Ba tuần ở Paris   Barbara Taylor Bradford Pages Previous  1  2  3  Next   

Chương 6

Trời mưa không làm tâm trạng hào hứng của Nicholas Sedgwickb mất vui lúc anh dạo bước qua Đại lộ Invalides, nhằm thẳng đường Université. Anh vừa hoàn thành phác thảo cho bộ phim sẽ bấm máy tại trường quay ở Billancourt và thung lũng Loire, được các đạo diễn phim và nhà sản xuất phim thích thú.

Không ǵ làm con người phấn khởi bằng sự thành công dù chỉ nhỏ bé thôi, anh nghĩ lúc ngang qua đại lộ đến trường của Anya.

Nguyên tác:
Three Weeks In Paris


Đúng lúc ấy, một bóng đen thoáng qua gương mặt điển trai và đọng lại trong cặp mắt xám xanh của anh. Anh đă được đỉnh cao nghề nghiệp, nhưng trong cuộc sống riêng tư, hạnh phúc vẫn lẩn tránh anh. Cuộc hôn nhân của anh với Constance Aykroyd, một nữ diễn viên sân khấu người Anh đang đến hồi kết thúc. Suốt nhiều tháng ṛng, anh đă cố làm cho nó tốt đẹp hơn nhưng càng ngày anh càng xa cách cô hơn, và giờ đây anh chỉ muốn chấm dứt. Nhưng Connie không muốn ly dị, cô không tự nguyện rời bỏ anh dù anh đă dọn đi nhiều tháng trước đó.

Nicky thở dài, thầm biết ơn đă không dính dáng đến con cái trong cuộc hôn nhân bất hạnh này. Nếu cuối cùng có phải xảy ra tan vỡ, mong saocho gọn gàng. Anh mới 38 tuổi. Anh có thể làm lại cuộc đời.

Anh mỉm cười một ḿnh. Hy vọng không ngừng tuôn trào... đó chính là điểm mà ông bác Hugh Sedgwick ưa thích. Hugo là đời chồng thứ hai của Anya, ông là một nhà doanh nghiệp chân chính và là cột trụ của gia đ́nh, là người suy xét đến mọi người, mọi việc. Là người đầy sức thuyết phục, chắc chắn và mạnh mẽ, vững vàng như một tảng đá, ông có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời Nicky. Cả anh và Anya đều suy sụp v́ cái chết của ông.

Xong ít ra công việc của ḿnh vẫn tấn tới, Nicky nghĩ lúc rẽ vào góc phố. Anh và cậu em trai Larry đang bận bịu chưa từng thấy, v́ công ty thiết kế nghệ thuật của họ có văn pḥng tại Paris và London đang phát đạt.

Không chỉ có thế, anh đặc biệt thích thú công việc giảng dạy. Mỗi tuần anh dạy hai lớp thiết kế và trang trí tại trường của Anya, và năm nay anh mới phát hiện ra vài sinh viên xuất sắc trong lớp anh. Anh luôn măn nguyện trong việc khích lệ và dạy dỗ các sinh viên có triển vọng, và sẵn ḷng chỉ bảo họ cách phát triển tài năng để đạt được mục tiêu đă đề ra.

Đến giữa phố Université, anh đến cái cửa khép khổng lồ bằng gỗ dẫn đến sân trường. Anh vào trong bằng cửa phụ nhỏ dành cho người đi bộ; Lúc đóng cửa lại sau lưng, anh mong bà Anya sẽ hài ḷng với những thiết kế dành cho bữa tiệc sinh nhật của bà. Cuối ngày haôm nay, anh sẽ đưa bà duyệt.

Nicky vào chiếc thang máy cổ lỗ lên pḥng làm việc của anh ở tầng ba. Nhiều ngôi nhà xây từ những năm 20 đến 40 làm trường học lúc ban đầu, sau đó nối liền với nhau v́ cần thiết.

Ra khỏi thang máy anh đi dọc hành lang và không thể không nghĩ đến lịch sử của toà nhà này. Đến cuối năm nay, nhà trường đă tồn tại 75 năm, và đó là một thành công đáng kể.

Chỉ những bức tường có rặng cây ăn quả là đáng để nói đến, anh nghĩ lúc đi vào văn pḥng. Anh cất ô vào tủ áo, rồi ngồi xuống bên chiếc bàn rộng, bắt đầu xem xét những bản phác thảo cho bữa tiệc của Anya. Nhưng đầu óc anh phiêu diêu mất một lúc. Mọi ư nghĩ của anh tập trung vào nhà trường, và tất cả chỉ v́ Anya Sedgwick.

Ban đầu, chỉ là một trường nghệ thuật nhỏ bé, rất mực khiêm tốn do bà Catherine Lacoste, mẹ chồng bà Anya cai quản.

Bà là goá phụ trẻ của nhà điêu khắc Pháp lừng danh Laurent Lacoste, người đă điều hành trường từ năm1926. Sau cái chết của Laurent đầu những năm 3không, bà đă vật lôn giữ cho nhà trường tiếp tục hoạt động.

Trường tuy nhỏ nhưng đă có tiếng tăm v́ thuê được nhiều giáo viên giỏi, phần lớn là các nghệ sĩ cần một nguồn thu nhập ổn định trợ giúp cho hoạt động nghệ thuật của họ. Ngoài ra, tên tuổi của Laurent Lacoste cũng mang lại uy tín cho trường.

Thật khó tin nổi, với uy tín của bà, Catherine đă xoay sở giữ cho trường vẫn mở cửa trong thời chiến và cả trong những năm Đức chiếm đóng Paris. Rồi sau Thế chiến II, nhà trường lại phát triển rực rỡ lần nữa. Đến năm 1948, Catherine nhận thấy bà không thể điều hành nhà trường hơn được nữa. Cuối cùng, bà bảo cô con dâu trẻ của bà tiếp nhận và cai quản thay bà. Anya đồng ư, chị biết mẹ chồng chị lúc nào cũng là người tư vấn và hướng dẫn chị.

Anya và bà Catherine gắn bó với nhau lạ lùng. Họ quyến luyến nhau từ năm 1936, khi Michel đưa Anya đến gặp mẹ anh. Đó là ngày Anya tṛn 20 tuổi và chính trong buổi chiều hôm đó, Catherine đă dự đoán rằng sẽ có ngày con trai bà và Anya lấy nhau.

Trong chiến tranh, Michel Lacoste vốn là một nhà báo chuyên nghiệp đóng tại London, anh là một nhân viên của tướng Charles de Gaulle đang cầm đầu các lực lượng Giải phóng nước Pháp. Anya và Michel đă yêu nhau ở Paris từ trước chiến tranh, họ vẫn gặp nhau trên đất Anh bị cuộc chiến dày xéo. Họ cưới nhau năm 1941 trong một cuộc oanh tạc dữ dội. Anya 25 tuổi, c̣n Michel 31.

Năm 1946, vài tháng sau khi cuộc chiến chấm dứt, Michel đưa Anya và hai đứa con nhỏ của họ, Olga lên ba và Dimitri lên hai, về Paris.

Cuộc sống ở Paris năm 1946 đầy rẫy những thiếu thốn và bao vấn đề sau chiến tranh. V́ không có nhà và t́nh h́nh tài chính eo hẹp, Michel và Anya dọn đến ở với mẹ của Michel. Catherine rất vui sướng, bà nồng nhiệt đón tiếp họ và rất hài ḷng là sau một thời gian dài , cả gia đ́nh con trai lại về sống chung với bà. Những năm chiến tranh thật gian nan và cô đơn; bà nồng nhiệt đón mừng họ, ấp ủ mấy đứa cháu nội xinh xắn.

Họ sống hào thuận trong ngôi nhà ốp gỗ màu đen và trắng mà Anya vẫn đang ở. Ngôi nhà đủ rộng cho tất cả , khu vườn thật đẹp, rộng răi cho bọn trẻ chơi đùa, chạy nhảy thoải mái, nhất là khi đẹp trời.

Theo yêu cầu của Catherine, Anya đă đến dạy nữa ngày ở trường. Chị sửng sốt nhận thấy ḿnh có khiếu về sư phạm. Hai năm sau, khi Catherine đề nghị tiếp nhận nhà trường, chị đă đồng ư, vững tin vào khả năng của ḿnh.

Anya là một phụ nữ trẻ sắc sảo và khôn ngoan; Dưới sự lănh đạo của chị, nhà trường bắt đầu phồn vinh. Chị có tài tổ chức, quản lư và sáng tạo, cộng thêm sự thính nhạy, phát hiện ra các giáo viên hiếm có. Nhưng có lẽ điều quan trọng hơn cả là chị có tầm nh́n sắc bén. Chị có thể phát hiện ra nhiều năng lực phi thường, nhiều phương pháp hứng thú để mở rộng ngôi trường nghệ thuật nhỏ bé bằng cách phát triển chương tŕnh học, thêm vào nhiều giờ mới, dạy một số bộ môn nghệ thuật trang trí quan trọng khác nữa. Tuy nhiên, chị không làm bất cứ một sự thay đổi lớn lao nào cho đến khi Catherine qua đời vào năm 1951.

Lúc đó, Anya mới nâng cấp trường, từ tốn và thận trọng, bố sung nhiều khoá mới dạy thiết kế thời trang và vải vóc cũng theo thiết kế trang phục và sân khấu. Các lớp nghệ thuật và điêu khắc vẫn là lớp chính của trường, nhưng sinh viên bắt đầu ghi tên vào học các lớp khác Michel và Anya rất hồi hộp. Một năm sau, họ nới thêm toà nhà lúc bắt đầu thiếu chổ.

Năm 1955, một thảm kịch xảy ra. Michel đột tử v́ một cơn đau tim nặng. Anh mới 45. Anh và Anya đă chung sống được 14 năm hạnh phúc. Choáng váng và đau đớn v́ cái chết không đúng lúc của Michel, song Anya vẫn tiếp tục điều hành nhà trường. Có lần Nicky hỏi v́ sao bà có thể làm được điều đó, Anya trả lời:

− Bác chỉ tiếp tục lê bước dấn lên thôi. Mặc dù trái tim tan vỡ, bác biết bác không thể nhượng bộ hoặc sụp đổ. Bác có quá nhiều trách nhiệm, cuộc sống của bao nhiêu người phụ thuộc vào bác, lại c̣n hai đứa con nhỏ phải nuôi và dạy dỗ. Bác phải đi tiếp thôi. Vả lại, bác cảm thấy mắc nợ với Catherine, phải giữ cho trường hoạt động để nhớ đến bà.

Hai năm sau khi Michel mất, năm 1957 Anya gặp Hugh Sedgwick qua những người bạn chung. Ông là một thương nhân Anh sống và làm việc ở Paris, Goá vợ và không con. Ông xuất thân từ một gia đ́nh kịch sĩ, lúc rảnh rỗi ông cũng là một tài tử nghiệp dư. Dường như họ có nhiều điểm chung. Họ cưới nhau năm 1960 ở Paris. Khi Anya đề nghị ông giúp bà quản lư tài chính cho trường, Hugo vui vẻ đồng ư. Chỉ trong ṿng một năm, nhà trường đă qua giai đoạn khó khăn và lần đầu tiên có lăi trong lịch sử của trường.

Không chỉ có thế, những năm sau đó danh tiếng của trường bắt đầu lớn mạnh. Nhiều sinh viên, kể cả người nước ngoài đổ đến ghi tên học tại trường. Khoảng giữa năm sáu mươi, nhà trường có tên là Trường Nghệ thuật trang trí Anya Sedgwick. Mấy năm sau, trường đổi tên lần nữa, lần này là Trường Nghệ thuật trang trí Thiết kế và thời Trang Anya Sedgwick. Trường tiếp tục lớn mạnh, nhiều người tốt nghiệp xuất sắc, c̣n Anya đă trở thành huyền thọai sống.

Đúng lúc ấy chuông điện thoại réo vang làm Nicky suưt giật nảy người. Ch́m đắm trong suy nghĩ, mất một lát anh mới định thần được và cầm lấy ống nghe.

− Nicholas Sedgwick nghe.

− Bác Anya đây, Nickỵ

− Chào bác. Cháu đang nghĩ đến bác. Mấy giờ cháu có thể đến văn pḥng của bác đưa bác xem các phác thảo về bữa tiệc?

Bác không muốn xem, Nicky ạ, v́ thế bác mới gọi điện cho cháu. Nói thật bác thích một bữa tiệc bất ngờ về mọi mặt. Bác để cháu toàn quyền chọn lựa và quyết định.

− Nhưng bác Anya...

− Không nhưng ǵ hết - Bà ngắt lời - Bác hoàn toàn tin vào cháu, cháu yêu quư ạ. Cháu có thị hiếu khá nhất trong những người bác biết.

− Cháu rất hănh diện, nhưng nói thật là cháu vẫn muốn được gặp bác.

− Vậy cháu hăy đưa bác đi uống trà. Đươc không Nicky, và chúng ta có thể tṛ chuyện một chút. Dạo này bác cháu ta không làm thế.

− Hay quá bác ạ. Cháu rất sằn ḷng.

− Sao chúng ta không gặp nhau ở khách sạn Meurice vào bốn giờ nhỉ?

− Cháu sẽ đến đấy. Đúng bốn giờ, bác ạ.

Họ ngồi cùng nhau trong vườn mùa đông, ngay bên ngoài hành lang khách sạn Meurice mới tân trang, trên phố Rivoli đối diện Tuileries.

Những cây cọ trồng trong chậu và nhiều cây lạ tạo cho khu vườn cảm giác chung là một nơi duyên dáng và dễ chịu. Nổi lên phía trên là mái ṿm băng kính, gắn kết với tác phẩm nghệ thuật bằng kim loại. Lớp kính màu trắng sữa mờ đục lọc ánh sáng tự nhiên, tạo cho căn pḥng một sự dịu dàng khác thường.

Anya dựa lưng vào ghế nh́n quanh.

− Bà Catherine Lacoste, mẹ chồng bác rất thích khách sạn này - Lát sau, bà thố lộ - Bà thường đưa bác đến đây uống trà. Hoặc champagne. Nó cũng thành nơi ưa thích của bác. Hồi chiếm đóng, khách sạn biến thành bản doanh chỉ huy tối cao của Đức. Bà Catherine rất căm ghét bọn Boches.

− Những người Pháp cũng thế.

− Ơn Chúa v́ bọn Nazis đă không phá huỷ Paris, dù chúng có thể làm lắm. Năm 1944, Hitler đă ra lệnh triệt phá các toà nhà có tính chất lịch sử khi quân đồng minh đến gần. Nhưng tướng Dietrich von Choltitz, tống chỉ huy bon chiếm đóng đă không thể thực hiện cái lệnh báng bổ thánh thần ấy. Hắn đă nộp thành phố nguyên vẹn cho Tướng LeClerc, người giải phóng Paris.

− Có lần bác Hugo đă kế với cháu điều đó - Nicholas nói và cầm tách trà hớp một ngụm, nh́n Anya qua vành tách, nghĩ thầm chiều nay trông bà mới đẹp làm sao. Bà mặc bộ áo bằng len màu lơ nhạt cắt rất khéo, mái tóc vàng sẫm của bà cắt ngắn, lượn sóng mềm mại như một cái mũ thanh lịch thường lệ. Trông bà rất lộng lẫy.

Anya hỏi, cắt ngang những suy nghĩ của anh:

− Có nhiều người nhận lời đến dự tiệc không, Nicky?

− Nhiều ạ, và tuần này cháu hy vọng c̣n nhiều hơn nữa.

− Cháu có biết tin Alexa không? Cô ấy nhận lời chứ ?

− Cháu chưa nghe, nhưng cháu tin chắc là một ngày nào đó cháu sẽ biết.

− Có khi Alexa không đến. Từ ngày tan vỡ với Tom Conners từ ba năm trước, Alexa chưa trở lại Paris, đúng vào lúc nó thôi làm việc với cháu và Larry. Năm ngoái bác có gặp nó ở New York... - Bà ngừng lại, nh́n anh thật sắc sảo và nói - Bác có cảm giác Alexa tránh nước Pháp, nhát là Paris, v́ anh ta.

Nicky thở dài:

− Cháu vẫn cảnh báo cô ấy về anh ta. Anh ta xoay trở t́nh cảm quá nhanh. Không người phụ nữ nào cần một người như thế, bác Anya ạ.

Biết đâu anh ta chẳng bỏ chút ít thói quen ấy rồi ? Bây giờ chẳng hạn ? - Bà lại tặng thêm cái nh́n sắc sảo nữa.

− Bác nghĩ thế, nhưng cháu không biết là... - Tiếng nói của anh nhỏ dần, ngập ngừng - Lúc nào Tom cũng thui thủi một ḿnh. Giữ kín ư nghĩ của ḿnh. Dè dặt và lạnh lùng. Chẳng cởi mở chút nào.

− Dạo này cháu có gặp anh ta không? - Anya nhô người về phía trước, cặp mắt xanh nhạt nh́n anh chăm chú hơn - Bác có cảm giác anh ta vẫn đại diện cho nhiều người trong công việc kinh doanh.

− Đúng thế đấy ạ. Có lẽ Tom vẫn làm. Nhưng đến một năm nay, cháu không gặp Tom lần nào. Có thể anh ta không làm nữa - Anh hơi nheo mắt - Sao ạ ? bác định nói ǵ ạ ?

− Bác rất muốn Alexa đến dự tiệc. Bác đang nghĩ biết đâu Tom đă rời Paris.

− Cháu ngờ lắm - Nicky đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác - Anh ta sinh trưởng ở đây, thuộc về chốn này.

− Có một số người chuyển đến miền Nam, đến Provence hoặc một nơi nào đó.

− Nhưng không phải là Tom, cháu xin thề đấy. Nhân tiện, cháu đă nhận được tin Maria Franconi, cái cô Italy dễ thương cùng lớp với Alexa. Cô ấy là người nhận lời đầu tiên.

Nụ cười nở rộng trên mặt Anya:

− Bác vui v́ cô ấy đến! Maria là một cô gái đáng yêu. Lại rất có tài, vậy mà hiện giờ uổng phí.

− Bác nói sao kia ạ? - Nicky hỏi anh cau mày.

− Lẽ ra Maria có thể làm được nhiều hơn là thiết kế nhừng mẫu vải không c̣n hợp thời cho việc kinh doanh của gia đ́nh cô ấy - Không để anh có dịp b́nh luận, bà tiếp - Bác chắc Kay Lenox sẽ đến, nhưng không có Jessica. Bác cho là cô ấy sẽ không thể đối mặt với Paris v́ chuyện đă xảy ra.

− Bác định nói đến việc Lucien mất tích ?

− Đúng thế. Thật là một chuyện bí ẩn... và chẳng ai hiểu ra sao nữa.

− V́ thế bác cho là Jessica sẽ bỏ bữa tiệc của bác v́ Paris lưu giữ nhiều kỷ niệm xấu và quá đau đớn cho cô ấy phải không?

Anya gật đầu và ngồi dựa vào lưng ghế.

− Bác nghĩ thế thật, Nicky ạ. Bác chưa bao giờ thấy ai quẫn trí đến thế. Bạc c̣n nhớ chuyện đó rất rơ ràng - Bà lắc đầu - Nói thật, bác cho là cô ấy sẽ chẳng bao giờ hồi phục được. Chuyện này khác hẳn với người yêu bị chết. Chết là một kết cục hết sức kinh khủng. Nhưng đó là sự kết thúc. Là chấm dứt. Có đám tang, gia đ́nh tụ tập, thương khóc, có mọi thứ nghi lễ cần thiết. Mọi người giúp đỡ, tin tưởng ḿnh. C̣n khi người yêu của ḿnh mất tích, chẳng có cách ǵ giải quyết được nỗi đau đớn và thương nhớ cả.

− V́ đó không phải là sự kết thúc chăng? - Nicky gợi ư.

− Đúng thế. Không thi hài. Không tang lễ. Không chấm dứt một nỗi đau. Cô ấy không thể giới hạn được sự đau đớn v́ mất mát, v́ Lucien Girard không có gia đ́nh để có người thực sự chia sẻ nỗi tiếc thương hoặc an ủi Jessica. Alain Bonnal là bạn thân nhất của Lucien, một người tuyệt vời, nhưng anh ta cũng sửng sốt, bối rối lúng túng y hệt Jessica. Họ vẫn giúp đỡ nhau.

Nicky im lặng một lát. Câu chuyện thật kỳ quặc. Cuối cùng anh hỏi:

− Thực ra Jessica có chuyện ǵ vậy, bác Anya? Cô ấy vẫn chưa lấy chồng ? Bác có tin tức ǵ về cô ấy không ạ ?

− Có, bác có biết. Thỉnh thoảng bác nhận được thư hoặc bưu thiếp của Jessica, hoặc một bài báo cắt từ Tập san kiến trúc, nếu một tronh những ngôi nhà nó thiết kế được in. Jessica vẫn chưa lấy chồng. Nó sống ở Bel-Air, thiết kế nhiều thứ cho những người giàu có và nổi tiếng. Bác cũng nhận được thiếp mừng Giáng sinh của Kay và Maria nữa.

− C̣n Alexa?

− Nó vẫn liên hệ đều với bác. Lúc nào nó cũng tận tuỵ với bác.

− Cháu cho là cháu lúc nào cũng quư Alexa - Anh cầm lấy tay Anya - Có lẽ bây giờ cũng thế. Bác có biết lư do không?

− Không, bác không biết.

− V́ Alexa rất giống bác, bác Anya ạ. Cô ấy là h́nh ảnh phản chiếu của bác, hoàn toàn ngẫu nhiên thôi. Hoặc có khi cô ấy rập khuôn theo bác. Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng có rất nhiều thiên tư của bác.

− Bác cho là cháu hơi định kiến đấy, Nicky ạ - anya hơi mỉm cười, trả lời. Bà vỗ nhẹ bàn tay anh vẫn đang năm lấy tay bà - Nhưng cháu nói đúng, Alexa rất có năng khiếu.

Chương 7

Alexa đă thay đổi quyết định, cô sẽ đến Paris vào mùa xuân. Đúng hơn là vào tháng Năm. Ba tuần trước bữa tiệc ngày 2 tháng Sáu. Như thế là quá sớm. hơn nữa, giai đoạn này cô đang có quá nhiều bận bịu.

Cô dự định sẽ dành một thời gian thật đặc biệt với Anya; cô sẽ đi mua sắm thật thoả thích, và vừa thoả thuận làm một bộ phim mới khá cấp bách với Nicky, nên cô sẽ gặp anh. Sau đó là chương tŕnh bí mật của cô.

Tom Conners.

Cô dự định t́m bằng được anh. Cô cần biết thời kỳ này trong đời anh, anh đang ở đâu. Cô thực sự nhớ anh, nhớ vô cùng. Cô không gặp anh đă 3 năm nay; Biết đau đến lúc cuối cùng gặp nhau mặt đối mặt, cảm nghĩ của cô lại khác hẳn.

Trong trí cô - mà gần như lúc nào cũng thế - câu chuyện đă kết thúc. Anh đă kết liễu nó, anh nói với co6 là không có tương lai dành cho cô, rằng anh không thể cưới cô. Cũng không phải anh có người khác. Có vẻ như quá khứ của anh đă xác nhận tương lai anh.

Trong thâm tâm, cô vần mong mơi anh. Anh chiếm giữ phần lớn trong ḷng cô, vẫn tiếp tục len lỏi vào ư nghĩ của cô. Cho đến gần đây, cô mới nhận ra rằng kéo dài t́nh trạng này chỉ làm cô thêm mệt mỏi, cô không thể sống như thế này măi.

Alexa thừa nhận rằng cô phải giải thoát những cảm xúc đế tiến lên phía trước. Cô có thể không lấy Jack Wilton khi cô vẫn phải đối đầu với những hồn ma ám ảnh cô. Trong việc này, như thế là không phải với Jack vốn là người tử tế, và không công bằng với bản thân cô.

Nếu cô lấy Jack, cô phải thanh thản trong ḷng, trái tim cô chỉ có một t́nh yêu dành cho anh. Bất kỳ một thứ vương vấn nào cũng là tồi tệ.

V́ vậy, cô phải đi giết chết con rồng dữ ở ngay hang ổ của nó.

Cô đă đến Paris sáng ngày thứ Năm. Sau khi dỡ hành lư và nghỉ ngơi gần hết ngày, cô đă sẵn sàng hành động. Lúc này là 11 giờ trưa thứ Sáu ngày 11 tháng Năm, sự cám dỗ gọi điện cho Tom Conners thật mănh liệt. Nhưng Alexa chưa sẵn sàng giáp mặt anh. V́ thế cô vớ lấy xắc, rời dăy pḥng và đến thang máy.

Vài giây sau, cô dạo quanh hành lang thanh lịch, sàn lát đá hoa cương của khách sạn Meurice mà bà Anya đă giới thiệu. Alexa đi qua cánh cửa xoay và xuống bậc, ra ngoài đứng trước khách sạn một lúc, chưa quyết định nên làm ǵ. Cô được mời đến nhà bà Anya ăn trưa lúc một giờ, v́ thế cô c̣n hai tiếng đồng hồ nữa. Tha hồ mà lựa chọn.

Cô đang ở trong thành phố cô thích nhất trên đời, và cô biết rất tường tận. Cô không ở đây đă ba năm nay, ḷng cô tràn ngập háo hức, nhớ mong và khao khát đi thăm những nơi yêu thích trong thành phố.

Nếu rẽ trái,, cô có thể xuống Louvre, hoặc rẽ phải sẽ đi dọc đường Rivoli, nh́n các tủ kính bày hàng cho đến Quảng trường Concorde Ở bên Champs - Elysées, với ṿng cung Khải hoàn môn trên cao.

Cô đột ngột quyết định đến thẳng Louvre. Hom nay là một ngày huy hoàng. Paris lung linh dưới bầu trời rực nắng, trong trẻo dường như treo tít trên cao, một ṿng cung vĩ đại trông như cái bát úp ngược, bên trong tráng một lớp men xanh dịu.

Mọi thứ trông đều lộng lẫy, cô nghĩ lúc bước đều đặn trên phố Rivoli và liếc nh́n quanh. Nhiều hồi ức cuồn cuộn, nhấn ch́m cô. Những kỷ niệm về Tom và ba năm có nhau... cuộc t́nh của họ, niềm vui của họ. Hồi nhớ về những bộ phim cùng làm với Nicky và Larry. Những bgày sôi nổi với họ, những đêm mê đắm với Tom...

Một mùi thơm phức bỗng ùa đến với cô, mùi cà phê mới pha làm cô chảy nước bọt. Cô đột ngột dừng lại bên ngoài một tiệm cà phê ven đường và ngồi xuống bàn.

− Cho một ly cà phê sữa - Cô nói với người phục vụ xuất hiện và đang mỉm cười.

− Thưa vâng - Anh ta đáp và quay vội đi.

Alexa ngồi dựa vào lưng ghế, nghĩ thầm ở đây sao mà tuyệt diệu; Cô đă ngu ngốc nên mới xa cách nơi này lâu đến thế ,

Vài giây trôi qua, rồi người hầu bàn quay lại, đặt trước mặt cô một b́nh cà phê và một b́nh sũa nóng bốc hơi nghi ngút.

− Thưa cô, đây ạ - Anh ta gật đầu nói.

− Cảm ơn - Cô mỉm cười đáp lúc người phục vụ đặt lên bàn giỏ bánh sừng ḅ mới, cùng đĩa bơ mịn như kem và đĩa mức quả mâm xôi đen thẫm. Cô nhấc b́nh, rót cà phê vào một chén lớn, thêm sữa cho sủi bọt.

Ngụm đầu tiên ngon tuyệt. Sau đó cô nh́n chăm chú vào giỏ bánh. Cô có thể ngửi thấy mùi bánh sừng ḅ tươi... Trời đất ơi, sao lại không nhỉ, cô nghĩ và cầm một chiếc lên, bẻ một miếng rồi phết chút bơ và thêm một lát mức hậu hĩ. Miếng bánh dường như tan trong miệng cô, cô nghĩ đến những bữa điểm tâm cô đă an kiểu này hồi c̣n là sinh viên.

Đă chín năm trôi qua, Cô bắt đầu học ở trường bà Anya lúc mới 21 tuổi. Cô đă tận hưởng từng khoảnh khắc từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng. Ở đó, một cảm giác hào hứng và phấn khới thực sự bao bọc từng sinh viên. Lẽ tất nhiên, cảm giác ấy lan toả từ Anya, và c̣n ai nữa ? Các giáo viên khác đều đầy cảm hứng như bà. Tất cả đều là những chuyên gia giỏi nhất trong lĩnh vực của ḿnh, được Anya Sedgwick lựa chọn v́ những phẩm chất đa dạng cũng như tài năng. Họ đă khắc sâu vào tâm khảm cô và các sinh viên khác ḷng ham học hỏi.

Những năm tháng ấy mới tuyệt diệu làm sao, cô vừa nghĩ vừa dựa vào lưng ghế, để mặc cho tâm trí tràn ngập hồi ức về những ngày ấy. Chính ở nơi đó, nhờ có Anya mọi hy vọng và hoài băo của cô được khích lệ và nhiều thứ đă trở thành hiện thực.

Người phụ nữ ấy nổi bật và gây ấn tượng mạnh đến mức mọi cái đầu đều quay nh́n lúc cô đi qua. Cô cao khoảng 1m75, khoẻ khoắn nhưng không quá nặng nề, tư thế rất vương giả, cử động uyển chuyển và duyên dáng.

Nhưng chính bộ mặt cô mới làm người ta muốn nh́n cô lần nữa. Người phụ nữ ấy đẹp lạ lùng, bờm tóc đen huyền đỗ xuống tận giữa kưng, đôi lông mày đen lánh cong hoàn hảo trên cặp mắt đen như nhung, cách xa nhau và cái miệng gợi cảm bật nhất.

Quần áo của cô đơn giản song cắt may hết sức thanh lịch. Cô mạc một bộ bằng hàng Gabardine nhẹ màu đen, sơmi lụa trắng muốt, giày cao gót đen. Chiếc xắc da màu đen vắt qua vai, một tay cầm cặp kính đen. Đồ nữ trang của cô hoàn tất vẻ lịch sự giản dị. Cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ không hề phô trương, cổ tay kia đeo lắc vàng, tai đeo đôi hoa xinh xắn bằng kim cương.

Sáng nay, cô thong thả dạo qua các căn pḥng yên tĩnh của Louvre. C̣n nhiều thời gian mới tới giờ hẹn ăn trưa tại khách sạn Ritz ở Quảng trường Vendôme cách đó không xa.

Nhận ra ḿnh đă gây nên xáo động, chính cô cũng lấy làm lạ. Ba tháng trước, cô không tin có thể xảy ra chuyện này, nhưng Maria Franconi đă trải qua sự biến dạng phi thường. Chưa đến ba tháng, cô đă sút 23 không. Suốt thời gian này, cô đă buộc ḿnh theo một chế độ ăn kiêng ngặt nghèo và luyện tập đến kiệt sức, kiêng hầu hết các đồ ăn béo, đường và tinh bột; các loại vang và rượu bị cấm hẳn. Vào khoảng giữa thời gian đó, gương mặt cô đă thay đổi đáng kể. Vốn rất đáng yêu, nhưng nay mặt cô trở nên xinh đẹp lạ thường, cô đă phát hiện ra ḿnh kiều diễm, thực sự làm xay ḷng người.

Mặc dù hiện giờ đang ở Paris, Maria vẫn tuân thủ chế độ ấy. Ngày nào cô cũng tắm nước khoáng trong khách sạn, bơi, tập thể dục đến kiệt sức. Cô vẫn ăn kiêng rất nghiêm khắc, dù các món ăn Pháp rất gợi thèm.

Dù Fabrizio đă ủng hộ và giúp cô đạt dược mục tiêu, song anh vẫn phản đối việc cô đến Paris vào tháng Sáu. Dầu tháng Sáu, cả nhà đă đến biệt thự của họ ở Capri, và thường ở đó gần hết mùa hè. Fabrizio vẫn khăng khăng bắt cô đi cùng họ, và sau một cuộc thảo luận ráo riết, cuối cùng cô đă đồng ư.

Nhưng cô quyết dành ba tuần ở Paris, và thế là cô đă đến đây ngày 3 tháng Năm, và dự định sẽ lưu lại đến mồng 5 tháng Sáu, rồi sẽ đến với mọi người trong gia đ́nh ở Capri.

Từ lúc đến Maria rất bận bịu. Cô đă đến thăm bà Anya kính yêu mấy lần. Cô đi mua bán, đến các pḥng trưng bày nghệ thuật, thăm cung điện Verailles. Cô tận hưởng từng phút rời xa công việc và gia đ́nh độc đoán của cô.

Ḿnh đă thoát rồi, cô nghĩ lúc từ từ đến gần một bức tranh. Giá như ḿnh không phải trở về, giá như ḿnh có thể lưu lại Paris. Măi măi. Cô đă không ngừng nén những khao khát về một bên, hôm nay cô không muốn có những ư nghĩ không vui.

Bức tranh tuyệt vời. Không ǵ so sánh nổi. Maria đứng trước bức tranh một lúc lâu, nh́n đăm đăm như bị thôi miên. Nó luôn có tác động đến cô, thu hút toàn bộ tâm trí cô. Bức Mona Lisa. Theo quan điểm của cô, Leonardo da Vince là hoạ sĩ vĩ đại nhất trên hành tinh này, trừ một ngoại lệ là Michelangielo.

Làm sao mà vẽ được như thế nhỉ, một tiếng thở dài nho nhỏ buột khỏi miệng Maria. Cô đến gần bức tranh hơn để ngắm co Mona Lisa kỹ hơn. Lúc làm thế, cô bắt gặp cái liếc nh́n của một phụ nữ hướng theo cô. Tim cô như rụng đi. Nhưng cô quay ngoắt đầu để khẳng định cô không làm điều ǵ sai trái, rồi quả quyết quay trở lại, đối diện bức tranh.

Sau cái nh́n cuối cùng, Maria vội đi theo hướng ngược lại.

Bàn của anh ở L'Espadon đối diện với cửa ra vào, và anh nh́n thấy cô ngay lúc cô tới. Anh đẩy ghế, đứng dậy trước lúc cô đến bên bàn, nụ cười chào đón nở rộng trên mặt anh. Lúc cô dừng lại, anh nắm lấy tay cô gần như sở hữu, hôn lên má cô rồi chăm chú nh́n cô một lúc.

Maria mỉm cười với anh lúc cô ngồi vào ghế:

− Xin lỗi v́ em đến muộn.

Anh ngồi đối diện với cô và lắc đầu:

− Cô không đến muộn đâu, và dù có muộn, cô cũng đáng để được đợi lắm. Trông cô thật xinh đẹp, Maria ạ.

− Cảm ơn anh - cô nói khẻ và hơi cúi đầu.

− Tôi đă gọi nước bưởi ép cho cô - Anh nói tiếp - và hy vọng là cô thích.

− Tuyệt lắm cảm ơn anh.

Nâng cốc vang, anh nói:

− Chúc sức khoẻ.

− Chúc sức khoẻ - Cô đáp, rồi nâng cốc và chạm cốc với anh.

− Sáng nay cô làm những ǵ?

− Em đến Louvre. Đặc biệt là xem Mona Lisa. Bức tranh này lúc nào cũng làm em mê mẩn.

Cũng như em đang làm tôi mê mẩn, anh nghĩ.

Người hầu bàn mang thực đơn đến, và họ nghiên cứu mất một lát. Anh biết anh sắp gọi món ǵ; anh cho là Maria cũng làm như vậy. V́ anh thường kiêng khem rất kỹ, nên họ chọn các món ăn gần như nhau. Tối hôm trước, cô đă kể anh nghe chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt và chương tŕnh tập luyện vất vả của cô, và thổ lộ nổi lo về bữa tối thứ hai của họ. Anh đă chăm chú lắng nghe và rất cảm kích v́ sự thật thà của cô.

Từ hôm cô đến Paris, anh gặp cô nhiều lần và anh vẫn muốn tiếp tục gặp cô. Anh say mê cô, theo kiếu đă nhiều năm nay anh chưa có với phụ nữ.

− Sao anh cứ nh́n em chằm chặp thế?

− Tôi xin lỗi - Anh nói - Nhưng tôi không thể đừng được. Gương mặt cô thật siêu phàm. Chỉ có chữ ấy mới tả nổi.

Maria khẻ cười và lắc đầu:

− Thế mà em không biết đấy. Em chỉ dùng chữ ấy khi nghĩ đến Mona Lisa thôi. Đấy mới là một gương mặt đẹp thực sự.

− Đúng vậy, c̣n cô cũng đáng để một hoạ sĩ bậc thầy, một Da Vinci hiện đại vẽ.

Người hầu đến bên bàn làm cô không kịp trả lời. Cô gọi ṣ, cá bơn, và anh cũng gọi như thế.

Lúc chỉ c̣n hai người, Maria buột miệng nói:

− Sáng nay em gặp Alexa Gordon ở Louvre.

Mắt anh hẹp lại. Anh liếc nh́n cô cảnh giác:

− Cô ấy ra sao? Chắc phải vui lắm lúc gặp cô.

− Em không nói chuyện với cô ấy. Em bỗng thấy ngượng, hơi cang thẳng, và em tránh trước khi cô ấy phát hiện ra em. Em không kịp nghĩ ǵ lúc làm thế - Maria lắc đầu và nói thêm - Có lẽ là ngu xuẩn.

− Giữa bốn cô đă có sự rạn nức lớn, phải không? - Anh hỏi.

− Hồi ấy có vẻ là như thế. Nhưng bây giờ, em thấy trẻ con quá, thậm chí ngốc nghếc nữa... - Giọng cô nhỏ dần, ngập ngừng.

Hiểu rằng cô không muốn nói tiếp, anh chuyển chủ đề:

− Cô thích Paris lắm, phải không Maria?

− Vâng, rất thích. Cảm ơn anh. Anh đối với em rất tốt.

Anh nắm lấy bàn tay cô trên bàn. Hắng giọng mấy lần, anh khẻ nói:

− Tôi rất say mê em, Maria. Tôi mong em cũng cảm thấy thế.

Lặng im một lúc, cô nói:

− Em biết. Ôi Nicky, em cũng thế.

Họ ngồi, tay nắm tay qua bàn, đăm đăm, lặng lẽ nh́n nhau cho đến lúc món ṣ mang tới. Cuối cùng, thả bàn tay cô ra, anh cầm lấy cái dĩa nậy ṣ, phân vân không biết có chuyện ǵ đang xảy ra với anh. Anh, một người đàn ông từng trải, lịch duyệt, đă 38 tuối mà lại xúc động như một cậu học tṛ. Ngố thật, anh nghĩ, ḿnh là một thằng ngố.

Ăn xong mấy con ṣ, Maria đặt dĩa xuống và nhô người qua bàn, cái nh́n thẳng thắng của cô lại chăm chú vào anh.

− Tuần trước lúc em đến Paris, em định đi tàu đến London một hoặc hai ngày. Để gặp Ricardo. Em đă kể với anh là anh ấy đang làm việc ở đó. Nhưng bây giờ em không muốn đi nữa, Nicky ạ.

− V́ tôi ư? - Anh đánh liều một cách thận trọng.

− Vâng - Cô ngước nh́n anh và đăm đăm đáp lại.

Nicky đọc được nỗi khát khao, mong mỏi anh trong đó, và tim anh thắt lại. Từ từ đă, anh tự cảnh báo ḿnh. Phải đón nhận thật từ tốn, hết sức từ tốn.

Trở lại Paris là một điều sai lầm, Jessica nghĩ lúc bước trên con đường hẹp dọc khách sạn Plaza Athénée, nơi cô đang ở. Nơi đây có quá nhiều kỷ niệm, hầu hết đều dính dáng đên lucien Girard. Chung' gợi lên trong cô một nỗi buồn mênh mông v́ những ǵ có thể xảy ra... một cuộc hôn nhân không bao giờ đến, những đúa con không bao giờ ra đời, một cuộc đời không được sống với người đàn ông cô thực sự yêu thương.

Lúc này, cô ước giá tuần trước cô không gọi cho Alain Bonnal từ Los Angeles để hẹn ăn trưa nay. Cô và Alain là bạn của Lucien, nhưng anh không phải là người cô thân thiết hơn. Suốt mấy năm qua, cô chỉ gặp anh có hai lần khi đến California có việc. Ngoài ra, cô không bao giờ quên ḷng trắc ẩn của anh lúc cô tràn ngập nỗi buồn.

Anh là mối quan hệ với quá khứ, cái quá khứ mà cô không thể không nghĩ đến những lúc cô thành thật với ḷng ḿnh. Lucien với t́nh yêu mănh liệt của anh luôn ám ảnh cô từ ngày anh mất tích. Và ám ảnh bất kỳ mối quan hệ nào cô toan thử. Lúc này, cô mới hiểu thực sự. Về một mặt nào đó, Gary Stennis là nạn nhân trong quá khứ của cô, dù anh ta có cư xử tồi tệ. Cuối cùng th́ anh ta cũng tạo cho cô quá nhiều lư do để bỏ. Chẳng ai tiếc, cô nghĩ, ḿnh chẳng hề tiếc khi nói lời chia tay với Gary.

Trong số những người đàn ông cô quen biết, Lucien có ảmh hưởng đến cô mạnh nhất. Đó không phải là chuyện t́nh yêu không được đền đáp, mà là cả cuộc sống không được đền đáp kể từ ngày cô rời trường của Anya, cô tự nhủ lúc vội đến Chez André, nơi hẹn gặp Alain.

Cô không c̣n dịp thăm Anya, nhưng họ đă nói chuyện qua điện thoại mấy lần. Có lẽ ngày mai cô ghé đến nhà bà uống trà như Anya gợi ư. Jessica đă đến Paris được ba ngày, nhưng lúc nào cũng túi bụi công việc. Cô nhận lời trang trí lại cho một khách hàng được quư trọng, bà ta muốn làm lại căn nhà ở Bel-Air. Jessica đă gợi ư dùng các loại đồ cổ thịnh hành ở các tỉnh lẻ Pháp và vải để trang trí ngôi nhà, và bà khách đă đồng ư. Mấy ngày gần đây cô đă gặp những người buôn đồ cổ sành sỏi nhất, t́m loại vải phù hợp với phong cách thôn dă Pháp, lùng sục các hăng buôn hàng đầu để t́m thảm Aubusson và Savonnerie.

Vài phút sau, cô đẩy cánh cửa của Chez André, bước vội vào quán ăn ồn ào, hối hả, có một vẻ quyến rũ điển h́nh theo lối cổ của Paris, với quầy rượu bằng đá cẩm thạch, đồ đạc bằng đồng thau đánh bóng và không khí của những ngày đă qua. Giờ này đầy những khách quen, nhưng lúc liếc nh́n quanh thật nhanh, cô phát hiện ngay ra Alain.

Lúc nh́n thấy cô, anh vẫy tay rồi đứng dậy đi ṿng quanh bàn đón cô. Anh rối lên v́ cô, sau lúc ôm hôn nhau tŕu mến, họ cùng ngồi xuống chiếc ghế dài.

Alain tuyên bố:

− Cô đẹp chưa từng thấy, Jessica ạ! - Anh lắc đầu, phân vân - Cô chẳng bao giờ già. Không như tôi.

− Cảm ơn anh Alain, nhưng anh lúc nào cũng có định kiến. Vả lại, em thấy anh trông khá đấy chứ.

− Hiện giờ đă có tóc bạc rồi đấy, cô bạn thân mến ạ.

− Nhưng mặt anh trẻ lắm - Cô nói lại ngay và mỉm cười với anh, thầm nghĩ chưa bao giờ thấy anh hấp dẫn đến thế.

− Cô uống rượu khai vị nhé?

− Vâng, cảm ơn anh. Em sẽ uống loại giống anh - Cô vừa trả lời vừa nh́n cốc rượu anh đào của anh.

Sau khi ra hiệu cho người hầu và gọi đồ uống cho cô, alain nh́n cô và tiếp:

− Tôi biết cô đến dự lề sinh nhật cô giáo cũ, nhưng cô lại kể về việc mua đồ cổ, thảm và tác phẩm nghệ thuật cho ngôi nhà của khách hàng. Tôi có thể giúp ǵ cho Jessica không? - Anh nhếch một bên lông mày lên ḍ hỏi lúc cặp mắt xám nhạt của anh chăm chú nh́n cô.

− Thực ra là một ngôi nhà ở Bel-Air - Jessica đáp - Một ngôi nhà đẹp, và em tin là sẽ trang trí bằng những đồ cổ của Pháp, anh Alain ạ. Hiện giờ chủ nhân ngôi nhà đă đồng ư như thế.

Jessica nâng cốc đồ uống trước mặt cô:

− Anh Alain, được gặp anh sau chừng ấy thời gian thật vui quá.

− Hai năm rồi. Chúc sức khoẻ, Jessica. mừng cô tới Paris.

− Vậy là anh vẫn chưa lấy vợ - Cô nhận xét sau khi nhấp một ngụm champagne pha rượu anh đào.

Anh cười khúc khích:

− Tôi sợ tôi sẽ làm anh chàng độc thân kinh niên mất. Tôi cho là chẳng bao giờ t́m được người phụ nữ thích hợp.

Cô mỉm cười và lắc đầu:

− Bao giờ đến Los Angeles lần nữa, em sẽ giới thiệu với anh nhiều phụ nữ xinh đẹp - Cô trêu chọc.

Anh cũng cười và nhấp nháp đồ uống. Lát sau, anh nói tiêp:

− Cô đă hỏi tôi có quan tâm đến tranh vẽ không, nay quá chúng tôi vừa nhận được một bộ sưu tập thuộc một bất động sản đang rao bán. Tôi nghĩ là cô nên xem. Nó là thứ rất hiếm, và tôi tin cô sẽ mua được một số thứ hay ho.

− Em rất thích xem.

− Sau bữa trưa nay, cô có thích đi thăm gallery không?

Jessica nghĩ ngợi giây lát.

− Không, em không định thế, Alain, nhưng chỉ v́ em đang đói lả ra đây này.

− Vậy tôi phải cho cô ăn ngay lập tức - Anh ra hiệu cho người phục vụ gần đấy mang thực đơn đến - đọc thuộc ḷng những món ăn đặc biệt, rồi để thực đơn lại cho họ chọn.

− Chúa ơi, món em thích đây rồi! - Jessica kêu lên lúc xem thực đơn - Cervelle au beure. Em sẽ gọi món này.

− Tôi nhớ cô và Lucien thích món óc. C̣n tôi sẽ gọi món nướng. Cô muốn bắt đầu món ǵ? Tôi thấy họ có món măng tây trắng.

− Gọi món ấy cho em, anh Alain. Cảm ơn anh.

Đặt món xong, Alain gọi thêm hai cốc rượu anh đào và rượu vang.

− Ôi đừng, đừng gọi vang cho em. Em e là không thể uống quá nhiều vào ban ngày được - Jessica giải thích.

− Tôi sẽ gọi một vang trắng nhẹ, một Pouilly-Fumé; Nếu cô muốn, cô có thể uống một cốc loại sau vậy.

− Để em xem sao. Anh có thể để đến mai được không, Alain? Hay gallery đóng cửa thứ Bảy ?

− Không, chúng tôi vẫn mở. Gặp cô tôi rất vui, và tôi cho là một vài bức tranh sẽ gây cho cô ấn tượng mạnh mẽ.

Trong lúc nhấm nháp rượu khai vị, Jessica nói về nghệ thuật, về sở thích riêng khiến Alain rất thích thú v́ sự hiểu biết của cô. Các lớp học của bà Sedgwick đáng giá thật, anh nghĩ lúc lắng nghe cô tin cậy thố lộ.

Alain Bonnal làm việc cùng với cha và anh trai trong một gallery gia đ́nh. Đó là một trong những gallery tốt nhất Paris, đặc biệt nổi tiếng v́ những tác phẩm hội hoạ theo trường phái Ấn tượng và Hậu ấn tượng.

Trong lúc Jessica nói chuyện, Alain ngắm cô, thầm nghĩ trông cô mới đẹp làm sao. Gương mặt cô cởi mở, mớ tóc dài, thẳng màu vàng hoe đỗ xuống vai. Cô mănh dẻ, vẫn giữ được vóc dáng đáng yêu. Trong giây lát, anh tưởng như thời gian dừng lại. Nhưng đó chỉ là ư nghĩ thoáng qua, rồi đi ngay.

Món măng tây trắng được mang tới, và Alain thầm th́:

− Chúng ta thật không may v́ bây giờ không đúng mùa măng, nhỉ.

Jessica gật đầ và bắt đầu ăn.

Lúc người hầu bàn mang vang tới, cô lấy một cốc rồi khi các đĩa không đă dọn đi, cô ngồi dựa vào ghế. Một vẻ trầm ngâm đọng trên mặt cô.

Sau một lát im lặng Alain nói:

− Trông cô có vẻ nghĩ ngợi quá, Jessica.

− Em ấy ư? Vâng, nói thực với anh là em muốn nói chuyện về Lucien.

Anh gật đầu, rồi nh́n chăm chú, cái nh́n của anh cảnh giác và ḍ hỏi. Cô tiếp:

− Suốt mấy năm qua, chúng ta chưa bao giờ xem xét đến việc Lucien có thể biến mất v́ một mục đích nào đó.

Alain sửng sốt nh́n cô, gương mặt xanh xao của anh đầy vẻ ngạc nhiên:

− Nhưng không, không thể như thế được! - Anh kêu lên - Có lư do ǵ mà lại làm thế?

− Có thể anh ấy muốn bắt đầu một cuộc đời mới.

− Không, không phải! Như thế lố bịch quá! Cậu ấy và cô đă có nhiều kế hoạch tuyệt vời đến thế kai mà. Cậu ấy là một người trọng danh dự. Không, Lucien không thể làm bất cứ việc ǵ như thế.

Jessica ngồi lặng lẽ, đăm đăm nh́n Alain. Một kỷ niệm mơ hồ xao động trong trí cô, nhưng cô không để nó sống dậy:

− Anh biết không Alain, trong thâm tâm em luôn có cảm giác Lucien vẫn c̣n sống. Ở một nơi nào đó.

Alain Bonná ngồi nh́n cô chằm chằm, chết lặng.

Khi trở về khách sạn, lựa những mẫu vải vóc cô đă t́m được lúc trước, Jessica nghĩ đên vẻ không tin, sững sờ của Alain Bonnal. Anh ấy đóng kịch chăng? Alain có biết ǵ hơn những điều anh ta nói không? Anh ây có biết sự thực về Lucien đă dàn xếp việc biến mất của ḿnh không?

− Ôi, v́ Chúa, anh ấy chết rồi! - Co kêu to trong căn pḥng trống rỗng. Tiến lên chứ, cô tự nhủ, mi phải tiến lên chứ. Phải dành lấy cuộc sống. Mi không thể sống măi trong quá khứ được, hoặc là...

Chuông điện thoại reo cắt ngang ḍng suy nghĩ của cô, làm cô giật ḿnh. Với lấy ống nghe, cô nói:

− Alô?

− Chào Jess, tôi đây. Mark Sylvester đây.

− Mark, chào anh. Anh khoẻ không?

− Rất khoẻ. Công việc của em ra sao?

− Hơi chậm trể một chút, nhưng ổn cả. anh đang ở Los Angeles hay London?

Anh cười vang:

− Tôi đang ở Paris.

Anh làm cô sững sốt và lặng đi một lát. Rồi cô nói:

− Anh đang ở chổ nào vậy?

− Pḥng bên cạnh. Đúng là ở pḥng bên, nhưng ở tầng dưới. Tôi đang ở Plaza Athénée - Anh trả lời, cười khúc khích - Tối nay em có rỗi không? Đi ăn tối ở La Tour d'Argent nhé?

− Vâng, em rỗi.

− Vậy hẹn đúng tám giờ nhé?

− Vâng. Em nóng ḷng muốn gặp anh.

Chương 8

Một bà già và một phụ nữ trẻ hơn ngồi với nhau trong vườn, dưới gốc cây anh đào già. Người giáo viên danh tiếng và cô sinh viên yêu quư năm xưa của bà. Anya và Alexandra.

Nicky đứng trong nhà Anya, chăm chú nh́n hai người qua cửa sổ. Họ uống cà phê trên chiếc bàn sắt, và sôi nổi tṛ chuyện như vẫn thế. Trông họ thật thoải mái.

Anh nhận thấy người trợ lư cũ của anh vẫn đáng yêu như thuở nào, dù mái tóc đen của cô cắt ngắn hơn. Chiếc áo vét bằng vải kẻ màu xám của cô cắt may rất khéo, rất hợp với bộ váy ngắn. Nổi bật nhất là cặp chân tuyệt đẹp. Cô đeo hoa tai bằng vàng và một dây chuyền vàng ṿng quanh cổ. Như thường lệ, cô mặc trang phục ban ngày hết sức trang thanh lịch.

Ngồi cạnh Alxa, bà Anya là một bà lớn nổi bật, tác phong rất vương giả, rất ưa nh́n với mái tóc vàng hớp thời trang và trang điểm thật hoàn hảo. Anya mặc bộ đồ bà gọi là quần áo làm việc: quần fflanen mềm màu xám, áo sơmi lụa trắng và áo khoác ngắn tay màu xanh nước biển. Nó làm cho bà có vẻ rất Anh.

Liếc nh́n đồng hồ, Nicky vừa bước ra vườn vừa nói:

− Xin chào các quư bà!

Cả hai ngừng nói chuyện và nh́n anh, Alexa nhảy bật lên, chạy đến với Nicky và ṿng tay ôm lấy cổ anh.

− Tôi xin lỗi đă đến sớm một chút làm gián đoạn thời gian của cô với bác Anya - Nicky nói. Anh liếc nh́n bà bác - Cháu xin lỗi.

− Không sao đâu, đằng nào th́ chúng tôi cũng đă xong cuộc thảo luận dài và thú vị rồi. Ngồi xuống đây, Nicholas thân mến. Bác không chịu được cái kiếu cháu cứ lảng vảng đâu đó như một người hầu vậy.

Nicky cười vang lúc rảo bước đến cái ghế bằng sắt xếp quanh bàn và ngồi xuống.

Quay sang Alexandra, tŕu mến chạm vào cánh tay cô, bà Anya nói:

− Tuần trước cô đă bảo Nicky làm một việc cho cô, và hẳn là cả cho em, Alexa ạ. Cô cho là Nicky đến để báo cáo với cô thôi.

Alexa hết nh́n bà Anya đến Nicky, vẻ bối rối.

− Mấy tuần trước, bác Anya đă nghĩ là cô không đến dự tiệc sinh nhật bác ấy v́ Tom Conners - Nicky nói - Bác ấy gợi ư tôi hỏi thăm tin Tom, t́m hiểu xem anh ấy đang làm ǵ và t́nh h́nh anh ấy nói chung.

− Em hiểu - Alexa lẩm bẩm, cô ngồi rất lặng lẽ - Em biết anh ấy vẫn ở Paris. Khi nhận được giấy mời của cô, em đă gọi điện đến văn pḥng của Tom. Rồi em đặt máy lúc anh ấy trả lời. Em cho rằng em đă mất b́nh tĩnh.

− Vậy là cậu ấy vẫn ở trong tâm tưởng em - Anya nói - Cô cho là rất nhiều nữa - Bà cảm thấy Nicky ủng hộ nhận định của bà.

− Vâng, thưa cô Anya. Cô thấy đấy, em muốn giải thoát cái chuyện dỡ dang này đi. Lúc ấy có lẽ em mới có thể bắt đầu một cuộc đời mới.

− Hay lắm! - Bà Anya xác nhận - Vậy là chúng ta đă làm cho em một việc đ̣i hỏi phải dày công. Hay đúng hơn là Nicky đă làm bằng mọi giá.

Alexa gật đầu. Lúc này, cô nôn nóng muốn nghe anh nói ǵ.

− Tôi đă liên hệ với nhiều nơi - Nicky bắt đầu nói, anh nh́n thẳng vào Alexa - Tom chưa lấy vợ, cũng không gặp gỡ một ai đặc biệt. Dù sao tôi cũng nghe tin là không ít phụ nữ lượn quanh anh ấy. Tom vừa được thừa kế tiền nong của một người họ hàng, và đă mua một dinh cơ ở Provence.

− Có nghĩa là anh ấy đă rời Paris? - Alexa đánh bạo hỏi.

− Tôi không biết - Nicky đáp - Tôi e rằng cô đă có toàn bộ những ǵ tôi phát hiện, Alexa ạ, không kể việc anh ấy vẫn khoẻ và sung sức, và theo lời cô bạn Angélique của tôi, th́ Tom vẫn điển trai như thường.

Alexa bỗng cảm thấy nhẹ hơn hẳn trong những năm qua. Dường như một gánh nặng đă cất khỏi ngực cô. Cô mỉm cười.

− Cảm ơn anh đă làm một việc vất vả, Nicky. Em nợ anh chuyện này. Đă đến lúc chúng ta thảo luận về bộ phim chưa hở anh? Cuối ngày hôm nay chẳng hạn?

− Tôi e là không được - Nicky nói và liếc nh́n đồng hồ - Tôi rất tiếc, Alexa ạ, nhưng tôi phải về nhà thay đồ. Tối nay tôi có một cuộc hẹn ăn tối đặc biệt - Anh đứng dậy, đến gần Anya và hôn lên má bà - Chắc bác sẽ vui khi nghe tin cháu mời Maria ăn tối.

− Bác thực sự hài ḷng, nó là một phụ nữ trẻ rất đáng yêu - Anya đáp và vỗ tay nhẹ.

Nicky đi ṿng quanh bàn đến bên Alexa và hôn cô:

− Nếu cô rỗi chúng ta có thể đi ăn trưa mai.

− Vâng được, anh Nicky. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?

− Tôi sẽ đưa cô đến Le Relais ở Plaza Athénée. Chúng ta gặp nhau lúc một giờ nhé.

− Vâng - Alexa đáp.

Anya đứng dậy, khoác tay anh và cùng anh đi vào nhà:

− Cảm ơn Nicky v́ những tin tức của Tom. Bác đánh giá cao việc này.

− Cháu nghĩ Alexa cũng thế - anh nói khẻ bằng giọng tin tưởng - Bác có thấy trông cô ấy nhẹ hẳn người đi không? Có lẽ v́ biết anh ấy vẫn c̣n độc thân.

− Có lẽ vậy - Anya đáp, không chắc chắn lắm. Suốt bao năm dài làm cô giáo, bà đă học được một điều: phụ nữ trẻ có thể rất phức tạp.

− Cô rất vui v́ em không cho cô là bà già hay xen vào chuyện người khác - Anya nói với Alexa sau khi tiễn Nicky ra về, bà trở lại bên chiếc bàn dưới gốc hoa anh đào - Một số người có thể thế, em ạ.

− Thứ nhất là em chưa bao giờ nghĩ cô già, Và thư hai, cô không can thiệp - Alexa quả quyết - Biết trước là sẵn sàng trước, cô ạ. Em tin là cô nghĩ như thế, có phải không ạ ?

− Hoàn toàn đúng.

− Em rất ngạc nhiên là không bị Nicky trách - Alexa buột miệng - Nicky và Larry vẫn cảnh báo em về Tom. Cả hai vẫn bảo Tom chỉ làm em khổ thôi.

− Cô biết Nicky hay chọc tức người khác, nhưng nó là người tốt bụng, Alexa. Chúng ta phải thấy rằng Nicky không nhận xét sai. Cả Larry cũng vậy.

− Cô bao giờ cũng đúng - Alexa nh́n cô giáo cũ chăm chú, và hỏi châm chọc - Mấy phút trước, Nicky có nhắc tới Maria Franconi phải không ạ? Anh ấy có ngụ ư ǵ chăng?

− Cô tin là thế - Anya ngồi lại, bà ngoảnh mặt đi giây lát, cố nén tiếng cười nghẹn trong cổ. Rơ ràng là Alexa rất sửng sốt trước lời tuyên bố hẹn ăn tối của Nicky. Bà biết Alexa và Maria đă gây gổ với nhau trước khi tốt nghiệp, và mất cả t́nh bạn bè.

− Em không tin được! Em nhất định không tin. Anh ấy có vợ rồi. Với Connie Aykroyd - Alexa lắc đầu.

− Không kéo dài hơn đâu. Nicky đă chuyển đi từ lâu rồi, và cô cho rằng nó có thể hẹn ḥ với người phụ nữ khác nếu nó muốn. Và nếu người phụ nữ ấy bằng ḷng.

− Rơ ràng là Maria Franconi bằng ḷng rồi! Ôi cô Anya, thật là một sự hoà trộn khó hiểu!

− Ồ, thế mà cô không biết đấy. Nicky hoàn toàn mê đắm cô ấy.

− Thực thế ạ? Lạ thật đấy. C̣n cô ấy th́ sao?

− Maria có vẻ rất khá. Và măn nguyện v́ đă giảm được 23 không.

− Maria béo lên à? - Alexa nói rồi cười phá lên. Cặp mắt cô hẹp lại - Ôi trời ạ, em cho tất cả là v́ món ḿ ống thôi.

Anya thoáng cười đáp lại. Bà buồn cười thấy Alexa có ác ư một lần trong đời. Bà nói:

− Ít ra th́ nó cũng đă làm một việc ǵ đó về trọng lượng. Nhưng nghe giọng em, cô thấy em vẫn c̣n khó chịu v́ Maria và "hành động phản bội" của cô ấy. Có hồi em đă gọi thế phải không?

− Cô ấy là một kẻ phản bội - Alexa đáp, giọng cô đanh lại.

− Sau từng ấy năm, em vẫn không sẵn sàng kể cho cô nghe chuyện ấy sao?

− Vâng, thưa cô Anya. Chuyện ấy kinh khủng quá, rất khó chịu, và cô ấy là người tệ nhất với em.

Anya biết tốt nhất là không nên thúc ép. Bà nói:

− Jessica cũng đă ở đây, và cô nghe tin Kay Lenox sắp đến. Cô chân thành mong cả bốn em sẽ chôn vùi, xoá bỏ những chuyện bất đồng.

Alexa chú ư đến vẻ xót xa nhẹ nhàng trong giọng bà Anya. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào bàn tay bà:

− Tất nhiên là chúng em sẽ thế - Cô cười, rồi tuyên bố - Em sẽ đánh cả bọn để bắt chúng quy phục!

Anya bật cười:

− Ôi Alexa, em có thể làm ta cười bất cứ lúc nào em muốn, nhất là lúc em cố tỏ ra khắc nghiệt.

− Em là người khắc nghiệt, cô ạ.

− Không đâu - Anya hơi rùng ḿnh và đứng dậy - Trời lạnh hơn rồi, Alexa, chúng ta vào nhà thôi. Em nh́n ḱa, mặt trời đă khuất sau đám mây.

Họ cùng đi đến ngôi nhà cổ xinh đẹp. Anya dẫn đường, c̣n Alexa theo bà vào thư viện nhỏ.

Anya đi quanh pḥng, bật đèn rồi bảo Alexa:

− Alexa, em nhóm lửa hộ cô. Cô thấy rét.

− Em làm ngay đây - Alexa đáp và quỳ trước ḷ sưởi.

Trong ḷ có sẵn nhiều mảnh báo cuộn tṛn và những dăm gỗ, và cô t́m thấy diêm trong cái giỏ bằng đồng đựng đầy củi. Giấy báo bùng cháy, cô quỳ cho đến lúc đám dăm gỗ bắt cháy, cô cho thêm vào mấy thanh củi rồi đến bên chiếc ghế bành bọc nệm và ngồi xuống.

Anya ngóc đầu lên khỏi chồng gối trên chiếc ghế đối diện:

− Cảm ơn em, Alexa.

Anya nói tiếp câu chuyện lúc trước:

− Em đă làm một việc tốt cho tôi và cho em. Giải quyết với Tom Conners. Nếu em thấy cần ra đi, th́ cứ đi. Sống cuộc đời mới không có anh ta. Sẽ có ngày em gặp người đàn ông khác - Bà nh́n Alexa bằng cái nh́n nghiêm nghị - Cô thực sự ngạc nhiên thấy em chưa sẵn sàng làm việc ấy.

− Nhưng em có làm đấy chứ, cô Anya. Với Jack - Tên anh ấy là Jack Wilton. Anh ấy là hoạ sĩ, rất có tài và thành đạt. Anh ấy muốn cưới em.

− C̣n em th́ sao, Alexa? Em thấy thế nào ?

− Em rất thích Jack, nhưng... - Cô lắc đầu - Không giống như Tom.

Cô cắn môi và ngoảnh đi. Cuối cùng, lúc nh́n lại Anya, cặp mắt cô phiền muộn:

− Em quá cầu toàn nên không thể lấy một người mà trong ḷng mong mơi người khác - Alexa nói.

− Đúng vậy, lúc nào em cũng là một phụ nữ trẻ trọng danh dự. Nhưng danh dự có đáng là danh dự không nếu thiếu ḷng can đảm? Em đừng sợ đương đầu với Tom, và cả với Jack nữa, nếu cần phải thế. Dũng cảm lên, và phải thành thực trong lúc đối mặt.

− Em biết, và cô nói đúng, cô Anya ạ.

Anya cười khích lệ cô, rồi liếc nh́n toàn bộ cái bàn nhỏ trong góc pḥng.

− Điện thoại ở đằng kia. Em gọi cho Tom đi. Xem cậu ta phản ứng ra sao khi nghe giọng em.

Alexandra thấy ḿnh run lên giây lát trên ghế. Nhưng rồi cô đứng dậy và bước qua pḥng. Bàn tay cô run rẩy lúc nhấc ống nghe, nhưng làm ra vẻ không biết đến điều đó, cô quay số trực tiếp của cô ở văn pḥng.

− Tom Conners đây - Anh trả lời sau hồi chuông thứ hai.

Cô thấy không thể thở nổi. Dựa vào bàn, cô nuốt nước bọt, miệng cô khô khốc.

− Tom Conners đây - Anh trả lời lần nữa, giọng anh trầm trầm.

− Chào anh Tom...

Cô cắt ngang:

− Alexa! Em đang gọi từ đâu thế?

− Em đang ở Paris, Tom ạ. Anh khoẻ không?

− Anh khoẻ, vẫn khoẻ. Em đến v́ công việc?

− Đại loại thế - Cô đáp, và mừng v́ giọng cô b́nh thường - Thực ra là em đến mừng lễ kỷ niệm sinh nhật lần thứ 85 của cô Anya.

− Khó mà tin bà Anya 85 - Tom nói và cười vang - Anh mong là đến tuổi bà, trông anh vẫn được như bà.

− Em cũng thế - Alexa đồng ư.

− Chúng ta có thể gặp nhau được không, Alexa? Em có thời gian không?

Cô thấy vừa yếu đuối vừa nhẹ ḷng khi nghe những lời ấy:

− Có ạ. Em cũng muốn gặp anh. Bao giờ hở anh?

− Trưa mai được không?

− Em không thể. Em đă hẹn ăn trưa mai với Nicky Sedgwick rồi. Em sắp làm cùng anh ấy một bộ phim vào cuối năm nay, và chúng em có nhiều việc phải bàn. V́ thế em không thể thay đổi được.

− Không sao. Thế tối mai? Em rảnh chứ?

− Vâng.

− Chúng ta đi ăn tối nhé?

− Vâng, được, anh Tom.

− Em đang ở đâu?

− Khách sạn Meurice.

− Khoảng sáu rưỡi anh sẽ đến đón em, được không?

− Vâng. Hẹn gặp anh.

− Thật tuyệt vời - Cô nói và đặt máy.

Alexa đứng, tay nắm chặt ống nghe và nh́n bà Anya trừng trừng. Anya cười phá lên:

− Cuối cùng cũng không đến nỗi khó quá, phải không?

− Không khó, nhưng em run quá. Run hết cả người. Em tưởng chừng như em vẫn đang yêu anh ấy.

− Có lẽ thế thật. Nhưng em sẽ không biết em thực sự cảm thấy ra sao, cho đến lúc gặp Tom tối mai.

Chương 9

Lúc đi ngược lên Champs-Elysées, Kay không hiểu sao lần này cô lại xa cách Paris lâu đến thế. Hít một hơi thật sâu, cô liếc nh́n xung quanh. Paris vẫn là thành phố đẹp nhất, và sáng nay đặc biệt đáng yêu. Bầu trời màu lơ nhạt đầy những cuộn mây trắng, ánh mặt trời rạng rỡ bao trùm những toà nhà cổ kính, nhừng mặt tiền bằng đá lấp lánh trắng lên dưới làn ánh sáng trong trẻo.

Chăm chú nh́n về phía trước, cái nh́n của Kay dán lên Khải hoàn môn ở phía đại lộ dài dằng dặc. Dưới ṿng cung cao vút là ngọn cờ Pháp ba màu đỏ, trắng và xanh tung bay trong làn gió brizơ nhè nhẹ. Quang cảnh làm cô ngẹn thở. Trong chuyển động đơn giản của lá cờ sáng lên trong gió có một cái ǵ đó rất nên thơ. V́ nó tượng trưng cho ḷng dũng cảm và sự chiến thắng của một đất nước.

Đă có lần cô cùng Anya, Alexa, Jessica và Maria leo lên tận nơi cao nhất của ṿng cung, đứng nh́n khắp kinh thành Paris. Chỉ đến lúc đó cô mới hiểu v́ sao khu vực này lại gọi là l'Etoile - ngôi sao. Ṿng cung ở giữa 12 đại lộ, xoè ra như h́nh một ngôi sao. Nhiều đại lộ mang tên các tướng lĩnh nổi tiếng, và là khu vực của Paris được bắt đầu hiện đại hoá từ năm 1852.

Lúc đi xuyên và ṿng quanh ṿng cung, Kay c̣n là một sinh viên, cô không ngờ một người đàn bà như Josephine lại giống cô, không thể sinh thành một đứa con làm người thừa kế cho người đàn ông ḿnh yêu dấu. Cuối cùng, Napoleon phải ly dị Josephine, nhằm kiếm đứa con trai với phụ nữ khác. Ông không hạnh phúc ǵ với Marie-Louise, con gái của hoàng đế Áo, dù cuối cùng Marie đă sinh hạ cho ông đứa con trai. Đó là một cuộc hôn nhân đầy tính ngoại giao, và Napoleon vẫn mong nhớ Josephine khôn nguôi.

Vừa thở dài, Kay vừa thơ thẩn đi khỏi ṿm Khải hoàn môn sang hè bên kia của Champs-Elysées, rồi vừa rẽ xuống đại lộ vừa nghĩ đến bác sĩ Francoise Boujon. Hôm qua cô đă đến gặp ông tại pḥng khám ở đại lộ Montaigne để trao đổi về t́nh trạng không thể có thai của cô. Cô đă làm nhiều xét nghiệm, và theo nhừng kết quả xét nghiệm đó, có thể cô phải vào nằm viện của ông ở Barbizon, gần Fontainebleau.

Lát sau đến đại lộ George V, cô chậm răi đi dọc phố, nhắm thẳng Quảng trường de l'Ama. Cô có thể thấy tháp Eiffel nổi bật trên bẫu trời từ măi phía xa, và nhớ đến những điều Nicholas Sedgwick đă kể với cô. Ở Paris, nh́n từ bất cứ nơi nào cũng có thể thấy Tháp Eiffel hoặc những toà nhà nguy nga màu trắng của SacreCoeur.

Cô băn khoăn không biết Nicky và những người khác hiện ra sao. Những cô gái đă từng bầu bạn với cô trong ba năm trời. Liệu họ có đến dự tiệc mừng sinh nhật bà Anya, hay không thu xếp được ? Cô ngờ lắm. Suốt một thời gian dài, cô đă coi họ như những kẻ phản trắc và không t́nh cảm, nhưng có lẽ rốt cuộc cô cũng phải suy xét lại. Cuộc sống quá ngắn ngủi. Có biết bao điều quan trọng hơn những cuộc căi lộn đă xảy ra từ 7 năm trước.

Tối qua, bà Anya đă nói với cô về chuyện đó qua điện thoại. Bà nói đúng.

Kay t́m được một bàn trong tiêm cà phê nhỏ bên lề đường ngay Quảng trường de l'Ama. Lúc người phục vụ tới, cô gọi một trứng ôplêt cà chua, một salat xanh và một chai nước khoáng. Lúc đợi dọn đồ ăn, cô ngồi nghĩ về cuộc đời cô, và nhất là nghĩ đến Ian, người chồng mà cô yêu biết chừng nào.

Anh chẳng hề thích thú việc đi lại, vậy mà vừa rồi phải bay đến New York để giải quyết một việc bất ngờ với những mặt hàng bằng len của họ, sản xuất tại các nhà máy ở Scotland. Anh đă đi mươi ngày, và Kay hy vọng sẽ hoàn thành các xét nghiệm với bác sĩ Boujon trong thời gian đó. Cô cũng dư định t́m một cơ ngơi hoàn hảo làm cửa hàng. Tuần sau Sophie McPherson, trợ lư của cô sẽ đến, họ sẽ cùng làm việc với đại diện hăng bất động sản đă được giới thiệu từ trước.

Trong lúc nhấp vài ngụm nước khoáng, nhừng ư nghĩ của Kay phiêu bạt về nhừng năm cô sống ở Paris. Nhà là một khách sạn nhỏ, ấm cúng trên bờ tả ngạn, cô yêu thích căn pḥng nhỏ ở đấy và cách xa Quảng trường Saint-Michel.

Thời gian ở Paris là những năm hạnh phúc nhất của đời cô v́ nhiều lư do khác nhau. Cô cách biệt hẳn với khu nhà ổ chuột ở Glasgow; và nhất là cô được an toàn. Cô học ở một trường danh tiếng mà cô đă mơ ước nhiều năm, trước kia không bao giờ cô dám mơ được trở thành sinh viên ở đó vào năm 19 tuổi.

Riêng việc xa môi trường tồi tệ ở Scotland đă tạo cho cô cảm giác nhẹ nhơm vô cùng; Cô cảm thấy yên tâm, không dễ tổn thương và phơi bày lồ lộ ra nữa. Cô rất nhớ mẹ, nhưng mẹ cô không lần nào cho phép cô trở lại nhà:

− Hăy nhớ lấy điều này, con ạ - Alice Smith nói - Không có người nào là Jean Smith nữa. Hiện giờ con là Kay Lenox. Một cái tên mới. Một nhân dạng mới. Một cuộc đời mới. Một tương lai mới. Không được quay lại, dù bằng bất cứ kiểu ǵ.

Tiếng mẹ cô dường như vang lên trong thâm tâm cô, luôn cổ vũ cô, nói với cô về một cuộc đời và một tương lai mới mẻ. Ḿnh có quá nhiều, Kay nghĩ. Nhưng lúc nào ḿnh cũng sợ để tuột mất. Ḿnh không thể tận hưởng những ǵ đă có. Vấn đề là ở đấy.

Mọi sự sẽ đâu vào đấy, cô kiên quyết tự nhủ. Nhất định phải thế.

Cô gái đă trở thành một người đẹp vô cùng, Anya vừa nghĩ vừa chăm chú ngắm Kay Lenox. Cô đă đến nhà bà được một lúc.

Hôm ấy ấm áp và đẹp nắng, nên bà quản gia Honorine đưa Kay ra bàn ngoài vườn đă dọn sẵn trà. Kay đứng ngay khỏi ghế và rảo bước qua mảnh sân trải sỏi.

Lúc này cô đợi dưới cây anh đào trong vườn, một tay dựa vào thân cây, đăm đăm nh́n vào phía xa có hai cây anh đào đang nỡ hoa màu hồng nhạt. Cô không biết ḿnh đă quan sát bao lâu, vẻ mặt cô mơ màng và xa xôi.

Kay quá ư mảnh dẻ, cao, chân dài, trông cô gái gần như siêu trần, Anya thầm nhận xét. Ánh mặt trời xuyên qua cành cây, biến mái tóc cô thành một vầng hào quang vàng đỏ lung linh. Mái tóc cô vẫn dài như lúc cô vào trường hồi 19 tuổi, và từ xa bà Anya nghĩ trông Kay chẳng khác ǵ ngày ấy. Kay mặc bộ đồ màu phi yến cắt may rất khéo, quần hẹp ống, giày cao gót màu xanh, áo khoác theo kiểu nữ hoàng Ấn Độ. Trang phục của cô là h́nh ảnh thu nhỏ của sự tao nhă. Cô gái rất có tài, ngay từ lần đầu đến chỗ ḿnh đă tỏ ra là một nhà thiết kế trang phục phụ nữ tiềm ẩn, Anya nhủ thầm.

Vừa vào sân, Anya nói:

− Kay thân mến, cô đây! Cô xin lỗi đă bắt em phải đơi - Bà bước vội đến, gương mặt bà rạng lên tươi tắn, cặp mắt lấp lánh v́ niềm vui gặp lại Kay sau một thời gian dài.

Kay quay ngoắt lại, rồi lao tới trong tầm nh́n của Anya. Cô ôm Anya thật chặt:

− Em được gặp cô thật là tuyệt vời.

− Cô cũng có thể nói như thế, Kay ạ. Nhưng chúng hăy đến ngồi bên bàn và uống trà đă. Cô muốn nghe mọi tin tức của em.

Hai người đến bên chiếc bàn Sắt, Honorine đă trải tấm khăn bàn bằng lanh nơn, và xếp dọn mọi thứ cho bữa trà chiều. Cạnh b́nh trà lớn bằng bạc là một b́nh sữa và lọ đường rất hợp bộ, một đĩa đựng nhiều lát chanh thái mỏng. Trên một cái giá bạc nhiều tầng, Honorine xếp những miến sandwich nhỏ và nhiều loại bánh quy. Có cả một chiếc bánh xốp phết đầy mứt và kem trứng. Thêm một bánh ngọt hao quả kiểu Anh, màu thẫm và trông ngon lành, trên cùng điểm những quả hạnh trắng.

Anya rót trà voà những tách sứ rồi đặt b́nh xuống, bà chăm chú nh́n Kay.

Người phụ nữ trẻ trông rất hấp dẫn, mớ tóc đỏ buông dài, nước da màu trắng ngà mịn màng, óng ả, cặm mắt xanh biếc.

− Kay, trông em thật lộng lẫy! Thật là vui thấy em như thế này... thật không tưởng tượng nổi.

Kay cũng cười:

− Chắc hồi đi học, em lóng ngóng và vụng về lắm?

− Chưa bao giờ như thế - Anya phản đối - Cô chúc mừng em đă thành công xuất sắc. Em làm cho nhà trường rất tự hào.

− Nhờ có cô em mới có ngày nay. Và tất nhiên nhờ cả mẹ em nữa. Không có bà em chả là ǵ hết...

Anya chú ư thấy một bóng đen thoáng trong mắt Kay, làm nhoà cả màu mắt lúc cô nói về bà Alice đă mất ít lâu nay. Bà hiểu rỏ Alice đă hy sinh rất nhiều cho Kay.

− Chúng tôi chỉ có thể hướng dẫn em, chỉ cho em phương pháp - Anya nhận xét - chỉ ḿnh em tạo ra thành công cho em thôi, Kay ạ.

Kay gật đầu và nhấp từng ngụm trà, cô yên lặng, gương mặt cô nghiêm trang và trầm tư. Cô ch́m đắm vào quá khứ giây lát, nhớ lại rất nhiều thứ.

Anya nói, phá vỡ sự im lặng:

− Cô rất mừng thấy em đến Paris từ trước bữa tiệc và chúng ta có cơ hội gặp nhau - Anya cười, cặp mắt bà vui vẻ - Những người kia cũng nghĩ như em, Kay ạ. Alexa, Jessica và Maria Ở đây cả rồi.

− Ô - Kay chỉ có thể nói thế.

Anya nghĩ đến Alexa và Jessica, cả hai đều bận bịu không lúc nào ngơi. Ngắm Kay bà băn khoăn. Liệu Kay có che dấu một điều bí mật nào không?

Hơi nhô về phía trước, bà nh́n cô học tṛ cũ chằm chặp:

− Em đến sớm có v́ một lư do đặc biệt ǵ không, Kay thân mến?

− Thực ra là có cô ạ - Kay quay mặt về phía Anya và tiếp - Em đang nghĩ đến việc mở cữa hàng bán quần áo và các mặt hàng mới ở đây. Ai cũng tin là các loại quần áo của em sẽ bán được ở Paris.

− Cô hoàn toàn tin thế. Và ư tưởng ấy thật tuyệt vời. Cô tự hào v́ em.

− Em cảm ơn cô. Em cũng muốn đến Lyon gặp các nhà sản xuất tơ lụa và gấm thêu kim tuyến. Em cần một số màu đặc biệt cho bộ sưu tập sắp tới của em.

− Em sử dụng màu rất thông minh. Cô rất ưng bộ quần áo màu phi yến này của em - Bà Anya nói nhỏ. Rồi bà hỏi - Chồng em thế nào rồi?

Kay ngồi thẳng lên:

− Nhà em khoẻ - Cô lắc đầu -Vâng, em hy vọng là thế. Ian đang ở New York có việc, và nhà em không thích thành phố lắm. Chắc Ian rất buồn chán và nóng ḷng muốn về nhà ở Scotland.

− Ừ phải, cậu ta là một người nông thôn, có lần em đă kể cô thế.

− Vâng - Cô ngừng một chút - Mấy người kia đang ở đây hở cô? Cô đă gặp họ chưa?

− Cô gặp Maria vài lần, c̣n Alexa vừa ăn cơm với cô trưa hôm qua.

− Cả hai lập gia đ́nh rồi chứ?

− Ồ, chưa.

− Thế c̣n Jessica?

− Cô chưa gặp nó. Nhưng nó vẫn chưa lấy chồng. H́nh như em là người duy nhất trong bộ bốn t́m được người trong mộng.

Kay dựa lưng vào ghế há hốc miệng nh́n Anya, một vẻ hoảng hốt chập chờn trên mặt. Những giọt nước mắt bất giác dâng tràn mắt cô, chỉ chực chào xuống má.

− Có việc ǵ thế em? Anya hỏi, ngạc nhiên và ân cần.

Kay không nói ǵ. Nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.

− Ḱa em, có chuyện ǵ thế? - Anya t́ gần hơn vào bàn và chạm vào cánh tay Kay như thể an ủi.

Đưa mấy đầu ngón tay lau nước mắt, Kay nói bằng giọng ngập ngừng:

− Em rất lo về cuộc hôn nhân của em, cô Anya ạ. Măi em không có thai, và đó là căn nguyên mọi chuyện.

− Cô hiểu rồi. Ian muốn có một đứa con trai và một người thừa kế.

Tước hiệu... đất đai... lẽ tất nhiên rồi. Cô hiểu.

Kay nuốt nước mắt và hắng giọng:

− Ian là người rất tốt, anh ấy không nói ǵ hết. Chưa bao giờ đă động đến chuyện này. Nhưng em biết việc đó luôn ở trong tâm trí Ian. Và đó chính là sức ép của em, lúc nào cũng lơ lũng trên đầu em.

− Cô hiểu ư em.

− Em đến Paris để gặp bác sĩ Francoise Boujon. Cô có nghe ông ấy không?

Anya gật:

− Có, ông ấy rất được kính trọng. Cô chắc ông ấy có thể giúp được em.

− Ôi cô Anya, em cũng hy vọng như thế.

− Em đă gặp ông ấy chưa?

− Dạ hôm qua rồi ạ, em đă làm nhiều xét nghiệm... - Kay ngừng lại, ngoảnh mặt đi và cắn môi.

Anya chăm chú nh́n cô.

Kay đưa mấy đầu ngón tay lau mắt lần nữa; Cô thổn thức.

− Em có sao không?

− Em đă nói dối bác sĩ Boujon - Kay nói toạc ra và quay lại nh́n Anya - Ông ấy hỏi em một số câu, và em đă không trả lời đúng sự thật. Em đă nói dối.

− Nhưng tại sao? Anya cau mày - Em làm thế để làm ǵ? Chẳng giống em chút nào.

Lại cắn môi, Kay giải thich:

− Em không muốn kể với ông ấy những bí mật của em. Em nghĩ là không ai biết... những điều về em th́ tốt hơn.

− Cô hiểu - Anya dựa lưng vào ghế, điềm đạm nh́n cô - Chính xác th́ em đă dấu bác sĩ Boujon những ǵ?

− Lúc ông ấy hỏi em có mang bao giờ chưa, em nói chưa. Ngưng không phải thế đâu. Em đă có thai một lần rồi. Cô có nghĩ là khi khám, ông ấy sẽ phát hiện ra không?

− Cô không chắc... - Anya chăm chú nh́n Kay - Em đă mất đứa bé chăng?

Kay hít một hơi thật sâu:

− Em đă phá thai.

− Ôi, Kay.

− Cô đừng nh́n em như thế, cô Anya. Em xin cô. Em bị lạm dụng t́nh dục lúc em c̣n rất trẻ. Khi có thai em mới 12 tuổi.

Anya nhắm nghiền mắt lại và ngồi im một lúc lâu. Cuối cùng mở mắt ra, bà thấy khu vườn dường như bớt rực rỡ hơn, ánh nắng như nhạt nhào hẳn đi. Bà điềm đạm nh́n Kay, thấy mặt cô như khô quắt lại.

− Em có kế chuyện đó với ai không?

− Em chưa bao giờ nói với ai. Chỉ có mẹ em biết - Kay th́ thào.

Anya siết chặt tay cô, rồi rót thêm trà vào tách. Bà vẫn lặng lẽ và đợi.

Một lát sau, Kay mới trấn tĩnh lại. Cô ngồi dựa vào lưng ghế và nhấp vài ngụm trà Anya vừa rót. Sự xúc động và lo âu của cô dần lắng xuống.

Cái nh́n đăm đăm của cô dịu lại, giọng cồ b́nh tĩnh lúc cô nh́n Anya và nói:

− Em nghĩ tốt hơn hết là em kể từ đầu. Hồi ấy mẹ em làm việc cho một nhà thiết kế thời trang ở Glasgow tên là Allison Rawley. Mẹ em trông coi cửa hàng. Ngoài ra, Allison có một người bạn thân, một người Anh có tước hiệu quư tộc. Thỉnh thoảng bà ấy ghé thăm Allison và tất nhiên là mua đồ ở cửa hàng. bà ta mời mẹ em trông nom nhà cửa cho bà ta. Bà ấy cho là mẹ em giầu kinh nghiệm và có khả năng. Hồi ấy em mới lên mười.

− Mẹ em đă nhận việc đó?

− Vâng. Mẹ em từ chối sao được? Ngôi nhà ấy ở Vịnh Forth, từ Edinburg đi độ nữa giờ ôtô. Quư bà ấy bảo mẹ em không phải lo ǵ cho bọn em - Sandy và em. Bọn em có thể đi cùng mẹ và được thu xếp chỗ ở trong ngôi nhà ấy. Mẹ em thấy đấy là cơ hội tốt hơn cho địa vị của bà, được nhiều tiền hơn để mẹ con có dịp đi khỏi thành phố về vùng nông thôn.

Kay ngừng lại.

− Em sẽ không bao giờ quên nhà ấy, Cô Anya ạ. Đất đai vườn tược, quang cảnh đồi lammermuir và vịnh Forth đẹp kỳ diệu. Thật mê người. Nhưng trong nhà ấy có một thứ khó chịu - ít nhất là với em - đó là ông chủ.

− Ông ta quấy nhiễu em - Anya hỏi, nhẹ nhàng.

Kay gật đầu.

− Mẹ con em ở đấy độ nữa năm th́ bắt đầu có chuyện. Hồi ấy em mười một tuổi rưỡi. Lúc đầu lăo ta làm như t́nh cờ vuốt ve em, bóp vai em xoa đầu em. Rồi sau đó, lăo ta bắt đầu ŕnh em trong băi đất hoặc trong rừng. Lăo ta... lăo ta sờ soạng em... vào những chổ kín đáo.

Anya chỉ gật đầu, không muốn cắt ngang gịng kể của kay.

− Sau mấy lần xảy ra thật tệ hại, em bắt đầu chống cự. Lăo ta doạ sẽ sa thải mẹ em, đuổi cả mấy mẹ con em nếu em không làm việc lăo muốn. Lăo bảo sẽ tống mẹ con em vào cảnh nghèo túng (penury), em không hiểu như thế nghĩa là ǵ và sợ lắm. Em biết việc làm của mẹ rất có ư nghĩa với bọn em. Nếu phải ra đi, mẹ con em biết đi đâu? Và Penury ở chổ nào? Suốt một thời gian dài, em cứ ngỡ đó là tên một địa điểm khũng khiếp.

− Em không kế cho mẹ em một lần nào ư? Anya đánh bạo hỏi.

− Em quá sợ nên không dám kể... em sợ lăo ta lắm... sợ những việc lăo ta có thể làm với mẹ con em. Lăo ta là người có thế lực, c̣n mẹ con em th́ nghèo. Bố em đă mất nhiều năm và bọn em chỉ c̣n bà ở Glasgow.

− Ôi Kay thân mến - Anya lẩm bẩm - Câu chuyện với em thật kinh khủng - Mặt bà ảm đạm, cái nh́n của bà đau đớn lúc bà nói.

− Kinh khủng thật, và đáng sợ. Rồi thời gian trôi đi, lăo ta ngày càng trơ tráo và đi xa hơn với em. Em cố tách lăo ra, nhưng lăo khẻo và dai dẵng. Cuối cùng, năm em mười hai tuổi, lăo đă đến tận cùng, cô Anya ạ. Một chiều thứ Bảy, Lúc mẹ em và Sandy đến Edinburg, lăo đă cưỡng bức em.

Kay ngừng lại uống một ngụm trà. Lát sau, cô tiếp:

− Chuyện đó đă xảy ra mấy lần làm em rất hoảng sợ. Rồi đến ngày em mất kinh, và em biết điều mà em sợ cuối cùng đă xảy ra. Em chắc là ḿnh đă có thai.

− Rồi cuối cùng em kể với mẹ em.

− Vâng, em không c̣n sự lụa chọn nào khác. Mẹ em đối với em rất tốt, bà thất kinh v́ việc xảy ra. Bà giận điên lên lúc đến gặp lăo chủ. bà thẳng thừng doạ sẽ đưa lăo ra trước pháp luật. Bà buộc tội lăo gạ gẫm trẻ vị thành niên, bà sẽ báo cảnh sát và thêu luật sư ở Edinburg. Bà thề sẽ kiện lăo. Lúc đầu, lăo chối không đến gần em bao giờ, nhưng trong dinh cơ ấy không c̣n người đàn ông nào khác, và mẹ con em sống ở một nơi biệt lập.

− Rồi mẹ em có đến cảnh sát không?

Kay lắc đầu:

− Không, Bà không đến. Bà định làm thế th́ lăo chủ đưa ra một giải pháp. Lăo nói sẽ giử mẹ con em đến bác sĩ ở Edinburg, ông ta sẽ làm phẩu thuật cho em và lăo sẽ trả tiền. Lăo đưa cho mẹ em ba tháng lương và mẹ con em phải ra đi. Ngay lập tức.

− Rồi sao? Mẹ em có nhận lời không, Kay?

− Không mẹ em hiểu là bà nắm đằng chuôi. Lăo chủ có chân trong Thượng Nghị Viện ở London. Vợ chồng Lăo đang ở đỉnh cao danh vọng tron xă hội. Mẹ em hiểu rằng lăo sợ nhất là xảy ra một vụ bê bối. Lúc đó, mẹ em đưa ra một đề nghị ngược lại.

− Là ǵ vậy? Anya hỏi và cúi gần hơn.

− Mẹ em đă có trong tay thông báo của bác sĩ ở Edinburg, và hẹn gặp lăo chủ. Rồi bà bảo lăo rằng bà muốn có... Kay hít một hơi thật sâu - Một triệu bảng.

Anya há hốc miệng nh́n Kay. bà không thốt nên lời mất một lúc. Cuối cùng, bà cố nói:

− Alice có được số tiền đó không?

− Không. Cuối cùng lăo thoả thuận bốn trăm ngàn bảng.

− Chúa ơi!

Kay gật đầu, rồi mỉm cười yếu ớt:

− Mẹ em không chịu ra đi cho đến lúc séc của lăo được thanh toán. Lúc ấy, mẹ con em chuyển đến Edinburg, mẹ em t́m được một căn hộ nhỏ cho cả nhà. Kay dựa vào lưng ghế, lắc đầu rồi thở dài, nh́n Anya đăm đăm.

Trong vườn, tất thảy vẫn lặng lẽ. Không một tiếng lá khua, không một nhánh cỏ xao động. Không một chuyển động nào. Thậm chí lũ chim cũng im lặng.

Nhưng đầu Anya ong ong v́ những điều vừa nghe.

− Bà Alice đă dùng số tiền ấy cho em ăn học, phải không?

− Vâng, và cho cả Sandy. Mẹ em không bao giờ dùng cho bản thân bà, trừ việc thuê nhà ở lúc đầu. Bà luôn làm việc cần mẫn và tiết kiệm. Số tiền c̣n lại, bà gửi vào tài khoản tiết kiệm ở nhà băng, khởi nghiệp cho việc kinh doanh thời tranh của em sau này.

− Alice thông minh thật, Kay ạ, rất thông minh trong nhiều phương diện. Nhưng c̣n việc phá thai? Em chưa kể chuyện đó. Người ta làm hỏng sao?

− Em không biết chắc. Nhưng em lo thế, cô Anya ạ. Em bị chảy máu rất nhiều và đau đớn khủng khiếp mất nhiều ngày. Liệu bác sĩ có làm tổn thương em không?

− Cô nghĩ là có, nhưng rồi em sẽ biết thôi. Thế bao năm qua, mọi thứ... vẫn ổn cả chứ?

− Vâng, nhưng em không chắc là không có chuyện ǵ.

Anya đứng dậy đến chỗ Kay, ṿng tay ôm lấy cô, cố hết sức an ủi cô. Kay bám lấy bà, thổn thức. Anya vuốt tóc cô, dỗ dành cô, cuối cùng cô dịu dần.

Lát sau, Anya nói khẽ:

− Ian không biết phải không? Em chưa bao giờ kể với Ian?

− Em kể sao được - Kay th́ thầm - Anh ấy không biết ǵ về quá khứ của em. Mẹ em đă tạo ra một thân thế hoàn toàn mới cho em, và bà có tiền để xoay chuyển mọi chuyện. Ian sẽ chết mất nếu biết xuất thân của em. Và anh sẽ ly dị em mất. Em biết như thế.

− Đừng tin chắc thế Kay, con người có thể rất cảm thông.

− Em không dam tin chuyện đó, cô Anya ạ.

− Trong nhiều trường hợp, lời nói chỉ là an ủi nhạt nhẽo - Anya dịu dàng nói và vuốt ve mái đầu kay - Nếu nói là cô rất tiếc v́ những ǵ xảy ra với em là chưa đủ. Nó không thể hiện nỗi đau và thương tổn mà cô cảm thấy cho em, Kay thân mến - Giọng bà Anya hơi run v́ xúc cảm bất ngờ và bà thấy không thể tiếp tục nổi.

Lát sau, Kay trấn tĩnh lại và ngước nh́n bà:

− Em đă sống trong nỗi sợ hải kể từ ngày lăo bắt đầu hành sự với em. Nhưng em là một đứa hay mơ mộng. Em đă mơ mộng ngay từ hồi c̣n rất bé, và chính nó đă giữ cho em sống được.

− Em đă chế ngự được ḿnh rất giỏi. Cô không thể h́nh dung nổi em ra sao.

− Em đă học được một điều, Cô Anya ạ.

− Ǵ vậy?

− Em biết tự vũ trang để chống lại cuộc đời.

Honorine ra ngoài báo với Anya có điện thoại và Anya vào nhà để nghe. Chỉ c̣n lại ḿnh Kay ngoài vườn.

Nước mắt đă ngừng chảy, cô ngồi lặng bên trong chiếc ghế, soi vào gương trong hộp phấn nhỏ bằng bạc. Có vài vết mascara hoen quanh mắt, cô lấy giấy lau đi và đập nhẹ phấn và tô lại son môi. Rồi, cho hộp phấn và các thứ vào xắc, đột nhiên cô không c̣n thấy lo lăng nữa.

Lúc quay trở lại, Anya nh́n cô và kêu lên:

− Có tin mừng đây, em ạ. Em đă khá hơn chưa?

Kay mỉm cười:

− Rồi ạ, em cảm ơn cô đă lắng nghe em, nhẫn nại và thông cảm, thưa cô Anya. Cô đă giúp em rất nhiều.

− Có việc cô muốn nói với em đây. Bao giờ đến bác sĩ Boujon lần nữa, có thể ông ấy sẽ hỏi em đă nạo phá thai lần nào chưa, cô tin là em sẽ kể lại sự thực.

Kay hơi giựt ḿnh và nh́n bà chằm chằm:

− Em thấy khó lắm...

− Em không cần phải thuật lại tỉ mỉ từng chi tiết - Anya ngắt lời - Cô nói về việc lạm dụng t́nh dục kia. Chỉ kể sự thật thôi. Nếu em có ǵ trục trặc bên trong, ông ấy phải biết về tiền sử bệnh để có chỉ định chữa trị.

− Em cũng nghĩ thế - Kay miễn cưỡng đồng ư.

− Biết tường tận bệnh sử của em, ông ấy sẽ bảo cho em biết chẳng có ǵ trục trặc và chẳng có lư do ǵ để em không thụ thai được - Anya nh́n Kay chăm chắm - Khi đó, em sẽ không c̣n lo về việc ấy nữa.

Kay gật đầu.

Anya vươn tay qua bàn và nắm lấy bàn tay Kay:

− Em đă can đảm và mạnh mẽ suốt đời, Kay ạ, và cô rất tự hào v́ em. Cô muốn em biết rằng cô lúc nào cũng ở đây với em, bất cứ lúc nào em cần đến cô.

Kay rất cảm động, cô đáp:

− Cảm ơn cô Anya, cô là bạn em, một người bạn thực sự.

Lời nhận xét ấy làm bà Anya cau mày, bà tuyên bố:

− Cô mong cô không là người bạn duy nhất của em.

− Vâng, em thân với Sophie, trợ lư của em, thân cả với Fiona, em gái của Ian, nhưng cô mới là người bạn thực sự thân thiết của em.

C̣n chuyện ấy mới buồn làm sao, Anya nghĩ. Bà nói:

− Thật đáng tiếc là bộ bốn của các em lại tan tác. Cô chân thành mong các em sẽ xoá bỏ được những điều khác biệt và lại là bạn bè như xưa - Anya nh́n Kay thật lâu, cái nh́n sắc sảo - Cứ nghe lời bà già này đi, cuộc đời quá ngắn ngủi, đừng hận thù làm ǵ.

− Em cũng nghĩ thế - Kay đáp, thầm nghĩ cô là người ít gây gổ nhất trong bốn người. Những người kia mới gây nên những chuyện rắc rối.

Chương 10

Alexa nh́n đồng hồ lúc chuông điện thoại reo. Đúng 6:30. Vồ lấy ống nghe, cô nói: "Hello", giọng cô căng thẳng như không phải của ḿnh, cô nắm chặt ống nghe đến mức những khớp xương trắng bệch dưới ánh đèn.

− Tom đây. Anh đang ở hành lang.

− Em xuống ngay đây - Cô đáp rồi gác máy, nhặt xắc và khăn quàng rồi ra khỏi pḥng.

Lúc đợi thang máy, cô liếc nh́n vào tấm gương gần đó. Mái tóc cô mượt mà, cách trang điểm hoàn hảo. Cô mặc bộ váy áo bằng lanh màu đen cắt may rất đẹp, loại áo có thể đi đến bất cứ nơi nào, đồ trang sức duy nhất của cô là một chiếc đồng hồ và đôi hoa tai ngọc trai.

Cô hít một hơi thật sâu lúc bước vào thang máy. Cô rất băn khoăn trong lúc đi xuống, nhưng vừa ra khỏi thang máy cô đă nh́n thấy anh. Anh đứng tránh sang một bên, gần ngay lối vào Jardin d' Hiver, đang nh́n thẳng vào hành lang chính nên chỉ nh́n thấy mặt anh nh́n nghiêng. Cô nhận thấy anh vẫn điển trai như ngày nào. Anh mặc áo cộc tay màu lơ thẫm, quần xám và sơmi màu lơ. Cavát lụa, kẻ sọc màu lơ và xám bạc, mái tóc nâu của anh lấp lánh.

Cô nén ḷng, cố trấn tỉnh và ngạc nhiên lúc anh quay đầu lại và nh́n thấy cô ngay lập tức.

Gương mặt anh nghiêm nghị lúc anh tiến đến chỗ cô, bước đi và thái độ của anh đầy tự tin. Bỗng anh nhoẽn cười, để lộ hàm răng trắng muốt, đẹp hoàn hảo. Cặp mắt anh xanh biết. Cô cũng nh́n mái tóc anh giờ đây đă điểm bạc ở hai bên thái dương.

− Alexa - Anh nói và nắm lấy tay cô, rồi hôn lên má cô.

Cô rứt ra gần như ngay lập tức, sợ anh nghe thấy tiếng tim ḿnh đập th́nh thịch. Cô nuốt nước bọt, miệng cô khô khốc, cô nói:

− Chào anh, Tom.

Cặp mắt xanh biếc của anh thăm ḍ bộ mặt cô một lúc, rồi anh cau mày. Lại nắm lấy tay cô, anh nói:

− Chúng ta uống chút ǵ nhé?

Họ vào quán Fontainebleau quay mặt ra ṿng cung Rivoli, ngay trước lối vào chính của khách sạn.

Anh đưa cô đến chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ trong góc, rồi cả hai ngồi xuống. Người phục vụ lập tức đến bên họ.

Tom nhếch một lông mày lên:

− Như mọi khi nhé?

Cô gật đầu.

− Cho hai cốc.

Lúc người phục vụ đi rồi, Tom chăm chú ngắm cô:

− Em không thay đổi ǵ. Trông em vẫn y như cũ, trừ mái tóc.

− Em đă cắt ngắn.

− Anh thấy rồi. Hợp với em lắm. Rất đẹp.

Cô không nói ǵ.

Ngừng một chút, rồi Tom tiếp:

− Anh biết rất nhiều về em, Alexa ạ. Em rất thành công với những thiết kế trong các vở diễn.

− Vâng, về nhiều mặt em đă gặp may.

− Anh th́ nói có thành công như vậy phải là người có tài.

Cô cười nhẹ với anh, thầm ước tim cô đừng có đập loạn xạ như thế này nữa.

Người phục vụ trở lại bên bàn, đặt hai ly champagne xuống trước mặt họ.

Lúc chỉ c̣n lại hai người, Tom nâng ly và chạm ly với cô.

− Chúc sức khoẻ.

− Chúc sức khoẻ. Cô đáp, và cười thật tươi với anh.

Anh đặt ly xuống.

− Nghĩ là ít nhất th́ vẻ khắc nghiệt cũng không bao giờ mất đi - Anh lẩm bẩm.

− Em không biết là trông em lại có vẻ khắc nghiệt đấy.

− Em lây anh mà - Anh nhô người qua bàn, cái nh́n của anh nồng nhiệt hơn bao giờ hết - Anh rất vui là em đă gọi. Và rất vui được gặp em, Alexa - Thấy cô vẫn im lặng, anh hỏi - Em không thích gặp anh hay sao?

− Có.

Anh cười phá lên:

− Nghe tiếng "có" ấy mới tội nghiệp chứ. Rụt rè lắm.

− Không phải thế đâu. Em vui v́ gặp anh, Tom ạ. Em muốn gặp anh, nếu không em đă không gọi điện.

Anh vươn tay ra, nắm lấy bàn tay cô, ngắm cô thật kỹ. Rồi anh liếc nh́n xuống tay cô:

− Em chưa lấy chồng hoặc hứa hôn ư?

Alexa lắc đầu, không thể nói nên lời.

− Chắc em phải có ai đó - Anh thăm ḍ - Hay tất cả đàn ông ở chỗ em đều mù cả rồi?

Cô bật cười - anh luôn làm cho cô cười - và cùng tham gia tṛ đùa của anh, cô định kể với anh là chưa có người nào đặc biệt, nhưng lại thay đổi ư định. Thay vào đó, cô nói:

− Em có một người bạn. Anh ấy rất dễ thương. Là người anh - Lời lẽ của cô không găy gọn.

− Chuyện nghiêm túc chứ?

− Em...em không biết - Cô ấp úng - Vâng, có lẽ là anh ấy nghiêm túc.

− C̣n em th́ sao?

− Em th́... không chắc lắm. Thế anh đă có người nào đặc biệt trong đời chưa?

− Chưa - Anh đáp gọn.

− Em không tưởng tượng là anh không có một cô bạn gái ở bên.

− Lẽ tất nhiên rồi. Nhưng em có thể dùng chữ ấy ở số nhiều. Và chẳng có ai có ư nghĩa đặc biệt với anh.

Cô cảm thấy nhẹ cả người, toàn thân cô chùng xuống. Cô mong là anh không chú ư và nói nhanh:

− Vừa rồi em gặp Nicky Sedgwick ở nhà bà Anya. Anh ấy có nói là anh đă mua một cái nhà ở Provence. Chí ít th́ anh ấy đă nghe tin như thế.

− Đúng thế. Bà anh đă mất. Bà để lại cho anh ít tiền. Anh đă mua một trang trại nhỏ ở ngoại vi Aix-en Provence, một trang trại trồng Oliu.

− Tuyệt quá! Thế anh quản lư nó ra sao?

− Loàng xoàng thôi - Anh toét miệng cười - Nhưng anh sắp đầu tư vào đấy, thuê một người quản lư điều hành hộ anh. Nhưng đấy chỉ là một sở thích thôi, chẳng có ǵ nghiêm túc hơn đâu.

− Anh không bỏ ngành luật sư chứ? Hoặc bỏ thành phố?

− Ai có thể bỏ Paris được chứ? Có lẽ không phải là anh. Chắc em thừa biết anh không chuẩn bị để làm một nông dân.

− Em biết.

Anh nhấp một ngụm champagne và tiếp:

− Anh đă đặt một bàn ở L'Ambroisie. Ở quảng trường des Vosges. Nhưng trước hết, anh muốn chúng ta hăy dạo quanh Paris đă. Tối nay trời đẹp thế này, mà em không ở đây đă lâu rồi.

Lát sau anh đưa cô xuống các bậc thềm khách sạn, anh nắm lấy khuỷu tay cô đưa đi. Lúc đi ven bờ hè, anh đưa tay ra hiệu cho người lái xe đang đứng cách ôtô một chút.

Lát sau, Tom giúp cô vào ghế sau chiếc Mercedes màu hạt dẻ và lên xe theo cô. Alexa lùi xa, nép vào một góc ghế; Tom ngồi góc kia, cô để chiếc khăn quàng và xắc vào giữa như một rào chắn.

Cô chú ư thấy anh liếc nh́n mấy thứ ấy, thấy miệng anh mím lại v́ cố nén cười. Cô bỗng cảm thấy ḿnh thật ngớ ngẩn, và cố vắt óc nói mấy chuyện linh tinh nhưng không thành công. Cô bàng hoàng và mỗi lúc một cảm thấy không thể thở nổi. Điều đó chẳng có ǵ bất thường. Lúc nào anh cũng có ảnh hưởng lạ lùng đến cô.

Anh nói chuyện với người lái xe rất nhanh bằng tiếng Pháp, giải thích đưa họ đi đâu, ṿng quanh Quảng trường Concorde, ngược lên Champs-Elysées, ṿng xuống sông Seine trên bờ tả ngạn. Chỉ dẫn cho người lái xe xong, anh ngồi yên trong góc, nh́n cô và bắt đầu nói chuyện rất thoải mái:

− Nicky thế nào rồi? Đă lâu lắm anh không gặp cậu ấy.

− Anh ấy khoẻ, anh ấy và Larry thành công chưa từng thấy.

− Anh có nghe thế. Em sắp làm việc với họ phải không?

− Chỉ với Nicky thôi. Hôm nay bọn em đi ăn trưa với nhau. Lẽ tất nhiên là anh ấy thích lôi em vào bất cứ chỗ nào có cảnh phục trang... anh ấy biết em rất để ư đến những ngiên cứu về lịch sử mà.

− Bộ phim ấy nói về ǵ vậy?

− Về Mary, Hoàng hậu xứ Scot.

− Mà lại làm ở Pháp?

− Vâng, cả Anh và Ireland nữa - Alexa đột nhiên sững lại, rồi kêu lên - Ôi Tom, quảng trường Concorde ban đêm dưới bầu trời tuyệt vời này đẹp quá chừng.

Anh liếc nh́n qua cửa sổ và lẩm bẩm:

− Ừ, tối nay áng sáng trong trẻo lạ thường. Giờ khắc này thành phố trông thật quyến rũ.

− Chút nữa trông c̣n đẹp hơn, nhưng chẳng có ǵ phải phàn nàn cả - Cô nói.

Em và khoảnh khắc mê hồn của em! Em đă bịa ra hồi c̣n bé tí - Tom cười phá lên. - Anh vẫn nhớ ư?

− Anh nhớ hết mọi thứ.

Anh duỗi tay t́m tay cô, nhưng cô vội thu tay vào ḷng và liếc ra ngoài cửa sổ, giả vờ không nhận thấy anh muốn giữ lấy tay cô. Cô biết nếu anh chạm phải người cô, cô sẽ ngă quỵ ṿng ḷng anh mất.

− Em kể cho anh nghe về bộ phim ấy đi - Anh nói đột ngột và quay sang cô - Em có biết bao giờ khởi quay không?

− Em không biết chắc. Có lẽ vào cuối hè này, em nghĩ thế, sao ạ?

− Anh thích nghĩ có em ở đây, Ở Paris này.

− Ồ - Cô chỉ có thể nói thế. Cô đă quên bẵng hết mọi lời lẽ.

Sau đó một lát, ôtô đến chỗ đỗ ở quảng trường Saint-Michel.

− Ra đi em - Tom nói và mở cửa xe, giơ tay giúp cô ra ngoài. Anh bảo lái xe - Năm phút nữa nhé, Hubert - Rồi đóng ầm cửa xe, anh cầm lấy tay cô.

Anh sải bước đưa cô xuống phố de la Huchette và ngược lên phố de la Bucherie có nhiều hiệu càphê xinh xắn. Đến thẳng sông Seine, Tom kêu lên:

− Nh́n này, Alexa! Em vẫn bảo là thích cảnh này ở Paris.

Họ đứng bên nhau, ngắm Ile de la Cité, một trong nhiều ḥn đảo nhỏ trên sông Seine, trên đó có nhà thờ Đức Bà. Alexa ngước lên nh́n Tom, anh cũng đang nh́n cô. Mắt họ gặp nhau và hút lấy nhau. Cô gật đầu rồi quay mặt về nhà thờ Đúc Bà. Các ngọn tháp Gothic hùng vĩ in bóng trên nền trời xanh thăm thẳm, và ngọn tháp cao hơn sáng lên trong những tia nắng cuối cùng của mặt trời đang tắt.

Cô liếc nh́n anh lần nữa và nói:

− Vâng, cảnh này có ư nghĩa đặc biệt với em.

− Và cả với anh nữa. Em không nghĩ là anh không thể quên được đêm hẹn ḥ đầu tiên của chúng ta, anh và em đă đến và đứng đây sao?

Cô hé miệng định nói nhưng không thể thốt nên lời. Anh cuối xuống và hôn cô thật nhẹ. Rồi kéo cô vào ṿng tay, anh ôm chặt

cô sát vào anh, những cái hôn của anh mỗi lúc một say đắm.

Cánh tay cô quấn lấy cổ anh, cô bám lấy anh.

Lúc rời nhau ra, anh nh́n sâu vào mắt cô và đưa tay dịu dàng vuốt ve một bên mặt cô.

− Tại sao anh lại đưa em đến đây, Tom?

− Để em biết rằng anh không quên ǵ hết.

− Cả em cũng thế - Cô th́ thầm. Tim cô thắt lại khi nghĩ đến nỗi đau anh đă gây ra cho cô và niềm hạnh phúc họ đă cùng chia sẻ.

Cuối cùng cô nói:

− Em biết là đến Paris, em không thể không gọi cho anh.

− Và anh cũng không chịu đựng nổi nếu em ở đây mà không gặp em - Ṿng tay ôm vai cô, anh đưa cô trở lại xe, và ngay lúc ấy anh nói khẻ:

− Anh nhớ em... rất nhiều.

− Em cũng nhớ anh.

Tom hít một hơi thật sâu, thổi vào không khí, rồi liếc nh́n quanh; Lát sau, anh đánh bạo:

− Anh bạn của em, anh bạn người Anh ấy. Anh ta có muốn quan hệ lâu dài với em không?

− Có, anh ấy đă nói chuyện đó.

− C̣n em có muốn thế không? Hôn nhân, con cái, cuộc sống gia đ́nh?

− Có, em muốn thế với anh.

− Chứ không phải với anh ấy?

Alexa nhún vai, cô ngước nh́n bầu trời và lắc đầu:

− Em không biết. Nói thực là em không muốn nhắc tới chuyện này nữa.

− Anh rất lấy làm tiếc, anh cầu cho.. - Giọng anh nhoà đi, anh tiến đến chiếc Mercedes đă đỗ ngay trước mặt.

Họ khó mà nói chuyện trên đường đến khách sạn, chỉ ngồi im mỗi người một góc như trước, dù sự im lặng giữa họ lúc này không c̣n hờn giận, mà thân t́nh. Họ rất hợp nhau và thoải mái bên nhau, ngay cả khi không muốnn tṛ chuyện.

Alexa lâm vào t́nh huống khó xử. Cô không thể hiểu v́ sao anh lại hỏi về chuyện yêu đương của cô. Suy cho cùng, chính Tom đă là người chấm dứt việc đó từ ba năm nay. Một lần nữa, Anh làm như chuyện ấy chưa kết thúc. Mấy phút trước, anh đă kéo cô vào ṿng

tay anh và hôn cô thắm thiết. Cô lấy làm mừng v́ anh là người hành động trước, chứ không phải cô. Anh đă là thật đột ngột, bất ngờ, c̣n cô đă sững sốt, bàng hoàn như rơi vào bẫy... và vào ṿng tay anh. Mà lại sẵn sàng nữa chứ. Cô đă bám lấy cổ anh và hôn trả lại anh, đầu óc cô choáng váng chẳng kém ǵ anh. Vậy th́ chuyện đó cũng chưa kết thúc với anh ư? Cô cố rứt ḿnh khỏi cảm giác chới với; cô biết như thế là quá hạnh phúc v́ nó chưa chấm dứt, và cô ngờ rằng chưa bao giờ chấm dứt.

Về phần ḿnh, Tom Conners lặng lẽ trừng phạt ḿnh đă không ḱm nén nổi cảm xúc riêng của anh. Từ lúc nh́n thấy cô đứng trong hành lang khách sạn, anh đă muốn hôn cô, thật khát khao và mạnh mẽ. Anh đă thành thật khi nói rằng nhớ cô, và nhớ mọi điều những lúc họ có nhau. Vấn đề là anh không có ư định bắt đầu một quan hệ mới với cô lần nữa. Lẽ tất nhiên không phải anh không muốn làm t́nh với cô. Nhưng anh hiếu rất rơ rằng cuối cùng, anh không thể đem đến cho cô chút ǵ. Và anh không muốn làm tổn thương cô lần nữa.

− Em đă quên mất quảng trường des Vosges đáng yêu như thế nào rồi - Alexa nói - cắt ngang ḍng suy ngh́ của anh, và anh trấn tĩnh rất nhanh, nở vội một nụ cười.

− Nó thực sự là quảng trường cổ đẹp nhất Paris, từ thế kỷ 17 - Anh nói - Anh nhớ có lần đă kể với em, mẹ anh lớn lên tại một trong những căn nhà cổ ở bên kia khuôn viên này.

− Bác gái có khoẻ không? Bác trai nữa?

− Cả hai đều khoẻ, cảm ơn em. C̣n bố mẹ em th́ sao?

− Bố mẹ em khoẻ cả.

Anh tài xế Hubert bỗng mở cửa chiếc xe Mercedes, và sau khi Tom xuống trước, anh đưa tay đỡ cô. Họ cùng vào L'Ambroisie, chớp nhẹ mắt lúc rơi vào bên trong lờ mờ.

Người phục vụ đón Tom nồng nhiệt, và chỉ cho anh một bàn hai người trong góc yên tĩnh của một căn pḥng cỡ trung b́nh.

Alexa liếc nh́n quanh, lúc đă yên vị, cô chú ư đến lớp gỗ ốp tường màu sắc dịu dàng, trần nhà cao, những tấm thảm cổ, ngọn chúc đài bằng bạc cắm nến trắng, một cái vạc lớn bằng đá đầy ắp hoa tươi.

− Em có cảm giác như ngôi nhà cổ của tư nhân - Cô th́ thầm, nhoài người qua bàn về phía Tom.

− Th́ đúng là thế mà. Chỉ có mấy pḥng ăn, và rất khó kiếm được bàn trừ khi là người nổi tiếng hoặc một chính khách. Hay một luật sư có tên tuổi - Anh nháy mắt với cô - Vẻ quyến rũ không thể phủ nhận của toà nhà rất thích hợp với các món ăn tuyệt ngon. Món sôcôla tráng miệng ngon tuyệt vời, và họ có một trong những hầm rượu ngon nhất Paris.

− Anh biết em không phải là một người nghiện mà.

− Nhưng một ly champagne th́ được chứ?

− Vâng.

Sau khi gọi chsmpagne, Alexa nói:

− Anh chưa kể ǵ về anh hết. Mấy năm qua anh sống ra sao?

Anh dựa vào lưng ghế, nh́n cô nghĩ nghợi, vẻ trầm tư.

Cô nghĩ mắt anh chưa bao giờ biếc xanh như thế; anh rất điển trai, cử chỉ phóng khoáng, hấp dẫn khó cưỡng lại.

− Anh vẫn đại diện cho một số người trong giới phim trường. Hiện giờ anh đang đứng đầu một đơn vị trong công ty luật. Trong hai năm qua, công ty này đă trở nên khá tiếng tăm. Và công việc của anh khá suông sẽ - Anh nhếch một nụ cười mỉm - Nhưng chẳng có chuyện ǵ đặc biệt. Anh có một cuộc sống vào loại khá buồn tẻ, Alexa ạ.

− Em không gọi như thế đâu, anh Tom.

Người phục vụ mang đến hai ly pha lê thon cao đựng champagne màu vàng nhạt sủi bọt, và anh tránh được câu trả lời cô.

Bồng người phục vụ trưởng đang đứng ớ bàn bên hỏi Tom về thực đơn. Rơ ràng Tom là một khách hàng ưu ái ở đây.

Alexa ngồi lại, nghe lơ đăng, cái nh́n của cô dán vào Tom, mê mẩn. Cuộc sống buồn tẻ ư, cô ngẫm nghĩ và ước ao được sống cùng anh. Dúng lúc ấy, cô chợt nhớ đến Jack và thấy buồn.

Người đàn ông duy nhất cô muốn có trên đời này là Tom Conners.

− Anh mong là em không phiền ḷng, anh đă đặt món cho cả hai chúng ta - Tom nói, phá vỡ những suy nghĩ của cô - Măng tây trắng, một chút langoustine bọc lá pastry là món đặc sản của họ, tiếp theo là...

− Thịt cừu non - Alexa kiên quyết ngắt lời - chắc anh quên là em nói được tiếng Pháp.

− Không, anh khong6 quên - Anh ngồi lại trong ghế, b́nh tĩnh nh́n cô chăm chú. Giá như cô biết anh nhớ đến những ǵ. H́nh ảnh cô và những lúc bên nhau đă ăn sâu voà óc anh không mờ, và cô vẫn dai dẳng trong tâm trí anh.

Alexa nói:

− Anh sẽ gọi thứ vang ưa thích của anh, Chateau Pétrus, có lần anh bảo em chỉ nên uống trong những dịp đặc biệt. Tối nay là một dịp đặc biệt ư, Tom? - Cô nh́n anh đăm đắm, cặp mắt xanh trong trẻo của cô nghiêm trang như gương mặt cô.

− Đúng vậy. Kỷ niệm chuyến trở về Paris của em.

− Em chỉ đến thăm thôi. Và không ở lâu đâu.

Ném lên cô cái nh́n lạ lùng, anh cau mày và nói nhỏ:

− Đừng nói đến chuyện ra đi, Alexa, em vừa mới đến mà. Mà em sẽ về đây để làm phim cơ mà - Cặp mắt xanh biếc của anh ngời hẳn lên - Em ở đây bao lâu cho bộ phim ấy?

− Em không biết. Nicky chưa nói. Nhưng chắc là vài tháng, em đoán phải thế - Cô nâng ly nhấp một ngụm champagne và hỏi, ṭ ṃ - Suốt ba năm qua, anh không đến New York lần nào ư?

− Không. Anh ở Los Angeles hai năm liền làm cho một khách hàng - Anh lắc đầu - Lẽ ra anh phải gọi điện cho em.

− Sao anh không gọi?

Anh đặt tay lên tay cô:

− Anh cảm thấy anh không có quyền. Anh là người đă đưa quan hệ của chúng ta đến chỗ kết thúc. Anh cho là em đă yêu người khác và có cuộc sống mới. Hăy quên đi.

Alexa ngẩn người nh́n anh, cặp mắt cô mở to hơn, cô nghĩ: Yêu, quên đi. Sao Tom có thể nghĩ như thế? Yêu bằng tất cả trái tim, bằng cả tâm hồn, yêu từ đường gân thớ thịt trong người. Cô cố ngồi yên trong ghế. Mắt cô đầy lệ và cô muốn ngoảnh mặt đi nhưng biết rằng không thể được. Cô chớp chớp để kềm những giọt nước mắt lại.

− Em làm anh bối rối. Có chuyện ǵ thế em? Những ngón tay anh nắm chặt tay cô, anh nhoài qua bàn gần cô hơn, cặp mắt anh lo âu.

− Em ngạc nhiên v́ anh... anh có thể nghĩ là em quên nhanh đến thế.

− Cũng đă lâu... ba năm rồi c̣n ǵ.

− Anh cũng chưa quên. Hay anh quên rồi?

Lúc đầu anh không muốn trả lời, rồi cuối cùng anh công nhận:

− Không, Alexa, anh không quên - Anh lưỡng lự rồi hỏi. Chắc em phải có quan hệ với anh ấy, v́ em nói anh ấy muốn làm cho nó thành vĩnh viễn.

− Vâng, em có, nhưng lúc nào em cũng ngập ngừng về việc này - Alexa cười, một cái cười ngắn, lạ lùng - Em đoán có người sẽ cho em là điên khi nói với anh điều này, phỉnh nịnh ḷng tự ái của anh - Cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nói - Em yêu anh, Tom ạ. Lúc nào em cũng yêu anh, ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, và em cho rằng em sẽ yêu anh măi măi.

Anh gật đầu, vẫn nắm chặt bàn tay cô. Cặp mắt xanh biếc của anh nh́n như dán vào cô.

− Mấy năm qua, anh đă có những cuộc đi lại vô nghĩa với những người phụ nữ hoàn toàn chẳng là ǵ với anh. Họ chỉ là một bóng mờ. Em biết không Alexa, anh không muốn có ai ngoài em.

Cô nghiêm khắc nh́n anh đăm đăm, cặp mắt cô hẹp lại:

− Vậy sao anh không gọi cho em? Chưa từng quyến rũ em?

− Có chứ! Anh đă cầm điện thoại lên hàng trăm lần. Nhưng anh cảm thấy anh không có quyền, như anh vừa nói với em đấy. Anh cũng biết trong đầu anh c̣n nhiều vướng mắc.

− Anh đă bảo là anh không có ǵ dành cho em, và để em tự do. Nhưng anh không làm được điều đó. Em đă vĩnh viễn ràng buột với anh rồi, Tom ạ.

Một lúc im lặng.

Anh ngồi nh́n cô, ngắm thật kỷ mặt cô. gương mặt mà anh yêu quư. Anh trầm giọng nói, từ tốn:

− Anh đă đợi cuộc gọi của em ngày hôm qua từ rất lâu rồi. Anh khó mà tin được rằng đó là em.

Người hầu bàn mang món măng tây trắng đến, sửa soạn mất một lúc, phun dấm thơm lên món rau trộn rồi mới đi.

Alexa ăn vài mầm măng rồi ngồi dựa vào lưng ghế.

Tom ngước nh́n cô và nhăn mặt:

− Sao thế em? Em chẳng ăn ǵ cả.

− Em không đói lắm.

− Anh cũng không đói.

Họ ngồi nh́n nhau đăm đắm, trao đổi cái nh́n tha thiết, đầy khao khát, hiểu rất rơ họ mong muốn điều ǵ. Tom nói :

− Lúc này chúng ḿnh không thể bỏ đi, cho đến lúc bữa ăn dọn xong. Nếu đi, anh sẽ không thể đến đây lần nữa - Anh thở dài, với lấy bàn tay cô - Anh sẽ là một người không đàng hoàng.

− Em hiểu. Vậy sau lúc này th́ sao?

Đúng lúc đó, món langoustine dọn ra làm cả hai thấy nhẹ hẳn người. Nâng ly vang đỏ, Tom chúc cô:

− Ly để mừng em, Alexa. Mừng em trở lại.

− Em cũng vui v́ đă trở lại - Cô nói và chạm ly với anh. Cô nhấp một ngụm vang - Vang Chateau Pétrus của anh mềm như lụa vậy.

Anh cười, vẻ hài ḷng.

Alexa nghịch nghịch miếng thịt cừu trong đĩa, cô xúc một đĩa đầy, ăn một miếng rồi đặt đĩa xuống. Nh́n anh, cô nói:

− Anh vừa nói anh có nhiều chuyện vướng mắc, cuối cùng th́ anh đă giải quyết được chưa?

− Đă, anh tin là anh đă giải quyết được rồi - Anh đáp và uống một ngụm vang lớn, rồi dựa vào lưng ghế. Lúc đó, mặt anh hơi thay đổi - Anh phải mất một thời gian dài mới tĩnh trí được để kết thúc mọi chuyện, nhưng anh đă làm xong.

− Em mừng cho anh. Chắc bây giờ anh dễ chịu hơn nhiều.

− Đúng thế. Anh có nhiều lúc buồn, nhưng phần lớn anh thấy khá hơn. Anh đă chế ngự được quỷ dữ.

− Sao anh làm được điều đó? Cô hỏi và sau đó thảng thốt khi thấy vẻ mặt anh. Cô nói nhanh - Em xin lỗi, em không muốn toc mạch đâu.

− Nếu anh không nói với em về chuyện đó, th́ anh cũng không biết có thế nói với ai. Anh đă tự ḿnh làm việc đó, không có bác sĩ tâm lư, không thuốc an thần. Anh chỉ đối mặt với những chuyện đă xảy ra, và quan trọng hơn cả là giải toả mặc cảm có lỗi.

− Chắc phải khó khăn lắm, anh Tom.

− Đúng thế, nhưng anh có động cơ mạnh mẽ. Anh muốn lại là Tom Conners như trước khi Juliette và Marie-Laure mất. Khi anh nói với em là không có tương lai dành cho em và em rời Paris, anh đă chọn cách tránh né. Anh đă uống rượu. Uống rất nhiều - Anh liếc nh́n ly vang trên bàn - Không phải là loại nhẹ đâu. Mà loại nặng kia. Phần lớn là Vodka, trong sáu tháng liền. Nhưng đến một ngày, anh tởm ghét việc anh đă làm và bỏ rượu. Anh cũng đă làm một việc nữa.

− Việc ǵ vậy?

− Anh quyết định làm một nghiên cứu.

− Nghiên cứu? Về vấn đề ǵ?

− Chủ nghĩa khủng bố. Vợ con anh đă bi bọn khủng bố giết hại trong một ngày ấm áp, đẹp nắng ở Athens. Giống như mọi người khác ở quảng trường hôm ấy, họ đều vô tội. Anh muốn biết kẻ nào và tại sao, v́ thế anh đă bỏ một năm để đọc, nói chuyện với các chuyên gia, t́m hiểu về trào lưu chính thống của tín đồ đạo Hồi và các nhóm khủng bố. Khoảng bốn tháng trước đây, anh nhận ra rằng cuối cùng, anh đă giải thoát khỏi mặc cảm có lỗi. Anh không giết vợ con anhv́ đă đến muộn trong ngày hôm ấy. Họ đă bị những kẻ tàn bạo núp danh nghĩa đạo Hồi chống lại chiến tranh du kích đặt bom.

Alexa nín lặng một lúc, rồi giơ tay ra sờ vào bàn tay anh:

− Anh có t́m ra nhóm nào đánh úp chiếc xe buưt của Mỹ ngày hôm ấy không?

− Anh có một ư tưởng hay, và nhiều nhà cầm quyền khác cũng thế. Nhưng hay mà làm ǵ? - Anh thở dài - điều cơ bản là anh đă xua đuổi được mặc cảm tội lỗi, và từ đấy anh cảm thấy ḿnh là một người b́nh thường.

− Em rất mừng cho anh, Tom ạ, rất mừng là anh có thể giảm nhẹ nỗi đau... - Alexa ngừng lại khi người hầu bàn đến bên bàn và dọn đĩa.

Lúc c̣n lại hai người, Tom nhô người về phía trước và nói khẻ:

− Em về nhà với anh chứ?

− Anh biết là em sẽ về mà. Liệu em c̣n muốn đi đâu nữa?

Họ đứng trong pḥng khách của nhà Tom, cuối cùng chỉ c̣n lại họ sau mấy tiếng đồng hồ mong mỏi, nhưng lúc chăm chú nh́n vào mắt nhau, là một sự im lặng lạ lùng. Dù ở khách sạn, mỗi lúc họ càng thoải mái với nhau hơn, song lúc ngồi ở ghế sau chiếc Mercedes họ lại thấy căng thẳng.

Là người thành thực hết mức với nhau, họ khó mà thốt nên lời lúc Hubert lái ôtô xuyên qua ḍng xe cộ buổi tối nhằm hướng Faubourg Saint-Germain, nơi Tom ở. Lúc này ḍng điện giữa họ mỗi lúc càng như một vật thể cảm thấy được, cả hai tiến lên và gặp nhau ở giữa sàn.

Tom kéo Alexa lại gần, và cô ôm chặt lấy anh, thân thế cô lập tức dán vào anh. Anh cúi xuống, hôn cô nồng nhiệt, c̣n cô đáp lại cũng không kém thắm thiết. Alexa run rẩy, sự khao khát Tom dồn nén từ lâu nhận ch́m toàn thân cô. Chiếc xắc và khăn quàng của cô tuột khỏi tay, nhưng cô không để ư lúc anh đưa cô từ pḥng khách vào pḥng ngủ.

Anh kéo cô xuống gường, và hôn cô. Bàn tay anh luồn vào ngực cô và vuốt ve. Một tiếng rên bật khỏi họng cô, hai bàn tay cô sục vào mái tóc dày, đen của anh, cô cảm thấy làn da đầu của anh dưới móng tay. Họ ch́m trong nỗi khác khao cùng cực, người nọ muốn được sở hữu người kia.

Alexa bi anh áp đảo, cô đă mê đắm anh ngay lần gặp gỡ đầu tiên. Cố họng cô thắt lại. Cô biết rằng lúc này không thể thay đổi ǵ nữa. Cô cảm thấy yếu đuối, không thể chống đở, không có ai, không có ǵ quan trọng ngoài yêu anh.

Tom đưa một ngón tay chạm vào miệng cô, rồi cui xuống, anh dịu dàng nói:

− Cởi quần áo ra nào, em yêu.

Cô trườn khỏi giường, làm theo lời anh, nhanh chóng trút bỏ mọi thứ rồi trở lại giường.

Tom cũng nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo, và cô ngắm anh trong ánh sáng lờ mờ pḥng ngủ, run nhè nhẹ lúc anh trở lại với cô. Anh cao, chân dài, vai rộng, là người đẹp nhất, đàn ông nhất mà cô biết. Cô khao khát anh ôm cô vào ḷng.

Tom nằm xuống cạnh cô, phủ toàn thân lên cô, ôm cô vào ṿng tay. Áp vào tóc cô anh nói:

− Anh không bao giờ hết thèm muốn em, và chỉ có em thôi, Alexa.

− Ôi Tom, Tom yêu quư - Cô th́ thào.

Anh ngăn lời cô bằng những nụ hôn, khuôn miệng rắn rỏi của anh âu yếm áp lên miệng cô. Lúc anh đưa tay xuống vuốt ve, nâng niu bộ ngực căng tṛn của cô, anh đưa miệng đến, phủ lên những cái hôn.

Miệng anh thèm khát vuốt ve và hôn lên từng inch trên thân thể cô, run run lướt qua bụng cô đến những nơi gợi t́nh kín đáo của cô.

Sự kích động của cô càng làm anh hào hứng, anh biết anh cần chiếm hữu cô toàn bộ, biến cô thành của riêng anh.

Tom chống tay nh́n xuống cặp mắt sáng ngời của Alexa. Sự xúc động hiển hiện trên mặt cô, và cái nh́n chằm chặp của anh nấn ná thêm một lúc, tim anh thắt lại. Anh hiểu rằng cô thực sự quan trọng với anh. Anh cũng biết ḿnh đă ngu ngốc để cô ra đi. Lúc anh đi vào cô, cô gọi tên anh lần nữa và cuối cùng, anh bảo cô thật dứt khoát, rằng anh yêu cô và cô là t́nh yêu của đời anh.

Họ nằm giữa đống gối nhàu nát và chăn mền lộn xộn, im lặng nghĩ ngơi. Cuộc âu yếm lẫn nhau làm cả hai kiệt sức, và họ ch́m vào những ư nghĩ riêng.

Với Alexa, cuộc làm t́nh say đắm của họ trên chiếc giường này chỉ khẳng định một điều cô đă biết, vẫn biết trong thâm cô từ mấy năm nay. Cô yêu Tom, lúc nào cũng yêu và sẽ yêu măi.

Cô đă cố quên đi, v́ anh không thể gắn bó với cô, cô đă vật lộn để có một sự nghiệp thành công, một cuộc sống thoải mái, rồi cuối cùng cô đă có quan hệ với một người đàn ông khác... Jack Wilton. Nghĩ đến Jack, trái tim cô trĩu xuống. Cô sẽ phải nói với Jack là cô không thể lấy anh, cô không muốn làm anh bị tổn thương. Cho dù chẳng có tương lai với Tom, cô cũng không thể lấy Jack hoặc lấy ai khác. Trái tim cô thuộc về người đàn ông này, người đang nâng niu cô trong tay.

Lúc nằm bên cô, Tom ngẫm nghĩ về t́nh trạng phân thân trong con người anh. Anh yêu biết bao người phụ nữ đang ở trong ṿng tay anh, yêu với tất cả trái tim. Họ rất đẹp đôi. Sự say đắm, cuồng nhiệt của cô trên giường đă đáp lại nỗi khao khát, mê đắm của anh từ đêm đầu tiên của họ nhiều năm trước. Cô thực sự làm anh thoả măn, và anh biết cô cũng thoả măn v́ anh. Mặc dù vậy, anh vẫn e sợ mối quan hệ này sẽ thành vĩnh cửu, sợ rồi cuối cùng anh có thể làm cô bị tổn thương... Nhưng nếu để mất cô lần nữa, anh biết t́m cô ở đâu?

Alexa cựa quậy trong tay anh và quay mặt về phía anh. Cặp mắt xanh b́nh tĩnh của cô nh́n sâu vào mắt anh:

− Em muốn kể cho anh nghe một chuyện, Tom.

− Em kể đi - Anh nín thở, phân vân không biết là chuyện ǵ.

− Em muốn được sống với anh, c̣n chuyện cưới xin thực sự không c̣n quan trọng với em nữa. Miễn là chúng ta sống bên nhau.

Anh thăm ḍ mặt cô; mắt anh dán vào mắt cô, cặp mắt tràn đầy yêu thương.

− Anh cũng muốn sống với em, Alexa. Nhưng chúng ta ở cách xa nhau quá; Em ở tận New York, c̣n anh ở đây.

− Em biết, nhưng em sắp về đây làm phim mà.

− C̣n sau đó?

− Em cho rằng chúng ta sẽ dàn xếp được.

− Anh biết là có thể được, em yêu ạ - Anh hôn cô, và cả hai đều hiểu cuộc mặc cả đă kết thúc - Em là t́nh yêu đích thực của anh, Alexa.

Cô giơ tay sờ lên má anh rất dịu dàng, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh:

− Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ ổn mà, Tom.

Tom nhẹ người, anh nhắm mắt lại, hiểu rằng cuối cùng nỗi đau của anh đă chấm dứt. Nỗi đau khủng khiếp mà anh đă chung sống suốt từng ấy năm ṛng đă hết một cách thần diệu, và anh đă lấy lại được sự thanh thản trong ḷng.

− Sao em có tấm ảnh này trong album? - Tom hỏi và ngước nh́n Alexa lúc cô ra khỏi buồng tắm trong khách sạn cô đang ở. Lúc đó là sáng Chủ nhật. Trong lúc đợi cô, Tom nh́n thấy quyển album nhỏ bọc da đỏ và cầm lên.

− Anh định nói tấm ảnh nào?

− Tấm này - Anh nói và giơ quyển album ra.

Alexa cầm lấy và nh́n bức ảnh anh chỉ. Bức ảnh chụp Jessica và Lucien trên cầu Arts mấy tuần trước khi cô tốt nghiệp.

− Đây là Jessica Pierce - Alexa giải thích lúc ngước nh́n Tom - Cô ấy học cùng với em ở trường bà Anya.

− Không, không, anh hỏi về người đàn ông này kia. Anh không biết là em biết anh ta. Anh ta là hàng xóm của bố mẹ anh.

Alexa ngẩn người nh́n Tom:

− Có thể lắm. Lucien mất tích.

− Sao em lại gọi anh ta như thế? - Tom ngắt lời.

− Đấy là tên anh ta mà... Lucien Girard.

− Không đâu, Alexa - Tom lắc đầu căi - Người chụp cùng Jessica là Jean Beauvais-Cresse, và hiện đang sống ớ thung lùng Loire.

Alexa nghẹn mất một lúc, và nặng nề ngồi xuống ghế đối diện với Tom:

− Anh có tin chắc điều anh nói không?

Anh dựa lưng vào sofa, mặt đầy vẻ suy nghĩ:

− Có, anh tin chắc đây là Jean Beauvais-Cresse. Có thể anh nhầm, nhưng anh không nghĩ thế.

Tom cầm quyển album và ngắm nghiá tấm ảnh Jessica và Lucien trên cầu thật kỹ lưỡng. Đặt album xuống bàn nước, anh noi:

− Người trong ảnh trạc độ 25 tuổi. Em chụp ảnh này bao giờ?

− Khoảng bảy, tám năm trước.

− Anh biết người này, à mà không thể nói là anh biết, anh chỉ quen anh ta, thế thôi. Hiện giờ anh ta vào khoảng ngoài ba mươi - Tom chăm chú nh́n cô - Đây là Jean hồi trẻ.

Alexa cắn môi và lắc đầu:

− Như thế anh ta có một cuộc sống hai mặt trong cùng một thời gian. Hoặc anh ta có một cuộc sống khác với tên là Lucien Girard.

− Kể cho anh nghe về anh ta và Jessica đi, Alexa.

− Cũng chẳng có ǵ nhiều mà kể. Jessica gặp Lucien, hai người bắt đầu hẹn ḥ. Ít lâu sau, họ yêu nhau. Cô ấy kể với em họ định cưới. Rồi một ngày kia, Lucien tự nhiên biến mất. Jessica và bạn thân của Lucien đă t́m kiếm anh ta đủ cách, nhưng không thành công. Cuối cùng, cô ấy đành bỏ cuộc và trở về Mỹ.

Tom gật đầu:

− Thế hồi ấy anh chàng Lucien Girard này làm ǵ? Cùng là sinh viên? Hay đi làm? Hay là ǵ?

− Lucien không là sinh viên, Tom ạ. Anh ta là nghệ sĩ. Không nỗi tiếng đâu, chỉ đóng những vai nho nhỏ thôi, nhưng em nghe nói anh ta là người tốt.

Alexa đứng dậy, đên bên cửa sổ và nh́n điện Tuileries bên kia đường. Sau một lát, cô trở lại ghế và nh́n Tom:

− Nếu Lucien và Jean là một người, Jessica có quyền được biết.

Tom nghiêng đầu:

− Anh chỉ gặp Jean Beauvais-Cresse, nhưng anh có thể gọi điện cho bố anh và hỏi xem ông biết những ǵ.

Gương mặt Alexa sôi nổi hẳn lên:

− Anh không ngại chứ?

− Không, anh sẽ gọi cho ông sau bữa trưa.

Alexa đột ngột đứng dậy:

− Tốt hơn hết là em mặc quần áo, rồi chúng ḿnh đến nhà cô Anya. Chúng ta không được đến muộn bữa trưa Chủ nhật. Đó là một nghi thức với cô ấy.

Trên chiếc taxi đến nhà bà Anya, Alexa ngồi lặng lẽ, đă mấy lần Tom liếc nh́n cô. Cô có vẻ rất bận tâm, v́ thế anh biết khôn ngoan nhất là im lặng. Yên vị tại chỗ, anh nghĩ đến buổi sáng nay của họ. Họ dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Sau đó Alexa dạo quanh, nhận xét về những thay đổi trong nhà kể từ lần cuối cô đến đây, tỏ ư hài ḷng. Rồi cô gọi về khách sạn hỏi nhừng tin nhắn. Tin nhắn duy nhất là của Anya. Bà mời cô đến ăn trưa Chủ nhật. Nghe thấy cô nói chuyện điên thoại, anh hỏi liệu cô có đưa anh đi cùng không, và anh reo lên vui sướng lúc cô treo điện thoại:

− Cô Anya không ngờ gặp anh, Tom! Anh cũng được mời đấy.

Họ ghé vào khách sạn của Alexa để cô trang điểm và thay quần áo. Lúc này liếc nh́n cô, anh nghĩ trang phục tỏ rơ quốc tịch của cô. Chiếc áo len xanh thẫm quấn quanh cổ. Anh yêu dáng vẻ của cô.

Theo bản năng, Tom biết Alexa sẽ kể với bà Anya về sự giốn nhau giữa Jean Beauvais-Cresse và Lucien Girard. Anh thầy Alexa nhét cuốn album vào sắc trước khi họ rời khách sạn, và anh băn khoăn không biết Anya sẽ nói ǵ.


o0o


 

Pages Previous  1  2  3  Next