- Lạ thật, - Beth nói. - Họ đều nói tiếng Anh bằng một giọng
thật buồn cười.
- Chỉ nên nhớ rằng, - Mary bảo con nàng, - khi ai đấy có một
giọng buồn cười điều đó có nghĩa là hắn biết hơn các con một
ngôn ngữ. Mà thôi, mẹ hài ḷng v́ các con chẳng có vấn đề ǵ cả.
Beth nói:
- Không, Mike lo cho chúng con đấy.
- Mike Slade có liên quan ǵ đến chuyện đi học của các con thế?
- Chú ấy không bảo với mẹ à? Chú ấy cho chúng con lên xe, đưa
chúng con đến đấy, đưa chúng con vào giới thiệu chúng con với
các thầy cô giáo đấy!
- Chú ấy cũng biết nhiều trẻ con ở đấy nữa, - Tim nói. - Và chú
ấy giới thiệu chúng con với chúng nó. Mọi người đều thích chú
ấy. Chú ấy thật là một người cẩn thận.
- Hơi quá cẩn thận một tí, - Mary nghĩ thế.
Sáng hôm sau, khi Mike bước vào văn pḥng Mary, nàng lên tiếng:
- Tôi biết rằng ông đă đưa Beth và Tim đi học.
Ông ta gật đầu.
- Các thiếu niên khó ḷng điều chỉnh ở nước ngoài. Chúng nó là
những đứa trẻ tốt đấy!
- Ông ta có con không? - Mary bỗng nhận ra nàng biết rất ít về
đời tư của Mike Slade. Có lẽ tốt hơn nên như thế, - nàng quyết
định. - Ông ta định xem ḿnh thất bại mà. Nàng định phải thành
công.
Chiều thứ bảy, Mary đưa con nàng đến câu lạc bộ ngoại giao
riêng, nơi các người trong cộng đồng ngoại giao họp nhau để mạn
đàm.
Lúc Mary nh́n qua sân trong, nàng trông thấy Mike Slade đang
uống rượu với ai đấy và khi người phụ nữ quay lại, Mary nhan ra
đấy là Dorothy Stone. Mary cảm thấy sững sờ trong giây lát. Có
vẻ dường như người bí thư của nàng đang cộng tác với kẻ thù.
Nàng tự hỏi liệu Dorothy và Mike Slade thân nhau như thế nào.
Ḿnh nên cẩn thận, không nên tin tưởng bà ấy quá nhiều. - Mary
nghĩ thế. - Hoặc bất kỳ ai cũng thế.
Harriet Kruger đang ngồi riêng tại một chiếc bàn. Mary bước đến.
- Bà có phiền nếu tôi cùng ngồi không?
- Rất hân hạnh. - Harriet rút ra một bao thuốc lá Mỹ. - Bà hút
thuốc chứ?
- Cám ơn, không. Tôi không hút.
- Một người không thể sống được ở xứ này nếu không có thuốc lá,
- Harriet nói.
- Tôi không hiểu.
- Một trăm gói Kent mềm làm cho nền kinh tế phát triển đấy. Tôi
muốn nói - theo nghĩa đen. Nếu bà muốn gặp bác sĩ, bà cho y tá
thuốc lá. Nếu bà cần một mậu dịch viên bán thịt cho bà, một thợ
máy để sửa xe của bà hoặc một thợ điện để sửa một ngọn đèn - bà
hối lộ họ bằng thuốc lá. Tôi có một người bạn Ư cần một cuộc
phẫu thuật nhỏ.
Người ấy đă phải hối lộ cô y tá trực để dùng một lưỡi dao mới và
phải hối lộ các cô y tá khác để băng lại bằng nhũng chiếc băng
mới sau khi họ rửa sạch các vết thương thay v́ dùng lại tất cả
các chiếc băng cũ.
- Nhưng tại sao?
Harriet Kruger nói:
- Nước này thiếu băng và mọi loại thuốc bà có thể gọi tên đến.
Cũng giống mọi nơi trong khối Đông Âu. Tháng trước có một cơn
dịch ngộ độc thịt tại Đông Đức. HỌ đă phải lấy tất cả sérum
kháng sinh của phương Tây đấy.
- Và người dân chẳng có cách nào để than phiền cả? - Mary lên
tiếng phê b́nh.
- Ồ, họ có cách đấy. Bà đă nghe đến Bula chưa?
- Chưa!
- Hắn là một nhân vật huyền thoại mà người Rumani dùng để xả
hơi. Có một câu chuyện kể là một số người đang đứng xếp hàng để
mua thịt vào một ngày nào đấy và cái hàng ấy hầu như chẳng nhúc
nhích tí nào cả. Sau năm tiếng đồng hồ, Bula nổi điên bảo "Tôi
sẽ đến dinh và giết Ionescu?" Hai giờ sau, hắn trở lại hàng và
bạn bè hắn hỏi. "Việc ǵ thế? bạn đă giết ông ta chứ?" Bula bảo
"Không, ở đấy cũng có một hàng dài nữa".
Mary bật cười.
Harriet Kluger nói.
- Bà có biết một trong những món hàng chợ đen ở đây là ǵ không?
Video cassette ở bên ḿnh đấy.
- Họ thích xem phim của chúng ta à?
- Không đâu - họ quan tâm đến những quảng cáo thương mại. Tất cả
những đồ đạc của chúng ta cho là tất nhiên - máy giặt, máy hút
bụi, xe hơi, truyền h́nh - những thứ ấy quá tầm tay với của họ.
Họ say mê chúng. Khi phim bắt đầu chiếu là họ có mặt ngay!
Mary nh́n lên đúng lúc trông thấy Mike Slade và Dorothy Stone
rời câu lạc bộ. Nàng thầm thàc mắc không biết họ đi đâu.
Đêm đến, khi Mary về nhà sau một ngày dài khó nhọc tại Toà đại
sứ, nàng chỉ muốn đi tắm, thay quần áo và quên việc trong ngày.
Tại Toà đại sứ, h́nh như mọi giây phút đều bị lấp đầy và nàng
không bao giờ có một tí th́ giờ nào cho riêng ḿnh cả. Nhưng
chẳng bao lâu, nàng nhận thấy dinh của nàng cũng tệ hại như thế.
Mọi nơi Mary đi đều có gia nhân và nàng có cảm giác khó chịu
rằng họ luôn luôn ŕnh rập nàng.
Vào một đêm, nàng dậy lúc hai giờ sáng và xuống lầu để đến nhà
bếp. Lúc nàng mở tủ lạnh, nàng nghe một tiếng động. Nàng quay
lại và Mihai, người quản lư, mặc áo ngủ, và Rosica, Delia và
Carmen đang đứng đấy.
- Thưa bà, tôi có thể lấy ǵ cho bà không? - Mihai hỏi.
- Chẳng có ǵ cả, - Mary nói. - Tôi chỉ muốn một tí ǵ để ăn
thôi.
Cosma, người đầu bếp, bước vào và nói với một giọng bị tổn
thương:
- Tất cả những ǵ bà làm là bảo tôi biết bà đang đói và tôi nên
dọn một thứ ǵ đấy.
Họ đều trố mắt nh́n nàng có ư trách móc.
Mary nói, - Tôi không nghĩ rằng tôi đói thật sự. Cám ơn các
người.
Và nàng thoát thân về lại pḥng nàng.
Ngày hôm sau, nàng kể cho con nàng nghe điều đă xảy ra.
- Các con có biết.không, - nàng bảo Beth và Tim, - Mẹ có cảm
giác như người vợ thứ nh́ trong Rebecca đấy.
- Rebecca là ǵ thế? - Beth hỏi.
- Đấy là một cuốn sách đáng yêu mà có ngày các con sẽ đọc.
Khi Mary bước vào văn pḥng, Mike Slade đang đợi nàng.
- Chúng ta có một chàng trai ốm mà tốt hơn, bà nên xem đến - Ông
ta nói.
Ông ta đưa nàng đến một văn pḥng nhỏ dưới hành lang. Trên
giường là một người lính thuỷ quân lục chiến trẻ đang rên rỉ đau
đớn.
- Việc ǵ đă xảy ra thế? - Mary hỏi.
- Tôi đoán là viêm ruột thừa!
- Vậy tốt hơn chúng ta nên đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay.
Mike quay lại nh́n nàng.
- Không phải ở đây.
- Ông muốn nói ǵ thế?
- Hắn phải bay đến Rome hoặc Zurich.
- Buồn cười thật, - Mary đối chát lại. Nàng hạ thấp giọng để
người lính không nghe được. - Ông không thấy được rằng cậu ta
đau thế nào à?
- Buồn cười hoặc không khoan đă nói, nhưng chẳng có ai trong Toà
đại sứ Mỹ đi đến một bệnh viện trong khối Đông Âu cả.
- Nhưng tại sao?
- Bởi v́ chúng ta có thể bị tấn công. Chúng ta sẽ lệ thuộc vào
chính quyền Rumani và bọn an ninh. Chúng ta có thể bị tác dụng
của ether hoặc bị cho dủng thuốc mơ màng - họ có thể khai thác
chúng ta đủ loại tin tức, đấy là quy luật của Bộ Ngoại giao -
chúng ta phải đưa hắn đi.
- Tại sao Toà đại sứ của chúng ta không có bác sĩ riêng?
- Bởi v́ chúng ta là Toà đại sứ hạng C. Chúng ta không có kinh
phí cho bác sĩ riêng của chúng ta. Một bác sĩ Mỹ đến đây thăm
chúng ta ba tháng một lần. Đồng thời, chúng ta có một dược sĩ
cho các chứng đau nhẹ.
Mike bước đến một bàn giấy và nhặt một mảnh giấy.
- Chỉ cần kư vào đây là hắn sẽ được đưa đi thôi. Tôi sẽ thu xếp
một chiếc máy bay đặc biệt cho hắn.
- Rất tốt. – Mary kư lên mảnh giấy. Nàng bước đến người lính
thuỷ quân lục chiến c̣n trẻ và cầm tay hắn.
- Anh sẽ mạnh thôi, - nàng dịu dàng nói.
Hai giờ sau, người lính thuỷ quân lục chiến lên phi cơ đi
Zurich.
Sáng hôm sau, khi Mary hỏi Mike về bệnh trạng của người lính
thuỷ quân lục chiến trẻ, ông ta nhún vai:
- Họ đă phẫu thuật - ông ta lănh đạm nói. - Hắn sẽ mạnh thôi.
- Thực là một con người lạnh lùng! - Mary nghĩ thế.
- Ḿnh không biết có bao giờ ông ta xúc động về điều ǵ không?
Chương 21
Buổi sáng
dù Mary đến Toà đại sứ lúc nào đi nữa, Mike Slade vẫn luôn luôn
đến đấy trước nàng.
Nàng trông thấy ông ta tại rất ít buổi tiệc tại các Toà đại sứ
và nàng có cảm giác rằng mỗi đêm ông ta có những lạc thú riêng.
Ông ta lúc nào cũng là một điều kinh ngạc. Một buổi chiều, Mary
đồng ư Florian đưa Beth và Tim đi trượt băng tại công viên
Floreasca. Mary rời Toà đại sứ sớm để gặp chúng nó và khi nàng
đến nàng trông thấy Mike Slade đang ở đấy với chúng. Cả ba đang
cùng nhau trượt băng, rơ ràng thật là vui vẻ.
Ông ta đang kiên nhẫn dạy hai đứa cách trượt h́nh số tám. - Ḿnh
phải cảnh giác trẻ con về ông ta, Mary nghĩ thế. Nhưng nàng
không biết chắc nàng sẽ phải cảnh giác điều ǵ.
Sáng hôm sau khi Mary đốn văn pḥng, Mike bước vào
- Một codel sẽ đến trong hai giờ nữa. Tôi nghĩ…
- Một codel à?
- Đấy là một chuyến thàm ngoại giao của một phái đoàn Quốc hội.
Bốn thượng nghị sĩ với phu nhân và tuỳ tùng của họ. Họ mong bà
đón họ. Tôi đă thu xếp một cuộc hẹn với chủ tịch Ionescu và bảo
Harriet lo cho việc họ đi mua hàng và ngắm cảnh.
- Cám ơn ông.
- Bà dùng một chút cà phê tự pha của tôi chứ?
Nàng nh́n ông ta bước qua cửa ăn thông vào văn pḥng ông ta. Một
con người kỳ lạ. Gay gắt, thô lỗ. Nhưng lại kiên nhẫn với Beth
và Tim.
Khi ông ta quay trở lại với hai tách cà phê, Mary nói:
- Ông có con không?
Câu hỏi là Mike sửng sốt.
- Tôi có hai đứa con trai.
- Ở đâu?
- Chúng được người vợ cũ của tôi nuôi dưỡng.
Ông ta đột nhiên chuyển đề tài.
- Chúng ta hăy xem thử tôi có thể thu xếp cuộc hẹn với Ionescu
không?
Cà phê ngon thật. Sau này Mary phải nhớ lại rằng đây là ngày
nàng nhận ra rằng uống cà phê với Mike Slade đă trở nên một lễ
nghi buổi sáng.
o0o
Angel nhặt cô ta vào một buổi tối tại la Buca, gần bến cảng, nơi
cô ta đang đứng cùng những cô "putas" khác, trong một chiếc áo
cánh bó sát và một chiếc quần Jean bị cắt ở đùi phô bày cả đồ
đạc ra. Cô ta trông không hơn 15 tuổi, không xinh nhưng điều ấy
chẳng làm Angel bận tâm.
- Vámonos querida. Chúng ta sẽ đùa với nhau chứ?
Cô gái sống trong một gian nhà không có thang máy, rẻ tiền gần
đấy chỉ có một pḥng duy nhất dơ bẩn với một chiếc giường, hai
chiếc ghế, một ngọn đèn và một cái chậu.
- Hăy cởi đồ ra, estrehta. Tôi muốn xem cô khoả thân.
Cô gái do dự. Có một cái ǵ đấy ở Angel làm nàng hoảng sợ. Nhưng
hôm ấy là một ngày buồn tẻ và cô gái hoặc phải mang tiền về cho
Pepe hoặc sẽ bị đánh đập. Cô gái từ từ cởi quần áo.
Angel đứng nh́n. Chiếc áo cánh được cởi ra rồi đến chiếc quần
Jean. Cô gái chẳng mặc ǵ bên trong cả. Thân thể nàng xanh xao
và ốm.
- Giữ lại đôi giầy. Hăy đến đây và quỳ xuống.
Cô gái vâng lời.
- Bây giờ đây là điều tôi muốn cô làm.
Cô gái lắng nghe và nh́n lên bằng đôi mắt kinh hoàng.
- Em chưa bao giờ làm…
Angel đá vào đầu cô ta. Cô gái nằm trên sàn nhà rên rỉ. Angel
nắm tóc lôi dậy và ném lên giường. Khi cô gái vừa la lên, Angel
đấm mạnh vào mặt. Cô rên rỉ.
- Tốt. - Angel nói, - Tôi muốn nghe cô rên rỉ.
Một quả đấm mạnh vào mũi cô gái làm mũi găy. Khi Angel xong việc
với cô ta 30 phút sau, cô gái nằm trên giường, bất tỉnh.
Angel mỉm cười nh́n xuống thân thể dập nát của cô gái và ném lên
giường ít đồng pesos.
- Gracias.
o0o
Mary cố gắng t́m mọi giây phút có thể được để sống bên cạnh con
nàng. Chúng nó đi ngắm cảnh nhiều. Có hàng chục viện bảo tàng và
nhà thờ cổ để viếng thăm, nhưng đối với con nàng, cảnh nổi bật
nhất là chuyến đi Brasow, lâu đài Dracula, toạ lạc tại trung tâm
Transylvania, cách Bucarest một trăm dặm.
- Vị bá tước thực sự là một ông hoàng đấy! - Florian thốt lên
trong chuyến đi. - Ông hoàng Vlad Tepes. Ông ta là một vị anh
hùng vĩ đại đă chặn đứng cuộc xâm lăng của Thổ Nhĩ Kỳ.
- Cháu đă nghĩ rằng ông ta chỉ thích hút máu và giết người thôi!
- Tim lên tiếng.
Florian gật đầu.
- Ừ không may, sau chiến tranh, quyền lực của Vlad tập trung lên
đầu ông ta. Ông ta trở thành nhà độc tài và cắm kẻ thù lên những
chiếc cọc. Huyền thoại cho rằng ông ta là một con quỷ hút máu.
Một người Irland tên là Bram Stoker, viết một quyển sách căn cứ
trên chuyện hoang đường ấy. Một quyển sách ngốc nghếch, nhưng nó
đă gây kinh ngạc cho du khách!
Lâu đài Bram là một toà lâu đài bằng đá to lớn cao trên núi. Họ
đều kiệt sức lúc họ leo những bậc cấp bằng đá dốc dẫn lên lâu
đài. Họ đi vào một pḥng trần thấp đựng súng ống và những món đồ
cổ.
- Đây là nơi Bá tước Dracula sát hại nạn nhân của ông ta và uống
máu họ - người hướng dẫn lên tiếng bằng một giọng lạnh lẽo như
trong nhà mồ.
Căn pḥng ẩm ướt và kỳ quái. Một mạng nhện quét vào mặt Tim.
- Con không kinh hăi điều ǵ cả, - nó bảo mẹ nó, - Nhưng chúng
ta không thể ra khỏi đây à?
o0o
Cứ mỗi tuần, một chiếc C130 của không lực Mỹ đáp xuống sân bay
nhỏ ở ngoại ô Bucarest.
Chiếc phi cơ chở đầy thức ăn và những vật dụng xa xỉ không có
tại Bucarest đă được các nhân viên Toà đại sứ Mỹ hỏi mua qua sĩ
quan quân nhu tại Frankfurt.
Một buổi sáng, trong lúc Mike và Mary đang uống cà phê, Mike
bảo:
- Hôm nay, chiếc phi cơ quân nhu của chúng ta sẽ đến. Tại sao bà
không đi một chuyến ra sân bay với tôi nhỉ?
Mary bắt đầu từ chối. Nàng có nhiều việc phải làm và h́nh như
đấy là một lời mời nhạt nhẽo. Tuy nhiên, Mike Slade không phải
là một con người chịu phí thời giờ. Sự ṭ ṃ của nàng làm nàng
thay đổi ư kiến.
- Được thôi!
Họ lái xe đến sân bay và trên đường đi thảo luận các vấn đề khác
nhau mà Toà đại sứ phải đối phó. Câu chuyện được giữ ở mức độ
trỏng trỏng, lạnh nhạt.
Khi họ đến sân bay, một trung sĩ thuỷ quân lục chiến vơ trang mở
một cái cổng để chiếc xe ḥm đi qua. Mười phút sau, họ nh́n thấy
chiếc C130 đáp xuống.
Sau hàng rào, trên vành đai sân bay, hàng trăm người Rumani đă
tụ tập. Họ nh́n thèm thuồng trong lúc phi hành đoàn bắt đầu
khuân đồ ra khỏi phi cơ.
- Đám người ấy làm ǵ ở đây thế?
- Mơ mộng. Họ đang xem một số đồ vật mà họ không bao giờ có thể
có được. Họ biết chúng ta nhận thịt nướng, xà pḥng và nước hoa.
Ở đây luôn luôn có một đám đông khi phi cơ hạ cánh. Đấy là một
loại điện tín bí mật huyền bí.
Mary quan sát những khuôn mặt thèm thuồng sau hàng rào.
- Thât không tin được.
- Đối với họ chiếc phi cơ ấy là một vật tượng trưng. Nó không
chỉ là chiếc tàu chở hàng - nó đại diện cho một nước tự do săn
sóc công dân ḿnh.
Mary quay lạị nh́n ông ta.
- Tại sao ông đưa tôi đến đây nhỉ?
- Bởi v́ tôi không muốn bà bị mê hoặc bởi câu chuyện ngọt ngào
của chủ tịch Ionescu đấy. Đây là Rumani thực sự đấy!
Mỗi buổi sáng khi Mary đi làm, nàng nhận thấy một hàng dài những
người bên ngoài cổng đợi vào ban lănh sự của Toà đại sứ. Nàng
mặc nhiên cho rằng họ là những người có những vấn đề nhỏ hy vọng
được lănh sự giải quyết. Nhưng và buổi sáng đặc biệt này, nàng
đến cửa sổ để nh́n kỹ hơn và những nét mặt mà nàng nh́n thấy đă
buộc nàng bước vào văn pḥng của Mike.
- Tất cả những người xếp hàng đợi bên ngoài ấy là ai nhỉ?
Mike đi với nàng đến bên cửa sổ.
- Hầu hết họ là những người Rumani gốc Do Thái đấy. Họ đang đợi
nộp đơn xin thị thực di dân đấy.
- Nhưng có một Toà đại sứ Do Thái tại Bucarest rồi. Tại sao họ
không đến đấy?
- Hai lư do! - Mike giải thích. - Trước tiên, họ nghĩ rằng chính
phủ Hoa Kỳ có cơ hội lớn đề giúp đỡ họ đến Israel hơn là chính
phủ Israel. Và thứ nh́, họ nghĩ rằng có ít cơ hội cho những
người an ninh Rumani t́m ra ư định của họ, nếu đến với chúng ta.
Họ nhầm, dĩ nhiên! - ông ta chỉ ra cửa sổ.
- Có một gian nhà ngay bên kia Toà đại sứ có nhiều căn hộ đầy
các nhân viên dùng các ống kính viễn vọng chụp ảnh tất cả mọi
người ra vào Toà đại sứ!
- Kinh khủng thật!
- Đấy là cách chơi của họ. Khi một gia đ́nh Do Thái làm đơn xin
thị thực di dân, họ mất thẻ làm việc màu xanh của họ và họ bị
đuổi ra khỏi nhà. Láng giềng của họ được chỉ thị phải quay lưng
với họ. Rồi phải mất từ ba đến bốn năm, chính phủ mới chịu cho
họ biết họ sẽ được cấp giấy xuất cảnh không có câu trả lời
thường là không!
- Chúng ta không thể làm ǵ được về việc ấy à?
- Lúc nào chúng ta cũng nỗ lực. Nhưng Ionescu thích chơi tṛ mèo
chuột với người Do Thái. Rất ít người trong bọn họ từng được
phép rời khỏi nước.
Mary nh́n ra những vẻ mặt tuyệt vọng của họ.
- Phải có một cách nào đó - Mary nói.
- Đừng thương tâm, - Mike bảo nàng.
o0o
Vấn đề múi giờ thật là mệt, khi tại Washington là ngày, tại
Bucarest là nửa đêm, và Mary thường xuyên bị thức giấc v́ các
điện tín và các cú điện thoại vào ba bốn giờ sáng. Mỗi lần có
một công điện đến, người thuỷ quân lục chiến trực tại Toà đại sứ
sẽ gọi sĩ quan trực nhật. Anh ta sẽ cho một người phụ tá tham
mưu đến dinh đánh thức Mary dậy. Sau đó, nàng sẽ bị căng thẳng
khó ngủ lại.
- Thực là thú vị, Edward ạ. Em thật sự nghĩ rằng em có thể làm
được một điều ǵ khác ở đây.
Dù sao, em đang cố gắng. Em không chịu nổi sự thất bại. Mọi
người đang trông cậy vào em. Em ước ǵ có anh đây để nói "Em có
thể làm được, bà bạn ơi, - Em nhớ anh quá. - Anh có thể nghe em
không, Edward? Có phải anh đang ở đâu đây mà em không thể thấy
anh không? Đôi khi việc không biết được câu trả lời làm em muốn
điên loạn…
o0o
Họ đang uống cà phê buổi sáng.
- Chúng ta có một vấn đề! - Mike bắt đầu.
- Vâng!
- Một phái đoàn gồm một chục giáo sĩ giáo hội Rumani muốn gặp
bà. Chính phủ Rumani sẽ không cấp cho họ chiếu khán xuất cảnh
đâu!
- Tại sao không?
- Rất ít người Rumani được phép rời khỏi đất nước. Họ có một câu
chuyện đùa về ngày Ionescu lên cầm quyền. Ông ta đến cánh đông
của dinh và trông thấy mặt trời mọc "Chào bạn Mặt Trời! Ionescu
nói. "Chào ngài" - Mặt trời nói. "Mọi người đều thật sung sướng
v́ ngài là tân chủ tịch của Rumani". Chiều hôm ấy, Ionescu đến
cánh tây dinh để xem mặt trời lặn. "Chào bạn Mặt Trời". Mặt Trời
không trả lời. "Sao sáng này bạn nói với tôi thật tử tế và bây
giờ bạn chẳng nói năng ǵ với tôi thế?". "Bây giờ tôi đang ở
phương Tây, - Mặt Trời đáp. - Ông cút đi!" - Ionescu sợ rằng một
khi họ ra đi, hàng giáo phẩm sẽ bảo chính phủ cút đi đấy.
- Tôi sẽ nói chuyện với Bộ trưởng Ngoại giao và xem thử tôi có
thể làm được ǵ?
Mike đứng dậy.
- Bà có thích ca múa quần chúng không? - ông ta hỏi.
- Tại sao!
- Tối nay có một buổi khai mạc của một đoàn khiêu vũ Rumani.
Người ta cho rằng họ khá hay đấy! Bà có thích đi không?
Mary sửng sốt. Điều cuối cùng mà nàng đă mong đợi là Mike mời
nàng đi chơi.
Và bây giờ, c̣n khó tin hơn, nàng thấy ḿnh trả lời:
- Vâng!
- Tốt - Mike trao cho nàng một phong b́ nhỏ. - Ở đây có ba vé.
Bà có thể mang Beth và Tim theo, xă giao của chính quyền Rumani
đấy. Chúng tôi nhận được vé đến dự hầu hết các buổi khai mạc của
họ.
Mary ngồi đấy, mặt nàng đỏ rần, cam thấy ḿnh như một người đần
độn.
- Cám ơn ông! - nàng ngượng ngùng nói.
- Tôi sẽ cho Florian đưa bà đi lúc 8 giờ, Beth và Tim không
thích đến rạp hát. Beth đă mời một bạn học đến ăn tối.
- Đấy là người bạn Ư của con - Beth nói. - Được chứ?
- Nói thực nhé, con thực sự không bao giờ thích ca múa quần
chúng cả, - Tim thêm vào.
Mary cười.
- Được rồi. Lần này, mẹ sẽ không móc chúng con theo đâu nhé.
Nàng tự hỏi không biết con nàng có cô đơn như nàng không. Nàng
nghĩ xem có thể mời ai cùng đi với nàng. Nàng ḍ danh sách trong
trí: đại tá Mc Kinney, Jerry Davis, Harriet Kruger? Chẳng có ai
nàng thực sự muốn đi cùng cả. Ḿnh sẽ đi một ḿnh, - nàng quyết
định.
Florian đang đợi Mary khi nàng bước ra cửa trước.
- Chào bà Đại sứ - ông ta cúi đầu và mở của.
- Florian, tối nay ông vẻ rất vui đấy!
Ông ta cười toe toét.
- Lúc nào tôi cũng vui cả.
- Thưa bà - ông ta đóng cửa và ngồi sau tay lái. - Những người
Rumani chúng tôi có một câu nói: Hăy hôn bàn tay mà bạn không
cắn được.
Mary quyết định sử dụng cơ hội:
- Ông sống ở đây có hạnh phúc không, Florian?
Ông ta quan sát nàng trong kính chiếu hậu.
- Tôi phải cho bà một câu trả lời theo đường lối các bữa tiệc
chính thức không, thưa bà Đại sứ, hoặc bà có thích nghe sự thật
không?
- Xin vui ḷng nói sự thật.
- Tôi có thể bị bắn v́ nói điều này, nhưng chẳng có người Rumani
nào ở đây được hạnh phúc cả. Chỉ có người ngoại quốc thôi. Bà có
thể đến và đi tuỳ ư. Chúng tôi là tù nhân. Ở đây chẳng có ǵ đầy
đủ cả!
Họ lái xe qua một hàng người dài trước một cửa hàng thịt.
- Bà thấy không? Họ sẽ đợi trong hàng ba hoặc bốn giờ nữa mới có
được một hai miếng thịt cừu và nửa số người sẽ thất vọng. Mọi
thứ đều như vậy cả. Nhưng bà có biết Ionescu đă giấu bao nhiêu
nhà không? 12 đấy? Tôi đă lái xe đưa nhiều viên chức Rumani đến
đấy. Mỗi cái như một dinh thự. Cùng lúc ấy, ba hoặc bốn gia đ́nh
bị buộc phải chung sống với nhau trong những gian pḥng nhỏ
không có nhiệt!
Florian đột nhiên dừng lại, dường như sợ rằng ḿnh đă nói nhiều
chuyện quá.
- Bà sẽ không nói đến câu chuyện này chứ?
- Dĩ nhiên là không!
- Cám ơn bà. Tôi không thích để vợ tôi thành quả phụ. Nàng c̣n
trẻ. Và Do Thái!
Mary đă biết điều ấy.
- Có một câu chuyện về một cửa hàng được hứa hẹn có trứng tươi.
Lúc 5 giờ sáng, một hàng người dài đợi trong khí hậu lạnh băng.
Lúc 8 giờ, trứng vẫn chưa tới và cái hàng đă dài thêm ra. Người
chủ lên tiếng nói, "Sẽ không có đủ cho mọi người đâu". Người Do
Thái có thể đi được. Đến hai giờ chiều, trứng vẫn chưa tới và
hàng c̣n dài hơn nữa. Chủ tiệm bảo "Những người không vào Đảng
đi đi". Đến nửa đêm, hàng vẫn đợi trong trời giá lạnh. Chẳng có
trứng. Chủ tiệm khoá cửa hiệu và bảo "Chẳng có ǵ thay đổi cả.
Người Do Thái lúc nào cũng được ưu tiên mọi điều tốt nhất!".
Mary không biết nên cười hay nên khóc. Nhưng ḿnh sẽ làm một
điều ǵ đấy với việc ấy, - nàng tự hứa với ḿnh.
Rạp hát nhân dân ở trên đường Rapspdia Romana, một đường phố náo
nhiệt đầy những quầy hàng bán hoa, ép plastic, áo cánh và bút
viết.
Rạp hát nhỏ và trang trí công phu, một di tích của những ngày
c̣n thanh b́nh. Bản thân cuộc biểu diễn văn nghệ phiền phức, y
phục loè loẹt và các diễn viên vũ đều bất tài. Cuộc tŕnh diễn
có vẻ như không thể chấm dứt được và khi cuối cùng nó kết thúc,
Mary hài ḷng thoát vào không khí ban đêm.
Florian đang đứng cạnh chiếc xe ḥm trước mặt rạp hát.
- Tôi e sẽ bị trễ thưa bà Đại sứ. Một bánh xe xẹp. Và một kẻ cắp
đă lấy mất bánh xơ-cua. Tôi đă gửi mua một cái. Nó sẽ đến đây
trong một giờ nữa. Bà có thích đợi trong xe không?
Mary nh́n lên mặt trăng tṛn chiếu sáng trên cao. Buổi tối sảng
khoái và trong trẻo. Nàng nhận ra nàng chưa đi bộ trên đường phố
Bucarest từ lúc nàng đến. Nàng thực hiện một quyết định bất ngờ.
- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đi bộ về dinh!
Ông ta gật đầu.
- Thật là một buổi tối đáng yêu đế đi bộ!
Mary quay lại và bắt đầu đi dọc theo con phố về hướng Quảng
trường Trung ương. Bucarest là một thành phố lạ, hấp dẫn. Trên
các góc đường có những bảng hiệu bí mật: Tuten… Gospodina…
Chimice…
Nàng đi bộ theo đại lộ Mosilor và rẽ sang đường Piata Rosetly,
nơi có những chiếc xe điện đỏ sẫm đầy những người. Ngay cả vào
giờ khuya này, đa số các cửa hiệu c̣n mở và tất cả đều có những
hàng người dài. Các quán cà phê dọn gogoase, bánh rán ngon của
Rumani. Các vỉa hè đông đúc những người đi mua hàng khuya mang
theo những chiếc "pungas" những chiếc túi đựng hàng có dây.
Mary thấy h́nh như dân chúng yên tĩnh một cách đáng ngại. H́nh
như họ đang trố mắt nh́n nàng, phụ nữ thèm thuồng nh́n vào bộ đồ
nàng đang mặc. Nàng bắt đầu bước đi nhanh hơn. Khi nàng đến góc
đường Calea Victoric, nàng dừng lại phân vân không biết phải
theo hướng nào. Nàng nói với một người qua đường:
- Xin lỗi, ông có thể cho tôi biết làm cách nào để đến…
Ông ta ném cho nàng cái nh́n nhanh và hoảng sợ rồi vội vă bỏ đi.
Họ không được nói chuyện với người ngoại quốc, - Mary nhớ lại.
Làm sao nàng có thể về lại được? Nàng cố gắng h́nh dung con
đường mà Florian đă đưa nàng đi đến đây. Nàng thấy h́nh như dinh
của nàng ở đâu đấy về phía đông. Nàng bắt đầu đi về hướng ấy.
Chẳng bao lâu nàng đi trên một con đường phụ nhỏ, sáng mờ mờ. Xa
xa, nàng có thể trông thấy một đại lộ rộng, sáng rực.
Ḿnh có thể t́m được một cái taxi ở đấy, - Mary suy nghĩ một
cách nhẹ nhơm.
Ô ḱa, có tiếng chân nặng về phía sau lưng nàng và nàng quay lại
một cách vô thức. Một người đàn ông to lớn mặc áo khoác đang
tiến nhanh về phía nàng. Mary bước đi nhanh hơn.
- Xin lỗi, - người đàn ông gọi lớn bằng một âm Rumani nặng.
- Bà lạc đường à?
Nàng thở phào nhẹ nhơm. Có lẽ ông ta là một loại cảnh sát nào
đấy. Có lẽ ông ta đă theo nàng để chắc chắn nàng được an toàn.
- Vâng - Mary nói một cách biết ơn. - Tôi muốn trở về…
Bất ngờ có tiếng động cơ và âm thanh của một chiếc xe chạy nhanh
đến sau lưng nàng và rồi tiếng thắng rít khi chiếc xe rú lên và
dừng lại. Người bộ hành trong chiếc áo khoác chộp lấy Mary. Nàng
có thể ngửi thấy được hơi thở hôi hám, nóng của hắn và cảm thấy
những ngón tay to mập của hắn bóp chặt lấy cổ tay nàng. Hắn bắt
đầu đẩy nàng về cùa xe mở sẵn. Mary vùng vẫy để thoát ra…
- Vào trong xe! - Gă đàn ông gầm lên.
- Không! - Nàng thét lên - Cứu... cứu tôi với!
Có một tiếng hét từ bên kia đường và một bóng người chạy nhanh
về phía họ. Người đàn ông dừng lại không rơ phải làm ǵ.
Người lạ thét lên;
- Thả bà ấy ra!
Ông ta chộp lấy gă đàn ông mặc áo khoác và kéo hắn ra khỏi Mary.
Nàng bỗng cảm thấy đột nhiên được tự do. Gă đàn ông ngồi sau tay
lái bắt đầu lao ra khỏi xe để giúp đồng bọn.
Từ xa xa vang đến âm thanh của một chiếc c̣i báo động đang đến
gần. Gă đàn ông mặc áo khoác gọi bạn hắn và cả hai nhảy lên xe
chạy mất.
Một chiếc xe trắng bên hông có đề chữ "Dân Quân" và một ngọn đèn
xanh nhấp nháy trên mui, dừng lại trước mặt Mary. Hai người mặc
quân phục nhảy xuống.
Bằng tiếng Rumani, một người lên tiếng hỏi:
- Bà không việc ǵ chứ? - Và rồi bằng tiếng Anh ngập ngừng -
Việc ǵ đă xảy ra thế?
Mary cố gắng lấy lại b́nh tĩnh.
- Hai người đàn ông… họ… họ định buộc tôi vào xe họ. Nếu,… nếu
không có ông này…
Nàng quay lại.
Người lạ đă đi mất.
Chương 22
Nàng chiến
đấu suốt đêm dài, vùng vẫy để trốn thoát những gă đàn ông, tỉnh
dậy trong cơn kinh hăi, ngủ thiếp đi và lại tỉnh dậy. Nàng tiếp
tục làm sống động lại tấn kịch. Những bước chân bất thần đi về
phía nàng, chiếc xe dừng lại, gă đàn ông cố gắng đẩy nàng vào
xe. Họ đă biết nàng là ai không? Hoặc họ chỉ định cướp một du
khách mặc quần áo Mỹ.
Khi Mary đến văn pḥng, Mike Slade đang đợi nàng. Ông ta mang
đến hai tách cà phê và ngồi xuống bên kia bàn giấy của nàng.
- Rạp hát như thế nào? - ông ta hỏi.
- Tốt thôi. Chuyện đă xảy ra sau đấy tuyệt nhiên chẳng phải công
việc của ông ta.
- Bà có bị thương không?
Nàng nh́n ông ta kinh ngạc.
- Cái ǵ thế?
Ông ta kiên nhẫn nói:
- Khi họ định bắt cóc bà, họ có gây thương tích cho bà không?
- Tôi… làm sao ông biết chuyện ấy?
Giọng ông ta đầy mỉa mai.
- Thưa bà Đại sứ, Rumani là một bí mật trống trải lớn duy nhất.
Bà không thể tắm mà mọi người đều không biết. Bà tự ư đi bộ thật
chẳng thông minh mấy đâu.
- Bây giờ tôi biết điều ấy rồi, - Mary lạnh lùng nói. - Việc ấy
sẽ không tái diễn nữa!
- Tốt, - giọng ông ta gọn lỏn. - Gă đàn ông có lấy ǵ của bà
không?
- Không!
Ông ta cau mày.
- Vô lư. Nếu họ muốn lấy áo hoặc ví tay cả bà, họ có thể đă lấy
của bà trên đường rồi. Định ép bà vào một chiếc xe có nghĩa là
một sự bắt cóc đấy!
- Ai muốn bắt cóc tôi thế?
- Không phải là người của Rumani đâu. Ông ta định giữ vững mối
liên hệ với chúng ta. Có lẽ đấy là một nhóm đối lập nào đấy!
- Hoặc những kẻ lừa đảo âm mưu giữ tôi lại để đ̣i tiền chuộc?
- Trong nước này tuyệt nhiên chẳng có những vụ bắt cóc để đ̣i
tiền chuộc đâu. Nếu họ bắt được ai làm điều ấy sẽ chẳng có xét
xử đâu, sẽ có một tiểu đội hành quyết đấy - ông ta hớp một ngụm
cà phê. - Cho phép tôi cho bà một lời khuyên!
- Tôi đang nghe đây!
- Hăy về nước đi!
- Ǵ?
Mike Slade đặt tách xuống.
- Tất cả điều bà phải làm là gửi một bức thư từ chức, gói ghém
con cái bà lại và trở về Kansas, nơi bà sẽ được an toàn!
Nàng có thể thấy khuôn mặt ḿnh đỏ lên.
- Ông Slade, tôi đă phạm sai lầm. Đây không phải là lần đầu tiên
và có lẽ sẽ không phải là lần cuối cùng. Nhưng tôi được bổ nhiệm
vào chức vụ này do Tổng thống Hoa Kỳ, và cho đến khi nào ngài sa
thải tôi, tôi không muốn ông hoặc bất kỳ ai khác bảo tôi về nước
cả. - Nàng cố gắng để giữ giọng b́nh tĩnh. - Tôi hy vọng người
trong Toà đại sứ này làm việc với tôi chứ không chống lại tôi.
Nếu điều ấy quá nhiều buộc ông phải đối phó, tại sao ông không
về nước đi? - Nàng giận run lên.
Mike Slade đứng dậy.
- Thưa bà Đại sứ, tôi sẽ lo đặt báo cáo sáng trên bàn giấy của
bà đây!
o0o
Cuộc bắt cóc có dự mưu là đề tài duy nhất trong câu chuyện tại
Toà đại sứ buổi sáng hôm ấy.
Làm sao mọi người đều hay nhỉ? - Mary tự hỏi. - Và làm sao Mike
Slade biết được?
Mary ước ǵ nàng có thể biết được tên của người cứu ḿnh để có
thể cám ơn ông. Trong cái nh́n thoáng nhanh về ông ta, nàng có
ấn tượng về một người đàn ông hấp dẫn, có lẽ độ vừa 40 với mái
tóc xám trước tuối. Ông ta có giọng nói ngoại quốc - có lẽ là
người Pháp. Nếu ông ta là du khách, có lẽ lúc này ông ta đă rời
khỏi Rumani.
Một ư nghĩ vẫn dày ṿ Mary và khó ḷng trục xuất. Người duy nhất
muốn trừ khử nàng mà nàng biết là Mike Slade. Việc ǵ đă xảy ra
nếu ông ta đă dựng lên vụ tấn công để làm nàng kinh hoảng phải
bỏ đi nhỉ? Ông ta đă cho nàng ba vé xem văn nghệ. Ông ta đă biết
nàng sẽ ở đâu. Nàng không thể nào xoá được điều ấy khỏi trí óc
nàng.
Mary đă cân nhắc xem có nên kể cho con nàng về việc bắt cóc có
dự mưu hay không và nàng quyết định không nói. Nàng không muốn
làm chúng nó hoảng sợ. Nàng đơn giản chỉ muốn lo cho chúng không
bao giờ bị bỏ rơi một ḿnh.
o0o
Tối hôm ấy có một bữa tiệc cốc-tai tại Toà đại sứ Pháp để chiêu
đăi một nhạc sĩ hoà nhạc dương cầm. Mary mệt mỏi, càng thẳng và
có lẽ muốn viện bất cứ điều ǵ để tránh né, nhưng nàng biết nàng
phải đi.
Nàng đi tắm và chọn một chiếc áo dài buổi tối và trong lúc nàng
với lấy đôi giầy, nàng nhận thấy có một chiếc đế giầy b́ hỏng.
Nàng bấm chuông gọi Carmen.
- Vâng, thưa bà Đại sứ?
- Carmen, xin vui ḷng mang cái này đến thợ giầy chữa lại giùm
nhé!
- Dạ được, thưa bà. C̣n ǵ nữa không?
- Không, chỉ từng ấy, cám ơn!
Khi Mary đến Toà đại sứ Pháp, khách đă đông đủ Nàng được phụ tá
Đại sứ Pháp đón vào. Đấy là người Mary đă gặp trong chuyến viếng
thăm Toà đại sứ lần trước. Ông ta cầm tay nàng và hôn.
- Chào bà Đại sứ. Bà thực tử tế v́ đă đến đây!
- Ngài thực là tử tế v́ đă mời tôi đến - Mary đáp.
Cả hai đều cười với những câu khách sáo của ḿnh.
- Cho phép tôi được đưa bà đến chỗ ngài Đại sứ!
Ông ta hộ tống nàng qua pḥng khiêu vũ đông người, nơi nàng
trông thấy những khuôn mặt quen thuộc mà nàng đă gặp trong những
tuần lễ liên tục Mary chào vị Đại sứ Pháp và họ trao đổi với
nhau những câu chuyện khôi hài.
- Bà sẽ thưởng thức tài nghệ của bà Dauphin. Bà ấy là một nhạc
sĩ dương cầm đấy!
- Tôi đang mong đây! - nàng nói dối.
Một người giúp việc đi qua với một chiếc khay đầy những ly
champagne. Lúc này Mary đă học được cách nhấm nháp rượu tại các
Toà đại sứ. Lúc nàng quay lại để chào Đại sứ Úc, nàng bất ngờ
trông thấy người lạ đă cứu nàng thoát khỏi những kẻ bắt cóc. Ông
đang đứng trong một góc nói chuyện với Đại sứ Ư và phụ tá của
ngài.
- Xin lỗi! - Mary nói. Nàng băng qua pḥng, đến chỗ người Pháp.
Ông ta đang nói:
- Dĩ nhiên, tôi nhớ Paris, nhưng tôi hy vọng rằng sang năm… -
Ông ta đột nhiên dừng lại khi thấy Mary đến gần. - À, người phụ
nữ gặp tai hoạ đây!
- Các người biết nhau à? - Đại sứ Ư hỏi.
- Chúng tôi chưa được chính thức giới thiệu. - Mary đáp.
- Thưa bà Đại sứ, cho phép tôi được giới thiệu bác sĩ Louis
Desfoges!
Vẻ mặt của người Pháp thay đổi.
- Bà Đại sứ à? Tôi xin bà thứ lỗi. Tôi đă không biết - Giọng ông
ta đầy vẻ bối rối. - Dĩ nhiên, lẽ ra tôi đă phải nhận ra bà!
- Như thế tốt hơn! - Mary mỉm cười. - Ông đă cứu mạng cho tôi!
Đại sứ Ư nh́n vị bác sĩ nói:
- À. Vậy ra chuyện của hai người là một đấy - ông ta quay sang
Mary. - Tôi đă nghe về kinh nghiệm bất hạnh của bà!
- Có lẽ sẽ bất hạnh đấy nếu bác sĩ Desforges không đến. Cám ơn
ông!
Louis Desforger mỉm cười.
- Tôi sung sướng v́ đă đến đúng nơi đúng lúc!
Vị Đại sứ và viên phụ tá trông thấy một nhóm người Anh bước vào.
Vị Đại sứ nói:
- Xin các bị thứ lỗi cho chúng tôi, đấy là một người mà chúng
tôi cần phải gặp!
Hai người vội bỏ đi. Mary c̣n lại một ḿnh với vị bác sĩ.
- Tại sao ông bỏ chạy khi cảnh sát đến vậy?
Ông ta quan sát nàng một lúc.
- Dính líu với cảnh sát Rumani không phải là một phương sách tốt
đâu. Họ có cách để bắt giữ các nhân chứng, rồi moi tin của họ.
Tôi là một vị bác sĩ tháp tùng tại Toà đại sứ Pháp ở đây, và tôi
không có quyền bất khả xâm phạm ngoại giao. Tuy nhiên, tôi biết
rất nhiều về sự việc đang diễn ra tại Toà đại sứ chúng tôi và
tin tức ấy có thể có giá trị đối với người Rumani. - Ông ta mỉm
cười. - Vậy hăy tha lỗi cho tôi nếu tôi có vẻ như bỏ trốn đi!
Ở ông ta có một sự thẳng thắn rất cảm động. Bằng một cách nào
đấy mà Mary không thể mô tả được, ông ta gợi cho nàng nhớ một tí
đến Edward.
Có lẽ v́ Louis Desforges là một vị bác sĩ. Nhưng, không, c̣n hơn
thế nữa. Ông ta có cùng tính bộc trực mà Edward đă có, hầu như
cũng có chung nụ cười nữa.
- Xin bà thứ lỗi cho tôi, - bác sĩ Desforges nói, - Tôi phải đi
và trở thành một con vật xă hội!
- Ông không thích tiệc tùng à?
Ông ta chớp mắt:
- Tôi khinh bỉ chúng!
- Vợ ông có thích không?
Ông ta định nói điều ǵ đấy và rồi do dự.
- Vâng, bà ấy thích. Rất nhiều.
- Tối nay bà ấy có đây không?
- Bà ấy và hai con của chúng tôi đă chết!
Mary tái mặt.
- Ồ, Chúa ơi! Tôi xin lỗi. Làm sao?
Khuôn mặt ông ta rắn lại.
- Tôi tự trách ḿnh. Chúng tôi đă sống tại Algérie. Tôi đă hoạt
động bí mật chiến đấu với bọn khủng bố - Lời nói của ông ta bỗng
chậm lại và ngập ngừng. - Họ t́m ra lư lịch của tôi và cho nổ
tung ngôi nhà. Lúc ấy tôi đi khỏi!
- Tôi thật lấy làm tiếc, - Mary lại nói. Những lời không thích
hợp và bất lực.
- Cám ơn bà. Có một câu sáo ngữ rằng thời gian sẽ chữa lành tất
cả. Tôi không c̣n tin điều ấy! - Giọng ông ta cay đắng.
Mary nghĩ đến Edward và nàng vẫn c̣n nhớ chàng nhiều như thế
nào. Nhưng người đàn ông này đă phải sống với nỗi thống khổ của
ḿnh lâu hơn.
Ông ta quay lại và bước đến chào một nhóm tân khách.
Ông ấy làm em nhớ đến anh một tí, Edward ạ. Anh sẽ thích ông
ấy đấy. Ông ấy là một người rất cam đảm. Ông ấy đau khổ nhiều và
em nghĩ rằng đấy là điều đă lôi cuốn em sẽ hết nhớ đến anh? Ở
đây cô đơn quá. Chẳng có ai để em có thể nói huyện cả. Em muốn
thành công kinh khủng. Mike Slade định buộc em phải về nước. Em
lại không đi. Nhưng ôi, em cần anh như thế nào ấy. Chúc ngủ
ngon, anh yêu.
o0o
Sáng hôm sau, Mary điện thoại cho Stanton Rogers. Nghe giọng nói
của ông thật tuyệt vời. - Như đang sinh hoạt trong gia đ́nh vậy,
- nàng nghĩ thế.
- Tôi được một số báo cáo tuyệt vời về bà đấy! - Stanton Rogers
lên tiếng. - Chuyện của Hannah Murphy đă được đăng báo với những
hàng tít lớn ở đây. Bà đă làm một công việc xuất sắc đấy!
- Cám ơn anh, Stan ạ!
- Mary, hăy kể cho tôi nghe về việc bắt cóc có dự mưu đi!
- Tôi đă nói chuyện với Thủ tướng và trưởng ngành an ninh và họ
chẳng ḍ được mạnh mối ǵ cả!
- Mike Slade đă không cảnh cáo bà là không nên đi ra ngoài một
ḿnh à?
- Mike Slade - Vâng. Ông ấy có cảnh cáo tôi, Stan à - Ḿnh có
nên cho ông ấy biết rằng Mike Slade đă bảo ḿnh về nước không?
Không, nàng quyết định thế. Ḿnh sẽ đối phó với tay Slade này
theo cách riêng của ḿnh.
- Hăy nhớ - tôi luôn luôn ở đây v́ bà đấy. Bất cứ lúc nào?
- Tôi biết - Mary nói với vẻ cảm kích. - Tôi không thể cho anh
biết điều ấy có ư nghĩa ǵ với tôi đâu.
Cú điện thoại làm nàng có cảm giác đỡ hơn nhiều.
- Chúng ta có một vấn đề. Có một chỗ hở đâu đấy trong Toà đại sứ
của chúng ta!
o0o
Mary và Mike Slade đang uống cà phê trước cuộc họp tham mưu hằng
ngày.
- Điều ấy trầm trọng như thế nào?
- Rất trầm trọng. Lănh sự Thương mại của chúng ta, David Victor,
tổ chức một số cuộc họp với Bộ trưởng Thương mại Rumani!
- Tôi biết. Chúng tôi đă thảo luận điều ấy tuần trước!
- Đúng, - Mike nói, - Và khi David trở lại với cuộc họp thứ nh́,
họ đă đi trước chúng ta trên cơ sở phản lại mọi đề nghị mà chúng
ta đă làm. Họ biết chính xác chúng ta đă chuẩn bị đường đi nước
bước như thế nào?
- Không có lẽ họ chỉ h́nh dung ra được?
- Vâng, không có lẽ. Trừ phi chúng ta thảo luận một số đề nghị
mới và họ lại đi trước chúng ta.
Mary suy nghĩ một lúc.
- Ông nghĩ rằng đấy là do một người thuộc ban tham mưu à?
- Không phải chỉ một ai đấy đâu. Cuộc họp hành chánh vừa qua
được tổ chức tại pḥng cách âm. Các chuyên viên điện tử của
chúng ta đă ḍ ra kẽ hở ở đấy!
Mary nh́n ông ta sửng sốt. Chỉ có tám người được phép dự các
cuộc họp trong pḥng cách âm, mỗi người là uỷ viên chấp hành của
Toà đại sứ.
- Dù là ai đi nữa, người ấy cũng mang theo một thiết bị điện tử,
có lẽ là một chiếc máy ghi âm. Tôi đề nghị bà triệu tập một cuộc
họp sáng nay tại pḥng cách âm cũng với nhóm người ấy. Thiết bị
của chúng ta sẽ có thể chỉ ra người có lỗi!
Có tám người ngồi quanh chiếc bàn trong pḥng cách âm. Eddie
Maltz, Lănh sự Chính trị và nhân viên CIA, Patricia Hatfield,
Lănh sự kinh tế, Jerry Davis, Công vụ, David Victor, Lănh sự
Thương mại, Lucas Janklow, Lănh sự Hành chánh và đại tá William
Mc Kinney. Mary ngồi tại một đầu bàn. Mike Slade ở đầu kia.
Mary quay sang David Victor.
- Các cuộc họp của ông với Bộ trưởng Thương mại Rumani tiến
triển như thế nào?
Lănh sự Thương mại lắc đầu.
- Nói thẳng ra, không tốt như tôi hy vọng đâu. H́nh như họ biết
tất cả mọi việc tôi cần phải nói trước khi tôi nói.
- Tôi đến với những đề nghị mới và họ đă chuẩn bị sẵn những luận
điệu để bác bỏ. Như thể họ đọc được trong óc tôi đấy!
- Có thể lắm! - Mike Slade lên tiếng.
- Ông muốn nói ǵ thế?
- Họ đang đọc trong óc một người nào đó đang ở trong pḥng này.
- Ông ta nhấc điện thoại trên bàn lên. - Cho anh ta vào!
Một lúc sau, cánh của to lớn được mở ra và một người đàn ông mặc
đồ dân sự bước vào, mang theo một hộp đen trên đấy có một cặp
kính.
Eddie Maltz nói:
- Chờ một phút. Không ai được phép vào…
- Được thôi! - Mary nói. - Chúng ta có một vấn đề và người này
sẽ giải quyết - Nàng nh́n lên người mới đến. - Yêu cầu cứ thi
hành!
- Đúng. Tôi muốn mọi người ở nguyên tại chỗ!
Trước lúc cả nhóm quan sát, ông ta bước đến chỗ Mike Slade và
đưa chiếc hộp gần ông ta. Cây kim trên mặt kính vẫn ở số không.
Người đàn ông di chuyển dến chỗ Patricia Hatfield. Cây kim vẫn
đứng im. Kế tiếp là Eddie Maltz, rồi đến Jerry Davis và và Lucas
Janklow. Người đàn ông đến chỗ David Victor và cuối cùng đến chỗ
đại tá Kinney, nhưng cây kim vẫn không di chuyển. Người duy nhất
c̣n lại là Mary. Khi ông ta tiến đến gấn nàng, cây kim bắt đầu
nhảy loạn xạ.
Mike Slade nói, "Quỷ quái thật..." ông ta đứng dậy và đi đến chỗ
Mary.
- Ông có chắc không? - Mike hạch hỏi người dân sự.
- Hăy nói chuyện với chiếc máy. - Người đàn ông nói. Mary đứng
dậy bối rối.
- Bà có phiền nếu chúng ta huỷ bỏ phiên họp này không? - Mike
hỏi.
Mary quay lại những người khác:
- Bây giờ họp xong rồi đấy, cám ơn các ông.
Mike Slade bảo chuyên viên kỹ thuật.
- Ông ở lại.
Kihi những người kia đă rời khỏi pḥng. Mike hỏi.
- Ông có thể xác định máy nghe lén ở đâu không?
"Chắc được" Ngùời
đàn ông từ từ đặt chiếc hộp
đen xuống. cách người Mary vài inches. Lúc (lưa nó
đến gần chân nàng hơn, mặt kính bắt đầu nhảy
nhanh hơn.
Người dân sự đứng thẳng dậy. "Giầy của bà đấv"
Mike Slade bảo - uỷ quái thật… - ông ta đứng dậy và đi đến chỗ
Mary.
- Ông có chắc không - Mike hạch hỏi người dân sự Mặt kính đang
di chuyển điên loạn.
- Hăy nói chuyện với chiếc máy - Người đàn ông nói. Mary đứng
dậy bối rốl.
- Bà có phiền nếu chúng ta hủy bo phiên họp này không? - Mike
hỏi.
- ary quay lại nhùng người kai. - Bây giờ họp xong rồi đấy, cám
ơn các ông!
- Chắc được! - Người đàn ông từ từ đặt chiếc hộp đen xuống cách
người Mary vài inches. Lúc đưa nó đến gần chân nàng hơn mặt kính
bắt đầu nhích nhanh hơn.
Người dân sự đắng thẳng dậy.
- Giầy của bà đấy!
Mary trố mắt nh́n ông ta hoài nghi.
- Ông lầm rồi, tôi đă mua đôi giầy này tại Washington đấy!
Mike bảo:
- Xin bà cảm phiền cởi nó ra đi!
- Tôi…
Việc này thật buồn cười. Chiếc máy có lẽ điên đấy. Hoặc có người
nào đấy t́m cách dựng chuyện cho nàng. Đây có lẽ là cách trừ khử
nàng của Mike Slade đấy. Ông ta sẽ báo cáo về Washington rằng
nàng đă bị bắt quả tang đang do thám và cho kẻ địch tin tức. Mà
thôi, ông ta sẽ chẳng thành công đâu.
Nàng bước ra khỏi đôi giầy, nhặt chúng lên và thả vào tay Mike.
- Đây này - nàng giận dữ nói.
Ông ta lật chúng lại quan sát.
- Đây có phải là một chiếc đế giầy mới không?
- Không, đấy… - Và rồi nàng nhớ lại. "Carmen, xin bà vui
ḷng mang cái này đến thợ giầy chữa lại giùm!"
Mike mở toang đế giày. Bên trong là một chiếc máy thu băng tí
hon.
- Chúng ta t́m ra tên gián điệp của chúng ta rồi đấy - Mike lạnh
lùng nói. Ông ta nh́n lên
- Bà ráp chiếc đế này ở đâu?
- Tôi… Tôi không biết. Tôi đă nhờ một người hầu lo giùm!
- Tuyệt - ông ta chua chát nói. - Trong tương lai, tất cả chúng
tôi sẽ cảm kích, thưa bà Đại sứ, nếu bà để cho bí thư của bà làm
những việc như thế!
o0o
Có một công điện cho Mary.
"Uỷ ban ngoại giao Thượng viện đồng ư cho Tumani vay như bà
yêu cầu. Mai sẽ loan báo.
Chúc mừng.
Stanton Rogers".
Mike đọc công
điện:
- Tin tốt đấy. Negulesco sẽ khoái đấy!
Mary biết ngay Negulesco, Bộ trưởng Tài chánh Rumani đang yếu
thế. Điều này sẽ làm cho ông ta trở thành một người hùng đối với
Ionescu.
- Ngày mai họ mới loan tin - Mary nói. Nàng ngồi đấy, ch́m sâu
trong suy nghĩ.
- Tôi muốn ông dàn xếp cho tôi một cuộc hẹn với Neguleseo sáng
nay!
- Bà muốn tôi cùng đi không?
- Không. Tôi sẽ tự làm việc này một ḿnh!
Hai giờ sau Mary ngồi trong văn pḥng của Bộ trưởng Tài chánh
Rumani. Ông ta tươi cười.
- Vậy là bà có tin lành cho chúng tôi chứ?
- Tôi e rằng không - Mary lên tiếng một cách hối tiếc. Nàng nh́n
nụ cười ông ta tàn dần.
- Thế nào? Tôi hiểu rằng món tiền vay - bà nói sao nào - c̣n
trong bao à?
Mary thở dài:
- Tôi hiểu rằng như thế, thưa ngài Bộ trưởng!
- Việc ǵ đă xảy ra? Điều ǵ sai? - Khuôn mặt của ông ta bỗng
xám xịt.
Mary nhún vai.
- Tôi không biết!
- Tôi đă hứa với chủ tịch chúng tôi… - ông ta dừng lại v́ hàm ư
của nguồn tin làm ông ta xúc động. Ông ta nh́n Mary và nói bằng
một giọng khản đặc - Chủ tịch Ionescu sẽ không thích điều này.
Bà không thể làm ǵ được à?
Mary chân thành bảo:
- Tôi cũng tuyệt vọng như ngài vậy, thưa ngài Bộ trưởng. Cuộc bỏ
phiếu đang diễn tiến tốt đẹp cho đến lúc một nghị sĩ được biết
rằng một nhóm người thuộc giáo hội Rumani muốn đi viếng Utah bị
từ chối chiếu khán. Thượng nghị sĩ này có nhiều vợ và ông ta rất
tức giận!
- Một nhóm người của giáo hội? - Giọng của Negulesco đă lên đến
một bát độ. - Bà muốn nói rằng món tiền vay bị bỏ phiếu chống v́
một…
- Đấy là theo sự hiểu biết của tôi thôi!
- Nhưng thưa bà Đại sứ, Rumani ủng hộ cho giáo hội mà. Ở đây, họ
rất được tự do đấy. - Bấy giờ ông ta lảm nhảm – Chúng tôi tôi có
cảm t́nh với các nhà thờ đấy!
Negulesco di chuyển đến chiếc ghế cạnh Mary
- Thưa bà Đại sứ - nếu tôi có thể dàn xếp cho nhóm này đi thăm
quốc gia của bà, bà có nghĩ rằng Uỷ ban tài chánh Thượng viện sẽ
chấp thuận món tiền này không?
Mary nh́n thẳng vào mắt ông ta:
- Thưa Bộ trưởng Negulesco, tôi có thể bảo đảm điều ấy. Nhưng
tôi phải biết rơ điều ấy vào chiều nay?
Mary ngồi ở bàn giấy đợi điện thoại và lúc 2 giờ 30, Negulesco
gọi:
- Thưa bà Đại sứ - tôi có tin hay! Nhóm người của giáo hội được
tự do đi bất cứ lúc nào! Bây giờ bà có tin tức nào hay cho tôi
không?
Mary đợi một tiếng đồng hồ rồi gọi lại ông ta.
- Tôi vừa nhận được một công điện của Bộ Ngoại giao chúng tôi.
Món tiền vay của ngài đă được chấp thuận.
Chương 23
Mary không
thể xoá được trong đầu h́nh ảnh của bác sĩ Louis Desforges. Ông
ta đă cứu mạng cho nàng và rồi biến đi. Nàng vui v́ lại t́m ra
ông ta. Do một ngẫu hứng, Mary đến cửa hiệu Dollar Mỹ và mua một
chiết chén bạc đẹp cho vị bác sĩ rồi gởi nó đến Toà đại sứ Pháp.
Đấy là một cử chỉ khá đủ cho việc ông đă làm.
Chiều ấy, Dorothy nói:
- Có bác sĩ Desforges trên điện thoại. Bà muốn nói chuyện với
ông ấy không?
Mary mỉm cười.
- Vâng - Nàng nhấc điện thoại lên - Chào ông!
- Chào bà Đại sứ - Câu ấy nghe rất vui trong giọng Pháp của ông.
- Tôi gọi để cám ơn bà v́ món quà đầy ư tứ của bà. Tôi cam đoan
với bà rằng điều ấy chẳng cần thiết đâu. Tôi vui v́ tôi có thể
giúp đỡ được chút đỉnh!
- Nó c̣n hơn điều giúp đỡ chút đỉnh đấy - Mary bảo ông. -Tôi ước
ǵ có cách nào để tôi thực sự bày tỏ ḷng cảm kích của tôi đấy!
Ngừng lại một tí.
- Bà có muốn… - ông ta dừng lại.
- Vâng! - Mary thúc giục.
- Thực ra chẳng có ǵ cả - Giọng ông ta bỗng trở nên nhút nhát.
- Xin vui ḷng cứ nói đi!
- Tốt lắm - Có một tiếng cười căng thẳng. - Tôi đang tự hỏi
không biết bà có thích ăn tôi với tôi và một ngày nào không?
Nhưng tôi biết bà phải bận việc như thế nào và…
- Tôi sẽ thích mà - Mary nói nhanh.
- Thật à?
Nàng có thể nghe được vẻ hài ḷng trong giọng nói của ông "Thật
à!"
- Bà biết nhà hàng Taru không?
Mary đă đến đấy hai lần.
- Không!
- À tuyệt. Vậy th́ tôi sẽ được hân hạnh chỉ nó cho bà. Có lẽ bà
không rảnh tối thứ bảy?
- Tuyệt - Tôi phải dự một buổi tiệc cốc-tai lúc 6 giờ, nhưng
chúng ta có thể ăn tối sau đấy.
- Tuyệt. Tôi hiểu rằng bà có hai đứa con nhỏ. Bà có thích mang
chúng nó theo không?
- Cám ơn ông, nhưng chúng nó bận vào tối thứ bảy!
Nàng tự hỏi không biết tại sao nàng đă nói dối.
o0o
Bữa tiệc cốc-tai được tổ chức tại Toà đại sứ Thuỵ Sĩ. Rơ ràng
đấy là bữa tiệc hạng A v́ chủ tịch Alexandros Ionescu cũng đến
đấy.
Khi ông ta trông thấy Mary, ông ta bước lại với nàng.
- Chào bà Đại sứ! - ông ta cầm tay nàng và giữ nó lại lâu hơn
tới mức cần thiết. - Tôi muốn cho bà biết tôi hài ḷng như thế
nào v́ quốc gia của bà đă chấp thuận cho chúng tôi số tiền vay
mà chúng tôi đă yêu cầu.
- Và chúng tôi rất hài ḷng v́ ngài đă chấp thuận cho nhóm người
của giáo hội đi viếng Hoa Kỳ, thưa ngài!
Ông ta vẫy tay một cách hời hợt.
- Người Rumani không phải là tù nhân. Bất cứ ai cũng được tự do
đi lại tuỳ ư. Quốc gia chúng tôi tiêu biểu cho công bằng xă hội
và tự do dân chủ.
Mary nghĩ đến những hàng người dài nối đuôi nhau đợi mua thức ăn
hiếm hoi và đám người ở sân bay và những người tỵ nạn tuyệt vọng
để đi khỏi nước.
- Tất cả quyền hành tại Rumani thuộc về dân.
Có những người Gulag tại Rumani mà chúng ta không được phép nh́n
thấy.
Mary nói:
- Bằng tất cả sự kính trọng, thưa chủ tịch, có hàng trăm người
có lẽ hàng ngh́n người Do Thái đang t́m cách rời Rumani. Chính
quyền của ngài sẽ không cấp cho họ chiếu khán,
Ông ta cau mày.
- Những kẻ bất đồng ư kiến. Các kẻ gây rối. Chúng tôi đang cho
thế giới một ân huệ bằng cách giữ họ lại đây để canh chừng họ!
- Thưa chủ tịch…!
- Chúng tôi có một chính sách khoan hồng đối với người Do Thái
hơn bất cứ quốc gia Đông Âu nào khác. Năm 1967, trong cuộc chiến
tranh Ả-rập-Israel, Liên Xô và các quốc gia khối Đông Âu trừ
Rumani, đă cắt đứt ngoại giao với Israel.
- Tôi biết, thưa chủ tịch, nhưng vẫn c̣n có…
- Bà đă nếm thử trứng cá muối chưa? Beluga tươi đấy!
o0o
Bác sĩ Louis Desforges đă đề nghị đưa Mary đi, nhưng nàng đă thu
xếp để Florian đưa nàng đến nhà hàng Taru. Nàng điện thoại trước
để báo cho bác sĩ Desforges rằng nàng sẽ đến trễ ít phút.
Nàng phải trở về Toà đại sứ để phúc tŕnh về câu chuyện với chủ
tịch Ionescu. Gunny đang trục.
Người thuỷ quân lục chiến chào nàng và mở khoá cánh cửa. Mary
bước vào văn pḥng và bật đèn.
Nàng đứng ở ngưỡng cửa, khựng lại. Trên tường, có ai đấy đă phun
sơn đỏ "VỀ XỨ ĐI TRƯỚC KHI BÀ CHẾT!" - Nàng lui ra khỏi pḥng,
mặt trắng bệch và chạy dọc tiền sảnh đến pḥng tiếp tân.
Gunny đứng nghiêm:
- Vâng, thưa bà Đại sứ?
- Gunny, ai đă đến văn pḥng tôi thế? - Mary chất vấn.
- Hả, tôi chẳng biết ai cả, thưa bà!
- Cho tôi xem tờ phân công của anh. - Nàng cố gắng để giữ giọng
khỏi run.
- Vâng, thưa bà!
Gunny rút ra tới "Khách đến" và trao cho nàng.
Mỗi cái tên đều có thời gian đến được liệt kê sau đấy. Mở đầu là
tên nàng lúc 5 giờ 30, thời gian nàng đă rời văn pḥng, và nàng
nh́n qua danh sách. Có một chục cái tên.
Mary nh́n lên người gác thuỷ quân lục chiến.
- Những người trong danh sách này - tất cả đều được hộ tống đến
các văn pḥng họ viếng chứ?
- Luôn luôn, thưa bà Đại sứ. Chẳng có ai lên tầng hai mà không
được hộ tống cả. Có điều ǵ bậy không?
- Có điều ǵ đấy rất bậy. - Mary bảo, - Xin vui ḷng cho người
đến văn pḥng tôi sơn lại việc bẩn thỉu trên tường ấy!
Nàng quay lại và vội đi ra, v́ nàng sợ nàng sẽ ốm mất. Công điện
có thể đợi đến ngày mai.
o0o
Khi Mary đến nhà hàng, bác sĩ Desforges đang đợi nàng. Ông đứng
dậy lúc nàng đến gần bàn.
- Xin lỗi v́ tôi đến trễ. - Nàng cố gắng giữ giọng nói b́nh
thường.
Ông kéo ghế nàng ra.
- Hoàn toàn được thôi. Tôi đă nhận được tin của bà. Bà thận tử
tế và đă đến với tôi!
Giờ đây nàng ước ǵ nàng đă không đồng ư ăn tối với ông. Nàng
quá căng thẳng và giận dữ. Nàng bóp tay lại với nhau để khỏi
run.
Ông quan sát nàng.
- Bà có việc ǵ không, thưa bà Đại sứ?
- Không, - nàng bảo - Tôi vẫn khỏe. "Hăy về xứ trước khi bà
chết". Tôi nghĩ rằng tôi thích một ly sec Scotch, xin vui ḷng.
- Nàng ghét Scotch, nhưng nàng hy vọng nó sẽ giúp nàng nhẹ bớt
đi.
Vị bác sĩ gọi rượu rồi nói:
- Làm Đại sứ chẳng dễ dàng ǵ đâu - đặc biệt là đối với một
người phụ nữ trong đất nước này. Người Rumani là bọn giống đặc
sô vanh, bà biết đấy.
Mary cười gượng.
- Hăy nói về ông đi, - Bất cứ điều ǵ có thể xoá sự đe doạ trong
đầu nàng.
- Tôi e rằng chẳng có nhiều điều hấp dẫn để kể đâu?
- Ông đă nói đến việc hoạt động bí mật tại Algérie. Điều ấy nghe
hấp dẫn đấy!
Ông nhún vai.
- Chúng ta đang sống trong thời kinh hoàng. Tôi tin rằng mọi
người đàn ông đều phải liều một điều ǵ đấy để cuối cùng họ sẽ
không phải liều mọi thứ. T́nh h́nh khủng bố theo nghĩa đen thực
là kinh hoàng. Chúng ta phải chấm dứt việc ấy đi. Giọng ông ta
đầy vẻ say đắm.
Ông ta giống Edward - Mary nghĩ thế. - Edward luôn luôn say mê
niềm tin của ḿnh. Bác sĩ Desforges là một con người không thể
bị lung lạc dễ dàng. Ông chỉ muốn liều mạng v́ điều ông ta tin
tưởng. Ông ta nói "Nếu tôi biết cái giá của cuộc chiến đấu của
tôi là sinh mạng của vợ con tôi…"
Ông ta dừng lại. Những đốt ngón tay ông tựa lên bàn trắng bệch.
- Hăy tha thứ cho tôi. Tôi không đưa bà đến đây để nói về những
điều rắc rối của tôi. Để tôi gọi món thịt cừu nhé. Ở đây họ làm
rất ngon đấy!
- Tốt thôi! - Mary bảo.
- Ông gọi bữa ăn và một chai rượu rồi họ nói chuyện. Mary bắt
đầu thấy vơi đi, quên đi lời cảnh cáo hăi hùng sơn đỏ. Nàng bỗng
thấy dễ dàng chuyện tṛ với người đàn ông Pháp hấp dẫn này. Bằng
một cách lạ lùng giống như nói chuyện với Edward. Điều thật ngạc
nhiên là làm thế nào mà nàng và Louis cùng chia sẻ quá nhiều
niềm tin giống nhau và cùng cảm nhận theo những cách giống nhau
về quá nhiều việc. Louis Desforges sinh trưởng tại một thành phố
nhỏ tại Pháp và Mary tại một thành phố nhỏ tại Kansas cách nhau
năm ngh́n dặm, tuy nhiên căn bản của họ thật tương tự. Cha ông
là một nông dân đă cần kiệm dành dụm để gửi Louis vào một trường
y khoa tại Pháp.
- Cha tôi là một người tuyệt vời thưa bà Đại sứ!
- Bà Đại sứ nghe có vẻ nghi thức quá đấy!
- Bà Ashley chăng?
- Mary!
- Cám ơn, Mary!
Nàng mỉm cười:
- Không có ǵ đâu, Louis!
Mary tự hỏi không biết cuộc sống cá nhân của ông như thế nào.
Ông đẹp trai và thông minh. Chắc chắn ông có được tất cả những
người phụ nữ mà ông muốn. Nàng thắc mắc là ông có đang sống với
ai không?
- Anh có nghĩ đến việc lập lại gia đ́nh không?
Ông lắc đầu.
- Không, nếu bà đă biết vợ tôi, bà sẽ hiểu. Bà ấy là một người
phụ nữ đặc biệt. Không ai có thể thay thế bà ấy được!
Đấy là cách ḿnh cảm thấy về Edward đấy, - Mary nghĩ thế. -
Không bao giờ ai có thể thay thế chàng được. Ông thật đặc biệt.
Tuy nhiên mọi người đều cần một người bạn đường. Thực sự th́
không phải vấn đề thay thế người yêu của ḿnh. Đấy là t́m ra một
người nào đấy để chia sẻ mọi việc.
Louis nói.
- Nên khi tôi có cơ hội được đề nghị, tôi nghĩ rằng đi thăm
Rumani sẽ là điều thú vị, - ông hạ thấp giọng - Tôi thú nhận
rằng tôi cảm thấy một sự xấu xa về đất nước này.
- Thật ư?
- Không phải là dân chúng. Họ đáng yêu. Chính quyền là tất cả
mọi điều tôi khinh bỉ. Ở đây chẳng có tự do cho bất cứ ai cả.
Người Rumani là những kẻ nô lệ đích thực đấy. Nếu họ muốn có
thức ăn tươm tất và một ít xa xỉ phẩm, họ buộc phải làm cho cơ
quan an ninh. Các người ngoại quốc luôn luôn bị ŕnh rập. - Ông
liếc quanh để chắc chắn chẳng ai có thể nghe loáng thoáng cả. -
Tôi sẽ sung sướng khi nhiệm kỳ của tôi xong và tôi có thể về lại
Pháp!
Chẳng cần suy nghĩ, Mary nghe chính nàng nói "Có một số người
nghĩ rằng tôi nên về nước là hơn".
- Xin lỗi bà!
Và Mary bỗng thấy ḿnh tuôn ra câu chuyện về sự việc đă xảy ra
trong văn pḥng nàng. Nàng cho ông biết về mấy chữ nguệch ngoạc
trên tường văn pḥng nàng.
- Nhưng điều này thực là kinh khủng - Louis hốt lên, - Bà không
có ư kiến ǵ về kẻ đă làm điều ấy à?
- Không.
Louis nói:
- Xin phép cho tôi được thú nhận một cách không đúng lúc nhé. Từ
khi tôi được biết bà là ai, tôi đă đặt ra những câu hỏi. Mọi
người biết bà đều rất xúc động về bà đấy.
Nàng lắng nghe ông thật quan tâm.
- H́nh như bà mang đến đây một h́nh ảnh của nước Mỹ đẹp, thông
minh và nồng nàn. Nếu bà tin vào điều bà đang làm, bà phải chiến
đấu cho điều ấy. Bà phải ở lại. Đừng để ai làm bà phải hoảng sợ
cả?
- Đúng là điều có lẽ Edward sẽ nói.
o0o
Mary nằm trên giường không ngủ được suy nghĩ về điều mà Louis đă
nói với nàng.
Ông ấy muốn chết cho điều ông ấy tin. Ḿnh có như vậy – không,
Ḿnh không muốn chết, - Mary nghĩ thế. - Nhưng sẽ không ai giết
được ḿnh cả. Và sẽ không ai làm ḿnh hoảng sợ cả.
Nàng nằm thức trắng trong đêm tối. Hoảng sợ.
o0o
Sáng hôm sau, Mike Slade mang vào hai tách cà phê. Ông ta gật gù
với bức tường đă được tẩy sạch.
- Tôi nghe có người đă vẽ nguệch ngoạc lên tường của bà.
- Họ đă t́m ra ai đă làm việc ấy chưa?
Mike hớp một ngụm cà phê.
- Không. Tôi đă tự ḿnh ḍ danh sách những người khách. Mọi
người đều được tính đến.
- Điều ấy có nghĩa là có lẽ đó là một người ở đây, trong Toà đại
sứ đấy.
- Hoặc là thế hoặc là có ai đấy lẻn vào được qua những người
gác!
- Ông tin như thế à?
Mike đặt tách cà phê xuống.
- Không.
- Tôi cũng vậy.
- Chính xác là nó ghi thế nào?
- "Hăy về xứ trước khi bà chết".
Ông ta chẳng b́nh luận ǵ cả.
- Ai muốn giết tôi thế?
- Tôi không biết.
- Ông Slade, tôi sẽ cảm kích một câu trả lời thẳng thắn. Ông có
nghĩ rằng tôi thực sự bị nguy hiểm ǵ không?
Ông ta nh́n kỹ nàng nghĩ ngợi.
- Bà Đại sứ, họ đă ám sát Abraham Lincohn, John Kennedy, Robert
Kennedy, Martin Luther King và Marin Groza. Chúng ta đều có thể
bị tấn công cả. Câu trả lời cho câu hỏi của bà là "có" đấy.
"Nếu bà tin vào điều bà đang làm bà phải chiến đấu cho điều
ấy. Bà phải ở lại. Đừng để bất cứ ai làm bà hoảng sợ cả".
Chương 24
8 giờ 45
sáng hôm sau, trong lúc Mary đang ở giữa một phiên họp, Dorothy
chạy vội vào văn pḥng và báo:
- Các cháu vừa bị bắt cóc!
Mary đứng bật dậy:
- Ôi chúa ơi!
- C̣i báo động của chiếc xe ḥm vừa rú lên. Bây giờ họ đang t́m
dấu vết chiếc xe. Họ sẽ không chạy xa đâu!
Mary chạy nhanh dọc hành lang xuống pḥng liên lạc. Có nửa chục
người đang đứng quanh một tổng đài liên lạc. Đại tá Mc Kinney
đang nói vào một máy vi âm.
- Roger - ông ta nói. - Tôi nhận được. Tôi sẽ báo cho Đại sứ.
- Việc ǵ đă xảy ra thế? - Mary rên rỉ. Hầu như nàng không thể
thốt ra lời. - Con tôi đâu?
Vị đại tá trấn an:
- Chúng nó khoẻ thôi, thưa bà. Một người trong bọn do bất cẩn
chạm vào công tắc cấp cứu trong xe ḥm. Đèn cấp cứu trên mui xe
ḥm chớp lên cùng với tín hiệu sóng ngắn cấp cứu và trước khi
tài xế đi được hai khu nhà, bốn chiếc xe cảnh sát đuổi theo c̣i
báo động rú lên inh ỏi.
Mary buông người tựa vào tường nhẹ nhơm.
Nàng đă không nhận ra là nàng đă bị căng thẳng như thế nào.
"Rất dễ hiểu. - nàng nghĩ - Tại sao các người ngoại quốc sống ở
đây cuối cùng quay sang dùng ma tuư hoặc uống rượu… hoặc yêu
đương lăng nhăng!".
o0o
Chiều hôm ấy Mary đến với con nàng.
Nàng muốn ở càng gần chúng càng tốt. Nh́n chúng, nàng tự hỏi:
"Chúng nó có bị nguy hiểm không? Tất cả chúng ḿnh đều bị nguy
hiểm sao? Ai muốn hại chúng ḿnh thế?" Nàng chẳng t́m ra câu
giải đáp nào cả.
o0o
Ba đêm sau, Mary lại ăn tối với bác sĩ Louis Desforges. H́nh như
ông có vẻ thoải mái hơn với nàng lần này, và mặc dù cốt lơi của
sự buồn bă nàng cảm nhận được trong người ông vẫn c̣n đấy, ông
vẫn chịu khó chăm chú nghe và vui đùa. Mary tự hỏi liệu ông ta
có cảm nhận được cùng bất lực đối với nàng như nàng đă cảm nhận
đóí với ông không. Đây không chí là cái chén bạc mà ḿnh đă gửi
cho ông ấy - nàng tự thú nhận với ḿnh - mà là một sự mời mọc
đấy.
"Bà Đại sứ nghe nghi thức quá. Hăy gọi tôi là Mary". Trời ơi,
thực sự có phải nàng đang theo đuôi ông ta không? Tuy nhiên:
Ḿnh nợ ông ấy nhiều, có lẽ sinh mạng của ḿnh. Ḿnh đang hợp lư
hoá. - Mary nghĩ như thế. Điều ấy chẳng liên quan ǵ với lư do
ḿnh muốn gặp lại ông ấy cả.
Họ đă ăn tối sớm tại pḥng ăn trên sân thượng khách sạn
Intercontinental và khi Louis đưa Mary về lại dinh, nàng hỏi:
- Anh có thích vào không?
- Cám ơn! - Ông nói - Tôi thích chứ.
Trẻ con đang ở tầng dưới; làm bài ở nhà của chúng. Mary giới
thiệu chúng với Louis.
Ông cúi xuống nh́n mặt Beth bảo.
- Cho phép bác nhé. - Và ông quàng tay quanh người nó và ôm chặt
lấy nó. Ông đứng thẳng lên.
- Một trong hai đứa con gái của bác nhỏ hơn cháu ba tuổi. Đứa
kia độ tuổi cháu đấy. Bác muốn nghĩ rằng chúng sẽ lớn lên để
xinh như cháu đấy. Beth ạ.
Beth mỉm cười.
- Cám ơn bác. Họ…
Mary vội nói:
- Tất cả có thích sôcôla nóng không?
Họ ngồi trong gian bếp rộng của Toà đại sứ, uống sôcôla nóng và
tṛ chuyện.
Trẻ con say mê Louis và Mary nghĩ rằng nàng chưa từng nh́n một
người đàn ông nào với quá nhiều thèm thuồng trong đôi mắt cả.
Ông đă quên mất nàng. Ông hoàn toàn chăm chú nghe những câu
chuyện về những cô con gái của ông và những giai thoại, những
tṛ đùa cho đến khi ông buộc chúng phải cười ầm lên.
Lúc ấy gần nữa đêm, Mary nh́n đồng hồ.
- Ồ không? Các con đáng lẽ phải đi ngủ cả giờ đồng hồ trước rồi.
Chuồn đi thôi.
Tim đến bên Louis.
- Bác sĩ lại đến thăm chúng cháu chứ?
- Bác hy vọng thế, Tim ạ. Tuỳ mẹ cháu đấy!
Tim quay sang Mary:
- Sao mẹ?
Nàng nh́n Louis và nói:
- Được.
Mary tiễn Louis đến cửa, ông cầm lấy tay nàng.
- Tôi sẽ không t́m cách cho bà biết buổi tối hôm nay có ư nghĩa
ǵ đối với đâu. Mary à. Chẳng có lời nào cả.
- Tôi hài ḷng. - Nàng nh́n vào đôi mắt ông và nàng cảm thấy ông
đang tiến dần đến nàng. Nàng ch́a môi ra. Và ông bỏ đi.
o0o
Sáng hôm sau khi Mary vào văn pḥng, nàng nhận thấy một bên
tường khác có lớp nưóc sơn mới.
Mike Slade bước vào với hai tách cà phê.
- Chào bà. - Ông ta đặt một chiếc tách lên bàn giấy của nàng.
- Có ai đấy lại viết lên tường à?
- Vâng.
- Lần này th́ câu ǵ thế?
- Không thành vấn đề?
- Không thành vấn đề? - Nàng nói giận dữ. -Nó thành vấn đề với
tôi đấy. Toà Đại sứ này có loại an ninh ǵ thế? Tôi không muốn
có người lẻn vào văn pḥng tôi và đe doạ đến tính mạng của tôi
đâu. Nó viết thế nào?
- Bà muốn nguyên văn chứ?
- Vâng!
- Nó ghi: "Đi bây giờ hoặc chết!"
Mary buông người xuống ghế, thịnh nộ.
- Ông sẽ giải thích cho tôi làm thế nào có ai đấy có thể bước
vào Toà đại sứ này, không bị trông thấy và viết những lời nhắn
nhủ lên tường của tôi chứ?
- Tôi ước ǵ tôi làm được. - Mike bảo. - Chúng tôi đang làm mọi
việc cần thiết để có thể khám phá ra.
- Này, mọi việc ông có thể rơ ràng là không đủ, - nàng vặn lại.
- Tôi muốn có một nhân viên bảo vệ thuỷ quân lục chiến bên ngoài
cửa tôi ban đêm. Rơ chứ?
- Vâng, thưa bà Đại sứ. Tôi sẽ chuyển lời bà cho đại tá Mc
Kinney.
- Khỏi cần tôi sẽ đích thân nói chuyện với ông ấy - Mary nh́n
theo lúc Mike rời văn pḥng nàng và nàng bỗng tự hỏi ông ta có
biết ai đứng đằng sau việc ấy không?
Và nàng suy nghĩ xem có thể là Mike Slade không.
o0o
Đại tá Mc Kinney xin lỗi.
- Tin tôi đi, thưa bà Đại sứ, tôi cũng tức giận về việc này như
bà. Tôi sẽ tăng gấp đôi người gác ở hành lang và lo canh pḥng
24/24 bên ngoài cửa văn pḥng bà.
Mary chưa nguôi giận. Có ai đấy bên trong Toà đại sứ phải chịu
trách nhiệm về sự việc đă xảy ra.
Đại tá Mc Kỉnney ở bên trong Toà đại sứ.
o0o
Mary mời Louis Desforges đến dự một bữa ăn tối nhỏ trong dinh.
Có một chục khách khác và cuối buổi tối khi tất cả các người
khác đă ra về, Louis nói:
- Bà có phiền không nếu tôi lên thăm bọn trẻ!
- Có lẽ lúc này chúng nó đă ngủ rồi, Louis ạ.
- Tôi sẽ không đánh thức chúng nó đâu. - ông hứa. - Tôi chỉ
thích nh́n chúng nó thôi.
Mary cùng đi lên lầu với ông và nh́n vào trong lúc ông đứng ở
ngưỡng cửa, im lặng nh́n chăm chú vào bóng dáng Tim đang ngủ.
Sau một lúc, Mary th́ thầm:
- Pḥng Beth theo lối này.
Mary đưa ông sang pḥng ngủ khác ở cuối nhà và mở cùa. Beth đang
cuộn ḿnh quanh gối, những tấm drap gường xoắn lên chung quanh
nó. Louis im lặng bước đến giường và nhẹ nhàng kéo thẳng giường
ra. Ông đứng đấy một lúc lâu, mắt ông nhắm chặt lại. Rồi ông
quay lại và bước ra khỏi pḥng.
- Bọn trẻ đấy! - Louis nói. Giọng ông khàn khàn.
Họ đứng dấy đối diện với nhau và không khí giữa họ như được nạp
điện. Ông trơ trọi trong nhu cầu của ḿnh.
Sẽ xảy ra thôi, - Mary nghĩ thế, - Chẳng ai trong chúng ḿnh có
thể ngăn cản được cả.
Và họ ôm chặt nhau rồi môi ông áp mạnh lên môi nàng.
Ông giật ra.
- Lẽ ra tôi không nên đến. Bà nhận ra tôi đang làm ǵ chứ? Tôi
đang làm sống lại quá khứ đấy. - Ông im lặng một lúc. - Hoặc có
lẽ đấy là tương lai của tôi. Ai biết được!
Mary dịu dàng nói.
- Tôi biết.
o0o
David Victor, lănh sự thương mại hối hả vào văn pḥng Mary. - Có
lẽ tôi có một tin rất xấu. Tôi vừa được mách nước rằng Chủ tịch
Ionescu sẽ chấp thuận một hợp đồng với Arhentina để lấy một
triệu rưỡi tấn bắp và với Brasil để lấy một triệu tấn đậu nành.
Chúng ta đă trông cậy rất nhiều vào giao dịch ấy
- Các cuộc thương lượng đă đi đến đâu rồi?
- Gần kết thúc rồi. Chúng ta đă bị cho ra ŕa. Tôi sắp gửi một
công điện về Washington - với sự chấp thuận của bà, dĩ nhiên, -
Ông ta thêm.
- Hăy nán lại một tí - Mary nói. Tôi muốn suy nghĩ về điều ấy.
- Bà sẽ không thay đổi được ư định của Chủ tịch Ionescu đâu. Hăy
tin tôi đi, tôi đă cố gắng dùng mọi lư lẽ tôi có thể nghĩ ra.
- Vậy th́ chúng ta chẳng có ǵ mất cả nếu tôi thử t́m cách.
o0o
Nàng làm cho viên bí thư của nàng bối rối.
- Dorothy, hăy tổ chức một cuộc họp với Chủ tịch Ionescu càng
nhanh càng tốt.
Alexandros Ionescu mời Mary đến ăn trưa trong dinh ông. Khi bước
vào, nàng được Nicu, đứa con trai 14 tuổi của Chủ tịch chào đón.
- Chào bà Đại sứ! Tôi là Nicu. Xin mời bà vào dinh.
- Cám ơn.
Đó là một cậu bé đẹp trai, cao lớn so với tuổi tác của cậu, với
đôi mắt đen xinh xắn và một nước da tuyệt đẹp. Cậu có tư cách
như một người trưởng thành.
- Tôi có nghe những việc thú vị về bà đấy, - Nicu bảo.
- Tôi hân hạnh được nghe điều ấy, Nicu ạ.
- Tôi sẽ bảo bố tôi rằng bà đă đến.
Mary và Ionescu ngồi đối diện với nhau trong pḥng ăn chính
thức, chỉ có hai người thôi. Mary nghĩ không biết vợ ông ta ở
đâu. Bà ta ít khi xuất hiện, ngay cả ở những buổi lễ chính thức.
Ngài Chủ tịch đă uống rượu và đang ngà ngà. Ông ta châm một điếu
Snagov, loại thuốc lá làm tại Rumani có mùi khó chịu.
- Tôi biết rằng bà đă đi ngắm cảnh với con của bà.
- Vâng, thưa ngài. Rumani thực là một đất nước xinh đẹp và có
quá nhiều điều để xem.
Ông ta tặng cho nàng một nụ cười mà ông ta nghĩ là quyến rũ. -
Lúc này bà phài để cho tôi chỉ cho bà xem đất nước của tôi. - Nụ
cười ông ta trở nên dâm đăng - Tôi là một người hướng dẫn tuyệt
vời. Tôi có thể chỉ cho bà xem nhiều điều thú vị.
- Tôi chắc ông có thể làm được, - Mary bảo.
- Thưa Chủ tịch, tôi nóng ḷng gặp ngài hôm nay v́ có điều quan
trọng tôi muốn thảo luận với ngài.
Ionescu cười vang. Ông biết chính xác tại sao nàng đến đây.
Người Mỹ muốn bán cho ḿnh bắp và đậu nành, nhưng họ đă quá trễ.
Vị Đại sứ Mỹ lần này sẽ ra đi tay không. Tệ quá. Một người phụ
nữ hấp dẫn như thế.
- Vâng! - Ông ta ngây thơ nói.
- Tôi muốn nói với ngài về những thành phố kết nghĩa.
Ionescu chớp mắt.
- Xin lỗi bà?
- Các thành phố kết nghĩa. Ông biết đấy - như San Francisco và
Osaka, Los Angeles và Athens, Washington và Beijing…
- Tôi không hiểu. Điều ấy có liên quan ǵ với…
- Thưa Chủ tịch, tôi chợt nghĩ rằng ngài có thể nổi danh khắp
thế giới nếu ngài cho Bucarest kết nghĩa với một thành phố Mỹ
nào đấy. Hăy nghĩ đến điều phấn khởi mà nó sẽ tạo ra. Nó hầu như
sẽ gây được nhiều chú ư như kế hoạch giữa các dân tộc của Tổng
thống Ellison đấy. Nó sẽ là một bước quan trọng hướng về hoà
b́nh thế giới. Hăy nói chuyện về một nhịp cầu giữa các quốc gia
chúng ta. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu nó làm cho ngài được giai
Nobel hoà b́nh.
Ionescu ngồi đấy, cố gắng tập trung lại những suy nghĩ của ḿnh.
Ông thận trọng nói:
- Một thành phố kết nghĩa tại Hoa Kỳ à? Đấy là một ư kiến hay
đấy. Nó sẽ liên quan đến điều ǵ!
- Hầu hết là sự quảng cáo tuyệt vời của ngài. Ngài sẽ là một vị
anh hùng. Điều ấy sẽ là ư kiến của ngài. Ngài sẽ đến thăm thành
phố ấy một chuyến. Một phái đoàn của thành phố Kansas sẽ đến
thăm ngài một chuyến.
- Thành phố Kansas à?
- Đấy chỉ là một đề nghị dĩ nhiên. Tôi không nghĩ rằng ngài muốn
một thành phố lớn như New York hoặc Chicago - thương mại quá. Và
Los Angeles đă được đề cập đến rồi. Thành phố Kansas nằm ở miền
Trung Hoa Kỳ. Ở đấy có những nông dân như những nông dân của
ngài vậy. Những người với những giá trị thực tiễn, như dân tộc
của ngài. Đấy sẽ là hành động của một chính sách vĩ đại, thưa
Chủ tịch. Tên tuổi ngài sẽ ở trên môi mọi người. Chẳng có ai tại
châu Âu đă nghĩ đến chuyện làm điều này cả.
Ông ngồi đấy, im lặng.
- Tôi… Đương nhiên tôi phải suy nghĩ rất nhiều về điều này đấy.
- Đương nhiên.
- Thành phố Kansas, Kansas và Bucarest, Rumani. - Ông gật đầu. -
Chúng tôi là một thành phố rộng hơn nhiều dĩ nhiên.
- Dĩ nhiên, Bucarest sẽ là thành phố chị.
- Tôi phải thừa nhận rằng đấy là một ư kiến rất hấp dẫn đấy.
Thực ra, càng nghĩ đến điều ấy, Ionescu càng thích. "Tên ḿnh sẽ
ở trên môi mọi người".
- Có khi nào việc này bị bác bỏ từ phía Mỹ không? - Ionescu hỏi.
- Tuyệt đối là không. Tôi có thể bảo đảm điều ấy!
Ông ta ngồi đấy, ngẫm nghĩ.
- Khi nào điều này sẽ được thi hành?
- Ngay khi ngài sẵn sàng để loan báo điều ấy!
- Tôi sẽ giải quyết mục đích của chúng ta. Ngài đă là một chính
khách vĩ đại, thưa Chủ tịch, nhưng việc này càng làm cho ngài
càng vĩ đại hơn!
Ionescu nghĩ đến một việc khác.
- Chúng tôi có thể thiết lập một sự trao đổi thương mại với
thành phố kết nghĩa của chúng ta. Rumani có nhiều thứ để bán.
Hăy cho tôi biết Kansas trồng loại hoa màu nào?
Mary ngây thơ nói.
- Bắp và đậu nành. Và nhiều món khác.
- Bà thực sự đă thực hiện việc giao dịch ấy à?
o0o
- Bà thực sự lừa được ông ta à? - David Victor hoi một cách hoài
nghi.
- Không bao giờ cả, - Mary quả quyết với ông ta, - Ionescu quá
thông minh về việc ấy. Ông ta biết tôi đang theo đuổi điều ǵ.
Ông ta chỉ thích cái bọc tôi đă dùng để bọc điều ấy thôi. Ông có
thể vào và kết thúc việc giao dịch.
Ionescu đă diễn tập bài diễn văn truyền h́nh của ông ta.
o0o
Khi Stanton Rogers nghe tin, ông điện thoại cho Mary.
- Bà là một công dân có phép màu đấy! - Ông cười - Chúng tôi
nghĩ rằng chúng ta đă mất mối giao dịch ấy rồi. Bà làm cách nào
thế?
- Tôi, - Mary nói. - Ông ta.
- Tổng thống nhờ tôi nói với bà rằng bà đă làm ở đấy một công
việc thật vĩ đại, Mary ạ.
- Cám ơn giùm tôi đi! - Stan.
- Tôi sẽ nói. Nhân tiện đây, Tổng thống và tôi sắp đi Trung Quốc
trong ít tuần nữa. Nếu bà cần đến tôi bà có thể tiếp xúc với tôi
qua văn pḥng tôi!
- Chúc một chuyến đi tuyệt vời!
o0o
Qua những tuần lễ trôi nhanh, cơn gió quay cuồng tháng Ba đă
nhường chỗ cho mùa xuân rồi mùa hè và quần áo mùa Đông được thay
bằng những bộ đồ mát, nhẹ. Hoa nở khắp mọi nơi và các công viên
xanh um. Tháng sáu hầu như đă hết.
Tại Buenos Aires, đang là mùa đông. Khi Neusa Munez quay trở về
gian pḥng của mụ, trời đă về nửa đêm. Điện thoại đang reo. Mụ
nhấc máy lên. "Vâng!"
- Cô Munez! Đây là một người nước ngoài từ Hoa Kỳ.
- Vâng!
- Cho phép tôi được nói chuyện với Angel chứ?
- Angel không có ở đây thưa ngài. Ngài muốn ǵ!
Ngài chủ sự thấy cơn giận của ḿnh đang dâng lên cao. "Loại đàn
ông nào mà lại dan díu với một mụ đàn bà như thế nhỉ. Theo sự mô
tả mà Harry Lantz đă cho ngài biết trước khi Lantz bị sát hại,
mụ chẳng những đần độn mà c̣n rất xấu xí nữa?.
- Tôi muốn bà gửi cho Angel một bức điện giùm tôi.
- Chờ một phút.
Ngài nghe tiếng điện thoại bỏ xuống và đợi.
Cuối cùng giọng của mụ trở về lại với đường dây.
- Được rồi.
- Bảo Angel rằng tôi cần ông ấy cho một hợp đồng tại Bucarest.
- Budapest à?
- Chúa ơi. - Mụ quá sức chịu đựng đối với bất kỳ ai.
- Bucarest, Rumani đấy. Bảo ông ta rằng đấy là một hợp đồng năm
triệu đô-la. Ông ta phải có mặt tại Bucarest vào cuối tháng này.
C̣n ba tuần nữa. Cô nhận được chưa?
- Chờ một phút. Tôi đang viết.
Ngài kiên nhẫn đợi.
- Được rồi. Angel phải giết bao nhiêu người đế đổi lấy năm triệu
đô-la thế?
- Nhiều…
o0o
Những hàng người mỗi ngày trước toà Đại sứ tiếp tục quấy rầy
Mary. Nàng lại thảo luận với Mike Slade.
- Chúng ta phải làm một điểu ǵ đó để giúp đỡ những người ấy ra
khỏi nước!
- Mọi điều đă được thử qua cả. - Mike quả quyết với nàng. -
Chúng tôi đă dùng áp lực, chúng tôi đă đề nghị gia tăng số tiền
lớn - câu trả lời là không. Ionescu từ chối không chịu thoả
thuạn. Ông ta chẳng có ư định ǵ để họ đi cả. Bức màn sắt không
chỉ ở chung quanh qụốc gia - nó nằm ngay trong quốc gia đấy.
- Tôi sẽ lại nói chuyện với Ionescu xem!
- Chúc may mắn.
o0o
Mary bảo Dorothy Stone hẹn với nhà độc tài.
Ít phút sau, viên thư kư bước vào văn pḥng Mary.
- Rất tiếc, thưa bà Đại sứ. Chẳng có cuộc hẹn nào cả.
Mary nh́n bà ta bối rối.
- Điều ấy có nghĩa là ǵ?
- Tôi không biết chắc nhưng có một điều ǵ kỳ quặc đang diễn ra
ở dinh. Ionescu không gặp ai cả. Thực ra chẳng có ai vào được
trong Dinh cả.
Mary ngồi đấy cố h́nh dung ra điều ǵ có thể xảy ra. Có phải
Ionescu đang chuẩn bị để thực hiện một lời loan báo quan trọng
thuộc loại nào đấy không? Có phải một cuộc đảo chánh sắp xảy ra
không? Một việc quan trọng nào đấy phải xảy ra. Dù thế nào: Mary
biết là nàng phải t́m ra.
- Dorothy - nàng bảo, - Bà có liên lạc tại Dinh Chủ tịch chứ?
Dorothy mỉm cười.
"Bà muốn nói hệ thống lưới cô gái già.
- À. Có. Chúng tôi có nói chuyện với nhau.
- Tôi muốn bà hăy t́m ra điều ǵ đang xả ra ở đấy.
Một giờ sau, Dorothy báo cáo lại.
- Tôi đă t́m ra điều bà muốn biết. Họ giữ điều ấy rất bí mật.
- Điều ǵ bí mật thế?
- Con trai của Ionescu sắp chết.
Mary tái mặt.
- Nicu à? Việc ǵ đă xáy ra thế?
- Cậu bé ăn phải thịt nhiễm độc.
Mary hỏi nhanh.
- Bà muốn nói có một trận dịch tại Bucarest à?
- Không, thưa bà. Bà c̣n nhớ trận dịch người ta đă bị tại Đông
Đức vừa rồi không? Rơ ràng Nicu đă đến đấy thăm và có ai đấy cho
cậu bé một số thức ăn đóng hộp để làm quà. Hôm qua hắn đă ăn một
ít.
- Nhưng có sérum kháng sinh cho bệnh ấy mà? - Mary thốt lên.
- Các quốc gia châu Âu không có. Trận dịch tháng qua đă tiêu thụ
hết nhẵn rồi!
- Ồ, Chúa ơi!
Khi Dorothy rời văn pḥng, Mary ngồi đấy suy nghĩ. Có thể đă quá
trễ. nhưng vẫn... Nàng nhớ lại cậu bé Nicu trẻ tuổi đă vui vẻ và
sung sướng như thế nào. Hắn 14 tuổi - chỉ hơn Beth một tuổi
thôi.
Nàng ấn nút liên lạc riêng và bảo.
- Dorothy, cho tôi Trung tâm Kiểm Soát Bệnh tại Atlanta,
Georgia.
Năm phút sau, nàng nói chuyện với Giám đốc.
- Vâng. thưa bà Đại sứ, chúng tôi có sérum kháng sinh cho bệnh
nhiễm độc v́ thịt: nhưng chúng tôi không có trường hợp nào được
báo cáo tại Hoa Kỳ cả.
- Tôi không phải ở tại Hoa Kỳ", Mary bảo ông. Tôi ở tại
Bucarest. Tôi cần loại sérum ấy ngay.
Im lặng một chút.
- Tôi sẽ hân hạnh được cung cấp một số, - vị Giám đốc nói -
nhưng bệnh nhiễm độc v́ thịt tác dụng rất nhanh. Tôi e rằng lúc
đó đến đấy…
- Tôi sẽ thu xếp để đưa đến đây, - Mary bảo - Chỉ cần chuẩn bị
sẵn sàng. Cám ơn ông.
Mười phút sau nàng nói chuyện với tướng Không quân Ralph Zukor
tại Washington.
- Chào bà Đại sứ. À đây là một điều thú vị bất ngờ đấy. Vợ tôi
và tôi rất hâm mộ bà. Thế nào…
- Thưa Tướng quân, tôi cần một ân huệ.
- Được Bất cứ thứ ǵ bà muốn.
- Tôi cần phản lực cơ nhanh nhất của ngài.
- Xin lỗi?
- Tôi cần một phản lực cơ để đưa một số sérum đến Bucarest ngay.
- Tôi rơ.
- Ngài có thể thực hiện điều ẩy không?
- À vâng. Tôi sẽ cho bà biết bà cần phải làm ǵ. Bà phải được sự
đồng ư của Bộ Trưởng Quốc Pḥng. Có một số mẫu nhu cầu bà phải
điền vào. Một bản sao sẽ đến với tôi và một bản khác đến Bộ quốc
pḥng. Chúng tôi sẽ gửi chúng…
Mary lắng nghe, nôn nóng.
- Thưa Tướng quân… hăy để tôi cho ngài biết ngài phải làm ǵ.
Ngài phải thôi nói và đưa chiếc phi cơ ấy lên không. Nếu…
- Chẳng có cách nào…
- Tính mạng một cậu bé dang bị đe doạ. Và cậu bé lại là con trai
của Chủ tịch Ionescu!
- Xin lỗi, nhưng tôi không thể cho phép…
- Thưa Tướng quân nếu cậu bé ấy chết v́ một số mẫu chưa được
điền vào tôi hứa với ngài rằng tôi sẽ triệu tập một cuộc họp báo
mà ngài chưa từng thấy. Tôi sẽ để cho ngài giải thích tại sao
ngài đă để cho con trai của Ionescu chết!
- Không lẽ tôi có thể cho phép một hoạt động như thế này nếu
không được Toà Bạch Ốc chấp thuận. Nếu…
Mary đốp chát lại.
- Vậy th́ hăy liên lạc đi. Sérum đang đợi tại sân bay Atlanta.
Và thưa Tướng quân - mỗi một phút đều được tính cả đấy.
Nàng gác máy và ngồi đấy, lặng lẽ cầu nguyện.
Phụ tá của tướng Ralph Zukor bảo.
- Thưa ngài, có chuyện ǵ thế?
Tướng Zukor đáp:
- Đại sứ hy vọng tôi đưa một chiếc SR-71 để chuyển một số sérum
đến Rumani.
Người phụ tá mỉm cười:
- Tôi chắc là bà ta chẳng có ư kiến ǵ về điều liên quan đến nó
đâu, thưa Tướng quân!
- Rơ là vậy. Nhưng chúng ta cũng có thể tự làm lấy. Cho tôi
Stanton Rogers.
Năm phút sau, vị tướng nói chuyện với cố vấn ngoại giao của Tổng
thống.
- Tôi chỉ muốn tiếp tục ghi hồ sơ với ngài rằng lời yêu cầu ấy
đă được thực hiện và đương nhiên tôi từ chối. Nếu…
Stanton Rogers nói:
- Tướng quân, ông có thể đưa một chiếc SR-71 lên không sớm như
thế nào?
- Trong 10 phút, nhưng…
- Hăy làm đi.
o0o
Hệ thống thần kinh của Nicu Ionescu đă bị anh hưởng. Cậu bé nằm
trên giường, mất phương hướng, đổ mồ hôi, xanh xao và được gắn
một ống thở. Có ba bác sĩ bên giường bệnh.
Chủ tịch Ionescu bước nặng nề vào pḥng ngủ của con trai ông.
- Việc ǵ đă xảy ra?
- Thưa ngài, chúng tôi đă liên lạc với đồng nghiệp của chúng tôi
khắp Đông và Tây Âu. Chăng c̣n tí sérum kháng sinh nào cả.
- C̣n Hoa Kỳ?
Vị bác sĩ nhún vai.
- Khi chúng ta có thể thu xếp cho ai đấy để đưa sérum về đây
th́… - Ông ta dừng lại một cách tế nhị - … tôi e rằng đă quá
trễ.
Ionescu bước đến bên giường và cầm tay cậu con trai lên. Nó ẩm
nhớt và lạnh.
- Con sẽ không chết đâu! - Ionescu khóc. - Con sẽ không chết
đâu.
o0o
Khi chiếc phản lực chạm đất tại sân bay Quốc tế Atlanta, một
chiếc xe ḥm của không lực đang đợi sérum kháng độc được xếp
trong nước đá.
Ba phút sau chiếc phản lực lại lên không hướng mũi về đông bắc.
Chiếc SR-71 chiếc phản lực siêu âm nhanh nhất của không lực,
nhanh gấp ba lần tốc độ âm thanh. Nó bay chậm lại một lần để
nhận nhiên liệu giữa Đại Tây Dương. Chiếc phi cơ đă thực hiện
phi vụ 4.000 dặm đến Bucarest chỉ hơn hai giờ một chút.
Đại tá Mc Kinney đang đợi tại sân bay. Một đoàn hộ tống của quân
đội dọn đường vào dinh Chủ tịch.
Mary ở lại văn pḥng nàng suốt đêm nhận các báo cáo giờ chót.
Báo cáo cuối cùng đến lúc 6 giờ sáng.
Đại tá Mc Kinney điện thoại:
- Họ đă chuyền sérum cho cậu bé. Các bác sĩ nói rằng nó sẽ sống
được!
- Ồ tạ ơn Chúa!
Hai ngày sau, một xâu chuỗi hột xoàn và ngọc lục bảo được chuyển
đến văn pḥng Mary kèm theo một bức thư:
"Tôi không bao giờ đủ lời để cám ơn bà
Alexandros Ionescu"
- Chúa ơi! - Dorothy thốt lên khi bà ta thấy xâu chuỗi. - Nó
phải đến nửa triul đô-la đấy?
- Ít nhất cũng phải như thế! - Mary nói. - Hăy trả nó lại.
Sáng hôm sau. Chủ tịch Ionescu cho mời Mary đến.
Một người phụ tá nói:
- Chủ tịch đang đợi bà trong văn pḥng.
- Cho phép tôi thăm Nicu trước, được không?
- Vâng, dĩ nhiên! Ông ta đưa nàng lên lầu.
Nicu đang nằm trên giường đọc sách. Cậu bé nh́n lên lúc Mary
bước vào.
- Chào bà Đại sứ!
- Chào Nicu!
- Bố cháu đă cho cháu biết điều bà đă làm.
- Cháu mong được cám ơn bà đấy.
Mary nói:
- Tôi không thể để cậu chết được. Tôi để dành cậu cho Beth một
ngày nào đấy!
Nicu cười:
- Hăy đưa cô ấy đến đây và chúng cháu sẽ nói chuyện về việc ấy.
Chủ tịch Ionescu đang đợi Mary ở tầng dưới.
- Ông lên tiếng không cần lời mở đầu:
- Bà đă trả lại món quà của tôi?
- Vâng thưa ngài.
- Ông chỉ một chiếc ghế. - Ngồi xuống đi. - Ông nh́n nàng một
lúc. - Bà muốn ǵ nào?
Mary nói:
- Tôi không buôn bán sinh mạng của trẻ con.
- Bà đă cứu mạng con tôi. Tôi phải biếu bà cái ǵ đấy!
- Thưa ngài ngài chăng nợ tôi điều ǵ cả.
Ionescu đấm mạnh lên bàn giấy.
- Tôi sẽ không mắc nợ bà đâu! Ra giá của bà đi.
Mary bảo.
- Thưa ngài, chẳng có giá nào cả. Bản thân tôi có hai đứa con.
Tôi hiểu ngài phải qua cảm giác như thế nào?
Ông nhắm mắt một lúc.
- Bà biết không? Nicu là đứa con trai duy nhất của tôi. Nếu có
điều ǵ xảy ra cho nó… - Ông dừng lại, không nói tiếp được.
- Tôi đă lên lầu thăm cậu ấy. Cậu ấy trông mạnh khoẻ đấy! - Nàng
đứng lên. - Nếu không có điều ǵ khác, thưa ngài, tôi có một
cuộc hẹn tại Toà đại sứ!
Nàng bắt đầu bỏ đi.
- Hăy đợi đă.
Mary quay lại.
- Bà không nhận quà sao?
- Không, tôi đă giải thích…
Ionescu đưa một tay lên.
- Được rồi, được rồi.
- Ông nghĩ một lúc.
- Nếu bà có một điều ước, bà sẽ ước ǵ?
- Chẳng ước ǵ cả!
- Bà phải ước. Tôi van đấy! Một điều ước. Bà muốn ǵ cũng được!
Mary đứng dậy, quan sát kỹ nét mặt của ông, suy nghĩ. Cuối cùng
nàng nói:
- Tôi ước rằng sự hạn chế đối với người Do Thái đang đợi rời
Rumani có thể được băi bỏ.
Ionescu ngồi đấy lắng nghe những câu nói của nàng. Những ngón
tay của ông gơ lên bàn giấy.
- Tôi rơ. - Ông ngồi im một lúc lâu. Cuối cùng ông ngẩng lên
nh́n Mary. - Điều ấy sẽ được thi hành. Dĩ nhiên, họ sẽ không
được phép ra đi tất cả, nhưng… tôi sẽ dễ dàng hơn.
o0o
Khi lời loan báo được thông báo rộng răi hai ngày sau, Mary nhận
được một cú điện thoại của chính Tổng thống Ellison.
- Nhờ ơn Chúa - ông nói, - tôi nghĩ rằng tôi đă đưa đi một nhà
ngoại giao và tôi được một người thợ có phép màu.
- Tôi thật may mắn thưa Tổng thống.
- Đấy là loại may mắn mà tôi mong cho tất cả những nhà ngoại
giao của tôi đều có. Tôi muốn khen ngợi bà, Mary, về tất cả mọi
việc bà đă làm ở đấy.
- Cám ơn, thưa Tổng thống.
Nàng gác máy, cảm thấy như có một ngọn lửa ấm áp trong ḷng.
o0o
- Tháng 7 sắp đến nơi rồi! - Harriet Kruger bảo Mary. - Trong
quá khứ thường thường Đại sứ tổ chức một bữa tiệc nhân ngày 4-7
cho những người Mỹ đang sống tại Bucarest. Bà muốn thế không?
- Ờ. Tôi nghĩ đấy là một ư kiến đáng yêu đấy.
- Tốt. Tôi sẽ lo sắp đặt tất cả. Nhiều cờ, bong bóng, một ban
nhạc - pháo.
- Nghe hay đấy. Cám ơn Harriet.
Điều ấy sẽ chi vào kinh phí của dinh, nhưng nó xứng đáng như
thế. Sự thật là - Mary nghĩ, - Ḿnh nhớ nhà đấy.
o0o
Florence và Douglas Schiffer bất ngờ đến thăm Mary.
- Chúng tôi đang ở Rome, - Florence thét lên trong điện thoại. -
Chúng tôi có thể đến thăm chị không?
Mary hồi hộpL
- Chị có thể đến đây trong bao lâu?
- Ngày mai chị thấy thế nào?
Khi gia đ́nh Schiffer đến sân bay Otopeni ngày hôm sau. Mary đến
đón họ bằng chiếc xe ḥm của Toà đại sứ. Họ ôm nhau và hôn nhau
nồng nhiệt.
- Chị kỳ cục thật! - Florence bảo. - Làm Đại sứ mà không thay
đổi tí nào cả.
- Chị sẽ ngạc nhiên đấy! - Mary nghĩ thế.
Trên chuyến xe trở về dinh. Mary chỉ những phong cảnh cũng những
phong cảnh nàng đă thấy lần đầu tiên vào 4 tháng trước. Chỉ có 4
tháng thôi sao?
Cứ như là cả thiên thu đấy.
- Đây là nơi chị sống à? - Florence lên tiếng hỏi, lúc họ vào
cổng dinh có một người lính thuỷ quân lục chiến canh gác. - Tôi
xúc động đấy!
Mary đưa gia đ́nh Schiffer đi một ṿng quanh dinh.
- Chúa ơi! - Forence thốt lên. - Một hồ bơi, một rạp hát, một
ngh́n căn pḥng và công việc của riêng chị!
Họ đang ngồi trong pḥng ăn rộng để ăn trưa và tán gẫu về những
người láng giềng của họ tại thị trấn Junction.
- Chị có nhớ nơi ấy tí nào không? - Douglas muốn biết.
- Có. - Và ngay ca khi nàng nói, Mary nhận ra nàng đă đi xa nhà
như thế nào. Junction có nghĩa là hoà b́nh và an ninh, một lối
sống thân ái, dịu dàng. Ở đây là sự sợ hăi và kinh hoàng với
những lời đe doạ bẩn thỉu vẽ nguệch ngoạc trên tường của văn
pḥng nàng bằng sơn đỏ. - Đỏ, màu của bạo lực.
- Chị đang nghĩ ǵ thế? - Florence hỏi.
- Ǵ đấy? Ồ, chẳng có ǵ cả. Tôi chỉ mơ mộng thôi. Cả hai bạn
đáng yêu đang làm ǵ ở châu Âu thế?
- Tôi phải tham dự một cuộc hội nghị y khoa tại Rome, - Douglas
bảo.
- Tiếp tục đi - hăy kể cho chị ấy phần c̣n lại, - Florence thúc
giục.
- Mà thôi, sự thật th́, tôi không rơ tôi định đi đâu cả, nhưng
chúng tôi quan tâm đến chị và muốn t́m hiểu xem chị như thế nào.
Thế là chúng tôi đến đây.
- Tôi thật hân hạnh.
- Tôi chưa hề bao giờ nghĩ rằng ḿnh được biết một ngôi sao lớn
như thế, - Florence thở dài…
Mary bật cười.
- Florence, làm Đại sứ không biến tôi thành ngôi sao đâu!
- Ồ, không phải tôi đang nói như thế đâu.
- Chị đang nói đến điều ǵ thế?
- Chị thật sự không biết ư?
- Biết ǵ?
- Mary, tuần rồi có một bài viết dài về chị trong tờ Time với
h́nh của chị và các cháu. Chị đang được đề cập trong tất cả các
tạp chí và báo chí ơ quê nhà đấy. Khi Stanton Rogers tổ chức họp
báo về ngoại giao, ông ta dùng chị làm một ví dụ sáng ngời. Tổng
thống nói về chị. Hăy tin tôi đi, tên chị đang trên môi mọi
người đấy.
- Tôi đoán là tôi đă mất liên lạc, - Mary bảo.
Nàng nhó lại điều Stanton đă nói: "Tổng thống đă ra lệnh quảng
cáo".
- Chị có thể ở lại bao lâu? - Mary hỏi.
- Tôi thích ở măi, nhưng chúng tôi dự định ở đây ba ngày rồi
chúng tôi lên đường về nhà.
Douglas hỏi.
- Chị xoay sở ra sao đấy, Mary? Tôi muốn nói về - chị biết đấy -
Edward?
- Tôi thấy đỡ hơn. - Mary từ từ nói. - Tôi nói chuyện với anh ấy
mỗi đêm. Nghe có điên không.
- Thực sự không đâu.
- Vẫn là địa ngục. Nhưng tôi cố gắng. Tôi cố gắng.
- Chị… đă… gặp ai chưa? - Florence tế nhị hỏi.
Mary mỉm cười.
- Quả thực, có lẽ có đấy. Chị sẽ gặp anh ấy trong bữa ăn tối
nay.
o0o
Gia đ́nh Schiffer thích bác sĩ Louis Desforges ngay. Họ đă nghe
rằng người Pháp cách biệt và trưởng giả nhưng Louis đă chứng tỏ
thân thiện, nồng hậu và hoạt bát. Ông và Douglas tham gia vào
những cuộc thảo luận dài về thuốc. Đấy là một trong những buổi
tối sung sướng nhất của Mary kể từ khi nàng đến Bucarest. Trong
một lúc ngắn ngủi, nàng cảm thấy an toàn và thoải mái.
Lúc 11 giờ, gia đ́nh Schiffer rút lui lên lầu đến pḥng dành cho
khách đă được chuẩn bị cho họ.
Mary vẫn c̣n ở dưới lầu chào từ biệt Louis. Ông bảo.
- Tôi thích bạn của bà. Tôi hy vọng tôi sẽ gặp lại họ!
- Họ cũng thích ông nữa. Họ sắp đi Kansas trong hai ngày nữa! -
Mary bảo.
Ông nh́n nàng đăm đăm.
- Mary - bà không nghĩ đến việc đi sao?
- Không, - Mary bảo. - Tôi sẽ ở lại.
Ông mỉm cười.
- Tốt! - Ông do dự rồi điềm tĩnh nói - Tôi sẽ đi lên núi vào dịp
cuối tuần. Tôi sẽ rất thích nếu bà đến đấy với tôi.
- Vâng.
Việc đơn giản như thế.
Đêm ấy, nàng nằm trong bóng tối nói chuyện với Edward.
"Anh yêu, em sẽ măi măi, măi măi yêu anh, nhưng em không được
quyền cần đến anh nữa. Đây là lúc em cần đến cuộc sống mới. Anh
sẽ luôn luôn là một phần của cuộc sống ấy, nhưng cũng c̣n người
khác nữa. Louis không phải là anh mà là Louis. Anh ấy khoẻ mạnh,
tốt bụng và can đảm. Điều ấy gần giống như em có thể có anh vậy.
Xin hăy hiểu cho Edward. Xin…
Nàng ngồi trên giường và bật ngọn đèn bên giường ngủ lên. Nàng
nh́n đăm đăm vào chiếc nhẫn cưới của nàng một lúc lâu rồi từ từ
tuột nó ra khỏi ngón tay nàng.
Đấy là một ṿng tṛn biểu tượng cho một sự kết thúc và một sự
khởi đầu.
o0o
Mary đưa gia đ́nh Schiffer đi tham quan quanh Bucarest một ṿng
thạt nhanh và lo cho những ngày của họ được lấp đầy trọn vẹn. Ba
ngày trôi qua thật nhanh và khi gia đ́nh Schiffer ra đi, Mary
cảm thấy đau nhói v́ cô đơn, một ư thức bị cách biệt hoàn toàn
với cội nguồn của nàng và một lần nữa lại trôi trở về một vùng
đất xa lạ và nguy hiểm.
Mary uống cà phê như thường lệ với Mike Slade và thảo luận về
chương tŕnh hoạt động trong ngày.
Khi họ uống xong, Mike bảo.
- Tôi đă nghe tin đồn. Mary cũng đă nghe những tin ấy nữa.
- Về Ionescu và cô nhân t́nh mới của ông ấy phải không? H́nh
như…
- Về bà đấy.
Nàng cảm thấy sững lại:
- Thật à? Loại tin đồn nào thế?
- H́nh như bà gặp bác sĩ Louis Desforges nhiều.
Mary cảm thấy một cơn giận đang bùng lên.
- Tôi gặp ai th́ cũng chẳng là công việc của ai cả!
- Tôi xin không đồng ư với bà, bà Đại sứ ạ. Đấy là công việc của
mọi người trong Toà đại sứ đấy. Chúng ta có một quy luật nghiêm
nhặt chống lại việc dan díu với người ngoại quốc và vị bác sĩ ấy
là một người ngoại quốc đấy! Ông ta cũng là một nhân viên địch
nữa.
Mary h́nh như quá kinh ngạc để thốt nên lời.
- Điều ấy phi lư! - Nàng lắp bắp. - Ông biết ǵ về bác sĩ
Desforges chứ?
- Hăy nghĩ lại cách bà gặp ông ta đi, - Mike Slade đề nghị. - Cô
gái bị nạn và chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng chói. Đấy là
tṛ cũ kỹ nhất thế giới. Chính tôi cũng đă dùng đến nó.
- Tôi không trách điều ông đă làm và điều ông chưa làm, - Mary
vặn lại. - Ông ấy đáng giá cả chục người như ông đấy. Ông ấy
chiến đấu chống quân khủng bố tại Algerie và chúng đă sát hại vợ
con ông ấy!
Mike mềm mỏng nói:
- Hay đấy. Tôi đă xem hồ sơ ông ta. Ngài bác sĩ của bà chưa bao
giờ có vợ con cả.
Chương 25
Họ dừng lại
ăn trưa tại Timisoara, trên đường họ đi lên núi Carparthian.
Quán trọ có tên là "Ngày thứ sáu của thợ săn" được trang trí
trong không khí đương thời của một hầm rượu Trung cổ.
- Món đặc biệt ở đây là thịt săn, - Louis bảo Mary - Tôi muốn đề
nghị gọi thịt hươu đấy!
- Tốt. Nàng chưa bao giờ ăn thịt hươu cả. Thịt hươu ngon.
Louis gọi một chai Zghihara, loại rượu trắng địa phương.. Louis
có vẻ tự tin, một sức mạnh âm thầm làm cho Mary có cảm giác yên
ổn.
Ông đă bốc nàng lên xe ở phố, xa Toà Đại sứ.
- Tốt nhất là không nên cho ai biết bà đă đi đâu - ông nói, -
Nếu không nó sẽ ở trên miệng của mọi nhà ngoại giao trong thành
phố đấy.
Đă quá trễ, Mary nghĩ một cách ngại ngùng.
Louis đă mượn chiếc xe cua một người bạn ở Toà Đại sứ Pháp. Nó
mang biển số CD h́nh bầu dục sơn trắng và đen. Mary biết rằng
các biển số là một công cụ của cảnh sát. Các người ngoại quốc
được cấp biển số bắt đầu bằng số 12. Các biển số màu vàng được
dùng cho các viên chức.
Sau bữa ăn trưa họ lại lên đường. Họ đi qua những người nông dân
kéo những chiếc xe thồ thô sơ tự chế từ những cành cây bện lại
với nhau, và có từng đoàn xe kéo đi như thế.
Louis là một tài xế tài năng. Mary nh́n ông đăm đăm trong lúc
ông đang lái xe và nghĩ đến những lời của Mike Slade "Tôi đă
xem hồ sơ của ông ta. Ngài bác sĩ của bà chẳng có vợ con ǵ cả.
Ông ta là một nhân viên địch đấy!"
Nàng không tin Mike Slade. Mọi bản năng bảo nàng rằng ông ta nói
dối. Không phải Louis đă lẻn vào văn pḥng và viết nguệch ngoạc
những lời ấy trên tường. Đó là một người nào khác đang đe doạ
nàng. Nàng tin tưởng Louis. – Chẳng ai có thể nguỵ tạo được sự
xúc động mà ḿnh đă trông thấy trên mặt anh ấy khi đùa với bọn
trẻ cả. Không ai có thể diễn tài như thế cả.
Không khí càng lúc càng loăng và lạnh hơn. Cây trồng và những
cây sồi nhường chỗ cho những cây tần b́, những cây vân sam và
linh sam.
- Ở đây săn th́ tuyệt, - Louis nói, - Ḿnh có thể t́m được lợn
ḷi, hoẵng đực, chó sói và sơn dương đấy.
- Tôi chưa bao giờ đi săn!
- Có lẽ có ngày tôi sẽ đưa bà đi!
Những quả núi trước mặt trông như những bức tranh về núi Alps
của Thuỵ Sĩ, với những ngọn núi phủ sương mù và mây mà nàng đă
thấy. Dọc vệ đường họ đi qua những khu rừng và những đồng cỏ
xanh điểm lốm đốm những con ḅ cái đang gặm cỏ Những đám mây giá
lạnh trên đầu có màu thép và Mary có cảm giác rằng nếu nàng với
tay lên sẽ chạm vào, mây sẽ dính vào những ngón tay nàng như kim
khí lạnh.
Trời đă về chiều khi họ lên đến nơi, Cioplea, một địa điểm nghỉ
mát đẹp trên núi được xây dựng như một biệt thự nhỏ bằng ván
kiểu Thuỵ Sỹ. Mary đợi trong xe trong lúc Louis đi đăng kư cho
cả hai.
Một người khuân vác lớn tuổi đưa họ đến dăy pḥng của họ. Ở đó
có một pḥng khách khá rộng, trang trí đơn giản, một pḥng ngủ,
pḥng tắm và một sân thượng với một phong cảnh rất thú vị của
vùng núi.
- Lần đầu tiên trong đời tôi, - Louis thở dài, - tôi ước được
làm một hoạ sĩ.
- Phong cảnh ở đây đẹp thật.
- Ông tiến sát nàng hơn. - Không. Tôi muốn nói tôi ước tôi có
thể vẽ được bà đấy.
Nàng bỗng thấy ḿnh suy nghĩ: "Ḿnh cảm thấy như một cô gái 17
tuổi trong buổi hẹn ḥ đầu tiên. Ḿnh căng thẳng thật"
Ông ôm nàng vào lông và gh́ chặt. Nàng áp đầu vào ngực ông, và
rồi môi của Louis đặt trên môi nàng. Ông thám hiểm thân thể nàng
và đưa tay nàng xuống vùng dưới đang cương cứng của ông và nàng
quên tất cả mọi sự trừ điều đang xảy ra với nàng.
Có một nhu cầu kỳ lạ trong người nàng vượt xa hơn t́nh dục. Đấy
là nhu cầu có ai giữ nàng lại trấn áp nàng, bảo vệ nàng và cho
nàng biết rằng nàng không c̣n cô đơn nữa. Nàng cần Louis ở trong
nàng, được ở bên trong ông, gắn bó làm một với ông.
Họ nằm trên chiếc giường đôi rộng và nàng cảm thấy lưỡi ông phớt
nhẹ xuống thân thể trần truồng của nàng len vào trong những vùng
sâu mềm mại của nàng và rồi ông ở trong người nàng và nàng kêu
lớn một tiếng say đắm, hoang dă trước khi nàng nổ tung thành cả
ngh́n cô Mary khoái trá. Và lần nữa, rồi lần nữa cho đến khi
niềm hạnh phúc trở nên hầu như quá nhiều để chịu đựng nổi.
Louis là một t́nh nhân tuyệt vời không tin được: say đắm và đ̣í
hỏi: dịu dàng và chu đáo. Sau một lúc thật lâu, họ nằm mệt lử,
thoả măn. Nàng rúc vào đôi tay khoẻ mạnh và họ chuyện tṛ với
nhau.
- Thật kỳ lạ. - Louis nói. – Anh cảm thấy đầy đủ trở lại. Từ khi
Renée và con anh bị sát hại, anh đă là một con ma lang thang lạc
lơng.
Ḿnh cũng thế - Mary nghĩ.
- Anh nhớ nàng trong những cách thức quan
trọng và trong những cách thức mà anh chưa nghĩ
đến. Anh cảm thấy bất lực v́ không có nàng.
Những điều tầm thường, ngu xuẩn. Anh không
biết nấu một bữa ăn hoặc giặt giũ hoặc ngay cả
dọn giường ḿnh sao cho thích hợp. Đàn ông chúng
anh có quá nhiều điều là tất nhiên đấy!
- Louis, em cũng cảm thấy bất lực. Edward là cái ô của em và khi
trời mưa mà không có anh ấy ở đấy để bảo vệ em, em hầu như chết
đuối.
Họ ngủ.
Bây giờ họ lại làm t́nh, từ từ và âu yếm, như đống lửa dồn lại,
ngọn lửa nóng dần, thú vị hơn.
Hầu như trọn vẹn. Hầu như. Bởi v́ có một câu hỏi trong đầu Mary
và nàng biết nàng không dám hỏi: "Anh đă có vợ con không,
Louis?"
Lúc nàng hỏi câu ấy nàng biết mọi việc giữa họ sẽ chấm dứt măi
măi. Louis sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng v́ nàng đă nghi ngờ
chàng. "Mike Slade quỷ quái thật", nàng nghĩ thế. "Hắn quỷ quái
thật".
Louis đang chăm chú nh́n nàng.
- Em đang nghĩ ǵ thế?
- Chẳng có ǵ cá. anh yêu.
"Anh đang làm ǵ ở con đường phụ tối tăm ấy khi bọn ấy định bắt
cóc em, hở Louis?"
o0o
Tối hôm ấy họ ăn trên sân thượng lộ thiên và Louis gọi Cemurata.
rượu dâu tây làm tại những vùng núi gần đấy.
Thứ bảy, họ đi xe điện lên một đỉnh núi. Khi họ trở về, họ bơi ở
hồ bơi trong nhà, làm t́nh trong pḥng tắm hơi riêng và chơi bài
but với một đôi vợ chồng người Đức lấy nhau muộn đang hưởng tuần
trăng mật.
Buổi tối, họ lái xe đến Eintrul, một tiệm ăn thôn dă trên núi. Ở
đấy họ ăn tối trong căn pḥng rộng với một ḷ sưởi để trống trải
với một đống lửa cháy ào ào. Có những giá nến bằng gồ treo trên
trần và những vật kỷ niệm săn bắn trên tường phía trên ḷ sưởi.
Căn pḥng được thắp sáng bằng nến và xuyên qua cửa sổ, họ có thể
trông thấy những ngọn đồi tuyết phủ bên ngoài. Một khung cảnh
tuyệt vời với một người bạn đường tuyệt vời.
Và cuối cùng. quá sớm, đă đến lúc phải đi.
"Đă đến lúc trở về thế giới thật". Mary nghĩ thế. Và thế giới
thật như thế nào? Một nơi đe doạ, bắt cóc, và những chữ nguệch
ngoạc ghê tởm viết trên tường văn pḥng nàng.
o0o
Chuyến đi trở về thú vị và thoải mái. Sự căng thẳng t́nh dục
trên chuyến đi lên đă nhường chỗ cho một cảm giác đầm ấm, thoải
mái, dễ chịu. Ở bên Louis thật là ấm cúng.
Lúc họ gần đến vùng ngoại ô của Bucarest, họ lái ngang qua những
đám hoa hướng dương xoay về hướng mặt trời.
- Ḿnh đấy - Mary sung sướng nghĩ thế. - Cuối cùng, ḿnh đi
trong ánh nắng mặt trời.
o0o
Beth và Tim nôn nóng đợi mẹ trở về.
- Có phải mẹ định kết hôn với Louis không? - Beth hỏi.
Mary sửng sốt. Chúng đă thốt ra những lời mà nàng không dám tự
cho phép ḿnh nghĩ đến.
- Nào, mẹ có định không?
- Mẹ không biết, - nàng nói một cách thận trọng.
- Các con có phiền nếu mẹ làm thế không?
- Ông ấy không phải là ba, - Beth từ từ đáp, - nhưng Tim và con
đă bỏ phiếu. Chúng con thích ông ấy.
- Mẹ cũng vậy, - Mary sung sướng đáp. - Mẹ cũng thế!
o0o
Có độ một chục hoa hồng đỏ với một ḍng chữ: "Cám ơn em".
Nàng đọc tấm thiếp. Và tự hỏi có phải chàng đă gửi hoa cho Renée
không? Và có phải chàng đă có một cô Renée và hai đứa con gái
không? Và ghét ḿnh v́ điều ấy. Tại sao Mike Slade lại tạo ra
một lời dối trá kinh khủng như thế? Chẳng có cách nào để nàng
kiểm tra cả. Và lúc ấy, Eddie Maltz, Lănh sự chính trị, cũng là
nhân viên CIA, bước vào văn pḥng nàng.
- Bà trông khoẻ đấy! Thưa bà Đại sứ. Dịp cuối tuần của bà vui
không?
- Vâng, cám ơn ông.
Họ bỏ ra một lúc để thảo luận về một đại tá Rumani thăm ḍ Maltz
về việc đào ngũ.
- Ông ta sẽ là một tài sản giá trị cho chúng ta đấy ông ta sẽ
mang theo một số tin tức hữu ích. Tối nay, tôi sẽ gửi đi một bức
điện mật, nhưng tôi muốn bà hăy sẵn sàng để nhận một cơn thịnh
nộ của Ionescu.
- Cám ơn ông, Maltz!
Ông ta đứng dậy bỏ đi.
Đột nhiên Mary cao hứng bảo.
- Hăy đợi đă.
- Tôi… tôi muốn biết là liệu tôi có thể xin ông một ân huệ được
không?
- Được.
Nàng bỗng cảm thấy ngượng nghịu để tiếp tục.
- Đấy là việc cá nhân và kín đáo.
- Nghe như phương châm của chúng ta đấy, - Maltz mỉm cười.
- Tôi cần một số tin tức về một bác sĩ tên Louis Desforges. Ông
đă nghe đến ông ấy chưa?
- Vâng, thưa bà. Ông ấy là tuỳ viên của Toà đại sứ Pháp. Bà muốn
biết ǵ về ông ấy?
Điều này sẽ c̣n khó hơn cả điều nàng đă tưởng tượng. Đấy là một
sự phản bội.
- Tôi muốn biết có phải bác sĩ Desforges đă có lập gia đ́nh và
có hai con không. Ông cho rằng ông có thể t́m hiểu được không?
- Hai mươi bốn giờ sẽ đủ sớm không? - Maltz hỏi.
- Vâng, cám ơn ông.
o0o
Hăy tha thứ cho em, Louis. Sau đó một lúc, Mike Slade bước vào
văn pḥng Mary.
- Chào bà.
- Chào ông.
Ông ta đặt một tách cà phê lên bàn giấy của nàng. Có một điều ǵ
đấy trong thái độ của ông ta có vẻ thay đổi một cách tế nhị.
Mary không rơ đấy là điều ǵ nhưng nàng có cảm giác rằng Mike
Slade đă biết tất cả về dịp nghỉ cuối tuần của nàng. Nàng không
biết ông ta có cho gián điệp theo dơi nàng và báo cáo về các
hoạt đọng của nàng không.
Nàng hớp một ngụm cà phê. Ngon như thường lệ, Đấy là điều duy
nhất Mike Slade làm giỏi, - Mary nghĩ thế.
- Chúng ta có một số vấn đề! - Ông ta nói.
Và trong buổi sáng c̣n lại, họ tham dự vào một cuộc thảo luận
bao gồm việc có thêm nhiều người Rumani muốn di trú sang Hoa Kỳ,
sự khủng hoảng tài chánh của Rumani, một người thuỷ quân lục
chiến đă làm một cô gái Rumani có bầu và hàng chục đề tài khác.
Cuối cuộc thảo luận, Mary mệt mỏi hơn thường lệ.
Mike Slade nói:
- Đêm nay khai mạc kịch múa do Corina Socoli biểu diễn!
Mary nhận ra cái tên ấy. Nàng là một trong những diễn viên chính
của thế giới.
- Tôi có một vé nếu bà thích.
- Không cám ơn. - Nàng nghĩ đến lần trước Mike đă cho nàng vé
xem hát và cái điều đă xảy ra. Ngoài ra nàng sẽ bận việc. Nàng
được mời đi ăn tối tại Toà đại sứ Trung Quốc và gặp Louis tại
dinh sau đấy.
Sẽ không thích hợp nếu họ bị nh́n thấy đi với nhau quá nhiều ở
nơi công cộng. Nàng biết rằng nàng đă phá luật lệ bằng cách dan
díu với một nhân viên của một Toà đại sứ khác. Nhưng đây không
phải là một cuộc t́nh ngẫu nhiên.
Lúc Mary mặc quần áo đi ăn tối, nàng mở tủ ra dê lấy chiếc áo
dài dạ tiệc và nhận thấy người giúp việc đă giặt thay v́ tẩy nó.
Chiếc áo đă bị hỏng.
Ḿnh sẽ cho cô ta nghỉ việc, Mary nghĩ một cách giận dữ. Trừ phi
ḿnh không thể. Những luật lệ của họ quỷ quái thật.
Nàng bỗng cảm thấy kiệt sức. Nàng buông người lên giường.
Ḿnh ước ǵ tối nay ḿnh không phải đi. Nằm đây ngủ th́ tốt biết
mấy. Nhưng bà phải đi, bà Đại sứ ạ. Quốc gia của bà đang trông
cậy ở bà đấy.
Nàng nằm đấy tưởng tượng. Nàng sẽ nằm trên giường thay v́ đi dự
tiệc. Vị Đại sứ Trung Quốc sẽ đón những vị khách khác và sốt
ruột đợi nàng. Cuối cùng, bữa ăn tối sẽ được thông báo. Đại sứ
Mỹ đă không đến dự. Đấy là một sự lăng nhục cố ư. Trung Quốc đă
mất mặt. Đại sứ Trung Quốc sẽ gửi một công điện mật và khi Thủ
tướng của ông ta đọc, ngài sẽ nổi cơn thịnh nộ. Ngài sẽ điện
thoại cho Tổng thống Hoa Kỳ để phản kháng. Cả ông lẫn bất kỳ ai
khác đều không thể ép buộc Đại sứ của tôi tham dự các bữa tiệc
của các ông cả. Tổng thống Ellison sẽ hét lại. Vị Thủ tướng sẽ
la lên,"Không ai có thể nói với tôi như thế được".
Mary ngồi dậy và nặng nhọc suy nghĩ:
- Tốt hơn là ḿnh đến dự bữa tiệc quỷ quái ấy.
Buổi tối là cảnh mập mờ của những khuôn mặt quen thuộc trong các
ngoại giao đoàn. Mary chỉ mơ hồ nhớ những người khác trong bàn
của nàng.
Nàng không thể chờ đợi để về nhà.
Lúc Florian đưa nàng trở về dinh, nàng mỉm cười mơ màng: "Ḿnh
không biết Tổng thống Ellison có nhận ra ḿnh đă ngăn chặn cuộc
chiến tranh hạt nhân tối nay không?"
o0o
Sáng hôm sau, khi Mary đến văn pḥng, nàng cảm thấy c̣n tệ hại
hơn nữa. Nàng đau đầu và buồn nôn. Điều duy nhất mà nàng cảm
thấy đỡ hơn là sự thăm viếng của Eddie Maltz.
Nhân viên CIA nói:
- Tôi đă có tin do bà yêu cầu Bác sĩ Louis đă kết hôn cách đây
13 năm. Tên vợ ông Renée. Hai con gái, 10 và 12, Phillipa và
Geneviève. Họ bị bọn khủng bố sát hại tại Algerie, có lẽ là một
hành động trả thù vị bác sĩ đă chiến đấu chống lại chúng trong
một cuộc hoạt động bí mật. Bà cần tin tức nào khác không?
- Không, - Mary sung sướng đáp. - Tốt đấy, cám ơn ông.
o0o
Lúc uống cà phê sáng, Mary và Mike Slade thảo luận về chuyện
viếng thăm sắp đến của một nhóm sinh viên đại học.
- Họ muốn gặp Chủ tịch Ionescu đấy.
- Tôi sẽ xem tôi có thể làm ǵ được, - Mary nói, giọng nàng líu
nhíu.
- Bà có sao không?
- Tôi chỉ mệt thôi.
- Điều bà cần là một tách cà phê khác thôi. Nó sẽ làm bà phấn
khởi lại. Tôi không nói đùa đâu?
o0o
Lúc chiều tối, Mary cảm thấy càng mệt tệ hơn.
Nàng gọi điện cho Louis huỷ bỏ cuộc hẹn ăn tối. Nàng cảm thấy
quá bệnh hoạn để gặp bất kỳ ai. Nàng mong có bác sĩ Mỹ tại
Bucarest. Có lẽ Louis sẽ biết nàng bị chứng ǵ. "Nếu ḿnh không
qua khỏi, ḿnh sẽ gọi anh ấy".
Dorothy Stone bảo y tá mang dến một số thuốc Tylenol có ở quầy
dược. Nó chẳng giúp ǵ được cả.
Viên bí thư của Mary lo lắng.
- Bà trông thật dễ sợ đấy, thưa bà Đại sứ. Bà nên nằm nghỉ.
- Tôi sẽ khoẻ thôi, - Mary lẩm bẩm.
o0o
Một ngày như có cả ngh́n giờ. Mary gặp các sinh viên, một số
viên chức Rumani, một chủ ngân hàng Mỹ, một viên chức USIS, Cơ
quan Thông Tin Hoa Kỳ và ngồi suốt một bữa dạ tiệc tại Toà đại
sứ Hà Lan. Cuối cùng khi nàng về đến nhà nàng nằm lăn ra giường.
Nàng không thể ngủ được. Nàng cảm thấy sốt và bị hàng loạt những
cơn ác mộng. Nàng đang chạy dọc theo vô số hành lang hỗn độn và
mỗi lần rẽ vào một góc, nàng đụng phải một người nào đấy đang
viết những câu thô bỉ bằng máu. Nàng chỉ có thể thấy gáy của
người đàn ông thôi. Rồi Louis xuất hiện và một chục người đang
cố gắng lôi chàng vào trong một chiếc xe. Mike Slade chạy dọc
theo đường hét. "Hăy giết nó đi. Nó không có gia đ́nh ǵ cả".
Mary thức giấc, toát mồ hôi lạnh. Căn pḥng nóng không chịu
được. Nàng tung chăn ra và bỗng lạnh run. Răng nàng bắt đầu đánh
vào nhau lập cập, "Lạy Chúa, nàng nghĩ, Ḿnh bị ǵ thế này?".
Nàng thức suốt đêm c̣n lại, sợ phải ngủ lại, sợ những giấc mơ
của nàng.
o0o
Mary phải dùng tất cả nghị lực để đứng dậy và đi đến Toà Đại sứ
vào sáng hôm sau. Mike Slade đang chờ nàng.
Ông ta nh́n nàng vẻ trách móc và nói:
- Bà trông không khoẻ mấy. Tại sao bà không bay đến Franfurt và
thăm bác sĩ của chúng ta ở đấy!
- Tôi khoẻ thôi.
Môi nàng khô và nứt nẻ và nàng cảm thấy hoàn toàn bị mất nước.
Mike trao cho nàng một tách cà phê.
- Tôi có những số liệu thương mại mới cho bà đây. Người Rumani
sẽ cần nhiều ngũ cốc hơn là chúng ta nghĩ. Đây là cách chúng ta
có thể đầu tư trên vấn đề ấy!
Nàng cố gắng chú ư, nhưng giọng của Mike chỉ c̣n nghe loáng
thoáng.
Dù thế nào, nàng cũng cố gắng chống cự qua ngày làm việc. Louis
đă gọi điện thoại hai lần.
Mary nói với bí thư của nàng hăy bảo chàng rằng nàng đang họp.
Nàng đang cố gắng ǵn giữ chút đỉnh sức lực c̣n lại để tiếp tục
công việc.
Khi Mary vào giường tối hôm ấy, nàng có thể cảm giác được thân
nhiệt đă tăng lên. Cả người nàng đau nhức. "Ḿnh bệnh thật sự
rồi, nàng nghĩ thế. Ḿnh có cảm giác như ḿnh đang hấp hối".
Bằng một cố gắng mạnh mẽ, nàng với tay kéo dây chuông. Carmen
xuất hiện.
Nàng nh́n Mary sửng sốt.
- Bà Đại sứ? Việc ǵ…
Giọng Mary khàn khàn.
- Bảo Sabina gọi đến Toà đại sứ Pháp. Tôi cần bác sĩ Desforges…
o0o
Mary mở mắt ra và chớp mắt. Có hai bóng mờ của Louis đứng đấy
ông đến bên giường nàng. Ông cúi xuống và nh́n kỹ vào khuôn mặt
đó bừng của nàng.
- Lạy Chúa, điều ǵ đă xảy ra với em? - Ông sờ trán nàng. Nó
nóng khủng khiếp. - Em đă lấy nhiệt độ chưa?
- Em không muốn biết. Nói chuyện thực là đau đớn.
Louis ngồi bên mép giường.
- Em yêu, em bệnh bao lâu rồi?
- Mới mấy ngày thôi. Có lẽ chỉ là do một loại siêu vi trùng nào
đấy.
Louis thăm mạch nàng. Nó yếu và nhỏ rứt.
Trong lúc ông chồm tới, ông ngửi được hơi thở của nàng.
- Hôm nay em có ăn ǵ với tỏi không?
Nàng lắc đầu.
- Hai ngày rồi em không ăn ǵ cả - Giọng nàng chỉ là một tiếng
th́ thào.
Ông chồm tới và nhẹ nhàng vạch mí mắt của nàng.
- Em có khát không?
Nàng gật đầu.
- Đau đớn, co rút bắp thịt, nôn, buồn nôn? Tất cả đấy! - nàng
nghĩ một cách nặng nề.
Nàng hỏi lớn.
- Em bị ǵ thế, Louis?
- Em có cảm thấy muốn trả lời một số câu hỏi không?
Nàng nhẫn nhịn.
- Em sẽ cố gắng.
Ông cầm lấy tay nàng.
- Em bắt đầu cảm thấy như thế này từ bao giờ.
- Hôm sau ngày chúng ta ở trên núi về. - Giọng nàng th́ thào.
- Em có nhớ đă ăn hoặc uống thứ ǵ làm cho em cảm thấy đau sau
đấy không?
Nàng lắc đầu.
- Em cảm thấy càng ngày càng tệ hơn à?
Nàng gật đầu.
- Em có ăn sáng tại dinh với lũ trẻ không?
- Thường thường, có.
- Và trẻ nhỏ vẫn cảm thấy khoẻ chứ?
Nàng gật đầu.
- C̣n bữa ăn trưa th́ sao? Mỗi ngày em có ăn trưa cùng một địa
điểm không?
- Không. Đôi khi em ăn tại Toà đại sứ, đôi khi em có những cuộc
họp tại các nhà hàng. - Giọng nàng th́ thào.
- Có địa điểm duy nhất nào em ăn tối đều đặn hoặc có thứ ǵ em
ăn đều đặn không?
Nàng cảm thấy quá mệt để tiếp tục câu chuyện. Nàng mong ông đi
đi. Nàng nhắm mắt lại.
Ông lay nhẹ nàng.
- Mary, hăy thức đi. Hăy nghe anh đây. - Có một điều lo lắng vô
cùng trong giọng nói của ông. - Có người nào mà em ăn chung liên
tiếp không?
Nàng nhướng mắt lên với ông ngái ngủ.
- Không. - Tại sao chàng lại hỏi tất cả những câu hỏi này? - -
Siêu vi trùng đấy! - nàng lẩm bẩm. - Phải không?
Ông hít một hơi mạnh.
- Không. Có ai đầu độc em đấy.
Thân thể nàng như có một luồng điện chạy qua.
Nàng mở to mắt ra.
- Cái ǵ thế? Em không tin.
- Ông cau mày. - Anh nói rằng đấy là chất độc Arsen đấy chỉ có
điều rằng chất Arsen không có bán tại Rumani.
Mary bỗng cảm thấy run rẩy v́ sợ hăi.
- Ai đă định đầu độc em chứ. - Ông bóp tay nàng lại. - Em yêu,
em phải suy nghĩ. Em có chắc rằng em không ăn theo định kỳ cố
định nào cả, ở đấy có ai đấy cho em ăn hoặc uống một cái ǵ đấy
mỗi ngày chứ?
- Dĩ nhiên không, - Mary phản đối một cách yếu ớt.
- Em đă bảo anh... em… cà phê. Mike Slade. Thức uống đặc biệt tự
chế của tôi. - Ồ, lạy Chúa!
- Ǵ thế?
Nàng hắng giọng và cố gắng nói:
- Mike Slade mang cà phê cho em mỗi buổi sáng. Ông ta luôn luôn
ở đấy đợi em.
Louis trố mắt nh́n nàng.
- Không. Không thể là Mike Slade được. Ông ta có lư do ǵ để
định giết em!
- Ông ta… ông ta muốn loại trừ em đấy.
- Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau. - Louis khẩn trương bảo. -
Việc đầu tiên chúng ta phải làm là chữa bệnh cho em. Anh muốn
đưa em đến bệnh viện ở đây, nhưng Toà đại sứ của em sẽ không cho
phép. Anh sẽ đi lấy cái ǵ đó cho em. Anh sẽ trở lại ít phút
thôi.
Mary nằm đấy cố gắng nắm ư nghĩa của điều Louis đă nói với nàng.
Arsen. Có ai đấy cho ḿnh uống chất Arsen. Điều bà cần là một
tách cà phê nữa. Nó sẽ làm bà cảm thấy đỡ hơn. Tôi tự nấu lấy
đấy.
Nàng từ từ ngất đi rồi tỉnh lại v́ tiếng của Louis:
- Mary!
Nàng cố mở mắt ra. Ông ta ở bên giường nàng, đang lấy một ống
tiêm ra khỏi cái túi nhỏ.
- Chào Louis. Em rất vui v́ anh có thể đến được… - Mary lẩm bẩm.
Louis sờ soạng t́m một tĩnh mạch trên cánh tay nàng và cắm vào
đấy một mũi kim dưới da.
- Anh tiêm cho em một liều thuốc Bal, đấy là thuốc giải độc
Arsen. Anh sẽ tiêm xen kẽ với nó bằng penicillamine. Anh sẽ tiêm
cho em một mũi nữa vào sáng mai, Mary!
Nàng ngủ mất.
Sáng hôm sau, bác sĩ Louis Desforges tiêm cho Mary một mũi và
một mũi khác vào buổi chiều.
Hiệu quả của thuốc thật nhiệm màu. Từng triệu chứng bắt đầu biến
đi dần. Ngày hôm sau nhiệt độ và các dấu hiẹu sống của Mary hầu
như hoàn toàn b́nh thường.
Louis ở trong pḥng ngủ của Mary, bỏ mũi kim trích dưới da vào
trong một túi giấy để những kẻ ṭ ṃ trong tổ giúp việc không
thể trông thấy. Mary cảm thấy kiệt quệ và yếu ớt như nàng đă
trải qua một cơn bệnh lâu ngày nhưng tất cả đau đớn và khó chịu
không c̣n nữa.
- Đă hai lần anh cứu mạng cho em đấy.
Louis nh́n nàng khiêm tốn:
- Anh nghĩ rằng tốt nhất, chúng ta nên t́m ra kẻ nào định làm
việc ấy.
- Chúng ta làm cách nào.
- Anh đă kiểm tra tại các Toà đại sứ khác nhau. Chẳng có Toà đại
sứ nào mang theo chất Arsen cả. Anh chưa có thể t́m hiểu Toà đại
sứ Mỹ.
- Anh muốn em làm điều ǵ đấy giùm anh. Em có nghĩ rằng ngày
mai, em sẽ cảm thấy khá khoẻ để đi làm được không?
- Em nghĩ thế.
- Anh muốn em đến quầy dược phẩm trong Toà đại sứ của em. Hăy
bảo họ rằng em cần thuốc trừ sâu. Hăy nói rằng em bị rắc rối với
sâu bọ trong vườn và hăy hỏi Antrol. Thứ ấy chứa chất Arsen!
Mary nh́n ông bối rối.
- Vấn đề là ǵ?
- Anh có linh cảm rằng có lẽ chất Arsen đă được đưa vào
Bucarest. Nếu ở đâu có, sẽ là tại hiệu thuốc của Toà Đại sứ. Bất
cứ ai đặt mua một chất độc nào đều phải kư tên vào. Khi em kư
mua Antrol, hăy xem những tên nào ở trên tờ giấy?
o0o
Gunny hộ tống Mary qua cửa Toà đại sứ.
Nàng bước đi dọc theo hành lang dài đến quầy dược phẩm, ở đó có
một cô y tá đang làm việc sau một buồng nhỏ.
Cô quay lại lúc trông thấy Mary.
- Chào bà Đại sứ. Bà đă cảm thấy đỡ chưa?
- Vâng, cám ơn cô.
- Tôi có thể lấy cho bà ǵ không?
Mary hít một hơi căng thẳng.
- Người làm vườn của tôi bảo tôi rằng ông ấy gặp rắc rối với sâu
bọ trong vườn. Tôi không biết liệu cô có thể có một thứ ǵ để
giúp… như Antrol không?
- À, vâng. Quả thực, chúng tôi có một số Antrol - cô y tá nói.
Cô với ra cái giá đằng sau và nhặt lên một cái lon có dán nhăn
độc dược trên đấy "Kiến tràn vào phá hoại là điều rất bất thường
vào lúc này trong năm". Cô đặt một tờ biểụ mẫu trước mặt Mary. -
Bà sẽ phải kư vào đă, nếu bà không phiền. Trong đấy có chất
Arsen đấy.
Mary trố mắt nh́n vào tờ biểu mẫu đặt trước mặt nàng. Chỉ có một
cái tên trên đấy: Mike Slade.
Chương 26
Khi Mary
t́m cách điện thoại cho Louis Desforges để báo cho ông biết điều
nàng đă biết được đường dây của ông bận. Ông đang nói chuyện với
Mike Slade. Bản năng đầu tiên của bác sĩ Desforges là báo cáo về
cố gắng giết hại Mary, có điều là ông không thể tin được rằng
Slade là người có trách nhiệm. Và như thế, Louis đă quyết định
tự ḿnh điện thoại cho Mike Slade.
- Tôi vừa từ biệt bà Đại sứ của ông, - Louis Desforges bảo. - Bà
ấy sẽ sống được.
- À, tin hay đấy thưa bác sĩ. Tại sao bà ta không sống được nhỉ?
Giọng của Louis có vẻ thận trọng.
- Có ai đấy đă đầu độc bà ấy.
- Ông đang nói chuyện ǵ thế? - Mike chất vấn.
- Tôi nghĩ rằng ông biết điều tôi đang nói đến.
- Khoan đă! Ông nói lằng ông nghĩ tôi là người chịu trách nhiệm
th́ ông sai rồi. Tốt hơn ông và tôi nên nói chuyện riêng đi. Một
nơi nào đấy mà chúng tôi không thể bị nghe lén. Tối nay ông có
thể gặp tôi không?
- Mấy giờ?
- Tôi bận măi đến 9 giờ. Sao ông không gặp tôi trễ hơn ít phút
tại rừng Baneasa nhỉ? Tôi sẽ gặp ông tại suối nước và lúc ấy tôi
sẽ giải thích mọi việc!
Bác sĩ Desforges do dự:
- Rất tốt. Tôi sẽ gặp ông ở đó.
Ông gác máy và nghĩ: Mike Slade không lẽ nào lại ở đàng sau việc
này!
o0o
Khi Mary t́m cách gọi điện thoại lại cho Louis, ông đă đi khỏi.
Không ai biết ông ở đâu để t́m cả.
Mary và con dùng bữa ăn tối ở dinh.
- Mẹ trông thật khá hơn nhiều đấy, - Beth bảo. - Chúng con thật
lo lắng.
- Mẹ cảm thấy khoẻ rồi, - Mary trấn an nó. Và sự thật là thế. -
Cám ơn Chúa! Nhờ Louis!
Mary không thể nào đẩy Mike Slade ra khỏi tâm trí nàng. Nàng có
thể nghe giọng ông ta nói: "Cà phê của bà đây. Tôi tự pha lấy
đấy"
Giết nàng từ từ.
Nàng rùng ḿnh.
- Mẹ lạnh à? - Tim hỏi.
- Không con yêu.
Nàng không được để con nàng dính líu vào những cơn ác mộng của
nàng. Ḿnh có nên gửi chúng về quê một thời gian không? Mary
nghĩ thế.
Chúng có thể ở với Florence và Douglas. Và rồi nàng nghĩ: Ḿnh
có thể đi với chúng, nhưng điều ấy là nhút nhát, một chiến thắng
cho Mike Slade và bất cứ ai ông ta cộng tác. Chỉ có một người
duy nhất mà nàng nghĩ đến, có thể giúp nàng được. Stanton
Rogers. Stanton sẽ biết phải làm ǵ với Mike.
Nhưng ḿnh không thể tố cáo ông ta không bằng chứng và ḿnh có
bằng chứng ǵ chứ? Rằng ông ta pha cà phê cho ḿnh mỗi buổi sáng
à?
Tim đang nói với nàng: "Do đó chúng con sẽ hỏi xem chúng con có
thể đi với họ không?"
- Xin lỗi con, con nói ǵ vậy?
- Con nói rằng Nikolai đă hỏi chúng con xem chúng con có thể đi
cắm trại với bạn ấy và gia đ́nh bạn ấy vào dịp cuối tuần sau
không?
- Không. - Giọng của nàng gay gắt hơn dự định của nàng. -Mẹ muốn
cả hai con phải ở gần dinh.
- C̣n việc học th́ sao? - Beth hỏi.
Mary do dự. Nàng không thể giữ chúng nó làm tù nhân ở đây và
nàng không muốn báo động cho chúng nó.
- Tốt thôi. Chỉ khi nào Florian đưa các con đến đấy và đưa các
con vể. Không một ai khác đấy!
Beth nh́n nàng đăm đăm.
- Mẹ ơi, có chuyện ǵ khỡng?
- Dĩ nhiên không? Mary nói nhanh. - Tại sao con hỏi thế?
- Con không biết. Có ǵ đấy trong không khí đấy.
- Cho chị ấy nghỉ đi. - Tim bảo. - Chị ấy bị bệnh cúm Rumani
đấy!
Một ư hay đấy! Mary nghĩ thế. Đầu độc bằng Arsen - cúm Rumani.
- Tối nay chúng con có thể xem phim không? - Tim hỏi.
- Tối nay chúng con được phép xem phim không chứ? - Mary chỉnh
hắn.
- Có nghĩa là "được" - chứ?
Mary không dự định ủng hộ việc xem phim, nhưng nàng vừa qua đă
sống quá ít thời gian với con nàng nên nàng quyết định thết đăi
chúng một buổi.
- Nó có nghĩa là "được" đấy.
- Cám ơn bà Đại sứ! - Tim hét lên. - Con phải chọn phim.
- Không. Em không được. Em đă chọn phim rồi. Lẽ nào chúng ta xem
lại phim: Những ḍng chữ Mỹ nguệch ngoạc?
Những ḍng chữ Mỹ nguệch ngoạc! Và đột nhiên Mary biết nàng có
thể chỉ cho Stanton Rogers bằng chứng nào.
o0o
Lúc nửa đêm, Mary bảo Carmen gọi taxi.
- Bà không muốn Florian lái xe đưa bà đi à? - Carmen hỏi. - Ông
ấy…
- Không.
Đây là một điều phải bí mật.
Taxi đến trong vài phút sau, Mary bước vào.
- Làm ơn đến Toà đại sứ Mỹ!
Tài xế taxi đáp.
- Toà đại sứ giờ này đă đóng cửa. Không có ai cả… - ông ta quay
lại và nhận ra nàng. - Bà Đại sứ. Đấy là một vinh dự lớn đấy. -
Anh ta bắt đầu lái đi. - Tôi nhận ra bà nhờ tất cả các h́nh ảnh
của bà in trong các báo và tạp chí của chúng tôi. Bà h́nh như
nổi tiếng tương đương với những lănh tụ vĩ đại của chúng tôi
đấy.
Những người khác trong Toà đại sứ đều b́nh luận về tất cả những
điều viết về nàng đăng trên báo chí Rumani.
Anh tài xế tiếp tục lải nhải.
- Tôi thích người Mỹ. Họ là những người tốt bụng. Tôi hy vọng
rằng kế hoạch giữa các dân tộc của Tổng thống bà có kết quả
Những người Rumani chúng tôi đều ủng hộ kế hoạch đấy. Đây là lúc
thế giới có hoà b́nh đấy.
Nàng chẳng c̣n ḷng dạ nào để thảo luận bất cứ điều ǵ cả.
Khi họ đến Toà đại sứ, Mary chỉ một địa điểm ghi Parcare cu
Locuri Rezervate.
- Xin vui ḷng lái đến đây và trở lại đón tôi trong một giờ nữa:
Tôi sẽ trở về dinh.
- Được, thưa bà Đại sứ.
Một người lính thuỷ quân lục chiến bảo vệ đi về hướng chiếc
taxi.
- Ông không thể đậu ở đây, đây là…
Hắn nhận ra Mary và chào.
- Xin lỗi. Chào bà Đại sứ!
- Chào anh - Mary bảo.
Người lính thuỷ quân lục chiến đưa nàng đến lối vào và mở cửa
cho nàng.
- Tôi có thể giúp bà không?
- Không. Tôi sẽ vào văn pḥng tôi một chốc.
- Vâng, thưa bà. - Hắn nh́n nàng đi dọc hành lang.
Mary bật đèn trong văn pḥng nàng và nh́n những bức tường có
những câu thô bỉ đă được xoá đi. Nàng đi qua cánh cửa thông với
văn pḥng của Mike Slade và bước vào. Căn pḥng ch́m trong bóng
tối. Nàng bật đèn và nh́n quanh.
Trên bàn giấy ông ta chẳng có giấy tờ ǵ cả.
Nàng bắt đầu lục lọi các ngăn kéo. Trống rỗng, ngoại trừ những
tập sách mỏng những thông cáo và những thời khoá biểu.
Những vật vô tội sẽ chẳng có công dụng ǵ cho một cô hầu pḥng
ṭ ṃ nào cả. Đôi mắt của Mary ḍ xét kỹ văn pḥng. Nó phải có ở
đâu đây. Chẳng có nơi nào khác có thể giấu nó được và không lẽ
ông ta mang nó theo người.
Nàng mở các ngăn kéo và bắt đầu xem xét trở lại, chậm dăi và cẩn
thận. Khi nàng xem xét đến một ngăn kéo cuối cùng, nàng cảm thấy
có một cái ǵ cứng bên trong, sau một đống giấy tờ. Nàng lôi nó
ra, cầm nó trong tay và trố mắt nh́n nó.
Đấy là một hộp sơn xịt màu đỏ.
o0o
Ít phút sau chín giờ, bác sĩ Louis Desforges đợi ở rừng Baneasa,
gần con suối. Ông tự hỏi có phải ông đă sai lầm v́ không tố giác
Mike Slade không.
- Không, - Ông nghĩ thế. - Trước tiên ḿnh phải nghe ông ta có
ǵ để nói đă. Nếu ḿnh tố giác sai, điều ấy sẽ tiêu diệt ông ta
đấy.
Mike Slade bỗng xuất hiện như bóng tối.
- Cám ơn v́ đă đến. Chúng ta có thể làm sáng tỏ việc này rất
nhanh. Ông bảo trên điện thoại rằng ông nghĩ có ai đấy đầu độc
Mary Ashley à?
- Tôi biết, có người cho bà ấy dùng chất Arsen.
- Và ông nghĩ rằng tôi có trách nhiệm trong việc đó?
- Có thể ông đă bỏ vào cà phê của bà ấy, một lần một ít.
- Ông đă báo cáo điều này với ai chưa?
- Chưa. Tôi muốn nói chuyện với ông trước.
- Tôi hài ḷng v́ ông đă làm như thế. - Mike bảo.
Ông ta rút tay ra khỏi túi. Trong tay là một khẩu súng ngắn
magnum cỡ 475.
Louis trố mắt nh́n.
- Cái ǵ… ông làm ǵ đấy?
- Hăy nghe tôi! Ông không thể…
Mike Slade bóp c̣ súng và nh́n ngực của người đàn ông Pháp nổ
thành một đám mây đỏ.
Chương 27
Trong Toà
đại sứ Mỹ, Mary đang trong pḥng cách âm điện thoại về văn pḥng
Stanton Rogers theo đường dây an toàn. Lúc ấy là một giờ sáng
tại Bucarest và 8 giờ sáng tại Washington, DC, Mary biết viên bí
thư của Stanton Rogers luôn luôn đến văn pḥng sớm.
- Văn pḥng ông Rogers.
- Đây là Đại sứ Ashley. Tôi biết rằng ông Rogers đang ở Trung
Quốc với Tổng thống. Nhưng đây là việc khẩn cấp nên tôi muốn nói
chuyện với ông càng sớm càng tốt. Có cách nào tôi có thể gặp ông
ấy ở đấy không?
- Xin lỗi bà Đại sứ. Lộ tŕnh của ông ấy rất co dăn. Tôi chẳng
có số điện thoại nào của ông ấy cả.
Mary cảm thấy tim nàng như rụng xuống.
- Khi nào bà có tin của ông ấy?
- Thật khó nói. Ông ấy và Tổng thống có một lịch tŕnh bận rộn.
Có lẽ có ai ở Bộ Ngoại giao có thể giúp bà được không?
- Không, - Mary buồn rầu nói. - Không ai khác có thể giúp tôi
cả. Cám ơn bà.
Nàng ngồi một ḿnh trong pḥng, nh́n trừng trừng vào hư vô, ở
giữa những thiết bị tinh vi nhất thế giới nhưng chẳng có cái nào
có công dụng ǵ cho nàng cả. Mike Slade đang định sát hại nàng.
Nàng phải cho ai đấy biết. Nhưng ai? Ai nàng có thể tin tưởng?
Người duy nhất biết Slade đang định làm ǵ là Louis Desforges.
Mary lại thử quay số về nhà ông, nhưng cũng không có tiếng trả
lời nào cả. Nàng nhớ lại điều Stanton Rogers đă bảo nàng: "Nếu
bà muốn gửi cho tôi bất cứ công điện nào mà bà không muốn cho
bất cứ ai khác đọc, mật mă ở đầu công điện là ba chữ "X"
Mary vội trở về văn pḥng nàng và thảo một công điện khẩn
gửi Stanton Rogers. Nàng ghi ba chữ "X" - trên đầu. Nàng rút ra
quyển sách mật mă đen và cẩn thận mă hoá điều nàng đă viết. Ít
nhất, nếu bây giờ có bất cứ điều ǵ xảy ra cho nàng. Stanton
Rogers sẽ biết ai là người chịu trách nhiệm.
Mary đi bộ dọc hành lang đến pḥng liên lạc.
- Chào bà Đại sứ. Tối nay bà làm việc khuya đấy!
- Vâng, - Mary nói. - Có một công điện tôi muốn gửi đi. Tôi muốn
nó được chuyển đi ngay.
- Tôi sẽ đích thân lo việc ấy.
- Cám ơn ông. - Nàng trao cho ông ta bức điện và hướng về phía
cửa trước. Nàng muốn ở gần con nàng kinh khủng.
Trong pḥng liên lạc, Eddie Maltz giải mă công điện mà Mary đă
trao cho ông ta. Khi giải xong, ông ta đọc lại hai lần và cau
mày. Ông ta bước đến máy xé vụn, ném bức điện vào trong đấy và
trông nó biến thành hoa giấy.
Rồi ông ta gọi điện cho Floyd Baker, Bộ trưởng Ngoại giao. Bí
danh: Thor.
o0o
Lev Pasternak mất hai tháng để đi theo con đừờng ṃn loanh quanh
dẫn đến Bucarest Aires.
SIS và nửa chục cơ quan khác khắp thế giới đă giúp nhận dạng
Angel là kẻ sát nhân. Mossad đă cho chàng biết tên của Neusa
Munez, t́nh nhân cửa Angel. Tất cả đều muốn loại trừ Angel.
Đối với Lev Pasternak, Angel đă trở thành một điều ám ảnh. Bởi
v́ sự thất bại của Lev Pasternak, Marin Groza đă chết và
Pasternak không bao giờ có thể tự tha thứ ḿnh về điều ấy. Tuy
nhiên chàng có thể chuộc lỗi. Và chàng dự định như thế.
Chàng không trực tiếp tiếp xúc với Neusa Munez. Chàng xác định
vị trí toà chung cư nơi mụ sống và canh chừng đợi Angel xuất
hiện. Sau năm ngày, khi không có dấu hiệu nào của hắn cả,
Pasternak mở cuộc tiến công của chàng. Chàng đợi đến lúc mụ đàn
bà đi khỏi và sau 15 phút lên lầu, mở khoá cửa của mụ và vào
trong gian nhà. Chẳng có h́nh ảnh, bút tích hoặc địa chỉ nào có
thể đưa chàng đến với Angel cả. Pasternak phát hiện những bộ
quần áo trong tủ. Chàng quan sát những nhăn hiệu Herrera, lấy đi
một chiếc áo veste ở móc áo và nhét dưới cánh tay chàng. Một
phút sau chàng ra đi, cũng lặng lẽ như lúc chàng đến.
Sáng hôm sau, Lev Pasternak bước vào tiệm Herrera. Tóc chàng rối
tung và quần áo chàng nhăn nhúm và người chàng bốc mùi whisky.
Viên giám đốc tiệm may quần áo đàn ông đến với chàng và nói một
cách không bằng ḷng.
- Cho phép tôi được giúp ngài chứ?
Lev Pasternak cười một cách ngượng ngập.
- Vâng, - chàng nói. - Nói thật với ông nhé, đêm qua tôi say bí
tỉ. Tôi đánh bạc với một số công tước Nam Mỹ trong pḥng khách
sạn của tôi. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng tôi đều say một tí đấy
bạn. Không biết cách nào, một trong những tên ấy - tôi không nhở
tên - đă bỏ chiếc áo veste lại trong pḥng tôi. - Lev đưa chiếc
áo veste lên, tay chàng không vững. - Nó mang nhăn của ông đấy,
nên ông nghĩ rằng ông có thể cho tôi biết nơi để trả lại cho
người ấy!
Viên giám đốc xem xét chiếc áo veste.
- Vâng, chúng tôi đă cắt may chiếc áo này. Tôi phải xem lại sổ
sách của chúng tôi đă. Tôi có thể gọi ông ở đâu?
- Ông không có thể đâu. - Lev Pasternak lẩm bẩm. - Tôi đang chơi
bài nơi khác. Nếu có một tấm danh thiếp, tôi sẽ gọi ông.
- Vâng. - Viên giám đốc đưa cho chàng tấm danh thiếp của ông ta.
- Ông sẽ không lấy mất chiếc áo veste đấy chứ? - Lev say mèm
hỏi.
- Chắc chắn là không - Viên giám đốc phật ư nói.
Lev Pasternak đập lên lưng ông ta nói.
- Tốt, chiều nay tôi sẽ gọi ông sau.
Chiều hôm ấy khi Lev từ pḥng khách sạn gọi đến, viên giám đốc
nói:
- Tên của người mà chúng tôi đă may chiếc áo veste là ngài H.R
de Mendoza. Ông ta thuê một dăy pḥng tại khách sạn Aurora, dăy
pḥng 417.
Lev Pasternak kiểm tra lại để chắc rằng cửa của chàng đă được
khoá. Chàng lấy trong tủ ra một chiếc vali, mang lên giường và
mở ra. Bên trong là một khẩu súng ngắn SIG-Saur 45 có ống hăm
thanh, món quà xă giao của một người bạn ở cơ quan an ninh
Arhentina.
Pasternak kiểm soát lại để biết chắc khẩu súng đă được nạp đạn
và ống hăm thanh an toàn.
Chàng đặt chiếc vali vào lại trong tủ và đi ngủ.
Lúc năm giờ sáng, Lev Pasternak lặng lẽ bước dọc theo hành lang
tầng bốn vắng người của khách sạn Aurora. Khi chàng đến pḥng
417, chàng nh́n chung quanh để biết chắc không ai trông thấy cả.
Chàng lần xuống ổ khoá và tra vào đó một sợi dây thép. Khi chàng
nghe cánh cửa xịch mở, chàng rút khẩu súng ngắn ra.
Chàng cảm thấy một cơn gió lùa khi cánh cửa bên hành lang mở ra
và trước khi Pasternak có thể xoay lại, chàng càm thấy có vật ǵ
đấy cứng và lạnh ấn vào sau cổ của chàng.
- Tôi không thích bị theo dơi! - Angel nói.
Lev Pasternak nghe tiếng clic của c̣ súng một giây trước khi óc
chàng vỡ toang.
o0o
Angel không chắc Pasternak đi một ḿnh hoặc cùng hành động với
ai khác, nhưng thận trọng thêm nữa vẫn thường là điều tốt. Cú
điện thoại đă đến và đă đến lúc phải đi. Trước tiên Angel phải
mua một ít đồ. Có một tiệm vải tốt ở đường Pueyrredon, đắt tiền,
nhưng Neusa xứng đáng với loại tốt nhất. Bên trong cửa hiệu mát
và lặng lẽ.
- Tôi muốn xem một chiếc áo b́nh thường mặc ở nhà, một cái ǵ
đấy có rất nhiều nếp xếp ấy - Angel nói.
Người nữ thư kư trố mắt nh́n.
- Và một chiếc quần lót xẻ đấy!
Mười lăm phút sau, Angel bước vào tiệm Frenkel. Các giá chất đầy
ví da, găng tay và cặp.
- Tôi muốn mua một chiếc cặp. Đen.
Nhà hàng El Aljire tại khách sạn Sheraton là một trong những nhà
hàng đẹp nhất tại Buenos Aires. Angel ngồi xuống một chiếc bàn
trong góc và đặt chiếc cập mới dưới bàn. Người hầu đến bàn.
- Xin chào!
- Tôi sẽ khởi đầu với món Pargo và sau đấy là món Parrillado với
Parotos và Verduras. Tôi sẽ quyết định đồ tráng miệng sau.
- Được!
- Pḥng xả hơi ở đâu?
- Ở sau, xuyên qua chiếc cửa xa kia và về bên trái!
Angel đứng dậy ra khỏi bàn và bước về hướng phía sau nhà hàng,
để lại chiếc cặp trên bàn. Ở đấy có một hành lang hẹp với hai
cửa nhỏ, một cửa để quí ông và một cửa để quí bà. Cuối hành lang
là cánh cửa đôi đưa đến nhà bếp bốc hơi, ồn ào. Angel đẩy một
cánh cửa ra và bước vào bên trong. Một quang cảnh hoạt động kỳ
lạ với những đầu bếp và phụ bếp lăng xăng ra vào cố gắng theo
kịp những nhu cầu cấp bách của giờ ăn trưa. Các người hầu bàn
vào nhà bếp mang những mâm đầy. Các đầu bếp la hét các hầu bàn
và các hầu bàn la hét các phụ hầu bàn.
Angel đi băng ngang qua căn pḥng và bước ra qua một cánh cửa
hậu đưa đến một con hẻm nhỏ.
Hắn đợi năm phút để chắc chắn không bị ai theo dơi.
Có một chiếc taxi ở góc đường. Angel cho tài xế địa chỉ ở số 1
Humberto, xuống xe cách đấy một khu nhà và gọi một chiếc taxi
khác.
- Donde por favor? (1)
- Aeropuerto(2) sẽ có một vé đi London đợi ở đấy. Vé hạng du
khách. Hạng nhất quá dễ lộ.
o0o
Hai giờ sau, Angel nh́n thành phố Buenos Aires biến mất dưới
những đám mây, như tṛ quỷ thuật của một pháp sư thần linh nào
đấy và tập trung vào nhiệm vụ trước mặt, suy nghĩ về những chỉ
thị đă được cho biết.
- Phải chắc chắn rằng bọn trẻ chết với bà ta. Cái chết của họ
phải ngoạn mục.
Angel không thích bị ra lệnh phải hoàn thành một hợp đồng như
thế nào. Chỉ có những kẻ không chuyên khá ngu xuẩn để khuyên bảo
những tay nhà nghề.
Angel mỉm cười.
- Họ sẽ chết cả và sẽ trông ngoạn mục hơn bất cứ ai nhận hợp
đồng vụ này.
Angel ngủ một giác say không mộng mị.
o0o
Sân bay Heathrow của London đông nghẹt du khách nghỉ hè và
chuyến taxi vào Mayfair mất hơn một tiếng đồng hồ. Hành lang của
Toà Churchill bận rộn với du khách ghi tên ra vào.
Một người trực tầng phụ trách xách hành lư của Angel. Tiền
puộc-boa khiêm tốn, chẳng có ǵ để cho người trực tầng sẽ nhớ
sau này. Angel bước đến dẫy thang máy của khách sạn, đợi đến lúc
một căn thang máy trống, mới bước vào bên trong.
Khi thang máy đang di chuyển, Angel ấn nút các tầng 5, 7, 9 và
10 và ra ở tầng 5. Bất cứ ai có thể nh́n từ hành lang có lẽ sẽ
bị bối rối.
Một cầu thang dùng để đi xuống đưa đến một hẻm nhỏ và năm phút
sau khi ghi tên vào Toà Churchill, Angel leo lên một chiếc taxi
về lại Heathrow.
Hộ chiếu ghi H.Rie Mendoza vé hàng không Tarom đi Bucarest.
Angel gửi một điện tin từ sân bay.
ĐẾN THỨ TƯ
H.R de Mendoza.
Được gửi đến Eddie Maltz.
Sáng sớm hôm sau, Dorothy Stone báo:
- Văn pḥng Stanton Rogers đang trên đường dây!
- Tôi sẽ nhận, - Mary nôn nóng nói. Nàng chụp lấy ống nghe. -
Stan à?
Nàng nghe giọng viên bí thư của ông và muốn khóc v́ tuyệt vọng.
- Ông Rogers nói tôi gọi bà, thưa bà Đại sứ. Ông ấy đang đi với
Tổng thống và không thể nào đến được điện thoại, nhưng ông ấy
nói tôi lo cho bà được bất cứ điều ǵ bà cần. Nếu bà cho tôi
biết vấn đề là ǵ?
- Không, - Mary nói, cố gắng xoá đi sự tuyệt vọng nơi giọng nói
của nàng. - Tôi… phải đích thân nói với ông ấy! Tôi e rằng không
phải đến ngày mai đâu.
- Ông ấy nói rằng ông ấy sẽ gọi bà ngay khi nào ông ấy có thể.
- Cám ơn ông. Tôi sẽ đợi đến khi nào ông ấy gọi. - Nàng gác ống
nghe. Chẳng làm ǵ được cả, chỉ có đợi thôi.
Mary tiếp tục cố gắng điện thoại cho Louis ở nhà ông. Không trả
lời. Nàng thử gọi Toà đại sứ Pháp. Họ chẳng có ư kiến ǵ về nơi
ở của ông cả.
- Xin vui ḷng hăy nói ông ấy gọi tôi ngay khi ngài được tin ông
ấy nhé.
Dorothy nói:
- Có một cú điện thoại cho bà, nhưng cô ta từ chối không cho
biết tên.
- Tôi sẽ nhận. - Mary nhấc ống nghe. – Alô, đây là Đại sứ
Ashley.
Một giọng phụ nữ dịu dàng với âm Rumani nói:
- Đây là Corina Socoli…
Cái tên ấy được nhớ ngay. Nàng là một cô gái đẹp vừa độ 20, vũ
nữ ba-lê nổi tiếng của Rumani.
- Tôi cần sự giúp đỡ của bà, - cô gái nói. - Tôi đă quyết định
đào thoát!
- Hôm nay ḿnh không thể lo việc này được. - Mary nghĩ thế. -
Bây giờ không được. - Nàng nói, - Tôi không rơ là tôi có thể
giúp được cô không.
Nàng suy nghĩ thật nhanh. Nàng cố gắng nhớ lại điều nàng đă được
kể về những kẻ đào thoát.
"Đa số bọn họ do Liên Xô cài vào. Chúng ta đem họ đến, họ
cho chúng ta một số ít tin tức vô thưởng vô phạt hoặc những tin
sai. Một số bọn họ trở nên đần độn. Những mẻ cá thực sự là những
sĩ quan t́nh báo cao cấp hoặc các khoa học gia. Chúng ta thường
có thể dùng những người ấy. Bằng trái lại, chúng ta không cho họ
tị nạn chính trị trừ phi có một lư do thật tốt.
Corina Socoli khóc."
- Xin vui ḷng? Tôi không được an toàn tại chỗ tôi ở. Bà nên cho
ai đến đây đưa tôi đi.
"Các chính quyền cộng sản ấy dựng một số bẫy tinh vi. Một
người nào đấy tự cho ḿnh là đào thoát hay xin trợ giúp. Bạn
mang họ đến Toà đại sứ và rồi họ la lên rằng họ bị bắt cóc. Nó
cho họ một lư do dể có biện pháp chống lại các mục tiêu ở Hoa Kỳ".
- Cô ở đâu? - Mary hỏi.
Dừng lại một lúc.
- Tôi tin rằng tôi phải tin bà. Tôi ở tại quán trọ Roscow ở
Moldavia. Bà sẽ đến đón tôi chứ?
- Tôi không thể đi, - Mary nói. - Nhưng tôi sẽ cho người đến đưa
cô đi. Đừng gọi điện thoại này nữa. Chỉ đợi tại nơi cô đang ở.
Tôi…
Cửa mở ra và Mike Slade bước vào. Mary nh́n lên rụng rời. Ông ta
đang đi về phía nàng.
Giọng nói ở đầu dây điện thoại vẫn c̣n nói:
- Alô, Alô…
- Bà đang nói chuyện với ai vậy? - Mike hỏi.
- Với với bác sĩ Desforges. - Đấy là tên đầu tiên vụt thoáng qua
trí nàng. Nàng gác chiếc ống nghe, kinh khiếp.
Đừng buồn cười thế, - nàng tự nhủ. - Bà đang ở Toà đại sứ mà.
Ông ta chẳng dám làm ǵ cả ở đây đâu?
- Desforges à? - Mike từ từ lập lại.
- Vâng. Ông ấy… ông ấy đang đi đến đây gặp tôi.
Nàng ước ǵ điều ấy thành sự thật vô cùng.
Có một vẻ kỳ lạ trong mắt của Mike Slade.
Ngọn đèn trên bàn giấy của Mary c̣n cháy và nó in bóng của Mike
lên tường, làm cho ông ta to lớn và đe doạ một cách kỳ cục.
- Bà có chắc là bà đă khá khoẻ để làm việc lại không?
Thật là một con người nhẫn tâm.
- Vâng, tôi khoẻ.
Nàng mong ông ta đi kinh khủng để nàng có thể thoát thân. Ḿnh
không nên tỏ ra cho hắn biết ḿnh sợ hăi.
Ông ta tiến đến gần nàng hơn.
- Bà trông căng thẳng đấy. Có lẽ bà nên đưa bọn trẻ đi chơi ở
vùng ao hồ ít ngày.
Ở đấy ḿnh sẽ là một mục tiêu dễ dàng hơn!
Chỉ việc nh́n ông ta không thôi cũng đủ làm nàng hoảng sợ đến
nỗi nàng thấy khó thở rồi. Điện thoại tay đôi của nàng reo. Nó
là một vật cứu mạng.
- Xin ông miễn cho tôi…
- Được!
Mike Slade đứng dấy một lúc nh́n nàng đăm đăm rồi quay lại bỏ đi
mang theo chiếc bóng của ông ta, Mary gần muốn khóc v́ khuây
khoả, nàng nhấc điện thoại lên.
- Đây là Jerry David, Lănh sự Công vụ. - Thưa bà Đại sứ, tôi rất
tiếc đă quấy rầy bà, nhưng tôi ngại là tôi có một tin khủng
khiếp cho bà đấy. - Chúng tôi vừa nhận được một phúc tŕnh của
cảnh sát rằng bác sĩ Louis Desforges đă bị sát hại.
Căn pḥng bắt đầu quay cuồng.
- Ông… ông chắc chứ?
- Vâng, thưa bà. Ví của ông ấy được t́m thấy trên thân thể của
ông ấy.
Những kỷ niệm thuộc bộ máy cảm giác vụt loé qua đầu óc nàng và
một giọng trên điện thoại đang nói. - Đây là cảnh sát trưởng
Munster. Chồng bà đă bị chết trong một vụ tai nạn ô tô. - Và tất
cả những nỗi dau buồn cũ vụt quay trở lại đâm vào tim nàng, xé
nát người nàng ra.
- Làm sao - sao việc ấy lại xảy ra? - Giọng nói của nàng nghẹn
ngào.
- Ông ấy bị bắn chết.
- Họ có biết ai làm việc ấy không?
- Không, thưa bà. An ninh và Toà đại sứ Pháp đang điều tra.
Nàng thả ống nghe xuống, tâm trí và thân thể nàng rụng rời, nàng
dựa lưng vào thành ghế nh́n đăm đăm lên trần nhà. Trên đấy có
một vết nứt.
Ḿnh phải sửa lại, - Mary nghĩ thế. - Chúng ta không được có
những vết nứt trong Toà đại sứ của chúng ta. Có một vết nứt
khác. Vết nứt ở khắp nơi.
Những vết nứt trong cuộc sống của chúng ta và khi nào có một vết
nứt, những việc xấu xa lại xâm nhập vào. Edward chết. Louis
chết. Nghĩ đến điều ấy, nàng không chịu nổi. Nàng t́m ṭi những
vết nứt khác. Ḿnh không thể lại qua được cơn đau này đâu, Mary
nghĩ thế. Ai muốn giết Louis nhỉ?
Câu trả lời đi liền ngay sau câu hỏi. "Mike Slade". Louis đă
khám phá ra rằng Slade đă cho Mary uống chất Arsen. Có lẽ Slade
nghĩ rằng với cái chết của Louis, chẳng ai có bằng chứng nào
chống lại ông ta cả.
Sự nhận thức bất th́nh ĺnh làm nàng xúc động và tràn ngập tâm
hồn nàng một sự kinh hoàng mới. "Bà đang nói chuyện với ai đấy?
Bác sĩ Desforges". Và có lẽ Mike biết rằng bác sĩ Desforges đă
chết.
Nàng ở lại trong văn pḥng nàng suốt ngày và đặt kế hoạch cho
bước tiến kế tiếp của nàng. Ḿnh sẽ không để cho ông ta đưa ḿnh
đi xa. Ḿnh sẽ không để cho ông ta giết ḿnh. Ḷng nàng tràn đầy
một cơn thịnh nộ mà nàng chưa từng biết trước kia. Nàng sẽ nói
về bản thân nàng và con cái nàng. Và nàng sẽ tiêu diệt Mike
Slade.
Mary lại gọi khẩn cấp đến Stanton Rogers.
- Tôi đă cho ông ấy biết bức điện của bà, thưa bà Đại sứ. Ông ấy
sẽ trả lời bà càng sớm càng tốt.
Nàng không thể nào b́nh tĩnh được để chấp nhận cái chết của
Louis. Ông ấy thật nồng nàn, thật dịu dàng và giờ đây ông đang
nằm bất động trong một nhà xác nào đấy. Nếu ḿnh đă về lại
Kansas, Mary buồn rầu nghĩ, Hôm nay Louis sẽ vẫn c̣n sống.
- Thưa bà Đại sứ…
Mary nh́n lên. Dorothy Stone đang ch́a ra cho nàng một phong b́.
- Nhân viên bảo vệ ở cổng nhờ tôi chuyển cho bà cái này. Hắn nói
rằng nó đă được một cậu bé chuyển đến.
Chiếc phong b́ ghi "Thư riêng, chỉ riêng bà Đại sứ xem".
Mary xé phong b́. Bức thư có những ḍng chữ in viết tay gọn
gàng.
"Bà Đại sứ thân mến,
HĂY HƯỞNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA BÀ TRÊN MẶT ĐẤT".
Nó được kư tên "Angel"
Lại một chiến thuật nhát ma nữa của Mike Slade, Mary nghĩ thế -
Không thành công đâu. Ḿnh sẽ tránh hắn thật kỹ.
Đại tá Mc Kinney chăm chú nh́n bức thư.
- Ông lắc đầu.
- Ngoài ấy có nhiều người bệnh đấy - ông ngẩng đầu nh́n Mary.
- Theo chương tŕnh chiều nay, bà phải có mặt tại buổi lễ khởi
công xây dựng một thư viện mới nữa. Tôi sẽ huỷ bỏ và…
- Không.
- Bà Đại sứ, thật quá nguy hiểm cho bà…
- Tôi sẽ an toàn thôi.
Bây giờ nàng đă biết sự nguy hiểm đang nằm ở đâu và nàng đă có
kế hoạch để tránh nó.
- Mike Slade đâu? - Nàng hỏi.
- Ông ta đang họp ở Toà đại sứ Úc.
- Xin vui ḷng nhắn với ông ta rằng tôi muốn gặp ông ta ngay.
- Bà muốn nói chuyện với tôi à? - giọng của Mike Slade vô t́nh.
- Vâng. Có một việc tôi muốn ông làm đây.
- Tôi đang đợi lệnh của bà dây.
Giọng giễu cợt của ông ta như một cái tát.
- Tôi đă nhận được một cú điện thoại của một người muốn đào
thoát.
- Ai đấy?
Nàng không có ư định nào cho ông ta biết cả. Ông ta sẽ phản bội
cô gái.
- Điều ấy không? quan trọng. Tôi muốn ông đưa người ấy đến đây.
Mike cau mày.
- Đấy có phải là người mà người Rumani muốn bắt giữ không?
- Vâng.
- À, điều này có thể đưa đến nhiều…
Nàng cắt ngang.
- Tôi muốn ông đến quán trọ Roscow tại Moldavia và đưa cô ấy đến
đây!
Ông ta bắt đầu biện luận cho đến khi ông ta nh́n thấy vẻ mặt của
nàng. - Nếu đấy là điểu bà muốn, tôi sẽ nói…
- Không. - Giọng của Mary như thép. - Tôi muốn ông đi. Tôi sẽ
cho hai người đi với ông.
Cùng đi với Gunny và một người lính thuỷ quân lục chiến khác,
Mike sẽ không thể nào giở tṛ ǵ cả. Nàng đă nói Gunny đừng để
Mike Slade rời khỏi tầm mắt.
Mike nh́n Mary chằm chằm, bối rối.
- Tôi có một chương tŕnh gồm nhiều việc. Có lẽ ngày mai sẽ…
- Tôi muốn ông đi ngay cho. Gunny đang đợi trong văn pḥng ông
đấy. Ông phải đưa kẻ đào thoát về đây cho tôi. - Giọng của nàng
không c̣n chừa chỗ nào để biện luận cả.
Mike chậm răi gật đầu.
- Được rồi!
Mary nh́n ông ta với một cảm giác nhẹ nhơm thật khẩn trương đến
nỗi nàng cảm thấy choáng váng. Với việc Mike khỏi gây trở ngại,
nàng sẽ được an toàn.
Nàng quay sổ của đại tá Mc Kinney.
- Chiều nay tôi sẽ tiếp tục với buổi lễ, - nàng báo cho ông
biết.
- Tôi nhất mực khuyên bà không nên đi, bà Đại sứ ạ. Tại sao bà
cứ muốn lộ diện với sự nguy hiểm không cần thiết khi…
- Tôi chẳng có sự chọn lựa nào khác. Tôi đại diện cho quốc gia
chúng ta. Tôi sẽ ra sao nếu cứ trốn trong tủ mỗi lần có ai đấy
de doạ mạng sống của tôi chứ? Nếu tôi làm điều ấy một lần, tôi
sẽ không bao giờ có thể ló mặt ra nữa. Khi đó tôi có thể về nước
được rồi đấy. Và đại tá ạ, tôi chẳng có ư định nào về nước cả.
Chú thích:
(1) Tiếng Tây Ban Nha: Thưa ông đi đâu ạ?
(2) Tiếng Tây Ban Nha: Sân bay
Chương 28
Buổi lễ
khởi công xây dựng một thư viện Mỹ mới nữa theo chương tŕnh tổ
chức lúc 4 giờ chiều tại quảng trường Alexandru Sahia, trong một
lô đất trống rộng gần toà nhà chính của thư viện Mỹ.
Khoảng ba giờ chiều, dân chúng đă tập trung rất đông. Đại tá Mc
Kinney đă có một cuộc họp với Đại uư Aurel Istrase, trưởng ngành
an ninh.
- Chắc chắn là chúng tôi sẽ bảo vệ tối đa, - Istrase trấn an
ông.
Istrase đă thực hiện đúng lời hứa. Ông ra lệnh tất cả xe cộ phải
rời khỏi quảng trường, để không có nguy cơ nào bị bom đặt trong
xe cả, cảnh sát đóng quanh toàn khu vực và một tay thiện xạ nằm
trên mái toà nhà thư viện.
Độ ít phút trước bốn giờ, mọi việc đều sẵn sàng.
Các chuyên viên điện tử đă kiểm tra toàn thể khu vực và không
t́m thấy chất nổ nào cả. Khi tất cả các sự kiểm tra hoàn tất,
Đại uư Aurel Istrase nói:
- Đại tá Mc Kinney, chúng tôi đă sẵn sàng.
- Rất tốt! - đại tá Mc Kinney quay sang một phụ tá, - Hăy mời
Đại sứ đến!
Mary được bốn lính thuỷ quân lục chiến hộ tống đến chiếc xe ḥm.
Họ đi hai bên nàng lúc nàng đi vào trong xe.
Forian tươi cười:
- Chào bà Đại sứ. Đấy sẽ là một thư viện mới, lớn và đẹp, đúng
không, thưa bà?
Trong lúc lái xe, ông ta tiếp tục lải nhải nhưng Mary không
nghe. Nàng đang suy nghĩ đến nụ cười trong đôi mắt của Louis và
sự dịu dàng khi chàng làm t́nh với nàng. Nàng bấm vào cườm tay
nàng, t́m cách làm cho sự đau đớn bên ngoài thay thế được nỗi
thống khổ bên trong "Ḿnh không được khoẻ, - nàng tụ nhủ. Dù thế
nào ḿnh cũng không được khoẻ. Chẳng c̣n t́nh yêu nữa! - nàng
suy nghĩ một cách nặng nhọc, - chỉ c̣n thù hận thôi. Điều ǵ sẽ
xảy ra cho thế giới nhỉ?".
Khi chiếc xe ḥm đến nơi, hai lính thuỷ quân lục chiến bước đến
cửa xe, cẩn thận nh́n chung quanh và mở cửa cho Mary.
- Chào bà Đại sứ.
Lúc Mary bước đến lô đất nơi buổi lễ sẽ được diễn ra, hai nhân
viên an ninh vơ trang và hai người khác sau lưng nàng, dùng thân
của họ để che nàng. Từ trên đmh mái nhà, người bắn tỉa khẩn
trương nh́n xuống quang cảnh bên dưới.
Các khán giả vỗ tay lúc vị Đại sứ bước vào trung tâm một ṿng
tṛn nhỏ đă được dọn dẹp cho nàng. Đám đông gồm lẫn lộn người
Rumani, người Mỹ và tuỳ viên của các Toà đại sứ khác tại
Bucarest. Có một số khuôn mặt quen thuộc, nhưng hầu hết là những
người lạ.
Mary nh́n lướt qua đám đông và nghĩ: "Làm sao ḿnh có thể đọc
diễn văn được nhỉ? Đại tá Mc Kinney có lư. Ḿnh không bao giờ
nên đến đây cả. Ḿnh thật khốn khổ và kinh hoàng".
Đại tá Mc Kinney lên tiếng nói:
- Thưa các ông, các bà, tôi hân hạnh giới thiệu Đại sứ của Hoa
Kỳ.
Đám đông vỗ tay.
Mary hít một hơi mạnh và bắt đầu. - Cám ơn…
Nàng đă bị sa vào một vùng nước xoáy đầy biến cố trong tuần qua
nên nàng đă không chuẩn bị được một bài diễn văn. Một nguồn sâu
thẳm nào đấy bên trong nàng khiến nàng thốt thành lời.
Nàng nhận thấy nàng đang nói:
- Điều chúng ta đang làm đây hôm nay có lẽ h́nh như là một việc
nhỏ, nhưng nó quan trọng v́ nó là một nhịp cầu nữa nối dân tộc
chúng tôi và tất cả các quốc gia Đông Âu. Toà nhà mới mà chúng
tôi cống hiến tại đây hôm nay sẽ đầy những tin tức về Hoa Kỳ. Ở
đây, các bạn có thể học hỏi về lịch sử quốc gia chúng tôi, cả
những điều tốt lẫn những điều xấu. Các bạn có thể nh́n những
h́nh ảnh của các thành phố, nhà máy và nông trại của chúng tôi…
Đại tá Mc Kinney và người của ông đang di chuyển từ từ xuyên qua
đám đông. Bức thư đă ghi. "Hăy tận hưởng ngày cuối cùng của
bà trên trái đất". Khi nào ngày của kẻ sát nhân chấm dứt nhỉ? 6
giờ tối? 9 giờ? Nửa đêm?
- Nhưng có một điều ǵ đấy quan trọng hơn việc biết Hoa Kỳ như
thế nào. Khi nào toà nhà mới này hoàn tất, cuối cùng các bạn sẽ
biết được nước Mỹ như thế nào. Chúng tôi sẽ giới thiệu cho các
bạn xem tinh thần của quốc gia.
Tại phía xa quảng trường, một chiếc ô tô bỗng chạy vượt hàng rào
cảnh sát và rít phanh dừng lại ở lề đường. Trong lúc một cảnh
sảt viên giật ḿnh tiến về phía nó, người tài xế nhảy ra khỏi xe
và bắt đầu chạy.
Trong lúc hắn chạy, hắn lôi trong túi ra một chiếc máy và bấm
nút. Chiếc xe nổ tung, bắn kim loại tung toé vào đám đông. Không
có mảnh nào văng đến trung tâm nơi Mary đang đứng, nhưng khán
giả bắt đầu nhốn nháo hoảng sợ, t́m cách tẩu thoát để tránh xa
cuộc tấn công. Người thiện xạ trên mái nhà đưa khẩu súng trường
lên và bắn một phát trúng tim tên khủng bố đang chạy trước khi
hắn có thể tẩu thoát. Anh bắn thêm hai phát nữa cho chắc.
Cảnh sát Rumani phải mất một giờ để giải tán đám đông khỏi quảng
trường Alexandru Sahia và đem xác của tên có lẽ là sát nhân đi.
Bộ phận cứu hoả đă dập tắt các ngọn lửa của chiếc xe đang cháy.
Mary được đưa về Toà đại sứ, xúc động.
- Bà muốn về dinh nghỉ không? - Đại tá Mc Kinney hỏi nàng. - Bà
vừa trải qua một kinh nghiệm kinh hoàng nên…
- Không, - Mary ngoan cố bảo. - Toà đại sứ.
Đấy là địa điểm duy nhất mà nàng có thể nói chuyện an toàn với
Stanton Rogers. "Ḿnh phải nói chuyện sớm với ông ấy, - Mary
nghĩ thế, - hoặc ḿnh sẽ tan ra từng mảnh!".
Sự căng thẳng về mọi việc đă xảy ra quá sức chịu đựng của nàng.
Nàng đă chắc chắn rằng đă vô hiệu hoá được Mike Slade, tuy nhiên
vẫn c̣n một nỗ lực muốn lấy mạng nàng. Vậy là hắn không phải
hành động một ḿnh.
Mary mong Stanton Rogers gọi điện kinh khủng.
Lúc sáu giờ, Mike Slade bước vào văn pḥng Mary. Ông ta giận dữ.
- Tôi đă đưa Conna Socoli vào một pḥng ở trên lầu. - Ông ta nói
cộc lốc. - Tôi rất mong bà cho tôi biết ai là người tôi đă nhặt
về. Bà đă phạm một sai lầm lớn. Chúng ta phải trả cô ta lại. Cô
ta là một bảo vật quốc gia đấy. Chẳng có cách ǵ chính phủ
Rumani cho cô ta ra khoi nước cả. Nếu…
Đại tá Mc Kinney chạy vội vào văn pḥng. Ông dừng lại ngay khi
trông thấy Mike Slade.
- Chúng ta sẽ nhận dạng được người chết. Hắn là Angel đấy, vây
là xong. Tên thật của hắn là H.R de Mendoza.
Mike trố mắt nh́n ông.
- Ông đang nói ǵ vậy?
- Tôi đă quên, - đại tá Mc Kinney nói. - Ông đă ở xa suốt cơn
kích động. Đại sứ chưa nói ông rằng hôm nay có một người định
giết bà ấy à?
Mike quay sang nh́n Mary.
- Không.
- Bà ấy đă nhận được lời cảnh cáo chết người của Angel. Hắn định
ám sát bà ấy ngay buổi lễ khởi công. Chiều hôm nay. Một trong
những tay thiện xạ của Istrase đă hạ hắn.
Mike đứng đấy im lặng, đôi mắt ông ta chằm chằm nh́n vào Mary.
Đại tá Mc Kinney nói:
- H́nh như Angel có tên trong "danh sách truy nă" của mọi người
đấy!
- Xác hắn ở đâu?
- Ở nhà xác ở tổng hành dinh cảnh sát.
o0o
Cái xác nằm trên một phiến đá, trần truồng. Hắn là một người đàn
ông trông b́nh thường, vóc trung b́nh với những nét mặt không
đặc biệt, một dấu hải quân xâm trên cánh tay, một chiếc mũi hẹp,
nhỏ phù hợp với cái miệng kín, đôi chân rất nhỏ và mái tóc thưa.
Quần áo và vật tuỳ thân của hắn nằm trên bàn.
- Có phiền nếu tôi nh́n một tí không?
Viên trung sĩ cảnh sát nhún vai.
- Cứ việc. Tôi chắc không phiền đâu. - Ông ta cười khúc khích
với tṛ chơi chữ của ông ta.
Mike nhặt chiếc áo veste lên và xem xét nhăn hiệu. Một cửa hiệu
ở Buenos Aires. Đôi giày da cũng mang nhăn hiệu Arhentina. Có
một đống tiền gần quần áo, một số tiền Lei của Rumani, một số
đồng Franc của Pháp, một số bảng Anh và ít nhất 10.000 đô-la
bằng đồng peso của Cộng hoà Arhentina - một số là những tờ 10
peso mới và số c̣n lại là những tờ 1.000.000 peso đă mất giá.
Mike quay sang viên trung sĩ.
- Ông có ǵ để kết tội hắn không?
- Hắn bay từ London đến theo hàng không Tarom hai ngày trước.
Hắn ghi tên vào khách sạn Intercontinental dưới tên de Mendoza.
Hộ chiếu của hắn cho biết địa chỉ gốc của hắn là Buenos Aires.
Đấy là đồ giả mạo.
Viên cảnh sát bước đến nh́n kỹ cái xác hơn.
- Hắn không có vẻ ǵ là một tên sát nhân quốc tế cả, phải không?
- Đúng. - Mike đồng ư. - Hắn không giống ǵ cả.
o0o
Cách đấy hai chục khu nhà ở, Angel đang bước đi ngang qua dinh,
vừa đủ nhanh để không gây sự chú ư của bốn nhân viên bảo vệ thuỷ
quân lục chiến vơ trang đang canh gác lối đi vào trước cổng và
vừa đủ chậm để nắm rơ mọi chi tiết của mặt tiền toà nhà. Các bức
ảnh đă được gửi đến thật tuyệt nhưng Angel tin vào việc đích
thân kiểm tra mọi chi tiết. Gần cửa trước là một nhân viên bảo
vệ thứ năm mặc đồ dân sự, đang giữ hai con chó săn Dorberman có
xích.
Angel mỉm cười khi nghĩ đến tṛ chơi đố chữ làm người ta phải
mất công tại quảng trường thành phố. Đấy là một tṛ chơi trẻ con
khi mướn một tên vô dụng với giá một mũi tiêm đầy cocain.
Cho mọi người không đề pḥng. Hăy để họ tháo mồ hôi. Biến cố lớn
c̣n phải đến. V́ 5 triệu đô-la, ḿnh sẽ cho họ xem một màn mà họ
không bao giờ quên. Các hệ thống truyền h́nh gọi chúng là ǵ
nhỉ? Cảnh ngoạn mục. Họ sẽ được một cảnh ngoạn mục bằng màu sắc
sinh động.
Sẽ có một buổi lễ mừng ngày 4/7 tại dinh, giọng nói ấy đă nói.
Sẽ có bong bóng bay, một ban nhạc thuỷ quân lục chiến, những
người giúp vui.
Angel mỉm cười và nghĩ: "Một cảnh ngoạn mục đáng giá 5 triệu
đô-la"
Dorothy Stone hối hả vào văn pḥng Mary.
- Thưa bà Đại sứ - bà phải đến ngay pḥng cách âm. Ông Stanton
Rogers gọi từ Washington đấy.
- Mary - tôi chẳng hiểu một lời nói nào của bà cả. Từ từ đă. Hăy
hít một hơi mạnh và bắt đầu lại đi.
- Lạy Chúa, - Mary nghĩ thế. - Ḿnh lắp bắp như một kẻ ngu xuẩn
lên cơn động kinh. Trong người nàng, những cảm xúc thật mạnh
đang quay cuồng lẫn lộn, nên nàng hầu như không thể thốt thành
lời.
Nàng kinh hăi, nguôi ngoai và giận dữ cùng một lúc và nàng thốt
ra cả tràng những lời nghẹn ngào.
Nàng rùng ḿnh hít một hơi mạnh:
- Tôi xin lỗi, Stanton - anh đă nhận được công điện của tôi
chưa?
- Không. Tôi vừa trở về. Chẳng có công điện nào cả ở đấy có ǵ
vậy?
Mary cố gắng kiềm chế cơn động kinh của nàng.
- Ḿnh nên bắt đầu từ đâu? - Nàng hít một hơi mạnh. - Mike Slade
đang t́m cách sát hại tôi đấy.
Im lặng sửng sốt.
- Mary - bà thật sự… không thể tin…
- Đúng đấy. Tôi biết. Tôi đă gặp một bác sĩ tại Toà đại sứ Pháp
- Louis Desforges. Tôi bắt đầu ốm và ông ấy t́m ra rằng tôi bị
đầu độc bằng chất Arsen. Mike làm việc ấy.
Lần này, giọng Staton sắc bén hơn.
- Điều ǵ làm bà tin như thế?
- Louis - Bác sĩ Desforges - h́nh dung ra Mike Slade pha cà phê
cho tôi mỗi sáng với chất Arsen trong đấy. Tôi có bằng chứng
rằng ông ta đă giữ chất Arsen. Đêm qua, Louis bị sát hại và
chiều nay có ai đấy hợp tác với Slade định ám sát tôi đấy.
Lần này, im lặng kéo dài lâu hơn.
Khi Staton tiếp tục lên tiếng, giọng ông khẩn cấp:
- Điều tôi sẽ hỏi bà rất quan trọng đấy, Mary ạ! Hăy suy nghĩ
cẩn thận. Có thể ai đấy ngoài Mike Slade không?
- Không. Ông ta đă cố gắng buộc tôi đi khỏi Rumani ngay từ đầu.
Stanton Rogers quả quyết nói:
- Được rồi. Tôi sẽ báo Tổng thống. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn
đề của Slade. Đồng thời tôi sẽ tăng cường bảo vệ bà ở đấy.
- Stanton. Tối chủ nhật, tôi sẽ tổ chức liên hoan mừng ngày 4/7
tại dinh. Khách đă mời sẵn rồi. Anh có nghĩ rằng tôi nên huỷ bỏ
không?
Có một sự im lặng đầy suy nghĩ.
- Thực ra, buổi liên hoan có thể là một ư kiến hay đấy. Hăy giữ
nhiều người quanh bà. Mary - tôi không muốn làm bà kinh hăi như
bà đă bị lúc trước, nhưng tôi muốn đề nghị bà không nên để lũ
trẻ khỏi tầm mắt của bà. Có thể Mike t́m cách tấn công bà qua lũ
trẻ đấy.
Nàng cảm thấy rởn toàn thân. Cái ǵ sau lưng tất cả điều này
nhỉ? Tại sao ông ta làm điều này?
- Tôi mong rằng tôi biết. Chẳng có nghĩa lư ǵ cả. Nhưng tôi
chắc chắn sẽ t́m ra. Trong lúc ấy, hăy tránh xa ông ta, càng xa
càng tốt.
Mary giận dữ nói:
- Đừng lo. Tôi sẽ tránh ông ta.
- Tôi sẽ gặp lại bà.
Khi Mary gác máy, dường như một gánh nặng khổng lồ đă được cất
đi khỏi vai nàng. - Mọi việc sẽ ổn cả, - nàng tự nhủ. - Con ḿnh
và ḿnh sẽ khoẻ thôi.
o0o
Eddie Maltz trả lời ngay khi chuông reo lần thứ nhất. Câu chuyện
kéo dài 10 phút.
- Tôi sẽ lo cho chắc chắn mọi sự đều ở đấy! - Eddie Maltz lên
tiếng hứa.
Angel gác máy.
Eddie Maltz nghĩ: "Ḿnh không biết Angel cần tất cả những thứ ấy
để làm cái ǵ?". Ông ta nh́n đồng hồ. 48 giờ để đi.
Lúc Stanton Rogers nói chuyện với Mary xong, ông gọi khẩn cấp
đến đại tá Mc Kinney.
- Bill, Stanton Rogers gọi.
- Vâng, thưa ngài. Tôi có thể làm ǵ cho ngài?
- Tôi muốn ông bắt Mike Slade. Giữ ông ta kỹ cho đến lúc ông
nghe tin của tôi.
Khi vị đại tá lên tiếng, có một vẻ hoài nghi trong giọng nói của
ông.
- Mike Slade à?
- Tôi muốn bắt và cô lập ông ta. Có lẽ ông ta có súng và nguy
hiểm đấy. Đừng để ông ta nói chuyện với bất kỳ ai cả.
- Vâng, thưa ngài.
- Tôi muốn ông gọi lại tôi tại Toà Bạch Ốc ngay khi ông bắt được
ông ta.
- Vâng, thưa ngài.
o0o
Điện thoại của Stanton Rogers reo hai giờ sau. Ông chộp lấy ống
nghe.
- Alô?
- Đây là đại tá Mc Kinney, thưa ông Rogers.
- Ông bắt được Slade không?
- Không, thưa ngài. Có một vấn đề.
- Vấn đề ǵ?
- Mike Slade đă biến mất.
Chương 29
Thứ bảy,
3-7.
Trong một toà nhà nhỏ khó mô tả tại số 32 Prezviter Kozma, một
nhóm uỷ viên Cánh Đông đang hội nghị. Ngồi quanh bàn là những
đại diện có thế lực từ Liên Xô, Trung Hoa, Tiệp Khắc, Pakistan,
Ấn Độ và Mă Lai.
Vị chủ toạ đang nói: "Chúng tôi chào mừng anh chị em chúng ta
thuộc Uỷ ban Cánh Đông đă tham dự với chúng tôi hôm nay. Tôi hân
hạnh báo cho các ngài biết rằng chúng tôi đă có những tin tuyệt
vời của Uỷ ban. Bây giờ mọi việc đều theo thứ tự cả. Giai đoạn
cuối cùng trong kế hoạch của chúng ta sắp hoàn tất tốt đẹp. Nó
sẽ xảy ra vào đêm mai tại dinh Đại sứ Mỹ tại Bucarest. Các việc
xếp đặt đă được thực hiện cho việc đăng tải của báo chí và
truyền h́nh quốc tế.
Bí danh Kali lên tiếng.
- Đại sứ Mỹ và hai con của bà ta à…?
- Sẽ bị ám sát cùng với độ một trăm người Mỹ khác. Tất cả chúng
ta đều nhận thức được những sự liều lĩnh trầm trọng và sự tàn
sát khủng khiếp có thể tiếp theo sau đấy. Đây là lúc bỏ phiếu
cho nghị quyết.
Ông bắt đầu từ cuối bàn.
- Brahma?
- Thuận.
- Vishnu?
- Thuận.
- Ganesha?
- Thuận.
- Yama?
- Thuận.
- Indra?
- Thuận.
- Krishna?
- Thuận.
- Rama?
- Thuận.
- Kali?
- Thuận.
- Thế là nhất trí, - vị chủ toạ tuyên bố - Chúng ta nợ một lá
phiếu đặc biệt để cám ơn người đă giúp thật nhiều để làm cho
việc này xảy ra. - Ông quay lại phía người Mỹ.
- Hân hạnh - Mike Slade đáp.
o0o
Những thứ trang trí cho buổi liên hoan ngày 4-7 được bay vào
Bucarest trên một chiếc Hercules C-120 vào đêm thứ bảy và được
chở thẳng đến một nhà kho của chính phủ Hoa Kỳ. Kiện hàng gồm
một ngh́n bong bóng đỏ, trắng và xanh, chất trong những chiếc
thùng đẹp, ba thùng h́nh trụ bằng thép đựng khí hélium để thổi
phồng bong bóng, 250 cuộn giấy hoa, vật kỷ niệm của buổi tiệc,
c̣i, một chục biểu ngữ và sáu chục chiếc cờ Mỹ nhỏ.
Kiện hàng được khuân vào nhà kho vào lúc 8 giờ tối. Hai giờ sau,
một chiếc xe Jeep đến với hai chiếc thùng oxigen h́nh trụ in
nhăn hiệu quân đội Mỹ.
Tài xế đặt chúng vào bên trong. Lúc 1 giờ sáng, khi nhà kho vắng
người, Angel xuất hiện. Cửa nhà kho đă được bỏ không khoá. Angel
bước đến các thùng h́nh trụ, xem xét kỹ lưỡng và bắt tay làm
việc.
Công việc đầu tiên là tháo cho thoát hơi ba thùng hélium cho đến
khi mỗi thùng chỉ c̣n một phần ba. Sau đấy, phần việc c̣n lại
đơn giản thôi.
Sáng ngày 4-7, dinh ở vào một t́nh trạng hỗn loạn. Sàn nhà được
lau chùi, các chân đèn được phủi bụi, thảm được rũ sạch. Mỗi
pḥng đều chứa hàng loạt âm thanh riêng biệt. Có tiếng búa đóng
dăy ghế ṿng tại một góc pḥng khiêu vũ cho ban nhạc tiếng máy
hút bụi trong các hành lang tiếng nấu nướng từ nhà bếp.
Lúc 4 giờ xế hôm ấy một chiếc xe tải quân đội Mỹ dừng lại tại
lối vào dành cho nhân viên phục vụ của dinh và bị chặn lại.
Người trực gác hỏi tài xế:
- Ông có ǵ trong đấy?
- Các thứ trang hoàng cho buổi tiệc.
- Chúng ta hăy nh́n qua một chút.
Người gác kiểm soát bên trong xe.
- Trong thùng có ǵ thế?
- Một số khí hélium, bong bóng cờ và vải vóc.
- Hăy mở ra xem nào.
Mười lăm phút sau, chiếc xe được cho qua. Bên trong trại, một hạ
sĩ và hai thuỷ quân lục chiến bắt đầu khuân dụng cụ vào một
pḥng kho xa pḥng khiêu vũ chính.
Khi họ bắt đàu mở ra, một người thuỷ quân lục chiến nói.
- Hăy nh́n tất cả các bong bóng này? Ai sẽ thổi chúng lên nổi
chứ?
Lúc ấy, Eddie Maltz bước vào, cùng đi với một người lạ mặc đồ
làm việc quân đội.
- Đừng lo, - Eddie Maltz nói. - Đây là thời đại kỹ thuật. - Ông
ta gật đầu với người lạ. - Đây là người duy nhất phụ trách các
quả bong bóng. Lệnh của đại tá Mc Kinney đấy.
Một trong những người thuỷ quân lục chiến cười toe toét với
người lạ.
- Bạn tốt hơn tôi đấy.
Hai người thuỷ quân lục chiến bỏ đi.
- Bạn có một tiếng đồng hồ. - Eddie Maltz nói với người lạ. -
Tốt hơn nên bắt tay vào việc. Bạn có nhiều bong bóng để thôi
đấy.
Maltz gật đầu với viên hạ sĩ và bước ra.
Viên hạ sĩ bước lại gần một trong những thùng h́nh trụ.
- Có ǵ trong những em bé này nhỉ?
- Héliumt - người lạ cộc lốc đáp.
Trong lúc viên hạ sĩ đứng nh́n người lạ cầm một chiếc bong bóng
lên đặt miệng vào mũi h́nh lăng trụ một lúc và khi chiếc bong
bóng căng lên, hắn cột miệng lại, chiếc bong bóng bay lên trần
nhà. Toàn bộ công việc chỉ mất hơn một giây.
- Này, vĩ đại đấy!
o0o
Trong văn pḥng của nàng ở Toà đại sứ, Mary Ashley đang hoàn tất
một số công điện hành động cần được chuyển đi ngay. Nàng thật
mong buổi tiệc được hoăn lại.
Sẽ có hơn hai trăm khách. Nàng hy vọng rằng Mike Slade sẽ bị bắt
trước khi buổi tiệc bắt đầu.
Tim và Beth được thường xuyên giám thị tại dinh. Tại sao Mike
Slade lại phải sát hại chúng chứ? Mary nhớ lại h́nh như hắn đă
thích chơi với chúng như thế nào. Hắn không điên đâu.
Mary đứng dậy để bỏ một số giấy tờ vào máy xé giấy và sững người
lại. Mike Slade đang bước vào văn pḥng nàng qua cửa ngách. Mary
mở miệng định la.
- Đừng! - Nàng khiếp đảm. Chẳng có ai khá gần cứu được nàng cả.
Hắn có thể giết nàng trước khi nàng có thể kêu cứu. Hắn có thể
tẩu thoát theo cùng cách hắn đă vào. Làm sao hắn qua được những
người gác nhỉ. Ḿnh không được cho cho hắn biết ḿnh kinh hăi
như thế nào.
- Người của đại tá Mc Kinney đang t́m ông đấy! Ông có thể giết
tôi! - Mary thách đố, - nhưng ông sẽ không tẩu thoát được.
- Bà đă nghe quá nhiều câu chuyện hoang đường đấy! Angel là
người duy nhất t́m cách giết bà đấy.
- Ồng nói dối. Angel đă chết. Tôi trông thấy hắn bị bắn rồi.
- Angel là một tên chuyện nghiệp ở Arhentina. Điều cuối cùng hắn
sẽ làm là đi quanh quẩn với những nhăn hiệu Arhentina trong quần
áo của hắn và những đồng peso Arhentina trong túi hắn. Cái tên
vụng về mà cảnh sát đă giết được là một tên không chuyên được
dụng lên đấy. Cứ để hắn nói.
- Tôi không tin lời nào ông đang nói cả. Ông đă giết Louis
Desforges. Ông đă t́m cách đầu độc tôi. Ông có chối điều ấy
không?
Mike nh́n nàng chăm chú một lúc.
- Không, tôi không chối điều ǵ. Tốt hơn là bà nên nghe câu
chuyện của một người bạn của tôi đi. - Ông ta quay lại phía của
vào văn pḥng của ông ta.
- Vào đi, Bill.
Đại tá Mc Kinney bước vào pḥng.
- Tôi nghĩ rằng đă đến lúc tất cả chúng ta nói chuyện, thưa bà
Đại sứ…
o0o
Trong pḥng kho của dinh, người lạ trong bộ quân phục làm việc
của Lục quân đang bơm các quả bong bóng dưới con mắt theo dơi
của viên hạ sĩ thuỷ quân lục chiến.
- Trời, quả là một người khách xấu xí duy nhất, - viên hạ sĩ
nghĩ thầm. "Kinh"
Viên hạ sĩ không hiểu tại sao những chiếc bong bóng trắng được
thổi phồng từ một b́nh h́nh trụ, những chiếc bong bóng đỏ từ cái
b́nh thứ hai và những chiếc xanh từ một b́nh thứ ba. Tại sao
không dùng mỗi chiếc b́nh h́nh trụ cho đến lúc nó cạn nhỉ? Viên
hạ sĩ thắc mắc. Ông ta định hỏi, nhưng ông ta không muốn khơi
chuyện. "Với tên này th́ không".
Xuyên qua cánh cửa mở dẫn đến pḥng khiêu vũ, viên hạ sĩ có thể
trông thấy những mâm đồ nguội khai vị được mang từ nhà bếp vào
pḥng khiêu vũ và đặt trên những chiếc bàn dọc theo căn pḥng.
"Có lẽ là một bữa tiệc vĩ đại" - viên hạ sĩ nghĩ thế.
o0o
Mary đang ngồi trong văn pḥng, đối diện với Mike Slade và Đại
tá Mc Kinney.
- Chúng ta hăy bắt đầu từ đầu, - đại tá Mc Kinney bảo.
- Vào ngày tuyên thệ nhậm chức, khi Tổng thống Ellison loan báo
rằng ngài muốn mở quan hệ với mọi quốc gia Đông Âu, ngài đă cho
nổ một quả bom. Có một nhóm trong chính phủ chúng ta tin rằng
nếu chúng ta dính líu với Rumani, Liên Xô, Bungari, Anbani, Tiệp
Khắc, v.v... cộng sản sẽ tiêu diệt chúng ta. Tại phía bên kia
khối Đông Âu, có những người cộng sản tin rằng kế hoạch của Tổng
thống chúng ta là một tṛ "Con ngựa thành Troie" để đưa gián
điệp tư bản vào đất nước họ.
Một nhóm các người có thế lực của cả hai bên đă thành lập một
liên minh tuyệt mật lấy tên là "Các nhà yêu nước v́ tự do". Họ
quyết định rằng con đường duy nhất để tiêu diệt kế hoạch của
Tổng thống là để cho ngài khởi sự và rồi phá hoại nó bằng một
cách bi thảm đến nỗi nó sẽ chẳng bao giờ được thí nghiệm lại.
Đấy là điều bà biết.
- Nhưng… Tại sao lại tôi? Tại sao tôi lại được chọn?
- Bởi v́ bà là gói hàng quan trọng. - Mike lên tiếng. - Bà thật
là hoàn hảo. Bà đáng tôn thờ: từ miền Trung nước Mỹ với hai đứa
con đáng khâm phục - có thiếu chăng là một con chó đáng khâm
phục và một con mèo đáng khâm phục.
Bà đúng là h́nh ảnh họ cần - Bà là người Mỹ với hai đứa con sạch
sẽ liến thoắng. Họ quyết tâm có bà. Khi chồng bà xen vào lối đi,
họ sát hại ông, và làm cho giống như một tai nạn để bà chẳng
nghi ngờ ǵ cả và không từ chối chức vụ.
- Ối trời ơi! Sự thô bỉ trong điều ông ta đang nói thật là khiếp
đảm.
- Bước kế tiếp của họ là quảng cáo cho bà. Qua hệ thống lưới
"The Old Boy" họ dùng những liên hệ báo chí của họ khắp thế giới
để lo cho bà được trở thành người yêu dấu của mọi người. Bà là
người phụ nữ xinh đẹp sẽ đưa thế giới vào con đường đi đến hoà
b́nh.
- Và - và bây giờ?
Giọng nói của Mike nhẹ nhàng.
- Kế hoạch của họ là ám sát bà và lũ trẻ càng công khai và gây
công phẫn càng tốt để làm cho thế giới kinh tởm thật nhiều để
chấm dứt bất cứ ư nghĩ nào về sự hoà hoăn.
Mary ngồi đấy trong im lặng sững sờ.
- Điều ấy nói ra th́ trắng trợn. - Đại tá Mc Kinney nói một cách
điềm tĩnh, - nhưng chính xác đấy! Mike làm việc cho CIA. Sau khi
chồng bà và Marin Groza bị sát hại, Mike bắt đầu theo vết chân
của bọn "Các nhà yêu nước v́ tự do". Họ nghĩ rằng anh ở phe họ
và họ mời anh gia nhập. Chúng tôi đă bàn kỹ việc này với Tổng
thống Ellison và ngài chấp thuận. Tổng thống đă theo kịp mọi
chuyển biến. Tuy nhiên ngài vẫn khăng khăng quan tâm đến việc
bảo vệ cho bà và lũ trẻ.
Ngài không dám thảo luận điều ngài biết với bà hoặc bất cứ ai
khác v́ Ned Tillingast giám đốc CIA đă cảnh cáo ngài rằng có
những sự tiết lộ ở cấp cao.
Đầu của Mary quay ṃng ṃng. Nàng nói Mike.
- Nhưng ông đă t́m cách giết tôi mà.
Ông ta thở dài:
- Thưa bà, tôi đang cố gắng cứu bà đấy. Tôi đă t́m mọi cách tôi
biết để cho bà đưa lũ trẻ về nước để bà được an toàn.
- Nhưng ông đă đầu độc tôi.
- Không nặng lắm. Tôi muốn cho bà bệnh vừa đủ để bà rời Rumani.
Các bác sĩ của chúng ta đang đợi bà đấy. Tôi đă không thể nói
với bà sự thật v́ việc ấy sẽ phá huỷ toàn bộ sự hoạt động và
chúng tôi có lẽ sẽ mất cơ hội duy nhất để bắt họ. Ngay cả bây
giờ chúng tôi cùng chưa biết ai đă họp tổ chức ấy lại. Hắn không
bao giờ dự họp cả. Hắn chỉ được biết dưới cái tên là vị chủ sự
thôi.
- C̣n Louis?
- Tay bác sĩ này là một người trong bọn họ. Hắn là kẻ ủng hộ
Angel. Hắn là một chuyên viên về chất nổ. Họ bổ nhiệm hắn đến
đây để hắn có thể gần gũi với bà. Một cuộc bắt cóc giả được dụng
lên và bà được một ông hào hoa cứu.
Mike nh́n thấy vẻ mặt của Mary.
- Bà cô đơn và dễ bị tấn công và họ lợi dụng vấn đề ấy. Bà không
phải là người đầu tiên phải ḷng tay bác sĩ tốt bụng ấy đâu.
Mary nhớ lại một việc.
Người tài xế hay mim cười. Chẳng có người Rumani nào sung
sướng cả, chỉ có những người ngoại quốc thôi. Tôi không thích để
vợ tôi trở thành quả phụ.
Nàng chậm răi nói:
- Florian dự phần trong đấy! Hắn dùng bánh xe xẹp như là một lư
do để đưa tôi ra khỏi xe đấy.
- Chúng tôi sẽ cho bắt hắn.
Có một việc làm Mary thắc mắc:
- Mike, tại sao ông lại giết Louis?
- Tôi không có cách nào khác cả. Toàn bộ cao điểm của kế hoạch
là sát hại bà và lũ trẻ càng ngoạn mục càng tốt một cách công
khai. Louis biết tôi là một thành viên của Uỷ ban. Khi hắn h́nh
dung ra tôi là người duy nhất đầu độc bà, hắn trở nên nghi ngờ
tôi. Đấy không phải là cách bà được đề nghị phải chết. Tôi phải
giết hắn trước khi hắn tố giác tôi!
Mary ngồi đây lắng nghe trong lúc những mảnh vụn của sự hoang
mang rơi vào vị trí. Người đàn ông nàng không tin tưởng đă đầu
độc nàng để giữ sinh mạng của nàng và người đàn ông mà nàng đă
nghĩ rằng nàng yêu đă cứu nàng để cho một cái chết bi thảm hơn.
Nàng và con nàng đă bị lợi dụng.
- Ḿnh là vật hy sinh của Judas. Tất cả sự nồng nàn mà mọi người
to ra cho ḿnh đều giả dối cả.
Người thật duy nhất là Stanton Rogers. Hoặc ông ấy là…
- Stanton! - Mary bắt đầu. - Có phải ông ấy…
- Ông ấy bảo vệ bà suốt từ trước đến nay - Đại tá Mc Kinney quả
quyết với nàng. - Khi ông ấy nghĩ Mike là người định giết bà,
ông ấy đă ra lệnh cho tôi bắt anh ấy.
Mary quay sang nh́n Mike. Anh đă được đưa đến đây để bảo vệ nàng
và từ trước đến nay nàng đă nh́n anh như kẻ thù. Tư tưởng nàng
bấn loạn.
- Louis chưa bao giờ có vợ con à?
- Chưa?
Mary nhớ lại một việc.
- Nhưng tôi đă nhờ Eddie Maltz kiểm tra rồi và ông ấy đă nói tôi
rằng Louis đă có vợ và hai đứa con gái mà.
Mike và đại tá Mc Kinney nh́n nhau trao đổi.
- Hắn sẽ được săn sóc đến. - Mc Kinney nói. - Tôi sẽ đưa hắn đi
Frankfurt. Tôi sẽ cho người bắt hắn.
- Ai là Angel? - Mary hỏi.
Mike trả lời.
- Hắn là một tên sát nhân từ Nam Mỹ đến. Có lẽ hắn là tay khá
nhất trên thế giới đấy. Uỷ ban đă đồng ư trả cho hắn 5 triệu
đô-la để giết bà đấy!
Mary lắng nghe những lời ấy với vẻ hoài nghi.
Mike tiếp tục nói.
- Chúng tôi biết hắn đến Bucarest. Thông thường chúng tôi theo
dơi được mọi thứ - sân bay, đường xá, ga tàu hoả, nhưng chúng
tôi không có được một tí mô tả nào về Angel cả. Hắn dùng cả chục
hộ chiếu khác nhau. Chưa bao giờ có ai nói chuyện trực tiếp với
hắn cả. Họ giao dịch qua nhân t́nh của hắn, Neusa Munez. Các
nhóm khác nhau trong Uỷ ban thật ngăn cách nên tôi không thể nào
biết được ai đă được phân công để giúp hắn ở đây cả, hoặc biết
được kế hoạch của Angel như thế nào.
- Điều ǵ sẽ ngăn không cho hắn giết tôi?
- Chúng tôi, - Đại tá Mc Kinney lên tiếng - Với sự giúp đỡ của
chính quyền Rumani, chúng tôi đă áp dụng những biện pháp thận
trọng đặc biệt cho bữa tiệc tối nay. Chúng tôi đă bao quát mọi
biến cố nào bất ngờ có thể xảy ra.
- Việc ǵ xảy ra bây giờ? - Mary hỏi.
Mike cẩn thận nói:
- Điều ấy tuỳ bà thôi. Angel đă được ra lệnh phải thi hành hợp
đồng tại buổi tiệc của bà tối nay. Chúng tôi chắc chúng tôi có
thể bắt được hắn, nhưng nếu bà và lũ trẻ không có mặt tại bữa
tiệc… - Giọng nói của ông ta giảm dần.
- Lúc ấy hắn sẽ không cố gắng làm điều ǵ cả!
- Hôm nay th́ không. Nhưng sớm muộn ǵ, hắn cũng sẽ cố gắng
lại...
- Ông nhờ tôi tự làm mục tiêu đây mà.
Đại tá Mc Kinney nói.
- Bà không cần phải đồng ư, thưa bà Đại sứ.
Ḿnh có thể chấm dứt việc này lúc này đây. Ḿnh có thể trở về
lại Kansas với con ḿnh và để cơn ác mộng lại sau lưng. Ḿnh có
thể làm lại cuộc đời, đi dạy học, sống như một người b́nh
thường. Chắng ai muốn ám sát những cô giáo cả. Angel sẽ quên
ḿnh đi.
Nàng nh́n lên Mike và đại tá Mc Kinney và nói:
- Tôi sẽ không đưa con tôi ra bày với nguy hiểm.
Đại tá Mc Kinney nói:
- Tôi có thể thu xếp cho Beth và Tim biến đi khỏi dinh và mang
trở về đây dưới sự hộ tống.
Mary nh́n Mike một lúc lâu. Cuối cùng nàng lên tiếng.
- Một kẻ hy sinh của Judas ăn mặc như thế nào?
Chương 30
Tại
Toà đại sứ, trong văn pḥng của đại tá Mc Kinney, hai chục quân
nhân thuỷ quân lục chiến đang nghe lệnh.
- Tôi muốn dinh được canh pḥng như Pháo đài Knox! - Đại tá Mc
Kinney quát. - Người Rumani cùng cộng tác với chúng ta. Ionescu
sẽ cho binh sĩ cửa ông lập ṿng đai cách xa quảng trường. Không
ai được qua ṿng đai mà không có thẻ. Chúng ta sẽ có những điểm
kiểm soát riêng của chúng ta tại mỗi lối ra vào dinh. Mọi người
ra vào đều phải đi qua một máy ḍ kim khí. Chúng ta sẽ có những
người bắn tỉa trên mái. C̣n câu hỏi nào không?
- Không, thưa ngài.
- Tan hàng.
Có một cảm giác xúc động kinh khủng trong không khí. Những ngọn
đèn pha lớn xung quanh dinh, chiếu lên một góc trời. Đàm đông
được đưa đi bằng một toán hỗn hợp MP Mỹ và cảnh sát Rumani.
Những người mạc thường phục xen lẫn với đám đông, t́m kiếm bất
kỳ điều ǵ khả nghi.
Một số đi xung quanh với những con cảnh khuyển đă được huấn
luyện đă phát hiện chất nổ.
Phái đoàn báo chí đông kinh khủng. Có những nhiếp ảnh viên và
phóng viên từ cả chục quốc gia.
Tất cả bọn họ đă được kiểm tra kỹ lưỡng và dụng cụ của họ đều bị
lục soát trước khi họ được phép vào dinh.
- Đêm nay một con gián cũng không lẻn vào được trong chỗ này, -
viên sĩ quan thuỷ quân lục chiến phụ trách về an ninh lên tiếng
khoác lác.
o0o
Trong pḥng kho, viên hạ sĩ thuỷ quân lục chiến đă nh́n chán chê
người mặc đồ làm việc lục quân đang bơm các bong bóng. Anh ta
lôi ra một điếu thuốc và bắt đầu đốt lên.
Angel hét lên:
- Hăy tắt cái ấy đi!
Người lính thuỷ quân lục chiến nh́n lên, giật ḿnh!
- Chuyện ǵ thế? Bạn đang bơm những thứ ấy bằng hélium phải
không? Hélium không cháy mà.
- Tắt đi! - Đại tá Mc Kinney đă nói không được hút thuốc ở đây.
Người lính thuỷ quân lục chiến càu nhàu:
- Cứt! Anh ta thả điếu thuốc xuống và nện đế giày lên.
Angel nh́n để biết chắc không c̣n đốm lửa nào c̣n lại cả, rồi
quay trở lại công việc bơm mỗi chiếc bong bóng bằng một h́nh trụ
khác nhau.
- Đúng là hélium không cháy, nhưng chẳng có chiếc b́nh h́nh trụ
nào trong số này chứa hélium cả. B́nh thứ nhất đầy chất propane,
b́nh thứ hai với phốt-pho trắng và b́nh thứ ba là một hỗn hợp
oxygen-acetylen. Angel chỉ giữ lại trong mỗi b́nh vừa đủ khí
hélium vào đêm hôm trước để làm cho các bong bóng bay lên.
Angel bơm các bong bóng trắng bằng chất propane, bong bóng đỏ
bằng oxygen-aeetylen và bong bóng xanh bằng phốt-pho trắng. Khi
nào các bong bóng phát nổ chất phốt-pho trắng sẽ tác động như
một chất để đốt cháy những khí thoát ra đầu tiên, hút dưỡng khí
để mọi người đều bị nghẹt thở trong ṿng 50 thước. Ngay lúc ấy,
phốt-pho sẽ chuyển thành một chất lỏng kim loại nấu chảy nóng
làm khô héo lơi xuống trên mọi người trong pḥng. Tác dụng nhiệt
sẽ phá huỷ phổi và cuống họng. Và sự nổ tung sẽ san bằng một khu
vực, một khu nhà ở vuông. Sẽ ngoạn mục đấy!
Angel đứng thẳng dậy và nh́n những chiếc bong bóng sặc sỡ bay
chạm vào trần pḥng kho chứa.
- Tôi xong rồi.
- Được! - viên hạ sĩ nói. - Bây giờ chúng ta chỉ việc đẩy những
em bé này ra pḥng khiêu vũ để mua vui cho khách. Hăy giúp tôi
đưa những bong bóng này ra khỏi đây.
Một người gác mở rộng những cánh cửa dẫn đến pḥng khiêu vũ. Căn
pḥng đă được trang trí với những lá cờ Mỹ và những lá cờ đỏ,
trắng, xanh.
Ở phía xa là chiếc bục được thiết lập lên cho ban nhạc. Pḥng
khiêu vũ đă đầy khách khứa tự phục vụ ở bàn giải khát được đặt
tại hai bên căn pḥng.
- Pḥng đẹp đấy - Angel nói. Trong một giờ nữa nó sẽ đầy những
thây ma cháy. - Tôi có thể chụp một bức ảnh được không?
Viên hạ sĩ nhún vai.
- Tại sao không? Cứ việc, bạn ơi.
Các quân nhân thuỷ quân lục chiến chen qua Angel và bắt đầu đẩy
các quả bóng vào pḥng khiêu vũ và trông chúng bay cao lên trần
nhà.
- Từ từ, - Angel lên tiếng cảnh cáo. Từ từ đi.
- Đừng lo! - một quân nhân thuỷ quân lục chiến gọi to. - Chúng
tôi sẽ không làm nổ những chiếc bong bóng quí giá của bạn đâu.
Angel đứng ở ngưỡng cửa, nh́n những màu sắc hỗn loạn đang bay
lên cao như một chiếc cầu vồng đang hiện ra và mỉm cười. Một
ngh́n những vật xinh xắn giết người đă nằm im trên trần nhà.
Angel lôi từ trong túi ra một chiếc máy ảnh và bước vào pḥng
khiêu vũ.
- Này! Bạn không được phép vào trong đấy - viên hạ sĩ nói.
- Tôi chỉ muốn chụp một bức anh để cho con gái tôi xem thôi.
Ḿnh sẽ đánh cá xem có phải là một cô gái đẹp không đấy viên hạ
sĩ suy nghĩ một cách mỉa mai.
- Được! Nhưng làm nhanh lên.
Angel liếc qua pḥng đến lối vào. Đại sứ Mary Ashley đang đi vào
với hai đứa con nàng. Angel cười toe toét. Việc canh giờ thật
tuyệt.
Khi viên hạ sĩ quay quay lưng, Angel nhanh nhẹ đặt chiếc máy ảnh
xuống dưới một chiếc bàn đă phủ khăn. Nơi đấy nó không thể nào
bị nh́n thấy. Dụng cụ canh giờ tự động bằng động cơ được đặt
chậm lại một giờ. Mọi việc đều sẵn sàng.
Người thuỷ quân lục chiến tiến đến.
- Tôi xong rồi, - Angel nói.
- Tôi sẽ cho người hộ tống bạn ra.
- Cám ơn.
Năm phút sau. Angel đă ra khỏi dinh, đi dạo xuống dọc theo đường
Alexandru Sahia.
o0o
Mặc dù đấy là một đêm nóng nực và ẩm ướt, khu vực bên ngoài dinh
Đại sứ Mỹ đă trở nên như một nhà thương điên. Cảnh sát đang phấn
đấu để đẩy lui lại hàng trăm người Rumani ṭ ṃ lũ lượt kéo đến.
Mọi ngọn đèn trong dinh đều được bật lên và toà nhà sáng rực lên
trong bầu trời đêm.
Trước khi buổi liên hoan bắt đầu, Mary đă đưa con nàng lên lầu.
- Chúng ta sẽ có một cuộc họp gia đ́nh - nàng nói. Nàng cảm thấy
nàng đang nợ chúng một sự thật.
Chúng ngồi đấy lắng nghe, mắt mở to ra, trong lúc mẹ chúng giải
thích điều đă xảy ra và điều ǵ có thể sẽ xảy ra.
- Mẹ sẽ lo cho các con không bị nguy hiểm! - Mary nói. - Các con
sẽ được đưa ra khỏi đây, nơi các con sẽ được an toàn.
- Nhưng c̣n mẹ th́ sao? - Beth hỏi. - Có người định giết mẹ. Mẹ
không thể đến với chúng con.
- Không, con yêu. Không, nếu chúng ta muốn biết người đàn ông
này.
Tim cố gắng không khóc.
- Làm sao mẹ biết rằng họ sẽ bắt được ông ta?
Mary suy nghĩ một lúc rồi nói:
- V́ Mike Slade nói thế. Đồng ư không, các bạn!
Beth và Tim nh́n nhau. Cả hai đều tái mặt, kinh hăi. Quả tim của
Mary cũng theo ra với chúng.
Chúng c̣n quá trẻ để phải theo ra sự việc này, - nàng nghĩ thế.
- Bất cứ ai cũng đều quá trẻ để phải trải qua việc này.
Mười lăm phút sau, Mary, Beth và Tim bước vào pḥng khiêu vũ. Họ
bước qua sàn nhà, chào những người khách và cố gắng giấu vẻ lo
âu của họ. Khi họ đến phía kia của căn pḥng, Mary quay lại con
nàng.
- Các con có bài làm ở nhà, - nàng lớn tiếng nói. - Hăy quay về
pḥng các con nhé.
Nàng nh́n chúng đi và cảm thấy như chặn nghẹn ở cổ. Ḿnh rất hy
vọng rằng Mike Slade biết đến điều ông ấy đang làm.
Có một tiếng loảng xoảng lớn và Mary giật bắn người. Nàng quay
một ṿng để xem việc ǵ xảy ra, tim nàng đập mạnh. Một người hầu
bàn đă đánh rơi một cái khay và đang nhặt những chiếc đĩa vỡ.
Mary cố gắng để tim nàng đập lại b́nh thường.
Angel đặt kế hoạch ám sát nàng bằng cách nào nhỉ? Nàng nh́n
quanh gian pḥng khiêu vũ lộng lẫy, nhưng không t́m ra manh mối
ǵ cả.
Lúc lũ trẻ rời khỏi pḥng khiêu vũ, chúng được đại tá Mc Kinney
hộ tống đến lối ra vào của những người phục vụ. Ông nói với hai
quân nhân thuỷ quân lục chiến vơ trang đang đợi ở cửa:
- Đưa các cháu đến văn pḥng của Đại sứ. Đừng để chúng nó rời
khỏi tầm mắt của các anh đấy.
Beth ngập ngừng.
- Mẹ sẽ thực sự không việc ǵ chứ?
- Mẹ cháu sẽ khoẻ thôi, - Mc Kinney lên tiếng hứa. Và ông cầu
mong cho ông nói đúng.
Mike Slade nh́n Tim và Beth đi ra rồi đi t́m Mary.
- Lũ trẻ đă đi khỏi rồi. Tôi phải kiểm tra một số việc. Tôi sẽ
trở lại.
- Đừng bỏ tôi. - Nàng thốt lên trước khi nàng có thể ngăn những
lời ấy lại. Tôi muốn đi với ông!
- Tại sao thế?
Nàng nh́n anh và thành thật nói:
- Tôi cảm thấy an toàn hơn khi có ông đấy!
Mike bật cười.
- Bây giờ thay đổi đây. Nào đi.
Mary theo sát sau lưng anh. Ban nhạc đă bắt đầu chơi và người ta
đang khiêu vũ. Tiết mục biểu diễn là những bài hát Mỹ, hầu hết
là những bản nhạc của Broadway. Họ chơi những bản hoà tấu
Oklahoma và South Pacific, Annie Get Your Gun và My Fair Lady.
Khách dự vô cùng thích thú.
Những người không khiêu vũ đang tự lấy thức uống ở những khay
champagne bạc được đưa đến hoặc từ những bàn giải khát.
Căn pḥng trông thật ngoạn mục. Mary ngẩng đầu lên những quả
bóng bay, hàng ngh́n quả - đỏ, trắng, xanh - bay dính vào trần
nhà màu hồng.
Thật là lễ ra lễ. - Ước ǵ cái chết không phải là một phần của
nó nhỉ. - Nàng nghĩ thế.
Thần kinh của nàng quá căng thẳng đến nỗi nàng đă sẵn sàng để
hét lên. Một người khách chạm nhẹ vào nàng nhưng nàng cứ nghĩ
rằng đấy là một chiếc kim chết người đang đâm vào. Hoặc không
biết có phải Angel sắp bắn nàng trước mặt tất cả những người này
không? Hoặc đâm nàng?
Sự hồi hộp về điều sắp xảy ra thực không chịu nổi.
Ở giữa những người khách đang nói chuyện, cười cợt với nhau,
nàng cảm thấy trơ trọi và dễ bị tấn công quá. Angel có thể có
mặt bất cứ ở đâu. Hắn có thể đang quan sát nàng vào lúc này.
- Ông có nghĩ rằng bây giờ Angel đang có mặt ở đây không? - Mary
hỏi.
- Tôi không biết, - Mike nói. Và đấy là điều đáng sợ nhất. Anh
nh́n thấy vẻ mặt nàng. - Này, nếu bà muốn đi…
- Không. Ông đă nói tôi là miếng mồi. Không có mồi, hắn sẽ không
sập bẫy đâu.
Anh gật đầu và bóp cánh tay nàng.
- Đúng!
Đại tá Mc Kinney tiến đến gần.
- Chúng tôi đă lục soát kỹ lưỡng Mike ạ. Chúng tôi không thể nào
t́m ra ǵ cả. Tôi không thích…
- Chúng ta hăy nh́n quanh một lúc nữa xem!
Mike ra dấu cho bốn quân nhân thuy quân lục chiến đang đứng cạnh
đấy, và họ bước đến cạnh Mary.
- Sẽ trở lại ngay - Mike nói.
Mary chịu đựng một cách lo lắng.
- Xin mời.
Mike và đại tá Mc Kinney, cùng đi với hai nhân viên bảo vệ với
những con cảnh khuyển, lục soát từng pḥng trên lầu trong Dinh
Đại sứ.
- Chẳng có ǵ cả - Mike nói.
Họ nói với một quân nhân thuỷ quân lục chiến đang đứng gác ở cầu
thang phía sau.
- Có người lạ nào đến đây không?
Họ xuống pḥng khách ở tầng dưới. Một quân nhân thuỷ quân lục
chiến đang đứng gác. Anh ta chào và đứng sang bên cạnh để họ
vào. Corona Socoli đang nằm trên giường đọc một quyển sách
Rumani. Trẻ, đẹp và tài năng, báu vật quốc gia của Rumani đấy.
Có thể cô ta được cài vào không? Cô ta có thể nào đang trợ lực
cho Angel không?
Corona nh́n lên.
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ vắng mặt tại bữa tiệc. À mà thôi. Tôi sẽ ở
đây và đọc cho xong quyển sách.
- Cứ làm như thế, - Mike nói. Anh đóng cửa lại.
- Hăy cố gắng lại ở tầng dưới xem!
Họ trở lại nhà bếp.
- Về thuốc độc th́ sao? - Đại tá Mc Kinney hỏi.
- Hắn sẽ dùng không?
Mike lắc đầu.
- Không đủ ăn ảnh đâu. Angel sẽ làm một vố lớn!
- Mike, chẳng có ai có cách nào mang chất nổ vào địa điểm này
đâu. Các chuyên viên của chúng ta đă xem xét, chó đă kiểm tra kỹ
- địa điểm sạch sẽ. Hắn không thể tấn công chúng ta xuyên qua
mái nhà, bởi v́ chúng ta có hoả lực trên đấy.
- Không thể được!
- Có một cách.
Đại tá Mc Kinney nh́n Mike.
- Cách nào?
- Tôi không biết, nhưng Angel biết.
Họ lại lục soát các thư viện và các văn pḥng.
Chẳng có ǵ cả. Họ đi qua pḥng nhà kho nơi viên - hạ sĩ và
người của ông ta đang đẩy những quả bong bóng bay cuối cùng ra
và ngắm chúng bay lên trần nhà.
- Đẹp chứ? - Viên hạ sĩ nói.
Họ bắt đầu bước đi. Mike chợt dừng lại.
- Hạ sĩ những quả bong bóng này từ đâu đấy?
- Thưa ngài, từ căn cứ không quân Mỹ tại Frankfurt đấy.
Mike chỉ những b́nh hélium h́nh trụ.
- C̣n những cái này?
- Cùng địa điểm. Chúng được hộ tống dến nhà kho của chúng tôi
theo lệnh của ngài, thưa ngài.
Mike nói đại tá Mc Kinney. - Chúng ta hăy bắt đầu lại trên lầu
đi.
Họ quay lại để đi. Viên hạ sĩ nói.
- Ồ, thưa đại tá cái người mà ngài gửi đến đă quên không để lại
một phiếu tính giờ. Cái ấy sẽ được giao cho ban lương bổng quân
sự hay dân sự?
Đại tá Mc Kinney cau mày.
- Người nào?
- Người duy nhất mà ngài cho phép bơm các quả bóng đấy.
Đại tá Mc Kinney lắc đầu.
- Tôi chưa bao giờ - ai nói tôi cho phép?
- Eddie Maltz. Ông ấy nói ngài…
Đại tá Mc Kinney nói:
- Eddie Maltz à? Tôi đă ra lệnh cho ông ta đi Frankfurt rồi.
Mike quay lại viên hạ sĩ, giọng anh khẩn cấp.
- Người đàn ông ấy trông như thế nào?
- Ô, đấy không phải là một người đàn ông, một phụ nữ đấy. Nói
thật với ngài, tôi nghĩ rằng bà ta trông lạ lắm. Mập và xấu xí.
Bà ta có một giọng nói buồn cười. Mặt bà ta mập phị ra và c̣n rỗ
nữa chứ.
Mike nói với đại tá Mc Kinney, giọng kích động:
- Nghe như lời mô tả của Harry Lantz về Neusa Munez mà hắn đă
cho Uỷ ban biết đấy.
Sự phát giác gây xúc động cho cả hai một lúc.
Mike chậm răi nói.
- Ồ, lạy Chúa. Neusa Munez là Angel? - Anh chỉ những chiếc b́nh
h́nh trụ. - Mụ ấy bơm bong bóng bằng những cái này à?
- Vâng, thưa ngài. Thực buồn cười. Tôi đă châm một điếu thuốc,
nhưng bà ta hét nói tôi tắt đi. Tôi nói! "Hélium không cháy mà",
- nhưng bà ta nói…
Mike nh́n lên.
- Những quả bong bóng! Chất nổ trong những quả bong bóng!
Hai người trố mắt nh́n lên trần nhà cao phủ đầy những quả bong
bóng, xanh, trắng, đỏ ngoạn mục.
- Mụ ấy sẽ dùng một loại dụng cụ kiểm soát xa để cho chúng phát
nổ đấy. - Anh quay lại hỏi viên hạ sĩ. - Mụ đă đi bao lâu rồi?
- Tôi đoán độ một giờ trước.
Dưới chiếc bàn, không ai nh́n thấy, dụng cụ canh giờ c̣n lại sáu
phút trên mặt đồng hồ.
Mike đang điên cuồng nh́n qua căn pḥng rộng. - Có lẽ mụ ấy đặt
nó bất kỳ ở đâu đây. Nó có thể phát nổ bất cứ giây phút nào.
Chúng ta không thể phát hiện nó kịp thời đâu.
Mary đến gần. Mike quay lại phía nàng.
- Bà hăy dọn trống căn pḥng. Nhanh? Hăy thông báo.
Bà nói th́ hay hơn. Cho mọi người ra ngoài.
Nàng nh́n anh, hoang mang.
- Nhưng… tại sao? Việc ǵ đă xảy ra thế?
- Chúng tôi đă t́m ra đồ chơi của người bạn chúng ta! - Mike
giận dữ nói. Anh đưa tay chỉ.
- Những quả bong bóng ấy. Chúng sẽ giết người đấy!
Mary nh́n lên những quả bong bóng bay, sự kinh hăi lộ rơ trên
nét mặt nàng. - Chúng ta không thể lấy xuống à?
Mike quát lại, - Có lẽ độ một ngh́n quả đấy. Vào lúc bà bắt đầu
lấy xuống, từng quả một…
Cổ nàng khô quá đến nỗi hầu như nàng không thể thốt nên lời.
- Mike - tôi biết một cách!
Hai người đang ông trố mắt nh́n nàng.
- Sự điên rồ của Đại sứ. Mái nhà ấy. Nó mở đôi ra được.
Mike cố gắng kiềm chế sự phấn khởi của ông ta. - Nó hoạt động
cách nào!
- Có một công tắc…
- Không! - Mike nói. - Không được dùng cái ǵ là điện cả. Một
tia lửa có thể làm nổ tung tất cả. Có thể điều khiển bằng tay
không?
- Có. Những lời nói thi nhau tuôn ra. - Mái nhà được chia đôi
ra. Mỗi bên có một tay quay… - Nàng đang tự nói với ḿnh.
Hai người đàn ông điên cuồng chạy lên lầu. Khi họ lên đến tầng
trên cùng, họ trông thấy cửa thông vào một góc xếp, họ chạy ùa
vào. Có một chiếc thang gỗ đưa đến một lối đi men cầu được những
người thợ dùng để lau chùi trần pḥng khiêu vũ.
Một chiếc tay quay được cột vào tường.
- Có lẽ có một cái nữa ở bên kia. - Mike nói.
- Anh bắt đầu phóng qua lối đi men cầu, vạch lối đi qua những
quả bong bóng chết người, cố gắng giữ thăng bằng, cố gắng không
nh́n xuống đám người ở xa bên dưới. Một luồng gió đẩy một bong
bóng vào người anh và anh trượt chân. Một chân trượt ra khỏi lối
đi men cầu. Anh bắt đầu ngă. Anh chộp được những tấm ván lúc ngă
và bám vào. Từ từ, anh cố gắng đi lên được. Người anh đẫm mồ
hôi. Anh nhích nhích từng bước suốt đoạn đường c̣n lại. Cột vào
tường và tay quay.
- Tôi đă sẵn sàng, - Mike gọi vị đại tá. - Cẩn thận đấy Không
được di chuyển đột ngột đấy.
- Được!
Mike bắt đầu quay tay quay rất chậm.
Mike không thể nào trông thấy đại tá Mc Kinney v́ các quả bong
bóng, nhưng anh có thể nghe âm thanh của chính tay quay bên kia
quay.
Từ từ, rất từ từ, mái nhà bắt đầu tách đôi ra. Một số ít bong
bóng được nhấc bổng nhờ khí hélium bay vào bầu không khí đêm và
trong lúc mở rộng hơn nhiều quả bong bóng khác bắt đầu thoát ra.
Cả trăm quả tràn qua lối mở, nhảy múa vào màn đêm đầy sao, lôi
theo những tiếng ồ và à của những người khách kinh ngạc bên dưới
và đám người ngoài đường phố.
Ở tầng dưới c̣n lại 45 giây trên chiếc máy canh giờ. Một đám
bong bóng nằm ở b́a trần nhà, ngoài tầm với tay của Mike. Anh
rướn tới, cố gắng giải thoát chúng. Chúng lúc lắc sát tầm với
của những đầu ngón tay của anh. Một cách cẩn thận, anh xê ra
trên lối đi men cầu, chẳng c̣n ǵ để vịn cả và rướn tới để đẩy
chúng thoát ra. Xong!
Mike đứng đấy nh́n quả bóng cuối cùng thoát ra. Chúng bay lên
càng lúc càng cao, tô điểm màn đêm nhung với những màu sặc sỡ
của chúng và bỗng nhiên bầu trời phát nổ.
Có tiếng nổ ầm ầm kinh khủng và những ngọn lửa đỏ và trắng bắn
cao trong bầu không khí. Đấy là một buổi lễ mừng ngày 4-7 chưa
từng trông thấy trước kia. Bên dưới, mọi người đều vỗ tay.
Mike nh́n theo, kiệt quệ, quá mệt mỏi để di chuyển. Xong rồi.
o0o
Cuộc bố ráp được tính toán sẽ xảy ra đồng loạt, tại những góc
trời bao la của thế giới.
Floyd Baker, bộ trưởng quốc pḥng, đang nằm trên giường với t́nh
nhân khi cánh cửa mở tung ra. Bốn người đàn ông bước vào pḥng.
- Trời ơi, các ông có ư ǵ bằng…
Một người ch́a ra một thẻ h́nh sự.
- FBI, thưa ngài Bộ trưởng. Ngài bị bắt.
Floyd Baker trố mắt nh́n họ lộ vẻ hoài nghi.
- Có lẽ các ông điên rồi. V́ tội ǵ?
- Phản bội, Thor.
Tướng Oliver Brooks Odin, đang ăn sáng tại câu lạc bộ của ông
khi hai nhân viên FBI bước đến bàn bắt ông ta.
o0o
NGÀL ALEX HYDE - WHITE, KBE, MP, FREYR, đang nâng ly rượu chúc
mừng tại một bữa ăn tối ở Quốc hội khi người chiêu đăi viên của
câu lạc bộ tiến lại gần ngài.
- Cho tôi xin lỗi, thưa ngài Alex. Có vài ông đợi bên ngoài muốn
nói một lời với ngài…
o0o
Tại Paris, trong pḥng nghị viện của Cộng hoà Pháp, nghị sĩ
Balder được gọi ra pḥng và bị DGSE bắt.
o0o
Tại toà Quốc hội ở Calcutta, phát ngôn viên của Loh Sabha
Vishnu, bị ấn vào một chiếc xe ḥm và bị tống ngục.
o0o
Tại Rome, Nghị sĩ của Camera dei Deputati, Tyr, đang tắm theo
kiểu Thổ Nhĩ Kỳ khi ông ta bị bắt.
Cuộc càn quét tiếp tục.
o0o
Tại Mehico, Anbani và Nhật Bản, có những viên chức cao cấp bị
bắt và tống giam. Một uỷ viên Bundestag tại Tây Đức, một nghị sĩ
Nationalrat tại Áo. Các cuộc bắt bớ bao gồm cả một giám đốc của
một hăng tàu lớn và một lănh tụ hiệp hội có thế lực. Một nhà
truyền bá phúc âm truyền h́nh và người cầm đầu của một cartel
dầu hoả.
Eddie Maltz bị bắn chết trong lúc t́m cách trốn thoát.
Peter Connors tự sát lúc các nhân viên FBI t́m cách phá cửa dể
vào văn pḥng ông ta.
o0o
Mary và Mike Slade ngồi trong pḥng cách âm, nhận báo cáo từ
khắp thế giới.
Mike đang ôm máy điện thoại
- Vreeland? - anh nói. - Ông ta là một quân cảnh trong chính
quyền Nam Phi đấy. - Anh đặt ống nghe xuống và quay sang Mary. -
Họ đă bắt được hầu hết. Ngoại trừ vị chủ sự Neusa Munez - Angel.
- Chẳng ai biết Angel là một người phụ nữ cả ư? - Mary kinh
ngạc.
- Không. Mụ ta đă lừa cả chúng tôi. Lantz đă mô tả mụ ta cho Uỷ
ban của "Các nhà yêu nước v́ tự do" như là một người đần độn,
mập, xấu xí.
- C̣n về vị chủ sự? - Mary hỏi.
- Chưa từng có ai trông thấy ông ta cả. Ông ta ra lệnh qua điện
thoại. Ông ta là một nhà tổ chức xuất sắc đấy. Uỷ ban được phân
ra thành những tổ nhỏ, để nhóm này không bao giờ biết được nhóm
kia đang làm ǵ.
o0o
Angel giận dữ, quả thật c̣n hơn là giận dữ nữa. Mụ trông như một
con thú điên. Không biết cách nào hợp đồng đă bị sai, nhưng mụ
đă chuẩn bị để đền bù lại.
Mụ đă gọi số riêng tại Washington và dùng giọng buồn tẻ, vô t́nh
của mụ nói:
- Angel bảo nói với ngài đừng lo. Có một sự sơ sót nào đấy,
nhưng ông ấy sẽ lo cho việc ấy, thưa ngài. Lần sau họ sẽ đều
chết cả và…
- Sẽ không có lần sau đâu - giọng nói ấy đă nổ tung như thế. -
Angel đă làm hỏng việc. Hắn c̣n tệ hơn một tên nghiệp dư nữa.
- Angel bảo tôi…
- Tôi không trách điều hắn bảo cô. Hắn bị huỷ hợp đồng. Hắn sẽ
chẳng được một xu nào cả. Hăy bảo thằng chó đẻ ấy tránh xa ra.
Tôi sẽ t́m một người khác biết làm công việc ấy.
Và ông ta dă dằn mạnh điện thoại xuống.
- Cái thằng chó đẻ ấy - Chẳng bao giờ có ai dám cư xử với Angel
như thế và chẳng có ai sống để nói như thế. Niềm tự hào đă bị đe
doạ. Người đàn ông ấy phải trả giá. Ô, hắn sẽ trả giá bằng cách
nào nhỉ.
Điện thoại riêng reo trong pḥng cách âm.
Mary nhấc lên. Đấy là Stanton Rogers.
- Mary. Bà được an toàn! Con bà ổn cả chứ?
- Chúng tôi đều khoẻ cả, Stan ạ.
- Tạ ơn Chúa v́ nó đă qua rồi. Hăy nói cho tôi chính xác điều ǵ
đă xảy ra.
- Angel đấy. Mụ ta định cho dinh nổ tung và…
- Bà muốn nói "Ông ta" chứ?
- Không. Angel là một người đàn bà. Tên mụ ta là Neusa Munez.
Có một sự im lặng dài kinh ngạc.
- Neusa Munez. À? Con người đần độn, mập, xấu xí ấy là Angel à?
Mary bỗng cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Nàng chậm răi nói.
- Đúng đấy, Stan.
- Có việc ǵ tôi có thể làm cho bà không, Mary?
- Không. Tôi đang lên đường đi thăm lũ trẻ. Tôi sẽ nói chuyện
với anh sau.
Nàng đặt ống nghe xuống và ngồi đấy bàng hoàng.
Mike nh́n nàng.
- Việc ǵ vậy?
Nàng quay sang anh.
- Ông bảo rằng Harry Lantz chỉ kể lại cho các thành viên của Uỷ
ban rằng Neusa Munez trông như thế nào à?
- Vâng.
- Stanton Rogers vừa mới mô tả mụ ấy đấy!
o0o
Khi phi cơ của Angel đáp xuống sân bay Dulles, mụ đến một pḥng
điện thoại và quay số điện thoại riêng của vị chủ sự.
Giọng nói quen thuộc lên tiếng:
- Stanton Rogers đây!
o0o
Hai ngày sau, Mike, đại tá Mc Kinney và Mary đang ngồi trong
pḥng hội của Toà đại sứ. Một chuyên viên điện tử vừa kiểm tra
xong các máy nghe lén.
- Bây giờ tất cả đều ăn khớp với nhau đấy, - Mike lên tiếng. -
Vị chủ sự phải là Stanton Rogers, nhưng không một ai trong chúng
ta có thể thấy điều ấy cả.
- Nhưng tại sao ông ấy muốn giết tôi chứ? - Mary hỏi. - Lúc đầu,
ông ấy chống lại việc bổ nhiệm tôi làm Đại sứ mà. Chính ông ấy
bảo tôi như thế!
Mike giải thích.
- Một khi ông ấy nhận ra bà và con bà tượng trưng cho điều ǵ,
mọi việc đều ăn khớp. Sau đấy, ông ấy tranh đấu cho bà được bổ
nhiệm. Đấy là điều đă làm chúng tôi mất dấu. Ông ấy đứng sau
lưng bà suốt thời gian, lo cho bà đượ quảng cáo trên báo chí,
chắc chắn để bà được những người được xác định nh́n thấy tại
những địa điểm được xác định.
Mary rùng ḿnh.
- Tại sao ông ta muốn dính líu?
- Stanton Rogers không bao giờ tha thứ cho Paul Ellison về việc
ngài làm Tổng thống. Ông ta cảm thấy bị lừa. Ông ta khởi sự với
tư cách một người phóng túng và ông ta cưới một người phản động
cánh hữu. Tôi đoán có lẽ vợ ông ta đă thay đổi ông ta đấy.
- Họ đă t́m ra ông ta chưa?
- Không. Ông ta đă biến mất. Nhưng ông ta không thể trốn tránh
lâu lắm đâu.
Hai ngày sau, cái đầu của Stanton Rogers được t́m thấy trong một
đống rác. Mắt ông đă bị móc mất.
Chương 31
Tổng
thống Paul Ellison gọi từ toà Bạch Ốc.
- Tôi từ chối chấp thuận đơn từ chức của bà.
- Xin lỗi Tổng thống, nhưng tôi không thể…
- Mary, tôi biết bà đă phải trải qua nhiều điều như thế nào,
nhưng tôi yêu cầu bà ở lại nhiệm sở của bà tại Rumani đấy.
- Tôi biết bà đă phải trải qua nhiều điều như thế nào? - Có ai
có ư kiến nào không?
Khi nàng đến, nàng đă quá ngây thơ không tin được, đầy lư tưởng
và những hy vọng cao như thế. Nàng sẽ là biểu tượng và tinh thần
của quốc gia nàng. Nàng sẽ chỉ cho thế giới thấy những người Mỹ
thật sụ tuyệt vời như thế nào; và suốt thời gian ấy nàng đă bị
lợi dụng. Nàng đă bị lợi dụng bởi chính Tổng thống nàng, chính
phủ nàng và mọi người quanh nàng. Nàng và con nàng đă bị đặt vào
một sự nguy hiểm chết người. Nàng nghĩ đến Edward và cách thức
chàng bị sát hại, và đến Louis với những lời nói dối và cái chết
của hắn. Nàng nghĩ đến những sự tàn phá mà Angel đă gieo rắc.
- Ḿnh không c̣n là con người khi ḿnh đến đây nữa, - Mary nghĩ
thế. - Ḿnh ngây thơ. Ḿnh đă trưởng thành qua con đường gian
khổ, nhưng ḿnh đă trưởng thành. Ḿnh đă thành đạt được một điều
ǵ ở đây. Ḿnh đă đưa được Hannah Murphy ra khỏi ngục và ḿnh đă
giao dịch về ngũ cốc. Ḿnh đă cứu sống con trai Ionescu và ḿnh
đă giúp người Rumani vay tiền cho ngân hàng của họ. Ḿnh đă cứu
một số người Do Thái.
o0o
- Alô. Bà có ở đấy không?
- Vâng, thưa ngài. - Nàng nh́n Mike Slade qua bàn giấy của nàng.
Anh đang ngồi thườn thượt trong chiếc ghế, nh́n nàng đăm đăm.
- Bà đă làm một công việc thật nổi bật đấy, - Tổng thống nói. -
Chúng tôi đều hănh diện v́ bà kinh khủng. Bà đă xem báo chưa?
Nàng không trách báo chí.
- Bà là người chúng tôi cần ở đấy. Bà sẽ làm được cho quốc gia
chúng ta một việc lớn, bà thân mến ạ.
Tổng thống đang đợi một câu trả lời. Mary đang suy nghĩ, cân
nhắc quyết định của nàng.
Ḿnh đă trở thành một Đại sứ thật tốt và c̣n quá nhiều việc vẫn
cần làm thêm ở đây.
Cuối cùng, nàng lên tiếng:
- Thưa Tổng thống, nếu tôi đồng ư ở lại, tôi sẽ nài nỉ quốc gia
chúng ta sẽ cho Corona Socoli được cư trú.
- Rất tiếc Mary ạ. Tôi đă giải thích tại sao chúng tôi không thể
làm việc ấy. Nó sẽ làm mất ḷng Ionescu và…
- Ông ta sẽ quên đi. Tôi biết Ionescu, thưa Tổng thống. Ông ta
sẽ dùng cô ấy làm miếng đ̣n trả giá.
Có một sự im lặng lâu, đầy suy tư.
- Làm sao bà đưa cô ta ra khỏi Rumani được?
- Một phi cơ vận tải quân đội sẽ đến vào buổi sáng. Tôi sẽ đưa
cô ta đến đấy có một sự im lặng.
- Tôi rơ. Rất tốt. Tôi sẽ ṣng phẳng việc ấy với Bộ Ngoại giao.
Nếu chỉ có thế…
Mary lại nh́n sang Mike Slade.
- Không, thưa ngài. C̣n một việc nữa. Tôi muốn Mike Slade ở lại
đây với tôi. Tôi cần ông ấy. Chúng tôi hợp ư nhau.
Mike đang nh́n nàng, một nụ cười riêng nớ trên môi.
- Tôi e rằng không thể được. - Tổng thống nói giọng quả quyết.
- Tôi cần Slade về đây. Ông ấy c̣n có một nhiệm vụ khác.
Mary ngồi đấy, cầm ống nghe, chẳng nói ǵ cả.
Tổng thống tiếp tục.
- Chúng tôi sẽ gửi đến bà một người khác. Bà có thể chọn. Bất cứ
ai bà muốn.
Im lặng.
- Chúng tôi rất cần Mike ở đây, Mary à.
Mary lại liếc sang Mike.
Tổng thống nói:
- Mary! Alô? Cái ǵ đây - một loại hăm doạ à?
Mary ngồi, đợi trong im lặng.
Cuối cùng, Tổng thống miễn cưỡng nói:
- Được rồi, tôi cho rằng nếu bà thật sự cần ông ấy, chúng tôi có
thể để ông ấy lại cho bà một ít thời gian.
Mary cảm thấy tim nàng nhẹ nhơm.
- Cám ơn Tổng thống. Tôi sẽ hân hạnh ở lại cương vị Đại sứ.
Tổng thống kết thúc bằng lời chia tay.
- Bà là một thương thuyết gia thật kinh khủng đấy, bà Đại sứ ạ.
Tôi có một số kế hoạch thú vị trong đầu cho bà khi bà xong nhiệm
vụ ở đấy. Chúc may mắn và hăy tránh xa rắc rối đấy.
Đường dây ngưng hoạt động.
Mary từ từ gác ống nghe. Nàng nh́n sang Mike.
- Ông sẽ ở lại đây. Ngài bảo tôi nên tránh rắc rối đấy.
Mike Slade bật cười:
- Ngài có óc khôi hài thú vị đấy!
Anh đứng dậy và đi lại phía nàng.
- Bà có nhớ cái ngày tôi gặp bà và gọi bà là một tờ mười đô la
mới toanh không?
Nàng nhớ rơ vô cùng:
- Vâng.
- Tôi đă nhầm. Bây giờ bà mới bà một tờ mười mới toanh đấy.
Nàng cảm thấy một ngọn lửa ấm áp.
- Ồ, Mike…
- V́ tôi sẽ ở lại thưa bà Đại sứ, tốt hơn chúng ta nên nói
chuyện về vấn đề chúng ta đang gặp phải với Bộ trưởng Thương mại
Rumani đi. - Ông nh́n thẳng vào mắt nàng và dịu dàng nói, - Cà
phê chứ?
Phần Kết
SUỐI ALICE, ÚC.
Vị
chủ toạ đang nói với Uỷ ban.
- Chúng ta đă chịu thất bại nhưng v́ những bàỉ học mà chúng ta
đă học được tổ chức chúng ta sẽ càng trở nên mạnh hơn nữa. Bây
giờ đă đến lúc bỏ phiếu.
- Aphrodite?
- Thuận.
- Athène?
- Thuận.
- Cybele?
- Thuận.
- Selene?
- Xét đến việc bị sát hại khủng khiếp của vị chủ sự quá cố của
chúng ta chúng ta có nên chờ đến khi…
- Thuận hoặc không, xin vui ḷng?
- Không.
- Nike?
- Thuận.
- Nemesis?
- Thuận.
- Nghị quyết được thông qua. Thưa các bà… xin vui ḷng giữ những
biện pháp thận trọng thường lệ.
Hết
|