền miên theo nó, miệt mài theo nó, cuối cùng mảnh mai như người xưa, đàn ông thấy ḿnh hết dám hôn, hôn một cái sụt năm kư thành cây khô th́ lúa một đời.



o0o

 

Pages  1  2  3  Next