Ánh Hồng Hạnh Phúc  -    Khánh Vân Pages Previous  1  2  3  4      
Dạo gần đây, Thanh Trà lộ vẻ yêu đời rơ rệt. Lúc nào cô cũng cười tươi, hớn hở y như xưa. Mọi người lấy làm lạ, riêng Hoa Phượng th́ không ngạc nhiên chút nào.
Trước đây, hai cô thân với nhau bao nhiêu, th́ nay lại xa cách bấy nhiêu. V́ vẫn cùng làm chung nên vẫn phải gặp nhau mỗi ngày. Tuy vẫn nói chuyện với nhau, nhưng chỉ toàn là những câu bâng quơ, vớ vẩn, chứ không thân thiết như trước kia nữa.

Tuy Hoa Phượng vẫn tỏ ra b́nh thản, cố tạo sự tự nhiên. Nhưng Thanh Trà vẫn cảm thấy áy náy. V́ Dinh và Phượng yêu nhau từ hồi nào đến giờ, ai cũng biết. Nhưng cô cứ muốn xen vào giành phần.
Có những lúc cô cũng tự hỏi. Chẳng lẽ trên đời này hết đàn ông rồi hay sao? Tại sao ḿnh lại yêu Công Dinh? Tại sao cứ phải t́m mọi cách chinh phục anh cho bằng được? Kể cả nói xấu cô bạn thân nhất một cách không suy nghĩ.
Cũng có đôi khi Thanh Trà cảm thấy hổ thẹn. Nhưng những lúc ấy chỉ thoáng qua thôi, hoặc khi nh́n Hoa Phượng mà bỗng dưng nhớ đến những ngày xưa. Từ thuở c̣n cắp sách đi học chung, cho tới khi ra trường. Thanh Trà vào chỗ này làm việc trước, lúc đó Hoa Phượng đang làm cho một công ty khác. Đùng một cái, công ty mà Hoa Phượng đang làm tuyên bố giải thể. Thấy bạn thất nghiệp, Thanh Trà bèn chạy vạy, xin xỏ để cho cô bạn được vào đây. Thế là Hoa Phượng lại tiếp tục cùng với cô thân thiết như hồi c̣n nhỏ.
Những tưởng hai người sẽ giữ nguyên t́nh bạn cho đến sau này, đến già cơ. Nhưng thật không ngờ. Sự xuất hiện của Công Dinh đă làm đảo lộn hết mọi thứ. T́nh bạn lung lay, có nguy cơ tan vỡ. C̣n t́nh yêu th́…
Thanh Trà thở dài, không dám nghĩ tiếp nữa. Trong thâm tâm cô cũng nhận thấy Công Dinh h́nh như không dành cho cô một chút t́nh cảm nào khác, ngoài t́nh bạn. Nhưng cô quyết định sẽ đeo đuổi đến cùng. Rồi sẽ có lúc anh nhận ra tấm chân t́nh của cô.
Mấy ngày gần đây, giữa Hoa Phượng và Dinh h́nh như có rạn nứt hay sao ấy. Có vài ngày Dinh cũng đến đón Hoa Phượng, nhưng Hoa Phượng một mực từ chối việc anh đưa về. Mỗi lần gặp Dinh, gương mặt Hoa Phượng lạnh băng. Tự nhiên Thanh Trà mừng thầm trong bụng.
Trông thấy vẻ mặt Dinh đăm chiêu, tư lự mỗi khi nh́n theo Hoa Phượng đi ngang qua mặt anh mà không thèm quay lại, Thanh Trà cảm thấy xót xa. Cô đâm ra ghét cay ghét đắng Hoa Phượng, người đă làm cho Dinh phải tốn nhiều công sức để chinh phục.
Cô nhất quyết phải t́m mọi cách để chiếm cho được anh. Nhất định thế. Cô sẽ không nhượng bộ trước bất cứ ai, và cũng sẽ không từ bất cứ một thủ đoạn nào. Chỉ cần Dinh chấp nhận cô là đủ.
Hôm nay cũng vậy, Công Dinh ngồi ở quán nước bên kia đường. Hoa Phượng cũng trông thấy, nhưng làm ngơ, lấy xe ra khỏi băi rồi chạy thẳng, chẳng buồn chào lấy một câu.
Thanh Trà cứ đứng ở góc khuất, chờ cho mọi người về hết mới vội vă băng qua đường. Dinh hơi cúi xuống ly cà phê nên không thấy cô đến gần. Thanh Trà ngồi xuống ghế đối diện, cất giọng dịu dàng gọi:
- Anh Dinh!
- Ồ! Thanh Trà đến hồi nào mà tôi không hay vậy?
- Em mới đến thôi. Anh chờ ai vậy?
Dinh lắc đầu:
- Không. Đâu có chờ ai.
- Anh làm ǵ mà ngẩn ngơ thế? Bộ làm thơ hả?
Dinh ph́ cười:
- Tôi có phải thi sĩ đâu mà thơ với thẩn. Trà uống ǵ không?
Thanh Trà xua tay:
- Thôi khỏi, em không khát. À này! Anh có rảnh không?
- Chị vậy? – Công Dinh nhướng mắt hỏi.
Thanh Trà ngập ngừng:
- Mẹ em mời anh đến nhà… ăn cơm.
Dinh ngạc nhiên:
- Sao lại mời tôi?
- À! Tại v́ hôm nay là sinh nhật của mẹ em. Nhà em th́ chỉ có một mẹ một con, mà bà th́ ít giao thiệp nên cũng không có bạn bè nhiều. Mỗi khi có dịp th́ em đều mời bạn bè của ḿnh tới cho vui nhà vui cửa.
- Thế à!
- Vâng. Mỗi lần em mời bạn bè về la mẹ em thích lắm. Bà nói công ty này ai cũng vui vẻ, hoạt bát. Anh… đến nhé.
Công Dinh ngẫm nghĩ, đến đó thế nào cũng gặp Hoa Phượng. Có thể đây là dịp cho anh làm hoà. Nghĩ vậy nên Dinh nhận lời. Vừa thấy anh gật đầu, tim Thanh Trà như muốn nhảy ra ngoài. Cô sung sướng cười tươi, hăm hở kéo Dinh đứng dậy:
- Vậy th́ ḿnh đi.
-  Đi đâu giờ này? C̣n sớm quá mà.
Thanh Trà nhất định kéo anh:
- Em nhờ anh chở đi mua quà cho mẹ nữa, tại v́ em chưa mua quà.
Lư do này quá chính đáng, không thể từ chối được. Công Dinh gật đầu đứng lên, trả tiền ly cà phê rồi ra đẩy chiếc xe dựng ở trước quán. Thanh Trà tới ngồi phía sau anh một cách tự nhiên.
Trước khi cho xe chạy, Dinh quay lại hỏi:
- Trà muốn đi đâu?
- Ừm… Ḿnh đi vào trung tâm thương mại intershop đi.
Dinh cảm thấy ngại khi Thanh Trà cứ hồn nhiên khoác tay anh đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Thỉnh thoảng, anh cố ư rút tay về, chắp hai tay ra sau lưng, lững thững đi cách cô một quăng. Nhưng Thanh Trà đứng lại chờ cho anh tới. Cô tự nhiên chụp lấy tay anh, nép sát vào, ngước nh́n anh và cất giọng thật ngọt ngào hỏi:
- Anh t́m ǵ thế?
- Thí cứ xem một chút, coi có món quà nào vừa ư th́ mua. Mà mẹ của Trà thích cái ǵ, Trà có biết không?
- Ǵ cũng được mà. Miễn là quà của anh là mẹ em nhất định sẽ thích.
Chẳng biết Thanh Trà đă chọn được ǵ chưa, nhưng Dinh không hỏi làm ǵ. Anh chỉ tập trung chú ư xem phần ḿnh nên chọn cái ǵ đây. Suy nghĩ một lúc, Dinh chợt nhớ ra mẹ anh cũng đă từng nhận món quà của cha con anh và bạn bè của bà. Quà mà bà nhận được th́ nhiều vô số kể, nhưng anh nhận thấy mẹ anh rất thích kẹp tóc mà năm ngoái anh đă tặng lúc đi Nhật về.
Chiếc kẹp tóc ấy đươc làm bằng gỗ, chạm khắc tinh vị Trông vừa đơn giản lại vừa lạ mắt. Mẹ anh quư nó lắm. Mỗi lần có việc phải ra ngoài là anh lại thấy bà kẹp tóc bằng chiếc kẹp đó.
Thôi cứ t́m một cái tương tự như vậy để tặng là thượng sách. Khỏi suy nghĩ nhiều làm chi cho mệt. Nghĩ là làm, Dinh chủ tâm đi t́m gian hàng bán những món đồ trang sức.
Cuối cùng, Dinh cũng chọn được một chiếc kẹp vừa ư. Không phải bằng gỗ như của mẹ ḿnh, nhưng cũng không kém phần đặc biệt. Nó được làm bằng kim loại màu trắng, bên trên có đính những hạt pha lê trong suốt, tạo cảm giác sang trọng cho người sử dụng.
Thanh Trà có vẻ hồ hởi khi cầm chiếc kẹp trên tay, cô xuưt xoa luôn miệng:
-  Đẹp ghê! Anh quả là có mắt thẩm mỹ - Rồi cô ghé tai anh, hỏi nḥ – À! Mà sao anh biết mẹ em tóc dài mà mua cái này?
Công Dinh cười nhẹ:
- Có ǵ khó đâu. Các bà lớn tuổi hầu hết đều xài kẹp tóc. V́ đă lớn tuổi th́ ít ai cắt tóc sát tai, nếu có ngắn đi chăng nữa th́ ít ra cũng đă gần đến vai. Cỡ đó th́ dư sức sử dụng kẹp.
Khi cô bán hàng gói xong món quà, hai người trực chỉ về nhà của Thanh Trà. Trên đường đi, mặc cho cô t́m cách gợi chuyện, Công Dinh cũng chỉ ậm ừ, không thích trả lời nữa. Hiện tại anh chỉ mong sẽ gặp đươc Hoa Phượng trong buổi tiệc mà thôi.

o0o

Thanh Trà đưa Công Dinh vào pḥng khách. Cô chỉ vào bộ xa-lông đặt giữa nhà, nói với anh:
- Anh ngồi đây một chút nhé. Em vào mời mẹ ra.
Nói xong, Thanh Trà liền quay đi. Dinh ngồi xuống ghế, đưa mắt quan sát. Gian pḥng trông cũng khá rộng, nên anh đóan là căn nhà cũng lớn lắm. Nếu chỉ có hai mẹ con Thanh Trà ở với nhau như vậy th́ quá là thênh thang, vắng vẻ làm sao.
Nhận xét đến đây chợt Công Dinh nhớ ra và chú ư nh́n quanh. Quái lạ! Sao không thấy ai hết vậy? Hoa Phượng cũng không thấy đâu. C̣n những người khác nữa? Sao chẳng thấy tâm hơi đâu cả?
Dinh c̣n đang thắc mắc th́ Thanh Trà bước ra cùng một người phụ nữa trung niên. Thoạt nh́n là Dinh biết ngay là mẹ của cô. V́ hai người trông rất giống nhau. Vả lại nhà này đă được giới thiệu trước là chỉ có hai mẹ con. Không phải là mẹ cô th́ c̣n là ai được nữa chứ?
Công Dinh đứng lên chào bà, chưa kịp nó ǵ th́ bà đă cười tươi, lên tiếng:
Dinh đây phải không?
- Dạ, đúng ạ. – Dinh cũng cười, lễ phép. Bà cũng tỏ ra thân mật, vui vẻ.
- Bác thường nghe Trà nó nhắc đến cháu lắm. Bác cũng dặn là có dịp nào rảnh th́ mời cháu lại chơi. Nhưng măi đến hôm nay mới gặp cháu.
Thanh Trà nói xen vào:
- Mẹ Ơi! Anh Dinh bận rộn nhiều việc lắm, ít khi nào rảnh. Hôm nay, con phải nói măi, anh ấy mới chịu tới đó.
Công Dinh nhớ đến món quà, bèn lấy ra:
- Dạ. Cháu có món quà nhỏ chúc mừng bác nhân ngày sinh nhật.
- À! CÁm ơn cháu. Tới chơi được rồi, c̣n bày vẽ làm chi cho tốn kém.
Bà cầm lấy hộp quà, liếc mắt nh́n cô gái.
Thanh Trà cười tỉnh, miệng hối:
- Ḿnh ăn cơm bây giờ được chưa mẹ?
- Con muốn ăn lúc nào mà không được. Mẹ dọn sẵn sàng hết rồi.
- Vậy th́ ḿnh ăn đi. – Quay sang Dinh, cô gật đầu - Mời anh vào trong ăn cơm với mẹ và em.
Bước vào pḥng ăn, ngoài các thứ đă được bày sẵn trên bàn, gian pḥng cũng vẫn vắng ngắt, không một bóng người. Không nén nỗi ngạc nhiên, Dinh hỏi thẳng:
- Mọi người đâu? Sao không thấy ai cả vậy?
Thanh Trà c̣n đang lúng túng chưa biết nói sao th́ mẹ cô cũng ngạc nhiên không kém, cất tiếng hỏi:
- Ai? Cháu muốn hỏi ai?
- Dạ…
Tiếng Công Dinh c̣n ngơ ngác không hiểu, bà tưởng anh không biết về gia cảnh một mẹ một con của nhà ḿnh, nên vội giải thích:
- Cháu muốn hỏi về những thành viên khác trong này hả? – Bà cười xoà - Chẳng có ai cả, ngoài bác và Thanh Trà. Lúc trước c̣n có ba nó, nhưng từ ngày ông mất th́ nhà này vỏn vẹn chỉ c̣n hai người. Hôm nay có thêm cháu nữa là ba.
Công Dinh quay sang Thanh Trà, thắc mắc:
- Sao Trà bảo la có mời tất cả mọi người ở công ty?
Thấy không thể tránh né, v́ anh cứ hỏi tới, Thanh Trà đành phải nói thật:
- Hôm nay, em không mời ai cả.
Dinh sa sầm nét mặt, cảm thấy như ḿnh vừa bị lừa :
- Sao lúc năy Trà nói….
Công Dinh bỗng nhíu mày, im bặt.
- Em chỉ nói là trưóc đây em có mời mọi người tới chơi, nhưng đâu có nói là hôm nay đâu.
Công Dinh ngẩn người. Ừ nhỉ. Cô ấy không hề nói về việc có mời ai đó đến nhà. Sao anh lại có thể lẩn lộn như vậy được chứ?
Dường như hiểu được lờ mờ câu chuyện giữa hai người, mẹ của Thanh Trà bèn lên tiếng nói đỡ cho con gái:
- Thôi. Không sao. Ít người hay nhiều người ǵ cũng được. Chúng ta cứ đối đăi thân mật như người trong nhà là được rồi. Cháu cứ ở lại ăn cơm với bác. Đứng ngại. Cứ coi như ở đây như nhà cháu thôi. Thế nhé.
Công Dinh bất đắc dĩ phải gật đầu và mỉm cười. Lấy vẻ tự nhiên, anh ngồi vào bàn ăn mà vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. Làm sao anh lại có thể tỏ ra thân mật, tự nhiên như ở nhà được. Anh đang ở trong một t́nh thế vô cùng khó xử, và giữa anh và Thanh Trà đâu có ǵ thân thiết đến độ ngồi đây dùng cơm. Một bữa cơm lạ lùng như đă được sắp đặt sẵn.
Tất cả đều giống như một màn kịch dành riêng cho anh. Chỉ không biết ai là đạo diễn. Thanh Trà hay bà mẹ? Dinh ngầm quan sát cả hai. Anh nhận ra được ánh mắt khó hiểu của bà mẹ thỉnh thoảng hướng về phía con gái. Anh hiểu ra rằng anh hoàn toàn bị Thanh Trà xỏ mũi. Cô ấy cố t́nh bịa ra chuyện sinh nhật chỉ với một muc đích duy nhất. Đó là lôi cho bằng được Dinh về nhà ḿnh.
Thanh Trà cứ gắp thức ăn vào chén của Dinh liên tục. Trong đầu anh chợt nhớ đến những lần ăn cơm ở nhà Hoa Phượng. Ăn chung với cả nhà cũng có, ăn riêng với một ḿnh Hoa Phượng cũng có. Nhưng không bao giờ Dinh lại thấy g̣ bó, khó chịu như ở đây.
Sao vậy nhỉ? Cũng chỉ là bữa cơm thôi mà. Sao Dinh lại thấy một sự khác biệt hiện lên rơ rệt như vậy?
Bời v́ anh yêu Hoa Phượng nên mới cảm thấy gần gũi, thân mật khi ở nhà của Phượng chăng?
Hay là tại v́ ở đây vắng lặng quá, toát lên sự thiếu sinh khí trong một ngôi nhà tẻ nhạt?
Công Dinh chán ngán nên không ăn được nữa. Mặc cho hai mẹ con Thanh Trà nài ép, anh vẫn một mực từ chối.
Ngồi nán lại thêm được ít phút là Dinh đứng dậy xin phép về ngay. Bà mẹ của Thanh Trà có giữ anh lại, nhưng Dinh lễ phép nói:
- Cháu c̣n nhiều việc nên không thể ở lại được. Cháu xin phép bác. Hôm khác nếu rảnh, cháu sẽ đến thăm.
Thanh Trà thấy không giữ Dinh lại được, nên đứng lên, vui vẻ:
-  Để em tiễn anh về. Anh đă hứa rồi đấy nhé. Nhất định anh phải tới chơi đấy.
Công Dinh gật đầu qua quít, lẹ bước đi ra, Thanh Trà theo sau sát gót, hỏi nhẹ nhàng:
- Anh có vẻ không vui phải không?
- Sao Trà lại hỏi vậy? – Dinh hỏi ngược lại.
Thanh Trà cũng trả lời anh bằng một câu hỏi:
-  Đến nhà Hoa Phượng, anh cảm thấy vui hơn phải không?
Công Dinh sửng sốt quay lại nh́n Thanh Trà. Sao cô lại có thể hỏi anh một câu trắng trợn như vậy chứ? Anh bèn đáp một cách bực bội:
- Trà đừng nên so sánh như vậy, không đúng đâu. Đến nhà bạn, lẽ đương nhiên là phải khác với đến nhà người yêu chứ. Tôi với Thanh Trà chỉ là bạn b́nh thường thôi. Chuyện giữa tôi và Hoa Phượng, Trà là người biết rơ mà.
- Em…
Thanh Trà đỏ mặt ngắc ngứ, không nói được lời nào.
- Thôi, tôi về đây. Chào Trà nhé – Dinh nói thản nhiên.
Dáng anh đă mất hút. Tiếng xe vọng lại nhỏ dần cho tới khi không c̣n. Nhưng Thanh Trà vẫn c̣n đứng chôn chân nơi ngưỡng cửa. Cô tự trách ḿnh đă sai lầm khi nhắc đến Hoa Phượng. Có lẽ v́ bữa ăn không được như ư. Mặc dù cô đă có cách chèo kéo được Dinh về nhà ḿnh, nhưng rơ ràng là anh không vui.
Rốt cuộc, cô cũng hiễu ra rằng anh đồng ư đến nhà ḿnh chỉ bởi một lư do duy nhất. Đó là được gặp Hoa Phượng.
Kể từ ngày được theo Dinh đi Vũng Tàu về, cô đă ngầm để ư t́nh trạng của hai người. Khi nhận thấy vẻ lănh đạm của Hoa Phượng, cộng với sự trầm tĩnh của Dinh, cô đă phần nào hiễu được t́nh cảm của hai người đang diễn biến xấu.
Từ lúc nhận thức được rằng ḿnh chính là bức tường ngăn cách họ, Thanh Trà chẳng nhưũng không thấy hối hận. Trái lại, cô càng muốn tách rời họ ra, càng xa càng tốt.
Hoa Phượng càng dửng dưng, làm mặt lạnh với Công Dinh bao nhiêu, th́ Thanh Trà càng phất khởi bấy nhiêu. Cô cảm thấy ḿnh đă đi đúng nước cờ. Cứ tiếp tục t́m cách được quanh quẩn bên anh th́ sẽ có ngày đạt được ư nguyện.
Được Công Dinh yêu là toàn bộ ước nguyện của cô.
Nhưng vừa rồi, cô đă phạm một sai lầm. Cô tự nhủ sẽ không bao giờ ngu dại nhắc đến Hoa Phượng trước mặt Dinh nữa. Thất bại hôm nay sẽ là bài học để cô rút kinh nghiệm.
Thanh Trà chậm chạp quay trở vào nhà. Mẹ cô vẫn c̣n ngồi đó, nh́n con gái một cách xót xa. Nh́n vào mắt bà, Thanh Trà biết rằng bà đă hiểu hết sự thật. Cô bỗng mũi ḷng oà lên khóc.
Mẹ cô vẫn ngồi yên, chờ cho tới khi cô nguôi, dứt hẳn tiếng khóc, bà mới nhẹ nhàng khuyên:
- Thanh Trà! Con nghe mẹ nói đây. T́nh yêu không phải chỉ một chiều là được. Con yêu người ta, nhưng người ta đâu có yêu con. Cứ đeo bám với t́nh yêu đơn phương như vậy cũng không đi đến đâu. Tại sao con không tỉnh táo suy nghĩ? Đừng nên tự đưa ḿnh vào ngơ cụt, con ạ! Có thể Công Dinh nó tốt thật đấy. Nhưng liệu nó có hết ḷng với con không? Mẹ không tin đâu. Không có ai hết ḷng hết dạ v́ người khác, ngoại trừ đó là người ḿnh yêu. Mẹ thấy rơ là Dinh nó không hề yêu con.
- Nhưng con yêu anh ấy. – Thanh Trà thút thít.
- Mẹ biết. con cứ suy nghĩ kỹ đi. Bây giờ con hết ḷng chiều chuộng nó, không màng đến t́nh cảm riêng và ḷng tự trọng của ḿnh. Tới lúc nhận ra được là ḿnh thất bại, không c̣n hơi sức để chạy theo mối t́nh vô vọng này nữa, liệu con có chịu đựng nổi không?
Thanh Trà ngồi im, cúi đầu buồn bă.
- Con nên nghe lời mẹ. Hăy quên Công Dinh đi! Con của mẹ xinh đẹp, dễ thương như thế này, th́ lẽ đương nhiên là sẽ có được một t́nh yêu đích thực. Không chừng c̣n tốt hơn Dinh gấp trăm lần ấy chứ. Tới chừng đó, con sẽ thấy chuyện này là cả một sự khờ khạo đến mức ấu trĩ.
Hai mẹ con im lặng nh́n nhau một lúc lâu. Thấy Thanh Trà có vẻ b́nh tĩnh trở lại, bà lên tiếng hỏi:
- Thế người đó là ai? Con có biết không?
Thanh Trà vừa lau mắt vừa nh́n mẹ, có vẻ không hiểu.
- Mẹ nói người nào?
- Người mà Công Dinh yêu đấy.
Thanh Trà hơi xụ mặt. Ngồi im suy nghĩ một hồi, thấy mẹ vẫn tỏ ư chờ đợi câu trả lời, cô thở dài buông từng tiếng một:
- Là Hoa Phượng đó mẹ.
Bà như chết trân, ngồi sững người nh́n con gái. Thanh Trà nói ra xong, dường như cảm thấy xấu hổ nên đứng dậy:
- Con lên pḥng trước đây. Chút nữa nhờ mẹ khoá cửa giùm con.
- Ừ. Con đi ngủ sớm đi. Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Cứ nghe lời mẹ, con nhé.
Thấy dáng vẻ thiểu năo của Thanh Trà, bà cũng nẫu cả ruột mà không biết phải làm sao. Bà lắc đầu nh́n theo cho đến khi nó lên khuất trên cầu thang. Bà thở dài tội nghiệp. Con gái bà khờ khạo quá. Nó tưởng cứ yêu hết ḿnh th́ sẽ được yêu lại hay sao? Điều đó chỉ đúng khi cả hai người đều yêu nhau chân thật. Đằng này…

o0o

Tiếng chuông điện thoại ở bàn làm việc của Hoa Phượng reo liên tục. Ai nấy đều ngừng công việc của ḿnh để nh́n dáo dác xem Hoa Phượng đâu. Thanh Trà đang đứng xớ rớ gần đó nên được Quốc sai:
- Trà nghe giùm đi.
Cô nhấc ống nghe lên, bụng nghĩ chắc Công Dinh:
- Alô, Công ty Hưng Thịnh đây ạ.
- Cho tôi nói chuyện với cô Hoa Phượng.
Đang đinh ninh là Dinh, nhưng khi nghe giọng phụ nữ th́ Thanh Trà cũng hơi bất ngờ, nhưng trong ḷng th́ cảm thấy nhẹ hẳn. Trong lúc đó, Hoa Phượng từ trong pḥng giám đốc đi ra, nên Trà bèn nói vào ống nghe:
- Dạ. Chị cảm phiền chờ chút xíu nhé.
Vừa nói, Thanh Trà vừa ngoắc Hoa Phượng rồi đặt nhẹ Ống nghe xuống bàn. Hoa Phượng đi nhanh lại, cầm lên nghe:
- Alô. Hoa Phượng đây ạ.
- Ừ. Bác là mẹ của thằng Dinh đây.
Hoa Phượng ngạc nhiên:
- Bác… cần t́m giấm đốc ạ?
- Không. Bác t́m con.
Hoa Phượng ngẩn người, giọng hồi hộp:
- Dạ… Có chuyện ǵ thế ạ?
Đầu đây bên kia có tiếng cười:
- À! Đâu có ǵ. Tại lâu quá bác không thấy con tới chơi. Một tí nữa tan sở, con có rảnh không?
- Dạ rảnh ạ.
- Ừ. Vậy con ghé nhà bác nhé. Được không?
- Dạ… được ạ.
- Ừ. Thế th́ được rồi. Con làm việc tiếp đi, bác không quấy rầy nữa.
Bà đă cúp máy, nhưng Hoa Phượng vẫn c̣n tần ngần măi.
Từ bàn bên kia, Thanh Trà vẫn để ư theo dơi cuộc nói chuyện của Hoa Phượng với mẹ Công Dinh. Tuy chỉ nghe được một phía, nhưng Thanh Trà cũng lờ mờ hiễu được nội dung.
Từ lúc đó cho đến hết giờ làm việc, Hoa Phượng vẫn tỏ ra b́nh thản, nhẩn nha làm những phần việc trong ngày của ḿnh. Nh́n vào, cứ tưởng như cô đă quên mất cuộc điện thoại ấy rồi. Cô không có vẻ ǵ nôn nóng. Chỉ tới khi cô gọi điện thoại về nhà, bảo là có việc nên sẽ về trễ. Chừng đó mới biết là cô vẫn nhớ.
C̣n Thanh Trà th́ cứ như ngồi trên đống lửa. Đến khi ra về, thấy Hoa Phượng đi lấy xe, Trà chờ một chút rồi mới tà tà theo sau. Lúc Hoa Phượng đến nhà Công Dinh, Trà đứng đằng xa theo dơi, thấy chị giúp việc mở cổng cho Phượng vào, Trà vẫn chưa biết phải làm sao. Nh́n cánh cổng đă được đóng lại, trong ḷng cô vẫn ngổn ngang với những thắc mắc. Không biết bà ấy gọi Hoa Phượng đến để làm ǵ?… Có Công Dinh ở nhà không?… Hay là… bà ấy muốn giúp con trai tạo điều kiện cho anh làm hoà?… Giả thiết này nghe có vẻ hợp lư lắm.
Thanh Trà cứ xớ rớ ngoài đường một lúc lâu, ḷng rối bời. Cô không t́m được lư do vững chắc nào để có thể vào trong đó được. Đành phải ra về thôi. Cô buồn bă chạy xe chầm chậm. Ngang qua cổng nhà Dinh, cô cũng ránh nh́n vào, dù biết chắc là sẽ chẳng thấy được ǵ.
Khi ngừng đèn đỏ ở ngă tư gần đó, Thanh Trà bất chợt trông thấy Công Dinh. Anh cũng đang dừng xe, nhưng là ở bên kia ngă tư. Dường như anh không thấy cô.
Thanh Trà mừng rỡ tưởng chừng như tim muốn rớt ra ngoài, v́ cô cảm thấy được nó đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Cô bèn cho xe tấp sát vào lề, ṿng trở lại. Khi cô băng được qua đường th́ cũng vừa kịp lúc Dinh chạy trờ tới. Giờ th́ anh đă thấy cộ Anh cười xă giao và hỏi:
- Trà đi đâu vậy?
- Em định đến nhà t́m anh đây.
Dinh hơi ngạc nhiên:
- Có chuyện ǵ vậy?
Thanh Trà cười tỉnh bơ:
- Th́ tới để mượn anh vài dĩa nhạc. Hôm trước, anh có hứa là sẽ cho em mượn mà, nhớ không?
- Ờ… - Đúng là anh có hứa như vậy thật. Hôm đi Vũng Tàu, anh mở nhạc nghe th́ Thanh Trà cứ khen là anh biết chọn nhạc, bài nào cũng haỵ Anh có nói chỉ chọn theo sở thích của ḿnh thôi, có thể không hợp với người khác. Lúc đó, anh nghĩ hai cô gái này chơi thân nhau như vậy, có thể cũng thích thể loại nhạc như nhau, nên đă hứa là sẽ cho cô mượn. Và bây giờ thời điểm ấy đă đến, Thanh Trà đă nhắc th́ anh phải thực hiện lời hứa của ḿnh.
Hai chiếc xe chạy song song với nhau cho tới nhà Dinh. Anh bấm chuông và chờ đợi. Cánh cổng được mở ra và hai người cùng dắt xe vào. Công Dinh chợt sững người khi nhận ra có chiếc xe cũa Hoa Phượng trong sân. Anh vội vă dựng xe ḿnh kề bên rồi lao nhanh vào nhà, không để ư Thanh Trà cũng theo anh sát gót, v́ cô đă tiên liệu trước việc này nên hoàn toàn là người chủ động.
Công Dinh ào vào pḥng khách và reo lên vui mừng:
- Hoa Phượng! Em đến bao giờ thế?
Mẹ anh và Hoa Phượng cùng quay ra, cười vui vẻ:
- Con về rồi đấy à. Hoa Phượng cũng mới đến thôi.
- Vâng. Em tới thăm bác…
Mẹ anh và Hoa Phượng đều vui khi thấy anh về. Nhưng anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy nét mặt tười cười của Hoa Phượng chợt tắt hẳn, thay vào đó là một gương mặt lạnh như tiền. C̣n mẹ anh th́ lại nhíu mày, nh́n anh một cách nghiêm khắc.
- Cháu chào bác ạ.
Giọng Thanh Trà từ phía sau lưng vang lên lễ phép, là Dinh giật ḿnh quay lại. Mặt anh biến sắc khi nhận ra t́nh thế bất lợi của ḿnh. Anh nh́n Hoa Phượng, lúng túng giải thích:
- À! Trên đường về th́ anh gặp Thanh Trà. Cô ấy đi theo anh đến đây để mượn mấy cái dĩa nhạc.
Hoa Phượng cười nhẹ với Thanh Trà, tỏ vẻ không thèm chú ư đến những lời Dinh đang phân trần.
Bà Thịnh gật đầu lịch sự với Thanh Trà, mời cô ngồi. Thanh Trà dạ nhỏ rồi khép nép ngồi xuống đối diện với Hoa Phượng, tỏ vẻ tự nhiên nhưng ngầm quan sát mọi người.
Công Dinh c̣n đang vụng về nh́n t́nh cảnh hiện giờ, chưa biết tính sao th́ bà Thịnh đă lên tiếng:
Dinh! Con nói cho cô Trà mượn nhạc ǵ đó, sao không lên pḥng lấy đi. Để cô ấy chờ tới chừng nào?
- À! Quên. Trà chờ chút. Tôi đi lấy ngay. – Dinh sực tỉnh, vội vàng đi lên lầu.
Thanh Trà cúi đầu bối rối. Rơ ràng mẹ của Dinh không thích cô. Bà đă có ư nhắc khéo để cô nhận thấy rằng, ngoài chuyện mượn nhạc vớ vẩn này ra, cô không có lư do ǵ để kè kè bên Dinh được nữa.
V́ vậy, khi Công Dinh từ trên lầu phóng xuống, cầm trên tay khoảng bốn, năm cái dĩa nhạc đưa cho cô:
- Trà cứ đem hết về nghe đi, chừng nào trả cũng được.
- Ồ! Cám ơn anh.
Thanh Trà cầm lấy, cho vào giỏ xách, và đành phải đứng lên chào ra về:
- Xin phép bác, cháu về ạ. Ḿnh về trước nha Phượng.

o0o

Sau khi Thanh Trà đă về rồi, bà Thịnh t́m cách tránh mặt cho Công Dinh nói chuyện riêng với Hoa Phượng.
Anh đến ngồi bên cạnh cô:
- Phượng! Lúc năy anh t́nh cờ gặp Thanh Trà ngoài đường thật đấy.
- Anh đừng giải thích nữa. Chuyện đó có ǵ quan trọng đâu.
- Em c̣n giận anh, phải không?
- Anh Dinh à! Em thấy Thanh Trà cũng… hợp với anh lắm.
Công Dinh nhăn mặt:
- Sao em lại nói vậy? Anh với Thanh Trà không có ǵ thật mà. Những lần đi chung với cô ấy đều là vô t́nh cả.
- Anh nói là chỉ vô t́nh gặp Thanh Trà thôi?
-  Đúng. – Anh xác nhận.
Hoa Phượng ấm ức:
- Vậy bữa hai người đi Vũng Tàu th́ sao? – Cũng vô t́nh chắc?
-  Đúng là như vậy. Em không tin anh à? Em nhớ kỹ lại đi. Lúc ba gọi anh tới công ty, anh c̣n chưa biết chuyện ǵ cơ mà. Rồi khi ba sai anh ra Vũng Tàu, lúc đó Thanh Trà vào đưa giấy tờ cho ba kư, nên cô ấy nghe được.
- Sau đó th́ sao? – Hoa Phượng hỏi tiếp.
- Th́ anh về nhà thay đồ, lấy xe chuẩn bị đi th́ Trà tới ngay cổng . Cô ấy xin quá giang đi Vũng Tàu, nói là phải đưa tiền của ai đó gởi về cho người bà con. Cô ấy đă tới tận nhà, đứng ngay trước mũi xe rồi, làm sao anh có thể từ chối được.
Hoa Phượng tiếp tục điều tra:
- Vậy khi ra tới Vũng Tàu, hai người cũng có đi chơi với nhau chứ?
- Không.
- Thế hai người ngủ ở đâu?
- Anh th́ ở văn pḥng luôn, c̣n Thanh Trà th́ anh đâu có biết.
- Thanh Trà nói láo đấy. Nó chẳng có ai bà con ở ngoài ấy đâu.
- Anh biết rồi. V́ thái độ của cô ấy rất kỳ quặc. Cứ muốn bám theo anh, nhưng anh đă không cho cô ấy có cơ hội làm phiền nữa.
Hoa Phượng suy nghĩ hồi lâu rồi nói một cách thông cảm:
- Em nghĩ chắc chắn Thanh Trà rất có cảm t́nh với anh nên…
- Em không nên nói như vậy. Bây giờ, anh mới thấy ḿnh thật sai lầm khi đă không thẳng thắn cự tuyệt những lúc Trà chủ động bám theo, v́ anh cứ nghĩ Trà là bạn thân của em, cô ấy có chuyện nhờ mà ḿnh từ chối th́ nhỏ nhen quá. Nên mới xảy ra những chuyện hiểu lầm.
- Em không hiểu lầm đâu. Em thấy rơ ư định của Thanh Trà, nhưng không hiểu sao anh lại không thấy? Anh không biết thật hay chỉ giả vờ để bắt cá hai tay? Nếu thế th́ em xin rút lui. Em không muốn tranh giành một cách kỳ cục như vậy.
Công Dinh la lên:
- Phượng! Em không được nói thế. Chuyện của hai đứa ḿnh có phải tṛ đùa đâu. Anh hứa với em, sẽ không bao giờ gặp Thanh Trà nữa. Nếu cô ấy có t́m cách gặp anh th́ anh sẽ nói thẳng cho cô ấy biết, được chứ? Anh sẽ không cả nể nữa đâu.
- Chuyện này… anh phải tế nhị một chút, đừng để Thanh Trà cảm thấy bị tổn thương.
- Ừ. Em yên tâm đi. Anh sẽ nói rơ ràng cho Trà hiểu.
Hoa Phượng gật đầu, mỉm cười. Dinh cũng thở nhẹ khi thấy cô chịu bỏ qua những hiểu lầm và vui vẻ trở lại. Sực nhớ ra một thắc mắc từ năy giờ, nên anh hỏi Hoa Phượng:
- Sao hôm nay em lại bất chợt đến đây?
- Mẹ anh gọi điện kêu em tới chứ bộ.
- Có chuyện ǵ vậy? – Dinh nhướng mắt ngạc nhiên.
- Không nói đâu. – Hoa Phượng cười.
- Phải mẹ hỏi về chuyện anh với em không?
- Ừm. – Cô gật đầu.
- Bật mí cho em nghe chuyện này nhé – Dinh cười cười, nh́n cô – Ba mẹ anh muốn ḿnh làm đám cưới đấy. Hôm qua, mẹ kêu anh về hỏi tại sao em giận, anh cũng kể hết sự t́nh, mẹ la anh một trận quá chừng. Mẹ có vẻ thương em đấy. Em tính sao?
- Tính ǵ cơ?
- Th́ đám cưới đó.
Hoa Phượng mắc cỡ đỏ mặt, cô ấp úng:
- Lỡ sau này anh… lăng nhăng, bỏ bê em th́ sao?
Công Dinh vội đưa tay lên, dơng dạc:
- Anh thề sẽ không lăng nhăng, và sẽ yêu em đến… hết đời. Chịu chưa? Bây giờ ḿnh ra vườn nghe lá hát một chút nhé.
- Vâng.
Cả hai cùng nắm tay nhau, sóng đôi đi dạo trong vườn.

o0o


Hôm nay là chủ nhật. Công Dinh có mặt ở nhà Hoa Phượng từ rất sớm. Anh chở cô đi ăn sáng xong, ghé vào hiệu sách để Hoa Phượng mua vài quyển tiểu thuyết – V́ buổi tối, cô hay đọc vài trang tiểu thuyết mới dễ ngủ - Rồi cả lại lại về nhà Hoa Phượng, cô rủ anh chơi Game. Lục lọi cả đống đĩa tṛ chơi điện tử của thằng Hoàng, hai người h́ hục kiếm măi mới chọn được tṛ đua xe là tương đối nhẹ nhàng một chút. C̣n những đĩa khác th́ eo ơi, thằng em cô chọn toàn là tṛ đánh đấm, bắn súng, đặt bom… bạo lực quá chừng.
Hai người chọn hai chiếc xe cho ḿnh rồi bắt đầu đua. Hoa Phượng điều khiển dở ẹc, nên xe của cô cứ tông vào những vật cản trên đường, ngă lăn cù quèo. Thế nhưng Công Dinh không dám thắng hoài. Thỉnh thoảng, anh cũng giả bộ thua cho cô vừa ḷng. Những lúc như vậy, Hoa Phượng reo lên cười khoái chí lắm.
Có ai đang bấm chuông ngoài cổng, nhưng Dinh và Phượng đang đua quyết liệt nên không để ư, vả lại có chị Châu ra mở cửa rồi.
Bỗng có tiếng Thanh Trà hậm hực ở cửa làm cả hai cùng ngừng tay quay lại:
- Th́ ra là anh ở đây. Hèn ǵ tôi t́m măi không gặp.
Mặt Thanh Trà sừng sỉa lên một cách kỳ lạ khiến Dinh cau mày, anh dửng dưng hỏi:
- Trà t́m tôi có việc ǵ?
- Anh quên là đă hẹn đến nhà tôi ăn cơm sao?
Công Dinh ngỡ ngàng:
- Tôi có hẹn đến nhà Trà bao giờ?
- Anh quên là hôm qua tôi đă gọi điện nói với anh đó sao?
Dinh bắt đầu bực bội:
- Nhớ chứ. Và tôi cũng nhớ rất rơ là đă từ chối rồi cơ mà.
Cơn sượng sùng khiến Thanh Trà trở nên ngang ngược:
- Nhưng anh có biết mẹ tôi và tôi đă chờ anh suốt cả buổi không? Tại sao anh lại cố ư tránh mặt?
Dinh giận thật sự:
- Không việc ǵ phải tránh mặt cả, chỉ v́ tôi không thích bị quấy rầy.
- Anh nói năng bất lịch sự như vậy với tôi hả?
- Này! Tôi nói cho cô biết. Trước đây, tôi đối xử lịch sự với cô, v́ nghĩ cô là bạn của Hoa Phượng. Nhưng cô đă không chịu hiểu biết vị trí của ḿnh nên tôi buộc phải như vậy thôi. Nhân đây, tôi cũng nói cho cô biết luôn. Tôi và Hoa Phượng sắp làm đám cưới rồi đấy.
- Cái ǵ?… Đám cưới?… Anh… lừa dối tôi. – Thanh Trà gần như hét lên.
- Cô đừng nên vô lư như vậy! Tôi đă làm ǵ mà cô bảo là lừa dối cô?
- Anh… lường gạt t́nh cảm của tôi. Trước đây, anh có như thế này đâu. Tôi muốn đi với anh đến đâu anh cũng chịu. Anh tử tế với tôi, nên tôi mới lầm…
Công Dinh thở dài:
- Thanh Trà! Tôi thấy…
- Không cần giải thích ǵ nữa. – Thanh Trà run run, lạc giọng rít lên – Anh đừng tưởng là có thể gạt bỏ tôi một cách dễ dàng như vậy được đâu nhé. Tôi sẽ không để anh yên đâu.
Chứng kiến sự thể oái oăm, Hoa Phượng mơ hồ cảm thấy một nỗi xót xa dâng lên trong ḷng. Cô không ngờ Thanh Trà lại có những suy nghĩ quá lệch lạc, nông cạn đến mức hồ đồ như vậy. Cô nhận thấy không thể im lặng được nữa, đành phải lên tiếng:
- Trà à! Mày nên b́nh tĩnh lại đi.
- Không b́nh tĩnh ǵ hết. Hôm nay, tao phải làm cho ra lẽ mới được. – Trà vung tay hùng hổ.
Hoa Phượng tự nhủ, tốt nhất là không nên làm cho Thanh Trà điên tiết thêm. Cô hỏi nhẹ nhàng:
- Anh ấy lường gạt mày những ǵ?
- T́nh. -  Mắt Thanh Trà long lanh ngấn nước.
- Thế… mày có… ǵ với anh ấy không? – Hoa Phượng không nén nổi ṭ ṃ.
Câu hỏi đầy ngụ ư của cô làm Công Dinh nhăn mặt định phản đối, nhưng Thanh Trà đă nạt ngang:
- Có ǵ chứ? Mày đừng có ư nghĩ đen tối. T́nh yêu của tao rất trong sáng, chứ không như mày tưởng đâu.
Câu trả lời gắt gỏng của Thanh Trà chẳng những không làm Hoa Phượng giận, mà trái lại, cô c̣n cảm thấy nhẹ hẳn người. Cô c̣n liếc thấy Dinh hầm hầm lườm ḿnh, anh hiểu rơ ư của cô.
Hoa Phượng nh́n Thanh Trà, nửa thương nửa giận, không biết làm cách nào cho cô bạn tỉnh ngộ. Chẳng lẽ cứ để Trà lồng lộn vô duyên như vầy măi sao?
- Thanh Trà! Tao biết mày có dành cho anh Dinh t́nh cảm đặc biệt và tao tin là mày cũng thừa hiểu là trong chuyện t́nh yêu, th́ t́nh yêu đơn phương sẽ không bao giờ bền vững. Mày hăy tỉnh táo một chút, đừng nên cố chấp như vậy!
Thanh Trà vẫn ngang ngược:
- Tao không cần biết t́nh yêu đơn phương hay song phương ǵ hết. Trừ phi mày và Dinh không quan hệ với nhau nữa, nếu không th́ tao sẽ không tha cho mày đâu.
Công Dinh và Hoa Phượng gần như la lên cùng một lúc:
- Không tha cái ǵ?
Thanh Trà líu lưỡi không nói nên lời. Nhận thấy rơ ràng ḿnh đuối lư, nhưng Trà vẫn không chịu thua:
- Tao… tao… căm ghét mày! – Thanh Trà nức nở gào lên – Tôi căm ghét mấy người… Rồi mấy người sẽ hối hận…
Thanh Trà quay người đi thẳng ra cửa. Hoa Phượng nh́n Công Dinh, nhận thấy anh h́nh như cũng có cùng tâm trạng như ḿnh. Sững sờ và chán nản v́ sự quá khích của Thanh Trà.
Công Dinh hoàn toàn không muốn cho sự t́nh trở nên rắc rối như thế này, rơ ràng Thanh Trà đă không biết dừng lại đúng lúc. Chỉ v́ không muốn để Hoa Phượng hiểu lầm thêm nữa, anh buộc ḷng phải đối xử cứng rắn như thế thôi. Dinh biết rằng thẳng thừng như thế sẽ làm cho Thanh Trà tự ái và đau khổ, nhưng thật sự anh không c̣n cách nào khác hơn để lựa chọn.
Cả hai nh́n nhau, cùng đeo đuổi chung một ư nghĩ: Liệu có c̣n chuyện ǵ xảy ra nửa không? Với đầu óc điên rồ của Thanh Trà, chẳng biết cô ấy có gây thêm điều ǵ phiền phức không?
- Thanh Trà nó điên thật rồi. – Hoa Phượng lẩm bẩm.
Công Dinh lắc đầu chán nản:
- Hy vọng cô ấy đừng gây thêm tṛ quái gở nào nữa. Nếu không, chắc đến lượt anh phát điên mất. Chẳng biết nên đồi xử thế nào phải nữa. Đàng hoàng lịch sự th́ bị hiểu lầm, thẳng thắn gạt ra th́ bị là tàn nhẫn. Từ trước tới nay, anh cứ nghĩ cô ấy cũng có những suy nghĩ chín chắn, không ngờ cô ấy kỳ quái như vậy.
Hoa Phượng ngồi xuống, nói với Công Dinh:
- Thôi. Chuyện này chỉ có thể chờ cho nó tự hiểu lấy, chứ không nên giải thích hay phân bua ǵ thêm, chỉ tổ làm cho nó thêm tự ái mà thôi. Em tin Thanh Trà rồi cũng sẽ tỉnh trí lại chứ không điên măi thế này đâu.

o0o

Tin Thanh Trà bị tai nạn giao thông làm cả văn pḥng nhốn nháo. Hoa Phượng th́ lạnh toát cả người, tay chân muốn rụng rời. Cô lập cập nhắc điện thoại gọi cho Công Dinh báo cho anh biết, rồi không có kiên nhẫn để đợi Dinh đến, cô chạy ào ra định lấy xe đi vào bệnh viện. Nhưng có tiếng chị Mai và anh Quốc gọi:
- Hoa Phượng! Đừng lấy xe! Giám đốc nói ḿnh đi xe của ông ấy cho lẹ.
Hoa Phượng quay trở lại th́ tài xế cũng đă được lệnh lái xe ra. Cả ba người chui nhanh vào xe. Khỏi cần hối, anh tài xế cũng biết ư chạy nhanh trực chỉ Trung tâm cấp cứu Sài G̣n.
Ngồi ở băng ghế trước cửa pḥng cấp cứu là mẹ của Thanh Trà, bà ngơ ngẩn gần như không c̣n thần trí nữa. Mặt bà tái ngắt, mắt lạc lơng như vô hồn. Anh Quốc, chị Mai và Hoa Phượng xúm quanh vớii những câu hỏi, nhưng dường như bà chẳng nhận ra ai. Bà cứ lập bập nói, tay chỉ vào cánh cửa đóng kín của pḥng cấp cứu, trả lời thep phản xạ tự nhiên khi nghe loáng thoáng bên tai tiếng người nào nhắc tên Thanh Trà:
- … Nó… ở trong… đó…
Từ phía hành lang đằng xa, Công Dinh đang chạy tới. Mặt anh cũng hoảng kinh không kém. Đến nơi, anh vừa thở vừa hỏi:
- Sao? Cô ấy có sao không?
Hoa Phượng mếu máo:
- Em cũng không biết nữa. – Cô đưa tay chỉ mẹ của Thanh Trà – Bác ấy… hết biết ǵ rồi.
Trái với lời nhận xét của Hoa Phượng. Dường như thấy Công Dinh, mẹ Thanh Trà có vẻ tỉnh hồn. Bà đứng bật dậy, quắc mắt nh́n anh. Bà cất gịong the thé:
- Cậu Dinh! Hôm qua, cậu có gặp con tôi phải không? Cậu đă nói những ǵ mà khi về đến nhà nó lăn ra vật vă khóc lóc?… Cậu nói ǵ với nó hả? Để đến nổi nó mất tinh thần mà bị tai nạn giao thông như vậy?
Mọi người sững sờ. Hoa Phượng muốn giải thích, nhưng lưỡi cứ líu lại, không làm sao mở miệng ra được. Công Dinh thất sắc trước lời lẽ có vẻ buộc tội của bà. Anh lúng túng làm bà càng tăng thêm phần kích động, bà vừa khóc vừa gào:
- Trời ơi là trời! Cậu ác vừa vừa thôi. Tôi biết cậu không hề yêu nó, nhưng cậu cũng phải tế nhị chứ… Cậu thừa biết con tôi yêu cậu. Nó dành hết t́nh cảm cho cậu đến mức quên cả tôi. Hu… hu… Nó quên là nó c̣n bà mẹ, chỉ biết suốt ngày bám theo cậu. Cậu không thương nó th́ thôi. Sao lại hại nó chứ? Tôi nói cho cậu biết. Nếu con tôi có mệnh hệ nào, tôi quyết định không tha cho cậu đâu.
Mặc cho bà gào, Công Dinh cứ đứng như trời trồng, vẻ chịu đựng. Hoa Phượng cũng không thể nhấc nổi chân tay. Cả hai cùng chung một ư nghĩ: Lỗi này thuộc về ta.
Anh Quốc và chị Mai xúm vào kéo bà lại băng ghế, ấn bà ngồi xuống cố khuyên cho bà dịu cơn kích động.
Cánh cửa pḥng cấp cứu bật mở làm mọi ngựi cùng quay phắt lại. Quốc nhanh chân nhất, chạy vội tới bên bác sĩ:
- Bác sĩ! Cô ấy có sao không?
Ông bác sĩ đă luống tuổi, hơi cúi đầu nh́n Quốc qua cặp kính trễ xuống:
- Anh là ǵ của cô ấy?
- Dạ… - Quốc ấp úng chưa biết trả lời sao.
- Con tôi ra sao? -  Mẹ Thanh Trà cũng đă ở ngay phía sau, cất giọng run run hỏi.
Vị bác sĩ nh́n bà mẹ mặt xanh như tàu lá, đang lo âu chờ nghe kết quả từ ông. Trông bà thật tội nghiệp. Ông trấn an:
- Không sao đâu. Con gái bà đă qua cơn nguy hiểm rồi.
- Ơn trời… Tôi vô cùng cảm ơn bác sĩ. – Bà nói trong tiếng nức nở.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhơm.
Khi vị bác sĩ đă đi khuất, mẹ Thanh Trà được một cô y tá trao cho một chiếc áo khoác, rồi hướng dẫn bà vào thăm con. Cả bốn người chẳng ai bảo ai, cùng ngồi xuống băng ghế chờ đợi. Một lát sau, mẹ Thanh Trà đa ra, trông bà buồn buồn nhưng có vẻ đă b́nh tĩnh lại, nên khi thấy mọi người c̣n ở lại, bà tới gần, nói băng giọng cảm động:
- Em nó đă được cứu rồi. Thoát nạn rồi. Bác cảm ơn các cháu đă đến. – Quay sang Công Dinh bà dịu giọng – Tôi cũng xin lỗi cậu Dinh. Lúc năy, v́ quá lo cho tính mạng của Thanh Trà nên tôi có nói những lời không phải với cậu…
- Thưa bác… Cháu… không ngờ là sự việc lại xăy ra như thế này. Cháu rất tiếc…
Công Dinh lúng túng nói, vẻ ái ngại.
- Tôi không trách cậu đâu. Chính tôi cũng không ngờ sự việc lại ra nông nổi này nữa. Thanh Trà nó cứng đầu quá. Nó cứ muốn ai cũng phải theo ư nó hết…
- Thưa bác…
- Nó có nói cho tôi biết cậu với Hoa Phượng đă quen nhau từ lâu rồi. Nhưng nó vẫn bướng bỉnh xen vào. Tôi khuyên bảo nó nhiều lần rồi đấy chứ, nhưng nó có chịu nghe đâu. Thật ra th́ cũng v́ tôi quá nuông chiều nó nên nó đâm hư. Hy vọng qua chuyện này rồi, nó sẽ chính chắn hơn.
Công Dinh không biết phải làm sao. Mặc dù việc này không phải lỗi do anh cố tính gây ra, nhưng cũng không thể thản nhiên được.
- Cháu nghĩ là… tại v́ cháu xử sự không khéo nên đă dẫn đến nhiều hiểu lầm. Cháu thành thật xin lỗi bác và Thanh Trà… Và…cháu có thể giúp ǵ được cho bác và Thanh Trà th́ cháu sẽ sẳn sàng.
Mẹ Thanh Trà lắc đầu:
- Không cần phải xin lỗi đâu cậu Dinh ạ. C̣n chuyện giúp đỡ th́ cậu có thể nói hộ với ba cậu là… cho em nó tạm nghỉ một thời gian được không? Tôi muốn nó được nghỉ ngơi dưỡng sức… Chuyện này có thể làm nó căng thẳng nên…
- Dạ được. Bác cứ yên tâm. Cứ để Thanh Trà nghỉ đến chừng nào cũng được ạ.
- Vậy th́ cảm ơn cậu. Thôi, các cháu về đi. Ngày mai, em nó được chuyển ra pḥng ngoài rồi, bác sẽ cho biết để các cháu đến chơi với nó cho nó khuây khỏa nhé.
Khi mọi người lục tục ra về, bà chợt nắm tay Hoa Phượng:
- Phượng này! Con đừng buồn Thanh Trà nhé.
- Bác đừng nói thế! Thanh Trà với con là bạn thân cơ mà, sao con lại buồn nó chứ. – Hoa Phượng nhỏ nhẹ.
- Ừ. Thế th́ bác cũng yên tâm. Rảnh th́ con cứ tới chơi với nó, con nhé.
- Vâng ạ.

o0o
 
Những hôm sau, cứ hết giờ làm việc là mọi người trong công ty kéo nhau vào bệnh viện thăm Thanh Trà. Trông cô ấy c̣n xanh lắm, nhưng có vẻ tỉnh táo. Chỉ những khi gặp mặt Công Dinh và Hoa Phượng là cô ấy có vẻ ngượng, tuy c̣n giận hai người nhưng không tỏ vẻ ghét bỏ, cũng không thèm nói chuyện, mà tỏ vẻ làm lơ như không để ư đến hai người.
Dinh cũng nhận ra sự t́nh nên ít đến, chỉ ḿnh Hoa Phượng thường xuyên tới thăm bạn thôi.
Từ ngày xảy ra chuyện đến nay, Quốc dường như cũng ít nói hẳn đi. Anh cũng đến với Thanh Trà mỗi ngày, nhưng trầm tĩnh hẳn.
Hôm nay cũng vậy. Tan sở là anh ghé nhà Thanh Trà ngay, nhưng không vào mà chỉ ngừng xe ngoài cổng. Nhận ra tiếng máy xe của Quốc nên Thanh Trà đi ra cửa. Thấy anh không tắt máy mà vẫn ngồi trên xe ngóng vào, Thanh Trà bèn bước ra hỏi:
- Sao anh không vào đi?
Quốc đưa tay ngoắc:
- Ra đây, anh nói cho nghe.
- Chuyện ǵ vậy?
- Tối nay, Thanh Trà đi chơi nhé.
- Em…
- Ở trong nhà măi cũng không khoẻ đâu. Em nên đi ra ngoài một chút cho vui.
- Nhưng mà… đi đâu?
- Ḿnh đi coi ca nhạc.
- Ở đâu.
- Nhà hát Bến thành.
- Bộ… anh mua vé rồi hả?
- Đâu có mua. Người ta tặng.
- Ai?
- Công Dinh đưa, nói là của ca sĩ
Nguyên B́nh mời.
- Thế… Hoa Phượng và Dinh cũng có đi nữa phải không?
- Ừ.
Thanh Trà gạt phăng:
- Thôi, em không đi đâu.
- Trà à! Em nên đối diện với sự thật, chứ cứ như vậy măi th́….
- Em không muốn đi. Thanh Trà la lớn làm bà mẹ từ trong nhà cũng hoảng hốt chạy ra.
- Chuyện ǵ vậy? – Bà hỏi.
- Dạ, con chào bác ạ. -  Quốc vội tắt máy xe.
- Ừ. Có chuyên ǵ vậy? – Bà lặp lại câu hỏi.
Thanh Trà xua tay:
- Không có ǵ đâu mẹ. – Quay sang nh́n Quốc, cô gằn giọng – Em đă nói không đi là không đi. Anh muốn đi th́ cứ đi một ḿnh hoặc rủ ai cũng được.
- Ừ thôi, em không đi th́ anh cũng không đi đâu. Bây giờ anh về nhà tắm rửa ăn cơ, một chút anh lại đây chơi với em nha.
Thanh Trà im lặng một hồi rồi gật đầu:
- Cũng được.

o0o

Sáng nay, Thanh Trà dậy sớm. Thấy trời đẹp nên cô nảy ra ư định chạy bộ một ṿng. Nghĩ là làm, Thanh Trà vào trong thay bộ đồ thun thể thao, nhưng chỉ vừa mở cửa là đă thấy Hoa Phượng như đang chờ sẳn. Hai cô dường như cùng ngạc nhiên như nhau. Hoa Phượng là người chủ động t́m đến nhà bạn nên cô lấy lại vẻ tự nhiên mau hơn. Cô cười, hỏi Thanh Trà:
-  Định đi đâu mà dậy sớm vậy?
- Tao tính chạy bộ.
- Tao chạy với mày nghen.
Thanh Trà nh́n bạn, nhận ra tính chân thật trong mắt Hoa Phượng, nên bước lại gần, nói với vẻ xúc động:
- Thôi, tao không chạy nữa. Ḿnh vào nhà đi. Thấy mày ăn mặc lịch sự vầy mà đ̣i chạy th́ chỉ một chút là nhễ nhại mồ hôi ngay, c̣n đẹp đẽ ǵ nữa.
Hoa Phượng cảm thấy rất vui v́ thấy Thanh Trà trở lại như ngày xưa, một người bạn thân, cứ như giữa hai người chưa từng xảy ra những hiểu lầm trước đây. Cô liền đề nghị:
- Hay là cất xe rồi tao với mày đi dạo một ṿng nhé.
- Cũng được. - Vừa nói, Thanh Trà vừa mở rộng cửa cho Hoa Phượng dắt xe vào.
Hai cô gái nắm tay nhau đi chầm chậm trên lề đường. Thanh Trà lên tiếng:
- Hôm qua, tao đi vào siêu thị mua ít đồ cần dùng. Khi về, thấy cái thiệp hồng để trên bàn, tao cứ tưởng của mày. Ai ngờ khi mở ra xem mới biết là anh Huy cưới vợ. Ba má mày lên chưa?
- Rồi. Anh Hai tao làm biếng dễ sợ luôn. Đám cưới của ổng mà thấy ổng cứ tỉnh bơ hà. Nhà cửa chẳng thèm dọn dẹp ǵ hết, làm ba má tao lên thấy vậy cằn nhằn cho một chập, bắt ổng đi mua sơn về sơn mới lại nhà. Sáng ngay, thấy ổng với thằng Hoàng h́ hục sơn phết nhà cửa, anh Dinh cũng tới phụ một tay. Cánh đàn ông đang làm việc cật lực cho kịp khô sơn, để tao c̣n trang trí nữa.
- Tao tới phụ mày nghe. – Thanh Trà vui vẻ.
- Vậy th́ hay quá. Có mày phụ là nhất rồi.
Thanh Trà cười, nắm tay bạn, hăng hái:
- Ḿnh đi.
- Giờ này th́ tụi ḿnh c̣n thời gian xả hơi thoải mái, đến chiều tối mới tới lượt tụi ḿnh, vội ǵ.
- Nhưng bây giờ ḿnh cũng rảnh, có làm ǵ đâu. Thôi th́ cứ tới nhà mày chơi, coi mấy ông thần sơn phết chắc cũng vui chứ.
- Ừ. Vậy ḿnh đi. Tao chở mày nghen.
- OK.
Ngồi sau lưng Hoa Phượng, Thanh Trà cảm thấy trong ḷng vui vẻ nhẹ nhàng như xưa. T́nh bạn tưởng chừng đă rạn nứt, nay bỗng nhiên được hàn gắn trở lại. Những ngày vừa qua, Thanh Trà cứ suy nghĩ măi. Cô nhận ra rằng ḿnh thật hẹp ḥi, ích kỷ quá . Và cô cũng thấy rơ là ḿnh đă cư xử bậy bạ hết sức. Cô đánh nhẹ vào vai Hoa Phượng, ghé tai bạn nói chuyện, vẻ hơi do dự:
- Phượng ơi!
- Hử? – Hoa Phượng hơi nghiêng đầu về phía sau, hỏi.
- Những chuyện… trước đây, tao thấy thật có lỗi.
- Đừng nói vậy! mày có lỗi ǵ đâu chứ - Thấy khi không Thanh Trà lại nhắc chuyện cũ, Hoa Phượng bèn gạt đi.
- Không. Tao biết là tao bậy. Mày biết không? Mỗi lần nhớ lại, tao cảm thấy xấu hổ ghê.
- Mày đừng nhớ đến những chuyện vớ vẩn đó nữa. Tụi ḿnh dù thế nào cũng vẫn là bạn thân của nhau mà, phải không?
- Th́ cũng v́ ḿnh vẫn là bạn thân nên tao mới nói. Lúc đó… tao cư xử như người điên vậy. Tao sợ là mọi người sẽ xa lánh tao luôn chứ. Mày… không giận tao thật chứ Hoa Phượng?
- Mày cứ nói nhảm hoài. Tao đâu có giận mày.
- Thế à! – Thanh Trà cười to - Tưỏng mày c̣n giận th́ tao sẽ để cho một ḿnh mày lo trang trí đám cưới của ông Huy, xem mày có bở hơi tai không cho biết.
Hoa Phượng cũng cười theo:
- Bởi thế nên ngu sao mà giận.
- Tao nghĩ… cũng phải gặp anh Dinh để xin lỗi. Mày thấy sao?
- Tao nghĩ là… trong chuyện này, cả ba đứa ḿnh không ai có lỗi ǵ cả. Mọi việc đă qua hết rồi. Chúng ta cứ vẫn là bạn như xưa th́ việc ǵ mày cứ phải áy náy. Mày đừng cứ nhận phần lỗi về ḿnh như vậy. C̣n chuyện gặp Dinh th́ cứ tới đằng nhà th́ tha hồ muốn nói ǵ cũng được.
- Nhưng… tao ngại quá.
- Có ǵ mà ngại?
- Sợ anh ấy không muốn tiếp chuyện với con nhỏ khùng này nữa.
- Vớ vẩn. Mày cũng dư biết anh ấy không phải là người nhỏ nhen mà. Dinh sẽ không trách ǵ đâu. Yên tâm đi.
Khi xe của Hoa Phượng chạy về đến nhà, mọi người đang say sưa dọn dẹp trong nhà thảy đều ngừng tay, nh́n ra sân với vẻ ngạc nhiên. Thanh Trà nhận ra được điều đó, nên càng phải trấn an mọi người bằng thái độ tự nhiên vui vẻ. Cô lăn xả vào phụ giúp mọi người hết việc này đến việc khác.
Lúc đầu ai cũng dè chừng Thanh Trà, không biết cô có thật sự ổn định tinh thần chưa. Tới chừng thấy Thanh Trà lại dễ thương, phóng khoáng như thuở trước th́ ai cũng mừng.
Nhất là Công Dinh, khi trông thấy Thanh Trà xuất hiện, anh đă hơi giật ḿnh, tim đập hồi hộp, không đoán được chuyện ǵ sẽ xảy ra.
- Anh Dinh ơi!… Trước đây em... có ǵ quá đáng… th́ mong anh bỏ qua nhé. Anh đừng giận…
- Không… Tôi không giận ǵ Trà đâu. Thấy Thanh Trà khoẻ mạnh vui vẻ trở lại như vầy, tôi thật sự rất mừng.
- Nếu trước đây em hiểu biết một chút th́ đă không có những chuyện đáng tiếc xảy ra phải không? Bây giờ em mới thấy là ḿnh làm toàn những chuyện vô bổ. Nhưng anh yên tâm đi. Từ nay về sau, em sẽ không gây phiền phức ǵ cho hai người nữa đâu. Chỉ mong chúng ḿnh măi là bạn tốt với nhau là được rồi.
Không riêng ǵ Công Dinh. Hoa Phượng mà ngay cả anh Huy, chị Bích cũng vui mừng không kém. Gương mặt ngựi nào cũng cười tươi, cùng chung một ư nghĩ: Thanh Trà nói được những lời như thế, có nghĩa là t́nh cảm của cô ấy hoàn toàn trở lại như trước đây, một Thanh Trà vui nhộn, dễ thương và sôi động.
Qua cơn mưa, trời lại sáng. Những nỗi buồn, hờn giận đă qua rồi. Mọi người lại cảm thấy thân thiết với nhau c̣n hơn lúc xưa.
Và mặc cho cánh đàn ông làm phần việc của họ, Thanh Trà và Hoa Phượng bày đủ loại giấy màu, giấy tràng kim, h́ hục ngồi cắt thành những cánh hoa, cánh bướm… để trang trí cho căn nhà thêm sinh động. Hai cô cứ nh́n nhau cười tủm tỉm, mỗi khi thấy chị Bích bị mấy ông thần kia sai vặt đủ thứ. Trông chị cứ phải chạy lên chạy xuống, lấy cái này, dẹp cái kia mà chóng cả mặt.
Thanh Trà khều Hoa Phượng:
- Tội nghiệp chị Bích ghê! Bị Ông Huy nhà mày bắt nạt thấy rơ. Mai mốt mày đừng để ông Dinh bắt chước như vậy nghen.
Hoa Phượng cười to:
- Nếu anh ấy mà bắt nạt tao th́ tao sẽ… méc mày.
- Ừ. Mày thông minh đấy.
Cả hai cô cùng phá ra cười, làm ai nấy quay lại nh́n ngơ ngác, chẳng hiểu lư do.
Dinh chợt nhớ ra chuyện, ngừng tay lại thông báo:
- Suưt nữa tôi quên thông báo với mọi người chuyện này.
- Ǵ vậy? -  Mọi người cùng hỏi.
-  Đám cưới anh Huy xong, hai ngày sau là khai trương chi nhánh của công ty ở Vũng Tàu. Ḿnh cùng nhau ra ngoài đó chơi luôn thể.
- Vậy à! Hay quá.
Ai nấy nhao nhao làm thằng Hoàng cũng quưnh lên đ̣i theo:
- Cho em đi với.
- Ừ. – Dinh gật đầu đồng ư.
Thằng Hoàng khoái chí nhảy loi choi, nhưng nó chợt ngừng lại suy tính một hồi, rồi đến gần khều nhẹ tay áo Công Dinh.
- Anh Dinh này!
- Ǵ vậy?
- Anh cho một thằng bạn thân của em đi nữa được không?
Dinh chưa kịp trả lời th́ Hoa Phượng đă la lên:
- A! Cái thằng này, cho mày đi mà mày c̣n đ̣i dắt thêm bạn theo nữa hả? Đừng cho anh Dinh! Tụi nó càng đông th́ càng quậy.
- Chứ ai cũng là người lớn không hà, đâu có ai thèm chơi với em, buồn thấy mồ.
Dinh hiểu ra, cười nháy mắt:
- OK luôn.
- Cám ơn anh.
Thằng Hoàng đang cười hí hửng th́ bị Hoa Phượng cắt ngang bằng một mệnh lệnh:
- Hoàng! Xách xe đạp chạy ra cửa tiệm ở ngă tư mua chừng hai chục ái bong bóng về đây coi. Nhớ lựa đủ màu đó nghen.
- Mua bong bóng thổi sẳn hay loại chưa thổi?
- Mày ngu quá! Mua loại chưa thổi đó. Chứ nếu mua bong bóng thổi rồi th́ đi từ đó về đây, rủi gặp mấy thằng phá phách nó chích cho bể hết th́ sao? Nè! Cầm tiền.
- Dạ. – Ra tới cửa, nó c̣n quay lại thắc mắc – Nhưng mà… mua về rồi ai thổi hả chị Ba?
- Mày chứ c̣n ai.
- Trời đất ơi! Một ḿnh em làm sao thổi nổi hai chục cái bong bóng?
- Thằng Hoàng trợn mắt la lên, làm mọi người phải ph́ cười, Hoa Phượng nhăn mặt:
- Ai bắt mày phùng má trợn mắt ra thổi đâu? Lấy cái ống bơm xe đạp của mày đó, bơm cho nó phồng to ra là được rồi. Sao mà tối dạ thế không biết!
- Ừ nhỉ. Ḿnh ngu ghê. – Hoàng lẩm bẩm xong, chạy ra sân lấy chiếc xe đạp, phóng đi ngay.

o0o

Trời hăy c̣n tờ mờ, chưa sáng hẳn, Hoa Phượng đă bị thằng Hoàng gơ cửa pḥng liên hồi. Có muốn nằm nướng thêm cũng không được yên với nó. Cô đành phải trở dậy chuẩn bị, v́ lát nữa Công Dinh sẽ lái xe đến đón mấy anh em cô đi ra Vũng Tàu dự buổi lễ khai trương chi nhánh của công ty.
Dưới nhà có tiếng cười đùa ồn ào làm cô hơi nhíu mày, nhưng cô chợt nhớ ra, thằng bạn của em cô cũng có mặt ở đây để đi chung. H́nh như tối hôm qua nó khăn gói tới đây ngủ th́ phải. Đúng là mấy ông thần quậy, hễ nghe đi chơi là khoái lắm.
Có tiếng anh Huy và chị Bích nữa. Chà! Hai ông bà này cũng nôn không kém tụi nhỏ. Ông anh của cô cũng tức cười thật. Dự định sẳn là đám cưới xong sẽ đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật, nhưng lại đổi ư tấp theo đi chung với đám em út ra Vũng Tàu. Ổng cũng ham vui ghê.
Khi nghe tiếng c̣i xe vang lên trước cổng, th́ mọi người lục tục xách túi đi ra thật nhanh, v́ đă chuẩn bị sẳn và ngồi chờ năy giờ.
Khởi hành sớm nên khi đến nơi th́ mặt trời cũng chỉ mới vừa ló dạng. Hoa Phượng bước xuống xe mà ngẩn ngơ nh́n cảnh thiên nhiên hấp dẫn, đến độ không nghe tiếng gọi của Công Dinh.
Thấy Hoa Phượng cứ đứng say sưa ngắm trời và biển, Dinh mỉm cười, bước tới gần. Anh đứng bên cạnh cô, im lặng.
Một lúc sau, cảm thấy ánh nắng đă có vẻ hơi gắt, Hoa Phượng quay lại, định trở vào. Chợt thấy Dinh vẫn đứng kế bên, cô ngạc nhiên:
- Anh đứng đây hồi nào vậy?
- Lâu rồi. – Dinh cười.
- Sao em không biết?
- Em lo nh́n đâu đâu chứ có thèm để ư đến anh đâu.
Hoa Phượng ph́ cười v́ câu trách của Dinh. Cô khoác tay anh, kéo đi:
- Ḿnh vào thôi anh. Nắng lên gắt rồi đấy.
- Tưởng em không sợ nắng chứ.
- Sợ chứ sao không sợ. Đứng thêm một hồi là anh cũng sẽ không nhận ra em luôn đó.
- Sao vậy?
- Đen thui như cô gái Châu Phi chứ sao.

o0o

Tiệc chiêu đăi thật trịnh trọng, khách khứa khá đông. Có thể nói Hoa Phượng chẳng quen biết ai, ngoại trừ những người đă từng đến văn pḥng ở Sài G̣n là c̣n quen biết, nói chuyện với nhau vài lần. C̣n ngoài ra là cô mù tịt. Công Dinh cứ dẫn cô kè kè một bên, gặp ai cũng giới thiệu. Không có ai là anh không quen.
Cũng phải thôi, v́ một tay anh giao dịch lo cho việc thành lập chi nhánh ở đây cơ mà.
Hoa Phượng để ư, thấy khắp nơi chỗ nào cũng đầy những lẵng hoa. Không thiếu thứ ǵ, từ hoa lan, cẩm chướng… cho đến các loại hoa dại như thạch thảo… đủ màu sắc.
Loay hoay tiếp khách cho đến trưa mới ngớt. Mọi người rủ nhau ra biển tắm. Mặc dù cũng thích tắm biển lắm, nhưng Hoa Phượng lại sợ bị sạm da, v́ thấy trời nắng gắt quá. Thanh Trà th́ không sợ nên cứ ào xuống biển tắm thoải mái.
Thế là chỉ một ḿnh Hoa Phượng ngồi lại trên băi. Chẳng ai như Công Dinh, dám bỏ mặc cô mà xuống dưới chơi đùa với mọi người.
Ngồi trên cát nh́n ra, thấy những cái đầu của mọi người nhấp nhô trên sóng, Hoa Phượng cứ tức anh ách. Không chịu nổi cảnh bị bỏ mặc, cô bèn đứng dậy, cứ để nguyên quần áo như thế mà chạy xuống nước, không thèm thay đồ tắm.
Mọi người thích chí cười vang, té nước vào người cô tới tấp. Dinh phải lao tới, kéo cô ra xa nhóm người đang quậy phá.
T́m được một chỗ tương đối yên ổn, hai người nh́n lại th́ thấy ai nấy cũng không c̣n chùm nhụm vào nhau nữa, mà đă tản ra chơi riêng hết trơn. Anh Huy và chị Bích đang mon men tới gần chỗ hai người, nhưng chợt nhận ra Dinh và Hoa Phượng đang nh́n, họ bèn kéo nhau tảng ra chỗ khác.
Thằng Hoàng và bạn nó th́ h́ hụp bơi ở tít ngoài xa, khiến Hoa Phượng lo sợ cho đứa em, bèn hét om ṣm kêu nó trở vô. Nó quơ quơ tay trấn an cô, nhưng cũng nghe lời bơi vào gần gần một chút.
Quốc th́ đang d́u cho Thanh Trà tập bơi ở đằng kia. Dinh tức cười, nói với Hoa Phượng:
- Ngoài biển sóng lớn như vầy, làm sao mà tập bơi được. Muốn tập bơi thỉ phải tập trong hồ chứ. Này! Em có biết bơi không?
- Không.
- Sao không tập?
- Tại không ai dạy.
- Th́ anh nè.
- Tập ở đây hả?
- À… không. Thôi, giờ th́ em chỉ nhúng nước chơi thôi. Chừng nào về, anh sẽ đưa em đi tới hồ bơi để tập.
Nhúng nước chán, Hoa Phượng đ̣i lên. Công Dinh cùng đi với cô về công ty thay đồ.
Buổi chiều, Hoa Phượng lại rủ anh ra băi. Dinh nhướng mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Em muốn tắm nữa hả?
- Không.
- Vậy ra ngoài đó làm chi?
- Th́… đi dạo.
- Ừ.
Hai người nắm tay nhau, chầm chậm thả bộ dọc trên băi biển. Phía sau hai người là những dấu chân in trên cát. Phía ngoài kia là những ngọn sóng dang dập d́u vỗ đều. Sóng biển lúc hoàng hôn thật êm ềm, thơ mộng.
Công Dinh chợt bấm nhẹ tay Hoa Phượng. Cô nh́n theo ánh mắt anh, và phía trước Quốc và Thanh Trà cũng đă ra đây tự lúc nào. Hai người đang dung dăng dung dẻ trên băi cát, giống y như cô và Dinh hiện giờ.
Phát hiện ra Công Dinh và Hoa Phượng ở đằng sau, Thanh Trà ghé tai Quốc nói ǵ đó rồi buông tay ra, chạy lại gần Hoa Phượng, nói nhỏ:
- Tao khám phá ra chuyện này rất quan trọng.
- Chuyện ǵ vậy.
- Bây giờ tao mới biết. T́nh yêu th́ không cần phải t́m kiếm chi cho vất vả, đến một lúc nào đó, tự nhiên nó sẽ đến với ḿnh thôi.
Thấy Hoa Phượng há hốc miệng nh́n ḿnh kinh ngạc, Thanh Trà mỉm cười, nháy mắt với cô rồi chạy vụt đi.
Hoa Phượng nh́n theo bóng cô bạn thân của ḿnh tay trong tay với Quốc, cùng nhau chạy trên cát. Trông cả hai có vẻ như đă t́m được hạnh phúc. Hoa Phượng mỉm cười, quay sang Công Dinh:
- Có lẽ Thanh Trà đă t́m được một t́nh yêu đúng nghĩa.
Dinh gật nhẹ đầu:
- Cả hai đứng yên nh́n theo bóng hai người bạn càng lúc càng xa. Hoa Phượng tựa người vào Dinh, nh́n về phía chân trời.
Hoàng hôn đă đến rồi đây.
Mỗi khi chiều đến mặt trời tṛn và độ rực như được phủ hào quang, đang chăm chăm nh́n xuống biển. Những ǵ con lại chỉ là những đám mây đủ màu sắc, vẫn cứ bềnh bồng trên cao. Thật là một khung cảnh đẹp mê hồn.
Hoa Phượng nghiêng đầu th́ thầm vào tai Dinh:
- Từ rất lâu rồi, em đă bị vẻ đẹp của biển lúc hoàng hôn cuốn hút. Em có thể đứng hàng giờ trước biển để có thể chiêm ngưỡng cảnh mặt trời đang từ từ lặn, để cảm nhận được cái đẹp, cái bao la của vũ trụ.
Công Dinh mỉm cười, siết chặt vai cô, ḷng thầm nghĩ: Cô vợ sắp cưới của ḿnh thật là lăng mạn. Anh thấy vui vui khi nghe tiếng cô hát nho nhỏ:
”Cùng em biển chết…
Cùng anh biển tan…
Ngàn năm nỗi đau.
Hóa kiếp mây ngàn…
Cô đơn…biển cạn”.

Đột nhiên, Hoa Phượng ngẩng đầu lên nh́n anh, hỏi:
- Biển bao la như vậy, th́ làm sao cạn được phải không anh?
Dinh ngạc nhiên:
- Biển cạn? - Rồi như hiểu ra, anh ṿng tay ôm lấy cô, trả lời - Biển không bao giờ cạn. Cũng như t́nh yêu của anh đối với em cũng vậy. Không bao giờ cạn.


HẾT


 

Pages Previous  1  2  3  4