Chương 4
Ngày 25, Tháng Chạp
1
Dưới ánh nắng mặt trời buổi chiều ngày Noel, Poirot đi dạo trong
khuôn viên của lâu đài Gorston có ṭa nhà đồ sộ, vuông vức,
không đẹp lắm về mặt kiến trúc nằm ở giữa mặt tiền quay về hướng
bắc có mảnh vườn lớn, hàng rào là những cây hoàng dương được
chăm sóc cẩn thận. Chạy dọc mảnh vườn là những bể cạn nổi lên
được bố trí thành những vườn nhỏ tí xíu.
Poirot nh́n chúng với vẻ hài ḷng:
- Thật là giàu trí tưởng tượng! - Anh lẩm bẩm.
Ngước mắt lên anh thấy hai người đang đi về phía các bể cạn,
cách anh chừng ba trăm mét.
Anh nhận ra đấy là Pilar, c̣n người kia lúc đầu anh tưởng rằng
là Stephen Farr, nhưng rồi anh biết ḿnh nhầm, v́ đây là Harry
Lee. Anh ta đang chăm chú nghe cô cháu gái kể chuyện. Đôi lúc
anh ngả đầu về phía sau mà cười rồi lại cúi xuống gần cô gái để
nghe cho rơ hơn.
- Một người không biết ǵ là tang tóc cả - Poirot tự nhủ.
Một tiếng động nhẹ phía sau làm anh quay lại. Magdalene Lee đang
đứng đấy nh́n hai người đi dạo. Thấy Poirot chị mỉm cười một
cách đáng mến:
- Một cảnh đẹp biết bao! - Chị nói - Làm người ta quên đi cảnh
kinh tởm tối qua. Có phải không, ông Poirot ?
- Đúng thế, thưa bà.
Maagdalene thở dài:
- Tôi chưa từng chứng kiến một tấn thảm kịch nào. Tôi lớn lên
một cách đơn giản. Tôi c̣n là trẻ con rất lâu... cái đó cũng
không tốt.
Chị lại thở dài rồi nói thêm:
- Pilar tỏ ra rất can đảm. Tôi thấy cô ta thật khác thường! Có
phải do ḍng máu Tây Ban Nha không.... Tất cả những cái đó thật
kỳ lạ! Có đúng không, ông Poirot ?
- Bà thấy kỳ lạ ở chỗ nào, thưa bà ?
- Việc cô ta bất chợt tới đây... như từ trên trời rơi xuống.
- H́nh như ông Lee đă t́m kiếm người cháu gái từ lâu - Poirot
nêu ư kiến - Ông cụ liên hệ với lănh sự quán ở Madrid và viên
phó lănh sự ở Aliquara, nơi mẹ cô ấy qua đời.
- Ông già không nói nửa câu với anh Alfred... cũng như chị
Lydia... làm họ rất ngạc nhiên.
- A! - Poirot kêu lên.
Magdalene tới sát bên Poirot khiến anh ngửi thấy cả mùi nước hoa
chị dùng.
- Ông Poirot, có thể là ông không biết về cái chết ít lâu sau
ngày cưới của người chồng Jennifer và những dư luận thời đó về
cái chết này. Vợ chồng anh Alfred biết rất rơ... Một vụ bê bối,
h́nh như thế...
- Thật đáng buồn - Poirot lẩm bẩm.
- Chồng tôi chú ư - và tôi cũng rất tán thành - đến ḍng họ của
cô ta... Không biết người cha cô ta có phải là một kẻ giết người
không....
Magdalene nghỉ một lát, nhưng Poirot vẫn yên lặng. H́nh như anh
đang mải ngắm quang cảnh lâu dài Gorston trong mùa đông.
Magdalene nói tiếp:
- Tôi không t́m được một dấu vết nào trong việc bố chồng tôi bị
giết hại. Tội ác ấy chẳng có vẻ ǵ là của người Anh cả.
Hercule Poirot chậm chạp quay về phía chị và cái nh́n ḍ hỏi của
anh gặp cặp mắt của chị:
- Bà thấy đây là một vụ giết người kiểu Tây Ban Nha ư ?
- Những người Tây Ban Nha rất độc ác, đúng khôgn ? - Magdalene
hỏi.
Chị nói thêm với vẻ sợ hăi của một đứa trẻ :
- Ông hăy nhớ đến những trận đấu ḅ tót...
- Vậy theo bà th́ tiểu thư Estravados đă cắt cổ ông ngoại ḿnh ư
? - Poirot mỉm cười và hỏi.
- Ô! Không, ông Poirot - Magdalene bực ḿnh kêu lên - Tôi không
nói như vậy.
- Chắc hẳn là tôi đă hiểu sai.
- Nhưng người ta vẫn có thể nghi ngờ. Ví dụ, tối hôm qua, Pilar
đă nhặt một vật ǵ trên sàn nhà trong pḥng của ông ngoại ḿnh.
Hercule Poirot thay đổi thái độ:
- Cô ấy đă nhặt một vật ǵ trong pḥng của ông ngoa.iḿnh tối
hôm qua, bà nói vậy ư ?
- Đúng - Magdalene trả lời, cặp môi xinh đẹp nhếch lên một cách
ác ư - Vừa vào trong pḥng, cô ta đă nh́n xung quanh, tưởng rằng
những người khác không nh́n thấy, cô ta đă cúi xuống nhặt một
vật ǵ đó. Nhưng người cảnh sát đă nhận ra hành động ấy và đă
thu lại vật cô ta đang cầm trên tay.
- Cô ấy đă nhặt vật ǵ ? Bà có biết không, thưa bà ?
- Không, tôi không ở gần cô ta - Magdalene nói với vẻ luyến tiếc
- Nhưng đó là một vật rất nhỏ.
Poirot cau mày:
- Đây là việc mà ta phải lưu ư - Anh lẩm bẩm.
Magdalene nói thêm:
- Tôi thấy ḿnh có bổn phận cho ông rơ về chi tiết ấy. Dù sao
chúng ta cũng chưa biết Pilar được giáo dục như thế nào ở Tây
Ban Nha. Anh Alfred th́ ân cần với mọi người, c̣n chị Lydia th́
lại vô tâm! Nhưng tôi phải đi viết giấy cáo phó giúp họ đây.
Với nụ cười độc ác trên môi, Magdalene bước đi.
Poirot đứng lại trong vườn, ch́m sâu vào những suy nghĩ của
ḿnh.
2
Cảnh sát trưởng đến bên Poirot:
- Chào ông Poirot. Hôm nay người ta không muốn chúc mừng nhau
nhân ngày lễ Noel nữa, đúng không ? - Sugden nói với vẻ buồn bă.
- Bạn đồng nghiệp thân mến, ông có vẻ không vui, thật vậy. Về
phần ḿnh, tôi không muốn có những ngày Noel như thế này.
- Tôi cũng vậy. Một lễ Noel này là đủ.
- Việc điều tra ra sao ?
- Tôi đă kiểm tra những lời khai - Sugden trả lời - Chứng cứ vô
can của Horbury là chắc chắn. Người nhân viên ở rạp chiếu bóng
đă thấy anh ta vào rạp cùng với một cô gái và khi tan buổi chiếu
cũng vậy. Người ấy nói Horbury không thể ra sau đó lại vào rạp
mà không bị nh́n thấ ỵ Cô gái nói ḿnh vẫn luôn ở bên anh ta tối
hôm ấy.
Poirot cau mày:
- Ông c̣n muốn ǵ hơn nữa ?
Sugden trả lời với vẻ nghi hoặc:
- Với các cô gái th́ người ta không bao giờ biết rơ được. Họ bảo
vệ người yêu của ḿnh đến cùng.
- Như vậy là tốt chứ - Hercule Poirot nói.
- Ông nhận xét vấn đề theo cách của một người nước ngoài. Thế
công lư dùng để làm ǵ, ông Poirot ?
- Công lư là cái ǵ đó khá lạ lùng - Poirot - Ông có lúc nào
nghĩ đến nó không ?
Sugden ngạc nhiên nh́n anh rồi nói:
- Ông Poirot, tôi không hiểu ư ông.
- Xem nào, lập luận của tôi khá logic. Nhưng tranh luận th́ ích
ǵ. Theo ông, lời khai của cô gái có chỗ nào che giấu sự thật
không ?
- Tôi không nói như vậy. Ngược lại, tôi cho rằng cô ta nói thật.
Suy nghĩ của cô ta đơn giản, nếu nói dối th́ người ta dễ dàng
nhận ra ngay.
- Ông là người có nhiều kinh nghiệm - Poirot nói.
- Thật vậy, ông Poirot. Khi cả cuộc đời chuyên ghi chép những
lời khai của các nhân chứng, người ta dễ dàng nhận ra đâu là nói
thật, đâu là nói dối. Tôi tin lời khai của cô gái là thành thật.
Horbury không thể giết ông Lee, cái đó đưa chúng ta đến những
thành viên trong gia đ́nh.
Anh thở dài:
- Một trong số họ đă phạm tội ác, ông Poirot, một trong số họ.
Ai ?
- Ông có những tin tức mới không ?
- Có. Tôi có tin về những cú điện thoại. Ông George Lee đă gọi
điện lúc chín giờ kém hai phút, cuộc nói chuyện kéo dài sáu
phút.
- Nào! Nào!
- C̣n có những cuộc nói chuyện khác trong buổi chiều... đi
Westeringham.
- Thật là thú vị - Poirot nói - Ông George Lee quả quyết là khi
gọi dây nói xong th́ ông ấy nghe thấy tiếng động trên lầu...
nhưng thực ra cuộc nói chuyện ấy kết thúc hai phút đồng hồ trước
đó. Ông ấy ở đâu trong hai phút ấy ? Bà George Lee cũng nói là
ḿnh gọi điện thoại. Bà ấy ở đâu lúc đó ?
Sugden suy nghĩ:
- Ông vừa nói chuyện với bà ta ư, ông Poirot ?
- Ông nhầm rồi, ông bạn.
- Thế nào ?
- Tôi không hỏi, nhưng chính bà ấy đă nói với tôi!
- Ô!
Bồn chồn Sugden định bỏ qua chi tiết đó, nhưng bỗng nhiên như
hiểu ra ư nghĩa của nó và nói với nhà thám tử:
- Bà ta nói với ông, ông nói như vậy chứ ?
- Vâng. Bà ấy tới gặp tôi với ư định ấy.
- Bà ta muốn ông hiểu rơ ư ?
- Bà ấy muốn tôi chú ư đến một vài điểm nào đó; trước hết, cách
chống người Anh của kẻ giết người... sau nữa là sự kế thừa tính
nết của người cha của cô Estravados... rồi cô gái ấy đă nhặt một
vật ǵ đó trên sàn nhà trong pḥng của ông Simeon Lee.
- Bà ta nói thế ư ?
- Vâng. Cô ấy đă nhặt cái ǵ vậy ?
Sugden thở dài:
- Tôi có thể cung cấp cho ông hàng ngàn thứ! Tôi sẽ cho ông xem.
Đó chỉ là một loại chi tiết cung cấp ch́a khóa của sự bí mật
trong các tiểu thuyết trinh thám mà thôi. Nếu từ nó ông có thể
t́m ra một cái ǵ đó th́ tôi sẽ xin ra khỏi ngành cảnh sát.
- Ông hăy cho tôi xem.
Sugden lấy từ túi áo ra một chiếc phong b́ và đồ vật đựng bên
trong lên ḷng bàn tay. Anh mỉm cười.
- Đây! Ông rút ra được kết luận ǵ ?
Trên bàn tay to lớn của Sugden có một mẩu cao su màu hồng, h́nh
tam giác và một đoạn gỗ nhỏ.
Trên mặt của Sugden nở một nụ cười khi thấy Poirot kinh ngạc
nh́n vật đó.
- Vật này có làm ông nghĩ về một cái ǵ không ?
- Mẩu cao su như được cắt ra từ chiếc túi kỳ cọ trong pḥng tắm
ư ?
- Đúng thế, nó ở chiếc túi kỳ cọ trong pḥng ông già Lee. Với
chiếc kéo nó được cắt thành h́nh tam giác. Ông Lee cũng có thể
tự ḿnh làm lấy được, nhưng tôi không hiểu mẩu cao su này dùng
vào việc ǵ. Horbury cũng không giải thích được. C̣n về mẩu gỗ,
nó giống như mẩu ngà voi trong một tṛ chơi, nhưng đằng này
đươc. gọt ra từ một thứ gỗ trắng.
- Thật đáng ngạc nhiên... - Poirot lẩm bẩm.
- Ông giữ lấy nếu ông muốn - Sugden thân mật nói - Tôi không cần
đến nó nữa.
- Ông bạn, tôi không muốn tước đoạt của ông.
- Ông thấy có ǵ mới không ?
- Không, tôi xin thú nhận là như vậy.
- Thật là hay! - Sugden kêu lên với giọng vui đùa và đút nó vào
túi - Chúng ta bàn tiếp!
Poirot bảo anh:
- Bà George Lee nói cô gái người Tây Ban Nha nhặt các thứ này
lên với vẻ lấm lét. Có đúng không ?
Sugden suy nghĩ một lát:
- Tôi không nghĩ như vậy - Anh ngập ngừng trả lời - Cô ta không
có vẻ là thủ phạm... nhưng cô cúi xuống... nhặt thật nhanh... và
không gây một tiếng động nào... Tôi không biết là ông có h́nh
dung được không. Cô ta không biết là tôi đă nh́n thấy! Và cô ta
giật ḿnh khi bị tôi lật mặt nạ.
Poirot suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chắc chắn là có lư do. Nhưng lư do ǵ đây ? Mẩu cao su ấy
chẳng dùng được vào việc ǵ cả... tuy nhiên...
Sugden sốt ruột kêu lên:
- Trời! Ông Poirot, tại sao ông lại nhọc ḷng về chuyện vụn vặt
đó. Đối với tôi, tôi c̣n những con mèo khác để truy lùng.
Poirot hỏi:
- Công việc của ông đến đâu rồi ?
Sugden lấy ra một cuốn sổ tay:
- Đây là những kết quả đầu tiên trong việc điều tra của tôi. Sau
khi loại trừ, tôi đă lặp một bản danh sách những người có thể
gây ra tội ác ấy.
- Họ là những ai ?
- Alfred và Harry Lee có chứng cứ ngoại phạm, kể cả bà Alfred v́
ông Tresillian đă thấy bà ta một phút trước khi có tiếng đổ vỡ
trên lầu. Ba người này vô can. Đối với những người khác, đây là
bản danh sách tôi lập ra một cách rơ ràng nhất.
Anh đưa cuốn sổ cho Poirot.
Vào thời điểm xảy ra vụ án:
George Lee đang ở...
Bà George Lee đang ở...
David Lee đang ở trong pḥng ḥa nhạc và chơi dương cầm (phù hợp
với lời khai của vợ).
Bà David đang ở trong pḥng ḥa nhạc (phù hợp với lời khai của
chồng).
Cô Estravados đang ở trong pḥng ngủ (không có chứng cứ nào cả).
Stephen Farr đang ở trong pḥng nhảy và cho chạy máy quay đĩa
(phù hợp với lời khai của ba người giúp việc, họ đă nghe thấy
tiếng nhạc).
- Thế th́ sao ? - Poirot trả lại cuốn sổ và hỏi.
- Thế là - Sugden trả lời - George Lee và vợ có thể đă giết ông
già Lee. Pilar cũng vậy và cả ông hoặc bà David Lee, nhưng không
phải cả hai người cùng nhau làm việc này.
- Vậy ông không chấp nhận chứng cứ vô can của họ ư ?
Với vẻ quan trọng, Sugden lắc đầu:
- Không khi nào! Chồng và vợ thường... bảo vệ nhau! Họ là đồng
phạm của nhau. Đây là cách tôi nh́n sự việc: Một người nào đó
đang chơi dương cầm trong pḥng ḥa nhạc. Có thể là David Lee,
v́ ông ta là một nhạc sĩ có tài, nhưng không biết vợ đang đứng
bên, nếu theo lời khai của hai vợ chồng. Nhưng bà Hilda Lee cũng
biết chơi dương cầm, bà ta chơi đàn trong lúc người chồng lên
giết ông gá! Trường hợp của những người này khác hẳn với hai
anh em là Alfred và Harry Lee đang ngồi trong pḥng ăn. Hai
người này không ưa nhau nên không có chuyện người này bảo vệ
người kia.
- Ông nghĩ như thế nào về Stephen Farr ?
- Tôi đang có nhiều nghi vấn về ông ta v́ chiếc máy quay đĩa chỉ
là chứng cứ ngoại phạm mong manh. Dù sao những chứng cứ loại ấy
có may mắn trở thành một chứng cứ thật đến chín phần mười v́ đă
được chuẩn bị từ trước.
Poirot cúi đầu:
- Tôi hiểu ư ông. Đó là chứng cứ phải bịa ra.
- Đúng! Rồi tôi c̣n tin là không có người ngoài nào dính líu vào
vụ án này.
Poirot xác nhận ngay:
- Tôi hoàn toàn đồng ư với ông. Đây là môt. vụ trong nội bộ gia
đ́nh... Tôi thấy có một sự hận thù... một sự hận thù sâu sắc...
Poirot khua tay và lẩm bẩm:
- Ô! Tôi không biết ǵ hơn.... rất khó!
Người cảnh sát trưởng trân trọng nh́n anh nhưng có vẻ không thỏa
măn lắm.
- Thật vậy, ông Poirot. Nhưng chúng ta sẽ đi tới cùng bằng
phương pháp loại trừ và phương pháp logic. Chúng ta hăy xem xét
những ai có điều kiện gây ra vụ án. Đó là: George Lee, Magdalene
Lee, Hilda Lee, Pilar Estravados và tôi thêm cả Stephen Farr vào
đây nữa. Bây giờ chúng ta xét về động cơ. Ai có lư do để loại
trừ ông Simeon Lee ? Tới đây chúng ta phải loại trừ một vài
người. Trước hết là cô Estravados. Cô ta sẽ được thừa kế phần
của mẹ đẻ nếu ông ngoại chết trước mẹ cô. Nhưng Jennifer lại
chết trước cha đẻ nên phần của mẹ cô sẽ thuộc về những thành
viên khác trong gia đ́nh. C̣n như theo di chúc mới nhất c̣n lại,
th́ cô ta chẳng được tí ǵ. Lợi ích của cô Estravados là thấy
ông ngoại c̣n sống. Ông già rất yêu cháu gái, chắc chắn ông sẽ
để lại cho cháu phần lớn gia tài. Cô sẽ không kiếm được ǵ sau
cái chết của ông ngoại. Ông có đồng ư với tôi không ?
- Hoàn toàn đồng ư.
- C̣n một khả năng là đă xảy ra một vụ căi nhau giữa hai người,
nên cô Pilar đă cắt họng ông già Lee, nhưng cái này th́ không
thể tưởng tượng nổi. Muốn có cái đó th́ cô gái đă ở đây rất lâu
để có một thù hận nào đó. Nhưng đây không phải là trường hợp của
cô ta. Cô Estravados không liên quan ǵ đến vụ này trừ việc giết
người ấy hoàn toàn do tinh thần chống người Anh, điều nhảm nhí
như bà George, bạn ông, đă nói.
- Không nên gọi bà ấy là bạn tôi - Poirot nói ngay - Nên nói cô
Estravados là bạn ông v́ cô ấy thấy ông rất đẹp trai.
Poirot thích thú khi thấy mặt của Sugden đỏ lên. Vui đùa, Poirot
nói bằng giọng ranh mănh:
- Đúng là ông có bộ ria rất đẹp... Nói xem, ông dùng một loại
kem bôi đặc biệt ư ?
- Kem ư ? Trời! Không.
- Vậy th́ ông bôi bằng ǵ ?
- Tôi bôi bằng ǵ ư ? Không bôi ǵ cả. Nó mọc tự nhiên.
Poirot thở dài:
- Ông có bộ ria của các vị thánh.
Anh vuốt bộ ria đen bóng của ḿnh:
- Tôi cố giữ ǵn nhưng nó vẫn phai màu.
Không thích thú lắm những vấn đề về râu ria, Sugden nói bằng
giọng lịch sự:
- Nếu xét về mặt động cơ gây tội ác, chúng ta có thể loại trừ
thêm Stephen Farr. Có thể ngày xưa giữa cha ông ta với ông
Simeon Lee có mâu thuẫn với nhau mà cha ông ta là nhạn nhân.
Nhưng tôi nghi ngờ điều này. Qua cách nói năng của ông ta, tôi
thấy ông ta là người thật thà và rất thoải mái trong khi nói về
quan hệ ngày xưa giữa cha ông và ông Lee. Về điểm này chúng ta
thấy không có vấn đề.
- Tôi đồng ư với ông - Poirot nói.
- Một người khác có những lư do quan trọng thấy ông Lee vẫn
sống... đó là Harry. Cảm giác chung của mọi người là ông già
truất quyền thừa kế của Harry khi ông này bỏ nhà ra đi. Bây giờ
ông ta thấy rơ ḷng thương yêu của người cha. Bản di chúc mới sẽ
có lợi cho ông ta, họa có điên ông ta mới giết cha ḿnh trong
lúc này. Thấy không, ông Poirot, chúng ta đang tiến lên. Chúng
ta đă loại trừ khá nhiều người trên đường đi của chúng ta.
- Đúng thế, để rồi cuối cùng chúng ta chẳng c̣n một người nào
cả.
Sugden nhăn mặt cười:
- Không đến nỗi như vậy! Chúng ta hăy c̣n George lee và vợ,
David Lee và vợ. Những người này đều có lợi ích nếu ông Simeon
Lee qua đời. Theo tin tức tôi nắm được th́ George Lee đang có
những khó khăn về tài chính và ông già lại đe doạ cắt bớt khoản
trợ cấp hàng tháng. George Lee là người b. t́nh nghi v́ có động
cơ v` điều kiện phạm tội.
- Ông nói tiếp đi - Poirot giục Sugden.
- Cũng như vậy đối với bà George! Người đàn bà này thích tiền
như mèo thích mỡ và tôi cam đoan rằng bà ta đang nợ nần ngập tới
cổ! Ghen tị với cô gái người Tây Ban Nha v́ cô này được ông
ngoại quí mến. Đă nghe được câu chuyện của ông già nói với người
chưởng khế, bà ta không để mất thời gian và đă giết bố chồng. Rơ
ràng bà ta là thủ phạm.
- Thật vậy - Poirot lẩm bẩm.
- Bây giờ c̣n David Lee và vợ. Họ được thừa kế của ông già,
nhưng họ có một động cơ không phải là tiền bạc.
- A!
- Phải. David Lee là một con người mơ mộng hơn là thực hành. Tôi
xét đoán ông ta có phần... khác thường. Theo tôi ông ta có ba
động cơ: kim cương, tài sản và... sự oán giận.
- A! Ông thấy như vậy ư ?
- Tất nhiên! Tôi suy nghĩ rất kỹ. Nếu David giêt' cha ḿnh th́
không phải do tiền bạc. Nếu chỉ như vậy th́ không thể có máu
vương văi khắp nơi như vậy.
Poirot nh́n người cảnh sát trưởng bằng cặp mắt ḍ hỏi.
- Tôi tự hỏi không biết ông nắm cái chi tiết có nhiều máu đến
như vậy, như bà Alfred Lee đă nói, từ lúc nào. Lượng máu nhiều
đến như vậy làm chúng ta nhớ lại những tập tục cũ, giải oan bằng
máu của nạn nhân.
Sugden cau mày.
- Theo ông th́ tội ác ấy là hành động của một kẻ điên chăng ?
- Ông bạn, trong con người có nhiều loại tiềm thức mà bản thân
họ cũng không biết. Khát máu! Trả thù!
- David Lee trước kia là một con người hiền lành, thụ động -
Sugden lưu ư Poirot.
- Ông không hiểu ǵ về tâm lư học cả, ông bạn. David Lee sống
với quá khứ... và trong con người ông ta kỷ niệm về người mẹ vẫn
đậm nét. Từ lâu, ông ta xa lánh người cha v́ không muốn tha thứ
những sự đối xử tàn tệ của ông già đối với mẹ ḿnh, nhưng chắc
chắn ông ấy không đủ can đảm... Chúng ta đă biết khi đứng trước
xác người cha ông ấy đă thốt lên: Chiếc cối xay của Thượng đế
chậm chạp nghiền nát... Đây là ư nghĩ về sự trừng phạt và ân
hận! Cái xấu được xóa đi bằng sự hy sinh và chết chóc!
Sugden run lên.
- Không nên nói như vậy, ông Poirot! Ông làm tôi lạnh xương
sống. Nếu giả thiết của ông là đúng th́ bà Daivd sẽ hướng mọi
nghi ngờ vào người chồng. Tôi biết rơ vai tṛ của bà ta nhưng
tôi không tin là bà ta đă giết người. Người phụ nữ đảm đang đó
không phải là kẻ sát nhân.
Poirot chăm chú nh́n người đối thoại của ḿnh:
- Đây là quan điểm của ông ư ?
- Vâng, thưa ông. Bà David là một phụ nữ tốt bụng và thật thà.
Ông biết tôi muốn nói ǵ rồi chứ ?
- Ồ! Tôi rất hiểu ông.
Sugden nh́n anh bằng cặp mắt lo ngại:
- Nào, ông Poirot, chắc chắn ông có ư kiến về vụ này. Yêu cầu
ông cho tôi biết với.
Poirot chậm chạp tuyên bố:
- Tôi có những ư kiến của ḿnh, như ông nói, nhưng chúng chưa
được rơ ràng. Trước hết xin ông nói tóm tắt về cuộc điều tra.
- Được. Trong vụ giết người cướp của này, tôi thấy có ba động
cơ: sự thù hận, bản di chúc và những viên kim cương. Theo thứ tự
thời gian, vụ án đă diễn biến nhau sau: ba giờ ba mươi phút:
cuộc họp gia đ́nh trong pḥng của ông Simeon Lee. Nói chuyện qua
điện thoại giữa người cha và ông chưởng khế, trước măt. đông đủ
mọi người. Sau đó ông già nổi giận và mắng mỏ từng người. Mọi
người ngạc nhiên ra về.
- Xin lỗi. Riêng bà Hilda ra về sau những người khác.
- Đúng. Nhưng không lâu. Sáu giờ: ông Alfred gặp mặt cha về vấn
đề Harry sẽ về sống ở Nhà. Alfred tỏ ra bực bội. H́nh như Alfred
là người t́nh nghi chính: ông ta có những lư do mạnh mẽ để giết
cha. Chúng ta nói tiếp. Sau đó đến lượt ông Harry lên gặp ông
già với vẻ cau có. Ông ta đă đạt được nguyện vọng của ḿnh: được
người cha thông cảm. Nhưng trước hai cuộc gặp mặt ấy, ông già
Lee đă thấy những viên kim cương bị mất cắp và gọi điện thoại
cho tôi. Ông không nói việc này với Alfred và Harry. Tại sao ?
Theo tôi, v́ ông già tin chắc hai người ấy không liên quan ǵ
đến vụ mất trộm này. Tôi cho rằng, như tôi thường nói, ông già
Lee nghi ngờ Horbury và... một người nữa. Tôi đoán ra ư định của
ông. Xin ông nhớ lại, ông già đă yêu cầu các con không lên thăm
ông sau bữa ăn. Tại sao ? V́ ông muốn dành buổi tối cho hai cuộc
gặp khác, gặp tôi và gặp người mà ông nghi ngờ. Có thể là ông
già sẽ yêu cầu một người nào đó lên gặp ḿnh. Ai ? Có thể là
George Lee... hoặc là vợ ông này ? Nhưng đến đây th́ Pilar
Estravados bước lên sân khấu. Ông già đă cho cháu gái xem những
viên kim cương và nói rơ giá trị của chúng. Ai có thể cam đoan
rằng cô gái không phải là một đứa ăn cắp ? Xin ông nhớ đến những
lời ám chỉ về cha cô ta. Có phải cô là con gái của một kẻ trộm
cắp chuyên nghiệp đă bị ở tù không ?
- Và như ông nói - Poirot phát biểu với vẻ trịnh trọng - Pilar
Estravados lên sân khấu...
- Phải, với vai tṛ một tên kẻ cắp! Khi bị phát hiện ra, mất
sáng suốt cô ta đă giết ông ngoại của ḿnh.
- Rất có thể... phải, rất có thể - Poirot lẩm bẩm.
Người cảnh sát trưởng nh́n anh rất nhanh:
- Nhưng đây không phải là ư kiến của ông. Ông Poirot, ông nói
xem ḿnh đang nghĩ ǵ ?
- Tôi - Nhà thám tử nói - Tôi đang suy nghĩ về tư cách của nạn
nhân. Ông Simeon Lee là loại người nào ?
- Nhân cách của ông già th́ chẳng có ǵ là bí mật - Sugden nh́n
thẳng vào Poirot và trả lời.
- Vậy ông nói về con người ấy đi. Xin ông nhắc lại những điều
mọi người nói về ông ấy.
Sugden đưa tay lên má vẻ phân vân:
- Tôi không phải là người vùng này - Anh giải thích - Tôi từ
Reevershire, quận bên tới. Đúng là ông già Simeon Lee là một
nhân vật quan trọng trong vùng và tôi chỉ biết ông qua lời người
ta nói lại.
- Người ta đă nói ǵ về ông ấy ?
- Người ta nói ông ta là một người lang chạ, một kẻ xảo trá,
không thể thay đổi được. Bây giờ giàu có nên ông ta tỏ ra hạ
hiệp, đóng góp tiền không cần đếm. Khi tôi nghĩ đến George Lee
keo kiệt là con trai của ông ta, cái đó làm tôi ngă ngửa!
- A! - Poirot nói - Xin lưu ư, gia đ́nh này có hai nhánh...
Alfred, George, và David hao hao giống nhau và đều giống mẹ.
Sáng hôm nay, tôi đă nghiên cứu kỹ những bức chân dung trong
pḥng khách.
Sugden nói tiếp:
- Ông già Lee nhanh nhẹn và dễ nổi cáu, và tự nhiên, ông ta chạy
theo những người đàn bà, nhất là thời trai trẻ. Nhiều năm nay,
ông ta không ra khỏi nhà. Nhưng cũng từ đấy ông ta trở nên hào
phóng. Nếu cần ông không tiếc tiền và lúc nào cũng thích các cô
gái. Tư cách của ông ta đáng chê trách nhất là đối với người vợ
quá cố. Người ta nói bà chết v́ phiền muộn. Bà Lee khốn khổ
thường đau ốm. Người chồng lại làm bà đau đớn hơn. Tính độc ác
của ông Lee th́ không nghi ngờ ǵ nữa. Hơn thế, ông ta lại hay
hiềm thù. Nếu một người nào đó chống lại ông th́ ông ta sẽ trả
thù vào một ngày nào đó và người ta nói ông biết đợi thời cơ.
- Chiếc cối xay của Thượng đế chậm chạp nghiền nát...Poirot lẩm
bẩm.
Cảnh sát trưởng nói với vẻ châm biếm:
- Chiếc cối xay của quỉ dữ... th́ đúng hơn! Ông Simeon Lee không
phải là một vị thánh. Người ta nói ông ta đă bá linh hồn cho quỉ
và tự hài ḷng v́ đă bán được giá hời. Ông ta tự hào và kiêu
ngạo như Lucifer.
- Kiêu ngạo như Lucifer! - Poirot nhắc lại - Đây là lời nói có ư
nghĩa.
Bực ḿnh, Sugden hỏi:
- Ông cho rằng tính kiêu ngạo là nguyên nhân cái chết của ông ta
ư ?
- Tôi muốn nói rằng ông Simeon Lee đă truyền tính kiêu ngạo đó
cho các con trai của ḿnh... Di truyền! Rất bí mật! Ông già
Lee...
Poirot ngừng nói. Hilda vừa ra khỏi nhà và đứng trong vườn như
đang chờ ai.
3
- Tôi muốn nói chuyện với ông, ông Poirot.
Sugden xin lỗi và đi vào trong nhà. Khi thấy người này đi khuất,
Hilda bảo Poirot:
- Tôi không muốn gặp ông ta ở đây. H́nh như ông ta vừa gặp
Pilar. Người cảnh sát này rất đáng mến và rất siêng năng.
Giọng nói dịu dàng tỏ rơ chị là một người có khơi dậy những ư
muốn tồi tệ của một số người. Ông Simeon Lee đă có can đảm và
quyết đoáon đối với phụ nữ mà nước mắt và sự kiên tŕ chỉ làm
cho ông ta thêm giận dữ mà thôi.
Poirot gật đầu xác nhận rồi hỏi thêm:
- Hôm qua chồng bà đă nói: "Mẹ tôi không hề than thở ". Cái đó
có đúng sự thật không ?
Hilda nói ngay:
- Chắc chắn là không! Bà đă than thở với David khốn khổ và đặt
lên vai con trai gánh nặng của những đau thương của ḿnh. Anh
c̣n quá trẻ... để mang gánh nặng ấy.
Nhà thám tử nh́n Hilda. Chị đỏ mặt và cắn chặt môi.
- Tôi hiểu - Poirot nói.
- Ông hiểu sao ?
- Tôi hiểu là bà đă đóng vai người mẹ bên chồng ḿnh trong lúc
bà chỉ muốn ḿnh là người vợ mà thôi.
Hilda Lee quay mặt đi.
Cùng lúc ấy, David từ nhà đi ra vườn và tới gặp họ. Bằng một
giọng vui vẻ, anh kêu lên:
- Một ngày rất đẹp. Người ta cho rằng lúc này là mùa xuân chứ
không phải mùa đông.
Đầu ngả về phía sau, mớ tóc vàng xơa xuống trán, cặp mắt màu
xanh sáng lên, David tỏ ra trẻ trung và vô tư lự. Với những bước
nhanh nhẹn, anh đến bên vợ. Poirot quay đi.
- Hilda, chúng ta tới bên hồ. - Daivd Lee nói.
Chị cười và khoác tay chồng và hai người cùng đi.
Poirot nh́n theo họ. Anh thấy Hilda đột nhiên quay lại và anh
thấy cái nh́n của chị có vẻ lo ngại... hay chị ta sợ ?
Chậm chạp, Poirot đi dạo trong vườn.
Vừa đi Poirot vừa nghĩ: "Ta, một cha cố giải tội! Và phụ nữ
thương xưng tội nhiều hơn đàn ông, sáng nay họ đă tới gặp ta để
nói những điều thầm kín của họ. Liệu người c̣n lại có tới gặp ta
không ?".
Đến đầu khu vườn, Poirot quay lại và câu hỏi của anh đă được trả
lời. Lydia đang đi về phía anh....
4
- Chào ông Poirot - Lydia nói - Ông Tressilian bảo tôi là ông
đang ở đây với chú Harry, nhưng tôi muốn gặp riêng ông thôi. Tôi
biết chồng tôi đang rất muốn nói chuyện với ông.
- A! Bà muốn tôi đến gặp ông nhà ngay bây giờ ư ?
- Không, không phải lúc này. Đêm qua chồng tôi mất ngủ. Sáng nay
tôi cho anh ấy uống một viên thuốc an thần nên bây giờ anh vẫn
c̣n ngủ. Tốt hơn cả là không nên đánh thức Alfred.
- Bà có lư, thưa bà. Tôi thấy sau cái chết của người cha, ông
Alfred rất khổ tâm.
- Ông nên biết, ông Poirot, anh ấy được ông cụ yêu quí hơn bât'
cứ người nào trong gia đ́nh.
- Tôi biết.
- Ông và ông chỉ huy cảnh sát nghi ai đă gây ra vụ này ?
- Thưa bà, chúng tôi mới biết những ai không gây ra vụ này thôi.
Lydia kêu lên:
- Thật là một cơn ác mộng! Tôi không tin rằng tất cả những cái
đó đă xảy ra.
Chị nói thêm:
- Có đúng là Horbury đi xem chiếu bóng như hắn nói không ?
- Đúng, thưa bà. Người ta đă kiểm tra lời khai của anh ta.
Horbury nói thật.
Lydia vô t́nh hái một chiếc lá. Mặt chị tái đi rồi lẩm bẩm:
- Thật là kinh khủng! Như vậy chỉ c̣n lại những người trong gia
đ́nh.
- Đúng thế.
- Thưa ông Poirot, tôi không thể tưởng tượng được.
- Có chứ, thưa bà, bà có thể tưởng tượng được.
Chị định chối căi nhưng rồi lại cười một cách buồn bă.
- Phải, lúc này tôi là kẻ đạo đức giả.
- Nếu bà thành thật nói rơ ư nghĩ của ḿnh - Poirot bảo chị -
Th́ tự nhiên bà cho rằng một thành viên nào đó của gia đ́nh đă
giết bố chồng bà.
- Đó là một lời tuyên bố kỳ quặc, thưa ông Poirot.
- Có thể. Nhưng bố chồng bà đă chẳng là một nhân vật kỳ quặc đó
sao ?
- Ông già khốn khổ - Lydia thở dài - Tôi vẫn thương hại ông cụ
kể cả lúc ông qua đời tuy khi c̣n sống nhiền lúc ông làm tôi tức
điên lên.
- Tôi thừa nhận điều đó! - Poirot nói.
Anh cúi nh́n một trong những chiếc bể cạn.
- Những chiếc bể cạn này làm tôi vô cùng thích thú. Thật là
thông minh.
- Tôi rât' hân hạnh khi thấy ông thích chúng. Tôi sở trường về
nghệ thuật làm vườn. Ông có nhận xét ǵ về cảnh phương Bắc với
những con chim cánh cụt ?
- Thật tuyệt! C̣n bể cạn này thể hiện cái ǵ ?
- Đây là Biển Chết... nhưng chưa xong. Không nên xem. Đây là đảo
Corse. Ở xứ này, đá núi đỏ bên nước biển xanh. Đây là một cảnh
hoang vu thú vị, phải không ?
Chị chỉ cho anh hết bể cạn này sang bể cạn khác. Xong việc chị
nh́n đồng hồ.
- Bây giờ tôi vào nhà xem anh Alfred đă thức giấc chưa - Lydia
nói.
Khi Lydia đă ở trong nhà, Poirot quay lại chiếc bể cạn thể hiện
Biển Chết và ngắm kỹ với vẻ quá đỗi ngạc nhiên. Anh cúi xuống
bốc lên một nắm những viên sỏi màu đen.
Bất chợt vẻ mặt anh thay đổi khi nh́n kỹ những viên sỏi ấy.
- Của khỉ! - Anh kêu lên - Đáng ngạc nhiên! Thế này là thế nào ?
Chương 5
Ngày 26, Tháng Chạp
1
Đại tá, chỉ huy cảnh sát Johnson và cảnh sát trưởng Sugden nh́n
Poirot với vẻ không tin. Nhà thám tử người Bỉ cho một nắm những
viên sỏi nhỏ vào một chiếc hộp bằng b́a cứng rồi đưa cho đại tá
Johnson.
- Không nghi ngờ ǵ nữa. Đúng đây là những viên kim cương -
Poirot nói.
- Và ông t́m thấy chúng ở đâu ? Trong vườn ư ?
- Phải, ở một trong những chiếc bể cạn mà bà Alfred Lee đă xây
dựng.
- Bà Alfred ư ? Nhưng không thể như vậy được! - Sugden ngẩng đầu
tuyên bố.
- Theo ông th́ có phải là bà Alfred đă giết bố chồng không ?
Người chỉ huy cảnh sát căi ngay:
- Chúng ta đă biết bà ta không giết người kia mà. Tôi muốn nói
rằng tôi không tin bà là thủ phạm vụ ăn trộm những viên kim
cương.
- Không, người ta không cho bà là một kẻ cắp.
- Không cần biết ai là người đă giấu chúng ở chỗ ấy - Sugden gợi
ư.
- Chiếc bể cạn ấy... thể hiện Biển Chết... trong đó có những
viên sỏi gần giống với nhỮng viên kim cương chưa chế tác. Đây là
một chỗ giấu được chọn lựa tốt.
- Ông muốn nói bà ta làm chiếc bể cạn ấy với mục đích làm chỗ
giấu những viên kim cương ư ? - Sugden hỏi.
- Tôi không tin - Đại tá Johnson tuyên bố - Trước hết tại sao bà
ấy lại lấy cắp những viên kim cương ?
- Về mặt ấy... - Sugden nói.
Poirot ngắt lời anh ta:
- Tôi có một cách giải thích có thể chấp nhận được. Bà ấy đă lấy
cắp những viên kim cương làm cho người ta tưởng rằng động cơ của
việc giết người là những viên kim cương. Tôi muốn nói rằng bà ta
đă thấy là sẽ có một vụ giết người.
Johnson cau mày:
- Lập luận của ông không thể đứng vững được! - Ông kêu lên - Ông
cho bà ấy là một kẻ ṭng phạm... nhưng ṭng phạm của ai ? Của
người chồng ư ? Nhưng chúng ta đă cho ông ta không phải là một
kẻ giết người kia mà. Giả thiết của ông cũng bằng không.
Sugden đưa tay lên găi má, vẻ suy nghĩ.
- Thật vậy - Anh nói - Nhiều nhất bà Alfred chỉ có thể là thủ
phạm của việc ăn trộm những viên kim cương, do đó đă chuẩn bị
chiếc bể cạn ấy để giấu chúng. Nhưng cái đó cũng ít khả năng.
Đây chỉ là một sự trùng hợp. Chiếc bểcạn với những viên sỏi đối
với kẻ ăn cắp đó là một chỗ giấu lư tưởng.
- Có khả năng như vậy. Tôi không thừa nhận sự trùng hợp. -
Poirot nói.
- Ông Alfred Lee là người hiền lành - Sugden mạnh dạn nói - Rất
vô lư khi nói ông ta đă tham gia vào việc trộm cắp như vậy.
Nhưng biết thế nào được.
Đại tá Johnson căi :
- Dù sao bà ta cũng chẳng có ích lợi ǵ trong cái chết của ông
già Lee. Người quản gia đă chẳng khai là nh́n thấy bà ta trong
pḥng khách khi xảy ra vụ giết người đấy ư ? Ông c̣n nhớ không,
ông Poirot ?
- Phải. Tôi vẫn nhớ.
Đại tá Johnson quay sang Sugden:
- Anh có tin tức ǵ mới cần để tôi nắm được không, Sugden ?
- Vâng, thưa ngài. Tôi có một số tin tức... trước hết về
Horbury. Anh ta sợ cảnh sát không phải là không có lư do.
- Ăn cắp ư ?
- Không, thưa ngài. Tống tiền. Hắn đe dọa để tống tiền. Người ta
đă vạch mặt hắn v́ đây là chứng cứ giả tạo. Do đó tinh thần hắn
không ổn định, hắn tưởng người ta đến bắt hắn khi ông Tressilian
nói có một nhân viên cảnh sát tới nhà.
- Hừ! - Đại tá Johnson thở dài - Đó là Horbury. Rồi ai nữa ?
Sugden húng hắng ho:
- Đến... bà George Lee. Trước khi lấy ông này bà ta sống với một
viên thiếu tá quân đội tên là Jone. Bà ta tuyên bố ḿnh là con
gái người này... tuy giữa họ chẳng có quan hệ huyết thống nào
cả... Trong cuôc. họp gia đ́nh hôm qua, ông già Lee đă lật mặt
nạ của bà ta. Đàn bà không dễ dàng ǵ đánh lừa ông già Lee. Để
vui đùa, người bố chồng làm như ngẫu nhiên nhớ đến... và.. ông
ta đă chơi người con dâu một vố đau.
Suy nghĩ một lát, Đại tá Johnson kết luận:
- Cái đó cho bà George một động cơ mới để giết người bố chồng...
ngoài miếng mồi tiền bạc. Câu chuyện về gọi điện thoại là sai.
Bà ta không gọi điện thoại.
- Chúng ta có nên mời cả hai vợ chồng ông George đến để hỏi về
việc gọi điện thoại không ? - Sugden gợi ư.
- Ư kiến hay! - Đại tá Johnson nói.
Ông giật chuông. Lăo Tressilian xuất hiện.
- Nhờ ông mời ông George và bà vợ tới gặp chúng tôi.
- Vâng, thưa ngài.
Khi người hầu già quay đi, Poirot hỏi ông:
- Có phải thời gian trên tờ lịch này vẫn y nguyên từ sau cái
chết của ông chủ không ?
Lăo Tressilian quay lại.
- Tờ lịch nào, thưa ngài ?
- Tờ lịch treo trên tường.
2
Ba người ngồi trong văn pḥng nhỏ của Alfred Lee. Họ nh́n b́a
lịch có blốc để mỗi ngày xé một tờ.
- Xin lỗi ngài - Ông Tressilian nói - Đúng là tờ lịch đă bị xé
đi. Hôm nay là ngày 26.
- A! Xin lỗi. Ai thường xé lịch ?
- Cậu Alfred Lee, thưa ngài. Cậu Lee là người rất cẩn thận.
- Tôi biết. Cảm ơn.
Ông Tressilian đi ra và Sugden hỏi với vẻ lo ngại:
- Ông Poirot, ông thấy có ǵ kỳ lạ trên tờ lịch ?
Poirot nhún vai rồi nói:
- Tờ lịch chẳng có ǵ quan trọng. Tôi thử rút kinh nghiệm.
Đại tá Johnson báo tin:
- Ngày mai sẽ kết thúc cuộc điều tra. Tất nhiên phiên ṭa sẽ
phải hoăn lại.
- Vâng, thưa ngài. Tôi đă gặp ngài chánh án và tất cả đă sẵn
sàng.
George bước vào văn pḥng có vợ đi theo.
Đại tá Johnson chào họ:
- Xin chào. Mời ông bà ngồi. Chúng tôi muốn hỏi ông bà vài điều
chưa rơ ràng lắm.
- Tôi cố gắng giúp đỡ các ông theo khả năng của ḿnh - George
tuyên bố với giọng hoa mỹ.
- Chắc chắn là như vậy - Người vợ nói theo, giọng yếu ớt.
Đại tá Johnson ra hiệu cho Sugden, anh nóiI:
- Đây là chuyện những cú điện thoại mà ông bà đă gọi vào buổi
tối xảy ra vụ án. Ông Lee, ông nói rằng ḿnh đă gọi dây nói đi
Westeringham ư ?
George b́nh tĩnh trả lời:
- Đúng thế. Với một trong số các cử tri của tôi. Các ông có thể
cho kiểm tra lại...
- Rất tốt, rất tốt, ông Lee. Chúng tôi không nghi ngờ ǵ việc
này. Ông gọi điện thoại lúc tám giờ năm mươi chín phút, đúng
không ?
- Ư... tôi không thể nói chính xác được.
- A! - Sugden nói với vẻ đắc thắng - Chúng tôi th́ biết chính
xác. Nguyên tắm làm việc của chúng tôi là phải kiểm tra tỉ mỉ
mọi chi tiết. Cuộc điện đàm bắt đầu lúc tám giờ năm mươi chín
phút và kết thúc lúc chín giờ bốn phút. Một lần nữa chúng tôi
buộc phải hỏi lại thời gian biểu của ông.
- Tôi nói rồi... tôi gọi điện thoại.
- Không, ông Lee, cái đó không phải là lúc xảy ra vụ án.
- Thật là kỳ cục. Có lẽ các ông nhầm. Có thể là sau khi gọi điện
thoại xong. A! Vâng, tôi nhớ ra rồi, tôi thử gọi một cú điện
thoại nữa và đang tính toán xem có mất nhiều cước phí không...
th́nghe thấy tiếng đổ vỡ trên lầu.
- Tôi cho rằng nếu chỉ tính toán xem có nên gọi nữa hay không
th́ không mất đến mười phút đồng hồ! - Sugden nói.
George đỏ mặt và lắp bắp:
- Ông nói ǵ ? Ông muốn ám chỉ điều ǵ đây ? Thật là to gan! Ông
nghi ngờ lời nói của tôi ư ? Tôi phải khai báo từng giây đồng hồ
với ông ư ?
Cảnh sát trưởng Sugden phớt lạnh trả lời khiến Poirot phải thán
phục:
- Đây là thói quen làm việc của chúng tôi.
Tức giận, George quay sang người chỉ huy cảnh sát:
- Đại tá Johnson, ông thấy cái thói quen ấy như thế nào ?
Bằng một giọng nghiêm trang, đại tá Johnson nói:
- Trong một vụ giết người, một số câu hỏi cần được đặt ra... và
chúng đ̣i hỏi phải được trả lời.
- Tôi đă trả lời! Sau khi gọi điện thoại xong, tôi đang tính
toán xem có nên gọi nữa không ?
- Ông vẫn ở trong pḥng ấy cho đến khi có tiếng động ở trên lầu
ư ?
- Tôi... vâng...
Johnson quay sang Magdalene:
- Bà Lee, bà đă khai rằng ḿnh đang gọi dây nói th́ có tiếng
động đổ vỡ trên pḥng của bố chồng bà, và lúc ấy chỉ có một ḿnh
bà trong pḥng, đúng không ?
Magdalene bối rối. Chị thở vào thật sâu rồi nh́n George... rồi
nh́n Sugden... rồi nh́n Johnson với một vẻ van nài.
- Ô! Tôi không nhớ ḿnh đă nói ǵ nữa... tôi đă mất tinh thần.
- Bà biết mọi câu trả lời của ḿnh đều được ghi lai chứ ? -
Sugden báo trước.
Chị quay sang đại tá Johnson với cặp mắt mở to, đôi môi run lên.
Nhưng chị ta chỉ nhận được cái nh́n nghiêm khắc của ông làm nản
ḷng loại phụ nữ này.
Chị ta ngập ngừng nói:
- Vâng... vâng... tôi có gọi điện thoại.. nhưng tôi không biết
vào lúc nào....
- Thế nào ? - George kêu lên - Em gọi ở đâu ? Không phải ở đây
chứ ?
Cảnh sát trưởng Sugden nói ngay:
- Bà Lee, tôi cam đoan là bà không gọi điện thoại. Lúc ấy bà
đang làm ǵ và ở đâu ?
Magdalene nh́n mọi người rột bật khóc.
- George - Chị nói - Đừng để người ta hành hạ em như vậy. Anh
biết rất rơ em không thể trả lời được khi người ta căn vặn em.
Em không nhớ ǵ cả. Em... em không biết ǵ hơn ngoài những câu
em đă trả lời... Em rất bối rối trước tấn thảm kịch đó... và họ
tỏ ra độc ác với em.
Chị đứng vụt lên và chạy ra khỏi pḥng.
George cáu kỉnh kêu to:
- Các ông đă làm ǵ vậy ? Tôi không cho phép người ta đối xử như
thế đối với vợ tôi! Các ông đă làm cô ấy sợ! Cô ấy rất nhạy cảm.
Thật đáng xấu hổ! Tôi sẽ báo cáo với nghị viện cách làm việc bê
bối của ngành cảnh sát.
Anh nhanh chóng rời khỏi pḥng sau khi đóng sập cửa.
*
Cảnh sát trưởng Sugden ngả đầu về đằng sau mà cười.
- Họ muốn bị bắt giữ đây. Cứ để vậy xem sao.
Johnson cau mày:
- Thật là kỳ cục. Cần thẩm vấn lại bà ta.
- Ồ! Bà ta sẽ trở lại sau đây một hoặt hai phút thôi - Sugden
tuyên bố - Khi bà ta đă nghĩ ra được một câu trả lời thích hợp.
Có đúng không, ông Poirot ?
- Như vừa ra khỏi một giấc mộng. Poirot giật ḿnh:
- Ông nói ǵ kia ?
- Tôi nói rằng bà ta sẽ trở lại.
- Có thể... có thể... Ồ! Vâng.
- Ông làm sao vậy ông Poirot ? - Sugden hỏi - Ông vừa trông thấy
một bóng ma ư ?
- Trời! - Poirot trả lời - Toi sẵn sàng tin là như vậy.
Sốt ruột, đại tá Johnson hỏi Sugden.
- Thế nào, Sugden, đó là tất cả ư ?
Sugden trả lời:
- Tôi c̣n kiểm tra lại việc xuất hiện trên sân khấu tội ác của
mỗi người. Tôi h́nh dung: khi tội ác được hoàn thành, khi có
tiếng kêu của nạn nhân, kẻ giết người đă ra khỏi pḥng, khóa cửa
bằng một cái kẹp hoặc một dụng cụ nào đó rồi trà trộn vào đám
người đang chạy lên pḥng của ông gá Lee. Không may là trong
lúc hoảng loạn ấy th́ không ai nhớ ǵ cả. Ông Tressiian th́ nói
ḿnh nh́n thấy Alfred và Harry đi qua pḥng xép để lên lầu. Lời
làm chứng đó đặt họ ra ngoài sự nghi ngờ. Nếu tôi hiểu đúng th́
cô Estravados lên lầu muộn hơn... là một trong số người lên sau
cùng. Tất cả đều khai rằng Stephen, George và David lên trước
tiên, mỗi người đều nói ḿnh nh́n thấy người kia. Rất khó phân
biệt lời khai giả với lời khai không đúng do không cố ư. Mọi
người đều chạy đến hiện trường... t́nh h́nh lúc ấy rất căng
thẳng... khó phân biệ trật tự trước sau...
- Ông có thấy chi tiết ấy là quan trọng không ? - Poirot chậm
chạp hỏi.
- Quan trọng chứ, thưa ông, v́ đây là vấn đề thời gian... Ông có
nhớ là kẻ giết người chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn không
?
- Tôi đồng ư với ông. Vấn đề thời gian chiếm vị trí hàng đầu
trong vụ này.
Sugden nói tiếp:
- Cái la `m cho cuộc điều tra khó khăn thêm là có hai thang gác
để lên trên lầu. Thang gác lớn từ pḥng xép đi lên có chiều dài
bằng khoảng cách từ pḥng khách tới pḥng ăn. Cầu thang thứ hai
ở đầu nhà. Đây là cầu thang mà Stephen thường dùng. Cô
Estravados th́ dùng cầu thang ở pḥng xép.
- Cái đó làm cho cuộc điều tra thêm phần phức tạp.
*
Cửa bật mở, Magdalene vội vă bước vào. Mặt đỏ lên, hơi thở dồn
dập, chị đến bên bàn và nói:
- Chồng tôi tưởng tôi đă đi nghỉ nhưng tôi đă nhẹ nhàng ra khỏi
pḥng để tới đây.
Chị quay sang đại tá Johnson bằng cặp mắt van nài:
- Đại tá Johnson, nếu tôi nói sự thật, th́ ông sẽ giữ kín cho,
đúng không ? Rất cần thiết không để lộ ra ngoài.
- Bà Lee, đó là việc không liên quan ǵ đến vụ án chứ ?
- Vâng. Cái đó chỉ liên quan đến... đời tư của tôi thôi.
Đại tá Johnson nói:
- Tốt nhất là để lương tâm yên ổn, bà Lee, chúng tôi sẽ xem xét
sau.
Mắt đẫm lệ, Magdalene bảo ông:
- Vâng, tôi tin tưởng các ông. Các ông là những người tốt. Thế
này: có một người...
Chị ngừng bặt.
- Rồi sao nữa, bà Lee ?
- Tối hôm ấy tôi muốn nói chuyện với một người... với một trong
số bạn tôi mà không muốn để George biết. Tôi đă phạm sai lầm,
tôi xin thú nhận, nhưng đúng là như vậy. Sau bữa ăn, tôi quyết
định đi gọi điện thoại, tưởng rằng chồng tôi vẫn c̣n ngồi ở
pḥng ăn. Nhưng khi tôi mở cánh cửa này th́ tôi thấy George đang
gọi máy nói. Tôi chờ...
- bà đứng ở đâu, thưa bà ? - Poirot hỏi.
- Phía sau chân cầu thang có cái mắc áo treo những áo khoác. Tôi
lẩn vào đó để chờ George từ trong pḥng đi ra. Nhưng không thấy
anh ấy quay ra. Cùng lúc ấy có tiếng động lớn ở trên lầu. Nghe
thấy tiếng kêu của ông già, tôi lao lên thang gác.
- Như vậy, chồng bà không rời khỏi pḥng có máy điện thoại trước
khi có tiếng kêu trên lầu ư ?
- Không.
- C̣n bà th́ vẫn nấp sau mắc áo khoác ở chân cầu thang từ chín
giờ đến chín giờ mười lăm ư ? - Đại tá Johnson hỏi.
- Vâng, nhưng tôi không thể nói ra được, ông hiểu rồi! Tôi không
thể trả lời các ông trước mặt chồng tôi được. Anh ấy sẽ hỏi tôi
đứng đấy làm ǵ.
Johnson xác nhận:
- Đúng thế!
Chị mỉm cười nh́n ông:
- Tôi được an ủi sau khi thú tội với các ông. Nhưng xin các ông
đừng nói lại với chồng tôi. Đă hứa rồi, đúng không ? Tôi biết là
ḿnh có thể tin tưởng ở các ông... ở cả ba ông.
Đại tá Johnson thở dài:
- Trời! Cái đó có thể diễn ra như vậy. Câu chuyện của bà ta có
thể chấp nhận được. Mặt khác...
- Bà ta có thể c̣n nói dối nữa - Sugden kết luận - Chúng ta
không thể biết được.
3
Đứng bên một cửa sổ trong pḥng khách, chiếc rèm cửa che lấp nửa
người, Lydia đang nh́n ra bên ngoài. Một tiếng động trong pḥng
làm chị giật ḿnh. Quay lại, chị thấy Hercule Poirot đang đứng
trước cửa ra vào.
- Ông làm tôi sợ, ông Poirot.
- Xin lỗi bà, thưa bà. Tôi đă đi nhẹ nhàng.
- Tôi tưởng đây là Horbury - Chị nói.
Hercule Poirot gật đầu:
- Đúng thế. Hắn không bao giờ gây tiếng động... Hắn đi nhẹ nhàng
như một con mèo... hoăc. như một tên ăn că"p.
Anh nghỉ một lát và nh́n chị.
Không cần giữ những ư nghĩ thầm kín, chị nhăn mặt nói:
- Tôi không thích loại người như vậy. Tôi rất sung sướng khi
thấy anh ta rời khỏi ngôi nhà này.
- Và tôi có lời khen bà nếu bà loại bỏ hắn...
- Ông nói sao, ông Poirot ? Ông biết anh ta có vấn đề ǵ ?
- Đó là con người t́m nắm những vụ bê bối... giữ kín chúng để sử
dụng những khi cần thiết... một kẻ tống tiền.
Lydia hỏi:
- Anh ta có biết một điều ǵ đó... trong cái chết của ông Simeon
Lee không ?
Poirot nhún vai rồi trả lời:
- Hắn có đôi tai dài và đôi chân nhẹ nhàng. Có thể hắn đă nghe
được vài mẩu chuyện và hắn giữ lại cho mục đích cuối cùng của
ḿnh.
- Ông muốn nói anh ta sẽ tống tiền một người nào đó trong gia
đ́nh chúng tôi ư ?
- Cái đó có khả năng. Nhưng tôi tới đây không phải v́ chuyện đó.
- Ông muốn nói với chúng tôi điều ǵ, thưa ông ?
Poirot chậm chạp nói:
- Tôi đă nói chuyện với ông Alfred Lee. Ôn gây yêu cầu tôi làm
một việc và tôi muốn biết ư kiến của bà trước khi nhận lời.
Nhưng tôi đă ngạc nhiên trước sự tương phản giữa màu áo của bà
với màu của chiếc rèm che khiến tôi không thể không chiêm
ngưỡng...
- Ông Poirot - Chị nói bằng giọng nghiêm trang - Chúng ta có nên
mất th́ giờ về những lợi ngợi khen không ?
- Tha lỗi cho tôi, thưa bà. Phụ nữ nước Anh ít người biết nghệ
thuật thời trang. Buổi tối, lần đầu gặp bà, bà mặc chiếc áo có
đường kẻ đơn giản nhưng có những h́nh vẽ mạnh dạn... rất đặc
biệt và... rất đẹp.
Sốt ruột, Lydia hỏi:
- Ông gặp tôi có chuyện ǵ ?
Poirot trở lại giọng nghiêm chỉnh:
- Thưa bà, thế này. Chồng bà muốn cá nhân tôi làm một cuộc điều
tra. Ông ấy yêu cầu tôi ở lại nhà ta, mang hết khả năng của ḿnh
để giải quyết tới cùng vụ này.
- Rồi sao nữa ? - Lydia hỏi bằng giọng khô khan.
- Tôi không thể chấp nhận lời yêu cầu nếu không được bà chủ nhà
đồng ư.
Lydia b́nh tĩnh nói:
- Tất nhiên tôi đồng ư với lời mời của chồng tôi.
- Vâng, thưa bà, như vậy cũng chưa đủ. Bà có muốn sự có mặt của
tôi trong ngôi nhà này không ?
- Tại sao lại không ?
- Chúng ta hăy thành thật với nhau. Đây là câu hỏi tôi đặt ra:
bà muốn hay không muốn sự thật được phơi bày giữa thanh thiên
bạch nhật không ?
- Chắc chắn là tôi muốn như vậy.
Poirot thở dài:
- Bà có nên có những câu trả lời theo thói thường không ?
- Tôi không phải là người đàn bà theo thói thường.
Chị bậm môi, ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Tốt hơn cả là nói thật với nhau. Tôi rất hiểu ông. Bố chồng
tôi bị giết một cách ghê tởm... không thể tố cáo Horbury tội
cướp của, giết người được nên người ta nghĩ đến một người nào đó
trong gia đ́nh. Đưa một thành viên của gia đ́nh ra trước ṭa án
th́ kẻ thủ phạm đó sẽ gieo nỗi nhục vào mỗi người chúng tôi...
ông Poirot, thật ḷng mà nói th́ tôi không muốn cái đó.
- Bà muốn kẻ giết người thoát khỏi sự trừng phạt hay sao ?
- Trên thế gian này không ít những kẻ phạm tội đang sống tự do.
- Tôi công nhận với bà điều này.
- Thêm hoặc bớt một kẻ phạm tội th́ có nghĩa lư ǵ ?
- Hăy nghĩ đến những thành viên khác trogn gia đ́nh. Đến những
người vô tội, thưa bà.
Lydia nh́n anh:
- Hắn c̣n làm ǵ được ?
- Nếu vụ này kết thút theo ư muốn của bà th́ không bao giờ người
ta biết sự thật. Một bóng ma sẽ ám ảnh mọi người...
- Tôi không nghĩ đến điều đó - Lydia ngập ngừng nói.
- Không một ai biết kẻ nào đă gây ra tội ác - Poirot nói... - Ít
nhất - Anh hạ giọng - Ít nhất nếu bà đă biết kẻ đó từ trước,
thưa bà.
Chị kêu lên:
- Ông không có quyền nói như vậy! Không đúng. Ôi! Nếu đó là một
người ngoài... chứ không phải là một thành viên trong gia đ́nh!
- Có thể hắn là cả hai.
Chị nh́n anh:
- Ông nói sao ?
- Kẻ giết người có thể là một thành viên trong gia đ́nh... đồng
thời là một người ngoài... Bà hiểu cái đó chưa ? Đây là ư kiến
của Hercule Poirot!
Anh nh́n chị bằng cặp mắt ḍ hỏi:
- Tôi phải trả lời ông Alfred Lee như thế nào đây ?
Lydia giơ tay lên rồi để rơi thơng xuống, vẻ thất vọng.
- Nói rằng bà đă chấp nhận... tất nhiên.
4
Pilar đang đứng giữa pḥng ḥa nhạc. Như một con vật bị săn
đuổi, cô sợ hăi nh́n xung quanh.
- Tôi muốn đi khỏi đây. - Cô nói.
- Không phải chỉ một ḿnh cô muốn như vậy - Stephen Farr thân
mật nói - Nhưng người ta không cho cô đi đâu cả.
- Ai ?... Cảnh sát ư ?
- Đúng thế.
Bằng một giọng nghiêm chỉnh, cô nói:
- Thật đáng buồn khi có việc liên quan tới cảnh sát. Cái đó
không đáng có với những người đáng được tôn trọng.
- Như cô chẳng hạn - Stephen tươi cười nói.
- Ồ! Tôi không nói tôi - Pilar nói - Nhưng các bác Alfred,
Lydia, David, Hilda và George... và cả Magdalene nữa.
Stephen châm một điếu thuốc, hút vài hơi rồi hỏi:
- Tại sao lại trừ ra thế ?
- Sao ?
- Tại sao cô không kể đến bác Harry ?
Pilar bật cười phô ra những chiếc răng trắng và đều.
- Ồ! Bác Harry th́ khác với mọi người. Bác ấy đă có nhiều cuộc
gặp gỡ cảnh sát.
- Có thể là cô có lư. Bác ta khác hẳn với những người khác trong
gia đ́nh.
Nghỉ một lát, anh lại hỏi:
- Cô có yêu quí những người thân của ḿnh ở nước Anh không ?
Cô ngập ngừng trước khi trả lời:
- Họ rất đáng mến... tất cả rất đáng mến. Nhưng họ không cười...
và không vui vẻ.
- Cô thân mến, cô không nghĩ đến việc trong nhà vừa xảy ra một
vụ án ư ?
- Đúng thế - Pilar nói.
- Người ta không tóm được thủ phạm. Ở nước Anh cũng như ở Tây
Ban Nha người ta coi thường những vụ án giết người.
- Anh chế giễu tôi ư ?
- Không. Tôi không thích đùa.
- V́ cả anh, anh cũng muốn rời khỏi đây, đúng không ?
- Đúng.
- Và người cảnh sát đẹp trai không cho anh đi ư ?
- Tôi không hỏi ông ta. Nhưng nếu hỏi th́ chắc chắn ông ta sẽ từ
chối. Tôi phải thận trọng, Pilar, phải rất thật trọng.
- Thật đáng buồn - Pilar thở dài.
- Quá đáng buồn nữa là khá c. Có nhà thám tử người nước ngoài đi
lùng sục khắp nơi. Tôi chưa biết ông ta là người thế nào, nhưng
ông ta làm đầu óc tôi căng thẳng.
Cau mày, Pilar hỏi anh:
- Ông ngoại tôi rất giàu, đúng không ?
- H́nh như thế.
- Ai hưởng số gia tài ấy ? Bác Alfred và những người khác ư ?
- Cái đó tùy thuộc vào bản di chúc của ông cụ.
- Có thể ông ngoại sẽ cho tôi một số tiền lớn - Pilar mơ màng
nói - Nhưng chưa chắc.
Cô thở dài.
Stephen muốn an ủi cô:
- Tương lai của cô đă được bảo đảm. Cô đă là một thành viên
trong gia đ́nh và mọi người sẽ chăm sóc cô.
- Tôi... tôi là thành viên của gia đ́nh. Thật là kỳ cục! Nhưng,
cũng chẳng kỳ cục chút nào!
- Tôi hiểu c'ai ư nghĩ ấy không làm cô thích thú lắm.
Pilar lại thở dài rồi nói:
- Nếu chúng ta cho chạy máy quay đĩa rồi nhảy th́ sao nhỉ ?
- Cô sẽ làm mọi người bực ḿnh. Hăy nghĩ đến việc trong nhà đang
có tang, cô gái Tây Ban Nha có trái tim nhạy cảm ạ!
Pilar mở to mắt và nói:
- Nhưng tôi chẳng muốn buồn chút nào. Tôi không biết mấy về ông
ngoại. Tôi rất thích nói chuyện với ông nhưng tôi không thể khóc
được khi ông qua đời và thật là kỳ cục tỏ ra buồn rầu giả tạo.
- Cô thật đáng mến - Stephen nói.
Bằng một giọng hóm hỉnh cô nói:
- Chúng ta có thể nhét tất tay, tất chân vào cái loa của máy
quay đĩa để bịt bớt tiếng nhạc, như vậy th́ không ai nghe thấy.
- A! Cô thật lắm sáng kiến, phải làm theo lời cô thôi.
Pilar cười và chạy nhanh ra hành lang để tới pḥng nhảy ở đầu
nhà. Đến trước cửa thông ra vườn cô đứng lại. Stephen vừa tới
nơi cũng dừng chân theo cô.
*
Hercule Poirot tháo những bức chân dung treo trên tường mang ra
vườn có ánh sáng để nh́n cho rơ. Anh ngẩng đầu lên và thấy hai
người trẻ tuổi.
- A! - Anh nói - Các bạn tới vào lúc tôi đang bận rồi.
- Ông đang làm ǵ vậy ? - Pilar đến bên nhà thám tử và hỏi.
Bằng một giọng nghiêm trang, Poirot trả lời:
- Tôi đang nghiên cứu một vấn đề rất quan trọng: bộ mặt thời
trai trẻ của ông Simeon Lee.
- Đây là ông ngoại tôi ư ? - Pilar hỏi.
- Đúng, thưa cô.
Cô nh́n bức chân dung rồi kêu lên:
- Thật là khác... Ông ngoại không giống như trong bức họa... ông
già, da nhăn nheo! Người này rất giống bác Harry... Harry trẻ
hơn chừng một chục tuổi.
- Phải - Hercule Poirot nói - Ông Harry đúng là con trai ông cụ.
Bây giờ, nh́n đây...
Anh dẫn Pilar vào pḥng khách nh́n một bức chân dung khá c.
- Đây là bà Lee, bà ngoại cô... bộ mặt dài hiền lành, tóc vàng,
mắt xanh rất đẹp...
- Giống như bác David - Pilar nhận xét.
Stephen dứng sau cô gái nói thêm:
- Ông Alfred cũng có những nét tương tự.
- Di truyền là một vấn đề thú vị - Poirot tuyên bố - Các con của
ông bà Lee phần lớn giống mẹ. CÔ xem đây.
Poirot lấy tay chỉ vào h́nh một cô gái khoảng hai chục tuổi, tóc
vàng óng, cặp mắt xanh tươi cười. Dángngười giống hệt bà Simeon
Lee nhưng người có phần vui tươi đầy sức sống khác với cặp mắt
xanh nhạt vẻ mặt buồn bă của người vợ ông già Lee.
- Ô! - Pilar kêu lên.
Mặt cô đỏ lên.
Cô đưa tay nâng cái mặt trên sợi dây chuyên vàng đeo ở cổ. Cô mở
ra và tươi cười nh́n ông Poirot.
- Mẹ tôi - Pilar nói.
Poirot xem phía bên kia của mặt dây chuyền thấy chân dung một
người đàn ông trẻ tuổI, tóc đen, mắt xanh tối.
- Đây là cha cô ư ? - Poirot hỏi.
- Vâng, cha tôi, ông rất đẹp.
- Đúng thế. Rất ít người Tây Ban Nha mắt xanh, đúng không, tiểu
thư ?
- Người ta thấy họ ở phương Bắc. Hơn nữa bà nội tôi là người Ái
Nhĩ Lan.
Poirot nói với vẻ mơ màng:
- Như vậy trong huyết quản của cô có ḍng máu Tây Ban Nha, Ái
Nhĩ Lan và Anh cùng một ít máu Bô - hê - Miêng. Cô biết tôi đang
nghĩ ǵ không ? Với một sự di truyền như thế, cô sẽ là một kẻ
thù dữ tợn.
Stephen cười nói:
- Cô có nhớ ḿnh đă nói trên xe lửa rằng để trả thù một người
th́ cô sẽ cắt cổ hắn. Ô!...
Anh ngừng lời... bất chợt nhận ra sự dại dột trong câu nói ấy.
Hercule Poirot nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện:
- A! Tiểu thư, tôi có việc muốn hỏi cô. Tấm hộ chiếu của cô. Ông
bạn cảnh sát của tôi đang muốn xem cái đó. Cô không biết những
thủ tục phiền hà của người nước ngoài tạm trú tại nước Anh. Tất
nhiên về mặt pháp luật th́ ở đây cô là người nước ngoài.
- Hộ chiếu của tôi ư ? Để tôi đi t́m. Nó đang ở pḥng tôi.
Poirot xin lỗi:
- Tôi lấy làm tiếc là đă làm phiền cô.
Anh đi theo cô gái có Stephen đi cùng. Pḥng của Pilar ở đầu cầu
thang.
Trước khi mở cửa pḥng, Pilar bảo Poirot:
- Ông đợi ở đây, tôi sẽ đưa nó cho ông.
Cô gái bước vào trong pḥng, Poirot và Stephen đứng ở ngoài.
Ân hận, Stephen nói:
- Tôi quá ngốc nghếch khi nhắc lại chuyện đó. Không biết cô ấy
có để ư không ? Ông Poirot, ông bảo sao ?
Poirot không trả lờ ị Đầu nghiêng sang một bên, anh như đang
nghe ngóng cái ǵ đó. Sau anh nói :
- Những người Anh yêu không khí một cách kỳ quặc. Cô Estravados
chắc hẳn thừa kế cái đặc tính ấy của người Anh.
Stephen nh́n thẳng vào mặt Poirot:
- Tại sao ?
- V́ hôm nay trời rất lạnh - khác hôm qua c̣n có ánh nắng mặt
trời - cô Estravados lại nâng một phần cửa sổ lên. Tôi ngạc
nhiên khi thấy người ta thích gió lạnh như vậy.
Bất chợt một tiếng Tây Ban Nha nổi lên ở trong pḥng và Pilar
hiện ra.
- A! Tôi thật ngốc nghếch và vụng về. Chiếc túi của tôi để trên
bậu cửa sổ, khi mở ra t́m giấy tờ th́ tấm hộ chiếu của tôi bị
rơi xuống vườn. Tôi sẽ chạy xuống để nhặt lại.
- Tôi cùng xuống với cô - Stephen đề nghị.
Nhưng Pilar ngoái cổ lại nói:
- Không, đây là lỗi của tôi. Anh vào pḥng khách ngồi với ông
Poirot, tôi sẽ trở lại sau.
Stephen định đi theo cô gái nhưng Poirot nắm tay anh giữ lại và
nói:
- Lại đằng này với tôi.
Họ tới đầu kia của ngôi nha `. Khi đến đầu cầu thang lớn Poirot
nói:
- Chúng ta không xuống vào lúc này. Anh theo tôi vào căn pḥng
xảy ra tội ác ấy v́ tôi muốn đặt ra cho anh một câu hỏi.
Hai người đi dọc hành lang lối tới pḥng của ông Simeon Lee và
đi qua một hơm tường trống, ở Đấy có hai tượng nữ thần sông núi,
mặc đồ dạ, từ thời nữ hoàng Victoria.
Stephen nh́n vào đó rồi lẩm bẩm:
- Ban ngày nh́n chúng tôi rất sợ. Tối hôm ấy tôi tưởng là có ba
pho tượng. Trời ơi! Nay nh́n kỹ th́ chỉ có hai.
- Vào thời ấy mua chúng rất đắt. Ban đêm chúng mới có tác dụng
làm người ta sợ hăi.
- Vâng, người ta chỉ thấy chúng một màu trắng mơ hồ.
- Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh - Poirot lẩm bẩm.
Họ thấy cảnh sát trưởng Sugden đang ở trong pḥng ông Simeon
Lee. Đang qú xuống trước két sắt, anh nh́n cánh cửa két bằng
một chiếc kính lúp. Anh ngẩng đầu lên khi hai người đi tới.
- Chiếc két n`y được mở bằng ch́a khóa do một người nào đó đă
biết mật mă.
Poirot đến bên Sugden, kéo anh ta ra xa, nói nhỏ vào tai anh ta
câu ǵ đó. Sugden gật đầu và ra khỏi pḥng.
Poirot quay lại nh́n Stephen thấy anh đang chăm chú nh́n chiếc
ghế bành mà ông Simeon Lee thường ngồi. Stephen cau mày và các
tĩnh mạch trên thái dương đang giật giật. Poirot yên lặng nh́n
anh rồi nói:
- Anh đang hồi tưởng lại những kỷ niệm...
- Vâng. Hai hôm trước, ông già Lee đang ngồi đây... đang sống...
Bây giờ...
Xua đuổi những ư nghĩ rùng rợn, anh hỏi Poirot:
- Ông đưa tôi tới đây để đặt ra cho tôi một câu hỏi ư ?
- Vâng. H́nh như anh là người đầu tiên tới đây vào buổi tối hôm
ấy, đúng không ?
- Tôi ư ? Tôi không nhớ. Không, h́nh như có một phụ nữ chạy
trước tôi.
- Ai vậy ?
- Vợ của George hay vợ của David... tôi không biết ai chạy trước
tôi.
- Anh không nghe thấy tiếng động như anh đă nói hôm trước.
- Tôi không cho rằng ḿnh đă nghe thấy. Tôi không nhớ. Tôi nhớ
rằng có người kêu lên, nhưng có thể đó là một người nào đó ở
dưới nhà.
Poirot hỏi:
- Anh không nghe thấy một tiếng kêu như thế này ư ?
Poirot ngả cổ về phía sau và kêu lên một tiếng dữ dội.
Bất ngờ, Stephen lùi lại và ngă bật ngửa. Tức giận, anh kêu lên:
- Trời! Ông có thôi kêu di không! Ông làm cả nhà sợ hăi. Mọi
người sẽ tưởng lại có một vụ giết người nữa đang xảy ra. Không,
tôi không nghe thấy tiếng kêu như vậy.
Poirot bối rối, lẩm bẩm:
- Đúng thế... Tôi thật là điên... Chúng ta ra khỏi đây ngay.
Anh vội vàng ra khỏi căn pḥng. Alfred và Lydia dưới chân cầu
thang nh́n lên. George chạy tư `pḥng đọc sách tới nơi và Pilar
tay cầm tấm hộ chiếu từ ngoài vườn chạy vào.
Poirot nói to:
- Không có chuyện ǵ... không có chuyện ǵ! Mọi người yên tâm...
Tôi vừa làm một cuộc thí nghiệm nhỏ.
Alfred tỏ vẻ buồn phiền c̣n George th́ bực ḿnh. Poirot để mặc
Stephen giải thích c̣n ḿnh th́ nhanh chóng tới đầu nhà đằng
kia.
Ở đầu hành lang, cảnh sát trưởng Sugden b́nh tĩnh rời khỏi pḥng
của Pilar tới gặp Poirot.
- Thế nào ? - Anh hỏi.
Người kia gật đầu.
Không một tiếng động.
Hai người nh́n nhau, vẻ thỏa măn.
5
Alfred Lee nói:
- Ông Poirot, ông nhận lời yêu cầu của tôi chứ ?
Tay run lên, cặp mắt màu hạt dẻ sáng rực, anh lắp bắp nói. Lydia
yên lặng đứng lên, vẻ lo ngại.
- Ông không biết... ông không thể tưởng tượng được... cái đó...
cái đó... có ư nghĩa như thế nào với tôi... Rất cần... điều tra
ra... kẻ giết cha tôi.
- Ông đă suy nghĩ kỹ trước khi yêu cầu tôi làm việc này nên tôi
chấp nhận. Nhưng, ông Lee, ông không được thay đổi ư kiến. Tôi
không phải là một con chó để chủ sai đi nhặt mồi, sau đó lại bị
chủ gọi quay trở lại v́ ông ta không thích con mồi ấy nữa.
- Vâng, đúng thế... tất cả đă sẵn sàng. Tôi đă cho sửa soạn
pḥng nghỉ cho ông. Ông ở lại bao lâu là tùy ông.
Poirot nói một cách nghiêm trang;
- Không mất nhiều thời gian đâu.
- Thế nào ? Ông nói sao ?
- Tôi nói rằng không mất nhiều thời gian đâu. Số người nghi vấn
đă được loại trừ dần để nhanh chóng đi đến sự thật. Tôi cho rằng
ḿnh đang nhanh chóng đi đến mục tiêu.
Alfred nh́n anh:
- Không thể như vậy được!
- Không đúng như vậy! Những sự kiện đều tập trung vào một hướng.
C̣n phải kiểm tra thêm một số chi tiết và sự thật sẽ được phơi
bày ra trước ánh sáng.
Nghi ngờ, Alfred hỏi lại:
- Ông đă biết ai là kẻ giết người rồi ư ?
- PhảI, tôi đă biết hắn - Poirot cười nói.
- Cha tôi... cha tôi - Alfred rên rỉ.
- Ông Lee - Poirot nói - Trước đó tôi có hai điều yêu cầu ông.
Nghẹn giọng, Alfred trả lời:
- Tất cả những điều ông muốn, ông Poirot... Tôi nghe ông đây.
- Trước hết tôi muốn có bức chân dung của ông Simeon Lee thời
trẻ để treo trên tường căn pḥng mà ông dành cho tôi.
Vợ chồng nhà Alfred nh́n Poirot.
Alfred hỏi:
- Bức chân dung của cha tôi ư ? Để làm ǵ ?
Poirot mơ hồ khoát tay:
- Cái đó... nói như thế nào nhỉ... sẽ gợi ư cho tôi.
Lydia hỏi ngay:
- Liệu ông có ư định t́m ra thủ phạm bằng ám thị không ?
- Thưa bà, chúng ta hăy nói, tôi không chỉ dùng đôi mắt của cơ
thể mà c̣n dùng đôi mắt của tâm hồn nữa.
Chị nhún vai.
Poirot nói tiếp:
- Sau đó, ông Lee, yêu cầu ông cho tôi biết trường hợp qua đời
của người em rể ông, Juan Estravados.
- Có cần thiết không ? - Lydia hỏi.
- Rất cần, thưa bà.
- Thế này - Alfred nói - Juan Estravados đă giết một người trong
quán cà phê v́ một người đàn bà.
- Ông ta đă giết người như thế nào ?
Alfred nh́n vợ bằng cặp mắt thương hại.
Lydia tiếp lời chồng:
- Giết bằng dao găm. Juan Estravados không bị khép vào tội tử
h́nh nhưng đă chết trong khi ngồi tù.
- Con gái ông ta có biết chuyện đó không ?
- Tôi không biết.
Alfred nói ngay:
- Không. Jennifer không bao giờ nói chuyện ấy với con gái.
- Xin cảm ơn.
Lydia hỏi Poirot:
- Ông không nghĩ cho cháu gái tôi đấy chứ ? Nếu như vậy th́ thật
là mơ hồ.
Poirot hỏi tiếp:
- Ông Lee, xin ông nói đôi chút về ông Harry Lee, em trai ông.
- Ông muốn biết những ǵ về nó ?
- Tôi nghe nói ông ấy đă làm mất danh dự gia đ́nh. Chuyện ǵ đă
xảy ra ?
- Đă lâu lắm rồi... - Lydia nói.
Mắt đỏ lên, Alfred tuyên bố:
- Nếu ông đă muốn biết th́ đây, ông Poirot: Harry đă ăn cắp một
số tiền lớn bằng cách giả mạo chữ kư của cha tôi trên một tấm
séc. Tất nhiên cha tôi không đi kiện. Harry bao giờ cũng là một
thằng ăn cắp. Nó gây chuyện khắp nơi nó đi qua. Nó không ngừng
đánh điện về để xin tiền rồi để lại đi vào con đường sai lầm. Nó
biết mọi nhà tù trên thế giới.
- Nào, anh Alfred, anh nói những chuyện mà ḿnh không được nh́n
thận mắt.
Tay run lên v́ tức giận, Alfred tuyên bố:
- Harry là đồ bỏ đi... đồ chết treo!
- Tôi thấy hai anh em không ưa nhau - Poirot nói.
- Nó là đứa con trai làm người cha đau đớn... một cách đáng xấu
hổ! - Alfred th́ thào.
Lydia thở dài... Poirot nh́n chị bằng cặp mắt ḍ hỏi.
Chị nói:
- Chỉ cần t́m ra những viên kim cương, câu đó sẽ được giải đáp.
- Người ta đă t́m thấy chúng rồi, thưa bà.
- Thế nào ?
- Người ta đă t́m thấy chúng trong chiếc bể cạn thể hiện Biển
Chết - Poirot ôn tồn giải thích.
Lydia kêu lên:
- Trong vườn nhà tôi ư ? Thật là... thật là kỳ lạ!
- Có đúng không, thưa bà ? - Poirot hỏi.
Chương 6
Ngày 27, Tháng Chạp
1
Thở dài, Alfred tuyên bố:
- Phiên ṭa đă diễn ra một cách dễ chịu hơn là tôi lo ngại.
Họ vừa trở lại nhà sau khi dự phiên ṭa điều tra tư pháp.
Ông Charlton, vị chưởng khế già, đă dự phiên ṭa lúc này theo họ
trở về lâu đài Gortston.
- Như tôi đă dự kiến - Ông nói - Phiên ṭa này chỉ là một thủ
tục đơn giản... Phiên sơ thẩm sẽ c̣n phải đợi kết quả điều tra
của cảnh sát.
Bực ḿnh, George Lee kêu lên:
- Thật là phiền... người ta đặt chúng tôi vào một hoàn cảnh phức
tạp! Về phần ḿnh, tôi tin chắc rằng tội ác do một thằng điên
tiến hành, bằng cách nào đó, hắn đă lọt được vào trong nhà.
Sugden bướng bỉnh như một con ḅ. Lẽ ra đại tá Johnson phải cầu
cứu Scotland Yard. Cảnh sát địa phương không làm được ǵ. Ví dụ
thằng Horbury có một quá khứ tồi tệ mà cảnh sát để nó được tự do
Ông Charlton lưu ư:
- Horbury có chứng cứ vô can trong thời điểm ông Simeon Lee bị
sát hại. Cảnh sát đă kiểm tra lại chứng cứ đó.
- Tại sao ? - George nổi cáu lên nói - Nếu là cảnh sát tôi chỉ
chấp nhận những lời khai ấy trong những điều kiện ngặt nghèo
nhất. Tất nhiên kẻ gian th́ bao giờ cũng sẵn sàng có chứng cứ
ngoại phạm! Cảnh sát phải chỉ ra sự dối trá trong đó... Ít nhất
là khi họ biết cách làm việc.
- Trời! - Ông Charlton nói - Chúng ta không cần phải dạy họ cách
làm việc. Đây là những người tài giỏi.
- Tôi không biết rơ quan điểm của ông - Ông Charlton căi lại -
Đối với tôi th́ Sugden là một ng*ời có nhiều khả năng. Ông ấy
không bỏ dở công việc mà theo đuổi đến cùng.
- Cảnh sát làm hết khả năng của họ - Lydia nói - Ông Charlton,
ông có muốn dùng một cốc rượu xê - ry không ?
Người chưởng khế lễ phép từ chối rồi hắng giọng, ông bắt đầu đọc
bản di chúc trước mặt đông đủ mọi người.
Khi đọc xong ông nhắc kính mắt ra, lau kính và nh́n cử tọa với
cặp mắt ḍ hỏi.
Harry lee nói:
- Tôi không hiểu những danh từ pháp luật ấy. Nhờ ông nói một
cách đơn giản ư muốn của cha chúng tôi là như thế nào ?
- Nào! - Ông chưởng khế nói - Bản di chúc này là rơ ràng nhất.
- Vậy như thế nào mới là một bản di chúc không rơ ràng ? - Harry
căi lại.
Ông Charlton nh́n anh với vẻ chê trách rồi nói:
- Những ư chính của bản di chúc rất là đơn giản. Một nửa số tài
sản của ông Simeon Lee thuộc về con trai ông là Alfred Lee. Phần
c̣n lại chia đều cho những người con khác.
Harry cười một tiếng khó chịu rồi kêu lên:
- Gặp vận may, Alfred! Một nửa tài sản của cha. Anh vớ bở đấy,
Alfred!
Alfred đỏ mặt c̣n Lydia th́ lạnh lùng nói:
- Alfred là một người con trai thật thà và dễ bảo. Anh ấy quản
lư nhà máy trong nhiều năm và đảm đương những trách nhiệm lớn.
- Đúng thế - Harry nói - Alfred bao giờ cũng là đứa con ngoan
của gia đ́nh.
Alfred nói bằng giọng khô khan:
- Harry, đáng lẽ chú phải vui mừng v́ cha đă để lại cho chú cái
ǵ đó.
- Anh thích ông cụ truất quyền thừa kế của tôi, phải không ? Bao
giờ anh cũng ghét bỏ tôi!
Ông Charlton húng hắng ho. Ông đă chứng kiến nhiều cảnh đọc di
chúc chia gia tài và chỉ muốn đi khỏi nơi này trước khi nổ ra
những vụ căi cọ trong gia đ́nh.
Ông lẩm bẩm:
- Tôi cho rằng... rằng... đến đây là hết....
Harry hỏi tiếp:
- C̣n Pilar th́ sao ?
Một lần nữa, ông chưởng khế lại ho... lần này ra vẻ xin lỗi:
- Cô... cô Estravados không có tên trong bản di chúc.
- Nó không có quyền hưởng phần của mẹ nó ư ?
Ông Charlton giải thích:
- Bà Estravados, nếu c̣n sống, cũng s~ được hưởng một phần bằng
những người con c̣n lại, nhưng v́ bà ấy đă qua đời, phần của bà
ấy được chia đều cho mọi người.
Với giọng phương Bắc, Pilar chậm chạp hỏi:
- Như vậy tôi không được ǵ ư ?
Lydia nói ngay:
- Cháu thân yêu, gia đ́nh sẽ lo liệu cho cháu.
George nói với cô gái:
- Cháu sẽ ở lai đây với bác Alfred ư ?... Cháu là cháu gái của
tất cả chúng ta. Chúng ta có bổn phận phải lo liệu cho cháu.
Hilda nói thêm:
- Pilar, chúng ta sẽ rất sung sướng khi thấy cháu ở bên chúng
ta.
- Nhất định nó phải có phần - Harry khăng khăng nói... - Phần
của mẹ nó.
Ông Charlton lẩm bẩm:
- Đúng là tôi phải... ra về. Xin tạm biệt ông Lee. Tôi sẵn sàng
phục vụ ông... Nếu cần ông cứ gọi tôi.
Ông vội vàng ra đi, biết rằng, theo kinh nghiệm, ông đă để lại
sau lưng những yếu tố của một cuộc căi cọ trong gia đ́nh.
*
Sau khi ông công tố đi khỏi, Lydia dịu dàng nói:
- Tôi chia sẻ ư kiến với chú Harry. Pilar có quyền hưởng phần
của mẹ nó. Bản di chúc này được lập nhiều năm trước khi cô
Jennifer qua đời.
- Thật là kỳ cục - George tuyên bố - Chị Lydia, chị có những ư
kiến ngốc nghếch. Luật là luật. Mọi người chúng ta phải tuân
theo.
- Thật không may, chúng ta lấy làm tiếc cho Pilar - Magdalene
nói - Nhưng George có lư. Như anh ấy nói, luật là luật.
Lydia đứng lên và nắm lấy tay cô gái:
- Cháu thân yêu - Chị nói với cô - Cái cảnh này làm cháu khổ
tâm. Cháu có muốn để chúng ta bàn bạc riêng không ?
Chị đi theo Pilar ra cửa và nói:
- Đừng nghĩ ngợi ǵ, cháu thân yêu. Để mặc chúng ta.
Pilar chậm chạp đi ra. Lydia đóng cửa lại và trở về ngồi trên
ghế.
Sau một lúc tạm lắng dịu, trong lúc ấy mỗi người đều nín thở,
cuộc chiến đấu đến hồi quyết liệt.
Harry kêu tướng lên:
- George, bao giờ mày cũng là thằng keo kiệt.
George căi lại:
- Nhưng tôi không phải là một thằng ăn cắp, thằng moi tiền.
- mày cũng là thằng moi tiền như tao thôi. Bao nhiêu năm nay mày
đă chẳng sống bằng tiền của cha là ǵ ?
- Anh quên rằng tôi là người có địa vị và chịu những trách nhiệm
lớn lao.
- Nói nữa đi! Mày chỉ là một cái thùng rỗng tuếch!
- Tại sao anh dám... - Magdalene cự người anh chồng.
Tiếng nói trong trẻo của Hilda cất lên:
- Chúng ta không thể b́nh tĩnh thảo luận được ư ?
Bất chợt giận dữ, David nói to:
- Tại sao lại có cuộc căi nhau đáng xấu hổ này v́ tiền bạc nhỉ ?
Magdalene nói với người anh chồng này bằng giọng ngọt sớt:
- Cái đó làm cho bác trở thành hào hiệp đấy! Bác sẽ từ bỏ phần
được thừa kế của ḿnh ư ? Bác cũng cần tiền như những người khác
thôi. Xin đừng làm ra vẻ nữa.
David lẩm bẩm:
- Thím bảo tôi từ chối phần của ḿnh ư ? Tôi đang tự hỏi...
- Chắc chắn là không - Hilda bảo chồng - Chúng ta xử sự như
những đứa trẻ. Alfred, bác là chủ gia đ́nh.
Như vừa ra khỏi một giấc mộng, Alfred nói:
- Xin lỗi... Nhưng mọi người cùng kêu lên một lúc. Tôi... tôi
nhức cả đầu.
- Như thím Hilda đă nhận xét, đúng là chúng ta đă xử sự như
những đứa trẻ - Lydia nói - Nói phải có thiện ư và b́nh tĩnh...
người này đến người kia. Alfred phát biểu trước với tư cách là
con trưởng. Alfred, chúng ta phảI làm ǵ cho Pilar ?
Alfred chậm chạp nói:
- Cháu nó sẽ ở đây và chúng ta sẽ cho nó một khoản trợ cấp. Tôi
không nghĩ rằng nó sẽ khiếu nại để được hưởng phần của mẹ nó.
Nên nhớ, nó không mang họ Lee. Nó mang họ Tây Ban Nha.
- Về mặt pháp luật th́ nó không có quyền ǵ cả - Lydia nói -
Nhưng về mặt đạo đức th́ có. Dù rằng cô Jennifer đă lấy một
người chồng ngoại quốc, chống lại ư muốn của cha ḿnh, nhưng cha
cũng cho cô ấy một phần gia tài như những người con khác. Harry,
Daivd, George và Jennifer đều được những phần bằng nhau.
Jennifer mới qua đời năm trước đây thôi, và tôi tin chắc rằng
khi cha gọi ông Charlton th́ cha đă có ư did.nh cho Pilar một
phần lớn trong bản di chúc mới. Ít nhất là bằng phần của mẹ nó.
Cũng có thể là lớn hơn. Nó là đứa cháu duy nhất của cha. Theo
tôi, cái ít nhất mà chúng ta có thể làm được là sửa lại cái
không công bằng mà cha đă định sửa.
Alfred hồ hởi tán thành:
- Nói đúng, Lydia. Tôi đă nhầm. Tôi tán thành ư kiến của em.
Pilar phải được hưởng phần của mẹ nó mà cha đă phân phối.
Lydia nói:
- Đến lượt chú, Harry.
- Bác biết là tôi đồng ư rồi mà. Bác Lydia sắp xếp công việc đâu
vào đấy và tôi xin gửi bác những lời khen ngợi.
- C̣n chú, George ? - Lydia nói.
Mặt đỏ như gấc, George ấp úng:
- Ô! Không. Chắc chắn là không! Tôi không tán thành ư kiến của
mọi người. Cho nó chỗ ở và đủ ăn đủ mặc là đươc. rồi.
- Thế là chú từ chối hợp tác với chúng tôi ư ? - Alfred hỏi.
- Phải, tôi từ chối.
- Anh ấy có lư - Magdalene nói - Thật là xấu hổ khi đ̣i hỏi một
sự hy sinh như vậy! George là người duy nhất trong gia đ́nh đă
làm một cái ǵ đó có ích cho xă hội, tôi xấu hổ v́ cha đă cho
anh ấy ít như vậy.
Lydia nói:
- C̣n chú, David ?
David mơ màng trả lời:
- Tôi, tôi tán thành, bác Lydia và tôi chán ngấy việc căi vă đê
tiê.nnày.
- Lydia, chị có lư - Hilda nói thêm - Chỉ cần công bằng là ổn.
Harry lần lượt nh́n từng người rồi tuyên bố:
- Như vậy là xong. Anh Alfred, tôi và chú David đồng ư với đề
nghị của chị Lydia. Riêng chú George th́ không đồng ư. Lư do th́
mọi người đă nghe rơ.
George căi lai bằng giọng cáu kỉnh:
- Không phải. Tôi giữ cái quyền của ḿnh hưởng phần mà cha đă
chia cho tôi. Tôi không chịu thiếu một xu.
- Chắc chắn là không! - Magdalene nói.
- Hai người có quyền tự do giữ ư kiến của ḿnh - Lydia nói ngay
- Mỗi người chúng tôi sẽ bỏ ra một ít cho đủ số tiền.
Chị đưa mắt ḍ hỏi những người khác và mọi người gật đầu đồng ư.
Harry nói sau một lúc suy nghĩ:
- Anh Alfred sẽ đươc. hưởng phần lớn như sư tử. Anh ấy phải bỏ
ra nhiều hơn chúng tôi.
- Tôi biết sự không vụ lợi của ḿnh không giữ được lâu. - Alfred
nói.
Bằng một giọng nghiêm khắc, Hilda lập lại trật tự:
- Không bàn đi, bàn lại nữa! Chị Lydia chịu trách nhiệm đi báo
tin cho Pilar về quyết định này của chúng ta. Sau này chúng ta
sẽ bàn thêm những chi tiết.
Chị nói thêm để chuyển hướng câu chuyện.
- Ông Poirot và cậu Farr đâu nhỉ ?
Alfred trả lời:
- Chúng ta đă để ông Poirot ở trong làng khi chúng ta ra ṭa án.
Ông ấy nói là ḿnh sẽ đi t́m mua một thứ hàng quan trọng.
Harry hỏi:
- Ông ấy không có mặt ở ṭa án ư ? Đáng lẽ ông ấy phải tới đấy
chư" ?
Hilda trả lời:
- Hẳn là ông Poirot biết phiên ṭa không mang lai cho ông ấy
điều ǵ mới. Ai đang ở trong vườn kia ? Cảnh sát trưởng Sugden
hay anh chàng Farr ?
Câu chuyện của hai người đàn bà đă kết thúc cuộc họp gia đ́nh.
*
Khi chỉ c̣n hai người ngồi với nhau, Lydia bảo Hilda:
- Cảm ơn Hilda. Trong việc này thím cư xử rất nhũn nhặn. Thím
làm cho chị có thêm sức mạnh để giải quyết vấn đề.
Ngẫm nghĩ một lát, Hilda nói:
- Tiền làm thay đổi con người một cách ghê gớm.
- Phải - Lydia nói - Chính chú Harry lại là người đầu tiên có
gợi ư đó! Và anh Alfred khốn khổ của chị... Là người Anh, anh ấy
không muốn nh́n thấy tiền của nhà họ Lee chuyển vào tay một
người Tây Ban Nha.
Hilda cười:
- Hăy nghĩ đến phụ nữ chúng ta, chúng ta có phải là những người
ít bị ràng buộc vào của cải của người ta không ?
Lydia nhún vai:
- Ồ! Thím biết, tùy từng lúc v́ đây có phải là tiền của chúng
ta... của cải của cá nhân chúng ta đâu. Nó mang một sắc thái
khác.
Hilda suy nghĩ rồi lẩm bẩm:
- Con bé thật kỳ cục... em muốn nói Pilar. Nó sẽ ra sao đây ?
Lydia thở dài:
- Cũng may là nó có thể sống độc lập nhờ vào tài sản của mẹ nó.
Nó không thể chấp nhận đề nghị của anh Alfred được. Nó rất kiêu
hănh và có ít tính chất người Anh để sống theo kiểu chỉ được chu
cấp ăn mặc.
Chị mơ màng nói thêm:
- Đă nhiều năm chị giữ một sợi giây chuyền Ai Cập. Ở đấy, trên
là nắng mặt trời, dưới là cát bỏng, nhưng nó vẫn lấp lánh một
cách kỳ diệụ Ở đây nó bị xỉn đi và không lấp lánh nữa.
- Vâng, em hiểu...
Lydia nói với người em dâu bằng giọng dễ mến:
- Chị rất sung sướng được gặp thím, thím và chú David. Cả hai
cùng trở về là rất tốt.
Hilda thở dài:
- Về phần ḿnh, em lấy làm tiếc là đă trở về đây.
- Phải, chị biết. Nhưng hăy yên tâm, Hilda. Chuyện vừa xảy ra
không làm xáo động chú David như người ta tưởng. Chú ấy rất nhạy
cảm, một cú sốc đủ làm chú ấy quỵ. Ngược lại, chị thấy David vẫn
b́nh tĩnh...
Hilda bối rối:
- Cả chị nữa, Lydia, chị cũng đă chú ư đến anh ấy ư ? Tuy nhiên
đó là sự
thật...
Hilda yên lặng một lúc lâu và nhớ lại những lời chồng ḿnh nói
tối hôm qua. Hất mớ tóc vàng ra đằng sau, anh nói bằng giọng sôi
nổi:
- Em có nhơ" không, Hilda, khi Tosca thắp nếu trước Scarpia, đó
là lúc Scarpia vừa nói: "Bây giờ ta tha thứ cho hắn...". Nhân
chuyện này anh nghĩ đến cha. Đă nhiều năm anh muốn tha thứ cho
cha, nhưng không thể được. BâY giờ... anh không thể làm như vậy
được nữa. Sự thù hận của anh đă tiêu tan. Anh thấy ḿnh thanh
thản như người vừa cất được gánh nặng trên vai.
- V́ ông cụ vừa qua đời, đúng không ? - Chị hỏi với vẻ sợ hăi.
Anh căi lại, giọng nói hơi lắp bắp:
- Không. Em không hiểu anh rồi... Không phải v́ cha anh đă
chết... mà là v́ sự thù hận ngu ngốc trong con người anh đă
chết...
Hilda nhớ lại cuộc nói chuyện ấy với David.
Chị muốn kể lại cho Lydia nghe, nhưng lại thấy khôn ngoan hơn cả
là giấu biệt nó đi.
*
Hilda đi theo Lydia ra khỏi pḥng khách. Tới pḥng xép họ thấy
Magdalene đang đứng ngắm một gói hàng đặt trên bàn. Chị ta giật
ḿnh khi thấy hai người chị dâu bước tới.
- Ồ! Chắc chắn đây là món hàng quan trọng của ông Poirot. - Chị
nói - Em vừa đặt nó lên bàn và đang tự hỏI đây là cái ǵ.
Lydia cau mày rồi nói:
- Tôi phải đi chuẩn bị bữa ăn đây.
Bằng giọng của một đứa trẻ được chiều chuộng nhhưng vẫn c̣n đôi
chút lo ngại, Magdalene tuyên bố:
- Em phải nh́n qua mới được!
Chị mở gói giấy rồi kêu lên một tiếng khi nh́n thấy vật được gói
ở trong gói hàng.
Lydia và Hilda cùng quay lại và mở to mắt.
Magdalene lắp bắp nói:
- Một bộ ria giả. Tại sao ?
Hilda trả lời:
- Để cải trang; nhưng...
Lydia nói tiếp:
- Nhưng ông Poirot đă có một bộ ria đẹp rồi kia mà... bộ ria
thật!
Magdalene gói món hàng lại rồi nói:
- Em chẳng hiểu ǵ hết. Thật là... điên rồ. Ông Poirot mua bộ
ria giả để làm ǵ nhỉ ?
2
Pilar rời khỏi pḥng khách khi mọi người đang tranh luận về bản
di chúc của ông ngoại. Cô đi tới pḥng xép trong khi Stephen
Farr từ ngoài vườn trở vào.
- Này - Anh hỏi cô - Cuộc họp gia đ́nh đă xong rồi ư ? Người ta
đă đọc bản di chúc chứ ?
Như muốn khóc, cô gái nói:
- Tôi không có ǵ... không có ǵ cả! Bản di chúc ấy đă lập từ
lâu. Ông ngoại đă chia phần cho mẹ tôi, nhưng v́ con gái ông đă
qua đời nên phần của mẹ tôi được chia đều cho những người khác.
- Thật là khổ tâm - Stephen nói.
- Nếu c̣n sống, hẳn là ông ngoại đă viết một bản di chúc khá c.
Ông sẽ dành phần cho tôi... cho tôi. Tôi sẽ có rất nhiều tiền.
Có thể sau này ông sẽ cho tôi toàn bộ tài sản của ḿnh nữa ấy
chứ!
Stephen mỉm cười căi lại:
- Nhưng như vậy thật không công bằng với mọi người trong gia
đ́nh.
- Không. Ông ngoại yêu quí tôi hơn những người khác.
- Thật là tham lam, Pilar thân mến!
Cô gái b́nh tĩnh nói:
- Cuộc sống thật là cay độc với phụ nữ! Họ phải tự lo liệu khi
c̣n trẻ. Khi họ trở về già và xấu xí th́ người ta đuổi họ đi.
- Chuyện cô nói th́ không hẳn thế đâu, nhưng không nên buồn
phiền. Gia đ́nh sẽ chăm sóc cho cô, Pilar.
- Tôi không muốn sống trong cảnh đó - Pilar nói với giọng buồn
khôn nguôi.
- Tôi biết cô không muốn ở đây. Pilar, cô có thích sống ỏ Nam
Phi không ?
- Thích chứ.
- Ở đấy có mặt trời, có không gian rộng răi - Stephen nói -
Nhưng người ta phải làm việc căng thẳng. Cô có chịu được không ?
Cô gái ngập ngừng trả lời:
- Tôi không biết.
- Cô thích ngồi trên bao lơn, miệng nhai kẹo hết ngày, đúng
không ? Người cô sẽ béo ph́ ra.
Pilar bật cười.
- Tốt rồi! - Stephen nói - Cuối cùng th́ tôi đă thành công trong
việc làm cho cô cười rồi.
- Tôi đă hy vọng được cười thỏa tích trong dịp lễ Noel. Trong
sách vở, người ta nói lễ Noel ở nước Anh rất vui. Người ta nói
đến những chiếc bánh ngọt có nho, có cây thông Noel...
- Với điều kiện là không có vụ giết người nào xảy ra! Đi theo
tôi, Pilar. Bà Lydida đă cho tôi xem những chuẩn bị cho ngày lễ
của bà. Đây là những thức ăn đồ uống.
Anh dẫn cô gái vào một căn pḥng nhỏ.
- Nh́n đây: những hộp bánh kẹo, mứt, những thùng cam và hạt
dẻ... đây là phá ọ C̣n dây là...
- Ô! - Cô gái vỗ tay reo lên - Đây là những khuyên tai bằng vàng
và bạc!
- Người ta treo chúng lên cây thông để tặng cho những người giúp
việc. Đây là ông già Noel và những thằng lùn để trang trí cho
pḥng ăn. Đây là những quả bóng bay muôn màu! Chỉ cần thổi phồng
chúng lên thôi.
- Ô! - Cô gái kêu lên - Chúng ta có thể thổi một quả được không
? Bác Lydia chắc không phật ư. Tôi rất thích những quả bóng bay.
- Nào, em bé, hăy chọn một quả đi!
- Tôi lấy quả màu đỏ! - Pilar nói.
Cả hai người lấy một quả bóng và cùng thổi. Pilar ngừng lại để
cười khi thấy quả bóng đă căng phồng.
- Trông anh có vẻ kỳ cục - Cô nói với người bạn - Má anh cũng
phồng lên.
Thôi cười, cô buộc đầu quả bóng lại và tung nó lên. Họ chuyền
quả bóng sang tay nhau để đi ra pḥng xép. Poirot đang đứng ở
đây và nh́n họ với vẻ khó tin.
- Hai người chơi đùa như những đứa trẻ - Anh bảo họ - Những quả
bóng bay rất đẹp.
Pilar nói:
- Quả bóng của tôi màu đỏ. Nó lớn hơn quả của anh. Nếu tung nó
ra ngoài, nó sẽ bay lên tận trời.
- Nào, chúng ta ra ngoài vườn, nói một điều ước rồi tung bóng
lên.
Cô gái chạy ra vười có Stephen theo sau. Poirot thích thú đi
theo họ.
- Tôi, tôi ước có thật nhiều tiền - Pilar tuyên bố.
Cô giữ một đầu dây và tung quả bóng lên. Bóng bay trong không
trung.
- Không cần nói to điều ước như vậy - Stephen cười nói.
- Tại sao ?
- V́ nó không bao giờ thành sự thật. Đến lượt tôi đọc điều ước
và tung bóng.
Bóng của Stephen bay vào một bụi cây và nổ tung.
Pilar chạy lại rồi nói bằng giọng buồn rầu:
- Thế là xong!...
Dưới chân cô là một mẩu ống cao su trên đầu quả bóng. Cô gái
nhặt vật đó lên rồi nói:
- Đây giống cái mà tôi nhặt được trong pḥng ông ngoại. Nó cũng
ở quả bóng ra nhưng nó màu hồng chứ không phải màu đỏ.
Poirot bỗng kêu lên một tiếng. Pilar quay lại, lạ lùng nh́n anh.
- Không có ǵ. - Anh bảo cô g'ai - Tôi vừa bước một bước hụt.
Nói xong anh trở vào trong nhà.
- Những ô cửa sổ! - Anh lẩm bẩm - Thưa cô, môt. ngôi nhà có
mắt... có tai. Tôi không hiểu tại sao người Anh lại thích để ngỏ
cửa sổ như vậy.
Lydia ra vườn và kêu lên:
- Bữa ăn đă chuẩn bị xong. Pilar thân yêu, bác Alfred sẽ cho
cháu biết quyết định của cuộc họp sau bữa ăn này. Cháu có muốn
vào không ?
Họ đi vào trong nhà. Vẻ nghĩ ngợi, Poirot đi theo.
3
Khi ra khỏi pḥng ăn, Alred bảo Pilar:
- Cháu có muốn vào văn pḥng của ta không ? Ta muốn nói chuyện
với cháu.
Cả hai đi qua pḥng xép để vào văn pḥng. Những người khác vào
pḥng khách. Chỉ một ḿnh Hercule Poirot ở lại pḥng xép, mắt
nh́n vào cánh cửa mà Pilar đă đi vào cùng Alfred.
Bất chợt anh thấy người quản gia đang đến bên ḿnh. Ông
Tressilian đang tỏ vẻ khó chịu.
- Có chuyện ǵ vậy, ông Tressilian ?
Người giúp việc bối rối:
- Tôi muốn nói với cậu Lee. Nhưng tôi không muốn làm phiền cậu
ấy trong lúc này.
- Có chuyện ǵ khác thường ư ?
Ông Tressilian lẩm bẩm một cách chậm chạp:
- Thật là kỳ cục! Chẳng ra nghĩa lư ǵ cả!
- Cho tôi biết việc ǵ đă xảy ra ?
Sau một lúc ngập ngừng, ông nói với Poirot:
- Thế này, thưa ông. Chắc hẳn ông đă chú ư mỗi bên cửa có một
đầu đạn trái phá. Nhưng một trong hai viên đă biến mất rồi.
Poirot cau mày.
- mất từ lúc nào ?
- Sáng nay tôi c̣n thấy cả hai đầu đạn. Tôi xin thề là như vậy.
- Chúng ta ra đấy xem sao.
Hai người đi ra cổng. Poirot cúi xuống đẩy đầu đạn c̣n lại rồi
đứng lên, mặt nghiêm nghị.
Bằng một giọng run rẩy người giúp việc hỏi:
- Ai có thể lấy cắp vật đó, thưa ông ? Việc này chẳng có nghĩa
lư ǵ cả.
- Tôi cũng không thích chuyện này... không thích chút nào! -
Poirot nóio.
Ông Tressilian lo ngại nh́n anh rồi lắp bă"p:
- Ngôi nhà này sẽ ra sao đây ? từ khi ông chủ tôi bị giết hại,
có một cái ǵ đó làm lâu đài Gorston thay đổi. Tôi tưởng như
ḿnh đang sống trong một cơn ác mộng. Tôi lẫn lộn tất cả và
nhiều khi tự hỏi hay là tại mắt của ḿnh.
- Ông nhầm rồi - Poirot ngẩng đầu bảo ông già - Ông nên tự hào
về cặp mắt của ḿnh.
- Nhưng tôi nh́n kém... tôi nh́n không rơ như trước kia nữa. Tôi
bị nhầm lẫn. Tôi nh́n người nọ lại tưởng là người kia. Ông thấy
không, tôi già rồi, không thể làm việc được nữa.
Hercule Poirot vỗ vai ông rồi nói:
- Can đảm lên!
- Cảm ơn ông. Ông rất tốt, nhƯng tuổi tác nói rằng tôi đă già
rồi. Tôi chỉ nh́n thấy những bộ mặt trong quá khứ. Cô Jennifer,
cậu David, cậu Alfred.. tôi chỉ nh́n thấy bộ mặt thời trai trẻ
của họ... từ cái ngày mà cậu Harry trở về..
- Đúng như tôi đă nghĩ - Poirot nói - Vừa rồi ông nói: Từ khi
ông chủ tôi bị giết hại... nhưng cái đó đă xảy ra từ trước. Mà
chỉ từ sau cái ngày mà ông Harry trở về th́ ông mới thấy ngôi
nhà này có vẻ lạ lùng, đúng không ?
- Vâng, đúng như thế, thưa ông. Cậu Harry luôn mang những chuyện
rắc rối bên ḿnh, cũng như ngày xưa...
Ông Tressilian nh́n cái bệ xây nay thiếu đầu đạn trái phá.
- Ai có thể lấy nó, thưa ông ? - Ông già lẩm bẩm - Và để làm ǵ
? Người ta tưởng đây là ngôi nhà của những người điên!
- Tôi không cho rằng người ta điên! - Poirot nói - Nhưng một
người nào đó sắp gặp nguy hiểu, ông Tressilian.
Poirot nhanh chóng trở vào pḥng xép.
Cùng lúc ấy, Pilar từ trong văn pḥng đi ra. Mặt đỏ bừng, mắt
sáng lên, đầu ngẩng cao mà đi ra.
Khi Poirot đến bên cô gái th́ cô giậm chân xuống đất kêu to:
- Tôi không muốn như vậy!
Poirot nh́n cô.
- Cô không muốn cái ǵ, thưa cô ?
Pilar giải thích:
- Bác Alfred vừa cho tôi biết rằng tôi sẽ nhận phần gia tài ông
ngoại chia cho mẹ tôi.
- Rồi sao nữa.
- Bác ấy bảo luật pháp th́ không cho phép nhưng vợ chồng bác ấy
và các bác khác cho rằng tôi hưởng số tiền ấy là hợp lẽ công
bằng.
Poirot lại hỏi:
- Rồi sao nữa ?
Cô gái lại giậm chân xuống đất:
- Ông không hiểu ǵ ư ? Mọi người cho tôi số tiền ấy. Họ cho tôi
số tiền ấy.
- Tôi không hiểu tại sao cô lại bực ḿnh... v́ mọi người cho
rằng theo lẽ công bằng th́ số tiền ấy phải thuộc về cô.
- Ông không hiểu....
- Ngược lại - Poirot bảo cô - Tôi hiểu rất rơ.
- Ô!...
Cô gái bực ḿnh bỏ đi.
Có tiếng chuông gọi cổng. Poirot ngoái cổ lại nh́n thấy cái bóng
của cảnh sát trưởng Sugden trước ô kính. Anh hỏi Pilar:
- Cô đi đâu ?
Cô nhăn mặt trả lời:
- Đến gặp mọi người trong pḥng khách.
- Tốt - Poirot nói - Nhưng cô hăy ở trong ấy! Đừng đi quanh nhà.. nhất là những chỗ tối. Hăy coi chừng, thưa cô, có một mói
nguy hiểm đang đe dọa cô... một mối nguy hiểm ghê gớm.
Anh bỏ cô gái để đến với Sugden.
Người cảnh sát trưởng đợi ông già Tressilian vào hẳn trong bếp
rồi anh mở một bức điện tín giơ lên trước mặt Poirot.
- Bây giờ th́ chúng ta nắm được hắn rồi - Anh tuyên bố - Đây,
ông đọc đi. Nó vừa được gửi từ Nam Phi tới.
Bức điện viết: "Người con trai độc nhất của ông Ebnezer Farr đă
chết cách đây hai năm".
- Chúng ta đă được báo tin - Sugden nói.
4
Đầu ngẩng cao, Pilar bước vào pḥng khách.
Cô đến bên Lydia đang ngồi đan bên cửa sổ.
- Bác Lydia - Cô nói - Cháu đến báo cho bác là cháu không nhận
số tiền ấy. Cháu sẽ đi khỏi đây ngay lập tức.
Ngạc nhiên, Lydia đặt chiếc áo xuống rồi nói:
- Cháu thân yêu. Hẳn là bác Alfred đă giải thích kém. Đây không
phải là việc làm từ thiện, nếu điều đó làm cho cháu phật ư.
Không phải là một cử chỉ hào hiệp của chúng ta mà chỈ là một
việc làm theo lẽ công bằng. Nếu b́nh thường th́ mẹ c háu là
người được hưởng khoản tiền ấy và sau đó là cháu. Cháu được
hưởng do cái quyền, bởi cái quyền của người con.
Pilar giận dữ kêu lên:
- Bác chỉ nói như thế thôi... cháu không thể nhận được. Cháu rất
hài ḷng khi tới đây... Đối với cháu th́ đây là một cuộc phiêu
lưu lớn, nhưng các bác đă làm hỏng hết cả rồi. Cháu sẽ đi... đi
ngay lập tức... và mọi người sẽ không nói ǵ về cháu nữa.
Nghẹn lời, cô gái chạy ra khỏi pḥn gkhách.
Lydia mở to mắt và thở dài:
- Ḿnh không thể tưởng tượng nổi con bé lại xử sự như vậy.
- Nó đúng là một đứa hư hỏng - Hilda nhận xét.
George hắng giọng rồi trịnh trọng nói:
- Sáng nay tôi đă nói mà... cái nguyên tắc ấy là sai. Pilar khá
thông minh và nó từ chối sự ban ơn...
- Đây không phải là sự ban ơn. Nó có quyền được hưởng số tiền
ấy! - Lydia kêu lên.
- Nó có cách hiểu củ nó - George nhận xét.
*
Đúng lúc ấy th́ Poirot và Sugden bước vào pḥng khách. Người
cảnh sát trưởng nh́n xung quanh rồi hỏi.
- Stephen Farr đâu ? Tôi muốn gặp anh tạ
Trước khi mọi người kịp trả lời th́ Poirot đă đặt ra một câu hỏi
khác:
- Cô Estravados đi đâu rồi ?
Với vẻ ranh mănh, George báo tin:
- Nó sẽ rời khỏi nhà này, ít nhất như nó nói. Chắc chắn là nó đă
mỏi mệt với những bà con người Anh của nó.
- Nhanh lên!... Thưa ông! - Poirot bảo Sugden.
- Đi ngay!
Khi hai người chạy vào pḥng xép th́ có tiếng người ngă và tiếng
kêu thét.
- Nhanh lên!... Thưa ông! - Poirot giục.
Hai người trèo lên thang gác. Cửa pḥng của Pilar để ngỏ và một
người đang đứng ngoài cửa. Đó là Stephen Farr.
- Cô ấy đă thoát nạn! - Anh báo tin.
Đứng dựa lưng vào tường, mắt mở to và sợ hăi nh́n vào đầu đạn
đại bác nằm lăn lóc trên sàn, Pilar giải thích:
- Đầu đạn được đặt trên cánh cửa pḥng tôi. Tôi sẽ bị nó rơi
trúng đầu nếu chiếc áo đang mặc của tôi không vướng vào một mẩu
đinh nhọn trên cửa khi tôi bước vào.
Poirot qú xuống nh́n đầu đinh c̣n vương một sợi len đỏ. Nghiêm
khắc nh́n Pilar, anh nói:
- Thưa cô, mẩu đinh này đă cứu cô.
Người cảnh sát trưởng hoảng hốt kêu lên:
- Thế này là thế nào ?
- Có một người nào đó muốn giết tôi! - Pilar nói ị
Sugden nh́n ra cửa:
- Một tṛ lừa ngốc nghếch... nhưng với ư định giết người. Lần
này kẻ giết người đă hỏng việc.
Với giọng ồm ồm, Stephen bảo Pilar:
- Ơn trời! Cô đă thoát chết.
Pilar giơ tay lên làm ra vẻ hùng biện.
- Ơn trời - Cô kêu lên - Tại sao người ta muốn giết tôi ? Tôi đă
làm ǵ ?
- Cô nên tự hỏi: tôi biết ǵ ?
- Tôi ư ? - Pilar ngạc nhiên hỏi lại - Tôi không biết ǵ cả,
thưa ông.
- Cô nhầm rồi. Cô Pilar, cô nó xem, khi xảy ra vụ giêt' người ấy
th́ cô đang ở đâu ?
- Tôi đă nói rồi.
Người cảnh sát trưởng bảo cô:
- Cô chưa nói đúng sự thật, thưa cô. Cô đă nói rằng ḿnh nghe
thấy tiếng kêu của ông ngoại... Nếu đang ở trong pḥng này th́
cô không thể nghe thấy được... Hôm qua ông Poirot và tôi đă làm
một cuộc thí nghiệm.
- Ô!
Pilar tỏ ra luống cuống.
Poirot bảo cô:
- Lúc ấy cô đang ở rất gần pḥng của ông ngoại cô. Tôi tin rằng
cô đang đứng nấp vào phần hơm trên tường nơi có hai pho tượng.
Pilar giật ḿnh:
- Ô! Sao ông biết ?
Poirot cười:
- Anh Farr đă nh́n thấy cô.
- Không đúng! - Stephen Farr nói - Tôi không nói như vậy.
- Xin lỗi - Poirot bảo anh - Anh đă nh́n thấy cô ấy. Hăy nhớ lại
cảm giác lúc ấy của ḿnh. Anh đă tưởng rằng ḿnh nh́n thấy ba
pho tượng, nhưng thật ra chỉcó hai. Tối hôm ấy duy nhất có một
người vận đồ trắng, đó là cô Estravados. Chính cô ấy là pho
tượng thứ ba. Đúng thế không, thưa cô ?
- Vâng, đúng thế.
Poirot ôn tồn hỏi:
- Hăy nói thật đi. Lúc ấy cô đang làm ǵ ở đấy ?
- Sau bữa ăn, để lại cái bà trong pḥng khách, tôi lên pḥng ông
ngoại để nói chuyện làm ông hài ḷng. Nhưng khi đến hành lang,
tôi thấy một người đang đứng trước cửa pḥng của ông. Sợ bị bắt
gặp, v́ ông đă ra lệnh cấm mọi cuộc viếng thăm, tôi bèn nấp vào
chỗ hơm trên tường. Bất chợt tôi nghe thấy tiếng động ghê rợn...
Bàn, ghế, đồ sứ... đổ vỡ. Nỗi sợ hăi làm tôi đứng như chôn chân
xuống đất. Và rồi một tiếng kêu khủng khiếp (Pilar làm dấu
thánh) làm tim tôi như ngừng đập và tôi tự nhủ: "Ai đó sắp
chết!".
- Rồi sao nữa ?
- Sau đó mọi người chạy lên pḥng ông ngoại. Tôi ra khỏi chỗ nấp
và trà trộn vào đám người.
Bằng một giọng nghiêm khắc, viên cảnh sát trưởng hỏi cô:
- Khi bị thẩm vấn tại sao cô không nói rơ như vậy ?
Pilar ngẩng đầu và trả lời:
- Thật không khôn ngoan khi nói quá nhiều với cảnh sát. Nếu nói
đúng như thế th́ các ông sẽ cho tôi là thủ phạm. Tốt nhất là tôi
nói tôi đang ở trong pḥng của ḿnh.
- Càng nói dối cô càng làm chúng tôi nghi ngờ cô hơn.
Stephen Farr bảo cô gái:
- Nói đi, Pilar...
- Ǵ vậy ?
- Ai đang đứng trước cửa pḥng khi cô bước vào hành lang ?
Đến lượt ḿnh, Sugden cũng căn vặn:
- Phải, ai là người đang đứng ỏ đấy ?
Cô gái ngập ngừng. Cô mở to mắt và chậm chạp nói:
- Tôi không thể nói người ấy là ai được v́ trời tối quá. Nhưng
đó là một phụ nữ....
5
Người ta đă mời mọi người vào pḥng khách và cảnh sát trưởng
Sugden đang nh́n những bộ mặt lo âu. Với vẻ bực ḿnh, anh nói
với nhà thám tử:
- Đây là một thủ tục làm việc khác thường, ông Poirot.
- Đó là một ư kiến nhỏ của tôi - Poirot tuyên bố - Tôi muốn xác
minh mọi tin tức ḿnh đă nắm được. Tiếp đó để mọi người đóng góp
ư kiến t́m ra sự thật.
Sugden tự nhủ:
- Thật là mù quáng!
Và anh ngồi ngả lưng vào thành ghế.
- Trước hết - Poirot bảo anh - H́nh như ông có một vấn đề đ̣i
hỏi ông Farr giải thích, đúng không ?
Sugden mím môi:
- Tôi không muốn làm việc khi có quá nhiều người như thế này.
Thôi được!
Anh đưa bức điện cho Stephen Farr.
- Ông Farr, v́ ông có mặt ở đây dưới cái tên đó, ông có thể giải
thích cho tôi cái này được không ?
Nhướn lông mày lên, Stephen Farr chậm chạp đọc bức điện. Sau đó
anh trả nó cho người cảnh sát trưởng rồi nói.
- Thật là bê bối, đúng không ?
- Đó là điều ông muốn nói ư ? - Sugden hỏi - Không bắt buộc ông
phải trả lời ngay...
Stephen Farr ngắt lời Sugden:
- Không cần nói về thủ tục nữa, ông cảnh sát trưởng. Tôi đă đoán
ra ư muốn của ông. Tôi sẽ giải thích cho ông về bức điện. Trước
mặt ông tôi có vẻ là con người kỳ cục, nhưng tôi hoàn toàn thật
thà.
Nghỉ một thoáng, anh bắt đầu nói:
- Tôi không phải là con trai của ông Ebnezer Farr; nhưng tôi có
quen biết bố con nhà ông Farr. Tôi là Stephen Grant. Xin ông đặt
ḿnh vào địa vị tôi. Tôi tới một xứ sở tẻ nhạt và buồn bă. Trên
xe lửa, tôi nh́n thấy một cô gái trẻ, và, tôi xin thú nhận ngay
với ông, tôi đă chết mệt v́ cô. Cô rất đẹp và hấp dẫn và tôi t́m
cách bắt chuyện với cô. Tôi quyết định không rời mắt khỏi cô.
Khi ra k hỏi toa xe của cô, tôi thấy một mảnh giấy dán trên
va-li của cô. Tên cô ta th́ ít quan trọng, nhưng nơi cô sẽ đến
làm tôi chú ư. Tôi thường nghe nói về lâu đài Gorston và chủ
nhân của nó qua người bạn cũ đồng thời là người cùng cộng tác
làm ăn với ông Simeon Lee là ông Ebnezer Farr.
- Thế là tôi quyết định tới lâu đài Gorston dưới cái tên Stephen
Farr. Như ông đă thấy trên bức điện, con trai của ông Ebnezer
Farr đă qua đời trước đây hai năm, nhưng ông già Ebnezer đă nói
chuyện nhiều lần với tôi rằng ông không đươc. tin tức ǵ về
người bạn Anh của ḿnh và ông Simeon Lee cũng không biết ǵ về
cái chết của anh Stephen Farr. Và thế là tôi thực hiện tṛ đánh
tráo này.
Sugden lưu ư anh:
- Ông đă nhỉ lại khách sạn Vũ khí của Đức vua hai ngày để chuẩn
bị thực hiện ư đồ của ḿnh.
- Đúng thế. Tôi đă tự hỏi ḿnh có quá táo tợn khi làm việc này
không và tôi quyết định thử vậy may. Mọi việc diễn ra hoàn hảo.
Ông già Lee thân mật tiếp đón tôi và mời tôi ở lại để dự lễ
Noel. Tôi nhận lời. Đó là câu giải thích, thưa ông Sugden. Nếu
có điều ǵ khác thường th́ xin ông nhớ lại thời ông mê một cô
gái. Có việc điên rồ nào mà người ta không làm trong trường hợp
ấy ? Như đă nói với ông, tên thật của tôi là Stephen Grant. Ông
có thể đánh điện về Nam Phi để kiểm tra lại, nhưng tôi xin báo
trước : người ta sẽ trả lời ông rằng tôi là một công dân gương
mẫu, chứ không phải là một tên vô lại, một tên cướp của, giết
người.
- Tôi cũng không nghĩ như vậy - Poirot nói.
Sugden găi má:
- Tôi cần kiểm tra lại việc này - Anh nói - Trong khi chờ đợi,
tôi muốn biết tại sao ông không nói thật ngay sau khi có vụ án
mạng thay v́ phải nói dối ?
- Tôi đă xử sự như một thằng ngốc! Tôi hy vọng thoát ra khỏi cái
đó. Ông sẽ nghi ngờ tôi nếu tôi nói ḿnh tới đây với một tên
giả. Mặt khác, tôi không đến nỗi ngu dại mà không biết ông sẽ
đánh điện hỏi Johannesburg.
Sugden nói thêm:
- Ông Farr, tôi không nghi ngờ ǵ về lời khai của ông. Tuy
nhiên, chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng kiểm tra lại xem ông có nói
thật không.
Anh nh́n Poirot bằng cặp mắt ḍ hỏi.
[/b]*[/b]
- H́nh như cô Estravados cũng có điều ǵ muốn nói với chúng tôi
- Poirot nói.
Pilar tái mặt, lẩm bẩm:
- Vâng. Tôi sẽ gặp nguy khốn nếu không có câu chuyện chia gia
tài và những lời của bà Lydia. Tới đây, đóng kịch, giả làm một
người khác, những cái đó làm tôi vô cùng thích thú, nhưng khi bà
Lydia tuyên bố rằng tôi có quyền hưởng số tiền đó v́ tôi là con
gái bà Jennifer th́ tôi biết rằng ḿnh không thể đi xa hơn nữa.
Vẻ bực ḿnh, Alfred kêu lên:
- Ta không hiểu ǵ cả, cháu gái.
- Ông cho rằng tôi là Pilar Estravados, cháu gái của ḿnh ư ?
Sai rồi! Chị Pilar và tôi cùng đi trên một chuyến xe khách ở Tây
Ban Nha. Một quả bom rơi trúng xe; chị ấy bị chết, c̣n tôi th́
hao hao giống chị. Không thân quen, nhưng chị ấy đă kể về gia
đ́nh ḿnh, ở nước Anh đang đợi chị về, với tôi. Ông ngoại chị là
một thân hào giàu có, gọi chị về sống bên ông. Không tiền bạc,
không biết phải đi đâu, không biết phải làm ǵ, tôi nghĩ: Tại
sao ḿnh không lấy tấm hộ chiếu của Pilar để tới nước Anh và
thay thế chị để trở nên giàu có ?
Mặt cô gái nở một nụ cười rất tươi.
- Tôi lập kế hoạch và tự hỏi ḿnh có thành công không. Trên ảnh
bộ mặt của Pilar cũng gần giống mặt tôi. Khi ông Poirot hỏi tôi
về hộ chiếu, tôi mở cửa sổ và ném nó ra ngoài, sau đó tôi chạy
xuống nhặt lên và lấy đất bôi bẩn vào ảnh. Trong khi đi đường,
các nhân viên không nh́n kỹ, nhưng ở đây...
Tức giận Alfred nói:
- Thế là cô đă lừa dối cha tôi bằng cách nói ḿnh là cháu ngoại
của ông cụ và cô muốn khai thác t́nh yêu thương của ông.
Pilar xác nhận và nói với vẻ hài ḷng:
- Phải, tôi biết ngay là ông rất yêu quí tôi.
- Vớ vẩn! - George kêu lên - Nhưng đây là một tội ác! Giả danh
người khác để moi tiền!
- Dù sao th́ chú cũng chẳng cho cô ấy cái ǵ. Pilar, tôi khâm
phục sự can đảm của cô. Cảm ơn trời! Tôi không phải là bác của
cô!
Pilar bảo Poirot:
- Ông biết ư ? Từ lúc nào vậy ?
Nhà thám tử cười:
- Thưa cô, nếu cô đă nghiên cứu luật Mendel (Gregor Mendel (822
- 1884) nhà thực vật học người Áo - ND) cô sẽ biết hai người có
mắt màu xanh th́ không thể sinh con có mắt màu đen được. Bà
Estravados là một người vợ đoant rang. Tôi dễ dàng nhận ra cô
không phải là Pilar Estravados. Cái tṛ đánh rơi tấm hộ chiếu
xuống vườn làm tôi càng khẳng định được điều này. Cô rất khôn
ngoan nhưng không qua mắt được Hercule Poirot đâu.
Người cảnh sát trưởng nói bằng giọng cộc cằn:
- Tôi thấy ở đây chẳng có ǵ là thông minh cả.
Pilar hỏi.
- Tôi không hiểu...
Sugden nói:
- H́nh như cô c̣n nhiều chuyện cần nói với chúng tôi.
- Để cho cô ấy yên! - Stephen quát to.
Không thèm nghe, Sugden nói tiếp:
- Cô nói sau bữa ăn cô đă lên pḥng của ông ngoại đơn giản là
làm cho ông cụ vui ḷng. Tôi không tin. Chính cô là người đă lấy
cắp những viên kim cương ấ ỵ Sau khi cho cô xem kim cương, ông
cụ sai cô cất chúng vào két sắt mà không canh chừng cô. Khi phát
hiện ra ḿnh bị mất cắp, ông cụ biết chỉ có hai người có khả
năng làm việc này: Horbury, kẻ biết mật mă của khóa két, và cô.
- Thế là ông Simeon Lee gọi điện thoại cho tôi, mời tôi tới
ngay. Ông cụ cũng gọi cô lên sau bữa ăn. Cô lên và ông cụ đă tố
cáo cô. Cô chối. Tôi không biết những ǵ xảy ra sau đó. Có thể
ông cụ cũng phát hiện ra cô không phải là cháu ngoại của ông mà
là một tên kẻ cắp chuyên nghiệp. Dù sao cô cũng thấy ḿnh đă lộ
mặt và có thể bị đưa ra trước ṭa án. Đă có một cuộc vật lộn và
ông cụ đă kêu lên. Cô nhanh chóng rời khỏi pḥng của ông cụ, sau
khi đă khóa cửa từ bên ngoài. Không thể chạy trốn ngay được, cô
đă nấp vào khoảng hơm trên tường, bên cạnh những pho tượng.
Pilar kêu to:
- Không đúng! Không đúng! Tôi không ăn cắp kim cương! Tôi không
giết ông già! Tôi xin thề trước Đức Mẹ Đồng Trinh.
- Vậy th́ ai là thủ phạm ? - Sugden hỏi - Cô nói là ḿnh đă nh́n
thấy một người đàn bà đứng trước cửa pḥng của ông già Lee. Qua
câu chuyện ấy th́ đó là một nguời khác chứ không phải là kẻ giết
người! Mặt khác cô là người duy nhất nh́n thấy người ấy. Chắc
rằng cô đă bịa ra để trốn tội.
George Lee nói qua kẽ răng:
- Đúng thế, chính cô ta là thủ phạm! Vấn đề đă quá rơ. Tôi vẫn
nói một người ngoài đă giết cha chúng tôi! Có điên mới nói rằng
một thành viên nào đó trong gia đ́nh đă phạm một tội ác như thế
này! Thật là không tự nhiên!
Poirot cựa quậy trên ghế và nói:
- Tôi không đồng ư với ông. Theo tính cách của ông già Lee th́,
ngược lại, cái đó rất tự nhiên.
- Thế nào ? - Quai hàm trễ xuống, George nh́n Poirot.
Nhà thám tử nói tiếp:
- Theo tôi, phải căn cứ vào những cái đă xảy ra. Ông Simeon Lee
bị giết hại bởi một trong những người của ḿnh, người đó có đủ
lư do để kết liễu đời ông.
George kêu lên:
- Một người trong chúng tôi ư ? Tôi phản đối...
*
Poirot ngắt lời anh:
- Tất cả mọi người đang ngồi đây đều đáng bị nghi vấn cả. Trước
hết là ông, George Lee. Ông không yêu quí cha ḿnh. Ông sống ḥa
thuận với cha là v́ của cải của ông cụ. Cha ông đă đe dọa giảm
bớt trợ cấp của ông và ông biết rằng ḿnh chỉ có một khoản tiền
lớn sau cái chết của ông cụ. Đó là một động cơ có thể chấp nhận
được. Sau bữa ăn, ông đă đi gọi điện thoại. Đúng, cuộc điện đàm
chỉ mất năm phút. Sau đó ông có thể lên pḥng cha ông để giết
ông cụ. Khi rời khỏi pḥng, ông đă đứng bên ngoài khóa cửa, hy
vọng rằng sẽ có một vụ trộm cắp tiếp sau vụ giết người. Trong
khi hốt hoảng ông đă quên không mở cửa sổ để tên kẻ cắp có thể
chạy trốn. Thật là dại dột, xin lỗi, tôi cho rằng ông không
thông minh lắm.
Poirot nghỉ một lát, trong khi đó George không thể căi lại được,
v́ người ngu ngốc cũng có thể phạm tội.
Poirot quay sang Magdalene:
- Bà cũng có một động cơ. Bà mang công mắc nợ khá nhiều và những
lớ nói của người bố chồng làm bà tức giận. Bà không có chứng cứ
ngoại phạm. Bà đến pḥng đặt máy điện thoại nhưng không gọi điện
và bà không nói ǵ về việc ḿnh ở đâu khi xảy ra vụ án mạng ấy.
Bây giờ nói về ông David Lee. Nhiều lần chúng tôi được nghe nói
về sự thù hận và ḷng thèm khát trả thù trong gia đ́nh ông
Simeon Lee. Ông David Lee không bao giờ quên, nói cách khác là,
không bao giờ tha thứ cho người cha đă đối xử tàn nhẫn với mẹ
ông. Câu nói về người vợ đă qua đời cuối cùng của ông già như là
những giọt nước làm tràn cốc nước. Ông David chơi dương cầm
trong thời gian có vụ giết người. Một sự trùng hợp lạ kỳ là ông
đă chơi bản Hành khúc tang tóc. Giả định là một người khác chơi
bản Hành khúc tang tóc th́ có thể không có chuyện ǵ.
Bằng một giọng b́nh tĩnh, Hilda nói:
- Đây là một gợi ư đáng sợ!
Poirot quay sang người vừa phát biểu ư kiến.
- Bây giờ tôi nói sang một người khác, thưa bà. Chính bà đă phạm
tội. Bà đă nhẹ nhàng lên pḥng của người bố chồng và kết liễu
cuộc sống của ông già, một người mà bà cho rằng không xứng đáng
được tha thứ. Thưa bà, khi tức giận th́ bà rất dữ tợn.
- Tôi không giết bố chồng tôi - Bà David Lee tuyên bố.
Cảnh sát trưởng Sugden bất chợt nói:
- Ông Poirot hoàn toàn có lư. Người ta có thể nghi ngờ tất cả
trừ ông Alfred Lee, ông Harry Lee và bà Alfred Lee.
- Tôi không đồng ư loại trừ ba người ấy.
- Vậy ông nói đi, ông Poirot.
- Ông nghi vấn tôi v́ lư do ǵ ? - Lydia hỏi.
Chị nhướn cặp lông mày và cười.
- Tôi không nói về động cơ, thưa bà, nó đă quá rơ ràng. C̣n về
chứng cứ vô can của bà, tôi xin lưu ư bà, người quản gia, Ông
Tressilian bị cận thị, chỉ nh́n thấy mờ mờ những vật ở xa. Mặt
khác, pḥng khách rất rộng, có chụp đèn dày. Một hoặc hai phút
trước khi có tiếng động trên lầu, ông Tressilian vào pḥng khách
thu dọn đĩa chén. Ông ấy tưởng ḿnh đă nh́n thấy bà trong một tư
thế quen thuộc trước cửa sổ có màn gió dày che lấp.
Lydia căi:
- Ông ấy thấy tôi đang đứng đấy, thưa ông.
Poirot nói tiếp:
- Bà mặc một chiếc áo dài đẹp có mũ trùm đầu... Có thể là ông
Tressilian chỉ nh́n thấy chiếc áo treo bên rèm che nên có cảm
giác là bà đang đứng đấy.
- Nhưng đúng là... tôi đang đứng ở đấy... - Lydia nói.
- Tại sao ông dám.... - Alfred lên tiếng.
Harry ngắt lời anh trai.
- Cứ để ông ấy nói, Alfred. Sẽ đến lượt anh. Làm thế nào mà anh
Alfred lại có thể giết người cha yêu quí của ḿnh trong khi anh
ấy đang cùng với tôi ngồi trong pḥng ăn lúc ấy ?
Poirot nh́n người vừa nói với vẻ chiến thắng:
- Rất đơn giản. Một chứng cứ ngoại phạm có thể do kẻ đối địch
đưa ra. Cả hai ông đều không ưa nhau. Mỗi người đều biết như
thế. Về mặt công khai, ông đưa ra những lời châm chọc với anh
trai và ông ấy cũng có những lời nặng nề với ông. Ông Alfred đă
mệt mỏi với người cha có nhiều tật xấu nên gọi ông về. Hai ông
đă cùng nhau lập kế hoạch. Alfred phải tỏ ra ghen tị với em
trai. Ông phải tỏ ra khinh thường người anh. Buổi tối xảy ra vụ
án mạng, một trong hai ông ngồi lại pḥng ăn nói rất to làm như
cả hai đang có mặt ở đấy. Người kia lên lầu và gây án...
Alfred nhảy lên một bước.
- Đồ quỉ sứ! - Anh hét lên - Đồ quỉ sứ vô nhân đạo...
Anh không thể nói được ǵ hơn nữa.
Sugden mở to mắt nh́n Poirot.
- Ông cho là như vậy ư ?
- Tôi chỉ muốn nói với mọi người những cái có thể xảy ra! Nhưng
sự việc đă diễn ra như thế nào ? Để hiểu chúng, chúng ta phải đi
từ bề ngoài tới thực tế... Chúng ta phải bắt đầu từ tư cách của
ông Simeon Lee.
6
Cảnh sát trưởng thở dài rồi tuyên bố:
- Hoặc là tôi đă loạn óc... hoặc là mọi người đă điên cả rồi. Bà
Lee, bà vừa kể một câu chuyện khá kỳ cục.
Hilda căi lại:
- Tôi đă nói với ông rằng tôi nghe thấy tiếng vật lộn và tiếng
kêu của ông già khi người ta cắt cổ ông... và, sau đó không nh́n
thấy ai ra khỏi pḥng!
- Và bà đă không nói ǵ từ đấy đến nay ? - Poirot hỏi.
Mặt hơi tái đi, Hilda nói với giọng quả quyết:
- Nếu nói th́ các ông sẽ cho tôi là người giết bố chồng ḿnh.
Poirot lắc đầu:
- Không. Không phải bà... mà là con trai của ông cụ.
Stephen Farr phản đối:
- Tôi xin thề trước Thượng Đế rằng tôi không đụng vào người ông
già.
- Cũng không phải ông. Ông cụ có nhiều con trai.
Harry can thiệp:
- Quỉ thần ơi!
George nh́n thẳng phía trước, David đưa tay lên che mặt c̣n
Alfred th́ hấp háy mắt.
Poirot nói:
- Buổi tối khi tôi tới đây... buổi tối xảy ra án mạng... tôi đă
nh́n thấy một bóng ma... Bóng ma của cái chết! Khi nh́n thấy ông
Harry Lee tôi rất ngạc nhiên. Tôi có cảm giác là đă gặp ông ta ở
đâu rồi. Tôi nh́n kỹ khuôn mặt và thấy Harry rất giống cha. Do
đó tôi có cảm giác là đă nh́n thấy ông ta.
Hôm qua một người ngồi trước mặt tôi đầu ngả về đằng sau mà
cười... tôi tưởng đây là Harry Lee. Tôi thấy một người khác cũng
có những nét của người qua đời.
Không có ǵ đáng ngạc nhiên nếu ông Tressilian nói ḿnh đă mở
cổng cho không phải là hai mà là ba người giốn gnhau. Sự nhầm
lẫn người nọ với người kia trong trường hợp này là không có ǵ
đáng ngạc nhiên. Cùng tầm thước, cùng cử chỉ (nhất là cách đưa
tay lên găi má), cùng cách ngửa đầu ra phía sau mà cười, mũi
cũng khoằm. Tuy nhiên nhận ra sự giống nhau đó không dễ dàng
ǵ... v́ một trong ba người có bộ ria.
Hơi nghiêng đầu trước cử toạ của ḿnh anh nói tiếp:
- Người ta thường quên những người cảnh sát. Họ đều là những
người đàn ông như những người khác và họ có vợ, con, mẹ và...
cha. Nếu các vị c̣n nhớ th́ ông Simeon Lee là người có nhiều tai
tiếng. Chạy theo phụ nữ, ông cụ làm vợ rất đau khổ. Một đứa con
ngoài giá thú có thể được người cha di truyền cho những đăc.
tính về thể chất và tinh thần của ḿnh; anh ta được thừa kế tính
kiêu ngạo, ḷng ham trả thù và cả những cử chỉ của người cha
nữa.
Quay sang người cảnh sát trưởng anh cao giọng:
- Cả cuộc đời anh, Sugden, anh đă nuôi một mối hận đối với cha
anh. Đă từ lâu anh nghĩ đến việc giết ông già để trả thù những
tội lỗi mà ông đă gây ra. Ông sống ở quận bên. Nhờ vào tiền của
ông Simeon Lee, mẹ anh đă có thể kiếm được người chồng chịu nuôi
con riêng của vợ. Anh vào ngành cảnh sát ở Midleshire một cách
thuận lợi: một cảnh sát trưởng có thể giết người và thoát ra một
cách dễ dàng.
Mặt của Sugden trắng bệch như tờ giấy.
- Ông điên rồi! - Anh ta kêu lên - Tôi ở ngoài lâu đài Gorston
khi ông già Lee bị giết hại.
Poirot ngẩng đầu:
- Không. Anh đă giết ông già trước khi rời khỏi lâu đài trong
cuộc viếng thăm đầu tiên của anh. Không một ai nh́n thấy anh ra
về. Anh không gặp khó khăn ǵ trong việc này. Ông Simeon Lee đợi
anh, đúng, nhưng không phải ông già gọi anh. Chính anh là người
gọi điện thoại cho ông già nói mơ hồ là có một ư định ăn trộm.
Anh hẹn ḿnh sẽ tới al^u đài Gorston vào lúc tám giờ với lư do
quyên tiền cho công tác từ thiện! Anh không gây ngạc nhiên nào
cho ông già, ông cụ hoàn toàn không biết anh là con trai ông.
Anh vào trong pḥng và kể một chuyện ăn cắp kim cương do anh bịa
ra. Ông già mở két sắt để chỉ cho anh ông vẫn c̣n giữ những viên
kim cương ấy. Anh xin lỗi và cùng ông già trở về ngồi bên ḷ
sưởi rồi bất thần anh bịt miệng ông già để ông không kêu được và
cắt họng ông. Một tṛ trẻ con đối với một người lực lưỡng như
anh.
Sau khi lấy những viên kim cương, anh dàn cảnh. Anh chồng bàn,
ghế, lọ sứ, đèn, cốc chén lên nhau và quàng một sợi giây mang
theo vào đó. Anh cũng mang theo một cái chai đựng máu súc vật có
pha thêm xi - trát xô - đi - um. Anh vấy máu khắp nơi và cả trên
cổ nạn nhân. Anh cho lửa trong ḷ sưởi cháy to để giữ hơi ấm cho
xác chết. Sau đó anh cho hai đầu sợi giây ra ngoài khe cửa sổ,
cho nó chạy dọc tường xuống đất. Anh rời khỏi pḥng và từ bên
ngoài anh khóa cửa lại. Điểm này rất quan trọng, v́ không ai vào
pḥng ông Simeon Lee được nữa.
Anh giấu những viên kim cương vào chiếc bể cạn thể hiện Biển
Chết. Việc làm này nhằm dồn mọi nghi ngờ vào những người con
chính thức của ông già Lee. Trước chín giờ anh tới chân tường,
phía dưới cửa sổ và anh kéo hai đầu dây. Đồ đạc trong pḥng đổ
vỡ. Anh thu sợi dây và giấu vào trong người.
Nhưng một mánh khóe khác của anh không thành công.
Poirot nh́n mọi người trong pḥng:
- Các vị mô tả tiếng kêu của ông Simeon Lee trước khi chết mỗi
người một khác. Ông Alfred đă ví đây như tiếng kêu của một người
bị tử thương. Vợ ông và ông David đều nói đây là tiếng kêu của
người bị hành h́nh. Ngược lại bà David Lee lại cho đây là tiếng
kêu vô hồn... một cái ǵ đó không phải là của con người, một
tiếng kêu của con thú. Ông Harry đi sát sự thật hơn khi nói đây
là tiếng kêu của một con lợn bị chọc tiết.
Các vị có biết những quả bóng bằng cao su màu hồng để người ta
vẽ những h́nh ngộ nghĩnh trên đó không ? Người ta bán chúng
trong các chợ phiên dưới cái tên là "lợn bị chọc tiết". Khi
không khí được thổi đầy vào quả bóng thoát ra th́ nó gây nên một
tiếng rên rỉ kéo dài. Sugden, đây là mánh khóe cuối cùng của
anh. Anh đă đặt vào trong pḥng ông già Lee một quả bóng như
vậy, nút nó bằng một mẩu gỗ, buộc vào sợi dây nối vào dây ṛng
ra ngoài cửa sổ. Khi anh kéo sợi dây, quả bóng x́ hơi từ từ.
Cùng với tiếng đổ vỡ có tiếng lợn bị cắt tiết.
Các vị hăy đoán xem cô Pilar nhặt được cái ǵ trên sàn nhà ?
Người cảnh sát trưởng muốn làm biến mất mẩu cao su trước khi mọi
người nh́n thấy nó. DÙ sao anh ta cũng lấy một cách khéo léo vật
đó từ tay cô gái. Cái đó cũng đáng khả nghi. Tôi biết chuyện này
qua miệng của bà Magdalene Lee. Dự pḥng trước, Sugden đă cắt
một mẩu cao su từ chiếc khăn kỳ cọ của ông Simeon Lee, và đưa nó
cho tôi xem cùng với mẩu gỗ. Thoạt tiên tôi thấy những vật ấy
chẳng có ư nghĩa ǵ cả. Nhưng tôi vẫn suy nghĩ vấn đề này. Khi
cô Estravados nhặt mẩu bóng bay bị vỡ nói ḿnh đă nhặt được một
mẩu cao su màu hồng ở pḥng ông ngoại th́ sự thật hiện ra trước
mắt tôi.
Đến đây th́ mọi việc đă phù hợp với nhau. Cuộc vật lộn, giờ xảy
ra cái chết, cửa bị khóa trái. Bây giờ th́ tất cả đều hợp lư.
Nhưng từ sau lúc nói về mẩu cao su, Pilar Estravados trở thành
kẻ thù của kẻ giết người. Hơn nữa, chính cô gái đă làm cho hắn
hoảng hốt. Chẳng phải cô ấy đă nói về ông ngoại ḿnh: "Chắc thời
trẻ ông là người đẹp trai" rồi quay sang người cảnh sát cô nói
thêm: "như ông đấy" đó sao ? Từ đó hắn hướng mọi nghi ngờ về
phía Pilar. Nhưng rất khó vu cho cô gái giết ông ngoại ḿnh. Lúc
đứng ngoài pḥng nhỏ, nghe thấy cô gái nói về mẩu cao su, hắn
thấy thất vọng. Trong khi mọi người đang dùng bữa, hắn đặt đầu
đạn đại bác lên phía trên cánh cửa pḥng của cô Pilar. May thay,
cô gái đă thoát chết....
Một bầu không khí nặng nề đèn nặng lên đám cử tọa của Poirot.
Rồi bằng một giọng rất b́nh tĩnh, Sugden hỏi Poirot:
- Ông biết tôi là kẻ gây án từ lúc nào ?
- Những hoài nghi của tôi tan biến khi tôi mua bộ ria giả về nhà
gắn vào bức chân dung của ông Simeon Lee. Thế là tôi thấy ở đây
bộ mặt của anh, giống từng nét một với mặt của ông già.
- Cầu cho linh hồn của ông ta xuống địa ngục! - Sugden kêu lên -
Tôi không hối hận ǵ về những hành động của ḿnh!
Chương 7
Ngày 28,
Tháng Chạp
1
Lydia Lee bảo Pilar:
- Cháu có thể ở lại đây cho đến khi chúng ta thu xếp mọi việc
cho cháu.
Cô gái thân mật trả lời:
- Lydia, bác rất đáng mến. Bác đă nhanh chóng tha thứ cho cháu,
không để xảy ra chuyện ǵ đáng tiếng cả.
Lydia cười:
- Ta vẫn gọi cháu là Pilar tuy đó không phải là tên thật của
cháu.
- Thật vậy, cháu là Conchita Lopez.
- Cái tên rất đẹp, Conchita.
- Bác rất tốt, bác Lydia. Nhưng không nên băn khoăn về cháu.
Cháu sẽ lấy anh Stephen và chúng cháu sẽ về Nam Phi.
- Ta mừng cho cháu, Conchita. Cháu thu xếp mọi việc rất tốt.
Ngập ngừng, cô nói với Lydia:
- V́ bác có ḷng tốt, bác Lydia. Sau này chúng cháu có tới thăm
bác, dự lễ Noel với gia đ́nh được không ? Lúc ấy chúng ta sẽ đốt
pháo, có nến sáng và những chú lùn trên bàn ăn!
- Chắc chắn là như vậy, cháu và chồng cháu sẽ trở về và chúng ta
sẽ có một lễ Noel linh đ́nh.
- Thật là tốt, bác Lyida. Lễ Noel năm nay không thành công rồi.
- Đối với chúng ta, đây không phải là lễ Noel thực sự - Lydia
thở dài.
2
- Tạm biệt anh Alfred - Harry nói - Không nên cho rằng em về
chuyến này để quấy phá anh. Em sẽ đi Hawaii. Em vẫn tự nhủ là
ḿnh sẽ trở về sống ở đất nước tươi đẹp của chúng ta khi em có
ít tiền.
- Tạm biệt chú Harry. Anh cầu chúc cho chú sống hạnh phúc ụ
Có vẻ khó chịu, Harry lẩm bẩm:
- Em lấy làm tiếc nhiều khi em đă làm anh tức giận, anh thân
mến. Tinh thần em không vững và thường trêu chọc mọi người.
Alfred cố gắng để nói:
- Anh cũng cần làm quen với sự bông đùa.
Yên tâm, Harry ra đi.
- Tạm biệt anh... hẹn gặp lại!
3
Alfred báo David:
- Chị Lydia và anh đă quyết định bán lâu đài này. Có thể là chú
muốn giữ lại một vài đồ gỗ của mẹ... ví dụ chiếc ghế bành và cái
bàn nhỏ của bà. Tất cả những ǵ mà chú muốn.
Ngập ngừng một lát rồi David trả lời:
- Em cảm ơn anh đă nghĩ đến việc đó, Alfred. Nhưng em không muốn
mang cái ǵ ở ngôi nhà này đi cả. Em cho rằng tốt hơn cả là đoạn
tuyệt với quá khứ.
- Anh hiểu chú, David. Chú có lư.
4
- Tạm biệt anh Alfred - George nói - Tạm biệt chị Lydia. Lễ Noel
chúng ta vừa trải qua khủng khiếp biết chừng nào! Câu chuyện xấu
xa đó sẽ om x̣m lên cho mà xem v́ Sugden là con trai ông cụ.
Liệu chúng ta có thể nói nó thuôc. phe cực tả... và cho nó một
động cơ của việc này v́ ông cụ là một nhà tư bản không?
- Chú George thân mến - Lydia trả lời - Liệu chú có tin một
người như Sugden lại đi nói dối để làm vừa ḷng chú không ?
- Ừ.. chắc chắn là không. Em hiểu. Có họa là nó điên! thôi, tạm
biệt!
- Tạm biệt - Magdalene nói - Năm sau chúng em sẽ có một lễ Noel
vui vẻ ở Riviera và chúng em sẽ vui chơi thỏa thích.
- Cái đó c̣n tùy thuộc vào... - George lưu ư vợ.
- nào, anh yêu dấu, hăy thôi tính toán tiền nong đi - Vợ George
nói.
5
Alfred đi dạo trong vường. Lydia đang lúi húi trên một trong
những chiếc bể cạn của ḿnh. Chị đứng lên khi chồng tới nơi.
Anh thở dài:
- Thế là mọi người đă đi hết.
- Vâng... thật sung sướng.
- Em có thích rời khỏi lâu đài Gorston này không ?
- Anh th́ sao ?
- Anh rất tán thành. Chúng ta sẽ rất hạnh phúc khi ở nơi khác. Ở
đây mọi thứ đều gợi nhớ lại cơn ác mộng. Cảm ơn Thượng đế, mọi
cái đă kết thúc!
- Đó là nhờ ông Hercule Poirot - Lydia nói.
- Đúng thế. Thật lạ lùng khi thấy mọi việc trở nên đơn giản khi
ông ấy tŕnh bày mọi chi tiết của vụ án.
- Cái đó làm em nghĩ đến những tṛ chơi cần có sự nhẫn nại. Khi
có lời giải đáp th́ mọi chi tiết tưởng chừng có thể vứt bỏ đi
đều được sắp xếp đúng vào vị trí của chúng.
- C̣n một chi tiết anh chưa rơ - Alfred nói - Chú George đă làm
ǵ sau khi gọi điện thoại xong ? Tại sao chú ấy không nói ?
- Anh không đoán ra ư ? Lúc ấy em hiểu ra ngay. Chú ấy đang lục
soát giấy tờ của anh trên bàn giấy.
- Ô! Lydia. Không ai cả gan làm một việc như vậy!
- Xin lỗi. George th́ có thể. Chú ấy rất quan tâm đến tiền bạc.
Đúng là chú ấy không dám thú nhận. Muốn cho chú ấy nói ra, phải
đưa chú ấy ra trước ṭa án kia.
Alfred hỏi vợ:
- Em định làm một cái bể cạn nữa ư ?
- Vâng.
- Lần này em định thể hiện cái ǵ ?
- Em định xây dựng một Thiên đường trên mặt đất... Đây là một
mẫu chưa từng có... Không có rắn v́ ông Adam và bà Eva đă già
lắm rồi.
Thương cảm, Alfred bảo vợ:
- Em thân yêu, em đă nhẫn nại trong nhiều năm! Đối với anh, em
luôn luôn là một người vợ hoàn hảo.
- V́ em yêu anh, Alfred.
6
Đại tá Johnson nói:
- Trời! Có thể như vậy được không ? Ai mà ngờ được ?
Ném người xuống ghế bành, ông nh́n Poirot. Sau đó ông buồn rầu
nói:
- Cánh tay phải của tôi! Anh ta thuộc loại cảnh sát nào vậy ?
- Cảnh sát cũng có cuộc sống riêng - Poirot lưu ư - Sugden là
người rất kiêu ngạo.
Đại tá Johnson ngẩng đầu.
Để nguôi giận, ông lấy chân đá khúc củi vào ḷ sưởi. Giọng nhát
gừng, ông nói:
- Đối với tôi... không ǵ tốt hơn là... sưởi bằng củi gỗ!
Thấy gió lạnh thổi vào vai, Hercule Poirot tự nhủ:
- Tôi thích sưởi bằng hơi nước từ một ḷ sưởi trung tâm...
Hết
|