“Anh đang nhảy theo bài ǵ thế?” Tôi hỏi, cố cười to, hy vọng
tiếng cười át được tiếng tim tôi.
“Cùng bài em đang nhảy.” Anh trả lời, giọng anh sâu lắng làm tim
tôi tan chảy.
Anh ấy nói thế với tất cả con gái ấy mà, tôi nghĩ. Anh ấy biết
mọi tṛ, giống hệt các em gái tôi. Và giống như tất cả những gă
khờ cả tin của bọn nó, tôi suưt nữa đă tin những lời anh nói là
dành riêng cho ḿnh.
Tôi đột ngột lùi ra, sợ bị đau ḷng. “Em… em không nghĩ thế.”
Anh kéo tôi lại phía anh. “Anh biết thế,” anh đáp. Miệng anh
thật gần miệng tôi, những lời anh nói ra cứ như những nụ hôn.
“Em nhắm mắt lại đi, Allie.”
“Tại sao?”
Anh cười không thành tiếng. “Để em đừng có nh́n lác cả mắt vào
mũi anh.”
Em đang nh́n miệng anh đấy chứ, tôi nghĩ. Tôi nh́n qua vai anh,
gắng hết sức trở về với thế giới thực, cái thế giới mà tôi thuộc
về. Trong gian pḥng bên kia hành lang, tôi thấy cha mẹ tôi,
Julia và cô Jen đang nh́n quanh như cố t́m ai đó.
“Anh nghĩ là em muốn được hôn,” Ben nói.
“Được hôn á? Anh á?” Nếu miệng tôi chạm vào miệng anh, tôi sẽ
không tài nào giấu được những cảm xúc mănh liệt của ḿnh nữa. Ba
mẹ tôi và cô Jen sẽ thấy, các em gái tôi sẽ biết và tệ hơn là
Ben sẽ nhận ra tôi không chỉ là một cô gái khác để lừa mà c̣n là
một ca hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu để miệng tôi chạm vào miệng
anh, tôi có thể sẽ không bao giờ tỉnh trí lại được.
“Không.”
Ben nh́n tôi chăm chú, đôi mắt anh nheo lại.
“Gia đ́nh em đang t́m em,” tôi bảo anh.
“Em biết không, anh nghĩ em khác với những cô gái khác,” Ben
nói, giữ tôi gần đến nỗi tôi không thể tránh mắt anh. “Nhưng
Mike nói đúng, em chơi tṛ khó tiếp cận như các em em vậy.”
Tôi đẩy anh ra, bị xúc phạm bởi lời lẽ của anh. “Anh nghĩ em
đang chơi tṛ khó tiếp cận à? Em nghĩ anh đă nói nhầm người rồi
đấy.”
Anh nh́n chằm chằm vào tôi, đôi mắt sẫm màu của anh hoang mang.
“Nó kia rồi,” mẹ tôi gọi. “Này, Allie, đến lúc về rồi.”
Anh và tôi chẳng c̣n làm ǵ được ngoài việc ra vẻ chúng tôi đang
dở một câu chuyện thân mật. Tôi nghe thấy tiếng anh hít một hơi
thật sâu rồi lại thở ra nặng nề. Chúng tôi gặp gia đ́nh ḿnh ở
sảnh chính.
Chú Sam, Tim và Sandra đứng ở đầu kia gian sảnh, đang mặc áo
khoác vào. “Sandra sẽ cùng bọn cô đi thăm viếng mọi người.” Cô
Jen bảo tôi một cách phấn khởi. “Tại sao con không đi cùng luôn,
Allie.”
Tôi tự hỏi ai là người đă mời Sandra rồi liếc nh́n Ben.
“Tim sẽ thích lắm đấy,” anh nói với vẻ khó nhọc.
“Cám ơn, nhưng mà thôi. Cám ơn ạ.” tôi đáp. “Anh bảo Tim là sáng
mai bọn em sẽ cùng làm tṛ ǵ đó nhé.”
Ben lặng lẽ gật đầu rồi đi qua sảnh, cô Jen theo sau.
Gia đ́nh tôi và tôi về ngay sau đó. Julia và tôi đi thăm hai nhà
nữa trong im lặng, khoác bộ mặt thân thiện khi vào thăm mỗi nhà
rồi lại ch́m đắm trong những suy nghĩ riêng của ḿnh khi trở lại
trong xe. Cuối cùng th́ chúng tôi cũng về đến nhà và im lặng leo
cầu thang về pḥng ngủ. Thế rồi cả hai chúng tôi quên gơ cửa,
cùng lúc mở cửa pḥng tắm chung từ hai phía đối diện.
“Em sẽ dùng pḥng của Sandra,” nó nói.
“Không, để chị,” tôi xung phong. “Julia này, em có sao không? Em
hơi yên lặng nhỉ?”
“C̣n chị th́ không chắc?” nó phản pháo. Nó buộc tóc lên cao như
đuôi ngựa và bắt đầu rửa mặt. “Chắc em mải suy nghĩ quá đấy
thôi.”
“Em có nên làm thế vào dịp Giáng sinh?” tôi trêu.
“Giáng sinh chính là điều khiến em suy nghĩ.” Nó lau khô mặt rồi
chấm kem xuống dưới mắt và lau sạch chuốt mi. “Tất cả dây kim
tuyến và đồ trang trí đó. Đă bao giờ chị thấy như chị đang đi
ṿng quanh với một nụ cười hóa đá trên mặt chưa?” Nó chùi sạch
son môi. “Như chị chán phải giả vờ như thế, chán phải cư xử theo
cái cách mà mọi người trông đợi ở chị, nhưng chị không biết phải
khác như thế nào bởi v́ chị không chắc thực sự bản thân chị như
thế nào ấy?”
“Ở một số nơi nhất định, chị cũng cảm thấy giống như thế đấy.”
“Thế chị làm sao?” nó hỏi.
“Chị bỏ đi. Chị trở về nơi mà chị luôn biết ḿnh là ai.”
“Trường Fields.” Nó đoán.
“Nhưng đó không phải là một cách giải quyết hay đâu em ạ.” Tôi
nói tiếp. “Chị đáng ra phải có thể ở bất cứ nơi đâu với bất cứ
ai mà vẫn là bản thân ḿnh.” Tôi liếc nh́n gương mặt điểm trang
của ḿnh trong gương. “Nhưng chị không làm được, đặc biệt là khi
trang điểm.” Nó gặp mắt tôi trong gương. “Chỉ hai chị em ḿnh
biết thôi nhé!”
o0o
Khoảng sáu giờ ba mươi phút tối, Julia mặc quần áo b́nh thường
vào rồi lái xe đi trao đổi quà với Ford và gặp gỡ mấy đứa bạn.
Nó mời tôi đi cùng nhưng tôi bảo là tôi mệt. Trái tim một người
có thể thấy mệt không nhỉ? Tim tôi th́ có. Tất có những t́nh cảm
tôi có với Ben sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực được. Tôi
thấy kiệt sức.
Ba tôi cuối cùng cũng có cơ hội để đọc sách, c̣n mẹ tôi th́ vào
pḥng ngủ nằm xem bộ phim “Quư bà xinh đẹp” trên ti vi. Tôi lục
đống băng video mang ở trường về, cố t́m một phim khả dĩ khiến
ḿnh xao lăng khỏi cái thực tế là Sandra vẫn chưa về. Tôi h́nh
dung Ben quàng tay quay người nó, miệng nói “Anh nghĩ là em muốn
được hôn.” Nó nhất định không sợ theo cái kiểu của tôi rồi.
Tôi vừa chọn một phim nước ngoài trong bộ sưu tập của ḿnh, mong
việc đọc phụ đề sẽ giữ cho đầu óc tôi khỏi nghĩ ǵ nữa, th́
chuông điện thoại reo.
“Julia, Sandra, Allie?”
“Một trong số đó”
“Allie à ?” hắn đoán lại. “là Craig đây mà.”
“Chào Craig, Giáng sinh của bạn thế nào?”
“Tuyệt lắm,” hắn nói, “Tôi được cái máy ảnh Nikon mà tôi đă mong
mỏi ba năm nay. Tôi chụp suốt ngày hôm nay - chụp hàng cuộn phim
cho các loại cô d́ chú bác. Tôi đang mong trời tối một chút để
chụp thử - loại này đúng ra là chụp tốt ngay cả trong điều kiện
ánh sáng tối thiểu đấy.”
“Tôi rất thích được xem ảnh Craig chụp,” tôi nói. “Đặc biệt là
những bức Craig chụp Julia ấy. À, nói về Julia, nó đang không có
ở nhà đâu.”
“Có phải Julia cảm thấy tôi sắp gọi nên chuồn nhanh không nhỉ?”
“Chỉ là không đúng lúc thôi.” Tôi an ủi hắn.
“Ben đă động viên tôi rất nhiều.” Craig nói. “và nó cũng cho tôi
nhiều lời khuyên về con gái nữa.”
“Chẳng ǵ bằng nghe lời chuyên gia đâu.” Tôi nhận xét, không thể
giữ cho giọng ḿnh nghe không mỉa mai.
“Nó là một đứa tốt, Allie ạ Tôi biết rơ nó hơn bất kỳ ai khác -
biết cả cái phần trong con người nó mà bọn bạn ở trường chưa bao
giờ thấy. Allie sẽ không t́m được ai tốt hơn Ben đâu.”
Tôi không cần nghe điều này.
“Và việc trở lại đây thật nặng nề với nó.” Craig nói thêm. “Nó
có tất cả mọi thứ đang phải có nếu nó ở lại đây học lớp 12 - thể
thao, bạn gái, sự yêu mến của thầy cô. Nó là chàng trai vàng của
trường Thornhill, Allie biết không? Ba mẹ nó biết điều đó nên để
nó được chọn nó sống ở đâu. Nhưng nó cảm thấy giống như Tim cần
nó nên nó đi Baltimore...”
Cuộc nói chuyện vầ Ben và về việc anh là chàng trai tuyệt diệu
thế nào khiến tôi quá đau khổ không thể nói được lời nào.
“C̣n đó không, Allie?”
“C̣n.” Tôi đáp, giọng hơi run run.
“Tối nay Allie định làm ǵ?” hắn hỏi.
“Xem một bộ phim Đức có phụ đề tiếng Anh về Berlin trong những
năm 30”
“Một ḿnh à?”
“Craig nghĩ có bao nhiêu người muốn xem phim này? Sandra đi chơi
với Ben rồi,” tôi nói thêm.
Thế là Craig làm tôi ngạc nhiên khi hỏi. “Tôi muốn xem phim đó,
có được không? Tôi không ở lại khuya đâu. Sáng mai tôi định giúp
ba mẹ tôi một ngày ở cửa hàng – là ngày đại hạ giá mà.”
Tôi không quen Craig lắm, nhưng có quái ǵ đâu nhỉ? Hắn có vẻ là
một anh chàng tốt bụng và tôi th́ không muốn cảm thấy ḿnh cô
đơn. “Được chứ, qua đây đi.” Tôi nói, “Mặc b́nh thường thôi
nhé.”
Hóa ra là tôi và hắn ăn mặc giống nhau y hệt, quần Jeans và áo
vải thô. Tôi ôm một đĩa tú ụ khoai tây chiên và sốt chấm vào
pḥng giải trí gia đ́nh trong lúc hắn chỉnh đầu máy. Chúng tôi
đă tung giầy rồi nằm ườn ra lưng ghế sô pha, khoai tây chiên và
cái điều khiển nằm giữa chúng tôi. Tôi thấy ḿnh như quay lại
pḥng ngủ tập thể - ngừng băng lại, ăn nhồm nhoàm, nói huyên
thuyên, lại xem tiếp.
Tôi chuồi một cuốn băng khác vào đầu máy th́ nghe thấy tiếng cửa
trước mở ra và đế giầy cao gót của Sandra đi ngang pḥng ngoài.
“Có ai ở đây không?”
“Bọn chị đang xem phim.” Tôi gọi nó, ngồi lại xuống ghế sô pha
với Craig. “Chuẩn bị phim tiếp theo đây.”
Tiếng gót giầy bị nghẹn đi v́ tấm thảm trong pḥng khách, rồi nó
tḥ đầu vào cửa. “Ồ, xin chào. Tôi không nghĩ anh lại ở đây.” Nó
nói, mắt nh́n Craig.
Nó rất giỏi tỏ ra khiếm nhă, tôi nghĩ.
Rồi Ben bước vào pḥng. Cả người tôi căng thẳng khi nh́n thấy
anh. Anh trông cũng ngạc nhiên chẳng kém ǵ Sandra khi thấy hai
chúng tôi ngồi đó.
Craig nhe răng cười với anh. “Chào Ben. Xem phim
viễn tưởng không?”
“Bất cứ thứ ǵ hai người đang xem.” Ben đáp, anh không chịu nh́n
tôi.
“Em không thích phim viễn tưởng.” Sandra bảo Ben, cứ như đây là
nhà anh và anh phải làm điều ǵ đó cho nó.
“Ừm, đây là những phim tôi mang ở trường về,” tôi nói, cho họ
xem cái hộp. “c̣n đây là sưu tập của gia đ́nh.”
Cuối cùng chúng tôi xem phim “Excalibur”. Nói cho chính xác,
cuối cùng mọi người xem phim ấy, tôi ngó Ben và Sandra. Hai
người bọn họ ngồi chung trên cái ghế đôi. Sandra thoải mái ngả
người dựa vào Ben, thỉnh thoảng lại quay đầu nói với anh những
nhận xét hết sức riêng tư hoặc lặng lẽ cười với anh. Tôi chuẩn
bị sẵn sàng rút gươm ra với nó. B́nh tĩnh nào Allie, tôi tự nhủ.
Tôi không nghĩ có bao giờ tôi lại vui mừng thấy Vua Arthur vượt
qua được nỗi đau như vậy. Tôi đứng lên khi phim vừa kết thúc.
“Chà, tôi phải về nhà đây.” Craig nói, đứng lên với tôi. “Cám ơn
nhiều, Allie. Thật vui quá.”
“Ông có cần đi nhờ về không?” Ben hỏi.
“Không cảm ơn. Tôi đậu xe ngay đường đằng trước.” Craig nói.
Tôi cần chút không khí trong lành nên dẫn Craig đi qua bếp, nhặt
cái áo choàng có mũ và hộ tống hắn ra ngoài. Chúng tôi đi ngang
qua Súp cà chua và đang sánh bước trên lối xe chạy vào nhà th́
một chiếc xe hơi phóng vụt vào.
“Ối ḱa.”
Craig nhảy phắt qua bên và giật mạnh tôi khỏi lối xe, giữ chặt
lấy tôi khi Julia đạp thắng. Nó dừng két lại và mau chóng hạ cửa
sổ xuống. “Xin lỗi nhé! Xin lỗi, em không nghĩ là có người ở
đó.” Nó nói.
“Không phải lo,” tôi đáp, bước qua phía nó. “Đúng ra bọn chị
phải nh́n đường chứ không được mải nói chuyện thế.” Tôi tḥ tay
ra sau lưng và nắm lấy áo Jacket của Craig lôi hắn tới phía cửa
sổ ô tô. Julia nh́n chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt sáng như sao
của nó.
“Chào em.” hắn nói.
“Chào anh.”
Im lặng.
“Giáng sinh của em thế nào?” hắn hỏi nó.
“Được ạ.”
“Anh mong em có đựoc cái mà em muốn và cả một bất ngờ nữa. bất
ngờ là quan trọng.” hắn cuống lên. “bởi v́ khi điều ǵ đó tốt
đẹp và bắt ngờ xảy ra, nó đem lại cho em hy vọng.”
“Trừ khi đó là một loại bất ngờ khó chịu.” nó nói.
Hắn nh́n tôi thật nhanh, cầu cứu.
“Chị và Craig vừa xem một trong những phim kỳ lạ chị đem từ
trường về,” tôi nói, “và sau đó là phim Excalibur. Anh ấy đang
về.”
“Em nghĩ là chị mệt mà, Allie.” Julia nhận xét, giọng nghe hơi
cáu.
“Chị có mệt. Nhưng rồi Craig đề nghị bọn chị gặp nhau và xem
phim video, đó có vẻ là ư kiến hay.”
“Chà, thực ra tôi không…” Craig bắt đầu.
Tôi đá hắn. “Đi nào.” Tôi nói, dời bước đi. “Tôi thấy lạnh rồi
đây.”
Craig theo tôi. Khi chúng tôi đến chỗ xe hắn, tôi xin lỗi v́ đă
cắt ngang lời hắn như vậy. “Nhưng tôi có lư do,” tôi nói, “Chẳng
hại ǵ nếu Julia nghĩ rằng anh có cả lô cô gái để gọi điện và
lượn lờ với.”
“tôi nghĩ là Allie đúng,” hắn đáp. “nhưng tôi không bao giờ chơi
những tṛ chơi kiểu như vậy.”
“Tôi cũng không,” tôi nói, “và hăy xem nó đưa tôi đến đâu.”
“Đến đâu?” hắn hỏi.
“Chẳng đến đâu cả,” tôi bảo hắn, và hắn mỉm cười. “Chà, vui
thật, Craig, thật đấy. Craig là một chàng trai tuyệt vời, đừng
quên điều đó nhé. Chúc ngủ ngon.” Hắn lái xe đi, vẻ trầm ngâm.
Khi tôi bước ngược trở lại vào cái ấm áp trong bếp, Sandra và
Ben đă ở đó, đang nói chuyện với Julia.
“Mừng v́ em và Craig lại qua chơi với nhau. Nó là một thằng
tuyệt vời.” Ben nhận xét với tôi.
“Phải.” tôi nói.
Trông Julia trông lại không vừa ḷng, mà tôi cũng phật ư. Chuyện
Ben sa bẫy Sandra đủ tệ rồi. anh không cần phải làm cho tệ hơn
bằng cách đẩy tôi về phía ông bạn hàng xóm cũ của anh nữa.
Tôi cáo lỗi và đi lên gác. Sau khi thay áo ngủ, tôi tắt đèn và
vén rèm bên cửa sổ. Ngọn đèn điện trên cửa sổ và ánh trăng khiến
tôi cảm thấy b́nh yên hơn một chút. Những món quà của tôi chất
đầy trên cái ghế bên cửa sổ, và tôi ngắm nghía mỗi món thêm một
lần nữa, cuối cùng th́ cũng nhặt cái hộp của Mike lên. Tội
nghiệp Mike, tôi nghĩ, chừng nào Ben chưa về nhà th́ Mike chẳng
có chút hy vọng nào đâu.
Tôi lấy đôi khuyên tai ra, rồi để ư thấy một mảnh giấy được dán
bên dưới đó với kiểu cách lạ đời. Tôi lấy ngón tay kéo nó ra.
Bên dưới mảnh giấy là một sợi dây chuyền đung đưa cùng một quả
tim vàng bé xíu. Một lời nhắn đặt bên dưới đó.
“Tôi hy vọng em t́m thấy cái này trước khi em vứt cái hộp đi. Em
xem, tôi có cố gắng làm em gái của em ghen đâu.”
Tôi nâng trái tim lên và nh́n chăm chú, hết sức ngạc nhiên để nó
lấp lánh trong ánh nến. Món quà giấu kín thật lăng mạn nhưng
điên rồ. Tôi khó h́nh dung được Mike và tôi là bạn bè, đừng nói
đến yêu đương. Cả hai chúng tôi đều thích thể thao, nhưng chỉ
thế thôi; quan niệm của hắn về một phim nước ngoài hay chắc chắn
là phim do Arnold Schwarzenegger thủ vai.
Tôi thả trái tim và sợi dây chuyền trở vào trong cái hộp, nghe
thấy tiếng chân người và tiếng nói chuyện trên lới xe vào dưới
cửa sổ pḥng tôi. Tôi biết đó là Ben và Sandra. Tôi không muốn
nh́n nhưng tôi phải nh́n.
Ben dựa lưng vào xe của anh, nói chuyện với Sandra. Nó cười và
ṿng tay ôm anh. Lại nói, lại cười – nó thích ở trong ṿng tay
anh – tôi biết cái cảm giác đó. Tóc nó sáng bóng ánh vàng nhạt
trong ánh trăng. Tôi chưa bao giờ gặp anh chàng nào có thể cưỡng
lại mái tóc vàng hay đôi mắt xanh hay cười của nó.
Và Ben cũng thế. Đó là một nụ hôn dài – tôi nghĩ. Sự bất tận là
bao lâu nhỉ? Với tôi, nụ hôn đó dường như bất tận.
Cuối cùng Sandra cũng trở vào trong nhà. Ben định vào xe, rồi
đột nhiên quay lại và nh́n lên, nh́n thẳng vào cửa sổ pḥng tôi.
Sợ anh nh́n thấy gương mặt tôi trong ánh nến, tôi nhanh tay che
ngọn nến lại. Ben đứng thẳng người hơn. Tôi đă làm điều thật ngu
ngốc. Bây giờ anh biết chắc chắn là đă có người nh́n.
Tôi buông xuôi và trượt người ngồi xuống sàn ngay bên dưới cửa
sổ, cố ngăn nước mắt, biết ḿnh đă thua và cảm thấy ḿnh như một
con ngốc. tôi nghĩ vua Arthur đă cảm thấy thế để vượt qua nỗi
đau.
Chương 13
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, tôi tự soạn ra
trong đầu một danh sách những điều phải làm: làm rơ mọi chuyện
với Mike, giúp Julia và Craig, giúp vui cho Tim, và bằng cách
nào đó để quên được Ben. Tôi c̣n một tuần ở nhà nữa. Tôi có thể
thẫn thờ ở nhà thương thân trách phận hoặc làm điều ǵ đó mà sau
này tôi thấy vui v́ ḿnh đă làm.
Tôi gọi điện đến gia đ́nh Harrington và nhẹ nhơm cả người v́ chú
Sam, chứ không phải Ben, bốc máy. Chú rất mừng khi tôi đề nghị
để tôi dẫn Tim và một đứa bạn nó đi trượt băng vào chiều hôm đó.
Mục tiêu tiếp theo trong danh sách của tôi,
nói chuyện với Mike, nhất định là không dễ dàng rồi. Nói chuyện
mặt đối mặt th́ bao giờ cũng tốt hơn, nhưng Sandra ở nhà, cho
nên tôi không thể mời hắn ghé qua được. Trong lúc em gái tôi
đang ăn sáng, tôi lẻn vào pḥng nó, t́m cái quyển sổ địa chỉ màu
đỏ của nó (nó đă cho tên Ben vào rồi), chép lại số điện thoại
và địa chỉ nhà Mike. Rồi tôi mặc quần áo thể thao vào rồi khỏi
nhà, tiện thể ghé qua nhà Calloway trên đường chạy của tôi.
Thực ra tôi đă chạy qua đó hai lần mà vẫn chưa quyết định được
sẽ nói ǵ. Nếu việc tán tỉnh tôi chỉ là cái cớ để hắn đến với
Sandra th́ chẳng có ǵ đáng nói. Hành động của Sandra trong hai
ngày gần đây nhất đă dập tắt hoàn toàn những quan tâm của tôi
với việc nó có thể bị tổn thương. Về cơn giận dữ mà tôi vẫn có
với các anh chàng định lợi dụng tôi, th́ tôi đă mệt v́ nổi giận
rồi; một anh chàng lợi dụng tôi không đáng cho tôi phải nổi điên
lên nữa. Nhưng cái trái tim vàng tí hon giấu kín trong hộp, cái
đó làm tôi lo ngại.
Lần đầu khi tôi gặp Mike, tôi sẵn ḷng hạ nhục cái thằng ngốc tự
cao tự đại ấy. Bây giờ tôi băn khoăn không biết tôi có mắc cái
tội như mấy con bé trong hội của em gái tôi không – đánh giá con
người quá nhanh. Nghĩ lại, cái cảnh xảy ra ở cửa hàng tạp hóa và
cuộc kéo co giành túi khá là khôi hài. Tôi ngờ rằng khi ḷng tự
cao của Mike không xuất đầu lộ diện th́ hắn là một chàng trai
đáng mến.
Tôi cũng phải thừa nhận rằng những t́nh cảm bất ngờ có thể xuất
hiện giữa những cặp mắt chẳng có vẻ ǵ là tương xứng cả - ví dụ
như Julia và Craig. Dù tuần trước tôi nghĩ điều đó là không thể
nào, nhưng nếu Mike thực sự phải ḷng tôi th́ sao? Tôi không
muốn trái tim ai đó bị bầm tím như trái tim của tôi hiện giờ.
Tôi đứng trước ṭa nhà xanh lá cây và trắng rộng lớn của gia
đ́nh Calloway lần thứ ba, tiến vào cửa và bấm chuông. Cánh cửa
mở ra, và tôi đối mặt với một cô bé xinh xắn trông khoảng mười
một tuổi có mái tóc đen và đôi mắt xanh sáng ngời của Mike. Điều
đáng sửng sốt là có đến bốn phiên bản bé hơn đứng đằng sau lưng
con bé. Chúng không nhịn được cười rúc rích khi chúng nh́n tôi.
“Chị muốn gặp Mike phải không ?” đứa lớn nhất nói. Trước khi tôi
kịp trả lời, nó hét lên gọi hắn, giống hệt như tôi hét gọi
Sandra.
Một phút sau Mike xuống cầu thang. “Allie!”, hắn kêu lên. “Anh
không biết là em qua chơi”.
“Tôi nghĩ đáng ra tôi nên gọi điện trước”.
“Không, a thích sự bất ngờ”.
Một tràng cười khúc khích nữa.
“Đây là Allie Parker”, Mike nói với đám con gái.
“Em nghĩ chị ấy tên là Sandra”, một trong mấy đứa đáp.
“Họ là chị em”, hắn nói cụt lủn. “Tất cả chúng mày không có
chuyện ǵ làm hay sao?”.
Chúng nh́n tôi toét miệng cười láu lỉnh rồi miễn cưỡng đi về một
căn pḥng phía sau nhà, biến mất từng đứa một.
Mike dẫn tôi vào pḥng khách. Tôi đă để ư từ lúc đứng ngoài là
ṭa nhà có một cái tháp tṛn ở góc, nên tôi đi thẳng đến cái góc
tṛn có cửa sổ và những băng ghế để đầy gối. Mike mỉm cười, “Con
gái lúc nào cũng thích cái góc này”, hắn nói, bước đến với tôi.
Hắn ngồi trên sàn nhà, rồi với lấy hai cái gối, đặt một cái sau
lưng ḿnh c̣n một cái kế hắn – cho tôi, tôi nghĩ thế. Nhưng tôi
chọn chỗ ngồi đối diện với hắn. Hắn cười phá lên rồi lết qua
phía tôi. “Em ngă người tới tí nào”, hắn nói, đặt một cái gối
sau lưng tôi. Hắn mỉm cười, “Không, em không cả thẹn tí nào”,
hắn trêu.
“Không”, tôi nhấn mạnh. “Tôi qua đây, đúng không ?”.
Hắn gật đầu. “Và a rất vui. Anh chán những cô gái cứ chơi tṛ
khó tiếp cận lắm rồi”.
“Mike, tôi không chơi tṛ ǵ cả”.
“Tốt, thế th́ anh cũng không phải làm thế”, hắn đáp. “Theo đuổi
một cô gái đă đủ mệt rồi chưa cần đến việc phải tự hỏi liệu cô
ấy có muốn được theo đuổi không ?”.
“Tôi không muốn được theo đuổi”, tôi bảo hắn.
“Việc đó vui được một thời gian, miễn là đừng quá dài trước khi
được hôn”. Hắn nh́n tôi chăm chú.
“Tôi nghĩ là anh không hiểu”, tôi nói, cố gắng t́m ra một cách
để giải thích. “Tôi thấy cái dây chuyền và trái tim này tối qua.
Nó rất đẹp”.
Hắn liếc xuống cổ tôi, “Em đeo nó trông thế nào?” hắn hỏi. “Em
có đeo thử không ?”.
“Không”.
“Sao không ?” giọng hắn nghe đau đớn.
“Bởi v́… bởi v́ tôi không định đi chơi với anh”. Tôi đáp.
Hắn cười vang và quàng tay hắn qua vai tôi. “Sao em đi được?
Anh mới quen em có bốn ngày, trong đó ba ngày anh theo đuổi em
gái em”.
“Thế tại sao a lại tặng cho tôi ?”.
“Anh muốn thế. Anh không biết là cần phải có một lư do khác mới
được tặng quà”.
Tôi im lặng một lát. Cái ư nghĩa của việc tặng quà chỉ bởi v́
anh ta muốn tặng – không phải bởi v́ nó được mong chờ mà cũng
không phải để nhận lại cái ǵ đó – bây giờ tôi mới nhận ra.
Nhưng vẫn c̣n, món quà này là một trái tim. Tôi cố giải thích
một lần cuối. “Vấn đề là ở chỗ này. Nếu anh có bao giờ đem ḷng
yêu một người, yêu sâu sắc, mà người đó lại không yêu anh, th́
thực sự rất đau đớn. Nó đau đến mức a không thể nào h́nh dung
nổi đâu”.
“Anh biết mà, Allie”, hắn nói, “và anh không thể hứa điều ǵ.
Nhưng anh hi vọng dù sao em cứ thử cơ hội này. Anh không định
làm em đau ḷng đâu”.
Làm đau ḷng tôi ? Hắn thật là chậm hiểu! Hay là tôi chậm hiểu
nhỉ?
“Anh đang lo”, hắn nói, “ không biết em có đi xem anh đấu tối
mai không ? Mọi người sẽ ở đó – bọn anh đấu với địch thủ lớn
nhất, Elmhurst”.
Tôi co hai đầu gối lên rồi ṿng tay ôm chặt lại, vật lộn với ư
nghĩ lạ lùng là hắn có thể thật ḷng thích tôi.
“Em đến xem anh chơi nhé?” hắn hỏi thiết tha như một cậu bé,
“Allie? Điều đó có ư nghĩa rất nhiều với anh”.
Những việc tôi làm có ư nghĩa rất nhiều với Ben là cho anh một
cái mắc áo để sửa xe, chăm sóc thằng em cho anh và giúp đỡ ông
bạn cũ của anh. Thật dễ chịu khi nghĩ rằng chỉ đơn giản có mặt ở
đó v́ Mike – mà không phải làm ǵ cả - đă có ư nghĩa quan trọng
với Mike rồi.
“Ừ… chắc chắn rồi. Sao lại không nhỉ? Em thích bóng rổ mà”.
Mike nhe răng cười. “Lần đầu tiên anh có một cô gái đến xem anh
đấu mà thực sự hiểu trận đấu”.
Tôi ngồi thẳng lên. Hắn chỉ có ư khen ngợi tôi, nhưng tôi luôn
cảm thấy bực ḿnh khi bọn con trai cứ nghĩ rằng con gái chẳng
hiểu ǵ về thể thao cả. “Sau trận đấu mọi người thường liên hoan
ở quán café Bingo”. Mike nói tiếp. “Anh thực sự thích em đến đó
với anh”.
Tôi lưỡng lự rồi gật đầu. Tại sao tôi lại không đến nơi tôi được
người ta muốn có tôi chứ?
“Buồn cười thật. Em có thể thực sự ít lời”, hắn nhận xét. “Em
không nịnh nọt ǵ anh. Nhưng không hiểu sao em làm anh có cảm
giác tự tin mà những cô gái khác không làm được”.
“Em không nghĩ là anh cần thêm tí tự tin nào nữa”.
“Đó là giỏi giả vờ thôi em ạ”.
“Tốt hơn mức em giả vờ được”, tôi mỉm cười nói. “Em nghĩ không
ai trong chúng ta hoàn toàn tự tin cả”. Tôi đứng lên. “Em nên về
thôi”.
“Tối mai anh sẽ gặp lại em nhé”. Mike đứng lên và đi với tôi ra
cửa. Hắn đặt tay lên vai tôi, giữ tôi đứng yên và đưa mặt hắn
đến sát mặt tôi. Nếu tôi quay đi, hắn có nói, “Anh nghĩ em muốn
được hôn” không nhỉ? Tôi nhắm mắt lại và cầu mong điều tốt đẹp
nhất. Có thể sẽ có tia lửa, tôi nghĩ: có thể giây phút môi Mike
chạm vào môi ḿnh, tất cả cảm giác của ḿnh sẽ thay đổi.
Mike hôn tôi dịu dàng. Tôi đứng im như pho tượng, tự hỏi tại sao
chỉ cái chạm nhẹ tay của Ben đă khiến tôi run rẩy cả người mà
đôi môi của Mike lại chẳng làm được ǵ cả.
Mike mỉm cười. “Không, e không cả thẹn ǵ cả”, hắn nói không
biết lần thứ bao nhiêu.
“Trời ơi, Mike! Chỉ v́ e không chạy theo anh không có nghĩa là e
cả thẹn đâu!”.
Hắn cười vang, c̣n tôi nhảy xuống mấy bậc thềm và chạy biến.
o0o
Tôi về đến nhà ướt sũng mồ hôi và đầu óc hoang mang. Tiếng nhạc
vẳng ra từ pḥng khách – những âm thanh róc rách mà tôi nhận ra
là bài tập kỹ thuật cho đàn dương cầm. Tôi đang đứng trong hành
lang, lắng nghe, th́ Sandra hối hả chạy xuống lầu.
“Có thể chị nên chạy thêm vài dặm nữa”, nó nói, với lấy cái áo
khoác. “Julia vừa mới bắt đầu”.
“Chị thích nghe nó chơi đàn”.
“Chị luôn là thính giả trung thành nhất của bọn em, Al”. Nó đẩy
cửa trước. “Hẹn gặp lại”.
“Sandra!”, tôi gọi với theo. “Chờ đă! Chị cần nói với em điều
này”.
Nó quay lại. “Chị hỏi nhanh được không ?”.
Càng nhanh càng tốt đấy chứ. “Mike, ừm, nhắc đến trận đấu tối
mai – và quán Bingo sau trận đấu. Anh ấy đang muốn hỏi liệu, ừm,
liệu chị có đi không?”.
“Em hi vọng chị trả lời anh ấy là có”, Sandra đáp. Nó không chớp
lấy một sợi lông mi. “Em chắc Julia và Ford có thể cho chị đi
nhờ đến nhà thi đấu, và Mike sẽ đưa chị về. Em định đi với Ben”.
“Ồ, ồ được thôi”. Rơ ràng sự sắp xếp mới này hoàn toàn ổn với
nó.
“À, em ra ngoài đây. Em phải t́m cái ǵ thật hay để mặc trong
đêm giao thừa”.
Tôi băn khoăn không biết nó và Ben đă có kế hoạch cho đêm quan
trọng đó chưa. Tôi nghĩ đến việc trở lại trường Fields sớm và
đón giao thừa với cô Henny. Nhưng như thế là rút lui, và tôi đă
làm thế đủ cho cả đời tôi rồi. Điều hay nhất tôi có thể làm là
giữ cho ḿnh thật bận rộn để không có thời gian suy nghĩ hay đau
đớn ǵ cả. Mục tiếp theo trong danh sách của tôi là Craig và
Julia. Tôi dựa trán vào tường pḥng khách, giây lát sau Julia
ngừng chơi.
“Có chuyện ǵ thế chị?”.
“Chị lắng nghe thôi mà”, tôi nói.
“Chị chạy thích không ?”.
“Cũng thích”, tôi đáp, đi vào pḥng. Nó để những quyển sách nhạc
nghênh ngang khắp đàn. “Cứ như là nhà soạn nhạc đang làm việc
ấy. Em đang tập chuyên về ǵ à?”.
“Schubert”.
“Thật sao?”, tôi nói. “Chị nghĩ em đă chán tập các tác phẩm cổ
điển rồi”.
“Em cũng nghĩ thế. Cũng giống như em nghĩ cô Henny là một cô
giáo quá già nên chẳng hiểu ǵ. Nhưng cô ấy đúng – là tài năng
thôi không đủ. Em đang tập trở lại, và tháng Một này em định
luyện giọng nữa”.
“Tuyệt vời! Chị nóng ḷng được khoe với cô ấy”.
“Em mừng v́ chị nghĩ đó là ư hay”, Julia nói. “Sandra nói em
khùng, c̣n Ford th́ nổi cáu v́ em giành nhiều thời gian luyện
tập quá”.
“Ừ, bọn con trai th́ thế thôi”, tôi đáp. “Chúng mong bọn con gái
xúm quanh chờ chúng chơi xong trận bóng, nhưng lại cảm thấy khó
chịu khi chúng ta có việc luyện tập hay thi đấu của chúng ta”.
Julia gật đầu. “Ford không chơi thể thao, nhưng anh ấy tập thể
h́nh hàng ngày. Anh ấy muốn em đến pḥng tập với anh ấy và xem
anh ấy kéo được tạ bao nhiêu kư. Nhưng anh ấy không muốn nghe em
tập, cho nên em chẳng thấy có lư do ǵ để phải xem anh ấy đẩy và
kéo mấy cái máy ấy cả”.
Tôi ngồi lên cái ghế băng bên cạnh nó. “Chị có cảm giác Ford sẽ
không phải là t́nh yêu đích thực của em”.
Em gái tôi thở dài. “Có thể em muốn quá nhiều”.
“Em muốn ǵ?”, tôi hỏi.
“Muốn có ai đó em vừa yêu lại vừa thích, giá chị hiểu ư em. Em
muốn ai đó thật lăng mạn nhưng cũng là người bạn thực sự cơ”.
“Có thể em không muốn quá nhiều – chỉ t́m điều đó ở nhầm người
mà thôi”.
“Rất có thể”, Julia đáp, ngón tay nó chạy những nốt câm lặng
theo chiều dài cây đàn piano. “Thế chuyện với Craig thế nào?” nó
hỏi.
“Ư em là ǵ?”.
“Chị có thích anh ấy không ?”.
“Thích lắm”, tôi nói. “Anh ấy dễ nói chuyện…”.
“Khi anh ấy ở bên chị thôi”. Nhận thấy nó cắt lời tôi quá đột
ngột, nó vội vàng nói thêm. “Em nghĩ thật hay là anh ấy thấy
thoải mái như thế với chị. Bọn chị nói về những chuyện ǵ?”.
“Ồ, mọi thứ”, tôi nói. “Anh ấy tinh tế lắm, kiểu người rất quan
tâm đến người khác. Đó chắc là lư do anh ấy chụp ảnh giỏi, và nó
cũng khiến anh ấy hài hước. Anh ấy biết nhiều chuyện lắm”.
“Thế anh ấy có mời chị đi chơi không ?” nó hỏi.
“Ư em là hẹn ḥ chứ ǵ? Không.”.
Tôi cân nhắc xem có nên tiết lộ t́nh cảm của Craig với nó không.
Nó hẳn phải biết hắn thích nó đủ để gọi điện xin hẹn mấy ngày
trước. Nhưng nó đă chọn cách lờ Craig đi. Và tôi biết Craig sẽ
có vẻ thú vị hơn nếu nó không chắc được vị trí hiện tại của nó
trong ḷng Craig. Tôi quyết định cho nó tất cả những dấu hiệu rơ
ràng nhưng không khiến nó thấy việc có Craig là điều hiển nhiên.
“Craig và chị là bạn – bạn bè ấy mà”, tôi bảo nó. “Em biết chị
rồi, lăng mạn không phải là thứ dành cho chị”.
“Thế th́ tại sao chị lại đọc những quyển sách đó?”.
Tôi nh́n chằm chằm vào nó vẻ buộc tội. “Julia!”.
“Này, Allie, chị đă giấu các thứ ở cùng cái chỗ đó từ năm chị
tám tuổi tới giờ. Đương nhiên là em lục xem rồi”.
“Và chị đă tin em”.
“Chị không trả lời câu hỏi của em. Tại sao chị lại đọc những
quyển sách đó nếu lăng mạn không phải là thứ dành cho chị?”.
Tôi hít một hơi thở mạnh. “Chị ao ước được như vậy, chỉ một lần
thôi”. Như ngay lúc này, tôi nghĩ, với Ben. “Nhưng tất cả những
điều chị cố làm là kết bạn với bọn con trai hoặc trở thành giải
an ủi cho chúng”. Tôi bắt đầu nghịch dây giày.
“Em đă luôn ghen tị với cách chị kết bạn”, Julia nói, “và em
luôn ngưỡng mộ cái cách chị thẳng thắn với bọn con trai. Chị
biết cách là bản thân ḿnh và bọn nó thực sự thích chị v́ con
người của chị”.
Tôi ngừng mó máy tay. “Chị đă luôn ghen tị với cái cách em khiến
bọn con trai đem ḷng yêu em tuyệt vọng. Chị không thể h́nh dung
ra được”.
“Ừ, à, mà đừng mất công làm ǵ. Hầu hết các lần là họ yêu cái mà
em để họ h́nh dung ra. Họ sáng tạo riêng cho ḿnh một cô gái
hoàn hảo và đi chơi với gương mặt đó, một cô gái không có thật –
không phải em. Và điều tệ hại lả, em để họ làm thế”. Chị em tôi
ngồi sát bên nhau, nh́n cḥng chọc xuống dăy phím đàn.
“Chị không biết liệu đây là một cuộc nói chuyện đáng thất vọng
hay là một điều thực sự đáng hi vọng”, tôi nói. “Cả hai chúng ta
cùng muốn một thứ, vậy có lẽ nó không phải là điên rồ đâu – có
lẽ nó thực sự tồn tại đấy”.
“Được là chính bản thân ḿnh á? Có cả t́nh yêu lẫn t́nh bạn á?”.
Tôi gật đầu. “Trái tim và tâm hồn”.
“Muốn chơi đàn không ?”.
Chúng tôi chơi đàn.
Chương 14
Tôi đă quên béng mất Stefan, chú tuần lộc đă nhảy
tọt ra khỏi sân khấu, cho đến lúc tôi đón bọn trẻ đi trượt băng
chiều hôm đó. Trên sân băng Stefan cũng chẳng may mắn ǵ hơn,
c̣n Tim phải vật lộn để làm quen với đôi giày trượt mới của nó.
Đôi lưỡi dao mạ kền đă cũ trên giày tôi th́ trượt cứ như tôi gắn
vào chân hai cái nĩa nhà bếp. Chúng tôi là một bộ ba nguy hiểm.
Chẳng mấy chốc những tay trượt khác trong sân băng tránh xa ra
mỗi lần họ thấy chúng tôi lao tới.
Rốt cuộc, bất chấp sự phản đối của Tim, tôi ngồi xuống mà nh́n.
Tôi biết nó cần vui với một đứa trẻ cùng tuổi với nó mà không có
“người lớn” nào chen vào. Tim và Stefan gặp hai đứa khác học
cùng trường và bốn đứa chúng nó trở thành một phi đội máy bay
không phải lúc nào cũng biết ḿnh đang bay đi đâu. Tôi để chúng
trượt, cười và hét đến lúc mệt lả rồi chở hai thằng nhóc về nhà,
thả Stefan xuống trước.
Khi chúng tôi đến nhà Tim, nó bảo tôi. “Chị phải vào nhà đă. Em
có một món quà cho chị”.
“Chị sẽ vào dù không có quà mà”.
“Chị sẽ thích cho mà xem”, nó nói lúc tôi theo nó đi vào nhà.
Tim đẩy cửa trước và buông đôi giày trượt của nó cái xoảng. “Em
về rồi”.
“Không đùa đâu nhé”, Ben kêu từ trên gác.
“Em có mang đủ cả hai chân về không ?” tôi nhận ra đó là giọng
của Craig.
“Có, và Allie cũng thế”.
Tôi treo áo khoác của ḿnh lên lan can rồi theo Tim vào pḥng
khách. “Xem quà của em trước đi”, nó rủ, rồi lôi ra đưa cho tôi
xem từng món một, giải thích cách sử dụng với tôi. Tôi cứ bị bỏ
qua chi tiết, xao lăng v́ sự có mặt của Ben ở trong nhà. Khi Tim
cố giải thích cho tôi những luật lệ lăng nhăng của một tṛ chơi,
tôi phải tập trung hết sức như đang ngồi trong lớp toán vậy.
“Chị hiểu chưa?” Tim hỏi tôi. “Chị hiểu chưa?”.
Tôi nh́n chằm chằm vào những ô vuông xanh đỏ, lắng nghe tiếng
bước chân trên cầu thang. “Hơi hiểu thôi”.
“Chào, Allie”, Craig chào tôi, bước vào pḥng khách.
“Chào,Tim”.
Tôi không chắc tôi sẽ thấy ǵ trong mắt Ben. Cái nh́n hoang
mang, giận dữ như sau khi chúng tôi nhảy với nhau hôm lễ Giáng
sinh? Hay cái nh́n cười cợt v́ anh đă tóm được tôi nh́n trộm anh
hôn em gái tôi? “Em đă tặng chị Allie quà chưa?”, Ben hỏi.
Không có ǵ. Chẳng có ǵ trong mắt anh cả, thế c̣n tệ hơn là tôi
tưởng tượng. Tôi chỉ là một người tới chơi với em trai anh thôi.
Tim ḅ xuống dưới cây thông, rồi trườn ra lại và trao cho tôi
một cái hộp.
“Wow! Em tự gói phải không ?” tôi hỏi.
Nó gật đầu. Tờ giấy có h́nh quả bóng và các nhân vật hoạt h́nh
thậm chí c̣n quấn chưa kín cái hộp. Một cái nơ làm sẵn dán đè
lên che chỗ thiếu giấy và một cái khác dán giữa hộp.
“Tôi dạy nó tất cả các bí quyết của tôi đấy”, Craig nói, toét
miệng cười. Hắn và Tim đứng kế tôi khi tôi xé giấy gói ra. Ben
th́ vẫn đứng đằng xa.
Tôi nhấc nắp hộp và kéo mảnh giấy ra. Một cái đầu báo hiện ra –
hai cái đầu như thế - đôi dép đi trong nhà bằng lông đốm giả có
gắn hai cái đầu báo to phía sau đầu ngón chân.
“Wow!” tôi nói, lôi chúng ra. “Những cái này thật là… không thể
tin được”.
“Chị thích chúng không ?”.
“Tất nhiên rồi!”.
“Báo cũng là mèo đấy, mèo Allie ạ”, Tim bảo tôi. “Cô Jen nói
thế. Người ta bán hết mèo Garfield rồi”.
“Báo c̣n xịn hơn nhiều ấy chứ”, tôi nói, cởi giày ra và xỏ đôi
dép vào chân.
“Cô Jen nói chị cùng cỡ chân với cô ấy”.
“Đúng thế. Đôi này vừa khít luôn”. Tôi đứng dậy đi lại làm dáng
cho nó xem, làm mấy tṛ hề rồi ngọ nguậy ngón chân. “Cảm giác êm
ái thật”, tôi bảo nó, ngồi xuống và tụt đôi dép ra. “Cám ơn, anh
bạn”. Tôi giang rộng tay và ôm nó vào ḷng. Nó siết chặt lấy tôi. Qua vai Tim tôi thấy Ben đang nh́n, mặt vô cảm.
Chuông điện thiện reo vang, và Ben quay qua trả lời. Một phút
sau anh nói, “Của em đấy, Tim. Ai là J.R thế?”.
“Một đứa bạn cùng lớp năm ngoái. Nó ở chỗ sân trượt băng. Em sẽ
nghe ở trên lầu”, nó nói thêm, bằng cái giọng mà tôi nghĩ Tim
bắt chước của Ben khi anh muốn nói chuyện riêng.
Khi Tim biến đi, Ben nói. “Nó gặp bọn nhóc nó quen ở sân băng
à?”.
“Vâng, J.R và thằng Kevin bạn nó”.
Ben ngồi xuống trước mặt tôi và duỗi dài chân ra. “Anh đă mong
những điều như thế xảy ra. Anh cảm ơn em đă đưa nó đi, Allie”.
“Th́ cũng vui”, tôi bảo anh. “Tim nhắc tên cô Jen hai lần. Không
phải tốt hơn sao?”.
“Anh nghĩ thế. Khi nó quyết định mua quà tặng em sáng nay, nó đă
để cô ấy đưa nó đến trung tâm thương mại”.
“Tuyệt quá!”. Ít ra th́ tôi vẫn c̣n nói chuyện được với Ben về
Tim. Không ǵ thay đổi được điều đó.
Craig nằm ườn thoải mái trên tấm thảm giữa Ben và tôi, ngả ra
đằng sau, dựa trên hai khuỷu tay.
“Craig vừa cho a xem mấy bức ảnh của Julia – những bức mà nó đă
chụp trong vở diễn mùa thu”, Ben nói.
Craig và Julia, một “dự án” khác mà chúng tôi cùng tham gia.
“Thế ạ?”.
“Đẹp kinh khủng”, anh nói thêm rồi liếc nh́n Craig, người đang
có vẻ như định phủ nhận. “Đừng có mà căi”, Ben bảo Craig. “Chúng
là số ít những bức ảnh đẹp nhất mà anh từng được xem. Chúng có –
anh không chắc phải nói thế nào – có cảm giác về con người thực
ở đằng sau gương mặt”.
“Một con người có trái tim và tâm hồn?” tôi mớm lời.
Anh gật đầu.
“Tôi sẽ đưa chúng cho Allie, nhờ chuyển hộ cho Julia”, Craig
nhờ.
“Chưa đâu”, tôi bảo Craig. “Mà Craig nên là người đưa chúng cho
Julia. Chỉ có điều chưa vội”.
Tôi thấy Ben nghiêng đầu, một bên mép của anh hơi nhếch lên. Tôi
đă nói điều ǵ buồn cười sao?
“Có điều tôi chẳng biết làm ǵ tiếp cả”, Craig nói. “Tôi chẳng
có lư do ǵ chính đáng để gặp Julia. Chúng ta không thể trang
trí cây thông lần nữa được”.
“Chúng ta có thể hạ cây thông xuống”, tôi đáp. “Hoặc Craig có
thể ghé qua xem một băng video khác trong đống băng lạ tôi đem ở
trường về. Craig có thể dạy tôi chụp ảnh – tôi sẽ bắt Julia làm
mẫu. Chúng ta có thể, tôi không biết, có cả triệu cách để hai
người ở bên cạnh nhau. Tôi chỉ cần phải nghĩ xem điều ǵ là tốt
nhất và nên làm theo thứ tự nào thôi”.
Tôi nghe tiếng Ben cười.
“Julia đang trở lại với âm nhạc cổ điển”, tôi nói tiếp, “và tập
rất nghiêm túc. Nó đang tập piano và bắt đầu luyện giọng vào
tháng Một. Hăy cất điều đó vào bộ nhớ để tương lai c̣n dùng”.
Một nụ cười nhạo báng trên gương mặt Ben đă khiến tôi nổi sùng.
“Sao?” tôi hỏi anh, thấy đau nhói trong ḷng. “Có chuyện ǵ à?”.
“Chị em nhà Parker nên mở một hăng tư vấn hẹn ḥ”, anh đáp. “Em và
các em gái em biết tất cả các thủ thuật. Các em có thể huấn
luyện lũ bọn anh”.
“Việc thực hành chắc sẽ vui lắm”, Craig lưu ư vẻ phấn khởi.
“Em không biết liệu con trai các anh có đủ bền bỉ để theo học
không”, tôi b́nh phẩm.
“Ồ, anh nghĩ là được chứ”, Ben trả lời một cách mềm mỏng. “Và
cuối khóa em có thể sát hạch bọn anh ở những điểm dừng chân trên
đường Jersey”.
Câu đó quất tôi đau điếng.
“Anh biết ǵ không, Ben ? Anh biết điều ǵ là tốt nhất cho anh
không ?” tôi nói. “Là đổ gục hoàn toàn trước một cô gái mà anh
không thể có được”.
Nụ cười trên gương mặt anh biến mất.
“Là đem ḷng yêu – ư em là yêu thực sự, yêu không thể tin được –
một người nào đó không quan tâm đến anh, rồi anh sẽ thấy điều đó
là như thế nào”. Tôi buộc ḿnh nh́n thẳng vào mắt anh một cách
b́nh tĩnh, khiến anh phải nh́n đi chỗ khác trước.
“À”, sau một lát Ben đứng dậy. “Ai muốn uống soda để tôi lấy
nào?”.
“Ừ… tôi uống một lon”, Craig nói khi thấy tôi không đáp.
Ben đi ra bếp. Tôi ṿ đầu, rồi cảm thấy Craig vỗ nhẹ lên chân
ḿnh.
“Tôi hơi gay gắt quá, phải không ?” tôi lầm bầm.
“Hơi một chút”, Craig nói nhẹ nhàng.
Chúng tôi lặng lẽ ngồi, đó là điều là tôi cảm thấy dễ chịu khi ở
bên Craig. Nếu Julia và Craig có bao giờ ở bên nhau, nó sẽ thấy
điều đó thật dễ chịu thế nào.
“Craig”, một phút sau tôi nói, “tối mai Craig có chụp ảnh ở trận
đấu bóng rổ không ?”.
“Tôi thầu vụ đó mà”.
“Julia sẽ ở đó. Sau đó mọi người sẽ đến quán Bingo. Julia sẽ đi
với Ford, nhưng đừng để điều đó làm Craig khó chịu. Hắn ta sẽ
lặn sớm thôi mà”.
“Bingo là nơi đội bóng tụ tập”, Craig nói.
“Phải, tôi sẽ đến đó với Mike”.
“Allie đi với Mike à?” Craig lặp lại, rơ ràng là kinh ngạc.
Ben vừa trở lại pḥng. “Ừ, à, đó là một câu chuyện dài”, tôi nói
khẽ.
Ben đặt xuống ba lon soda. “Anh mang thêm một lon pḥng khi em
muốn uống”, a bảo tôi.
“Cám ơn. Em đem theo được không ?” tôi hỏi, đứng dậy. “Em phải
đi đây”.
“Được mà”.
“Dù sao, Craig cũng phải đến, Craig ạ”, tôi bảo hắn khi tôi đi
vào hành lang lấy áo khoác. Hai anh chàng đi theo tôi, Ben cầm
hộ tôi lon soda. “Rất nhiều người ở đó, mà tôi th́ hầu như chẳng
quen ai cả”.
“Allie”, Craig nói. “Bingo là nơi đội bóng và bạn bè của họ tụ
tập”.
“Phải, th́ sao?”.
“Tôi không được tham gia hội đó”.
“Giống tôi thôi”, tôi cười to. “Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ
được tham gia hội nào tuyệt vời cả”.
“Bây giờ th́ em được rồi đấy”, Ben xen vào, trao cho tôi lon
soda. “Đội trưởng đội bóng rổ đă để cho em tham gia rồi”.
Anh nói nghe giận dữ, cứ như tôi vừa được cho tấm vé miễn phí để
bước vào cái xă hội mà anh nghĩ tôi không xứng đáng.
“Mike mời em tham gia với họ một buổi thôi”, tôi nói. “Và em
đồng ư. Để anh ấy may mắn!”.
Tôi mở cửa trước, chạy ra xe và đánh xe đi, đầu ngẩng cao.
Ồ, tuyệt quá, tôi là một cô gái biết rơ ḿnh định làm ǵ và đang
đi đâu… Tôi chỉ t́nh cờ không để ư thấy ngay lúc ấy rằng tuyết
đang rơi như điên. Một trận băo tuyết đang nổi lên và tôi đă
không thèm vặn đài lên để nghe dự báo thời tiết, chỉ đến khi tôi
cập vào lối xe ra vào nhà ḿnh và nhận ra tôi chẳng nh́n quá đầu
xe ḿnh được một mét. Tôi ngồi phịch sau tay lái, trái tim đau
đớn, ḷng thầm ao ước hôm nay là ngày mùng ba tháng Một.
Chương 15
Gió to và tuyết dày khiến không ai ra ngoài được
vào tối thứ Bảy. Khi tuyết rơi, Julia chuyển từ các bài tập kỹ
thuật và nhạc Schubert sang các bản t́nh ca - những bản t́nh ca
dài, năo nuột khiến tôi phát điên. Rồi sáng Chủ nhật, Sandra đẩy
tôi vào tâm trạng c̣n tệ hơn khi bắt tôi xem nó tŕnh diễn những
bộ cánh mà có thể sẽ diện vào đêm Giao thừa. Đêm hôm trước,
trong khi tôi đọc nốt cuốn tiểu thuyết lăng mạn của ḿnh, Sandra
đă điện thoại cho Ben và mời anh đi với nó tới dự buổi tiệc tất
niên nhà Twist. Tất nhiên là anh đồng ư rồi.
Đến trưa Chủ nhật th́ cơn băo đă nguôi thành những cơn gió mạnh.
Tôi dành cả buổi chiều để dọn tuyết trên lối đi bộ và đường xe
chạy vào nhà, và tôi sẽ rất sung sướng được xúc tuyết trên tất
cả các đường phố trong thị trấn chỉ để không phải ở trong nhà.
Nhưng trận đấu bóng rổ diễn ra tối đó, nên cuối cùng th́ tôi
cũng phải vào nhà để tắm một cái.
Trong bữa tối, mẹ chuyền quanh món gà nấu quá nhừ và nói mẹ rất
vui v́ tôi đi xem trận đấu với hai đứa em gái. Thế là tôi thông
báo với mẹ rằng tôi sẽ hẹn với Mike c̣n Sandra th́ đi với Ben.
Mẹ trông lúng túng.
"Đó là sự dàn xếp dở ẹc," mẹ nói. "Hết kỳ nghỉ, tất cả các con
sẽ cách xa nhau hàng bao cây số."
"Thế an toàn hơn," ba tôi nhận xét.
"Con đă có địa chỉ e-mail của Ben," Sandra bảo mọi người. "Và
con có thể đến ở với Allie vào các dịp cuối tuần."
Tôi bị nghẹn thịt gà, phải uống vội miếng nước cho trôi. "Em có
thể nghĩ lại chỗ cô Henny."
Sandra mỉm cười với tôi. "Chị đùa đúng không?"
"Chị nói thật đấy. Pḥng chị th́ nhỏ, và bây giờ chị cũng có
cuộc sống riêng của chị ở trường."
"Chị thật may mắn," Sandra nói tỉnh bơ, "là em khôn cố giữ chị
đứng bên lề cuộc sống của em ở trường em. Chị chắc chắc được
tham gai vào mọi thứ diễn ra ở đấy."
"Chị có cố để được thế đâu."
Nó hơi nhún vai. "À, nhân dịp cuối năm chị cũng giúp em được một
dịp lớn, giúp em thoát khỏi Mike. Không phải em thật sự bật đèn
xanh cho anh ấy đâu," nó nói tránh đi, "nhưng em ghét làm cho
những người muốn hẹn ḥ với em phải thất vọng."
"Một trong những thảm kịch của đời em đấy," tôi lầm bầm chỉ ḿnh
tôi nghe.
"Kỳ lạ là mọi chuyện lại thành ra êm đẹp," Sandra nói. "Tất cả
được cho qua, Al." Nó chạy bay lên lầu đề trang điểm cho xinh
hơn, nếu c̣n có thể làm thế.
"Con trông không có vẻ quá vui so với người vừa được bỏ qua
nhỉ," ba tôi quan sát.
Tôi ngước mặt từ đĩa lên, cố xua đi tưởng tượng đau khổ trong
tâm trí tôi: Ben và tôi trong pḥng chờ ở trường Fields, đang nói
chuyện văn trong lúc chờ Sandra thay quần áo. Qua khóe mắt tôi
nh́n thấy Julia lắc đầu với ba tôi. Đề tài đó không được nói đến
nữa.
Ford đón Julia với tôi lúc bảy giờ. Tôi chưa nh́n rơ hắn hôm đầu
tiên mới về nhà, nhưng bây giờ tôi có thể thấy cái anh chàng này
chắc chắn có tương lai với phim truyền h́nh với mái tóc vàng,
đôi mắt xám và g̣ má cao.
Khi chúng tôi đến nhà thi đấu của trường, một đám đông đă tụ tập
chờ trận đấu truyền thống của kỳ nghỉ. Ở một thị trấn nhỏ như
Thornhill, không phải chỉ học sinh lớn mà cả bọn nhóc cũng đi cổ
vũ cho đội ḿnh. Mọi người mang tới những biểu ngữ làm sẵn từ
nhà. Những tấm băng màu bạc và những túm sợi màu - màu vàng của
đội Thornhill và màu đỏ tươi của đội Elmhrst - dâng lên, lắc
lắc, lung linh. Tiếng nhạc ầm ĩ. Trận đấu c̣n chưa bắt đầu mà
ṭa nhà đă rung rinh.
Cả hai đội đang khởi động. Ba chúng tôi đi theo lối đi bên cánh,
đang t́m một chỗ trống trên các hàng ghế, th́ Caroline, bạn của
cặp song sinh nắm lấy cánh tay tôi.
Mái tóc màu đỏ của nó đêm nay trông như bờm sư tử. Một chữ T to
tường chạy dài từ trên ngực chiếc áo len của đội cổ vũ xuống đến
eo, chiếc váy ngắn màu vàng có đường li xanh th́ chỉ x̣e vừa đủ
qua hết cái hông đầy đặn. "Chị ơi," nó chào tôi.
"Chào, Caronline! Em trông tuyệt vời."
"Cám ơn chị. Allie, chị phải biết là bọn em sẽ làm hết sức để cổ
vũ anh ấy."
"Anh ấy?"
"Mọi người ơi," nó gọi mấy đứa con gái khác trong đội, "đây là
Allie. Allie Parker." Chúng xúm lại.
"Chị của Julia và Sandra," tôi giải thích.
"Ồ, thật à?" một cô tóc đen đáp. "Thế mà em không nhận ra."
"Bọn em viết một biểu ngữ mới cho Mike đấy," một cô khác khoe
với tôi.
"À, thế th́ hay quá." tôi nói. Không phải đến lúc ấy tôi mới
nhận ra: tôi đang được giới thiệu với tư cách bạn gái của Mike
chứ không phải là bà chị của hai cô bé sinh đôi.
Julia và Ford đă tiến lên và giữ được một băng ghế trên khán
đài. Tôi trèo lên đó với hai đứa.
"Đông thật nhỉ," tôi nói.
"Mọi người trong thị trấn này đều đi xem," Ford nhận xét. "Đây
là ṃn duy nhất mà tất cả bọn họ đều hiểu."
Tôi nh́n quanh nhà thi đấu. "Craig ḱa," tôi nói, đứng lên và vẫy
hắn, nhưng hắn đang bận chụp ảnh. Tim, ngồi bên cạnh ba nói và
cô Jen, nh́n thấy và vẫy lại tôi từ khán đài bên cạnh. Nó đang
định chuồn sang chỗ chúng tôi th́ bị ba nó tóm cổ lại.
Mọi người đổ vào nhà thi đấu đông nghẹt nên việc giữ chỗ cho Ben
và Sandra ngày càng khó hơn.
"Chị Sandra của em có khi nào đúng giờ không?" Ford phàn nàn.
Hai đội xếp hàng để chào khán giả. B́nh luện viên xướng tên đội
khách trước và gọi tên các vận động viên dự bị trước tên những
người vào sân. Khi tất cả các thành viên đội nhà trừ Mike đă
chạy ra giữa sân và giơ cao tay chào bạn bè, b́nh luận viên cuối
cùng cũng xướng to, "Tiền đạo ngôi sao, đội trưởng đội
Thornhill, học sinh lớp Mười hai, mang áo số 10, Mike
Callowa...aaaay!" Cả khán pḥng gầm lên.
Thật là lạ lùng, quá lạ lùng, cái cảm giác khán đài rung lên,
hàng trăm người hâm mộ xung quanh tôi reo ḥ, tiếng trống gơ
dồn, các cô gái vẫy tung những sợi túm màu chào anh chàng đêm
nay sẽ đưa tôi về nhà. Tôi thấy cứ như ḿnh đang mượn cơ thể của
cô gái khác vậy.
Chúng tôi đứng lên hát quốc ca, mắt hướng về phía ngọn cờ treo
tận cuối khán pḥng. Julia huưch tôi khi bài quốc ca bắt đầu.
"Mike t́m chị ḱa."
Mike và tôi nh́n thấy nhau cùng một lúc. Hắn cứ dán mắt vào tôi
c̣n tôi th́ hất hàm về hướng lá cờ, ra hiệu cho hắn đáng ra hắn
phải nh́n hướng đó. Hắn chỉ mỉm cười.
Rồi Ford xoay người bên cạnh Julia, nh́n mấy hàng ghế phía sau
chúng tôi. "Tại sao cái thằng chụp ảnh kia cứ nh́n lên đây thế
nhỉ?" gă hỏi.
"ư cậu nói Craig á?" tôi đáp, liếc sang Julia.
Nó nhún vai.
Bài quốc ca kết thúc, các tuyển thủ đă vào vị trí. Caroline
vàđội của nó giơ cao các túm sợi. Ném bóng, ném bóng, ném bóng
đi!
Tôi biết hầu hết các câu cổ vũ và đang ở trong tâm trạng muốn ḥ
la. Mấy phút sau, Janice, cô gái tóc sẫm màu xinh xắn ở đội
kịch, luồn đến chỗ bên cạnh ba chúng tôi. "Mồm chị ghê thật!" nó
nói với tôi. "Bọn ḿnh có thể dùng chị ấy trong vở diễn mùa xuân
đấy, Julia."
Đó là một trận đấu hay, giành giựt nhau từng điểm một. Mike chơi
rất giỏi - không quá mê bóng nhưng rất cứng rắn. Twist xoay
người làm động tác giả, quả bóng xoay tít trong tay, tŕnh diễn
miếng nghề đă làm nên biệt danh cho hắn. Tôi thực sự thấy vui
sướng v́ đă trở thành đầu tṛ cổ vũ trên khán đài, chỉ ḿnh Ford
có vẻ khó chịu v́ tiếng la hét của tôi.
Thế rồi trọng tài bắt lỗi sai, một điểm bẩn cho đội khách.
"Đi khám O.D. đi!" tôi hét to.
"O.D. á?" Janice hỏi.
"Bác sĩ nhăn khoa - trong tiếng latin, chị nghĩ thế."
"Đi khám O.D. đi! Đi khám O.D. đi!" tiếng hô từ khán đài tôi đă
lan quanh khắp pḥng.
Janice và tôi đang lắc hông, giữ nhịp cho đám đông ḥ la th́ Ben
xuất hiện bên tôi như từ trên trời rơi xuống. Sandra ở phía bên
kia anh.
"Vui hả?" anh hỏi tôi.
"Ồ, vâng!"
"Anh sẽ điếc tai cho mà xem," Sandra cảnh cáo Ben. "Allie đă cổ
vũ cho em cái năm em tham gia đội bóng rổ của trường."
"Chị không cổ vũ cho em, Sandra, chị đă hét chỉ hướng cho em."
Ben cười vang.
"Bọn em cứ sợ hai người không t́m thấy bọn này," Julia kêu lên
át tiếng gầm của đám đông. "Hai người đến lúc nào thế?"
"Lúc hát quốc ca," Sandra đáp.
"Nhờ thế mà bọn anh t́m thấy mọi người," Ben nói thêm."Anh thấy
Mike và Craig đang quay về hướng này nên nh́n theo họ, cứ tưởng
quốc kỳ treo ở đây."
Chúng tôi quay lại xem trận đấu, và tôi tiếp tục ḥ hét. Tôi
phải thế nếu tôi muốn giữ sáng suốt. Mỗi cú va chạm với cánh tay
Ben khiến điện chạy khắp người tôi, mà bị kẹp chặt trên cái ghế
băng đó, chúng tôi cứ va vào nhau liên tục. Sandra muốn chỗ ngồi
ngoài cùng để c̣n chạy lên chạy xuống các hàng ghế chào hỏi bạn
bè. Mỗi bận nó đi, trái tim tôi lại đập th́nh thịch theo cái kiểu
tôi đă thấy khi tôi và Ben khiêu vũ một ḿnh với nhau. Chẳng biết
thế nào mà tám trăm con người khác trong nhà thi đấu này như
không có mặt.
"B́nh tĩnh nào, Allie." tôi lầm bầm với chính ḿnh.
"Em vừa nói ǵ à?" Ben hỏi.
"Không.Không."
"Có, chị có nói mà," Janice th́ thầm bên cạnh tôi.
"Tôi thật không hiểu nổi," Ford nói. "Điều ǵ khiến bọn con gái
phát rồ lên khi thấy mấy cái thằng kia nhỉ?" Hắn nh́n mấy cô
nàng ngồi trước chúng tôi hai hàng ghế đang chết mê chết mệt các
tuyển thủ. "Chúng ta biến cái bọn đang nhảy nhót với quả bóng và
t́m cách bỏ vào rổ kia thành đám người hùng. Ḱa ḱa, nh́n cái
thằng chụp ảnh trường ḿnh ḱa." Hắn chỉ vào Craig. "Chắc nó
nghĩ nó đang chụp trận đấu quyết định tranh Cúp Bóng rổ Quốc gia
đấy."
Craig đă chụp nhiệt t́nh trong suốt hai hiệp đầu tiên, nằm úp
bụng xuống sàn, keo tuốt lên cái thang, quên biến mọi người và
mọi việc, chỉ biết đến cái mà hắn đang chụp thôi.
"Nhiếp ảnh gia làm việc như thế đấy," Julia nói. "Người ta chụp
rất nhiều chỉ để chọn lấy một hay hai kiểu hoàn hảo nhất."
"Craig đă chụp vở diễn mùa thu của bọn ḿnh theo cách ấy,"
Janice nhắc Ford, "và đă chụp được mấy tấm ảnh tuyệt vời.
"Và chụp bọn trẻ con trong buổi diễu hành của thị trấn nhân lễ
hội Halloween," Ben thêm vào, "rồi các chủ cửa hàng trông dịp
Giáng sinh nữa. Craig không phải chỉ quan tâm đến bọn con trai
đâu - nó luôn t́m thấy những khía cạnh thú vị ở bất cứ người
nào, có lẽ chỉ trừ ở chính bản thân nó."
"Đó là điều khiến tôi thấy anh ấy thú vị," tôi nói.
Kết thúc màn rao quảng cáo, tôi và Ben liếc Julia rồi nh́n nhau.
Anh hơi mỉm cười. Chúng tôi c̣n được liên kết với nhau bởi niềm
hy vọng dành cho Julia và Craig. Nhưng tôi đă để những liên hệ
ngắn ngủi ấy kéo dài quá lâu; Ben chắc hẳn đă thấy điều ǵ đó
trong mắt tôi, bởi khi anh nh́n tôi, ánh mắt anh thay đổi. Cái
vẻ đăm đắm, cái ấm áp trong ánh nh́n khiến mắt anh như đốm than
hồng, đột nhiên xuất hiện trở lại.
Thế rồi tiếng kèn báo hiệu nghỉ giữa trận đấu vang lên và hai
chúng tôi nh́n đi chỗ khác.
o0o
Tôi đoán tất cả những ai từng học cấp ba đều mơ ước được nhập
hội với các chàng trai nổi bật hoặc những cô gái hấp dẫn. Sau
trận đấu, giấc mơ của tôi đă thành hiện thực tại quán cà phê
Bingos, nói thật chứ không khoác lác tí nào.
Rất có thể những khái niệm về ḷng tự trọng mà các thầy cô ở
trường Fields nhồi nhét vào đầu tôi đă làm tôi ảo tưởng về giá
trị bản thân, nhưng đúng là tôi rất bực ḿnh khi bị coi chẳng là
ǵ "ngoài bạn gái mới của Mike". Tại sao hắn không phải là "bạn
trai mới của Allie" nhỉ? Tất nhiên, hội của hắn biết hắn chứ đâu
có biết tôi, nhưng điều khiến tôi thấy chán ngắt là chẳng ai ở
đó muốn biết tôi cả. Mọi chuyện tôi được hỏi tối đó đều liên
quan tới Mike. Hắn đă tặng ǵ cho tôi nhân dịp Giáng sinh; tôi
nghĩ thế nào về trận đấu vừa rồi của hắn; tôi và hắn có kế hoạch
ǵ cho những ngày c̣n lại của kỳ nghỉ?
Chán quá, tôi nhặt lon soda của ḿnh và ít khoai tây chiên, hy
vọng được nói chuyện một cách thật sự với Craig. Ben đă thuyết
phục được ông bạn cũ của ḿnh đến đây, nhưng Craig chỉ ngồi trên
một cái ghế cao ở bên lề của đám đông, nói chuyện với những
người không tham gia vào đám này. Tôi vừa hướng về phía Craig
th́ Mike nắm tay tôi.
"Allie," hắn nói,"em đi với anh tới dự tiệc Giao thừa ở nhà
Twist nhé?"
Tôi ngạc nhiên nh́n lại hắn. Rất có thể đây là giấc mơ thứ hai ở
trường cấp ba, được người hùng của trường mời đi dự hội trước cả
đám đông. Nhưng tôi cảm thấy ḿnh bị sa bẫy. Ben, kẻ ngồi ṿng
tay ôm Sandra ở bàn kế bên, đang nh́n và lắng nghe câu trả lời
của tôi - và bao nhiêu người khác nữa cũng thế. Tại sao Mike lại
đánh liều trước mặt bọn họ nhỉ? Trừ phi, đương nhiên rồi, hắn
chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ư.
Và sự thật là tôi nhất định không làm bất cứ chàng trai nào phải
xấu hổ bằng cách là anh ta thất vọng trước mặt bạn bè, đặc biệt
là trong một đêm đặc biệt của anh ta thế này. "Chắc chắn rồi,"
tôi nói.
Mike lấy lon soda và khoai tây chiên từ tay tôi rồi kéo tôi ngồi
xuống chỗ kế bên hắn. Ford ngồi đối diện chúng tôi. "Anh chẳng
có cơ hội nào nói chuyện với em từ lúc xong trận đấu tới giờ,"
Mike nói.
"Được mà," tôi đáp. "Anh là ngôi sao tối nay và anh có bao nhiêu
bạn bè cần nói chuyện."
Hắn ṿng tay choàng qua tôi. "Em là một cô gái dịu dàng."
Tôi nhăn mặt, c̣n hắn cười to. "Được rồi'" hắn nói, "giả bộ là
em không phải đi."
"Không cần phải giả bộ."
"Anh đă hỏi Allie vào tối thứ Ba chưa?" Julia vừa tiến lại bàn
chúng tôi, vừa hỏi. Nó ngồi xuống bên Ford. "Em không nhớ được
là chị có bận ǵ vào tối thứ Ba không, Allie."
Theo hệ thống báo động cũ rích mà các em tôi và tôi qui ước với
nhau, đó là cách báo trước cho người kia biết, pḥng người đó
t́m cớ thoái thác một lời mời. Tuy nhiên, thông thường tôi không
phải là người cần thời gian để dựng đứng lên lư do.
"Julia và tôi đang định đi Windhaven để xem diễu hành tàu thủy,"
Ford bảo chúng tôi. "Bắt đầu vào lúc sáu giờ. Sau đó chúng ta có
thể đi dạo qua công viên Windhaven. Ba mẹ tôi có một túp nhà nhỏ
ở đó, chúng ḿnh có thể ghé chơi. Đương nhiên ba mẹ tôi sẽ không
có ở đó đâu."
"Nghe hay đấy nhỉ," Mike nói. "Bọn ḿnh rảnh tối thứ Ba mà."
"Sao anh biết là em rảnh?" Tôi hỏi.
Mike cười vang. "Bởi v́ anh chưa mời em làm ǵ hết."
"Điều đó chỉ có nghĩa là anh rảnh thôi."
Hắn trông bối rối mất một giây, rồi nhoẻn miệng cười. "Em nói
đúng. Em không dịu dàng."
"Thế Allie có đi không?" Ford hỏi.
Tôi nghĩ mất một hai giây ǵ đó, lâu hơn là tôi cần. "Được
thôi."
Ford nh́n qua Sandra và Ben. "Hai người cũng đi chung chứ," hắn
nói.
"Không cảm ơn, chúng tôi có kế hoạch khác rồi," Ben đáp, câu đáp
khiến tôi cảm thấy vừa nhẹ nhơm vừa khốn khổ.
Suốt cả tiếng đồng hồ sau tôi luôn cố giữ tập trung vào Mike.
Xét cho cùng, hắn luôn là người luôn muốn có tôi ở bên. Trên
đường hắn chở tôi từ quán cà phê về nhà, chúng tôi nói chuyện
một lát rồi rơi vào im lặng. Tôi đồ rằng trận đấu quyết liệt vừa
rồi khiến hắn thấm mệt.
"Anh trông hơi mệt mỏi, Mike," tôi nói khi chúng tôi về đến lối
vào nhà. "Em có thể đi bộ một ḿnh vào nhà. Anh đừng ra ngoài
cho khỏi lạnh."
Hắn đă tháo dây an toàn. "Th́ em ở đây cho ấm," hắn nói, rồi
ṿng tay ôm tôi. hắn kéo tôi lại gần hắn, quay mặt tôi lại phía
hắn.
Mắt hắn xanh đến không ngờ, miệng hắn trông cuốn hút như cái gă
trông ảnh quảng cáo nước hoa. Ảnh hắn mà dán lên tủ đựng đồ ở
pḥng thể dục trường Fields th́ bọn bạn tôi chỉ có lác mắt. Rất
có thể lần này, tôi nghĩ. Có thể lần này tôi sẽ cảm thấy ǵ đó.
Chúng tôi hôn nhau. Một nụ hôn ngắn, rồi một nụ hôn dài hơn, rồi
một nụ hôn thấy lê thê và ướt át như con sông Missisipi. Tôi
mong chờ pháo hoa. Tôi đă sẵn sàng cho một cú choáng dịu ngọt.
Không có ǵ cả.
Ngay lúc tôi ngồi thẳng lại, hai đứa tôi chết cứng như chú hươu
trong ánh đèn pha của một chiếc xe hơi.
Mike rụt lại, cười vang khi ánh đèn kia vụt tắt ngay. "Anh đoán
là chúng ḿnh bị tóm tại trận rồi," hắn nhận xét.
"Vâng," tôi nói, cười to với hắn. "À, chúc ngủ ngon nhé."
Tôi giữ nụ cười trên mặt suốt quăng đường ra tới cửa sau. Ánh
đèn rọi vào chúng tôi là đèn xe của Ben, và nếu tôi không cười
tiếp th́ tôi sẽ bật khóc.
Chương 16
Sáng thứ Hai là một trong những buổi sáng trời
xanh tuyết trắng. Ánh mặt trời rực rỡ và ánh tuyết chói ḷa
khiến người ta không thể ngồi yên trong nhà. Tim điện thoại tới,
hỏi tôi có muốn đi trượt tuyết không. Một tiếng sau tôi thấy nó
đợi tôi trước hiên nhà nó, tay ôm dây rợ, một cái xe trượt tuyết
cũ và một cái ống trượt tuyết. "Em biết đỉnh đồi thích nhất. Đi
bộ hơi xa, nhưng ḿnh đi được."
Chúng tôi cuốc bộ qua ba khối nhà đến cuối đại lộ Walnut. Tôi
kéo lê cái xe trượt trong lúc Tim chạy đằng trước và trượt lên
tất cả các mảng băng sáng bóng mà nó thấy trên vỉa hè. Con đường
dẫn tới một cánh đồng tuyết phải dày khoảng hai tấc, một con dốc
thoai thoải lởm chởm gốc rạ và cỏ cao. Tim chỉ cho tôi hướng đi
đúng rồi bảo tôi đi trước. "Ben luôn đi trước để em bước vào
đúng dấu chân của anh ấy."
"Có mấy dấu chân đằng kia ḱa." Tôi chỉ.
"Đó là của Ben từ hôm qua, anh ấy đi đạp tuyết để làm đường
trượt cho em. Nhưng anh ấy đi đường ṿng."
Đến cuối cánh đồng chúng tôi đi qua một rừng thông vi vút gió,
rồi nh́n xuống một quả đồi dài cong vút. "Hoàn hảo!" tôi nói.
"Đúng là cực kỳ hoàn hảo!"
"Chị muốn trượt xe hay trựơt ống?" Tim nhảy nhót xung quanh tôi,
hỏi.
"Chị em ḿnh đổi nhau lần lượt được không?"
Nó chui tọt vào trong cái ống. Tôi đẩy nó một cái rồi lắng nghe
tiếng nó kêu thét lên và hú hít suốt quăng trượt xuống đồi. Khi
nó đứng lên và ra dấu là nó đă dọn sạch một đường trượt, tôi đặt
cái xe trượt vào vết đó. Tôi cảm thấy ḿnh trở lại làm một cô bé
con, chạy lấy đà rồi bay xuống dưới đồi theo kiểu nằm sấp, gió
và tuyết thổi vù vù vào mặt.
"Mắt chị sáng thật đấy," Tim bảo tôi sau dăm bảy ṿng trượt. "Có
bông tuyết trong tóc chị ḱa."
"Thế th́ chúng ḿnh giống hệt nhau," tôi nói, kéo cái mũ trượt
tuyết của tôi xuống trùm tai rồi cũng kéo cho nó như thế.
Chúng tôi cùng trượt xe với nhau mấy lần, ngồi theo kiểu ôm lưng
nhau, đuổi nhau ngược lên đồi sau mỗi lần trượt xuống, vừa thở
hổn hển, vừa trượt ngả dúi dụi, vừa bốc tuyết ném nhau. Trong
một lần leo lại lên đỉnh như thế, có một cái ống trượt tuyết lao
vụt qua chỗ chúng tôi.
"Là Ben đấy!" Tim vui sướng la lên.
Tim tôi đập gấp gáp. Khi cái ống xuống đến chân đồi, Ben quay
lại vẫy chúng tôi. Tim lén tới gần tôi, tay nắm nắm một cục
tuyết.
"Đừng cho anh ấy lên đồi," nó th́ thầm.
"Đúng," tôi nói và cũng nắm vài cục tuyết theo nó.
"Chị nắm càng nhiều càng tốt. Chúng ḿnh cần đạn dự trữ đấy."
Tôi nắm thêm ba quả bóng tuyết nữa."Xin ngài ra t́n hiệu, thưa
chỉ huy," tôi bảo nó.
Chúng tôi nh́n Ben trèo lên đồi theo hướng chúng tôi. Anh chắc
phải biết điều ǵ sắp xảy ra, nhưng cứ giả vờ như không.
"Sẵn sàng," Tim nói. "Nhắm." Nó giơ tay lên. "Bắn!"
Chúng tôi ném loạn xạ vào Ben mấy quả ḅng tuyết rồi hối hả làm
thêm v́ anh đă thả cái ống trượt xuống và bắt đầu trang bị đạn
dược. Anh là một tay ném giỏi, khiến tôi và Tim phải vừa ngụp
xuống vừa nhảy tránh, bất kể chúng tôi đang có lợi thế v́ ở cao
hơn trên sườn đồi.
Khi Ben chỉ c̣n cách chúng tôi khoảng năm mét, anh ném tôi một
quả mạnh vào cánh tay.
"Ối!"
"Đừng bỏ cuộc," Tim la lên.
"Tôi c̣n chưa bắt đầu chiến đấu cơ mà!" tôi la lên, không nhớ
câu đó là trích dẫn ở đâu.
Ben cười vang và cuối xuống bốc thêm tuyết. Tôi nhỏm lên và ném.
Trúng đích nhé! Thực sự không phải là tôi nhắm vào đó, nhưng tôi
đă ném trúng nó - trúng ngay vào hạ bộ.
Ben chậm chạp thẳng người lên.
"Úi giời," tôi nói với một nụ cười.
Tim cười như điên.
Ben th́ chỉ nh́n tôi, rồi chậm răi đi thẳng về phía tôi, không
nói lời nào, tay nắm một quả bóng tuyết khổng lồ.
"Tôi nghĩ có thể đă đến lúc rút lui, thưa ngài," tôi nói với
Tim.
"Rút lui!" Tim kêu váng lên.
Chúng tôi chạy lúp xúp trên đồi, lún sâu trong lớp tuyết dày, cố
kéo theo cái xe trượt. Tôi thấy chân ḿnh bị hụt hẫng. Ben đă
tóm được mắt cá chân tôi.
"Cứu với, Tim!"
Tim chạy lại và cố nắm cánh tay tôi kéo lên. Tôi ngă sấp bụng
xuống một ụ tuyết.
Ben lật ngửa tôi lên - hơi quá nhẹ nhàng so với một gă trai định
trả thù - và bắt đầu kéo lê tôi xuống chân đồi. Tôi giữ chặt lấy
Tim và kéo nó lê theo. Nó cười vang suốt dọc đường.
Đến chân đồi, Ben thả mắt cá chân tôi ra và đứng dạng chân trên
người Tim và tôi. "Bây giờ thử dậy xem," anh nói.
"Hội ư nào, Tim". Tôi oằn người sang để th́ thầm với nó. "Chúng
ḿnh phải lừa anh ấy," tôi nói, tay khum khum lại che mồm. "Em
giả vờ định tóm mắt cá Ben, khi anh ấy phản ứng lại th́ giữ cao
lên nhé. C̣n chị sẽ tóm mắt cá kia của anh ấy."
"Rồi ḿnh sẽ làm anh ấy ngạt v́ tuyết."
"Đúng rồi."
Tim thực hiện đúng y kế hoạch, vồ lấy mắt cá Ben, rồi ôm cứng
lấy chân anh. Tôi kẹp chặt mắt cá kia, đeo chắc như con chó dại,
rồi giật mạnh. Ben ngă phệt xuống. Tuyết bay mù lên. Chúng tôi
như ba người đang vẫy nước trong bể bơi, đập sóng tung tóe,
những bụn tuyết vung lên mù mịt trên người chúng tôi.
Tôi cười đến nỗi hai sườn phát đau rồi nằm lăn ra đất, mệt lả,
miệng vẫn c̣n cười. Ánh mặt trời chói chang nhảy nhót trong mắt
tôi. Tôi lắng nghe tiếng cười trầm trầm của Ben và tiếng cười
gịn tan của Tim đến khi cả ba chúng tôi nguôi được cơn cười.
Nh́n đăm đăm lên bầu trời xanh cao lồng lộng, tôi thấy thoải mái
đến tận đầu ngón chân.
Một hay hai phút sau Ben đứng dậy và kéo Tim với tôi đứng lên.
"Các em đúng là đồ chỉ gây rắc rối," anh nói, "cả hai đứa."
"Chả có ǵ rắc rối cho tới lúc anh đến cả," tôi đáp.
Chúng tôi trèo lên đồi, nhặt lại cái xe trượt trên đường đi.
Khi chúng tôi lên tới đỉnh. Tim muốn trượt kiểu hai tầng trên
lưng Ben. Tôi đẩy làm đà cho họ, rồi lấy cái ống trượt và trượt
một ḿnh theo xuống. Chúng tôi cứ làm thế dăm ṿng nữa, và tôi
thử hơi nhấc người lên cho cái ống xoay tṛn. Khi Tim thấy tôi
xoay tít xung quanh, nó muốn thử làm theo.
Ben và tôi đẩy cho Tim xuất phát, rồi Ben đặt lại cái xe trượt
vào vị trí. "Em muốn đi một ḿnh hay là với anh?" anh hỏi:
Tôi chần chừ, rồi tự nhủ đừng có mà làm lớn cái chuyện chẳng có
ǵ. Anh ấy chỉ hỏi tôi có muốn ngồi chung xe trượt không thôi
mà. "Em sẽ đi với anh."
"Hai tầng không?"
Tôi gật đầu.
Anh nằm xuống xe trượt, và tôi nằm lên lưng anh.
"Em phải giữ thật chặt vào đấy, Allie," anh nói. "Tầng trên luôn
luôn bị va đập và bay lệch hướng. Em cài chân em vào chân anh
được không?"
Chân tôi ngắn hơn, nên tôi chỉ ngoắc được vào mắt cá chân của
anh. Tôi thấy mừng là lớp vải giữa anh và tôi đủ dày để anh
không cảm thấy nhịp đập của tim tôi.
"Em không ngại giữ chặt anh chứ, phải không?" anh hỏi. "Nếu em
mà sợ, anh sẽ để tuột em nửa đường xuống đồi mất."
Tôi kéo ḿnh lên trên năm phân nữa, ngoắc lại chân vào chân anh,
mấy ngón tay tôi bấu chặt vào vai anh và kẹp cằm tôi vào cổ anh.
"Thế được chưa?"
"Khá hơn rồi," anh nói, cười to."Chỉ có nhớ là ngậm mồm vào lúc
tụi ḿnh trượt đấy. Anh không muốnn bị cắn đâu."
Anh đẩy lấy đà bằng hai cánh tay mạnh mẽ của ḿnh. "Làm sao em
ngậm miệng được khi - whoa - ooo - oah!"
Chúng tôi phi như bay xuống đồi - tôi nghĩ anh đang tập trung
điên cuồng vào điểm đích - lướt sang trái rồi lệch sang phải, và
một cú tung người.
"Ối!" Tôi hét vào tai anh nhưng vẫn bám chặt cứng.
Chúng tôi lướt qua Tim, nó đang đẩy cái ống trượt lên đồi, ném
một nắm tuyết lạnh ngắt vào chùng tôi.
"Xong!" tôi la lên.
"Giữ chặt lấy!"
Chúng tôi lại chệch hướng lần nữa, đường cong nơi chân đồi chặn
đừng chiếc xa trượt lại gấp đến nỗi hai chúng tôi bị hất tung
khỏi xe. Ben nhào theo tôi, lăn đè lên người tôi. Trong một
khoảnh khắc không ai trong chúng tôi nói ǵ cả.
"Em có sao không?" anh hỏi.
T́nh trạng Ben nằm trên người tôi, nh́n tôi chăm chú với gương
mặt chỉ cách mặt tôi có hơn chục phân, khiến tôi quên sạch cả từ
ngữ. Anh luồn một cánh tay xuống lưng tôi và một bàn tay xuống
dười đầu tôi, kê cho tôi nằm trên tuyết. Tôi bị văng đâu mất cái
mũ, ngón chân tôi lạnh cứng, khoảng da giữa cổ tay áo và cánh
tay như bị kim châm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy ấm áp,
tuyệt vời, được anh nâng niu như thế.
"Allie, em ổn chứ?"
Tôi gật đầu.
"Em bị hụt hơi không thể thở được phải không?"
Không phải theo nghĩa mà anh đang nói.
"Nói ǵ đi em," anh vẫn kiên tŕ.
"Em ổn mà."
Anh nh́n vào miệng tôi khi tôi nói. Tôi nh́n vào miệng anh - tôi
muốn bỏ găng tay ra và chạy ngón tay ḿnh theo đường cong nơi
môi anh. Đầu anh cúi xuống. Tôi nhấc một bàn tay và nhẹ nhàng
chạm vào má anh. Anh ở gần đến nỗi tôi cảm thấy hơi thở anh.
"Allie!" Giọng anh thật nhẹ, mặt anh thật gần.
Chỉ một nụ hôn thôi, tôi chỉ muốn có vậy. Thêm một centimet nữa
và môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau. Không có bầu trời trên đầu
tôi, chỉ có Ben thôi. Tất cả những ǵ tôi muốn là Ben.
"Này! Hai người có sao không?"
Tim. Tôi đă quên bén mất nó. Tôi ngóc đầu nh́n quanh và thấy nó
đang từ trên đồi chạy xuống chỗ chúng tôi, c̣n cách hơn chục mét
nữa.
Ben lăn khỏi người tôi. "Bọn anh không sao," anh nói, "không sao
cả."
Chúng tôi ngồi dậy như hai con người vừa thoát khỏi mộng mị, rồi
chậm chạp đứng lên và phủi tuyết khỏi người b́nh. "Cám ơn đă
xuống kiểm tra, chú em," Ben nói khi Tim tới chỗ chúng tôi.
"Cú trượt tuyệt vời nhỉ!" Tim kêu lên.
"Em cũng có quyền thế mà. "Ben nhặt sợi dây kéo xe trượt lên và
bắt đầu đi ngược lên đồi, Tim theo sau. Tôi đi tụt đằng sau, cần
thêm thời gian để b́nh tâm lại.
Từ đó cho đến hết buổi, Tim lúc th́ trượt với tôi, lúc th́ trượt
với Ben. Khi nó muốn trượt một ḿnh th́ Ben và tôi thay phiên
nhau trượt trên cái xe c̣n lại chứ không trượt xuống chung với
nhau nữa. Tôi không biết anh nghĩ ǵ, nhưng tôi th́ chắc chắn
không thể ở gần anh một lần nữa mà không hôn anh.
Tôi không c̣n cảm thấy ấm nữa - sự thật là những ngón chân đông
cứng của tôi không c̣n cảm giác - và Tim đă ướt sũng cả người v́
đă lụi xuống tuyết quá nhiều. Cuối cùng chúng tôi ra về.
Trên đường trở lại nhà Harrington, cả Ben và tôi đều yên lặng,
như thế lại tạo điều kiện cho tôi sa vào những giấc mơ giữa ban
ngày. Cảm giác ấy thế nào nhỉ, khi môi anh đặt lên môi tôi? Mọi
chuyện sẽ ra sao, nếu anh muốn có tôi, chỉ ḿnh tôi thôi? Tôi
tưởng tượng chúng tôi đang trở về nhà anh sau nụ hôn trên tuyết
ấy. Chúng tôi cùng nhau đốt một đống lửa rồi ôm nhau trước ḷ
sưởi, và...
Tôi đáng ra nên bỏ qua phần ḷ sưởi. H́nh ảnh của Sandra trong
đêm trước Giáng sinh, ngồi bên ḷ sưởi với mái tóc vàng ánh lên
trong ánh lửa, bàn tay gác hờ trên chân ben, đột nhiên vụt lên
trong tâm trí tôi.
"Allie! Allie!" Anh chàng Ben ngoài đời đang nói.
Chúng tôi đă về đến lối vào nhà Harrington, tôi thấy cô Jen và
chú Sam đang ở trên hiên nhà.
"Có vài điều chúng ta cần nói chuyện với nhau," Ben nói.
"Em nghĩ chị gặp rắc rối rồi," Tim nhận xét. "Đó là cách anh ấy
bắt đầu khi anh ấy nói chị đă làm sai điều ǵ."
"Allie không làm sai điều ǵ cả," Ben trấn an nó.
"Chưa làm," tôi thêm vào, cười hơi lo lắng. Tôi sợ Ben cảm nhận
t́nh cảm của tôi là sâu sắc. Giờ đây anh lo mọi chuyện đă đi quá
xa và muốn làm rơ rằng chẳng có ǵ nghiêm túc giữa chúng tôi cả.
Anh chắc chắn nghĩ anh cần phải làm rơ mọi chuyện trước khi tôi
gặp Sandra, trước khi tôi nói điều ǵ đó có thể làm hỏng kế
hoạch của anh dành riêng cho hai người họ vào đêm mai.
"Đó là về đêm mai," anh bắt đầu.
Tôi cau mày, không nói ǵ.
"Cuộc diễu hành tàu thủy ở Windhaven mà em định đi với Mike,
Ford và Julia. Em nhớ không?"
"Ồ. Ồ, phải. Có ǵ không?"
"Em đă từng xem cuộc diễu hành đó." Tim chen ngang vào. "Đẹp lắm
chị ạ. Tất cả các tàu đều thắp đèn sáng choang. Và ông già Noel
đi trên một con tàu."
"Anh muốn đảm bảo rằng em biết rơ em đang lâm vào t́nh thế nào,"
Ben nói.
Tôi không thích cái giọng anh nói, nghe cứ như một ông anh đang
cảnh cáo cô em út của ḿnh vậy.
"Em không định leo lên tàu hay ra sát bờ sông, nhưng em có thể
mặc áo cứu sinh nếu anh thấy nên làm như thế."
"Nó chẳng giúp ǵ cho em ở trong rừng đâu," anh đáp.
"Ư anh là ǵ?"
"Em định đi tới căn nhà gỗ của Ford ở trong rừng." Giọng anh vỡ
ra v́ thất vọng. "Mà cha mẹ nó không có ở đó đâu."
"Th́ sao?" Tôi thách thức anh.
"Anh không muốn nhúng mũi vào chuyện của người khác, Allie.
Nhưng các em em mới tới đây không lâu, và Julia có thể không
biết những câu chuyện mà Ford thích kể - những chuyện nó khoe
khoang với mấy thằng con trai khác. Cái nhà gỗ là nơi ưa thích
cho... cho... những cuộc chinh phục của nó."
Tôi cười nhạo cái lối nói lạc hậu của Ben. Nhưng thực ra tôi đă
nghĩ đến khả năng đó. Cô Jen có một căn nhà gỗ ở Windhaven, một
nơi cắm trại cách khoảng bốn mươi phút đi xe từ Thornhill, và
tôi biết hầu hết những túp nhà đó đầu rất tách biệt, bao quanh
bởi rừng rậm. Lư do chính khiến tôi nói vâng hôm trước chỉ để đảm
bảo rằng Julia không đi một ḿnh tới đó.
"Mike cũng không phải là thiên thần," Ben thêm vào.
"Xin lỗi?" Bây giờ th́ anh tiến vào khu vực nguy hiểm rồi.
"Mike khá nổi danh."
"Anh cũng thế mà," tôi nhắc anh. Đúng là đồ ngớ ngẩn - lại đi cố
hủy diệt cái hy vọng lăng mạn mỏng manh của tôi, niềm hy vọng
duy nhất khiến tôi quên được anh!
"Không phải cùng loại nổi danh đâu," anh đáp, hàm nghiến chặt.
"Anh nổi danh về chuyện ǵ?" Tim hỏi.
Ben nh́n xuống nó. "Chuyện này là chuyện riêng giữa Allie và anh
thôi, được chưa? Ba và cô Jen ở trên hiên kia ḱa. Lên mà kể cho
họ nghe chuyện trượt tuyết đi."
Tim giả vờ như bước đi, nhưng lại ṿng ra sau, đứng ngay sau
Ben, lắng nghe. Ben nói với tôi, "Mike thích huyênh hoang về cô
gái mà nó đă cặp và về điều mà nó đă làm, điều họ đă làm..."
"Anh nói cứ như em chỉ là một cô bạn gái khác của Mike vậy," tôi
nói một cách giận dữ. "Anh có muốn em coi Sandra chỉ là một cô
bạn gái khác của anh không?"
Anh quay đi.
"Sao anh có quyền..,"
"Nghe anh này," anh nói, quay người lại. " Tính Mike rất thích
ganh đua."
"Anh th́ không thế chắc?" Tôi đáp.
"Để cho anh được yên đi!" Ben la lên, má anh bắt đầu đỏ rực.
"Em sẽ làm thế," tôi đáp, "chừng nào anh để đời tư của em được
riêng!"
Cô Jen và chú Sam quay lại, nghe thấy đoạn đối thoại nảy lửa của
chúng tôi. Tim cũng chẳng đi đâu cả.
"Anh chỉ đề pḥng cho em thôi," Ben bảo tôi. "Anh đang cảnh báo
em, Allie. Mike th́ thích ganh đua, và bởi v́ nó không thể ganh
đua trong kịch nghệ và Ford không thể ganh đua trong thể thao,
nên chúng ganh đua ở lănh vực khác."
"Lĩnh vực ǵ thế?" Tim hỏi.
Ben liếc ra đằng sau."Ơ cái thằng này, xéo ngay!"
"À," tôi nói, "có thể em không nhiều kinh nghiệm như anh và mấy
gă nam nhi trường Thornhill, nhưng không anh chàng nào dụ dỗ
được em làm ǵ. Em biết ḿnh là ai." Một con ngốc đă phải ḷng
anh, tôi nghĩ. "Và em biết điều em muốn. Mà điều cuối cùng em
muốn ngay lúc này là anh đừng cư xử như ông anh cả vậy."
"Được thôi," anh nói.
"Được thôi," tôi nói.
Chúng tôi nh́n nhau trân trân, rồi tôi quay gót và chạy huỳnh
huỵch về nhà.
Chương 17
Tôi thích rừng cây. Thêm một ḍng sông và một căn
nhà gỗ nhỏ là đủ biến tôi thành một cắm trại hạnh phúc. Năm giờ
chiều ngày thứ năm, tôi háo hức xỏ đôi giầy chạy mới của ḿnh
vào. Bất chấp lời cảnh báo của Ben, tôi đang mong ngóng chuyến
đi tới Windhaven.
Sandra, kẻ đă sẵn sàng đến buổi hẹn với Ben, đi vào pḥng tôi,
lùng một đôi hoa tai màu bạc hợp với bộ cánh của nó. “Nếu chị
không ngại th́ em khuyên chị một tư,” nó nói, nh́n xuống đối
giầy nặng nề của tôi. “Mike thích những thứ thực sự nữ tính.”
Tôi nhún vai. “Nếu anh ấy đi giầy ống cao gót th́ với chị cũng
không sao.”
Julia đang ở trong nhà tắm, tiếng cười của nó vọng tận ra ngoài.
“Em mượn đôi giầy chạy cũ của chị đựơc không, Allie?”
“Được chứ, chị thừa cả mấy đôi tất ấm nữa.”
Chúng tôi cần tất len khi chúng tôi đến vùng tàu đậu ở Windhaven
Marina trên bờ sông Hudson. Đêm rất trong và lạnh. Các con tàu
lướt qua với hàng ngàn bóng đèn màu nhấp nháy trong gió, mỗi con
tàu như một v́ sao lấp lánh trên nền đêm đen. Mike đứng sau lưng
tôi, đôi tay ấm áp của hắn choàng quanh tôi, đầu hắn chụm vào
đầu tôi, hai đứa hú lến mỗi lần có một con tàu đi qua. Đó là một
quang cảnh lung linh, lăng mạn và có thực; có thể chính điều đó
đă thuyết phục tôi rằng đă đến lúc bỏ cuộc. Dù đă cố gắng hết
sức, tôi vẫn không thấy có cảm giác ǵ với Mike cả.
Sau cuộc diễu hành, chúng tôi trở lại bế thuyền để lấy mấy chiếc
ba lô đựng chăn và đồ ăn nhẹ.
“Tôi nghĩ chúng ta nên để ô tô lại đây và đi bộ dưới trăng lên
chỗ nhà gỗ,” Ford nói khi chúng tôi khoác túi lên. “Chỉ cách đây
khoảng nửa dặm thôi.”
“Nghe hay đấy,” tôi đáp. Tôi ước ǵ có thể đi bộ cả đêm.
Ford dẫn đường, theo sau là em gái tôi và tôi, Mike đi cuối
hàng. Con đường lộng gió nhưng ánh trăng dơi theo bước chúng tôi
đi, rọi xuống qua những cành cây trơ trụi lá, long lanh trên
những thân cây cổ thụ và những khúc gỗ nằm ngổn ngang phủ trắng
tuyết. Quăng đường đi đă rất tuyệt vời nếu như Ford ngậm mồm
lại. Thay v́ lắng nghe sự im lặng diệu kỳ của đem và những nào
nức bí ẩn của các sinh vật trong rừng, chúng tôi phải nghe hắn
cứ lải nhải về ḿnh.
Trên đường đi, tôi để ư thấy balô của Ford bị tuột dây kéo. Tôi
nh́n lom lom vào mấy cái lon sáng loáng bên trong; hắn đă mua
một lốc bia sáu lon. “Mọi người có mang theo lon soda nào
không?” tôi hỏi.
“Nhiều lắm,” Julia nói, chỉ vào cái ba lô của Ford, rồi nó nh́n
thấy bia.
Ford ngoái lại nh́n qua vài rồi bỏ ba lô ra để kéo khóa lại. Tôi
mở cái ba lô ḿnh đang mang ra, kiểm tra các thứ bên trong. Lại
bia nữa. “Tôi hy vọng là chúng ta có soda,” tôi nói “,bởi v́ tôi
không uống chất cồn đâu.”
“mọi người sẽ khát khi chúng ta tới căn nhà gỗ,” Ford đáp, “Uống
bia th́ sẽ ngon hơn.”
“Chúng ta c̣n chưa đến tuổi mà,” tôi nhắc hắn.
“Đừng lo, Allie, làm ǵ có ai ở đó,” Ford nói.
Mike liếc từ Ford sang tôi.
“Chỉ thế thôi,” tôi bảo Ford, “Nếu chúng ta có đến tuổi đi
chăng nữa, tôi cũng không uống v́ tôi ở một nơi biệt lập với
những người chưa thân lắm.”
“Allie là bồ của ông,” Ford bảo Mike. “Đêm trước ông bảo ǵ nhỉ
- ông thích một thách thức à?”
“Ǵ cơ?” tôi nói.
“Được rồi, Allie,” Mike b́nh thản trả lời. “Anh có mang một lon
soda. Chúng ḿnh có thể chia nhau.”
“Chia ba nhé,” Julia đề nghị.
“Julia là bồ của ông,” Mike nói.
“Họ sẽ thay đổi ư kiến khi chúng ta đến chỗ nhà gỗ và ở đó lạnh
cóng như một miếng thịt cấp đông.” Ford đáp.
“Đừng có mong” tôi nói.
“Allie, ở đó không có ḷ sưởi điện đâu,” hắn nói tiếp. “Phải mất
một lúc mới nhóm lửa được.”
“Tôi biết. Tôi là một nữ hướng đạo sinh mà.”
“Th́ biết thế,” Ford nhận xét. Hắn quay sang nói với Julia. “Ba
mẹ anh có cất rượu mạnh ở đó. Em sẽ thích cho mà xem. Em uống
đến đâu thấy ấm đến đấy.” Hắn kéo Julia dựa vào người hắn rồi
đưa tay lần từ trên xuống dưới phía trước người Julia.
Julia chưa kịp phản ứng ǵ th́ có tiếng găy cái rầm trong bụi.
Cả lũ chúng tôi giật nảy ḿnh. Nghe như một con thú lớn, có lẽ
một chú hươu, vừa chạy ngang sau lưng chúng tôi. Ford tranh thủ
giây phút ấy giữ Julia chặt hơn, tay hắn lướt phía trước người
nó, miết chặt vào thân thể nó. Tôi thấy Julia đẩy ra, cố thoát
khỏi ṿng tay hắn.
Lại một tiếng rầm nữa, rồi có tiếng la. “Chị Allie! Chị Allie!
Cứu với!”
Là giọng Tim. Trong một thoáng, tôi đứng ngây ra v́ kinh ngạc,
rồi tôi chạy ngược lại phía sau. Julia ở ngay sau tôi, hai gă
kia theo sau nó.
“Tim, em ở đâu?”
“Đằng này,” nó hét trả lời tôi. “Ở đây.”
Chúng tôi t́m thấy nó trong một khoảng rừng trống hẹp cùng với
ai đó nữa. “Craig!” tôi ngạc nhiên kêu lên.
Anh hàng xón nhà Tim đang đứng trên một chân, dựa lưng vào một
thân cây, tay bám chặt vào một cành cây sà thấp. “Chào mọi
người,” Craig chào chúng tôi, cứ như chúng tôi gặp nhau t́nh cờ
ở căng-tin nhà trường vậy. “Có chuyện ǵ vậy?”
“Craig bị đau hả?” Tôi hỏi. Tuyết bám đầy áo khoác hắn. Và tôi
thấy hắn không dám đứng thẳng trên chân bên kia.
“Chỉ dừng nghỉ thôi mà,” hắn đáp.
“Anh ấy bị đau, anh ấy thụt chân vào một cái hố,” Tim nói.
Mike lắc đầu, miệng hắn mím chặt có vẻ phẫn nộ. Rồi hắn cúi
xuống nắn thử cái mắt cá chân bị đau. Craig nhăn mặt. “Tôi ổn
mà, thật đấy,” hắn khăng khăng.
Mike không chịu. “Tôi nghĩ ông đă làm gẫy chân ông rồi. Ông phải
đi khám thôi. Allie, cho anh mượn cái khăn của em và đỡ chân nó
lên khỏi mặt đất cho anh, nhé?”
Tôi quỳ xuống, đỡ chân cho Craig trong khi Mike cố định cái chân
đó lại bằng khăn của hắn và khăn của tôi, quấn chặt bàn chân và
mắt cá chân như một cái găng đấm bốc khổng lồ. Ford ngồi xuống
một khúc gỗ và nh́n, trông điệu bộ cứ như sắp bóp cổ Craig.
Julia th́ vẫn đứng, dù Ford đă phủi sạch một chỗ rộng trên khúc
gỗ cho nó.
“Em làm ǵ ở đây thế Tim?” nó hỏi.
“Ừm…”
“Tôi chụp ảnh cuộc diễu hành tàu thủy,” Craig trả lời hộ thằng
bé, “và mang Tim theo.”
Ford nheo mắt lại. “Thế máy ảnh của ông đâu?”
“Trong xe. Tôi chụp gần hết phim mất rồi.”
Mike ngồi lên gót chân, ngắm nghía công tŕnh của ḿnh. “Xong
rồi đấy.”
“Cám ơn, Mike,” Craig nói. “Đă thấy đỡ hơn nhiều rồi. Đi chơi
vui vẻ nhé, mọi người. Tim và tôi quay lại băi đỗ xe đây.”
Nhưng Tim lắc đầu. “Craig,” nó nói.
“Chúng ta về thôi,Tim,” Craig đáp, chưa lần nào tôi nghe hắn cộc
cằn như thế. Hắn cố bước đi, rồi dừng lại hít mạnh một hơi. Tôi
biết hắn đau đớn kinh khủng.
“Đừng có mà bước trên chân ấy, thằng ngu!” Mike nói gay gắt.
“Được mà, không sao đâu,” Craig đáp. “Mọi người cứ đi đi. Chúng
tôi cũng không c̣n cách xa chỗ đậu xe mấy, Tim sẽ t́m cho tôi
một cái gậy để chống, đúng không, Tim?”
Thằng bé không nhúc nhích.
“Ṿng tay qua vai tôi rồi dựa vào tôi,” tôi bảo Craig. “Tôi sẽ
đưa Craig xuống.”
Hắn từ chối. “Tôi không muốn phá hỏng buổi tối của các bạn.”
“Tôi thấy rất khó tin ông,” Ford nói với một nụ cười mỉa mai.
“Nói thật là tôi thấy ông rất khó tin.”
“Anh sẽ đỡ phía bên kia nó, Allie,” Mike nói. “Chúng ta sẽ đi
nhanh hơn.”
“Tôi xin lỗi về chuyện này,” Craig bảo tôi khi chúng tôi giúp
hắn bước đi.
“Khi nào ông đi lại được, tôi sẽ giết ông,” Mike đáp.
“Tại sao không chấp dứt nỗi đau đớn của tôi ngay bây giờ đi?”
“Bởi v́ tôi c̣n nợ ông mấy bức ảnh đẹp trên báo.”
Chúng tôi đă về đến băi đậu xe. V́ xe hơi của Craig là xe số
sàn, đ̣i hỏi phải dùng cả hai chân khi lái, nên Mike đành phải
đóng vai tài xế chở Craig và Tim. Julia và tôi ngồi trên xe của
Ford chạy theo sau. Sáu chúng tôi gặp nhau tại pḥng cấp cứu của
bệnh viện cách Thornhill khoảng mười dặm đường. Vừa đến nơi tôi
liền điện thoại cho chú Sam từ một trạm điện thoại công cộng.
Chú nói sẽ liên lạc với cha mẹ Craig, rồi mau chóng ra ngoài để
lo mọi chuyện.
Đến lúc tôi quay lại chỗ cả nhóm th́ Craig đă được đăng kư xong
và được cho ngồi trên chiếc xe đẩy, thành thử chẳng có việc ǵ
cho chúng tôi làm ngoài ngồi chờ đến lúc có người trông nom hắn.
“Không có lư do ǵ để mọi người nấn ná ở đây cả,” Craig bảo
chúng tôi. “Có người ở nhà sẽ đến mà.”
Ford và Mike liếc cái đồng hồ treo tường. Mới có tám giờ hơn mấy
phút – c̣n khối thời gian để tiếp tục cuộc đi chơi.
“Tôi ở lại,” tôi nói.
Julia vẫn không nói ǵ, nhưng nó chọn chỗ ngồi kế tôi, ư như
muốn nói, Allie làm ǵ th́ tôi làm nấy.
“Ông biết tôi đang nghĩ ǵ không,” Ford nói với Craig, “làm sao
ông luôn nh́n về hướng chúng tôi trong trận bóng rổ - cả ở quán
Bingos nữa – mà lại không nh́n thấy Julia vào lúc này?”
Tôi muốn thoi vào mũi hắn một thoi, nhưng Craig điềm tĩnh đáp,
“Đó là phản ứng b́nh thường khi ta cư xử như một thằng ngốc.”
“Đó là phản ứng b́nh thường khi ta thực sự say mê một cô gái mà
ta không thể có được,” Ford nói.
Craig nh́n thẳng vào mắt Ford.
“Nếu tôi không biết rơ ông,” Ford vẫn khăng khăng, “tôi sẽ nghĩ
là ông đang theo dơi chúng tôi tối nay.”
“Chúng em theo dơi đấy,” Tim tự nguyện nói, “để đảm bảo là chị
Allie và chị Julia được an toàn.”
“Cái ǵ?” Mike nói. “Tại sao?”
“Anh Ben bảo chị Allie là chị ấy không nên đi bởi v́ anh Ford
làm các thứ trong căn nhà gỗ của anh ấy,” Tim đáp. “Anh ấy nói
anh cũng sẽ thế, Mike, bởi v́ anh là người ganh đua”
“Ganh đua,” tôi b́nh thản đính chính.
Mike, Julia và Ford quay sang nh́n tôi – Ford nh́n vẻ hoài
nghi.
“Đó là điều Ford khoác lác với mọi người.” tôi nói.
“Thế mà chị Allie vẫn muốn đi.” Tim nói tiếp. “Và anh Ben nhất
định không đi với em để bảo đảm an toàn cho chị ấy. Cho nen em
mới nhờ anh Craig v́ anh ấy định chụp ảnh cho buổi diễu hành.”
“Allie,” Julia nói vẻ buộc tội, “sao chị lại có thể không nói ǵ
với em về điều này được nhỉ?”
Tôi nhún vai. “Chị cho rằng đó chỉ là lời đồn đăi. Ngoài ra chị
biết chúng ta có thể tự lo lấy thân.”
Ford lầm bầm chửi thề. Mike trông bực bội. Craig nh́n chăm chăm
vào cái bàn dăng kư, miệng mím lại trông dữ tợn. Julia nh́n
Craig một chút rồi kê tay lên cằm, ngón tay che kín phần dưới
của gương mặt.
Đó là cảnh Ben t́m thấy cái nhóm nhỏ ngộ nghĩnh của chúng tôi.
Anh và Sandra được của tới bệnh viện trong lúc chú Sam cố liên
lạc với cha mẹ Craig.
Ford là người đầu tiên thấy Ben. “Cám ơn nhé,” hắn nói một cách
châm chọc. “Cám ơn nhiều.”
Ben ngập ngừng nh́n từ nguời này sang người khác. “Tim, em đă ở
đâu với…”
“Anh nhất định không đi với em,” Tim la lên tự vệ. “Em đă nhờ
anh, nhưng anh nói chuyện bạn bè của chị Allie không phải là
chuyện của chúng ḿnh.”
“Ôi trời,” Ben lẩm bẩm, h́nh dung đuợc t́nh huống. “Tôi đă gây
ra chuyện ǵ thế này?”
Rồi Ben nhận nhiệm vụ, bảo rằng anh sẽ ở lại với Craig và Tim.
Julia trông như thể sắp khóc và yêu cầu Ford đưa về nhà.
“Tôi cũng thế,” tôi nói.
“Cả tôi nữa,” Sandra hùa vào. “bệnh viện lúc nào cũng buồn chết
đi được.” Nó là người duy nhất vẫn c̣n tâm trạng phấn chấn. “Tôi
thật không hiểu nổi tại sao nguời ta lại chịu nổi bệnh viện.”
“Người ta đến bệnh viện không phải để vui vẻ,” tôi cắn cảu.
Nó nhún vai và ít phút sau đă chui vào xe của Ford, ngồi chen
vào giữa tôi và Mile, Sandra và Mike nói chuyện suốt trên đường
về nhà, tuy thế họ nói ǵ tôi không biết và không quan tâm.
Tâm trí tôi đang nghĩ về Craig… với Julia và Ben với tôi, và cái
mớ lùm xùm chúng tôi đă tạo ra.
Chương 18
Sandra nghĩ thật may mắn là chúng tôi đă đi ngang
qua chỗ Craig bị thương. Tôi không mở mắt cho nó làm ǵ. Julia
chẳng nói ǵ đêm ấy cho tới khi tôi gặp nó trong pḥng tắm. Nó
đang chà răng điên cuồng.
“Muốn nói chuyện không?” tôi hỏi.
Nó chỉ cho tôi một mồm đầy bọt kem đánh răng.
“Chị nghĩ chị đáng ra phải báo cho em biết trước.”
Nó khạc vào bồn rửa rồi súc miệng. “Chị nghĩ đúng rồi đấy.”
“Chị… chị nghĩ chị không muốn tin đó là sự thật,” tôi giải
thích.
“Để chị có thể ghi một điểm với Ben chứ ǵ? Để chị có thể đi
chơi trong lúc anh ấy đi chơi chứ ǵ?”
Lời của nó đă trúng đích.
“Em xin lỗi, Al.” nó nói nhanh, “En giận điên và em làm loạn hết
cả lên.”
“Điên với chị à? Hay điên với Ford?”
“Với cả hai người – Và với cả bản thân em nữa. Em hẳn đă bị rồ
khi quyết định hẹn ḥ với hắn.”
“Chị hy vọng là Craig sẽ b́nh an.”
“Em cũng thế.” Nó đáp, nhưng không chủ động nói ǵ thêm.
o0o
Buổi sáng hôm sau, tôi điện thoại đến nhà Craig và để lại lời
nhắn, bảo hắn gọi lại khi nhận được tin ấy. Rồi chị em tôi bị mẹ
lùa vào một trận tổng vệ sinh nhà cửa. Trong bữa trưa, Sandra
hỏi mượn xe để nó đi mua sắm.
“Ư em là vẫn c̣n một bộ ở trung tâm thương mại mà em chưa thử
à?”
Nó nhe răng cười với tôi. “Nếu mà có th́ em sắp t́m ra nó đây.”
Sandra vừa đi khỏi th́ Julia bắt đầu tập piano. Nó chơi dồn dập
như cơn băo đến nỗi không nghe thấy tiếng gơ cửa phía sau.
“Chào Craig.” Tôi nói khi ra mở cửa. “Thế nào rồi?”
“Khỏe.” Hắn dựa trên một đôi nạng. “Khỏe mà.”
“Tôi thấy rồi. Nói cho tôi biết đi, Craig đang dần biến thành
cái xác ướp hay đó là ủng kiểu mới thế?”
Hắn cười vang. “Cái chân bị gẫy, nhưng không tệ lắm đâu.”
“Nào, vào đi.”
“Tôi không ở lâu đâu.” Hắn nói, tập tễnh đi vào bếp.
“Có c̣n đau không?” tôi hỏi.
Hắn lắc đầu. “Họ cho tôi nhiều thuốc giảm đau lắm.”
“Thế à? Chúng có tác dụng với tim chứ?”
“Không được đến thế.” Hắn đáp, ngồi lên mép một chiếc ghế đẩu.
“Tôi thật sự xin lỗi về tối hôm qua, Allie. Tôi đến để xin lỗi.”
“Craig không nợ lời xin lỗi.” tôi đáp. “Ford chất đầy bia trong
ba lô. Tôi thật mừng là được về nhà.”
Hắn gật đầu. “Tôi hy vọng là có ǵ thuận lợi cho Allie từ vụ đó.
Tôi nghĩ lẽ ra Allie nên ở lại bệnh viện để có thời gian với Ben
một lát.”
“Tại sao tôi muốn có thời gian với Ben?”
Hắn chỉ nh́n tôi.
“Tôi lộ liễu đến mức ấy cơ à?”
“Có thể tôi nhận ra v́ tôi cũng trong t́nh trạng tương tự.” hắn
xếp cặp nạng qua một bên rồi cởi ba lô ra. “Tôi mang cho Julia
mấy bức ảnh,” hắn nói, ṃ tay trong túi. “Tôi rửa hai bản, để
một phong b́ cho Julia và một cho Allie đề pḥng trường hợp
Allie muốn mang ảnh về trường. Trong b́ của Allie tôi bỏ thêm
ảnh của Sandra và Tim… và Ben. Được không?”
“Đó là món quà quư nhất mà Craig có thể tặng cho tôi. Cám ơn
Craig.”
Hắn liếc nhanh vào pḥng khách, nơi tiếng dương cầm đă lên đến
đỉnh cao dữ dội. “Tôi cũng mang cặp vé xem nhạc kịch cho Julia.”
“Tôi đi gọi nó đây.”
“Allie, chờ đă.” Hắn nói. “Allie ở đây trong khi tôi xin lỗi
Julia được không? Tôt thấy ḿnh như một thằng ngốc thực thụ.”
“Tôi sẽ ở lại.” tôi hứa. “nhưng Craig không phải là một thằng
ngốc.”
Tôi vội vă bỏ đi và tóm được em ḿnh đang trong một quăng lặng
ngắn. “Xin một phút được không?” tôi hỏi. “Craig đang ở trong
bếp.”
Đôi tay Julia vờn nhẹ trên những phím đàn. “Craig á?” Nó đứng
bật dậy và đâm sầm vào chiếc đàn piano. Thật chẳng giống nó tư
nào. Khi chúng tôi đi ngang qua hành lang, tôi thấy nó liếc bóng
ḿnh trong gương và vén lại một món tóc. Có hy vọng rồi.
“Ồ không,” nó kêu lên khi thấy bộ dạng của Craig.
Hắn tặng nó một nụ cười gượng gạo. “Có chuyện ǵ ghê gớm đâu mà.
Và tôi cũng không ở lại lâu đâu. Tôi chỉ muốn xin lỗi thôi.”
“Về điều ǵ?” nó hỏi.
“V́ đă phá hỏng cuộc hẹn ḥ của em tối hôm qua. V́ làm Ford phát
cáu. V́ làm em phải ngại ngùng. V́ cư xử như một thằng ngốc. Tôi
c̣n sót chuyện ǵ không?”
“Có chuyện ǵ ghê gớm đâu mà.” Nó lặp lại lời Craig lúc năy.
“Tôi nghĩ có thể em thích những bức ảnh này,” hắn bảo Julia,
trao cho nó cái phong b́. “Đây toàn là những bức tôi chụp trong
vở diễn mùa thu. Tôi sẽ rửa thêm nếu em muốn tặng vài tấm cho
Ford.”
“Cám ơn,” nó nói và mở phong b́ ra.
Tôi nḥm qua vai nó. Ben đă đúng về những tấm h́nh: bức trên
cùng cho thấy nhiều hơn cả một gương mặt đẹp. Craig đă bắt được
cả tinh thần và sinh lực của Julia trong đó. Nó lôi ra một bức
ảnh khác, bức hắn chụp ở hậu trường trước khi nó ra sân khấu.
Người ta có thể thấy rơ niềm say mê của nó, sự nỗ lực tập trung
tư tưởng, nỗi sợ hăi và niềm hy vọng, tất cả chứa đựng trong con
người Julia.
“Cái này thật tuyệt vời,” tôi nói, lấy tấm ảnh từ tay nó, giơ
lên cho Craig xem.
Hắn gật đầu và mỉm cười. “Đó là bức mà tôi thích nhất. Tôi dùng
ống kính chụp từ xa.”
Julia thả những tấm ảnh lại vào trong phong b́. “Em muốn xem
những bức ảnh này một ḿnh nếu anh không phiền.”
“Chắc chắn rồi. Tôi phải đi đây.” Craig đáp, đeo lại ba lô lên.
“C̣n một điều nữa, tôi có hai é đi xem buổi ḥa nhạc do đoàn
nhạc kịch Hudson biểu diễn vào đêm Giao thừa.”
Julia mở to đôi mắt. “Vào đêm Giao thừa á?”
Hắn gật đầu rồi tḥ tay vào túi quần. “Đoàn địa phương thôi.
Nhưng tôi nghĩ họ diễn hay. Vả lại họ diễn vào đầu buổi tối, nên
tôi nghĩ em và Ford vẫn có thể kịp đi xem trước khi đến dự tiệc
nhà Twist.”
“Ồ,” nó kêu lên vẻ thất vọng.
“Tôi không thể chữa lại buổi tối hôm qua được,” hắn giải thích,
“Tôi hy vọng những cái này có thể giúp ích theo cách nào đó.”
Hắn trao cho Julia hai tấm vé rồi vươn ḿnh tỳ lên đôi nạng.
Julia ngước đôi mắt tṛn xanh biếc của nó nh́n hắn đăm đăm, nó
đứng gần đến nỗi hắn phải cúi đầu xuống nh́n nó. Tôi đă thấy
mánh khóe này trước đây rồi.
“Vấn đề là,” nó nói. “thể loại nhạc kịch duy nhất mà Ford biết
là phim truyền h́nh nhiều tập. Em nghĩ là anh ấy sẽ thất vọng
lắm.”
“À, tôi chỉ cố t́m ra thứ ǵ đó em thích thôi. Chỉ có cái đó là
đáng kể.”
“Thế anh có muốn đi không?” nó nói, cặp lông mi dài lướt nhẹ qua
hắn.
“Anh có chắc là có ai đó sẽ nghe buổi ḥa nhạc.”
Craig đáp. “Có thể là Allie và em đi với nhau.” Hắn gợi ư. “rồi
gặp gỡ với… ai đó, anh không biết. Anh không thạo những thứ này.”
Julia đập nhẹ cặp vé phật qua phật lại cổ tay, rồi nó để tay lên
tay Craig. “Em nghĩ anh thích thể loại âm nhạc này. Anh nói là
đoàn diễn hay c̣n ǵ.”
“Anh thích tất cả các thể loại,” hắn đáp, đu ḿnh về phía cửa
ngay khi Julia buông bàn tay ra. “Và đoàn này thực sự tài năng
đấy. Chà, anh thích về trả xe cho ba anh đây. Ba anh không thích
lái cái xe số sàn của anh.”
Julia nh́n hắn khập khễnh ra phía hàng hiên, rồi vội vă chạy
theo hắn và nắm lấy đôi nạng của hắn từ phía sau, “Em không thả
ra đâu,” nó nói.
Craig ngoái lại nh́n nó, kinh ngạc.
“C̣n muốn em giơ cao một cái bảng lên à?” nó hỏi, nản chí. “Thôi
nào, Craig, em đang gợi ư cho anh mời em đi chơi.”
“Bao giờ?” Hắn hỏi.
Nó nhấp nháy mắt rồi phá lên cười. “Quay lại nào.” Nó nói, thả
một bên nạng ra. “Làm ơn đi!”
Hắn đối mặt với nó, trông vẻ ngập ngừng.
“Em thật bất lịch sự khi em không gọi lại cho anh.” Julia bảo
hắn. “Bất lịch sự và nhầm lẫn về anh.”
Hắn quan sát mặt nó như thể nó đang nói tiếng nước ngoài.
“Em xin lỗi, và em đang xin một cơ hội khác. Được không? Buổi
ḥa nhạc lúc mấy giờ?”
“Bảy giờ.”
“Hỏi em đi, Craig. Hỏi em xem có làm ǵ vào đêm Giao thừa không
đi! Em biết điều này thật ngu ngốc và lạc hậu, nhưng em là loại
con gái thích được con trai mời đi chơi.”
“Anh lại thích được con gái mời,” hắn đáp.
Julia gặm móng tay, có vẻ bồn chồn.
Mắt Craig nheo lại một tư, rồi một nụ cười thẹn tḥ hiện ra trên
mặt. “Em muốn đi chơi đêm Giao thừa với anh không?” hắn hỏi.
“Có.”
Có cách nào để hai người nh́n nhau mà cũng bằng hôn nhau không
nhỉ? Cái nh́n đắm đuối của họ chính là như thế. Tôi lặng lẽ đóng
cánh cửa sau lại rồi rút lui vào pḥng giải trí gia đ́nh, nghĩ
rằng ba Craig c̣n lâu mới được trả xe hơi.
Cái nh́n đó ám ảnh tôi cả ngày – cái nh́n đăm đăm giữa một chàng
trai và một cô gái đang yêu. Đêm đó tôi trăn trở qua lại, măi
mới ngủ được. Đă nh́n thấy thực tế ấy, tôi biết ḿnh không thể
giả bộ thêm đuợc nữa.
Và tôi không thể đối mặt với tất cả các bên. Tôi đă thấy quư vài
đứa bạn của lũ em tôi, như Janice và Caroline, nhưng một đêm
tiệc tùng với cái đám đông ồn ào ấy và phải giả vờ với Mike
không phải là cách tôi muốn mở màn năm mới. Julia bảo tôi rằng
nó đă báo tin xấu cho Ford ngay sau khi Craig về nhà hôm thứ tư.
Thứ năm là đến lượt tôi. Dù sao, không giống như Ford, Mike
không phải là người xấu, và tôi cảm thấy ḿnh thất hứa một cách
đáng xấu hổ trong suốt buổi sáng cuối năm ấy. Nhưng hắn đă nhận
tin một cách khá b́nh tĩnh. Khi tôi đưa điện thoại cho Mike để
giải thích, hắn đă cắt ngang lời giải thích dài ḍng của tôi và
nói, “được mà Allie, anh hiểu mà. Đừng lo về chuyện đó.” Tôi
thấy biết ơn v́ nó đă không làm khó tôi.
Mẹ tôi th́ không hài ḷng. Đúng lúc mẹ nghĩ con vịt xấu xí của
mẹ sắp biến thành thiên nga th́ tôi lại tuyên bố sẽ ở nhà trong
đêm tiệc tùng cuối năm ấy.
“Ba ước ba cũng được ở nhà,” đó là những ǵ ba tôi nói.
Một tiếng sau. Khi tất cả mọi người đều ra ngoài đi công chuyện
th́ cô Jen xuất hiện, ăn mặc cứ như mới đi làm về, không một lời
giải thích về chuyến viếng thăm ngẫu hứng của ḿnh.
“Là về chuyện tối nay, phải không cô?” Tôi hỏi một cách ngờ vực.
“Mẹ con điện thoại cho cô à?”
“Ba con!”
“Đồ phản bội.”
“Ba con nói cô cháu ḿnh giống nhau.”
“À, nếu như ḿnh giống nhau th́ cô phải biết có những lúc ở một
ḿnh là sướng nhất, cô nhỉ. Ba con biết điều đó mà!”
Cô tôi giơ ra một cái hộp màu trắng có buộc dây. “Cô có ghé qua
hiệu bánh. Sắp đến bữa trưa rồi. Con muốn tăng ṿng eo và nói
chuyện tư không?”
“Không.”
Cô tháo sợi dây và mở hộp. tôi săm soi mấy cái bánh nướng.
“Ồ, sao lại không nhỉ.” Tôi nói. Chúng tôi bắt đầu ăn mấy cái
bánh ca-vát và điểm qua những chuyện đă xảy ra tại Windhaven.
Tôi đoán là tôi đă nói đi nói lại mấy lần.
“Cô nghĩ là cô đă biết chuyện về Julia, Craig và t́nh yêu đích
thực rồi.” cuối cùng cô Jen bảo tôi, tay phủi chỗ bột đường bám
trên mép. “Con đang thực sự nghĩ đến chuyện ǵ thế?”
Ben. Anh ở trong tâm trí tôi từ ngày chúng tôi gặp nhau.
“Muốn cô đoán không?” Cô hỏi.
Tôi liếc đi chỗ khác.
“Ben harrington.” Cô nói. “giữa hai đứa con có ǵ rắc rối thế.
Khi bọn con mới bắt đầu, mọi chuyện tốt lắm cơ mà.”
Tôi có thể cảm thấy nước mắt đang dâng lên mi.”Con đă sai lầm.”
“Ư con là sao?”
“Con nhận ra điều đó ngày hôm qua. Con nh́n Craig và thấy cậu ấy
cứ bỏ lỡ cơ hội măi. Cậu ấy tin chắc ḿnh không có cơ hội đến
nỗi cậu ấy không nhận ra nó. Thậm chí ngay cả khi Julia nháy mắt
với cậu ấy như con bướm giăy chết. Cảnh đó đă thức tỉnh con. Con
đă có một cơ hội với Ben, nhưng con không đưa tay ra đón lấy.
Con để Sandra chiếm mất. Thậm chí con không thử lấy một lần.”
Cô tôi gật đầu.
“Có điều là, trong học tập hay trong thể thao, con luôn làm
người chủ động. Nhưng con cứ thu kín ḿnh lại khi ở giữa đám
đông và nghĩ rằng không chàng trai nào có thể thích thú ǵ với
con khi con có hai đứa em xinh đẹp ở bên cạnh. Con quá nhút
nhát.”
“Chúng ta ai chả có lúc nhút nhát,” cô Jen nói.
“Vâng, nhưng con…”
Cô tôi kiên nhẫn đợi tôi nói tiếp.
“…con nghĩ là con yêu anh ấy. Con không tránh nổi. con yêu anh
ấy rồi.” Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, nhưng vô ích. “Chọn rơ
đúng lúc để mà nhút nhát, phải không cô? Con biết, con biết, con
c̣n trẻ, c̣n nhiều cơ hội trước mắt.”
Cô Jen nh́n tôi mỉm cười và dịu dàng chạm vào tay tôi.
“Con ước ǵ ḿnh đừng có nhớ anh ấy nhiều đến thế. Và con ước
ḿnh đừng có cư xử giống con ngốc đến thế.”
“Allie, có một điều cô biết về t́nh yêu, đó là con không thể yêu
người khác khi con không yêu chính bản thân con. Cả hai người
phải tin rằng ḿnh có rất nhiều để trao tặng cho nhau. Cô nghĩ
giờ đây con đă tin vào bản thân nhiều hơn rồi. Lần tới khi con
có cơ hội để yêu, con sẽ sẵn sàng.”
“Liệu rồi có được như con nghĩ về t́nh yêu lẽ ra có giữa con và
Ben không?”
“Ổ, cứ chờ xem, cô bé.” Cô tôi mỉm cười nói. “con cứ chờ xem!”
Cô ôm tôi thật chặt.
“Cô dâu sắp cưới như cô,” tôi trêu cô, “ai mà chẳng mơ mộng hăo
huyền.”
“Có thể, rất có thể. C̣n đêm nay, cái này có phù hợp với con
không?” Cô giơ ra một sợi dây, treo lủng lẳng một chiếc ch́a
khóa.
“Căn nhà gỗ của cô à?” tôi nói, cầm láy chiếc ch́a khóa. “Con có
thể hoàn thành nốt chuyến đi dưới ánh trăng ấy và thử cái túi
ngủ mới của con. Con thích nó lắm.”
“Mẹ con sẽ cho rằng như thế là quá cô độc với con.”
“Con đă cắm trại một ḿnh bao nhiêu lần rồi.” Tôi đảm bảo với
cô, lắc lư chiếc ch́a khóa trên sợi dây. “Ba con sẽ nói chuyện
với mẹ con về chuyện đó – sau khi cô nói chuyện với ba con.”
Cô cười to.
“Chúc mừng năm mới,” tôi nói qua hàng nước mắt.
“Chúc mừng năm mới của con.”
Chương 19
Mẹ tôi đóng một thùng đông lạnh đầy những món ăn
tôi thích. Ba tôi mang cái thùng ra xe và kiểm tra lại pin trên
điện thoại di động của tôi. Đấy là cách nuôi con của ba mẹ tôi,
và tôi rất biết ơn khi họ làm những việc đó mà không chất vấn ǵ
tôi cả.
Tôi thấy tiếc là ḿnh không đợc thấy Julia và Craig ăn diện đi
dự buổi ḥa nhạc tối đó. Tuy nhiên, tôi thấy mừng là không phải
thấy bộ cánh của Sandra cho đêm Giao thừa, bộ cánh mà tôi biết
chắc là sẽ làm người khác ngạt thở luôn. Tôi lên đường vào lúc
bốn giờ và đến căn nhà gỗ vào lúc hoàng hôn.
Cả một lúc lâu, tôi đứng bên ngoài và ngắm bầu trời tắt dần
những sắc màu kỳ diện lần cuối trong năm. Rồi sau bữa tối gọn
nhẹ, tôi ra ngoài đi dạo. Tôi nghĩ rất nhiều về Ben và tự hỏi
nếu được đi dạo dưới trăng với anh th́ sẽ như thế nào. Tôi nhớ
từng giây cái nụ hôn suưt xảy ra trên tuyết và thấy ḿnh lại sắp
trào nước mắt, cố liều lĩnh bám vào sự thông thái của cô Jen.
Lần tới, tôi nghĩ. Ḿnh giờ đây đă hiểu rơ ḿnh hơn. Lần tới tôi
sẽ sẵn sàng. Duy có điều làm thế nào để có cái lần tới ấy khi
tôi chẳng thể yêu ai ngoài Ben, th́ tôi lại không biết.
Khi tôi quay lại căn nhà của cô Jen th́ mới tám giờ ba mươi,
nhưng tôi thấy mệt. Tôi lôi một ôm củi vào trong căn nhà nhỏ một
gian đó, nhóm ḷ rồi mặc chiếc áo ngủ buồn cười ở trường Fields
vào. Chiếc áo này, vốn được giữ lại từ buổi diễn kịch năm học
lớp Mười Một dài đến giữa đùi và được trang trí bằng những cái
lông chim bé tí rực rỡ màu hồng, màu tím, màu da cam. Tôi xỏ đôi
dép lê đầu báo mà Tim tặng tôi, tự cười nhạo cái bộ dạng tức
cười trong đêm Giao thừa của ḿnh. Cái túi ngủ đă được mở dây
kéo và trải rộng trước ḷ sưởi. Ánh sáng ban ngày đă tắt nên tôi
có thể chiêm ngưỡng ngọn lửa bập bùng. Tôi lôi một quyển tiểu
thuyết lăng mạn ra và nằm xuống, đọc.
Tôi không qua nổi trang thứ tám. Ít nhất đó cũng là trang mà tôi
thấy ḿnh đang sấp mặt xuống khi lát sau tỉnh dậy. Tôi choàng
dậy, giật ḿnh bởi một tiếng động, dù đầu óc tôi mờ mịt đến nỗi
không nhớ được rơ ràng là ḿnh đă nghe thấy cái ǵ. Tuyết trượt
khỏi nóc nhà ấy mà, tôi tự nhủ. Ngọn lửa sắp tàn, và căn nhà
lạnh cóng. Tôi nhỏm dậy bỏ thêm một khúc củi vào ḷ rồi lại nghe
thấy một tiếng động khác: tiếng tuyết kêu lạo xạo, ai đó đang
bước bên ngoài căn nhà nhỏ.
Cứ như cái người đó biết rằng tôi đang lắng nghe, bước chân dừng
hẳn. Tôi chờ đợi trong im lặng, không dám thở. Có thể tôi đă
tưởng tượng ra tiếng bước chân; có thể đó chỉ là một tay đi dạo
dưới ánh trăng khác.
Tôi rón rén đi ra cửa sổ và nḥm qua khe những bức rèm nặng
trịnh. Tôi sởn gai ốc. Từ góc đó tôi không thể nh́n thấy ai cả,
nhưng có một chiếc xe đang đậu bên ngoài – một chiếc xe tôi
không nhận ra. Chiếc xe Audi của tôi đậu ở sau nhà. Tôi tự hỏi
liệu ḿnh có thể chuồn được khỉ cửa trước, cánh cửa duy nhất của
nơi này, và chạy ṿng ra sau nhà đến chỗ xe ḿnh không. Không –
tốt hơn là nên chui ra qua cửa sổ phía sau. Cái cửa sổ tí hon ấy
sao? B́nh tĩnh lại nào, Allie. Đây chắc chỉ là một người cắm
trại khác, có thể là ai đó bị lạc, tôi tự trấn an. Nhưng tôi
thấy sợ. Nhớ ra ḿnh để cái điện thoại di động trên bạn bếp gần
cửa ra vào, tôi hối hả đi lấy. Tôi định nhấn gọi 911 th́ nhận ra
rằng đến lúc cảnh sát t́m thấy một căn nhà nhỏ giữa rừng
Windhaven th́ tôi đă xơi một nhát ŕu vào giữa lưng từ tám đời
rồi.
Đúng lúc đó th́ tay nắm cửa kêu lách cách. Tôi nh́n trân trân,
không tin nổi rằng ai đó đang đứng bên kia cánh cửa và xoay nắm
đấm. Cánh cửa vẫn cài then trong; dù cô Jen chẳng mấy khi cài
cửa ở vùng ngoại ô này, nhưng đêm ấy th́ tôi có cài.
Rồi tôi nghe tiếng kim loại cọ vào nhau. Cạy một cái then cũ th́
có dễ không nhỉ?
Tôi lấy thứ vũ khí duy nhất trong tầm tay – một cái chảo to treo
trên bếp ḷ. Tôi đứng dựa vào bức tường, cánh tay giơ lên, sẵn
sàng bổ mạnh xuống kẻ xâm nhập.
Cái then kêu lách cách, rồi cánh cửa bật tung ra.
“Ben!”
“Allie!”
Chúng tôi nh́n vào nhau chằm chằm một giây lâu, rồi anh nói.
“Em
hạ cái đó xuống được không ?”
Tôi thả rơi cái chảo xuống. Thấy ḿnh ngu ngốc và đột nhiên nổi
giận, bị sợ một trận vô cớ. “Anh làm cái ǵ ở đây.”
“Anh đang định hỏi em câu y hệt.”
“Em được đưa ch́a khóa.”
“Anh cũng thế,” anh nói giọng lạnh băng hệt như giọng tôi.
Rồi anh nh́n tôi từ trên xuống dưới, chú ư đến cái áo sặc sỡ, đôi chân dài để trần của tôi và đôi dép lê đầu báo to xù.
“Anh đáng ra phải đi dự liên hoan,” tôi bảo anh.
“Sandra đang
chờ ở đấy.” Nó đă mất cả tuần lễ để ghép cho được bộ cánh đặc
biệt nhất.”
“Anh nghĩ bộ của em giật giải rồi,” Ben đáp một bên mép nhếch
lên.
Má tôi đỏ bừng và tôi nhanh chóng rời xa anh.
Anh đi theo tôi “nghe này anh xin lỗi,” anh nói “Nhưng mà ba
anh và cô Jen không nói với anh là em có thể ở đây.”
“Có thể à ? Cô ấy biết thừa là em ở đây ! Em không thể ngờ là cô
ấy lại cố sửa mọi sự theo cách này !”
“Anh thực t́nh không biết là em ở đây mà, Allie,” anh nói cúi
xuống nhặt quyển sách của tôi lên. “Em đọc sách loại này à ?”
Tôi giật lấy quyển sách trong tay anh. “Anh phải thấy khói bốc
ra từ ống khói chứ. Anh phải biết là có ai đó ở trong nhà chứ.”
“Anh đang mải mê nghĩ về… Chuyện khác. Anh thậm chí c̣n không
thấy cái xe Audit của em nữa là khói từ ống khói.”
“Và c̣n nữa,” tôi nói, như thể tôi đă tóm được anh đang định lừa
tôi. “đó không phải là xe của anh.”
“Là xe của ba anh. Anh cho Craig mượn xe v́ nó cần một cái xe số
tự động.”
Tôi thả quyển sách xuống. “Em mà gặp cô Jen th́... ” tôi lầm bầm
trong mồm.
“Cô ấy đang cố sửa cái ǵ?” anh hỏi.
Tôi ngước nh́n anh, và đôi mắt màu nâu sẫm của anh níu chặt tôi.
Có lần nào anh nh́n vào mắt tôi mà tôi không cảm thấy như ḿnh
bị bỏ bùa không nhỉ? Tôi nh́n nhanh xuống đôi dép lông xù của
ḿnh. Tôi thà thi lại hai lần c̣n hơn trả lời một câu hỏi của
anh. Nhưng tôi biết nếu tôi muốn tiến lên và sẵn sàng cho lần
sau th́ tôi phải thẳng thắn với anh.
“Cô Jen biết là em, ừm, kiểu như… đại loại như… phải ḷng anh.
Thế đấy!” Giọng tôi run lên. “Tất nhiên là anh đă quen với
chuyện đó rồi. Tuy nhiên, em lỡ mất cơ hội của ḿnh với anh, và
cô ấy cố cho em thêm một cơ hội khác. Thế thôi.”
Tôi cảm thấy bàn tay anh trên vai tôi. “Allie, nh́n anh này.”
“Cám ơn, nhưng em đă nh́n đủ rồi.”
Anh ôm lấy khuôn mặt tôi trong bàn tay, nâng nó lên cho tới khi
tôi gặp phải mắt anh. “Đây là những điều anh chưa quen: thức dậy
không thể nghĩ đến chuyện ǵ ngoài một cô gái. Đi ngủ vẫn nghĩ
về cô gái đó. Mong rằng khi anh rẽ qua một góc phố, cô gái ấy đă
đứng ở đó rồi. Lái xe đi và hy vọng như điên mỗi lần anh nh́n
thấy một chiếc xe màu bạc chạy ngang. Lắng nghe bất kỳ điều ǵ
về cô gái đó từ bất cứ ai – kể cả em của cô ấy, người mà anh
được cho là đang hẹn ḥ. Cảm thấy ghen cả với một thằng nhóc bảy–tuổi–đầu khi cô gái ấy ṿng tay ôm nó. Đó là những cái anh
không thể nào quen được. Thế đấy!”
Anh dịu dàng dùng ngón tay lướt theo viền môi tôi. “Anh chỉ cố
sống cho qua kỳ nghỉ này.” anh nói. “Anh không bao giờ nghĩ
ḿnh sẽ đem ḷng yêu.”
“Anh cũng thế à?”
“Anh yêu em, Allie.”
Anh nâng đầu tôi lên và môi anh chạm vào môi tôi. Có một ngọn
lửa êm dịu nơi môi anh, và nó tràn thẳng vào tôi. Tôi bắt đầu
run rẩy. Tay anh ṿng qua người tôi và kéo tôi lại gần. Chúng
tôi ôm chặt lấy nhau, rồi anh hơi lắc lư tôi. “Anh không thể tin
được là em đang thực sự ở trong tay anh,” anh nói, “và em muốn
như vậy. Anh đă thôi hy vọng rồi.”
Tôi ngả đầu ra sau và sờ vào mặt anh. “Em muốn được như thế. Anh
không biết được em đă muốn như thế nào đâu.”
Tôi có thể cảm thấy tim anh đập gấp gáp bên dưới áo Jacket. Anh
kéo mặt tôi về phía anh và chúng tôi lại hôn nhau. Thế rồi cái
điện thoại reo vang làm cả hai đứa chúng tôi giật nẩy ḿnh.
“Là điện thoại di động của em.”
Chúng tôi nh́n nó từ bên này gian pḥng, vẫn quấn trong ṿng tay
nhau. “Em nghĩ là em nên trả lời th́ hơn,” tôi bảo anh. Anh thả
tôi ra và tôi vội vă đi nhặt nó lên.
“Con làm cô lo quá,” cô Jen nói trước khi tôi kịp thốt ra lời
nào.
“Ái chà, cô nên thế ,” tôi đáp qua điện thoại. “Bởi v́ chỉ ít
phút trước con đă sẵn sàng giết cô – ngay sau khi con suưt vụt
cho Ben một cái chảo vào đầu.”
“Con không làm thế đâu.”
“Suưt nữa đấy,” tôi cười vang, nói. “Cô nghĩ cô là ai chứ? Thần
Ái t́nh à?”
“Việc này không được định trước.” Cô Jen giải thích. “Tự nó tiến
triển sau khi mẹ con gọi điện sợ hăi thông báo rằng Ben đă hủy
cuộc hẹn với Sandra.”
“Sandra, con quên mất. Năm mới rồi, nó sẽ không bao giờ nói
chuyện với con nữa đâu.”
“Nó đi chơi với Mike rồi, căn cứ theo bản tin mới nhất của ba
con. Bọn con gái các con khiến cha mẹ điên đầu.”
Lúc này Ben đứng kế bên tôi. “Sandra đi chơi với
Mike rồi.” tôi
bảo anh.
“Anh đă mong thế,” anh nói.
“Dù sao, cô cháu gái yêu quư nhất đời ơi,” cô tôi nói tiếp. “cô
đang gọi cho con để thông báo trước với con rằng chú Sam, Tim và
cô đang trên đường đến đó với túi ngủ của ḿnh đây.”
“Đầu tiên cô đóng vai thần Ái t́nh, bây giờ lại đóng vai nữ tùy
tùng à?”
“Chính xác.”
Chúng tôi cúp máy, và tôi bảo với Ben rằng họ đang trên đường
đến đây. “Em nghĩ em nên thay cái bộ lông vũ rực rỡ này ra.”
Anh cười vang. “Trước khi em thay, ḿnh khiêu vũ cái đă.”
Tôi nh́n quanh nhà. “Em chỉ mang theo một cái máy nghe đĩa có
tai nghe thôi.”
“Ai cần nhạc nào?” Anh hỏi.
“Không phải em,” tôi mỉm cười đáp. “Trước đây em đă chứng minh
cho anh một lần rồi c̣n ǵ.”
Anh cởi áo jacket ra rồi quấn quanh vai tôi, giữ cho tôi ấm áp
trong ṿng tay anh. Rồi chúng tôi khiêu vũ chậm răi theo điệu
nhạc đă trở thành “bài hát của anh và em”, điệu nhạc chúng tôi
đă nghe thấy trong ḷng ḿnh.
Hết
|