- Hôm qua bác nói muốn ăn cơm tiệm, con sẽ đưa bác đến một nơi
nổi tiếng của Đài Bắc.
Nhưng ông Khải Liêm chơt đổi ư:
- Bây giờ th́ bác lại nghĩ khác rồi. Hay là hôm nay hai bác cháu
ta ăn cơm ở nhà đi, như vậy vừa tiện lợi vừa thân mật.
- Con có làm sẵn thức ăn nhưng đơn giản lắm, bác đừng có chê nhé
!
- Bác cũng thích cái ǵ đơn giản. Để cho bác phụ con một tay...
- Ồ, không... bác vừa mới xuống máy bay c̣n mệt, con chỉ hâm lại
thức ăn trong ṿng vài phút là bác cháu chúng ta đă có thể dùng
bữa rồi.
Trong suốt bữa cơm, hai người tṛ chuyện rất vui vẻ. Phương Vy
khẽ hỏi:
- Lần này bác trở về Đài Bắc có lâu không?
Ông Khải Liêm cười bảo:
- Để xem Đài Bắc có hấp dẫn đến nỗi có thể giữ bác ở chỗ này
không.
Phương Vy ngước nh́n ông:
- Con không tin bác trở về là để thăm lại Đài Bắc mà con nghĩ là
bác có công việc quan trọng.
Ông Liêm gật gù:
- Con nhận xét khá đấy, không có ǵ có thể qua mắt con ! Nhưng
bác trở về đây, một phần cũng v́ các con....
- V́ con và anh Tân? - Phương Vy tṛn mắt hỏi.
- Đúng thế, ngoài con và Tân, bác đâu có thân thích nào khác
trên cơi đời này. Chẳng biết có phải người càng già đi th́ tâm
hồn càng mềm yếu hay không? Thực ra bác cảm thấy hạnh phúc khi
có người thân bên cạnh.
- Hay là bác trở về ở hẳn Đài Bắc, như vậy con và anh Tân sẽ vui
lắm.
- Cũng khó thu xếp lắm con ạ. Các khách hàng lớn của bác hầu hết
đều ở Hoa Kỳ cả.
Thấy mặt ông có vẻ tư lự, Phương Vy suy đoán:
- Chắc bác đă gặp phải chuyện ǵ không vui?
Ông Khải Liêm lắc đầu:
- Bác chẳng có chuyện ǵ không vui cả. Chắc là c̣n cảm thấy mệt
mỏi sau chuyến bay. Nhưng lần này về đây, bác cũng muốn nhân cơ
hội này đi thăm mấy người bạn cũ.
- Bác muốn nói đến ông Thế Bảo, thân phụ của Thái Tuấn, giám đốc
công ty của con?
- Đó chỉ là một trong những người mà bác định gặp thôi. Bác c̣n
một số bạn bè khác.
- Con mong là việc gặp lại bạn cũ sẽ làm bác cảm thấy ấm ḷng
hơn. Ở New York, lúc nào bác cũng bị cuốn trôi vào công việc,
không có thời giờ tiếp xúc với ai cả.
- Bác cũng nghĩ thế và chuyến trở về Đài Bắc này như một chuyến
nghỉ phép dài hơi. Nhiều lúc bác cũng nghĩ đến chuyện về hưu khi
tuổi đời mỗi ngày lại mỗi chồng chất lên cao.
o0o
Lần đầu tiên Phương Vy đến nhà của người đă giới thiệu nàng vào
làm tại công ty Thái Tuấn. Ngôi nhà của ông Thế Bảo là một biệt
thự bề thế, rộng răi và thoáng mát. Ông Thế Bảo tiếp ông Khải
Liêm và Phương Vy trong căn pḥng khách rộng lớn và sang trọng
của ông. Mặc dù đă ngoài lục tuần nhưng ông Thế Bảo trông c̣n
rất tráng kiện. Ông bắt tay Phương Vy, mời nàng ngồi và đôi mắt
sắc sảo khẽ liếc nh́n nàng như thể để đánh giá, cuối cùng ông
quay sang ông Khải Liêm và bảo:
- Anh chọn người chính xác đấy ông bạn quư mến của tôi ạ ! Chỉ
gặp lần đầu thôi cũng có thể nhận xét cô Phương Vy đây là một
người bản lĩnh và có tŕnh độ.
Ông Khải Liêm tươi cười đáp lại:
- Trước khi giới thiệu Phương Vy về Đài Bắc làm việc, tôi cũng
đă cân nhắc kỹ. Và tôi nhận thấy rằng công ty của gia đ́nh anh
thật thích hợp với nó. Cũng may mắn là Phương Vy đă thành công
trong việc làm cho công ty của anh ngày càng phát triển.
Và rồi hai người bạn lâu ngày gặp nhau ngồi hàn huyên tâm sự.
Phương Vy không khỏi đỏ mặt khi hai người cùng nhau khen ngợi
nàng không tiếc lời. Nàng quan sát hai người trước mặt,ông Khải
Liêm vẫn c̣n hoạt bát, hăng say với công việc, c̣n ông Thế Bảo
lại có khuynh hướng ẩn dật sau nhiều năm bôn ba trong chốn
thương trường. Ba người chuyện văn hồi lâu th́ có tiếng chuông
cổng và người hầu bước ra mở cửa. Thái Tuấn xuất hiện với một
người đàn bà phúc hậu, khoảng ngoại ngũ tuần. Ông Thế Bảo tươi
cười nói:
- Xin giới thiệu với anh Khải Liêm và cháu Phương Vy, đây là bà
nhà tôi. C̣n đây là Thái Tuấn, con trai của tôi. Cháu Phương Vy
th́ đă gặp Thái Tuấn mỗi ngày nhưng có lẽ anh Khải Liêm đây th́
mới gặp gỡ nó lần đầu.
Ông Khải Liêm và Phương Vy khẽ chào hai người mới bước vào. Bà
Thế Bảo có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng, trông bà hăy
c̣n xinh đẹp. Bà tười cười chào khách và vui vẻ bảo:
- Biết hôm nay nhà có khách quư đến thăm nên tôi đă bảo Thái
Tuấn đưa tôi đi chợ, tôi muốn chính tay ḿnh làm một bữa cơm
thịnh soạn để thết đăi quư vị.
- Xin cảm ơn ! - Ông Khải Liêm có vẻ cảm động - Anh Thế Bảo có
một người vợ biết lo toan mọi bề như chị đây thật là hạnh phúc.
- Và rồi nh́n sang Thái Tuấn ông nhận xét - Con trai của anh
trông thật giống anh. Và có lẽ việc thành công trên thương
trường cũng giống hệt như anh dạo trước. Đúng là hổ phụ sinh hổ
tử !
Tuy ông Khải Liêm nói thế nhưng Phương Vy ngạc nhiên khi nhận
thấy cha nuôi ḿnh nh́n Thái Tuấn với ánh mắt hoàn toàn không
thiện cảm. Nhưng cái vẻ không thiện cảm ấy ông vội khỏa lấp ngay
đi và sau đó ông lại tiếp tục thốt ra những lời khen ngợi đối
với gia đ́nh của ông Thế Bảo.
Bà Thế Bảo tươi cười nói với Phương Vy:
- Cô Vy đây vừa xinh đẹp vừa rất tài hoa. Tiếc thay trong gia
đ́nh chúng tôi chỉ có Thái Tuấn là con trai lại lớn tuổi hơn cô
khá nhiều, c̣n bằng không th́ tôi nhất quyết thuyết phục cho đến
khi nào cô đồng ư trở thành con dâu của tôi mới nghe.
Nghe bà Thế Bảo nói thế, Phương Vy đỏ bừng cả mặt, trong khi ấy
Thái Tuấn trách mẹ:
- Mẹ nói như thế mai mốt con và Phương Vy gặp nhau trong công ty
sẽ mất tự nhiên.
- Mẹ chỉ nói thí dụ thế thôi chứ mẹ biết là con đă có người rồi
và cô Phương Vy đây th́ cũng lắm người theo đuổi. Thôi nhé, hai
cha con ở đây tiếp khách, để mẹ vào trong làm cơm. Bảo đảm trưa
hôm nay mọi người sẽ có một buổi cơm ngon miệng !
Nói xong bà lui vào trong để điều động người làm chuẩn bị một
bữa cơm thịnh soạn v́ ông Khải Liêm rất được ḷng ông Thế Bảo,
chồng bà. Tuy hai người quen nhau ở New York trong thời gian
ngắn nhưng ông Khải Liêm đă giúp cho ông Thế Bảo rất nhiều ư
kiến hữu ích trong việc làm ăn. Ở pḥng khách, câu chuyện giữa
chủ và khách lại tiếp tục rôm rả. Ông Khải Liêm bảo Thái Tuấn:
- Cậu Tuấn này, chắc con Phương Vy nhà tôi cũng đă giúp cho cậu
được một tay?
- Thưa vâng ! Phương Vy làm việc ǵ cũng rất có kết quả và cháu
nghĩ rằng chỉ sau một thời gian ngắn nữa thôi, Vy sẽ bắt kịp
cháu và có khi c̣n vượt qua cháu nữa !
- Chao ôi ! - Phương Vy nói mà thẹn đỏ mặt - Nếu anh cứ tiếp tục
khen ngợi em kiểu này th́ em sẽ không dám ngồi ở đây nữa đâu...
bởi v́ em cảm thấy xấu hổ với mọi người. Thực ra em cũng may mắn
thôi chứ chẳng phải tài ba ǵ...
- Thái Tuấn nó khen thật t́nh đấy ! - Ông Thế Bảo trấn an cô gái
- Từ lúc cháu vào làm tại công ty, các thương vụ càng lúc càng
thêm nở rộ, nếu cứ đà này th́ tương lai có lẽ chúng tôi phải mở
thêm chi nhánh mới và nhờ cô Vy đây làm giám đốc...
- Cháu ư? - Vy bất ngờ trước lời đề nghị của ông Thế Bảo - Chỉ e
rằng kinh nghiệm của cháu chưa đủ....
- Không hề ǵ, việc mở chi nhánh cũng cần một khoảng thời gian.
Trong thời gian đó cháu sẽ tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm. Bác
đă chọn cháu rồi th́ không sai vào đâu được ! Hỏi cha nuôi của
cháu xem ! Bác và ông ấy đều có mắt nh́n người - Rồi quay sang
ông Khải Liêm, ông Thế Bảo nói - Có phải thế không ông bạn?
- Th́ cứ cho là như thế đi ! - Ông Khải Liêm cười đáp - Hy vọng
con Phương Vy nhà tôi sẽ không phụ ḷng trông mong của anh. Cứ
để cho nó vừa làm việc, vừa học hỏi những kinh nghiệm thực tế.
Cậu Thái Tuấn này, cậu nhất định phải giúp con Phương Vy nhà tôi
nhé !
- Ồ, cháu không dám đâu ! Ngay chính cháu cũng vừa làm việc vừa
học hỏi. Thương trường bao la, mấy ai đă dám vỗ ngực nói rằng
ḿnh thành thạo.
Ông Khải Liêm mỉm cười:
- Cậu thật là khiêm tốn quá mức, nhưng mà trong cuộc đời, khiêm
tốn cũng là một đức tính để chinh phục người khác.
Ông Thế Bảo xen vào:
- Con trai tôi mà chịu chú tâm vào công việc hơn nữa th́ chắc là
công ty đă lớn mạnh từ lâu...
Ông Khải Liêm ngắt lời bạn:
- Đừng có tham lam quá, ông bạn già của tôi ạ ! Không lẽ anh
muốn công ty của con trai anh chiếm hữu hết cả thành phố này à?
Hai người bạn nh́n nhau cười vang sau câu nói ấy của ông Khải
Liêm khiến Thái Tuấn và Phương Vy cũng cười theo. Chuyện văn hồi
lâu, bà Thế Bảo bước ra mời mọi người vào dùng cơm. Mọi người
thong thả thưởng thức những món ăn của bà. Ông Khải Liêm tấm tắc
khen tài nội trợ của nữ chủ nhân. Phương Vy cũng công nhận bà
Thế Bảo làm món nào cũng thật xuất sắc. Ông Thế Bảo hănh diện
với những lời khen nồng nàn của khách, duy chỉ có Thái Tuấn là
tỏ ra sốt ruột. Trong bữa ăn, Phương Vy thấy Thái Tuấn đă liếc
nh́n đồng hồ tay cả thảy bốn lần, chứng tỏ chàng có một cuộc hẹn
phải đi gấp. Đúng như Phương Vy tiên đoán, khi thức ăn tráng
miệng vừa được bưng ra, Thái Tuấn vội vă đứng lên, lấy lư do là
có hẹn với khách nên phải đi trước. Dùng bữa xong, ông Khải Liêm
muốn cáo từ ra về. Trước khi đi, ông hỏi bạn:
- Sao, anh Thế Bảo? Anh định rửa tay gác kiếm luôn à.
Vâng ! Để mọi việc cho đám nhỏ chúng làm. Công việc quan trọng
nhất của tôi hiện giờ là vui thú điền viên, thỉnh thoảng đưa bà
nhà tôi đi du lịch. Tôi đă chán cảnh bôn ba nơi chốn thương
trường rồi. Tôi thật nể phục anh, đến bây giờ vẫn c̣n hăng say
làm việc và giữ đầu óc minh mẫn để giải quyết mọi chuyện
- Làm việc là niềm hạnh phúc duy nhất của tôi... - Ông Khải Liêm
thổ lộ - Nghe th́ kỳ lạ nhưng sự thật th́ đúng như thế ! Tôi
không bao giờ thấy chán nản và công việc càng khó tôi càng muốn
lăn vào giải quyết.
- Chà... chà ! - Ông Thế Bảo cười trêu bạn - Tôi đă t́m ra
nguyên nhân bí mật rồi. Có lẽ lúc c̣n trẻ, khi mọi người bận bù
đầu để học th́ anh bạn của tôi bận đi tán gái. V́ thế khi đă
đứng tuổi rồi, mọi người muốn về hưu th́ anh lại lăn vào làm
việc để bù đắp cái sơ sót vào lúc tuổi trẻ của ḿnh.
Lời nói đùa của ông Thế Bảo khiến ông Khải Liêm không thể nhịn
cười. Hai người bạn bắt tay nhau từ giă và hẹn gặp lại vào một
dịp khác.
Chương 8
Trên đường trở về nhà, Phương Vy vừa lái xe vừa ngập
ngừng hỏi:
- Bác Liêm, có một điều con muốn hỏi mà không biết bác có đồng ư
giải thích không?
Ông Liêm ngồi tựa người ra sau ghế, mắt lim dim bảo:
- Nếu chuyện đó không rắc rối lắm th́ bác có thể trả lời
- Chẳng có ǵ rắc rối cả, chẳng qua là con chỉ ṭ ṃ một chút.
Thưa bác, theo con thấy th́ với điều kiện của bác hiện giờ
th́...
Nói đến đó nàng im bặt khiến ông Liêm cảm thấy ngạc nhiên, ông
khẽ hỏi:
- Sao con không nói tiếp?
- Thưa, với điều kiện của bác hiện giờ th́ bác có thể t́m được
một người nâng khăn sửa túi không có ǵ khó khăn lắm ! Bác giàu
có, thành đạt lại nổi tiếng ở New York... Cháu vẫn thường tự hỏi
chẳng lẽ từ trước đến nay, bác chưa hề cảm thấy rung động trước
một người phụ nữ nào sao?
- Úi chào ! - Ông Khải Liêm thốt lên rồi ngồi ngay người lại -
Câu hỏi như thế mà bảo là không rắc rối. Bác có quyền không trả
lời câu hỏi này được chứ?
- Đương nhiên là được ! - Phương Vy mỉm cười - Nhưng như thế con
thấy chưa thỏa măn tính ṭ ṃ của ḿnh.
Ông Liêm lắc đầu:
- Không phải lúc nào ṭ ṃ cũng tốt đâu con ạ ! Con hăy quên câu
hỏi ấy đi.
Nhưng khi Phương Vy cho xe dừng lại trước chung cư th́ ông Liêm
khẽ bảo:
- Phương Vy ! Con thấy bác là người thế nào?
- Bác là một h́nh ảnh mà lúc nào con cũng phải noi theo. Con
người vừa có khí phách, lại có tài năng, tŕnh độ. Nhưng mà....
nhưng mà....
Nàng chưa nói hết câu, ông Liêm đă tiếp:
- Nhưng mà xem thường t́nh yêu phải không? - Ông Liêm chép miệng
- Đối với bác th́ t́nh yêu không c̣n hiện hữu trên cơi đời này !
- Tại sao, hở bác?
Ông Liêm không đáp, chỉ im lặng bước xuống xe. Phương Vy lẳng
lặng theo sau, không dám nói ǵ thêm.
Vào đến nhà, ông Liêm vào pḥng riêng ngay. Sau khi tắm xong, Vy
bước ra pḥng khách th́ thấy ông Khải Liêm đă có mặt ở đó, tay
cầm một quyển tạp chí. Nàng bước đến gần ông và hỏi:
- Bác không nghỉ ngơi một chút cho khoẻ sao?
Ông Khải Liêm lắc đầu:
- Bác không cảm thấy mệt ! Có lẽ ć lâu ngày gặp lại bạn bè nên
trong ḷng cảm thấy xúc động thế nào ấy !
- Nhưng mà... - Phương Vy buột miệng nói ra - ... con nhận thấy
đối với ông Thế Bảo th́ bác rất thân mật nhưng với con trai của
ông ấy th́ h́nh như bác không có cảm t́nh.
Ông Khải Liêm kinh ngạc:
- Làm sao con biết?
- Con quan sát ánh mắt của bác !
- Con quả là quá nhạy cảm Phương Vy ạ ! Thái Tuấn tuy giọng điệu
đầy vẻ khiêm nhường nhưng trong ḷng hắn rất là kiêu hănh, một
sự kiêu hănh ngầm.... rằng ta đây là nhất thiên hạ. Nhưng không
v́ vậy mà bác không có cảm t́nh với hắn. C̣n đối với ông Thế
Bảo, ông ta cũng không phải là bạn bè chí cốt của bác mà chỉ
quen nhau trên chốn thương trường, theo kiểu đôi bên cùng có
lợi.
- Thế th́.... tại sao bác lại tiến cử con vào công ty của ông
ấy? - Đến lượt Phương Vy kinh ngạc.
- V́ đây là một trong những công ty vững vàng và thế lực nhất
Đài Bắc. Đây là nơi thực tập rất tốt cho con sau khi ra trường.
Chỉ có làm việc ở đó th́ con mới có thể phát triển khả năng của
ḿnh. Trong đám bạn bè của bác, ông Thế Bảo là người thành công
nhất.
- Thế trước đó bác có biết Thái Tuấn không?
- Có nghe nói qua loa ! Nhưng tại sao con lại hỏi bác như vậy?
- Bởi v́ bác và Thái Tuấn có vẻ xa cách, con nhận xét như vậy có
đúng không?
- Con nói không sai, nhưng con cũng biết ta ở vai vế chú của
hắn, không thể nói chuyện như hai người cùng tuổi.
- Nhưng qua ánh mắt của bác nh́n Thái Tuấn.... có vẻ ǵ ghét bỏ
trong đó !
- Con chỉ giỏi tưởng tượng ra thôi ! Hắn là con trai của bạn
bác, có lư do nào để bác phải ghét bỏ hắn chứ?
Nhưng Phương Vy vẫn cố diễn tả những ǵ mà ḿnh cảm nhận:
- Cái ánh mắt của bác, không chỉ là ghét bỏ mà c̣n hàm ư... ta
phải đánh bại nhà mi !
- Ối trời ơi ! - Ông Khải Liêm nghe Phương Vy nói thế bèn thốt
lên ba tiếng ấy và cười đến nỗi rũ cả người ra. Nụ cười của ông
khiến Phương Vy thẹn chín cả người v́ cho rằng cha nuôi ḿnh
đang chế nhạo ḿnh. Cười xong, ông Khải Liêm chỉ nói:
- Nhận xét của con khá ngộ nghĩnh, rồi c̣n ǵ nữa không?
- Dù bác phủ nhận nhưng con cảm thấy là nhận xét của ḿnh không
sai chút nào.
- Vậy à? Con thử đưa thêm bằng cớ để chứng minh xem sao !
- Bác lúc năy nói chuyện, bác có hơi thổi phồng một chút. Mà từ
xưa đến nay, con có bao giờ thấy bác làm như vậy đâu? Người ta
nói khi ta phô trương là để cố che dấu một sự việc ǵ bất ổn
trong ḷng.
- Nhưng bác có ǵ mà phải che dấu chứ?
- Có thể cháu không biết cách diễn đạt nhưng cháu nhận thấy bác
hoàn toàn không thích anh Thái Tuấn.
- Con lầm rồi, con ạ ! - Ông Khải Liêm ôn tồn nói - Bác rất hâm
mộ những người có tài mà Thái Tuấn lại hoàn hảo như vậy. Bác
không ghét bỏ Thái Tuấn mà chỉ có một chút ghen tị với hắn ta !
- Ghen tị à? Con không nghĩ thế ! So về mọi mặt, anh ta đều là
người thua kém bác, nên con không đồng ư hai chữ ghen tị ấy.
Phương Vy nghĩ thế, nhưng nàng đă quên một chuyện. Thái Tuấn sau
khi người vợ qua đời lại có ngay một t́nh nhân nổi tiếng và xinh
đẹp. Về phương diện t́nh cảm th́ Thái Tuấn là một người may mắn
c̣n Khải Liêm lại là một người bất hạnh, và đó là điều duy nhất
mà bác Khải Liêm của nàng thua kém người đần ông đào hoa ấy !
o0o
Hôm sau, Phương Vy mời ông Khải Liêm đi ăn ngoài với nàng. Nàng
dặn ông đến nhà hàng giữ chỗ trước, c̣n nàng sau khi xong việc,
buổi trưa sẽ đến gặp ông.
Khi Phương Vy đến nơi th́ đă thấy ông Khải Liêm ngồi chờ sẵn đó.
Nàng kéo ghế ngồi đối diện ông và bảo:
- Xin lỗi bác, trong công ty có quá nhiều việc phải giải quyết
nên cháu đă đến trễ !
Nhưng ông Liêm không tỏ ra quan tâm về việc đó bởi ông đang kín
đáo nh́n về một góc khuất của nhà hàng và chợt hỏi:
- Này Phương Vy, cháu có biết người đàn bà ngồi ở góc kia không?
Phương Vy mỉm cười
- Ồ, đó là bà Thục Lan, người yêu của anh Thái Tuấn, giám đốc
công ty con. Có lẽ bà ấy đang chờ anh Thái Tuấn ra dùng cơm
trưa. Bác Khải Liêm, bác cũng biết bà ta nữa ư?
- Bác biết chứ ! Bà ta nổi tiếng ở thương trường Đài Bắc đă lâu,
khi mà con c̣n chưa về Đài Loan nữa kia.
Ông chưa nói dứt lời th́ từ phía ngoài, Thái Tuấn hối hả bước
vào và đảo mắt t́m kiếm Thục Lan. Nàng đưa tay ra hiệu, chàng
vội vă tới chiếc bàn dành riêng cho họ. Cả hai vừa đợi thức ăn
vừa chuyện tṛ. Họ say sưa bàn luận nên không khám phá ra sự có
mặt của ông Liêm và Phương Vy trong nhà hàng này.
- Trông họ xứng đôi quá bác nhỉ? - Phương Vy nhận xét.
Ông Khải Liêm liếc về phía đôi t́nh nhân mà chẳng nói lời nào.
- Họ yêu nhau mà không thể chính thức cưới nhau, cuộc đời này
quả không có ǵ gọi là trọn vẹn ! - Phương Vy b́nh phẩm.
Ông Khải Liêm chăm chú nh́n vào thực đơn, ra vẻ không nghe thấy
lời mà Phương Vy vừa nói. Phương Vy cảm thấy cha nuôi của ḿnh
không có thiện cảm với đôi t́nh nhân kia nên đổi đề tài:
- Ban năy con có điện cho anh Tân, mời anh ấy ra dùng cơm với
chúng ta nhưng anh ấy lại bận không đến được. Bác không buồn anh
ấy chứ?
- Có ǵ đâu mà buồn hở cháu ! - Ông Khải Liêm khẽ mỉm cười - Bác
đă quen ăn trưa một ḿnh suốt hai mươi năm qua, bây giờ có con
ngồi chung bàn bác thấy rất hạnh phúc, c̣n đ̣i hỏi ǵ nữa chứ?
- Ồ, tại bác không muốn thôi, chứ nếu bác muốn th́ đă có hàng
khối phụ nữ đến với bác.
- Con nói thật ḷng à? - Ông Khải Liêm hỏi ngược lại.
- Con nói thật đấy, không phải chỉ nói suông cho bác vui đâu.
Bác là một người vừa xuất sắc, vừa thành dạt, hỏi trên đời có ai
được như bác? Nhưng bác lúc nào cũng bị công việc cuốn trôi đi,
chẳng có thời gian để lưu ư đến đời sống t́nh cảm riêng tư của
ḿnh.
Ông Khải Liêm khẽ mỉm cười và bảo:
- Thế giới t́nh cảm của con người rất phức tạp cháu ạ ! Nhiều
khi t́nh yêu chỉ đến với chúng ta một lần trong đời... sau đó là
chấm hết, không c̣n ǵ nữa cả !
- Bác muốn nói là bác đă yêu một người, và chỉ một người đó mà
thôi? - Phương Vy mở tṛn mắt ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên mà
ông Khải Liêm hé lộ đôi chút về đời sống t́nh cảm của ông cho
nàng biết.
- Có thể nói như vậy ! - Ông Khải Liêm khẽ thở dài - Nhưng việc
đó đă trôi qua khá lâu rồi, hiện tại bác chẳng c̣n nhớ đến nó và
đă t́m thấy niềm vui trong công việc.
Người bồi mang thức ăn lên, hai bác cháu vừa ăn vừa tṛ chuyện.
Một lát sau, ông Khải Liêm khẽ bảo:
- Tay Thái Tuấn này có đôi mắt tinh đời đó chứ ! Người đàn bà
kia quả thật là xinh đẹp, nhưng mà...
- Nhưng mà.... thế nào hở bác? - Phương Vy khẽ hỏi, ṭ ṃ muốn
biết ư kiến của cha nuôi ḿnh về người đàn bà mà ḷng nàng hằng
ngưỡng mộ.
- Cái đẹp bên ngoài chẳng là ǵ cả khi tâm hồn con người là cả
một sự trái ngược ! - Ông Liêm buông thơng một câu.
- Bác muốn nói là bà Thục Lan chỉ đẹp về phương diện h́nh thức
c̣n nội tâm bà ta chẳng tốt đẹp ǵ?
- Đó là bác nghe bác loáng thoáng người ta b́nh phẩm như thế
thôi c̣n riêng bác th́ trước đây chỉ gặp bà ta mấy lần nhưng
cũng chẳng có cơ hội để nói chuyện.
- Ồ, bác đừng tin lời người khác đồn đăi. Con đă gặp gỡ bà Thục
Lan rất nhiều lần. Lúc nào bà ấy cũng tử tế, nhă nhặn và toàn
tâm toàn ư giúp đỡ người khác, con chẳng phát giác ra điểm xấu
của bà ta cả !
Rồi như khám phá ra được điều ǵ từ lời nói của ông Khải Liêm,
Phương Vy hỏi ông:
- Đă hai mươi năm nay bác sống và làm việc ở New York, chưa bao
giờ đặt chân về Đài Loan. Nếu có gặp bà Thục Lan th́ đó là
chuyện của hai mươi năm trước. Ngần ấy thời gian mà bác vẫn c̣n
nhận ra bà ta, quả là bác có một trí nhớ rất đặc biệt.
- Không phải bác có trí nhớ đặc biệt mà v́ bà ta không thay đổi
ǵ cho lắm. Ở cái tuổi của Thục Lan mà vẫn giữ được nét trẻ
trung xinh tươi như vậy, quả là điều hiếm có.
- Cháu cũng thấy vậy, nhiều người nhận xét sắc đẹp của bà ấy
càng lúc càng mặn mà chứ không suy giảm mặc dù năm nay bà ấy đă
ngoại tứ tuần. Không biết những người đẹp như thế có khó tính
hay không?
- Cháu tự hỏi ḿnh th́ biết ! - Ông Liêm mỉm cười nh́n đứa con
gái nuôi của ḿnh.
- Ồ, bác đừng nói thế bác ạ ! Con tưởng thật rồi sẽ trở nên kiêu
hănh !
- Con có quyền kiêu hănh, Phương Vy ạ ! Con xinh đẹp như thế,
giỏi giang như thế, bác rất hănh diện về con
- Ồ, bác.... - Phương Vy kêu lên với giọng xúc động - bác thương
con và chăm sóc cho con như thế nhưng vừa ra trường là con đă
phải xa bác, không thể nào đền đáp công ơn dưỡng dục của bác từ
đó đến giờ, con cảm thấy rất là ái ngại.
- Đó không phải là lỗi của con, chính bác đă giới thiệu công ty
này cho con kia mà ! Bác nghĩ chúng ta là người Đài Loan, ít ra
cũng phải giúp ǵ cho xứ sở. Ngay chính bác cũng có ư định về ở
hẳn nơi này trong tương lai và lúc đó th́ con sẽ có người đỡ
đầu, không có ai dám làm khó dễ ǵ con gái nuôi bác cả !
- Nghe bác nói thế con rất vui. Thực sự th́ tại đây chẳng ai làm
khó ǵ con cả, trái lại con đă thiết lập được nhiều quan hệ làm
ăn cũng như có một số bạn bè. Nhưng nói sao đi nữa th́ trong
ḷng con vẫn cảm thấy thiếu thốn một cái ǵ đó, và đó chính là
t́nh nhân trong gia đ́nh.
Phương Vy nói đến đó chợt thấy Thục Lan vẫy tay ra hiệu cho
người bồi bàn, chắc là để gọi món giải khát. Ngay lúc đó Thục
Lan cũng nh́n thấy nàng, người phụ nữ xinh đẹp khẽ mỉm cười, nói
ǵ đó với Thái Tuấn rồi tiến đến bên bàn của Phương Vy:
- Ồ ! Vy cũng ăn trưa ở nhà hàng này nữa ư?
- Thưa vâng ! - Phương Vy vui vẻ trả lời - Nhân dịp này em cũng
xin giới thiệu với chị,đây là bác Khải Liêm, cha nuôi và cũng là
người giám hộ của em - Rồi nàng nh́n sang ông Liêm - Thưa bác,
đây là Thục Lan, người mà con vẫn thường nhắc đến với bác.
Thục Lan đưa tay ra một cách thân mật và bảo:
- Rất hân hạnh được biết ông !
Ông Khải Liêm bắt tay người đàn bà, trong thái độ của ông có
chút ǵ đó miễn cưỡng nhưng ông dấu diếm điều này rất kỹ khiến
cho cả Phương Vy lẫn Thục Lan đều không nhận ra.
- Tôi có gặp bà một đôi lần cách đây nhiều năm về trước nhưng
không có dịp để làm quen - Ông Liêm bây giờ mới lên tiếng - Bà
trông vẫn xinh đẹp và sắc sảo như xưa !
- Xin cám ơn ông ! - Thục Lan mỉm cười khiêm tốn - Tôi nghĩ rằng
ông đă khen quá lời, ở Đài Bắc này c̣ rất nhiều phụ nữ xuất sắc
hơn tôi.
Rồi để tỏ ḷng hiếu khách, Thục Lan nói:
- Hôm nào rảnh rỗi, mời ông và Phương Vy đến nhà tôi dùng cơm.
Tôi sẽ bảo anh Thái Tuấn sắp xếp để hôm đó cũng đến chung vui
với hai người.
- Như vậy làm phiền bà quá ! - Ông Liêm khách sáo nói.
- Không có ǵ phiền cả. Được ông và Phương Vy đến chơi, đó là
một vinh hạnh đối với tôi rồi.
Ngay lúc đó Thái Tuấn cũng tiến tới và chào hỏi ông Khải Liêm
cùng Phương Vy. Thục Lan nói rơ ư định của ḿnh cho Thái Tuấn
biết và xem ra chàng rất tán đồng. Mọi người tṛ chuyện giây lát
rồi Thái Tuấn và Thục Lan cáo từ đi trước. Một lúc sau Phương Vy
và ông Liêm cũng rời nhà hàng. Phương Vy về sở làm c̣n ông Liêm
cho biết ông phải đến một vài nơi để nghiên cứu tài liệu về một
vụ án đă xảy ra cách đây nhiều năm.
o0o
Cuối tuần đó, Phương Vy và ông Liêm đến nhà Thục Lan dùng cơm
theo lời mời của nàng. Ngôi biệt thự của Thục Lan xinh đẹp và ấm
cúng khiến ông Liêm phải buột miệng khen :
- Bà thật khéo trang trí căn nhà này, đây là một nơi lư tưởng để
ở.
- Vâng ! - Thục Lan mỉm cười - Ngôi nhà này tọa lạc ngay trung
tâm Đài Bắc nhưng vẫn giữ được không khí thanh tịnh, đó là chỗ
đáng quư nhất của nó.
Thục Lan là con người hoạt bát và hiếu khách nên nàng tṛ chuyện
liên tục với hai bác cháu nhưng hôm nay ông Khải Liêm lại tỏ ra
im lặng khiến Thục Lan phải nói đùa :
- Nghe Phương Vy nói ông là một luật sư nổi tiếng về hùng biện ở
New York, sao hôm nay ông lại ít nói đến thế?
- Tôi ư? - Ông Khải Liêm đáp một cách ngượng ngùng - Chuyện hùng
biện chỉ xảy ra ở ṭa án c̣n ở trong đời thường th́ tôi là một
người ít nói. Đó là điểm yếu của tôi.
- Không đâu ! - Thục Lan vội bảo -Người ta vẫn bảo "tuyệt đỉnh
của lời nói là không lời" tôi vẫn thường tâm niệm câu nói này.
Những người ít nói mới là những người có ư tưởng sâu sắc.
- Bà khéo nói quá ! - Ông Khải Liêm nhận xét.
Thục Lan liếc nh́n đồng hồ tay rồi bảo hai người :
- Thái Tuấn có chút chuyện gia đ́nh nên đến hơi trễ, hai vị đừng
phiền nhé !
- Không sao cả ! - Phương Vy mỉm cười - Chúng ta c̣n rất nhiều
thời gian. Mà chị Thục Lan này...- Phương Vy nói đến đó có vẻ
ngập ngừng - ... chị và anh Thái Tuấn yêu nhau như vậy, sao hai
người không thành hôn với nhau?
Thục Lan bất ngờ trước câu hỏi đó nhưng rồi nàng đáp :
- Anh ấy có chuyện khó xử trong gia đ́nh. Đây cũng không phải là
chuyện bí mật ǵ, Phương Vy ạ ! Số là hai đứa con của anh ấy
không chấp nhận chị nên chị và anh ấy không thể thành hôn vào
lúc này. Thực sự anh ấy có thể bất chấp lũ trẻ nhưng chị sợ đời
sống của chúng bị xáo trộn khi c̣n đang đi học nên chính chị đă
đề nghị ânh ấy đợi đến lúc hai đứa ra trường, ổn định việc làm
rồi th́ chị và anh ấy kết hôn cũng không muộn
Phương Vy xúc động :
- Chị là người luôn nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến ḿnh,
em rất khâm phục chị! Nhưng đợi chờ lâu như vậy, chị không buồn
ư, chị Thục Lan?
- Chị có rất nhiều việc để làm nên không có thời gian để buồn.
Bây giờ phải nói là chị lấy công việc làm niềm vui của ḿnh.
Nghe Thục Lan nói thế, ông Khải Liêm khẽ gật gù ra vẻ đồng t́nh
:
- Tôi rất thán phục ư nghĩ của bà. Bà đây quả rất tốt, không có
tâm địa hẹp ḥi như những người phụ nữ khác.
Thục Lan tỏ vẻ vui mừng trước lời khen ngợi của con người mà
nàng cho là khó tính và ít nói này. Trong khi ấy, Phương Vy bảo
:
- Em muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh chị hơn, chị Thục Lan ạ
! Em đă học hỏi được từ chị rất nhiều điều.
- Thật ư? - Thục Lan siết tay Phương Vy với vẻ cảm động - Chị
cũng rất mến em, chị thường nói với anh Thái Tuấn điều đó.
Hai người chưa kịp nói ǵ thêm th́ tiếng chuông cửa đă vang lên.
Người làm ra mở cửa và Thái Tuấn xuất hiện. Chàng gật đầu chào
mọi người rồi ái ngại bảo :
- Xin lỗi nhé, tôi đến chậm mất mười lăm phút ! Làm mọi người
phải đợi.
- Có ǵ đâu ! - Ông Khải Liêm cười đáp - Năy giờ chúng tôi đă
chuyện gẫu với nhau, quên cả thời gian chờ đợi.
- Thế mọi người đă chuyện gẫu về đề tài ǵ? Có thể cho tôi tham
gia được không?
- Đương nhiên rồi ! - Thục Lan liếc nh́n người yêu của ḿnh -
Nhưng hôm nay anh tới trễ, phải phạt uống một ly !
Người làm đưa món rượu khai vị lên trước rồi thức ăn tuần tự
được bày biện ra. Bốn người vừa dùng cơm, vừa nói chuyện vui vẻ.
Bữa cơm diễn ra trong không khí thân mật và Phương Vy có cảm
giác là cha nuôi ḿnh h́nh như đă xóa hẳn cái thành kiến không
tốt về người đàn bà xinh đẹp có cái tên gọi Thục Lan.
Chương 9
Sáng chủ nhật như thường lệ, Phương Vy mặc bộ đồ thể thao
rồi xuống lầu để chạy bộ. Dù thời tiết ra sao, Phương Vy cũng
không bỏ thói quen nầy v́ nó có ích cho sức khoẻ của nàng.
Phương Vy vừa mới ra khỏi cổng chung cư th́ trông thấy có người
đứng quay lưng về phía ḿnh và vừa trông thấy dáng người ấy,
trái tim của nàng đă đập rộn lên. Nghe tiếng bước chân, chàng
trai quay lại và khi thấy nàng, chàng nhoẻn một nụ cười:
- Chúc Phương Vy một buổi sáng vui vẻ!
Nỗi kinh ngạc và vui mừng khiến Phương Vy ấp úng:
- Anh Tuấn Thư... sao anh biết Vy ngụ ở chỗ này?
- Ồ! - Tuấn Thư mỉm cười trả lời - Giải một bài toán th́ khó chứ
c̣n muốn biết Vy ở đâu th́ anh có cả trăm ngàn cách.
- Nhưng... nhưng tại sao bây giờ anh mới đến?
Hỏi xong Phương Vy đỏ bừng mặt v́ câu hỏi này đă tỏ rơ sự mong
đợi của nàng.
- Anh phải chờ cho đúng lúc! - Chàng mỉm cười trêu nàng - Nếu
không, Phương Vy lại bảo là "Tại sao anh đến đây để quấy rầy
tôi?"
- Ồ, khi nào em lại nghĩ thế! Em c̣n tưởng là sẽ không bao giờ
gặp lại anh nữa. Vào cuối buổi dạ vũ dạo nọ, anh đột nhiên biến
mất mà không nói một lời từ giă.
- Thế em có buồn anh không?
- Buồn chứ! Tối đó em ngủ không được, nghĩ sao trên đời lại có
người sắt đá như anh. Vừa mới tṛ chuyện tâm đầu ư hợp với nhau,
rồi sau đó tuyệt nhiên không c̣n dấu tích. Vy chẳng biết nhiều
về anh, chỉ biết là anh dạy ở đại học Đài Bắc. Đă mấy lần Vy đă
định đến đó t́m anh, nhưng mà... sau đó lại thôi v́ sợ lỡ khi
anh gặp Vy, lại không nhận là đă quen Vy.
- Vy có ư nghĩ đó thật sao? - Tuấn Thư nói câu đó với vẻ xúc
động - V́ biết Vy không dám đến đó để chờ anh nên hôm nay anh
đến đây để chờ Vy vậy! Bây giờ th́ anh có thể chạy bộ bên cạnh
Vy được không?
- Đương nhiên rồi! - Nàng đáp, khẽ mỉm cười.
Hai người cứ thế chạy dọc theo con đường dẫn vào công viên. Sáng
chủ nhật, trời lại c̣n quá sớm nên ít người qua lại. Chạy một
lúc, mặt trời bắt đầu lên, trán Phương Vy lấm tấm mồ hôi. Nàng
ngừng lại, thở dốc.
- Vy mệt rồi hả? - Tuấn Thư khẽ hỏi - Hay là ḿnh ngồi trên băng
ghế này nghỉ một chút.
Phương Vy gật đầu. Tuấn Thư lấy khăn tay trong túi ra, dịu dàng
bảo Phương Vy:
- Để anh lau mồ hôi cho!
Tay chàng khẽ chạm vào làn da mịn màng trên mặt nàng. Phương Vy
cảm thấy một cảm giác ấm áp chạy dài suốt toàn thân. Nàng không
bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay. Bởi b́nh thường người đàn
ông đẹp trai và ưu tú này rất là cao ngạo. Hôm nay không biết
sao chàng lại đến t́m nàng một cách bất ngờ và lại c̣n tỏ ra
chăm sóc cho nàng nữa.
- Anh đợi em từ bao giờ? - Nàng nh́n chàng, khẽ hỏi.
- Từ lúc sáu giờ.
- Lúc đó trời c̣n chưa sáng, hôm nay lại chủ nhật nữa, anh không
sợ là em dậy trễ rồi anh phải chờ đợi lâu sao?
- Để làm một chuyện đáng làm th́ chờ lâu bao nhiêu anh cũng chờ
được.
- Gặp em là một chuyện đáng làm ư?
- Đương nhiên! Dưới mắt anh em là người con gái dễ thương nhất
trên cơi đời này!
Tim Phương Vy đập mạnh! Đây có phải là một lời tỏ t́nh không?
Anh chàng này lém thật, anh ta có những cách nói để thể hiện
t́nh cảm của ḿnh mà không cần dùng đến ba chữ "Anh yêu em".
- Em tưởng anh bận rộn với Tú Anh, cô gái xinh đẹp khiêu vũ với
anh dạo nọ trong buổi dạ hội - Phương Vy buông ra một câu thăm
ḍ để hiểu rơ hơn t́nh cảm của chàng.
- Anh khiêu vũ với rất nhiều người - Tuấn Thư mỉm cười - đâu có
riêng ǵ với Tú Anh đâu! Thật là bất lịch sự khi phải nói
"không" với một người đẹp.
Câu trả lời của chàng khiến trái tim Phương Vy chùng lại "Th́ ra
ḿnh không phải là người duy nhất mà anh ấy chú ư tới". Phương
Vy tự nhủ "Tỉnh táo lại đi Phương Vy ơi, đừng hy vọng là anh ấy
yêu ḿnh!"
- Sao đột nhiên em buồn vậy? - Chàng hỏi khi thấy nàng tự nhiên
im lặng.
- Em buồn v́ em nghĩ rằng, em không phải là người duy nhất mà
anh để tâm tới.
- Sao em biết em không phải là người duy nhất? - Chàng cười,
khuôn mặt nh́n ngang trông đẹp như tượng.
- Th́ chẳng phải anh vừa mới nói... - Nét mặt thật buồn, Phương
Vy không nói hết câu.
- Em hiểu lầm anh rồi! - Chàng nh́n nàng với đôi mắt tinh nghịch
- Khiêu vũ với phải nữ th́ không phải là lần duy nhất nhưng đến
trước nhà của một người con gái để đợi nàng từ lúc sáu giờ sáng
th́ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh.
Câu trả lời của chàng như một ḍng suối êm ái xoa dịu lại tâm
hồn nàng. Phương Vy thích cách nói chuyện của Tuấn Thư, thích
cách phô diễn t́nh cảm nhẹ nhàng và duyên dáng của chàng. Một
chàng trai đặc biệt như chàng lần đầu tiên trong đời nàng mới
gặp.
- Vy c̣n giận anh không? - Tuấn Thư nheo mắt hỏi nàng.
- Tại sao em phải giận anh? - Phương Vy hỏi lại - Anh nghĩ anh
rất là quan trọng đối với em sao?
- Quan trọng hay không anh không biết, nhưng anh biết rơ Vy có
cảm t́nh đặc biệt với anh.
- Anh có thể nh́n thấu tâm hồn của em?
- Anh không có khả năng nh́n thấu tâm hồn em nhưng anh đọc được
điều đó trong mắt em.
Và đôi mắt long lanh của chàng chợt nh́n sâu vào mắt nàng, lập
tức Phương Vy cảm thấy cả người như nóng bừng lên, nàng cúi
xuống không dám nh́n thẳng vào chàng.
- Em sao vậy? - Chàng khẽ hỏi.
- Chạy trốn đôi mắt của anh! - Nàng đáp nhỏ.
- Tại sao phải chạy trốn?
- Bởi em không muốn bị đốt cháy ra thành tro bụi.
- Nhưng em đâu phải là loài thiêu thân và anh cũng không phải là
ngọn đèn quyến rũ. Anh chỉ muốn là mặt trời của em, khi nào em
cảm thấy cuộc đời này lạnh lẽo hăy mở cửa ḷng em để nắng ấm từ
anh có thể len vào.
- Nhưng liệu ánh mặt trời có măi măi ở bên em không?
- Nó sẽ măi ở bên em cho đến khi nào anh c̣n tồn tại.
Chàng đáp rồi bất giác cầm tay nàng, đôi bàn tay chàng rắn rỏi
và thật ấm. Phương Vy để yên không rút ra, và c̣n muốn tay ḿnh
được nằm măi trong tay chàng nữa. Đây là lần đầu tiên trong đời,
một người đàn ông làm cho ḷng nàng rung động.
- Ḿnh đi ăn sáng đi em! - Chàng nói thật tự nhiên và d́u nàng
đứng lên, như thể nàng đă là người yêu của chàng tự bao giờ.
- Em muốn lắm! - Nàng trả lời, cảm thấy ṿng tay chàng khép lại
sau lưng - Nhưng có thể cùng đi với một người thứ ba không?
- Ai vậy? - Chàng nh́n nàng với vẻ ngạc nhiên và ḍ hỏi - Không
phải là Tân chứ?
- Tại sao anh lại nghĩ đến anh ấy. Anh không biết là lúc nào em
cũng chạy trốn anh ấy hay sao?
- Hả! - Câu trả lời của nàng làm chàng kinh ngạc - Không phải là
hai người cùng đi với nhau trong buổi dạ hội dạo nọ sao?
- Anh ấy đă năn nỉ em cả buổi... và em không thể nào từ chối.
- Anh ta yêu em phải không, Phương Vy?
- Vâng! Đó là t́nh yêu một chiều và t́nh yêu đó khiến em cảm
thấy nặng nề khi phải đối diện với anh ấy. Em chỉ muốn xem anh
ấy như người anh ruột.
- Anh vẫn chưa hiểu rơ quan hệ của hai người nhưng anh đoán phải
là rất thân thiết.
- Anh ấy là cháu của cha nuôi em. Ở New York, anh ấy và cha nuôi
em là hai người thân duy nhất.
- Có phải v́ em mà Tân bỏ New York để trở về Đài Loan làm việc?
- Em nghĩ như thế nhưng em không thể ngăn anh ấy. Dù sao th́
dùng sở học của ḿnh để giúp ích cho xứ sở cũng là một điều rất
tốt.
- Thế người thứ ba mà em muốn chúng ta đi ăn sáng là ai?
- Chính là bác Khải Liêm, cha nuôi của em
- Em không gọi ông ấy là ba ư? Cha nuôi cũng là cha vậy!
- Bác ấy không thích, có lẽ v́ em không phải là con ruột của bác
ấy! Từ nhỏ th́ em đă quen xưng hô như thế này rồi.
- Bác Liêm cũng từ New York tới chứ?
- Vâng! Và đây là một chuyện hoàn toàn bất ngờ. Trước đây bác
Liêm vẫn nói bác ấy không thể rời xa Wall Street dù chỉ một
ngày.
- Có lẽ bác ấy nhớ quê hương! - Tuấn Thư đoán - Nếu thế th́
chúng ḿnh về nhanh lên kẻo bác ấy chờ.
Và hai người đi ngược trở về chung cư, Phương Vy nép vào trong
ṿng tay ấm áp của Tuấn Thư và mong ngày hôm nay cứ kéo dài măi
thế này để hạnh phúc của nàng không bao giờ chấm dứt.
Khi hai người về tới nhà th́ ông Khải Liêm đă thức, ông ngồi
trong pḥng khách, vừa uống cà phê vừa xem báo. Không quay đầu
lại, ông khẽ bảo:
- Hôm nay chủ nhật mà sao con thức sớm thế?
- Con có thói quen sáng nào cũng chạy bộ - Phương Vy cười đáp -
Bác Liêm, con muốn giới thiệu bạn con với bác!
- Ai thế? - Ông Liêm ngạc nhiên quay lại và trông thấy Tuấn Thư,
chàng vội cúi đầu:
- Thưa bác, con chào bác.
- Cậu là... - Ông ngừng ở đó, đôi mắt sắc sảo nh́n thẳng vào
chàng trai như thể đánh giá người bạn của con gái nuôi ḿnh ra
sao.
- Anh ấy là Tuấn Thư - Phương Vy vội đáp - Hôm nọ con đă nói về
anh ấy với bác.
- Ôi chao! - Ông Khải Liêm vỗ vỗ vào trán ḿnh - Như thế mà tôi
không đoán ra. Có phải là cậu quen với Phương Vy hôm nó đi lạc
trong rừng.
- Thưa vâng! Và đó là một điều may mắn của cháu - Tuấn Thư hóm
hỉnh trả lời.
- Sao nào? Cậu ác lắm đấy nhé! - Ông Khải Liêm nói bằng giọng
trêu đùa - Cậu đă khiến cho con gái tôi nó không ngủ được...
- Ơ... - Phương Vy đỏ bừng mặt, ngăn lời cha nuôi ḿnh nhưng
ông vẫn tiếp tục.
- Tại v́ nó không biết tên của ân nhân nó là ǵ, cũng chẳng biết
cậu ngụ ở đâu. Hôm nay th́ mọi việc đă tốt đẹp rồi, hai người đă
không c̣n lạc nhau nữa!
Câu nói của ông hàm chứa nhiều ư nghĩa khiến Tuấn Thư phải mỉm
cười c̣n Phương Vy th́ mặt nàng càng lúc càng đỏ bừng lên. Tuấn
Thư vui vẻ nói:
- Chúng con muốn mời bác đi ăn sáng!
- Được chứ! - Ông Khải Liêm nhận lời ngay. Ông quay sang Phương
Vy và bảo:
- Con vào trong thay đồ khác đi nào, mồ hôi ướt hết cả rồi kia.
Con gái đi ra đường th́ phải sửa soạn cho đẹp mắt một chút.
Trong lúc chờ con th́ bác tṛ chuyện với Tuấn Thư.
Phương Vy bước vào trong pḥng, nàng có ư nghĩ là bác Khải Liêm
của nàng muốn có chút thời gian để đánh giá xem Tuấn Thư ra sao.
Về mặt này th́ ông Khải Liêm rất sắc sảo. Chỉ cần quan sát và
tṛ chuyện giây lát là ông đă có nhận xét khá chính xác về người
đối diện. Phương Vy hy vọng Tuấn Thư không làm cha nuôi nàng
thất vọng. Khi nàng bước ra th́ hai người vẫn c̣n bàn luận say
sưa. Vy cảm thấy nhẹ nhơm trong ḷng v́ đó là một dấu hiệu tốt.
- Bây giờ chúng ta đi được rồi! - Phương Vy khẽ nhắc.
Lúc đó hai người đàn ông mới ngưng bàn luận. Tuấn Thư nh́n
Phương Vy:
- Anh đă mời bác tối nay đi dùng bữa cơm với chúng ta rồi.
Ông Khải Liêm pha tṛ:
- Nếu cậu thấy người già này là kỳ đà cản mũi th́ có thể hủy bỏ
lời mời ban năy.
- Có bác đi sẽ vui hơn - Tuấn Thư thành thật nói - Năy giờ nói
chuyện với bác con cảm thấy ḿnh học được rất nhiều điều. Bác
đây là một người mà mặt nào cũng uyên bác.
- Không biết đây là lời khen thật hay để lấy điểm đây - Ông Khải
Liêm lại trêu Tuấn Thư - Nếu để lấy điểm th́ không cần đâu nhé
bởi v́ dù cậu không mời tôi đi ăn cơm th́ tôi cũng đă cho cậu
mười điểm trên mười rồi.
Lời nói của ông Khải Liêm làm cho Phương Vy vừa vui vừa kinh
ngạc. Bởi từ dó đến nay ông ít khi nào khen ngợi người khác một
cách nhiệt t́nh như thế.
Ông Khải Liêm quay sang nói với Tuấn Thư:
- Đứa con gái này của bác vừa xinh đẹp vừa giỏi giang nhưng tội
cái tâm tính của nó tốt và hiền lành quá. Bởi nhiều lúc tốt quá
cũng bất lợi cho ḿnh.
- Cháu nghĩ người tốt bụng th́ lương tâm lúc nào cũng được yên
ổn. Tại sao bác lại cho đó là bất lợi? - Tuấn Thư hiếu kỳ hỏi.
- Bây giờ th́ các cháu c̣n trẻ quá nên không hiểu hết hàm ư của
câu nói đó đâu. Rồi năm, mười năm sau hai đứa sẽ thấy lời bác
nói là đúng. Tâm địa mà tốt quá nhiều lúc sẽ khiến cho ta bất
lực không bảo vệ được chính ḿnh.
- Cháu không sợ không bảo vệ được ḿnh, cháu chỉ sợ không bảo vệ
được cho Phương Vy thôi! - Nói xong Tuấn Thư khẽ liếc nh́n Vy,
mỉm cười.
Ba người đi ra khỏi chung cư, Phương Vy tự động nắm lấy tay Tuấn
Thư, câu nói lúc năy của chàng làm cho nàng cảm động.
Cả ngày hôm đó, ba bác cháu hết ăn sáng, đi dạo một ṿng Đài Bắc
rồi lại dùng chung cơm tối. Xem ra ông Khải Liêm có ấn tượng rất
tốt đẹp đối với Tuấn Thư. Điều đó làm cho Phương Vy rất đỗi vui
mừng v́ nàng xem ông là người thân duy nhất và nàng muốn người
nàng yêu phải được ḷng ông.
Chương 10
T́nh cảm giữa Tuấn Thư và Phương Vy ngày càng gắn bó. Họ
thường xuyên đi ăn sáng với nhau. Lúc cuối tuần lại cùng nhau ra
ngoại ô Đài Bắc để ngắm cảnh đẹp. Hai người rủ ông Khải Liêm đi
theo nhưng ông từ chối v́ bận sưu tra một số tài liệu cho một vụ
án mà ông nói đă xảy ra cách đây nhiều năm. V́ vậy mà hai người
trẻ tuổi lại càng có nhiều thời giờ riêng rẽ bên nhau hơn. Một
hôm ngồi bên nhau, Phương Vy khẽ hỏi:
- Anh tin là có số mệnh không?
- Anh tin chứ! - Tuấn Thư trả lời, mắt âu yếm nh́n người yêu.
- Anh thử chứng minh xem nào?
- Th́ ngay lần đầu chúng ta gặp nhau đă xem như là số mệnh rồi.
Tại sao hôm đó em lại nảy ra ư định đi chơi rừng rồi ngủ quên để
đến nỗi bị lạc. C̣n anh tại sao không đi nơi khác mà lại cũng
đến khu rừng đó dù Đài Bắc này có rất nhiều cảnh đẹp. Em th́ ngủ
quên c̣n anh th́ xe đạp bị hư. Hai chúng ta đều cùng t́m cách ra
khỏi rừng trong cùng một thời điểm. Thoạt nh́n th́ xem có vẻ
t́nh cờ nhưng rơ ràng đă có bàn tay sắp đặt của định mệnh.
- Anh thử chứng ḿnh tiếp xem nào! Nếu chỉ như vậy th́ em vẫn
chưa tin là số mệnh chi phối cuộc đời của chúng ta.
- Trước đây anh cũng như em nhưng nhiều việc liên tiếp xảy ra
khiến anh không thể không tin vào số mệnh. Thú thật với em lần
đầu gặp em tại cánh rừng đó, ḷng anh đă thấy rất cảm mến rồi.
Em như một cô tiên xinh đẹp bị lạc lơng giữa cuộc đời này v́
không quen được đi nước bước của trần gian. Thích em là thế mà
anh đă giả vờ thản nhiên bỏ đi v́ anh có một linh cảm rất mạnh
rằng em là người con gái mà thượng đế dành riêng cho anh. Lúc đó
trong ḷng anh nghĩ nếu anh có thể gặp lại em lần nữa trong một
trường hợp hoàn toàn t́nh cờ th́ thật không c̣n nghi ngờ ǵ nữa.
Y như rằng hôm đến tham dự buổi dạ hội dạo nọ, từ trong đám đông
anh đă nhận ra em nhưng trong ḷng anh thất vọng bởi em xuất
hiện bên cạnh Tân và anh nghĩ rằng người con gái mà ḿnh cảm mến
đă có người đàn ông khác và trớ trêu thay người đàn ông đó lại
chính là bạn học cũ của ḿnh. Nghĩ ngợi một lúc, buồn t́nh thế
nào mà anh lại thơ thẩn ra vườn hoa để ngắm trăng. Ngay lúc ấy
anh đă mang ư định đi dạo một ḿnh trên băi biển. Thế rồi trong
thinh lặng của đêm trường dưới ánh trăng ngọt ngào, một người
con gái lại t́nh cờ xuất hiện bên anh và người đó lại chính là
em. Lúc đó anh lại giật nảy ḿnh, nghĩ rằng tại sao lại có sự
t́nh cờ thứ hai như vậy. Đi dạo với em đêm trăng hôm ấy, anh cảm
thấy tâm hồn chúng ta hoàn toàn ḥa hợp với nhau. Lúc đó th́ anh
không cần để cho số mệnh đưa đẩy lần nữa, đă có chủ tâm đến với
em nhưng phải giải quyết một ít vấn đề nên đă để em chờ lâu.
- Vấn đề ǵ hở anh? - Phương Vy ṭ ṃ hỏi, cảm thấy bị lôi cuốn
vào câu chuyện của Tuấn Thư.
- Cô nàng Tú Anh mà em nh́n thấy khiêu vũ với anh trong đêm dạ
hội hôm nọ, em c̣n nhớ cô ấy chứ?
- Đương nhiên em nhớ! - Phương Vy đáp mà ḷng lo ngại khi nghĩ
đến người con gái xinh đẹp và kiêu kỳ có tên gọi Tú Anh.
- Cô ta là con gái của cha nuôi anh!
- Anh cũng có cha nuôi? - Phương Vy mở to mắt v́ kinh ngạc - Anh
cũng có cha nuôi như em?
- Vâng! Hoàn cảnh của anh cũng giống như em. Cha mẹ anh đă qua
đời từ lúc anh c̣n bé. Thấy t́nh cảnh đáng thương của anh, một
người bạn của cha anh đă mang anh về nuôi. Người ấy sau này cũng
là giảng sư đại học của trường anh, sau đó ông rời môi trường
giáo dục và nhảy sang làm chính trị và đă rất thành công. Hiện
tại ông là một viên chức ngoại giao có tiếng, Tú Anh là con gái
út của ông. Ông cũng khuyến khích anh đi theo con đường của ông
nhưng anh không muốn. Môi trường chính trị khiến người ta dễ
thay đổi và nhất là phải đi theo một phe cánh nào đó mới có thể
thăng quan tiến chức.
- Thế anh đă ở trong nhà ông ấy suốt thời kỳ niên thiếu? -
Phương Vy nh́n người yêu, hoàn toàn bất ngờ về câu chuyện chàng
vừa kể.
- Phải nói là cho đến lúc đi du học tại Hoa Kỳ, anh mới tách rời
khỏi gia đ́nh của cha nuôi anh. Từ đó anh sống một cuộc sống độc
lập cho đến ngày nay.
- Ông ta đă lo mọi chi phí cho anh đi du học?
- Không, anh được học bổng của trường. Và khi sang Hoa Kỳ anh đă
làm việc ngoài giờ để lo chi phí sinh hoạt hàng ngày của ḿnh.
Học bổng chỉ giúp anh trang trải tiền học mà thôi. Thực sự anh
không cần làm như thế v́ gia đ́nh cha nuôi anh rất giàu. Khi anh
trưởng thành th́ ông đă trở thành một viên chức ngoại giao thành
đạt. Nhưng bản tính anh không thích nương tựa măi vào người khác
nên anh đă quyết định như vậy.
- Thế c̣n cô nàng Tú Anh xinh đẹp kia, cô ta đóng một vài tṛ
thế nào trong cuộc đời của anh?
- Tú Anh là một cô gái có bề ngoài quyến rũ nhưng ngoài điểm đó
th́ cô ta chẳng c̣n ưu điểm ǵ khác, ngoài ra tính t́nh cô ta
rất kiêu kỳ bởi v́ cô ta trưởng thành trong một gia đ́nh giàu
sang và quyền thế. Điều làm anh khó xử là cô ta lại đem ḷng yêu
anh và cha nuôi anh lại tán thành việc đó. Ông hy vọng sau khi
đi du học về và có sự nghiệp ổn định, anh sẽ cưới Tú Anh.
- Thế rồi sau đó.... thế nào hở anh? - Phương Vy cảm thấy nóng
ḷng.
- Anh đă giải thích năm lần bảy lượt với Tú Anh rằng t́nh yêu
đơn phương không mang lại kết quả ǵ cả nhưng cô ta thật là mù
quáng, cứ nhất định muốn anh trở thành hôn phu của cô ta cho
bằng được, và đồng thời trong lúc ấy gia đ́nh cha nuôi anh đă
thúc hối anh v́ họ nghĩ anh đă mang cái ơn của họ th́ nhất định
phải trả. Anh cảm thấy thật khó xử. Anh biết cưới một người mà
ḿnh không yêu là điều hoàn toàn vô lư nhưng anh không thể nói
thẳng ra như vậy mà chỉ bảo với cha nuôi anh là anh không xứng
đáng với Tú Anh, anh nghĩ rằng với cách nói đó, Tú Anh sẽ không
bị tổn thương. Thế nhưng gia đ́nh cha nuôi anh th́ nhất định bác
bỏ điều đó. Họ bảo rằng họ không ngại bối cảnh xuất thân của anh
là một đứa trẻ mồ côi, ngược lại họ cảm thấy anh là người thích
hợp nhất với Tú Anh.
- Rồi sau đó thế nào hở anh?
- Sau đó th́ anh t́nh cờ gặp em, hoàn toàn choáng ngợp trước một
Phương Vy thông minh, xinh đẹp và rất đáng yêu. Và rồi anh đă có
lư do để mà từ chối cuộc hôn nhân mà gia đ́nh cha nuôi anh đă
định, lần này anh nói thẳng với họ anh đă có người yêu.
- Thế họ phản ứng thế nào? Họ có làm khó anh không?
- Gia đ́nh cha nuôi anh là người trí thức cả nên họ không biểu
lộ thẳng thừng thái độ của ḿnh ngay lúc đó. Nhưng sau này anh
nghĩ quan hệ giữa anh và họ có thể trở nên lạnh nhạt. Dù sao đi
nữa th́ anh vẫn không thể quên những ǵ mà họ đă làm cho anh,
nhưng t́nh yêu là cái không thể cưỡng ép mà thành.
- Cũng giống như trường hợp của em! - Phương Vy vừa nói vừa thở
dài.
- Em nói thế là sao?
- Cha nuôi em không lập gia đ́nh nên cũng không có con cái.
Nhưng Tân là người cháu ruột mà ông ấy yêu quư nhất. Ông ấy hy
vọng em thành hôn với Tân. Được cái là ông ấy chỉ đề nghị chứ
không thúc ép nhưng em vẫn cảm thấy trong ḷng có chút ǵ không
yên khi từ chối t́nh cảm của Tân.
- Anh hiểu cảm giác đó của em, đó là cảm giác áy náy khi không
thể đền bù được công ơn dưỡng dục mà cha nuôi đă từng làm đối
với chúng ta nhưng anh hy vọng với thời gian, họ sẽ hiểu và tỏ
ra khoan dung với chúng ta hơn... - Ngừng một lúc, Tuấn Thư lại
hỏi - Cha nuôi em cũng là bạn thân của cha mẹ em ư?
- Ông ấy nói thế và em tin như thế bởi v́ em không có chút hồi
ức nào về thời thơ ấu của ḿnh.
- Anh thấy ông ta rất quư em.
- Vâng, và em cũng thương yêu ông ta như cha ruột của ḿnh dù về
phía ông vẫn có một chút ǵ đó xa cách.
- Em nói thế là thế nào?
- Em cũng không biết phải diễn tả ra sao nữa! Cha nuôi em có một
cuộc sống độc lập và bí mật. Ngay Tân là cháu ruột mà cũng không
gần gũi với ông ấy mấy. Với điều kiện của cha nuôi em th́ không
ngại ǵ có người nâng khăn sửa túi, thế nhưng ông lại sống đơn
độc một ḿnh h́nh như ông ấy thích sự cô liêu.
- Điều đó cũng không có ǵ đáng ngạc nhiên. Những người tài giỏi
vẫn thường hay cao ngạo, vẫn hay nghĩ rằng không ai xứng đáng
với ḿnh. Nhưng thích cô đơn cũng không phải là một cái tội phải
không em?
- Đương nhiên rồi! Đương nhiên là cha nuôi em có quyền sống theo
ư nghĩ của ḿnh. Em chỉ ái ngại cho ông ấy thôi... khi thấy
suốt đời ông ấy chỉ một ḿnh một bóng!
- Biết đâu đó cũng là một niềm hạnh phúc. Thôi đừng nghĩ ngợi
nhiều em ạ! Mỗi người có một nhân sinh quan riêng và chúng ta
phải tôn trọng nhân sinh quan của người khác.
o0o
Sau khi cuộc họp của công ty chấm dửt, Phương Vy đi thẳng về
nhà. Nàng muốn dành thật nhiều thời gian nói chuyện với cha nuôi
ḿnh khi ông trở về Đài Bắc để không khí gia đ́nh thêm vui vẻ và
ấm cúng. Khi nàng về đến nhà th́ đồng hồ tay chỉ năm giờ. Ông
Khải Liêm đi vắng chưa về. Phương Vy thay áo xong, vội xuống bếp
để chuẩn bị cơm tối.
Đi ngang pḥng khách, nàng thấy quyển "Kinh tế tài chánh" số
mới nhất nằm trên bàn. Trên b́a tạp chí này là h́nh của Thục
Lan. Đây là lần thứ hai tờ tạp chí nổi tiếng này đưa h́nh ảnh
của Thục Lan lên trang b́a. Điều này chứng tỏ Thục Lan có một
ảnh hưởng quan trọng đối với thương trường Đài Bắc. Trong ảnh
Thục Lan tươi cười, một nụ cười rất là duyên dáng. Thật không
thể tưởng tượng được một phụ nữ tuổi đă ngoài bốn mươi mà nhan
sắc lại c̣n quyến rũ như vậy. Quyển tạp chí này nàng không mua
nhưng giờ đây nó lại nằm trên bàn, chắc chắn là ông Khải Liêm đă
mang về. Nhưng điều này cũng không có ǵ đáng ngạc nhiên v́ cha
nuôi nàng là một người làm thương mại th́ đương nhiên ông cũng
muốn biết những ǵ đang xảy ra ở thương trường dù đó là thương
trường Đài Bắc.
Khi nàng chuẩn bị xong cơm tối th́ cũng vừa lúc ông Khải Liêm
trở về. Vừa bước vào nhà ông đă vui vẻ bảo nàng:
- Từ xa bác đă ngửi thấy mùi xào nấu thức ăn hấp dẫn của con rồi
nên bác cảm thấy cồn cào trong bụng.
- Hôm nay bác đi những đâu? - Phương Vy hỏi cha nuôi.
- Đến thăm một người bạn cũ, sau đó th́ vào thư viện.
- Bác vào thư viện để tiếp tục sưu tra tài liệu?
- Vâng, nhân tiện t́m một vài quyển sách cũ nhưng rất có giá trị
để tham khảo. Ở New York không làm ǵ có những quyển sách loại
này.
- Quyển tạp chí "Kinh tế tài chánh" là bác mua phải không?
- Phải, bác nghĩ là nó sẽ giúp ích cho con v́ con cũng hoạt động
trong ngành thương mại.
- Con đă xem qua tạp chí này rồi. Nói là tài chính, kinh tế
nhưng nó cũng khai thác đời tư của những người hoạt động trong
thương trường Đài Bắc nên con cũng không thích mấy.
- Báo chí bây giờ là thế đấy! Họ sợ toàn là bài viết khô khan
mọi người sẽ không đọc nên đă xen mấy mục hấp dẫn này vào. Như
thế mới bán chạy.
Hai bác cháu ngồi vào bàn ăn, Phương Vy chợt hỏi:
- Không biết lúc gần đây anh Tân bận ǵ mà không thấy ghé qua?
- Để lát nữa dùng cơm xong bác điện thoại cho nó. Có lẽ nó chẳng
bận chuyện ǵ ngoài chuyện t́nh cảm.
- Anh Tân đă có người yêu ư? - Phương Vy hỏi mà ḷng nhẹ nhơm.
- Điều đó làm con mừng rỡ phải không? - Ông Khải Liêm nói với
giọng không vui - Lâu nay bác vẫn muốn con và nó kết hôn với
nhau nhưng v́ con đă từ chối nên buộc ḷng nó phải t́m một người
phụ nữ khác.
Phương Vy ngồi im lặng dùng cơm mà không nói ǵ thêm. Mỗi khi
ông Khải Liêm đề cập đến vấn đề nhạy cảm này th́ trong ḷng nàng
lại thấy có ǵ đó không yên.
Cơm nước xong, Phương Vy thu dọn chén đĩa đem rửa. Ngay lúc ấy
có tiếng điện thoại reo. Ông Liêm khẽ nói:
- Con đang làm dở tay, để bác tiếp điện thoại cho!
Nhưng đó không phải là điện thoại của Phương Vy. Có lẽ là bạn bè
hay người quen của ông Khải Liêm nên sau một vài câu vắn tắt,
ông Liêm vào trong thay quần áo. Một lát sau ông trở ra, dáng vẻ
như hấp tấp:
- Bác phải đi ngay bây giờ! Khoảng hai tiếng nữa bác sẽ trở về!
- Để con lấy xe đưa bác đi! - Phương Vy đề nghị.
- Ồ, không, con nghỉ ngơi cho khoẻ đi v́ bạn bác sẽ đưa xe đến
đón bác. Mà con cũng đừng lo lắng, thành phố Đài Bắc này đâu
phải là nơi xa lạ đối với bác.
Nói xong ông Khải Liêm bỏ đi ngay. Phương Vy thắc mắc không biết
có chuyện ǵ mà cha nuôi nàng lại đi gấp rút như vậy. Ông Khải
Liêm nói chỉ đi khoảng hai tiếng đồng hồ nhưng đến nửa đêm ông
mới trở về. Ông mở cửa vào nhà th́ thấy Phương Vy vẫn c̣n ngồi
đợi ở pḥng khách.
- Sao con không đi ngủ sớm để mai c̣n đi làm? - Ông hỏi với vẻ
áy náy.
- V́ đợi măi mà bác vẫn không về nên con cảm thấy không yên tâm.
- Nói chuyện với bạn bè, bác quên cả thời gian. Không ngờ lại để
cho con phải thức chờ.
- Bác muốn dùng một chút thức ăn khuya không? Để con mang lên?
- Không cần, bác vẫn c̣n cảm thấy no. Con đi ngủ đi, c̣n bác
cũng phải làm một giấc cho lại sức, ngày mai bác lại có một số
việc phải hoàn tất.
Ông nói xong hấp tấp đi vào pḥng. Phương Vy có cảm giác ông
Khải Liêm đang dấu nàng một việc ǵ và tối đó nàng đă ngủ một
giấc ngủ chập chờn.
Khoảng bốn giờ sáng, Phương Vy chợt giật ḿnh thức dậy. Nàng cảm
thấy cổ họng khô ran nên nhẹ nhàng trở dậy, vào nhà bếp t́m một
chút thức uống. Khi đi ngang pḥng của ông Khải Liêm, nàng thấy
cửa pḥng đóng nhưng đèn vẫn c̣n mở sáng. Phương Vy hơi thắc mắc
trong ḷng, không biết có chuyện ǵ khẩn cấp không mà ông phải
làm việc cả ban đêm. Khi nàng xuống bếp t́m nước uống xong quay
trở ra th́ thấy đèn đuốc trong pḥng ông Khải Liêm tắt ngúm. Ông
nghe nàng trở dậy nên đă tắt đèn chăng? Dù bước chân của nàng
rất khẽ? Lần này về Đài Bắc, ông Khải Liêm có những thái độ rất
lạ kỳ. Nhưng ṭ ṃ để làm ǵ, cha nuôi nàng có những việc riêng
mà ông ấy cần giải quyết. Trở về pḥng, Phương Vy lại cố dỗ giấc
ngủ nhưng lần này nàng ch́m trong một cơn ác mộng. Trong giấc
mộng đó nàng thấy cha nuôi nàng và Thục Lan căi nhau một trận
rất quyết liệt, rốt cuộc Thái Tuấn cũng lao vào cuộc và bênh vực
người yêu của ḿnh. Ông Khải Liêm xỉ vả cả hai người rồi bỏ đi.
Khi tỉnh cơn mê, mồ hôi Phương Vy ướt đẫm cả áo. Nàng cảm thấy
trong người mệt mỏi sau một giấc mơ rất là kỳ dị.
Phương Vy nh́n đồng hồ tay và giật ḿnh khi thấy đă gần tám giờ.
Nàng vội vă vào bếp chuẩn bị bữa điểm tâm cho cha nuôi ḿnh.
Nhưng khi buổi điểm tâm đă sẵn sàng, nàng đến pḥng ông Khải
Liêm th́ thấy cửa vẫn đóng kín. Nàng định gơ cửa nhưng lại thôi
v́ nghĩ ông làm việc khuya đêm qua nên dậy trễ. Dùng điểm tâm
xong, Phương Vy để lại mấy chữ trên bàn rồi vội vă đi làm.
Cả ngày hôm đó Phương Vy bận bịu liên tục, hết họp hành lại đến
tiếp khách. Khi công việc đă ngơi, nàng nh́n đồng hồ thấy đă bốn
giờ. Vy gọi điện thoại về nhà định hỏi thăm ông Khải Liêm nhưng
điện thoại không ai bắt. Nàng lại quay số điện thoại của Tân.
Đầu dây bên kia, giọng Tân vang lên:
- Phương Vy đó hả? Dạo này em bận lắm phải không?
- Sao anh biết? - Phương Vy tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Tuấn Thư nói với anh! Anh c̣n biết hai người đă... - Nói đến
đó Tân ngập ngừng rồi im lặng.
- Đă thế nào...
Phương Vy sốt ruột v́ Tân không chịu nói hết câu. Và nàng ngạc
nhiên khi nghĩ Tuấn Thư đă nói ra chuyện của hai người. Nhưng
trong ḷng Phương Vy tán thành việc này v́ dù muốn dù không cũng
phải cho Tân biết để chàng không c̣n ôm hy vọng. Phương Vy không
muốn Tân phí thời giờ với ḿnh. Thay v́ vậy, chàng nên sử dụng
thời giờ đó để theo đuổi những người con gái khác. Nhưng dù sao
th́ nàng cũng cảm thấy áy náy trong ḷng. Nàng không biết thái
độ Tân ra sao khi Tuấn Thư thổ lộ chuyện t́nh cảm giữa hai người.
Một khoảng im lặng kéo dài giữa hai người rồi Tân lên tiếng
trước:
- Vy đừng lo... lúc đầu anh cảm thấy choáng váng nhưng bây giờ
th́ ổn định rồi. Lại c̣n phải cám ơn Tuấn Thư đă giới thiệu cô
bạn mới cho anh.
- Vậy ư? - Lần nữa Tân làm cho Phương Vy kinh ngạc - Thế cô ta
là ai? Chuyện của anh và cô ta đă đi đến đâu rồi?
- Chắc c̣n phải chờ thời gian nhưng hiện tại anh và cô ta đă trở
thành bạn thân của nhau. Cô gái ấy là Tú Anh, có lần chúng ta đă
gặp...
- Trong buổi dạ hội dạo nọ phải không? - Phương Vy tiếp lời Tân
- Cô ta thích anh chứ?
- Vâng, gia đ́nh của Tú Anh cũng thích anh nữa. Tiêu chuẩn về
người con rể của họ khá cao nhưng anh đều đáp ứng được. Phương
Vy này, em không buồn hay giận anh chứ?
- Tại sao em phải buồn hay giận anh? - Phương Vy ph́ cười trước
câu hỏi của Tân - Anh làm như anh có bổn phận phải yêu em suốt
đời vậy, ngay cả khi em không đáp ứng t́nh cảm của anh.
- Nhưng mà... anh không tốt, đúng là việc đó nhanh quá, chỉ mấy
tháng nay thôi mà anh đă thay đổi. Em không cho rằng t́nh yêu mà
anh đối với em trước đây không sâu đậm chứ?
- Chúa ôi! Sao anh lại cứ bị ray rứt v́ những chuyện như thế?
Thay v́ hỏi em như vậy, anh nên dành thời gian cho cô bạn mới
nhiều hơn. Em lúc nào cũng xem anh như người anh ruột của ḿnh.
Và sự chọn lựa của anh hôm nay đă mở ra cho chúng ta một lối
thoát. Em c̣n phải cám ơn anh mới phải! à mà anh Tân, tối nay
anh có rảnh không? Em muốn mời anh đến nhà em dùng cơm, bác Khải
Liêm rất muốn gặp anh.
- Để hôm khác đi! - Tân thối thác - Khi nào mà anh có tin vui về
t́nh cảm th́ anh mới tŕnh diện trước mặt bác ấy, nếu không cứ
đóng vai kẻ bại trận th́ bác ấy sẽ cười anh chết!
- Thôi được, em cũng không ép anh! Anh hăy tận lực mà theo đuổi
cô nàng Tú Anh của anh đi! Chúc anh chiếm được trái tim của cô
ấy.
- Anh cũng hy vọng như vậy. Mà này, Phương Vy... sao em lại tốt
với anh như thế?
- Em xem anh như anh trai của em, em không tốt với anh th́ tốt
với ai đây?
Phương Vy khích lệ Tân thêm vài câu nữa rồi đặt ống nghe xuống.
Buổi chiều công việc trong sở lại bận rộn đến nổi Phương Vy
không c̣n thời gian để suy nghĩ vẫn vơ, đến lúc gần tan sở, nàng
mới gọi về nhà, hy vọng cha nuôi nàng có đó nhưng lại chẳng có
ai bắt điện thoại. Điều này chứng tỏ ông Khải Liêm chưa trở về
và Vy chợt cảm thấy lo âu. Từ mấy ngày nay, cùng lúc với những
hành động khó hiểu của ông Khải Liêm, h́nh như có một không khí
căng thẳng vây phủ đâu đây mà Phương Vy cũng chưa mường tượng ra
sự căng thẳng đó liên quan đến việc ǵ. Việc ông Khải Liêm ra
ngoài rất sớm, về rất khuya, pḥng ông lại để đèn đến hai, ba
giờ sáng rồi khi phát giác ra Phương Vy thức dậy ông lại tắt đèn
đi, tất cả những điều này khiến cho Vy vô cùng khó hiểu. Ông
Liêm giải thích rằng sự vắng mặt luôn của ông là để gặp gỡ lại
những người bạn cũ nhưng Phương Vy cảm thấy có cái ǵ đó mà ông
Liêm đă dấu diếm nàng.
Đầu óc quay cuồng với nhiều ư nghĩ, Phương Vy tan sở là trở về
nhà ngay. Không khí trong nhà vắng vẻ vô cùng. Trên bàn pḥng
khách, dưới chậu hoa có dằn một mảnh giấy nhỏ:
"Bác có chuyện đi gấp. Đừng chờ cơm bác, cũng đừng thức chờ bác
về. Con phải giữ ǵn sức khoẻ để ngày mai c̣n đi làm. Bác Khải
Liêm".
Có chuyện gấp, nhưng là chuyện ǵ đây? Phương Vy chỉ mong bác
Khải Liêm của nàng cho nàng biết sự thật để nàng có thể chia sẻ
hay đỡ đần ông. Ăn qua loa buổi cơm chiều, Vy xem ti vi xong lại
đọc sách để chờ ông Khải Liêm về nhưng cho đến lúc mắt nàng đă
nặng trĩu, cơn buồn ngủ kéo đến mà cũng chẳng thấy tăm hơi của
ông đâu. Nhưng Vy vẫn kiên nhẫn ngồi đó đợi ông. Nàng kinh ngạc
khi thấy tác phong của ông đă thay đổi nhiều từ ngày trở lại Đài
Loan. Trước đây ở New York ông là một người sống rất đúng mực.
New York là một thành phố xa hoa, có lắm nơi giải trí mà ông vẫn
chẳng đi sớm về khuya, c̣n ở Đài Bắc này th́ ông đă hoàn toàn
thay đổi.
Phương Vy cứ ngồi đợi ở pḥng khách như thế cho đến khi đồng hồ
điểm ba giờ sáng th́ ông Khải Liêm mới trở về. Ông tỏ ra áy náy
khi thấy nàng vẫn c̣n thức đợi.
- Bác làm cho con lo lắng muốn đứng tim. Con cứ sợ có chuyện ǵ
đó xảy ra cho bác! - Nàng nói, giọng có vẻ hờn dỗi.
- Có chuyện ǵ đây mà con lại khéo lo! Bác đă nói Đài Bắc không
phải là thành phố xa lạ đối với bác kia mà! Mấy hôm nay bác chỉ
gặp những người bạn cũ rồi cùng nhau nhắc chuyện ngày xưa. Măi
vui nên quên về, chỉ có thế thôi, con đừng có thức chờ bác như
vậy!
- Thưa bác - Phương Vy ngập ngừng lên tiếng - ... bác có thể cho
con biết số điện thoại tay của bác không để khi cần con gọi, nếu
không con sẽ sốt ruột lắm!
- Ừ... chuyện đó mai rồi hăy tính! Bây giờ bác mệt đến nhừ
người, bác phải đi ngủ đây! Con cũng đi ngủ đi để mai c̣n đi làm.
- Thưa bác... - Vy lại hỏi - h́nh như tối hôm qua bác có chuyện
ǵ lo đến không ngủ được phải không ạ? Hai, ba giờ sáng con giật
ḿnh thức dậy thấy pḥng bác vẫn c̣n mở đèn.
- Thế ư! - Ông Khải Liêm nói cho qua - Bác có chuyện ǵ lo âu
đâu, có lẽ mệt mỏi, ngủ say quá rồi quên tắt đèn đó thôi!
Phương Vy biết câu này ông Khải Liêm nói dối v́ đêm qua khi nàng
từ nhà bếp trở ra, cánh đèn trong pḥng ông Khải Liêm đă được
tắt đi, điều đó chứng tỏ ông vẫn c̣n thức. Có lẽ ông muốn dấu
nàng một chuyện ǵ đó nhưng nàng không dám hỏi tới, sợ ông lại
phiền ḷng. Tối đó, Phương Vy trải qua một giấc ngủ chập chờn.
Sáng hôm sau trở dậy, thấy trong người mệt mỏi nên nàng vào
pḥng tắm ngâm người một lúc khá lâu. Sau đó nàng khoác bộ đồ
thể thao vào bởi v́ từ bấy lâu nay nàng không ngày nào mà có thể
bỏ thói quen chạy bộ. Liếc nh́n sang pḥng ông khải Liêm, nàng
thấy cửa c̣n đóng kín. Có lẽ hôm qua ông về khuya nên hôm nay
dậy muộn. Nàng đi rón rén ra cửa v́ sợ đánh thức ông dậy nhưng
lại vô cùng ngạc nhiên khi nhận thấy một lá thư ngắn đặt trên
bàn pḥng khách ở vị trí hôm qua:
"Có chuyện gấp phải đi, tối nay đừng chờ bác. Bác Khải Liêm"
Phương Vy cau mày ngồi phịch xuống sofa, nàng chán nản đến nổi
không c̣n muốn chạy bộ nữa. Nàng có cảm giác ông Khải Liêm đang
phiền nàng điều ǵ đó và chỉ muốn tránh mặt nàng.
"Nhưng ḿnh đă làm ǵ đâu?", nàng tự hỏi "Tại sao bác ấy lại
hành động kỳ lạ thế này và tại sao lại có sự thay đổi đột ngột
như vậy? Mấy hôm trước t́nh cảm bác cháu c̣n tốt đẹp kia mà!".
Nhưng Phương Vy chẳng có thời giờ thắc mắc lâu v́ nàng c̣n phải
chuẩn bị đi làm.
Nàng xuống bếp làm điểm tâm, ngồi ăn một ḿnh và trong ḷng cảm
thấy rất buồn. Đến sở, nàng gặp Thái Tuấn cũng vừa mới đến, Thái
Tuấn nh́n nàng đă khám phá ra ngay có điều ǵ bất thường xảy ra:
- Sao thế, Phương Vy? - Chàng khẽ hỏi - Hôm nay có việc không
vui à?
- Chỉ hơi bị mất ngủ! - Nàng đáp cho qua loa - Thỉnh thoảng em
vẫn thường bị như vậy.
- Nếu không khoẻ th́ Vy có thể về nhà nghỉ ngơi, nếu không th́
hôm nay Vy phải trải qua một ngày khá là mệt nhọc: đúng mười giờ
sáng chúng ta có cuộc họp quan trọng rồi sau đó c̣n gặp mặt vài
khách hàng. Việc này tôi có thể kham nổi cho Vy. Trong người
không khoẻ mà cố làm việc th́ dễ ngă bệnh lắm đấy!
- Em không sao! - Phương Vy cảm động khi Thái Tuấn có vẻ lo lắng
cho ḿnh - Anh đừng quá quan tâm về điều đó, bây giờ chúng ta
chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp là vừa.
Chương 11
Buổi chiều trước khi tan sở, Phương Vy lại gọi về nhà.
Vẫn như mấy ngày nay điện thoại không ai bắt. Phương Vy cảm thấy
bứt rứt trong ḷng và nàng đột nhiên nghĩ đến Tuấn Thư. Ngay lúc
này mà được gặp chàng th́ tâm hồn nàng sẽ cảm thấy b́nh an hơn.
Nhưng khi Phương Vy gọi điện thoại đến nơi Tuấn Thư làm việc th́
được cho biết chàng đă rời trường lúc giữa trưa. Vy tắt điện
thoại, trong ḷng vô cùng thất vọng. Lúc tan sở, gặp Thái Tuấn
ngoài cổng, chàng lại bảo:
- Suốt hôm nay, tôi thấy Vy giống như người mất hồn!
Vy chỉ im lặng không đáp lại, mà nếu đáp th́ nàng cũng chẳng
biết phải giăi bày điều ǵ với chàng đây. Trong ḷng nàng cảm
thấy có một cảm giác lạc lơng, như đứa bé bị người lớn bỏ rơi.
Dù sao th́ bây giờ nàng cũng phải trấn tĩnh. Nàng hít một hơi
thật sâu, mở cửa xe, rồ máy rồi phóng nhanh về nhà. Tối hôm nay
nàng phải hỏi ông Khải Liêm cho ra lẽ. Nếu không tâm hồn nàng sẽ
áy náy không yên. Thật sự chiều nay Phương Vy không muốn trở về
nhà bởi nàng biết ở đó chỉ có bốn bức tường trống rỗng. Từ lúc
ông Khải Liêm trở về Đài Bắc, không khí tưởng là đầm ấm th́ giờ
đây mỗi ngày một căng thẳng và nhạt nhẽo hơn. Chiều nay ông Khải
Liêm không về nhà th́ nàng cũng chẳng nên chuẩn bị cơm tối thịnh
soạn làm ǵ. Nàng định ăn qua quít một cái ǵ đó rồi lên giường
ngủ bù cho buổi tối mất ngủ hôm qua. Nhưng sau khi đă mang xe
vào băi, đợi thang máy trở lên lầu th́ khi cửa thang máy vừa mở,
một bóng dáng cao lớn từ trong đó bước ra đă làm nàng vui mừng
đến nỗi reo to:
- Ồ, anh Tuấn Thư! Em t́m anh măi đến bây giờ mới gặp!
- Anh vừa điện thoại nhà em lúc năy, không thấy ai nên định trở
ra. Lúc năy anh phôn đến công ty của em th́ người ta cho biết em
đă về rồi, v́ vậy anh định đến đây để đợi.
- Nếu không gặp anh ở đây th́ em chết chắc! - Giọng Phương Vy
buồn bă khiến Tuấn Thư ngạc nhiên. Từ ngày quen với nàng cho đến
nay, Tuấn Thư chưa khi nào thấy nàng xuống tinh thần như vậy.
- Em có chuyện ǵ không vui ư? - Tuấn Thư khẽ nắm tay người yêu
- Có muốn trở lên nhà không hay là chúng ta cùng đi ăn tối với
nhau.
- Anh đưa em ra ngoài đi... đi đâu cũng được - Giọng nàng như
muốn khóc - Em không muốn trở lên nhà nữa v́ không khí ở đó cô
quạnh lắm!
- Bác Khải Liêm đâu rồi? - Tuấn Thư kinh ngạc - Bác ấy không ở
nhà em nữa ư? Hai bác cháu đă có điều ǵ bất đồng với nhau?
- Em chẳng làm điều ǵ để bác ấy phiền em cả nhưng mấy hôm nay
tự nhiên bác ấy lại tránh mặt em. Anh biết không, mỗi ngày hai,
ba giờ khuya bác ấy mới về nhà và sáng sớm khi em thức dậy th́
bác ấy đă bỏ ra đi, lần nào cũng để lại mảnh giấy là đừng chờ
cơm bác v́ bác có chuyện gấp rút phải làm.
- Có thể bác ấy bận thật th́ sao? - Tuấn cau mày nghĩ ngợi - Hôm
nọ anh nghe bác Liêm nói là đang sưu tra tài liệu để xác định về
một vụ án xảy ra cách đây cũng khá lâu!
- Làm ǵ th́ làm cũng phải để dành cho gia đ́nh một ít thời gian
chứ! Thái độ của bác Khải Liêm khiến em có cảm giác là bác giận
ghét em và cố ư tránh mặt em.
- Em đừng suy đoán như vậy rồi buồn. Tối nay sau khi ăn tối
xong, anh sẽ đưa em về nhà, nếu gặp bác Khải Liêm th́ anh sẽ hỏi
thẳng bác ấy, anh nghĩ rằng hai bác cháu chỉ hiểu lầm nhau thôi.
- Chỉ mong những lời anh nói là sự thật.
Phương Vy nói xong bước lên xe của Tuấn Thư, gương mặt vẫn đượm
vẻ u sầu, nàng bảo:
- Anh hăy đưa em đến một nơi nào mà em có thể tựa vào vai anh
và... khóc - Nàng nói đến đó bỗng bật lên nức nở như tủi thân -
Em xem bác Khải Liêm như cha ruột của ḿnh c̣n bác ấy th́ nỡ đối
xử với em như vậy.
- Đừng khóc nữa em! - Tuấn Thư choàng tay qua vai người yêu -
Anh sẽ đưa em đến một nơi rất đẹp, một nhà hàng tọa lạc ở ngoại
ô Đài Bắc. Ở đó, nh́n qua cửa sổ em có thể thấy biển mênh mông
phía dưới, hải âu th́ nhiều vô kể, đậu kín cả chân trời. Ở đó
những pḥng ăn được sắp xếp riêng rẽ, sẽ không ai quấy rầy chúng
ta đâu! Phương Vy, anh đưa em đến đó, em có bằng ḷng không?
- Đi đến đâu mà ở cạnh bên anh th́ em cũng bằng ḷng - Nàng
nghẹn ngào thốt lên, giọng vẫn c̣n trong nước mắt, vừa nói vừa
hôn khẽ mấy ngón tay của chàng đang choàng qua vai nàng.
- Phương Vy! - Chàng kêu lên xúc động trước cử chỉ của nàng -
Hăy cho anh hôn em một cái... anh yêu em.
Chàng nói xong ôm nàng vào ḷng và đặt lên môi nàng một nụ hôn
ngây ngất. Phương Vy ch́m trong nụ hôn đó, thấy tất cả những ưu
tư, sầu khổ mấy ngày qua chợt biến đi đâu mất.
Chiếc xe của Tuấn Thư phóng thật nhanh về phía ngoại ô Đài Bắc,
bỏ lại thành phố với muôn ngàn tiếng động. Nỗi sầu khổ của
Phương Vy cũng được bỏ lại một nơi nào đó trên con đường đưa họ
đến một nơi đầy huyền diệu tối nay mà biển và tiếng sóng sẽ là
những chứng nhân cho t́nh yêu nồng nàn mà họ đă trao nhau.
Ngồi trong pḥng ăn yên tĩnh của ngôi nhà hàng tọa lạc trên khu
đồi cao, hai người trẻ tuổi đă ăn một buổi tối ngon lành và trải
qua những giờ tâm sự với nhau. Phương Vy nh́n qua cửa sổ và buột
miệng khen:
- Phong cảnh nơi này đẹp quá, đẹp đến nỗi em chẳng muốn trở về
Đài Bắc!
- Đài Bắc đâu có đáng ghét đến như vậy! - Tuấn Thư trêu nàng -
Chỉ tại em giận bác Khải Liêm rồi ghét lây luôn Đài Bắc.
Phương Vy không trả lời, chỉ chăm chú nh́n vào gương mặt của
người yêu rồi thốt một câu:
- Tuấn Thư! Chắc có nhiều cô đă từng nói với anh rằng anh rất
đẹp trai!
- Họ không nói như vậy! - Chàng khẽ mỉm cười - Em là người phụ
nữ thứ nhất khen anh đẹp trai đấy!
- Chứ họ làm thế nào để bày tỏ ḷng ngưỡng mộ đối với anh?
- Có rất nhiều cách dù hơi đột ngột, dù có lúc làm anh hoảng
hồn. Nhưng tóm lại anh không giận v́ anh biết những hành động đó
phát xuất từ t́nh yêu của họ.
- Chẳng hạn thế nào?
- Chẳng hạn có một cô nữ sinh thầm yêu anh nhưng anh không biết.
Sau giờ học, cô ta nán lại giảng đường và giả vờ hỏi anh vài
điều về bài giảng mà cô ta không hiểu. Thế nhưng sau khi đến bên
cạnh anh, không thấy cô ta hỏi han ǵ về bài giảng mà mặt cô ta
chỉ đỏ gấc lên rồi bất ngờ hôn một cái thật nhanh lên má anh và
bảo: "Thưa thầy, em yêu thầy" Sau đó th́ cô ta biến đi như một
cơn gió trong lúc anh c̣n hoàn toàn cảm thấy bất ngờ. Mấy hôm
sau, cô ta tránh mặt anh như đă làm một lỗi lầm ǵ tày trời vậy.
Và sau đó th́ tới giờ giảng của anh, cô ta không đi học. Cô ta
đau khổ và cay đắng v́ không được anh đáp lại.
- Sau đó th́ sao?
- Anh đi t́m cô ta và giải thích mọi chuyện cho cô ta nghe, bảo
cô ấy việc này không có ǵ to tát. Nhiều nữ sinh viên vẫn ngộ
nhận t́nh cảm của ḿnh như vậy. Người thầy đứng trên bục giảng
nhiều khi trở thành thần tượng của họ rồi họ biến người ấy trở
thành người trong mộng của ḿnh. Một ngày nào đó họ sẽ phát giác
ra họ không yêu mà họ chỉ thần tượng hóa nhân vật đó.
- Anh nói thế rồi cô ta có ngộ ra không?
- Chẳng những không ngộ ra mà cô ta c̣n trả lời: "Thưa thầy,
thầy sai rồi. Em yêu thầy chứ không thần tượng hóa thầy".
- Thế rồi anh nói sao?
- C̣n nói sao nữa, chỉ đành nói dối thôi, rằng "Thầy đă có
người yêu và trong tương lai sẽ kết hôn. Tuổi em c̣n trẻ, tương
lai c̣n dài, sẽ gặp nhiều người ưng ư mà bây giờ em chưa biết đó
thôi". Em biết không, anh rất sợ làm tổn thương người khác. Anh
phải nói ṿng vo như vậy thay v́ nói thẳng: "Em đừng có mơ mộng
hăo v́ thầy chẳng yêu em".
- Rồi cô ấy phản ứng thế nào?
- Cô ấy khóc một hồi rồi sau đó nói: "Em hiểu rồi, em không
phải là đối tượng của thầy nhưng em sẽ không trốn học, cũng
chẳng tránh mặt thầy nữa v́ thầy là một người thầy tốt". Sau đó
th́ cô ta b́nh thường trở lại và rất cố gắng trong môn học của anh. Cuối khóa, cô ta đă được điểm cao về môn học này và
điều đó làm anh rất vui ḷng.
- Ngoài mấy cô nữ sinh mơ mộng ấy ra, phụ nữ bày tỏ t́nh cảm với
anh bằng cách nào nữa?
- Nhiều cách lắm dù cho nó có vẻ buồn cười. Chẳng hạn họ chủ
động mời anh nhảy thay v́ anh mời họ và em biết không nhiều
người c̣n nói thẳng với anh rằng: "Anh Tuấn Thư! Em rất yêu anh
và muốn kết hôn với anh!"
- Chúa ơi! Tại sao lại có loại phụ nữ bạo gan và đường đột đến
như vậy? - Phương Vy kinh ngạc thốt lên.
- Phụ nữ ở thời đại này, họ nghĩ họ có quyền tỏ t́nh như nam
giới và anh cũng chẳng lên án hành động này.
- Nhưng người đó là ai hở anh Tuấn Thư?
- Là Tú Anh! - Tuấn Thư cười nhẹ - Nghe thế chắc em kinh ngạc
lắm!
- Vâng! - Phương Vy khẽ gật đầu - Em không ngờ cô ta lại si t́nh
với anh như vậy.
- Nhưng bây giờ th́ anh đă thoát ra khỏi Tú Anh rồi. Anh nói
thẳng với cô ta là anh đă có người yêu. Đồng thời anh cũng
khuyến khích Tân theo đuổi cô ấy.
- Anh thấy liệu Tân sẽ đạt được kết quả ǵ không?
- Tân sẽ thành công nếu anh ấy có ḷng kiên nhẫn. Bây giờ th́
trái tim của Tú Anh đang trống trải, Tân đến với cô ấy lúc này
là đúng lúc. Gia thế và tŕnh độ của Tân cũng không phải là hạng
xoàng, anh nghĩ trước sau ǵ anh ấy cũng chiếm được trái tim của
người đẹp.
- Anh có luyến tiếc cô ta không?
- Nếu luyến tiếc th́ anh đă không nói thẳng với cô ấy là anh có
người yêu, trong t́nh cảm anh thường dứt khoát để khỏi gây ngộ
nhận.
- Thế mà có rất nhiều đàn ông vẫn thường bắt cá hai tay, họ yêu
một lúc rất nhiều phụ nữ và rốt cuộc làm cho những người đó đau
ḷng.
- Anh không thuộc loại đàn ông đó v́ anh rất sợ làm người khác
bị tổn thương.
Bữa cơm tối của hai người kéo dài đến gần mười giờ đêm. Phương
Vy liếc nh́n đồng hồ rồi khẽ bảo:
- Để em gọi điện thoại về nhà xem bác Khải Liêm về chưa?
Phương Vy lấy điện thoại tay ra bấm số, áp tai nghe một hồi rồi
thất vọng:
- Không có ai trải lời cả, bác Khải Liêm vẫn chưa về! Em sợ bác
ấy đă gặp điều ǵ rắc rối chăng!
- Chắc không đến nỗi vậy đâu! Bác Liêm là một người vừa đa tài,
vừa chững chạc, tính bác ấy lại rất thận trọng, không có chuyện
ǵ có thể làm khó bác ấy. Có thể là bác Khải Liêm bận nghiên cứu
một vụ án ǵ đó nên mới quên hết ngày giờ.
- Bác ấy cũng có nói với em lần này về Đài Bắc vừa để thăm quê
hương vừa để sưu tra một vụ án xảy ra cách đây khá lâu. Nhưng
một vụ án có thể làm cho con người bác Liêm đổi thay như vậy em
thấy thật là khó tin.
- Thế ở New York bác ấy làm việc thế nào?
- Giờ giấc của bác ấy đâu vào đấy, không đi sớm về khuya như
hiện nay, cũng không có thái độ dấu diếm như mấy hôm nay em đă
nhận thấy từ bác ấy! Mà những vụ án bên New York c̣n phức tạp
hơn ở Đài Bắc nhiều, v́ vậy cho nên em mới lấy làm khó hiểu.
- Có thể là vài ngày nữa bác Khải Liêm sẽ trở lại với nếp sống
thường nhật của ḿnh, sau khi bác ấy đă thu nhập xong hết những
ǵ cần thiết. Có nhiều luật sư vẫn như vậy, khi lao vào một vụ
án càng bí hiểm th́ họ càng cảm thấy đam mê!
- Em cũng cố tin như anh nói, để loại bỏ cái giả thuyết vẫn làm
em khó chịu là bác Liêm đang giận em và muốn tránh mặt em.
- Phàm việc ǵ em cũng nên nghĩ đến lạc quan của nó th́ mới có
thể cảm thấy yêu đời. Bây giờ để anh đưa em về nhà, luôn tiện
chờ bác Khải Liêm về. Đă mấy tuần rồi anh không có dịp chào hỏi
bác ấy.
Hai người rời nhà hàng và trở về Đài Bắc. Không biết sao mỗi khi
ở bên cạnh Tuấn Thư, Phương Vy cảm thấy vững tâm. Trên đường về
nhà, Tuấn Thư luôn pha tṛ để làm giảm bớt những căng thẳng
trong tâm hồn Phương Vy. Khi hai người về tới chung cư th́ trong
ḷng Vy đă hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhơm. Trong nhà của Vy đèn
thắp sáng, lại có tiếng giày của ai đó đi qua đi lại trong
pḥng. Tuấn Thư khẽ bấm tay Phương Vy ;
- Bác ấy đă trở về rồi, và có vẻ đang nóng ḷng chờ em. Chắc
chắn là có việc ǵ đó hệ trọng.
Hai người đẩy cửa vào, thấy ông Khải Liêm đang tiếp tục đi qua
đi lại trong pḥng khách, tay liên tục vỗ vào trán ra vẻ rất là
nóng ḷng. Thấy Phương Vy bước vào với Tuấn Thư ông có vẻ ngạc
nhiên nhưng rồi sau đó th́ ông trỏ chiếc sofa đối diện và bảo
hai người:
- Hai đứa ngồi xuống đó đi! Hôm nay bác có một sự việc vô cùng
hệ trọng muốn nói với Phương Vy, nhưng sự có mặt của Tuấn Thư
cũng chẳng sao. Bề nào th́ hai cháu cũng đă có ư định thành hôn
với nhau nên việc của người này người kia cũng cần phải biết rơ
để có thể ứng phó hay giúp đỡ.
Sự thoải mái trong tâm hồn Phương Vy lúc năy bỗng bay đi đâu
mất. Nàng kéo Tuấn Thư ngồi xuống đối diện với người cha nuôi mà
trong ḷng vô cùng thắc mắc:
- Thưa bác, bác làm cho con hồi hộp quá, về cái điều mà bác nói
là vô cùng hệ trọng đó....
- Vâng! - Ông Liêm khẽ gật đầu - Và con phải b́nh tĩnh khi nghe
bác nói. Đây là một việc quan trọng v́ nó liên hệ đến cuộc đời
của con. Từ chuyện xuất thân của con đến cha mẹ ruột của con là
ai, là người như thế nào… con phải lắng tai mà nghe cho rơ.
- Chuyện xuất thân của con ư? - Phương Vy hỏi mà đôi mày nàng
cau lại. Từ trước đến nay ông Khải Liêm không bao giờ đề cập đến
lai lịch của nàng. Nàng chỉ biết khi nàng c̣n thơ ấu, chưa nhận
thức được điều ǵ về cuộc đời th́ đă được ông mang về nuôi
dưỡng.
- Phải, chuyện xuất thân của con! - Tiếng ông dơng dạc vang lên
như lời phán của một quan ṭa - Bác xin nhắc lại lần nữa: con
phải lắng nghe cho rơ để rồi tự quyết định bởi v́ nó liên quan
đến toàn bộ cuộc đời con.
Phương Vy vừa từ một thế giới đầy hạnh phúc quay về, nàng không
muốn chấp nhận một sự thật có thể làm nàng bị tổn thương nên chỉ
nói:
- Xuất thân của con, thực sự con cũng chẳng màng tới! Bác chẳng
đă nói khi con sinh ra th́ ba mẹ con cũng cùng lúc qua đời cả
sao?
- Đó là trước kia, c̣n bây giờ bác biết được một sự thật hoàn
toàn khác hẳn.
- Khác như thế nào hở bác?
Phương Vy khẽ ngước lên nh́n cha nuôi của ḿnh, chưa bao giờ
gương mặt của ông Khải Liêm lại trở thành căng thẳng như thế.
Ông nh́n nàng, ánh mắt lộ vẻ băn khoăn rồi nói:
- Con biết không, khi bác quay về Đài Bắc t́nh cờ bác đă phát
giác ra một việc. Đó là lư do v́ sao mà mấy hôm nay bác lại bận
rộn bù đầu như vậy. Bác đi khắp nơi, kể cả pḥng đăng kư hộ tịch
để rồi cuối cùng bác khám phá ra là...
Nói đến đó ông ngưng bặt, thần sắc có vẻ kỳ dị. Phương Vy cảm
thấy trái tim ḿnh thắt lại, cái điều hệ trọng mà ông Khải Liêm
sắp nói, nàng quả thật chẳng muốn nghe v́ bấy lâu nay nàng sống
trong một trạng thái b́nh yên, nàng không muốn chỉ v́ một sự
việc nào đó mà cuộc đời nàng lại phải rối tung lên.
- Thưa bác - Nàng đánh tiếng - dù ǵ th́ cha mẹ con đă qua đời
cả rồi, nếu không có ǵ quan trọng, con xin bác để yên cho. Con
cũng không muốn t́m hiểu lai lịch của ḿnh để làm ǵ. Sống như
từ trước đến nay, con cảm thấy tâm hồn của ḿnh thanh thản hơn.
- Nhưng nó lại là điều vô cùng hệ trọng, không nói ra không
được. Bởi v́ một người đúng ra đă chết, bây giờ lại c̣n sống sờ
sờ ra đó.
- Ồ! Bác muốn nói là cha mẹ của con... vẫn c̣n sống sao?
Nàng hỏi câu đó mà mặt tái lại không c̣n chút máu. Đây là một sự
việc quá bất ngờ mà nàng không thể nào tưởng tượng nổi.
Ông Liêm quan sát những diễn biến trên nét mặt của Phương Vy rồi
nói tiếp:
- Con phải b́nh tĩnh lại một chút. Chuyện này dù ǵ cũng không
phải là xấu với con bởi v́ ít ra con cũng biết hiện giờ ḿnh c̣n
có được một người thân trên cơi đời này.
- Một người thân? - Phương Vy thốt lên run rấy - Là cha con hay
mẹ của con?
- Là... mẹ của con! - Ông Khải Liêm chậm răi trả lời.
- Mẹ của con ư? - Vy hỏi câu đó mà cả thân người như đông cứng
lại - Mẹ của con c̣n sống ư bác Liêm? Bác không gạt con chứ?
- Phương Vy! Tại sao bác lại phải gạt đứa con nuôi hiền lành của
ḿnh, một người mà bác rất thương yêu! Con cũng biết từ trước
đến nay, bác đối với con như thế nào rồi, những điều mà bác sắp
nói ra đây hoàn toàn là sự thật.
- Nhưng mẹ con là ai hở bác? - Giọng Phương Vy run rẩy bởi v́
trong vài phút nữa đây, nàng sẽ phải đối diện với một sự việc
làm cho nàng bất ngờ đến sửng sốt. Cái người mà ông Liêm nói là
mẹ nàng, người ấy sống ở Đài Bắc này ư? Và người ấy có phải là
một trong những người mà nàng đă gặp mặt khi quay về làm việc ở
thành phố này không?
- Con hăy b́nh tĩnh mà nghe bác nói, c̣n chuyện danh tính của mẹ
con không có ǵ là quan trọng lắm.
- Con hoàn toàn không hiểu! - Phương Vy thảng thốt nh́n ông Khải
Liêm - Bác là người đề cập đến vấn đề này và bây giờ bác lại
muốn dấu kín?
- Không phải bác muốn dấu kín danh tính của mẹ con nhưng bác
thấy con xúc động thế này.... bác không biết là có nên nói ra
hay không?
- Xin bác đừng lấp lửng như thế làm con sốt ruột lắm. Lâu nay,
qua lời bác kể lại, con vẫn tin là cha mẹ con đă chết, bây giờ
một trong hai người đó vẫn c̣n sống. Đối với con thật là khó
hiểu!
- Nhưng đó chính là sự thật con ạ! - Ông Liêm thở dài trả lời -
Lúc đầu bác cảm thấy nghi ngờ việc này nhưng sau đó đi sưu tra
mọi chứng tích, bác nghĩ đó là sự thật, bởi v́ con biết đấy,
trên đời này không thể nào có hai người đàn bà lại giống nhau
như hai giọt nước như thế!
Gương mặt của Phương Vy tràn đầy thản thốt, kiểu nói lấp lửng
của ông Khải Liêm làm trái tim Phương Vy như ngừng đập.
- Vâng! Đó là một sự thật khủng khiếp... - Ông Khải Liêm cất
tiếng - Người đàn bà mà bác nói là mẹ của con, người ấy con cũng
đă gặp qua rồi, và bà ấy chính là... Thục Lan!
- Chúa ơi! - Phương Vy lảo đảo ôm đầu, tâm hồn nàng như hoàn
toàn mụ mẫm - Bà Thục Lan là mẹ của con ư? Tại sao bà ta lại là
mẹ của con hở bác?
Phương Vy thốt lên câu đó với giọng lạc đi. Thục Lan, người đàn
bà xinh đẹp lại đa tài, đó chính là mẹ ruột của nàng sao? Làm
thế nào mà bà ta sống lại từ cái chết và bây giờ lại là t́nh
nhân của Thái Tuấn, giám đốc công ty mà nàng đang làm việc. Đó
chính là chuyện mà nàng không thể nào chấp nhận. Tuấn Thư ṿng
tay qua đỡ Phương Vy, sự sửng sốt làm cho người nàng chết lặng
ra. Ông Khải Liêm đợi cho cơn xúc động của người con gái trẻ
lắng xuống rồi mới tiếp tục nói tiếp:
- Ngày xưa, khi bác quen biết mẹ con th́ tên bà ấy là Giáng
Hương. Vâng! Đấy là cái tên của thời con gái. Và bác cũng tưởng
cái tên ấy đă chôn vùi cùng lúc với cái tai nạn giao thông khủng
khiếp xảy ra cho cha mẹ con. Ai ngờ mẹ con vẫn c̣n sống, sau này
đổi tên thành Thục Lan và chẳng biết v́ lư do ǵ, bây giờ lại
trở thành nhân t́nh của Thái Tuấn, không được hai đứa con của
Thái Tuấn chấp nhận và điều này chẳng đẹp đẽ ǵ. Báo chí lúc đó
loan tin hai người đă chết nhưng chẳng ai chứng thực điều này.
Bởi v́ tại nơi tai nạn xảy ra chỉ c̣n lại hai cái xác bị bỏng
nặng. Lúc đó ai cũng tin là xác của cha mẹ con!
- Thế làm sao bây giờ mẹ con lại hồi sinh và có thể... cha con
vẫn c̣n chưa chết!
- Cha con chắc chắn là đă chết bởi v́ người ta nhận dạng dược
ông. Ông không bị bỏng đến nỗi cả con người bị hủy hoại. Nhưng
c̣n cái xác kia th́ không c̣n có thể nhận ra là ai được nữa.
Nhưng v́ một cái xác được xác định là cha con nên người ta suy
luận cái xác kia tất nhiên phải là mẹ của con.
- Chúa ơi! Bác càng kể con càng trở nên không hiểu ǵ cả. Thưa
bác, trong việc này, có phải bác đă lầm lẫn...
- Bác không lầm lẫn chút nào! - Ông Khải Liêm ngắt lời nàng - Có
lẽ cháu nghĩ bác v́ lư do nghề nghiệp mà gặp ai cũng nghi ngờ
hết. Nhưng sự thực hoàn toàn không phải thế. Lần này về Đài Bắc,
lần đầu trông thấy Thục Lan, bác đă ngờ ngợ đây là một nhân vật
mà bác đă gặp qua. Nhưng dù cố t́m ṭi trong kư ức, bác vẫn
không nhớ đích xác là bà ta là ai. Đến cách đây mươi ngày, khi
t́nh cờ gặp lại một người bạn cũ và tṛ chuyện với nhau, người
ấy nói rằng Thục Lan trông giống như vợ của Triệu Luân ngày cũ
th́ bác mới ngẩn người ra. Triệu Luân chính là tên của cha con
lúc c̣n sinh tiền!
- Chỉ v́ sự giống nhau ở bề ngoài mà bác kết luận bà Thục Lan là
mẹ của con?
- Bác có khi nào kết luận một cách hời hợt như vậy. C̣n nhiều
yếu tố khác. Mà bác quan tâm đến việc này cũng chỉ v́ bác là
người giám hộ của con. Bác không thể bỏ qua bất cứ điều ǵ có
liên hệ đến cuộc đời con!
Ông khải Liêm nói câu đó bằng giọng tha thiết khiến cho Phương
Vy cảm động. Nhưng nàng cảm thấy câu chuyện này khó ḷng mà chấp
nhận được. Nàng ngước lên nh́n ông và bảo:
- Cháu không dám tin đây là sự thật mà dù có là sự thật đi nữa
th́ cũng khá lạ lùng. Không lẽ người đàn bà ấy lại không quan
tâm đến việc ḿnh c̣n một đứa con gái đang sống trên cơi đời này
ư?
- Bây giờ bác c̣n một số việc bác chưa làm sáng tỏ được, nhưng
bác nghĩ không bao lâu bác sẽ có bằng chứng trong tay. Chuyện bà
Thục Lan chính là mẹ cháu, bác có thể xác định là sự thật bởi
bác có một trực giác rất mạnh.
- Nếu mọi việc đúng như bác nói th́ cháu phải làm ǵ đây, thưa
bác?
- Tạm thời cháu không cần làm ǵ cả - Ông Liêm suy nghĩ rồi trả
lời - Chúng ta cần phải hành sự một cách thận trọng. Bây giờ bác
cũng như con, trong ḷng rối rắm vô cùng. Nhưng cái người đáng
lư ra đă chết mà bây giờ lại sống sờ sờ ra đó, mà người ấy lại
liên hệ mật thiết với con, làm sao bác bỏ qua cho được. Mẹ của
con... - Ông Khải Liêm nói đến đó bỗng ngập ngừng - nh́n bà ta
bây giờ, chắc con cũng thừa biết ngày xưa bà ta xinh đẹp lắm. Bà
ấy có lắm người đeo đuổi, tính lại đa t́nh nên cũng đă làm cho
cha con điên đảo một thời. Bà ấy không thể nào sống mà không có
đàn ông bên cạnh, nên việc bà ta là nhân t́nh của Thái Tuấn cũng
chẳng có ǵ đáng ngạc nhiên.
Nghe ông Khải Liêm nói vậy, Phương Vy ngồi thừ ra. Mọi chuyện
xảy ra một cách bất ngờ khiến cho Phương Vy không có thời gian
chuẩn bị tâm lư để mà đón nhận. Thật ra mà nói, lúc đầu tiếp xúc
với Thục Lan, Phương Vy rất có cảm t́nh với người phụ nữ này.
Nhưng càng nghe ông Liêm kể, Phương Vy càng cảm thấy bà ta không
xứng đáng làm mẹ ḿnh. Chưa nói đến khía cạnh là bà ta đa t́nh,
đă làm khổ cha ḿnh khi ông c̣n sinh tiền, th́ cái việc bà ta
chẳng có trách nhiệm ǵ với đứa con gái của ḿnh, rũ bỏ nó cho
người khác nuôi dưỡng đă là một chuyện khiến ḷng nàng cảm thấy
cảm hận. Nàng cầu mong cho ông Khải Liêm lầm lẫn v́ trong thâm
tâm Phương Vy không thể nào chấp nhận một người đàn bà tệ hại
như vậy là mẹ ruột của ḿnh. Với Phương Vy, nghĩ rằng người mẹ
sinh thành ra nàng đă hóa ra người thiên cổ là điều đỡ tàn nhẫn
hơn là chấp nhận Thục Lan. Nàng lắc đầu khẽ nói:
- Con vẫn không dám tin, một người như vậy làm thế nào có thể là
mẹ con được chứ?
Ông Khải Liêm không trả lời, chỉ lặng lẽ bước vào pḥng ḿnh.
Một lát sau ông trở ra với hai bản photocopy rồi đặt trước mặt
Vy. Phương Vy lặng lẽ nh́n vào. Một tờ là giấy khai sinh của một
đứa bé có tên là Lư Phương Vy mà tên cha là Lư Triệu Luân và tên
mẹ là Trần Giáng Hương. Đứa bé có tên họ, ngày giờ năm sinh và
cả nơi sinh đều trùng với khai sinh của Phương Vy. C̣n tờ
photocopy thứ hai là tờ đơn sinh đổi tên được xác nhận và đóng
dấu của ṭa hộ tịch. Trong đó người đứng đơn tên là Trần Giáng
Hương xin đổi tên lại là Trần Thục Lan!
Bằng chứng quá rơ ràng, Phương Vy càng xem càng tái mặt. Nàng
lắp bắp nói không ra lời:
- Có thể nào như vậy được sao? Bà Thục Lan.... bà ấy... là mẹ
cháu?
Ông Khải Liêm gật đầu im lặng, một lúc sau ông nói:
- Đó là lư do tại sao thời gian gần đây bác lại vắng mặt luôn.
Bác cũng không ngủ được, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng. Bác cứ
suy nghĩ măi, không biết có nên nói cho con biết việc này không.
Sau cùng th́ bác quyết định nói v́ dù sao việc này cũng là sự
thật và con người sống ở đời, ai cũng muốn biết rơ về lai lịch
của ḿnh.
Phương Vy cúi đầu im lặng. Nàng nghĩ thà nàng không biết sự thật
th́ tốt hơn bởi sự thật này có vẻ quá tàn nhẫn, người mẹ mà nàng
hằng tưởng tượng ra trong tâm trí phải là người rất cao vời chứ
không phải một người đàn bà thiếu nhân cách. Bây giờ biết người
đó là mẹ ḿnh, nàng phải làm sao đây? Đi nhận bà ta ư? Có đường
đột lắm không? Bà Thục Lan có dám nhận nàng không? Hàng trăm câu
hỏi nảy ra trong đầu Phương Vy khiến nàng vô cùng bối rối.
Ông Liêm năy giờ quan sát Phương vy, bây giờ mới lên tiếng:
- Chúng ta cần phải b́nh tĩnh mà hành sự, bởi chúng ta không
tiên liệu được đối phương sẽ phải ứng thế nào.
- Đối phương là ai? - Phương Vy bỡ ngỡ. Dù không muốn bà Thục
Lan trở thành mẹ ḿnh nhưng nàng cũng không coi bà ta là kẻ thù.
- Đối phương là mẹ ruột con chứ ai vào đây nữa! - Ông Khải Liêm
nói tiếp - Bà ta đang có vị trí, tên tuổi trong xă hội lại đang
là t́nh nhân của Thái Tuấn, một nhân vật cũng rất nổi tiếng ở
Đài Bắc. Không biết bà ta có thể chấp nhận việc một đứa con gái
đột ngột xuất hiện và tự xưng là con gái của ḿnh hay không?
Lời ông Khải Liêm không phải là không có lư. Với thân phận hiện
tại, Thuc Lan khó có thể nào chấp nhận sự thật. Có thể v́ sĩ
diện, v́ danh dự, bà ta có thể từ bỏ t́nh thâm. Nghĩ đến đó
Phương Vy nghi ngờ về cái chết của cha. Cha nàng chết v́ tai nạn
xe cộ hay v́ bị mưu sát? C̣n người mẹ? Đă được công nhận chết mà
bây giờ sờ sờ sống lại và v́ lư do ǵ không biết lại phải thay
họ đổi tên. Và rồi bằng cách nào đó đă gia nhập vào thế giới
thượng lưu như một người hoàn toàn mới mẻ, bôi xóa đi tất cả quá
khứ của ḿnh. Người mẹ đó biết ḿnh c̣n một đứa con gái đang
sống trong cuộc đời này nhưng lại không đi t́m. Nghĩ đến việc đó
Phương Vy cảm thấy nhói đau. Bàn tay của Tuấn Thư chợt lặng lẽ
nắm lấy tay nàng như an ủi. Phương Vy cảm thấy xúc động v́ trên
cơi đời này nàng vẫn c̣n một người thương yêu và lo lắng cho
nàng. Nhưng tối đó khi Tuấn Thư ra về th́ Phương Vy lại lâm vào
t́nh trạng mất ngủ và trằn trọc suốt đêm.
Chương 12
Trời vừa hừng sáng th́ Phương Vy đă thức dậy và trong
ḷng có chút bồn chồn. Hôm nay Phương Vy không muốn đi đến sở
làm v́ nàng ngại phải đối diện với Thái Tuấn, người bây giờ trở
thành t́nh nhân của mẹ ḿnh. Dù ǵ th́ nàng vẫn c̣n quá trẻ,
chưa có kinh nghiệm ứng phó với những việc lớn lao như vậy. Thế
là nàng quyết định đến gặp Tuấn Thư và nhờ chàng giúp.
Sáng đó Phương Vy lái xe thẳng đến chỗ ở của Tuấn Thư, chàng
đang sắp xếp một số tài liệu chuẩn bị cho giờ dạy học trên giảng
đường.
- Em không đi làm ư? - Chàng kinh ngạc khi thấy nàng bước vào.
Phương Vy không trả lời chỉ im lặng gật đầu.
- Chuyện ǵ xảy ra cho em hở? Sao gương mặt em lại tái xanh như
thế? Nói cho anh biết xem anh có ǵ giúp được cho em không.
Phương Vy nói bằng giọng như muốn khóc:
- Trong ḷng em đang rối rắm kinh khủng. Anh hăy cho phép em ở
lại chỗ anh một ngày. Em thật t́nh không muốn gặp bất cứ ai
trong lúc này. Anh biết không, tối hôm qua em bị câu chuyện của
bác Khải Liêm ám ảnh tâm trí ḿnh và em không tài nào chợp mắt
được. Bây giờ th́ em muốn được nghỉ ngơi đôi chút!
- Thôi được! Em cứ nghỉ trong pḥng của anh, nhưng mà bê bối lắm
đấy nhé! - Chàng vừa nói vừa cười - Anh là thanh niên độc thân
mà!
Phương Vy bỗng nổi ḷng hiếu kỳ và trong một lúc quên đi sự buồn
bực của ḿnh.
- Đâu nào, để em vào xem thử! Xem anh có dấu người đẹp nào trong
đó không. Nếu có bất cứ chứng cứ nào cho thấy một người phụ nữ
nào đó đă hiện diện trong pḥng anh th́ anh chết với em!
Nàng nói xong đi thẳng vào trong. Tuấn Thư chạy theo Phương Vy,
mỉm cười v́ sự trẻ con của người yêu. Vào pḥng trong, Vy mới
biết là Tuấn Thư đă nói dối ḿnh, mọi cái đều thứ tự, ngăn nắp,
gối chăn xếp cẩn thận, tủ áo cũng chỉnh tề, giấy tờ trên bàn làm
việc rất tươm tất.
- Anh chỉ giỏi gạt em thôi!
Nàng phụng phịu quay lại nhưng chàng đă ôm nàng từ phía sau
lưng:
- Cô bé của anh nũng nịu quá đi thôi!
Phương Vy cảm thấy ấm áp trong ṿng tay người yêu. Giờ đây Tuấn
Thư đổi với nàng là cái ǵ quư giá nhất trên đời. Chàng có thể
cho nàng sự b́nh an mà người khác không thể. Kể cả ông Khải
Liêm, giờ đây Vy cũng thấy hơi sợ khi ông ta quá săm soi vào
chuyện quá khứ của nàng, cái mà nàng không muốn biết và không
cần biết.
- Em nằm nghỉ một chút đi! Tối hôm qua em đă không chợp mắt được
rồi. - Chàng vừa nói vừa nhấc bổng nàng lên, đặt nàng lên chiếc
giường êm ái.
Tuấn Thư kéo chăn lên đắp cho Phương Vy và bảo:
- Ngủ đi em, cưng của anh! Bây giờ anh phải lên giảng đường.
Trưa nay dạy xong anh trở về đón em đi ăn trưa với anh. Sau đó
em muốn đi những đâu th́ cứ nói với anh.
Phương Vy vui sướng như một đứa bé được người lớn cưng chiều.
Tuấn Thư vừa quay đi nàng đă gọi với theo.
- Sao nữa rồi, cô bé! - Chàng quay lại, ngồi trên mép giường,
đôi mắt đen cúi xuống nh́n nàng âu yếm.
- Hôn em một cái! - Nàng nũng nịu - Anh bỏ đi như vậy em rất
buồn.
Nghe nàng nói thế chàng chợt cười to, chàng đặt người xuống bên
cạnh nàng và ôm nàng vào ḷng:
- Hay là hôm nay anh nghỉ dạy... từ đây đến chiều chỉ ở nhà để
hôn em!
- Đừng có ḥng! - Nàng đẩy chàng ra - Anh lúc nào cũng tham lam
hết. Người ta chỉ muốn anh hôn người ta một cái!
Chàng cúi xuống hôn lên má nàng rồi t́m xuống đôi môi. Những cảm
giác mà chàng đem lại cho nàng thật quá ngọt ngào. Một giọt lệ
bỗng tuôn rơi từ khoé mắt nàng. Nàng vùi ḿnh vào ḷng chàng khẽ
nói:
- Tuấn Thư, em sợ....
- Em sợ ǵ? - Chàng ngạc nhiên khẽ hỏi.
- Em sợ em sẽ mất anh! Ngoài anh ra, em chẳng c̣n ai trên cơi
đời này cả.
- Nói bậy nào! Làm sao em có thể mất anh được? Em không tin
tưởng anh ư, Phương vy? Hay là ḿnh kết hôn với nhau đi!
- Anh thật ḷng muốn như thế chứ? - Nàng hỏi, đôi mắt sáng lên
v́ hạnh phúc.
- Anh thật ḷng muốn thế. Không ǵ có thể chứng tỏ t́nh yêu của
một người con trai đối với người con gái mà ḿnh yêu hơn là việc
anh ta cầu hôn cô gái đó. Phương Vy, bây giờ anh cầu hôn em đây.
Em có bằng ḷng làm vợ anh không?
Nàng gật đầu, nép sát vào ḷng chàng hơn. Trong một lúc, tâm hồn
cả hai lâng lâng như vừa bước chân vào cơi thiên đường. Quyết
định vừa rồi khiến cho cơi ḷng họ ấm áp bởi họ biết từ đây sẽ
măi có nhau trong đời.
- Anh đi nhé! - chàng ngồi dậy trước khi đi hôn nàng thêm cái
nữa. Bước đến trước gương chàng vừa cười vừa bảo - Để xem có vết
son nào in trên má của anh không? Nếu có th́ anh sẽ bị mấy cô
sinh viên trêu cho bằng thích.
Chàng sửa lại áo quần cho nghiêm chỉnh, vừa cười với nàng vừa
bước ra ngoài, môi chàng huưt sáo một bản nhạc thật vui. Một lát
sau nàng nghe tiếng chàng khóa cửa lại.
"Ḿnh thật là may mắn", nàng lim dim đôi mắt và tự nhủ "Tuấn Thư
đáng yêu như một thiên thần! C̣n ḿnh th́ không thể nào sống một
ḿnh nữa rồi. Những ngày qua sống chung với bác Khải Liêm, trái
tim ḿnh lúc nào cũng mướn vọt ra khỏi lồng ngực. Hành động bác
ấy thật là kỳ lạ. H́nh như bác ấy c̣n quan tâm đến quá khứ của
ḿnh c̣n hơn là ḿnh nữa!"
o0o
Hôm nay Thục Lan mở cuộc họp báo với giới kư giả Đài Bắc. Nàng
vừa đạt được một họp đồng lớn, đó là trở thành người đại lư độc
quyền cho một công ty mỹ phẩm mà tầm cỡ vào hàng đầu thế giới.
Buổi học báo kéo dài hơn một tiếng đồng hồ với không khí rất là
cởi mở. Bây giờ sang phần tiếp tân, ngay lúc đó, cô thư kư riêng
của nàng bước vào và kề vào tai nàng nói nhỏ. Thục Lan nghe xong
vội giao việc lại cho người phụ tá rồi bước ra ngoài. Phần quan
trọng nàng đă làm xong nên trong ḷng cảm thấy hân hoan. Lại
nghe tin Thái Tuấn mang xe đến đón bảo sao nàng không vui cho
được.
Nàng bước vào xe chàng, khẽ nói:
- Hôm nay anh đến mà không cho em biết? Anh định đưa em đi đâu
đây?
- Bí mật! - Chàng trả lời - Khi đến nơi th́ em sẽ biết ngay. À,
mà anh quên hỏi, cuộc họp báo có thành công không?
- Đương nhiên rồi. Đây là mối làm ăn quan trọng nhất của em từ
đó đến giờ. Chưa khi nào một công ty mỹ phẩm tầm cỡ như thế chọn
người đại diện ở tại Đài Bắc, v́ vậy mà các kư giả mới ngạc
nhiên và đặt cho em nhiều câu hỏi.
- Bây giờ th́ quên chuyện làm ăn của em đi - Chàng nói mà mặt có
vẻ bí mật - Trong chốc lát đây, anh có món quà muốn tặng em.
- Món quà ǵ? - Nàng hồi hộp.
- Một chút rồi em sẽ biét!
Chàng lấp lửng nói, lái xe về phía ngoại ô Đài Bắc. Thục Lan
ngạc nhiên v́ mọi khi nhà nàng vẫn là nơi lư tưởng nhất cho Thái
Tuấn và nàng, ở đó thanh tịnh và không có bất kỳ sự săm soi nào
của người đời.
- Anh đưa em đi đâu vậy? - Nàng khẽ hỏi
- Sắp tới rồi kia! - Chàng tăng tốc độ và chiếc xe lướt đi như
một mũi tên trên xa lộ - Món quà này có lần em đă thấy rồi và
thích thú, v́ vậy mà anh đă bỏ bao công sức để mua nó cho em.
Chiếc xe đă ra hẳn ngoại ô, đến một nơi tên gọi Vịnh Nước Xanh,
chàng cho xe chạy chậm lại và dừng trước một ngôi nhà. Ngôi nhà
trông giống như một lâu đài nhỏ. Nó nằm khuất trong rừng cây,
giữa buổi chiều băng lăng, những đỉnh cao sừng sững càng khiến
nó trông giống như những ngôi nhà trong chuyện cổ tích. Thục Lan
sững sờ một lúc rồi mới nói:
- Anh đă mua nó cho em à?
Thái Tuấn đặt ch́a khóa vào tay Thục Lan và bảo:
- Từ đây nó là của em. Khi nào muốn quên những bon chen của
thành phố, em hăy đến đây mà nghỉ ngơi. Không khí ở ngoại ô tốt
cho sức khoẻ của em hơn.
Thục Lan xúc động:
- Món quà này lớn quá, em không dám nhận.
Thái Tuấn giữ tay Thục Lan trong tay ḿnh. Bàn tay nhỏ nhắn của
nàng đang run lên v́ cảm động. Trong thương trường, Thục Lan là
một người phụ nữ cứng rắn nhưng trong t́nh cảm nàng thật yếu
mềm.
- Lần trước, chúng ta đi ngang đây, em cứ trầm trồ về ngôi nhà
này măi - Thái Tuấn giải thích - Từ đó anh đă lưu tâm tới nó.
Anh đă hỏi mua nhưng lúc đó người chủ không có ư bán. Măi đến
sau này họ chuẩn bị đi xuất ngoại nên mới chịu nhường lại.
- Em không biết làm thế nào để cảm ơn anh cho đủ.
- Em đừng nói thế, những ǵ em thích anh đều muốn nó thuộc về
em!
- Anh cưng chiều em như vậy em sẽ đâm hư!
- Không đâu! Anh làm như vậy để bù lại những đau khổ mà em đă
trải qua. Thục Lan! Em rất xứng đáng với món quà này. Ḿnh đi
vào xem nhà một chút đi em!
Nói xong, Thái Tuấn d́u Thục Lan bước vào. Ngôi nhà trước mặt họ
có phong cách của một biệt thự cổ kính của Anh vào thế kỷ thứ
mười tám. Bên trong không khí thoáng đạt, trần rất cao và mọi đồ
dùng đều chưng bày theo lối cổ điển nên trông rất quư phái.
Vào nhà, Thái Tuấn và Thục Lan ngồi nghỉ ngơi được một lúc th́
người làm từ sau nhà lên báo là cơm tối đă được dọn xong. Thái
Tuấn bảo với Thục Lan:
- Bữa cơm hôm nay chỉ có hai chúng ta nhưng nó không kém phần
long trọng, gọi là để mừng sự thành công của em trong hôm nay.
Thục Lan nh́n chàng, đôi mắt long lanh v́ cảm động. Hai người
bước vào pḥng ăn, trên bàn bày ra những món ăn vừa thịnh soạn
vừa đẹp mắt. Bàn trải khăn trắng, hai ngọn bạch lạp lung linh
khiến không khí càng thêm lăng mạn. Bữa cơm được sắp đặt trong
không khí thơ mộng như vậy nên hai người ăn rất ngon miệng. Thục
Lan hiếu kỳ hỏi:
- Anh t́m đâu ra người đầu bếp khéo tay thế này? Không món nào
có thể chê cả!
- Từ đây về sau, ông ta sẽ nấu nướng trường kỳ cho em.
Thục Lan đùa:
- Anh bắt cóc ông ta từ nhà hàng nào vậy?
- Em không cần biết. Chỉ cần em thích những món ăn ông ta nấu là
được.
- Vậy từ nay trở đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở địa điểm nào? - Thục
Lan khẽ hỏi.
- Tùy theo ư thích của em thôi. Em muốn ở đâu th́ anh ở đó!
- Vậy ngày thường chúng ta gặp nhau ở nhà em. c̣n vào dịp cuối
tuần chúng ta sẽ đến đây
- Vậy cũng được! Để anh đưa em đi thăm một ṿng ngôi nhà của
chúng ta nhé!
- Vâng! Nhưng sau đó th́ chúng ta trở lại thành phố v́ hôm nay
trong người em không được khoẻ.
Thục Lan vừa đi vừa thưởng ngoạn khung cảnh chung quanh căn biệt
thự. Nằm sâu trong rừng cây, trông nó lăng mạn và vô cùng thơ
mộng. Đây là món quà lớn nhất mà nàng nhận được từ Thái Tuấn kể
từ khi hai người yêu nhau. Thái Tuân nói đùa với nàng đây là món
quà thay cho chiếc nhẫn cầu hôn.
- H́nh như anh có điều ǵ lo nghĩ trong ḷng phải không? - Đôi
mắt tinh tế của Thục Lan cho nàng ư nghĩ đó v́ gương mặt của
Thái Tuấn phảng phất nét ưu tư mặc dù bề ngoài chàng tỏ ra vui
vẻ.
- Vâng! - Chàng gật đầu thú nhận - Không biết sao lúc gần đây
anh luôn cảm thấy như có một cái ǵ sắp xảy ra để ngăn trở đôi
ta.
- Sao anh lại có cảm giác đó?
- Anh cũng không biết nữa!
- Anh có điều ǵ dấu em phải không? Hay công ty anh đang gặp khó
khăn?
- Không hề xảy ra việc đó! Công ty anh càng lúc càng phần phát
thấy rơ từ lúc Phương Vy bắt đầu vào làm việc. Ngoài cô ấy th́
các nhân viên khác cũng đều tài năng cả nên công ty luôn trôi
chảy trong việc làm ăn. Điều làm anh ưu tư là một điều không thể
giải thích v́ nó hoàn toàn thuộc về linh cảm.
- Đừng nghĩ ngợi nhiều anh ạ! - Thục Lan trấn an người yêu -
Linh cảm không phải bao giờ cũng đúng
- Nhưng không phải lúc nào nó cũng sai! - Thái Tuấn trả lời, khẽ
nh́n sang người yêu. - V́ vậy mà anh muốn công khai chuyện đôi
ta và kết hôn với em càng sớm càng tốt v́ anh sợ đêm dài lắm
mộng.
- Nhưng em th́ em muốn đợi cho các con anh ra trường và có việc
làm yên ổn đă! Anh cũng biết là chúng không chấp nhận em và việc
anh kết hôn với em lúc này có thể làm rạn nứt t́nh cha con và
cũng có thể làm chúng phản kháng bằng cách xao lăng hay bỏ ngang
việc học nửa chừng.
- Nhưng không phải chỉ v́ lư do đó mà rồi chúng ta cứ chờ đợi
măi!
- Một, hai năm sẽ trôi qua rất nhanh, cứ giữ nguyên những ǵ mà
chúng ta đă dự định, anh ạ!
- Anh chỉ sợ....
- Anh sợ ǵ? - Thục Lan nh́n sâu vào mắt người yêu.
- Anh sợ trời xanh ghen ghét rồi sẽ chia ĺa chúng ta lần nữa.
- Thái Tuấn này! - Thục Lan nắm chặt tay người yêu - Anh đừng
nói lên những lời gở như thế bởi em không thể nào sống mà không
có anh lần nữa!
- Xin lỗi em... anh đă làm em lo lắng. Lẽ ra anh phải lạc quan
trước mọi chuyện.
- Cho đến bây giờ em không thấy bất cứ trở ngại nào giữa chúng
ta trừ khi em hoặc anh thay ḷng, nhưng điều đó không bao giờ có
thể xảy ra.
Thái Tuấn gật đầu để tự trấn an ḿnh nhưng trong ḷng, một linh
cảm không hay nào đó vẫn ám ảnh tâm hồn chàng.
o0o
|