Tấn Thảm Kịch Của Tàu Korosko Pages Previous  1  2  3   
                                     - Arthur Conan Doyle

Chương 8:

Đại tá Cochrane bị kéo ra khỏi giấc ngủ bởi một người nào đang lay vai ông. Mắt ông mở ra sát với khuôn mặt đen lo sợ của Tippy Tilly. Người cựu pháo thủ Ai Cập để một ngón tay cong queo của hắn lên cặp môi dày cui, và hắn không ngừng nh́n hết bên phải tới bên trái. “Nằm yên! Chớ động đậy!” Hắn nói th́ thào bằng tiếng Ả Rập. Tôi sẽ nằm xuống bên cạnh ông; người ta sẽ không phân biệt được tôi với những người khác, ông có thể hiểu những ǵ tôi nói với ông không?” :

- Có, nếu anh nói thong thả :

- Được. Tôi không đặt nhiều ḷng tin vào thằng cha Mansoor kia, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông chỉ huy :

- Anh có điều ǵ muốn nói với tôi?

- Tôi chờ đợi đă lâu cho tới lúc tất cả bọn chúng đă ngủ say. trong một giờ nữa chúng tôi sẽ đọc kinh buổi chiều. Trước hết đây là một khẩu súng lục, ông sẽ không thể nói là ông không có vũ khí.

Đó là một khẩu súng kiểu cổ, nhưng ông đại tá thấy ngay là nó đă được nạp đạn. Ông luồn nó vào túi áo trong của áo mặc ngoài của ông:

- Cám ơn! Xin hăy nói thật thong thả để tôi có thể hiểu được ạnh :

- Chúng tôi có tám người muốn trở về Ai Câp. Trong nhóm các ông, ông có bốn người đàn ông. Một người trong bọn chúng tôi, Mahomet Ali, đă cột tất cả mười hai con lạc đà. Đó là những con nhanh nhất, kể cả những con của hai tù trưởng. Có những tên canh gác, nhưng chúng đứng rải rác trong mỗi xưởnng. Mười hai con lạc đà đứng rất gần chỗ chúng tôi: phía sau cây keo. Nếu chúng ta cưỡi lên chúng và ra đi th́ tôi nghĩ sẽ không có nhiều con khác có thể đuổi kịp chúng ta; ngoài ra những khẩu súng của chúng ta sẽ loại trừ chúng. Bọn lính gác không đủ nhiều để chặn bắt mười hai người chúng ta. Những túi da đựng nước đều c̣n đầy. Chúng ta sẽ có thể lại nh́n thấy sông Nil vào chiều nay.

Ông đại tá không nắm vững được tất cả nhưng ông cũng hiểu khá đủ để cho niềm hy vọng lại trỗi dậy trong ḷng ông. Cái ngày cuối cùng đă để lại dấu vết một cách khủng khiếp trên bộ mặt xanh mét của ông, tóc ông trở nên bạc hết. Người ta có thể nghĩ ông là cha của viên sĩ quan được chăm nom kỹ. Chúng đă đi dạo những bước chân quân cách trên boong tàu Korosko :

- Rất hay - ông nói - Nhưng c̣n những người đàn bà?

Anh lính da đen nhún vai :

- Mặc kệ họ. - hắn nói - Một người th́ đi Siria rồi. Và dù sao th́ khi chúng ta trở về Ai Cập, chúng ta sẽ không thiếu đàn bà. Về phần những người này, sẽ không có ǵ nguy hiểm xảy ra với họ đâu. Họ sẽ được gởi tới hậu cung của Quốc vươg:

- Anh nói những chuyện vớ vẩn. - ông đại tá tuyên bố một cách nghiêm khắc - Hoặc là chúng tôi mang những người đàn bà đi với chúng tôi, hoặc chúng tôi sẽ không đi.

Anh lính da đen bực tức:

- Tôi nghĩ là chính ông mới nói những chuyện vớ vẩn! - Hắn nói lớn. - Làm sao ông lại có thể đ̣i hỏi chúng tôi và các bạn của tôi phải dấn thân vào một cuộc mạo hiểm mà cuối cùng sẽ bị thất bại? Chúng tôi đă chờ đợi cơ hội nhiều năm rồi. Hôm nay cơ hội tới, ông lại bắt chúng tôi đuổi nó đi v́ những người đàn bà! :

- Chúng tôi đă hứa với anh những ǵ nếu chúng tôi trở về được Ai Cập? - Cochrane hỏi :

- Hai trăm bảng Ai Cập và sẽ thăng cấp trong quân đội Tất cả trong lời hứa danh dự của một người Anh :

- Tốt lắm. Các anh sẽ lănh được mỗi ngườl ba trăm bảng, nếu các anh triển khai một kế hoạch khác cho phép chúng tôi mang theo những người đàn bà.

Tippy Tilly lấy tay găi cái đầu tóc rậm bù xù của hắn với vẻ bối rối :

- Chắc chắn là chúng tôi sẽ có thể bịa ra một lư do nào đó để đem tới đây ba con lạc đà nhanh nhẹn khác. Nói thật ra c̣n ba con ngựa vẫn c̣n rất tốt trong đám những con được cột ở gần đống lửa. Nhưng làm thế nào để cho những người đàn bà cưỡi lên? Mà ngay cả khi chúng ta có thể nâng họ lên trên lưng chúng, chúng ta cũng biết chắc rằng họ sẽ ngă ngay khi những con vật bắt đầu phi nhanh Tôi cũng đă sợ rằng các ông, những người đàn ông, các ông cũng bị ngă, v́ không phải là chuyện dễ để giữ được thăng bằng trên lưng một con lạc đà đang phi nước đại. C̣n về những người đàn bà, đừng nói tới họ nữa? Không, chúng ta sẽ để những người đàn bà ở đây, và nếu các ông không muốn bỏ rơi họ, th́ chúng tôi sẽ bỏ rơi tất cả các ông, và chúng tôi sẽ đi một ḿnh :

- Được lắm? Hăy đi đi! ông đại tá nói một cách khô khan .

Và Cochrane lại nằm xuống để ngủ tiếp, ông biết rằng với những người Đông phương, chính kẻ im lặng không nói mới là kẻ đạt được mục đích.

Tên da đen đi khỏi và ḅ tới chỗ một tên trong bọn bạn của hắn, Mahomet Ali, người trông coi lũ lạc đà.

Cả hai tên bàn bạc một lúc, và cuối cùng th́ người ta không từ bỏ một cách khinh suất ba trăm đồng tiền vàng .

Tên da đen trở lại chỗ ông đại tá, vẫn bằng cách ḅ choài :

- Mahomet Ali đồng ư. - hắn nói. - Hắn đă đi kiếm ba con lạc đà kia. Nhưng thật là điên rồ, và tất cả bọn chúng ta đều đi tới chỗ chết. Xin ông cùng đi với tôi, phải đánh thức những người đàn bà dậy và nói cho họ biết .

Ông đại tá lay các bạn của ông và th́ thầm nói cho họ nghe về kế họạch của Tippy Tilly. Balmont và Fardet th́ sẵn sàng đảm nhận bất cứ một sự rủi ro nào. Stephens là người đă h́nh dung một cách khá lạnh lùng viễn cảnh một cái chết thụ động. nay bị kinh họàng v́ đề nghị của một hành đông tích cực để tránh cái chết; ông run rẩy tất cả chân tay, ông rút quyển sách chỉ nam ra và bắt đầu làm nhiệm vụ soạn thảo bản chúc thư của ông trên trang đầu quyển sách nhưng tay ông run đến nỗi chữ viết của ông không thể đọc được. Do một sự tập luyện kỳ cục của một linh thần pháp lư, cái chết, ngay cả có kèm theo nhiều bạo lực, nhưng được chấp nhận một cách điềm tĩnh vẫn có chỗ đứng trong trật tự hiện hữu của các sự vật. trong khi một cái chết đánh gục một người đang cưỡi lạc đà chạy một cách điên dại qua băi sa mạc đối với ông có vẻ họàn toàn bất b́nh thường và hỗn lọan. Ông không sợ bị biến mất khỏi thế giới của những người sống. Nhưng ông sợ sự nhục nhă và sự thống khổ do một cuộc tranh đấu vô lư và uổng công chống lại cái chết làm nảy sinh .

Đại tá Cochrane và Tippy Tilly đi cùng tới chỗ bóng mát của cây keo lớn, nơi mà những phụ nữ đang nằm duỗi dài - Sadle và bà cô của nàng ôm nhau mà ngủ; đầu của cô thiếu nữ gối lên ngực bà già người Mỹ- Bà Belmont được đánh thức dậy; bà đồng ư ngay tức th́:

- Nhưng các ông phải để tôi ở lại - CÔ Adams phản đối. - hăy nghĩ xem ở tuổl tôi th́ c̣n quan trọng cái ǵ:

- Không, cô Ellza. Không có cô cháu sẽ không đi! Cô đừng tưởng rằng cháu sẽ bỏ rơi cô! Cô thiếu nữ kêu lên. Hoặc là cô cùng đi với chúng cháu, hoặc là cả hai :

- Thôi đi cô, thôi đi! Đây không phải là lúc tranh căi. - Ông đại tá nói xen vào một cách thô tục. - mạng sống của chúng ta tùy thuộc vào mọi cố gắng của các cô. Các cô hiểu rơ rằng chúng tôi không thể bỏ rơi các cô vào tay lũ kẻ cướp này! :

- Nhưng tôi sợ bị ngă! :

- Tôi sẽ cột cô lại bằng cái khăn choàng của tội Tippy, bây giờ th́ tôi nghĩ rằng chúng ta có thể bắt đầu thi hành kế hoạch .

Nhưng từ một lúc rồi anh lính da đen quan sát băi sa mạc với một bộ mặt bối rối. Hắn quay lại và thốt ra một lời nguyền rủa :

- Trông ḱa! - Hắn nói với giong bực bội. - ông đă nh́n thấy kết quả của tất cả sự ba hoa của các ông! Các ông đă làm hỏng cơ may của chúng tôi và của các ông.

Một toán năm sáu người đàn ông cỡi lạc đà bỗng đột ngột xuất hiện trên bờ của ḷng chảo; bóng của họ nổi bật lên rơ ràng trên nền trời lúc hoàng hôn. Họ phi nhanh và vung vẩy những khẩu súng trong tay. Một vài giây sau đó, tù và thổi lệnh báo động, và trại binh ồn ào lên như một đàn ong vỡ tổ. Ông đại tá chạy tới nhập bọn với các bạn bè, và Tippy Tilly chạy tới chỗ con lạc đà của hắn. Stephens có vẻ khoan khoái, Belmont th́ nhăn nhó, ông Farde cáu kỉnh:

- Đồ chó má! - ông kêu lên - Chúng ta sẽ không bao giờ nh́n thấy kết cục của vụ này à? Sẽ không bao giờ chúng ta thoát khỏi bàn tay của những tên thày tu Hồi giáo:

- Ồ đúng thật là những tên thầy tu Hồi giáo phải không? - ông đại tá nói với một giọng chua chát - Tôi thấy h́nh như ông đă thay đổi ư kiến. Tôi cứ tưởng bọn thày tu Hồi giáo là một sự bịa đặt của chính phủ Anh. Chúng con quỉ khốn khổ đă hết sức chịu đựng rồi .

Sự chế giễu của ông đại tá là một que diêm trong thùng thuốc nổ: người đàn ông Pháp nhảy chồm lên ông trong lúc tuôn ra hàng tràng lời chửi bới; ông ấy nắm lấy cổ họng Cochrane trước khi Belmont và Stephens có thể can thiệp và tách hai người ra :

- Nếu tóc ông không bạc - ông ấy la lên :

- Quỉ tha ma bắt ông đi! - ông đại tá gào lên :

- Nếu chúng ta phải chết, th́ hăy chết như những người lịch sự, chứ không như lũ trẻ lang thang mất dạy.

Belmont nói với vẻ đường họàng :

- Tôi chỉ nói rằng tôi vui thích là ông Fardet đă học được một điều ǵ đó trong cuộc phiêu lưu của ông.

Ông đại tá trả lời, vẫn một giọng châm chọc :

- Im lặng lại. Cochrane! - Người đàn ông Ái Nhĩ Lan nói lớn - Tại sao ông cứ muốn dồn ông ta tới cùng đường :

- Belmont này, tôi chắc là ông quên thân phận của ḿnh rồi. Tôi không cho phép bất cứ ai được nói với tôi bằng cái giọng đó :

- Vây th́ hăy coi chừng những lời nói của ông! :

- Thưa quí ông, thưa quí ông, đây là các bà phụ nữ! - Stephens nói .

Đang sôi sục trong cơn giận dữ, ba người nín thinh và vừa đi bách bộ vừa lấy tay giật manh hàng ria mép.

Khí sắc cáu kỉnh là một thứ rất hay lây, v́ ngay chính cả Stephens cùng bắt đầu càu nhàu khi các bạn của ông đi qua, đi lại trước mắt ông. Họ đối diện với cơn nguy biến lớn nhất đời họ, bóng của tử thần đang bay lên bên trên đầu họ vậy mà họ tự để cho ḿnh bị lôi cuốn vào những cuộc căi cọ riêng tư mà nguyên nhân quá nhỏ nhặt đến nỗi họ không thể diễn tả ra bằng ngôn ngữ đươc. Hoạn nạn có thể mang tâm hồn con người lên tới những .

đỉnh cao nhưng càng lên cao th́ cán cân càng không ngừng động đậy.

Tuy nhiên ngay sau đó những nỗi khó khăn, một cấp độ khác đă nắm giữ sự chủ tâm của họ ở bên cạnh những cái giống một hội đồng chiến tranh đang nhóm họp. Hai tên tù trưởng lầm ĺ đang nghe bản báo cáo mà tên trong toán tuần tra liến thoắng tŕnh bày. Các tù nhân nhận thấy đă hai, ba lần tên chỉ huy trẻ hơn lùa những ngón tay của hắn vào trong cḥm râu đen dài một cách bực bội:

- Tôi tin rằng đàn quân lạc đà đă đi truy lùng rồi, - Belmont nói. - Ngay cả họ không ở cách đây quá xa đâu. Ta có thể đoán thế bởi sự dao động này:

- Có thể đúng đó. Có điều ǵ đó làm chúng xôn xao?

- Ḱa chúng đang ban hành mệnh lệnh. Lính ǵ đây? Ô này Mansoor, có việc ǵ thế?

Anh thông ngôn bước rảo tới. một tia hy vọng làm rạng rỡ mắt hắn ta :

- Tôi tin rằng chúng đă trông thấy một điều ǵ làm chúng hoảng sợ. Chắc hẳn các binh lính Ai Cập đang đi truy sát chúng. Chúng đă ra lệnh đổ nước đầy các túi da và chuẩn bị sẵn sàng để khởi hành khi trời bắt đầu tối. Nhưng tôi cũng phải tập hợp các ông lại, v́ tên thày ḍng sắp tới để dạy giáo lư cho các ông. Tôi đă nói với hắn là các ông đă có cảm t́nh tốt với đạo Hồi.

Mansoor đă giữ được những lời lẽ mà hắn thông thuộc tới mức độ nào? Không bao giờ ta biết được cả. Tuy nhiên, người thày giảng Hồi giáo cũng bước tới chỗ các tù nhân với một nụ cười của kẻ đang sắp làm một nhiệm vụ dễ dàng. Hắn bị chột mắt và mập ú. Nhưng chắc ngày xưa hắn phải mập hơn rất nhiều v́ mặt hắn có nhiều nếp nhăn mỡ. Hắn có một khoảng râu bạc và ở trên đầu có một khăn xanh của những khách tới hành hương ở La Mecque. Một tay hắn cầm một tấm thảm nhỏ màu hạt dẻ, tay kia cầm một bản kinh Coran bằng giấy da cừu. Hắn trải tấm thảm của hắn lên mặt đất và mời Mansoor ngồi xuống bên hắn; rồi hắn lấy tay ra dấu ṿng tṛn cho các tù nhân làm thành một ṿng tṛn quanh hắn; cuối cùng hắn ra hlệu cho họ ngồi xuống. Con mắt độc nhất của hắn láo lơ nh́n vào mắt từng người một trong khi hắn tŕnh bày những nguyên tắc của niềm tin mới hơn, thô bạo hơn, đam mê hơn của hắn. Họ chăm chú nghe và họ gật đầu môt cách ngụ ư mỗi khi Mansoor thông dịch lại khích lệ; cứ mỗi dấu hiệu đồng ư là những cử chỉ của tên thày giảng lại trở nên khả ái hơn và bài giảng của hắn thân thiết hơn:

- Bởi v́ tại sao các người lại đi t́m cái chết, hỡi những con chiên ngoan của ta. Trong khi tất cả những điều các ngươi được yêu cầu chỉ là vứt bỏ những ǵ sẽ đưa các ngươi vào hỏa ngục đời đời, và chấp nhận luật của đấng Allah như nó đă được viết ra bởi bậc tiên tri, chắc chắn là luật này sẽ đem lại cho các người những niềm vui không thể tưởng tượng được, đúng như đă được hứa hẹn trong cuốn sách của con lạc đà! Bởi v́ người đă tuyển chọn đă nói ǵ?

Rồi hắn đọc cho họ nghe một trong những bản giáo điều. những thứ mà được tất cả các tôn giáo đều lấy như là những luận cứ:

- Hơn nữa chẳng phải rơ ràng là Thượng đế ở với chúng ta, bởi v́ từ lúc khởi đầu, khi chúng ta chỉ có gậy gộc để chống lại súng ống của người Thổ Nhĩ Kỳ. Chiến thắng đă luôn luôn mỉm cười với chúng ta! Chẳng phải chúng ta đă chiếm El Obeid, chiếm Khatoum đă hủy diệt Hs, đă giết Gordon, đă thắng tất cả những kẻ động chạm tới chúng ta đấy. Trong những t́nh huống này làm sao người dám không tin là sự tốt lành ở về phía chúng ta?

Trong lúc tên thầy giảng thuyết pháp với họ như thế, ông đại tá nhận thấy các tên thầy tu Hồi giáo lau chùi súng của chúng, đếm những viên đạn, và làm mọi việc chuẩn bị cho một trận đánh nhau. Hai tên tù trưởng bàn bạc với một vẻ nghiêm trọng. Tên trưởng tuần tra chỉ cho chúng súng của Ai Cập. Rơ ràng là một cơ hội giải cứu đă tới, với điều kiện là mọi việc có thể kéo dài thêm vài giờ nữa. Những con lạc đà chưa hồi phục sau cuộc hành tŕnh dài của chúng. Nếu chiến binh lạc đà đă thật sự lên đường th́ chắc chắn là họ sẽ bắt kịp chúng:

- V́ ḷng thương của Thượng đế, hăy cố gắng kéo dài cuộc chơi đi, Fardet ạ! - ông nói - Tôi tin rằng chúng ta có một vận may nếu quả bóng c̣n lăn trong một giờ nữa.

Nhưng phẩm cách bị tổn thương của một người Pháp không nguôi ngoai được một cách dễ dàng. Ngồi tựa lưng vào cây cọ, ông Fardet cau cặp lông mày đen lại. Ông không nói ǵ, nhưng cứ tiếp tục gịât bộ ria mép cứng:

- Tiếp tục đi, Fardet! Vận mạng của chúng ta tùy thuộc vào ông đó. - Belmont nói :

- Cochrane cứ làm việc đó đi. - Fardet cau có trả lời - ông ấy đă quá tùy tiện làm việc này rồi mà, cái ông đại tá Cochrane này! :

- Đô đốc Belmont nói như thể ông t́m cách làm cho một đứa bé hay hờn dỗi vui vẻ trở lại Tôi tin chắc rằng ông đại tá sẽ bịểu lộ sự hối tiếc của ông ấy về sự cố lúc năy, và ông ấy sẽ nh́n nhận các sai lầm của ông:

- Tôi sẽ chẳng làm ǵ về vụ đó cả! - ông đại tá càu nhàu nói :

- Ngoài ra, chuyện căi vă của ông chỉ liên quan tới môt ḿnh ông thôi. - Belmont nói tiếp. - V́ sự an toàn của cả bọn chúng ta mà chúng tôi muốn ông nói chuyện với tên thầy giảng. bởi v́ tất cả chúng tôi đều cảm thấy ông là người có đủ tư cách nhất để làm việc này .

Nhưng người đàn ông Pháp chỉ nhún vai thôi.

Tên thầy giảng nh́n họ, hết người này tới người nọ và nét mặt khả ái của hắn bắt đầu tối sầm lại; những nếp nhăn quanh miệng hắn xẹp xuống :

- Lũ vô đạo này muốn chơi tṛ đóng kịch với chúng ta hả? - Hắn hỏi anh thông ngôn - Tại sao chúng nói với nhau và không nói ǵ với ta cả?

- Hắn nổi cáu rồi! - Cochrane thở dài - Có lẽ tốt nhất là tôi phải tự hy sinh tính mạng ḿnh, v́ thằng cha khốn kiếp người Pháp này làm dở dang chúng ta.

Nhưng trí mẫn tiệp của một người đàn bà đă cứu văn được t́nh thế:

- Ông Fardet ạ. - bà Belmont nói. - Tôi tin chắc rằng ông một người Pháp. Do đó một người hào hiệp, có tinh thần mă thượng, ông sẽ không chịu để cho một sự tổn thương tới t́nh cảm của ông chống lại việc thi hành lời hứa của ông và việc chu toàn các bổn phận của ông đối với ba người đàn bà bất hạnh chứ?

Fardet nhảy cẫng lên, ông đặt một bàn tay lên ngực :

- Thưa bà, bà đă hiểu rơ bản chất của tôi! - ông nói lớn. - Tôi không có thể bỏ rơi một người đàn bà. Tôi sẽ làm hết sức ḿnh. Bây giờ, Mansoor, anh hăy nói với vị thánh nhân này rằng tôi muốn tranh luận với ông ta về các vấn đề cao siêu của tôn giáo của ông ta .

Và ông đă tranh luận với một sự xảo diệu làm các bạn của ông kinh ngạc ngẩn người ra. Ông dùng giọng điệu của một người cảm thấy ḿnh bị lôi cuốn mạnh mẽ, nhưng c̣n bị một sư nghi ngại nhỏ níu lại và một khi sự nghi ngại nhỏ này được ông thầy giảng quét sạch. Ông lại đưa ra vài sự phản chống thứ yếu là những điều c̣n níu ông lại. Trong tất cả những sự ngoắt ngoéo của lư luận của ông, ông đă không quên đưa ra những lời tán tụng ông thày giảng Hồi giáo, ông c̣n đi cả tới việc tự xưng tụng là nhóm ông đă có sự may mắn gặp được một người tài trí như thế, một nhà toán học thông thái như thế. Những cái bọng thịt của tên thầy giảng bắt đầu rung lên v́ đắc ư. Hắn tự để cho ḿnh bị lôi cuốn vào hết sự phản bác này tới sự phản bác khác, rồi tới sự phản bác thứ ba rồi tới những lần khác nữa. Trong lúc đó màu xanh của da trời đă chuyển sang màu tím, những tàu lá xanh đă trở thành đen sẫm. Cuối cùng những v́ sao hiện ra giữa những lá cọ :

- Về những ǵ thuộc về khoa học mà ông đă khen ngợi ta, hỡi con chiên của ta. - tên thày giảng nói để trả lời một lập luận của Fardet.- ta đă học ở đại học đường El Azaz ở Le Caire. Và ta biết ông ám chỉ tới điều ǵ. Nhưng khoa học của tín đồ không giống với khoa học của kẻ vô đạo, và chúng ta không được phép đi quá sâu vào những con đường của đấng Allah. Các tinh tú đều có một cái đuôi, ôi con chiên ngoan ngoăn của ta, và những tinh tú khác th́ không có đuôi; nhưng có ích lợi ǵ đâu để t́m hiểu đó là những tinh tú nào? Thượng đế đă tạo ra tất cả những tinh tú đó, và chúng sống yên ổn trong bàn tay Ngài. Do đó, hỡi anh bạn của ta, chớ nên bám lấy cái thứ khoa học vô nghĩa của Tây phương nữa, và hăy hiểu rằng chỉ có môt sự khôn ngoan: đó là sự tuân theo ư muốn của đấng Allah như là bậc tiên tri được tuyển chọn của Ngài đă đặt ra trong sách này. Bây giờ .

th́ ta thấy rằng các người đă sẵn sàng đến với đạo Hồi. Hỡi các con chiên của ta, đă tới giờ rồI, v́ tiếng tù và báo hiệu là chúng ta sắp sửa tiếp tục lên đường, và ngài Tù trưởng Abdelahman siêu phàm đă ra lệnh rằng quyết định của các người phải đạt được trước khi chúng ta rời khỏi những giếng nước này :

- Tuy nhiên, thưa cha, vẫn c̣n nhiều điểm khác mà tôi rất mong sẽ tiếp nhận được một sự giáo huấn bổ sung. - người đàn ông Pháp nói - Thật t́nh đúng là một điều khoái trá khi được nghe sự khúc chiết của lời nói của ngài, sau những lời mơ hồ mà chúng tôi đă nghe ở những vị giáo sư khác .

Nhưng tên thầy giảng đă đứng dậy, và một tia nghi ngờ nhen nhóm lên trong con mắt độc nhất của y:

- Một sự giáo huấn bổ sung như vậy sẽ được thực hiện cho các người sau đây - y nói, - v́ chúng ta c̣n cùng đi với nhau tới tận Khartoum. Với ta đó sẽ là một niềm hân hoan khi thấy các người trên đường đi đă tăng thêm được sự khôn ngoan và đức hạnh.

Y đi tới chỗ đống lửa, cúi xuống với sự chậm chạp oai vệ của một người ph́ nộn, rồi đi trở lại với hai cái que đă cháy ra than một nửa mà y đặt xuống thành h́nh chữ thập - Những tên thầy tu tập hợp lại khắp chung quanh để dự lễ kết nạp những tín đồ mới cải đạo trong giáo hội Hồi giáo. Ở bên trên họ những cái cổ dài và những cái đầu ngạo mạn của những con lạc đà đang lắc lư một cách thanh thản :

- Bây giờ - tên thày giảng nói tiếp, tiếng nói của y đă mất cái giọng ḥa hoăn và khuyên lơn- đă tới giờ rồi. Trên mặt đất dày này ta đă dùng hai cái que này làm vật tượng trưng mơ hồ và dị đoan cho cái tôn giáo cũ của các người. Các người sẽ dẫm chân lên chúng, tức là dấu hiệu là các người đă từ bỏ đạo; các người sẽ hôn kinh Coran, tức là dấu hiệu là các người đă chấp nhận nó; và tất cả sự giáo huấn bổ sung và các người cần có sự ban cho các người sau này.

Các tù nhân đă đứng dậy: bốn người đàn ông và ba người đàn bà này đang ở trong giờ phút quyết định của số phận họ. Có lẽ trong tất cả mọi người chỉ có cô Adam và bà Belmont là có ḷng xác tín vững mạnh về tôn giáo. Cả bảy người bọn họ đều là những đứa con của thế giới này, và một vài người đă phủ nhận tất cả những ǵ được tượng trưng bởi cái biểu tượng đặt trên mặt đất kia. Nhưng ḷng kiêu hănh của người Âu Châu, ḷng kiêu hănh của giống da trắng đang sôi sục trong người họ và giữ họ lại trong tín ngưỡng của các đồng bào họ. Động lực nhân đạo? Động lực tội lỗi? Động lực phi Cơ đốc? Bất kể động lực nào; nó sẽ biến họ thành những chứng nhân tử v́ đạo của tín ngưỡng Cơ đốc. Trong sự im lặng, trong sự căng thẳng thành kính của họ, môt tlếng động yếu ớt bỗng chốc vang lên tới tai họ. Tiếng ś sào của những tàu lá cọ bên trên đầu họ không ngăn cản được họ nghe thấy từ xa tiếng chân phi nhanh của một con lạc đà:

- Đây là một việc ǵ đang tới. - Cochrane nói th́ thào - Hay gắng chần chừ năm phút nữa, Fardet.

Người đàn ông Pháp tiến lên một bước và chào một cách lễ độ bằng cánh tay bị thương của ông, ông có vẻ như sẵn sàng cho bất cứ điều ǵ :

- Anh lại nói với vị thánh nhân là tôi đă hoàn toàn sẵn sàng để cúi đầu trước lời giáo huấn của ông ấy. Và tôi cũng trả lời thay cho các bạn của tôi. - ông nói với anh thông ngôn. - Nhưng có một việc mà tôi muốn nh́n thấy ông ấy làm để loại bỏ tất cả những nghi ngại có thể c̣n vướng mắc trong ḷng chúng tôi. Mỗi tôn giáo chân chính đầu tự chứng minh bằng các kỳ tích mà các môn đồ có thể thực hiện. Ngay chính tôi đây tôi chỉ là một tín đồ Cơ đốc thấp hèn, tôi cũng có thể làm được một vài phép như vào tư cách tôn giáo của tôi. Vậy th́ ông, v́ tôn giáo của ông cao siêu, chắc chắn là ông có thể thực hiện được nhiều hơn. Và tôi yêu cầu ông chứng tỏ cho chúng tôi thấy bằng một dấu hiệu Hồi giáo là tôn giáo.

Bọn Ả Rập đă cố sức chứng tỏ là đàng hoàng và kín đáo, nhưng chúng cũng rất hiếu kỳ. Sự im lặng bao trùm lên những kẻ đang lắng nghe chứng tỏ rằng những lời nói của Fardet do Mansoor dịch lại đă làm chúng xúc động:

- Những việc như thế đều nằm trong tay đấng Allah. - tên thầy giảng trả lời. - Chúng ta không có quyền đi ngược lại các luật lệ của Ngài. Nhưng nếu chính bản thân ngươi có các quyền năng mà ngươi tự gán cho ḿnh, chúng ta sẽ vui ḷng làm nhân chứng cho việc này.

Người đàn ông Pháp tiến lên, giơ một bàn tay ra quả chà là lớn kếch sù ông nuốt chửng quả chà là này, và ngay sau đó lấy ra một quả khác từ khuỷu tay trái của ông. Ông đă thường chơi cái tṛ tiểu xảo này trên tàu Korosko, và các bạn đồng hành thường cười nhạo ông, v́ ông đă không đủ khéo léo để lừa gạt được tinh thần phê phán của những người Âu Châu. Nhưng lúc này họ tự hỏi liệu cái tṛ ảo thuật này có phải là nhân tố quyết định mà số mạng của tất cả bọn họ đang tùy thuộc vào. Một tiếng x́ xào của sự kinh ngạc nổi lên từ đám người Ả Rập, và tiếng x́ xào tăng lên gấp đôi khi người đàn ông Pháp lấy ra từ lỗ mũi một con lạc đà một quả chà là khác và ném nó lên trên không, và không thấy nó rơi xuống nữa, hay ít nhất h́nh như nó không rơi xuống nữa. Cái ống tay áo rộng ngoác của ông đă nh́n thấy rất rơ với các bạn ông. Nhưng ánh sáng lúc chiều tà đă phù trợ cho cái tài để mua vui trong lúc trà dư tửu hậu của ông. Đám người dự khán đă quá say mê, quá vui thích đến nỗi họ chú ư rất ít tới một kỵ sĩ mà con lạc đà đang phi nước đại ở gia những cây cọ. Tất cả mọi việc sẽ có thể kết thúc đẹp đẽ nếu Fardet đang sảng khoái v́ sự thành công, không muốn bắt đầu lại tṛ ảo thuật của ông.

Quả chà là rơi ra khỏi bàn tay ông, và sự lừa bịp đă rơ ràng. Ông muốn chuyển ngay sang một tṛ khác, nhưng tên thầy giảng nói một vài tiếng và một tên Ả Rập đánh vào bả vai Fardet môt nhát cán giáo :

- Khá đủ tṛ trẻ nít rồi - Tên thầy giảng gầm lên trong cơn giận dữ. - Chúng ta là người lớn hay là trẻ nít mà để các ngươi lừa gạt bằng cách này? Đây là cây thánh giá kinh Coran, các ngươi quyết định thế nào?

Fardet nh́n quanh ḿnh với vẻ tuyệt vọng:

- Tôi không thể làm ǵ hơn nữa, ông yêu cầu tôi năm phút, ông có năm phút rồi. - Ông nói với đại tá Cochrane:

- Và có lẽ chúng cùng sẽ đủ đó, - ông đại tá trân lời - Những tên tù trưởng kia … .

Tên kỵ sĩ mà họ đă nghe thấy từ xa đi về phía hai tên chỉ huy Ả Rập để tŕnh chúng một báo cáo ngắn gọn trong khi lấy tay chỉ về hướng mà hắn vừa từ đó tới. Hai tên tù trưởng trao đổi vài câu. rồi đi tới chỗ những tên thầy tu đứng vây quanh các tù nhân. Lăo già hung hăng giơ một bàn tay lên và nói một câu ngắn gọn với một gịong cục cằn; những tên Ả Rập đáp lại bằng một thứ tiếng như chó sủa; nom chúng giống như một lũ chó săn trước tên thợ săn chỉ huy đàn chó, ánh lửa lấp lánh trong cặp mắt hách dịch của y đă truyền sang những tên đang nh́n y. Tới lúc đó mới đong thở phát lộ ra sức mạnh và sự nguy hiểm của phong trào bởi những bộ mặt bị co rúm v́ sự đam mê, v́ những khí giới được vung vẩy trên tay này, v́ những tâm hồn cuồng tín này; chúng không đ̣i hỏi ǵ khác ngoài một cái chết đẫm máu, với điều kiện là nhanh tay chúng trước hết phải được vấy máu :

- Các tù nhân có chịu theo ḷng tin chân chính không? - Tù trưởng Abderrahman hỏi trong khi cặp mắt độc ác của y nh́n cḥng choc vào họ .

Tên thày giảng đă có một danh tiếng tốt để gĩư ǵn, hắn không chịu thú nhận sự thất bại :

- Chúng sẽ cải đạo khi … :

- Này thầy giảng, hăy để việc này lại đó.

Y phát ra một hiệu lệnh. Tất cả những tên Ả Rập đều nhảy lên lưng lạc đà. Tù trưởng Wadlbrahlm đi khỏi ngay tức th́ cũng với phân nửa người của nhóm y. Những tên khác ngồi yên trên lạc đà, súng cầm trong tay:

- Chuyện ǵ xảy ra vậy? - Belmont hỏi :

- Những toán quân của chúng ta kéo lên rồi! - ông đại tá kêu lên. - Nhờ ơn trên phù hộ, tôi nghĩ rằng chúng ta sắp thoát nạn rồi. Toán quân lạc đà ở Ouadl-haifa tiến sâu vào theo dấu vết của chúng ta :

- Làm sao ông biết việc này?

- Ông muốn rằng ai đă báo động cho họ như thế?

- Ông đại tá, ông thật sự tin rằng chúng ta sắp được giải cứu à? - Sadle thổn thức nói .

Sự ch́m đắm vào nỗi bất hạnh đă làm tê cóng thần kinh của họ đến mức h́nh như họ không có thể thấy được những cảm giác mạnh, nhưng sự hồi phục đột ngột của niềm hy vọng lại đem tới cho họ sự đau khổ và lo âu. Chính ngay Belmont cũng tràn đầy những nghi ngại. Lo sợ ông đă hy vọng ngược lại tất cả mọi hy vọng. Lúc này sự hiện thực của các ước mong của ông đă tới gần lại làm cho ông run sợ:

- Tôi hy vọng là họ sẽ tới với quân số đông. - Ông nói. - Saprletl, nếu viên tư lệnh chỉ gởi tới một liên đội yếu ớt th́ phải đưa ông ta ra hội đồng chiến tranh? Dù sao th́ chúng ta cũng nằm trong tay của thượng đế.

Bà vợ ông nói với vẻ b́nh tĩnh:

- Anh John thân quư, hăy quỳ xuống với em; có lẽ đây là lần cuối cùng; vợ chồng ta hăy cầu nguyện cho dù ở trên trời hay ở dưới đất chúng ta cũng sẽ không xa cách nhau :

- Không! Xin các vị đừng quỳ! - ông đại tá hét lên lo sợ v́ ông trông thấy tên thày giảng đang nh́n họ .

Đă quá trễ rồi. Hai người công giáo La Mă đă quỳ xuống và đă làm dấu thánh giá. Sự giận dữ làm đỏ bừng mặt tên thầy giảng Hồi giáo khi hắn nh́n thấy bằng chứng công khai về sự thất bại của hắn. Hắn quay đi và nói :

- Đứng lên. Hăy đứng dậy - tên Mansoor quát bảo - ông ấy xin phép giết các vị đó:

- Th́ hắn cứ việc làm việc ǵ hắn thích đi! - Người đàn ông bướng bỉnh Ái Nhĩ Lan trả lời - Chúng tôi sẽ đứng dậy khi các bài kinh của chúng tôi chấm dút, không đứng dậy trước!

Tên tù trưởng vừa nghe tên thày giảng nói vừa phóng cái nh́n hắc ám của hắn vào hai cái bóng đang quỳ. Hắn ra những mệnh lệnh. Bốn con lạc đà được dẫn tới. Những con lạc đà chở đồ mà không được dùng để cưỡi vẫn không được đóng yên và vẫn ở lại chỗ mà chúng bị cột :

- Đừng có ngốc, Belmont! - ông đại tá nói lớn. - Tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng mà chúng ta sẽ tạo ra cho chúng. Đứng dậy đi, bà Belmont! Ông bà chỉ làm cho chúng đứng lên chống lại bọn ta.

Người đàn ông Pháp nhún vai:

- Trời ơi! - ông kêu lên - Sao lại có một dân tộc cố chấp như vậy ḱa!

Hai phụ nữ Mỹ cũng quỳ xuống bên cạnh bà Belmont :

- Họ giống như những con lạc đà, một con nằm xuống, tất cả những con khác nằm theo! Thật là kỳ cục!

Nhưng ông Stephens cũng quỳ ở bên canh Sadle. Ông đă giấu bộ mặt phờ phạc vào hai bàn tay dài và gầy g̣ của ông. Chỉ c̣n ông đại tá và ông Fardet là vẫn đứng thẳng. Cochrane ném một cái nh́n ḍ hỏi cho người đàn ông Pháp :

- Dù thế nào, - ông nói. - người ta sẽ ngu ngốc khi cầu nguyện suốt cả đời, cũng như không cầu nguyên khi mà ta không c̣n điều ǵ khác để hy vọng ngoài ḷng thương của đấng tối cao.

Ông để thân ḿnh khuỵu xuống trên hai đầu gối.

Đứng thẳng như một người lính, những cam gục xuống ngực, người đàn ông Pháp nh́n các bạn của ông cầu nguyện, rồi đôi mắt ông chuyển sang những nét mặt bực tức của tên tù trưởng và tên thầy giảng :

- Đồ chó má! - ông làu bàu - Chúng nghĩ rằng một người Pháp lại có thể sợ hăi?

Rồi vừa làm dấu thánh một cách đường hoàng công khai, ông vừa quỳ xuống bên cạnh các bạn của ông. Ḿnh mẩy bẩn thỉu, khốn khổ, quần áo tả tơi, bảy tù nhân trong cái tư thế khúm núm dưới bóng tối của những cây cọ, đang chờ đợi số phận họ được định đoạt .

Tên tù trưởng quay lại nh́n tên thày giảng với một nụ cười mai mỉa để chỉ cho hắn thấy kết quả sự thuyết giáo của hắn. Rồi y ban ra một mệnh lệnh mới. Ngay tức th́ bốn người đàn ông bị lũ thầy tu túm lấy và trói hai cổ tay lại. Fardet rú lên một tiếng v́ sợi dây thừng nghiến vào vết thương của ông. Những người khác chịu đựng cái luật của kẻ mạnh hơn với vẻ hiên ngang :

- Các ông đă làm hỏng hết cả rồi! Tôi ngậm rằng chính tôi cũng đă bị các ông sát hại! - Mansoor vừa kêu la vừa vặn vẹo hai bàn tay. - Các phụ nữ sẽ leo lên ba con lạc đà này:

- Không bao giờ? - Belmont phản kháng - Chúng tôi sẽ không để bị chia cách.

Ông xông lên như một thằng điên, nhưng sự đói khát, thiếu thốn đă làm ông yếu đi, và hai tên Ả Rập khỏe mạnh nắm lấy tay ǵ ông lại:

- John, đừng tự làm khổ ḿnh. - bà vợ ông nói lớn trong khi chúng đẩy bà tới chỗ con lạc đà. - Không có sự tệ hại nào chờ đợi em đâu. Đừng cựa quậy nữa! Bằng không chúng sẽ giết anh đó!

Bốn người đàn ông sợ run lên khi họ trông thấy những người đàn bà đang đi xa dần. Tất cả những sự lo sợ của họ đă không có một chút nào khi ở bên cạnh mấy người đàn bà. Sadle và bà cô của nàng có vẻ gần như ngất xỉu đi v́ kinh họàng Chỉ có bà Belmont là c̣n giữ được nét mặt quả cảm. Một khi đă được nâng lên trên lưng những con lạc đà rồi, họ được đưa tới dưới cái cây mà bốn người đàn ông đang đứng ở phía sau :

- Tôi có một khẩu súng lục trong túi áo. - Belmont nói với bà vợ - Tôi sẽ hy sinh tính mạng để có thể đưa nó cho ḿnh:

- Cứ giữ lấy nó, john. nó c̣n có thể dùng được. Em không sợ ǵ cả. Từ lúc chúng ta cầu nguyện, em có cảm tưởng là các vị thần hộ mạng đang che chở cho chúng ta bằng những đôi cánh của các ngài .

Chính ngay bà trông cũng giống như một vị thần hộ mệnh v́ bà đang quay lại phía cô Sadle run rẩy và th́ thầm nói với cô một vài lời đầy hy vọng và khích lệ.

Tên Ả Rập nhỏ bé, lùn chỉ huy toán hậu vệ của Wadlbrahlm đi tới gặp tên tù trưởng và tên thày giảng, cả ba tên vừa bàn bạc với nhau vừa liếc mắt nh́n về phía các tù nhân. Rồi một tên tù trưởng nói với Mansoor:

- Ông chỉ huy muốn biết ai là người giàu nhất trong bọn các ông? - Tên thông ngôn nói .

Những ngón tay của hắn ngọ nguậy với một vẻ nóng nảy điên cuồng và hắn luôn luôn lau mồ hôi trên trán :

- Tại sao hắn lại muốn biết? - ông đại tá hỏi :

- Tôi không biết tại sao:

- Nhưng đó là sự hiển nhiên mà! - ông Fardet nói lớn - Hắn muốn biết ai là người giàu nhất để giữ người đó lại ḥng đ̣i tiền chuộc! :

- Tôi nghĩ là chúng ta phải cùng nhau xem xét vấn đề này - ông đại tá nói - ông Stephens này, chính ông nên khai ra, v́ chắc chắn ông là người giàu nhất trong bọn:

- Có thể vậy - ông luật sư trả lời - Nhưng bất kỳ trong trường hợp nào tôi cũng không mong được xếp vào một loại riêng biệt .

Tên tù trưởng lại cất tiếng với một giọng khắc nghiệt :

- Ông ấy nói - Mansoor thông dịch, - rằng những con lạc đà chở đồ đă mệt lử, và nay chỉ c̣n duy nhất một con là có thể tiếp tục lên đường. Ông ấy để thuộc quyền sử dụng của một người trong bọn các ông, và ông ấy để các ông có quyền lựa chon. Người giàu nhất trong bọn các ông sẽ được ưu tiên :

- Hăy trả lời hắn rằng tất cả bọn chúng ta đều giàu bằng nhau:

- Trong trường hợp này, ông ấy nói là các ông phải chon ngay người nào sẽ có con lạc đà :

- C̣n những người khác?

Anh chàng nhún vai :

- Đuợc - ông đại tá nói- Này các bạn, nếu chỉ có một người trong bọn chúng ta được thọát nan, th́ tôi nghĩ rằng các bạn sẽ đồng ư với tôi người đó sẽ là Belmont, bởi v́ ông ấy đă có vợ:

- Phải, phảI! Người đó phải là ông Belmont! - Fardet nói :

- Tôi cũng nghĩ thế - Stephens nói .

Nhưng người đàn ông Ái Nhĩ Lan không muốn nghe :

- Không, chia đều - ông nói lớn - Chúng ta sẽ cùng chết hoặc sẽ cùng được giải cứu tất cả, và quỷ sứ bắt kẻ nào thối chí!

Một cuộc thi đấu ngoan mục về tính bất tự kỷ diễn ra sôi nổi. Một người nào đó nói rằng ông đại tá nên đi, v́ ông là người già nhất. Cochrane trở nên giận dữ :

- Người ta có thể nghĩ rằng tôi là ông già tám mươi - ông phản đối - sự nhận xét này đă hoàn toàn lỗi thời rồi :

- Này. - Belmont nói. - tất cả chúng ta đều từ chối không :

- Đó không phải là điều khôn ngoan lắm! - Người đàn ông Pháp nói lớn - Các bạn hăy nghĩ xem! Thế là để cho các bà ở lại một ḿnh à? Một người trong bọn ta phải ở gần các bà ấy để giúp ư kiến cho họ, đó là điều vô cùng tốt đẹp .

Họ nh́n nhau bối rối. Rơ ràng là Fardet đă nói đúng. Nhưng làm sao mà một người trong bọn họ lại có thể bỏ rơi các bạn của ḿnh? Tên tù trưởng nói xen vào để đề nghị một giải pháp :

- Ông chỉ huy nói. - Mansoor nhắc lại. - nếu các ông không thể tự quyết định được: chỉ c̣n có cách dành sự quyết định lại cho đấng Allah và phải rút thăm :

- Tôi không thấy giải pháp nào tốt hơn nữa. - ông nói .

Ba người bạn của ông cũng đồng ư .

Lúc đó tên thầy giảng ch́a ra cho họ bốn miếng vỏ cây cọ và giữ một đầu của chúng lại trong các ngón tay :

- Ông ấy nói ai rút được miếng dài nhất sẽ được cưỡi con lạc đà. - Mansoor thông dịch :

- Chúng ta đồng ư, một cách nghiêm chỉnh làm theo như vậy không? - Cochrane hỏi các bạn của ông .

Họ đều hứa sẽ làm vây .

Bọn thầy tu đă làm thành một vành bán nguyệt phía trước họ. Ngọn lửa trại chiếu ánh sáng đỏ của nó vào những diễn viên của màn kịch và vào các khán giả. Tên tù trưởng pḥng rời mặt khỏi toán tù nhân. Đằng sau bốn người đàn ông là một hàng lính gác. Đằng sau những tên lính gác này là ba người đàn bà đang ngồi trên lưng lạc đà xem màn kịch. Với một nụ cười quái ác, tên thầy giảng đi tới gần Belmont. Người đàn ông Ái Nhĩ Lan không thể nào khỏi thốt ra một tiếng rên rỉ làm cho bà vợ của ông cũng rên rỉ theo, v́ miếng vỏ cây ông rút được nhỏ xíu. Người đàn ông Pháp rút được một miếng dài hơn một chút. Ông đại tá rút được một miếng dài gấp hai lần cả hai miếng kia hợp lại. Miếng của Stephens cùng vào cỡ miếng của Belmont. Đại tá Cochrane là người thắng cuộc trong tṛ chơi xổ số khủng khiếp này :

- Tôi sẵn ḷng đổi chỗ của tôi cho ông đó, ông Belmont ạ - ông lầm bầm nói - Tôi không có vợ cũng không có con. Họ hàng chỉ có vài người. Anh hăy đi với vợ ông đi! Tôi sẽ ở lại :

- Tuyệt đối là không. Một giao ước là một giao ước. Tất cả đều phải trung thực :

- Ông tù trưởng ra lệnh ông phải leo lên ngay tức th́. - Mansoor nói .

Một tên Ả Rập dẫn ông đại tá hai tay vẫn bị trói tới chỗ con lạc đà đang đứng:

- Hắn sẽ ở với toán hậu vệ - tên tù trưởng nói với tên phụ tá của hắn - Anh cùng sẽ trông coi những người đàn bà cùng đi với anh :

- C̣n con chó thông ngôn này?

- Với những tên kia?

- Và những tên kia?

- Khử đi!

Chương 9:

V́ không có ai trong ba tử tội hiểu tiếng Ả Rập cả, lệnh của tên tù trưởng sẽ chẳng có ư nghĩa ǵ đối với họ khi không có sự phiên dịch của Mansoor. Sau những tṛ phản phúc, những sự khom lưng, quỳ gối và sự bôi bác của hắn ta, anh chàng thông ngôn khốn khổ thấy rằng những sự lo sợ tệ hại của hắn sắp trở thành hiện thực. Vừa thốt ra một tiếng rú kinh họàng, con người khốn khổ đó vừa nằm phục xuống, mặt úp xuống đất và níu lấy vạt áo của tên tù trưởng. Tên này thấy khó mà gỡ ra khỏi sự nắm gĩư điên cuồng nên đă cho hắn một cái đá dữ dội. Cái khăn bịt đầu đỏ của anh thông ngôn bay tung lên trời. và Mansoor nằm rên rỉ và ẻo lả ngay tại chỗ mà cái đá của tên Ả Ráp vừa xô hắn tới Lúc đó trại binh tràn ngập một sự xao động điên cuồng. Tên tù trưởng già leo lên lưng con lạc đà của y. Một vài tên trong toán của y phóng đi không c̣n chờ đợi để nhập bọn với các bạn của chúng. Tên phụ tá béo lùn, tên thày giảng và hơn hai chục tên thầy tu vây quanh các tù nhân. Chúng vẫn c̣n đi bộ, v́ chúng đă được lệnh hành quyết ba người tù. Khi nh́n chúng, Belmont, Stephens và ông Fardet biết rằng họ chỉ c̣n vài phút nữa để sống thôi. Tay họ vẫn c̣n bị trói, nhưng bọn lính canh đă thôi không gĩư tay họ nữa. Do đó cả ba người đều quay đầu lại để chào vĩnh biệt mấy người đàn bà :

- Bây giờ th́ tất cả đều chết rồi, Norah ạ! - Belmont nói - Chúng tôi không có vận may, v́ hy vọng đă tới rất gần. Mặc kệ! Chúng tôi đă làm hết sức ḿnh .

Đây là lần đầu tiên bà vợ của ông bị suy sụp tinh thần. Bà khóc thổn thức, giấu mặt vào hai bàn tay :

- Đừng khóc, em yêu của anh ! Chúng ta đă cùng hưởng sung sướng rồi. Em hăy chuyển tất cả ḷng kính mến của anh tới các bạn của chúng ta. Hăy nhớ lại cho anh kỷ niêm tốt đep của Amy Mocarthy và gia đ́nh Bịessmgtn. Em sẽ có đầy đủ mọi thứ để sống nhưng anh muốn nhắc em nên hỏi ư kiến của Rodger trong việc đầu tư của em. Chớ quên điều đó ! :

- ôi John. không có anh em sẽ không sống được. 1 sự u buồn mà người đàn ông ái Nhĩ Lan cũng cảm thấy trong nỗi đău buồn của bà vợ đă bắt ông khuất phục; ông gục đầu xuô'ng và tựa nó trên cái hông đầy lông của con lạc đà. Cả hai vợ chồng cùng bắt đầu khóc.

Trong lúc đó Stephens tiến lại gần Sadle. Trong bóng tối chang vạng của lúc họàng hôn, nàng trông thấy bộ mặt gày ốm và nghiêm trọng của ông ngẩng lên về phía ḿnh :

- CÔ đừng lo sợ cho bà cô của cô, và cả cho cô nữa. Ông nói Tôi tin chắc rằng bà và cô sẽ được giải cứu: đại tá Cochrane sẽ săn sóc cho hai người. Những người Ai Cập không thể ở xa phía sau. Tôi hy vọng là bà và cô sẽ cô thể uống nước trước khi rời khỏi những cái giếng. Tôi rất muốn đưa cho bà cô của cô cái áo ngoài của tôi. v́ chiều nay trời sẽ lạnh. Nhưng với những sợi dây trói này tôi nghĩ rằng tôi sẽ không thể cởi nó ra. Nói với bà ấy hay gĩư lại một ít bánh dự trữ để sáng .

Ông nói một cách rất b́nh tĩnh; người ta có thể nói đó là một người đang sắp xếp các chi tiết cho một cuộc đi cắm trại ngoài trời - một cảm gíac bất chấp. Sự mến phục lối cư xử điềm tĩnh của người đàn ông sắp phải chết đă tràn ngập trong tim sôi động của Sadle:

- Ông thật là tử tế ! Nàng kêu lên Tôi chưa bao giờ gặp được một người như ông. Người ta nói về các vị thánh. nhưng lúc này ông đang đứng trên ngưỡng cửa .

tử thần, mà ông chỉ nghĩ tới chúng tôi ?

- CÔ Sadle ạ, tôi muốn nói với cô một tiếng cuối cùng nếu cô cho phép. Như vậy tôi sẽ chết môt cách sung sướng hơn ! Nhiều khi tôi đă muốn nói với cô, nhưng tôi lại nghĩ có lẽ cô sẽ cười vào mũi tôi, v́ không bao ǵơ cô nh́n các sự việc môt cách quá nghiêm túc, phải vậy không? Với tính vui vẻ của cô th́ việc đó cũng rất tự nhlên thôi, nhưng đối với tôi th́ việc đó rất quan trong. Lúc này tôi đă là một người chết rồi, do đó những ǵ tôi nói không quan trọng lắm nữa:

- ồ có chứ. ông Stephens :

- Tôi sẽ im tiếng, nếu vịệc nghe tôi nói làm cho cô khó chịu. Như tôi đă nói với cô, tôi sẽ chết sung sướng hơn. Nhưng tôi không muốn tỏ ra tôi là kẻ ích kỷ; nếu .

tôi nghĩ rằng những lời nói của tôi sau đây sẽ làm u ám cuộc sống của cô, hoặc sẽ trở thành một kỷ niệm tệ hại cho cô, tôi sẽ không nói một tiếng nào nữa:

- ông muốn nói ǵ với tôi?

- Một cách đơn giản là tôi yêu cô biết bao. Tôi đă măi măi yêu cô từ lúc ban đầu tôi đă cảm thấy ḿnh là một người khác khi tôi đứng với cô. Nhưng thật là vớ vẩn, chắc chắn thế! Tôi biết rơ điều này. Tôi đă không nói ǵ cả. và tôi đă cố không làm cho tôi trở thành lố bịch: nhưng tôi muốn rằng cô biết việc đó, lúc này th́ việc đó không c̣n quan trọng nữa. CÔ sẽ hiểu rằng tôi thật ḷng yêu cô khi tôi nói với cô rằng nếu đó chỉ là việc tôi nh́n thấy cô khổ sở và lo lắng, th́ hai ngày vừa qua. trong đó chúng ta đă không rời xa thau, đă là những ngày sung sướng nhất trong đời tôi.

CÔ thiếu nữ vẫn tái mét, lăng lẽ, nh́n với con mắt ngạc nhiên bộ mặt đang quay về phía mặt nàng. Nàng không biết phải làm ǵ, nói ǵ trước mối t́nh đang tỏa ra ánh lửa quá sáng tỏ trong bóng tối của tử thần. Với trái tim thơ ấu của nàng. tất cả những điều này không thể hiểu được; tuy nhiên nàng cũng cảm thấy sự êm dịu .

và tươi đep của nó :

- Tôi sẽ không nói một điều ǵ khác với cô: Stephens nói tiếp - Tôi thấy là cô đang bối rối, nhưng tôi muốn cô phải biết. Bây ǵơ th́ cô biết rồi, tất cả đều tốt đẹp. Cám ơn cô đă nghe tôi nói một cách rất lịch sự và nhiều kiên nhẫn. Chào cô, cô Sadle bé nhỏ! Tôi không thể giơ bàn tay lên được; cô có thể hạ thấp bàn tay cô xuống được không?

Nàng ch́a một bàn tay ra cho ông Stephens đặt môi ông vào bàn tay nàng. Rồi ông quay đi, trở lại chỗ cũ giữa Belmont và Fardet. Trong suốt cuộc đời tranh đấu .

và thành công, chưa bao giờ ông cảm thấy một niềm hân hoan trầm lặng như ǵơ phút này, khi mà ông sắp chết. Không có ǵ để tranh căi về t́nh yêu. Nó là yếu tố thắm thiết nhất của đời sống con người . Nó là thứ làm lu mờ và biến đổi tất cả mọi yếu tố khác. Nó là yếu tố duy nhất đă được tuyệt đối vẹn toàn. Sự đau đớn trở thành .

một khọái lạc. Sự cùng quẫn trở thành một nguồn an ủi. Cái chết là tất cả sự êm ái khi mặt trăng óng ánh vàng này tô điểm hào quang cho một con tim. Trước mặt những tên sát nhân, Stephens có thể ca hát vui vẻ. Thật t́nh ông đă không có th́ giờ để nghĩ tới chúng. Điều quan trọng, sự kỳ diệu và chân quư là nàng sẽ không c̣n coi ông như một người bạn t́nh cờ. Suốt cả cuộc đời, nàng sẽ nghĩ tới ông. Nàng sẽ biết .

Con lạc đà của đại tá Cohrane đi hơi xa xa phía bên, và viên sỹ quan già mà hai tay đă được cởi trói lặng nh́n quang cảnh và với tính bướng bỉnh cố hữu của ông, tự hỏi có thật sự phải từ bỏ mọi hy vọng không Ông biết chắc rằng bọn ả Rập tâp hợp hung quanh các nạn nhân vẫn ở đằng sau, c̣n những tên khác đă leo lên lưng lạc đà rồi sẽ phụ trách việc canh gĩư ba người đàn bà và ông. Ông không thể hiểu tại sao các bạn ông lại chưa bị chém cổ. Với sự tinh vi trong tính độc ác của người Đông phương, không chừng toán hậu vệ sẽ chờ cho tới lúc những lính Ai Cập tới thật gần mới ra tay .

chăng? Những cái xác c̣n nóng hổi của các nạn nhân sẽ là một sự lăng nhục đối với những kẻ truy sát chúng Phải. chác chắn sự giải thích này là đúng, ông đại tá đă .

từng nghe nói về những thủ đoạn như vậy. Nhưng trong trường hợp này sẽ không có quá mười hai tên ả Rập đi kèm các tù nhân. Trong bọn chúng không có tên nào có thể trở thành một đồng minh à?

Nếu Tippy Tilly và sáu người trong bọn y có mặt tại đó? Và nếu Belmort có thể gỡ tay khỏi dây trói và cầm lấy khẩu súng lục của ông th́ may ra họ có thể chạy thoát được. Ông đại tá vặn vẹo cái cổ nhưng lại càu nhàu thất vọng. Ánh lửa đă chỉ cho ông thấy những cái đầu của bọn lính canh. Bọn này tất cả đều là dân Ả Rập baggaras mà không ai có thể hy vọng ở ḷng thương người hoặc ở việc chúng tự để cho ḿnh bị hủ hóa. Chắc là Tippy Tilly và những tên khác đă phải đi trong toàn dẫn đầu. Đây là lần đầu tiên viên sĩ quan già đành bỏ rơi tất cả mọi hy vọng:

- Tạm bịêt các bạn! Xin Thượng đế ban phước lành cho các bạn! ông nói lớn .

Một tên da đen tới kéo cái rọ mơm của con lạc đà của ông. Mấy người đàn bà tiến lên đằng sau ông, họ buồn khổ quá không thể nói năng ǵ. Đối với ba người đàn ông c̣n đứng lại th́ sự khởi hành của họ lại là một sự nhức nhối trong ḷng:

- Tôi rất sung sướng là các bà ấy đă đi khỏi . Stephens nói từ đáy ḷng ḿnh :

- Phải, như thế c̣n tốt hơn - Fardet nói lớn - nhưng chúng ta c̣n phải đợi bao lâu nữa đây?

- Rất lâu hơn nữa? Belmont trả lời với một giọng cay đắng .

Bọn Ả Rập vây kín quanh họ Ra tới ŕa ốc đảo: ông đại tá và ba người đàn bà quay đầu lại phía những thân cây cọ. Họ nh́n thấy đống lửa đă tàn. Bên trên toán người ả Rập họ nhận ra ba cái mũ trắng. Rồi những con lạc đà của họ bắt đầu chạy nước kiệu. Khi họ liếc lại phía sau một cái nh́n cuối cùng, khu rừng cọ chỉ c̣n là một khối tối sẫm với sắc lập ḷe mông lung của đôi chút ánh sáng ở khoảng gĩưa.

Trong lúc họ nh́n với những con mắt khẩn cầu cái chấm đỏ trong lành tối tăm này th́ họ cũng vượt qua cái bờ của ḷng chảo; ngay tức th́ băi sa mạc mông mênh được .

ánh trăng soi sáng đă bao trùm lên họ với sự im lặng của nó. Và ốc đảo đă biến khỏi tầm nh́n của họ. Ở mọi phía bầu trời xanh êm như nhung lốm đốm những v́ .

sao sà xuống phía b́nh nguyên bao la họang dă. Bầu trời và mặt đất đă trộn lẫn với nhau ở chân trời. Bị tuyệt vọng quá, những người đàn bà không c̣n đủ can đảm để nói chuyện nữa. Ông đại tá cũng im tiếng luôn: ông có thể nói cái ǵ đây? Bỗng dưng cả bốn người đều giật nẩy ḿnh lên trên yên của họ, và Sadle sế nén một tiếng kêu buồn khổ. Trong bóng đêm một phát súng đă nổ phía sau họ. Có một phát nữa. Rồi nhiều phát nữa. Và cuối cùng th́ những tiếng nổ ngưng hẳn :

- Có lẽ đó là những người Ai Cập, những cứu tinh của chúng ta ! - Bà Belmont kêu lên -Đại tá Cochrne. ông không tin rằng đó là những người Ai Cập à?

- Có có ! Sadle ấp úng nói. Đó phải là những người .

ông đại tá đă lắng nghe một cách chăm chú, nhưng tất cả đều trở lại im ĺm. Lúc đó, với một dáng điệu nghiêm trang, ông bộc lộ tâm t́nh. Ông nói:

- Bà Belmont ạ, thật là vô ích khi chúng ta tự lừa dối ḿnh. Chúng ta phải chấp nhận sự thật. Các bạn của chúng ta đă rời bỏ chúng ta, nhưng họ đă chết như những .

người dũng cảm:

- Nhưng tại sao chúng lại bắn súng? Chúng đă có những ngon giáo của chúng mà .

Bà run rẩy toàn thân:

- Đúng thật vậy. - ông đại tá nói - Để đổi lấy bất kỳ vật ǵ trên đời tôi cũng không muốn làm mất niềm hy vọng thực tế của bà; nhưng ngược lại tốt nhất là dù sao .

hăy đặt cho chúng ta một sự thất vọng phũ phàng. Nếu chúng nghe thấy một cuộc tấn công th́ chúng ta cũng phải nghe thấy một sự phản kích. Ngoài ra, nếu những .

lính Ai Cập đă tấn công, th́ họ đă phải tấn công với lực lượng lớn. Thật thế. Như bà đă nói, đúng là hơi kỳ quái khi họ đă phí hoài những viên đạn. Lạy chúa tôi, hăy .

nh́n ḱa.

ông duớn thẳng tay về hướng Đông. Hai bóng người đang di chuyển trên sa mạc. Hai cái bóng lén lút mau lẹ của họ nổi bật rơ ràng hơn trên mặt đất. Họ trông thấy chúng leo lên và tụt xuống ở những nơi gồ lên, xẹp xuống của địa h́nh. Chúng biến đi và hiện ra sau đó dưới ánh sáng mập mờ. Chúng lẩn tránh bọn ả Rập. Rồi chúng .

dừng lại trên đỉnh một đồi cát. Lúc đó các tù nhân phân biệt được chúng một cách rơ ràng. Đó là hai người đàn ông ngồi trên lưng lạc đà; nhưng chúng ngồi bỏ chân ra .

hai bên, như một kỵ sĩ trên lưng ngựa vậy :

- Những lính cưỡi lạc đà của Ai Cập ! ông đại tá :

- Họ chỉ có hai người! Có Adams nói thầm thào với một giong thảm sầu :

- Đó chỉ là những tên xích hầu, thưa cô! Họ đă tung ra các toán tuần thám trên suốt bề rộng của sa mạc. và đây chỉ là một toán? Đại bộ phận lực lượng không ở cách xa quá mười lăm cây số. Họ sẽ cho lính báo động. Những người lính lạc đà già, dũng cảm!

Ông đại tá dè dặt là thế, đúng mực là thế. mà cũng khó có thể nói ra lời, nhất là khi ông bực bội. Một ánh chớp đỏ chiếu sáng trên đỉnh cái đồi, rồi một cái chớp .

thứ hai. Tiếng súng nổ lốp đốp tiếp theo. Hai cái bóng tan biến một cách cũng lặng lẽ và mau lẹ như hai con cá hồi trong một ḍng nước chảy mạnh.

Bọn ả Rập đă dừng lại; chúng ngán ngẩm không muốn làm gián đoan cuộc hành tŕnh để chạy đuổl theo hai cái bóng nọ. Nhưng bây ǵơ th́ chúng không c̣n ǵ để đuổi theo nữa, v́ ở gĩưa những cồn cát nhấp nhô, những tên xích hầu đă có thể đi theo bất kỳ hướng nào. Tên tù trưởng phi nước đại quay trở lại, ra các mệnh lệnh. Những con lạc đà tăng tốc bước đi. Những hy vọng của các tù nhân khi đó đă bị loăng đi trong những cái lắc lư khủng khiếp mà họ phải chịu. Những người đàn bà cố hết sức bám chặt lấy cái núm yên, ông đại tá cũng gắng kiệt sức như họ. Nhưng ông luôn luôn ŕnh rập một cách thèm thuồng dù là một dấu hiệu nhỏ nhặt của những người truy kích :

- Tôi nghĩ rằng, Tôi nghĩ rằng. bà Belmont nói - tôi trông thấy một vật ǵ đang động đậy phía trước .

Ông đại tá ngồi thẳng dậy trên yên và che mắt tránh ánh sáng trăng :

- Lạy chúa tôi, bà nói đúng đó. Ở đằng kia có người .

Lúc này th́ ông nh́n thấy họ rất rơ ràng: ở phía trước mắt họ một dăy kỵ binh đang trải dài ra trên sa mạc:

- Họ đi cùng một hướng với chúng ta - Bà Belmont kêu lên. bà có cặp mắt tinh hơn ông đại tá Cochrane cố nén một lời chửi thề trong hàng ria mép :

- Hăy nh́n những dấu vết trên mặt đất, ông nói - Chắc chắn đây là bọn tiền quân của chúng đă rời khỏi ốc đảo trước chúng ta Tên chỉ huy bắt chúng ta phải .

dùng nước bài chết người này để chúng ta bắt kịp chúng.

Lúc hai bên tới gần nhau, họ nh́n thấy đó đúng là toán quân A Rập kia. Ngay sau đó tù trưởng Wad Ibrahlm tới gặp tù trưởng Abdenahman Chúng chỉ về hướng mà .

các xích hầu đă xuất hiên và lắc đầu; rơ ràng là chúng đă có nỗi bận tâm nghiêm trọng và những linh cảm xấu. Những chiến binh của sa mạc hợp thành một .

đạo duy nhất đang rục nịch đi về hàng cḥm sao chổi thấp, ngay phía trước họ ở chân trời. Trong nhiều giờ lối chạy nước kiệu khủng khiếp này cứ tiếp tục. Những .

người đàn bà đang sắp ngất xỉu. Ông đại tá khích lệ họ gĩư vững tinh thần. và ông luôn luôn quay đău lại để ngóng trông những người lính lạc đà. Máu đập mạnh trên thái dương của ông. Ông nói là ông nghe thấy tiếng trống đồng. Trong cơn mê .

sảng ông nh́n thấy những đám đông lính lạc đà Ai Cập đang cất bước. Suốt cả cái đêm dài vô tận đó, ông tung ra những tin tốt lành để rồi tức th́ bị đính chính bởi các .

sự việc. Mặt trời lúc mọc lên cũng không tiết lộ được điều ǵ có thể an ủi được những kẻ khốn khổ .

Những người đàn bà bị kinh hoàng v́ vẻ mặt của người bạn đường của họ. Ông không c̣n là vị sĩ quan xuất sắc đă cùng đi với họ từ Le CAire nữa! H́nh như .

tuổi tác đă th́nh linh đổ ụp lên người ông. Mái tóc ông đă trở nên trắng như tuyết. Một bộ râu để đă ba ngày, cũng trắng như tóc ông đă làm lu mờ đường nét cương .

nghị và rơ ràng của cái cằm ông. Các gân máu trên mặt ông phồng căng lên; những nếp nhăn lên được khơi sâu Lưng ông c̣ng xuống, đầu ông thấp đi, nhưng trong cơn .

mê sảng, mặc dù sự kiệt sức đang ở ngưỡng cửa của tử thần, ông vẫn gĩư được vẻ nghĩa hiệp và bao dung khi ông ngoảnh nh́n về phía ba người phụ nữ. Ông nói với .

họ những lời ngắn gọn, những lời an ủi hay những lời khuyên răn, ông luôn luôn nh́n về phía sau như hy vọng trông thấy sự tiếp cứu không bao giờ tới đó.

Một giờ sau khi mặt trời mọc, đoàn người dừng lại. Đă có sự phân phát thức ăn và nước uống cho tất cả mọi người; sau đó đoàn người lại lên đường đi về phía Đông .

Nam nhưng với những bước đi khoan thai hơn; nó trải dài bốn trăm mét trên sa mạc. Cứ xem cái vẻ ngoài vô tư lự và những sự nói năng huyên thuyên của chúng th́ .

chắc chắn là bọn ả Rập nghĩ rằng chúng đă vượt khỏi những kẻ truy kích chúng. Chúng có ư định quay trở lại sông Nil sau chuyến đi ṿng vèo của chúng tới một nơi .

nằm khá xa phía trên những triền núi Ai Cấp. Phong cảnh biến đổi dần dần. Chả mấy chốc những ḥn đá cuội đă nhường chỗ cho những núi đá kỳ quái, đen ng̣m và cho .

cái thứ cây màu vàng cam mà các tù nhân đă nh́n thấy lúc khởi đầu chuyến đi thê thảm của họ ở bên phải và bên trái họ những quả đồi h́nh chóp, những khe sâu có .

bờ lởm chởm đá đứng dựng lên bên trên những thung lũng cát. Những con lạc đà tiến bước theo hàng một, đi ṿng qua các tảng đá lên hoặc dùng những bàn chân mềm mại có chất dính như keo để leo lên những tảng đá có thể làm một con ngựa phải lùi bước. Đoàn người tiến bứơc một cách lặng lẽ và chậm chạp vào một đường .

đèo được bao quanh bởi những núi đá đen ng̣m và cây vàng. bầu trời vẽ ra một ṿng cầu hẹp bên trên khe núi .

CÔ Adams - người mà đêm dài lạnh lẽo đă thực sự làm cho tê cóng, nay đă bắt đầu hết cóng dưới cái nóng của mặt trời. Bà nh́n quanh ḿnh và xoa hai bàn tay :

- Này. Sadle. - bà nói - cô nghĩ là đêm vừa qua cô đă nghe thấy tiếng cháu, và bây ǵơ cô thấy là cháu đă khóc :

- Cháu suy nghĩ đó, cô ạ :

- Này. chúng ta phải cố gắng nghĩ tới những người khác, cháu cưng ạ. Chớ không phải đến bản thân chúng ta! :

- CÔ ơi cháu không nghĩ đến cháu đâu :

- Có phải đặc biệt đến một người nào không?

- Đến ông Stephens, cô ạ. Ông ấy duyên dáng và dũng cảm biết bao! Khi cháu nghĩ tới lúc đứng giữa tất cả những tên sát nhân này mà ông vẫn thu xếp các chi .

tiết nhỏ nhặt cho chúng ta. Ông ấy c̣n định cởi áo khọác ngoài ra? Cô ạ, ông ấy là ông thánh và là vị anh hùng của cháu trong suốt cuộc đời này:

- Thực t́nh ông ấy đă rũ sạch mọi ưu phiền rồi !

Cô Adams nói với sự cộc cằn của tuổi bà :

- Vậy th́ cháu cũng muốn chết theo :

- CÔ không thấy việc đó sẽ có thể giúp được ǵ cho ông ấy :

- Cháu nghĩ rằng ông ấy sẽ có thể cảm thấy đỡ cô đơn. Sadle vừa nói vừa để cho cái cằm nhỏ nhắn mỹ miều của nàng trễ xuống.

Trong sự im lặng trở lại, ông đại tá vố trán với một điệu bộ bối rối :

- Lạy Chúa tôi - ông kêu lên - Tôi phát điên lên .

Trong lúc ban đêm các người bạn phái nữ của ông đă thấy rơ là ông bị mê sảng, nhưng từ lúc tảng sáng ông có vẻ đă hồi phục tinh thần. Sự điên đảo v́ cơn khủng .

họảng đột ngột này, các bà vẫn cố sẽ làm ông nguôi ngoai bằng những lời nói ngọt ngào :

- Điên rồi. tôi nói với các bà. Họàn toàn điên rồi! ông quát to lên với họ. Các bà có biết tôi vừa nh́n thấy cái ǵ không ?

- Xin ông đừng sợ. Bà Belmont vừa trả lời vừa cho con lạc đà đi sát lại gần để dịu dàng đặt một bàn tay lên bàn tay ông. Không có ǵ là lạ về việc ông đă bị mệt mỏi. Ông đă không ngừng suy nghĩ và hành đông cho tất cả bọn chúng ta ! Chả mấy chốc chúng ta sẽ dừng chân, ngủ được một vài giờ sẽ làm ông hoàn toàn b́nh tĩnh.

Nhưng ông đại tá lại nh́n lên trời và ông lại thốt ra một tiếng kêu kinh ngạc :

- Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi nh́n thấy cái ǵ rơ ràng hơn nữa . ông làu bàu nói - Ḱa trên mỏm núi ở phía tay phải chúng ta, ông Stuart khốn khổ với cái .

khăn phu-la đỏ của tôi quấn trên đầu, đúng hệt như lúc chúng ta rời xa ông ấy vậy.

Ba người đàn bà ngẩng mặt nh́n về nơi mà ông đại tá chỉ họ. Và họ cùng thốt lên một tiếng kêu kinh hoàng Trên mạn bên phải của cái khe sâu khủng khiếp mà .

những con lạc đà đang leo lên, có một cái cạnh sắt đen ng̣m ch́a ra như một cái bao lơn có một chỗ nó nhô cao lên để tạo thành một thứ ngọn núi nhọn nhỏ. Và trên .

ngọn núi đó đứng sững một cái bóng đơn độc im ĺm, y phuc họàn toàn màu đen, nhưng trên đầu lại đội khăn đỏ. Trong băi sa mạc của nước Libye chắc chắn là không .

thể có hai cái bóng cùng to lớn và cũng thấp lùn như vậy, hai khuôn mặt cùng xanh xao như vậy ! Người đó cúi về phía trước và y hết sức chăm chú quan sát .

nơi đầu cùng của ngọn đèo. Người ta có thể nói đó là một bức hoạt họa của Napoléon! :

- Có thể nào đó là ông ta không? ông đại tá ấp úng:

- Đúng là ông ấy. Đúng là ông ấy! Những người đàn bà xác nhận. Trông ḱa, ông ấy nh́n về phía chúng ta và ông ấy ra hiệu cho chúng ta :

- Trời ơi? Chúng nó sẽ giết ông ấy! Cúi thấp xuống, đồ điên khùng. Nếu không các bà sẽ tự giết ḿnh đó.

Ông đại tá muốn gầm lên nhưng cổ họng ông khô quá không thể phát ra những tiếng ǵ khác ngoài tiếng oang Nhiều tên thầy tu cũng trông thấy như họ sự xuất .

hiện ly kỳ trên chóp núi; chúng đă cầm súng lên tay. Nhưng một cánh tay dài bất chợt giơ lên từ đằng sau vị mục sư ở Birmmgham. Một bàn tay nâu nắm lấy quần .

của ông, và ông biến mất như trong một tṛ ảo thuật.

Ngay ở phía dưới, tù trưởng Abderrahman, sau khi nhảy lên một tảng đá lớn, bắt đầu la hét và vung vẩy cánh tay. Nhưng những lời quát tháo của hắn bị ch́m đi trong .

một loạt dài những tiếng súng bắn ra từ hai bên bờ khe sâu. Ngọn núi có h́nh một pháo đài có những ṇng súng nhô ra, những khăn bịt đầu màu đỏ xơa xuống bên trên những cái c̣ súng. Cả về mạn đầu cùng của ngọn đèovà phía trước mặt, những tia lửa tóe lên kèm theo những tiếng nổ khô khan. Bị bắn lia lịa ở mặt trước và ở hai .

bên; bọn kẻ cướp bị rơi vào một ổ phục kích. Tên tù trưởng gục xuống; hắn lại đứng lên môt cách khó khăn. Một vết máu lấm hoen bẩn bộ râu dài của hắn. Hắn không .

ngớt khoa chân múa tay và ra thêm nhiều mệnh lệnh. Nhưng những người của hắn tản mát mọi nơi không tuân lệnh hắn. Có những tên lại tụt xuống khe sâu để tránh .

khỏi bị làm bia đỡ đạn. Trái lại, những tên khác th́ bị đẩy về phía trước bởi những tên đi sau của đoàn người. Một vài tên tụt xuống đất và toan leo lên chân núi đá.

gươm tuốt trần để xung phong lên chiếm pháo đài. Nhưng xác chúng bị trúng đạn chết lăn long lóc từ tảng đá này tới tảng đá nọ cho tới chân đèo. Sự tác xạ không được chính xác lắm, một tên da đen đă có thể đứng lên tận trên cao, mà không bị bắn trúng. nhưng một nhát báng súng đă đánh vỡ đầu hắn. Tên tù trưởng .

đă ngă từ trên tảng đá của hắn xuống và hắn nằm không nhúc nhích trên mặt đất như một đống giẻ rách màu trắng và nâu hạt dẻ. Khi một phân nửa bọn A Rập đă bị loại khỏi cuộc chiến, những tên cuồng tín nhất phải nh́n nhận rằng không không c̣n giải pháp nào khác ngoài việc cấp tốc ra khỏi cái khe núi của tử thần này và quay trở lại sa mạc. Vậy là chúng quay lại và phóng nước đại chạy đi trên đường đèo. Thật là một sự khủng khiếp khi một con lạc đà phi nhanh trên một đia h́nh lởm chởm gồ .

ghề. Sự kinh họàng đă chiếm hữu con vật. Bốn chân của nó cùng bay lên trên không trong một lúc. Những tiếng kêu rùng rợn của nó đi kèm theo những tiếng la hét của .

kẻ cưỡi nó đang nảy lên bên lưng nó. Tất cả những cảnh này kết hợp lại để tạo thành một h́nh ảnh mà những ai đă nh́n thấy một lần khó ḷng quên được. Khi làn sóng những con lạc đà điên cuồng tràn qua trước mặt họ, mấy người đàn bà trông rằng ǵơ phút cuối cùng của họ đă tới. nhưng ông đại tá đă đẩy con lạc đà của ông và những con của các bà vào gĩưa những tảng đá đen; phía bên ngoài những tên ả Rập đang rút lui. Những viên đạn rít lên trong không khí, rít lên trên những tảng đá chung quanh họ:

- Hăy b́nh tĩnh! Chúng nó sẽ bỏ quên chúng ta.

Ông đại tá th́ thào nói. Ông đă trở lại là ông trong lúc này, lúc mà ǵơ hành động đă điểm. Tôi rất muốn gặp Tippy Tilly hoặc một vài người trong đám bạn của y. Họ sẽ có thể giúp đỡ đắc lực cho chúng ta!

Nhưng trong đám những kẻ chạy trốn đang phi nước đại trước mặt họ, ông không trông thấy người thủ pháo. May mắn thay, tất cả mọi người đều thấy rằng trong .

lúc vội vă rời khỏi khe núi, bọn thày tu đă không nghĩ tới những tù nhân của chúng nữa. Đại bộ phận của đoàn người đă đi xa rồl, chỉ c̣n môt vài tên tụt hậu phải chịu .

những loạt đạn bắn từ trên cao xuống. Tên cuối cùng là một tên baggara trẻ tuổl có ria mép đen và râu cằm để nhọn. Lúc đi qua hắn ngẩng đầu lên và tay vung gươm trong một điêu bộ bực tức mà không làm ǵ được nhắm vào những tên lính Ai Cập. Ngay lúc đó một viên đạn bắn trúng con lạc đà của hắn và con vật ngă .

quỵ trên mặt đất. Tên Ả Rập nhảy xuống đất, nắm lấy cái rọ mơm và lấy bản của thanh gươm đập một cách man rợ vào hông con lạc đà để bắt nó đứng lên. Nhưng .

cặp mắt lờ đờ của nó báo cho hắn biết rằng nó đă bị đánh đến chết. Mà ở trên sa mạc th́ cái chết của một con lạc đà thường xảy ra ít lâu trước cái chết của người .

cưỡi nó. Tên baggara phóng ra chung quanh hắn những cái nh́n nảy lửa của con sư tử lúc cùng đường. Hai vết đỏ phơi ra trên nước da cam nâu của hắn. Nhưng hắn .

chẳng cau mày. Trông thấy các tù nhân hắn thốt lên một tràng kêu vui thích hung bạo và tung ḿnh lại chỗ họ, tay vung vẩy thanh gươm trên đầu hắn. Cô Adams đứng ở gần hắn nhất. Khi bà thấy hắn xông tới, bà nhảy xuống khỏi lưng con lạc đà mà bà dùng làm vật để che chở cho bà. Tên ả Rập nhảy chồm lên một tảng đá và hắn muốn phóng một nhát đâm khủng khiếp vào bà Belmont nhưng ông đại tá đă chĩa súng luc của ông và bắn hắn phọt óc ra ngoài. Trong cơn tức giận điên dại, c̣n dữ dội hơn sự hấp hối của cái chết, tên A Rập tuy đă ngă xuống đất rồi mà vẫn tiếp tục dăy dụa trong một lúc và chém vung vít những nhát gươm vào không khí :

- Xin các bà đừng sợ nữa! ông đại tá nói lớn - Hắn chết thật rồi, tôi đoán chắc với các bà thế, tôi rất áy náy là đă tiến hành sự hành quyết hắn ở trước mặt các bà, nhưng con quỷ này rất nguy hiểm. Hơn nữa tôi cũng có một món nợ nhỏ phải thanh toán vớt hắn, v́ hôm nọ hắn đă toan đâm thủng mạng sườn của tôi bằng khẩu rertlington của hắn. Tôi hy vọng rằng bà không tự gây thương tích cho ḿnh chứ, bà Adams. Đợi một lát, tôi leo xuống.

CÔ gái già Boston không hề hấn ǵ v́ cô pḥng bị ngă quá cao. Sadle, bà Belmont và đại tá Cochrane tự để ḿnh tuột xuống trên những tảng đá. Bà Adams đứng thẳng người, vung vẩy một cách đắc thắng những mảnh c̣n lại của tấm khăn mỏng xanh lục của bà :

- Hoan hô Sadle? Hoan hô cô cháu cưng của ta ! Bà kêu to, chúng ta đă được giải cứu rồi. con ạ ! Dù sao th́ chúng ta cùng đă được giải cứu rồi! :

- Nhờ ơn trên, đúng, chúng ta đă được giải cứu .

ông đại tá kêu lớn .

Nhưng Sadle đă học được lối nghĩ tới ngườii khác trong những ngày khủng khiếp này. Nàng ôm lấy bà Belmont và áp má nàng vào má của bà :

- ôi vi thần yêu quư của sự dịu hiền. nàng kêu lên. Làm sao mà chúng tôi c̣n có bụng dạ để vui đùa khi :

- Nhưng tôi không tin một tí ǵ về chuyện đó ! Người đàn bà dũng cảm xứ ái Nhĩ Lan trả lời nàng - Không. tôi không tin một chút nào về chuyện đó khi mà tôi .

chưa nh́n thấy xác của John. Nhưng nếu tôi trông thấy xác anh ấy th́ cuộc đời tôi sẽ không muốn trông thấy một cái xác nào khác nữa!

Lúc này khe núi đă được quét sạch hết những tên thầy tu cuối cùng. Phía bên trên đầu họ, trên hai vách cao của đường đèo, họ trông thấy những người Ai Cập: cao lớn, mảnh khảnh với những cái vai vuông vắn. Họ hiện rơ nét trên nền trời xanh và họ họàn toàn giống như các chiến binh được cham trổ trong các bức phù điêu .

cổ xưa. Họ đă buộc những con lạc đà của họ ở đáy khe sâu và họ vội vă đi gặp chúng. Một vài người lính đă bắt đầu đi vào đường đèo. Mắt họ sáng rực lên với sự .

khích động của chiến thắng và của sự truy kích. Một người Anh nhỏ thó với một bô ria mép hoe vàng và một vẻ ĺ lợm cưỡi lạc đà đi dẫn đầu ông dừng con lạc đà lại .

vào ngang tầm với các cựu tù nhân và chào các bà. Ông mang giày ống nâu và một dải đeo kiếm màu hung hung với những cái móc bằng thép trên bộ quân phục kaki :

- Lần này người ta đă tóm được chúng, và đă tóm khá tốt! - ông nói - Dĩ nhiên là rất vui thích đă có thể gíup đỡ được quư vị. Tôi hy vọng rằng các bà không đến nỗii vất vả lắm để thoát nạn. Đây không phải là môn thể thao rất dễ chịu đối với các bà:

- Tôi đoán rằng ông ở Ouadl - Haifa phải không ?

ông đại tá hỏi :

- Không. Chúng tôi thuộc về một toán khác. Chúng tôi là đội trú pḥng ở Sarras. Chúng tôi đă gặp chúng trong ở mạc, chúng tôi đă đi ṿng về phía trước chúng .

và toán ở Ouadl - Haifa th́ chờ chúng ở phía sau. Tôi xin nói với ông. Hăy leo lên các tảng đá và ông sẽ nh́n thấy sự tiếp diễn của các trận đánh. Lần này sẽ là một trận hạ đo ván trong một hiệp duy nhất:

- Chúng tôi c̣n bỏ lại ở chỗ những giếng nước một bộ phận của nhóm chúng tôi. Chúng tôi rất lo lắng cho số phận của họ ông không có tin tức nào về mạn áy à?

Cochrane hỏi .

Viên sĩ quan trẻ trở nên nghiêm trọng và lắc đầu :

- Một chuyện bẩn thỉu - ông ấy nói - Khi ông đẩy những ngườl đó tới chỗ đường cùng, họ trở nên độc ác. Hăy để cho tôi nói với ông rằng chúng tôi tuyệt nhiên .

không nghĩ là sẽ t́m thấy các ông c̣n sống. Tất cả những ǵ chúng tôi hy vọng chỉ là trả thù cho các ông :

- Không có người Anh nào khác đi với ông à ?

- Archer chỉ huy chi đội đang ở trên kia ḱa. Ông ấyy sẽ phải đi qua đây, v́ tôi không tin rằng c̣n có con đường nào khác để đi xuống. Chúng tôi đă lượm được .

một người đồng bọn các bạn ông: một con chim ngộ nghĩnh với một cái mũi đỏ. Tôi hy vọng sẽ gặp lại ông sau này! Hẹn tái ngộ, thưa quư Bà!

Ông cầm lấy cái mũ cứng của ông, dắt con lạc đà và phi nước kiệu để bắt kịp những binh lính của ông :

- Chúng ta không c̣n ǵ để làm tốt hơn là chờ cho mọi việc qua đi - ông đại tá nói .

Quả thực những quân lính phục kích trên các đỉnh vách đèo đều phải mượn đường đèo để đi ra. Đi theo hàng một, họ tiến bước, da đen hay da nâu, người Soudan .

và người Ai Cập, nhưng tất cả bọn họ đều có phong thái đẹp v́ đạo quân lạc đà là đạo quân ưu tú của quân đội Ai Cập. Họ đeo một bao đạn lên trên ngực và khẩu súng ngang đùi. Một người đàn ông thân ḿnh to lớn với bộ ria mép đen rậm nh́n xuống, ống nḥm cầm trong tay và cưỡi lạc đà đă đoạn hậu:

- Hê-lô, Archer! ông đại tá gọi .

Viên sĩ quan nh́n vào mắt ông với một cái nh́n lạnh lùng trống rỗng như thể ông đại tá là người hoàn toàn xa lạ với ông ta :

- Tôi là Cochrane đây này! Chúng ta đă cùng đi du ngoạn với nhau :

- Thưa ông, xin thứ lỗi - viên sĩ quan trả lời - Tôi có biết một đại tá Cochrane, nhưng không phải là ông, ông ấy cao hơn ông mười phân, tóc đen, và :

- Rất đúng - ông đại tá nói lớn, trong ḷng không khỏi bực bội - Hăy sống vài ngày với bọn thày tu Hồi giáo, rồi ông sẽ thấy sau đó các bạn bè của ông có nhận .

ra ông không ?

- Trời ơi. Cochrane. Đúng là ông thật à ? Chả bao giờ tôi lại tin là có chuyện này! Lạy Chúa, nỗi thống khổ của ông mới tệ hại làm sao! Tôi đă từng nghe nói nhiều người có thể bạc đầu trong một đêm. Nhưng … :

- Được rồi - ông đại tá cắt ngang câu nói, mặt dỏ bừng - Cho phép tôi được đề nghị điều này, ông Archer ạ. Nếu ông có thể kiếm cho các bà này thứ ǵ để ăn và .

thứ ǵ để uống, thay v́ bàn căi về thể chất của cá nhân tôi th́ ông sẽ chứng tỏ là ông không thiếu tinh thần thực tế:

- Được lắm - đại úy Archer ưng thuận - ông ban Stuart của ông biết là ông ở đây và ông ấy sẽ mang một ít lương thực tới cho ông và các bà. Thức ăn sẽ ít thôi, thưa các bà. Nhưng chúng tôi không thể cống hiến thứ ǵ tốt hơn cho các bà. Ông Cochrane, ông là một quân nhân già. Xin ông hăy leo lên các tảng đá. v́ ông sẽ .

nh́n thấy một cảnh đẹp. Tôi không có th́ ǵơ dừng lại, v́ trong năm phút nữa chúng tôi sẽ tham chiến toàn bộ. Tôi có thể làm việc ǵ khác nữa cho ông trước khi lên đường không ?

- Ông không có cái ǵ giống như một điếu x́ gà à? ông đại tá hỏi .

Archer lấy từ trong cái túi da của ông ra một gói thuốc Paraga dày cộm và đưa cho ông cùng với mấy que diêm; rồi ông đi khỏi để nhập bọn với những người của ông. Cochrane ngồi dựa lưng vào một tảng đá, rít điếu x́ gà một cách say sưa. Chính trong những lúc như thế này những dây thần kinh bị quá căng thẳng mới thấy .

biết ơn tất cả những đức tính của thuốc lá, thứ thuốc an thần đáng yêu này là thứ đă vừa tăng cường, vừa trấn an. Trong một lúc ông nh́n những ṿng khói lăng đang .

xoay ḷng ṿng chung quanh ông, một sự uể oải dễ chịu chiếm ngự cái thân thể mệt mỏi của ông. Ba người dàn bà th́ ngồi trên một tảng đá phẳng :

- Lạy Chúa, Sadie này. Cháu có vẻ thế nào nhỉ?

CÔ Adams nói. cô đă hoàn toàn trở lại chính là cô. Mẹ cháu sẽ nói ǵ nếu bà ấy trông thấy cháu? Cháu có mái tóc đầy rơm rác và áo dài của cháu thật là quá bẩn thỉu .

đến phát sợ lên:

- Cháu nghĩ là tất cả bọn chúng ta đều cần tắm rửa một chút. Sadle nói với một giọng mà sự êm dịu làm cho không ai nhận ra tiếng của nàng. Bà Belmont, lúc nào bà cũng xinh đẹp, nhưng xin bà cho phép tôi sắp lại cái áo dài cho bà .

Cái nh́n của bà Belmonl đă bị ch́m đi trong khoảng xa xăm. Bà lắc đầu một cách buồn bă và đẩy bàn tay của Sadle ra:

- Tôi có vẻ ra sao cũng không có ǵ quan trọng tôi không nghĩ tới điều đó. - bà nói - Liệu cô có thể bận tâm về cái áo dài của cô, nếu cô đă bỏ lại sau lưng cô .

người đàn ông mà cô yêu quư. Như tôi đă bỏ lại người yêu quư của tôi không?

- Tôi đă bắt đầu, Tôi đă bắt đầu nghĩ rằng tôi đă bỏ lại người đàn ông yêu quư của tôi - Cô Sadle khốn khổ nức nở khóc .

Và nàng giấu khuôn mặt nóng bỏng của nàng vào ḷng lẻn mẫu của bà Belmont.

Chương kết:

Tất cả đạo quân lạc đà đă diễn hành trong khe núi mở cuộc truy kích bọn thầy tu Hồi giáo đang tháo lui . Trong một vài phút, những người được giải cứu đứng lại một ḿnh. Nhưng chẳng mấy chốc một tiếng nói vui vẻ gọi họ. Một cái khăn quàng đầu màu đỏ đang nhảy nhót giữa những tảng đá, và cái đầu lạc đà to phè của vị mục sư bất phục quy tắc hiện ra. Ông tựa ḿnh trên một ngọn glâo v́ cái chân bị thương của ông, và cái nạng kiểu nhà binh này kết hợp với bộ y phục ḥa b́nh của ông đă cho ông một h́nh thù bất tương hợp: người ta tưởng tượng đến một con cừu bỗng nhiên mọc ra những móng vuốt khủng khiếp. Hai tên da đen đi theo ông vác một cái lồ và một túi da đựng nước.

- Đừng nói ǵ cả! Ông nói lớn với họ, trong khi cập cẫng đi tới chỗ họ. Tôi biết một cách chính xác những ǵ các vị đang nghĩ ngợi. Chính tôi cũng đă ở trong trường hợp các vị. Đem nước lại đây, Ali! Chỉ có nửa chén thôi, bà Adams ạ; các vị sẽ có thể uống thêm, một lát nữa đây. Đến lượt bà, bà Belmont! Lạy Chúa, lạy Chúa, những linh hồn khốn khổ, tôi đau ḷng biết bao v́ các vị! Trong cái lồ có bánh và thịt, nhưng các vị nên ăn vừa phải khi mới bắt đầu...

Ông khúc khích cười vui thích, ông vỗ tay trong khi nh́n họ ăn và uống.

- ...C̣n những người khác? Ông hỏi với tất cả vẻ nghiêm trọng vừa lấy lại của ông.

Ông đại tá lắc đầu:

- Chúng tôi đă bỏ họ ở lại chỗ những cái giếng. Tôi sợ rằng tất cả đều đă kết liễu với họ.

- Suỵt, suỵt! Vị mục sư kêu lên với một giọng vang tai như muốn làm cho mọi người quên đi sự bối rối hiện ra trên nét mặt ông. Tất nhiên các vị cũng đă nghĩ là tất cả đều đă kết thúc với tôi rồi; thế mà tôi vẫn c̣n đây. Bà Belmont, chớ mất can đảm! Chắc chắn là số phận của ông chồng bà không tuyệt vọng hơn số phận của tôi đâu.

- Khi tôi trông thấy ông đứng trên mỏm núi kia, tôi cứ tưởng rằng tôi bị mê sảng, ông đại tá nói. Nếu các bà đây đă không nhận ra ông như tôi thấy, th́ không bao giờ tôi dám tin vào cặp mắt của tôi.

- Tôi nghĩ rằng tôi đă xử sự rất tệ. Đại úy Archer nói rằng suưt nữa tôi đă làm hỏng tất cả các kế hoạch của họ, rằng tôi đáng bị đưa ra hội đồng chiến tranh và bị xử bắn. Sự việc là khi tôi nghe thấy bọn Ả Rập đi qua ở phía dưới, tôi đă không thể kháng cự lại ư muốn biết xem các bạn cũ của tôi có cùng đi với chúng không?

- Tôi hết sức kinh ngạc thấy rằng ông đă không bị xử bắn bên ngoài mọi hội đồng chiến tranh, ông đại tá nói. Ma quỷ đưa đường thế nào mà ông đến được đây?

- Đội quân lạc đà ở Quadi - Halfa đă tung ra đi theo con đường ṃn của chúng ta lúc tôi bị bỏ lại, và họ đă nhặt được tôi trong sa mạc. Tôi đoán rằng tôi đă bị mê sảng, v́ họ nói rằng họ đă nghe thấy tiếng tôi từ rất xa: h́nh như tôi đă gân cổ lên mà hát những bài thánh ca và thánh thi; chính là tiếng của tôi, với sự phù trợ của thượng đế, đă hướng dẫn họ tới chỗ tôi. Họ có một trạm cứu thương trên một con lạc đà; sáng hôm sau th́ tôi b́nh phục. Chúng tôi bắt liên lạc với quân trú pḥng ở Sarras, và tôi lại đi cùng với họ, v́ có một y sĩ đi theo họ. Vết thương của tôi không hề hấn ǵ cả. Viên y sĩ khẳng định với tôi rằng tôi sẽ khỏe mạnh rất nhiều hơn sau vụ mất máu này. Và bây giờ các bạn ...

Cặp mắt nâu, lớn của ông đă mất đi sự ranh mănh và làm ra vẻ nghiêm trang, kính cẩn.

- ...Tất cả bọn chúng ta đều ở trên ngưỡng cửa của tử thần, và những người bạn đồng hành thân mến của chúng ta có lẽ ngay cùng lúc đó cũng giống như chúng ta. Cái quyền lực đă cứu vớt chúng ta có thể cũng đă cứu vớt họ. Chúng ta hăy cùng nhau cầu nguyện cho sự việc được như vậy. Nhưng chúng ta phải luôn luôn nhớ rằng, nếu bất kể những lời cầu nguyện của chúng ta, sự việc không được như vậy, th́ chúng ta sẽ phải chấp nhận sự thật như là quyết định hoàn hảo nhất và khôn ngoan nhất của đấng bề trên.

Ở giữa những tảng đá đen ng̣m, tất cả năm người bọn họ đều quỳ xuống, và họ cầu nguyện như thể vài người trong bọn họ chưa từng bao giờ cầu nguyện trước đây. Thật thế, bàn luận về việc cầu nguyện với sự hời hợt và hoàn toàn có tính cách triết lư trên boong tàu Korosko là điều rất lư thú. Và thật không khó khăn ǵ để cảm thấy ḿnh dũng mănh và đầy ḷng tự tin trong một cái ghế bành êm ái, trong lúc một tên Ả Rập đi quanh bàn dâng cà phê và rượu ngọt. Nhưng khi bất thần bị ném ra ngoài ḍng đời b́nh lặng, họ bị tổn thương trước những sự thật khủng khiếp, rùng rợn của cuộc đời. Bị suy sụp v́ nhọc mệt và sợ hăi, họ thấy cần phải bám víu vào một cái ǵ đó. Tin tưởng vào một định mệnh mù quáng và khắc nghiệt thật là khủng khiếp. Một quyền lực của sự nhu ḥa, thao tác với trí thông minh nhằm vào một mục đích, một quyền lực sinh động, hữu hiệu, tách họ ra khỏi những lề lối tư tưởng thường nhật, trừ bỏ những thói quen bè phái nhỏ nhặt của họ, dẫn dắt họ vào một con đường tốt đẹp hơn, đó là những ǵ họ đă học và biết được trong những ngày kinh hoàng này. Những bàn tay vĩ đại đă khép lại trên con người họ, đă tạo cho họ những h́nh dạng mới, đă chuẩn bị cho họ đi vào một cuộc sống khác. Liệu cái quyền lực đó sẽ có thể không để tự ḿnh mềm ḷng bởi những sự van nài của con người không? Nó là ṭa phúc thẩm tối cao mà loài người đau khổ có thể kêu cầu. Đó là lư do tại sao tất cả bọn họ đều cùng nhau cầu nguyện, cũng như một gă si t́nh yêu đương hay một thi sĩ viết thơ với niềm sâu thẳm nhất của tâm hồn họ. Khi họ đứng dậy, họ nghiệm thấy cái cảm giác đặc biệt, phi lư của sự yên b́nh nội tâm và sự măn nguyện mà chỉ có sự cầu nguyện mới có thể ban cho họ.

- Im lặng! Cochrane nói. Hăy lắng nghe!

Tiếng vang của một loạt súng lan ra trong khe núi hẹp. Nó được tiếp theo bởi một loạt khác, và nhiều loạt nữa. Ông đại tá dậm chân tức tối như một con ngựa già khi nghe thấy tiếng kèn săn và những tiếng sủa của đàn chó săn.

- Chúng ta có thể trông thấy những ǵ đang diễn ra ở nơi nào?

- Hăy tới đây! Tới đây, nếu ông vui ḷng! Một con đường nhỏ leo lên tới đỉnh núi. Nếu các bà muốn theo tôi, tôi sẽ tránh cho các bà khỏi phải nh́n một cảnh tượng đau ḷng.

Ông mục sư dẫn các bà theo một cách để các bà không nh́n thấy những xác chết nằm ngổn ngang dưới đáy khe sâu. Từ bên trên các mỏm núi, toàn cảnh thật khác thường. Ở dưới chân họ là băi sa mạc trải dài ra với những đợt lượn sóng; nhưng ở lớp thứ nhất đang diễn ra một cảnh mà chắc chắn là không bao giờ người ta quên được. Trong cái ánh sáng trong trẻo và khô khan này, trên một cái nền màu hung hung, những cái bóng người hiện ra cũng rơ ràng như những anh lính bằng ch́ trên một cái bàn vậy.

Những tên thầy tu, hoặc đúng hơn là những kẻ c̣n lại, rút lui một cách chậm chạp thành một đám đông hỗn độn. Chúng không có vẻ ǵ là những kẻ bại trận. Những sự di chuyển của chúng được tính toán; nhưng chúng đă không ngừng thay đổi đội h́nh có vẻ như chúng đang ngập ngừng về chiến thuật phải theo. Sự rối rắm của chúng là chuyện b́nh thường thôi, v́ những con lạc đà của chúng đều mệt lử, và chúng đang ở trong một t́nh thế gần như tuyệt vọng. C̣n về phần những người ở Sarras, th́ họ đă từ trong khe núi ùa ra, nhảy xuống đất và buộc những con lạc đà của họ từng nhóm bốn con một; các xạ thủ dàn ra thành một hàng dài, bao quanh là một làn khói; họ bắn hết loạt này tới loạt khác. Bọn Ả Rập chống trả một cách rời rạc. Nhưng những người đứng xem không c̣n quan tâm nhiều tới bọn thầy tu hay tới các xạ thủ ở Sarras nữa. Ở đằng xa trên băi sa mạc, ba chi đoàn thuộc đạo quân lạc đà ở Quadi - Halfa đang tiến lên trong một đoàn dày đặc để rồi trong chốc lát mở rộng ra để làm thành một vành bán nguyệt lớn. Bọn Ả Rập bị kẹp vào giữa hai hỏa lực.

- Lạy Chúa! Ông đại tá kêu lên. Hăy nh́n xem ḱa.

Trong cùng một lúc, những con lạc đà của bọn thầy tu đều quỳ xuống, và những người cưỡi trên lưng chúng nhảy xuống đất. Ở hàng đầu, đứng sừng sững cái bóng uy nghi của tù trưởng Wad Ibrahim. Y quỳ xuống một lát để cầu nguyện. Rồi y đứng lên, lấy một vật ǵ từ cái yên ra, đặt vật đó một cách thận trọng trên băi cát và đứng lên trên, đứng rất ngay ngắn.

- Một người dũng cảm! Ông đại tá kêu lên - Y đứng lên trên tấm da cừu của y.

- Ông hiểu ra sao về việc này? Stuart hỏi.

- Tất cả những người Ả Rập đều có một miếng da cừu để trên yên của họ. Khi một người Ả Rập thấy rằng t́nh thế của y đă hoàn toàn tuyệt vọng, và khi bất chấp mọi điều y cương quyết chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng, y lấy miếng da cừu ra và đứng lên nó cho tới khi chết. Nh́n ḱa, tất cả bọn chúng đều đứng trên những miếng da cừu của chúng. Lúc này không có sự khoan dung của bên này hay bên kia!

Màn kịch đến gần đoạn kết một cách nhanh chóng. Một ṿng khói và lửa bao quanh những tên thầy tu Hồi giáo đang quỳ gối, chúng chống trả tận lực. Gọng ḱm xiết lại. Bọn Ả Rập đă bị mất nhiều người, bọn c̣n lại tiếp tục bắn với một sự anh dũng bất khuất. Hơn mười cái xác bận đồ kaki đă chứng thực rằng những người Ai Cập cũng phải trả giá cho chiến thắng của họ. Một hồi kèn nổi lên trong đám quân lính ở Sarras; một hồi khác đáp lại trong đám quân lạc đà ở Quadi - Halfa. Những người này đă nhảy xuống đất và xếp thành hàng ngũ. Sau loạt súng cuối cùng, họ đi theo nhịp bước xung kích, trong khi thốt lên những tiếng la man rợ mà những dân da đen đă du nhập từ những miền bao la hoang dă của Phi Châu. Trong một phút, một cơn cuồng phong thật sự đă trộn lộn những ngọn giáo và những báng súng ở giữa một đám mây bụi mờ mịt. Rồi những tiếng kèn lại nổi lên. Nhưng binh lính Ai Cập lùi lại ngay tức th́ để bố trí lại đội h́nh với sự quyết định nhanh chóng của một đạo quân có kỷ luật. Ở giữa băi chiến trường, những tên cướp và tên chỉ huy của chúng nằm bất động, mỗi tên trên mảnh da cừu của hắn. Thế kỷ thứ mười chín đă trả thù cho thế kỷ thứ bảy.

Ba người đàn bà đă nh́n quang cảnh với những con mắt đờ đẫn, kinh hoàng. Sadie và cô nàng khóc sướt mướt. Ông đại tá quay lại phía họ để nói một vài lời khích lệ, nhưng ông im tiếng trước vẻ mặt của bà Belmont, mặt bà cũng trắng bệch, cũng căng thẳng như thể được khắc trong một miếng ngà; bà có một cái nh́n không chớp mắt như thể là bà đang ở trong t́nh trạng xuất thần.

- Trời ơi, bà Belmont, bà làm sao vậy? ông đại tá kêu lên.

Thay cho câu trả lời, bà chỉ một chấm nhỏ trên sa mạc, ở đằng xa, ở nhiều cây số cách nơi giao tranh, một toán nhỏ những kỵ binh đang tiến tới.

- Đồ mắc dịch, đúng rồi! Kia có người đi tới. Họ là ai vậy?...

Họ cố căng mắt lên mà nh́n, nhưng khoảng cách quá xa. Họ chỉ biết được một điều: đó là chừng hơn một chục người cưỡi lạc đà.

- Đó là những con quỷ dữ ở lại trong ốc đảo, Cochrane nói. Không thể là người nào khác. Niềm an ủi duy nhất của chúng ta là chúng sẽ không thể tránh khỏi số phận đang chờ đợi chúng. Chúng đang lao đầu vào tử địa.

Nhưng bà Belmont vẫn tiếp tục nh́n với cùng một sự khẩn trương và cùng một nét mặt bằng ngà. Th́nh ĺnh bà thốt lên một tiếng kêu vui thích và vung vẩy hai bàn tay.

- Đúng là họ rồi! Họ được giải cứu rồi! Đúng là họ, ông đại tá, đúng là họ! Ôi, bà Adams, đúng là họ!

Bà chạy nhảy lăng quăng trên đỉnh đồi. Mắt bà sáng rực lên như mắt một đứa trẻ đang bị khích động.

Các bạn đồng hành của bà không muốn tin lời bà, v́ họ không nh́n ra một vật nào chính xác cả; nhưng trong một vài trường hợp các giác quan của chúng ta trở nên sắc bén lạ thường. Người ta bảo rằng linh hồn và tâm trí đă ban cho chúng tất cả nguyên khí. Bà Belmont đă đi xuống con đường nhỏ gồ ghề đá sỏi để leo lên con lạc đà của bà, nhưng các bạn của bà vẫn chưa thấy điều ǵ đă mang lại cho bà tín điệp vui mừng này. Tuy nhiên, cuối cùng th́ họ cũng phân biệt được trong nhóm người đang tiến tới ba cái chấm trắng long lanh dưới ánh mặt trời: ba chấm trắng đó chỉ có thể là ba cái mũ của những người âu. Đến lượt họ, ông đại tá, bà Adams và Sadie đều đổ xô tới: họ nhận ra Belmont, Fardet, Stephens, anh thông ngôn Mansoor và người lính Soudan bị thương. Đoàn hộ tống cùng đi với họ gồm có Tippy Tilly và những cựu quân nhân Ai Cập khác. Belmont ngả vào hai tay bà vợ ông; Fardet nắm lấy tay ông đại tá.

- Nước Pháp muôn năm! Những người Anh muôn năm! Ông la lớn. Mọi sự đều tốt đẹp, có phải không, đại tá? A, lũ chó má! Cây thánh giá và những người cơ đốc giáo muôn năm!

Sự vui mừng làm cho ông hoàn toàn mất hết mạch lạc trong những lời nói.

Ông đại tá cũng tràn trề hồ hởi trong phạm vi mà bản chất của dân Anh Cát Lợi đă cho phép ông. Ông không thể khoa chân múa tay; nhưng ông bắt đầu cười khành khạch, đó là một chỉ dẫn của sự xúc cảm tột độ của ông.

- Ông bạn thân, tôi rất hài ḷng được gặp lại tất cả các ông. Tôi đă coi như các ông bị chết cả rồi. Chưa bao giờ tói được sung sướng thế này! Làm cách nào mà các ông đă có thể thoát nạn?

- Chính ông đă làm tất cả mọi việc!

- Tôi à?

- Phải, ông bạn ơi, và khi tôi nghĩ tới việc tôi đă căi vă với ông! Tôi thật là một kẻ vô ơn khốn nạn!

- Nhưng tôi đă cứu ông bằng cách nào?

- Ông đă bày mưu tất cả với anh chàng Tippy Tilly dũng cảm này, bằng cách hứa cho y tiền nếu y đưa chúng ta c̣n sống trở lại Ai Cập! Nhờ có bóng đêm, các bạn của y và y đă lẻn vào khu rừng cây cọ và họ ẩn núp ở đó. Khi ông đi rồi, họ đă ḅ tới với những khẩu súng và họ đă hạ sát những kẻ sắp hành quyết chúng tôi. Cái tên thầy giảng chết tiệt đó, tôi tiếc rằng họ đă giết hắn! Tôi tin rằng tôi sẽ có thể cải đạo cho hắn sang cơ đốc giáo. Và bây giờ, xin óng cho phép tôi được chạy tới ôm lấy cô Adams, v́ Belmont đă có vợ của ông ấy, Stephens có Sadie; v́ thế tôi thấy rơ ràng là cảm t́nh của cô Adams sẽ dành cho tôi

Mười lăm ngày sau, chiếc tàu thủy được thuê riêng cho những người được cứu thoát đang vượt sóng ở phía Bắc Assiout. Sáng hôm sau họ phải tới Beliani, rồi từ đó đi tàu tốc hành tới Le Caire. Do đó đây là buổi tối cuối cùng mà họ chung sống với nhau. Bà Shlesinger và đứa con của bà, những người mới tránh khỏi những viên đạn của bọn Ả Rập, đă được đưa tới biên giới rồi. Cô Adams đă bị ốm nặng sau những ngày thiếu thốn, đói khát, và đây là lần đầu tiên cô được phép lên boong tàu sau bữa ăn tối. Cô ngồi trên một cái ghế dài, người gầy hơn, khắc khổ hơn, nom khả ái hơn bao giờ hết. Sadie đứng bên cô, choàng một cái mền lên vai cô. Ông Stephens mang cà phê tới và đặt nó trên một cái bàn nhỏ. Ở mạn bên kia boong tàu, Belmont và bà vợ ông đang ngồi, yên lặng và vui vẻ. Ông Fardet đứng tựa lưng vào bao lơn, ta thán về sự lơ là của chính phủ Anh trong việc tuần tra trên biên giới Ai Cập. Ông đại tá đứng trước mặt ông ta, người rất phẳng, và cái đầu có lửa của điếu x́ gà lập ḷe dưới hàng ria mép của ông.

Nhưng điều ǵ đă xảy ra với ông đại tá? Bất cứ ai đă nh́n thấy người đàn ông già đă bị suy sụp trong băi sa mạc Libye này cũng không thể nhận ra ông. Tất nhiên là bộ ria mép vẫn lốm đốm bạc, nhưng mái tóc của ông đă lấy lại màu đen bóng, cái màu đă gây được sự cảm mến của tất cả mọi người trong chuyến đi của cuộc hành tŕnh. Lúc trở về tới Ouadi - Halfa, với một bộ mặt trơ như đá và một sự lạnh lùng hiếm thấy, ông đă tiếp nhận rất nhiều lời ủy lạo liên quan tới các hậu quả của thời gian ông sống với những tên thầy tu Hồi giáo. Rồi ông chạy về tự nhốt kín ḿnh trong pḥng của ông. Một giờ sau ông trở ra giống hệt như con người ông trước lúc bị cắt đứt hết mọi nguồn tiếp tế của nền văn minh. Và ông đă nh́n tất cả những ai đối diện với ông bằng một cách mà không ai dám đưa ra một nhận xét nhỏ nhoi nào về cái kỳ tích hiện đại này. Từ lúc này người ta chỉ có thể nói rằng nếu ông đại tá phải chạy, dù chỉ một trăm mét thôi, trong băi sa mạc, th́ ông vẫn mang theo trong cái túi bên trong áo ngoài của ông một cái chai đen nhỏ có dán một cái nhăn màu hồng. Nhưng những ai đă biết ông trong các t́nh huống mà một người đàn ông phải tự bộc lộ hoàn toàn th́ đều nói rằng viên sĩ quan già đă có một trái tim và một trí óc trẻ trung, đó là một điều rất tự nhiên khi ông cố giữ những màu sắc trẻ trung.

Trên boong tàu, sự yên tĩnh, sự ngưng nghỉ mới hoàn hảo làm sao! Không một tiếng động nào khác ngoài tiếng b́ bọp của nước đập vào thành tàu. Những ánh phản quang đỏ cuối cùng của mặt trời lặn đang phản chiếu lại trong con sông. Những người được giải cứu nh́n thấy những con c̣ đứng một chân trên ŕa những bờ sông lầy cát. Xa hơn nữa, những cây cọ đứng xếp hàng, thành một đám rước uy nghi. Những ngôi sao bạc c̣n lấp lánh; cũng chính những ngôi sao trong sáng, trầm lặng, tàn nhẫn mà họ vẫn thường ngước mắt lên nh́n trong những đêm dài của sự thống khổ của họ.

- Bà Adams, bà xuống nơi nào ở Le Caire? Bà Belmont hỏi.

- Tôi nghĩ là ở khách sạn Shepheard.

- C̣n ông, ông Stephens?

- À, chắc chắn là ở khách sạn Shepheard rồi!

- Chúng tôi xuống khách sạn Continental. Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ không mất liên lạc với nhau.

- Bà Belmont ạ, không bao giờ tôi quên được bà, Sadie nói lớn. À, chắc bà sẽ phải tới Hoa Kỳ! Chúng tôi sẽ chuẩn bị cho bà một chuyến ở chơi tuyệt mỹ!

Bà Belmont cười với sự duyên dáng cố hữu của bà.

- Chúng tôi có những nhiệm vụ ở Ái Nhĩ Lan, và chúng tôi đă lơi là chúng từ ít lâu nay. Chồng tôi có việc của ông ấy, c̣n tôi th́ tôi có căn nhà của tôi, và mọi việc đều hỏng cả. Hơn nữa, bà nói thêm với một giọng ranh mănh, nếu chúng tôi đi Hoa Kỳ, rất có thể chúng tôi sẽ không gặp cô ở đó.

- Tất cả bọn chúng ta sẽ phải lại gặp nhau nữa, Belmont nói, dù là chỉ để nói chuyện lại chút ít về những cuộc phiêu lưu của chúng ta. Việc này sẽ dễ dàng hơn trong một hay hai năm. Chúng vẫn c̣n rất gần gũi mà.

- Tuy nhiên đối với tôi chúng có vẻ xa xôi lắm! Tôi thấy chúng như là một cơn ác mộng, bà vợ ông nói. Đấng tối cao đă nhủ ḷng thương làm nguôi đi những kỷ niệm đau buồn! Tôi có cảm tưởng là đă sống qua tất cả biến cố này trong một kiếp tiền sinh.

Fardet giơ cái cánh tay mà chỗ cổ tay c̣n bị quấn băng lên.

- Thể xác không thể cũng quên nhanh được như tinh thần, ông nói. Bà Belmont ạ, vụ này không có ǵ là một cơn ác mộng cả!

- Thật là một điều tai hại khi một vài người được giải cứu và nhữmg người khác th́ không! Sadie nói lớn. Chỉ cần có ông Brown và ông Headingly có mặt ở đây với chúng ta là tôi không c̣n ân hận ǵ nữa? Tại sao họ lại bị giết, mà không phải là chúng ta?

Ông Stuart khập khiễng trên boong tàu đi tới, trong tay ông cầm một quyển sách lớn mở ngỏ.

- Tại sao cái trái cây chín bị hái, và trái cây xanh th́ bỏ lại? Ông nói để trả lời tiếng than van của cô thiếu nữ. Chúng ta không biết ǵ về t́nh trạng tinh thần của hai người bạn thân yêu, bất hạnh bị mất tích đó, nhưng người thợ làm vườn vĩ đại đă hái các trái cây của Ngài theo như sự hiểu biết của chính Ngài. Tôi xin đọc đoạn này để các bạn nghe...

Một cây đèn được đặt trên bàn, ông ngồi bên cây đèn. Ánh sáng vàng vọt soi sáng cặp má đồ sộ của ông và những đoạn màu đỏ của quyển sách. Cái giọng mạnh mẽ, trầm tĩnh của ông làm át cả tiếng nước ŕ rào.

- ..."Cầu xin phước lành cho họ, những người mà Chúa đă chuộc lại và giải thoát khỏi tay kẻ thù và tái hợp lại ở phương Đông, ở phương Tây, ở phương Bắc và ở phương Nam. Họ đă bị lạc lơng trong sa mạc và họ đă không t́m thấy nơi trú chân tại đó. Bị đói, bị khát, họ đă mất can đảm và linh hồn họ đă suy sụp trong người họ. V́ vậy họ đă cầu khẩn Chúa, và Chúa đă giải thoát họ khỏi cơn hoạn nạn. Ngài đă dắt họ trên con đường thiện hảo, ngơ hầu họ có thể t́m lại thiên quốc, nơi mà họ đă từng cư ngụ. Ôi, cầu cho những người này có thể ca ngợi Chúa v́ từ tâm của Ngài, và loan truyền các kỳ tích mà Ngài đă hoàn thành cho những con cái của loàn người!... "

Vị mục sư gập sách lại.

- ...H́nh như những câu này đă được viết ra cho chúng ta; mặc dù chúng đă được viết từ hai ngàn năm nay. Bất cứ ở thời đại nào, con người đều bị bắt buộc phải nh́n nhận cái bàn tay đă d́u dắt họ. Về phần tôi, tôi không tin là sự hứng khởi đă được sinh ra từ hai ngàn năm nay, khi Tennyson viết với bao nỗi hăng say và ḷng xác tín.

"Ôi, chúng ta vẫn c̣n tin rằng điều thiện bất chấp mọi sự, sẽ là mục đích tối hậu của cái ác!"

là ông đă nhắc lại cái tín điệp đă được truyền cho ông giống hệt như Ezéchiel, khi thế giới c̣n non trẻ hơn, đă nhắc lại một tín điệp sơ đẳng hơn và thô kệch hơn.

- Tất cả những điều đó đều rất đẹp, ông Stuart ạ! Người đàn ông Pháp nói. Ông yêu cầu tôi ca ngợi Thượng đế v́ Ngài đă làm tôi thoát khỏi hiểm nguy và đau khổ; nhưng điều tôi rất muốn biết là, khi Ngài đă cai quản mọi việc, tại sao Ngài lại đặt tôi vào giữa chốn đau khổ và hiểm nguy. Theo ư tôi, tôi có nhiều lư do để quở trách hơn là để ca ngợi. Ông sẽ không cám ơn tôi về việc tôi đă vớt ông từ dưới sông lên, nếu trước đó chính tôi đă đẩy ông xuống sông! Điều tối thiểu mà ông có thể đ̣i hỏi ở Thượng đế là Ngài phải chữa chạy những đau khổ mà chính bàn tay của Ngài đă gây ra cho ông.

- Tôi không phủ nhận sự khó khăn, vị mục sư chậm răi trả lời. Người nào không t́m cách tự lừa dối ḿnh th́ sẽ không phủ nhận sự khó khăn. Hăy xem Tennyson đă đương đầu với nó hăng hái thế nào cũng ngay trong bài thơ đó, bài thơ vĩ đại nhất, sâu sắc nhất và chắc chắn là hứng khởi nhất trong tất cả văn học nước Anh. Xin hăy nhớ lại kết quả mà nó đă gợi ư cho ông.

"Tôi sẩy chân ở nơi mà tôi bước đi rất vững vàng

Và tôi ngă xuống với gánh nặng ưu tư

Trên những bực thềm của bàn thờ lớn của cơi đời này

Nơi mà các bóng tối bay lên cao tới Thượng đế.

Tôi x̣e những bàn tay vụng về trong niềm tin, tôi rờ rẫm

Tôi thu lượm bụi bặm và rơm rác, và tôi kêu gọi

Người mà tôi cảm thấy là Thượng đế của muôn loài

Và tôi hy vọng một cách yếu ớt vào một niềm hy vọng lớn hơn"

Đó là bí ẩn cốt lơi của những sự bí ẩn : Vấn đề tội lỗi và đau khổ, sự khó khăn lớn lao duy nhất mà nhà luân lư học phải giải quyết nếu y muốn biện minh cho sự đối xử của Thượng đế với con người. Xin hăy lấy trường hợp của chính chúng ta làm thí dụ. Chỉ nói riêng về bản thân tôi, tôi biết rơ những ǵ tôi đă sở đắc trong chuyến phiêu lưu này. Tôi nói ra điều này với tất cả ḷng khiêm tốn, nhưng tôi phân biệt được rơ ràng hơn trước đây những bổn phận của tôi. Nó đă dạy tôi nên ít lơi là hơn khi nói điều ǵ mà tôi cảm thấy là điều thiện.

- C̣n tôi, Sadie nói lớn, nó đă dạy tôi nhiều điều hơn là quăng đời đă qua của tôi. Tôi đă học được nhiều, và cũng quên đi nhiều điều không nên nhớ. Tôi đă trở thành một con người khác.

- Cho tới lúc này tôi chưa bao giờ hiểu được bản chất của chính tôi, Stephens nói. Hơn nữa tôi khó có thể nói rằng tôi đă có một bản chất để t́m hiểu. Tôi đă sống cho những ǵ không quan trọng, và tôi lơi là với những ǵ là cốt yếu!

- Ồ, một sự rung chuyển nhẹ nhàng không bao giờ gây ra tệ hại! Ong đại tá nói. Một cái giường có nệm lông và bốn bữa ăn hàng ngày, chuyện đó chả có ích lợi ǵ cho một đấng nam nhi, cũng như cho một bọn quần thoa.

- Cảm tưởng sâu xa của tôi là, bà Belmont nói xen vào, tất cả bọn chúng ta đều đă được nâng lên cao trong những ngày ở trong sa mạc này, hơn là những ǵ chúng ta đă làm từ trước hoặc những ǵ chúng ta sẽ làm sau này. Khi các tội lỗi của chúng ta được phán xét, chúng ta sẽ được tha thứ rất nhiều v́ t́nh thương mà chúng ta đă chứng tỏ với nhau.

Họ ngồi yên lặng trong khi những bóng xám tối đen lại và lũ chim nước vạch ra những chữ V lớn bên trên bề mặt óng ánh của con sông lớn. Một luồng gió lạnh nổi lên từ mạn Đông; Stephens cúi xuống gần Sadie.

- Cô có nhớ những ǵ cô đă hứa khi cô ở trong sa mạc không ? ông nói th́ thào.

- Điều ǵ vậy?

- Cô đă nói rằng nếu cô được thoát nạn, trong tương lai cô sẽ cố gắng làm cho một người nào đó sung sướng.

- Vậy th́ tôi sẽ phải làm điều đó.

- Thế là đă làm rồi, ông nói.

Và những bàn tay họ nắm lấy nhau phía dưới cái bàn.


HẾT


 

Pages Previous  1  2  3