Yểu Điệu Thục Nữ   Bùi Chí Vinh Pages Previous  1  2  3  4   
Chương 9:  MỘT NGÀY CỦA BỐN NGƯỜI

Ba chàng trai ngủ đúng hai mươi tiếng, họ thức dậy một lượt v́ một lẽ cự kỳ sinh học khác: đói!
- Không dùng bữa ở khách sạn.
- Thằng Vương nói có lư, xuống chợ ăn bụi hơn.
- Tao thèm tô ḿ Quảng quá Bá.
Chiếu theo yêu cầu của Đế, ba người đàn ông lên xe hơi phóng ṿng vèo qua nhà thờ Con Gà, có một con đường nhỏ nổi tiếng ở đó v́ bán ḿ Quảng ngon. Thực ra, gần như ít có du khách nào thuộc tên danh nhân các con đường, học cần một cái ǵ củ thể để nhớ hơn. Vương tung một câu pha tṛ.
- Có lẽ ngoại trừ Ông Tạ, một vị lang y ngay thuở c̣n sinh tiền chứng kiến được sự lưu danh thiên cổ của ḿnh qua Ngă ba Ông Tạ, chợ Ông Tạ... c̣n tất cả vua chúa khi chết đi, mấy trăm năm sau c̣n phải chờ xét duyệt.

- Vậy th́ tụi ḿnh sẽ gọi con đường nay là đường “bà Tư ḿ Quảng”, biết đâu bà lại chẳng giống ông Tạ Sài G̣n.
- Biết đâu được, ai sao tôi vậy thôi.
Đế đệm theo một câu nói gian ác của dân gian trước khi đóng cửa xe. Ba chàng trai kéo ngay ba cái ghế.
- Ăn nóng thiệt nóng nghe.
- Ớt nhiều nghe bà Tư.
- Thịt chất lượng nghe.
- Ba gă nghệ sĩ của chúng ta húp sùm sụp, bà chủ quán mặt ửng lên v́ lửa và v́ hănh diện.
- Chà, sao các cậu biết tên tôi rành vậy, bộ ḿ Quảng ở đây nổi tiếng lắm sao?
- Tuyệt, cho ba tôi nữa bà chủ.
Bà tư đon đả kêu ngay cô cháu gái bưng ra ngay b́nh nước trà pha thật đậm, riêng bà đích thân thu xếp bữa ăn chiều cho ba công tử Sài G̣n. Này nhé, thịt ba rọi thái mỏng, những con tôm lột vỏ tươi ngon, mỗi tô hai miếng sườn và nửa con cua gạch son, mê tơi chưa? Chưa đâu, này nhé, chút hành, chút đậu phộng, chút tiêu sọ và ba tôi cải Đà Lạt xắt mỏng như sợi phở, ăn “đúp” phải ăn cho thiệt “bốc”, bà Tư quan niệm như vậy, phải làm cho cảm giác nó bụng bị quên lăng ngay, không thôi th́ cách ǵ ăn hết tô thứ hai được. Quán bà đông khách cũng v́ thế.
Lúc đó, một chiếc xe hơi khác dừng lại đ9wng sau xe của Nguyễn Hoàng Đế. Hai người đàn ông mặc ba-đờ-xuy bước xuống, họ ngồi rất hàng xóm bên cạnh bàn ba chàng trai.
Vương vừa lau mồ hôi vừa ngẩng mặt lên, anh đă tiêu diệt xong tô ḿ Quảng thứ hai.
- Ủa, Nguyện hả? Gió nào thổi ông lạc vào đây?
Một trong hai người đàn ông gỡ kiếng hấp háy mắt nh́n Vương, anh ta reo lên thận trọng:
- Nhà thơ Vũ Vương phải không? Tao đang công tác trên này mà.
Vương cười thản nhiên:
- Tôi đâu hay, tôi lo kiếm sống ở Sài G̣n hơi đâu nhớ đến Đà Lạt, chỉ nhớ ông thôi.
Hai tô ḿ Quảng bốc hơi được đặc trên bàn người đàn ông tên Nguyện, Vương lịch sự:
- Ăn đi, lát nữa nói chuyện.
Và anh xé gói Pallmall ra làm đôi. C̣n được ba điếu thuốc. Vương châm lửa cho Đế và Bá rồi anh thả một hơi khói khoan khoái, anh nói nhỏ với hai bạn ḿnh:
- Chuyến này chắc gặp may, toàn là hạnh ngộ liên tục.
Đế hiểu câu nói của Vương theo ư khác, chàng càng khoan khoái hơn.
- Tao muốn đến chỗ Phù Thủy ngay lập tức, danh thiếp nằm trong túi ngứa ngáy quá.
- Từ từ Đế.
Bá ngăn cản:
- Đợi đêm xuống có phải thơ mộng hơn không?
Vương ghẹo tiếp:
- Mày thất t́nh một lần rồi chưa tởn sao?
Đế thoải mái:
- Không bao giờ tởn, tao có cách chịu đựng tổn thất của tao, lần này sẽ đến phiên tụi mày.
Vương biết vết thương của Đế đă được xoa dịu, anh mừng thầm.
- C̣n một cần xé Nàng Hươn gđó, giao cho thằng Bá quản lư.
Robert Bá nhịp nhịp chân.
- Sẵn sàng, nhưng thằng Đế phải uống cạn đống tăm trước, nó bị mắc nợ chẵn cḥi một chai.
- Tao đồng ư.
Đế nói:
- Bây giờ xuống chợ kiếm một cái quán ngồi tiêu thụ hết, xong ngó thiên hạ chơi, tối tính...
Hai kẻ lang bạt bước ra cửa sau khi trả tiền cho bà Tư, c̣n chi thêm một cái “poa” khích lệ món ḿ Quảng. Vương vội ghé tai người đàn ông mặc ba-đờ-xuy:
- Tụi tôi dông trước ông Nguyện, hẹn gặp lại.
- Khoan đă.
Nguyện đứng dậy, miệng c̣n dính theo sợi rau, anh ta nói hối hả:
- Mày biết tao ở đâu mà t́m, tối nay hẹn chỗ này.
Anh ta móc bóp ra một tấm cạc dúi mào tay Vương, xong rồi gỡ cọng rau và b́nh thản ngồi xuống ăn tiếp.
- Nhớ nghe Vương? Tao có vô số chuyện muốn nói...
Vương chào người đàn ông ngồi chung với Nguyện. Ba chàng trai lại khởi hành một chuyến lang thang mới.
Đế hỏi Vương một câu lúc xe chạy ngang nhà thờ Con Gà.
- Vương này, gă ba-đờ-xuy làm cái quái ǵ ở đây?
- Phó giám đốc một công ty du lịch Nhà nước, chức vụ này hợp với sự tháo vát của hắn.
- Sao lăo gọi mày bằng mày, tao, bộ thân lắm chắc?
- Ừ, khá thân, lăo hơn hơn tao một con giáp, tay Nguyện này khôi hài lắm...
- Nói nghe coi?
- Th́ nói, mày biết không, hắn “cá độ” đá banh với mấy người bạn mà không có tiền “chung”, hắn sợ bọn kia thanh toán bèn thề thốt “tao mà không chung th́ đẻ con ra không có lỗ đít”, bọn kia tạm thời tin nhưng nghe nói sau đó chúng “over sea” hết, tội nghiệp lăo Nguyện, ngày vợ sinh con đầu ḷng lăo không dám vô nhà bảo sanh, bà vợ kêu trời như bọng, bả c̣n kêu trời hơn nữa khi bế thằng nhóc về, mày biết lăo hỏi ǵ không? Lăo nói với vợ “em xoay mông con cho anh nh́n xem có hậu môn không?”
Bá và Đế cười lên như muốn sặc, chiếc xe đảo tay lái suưt ủi vào lề đường, Đế bẻ vô-lăng cho ổn định trở lại, chàng vẫn c̣n cười.
- Mà con tay Nguyện có lỗ đít không?
- Có chứ, làm sao thiếu chỗ để ị được. Có điều tại lăo tin dị đoan. À, c̣n chuyện vui này nữa...
Lần này đến lượt Bá hiếu kỳ:
- Tiếu lâm thời đại hả?
- C̣n khuya!
- Vương nghiêm trang:
- Chuyện của Thông Trên Núi đó, nhà thơ quái chiêu này tin dị đoan không kém tay Nguyện. Có lần một con trăn gió quấn trên xà nhà của lăo, con trăn khổng lồ, mấy đứa con hớt hải báo tin, Thông Trên Núi ngược lại rất an nhiên, lăo tiến lại gần con trăn và ngồi bệt xuống đất theo kiểu yoga, hai tay th́ chắp lại xá theo kiểu nhà Phật, miệng niệm thần chú liên hồi. Nào ngờ con trăn không có đi tu, nó khè đến lưỡi lè ra rồi lao đầu một cái, suưt nữa th́ nuốt chững Thông Trên Núi. Lăo bật dậy chạy một mạch.
- Trời đất!
Hai chàng trai Bá và Đế lại được dịp cười rần, nhưng lần này cái cười sao mà ngậm ngùi đau xót. Thông Trên Núi suốt đời là một Hồng Hài Nhi, ông ta trẻ con vĩnh cửu như thơ ḿnh vậy.
- Chưa chấm dứt giai thoại lăo đâu.
Vương nổi hứng:
- Có lần Thông Trên Núi đi làm rẫy gặp một con cọp, con cọp này có vẻ €�ói dữ, lông rụng từng mảng, thân thể đầy ghẻ chóc, da thịt ốm nhách, Thông Trên Núi hơn ǵ nó, lăo cũng c̣m rom v́ suy dinh dưỡng. Hai sinh vật đói khát gườm nhau và cùng lùi lại từ từ, thấy có cơ hội Thông Trên Núi quay đầu phóng lẹ, lúc ông ngoái lại, thấy con cọp cũng kinh hoàng chạy trối chết.
- Trời ơi!
Đế vừa cười vừa mếu:
- Khổ thân ông ta.
Robert Bá th́ ho v́ khói thuốc cũng biết cười trong cổ.
Chiếc xe đă đậu vào băi xe gần chợ. Vương sực nhớ tấm cạc Nguyện dúi vào tay anh. Anh đọc to lên cho hai người bạn nghe.
“Kính gửi anh Nguyện,
Trân trọng mời anh chị đến dự buổi tiệc có khiêu vũ mang tính cách gia đ́nh vào lúc 8 giờ tối nay tại biệt thự Hoa Tường Vi. Anh chị có thể đem theo vài người bạn.
Chủ nhân
Nữ Phù Thủy”.

o0o

Trong một góc chợ Đà Lạt. Ba người đàn ông ngồi đăm chiêu, không ai nói ǵ hết, họ như đang ngồi thiền. Ba chai Nàng Hương bị bật gốc dưới gầm bàn. Trời lạnh như điên người mà họ vẫn cảm thấy là trời đang nhiệt đới. Ba người đàn ông đă cởi áo gió vắt lên thành ghế, lúc này mà cắn những trái cóc, trái ổi dám ngon lành hơn mọi cao lương mỹ vị trên đời. Ả Phù Thủy lạ lùng trong tấm cạc của Nguyện là ai vậy? Có phải là mụ Phù Thủy mà Thông Trên Núi nhắc tới không? Tại sao hai địa chỉ trên tấm cạc và danh thiếp khác nhau?
Ba người đàn ông thông minh đang tự thử thách suy đoán của ḿnh, có ǵ khó hiểu đâu, họ đă t́m ra câu trả lời, địa chỉ trong danh thiếp đưa Thông Trên Núi là địa chỉ nhà riêng của nàng, c̣n địa chỉ trong tấm cạc của Nguyện là địa chỉ giao tiếp.
Nàng thực sự giàu có cỡ vậy sao? Có bằng Nguyễn Hoàng Đế Không, chắc chắn là từ bằng cho đến hơn chứ không thể thấp hơn được. Một người con gái mới mười tám tuổi mà dám vỗ ngực xưng ḿnh là Phù Thủy ắt bùa phép phi thường.
Ba chàng trai đắm ḿnh vào cơn lụt lội của sự tưởng tượng. Họ chấp nhận cái hoang đường cần thiết của tṛ chơi phù du. Cái ǵ là chẳng thể xảy ra trong giờ G?
Vương đưa ra một khái niệm: giờ G của anh là giờ gặp Lụa, một nàng tiên thánh thiện chỉ có thể nằm mơ mới thấy trong thời buổi này. Bá đưa ra một khái niệm: giờ G của anh là giờ chạm trán với Nhung, một tiểu thư có nhan sắc bà hoàng và một trái tim sẵn sàng đi chân đất, nàng đă trải qua những thử thách nghiệt ngă của con người nổi loạn trong anh.
Đế đưa ra một khái niệm: giờ G của chàng là giờ sắp đến, nó sẽ khiến chàng tự sát ngay hoặc trường sinh bất lăo. Chàng quá giống Nhung nên không thể ôm được Công Chúa trong tay, c̣n Phù Thủy, đó là một ả quỷ quái, nàng sẽ khác xa chàng. Ba người lúc chờ đợi cái giờ G bí hiểm. Trong lúc chờ đợi, họ không ngừng chạm ly. Cuối cùng, giờ G đă đến. Tám giờ tối tại biệt thự Hoa Tường Vi, xe của Đế nằm lẫn lộn với các xe hơi và xe gắn máy đời mới, nó chờ đợi sự chung chạ này như chủ nó.
Nguyện và một phụ nữ khá đẹp ra đón Vương và hai bạn của anh. Anh ta giới thiệu người phụ nữ:
- Đây là Liên, vợ tôi.
- Chào chị Liên.
Vương đưa tay bắt bàn tay mềm mại trong khi Nguyễn Hoàng Đế thẫn thờ nh́n quanh ngôi biệt thự, phải chăng chủ nhân của nó cũng yêu âm nhạc như chàng nên mới lấy cái tên thơ mộng như thế, hoa tường vi ơi...
Họ đối diện nhau quanh một cái bàn phủ voan trắng, một b́nh hoa lay-ơn tuyệt đẹp đang nở, bánh ngọt, đèn cầy, rượu vang có sẵn trên bàn, người phục vụ bưng ra môt. cái khay chứa một con ngỗng đă chín nhừ. Ở Đà Lạt mùa giáp Tết uống ượu vang, ăn thịt ngỗng th́ hết biết, một lạc thú vương giả không dễ ai có được.
Những ánh đèn nê-ông bắt đầu tắt phụt để nhường cho ánh sáng màu hồng nhạt của những chụp đèn, những cây đèn trên các bàn tiệc cũng đă được đốt lên, ánh sáng của nến tím ḥa hợp với ánh hồng nhạt của đèn màu tạo thành một khung cảnh huyền ảo. Bá đếm tất cả có sáu cái bàn giống bàn ăn của Nguyện, những chiếc ghế xung quanh bàn đều không có chỗ trống, năm mươi lăm khách mời cả thảy, c̣n chủ nhân, cô ở đâu trong hàng chục thiếu nữ thanh lịch má đỏ, môi hồng này?
Nguyện ngồi sát bên Vương, anh ta th́ thầm:
- Những bất động sản mà Phù Thủy đứng tên sở hữu hiện nay trước đó thuộc một Công Ty du lịch tư nhân. Công Ty này mang cái mác liên doanh với nhà nước để làm chuyện huy động vốn bậy bạ, nghe nói sắp phá sản.
Vương thắc mắc:
- Tại sao cô ta lại được chuyển giao chủ quyền kịp thời và đúng lúc như vậy?
- Cái đó tao không biết. Tao làm du lịch quốc doanh th́ chỉ nên nắm vững lề lối kinh doanh của ngành ḿnh, c̣n ba cái vụ thầm kín pḥng the th́ chịu, chớ nên ṭ ṃ chuyện người khác.
- Ư ông muốn nói sự giàu có của cô ta được trao đổi trên giường ngủ?
Nguyện nhăn mặt:
- Đó là tao nghe phong phanh thôi, phát ngôn không cẩn thận ở đây coi chừng cận vệ của nàng tống ḿnh ra khỏi cửa.
Lúc đó Liên kéo tay chồng.
- Anh ơi, nữ chủ nhân đang đi đến bàn ḿnh.
Quả thật, bà chủ của biệt thự Hoa Tường Vi, biệt thự Dây Leo, biệt thự Trái Táo, nhà hàng Sương Mù và một loạt hồ tắm nước nóng mang tên Xích Đạo đang tiến đến. Nàng cực kỳ đỏng đảnh và kiêu hănh. Phong thái ung dung của một người biết nắm lấy quyền lực. Đế bất giác nghĩ ngay đến Công Chúa, Nhung đài các hơn nhưng sự thu hút trước đám đông không thể so sánh bằng Phù Thủy liêu trai như ả Hồ Ly trong truyện của Bồ Tùng Linh. Nàng cúi đầu chào năm người khách. Không gian lúc đó có vẻ thuộc giờ thứ 25 hơn là giờ G lăng mạn.
- Chào anh chị Nguyện và ba người bạn cuả anh chị, chúc các anh chị một đêm vui vẻ.
Nguyện đứng lên bắt tay cô, anh giới thiệu chu đáo:
- Ngoài vợ tôi, em đă biết, đay là ba ông bạn Sài G̣n của tôi, trong đó có người bạn gian hồ khét tiếng tôi quen từ trước là nhà thơ Vũ Vương, chuyên gia đạp xích lô và mới đây chuyển nghề bốc xếp.
Phù Thủy không ngờ được đối diện với Vương, nhân vật huyền thoại mà cô và các bạn đọc đă từng chép tay những bài thơ độc đáo của anh. Thi sĩ cao cỡ một thước tám mươi, một gă đàn ông đúng nghĩa, cô xúc động:
- Em khâm phục nghề nghiệp của anh. Rất cám ơn anh Vương.
Vương chỉ nhún vai. Có lần anh đă phát biểu với Lụa “một cô gái đẹp mà dắt theo chiếc xe Cub hay rú lên trong một chiếc xe hơi là một con búp bê vô hồn”. Anh không có ấn tượng tốt với hạng người trưởng giả này, tuy nhiên với riêng Phù Thủy, cô có một đằng sau u uẩn, nó thể hiện tinh tế ngay trong cả tiếng cô cười. Vương biết cô không phải tầm thường, anh tôn trọng ư chí của một phụ nữ vừa mới mười tám tuổi.
- Cũng xin cám ơn cô, xin giới thiệu hai bạn lăng tử của tôi: nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Đế và họa sĩ Khổng Thành Bá, tự Robert Bá!
Đến lúc này th́ Phù Thủy không đứng nữa. Cô kéo ghế ngồi gia nhập vào chiếc bàn tṛn. Nguyễn Hoàng Đế nổi tiếng với những ca khúc t́nh yêu mới lớn mà trường các cô thường chọn để liên hoan cuối năm, nhạc của anh hao hao Cung Tiến nên cô thích, nghe nói anh c̣n là một nhạc sĩ giàu nứt đất đổ vách, c̣n Khổng Thành Bá th́ cô hoàn toàn không biết về anh, nhưng có một lần những thằng bạn đua xe tặng cho cô xấp tranh chụp lại. Chúng chỉ thuần túy nịnh đầm. Cô mở ra xem th́ sững sờ, trái tim cô gái bất cần đời như bị chặt ra từng khúc. Những bức tranh qua cuốn an-bum ảnh màu như thể hiện được ḷng dạ cô. Cô đang muốn, cô định, cô sẽ... Nó đă bứt phá trước, bứt phát thành tranh. Cô hỏi những thằng bạn “gă này là ai?”, chúng đáp “Khổng Thành Bá, ít ai biết lắm, nhưng tụi tôi thấy ổng quá đẹp trai nên có ghé pḥng triển lăm của ông, khoái quá xin phép chụp chơi”. Con người trong tranh hiện đang ngồi trước mặt cô, Phù Thủy quan sát qua hàng mi lẳng lơ và dài sọc, chàng cao lớn không thua kém Thi Sĩ, bảnh bao như tài tử Tây phương. Mắt cô liếc qua Nguyễn Hoàng Đế, chàng nho nhă và có vẻ một giáo sư dạy Triết chứ không móng vuốt như hai người bạn ḿnh. Cô sẽ chọn ai để khiêu vũ đêm nay trong ba người đàn ông này?
Một kẻ lực lưỡng tiến lại bàn Phù Thủy, hắn rỉ những âm thanh vào tai cô, chỉ thấy cô gật đầu. Khi hắn đi rồi, cô giải thích:
- Em cho khai mạc đêm khiêu vũ. Nào mời các anh chị dùng tiệc... Anh Vương mời anh Bá, anh Đế giúp em đi.
Robert Bá móc trong túi quầ jean ngay đầu gối ra một chai nàng Hương, anh dùng hai ngón tay khui nắp chai Black anh White cho Nguyện.
- Tụi này quen rượi nội địa. Thôi xin mời.
Nhạc bắt đầu chuyển qua tông nhẹ, bài Love Story buồn năo nùng, những cặp nhảy trên sàn càng buồn hơn, họ chỉ chực ngă chúi vào nhau. Phù Thủy lơ đăng nh́n ngao ngán, cô gắn trên môi một điếu Salem, khói thuốc càng làm cô bí mật.
Sau khi chấm dứt hai bản Slow liên tục, Đế đứng dậy, điệu Valse cổ điển đă trỗi lên, Đế không nén nổi đôi chân ḿnh qua ánh mắt ma lực mời mọc kia nữa, anh nghiêng ḿnh mời cô.
- Tôi muốn nhảy với chủ nhân một lần trong đời, cô nghĩ sao?
Không nghĩ ngợi ǵ hết, Phù Thủy nắm tay chàng, cô giật bắn ḿnh trong một giây như chạm vào ch́a khóa của định mệnh, tại sao cô không từ chối, tại sao đôi mắt cô đắm đuối v́ ngưỡng mộ trước hai người dàn ông kia mà đôi chân lại bước theo người đàn ông này, toàn bộ người đàn ông này toát ra sự khiêu khích đáng thương và đáng kính trọng, lẽ nào chàng lại yếu đuối đến thế sao?
Âm nhạc cuốn hai kẻ chưa quen biết nhau vào cơn lốc của sàn nhảy, Đế xoay cuồng chân như một chiếc compa, chàng vô cùng điệu nghệ tách nữ chủ nhân ra khỏi bước đi bài bản, chàng phá tan tính sư phạm của điệu vũ, đẩy đến tận cùng những ǵ mà tự thân nền nhạc Valse ban phát. Phù Thủy thở hổn hển, cô đuối sức v́ cảm xúc, cô nhẹ hơn một cọng bông g̣n trên tay người nhạc sĩ tài hoa.
Đúng lúc đó, vô số tiếng máy xe gầm rú ngoài sân. Một lũ choai choai chạy túa lên những bậc thềm ngôi biệt thự. Tóc của chúng tỉa tót giống như bờm ngựa. Nguyện bấm tay Vương.
- Đám con ông cháu cha ở các tỉnh, chúng hẹn nhau lên Đà Lạt quậy, ai ngờ chúng biết chỗ này...
Hai người cận vệ của Phù Thủy cố gắng chặn chúng lại từ ngoài sân, Vương bà Bá thấy t́nh h́nh không ổn, hai anh không muốn đánh thức giấc mộng nghê thường của Nguyễn Hoàng Đế, hai anh nhào ra phía cửa nhanh như sóc.
- Mời các chú đi chỗ khác chơi.
Robert Bá nói trước, Vương bồi tiếp, anh đă đếm đủ mười hai thằng nhăi ranh đang gầm gừ.
- Ở đây là nhà riêng tiếp quan khách, không phải vũ trường, bạn tôi nói đúng đấy, mời các chú vị thành niên đi chỗ khác chơi!
Hai người cận vệ đưa mắt nh́n Vương như biết ơn, họ đang bất lực v́ quyền thế của bọn này. Nhưng có điều chúng chưa chịu rút lui êm thắm, chúng chia thành nhóm vây bốn người: Vương, Robert Bá và hai cận vệ.
- Tụi mày dân Sài G̣n phải không?
- Đánh bỏ mẹ nó, cản cuộc vui chúng ông à?
- Cho nó nếm phật thủ.
- Tiên sư bố...
Không cho tằng choai choai thứ tư dứt lời, Bá ra đ̣n như sấm sét, anh gào lên:
- Tụi tao đáng cha chú chúng mày, đồ nhái bén.
Vương túm cổ áo một tên nhóc khác, anh xoay ngược ḿnh 180 độ, nó đă bay ra ngoài thềm, đầu gục xuống đất. Chưa hài ḷng vội, anh hét lên một tiếng Kia, chân phải chạm ngay vào cằm thằng hung hăng nhất, với ngược tiếp chân trái teo đ̣n Hồi Mă Thương, thêm hai thằng ra ŕa. Bên kia Robert Bá loại ra khỏi ṿng chiến ba thằng nữa, thân thủ anh nhẹ nhàng như chiếc lá, bọn này không phải là đối thủ của môn Kung Fu. Đám c̣n lại nếm mùi đai đen Taekwondo của hai ông cận vệ, chúng ḅ lăn ra lạy như tế sao.
Một bài Valse bis bis lại nổi lên, trận chiến đấu không cân xứng kết thúc nhanh chóng như lúc lũ choai choai hùng hổ chạy lên thềm. Nguyễn Hoàng Đế không có dịp sử dụng đ̣n nhu thuật của ḿnh, chàng đang dùng sự nhu ḿ ôm trong tay một thân thể tuyệt đẹp, chàng chưa hay biết ǵ cả.
Bên ngoài cửa, bọn nhóc lần lượt được Vương và Bá đỡ dậy, mặt chúng lấm lét nh́n bốn hung thần. Té ra những cú đấm trên phim đều có thật cả. Chúng lí nhí:
- Tụi em xin lỗi.
- Tụi em chọn lầm chỗ “quậy”.
- Tụi em xin chừa.
- Đừng đưa tụi em về đồn công an.
- Tụi em cắn cỏ ngậm vành lạy bốn anh.
Vương khoát tay:
- Thôi chúng mày cuốn xéo đi, không tao lại đổi ư.
Bá chêm vào, anh giả bộ dậm chân mạnh:
- Muốn nằm nhà thương mấy tháng mà tụi mày chưa chịu cút?
Mười hai chiếc mô tô rồ máy, chúng chạy thiếu điều không có khói, chuồn khỏi biệt thự Hoa Tường Vi cũng phải chuồn lễ độ, kẻo mấy hung thần lên cơn th́ lại lạc mất lối về.
Đợi chúng khuất đi, hai người cận vệ ôm chầm lấy hai anh. Họ đă chào nhau bằng tay nghề, bây giờ là lúc kính nể nhau. Hai người đàn ông đi vào bàn, hai người đàn ông khác lại lảng vảng quanh cửa chính. Bản Valse chấm dứt từ lúc nào, nhường chỗ cho một bản Tango và những cặp nhảy khác. Nguyện đang th́ thầm điều ǵ đó với Phù Thủy, cô và Đế cũng ngồi vào bàn từ lúc nào.
Cô châm cho ḿnh một điếu Salem, cô muốn b́nh tĩnh nh́n Vương và Bá như hai chàng ngự lâm pháo thủ.
- Em muốn gặp riêng ba anh.
Nguyện có vẻ thông cảm.
- Được rồi, tôi và vợ tôi tiếp tục ngồi cho hết tiệc, tôi có hẹn một số bạn bè mà, ba ông cứ đi trước.
Khi chiếc xe hơi lao xuống sườn dốc, Đế hồi hộp cầm tay lái, chàng không thể buông tha cô gái này được...

o0o

Họ vào một căn biệt thự khác. Phù Thủy bấm chuông cửa, cô nói với người quản gia:
- Ông dọn cho tôi một tiệc nhẹ, có cả rượu.
Bốn khuôn mặt bây giờ mới lộ nguyên h́nh khi ngắm nhau trong xa-lông. Nữ chủ nhân thở dài, cô hỏi Robert Bá:
- Anh có biệt danh là Hoàng Tử thiệt sao?
- Sao em biết?
Bá hơi ngạc nhiên.
- Anh Đế nói cho em và anh Nguyện nghe lúc các anh lo săn sóc đám con ông cháu cha ngoài cửa.
Vậy th́ tằng Đế xâm phạm đời tư của anh rồi.
- Không phải vậy Bá ơi.
Đế bào chữa.
- V́ nàng có một bạn gái biệt danh là Công Chúa, cô bạn nhảy Valse rất khéo...
- Trời đất!
Bá chết điếng. “Không lẽ Phù Thủy là bạn học của Nhung và Lụa sao?” Bá hét lên ngờ vực.
Đến phiên Phù Thủy lên tiếng, cô chết điếng không khác ǵ Bá.
- Anh Bá nói ǵ vậy, Nhung và Lụa là ǵ của các anh?
- Nhung và Lụa đều có liên quan đến tụi anh, hai cô là bạn học cùng lớp, Lụa là Tiểu Muội của anh Vương đây.
Vương cảm thấy cần nói một điều ǵ.
- Tôi quen Lụa lúc đang chạy xích lô, sau đó quen thêm Nhung, cô bé này được bạn bè gọi là Công Chúa, không biết c̣n bạn gái nào khác nữa không, chứ xuất thân cô bé rất giàu, cô là con gái duy nhất trong nhà của một Tổng Giám Đốc Công Ty du lịch...
- Anh nói công ty nào?
Phù Thủy mặt mày xanh lét.
- Ông tổng giám đốc công ty tên ǵ?
Robert Bá đáp dứt khoát:
- Tên Bảy, tôi nghe bọn đệ tử kêu ông ta như vậy, c̣n Công Ty th́ tên là Xuyên Đại Dương, Xuyên Lục Địa ǵ đó!
Phù Thủy có cảm tưởng trần nhà đang sụp xuống và cô đơn thân dăy dụa. Nếu lời của Bá là sự thật th́ cô gần như đóng vai người thím của Nhung, ít ra là đóng vai hai lần với người chú của Nhung trên giường ngủ.
Thánh Ala ơi, có thật như thế không? Mà không thật sao được, đôi mắt của hai chàng trai thành khẩn quá, không thật sao được khi ông Tám chỉ có một người anh trai duy nhất là ông Bảy Tổng giám đốc, không thật sao được khi cái tên Công ty du lịch là Xuyên Đại Dương rành rành. Chết mất, cô thấy mắt ḿnh nḥa đi, nước mắt đă ứa ra từ bao giờ, cô nói thổn thức:
- Em tên thật là Len, Hoàng thị Thanh Len, bạn của Nhung và Lụa.
Và cô khóc oà.
- Tụi nó gọi em là Phù Thủy, chỉ v́ danh xưng này em đă đánh đổi đời con gái ḿnh với chú ruột của Nhung, một lăo già dâm đăng tên Tám.
Cô chỉ về một góc pḥng, nơi có cánh cửa tủ.
- Các anh có thể tự do xem cuốn phim súc vật đó, hăy khinh em đi...
Cô gái ngất xỉu trên tay Nguyễn Hoàng Đế, nói đúng ra là cô ngất xỉu trên tay một người cũng đang sửa soạn ngất đi.
Khi Len tỉnh lại, trong pḥng chỉ c̣n ḿnh Đế, khuôn mặt chàng cũng đầm đ́a lệ, Len như chết một lần thứ hai, người nhạc sĩ tài hoa này có thể kính trọng cô đến mức như vậy sao, cô nói yếu ớt:
- Anh Bá, anh Vương đâu rồi?
Đế yên lặng. Chàng đă nghẹn lời, chàng chỉ có thể trả lời cô bằng âm nhạc. Chàng đứng dậy tiến về phía chiếc đàn Piano. Một bài nhạc cất lên đúng lúc. Bản nhạc đệm của phim “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Chàng chưa bao giờ biểu diễn bài nhạc này, chàng chỉ chờ đợi một người duy nhất để dạo. Tiếng đàn lần này khác hẳn những cung bậc van lơn ngày nào lúc hội ngộ Công Chúa, tiếng đàn lần này như tiếng đàn của chàng đốn củi Thạch Sanh.
Bản nhạc chấm dứt, Len không chịu đựng nổi câu chuyện cổ tích âm âm trong ḷng ḿnh, cô hỏi như một người sắp tự sát:
- Anh chính thực là ai?
Đế ngồi xuống uống cạn ly rượu vang, bàn tiệc ê hề trơ mắt ngó, chàng nói như trong mơ:
- Anh là Chú Lùn.
Len ngă người trong ṿng tay chàng, đây là một kẻ ngô nghê và chân thực nhất trần gian mà cô hằng ước ao. Cô khóc mùi mẫn. Mười cuộn băng video sang lại kể cá cuốn chính thức đă bị Chú Lùn đập vỡ toang. Chàng không muốn bất cứ vết dơ nào đọng lại trên thân thể cô. Cũng giống như Phù Thủy, chàng nhắm nghiền mắt lại.

o0o

Dưới chợ nửa đêm hôm đó, hai kẻ ngông cuồng chạm ly đến say mèm. Vũ Vương lè nhè một câu vô cùng quan trọng.
- Mày tính sao với Nhung, cô bé sinh ra trong một gia đ́nh tồi bại như thế, mày c̣n giữ ư định từ đầu không?
Mắt Bá long lên ṣng sọc, anh rú lên như một nhà tiên tri:
- Rồi đâu sẽ vào đó, căn nhà của nàng sẽ sụp đổ như câu chuyện cổ. Tao vẫn măi măi là tao, mày biết không Vương? Tao sẽ gơ cửa cơn ác mộng của nàng.

Chương 10:  MỘT NGÀY CỦA CHÚ LÙN

- Anh có phải là Chú Lùn thật không?
- Thật, bạn anh đặt tên cho anh.
- Hoàng Tử là anh Robert Bá ư?
- Đúng, hắn giang hồ bạt trụy, từng đi tu và đang bán ve chai.
- Vậy anh ấy đâu phải là một tên cơ hội ái t́nh, anh ấy sẽ yêu Nhung thật sự.
- Chắc là vậy!
- C̣n Thi Sĩ, anh ấy có thương Tiểu Muội không?
- Thương lắm.
- Em cũng thương Tiểu Muội, cô ấy như một con búp bê.
- Một thứ búp bê trong truyền thuyết, rất dễ vỡ.
- Anh Vương phải dán trái tim Lụa bằng băng keo.
- Không phải đâu Len, bạn anh dẽ dán bằng trái tim của một chàng bốc xếp.
- Thật là tuyệt vời, em vừa thấy tuyệt vời vừa thấy đau đớn.
- Đừng nhắc nữa.
- Anh tưởng em bản lănh lắm sao?
- Sao lại không Len, em đầy bùa phép mà.
- Không, không, em chỉ bùa phép với người đời, c̣n đây là bi kịch có liên quan đến bốn nhân vật...
- Ai vậy cô bé?
- Anh và em, Nhung và anh Bá, người mở màn bi kịch không phải là một trong bốn người, mà là chú ruột của Nhung: lăo Tám.
- Anh đă nói không nhắc nữa.
- Nhưng đó không phải là cổ tích.
- Đúng vậy, trong cổ tích Phù Thủy rất ác độc, Phù Thủy không biết yêu.
- Anh lầm lẫn lớn Đế ơi, nàng yêu Hoàng Tử kịch liệt.
- Vậy sao?
- Chính v́ yêu nên nàng ghen với vông chúa Bạch Tuyết, nàng không muốn t́nh địch ḿnh tồn tại.
- Bằng gương thần hay bằng trái táo tẩm thuốc độc?
- Bằng cả hai, có lẽ anh đă quên chi tiết này rồi, nàng soi gương để nhận ra c̣n có kẻ đẹp hơn ḿnh, sau đó nàng mới ra tay bằng cách giả làm một bà già bán táo.
- Ừ nhỉ, anh quên mất.
- Anh thấy Công Chúa và Phù Thủy ai đẹp hơn?
- Anh đề nghị trí khôn anh không làm việc.
- Sao vậy?
- V́ có một thời anh bị Công Chúa làm cho mê đắm.
- Không hề ǵ đối với em, Nhung đẹp một cách hoàn chỉnh, nhưng nàng sẽ không chọn anh đâu...
- Sao em biết?
- Sao lại không biết, anh chỉ là một Chú Lùn săn sóc ǵn giữ nàng, Thánh Ala muốn như vậy.
- Em không thông minh đến mức độ tàn nhẫn.
- Đừng khen em, trong truyện cổ tích th́ Phù Thủy chỉ sợ có Chú Lùn.
- C̣n thực tại?
- Thực tại th́ Phù Thủy sẽ không sống nổi nếu thiếu một Chú Lùn tri kỷ đến vậy.
- Em dám bỏ Đà Lạt không?
- Nếu anh muốn.
- Cả những tài sản đang nắm trong tay?
- Nếu anh muốn.
- Em coi như đồ chơi sao?
- Thật đó, không phải đồ chơi mà là tṛ chơi, em giăng bẫy tṛ chơi này để phát hiện ra anh.
- Anh c̣n giá trị với em sao?
- Hăy kể về đời anh cho em nghe...
- Anh là một thằng không có đời như hai bạn anh.
- Hăy kể về nguồn gốc của anh đi?
- Anh mồ côi cha mẹ. Phải tự kiếm ăn bằng bán vé số lúc nhỏ.
- Anh không c̣n ai thân thuộc sao?
- C̣n một bà nội nhưng bà rất ích kỷ, anh có nhiệm vụ phải nộp tiền cho bà nếu c̣n muốn được ăn cơm.
- C̣n anh đâu phải tự nhiên giàu?
- Tự nhiên như phép lạ Len ạ, anh trúng số độc đắc mười cặp, toàn là những vé số ế ẩm, mọi người tưởng bà nội chết đi bỏ lại cho anh gia tài lớn, một lúc mười ông thầy dạy nhạc trả lương thật hậu hỉ, từ một thằng nhóc lang thang ngoài đường, anh đă chứng minh cho thiên hạ thấy “thiên tài là sự kiêu hănh lâu dài”.
- Ai mà tin được.
- Em cũng không tin ư?
- Không tin.
- Đừng làm anh buồn Len, anh thề với em đó là sự thật, và ngụy biện cho giống hệt người đời: anh thừa hưởng gia tài khổng lồ theo di chúc bà cụ mất.
- Bây giờ th́ em tin rồi.
- Sau đó anh trả thù cuộc sống, với năng khiếu âm nhạc bẩm sinh cộng với số tiền trúng số, anh mang bộ mặt một công tử thượng lưu trong làng nhạc.
- Người ta có nịnh anh không.
- Có quá đi chứ, báo chí viết bài về những sáng tác mới nhất của anh, nó được dàng dựng một cách nhanh chóng ở các tụ điểm ca nhạc.
- Dù đó là những bài nhạc anh không hài ḷng?
- Em rất thông minh, anh chưa lúc nào hài ḷng về các bài hát đang thịnh hành.
- Anh định làm ǵ với gia tài của anh?
- Em định làm ǵ với gia tài của em?
- Em sẽ giao cho anh quyết định.
- Vậy th́ anh quyết định: chúng ta sẽ giao sự bá hộ của ḿnh cho các em mồ côi.
- Những phụ nữ bị ruồng bỏ đáng thương nữa.
- Anh hiểu em mà, đừng làm anh rơi nước mắt.
- Những người tàn tật v́ chiến tranh không phân biệt lư lịch nữa.
- Anh cũng đồng ư.
- Nhưng chúng ta có đủ sức làm cho họ sống lâu dài không?
- Cái đó do họ, tiền bạc chỉ là phương tiện ban đầu, nếu họ không biết sử dụng điều đó để làm việc ngay thẳng, họ sẽ mất hết.
- Cám ơn anh.
- Cám ơn em.
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Chúng ta sẽ t́m đến một luật sư danh tiếng để làm khế ước, phải có Ṭa án hỗ trợ bằng luật pháp.
- Nhiều khi em không c̣n tin luật pháp.
- Hăy ráng tin cho đến lúc nào kiệt lực, anh sẽ không để cho một đồng xu nào lọt vào túi riêng của đám trung gian đâu.
- Em chỉ tin anh.
- Được rồi, để anh lo.
- C̣n chuyện của chúng ta?
- Em biết bài nhạc Romeo và Juliette không?
- Em đă nghe đến ṃn lỗ tai.
- Chúng ta sẽ giống hệt họ.
- Nghĩa là...
- Là lên một ngọn đồi nào đó, thí dụ như đồi Cù.
- Tuyệt vời!
- Chúng ta sẽ ôm nhau và lăn từ đỉnh đồi xuống.
- Chúng ta sẽ ngừng lại khi đập đầu vào một gốc cây chắc?
- C̣n lâu, nơi dừng lại là Hồ Xuân Hương, anh và em sẽ chết ch́m dưới đáy.
- Hoan hô sáng kiến Chú Lùn, nhưng em đang sợ chết.
- Tại sao?
- Anh biết thế nào là trái tim con gái rồi.
- Ǵ nữa Len.
- Em đang yêu anh.
- C̣n chuyện lên đồi Cù?
- Tất nhiên, khi yêu anh, em c̣n sợ cái quái ǵ nữa, ngay cả cái chết...

 
Chương 11:  NHỮNG TRÁI TÁO CỦA PHÙ THỦY

Trái táo đầu tiên rụng vào tay Lụa, cô tiếp nhận phép mầu của người bạn gái ḿnh qua một bức thư đóng dấu bưu điện Lâm Đồng, ngoài ra c̣n một ngân phiếu chuyển tiền đứng tên cô trong tài khoảng ngân hàng Nông nghiệp thành phố.
Đọc lá thư của người bạn gái thân thiết, Lụa rưng rưng nước mắt:
- “Có thể nào mày lại hứng chịu sự khốc liệt đến như thế sao Len? Sự đánh đổi mà mày tưởng là công bằng đó không cân xứng đâu. Cái lớn lao và thiêng liêng nhất trong đời con gái tụi ḿnh là trinh tiết, vậy mà mày dửng dưng như không, mày cắn răng dựng lại cuốn phim tục tĩu kia để có thể yêu sách người đàn ông bụng phệ đă tước đoạt đời mày. Chúa ơi, tại sao mày chỉ tin ông Ala thôi mà không tin Chúa và Đức Mẹ, tại sao mày lại cuồng tín trong cách lập thân như thế, biệt thự xe hơi để làm ǵ, con Nhung cũng có hết trong tay mà nó cô đơn như không có. tao chẳg thể nào hiểu nổi sự ngông cuồng của mày được, vừa rồi mày có đọc tin trên báo không Len? Ba má mày đă từ bỏ mày bằng một ḍng tin dễ ợt, trong mục Từ Con đó Len, tao không dám đọc hết những ḍng chữ chua xót đó, nhưng nếu tao kể lại với mày bây giờ th́ cũng thật vô ích. Không việc ǵ mày không dám làm. Cái giá của tự do cá nhân mà mày săn đuổi quá dắt. Tao chưa đến nỗi thiếu thốn để nhận tiền mày, có một ngày mày sẽ dùng đến nó. Cầu mong phép lạ đến với tâm hồn mày, không có biệt thự Hoa Tường Vi nào sang trọng bằng hoa mười giờ trên đường đi đến lớp học của hai đứa ḿnh đâu. Tao tin rằng Thượng Đế sẽ hướng dẫn cho mày một lối thoát...”.
Lụa đă kết thúc lá thư hồi âm cho Len bằng nội dung như vậy. Cô khồng hề biết rằng Thượng Đế đă sử dụng phép lạ và đă hướng dẫn cho Len một lối thoát. Ba trăm sáu mươi lăm ngày cô Cám của Len đă rùng ḿnh biến thành ba trăm sáu mươi lăm ngày cô Tấm. Len đang ôm trong tay trái tim chàng chăn cừu trong truyện “Những v́ sao” cuả Daudet, chàng chăn cừu có tên Việt Nam là Nguyễn Hoàng Đế. Chỉ c̣n Lụa? Cô lo sợ cho bạn mà không hay bi kịch sắp xảy ra cho ḿnh. Cô bé lọ lem của chúng ta chưa biết được điềm báo của trái-táo-phù-thủy. Trong truyện cổ tích, trái táo của Phù Thủy chứa đầy độc dược. Cô phải ghé răng cắn vào nó.
Lụa cắn vào lúc cô vừa mười tám tuổi, người đàn bà cô thương mến nhất trên đời bỏ gánh bún riêu xuống đất là ngă vật ra. Lụa bỏ mặc tô chén bị vỡ tung tóe trên nền nhà để ôm chặt mẹ.
- Má ơi má, má sao vậy má?
Bà mẹ thều thào, bà đă kiệt sức.
- Đỡ má lên giường đi Gái.
Lụa phải vất vả lắm mới xốc được bà nằm ngay ngắn trên giường. Lúc ấy hàng xóm bắt đầu chạy qua. Bà Tư hỏi thăm trước tiên:
- Má con xỉu hả Gái?
- Dạ.
- Lụa trả lời trong tiếng nấc, không có ai bên cạnh cô ngoài những người láng giềng tốt bụng này. ông Tư đă nhanh chóng gọi điện thoại kêu ngay bác sĩ. Chú Hai thợ hồ lục túi áo mẹ cô, trong khi các em nhỏ lo quét dọn những tô chén đổ bể, mắt người đàn bà vẫn nhắm nghiền, bà thở hắt ra khó nhọc. Chú Hai bật ngửa ra ghế khi giơ lên ánh sáng ban ngày một tờ giấy vàng ố, nói đúng ra là một toa khám bệnh của bệnh viện. Chú đọc lớn cho mọi người có mặt nghe: “Bà Phan Thị... bị ung thư máu thời cuối, đă khám và đề nghị đặc trị, thuốc gồm... hẹn tái khám vào ngày... tháng... năm...”
Chú Hai ngó lên tờ lịch, đúng hôm nay là ngày tái khám, đối với Bệnh viện này hai chữ “tái khám” có nghĩa là không bao giờ c̣n cơ hội khám nữa. họ đă tiên báo trước với bà về ngày chết, một cái chết chỉ ḿnh bà biết trước nữa mà thôi.
- Vậy mà má vẫn bán bún riêu nuôi con, má ơi, tội nghiệp má tôi quá.
Lụa gào lên thất thanh, cô ôm lấy mặt má mà hôn, khuôn mặt đă bắt đầu lạnh dần, những giọt lệ cô rơi xuống làm làn da xanh mét kia hồi sinh trở lại. Người đàn bà mở lớn mắt lần cuối, bà lắp bắp không thành tiếng:
- Lụa... Lụa đó... hả... con?
- Dạ, dạ, con đây má.
Giọng người mẹ đột nhiên tỉnh táo lạ kỳ:
- Đừng sợ Gái, đừng khóc nữa con.
Lụa vẫn khóc, cô tức tưởi, cô run rẩy như một con thằn lằn bị chặt đứt phần đuôi.
- Má ơi, đừng bỏ con.
- Má... không bỏ... con... đâu, má sẽ... cùng ba phù hộ... cho con... này Gái... ơi!
- Má đừng nói nữa. Chúa ơi, hăy cứu lấy má con, con quỳ lạy Người...
- Lụa!
- Dạ.
Lụa cảm thấy má cô đang trăn trối những lời cuối cùng, bà Tư đẩy sát vành tai Lụa sát miệng của má, mái tóc của cô phủ gần hết khuôn mặt mẹ ḿnh.
- Cái cậu... ǵ hôm đó... tính tốt nghen con, má... muốn...
Mắt bà bỗng đứng lại hẳn, nó không c̣n một chút tinh anh, nó sáng rực một lần rồi khép vào vĩnh viễn, Lụa thấy trời đất tối sầm, cô không biết ǵ nữa cả.
Có tiếng gơ cửa dù cửa vẫn mở, ông Tư đă dẫn bác sĩ đến. Người thầy thuốc sau khi vạch mí mắt bà đă đi đến kết luận:
- Bà chết v́ ung thư máu, đấy là một bện gần như bất trị, y học chưa t́m ra một loại thuốc đặc biệt nào.
Vị bác sĩ buồn rầu nh́n cô gái đang nằm ngất bên chiếc chiếu cạnh giường mẹ, ông ta gục đầu xuống.
- Cô bé xinh xắn quá, thế mà sớm mồ côi cha mẹ.
Vị bác sĩ từ giă ra về, không khí u uất như xảy ra hai đám tang một lúc. Mọi người đang làm thay công việc cho Lụa. Cô vẫn c̣n hôn mê. Lụa chỉ tỉnh dậy sau khi nhà đ̣n khiêng quan tài đến. Và cô ngất đi một lần nữa lúc nắp ḥm đă khâm liệm người đàn bà yêu dấu nhất đời cô.
Suốt thời gian trước, trong và sau khi chôn cất mẹ, người Lụa bừng bừng như lên cơn sốt, cô không thể đi đâu được và không thể báo tin cho ai biết được, số tiền mà Len gửi tặng đă được chú Hai lên ngân hàng lănh giùm. Nó được dành hết cho lễ mai táng và xây phần mộ mẹ cô.
Đúng ba ngày sau khi mẹ mất, Lụa ngửa mặt lên bàn thờ cầu nguyện:
- Hăy cho con được gặp má lần nữa, nếu Thượng Đế có thật, hăy giúp con.
Hai ngọn nến bừng dữ dội rồi bỗng dưng tắt ngúm. Đêm ấy, một người đàn bà mặc áo dài trắng đến bên giấc mơ Lụa, cô không hề sợ hăi, bởi toàn thân trắng toát của má tinh khiết như pha lê, nó không có một chút ǵ ma quái. Má sờ lên trán cô, cô mở mắt nhưng kêu lên không được. Tiếng má nói văng vẳng “Một người đàn ông sẽ dính líu vào đời con không gỡ ra được, chàng sẽ che chở bảo vệ con thay cho ba má. Con sẽ gặp người đàn ông đó nửa tháng tới, hăy tin má nói”. Người đàn bà nói xong rồi tan biến vào hư không, Lụa giăy dụa chồm lên để ôm chặt h́nh bóng đang nḥa dần, và lần này cô mở mắt thật sự, cô thấy bàn tay ḿnh đẫm ướt sương đêm. Cô nấc lên và khóc oà...
Đúng mười lăm ngày sau Vương ghé đến. Anh đă phải quần thảo trong gần nửa tháng trong chuyến đi bốc xếp ở Bến Tre, ngày thứ mười bốn anh nghe trái tim ḿnh lạnh ngắt, sờ tay lên ngực anh có cảm tưởng nó không c̣n đập nữa. Ban đêm sóng Hàm Luông vỗ vào mạn ghe cḥng chành, có một cái ǵ bứt rứt đến đọ Vương phải thức trắng cả đêm.
Anh vỗ vai người bảo vệ:
- Ngủ đi, tôi canh ghe đường cho.
Hai kẻ áp tải hàng cám ơn rối rít, họ để lại cho anh nguyên một bao thuốc. Khi hút đến điếu thứ mười chín, Vương nghe h́nh như bên tai có tiếng gọi, sau đó là tiếng khóc, và sau đó im bặt. Sau khi quan sát chung quanh mạn ghe, Vương thả thân thể ḿnh ngồi tréo gị theo nghệ thuật an thần của Yoga, vô ích, những tiếng động lúc năy được lập lại, anh đổ mồ hôi khi khám phá tiếng khóc vừa rồi giống như tiếng hờn trách của Lụa, có một cái ǵ vướng ngang mặt như một con nhện giữa trời sa, Vương đưa tay gỡ xuống, trời ơi, một sợi tóc hoa râm.
Anh gầm lên ngay trước cửa sông.
- Má của em mất.
Anh chui vào mui lay hai người bảo vệ dậy:
- Dậy mau các ông, trời sắp sáng rồi, tôi có chuyện phải lên bờ, đừng đợi tôi, cứ cho ghe chạy...
Vương vỗ đùi phóng vọt lên tấm ván gỗ gác lên lườn ghe. Anh bay bổng lên bờ. Anh chạy như ma đuổi ra một chỗ có thể t́m xe đi Sài G̣n ngay lập tức.
Một chiếc xe quân đội đang lao qua mặt anh. Vương bám lấy thành xe trống không đu ḿnh sang hông cửa buồng lái, anh nói lơn với người hạ sĩ:
- Cho tôi quá giang về Sài G̣n gấp, sẽ hậu tạ.
Người tài xế gật đầu, anh ta đang gắn một điếu thuốc trên môi theo phong cách những tài tử trinh thám.
- Được, bạn phải là một tay găng-xtơ có hạng mới dám đeo nổi xe tôi với tốc độ này. Mời vào làm quen luôn.
Bảy giờ sáng anh bước vào nhà Lụa, những đứa bé chơi u ngày nào xúm xít chật nhà. Lụa nh́n anh khóc ṛng. Nhũng đứa bé hiểu ư chuồn mất. Vương đứng trước ảnh người mẹ Đông Phương đôn hậu. Ôi, ḷng mẹ bao la như biển Thái B́nh dạt dào, không c̣n dịp để cho hai bà mẹ của anh và của Lụa gặp nhau.
Lụa ngưng khóc nhưng phải một thời gian thật lâu, cô mới nói được:
- Cám ơn anh.
- Em nín đi, khóc trông như con nít.
Lụa vẫn tức tưởi:
- Em c̣n con nít mà.
- Anh nói em nín đi.
Lụa tự nhiên líu lưỡi, cô không dám rơi nước mắt nữa dù là chỉ thút thít, cô tự hiểu rằng đây là người sẽ thay thế má cô.
- Em không c̣n ai khác ngoài anh.
- Anh biết.
- Em chỉ khóc trước mặt anh.
- Anh biết.
- Em sẽ theo ư anh, không khóc nữa.
- Vậy là ngoan lắm, bây giờ anh hỏi thật, em có đọc báo về hiện tượng Giuna không?
- Có, cô ấy là người Nga, chữa bịnh bằng trường-sinh-học.
- Anh đă nghe một Giuna khóc ba giờ sáng như thế, anh đă nhặt một sợi tóc...
Vương không nói tiếp v́ Lụa chẳng hề ngạc nhiên chút nào, cô buột miệng:
- Má em đă tiên liệu điều đó.
- Anh đă thấy.
- Má em đă xuất hiện trước mặt anh?
- Không, nhưng...
- ...
- Em có tin rằng có thần giao cách cảm hay không?
- Có quá đi chứ.
- Như vậy là Emily Bronteé nói thật sao?
- Anh định nói ǵ?
- Đỉnh Gió Hú, anh nghe có tiếng vọng...
- Anh c̣n tỉnh táo không Vương?
- Anh c̣n sợi tóc hoa râm, tất cả đều có thật...
- ...
- Má em đă giao em cho anh.
- Dạ.
- Em lệ thuộc anh hoàn toàn.
- Dạ.
- Nhưng em không phải là nô tỳ, em là bà chủ của anh.
- Anh nói...
- Anh nói như đinh đóng cột, không có em, anh chẳng thể làm thơ được nữa.
- Trời ơi!
- V́ anh tin ở nỗ lực của loài người, anh từ chối sức mạnh của thần quyền, anh muốn nuôi dưỡng ái t́nh một cách độc lập.
- Bằng nghề bốc xếp cực khổ của anh sao?
- Bằng bất cứ nghề ǵ, miễn là chúng ta lương thiện.

o0o

Trái táo thứ hai rụng vào tay Nhung. Nàng uống nguyên một vỉ kư ninh để t́m đến cái chết nhưng thất bại. Người nhà đă đưa Nhung đến Trung tâm cấp cứu Thành phố, nàng đă được rửa ruột và nằm trong pḥng hồi sức.
Trái táo cuối thế kỷ 20 không tẩm thuốc mê như trái táo cổ tích, nó đẫm ướt những giọt nước mắt, nó như một mũi dao lách len lỏi vào cơ thể con người, nó không làm cho Nhung biến thành Công Chúa ngủ ngàn năm trong rừng.
Bởi v́ rằng gia đ́nh Nhung bị phá sản hoàn toàn. Bởi v́ rằng hai người anh của Nhung dang vịn song sắt xà lim trong một cuộc đua xe cán chết nguời ở xa lộ. Rằng người anh thứ ba hiện đang ở một ḥn đảo lầm than nào đó thuộc Malaysia trong chuyến vượt biên thảm khốc. Rằng cha nàng đang bị thẩm vấn liên tục v́ một cuộc điều tra quy mô của Công an kinh tế. Rằng mẹ nàng đang trốn chui trốn nhủi v́ một giây hụi chụp giựt lên đến hàng chục tỷ mà chính bà là chủ đường giây. Rằng chú Tám của nàng đang cùng số phận với hai người anh nàng, có điều tội danh bẩn thỉu hơn: lợi dụng danh nghĩa Phó tổng giám đốc Công ty du lịch Xuyên Đại Dương để tham ô hủ hóa, ông ta tham ô bằng cách quỵt tiền huy động vốn của nhiều người, hủ hóa bằng cách ngủ bới bất cứ nhân viên nữ nào mới tuyển dụng, hàng xấp đơn tố cáo về ông ta của hàng chục cô gái đă làm cho bà vợ ông ta phải nằm nhà thương điên.
Nhung không c̣n biện pháp nào tốt hơn là những viên kư ninh chống sốt rét. Nàng muốn được biết nhanh chóng kiếp sau của ḿnh. Cũng may là nàng không biết ǵ về những cuộn băng video bị đập nát của Len, nếu biết th́ có lẽ nàng đă đập đầu vào tường. Nàng không nghĩ rằng chú Tám phương phi nhân hậu kia lại là một ông chủ động trá h́nh, một người đă cả gan xúc phạm đến trinh tiết những cô gái bằng tuổi nàng như thế.
Nhung tỉnh lại trong pḥng hồi sức. Người quản gia trung tín vẫn đứng ở đầu giường. Nhung rơi nước mắt.
- Sao tôi không chết đi.
Người quản gia trấn an nàng:
- Cô rất xinh đẹp và bé bỏng, cô không bao giờ chết được.
- Nhưng tôi sẽ sống ở đâu?
Người quản gia ngớ ra, nhà cửa đă bị kê biên để tịch thu, ngọai trừ tài sản ở Đà Lạt và Nha Trang hiện ở trong tay người chủ mới, ngoài ra mọi cái ǵ có giá trị c̣n lại đều thuộc quyền quản lư của Nhà nước...
- Tôi không biết nữa, nhưng cô sẽ ở chỗ tôi, nếu cô không chê là hèn hạ.
Nhung bật cười, nước mắt nàng đẫm quanh mi.
- Chú không muốn tôi chết phải không?
- Dạ.
- Vậy th́ tôi chọn một cái chết khác.
- Cái ǵ vậy thưa cô chủ?
- Tôi sẽ đi tu.
- Trời đất, cô làm masoeur hoặc ni cô sao?
- Đúng, tôi sẽ làm thế.
- Cô không c̣n một người nào tin cậy nữa sao?
Nhung cười héo hắt, c̣n ai tin cậy nữa ông quản gia ơi, ngoài ông, tôi hết biết tin ai nữa trên đời, tôi sẽ bỏ ghế nệm xe hơi để đi bộ rướm máu trên đường đầy đá nhọn, tôi sẽ bỏ cây đàn piano êm ái để cắn đứt lưỡi ḿnh trong tiếng hát ngửa tay không ai thèm nghe, tôi sẽ bỏ lá ngọc cành vàng đoan trang quư phái, tôi cũng sẽ bỏ b́nh hoa huệ sực nức hương thơm đầu đời, lạy Phật, sao tôi nhớ chàng đến thế, hỡi người họa sĩ phác thảo được tâm hồn tôi không bợn nhơ qua màu hoa huệ trắng trong, giờ này chàng ở đâu, tôi chỉ muốn gặp mặt chàng lần cuối, tôi có c̣n cơ hội này không, hỡi vị quản gia?
Nhung nói thổn thức. Nàng không thể nào cử động chân tay được.
- Tôi chỉ muốn gặp mặt một người.
Người quản gia sửng sốt.
- Không phải cha mẹ cô chủ sao?
- Không phải, một người dưng hoàn toàn.
Người quản gia vỗ tay ngay vào trán, ông ta sực nhớ đến chàng nhạc sĩ giàu sang có lần bấm chuông nhà Nhung.
- Phải anh Nguyễn Hoàng Đế không?
Nhung lắc đầu.
- Chàng là một tay bán ve chai, tôi càng thù ghét chàng bao nhiêu th́ càng không thể thiếu chàng bấy nhiêu.
- Ông ta tên ǵ, thưa cô chủ?
- Chàng là Hoàng Tử, một Hoàng Tử thiếu ḷng nhân ái.
- Trời ơi, cô mê sảng rồi, nhưng... nhưng tôi sẽ đi t́m cho cô, ông ấy đang ở rạp hát nào?
- Làm sao tôi biết được.
Quá kiệt sức sau những lời đối thoại, Nhung ngất đi. Người quản gia thật thà hoảng hốt chạy ngay ra pḥng trực, ông cần t́m cho ra bác trực tức th́, bác sĩ trực chứ chẳng phải là anh chàng Hoàng Tử bán ve chai nào hết.

o0o

Bá gần như biết hết chuyện xảy ra trong gia đ́nh Nhung. Cái hôm người cha anh chết, anh đă tiếp xúc với địa ngục. Địa ngục ngay trong nhà anh với những đứa em dành giật gia tài người chết. Anh bỏ địa ngục này để đi sang một địa ngục khác. Khi cánh cửa sắt nhà Nhung mở ra, người đàn bà mẹ Nhung đỏng đảnh tiếp anh trong bộ kimônô sặc sỡ, anh đă có linh tính bà ta và toàn gia cũng sẽ bị tru diệt, linh tính ấy anh không thể tự ḿnh giải thích được. Nó có vẻ huyền bí ma quái. Mỗi lần cơ thể anh khó chịu là chắc chắn sắp xảy ra một điều ǵ đó chẳng lành. Gia đ́nh anh và gia đ́nh Nhung cộng lại mang dáng dấp của gia đ́nh Karamadôp. Nó đáng bị nằm trong góc một bức tranh phán xét của nhà thờ La mă, một bức tranh mà anh bị ấn tượng khủng khiếp từ năm lên mười tuổi.
Anh chỉ tiếc rẻ có Nhung. Cây đắng thường sinh trái ngọt. Cách cứu văn nàng duy nhất lúc ấy là vẽ ngay thàn tính hội họa của ḿnh. Không hiểu sao tay anh lại quẹt ra một b́nh hoa huệ vỡ. Nhung ơi, em có hiểu đó là điềm báo trước sự khó chịu của cơ thể anh không? H́nh như lúc ấy nàng hiểu hoặc không hiểu, nàng đă chạy theo anh một cách lo sợ, nàng chạy hoảng hốt đến nỗi cho dù Bá không tin chuyện cổ tích, anh cũng chẳng thể khước từ nàng. Có phải đây là người con gái mà suốt đời anh sẽ cưu mang không? Có phải đây là một tiểu thư sẽ đi chân đất theo cuộc đời ve chai của anh không? Hôm lên Đà Lạt sau khi uống rượu say mèm với Vương để quên bị kịch của một người thiếu nữ giàu nhất Cao Nguyên có biệt danh là Phù Thủy, Bá càng khẳng định sự tàn lụi của gia đ́nh Nhung càng ngày càng tới gần. Anh đă nói với Vương:
- Tao về Sài G̣n ngay ngày mai.
- Mày lại linh tính ǵ vậy?
- Nhung sẽ tự tử, tao nh́n thấy nàng đau đớn lắm.
- Đôi mắt mày không phải là bịnh viện đâu?
- Mày đưa ra một hướng dẫn thật tuyệt, tao cứ không nghĩ là nàng được cấp cứu kịp thời.
- Không có bác sĩ nào giá trị hơn mày.
- Đúng thế, đây là duyên nợ ba sinh, tao không đùa đâu.
- Tại sao mày lại gấp rút kinh khủng thế, không lẽ toàn bộ Công ty du lịch khổng lồ kia bị sụp đổ trong ṿng một tuần?
- Một tuần.
- Vậy là bữa nay nó sụp đổ hoàn toàn, lăo Tám ngu xuẩn đă thảy một mồi lửa tẩm xăng vào nhà anh ruột của lăo.
- Nhà cha Nhung sao?
Robert Bá im lặng. Hai người đàn ông kéo cao cổ áo. Vương tự nhiên thấy nổi da gà, anh ớn lạnh. Như vậy thằng Bá nói đúng. Anh hỏi một câu lạc đề:
- Mày tin có sự can thiệp của ông trời không?
- Tao định nói điều đó, có, có quả báo, mà quả báo là nhăn tiền.
- Ai tác động vào quả báo ở đây?
- Phù Thủy, chính là nàng.
- Theo tao, nàng cũng nhận thù lao xứng đáng đấy chớ.
Bá ngửa mặt lên trời cười ngất:
- Mày ngây thơ quá Thi Sĩ ơi, nàng mất trắng, nàng sinh ra là bất cần đời mà, rồi mày sẽ thấy nàng đốt sạch những của cải ô uế đó, nàng chỉ mong làm một thục nữ lang thang.
- Nhưng những cuộn băng ghi h́nh đă bị thiêu hủy, tai họa đă xảy ra cho gia đ́nh Nhung đă mất bằng cớ...
Bá đạp mạnh tay xuống bàn, những ly rượu hoảng sợ rơi xuống đất.
- Ngay lúc mà nàng mở miệng nói “tôi xin từ chối của cải” lúc ấy món nợ trinh bạch của nàng sẽ được đ̣i đích đáng ngay tại gia đ́nh lăo Bảy.
Vương giật ḿnh, anh thấy ḿnh đang rớt vào hoàn cảnh tương tự như Bá.
- Thôi, tao cũng phải trở lại B́nh Tây ngay.
Nhưng khác tiên đoán của Bá, hai trái táo độc dược chỉ có tác dụng sau nửa tháng so với dự định của anh...

o0o

Anh gơ cửa trung tâm cấp cứu vào một buổi chiều đầy mưa gió, chiếc xe đạp cà tàng để chạy hàng được quăng một cách sẵn sàng mất ngoài cổng. Anh được một người đàn ông dắt vào, ông ta hỏi rối rít:
- Anh có phải là “chàng” của cô chủ tôi không?
- Phải!
Robert Bá trả lời cho qua và bước theo ông ta. Anh đoán có lẽ đây là một người quản gia lâu năm trong nhà Nhung.
- Trời Phật ơi, vậy là cô chủ không vào chùa tu nữa rồi.
Bá muốn bật cười, bộ Nhung tính cạo đầu chắc, hay định nhờ anh giới thiệu lên chùa Diệu Đế tu thiền chăng, anh đẩy bật cửa pḥng hồi sức, có khá nhiều giường nằm, giường của Nhung dễ nhận ra nhanh chóng, nàng luôn luôn có bên cạnh một b́nh hoa huệ.
Hai mắt Nhung nhắm nghiền, Bá sửng sốt ngắm nàng đẹp một cách thần thoại trong giấc ngủ, sóng mũi thanh tú, đôi môi h́nh trái tim, toàn thân mong manh như khói, không thể cầm ḷng được, anh cúi hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi kia, mắt anh nhắm lại ngây ngất.
Đúng lúc đó Nhung mở mắt ra, nàng chỉ mỉm cười, nụ cười không thành tiếng, nụ cười c̣n đẫm lệ. Đến phiên Bá mở mắt, anh gục đầu xuống ngực nàng.
- Nhung ơi!
- Cuối cùng anh đă đến.
- Ừ, anh đă đến, anh đến như là đoạn cuối câu chuyện cổ tích.
- Chuyện cổ tích Bạch Tuyết và...
- Trong đó, Hoàng Tử cúi hôn Công Chúa và... phép lạ xảy ra.
- Không có phép lạ nào hết, chính anh mới là phép lạ.
- ...
- Nhung ơi!
- Dạ.
- Anh sẽ không ngông cuồng nữa.
- Dạ.
- Anh sẽ không đùa giỡn với cuộc đời nữa.
- Dạ.
- Anh sẽ không bao giờ làm em thù ghét nữa.
- Anh Bá...
- Anh sẽ v́ em mà đi bán ve chai suốt đời.
- Anh...
- Để nuôi em bằng thơ nhạc, bằng tranh, em chỉ có thể sống trong cái đẹp vĩnh hằng như thế.
- Em sẽ bụi đời cho giống anh.
- Không Nhung ơi, em khác hẳn Len, em không có bản lĩnh như cô ta được, em nông nổi và ngây thơ.
- Sao anh lại biết Len?
- Sao lại không biết hả Nhung, chính Len là nạn nhân của chú Tám em đấy.
- Trời ơi!
- Đừng kêu trời lúc này, Len không bao giờ kêu trời.
- Bây giờ bạn em ra sao?
- Len đă t́m cho ḿnh hạnh phúc, em biết với ai không?
- Ai vậy Bá?
- Với Đế, với Chú Lùn.
- Cám ơn Trời Phật, đâu lại vào đó hết.
- Nhung ơi!
- Dạ.
- Nhắm mắt lại đi em.
- Anh đợi em một chút.
- Để làm ǵ?
- Để em nh́n anh cho thật no nê sau đó mới yên tâm nhắm mắt.
- Xong chưa Nhung?
- Rồi.
Bá lại ngây ngất cúi xuống, nhưng lần này anh không hôn lên vầng trán đẹp đẽ kia nữa, anh gắn môi ḿnh vào môi nàng, ít ra phải khác với Hoàng Tử trong phim một chút.

 
Chương 12:  MỘT NGÀY CỦA CỔ TÍCH

- Có một lần em hỏi anh, h́nh như là lúc gặp nhau lần đầu, em nói “sự thơ mộng c̣n tồn tại trong cuộc đời này không?” Lúc đó anh chưa thể trả lời, em nhớ chứ?
- Dạ, em làm sao quên được.
- Theo Tiểu Muội sự thơ mộng có thật hay không?
- Có và luôn luôn có anh Vương ạ, nhưng nó ẩn nấp sau những giọt lệ.
- Những giọt lệ của em không mua được sự thơ mộng đâu.
- Chứ bằng cách ǵ chúng ta mua được?
- Bằng sự hoàn thiện con bười, cô bé thân yêu ơi, con người ta thích gây chiếnn với nhau, họ hả hê với cuộc đời kiếm chác, bất cứ giờ nào họ cũng sẵn sàng lao vào, họ biến thành một Rôbô hoàn thiện.
- Anh nói ǵ em chưa hiểu?
- Rồi em sẽ dần dần hiểu một Rôbô hoàn thiện là ǵ, là bấm nút biết được ngay thị trường giá cả lên xuống, vậy th́ phải tính toán thế nào cho có lời, là bấm nút biết được ngay cấp trên muốn ǵ, vậy th́ phải tính toán thế nào để thăng quan tiến chức, là bấm nút một cái thấy bọn nghệ sĩ thật là đáng sợ, chúng đói rách mà hay tọc mạch, vậy th́ phải tính toán thế nào để thu phục chúng...
- Thôi thôi Thi Sĩ ơi, em không thích làm Rôbô hoàn thiện đâu, em chỉ thích làm con người thôi.
- Con người hoàn thiện ư? Khó vô cùng trong thời đại thanh toán nhau bằng máy móc, em làm nổi không?
- Nổi.
- Vậy th́ em đă được tự do.
- Con người hoàn thiện đồng nghĩa với tự do sao anh Vương?
- Đúng bé Lụa ạ, con người tự do không hề phá phách, nó biết kính trên nhường dưới, biết cư xử với nhau có học, biết đau ḷng khi người khác thiếu thốn và thẹn với ḷng khi vật chất dư thừa, con người tự do không dám chà đạp lên kẻ khác.
- Nhưng tự do có làm nên sự thơ mộng không?
- Em biết Len bây giờ như thế nào không?
- Không, em không biết.
- Nàng đă đượlc tự do và nàng biến thành phân nửa sự thơ mộng.
- C̣n phân nửa kia?
- Phân nửa sự thơ mộng kia thuộc về một người đàn ông nhẹ dạ, đáng yêu khác, đó là Đế, anh ấy và nàng đang hoan hô tự do trên một ngọn đồi.
- Thơ mộng quá anh Vương ạ.
- Ừ, họ trút bỏ hết xiêm y hào nhoáng, nguyên nhân của ḷng giả dối, họ c̣n viện trợ cho anh ít xu.
- Em biết tính anh không bao giờ nhận tiền của ai, lẽ nào anh nhận sao?
- Em muốn anh có hộ khẩu không?
- Em muốn.
- Đó là lư do anh nhận viện trợ của họ, một phần rất nhỏ trong cái gia tài khổng lồ của hai người.
- Anh nói lớn lao quá.
- Không lớn lao mà lại rất nhỏ bé th́ hợp lư hơn, v́ với số tiền trên, anh sẽ in được một tập thơ.
- Anh làm chuyện này mất tự do quá, nó khác với tính cách của anh.
- Đôi khi phải đổi chút tự do để đạt được mục đích.
- Mục đích ǵ vậy anh Vương?
- Là được thoải mái yêu em và săn sóc cho tương lai vợ một gă bốc xếp.
- Anh sẽ ho lao v́ bốc xếp.
- Trước sau anh cũng chuyển qua một công việc khác, lại cũng chỉ v́ em.
- ...
- V́ em, anh sẽ giữ ǵn sức khỏe của ḿnh.
- Vương ơi!
- Em thắc mắc chuyện ǵ?
- C̣n Nhung, nghe nói gia đ́nh nó bị phá sản?
- Hơn thế nữa, tù tội và ly tán.
- Tội nghiệp Nhung quá!
- Bạn của anh đă tiên tri trước €�iều này.
- Anh Bá phải không Vương?
- Đúng rồi Tiểu Muội ạ, anh ta có thần giao cách cảm.
- Anh ấy c̣n bán ve chai không?
- Sẽ phải tiếp tục bán một thời gian ngắn nữa, cũng như anh, Bá đă nhận viện trợ.
- Tiền của anh Đế và Len sao?
- Ừ, Bá sẽ thuê một căn pḥng vừa bán tranh vừa nhận quảng cáo.
- Nhung theo anh ấy ư, em không tin, gia đ́nh nó đang bị như thế...
- Bá đă giao ước với nàng sau ba năm vấn đề bây giời tùy nàng.
- C̣n tụi ḿnh?
- Cũng sau ba năm, khi em đă măn tang má.
- Anh lư trí quá.
- Không, anh làm đúng luật. Anh làm thơ bán nắng nhưng anh sống bằng lư trí, thằng Bá ngược lại, nó vẽ cực kỳ lư trí nhưng sống lại cực kỳ bản năng.
- Anh Đế th́ sao?
- Đế lạ lẫn lộn giữa hai điều đó, nó đâm ra khổ sở nhất.
- Có nghĩa là ba anh bổ sung cá tính lẫn nhau?
- Cũng như ba đứa em: Nhung, Len, và... Tiểu Muội.
- Chúa ơi, làm như anh biết rơ quy luật sống trên đời.
- Lư Bạch đă nói điều này từ mấy ngàn năm trước “mang mang đại mộng trung, duy ngă độc tiên giác”.
- Vương ơi!
- Anh ngồi cạnh em đây.
- Em thấy chuyện hai đứa ḿnh như cổ tích.
- Em làm anh muốn ph́ cười, muội muội à, em chỉ là một cô bé lọ lem.
- Chứ không phải cổ tích sao, Lọ Lem là cổ tích chứ ǵ nữa?
- Hơi hơi cổ tích thôi, chuyện của Bá với Nhung, Đế với Len mới là cổ tích, họ là Hoàng Tử, Công Chúa, Chú Lùn, Phù Thủy mà, c̣n hai đứa ḿnh chỉ là Tiểu Muội và Sư Huynh.
- Anh là Thi Sĩ chứ!
- Em đă biết ǵ về một thi sĩ?
- Ơ, ơ... th́ đó hẳn nhiên là một người làm thơ.
- C̣n thiếu, Thi Sĩ là kẻ sáng tạo ra cổ tích, chính hắn chế ra chuyện Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn thế kỷ hai mươi đấy.
- Chúa ơi!
- ...
- Này Vương.
- ...
- Em muốn hỏi một câu nữa.
- Về sự thơ mộng c̣n tồn tại hay không chứ ǵ?
- Không, em tin là c̣n tồi tại rồi, em muốn hỏi...
- ...
- Tại sao anh lấy tựa bài thơ viết tặng em là “Yểu Điệu Thục Nữ”? Nó có ư nghĩa ǵ vậy?
- Ái chà, hỏi cắc cớ nhé. “Yểu điệu thục nữ” là một câu trích từ Kinh Thi của Trung Hoa. Nguyên bài thơ là “quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử háo cầu”.
- Cám ơn anh, c̣n ư nghĩa?
- Trời đất, em không biết ư nghĩa thật sao, quay đầu lại đây coi, anh nói cho nghe, nào, ngẩng mặt lên, long lanh hai hột nhăn nữa, quàng tay lên vai anh đi, chỗ này nè, nhắm mắt lại, hé môi nữa, rồi...

Hết

 

Pages Previous  1  2  3  4