Chỉ cần biết hôm nay Tiểu Muội vừa mười bảy tuổi. Người ta phải làm
ǵ khi vừa đúng mười bảy tuổi? Xin thưa, đầu tiên là phải soi gương,
thi sĩ Nguyễn Nhựơc Pháp nói như vậy mà: Sớm mai đi Chùa Hương- hoa
cỏ mờ hơi sương-cùng thầy mẹ, em dậy-em vấn đầu soi gương… Nhưng ở
thành phố th́ làm sao t́m ra Chùa Hương được, ở Sông Bé th́ có Chùa
Bà, ở Sài G̣n th́ có Chùa Vĩnh Nghiêm, hai chùa này cô không thể nào
tu dễ dàng, lại c̣n cái màn vấn đầu nữa Chúa ơi, Tiểu Muội chỉ có
mái tóc thề, cô thích mặc áo dài chứ không thèm chơi áo tứ thân,
khăn mỏ quạ, mái tóc của cô đẹp đến nỗi nhiều anh chàng chỉ muốn
cướp về làm rèm cửa che chở cuộc đời ḿnh. Vậy là xong chuyện thứ
nhất: cô vừa tṛn nhiệm vụ soi gương. Nào, người ta c̣n phải làm ǵ
khác khi vừa đúng mười bảy tuổi? Hăy coi Tiểu Muội hành động công
việc thứ hai:
- Má ơi!
- Ǵ đó Lụa ?
A, té ra Tiểu Muội tên Lụa, Phan Thị Tơ Lụa, sư phát hiện này tuy
muộn màng nhưng lại rất giá trị đối với ngựi nào định viết tiểu
thuyết về cô.
- Má cho phép con ra phố một chút.
- Mới bảnh mắt mà đi đâu đó Gái?
A, té ra Tiểu Muội c̣n có tên là “Gái”, cái tên này th́ chẳng tượng
h́nh được điều ǵ, cái tên có vẻ nguyên thủy quá.
- Con đi xin việc làm.
- Trời đất, con mới mười bảy tuổi mà.
Cô bé Lụa mân mê cái gương soi.
- V́ mười bảy tuổi, con mới đi xin việc làm, con t́m được chỗ rồi má
ơi.
Bà mê hốt hoảng chạy từ dưới nhà bếp lên, có lẽ Thượng đế đang quan
sát bà mẹ. Khuôn mặt trái xoan phúc hậu, nước da trắng, chiếc áo bà
ba màu mỡ gà, chỉ có vầng trán mới nói lên được trái tim người mẹ,
vầng trán nhăn và chịu đựng. Bà khổ tâm nh́n công tŕnh sống động
của ḿnh, một cục thịt đỏ hỏn qua phép lạ thời gian đă bắt đầu trổ
mă. Cô bé Lụa đă trở thành một thiếu nữ hoàn toàn.
- Con không tự tiện đi một ḿnh được đâu!
- Con đi được.
Cô quàng lưng mẹ nũng nịu.
- Má phải nhớ có người gọi con là Tiểu Muội rồi nghe.
- Ai vậy Gái?
Mặc cho bà mẹ ngạc nhiên, cô bé líu lo như chim:
- Trong chuyện, trong phim đó, má biết không? Rất nhiều cô được gọi
là Tiểu Muội lúc mười bảy tuổi như con vậy.
- Toàn là chuyện tầm phào!
Bà mẹ cười một cách yên ḷng:
- Nhưng con định làm cái ǵ, má không nuôi nổi con sao?
Lụa tự nhiên không nói được, cô bé hay muốn khóc, lát sau cô ngập
ngừng:
- Con không muốn má bán bún riêu cực khổ nuôi con ăn học, con muốn…
giúp đỡ má… Má từng kể cho con nghe chuyện Nhi Thập tứ hiếu, ai cũng
t́m cách giúp đỡ được cha mẹ, con phải bắt chước họ… Má biết không,
báo chí đăng tin có một cơ quan du lịch đang cần người, mà con th́
khá sinh ngữ, con định…
Lụa không c̣n hứng làm thuyết tŕnh viên được nữa v́ ngó cái miệng
méo xệch của má ḱa, má im lặng hôn lên mái tóc c̣n thuộc độc quyền
của bà ít ra là bây giờ. Bà nói nhỏ nhẹ:
- Má chỉ có ḿnh con, ránh mà giữ ḿnh, đời này nhiều cạm bẫy lắm
nghe Gái, phải chi c̣n ba con…
Bà ngước nh́n lên bàn thờ, nhà dù nghèo mấy cũng phải cho ra nề nếp.
Hồi ba Lụa c̣n sống, có phải ông thường th́ thầm vào tai bà như thế
này không: “Con gái của ḿnh dưới gốc mận bà Tư hàng giờ. Đâu phải
nó thèm ăn mận mà chờ sung rụng vậy mà. Nhưng đâu phải nó làm biếng
mà nó tin vào mơ ước của nó mănh liệt lắm. Có lần một trái mận xanh
lè rớt xuống như ư nó, em biết con Lụa làm sao không? Em coi, con
mắt nó mở ra thiệt lớn, và nước mắt từ đó chảy ra. Nó bị súc động
mạnh.” Lúc ông nói, bà mẹ chưa để ư đến điều đó. Bà đang hưởng hạnh
phúc qua những tiếng th́ thầm cho đến khi ông kết luận: “ Con gái
ḿnh sẽ làm thơ hoặc mê thơ hoặc là một nàng thơ trong tiểu thuyết,
chỉ có một trạng nguyên nào đó đế xỏ mũi nó dắt đi th́ con Lụa mới
hết mơ mộng. Nhưng mà thời buổi này có vơng anh đi trước, vơng nàng
theo sau không em?” Ông nói đến đó và nắm tay bà âu yếm, đúng là hai
ông bà đă gặp nhau gần như chuyện cổ tích, ông ở đầu non miền Bắc,
bà ở cuối nẻo phương Nam, trời bắt họ dính liền làm một, với điều
kiện khác hẳn bà Âu Cơ tổ tiên là họ chỉ được quyền sinh ra một đứa
con gái.
Lụa lặng lẽ dắt xe ra khỏi nhà, không quên liếc cây mận đang mùa
trái chín. Gốc mận lớn vừa bằng một ṿng tay ôm của Lụa, đỏ hồng lên
bởi nhưng bă trầu bà Tư nhổ ra xung quanh. Bà Tư là hàng xóm của Lụa,
nói đúng ra là hàng xóm của mê cô. Bà khó tính nhưng tốt bụng, nhà
bà có một cái truyền h́nh màu, mỗi lần có chương tŕnh Thơ của Đài
hay tiết mục Múa trên băng là bà kêu Lụa qua ngay, bởi một lẽ cô có
thể giải thích cho hai ông bà hiểu về sở thích của tuổi trẻ, về ngay
bản thân cô, vừa hiếu động vừa sâu lắng.
Đó là chuyện của cây mận c̣n bây giờ là chuyện của Lụa. Cô giắt vạt
áo dài trắng vào dây thun yên sau và đạp x3. Đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa
là một con đường đẹp. hai hàng cây giao nhau hai bên đường thành một
trần nhà màu xanh, cây lại ít khi bị đốn hoặc bị cưa làm củi nên các
thiếu nữ như cô tha hồ mà mơ mộng với lá. Nghe má nói con đường này
trước đây có tên là Công Lư, nhưng tại sự ưu đăi trên có vẻ bất công
với các con đường khác nên phải đổi tên. Đúng là má chẳng biết ǵ về
lịch sử, má thích bún riêu cạn nhanh khi trời bắt đầu đứng bóng cơ,
tội nghiệp má.
Cô bé quên mất má ngay khi đèn đỏ bật lên, cũng may xe đă kịp thắng
lại. Có tiếng cười của hai thanh niên chở nhau trên chiếc Honda dừng
bên cạnh :
- Đổi nhân sự đi cô bé, qua đây anh chở cho, bạn anh đi xe đạp tài
lắm.
Thêm một giọng nam cao khác:
- Anh biết cách b́nh tĩnh trước đèn đỏ mà.
Mặt Lụa lạnh như tiền, cô quen chuyện này như quen ăn cóc trong giờ
tan học. Cô bé làm lơ đưa mắt qua hướng một người xích lô già bị
phạt v́ dám chạy qua đường cấm. Đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa là đường cấm
sao, thảo nào thật nhiều xe hơi và biệt thự dành cho khách nước
ngoài. Chắc mấy ông làm luật lệ sợ người ngoại quốc coi thường những
phương tiện thô sơ bản xứ? Thật ra Lụa và bạn bè cô gặp họ vẫy xích
lô thường xuyên, họ c̣n có vẻ khoan khoái là đằng khác. Tội ông già
bị phạt lăng nhách. Lụa tội nghiệp hết má rồi đến người phu xích lô
già. Cô chưa biết số phận của ḿnh. Rồi cô sẽ được biết thế nào là
tội nghiệp.
Cô dừng xe trước một cơ quan lớn, hàng chữ h́nh như viết trật văn
phạm nếu Lụa cảm thấy ḿnh không quá dốt tiếng Anh, cô gửi xe đạp và
bước qua người gác cổng tự tin hơn bao giờ hết.
- Chắc là con gái ông giám đốc?
Gă thanh niên vừa lúc lắc chùm ch́a khóa vừa nói bóng gió. Anh ta
không biết con bé học tṛ có biệt danh là Tiểu Muội kia đă mười bảy
tuổi. Cô đang bẻ găy sừng trâu bằng tờ báo đăng mục t́m người làm
cầm ở trong tay.
- Em đi đâu đây?
Lụa lí nhí trong cổ họng khi bị một người đứng tuổi mặc veston thắt
nơ đỏ chặn lại.
- Dạ, cháu đọc báo thấy ở đây cần người làm.
Cô lục trong túi xách t́m tờ báo, nhưng anh ta búng tay
- Không cần thiết, tôi tên Tám, anh Tám chánh văn pḥng, em lại đằng
kia ngồi chờ đợi.
Chỉ chờ có thế Lụa bước về góc anh ta chỉ, cô không chịu nổi mùi
nước hoa chỉ dành cho đàn bà đang toát ra từ tấm thân to bè bè bệ vệ
đó. Người đàn ông tên Tám đến bên chiếc máy điện thoại kiểu mới, anh
ta không gọi điện thoại, anh ta hôn cái chụt vào một bên má người
phụ nữ mặt đầy phấn đang gác cằm lên máy.
- Tướng con nhỏ như đầm, cưng thấy thế nào là lưng ong chưa? Đó .
Vậy đó. Tại sao nó lại mặc áo dài? Mặc váy th́ tuyệt. Con nhỏ như
Claudia Cardinal. Cho làm việc trên Đà Lậ là nhất. Sao, cưng nói ǵ?
Ghen à? Cuộc đời này phải thay cảm giác như thay quần áo. Đó. Vậy đó.
Cũng may Tiểu Muội không nghe được, mà cô cần quái ǵ phải quan tâm
đến người đàn ông tên Tám kia. Cô đem mười bảy tuổi của ḿnh quẳng
xuống dăy ghế bọc nệm ngồi chờ đợi. Chờ cái ǵ? Không ai biết, việc
làm cho khả năng thơ dại về sinh ngữ của ḿnh ư, th́ cứ việc ngó ra
xung quanh: hơn bốn mươi thiếu nữ mơn mởn, họ bước vào trường giác
đấu La Mă của nghề du lịch để cuối cùng chỉ được chọn hai người. Và
chọn xong để làm ǵ? Chưa biết. Chỉ biết trước mắt hơn bốn mươi sinh
vật được cưng chiều nhất đối với hơn bốn mươi người đàn ông sau này
đang tỷ thí với nhau. Lụa tuyệt vọng, cô đưa mắt cầu cứu những kẻ
đồng hành, vô ích, họ đang thích thú khen chê lẫn nhau, máu con gái
mà.
- Ê, con nhỏ kia chơi đồ mô-đen quá. Phải biết vậy tao xài cái áo
nhung hở lưng th́ trên “cơ” rồi.
- Chưa chắc, mày thấy em bé áo dài trắng mới vô không, lạng quạng
trúng tuyển nghe, mấy cha du lịch khoái cây nhà lá vườn lắm.
- Mày làm như thi hoa hậu áo dài không bằng…
- Th́ vậy đó bồ tèo, bộ mày tưởng vô đây chỉ để làm hướng dẫn viên
du lịch hả?
Lạy Chúa, Lụa lạnh toát cả người, cô không sợ họ đụng chạm ǵ về
ḿnh qua những lời khen chê kinh nghiệm va sành sơi, họ hơn tuổi cô
mà, họ có quyền. Nhưng cô sợ mục đích của sự tuyển dụng. Nếu thế th́…
Lụa chưa kịp đứng dậy th́ đă bị một bàn tay ấn xuống. Bàn tay thon
thả như tơ và biết trườn như rắn.
- Trời đất, mày hả Lụa ?
Lụa ngước nh́n lên, cô vừa chán nản vừa ngạc nhiên.
- Ủa, Phù Thủy !
Một khuôn mặt búp bê đẹp sớm trước tuổi nh́n cô phân trần:
- Suỵt, đừng hét tên biệt danh của tao lớn như vậy, đây không phải
là sân trường…tao cũng phiêu lưu như mày Lụa ơi.
Đúng rồi, ở đây xuấy hiện Phù Thủy th́ cơ quan này sẽ bị “ếm bùa”
mất, họ sẽ đuổi cổ bạn của Lụa đi ngay, biết điều hai đứa nên t́m
một chỗ nào đó kín đáo mà tán chuyện.
Hai cô lôi nhau xuống quán Cà phê Vidéo phía sau pḥng chờ đợi.
- Cho hai ly ca cao sữa nóng.
Phù Thủy tỉnh bơ gọi người hầu bàn. Một thanh niên tiến lại theo
điệu nhảy Slow, trên cổ anh ta cũng thắt một cái nơ đỏ, đáng lẽ cái
nơ này phải nằm trên tóc các cô chứ.
- Chào hai công chúa.
- Tụi này không cần làm công chúa, mà cần ca cao thôi bạn ơi.
Nh́n hắn tiu nghỉu bỏ đi, Phù Thủy cười ngất:
- Mày biết tao thừa tiền mà Lụa, Tao chẳng những là con nhà giàu mà
con là Phù Thủy nữa nghe. Ơ, sao ngồi chi buồn hiu vậy Muội?
Lụa buồn thật. Buổi sáng trở nên vô lư hết sức khi hai cô học tṛ
cùng đi kiếm việc làm, cứ như một tṛ chơi nhảy dây, đánh đũa lúc
c̣n bé bỏng. Cô thấy ḿnh giận dữ:
- Tao th́ đă đành, tao muốn giúp đỡ má tao, c̣n mày đâu đến nỗi túng
thiếu, nhà mày c̣n nuôi người làm mà Len?
Té ra th́ Phù Thủy tên cúng cơm là Len, Len đi cùng với Lụa, hai
loại vải mịn màng khác nhau, cái dùng cho mùa lạnh, cái dùng cho mùa
nóng. Mà thật vậy, hăy nh́n Len nóng rực: mắt biếc, môi hồng, cô đẹp
man dại như một nàng Carmen lăng tử và liều lĩnh. Cô mím môi:
- Tao sẽ bỏ trường luôn.
- Lư do ǵ?
Lụa bồn chồn:
- Chán.
- Chỉ có chán thôi à?
- Ừ, ông bà già bắt tao nộp đơn y khoa nhưng đừng ḥng, tao sợ xiềng
xích lắm rồi.
- Ai trói mày mà xiềng xích?
- Cuộc đời trói, trường lớp trói, gia đ́nh trói, phải xổ lồng Lụa à.
“Phải xổ lồng Lụa à”, câu nói đơn giản, dửng dưng, lạnh lùng. Lụa
không ngờ Len đă có quyết định như thế. Trong lớp, ba đứa chơi rất
thân với nhau. Nhung, Lụa, và Len. Trần Thị Như Nhung, Hoàng Thị
Thanh Len, và Phan Thị Tơ Lụa. Không ai lạ ǵ tính t́nh Len, cô có
biệt danh là Phù Thủy v́ sự phá phách cô đơn của ḿnh. Lụa nhớ không
lầm Len đă từng dám hút thuốc dù sau đó ho sặc sụa, từng bôi kẹo cao
su vào ghế thầy cô giáo dù sau đó vẫn c̣n tiếc rẻ là chưa thí nghiệm
một cây kim đi kèm. Len sôi nổi hồn nhiên như con trai ngược với
Nhung Công Chúa. Giữa Nhung và Len có một mối thù dễ thương như cổ
tích. Hai đứa với hai biệt danh khác nhau đều thề là sẽ t́m cho ra
Hoàng Tử và Chú Lùn, bởi v́ hai cô đều mê truyện “Bạch Tuyết và bảy
chú Lùn”.
Lư luận của Len về hoàng tử:
- Hắn là một tên cơ hội ái t́nh, hắn không thể nào yêu Công Chúa
bằng Chú Lùn được.
Lư luận của Nhung về Chú Lùn:
- Kẻ càng thấp bé th́ càng đáng thương, làm sao mà so sánh với Hoàng
Tử được, chàng biết chọn thời điểm để đánh thức nàng dậy, chàng là
người rành khoa tâm lư nhất trên đời.
Lư luận của Lụa về Nhung và Len:
- Từ đây, tao đặt tên cho con Nhung là Công Chúa, con Len là Phù
Thủy, v́ chính hai đứa bay sẽ sắm vai tṛ đó.
Vậy là chết tên. Nhung xinh như mộng, sang trọng kiểu cách khác ǵ
Công Chúa. Len lả lơi, rực rỡ và dữ dằn th́ đúng là Phù Thủy ba đời
rồi. Chỉ c̣n ḿnh Lụa, Cô bé bỏng và nghèo quá nên phải làm Tiểu
Muội mà thôi. Len đến lớp bằng xe Cub, Nhung đi học bằng xe hơi, ba
cô gái không hề biết rằng xă hội sẽ rào giậu t́nh bạn thơ ngây của
họ lại. Chuyện đó có vẻ đời xưa quá, nhưng quả thật chuyện đời xưa
đang xảy ra tại văng pḥng của một Công ty du lịch bây giờ.
Lụa nói khi hai ly ca cao đă vơi đi phân nửa:
- Len ơi, mày phải nhớ mày mới có mười bảy tuổi.
Phù Thủy cười khây, cô búng tay gọi người hầu bàn thắt nơ đỏ:
- Cho tôi một điếu thuốc đầu lọc.
Anh ta trố mắt.
- Loại ǵ?
- Bất cứ loại ǵ, cám ơn trước.
Cô quay lại ngó vào mắt Lụa.
- Tao đoán buổi sáng trước khi đi đến đây, bà già mày có nói với mày
câu đó, đúng không? Mười bảy tuổi à, dẹp đi Muội, ngừơi lớn bất công
lắm, họ đàn áp ḿnh bằng đạo đức, bằng lễ giáo, bằng cả pháp luật,
trong khi họ sống ngược lại những điều ấy. Tại sao ba tao có quyền
nói với má tao “Cho anh thảnh thơi một chút, anh thừa tiền đưa em,
anh cần cái anh thiếu: bạn bè và một chút lăng mạn”, tại sao má tao
có quyền nói với ba tao “cho em dung dăng dung dẻ một chút, nhà dư
người làm mà anh, em cần cái em thiếu: chơi hụi và đánh tứ sắc”, tại
sao tao không có quyền nói được ǵ? Muội à, hôm nay tao sẽ nói, và
nói với riêng mày “Ông bà hăy để tôi yên, tôi tự lo cho ḿnh được,
tôi chỉ cần tự do”
Lụa muốn khóc, tại sao cô lại muốn khóc trong khi những điều Len nói
xa lạ với đời sống cô hoàn ṭan? Má cô không trẻ trung như cha mẹ
Len chính bà mới có quyền phát biểu về sự chịu đựng. Cô c̣n nai tơ
lắm. Về bàn bún riêu như má thôi. Tự nhiên cô nắm chặt tay Len.
- Tao thương mày ghê gớm Phù Thủy ạ, v́ nhà tao theo đạo, nên tao sẽ
cầu nguyện Chúa phù hộ cho mày.
Len cảm động, ít ra cô cũng giảm sút sự tự tin của ḿnh.
- Tao cũng thương mày nhất, nhưng v́ tao theo đạo Hồi nên Thánh Ala
bắt tao phải tử đạo thôi.
Rồi rất dứt khoát, Len đứng dậy trả tiền và bước vào pḥng Tổ chức,
người ta đă gọi đến tên cô.
Nếu có Chúa, th́ lạy Chúa, Ngài đă cố t́nh sắp xếp một ngày không
may mắn cho Tiểu Muội. Cô vừa đạp xe ra khỏi cửa th́ trời mưa và
luống cuống thế nào đó để cho xe đâm sầm vào gốc cây me đường Nguyễn
Thị Minh Khai. Một chiếc xe xích lô trờ tới kịp thời.
- Ướt hết cô bé ạ, lên xe anh chở về nhà không th́ cảm lạnh chết.
Trời đất Lụa tự nhiên khóc oà, cô hết muốn làm người lớn, cô hết
muốn vấn đầu soi gương rồi, tuổi mười bảy trả giá đắt như Phù Thủy
phải trả th́ cuộc đời này ác quá chừng. Cô khóc cho hồn thơ ngây bị
lấm lem, dù là mới chỉ bị dơ bẩn bởi sự suy nghĩ.
- Lại c̣n khóc nữa, trường hợp ngoại lệ thật.
Anh chàng đạp xích lô vừa xuống xe vừa đấm ngực, anh lặng lẽ khiêng
xe đạp cô lên. Dáng anh đổ xuống Lụa cao và ấm áp như một ṿm me
giữa mưa. Cô không biết khi nào th́ ḿnh ngồi trong ḷng chiếc xe và
khi nào th́ mưa tạnh. Chỉ nghe lời một bài hát nào đó văng vẳng “…ai
về mua lấy miệng cười, để riêng tôi mua lại mảnh đời thơ ngây thơ…”
Lụa bừng tỉnh hoàn toàn, cô tự nhủ thầm “Chúa ơi, mày yếu đuối qúa
nghe Gái”. Cô quay hết thân người nói lớn:
- Anh vừa hát đó phải không?
Mưa tạnh từ lúc nào, Sài G̣n mau mưa mau nắng, con người mau giận
mau quên. Cũng như anh chàng đạp xích lô nghệ sĩ kia, anh ta không
để ư tới lời hỏi thăm của một cô gái tuyệt vời là Tiểu Muội, anh ta
vẫn nghêu ngao hát “Nàng về có nhớ nhớ ta chăng, ta về về ta nhớ hàm
răng cô nàng cười”. Lụa hoảng hốt tự hỏi lại ḿnh: “Ḿnh đă cười với
anh ta tự lúc nào, lúc khóc chăng, vậy th́ trật lất, anh chàng chỉ
giỏi tưởng tượng”. Nhưng mặc kệ anh ta và cái nghề khốn khổ hay bị
thổi phạt của anh ta, vấn đề là bản nhạc, một bản nhạc mà Lụa chưa
được nghe bao giờ. Cô nói thật to như gào lên khiến anh chàng im bặt:
- Anh hát nhạc của ông nào vậy?
Anh ta cười h́ h́:
- Nhạc tiền chiến đó cô bé.
- Em không bao giờ nghe.
- Nhạc “nội bộ” mà cô. Buồn buồn hát cho đỡ nhớ.
Lụa thấy vui vui trước câu trả lời ngộ nghĩnh, cô gái ṭ ṃ:
- Lời dễ thương quá.
- Ừ.
Anh chàng rung đùi thú vị.
- Cô bé nhận xét khéo ghê, khi tâm hồn nhạc sĩ như một tờ giấy trắng
th́ bài hát tất nhiên sẽ có lời dễ thương. Để tôi hát lại cho cô bé
nghe nhé.
Thế là sự lạ lùng đă xảy ra, một chiếc xe xích lô như mọi chiếc xích
lô khác đang lăn trên đường phố, có khác là người tài xế kiêm thêm
nghề ca sĩ và có khách ngồi xe là một tín đồ âm nhạc thực thụ. Không
ai trong hai ngừơi muốn chấm dứt tṛ chơi trẻ con này, có điều sắp
đến đường Hồ Biểu Chánh, có nghĩa là sắp đến nhà Lụa.
Đă nói trước là Thượng Đế cố t́nh sắp xếp một ngày không may mắn cho
Tiểu Muội. Ngài tiếp tục một nước đi cắc cớ cuối cùng. Chiếc xích lô
vứa quẹo qua con đường nhỏ th́ một chiếc xe nhào đến ép chặt vào lề,
vũng nước dơ nằm phục kích từ trước bắn ướt Lụa và anh chàng đạp xe.
Trong sự bất hạnh của kẻ yếu, gă tài xế xe hơi cười thích thú.
- Áo dài người đẹp nhiều màu ghê, kỹ niệm gặp nhau lần đầu nghe.
Hắn chưa kịp rồ ga bẻ tay lái để biến mất th́ nhanh như chớp, một
bàn tay thép nguội đă nắm lấy cổ áo hắn, tay kia mở chốt cửa trước
lôi hắn ra khỏi xe. Lụa không biết bằng cách nào, anh chàng xích lô
đă hành động như một phù thủy chính hiệu, phù thuỷ thật chứ không
phải biệt danh đặt cho Len đâu. Anh ta thực hiện cùng một lúc bốn
động tác: gh́ thắng xe cho cô khỏi té, nhảy xuống lao về chiếc xe
hơi, nắm cổ áo kẻ khiêu khích, mở toang cửa. Chắc dân trinh sát đặt
công ǵ đây mà-Giả dạng thường dân để biết tâm t́nh mọi người chắc.
Thảo nào kiến thức rộng mà lại hát hay nữa. Cô mới suy nghĩ đến đó
th́ gă tài xế đă ăn liền hai cái tát.
- Mày không phải là Chúa, nên tao tát mày đủ cả hai bên.
Gă tài xế chỉ biết cúi gằm mặt, đưa tay lên đỡ, nhưng anh không đánh
nữa, anh buông một câu chửi thề độc địa. Hăy coi tên công tử: hắn ăn
mặc như đi nhảy đầm, hắn làm Lụa lợm giọng nhớ đến người đàn ông tên
Tám, chắc cũng là một thứ văn pḥng ǵ đây. Chợt có tiếng hét trong
xe hơi như cầu cứu:
- Lụa ơi, mày quên tao rồi hả, Nhung đây, mày can giùm mấy ảnh, anh
tao điên rồ lắm, ảnh không biết mặt mày.
Chúa ơi, hóa ra là xe hơi của Công Chúa, Công Chúa Nhung kẻ thù của
Phù Thủy Len. Hóa ra gă tài xế đỏm dánh kia là anh trai của nó, đến
nước này th́ không c̣n ǵ để nói. Lụa kéo tay người hùng ca sĩ của
ḿnh về trước khi mọi người trong hẻm lục đục kéo ra.
- Thôi bỏ qua đi anh, xe xủa bạn em mà.
- Ừ, bỏ qua v́ cô bé đó.
Giọng anh dịu dàng và trầm hẳn xuống, khác với lúc rít lên như con
thú nhảy bổ vào đối phương. Anh chàng phủi tay như phủi một cái ǵ
dơ bẩn. họ lại leo lên xe. Một số ngừơi hiếu kỳ bu quanh xe hơi,
h́nh như họ giơ nắm đấm đe dọa gă tài xế anh trai của Nhung, toàn là
dân đạp xích lô với nhau cả, họ đoàn kết như ruột thịt khi xảy ra
biến cố với đồng nghiệp, chỉ trừ lúc giành khách. Đời mà.
- Đời mà!
Anh chành buông một câu cụt ngủn khi khiêng chiếc xe đạp cô xuống.
Nhưng Lụa chưa xuống ngay, cô c̣n thắc mắc một điều không giải thích
được.
- Anh là “công an” phải không?
- Bậy quá tôi bị mấy ông thanh tra Catani phạt hoài.
- Vậy sao anh có “vơ”?
- Đó đâu phải là vơ, đó là ư chí, con người ta thiếu ư chí th́ không
thể hành động thành công được.
- Anh không sợ nhà giàu sao, họ đầy thế lực…
- Tôi chỉ sợ các cô gái nghèo, một đứa con gái đẹp mà dắt theo một
chiếc xe Cub hoặc cười rú lên trên một chiếc xe hơi th́ khác ǵ một
con búp- bê vô hồn.
Lụa nghe anh nói một cách cay đắng, nếy những lời này đến tai Nhung?
C̣n Len ư? Nó có thể coi anh chành là thần tượng. Cô bỗng cảm thấy
anh bí mật quá, cô không muốn chia tay sớm thế.
- Anh có tin sự thơ mộng tồn tại trên đời này không?
Cô tự trách ḿnh đă hỏi một câu cực kỳ lăng xẹt, nhưng ḱa, anh
chành đột ngột lặng im, có thể một phút, có thể sáu mươi giây, có
thể… cho đến khi anh đặt tay nhẹ nhành lên mái tóc cô, mái tóc bị
lấm nước dơ của chiếc xe hơi người bạn học. Anh nói:
- Cô bé tên ǵ vậy?
- Em là… Tiểu Muội.
Trời đất, Lụa lại tự trách ḿnh đă trả ḷi một câu Hồ Quảng hết sức,
nhưng ḱa, sao anh nghiêm nghị đến thế.
- Tiểu Muội có nghĩa là ǵ vậy cô bé, có phải bà lăo đang băng qua
đường có một thời như cô bé hay không? Hăy nh́n ông cụ đang d́u bà
lăo đi, đừng thắc mắc về tuổi tác của hai chiếc gậy, lắng nghe ông
cụ nói “bà nó ơi, dịu dàng lên chứ mụ”, dịu dàn lên chứ mụ, câu đó
theo tôi chữ “mụ” ở đây đích thị là Tiểu Muội chứ c̣n ǵ phải bàn.
Anh ta tát nhẹ vào má Lụa.
- Đồng ư không em? Mặc cho Lụa tṛn xoe mắt, anh phóng người lên yên
xe. Phải kêu anh chàng bằng tên nào đây? Lụa gọi vói theo , anh lại
càng chẳng quan tâm đến tên thật cô nữa.
- Anh cho em biết tên chứ?
- Vương!
Câu trả lời gọn lỏn, cụt ngủn như một dấu chấm. Tên cực đẹp nhưng
người th́ cực... kỳ.
Chương 2: MỘT NGÀY CỦA CÔNG CHÚA
Nhung ngả lưng trên tấm nệm dầy khoảng ba tấc là ít, nàng duỗi hết
tuổi mười bảy của ḿnh trên những tiện nghi thừa thăi dành cho một
cô gái được cưng chiều. Trong pḥng bày biện vừa sang trọng vừa
trang nhă. Hai bức tranh treo tường sao lại kiệt tác của hai danh
họa Leona de Vinci và Van Gogh. Bức tranh vẽ một phụ nữ cười hết sức
bí hiểm và bức tranh vẽ một người đàn ông tự cắt lỗ tai ḿnh. Phía
đầu giường nằm là một b́nh hoa bằng thủy tinh loại đắt tiền, chỉ cắm
một loại hoa duy nhất nàng yêu thích: Hoa huệ trắng. Chiếc đàn dương
cầm nằm ở một góc sát bàn học nơi Nhung có thể trổ tài nghệ điệu
luyện của ḿnh qua những ngón tay ngà lướt phím, nếu nàng cảm thấy
sách vở quá chán nản. Rồi bồn tắm nước nóng nước lạnh. Rồi gương
lược. Rồi tủ cẩm lai treo quần áo. Rồi…nàng thở dài.
Nhung quá mệt mỏi trong mùa hè này, nàng dự định thi vào trường Nhạc
nhưng quyền lực của gia đ́nh dặn rằng hăy cứ việc nghỉ ngơi. Nghỉ
ngơi đối với con gái cưng một tổng giám đốc là đi du lịch khắp nơi
cho khuây khỏa đầu óc và cho biết. Biết được vị trí của ḿnh trong
xă hội và biết ḿnh sinh ra là lá ngọc cành vàng. Phải vậy không
Nhung? Như bây giờ nàng đang duỗi dài cơ thể trên một chiếc giường
nệm dày ba tấc là ít ở Vũng Tàu, trong pḥng riêng ngôi biệt thự
nghỉ mát của gia đ́nh nàng, tự biết ḿnh trống rỗng, cô độc, nhớ bạn
bè và thèm ăn những trái ổi chuyền tay trong lớp học. Mùi hoa huệ
thơm ngát, lư do ǵ Nhung yêu nó, không thể giải thích được, nàng đă
ghiền mùi thơm của hoa huệ trắng từ nhỏ khi đi ngang qua các nhà thờ,
cho dù gia đ́nh nàng theo đạo Phật. Phải chăng huệ trắng là từ bi
như Đức Mẹ, quyến rũ chất tinh khiết trẻ thơ trong tâm hồn nàng, hoa
huệ làm dịu ḷng bao nhiêu th́ hai bức tranh treo tường lại làm nàng
bực ḿnh bấy nhiêu. Hỡi Mona Lisa, bà không thể có thái độ rơ ràng
hơn được sao, hoặc cười hoặc không cười, và hỡi ông họa sĩ bậc thầy
Van Gogh kia, tại sao ông lại cố t́nh hành hạ ḿnh như thế?
Làm sao Nhung biết tường tận ư nghĩa thiên hạ được, bởi v́ nàng là
Công chúa. Công chúa th́ không bao giờ đói bánh ḿ và sữa, nàng chỉ
đói truyện cổ tích mà thôi. Cha mẹ và các ông anh chẳng qua là Bảy
Chú Lùn có nhiệm vụ bảo vệ săn sóc nàng, c̣n anh chàng Hoàng tử ở
đâu vậy? Này cô Phù Thủy Len hung dữ của tôi ơi, cô đang ở đâu, hăy
đến cho tôi một trái táo tẩm thuốc độc để tôi nằm mơ đợi chàng. Tôi
tồn tại nhờ sự huyền diệu. Thử hỏi không có sự huyền diệu th́ cuộc
đời này đáng chán biết chừng nào.
Có tiếng gơ cửa pḥng. Không chờ Nhung ra mở, cánh cửa đă tự động hé
ra. Một người phụ nữ đầy uy lực bước vào, chỉ có mẹ mới gan như vậy.
Bà quư tộc do một ngôi sao nào đó chiếu mạng hay v́ là vợ một ông
tổng giám đốc, chỉ có trời mới biết. Riêng bà biết bà là ǵ.
- Nhung ơi, thay đồ tắm biển con. Biển đẹp lắm, ít sóng và không có
cờ đen.
- Thôi mà mẹ, cho con nghỉ một chút đi, con lại thích nhiều sóng hơn.
Người đàn bà vẫn ngọt ngào:
- Ôi! Công chúa của mẹ, chắc con c̣n giận thằng anh con chứ ǵ?
Nhung quay đầu úp mặt xuống gối.
- Hơi đâu mà căm thù ảnh, con đâu lạ ǵ tính anh Hai, ảnh chỉ biết
có tiền.
Nàng xoà năm ngón tay ra.
- Ngón cái là đô-la, ngón trỏ là xe hơi, ngón giữa là các cô gái,
ngón áp út là nhảy nhót, nhưng c̣n ngón út th́ coi chừng. Nó sẽ phản
lại ảnh. Mẹ cứ nói con là ngón út của anh đó.
Người đà bà bắt đầu thấy khó chịu.
- Mẹ cho rằng tuy nó có lỗi khi ép xe bạn gái con, nhưng rơ ràng nó
đâu biết mặt con Tơ Lụa nào đó, c̣n thằng đạp xích lô gốc gác cỡ nào
mà lên mặt làm anh hùng, cha con nói đám b́nh dân bây giờ lộn xộn
lắm, tụi nó hay yêu sách này nọ liên tục, thằng xích lô này thuộc
loại tầng lớp đó chứ sao?
Đến lược Nhung khó chịu, nàng bịt hai vành tai lại.
- Con khuyên mẹ xuống tắm trước đi, biết vậy chẳng thèm kể cho mẹ
nghe chuyện hư đốn của anh Hai, lát nữa con sẽ xuống.
Người đàn bà ngần ngừ, bà thương Nhung biết chừng nào, nhưng rơ ràng
cha mẹ sinh con trời sinh tính, nó muốn tách ĺa khỏi bà, đâu có
được, uống nước phải nhớ nguồn nghe Công chúa, bà ngồi xuống giường
hôn lên trán con.
- Th́ mẹ ch́u con đấy, mẹ và các anh con tắm biển trước, chịu không?
Con nhớ ghé băi riêng của gia đ́nh ḿnh nghe, độc quyền của cha con
đó.
Nhung ậm ừ để người đàn bà không nói nữa. Nàng cười buồn bă khi thấy
mẹ ḿnh đóng cửa lại. Băi tắm mà cũng độc quyền ư, cho dù chỉ là một
góc Vũng Tàu? Trời Phật ạ, làm ǵ mà vương tước đến thế, điều đó chỉ
càng làm nàng bị bạn bè xa lánh hơn.
Nhung mở toang cửa sổ và nằm suốt bốn tiếng ngó buổi chiều. Trong
ṿng bốn tiếng núi đá đang xanh bỗng tím sầm lại. Gió lùa vào khoảng
không lồng lộng chẳng bức vách nhân tạo nào ngăn được. Tiếng gió rít
lên như tiếng nói, hanh khô, sắc gọn, rát bỏng. Vũng Tàu không phải
là băi biển đẹp trong tâm hồn Nhung, dẫu cho dân thành phố xuống đây
như đi hội chợ, dù hoa đủ màu, ghế nằm đủ sắc. Bởi Vũng Tàu có vẻ đô
thị quá, nó như một băi biển nằm giữa trung tâm Sài G̣n. Chẳng phải
vậy sao, cũng những khuôn mặt ph́ nhiều v́ mỡ ấy, cũng xe cộ bảng
xanh bảng trắng ấy, cũng những lon bia sủi bọt, cái nh́n dục vọng đỏ
gay, chỉ khác với thành phố là ở đây thoải mái cởi áo quần ra, c̣n ở
Sài G̣n th́ liệu hồn: phạt vi cảnh ngay đấy.
Một luồn không khí mát tràn đến, sắp mưa phải không, sao trái tim
Nhung toàn hơi nước? Hẳn là mưa đến nơi rồi. Nếu có mưa th́ ḿnh tắm,
Nhung tươi hẳn lên và rời khỏi giường. Nàng chọn bộ áo tắm màu đen
lạ mắt.
Ra đến trước ngoài băi, nàng mới biết ḿnh dại dột. Nước da Nhung
trắng như bông, thân thể nhún nhảy trong động tác chạy như một con
sơn dương đang khiêu vũ, đôi vú mới lớn đă qua rồi cái thời kỳ “quả
cau nho nhỏ, cái vỏ vân vân” để biến thành sự sống tṛn trịa toàn
con người nàng toát ra sự mời mọc. Chỉ trừ đôi mắt, đôi mắt trong
veo cổ tích lạc lơng trong cái dáng của một cô đào xin-nê.
Công chúa băng ḿnh xuống băi tắm riêng biệt quen thuộc, ở đó cả gia
đ́nh nàng đang nằm dài phơi nắng trên những chiếc ghế xếp trang trí
đầy hoa văn.
- Cuối cùng con gái ḿnh cũng nhập cuộc.
Người đàng bà dụi đầu bào một người đàn ông trung niên nói nhỏ, họ
có vẻ hài ḷng. Tiếng của một thanh niên:
- Con bạn mày kháu thật, Nhung ơi.
Công chúa bĩu môi không thèm trả lời gă thanh niên từng bị ăn hai
cái tát bất ngờ, nàng lao ḿnh vào nước mặn, nước mặn như nước mắt
nàng tiên cá, nơi có thể làm cho nàng quên đi những phiền toái tầm
thường. Nhung bơi càng lúc càng xa, bởi v́ mưa không rớt như nàng dự
tính, nàng quyết định làm cho thân thể ḿnh thật lạnh thay cho những
giọt mưa. Bạch Tuyết ngày xưa đâu có được tự do bơi ngoài biển, Công
chúa suốt đời chỉ ngủ trong rừng. Trong rừng dễ có ma lắm nếu thiếu
một chàng Hoàng tử. Nhưng cũng dễ gặp cá mập ở biển lắm nếu thiếu
một người che chở. Ai vậy hỡi ông trời xa lắc? Tôi đang bơi như con
bướm đây sau khi tôi bơi như con ếch như con rắn, tôi bơi ba kiểu để
trở thành con người quư tộc. Tôi sẽ không bơi ngửa ở biển v́ như thế
xấu lắm, con gái chỉ có thể khoe nhan sắc ḿnh cho một người con
trai duy nhất, mười bảy tuổi tôi chưa h́nh dung được chàng Adam đời
ḿnh, tôi c̣n phải thi vào trường Nhạc nữa ông trời ạ.
Nhung lặn một hơi vào bờ, nàng rất ngạc nhiên khi gặp một thanh niên
lạ hoắc đang ung dung ngồi chơi đàn giữa ṿng vây gia đ́nh ḿnh. Một
bài hát lời Việt qua giọng trầm ấm áp của anh ta, nhưng nàng biết
chắc đó là bài Serenata của Toricelli “lắng trầm tiếng chiều ngân,
nhạc dặt d́u ái ân...”
Khoác chiếc khăn lông trắng vào người cho đỡ trần trụi, Nhung gieo
ḿnh xuống chiếc ghế dựa, khoảng cách từ ghế đến gia đ́nh nàng chừng
mười thước. Nàng muốn tận hưởng buổi chiều ở biển thật yên tĩnh.
Nhưng biển không cho nàng yên, biển rắc nhạc vào tâm hồn nàng. Hết
sóng, rồi gió, rồi tiếng guitare. Khúc hoà âm tuyệt đẹp. V́ ở dưới
chiều gió nên dù không muốn nghe, tiếng hát anh chàng lạ hoắc vẫn
vọng đến “đă quên hết sầu chưa, t́nh này là gió mưa, người ơi...”.
Tiếng hát chấm dứt và anh ta đứng dậy tiến về phía Nhung trong ánh
mắt đồng ư của mẹ nàng. Giọng nói của anh ta hơi khàn, anh chàng có
lẽ đă uống nhiều rượu.
- Tại sao cô ghét tôi?
- Tôi không nghĩ ǵ hết?
Thấy bên cạnh c̣n chiếc ghế trống. Nhung tỏ thái độ lịch sự.
- Mời anh ngồi.
- Cảm ơn cô.
Chàng trai ngồi xuống.
- Tôi là bạn học của anh Hai cô, tôi tên là Đế.
- Cái ǵ? Anh tên Đế à?
Nhung cười ngặt nghẽo:
- Thảo nào miệng anh toàn mùi rượu.
Đúng lúc đó, ba thanh niên bước qua, họ đều là anh trai Nhung, họ vỗ
vai người bạn học cũ.
- Nguyễn Hoàng Đế là một nhạc sĩ nổi tiếng, em chưa nghe bao giờ sao?
Mặt người nhạc sĩ đỏ ửng, anh ta ấp úng:
- Xin các bạn đừng giới thiệu tôi như vậy.
Vô ích, người anh lớn nhất, kẻ đỏm dáng nhất trong ba người anh, kẻ
suưt gây tai nạn cho Lụa như được bắt trớn, hắn huyên thuyên:
- Đế là thằng bạn đa tài của tụi tao, sáng tác nhạc, tự hát và biểu
diễn, chơi được đủ loại nhạc cụ, rất hợp với năng khiếu Piano của
mày. Chưa đủ, c̣n độc thân và có một gia tài khổng lồ do bà nội để
lại. Đúng không Nguyễn Hoàng Đế?
Tội nghiệp chàng bạn học bất đắc dĩ, chàng co rúm như con tôm trước
cuộc tấn công sỗ sàng và chớp nhoáng này. Cũng may cuộc chiến tranh
thực dụng bằng ngôn ngữ đă chấm dứt.
- Thôi anh Hai, anh Ba, anh Tư về trước, em nói chuyện với bạn anh
xem sao, hắn đang cô đơn v́ biển đấy.
“Ừ, các anh cút hết đi” Nhung định hét lên như vậy nhưng nàng dằn
xuống được. Hăy liếc về cha mẹ nàng, họ đang dụi đầu vào nhau, họ
đang biểu diễn một quan điểm ngoại giao đầy tinh tế hăy làm quen với
chàng nhạc sĩ lừng danh nầy đi, người lớn đă nghiên cứu rồi, không
thể nào trật được, có tài có tiền có khuôn mặt hiền từ một cách khả
ái, không bao giờ lỗ đâu, lư lịch cha mẹ đă nắm, đường tiến thân có
đồ thị rơ ràng, hăy can đảm lên con gái cưng.
Được rồi, Nhung sẽ can đảm ngay, nàng nói:
- Tôi có nghe một số bài hát của anh, cũng tạm được.
- Đó là do tôi viết trong lúc chưa quá chén.
A, anh chàng cũng khá lém lỉnh, khác hẳn bộ mặt đưa đám lúc năy, ít
ra phải có chút nam tính chứ.
- Anh đi đến đây bằng ǵ, đi từ lúc nào, cớ sao lại là bạn đám anh
đáng ghét của tôi, cha mẹ tôi cớ sao biết anh, và anh muốn ǵ khi
định làm quen với tôi?
Đế tuyệt vọng đứng dậy, chàng lặng lẽ trở lại chỗ xuất phát, có lẽ
định xin lỗi cha mẹ Nhung chăng, ồ không, chàng cầm lấy cây guitare
và ngồi bệt xuống cát, gần như bên cạnh Nhung. Sự trả lời được cất
lên không bằng cái lưỡi mà bằng nhạc. Âm nhạc bao vây người con gái
giữa biển, lúc bi thết lúc nồng nàn, âm nhạc đọc được hết những âm
mưu ngỗ nghịch của Nhung, những mơ ước mới lớn và phác thảo chân
dung chàng Hoàng tử của nàng Bạch Tuyết. Nhung mở lớn hai mắt, những
giọt lệ xúc động muốn ứa ra, không, không phải anh là Hoàng tử của
tôi, dù anh hiểu tôi đến tận cùng như vậy, anh xa lạ với lối sống
gia đ́nh tôi hoàn toàn, nhưng anh vẫn có thể đùa và thân mật với nó,
anh như một nhà tiên tri nhưng không như một Hoàng tử, anh thiếu một
con ngựa, một bó cung tên, một thanh gươm thi sĩ, anh chỉ có những
cây đàn, điều đó chưa đủ để đánh thức giấc mơ tôi.
Nhung ôm lấy mặt khi Đế vừa ngưng đàn. Những ngón tay duỗi ra ră rời
tưởng có thể bật máu, chàng nói như độc thoại:
- Tôi biết mặc em từ lúc em mới sáu tuổi, rồi mười một, mười hai,
mười ba... và sau đó th́ quên mất. Tôi không lại nhà em nữa để đi
lang thang như một tên lảng tử bô-hê-miêng, thực tế như một tên
Kissinger, tham vọng như một tên Hitler chơi nhạc. Không ai ngờ được
em lớn nhanh như thế. Tôi đă tự lái xe đến đây, đi trên biển một
ḿnh rồi sững sờ nh́n thấy một pho tượng Hy Lạp trôi trên biển. Tôi
có quan tâm ǵ những tiếng kêu thân mật của những bạn cũ của tôi,
tôi tự hành hạ ḿnh bằng một bài của Toricelli muộn màng. Pho tượng
đă bị sóng đẩy vào bờ và đang sống động như nữ thần trên chiếc ghế.
Trời ơi, nếu tôi c̣ng tiếp tục đến nhà em những năm sau đó, th́ có
lẽ hôm nay chúng ta sẽ chẳng xa lạ cùng nhau. Em hôm nay đă có những
ước mơ khác, nhưng đối với tôi không hề ǵ, tôi quen sống bằng đam
mê và bệnh hoạn, tôi không định đầu độc em đâu, bởi v́ tôi không
thiếu phụ nữ vây quanh ḿnh. Nhưng họ chẳng bao giờ bóp được trái
tim tôi, chỉ riêng ḿnh tôi bóp nó chết. Em có thể kích động tôi bóp
nó chết được không, tôi chưa thể đoán trước được... Như một kẻ lên
đồng sau khi xuất hồn trở về đời sống thực, Đế thở nặng nhọc, sinh
vật Pascal trong chàng mong manh quá, Nhung cảm thấy ái ngại.
- Anh làm sao hợp với cha mẹ và anh Hai em được?
- Có thể họ xấu...
Chàng nói:
- ... Nhưng đă có một thời họ tốt, hồi đó gia đ́nh em c̣n nghèo, tôi
chỉ cần có thế, đă có một thời tôi với anh Hai, anh Ba em gắn bó với
nhau, ngay cả lúc chơi bi da và lúc uống cà phê thiếu nợ. Bây giờ
gia đ́nhem đầy quyền lực và tôi cũng đầy tiếng tăm, nhưng tôi vẫn là
tôi muôn đời, tôi là tôi lúc ăn mày cũng như lúc thừa kế gia tài một
bà già ích kỷ mà anh Hai em đoán là đồ sộ.
- Anh sử dụng tiền đó như thế nào?
- Thế nào ư?
Chàng móc trong túi một xấp giấy 50.000 đồng ra và định đốt nhưng
Nhung kịp ngăn lại, cái bật lữa gaz đă không làm tṛn trách nhiệm
của nó .
- Thế đó!
Chàng hỏi:
- Tôi có bịnh hoạn không em?
Tự nhiên Nhung cúi đầu xuống, đây là cảm xúc xảy ra lần thứ hai sau
khi nghe Đế chơi đàn. Nàng chán làm công chúa lắm rồi, tạm thời là
lúc này.
- Tại sao anh không mời em đi đâu?
Chỉ chờ có vậy, Đế tiến lại cha nàng:
- Cháu xin phép đưa cô bé đi dạo thành phố, khoảng nửa tiếng thôi.
Quay qua người đàn bà, chàng trân trọng.
- Bác giữ giùm cháu cây đàn, đôi khi bác phải trở thành thiếu nữ một
chút với bác trai chứ!
Người đàn ông mập béo cười ha hả, ông tự măn xoa đầu chàng nhạc sĩ,
rồi sau đó khoác vai người đàn bà, họ đi ngược lại hướng hai người
tuổi trẻ, họ cần về biệt thự để xoa bóp lưng nhau.
o0o
- Em lại sang trọng như công chúa.
Khi hai người ngồi xuống ghế, chàng nói trước. Cái quán ăn nằm khuất
sau những ngọn phi lao, ấm cúng và kín đáo nhờ những chụp đèn lạ mắt,
nhạc tương đối chọn lọc và quan trọng hơn hết là không có du đảng.
Những cặp t́nh nhân qua một ngày hứng biển đă bắt đầu phơi sương.
Đêm xuống lẹ làng như sóc.
- Anh nói đúng, hồi năy em làm con người một cách thứ dân, con người
dưới đáy. Anh hiểu em như một đứa bạn gái em.
- Cô ấy tên ǵ?
- Lụa.
- C̣n em?
- Nhung.
Chàng xoa tay.
- Nhung và Lụa, các loại vải đắt tiền.
- Không, bạn em rất nghèo.
Đế không nói ǵ nữa, chàng im lặng, chàng muốn được làm tri âm của
Nhung đêm nay, chàng sẽ ngồi im lặng như vậy măi nếu Nhung cũng im
lặng. Nhưng Nhung không im lặng:
- Anh nghĩ sao về Vũng Tàu?
- Tôi không ưa nó, tôi chỉ ưa biển mà là biển không có người. Biển
Duyên Hải chẳng hạn, nó như một cô gái trinh bạch, c̣n Vũng Tàu bị
tha hoá như môt mụ nạ ḍng. Em hiểu nạ ḍng là ǵ không, là người
đàn bà ái t́nh sành sỏi, nó đón đủ loại đàn ông vào ḷng. Hư quá.
Cũng may c̣n có em, tôi nói thật, tôi cầu cứu đến biển trong một
phút yếu ḷng ở Sài G̣n. Ai ngờ cái băi biển ô hợp lại tặng một nàng
thánh nữ cho tôi. Tôi nói có quá lời không?
Nhung b́nh tĩnh, nàng đă qua cơn choáng váng đột ngột.
- Anh không nói quá lời bởi v́ anh đang quá chén, phải chưa?
Lần này th́ Đế cười, chàng cũng đă qua cơn mặc cảm thất bại của kẻ
đi chinh phục. Như sực nhớ điều ǵ, chàng lục soát trong túi áo.
- Hăy cầm lấy tấm giấy này, tôi muốn gặp lại em qua một người bạn
trai độc đáo.
- Cái ǵ vậy?
Nhung đưa mắt nh́n qua nội dung. Một hàng chữ vỏn vẹn “Tao sẽ đọc
thơ ở nhà văn hoá, quyết định này đối với tao rất bất ngờ. Nhớ đến,
Vũ Vương”. Phía dưới là ngày, giờ và một kư hiệu ǵ coi bụi đời hết
sức. Nhung đưa mảnh giấy lại cho người nhạc sĩ.
- Em giữ làm ǵ bút tích của bạn anh. Em sẽ ghi ngày, giờ và nhận
lời đến.
Đế hoan hỉ ra mặt, chàng bộc lộ tất cả niềm vui của ḿnh.
- Cảm ơn em vô cùng, em biết không, đây là một nhà thơ cực kỳ giang
hồ.
- Có giang hồ giống cây đàn của anh không?
Đế cau mặt.
- Em đă hiểu sai về bạn anh, nó “đàn ông” hơn anh nhiều, muốn là làm,
làm không được th́ làm lại, không công danh, không địa vị, không
tham vọng, nó muốn và nó đau đớn.
- Anh cũng gần như vậy.
- Khác chứ, anh có tiền, c̣n nó chỉ có đời. Hai cái chưa biết cái
nào thắng. Nhưng anh và nó đều thiếu một thứ là... t́nh nhân loại.
- Được rồi, em sẽ đến.
Nhung nói lúc nàng đứng lên.
Họ chia tay ngay trước cửa ngôi biệt thự, cây đàn của chàng nhạc sĩ
đă bị bỏ quên như lời của một bài hát. Chàng th́ thầm:
- Anh chính là Chú Lùn.
Nhung như muốn ngất xỉu, không lẽ những ǵ đùa nghịch bằng tưởng
tượng giữa nàng và Len đă trở thàng sự thật sao, phải một lúc lâu
lắm nàng mới nói được, nàng nói như rên rỉ:
- Đừng đùa với em. Nguyễn Hoàng Đế, anh cao lớn như vầy mà...
- Không, anh không đùa, anh c̣n hai người bạn trai nữa, Thi sĩ là
một, Hoàng tử là hai, tụi nó đều cao một mét tám mươi, tụi nó đều
gọi anh là Chú Lùn.
- Trời ơi!
Thi sĩ th́ chắc là Vũ Vương rồi, c̣n Hoàng tử, gă là ai vậy?
Chú Lùn bóp chặt bàn tay nàng rồi biến mất trong bóng tối. Nỗi nghi
ngờ của Nhung chưa có dịp chấm dứt. Nàng định bước vào pḥng riêng
th́ bị ṭ ṃ bởi một giọng đàn ông lạ, một giọng của một kẻ lớn tuổi
mà có vẻ quen thuộc.
- Tôi định nói với anh chuyện này anh Bảy!
Đúng là tiếng chú Tám, Nhung suưt reo lên và tự bụm miệng ḿnh lại.
- Chuyện làm ăn ra sao chú Tám?
Tiếng của cha nàng:
- Tao chỉ có mỗi mày là ruột thịt, nhưng tao không yên tâm chút nào.
Cái chi nhánh du lịch tao giao cho chú mày làm ăn ra sao?
- Th́ tôi định nói với anh mà anh cứ ngắt lời, tôi sẽ phát triển nó
thêm ở Đà Lạt, tôi xuống Vũng Tàu gặp anh là v́ vậy.
Giọng người đàn ông tên Tám nhỏ dần:
- Tôi mới tuyển hai nhân viên nữ “chiến” lắm. Đứa hai mươi đứa mười
bảy.
- Nữa, cũng cái tật đó. Bỏ bớt đi chú Tám, nếu chú c̣n muốn kinh
doanh.
- Th́ kinh doanh là phải vậy chứ sao anh Bảy, một đứa rất bảnh chỉ
bằng tuổi con Nhung nhà này, nó có vẻ bất cần đời.
- Ai lại sử dụng đứa bất cần đời.
- Bậy, nó có học lại giỏi sinh ngữ tên là Leng Keng ǵ đó, tôi chỉ
tiếc cái con bé kia...
- Cái ǵ nữa, tuyển đủ hai cô mà.
- Ừ, nhưng cái con bé mặc áo dài trắng bỏ về c̣n hay hơn nữa, nó như
Claudia Cardinal...
Tiếng cha Nhung cười phá lên:
- Đồ thứ già mất nết, ngủ đi, sớm mai bàn.
N Nhung chặn trái tim ḿnh cho bớt đập. Tại sao có một cô bé nào tên
Leng Keng ǵ đó phải đi xin việc? C̣n lâu Phù Thủy mới giở đến tṛ
này, nhưng biết đâu đó, Phù Thủy có bao giờ ghé thăm nhà cô đâu,
thôi đừng nghỉ bậy bạ nữa. Nhung ơi, chắc là một sự trùng tên ngẫu
nhiên, giờ này hẳn Phù Thủy đang phóng Cub như bay trên đường phố,
đừng t́m kiếm người mợ vô vọng nữa. Chú Lùn của nhà ngươi đang ở
trong giấc mơ ta đêm nay. Và Công chúa ngủ dễ dàng như một đứa trẻ
con no sữa, nàng mơ thấy ḿnh là một cành hoa huệ trắng muốt.
Chương 3: MỘT NGÀY CỦA NĂM NGƯỜI
Công chúa tỉnh giấc lúc đồng hồ điểm sáu giờ chiều. Nàng đă ngủ như
chết. Đúng một tuần từ hôm ở Vũng Tàu về nàng luôn luôn thèm ngủ. Có
phải khi ngủ nhiều con người ta thường dễ nằm mơ hay không? Người
đánh thức cơn mê ngủ của Bạch Tuyết lại chính là Chú Lùn, nói đúng
ra là cái hẹn của chú, chứ Hoàng Tử th́ chẳng hề làm nàng bận tâm,
anh ta chưa lộ mặt. Bữa nay thứ bảy ở Nhà Văn Hoá thành phố có một
đêm thơ của thi sĩ Vũ Vương nào đó, mặc kệ anh ta, điều Công Chúa
cần thiết là gặp lại Chú Lùn. Nhạc sĩ Đế đă hứa là sẽ đón nàng ở cửa
trước giờ khai mạc nửa tiếng kia mà, nàng vốn quen với sự được hộ
tống ngay từ trong gia đ́nh. Cuộc đời nàng sinh ra vốn không phải
được ưu thế như vậy sao?
Nhung chọn một bộ y phục quen thuộc với mắt nàng, nhưng ít khi tŕnh
diễn trước mọi người, bộ đồ đầm của công chúa Bạch Tuyết gồm hai màu
trắng và đỏ. Nàng kiêu hănh soi gương để nhận ra ḿnh tuyệt đẹp. “Rủ
Lụa đi cho biết”, một ư nghĩ bất chợt xuất hiện, mà biết ai vậy hỡi
cô nương: Chú Lùn hay Thi Sĩ? Lụa ơi, hồn ai nấy giữ nghe cưng.
Con đường đến nhà Lụa phải đi qua ít nhất một trăm cây me, Lụa tắm
mát trong biết bao là thiên nhiên thơ mộng, sao cô vẫn cứ không chịu
hài ḷng về ḿnh. Cô khó hiểu như một sơn nữ.
Nhung dừng chiếc Cub: ở đầu hẻm, nàng dắt xe giữa những tiếng reo
trầm trồ của bọn trẻ con. Trẻ con ga lăng và thông minh hơn người
lớn.
- Giống công chúa Bạch Tuyết quá Tèo ơi!
- Ờ, phim “Người đẹp ngủ trong rừng” đó Tí
- Cô ơi, cô t́m ai vậy?
- Ở xóm ḿnh cũng có công chúa Lọ Lem nghe, chị Lụa đó.
Nhung thấy thương đám trẻ con này quá chừng, nàng không sợ sự lam lũ
của chúng, đă lâu nàng không ghé vào nhà Lụa, c̣n nhà Len th́ không
bao giờ, địa chỉ họ là trường lớp, công thức của gia đ́nh Nhung toán
học như thế nếu như bữa nay không phải do lời mời của nhạc sĩ phú
ông Nguyễn Hoàng Đế, người chinh phục tâm hồn thực dụng của cha mẹ
Nhung. Th́ dễ ǵ nàng được ra khỏi nhà.
- Các em chỉ dùm chị nhà chị Lụa đi?
Những cái răng sún reo lên:
- Biết ngay mà!
- Chị đi theo em.
Trí nhớ của Nhung khôi phục dần dần khi bắt gặp cây mận. Khỏi chờ
hỏi thăm ai, Lụa xông ra ôm Nhung như một trái mận hường từ trên cây
rớt xuống.
- Trời đất, gió nào thổi Công Chúa đến đây?
- Rồng đến thăm Rồng được không?
Nhung cong môi thay cho nụ cười răng khểnh. Hai cô gái kéo nhau vào
nhà. Đám trẻ con bu quanh chiếc Cub. Mấy đứa lên mặt đàn anh.
- Đố mày đời thứ mấy?
- Ối, mô-đen “thất kinh” mà Tèo.
- Ê, coi chừng nắp xăng biến mất nghe.
Một đứa trưởng thành nhất trong bọn nói:
- Lát nữa tụi bay coi chị Lụa với cô áo đầm cô nào đẹp hơn…
Đám trẻ con tản đi nhanh như khi chúng bu lại. Chúng như đàn kiến bị
vỡ tổ v́ một cây nhang chọc vào. Cây nhang có khuôn mặt một người
đàn bà đứng tuổi, tóc muối tiêu, má chị Lụa của chúng. Bà cũng vừa
mới gánh nồi bún riêu về, nồi bún riêu đă tiêu thụ đến nỗi không c̣n
ǵ để bàn căi nữa.
- Ủa, con đến chơi hả Nhung, tiếc quá, hết ǵ cho các con ăn rồi.
Nhung cúi đầu chào bà, trong chớp nhoáng nàng thấy nếu mẹ ḿnh chỉ
bằng phân nửa trái tim người phụ nữ này th́ nàng đỡ quạnh hiu biết
mấy.
- Dạ, con đến rủ Lụa đi nghe thơ.
- Lạy Chúa, thơ c̣n được người ta nghe ư?
Bà vừa xếp quang gánh vừa lắc đầu:
- Bác tưởng chỉ thời bác sống người ta mới mê thơ chứ!
Nhung có cảm giác như ḿnh nói dối, nàng đỏ mặt.
- Dạ, tụi con cũng thích.
Không rào trước đón sau, bà nói ngay:
- Lụa à, con sửa soạn đi chơi với Nhung đi, má thu xếp nhà cửa được
rồi.
- Ḱa má, đợi con uống trà với bạn đă.
N Nhung cầm ly nước trà thơm ngát mà uống không đành, bạn nàng đang
loay hoay bên những chồng chén bát, nh́n sự dằng co công việc giữa
má và Lụa, nàng tự nhiên tủi thân. Nàng liếc nh́n đồng hồ đeo tay:
đă sáu giờ rưỡi. Lúc này Chú Lùn đang đứng ở đâu?
Lụa bước xuống gác trong chiếc áo dài trắng tinh khiết, không c̣n
vết tích ǵ về kỷ niệm chuyến xích lô hôm đó, cô độ lượng và tha thứ
cho anh Hai của Nhung như số tuổi mười bảy của ḿnh. Kéo vạt áo dài
khép nép ôm Nhung sau yên xe. Lụa Á Đông thuần khiết như sen bên
cạnh Nhung Tây Phương thùy mị như huệ trong b́nh cắm.
Xe vừa dừng lại th́ đă có người đứng ra nghinh đón, không phải một
người mà cả bầy, c̣n Nguyễn Hoàng Đế, chàng ở đâu?
- Chào hai người đẹp.
- Tụi anh chờ các em đă lâu.
- Trước lạ sau quen đừng sợ ǵ cả, tụi anh cũng đi nghe đọc thơ đây.
- Nhập với bạn gái anh cho vui các em.
- Đêm nay các em là bà hoàng, không có tên thi sĩ nào dám tán tỉnh
đâu…
N Nói chung, hai người đẹp của chúng ta bị bao vây bởi ngôn ngữ,
cũng là chuyện thường t́nh, những người trẻ tuổi không biết giới hạn
sự sàm sỡ của họ, mỹ nhân tự cổ như danh tướng bao giờ lại chẳng thế.
Lúc ấy mới thấy mặt mũi Đế, anh chàng nhạc sĩ xông xáo chạy lại, anh
chứng tỏ ngay sự độc quyền của ḿnh.
- Em trễ mười lăm phút.
H́nh như cảm thấy câu đó c̣n thiếu, chàng bồi tiếp:
- Em và bạn em trễ mười lăm phút, anh đứng dựa gốc me đúng chín trăm
giây.
Nhung bật cười v́ cái láu lỉnh của Đế, nàng giới thiệu:
- Lụa, bạn gái em học cùng lớp, cô ấy rất mê thơ.
Đế đưa tay ra bắt, chàng chưa bao giờ thấy một đôi mắt búp- bê nào
hoàn thiện như Lụa.
- Cô dễ vỡ lắm.
Như đă quen từ lâu, chàng th́ thầm:
- Nụ cười của cô cũng làm cho người ta dễ vỡ theo.
Đột nhiên có một bàn tay nắm vai chàng kéo lại, khuôn mặt gă thanh
niên đỏ gay, hắn được trang bị một bộ râu quai nón khá cô hồn.
- Này, đừng ba hoa trước người đẹp, tụi tao đợi nàng trước mày.
Đế chẳng lộ vẻ ǵ quan tâm, chàng hất tay hắn ra.
- Đừng giỡn ông bạn, thôi, ḿnh đi vào hội trường hai cô bé…
Nhung hoảng sợ thực sự, nàng nắm tay Lụa kéo đi trước, gă thanh niên
say rượu tấn công ngay, nhưng đă bị Đế thúc chỏ vào bụng, chàng dùng
một thế Judo liệng hắn chúi nhủi, hai tên bạn của hắn không bỏ lỡ
thời cơ cặp hai bên hông chàng. Lụa bất giác nhớ ngay đến Vương,
chàng trai kỳ diệu như trong truyện thần thoại, giá mà lúc này có
mặt anh, cô kêu lên trong ṿng ngực “Vương ơi!”.
Chỉ chờ có thế, Thượng Đế gơ ngay chiếc đũa thần xuống ngay tim Lụa.
Lâp tức một chiếc xích lô thắng lại ghê rợn, người đàn ông lái xe và
người đàn ông ngồi trên nệm xe nhảy xuống, họ xuất hiện như hai
Gô-li-at khổng lồ. Đám thanh niên hung hăn lùi lại, Đế rảnh tay cười
x̣a.
- Ái chà, giờ mới chịu đến hả hai bạn?
Té ra họ quen nhau trước, Lụa và Nhung cùng reo lên:
- Hoan hô phép lạ!
Chưa quan tâm đến hai cô vội, Vương chụp ngay cổ áo tên cầm đầu, gă
có râu quai nón. Bạn anh cũng lẹ làng bẻ tay thằng thanh niên mặt
lưỡi cày định uy hiếp Đế lúc năy. Vương hét lớn:
- Các bạn nể mặt tôi chút chớ. Muốn ǵ t́m thằng Vương mà chơi.
Gă râu quai nón tỉnh hẳn rượu.
- Tha cho em đi anh Vương, đêm nay là đêm của anh mà, em biết chứ,
nhưng tại bạn anh muốn lấy le người đẹp trước mặt tụi em…
Vương không nén được cười, nhưng anh không được phép cười, anh bắt
buộc phải nghiêm nghị, đó là luật giang hồ.
- Chú có muốn coi tôi “múa” không?
Mấy gă thanh niên run lập cập.
- Không muốn hả, vậy th́ dẹp hết. Nói tụi nó tươm tất lại, bạn tôi
là ai các chú biết? Nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Đế, đai đen nhu đạo đó!
- Trời đất, thiệt sao anh Vương?
Người thanh niên mặt lưỡi cày líu lưỡi, hắn lạ ǵ tên tuổi Nguyễn
Hoàng Đế, những buổi biểu diễn của chàng, hắn c̣n phải mua vé chợ
đen.
Phần kết thúc buổi lộn xộn thuộc về kẻ khổng lồ có khuôn mặt như
Alain Delone trên xích lô hồi năy, anh tuyên bố:
- Thôi huề hết.
Ba hiệp sĩ thế kỷ 20 kéo nhau vào hội trường, nhưng không, họ ghé
vào quán lộ thiên trước hội trường, tất nhiên Lụa và Nhung cũng đi
luôn. Có điều trái tim hai cô vẫn chưa hết hồi hộp. Mọi chuyện diễn
ra chớp nhoáng và cũng dàn xếp chớp nhoáng như xinê. Suốt một thời
lăng mạn. Nhung chưa bao giờ chứng kiến những người mà tố chất đàn
ông có từ đầu đến chân như vậy, Đế nho nhă và tỉnh táo, anh Vương
th́ chững chạc như một kẻ đại ca, c̣n bạn anh ta th́ xem tất cả
giống tṛ hề, họ có thể khuất phục bất cứ chướng ngại nào họ gặp,
cùng với ư chí, ḷng can đảm, niềm tự tin của họ, tự nhiên nàng cảm
thấy ḿnh lớn lên hẳn, giá trị hẳn, c̣n ǵ hănh diện và mang ơn cho
bằng nàng Kiều Nguyệt Nga lúc chứng kiến Lục Vân Tiên dẹp tan thảo
khấu.
Riêng Lụa lại có suy nghĩ khác, cô linh tính biết rằng có một sự
ràng buộc thiêng liêng nào đó giữa cô và chàng trai đạp xích lô bí
ẩn này. Bằng chứng là lúc nào cô nguy hiểm đều có mặt anh bên cạnh,
thần giao cách cảm phải không, phản xạ tiềm thức phải không, sao mà
cay nghiệt quá, lúc em trùm mền nằm ngon giấc trên giường th́ anh
vẫn lầm lũi trong cơn mua, giữa cuộc đời phức tạp này, anh c̣n phải
khổ sở v́ chiếc xe xích lô của ḿnh đến bao giờ nữa. Cô đă từng đặt
một câu hỏi cho anh về sự thơ mộng có hay không có thật. Lúc nào anh
sẽ trả lời?
- Hai ly nước cam, ba cà phê đá.
Tiếng người bạn trai của Vương vang lên, trong khi Đế nhanh chóng
giới thiệu bàn tṛn.
- Đây là Nhung, em gái một người bạn học cũ tôi mới làm quen ở Vũng
Tàu. Lụa, bạn gái Nhung. C̣n tôi tên Đế, hai bạn trai tôi tên Vương
và tên Bá
Chỉ cụt ngủn như vậy mà như cả một trăm năm. Lụa cúi đầu cắn môi, cô
không dám ngước nh́n Vương, cô biết anh đang quan sát ḿnh, anh
nh́nh rất sắc và thẳng không chớp mắt, cô không chịu nổi ánh mắt đó,
dù khoé môi anh có thể hóm hỉnh vài giây. Lụa thấy nó toát lên mùi
khinh bạc. Vương gơ một điếu thuốc xuống bàn.
- Không ngờ tái ngộ cô bé.
- Dạ.
- Have you ever seen the rain?
- Dạ.
- Tiểu Muội, có bao giờ nhớ nước mưa không?
Chúa ơi, sao anh nói điều đó trước mặt Nhung, bạn em, nhưng em làm
sao cản anh nói được.
- Tôi luôn luôn nhớ tới em, tôi nói thật, tôi nhớ tới chiếc áo dài
trắng như sen trong bùn, bùn nhà giàu nào mà bám được.
Anh vỗ vào vai Đế.
- Xin lỗi túi tiền không đáy của mày nghe, tao đang tâm sự với Tiểu
Muội.
Anh tiếp:
- Tôi không nghĩ rằng em c̣n nhớ tôi, sao em biết tôi là nhà thơ Vũ
Vương, sự ngẫu nhiên phải không cô bé?
- Ủa.
Chính Nhung thốt ra chớ không phải Lụa, nàng ngạc nhiên đến hai lần.
- Vậy ra anh là người đạp xích lô hôm đó, thảo nào… thảo nào em ngờ
ngợ, anh cũng sẽ là người đọc thơ đêm nay nữa sao, vậy ra...
Nàng nghẹn lời. Không có ǵ nhục nhă bằng ḿnh là em ruột của gă đàn
ông bị ăn hai cái tát xứng đáng, chưa kể đến chuyện người bạn trai
hôm nay ngồi cùng xích lô với Vũ Vương, nếu đúng như lời kể của Đế
th́ hắn phải là… Hoàng Tử, có thể như thế không? Nhung hỏi thảng
thốt:
- C̣n anh, có phải anh mang biệt danh là Hoàng Tử phải không?
Anh chàng cao lớn trố mắt, anh đang muốn huưt sáo ngay tức th́.
- Sao cô bé biết được, anh chẳng những là Hoàng Tử mà c̣n là họa sĩ
nữa, anh là họa sĩ dân gian đấy, Robert Bá mà.
Nhung sững sờ chết điếng. Anh chàng trả lời như Tây và kiểu cách
cũng Tây cực kỳ. Hôm nay Vương và Bá đều mặc áo thun, quần Jean bạc
phếch, Bá đẹp trai như thiên thần, c̣n Vương thi ngổ ngáo. Họ đều
phong trần hơn so với cách phục sức lịch sự của Đế. Cả ba xuất sắc
theo kiểu của họ.
Vũ Vương bất chợt lên tiếng:
- Xin lỗi Lụa, để anh hỏi thăm Nhung một chút, có phải cô Nhung là
cô gái ngồi trên chiếc xe hơi?
Nhung bối rối:
- Dạ, hôm đó…
- Vậy th́ tôi xin lỗi đă lỡ nặng tay với anh trai cô, nhưng giả dụ
bây giờ gặp lại, cô có cho phép tôi nặng tay tiếp tục?
- Anh ác quá.
Lụa níu tay Vương ra dấu, nhưng anh phớt lờ.
- V́ tôi đă có ấn tượng với những kẻ nhiều của cải qua kinh nghiệm
riêng, tuy nhiên chuyện đó không nói ở đây, tôi có thể quỳ dưới chân
cô mà nâng từng sợi tóc rụng nhưng đừng ḥng tôi đầu lụy v́ sự uy
hiếp của quyền thế. Nói vậy Nhung chớ nên giận. Bởi v́ trước sau ǵ
tôi cũng là người thân của cô.
Anh quàng vai Đế.
- Bạn tôi sẽ không phản đối ư kiến vừa rồi đâu.
Nhung như bị tạt một gáo nước đă bốc hơi hết. Nàng bắt đầu thấy ḿnh
đủ sức gia nhập cuộc chơi của ba người đàn ông kỳ lạ này. Không dại
dột trả lời, cứ đoan trang như Công Chúa, cứ đài các một đôi khi,
bởi v́ đối với một kẻ ngông cuồng dám đạp xích lô lên ngay chỗ mà
hắn sẽ biểu diễn đọc thơ trước đám đông th́ không c̣n ǵ để nói nữa.
Hắn c̣n sợ ai ḱa? Hắn là một ông trời mini. Này Nhung ơi, hoặc hiền
lành như Tiểu Muội, hoặc bí ẩn như Phù Thủy may ra hắn mới biết sợ.
Chỗ yếu nhất của con trai là chỗ hắn làm bộ dũng cảm nhất. Không có
ǵ phải ngán. Nghĩ thế nên nàng chỉ mỉm cười.
Quả thật Vương chột dạ, trên đời này sao nhiều thiếu nữ giống Đức Mẹ
Maria đến thế. Anh uống cạn ly cà phê đá.
- Vào được rồi, đông nghẹt người, tụi ḿnh lên hàng ghế trước.
Đế lại quầy trả tiền, Vũ Vương có nhiệm vụ hướng dẫn cả nhóm. Theo
sự thỏa thuận trước với ban giám đốc nhà văn hóa. Vương có quyền
chọn mười khách ngồi có số ghế. Đây là một trường hợp đặc biệt v́
thơ không phải là món ăn ưa thích với khán giả nhỏ tuổi bây giờ, họ
đă bị đầu độc bởi quá nhiều thơ xoàng xĩnh, giả hiệu nên đâm ra chán
ngấy, họ chỉ chờ đợi ở Vũ Vương, cả ban tổ chức và cả khán giả. Giai
thoại về đời sống giang hồ của anh có thể chép thành một cuốn sách,
tiếp xúc với một con quái vật là một điều thú vị cho hệ thần kinh
nhạy cảm chứ sao, huống hồ lại là một con quái vật làm thơ ngon lành
nữa.
o0o
Số lượng người đến tham dự một đêm thơ như thế này phải nói là
chuyện hiếm khi xảy ra ở một nhà văn hóa quen lối bán vé quốc doanh
không ít người phải đứng nhưng họ vẫn vui vẻ, khói thuốc lá bay mù
mịt, đêm thơ bắt đầu chậm đúng nửa tiếng.
Lúc đi ngang qua hàng ghế cuối, Vương bắt gặp đám thanh niên gây gỗ
lúc năy, anh nheo nheo mắt. Đúng là “tứ hải giai huynh đệ”. Xích
mích nhau v́ chuyện phụ nữ càng phải nên bỏ qua. Gă râu quai nón la
lớn:
- Lát đọc thơ xích lô anh Vương? Giới xích lô tụi em chịu bài đó lắm.
Những gă khác ḥ hét:
- Nhớ đọc thơ ve chai nghe, tôi nghe anh đọc hồi đi thanh niên xung
phong lận, ở huyện Xuyên Mộc đó, nhớ không anh Vương?
- Này cha nội, bài thơ nào phổ nhạc hát rầm trời ở Duyên Hải, đừng
quên nghe.
“Nghe. Nghe. Nghe…” Những câu nói kết thúc bằng chữ “nghe” lùng bùng
lỗ tai Vương, anh đâu phải là ông Hứa Do kiêu ngạo đến mức đi rửa lỗ
tai, trái lại anh vểnh hết tai nghe thêm tiếng “nghe” từ một giọng
con gái trong ghế ngồi nhỏ nhẹ.
- Thơ t́nh về ngón út nữa nghe anh?
Vương quay đầu lại, cô gái ở hàng ghế vừa bước qua không hề quen
biết, sao mà ngọt ngào như Tiểu Muội của anh. Tất cả những bài thơ
truyền khẩu của anh đă có đất sống, chưa cần đọc mà tự thân nó đă
tồn tại, anh muốn ǵ nữa bây giờ?
Vũ Vương muốn ǵ à? Anh muốn năm cái ghế cách ly đám đông, anh nói
với Robert Bá:
- Mày hộ tống Tiểu Muội, thằng Đế ngồi cạnh Nhung, tao gặp ban tổ
chức chút xíu.
Trong chớp mắt cái dáng cao lớn của Vương đă khuất sau sân khấu. Tên
khổng lồ thứ hai bắt đầu lộ diện, hắn bắt chuyện với Lụa.
- Em quen với thi sĩ trong trường hợp nào?
Lụa cắn môi:
- Em không biết anh ấy là thi sĩ, anh ấy gặp em lúc đang đạp xích lô.
- Trời ạ, nó là thi sĩ giả dạng đấy, em có coi phim “Người hầu bán
giả danh chạy trốn” chưa? Cũng là nó đấy, nó từng làm hầu bàn nữa em
ơi.
Ngừng một chút, Bá tiếp:
- C̣n anh hơn ǵ nó, anh đi bán ve chai, em có nghe dân ve chai rao
hàng chưa, này nhé “răng vàng, bạc vụn, tiền cũ, tiền xưa, ghế, bàn,
giường, tủ, sắt vụn… bán không”. Đó, tụi anh bụi đời lắm, tụi anh là
Donquichotte mà.
Lụa ngây thơ:
- Bán ve chai giống mấy người Tàu vô xóm em mua giấy báo phải không
anh?
- Bậy.
Robert Bá nghiêm túc hẳn:
- Dân ve chai có vương quốc riêng của nó. Đứng đầu là một gă trọc
đầu có biệt danh Đại Đế, Đại Đế chứ không phải thằng nhạc sĩ bạn anh
đâu. Phía dưới Đại Đế là Tả Thừa Tướng và Hữu Thừa Tứơng, tức là một
gă chột mắt trái và một gă chột mắt phải. Chúng nó là vua của Sài
Gon. Chợ Lớn đấy em ạ. Chúng thu gom hết những ǵ mua được mà lính
tráng đem đến. Ba ông xếp mà.
- C̣n anh làm chức ǵ?
Bá cười ha hả:
- Anh cũng có uy lắm. Anh là một trong Tứ Đại Thiên Vương, tức là
một trong bốn đầu lĩnh ve chai. Tiếng trong “nghề” gọi là “lái chính”,
cô bé hiểu chưa? Hoạ sĩ Khổng Thành Bá tự Robert Bá có uy như thế đó.
- Chúa ơi, anh và anh Vương giống như hiệp sĩ.
Bá khoái chí.
- Tuyệt, em thấy các hiệp sĩ đẹp trai không?
Lụa đỏ bừng hai má, cô không ngờ anh chàng táo bạo cỡ vậy, nhưng cô
đă quen lối nói chuyện của họ, mà chẳng phải vậy sao, thử quan sát
Khổng Thành Bá coi: Anh giống một hoàng tử trong truyện cổ tích, mắt
nâu, mũi cao, miệng rộng, vai ngang, tướng thẳng, mặc vơ phục dám
thành hoàng tử thật đấy, có điều lúc này th́ hợp với một anh chàng
lăng tử hơn.
- Em thấy các anh là những con người đứng đắn.
Bá cười ngất, anh th́ thầm vào tai Lụa:
- Này, tại sao Thi Sĩ kêu em bằng Tiểu Muội?
- Chuyện đó do em. Em tự đặt ra
- Em có đọc truyện Kim Dung chưa?
- Chưa, lần đầu tiên, anh Vương chỉ nói cho em về ông Phạm Duy,
nhưng em cũng không nhớ…
- Vậy là được, chớ để ư lăo đó, mà phải để ư lăo Kim Dung. Bởi v́
lăo này sáng tác ra chữ Tiểu Muội.
- Thật vậy hả anh Bá?
- Ừ, hồi xưa anh mê truyện kiếm hiệp của lăo lắm, anh chỉ muốn là
Trương Vô Kỵ mà thôi.
Lụa nhớ ra rồi, đây là nhân vật trong một cuốn phim vidéo có tên là
Cô Gái Đồ Long, hôm đó bà Tư hàng xóm mướn về rồi bắt Lụa và má thức
cả đêm để coi.
- Tại sao anh muốn làm Trương Vô Kỵ
- Để cướp của nhà giàu cho nhà nghèo, để thế thiên hành đạo, để có
một số Tiểu Muội ghẹo chơi. Nhưng bây giờ anh hết thích hắn rồi.
- Anh định thần tượng ai nữa?
- Triệu Minh Quận Chúa, anh thích nàng nhất, bởi v́ bạn bè gọi anh
là hoàng tử mà. Hoàng tử th́ phải đi đôi với Quận Chúa hoặc công
chúa mới hợp.
- Vậy th́ ước mơ anh thành sự thật rồi. Bạn em là Nhung Công Chúa đó.
Vừa lúc ấy, Vương quay lại hàng ghế của ḿnh, giọng anh hơi bực bội.
- Đêm nay có thể cúp điện, lịch cắt thường kỳ ở đây.
Đế thoáng vẻ lo âu:
- Coi chừng thiên hạ sẽ bỏ về mất.
Bá cười trấn an:
- Càng hay chứ sao, mày sẽ đọc thơ theo kiểu của mày, không cần
micro ǵ hết. Phải chấp nhận nhất chín nh́ bù, tao tin mày chín nút.
- Mày nói như đánh bài.
Đế trách Bá
- Thơ là một sinh hoạt không thể thiếu ánh sáng.
- Nhưng ánh sáng nó có biết Vũ Vương là thằng nào đâu?
Vương ngắt lời hai bạn anh:
- Tại sao tụi bây có thể quên nhiệm vụ của ḿnh ḱa, hăy chứng tỏ
ḿnh là đàn ông thêm nữa trước hai cô bé đi, phần tao, phải tự đọc
thơ làm ǵ, đạp xích lô kiếm tiền phải hơn không, c̣n háo danh th́
c̣n nhận hậu quả…
Không có thời gian để ba người tranh luận, tiếng cô xướng ngôn viên
vang lên “ Chúng tôi xin lỗi khán giả v́ đă làm mất hơn nửa tiếng
chờ đợi, do số người tham dự vượt sức chứa của hội trường, do trục
trặc kỹ thuật nên xin quư vị thông cảm. Chúng tôi xin mạn phép giới
thiệu vài lời về nhà thơ: Thi sĩ Vũ Vương sau 1975 đă đoạt một số
giải thưởng văn học, nhưng do cá tính và do cách đánh giá khác nhau,
nên đến giờ này anh vẫn thất nghiệp, không hộ khẩu và hiện đạp xích
lô để kiếm sống. Chúng tôi được biết chiếc xích lô anh đang dựng
ngoài băi xe Nhà Văn Hoá…”
Các con mắt gần như mọc lên từ sau gáy, khán giả đồng loạt ngó về
cửa ra vào, ở đó không có chiếc xích lô nào khác, chỉ là một hàng
rào người đứng bít bùng lối đi. Họ không thể ngờ Vương liều mạng như
vậy, thơ chưa biết ra sao nhưng đời th́ hết biết. Chỉ trừ một số
người hâm mộ từ trước, trong đó có gă râu quai nón. Kẻ gây gổ hồi
năy đang phát biểu hùng hồn với những cô gái hàng ghế trước.
- Anh biết Vũ Vương rành sáu câu, bạn cùng nghề xích lô với nhau đấy,
hai đứa cùng đi bộ đội về, cùng làm thơ sinh tử với nhau, hồi năy…
Tiếng cô xướng ngôn viên tiếp tục vang lên “… hồi năy chúng tôi được
biết anh và hai bạn anh đang có mặt tại đây: Nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Đế
và họa sĩ Khổng Thành Bá mới dẹp một gây sự đánh nhau ngoài cổng.
Kính thưa các bạn, qua những lời chúng tôi giới thiệu, có lẽ các bạn
cũng h́nh dung ra tính cách thi sĩ Vũ Vương. Xin mời nhà thơ Vũ
Vương lên cho mọi người biết mặt”.
Tiếng cô sướng ngôn viên im bặt và đài bán dẫn của gă râu quai nón
cũng tắt theo.
o0o
Vũ Vương bước ra khỏi hàng ghế đầu, anh bóp khẽ những ngón tay của
Lụa, anh đem trái tim của Tiểu Muội đi lên. Nhưng anh không đi lên
sân khấu bằng những nấc thang hai bên cánh gà, anh phóng từ dưới đất
lên bục ngay chính diện sân khấu. Một tràng vỗ tay thích thú hưởng
ứng, sau đó hội trường tràn ngập trong tiếng vỗ tay. Chàng trai đạp
xích lô hát nghêu ngao dọc đường của Lụa phát biểu ngay:
- Đa số các bạn ở đây là những người trẻ tuổi, tuổi trẻ th́ không
thích khách sáo nên tôi xin phép nói, đáng lẽ tôi không bao giờ đọc
thơ trước đám đông, điều đó chỉ gây nên thiệt hại cho chính tôi và
chuốc thêm sự ác cảm của một số người. Nhưng sau một cuốc xích lô
nằm vắt tay suy nghĩ, tôi cảm thấy đôi lúc cũng phải tự cởi trói tay
chân và gỡ băng keo ở miệng ḿnh nữa, bởi v́ rơ ràng tôi, không
riêng tôi, cả các bạn, chúng ta đều không có ǵ để mất. Chiến tranh
đă làm mất một số người thân. Ḥa b́nh đă làm mất một số thần tượng.
C̣n tôi nếu có mất, tôi chỉ mất cảm hứng để sáng tác mà thôi. Chúng
ta mất quá nhiều nên bây giờ chỉ có được, cùng lắm là lại đi đạp
xích lô tiếp. Tại cuộc đời là một cuộc chơi quá tốn kém nên tôi xin
tiết kiệm ngôn ngữ đọc một số bài thơ ít tốn tiền nhất, nếu tôi mệt
bạn tôi sẽ tiếp tay. Tôi thấy trên sân khấu có một cây guitare và
một chiếc piano, phần này sẽ dành cho nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Đế. Các
bạn thấy thế nào?
- Đồng ư!
Tiếng la hét vang động hội trường, ít khi có một buổi diễn nào mà
không khí thân mật chiếm lĩnh nhanh như vậy. Trong sựu phấn khích
cao độ đó, Vương đọc thơ, phải nói đúng ra là anh khạc thơ, anh phun
ra hết những giằng xé, dày ṿ, khao khát, căm hờn, kiêu hănh của bản
thân ḿnh.
Thiên hạ đẩy ta về một phía
Phía ngàn năm không có mái nhà
Lạy mẹ đất trời đâu có chật
Lẽ nào thiếu thốn chổ dung ta…
Vương bắt đầu chơi tṛ ngôn ngữ của ḿnh.
Tưởng ḿnh ta đạp xích lô
Nào hay phố xá ngựa thồ như nêm
Buộc cho ta miếng băng đen
Để cho cặp mắt làm quen mù ḷa
Xỏ giàm vào mơm nữa cha
Để nghe số tuổi ta già theo răng
Giựt cương đi, hỡi mấy thằng
Ê, sao nước mắt chợt lăng xuống cằm…
Tâm trạng Nhung xốn xang một cách không kềm chế được. Nàng kháng cự
kịch liệt với sự xác tín tàn nhẫn của Thi Sĩ.
- Mày nghe không Lụa? Ảnh như một con ngựa thiếu dây cương.
Lụa không trả lời Nhung được, cô tê liệt tri giác qua bốn câu thơ
cuối cùng, h́nh ảnnh má c̣ng lưng gánh bún riêu, h́nh ảnh cô đứng ở
cổng trường thèm một khúc bánh ḿ thịt…
Ta thồ ngang động hoa đào
thấy dăm kỹ nữ thách nhau làm hề
Thồ ngang đống rác thúi ghê
Thấy bầy tiểu tử chửi thề giành moi
Thồ ngang khách sạn em ơi
Ngợm ngồi ăn nhậu, c̣n người ăn xin
Bài thơ chấm dứt đột ngột như khi nó cất lên, không một tiếng vỗ tay,
không một lời th́ thầm.
Vương không chần chờ đến mười giây, anh đem sức khoẻ cường tráng của
ḿnh lao vào cuộc gầm thét mới.
Sinh nghi ta viết một bài hành
Vợ nghi chồng, em út nghi anh
Cha nghi con cái, bè nghi bạn
Thủ trưởng th́ nghi hết ban nghành
Láng giềng ḍm ngó nghi hàng xóm
Ngoài đường nghi phố chứa lưu manh
Ngay ta khi viết bài in báo
Cũng nghi ḿnh kiếm chác công danh
Trời ơi mọi chuyện thường sinh nghi thật
Chén kiểu thường nghi kỵ chén sành…
“Chén kiểu thường nghi kỵ chén sành”, sao anh ác quá vậy anh Vương,
anh định nguyềnh rủa sự giàu có vô lư của em sao, Nhung tái mặt chịu
đựng, đáng lẽ nàng phải bịt hai tai từ đầu kia, nhưng nàng muốn biết
anh c̣n hành hạ ḿnh cỡ nào nữa. Dù cho đây là một sự thông đồng éo
le nào đó của linh cảm ngôn ngữ, th́ anh vẫn phạm một tội ác lớn,
anh giết chết chàng thi sĩ thần thánh trong em rồi.
Vũ Vương ngừng một phút. Anh nói trong không gian mà người ta có thể
nghe được tiếng vo ve của một con muỗi, đúng ra là tiếng sè sè của
những cái quạt trần.
- Thưa các bạn, “đứng trước t́nh thế mới của cuộc sống, ta không nên
trông đợi ở con người và con ḅ những ǵ khác hơn là những phản ứng
hợp với bản chất của chúng”, tôi nói dùm câu đó cho Joăn Guimăres
Rosa, một nhà văn Braxin. Tôi cũng sẽ rất bứt rứt nếu các bạn đến
nghe thơ bị rơi vào một khí hậu cố định, v́ thế bên cạnh một bài thơ
có tiếng khóc, sẽ có một bài thơ có tiếng cười. Tiếng khóc của đời
sống. Tiếng cười của lứa đôi. Tôi xin phép giới thiệu về tiếng cười.
Anh yên lặng sáu mươi giây, mở một nút áo ngực trên cùng ra, tháo
micro cầm tay, vận dụng môn yoga cho khuôn mặt đang từ buồn bă
chuyển sang rạng rỡ, cười thật tươi như một tên hề xiếc. Và bắt đầu
đọc thơ.
Hăy đổ ra đường đi các em
Đêm nay may phước nghỉ giới nghiêm
Đêm tôi sẽ làm du đăng
Hộ tống các em chẳng lấy tiền…
Đó là một đêm Vương ngơ ngác giữa công trường Con Rùa, con gái ở đâu
ra đầy phố, anh ŕnh ṃ chỉ chụp được một con dế… mái, đó là một đêm
Tất Niên thái b́nh tuyệt đẹp.
Em chỉ tốn tiền mua bông giấy
Vui vui th́ thảy đại lên trời
Buồn buồn th́ rắc đầu tôi vậy
Tôi phủi làm ơn chớ cắn môi
Làm ơn vén tóc khi xem lễ
Chúa đă sinh ra được sáu ngày
Sáu ngày chúa sống trên trần thế
Biết rơ ḿnh thuộc giống con trai
Biết rơ ḿnh sẽ thành pho tượng
Nh́n các em quỳ gối nhà thờ
Và biết trước có tên du đăng
Nh́n các em nũng nịu làm thơ…
Trời ơi, đêm đó, chính đêm đó Vương lang thang suốt đến sáng, anh
làm thơ mà nước mắt chảy chan ḥa, đêm thánh vô cùng và các em cũng
xác thịt vô cùng đă ḥa làm một trong thanh khiết.
Làm thơ cũng tựa như cuốn lịch
Năm trút ra tờ cuối cùng rồi
Tôi mới trút ḷng tôi một ít
Chờ các em thắt cổ thơ tôi
Các em ơi cho tôi giựt tóc
Thứ dây leo hạnh phúc loài người
Cho dù không cứng bằng dây cước
Ngàn năm chẳng đứt được lứa đôi
Các em ơi cho tôi nắm tay
Tôi chàng tuổi trẻ thích đu bay
Chia nhau đời sống không trọng lượng
Thân thể nhiều khi thiếu dạ dày
Các em ơi cho tôi khều chân
Bàn chân đánh móng nhớ chia phần
Tôi thèm son đỏ trên mười ngón
Giấu măi thanh xuân dưới gấu quần
Các em đi Thượng Đế giật ḿnh
Mỗi người là một nữ minh tinh
Chân dài ngực nở môi hé
Đỏng đảnh mà ban phát ái t́nh
Tôi sẽ vũ trang bằng sức khỏe
Cơng các em qua những vũng lầy
Bế các em đặt vào ghế đá
Xong rồi tôi mọc rễ như cây…
Vương đang đứng mọc rễ như cây, trên tay anh là những vần thơ mời
mọc, ai sẽ đặt tay lên chiếc nệm đời loang lổ đó. Bài thơ c̣n một số
câu, nhưng Nhung đă cảm thấy quá đủ. Nàng không ngờ Vũ Vương lại có
thể phân thân nhanh đến như thế, anh đang múa may như hiệp sĩ bất
lực qua những phát biểu vần điệu đầy cay đắng th́ lại biến thành trẻ
con trước sức cám dỗ ái t́nh. Anh gần gũi và xa cách với em biết bao
hỡi Vũ Vương.
Bất giác Nhung liếc nh́n Đế, chàng đang bị khuất phục một cách cam
chịu. Nhung nghĩ thầm, đúng như chàng nói, chàng chỉ là chú Lùn,
Chàng thiếu một tấc nữa để trở thành Thi Sĩ và Hoàng Tử, nhưng chàng
lại cực kỳ giống ta, tại sao chàng không mang khuôn mặt của Bá và
cái đầu của Vương? Anh chỉ có trái tim độ lượng thôi Đế ạ!
Tiếng vỗ tay, huưt sáo vang trời đă cắt ngang ư nghĩ điên rồ của
Công Chúa. Ḥa theo làng sóng người rạo rực cuồng nhiệt, Nhung mấp
máy đôi môi, thực ra nàng kêu lên rất thầm: “Bis, Bis”. Ừ, th́ Bis.
Cái Bis chấm dứt màn đầu của Vương là một cái Bis mà Lụa phải bàng
hoàng. Anh lại sửa soạn nhảy một vũ điệu Samba, vũ điệu bắt đầu bằng
những ngón tay găi đầu lục lọi trí nhớ. A, anh nhớ ra rồi, anh nói:
- Xin lỗi một người trong các bạn ở đây, nói đúng ra là một thiếu nữ,
lúc mới bước vào hội trường có một cô gái đề nghị tôi đọc thơ t́nh.
Tuy nhiên bài thơ mà cô yêu cầu th́ tôi đă in báo, tất nhiên là cô
đă có dịp đọc rồi. Bây giờ để đáp ứng lời yêu cầu của cô, tôi xin
đọc một bài thơ nhẹ nhàng khác dành cho tuổi mới lớn. Bài thơ có tựa
đề là Tiểu Muội.
Và anh đọc liền:
Tiểu Muội có tên là em nhỏ
Bị sư huynh liên tục kí đầu
Tiểu Muội rùng ḿnh thành cô bé
Huynh sững người lẽo đẽo đằng sau
Tiểu Muội c̣n vũ trang xí muội
Để huynh thèm ngơ ngẩn ǵ đâu
Ở đời có một vài chữ Muội
Ám muội là không được rơ ràng
Mê muội là mất tiêu khí phách
Tiểu Muội là…
Vương đưa mắt nh́n xuống hàng ghế đầu. Ô ḱa Tiểu Muội biến đâu mất.
Anh hoảng hồn:
- Tiểu Muội là một cái chấm than! Xin cám ơn tất cả các bạn, mời
nhạc sĩ nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Đế lên chơi một tác phẩm của anh để
thay đổi không khí.
Vũ Vương phóng vụt xuống sân khấu, anh lao ra cửa hông, rơ ràng anh
mới thấy thấp thoáng một tà áo dài trắng. Mặc kệ Đế đang so dây
Guitare, mặc kệ hắn đang nắn nót lại những phím dương cầm, hắn dư
sức chinh phục khán giả bằnh tŕnh độ nhà nghề, Vũ Vương lao thẳng
ra ngoài, hành lang, anh bắt gặp cô bé Lụa đứng quạnh hiu trong một
góc tối. Anh tự nhiên thốt lên một câu ngoài ư muốn, một câu cực kỳ
cải lương, một câu sặc mùi Trương Vô Kỵ:
- Ḱa Tiểu Muội!
Cánh tay thô kệch to bè của anh muốn quàng qua vai cô nhưng nó lại
rớt xuống. Nó như một thanh cây găy.
- Tại sao em khóc?
Anh ṿ đầu bứt ra một trăm sợi tóc.
- Anh quư trọng em mà nín đi nín đi em
Sợi tóc thứ một trăm lẻ một đáng lẽ cũng bỏ cái đầu anh mà bay theo
gió nếu Lụa không cười ngay, đúng ra cô vừa khóc vừa cười!
- Em là món đồ chơi của anh phải không?
- Trời ạ, trật lất.
- Sao anh làm em bị vỡ…
- Trên đời người ta sợ nhất là vỡ mộng, c̣n ở đây em chỉ bị vỡ ra
trong thơ thôi mà.
- Nhưng thiên hạ đă biết em là… Một cái chấm than!
- Trời ạ, chấm than ngon lành hơn chấm hỏi. Em là dấu chấm. Anh ngồi
thở than. Chấm than ư nghĩa vậy đó.
- Thiệt hả anh?
- Ừa, anh là sư huynh th́ ăn nói đâu ra đó chứ!
Thấy cô đă nín khóc, gă sư huynh bất đắc dĩ vỗ về:
- Lau nước mắt đi, vào ngồi với anh, bạn bè đợi.
Thế là Lụa lẽo đẽo theo sau chang trai vừa tra tấn cô một cách dịu
dàng. Họ ngồi xuống ghế lúc Đế chơi bài hát cuối cùng trong ba bài,
hai bài trước với guitare và bài bây giờ do piano đệm.
Vương thấy tới hai cái ghế trống, anh ngạc nhiên:
- Ủa, cô bé Nhung đâu rồi Bá?
Robert Bá cười h́ h́.
- Bắt chước nàng Lụa của nhà ngươi, y thị đang đệm piano cho thằng
Đế.
Những bất ngờ thường dẫn con người đến chỗ đau tim, Vương ngó lên
sân khấu, Nhung trở thành một nàng thơ trong mộng khi nàng ngă người
trên những phím đàn. Nàng đă có vũ khí trong tay. Anh tự nói với
ḿnh nàng sẽ vô cùng lợi hại, Tiểu Muội của anh có một cô bạn xứng
đáng với ḿnh đấy, đáng tiếc là các cô c̣n mê truyện thần thoại quá.
Nhung được cha mẹ nuôi bằng sữa tươi và trái cây, c̣n tiểu muội của
anh: chắc x́ dầu, nước tương, cơm nguội. Anh ph́ cười với ư nghĩ đó,
lát nữa nhận thù lao đêm thơ kiếm một cái ǵ cả đám xực chớ, đói
bụng quá.
Điện đột ngột tắt ngấm, bài hát của Chú Lùn bị treo cổ giữa chừng,
chàng mấp máy đôi môi buồn bă, chỉ c̣n lại tiếng đàn dương cầm của
Công Chúa thách thức nỗi hờ hững của ánh sáng. Phải chăng đây là một
điềm xấu?
Chú Lùn đứng yên như tượng đá, chàng chờ Công Chúa buông tay để cùng
chào khán giả. Nhưng không, nàng đă ch́m vào hôn mê. Nàng quên mất
những bài hát của Đế rồi. Nhung nhắn dạo một khúc “Sầu Chopping” đứt
ruột, nàng định nhắn với ai mơ ước thầm kín này, hỡi chàng Hoàng Tử
mặc áo thun quần Jean đang ngồi rung động chân thành không, hăy khao
khát hét lên như Chú Lùn đi, tại sao em chỉ thấy chàng nhởn nhơ một
cách phàm tục?
Nhung thả phím. Nàng cùng Đế cúi chào trong sự cuồng nhiệt của khán
giả. Sân khấu mờ như một hoài niệm cổ dưới ánh đèn măng sông. Sau đó
Vương tiếp tục chương tŕnh của anh, anh đọc ngay bài thơ về mất
điện, anh khiêu khích khán giả đặt đề tài cho anh sáng tác tại chỗ,
anh muốn gây chiến với bóng tối, anh không muốn một ai ra về, tất cả
phải cùng quên thời gian và cùng hào hứng tham dự. Ít ra là Vương đă
thành công.
Bóng tối chỉ có thể tước đoạt ánh sáng nhưng không thể tước đoạt sự
sống. Thơ là sự sống. Thơ là lửa.
o0o
Đêm thơ cuối cùng cũng kết thúc. Ba hiệp sĩ và hai thuyền quyên ở
lại sau cùng.
- Mười giờ tối.
Nhung ngó qua đồng hồ.
- Em phải về, Lụa cùng về với em.
- Dẹp!
Hoàng Tử đáng ghét của Nhung gạt phăng, hắn tuyên bố:
- Kiếm một cái quán.
Hắn cười với Đế.
- Rồi mày sẽ đưa nàng về, mày đầy uy tín mà.
Nguyễn Hoàng Đế cười méo xệch. Đêm nay không phải là một đêm của
chàng, điện tắt phụp khi chàng biểu diễn, tại sao điều đó không xảy
ra với thi sĩ, tại sao ánh mắt của Nhung lại nh́nh chàng khác đi,
nguyên nhân nào khiến Nhung chơi bản “Sầu Chopping”?
- Được rồi, đồng ư, tao cũng cảm thấy cần chút rượu.
Đế quay lại nói với Nhung:
- Cho đến bây giờ tôi vẫn là người duy nhất che chở cho em, Hăy tin
tôi.
Họ ghé vào một cái quán cóc dọc lề đường, ban đêm lập ḷe ma quái
bên ngọn dầu phộng lù mù. Chủ quán là một cặp vợ chồng hoặc t́nh
nhân trẻ đon đả, nụ cười có vẻ Liêu Trai như cặp vợ chồng bán thịt
người trong truyện Thuỷ Hử. “Ta là Lỗ Trí Thâm hỡi Thượng Đế, Tôi là
một thằng thừa tiền lắm bạc đến mức độ vô lư trước quá nhiều người
không có ǵ ăn để no trưa mai, tôi đáng bị ăn thịt. Âm nhạc của tôi
cũng giàu có đến mức đánh mất tri âm, nó tồn tại nhờ những tiếng vỗ
tay thị hiếu lăng nhách. Nó cũng đáng bị ăn thịt. Nhưng đừng xực
trái tim tôi, nó chỉ đập để chờ ngưng v́ một người. Trái tim Chú Lùn
tất nhiên phải thuộc về Thím Lùn. Thím ở đâu hỡi thím?.
Chàng cụng ly với Vương và Bá, tiếng va chạm khô khan khiến hai cô
gái giật ḿnh.
- Mày làm ǵ mà đờ đẫn vậy?
Vương nh́n Đế lo ngại.
- Kệ tao.
Đế uống cạn ly rượu trên tay.
- Tao rất mừng đêm nay người ta không nh́n mày như một con quái vật,
mày làm tao hài ḷng lắm Vương ơi.
Chàng rót cho ḿnh ly thứ hai.
- Ly này chia vui với thằng Bá. Bá ơi uống với tao, tao chúc mừng
mày đêm nay không phải múa cọ trước một giai nhân nào.
Chàng lại cụng ly với Robert Bá và uống cạn.
Trên tay Đế bây giờ đă là ly thứ ba, chàng bắt đầu chếch choáng,
không hiểu v́ sao mà ban đêm không thể có mặt trời, chàng đưa mắt
nh́nh Nhung chờ đợi. Ly thứ ba cũng cạn nốt.
Đúng lúc đó Bá nhập cuộc:
- Sao mày biết tao không vẽ hả Chú Lùn? Tao chỉ vẽ một ḿnh Công
Chúa thôi, bởi v́ tao là Hoàng Tử mà, hợp lư phải không?
Đế đă thấm rượu, nhưng chàng c̣n đủ sức phản ứng câu nói không đâu
vào đâu kia.
- Nhưng ở đây làm ǵ có Công Chúa, mày phải t́m trong tiểu thuyết
th́ họa may…
Bá cười ha hả, anh đập tay xuống bàn.
- Vậy mà có mới chết, tất cả như định mệnh. Này nhé, bên trái tao lá
Công Chúa, kế Công Chúa lá Chú Lùn, kế Chú Lún là Thi Sĩ, kế Thi Sĩ
là Tiểu Muội, đúng không hỡi cô bé Nhung?
Nhung cũng không ngờ nàng lại gật đầu như một cái máy.
- Dạ.
Bá đắc chí, anh vô t́nh buông một câu sai lầm trong bàn rượu:
- Có lẽ mày nên t́m an ủi nơi một ả Phù Thủy thôi, Chú Lùn ạ.
Không ai tin Nguyễn Hoàng Đế có thái độ như vậy, chàng hất ly rượu
thứ tư vào mặt Robert Bá, rượu thuốc chảy loang lổ chiếc áo thun của
anh. Không ai tin Robert Bá lại tỉnh queo như vậy, anh xin lỗi Nhung
và Lụa rồi thản nhiên cởi áo, anh vo tṛn chiếc áo đang mặc giắt vào
lưng quần Xong, tiếp tục ngồi uống rượu.
Vũ Vương đă quen với những t́nh huống này, anh vẫy tay kêu chủ quán:
- Tính tiền tụi náy rút.
- Chờ chút anh Hai.
Một cái phiếu đưa ra. Ba cái đầu ngẩng lên. Hai cái đầu gục xuống.
Sự thảm hại của đàn ông yếu đuối đến chừng nào.
Vương quyết định:
- Tao chở xích lô đưa thằng Đế về. Thằng Bá lấy xe Vespa của nó áp
tải hai cô gái về tận nhà. Mai ba thằng gặp nhau giải quyết.
Nước mắt Đế ràn rụa ướt như sương đêm.
Chàng khóc nấc trên xe người bạn giang hồ thân thiết. Hay là thằng
Hoàng Tử nói đúng, theo định mệnh chàng bắt buộc phải chịu thiệt
tḥi như Bảy Chú Lùn ngày trước mà thôi.
Cũng lúc ấy, Robert Bá khoác chiếc áo gió do Vũ Vương đưa, anh làm
tṛn nhiệm vụ của ḿnh một cách chu đáo. Khi từ giă Nhung, anh nhét
vào tay nàng một tờ giấy không nằm trong sự chuẩn bị nào hết, nó xảy
ra thiêng liêng như một nút thắt trong vở bi hài kịch.
- Cái ǵ vậy anh Bá?
- Cái của em cần có.
Bá buông thơng một câu tỉnh bơ, anh rồ ga chạy hết tốc lực về hướng
ngược lại.
Nhung mở tờ giấy trắng của gă đàn ông ăn nói và hành động như một
tên du đăng bạt mạng ra đọc. Không có một chữ nào hết. Chỉ lá những
nét quậy phá của một tay thợ cọ bụi đời. Gă vẽ ǵ vậy? Trời ơi, gă
vẽ một b́nh huệ nở hoa trắng muốt. Tại sao gă biết được sở thích
thầm kín của nàng? Giữa tiếng đàn và nét vẽ của hai người đàn ông,
ai sẽ đích thực là kẻ gơ cửa giấc mộng mười bảy tuổi của Nhung đây?
o0o
|