Chương 5:
Những con lạc đà lông trắng hay màu hạt dẻ đang qú gối thành
một hàng; những quai hàm của chúng luôn động đậy để nhai một
cách nhịp nhàng và những cái đầu diễm lệ của chúng quay về bên
phải hay bên trái với một bộ điệu ơng ẹo. Đó là đặc điểm của
phần lớn những con vật cao quí, là những con vật chính cống để
chạy ở nước Ả Rập, chúng có những cái chân mảnh dẻ và cái cổ nhỏ
là những thứ chứng thực cho chủng loại của chúng. Nhưng chúng
cũng được kèm theo một vài con vật chậm chạp hơn, năng nề hơn,
được nuôi nấng tồi tệ và trên da những con vật này ta c̣n nh́n
thấy những vết sẹo đen của những trận đánh nhau từ trước. Lúc đi
th́ chúng chuyên chở lương thực và những túi da đựng nước uống
của bọn kẻ cướp, được trút bỏ các vật nặng trên ḿnh, các vật
này được san sẻ ngay cho những con lạc đà khỏe mạnh, chúng lặng
lẽ tiếp nhận những tù nhân. Chỉ có một ḿnh ông Stuart là bị
trói tay thôi : bọn người Ả Rập đă biết rằng đó là một giáo sĩ
và vốn có thói quen liên kết tôn giáo với bạo lực, chúng thấy
cơn nóng giận của ông là hoàn toàn b́nh thuờng thôi, tuy nhiên
chúng đă coi ông như một kẻ nguy hiểm nhất và liều lĩnh nhất
trong toán tù nhân của chúng. Ngược lại, những người khác không
phải là đối tượng của một biện pháp pḥng ngừa nào, hơn nữa sự
chậm chạp của những con vật họ cưỡi sẽ ngăn cản mọi hy vọng đào
thoát của họ. Trước những lời quát tháo của bọn Ả Rập, những con
lạc đà đứng lên và đám rước dài chuyển động, quay lưng về phía
con sông hiền hậu, đám rước hướng về phía đám sương mù tím lóng
lánh bao quanh băi sa mạc vừa rùng rợn vừa xinh đẹp, với màu sắc
sặc sỡ như một tấm da cọp có màu đen và vàng ửng.
Đại tá Cochrane là người duy nhất trong đám du khách đă từng nếm
mùi di chuyển trên lưng lạc đà. Những người bạn đường của ông
thấy ḿnh bị nhấc bổng lên khá cao bên trên mặt đất, với sự lắc
lư quái dị của con vật, cộng với sự thiếu vững vàng của cái yên
làm họ nôn mửa, và sợ hăi. Nhưng sự khó chịu về thể xác này
không thấm thía ǵ so với cơn lốc trong đầu óc họ, một cái vực
thẳm vừa được đào ra giữa quá khứ và hiện tại của họ. Được đào
ra một cách mau lẹ quá, bất ngờ quá! Trước đây chưa đầy một giờ
họ c̣n ở trên đỉnh núi Abousir cười nói huyên thuyên hay càu
nhàu với sự nóng bức hay lũ ruồi. Headingly đă công kích dữ dội
những màu sắc thái quá của tạo hóa, làm sao mà có khi nào họ sẽ
quên được sự tái nhợt của đôi má của ông ấy khi ông ấy bị đánh
chết nằm bất động trên núi đá đen x́? Sadic đă thuyết giảng về
những chiếc áo dài và những quần áo, lúc này th́ nàng đang bám
chặt lấy cái núm của cái yên bằng gỗ, gần như phát điên cuồng,
với tất cả hy vọng chỉ c̣n là ngôi sao đỏ của sự tự sát đang mọc
lên trong bộ năo non trẻ của nàng. Về ḷng nhân đạo, về sự hợp
lư, về cách lập luận, những điểm đó không c̣n là vấn đề nữa: chỉ
có sự hạ nhục phũ phàng của bạo lực là c̣n lại. Trong lúc này
tàu thủy của họ đang đậu phía sau mỏm đá thứ nh́, đang đợi họ ở
nơi đó, tàu thủy của họ, những căn pḥng của họ, quần áo tinh
khiết, những cái cốc óng ánh, quyển tiểu thuyết sau cùng hợp
thời trang, những tờ báo ở Luân Đôn. Họ không cần phải có một cố
gắng lớn lao về trí tưởng tượng để h́nh dung ra cái lều vải
trắng, bà Shlesinger dưới cái mũ màu vàng của bà ấy, và bà
Belmont nằm duỗl dài trên cái ghế dài! Phải, nó gần như hiện ra
trong tầm mắt của họ, cái mảnh nhỏ bé đang nổi bập bềnh này của
tổ quốc họ, và cứ mỗi bước chân không đều đặn, lặng lẽ là những
con lạc đà lại làm cho họ cách xa con tàu một cách tuyệt vọng.
Ngay cả buổi sáng hôm ấy, h́nh như đấng tối cao đă tỏ ra tốt
bụng với họ! Và đời sống thoải mái biết bao! Có thể là hơi nhàm
một chút, nhưng rất thư thái, rất an nhàn, c̣n bây giờ th́...
Cái khăn đỏ, những cái áo với nhiều mảnh chắp nối, những đôi
giày vàng đă báo cho ông đại tá biết rằng những người này không
hợp thành một bọn cướp của dân du mục, mà chúng thuộc về đạo
quân chính qui của Quốc Vương. Càng đi vào sâu trong sa mạc,
chúng càng tỏ ra là chúng có một kỷ luật thô bạo cần thiết cho
nhiệm vụ của chúng. Cách môt ngàn năm trăm mét về phía trước và
ở mỗi bên sườn, những tên xích hầu của chúng lặn vào và lại hiện
ra ở giữa những cồn cát vàng. Ail Wad lbrahim dẫn đầu đoàn
người, viên phụ tá của hắn chỉ huy toán hậu vệ. Đám rước kéo dài
trên hai trăm mét, với nhóm nhỏ những tù nhân ở quăng giữa. V́
bọn Ả Rập không t́m cách cách li họ với nhau, ông Stephens đă có
thể lướt con lạc đà của ông vào giữa những con lạc đà của hai cô
gái.
"Chớ nản ḷng, cô Adams ạ!" ông nói. "Rơ ràng đây là một sự lăng
nhục không thể tha thứ được, nhưng không nghi ngờ ǵ là sẽ có
những biện pháp thích ứng để dàn xếp công việc. Tôi tin chắc
rằng chúng ta sẽ không phải chịu đựng một thứ ǵ trầm trọng hơn
là một vài sự bực bội tạm thời. Nếu không có tên đạo tặc
Mansoor, th́ không ai phát hiện ra các cô!".
Chỉ trong thời gian một giờ đồng hồ cô gái già ở thành phố
Boston đă thay đổi một cách đáng thương: cô đă trở thành một bà
lăo rất già. Cặp má nâu của cô hơm xuống, cặp mắt cô long lanh
một cách dữ tợn và không ngừng nh́n vào Sadie với sự lo sợ,
những tai hoạ thường thường gây ra các kỳ tích của sự bất tư kỷ:
tất cả những con người này đang đi tới số mạng của họ, đều đă
vứt bỏ tất cả sự phù phiếm, tất cả ḷng vị kỷ, mỗi người chỉ
nghĩ tới người khác. Sadie th́ nghĩ tới bà cô của nàng, bà này
lại nghĩ tới Sadie. Bọn đàn ông nghĩ tới những phụ nữ, Belmont
nghĩ tới bà Belmont, nhưng ông cũng nghĩ tới việc khác nữa, v́
ông đă dẫn con lạc đà của ông tới độ cao bằng con lạc đà của cô
Adams.
"Tôi có một điều muốn nói với cô" , ông thầm th́ nói. "Chúng ta
có nguy cơ là sắp phải xa nhau, do đó ta nên thực hiện những sự
xếp đặt mà không để mất th́ giờ".
"Xa nhau!" cô Adams rên rỉ.
- Nói nhỏ chứ, v́ cái thằng quỉ Mansoor kia có thể phản bội
chúng ta một lần nữa. Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ không phải xa
nhau, nhưng đó là một việc có thể xảy ra. Chúng ta phải chuẩn bị
cho sự tệ hại nhất. Thí dụ chúng sẽ có thể quyết định trừ khử
những đàn ông và giữ các cô lại.
Cô Adams rùng ḿnh:
- Tôi phải làm ǵ? Cầu xin Thuợng đế, ông hăy nói cho tôi biết
là tôi phải làm ǵ, ông Belmont! Tôi là một phụ nữ già, tôi đă
sống. Nếu chỉ có một ḿnh tôi bị liên luỵ tôi sẽ có thể chịu
đựng tất cả. Nhưng c̣n Sadie! Tôi đă hoàn toàn phát điên lên khi
tôi nghĩ tới nó, mẹ nó đang chờ nó ở nhà, và tôi th́...
Cô chắp hai bàn tay nhỏ nhắn, gầy g̣ vào nhau trong một sự lo âu
không thể diễn tả được.
"Hăy luồn một tay vào trong áo choàng của cô", Belmont nói trong
khi cho con lạc đà của ông đứng sát vào con lạc đà của cô gái
già người Mỹ. "Chớ để nó rơi mất. Đó! Bây giờ hăy giấu nó bên
trong áo dài của cô. Cô sê luôn luôn có một cái ch́a khóa để mở
cho cô bất kỳ một cái cửa nào".
Cô Adams sờ vào cái vật mà ông ta mới đưa cho cô và thoạt đầu cô
nh́n ông với sự kinh hoàng. Rồi cô cắn môi và lắc cái đầu khắc
khổ của cô với sự bất đồng ư. Cuối cùng th́ cô nhét khẩu súng
nhỏ dưới áo dài của cô, và cô tiếp tục tiến lên, tâm hồn trong
một cơn băo tố. Có phải đúng là cô ấy không, cô Eliza Adams ở
Boston, người đă sống một cuộc đời chật hẹp nhưng sung sướng
giữa căn nhà êm ấm của cô ở Đại lộ Commonwealth và giáo đường
trưởng lăo phái ở Tremont không? Kia ḱa, cô đang ngồi chót vót
trên một con lạc đà, bàn tay úp chặt trên một cái báng súng lục,
và đang cân nhắc trong đầu sự biện minh cho một vụ sát nhân. Hỡi
ôi cơi đời, cơi đời phản phúc, làm thế nào để đặt ḷng tin vào
mi? Khi mi phô bày những bộ mặt tồi tệ của mi với chúng ta th́
chúng ta có thể đối phó được, nhưng khi mà mi làm ra bộ dịu dàng
nhất và trơn tru nhất là khi mà chúng ta phải e sợ mi nhiều hơn.
"Cô Sadie ạ, cùng lắm th́ chỉ là vấn đề tiền chuộc thôi",
Stephens nói trong khi diễn tả sự trái ngược với điều mà ông
đang thật sự suy nghĩ. Ngoài ra chúng ta vẫn c̣n ở rất gần Ai
Cập và ở xa xứ sở bọn thầy tu Hồi giáo. Cô có thể tin chắc rằng
sự truy lùng sẽ được thực hiện một cách ráo riết. Điều cần thiết
là cô phải cố sức đừng để mất ḷng can đảm, và phải hy vọng rằng
mọi sự rồi sẽ qua đi một cách tốt đẹp".
"Không, ông Stephens ạ, tôi không sợ!" Sadie trả lời trong lúc
quay về phía ông một bộ mặt trắng bệch, sự kiện này đă phủ nhận
những lời nói của cô. "Chúng ta đang nằm trong tay Thuợng đế, và
chắc chắn là Ngài sẽ không độc ác với chúng ta. Khi các sự việc
diễn tiến tốt đẹp th́ người ta dễ dàng nói chắc rằng người ta
tin tưởng ở Ngài, nhưng bây giờ sự thử thách có tính chất quyết
định đang tới gần, nếu Ngài có ở trần cao kia, đằng sau khoảng
trời xanh...
"Ngài ở trên cao kia!" một tiếng nói ở phía sau họ đáp lời. Đó
là vị mục sư ở Birmingham, người vừa theo kịp nhóm họ. Hai bàn
tay bị trói của ông bám chặt lấy cái yên và ông lắc qua, lắc lại
cái thân h́nh béo xị ở mỗi bước đi của con lạc đà, máu chảy nhỏ
giọt ở cẳng chân bị thương của ông, và những con ruồi bám chặt
vào đó, ánh nắng thiêu đốt của sa mạc giội lên đầu ông v́ trong
lúc đánh lộn ông đă đánh mất cái mũ và cái dù của ông. Sự khởi
dầu của cơn sốt nóng lạnh đă làm hơi ửng hồng cặp má đồ sộ xanh
mét của ông, mắt ông long lanh, với các bạn đồng hành của ông
th́ bao giờ ông cũng có vẻ với tầm thuờng. Lúc này th́ ông đă
biến đổi, ông đă trở thành thanh khiết, linh diệu và hăng say.
Ông đă trở thành dũng mănh một cách quá kỳ lạ khiến cho chỉ cần
nh́n vào ông mà những người khác cũng cảm thấy dũng mănh hơn
lên. Ông nói về sự sống và sự chết, về hiện tại và về những hy
vọng về tương lai của họ, đám mây đen của sự khốn khổ của họ đă
bắt đầu thủng rách và để một tia ánh sáng lọt qua. Cecil Brown
nhún vai, v́ không phải chỉ trong một giờ đồng hồ mà ông thay
đối được các tín niệm của cả đời ông, nhưng số người c̣n lại của
cái nhóm nhỏ này, kể cả Fardet, đều cảm thấy động tâm và tăng
thêm nghị lực. Mọi người đều bỏ mũ ra khi ông cầu nguyện. Ông
đại tá lấy khăn quàng cổ bằng lụa đỏ của ḿnh làm ra môt cái
khăn đội đầu và nài nỉ ông Stuart hăy quấn nó lên đầu. Với bộ y
phục tăng lữ và cái khăn sặc sỡ này, trông ông giống như một
người nghiêm nghị mà lại hóa trang để đùa với lũ trẻ con.
Rồi sự hành hạ bất khả kháng của sự khát nước tới góp thêm vào
với những cơn nôn mửa do bước đi của những con lạc đà gây ra,
nắng như thiêu đốt; ánh nắng phản chiếu trên băi cát vàng; cánh
đồng rộng lớn sáng long lanh đến độ mà họ có cảm tưởng là cỡi
ngựa đi
trên một lớp kim loại đang bị nung chảy thành chất lỏng. Môi họ
khô queo như bị nóng cháy, và lưỡi họ th́ như là một tiếng da
khô. Khi họ nói chuyện với nhau, họ nói một cách cứng đơ kỳ quặc
v́ họ chỉ phát âm được các nguyên âm là không cần cố gắng thôi.
Cô Adams
cúi đầu xuống, cái mũ lớn đă che khuất bộ mặt của cô.
Sadie nói:
- Cô tôi sẽ ngất xỉu nếu người ta không cho cô ấy uống nước. Ông
Stephens ơi, chúng ta không thể làm được một việc ǵ cả à?
Bọn thầy tu Hồi giáo đang ở gần đó đều là bọn bagarras, ngoại
trừ một tên da đen mà bộ mặt c̣n mang dấu vết của một bệnh đậu
mùa mới lành. Hắn có vẻ ít hung ác hơn lũ bạn người Ả Rập của
hắn, do đó Stephens đă đánh liều chạm vào khuỷu tay hắn và lần
lượt chỉ cho hắn cái túi da đựng nước và cô gái già. Tên da đen
lắc đầu một cách không đồng ư, nhưng hắn ném một cái nh́n đầy ư
nghĩa vào những tên Ả Rập như thể muốn nói rằng nếu không có
chúng ở đó th́ hắn sẽ xử sự một cách khác. Rồi hắn đặt ngón tay
trỏ đen đúa của hẳn lên ngực hắn.
"Tippy Tilly" hắn nói.
"Là cái ǵ?" đại tá Cochrane hỏi.
"Tippy Tilly" , tên da đen nhắc lại, hạ thấp giọng như thể hắn
không muốn để cho lũ bạn của hắn nghe thấy.
Ông đại tá lắc đầu.
"Rơ ràng là tiếng Ả Rập của tôi quá tệ. Tôi không hiểu hắn muốn
nói ǵ", ông càu nhàu.
"Tippy Tilly. Hicks Pacha", tên da đen nhắc lại.
"Tôi nghĩ rằng hắn không muốn làm hại chúng ta, nhưng tôi không
hiểu một tiếng nào trong ngôn ngữ của hắn", ông đại tá nói với
Belmont. "Ông không nghĩ rằng hắn muốn nói tên hắn là Tippy
Tilly và hắn đă giết chết Hicks Pacha chứ?"
Tên da đen nhe những cái răng lớn, trắng ởn ra khi hắn nghe thấy
nhắc lại những từ mà hắn đă dùng.
Hắn nói:
- Aiwa, Tippy Tilly, Bimbashi Mormer... Boum!
"Đúng rồi! tôi hiểu rồi"' Belmont nói lớn. Hắn cố sức nói tiếng
Anh Tippy Tilly, đó là gần như tiếng pháo binh Ai Cập. Hắn đă
phục vụ trong pháo binh Ai Cập dưới quyền Bimbashi Mortimer. Hắn
đă bị bắt làm tù binh khi Hicks Pacha bị tiêu diệt và hắn đă trở
thành thầy tu Hồi giáo để giữ lấy mạng sống của hắn. Hăy hỏi hắn
xem tôi có lầm không!".
Ông đại tá nói vài tiếng và nhận được một câu trả lời nhưng hai
tên Ả Rập tiến lại gần, tên da đen im tiếng và thúc lạc đà bước
nhanh.
"Ông nói đúng", ông đại tá nói. "Tên da den này không muốn làm
hại chúng ta một chút nào, và hắn thích chiến đấu cho Phó Vương
Ai Cập hơn là cho Quốc Vương. Tôi không biết là bằng cách nào
hắn sẽ có thể giúp đỡ chúng ta, nhưng tôi đă từng ở trong những
t́nh thế tệ hại hơn trong hợp này, tuy nhiên tôi vẫn thoát nạn
được. Tóm lại, không phải là chúng ta đă ở ngoài tầm tấn kích,
và những người truy kích c̣n có thể bắt kịp chúng ta trong bốn
mươi tám giờ nữa ".
Belmont làm những con toán với sự chính xác thường lệ của ông.
"Khi chúng ta ở trên núi th́ vào khoảng gần trưa", ông nói. "Ở
trên tàu người ta bắt đầu lo lắng khi thấy chúng ta không trở về
vào lúc hai giờ"
"Đúng", ông đại tá ngắt lời. "Chúng ta phải ăn điểm tâm lúc hai
giờ. Tôi nhớ rằng tôi đă nói là khi trở về tôi sẽ uống rượu...
Ồ, lạy Chúa, tốt nhất là đừng nghĩ tới chuyện đó nữa!".
"Viên thiếu tá là một ông già nhu nhược", Belmont nói tiếp.
"Nhưng tôi có ḷng tin tuyệt đối vào sự mẫn nhuệ và tinh thần
cương quyết của vợ tôi. Bà ấy sẽ đ̣i phải ban hành lệnh báo
động. Giả thiết là họ đă lên đường lúc hai giờ rưỡi, th́ họ sẽ
tới Ouadi-Halfa lúc ba giờ, v́ họ di theo ḍng nước. Phải mất
bao nhiêu th́ giờ để cho đoàn quân cỡi lạc đà rục rịch di
chuyển?".
- Ta hăy tính là một giờ đi.
- Thêm vào một giờ để chúng qua sông. Chúng sẽ tới núi Abousir
vào lúc sáu giờ, và chúng sẽ thấy đường đi ngay tức th́. Vào lúc
đó là sự truy lùng sẽ bắt đầu. Chúng ta chỉ đi trước có bốn giờ,
và trong những con lạc đà này một vài con đă mệt lử. Chúng ta
c̣n có thể
được giải thoát, Cochrane ạ !
- Phải, có thể một vài người trong bọn chúng ta. Nhưng tôi không
nghĩ rằng ông mục sư c̣n sống đuợc tới sáng mai, cả cô Adams
nữa. Không phải họ được sinh ra cho cái loại phiêu lưu, mạo hiểm
này. Hơn nữa, chớ quên rằng bọn người này thường có thói ám sát
các tù
nhân khi những người này t́m cách trốn khỏi tay chúng. Belmont
này, trong trường hợp mà ông thoát hiểm, chớ không phải là tôi,
tôi có một vấn đề để áp mà tôi sẽ nhờ ông thanh toán thay tôi.
Họ tiến lại gần nhau để nói rơ hơn về các chi tiết của công
việc.
Tên da đen tự đặt tên ḿnh là Tippy Tilly đă t́m cách lén đưa
một mảnh vải ướt sũng nước vào tay ông Stephens và cô Adams có
thể làm ướt cặp môi. Một vài giọt nước này đă ban cho cô một sức
mạnh mới, một khi qua khỏi sự chấn động đầu tiên, cái bản chất
hăng hái, dẻo dai của cô lại y nguyên như trước.
"Ông Stephens này, những người này không có vẻ muốn làm hại
chúng ta", cô nhận xét. "Họ phải có một tôn giáo giống hệt như
chúng ta; chắc chắn là họ cũng thấy là xấu những ǵ mà chúng ta
coi là xấu...".
Stephens lắc đầu không trả lời. Ông đă chứng kiến sự tàn sát
những tên dắt lừa, việc mà cô gái già người Mỹ không nh́n thấy.
"... có lẽ" cô nói tiếp, "chúng ta được cử tới chỗ họ để dẫn dắt
họ theo một con đường tốt hơn. Có lẽ chúng ta được cử ra để hoàn
thành một công tŕnh tốt đẹp trong nước họ".
Nếu cô cháu gái không có mặt tại đó th́ cái tính t́nh dũng cảm,
táo bạo của cô đă t́m được sự ủy lạo trong cái khả năng thực
hiện một cuộc truyền giảng phúc âm rực rỡ ở Khartoum, hay sự
biến đổi Omdurman thành cái mẫu nhỏ của một thành phố ở
Nouvelle-Angleterru với những đại lộ rộng lớn.
"Cô có biết cháu đang không ngừng nghĩ tới một điều ǵ không?"
Sadie hỏi. "Cô có nhớ tới ngôi đền mà chúng ta đă xem vào lúc
nào nhỉ? Phải rồi, đó là vào sáng hôm nay!"
Cả ba người đều thốt ra một tiếng kêu kinh ngạc. Phải, họ đă xem
ngôi đền đó ngay buổi sáng hôm nay, vậy mà kư ức h́nh như xuất
hiện từ một quá khứ xa xôi, mờ mịt, biến cố xảy ra trong đời họ
càng đột ngột và sâu đậm, th́ những ư nghĩ của họ càng đi theo
một chiều huớng khác biệt. Họ ngồi trên lưng lạc đà di chuyển
trong sự yên lặng, cho tới lúc Stephens nhắc nhở Sadie là nàng
chưa nói hết câu nói của nàng.
- À phải! Tôi muốn nói về những h́nh chạm nổi ở ngôi đền. Ông có
nhớ đoàn tù nhân khốn khổ bị kéo lê dưới chân vị Đại Vương
không? Và h́nh như họ bị hạ sát giữa bọn chiến binh dẫn giải họ
th́ phải? Ai có thể nghĩ rằng chưa đầy ba giờ nữa chúng ta sẽ
gặp cùng một
số phận như vậy! và ông Headingly ...
Nàng lấy tay che mặt và khóc ̣a.
"Sadie, cháu đừng buồn tủi như thế!" người cô th́ thào nói.
"Cháu có nhớ những điều mà ông mục sư đă nói không, tất cả chúng
ta đều nằm trong ḷng bàn tay của thượng đế. Ông Stephens, ông
nghĩ rằng chúng sẽ dẫn chúng ta tới đâu?"
Cái mép đỏ của cuốn sách chỉ nam c̣n tḥ ra trên cái túi của ông
luật sư, v́ bọn người dă man đă không cho nó là đáng quan tâm.
Ông vuốt ve nó bằng một cái nh́n.
- Nếu chúng để tôi giữ nó cho tới chặng dừng chân sau tôi sẽ chỉ
cho cô xem vài trang. Trong khi chờ đợi tôi có một kiến thức
tổng quát về nước này, v́ hôm kia tôi đă vẽ một bản đồ nhỏ. Sông
Nil chảy từ Nam tới Bắc. Vậy là chúng ta phải đi thẳng tới phía
Tây. Tôi cho là khi đi dọc theo quá gần bờ sông chúng sợ bị truy
kích. Tôi nhớ là có một con đường cho các đoàn xe, con đường này
chạy song hành với sông Nil, vào khoảng một trăm cây số ở bên
trong đất liền. Nếu chúng ta tiếp tục đi theo huớng này trong
một ngày nữa th́ chúng ta sẽ gặp con đường đó. Nếu tôi không lầm
th́ nó chảy ngang qua một dăy giếng nước khởi đầu từ Asslout, về
phía Ai Cập, để chảy tới mạn bên kia trong lănh thổ của bọn thầy
tu Hồi giáo, cũng có thể...
Ông bị cắt ngang bởi một giọng nói sắc nhọn bất thần tuôn ra một
tràng những từ ngữ không có mạch lac, mà cùng chẳng có ư nghĩa.
Hai má của ông Stuart trở nên đỏ hồng, cặp mắt thất thần của ông
sáng rực và vừa di chuyển trên lưng lạc đà, ông vừa nói những
lời lảm nhảm không ai hiểu được. Đấng tạo hóa từ mẫu! Ngài không
để cho lũ con của ngài phải chịu đựng quá nhiều sự hành hạ. "Thế
là đủ rồi! ngài nói. Cái chân bị thuơng này, những cái vảy trên
môi này, sự kinh sợ này, sự chán chường này... Này, hăy thoát ra
một chốc lát, cho tới khi thể xác người lại trở thành nơi cư ngụ
được!" Và ngài dẫn dắt linh hồn vào cảnh Nát bàn của sự nhiệt
cuồng, trong lúc các tế bào chỉnh trang vá víu bên trong ngơ hầu
mọi thứ được ở t́nh trạng hoàn hảo hơn để đón linh hồn trở về.
Khi bạn nh́n thấy tấm màn của sự hung ác mà tạo hóa dựng lên,
th́ bạn hăy cố gắng kéo nó lên, khi đó bạn sẽ kinh ngạc phát
hiện ra một bộ mặt khả ái và rất từ bi.
Bọn Ả Rập quan sát cơn đột biến bất ngờ của ông mục sư với vẻ
hoài nghi, thật ra nó đi gần tới chỗ điên cuồng mà đối với họ
bệnh điên là một điều siêu nhiên và đáng sợ. Một tên trong bọn
chúng tách khỏi hàng để đi nhận lệnh của tù trưởng. Khi hắn trở
lại, hắn nói với những tên bạn của hắn, rồi hai tên Ả Rập đi vây
quanh gần con lạc đà của ông mục sư để giữ cho ông này khỏi ngă.
Anh chàng da đen tốt bụng lướt tới bên ông đại tá và nói th́
thầm vào tai ông hai hoặc ba câu.
"Belmont này, chúng ta sắp dừng chân đó" , Cochrane loan báo.
- Cám ơn Thượng đế! Chúng sẽ cho bọn ta uống nước. Chúng ta
không thể tiếp tục như thế này!
Tôi đă nói với Tippy Tilly là nếu y giúp đỡ chúng ta, chúng ta
sẽ cho y làm bimbashi khi chúng ta đưa y trở lại Ai Cập. Tôi
nghĩ là y không đ̣i hỏi ǵ hơn đâu, mà y cũng sẽ phải có quyền
hành chứ. Này Belmont, hăy quay đầu lại và nh́n con sông ḱa!
Cho tới lúc này con đường của họ đă đi qua một khoảng băi cát có
rải rác những núi đá với các sông núi đen x́ và lởm chởm; bây
giờ th́ nó chạy tới một cánh đồng khô cằn, chia thành nhiều
thung lũng, phủ đầy những đá cuội tṛn vo, những đợt sóng trập
trùng lên xuống của địa h́nh kéo dài tới những ngọn đồi tím ngắt
tận chân trời; chúng đều đặn quá, dài quá, nâu quân, khiến ta có
thể tưởng chúng là những đợt sóng tối om của một cơn sóng khổng
lồ đă bị đông đặc lại. Thỉnh thoảng một túm cỏ xanh nhỏ bé của
lạc đà mọc lên giữa những tảng đá. Phía trước các tù nhân, không
c̣n ǵ khác ngoài cái cánh đồng màu nâu và những ngọn đồi màu
tím này. Đằng sau họ, trước hết là những núi đá lởm chởm đen x́
mà họ vừa đi qua với những thung lung cát vàng ối, nhưng xa hơn,
xa hơn rất nhiều, một đường màu xanh nhỏ nhắn chỉ rơ ḍng sông
Nil. Bên cạnh sự đơn điệu hoang dă này, đối với họ màu xanh lục
ấy có vẻ tươi mát và kỳ diệu biết bao! Họ cũng nhận ra ngọn núi
cao Abousir, ngọn núi mắc dịch đă gây ra sự tổn thất của họ. Ở
đằng xa kia, con sông vạch ra những khúc quanh co óng ánh của
nó. Ôi, cái thứ chất lỏng long lanh này. Ôi, những bản năng thô
cục, sơ khai đă trỗi dậy ngay trong tâm hồn họ! Họ đă đánh mất
gia đ́nh, đánh mất tổ quốc, đánh mất tự do, nhưng họ đă quên tất
cả để chỉ c̣n nghĩ tới thứ nước này. Trong cơn mê sảng, ông
Stuart kêu lớn đ̣i những quả cam, nghe tiếng ông kêu thật là
rùng rợn. Chỉ có một ḿnh anh chàng thô lỗ người Ái Nhĩ Lan là
vượt được lên trên con thú vật: cái đoạn sông mà ông đang ngắm
chắc phải ở gần Ouadi-Halfa và chắc chắn là vợ ông đang ở chỗ
đó. Ông kéo chụp mũ xuống bên trên mắt và miệng nhằn sợi râu mép
đă bạc.
Mặt trời chậm chạp ngả về phương Tây, bóng của họ kéo dài ra
trên con đuờng hẹp. Trời đă mát hơn, gió sa mạc đă nổi lên và
thổi vi vu bên trên cánh đồng. Tên tù trưởng gọi tên phụ tá, cả
hai đều nh́n kỹ các nơi phụ cận, lấy bàn tay che lên hai mắt,
chắc chắn là chúng đang t́m một nơi để nghỉ chân. Rồi, thốt lên
một tiếng gầm gừ thỏa măn, con lạc đà của tên chỉ huy qú xuống
trên các đầu gối, rồi tới trên các cổ chân và để bụng của nó lên
mặt đất. Tất cả những con lạc đà đi tới chỗ cao của nó đều bắt
chước nó, và đều nằm xuống trên cùng một hàng ngang. Các kỵ binh
đặt chân xuống đất và bày ra trước mắt những con lạc đà các thức
để ăn, nhưng trên các miếng vải, v́ một con lạc đà giống tốt
không bao giờ ăn trên mặt đất ngay chỗ nó đứng. Trong những con
mắt hiền lành của các con vật, trong cung cách điềm tĩnh khi ăn,
trong điệu bộ khoan đại của chúng, có một thứ ǵ là duyên dáng,
là thuộc vẻ nữ tính: chúng gợi ra một cách không thế chối căi
được h́nh ảnh một buổi cắm trại của những cô gái già ở giữa băi
sa mạc của nước Libye.
Những tù nhân được để tự do trong các cử động của họ, làm sao mà
họ có thể nghĩ tới việc đào thoát ở giữa cánh đồng bao la này?
Tên tù trưởng bước lại gần, nh́n họ với những con mắt hắc ám,
trong khi lấy các ngón tay chải cḥm râu của y. Trong lúc run
lẩy bẩy, cô Adams phát hiện ra là cái nh́n của tên chỉ huy quay
trở lại dính chặt vào Sadie. Rồi, thấy rơ t́nh cảnh thể chất của
họ, y phát ra một mệnh lệnh, một tên da đen mang tới một túi
nước và rót cho mỗi người một nửa chén. Nước th́ nóng, đầy bùn,
nó có mùi vị của da thuộc, nhưng với khẩu-cái khô queo của họ,
nó có vẻ ngon ngọt biết bao!
Tên tù trưởng nói một vài tiếng khô khan với gă thông ngôn rồi
đi khỏi.
"Thưa quí bà quí ông!... " Mansoor bắt đầu. Hắn định tự ư lấy
lại vẻ quan trọng của hắn, nhưng trước một thứ tia sáng nào đó
trong cặp mắt của ông đại tá hắn khởi đầu một bài biện hộ dài
cho cách cư xử của hắn. Hắn rên rỉ:
-... Làm thế nào mà tôi có thể hành động khác đi được, với lưỡi
gươm kề vào cổ họng?
"Nếu một ngày nào chúng ta trở lại Ai Cập, tôi hứa là sẽ cho anh
một sợi dây thừng quấn vào cổ?" ông đại tá làu bàu một cách hung
hăn. Trong khi chờ đợi...
"Đúng lắm thưa ông đại tá!" Belmont cắt ngang. "Nhưng v́ lợi ích
của bản thân chúng ta, chúng ta phải biết là tên chỉ huy đă nói
những ǵ".
- Đối với riêng tôi, tôi không c̣n muốn dính líu ǵ với đồ chó
má này nữa!
- Tôi nghĩ đó là ta đi quá xa rồi. Chúng ta không thể tự cho
phép ḿnh làm ngơ những điều mà tên chỉ huy đă nói.
Cochrane nhún vai. Những sự thiếu thốn, đói khát đă làm cho ông
trở nên hay bực bội. Ông phải cắn môi lại để ḱm lại một câu trả
lời chua chát. Ông đi xa ra một cách thong thả.
- Tôi thấy rằng hắn có vẻ dễ chịu hơn trước đôi chút. Hắn nói
rằng khi nào c̣n có nước th́ các vị sẽ có phần của các vị, nhưng
nước đă không có nhiều. Hắn cũng nói rằng ngày mai chúng ta sẽ
tới các giếng nước ở Selimah, và rằng mọi người sẽ có nhiều nước
để uống,
kể cả những con lạc đà.
- Hắn không nói rơ với anh là chúng ta sẽ ở lại nơi này bao lâu
à?
- Một sự nghỉ chân rất ngắn, hắn nói với tôi, rồi sau đó lại lên
đường! Ồ, ông Belmont!...
"Im lặng!" anh chàng người Ái Nhĩ Lan càu nhàu nói. Belmont lại
bắt đầu tính toán những thời hạn và những khoảng cách. Nếu tất
cả mọi việc đều diễn ra như đă dự trù, nếu bà vợ ông đă rũ sạch
được sự biếng nhát của viên thuyền trưởng để cho sự báo động
được ban hành ở Ouadi-Haffa, th́ những người truy lùng đă được
tung ra theo dấu vết của bọn họ. Đạo quân cưỡi lạc đà hay đoàn
kỵ binh Ai Cập di chuyển tốt và nhanh dưới ánh trăng hơn là dưới
ánh sáng mặt trời. Ông biết rằng ở Ouadi-halfa người ta có tục
lệ là lúc nào cũng giữ ít nhất một nửa trung đội kỵ binh trong
t́nh trạng báo động. Ông đă ăn uống thâu đêm suốt sáng ở câu lạc
bộ, và các sĩ quan đă giảng giải cho ông biết cách thức mà bán
trung đội ky binh này trong trường hợp khẩn cấp có thể đánh
xuyên thẳng ngay tức th́. Họ đă chỉ cho ông thấy những nơi dự
trữ nước, thức ăn làm sẵn ở bên cạnh mỗi con vật và ông đă cảm
phục sự chu đáo dành cho các việc chuẩn bị này mà không lúc nào
nghĩ rằng ông sẽ có thể cần tới chúng. Muốn cho cả một đội đến
trú cùng di chuyển th́ phải tính tới một giờ sớm sủa. Có thể là
sáng ngày hôm sau...
Những sự suy tư của ông bị cắt ngang một cách thê thảm, vùng vẫy
như một thằng điên, ông đại tá xuất hiện trên đỉnh một cồn cát ở
gần nhất, với một tên Ả Rập đeo cứng ở mỗi cổ tay ông. Mặt ông
đỏ bừng v́ giận giữ và lo sợ.
"Lũ sát nhân khốn kiếp!" ông la lớn. "Belmont ơi, chúng đă giết
chết Cecil Brown rồi!"
Đây là sự việc đă xảy ra. Trong con tức giận, ông đại tá đă đi
tới ngọn đồi gần nhất, trong thung lũng nhỏ ông chợt nh́n thấy
một toán lạc đà và nhiều người đang tức giận nói lớn tiếng.
Brown đang đứng ở giữa đám chiến binh; ông xanh mét, có một cái
nh́n nặng nề, nhưng lúc nào ông cũng xoắn bộ ria mép và ông giả
bộ ra một tư thế lơ là. Ông đă bị lục soát, nhưng bây giờ chúng
có vẻ quyết định lột hết quần áo của ông với hy vọng t́m ra một
vật ǵ mà ông c̣n dấu diếm. Một tên da đen xấu xí với những
chiếc khoen đeo tai, nhăn mặt một cách giận dữ trước vẻ mặt bất
động của nhà ngoại giao trẻ. Trong thâm tâm của ḿnh, ông đại tá
cho sự trầm tĩnh không thể lay chuyển được này là phi nhân tính
và anh hùng. Quần áo của Cecil Brown đă bị cởi hết cúc, cái bàn
tay kếch xù của tên da đen bay tới cổ ông ta và xé tung áo sơ mi
của ông cho tới thắt lưng. Nghe tiếng rách soạt này và thấy sự
đụng chạm của những ngón tay thô kệch đó, người thị dân này, cái
sản phẩm hoàn thiện của thế kỷ thứ mười chín bèn đoạn tuyệt ngay
với các nguyên tắc của ông: ông trở thành một tên man rợ trước
mặt một tên man rợ khác. Mặt ông đỏ bừng, môi ông mím lại, răng
ông nghiến kèn kẹt, mắt ông đỏ ngầu. Ông chồm lên tên da đen và
đánh vào mắt y nhiều lần. Ông đánh như một cô con gái, cánh tay
tṛn trĩnh và bàn tay x̣e ra. Thoạt đầu bị hoảng sợ v́ cơn điên
dại bất chợt đó, tên da đen lùi lại, rốt hắn bật ra một tiếng
cười gằn, rút một con dao từ ống tay áo thùng th́nh của hắn ra
và phạt từ dưới lên trên dưới cái cánh tay đang quay cuồng.
Brown ngă người xuống và bắt đầu ho, ông ho như một người bị
nghẹn trong bữa ăn, hết cơn này tới cơn khác, không thể ngừng
được. Cặp má của ông mà sự phẫn nộ đă làm đỏ ửng đă dần dần phủ
màu tái nhợt của chết chóc. Cổ họng ông để lọt ra vài tiếng
"ong-óc". Ông đặt một bàn tay lên miệng và nằm lăn xuống. Tên da
đen phát ra một tiếng gầm gừ khinh bỉ và nhét con dao vào tay áo
trong lúc ông đại tá điên cuồng trong cơn thịnh nộ bất lực đă để
cho lũ người đứng xem nắm lấy và dẫn trở lại chỗ các bạn đồng
hành đang hoang mang của ông. Chúng trói tay ông lại và ông ngồi
gần bên vị mục sư bất cần ước lệ lúc nào cũng mê sảng.
Như vậy là Headingly đă chết, và Cecil Brown cũng đă chết. Những
người sống sót nh́n nhau với những con mắt đờ đẫn, như thể cố
sức ḍ t́m những quyết định của số phận và tiên đoán xem người
nào trong bọn họ sẽ là nạn nhân sắp tới. Trong mười du khách th́
hai người đă chết và một người điên. Nhất định là những ngày
nghỉ của họ đă kết thúc rất tệ.
Fardet, anh chàng người Pháp ngồi riêng một ḿnh. Ông t́ cằm
trên hai bàn tay và những khuỷu tay trên đầu gối ông đang ngắm
nh́n băi sa mạc. Đột nhiên Belmont nh́n thấy ông ta giật nảy
người và dỏng tai lên như một con chó nghe thấy tiếng bước chân
của một kẻ lạ, Rồi, đan những ngón tay vào nhau, Farđet khom
ḿnh về phía trước và mắt nh́n ngấu nghiến những ngọn đồi đen x́
ở mạn Đông mà họ vừa vượt qua, Belmont trông theo hướng nh́n của
ông ta, và... Đúng, đúng! một vật ǵ đang động đậy ở phía đó ?
Kim loại lóng lánh, một cái áo trắng bay phấp phới, một tên thầy
tu Hồi giáo đi tuần tra bên hông doanh trại quay con lạc đà của
hắn trở lại hai lần ra hiệu báo động, rồi bắn một phát súng chỉ
thiên. Trống vang của phát súng chưa tắt lịm hẳn mà tất cả những
tên Ả Rập và tất cả những tên da đen đều đă nhảy lên yên và thúc
những con lạc đà đứng dậy, chúng thong thả đi về phía mà lệnh
báo động đă được phát ra. Nhiều người có vơ trang vây quanh các
tù nhân, không quên lắp những b́ đạn vào những khẩu súng trường
của chúng để khuyên họ hăy đứng yên.
"Lạy trời, đó là những người cưỡi trên lưng lạc đà!" Cochrane
kêu lên, trong ông tất cả mọi ưu lo đều tan biến. "Chắc chắn là
những người của chúng ta!"
Trong sự hoang mang đều khắp, ông đă tự cởi trói cho hai bàn
tay.
"Tôi không tin rằng họ lại nhanh chóng đến như thế" Belmont lẩm
bẩm nói, hai mắt ông sáng rực lên. "Tôi không trông đợi họ ít
nhất là trước hai hay ba giờ. Hoan hô ông Fardet, như thế tốt
hơn, phải không ?"
"Hoan hô! Hoan hô! Tốt một cách kỳ diệu! người Anh muôn năm!
người Anh muôn năm!" anh chàng người Pháp kêu to, toàn thân bị
kích động.
Một đoàn lạc đà từ trong các núi đá mà ra.
"nghe đây, Belmont" ông đại tá nói lớn, "Chắc chắn là lũ kẻ cắp
này sẽ muốn hạ sát chúng ta nếu công việc của chúng không trôi
chảy. Tôi biết phong tục của chúng, và chúng ta phải chuẩn bị
sẵn sàng. Ông có muốn nhảy tới tấn công thằng chột mắt không?
Tôi, tôi sẽ bắt thằng da đen cao lớn, nếu hai cánh tay tôi có
thể ôm ṿng thân ḿnh nó. Stephens, ông sẽ làm việc ǵ ông có
thể làm được. C̣n ông, Fardet, ông đă hiểu lời tôi nói chứ? Phải
hoàn toàn đặt những tên cướp này ra ngoài t́nh trạng làm hại
chúng ta trước khi chúng có thể làm tổn thương chúng ta. C̣n
anh, anh thông ngôn, hăy nói cho hai người lính Soudan biết...
nhưng, nhưng... "
Giọng ông trảm xuống, ông nuốt nước miếng.
" Đó là những tên Ả Rập" ông nói.
Và không ai nhận ra giọng nói của ông nữa.
Trong tất cả cái ngày khủng khiếp này, đây là lúc khủng khiếp
nhất. Ông Stuart, con người vui vẻ, nằm dài trên những ḥn đá
sỏi, tựa lưng vào hông con lạc đà của ông và ông nín những tiếng
cười nhỏ mỗi khi các tế bào bên trong người ông bận rộn một cách
vui vẻ để tái lập trật tự trong thân thể ông. Bộ mặt hồng hào,
tươi tắn của ông toát ra vẻ thánh thiện nhưng với những người
khác sự tuyệt vọng thật vô cùng! những người đàn bà oà lên khóc
thổn thức, những người đàn ông th́ núp náu trong một sự yên lặng
c̣n tệ hơn là khóc lóc. Ông Fardet th́ khổ sở v́ những cơn nấc
cụt, ngă sụm xuống, mặt úp xuống đất.
Bọn Ả Rập bắn súng chỉ thiên để chúc mừng sự may mắn cho các bạn
của chúng. Bọn này phi lạc đà chạy trên cánh đồng trống, đáp lại
bằng những loạt súng và vung vẩy những cây giáo của chúng. Cái
toán mới này không đông bằng toán thứ nhất; nó không có tới quá
ba mươi ky binh, chúng mang cùng một thứ khăn đỏ và những chiếc
áo chắp nối nhiều mảnh. Một tên trong bọn chúng vác một lá cờ
trắng nhỏ có trang hoàng một bản văn thêu màu đỏ. Nhưng sự chú
tâm của các du khách, bất thần bị lôi cuốn bởi một vật khác.
Ḷng họ có cùng một điều lo sợ như nhau, cùng một sự xung động
đă chế ngự sự im lặng. Ở giữa đám chiến binh của sa mạc một bóng
trắng lảo đảo trên một con lạc đà.
"Chúng có ai đi với chúng vậy?" cuối cùng Stephens nói lớn. "Hăy
nh́n ḱa, cô Adams! Ta phải nói đó là một phụ nữ!".
Quả thực một h́nh dáng người h́nh như được đặt trên một con lạc
đà, nhưng khó mà đặt cho h́nh dáng đó một cái tên. Khi hai toán
người gập nhau, những kỵ binh tan hàng. Lúc đó th́ các tù nhân
mới hiểu.
- Đó là một người đàn bà da trắng!
- Tàu thủy đă bị tấn công.
Belmont thốt ra một tiếng kêu như xé rách màn đêm. Ông gào lên,
- Norah, em yêu của tôi! Chớ để mất ḷng can đảm! Tôi ở đây và
mọi sự đều tốt đẹp.
Chương 6:
Thế là tàu Korosko đă bị tấn công và chiếm đoạt; do đó những cơ
may giải cứu mà họ tính toán (tất cả những con toán phức tạp về
giờ giấc và khoảng cách) cũng tỏ ra hư huyễn như một ảo ảnh. Sự
báo động sẽ không được loan ra ở Ouadi-halfa trước khi các nhà
chức trách thấy rằng con tàu đă không trở về trong buổi tối. Vậy
th́ vào giờ này của buổi hoàng hôn khi mà sông Nil chỉ c̣n là
một cái dải mỏng màu xanh dương ở rất xa đằng sau họ, chắc chắn
là sự truy lùng chưa khởi sự. Và chỉ một trăm năm mươi cây số
nữa thôi. có thể c̣n ít hơn nữa. đă chia cách họ với xứ sở của
bọn thầy tu Hồi giáo. Hầu như không c̣n chút hy vọng nào là các
lực lượng Ai Cập kịp thời gặp được họ. Khi đó một sự chán nản âm
thầm, ảm đạm đă chiếm ngự các tù nhân, ngoại trừ Belmont mà bọn
Ả Rập phải kiềm chế v́ ông muốn chạy tới cứu vợ.
Hai đôi quân đă nhập lại với nhau. Lũ Ả Rập trao đổi những lời
chào và lời tán tụng một cách nghiêm trọng và oai vệ, trong khi
bọn da đen cười, la lối. nói huyên thuyên với sự vui tính hồn
nhiên mà kinh Coran đă bất lực không cải tạo được. Tên chỉ huy
của bọn mới tới là một ông già mũi to, khoằm và có cḥm râu bạc.
h́nh dáng gầy g̣. khổ hạnh, thô lỗ, hung bạo, điệu bộ rất vơ
biền. Anh thông ngôn rên rỉ khi nhận ra ông ta. Y giơ hai tay
lên trời và lắc đầu, rơ ràng là y đă phát hiện ra một viễn cảnh
mới của những sự bực bội.
"Đó là tù trưởng Abderrahman" y nói. "Bây giờ th́ tôi sợ rằng
khi tới Khartoum chúng ta không c̣n sống nữa!"
Chỉ có một ḿnh đai tá Cochrane là biết hắn qua lời đồn đăi: hắn
nổi tiếng là một con quái vật của sự tàn ác và cuồng tin. là một
tên hồi giáo khùng điên, là một nhà truyền giáo và một chiến sĩ
không bao giờ ngần ngại khi áp dụng những chủ thuyết hung tàn
của kinh
Coran cho tới chung cuộc của chúng... Lăo khởi đầu bằng việc
chuyện tṛ với tù trưởng Wad Ibrahlm, những con lạc đà của chúng
đứng sát vào nhau. Cḥm râu đen ḥa lẫn với cḥm râu bạc. Rồi cả
hai tên cùng quay nh́n về phía toán tù nhân khốn khổ. Tên đàn em
cung cấp rất nhiều lời giảng giải cho tên lớn tuổi, tên này lắng
nghe, vẻ nghiêm trọng và không mảy may xúc động.
"Cái ông già có bộ râu trắng là ai vậy?" Cô Adams hỏi, cô là
người đầu tiên đă trấn tĩnh lại sau cơn thất vọng. "Ông ta có
dáng điệu rất phi phàm".
"Đó là tên chỉ huy mới" Cochrane đáp.
- Ông không muốn nói là hắn có cấp bậc cao hơn tên kia chứ?
-"Có thưa cô" anh thông ngôn nói "Hiện nay hắn là vị chỉ huy tối
cao"
- Được như thế càng tốt! Hắn làm tôi nhớ tới ông già Mathews của
giáo hội trưởng lăo vào thời mục sư Scott. Cái lăo chỉ huy có bộ
râu đen và cái nh́n sáng rực như than hồng không nói với tôi một
điều ǵ có giá trị cả. Sadie này, cháu cưng của cô. cháu cảm
thấy dễ chịu hơn với sự mát mẻ phải không?
- Vâng thưa cô. Xin cô chớ bận tâm tới chuyện của cháu, chính
cô, th́ cô cảm thấy thế nào?
-Thực ra cô nhiều tin tưởng hơn lúc năy. Cô đă cho cháu một tấm
gương xấu Sadie ạ, cô đă bị hoàn toàn choáng váng bởi sự đột
ngột của tất cả cuộc phiêu lưu này, rồi cô nghĩ tới mẹ cháu. Bà
ấy đă giao phó cháu cho cô và cô tự hỏi bà ấy nghĩ thế nào khi
nh́n thấy cả
hai cô cháu ḿnh. Cô nghĩ là sẽ có một vài tiêu đề đặt bên trên
trong tờ Boston Herald! Và cô đánh cá rằng một người nào đó sẽ
phải viết những bài tường thuật!
-"Ông Stuart đáng thương" Sadie kêu lên khi lại nghe thấy cơn mê
sảng đơn điệu của ông mục sư. "Cô ơi. lại đây! Thử xem chúng ta
có thể làm được điều ǵ cho ông ấy không".
"Tôi lo sợ về chuyện của bà Shlesmger và đứa con của bà ấy" đại
tá Cochrane nói "Ông Belmont này. tôi nh́n thấy rơ bà vợ ông,
nhưng không nh́n thấy ai khác nữa".
Chúng dẩn bà ấy tới đây". Belmont kêu lên. "Cám ơn Thượng đế!
Chúng ta sẽ biết hết mọi chuyện. Norah, chúng đă không làm tổn
hại ḿnh chứ, tôi hy vọng...?"
Ông chạy tới chỗ bà vợ, và hôn bàn tay bà ch́a ra để ông đỡ bà,
từ trên lưng lạc đà xuống.
Cặp mắt xám hiền hậu và bộ mặt dịu dàng, trầm tĩnh của người đàn
bà Ái Nhĩ Lan mang lại đôi chút khuây khỏa và hy vọng cho các tù
nhân. Đây là một người phụ nữ công giáo thuần thành; mà tôn giáo
của Giáo hội La Mă là một sự trợ lực tuyệt hảo trong giờ phút
hiểm nghèo. Với bà, với ông đại tá là người theo Anh quốc giáo,
với ông mục sư không theo nghi thức, với những phụ nữ Mỹ theo
phái trưởng lăo, và ngay cả với hai người Soudan ngoan đạo, dưới
những phương diện khác nhau của nó, tôn giáo đă làm cùng một
nhiệm vụ: nó không ngừng nhắc nhở rằng điều xấu xa mà con người
có thể gây ra là điều rất nhỏ nhặt, và rằng bất kể sự khắc
nghiệt bề ngoài, trên những con đường của Chúa, chúng ta không
có điều ǵ tốt và khôn ngoan để làm hơn là cứ tự để cho cái Bàn
Tay Vĩ đai dẫn dắt chúng ta. Những người bạn trong hoạn nạn này
không có cùng chung một giáo
điều. Nhưng họ có ḷng dũng cảm sâu đậm và ḷng tin số mạng an-
nhiên, cần thiết là những thứ đă tạo ra cái khuôn khổ cổ xưa của
tôn giáo, những giáo điều mới đă mọc lên như loài rêu phù du
trên mặt tảng đá hoa cương.
"Các ban khốn khổ! " người phụ nữ ái Nhĩ Lan nói lớn "tôi thấy
rằng các bạn đă chịu khổ hơn tôi rất nhiều. Thật vậy đó anh John
yêu quư ạ, tôi hoàn toàn khỏe mạnh mà ngay cả tôi không bị khát
nữa, v́ trên chúng tôi đă đổ đầy nước vào các túi da ở sông Nil,
và tôi đă uống thỏa thuê theo ư thích. Nhưng tôi không trông
thấy ông Headingly, cả ông Brown nữa. Và ông Stuart khốn khổ!
ông ấy ra thế nào rồi?
"Headingly và Brown không c̣n biết ưu phiền nữa", ông chồng bà
trả lời. "Norah này, ḿnh không biết rằng hôm nay chúng tôi đă
tạ ơn Thượng đế bao nhiêu lần về việc ḿnh đă không cùng đi với
chúng tôi! Vậy mà ḿnh cung lại ở đây!"
-Tôi sẽ ở nơi nào tốt hơn là ở bên cạnh chồng tôi? Tôi thích một
trăm lần, một ngàn lần ở đây hơn là được an toàn ở Ouadl-halfa.
-Thành phố có được báo động không?" ông đại tá hỏi.
- Một cái ca nô đă trốn thoát được. Bà Shlesinger, con bà ấy và
người vú nuôi đă ngồi trên ca nô đó. Khi bọn Ả Rập tấn công
chúng tôi th́ tôi ở bên dưới. Những người ở trên boong đă có th́
giờ nhảy lên ca nô. Tôi không biết họ có bị thương không v́ bọn
Ả Rập đă bắn
theo trong một lúc lâu.
"Thật vậy à?" Belmont kêu lên "như thế đoàn quân trú pḥng phải
nghe thấy tiếng súng bắn, ông nghĩ thế nào. ông Cochrane? Từ bốn
giờ rồi họ phải được tung ra trên con đường của chúng ta! Từng
phút một chúng ta có thể hy vọng trông thấy xuất hiện trên đỉnh
đồi kia cái mũ cứng của một sĩ quan Anh!
Nhưng những sự thất vọng liên tiếp đă làm cho ông đại tá thành
hoài nghi.
"Nếu họ không tới với lực lượng mạnh" ông đáp, " th́ tốt hơn là
họ đừng tới nữa. Bọn kẻ cướp này là những tên lính tinh nhuê và
những tên chỉ huy giỏi, và trên chính địa thế của chúng, chúng
sẽ kháng cự kịch liệt... "
Đột nhiên ông ngừng lại và nh́n về phía bọn Ả Rập. "...Lạy Chúa
tôi!" ông lẩm bẩm nói. "Cái cảnh này rất đáng xem!"
Mặt trời to lớn, đỏ rực đă dấu một nửa cái đĩa của nó đằng sau
đám sương mù tím lịm ở chân trời. Lúc này là giờ cầu nguyện của
người Ả Rập. Một nền văn minh cổ đại hơn và thông thái hơn phải
quay về hướng chân trời huy hoàng này và thờ phụng nó, nhưng
những đứa con mọi rợ của sa mạc vốn có một tính chất cao quí hơn
những người Ba Tư phong nhă, họ đặt tinh thần cao hơn vật chất.
V́ vậy họ cầu kinh trong khi quay lưng về phía mặt trời và hướng
mặt họ về phía ngôi đền chính của tôn giáo họ. Đó là cách họ cầu
nguyện, những kẻ cuồng tín đó! Say sưa một cách sâu xa, với
những cặp mắt long lanh và nét mặt rạng rỡ họ đứng lên, qú
xuống, trán họ chạm vào tấm thảm để cầu kinh. Khi nh́n thấy một
sự sùng kính như thế, ai c̣n dám nghi ngờ sự hiện hữu của một
thế lực lớn lao trên toàn thế giới, phản động nhưng khủng khiếp,
có sẵn trong tay hàng trăm triệu đứa con ở giữa mũi Juby và
những ranh giới của nước Trung Hoa? Nếu một ngày nào cùng một
luồng gió đó đốt cháy họ, nếu một binh gia vĩ đại hay một nhà
cai trị vĩ đại đứng lên để tổ chức họ, họ sẽ chẳng phải là khí
cụ mà Đấng tối cao quét sạch miền Nam Châu Âu, nơi đă suy tàn,
thối nât, ích kỷ, không có dũng khí, như chuyện đă xảy ra một
ngàn hai trăm năm trước, để dọn chỗ sạch sẻ cho một chủng tộc
tốt đẹp hơn.
Khi họ đứng dậy, một hồi tù và vang lên; lúc đó các tù nhân hiểu
rằng sau khi đă đi suốt cả ngày, họ sẽ phải đi suốt cả đêm.
Belmont càu nhàu, v́ ông đă hy vọng là những người giải cứu sẽ
theo kịp họ trước lúc nhổ trại, nhưng những người khác th́ đều
đă quá sẵn sàng, để tuân theo sự không thể tránh được. Họ nhận
được mỗi người một cái bánh dẹp của dân Ả Rập, rồi để làm tăng
thêm phần sảng khoái, một chén nước thứ hai lấy từ những túi da
của toán quân thứ nh́. Nếu xác thịt biết tuân lệnh của linh hồn
một cách cũng dễ dàng như linh hồn tuân lệnh xác thịt th́ trái
đất đă là một thiên đường rồi! một khi các nhu cầu về thể chất
đă được thỏa măn, họ lấy lại can đảm và lại leo lên lưng những
con lạc đà trong khi chấp nhận một cách độ lượng hơn cái khía
cạnh lăng mạn của cuộc phiêu lưu khủng khiếp của họ. Ông Stuart
cứ đeo đuổi những lời lảm nhảm trẻ con trên băi cát ngay cả bọn
Ả Rập cũng không nghĩ tới việc đặt ông ngồi lại trên yên lạc đà.
Trong bóng đêm đang đổ xuống, bộ mặt to ph́ của ông ngẩng lên
trời làm thành một vệt trắng.
"Anh thông ngôn!" ông đại tá quát lớn. "Nói với chúng là chúng
bỏ quên ông Stuart".
"Thưa ông vô ích thôi!" Mansoor đáp lại. "Họ nói rằng ông ấy mập
quá, và họ không đem ông ấy đi xa hơn nữa. Họ nói là ông ấy sắp
chết rồi, như thế bận tâm tới ông ấy có ích ǵ?".
Cochrane la lớn:
- Không đem ông ấy đi! Thế nào! nhưng ông ấy sẽ chết đói và chết
khát! ông tù trưởng đâu?...
Ông gọi lăo Ả Rập có bộ râu đen với cái giọng mà ông đă dùng để
quở mắng một tên dắt lừa đến trễ. Tên chỉ huy không thèm trả lời
ông, nhưng hắn nói hai hay ba tiếng với một trong những tên
chiến binh, và tên này đánh vào mạng sườn ông đại tá một nhát
báng súng. Người lính già ngă xấp xuống rồi được nâng lên yên
lạc đà, gần như bất động. Những người đàn bà lại bắt đầu khóc;
những người đàn ông th́ lủng bủng những câu nguyền rủa và xiết
chặt những nắm tay, họ có thể làm được việc ǵ trong cái địa
ngục của sự bất công và những cách đối xử tàn tệ này? Belmont
t́m khẩu súng lục nhỏ của ông, nhưng ông nhớ ra là óng đă giao
nó cho cô Adams. Nếu ông c̣n giữ nó th́ tên tù trưởng đă bị hạ
sát rồi, nhưng tất cả các du khách đều sẽ bị tàn sát hết.
Khi tiếp tục lên đường, họ thấy hiện ra trước mặt họ một trong
những hiện tượng hy hữu nhất của sa mạc Ai Cập; đúng thực là các
t́nh huống đă làm cho họ chẳng c̣n bụng dạ nào để thưởng thức
cái đẹp. Khi mặt trời đă biến dạng, chân trời c̣n giữ lại một
sắc tím như màu đá đen, nhưng bây giờ th́ màn sương mù đó mỗi
lúc mỗi trở thành sáng sủa, một b́nh minh giả hiệu hiện lên. Họ
có thể cho là một vừng mặt trời đang lúng liếng mọc trở lại
trong bầu trời theo con đường mà nó vừa lặn xuống. Một tấm màn
màu hồng lơ lửng bên trên phía Tây đă trang hoàng cho cái ŕa
phía trên của nó bằng những ánh phản quang có màu xanh tươi mát
và trang nhă, nhưng các màu sắc đó đă từ từ ḥa tan vào một màu
xám mờ mờ khởi đầu cho màn đêm. Trước đây hai mươi bốn giờ, ngồi
trên những cái ghế dài hoặc những cái ghế đẩu, họ bàn luận về
chính trị trên boong tàu Korosko, dưới ánh sáng những ngôi sao
Mười hai giờ trước đây, họ ăn điểm tâm trước khi khởi hành cho
cuộc du ngoạn cuối cùng của họ. Rồi từ lúc đó, họ đă khám phá ra
cả một thế giới của những cảm giác mới lạ. Họ đă bị xô xuống từ
đỉnh cao của sự sung túc với sự phũ phàng làm sao! Cũng là những
ngôi sao bạc này, cũng là mảnh trăng lưỡi liềm này, nhưng giữa
quá khứ và hiện tại đă có một hố sâu làm sao! Những con lạc đà
cũng di chuyển lặng lẽ như những bóng ma vậy. Phía trước các tù
nhân, phía sau họ những tên Ả Rập cũng không gây ồn ào nhiều hơn
là những con vật chúng cưỡi. Không chỗ nào có một tiếng ồn.
Không một chút tiếng ồn. Rồi th́nh ĺnh từ rất xa về, phía sau,
một tiếng người cất lên trong sa mạc, một tiếng mạnh, vo vo,
không theo nhạc điệu mấy ti, dần dà một điệp khúc toát ra từ
trong tiếng hát xa xăm ấy, các tù nhân có thể phân biệt ra trong
điệp khúc ấy những câu:
"Ban đêm chúng ta dựng cái lều di động của chúng ta,
Chưa tới một ngày trước lúc trở về của chúng ta... "
Ông Stuart đă hồi phục thần trí rồi, hoặc đây chỉ là sự ngẫu
nhlên trong cơn mê sảng mà ông đă chọn khúc ca này? Các bạn của
ông quay nh́n lại, mắt đẫm lệ, họ biết chắc rằng người lữ hành
này đă ở rất gần ngày trở về rồi... Tiếng hát dần dà thấp giọng
xuống, nó chấm dứt bằng cách ch́m ngập trong cái im lặng bao la
của sa mạc.
"Ông bạn già thân mến, tôi hy vọng là ông không bị thương chứ?"
Belmont vừa hỏi vừa đặt một bàn tay lên đầu gối ông đại tá.
Cochrane ngồi dậy, nhưng ông c̣n thở hổn hển.
- Tôi hoàn toàn b́nh phục rồi. Xin ông vui ḷng chỉ cho tôi thấy
kẻ nào đă đánh tôi?
- Tên ăn cướp đứng trước mặt ông, tên mà con lạc đà của nó đứng
ngang tầm con lạc đà của Fardet đó.
- Tên thanh niên với bộ ria mép... Với ánh sáng này tôi không
phân biệt được nó rơ ràng, nhưng tôi tin rằng tôi sẽ nhận ra nó
lúc ban ngày. Cám ơn Belmont!
- Tôi nghĩ rằng nó đă đâm găy xương sườn của ông.
- Không, nó đă cắt đứt hơi thở của tôi, tất cả cơ thể.
- Người ông chắc phải bằng sắt! Đó là một đ̣n khủng khiếp. Làm
thế nào mà ông có thể hồi phục nhanh quá như vậy?
Ông đại tá găi cổ và nói hơi lúng búng khi trả lời.
- Ông bạn Belmont thân mến, sự thật là... Tôi tin chắc rằng việc
này sẽ chỉ có hai chúng ta biết... nhất là đừng nhắc lại việc đó
với các đàn bà!... Nhưng tôi có đôi chút già hơn điều mà tôi
nh́n nhận, và thà rằng để mất phong thái quân cách là thứ lúc
nào cũng quí giá với tôi, tôi...
"Ông mặc áo nịt ngực à, lạy Chúa tôi!" anh chàng người Ái Nhĩ
Lan kêu lên.
"Thật t́nh, đó là một sự hỗ trợ nhân tạo!" ông đại tá nói một
cách khô khan, và ông lái cuộc đàm thoại sang các sự may rủi của
ngày hôm sau. "
Những người c̣n sống sót c̣n nh́n thấy trong những giấc mơ của
họ cái đêm dài phải đi trong sa mạc ấy. Hơn nữa tất cả đều là
một thứ mộng mơ: sự im lặng mà họ thấy trên những cái chân có
sức đàn hồi của lũ lạc đà, và những cái bóng lờ mờ, chuyển động
đang lắc lư ở bên trái và ở bên phải họ. Vũ trụ h́nh như được
treo lơ lửng trước mặt họ như một cái mặt đồng hồ khổng lồ. Một
ngôi sao lấp lánh ngay tại cuối con đường của họ. Thời gian mà
họ nhắm mắt lại, và lại mở mắt ra, một ngôi sao khác đă sáng rực
lên bên dưới ngôi sao trước. Giờ này sang giờ khác, làn nước bao
la của các v́ sao vẫn trôi đi một cách chậm chạp trên cái nền
màu xanh dương của trời đêm, những thế giới và những hệ thống
thiên thể trôi giạt một cách uy nghi bên trên đầu họ, để làm đầy
ṿm trời mà sự hoành tráng đă an ủi một cách mơ hồ những người
bị bắt, nhất là số phận riêng của họ và bản thân con người của
họ h́nh như quá nhỏ nhoi bên cạnh một sự triển khai các uy lực
như vậy, muốn diễn hành trên bầu trời, đám rước lớn của các tinh
tú phải bắt đầu bằng việc leo lên nó, rồi đứng lại gần như bất
động theo hàng dọc, và cuối cùng th́ tụt xuống một cách không
vội vă cho tới lúc về mạn đông hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, đầu
tiên, và khi các tù nhân bị sững sờ v́ những ǵ mà nó làm cho họ
thấy ở những bộ mặt của họ.
Ban ngày đă hành hạ họ bằng sự nóng bức, ban đêm đem lại cho họ
một cái lạnh c̣n khó chịu đựng hơn. Bọn Ả Rập cuộn ḿnh trong
những cái chăn và trùm khăn lên đầu. Các tù nhân th́ lạnh run
lên, xoa tay vào nhau để làm cho người ấm lên. Cô Adams là người
khổ sở nhất v́ sự gầy c̣m và sự huyết mạch lưu thông xấu do tuổi
tác của cô. Stephens cởi cái áo choàng của ông ra và khoác lên
vai cô. Ông đi bên cạnh Sadie, miệng huưt sáo và lẩm nhẩm hát để
làm cho cô nghĩ là bà cô của cô đă làm cho ông nhẹ nhơm khi chấp
nhận việc mang hộ cái áo choàng của ông, nhưng ông đă gây quá
nhiều tiếng ồn khiến người ta khó mà tin được là ông không bị
rét lạnh. Tuy nhiên, thật t́nh th́ ông cảm thấy đỡ lạnh hơn
những người khác, v́ ngọn lửa xưa cũ đang đốt cháy trái tim ông,
và một niềm hân hoan kỳ dị ḥa nhập lẫn lộn với những sự bất
hạnh của ông, ông không thể nói cuộc phiêu lưu này là sự tệ hại
nhất trong các điều tệ hại hay nó là một ân huệ lớn lao nhất của
đời ông. Khi ở trên tàu, sự trẻ trung của Sadie, nhan sắc của
nàng, sự thông minh của nàng và tính t́nh của nàng đă không cho
phép ông hy vọng điều ǵ hơn là một ḷng khoan dung từ ái đối
với ông. Nhưng lúc này ông cảm thấy đối với nàng ông không phải
là vô dụng; ông biết rằng mỗi giờ mới tới đều thúc đẩy nàng phải
nhờ cậy vào ông nhiều hơn như người bảo vệ tự nhiên của nàng, và
nhất là (nhất là!) ông đă phát hiện ra nhân cách riêng của ông;
ông bắt đầu hiểu là đằng sau tất cả những tập quán của luật
pháp, những thứ đă tạo ra cho ông một bản chất giả tạo, một con
người mạnh mẽ và hoàn toàn đáng tin cậy đă hiện hữu thật sự. Một
tia sáng nhỏ về ḷng tôn kính cá nhân đă làm máu ông nóng lại.
Thời trẻ trung, ông đă làm hư hỏng tuổi thanh xuân, nhưng lúc
này th́ nó bùng lên như một bông hoa nở muộn.
"Ông Stephens ạ, đó là tôi tin rằng ông đang vui thích lắm!"
Sadie nói với ông bằng một giọng chua chát.
Ông trả lời.
-Tôi sẽ không đi tới chỗ khẳng định là tôi vui thích. Nhưng tôi
hoàn toàn tin chắc rằng tôi không muốn rời xa cô ở đây.
Ông chưa từng bao giờ dịu dàng như thế trong lời nói; cô thiếu
nữ nh́n ông, kinh ngạc.
-Tôi nghĩ rằng cho tới lúc này tôi đă là một người con gái rất
ác độc" nàng nói, sau một lúc im lặng. "Bởi v́ chính bản thân
tôi được sung sướng, không bao giờ tôi nghĩ tới những người khốn
khổ. Cuộc phiêu lưu này làm cho tôi nh́n thấy các sự việc dưới
một ánh sáng khác. Nếu tôi thoát nạn, tôi sẽ hoàn hảo hơn trong
tương lai, đứng đắn hơn, chín chắn hơn".
- Và tôi cũng vậy, tôi sẽ hoàn hảo hơn. Tôi giả sử rằng chính v́
điều đó mà chúng ta phải trải qua cuộc phiêu lưu này. Hăy cho
như là nó đă làm nổi bật các đức tính của tất cả các bạn bè
chúng ta. Thí dụ hăy nói tới ông Stuart xấu số kia; đă có bao
giờ chúng ta nghi ngờ tâm hồn cao cả và chung thủy của ông đâu?
Và hăy nh́n Belmont và vợ ông ấy ở trước mặt chúng ta ḱa, họ
nắm tay nhau tiến bước, không sợ sệt, người này chỉ nghĩ tới
người kia. Và Cochrane, người mà khi ở trên tàu lúc nào cũng cho
người khác cảm tưởng rằng ông ta có một tâm hồn hẹp ḥi đểu
cáng! Hăy suy nghĩ về ḷng dũng cảm và sự phẫn nộ vô tư lợi của
ông khi một người trong bọn chúng ta bị ngược đăi. Cả Fardet
cũng can đảm như một con sư tử. Tôi nghĩ là sự bất hạnh đă làm
điều tốt lành cho tất cả chúng ta.
Sadie thở dài.
- Phải, nếu mọi vịêc đều kết thúc tốt đẹp, th́ ông nói đúng.
Nhưng nếu chúng ta phải chịu sự khổ cực nhiều tuần hay nhiều
tháng với cái chết ở một bên, tôi không biết chúng ta sẽ mót
nhặt lợi ích của sự tiến bộ của chúng ta ở đâu. Giả dụ rằng ông
rút tỉa được lợi ích từ đó, ông sẽ làm ǵ?
Ông luật sư ngần ngừ, nhưng các bản năng nghề nghiệp của ông vẫn
c̣n mạnh mẽ.
- Tôi sẽ xem có thể phát khởi quyền tố tụng được không, và kiện
ai. Rất có thể là, kiện những kẻ đứng ra tổ chức đă đưa chúng ta
tới núi Abousir. Nếu không th́ phải kiện chính phủ Ai Cập về tội
không bảo đảm được an ninh ở biên giới của họ. Đây là một vấn đề
thú vị của luật pháp! Và cô Sadie, cô sẽ làm ǵ?
Đây là lần đầu tiên ông đă không dùng từ "Cô" trước tên người
con gái trẻ tuổi, nhưng nàng đang quá bận tâm nên không để ư tới
điều này.
Nàng nói:
- Tôi sẽ dịu dàng hơn với mọi người. Tôi sẽ cố gắng làm cho một
người nào đó được sung sướng để nhớ lại những nỗi cực khổ mà tôi
đă gánh chịu.
- Trong đời cô, cô đă không làm điều ǵ khác ngoài việc đem lại
sự sung sướng. Cô không thể tự ngăn cản được.
Bóng tối đă giúp cho ông ra khỏi sự dè dặt vốn là thói quen của
ông.
- Cô cần sự thử thách thô bạo này ít hơn bất cứ người nào khác,
làm thế nào để tính t́nh của cô có thể trở nên tốt như vậy?
- Đúng là ông ít biết về tôi! Tôi là người rất khinh xuất, rất
ích kỷ.
- Ít nhất là cô không cần tới tất cả những cảm xúc mạnh mẽ đó:
cô đă sinh động một cách đầy đủ rồi. Với tôi th́ khác hẳn.
- Ông Stephens, tại sao ông lại cần có những cảm xúc?
- Bởi v́ tất cả đều thích thú hơn là sự ngưng trệ. Ngay cả sự
đau khổ cũng tốt hơn là sự ngưng trệ. Tôi vừa mới bắt đầu sống,
cho tới lúc này tôi chỉ là một cái máy trên trái đất. Tôi chỉ có
một ư tưởng trong đầu, và một người chỉ có một ư tưởng trong đầu
không thực sự sống một chút nào. Đó là những ǵ mà tôi bắt đầu
hiểu trong tất cả những năm tháng này, tôi chưa bao giờ xúc động
cả. Chưa bao giờ một luồng cảm xúc chân thật của con người đă
động chạm tới tôi. Tôi không có th́ giờ để cảm xúc. Tôi đă ghi
nhận những cảm xúc ở người khác, và tôi đă mơ hồ tự hỏi phải
chăng trong tôi đă có một khuyết điểm ngăn cản không cho tôi
được chia sẻ kinh nghiệm của các bạn trong đời. Nhưng những ngày
vừa qua đă nói cho tôi biết là tôi có thể sống một cách thật sự,
rằng tôi có thể có được những hy vọng nóng bỏng và những sự kinh
hoàng chí tử, rằng tôi có thể hận thù, và tôi có thể... Tóm lại
là tôi cô thể cảm nhận bất kỳ một t́nh cảm mạnh mẽ nào. Tôi được
sinh ra ở đời. Có thể ngày mai tôi sẽ đứng trên bờ huyệt mộ,
nhưng ít nhất tôi sẽ có thể tự nói với ḿnh là tôi đă sống.
- Và tại sao ông lại sống cuộc sống này ở Anh Quốc?
- Tôi là con người có nhiều tham vọng. Tôi muốn thành đạt, và
tôi phải nghĩ tới mẹ tôi và các chị em tôi. Cám ơn Thượng đế,
trời đă sáng rồi. Trong chốc lát bà cô của cô và cô sẽ thôi
không thấy lạnh nữa.
- Và ông th́ không có áo khoác ngoài!
- Ồ, bộ máy tuần hoàn của tôi thật tuyệt hảo! Tôi thấy rất dễ
chịu khi mặc sơ mi trần.
Cái đêm dài lạnh rét, làm hao tốn sức lực đă đi qua. Bầu trời
xanh đậm đă chuyển sang màu tím nhạt, những ngôi sao lớn nhất
vẫn tiếp tục chiếu sáng. Phía sau cái ngói sao này, cái vạch màu
xám của rạng đông đă bắt đầu gậm ṃn bầu trời, đồng thời cũng tự
tô điểm cho ḿnh một màu hồng thanh nhă trong đó đă lung linh
những tia sáng của vừng thái dương chưa xuất hiện. Bỗng chốc họ
cảm thấy sức nóng của mặt trời ở trên lưng họ, ở trên băi cát,
những cái bóng dài đi trước họ, những thầy tu Hồi giáo bỏ những
cái chăn của họ ra và bắt đầu nói ba hoa vui vẻ với nhau. Các tù
nhân cũng bắt đầu hết cóng lạnh ngấu nghiến ăn những quả chà là
mà người ta phân phát làm món điểm tâm. Đoàn người dừng lại, họ
có quyền được mỗi người một chén nước.
"Tôi có thể nói chuyện với ông được không, đại tá Cochrane?" anh
chàng thông ngôn hỏi.
"Không!" ông đại tá nói càu nhàu.
- Nhưng là việc rất quan trọng! Có lẽ sự thoát hiểm của chúng ta
tùy thuộc vào nó.
Ông đại tâ chau mày lại, tay vuốt hàng ria mép. Cuối cùng ông
nói:
- Được, đó là việc ǵ?
- Ông phải tin tưởng ở tôi, v́ tôi cũng muốn trở về Ai Cập như
ông! Một bên là vợ tôi, cái nhà của tôi, các con tôi, c̣n một
bên là kiếp sống nô lệ. Ông không có lư do nào để nghi ngờ tôi.
- Nói đi!
- Ông biết tên da đen đă nói chuyện với ông chứ? Cái tên đi với
Hlcks đó!
- Rồi sao nữa?
- Hắn đă nói chuyện với tôi hồi đêm. Tôi đă có một cuộc nói
chuyện dài với hắn. Hắn giải thích với tôi là ông không thể hiểu
rơ ràng lời hắn nói, và hắn cũng hiểu rất ít lời ông nói. Đó là
lư do tại sao hắn đến t́m tôi.
- Hắn đă nói ǵ với anh?
- Hắn nói với tôi là trong bọn Ả Rập có tám người lính Ai Cập,
sáu tên da đen và hai tên nông dân. Hắn nói với tôi là hắn muốn
có lời hứa của ông về một số tiền thưởng rất lớn nếu chúng giúp
cho ông trốn thoát.
- Đồng ư, chúng sẽ có tiền thưởng đó!
- Chúng yêu cầu tôi một trăm bảng Ai Cập cho mỗi người.
- Chúng sẽ có số tiền đó.
- Tôi đă nói với hắn là tôi sẽ đặt vấn đề này với ông nhưng
trước tiên tôi hăy trả lời về sự đồng ư của ông.
- Chúng có ư định làm không?
- Chúng c̣n chưa có thể hứa hẹn với tôi một điều ǵ cả nhưng
chúng nghĩ sẽ đánh những con lạc đà của chúng đi gần với nhóm
của ông, nhằm nắm lấy cơ hội đầu tiên khi nó xuất hiện.
- Được, quay lại gặp hắn đi và hứa với hắn hai trăm bảng cho mỗi
người nếu chúng giúp được chúng ta một cách hữu hiệu. Anh không
nghĩ rằng chúng ta có thể mua được vài tên Ả Rập à?
Mansoor lắc đầu. Hắn trả lời:
- Làm thế việc này sẽ quá nguy hiểm. Nếu ta làm thử và nếu ta
thất bại trong việc đó, th́ đó sẽ là sự cáo chung của tất cả bọn
chúng ta, tôi sẽ chuyển câu trả lời của ông cho hắn.
Các tù trưởng dự kiến sẽ dừng chân tối đa là nửa giờ đồng hồ,
nhưng những con lạc đà có đóng yên chở các tù nhân th́ nhọc mệt
quá khiến người ta không thể bắt chúng tiếp tục lên đường sau
một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi như thế. Chúng đă duỗi dài những cái
cổ to lớn của chúng lên băi cát, đối với chúng hiện tượng này là
triệu chứng cuối cùng của sự mệt mỏi. Hai lăo chỉ huy xem xét
chúng, lắc đầu, và lăo già khủng khiếp quay bộ mặt gầy ốm của y
về phía các tù nhân. Y nói với Mansoor anh chàng thông ngôn tái
mặt đi khi nghe hắn nói.
- Tù trưởng Abderrahman nói rằng nếu các ông không cải theo Hồi
giáo, th́ ông ấy sẽ không tốn công làm chậm trễ cuộc hành tŕnh
của tất cả đoàn chỉ v́ có các ông. Ông ấy nói nếu không có các
ông th́ chúng tôi đă có thể đi nhanh hơn hai lần. Do đó ông ấy
muốn biết dứt khoát là các ông có sẽ chấp nhận kinh Coran.
Rồi, cùng một giọng nói đó, làm như hắn tiếp tục thông dịch, hắn
nói thêm:
-... Các ông sẽ làm được tốt hơn nhiều khi trả lời là có v́ nếu
các ông từ chối nhất định ông ấy sẽ giết tất cả mọi người.
Những người tù bất hạnh nh́n nhau, hai tên tù trưởng quan sát họ
với vẻ nghiêm trọng.
Cochrane nói:
- Về phần tôi, tôi thích chết ở đây hơn là làm nô lệ ở Khartoum.
- Ḿnh nói ǵ, Norah?
- John ạ, nếu chúng ta cùng chết với nhau, tôi nghĩ là tôi sẽ
không sợ.
"Thật là kỳ cục nếu tôi phải chết v́ một cái ǵ mà tôi đă không
bao giờ tin tưởng" Farder tuyên bố. "Tuy nhiên danh dự của một
người Pháp ngăn cấm hắn không được cải đạo theo cách này..."
Ông đứng thẳng người lên, và đặt cái cổ tay bị thương của ông
lên mạn trước áo gi-lê. Ông kêu to:
- Tôi là người Cơ-đốc. Tôi vẫn là người Cơ-đốc, mỗi câu trong
hai câu này đều là một sự nói dối dũng cảm.
"C̣n ông, ông Stephens?" Mansoor hỏi với một giọng cầu khẩn.
"Nếu một người trong bọn các ông chịu cải đạo, có lẽ họ sẽ khoan
nhượng hơn. Tôi thề với ông là chỉ làm những ǵ họ yêu cầu"
"Không, không thể được!" ông luật sư b́nh thản trả lời.
- Vậy c̣n cô, cô Sadie? cô nữa, cô Adams? các cô chỉ cần nói có
ngay tức th́, là các cô được thoát nạn
"Cô ơi, cô có nghĩ rằng chúng ta có thể nói có được không?" cô
thiếu nữ ấp úng nói. "Có phải đó là một điều rất tệ nếu chúng ta
nói từ ấy không?".
Cô gái già ôm lấy cô thiếu nữ trong ṿng tay. Cô th́ thầm nói:
- Không, không, cháu Sadie yêu quí của cô! Cháu sẽ dũng cảm! Sau
đó cháu sẽ tự oán hận ḿnh rất nhiều! Hăy để nguyên bàn tay trên
người cô, cháu ngoan ạ, và hăy cầu nguyện đi nếu cháu cảm thấy
sự dũng cảm xa rời cháu. Đừng quên rằng người cô Eliza tuổi tác
của cháu lúc nào cũng sẽ dẫn dắt cháu trong bàn tay.
Họ không thiếu ḷng dũng cảm, những tay tài tử về các thú vui
này! Tất cả mọi người đều nh́n thẳng vào cái chết và họ càng
trông thấy nó đến gần th́ họ càng ít sợ hăi nó. Họ c̣n thấy một
cảm giác mơ hồ của sự hiếu kỳ, cũng như sự xốn xang của các dây
thần kinh của một con bệnh khi sắp ngồi vào cái ghế của nha sĩ.
Anh thông ngôn nhún hai tay và hai vai: anh đă cố gắng; và anh
đă thất bại. Tù trưởng Abderrahman ra một cái lệnh cho một tên
da đen, tên này chạy đi khỏi.
"Tại sao y lại đ̣i lấy những cái kéo?" ông đại tá hỏi.
"Y sẽ khảo đả các phụ nữ" Mansoor vừa trả lời, vừa phác họa cùng
một cử chỉ của sự bất lực như trước.
Sự kinh hoàng làm họ lạnh toát người. Cái chết trong trừu tượng
là một chuyện, nhưng các chi tiết quá cụ thể lại là một chuyện
khác. Tất cả bọn họ đều chấp nhận chịu đựng bất kỳ một điều ǵ,
mỗi người trong thân xác riêng của họ, nhưng họ c̣n ái ngại cho
nhau, những người đàn bà không nói ǵ cả, những người đàn ông
bắt đầu
cùng la hét.
"Khẩu súng lục, cô Adams!" Belmont nói "Đưa nó cho tôi! Chúng
tôi sẽ không chịu để cho cô bị tra tấn!"
"Mansoor, lễ tiền cho chúng đi! Hăy dâng cho chúng tất cả những
ǵ chúng muốn!" Stephens nói "Nghe đây, tôi sẽ cải đạo theo đạo
Hồi nếu chúng hứa là không đụng tới các phụ nữ. Tóm lại, một
trái vụ dưới sự cưỡng ép không có hiệu lực về mặt pháp luật.
Nhưng tôi không muốn thấy các phụ nữ bị tra tấn!"
"Không, hăy đợi một chút, Stephens!" ông đại tá nói. "Chúng ta
không nên mất đảm lực. Tôi tin rằng tôi đă thấp thoáng nh́n thấy
một cửa đi ra. Này anh thông ngôn, hăy nghe tôi nói đây: anh lại
nói với con quỉ già có bộ râu trắng kia rằng chúng tôi không
biết một chút ǵ về cái tôn giáo tạp pí lù của y. Hăy dịch câu
đó một cách dịu dàng. Nói cho y biết là y không thể chờ đợi ở
chúng tôi việc chúng tôi cải đạo trước khi chúng tôi biết đó là
tṛ bịp bợm ǵ. Nói với y rằng nếu y bằng ḷng giảng dạy cho
chúng tôi th́ chúng tôi sẽ t́nh nguyện nghe sự giáo huấn của y,
và anh sẽ có thể nói thêm là một tôn giáo đă sản sinh ra những
thứ chó má như y hoặc như thằng quỉ khác cô bộ râu đen kia, chắc
chắn đáng được bọn chúng ta chú ư"
Với sự trợ lực lớn của những cái khom lưng và những dáng điệu bộ
tịch, anh chàng thông ngôn giảng giải rằng những người cơ đốc đă
hoài nghi rồi, đă ở trên bờ của sự bội giáo, và chỉ cần một vài
tia sáng mới để họ quyết định từ bỏ tôn giáo của họ. Hai lăo tù
trưởng vuốt râu với vẻ nghi ngờ. Rồi Abderrahman nói một vài
tiếng, và cả hai tên cùng đi khỏi, một lát sau đó, tiếng tù và
mới đoàn người tiếp tục lên đường.
"Đây là điều mà ông ta đă nói" Mansoor giảng giải với các tù
nhân. "Vào khoảng buổi trưa th́ chúng ta sẽ tới những giếng
nước, và chúng ta sẽ dừng chân. Vị thầy giảng riêng của ông ta,
một người rất tử tế và rất thông thái sẽ tới giảng dạy cho các
quí vị một giờ về tôn giáo. Sau buổi học này, quí vị sẽ bày tỏ ư
kiến. Một khi quí vị đă có sự chọn lựa rồi, các tù trưởng sẽ
phán xét xem quí vị sẽ đi Khartoum, hoặc quí vị sẽ bị giết chết.
Đó là tiếng nói sau cùng của ông ta.
- Chúng không nhận tiền chuộc à?
- Chắc chắn là Wad Ibrahim sẽ nhận, nhưng tù trưởng Abderrahman
th́ khủng khiếp. Tôi khuyên quí vị nên nhượng bộ ông ta.
- Chính bản thân anh, anh đă làm ǵ? Anh cũng là người theo đạo
Cơ đốc mà?
Mansoor đỏ mặt lên.
- Sáng hôm qua tôi là người cơ đốc. Không chừng sáng mai tôi sẽ
trở lại là người cơ đốc. Tôi phục vụ Chúa bao lâu mà những ǵ
Người đ̣i hỏi có vẻ phải chăng đối với tôi, nhưng lần này th́
rất khác.
Hắn thúc con lạc đà của hắn với một sự tự do trong điệu bộ để
chứng tỏ rằng cuộc đàm thoại của hắn đă tạo cho hắn một cấp bậc
riêng trong đám tù nhân.
Vậy là họ được hưởng một sự tŕ hoăn trong vài giờ, tuy nhiên
cái bóng đen của tử thần đang chụp lên đầu họ. Vậy th́ có cái ǵ
trong cuộc sống mà chúng ta cứ phải cố níu lấy nó? Không phải
những thú vui, v́ những người mà cuộc đời đă là một chuỗi dài
những đau khổ cũng lùi lại và khóc lóc khi vị tử thần từ bi ch́a
những cánh tay ủy lạo của ngài ra với họ. Không phải là xă hội,
bởi v́ chúng ta thay đổi toàn bộ các mối liên hệ của chúng ta
tùy theo lề lối chúng ta tiến bước trên con đường rộng lớn mà
mỗi cậu con trai, mỗi cô con gái của con người phải đi theo.
Phải chăng đó là sự sợ hăi làm mất cái bản ngă của chúng ta, cái
bản ngă thân thương mà chúng ta nghĩ là đă biết rất rơ, trong
lúc nó luôn luôn làm ra những việc khiến chúng ta kinh ngạc? Tại
sao người tự vẫn lại bám chặt một cách tuyệt vọng lấy cái cột
chân cầu khi con sông nhận ch́m hắn xuống? Phải chăng Tạo hóa sợ
rằng các nghệ nhân mệt mỏi của ngài sẽ quăng dụng cụ và mở cuộc
đ́nh công, nên ngài mới phát minh ra cách này để giữ họ lại
trong trách vụ hiện tại? Dù sao th́ các du khách của tàu Korosko
cũng đă bị phiền nhiễu và lăng nhục quá nhiều rồi: họ thấy vui
thích được sống thêm vài giờ mới mẻ của sự đau khổ.
Chương 7:
Trong khi họ tiến bước, không có ǵ chứng tỏ với các tù nhân là
họ không đi quay trở lại những nơi mà họ đă đi qua hồi khuya tới
buổi chiều khi mặt trời lên. Những quả đồi đen xẫm và cát vàng
theo dọc bờ sông đă biến mất từ lâu rồi, họ thấy ḿnh đang ở
giữa một cánh đồng chập chùng, màu nâu với những ḥn đá cuội
tṛn trịa, rải rác những cụm cỏ của lạc đà, và nó chạy dài măi
tới một dăy đồi tím, ở đằng xa trước mặt họ. Mặt trời c̣n chưa
mọc khá cao để gây ra những ánh phản quang long lanh của miền
nhiệt đới và cái phong cảnh mênh mông hiện ra với một sự rơ ràng
tuyệt đối trong ánh sáng trong trẻo. Đoàn người dài bước theo
nhịp lê lết của những con lạc đà có đóng yên. Ở hai bên hông
đoàn người, những tên lính do thám dừng lại ở mỗi chỗ g̣ cao, và
xem xét chân trời phía đông trong lúc che mắt lại.
"Theo ư ông th́ chúng ta ở cách sông Nil bao nhiêu xa?" ông đại
tá hỏi.
Chính ông cũng luôn luôn ngoảnh lại để đo lường sự bao la của sa
mạc.
"Ít nhất là tám mươi cây số! " Belmont trả lời. "Không nhiều thế
đâu!" ông đại tá căi lại. "Chúng ta đă không đi quá mười lăm hay
mười sáu giờ, và một con lạc đà không đi được trên bốn cây số
một giờ nên nó không chạy nước kiệu. Điều này rút bớt khoảng
cách chừng sáu mươi hay sáu mươi lăm cây số: tuy nhiên thật quá
xa, tôi sợ thế, để cho chúng ta được giải cứu. Tôi không nghĩ
rằng thời hạn ban cho chúng ta sẽ giúp chúng ta được điều ǵ lớn
lao đâu. Chúng ta có ǵ để hy vọng? không có ǵ khác ngoài cái
số mạng đang đợi chúng ta!"
"Chớ có chán nản!" người đàn ông Ái Nhĩ Lan nói lớn. "Chuông báo
chính ngọ chưa rung mà, phải làm nhu thể, Hamilton và Hedley,
trong đạo binh lạc đà đều là những chàng trai dũng cảm, họ phải
xông vào theo các dấu vết của chúng ta. Họ không có những con
lạc đà đóng yên để làm họ phải chậm trễ, tôi cam đoan với ông!
Tối hôm qua khi tôi dùng bữa với họ ở câu lạc bộ và khi họ giải
thích với tôi cách thức họ chống trả lại một cuộc cướp bóc, tôi
đă không nghĩ rằng tính mạng của chúng sẽ lệ thuộc vào họ".
"Cũng được, chúng ta sẽ theo đuổi cuộc chơi cho tới cùng!"
Cochrane nói. "Nhưng tôi không có nhiều hy vọng lắm. Tất nhiên
là chúng ta sẽ phải làm ra bộ cứng cỏi trước các phụ nữ. Tôi
nhận thấy rằng Tippy Tilly là một người đúng mực, v́ năm tên da
đen này và hai tên Ả Rập đen xạm kia đúng là những người bạn mà
y đă nói với chúng ta. Họ không rời xa nhau, vẫn đứng ngang tầm
với chúng ta; nhưng tôi tự hỏi họ sẽ có thể làm được điều ǵ để
giúp chúng ta".
"Tôi đă lấy lại khẩu súng lục của tôi rồi.... ", Belmont nói
thầm thào.
Ông nghiến răng và co giật hai quai hàm trước khi nói tiếp:
- ...Nếu chúng liều mạng đùa với các phụ nữ, tôi nhất quyết hạ
sát cả ba người trong bọn họ bằng chính tay tôi, sau đó chúng ta
sẽ chết, linh hồn thanh thản hơn!
"Ông là một anh chàng phong nhă!" ông đại tá lẩm bẩm.
Họ im tiếng. Vả lại cũng không ai nói nhiều cả. Một cảm giác mơ
hồ không thể diễn tả được đang tràn ngập tất cả bọn họ, làm như
họ đă nuốt một viên ma túy. Bao giờ tạo hóa cũng cho ta một thứ
thuốc an thần khi một cơn biến động khốc liệt đă kích thích quá
nhiều thần kinh của ta, sự thanh thản an b́nh của nỗi tuyệt vọng
đă chiếm ngự ḷng họ.
"Thật là đẹp một cách ma quỉ!"' Cochrane thở dài khi nh́n chung
quanh ông. "Tôi thường nghĩ rằng tôi thích được chết trong làn
sương mù vàng, lành mạnh của Luân Đôn, nhưng chúng ta sẽ có thể
thấy sự tệ hại hơn".
"C̣n tôi, th́ tôi thích chết trong lúc ngủ" Sadie nói. "Thật là
một điều kỳ diệu khi thức dậy và thấy ḿnh đang ở một thế giới
khác! Ở đại học, Henry Smith luôn luôn nhắc nhở chúng tôi: "Đừng
nói với tôi một đêm tốt lành", mà hăy cầu chúc cho tôi "một buổi
sáng tốt đẹp trong một thế giới hoàn mỹ".
Bà cô theo thanh giáo của nàng lắc đầu.
- Sadie này, tŕnh diện trước đấng tối cao mà không có sự chuẩn
bị th́ thật là khủng khiếp!
"Chính sự cô đơn của cái chết mới là khủng khiếp". Bà Belmont
nói. "Nếu chúng ta cùng chết một lúc với tất cả những người mà
chúng ta yêu mến th́ chúng ta sẽ h́nh dung cái chết một cách đơn
giản như một sự thay đổi chỗ ở".
"Nếu sự bất hạnh xảy ra, chúng ta sẽ không bị cô độc" , ông
chồng bà đính chính. "Tất cả chúng ta sẽ cùng đi với nhau, và ở
thế giới bên kia chúng ta sẽ gặp Brown, Headingly và Stuart đang
chờ đợi chúng ta".
Người đàn ông Pháp nhún vai, ông không tin ở một kiếp sống khác
sau cái chết, nhưng ông ghen tị với hai người công giáo về sự
thanh thản trong ḷng tin của họ. Ông cười thầm khi nghĩ tới các
bạn ông ở tiệm cà phê Cubat sẽ nói ǵ nếu họ biết rằng ông đă hy
sinh mạng sống trên bàn thờ của tín ngưỡng Cơ đốc, cái ư nghĩ
này càng làm ông thấy vui vui, th́ nó lại càng làm ông bực bội,
việc này không ngăn cản ông săn sóc cái cổ tay bị thương của ông
như một bà mẹ ấp ủ đứa bé đau ốm của bà.
Ngang qua băi sa mạc lởm chởm đá, một đường màu vàng dài và mỏng
theo hướng từ Bắc tới Nam vừa mới hiện ra. Đó là một giải cát mà
bề rộng không quá vài trăm mét và những chỗ ph́nh lên cũng không
vượt quá ba mét bề cao. Các tù nhân kinh ngạc khi thấy những tên
Ả Rập ngắm nh́n nó với một nét mặt cực kỳ áy náy: khi chúng đi
tới trước cái mép của nó, chúng dừng lại giống như khi chúng
đứng trên bờ một con sông không lội qua được. Loại cát này rất
nhẹ, nhiều bụi bặm, mổi luồng gió nhẹ cũng làm bay tung lên như
một đám mây những con ruồi nhỏ, tù trưởng Abderrahman cố thúc
con lạc đà của y vào bên trong, nhưng đi được hai hay ba bước
th́ con vật đứng khựng lại, rên rỉ v́ khiếp sợ. Hai tên chỉ huy
bàn bạc với nhau một lát, rồi đoàn người đi về hướng Bắc, để lại
giải cát ở phía bên trái họ.
"Có chuyện ǵ vậy?" Belmont hỏi anh thông ngôn. "Tại sao chúng
ta không tiếp tục đi thẳng về hướng Tây?"
"Cát di động", Mansoor trả lời. Thỉnh thoảng gió cuốn cát đi
thành một vạch dài như cái vạch kia. Ngày mai nếu gió nổi lên,
có lẽ sẽ không c̣n lại một hạt nào, nhưng tất cả đống cát kia sẽ
du ngoạn trên không trung. Có lần một người Ả Rập bị buộc phải
rẽ ngang ra tới tám mươi hay một trăm cây số để đi ṿng qua một
dải cát di động. Nếu y muốn bước qua nó th́ con lạc đà của y sẽ
bị gẫy chân, và chính y cũng sẽ bị hút vào và nuốt chửng".
- Chiều dài của cái dải này là bao nhiêu?
- Không ai biết ǵ về nó cả.
- Này ông Cochrane, đó là diều thuận lợi cho chúng ta! Cuộc truy
lùng càng dài th́ những con lạc đà c̣n sung sức càng có nhiều cơ
may.
Đă đến lần thứ một trăm Belmont quay đầu lại để quan sát chân
trời phía sau họ: băi sa mạc rộng lớn lúc nào cũng nâu và ảm đạm
nhưng không có một chút lấp lánh của ánh thép, không có sự óng
ánh của một cái mũ trắng.
Chẳng mấy chốc họ đi tới chỗ tận cùng của vật chướng ngại đă
ngăn cản bước tiến của họ về hướng Tây. Dải cát kéo dài trong
khi co hẹp lại, khi nó trở thành đủ hẹp để có thể bước qua bằng
một cái nhảy, tuy nhiên những người Ả Rập thích đi dọc theo nó
trong nhiều trăm mét nữa hơn là đi qua nó. Nhưng khi những con
lạc đà lại thấy mặt đất tốt và rắn trước mặt chúng th́ chúng bị
thúc chạy nước kiệu và những tù nhân bị lắc lư trong một thứ
cḥng chành và nghiêng ngả kết hợp với nhau. Thoạt đầu họ mỉm
cười về chuyện này; nhưng tṛ chơi đă mau lẹ biến thành bi kịch
khi bệnh "say lạc đà" khủng khiếp làm họ đau đớn khắp ḿnh mẩy
và xương sống.
- Cô không chịu được nữa rồi, Sadie ạ! Cô Adams kêu lên. Cô đă
làm những ǵ cô có thể làm. Cô sắp ngă đây này.
- Không, cô ơi, không! Nếu cô để ḿnh bị ngă th́ cô sẽ găy
xương. Hăy cố gắng thêm một chút; có lẽ họ sắp dừng lại đó!
- Cô hăy 'tựa người về' đằng sau, ông đại tá nói, và nắm lấy mạn
sau cái yên. Thế đó. Tư thế này làm dễ chịu...
Ông tháo tấm mạng trên mũi của ông, buộc hai đầu lại và cột nó
vào cái mấu phía trước của cái yên.
- Luồn bàn chân cô vào cái ṿng, như thể nó là một cái chân
nâng...
Sự thoải mái đến ngay tức th́. Stephens cũng làm việc đó cho
Sadie. Nhưng sau đó một lát, một trong những con lạc đà sụm
xuống v́ mệt nhọc, trong một tiếng lách cách khô khan, những bàn
chân nó xoạc ra như thể nó bị xé thành nhiều mảnh; đoàn lữ hành
phải sử dụng lại một nước đi chừng mực hơn.
- Ở đằng kia không phải là một dải cát di động nữa hay sao ? ông
đại tá hỏi.
- Không, đó là một dải trắng. Belmont trả lời. Này, Mansoor, cái
ǵ ở đằng trước chúng ta thế?
Anh thông ngôn lắc đầu.
- Thưa ông, tôi không biết ǵ cả. Tôi chưa bao giờ nh́n thấy nó.
Từ Bắc tới Nam, một vạch trắng kéo dài ra, cũng thẳng tắp và rơ
ràng như thể nó được kẻ bằng phấn. Nó rất mỏng, nhưng nó trải
dài từ chân trời này tới chân trời kia. Tippy Tilly chỉ dẫn cho
Mansoor.
- Đó là con đường lớn của những đoàn lữ hành, ông thông ngôn
giải thích.
- Vậy th́ cái ǵ làm cho nó trắng như thế?
- Những hài cốt.
Thật không thể tin được, nhưng có thật! Khi họ đi tới gần, họ
nhận thấy quả thực đó là một lối đi băng qua sa mạc, bị khoét
sâu xuống bởi sự dẫm đạp của những con vật và những con người,
và được cắm mốc một cách quá phong phú bằng những bộ xương người
khiến cho người ta ấn tượng của một dải khăn trắng dài liên tu
bất tận. Những con vật nằm duỗi dài, nom ghê gớm cắm mốc trên
con đường, trong khi ở nhiều chỗ những dăy xương sườn nối tiếp
nhau quá gần khiến người ta tính nói đó là cái xác của một con
rắn quái dị. Con đường trắng lậpp ḷe dưới ánh mặt trời như thể
nó được lát bằng ngà. Từ mấy ngàn năm nay nó đă là con đường lớn
xuyên qua sa mạc và tất cả những con vật của vô số kể các đoàn
lữ hành đă chết ở đó đều được bảo tồn bởi không khí khô ráo và
sát trùng. Do đó người ta không phải ngạc nhiên là không thể dẫm
lên con đường mà không đồng thời dẫm lên những bộ xương của
chúng.
- Đây hẳn là con đường mà tôi đă nói với cô, Stephens nói. Tôi
nhớ là đă nói tới nó trên tấm bản đồ mà tôi đă vẽ cho cô, cô
Adams ạ. Sách chỉ nam của Baedeker nói là nó đă không được sử
dụng từ khi cuộc nổi loạn của bọn thầy tu Hồi giáo làm gián đoạn
mọi việc buôn bán, nhưng nó là con đường chính cho phép da thú
và nhựa cây ở Darfour đi xuống tới Ai Cập Hạ.
Họ nh́n con đường với sự hững hờ: số phận của chính họ đă làm
cho họ bận tâm khá nhiều rồi. Tới đó đoàn lữ hành đi theo hướng
Nam bằng cách đi theo con đường cũ. Con đường Golgotha này (theo
Kinh Thánh, đó là con đường mà Chúa Ki - Tô đi tới nơi bị hành
quyết, con đường chết) thật đúng là con đường thích hợp với nỗi
thống khổ đang chờ đợi họ.
Giờ phút quyết định tới gần : số phận sắp đùa với họ. Bị kinh
hoàng v́ những viễn tượng rùng rợn mà ông h́nh dung ra đối với
các phụ nữ, đại tá Cochrane, phải cố nén tính kiêu ngạo và cầu
khẩn những lời khuyên của anh thông ngôn bội giáo, Mansoor là
một tên đểu cáng và hèn nhát, nhưng vốn là người Đông phương nên
hắn hiểu tính t́nh của người Ả Rập. Sự tṛ chuyện đă làm dễ dàng
việc giao dịch của hắn với bọn thầy tu Hồi giáo, và hắn đă làm
cho chúng nói năng dông dài. Tâm tính cứng rắn và quư tộc của
Cochrane nổi lên chống cự dữ dội với ư nghĩ đi cầu khẩn lời
khuyên của một con người như thế; cuối cùng, khi ông quyết định
làm việc đó, ông nói với một giọng khản khản nhất và ít ḥa dịu
nhất.
- Anh biết rơ những tên kẻ cướp này, và anh có cùng một cách suy
nghĩ về các biến cố như chúng, ông nói: Mục đích của chúng tôi
là kéo dài t́nh trạng này trong hai mươi bốn giờ đồng hồ nữa.
Một khi thời hạn đó trôi qua rồi, chúng tôi ít c̣n quan tâm "tới
những ǵ: sẽ tới với chúng tôi nữa, v́ chúng tôi sẽ không c̣n hy
vọng được giải cứu nữa. Vậy làm cách nào để lần khân thêm được
một ngày nữa?
- Ông đă biết những ǵ tôi nghĩ về việc này, anh thông ngôn trả
lời. Tôi đă nói với ông điều đó rồi. Nếu các ông làm như tôi,
chắc chắn là các ông sẽ tới được Khartoum một cách yên ổn, khỏe
mạnh. Bằng không th́ các ông sẽ không c̣n sống để rời khỏi chỗ
trạm dừng chân sắp tới của chúng ta.
Cái mũi cong của ông đại tá lại vểnh lên và hai g̣ má gầy ốm của
ông ửng đỏ. Ông lặng lẽ tiến bước trong một lúc, v́ thời gian
phục vụ ở Ấn Độ đă tạo cho ông một tính nết ĺ lợm, và những
cuộc phiêu lưu mới đây lại bổ sung thêm cho ông đôi chút ranh
mănh. ông đợi tới lúc có thể nói chuyện một cách điềm tĩnh.
- Hăy gác ư kiến đó sang một bên, cuối cùng ông nói. Có những
việc có thể làm được và có những việc khác không thể làm được.
Việc đó không thể làm được.
- Ông chỉ cần làm giả bộ là cải giáo.
- Việc đó đă nói nhiều rồi!
Mansoor nhún vai.
- Ông hỏi ư kiến tôi làm ǵ, nếu ông tức giận khi tôi cho ông
biết ư kiến của tôi? Nếu ông không muốn hành động như lời tôi
khuyên th́ ông hăy cứ làm việc ǵ mà ông cho là phải đi. Ít nhất
ông sẽ không thể nói là tôi đă không làm hết sức ḿnh để cứu các
ông.
- Tôi không tức giận, ông đại tá trả lời với một giọng đỡ khô
khan hơn. Nhưng như thế sẽ là hạ thấp chúng tôi tới quá mức mà
chúng tôi có thể chịu đựng. Tôi nghĩ tới một việc khác. Có thể
anh sẽ bằng ḷng nói cho cái lăo thầy tu và tên thầy giảng kia
biết rằng chúng tôi đă bắt đầu nao núng. Với cái hố sâu mà chúng
tôi đang bị lún xuống, tôi không nghĩ rằng hắn ta cho việc đó là
bất b́nh thường. Rồi tới khi hắn ta tới giảng dạy cho chúng tôi,
chúng tôi sẽ có thể đóng kịch giả vờ là quan tâm tới các bài
giảng của hắn, yêu cầu hắn hoàn chỉnh sự học hỏi của chúng tôi
và như vậy để kéo dài công việc trong hai mươi bốn tiếng hoặc
bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Anh không nghĩ đó là ư kiến tốt nhất
hay sao?
- Các ông sẽ làm điều ǵ các ông muốn, Mansoor nói. Tôi chỉ cho
các ông biết ư kiến của tôi một lần thôi. Nên ông muốn tôi nói
với tên thầy giảng, tôi sẽ nói với hắn. Hắn là cái người nhỏ
thó, tṛn xoe, có vẻ hiền lành, có cḥm râu bạc, ngồi trên con
lạc đà màu hạt dẻ. Tôi có thể đoan chắc với ông rằng hắn đă nổi
tiếng là một tay đạo sư giỏi trong việc cải đạo cho những kẻ vô
tín ngưỡng, và danh tiếng của hắn là sự kiêu hănh của hắn, và
chắc chắn là hắn sẽ thích thấy các ông được tha chết, nếu hắn
nghĩ rằng có cơ may cải giáo cho các ông theo đạo Hồi.
- Nói với hắn rằng chúng tôi có tâm hồn cởi mở và sẵn sàng đón
tiếp những hạt mầm tốt, ông đại tá khẩn khoản nói. Tôi không tin
rằng ông mục sư sẽ c̣n sống tới lúc đó, nhưng v́ ông đă chết nên
chúng tôi có thể làm sự nhượng bộ này. Mansoor, đi t́m hắn đi và
nếu anh làm việc tốt, chúng tôi sẽ quên những chuyện đă qua.
Nhân tiện tôi hỏi, Tippy Tilly có nói ǵ với anh không?
- Thưa ông, không. Hắn đă tụ tập những người của hắn ở quanh
hắn, nhưng hắn vẫn chưa t́m ra cách để giúp các ông.
- Tôi cũng chưa có cách ǵ cả. Anh đi gặp tên thầy giảng đi,
trong khi tôi cho những người khác biết về kế hoạch của chúng
ta.
Tất cả các tù nhân đều tán thành kế hoạch của ông đại tá ngoại
trừ cô gái già ở Tân Anh Cát Lợi (Nouvelle Angleterre trên đất
Mỹ) là thẳng thắng bác bỏ việc giả vờ có một mối quan tâm nào đó
với đạo Hồi.
- Tôi nghĩ rằng tôi đă quá già để quỳ gối trước thần Baal! Cô
nói.
Trước những lời năn nỉ của ông đại tá, cuối cùng cô đă hứa là cô
sẽ không biểu lộ sự phản đối về những ǵ mà các bạn cô sẽ có thể
nói hay làm.
- Và ai sẽ ra tranh luận với tên thầy giảng kia? Fardet hỏi.
Điều quan trọng là cuộc tranh luận phải diễn ra một cách hết sức
tự nhiên, v́ nếu hắn cho rằng chúng ta chỉ cố t́m cách kéo dài
thời gian, hắn sẽ từ chối không giảng dạy thêm cho chúng ta nữa.
- Tôi thấy rằng, Cochrane sẽ phải đảm trách việc này bởi v́ ư
kiến xuất phát từ ông, Belmont nói.
- Xin tha lỗi cho tôi! Người đàn ông Pháp nói lớn. Tôi không
muốn nói điều ǵ chống lại ông bạn đại tá của chúng ta, nhưng
không thể nào cùng một người mà lại vượt trội về mọi thứ được.
Nếu ông ấy đảm trách việc này tức là đi thẳng tới sự thất bại;
tên thầy giảng sẽ phát hiện ngay ra mánh khóe của ông đại tá.
- Ông tin vậy à ? Ông đại tá hỏi với vẻ uy nghi.
- Phải, ông bạn ạ, hắn sẽ đọc thấy ở ông! Cũng giống như phần
lớn các đồng bào của ông, ông hoàn toàn thiếu cảm t́nh đối với
các tư tưởng của những dân tộc khác, và đó chính là khuyết điểm
lớn mà tôi thường trách cứ nước các ông.
- Ồ, hăy dẹp chuyện chính trị đi! Belmont không nhịn được nữa.
- Tôi không nói chuyện chính trị! Tôi nói chuyện thực tế. Làm
cách nào mà đại tá Cochrane có thể làm cho tên thầy giảng tin
rằng ông thực sự quan tâm tới tôn giáo của hắn, trong khi đối
với hắn th́ trên thế giới không c̣n một tôn giáo nào khác ngoài
tôn giáo mà cái giáo phái nhỏ bé từng nuôi dạy hắn đă nhồi nhét
cho hắn? Tôi xin nói thêm cho ông đại tá biết là tôi tin chắc
rằng ông không có một chút tính nết nào của kẻ đạo đức giả. Ông
sẽ không bao giờ có thể đóng màn kịch đủ khéo để đánh lừa tên Ả
Rập đó!
Ông đại tá có một cái lưng cứng cỏi và bộ mặt cương nghị của một
người đang tự hỏi rằng ông có nên coi đó là bị sỉ nhục hay được
tán tụng.
- Vậy th́ ông hăy đảm nhận cuộc tranh luận đi, nếu ông thích làm
việc này, cuối cùng ông nói. Tôi rất sung sướng được thoát khỏi
công việc khổ cực này.
- Quả thật tôi nghĩ rằng tôi là người thích hợp nhất với nhiệm
vụ này, v́ tất cả các tôn giáo đều làm cho tôi quan tâm như
nhau. Khi tôi t́m hiểu, th́ thật sự là tôi mong muốn được hiểu
biết, chứ không phải để đóng một vai tṛ.
- Điều tốt nhất chắc chắn là việc ông Fardet đảm trách chuyện
này, bà Belmont nói với một giọng quả quyết, giọng nói của bà đă
tập hợp được sự nhất trí của mọi người.
Mặt trời lúc này đă lên cao, và nó làm lóe sáng những bộ xương
trắng cắm mốc trên đường. Khổ h́nh của sự khát nước lại hành hạ
những tù nhân. Trong lúc họ bước đi, h́nh ảnh cái pḥng trên tàu
Korosko nhảy múa trước mặt họ như một ảo ảnh; họ nh́n thấy những
khăn bàn ăn và những khăn mặt trắng tinh, cái thẻ của những chai
rượu nho, những cái cổ dài của những cái chai, những chai nước
có khí hơi. Sadie, người vẫn khỏe khoắn, tỉnh táo cho tới lúc
này, bỗng nhiên lên một cơn u uất thật sự, và những tiếng cười
vô cớ sắc nhọn của nàng đă làm các bạn đồng hành của nàng bực
bội một cách khủng khiếp. Bà cô của nàng và ông Stephens cố hết
sức làm nàng im tiếng cười, và sau một lát cô thiếu nữ kiệt sức,
bị huyết áp lên cao, đă ch́m vào trạng thái nửa chừng giữa giấc
ngủ và sự hôn mê, chỉ c̣n níu lấy một cách lỏng lẻo cái núm của
cái yên, chắc chắn là nàng sẽ ngă nếu nàng không được mọi người
vây quanh nâng đỡ những con vật tải đồ cũng mệt mỏi như các
người cưỡi chúng; những người này phải luôn tay kéo sợi dây
thừng buộc vào đai bịt mồm, để ngăn không cho chúng quỵ xuống.
Từ chân trời này tới chân trời nọ, trải dài cái ṿm mông mênh
của bầu trời xanh không một vết gợn; mặt trời lầm ĺ ḅ dọc theo
cái ḷng chảo dữ dội của nó.
Họ vẫn đi dọc theo con đường ṃn cũ, nhưng họ đi rất thong thả.
Nhiều lần hai tên tù trưởng tới xem xét những con lạc đà chở các
tù nhân, và chúng lắc đầu. Con vật chậm chạp nhất do một tên
lính Soudan bị thương cưỡi; nó đi khập khiễng và nó chỉ giữ được
ngang hàng với những con khác nhờ sự thêm sức của những nhát
roi. Tù trưởng Wad Ibrnhim giơ súng lên, t́ vào vai và bắn một
phát đạn vào đầu nó. Người lính bị thương ngă xuống bên cạnh con
vật hắn cưỡi. Những người bạn trong cơn bất hạnh quay đầu lại và
thấy hắn lảo đảo đứng dậy. Ngay cùng lúc đó một tên baggara từ
trên ḿnh lạc đà nhảy xuống, thanh gươm trong tay.
- Chớ có nh́n! Belmont nói lớn với các phụ nữ.
Tất cả bọn họ đều quay đầu về hướng Nam. Họ không nghe thấy một
tiếng ồn nào. Nhưng một lát sau tên baggara đuổi kịp bọn họ. Hắn
chùi thanh gươm lên lông cổ con lạc đà của hắn, lúc đi qua hắn
nở một nụ cười nham hiểm với họ, nhe tất cả hàm răng trắng ởn
của hắn ra. Nhưng những con người đang ở mức độ thấp nhất trong
sự khốn khổ của loài người ít nhất cũng có một sự bảo đảm về
tương lai: nụ cười khả ố này sẽ làm cho họ phát run lên hai mươi
bốn giờ trước đây, nhưng lúc này th́ nó chỉ gợi lên trong ḷng
họ một sự bất cần khinh bỉ.
Nếu họ mà ở trong t́nh trạng quan sát con đường ṃn cũ kỹ của
khách thương này với con mắt người du ngoạn th́ họ đă chú ư tới
rất nhiều điểm đáng quan tâm. Chỗ này, chỗ nọ c̣n thấy những
cảnh hoang tàn suy sụp của những ṭa lâu đài cổ, cổ quá đến nỗi
chúng thách đố lịch sử, nhưng chúng đă được xây dựng vào thời
một nền văn minh rất xa xưa với mục đích cung cấp cho các lữ
khách một nơi tránh nắng và một chỗ trú ẩn chống lại bọn kẻ
cướp. Những viên gạch đất bùn được dùng trong việc xây dựng
chúng chứng tỏ rằng các vật liệu đă được chuyên chở từ sông Nil
tới. Một lần đứng trên chóp đỉnh của một khu đất nhỏ gồ lên họ
thấy một khúc cột bằng đá hoa cương đỏ ở Assouan bị găy; nó được
trang hoàng h́nh tượng có cánh của vị thượng đế Ai Cập với khuôn
ảnh của hoàng đế Ramsès ̀I. Sau ba ngàn năm không có cách nào để
tránh khỏi những dấu vết không thể xóa bỏ được của ông vua ham
chiến trận! Đối với các tù nhân khuôn ảnh này là một biểu tượng
của hy vọng, dấu hiệu là họ vẫn chưa rời khỏi phạm vi ảnh hưởng
của người Ai Cập.
- Ngày xưa họ đă để danh thiếp lại, Belmont nói. Tại sao họ
không tới để danh thiếp lại một lần nữa?
Và mọi người đều gắng gượng mỉm cười.
Rồi họ đi tới trước một quang cảnh nh́n rất đă mắt, chỗ này, chỗ
nọ, trong nhữmg nơi đất lơm, ở hai bên con đường ṃn, họ nh́n
thấy một vài cọng cỏ, sự hiện diện này có nghĩa là nước không
cách xa mặt đất. Đột nhiên con đường ṃn đi sâu vào một ḷng
chảo lớn, dưới đáy ḷng chảo là một khu rừng nhỏ những cây cọ
trông thật mê hồn và một băi cỏ xanh rờn tráng lệ. Mặt trời
chiếu sáng chan ḥa cái vệt có màu sắc trong sáng và tươi tắn
này, ánh nắng làm nó lóng lánh như một viên ngọc bích thuần
khiết được nạm vào miếng đồng bóng loáng. Nhưng vẻ đẹp của ốc
đảo không làm quên được những hứa hẹn chứa chất trong nó: nước,
bóng mát, tất cả những thứ mà những kẻ lữ hành đă kiệt sức có
thể mong ước. Ngay cả Sadie cũng tỉnh lại khi nàng nh́n thấy
phong cảnh tươi tốt này, những con lạc đà mệt lử lại đứng lên và
bắt đầu chạy nước kiệu trong khi thở hít khí trời. Sau sự khắc
nghiệt tàn nhẫn của sa mạc, các tù nhân không thể nh́n thấy điều
ǵ tốt đẹp hơn nữa. Họ ngắm nghía băi cỏ trên đó những bóng đen
của các cây cọ đổ dài, rồi họ ngẩng mặt lên nh́n những tàu lá
xanh lớn nổi bật lên trong màu xanh của nền trời và họ quên đi
cái chết cận kề của họ trước vẻ đẹp của Tạo hóa mà trong ḷng
của Người họ sắp trở về.
Ở giữa rừng cây có bảy cái giếng; cần phải thêm vào đó hai cái
vũng nhỏ chứa đầy môt thứ nước màu than bùn. Những con lạc đà và
mọi người chạy xô tới uống lấy uống để. Sau đó bọn Ả Rập cột
những con vật lại và trải chiếu dưới bóng cây để ngủ. Các tù
nhân lănh được một suất chà là và những cái bánh khô; họ được
cho biết rằng họ có thể làm những ǵ họ muốn trong lúc nóng nực
lúc ban ngày, và tên thầy giảng sẽ tới thăm họ trước khi mặt
trời lặn. Các phụ nữ được hưởng bóng mát dày hơn của một cây
keo; những người đàn ông th́ nằm dài ra dưới những cây cọ. Những
tàu lá xanh kêu sột soạt một cách nhẹ nhàng bên trên đầu họ. Họ
nghe thấy tiếng líu lo không rành rọt của các giọng nói Ả Rập,
tiếng dậm chân của những con lạc đà; rồi th́ do kết quả của một
phép lạ bí ẩn và không thể hiểu được, người th́ thấy ḿnh đang
đứng trong một thung lũng xanh tươi ở Ái Nhĩ Lan, người khác th́
trông thấy viên cảnh của đại lộ Commonwealth, người thứ ba th́
đang ăn ở một cái bàn nhỏ trước pho tượng bán thân của Nelson
tại Câu lạc bộ Lục quân và Hải quân và tiếng xào xạc của những
tàu lá trở thành tiếng các xe cộ đang chạy ở trong Pall Mall
(con đường ở đó có tṛ chơi dùng vồ gỗ đánh những trái bóng gỗ).
Cứ như vậy tâm tri họ di lang thang mỗi người một phía trên con
đường của những kư ức riêng tư, trong khi thể xác buồn thảm của
họ nằm trơ bên nhau, dưới những cây cọ của một ốc đảo trong sa
mạc nước Libye.
|