Chi Nhánh 341 Ở Vermissa
Ngay hôm sau, Móc-đô dọn đến nhà một bà goá chồng tên là Namara ở
ven thị trấn. Can-lân ít lâu sau cũng có việc về Vermissa nên hai
người đến ở chung với nhau.
Bà chủ trọ đă già, tính kín đáo và biết điều. Móc-đô và Can-lân ở đó
không có ai khác cùng trọ nên có thể ăn nói, hoạt động rất tự do. Cụ
Sáp cũng đồng ư để cho Móc-đô khi nào muốn, cứ đến nhà dùng cơm,
thành ra quan hệ của anh với Ettie không bị đứt đoạn, mà trái lại cứ
ngày càng chặt chẽ, thân thiết hơn.
Móc-đô bày những cái khuôn dập bạc giả ra. Một vài môn huynh của chi
nhánh được phép bí mật đến nhà anh, và khi ra về th́ túi nặng những
đồng bạc mới. Những người cùng làm với anh thường thắc mắc tại sao
anh có tài như vậy, mà lại chịu hạ ḿnh đi làm công. Anh trả lời
rằng nếu anh không có những nguồn thu nhập chính đáng, th́ cảnh sát
sẽ điều tra về đời sống của anh ngay.
Sau cuộc gặp mặt lần đầu tiên với Ganh-ty, anh thường lui tới quán
rượu để biết "những chàng trai". Đó là cái tên rất dễ thương mà bọn
quỉ sứ trong khắp vùng này tự đặt cho ḿnh. Móc-đô nổi tiếng trong
bọn chúng v́ sự nóng nảy và về cách nói táo tợn của anh.
Một buổi tối, khi quán rượu đang đông khách, th́ có một người bước
vào. Người đó mặc binh phục màu xanh và đội mũ lưỡi trai của cảnh
sát vùng mỏ. Đây là một đơn vị đặc nhiệm đă được ban điều hành của
các công ty hoả xa, mỏ than và mỏ sắt cùng dựng lên để yểm trợ cho
cảnh sát dân sự. Khi người đó vừa mở cửa vào, th́ cả pḥng bỗng im
bặt, cả mấy trăm con mắt đều đổ dồn nh́n như xiên vào mặt anh ta.
Ganh-ty đứng sau quầy, không tỏ ra một chút ngạc nhiên nào khi thấy
viên thanh tra ngồi vào giữa đám khách quen của ông ta.
- Một ly uưt-ki nguyên chất. à, ông hội đồng, h́nh như chúng ta chưa
gặp nhau lần nào?
- Anh là đại uư mới đến đây phải không?
- Chính tôi. Chúng tôi kêu gọi ông và tất cả mọi công dân, hăy giúp
đỡ chúng tôi giữ vững pháp luật và trật tự trong thị trấn này. Tôi
là đại uư Mavin của Công ty than và sắt.
- Không có ông, chúng tôi thu xếp c̣n tốt hơn đấy. Bởi v́ chúng tôi
có đội cảnh sát riêng. Ông chỉ là một công cụ tư bản, đến đây để
quất roi gân ḅ và bắn giết những người công dân nghèo mà thôi.
Viên sĩ quan cảnh sát cười:
- Không nên căi vă với nhau.
Anh ta uống cạn ly rượu và sắp đi ra th́ chợt trông thấy Móc-đô đang
đứng cười gằn gần đó. Anh ta vừa nh́n Móc-đô từ trên xuống dưới vừa
vui vẻ gọi:
- À, một người quen cũ đây.
Móc-đô lảng ra.
- Tôi chưa bao giờ là bạn của ông.
Đại uư Ma-vin phá lên cười:
- Một người quen không nhất thiết phải là một người bạn. Anh là
Móc-đô, ở Chicago.
Móc-đô nhún vai, đáp lời nagy:
- Tôi không chối tên tôi, Anh tưởng tôi xấu hổ v́ cái tên tôi à?
- Nếu anh có cảm thấy xấu hổ về cái tên của anh, th́ cũng có lư
thôi.
Móc-đô đă nắm chặt lại thành hai nắm đấm và gầm lên:
- Tôi yêu cầu ông phải giải thích những điều ông vừa mới nói?
- Đừng có lên mặt anh chị với tôi. Trước khi tôi đến đây, tôi là một
quan chức ở Chicago, và khi tôi trông thấy một thằng lưu manh của
Chicago, tôi phải nhận ra được nó chứ.
Móc-đô tái nhợt người, thốt lên:
- Chắc ông không phải là Ma-vin của Sở cảnh sát trung ương ở Chicago
chứ?
- Tôi luôn luôn vẫn là Ma-vin ấy đấy. Chúng tôi cũng vẫn chưa quên
được cái thằng Pinto đă bị giết.
- Tôi không giết nó.
- Thế à? Thế th́ cũng hơi lạ đó. Bởi v́ cái chết của nó đỡ cho anh
biết mấy. Nó mà khai ra được trước toà, th́ anh đă vào chảo rang lâu
rồi. Nhưng thôi, không nói chuyện quá khứ nữa. Này, tôi nói riêng
với anh một chuyện đáng lẽ tôi không đươc phép nói ra: cái vụ ấy mà,
về phần anh không có ǵ là rơ ràng đâu. Ngày mai anh có thể trở về
Chicago, nếu anh muốn. Anh sẽ không bị phiền đâu.
- Tôi ở đây tốt rồi, chẳng phải đi đâu cả.
- Ờ th́ tuỳ, tôi đă mách nước cho anh, đáng lẽ anh nên có một lời
cảm ơn mới phải.
Móc-đô trả lời một cách lạn nhạt:
- Th́ cứ cho là ông muốn làm cho tôi vui ḷng đi, cám ơn.
- Chừng nào mà tôi c̣n thấy anh trên con đường tốt th́ tôi sẽ không
nói ǵ. Nhưng nếu anh lại muốn dở tṛ, th́ lúc đó sẽ là câu chuyện
khác đấy. Thôi, chào anh. Chào ông hội đồng!
Ma-vin bước ra khỏi quán rượu. Tin tức nhanh chóng loan ngay đi rằng
Móc-đô đă tác yêu tác quái ở Chicago. Trước đây, khi có người hỏi
anh ta về việc này anh ta chỉ tránh né với nụ cười của một người
không muốn ai làm rùm beng quá khứ của một câu chuyện chẳng đáng ǵ.
Bây giờ câu chuyện đó đă được xác nhận chính thức. Những khách quen
đến bao quanh và âu yếm bắt tay anh ta. Từ nay trở đi, anh đă có một
vị trí xứng đáng trong tập thể.
Một tối thứ bẩy, Móc-đô được đưa ra tŕnh diện trước hội viên trong
chi nhánh.
Cuộc họp được triệu tập trong một căn buồng rộng ở nhà hội quán.
Khoảng 60 hội viên có mặt. Họ chỉ là một phần rất nhỏ của tổ chức
thôi v́ có nhiều chi nhánh khác hoạt động ở trong thung lũng cũng
như ở phía sườn núi bên kia. Trong tất cả khu mỏ này, tổng số hội
viên như vậy không dưới năm trăm tên.
Những người tới họp, tập trung quanh một chiếc bàn dài trong căn
buồng hoàn toàn trơ trụi, không có bất cứ một thứ trang trí nào.
Ở một phía có một cái bàn khác trên xếp đầy rượu và ly. Một số môn
huynh đă để mắt liếc nh́n về phía đó.
Ganh-ty ngồi ở một đầu bàn, đầu đội một cái mũ b́nh thiên bằng nhung
đen, vai khoác một tấm áo cḥang bằng nhung đỏ.
Những vị chức sắc cao cấp nhất của chi nhánh, trong số đó có Ted,
bao quanh ông ta.
Người nào cũng có đeo một cái đay hay một huy chương chỉ rơ ngôi thứ
và chức vụ. Phần đông trong số họ là những người tuổi, số c̣n lại
gồm những thanh niên từ 18 đến 25 là những tay chân thừa hành. Trông
mặt của các hội viên già, người ta cũng đoán thấy bên trong là những
tâm hồn tàn bạo và bất trị, nhưng khi nh́n đến những người trẻ tuổi,
th́ không ai có thể ngờ được rằng những thanh niên này lại họp thành
băng nhóm tội phạm. Đồi truỵ đến tận gốc rễ, chúng cho rằng có xin
xung phong đi thủ tiêu những người chưa bao giờ động chạm ǵ đến
chúng, th́ mới gọi là có can đảm và có tinh thần hiệp sĩ. Hồi đầu,
chúng c̣n giữ bí mật về những hành động của chúng, nhưng vào thời
xảy ra câu chuyện này th́ chúng công khai khoe khoang thành tích.
Trong mười năm chưa một đứa nào trong bọn chúng phải chịu một án sát
phạt nào.
Móc-đô đă được báo trước là sẽ có những lễ nghi chờ đợi anh ta. Anh
được hai môn huynh đưa vào một căn buồng biệt lập. Qua tấm vách ngăn
bằng ván, lọt vào tiếng ồn ào của nhiều người nói trong căn buồng
hẹp. Một hay hai lần ǵ đó, anh nghe thấy nói đến tên anh. H́nh như
người ta đang kháo nhau về sự chấp nhận anh vào chi nhánh hội. Rồi
một người bảo vệ, bước vào căn pḥng anh đang đứng đợi và truyền cho
hai người môn huynh biết:
- Ngài trưởng toán ra lệnh hăy trói người này lại, bịt mắt và đưa
vào tŕnh diện.
Cả ba người lột áo anh ra, vén tay áo sơ mi bên phải lên và trói
giật cánh khuỷu anh ra đằng sau. Rồi họ đội lên đầu anh một chiếc mũ
lưỡi trai may bằng thứ vải đen dày, và ấn sâu xuống cho đến che hết
phần trên của mặt, anh được dẫn vào pḥng họp.
Anh có cảm giác là đêm tối đen như mực. Anh nghe tiếng th́ thào của
những người dự họp, rồi tiếng nói của Ganh-ty:
- Móc-đô, anh đă là hội viên của Hội những Người Tự Do chưa?
Móc-đô gật đầu.
- Chi nhánh của anh có phải là số 29 ở Chicago không?
Móc-đô lại gật đầu.
- Những đêm đen tối rất khó chịu...
-... cho những người lạ mặt phải đi lại.
- Những đám mây đều nặng nề
- Một cơn băo sắp lại gần.
- Các môn huynh đă thoả măn chưa?....
Có một tiếng ŕ rầm chứng tỏ sự đồng ư.
- Môn huynh, anh đă đáp đúng được mật hiệu, chúng tôi biết anh thật
sự là ngườ trong hội. Nhưng chúng tôi cũng muốn anh biết rằng trong
khu vực này, chúng tôi có những nghi lễ và những điều bắt buộc đ̣i
hỏi phải có ḷng dũng cảm. Vậy anh có sẵn sàng để chịu đựng không?
- Có.
- Anh có can đảm không?
- Có.
- Hăy tiến lên một bước.
Vừa nghe đến đây th́ anh cảm thấy có hai mũi nhọn, cứng ở đằng trước
mắt. Hai mũi nhọn này ấn vào hai mắt anh khiến anh có cảm giác là
nếu tiến lên thêm th́ hai mắt sẽ bị đâm thủng. Mặc dầu vậy, anh vẫn
tiến lên một bước, và hai mũi nhọn biến mất. Anh nghe thấy những lời
khen ngợi kín đáo.
- Anh can đảm đấy. Nhưng liệu có chịu được sự đau đớn không?
- Không kém bất kỳ ai.
- Hăy thử thách.
Móc-đô đă phải sử dụng tất cả nghị lực mới không kêu thét lên: một
sự đau đớn khủng khiếp vừa xiên qua cánh tay anh, suưt làm anh ngất
xỉu.
- Tôi có thể chịu được hơn thế nữa.
Lần này th́ tiếng vỗ tay nổ vang lên. Chưa bao giờ chi nhánh ở đây
thấy một người mới nhập hội cương quyết hơn thế. Người ta nhấc cái
mũ ở trên đầu xuống, và vỗ vào lưng anh đồm độp. Anh vẫn đứng im,
chớp chớp mắt cười trong khi các môn huynh tới chúc mừng anh.
Ganh-ty nói:
- Môn huynh Móc-đô. Anh đă tuyên thệ giữ bí mật và trung thành,
nhưng chắc anh biết rằng ai phản bội lời thề đó sẽ bị án tử h́nh tức
khắc chứ?
- Tôi biết.
- Và anh có tuân theo lệnh của người toán trưởng trong bất kỳ hoàn
cảnh nào không?
- Có.
- Vậy th́, nhân danh chi nhánh 341 của Vermissa, tôi mời anh được
tham dự vào những nghi lễ và những đặc quyền của Hội. Môn huynh
Can-lân, hăy cho chúng ta uống rượu đi.
Có một người đem trả lại cho Móc-đô chiếc áo vét. Trước khi mặc vào,
anh xem xét lại chỗ cánh tay phải vẫn c̣n đau như xé: Một cái ấn
bằng sắt nung đỏ đă in lên đấy h́nh một tam giác nằm trong một đường
tṛn. Những người đứng xung quanh cũng vén tay áo lên và chỉ cho anh
xem dấu ấn của họ.
- Chúng tôi cũng đă được nhận dấu ấn này, nhưng không ai dũng cảm
được bằng anh đâu.
- Ồ, cũng không có ǵ ghê gớm lắm. - Móc-đô trả lời.
Mấy tuần rượu mừng lễ nhập hội đă xong, chi hội bắt đầu bàn đến một
số vấn đề thường vụ. Ganh-ty tuyên bố:
- Việc thứ nhất của buổi họp đêm nay là bức thư của vị trưởng hạt
Win ở Merton, chi nhánh 249. Bức thư như sau: "Quí vị thân mến, có
một việc nhỏ cần làm đối với Adrew Rae, ở công ty Rae Sturmash, chủ
những mỏ bên cạnh. Chắc các vị chưa quên là chi nhánh các vị c̣n nợ
chúng tôi về việc chúng tôi đă cử hai môn huynh đến để giúp các vị
trong vụ tên cảnh sát, mùa thu vừa qua. Nếu các vị cử đến cho chúng
tôi hai người t́nh nguyện, th́ họ sẽ được người thủ quỹ Hi-gi của
chi nhánh chúng tôi trông nom chu tất, và sẽ hướng dẫn họ cách hành
động, ở đâu và lúc nào. Chào huynh đệ. Kư tên J.Win."
Ông Win chưa bao giờ từ chối cho chúng ta vay một hoặc hai người khi
chúng ta cần, th́ bây giờ chúng ta cũng không thể từ chối ông ta.
Ganh-ty ngừng lại, đưa mắt nh́n khắp căn pḥng.
- Ai xung phong đi làm công việc này?
Mấy thanh niên cùng giơ tay một lượt. Ông trưởng toán mỉm cười đồng
ư.
- Hổ Cóc-mắc, anh sẽ đi. Nếu anh cũng làm ăn tốt như lần trước th́
mọi việc sẽ b́nh thường cả thôi. Cả anh nữa, Uyn-xơn.
Người xung phong đó thắc mắc:
- Nhưng tôi không có súng lục.
- Đây là trận đầu tiêm của anh, có phải không? Thế th́ phải bắt đầu
bằng lễ chịu lửa đă. C̣n súng lục, đến nơi sẽ có. Khi nào trở về, sẽ
có ăn mừng trọng thể.
- Thế c̣n tiền thưởng, lần này th́ sao? - Cóc-mắc hỏi.
- Tiền thưởng không phải là quan trọng. Anh ra tay v́ danh dự mà.
Khi nào công viẹc xong xuôi, người ta cũng sẽ vét được ở đáy két bạc
một đôi đồng đô-la cũ rích nào đó để trao cho anh.
Wil hỏi:
- Cái người đó đă làm ǵ?
- Chuyện đó không dính dáng ǵ đến chúng ta, công việc của chúng ta,
là thay họ thanh toán nó, cũng như họ đă thay ta ở đây vậy. à cũng
nhân đây nói luôn; tuần lễ sau sẽ có hai môn huynh của chi nhánh
Merton đến đây để làm thay cho chúng ta một công việc nhỏ.
Có người hỏi:
- Ai đến thế?
- Đừng nên đặt những loại câu hỏi như vậy. Anh chỉ cần biết đây là
những người rất chịu chơi.
Ted kêu lên:
- Ở đây đang cần có những loại người ấy đấy. Dân chúng ở đây đă bắt
đầu hơi coi thường rồi đó. Trong tuần trước ba người của chúng ta đă
bị tên đốc công La-cơ đuổi không cho làm nữa. Chúng ta mắc nợ với
cái thằng này từ lâu rồi, bây giờ phải hoàn lại đủ cả vốn lẫn lăi
cho nó thôi.
Móc-đô th́ thầm vào tai người ngồi bên hỏi:
- Hoàn vốn như thế nào?
Người này phá lên cười:
- Bằng một viên đạn súng săn chứ c̣n bằng cái ǵ nữa. Anh thấy những
phương pháp của chúng tôi thế nào, môn huynh.
Móc-đô tỏ vẻ tán thành những phương pháp của cái hội giết người này.
- Phương pháp hay quá. Một chàng trai không phải thỏ đế th́ ở đây
tốt quá đi chứ.
Những người ngồi bên vỗ tay tán thưởng. ở đầu bàn đằng kia, ông toán
trưởng hỏi với lại.
- Cái ǵ thế?
- "Thưa ông", vị môn huynh nói, "Móc-đô thấy phương pháp làm việc
của chúng ta hợp với khẩu vị của anh ấy lắm".
Móc-đô đứng phắt ngay lên, trịnh trọng nói:
- Thưa thầy kính mến, tôi muốn nói rằng, nếu thầy cần đến một người
để làm một việc ǵ đó th́ tôi sẽ tự coi như có danh dự lớn, nếu được
thầy cho làm.
Nhiều tiếng vỗ tay. Chỉ có một vài môn huynh trong hội là thấy anh
ta đi có hơi quá nhanh.
Viên thư kư Ha-ra, một lăo già râu xám ngồi bên cạnh toán trưởng,
can thiệp ngay:
- Tôi đề nghị là môn huynh Móc-đô chờ đợi khi nào chi nhánh cần đến.
- Tất nhiên. Đó chính là điều mà tôi muốn nói. Tôi hoàn toàn thuộc
quyền sử dụng của chi nhánh. - Móc-đô đáp lại.
Toán trưởng nói một cách an ủi:
- Rồi sẽ đến lượt anh thôi, môn huynh. Chúng tôi nhận thấy anh là
một con người cương nghị, và tin chắc rằng anh sẽ làm được những
việc xuất sắc. Tối nay, nếu anh muốn, anh có thể tham dự vào một
công việc nhỏ thôi.
- Tôi xin chờ.
- Bây giờ, trước hết tôi yêu cầu thủ quỹ cho chúng ta biết bản hạch
toán tiền nong. Phải trả một số tiền kha khá cho người vợ goá của
Jim.
Một người ngồi bên Móc-đô giải thích cho anh ta hiểu:
- Jim đă bị giết tháng trước trong khi đang định hạ sát Wil-co.
Thủ quĩ mở sổ sách ra trước mặt, nói:
- Quỹ hiện nay rất phong phú, Max và công ty ông ta đă trả 500
đô-la. Hai anh em Wan-cơ gửi đến 100 đô-la, nhưng tôi đă tự ư gửi
trả lại họ, đề đ̣i 500 kia. Nếu từ nay đến thứ tư sau, mà tôi không
có tin tức ǵ th́ bộ cầu trục của họ có thể sẽ bị tai nạn. Năm ngoái
chúng ta đă bắt buộc phải đốt cháy cái máy nghiền quặng của họ. Hiện
nay chúng ta có vốn đủ để có thể đương đầu với bất cứ một yêu cầu
nào.
- Thế c̣n cái vụ Win-đô th́ sao?
- Nó đă bán hết gia sản và đi khỏi khu vực rồi. Cái thằng quỷ già đó
có để lại cho chúng ta một bức thư nói rằng thà nó đi làm nghề quét
đường ỏ Nữu-Ước c̣n thú vị hơn là làm một chủ mỏ lớn để bị một băng
cướp tống tiền khống chế. Quân chó đẻ, cũng may là nó đă đi khỏi đây
trước khi bức thư đến tay chúng ta.
Một người đă đứng tuổi, mặt mũi nhẵn nhụi có dáng hiền lành hỏi:
- Thưa ông thủ quỹ, tôi có được phép xin ông cho chúng tôi biết ai
đă mua cái lô đất của người mà ta vừa đuổi chạy khỏi khu này không?
- Được, môn huynh Mô-rít. Lô đất ấy đă do công ty Hoả xa ở Merton
mua.
- Và ai đă mua lại những mỏ của Tod và Lee đem bán đấu giá, năm
ngoái cũng v́ những lư do trên.
- Cũng lại công ty Hoả xa.
- Và ai đă mua lại những ḷ rèn của Man-sơn và Su-man khi họ bỏ lại
để chạy trốn.
- Tất cả đều được công ty mỏ tổng hợp Gilmerton mua lại hết.
Toán trưởng can thiệp, hỏi lại:
- Môn huynh Mô-rit, tên tuổi của những người đă đứng tên mua không
làm cho chúng ta phải quan tâm, v́ không thể bê những cái bể là đó
ra khỏi vùng này được kia mà.
- Thưa thầy kính mến, với tất cả ḷng tôn kính của tôi đối với thầy,
tôi vẫn nghĩ rằng vấn đề này phải được chúng ta quan tâm nhiều hơn
nữa. Như thế là trong mười năm nay, chúng ta vẫn tiếp tục dùng có
một phương pháp thôi. Đó là chúng ta dần dần đuổi hết những nhà thầu
nhỏ ra khỏi nơi đây. Kết quả là thế nào? Họ được thay thế bởi những
công ty lớn, mà những giám đốc của các công ty đó th́ ngự ở Nữu Ước
hay Philadenphia, và hoàn toàn coi thường những lời đe dọa của chúng
ta. Những chú nhỏ không thể làm ǵ chúng ta được. Nhưng, khi những
công ty lớn thấy chúng ta là vật chướng ngại giữa họ và số lăi, th́
họ sẽ không từ bất cứ một cố gắng nào, để đưa chúng ta ra pháp luật.
Mọi người im bặt, nét mặt sa sầm xuống. Từ trước đến giờ họ vẫn cảm
thấy họ có uy lực đến mức không ai dám khiêu khích họ, và họ cho
rằng họ vững như thành đồng. ư kiến của môn huynh đă làm dựng chân
lông những con người bất trị nhất.
Diễn giả nói tiếp:
- V́ vậy, ư kiến của tôi là, chúng ta nên nới bớt tay đối với các
chủ nhỏ. Ngày nào mà họ bắt buộc phải trốn chạy đi hết, th́ ngày ấy
quyền lực của Hội sẽ bị tan vỡ.
Không phải sự thật nào cũng nên nói ra. Khi môn huynh Mô-rit ngồi
xuống, những tiếng kêu giận dữ đă nổi lên. Ganh-ty đứng dậy, vừng
trán bừng bừng.
- Này môn huynh Mô-rit, anh từ trước đến nay vẫn là người chuyên nói
những điều gở dại. Chừng nào mà tất cả hội viên trong chi nhánh vẫn
sát cánh với nhau, th́ không có một thế lực nào làm hại đến chúng
ta, những công ty lớn cũng sẽ cảm thấy được là trả tiền cho chúng ta
sẽ đơn giản hơn là chọi với chúng ta. Và rồi họ cũng sẽ làm theo như
các công ty nhỏ thôi. C̣n bây giờ, thưa các môn huynh...
Ganh-ty bỏ cái mũ nhung đen và tấm đai xuống.
-... Chi hội chúng ta đă bàn xong mọi công việc tối nay, chúng ta
chỉ c̣n một việc nhỏ nữa cần phải nói trước lúc chia tay. Nhưng bây
giờ đă đến lúc chúng ta nghỉ xả hơi giải khát một chút và vui hát
với nhau, như anh em trong một nhà.
Móc-đô có một giọng hát nam cao rất hay, anh hát bài "Em Mari, anh
ngồi dưới dàn nho" và bài "Trên con sông lớn" và hốt hết các t́nh
cảm của khán giả. Ai cũng đoán rằng rồi đây anh ta sẽ tiến bước lên
những chức vụ cao nhất trong hội. Nhưng muốn làm một Người Tự Do
trong cái hội này, cũng đ̣i hỏi phải có một vài đức tính khác nữa,
Móc-đô đă hiểu ra được điều đó trước khi buổi họp tối hôm ấy kết
thúc. Chai rượu uưt-ki đă được truyền tay đi mấy lần. Các chàng trai
mặt đỏ như gấc, đă chín mùi để có thể làm bất cứ một việc ǵ. Ông
trưởng toán tiếp tục:
- Các cậu ơi, trong thành phố có một người đang cần một bài học. Đó
là lăo James của tờ báo Herald, gần đây hắn lại bắt đầu há cái mồm
to tướng ra để chống lại chúng ta.
Một tiếng ŕ rào đồng t́nh đáp lại, pha lẫn đâu đó là một vài câu
chửi thề thô tục. Ganh-ty rút ở trong túi áo ra một mẩu nhật tŕnh,
đọc bài Pháp luật và Trật tự.
"Sự khủng bố đang ngự trị trong vùng than và sắt. Mười hai năm đă
trôi qua từ khi xảy ra những vụ ám sát đầu tiên chứng tỏ có sự hiện
diện của một tổ chức tội ác trong vùng chúng ta. Từ ngày đó đến nay,
những vụ án mạng không một lúc nào ngừng và bây giờ đă lên đến một
quy mô làm cho chúng ta trở thành một mối ô nhục của thế giới văn
minh. Một t́nh trạng khủng bố và vô chính phủ sẽ được thiết lập dưới
bóng thiêng liêng của lá cờ tự do hay sao? Người ta biết rơ những
tên cầm đầu. Chúng đă hoạt động công khai trước mắt mọi người. Chúng
ta sẽ c̣n phải chịu đựng t́nh trạng này bao nhiêu lâu nữa. Chúng ta
sẽ sống...".
Ông trưởng toán vứt mảnh báo xuống bàn.
- Thôi đọc cái thứ văn chương này như thế là đủ rồi. Đó, nó nói về
chúng ta như vậy đó. Câu hỏi tôi muốn đặt ra cho các bạn là:
Chúng ta sẽ nói ǵ với nó.
Hàng tá tiếng thét hung dữ nổi lên:
- Giết mẹ nó đi!
Môn huynh Mô-rit, cái người có bộ mặt hiền lành đó lại đứng lên, căi
lại:
- Tôi đă nói với các môn huynh rằng: bàn tay chúng ta đập quá nặng
xuống thung lũng này, và cũng chẳng c̣n lâu nữa sẽ đến cái ngày mà
tất cả công dân trong vùng họp nhau lại để đè bẹp chúng ta. James là
một ông già. ông ta được người trong thành phố và trong vùng kính
trọng. Nếu các anh giết người này, th́ cả nước sẽ náo động, cho đến
khi chúng ta bị tiêu diệt hết mới thôi.
Ganh-ty rống lên:
- Chúng tiêu diệt chúng ta bằng cách nào, thưa ngài Thỏ đế. Bằng
cảnh sát chăng? Coi nào, một nửa số cảnh sát ăn lương của chúng ta,
nửa kia th́ sợ chúng ta như sợ cọp. Bằng toà án chăng? Chúng ta đă
thử nhiều lần rồi đó, hỏi có đi đến đâu không?
Môn huynh Mô-rit đáp lại:
- Có một quan toà tên là Lynch có thể tuyên án.
- Tôi chỉ cần giơ một ngón tay lên, là có thể đưa về đây hai trăm
người để dọn sạch thành phố này từ đầu đến cuối - Ganh-ty nói Rồi
bỗng ông ta chồm người về phía trước, vầng trán nhăn lại một cách dữ
tợn, nói dằn từng tiếng:
- Nghe đây, môn huynh Mô-rit, tôi theo dơi anh từ lâu rồi. Bản thân
anh không có một chút can đảm nào, nhưng anh lại cứ cố gắng phá hoại
ḷng can đảm ở người khác. Môn huynh Mô-rit, khi nào mà tên anh được
ghi trên chương tŕnh nghị sự, th́ ngày ấy sẽ là một ngày không tốt
cho anh.
Mô-rit mặt nhợt nhạt, ngă ngồi xuống ghế, hai đầu gối nhũn ra như
bông. Ông ch́a một bàn tay run rẩy ra cầm lấy ly rượu uống cạn một
hơi trước khi trả lời:
- Thưa thầy tôn kính, tôi xin thầy thứ lỗi cho. Tôi xin tất cả các
môn huynh thứ lỗi cho, nếu như tôi đă quá lời. Tôi là một hội viên
trung thành và trung thực, tất cả các môn huynh đều biết chính v́ sợ
một biến cố có thể xảy ra, nên tôi mới phát biểu ư kiến như vậy.
Nhưng tôi tin tưởng ở sự phán xét sáng suốt của thầy tôn kính hơn là
tin tưởng ở sự nhận thức của tôi... Tôi xin hứa là từ giờ trở đi,
tôi sẽ không bao giờ dám làm phật ư thầy nữa.
Những nếp nhăn trên trán ngài trưởng toán dăn ra.
- Được rồi, môn huynh Mô-rit, tôi sẽ buồn nếu phải giảng cho anh một
bài học, nhưng chừng nào mà tôi c̣n giữ chức vụ, th́ chúng ta sẽ giữ
vững sự thống nhất trong chi nhánh về lời nói và việc làm. Và bây
giờ, hỡi các chàng trai...
Ông trưởng toán nh́n một ṿng khắp mặt những người đứng xung quanh.
- Nếu James lănh đủ những ǵ mà hắn đáng phải nhận, th́ chúng ta sẽ
bị phiền nhiều. Những thằng nhà báo kết với nhau lắm đấy. Nếu James
bị hạ, tất cả các báo chí ở Hoa Kỳ sẽ đ̣i cảnh sát và quân đội can
thiệp. Vậy các anh chỉ nên cho hắn một lời cảnh cáo nghiêm khắc mà
thôi. Môn huynh Ted, anh có thể gánh vác việc này được không?
- Dĩ nhiên là được ạ. - Ted phấn khởi trả lời.
- Anh cần bao nhiêu người?
- Độ sáu người. Thêm hai người nữa để giữ cửa.
- Tôi đă hứa để cho vị môn huynh mới của chúng ta được tham dự vào
trận ra quân này.- Ganh-ty nói.
Ted nh́n Móc-đô với một cặp mắt chứng tỏ hắn chưa tha thứ một tí ǵ.
Hắn trả lời bằng một giọng chua như giấm:
- Th́ để anh ta đi. Công việc làm xong sớm chừng nào hay chừng ấy.
Hội nghị chia tay nhau giữa những tiếng la, hét và những bài hát say
rượu. Quầy rượu bên ngoài vẫn c̣n đông khách, nhiều môn huynh cũng
sà vào đó. Toán đi làm nhiệm vụ th́ chia nhỏ ra. Bên ngoài rét lắm.
Một mảnh trăng lưỡi liềm le lói trên bầu trời giá buốt và đầy sao.
Các chàng trai tụ tập trong một mảnh sân đối diện với một toà nhà
lớn, giữa hai cửa sổ sáng choang có khắc hàng chữ vàng "Tuần báo
Vermissa". Bên trong các máy in đang chạy đều đều.
Ted sẵng giọng hỏi Móc-đô:
- Anh kia, đứng đấy. Anh sẽ ở dưới này canh cửa và giữ đường thông
suốt lúc chúng tôi ra. C̣n những người khác theo tôi. Đừng sợ ǵ cả.
Móc-đô cùng một người khác đứng dưới nhà. Họ nghe thấy ở tầng lầu
một những tiếng thét, tiếng kêu cứu, tiếng chân người chạy, và tiếng
đập phá đồ đạc. Một lát sau, một người tóc hoa râm chạy ra cầu
thang. Nhưng chưa chạy xa được, th́ đă bị túm lại, và cặp kính rơi
xuống chân Móc-đô. Một tiếng người té ngă, tiếp theo là những tiếng
rên rỉ. Người đó nằm sấp, mặt úp xuống. Sáu cây gậy cùng một lúc
đánh tới tấp xuống. Đánh chán một lúc sau, chúng mới ngừng tay, Ted
vẫn ra sức đánh vào đầu nạn nhân. Máu đă chảy loang lổ cả vùng tóc
bạc. Ted cúi xuống định đánh một đ̣n cuối cùng, Móc-đô nhảy bổ lên
gác, gạt nó ra.
- Mày định giết ông ta à. Thôi!
- Cút. Mày làm ǵ thế này, lùi ra.
Nó giơ cao cây gậy lên. Nhưng Móc-đô đă rút súng, hét lên:
- Nếu mày động đến tao, tao bắn bể đầu mày ngay. Lúc năy ông trưởng
toán đă ra lệnh là không được giết ông James.
Một đứa trong bọn chúng tán thành:
- Anh ấy nói đúng đó.
Người đứng gác dưới nhà gọi vọng lên:
- Thôi nhanh lên. Các anh muốn cả phố xông ra hay sao.
Đúng là lúc ấy ở ngoài đường đă nghe thấy nhiều tiếng người kêu gọi
nhốn nháo. Bọn lưu manh chạy vội xuống và tẩu thoát ra lối cửa. Khi
chúng về đến hội quán th́ một vài đứa lẩn ngay vào đám khách và th́
thào vào tai Ganh-ty. Những đứa khác, trong số đó có Móc-đô th́ tản
ra trong các ngơ hẻm để về nhà.
Thung Lũng Khủng Khiếp
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Móc-đô thấy đầu nhức như búa bổ.
Cánh tay phải nơi dấu ấn sắt nung đỏ in vào bị cháy bỏng và
sưng phồng lên, anh ăn điểm tâm rất trễ và không ra khỏi nhà. Anh
viết một bức thư dài cho một người bạn. Rồi anh đọc lướt qua
tờ Herald. Trong mục tin giờ chót "Toà soạn báo Herald bị tấn công.
Chủ bút bị thương nặng". Theo sau là một bài tường thuật
ngắn về những sự việc mà anh biết rơ hơn ai hết. Bài báo kết thúc
như sau:
"Sự việc hiện nay đang được cảnh sát tra xét. Nhưng người ta cũng
không hề hy vọng có kết quả ǵ hơn những vụ trước đây. Một
số những tên côn đồ không phải là những người xa lạ. Chúng phải bị
kết tội. Những bạn hữu rất đông đảo của James sẽ hết sức
vui mừng khi nghe tin, tính mạng của ông không bị đe doạ".
Dưới bài báo, một mục tin nhỏ thông báo một đội canh gác của cảnh
sát vùng mỏ được vũ trang bằng súng, từ nay sẽ bảo vệ toà
soạn.
Móc-đô ném tờ báo xuống và đang đưa một tay lên đốt thuốc, th́ có
tiếng gơ cửa.
Bà chủ trọ vào đưa cho anh một bức thư, mà một đứa nhỏ vừa cầm đến.
Thư không kư tên, viết như sau:
"Tôi muốn nói chuyện với ông, nhưng nói ở bên ngoài nhà ông. Ông có
thể gặp tôi ở cạnh cột cờ trên đồi Miller. Nếu ông đến
ngay bây giờ, tôi sẽ nói cho ông hay một điều quan trọng đối với ông
và tôi".
Móc-đô đọc đi đọc lại bức thư và không thể đoán được ai là tác giả.
Anh chần chừ suy nghĩ rồi quyết định phải làm cho sáng tỏ
vấn đề.
Đồi Miller là một công viên ở ngay trung tâm thành phố. Mùa hè có
đông người dạo chơi, nhưng mùa lạnh th́ vắng ngắt. Đứng
trên đồi, người ta nh́n thấy không những cả thành phố mà cả vùng
thung lũng nữa. Móc-đô đi theo con đường dẫn lên một quán
ăn, bên cạnh quán có một cột cờ, và dưới chân cột cờ là một người
đàn ông mũ đội sụp xuống tận mắt, cổ áo khoác bẻ cao lên.
Khi người nay qua lại, Móc-đô nhận ra môn huynh Mô-rit. Hai người
trao đổi với nhau nghi thức của Hội.
Ông già ngập ngừng nói như người đang ḍ dẫm đi lần từng bước.
- Tôi xin cảm ơn ông đă đến.
- Tại sao ông không kư tên dưới bức thư.
- Thưa ông. Trong cái thời buổi này, không ai biết trước được hậu
quả của bất cứ một việc ǵ. Mà cũng không biết có thể tin cậy
được vào ai.
- Dù sao cũng có thể tin cậy được ở các môn huynh trong cùng một chi
nhánh chứ.
- Không. Không thể tin được. Dù chúng ta có nói ǵ, th́ tất cả đều
đến tai của Ganh-ty cả.
Móc-đô nói một cách trang nghiêm:
- Tối hôm qua, tôi thề trung thành với ngài toán trưởng. Mà hôm nay
ông lại đ̣i hỏi tôi phản bội lời thề đó sao?
Mô-rit buồn rầu nói thều thào:
- Nếu ông nh́n sự việc như vậy, th́ thôi, tôi rất tiếc đă quấy rầy
ông. T́nh h́nh đă đi đến chỗ tồi tệ đến nỗi hai Người Tự Do
không dám trao đổi những ư nghĩ của ḿnh với nhau nữa.
Móc-đô cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
- Tôi là người mới tới đây, tôi không hay biết ǵ hết, nếu ông tin
rằng việc ông định nói với tôi là có ích lợi th́ tôi đến đây chính
là
để nghe ông.
Mô-rit cay đắng tiếp theo:
- Để rồi mách lại tất cả với Ganh-ty.
Nhưng Móc-đô vội nói ngay:
- Ông đánh giá tôi không đúng. Tôi trung thành với chi nhánh Hội.
Tôi đă nói dứt khoát với ông như vậy, nhưng tôi sẽ là một
thằng khốn nạn nếu tôi đi kể lại với một người nào khác những điều
ông tâm sự với tôi, nhưng ông chớ có mong ở tôi một sự giúp
đỡ hay cảm t́nh.
- Tối hôm qua tôi có cảm tưởng là ông đang cố rập theo khuôn mẫu của
những tên tệ hại nhất trong cái băng này. Dù ông có xấu
đến đâu đi nữa, th́ ông cũng vẫn là một hội viên mới, lương tâm chưa
bị đanh cứng lại. V́ vậy, mà tôi muốn nói chuyện với ông.
- Ông định nói ǵ với tôi?
- Khi ông gia nhập Hội ở Chicago, và khi ông tuyên thệ giữ ḷng nhân
ái, trung thành th́ có bao giờ ông nghĩ, rằng điều đó sẽ dẫn
ông đến tội ác không?
- Hăy giả thiết đó là tội ác.
Mô-rit la lên, giọng nói xúc động:
- Hăy giả thiết à?... Mới tối hôm qua đây thôi, đánh một người già
bằng tuổi bố ông, như thế có phải là tội ác không? Nếu ông cho
rằng đó không phải là tội ác, th́ là cái ǵ vậy?
- Có người nói đó là chiến tranh. Chiến tranh giữa hai giai cấp. Một
cuộc chiến tranh tốc lực, không khoan nhượng.
- Thế khi ông xin gia nhập Hội những Người Tự Do ở Chicago, lúc đó
ông có nghĩ đến cuộc chiến tranh ấy không?
- Không, lúc đó tôi không nghĩ như thế.
- Tôi cũng vậy, khi tôi gia nhập Hội ở Philadelphia, Hội chỉ đơn
giản là một hội ái hữu tương tế, một nơi đến để gặp gỡ bạn bè.
Rồi tôi nghe nói đến vùng này. Tôi dọn đến đây với dự tính cải thiện
hoàn cảnh của tôi. Vợ tôi và ba con tôi cũng đi theo tôi. Tôi
mở một cửa hàng bán vải ở Phố Chợ và phát đạt lên. Rồi người ta biết
tôi là một hội viên Hội những Người Tự Do, thế là tôi bắt
buộc phải gia nhập vào chi nhánh ở địa phương. Tôi cũng có cái dấu
hiệu ô nhục này trên cánh tay, và một cái ǵ c̣n tệ hại hơn
nữa in bằng sắt nung đỏ vào tim. Tôi có thể làm ǵ được? Tất cả
những ǵ tôi nói ra đều bị coi như một sự phản bội. Tôi không thể
chạy trốn đi khỏi nơi này. Tất cả của cải của tôi là nằm trong cửa
hàng. Nếu tôi xin ra khỏi Hội, th́ đó là tự kư vào bản án tử h́nh,
rồi c̣n vợ và các con tôi.
Mô-rit úp mặt vào hai bàn tay, và cả người đều run lên trong những
tiếng khóc nức nở.
- Ông quá yếu mềm đối với tṛ chơi này. Hoàn toàn không phải loại
người thích hợp...
- Trước đây tôi có một lương tâm và một tôn giáo. Chúng đă biến tôi
thành một tên tội phạm, tôi đă bị chỉ định vào một vụ án
mạng. Nếu tôi từ chối, tôi biết cái ǵ sẽ chờ đợi tôi. Tôi đă tham
gia vào vụ án đó. Đó là một căn nhà hẻo lánh, ở cách đây ba mươi
cây số, ở bên kia núi. Chúng cũng đặt tôi ngoài cửa như ông đêm hôm
qua. Chúng không tin tôi. Chúng xông vào nhà. Và khi trở
ra, th́ tay chúng đầy máu. Chúng tôi bỏ đi, nhưng đằng sau tôi có
tiếng một đứa trẻ la hét: Đó là một đứa bé trai, khoảng 5 tuổi,
vừa chứng kiến bố nó bị giết ngay trước mắt nó. Tôi muốn ngất đi v́
khủng khiếp, nhưng tôi vẫn phải giữ nụ cười trên môi, v́ nếu
không th́ lần sau, chúng từ nhà tôi trở ra cũng với bàn tay đầy máu.
Khi biết tôi là một hội viên, vị thầy tu rút phép thông công.
Đó là t́nh trạng tôi bây giờ. Thế mà tôi thấy ông cũng đang trượt
xuống cái dốc đó. Ông có sẵn sàng trở thành một tên giết người
như chúng hay không. Hay chúng ta có thể làm được một cái ǵ để ngăn
chặn chúng.
- Thế ông định tố cáo chăng?
- Ai mà dám làm một việc như vậy. Chỉ nghĩ trong đầu thôi cũng đă đủ
mất mạng.
- Được. Tôi thấy ông nghĩ ngợi quá nhiều.
- Ông hăy nh́n thung lũng này. Ông có thấy những đám mây toả ra từ
hàng trăm ống khói đang bao phủ trên nó không? Những
đám mây tội ác c̣n nặng nề gấp hàng trăm lần: đang bao phủ trên
những người dân. Đây là thung lũng của sự khủng khiếp.
Móc-đô trả lời một cách rất thản nhiên:
- Thôi được, để khi nào tôi thấy nhiều hơn, tôi sẽ nói cho ông biết
tôi nghĩ ǵ. Nhưng có một điều chắc chắn là ông nên dẹp cái
cửa hàng của ông đi, càng sớm càng tốt. Những điều ông nói với tôi,
chỉ hai người, tôi với ông biết mà thôi. Nhưng nếu tôi nghĩ
rằng ông là một người chỉ điểm...
- Không.
- Thế th́ thôi, ta ngừng lại ở đây. Tôi tin rằng ông đă nói với tôi
v́ có ư tốt. Bây giờ, tôi đi về đây.
- Xin ông cho tôi nói với ông một điều nữa trước khi ông ra về. Rất
có thể là có người trông thấy chúng ta đứng đây, và người ta
muốn biết chúng ta nói ǵ với nhau.
- Ồ! Đúng.
- Ông sẽ nói rằng tôi muốn mời ông vào làm công trong cửa hàng của
tôi.
- Và tôi đă từ chối. Thôi môn huynh Mô-rit, thế nhé, một ngày khác
ta gặp lại.
Buổi chiều hôm đó, trong lúc Móc-đô đang ngồi hút thuốc và tự lự bên
cạnh ḷ sưởi th́ cửa mở, và trong khung cửa hiện lên cái
bóng to tướng cả Ganh-ty. Hắn làm dấu hiệu chào của Hội rồi đến ngồi
trước Móc-đô và nh́n anh trân trân không chớp mắt. Cái
nh́n đó đă được đáp lại bởi một cái nh́n khác cũng không kém.
Một lát sau, Ganh-ty mới nói:
- Tôi đến đây, không phải là để thăm anh, mà đến để xác định với anh
một việc.
Móc-đô tỏ vẻ rất hân hoan về việc tới thăm bất ngờ này. Anh đứng
dậy, ra mở tủ lấy một chai rượu.
- Thưa ông Hội Đồng, tôi vui mừng được đón tiếp ông. Tôi không ngờ
lại có vinh dự này.
- Cái tay thế nào?
Móc-đô nhăn mặt:
- Tôi sẽ không thể nào quên được. Nhưng việc đó cũng đáng ghi nhớ
lắm.
- Đúng. Thật đáng ghi nhớ đối với những người trung thành, những
người hết ḷng với Hội. Sáng nay anh nói ǵ với Mô-rit.
Câu hỏi đă được đặt ra một cách hết sức đột ngột cho nên phải trả
lời ngay. Móc-đô phá lên cười ngặt ngẽo.
- Mô-rit không biết rằng tôi có thể làm ăn ở đây, ngay trong nhà này
thôi. Mà cũng không nên để cho hắn biết, v́ tôi thấy hắn thắc
mắc nhiều quá. Nhưng hắn là một lăo già tốt bụng. Hắn tưởng tôi
không có công ăn việc làm, nên muốn mời tôi về làm công trong
cửa hàng bán vải.
- Ồ, ra thế đấy.
- Vâng.
- Thế anh đă từ chối chứ.
- Dĩ nhiên. Tôi có thể kiếm được 10 lần hơn thế nữa với 4 giờ làm
việc.
- Đúng thế. Nhưng tôi là anh, tôi sẽ không đi lại với Mô-rit.
- Sao thế?
- Bởi v́ tôi bảo anh là không nên đến, giải thích thế là đủ rồi.
- Có lẽ đối với phần đông những người khác th́ đủ đấy, nhưng đối với
tôi th́ chưa đủ đâu. Nếu ông là một người biết người biết
của, th́ ông phải hiểu điều đó.
Ganh-ty như nh́n đóng đinh vào mặt Móc-đô, bàn tay hắn bóp chặt ly
rượu. Nhưng rồi hắn lại bật cười.
- Đúng, anh không phải là một loại người b́nh thường. Anh muốn biết
lư do tại sao không nên đi lại với Mô-rit phải không?
Được. Thế Mô-rit có nói ǵ chống lại chi Hội không?
- Không.
- Có nói ǵ chống lại tôi không?
- Không.
- À, vậy là hắn không tin anh, hắn không phải là một người trung
thành. Chúng tôi biết rơ hắn, và vẫn theo dơi hắn để chờ đến lúc
nào đó sẽ cho hắn một bài học xứng đáng. Trong đàn cừu, không thể để
một con cừu ghẻ lở như vậy được. Nếu anh đi lại với một
tên phản bội, th́ chúng tôi có thể nghĩ rằng anh cũng là một tên
phản bội. Anh thấy không?
- Tôi không thể nào gắn bó với hắn được, v́ tôi không thích loại
người như hắn. C̣n cái chữ phản bội ông vừa gắn cho tôi nếu
một người khác nói như vậy th́ anh ta sẽ không đến một lần thứ hai
nữa đâu.
Ganh-ty uống cạn ly rượu:
- Đủ rồi đó. Tôi đến đây để cho anh một lời khuyên. Anh đă nghe lời
khuyên đó rồi. Thế là xong.
- Tôi muốn biết, ông làm cách nào mà biết được rằng tôi đă nói
chuyện với Mô-rit.
Ganh-ty mỉm cười:
- Đừng bao giờ quên rằng, cuối cùng rồi tôi cũng sẽ biết tất cả mọi
việc. Thôi, đến giờ rồi, và...
Vừa lúc Ganh-ty đứng lên định đi th́ hai cánh cửa bị đẩy mạnh, bật
tung ra, và ba cái đầu đội mũ lưỡi trai của cảnh sát, chăm
chăm nh́n hai người. Móc-đô vùng đứng dậy, định rút súng ra, nhưng
hai khẩu đă chĩa thẳng vào anh. Anh thả tay xuống. Một
người mặc binh phục bước vào.
Đại uư Ma-vin ngúc ngắc cái đầu và mỉm cười nh́n Móc-đô.
- Tôi vẫn nghĩ rằng thế nào rồi ngài cũng giở tṛ mà! Ngài lưu manh
Móc-đô. Thôi lấy mũ đội vào, rồi đi theo tôi.
Ganh-ty can thiệp:
- Đại uư sẽ phải trả giá đắt về cái tṛ bông đùa này. Sao ông dám tự
tiện xông vào nhà người ta để doạ nạt những người lương
thiện.
- Ông Hội đồng, ông không dính ǵ đến chuyện này. Chúng tôi chỉ có
chuyện đối với tên Móc-đô này thôi.
- Đây là một người bạn của tôi, và tôi bảo lănh cho anh ta về những
hành vi của anh.
- Theo tất cả những điều người ta nói về ông, th́ rồi một ngày nào
đó, chính ông, ông cũng sẽ phải trả lời trước pháp luật... Tên
này là một thằng lưu manh trước khi đến đây. Hiện nay nó cũng vẫn là
một thằng lưu manh. Thượng sĩ, hăy nhắm súng vào nó,
trong khi tôi tước vũ khí của nó.
Móc-đô lạnh lùng nói:
- Đây, súng của tôi đây.
- Trát bắt người của ông đâu. Tôi xin thề là ông sẽ biết tay tôi. -
Ganh-ty đe doạ.
- Ông cứ hành động.
- Tôi bị buộc tội ǵ? - Móc-đô hỏi.
- Dính líu vào vụ hành hung ở toà soạn báo Herald.
Ganh-ty vừa cười vừa nói.
- Người này tối hôm qua ở trong quán rượu của tôi. Anh ta đánh bài
đến nửa đêm mới ra về. Tôi có cả tá người làm chứng có thể
xác nhận việc này.
- Đó là việc của ông. Ngày mai ông sẽ tŕnh bày trước toà. Móc-đô,
đi thôi.
Ganh-ty cố thu xếp để nói riêng với Móc-đô mấy câu trước khi anh bị
dẫn đi.
- Thế c̣n cái?...
Ganh-ty giơ một ngón tay cái lên để ám chỉ cái máy dập đô-la. Móc-đô
đă giấu kỹ nó dưới sàn nhà nên trả lời.
- Yên trí.
- Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi. Tôi đi t́m thầy căi. Chúng sẽ không
giữ được anh lâu đâu.
Đại uư Ma-vin xen vào:
- Thượng sĩ, ông hăy canh gác kỹ tên tù này, và cho phép ông bắn bỏ
nếu nó định giở tṛ ǵ ra, tôi đi khám buồng của nó.
Người sĩ quan không t́m thấy cái máy làm bạc giả. Khi ở trên lầu
xuống, anh ra lệnh dẫn Móc-đô về đồn. Trời đă tối, gió thổi lạnh
lẽo, đường xá vắng tanh. Chỉ có mổ vài người hiếu kỳ đi theo, và
được bóng tối làm cho bạo dạn hơn, đă văng tục chửi thề tên tù
đang bị dẫn đi.
- Hăy đánh chết cái thằng "Tiên phong" này đi! Đánh chết đi!
Họ cười đùa và nói khôi hài khi thấy cả đám bước vào trong đồn cảnh
sát, Sau khi bị hỏi cung chiếu lệ, Móc-đô bị dẫn tới một
pḥng giam. Anh gặp lại ở đây tên Ted và ba tên tội phạm khác.
Nhưng ngay ở trong bức thành tŕ của luật pháp này, bàn tay dài
ngoằng của những Người Tự Do cũng vẫn vươn tới được. Buổi tối
hôm đó, một người cai ngục mang rơm vào để chúng rải xuống sàn nhà
ngủ cho ấm. Chúng moi từ bó rơm ra hai chai rượu, mấy
cái ly và một cỗ bài. Chúng đă qua một đêm vui vẻ, không cảm thấy có
một chút nào lo sợ đối với vụ xử án ngày hôm sau.
Tại toà, trước những chứng cớ đưa ra, vị quan toà đành chịu không
thể tuyên án. Những người thợ nhà in công nhận rằng ánh sáng
lúc đó nhấp nhem. Bản thân họ cũng không được tỉnh trí, nên họ ở
trong t́nh trạng rất khó nói dứt khoát về nhận dạng những tên
côn đồ... Đến khi họ bị ông luật sư hỏi vặn lại th́ họ lại càng ấp
úng hơn nữa. Nạn nhân cũng đă khai rằng ông ta bị tấn công quá
đột ngột nên không thể xác định được một điều ǵ ngoài việc thấy tên
đánh đầu tiên vào ông có một bộ râu mép. Ông nói thêm
rằng bọn chúng chỉ là "Những Người Tiên Phong" thôi, v́ ông ta không
có ai khác là kẻ thù trong thành phố.
Mặt khác, những lời làm chứng quả quyết của sáu công dân, trong số
đó có Ganh-ty đă chứng minh rằng những người bị buộc tội
ở đây đă đánh bài tại nhà Hội quán đến tận một thời điểm sau vụ hành
hung rất nhiều.
Chúng đă được tha bổng. Đại uư Ma-vin và ngành cảnh sát bị khiển
trách.
Giờ Đen Tối Nhất
Sau phiên ṭa, Móc-đô càng nổi tiếng hơn. Những huynh trưởng trong
chi nhánh bảo nhau: "Không ai có thể thay thế anh ta được
khi có những vụ gay go". Ganh-ty cũng công nhận rằng Móc-đô là cánh
tay đắc lực nhất. Hắn có cảm giác là đang nắm ở đâu đây
một con chó săn cực kỳ hung ác. Tất nhiên để làm những việc lặt vặt
th́ hắn không thiếu những con chó-con, nhưng nh́n xa trông
rộng, hắn đă nh́n thấy trước được cái ngày mà hắn phải xua con chó
dữ tợn này vào một con mồi xứng đáng với nó kia. Một vài
môn huynh trong chi Hội, trong đó có Ted đă đem ḷng căm hờn, nhưng
thầm lặng trong bụng.
Nếu Móc-đô đă chiếm được cảm t́nh của các bạn hữu, th́ ở một nơi
khác, anh lại mất hết. Bố của cô Ettie không muốn trông mặt
anh nữa và cũng không cho anh bước chân vào nhà nữa. Ettie th́ không
từ bỏ anh được. Nhưng cô cũng tỉnh táo suy nghĩ về
những hậu quả của một cuộc hôn nhân với một kẻ bị mọi người coi như
một tên tội phạm. Một buổi sáng, cô quyết định đi gặp
anh ta, cố gắng kéo anh ta ra khỏi những ảnh hưởng độc hại đang hút
anh ta xuống vực thẳm.
Móc-đô đang ngồi trước bàn,quay lưng ra ngoài, trước mặt có một bức
thư. Một ư nghĩ tinh nghịch thoáng qua đầu óc cô bé 19
tuổi này. Anh không nghe thấy cô mở cửa, nên cô nhón gót yên lặng đi
đến sau lưng, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai anh.
Anh ta nhảy chồm lên như một con hổ, tay phải th́ nắm lấy cổ cô, tay
kia th́ ṿ nát bức thư để trước mặt. Lúc đó anh mới kịp
nh́n ra cô. Thế là sự ngạc nhiên và niềm vui tràn ngập đến thay sự
hung bạo. Nhưng, sự hung bạo đă làm cho cô khiếp đảm phải
lùi măi đến bức tường phía sau lưng.
Móc-đô vừa lau mồ hôi trán vừa nói:
- Em đấy à, lại đây, em yêu...
Móc-đô giang rộng hai tay ra phía trước.
- Anh phải đền em.
Ettie vẫn c̣n bàng hoàng v́ nét mặt của Móc-đô mà cô vừa phát hiện:
Tất cả linh tính của phụ nữ đă mách bảo cho cô biết rằng đó
không phải là sự sợ hăi b́nh thường của một người bị bất ngờ. Không,
rơ ràng là sự sợ hăi của một người có tội. Cô la lên:
- Anh làm sao thế. Tại sao anh lại sợ em đến như vậy.
- Anh đang mải suy nghĩ về hàng trăm việc, th́ em đến nhẹ nhàng quá,
như những bước chân của một nàng tiên.
- Không. Có cái ǵ hơn thế nữa kia.
Một thoáng nghi ngờ xuyên qua tâm trí cô.
- Hăy đưa cho em đọc cái thư anh đang viết đó.
- Anh không thể đưa em đọc được.
- Anh viết thư cho một người đàn bà khác rồi. Nếu không, tại sao anh
lại không đưa cho em coi.
- Anh chưa có vợ, anh thề trên thánh giá.
- Thế tại sao anh không cho em coi thư.
- Anh đă có lời thề với những người khác là sẽ không cho ai đọc bức
thư đó, anh cũng không muốn phản bội những người đă tin
anh, như anh không muốn phản bội em. Đây là một công việc của chi
nhánh Hội, một công việc bí mật, ngay cả đối với em nữa.
Và anh hoảng sợ tưởng đó là bàn tay của cảnh sát...
Ettie tin lời Móc-đô. Những chiếc hôn nồng cháy của anh đă xoá sạch
hết sợ hăi và nghi ngờ.
- Em hăy đến ngồi bên cạnh anh. Đây là một cái ngai vàng thật không
xứng đáng với một nữ hoàng như em.
- Làm sao có thể yên tâm được khi biết rằng anh đă nhập bọn với một
lũ tội phạm.
- Hăy tin rằng anh không đến nỗi xấu xa như em tưởng đâu. Bọn anh
chỉ là những người đáng thương đang cố sức, thể
hiện cách riêng
của ḿnh, bắt người khác phải tôn trọng những quyền lợi của ḿnh.
Ettie quàng hai tay vào cổ người yêu:
- Hăy bỏ hết đi anh! V́ t́nh yêu, hăy bỏ hết đi!
Móc-đô ôm chặt cô vào ḷng.
- Làm sao anh có thể bỏ được, v́ như thế là anh sẽ phản bội, và bỏ
rơi bạn hữu. Mà dù bây giờ anh có muốn bỏ nữa cũng không
thể được. Không bao giờ chi nhánh Hội lại để cho một hội viên rời bỏ
mang theo tất cả những bí mật của Hội.
- Em đă lo trước tất cả rồi. Ba có một ít tiền để dành được. Ba cũng
ngán nơi này lắm rồi. Em sẵn sàng đi nơi khác. ở đó, chúng ta
sẽ được an toàn.
Móc-đô bật cười:
- Chi nhánh Hội có cánh tay dài lắm. Em tưởng bọn chúng không thể
với tay từ đây tới Philadelphia hay Nữu Ước sao?
- Th́ chúng ta đi về miền Tây, đi sang Anh Cát Lợi, sang Thuỵ Điển;
đi bất kỳ đâu cũng được, miễn là ra khỏi cái Thung Lũng
Khủng Khiếp này.
Móc-đô chợt nghĩ đến môn huynh Mô-rit.
- Đây là lần thứ hai anh nghe nói đến cái tên Thung Lũng Khủng Khiếp
đó.
- Anh tưởng rằng thằng Ted đă tha chúng ta à? Nếu nó không sợ anh,
th́ nó đă tiêu diệt chúng ta rồi. Mỗi lần gặp nó, chỉ cần nh́n
đôi mắt hổ đói của nó, em phát run lên.
- Nếu mà anh bắt được những lúc đó, anh sẽ dạy cho nó biết lễ phép.
Nhưng em gái bé bỏng. Anh không thể đi khỏi nơi đây
được. Nhưng anh sẽ t́m cách thoát khỏi những sự việc này một cách có
danh dự.
- Không có danh dự trong một việc như thế này đâu.
- Trong ṿng sáu tháng, anh sẽ t́m cách đi khỏi nơi đây mà không
phải xấu hổ khi nh́n mặt người khác.
- Sáu tháng à, chắc chắn nhé.
- Có thể là bảy, tám tháng, nhưng tối đa, là trước một năm.
Ettie không thể đ̣i hỏi thêm được. Cô ra về. Kể từ khi Móc-đô xâm
nhập vào đời cô, chưa bao giờ cô thấy trong ḷng vui vẻ, nhẹ
nhàng như hôm nay.
Móc-đô tưởng rẳng khi ḿnh đă là một hội viên thực thụ, th́ anh có
thể biết được tất cả những hoạt động của Hội, nhưng chẳng
bao lâu sau, anh khám phá ra rằng tổ chức này rộng lớn và phức tạp
hơn một chi nhánh rất nhiều, chính Ganh-ty cũng có nhiều
chuyện không biết, v́ có một vị chức sắc cao cấp hơn gọi là Uỷ nhiệm
vùng đóng ở phía dưới đường xe lửa, có toàn quyền đối với
nhiều chi nhánh.
Móc-đô có gặp hắn một lần. Trông hắn như một con chuột chù, dáng đi
th́ thậm thà thậm thụt, đôi mắt gian giảo chuyên nh́n
ngang. Tên hắn là Ê-van
Một hôm Can-lân, người bạn cùng trọ với Móc-đô, nhận được mấy chữ
của Ganh-ty kèm theo một lá thư của Ê-van. Ông "đại
vương" báo cho Ganh-ty biết rằng ông ta phái đến Vermissa hai người
tên là Lâu-la và An-đe, với đầy đủ chỉ thị để hoạt động
trong vùng. Và ông toán trưởng phải chịu trách nhiệm bố trí cho hai
người đó được ăn, ở chu đáo cho đến giờ hành sự. Ganh-ty
viết thêm cho Can-lân là ông sẽ biết ơn Can-lan và Móc-đô nếu hai vị
này thu xếp để cho họ tới ở nhà trọ của bà quả phụ Namara.
Họ đến ngay chiều hôm đó, mỗi người mang theo một cái bọc. Lâu-la là
một người đứng tuổi, nét mặt khắc khổ, ít nói và dè dặt,
có dáng của một tay đi giảng đạo rong. An-đe th́ giống như một đứa
trẻ mới lớn lên, mặt mũi cởi mở, vui vẻ, không khác ǵ một
cậu học sinh đi nghỉ hè. Cả hai chỉ uống nước lă, nhưng đều là những
tên giết người có hạng. Lâu-la đă thực hiện mười bảy vụ,
An-đe ba vụ.
Chúng kể lại những thành tích cũ của chúng với một thứ kiêu hănh
giống như những người đă làm được nhiều việc tốt đẹp cho tập
thể. Nhưng khi hỏi đến công việc chúng sắp làm, th́ chúng lại tỏ ra
kín đáo.
- Chúng tôi đă được chọn đi, v́ cả tôi lẫn thằng bé không ai biết
uống rượu, v́ thế chúng tôi sẽ không lỡ mồm lỡ miệng. Vậy các
anh đừng giận chúng tôi, đó là v́ phải tuân theo lệnh của ngài Uỷ
nhiệm vùng. - Lâu-la giải thích.
- Dĩ nhiên rồi.
Móc-đô vừa chửi thề vừa nói:
- Ở trong vùng này có gần nửa tá những đứa mà tôi sẵn sàng muốn cho
đi ṃ giun. Không biết có phải thằng Jack là mục tiêu của
các anh không? Tôi muốn trả giá rất đắt để được thấy nó lănh đủ
những ǵ mà nó đáng được nhận.
- Không. Không phải nó đâu.
- Hay là thằng Hốc-man.
- Cũng không phải nó.
- Ồ thôi, chúng tôi không thể bắt buộc các anh nói được. Nhưng mà
đối với tôi nó ngứa ngáy chân tay thế nào ấy.
Một buổi sáng, c̣n sớm lắm, Móc-đô nghe thấy hai thằng nhón gót bước
nhẹ xuống cầu thang, anh vội đánh thức Can-lân dậy và
hai người nhanh chóng mặc áo. Khi họ xuống đến dưới nhà th́ thấy cửa
mở và hai thằng đi trước họ không xa. Họ liền thận trọng
bước theo.
Nhà trọ ở vùng gần ven thành phố, đi một lát th́ đến một ngă tư ở
giữa nông thôn. Có ba người đă chờ sẵn ở đó. Lâu-la và An-đe
đứng nói chuyện với chúng một lát, rồi cả bọn lại kéo nhau đi. Từ ở
chỗ đó có nhiều con đường dẫn đến những mỏ khác nhau.
Bọn chúng đi vào con đường dẫn đến đồi Crow là một cái mỏ lớn của
người Jo-si, người xứ Tân Anh Cát Lợi.
Bây giờ trời đă sáng rơ. Thợ thuyền đang vội vă đi làm, hoặc đi lẻ
tẻ hoặc nhập lại thành từng nhóm. Móc-đô và Can-lân đi lẫn vào
với họ. Sương mù dày đặc bao phủ tất cả. Một hồi c̣i xé tan bầu
không khí: Đó là hiệu lệnh mười phút trước khi những thang
máy đưa thợ xuống hầm mỏ.
Khi họ đến khoảng trống trước miệng giếng xuống mỏ th́ ở đó đă có
khoảng một trăm thợ mỏ đang đứng đợi, vừa đập chân vừa
thổi các ngón tay cho đỡ rét. Bọn hung thủ đứng tụm lại trong bóng
tối của nhà máy. Can-lân và Móc-đô trèo lên một đống than xỉ
để có thể nh́n rơ quang cảnh. Họ nhận ra kỹ sư mỏ tên là Men-dai, từ
trong nhà máy đi ra thổi một tiếng c̣i để ra lệnh cho thang
máy xuống hầm. Vừa lúc đó, một người trẻ tuổi, cao lêu nghêu, tiến
lại gần miệng giếng. Anh ta trông thấy đám người đứng im
lặng cạnh nhà máy, mũ đội sụp xuống thấp, cổ áo th́ kéo lên che kín
cả mặt. Anh ta hướng về phía những người lạ mặt khả nghi
và lớn tiếng hỏi:
- Các anh là ai? Tại sao lại vào đây làm ǵ?
Không có tiếng trả lời. Chỉ có thằng An-đe tiến lên một bước và bắn
một phát vào bụng người đó. Cả trăm người thợ như vừa bị tê
liệt hẳn. Người giám đốc mỏ ấn hai tay vào vết thương ở bụng và gập
đôi người lại, chuệnh choạng định chạy đi, nhưng một phát
đạn nữa làm anh ta ngă nghiêng xuống, tay chân quờ quạng trên mặt
đất. Kỹ sư Men-dai hét lên một tiếng, tay cầm mỏ lết xông
vào, nhưng anh cũng lănh hai viên đạn và chết ngay dưới chân chúng.
Lúc đó đám đông thợ mỏ mới rùng rùng lên như một đợt
sóng. Một vài người xông về phía bọn sát nhân. Nhưng hai khẩu súng
bắn chỉ thiên như trút đạn phía trên đầu họ. Thế là mọi
người đứng sững lại, rồi lùi dần và bắt đầu tản ra. Một số chạy
thẳng hẳn về nhà. Khi những người dũng cảm nhất tập hợp lại được
và chạy tới nhà máy, th́ bọn sát nhân đă biến mất trong đám sương
mù.
Can-lân là Móc-đô trở về nhà trọ. Can-lân có vẻ buồn rầu, Móc-đô im
lặng, suy nghĩ.
Tối hôm đó có một buổi ăn mừng lớn ở chi nhánh Hội. Không những ăn
mừng vụ ám sát người giám đốc và người kĩ sư mỏ ở đồi
Crow, mà c̣n để ăn mừng một thắng lợi khác mà chi nhánh đă thực hiện
được ở một nơi xa đây. Bây giờ mới rơ là Ê-van cử hai
người xuống Vermissa, th́ đồng thời hắn cũng đ̣i hỏi Vermissa phải
bí mật cử ba người lên trên hắn để thủ tiêu Hen-lơ, một
trong những người chủ mẫu mực. Anh ta chỉ có cái tội là cứ thích có
năng suất trong công việc nên đă đuổi một số tên sâu rượu và
lười biếng, mà những tên này lại là hội viên của Hội.
Bản án vừa được thi hành xong. Ted hănh diện ngồi chễm chệ trên ghế
danh dự bên phải ông toán trưởng. Bộ mặt đỏ dừ, hai con
mắt đỏ sọc máu, chứng tỏ hắn vừa qua một đêm trắng và uống nhiều
rượu. Chúng đă ŕnh nạn nhân trong khi người này đi về nhà
vào buổi tối. Chúng phục trên đỉnh một quả đồi, đường đi khấp khểnh
nên bắt buộc ngựa phải đi bước một. Nạn nhân mặc nhiều
áo quá để chống rét nên không rút súng ra kịp. Cái xác đẫm máu được
vứt lại trong đống tuyết để làm một lời cảnh cáo cho tất cả
các ông chủ có trái tim sắt đá.
Đó là một ngày trọng đại cho tất cả những Người Tiên Phong. Bóng tối
đè nặng hơn nữa lên thung lũng khủng khiếp. Ganh-ty đă
nghĩ đến một trận tấn công mới chống những kẻ thù của ông ta. Đêm
hôm đó, khi mọi người đă say sưa chia tay nhau ra về, ông
ta ngoác Móc-đô lại và đưa anh ta vào căn pḥng gặp nhau lần đầu
tiên.
- Hăy nghe đây. Bây giờ tôi mới có một công việc xứng đáng với anh.
- Tôi hănh diện v́ đă được ông chọn lựa.
- Chúng ta không thể nào yên tâm chừng nào vụ Wil-co chưa được giải
quyết xong.
- Nó là ai vậy? Nó ở đâu?
Ganh-ty bỏ điếu x́ gà xuống, xé ở sổ tay ra một tờ giấy trên có vẽ
một bản đồ sơ lược.
- Nó là thằng đốc công chính của công ty Đai-kơ, thượng sĩ cũ, đă có
đi đánh trận về. Chúng ta đă hai lần định hạ nó, nhưng
không được may mắn và Jim đă bị nó hạ lại. Đây nhà nó đây, ở chơ vơ
một ḿnh tại ngă tư của công ty. Không nên đi đến đó ban
ngày, nó có vũ khí, bắn nhanh và bắn giỏi. Nhưng ban đêm... Tóm lại,
nó ở đó với vợ nó, ba đứa con và một người đầy tớ gái. Nếu
đặt một gói chất nổ ở cửa nhà nó với một cái ng̣i, th́ xong hết mọi
chuyện.
- Người này đă làm ǵ?
- Nó đă giết Jim
- Tại sao nó lại giết Jim?
- Một buổi tối Jim đi vào vùng nhà nó, thế là nó giết thôi.
- Ở đó có hai người đàn bà và ba đứa trẻ con. Có cần phải cho tất cả
bọn này bay lên trời không?
- Tất nhiên rồi.
- Nhưng sợ con nó có tội ǵ đâu?
- Anh x́ hơi rồi hay sao?
- Hăy b́nh tĩnh, ông hội đồng. Tôi đă từ chối đâu.
- Thế anh có thi hành mệnh lệnh không?
- Tất nhiên.
- Bao giờ?
- Xin ông cho tôi một hay hai đêm, để tôi ḍ địa điểm cái nhà nó và
lập một kế hoạch...
Ganh-ty ch́a tay ra bắt tay Móc-đô.
- Tôi trông cậy ở anh. Các đ̣n cuối cùng này sẽ bắt chúng nó phải
quỳ gối hết.
Ngay đêm hôm đó, một ḿnh Móc-đô đến đấy để nghiên cứu địa h́nh. Măi
sáng bạch hôm sau mới trở về. Ngày hôm sau, anh hội
ư với hai tên trợ thủ. Ngày hôm sau nữa, cả ba người tụ họp ở ngoài
thành phố, mang theo đầy đủ thứ vũ khí. Một đứa mang theo
một cái bọc đựng đầy thuốc nổ. Khoảng 2 giờ sáng th́ cả bọn đến
trước nhà Wil-co. Hôm ấy gió to lắm. Mây bay như chạy dưới
một mảnh trăng hạ thuyền. Chúng đă được báo trước là phải đề pḥng
những con chó giữ nhà nên chúng rất thận trọng tiến lại
gần. Nhưng không thấy có tiếng động nào khác ngoài tiếng gió rít và
tiếng cây lá xào xạc. Móc-đô ghé sát tai vào cửa nghe,
không thấy động tĩnh ǵ bên trong. Anh đặt gói thuốc nổ vào sát cửa,
lấy dao thọc một lỗ và buộc ng̣i vào. Sau khi anh đă châm
ng̣i, cả bọn vắt chân lên cổ mà chạy, được một quăng, vừa nằm rạp
xuống một cái rănh, th́ nghe thấy tiếng nổ long trời lở đất, và
căn nhà nọ sụp xuống. Công việc đă hoàn thành. Chưa bao giờ một sự
thành công trọn vẹn như vậy được ghi nhận trong lịch sử
biên niên của Hội. Nhưng than ôi Bọc thuốc nổ chỉ làm sụp đổ một căn
nhà rỗng không, và người thượng sĩ già vẫn tiếp tục giữ
vững trật tự trong các mỏ của công ty Đai-kơ.
Móc-đô tỏ vẻ bực tức lắm. Anh nói:
- Tôi thề là tôi sẽ hạ được nó.
Toàn thể chi nhánh bỏ phiếu biểu quyết tín nhiệm anh. Rồi vụ Wil-co
cũng nguôi ngoai đi. Nhưng vài tuần lễ sau, khi báo chí
đăng tin, Wil-co đă phải đấu súng trong một vụ phục kích, th́ ai
cũng hiểu rằng đó là Móc-đô quyết tâm hoàn thành một công
việc c̣n đang dang dở.
Đó! Hội những Người Tự Do đă lũng đoạn cả một vùng bằng sự khủng bố.
Bóng tối trùm kín thung lũng khủng khiếp.
Rồi mùa xuân đến với những bông hoa tươi thắm và tiếng hát của các
con suối. Thiên nhiên bị bàn tay nặng nề của mùa đông
giam giữ nay đă trỗi dậy. Nhưng không ở đâu có một tia hy vọng nào,
cho những người đàn ông và đàn bà bị khống chế trong sự
khủng bố. Trên đầu họ chưa bao giờ có những đám mây dày đặc sự đen
tối và hăi hùng như vào đầu mùa hạ năm 1875 này.
Nguy Hiểm
Móc-đô đă được tôn lên địa vị của một phụ tá trong Hội. Anh đă trở
thành tối cần thiết trong các buổi họp của Hội. Nhưng nếu
anh càng nổi tiếng giữa đám Người Tự Do bao nhiêu, th́ khi ra ngoài
đường phố ở Vermissa, anh càng phải chịu đựng những cái
nh́n có ngụ nhiều ư nghĩa bấy nhiêu. Mặc dù vẫn khiếp sợ nhưng những
người dân ở Vermissa bây giờ đă bắt đầu hợp đoàn với
nhau. Chi nhánh đă biết tin là... có những cuộc họp bí mật được
triệu tập tại toà soạn báo Herald, và những người bảo vệ pháp luật
đă được phát đầy đủ súng ống. Ganh-ty và cả bọn đều coi thường những
tin tức này. Chúng cậy đông người, gan lỳ và vơ trang
tốt. Địch thủ của chúng th́ tản mạn, lại không có thế lực. Đó là ư
kiến đánh gía của Ganh-ty, của Móc-đô và của những tay cứng
khác trong chi nhánh.
Một buổi tối thứ bảy tháng năm, theo thường lệ, chi nhánh họp ở nhà
hội quán, Móc-đô đang sửa soạn sắp đi, th́ môn huynh
Mô-rit chợt đến t́m anh với vầng trán lo âu, đôi mắt hoảng hốt.
- Tôi có thể nói chuyện tự do với ông được không, ông Móc-đô?
- Dĩ nhiên.
- Tôi không quên rằng đă có lần tôi trút cả bầu tâm sự với ông, và
ông đă giữ kín cho tôi.
- Nhưng sự yên lặng của tôi không có nghĩa là một sự tán thành những
ư nghĩ của ông.
- Tôi biết. Nhưng tôi có một điều bí mật ở đây...
Anh ta để một tay lên ngực.
- Một bí mật ngày đêm gặm nhấm tim tôi. Nếu tôi nói nó ra, th́ chắc
chắn nó sẽ gây thêm một vụ án mạng nữa. Nhưng nếu không
nói, th́ nó sẽ là hồi chuông báo tử cho tất cả chúng ta.
Mô-rit đang run bần bật. Móc-đô rót một ly rượu uưt-ki và đưa cho
ông ta.
- Đây là một liều thuốc cho ông. Bây giờ, ông hăy nói v́ sao ông lo
sợ đến thế.
- Tôi nói một câu thôi: Có một thám tử đang ḍ theo dấu vết của
chúng ta.
Móc-đô nh́n ông ta, kinh ngạc:
- Th́ ở đây lúc nào mà chẳng nhung nhúc những cảnh sát và thám tử.
- Không. Đây không phải là một người ở trong vùng này. Ông có nghe
nói đến những người của Pin-ke không?
- Cái tên này có gợi cho tôi một cái ǵ đấy.
- Đó! Đây không phải là một tổ chức muốn làm được việc, muốn có kết
quả kia. Nếu một người của Pin-ke đang theo dơi công
việc của chúng ta, th́ chúng ta chắc chắn bị tiêu diệt mất.
- Tất nhiên,
- Nhưng tôi không phải là kẻ chỉ điểm người cần bị giết. Ôi! Tôi
biết làm ǵ bây giờ?
Mô-rit đứng lên, đi đi lại lại trong pḥng, dáng điệu cực kỳ bối
rối. Nhưng những lời nói của anh ta đă làm Móc-đô xúc động.
Anh nắm lấy hai vai Mô-rit và lắc mạnh.
- Không làm được ǵ cả, nếu cứ than khóc như một mụ già. Trước hết
phải biết thằng đó là ai? Nó hiện ở đâu? Bằng cách nào ông
lại biết nó có ở đây. Tại sao ông lại đến t́m tôi?
- Tôi đă nói với ông rằng trước khi đến đây, tôi đă có một cửa hàng
ở miền đông, tại đó tôi có nhiều bạn tốt. Một người trong bọn
họ hiện làm việc ở sở Bưu điện. Ngày hôm qua tôi nhận được thư của
anh ta. Đây cái đoạn ở trên đầu trang này. Ông có thể đọc
được.
"... ở vùng anh, bọn Tiên Phong hoạt động như thế nào? Chúng tôi đọc
báo thấy nói nhiều về chúng nó lắm. Giữa chúng ta với
nhau, tôi trông đợi tin tức của anh. Năm tập thể lớn và hai công ty
hoả xa đă đứng ra gánh vác việc này, và họ làm đến nơi đến
chốn lắm. Họ muốn có những kết quả thực sự. Theo lệnh của họ, đích
thân Pin-ke chỉ huy chiến dịch này và đă phái đến đó,
thám tử giỏi nhất của ông ấy là Bốc-đy. Người ta chờ đợi là ngày một
ngày hai, cái bọc mủ ung nhọt ấy sẽ được chọc thủng ra".
- Bây giờ mời ông đọc thêm phần tái bút.
"Tất nhiên, tôi biết được những điều nói trên là v́ công việc của
tôi, cho nên anh đừng cho ai biết nhé. Họ dùng một thứ mật mă
riêng, mà anh có thể đoán cả ngày cũng không hiểu ǵ hết".
Móc-đô ngồi lặng đi một lát, tay vẫn không rời bức thư. Màn sương mù
thế là vừa tan hết, để lộ ra một vực thẳm trước mặt anh.
- Có ai biết việc này nữa không?
- Tôi không nói với ai cả.
- Người bạn của ông có viết thư cho ai nữa không?
- Anh ta có biết một hai người ở đây.
- Hội viên của Hội à?
- H́nh như thế.
- Người bạn ông có thể cho họ biết nhân dạng của tên Bốc-đy này , và
nhờ đó chúng ta sẽ có thể t́m ra nó.
- Có thể lắm. Nhưng tôi tin rằng người bạn của tôi không biết mặt
tên Bốc-đy đó. Anh ta chỉ cho tôi biết những tin tức đă thu lượm
được trong công việc của anh ta thôi.
Móc-đô nhảy dựng lên:
- Tôi nắm được nó rồi. Chúng ta may mắn quá. Chúng ta sẽ thanh toán
nó trước khi nó có thể làm hại được chúng ta. Này, ông
Mô-rit, ông có để tôi đảm nhiệm việc này không?
- Tất nhiên rồi.
- Ông yên tâm, cứ để một ḿnh tôi xử trí. Tôi coi như cái thư này
gửi đến cho chính tôi. Như thế đối với ông đă được chưa?
- Tôi không dám đ̣i hỏi ǵ thêm nữa.
- Thế thôi, chúng ta ngừng ở đây nhé. Bây giờ tôi xuống hội quán để
họp đây, và rồi chúng ta sẽ cho tên Pin-ke này có dịp than
khóc.
- Ông không giết người thám tử đấy chứ?
- Ông càng biết ít càng tốt. Xin ông đừng hỏi tôi nữa.
Mô-rit lắc đầu buồn bă:
- Tôi có cảm giác là tay tôi đă vấy máu.
Móc-đô đáp lại với một nụ cười ghê rợn:
- Tự vệ không phải là ám sát. Hoặc nó, hoặc chúng ta.
Móc-đô tuy mồm có vẻ cứng cỏi, nhưng những hành động của anh lại tỏ
ra là anh thấy sự đe dọa rất nghiêm trọng. Trước khi ra
khỏi nhà, anh đă huỷ hết những giấy tờ ǵ có thể buộc tội anh. Nhưng
h́nh như anh vẫn c̣n lo sợ một cái ǵ đó, nên trên đường
đến hội quán, anh đă dừng lại trước cửa nhà trọ của cụ Sáp, khi anh
gơ khẽ vào cửa th́ Ettie chạy ra. Nh́n dáng điệu trang nghiêm
của anh, cô biết rằng một mối nguy hiểm đang gần kề.
- Có ǵ thế, anh đang bị nguy hiểm à?
- Chưa nguy hiểm lắm. Nhưng chúng ta nên đi khỏi nơi đây trước khi
nó trở thành tệ hại hơn.
- Đi hả anh?
- Chiều hôm nay anh nhận được một số tin tức, và thấy nhiều nguy
hiểm đang chờ anh.
- Cảnh sát à?
- Không, anh đă dính líu quá sâu vào rồi, và bây giờ anh muốn rút ra
khỏi đây không chậm trễ nữa.
- Đó là con đường cứu nguy cho anh đó.
Không một lời nói, Ettie đặt bàn tay ḿnh vào tay người yêu.
- Tốt lắm. Nhiều sự việc sắp xảy ra dồn dập trong vùng thung lũng
này. Nhiều người trong bọn anh phải tự lo lấy thân ḿnh. Nếu
anh ra đi, em phải đi ngay với anh.
- Em sẽ theo anh sau.
- Không, em đi ngay cùng với anh. Anh có quen biết một bà con rất
tốt, anh sẽ đưa em đến đó để chờ ngày làm lễ cưới.
- Vâng, em sẽ đi.
Móc-đô đi tới nơi hội họp. Đến nơi, anh được chào đón một cách vui
vẻ. Pḥng họp đầy nghẹt người. Qua màn khói thuốc lá, anh
trông thấy cái bờm tóc đen của ông trưởng toán, bộ mặt độc ác của
thằng Ted, cái tướng diều hâu của thư kư Ha-ra, cùng khoảng
một tá những chức sắc cao cấp của chi nhánh. Anh mỉm cười khi nghĩ
rằng tất cả bọn này rồi sẽ phải cuống cuồng lên v́ cái tin
anh đem đến.
Ông chủ toạ cuộc họp tuyên bố:
- Chúng tôi vui mừng thấy anh đến họp, môn huynh Móc-đô. Chúng tôi
đang bàn về một vụ rất khó phân giải.
Một người ngồi kế bên nói cho anh hay:
- Chuyện Lâu-la và An-ke đấy mà. Cả hai đều đ̣i tiền thưởng. Ai biết
được đứa nào đă bắn viên đạn chủ yếu.
Móc-đô đứng dậy và giang tay ra. Nét mặt bất thường của anh chiếm
hết sự chú ư của mọi người. Cả pḥng họp im phăng phắc,
Móc-đô trịnh trọng nói:
- Thưa sư huynh tôn kính, yêu cầu được thông báo khẩn cấp.
Ganh-ty nhắc lại:
- Môn huynh Móc-đô yêu cầu được thông báo khẩn cấp. Theo nội qui của
chúng ta, th́ đây là một quyền ưu tiên phải tôn trọng.
Bây giờ môn huynh, chúng tôi nghe anh nói.
Móc-đô rút cái thơ ở trong túi ra.
- Thưa sư huynh tôn kính, và thưa các môn huynh, hôm nay tôi mang
đến đây những tin tức không tốt. Tin đó là những công ty có
quyền lực nhất, và giàu có nhất của xứ này đă họp nhau lại để tiêu
diệt chúng ta. Ngay lúc này đây, một thám tử của Pin-ke, một
người mang tên là Bốc-đy đang hoạt động trong thung lũng, thu nhập
những chứng cớ có thể tiêu diệt hết chúng ta. Đó là t́nh
trạng mà tôi yêu cầu bàn bạc khẩn cấp.
Cả hội nghị ngồi chết lặng đi, không ai nói câu nào. Một lát sau,
chủ toạ mới lên tiếng:
- Anh có chứng cớ ǵ không?
- Chứng cớ ở trong bức thư này...
Anh đọc đoạn thư cần thiết, rồi nói tiếp:
- Đây là một vấn đề danh dự của tôi. Tôi không thể cho biết chi tiết
hơn về bức thơ này, cũng không thể để cho mọi người chuyền
tay nhau cùng đọc được.
Một môn huynh đă có tuổi đứng dậy, nói:
- Thưa ông chủ toạ, xin cho phép tôi được phát biểu. Tôi đă có nghe
nói đến cái tên Bốc-đy. Nó là phụ tá đắc lực của Pin-ke.
- ở đây ai biết mặt nó? - Ganh-ty hỏi.
- Có. Tôi biết. - Móc-đô trả lời.
Một tiếng ŕ rầm ngạc nhiên truyền đi trong pḥng họp. Móc-đô tiếp
tục nói với một nụ cười đắc thắng trên môi.
- Nếu chúng ta hành động khôn ngoan và nhanh chóng th́ chúng ta có
thể thoát ra được bước nguy hiểm này. Nếu tôi có được sự
tin tưởng và sự hỗ trỡ của chi nhánh th́ các vị không có ǵ phải lo
sợ nhiều nữa.
- Chúng tôi có ǵ phải lo sợ, Nó biết ǵ về công việc của chúng ta.
- Thưa ông hội đồng, ông có thể nói được như vậy nếu như ai cũng
thanh liêm như ông. Nhưng người này có khả năng sử dụng
hàng triệu bạc của bọn tư bản. Vậy ông thử nghĩ xem, ở trong tất cả
các chi nhánh, há lại không có một môn huynh nào sa ngă
trước bạc tiền? Tên thám tử này rồi ra cũng sẽ biết hết những bí mật
của chúng ta. Chỉ có một môn thuốc để trị bệnh này mà thôi.
Ted nói dằn từng tiếng:
- Không để cho nó ra khỏi thung lũng.
Móc-đô tán thành nhiệt liệt:
- Hoan hô, môn huynh Ted, anh đă nói rất đúng.
- Bây giờ làm sao nhận ra nó? Móc-đô nói một cách trang nghiêm:
- Thưa ông trưởng toán. Đây là một vấn đề sinh tử, quá quan trọng để
có thể đem ra bàn bạc rộng răi. Tôi không nghi ngờ bất cứ
một người nào trong chúng ta ở đây, nhưng nếu một câu nói chơi lọt
đến tai người ấy, th́ chúng ta không có một hy vọng nào
khống chế được nó. Tôi muốn xin chi nhánh bầu ra một uỷ ban tín
nhiệm. Tôi xin đề cử chính ông, ông chủ tọa, môn huynh Ted
và năm môn huynh khác nữa. Lúc đo trước uỷ ban, tôi sẽ nói rơ về
những ǵ tôi biết và các biện pháp nên theo.
Đề nghị của Móc-đô được chấp nhận ngay, và một uỷ ban được chỉ định.
Ngoài Ganh-ty và Ted, c̣n có Ha-ra, Các-tơ, Hổ
Cóc-mác và hai anh em Uyn-la.
Buổi họp hàng tuần chấm dứt sớm hơn mọi lần trong sự buồn rầu, lo
sợ. Lần đầu tiên thấy hiện lên trên bầu trời trong sáng của họ
những đám mây đen của pháp luật.
Khi mọi người đă ra về hết, trước mặt uỷ ban tín nhiệm, Ganh-ty ra
lệnh:
- Móc-đô, nói đi!
Bảy người trong uỷ ban ngồi như những tượng đá lạnh lùng trong các
ghế bành.
- Bốc-đy đang ở đây nhưng với cái tên khác. Nó lấy tên là Ti-vơ và
hiện ở Hobson's Patch.
- Sao anh biết?
- Tôi ngẫu nhiên có nói chuyện với nó một lần mà không biết. Hồi đó
tôi không nghĩ ǵ nhiều về Pin-ke, và có lẽ cũng đă quên
hẳn cái tên ấy đi nếu không nhận được bức thư này. Nhưng bây giờ th́
tôi chắc chắn là nó rồi. Tôi đă gặp nó hôm thứ tư vừa rồi
trên chuyến tàu. Nó nói nó là kư giả của tờ Nữu Ước thời báo. Tôi
tin là thật. Nó muốn biết về những Người Tiên Phong, nói là để
viết gửi về toà soạn. Tất nhiên là tôi không hở ra một chuyện ǵ. Nó
nói với tôi rằng: "Tôi sẽ trả tiền, mà trả giá rất đắt để có những
chi tiết có thể làm vui ḷng ông chủ báo của tôi". Tôi đă bịa ra cho
nó nghe những điều mà tôi cho là nó sẽ thích thú. Sau đó nó
đưa cho tôi một tờ giấy bạc hai mươi đô la và nói rằng: "Anh sẽ có
mười lần hơn thế này, nếu anh t́m được cho tôi những thứ ǵ
mà tôi cần".
- Thế anh đă kể những ǵ với hắn
- Tất cả những ǵ đến trong đầu tôi lúc ấy.
- Tại sao anh biết nó không phải là nhà báo?
- Khi xe chạy đến Hobson's Patch th́ nó xuống tàu. Tôi cũng xuống.
Cùng ngẫu nhiên khi tôi bước vào pḥng bưu điện th́ thấy
nó từ trong đó đi ra. Người đánh điện tín nói với tôi rằng: "Coi
này, tôi nghĩ có lẽ phải bắt hắn trả gấp đôi mới đúng". - Tôi trả
lời
"Tôi cũng nghĩ như ông". Th́ ra nó đă viết được cả một tờ điện tín
những câu đọc lên không ai hiểu ǵ cả. Người đánh điện nói
ngày nào hắn cũng đánh đi những bức điện tối ṃ như thế.
- Anh nói có lư. Thế bây giờ chúng ta phải làm ǵ? - Ganh-ty nói.
- Tại sao không xuống dưới đó mà thanh toán mẹ nó đi? - Một người
hỏi.
- Mà sớm chừng nào càng tốt chừng ấy.
- Tôi sẽ đi ngay tức khắc nếu tôi biết nó ở đâu. Nó ở Hobson's
Patch, nhưng không biết ở nhà nào. Nhưng tôi đă có sẵn một cái
bẫy này, nếu các ông chịu nghe tôi...
- Bẫy thế nào?
- Ngày mai tôi sẽ đi Hobson's Patch. Tôi sẽ nhờ người đánh điện tín
chỉ dẫn cho, và tôi sẽ t́m ra nó. Tôi sẽ nói với nó rằng tôi
cũng là một hội viên của Hội những Người Tự Do, và muốn bán những bí
mật của chi nhánh, nó sẽ vồ ngay. Tôi sẽ nói rằng các
tài liệu hiện để ở nhà tôi, nhưng nếu ban ngày mà đến đấy lấy, th́
thật là điên. Tôi sẽ hẹn đến mười giờ đêm. Chắc nó đến thôi.
- Rồi sao nữa?
- Sau đó th́ phần các ông muốn xử trí thế nào th́ tuỳ. Nhà trọ của
bà quả Namara là một căn nhà hẻo lánh. Bà chủ trọ của tôi là
người tin cẩn được. Nếu nó hứa chắc với tôi là nó sẽ đến, th́ tôi sẽ
báo cho các ông biết và tôi muốn vào khoảng 9 giờ tối mai cả
bảy ông phải có mặt ở nhà tôi. Nó sẽ sập bẫy.
Ganh-ty kết luận:
- Đồng ư về tất cả kế hoạch. Chín giờ tối mai, chúng tôi sẽ đến nhà.
Anh chỉ việc đóng cửa sau lưng nó, c̣n để mặc chúng tôi.
Bốc-đy Sập Bẫy
Căn nhà nơi Móc-đô ở trọ nằm ở ven thành phố và xa đường cái đi lại.
Trong những trường hợp khác, bọn chủ mưu chỉ việc đưa
con mồi đến đấy, rồi trút đạn lên nạn nhân. Nhưng đây chính là một
trường hợp ngoại lệ: c̣n cần phải rơ người kia đă biết những
ǵ, làm cách nào mà biết, và đă truyền đi nhưng tin tức ǵ. Nếu
người thám tử đă làm xong công việc thu thập tài liệu, th́ cần phải
biết ai đă phản bội để xử trí tên ấy.
Móc-đô đi xuống Hobson's Patch như đă dự định trước. Buổi sáng hôm
đó, h́nh như cảnh sát lại đặc biệt chú ư đến anh ta th́
phải. Đại uư Ma-vin định tới nói chuyện với anh, khi anh đứng đợi
tàu ở sân ga. Anh quay mặt đi không thèm trả lời. Đến chiều
th́ Móc-đô trở về và t́m ngay Ganh-ty ở nhà hội quán để báo tin:
- Nó sẽ đến.
- Hoan hô!
Ông trưởng toán vỗ tay reo mừng:
- Cậu có tin là nó biết ǵ nhiều lắm không?
Móc-đô gật đầu buồn bă:
- Nó đă ở đây ít nhất là sáu tuần rồi. Nếu nó cứ vung tiền ra trong
suốt thời gian vừa qua, th́ nó cũng đă thu được không ít tin tức
và đă gửi những tin ấy đi rồi.
Ganh-ty la lên:
- Nhưng trong chi nhánh, mọi người đều vững vàng như thành đồng luỹ
thép cả. Chỉ có cái thằng Mô-rit ấy thôi. Nếu có một
người nào đó đi tố gíac chúng ta th́ chính là nó. Tôi muốn cho hai
đứa đến nhà nó ngay trước tối hôm nay để cho nó một trận và
đồng thời cũng tra hỏi nó xem có biết thêm ǵ không.
- Tôi không giấu ông là tôi cũng có thương hại lăo ấy, mà nếu lăo ấy
bị làm sao th́ tôi cũng có phần áy náy. Mặc dù lăo có những
cách nh́n không giống ông và tôi, nhưng tôi có cảm gíac lăo không
phải là một tên phản bội. Nhưng thôi, tôi đâu có dám can
thiệp chuyện giữa ông và lăo.
- Tôi sẽ thanh toán nó.
- Nhưng xin ông hăy đợi cho đến ngày mai, không nên để cho người ta
chú ư quá nhiều đến chúng ta trước khi giải quyết xong vụ
Pin-ke.
- Anh nói có lư. Và chúng ta sẽ bắt thằng Bốc-đy phải khai rơ là nó
đă nhận được những tin tức từ người nào. Dù chúng ta có phải
moi tim ra để bắt nó nói, cũng phải làm cho kỳ được. Nó có cảm thấy
là bị gài bẫy không?
- Tôi đă tóm được điểm yếu của nó. Nó sẵn sàng đi từ đây đến Nữu
Ước, nếu có được những tài liệu tốt. Tôi đă cầm tiền của nó...
Móc-đô rút ở trong túi ra một xấp giấy đô-la
- Nó sẽ đưa cho tôi bấy nhiêu nữa khi nào nó thấy những tài liệu của
tôi.
- Tài liệu nào?
- Tất nhiên tôi làm ǵ có tài tiệu. Nhưng tôi đă cho nó giỏ nước
giăi ra khi nói đến những nội quy, những sổ thanh toán, những đơn
xin nhập hội. Hắn tin chắc rằng, trước khi đi khỏi nơi đây, hắn sẽ
ṃ được đến tận đáy của vấn đề.
Ganh-ty th́ thầm với một giọng dễ sợ:
-Ừ, nó cũng không nghĩ sai đâu. Thế nó có hỏi anh tại sao không mang
những tài liệu đó đi theo luôn không?
- Ai dại ǵ mang theo trong ḿnh từng ấy tài liệu? Ngay mới buổi
sáng hôm nay, đại uư Ma-vin c̣n muốn nói chuyện với tôi ở
ngoài sân ga nữa ḱa.
- Ừ, người ta cũng đă có thuật lại với tôi như vậy. Tôi sợ rằng
không khéo rồi cuối cùng chỉ có một ḿnh anh sẽ phải gánh chịu tất
cả sức nặng của vụ này. Sau khi thủ tiêu nó trong một cái giếng cũ,
chúng ta không thể gạt bỏ được hai sự kiện là nó th́ ở
Hobson's Patch, mà hôm nay chính anh cũng đi Hobson's Patch.
- Ban đêm th́ sẽ không có một ai trông thấy nó vào nhà tôi, và tôi
cuộc rằng sẽ không ai trông thấy nó ở trong nhà tôi đi ra. Bây
giờ xin ông Hội đồng nghe kỹ tôi nói đây. Các ông sẽ đến đây đúng
giờ đă quy định. Mười giờ th́ nó đến. Nó sẽ gơ cửa ba lần.
Chính tôi sẽ ra mở cửa cho nó vào. Tôi đi đằng sau nó và sẽ khoá cửa
lại. Thế là xong.
-Ừ, dễ như trở bàn tay thôi.
- Nhưng chuyện tiếp theo mới là cần suy nghĩ. Nó có vũ khí, ai cấm
nó không biết cảnh giác và đề pḥng. Ông hăy cứ tưởng
tượng rằng tôi đưa nó vào một căn buồng có bảy người đàn ông ngồi
chờ nó, trong khi nó tưởng chỉ có một ḿnh tôi thôi. Thế là
sẽ nổ ra một cuộc đọ súng, và có thể có những cái không may xảy đến
cho một vài anh em chúng ta.
- Đúng.
- Và tiếng súng có thể làm cho tất cả bọn cớm trong thành phố này đổ
xô đến đây.
- Anh nói có lư lắm.
- Cho nên tôi định xếp đặt mọi việc như thế này. Các ông sẽ ngồi tất
cả ở căn pḥng lớn. Tôi mở cửa ngoài đường, đưa nó vào
buồng khách nhỏ bên cạnh cửa. Tôi sẽ để nó ngồi đó trong khi tôi đi
vào lấy tài liệu. Tôi sẽ trở lại với một vài tài liệu giả. Trong
khi nó đọc, tôi sẽ nhảy vào ôm chặt tay nó. Các ông sẽ nghe thấy
tiếng tôi gọi và chạy ùa sang, xin các ông chạy nhanh nhanh cho
một chút.
- Kế hoạch thế tốt đấy. Chi nhánh Hội ta sẽ mang nợ anh nhiều lắm
đấy.
- Thưa ông Hội đồng, dĩ nhên tôi không c̣n là một tên lính mới ṭ te
nữa.
Khi về đến nhà, anh bắt đầu vào việc chuẩn bị cho cái buối tối ghê
gớm này. Trước hết anh đem khẩu súng ra lau chùi, bôi mỡ và
lắp đạn. Rồi anh kiểm tra lại căn buồng nơi sẽ giương bẫy. Cuối cùng
anh kể hết mọi chuyện cho Can-lân nghe và nói thêm:
- Này Can-lân, đêm nay anh nên đi ngủ ở nơi khác. Trước sáng ngày
mai, nơi đây sẽ có nhiều máu đấy.
- Tôi sợ chi nhánh đánh giá tôi không tốt, chứ tôi rất muốn theo lời
khuyên của anh.
Bọn sát nhân đến đúng giờ đă định. Nh́n bề ngoài chúng có vẻ là
những công dân ăn mặc đẹp đẽ, sạch sẽ. Nhưng nếu người nào
biết xem tướng mặt, th́ sẽ hiểu rằng Bốc-đy ít có khả năng sống sót
được.
Chủ nhà có để chai rượu uưt-ki trên bàn, nên chúng vội vă nốc rượu
ngay cho ấm bụng. Ted và Cóc-mac đă chuếnh choáng say
rồi. Rượu hun đốt thêm sự độc ác tự nhiên của chúng. Cóc-mac để tay
gần cái bếp ḷ sưởi đă được đốt lên. Nó nói:
- Nóng thế này, được đấy.
Thằng Ted hiểu ngay ư nghĩa của câu nói đó, gật gù tán thành:
- Ừ, được, đem trói nó vào đây th́ sự thật nào cũng phải khạc ra
hết.
Móc-đô nói:
- Đừng lo. Chúng ta sẽ bắt nó phải khai.
Móc-đô, con người này có lẽ có những dây thần kinh bằng thép hay sao
ấy. Tất cả công việc khó khăn nguy hiểm này là đặt trên
hai vai anh ta, mà anh ta vẫn b́nh tĩnh, như không có ǵ xảy ra cả.
Tên toán trưởng nói với Móc-đô:
- Một ḿnh anh sẽ thu xếp riêng với nó. Chừng nào mà tay anh c̣n
chưa nắm được vào cổ nó, th́ nó sẽ chưa biết sự có mặt của
chúng tôi.
- Có thể nó sẽ không đến. Có thể nó cảm thấy có có nguy hiểm. - Tên
thư kư nói.
- Thế nào nó cũng đến. Nó ao ước được đến đây cũng không kém ǵ các
ông ao ước được thấy nó. Này, nghe xem. - Móc-đô đáp.
Chúng sững người lại, đứng im lặng như tượng đá. Ba tiếng gơ cửa
vang lên ở cánh cửa ngoài đường.
Móc-đô giơ một tay lên để căn dặn phải thận trọng. Cả bảy cặp mắt
cùng lóng lánh chung một ánh đắc thắng, cả bảy bàn tay đều
đặt lên vũ khí.
- Không được gây tiếng động nữa. - Móc-đô th́ thầm.
Rồi anh bước ra khỏi pḥng và đóng cửa kỹ lưỡng. Bọn sát nhân căng
tai nghe ngóng. Chúng nhận thấy bước chân của Móc-đô đi
trên hành lang, rồi thấy anh mở cửa ngoài. Có vài lời chào đón trao
đổi qua lại, sau đó chúng nghe thấy tiếng bước chân của một
người đi rụt rè trong nhà, và một giọng nói mà chúng không quen
biết. Một lát sau, một cánh cửa đập mạnh và có tiếng ch́a khoá
xoay. Thế là xong, con mồi đă sập bẫy. Hổ Cóc-mac phá lên cười ghê
rợn. Ganh-ty vừa bắt nó im, vừa th́ thào:
- Đồ ngu, mày làm hỏng việc bây giờ.
Ở buồng bên, nghe có tiếng người nói chuyện, nói rất lâu. Rồi cửa
mở. Móc-đô hiện ra, một ngón tay để lên môi ra hiệu.
Anh ta đi đến một đầu bàn và nh́n kỹ từng bộ mặt. Một sự thay đổi
rất tế nhị xuất hiện ở anh ta, gương mặt lạnh lùng, rắn đanh
lại, đôi mắt sâu đậm, long lanh sau cặp kính. Rơ ràng anh ta đă lột
xác thành một người có uy quyền đối với người khác.
Bọn sát nhân ngắm anh không chớp mắt, nhưng anh vẫn không nói ǵ.
Chỉ nh́n chúng bằng cặp mắt rất kỳ lạ.
Cuối cùng Ganh-ty phải lên tiếng:
- Thế nào. Thằng Bốc-đy có ở đây không?
Móc-đô chậm răi trả lời, dằn từng tiếng:
- Có. Tao là Bốc-đy đây.
Mười giây đồng hồ trôi qua, sự im lặng sâu đậm đến nỗi người ta
tưởng căn pḥng này không có người. Bảy bộ mặt xám ngoét,
quay nh́n về hướng con người đang chế ngự chúng. Trong tiếng kính bị
bể vỡ, rèm cửa bị rứt tung và qua mỗi khung cửa sổ,
những họng súng chĩa vào. Ganh-ty rống lên như một con gấu bị
thương, nhảy bổ ra phía cửa. Hắn chạm ngay vào mũi súng và
đôi mắt xanh của đại uư Ma-vin. Tên trưởng toán lùi lại, ngă ngồi
xuống ghế.
Móc-đô gật đầu tán thành:
- Ông Hội đồng, ông ngồi chỗ ấy tốt đấy. C̣n mày, Ted, nếu mày không
cất tay ra khỏi khẩu súng th́ mày sẽ không được gặp
mặt đao phủ đâu. Bỏ tay ra. Đó. Thế được đấy. Có bốn mươi tay súng
chung quanh ngôi nhà này. Ma-vin, hăy tước hết súng của
chúng nó đi. Bọn giết người bị tước hết vũ khí. Kinh ngạc, sợ hăi,
buồn rầu, chúng vẫn ngồi cả chung quanh bàn.
Người giương bẫy dơng dạc nói lớn:
- Tao muốn nói với chúng mày một vài lời trước khi chia tay. Tao
chính là Bốc-đy của tổ chức Pin-ke đây, tao đến đây là để tiêu
diệt chúng mày. Tao đă phải chơi một ván bài khó khăn và nguy hiểm.
Bảy bộ mặt tái nhợt, sững sờ. Bảy cặp mắt trong đó cháy bỏng một mối
căm hờn không bao giờ có thể dập tắt được.
- Chúng mày tưởng là ván bài chưa kết thúc phải không? Nó kết thúc
rồi: ở đây bảy đứa và ngay đêm nay, sáu mươi tay chân của
chúng mày sẽ ngủ trong nhà tù. Khi đảm nhiệm vụ án này, tao không
tin rằng trên đời này lại có cái hội như hội của chúng mày.
Tao tưởng đó chủ là những chuyện phóng đại của một số nhà báo. Người
ta nói với tao rằng tao sẽ phải chạm trán với những
"Người Tự Do" v́ thế tao đă đi đến Chicago đến trở thành một Người
Tự Do. ở đó, tao thực sự tin rằng đúng là những chuyện
phóng đại của báo chí, v́ tao thấy Hội không có ǵ xấu xa, mà trái
lại là đằng khác. V́ phải làm cho trọn vẹn cuộc điều tra, nên
tao đă đến thung lũng này. Khi đến đây tao mới hiểu rằng tao đă lầm.
Cho nên tao đă ở lại đây để nghiên cứu vấn đề cho cặn kẽ.
Tao chưa hề giết một người nào ở Chicago, tao chưa bao giờ làm bạc
giả. Những đồng đô-la tao đưa cho chúng mày tiêu, nói là
bạc giả nhưng chính là bạc thật. Thế là tao được nhập vào cái chi
nhánh địa ngục của chúng mày và cùng chúng mày bàn bạc
những chuyện giết người. Cái đêm hôm tao được nhập vào chi nhánh,
chúng mày đi hành hung cụ James. Tao không báo kịp cho
cụ biết. Nhưng tao đă giữ tay mày lại, Ted, khi mày định giết ông
cụ. Tao không cứu được anh bạn Men-đai ,v́ tao không rơ sự
việc, nhưng tao sẽ treo cổ những tên giết hai người đó. Tao đă báo
tin cho Wil-co, để có thể cùng vợ và các con ông ta thoát đi
khỏi, trước khi tao đặt thuốc nổ. Cũng có nhiều vụ tao không thể báo
trước cho nạn nhân biết. Nhưng rơ ràng đă có biết bao nhiêu
lần những người mà chúng mày định ám hại đă trốn thoát.
Ganh-ty rít lên giữa hai hàm răng:
- Thằng phản bội.
- Ganh-ty! Mày gọi tao là "phản bội", nhưng sẽ có hàng ngh́n người
khác gọi tao là "người tốt", đă xuống tận địa ngục để cứu họ
lên, trong cái địa ngục này, tao cố sống cho đến khi nắm được tất cả
từng đứa một, từng bí mật trong ḷng bàn tay này. Nhưng một
bức thư đă khiến tao sắp bị lộ. V́ vậy tao phải hành động ngay tức
khắc. Tao không c̣n nói ǵ thêm với chúng mày nữa. Thôi,
bây giờ ông Ma-vin, ông hăy đem giam bọn này lại, Chuyện c̣n lại ta
sẽ làm sau.
Can-lân được giao một chiếc phong b́ dán kín mà anh ta có nhiệm vụ
phải đưa đến địa chỉ của Ettie. Sáng hôm sau, một cô gái trẻ
đẹp và một người đàn ông khăn áo trùm kín người bước lên một chuyến
tàu đặc biệt của công ty hoả xa dành riêng cho họ, mở hết
tốc lực rời khỏi một vùng đất đầy nguy hiểm.
Mười ngày sau, họ làm lễ cưới ở Chicago. Cụ Sáp là người làm chứng
trong cuộc hôn nhân đó.
Vụ xử án những "Người Tiên Phong" được tổ chức cực kỳ cẩn mật. Chúng
cố chối căi. Nhưng vô ích. Ganh-ty và tám tên phụ tá,
chết trên đoạn đầu đài, năm mươi đứa khác ngồi tù. Thắng lợi của
Bốc-đy trọn vẹn và hoàn toàn.
Nhưng thằng Ted không phải lên đoạn đầu đài. Anh em thằng Uyn-la
cũng thế. Và một vài thằng hung thần khác cũng thoát.
Chúng bị giam giữ trong mười năm, rồi chúng t́m được tự do. Ngày
chúng ra khỏi tù, Bốc-đy biết rằng ông bắt đầu gặp khó khăn.
Chúng ám sát hai lần, nhưng ông đều thoát. Ông phải rời Chicago, đổi
tên để sinh sống ở Cali. Tại đây, Ettie từ trần. Một lần khác
ông lại suưt bị giết. Mang một cái tên mới là Du-gia, ông làm việc
trong một hầm mỏ với một người hùn vốn tên là Bar, và trở nên
giàu có. Có người báo rằng: bọn khát máu lại đánh hơi thấy dấu vết
của ông rồi. Thế là ông vội vă xuống tàu trở về Anh Cát Lợi.
Đổi tên là Jôn Du-gia, lấy vợ và sống như một nhà quư phái nông thôn
tại vùng Sussex rồi sau đó tại lâu đài cổ này xảy ra câu
chuyện như ta đă thấy.
Tác phẩm bậc thầy
Trước toà đại h́nh, Du-gia được trắng án v́ đă hành động trong hoàn
cảnh tự vệ. Holmes viết thư cho bà vợ ông ta: "Bằng mọi giá,
bà hăy đưa ông ấy đi khỏi nước Anh. ở đây có những tổ chức c̣n mạnh
hơn gấp bội những tổ chức mà ông đă thoát được. Không
thể nào có an toàn cho ông ở Anh Cát Lợi này".
Hai tháng đă trôi qua. Vụ án ch́m dần vào dĩ văng. Một buổi sáng, có
một bức thư khó hiểu được nhét vào ḥm thư của chúng tôi.
"Ông Holmes đáng thương của tôi ơi! Ôi... ôi..."
Bức thư nặc danh chỉ có mấy chữ đó thôi. Tôi bật cười. Holmes th́
trở nên nghiêm trang:
- Quỷ quái thật.
Và anh ta ngồi lặng đi, vầng trán cau lại.
Tối khuya hôm đó, bà chủ nhà trọ bước vào, nói rằng có một vị khách
muốn được gặp ông Holmes về một vấn đề quan trọng.
Người khách được mời vào ngay: Đó là ông Bar. Với gương mặt căng
thẳng, đôi mắt hoảng hốt, ông nói:
- Tôi mang đến những tin tức xấu.
- Đó là những điều tôi đang sợ đây. - Holmes nói
- Ông nhận được một bức điện?
- Thư của người nhận được bức điện đó.
- Chuyện của ông Du-gia. Người ta nói với tôi rằng tên thật của ông
ta là Bốc-đy. Hai ông bà ấy đă xuống tàu Panama đi
Nam Phi
từ ba tuần lễ rồi. Tối hôm qua, tàu đỗ lại ở bến Cáp. Sáng nay, tôi
nhận được bức điện này của bà Du-gia: "Du-gia mất tích dưới
biển trong một trận băo ngoài khơi Sainte-Helene. Không ai biết tai
nạn xảy ra như thế nào.
- Th́ ra như vậy đó. Việc bố trí và dàn cảnh thật tuyệt vời. Holmes
nói.
- Ông không tin đây là một tai nạn?
- Phải.
- Thế th́ Du-gia đă bị mưu sát?
- Phải.
- Tôi cũng nghĩ thế. Bọn Người Tiên Phong.
Holmes ngắt lời:
- Không phải đâu. Đây là một bàn tay bậc thầy kia. Đây không c̣n là
một khẩu súng săn cưa ṇng, một khẩu súng lục. Mà là tác
phẩm vĩ đại của một bậc thầy. Trông những nét bút tuyệt vời này, tôi
có thể nhận ra ngay đây là tác phẩm của Mori. Vụ án mạng
này không phải là sản phẩm của Mỹ quốc mà chính là của Luân Đôn đó.
- V́ sao vậy?
- V́ nó đă được thực hiện bởi một người "bất bại". Một bộ óc lớn và
một tổ chức khổng lồ dùng để thủ tiêu một người mà thôi.
Khác nào dùng búa tạ để đập một hạt dẻ. Một sự phung phí năng lực
quá cỡ, nhưng hạt dẻ đă bị đập nát bét.
- Nhưng bậc thầy ấy sao lại dính líu vào vụ này được.
- Thằng Por chính là một trong những tay chân của bậc thầy đó, Người
Mỹ rất khôn ngoan. Khi họ dự định đánh một trận ở Anh,
th́ họ nghĩ ngay đến việc hợp tác với một chuyên gia lớn về tội ác ở
Anh.
Mới đầu Mori chỉ huy động bộ máy của hắn để t́m ra Du-gia. Rồi hắn
chỉ dẫn cho hung thủ cách tiến hành công việc như thế nào
cho tốt. Nhưng Ted đi từ Mỹ sang đây đă thất bại. Bấy giờ Mori tự
đứng ra đảm nhận việc này, và đă giải quyết nó bằng một tác
phẩm bậc thầy.
Bar đùng đùng nổi giận, nắm chặt bàn tay, tự đấm vào trán.
- Chúng ta bắt buộc phải chấp nhận điều đó ư? Sẽ không có ai lên đến
ngang tầm của tên ma vương này sao?
Holmes chậm răi trả lời:
- Không. Tôi không nói rằng tên ma vương ấy sẽ không thể bị đánh
bại. Nhưng ông phải để cho chúng tôi có thời gian... vâng,
phải có thời gian.
Chúng tôi ngồi lặng im. Đôi mắt tiên tri của Holmes vẫn như đang
muốn chọc thủng bức màn tương lai.
yeahhhhhhhhhh chấm hết.
|