Cô lại đi viết lách thứ gì đó.
Sau bữa tối, tôi đi rửa bát, ra phát hiện trên
bàn nước có mảnh giấy, trên là nét chữ của Hạ Âu:
” Tặng Bân, người em yêu vô cùng
Em nấu tình yêu thành món canh
Không gia vị, không bỏ đường
Nhưng nêm chút cảm xúc
Sôi trào
Em nấu tình yêu thành món canh
Những vui buồn đớn đau gác lại bên
Để lửa nho nhỏ
Rồi thưởng thức
Em nấu tình yêu thành món canh
Không thổ lộ không khoa trương
Để đôi khi trong cô tịch
Mình em nếm
Em nấu tình yêu thành món canh
Như hương hoa lan xa mười dặm dù trời lặng gió
Thẩm thấu, cho và gửi lại
Thanh thoát
Em nấu tình yêu thành món canh
Không dục vọng không vật chất nhưng đường dài
Lo khi trái tình yêu chín
Nơi em sẽ rộn ràng
—- Hạ Âu tặng—”
Tôi vui sướng cầm mảnh giấy, đọc đi đọc lại n
lần, cho đến khi thuộc. Sau đó đi vào phòng, tựa sát
Hạ Âu, hôn cô, nhà thơ vợ.
Cô cười bảo, tôi nịnh đầm.
- Anh không nịnh vợ thì nịnh ai nào?
Tôi định bảo cô nghỉ học đi, nhưng cô không đồng
ý, cô bảo, chỉ vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp (cô học
hệ Cao đẳng, chỉ ba năm). Cô nói sau này công việc
sẽ cần tới bằng cấp.
Tôi không để ý lắm đến bằng cấp, tôi chỉ lo lắng
cho cô và đứa con trong bụng thôi.
Tôi đã quyết định rồi, chờ cô tốt nghiệp sẽ làm
lễ cưới. Cô sẽ thành cô dâu nhỏ bé của tôi, mỗi tội
lúc đó cưới thì bụng sẽ hơi to. Nhưng bất kể dù sao
thì cô cũng sẽ rất xinh đẹp.
Mà sắc đẹp của cô sẽ là tài sản của tôi.
Có một buổi trưa công ty tôi mất điện. Vậy nên
tôi về sớm. Tôi định cùng Hạ Âu đi ăn trưa, nhân
tiện dắt cô dạo công viên xem khỉ. Hạ Âu thích nhất
loài động vật tên là… khỉ, cô bảo loài này giống
tôi. Mỗi lần cô nói thế tôi đều tóm cô lại phét vào
mông cho vài cái!
Hôm đó là ngày mùng 9 tháng 3, mặt trời lấp ló
nắng sau mấy đám mây.
Tôi đỗ xe cách cổng trường một đoạn, bởi Hạ Âu
không thích mọi người để ý đến hai chúng tôi.
Tôi chưa đi đến cổng trường đã nhìn thấy Hạ Âu,
cô đang đứng nói chuyện với một người đàn ông, không
rõ mặt, chỉ thấy bờ vai rất rộng.
Đã rất lâu rồi tôi không hỏi Hạ Âu rằng ngoài tôi
ra cô còn ai, bởi những gì có giữa chúng tôi, nếu
hỏi thế sẽ xúc phạm cô.
Tôi tin cô, nhưng tôi không thể kiềm chế nỗi lo
âu, tôi lặng lẽ đến gần, nấp sau một cây to. Không
thể nghe thấy họ nói gì, chỉ nhìn thấy gương mặt Hạ
Âu đầy khủng khiếp, rồi phẫn nộ.
Người đàn ông đấy nói gì, Hạ Âu im lặng mãi, trầm
mặc một lúc, mặt đờ đẫn. Cuối cùng người đàn ông nói
thêm một câu, chỉ thấy cô miễn cưỡng gật đầu, rồi đi
vào trường.
Người đàn ông bỏ đi, lướt qua tôi, tôi nhìn hắn
ta thù hận. Khi tôi nhận ra hắn chính là người đàn
ông trung niên đã bao nuôi Hạ Âu hai năm trước, trái
tim tôi tràn lên nỗi đớn đau, ngạt thở.
Tôi tự dặn lòng phải tin tưởng Hạ Âu, cô ấy không
còn là con đĩ mà người nào muốn cũng có thể sờ mó,
cô ấy sắp là vợ tôi, là mẹ của con tôi.
Tối đó, Hạ Âu về nhà đúng giờ, tôi quan sát cô
rất kỹ nhưng thất bại. Cô giống như nước xanh và
trong, tưởng cái gì cũng nhìn thấu, nhưng nhìn mãi
chả thấy gì.
Tôi định hỏi cô về người đàn ông kia, nhưng cô sẽ
đau lòng vì tôi. Nhưng tôi sẽ phải hỏi, không tôi
chết mất.
Tôi phải đi toa-lét đến lần thứ 4, rồi quay ra
mới đủ can đảm hỏi cô:
- Hạ Âu.
- Dạ, gì ạ?
- Hôm nay ở trường có gì không? – Tôi vờ thờ ơ
lật xem nhật báo.
- À, không có gì đặc biệt, như mọi ngày.
- Thế… không gặp cái gì bất thường à? – Tôi lật
báo sột soạt, nhưng thật sự không đọc nổi trên đó
viết gì.
Cô ấy chả nói gì, nhìn tôi xem xét. Tôi sợ cái
nhìn tinh tường của cô, thành ra tôi lại thành kẻ
giấu giếm. Tôi vội thanh minh:
- Ơ, à, anh chỉ muốn hỏi em bé trong bụng mẹ có
quậy không, trưa nay anh ngủ trưa, mơ thấy nó gọi bố
ơi!
Cô cười, trìu mến áp vào tôi:
- Mới một tháng, làm sao dám quậy? Đồ ngốc! Nhưng
hôm nay em gặp một người quen, người ta còn dạy em
cách an thai nữa!
Cô cười tôi ngốc, tôi thật lòng mong giá mình
thật sự là thằng ngốc bên cô thì hay.
Tôi liên tục ba ngày liền xin nghỉ trưa sớm đi
đón cô ở cổng trường, tất cả tốt đẹp, chả có chuyện
gì. Tôi cũng không thấy trên mặt cô có nét gì bất
thường. Nỗi lo âu cảnh giác trong tôi đỡ dần.
Chứng trầm uất khi mang thai ở Hạ Âu khá rõ rệt,
cô thường than đứa con trong bụng làm cô sợ hãi. Tôi
cười nói là con tôi, em sợ điều gì? Hạ Âu hỏi có thể
bỏ cái thai này đi không, tôi giận đùng đùng mắng cô
một trận, nhưng sau nghĩ, Hạ Âu còn quá trẻ, lần đầu
làm mẹ, hẳn rất nhiều điều tôi phải thể tất cho cô.
Nên ngày nào tôi cũng phải dỗ dành cho cô vui.
Hôm đó đang họp ở công ty, tôi nhận được một tin
nhắn của Đại Bản, hỏi tôi xem Hạ Âu đang làm cái gì?
Hạ Âu đang ở đâu. Lúc đó khoảng 10 giờ sáng, Hạ Âu
có lẽ đang học tiết 3. Vì thế tôi trả lời là cô đang
ở trường. Hỏi hắn vì sao, hắn không nói, bảo tao
tiện mồm hỏi thôi mà, rồi cũng không trả lời tin
nhắn của tôi.
Tôi nghĩ sự việc không đơn giản như thế. Đại Bản
xưa giờ chưa từng hỏi câu này, càng không bao giờ
hỏi thăm Hạ Âu. Giám đốc kinh doanh đang tổng kết số
doanh thu tháng này, tôi nhìn ông ta, bề ngoài có vẻ
tôi rất chăm chú, nhưng kỳ thực nếu hỏi ông ta là
nam hay là nữ thì lúc đó tôi cũng đáp bừa. Rồi sau
không chịu đựng nổi, tôi thứ lỗi xin chạy vào
toa-lét, gọi cho Đại Bản, hỏi nó thế rốt cục là có
chuyện gì. Đại Bản nói, chả có chuyện gì, chỉ nói
nhìn thấy Hạ Âu đi ngoài phố.
Đại Bản buông thõng:
- Dào ôi, đã bảo không có chuyện gì mà lại. Cũng
chỉ là một đứa con gái thôi, mày lo lắng cái gì? Tao
bảo này, nữ sinh viên đại học đầy ra đấy, thích thì
hôm nào tao giới thiệu một đứa còn tốt hơn cho mày!
Nói xong gác máy.
Tôi thấp thỏm gọi tới số của Hạ Âu, một giọng nói
thanh nhã vang lên: ” Số máy quý khách vừa gọi hiện
đang tắt máy…” càng làm tôi nóng ruột, cả buổi cứ
bồn chồn.
Trước đây, tôi nghĩ “phải tin mẹ của con mình”,
giờ câu thần chú ấy vô hiệu.
Mãi mới tới trưa, vội vàng đi tới trường, bạn
cùng phòng cô nói:
- Hôm nay Hạ Âu trốn học!
Trái tim tôi lăn xuống tận đáy vực sâu. Dưới sân
ký túc nhìn lên, giò lan trên cửa sổ phòng Hạ Âu vẫn
rực rỡ thế, nghe nói giò lan Hạ Âu tự trồng.
Hoa Lan thuần khiết quá, sao hoa dưới ánh mặt
trời xinh đẹp thế? Tôi nhìn hoa, chúng tôi đều không
biết Hạ Âu đang ở đâu. Tôi rất muốn tin cô, nhưng
trong đầu tôi hỗn loạn rối tung.
Buổi chiều tôi lang thang ngoài phố như thằng
điên, xe đỗ trong công ty, tôi một mình rúm ró lảng
vảng ngoài đường, nhìn da trời đổi từ trắng sang
xanh, thành màu cam đổi màu đỏ, rồi sẫm dần. Tôi đi
qua cửa quán bar Yêu Lục, tôi nghĩ Hạ Âu có thể
trong đó, nên tôi bước vào, tìm khắp hết trong lũ
dân chơi xanh đỏ, không thấy. Ra khỏi quán bar tôi
gọi cho số máy Hạ Âu, vẫn tắt máy.
Tôi tuyệt vọng tận cùng, đã chín giờ tối, đèn
nê-ông ở cổng bar Yêu Lục hắt bóng tôi thành gã lang
thang tình sầu. Trên phố có những người vội vã lướt
qua có người chậm rãi bước thản nhiên.
Tôi như con chó rủ đuôi, tôi nào ngờ đời tôi có
một ngày rũ rượi vì một người đàn bà.
Không tìm thấy tôi vẫn luôn tự tin, hào hứng.
Hạ Âu, chết tiệt, chẳng lẽ cô đúng là đĩ, bản
tính khó sửa? Cho dù đã làm mẹ?
Không ăn, không bật ti vi, không lên mạng, tôi
ngồi ở ghế sô-pha, nhìn lên mặt đồng hồ treo tường.
Kim giây chạy như bay, kim phút đi bộ, kim giờ di
động mệt mỏi một nửa hình bán nguyệt.
Chín giờ tối, cuối cùng cô ấy đã về.
Cửa mở, cô đi vào. Tôi chú ý thái độ cô, không ân
hận không sợ hãi. Cô chỉ mệt mỏi, nặng nề ngồi xuống
sô-pha. Cô nhắm mắt, thở dài mệt nhọc.
Tôi không hiểu gì nữa, tôi cũng mệt lắm rồi, tôi
sợ đôi mắt có cái nhìn lấp liếm giấu kín của cô lắm
rồi, tôi cũng chả còn hơi sức và kiên nhẫn đi tìm
hiểu cô, tôi càng không có sự từ tâm để đi hiểu xem
cô đang nghĩ gì.
Tổn thương hay không tổn thương gì nữa, tôi đã
dành cho cô tất cả chở che, cô đã để cho tôi đầy
mình thương tích.
- Cô đi đâu về?
- Đừng hỏi, được không?
Mặt lỏng lẻo, lời đáp khó hiểu, bảo tôi làm sao
chịu được?
- Em đi tắm! Anh ngủ trước đi!
Cô để tôi lại một mình trên sô-pha, đi vào buồng
tắm. Tôi ngồi ỳ ra mười phút, rồi nhảy vào buồng
tắm.
Đá tung cái cửa buồng tắm, cảnh tượng khó quên
lại hiện ra, tôi tưởng tôi sẽ không bao giờ còn thấy
cảnh tượng ấy.
Cô ấy đang vội vã dùng rượu nóng xoa bóp những
vết thâm tím trên eo. Dưới tay cô là vệt eo đen thâm
tím.
Tôi không thèm nói một lời, giận dữ trừng mắt
nhìn cô. Đôi mắt đã lừa phỉnh tôi suốt mấy năm của
cô cũng đang khiếp hãi nhìn tôi. Sau đó tôi như
thằng điên bỏ ra khỏi nhà.
Khi tôi xuất hiện trong mắt nhìn của Đại Bản, với
đôi mắt mà sau này Đại Bản tả lại là vằn máu như mắt
bò tót trong trận quyết đấu, làm cậu ta khiếp sợ
kinh hoàng.
- Trời, Bân, cậu làm sao thế?
- Anh nói xem hôm nay anh đã thấy gì?
- Cái gì?
- Nói ngay, tôi cần phải biết! Hôm nay anh thấy
con đĩ ấy ở đâu?
Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi gọi Hạ Âu là
đĩ, cơn máu nóng trong đầu giúp tôi phát âm từ này
trơn tru.
- Cô ấy đã nói gì rồi? – Đại Bản kinh dị bảo – Ối
giời ôi ông em tôi, đàn bà ấy mà, mày việc gì phải
nóng thế, mày nhìn mày đây này – Nói rồi anh ta
ngoác cánh tay ra ngoặc ôm tôi – Tóc thì dựng đứng
lên này! – Nói xong anh ta cười gằn hai tiếng, dùng
một giọng hạ lưu nói – Đàn bà thì có con nào không
có lúc hứng tình? Huống hồ mày bảo trước nó làm nghề
gì? A a a…!
Hắn chưa nói hết, mặt bị tôi quại một đấm trời
giáng.
- Tao hỏi mày cái đấy à? Bố mày đang hỏi sáng nay
mày thấy cái gì?
Đại Bản lấy đà tống cho tôi một nắm đấm trả đũa,
đấm vào ngực tôi, tiếng vang lên trầm.
- Mày bị con đĩ làm cho phát điên rồi à? Anh em
cũng không nhận ra à? Tao nói thì mày làm gì được?
Sáng nay tao thấy nó, cục cưng của mày, với một
thằng giai đi vào khách sạn **** bán dâm. Mày còn ở
đây thương xót gì cho nó, mẹ nó làm điếm, nó còn
điếm hơn cả mẹ nó! Mày còn chưa thấy người ta đi ô
tô gì à? Cái Benz của mày đừng hòng so sánh…
Đại Bản còn chửi một hồi, nước bọt bắn tung toé.
Tôi thì khi nghe thấy chữ khách sạn **** đã đờ đẫn
rồi.
Cuối cùng Đại Bản an ủi tôi mấy câu, kéo tôi đi uống
rượu.
Đêm say về, thấy Hạ Âu bồn chồn ngồi trên sô-pha,
nghĩ đến lời Đại Bản, tôi nhìn mặt cô mắt cô càng
nhìn càng thấy bẩn thỉu, tôi giận điên lên, bèn lôi
xềnh xệch cô lên giường cưỡng hiếp!
Ngày hôm sau, mắt bị ánh nắng chói tỉnh dậy, đầu
đau như búa bổ, thấy Hạ Âu vội bưng đến bát canh giã
rượu, ân cần như xưa, dỗ tôi uống, dường như chưa có
ngày hôm qua.
Tôi hoang mang, tôi nhìn sâu vào đôi mắt sóng
sánh hồ thu của cô ta, thanh tịnh trong sáng, không
một vết gợn. Tôi không nghĩ ngợi ra được điều gì
nữa. Phải cô ta là thiên sứ. Thiện lương?
Tôi chợt thấy đôi tay bê bát, có vết cấu véo, màu
tím xanh chọc cơn giận dữ, tôi xé toạc áo cô ta ra,
liền thấy dấu vết trên eo. Tôi có thể hiểu đây là
dấu vết của cái gì. Tôi có thể tưởng tượng đôi tay
nhờn mập mạp bẩn thỉu của người đàn ông kia, dâm ô
vờn vê trên da thịt cô ta, làn da sạch thơm và mượt
mà của Hạ Âu.
Mà đôi tay đó chắc chắn đã sờ soạng khắp thân thể
Hạ Âu.
Tôi hằn học nhìn cô ta, tôi đã từng nghĩ cô ta là
con đĩ trong sạch nhất thế giới này. Cô ta cũng nhìn
tôi, ánh nhìn sợ hãi.
- Tránh ra, tôi lên công ty!
Tôi nói một cách nhọc nhằn và trống rỗng. Tôi hận
tôi vì vẫn còn thấy trong lòng chút thương hại.
Cô ngồi trên mép giường, dịch tránh sang một
chút, tôi phát hiện tay cô che bụng. Rồi tôi lạnh
lùng khoác áo đi khỏi nhà.
Dưới bàn tay kia, trong bụng cô, chả biết là cái
của nợ của ai!
Chương 10
Những ngày hỗn loạn, tôi bận cuống cuồng ở công ty,
nhưng tôi cũng ko biết tôi đang bận cái gì. Tôi tìm
việc để làm, nếu không tôi sẽ nhớ Hạ Âu vô cùng. Giờ
đây cô ta ở trong lòng người đàn ông nào, kệ cho eo
hay đùi có thêm vết bầm nào.
Đêm xuống tôi cũng
không về nhà, tôi sợ phải vào một căn nhà trống
rỗng, càng sợ cái người đàn bà chỉ vào bụng nói ở
đây có đứa con anh. Tôi ngủ giấc đêm trong cái
giường nhỏ sau văn phòng, hoặc đi tiêu khiển ở Yêu
Lục với bạn.
Tôi trượt vào một ống cống lăng loạn bẩn thỉu.
Đáng sợ nhất, là tôi không có ý định bò lên.
Có lẽ khoảng vào quá trung tuần tháng ba, tôi
buộc phải về nhà lấy một tài liệu quan trọng trong
máy tính. Tôi cố ý lang thang ở ngoài đường đến tận
2 giờ sáng mới về, như thế, nếu Hạ Âu có nhà, cô ấy
cũng đã ngủ rồi.
Tôi mở khẽ cửa vào nhà, như đà điểu lẻn vào. Máy
tính ở phòng khách, tôi không sợ Hạ Âu phát hiện ra
tôi.
Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Âu, cô
thấy tôi, sững lại, rồi vội vã chạy đến giúp tôi cởi
giầy.
Cơ thể cô vốn gầy gò đã chỉ còn một bộ xương,
ngước đôi mắt vui sướng nhìn khi đưa đôi dép lê cho
tôi:
- Anh đã về rồi? Thay giầy đi!
Cô nói nhẹ nhõm, cố ý cất giọng cao, nhưng vẫn
nghẹn lại ở hai chữ cuối.
Cô ta để đôi dép cạnh chân tôi, chờ tôi cởi giầy
cô lại mang đôi giầy da của tôi cất vào tủ giầy. Đã
hai năm nay cô hầu như mỗi ngày đều làm việc này,
thuần thục và nhẹ nhõm.
Rồi khi cô ta có mang, tôi đã không để cô ta làm
thế nữa, tôi chăm sóc cho cô, cô vẫn thường nũng nịu
bảo, thôi anh đừng cướp nốt niềm vui cuối cùng của
em.
Tôi cứ tưởng tôi có thể không còn yêu cô ta nữa,
trải qua từng đó chuyện, ít nhất có thể mất đi phần
yêu rồi.
Có lẽ khi thấy đôi tay đưa ra chạm vào giầy tôi,
mắt tôi đã cay. Tôi nỗ lực kiềm chế để khỏi ôm cái
thân hình tiều tuỵ kia.
- Sao cô chưa ngủ đi?
Cười với tôi, ngây thơ, không đáp lời, chỉ bảo em
đi lấy cho anh tách cà phê.
Tôi nhìn cô đang cười và nghĩ, có lẽ mình lại
đang rơi vào vòng tròn ma mị của cô ta.
Rót tách cà phê đến, bê ghế ngồi gần tôi. Tôi
không ngoái lại cũng biết cô ta đang nhìn tôi.
Mùi vị quen thuộc trong không gian khiến tim tôi
mềm nhũn.
Xong việc cần làm, tôi đứng dậy, cố để không nhìn
phải ánh mắt cô, tôi không để cô ta cơ hội giữ lại
tôi.
- Em đi đặt nước vào bồn cho anh tắm!
Cô ta nói vội vã, chạy vào buồng tắm.
- Đừng, Hạ Âu…
- Sao ạ?
Tôi định bảo tôi không ở nhà, nhưng có vẻ hơi tàn
nhẫn khi cô đang háo hức mong đợi.
- Thôi cô ngủ đi, tôi kiếm cái gì ăn rồi về công
ty, tôi còn việc chưa xong!
Hy vọng cớ này làm cô đỡ buồn.
Hạ Âu lặng lẽ nhìn tôi, rồi vào bếp.
Thực ra tôi cũng không có bụng dạ để ăn.
Mười phút sau, cô bưng đồ ăn lên, ngồi bên xem
tôi ăn.
- Dạo này mấy giờ mới ngủ? – Tôi thấy có vẻ đêm
nào cô ta cũng thức chờ thế này.
Cô nhìn tôi, không nói, chỉ lắc đầu.
- Không ngủ à?
- Không, ban ngày em ngủ rồi, ở trường.
Tôi kinh ngạc, nhưng không để cô ta biết. Lầm lũi
ăn.
Ăn hết một bát, cô đưa tôi bát canh đầy, đây là
việc ngày xưa cô thích làm.
Tôi thấy lòng đau xót đến mức không thể chịu
được.
Tôi nhìn thấy tay cô run rẩy khi cầm cái thìa
canh.
Tôi chậm rãi đặt cái tay cầm thìa của cô xuống,
kéo cô quay về phía tôi, rồi ôm ghì cô thật chặt vào
lòng, thật chặt.
- Em chỉ định chờ anh thôi, em chỉ định làm những
gì tốt nhất có thể – Cô run lên, cũng ôm chặt lấy
tôi.
Tôi vuốt tóc cô, mềm và nhẹ, áp vào má cô, quen
thuộc và thơm mát. Cái thân thể gầy gò đã từng quyến
rũ tôi bao lâu. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ buông cô
trong vòng ôm.
Nhưng vì sao cô như thế, lừa dối mẹ ngày xưa, lừa
dối tôi bây giờ. Sao cô tàn nhẫn với những người yêu
cô nhất trên đời này?
Hạ Âu không thanh minh gì, mắt đỏ lên.
- Em phải nói cho anh biết, tối hôm đó em làm gì,
với ai? – Tôi vẫn phải hỏi, tôi cần chính miệng cô
nói ra, nếu không cả đời này tôi sẽ điên đảo vì
những vết bầm tím trong tim.
Cô lắc đầu, mắt mở to, nhíu mày, cô có vẻ mặt bộc
lộ cảm xúc nhiều nhất mà tôi thấy.
- Nói đi!
- Anh đừng hỏi! – Khẩn cầu, bơ vơ.
- Vì sao không nói cho anh biết? Vì sao vì sao vì
sao không nói? Thế em muốn anh sẽ thế nào? Cứ thế
này sống cả đời với em, hay em chưa bao giờ nghĩ
rằng sẽ sống cùng anh cả đời? – Tôi gầm lên, gần như
là gào lên.
Rồi tôi nhìn thấy cô ấy khóc. Cô ấy ngồi trên ghế
sô pha và khóc.
Đây là lần thứ ba cô ấy khóc, cũng là lần cuối cùng
trong đời, tôi thấy cô ấy khóc.
Chương 11
Hạ Âu khóc rồi, khóc nức nở, đôi vai nhỏ run bần
bật, nước mắt vòng quanh mặt, cô như thế không muốn
khóc, cật lực dùng tay lau mặt, lau vừa mạnh vừa
nhanh.
- Thôi thôi đừng khóc nữa, em lúc nào cũng
thế này, toàn tự làm tự nghĩ một mình. Bây giờ em
không phải là chỉ một mình nữa, có việc gì thì cứ
nói ra, Hạ Âu, thôi nín đi, nghe anh này, nói cho
anh biết đi!
Tôi quỳ xuống, dỗ dành, dùng ngón tay cái lau
nước mắt cho cô.
Sau một hồi, cô không khóc nữa. Rồi một hồi nữa,
mới bình tĩnh lại.
- Anh muốn nghe thật à?
- Ừ, anh cần nghe! Bởi vì, anh muốn sống đời với
em.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu
nhất, nhưng câu đầu tiên của cô ấy cũng đã làm tôi
giật mình.
-Em tổng cộng đã bị chín người đàn ông cưỡng
hiếp!
Cô ấy nói, mắt cô bắt đầu khôi phục lại vẻ điềm
đạm.
Tôi cứ tưởng cô nói cô đã ăn chín quảanh đào.
Nhưng cô nói là cô bị chín người… Tôi kinh ngạc đến
mức mồm há ra không khép được.
- Còn muốn nghe tiếp không? – Hạ Âu cười ngạo
nghễ.
Tôi nhìn cô, tôi nghĩ có thể tôi bắt đầu hiểu ra
chút gì đó về cô.
Về con đĩ Hạ Âu.
- Ừ, em nói đi.
- Lần đầu tiên của em là năm mười một tuổi. Hồi
đó mẹ em lần đầu mang đàn ông về nhà. Người đàn ông
nhân lúc mẹ em ra khỏi nhà, đã cưỡng hiếp em, rồi
bảo em, nếu em nói cho người khác biết, ông ta sẽ
đập chết mẹ em. Cho nên em không dám nói ra. Sau này
liên tiếp những người đàn ông sau đó của mẹ em, bảy
người, đều làm việc đó với em. Bọn họ sau khi hành
sự đều mang mẹ em ra để uy hiếp em.
Tôi nghe, đốt một điếu thuốc. Khói mù mịt che Hạ
Âu, che đi vẻ yên tĩnh của Hạ Âu.
- Họ đều đổ tội lỗi lên em, nói là vì em… dùng
ánh mắt để quyến rũ họ. Anh có nghĩ liệu thật sự có
một đứa bé mười ba tuổi lại có ánh mắt dâm đãng
không? Mà năm đó em còn chưa tròn mười ba.
Tôi im lặng, tôi không thể tưởng tượng cô ấy có
những kinh nghiệm tuổi thơ như thế. Tôi biết mẹ cô
cả đời đã xoay quanh những người đàn ông, nhưng lại
dùng chính mình để bảo bọc cho đứa con. Vì sao bà
không phát hiện ra điều này?
Hạ Âu giỏi nguỵ trang quá. Tôi quá quen với đôi
mắt phẳng như mặt nước giếng thơi của cô.
- Khi em mười ba tuổi, mẹ làm tình nhân cho một
người đàn ông, một người đàn ông cực kỳ giàu có.
Trong chớp mắt, em và mẹ đổi đời, mẹ con em trở
thành những người thượng lưu của xã hội. Em có thể
học ở trường tốt nhất, ăn những món cao lương mĩ vị,
mà người đàn ông đó chưa bao giờ động tay vào em.
Ông ta thật sự bận rộn tới mức rất ít khi đến nhà
em. Em đã từng tưởng đây là hạnh phúc nhất đời. Khi
em lên lớp 10, một hôm tan học ông ta đến trường đón
em, nói chở em đi ăn trưa, mẹ em đang chờ ở đó. Em
không nghi ngờ gì nên leo lên xe đi cùng ông ta.
Ông ta để tài xế chở đến một nơi hoang vắng rồi
cưỡng hiếp em ngay trước mặt thằng tài xế. Lúc đó em
tưởng em đã chết rồi. Nhưng khi ông ta phát hiện ra
em không còn trinh, rất tức giận. Ông ta bảo đã chờ
bao nhiêu năm rồi, rốt cục không ngờ em lại đĩ điếm
sớm thế. Ông ta bắt đầu chửi mắng, chửi mẹ em, nói
mẹ em làm đĩ, còn em là con đĩ non. Lúc đó em không
kìm được, đã đánh ông ta một cái.
Không nói anh cũng biết, em bị ông ta đánh đập
bầm dập. Ông ta không mang mẹ em ra để doạ nạt em,
ông ta chẳng nói chẳng rằng, coi như chưa hề xảy ra
chuyện gì và mang em trả về nhà. Em biết, nếu em chỉ
nói ra một tiếng, mẹ em sẽ mất tất cả. Mà em cũng đã
không còn muốn giãy giụa nữa, em dường như tin lời
của bọn đàn ông – em là một con đĩ, em bẩm sinh đã
đi quyến rũ đàn ông, em là một con đàn bà hư hỏng
không còn gì để nói.
Đêm ấy em không về nhà, đêm ấy em đã gặp anh. Em
cũng không biết em đã đi vào quán Bar đó như thế nào
nữa, nhưng giây phút bước vào đó, em thật sự thèm đi
kiếm khách, giây phút đó em đã chết một nửa con
người rồi. Vì sao em lại chọn anh ư? Vì trong cả đám
đàn ông đó, anh là người duy nhất không ôm gái.
Tôi nhớ lại đêm đầu tiên gặp Hạ Âu, lần đầu tiên,
cái nét thơ ngây tràn trề của một cô bé.
- Và sau đó em bắt đầu đón khách? – Tôi hỏi.
- Không, anh là khách duy nhất chơi em. Anh có
tin không? – Cô hỏi.
Tôi không do dự gật đầu. 16-17 tuổi, các cô
thường hay xúc động và manh động, sau đó sợ hãi, các
cô sẽ suy nghĩ. Cái này thì tôi hiểu.
- Anh có biết vì sao sau anh, em không tiếp khách
không? Vì cách mà anh đối xử với em. Anh không e dè
gì bảo em là đồ đĩ, anh cũng không ngượng ngùng gì
mà đã thể hiện toàn bộ thú tính của anh trên cơ thể
em, rồi sau đó, anh vứt vào mặt em năm trăm tệ, đến
một phút chợp mắt nghỉ ngơi cũng không phép cho em,
và vứt em ra khỏi nhà anh. Khi ấy, tay em cầm năm
trăm đồng vừa tự kiếm được, em phát hiện thấy em
đứng ngoài đường như một con chó hoang.
Nghe Hạ Âu kể chuyện cũ, tôi ngượng ngùng quá, dù
người không biết thì không có tội. Người tôi yêu,
đang kể việc tôi chơi đĩ, chuyện của vài năm trước.
- Sau đó, có lẽ anh cũng đoán được phần nào.
Người đàn ông đó không buông tha cho mẹ em. Em nghĩ
có lẽ là vì em. Ba năm trước, người đàn ông mà anh
gặp ở cổng trường em, đó là tay lái xe củaông ta.
Cho đến ngày em gặp anh! Em nghĩ em chưa hề lừa dối
anh lần nào, ít nhất, em cũng mới chỉ là gái bao của
một người khách làng chơi duy nhất là anh mà thôi.
Tôi trầm ngâm hồi lâu, đầu óc trì đốn, tôi nhìn
người con gái ngồi trước mặt tôi, người không phải
là đĩ nhưng lại là đĩ, tôi đang nghĩ gì.
-Ông ta… có phải là rất thích cấu véo lên eo đàn
bà?
Hạ Âu gật đầu.
Có nghĩa là, sau khi mẹ chết, sau khi đã đính ước
trọn đời cùng tôi, cô ta đã phản bội, với thằng khốn
nạn ấy.
- Vì sao không tránh xa thằng đó ra. Nó đã không
có cớ gì uy hiếp em nữa?
- Bởi vì…ông ta có một lý do để bắt em phải làm
ông ta thoả mãn!
- Là gì?
- Em không thể nói với anh! – Hạ Âu tuyệt vọng.
Tôi trợn mắt nhìn cô ta, tôi muốn giết người,
chém chết tất cả đàn ông đã bức nhục Hạ Âu, chém
chết cả Hạ Âu.
Nhưng mà tôi yêu cô ấy.
Tôi nhượng bộ. Cô ấy đã chịu đựng đủ rồi. Tôi ôm
lấy cô:
-Thôi, em, tất cả đã qua rồi, may vẫn còn em là
của anh, anh sẽ không đi so tính thiệt hơn, nhưng em
đừng gặp người đàn ông nào khác nữa…
Tôi cứ nghĩ Hạ Âu sẽ cảm động và chúi vào vầng
ngực tôi khóc nức nở, cảm kích bởi tôi đã dành tất
cả bao dung và thấu hiểu cho em, và em sẽ vứt bỏ quá
khứ, cùng tôi đi về phía trước. Nhưng những cảm giác
tốt đẹp của tôi chưa kịp bày tỏ hết, đã nghe thấy Hạ
Âu nói với giọng quả quyết:
- Nếu ông ta tìm em, em cũng vẫn sẽ đi!
Chương 12
Tôi nhìn con đàn bà này, cô ta bảo cô ta vẫn sẽ đi.
Cô ta nói như một võ sĩ dũng mãnh quả cảm, can đảm
một cách tàn nhẫn.
– Em không định giải thích vì
sao ư? – Tôi nhìn lạnh lùng.
- Xin anh đừng hỏi em, như thế này đã là tốt lắm
rồi! – Cô kêu lên khẩn cầu.
- Như thế này? Như thế này là như thế nào? Cô
thỉnh thoảng lén đi tìm giai, rồi mỗi tối lại dúi
vào lòng tôi kêu “Con chúng mình thế này thế kia”?
Hay thật sự cô là con đĩ rạc nên thèm thoả mãn cái
nhu cầu kia? – Tôi gào lên từ trong sâu thẳm cõi
lòng, kính cửa sổ rung lên như sắp rơi xuống vỡ tan.
- Anh… thì anh hãy coi em như là tình nhân, có
được không? Em xin anh cho em ở bên cạnh anh, thì
thế nào cũng được. Em có thể nấu cơm cho anh, em sẽ
không để ý nếu anh có người yêu, chỉ xin anh đừng
vứt bỏ em…
Cô ấy tủi nhục và mệt mỏi, như con mèo hoang,
miệng lắp bắp như kẻ ăn xin đầu đường. Tôi cảm giác
tôi thua tôi bất lực, tôi muốn cứu vãn tình yêu,
nhưng cô ta thì không.
Thì ra, cái cô ta cần chỉ là những yêu chiều của
tôi, hoặc có lẽ tôi chưa bao giờ có được tình yêu
như tôi tưởng.
Tôi đã từng tin, như mẹ cô ta nói, một con đĩ,
cái quý nhất trên đời với nó là một lời hứa hẹn của
đàn ông. Nhưng tôi, của tôi thì Hạ Âu không thèm,
Nếu tôi cứ trao, cô ta sẽ càng mệt mỏi.
Tôi chậm chạp đứng dậy, tôi cần đi khỏi nơi này.
Không khí trong phòng ngột ngạt quá, tôi như một con
thú bị nhốt trong cũi, không thể thở cũng không thể
cử động. Và những gì tôi đã trao cho Hạ Âu, níu giữ
cho cô, là cái cũi cuối cùng của đời tôi.
Đi ra cửa ngoái lại, thấy Hạ Âu còn ngồi lặng
trên sô-pha, tóc xoã xượi, mắt ngây dại. Những trăm
ngàn lời nói thương xót trong lòng tôi vào giây phút
này đã tràn khỏi con đê ngăn.
- Hạ Âu! Hạ Âu! – Tôi quay người chạy đến ôm chặt
cô, điên cuồng lắc vai cô, ôm ghì lấy mặt cô hôn như
điên dại lên đôi môi – Hạ Âu, em làm như thế này là
sai rồi, chúng ta có thể sống rất tốt, chỉ cần em
tránh xa thằng khốn đấy ra! – Tôi dùng tất cả sức
mạnh của thân thể tôi ôm chặt lấy cô, khe khẽ thì
thầm vào tai cô – Em, em hãy nghĩ đi, còn đứa con
của chúng ta nữa! Đứa con của hai chúng ta! Em định
để nó cũng trầm luân sao? Anh sẽ cho em tất cả,
chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, sẽ có một đứa
con xinh đẹp, ở trong công viên, chúng ta sẽ nhìn
thấy con nô đùa, em ơi, con mình sẽ nói gì nhỉ, nó
sẽ mập mạp rắn chắc, nó sẽ nói cái giọng non nớt như
chim non “Bố ơi! Mẹ ơi! Xem con đu cao không, con đu
cao đến tận trời rồi này!” Hạ Âu, em đừng phạm sai
lầm nữa, em không nên đi vào ngõ cụt, em hãy nghĩ
đến con chúng ta!
- Con chúng ta? – Cô ấy lắp bắp, rồi đột nhiên cô
ấy cười như điên dại, cười làm tôi nổi da gà, toàn
thân lạnh toát, tim thót lại – Con chúng ta ư, ngày
thứ hai anh bỏ nhà đi, em đã đi bác sĩ, biến nó
thành một đám máu nhầy rồi! Có thể đúng là nó đã bay
lên trời đi mất rồi!
Cô ta vẫn đang cười, cô ấy cứ cười mãi. Tôi không
chịu nổi con điên này nữa.
Cô ta đã giết con tôi rồi! Cô ta biết tôi yêu đứa
con ấy thế nào!
- Thế thì cô được như cô mong muốn rồi! Hạ Âu!
Tôi vội vã chạy trốn khỏi căn nhà có một con
điên, có hung thủ đã giết con tôi. Tôi vội vã chạy
trốn, quên cả thay giầy.
Tôi chạy ra đến cổng khu cao ốc, thấy mình đúng
là một thằng không nhà. Tôi chưa từng nghĩ sẽ đuổi
Hạ Âu ra khỏi nhà tôi. Vì cô ta, nếu đuổi, sẽ thật
sự không có nhà để về.
Và tôi không bao giờ về nhà nữa. Hai tháng sau,
Hạ Âu gọi điện cho tôi, cô ta bảo, cô đã chuyển ra
khỏi nhà rồi!
Tôi lập tức về, mở cánh cửa, ập vào mũi vị hoang
hoải trống vắng.
Khi ngôi nhà có đàn bà, người ta không dễ nhận ra
thứ hơi ấm đã quá quen. Nhưng khi người phụ nữ ấy
rời xa, bạn sẽ nhận ra thứ mùi hương đã làm bạn mê
mẩn trong những ngày xa xưa.
Tôi xem xét mọi căn phòng, chiếc nhẫn kim cương
vẫn nằm trong ngăn kéo, tủ áo treo một chiếc váy
trắng, tôi biết khi mặc nó, Hạ Âu sẽ phiêu diêu như
đám mây trắng nhẹ nhàng. Trong phòng tắm, sữa rửa
mặt của cô không còn, tôi thấy trên mặt bàn còn để
một VCD “Để trở thành người mẹ trẻ tuyệt vời”. Nước
mắt tôi đã lăn ra vào lúc tôi không ngờ nhất. Tôi cứ
nghĩ, tôi sẽ tìm được một mẩu giấy, trong đó cô sẽ
viết, đại loại như, nếu anh thế này thế này, em sẽ
quay trở về! Nhưng hoàn toàn không có. Ngôi nhà tôi
đã trở nên rỗng trống như ba năm về trước.
Đêm trước giấc ngủ, tôi còn thấy sót lại trên đầu
giường một sợi tóc dài. Tôi đã cất giữ dấu vết còn
lại duy nhất ấy của Hạ Âu.
Hai tháng sau, Đại Bản giới thiệu cho tôi một
người con gái khác. Cô vừa tròn 21, đang học năm thứ
ba ở một trường đại học danh tiếng. Những nét đẹp
toát ra từ nội tâm làm cô giống như một cô bé.
Tiểu Mãn, cô bạn gái mới giống người có bệnh hiếu
động, làm tôi thường nghĩ, giá cô ấy thành đôi cùng
Đại Bản thì đẹp. Nhưng Tiểu Mãn nói, cô chả thấy
xi-nhê gì với chàng Đại Bản. Cô ấy là như thế, nói
năng ngẫu hứng và từ ngữ lộn xộn theo kiểu các diễn
viên đang nổi trong các phim truyền hình dài tập,
tuy nhiên theo cái kiểu khá nhã nhặn vui vẻ.
Thời gian đầu, tôi không thể quen được với sự lóc
chóc nhí nhảnh của cô, nhưng sau rồi cũng chả để ý
nữa.
Cô không nấu nướng, tôi đành vào bếp làm cho cô.
Nhưng tôi bắt cô phải học thuộc bài thơ kia, hàng
ngày đọc tôi nghe. Tất nhiên cô không chịu, bảo, thơ
gì mà dài thế này. Tôi làm mặt lạnh mất hai hôm. Khi
tôi cho rằng chuyện giữa tôi và Tiểu Mãn thôi thế là
đứt, thì cô tìm tôi, đọc một mạch bài thơ từ đầu chí
cuối, rồi cười hì hì bảo, mỗi người đều có thói xấu,
hai người ở bên nhau thì phải đành thôi!
Từ đó về sau tôi mới thật sự mở cửa trái tim cho
cô, coi cô ấy là người yêu thật sự, tuy nhiên thỉnh
thoảng cũng bị cô ấy kể tội với “đại ca” Đại Bản của
cô.
Đó là khi Hạ Âuđã bỏđiđược nửa năm. Tôi cũng
không tìm thấy cô ởđâu nữa.
Mùa hạ lại đến, nghỉ hè, cô người yêu bé nhỏ bám
chặt tôi suốt cả ngày.
Ngày xưa, tôi chưa bao giờ cảm thấy Hạ Âu bé
bỏng, cho dù Hạ Âu còn nhỏ hơn Tiểu Mãn một tuổi.
Phải chăng vì trong Tiểu Mãn, bầu trời của cô
luôn tràn nắng lấp lánh. Hai mươi mốt tuổi, cô như
một chú ve tràn trề sinh lực, rền giọng ca luôn
miệng. Mỗi ngày cô đều có những công việc làm không
hết, nhàn rỗi đến phát chán và cũng vui vẻ đến khôn
cùng. Niềm vui sướng nhất của cô là lẻn đến sau tôi
bịt chặt mắt tôi và kêu, đố biết ai nào. Rồi sau đó
vui sướng để tôi nói đáp án là:
- Vợ!
Cô kêu tôi phải gọi cô là vợ. Cô bảo, ở trường em
bọn nó yêu nhau toàn gọi thế này đấy!
Ngày xưa, tôi tha thiết mong gọi Hạ Âu là vợ, cô
thường không chịu, cô vẫn cười bảo, chưa cưới cơ mà!
Tôi ép mình đừng so sánh hai người con gái, bởi
Tiểu Mãn sẽ thua thê thảm.
Tiểu Mãn thật sự là rất nhỏ, bởi những gì cô ấy
làm: Cô vô cùng yêu các anh cầu thủ đẹp trai nhưng
lại chả hiểu gì bóng đá. Bởi vậy những đêm cô thức
tới hai giờ sáng để cùng tôi chờ Cúp châu Âu, thì
đúng hai giờ mươi phút cô trườn vào giấc ngủ. Cô
thích chọc giận người khác sau đó lại nũng nịu ngọt
ngào như thể mèo. Đồng thời cô cũng có tật lo lắng
xốn xang trước mỗi kỳ kinh nguyệt… Rồi sau kỳ kinh,
lại bắt đầu khôi phục lại vẻ xốn xang phớn phở của
gái.
Tiểu Mãn là một cô gái tốt, Tiểu Mãn còn trinh.
Lần đầu tiên tôi làm tình với Tiểu Mãn, lại là
một lần tôi hơi say, cho nên, tôi đã nhầmcô là Hạ
Âu.
Sáng tỉnh dậy nhìn vết máu như cánh hồng trên
chăn, tôi chết điếng. Tôi không làm sao cất được nụ
cười yêu thương và hạnh phúc với Tiểu Mãn, nhưng
Tiểu Mãn lại không để ý đến điều đó, cô chỉ nũng nịu
vít cổ tôi xuống nói, em nhất định sẽ lấy anh. Tôi
run lên trong cơn lạnh lẽo, bởi chưa từng nghĩ, sẽ
cưới người con gái nào đó không phải là Hạ Âu.
Tôi hỏi, vì sao.
Cô đáp rất hồn nhiên:
- Vì em còn trinh mà!
Hạ Âu vẫn luôn lạnh lùng khi nói: “Tôi là một con
đĩ.”
Bỗng dưng tôi đau đầu quá.
Một năm sau, tôi sắp ba hai, tôi vẫn không gặp
lại Hạ Âu. Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn với
Tiểu Mãn.
Tôi tự hỏi chính bản thân tôi lý do, thì, cũng là
lý do như Tiểu Mãn từng nói.
Tiểu Mãn hồn nhiên, thẳng thắn và tự hào khi nói
- Vì em còn trinh!
Tiểu Mãn giống như quảng cáo nước ép trái cây,
ngon mát đầy sức sống, bộc lộ ra cái sức sống thanh
xuân làm người ta thèm muốn. Cô ấy luôn luôn ngẫu
hứng, sống ở giây này mới quyết định giây sau, vô kế
hoạch vô nguyên tắc. Cho nên, khi cô ngồi trên
sô-pha, nuốt đến quả dâu tây thứ tám, cô lấy ngón út
khều tôi lại bảo:
- Đi, mua cái sơ-mi mới cho anh nào! Anh xem anh
chẳng bao giờ mua áo mới, may mà trông anh vẫn còn
phong độ của ông chủ nhỏ!
Cô rất thích gọi tôi là “ông chủ nhỏ”, nhưng thực
ra tôi cảm thấy khó chịu vì cách gọiđó, chả hiểu vì
sao.
Rồi Tiểu Mãn bắt đầu lăng xăng đi thay quần áo,
chạy từ góc này sang góc kia tíu tít rửa mặt chải
tóc, chọn đôi giày đẹp hợp với quần áo, vui thích vô
cùng. Tôi nghĩ tôi không thể không cười lên cùng cô.
Cô bảo:
- Em sẽ mua cho anh một bộ đồ thể thao thật oách!
Bị tôi trợn mắt lên, cô cầu hoà:
- Thôi anh ngoan ngoãn nghe em đi nào! Anh toàn
mặc đồ tây mãi được à? Nhanh nhanh lên, thay áo đi
cùng em!
Rồi cô kéo tôi đi, tôi cười như mếu.
Ngắm Tiểu Mãn tung tăng dạo phố, ngửi mùi hương
thơm tho như trà sữa từ cô, tôi muốn ôm cô vào lòng
quá, tôi nghĩ lấy người thế này kể cũng hay.
Tôi đưa tay phải ra, tôi sắp vòng ôm cô vào bên
tôi. Thì ngay lúc đó, tôi thấy Hạ Âu đi tới, vội rụt
tay lại. Hạ Âu dường như cũng đã nhìn thấy tôi, Hạ
Âu mỉm cười với tôi.
Hạ Âu đứng giữa khoảng nắng ấm, mặc chiếc áo hai
dây nhỏ màu hồng, váy trắng dài, với nụ cười duyên
dáng tự nhiên, xinh đẹp như ba năm trước ngày tôi
gặp Hạ Âu trước cổng trường đại học. Làn da trắng
mịn của cô ửng lên một màu hồng của má đào tơ, lặng
lẽ và quen thân như thế, cảm giác dâng lên từ một
sớm hè. Tôi tưởng cô là một dáng vóc thiên thần bước
ra ngập ngừng trong ánh mặt trời kia.
Và người con gái ở bên cạnh tôi lúc này chỉ còn
tầm thường như mọi phụ nữ khác.
Thiên thần nhìn tôi mỉm cười, và tôi đã không còn
gì lưu luyến nơi cõi trần.
Chương 13
Hạ Âu có vẻ như sống không đến nỗi nào, béo lên một
chút so với ngày trước, nhưng rất thon thả.
Cô ấy cười với tôi và nói:
- Hi!
Tôi vẫn trong cơn kinh ngạc vui mừng trong giây
phút gặp gỡ, không kịp phản ứng.
- Hi! Xin chào! Cô là bạn của anh Bân à? Tôi tên
là Tiểu Mãn!
Tiểu Mãn rất tự nhiên, chào hỏi trước. Khuỷu tay
huých tôi – Người ta chào anh kìa, ngốc!
Tôi định thần, vội đáp lại, chắc hẳn lúc đó trông
tôi rất thảm hại. Về nhà, Tiểu Mãn có nhận xét,
trông tôi lúc đó như một anh nông dân quê mùa phải
đứng trước mặt người quyền cao chức trọng.
- Hi, Hạ Âu! – Rồi chẳng còn biết nói gì, chỉ
nhìn Hạ Âu chằm chằm, cũng quên không buông tay cô
bạn gái Tiểu Mãn ra.
Phút giây gặp gỡ quá đột ngột, cũng chả nói được
cái gì, Hạ Âu bảo, cô có việc phải đi, thậm chí
không để lại số điện thoại cũng không nói xem giờ
đây cô sống ra sao.
Xem sắc mặt tươi sáng của Hạ Âu, có thể nghĩ chí
ít, người đàn ông (những người đàn ông) của cô ấy đã
không tệ bạc với cô.
Tôi nhìn theo Hạ Âu cho đến góc khuất. Mươi giây
sau, một chiếc Audi chạy lướt qua tôi, ngồi bên cạnh
người lái là một phụ nữ áo hai dây màu đỏ, tôi không
kịp nhìn mặt. Xe đã lướt đi rồi.
- Ôi trời, bạn anh có vẻ hoành tráng quá nhỉ,
giới thiệu cho em làm quen với! – Tiểu Mãn thật thà
nói.
- Cô ta chỉ là một con đĩ! – Tôi đáp.
Tiễu Mãn chép miệng tiếc rẻ một cách bộc tuệch,
rồi chỉ ba phút sau, cô quên béng chuyện này.
Cô kéo tay tôi dạo khắp phố. Nhưng trái tim tôi
không còn ở trong ngực tôi nữa, tôi đi bên cô, không
buồn tỏ ra chán nản mệt mỏi để cô ngưng công cuộc
shopping. Trong tâm trí tôi chỉ còn lại một mình Hạ
Âu.
Hạ Âu giờ đang ngồi trong chiếc xe của thằng đàn
ông bao cô, hoặc có thể đang ngồi trong lòng gã. Cô
ngồi chỗ nào thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu,
thế nhưng vì sao trái tim tôi đau đến thế này?
Tôi vẫn nghĩ Hạ Âu đã rời bỏ thành phố này, nên
ban nãy, khi gặp mặt tôi suýt ngất. Tôi từ trong sâu
thẳm bản năng tôi, chỉ muốn đi theo bao bọc cô yêu
thương cô, như một trách nhiệm từ ngay trong những
mạch máu đang chảy trong tôi, nhưng cô đã đi mà
không nói năng gì.
Thậm chí kiêu căng lướt qua tôi trong chiếc xe
của thằng đàn ông nào đó đang bao cô. Thậm chí không
nhìn tôi.
Những nỗi xúc động biến thành giận dữ.
Tôi bắt đầu lo lắng buồn bực một cách kỳ lạ, bực
bội và nhẫn nại để Tiểu Mãn kéo tay tôi đi như một
phu đang kéo thuyền, một cửa hàng rồi lại một cửa
hàng, tôi nghĩ phải tôi đang ở trong một mê cung,
dường như nơi ta bước không hề tới, và ta sẽ cứ mãi
quay về nơi ban đầu.
Đúng lúc sự nhẫn nại của tôi đến điểm tận cùng,
thì phía trước những tiếng kêu thất thanh:
- Ối trời ơi, giết người, cứu với, có người bị
giết! – Giọng một phụ nữ.
Tôi chưa kịp hiểu ra việc gì, thì thấy những
người phía trước dạt hết sang bên phải, rồi có một
người lao thẳng vào tôi, một giây trước khi đâm vào
tôi, tôi theo tiềm thức kéo Tiểu Mãn về phía mình.
Người đàn ông kia lao thẳng vào mặt tôi. Tôi bị
đập mạnh tới mức bị đẩy lùi vài bước mới đứng vững,
người đàn ông kia ngã sấp trên mặt đất. Tôi còn chưa
kịp hỏi vì sao, ông ta đã bò dậy chạy tiếp.
Rồi phía trước mặt có tiếng phụ nữ gào khóc, gào
lên với âm độ kinh người.
Tiểu Mãn hiếu kỳ không ai bằng, mặc kệ tôi phản
đối cô đã xông lên đi xem đám đông. Mọi người đang
lập tức vây kín quanh kẻ bị đâm và người đi đường
đang gào khóc kia.
Tâm trạng nặng nề ấm ức trong lòng tôi không biết
trút vào ai, nghĩ sao hôm nay xúi quá. Mũi ngứa quá,
cảm thấy có cái gì bắt đầu bò ra.
Ái chà, mũi tôi từ nhỏ rất khó ưa, động gì vào là
chảy máu mũi. Khăn giấy để trong ví Tiểu Mãn, cô giờ
đang bị nhồi trong biển người hiếu kỳ kia đâu mất.
Tôi nhếch nhác dùng tay bịt mũi, lần mò về phía
toa-lét của cửa hiệu thời trang.
- Anh lấy khăn giấy không?
Tiếng nói quen thuộc từ sau lưng, tôi vội vã quay
đầu nhìn, thấy đôi mắt lặng lẽ của Hạ Âu. Không chờ
tôi đáp, cô giữ mảnh khăn trên tay bịt vào mũi cho
tôi, rồi đưa tôi một gói giấy. Rồi cô đi.
Tôi cảm giác đó là một ảo ảnh. Nhưng mùi hương ở
lại là quen, và trên tay tôi đích thực có một gói
khăn giấy.
Nửa tiếng sau, Tiểu Mãn gọi di động hỏi anh đang
ở đâu, tôi bảo đang ở trong cửa hàng chờ cô. Và cô
lại nhảy nhót tới, thấy vết máu trên mặt tôi, cứ tự
trách móc mãi.
- Về nhà! – Tôi chỉ có thể nói một câu đó.
- Được thôi, bảo anh đi xem mà anh chẳng chịu đi
xem gì cả. Anh không biết à, thằng kia thảm lắm… Vợ
nó đáng thương ghê! – Tiểu Mãn liến thoắng.
Tôi nhíu mày cố không trách móc gì cô.
“Thằng kia” nào thảm bằng tôi?
Hôm đó là thứ hai. Trưa thứ tư, tôi nhận được
điện thoại của Hạ Âu, cô không vòng vo gì hỏi tôi:
- Hà Niệm Bân, anh sẽ mang em đi chứ?
Tôi nếu không nghe nhầm thì còn cảm thấy trong
giọng ấy chút hồi hộp.
- Em bảo gì? Em đang ở đâu thế?
- Anh đừng hỏi nhiều – Lại cái câu tôi sợ nhất và
không thích nghe nhất của cô “Anh đừng hỏi nhiều”.
Tôi lập tức không hào hứng.
- Anh hãy mang em đi, chúng mình làm đám cưới!
Tôi giận dữ. Cô em ơi, mỗi lần cô không vui cô
lôi từ đâu ra những đàn ông chả ra gì, không chịu
tòng lương, giờ thèm cưới là tôi phải cưới? Tôi còn
cuộc đời của riêng tôi không, và còn gì để tin vào
cô?
- Thế người đàn ông kia không cần cô nữa sao? –
Tôi hỏi lạnh lùng.
Đầu dây kia im lặng vài phút, tôi nghe thấy một
giọng nói yếu ớt:
- Thế anh có còn muốn cưới em nữa không?
Tôi có thể tưởng tượng cái cách cô cắn chặt môi
dưới, có lẽ cô đã cắn môi đến mức trắng bệch ra.
- Hạ Âu, em không còn là trẻ con nữa, em không
thể làm gì em thích mà không nghĩ về kết quả. Ngày
trước, chính là em đã rời bỏ anh! – Tôi nói một cách
trấn tĩnh hơn song nghiêm trang. Tôi tưởng, sau một
năm và một lần gặp lại ngẫu nhiên, nào thể quay về
quá khứ chỉ với một cuộc gọi điện thoại.
- Em chỉ muốn biết, anh sẽ cưới em chứ? Sẽ mang
em đi khỏi nơi này chứ? – Giọng cô âu lo.
- Em hãy nói vì sao đi, hãy nói lý do.
- Em muốn làm vợ anh!
Tôi nghĩ Hạ Âu đang kể một câu chuyện cười không
hề hài hước. Tôi bỗng dưng cảm thấy rõ ràng rằng Hạ
Âu quá ngẫu hứng quá thiếu trách nhiệm. Tôi giống
như con chó, cô ngoắc thì đến cô vẫy thì phải đi,
một con chó đực.
Nhưng tôi cũng không thể giấu trái tim tôi vẫn
đang bị cô điều khiển. Rằng suốt hai năm qua, tôi
chỉ toàn sống trong thế giới của Hạ Âu.
Tôi sắp mềm lòng, tôi sắp hỏi em đang ở đâu đấy,
tôi muốn nhìn thấy Hạ Âu, tôi không thể để tuột cơ
hội có cô trong đời.
Đột nhiên tôi nhìn thấy hộp cơm trên bàn làm việc
của tôi, trong hộp là bữa trưa chung của tôi và cô
bạn gái dễ thương. Tôi nhớ đến tay cô tối qua xào
rau bị mỡ bắn vào phồng rộp, cô giả vờ tội nghiệp
làm tôi thương xót, cô nũng nịu bắt tôi theo dỗ
dành, cô bướng bỉnh khiến tôi không thể không hôn.
Những lúc đó, người con gái ở bên tôi đã cho tôi bao
hạnh phúc, và xưa nay, Tiểu Mãn chưa từng làm một
việc gì không nên không phải với tôi.
Và khi cùng nhau, cô ấy là trinh nữ.
- Anh… anh… đã có một cuộc sống mới!
Thật đau xót, nhưng tôi vẫn phải nói.
- Nếu vậy, nếu em có 96.500 tệ, anh có cưới em
không?
Tôi nghĩ Hạ Âu không làm sao hiểu được bản chất
của vấn đề.
- Không em ạ. Em cho anh một triệu, anh cũng
không thể.
- Trời ơi… – Cô ấy đau đớn, nhưng tôi thì cũng
đớn đau chứ khác gì?
- Như thế, anh liệu có thể nói với em, nói rằng…
vì sao anh không thể?
- Xin lỗi, vì em chỉ là một con đĩ!
- Em xin lỗi!
Hai giây sau, điện thoại ngắt.
Tôi hiểu rằng tôi và cô ấy đã mãi mãi không còn
bao giờ có thể. Tôi vứt hộp cơm xào lẫn lộn rau vào
sọt rác, rồi khóa trái toa-let, tôi ngồi im trong
toa-let khóc nức nở.
Đêm, rã rời về nhà, cô bạn gái nhí nhảnh lập tức
bám dính lấy cổ tôi và bảo:
- Bân Bân, chúng ta cưới nhau đi!
Chương 14
Tôi tá hỏa, sao có nội một ngày mà hai người con gái
nói cùng một câu nhỉ?
Tôi cất giọng mệt mỏi bất
cần:
- Sao em lại nghĩ đến chuyện cưới?
Vì trước đây chưa bao giờ cô đề cập đến chuyện
này, cô bảo cô còn trẻ, chưa chơi thỏa chí, hôn nhân
sẽ hủy diệt cô. Nhưng vì sao cô biến đổi quá nhanh?
Lẽ nào cô… đã gặp Hạ Âu?
Nghĩ đến khả năng này, lưng tôi một luồng lạnh.
- Hì hì, người ta vừa xem trên ti vi thấy cô dâu
mặc váy cưới đẹp tuyệt trần!
- Ôi trời, hôm nay anh mệt lắm, em đừng quấy rầy
anh nữa nào! – Tôi bất đắc dĩ đẩy cô ấy ra, vứt
người vào sô-pha, nặng nề ngập mình trong đó, nhắm
nghiền mắt, cố để không nghĩ tới bất cứ thứ gì.
- Sao? Anh vừa nghe đến cưới xin đã mệt mỏi rồi
à? – Cô giận dữ, sán đến ôm cổ tôi hỏi.
- Đâu có, hôm nay anh làm việc mệt lắm.
- Thế á? Chồng ơi để vợ đấm lưng cho nào!
Đôi tay cô lại lập tức trở nên bận rộn. Mà có vẻ
bận bịu vô chừng.
Tôi đặt tay lên đôi chân quỳ trên nệm sô-pha của
cô, mềm rượi, đầy đặn.
- Đấm lưng cho chồng nào, chồng ơi chồng vất vả
quá, để vợ hát bài ca ngợi chồng nào. Chồng ơi anh
là trời, chồng của em ơi, lớn nhất là chồng, chồng
thật là tốt quá! Nào chồng, anh đoán xem những chữ
cuối cùng của bài ghép lại là gì nào?
Cô vừa đấm lưng vừa rền cái bài hát dai dẳng.
- Ha ha, đoán được chưa nào? Đồ ngốc nghếch, thế
mà cũng không biết, trời – ơi – chồng-tốt quá! Chồng
ơi, anh đúng là tốt bằng cả trời luôn!
Tiểu Mãn vừa nói vừa nhảy cẫng lên. Nói tôi tốt
bằng trời.
Tôi nhìn cô. Tôi nghĩ, những người không hiểu gì
trên đời sao họ lại thật là hạnh phúc.
- Tiểu Mãn, em thật là hạnh phúc! – Tôi thốt lên
từ tận đáy lòng.
- Vâng ạ! Chồng em tài giỏi như thế, em lại không
hạnh phúc sao? Bạn bè em vừa nghe nói anh là người
có địa vị đã thèm muốn chết đi được!
Tiểu Mãn tự hào nói, tuy nhiên cô xưa nay đã bao
giờ biết chức vụ của tôi ở công ty là gì đâu.
Rồi cô đi nấu cơm. Giờ đây Tiểu Mãn đã bắt đầu
học nấu nướng, bởi vừa mới bắt đầu học làm bếp, nên
sự thích thú của cô vẫn còn nhiều lắm, có điều đồ ăn
dở tôi cũng chẳng dám nói, sợ cô giận chết.
Buổi tối Đại Bản đến ăn cơm, cứ nhăn mặt chê dở
không nuốt nổi, nhưng vừa nghe nói là Tiểu Mãn nấu,
vội vã nghiêm túc bảo ngon tuyệt!
Sau Đại Bản nói với tôi, Tiểu Mãn ở nhà chưa bao
giờ làm bếp. Tôi nói biết rồi, anh ta vỗ vai tôi
bảo, Tiểu Mãn tốt đấy, thích hợp với cậu đấy.
- Mày cẩn thận phục thiện đi là vừa, đừng có làm
tổn thương Tiểu Mãn, nghe không? Gái con nhà đấy!
Đại Bản lần đầu tiên có vẻ ăn nói tử tế thế với
tôi về một phụ nữ.
Có lẽ cũng đã đến lúc để trái tim điệp trùng
thương tích phiêu bạt nơi vô bờ bến của tôi quay trở
về bến thôi.
Sau này tôi hầu như rất ít nghĩ đến Hạ Âu. Chỉ có
một lần, vào nửa năm sau trong cuộc họp mặt lớp cũ,
một cô bạn lớp mười hai cũ mang đứa con hai tuổi đến
họp lớp, bảo chồng làm thêm giờ, để con ở nhà một
mình không yên tâm nên mang theo.
Cậu chàng rất nghịch ngợm, nói năng đi đứng thật
y như Tiểu Mãn nhà tôi, ha ha.
Tôi hơi chạnh lòng vì bạn bè hầu như đều đã con
cái cả, nhìn lại mình đã có vẻ già rồi. Mọi người
nghe nói tôi chưa kết hôn đều cười tôi kén chọn quá.
Bảo không sinh lấy thằng cu rồi sau này sức chả đủ
đâu. Và mọi người đều cười.
Tôi cũng miễn cưỡng cười vài tiếng. Cậu bé chốc
chốc lại chạy tới chỗ tôi kêu chú chú.
- Chú ! Chú!
- Nào ngoan nào! – Tôi dùng một giọng nói êm quá
sức tưởng tượng để dỗ cậu chàng.
Tôi nhớ tới đứa con xấu số của tôi. Giá như được
chào đời, có lẽ, nó cũng đã bằng chừng này. Mà nó sẽ
kiêu hãnh gọi tôi là Cha! cha!
- Cháu tên là gì nào?
- Sâu Sâu… Tơ tơ… – Nhóc còn chưa nói sõi, cũng
còn chưa biết mình đang nói cái gì.
Rồi tôi nghe tiếng mẹ cậu từ phía bên kia:
- Ái dà, giờ tôi còn phải trông con nữa, cuộc
sống thật chật vật. Bố nó thu nhập một tháng cũng
chỉ bốn nghìn tệ, bốn bốn mười sáu, bốn hai là tám,
hai năm cũng mới chỉ thu nhập được chín mươi sáu
nghìn mà thôi…
Tôi đột ngột choàng tỉnh như ra một vùng sáng:
Mỗi tháng bốn nghìn, hai năm chín mươi sáu nghìn…
“Nếu em có 96.500 tệ, anh có cưới em không?”
Cô đĩ ấy đã nói câu đó với tôi khi nào?
Chín mươi sáu nghìn, cộng với lần đầu khi cô ấy
mười sáu tuổi, tôi vứt cho cô năm trăm tệ…
Tôi đột ngột đau thắt ruột gan. Hạ Âu đang chứng
minh cô ấy chưa hề là đĩ!
Sau này, tôi có ý tìm Hạ Âu, hỏi thăm về cả người
đàn ông kia, nhưng chẳng có kết quả gì, thêm vào đó,
Tiểu Mãn ăn ở với tôi thật không có gì phải chê
trách, nên rồi tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Hai năm sau trong lễ thành hôn của tôi và Tiểu
Mãn, Đại Bản chỉ nói một câu:
- Chớ đang ăn trong bát còn dòm ở nồi!
Anh ta nói chen vào lúc mọi người đang cười đùa
trêu chọc tôi tưng bừng, không có ai để ý. Mẹ Tiểu
Mãn, mẹ vợ tôi cười rạng rỡ thật vui vẻ. Nhưng tôi
vẫn chưa bao giờ có thể có cái tình thân thương với
bà như từng có với mẹ Hạ Âu. Tiểu Mãn lộ rõ vẻ bất
mãn, vì cái bụng của cô làm cho cô không thể nào mặc
vừa chiếc váy cưới cô yêu mà cô từng miêu tả là ” áo
cưới đẹp tuyệt”.
Chỉ non nửa năm, Tiểu Mãn cho tôi một cô công
chúa. Tất nhiên cô chỉ chịu kết hôn với tôi khi đã
có bầu mấy tháng. Cô ấy còn không hề phát hiện là
mình đã có thai. Tôi hỏi, Tiểu Mãn, em bị tắt kinh
bao lâu rồi, cô đáp với vẻ thậm ngốc:
- Làm sao mà em biết được cơ chứ?
Rồi sau đó chúng tôi đi khám, cái thai đã hơn hai
tháng.
Vội vã cưới. Chỉ vì không chiều được cô dâu một
chiếc váy cưới thêu hoa, tôi bị cằn nhằn cả mấy
tháng. Biết làm sao được. Khi cô công chúa được 100
ngày tuổi, chúng tôi chụp lại một bức ảnh cưới có
toàn gia đình.
Trong ảnh, Tiểu Mãn cười rạng rỡ.
Khi ấy tôi rất hạnh phúc, Tiểu Mãn rất đáng yêu,
cô công chúa nhỏ dễ thương. Tôi đã tưởng rằng tôi đã
quên Hạ Âu rồi.
Người con gái xinh đẹp Hạ Âu. “Xin lỗi, vì em chỉ
là con đĩ!” Tôi đã từng nói câu ấy với cô.
Sau khi biết vì sao Hạ Âu muốn đưa tôi hơn chín
vạn tệ, tôi thật sự hối hận và đớn đau. Nhưng sự ra
đời của con gái tôi đã mang lại một niềm vui mới mẻ,
tôi cảm thấy tôi đã trở thành một người đàn ông để
vợ tựa vào và một người cha vĩ đại, cái điều hạnh
phúc nhất mỗi ngày là, tôi nhìn thấy Tiểu Mãn bế bé
Tiểu Tiểu Mãn ngồi trên sô-pha nô giỡn cười đùa.
- Tiểu Mãn, anh muốn mỗi ngày đều làm em hạnh
phúc – Tôi thề trong lễ cưới, từ tận đáy lòng.
Tôi đã nghĩ tôi làm được điều đó.
Chương 15
Cô con gái bé bỏng đã tám tháng tuổi, bập bẹ học
nói.
- Lộ Lộ (tên công chúa nhỏ) con gọi ba đi
nào!
- Ba ba…
Tôi vui sướng nghe con gái non nớt gọi ba, trong
lòng ấm áp hạnh phúc đến mê mụ.
- Ba, ba, ba, ba… – Con tôi gọi không ngớt – Ma
ma, bà bà, ta ta…
Ta ta, hiểu theo ý cô nàng phải là ca ca (anh
trai) mới đúng.
Đôi khi tôi không kìm được ôm con vào lòng thầm
thì khẽ:
- Con ơi, đáng lẽ ra con cũng có anh, anh trai
con đáng lẽ cũng phải năm tuổi rồi!
Ngày xưa tôi vẫn cùng Hạ Âu mơ tưởng, con chúng
tôi nhất định sẽ là trai, vì thế cho đến giờ tôi vẫn
luôn nghĩ, cái thai ngày ấy đáng lẽ là một cậu bé.
- Ta ta… – con gái tôi vẫn ngây thơ gọi.
Đau và nhớ, mênh mang trong những hoài niệm xót
thương…
Tôi đã là một người đàn ông ba lăm tuổi, tôi đã
qua những tuổi sùng bái tình yêu mơ đắm những phong
hoa tuyết nguyệt xa vời từ lâu, tôi chỉ còn muốn một
cuộc sống bình yên.
Một buổi chiều năm 2004, tôi dắt con gái Lộ Lộ
bốn tuổi từ công viên đi xem hà mã. Vợ tôi gần đây
lại mê đánh mạt chược, song chỉ cần cô đừng về nhà
quá muộn là tôi cũng chẳng thắc mắc gì. Cô ấy cũng
cần khoảng trời riêng. Tôi biết cô ấy cũng có mức
độ, cùng lắm là thua hơn trăm tệ thì lại về khóc lóc
nhõng nhẽo đòi tôi bù lỗ.
Tiểu Mãn vẫn còn con nít, có khi sau này cô ấy
lại nhõng nhẽo với cả con.
Nghĩ đến đây tôi không nhịn được cười.
Đi đến một góc hoang vắng của công viên.
- Ba ba, con muốn uống nước khoáng! – Con gái tôi
gọi.
- Được, Lộ Lộ nhìn xem nước khoáng ở đâu nào, rồi
bảo ba, ba mua cho con!
- Ba ba, ở đằng kia bán! Ba ba, ở đằng kia! – Cô
con gái nhỏ dùng hết sức lực kéo tay tôi về phía
quán hàng nhỏ bên đường.
- Lộ Lộ, ở đây có bán nước khoáng đâu con!
Tôi nhíu mày nói, chú ý nhìn, quán bé, bày trên
bàn một tấm bảng đen nho nhỏ, viết hàng chữ bằng
phấn “Tôm lạnh một đồng một bát”.
Tôi lặng người đi, tôi không ngờ gặp một trò đùa
trêu ngươi sau bao nhiêu năm. Mặt hồ nước trong tôi
đã vỡ tràn con đê ngăn, hồi ức mang những chua xót
trào lên.
Bóng dáng người con gái đã mất đi trong ánh mặt
trời giờ sao hiện lên rõ ràng. Tôi nghĩ phải tôi đã
giấu em trong sâu thẳm trái tim tôi.
Trong đáy tim tôi có một người con gái tên gọi là
Vĩnh Viễn, cô đứng trong ánh mặt trời đầu hạ, toàn
thân lan tỏa một hương thơm nhẹ nhõm vô hình.
- Ba ba, đây là cái gì?
- Chủ quán, cho hai bát chè tôm lạnh! – Tôi gọi.
- Đây, tới đây! – Một phụ nữ vội vã chạy tới, cô
ta đang ngồi bàn bên tán chuyện với bà chị. Tôi vừa
kêu cô đã tới, hai tay chùi tới tấp lên tạp dề – Hai
bát à, dạ có ngay!
Rồi lanh lẹn múc hai bát.
Cô con gái nhỏ của tôi vui sướng ngồi ăn, nói ba
ơi ngon quá ba ơi ngọt cực ba ơi mát lạnh!
Con gái tôi trò chuyện vẫn nối những câu không
dứt như vậy.
Tôi ngồi nhìn con ăn trìu mến, còn tôi không thể
nào ăn, tôi sợ sẽ nuốt mất những nhớ thương.
Con gái ăn hết, mãn nguyện vui hớn hở đi dạo cùng
tôi, trên đường đi còn hỏi:
- Ba ba, khi nãy là cái gì mà ăn ngon tuyệt.
- Đó là hồi ức! – Trong tim
tôi đắng nghét những đau.
Buổi tối, con gái về bảo mẹ, hôm nay con ăn hết hai
bát hồi ức. Tiểu Mãn nghe xong cười rung cả nhà.
Người mà cái gì cũng không hiểu thì thật hạnh phúc.
Chương 16
Một ngày tôi đi làm về muộn. Vừa xuống xe tôi thấy có bóng người
theo sau.
Nghĩ là cướp, tôi định đi ngay vào khu chung cư.
- Hà Niệm Bân! Chờ đã!
Tôi quay lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông gọi lên tên tôi, dắt
một thằng cu chừng mười tuổi. Thằng bé xấu hổ, nấp sau lưng
người kia chỉ lộ ra nửa gương mặt.
- Anh là…? – Tôi không nhớ ra là ai, thấy gương mặt hơi quen mà
thôi.
- Tôi tên là gì không quan trọng. Anh đi thăm Hạ Âu mau!
Tôi nghĩ khi nghe đến hai chữ Hạ Âu, tôi đã trợn tròn mắt. Tôi
nhìn khắp người đối diện, quần áo bình thường, tuổi trạc 50… Tôi
nhìn ông ta như nhìn tình địch, mươi giây, rồi hỏi:
- Vì sao anh biết tôi ở đây?
- Công ty ai mà chả biết giám đốc Bân?
Tôi càng buồn phiền.
- Có thể nói chuyện không? – Ông ta trực tiếp hỏi.
Tôi biết chắc có việc gì đó không thể nói người ngoài biết, tuy
cảnh giác, nhưng tôi không thể giấu sự tò mò trong lòng bao năm.
Tôi đưa ông ta vào nhà, vừa may Tiểu Mãn đã mang con về ngoại.
- Mời anh uống trà! – đưa chén nước cho ông ta, ngồi xuống đối
diện.
- Ôi cảm ơn anh. – Ông ta đang nhìn khắp nhà tôi, thấy bưng trà
tới nói một câu khách sáo vội vã.
- Anh có việc gì? Nói đi. Hạ Âu rốt cuộc đang ở đâu, cô ấy sao
rồi? – Lòng tôi nôn nao, nhìn đứa bé đang ngồi nghiêm trang cạnh
ông ta - Thế còn đứa bé này là ai?
- Hà Niệm Bân anh đừng nôn nóng. Ngày hôm nay tôi đến đây, là
mong muốn anh đi tìm Hạ Âu. Tất nhiên tôi sẽ nói cho anh tất cả
câu chuyện. Chuyện này chỉ ba người biết. Một người là tôi, một
người là Hạ Âu, còn lại là người đàn ông đã hại Hạ Âu không thể
rũ bỏ thân phận mình.
Mỗi tế bào trên người tôi đều tập trung tai một điểm, tôi chưa
bao giờ chăm chú và lo lắng thế. Tôi oán trách ông ta nói quá
chậm, ông ta làm sao hiểu nổi những gì chôn kỹ trong đáy lòng
giờ bị thức dậy sẽ dày vò tôi ra sao.
- Hy Hy, cháu đi xem ti-vi ở trong nhà đi. - Người đàn ông bảo
đứa trẻ.
Đứa bé ngoan ngoãn đi vào phòng. Khi đi qua chỗ tôi, tôi gặp lại
nét quá quen thuộc trong ánh nhìn phẳng lặng từ đôi mắt cậu bé.
- Anh cứ nói đi.
- Hạ Âu là một người con gái tốt! Và là đứa trẻ đáng thương!
Lời nhập đề của ông ta suýt làm tôi rơi nước mắt. Cái điều tôi
sợ hãi nhất bao năm nay là tôi không hiểu Hạ Âu.
- Lần đầu tôi gặp Hạ Âu là khi cô ấy 16 tuổi. Có thể nói, tôi đã
nhìn thấy cô ấy trưởng thành. Tuổi thần tiên, lại mang một gương
mặt với thần thái mà không người lớn nào biểu lộ được. Tôi chưa
bao giờ thấy cô ấy cười, cô ấy rất ít nói. Nhưng tôi lại tận mắt
phải chứng kiến cô ấy bị… Trời ạ, lúc đó lòng tôi đau xót thay
cho cô ấy, một đứa con gái, bị dày vò đến mức khắp người đầy vết
thương, khi sếp không có mặt cô ấy còn an ủi tôi, kêu, chú Lý
chú đừng để ý đến con, dùng rượu nóng bóp là khỏi nhanh thôi.
Anh xem, những lời nói của cô ấy đến người lớn cũng phải ăn năn.
Nhưng chúng ta thì giúp được gì cho nhau? Chúng ta cũng phải
mang lương về nuôi con nuôi vợ. Vâng, tôi là lái xe cho sếp. Tôi
đã lái xe cho sếp gần 20 năm rồi!
Ông ta uống ngụm trà, nói tiếp:
- Sếp bao mẹ Hạ Âu là cớ, sếp chỉ thích Hạ Âu. Chỉ dùng mẹ Hạ Âu
làm miếng mồi dụ dỗ chờ cô gái mười mấy tuổi mắc câu. Còn Hạ Âu,
anh đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lẽo của cô ấy, bướng bỉnh mà hiếu
nghĩa. Cho nên, mỗi khi sếp về công ty, hầu như đều kêu Hạ Âu
đến. Cô ấy mới chỉ là một cô bé thôi a, anh bảo làm sao cô ấy có
thể vui có thể tươi cười. Và mỗi lần sếp kêu cô ấy tới, đều bắt
tôi lái xe. Có những lúc tôi thật sự không dằn lòng nổi. Từng ấy
năm, tôi đã coi cô ấy như là con gái ruột của tôi.
Thì ra ông ta chính là người lái xe đó. Tôi bảo xin anh hãy kể
tiếp đi, những điều này Hạ Âu đã nói với tôi rồi.
Ông ta nhìn tôi, tiếp tục:
- Sau này mẹ cô ấy mất rồi, Hạ Âu ngày xưa vốn coi rẻ lão sếp,
nhưng rồi lại gặp anh. Đáng lẽ cô ấy có thể ra đi, cô ấy thù hận
người đàn ông kia như thế cơ mà. Nhưng rồi mỗi lần ông sếp gọi,
cô lại tới, ngoan ngoãn!
Tôi không hiểu. Nhưng trong khi ông ta nói tôi không tiện ngắt
lời.
- Anh đã nhìn thấy Hạ Âu khóc bao giờ chưa? Tôi chỉ thấy một
lần, là lúc cô ấy có thai khoảng 1 tháng.
- Vì sao?
- Sếp cũng không hiểu tại sao nữa. Những mà nói chung đàn ông
với đàn bà… Anh biết đấy, có lúc cũng rất khó nói. Tại vì bình
thường thì lúc nào sếp cũng chuẩn bị sẵn áo mưa, và xưa nay lần
nào cũng mang bao. Nhưng có một lần ông sếp phải cách ba tháng
mới quay lại đây, không mang bao. Hạ Âu cũng không biết, không
cảm nhận. Sau này khi tôi nghe từ chính miệng sếp kể, mới vội vã
tìm Hạ Âu hỏi. Khi đó Hạ Âu đã có bầu 1 tháng rồi. Cho nên, khi
đó cô rất lo lắng, bản thân cô cũng không biết cái thai là của
ai. Vì anh rất muốn có con, cô ấy nhất định không thể nào giết
đứa bé. Nhưng cô ấy sợ nếu đó không phải con của anh, cho nên
cuối cùng đã chọn cách ra đi. Ngày đó, lo việc sinh nở cho cô
đều một tay vợ tôi, bà ấy cũng xót xa cho cuộc đời Hạ Âu.
Tôi sững sờ, sao ngốc thế em ơi!
- Cho đến khi đứa bé chào đời bình an, là một bé trai. Cô ấy vội
vã đi tìm anh, thì thấy bên anh đã có thêm một người phụ nữ. Anh
Hà, Hạ Âu không hề bạc với anh! Con trai anh cũng đã được chăm
sóc đến lớn từng này rồi!
- Làm sao cô ấy biết đây là con tôi? – Tôi lập tức nghi ngờ, cho
dù ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu bé, tôi đã có một cảm
giác không thể nói ra. Như cảm giác thầm kín lúc bạn thấy bố mẹ
thân thuộc gần bên.
- Còn nhớ hôm anh dẫn bạn gái dạo phố không? Lúc ấy thật ra là
tôi đang chở cô ấy đi gặp sếp. Nhưng vô tình gặp lại anh, cô ấy
đã lên xe rồi, Hạ Âu kêu lên đòi bằng được xuống xe đi tìm anh.
Cho nên tôi mới nhượng bộ, đỗ xe cho cô đi. Cô ấy quay lại, trên
tay cầm một chiếc khăn giấy thấm máu, kích động tới mức tay run
bần bật, nói, đó là máu của anh.
Tôi nhớ chứ, là máu khi tôi bị người lạ đâm sầm vào.
- Ngay trong ngày, cô mang con đi xét nghiệm DNA, kết quả là con
trai anh. Ngay giây phút có kết quả xét nghiệm, cô ôm lấy con
khóc cười mãi. Nhưng rồi sau không hiểu vì sao, lại đi mất.
Không ai biết cô ấy đi đâu, đến tôi cũng không hề biết.
Tôi nghe và thấy trái tim tôi dừng đập, tôi cầm chén trà, cầm
suốt hai tiếng đồng hồ.
Ông ta nhấp một ngụm, nói nữa:
- Mãi đến tháng 6 năm nay, cô ấy mới nhờ người tìm tôi, bảo mang
đứa bé qua đây, còn cô ấy không đến. Tôi có khẩn khoản người
mang Hy Hy tới mách cho tôi tình hình Hạ Âu, lúc đầu bà ta sống
chết không chịu nói, sáng nay tôi lại đi tìm, bà ta mới nói, Hạ
Âu vốn làm việc tại một khách sạn 5 sao ở Thẩm Quyến, tuy sống
chật vật song có đứa con đáng yêu ở bên cũng hạnh phúc. Hai tuần
trước, một người đàn ông trọ ở khách sạn đó mượn rượu ép Hạ Âu,
con bé tất nhiên không chịu, đã lỡ tay giết chết ông khách kia!
Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ nên gọi là phòng vệ chính đáng,
nhưng Hạ Âu đã giết người ta rồi, đây lại là người họ hàng của
một ông sếp to bên công an. Tôi nghĩ, có lẽ là hận thù suốt hai
mươi năm tích tụ. Nên nhẹ cũng sẽ phải tù chung thân.
Lúc đó quên không biết tôi còn cảm giác gì, phải máu cũng đông
lại không chảy trong huyết mạch.
- Cô ấy đã nhờ những bạn bè chị em xung quanh mang đứa bé gửi
sang cho tôi. Anh xem, tất cả là nghiệp chướng! Tôi vội đến đây
ngay, kêu anh hãy đi tìm Hạ Âu ngay, cho dù là lần gặp mặt cuối
cùng… cho dù… cho cô ấy gặp người thân duy nhất…
Nói đến đây, người đàn ông dày dạn việc đời nghẹn ngào.
Tôi không khóc, đầu óc tôi kín mít.
- Anh, hãy nói cho tôi biết, ông sếp kia là ai?
- Cậu ơi, cậu cho rằng cậu chỉ bốn năm vẻn vẹn, leo đến chức này
được sao? Hại đời Hạ Âu, cậu cũng có phần đấy! Tất nhiên, thủ
phạm chính là Lưu Quang Đông.
Tôi sững sờ.
Lưu là Tổng giám đốc của tập đoàn đầu tư xx.
Tôi chỉ là giám đốc khu vực của tập đoàn này, nói thẳng ra tôi
cũng chỉ là một tay chân dưới quyền làm thuê cho ông ta. Tôi chỉ
có bốn năm ngắn ngủi từ một tổ trưởng thăng tiến đến ngày nay,
tôi vẫn từng kiêu hãnh vì năng lực của mình. Không nghĩ đến, một
người con gái, đã dùng cả sinh mệnh và ô nhục để đổi lấy nó.
Tôi đờ đẫn đi vào buồng, một tay ôm ghì đứa con trai, con của bố
ơi! Mười tuổi mới biết có bố! Bố đã làm gì mẹ con thế này!
Tôi rúc đầu vào lòng đứa con trai bé bỏng.
Đêm. Không ngủ. Đặt vé chuyến bay sớm mai. Tôi kể câu chuyện cho
vợ, vợ tôi khóc kinh thiên động địa, sau đó khẳng định, vợ nhất
định sẽ yêu đứa con trai hơn cô công chúa Lộ Lộ.
Ngày hôm sau tôi bay đi Thẩm Quyến.
Hạ Âu, người con gái thiện lương, tôi đến đây, em đừng sợ hãi
nữa!
Ba năm sau vào mỗi tiết Thanh Minh, tôi lại mang vợ con đến nơi
này. Cả nhà đều quỳ lạy người dưới mộ vài lễ.
Ngày đó chắc cô ấy chẳng đau đớn lâu. Cô chịu án tử hình ở pháp
trường, chết dưới súng.
Cả đời sống trong nỗi đau, có thể chỉ cái chết mới là một sự
giải thoát.
- Anh ơi, dưới này là ai hả anh? – Con gái tôi hỏi con trai tôi.
- Là mẹ.
- Nhưng mà mẹ đây rồi cơ mà!
Con trai tôi nhìn trời, nước mắt nó dâng ngập tràn mi nhưng
không chịu chảy ra. Nó có đôi con ngươi thuần khiết y hệt mẹ nó,
đôi khi vẫn hiện lên vẻ yên tĩnh như của mẹ.
- Đây là mẹ ở trời mây. – Con trai nói.
Vợ là một loài nhạy cảm, cô ấy đứng bên tôi khóc thút thít.
…..
“Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!”
Hết
|