có, nhưng cô nhất định
không chịu thua đâu. Cứ ở đó mà nghêu ngao làm tṛ đi, cô sẽ không
mắc lừa đâu. Rồi cô nàng Thanh Trà kia cũng phải x́ ra chuyện ǵ đó
thôi.
Hoa Phượng đoán không sai. Cô vừa ngừng xe trước cổng công ty cho
Thanh Trà xuống, chưa kịp dắt xe vào băi gởi, Thanh Trà đă nhịn
không được, phải nói ra:
- Hôm nay, tao chắc sẽ làm quen với anh chàng ca sĩ Nguyên B́nh.
Thấy Hoa Phượng có vẻ không tin, Thanh Trà gật đầu chắc chắn.
- Thật mà. Anh Dinh đă hứa với tao rồi.
- Vậy hả?
Hoa Phượng làm ra vẻ tỉnh bơ, nhưng trong bụng rất ngạc nhiên. Cô
lấy làm lạ là tối hôm qua, lúc nói chuyện với Thanh Trà xong, cô
nh́n đồng hồ thấy cũng đă chín giờ rồi.
Có lẽ hiểu được thắc mắc của Hoa Phượng, nên Thanh Trà nói hồn
nhiên:
- Mày biết không? Hôm qua, tao rủ mày đi chơi không được, nên tao gọi
điện thoại cho Công Dinh. Mà cũng lạ thật nghen, tao vừa đề nghị là
anh chịu liền. Rồi anh Dinh lái xe đến đón đi ṿng ṿng chơi. Tao
đ̣i vô quán cà phê Paloma ở đường Hai Bà Trưng, ảnh OK ngay. Chỗ đó
sang trọng ghê. Mà mày có tới đó lần nào chưa?
Hoa Phượng lắc đầu:
- Chưa. Nhưng tao nghĩ chỗ đó có lẽ hợp với mày hơn.
Tự nhiên Hoa Phượng cảm thấy giọng điệu của Thanh Trà thật lạ lùng,
kỳ cục, làm cô khó chịu.
Nhưng Thanh Trà dường như không nhận thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Hoa
Phượng, cứ tiếp tục:
- Mày hiểu ư tao ghê. C̣n anh Dinh th́ có vẻ không thích chỗ đó lắm.
Chắc chỉ v́ chiều tao nên anh mới vô đó thôi.
Hoa Phượng không muốn cho Thanh Trà nói ǵ thêm, nên lẳng lặng dắt
xe vào băi gởi. Cô không hiểu tại sao ḿnh lại có cảm giác thật lạ
lùng. Một cú sốc giống như bị lừa vậy. Thanh Trà là cô bạn thân nhất
của cô kia mà? Sao hôm nay cô lại không thích được nó, thậm chí c̣n
ghét nữa.
Vào ngồi ở bàn của ḿnh đă lâu, nhưng Hoa Phượng cứ thấy bứt rứt,
bực bội không sao chịu được. Cô cứ vụng về từ việc này đến việc
khác, mà không đâu ra đâu.
Pḥng làm việc hôm nay cũng im lặng khác thường, nhưng không ai để
ư. Người vui nhộn nhất trong pḥng này là Thanh Trà mà hôm nay cũng
lặng im. Đúng ra là lúc đầu chỉ có Hoa Phượng làm thinh, lầm ĺ với
công việc của ḿnh. Cô tỏ ư không muốn nghe nên Thanh Trà đành phải
im luôn.
Thỉnh thoảng, trong lúc bối rối v́ tâm trạng của ḿnh, Hoa Phượng
thở dài nh́n quanh th́ bắt gặp chị Mai cũng đang nh́n cô ḍ xét, nên
cô lại quay trở về với công việc.
Khi đồng hồ vừa gơ đúng năm giờ, Thanh Trà vội vàng đứng ngay lên,
nói vọng sang bàn của Hoa Phượng:
- Phượng ơi! Mày về trước đi nha. Tao có hẹn với bạn nên không về với
mày đâu.
Anh Quốc vừa nghe thế liền hỏi:
- Ủa! Em có hẹn với ai vậy? Có cần anh chở đi không?
Thanh Trà nhăn mặt, gắt:
- Đă không đi với Hoa Phượng, c̣n đi với anh làm chi?
Không riêng ǵ Quốc, mọi người trong pḥng đều tỏ vẻ ngạc nhiên, khó
hiểu. Hoa Phượng th́ lạnh lùng gật đầu:
- Ừ! Mày có hẹn th́ cứ đi. Tao về một ḿnh cũng được.
Rơ ràng là Thanh Trà không hề tỏ ư muốn rủ Hoa Phượng đi chung. Sao
vậy nhỉ? Chẳng lẽ Thanh Trà cho rằng v́ Hoa Phượng đă quen với
Nguyên B́nh rồi, nên không cần phải rủ?
- Thôi, tao đi trước nghen. – Thanh Trà có vẻ vội vă.
Hoa Phượng lặng lẽ gật đầu, nh́n theo Thanh Trà hấp tấp bước ra
ngoài. Cô chậm chạp thu dọn mọi thứ rồi lững thững ra băi lấy xe. Cô
kín đáo nh́n quanh, nhưng không thấy Công Dinh đâu. Cả Thanh Trà
cũng biến mất tăm.
Trên đường về, Hoa Phượng cho xe chạy thật chậm. Lần đầu tiên cô
thấy ḷng ḿnh buồn bă một cách lạ thường. Khi cô chạy ngang một
hiệu sách, chợt có một người đang đứng trên lề vừa ngoắc vừa gọi tên
cô, làm Hoa Phượng giật ḿnh thắng xe, quay lại nh́n.
- Ủa! Anh Nguyên B́nh! Anh làm ǵ đứng đây vậy?
Chàng ca sĩ vừa cười vừa tiến lại gần Hoa Phượng, trên tay cầm vài
quyển sách.
- Tôi tạt vào đây mua ít sách.
Chợt nhớ ra, Hoa Phượng lại hỏi tiếp:
- Vậy không phải là anh đi chung với anh Dinh sao?
- À! Hồi năy th́ tụi tôi đi chung, định là đến quán cà phê trước cửa
công ty Hưng Thịnh đợi Hoa Phượng, nhưng đến đây th́ tôi muốn mua
sách, nên nói với Dinh cho tôi xuống, c̣n nó đi đâu th́ tôi không
biết. Thế Hoa Phượng không gặp Dinh sao?
- Không. – Cô lắc đầu.
- Lạ thật! Vậy th́ nó đi đâu nhỉ?
- Nguyên B́nh lẩm bẩm.
Bỗng nhiên Hoa Phượng tức cười, Thanh Trà đang háo hức muốn gặp mặt
và làm quen được với thần tượng th́ anh chàng lại ở đây. C̣n Công
Dinh nói là đợi ḿnh th́ lại mất tiêu, chẳng thấy bóng dáng đâu. Cô
lắc đầu, đúng là mọi sự chẳng bao giờ theo ư muốn.
- Có ǵ vui mà Hoa Phượng cười một ḿnh vậy?
Nguyên B́nh nghiêng đầu hỏi làm Hoa Phượng sực tỉnh. Cô cười, giả
lả:
- À! Không… đâu có ǵ.
Nh́n thấy anh chàng có vẻ nhàn tản, đứng vẩn vơ, Hoa Phượng buột
miệng hỏi:
- Thế bây giờ anh định làm ǵ? Đợi anh Dinh à?
- Không. – Nguyên B́nh lắc đầu – Đă gặp Hoa Phượng ở đây rồi mà không
thấy hắn th́ có trời mới biết hắn ở đâu. Tôi định đón taxi về nhà.
- Nhà anh ở đâu? Xa không?
- Nhà tôi ở đường Nguyễn Tri Phương.
Ngẫm nghĩ một chút, Hoa Phượng chợt nói:
- Tôi cho anh quá giang nhé.
- Vậy th́ c̣n ǵ bằng – Nguyên B́nh cười hớn hở
- Năy giờ tôi muốn đi
chung với Hoa Phượng lắm, nhưng ngại. Sợ phiền cô.
- Có ǵ đâu mà anh ngại.
Hoa Phượng cười vui vẻ. Cô thấy anh chàng này cũng giản dị, chứ
không kênh kiệu như những ngôi sao nổi tiếng khác.
Căn nhà của Nguyên B́nh nhỏ, nhưng gọn gàng và sạch sẽ lắm. Đưa anh
chàng về đến nhà, th́ lẽ đương nhiên là Hoa Phượng được mời vào
trong nhà uống ly nước chứ. Vả lại, nói chuyện với Nguyên B́nh, cô
thấy thoải mái lắm, tưởng như anh và cô đă quen và thân nhau lâu lắm
rồi.
- Hoa Phượng thấy nhà tôi thế nào?
- Ừm. Gọn gàng, ấm cúng lắm. Sao chỉ có ḿnh anh vậy? Năy giờ tôi
chẳng thấy ai khác?
- Thấy sao được? – Nguyên B́nh cười – Căn nhà này tôi mới mua để ở
một ḿnh cho yên tĩnh.
Hoa Phượng vỡ lẽ:
- À! Th́ ra ca sĩ nổi tiếng được nhiều người ái mộ quá, nên phát ngộp
rồi phải không?
Nguyên B́nh xua tay định phải đối, nhưng rồi lại gật đầu:
- Có lẽ Phượng nói cũng đúng, nhưng tôi không có ư làm cao hay kênh
kiệu đâu nhé. Tôi cũng không hề xem thường những người ái mộ ḿnh.
Chỉ đơn giản là tôi… hơi mệt, thế thôi.
- Tôi hiểu – Hoa Phượng nh́n anh, cười ranh mănh – Nhưng tôi báo cho
anh biết nhé. Cô bạn cùng làm chung với tôi đang đ̣i anh Dinh phải
dẫn đến gặp anh để làm quen đấy.
- Thế à? – Nguyên B́nh cười, chợt nghiêng đầu nh́n ra đường – Hoa
Phượng xem ḱa. Ai như Dinh đang đi với bạn đến rồi ḱa.
Hoa Phượng quay lại. Cô nh́n thấy Công Dinh và Thanh Trà đang tươi
cười bước vào cửa. Tự nhiên, cô tắt hẳn nụ cười. Công Dinh th́ sững
người ra ngạc nhiên:
- Ủa, Hoa Phượng! Không ngờ lại gặp em ở đây.
Công Dinh bước tới, ngồi xuống gần Hoa Phượng, đưa mắt cố như chờ
đợi một câu trả lời. Nhưng Hoa Phượng vẫn lặng thinh, vẻ mặt cô kín
như bưng.
Nguyên B́nh năy giờ quan sát Hoa Phượng, thấy có vẻ lạ lùng từ khi
Dinh dắt cô bạn kia vào. Anh có vẻ hiểu nên nhỏ nhẹ giải thích:
- Lúc năy mua sách xong, tao đứng ở ngoài đường định đón taxi về, th́
t́nh cờ gặp Hoa Phượng chạy xe ngang. Tao ngạc nhiên quá nên gọi cô
ấy lại. Cứ tưởng Phượng đi với mày, ai dè chẳng thấy mày đâu. Hoa
Phượng có ư tốt nên cho tao đi nhờ về đến nhà. Mới vào uống chưa
xong ly nước th́ mày với cô bạn này tới. À! Mời cô ngồi.
Nghe Nguyên B́nh mời Thanh Trà, Công Dinh mới sực nhớ:
- À! Quên. Giới thiệu với mày, đây là Thanh Trà, bạn thân của Hoa
Phượng đấy. Cô ấy cứ nhất định muốn được làm quen với ca sĩ Nguyên
B́nh.
Nguyên B́nh lịch sự đứng lên, ch́a tay cho Thanh Trà:
- Chào Thanh Trà. Hân hạnh được gặp cô.
Thanh Trà cười tươi, bắt tay B́nh:
- Tôi rất vui khi được làm quen với anh. Anh biết không? Mỗi lần anh
tung ra đĩa nhạc nào là tôi cũng t́m mua cho bằng được đấy nhé.
o0o
Sáng nay vừa thức dậy, Hoa Phượng đă cảm thấy buồn rười rượi.
Có lẽ tại trời âm u sắp mưa chăng? Hôm nay là chủ nhật mà nhà cô lại
im lắng quá. Hoa Phượng đi xuống bếp định kiếm chút ǵ bỏ bụng th́
thấy chị Châu đang lúi húi chiên xào món ǵ đó thơm lừng. Cô ngạc
nhiên:
- Ủa! Sao chị nói là hôm nay chị đi chùa ở Thủ Đức?
- Đi chứ. Để chị làm ít thức ăn cho em cái đă.
- Chị làm đồ ăn làm ǵ cho mất công. Em ở nhà một ḿnh khoẻ thấy mồ.
Chừng nào đói th́ ra quán ăn một tô phở là xong.
- Thôi, ăn phở làm chi cho tốn tiền mà đâu có nọ chị nấu cơm xong hết
rồi. Em cứ ở nhà hay muốn đi đâu chơi cũng được, hễ đói th́ về lấy
cơm ra ăn nghen.
Hoa Phượng lắc đầu cười, không có ư kiến nữa, v́ cơm nước chị ấy đă
nấu xong. Có tiếng mấy bà cũng đi chùa gọi í ới trước cổng. Chị Châu
vội vàng đi ra nhập hội, không quên gọi Hoa Phượng khóa cổng.
Giờ chỉ c̣n một ḿnh cô ở nhà, anh Huy và chị Bích đă đi chơi, c̣n
thằng Hoàng th́ đi cắm trại với bạn bè trong lớp. Quanh quẩn trong
nhà một hồi, Hoa Phượng thấy chán quá.
Tự nhiên cô nghĩ đến Thanh Trà. Dạo trước, chủ nhật nào Thanh Trà
cũng đến đây chơi. Nhưng từ hôm gặp mặt ở nhà Nguyên B́nh đến nay.
Thanh Trà có vẻ như muốn tránh mặt cô, không đi chung với cô nữa.
Vào công ty cũng ít nói chuyện.
Không riêng ǵ Hoa Phượng mà ngay cả anh Quốc, chị Mai cũng đều thấy
lạ. Cô nằm dài trên ghế xa- lông phân vân, nghĩ ngợi. Chẳng lẽ t́nh
bạn thân thiết bao lâu nay, chỉ v́ Công Dinh mà lại trở nên xa cách,
nhạt nhẽo đến như vậy sao?
Hoa Phượng thở dài. Bữa trước cô c̣n ngờ ngợ, không biết là Thanh
Trà đổi tánh kỳ cục như vậy là v́ ai? V́ Công Dinh hay anh chàng ca
sĩ Nguyên B́nh? Nhưng sau nhiều ngày suy nghĩ và quan sát thái độ
của Thanh Trà, cô có thể khẳng định là chỉ v́ Công Dinh mà thôi. Đ̣i
làm quen với ca sĩ Nguyên B́nh chỉ là một cái cớ để hai người tự
nhiên đi với nhau thôi.
Tiếng chuông reo vang làm Hoa Phượng giật ḿnh ngồi bật dậy. Cô nheo
mắt nh́n ra cổng, thấy Công Dinh đang đứng ở bên ngoài. Tự nhiên cơn
bực tức năy giờ trỗi dậy. Đang lúc không muốn gặp th́ Dinh lại lù lù
xuất hiện, cô mím môi ngồi im.
Nhưng rỗi nghĩ lại, cô làm ra vẻ b́nh thản, lững thững ra mở cổng,
trong ḷng thầm nghĩ cứ xem như một người quen b́nh thường. Hoa
Phượng cười nhẹ, khi mở cánh cổng cho Dinh vào:
- Hôm nay anh rảnh à? Sao đi có một ḿnh vậy?
Công Dinh không trả lời mà ngược lại, anh nh́n cô, ḍ xét:
- Nhà sao vắng thế? H́nh như là có một ḿnh em ở nhà thôi à?
- Đúng là như vậy chứ c̣n h́nh như ǵ nữa.
- Sao không gọi điện thoại cho anh?
Hoa Phượng làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Gọi cho anh? Để làm ǵ?
- Em muốn đi đâu chơi, anh sẽ đưa em đi.
Giọng Hoa Phượng lạnh băng:
- Không đi đâu cả. Mà nếu có muốn th́ tự em đi được rồi, cần ǵ phải
gọi anh.
Công Dinh nắm lấy tay cô:
- Em giận anh phải không?
- Giận anh? V́ chuyện ǵ?
Hoa Phượng rút tay lại, nhưng Dinh vẫn nắm chặt tay cô không buông,
mắt nh́n đăm đăm.
- Đúng là em giận. Nếu không th́ tại sao mấy hôm nay em lại có cách
cư xử lạ lùng như vậy?
- Em lạ lùng ở chỗ nào? – Hoa Phượng cố lấy vẻ điềm tĩnh hỏi.
- Từ hôm ở nhà Nguyên B́nh về, anh gọi điện thoại đến th́ thằng Hoàng
nói rằng em ngủ rồi, nhưng anh biết chắc rằng chưa. Sao em không
muốn nói chuyện với anh?
Hoa Phượng im lặng cùng Dinh đi vào nhà. Để Công Dinh ngồi ở ghế
xa- lông, cô đến tủ lạnh lấy một ly đá và một lon Coca. Cô trở ra ngồi
đối diện, đặt tất cả trước mặt Dinh rồi mời anh uống một cách khách
sáo. Công Dinh tỏ vẻ giận v́ cử chỉ lạnh nhạt của cô, anh gạt lon
nước ngọt và ly đá sang một bên, nh́n thẳng vào cô:
- Anh đang chờ câu trả lời của em.
Hoa Phượng suy nghĩ một chút rồi nói chậm răi:
- Hôm đó, em ngủ thật.
Công Dinh lắc đầu, giọng buồn buồn:
- Vậy mấy ngày nay th́ sao? Em cố t́nh muốn lánh mặt anh.
- Em làm như thế để làm ǵ? – Cô vẫn nói bằng giọng đều đều, dửng
dưng.
- Anh không biết. Nhưng nhất định là có chuyện ǵ đó đă xảy ra. Anh
đă có ǵ không đúng khiến em giận?
- Em đă nói rồi. Em vẫn b́nh thường, chẳng giận dỗi ǵ cả.
Công Dinh chồm tới trước, nắm lấy bàn tay cô đang gơ vu vơ trên mặt
bàn. Anh nh́n cô đăm đăm, ánh mắt có sức thu hút kỳ lạ, khiến Hoa
Phượng cảm thấy tự nhiên tim ḿnh đập mạnh. Cô nh́n rơ được gương
mặt của ḿnh được thu nhỏ xíu long linh trong mắt anh.
- Em…ghen phải không?
Hoa Phượng hơi giật ḿnh. Dù Dinh nói bằng một giọng điệu hết sức
nhẹ nhàng, nhưng cũng làm cô bất ngờ. Cô cảm thấy hồi hộp, tim đập
nhanh hơn, trên mặt hiện rơ sự bối rối. Cô không biết nên nhận là
đang ghen, hay là chối phứt cho rồi. Cô cố rút tay về nhưng không
được v́ Dinh cứ giữ chặt lấy, nhất định không buông. Cô t́m cách
chống chế:
- Anh… nói ǵ vậy? Sao em lại phải… ghen?
Công Dinh dịu hẳn nét mặt. Anh có vẻ hơi cười, chớp mắt nên Hoa
Phượng thấy trong mắt anh, bóng của ḿnh đang dao động. Anh gật gù
khẳng định:
- Vậy là anh đă đoán đúng. – Dinh hỏi tiếp, vẻ nghiêm chỉnh
- Về
chuyện Thanh Trà phải không?
- Anh nói vậy là có ư ǵ?
- Không phải sao? Thế tại sao Thanh Trà không tới đây chơi với em
nữa? Trước đây, chủ nhật nào cô ấy cũng có mặt ở đây cơ mà? Hai
người dạo này cũng không thấy đi chung với nhau nữa phải không?
Hoa Phượng phủ nhận một cách gượng gạo:
- Em không hiểu anh muốn nói ǵ. Thanh Trà không đến đây,
chắc có lẽ v́ nó không rảnh, hoặc là có hẹn với ai đó chẳng
hạn…
Công Dinh nhận thấy Hoa Phượng vẫn ngoan cố nên anh quyết định phân
trẩn:
- Anh nghĩ em đă hiểu lầm anh rồi. Hôm anh tới công ty dẫn Thanh Trà
đi gặp Nguyên B́nh là v́ tối hôm trước Thanh Trà gọi điện thoại lại
nhà năn nỉ, cô ấy một mực muốn được anh giới thiệu để làm quen với
B́nh.
Tự nhiên Hoa Phượng cảm thấy cơn giận lại bùng lên. Cô hấp hấp cắt
ngang:
- Chuyện đó em đă biết rồi.
- Lúc đó, anh đang bàn công việc với ba. Nghe điện thoại reo, anh cứ
đinh ninh là em, không ngờ là Thanh Trà. Thấy Trà có vẻ háo hức muốn
gặp thần tượng quá nên anh nhận lời. Khi đến công ty, thấy Thanh Trà
đă chờ sẳn, cô ấy nói em đang phải làm việc gấp mà ba anh nhờ, nên
anh không vào. Anh định là sẽ đưa Trà đến hiệu sách mà Nguyên B́nh
nói là đứng chờ. Khi đến, lại chẳng thấy hắn đâu. T́m một hồi không
thấy, anh mới dẫn Thanh Trà đến thẳng nhà của hắn, không ngờ lại gặp
em ở đấy.
Công Dinh ngừng nói, nh́n Hoa Phượng hồi lâu, thấy cô vẫn ngồi im,
mặt hơi cúi, vẻ như đang suy nghĩ. Anh hạ giọng:
- Phượng! Anh nói thật đấy. Thanh Trà là bạn thân của em cơ mà. Yêu
cầu của cô ấy đâu có ǵ quá đáng, anh làm sao có thể từ chối một
chuyện cỏn con như thế chứ.
Hoa Phượng nhận thấy vẻ thành thật hiện lên trên khuôn mặt Dinh rất
rơ. Cô cảm thấy nguôi dần. H́nh như anh nói cũng có lư, chuyện đó
đúng là cỏn con thật, chẳng có ǵ quan trọng. Bất giác, cô mỉm cười:
- Em không có ư giận dỗi ǵ anh đâu, chẳng qua là em hơi bực một chút
thôi.
Dinh thở phào nhẹ nhơm:
- Chỉ mới hơi bực của em thôi mà đă làm anh mất ăn mất ngủ mấy bữa
naỵ Chẳng biết tới lúc giận dữ, em sẽ thế nào nữa. Từ nay, chắc anh
không dám bén mảng đến gần cô bạn nào của em nữa đâu.
Hoa Phượng hơi sượng sùng:
- Anh làm như em nhỏ nhen, ích kỷ lắm vậy.
- Không. Em là người con gái dễ thương nhất mà anh biết đấy.
Hoa Phượng trề môi ra vẻ không tin, nhưng trong mắt ánh lên một niềm
hănh diện:
- Thôi đừng nịnh. Anh uống nước đi kẻo chết khô bây giờ. Năy giờ anh
nói hơi nhiều đấy.
Công Dinh khui lon nước ngọt, gật gù nịnh tiếp:
- Ừ, khát khô cả cổ thật. Đúng là anh lúc nào cũng phải cần có em bên
cạnh nhắc nhở, em nhỉ.
... mất hai trang…..
- Không, không có ǵ. Thế… có Hoa Phượng ở nhà không?
À! Đến đây th́ Công Dinh sực nhớ ra. Th́ ra là anh chàng hàng xóm
của Phượng.
- Vâng, có đấy. Anh chờ máy một chút.
Lấy tay bịt đầu nói lại. Dinh định gọi Hoa Phượng th́ thấy cô cũng
vừa bưng mâm đồ ăn lên. Dinh nh́n cô:
- T́m em đấy.
- Thế à! Ai vậy?
- Em nghe th́ biết.
Hoa Phượng đặt thức ăn xuống bàn, cầm ống nghe lên nghe. Công Dinh
với tay lấy tờ báo mở ra đọc, nhưng thỉnh thoảng kín đáo quan sát cô.
Tai giỏng lên nghe không sót một câu qua những lần Hoa Phượng trả
lời bên kia và những câu hỏi thăm linh tinh, để có phần nào hiểu
được cuộc nói chuyện của cả hai người.
Dinh thấy nét vui vẻ hồn nhiên trên gương mặt Hoa Phượng. Cô cười
tươi, nói chuyện một cách tự nhiên, nên cũng thấy an tâm. H́nh như
Hoa Phượng không có t́nh cảm ǵ đặc biệt dành cho anh chàng này.
Nhưng ngồi ngắm kỹ cô người yêu xinh xắn, anh tự nhủ là sẽ không chủ
quan với bất cứ một đối tượng nào. Nhất là với anh chàng Việt Kiều
kia. Từ một đất nước xa xôi gọi về, mục đích của anh ta là muốn được
nói chuyện với Hoa Phượng chứ đâu phải Huy. Ái chà! Anh chàng này
đáng gờm đây.
- Anh đang nghĩ ǵ vậy?
Hoa Phượng đă ngừng cuộc nói chuyện từ lúc nào. Cô đang nh́n anh.
Công Dinh vội cười giả lả:
- Hả? Anh đang đọc báo mà.
- Em thấy anh đang nh́n đâu đâu chứ có nh́n vào tờ báo đâu. Giờ ăn
được chưa, anh?
Gấp tờ báo lại để qua một bên, Công Dinh gật đầu, cười với cô:
- Ăn chứ.
Rồi làm ra vẻ như vô t́nh, anh hỏi một cách tự nhiên:
- Anh ta là ai thế?
- Anh Tú dó. Cái anh ở bên nhà đối diện hay đứng trên ban công nh́n
xuống, mà những tối đi chơi về ḿnh hay gặp đấy. Anh nhớ không? Anh
ấy về Canada rồi.
Dinh gật gù:
- Vậy à! Anh ta gọi cho em có chuyện ǵ không?
- Chẳng có ǵ quan trọng, chỉ là hỏi thăm b́nh thường thôi.
Dinh nghĩ thầm trong đầu: Với Hoa Phượng th́ b́nh thường, nhưng anh
chàng kia th́ không nghỉ như thế đâu. Anh biết rằng, với hắn th́
không b́nh thường chút nào.
Hoa Phượng lại cắt ngang ḍng suy nghĩ của anh:
- Anh biết không? Hồi năy, anh Tú có hỏi anh là ai vậy? Có phải là
người thường chở em đi chơi không? Em nói phải. Anh coi. Ảnh cũng để
ư tụi ḿnh ghê hén.
Công Dinh chỉ cười, không nói, dù anh đă biết tỏng chuyện ấy từ lâu.
Chuông điện thoại lại reo, Hoa Phượng nh́n Dinh, cười:
- Hôm nay sao đắt thế? Chẳng biết ai đây?
Cô cầm ống lên nghe:
- Alô. A! Thanh Trà hả? Có ǵ không?
- Chủ nhật mà ở nhà sao? Không đi chơi à?
- Không. Mày rảnh không? Tới đây chơi đi.
Thanh Trà có vẻ ngập ngừng:
- Thôi, tao cũng đang bận. Có….Dinh ở đó không vậy?
- Có, anh ấy đang ở đây. Mày có cần nói chuyện với anh ấy không?
- Mày có… phiền… ǵ không?
- Không có ǵ đâu. Để tao đưa máy cho anh ấy.
Công Dinh hơi nhăn mặt, nhưng thấy vẻ nghiêm trang, cương quyết của
Hoa Phượng nh́n ḿnh, anh đành cầm lấy ống nghe từ tay cô đưa.
- Tôi
đây. Có chuyện ǵ thế Thanh Trà?
- À! Em muốn hỏi anh Dinh là tối nay có chương tŕnh biểu diễn của
Nguyên B́nh. Anh biết không?
- Tôi có biết.
Giọng Thanh Trà sôi nổi hẳn lên:
- Vậy anh có rảnh không? Ḿnh đi xem đi.
- Không. Tôi không rảnh đâu.
- Em mời mà. Em đă mua hai vé rồi. Anh đi nhé.
Công Dinh cau mặt nghĩ ngợi. Đúng là giữa Hoa Phượng và Thanh Trà có
ǵ không ổn rồi. Tại sao Thanh Trà không rủ Phượng mà lại rủ anh?
Hai người tuy ngoài mặt nói chuyện có vẻ b́nh thường, nhưng bên
trong h́nh như có vấn đề.
Thanh Trà không nghe anh trả lời, dường như hiểu những ǵ Dinh đang
nghĩ, nên vội nói thêm:
- Em không rủ Hoa Phượng v́ biết chắc là nó sẽ không đi. Nó không
thích đi tới những chổ đông người như vậy đâu, nên mới rủ anh. Coi
như anh thay mặt Hoa Phượng đi với em vậy mà.
Công Dinh ngạc nhiên trước ư nghĩ lạ đời, kỳ quặc của Thanh Trà.
Dinh suưt ph́ cười:
- Lần này th́ Trà lầm rồi. Hoa Phượng đi đấy.
- Anh… nói vậy là sao? – Thanh Trà hỏi, giọng hơi ngập ngừng.
Công Dinh trả lời một cách thành thật:
- V́ Nguyên B́nh có đưa cho tôi hai tấm vé mời, và Hoa Phượng đă đồng
ư đi với tôi rồi. Đó là lư do tối nay tôi không rảnh đấy.
- Thế à! – Thanh Trà bỡ ngỡ.
- Vâng. Vậy Thanh Trà rủ người khác đi nhé.
- Th́… phải vậy thôi.
- Vậy hẹn ngặp lại vào tối nay nhé.
Gác ống nghe xong, Công Dinh nh́n Hoa Phượng hơi lâu. Cô cũng im
lặng nh́n anh. Dinh mỉm cười, nói từ tốn:
- Em có cần anh kể lại cuộc nói chuyện này không?
Hoa Phượng lắc đầu:
- Em có nghe mà.
- Anh không có ǵ đâu nhé.
- Em biết. Đó là ư của Thanh Trà chứ không phải ư của anh. Em hiểu
mà.
- Thế th́ mừng quá. Anh chỉ lo em lại giận nữa.
Hoa Phượng nh́n Dinh, cười. Một nụ cười thoải mái, thật tươi, làm
anh cảm thấy yên ḷng.
o0o
Nguyên B́nh hát thêm một bản cuối để kết thúc chưong tŕnh ca
nhạc đêm nay. Suốt từ lúc đầu giờ mới vào chỗ ngồi là Hoa Phượng có ư
t́m xem Thanh Trà đang ở đâu. Cô cứ loay hoay nh́n mọi nơi, mà chẳng
thấy bóng dáng của Thanh Trà.
Khi buổi diễn đă chấm dứt, mọi người lục tục ra về, khi Công Dinh
lại kéo Hoa Phượng đi ngược ḍng người, len lỏi vào phía sau hậu
trường để t́m Nguyên B́nh. Đang dáo dác t́m kiếm th́ bỗng nghe tiếng
kêu:
- Tui đây nè.
Cả hai quay lại, thấy Nguyên B́nh một tay đang ôm bó hoa, tay kia
th́ ngoắc lia lịa, đứng kế bên là Thanh Trà. Cả hai người vội bước
lại gần, Công Dinh bắt tay bạn rồi nh́n Thanh Trà, cười:
- Trà ngồi ở chỗ nào bí hiểm quá, chúng tôi t́m măi không thấy đâu.
Giọng Thanh Trà có vẻ mát mẻ:
- Em không tin đâu. Nếu thật sự muốn t́m th́ làm sao không thấy chứ.
Em ngồi cũng gần chỗ hai người thôi chứ có xa lắm đâu.
Hoa Phượng nghe thế liền xen vào:
- Anh Dinh nói thật đó. Tao cũng kiếm hoài mà có thấy mày ở chỗ nào
đâu.
Thanh Trà cười, giả lơ:
- Anh Nguyên B́nh mời đi ăn tối nè. Hai người có đi chung không?
Nguyên B́nh cắt ngang, giọng thản nhiên:
- Đương nhiên là phải có Dinh và Phượng rồi. Lúc năy tôi cũng đă nói
với Trà là chờ họ tới th́ ḿnh mới đi, nhớ không? Bây giờ ưu tiên
cho hai cô, muốn đi ăn ǵ? Ở đâu? Xin cho ư kiến.
Thanh Trà nhanh nhảu:
- Ḿnh ăn hủ tiếu cá đi.
- Cũng được. – Quay sang Hoa Phượng, Nguyên B́nh hỏi
- Phượng th́
sao?
- Dạ, em th́ sao cũng được.
- Vậy chúng ta đi.
Trong quán ăn, Công Dinh hỏi chuyện với Thanh Trà một cách tự nhiên:
- Trà đi một ḿnh sao?
Thanh Trà gật đầu.
- Sao Trà không rủ thêm ai đó đi cùng? Cô c̣n dư một vé mà?
- Có rủ, nhưng người ta không thích đi chung với tôi.
giọng Thanh Trà có vẻ hờn dỗi, nửa đùa nửa thật. Nghe vậy, nét mặt
Công Dinh hơi biến đổi, anh liếc sang nh́n Hoa Phượng với ánh mắt
sượng sùng. Nhưng Hoa Phượng làm lơ không nh́n anh. Cô biết Dinh
đang bối rối trước sự dạn dĩ của Thanh Trà, v́ ngay cả cô cũng cảm
thấy ái ngại cho Dinh, nên cô đành lặng thinh.
Nguyên B́nh kín đáo nh́n mọi người để t́m hiểu sự việc. Thấy cả ba
cùng im lặng, anh bèn nói một câu vô thưởng vô phạt:
- Hôm trước quên không gởi vé cho Thanh Trà, để cô phải mua vé để
xem, thật tôi cũng áy náy quá.
Thanh Trà cười thoải mái với Nguyên B́nh:
- Có ǵ đâu. Mai mốt anh nhớ là được rồi.
- Vâng. Chắc chắn sẽ nhớ.
o0o
Một bóng người vừa đẩy cửa đi vào làm mọi người đang làm việc trong
công ty cùng ngẩng lên nh́n. Khi nhận ra là Công Dinh th́ không ai
để ư nữa, tiếp tục cấm cúi làm nốp phần việc của ḿnh. Hoa Phượng
ngưng tay, mỉm cười khi Dinh đi đến gần. Cô nhướng mắt, hỏi nhỏ:
- Ǵ vậy anh?
Công Dinh đứng lại trước bàn làm việc của cô, chống hai tay lên mặt
bàn, cúi xuống ghé sát vào tai cô, th́ thầm:
- Anh nhớ em.
Hoa Phượng chợt đỏ bừng mặt, mắt nhớn nhác nh́n xung quanh như sợ
người khác nghe thấy câu nói vừa rồi của Dinh. Không ai để ư, ngoại
trừ Thanh Trà đang nh́n hai người, nhưng có vẻ như không hiểu Dinh
đă nói ǵ với Hoa Phượng. Gương mặt Thanh Trà đầy vẻ thắc mắc nhưng
cũng giả tảng, làm như không để ư.
Hoa Phượng lườm Dinh:
- Anh hết chỗ để đùa rồi hay sao?
Dinh cười thú vị:
- Làm ǵ mà em đỏ mặt tía tai thế? Nhớ th́ nói nhớ chứ có ǵ mà….
Không để Công Dinh nói dứt. Hoa Phượng nhéo vào cánh tay anh đang
chống trên bàn, nhăn mặt cự nự:
- Anh mà c̣n nói nữa th́… em méc ba anh đấy.
Dinh vẫn đùa dai:
- Ồ! Anh cũng định vào trong đó nói cho ba biết đây. Làm ǵ trợn mắt
với anh vậy? Không tin à? – Kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện với
cô, Dinh nói tiếp – Anh sẽ vào đó nói rằng nhớ em quá không chịu được,
nên xin ba cho em được về sớm, sau đó tụi ḿnh đi chơi. Chịu không?
Hoa Phượng xua tay lia lịa:
- Không được đâu. Công việc của em c̣n nhiều lắm.
- Chà! Ba anh có thư kư siêng ghê. Đùa với em chút thôi. Anh phải vào
xem có việc ǵ mà ba anh nhắn đến gấp thế không biết.
Hoa Phượng ngạc nhiên:
- Ba anh nhắn à?
- Ừ. Anh đang ở nhà Nguyên B́nh th́ ba gọi cho anh, kêu đến đây gấp,
có việc cần. Thôi, để anh vào xem sao.
Dinh đứng dậy, thuận tay đẩy chiêc ghế vào sát góc, nháy mắt với cô
rồi đi vào pḥng Giám đốc.
Hoa Phượng nh́n theo một lúc, rồi lắc nhẹ đầu, cắm cúi làm nốt công
việc c̣n dang dở.
Từ bàn bên này, Thanh Trà kín đáo quan sát. Khi thấy Dinh vào pḥng
Giám đốc một lúc lâu mà chưa ra, cô bèn t́m cách để đi vào trong đó.
Ngó qua bàn của Quốc, thấy có một xấph hồ sơ chưa được ông Thịnh kư,
Thanh Trà bèn đến bên bàn Quốc, đưa tay chỉ xấp giấy, miệng hỏi:
- Ủa! Sao mấy cái này chưa đưa Giám đốc kư vậy anh Quốc?
Quốc ngẩng lên nh́n Thanh Trà, rồi nh́n theo tay cô đang chỉ tập hồ
sơ, anh trả lời:
- Hả? À! Để một chút nữa đi. Anh làm xong hết chỗ này rồi đưa giám
đốc kư luôn.
Thanh Trà hớn hở:
- Để em đem vào giùm anh nhé.
Miệng nói là tay cô chụp lấy xấp hồ sơ, ôm thẳng đến cửa pḥng Giám
đốc, gơ cửa. Bên trong có tiếng nói vọng ra:
- Vào đi.
Thanh Trà mở cửa đi vào, đến trưóc mặt ông Thịnh, đặt tất cả lên
bàn, cúi đầu lễ phép:
- Dạ. Bác kư giùm cháu ạ.
Ông Thịnh mở từng tờ, chăm chú xem xét. Công Dinh nh́n thấy Thanh
Trà đang cười với ḿnh, anh bèn gật đầu, mỉm cười đáp lại. Bỗng ông
Thịnh ngẩng lên, nói với Dinh:
- Bao giao cho con rồi đấy nhé. Lo xong cho ba càng nhanh càng tốt.
- Dạ. Để con ra ngoài đó liền.
- Con đi bây giờ hay để sáng mai?
- Con định đi liền.
- Vậy ghé về nhà lấy mấy thứ giấy tờ cần hết rồi hăy đi.
- Dạ.
Công Dinh đứng lên đi ra. Đến chỗ Hoa Phượng, anh với tay kéo cái
ghế lại gần, ngồi xuống.
- Có ǵ không anh? – Hoa Phượng nh́n Dinh.
- Có đấy. Anh phải đi ra Vũng Tàu, v́ có chút việc.
- Chừng nào anh đi?
- Để anh về nhà thay đồ, lấy giấy tờ rồi đi liền.
- Rồi chừng nào anh về?
- Đừng lo. Ngày mai, anh về rồi. Buổi sáng đi gặp vài người bàn việc
xong là anh về. Chiều mai, anh đến đón em đi chơi nha. Chịu không?
Hoa Phượng nghe Dinh nói chỉ đi có một ngày nên thỏi phào nhẹ nhơm.
Cô gật đầu với anh, rồi nh́n đồng hồ đeo tay, nói:
- Cũng đă hơn bốn giờ rồi, anh lo đi sớm đi.
- Anh đi nhé. Mai gặp em sau.
Dinh cười với cô rồi hối hả đi thẳng ra ngoài. Một lúc sau, Thanh
Trà từ pḥng Giám đốc ôm tập hồ sơ bước ra, đưa trả lại cho Quốc:
- Em làm giùm anh xong rồi nè.
Quốc nói mà vẫn không ngước lên:
- Ồ! Cám ơn Trà nhiều lắm. Để đó cho anh.
Thanh Trà nh́n sang phía Hoa Phượng:
- Phượng ơi! Giám đốc gọi mày đó.
Hoa Phượng ngẩng lên nh́n bạn:
- Vậy hả? Tao vô liền.
Cô vội đi vào xem ông Thịnh có việc chi cần. Lúc trở ra, không thấy
Thanh Trà đâu, nhưng cô không để ư, lại ngồi vào bàn làm việc cho
xong. Đến giờ về, cô vừa thu dọng vừa nh́n sang chỗ Thanh Trà, thấy
bàn của Trà đă gọn ghẽ tự lúc nào. Cô buột miệng hỏi Quốc:
- Ủa! Thanh Trà đâu rồi anh Quốc.
- Trà về rồi.
Hoa Phượng ngạc nhiên:
- Về rồi? Nó về hồi nào, sao em không biết?
- Lúc em vào pḥng Giám đốc đó. Thanh Trà xin về sớm.
- À! Ra thế. – Hoa Phượng gật gật với Quốc.
Trên đường về, chợt Hoa Phượng nảy ra ư định tạt qua nhà Công Dinh
xem anh đi chưa. Tới khúc quanh gần nhà Dinh th́ có một vụ va quẹt
xe, những người đi đường hiếu kỳ bu lại làm tắc nghẽn giao thông.
Hoa Phượng phải tấp xe vào sát lề đường, nhích từng chút, cố lách ra
khỏi đám đông.
Vô t́nh nh́n sang bên kia đường, Hoa Phượng bỗng thấy Công Dinh lái
chiếc xe hơi chạy ngược chiều. Bên cạnh anh là Thanh Trà đang cười
vui vẻ.
Tự nhiên Hoa Phượng mất thăng bằng, cô loạng choạng lạc tay lái nên vội
đạp
thắng, xuống xe dẫn bộ lên lề. Cô dựng xe, đứng ngơ ngẩn, không biết
có nên tin những ǵ ḿnh vừa thấy hay không.
Đám đông dần dần tan đi gần hết, nhhưng Hoa Phượng vẫn chưa lấy lai
b́nh tĩnh, tay cô c̣n run run. Cô hít thở vài hơi thật sâu rồi đẩy
xe xuống đường, chưa kịp đề máy th́ có một chiếc Spacy màu trắng
ngừng lại sát bên cùng lúc với tiếng gọi:
- Hoa Phượng!
Nh́n sang, cô thấy Nguyên B́nh với quần jean, áo sơ- mi thùng th́nh
trông có vẻ rất bụi, đang nh́n cô cười.
- A! Anh B́nh! Hôm nay anh không đi hát sao?
- Hát ḥ ǵ giờ này? Tối cơ.
- Thế à!
- Phượng đi đâu vậy?
- À! Phượng mới đi làm về.
- Định ghé Dinh phải không?
Hoa Phượng lắc đầu:
- Không, giờ Phượng về nhà. C̣n anh B́nh đi đâu vậy?
- Anh à? Th́ tới t́m thằng Dinh chứ c̣n đi đâu nữa. Ḿnh cùng vô nhà
nó nha.
- Thôi, anh đừng vô đó mất công. Anh ấy không có ở nhà đâu.
- Nó đi đâu vậy?
- Anh ấy đi Vũng Tàu rồi.
- Vậy à! - Ngẫm nghĩ một hồi, Nguyên B́nh hỏi – Anh muốn mời Phượng
đi ăn. Phượng thấy thế nào?
Hoa Phượng lắc đầu từ chối:
- Thôi anh ạ. Hôm khác đi, chứ bữa nay em thấy trong người không khỏe
lắm.
- Ừ, cũng được. Anh thấy Phượng có vẻ buồn buồn thế nào ấy.
- Không có ǵ buồn đâu. Em chỉ hơi mệt thôi.
- Vậy Phượng về nhà nghỉ sớm cho khỏe. Anh đưa Phượng về.
Mặc cho Hoa Phượng từ chối. Nguyên B́nh cứ một mực nhất định đi kèm
theo cô về đến tận nhà.
o0o
Thanh
Trà ngồi trong xe nh́n ra ngoài cửa kính, thấy đường phố
đông dần lên. Chắc đến giờ tan sở rồi. Cô đưa tay nh́n đồng
hồ. Đúng thật. Đến giờ cao điểm rồi. Giờ này th́ tất cả công
nhân viên chức đều đổ ra đường, học sinh cũng tan trường túa
ra, làm cho đường phố đông nghẹt những xe và người. Ai cũng
muốn về nhà ḿnh cho sớm, đỡ phải hít bụi, nên xe nào cũng
đua nhau bóp c̣i
inh ỏi. Nếu không đi với Dinh th́ giờ này cô cũng là một thành viên
trong số họ. Một công dân của thành phố tất bật, nhộn nhịp và đông
đúc này.
Liếc sang Công Dinh, cô thấy anh đang chăm chú lái xe. Anh chạy chậm,
thường xuyên phải đạp thắng, và cũng nhấn c̣i liên hồi. Thanh Trà
hơi mỉm cười một ḿnh nhớ lại lúc năy, khi vừa nghe ông Thịnh bảo
Dinh đi Vũng Tàu, tự nhiên cô nảy ra ư định sẽ cùng đi với anh.
Lúc Dinh đă đi ra khỏi pḥng rồi, mà cô vẫn c̣n phải đứng đó để chờ
ông Thịnh kư cho hết những giấy tờ cô đă mang vào. Cô sốt ruột quá.
Vừa ôm được tập hồ sơ đó ra là cô nói nhỏ với anh Quốc xin về sớm
ngaỵ Cô đi thật nhanh ra băi giữ xe, nh́n quanh không thấy bóng dáng
Dinh đâu nên vội vàng phóng nhanh về nhà. Làm ngơ trước vẻ ngạc
nhiên của mẹ khi thấy cô về sớm hơn mọi ngày, lại hấp ta hấp tấp một
cách kỳ lạ, cô nhào đến máy điện thoại, bấm số di động của Dinh. Cô
hồi hộp khi nghe tiếng reo mà sao không thấy Dinh mở máy. Cô tức
ḿnh bấm số lại một lần nữa, tiếng reo đầu tiên vừa dứt th́ cô nghe
Dinh trả lời ngay:
- Alô.
- Thanh Trà đây, anh Dinh ơi. Năy giờ em gọi quá chừng, sao anh không
nghe máy?
- À! Tôi đang bận việc. Có ǵ mà Trà gọi vậy?
- Anh…chuẩn bị đi Vũng Tàu phải không?
- Ừ. Có ǵ không?
- Ơ…Em….muốn quá giang ra ngoài đó được không?
- Trà đang làm việc mà. Trong khi tôi phải đi gấp bây giờ, cho nên….
Thanh Trà ngắt lời:
- Em xin về sớm được rồi.
- Sao?… Nhưng mà… mai tôi mới về. Trà c̣n phải đi làm nữa.
- Em…xin nghỉ luôn ngày mai rồi. – Thanh Trà nói bừa.
- Thế Thanh Trà đi Vũng Tàu làm ǵ vậy?
- À… Có việc gấp… Mẹ em nhờ ngày hôm qua. À…hôm nay em mới xin nghỉ làm
định là ngày mai đi sớm, nhưng giờ nghe anh cũng đi ra ngoài đó, em
mừng quá nên xin anh cho quá giang.
- …..
- Sao, được không anh?
Công Dinh suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Ờ, cũng được.
Giọng Thanh Trà nghe mừng rỡ:
- Ồ! Vậy th́ cám ơn anh. Anh đang ở nhà phải không? Đợi em một chút
nhé. Em sẽ tới ngay.
Cô cúp máy, hớn hở ra mặt, chạy như bay vào pḥng riêng thay đồ, vớ
vội vài thứ cần thiết nhét vào túi xách. Cô tới bên bàn trang điểm
thoa thêm một chút son, chải sơ lại mái tóc, rồi chụp lấy túi xách
đi nhanh ra. Mẹ cô vẫn c̣n ngồi ở pḥng khách vẻ chờ đợi. Vừa thấy
cô là bà hỏi ngay:
- Con đi đâu vậy?
- Con đi Vũng Tàu chơi, mai con về. Mẹ à! Ở chỗ làm nếu có ai hỏi th́
mẹ nói con bệnh nghen.
Bà chau mày, có vẻk hông hài ḷng:
- Sao lại bảo mẹ nói bậy bạ thế? Đang khỏe mạnh không muốn, lại trù
cho bệnh hay sao? Đi chơi th́ cứ nói là đi chơi chứ, tại sao…
Thanh Trà cắt ngang lời mẹ:
- Mẹ cứ nói vậy đi, sẽ không ai thắc mắc đâu. Chứ nói là đi chơi th́
mất công…phiền lắm. Thôi con đi nhé. Bạn con đang chờ.
Cô gọi một chiếc taxi, bảo chạy nhanh đến nhà Dinh. Cũng thật may,
cô vừa ra khỏi taxi là thấy cổng nhà Dinh đang được chị người làm mở
toang. Dinh đang lái xe ra chầm chậm. Anh cũng đă thấy cô, nên gật
đầu ra hiệu cho cô cứ đứng ở đó. Dinh cho xe ngừng sát bên cộ Thanh
Trà mở cửa xe, chui vào ngồi cạnh anh, trước cái nh́n ṭ ṃ của chị
giúp việc đang khép cánh cổng lại.
Qua khỏi cầu Sài G̣n là không khí khác hẳn, thoáng mát hơn rất nhiều,
và Thanh Trà cũng thấy phấn trấn hơn. Cô ngả người dựa hẳn ra phía
sau, thỉnh thoảng nh́n sang Dinh. Anh nhấn ga cho xe chạy nhanh v́
đă ra xa lộ nên đường tương đối vắng.
Thanh Trà rất muốn Công Dinh nói chuyện với cô, nhưng thấy nét mặt
kín bưng, có vẻ như không chú ư đến việc có cô đang ngồi bên cạnh.
Tay ôm vô lăng, mắt nh́n chăm chú phía trước, dường như anh để hết
tâm trí vào việc lái xe, chứ không có ư muốn nói chuyện.
Thanh Trà chờ đợi một lúc lâu, không khí trong xe vẫn lặng ngắt, mà
đường th́ c̣n xa nên cô hết kiên nhẫn, đành phải t́m cách gợi chuyện
trước. Cô lên tiếng phá tan bầu không khí tẻ ngắt này:
- H́nh như anh có tâm sự ǵ buồn phải không?
Dinh nh́n sang cô với vẻ hơi ngạc nhiên:
- Chuyện buồn à? Không. Sao Trà lại hỏi vậy?
- Tại em thấy từ lúc đi cho đến giờ, anh không nói ǵ cả mà lại có vẻ
buồn buồn sao ấy. Mọi ngày anh có như vậy đâu.
- Thế mọi ngày tôi như thế nào? Hay đùa giỡn lắm à?
- Ơ… không. Không hẳn thế. Nhưng anh… cởi mở hơn bây giờ.
Công Dinh hơi nhếch mép cười:
- Tôi thấy hôm nay tôi cũng như mọi hôm thôi, b́nh thường chứ có ǵ
khác đâu.
Thanh Trà suy nghĩ một chút, rồi hỏi, giọng ngập ngừng:
- Vậy…ḿnh nói chuyện với nhau nhé.
Dinh cười thành tiếng:
- Cô muốn nói ǵ th́ cứ nói chứ có ai cấm đâu. Làm ǵ mà như xin
phép vậy.
- Chứ nếu em nói chuyện mà anh không muốn hưởng ứng th́ chán chết. Em
sẽ thấy ḿnh vô duyên.
Thanh Trà thấy Dinh cười th́ vui vẻ hẳn lên, cô bắt đầu chuyện tṛ
sôi nổi:
- Anh Dinh lái xe siêu thật. Chạy nhanh vun vút mà không thấy dằn
xốc chi hết. Anh biết không? Những lần đi xa như vậy, em rất ngán.
Nhưng năy giờ anh lái xe êm ru hà.
- Không phải đâu. Cô không thấy đường nhựa mới được làm lại à? Đó là
lư do làm cho xe chạy êm ru đó chứ.
Nghe Dinh nói thế, Thanh Trà bèn chú ư nh́n th́ thấy xa lộ đúng là
đă được sửa chữa lại đẹp ghê, mặt đường phẳng phiu không thấy những
ổ gà lồi lơm đâu nữa. Dinh nói cũng đúng, nhưng cô vẫn cho là anh
thật sự lái xe giỏi, anh nói thế chẳng qua v́ khiêm tốn thôi.
Công Dinh chợt quay sang hỏi:
- Trà có việc ǵ mà phải ra tận Vũng Tàu?
Thanh Trà hơi khựng lại khi nghe anh hỏi. Cô lúng túng cố t́m một lư
do cho thật suông sẻ, chứ chẳng lẽ nói huỵch tẹt cho Dinh biết là
chẳng có lư do nào cả, mà chỉ v́ muốn đi chơi với anh thôi.
- À… Em… đi Vũng Tàu…. là để gặp một người bà con – Nói đến đây, tự
nhiên một lư do vững chắc hiện lên trong đầu nên cô hăng hái giải
thích - Chuyện là vậy. D́ của em ở nước ngoài gởi tiền về cho một
người bà con. Mẹ em không khoẻ nên em phải đi ra ngoài đó đưa cho
người ta.
- À! Ra thế - Dinh gật gù.
Thanh Trà liếc nh́n Dinh, thấy anh vẫn tỉnh bơ lái xe nên an tâm
rằng anh không nghi ngờ ǵ về lư do cô vừa bịa.
Chợt Thanh Trà hơi ngập ngừng, hỏi Dinh một cách thận trọng:
- Hoa Phượng có biết anh đi Vũng Tàu không?
- Biết chứ.
- Thế…Phượng có nói ǵ không?
Dinh quay qua nh́n Thanh Trà, vẻ không hiểu:
- Không. Cô hỏi thế là sao?
- À! Không. Ư em muốn hỏi là…có bao giờ Phượng đ̣i đi theo chơi không
đó mà.
Dinh lắc đầu:
- Không có đâu. Cô ấy rất hiểu công việc của tôi nên chẳng bao giờ
đ̣i những chuyện kỳ cục như vậy.
Thanh Trà hơi đỏ mặt khi nghe Dinh nói như thế, tưởng chừng như anh
hiểu rơ tim đen của cô vậy. Cô nh́n lén Dinh, thấy gương mặt anh
trông b́nh thản, chẳng chú ư lắm đến câu ḿnh vừa nói. Chẳng qua chỉ
là cô hỏi th́ anh trả lời mà thôi, hoàn toàn không có ư ám chỉ ǵ cô
cả.
- Dạo này anh với Hoa Phượng gặp nhau thường xuyên lắm hả?
- Cũng không thường lắm, v́ tôi cũng c̣n bận rộn nhiều việc.
- Vậy c̣n Nguyên B́nh?
- Nguyên B́nh? – Dinh ngạc nhiên hỏi lại – Ư cô muốn hỏi chuyện ǵ về
Nguyên B́nh?
- Không. Không phải em hỏi về Nguyên B́nh, mà là Hoa Phượng cơ.
Công Dinh hơi nhíu mày nh́n cô:
- Tôi không hiểu.
- Ư em là vầy. Hoa Phượng không gặp anh thường xuyên, nhưng nó có gặp
anh B́nh không?
- À! Chuyện đó…cũng thỉnh thoảng họ có gặp nhau. Sao? Có chuyện ǵ?
- Anh
có thấy là h́nh như Nguyên B́nh có vẻ thích Hoa Phượng không? Em
nghe nói Nguyên B́nh rất khó tính và nghiêm khắc lắm, trái ngược với
bản chất nghệ sĩ của nghề nghiệp. Với moi người, anh ấy giao tiếp
với vẻ chừng mực, nhưng mỗi khi gặp Hoa Phượng th́ anh ấy lại vui vẻ
hoạt bát hẳn lên. Anh có nhận thấy như vậy không?
- Tôi không thấy có ǵ khó hiểu hay không đúng trong chuyện này cả.
Thanh Trà hỏi gặng:
- Anh không nghi ngờ ǵ sao?
- Không. – Dinh trả lời dứt khoát - Giữa Nguyên B́nh và Hoa Phượng
đơn thuần chỉ là bạn bè quen biết. Chẳng có ǵ phải nghi ngờ vớ vẩn
như vậy.
Thanh Trà hơi phật ư khi nghe Dinh nói một cách hùng hồn như thế.
Anh c̣n cho là cô suy nghĩ vớ vẫn nữa chứ. Cô tự ái ngoảnh mặt đi,
tự nhủ rằng không thèm nói những chuyện ǵ liên quan đến Hoa Phượng
nữa, v́ Dinh rơ ràng không tin cô mà cứ một mực tin tưởng bênh vực
nó tối đa.
Càng im lặng, cô càng thấy khó chịu. Bực bội quá sức, cô muốn bày tỏ
hết ḷng ḿnh cho Dinh hiểu, nhưng nh́n thái độ b́nh thản của anh,
cô lại cảm thấy e ngại. Cô buồn bă tự hỏi. Tại sao anh cứ dửng dưng,
trong khi cô đă t́m đủ mọi cách biểu lộ cho anh thấy t́nh cảm cô
dành cho anh? Nhưng cô cũng chẳng im lặng đươc lâu.
- V́ sao anh quả quyết là giữa họ không có ǵ khác ngoài t́nh bạn?
- Tôi nghĩ chúng ta không nên nói về chuyện này nữa, không có ǵ đáng
bàn căi thêm.
Công Dinh ngán ngẩm quay nh́n Thanh Trà, cứ nghĩ là cô sẽ thôi,
không đề cập tới chuyện này nữa, nhưng có vẻ anh lầm khi thấy Thanh
Trà vẫn cố t́nh đề cập tới. Anh giải thích một cách hơi bực ḿnh.
- Có lẽ Trà nên biết rằng tôi luôn luôn tin tưởng vào t́nh bạn của
Nguyên B́nh và Hoa Phượng. Bởi v́ B́nh là người bạn thân của tôi,
nên việc B́nh đối xử vui vẻ thân thiện với Hoa Phượng là điều đương
nhiên, không có ǵ lạ cả.
- Anh tin bạn quá nhỉ? – Thanh Trà có chút mỉa mai.
- Theo ư Thanh Trà th́ không nên tin vào bạn à?
Giọng của Dinh có vẻ ám chỉ điều ǵ đó làm Thanh Trà nín lặng. Cô
hối hận v́ đă nói hớ một câu không nên nói. Cô giả lả:
- Anh Dinh này! Anh chơi thân với Nguyên B́nh từ hồi nào vậy?
- Lâu lắm rồi. – Dinh trả lời chung chung.
- Thế à! Không biết đàn ông con trai mà chơi thân nhau có thường tâm
sự chuyên riêng không nhỉ?
Công Dinh lấy làm lạ, nh́n cô, hơi ṭ ṃ:
- Trà hỏi để làm ǵ?
- Không có ǵ. Em chỉ hơi thắc mắc vậy thôi.
Dinh hừ nhẹ, hơi nhếch mép cười:
- Cô chỉ toàn thắc mắc những chuyện không đâu. Tụi tôi làm sao giống
như mấy cô được, cứ rù ŕ rù ŕ với nhau hết chuyện này đến chuyện
kia mà không thấy chán.
- Sao anh biết? – Thanh Trà cười.
- Sao lại không. Như cô với Hoa Phượng đấy.
Thanh Trà gật gù xác nhận:
- Vâng. tụi em chơi với nhau thân từ hồi c̣n đi học cơ, nên có chuyện
ǵ cũng tâm sự cho nhau nghe hết. - Bỗng một ư nghĩ vụt loé lên
trong đầu, cô làm như vô t́nh buột miệng – Cũng như chuyện anh chàng
Việt Kiều dạo này cứ gọi điện thoại về hoài, Phượng cũng kể cho em
nghe nữa đó. Nó có vẻ vui lắm.
Dinh hơi khựng lại, liếc nh́n Thanh Trà xem thái độ của cô khi nói
đến chuyện này. Gương mặt cô tỉnh bơ nên anh không biết là cô vô
t́nh hay cố ư. Dinh cố tạo cho ḿnh một phong thái b́nh thản.
- À! Anh chàng bên nhà đối diện chứ ǵ? Tôi biết rồi.
Thanh Trà hơi bị cụt hứng, quay sang Dinh, hỏi ḍ:
- Anh biết thật à?
- Có ǵ quan trọng đâu. Lúc anh ta gọi điện về cho Hoa Phượng, tôi
cũng có ở đó mà. Vả lại, Phượng chẳng bao giờ giấu tôi chuyện ǵ cả.
- Thật vậy sao? Thế anh có biết trước đó hai người đă từng đi chơi
riêng với nhau không?
Thấy Công Dinh cứ phản bác những lời nói của ḿnh, tự nhiên Thanh
Trà nổi cơn ghen với cô bạn thân, nên có ư định hạ gục đối thủ. Dẫu
biết rằng Dinh đang yêu Hoa Phượng, nhưng cô vẫn muốn t́m đủ mọi
cách để anh hiễu được t́nh cảm mà cô dành cho anh, nên cô bất chấp
tất cả, rủ bỏ t́nh bạn bấy lâu nay.
Công Dinh hơi cau mày, tự nhiên một cảm giác khó chịu từ từ dâng lên
làm anh bực ḿnh.
Hoa Phượng đi chơi với anh chàng Việt Kiều tên Tú đó à? Điều đó
không thể nào có được. Nhưng… Thanh Trà quả quyết như thế kia mà. Ư
nghĩ “không thể nào có” trong đầu Dinh đă bắt đầu lung lay.
o0o
Sáng hôm sau, Hoa Phượng đi làm với tâm trạng ủ rủ, mệt mỏi
v́ cả đêm qua không ngủ. Cô cứ trằn trọc măi, cố nhắm mắt nhưng h́nh
ảnh của Dinh và Thanh Trà cứ lởn vởn trong đầu. Cô chặc lưỡi lắc đầu,
cố xua tan những bực bội. Vậy mà giấc ngủ yên lành vẫn không đến, cứ
chập chờn, lơ mơ như vậy cho đến sáng.
Khi vào đến công ty, Hoa Phượng cứ cặm cụi làm việc như một cái máy,
không buồn để ư ǵ đến xung quanh. Măi đến lúc chị Mai đến bên bàn
cô, hỏi:
- Phượng đi ăn trưa cơm với chị không?
Cô ngước lên nh́n đồng hồ thấy gần mười hai giờ trưa rồi. Chợt nhớ
ra từ tối hôm qua đến giờ chẳng có ǵ trong bụng, tự nhiên cô cảm
thấy đói cồn cào, nên cô vội vàng gật đầu với chị Mai.
- Dạ, em đi với chị.
Hai chị em đi ra quán gần đó gọi hai phần cơm. Trong lúc ngồi chờ
người ta dọn, Hoa Phượng cứ nuốt nước miếng ừng ực. Mùi thịt nướng,
cá kho, rau xào….cứ tỏa ra thơm lừng, làm cơn đói của cô càng tăng
lên ghê gớm. Cô nh́n chị Mai, cười thảm hại:
- Trời ơi! Em đói dễ sợ.
- Bộ em không ăn sáng sao?
- Từ tối hôm qua lận.
Chị Mai trợn mắt kêu lên:
- Cái ǵ? Em nhịn ăn từ tối hôm qua đến giờ?
Hoa Phượng thiểu năo gật đầu. Mai nghiêm giọng:
- Em nhịn ăn như vậy coi chừng đau bao tử đó nghen. Chị thấy em có dư
cân đâu, thậm chí gầy là đằng khác. Sao em lại nhịn ăn chi vậy?
- Vâng, em sẽ không vậy nữa đâu.
Những người phục vụ đă dọn đủ các món mà hai cô đă kêu. Chỉ chờ có
thế, Hoa Phượng vớ lấy đũa, bưng chén cơm lên ăn lấy ăn để. Mai
trông thấy thế phải nhắc chừng:
- Ăn từ từ thôi Phượng. Đói quá mà ăn hấp tấp thí không tốt cho bao
tử đâu. Em phải ăn chậm thôi, nhai kỹ một chút.
- Dạ.
Mai vừa ăn chậm răi vừa nh́n Hoa Phượng, hỏi ḍ:
- Dạo này chị thấy em ít nói quá. Có chuyện buồn hả?
- Dạ. – Cô gật nhẹ.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hoa Phượng buột miệng hỏi Mai:
- Chị Mai này! Quên một người có dễ không chị?
- Chị… không hiểu. – Mai ngạc nhiên.
Hoa Phượng nh́n Mai. Thấy chị có vẻ ngơ ngác nên cô định thôi. Nhưng
ngồi im một hồi, không hiểu sao cô lại tiếp tục nói:
- Ư em là muốn dứt khoát với một người liệu có dễ dàng không?
Mai có vẻ hiểu ra. Chị nh́n cô chăm chú.
- Em muốn nói đến ai? Dinh à?
- Vâng. – Hoa Phượng cúi đầu, nói nhỏ.
- Sao thế? Hai đứa giận nhau à?
- Vâng.
Mai cười nhẹ:
- T́nh yêu của những người trẻ tuổi rất đẹp, rất dễ thương, nhưng
cũng rất hay giận nhau. Em đừng rầu rĩ quá như thế. Khi yêu, người
ta thường có nhiều chuyện để giận dỗi, nhưng không lâu đâu, v́ đến
khi nhớ quá th́ cũng sẽ làm lành lại thôi.
- Em th́ không đâu. – Hoa Phượng la lên phản đối.
- Em cũng sẽ như vậy thôi – Mai lắc đầu cười – Bây giờ đang giận nên
em cứ đ̣i dứt khoát, nhưng cứ thử vài ngày nữa rồi xem, khi Dinh cứ
tới lui năn nỉ th́ em cũng sẽ xiêu ḷng, thế là huề ngay.
- Chị nói có vẻ chắc chắn quá nhỉ?
- Ừ. V́ nh́n em và Dinh bây giờ, chị thấy cũng giống ḿnh ngày trước
thôi. Em biết không? Hồi đó chị cũng giận dỗi hoài à. Mỗi lần giận
là chị cũng có ư định bỏ phứt cho rồi, nhưng đâu có lâu. Riết rồi
ổng mệt quá đ̣i cưới lẹ cho xong. Mà cũng đúng đấy. là vợ chồng rồi
th́ không có giận những chuyện tào lao nữa. Nếu có th́ cũng là
chuyện đáng giận chứ không phải như lúc mới yêu nhau, cứ toàn chuyện
vớ vẩn không đâu cũng bỏ ăn bỏ ngủ.
Hoa Phượng buồn bă:
- Nếu chị biết được nguyên nhân dẫn đến quyết định của em, chắc chị
sẽ không nói thế.
Mai im lặng nh́n Hoa Phượng. Vẻ ủ rủ cũng cô khiến chị không dằn
được ṭ ṃ:
- Nghiêm trọng lắm sao?
Hoa Phượng ngồi im suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười, giơ tay gọi người
phục vụ tới để trả tiền, nhưng chị Mai nhăn mặt, xua tay giành trả
cho bằng được.
Trên đường về văn pḥng, Mai không thèm nói ǵ thêm v́ thấy Hoa
Phượng như đang suy tư. Cô bước đi có vẻ máy móc, đôi mày hơi nhíu
lại. Mai cười thầm. Không biết chuyện ǵ mà làm con nhỏ căng thẳng
quá nhỉ? Đúng là trẻ con.
Bỗng Hoa Phượng quay sang hỏi Mai một câu tưởng như bâng quơ:
- Chị biết hôm nay Thanh Trà đi đâu không?
- Không. Nghe Quốc nói là chiều hôm qua Trà xin về sớm, chẳng hiểu
sao sáng nay lại không đi làm. Gọi điện đến nhà th́ mẹ của Trà nói
Trà bệnh hay sao đó mà.
- Không phải đâu.
- Không phải? Vậy Thanh Trà … bị ǵ vậy?
- Nó không bị ǵ cả. - Thấy chị Mai nh́n ḿnh chời đợi, Hoa Phượng
cười buồn – Trà đi chơi đấy.
- Đi chơi à?
- Vâng. Thanh Trà đi Vũng Tàu. chị biết nó đi với ai không?
Trong lúc Mai đang thắc mắc, nhíu mày suy nghĩ, th́ Hoa Phượng giải
đáp luôn:
- Công Dinh đấy.
Mai sửng sốt, dừng hẳn lại, nh́n cô trân trối:
- Vậy… là sao?
- Th́… vậy đó.
Mai cau mày:
- Thanh Trà đi Vũng Tàu với Dinh à? Em có chắc không?
- Chính mắt em trông thấy mà.
- Có khi nào… em lầm không?
Hoa Phượng lắc đầu:
- Em không lầm đâu. Thôi, ḿnh vào đi. Chiều về, em sẽ kể cho chị
nghe.
Mai gật đầu. Cả hai cùng đi vào văn pḥng, vừa mở cửa đă nghe tiếng
Quốc hỏi ngay:
- Hoa Phượng ơi! Em có biết Thanh Trà có chuyện ǵ không?
Cô quay nh́n Mai, thấy chị cũng nh́n ḿnh. Cô thở dài, đáp:
- Em nghe nói nó bệnh mà.
Quốc nhăn nhó:
- Mẹ Trà bảo là bệnh. Nhưng anh vừa chạy lại nhà xem sao th́ bác ấy
lại nói là Trà không có ở nhà. Em có biết cô ấy đi đâu không?
- Em không biết. – Ngồi vào bàn, cô nh́n Quốc, nói thêm
- Phần việc
của nó có ǵ cần gấp không? Đưa em làm cho.
Quốc xua tay:
- Không. Không có ǵ ấp cả.
Hoa Phượng nh́n sang bàn chị Mai, nhếch môi cười nhẹ. Thấy Quốc có
vẻ lo lắng nhhưng hoàn toàn không biết ǵ, cũng tội nghiệp. Nhưng
biết đâu như vậy lại hay hơn t́nh cảm của cô. Anh ấy thấp thỏm lo
lắng, nhưng không phải chán nản buồn rầu như cô hiện giờ.
o0o
Nếu đúng như lời Công Dinh hứa th́ chiều nay anh về, nhưng
Hoa Phượng thật sự không muốn gặp Dinh vào lúc này. Tan sở là cô đi
theo chị Mai đi chợ chiều. Chị Mai th́ chiều nào trước khi về cũng
ghé vào chợ để mua thức ăn, lo cơm nước cho chồng con. Được chị Mai
mời, và sẳn đang có tâm sự không vui nên Hoa Phượng sẳn ḷng theo
chị về nhà, phụ chị làm bếp. Vừa làm, cô vừa kể lể hết mọi chuyện
cho chị Mai nghe.
Khi chồng chị đón con về th́ cơm nước cũng đă xong xuôi. Hoa Phượng
ở lại ăn cơm với vợ chồng chị Mai, chơi với hai đứa nhỏ con chị cho
đến khi nh́n đồng hồ thấy đă hơn chín giờ tối, cô mới chịu ra về.
Chị Châu khi ra mở cổng cho Hoa Phượng đă nói với cô là Công Dinh đă
ở đây đợi cả tiếng đồng hồ, vừa mới về.
Hoa Phượng làm như không có ǵ xảy ra. Cô cười, vui vẻ trả lời là đi
đến nhà bạn chơi. Trước khi lên lầu, cô c̣n dặn chị Châu là nếu Công
Dinh có gọi điện thoại đến th́ nói cô ngủ rồi, mất công nghe anh cằn
nhằn.
Lại một đêm ngủ chập chờn trôi qua. Sáng ra, khi cô chuẩn bị đi làm
th́ chuông điện thoại reo. Hoa Phượng ngập ngừng không biết có nên
nghe hay không, v́ cô đoán chắc là Dinh. Anh Huy cũng từ trên lầu đi
xuống, nh́n cô, ngạc nhiên:
- Sao không nghe xem ai gọi? Làm ǵ mà đứng ́ ra vậy Phượng?
Bất đắc dĩ, cô phải cầm ống nghe. Hóa ra là Thanh Trà chứ không phải
Dinh. Cô lấy giọng thản nhiên hỏi bạn:
- Hôm qua, sao mày nghỉ vậy?
Thanh Trà cũng đáp rất tự nhiên:
- Tao bị cảm thôi.
- Thế à! Giờ khoẻ chưa? Có cần phải nghỉ nữa không? Để tao xin phép
giùm cho.
- Không. Bữa nay tao khoẻ rồi. Mày ghé chở tao được không?
Hoa Phượng cảm thấy hơi khó xử, v́ cô chẳng muốn đi chung với Thanh
Trà chút nào, nhưng nếu từ chối th́ rơ ràng là mỉnh nhỏ nhen quá. Cô
đành phải nhận lời một cách miễn cưỡng.
Cô lấy xe, đi đến nhà Thanh Trà như đă hứa. Từ xa, cô đă thấy Trà
đứng chờ sẵn trước cửa. Hoa Phượng ngừng xe, nh́n kỹ cô bạn, rồi
điềm nhiên hỏi:
- Mày bệnh ǵ mà trông da sạm hẳn vậy? Cứ như phơi nắng dữ lắm vậy đó.
- Không có đâu. Tao sợ nắng lắm.
Thái độ của Thanh Trà hơi mất tự nhiên, trả lời lấy lệ rồi ngồi lên
xe. Hoa Phượng cho xe chạy và không buồn hỏi ǵ nữa. Được một lát,
Thanh Trà lên tiếng hỏi ra vẻ ngây thơ:
- Hôm qua… mày với anh Dinh có đi chơi đâu không?
Hoa Phượng chợt nực cười v́ cách hỏi ḍ của Thanh Trà. Bạn cô đóng
kịch cũng không đến nổi tệ. Nhưng chẳng lẽ lại nói thẳng với Trà
rằng ḿnh đă biết hết rồi. Hai người đi Vũng Tàu với nhau th́ làm
thế nào Dinh lại có thể đi chơi với cô được kia chứ?
- Không. Anh ấy đi Vũng Tàu rồi.
- Chưa về sao?
Hoa Phượng trả lời lấp lửng:
- Không biết nữa. H́nh như về rồi thỉ phải.
- Sao lại h́nh như. Bộ Dinh không tới nhà mày sao?
- Không.
- Vậy chắc là anh ấy đă tới nhà Nguyên B́nh rồi.
- Sao mày biết?
- Th́… chiều qua, tao… đi mua thuốc uống th́ gặp Dinh ngoài đường, nên
tưởng là anh ấy tới mày.
- Thế à! – Hoa Phượng thờ ơ.
Đinh cũng không gọi điện thoại cho mày sao?
- Có, nhưng lúc đó tao đi ngủ rồi.
Cả hai không nói ǵ thêm cho đến lúc đến công ty. Thanh Trà xuống xe,
đi vào trong trước, c̣n Hoa Phượng thủng thẳng dắt xe vào băi. Vừa
đến băi giữ xe, cô đă thấy Công Dinh đứng đó nh́n ḿnh.
Hoa Phượng tỏ ra b́nh thản như không biết ǵ. Cô tự nhủ rằng ḿnh
phải kiên quyết hơn, nhất định sẽ không khờ khạo dễ tin, cho dù Dinh
có nói thế nào đi nữa.
Gởi xe xong, cô đi đến gần chỗ Dinh đang đứng, miệng cười tự nhiên:
- Anh đứng đây làm ǵ vậy?
Mặt Dinh đang khó đăm đăm, nhưng không biết nghĩ sao, anh bèn dịu
lại:
- Sao em đi trễ vậy?
Hoa Phượng trả lời, nhưng không nh́n anh:
- Tại phải ghé đón Thanh Trà nên hơi trễ một chút, chắc không sao đâu.
Ba anh chưa đến mà, phải không?
- Trưa nay, anh đến chở em đi ăn cơm nhé.
Hoa Phượng tháo cái giỏ máng ở xe, khoác lên vai, nh́n Dinh, từ chối:
- Thôi, em có hẹn ăn trưa với chị Mai rồi.
Hoa Phượng làm ra vẻ sợ trể giờ nên hấp tấp bước nhanh. Nhưng cô vụt
đứng lại v́ tiếng Công Dinh quát nhỏ phía sau:
- Phượng!
Cô quay lại nh́n, Dinh có vẻ giận, gằn giọng:
- Em sao vậy?
- Em có sao đâu. – Hoa Phượng phớt tỉnh.
Công Dinh cau mày:
- Ḿnh nói chuyện một chút đi.
- Không được đâu.
- Sao lại không được?
- Tại em trễ rồi, nếu c̣n xớ rớ ở ngoài này sẽ bị la đó.
Hoa Phượng vừa dứt câu th́ xe chở giám đốc cũng vừa trờ tới. Ông
Thịnh bước xuống, nh́n thấy con trai đang đứng trước cổng bèn tiến
tới.
- Có chuyện ǵ vậy?
Dinh làm mặt tươi tỉnh, nh́n ông, trả lời:
- Dạ, không có ǵ. Tụi con nói chuyện một chút thôi ba.
Hoa Phượng chụp lấy cơ hội này, quay sang Dinh:
- Thôi, để em vào làm việc. Có chuyện ǵ, lúc khác nói nha anh.
Không để cho Dinh nói thêm, cô rảo bước vào trong. Ông Thịnh nh́n
theo Hoa Phượng, rồi quay lại Dinh, ông bảo:
- Mẹ con có chuyện ǵ đó muốn nói với con. Con về xem, bà ấy đang chờ
ở nhà đấy.
- Chuyện ǵ vậy bả – Công Dinh ngạc nhiên.
- Ba không biết.
- Vâng, để con về ngay.
Công Dinh chờ ông Thịnh đi vào một lúc, rồi mới cho xe chạy.
o0o
Hoa Phượng vừa ngồi vào bàn là Thanh Trà đă rề lại gần.
- Vừa rồi, anh Dinh….nói ǵ với mày vậy?
- Sao mày biết? – Hoa Phượng ngạc nhiên nh́n bạn.
Thanh Trà nở một nụ cười giả tạo:
- Th́ tao vừa đến cửa mà không thấy mày đâu, nên nh́n ra ngoài cổng
th́ thấy mày đang đứng với Dinh.
- Ừ. – Hoa Phượng phớt tỉnh.
- Hai người nói chuyện ǵ thế? – Thanh Trà cố điều tra.
- Ờ, th́ nói chuyện tầm phào ấy mà.
Thấy Hoa Phượng nh́n cô bạn một cách nghiêm túc. Rơ ràng Thanh Trà
đă dành cho Công Dinh sự quan tâm quá mức bạn bè. Bỗng nhiên Hoa
Phượng cảm thấy nghi ngờ. Giữa hai người này chắc đă có chuyện ǵ
đây. Họ đi Vũng Tàu cả hai ngày cơ mà. Tự nhiên Hoa Phượng buồn bă
buông tiếng thở dài, cô trả lời:
- Anh ấy nói là đă đến nhà tao.
Thanh Trà có vẻ hơi sốc, trợn mắt bắt bẻ:
- Vậy sao lúc năy mày nói là không biết anh ấy đi đâu?
Hoa Phượng cảm thấy tức giận, nhưng cố dằn:
- Th́ tao không biết thật chứ bộ. Chiều hôm qua tao tới nhà chị Mai
chơi đến tối mới về, nên đâu có biết Dinh ngồi ở nhà chờ suốt buổi
tối.
Thanh Trà vẫn tiếp tục hoạnh họe:
- Mày vô tâm quá đấy. Để anh ấy chờ đợi như thế mà coi được à?
Bực bội quá, Hoa Phượng dằn giọng:
- Đó là chuyện của tụi tao. Dinh không giận tao th́ thôi chứ tại sao
mày lại phẫn nộ như vậy? Mày c̣n có dịp gặp anh ấy chứ tao th́ hoàn
toàn không biết anh ấy đi những đâu, đi với ai. Sao anh ấy lại trách
tao được chứ?
Thanh Trà giật ḿnh, lắp bắp:
- Tao gặp…Dinh…hồi nào?
Hoa Phượng nh́n thẳng vào mắt bạn:
- Lúc năy trên đường đi, mày có nói là hôm qua đi mua thuốc th́ gặp
Dinh ngoài đường. Bộ không nhớ hả?
- Ơ…- Thanh Trà lúng túng.
- Tao thấy h́nh như mày có chuyện ǵ đó cần gặp anh Dinh phải không?
Đừng chối. Nếu không th́ mày đă chẳng phải hỏi tới hỏi lui về anh ấy
như vậy. Có ǵ khó khăn đâu, mày có số điện thoại di động của Dinh
mà. Cần gặp th́ cứ gọi, dù ở đâu, anh ấy cũng trả lời cho mày biết.
Thanh Trà vội vàng cải chính:
- Không…không…Tao chỉ vui miệng hỏi thế thôi. Chứ tao gặp Dinh để làm
ǵ.
Thanh Trà trở về bàn của ḿnh. Cho đến trưa, hai người thôi không
nói chuyện với nhau nữa. Đến lúc đi ăn cơm trưa, Hoa Phượng loay
hoay một hồi th́ không thấy Thanh Trà đâu nên cô đi ăn chung với chị
Mai. Vào quán th́ thấy Thanh Trà đang ngồi ăn với Quốc. Hoa Phượng
làm lơ như không thấy, kéo chị Mai ngồi ở tuốt góc bên này.
Khi ăn xong, trên đường về công ty, Hoa Phượng cũng ngầm để ư xem có
Dinh luẩn quẩn gần cổng không, nhưng cô chẳng thấy bóng anh đâu. Hừ!
Vậy mà mới hồi sáng c̣n dám nói là sẽ đến chờ ḿnh đi ăn nữa chứ.
Thật là….không thể tin được.
Giờ làm việc buổi chiều trôi qua. Hoa Phượng định chở Thanh Trà về,
v́ lúc sáng hai người đi cùng nhau, nhưng nh́n quanh quần không thấy
Thanh Trà đâu cả. Không biết Thanh Trà đă lẳng lặng đi trước từ lúc
nào, nên Hoa Phượng đành phải về một ḿnh. Công Dinh cũng chẳng thấy
đâu. Chắc là Dinh cũng chẳng muốn đón cô nữa.
Có lẽ Thanh Trà đă đi với Công Dinh rồi. Ư nghĩ ấy vừa thoáng qua
đầu, Hoa Phượng lại thấy khó chịu, vừa buồn vừa bực bội. Có phải
Dinh đang bắt cá hai tay không? Cô nhăn mặt khi nghĩ tới chuyện sứt
mẻ t́nh bạn thân thiết từ lúc c̣n cắp sách, mà đơn giản chỉ v́ một
người đàn ông.
Hoa Phượng chạy xe chầm chậm, đầu óc cứ nghĩ đến việc t́m cho ra
hướng đi đúng cho chuyện này. Đồng ư là trong t́nh yêu th́ không có
chuyện chia sớt. Nhưng có đáng không? Khi người ta đă muốn thay ḷng
đổi dạ th́ dù có lôi kéo cách mấy cũng không được.
Hoa Phượng quyết định: “Ḿnh cần phải chấm dứt với Công Dinh thôi”.
Không phải v́ ghen tức, cũng không v́ nhường nhịn, mà chỉ v́ cá tính
của Dinh. Anh không tệ, có nhiều ưu điểm lắm, nhưng chỉ có một
khuyết điểm, tuy nhỏ nhưng cô hoàn toàn không chấp nhận. Đó là Dinh
không có tính dứt khoát. Với cô, điều thật sự cần thiết cho t́nh yêu
là sự dứt khoát, rơ ràng, không nên lấp lửng, dễ gây nên những
chuyện hiễu lầm không đáng có.
Hoa Phượng trở về nhà với tâm trạng không vui. Cô cất xe, lặng lẽ
lên lầu, vào pḥng riêng đóng cửa lại, sau khi dặn nhỏ với chị Châu
là tới giờ cơm đừng kêu ḿnh.
Cô mở nhạc lên, nằm soài trên giường nghe, nhưng lại ngồi dậy tắt đi.
B́nh thường cô rất thích nghe nhạc. Cô cho rằng tiếng nhạc làm cho
ḷng cảm thấy thanh thản, yêu đời hơn. Nhưng tiếng nhạc hôm nay cũng
không làm cho cô khuây khoả. Ngược lại, cô c̣n cảm thấy ồn ào không
thể tập trung tinh thần được.
Mà tập trung tinh thần để làm ǵ nhỉ? Suy nghĩ về Dinh ư? Ḿnh đă
quyết định rồi cơ mà?
Cô hít một hơi dài, ngă người ra giường, ôm chiếc gối. Cô nằm vùi
như thế cho đến tối.
Có tiếng chị Châu vừa gơ cửa vừa hỏi:
- Phượng ơi! C̣n thức không?
Hoa Phượng ngồi bật dậy, hơi bực ḿnh, mở cửa ra, nhăn nhó:
- Em dặn chị rồi mà. Đừng kêu em.
- Cậu Dinh đang ngồi chờ em ở dưới nhà kià.
Hoa Phượng ngần ngừ một chút, rồi quyết định đi xuống. Dù sao th́
cũng phải nói chuyện với nhau cho rơ ràng.
Công Dinh đang ngồi ở ghế xa- lông, trước mặt anh có ly nước mà chị
Châu đă mang ra. Mặt anh có vẻ hơi căng thẳng. Hoa Phượng đến gần,
ngồi xuống đối diện với anh. Cô lấy giọng b́nh thản hỏi:
- Anh đến có chuyện ǵ vậy?
Dinh hơi phật ư:
- Sao em lại có thể hỏi anh câu đó? bộ phải có chuyện mới đến hay sao?
Em hỏi như vậy là có ư ǵ?
- Em chẳng có ư ǵ cả. Không phải là dạo này anh bận rộn lắm hay sao?
– Hoa Phượng nói, có hơi mỉa mai.
Dinh cau mày:
- Anh có bận rộn th́ cũng đă nói cho em biết rồi. Sao em lại bắt bẻ
như vậy? Anh c̣n chưa hỏi em là ngày hôm qua em đi đâu mà anh ngồi ở
đây chờ cả buổi cũng không thấy. Về nhà gọi điện thoại em cũng
không thèm nghe. Tại sao vậy?
Hoa Phượng ngồi im, không trả lời. Dinh nh́n cô một hồi rồi hỏi tiếp:
- Em có chuyện ǵ vậy?
Cô lắc đầu, vẫn im lặng.
- Em có thể nói cho anh biết em đi đâu hôm qua không?
- Giọng Dinh
nhẹ nhàng.
- Em tới nhà chị Mai chơi.
- Ăn cơm ở đó luôn?
- Vâng.
Nét mặc Công Dinh giăn ra, anh cảm thấy nhẹ nhơm, nên tiếp tục hỏi:
- Vậy sao lúc anh gọi điện thoại, em không trả lời?
- Chắc lúc đó em ngủ rồi. – Hoa Phượng trả lời tỉnh bơ.
Dinh không hài ḷng với câu trả lời của Hoa Phượng. Anh bực bội:
- Em nói dối.
Hoa Phượng cảm thấy cơn giận trong ḷng dă bắt đầu nhen nhúm lên.
Nhưng cô cố che giấu không để anh thấy, nên cười nhạt, đáp:
- Chuyện đó có ǵ ghê gớm đâu. Em cần ǵ phải nói dối chứ.
Một ư nghĩ vừa thoáng xuất hiện trong đầu làm Dinh khó chịu, anh
không kềm giữ được, nên nói ra:
- Chứ không phải em chờ điện thoại của người khác sao?
Hoa Phượng nhướng mắt, chưa hiểu:
- Của ai?
- Th́ của anh chàng ở Canada thường hay gọi về cho em đấy.
Hoa Phượng sửng sốt:
- Anh muốn nói tới… Vĩnh Tú ư?
- Chẳng lẽ c̣n có người khác nữa sao?
Hoa Phượng mở to mắt nh́n Dinh, cô cảm thấy cơn giận bừng lên dữ dội.
Câu nói vừa rồi của Dinh đúng là một sự sỉ nhục đối với cô.
- Anh… anh… - Hoa Phượng lắp bắp không nói nên lời. Sự giận dữ làm cho
miệng cô trở nên cứng ngắc, cả người cô run lên. Sao Công Dinh lại
có thể nói với cô những lời lẽ như vậy được chứ?
Những câu Thanh Trà nói trên đường đi Vũng Tàu lại văng vẳng bên tai
khiến Dinh cảm thấy tức tối, anh không nhịn được, tuôn ra:
- Anh c̣n biết em cũng đă từng đi chơi với anh ta nữa, đúng không?
Mặt Hoa Phượng tái nhợt hẳn đi, cô cố gắng hít một hơi thật sâu để
có thể kềm chế cơn giận, nói được trọn câu:
- Anh c̣n nghe được những ǵ nữa?
Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà khi nghe cô hỏi, anh lại
máy móc trả lời:
- Em cũng thường gặp Nguyên B́nh nữa phải không? Nhưng anh có hỏi
chuyện Nguyên B́nh rồi. Nó nói rằng giữa nó với em chỉ là bạn bè chứ
không có ǵ khác. Anh tin là nó không nói dối.
- Anh im đi!
Hoa Phượng chợt hét lên làm Dinh cũng giật ḿnh.
- Anh đi về đi. Tôi không thể tiếp tục ngồi đây với anh được nữa. Anh
sỉ nhục tôi như vậy là quá đáng lắm rồi.
- Anh sỉ nhục em bao giờ? – Dinh nh́n cô trân trối.
Hoa Phượng giận đến phát run, cô không ngờ được rằng Công Dinh lại
có thể gán ghép cho ḿnh những chuyện vô lư như vậy.
- Anh tin bạn nhưng không tin tôi, th́ c̣n nói chuyện với nhau làm ǵ
nữa chứ. Anh về đi, và đừng bao giờ đến đây nữa. Tôi không tiếp đâu.
Hoa Phượng đứng phắt lên, quay lưng bỏ đi. Nhưng Công Dinh đă phóng
theo, nắm tay cô kéo lại.
- Phượng! Hăy nghe anh nói.
Hoa Phượng giật mạnh tay ra:
- Tôi sẽ không nghe bất cứ một lời nào của anh nữa. Anh làm ơn về đi.
Đó là yêu cầu duy nhất của tôi hiện giờ.
Thái độ kiên quyết của Hoa Phượng làm Công Dinh như tỉnh hơn, anh
đâm hoảng:
- Có… có thể anh lầm…
Hoa Phượng ngắt lời:
- Không. Không phải anh lầm đâu. Mà tôi mới là người bị lầm.
Tôi lầm
v́ đă quen anh.
Cô định bỏ đi, nhưng Dinh cứ một mực níu lại. Anh luống cuống, miệng
lẩm bẩm:
- Anh… bị ma ám hay sao ấy. Anh không muốn nói thế đâu. Phượng à! Anh
thật sự không có ư coi thường em. Chỉ v́ anh…
quan tâm đến em nên mới…
Hoa Phượng chua chát cắt ngang:
- Thôi, anh Dinh à. Chúng ta không nên gặp nhau nữa, không nói chuyện
nữa th́ anh sẽ không cần phải quan tâm đến tôi nữa.
Công Dinh có vẻ quưnh quáng thật sự:
- Phượng! Anh… xin lỗi. Em đừng giận. Anh sẽ không nói năng lung tung
như vậy nữa.
Hoa Phượng lắc đầu, chán nản:
- Anh Dinh! Ḿnh đâu c̣n là trẻ con để suốt ngày cứ giận rồi ḥa, ḥa
rồi giận. Tôi đă là người lớn rồi, và anh th́ c̣n lớn hơn tôi nữa,
nên chúng ta phải có trách nhiệm đối với lời nói
và việc làm của
ḿnh. Những lời anh nói ra lúc năy là một sự xúc phạm nặng nề đối
với tôi. Tôi không thể tiếp tục quan hệ với anh được nữa, dù chỉ là
quan hệ bạn bè.
Dinh hoảng hốt kêu lên:
- Anh không hề xúc phạm em.
- Không ư? Vậy như thế nào, anh mới cho là xúc phạm? Anh xỉ vả vào
mặt tôi như vậy chưa đủ hay sao?
Công Dinh lộ vẻ hoang mang:
- Anh không có ư đó đâu. Anh thành thật xin lỗi em. Bỏ qua
cho anh nhé. Chỉ v́ nghe Thanh Trà nói như thế nên anh…
Nói đến đây, Dinh vụt im bặt. Nh́n vào mắt Hoa Phượng, anh thấy rơ
vẻ lănh đạm hiện lên, nên vội vàng giải thích:
- Em đừng hiểu lầm. Anh với Thanh Trà không có ǵ đâu.
- Có ǵ hay không th́ chỉ những người trong cuộc mới biết. C̣n tôi là
người đứng ngoài, nên tôi không quan tâm.
T́nh thế bây giờ rơ ràng là đang bị đảo ngược. Công Dinh cảm thấy
hỡi ơi khi nhận ra như vậy. Anh cố gắng ôn tồn nói:
- Phượng à! Em phải tin anh mới được. Anh…
- Chuyện tôi tin hay không bây giờ hoàn toàn không có giá trị ǵ hết.
tôi không hơi đâu tin vào những chuyện tầm phào như thế. Hai người
có ǵ với nhau hay không, tôi không quan tâm. Có dắt nhau đi đến
cùng trời cuối đất cũng c̣n được nữa, chứ đừng nói chi đến Vũng
Tàu.
Công Dinh chụp tay cô:
- Thanh Trà đă nói ǵ với em?
Hoa Phượng nhún vai:
- Không. Thanh Trà không nói ǵ cả.
Nh́n thấy mặt Dinh cứ chau lại, cô cười nhạt, nói tiếp:
- Anh đang thắc mắc phải không? Chuyện của hai người, không ai nói ra
nhưng tại sao tôi biết, phải không? Để tôi trả lời cho anh rơ. Anh
không nói, Trà không nói, nhưng tôi vẫn cứ biết, là v́ tôi thấy. Có
vậy thôi.
Công Dinh khẽ nhắm mắt, thở dài một cách đau khổ:
- Em trông thấy à?
- Anh không tin sao? Nếu không tin th́ anh cứ hỏi Nguyên B́nh đi.
- Anh biết. Nguyên B́nh có kể cho anh nghe là hôm đó nó gặp em ở gần
nhà anh. Nó c̣n nói trông em có vẻ bị bệnh.
- Vâng. – Cô gật đầu.
- Hôm đó… em định đến nhà anh phải không?
- Vâng. – Hoa Phượng thản nhiên xác nhận.
Dinh cúi đầu im lặng một lúc lâu, rồi anh ngẩng lên nh́n cô với vẻ
mặt thành khẩn:
- Anh có thể giải thích được không? Chuyện này hoàn toàn không như em
nghĩ đâu.
Hoa Phượng lắc đầu với vẻ mặt kiên quyết. Có thể Dinh sẽ nghĩ rằng
cô quá cố chấp, nhưng phải vậy thôi, chứ không thể nào cứ ghen qua
ghen lại với nhau măi được. Yêu như thế này th́ thật là phiền phức
đến mỏi mệt.
Công Dinh nhận thấy thái độ cứng rắn của cô nên đành phải chấp nhận
một cách buồn bă. Anh gật đầu, nói với cô:
- Anh hiểu là em đang giận th́ dù anh có nói thế nào cũng không được.
Thôi, anh về cho em nghỉ ngơi, hy vọng ngày mai mọi việc sẽ qua hết.
Anh chỉ muốn nói thêm với em một câu thôi. Anh yêu em nhiều lắm. Đó
là sự thật đấy.
Dinh quay lưng đi ra cửa. Hoa Phượng ngẫm nghĩ một chút rồi đi theo
sau anh ra đến tận cổng, nhưng vẫn giữ nguyên gượng mặt lạnh lùng.
Dinh cho xe nổ máy, rồi quay sang nh́n cô, anh nói:
- Em vào nhà đi. Ngủ ngon nhé.
Hoa Phượng đứng đó nh́n theo, cho đến khi bóng Dinh xa dần và khuất
hẳn. Cô vẫn đứng đó mà suy nghĩ, không biết ḿnh có quá đáng không,
khi Dinh muốn giải thích mà cô khăng khăng một mực không chịu nghe.
Cô hy vọng ḿnh đă xử sự đúng.
Dinh không thể trách cô được. v́ người thay đổi là anh ấy
chứ có phải cô đâu. Anh đă không tôn trọng t́nh cảm của cô.
Nếu cô nhớ không lầm th́ Dinh đi với Thanh Trà không phải
chỉ một lần. Nhưng những lần trước anh đều có lư do là v́
Thanh Trà muốn gặp Nguyên B́nh. C̣n chuyện đi Vũng Tàu lần
này th́…
Sao lại có thể như thế được nhỉ?
Dắt nhau ra tận ngoài đó. Chắc hai người đă từng nắm tay nhau dung
dăng dung dẻ đi dọc bờ biển? Hay họ cùng nhau ngồi nghịch cát? Hoặc
là ngồi ngắm cảnh biển lúc hoàng hôn? Chắc không đâu. Họ lo rù ŕ rù
ŕ với nhau, hơi đâu mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp thiên nhiên cơ chứ. Vả
lại, Thanh Trà có bản tánh sôi nổi, ưa thích những ǵ hào nhoáng,
sôi động. Chứ ngồi yên một chỗ mà nghe biển hát, lá reo chắc nó
không thích đâu.
Vậy càng tốt, hai người họ không thưởng thức được ảnh hoàng hôn trên
biển th́ càng hay. Vẻ đẹp đó chỉ ḿnh cô tận hưởng là đủ rồi, không
cần đến họ.
Chợt sực tỉnh, Hoa Phượng tự cười ḿnh v́ đă nghĩ toàn những chuyện
không đâu. Cô đóng cánh cổng lại, bấm khóa. Cô không vào nhà mà đi
đến chiếc xích đu, ngồi xuống. Cô dùng chân đẩy nhẹ cho nó đu đưa
nhịp nhàng.
Ngửa mặt nh́n trời, Hoa Phượng cảm thấy như sắp mưa hay sao ấy.
Không một v́ sao, bầu trời như bị một màn đen dày đặc bao phủ. Không
có những ánh sáng nhấp nháy của sao đêm, bầu trời chẳng có ǵ hấp
dẫn.
o0o
|