- Tại sao?
- V́ em việc ǵ cũng không biết, nấu cơm, làm bếp, giặt cả cái
khăn tay cũng không biết, cưới em anh chỉ có một người vợ vô
dụng thôi!
- Sao cũng được, anh sẵn sàng hầu hạ em, anh rất sung sướng khi
được hầu hạ người vợ bé bỏng yêu quư nàỵ
Dung cùng cười nhưng lại thở dài:
- Anh phải tính cho sớm, càng sớm càng hay, em sợ mẹ đổi ư quá!
- Em đừng lo, anh đă mướn xong nhà, bây giờ chỉ c̣n mua đồ đạc,
may quần áo và làm giấy hôn thú nữa là đủ.
- Giản dị như vậy sao?
Nam xúc cải ra đĩa, đặt lên bàn nh́n Dung:
- Em làm sao vậy?
Dung lờ đờ nh́n Nam:
- Em không được khoẻ lắm, anh Nam, anh hứa đối xử với em tử tế
nhé, em đă v́ anh mà vứt bỏ tất cả, t́nh yêu cha mẹ, chị em,
cũng như dư luận xă hội, khi kết hôn với anh rồi em sẽ chỉ c̣n
anh mà thôi!
Nam nâng gương mặt Dung lên cao, nh́n vào đôi mắt long lanh lệ
và nét gượng cười trên môi một cách tội nghiệp, chàng vẫn không
tưởng rằng Dung lại là của chàng. Nam không hiểu tại sao Dung có
thể v́ ḿnh mà vứt bỏ tất cả, sự can đảm của Dung khiến chàng
cảm động vô cùng. Nam ôm chặt lấy Dung hôn nồng nàn lên mặt
nàng, lên tóc nàng.
- Dung, hăy tin tưởng anh, anh yêu em, yêu điên cuồng.
Dung nằm gọn trong ḷng Nam như con dê con trong ḷng mẹ, Nam có
thể nghe rơ cả nhịp tim đập trong ḷng Dung với những hơi thở
nhẹ nhàng ấm áp. Một lúc sau, Dung xô nhẹ Nam ra, sửa soạn lại
mái tóc:
- Để em đến thưởng thức tài nấu ăn của anh.
Cả hai đến dùng cơm, Dung lặng nh́n Nam cười.
- Em cười cái ǵ?
- Anh làm được nhiều việc của các cô.
Nam cười:
- Khi kết hôn xong, em muốn anh làm ǵ, anh cũng sẵn sàng cả.
Họ lại cùng yên lặng dùng cơm, bỗng nhiên Dung chau mày:
- Sao bỗng dưng em thấy hồi hộp quá, không biết có việc ǵ xảy
ra không?
Nam trấn an:
- Đừng sợ, tất cả đều sẵn sàng rồi, khoảng hai giờ chiều nay, em
họ anh và một người bạn thân sẽ từ Đài Nam đến, phụ việc hôn
nhân cho chúng ḿnh.
- Có phải anh La á Văn mà anh thường nói đến hay không?
- Phải.
La á Văn là học tṛ cũ của Nam khi c̣n ở Đại Lục, đến Đài Loan
gặp lúc Văn đau phổi nặng, nhờ Nam giúp đỡ thuốc thang, ngoài ra
c̣n cho thêm tiền Văn để học nốt chương tŕnh đại học, v́ thế
đối với Nam, Văn hết sức nể v́.
- Em họ anh tên chi?
- Khang B́nh.
- Thôi được chúng ta hăy sửa soạn đón họ.
- Thằng B́nh có viết thơ đến hỏi thăm chị dâu nó đấy!
- Là ai vậy?
- Là em chớ c̣n ai nữa.
Dung nghe nói thẹn đỏ cả mặt.
Ăn cơm xong, cả hai bàn tính chương tŕnh hôn lễ, Dung nói:
- Có lẽ ba mẹ em sẽ không đến dự, nhưng em c̣n ở tuổi vị thành
niên phải có chữ kư của cha, chắc có lẽ người sẽ chịu kư.
- Cha đă đồng ư cho chúng ta kết hôn, th́ có lẽ người sẽ không
làm khó dễ làm ǵ.
Dung nh́n ra ngoài trời, nàng bỗng buồn bă:
- Mắt bên mặt em bỗng nhiên giựt, không hiểu điềm ǵ nữa đây?
- Mắt trái là điềm phát tài, mắt phải là điềm xui.
Nam nói xong gạt đi:
- Ồ, hơi đâu mà tin dị đoan, làm ǵ có chuyện đó.
Tuy nói thế nhưng ḷng chàng cũng bắt đầu thấy lọ
Đến hai giờ, quả nhiên B́nh và Văn đến. B́nh hăy c̣n trẻ khoảng
hai mươi ngoài, đẹp trai nhưng hay mắc cở. Văn lớn hơn, khoảng
ba mươi ngoài, có dáng dấp trí thức. Cả hai chăm chú nh́n Dung
khiến nàng đỏ mặt v́ thẹn.
- Không ngờ chị lại trẻ thế! - Văn nói.
Dung thẹn thùng, trong khi Nam cảm thấy không yên tâm. Tất cả
bắt đầu soạn thảo chương tŕnh hôn lễ, Dung thấy trong ḷng
không được yên ổn, ngồi một chút nàng vội cáo từ ra về, ra khỏi
pḥng Nam, nh́n đám mây đen trên nền trời kéo đến, nàng bỗng có
cảm giác, định mệnh đời ta đó chăng? Rồi lại xua đuổi, mong trời
phật hăy cứu thoát con, đừng để vận mạng con như thế nhé trời!
Về đến nhà, vẫn không có việc ǵ xảy ra, bà Giang để mặc Dung
muốn làm ǵ th́ làm, trong khi ông Giang chỉ biết thở dài, chỉ
có Nhược cho Dung biết vừa có An và Vân đến tạm biệt Dung để đến
Đài Nam ghi tên vào đại học.
- Lại mất thêm hai đứa bạn thân, ta thật cô độc. - Dung nghĩ
thầm.
Nửa tháng vùn vụt trôi qua trong yên lặng. ông Giang bắt đầu
viết sách trở lại, bà Giang th́ tối ngày đi xóm, khi ở nhà th́
lại lầm ĺ không nói năng ǵ cả, rốt cuộc chỉ có Dung là tự do
hơn hết, không ai buồn để ư đến việc làm của nàng nữa, suốt ngày
h́nh như Dung ở nhà Nam. Nàng đến đó chuyện tṛ cùng Nam, B́nh
và Văn. B́nh th́ suốt ngày cứ gọi đùa Dung là chị dâu, khiến
nàng cũng thấy thẹn, chỉ có ở nơi này, nàng mới t́m được nguồn
vui tự nhiên mà thôi.
Một hôm, khi từ nhà Nam trở về, nàng đă thấy bà Giang đứng đợi
nàng.
- Dung! - Bà Giang hét tọ
Dung chạy đến, nàng cảm thấy không yên:
- Thưa mẹ tụi con đă định ngày mười lăm tháng chín này cử hành
hôn lễ.
Bà Giang lạnh lùng nh́n Dung:
- Hăy dời lại ngày khác, tao không cho phép tụi bây kết hôn.
Dung hoảng hốt nh́n mẹ, nàng lắp bắp:
- Nhưng cha con đă đồng ư cho chúng con kết hôn rồi mà mẹ.
- Mầy muốn cử hành hôn lễ cứ tự nhiên cử hành. Nhưng cha mẹ sẽ
không kư tên trong hôn thú. Muốn tự do kết hôn th́ đợi đến hai
mươi tuổi đi, tao sẽ không ngăn cản ǵ cả ... Đợi thêm một năm
nữa, đâu có lâu?
Dung nh́n mẹ, nàng nghĩ rằng khó có thể làm mẹ đổi ư, đúng vậy,
đợi thêm một năm nào có bao lâu đâu? Nhưng biết đâu đến lúc đó,
mẹ lại dùng cách khác ngăn chận th́ sao? Dung biết rằng khó có
thể cải lời mẹ, vội đi ra khỏi pḥng.
Khi Dung mang tin chẳng lành đến cho Nam, th́ chàng vừa đi dạy
xong, nàng đành mang chuyện nói cho Văn biết, Văn yên lặng suy
nghĩ một lúc đoạn nh́n Dung nói:
- Chị Dung, tôi có cảm giác như là chị sẽ không bao giờ thuộc về
Nam.
Dung nh́n lại Văn, nàng biết là Văn nói thật.
- Chị nghĩ có phải không? Một năm nữa mẹ chị lại t́m kế khác để
chia ĺa chị với anh Nam, theo tôi th́ ... - Văn thở dài - chị
với anh Nam chỉ có t́nh với nhau chớ không thể nên duyên chồng
vợ, số mệnh có lẽ đă an bài, chị nghĩ có đúng không?
Dung yên lặng suy nghĩ, Văn lại tiếp:
- Nếu anh chị chưa kết hôn, tôi phải trở về Đài Nam mới được.
Ngừng một chút Văn lại nói:
- Theo chị không biết sao, chớ nếu là tôi, tôi đă bỏ cuộc rồi!
- Anh nói thế là sao?
- Vết thương đă sâu rồi, bây giờ kéo dài thêm chỉ khiến nó loét
ra thôi chớ ích lợi ǵ.
Văn nh́n Dung:
- Chị vẫn hy vọng được kết hợp cùng anh Nam, chớ tôi thấy vô
vọng quá.
Ngày tháng trôi qua, Dung càng lúc càng thấy tuyệt vọng. Thái độ
bà Giang thay đổi nhanh chóng, bà bỗng trở nên ch́u chuộng Dung
hơn, đem tất cả t́nh mẹ ra vây phủ quanh nàng và không bao giờ
nhắc đến tên Nam. Bà lại bám sát lấy nàng, khiến việc đến thăm
Nam trở thành khó khăn hơn. Đă đôi lần nàng thầm lén đến gặp Nam
nhưng Dung vẫn không nguôi nỗi nhớ.
Bà Giang lại đưa ra thêm một quyết định mới, kể từ đây cho đến
khi Dung đủ hai mươi tuổi, cấm hẳn nàng không được gặp Nam bằng
không bà sẽ đưa Nam ra ṭa về tội dụ dỗ gái vị thành niên. Dung
đành khuất phục, chịu đựng những ngày tháng dài trôi qua trong
sự khổ đau. Tháng ngày dài khiến Dung quên đi nỗi buồn, nhưng
niềm thù hận mẹ dâng lên trong ḷng nàng. Bà Giang không phải
không biết đến, tuy nhiên, v́ hạnh phúc của con, v́ tương lai
của con, bà không thể để cho Nam dễ dàng kéo Dung vào chỗ chết.
Bà chua xót vô cùng khi bắt gặp những tia nh́n đầy hận thù của
Dung. Con như một đóa hoa vừa hé nụ, mẹ không thể để con cáo già
xé nát tả tơi, con đừng tưởng rằng trên đời chỉ có t́nh yêu, mà
c̣n những cái khác nữa. Mẹ cũng v́ t́nh yêu mà lấy cha con, một
anh học tṛ khố rách áo ôm, hai mươi mấy năm trời chung sống, mẹ
phải chạy từng bữa cơm, cuộc đời nào có sung sướng ǵ đâu? Con
nào có thấy ǵ đâu? Một mai kia khi đă có gia đ́nh, nghĩ lại bây
giờ con sẽ thấy lời mẹ là đúng!
Mỗi lần nghe bà Giang nói thế, Dung nào có chịu nghe đâu, nàng
chỉ nghĩ rằng:
- Thưa mẹ, trên đời này sự giàu nghèo nào có nghĩa ǵ đâu? Chỉ
có t́nh yêu mới đáng trọng hơn chứ?
Phải chỉ cần có t́nh yêu mà thôi, c̣n sự giàu nghèo, dư luận xă
hội, sự phỉ báng của bạn bè thân thích nào có ra ǵ đâu? Rồi một
ngày kia, khi cuộc t́nh đă dứt, sự nghèo khổ cô độc dằn vặt lấy
thân, lúc đó muốn nhảy ra cũng không c̣n kịp nữa. Bà Giang không
muốn nh́n thấy con ḿnh xa hố. Nhưng muốn cứu con, con nào biết
đâu, mẹ chỉ được đáp lại bằng sự thù hận của con. Thôi th́ đành
vậy, v́ hạnh phúc của con mẹ sẵn sàng chịu đựng, sẵn sàng hy
sinh, c̣n hơn để nh́n con đau khổ.
Trước mặt mọi người, bà Giang có vẻ lạnh lùng, nhưng nào có ai
hay, tim bà đang rỉ máụ Để cứu lấy đời Dung, ta không c̣n lựa
chọn được nữa, chỉ mong rằng sau này khi đă thành người, con sẽ
hiểu được ḷng mẹ.
V́ vậy, mỗi lần thấy Dung với đôi mắt hận thù, bà Giang tảng lờ
như không hay biết, cũng có lúc bà muốn buông trôi để mặc Dung,
nhưng rồi bà vẫn không làm như vậy được. Mười mấy ngày lặng lẽ
trôi qua, bà Giang như già đi mấy tuổi.
Trong khi Dung càng lúc càng đau khổ trong tuyệt vọng, biếng nói
biếng cười, nàng chỉ c̣n hận thù mà thôi. Mỗi ngày ngồi tựa ghế
nh́n ra khung cửa cả giờ, nàng không thiết làm việc ǵ nữa, như
chim non giam lỏng trong lồng.
Mấy hôm sau, Dung bỗng phát giác ra vẻ nhộn nhịp khác thường
trong nhà. Nhữnh anh sinh viên của cha bỗng ra vào nhộn nhịp nhà
nàng.
Nhược và Lân bị lôi cuốn vào đám đông, đánh bạc, đùa giỡn, rủ
nhau đi ciné ... làm cho không khí sôi động lên. Dung biết ư mẹ
nhưng nàng vẫn lạnh lùng, mẹ chỉ làm vô ích mà thôi, con không
mắc mưu của mẹ đâu.
Nhưng rồi chẳng bao lâu, Dung lại bị làn sóng trẻ lôi cuốn nàng
gia nhập vào những cuộc vui, cười cợt, đùa giỡn, nhảy nhót ...
Dung mang tâm trạng một kẻ liều lĩnh, phó mặc định mệnh, nàng
mặc sức đùa vui. Nếu không lấy được Nam th́ mặc kệ, lấy thằng
nào cũng được cả! Những cuộc vui trác táng kéo dài, nhưng khi
thức giấc nửa đêm, Dung vẫn thấy nhớ Nam lạ lùng. Anh Nam! anh
Nam! Rồi Dung t́m quên lăng trong những cuộc truy hoan với những
người bạn trẻ, t́nh yêu không thể sống dai trong cuộc vui, bằng
chứng hiển nhiên là cậu của Dung, sau lần tự tử v́ t́nh đă quên
lăng một cách nhanh chóng chuyện cũ. Dung như bị bao vây tám mặt
bởi những gương mặt trẻ tuổi, lời khuyên phục tùng cha mẹ của bà
d́ cổ lỗ xĩ hay sự phê phán của bạn cha nàng. Tuổi tác quá cách
biệt, khó ḷng t́m được hạnh phúc lâu dài.
Hai tháng dài trôi qua, một hôm Nam bỗng nhận được thơ Dung:
"Anh Nam,
Mẹ lúc nào cũng bám sát lấy em, v́ vậy chỉ có thể lén viết được
bức thơ này cho anh mà thôi. Lúc ba giờ chiều mai, tại quán cà
phê cạnh rạp Bửu Cung, em sẽ cố gắng tách khỏi bạn bè đến gặp
anh tại đấỵ Em rất mong mỏi gặp anh.
Yêu anh nhiều,
Dung"
Chương 23
Đến ba giờ chiều, Nam đến
nơi hẹn, quán cà phê với những ngọn đèn mờ đưa tay không thấy,
các bàn lại cách nhau bằng những tấm vách mỏng, rất tiện lợi cho
những cặp yêu nhau đến hẹn ḥ. Nam kinh ngạc cực độ, không hiểu
sao Dung lại biết đến chỗ như vầỵ Khoảng bốn giờ Dung đến, dưới
ánh đèn mờ, chàng không thể nào nh́n thấy mặt Dung, chỉ thấy ánh
sánh lunh linh trong mắt. Dung ngồi xuống cạnh Nam, mùi nước hoa
ngào ngạt xông lên mũi, Nam ngạc nhiên, chàng không dám nghĩ
rằng người ngồi cạnh ḿnh là Dung nữa.
- Anh Nam. - Dung ôm chầm lấy Nam.
Nam ngây ngất, kéo Dung vào ḷng ḿnh, và t́m kiếm đôi môi, bỗng
Dung xô nhẹ Nam ra, nàng nắm lấy tay Nam đặt lên môi nàng:
- Anh đừng hôn lên đấy nữa, nó đă thuộc về người khác rồi.
- Ai thế?
- Một sinh viên trẻ tuổi tên Chánh Đại, học năm thứ ba ngành
ngoại giao ở trường Chánh trị, vừa học giỏi, vừa bay bướm, con
độc nhất của gia đ́nh thế phiệt.
- à ra thế! - Nam buông Dung ra, ngă lưng vào ghế.
- Anh giận em rồi sao, anh Nam?
- Anh đâu đủ tư cách để giận em.
Chàng hờn dỗi, hơi thở trở nên nặng nề. Nam đưa tay vào túi lấy
thuốc ra hút, đôi tay run run quẹt lửa, Dung nắm lấy chiếc bật
lửa đưa kề môi Nam. ánh sáng toát ra, Nam nh́n rơ chiếc mặt đầy
phấn của Dung với son môi đỏ thắm, chiếc áo màu xanh nhạt để lộ
mảnh cổ trắng. Nam ngơ ngẩn nh́n Dung.
- Anh không nhận ra em à? - Dung hỏi.
- Hừ! - Nam ậm ừ.
- Anh có biết không, mẹ đang làm em thay đổi, bà lo sửa soạn cho
em từng chút, cắt áo mới cho em, dẫn em đi làm tóc, trang điểm.
D́ em lại dạy cho em nhảỵ Anh biết không, lúc này em nhảy khá
lắm, hôm kia nhà mở bal, em nhảy không sót một bản khiến anh Đại
phải gọi em là "cánh mimosa bé nhỏ".
- Hừ!
- Theo em nghĩ không có ǵ dễ học cho bằng học nhảy, mở dạ hội,
làm t́nh với bạn trai, tất cả những việc xấu đó không cần học
cũng biết phải không anh?
Nam vẫn yên lặng, Dung suy nghĩ một lúc hỏi Nam:
- Năy giờ sao em chẳng nghe anh nói ǵ cả vậy?
- C̣n biết nói ǵ nữa bây giờ.
Nam phun những ṿng khói thuốc bay ra, Dung lặng lẽ nh́n Nam,
đoạn ngă vào ngực chàng, áp mặt vào ḷng Nam:
- Anh Nam ơi, em muốn trở nên hư đốn đi, nhưng vẫn không được.
Nam vuốt nhẹ tóc Dung, nâng nhẹ cằm nàng, hôn lên môi. Nàng vẫn
là chim câu bé bỏng ngày nào. Nam nghĩ, dù rằng có hóa trang bao
nhiêu, hư đốn bao nhiêu vẫn không mất đi tính chất Dung thuở
nào.
- Dung ơi, đừng tự hành hạ lấy ḿnh nữa, hăy an ḷng chờ đợi
anh.
- Đợi chờ anh ử Ngày đó coi bộ quá xa vời.
- Tại sao em lại nghĩ như vậy?
- Tại v́ số mệnh đă định sẵn như vậy, em nghĩ rằng anh cũng
không dám tin tưởng ở ḿnh, nhưng anh vẫn lừa gạt em.
Vâng, sự thật ta đă mất niềm tin ngay từ lúc đầu, khoảng cách
biệt quá lớn, bao nhiêu sự dày ṿ, chống trả, phấn đấu để rồi
sau cùng vẫn vói không đến, bây giờ chàng thấy ḷng đau hơn bao
giờ hết, chàng không thể ngờ được rằng Dung đă nằm trong ṿng
tay của người đàn ông khác ngoài chàng, lửa ghen hờn nhen nhúm
trong ḷng. Nam giận đến phát run.
- Nam ơi, đừng dối em nữa, chúng ta đă hết mong ǵ gần nhau
được, mẹ đă cương quyết, dù em có chết đi cũng không thể nằm
trong tay chàng.
Nam chống chỏi trong tuyệt vọng:
- Anh không tin như vậy, đến lúc em hai mươi tuổi, th́ em sẽ
không c̣n ràng buộc với gia đ́nh nữa, chúng ta sẽ thành hôn dễ
dàng.
- Thôi được, em tin anh, thà hy vọng mỏng manh c̣n hơn là tuyệt
vọng.
Dung tựa đầu vào vai Nam, tiếng đàn phát ra từ máy hát đang độc
tấu bản "Mộng Tưởng Khúc" nghe thật năo nùng. T́nh ta chỉ là
mộng tưởng ngay từ đầu, Dung thầm nghĩ.
Cả hai ch́m đắm trong yên lặng, lúc sau Dung nói:
- Em phải về trước năm giờ, để mẹ trông. Từ đây cứ cách ba ngày
em xin gặp anh một lần cũng tại đây nhé. Em sẽ cố gắng đến với
anh.
Tư đó về sau những cuộc hẹn ḥ lại tiếp diễn, đôi khi chỉ có năm
phút, nhưng cũng đủ mang đến niềm vui cho Dung, nàng bắt đầu hy
vọng và tin tưởng. Vẻ vui tươi nhí nhảnh trở lại với nàng, khiến
bà Giang nghi ngờ, Dung khéo dàn cảnh, nhưng rồi bí mật cũng bị
đổ vỡ.
Một hôm khi vừa về đến nhà, bà Giang kêu nàng đến:
- Dung, con cho mẹ biết, con hẹn với Nam ở đâu?
- Dạ đâu có. - Dung dối quanh.
- Không có à, đừng láo, thầy Hồ vừa gặp con ở đường Vĩnh Khang
đây, con hẹn với Nam ở đấy phải không?
Dung cúi đầu không đáp.
- Con không biết mắc cở hay sao? Bây giờ bạn bè của cha con, ai
cũng biết là con gái ông Giang để cho một thầy giáo già ôm ấp,
con đă làm xấu hổ cha mẹ biết chừng nào? Con có biết là cha con
c̣n phải làm con người ở trên xă hội này nữa hay không?
Dung yên lặng cắn chặt môi, những lời nói của bà Giang làm nàng
nhói cả tim.
- Thôi được, tại lỗi của con trước, th́ đừng trách mẹ sao độc ác
với Nam.
"Thôi rồi, sóng gió lại đến nữa rồi" - Dung nghĩ thầm, ta muốn
chết phứt đi cho xong, sống chi khổ sở thế nàỵ
Ba ngày sau, Dung lại mạo hiểm đến quán t́m Nam, để cho Nam biết
sự bại lộ nơi hẹn ḥ. Vừa đến đầu phố, Khang Nam đă xuất hiện,
chận lại trao cho Dung mảnh giấy đoạn vội vă bỏ đi. Dung lật ra
xem:
"Dung!
Mẹ em đă khởi tố anh trước cảnh sát cuộc về tội phá hoại gia
đ́nh em và dụ dỗ gái vị thành niên, ba ngày nay anh bị cảnh sát
thẩm vấn tơi bời. Mẹ em đă viện bức thơ anh viết cho em và bức
thơ cầu hôn làm bằng chứng, mặc dù anh tự xét ḿnh vô tội, nhưng
biện minh làm sao đây? Bây giờ th́ khắp tỉnh ai ai cũng bàn tán
to nhỏ, thêu dệt đủ chuyện, có lẽ anh không thể sống ở đây được
nữa, phải đi thật xạ
Xem xong thơ này, xin em hăy xé bỏ, để đề pḥng hậu hoạn.
Dung ơi, không ngờ t́nh yêu cao quí của hai ta lại được đánh giá
bằng những lời dị nghị, thôi th́ ráng mà chịu đựng nghen Dung.
Nam"
Dung về đến nhà vội chạy ngay vào pḥng, nằm lên giường lấy chăn
đắp kín, sự đau khổ xé nát tim can, nàng không dám nghĩ rằng
việc đă xảy ra như vậy, Dung ngủ vùi trong cơn mệt nhọc, măi đến
cơm chiều mới thức. Nàng ăn vội chén cơm, bà Giang nh́n con, vẻ
xanh xao của Dung khiến bà thương xót.
- Sao con ăn ít như vậy hả Dung?
Dung quay sang nh́n mẹ đôi mắt ngập hận thù khiến bà chua xót.
Trời ơi! t́nh mẹ con mười chín năm dài, bây giờ gẫy đổ dễ dàng
rồi sao?
Ăn cơm tối xong, Dung thẫn thờ ngồi bên ngọn đèn bàn, tay bâng
quơ lật quyển thơ "Bạch Khương Từ Phổ", nàng hồi tưởng lại lúc
Khang Nam dạy nàng điền thơ:
"Dầu cho nguyệt đổi sao dời
Không lo mây cuốn mưa rơi ngập đường
Bây giờ t́nh đă mất rồi
chỉ c̣n giữ lấy ... ... ... ....."
Chương 24
Bỗng nhiên ḷng nghe tan
nát, không c̣n biết ḿnh ở đâu nữa, Dung từ khi nhận được thơ
Nam, nàng biết rằng nàng và Nam khó thoát khỏi những thủ đoạn
của mẹ, cũng như sẽ không bao giờ hy vọng được kết hợp nữa.
Tiếng chuông cửa reo vang, Dung bỗng linh cảm thấy điều chẳng
lành, nh́n ra cửa, một chiếc xe jeep đổ xịch trước nhà, hai ba
ông cảnh sát bước vào. Dung nghe tiếng cha nói chuyện với nhân
viên cảnh sát:
- Không được, tại sao phải cần có con tôi? Xin các ông đừng thẩm
vấn nó.
- XIn lỗi ông, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cô Dung một
chút mà thôi, xin ông thông cảm cho, thủ tục bắt buộc phải làm
như thế. Xin mời cô Dung, cảnh sát trưởng đang đợi cọ
Dung lạnh lùng nh́n cha:
- Con không ngờ cha mẹ lại để cho cảnh sát thẩm vấn con. Con có
tội t́nh ǵ? Tội có sắc đẹp quyến rũ người hay sao? Cha mẹ làm
quá lắm con chịu sao nổi nữa!
Ông Giang cảm thấy thèn thẹn, việc đưa đến công đường không phải
là ư định của ông, v́ ông biết rằng làm như thế là chơi dao hai
lưỡi, nhưng mà, không c̣n cách nào khác, th́ biết sao? ông làm
sao ngăn cản vợ trong cơn giận.
Nh́n con lặng lẽ chịu đựng đi theo nhân viên công lực ra xe, ông
cảm thấy đau khổ khôn cùng. Dung sẽ giận gia đ́nh biết bao.
- Em chỉ muốn cứu con Dung từ tay Nam mà thôi, em chỉ muốn con
được hạnh phúc, anh phải hiểu cho em. - Bà Giang khổ sở khóc.
Ông Giang đặt tay lên vai vợ thông cảm:
- Anh biết được ḷng em.
Bà Giang nh́n chồng lo lắng:
- Họ có làm khó dễ con không hở anh? Hay là chúng ḿnh rút đơn
lại đi anh nhé?
- Để anh nghĩ lại xem.
Ông Giang nh́n vợ một cách tội nghiệp, không ngờ vợ ḿnh lại già
đi quá nhiềụ
Dung lặng lẽ theo nhân viên công lực vào bót. Đến gian pḥng nhỏ
trên lầu, nàng nh́n quanh, ngoài chiếc bàn to và hai chiếc ghế,
pḥng không c̣n một cái ǵ nữa cả. Không một ông phóng viên nhà
báo cũng không có ai ṭ ṃ nh́n nàng. Dung cảm thấy yên tâm. Vị
cảnh sát mời Dung:
- Mời cô ngồi, một chút nữa cảnh sát trưởng sẽ đến ngay.
Dung ngồi xuống ḷng hồi hộp, ngắm những bức tranh dằn bên dưới
kính lót bàn, chẳng mấy chốc cảnh sát trưởng tay ôm cặp đựng
công văn bước vào, dáng ông dong dỏng cao mang nụ cười hiền ḥa
trên mặt nh́n Dung:
- Cô là cô Dung phải không?
Dung gật đầu.
- Ông Giang là cha cô à? Tôi đă từng nghe cha cô diễn thuyết
những bài diễn văn thật tuyệt.
Ông cảnh sát trưởng lật hồ sơ ra xem xét một lúc đoạn hỏi:
- Ông Nam là thầy của cô phải không?
- Vâng ạ.
- Lúc đầu tại sao hắn yêu cỏ
- Tôi làm sao biết được. - Dung trốn lánh tia nh́n của viên cảnh
sát - Anh ấy là vị giáo sư giỏi, đă giúp đỡ thương yêu tôi ...
Rồi t́nh yêu đến lúc nào tôi cũng không biết, chỉ đến khi đă
biết yêu nhau th́ t́nh yêu đă thắm thiết lắm rồi. - Dung lại
quay sang nh́n viên cảnh sát trưởng - Nếu ông muốn kết tội t́nh
yêu th́ tôi sẵn sàng chịu tội.
Viên cảnh sát trưởng chăm chú nh́n Dung, ông bỗng ph́ cười:
- Chúng tôi không bao giờ kết tội một cách hồ đồ như vậỵ Xin cô
cho biết cô và Nam đă có sự liên hệ xác thịt ǵ chưa?
Dung bực ḿnh:
- Sao ông không cho mời bác sĩ đến khám ngay cho biết?
- Như vậy nghĩa là chưa có ǵ chớ ǵ?
- Nhất định là thế, anh Nam lúc nào cũng kính trọng tôi.
Viên cảnh sát gật đầu, ông trầm ngâm một lúc, đoạn đưa bản
photocopy ra cho Dung.
- Đây có phải là tuồng chữ của ông Nam không?
Dung đỡ lấy, nh́n rơ thật là thơ của Nam đă viết cho ḿnh, đây
là bức thơ đă cũ, trong lúc sơ ư kẹp trong vở, khiến mẹ Dung bắt
gặp, trong đó có bài thơ rất t́nh tứ:
"T́nh yêu đôi ta quá nồng nàn
Ước chi ta tạo bởi đất
Để đem ḥa tan trong nước
Như thế ta sẽ được ḥa hợp cùng nhau"
Dung gật đầu, viên cảnh sát trưởng nói:
- Không ngờ một ông giáo sư lại viết cho học tṛ lá thư như vầy,
không là quá lắm hay sao?
Dung bực tức:
- Nói vậy làm giáo sư không có t́nh cảm riêng hay sao? Vả lại
khi xem thư của ông Nam, tôi nào có coi thư với tư cách học tṛ
xem thư thầy đâu? Tôi chỉ xem như của một người bạn với nhau vậy
thôi. Sợ khi ông xem hết những bứt thư t́nh của trai gái gởi cho
nhau, không chừng c̣n nóng bỏng hơn nữa là khác.
Viên cảnh sát trưởng nh́n Dung lắc đầu:
- Cô Dung, tôi biết cô thông minh lắm, tại sao cô có một gia
đ́nh thế phiệt như thế mà hành động nông nổi như vậy?
Dung đỏ cả mặt, nàng thấy bị sỉ nhục, giận dữ:
- ông nói tôi hành động nông nổi là sao?
Viên cảnh sát trưởng ôn tồn:
- Tôi chỉ muốn nói đến mối t́nh không b́nh thường kia mà thôi,
cô Dung, cô hăy nghĩ xem với một người không có tư cách như Nam
không biết trung với vợ, lại không an phận với vai tṛ nhà mô
phạm của ḿnh, viết thư t́nh ướt át cho đứa bé nhỏ hơn ḿnh
những hai mươi tuổi ngoài, th́ ai cũng biết bộ mặt thật của hắn
ra làm sao rồi. Cô Dung, cô hăy nghĩ lại, một người danh gía như
cô, con một giáo sư đại học th́ làm sao lại có thể hành động một
cách bốc đồng như vậy được.
Dung giận run lên, mặt mày tái mét, nàng nói:
- Tôi không cần bất cứ một người nào biết được t́nh yêu của tôi
nữa cả.
- Cô Dung - ông cảnh sát trưởng tiếp lời - cha mẹ cô khởi tố đến
đây, chúng tôi chỉ biết thụ lư mà thôi, nhưng nghĩ đến cô, chúng
tôi thấy đem việc này ra ṭa cũng không danh dự cho cô lắm đâu,
chúng tôi thương hại cô, muốn giúp cô, một người có học thức, nỡ
nào lại làm một việc như vậy sao?
Dung đứng dậy, nước mắt tuôn ra, nàng cương quyết:
- Xin ông cho phép tôi về ngay!
Viên cảnh sát trưởng cũng đứng lên nh́n Dung nói:
- Cô Dung, nếu cô chịu nghĩ lại, tôi nghĩ cha mẹ cô sẽ băi nại
vụ này ngay, làm người phạm lỗi là điều không đáng kể, chỉ cần
biết sửa sai là được phải không cô Dung? Cô thử nghĩ xem, việc
này có tốt đẹp ǵ cho cha mẹ cô đâu? Cô c̣n nhỏ lo học đi, đừng
để lôi vào t́nh ái lăng nhăng khổ lắm.
- Thôi đừng nói nữa, hăy đưa tôi về đi!
- Được rồi, cô về nghĩ lại cho kỹ đi nhé.
ông cảnh sát trưởng cho gọi nhân viên vào, lấy xe đưa Dung về,
lúc xuống thang lầu, nhằm lúc hai vị cảnh sát khác dẫn một đám
gái điếm đi vô, những tiếng chửi tục tằn hạ cấp vang lên, họ ṭ
ṃ nh́n Dung khiến Dung cảm thấy khó chịu vô cùng, nghĩ lại lời
viên cảnh sát trưởng, Dung bỗng cảm thấy ḿnh với những con điếm
kia chẳng khác nhau bao nhiêu!
Về đến nhà, Dung đi thẳng vào pḥng khách, nơi ông bà Giang đang
sốt ruột ngồi chờ. Nàng đến trước mặt mẹ, nh́n mẹ với đôi mắt
toé lửa, gằn giọng:
- Con hận mẹ vô cùng, con cũng thù mẹ không biết là bao!
Nói xong, Dung quay lưng trở về pḥng, nằm khóc nức nở.
Bà Giang đứng chết lắng trước lời trách và vẻ giận dữ của con.
Bà muốn khóc, dù biết rằng đánh nhau với Nam, bà sẽ là người
thua thiệt, nhưng biết sao đây? Trở về pḥng, bà buồn bă ngồi
xuống cạnh giường, Nhược đang làm bài ở cạnh, vội chạy đến ôm
lấy mẹ an ủi:
- Thôi mẹ đừng buồn, chị con chẳng qua giận quá mất khôn thôi.
Nhược ôm lấy me:
- Không bao giờ con rời xa mẹ cả.
Bà Giang lắc đầu:
- Khi c̣n nhỏ th́ thuộc cha mẹ, chớ lớn lên rồi th́ làm sao con
là con của mẹ nữa?
Dung khóc đến lúc mỏi mệt, nàng ngủ thiếp đi, cơn ác mộng chập
chờn bên Dung khiến nàng phải nhiều lần thức giấc. Mỗi lần thức
dậy nh́n sang pḥng mẹ nàng vẫn thấy đèn sáng, chứng tỏ bà Giang
chưa ngủ. Dung nh́n thấy bỗng hối hận trước những lời thốt ra
ban chiều, nàng biết rằng ḿnh đă làm mẹ buồn, đôi lúc Dung muốn
chạy sang gặp mẹ để quỳ xuống xin lỗi mẹ, nhưng bản tính cứng
cỏi ĺ lợm của nàng đă không cho nàng thực hiện. Dung lại ngủ
thiếp đi.
Chương 25
Buổi sáng thức dậy trời đă
xế trưa, Lân và Nhược đă đến trường từ lâu, thức ăn điểm tâm
dành riêng cho nàng vẫn c̣n trên bàn, Dung sắp xếp lại mền gối
bỗng bắt gặp lá thư để cạnh đầu nằm, nàng ngạc nhiên lấy ra xem,
th́ ra là thơ của mẹ.
"Dung Dung con,
Khi con hăy c̣n bé, mẹ thường gọi con là Dung Dung, lúc đó con
thường hay xà vào ḷng mẹ nũng nịu: Con thương mẹ lắm, mẹ có
thương Dung Dung không? Bây giờ con mẹ đă lớn, đă có tư tưởng và
t́nh cảm riêng tư, mẹ đă bị con gạt bỏ ra ngoài, và con không
c̣n là Dung Dung của mẹ nữa, mà đă biến thành Nhạn Dung rồi.
Hôm nay, mẹ muốn gọi con là Dung Dung, đứa con gái nhỏ nhắn của
mẹ lúc nào cũng sẽ là Dung Dung, dù con đă 18, 19 hoặc 20 đi
nữa, nhưng con không muốn mẹ gọi con thế nữa, con đă quên lăng
mẹ rồi.
Dung ơi! Không có người mẹ nào ở trên đời này lại không thương
con của họ cả, t́nh yêu đó vô biên và không vụ lợi, không mong
mỏi được đền bù và vô giá. V́ thế con phải biết rằng, tất cả
những điều mẹ làm dù đúng hay sai chẳng qua chỉ là v́ con cả.
Nếu mẹ chẳng thương con th́ tội ǵ mẹ phải chịu hành hạ trong
đau khổ, để con phải thù hận mẹ như kẻ thù?
Nhưng v́ yêu con, mẹ bất chấp tất cả, ngay lúc con ngược đăi thù
hận mẹ, mẹ vẫn khoan dung, vẫn nh́n thấy con của mẹ vẫn là đứa
bé đang chập chững học đi thuở nào. Con ơi! con có biết rằng con
bây giờ cũng đang chập chững đó, nhưng con nào biết, con chỉ
muốn bay thôi, mẹ không muốn nh́n thấy con khi lông cánh chưa
mọc đủ đă bay lên để lộn nhào xuống, mẹ không muốn con mẹ bị
thương, hay thân bại danh liệt. V́ thế, Dung ơi! Con hăy tha thứ
cho mẹ, mẹ năn nỉ con, van nài con, con hăy nghĩ lại, hăy trở về
với tổ ấm gia đ́nh nhe con!
Mẹ cũng biết rằng, khi c̣n trẻ, con cái hay trách cứ cha mẹ là
không chịu hiểu conl, và quan niệm sai lầm cho rằng cha mẹ đă ở
vào thế hệ khác rồi, không thông cảm được con nữa. Nhưng con ơi,
sự thật ra th́ khoảng cách giữa hai thế hệ không phải trên
phương diện tư tưởng và thời đại đâu, mà đó là những kinh nghiệm
mà tuổi trẻ đă qua mơ"i thấy được, nhưng các con nào có nh́n
nhận như vậy? Chỉ cho là cha mẹ phong kiến ngoan cố và hũ lậu mà
thôi!
Rồi một ngày nào đó, khi con đến tuổi của mẹ, con mới biết được
mẹ, bây giờ con vẫn c̣n ch́m đắm trong ảo tưởng hạnh phúc, trong
khi với kinh nghiệm của mẹ th́ con đang nhắm mắt đi vào bất hạnh
cuộc đời. Dung, con đừng nghĩ rằng mẹ chưa sống qua cái tuổi
mười chín của con, mẹ đă từng yêu và mơ mộng sôi nổi, v́ thế mẹ
khuyên con, con hăy nghe lời mẹ, mẹ đang cứu con chớ không phải
hại con đâu.
Lúc này gần như mẹ con ta không nói chuyện với nhau, con đă đóng
kín cửa ḷng, mẹ chỉ biết đứng ngoài trông vô, v́ thế bất đắc dĩ
mẹ phải viết thơ này cho con, mong mỏi con tội nghiệp cho mẹ, v́
con hăy nghĩ rằng một ngày nào đó con cũng sẽ làm mẹ, con phải
hiểu ḷng mẹ như thế nào!
Suốt đời mẹ, mẹ không hề ăn xin t́nh thương của một ai, nhưng
hôm nay mẹ đang khuất phục năn nỉ con, con hăy trở về đi! trở về
đôi tay rộng mở của mẹ để mẹ được chuộc lại lỗi lầm cho ḿnh nhe
con!
Viết trong đêm khuyạ
Mẹ của con."
Xem xong thơ, Dung khóc ngất, trời ơi, mẹ đáng thương biết bao
... Dung cúi xuống gục đầu vào thành giường, những giọt nước mắt
lăn dài xuống má.
- Thôi th́ mẹ muốn sao cũng được, con sẵn sàng theo ư mẹ! Hăy
bóp nát tim con để con được ngoan ngoăn.
Dung nh́n ra bầu trời xanh bên ngoài:
- Hỡi phật trời hăy cứu giúp con, xin ban cho con sức mạnh và
nghị lực.
Buổi chiều hôm đó, tại quán cà phê quen thuộc, Dung lại đến gặp
Nam, nàng đánh một lớp phấn mỏng trên má mặc chiếc robe màu xanh
nhạt, nàng chọn nơi khuất ngồi xuống, yên lặng nh́n Nam, nắm tay
chàng Dung nói:
- Anh hăy yên tâm mẹ đă băi nại việc thưa anh rồi.
- Thật sao, sao quá dễ dàng như vậy?
- Mẹ vẫn là mẹ của em, nỡ nào hại em hay sao?
Dung lặng lẽ nh́n cốc cà phê trước mắt nàng, làm sao có thể nói
cho Nam hiểu được rằng sáng nay hai mẹ con đă làm lành, ôm nhau
khóc trong sung sướng, mẹ đă sẵn sàng bỏ qua vụ kiện cũng như
Dung hứa với mẹ sẽ từ bỏ Nam.
Dung nh́n ly cà phê đắng không đường không sữa, một cái ǵ đang
nghèn nghẹn ở cổ họng, bưng tách cà phê uống cạn, cà phê đắng
nhưng làm sao có thể đắng như ḷng tạ
Nam nắm chặt tay Dung, chàng chậm răi nói:
- Anh có câu chuyện muốn cho em hay, chúng ta sắp xa ĺa nhau
rồi.
Dung ngước mắt lên nh́n Nam, đúng ra câu nói đó của nàng, không
ngờ Nam lại thốt ra trước, Dung hỏi:
- Tại sao?
- Anh đă bị giải nhiệm rồi, v́ việc làm của chúng ta đă thấu tai
trên bộ, bộ Giáo dục vừa gửi văn thơ xuống cho hay. Anh không
thể sống ở Đài Bắc được nữa.
Trời, anh Nam, em đă hại anh, Dung không ngờ sự việc lại xảy ra
như vậy, v́ Nam hồi nào tới giờ là mục tiêu mà các trường đều
tranh giành nhau, chàng dạy giỏi lại được học sinh mến phục,
không ngờ bây giờ lại bị Bộ giáo dục cách chức. Dạy học là nghề
nghiệp cả đời chàng, học sinh là nguồn an ủi của cuộc sống,
nhưng bây giờ chàng sống ra sao đây?
Nam nắm tay Dung:
- Đừng buồn nữa Dung, anh chỉ cần có em trên đời, c̣n tất cả
không cần thiết ǵ nữa.
- Nhưng anh sẽ không c̣n em.
Dung buồn bă vô cùng, lời hứa với mẹ dằn vặt nàng, những hạt
nước mắt lăn dài trên má.
- Đừng buồn nữa em, anh La á Văn đang dạy học tại trường trung
học ở chợ nhỏ, anh có thể đến đấy nương tựa, và nếu có thể anh
sẽ xin dạy ở đấy luôn cho xong, cơm nước sẽ khỏi phải lo, anh sẽ
cố gắng ẩn nhẫn chờ em đủ tuổi trưởng thành.
Ngưng lại một chút Nam tiếp:
- Có lẽ những ngày sau đó cuộc sống sẽ phải khổ cực lắm, em nhắm
chịu nổi không?
Dung hai tay ôm lấy mặt, ḷng đau như cắt, nàng không muốn khóc
cũng không được.
- Đừng khóc nữa em, cuộc đời c̣n dài lâu th́ lo ǵ. - Nam vỗ lấy
vai Dung - Khi nào em đủ hai mươi tuổi, làm ơn viết thơ ngay
nhé. Chúng ta sẽ làm lễ cưới tại Đài Nam, rồi sẽ về quê ẩn cư,
sống đời thanh nhàn, không đua chen, anh sẵn sàng phục vụ em với
quăng đời c̣n lại.
Dung úp mặt vào ḷng Nam khóc càng lớn trong tuyệt vọng.
- Anh Nam, một năm nữa quá dài lâu, em sợ ...
Nam vỗ về Dung:
- Hăy tin tưởng đi em, anh tin em!
- Đừng anh, em đă chấp nhận ư mẹ rồi, làm sao bây giờ? - Dung
gào thét trong ḷng, nàng muốn nói cho Nam biết nhưng không nói
được.
Nam nắm chặt tay Dung, chàng nh́n thẳng vào đôi mắt của nàng:
- Năm sau em nhớ đến Đài Nam, anh sẽ đợi em ở sân ga, nhớ đừng
để anh đợi lâu quá nghe Dugn, một năm nữa em đă thành niên, em
sẽ không ràng buộc bởi gia đ́nh, anh sẽ đón em.
- Đừng anh.
Dung thở dài, nghĩ đến lời hứa với mẹ, ḷng đau xót nàng nhắm
chặt mắt lại, lẩm bẩm: Biêt đâu năm tới ta lại chẳng theo chàng?
Luật pháp đâu c̣n ràng buộc nữa đâu? Nhưng mà ta có dám chắc ta
sẽ đi chăng?
Nam ấp ủ Dung trong ḷng, đôi tay giá lạnh của Dung đang run
rẩy, chàng bỗng nghi ngờ:
- Em Dung, Em có chắc rằng em sẽ đến với anh không?
Dung cắn chặt răng, run rẩy đưa ly café lên môi:
- Em cũng không biết, em ...
Nam xiết chặt Dung:
- Em nói thế là thế nào?
- Em không dám tin tưởng ở tương lai, anh Nam, em sẽ đi, sẽ đến
với anh. Nhưng nếu ... nếu lúc đó anh không thấy em đến, cũng
đừng cho rằng em phản bội anh, em chỉ sợ hoàn cảnh không cho
phép.
Nam rút tay về, đốt thuốc lên nhả khói triền miên, chàng bỗng
thấy gương mặt Dung xa vắng lạ lùng, như đă bị ngăn cách với
chàng bởi một tinh cầu khác, vẻ lạnh lùng đầy nước mắt của Dung
khiến chàng chua xót. Nam châm đầu lửa vào tay, để cơn đau đớn
v́ phỏng có thể đem lại sự b́nh tĩnh cho tâm hồn, Dung vội chồm
sang lấy tàn thuốc vứt đi.
- Anh làm ǵ thế?
- Để cho tâm hồn được thoải mái hơn.
Dung xoa dịu vết thương trên tay Nam, nàng hôn lên đó, để những
giọt nước mắt rơi xuống:
- Anh Nam, hay là anh đừng đi, hăy ở lại đây để giữ lấy em.
- Dung, anh không thể không đi được, nhưng anh vẫn nhớ em măi
măi.
- Em đau khổ khôn cùng v́ đă làm cho ḷng anh rướm máụ
- Không, em không có tội ǵ cả, em vẫn đẹp, vẫn hiền, vẫn ngoan.
- Thật sao anh?
- Thật mà, em hăy tin tưởng đi.
- Anh sắp đi rồi, vận mệnh cuộc đời đang chi phối đời em, em
không c̣n biện pháp nào nữa cả - Dung nghẹn lời - Sức em quá bé
nhỏ làm sao có thể chống chỏi được, anh đi đi, nếu không thấy em
đến th́ hăy quên em đi, hăy quên em đi anh nhé.
Nam nh́n Dung:
- Anh linh cảm rằng em đă quyết định không đến với anh, phải
không em?
- Em không biết, chỉ biết rằng em vẫn yêu anh, yêu măi măi, một
mai kia dầu cho có là vợ kẻ khác đi nữa, em cũng măi măi là của
anh mà thôi, em sẽ không bao giờ phụ chàng.
Nam nâng cằm Dung lên:
- Sao em lại nói chi những lời ly biệt như vậy hả Dung.
Dung nhắm mắt lại chờ đợị
- Anh hăy hôn em đi, anh Nam.
Nam hôn nhẹ lên môi Dung, hai tay xiết chặt lấy chàng, những
giọt nước mắt nóng bỏng, tạo vẻ mằn mặn trên môi Nam, Dung vẫn
nằm gọn trên tay chàng.
- Anh Nam!
- Dung! em hăy tin tưởng anh, anh sẽ đợi em.
Dung nhắm chặt mắt lại thổn thức, tiếng đàn đang độc tấu bản
"Mộng Tưởng Khúc" vẫn vang lên trong thảm thiết, măi đến khi bản
nhạc đă hết Dung vẫn không muốn choàng dậy, nàng sợ rằng những
h́nh ảnh thực tại sẽ tan biến đi. Một lúc sau, Dung run giọng:
- Mấy giờ rồi hả anh?
- Gần sáu giờ rồi.
Dưới ánh sáng leo lét của chiếc bật lửa:
- Hăy để em nh́n rơ mặt anh lần cuối.
Những giọt nước mắt vẫn đọng trên má Dung, vẻ chịu đựng tột độ
trên gương mặt trang trọng kia khiến chàng xúc động. Ngọn lửa
leo lét tắt dần khi đă cạn dầu.
- Thôi chúng ta về đi anh.
Ra khỏi quán café, những cơn gió lạnh thổi tạt vào người khiến
Dung rùng ḿnh, trời đă tối rồi, bầu trời u ám của mùa đông càng
khiến khung cảnh trở nên thê lương hơn.
- Chừng nào anh sẽ đi? - Dung hỏi.
- Ngày mai nàỵ
- Sao nhanh quá vậy? - Dung thở dài. - Mai em không thể tiễn anh
được, vậy th́ hôm nay xin cho em nói lời gĩa biệt cùng anh. Anh
có giận em không?
- Không bao giờ!
Dung dặn ḍ:
- Anh Nam, anh phải bảo trọng lấy thân, đừng hút thuốc uống rượu
nhiều nữa nhé, hứa với em đi, nếu kiếp này em không thuộc về
anh, th́ xin hẹn ở kiếp sau vậy, phải không anh?
Đôi mắt Nam cũng rướm lệ.
- Em cứ tin anh, anh sẽ đợi em măi măi.
Đến trước rạp Bửu Cung, những ánh đèn neon rực sáng, trước cửa
rạp nơi khung quảng cáo, lưa thưa một đôi người đang đứng xem,
Dung ngừng lại:
- Đứng lại đi anh - Dung nói - Lúc trước, khi xem hát đến cảnh
chia ly của cặp t́nh nhân, em thấy người con trai lặng lẽ đứng
nh́n vào khung cửa gian hàng, trong khi nàng lặng lẽ bỏ đi, bây
giờ anh hăy đứng đây, đừng ngoảnh mặt ra sau nhé, em về đây, xin
vĩnh biệt anh.
Nam quay vội lại:
- Em về thật sao Dung?
- Không biết, thôi anh hăy nói vĩnh biệt em đi!
- Vĩnh biệt! - Nam run giọng những giọt nước mắt chực trào ra -
Anh đă mất em, đă mất em thật rồi. - Chàng thẫn thờ.
- Vĩnh biệt! - Dung ùa chạy về nhà, đến trước đầu hẻm, quay lại
nh́n, Nam vẫn c̣n đứng trong màn đêm, chiếc bóng đổ dài bên
đường, h́nh bóng cao gầy, thật lặng lẽ, thật cô đơn. - Vĩnh biệt
thật rồi, ta sẽ không bao giờ nh́n thấy Nam nữa. - Dung lau vội
nước mắt bước về nhà.
Chương 26
Quả đất cứ xoay đi không
nghĩ, ba năm vô t́nh lặng lẽ trôi qua. Hôm nay là ngày bận rộn
nhất của đời Dung. Buổi sáng vừa thức dậy, Vân đă đến với những
tiếng cười ṛn ră, nh́n vẻ thẹn thùng và hồi hộp của Dung, Vân
nắm lấy vai bạn bảo:
- Làm ǵ mà đứng lặng như trời trồng vậy cô dâu? Đi làm tóc với
tao đi chứ, làm phù dâu cho mày thật khổ, tao muốn cắt ngắn tóc
mày lại không chịu, thôi th́ đành ch́u mày một lần vậỵ
Vân lại thúc giục Dung:
- Thôi đi đến Hải Luân làm tóc đi, chỗ này làm đẹp lắm đó nhé.
Dung cùng Vân đến tiệm, Vân như vị tướng chỉ huy, chạy tới chạy
lui, kêu thợ cuốn tóc như thế này, làm thế kia ... măi cho đến
khi máy hấp đă đặt lên đầu Dung, Vân mới yên tâm ngồi xuống,
nàng nghiêm giọng hỏi Dung:
- Dung, tao hỏi thiệt mày nhé, mày lấy ông Lư Lập Duy có phải v́
yêu anh ta hay không?
- Tại sao mày lại hỏi như thế? Anh Duy ở Đài Loan này không thân
nhân, quyến thuộc, lại nghèo, tao lấy anh ta không phải v́ yêu
th́ v́ cái giống ǵ bây giờ?
- Tao không có ư nói như vậy, tao chỉ muốn hỏi mày thật sự hết
yêu Nam rồi phải không?
Dung nhăn mặt, từ sớm đến giờ nàng đă tránh không muốn nghĩ đến
Nam nữa, thế mà bây giờ Vân lại khơi dậy vết thương kia, Dung
thở dài:
- Cuộc t́nh của tao với Nam chỉ có An là tận tường, đă ba năm
qua tao cũng không quên được chàng. Bây giờ lấy chồng rồi, th́
làm sao c̣n dám nghĩ đến Nam nữả Thôi th́ đành mắc nợ Nam vậy,
với Nam chúng tao chỉ có t́nh mà vô duyên, nhưng với anh Duy th́
chắc duyên đă định rồi.
- Nhưng có t́nh không chớ?
- Cũng có chớ sao lại không, tao kính phục anh Duy cũng như tao
yêu ảnh.
Vân nghiêm giọng nói với Dung:
- Dung à, tao muốn nói với mày, khi đă trở thành vợ Duy, mày
phải trao cả t́nh yêu mày cho chồng, đừng nghĩ đến Nam nữa, hăy
coi như chuyện đă qua, nhất là đừng để h́nh bóng của Nam chen
vào cuộc sống của vợ chồng màỵ
Dung cảm kích nh́n Vân, người bạn tốt đă thành thật thương ḿnh,
gật đầu nói:
- Cám ơn mày, đây là lần cuối cùng tao nói đến tên Nam, từ rày
về sau tao sẽ không c̣n nhắc đến.
Làm tóc xong, trở về nhà, khách khứa đă đến đông nghẹt.
An và Tân cũng đến tham dự, tất cả nói chuyện rối rít, các thím,
mợ, các d́ đến đủ cả, bao vây quanh dặn ḍ, tất cả đều đến trầm
trồ khen ngợi Dung, cũng như chúc phước cho nàng.
Bà Giang sau ba năm dài tranh đấu cho Dung, nay nh́n thấy Dung
t́m được người chồng xứng đôi vừa lứa, tuy nghèo nhưng c̣n trẻ
th́ lo ǵ. Bà thường nghĩ thế, bà cũng cảm thấy hả dạ vô cùng.
Dùng xong bữa cơm chiều, Dung bị bắt phải ngồi vào ghế, bảy tám
người xúm xít vây quanh mặc áo cưới cho nàng. Vân cũng đă thay
áọ Hai người giống đôi bướm trắng, tiếng cười nói rộn ră trong
pḥng, hoa cưới đầy pḥng. Mỹ phẩm, lược, trâm cài đầu, bông tai
... để khắp nơi nơị Dung để mặc cho mọi người vẽ mắt, chấm má
hồng, thoa môi, nàng có cảm giác như ḿnh là con búp bê lớn.
Nh́n vào kiếng h́nh ảnh rực rỡ nhưng xa lạ, bây giờ đâu c̣n cô
nữ sinh yếu đuối chạy theo mộng tưởng bên bờ hồ sen ngày nào.
Nhớ đến h́nh ảnh cũ, mắt Dung bỗng mờ lệ, quay sang An, Dung
đánh lảng:
- Hóa trang như vậy có đậm lắm không?
- Không đâu, một lát nữa khi mang khăn lên là vừạ - An nói.
Tiếng ồn ào ở cổng, rồi tiếng kèn xe hơi, Dung nghe tiếng x́
xào:
- Chú rể đến!
Dung vội ngồi xuống ghế, Duy xuất hiện tươi cười ngắm lấy cô
dâu. Nàng thẹn thùng đưa mắt nh́n Duy, đôi mắt đen nháy của
chàng hôm nay rực rỡ, bất giác Dung bỗng liên tưởng đến ngày đầu
tiên Duy đến nhà hỏi thăm cha Dung nhưng không gặp. Dung đă nghĩ
thầm anh chàng này có đôi mắt đẹp quá, nếu đôi mắt này gắn trên
khuôn mặt người con gái, sẽ làm si mê nhiều người.
Bây giờ chủ đôi mắt kia lại sắp sửa là chồng của Dung. Duy đứng
cạnh Dung, vẻ sung sướng hiện ra trên mặt, Vân đến trêu ghẹo:
- Chàng rể phải thi lễ với nhạc gia, ba lần với nhạc mẫu, với
mỗi người trưởng bối bên vợ cũng ba lần, với cô dâu ba lần, và
với bạn bè của cô dâu cũng phải thi lễ ba lần nữa nhé! Thôi bây
giờ bắt đầu đi chớ.
Mọi người cười vang, Dung nh́n chồng lui cui thi lễ với mọi
người cũng phải tức cười, mọi người đứng ngập cả lối đi khiến
Dung cũng không biết lối nào ra cửa.
Tiếng pháo nổ, tiếng gọi nhau ơi ới của mọi người khiến Dung
quên hết mọi chuyện. Trước cửa, đám con nít hàng xóm và các bà
bên cạnh chen chúc nhau nh́n vào nhà. Rồi lên xe hoa, đến tiệm
chụp ảnh ... Tất cả đă trôi qua như một màn kịch.
Khi Dung vào đến nơi cử hành hôn lễ, đám bạn học cũ lại xúm xít
bao quanh, nàng vẫn không thể không nghe tiếng x́ xào bàn tán
chuyện của nàng với Nam, nhưng Duy đứng cạnh vẫn thản nhiên,
chàng kề môi sát tai nàng hỏi:
- Lúc trưa em ăn cơm có no không?
Hôn lễ bắt đầu, nhạc trổi lên, Duy nhẹ nhàng d́u Dung đến trước
bàn thờ, quan khách lại x́ xào phê phán:
- Sao cô dâu không cười lên vậy?
Con đường dẫn đến bàn thờ hôm nay sao dài lê thê vậy? Đến khi
vừa ngừng lại, vị xướng lễ bắt đầu đọc to nghi lễ: quay sang
trái thi lễ ba lần, trao đổi kỷ vật, nh́n vị trưởng lễ, người
chứng, ông mai...
Vị chứng giám hôn lễ là một nhà tai mắt trong giới giáo dục,
Dung mập mờ nghe không rơ lời khuyên thương yêu và tha thứ cho
nhau của người vợ cũng như của người chồng, sau cùng vị trưởng
lễ tuyên bố: bế mạc.
Kế tiếp là phần nhập tiệc, Dung ngồi ở bàn chủ tọa, nàng ăn
không thấy ngon chút nào cả. Bà Giang nh́n con luôn, với đôi mắt
thương xót, khiến nàng cũng cảm thấy một cảm giác ly biệt.
Tiếng cười nói ồn ào vang lên, Dung lặng lẽ nh́n Duy bắt gặp
chàng đang nh́n ḿnh cười, và dục Dung hăy ăn thêm đi, Dung thẹn
thùng cúi xuống, không ngờ Duy lại có thể ăn được trong lúc nàỵ
Khi chàng rể và cô dâu chúc rượu nhau, tiếng ồn ào lại được vang
lên, Vân cũng bị ép uống la ơi ớị
Tất cả rồi cũng trôi qua, tiệc đă tàn. Nhưng Dung biết chắc ḿnh
không thoát khỏi sự nghịch ngợm của bạn bè trong việc phá pḥng
hoa chúc. Thật vậy, các bạn đă tụ tập quanh pḥng, Dung bị ép
phải ngồi lên đùi Duy, để cho mọi người ngắm, khiến nàng không
khỏi đỏ cả mặt, trong tiếng ồn ào của mọi người, Dung c̣n bị bắt
buộc phải hôn Duy, ôm Duy, cùng Duy ăn chung miếng bánh ...
Cho măi đến khi khách mệt mỏi bỏ về, th́ trăng đă đi về hướng
tây, Dung và Duy đưa các bạn ra tận cửa, Vân c̣n quay lại nói
vào tai Dung:
- Chúc mầy suốt đời hạnh phúc.
Dung cười, gật đầu cám ơn Vân, ḷng thấy cảm động vô cùng trong
khi An cũng không quên nhắn nhủ:
- Tao mong mầy đừng v́ hạnh phúc mà quên bạn cũ nhé, mai tao lại
đi học rồi, nhớ viết thơ cho tao luôn nhé.
Khách đă về cả rồi, Duy đóng kín cửa vườn lại, bây giờ chỉ c̣n
lại hai người trong thế giới mớị Bây giờ là mùa hạ, những cánh
mimosa nở đầy vườn. ánh trăng treo trên trời chiếu sáng khu vườn
đẹp như tranh, Dung và Duy lẳng lặng nh́n nhau, ánh sáng làm
gương mặt Duy tươi sáng, chàng ôm lấy vợ hôn nhẹ, đoạn bồng vợ
trên tay th́ thào:
- Theo phong tục tây phương, đêm tân hôn chàng rể phải bồng cô
dâu vào pḥng hoa chúc.
Vào đến pḥng, Duy vẫn không chịu bỏ vợ xuống, ánh sáng tỏa ra
nơi ngọn đèn tạo vẻ huyền bí trên khuôn mặt Dung, cặp mắt long
lanh với chiếc môi xinh xắn dễ thương kia... khiến Duy ngây
người ra nh́n.
- Em Dung, em thật dễ thương muốn chết được.
Dung tuột khỏi tay chồng, tươi cười nh́n Duỵ Chàng đưa tay tắt
lấy ngọn đèn khi Dung đi về hướng cửa sổ, ánh trăng bên ngoài
đẹp quá, Duy đến cạnh ôm lấy vợ:
- Em chưa mệt sao?
- Em thích được đứng bên cạnh cửa sổ nh́n ánh trăng bên ngoài
kiạ
Ngôi nhà này nằm bên cạnh hồ Bích Đầm, là nơi thích hợp với
Dung, do nàng chọn lấy, v́ gía thuê vừa hạ lại có cảnh đẹp.
Duy cũng lặng lẽ nh́n ra vườn hoa, chàng lấy tay vuốt lấy mái
tóc của nàng.
- Dung, em có yêu anh chăng?
- C̣n phải hỏi. - Dung đáp.
- Nhưng anh chỉ muốn chính miệng em thốt ra câu ấy, hăy nói rằng
em chỉ yêu có ḿnh anh thôi đi Dung!
Một đám mây đen phủ qua tim nàng, Dung gượng cười:
- Cố nhiên là như vậy!
Duy cười thật tươi:
- Anh rất ích kỷ và hay ghen, anh yêu em không muốn em là của ai
ngoài anh ra cả.
Duy lại hôn lên cổ Dung nhỏ nhẹ nói:
- Anh đi tắm trước nghe em, anh sẽ pha sẵn nước cho em luôn thể.
Khi Duy đă đi vào pḥng tắm, Dung t́ tay vào khung cửa, nh́n ra
cảnh vật dưới trăng bên ngoài, nghĩ đến khi xưa, nàng đă từng
viết đoạn thơ sau đây cho Nam:
"Hận chàng không như ánh trăng sáng
Quanh quẩn bên em không biệt ly
Hận chàng không như ánh trăng thanh
măi hẹn đoàn viên chẳng đến cùng"
Chương 27
Bây giờ nghĩ lại, cũng cảnh
trăng sáng như thế này nhưng Dung đă thuộc về một người khác.
Không biết bây giờ Nam ở đâu, có c̣n ngắm trăng nữa hay không?
Dung thầm nghĩ: Có lẽ Nam giận ḿnh lắm. Nhưng rồi lại nghĩ:
Biết đâu Nam chẳng c̣n yêu ḿnh? Anh Nam, anh hăy tha thứ cho
em.
Tiếng Duy từ pḥng tắm vọng ra:
- Anh quên lấy quần áo lót rồi, em làm ơn lấy dùm cho anh đi.
Dung giựt ḿnh tỉnh giấc, tự mắng ḿnh: Sao cứ nghĩ đến Nam măi
vậy, từ nay không được thế nữa nhé, anh Duy quá tốt với ta, ta
không thể làm chàng đau khổ được, ta phải đóng trọn vai tṛ vợ
hiền. Dung quay sang tưởng tượng h́nh ảnh Duy đang tắm, nàng đỏ
cả mặt.
- Em không biết đâu ai biểu anh quên làm chi!
- Nếu em không lấy, anh sẽ ở trần đi vào pḥng cho em xem. -
Tiếng Duy cười lớn.
- Tầm bậy hoài.
Dung vội vă chạy vào t́m áo quần cho Duy ngay.
Khi Dung thức giấc trời đă xế chiều, tiếng ngáy đều đều bên cạnh
của Duy, tạo một cảm giác lạ cho nàng, nh́n nét ngủ yên của Duy,
Dung bỗng ư thức được số mệnh đă định, v́ trước Duy đă có bao
nhiêu chàng trai hội đủ điều kiện hơn Duy, nhưng tại sao ḿnh
không chọn?
C̣n nhớ khi Duy đến nhà lần thứ hai, trong nhà đang mở dạ hội,
trong khung cảnh sôi động với nhạc kích động, Duy được Dung mời
lên hát một bản, chàng nhận lời ngay và hát một bản cổ nhạc, đó
là bản "Nguyễn lang qui ":
" ... Nhân hội đạp thanh tiếng Nam Viên. Gió đưa tiếng ngựa
chạy, cánh mai no tṛn, liễu ủ rũ, cánh bướm bay xa, hoa đọng
sương, cây cỏ bốc khói ... đôi én bay về đâu "
Tuy giọng hát của Duy không hay lắm, nhưng vẻ xa xưa véo von của
nó đă tạo ra những nét lạ lùng mới mẻ so với những bản kích động
ồn ào vừa mới tŕnh diễn. Dung đă kích động vô cùng khi nghe Duy
hát.
Rồi một ngày chủ nhật sau đó, Duy từ ngoài đến với hai hộp thức
ăn picnic khiến Dung phải ngạc nhiên:
- Anh làm ǵ thế?
- Đến rủ em đi picnic, đi em! chúng ta đến Bích Đầm, anh biết
phía sau núi có cảnh đẹp lắm.
Bản tánh ngây ngô của Duy khiến Dung cảm thấy thinh thích, nhất
là sự bốc đồng, muốn đi là đến rủ ngay chớ không hẹn trước như
bao anh chàng khác. Nhiều khi Dung cứ tưởng Duy không biết xă
giao ǵ hết, dáng trân trân tráo tráo kia làm Dung khó có thể từ
chối. Duy hối thúc:
- Mặc chiếc áo ấm nhé, bên bờ sông gió lớn lắm đấỵ
Dung đành mặc áo vào, nàng cùng Duy đi, mà vẫn ngạc nhiên tại
sao ḿnh lại dễ dăi như vậỵ Hôm ấy Duy đă đưa Dung ra phía sau
núi cạnh hồ Bích Đầm, hai người len lỏi theo hẻm núi khúc khuyủ
để đến mục tiêu, phong cảnh đẹp hiện ra trước mắt, chung quanh
các giải núi bao bọc lấy thung lũng, một con sông nhỏ ngoằn
ngoèo bên dưới, mặt nước trong như gương, những đám cỏ non hai
bên bờ tao vẻ tươi mát. Sự yên lặng lạ lùng như chưa hề có người
đặt chân đến khiến Dung phải buộc miệng khen đẹp, nàng hỏi Duy:
- Sao anh biết được nơi đây mà dẫn em đến?
- Tại lúc trước khi học lớp dự bị sĩ quan, anh đă quen thuộc nơi
đây.
Dung ngồi xuống cỏ hỏi Duy:
- Nơi đây gọi là chi vậy anh?
Duy nh́n Dung cười:
- Gọi là "Thung lũng của người yêu"
Dung đỏ cả mặt, nh́n nụ cười quá quắt của Duy:
- Ai mà đặt cái tên kỳ cục như vậy?
Duy lại cười:
- Chính anh đó, anh mới đặt cách đây chưa đầy nửa phút.
Cả hai cùng cười, tiếng cười của Duy trong suốt và lanh lảnh,
chứng tỏ chàng là một người giàu sinh lực, tiếng cười làm Dung
vui lây, mọi ưu phiền đều tan hết. Trong suốt cuộc chơi, Dung đă
không hề nghĩ đến Nam, đây là lần đầu tiên của suốt một năm dài
phiền muộn.
Từ đó trở về sau, Duy trở nên khách thường trực của gia đ́nh
Dung, vẻ ngây ngô nhưng nhiệt t́nh của chàng đă hạ không biết
bao nhiêu đối thủ.
Lân có óc hài hước gọi Duy là anh chàng "bất chấp mưa gió", v́
từ khi đeo đuổi theo Dung đến giờ, không hôm nào là Duy không
đến dầu cho mưa gió băo bùng thế nào đi nữa. Dung c̣n nhớ có một
lần, gặp cơn băo lớn, nhà đổ cây ngă, bầu trời thật u ám, mọi
người đều đóng kín cảũ cửa, Nhược đă cười đùa:
- Hôm nay nhất định ông "bất chấp mưa gió" sẽ không dám đến đây
nữa đâu.
Lân nói:
- Nếu ông ta đến, ḿnh sẽ gọi là ông khùng, chớ không c̣n danh
từ nào xứng đáng hơn nữa.
Đang lúc cười đùa th́ tiếng chuông cửa reo vang, phải khó khăn
lắm mới mở được cửa, anh chàng Duy giống như con gà chết nước
lót tót bước vào, khiến Dung cũng phải ngạc nhiên, trong khi Duy
thản nhiên cười chào tất cả mọi người.
Cũng kể từ đó h́nh ảnh của Duy chiếm ngự tim Dung, tất cả những
chàng trai khác đều bị Duy hạ gục, cả hai bắt đầu cùng đi dạo,
cùng xuống phố. Dung c̣n nhớ một ngày, khi cùng Duy ngồi trong
quán cạnh bờ sông, Dung đă kể cho Duy nghe tất cả cuộc t́nh của
nàng với Nam, khi nói xong, nàng đă nh́n Duy nói:
- Anh Duy, em biết anh yêu em, nhưng em mong rằng anh đừng đ̣i
hỏi ở em quá nhiều, v́ em đă từng yêu, cũng như em đă được yêu,
nên em biết. Thú thật với anh là t́nh yêu của em đối với anh
chưa hơn được mối t́nh của em với Nam, v́ thế nếu anh không chịu
được, anh có quyền rút lui.
Lúc đó gương mặt của Duy trắng bệch ra, anh ta giận dữ nh́n Dung
nói:
- Anh không muốn em không hoàn toàn thuộc về anh!
- Thôi được anh muốn sao cũng được, v́ nếu em không nói ra
chuyện cũ có nghĩa là em đă lường gạt anh, em không muốn thế,
anh biết không?
Duy cắn chặt răng:
- Tôi biết, tôi đă biết chuyện của em và Nam lâu rồi, nhưng tôi
không ngờ em yêu Nam đến thế, anh dù có em cũng bằng không có,
v́ tim em đă trao cho người khác rồi.
Hôm đó là ngày buồn nhất của cuộc t́nh Duy và Dung. Dung cảm
thấy đau khổ vô cùng, nhưng biết làm sao? Suốt đêm Dung dật dờ
không ngủ được, măi đến lúc trời mờ sáng, vừa chập chờn được đôi
chút th́ Dung bỗng giật ḿnh bị đánh thức, nàng mở mắt ra, Duy
hùng hổ như con ḅ mộng, với đôi mắt đỏ ngầu đứng nh́n nàng.
Dung ngạc nhiên:
- Tôi chưa thức mà sao anh dám vào pḥng tôi?
- Anh không cần biết, v́ anh không thể chịu đựng được nữa, anh
yêu em. - Đôi mắt Duy ươn ướt - Anh quá yêu em, hăy để cho anh
một thời gian để bôi xóa h́nh bóng Nam trong tim em nhé.
Dung cảm động vô cùng, nàng gật đầu tán đồng, Duy nắm lấy tay
Dung:
- Em nhận lời anh nhé, để qua khỏi kỳ huấn luyện xong anh sẽ
cưới em.
Thế là Duy đă thắng, nàng đă nhận lời chàng. Từ đó gần cả năm
trời trôi qua, mỗi lần gặp lại Dung, câu đầu tiên của chàng bao
giờ cũng là:
- Em bây giờ chỉ c̣n yêu anh thôi chớ?
Mỗi khi nghe Dung kết luận: - Dĩ nhiên rồi - là chàng sung sướng
cười vang. Rồi một ngày một ngày trôi qua, Dung càng lúc càng mơ
hồ, không hiểu ḿnh yêu Duy và Nam ai hơn ai? Không làm sao có
thể phân biệt được, v́ một người th́ quá trầm lặng, một người
lại mang đầy sức sống vui tươi yêu đời.
Bây giờ gă con trai dễ thương này đă là chồng của Dung, đang nằm
bên cạnh nàng. Dung bỗng ngạc nhiên không hiểu tại sao ḿnh lại
lấy Duy mà không là vợ của Nam? Nàng lại chăm chú nh́n chồng,
giấc ngủ vô tư lự như đứa trẻ thơ, Dung biết rằng bây giờ nếu
trời có sập đi nữa, chưa chắc là Duy đă thức. Đôi chân mày rậm
trên mắt, với chiếc miệng xinh xắn kia khiến Duy dễ thương vô
cùng nhất là khi nh́n chàng cười, nụ cười vô tư lự làm sao.
Dung lại so sánh với Khang Nam, nét suy tư hằn trên trán như một
triết gia trầm ngâm, Nam lại ít khi cười, nhưng vẫn có vẻ hấp
dẫn lạ lùng.
Rồi sực nhớ ra, Dung bỗng giật ḿnh: - Trời! ḿnh lại nghĩ đến
Nam nữa rồi, không được, ta không được làm thế, trách ǵ Vân ban
sáng đă dặn ḍ ḿnh.
Duy bỗng trở ḿnh, miệng lép nhép điều ǵ không rơ. Bên ngoài kẽ
cửa sổ, ánh sáng dọi vào rất tỏ, Dung nh́n ra, th́ ra là ánh
sáng của mặt trời chớ không là ánh trăng. Dung quay lại nh́n
Duy, nàng ngạc nhiên sao Duy có thể ngủ mê thế, miệng lại lép
nhép những ǵ, tính hiếu kỳ, Dung kề tai bên cạnh, những sợi tóc
chọc nhột mặt chàng, khiến Duy tỉnh giấc, mở to mắt ra nh́n
Dung, đoạn ôm chặt lấy vợ cười hỏi:
- Em dậy hồi nào thế?
- Em dậy lâu rồi. - Dung đáp.
- Em thật tươi mát như sữa tươị - Duy ṿng tay qua cổ vợ.
- Buông em ra, nhột quá. - Dung trốn lánh nhưng vẫn bị Duy ôm
lấỵ
- Cô vợ bé bỏng của tôi khoẻ chứ? - Duy hỏi.
Lại cô vợ bé bỏng, danh từ Nam đă dùng với Dung, nàng vội đuổi
đi những điều đang nghĩ, tươi cười nh́n chồng:
- Vậy th́ anh chồng bé xíu của tôi cũng khoẻ chứ?
Dung nhoài người lên giường hôn lấy chồng.
- Anh chồng con nít của tôi ơi!
Duy cũng ôm chặt Dung khiến nàng vội xô ra.
- Đừng, đừng làm em nhột!
Duy buông Dung ra hỏi:
- Em dậy lâu rồi à?
- Lâu rồi thật mà!
- Em thức sớm quá chi vậy?
- Để nghĩ đến chuyện chúng ḿnh lúc gặp nhau. Nghĩ đến thung
lũng của người yêu.
Nghe đến tên thung lũng của người yêu, Duy như bắt được vàng,
chàng mừng rỡ:
- Chúng ta tuy không có tiền để đi hưởng tuần trăng mật, nhưng
chúng ta có thể đến đó xem cảnh mặt trời mọc và hưởng không khí
tươi mát của thung lũng người t́nh.
Duy xuống giường, lấy quần áo trên giường trao cho Dung cười
đùa:
- Nào cử động chút xem cô vợ lười của tôi.
Dung cũng xuống giường, nàng chải lại tóc, nh́n dáng hấp tấp của
Duy cười bảo:
- Đi ngay hay sao? Không ăn sáng à?
- Cần ǵ ḿnh đến chợ Tân Điếm mua hai ổ bánh ḿ vừa đi vừa ăn
cũng được vậy, nhớ mua theo hai cần câu để đến đó câu cá nướng
ăn nhé. - Duy xuưt xoa - Thật tuyệt vời.
Đến cửa vườn hoa, Duy đứng lại, vói tay hái cành hoa hồng cài
lên tóc Dung, ngắm vợ một chút đoạn buộc miệng:
- Em đáng yêu quá! Anh yêu em có thể chết được, hăy nói em chỉ
yêu có ḿnh anh không đi!
- Cố nhiên là vậỵ - Dung trả lời.
Duy sung sướng tươi cười:
- Thôi chúng ta đi!
Chương 28
Dung lấy lồng bàn đậy lên
những thức ăn trên bàn, bây giờ đă sáu giờ hai mươi lăm phút mà
Duy vẫn chưa về. - Dèn nhà đă thắp sáng, Dung bồn chồn trong dạ
không yên, nàng bước ra vườn hoa đứng đợi, những cánh hoa phù
dung đă úa tàn vung văi nằm trên mặt đất. Màn đêm đang bắt đầu
rơi xuống, Dung đánh một ṿng quanh vườn, rồi lại nh́n vào đồng
hồ, Dung bực dọc, lúc nào cũng vậy cả, năm giờ bắt đầu tan sở mà
măi đến sáu giờ Duy vẫn chưa chịu về, để Dung phải đợi chờ cơm
canh nguội lạnh.
Trở về pḥng, Dung lấy tờ báo buổi sáng ra ngồi đọc, nàng coi cả
những mục quảng cáo rao vặt, vết phỏng chiên cá ngày hôm qua nay
đă phồng nước, rờ nhẹ Dung thấy hơi đau, việc cơm nước coi vậy
chớ không phải dễ, đă nửa năm nay Dung nào biết làm cơm đâu?
Nhưng cũng nhờ Duy khá dễ dăi, làm cái ǵ th́ ăn cái nấy, chớ
không đ̣i hỏi chê bai nên cũng tạm được, nàng cảm thấy thật là
chán ngắt cái nghề nội trợ như thế nàỵ
Bây giờ là bảy giờ rồi Duy vẫn chưa về, đêm về đông trời thật
đen kịt và mau tối vô cùng. Dung tựa lưng vào ghế lẩm bẩm:
- Chắc lại bị các bạn đồng nghiệp rủ đi chơi nữa rồi, giờ này mà
chưa chịu về, thật là vô lư! - Dung lại bực tức - Mấy ông đàn
ông, ông nào cũng vậy cả, lúc chưa cưới th́ ở suốt bên ḿnh cả
ngày, bây giờ th́ lại bỏ mặc ḿnh, cứ lo đi chơi măi, thật là
khốn nạn, để người ta đợi cơm chết đi được.
Bên ngoài gió lộng, bóng cây bên vườn x́ xào theo tiếng gió,
h́nh ảnh thật thê lương. Dung đứng dậy, gài lại cửa, nh́n ra
vườn, nàng hối hận sao lại chọn một căn nhà như vầy, để bây giờ
phải phập phồng. Gió lại nổi lên, những bóng cây trong vườn
nghiêng ngả tạo một âm thanh khiếp đảm khiến Dung phải rùng
ḿnh. Vội mặc thêm chiếc áo, nàng đến bên kệ sách chọn quyển -
Dường thi ra xem, những nổi sốt ruột đợi chờ khiến Dung không
thể coi được, nàng bực tức:
- Lập gia đ́nh thật là không ích lợi ǵ cả. Ḿnh từ bàn học bị
đẩy vào nhà bếp, bây giờ lại phải đợi chờ, thật là chán. Anh Duy
là một thằng đàn ông vô tích sự, bỏ mặc vợ nhà, chỉ lo thú vui
riêng tư mà thôi.
Bỗng nhiên Dung lại nghĩ:
- Nếu ta lấy người khác không phải Duy th́ sao?
H́nh bóng của Nam lại hiện ra trong tâm hồn Dung, h́nh ảnh thật
rơ ràng với vẻ hiền ḥa, tư lự cố hữụ Sực nhớ ra, Dung vội vă
xua đuổi những ư tưởng đó, nàng tưởng đến đó nàng lẩm bẩm:
- Không thể được, ta không thể măi nghĩ đến Nam, anh Duy rất tốt
với ta, chẳng qua ảnh hay vô t́nh một chút mà thôi!
Dung đứng lại nh́n bàn ăn, hôm nay muốn cho chồng một ngạc nhiên
lớn, Dung đă cố gắng học được cách xào món "thịt ḅ dầu hào" cho
chàng thưởng thức, món này phải ăn lúc thật nóng mới ngon, nhưng
Dung lại thở dài, bây giờ đă nguội lạnh rồi!
Dung vẫn đợi măi dù biết rằng không c̣n hy vọng Duy về dùng cơm
tối với nàng nữa. Nàng muốn Duy phải nh́n thấy để hối hận về
việc làm của chàng. Dung ngồi, hai tay ôm lấy gối, lắng nghe
tiếng reo bên ngoài song, tiếng x́ xào to nhất do cây phù dung
cao lớn bị gió thổi tạo nên, bóng cây in h́nh trên cửa kính cho
Dung biết bên ngoài trăng rất sáng, nàng bỗng nghĩ đến câu thơ
Nam đă viết ... "Tiếng dế kêu vẳng trong ḷng đất, trúc mọc bên
ngoài rượu một bầu, thịt một đĩa, để mặc trăng thanh đùa cùng
hoa, để mặc gió đêm đùa trên lá ..." những h́nh ảnh đẹp tuyệt
vời đó khiến Dung cũng tưởng ra được bức tranh đẹp, nơi có Dung
và Nam cùng chuốc lấy rượu, sống trong cảnh thơ mộng t́nh yêu.
... Dung mơ màng nghĩ ngợi, bỗng nhiên bóng đêm xuất hiện bên
ngoài cửa kính, h́nh như có tiếng gọi cửa vang lên, Dung giật
ḿnh nhảy xuống th́ ra là tiếng động của con mèọ
Vừa hoàn hồn, Dung bỗng nghe tiếng xe đạp quen thuộc, Duy đă về,
sau tiếng chuông là tiếng gọi của Duy:
- Dung ơi!
Dung chạy ra mở cửa rào, Duy đang tựa bên xe nh́n nàng cười:
- Cho anh xin lỗi ḿnh nhé, thằng Châu nó cứ nằng nặc kéo đi ăn
thịt dê với nó khiến anh phải về trễ.
Dung lẳng lặng không nói đi vào nhà, Duy theo sau nh́n thấy bàn
cơm trên bàn, Duy hỏi:
- Sao giờ này mà em c̣n chưa chịu ăn cơm?
Dung không đáp, lẳng lặng dở lấy lồng bàn xới chén cơm nguội ra
ăn. Duy cảm thấy bất măn, chàng đến cạnh nàng cười gượng:
- Em lại giận anh rồi sao? Làm đàn ông những việc như vậy sao?
Em xem, anh đă ăn vội cho xong là chạy ngay về đây nàỵ Em hiểu
cho anh chứ?
Dung vẫn không đáp, và những hạt cơm nguội lạnh vào miệng, không
mùi không vị, món thịt ḅ dầu hào cũng thế. Thời tiết đang lạnh
lẽo thế này mà lại ăn những thức ăn như vầy, th́ cũng như bỏ đá
vào miệng. Nghĩ đến món ăn đặc biệt dành cho Duy, Dung bổng thấy
tưng tức, nước mắt muốn trào ra mi, Duy ngồi xuống cạnh Dung,
nh́n mắt ngấn lệ của vợ, chàng vội vỗ về:
- Làm ǵ em phải giận anh đến thế, đâu có ǵ đâu?
Phải rồi đâu có ǵ đâu? Cứ lo cùng bạn no say bên ngoài, để vợ
lạnh lẽo ở nhà, ngay cả con mèo cũng làm cho ḿnh lo sợ, lại ăn
cơm nguội, thế vẫn chưa hài ḷng sao? Hai giọt nước mắt lại
nhiễu xuống chén.
Duy nâng nhẹ cằm Dung lên, gượng cười xin lỗi, chàng vẫn thắc
mắc việc ḿnh về trễ có một hai tiếng đồng hồ có ǵ là quan
trọng đâu mà Dung lại giận? Mặc dù biết rằng bản tính người đàn
bà nhạy cảm và yếu đuối, nhưng không phải v́ vậy mà đàn ông phải
chịu vứt cả bạn bè. Dù sao đi nữa nh́n Dung khóc, chàng cũng
không khỏi mềm ḷng:
- Thôi được rồi, đừng khóc nữa, từ rày trở đi, xong việc anh trở
về ngay.
Dung quay mặt đi lau nước mắt, nghĩ đến ḿnh ưa khóc, Dung bỗng
thấy thẹn vô cùng, sực nhớ nàng ch́a tay hỏi chồng:
- C̣n thuốc đâu có mua cho em chăng?
- Thuốc? Thuốc ǵ? - Duy ngạc nhiên.
- Thuốc bỏng mà hồi sáng em đă dặn anh mua giùm đó. - Dung bực
tức biết chồng lại quên.
- Ơ, ơ, lại quên nữa rồi! - Duy găi đầu nói.
- C̣n trà? - Dung hỏi.
- Cũng quên luôn rồi, xin lỗi em, mai anh sẽ mua ngay. Hôm nay
việc nhiều quá, lúc tan sở lại bị thằng Châu kéo đi ăn, rồi chạy
nhanh về nhà nên quên mất, thôi mai nhé, mai anh sẽ mua ngay.
Hứ! Duy th́ lúc nào cũng vô tâm, cái ǵ nói xong là lại quên,
không chịu để ư chút nào hết! Nếu gặp trường hợp của Nam, th́ sẽ
không bao giờ như vậy được. C̣n nhớ lúc xưa bị cảm, Nam đă mua
thuốc ngay cho nàng. Dung bực tức nói:
- Thôi không cần nữa, mai em sẽ lên chợ mua.
Duy nắm lấy vai Dung:
- Thôi mà giận anh hay sao?
Dung lạnh lùng:
- Em không giận ai cả.
Nàng mang chén dĩa dọn ra sau, rửa xong quay lại, nh́n thấy Duy
đang đứng trực ở cửa bếp, Dung bỏ mặc đi thẳng vào pḥng, Duy
vội níu Dung lại ôm vào ḷng.
Nàng chống trả không chịu, Duy hôn đại lên môi khiến Dung phải
khuất phục, Duy nh́n thẳng vào đôi mắt Dung tươi cười:
- Thôi mà anh đă biết lỗi rồi mà, c̣n giận anh sao?
Dung tựa đầu vào vai Duy, nghịch những chiếc nút trên áo chàng,
nàng bỗng nói:
- Ủa, áo anh sao đứt hết một nút rồi? Cái nút đâu?
- Anh cũng không biết.
- Anh thật là vô ư!
- Bây giờ hết giận anh chưa? - Duy hỏi.
- C̣n phải hỏi, để em ở nhà một ḿnh, con mèo làm em sợ thấy mồ.
Duy cười vang, Dung dậm chân:
- Cười nữa hả, có ǵ mà cườỉ
Duy nh́n Dung, con bé này nhát thật, chàng thấy thương hại Dung
vô cùng.
- Từ rày về sau anh sẽ không về tối quá nữa nhé!
Tuy đă hứa với Dung là không để vợ chờ, nhưng rồi tánh nào tật
nấy chàng vẫn về khuyạ V́ tự ái và với sự trêu chọc của bạn bè
trong mỗi lần chuông sở reo vang. Duy sợ nhất là câu: Rồi à!
Thằng Duy nó phải về cho vợ ấp rồi đó, khiến Duy càng ngày càng
về khuyạ
Duy làm sao hiểu được bản tánh nhỏ hẹp của người đàn bà, chàng
muốn Dung cũng phải quảng đại dễ tha thứ như chàng, chàng cho
rằng xă hội bao quát chớ nào có phải vỏn vẹn trong mái nhà không
đâu?
Sau một năm kết hôn, Dung mới khám phá ra được là cuộc sống hôn
nhân không đẹp như mộng tưởng, phải đối phó với nhiều vần đề mà
thuở chưa chồng chưa nghĩ đến như sự khó nhọc, quán xuyến gia
đ́nh, vấn đề tiền bạc, phải chi thu thế nào cho suốt tháng không
thiếu hụt.
Riêng việc chi thu không, nếu muốn không thiếu hụt, th́ phải có
sự hợp tác giữa hai vợ chồng, như vậy mới mong tạo được cán cân
quân b́nh, đằng này Duy lại xài tiền không tính toán, khi nào
hứng muốn xài bao nhiêu th́ xài, măi đến khi cạn tiền lại trách
Dung.
- Em xài tiền sao không có chừng mực, để bây giờ hết trơn vậy?
Nhưng nếu Dung hạn chế việc tiêu xài của chồng, th́ Duy lại la:
- Em không để cho có chút mặt mũi nào cả, tiền trong túi không
có rồi đi chơi với ai.
Nhiều khi quá bực tức, Dung đă giao trọn tiền cho Duy, muốn làm
sao th́ làm, nhưng Duy không chịu chàng bảo:
- Em làm bộ trưởng kinh tài trong nhà, em phải giữ tiền chứ.
Rốt cuộc rồi nàng phải chịu, gia đ́nh bắt đầu xào xáo, Dung thấy
ḿnh khó hiểu nổi Duy, v́ Duy cứ măi lo lắng cho bạn bè, bạn bè
thiếu hụt chàng lại t́m cách cứu giúp, trong khi Dung bị bịnh
trên giường Duy lại thờ ơ không nhớ đến. Tuy nhiên, Duy lại hay
ghen vô cùng, c̣n nhớ có một lần người bạn trai cũ đă gửi thư
đến cho Dung, một bức thư thăm hỏi nhưng lời lẽ có vẻ quá chăm
sóc khiến Duy phải điên tiết lên, chàng hạch hỏi Dung đủ điều,
bắt Dung phải khai thật xem có viết thư qua lại với anh chàng
kia hay không? Khiến Dung giận dỗi bỏ suốt một ngày cơm, Duy
phải đến năn nỉ:
- V́ anh quá yêu em, không muốn em thuộc về một người nào khác
ngoài anh, nên anh mới làm thế chớ bộ, thôi mà tha thứ cho anh
đi nhé.
Nh́n vẻ mặt khù khờ của Duy, Dung cũng thấy tội nghiệp không nỡ
giận nữa, nhiều khi nh́n Duy, Dung đă nói:
- Anh Duy, Anh là người thật mâu thuẫn, anh đă chú ư từng chi
tiết nhỏ nhặt để anh ghen, nhưng tại sao em bệnh, anh lại phó
mặc không chú ư đến như vậy, đó đâu phải là anh yêu em đâu?
Nhiều khi em tưởng anh chỉ muốn độc chiếm lấy em, chớ không c̣n
là yêu em nữa.
- Không, em đừng nghĩ thế Dung, anh yêu em nhưng tại bản tánh vô
tâm, khiến em đă hiểu lầm anh. - Duy nói như muốn khóc - Qúa yêu
em nên anh mới ghen tức bạn trai em, sợ một ngày nào đó mất em
làm sao anh sống được.
- Vậy từ nay anh phải chăm sóc em một tí chớ! - Dung nũng nịu.
- Rồi, nhất định từ hôm nay.
Duy tươi cười nhưng rồi vẫn quên bẵng lời hứạ Những đám mây đen
bắt đầu đe dọa hạnh phúc của Dung. Nàng bắt đầu ư thức được rằng
điều quan trọng trong cuộc sống lứa đôi đó là sự ḥa hợp và điều
ràng buộc t́nh cảm hai người, là nghị lực và sự nhẫn nại.
An và Vân vừa tốt nghiệp đại học xong, cả hai lại trở về Đài Bắc
sinh sống, và ngày một tây tháng bảy này là ngày cử hành hôn lễ
giữa An và một giảng sư trẻ tuổi. Cô phù dâu cũng lại là Vân,
nhận được thiệp mời Dung vội vă mang quà cưới đến gặp An, bạn bè
gặp nhau mừng mừng tủi tủi, An đang thử áo cưới, Vân đứng cạnh
nói:
- Năm ngoái tao phù dâu cho Dung, năm nay cho mày, không biết
sang năm lại cho ai nữa, tụi bây ai cũng trở thành cô dâu hết,
chỉ có tao là làm phù dâu măi mà thôi.
Dung cười ngạo:
- Rồi à, con bé lại động cỡn nữa rồi.
Trong khi An vỗ vai Vân:
- Đừng gấp mà, anh chàng Lâm của mày đang du học c̣n chờ đợi mày
đó.
- Hứ, hắn khôn, bỏ tao lại trong nước, qua Mỹ du học, ṭa đại sứ
Mỹ lại không cho tao qua, bắt tao phải đợi hắn để trở thành gái
già hay sao? - Vân tru tréo - Mấy cái tên đàn ông ích kỷ lắm,
bắt thiên hạ đợi ḿnh không hà?
Dung tán thành:
- Đúng vậy, đàn ông thật ích kỷ.
An phản đối:
- Dung, mày không có quyền nói thế, anh Duy của mày không hoàn
toàn hay sao? Đẹp trai, học giỏi, hiền hậu, lại có tư cách mày
c̣n muốn ǵ nữả
- Nhưng mà cuộc sống lứa đôi đâu hoàn toàn lệ thuộc những điều
đó đâu, mà c̣n những cái khác nữa. - Dung đáp.
- Có phải mày muốn nói đến t́nh yêu hay không? Mầy cũng đă từng
bảo mầy yêu Duy kia mà!
- Không hẳn là t́nh yêu, cuộc sống lứa đôi phức tạp hơn nhiều,
một ngày kia mày sẽ biết. - Dung đáp.
Vân nh́n Dung nói:
- Dung, tao khuyên mày đừng sống cho ảo tưởng quá nhiều, đừng
đ̣i hỏi sự toàn bích như ư muốn của người chồng. Anh Duy phải có
những tư tưởng độc lập và cá tính riêng của ảnh nữa chứ, đừng
bắt ảnh phải như ư mày tưởng, đâu có được.
Dung cười:
- Tao công nhận mày nói đúng, nhưng nếu ngược lại ảnh đ̣i hỏi
tao phải như ư ảnh th́ sao?
- Th́ mày phải tŕnh bày cho Duy biết, nhưng tao không tin như
vậy, tao nghĩ chỉ tại mày mà thôi.
An đùa Vân:
- Vân ơi, bộ mày muốn trở thành nhà nghiên cứu về cuộc sống hôn
nhân hay sao mà biết rơ vậy?
- Hứ, bộ tụi bây tưởng tao bê bối lắm hả, tao cũng biết nhiều
lắm chứ bộ.
Vân lấy viết phác họa dáng nghiêng của Dung, trong khi Dung nh́n
An ghẹo:
- Vậy mà lúc trước con An nó nói là nó sẽ vĩnh viễn không c̣n
yêu ai, bây giờ rốt cuộc cũng bị người xỏ mũi.
Vân vội đính chính giùm bạn:
- Bộ mày tưởng con An nó dễ xỏ mũi lắm sao? Lúc học đại học nó
có nhân t́nh hàng tá, sau cùng chỉ có ông giảng sư này đeo đuổi
lắm nó mới chịu đấy chứ. Tao thấy rơ rồi, thời gian là một liều
thuốc hay, mày xem nó đă xóa mờ đi nỗi đau của con An với thằng
Từ, cũng như nỗi đau của mày với Khang...
Chương 29
Dung ngắt lời:
- Thôi đừng nhắc đến tên đó làm ǵ nữa, tao không muốn nghe.
Vân ngẩng đầu lên nh́n Dung:
- Nếu mày không muốn nhắc đến Nam, tao có thể giải thích ḷng
mày theo hai cách. Một là mày giận Nam, hai là mày vẫn c̣n yêu
Nam, cả hai đều không tốt cả, trách chi cuộc sống lứa đôi của
mày không được như ư.
Dung gượng căi lại:
- Tao có nói cuộc hôn nhân của tao không như ư đâu? Nhưng có
điều mày phải công nhận là cuộc hôn nhân đă cản trở mọi dự định
riêng tư của ḿnh, mày c̣n nhớ thời đi học chăng? Tao mơ làm văn
sĩ, An lại thích là nhạc sĩ, trong khi mày th́ lại đ̣i làm họa
sĩ. Thế rồi bây giờ đây, tất cả lại lo chui vào cái vỏ hôn nhân,
khiến cho dự định bao nhiêu đều gẫy đổ cả. Rồi bộ óc mày mỗi
ngày sẽ bị nước mắm, dầu lửa, gạo muối đóng đầy cả, để rồi mày
xem. Con An học trường quảng lư công thương ra đánh trống xuôi,
kèn thổi ngược với nghề làm nhạc, thế rồi tất cả sẽ không làm ǵ
được, sẽ biến ra bà nội trợ y hệt tao cho xem. C̣n mày, mày vẫn
c̣n hy vọng sẽ là họa sĩ hữu danh chăng?
Vân chẳng nói chẳng rằng trao bức họa chân dung của Dung ra, nét
vẽ xuất thần khiến Dung phải buột miệng khen, bức tranh có đề
thêm một câu: mến tặng người yêu nhỏ, để kỷ niệm ngày hôm nay.
Bên dưới lại kư tên C.S.W.
Dung hỏi: - C.S.W. là ǵ vậy?
- Là bút hiệu của tao. - Vân cười đáp.
- Cám ơn màỵ - Dung nh́n bạn cười - Đợi đến lúc mày nổi tiếng,
tao sẽ đến xin tiền nhé.
An nâng đàn lên dạo một khúc nhạc, nói:
- Nhắc đến chuyện dưới trung học, ḿnh mới thấy thời gian trôi
quá nhanh.
An mơ hồ dạo lại khúc nhạc xưa, nàng cất tiếng hát: "Góc biển
chân trời, cỏ b́nh hội ngộ, hỏi bạn tri âm sao khó kiếm ..."
Vân hỏi:
- Tụi bây c̣n nhớ lăo sói không? ông ta đă hết dạy ở trường cũ
rồi.
- Nhớ chớ, lúc trước ḿnh thường hay chọc ổng suốt ngày mà. -
Dung nói.
- Vậy chớ ông Giang Nại cũng đổi đi rồi, ngay cả bà giám thị
cũng thế, thầy học cũ bây giờ đă đi đâu mất cả, chẳng c̣n ai
hết.
Bất giác Dung bỗng nghĩ đến những hàng cây rậm mát ở sân trường,
chiếc hồ sen, nơi huê viên, rồi kư túc xá giáo sư độc thân, lại
đến Nam.
An bỗng nói:
- Tụi bây c̣n nhớ bà giám thị không? Bả cũng được hai con rồi.
Dung lẩm bẩm:
- Mau thật. Đoạn quay sang Vân - Mày c̣n nhớ chuyện lúc trước
lấy mực vẽ phù hiệu, lấy váy lau bàn nữa không? Nhớ không?
Vân ph́ cười, tất cả những kỷ niệm thời trung học được nhắc lại,
càng nói càng vui. Dung với Vân cùng ở lại nhà An ăn cơm tối,
rồi lại kể tiếp chuyện xưa, măi đến nửa đêm Dung mới nhớ sực
lại:
- Chết rồi, chỉ c̣n chuyến xe lửa chót nữa thôi, không về không
kịp.
Quay sang bạn Dung nói - Ở vùng quê thật khổ, về tối vừa sợ rắn
rít, trời lại tối om, không có đèn pin đi phát ớn.
- Mày đừng lo để tao đánh điện cho chồng mày đến sân ga đón màỵ
- An nói.
- Anh ấy không chịu đâu.
- Không chịu cũng không được, v́ đợi khuya quá mà không thấy mày
về th́ phải đi đón chớ.
Dung vội xách bóp lên, mang hài vào, nàng nói:
- Tao đoán chắc anh ấy sẽ không đến đón.
Xuống đến ga xe, Dung quay nh́n chung quanh, không có Duy đến
đón thật. Vẻ yên lặng trong cảnh mênh mông, chỉ có gió rít qua
khiến Dung lạnh cả ḷng, nàng đứng trên đường sắt đợi thêm một
chập, vẫn không thấy Duy, đành đánh liều đi đại, tiếng gót giầy
nện trên đá cứng tạo ra những âm thanh khô khan. Dung băng qua
khu rừng đen, hai bên là hai hàng cây phượng hoàng, bóng cây đổ
dài lắc lư theo gió khiến cho Dung càng khiếp đảm hơn, bản tánh
nhát gan lại đến, khiến cho Dung có cảm giác như có những tiếng
chân th́nh thịch đuổi theo, và con đường trở thành dài vô tận.
Dung bỗng cảm thấy giận Duy vô cùng, sao Duy nỡ hững hờ như vậy?
Chỉ cần đạp xe ra đón có mệt nhọc ǵ đâu cho cam, mà nỡ nào để
cho Dung phải cô độc trong đêm dài. Đàn ông ǵ mà ích kỷ đến
thế, nếu gặp Nam năy giờ chắc chắn nàng sẽ không c̣n cô đơn như
thế.
Về đến nhà đèn hăy c̣n sáng, Dung đi nhanh đến cửa nàng gọi: -
Anh Duy!
Cả giờ sau mới nghe tiếng Duy ậm ự:
- Dung về rồi đó phải không?
Cửa mở Dung nh́n Duy trong lớp áo ngủ, th́ ra anh chàng đă ngủ
từ năy đến giờ, nàng bực ḿnh đi vào nhà, bỗng phát ra tiếng Duy
đang hậm hực nh́n nàng:
- Chiều tới giờ đi đâu thế?
- Hồi sáng em đă nói với anh rồi mà, em đến thăm An chớ đi đâu?
- Đi ǵ lâu dữ vậy, măi đến giờ mới về. - Duy chăm chú nh́n
Dung.
- Vậy chớ không đến nhà An, em đến nhà thằng nào hay sao? - Dung
bực ḿnh.
- Ai biết được, anh đi làm về cơm nước cũng không có, không bực
ḿnh sao được?
- Anh đi làm suốt ngày không sao, c̣n em đi một chút anh cũng
giận, không lẽ bắt em ở nhà giữ nhà hoài hay sao? - Dung hỏi.
- Em là vợ anh, em phải có trách nhiệm chứ! - Duy nói.
- Phải, em là vợ anh chớ không phải là đầy tớ của anh.
- Ai có nói em là đầy tớ của anh đâu? Đi làm về đă mệt, c̣n phải
nấu cơm, phải chờ vợ đi khuya về nữa sao?
Dung giận tái cả mặt:
- Anh nói cái ǵ? Bộ em đi làm một cái ǵ không đẹp sao?
- Anh không nói em làm ǵ hết, em đừng có lớn giọng.
Dung nh́n chồng với đôi mắt tóe lửa, nàng run rẩy:
- Đựợc rồi, anh làm em không thể chịu được nữa.
- Chớ không phải chính em làm anh không nhịn được à? Hôm nay anh
Châu đến nhà thăm chúng ta đồng thời muốn xem mă,t em luôn thể,
em lại không có ở nhà, cơm nước cũng không, anh phải tự tay làm
cơm đăi khách. Anh Châu đợi em đến mười giờ mới về. Em đă làm
mất mặt anh quá rồi, em biết không? Không biết đi làm cái tṛ
khỉ ǵ mà tới bây giờ mới chịu về.
- Anh nói sao? Anh nói ai làm tṛ khỉ, em đă nói trước với anh
là em đến nhà của An, ai biểu anh không để ư làm chi, không lẽ
làm vợ anh rồi em phải thủ măi trong nhà sao? Em đâu phải đầy
tớ, anh có cho em một tháng bao nhiêu tiền đâu?
Duy tức giận:
- Sao lúc trước em biết anh nghèo, em lấy anh làm ǵ? Chưa chắc
thằng Nam của em bằng một góc của anh mà.
- Nhưng Nam biết điều hơn anh, biết thương em hơn anh mà. - Dung
căi lại
Duy lập tức yên lặng đăm đăm nh́n Dung, chàng giận đến tái cả
mặt, trong khi Dung đến ngồi cạnh giường cũng không nói ǵ nữa
cả, măi một lúc sau, Duy chậm răi nói:
- Tôi đă biết rằng cô sẽ không bao giờ quên Nam, tôi chỉ lấy cái
xác không hồn của cô mà thôi. - Duy lại tiếp - Cô chỉ nghĩ đến
Nam mà thôi, c̣n tôi th́ không bao giờ được nghĩ đến.
Dung quát lớn:
- Anh đừng nói bậỵ
Duy hậm hực:
- Mầy là con đàn bà phản bội, nằm trong ḷng tao mà mầy chỉ nghĩ
đến Nam không thôi.
Duy nắm lấy tóc Dung kéo ngược ra sau. Dung hét lớn:
- Anh Duy!
Duy bỏ tóc ra, bỗng nhiên chàng quỳ xuống, gục đầu lên gối Dung:
- Anh xin lỗi em, anh không biết anh đă làm ǵ, đă nói ǵ, hăy
tha thứ cho anh em nhé.
Dung chảy nước mắt không đáp. Duy tiếp:
- Anh yêu em, Dung!
- Em cũng thế.
Duy đứng dậy ôm lấy Dung, hôn lên mặt nàng, đoạn lấy tay vuốt
lên mặt Dung.
- Em chỉ yêu có ḿnh anh thôi chứ?
- Vâng chỉ có yêu anh thôi!
Băo tố lại trôi qua, Duy trở nên dễ thương vô cùng.
Buổi sáng khi Dung c̣n ngủ vùi trong giấc ngủ th́ Duy đă thức
giấc, chàng vội nhảy ngay xuống giường, vào bếp làm thức ăn
sáng. Khi Dung vừa thức dậy, đă thấy Duy tươi cười đứng trước
mặt, trên tay c̣n bưng thức ăn sáng. Duy nói:
- Anh cố học cách hầu hạ em, để làm người chồng thương vợ.
Dung nh́n Duy cười, nàng ngồi dậy đưa tay đón lấy thức ăn:
- Anh Duy, kể từ giờ phút này, ta đừng nhắc đến Khang Nam nữa
nhé, được không?
- Em yêu hắn không Dung?
- Đó là lúc trước kia mà, bây giờ em chỉ yêu có ḿnh anh.
- Anh ghen với hắn, mỗi lần nghĩ đến Nam c̣n trong tim em, là
anh muốn phát điên.
- Đừng nghi ngờ bậy bạ hoài, em chỉ có anh mà thôi, từ rày sắp
tới em cấm anh nói đến hắn nữa nhé.
Duy sung sướng:
- Nhất định rồi. Chúng ta phải bắt đầu lại, đừng căi lẫy với
nhau nữa. Để chúc mừng cho ngày hôm nay, anh xin nghỉ một bữa,
để chúng ḿnh cùng đến thung lũng của người yêu chơi em nhé.
- Vâng. - Dung đáp.
- Để anh chuẩn bị cần câu em nhé.
Duy sung sướng chạy đi, nh́n theo bóng Duy, Dung lắc đầu, đúng
là một đứa bé khờ dại.
Dung xuống giường thay áo quần xong, đứng nh́n ra cây phù dung
bên khung cửa sổ, nàng thấy ḷng không được vui cho lắm, một sự
linh cảm không đẹp ám ảnh nàng.
Một buổi sáng chủ nhật, Dung với Duy không đi dạo phố, cả hai ở
nhà đánh cờ giải khuây, một lúc sau Duy than đói, đúng lúc có
ông bán đậu hũ đi ngang, Dung hỏi:
- Anh ăn không?
- Ăn. - Duy đáp.
- Để em đi lấy tiền mua vài chén nghen.
Dung vừa đi bỗng quay lại nói:
- Thôi anh làm ơn lấy giùm tiền trong ví cho em đi.
Dung ra cửa mua hai chén đậu hũ, đứng đợi Duy mang tiền ra,
nhưng cả giờ vẫn chưa thấy Duy mang đến, nàng vội gọi to:
- Xong chưa anh Duỷ
- Xong rồi.
Duy chậm răi bước ra nét mặt thật buồn, Dung không để ư đi vào
nhà, để chén lên bàn nh́n chồng cười nói:
- Thôi em không ăn đâu, anh ăn đi c̣n nóng ngon lắm. Em thích
được nh́n anh ăn.
Duy vẫn ngồi yên nh́n Dung:
- Em đă quen bao nhiêu đàn ông trước anh rồi hả Dung?
- ô hay, sao lại nói chuyện ǵ nữa vậy, anh thật đa nghi hơn đàn
bà, ăn đi, ăn nhanh đi.
Duy nh́n chén đậu hũ nói:
- Anh không muốn ăn.
- Tại sao anh không ăn mà không chịu nói để em mua chi vậy? -
Dung lạ lùng nh́n chồng.
Bỗng Duy lạnh lùng hỏi:
- CSW là ai vậy?
- Cái ǵ CSW? - Dung ngạc nhiên.
Duy vội liệng bức họa cho Dung, nh́n xong, khiến Dung ph́ cười:
- Th́ ra cái này làm anh giận đến không ăn đậu hũ, anh quả là
vua đa nghi mà.
Dung cười ngất đến chảy cả nước mắt.
- Đừng có qua mặt tôi, tôi hiểu cả ngày đó em nói là đến nhà An,
hèn ǵ đến khuya mới tới nhà.
Dung vẫn cười:
- Th́ đúng rồi, hôm ấy Vân cũng có đến. Bức họa này của Vân vẽ,
nó kư tên là CSW đó ông.
- Hứ, cô tưởng tôi tin được à, bức họa này họa bằng than đây mà.
- Không phải, anh nói sai, bức này vẽ bằng bút lông.
- Đừng nói dóc, Vân mà kêu cô bằng người yêu bé nhỏ à?
Dung bỗng bực ḿnh:
- Vậy chớ lúc trước An nó cũng kêu tôi là t́nh nhân đó có sao
đâu? Sao anh lại không tin em, em đâu phải thuộc loại đàn bà đĩ
thỏa đâu mà anh lại cứ ḍm ngó nghi ngờ em măi thế.
Duy hỏi gặn:
- Em dám đến trước mặt Vân để đối chất không?
- Được, nếu anh không tin em th́ cứ đến nhà Vân nhưng kể từ giờ
phút này kể như t́nh nghĩa ta đă hết rồi nhé!
- Ǵ mà quan trọng quá như vậy?
- Tại em quan trọng hóa hay tại anh? Em chịu hết nổi sự nghi ngờ
của anh rồi. Tại sao mỗi khi anh về tối em không nghi anh là đi
với điếm, với bạn gái ... C̣n anh th́ nghi em?
- V́ những hành vi của anh đều chánh đáng? Em có lỗi với anh hồi
nào? Anh Duy em chịu hết nổi rồi, nếu như vầy măi em sẽ không
sống chung với anh được nữa.
- Anh biết mà em vẫn c̣n thương Nam.
- Cái ǵ cũng Nam. - Dung quát trong nước mắt - Tại sao bất cứ
việc ǵ anh cũng cột chung Nam vô vậỵ Chuyện này với Nam có ăn
nhập ǵ đâu?
Dung chạy vội về pḥng, ngă lên giường nước mắt như mưa.
- Phải biết vậy ta đừng lấy Duỵ Có phải chăng đây là quả báo của
chuyện không trọn t́nh với Nam?
Chương 30
Lấy nhau đă được hai năm,
với Dung những ngày trôi qua là cả một cuộc vật lộn với đời
sống. Dung phải học cách thức để trở thành một người quản thủ
gia đ́nh, quán xuyến lấy mọi việc, nàng c̣n phải học hỏi làm thế
nào để ch́u chuộng bản tính bốc đồng và hay ghen của chồng, càng
lúc Dung càng có cảm giác Duy như con chó săn cứ măi đeo bên
chân khiến Dung không thể chịu được.
Dung khó chịu nhất là khi Duy nói:
- Anh biết rằng h́nh ảnh của Nam vẫn c̣n ở măi trong ḷng em.
Những lúc đó, Dung thấy như phát điên lên được, lúc nào cũng
Nam, Nam. Nàng đă cố quên đi, nhưng làm sao quên được khi Duy cứ
nhắc nhở tên đó măi bên nàng? Cứ mỗi lần Dung suy nghĩ hay trầm
tư trước một việc ǵ th́ Duy lại nghi ngờ: - Nghĩ đến Nam nữa
rồi chắc. Rồi chàng lại hạch hỏi, bắt buộc phải khai thật là
đang nghĩ việc ǵ. Dung cứ sống măi trong t́nh trạng thần kinh
căng thẳng như thế.
Nhiều lúc Dung tưởng tượng ḿnh với Duy là hai con gà chọi, v́
mỗi lần Duy ngờ vực xong là chàng lại trở lại trạng thái b́nh
thường nhanh chóng. Nhưng với Dung th́ không dễ dàng như vậy,
mỗi lần căi nhau xong là Dung phải bỏ cả một thời gian dài mới
khôi phục lại được. Từ đó, h́nh ảnh của Nam càng lúc càng hiện
rơ hơn trong cuộc sống hàng ngày, h́nh ảnh lúc xưa lại lảng vảng
trong tâm tư nhất là những lần chỉ có ḿnh nàng trong pḥng.
- Anh Nam, bây giờ anh ở đâu?
Một hôm nhân ngày kỷ niệm cuộc hôn nhân được hai năm, tại nhà
ông Giang có tổ chức một tiệc nhỏ để ăn mừng. Sau buổi cơm, Dung
và Duy đă dẫn Lân với Nhược đi xem chiếu bóng. Lân năm nay đă là
sinh viên, tuy vẻ non choẹt vẫn c̣n trên gương mặt, nhưng đă bắt
đầu tập cạo râu và t́m bạn gáị Lân rất hâm mộ bộ râu của anh rể,
và mong mỏi có được như thế, nhưng những sợi lông măng ở dưới
cằm c̣n chưa có đ̣i chi đến râu. Riêng Nhược năm nay cũng đă là
một thiếu nữ dịu dàng, nhưng vẫn không mất ánh kiêu ky di truyền
của mẹ, nàng luôn đứng nhất trong lớp, và ao ước sẽ được nổi
danh trên thế giớị Có lần Duy đă dại dột mong ước Nhược sẽ là
một Marie Curie của Trung Quốc. Nhược đă căi lại: - Em sẽ là
Giang Nhạn Nhược, tương lai danh tiếng tên tuổi vẫn là Nhược chớ
không thể là Curie hay ai cả.
Xem xong hát về đến nhà trời đă tối, Duy đă lên giường, trong
khi Dung vẫn lẳng lặng tựa bên song cửa ngắm lấy ánh trăng ngoài
vườn, mùi hương hoa hồng đưa tận mũi. Dung bỗng nhớ đến ngày c̣n
học trung học thuở nào, Dung đă có lần hái cánh hồng đưa đến
pḥng Nam để đem cho pḥng anh một chút hương xuân.
Bây giờ bao nhiêu mùa xuân đă trôi qua, không hiểu Nam bây giờ ở
nơi đâu, cuộc sống có c̣n biết đến mùa xuân nữa chăng?
Cảnh trăng c̣n đẹp, Dung nghĩ rằng thật không uổng công chọn
ngày rằm cử hành hôn lễ, những ngày kỷ niệm sẽ được tổ chức
trong cảnh trăng tṛn, nhưng hai năm chung sống trôi qua, sao
Dung lại thấy mệt mỏi vô cùng với những ngày tháng dài lê thệ
- Dung! - Duy nằm trên giường gọi ra.
- Ơi! - Dung ơ hờ đáp.
- Chưa đi ngủ sao?
- Em ngắm trăng một chút.
- Trăng có ǵ đẹp mà ngắm.
- Tại anh không biết ngắm, chớ nếu anh biết sẽ thấy cuộc đời thi
vị vô cùng. - Dung lỡ lời.
Duy lạnh lùng:
- Em nói sao? Em chê tôi không biết trữ t́nh, không có đầu óc
romantic à?
- Em không phải nói vậy?
- Tôi biết mà, lúc nào em cũng đem tôi ra so sánh với Nam, phải
không? Tôi làm sao bằng Nam, không biết ngắm trăng, không biết
làm những bài thơ ba xu, tôi không biết yêu, phải không? - Duy
giận dữ.
- Em không có nói đến Khang Nam mà chỉ do anh đề cập đến mà
thôi.
- Em không nói tới tên c̣n nguy hiểm hơn nữa, em chỉ nghĩ đến
Nam suốt cả ngàỵ Em thật là con đàn bà phản bội, ngay đêm kỷ
niệm tân hôn, lại nghĩ đến người t́nh xưa, thật là khốn nạn.
Duy quát tiếp: - Lại đây!
Dung bực tức: - Anh đừng hung dữ với tôi, tôi không phải là con
chó mà anh muốn sai biểu lúc nào cũng được.
- Thật không?
Duy từ trên giường nhảy xuống đến trước mặt Dung với đôi mắt tóe
lửa, bỗng Duy kéo áo ngủ của Dung rách toẹt một mảnh trước ngực.
Dung kinh ngạc:
- Anh muốn làm ǵ vậy?
- Để xem tim của cô nó trắng hay là đen.
- Đồ chó! buông ngay tay tao ra không? - Dung chống trả quát.
- Phải tao là chó, c̣n Nam là thần thánh, phải không? Được rồi
tao là chó nên mới chiếm được thể xác của mầy, đến kêu thằng Nam
lại cứu đi.
Duy bỗng ôm Dung lên, liệng vào giường, Dung chống trả để ngồi
dậy nhưng đă bị Duy ôm chặt, thái độ của Duy như con thú dữ ăn
thịt người, Dung giận phát run lên, nàng hét to:
- Đồ thú vật, thả tao ra, buông tao ra.
Duy gài chặt hai tay Dung qua hai bên, để Dung nằm ngửa trên
giường, chàng nh́n Dung gằn giọng:
- Mầy là vợ của tao, mầy biết không? Mầy phải thuộc về tao, dù
cho mầy là con đàn bà phản bội, tao vẫn có quyền hành hạ mầy, sỉ
nhục mầy, chà đạp mầy lúc nào cũng được.
Bị sỉ nhục, nước mắt Dung chảy ướt cả má, nàng hét:
- Anh Duy, anh đừng dùng bạo lực với tôi, anh sỉ nhục tôi suốt
đời tôi sẽ hận anh vô cùng.
Duy vạch áo Dung ra:
- Mầy có biết hôm nay là ngày hai năm thành hôn hay không?
- Đừng anh Duy, anh đừng hành động như thế.
- Phải, hồi đó tới giờ tao đâu biết nhỏ nhẹ, nâng niu bao giờ
đâu?
Nhưng mầy thuộc về tao kia mà.
- Đừng, đừng anh Duy, anh đừng sỉ nhục em như vậy! - Dung la
lớn.
Rồi buổi tối qua đi, Dung co rúc trong một góc giường lặng lẽ
khóc, chưa bao giờ nàng thấy ḿnh bị sỉ nhục như vậy, nàng đau
xót khôn cùng, hành động của Duy đă làm mất đi rất nhiều những
t́nh cảm c̣n lại trong Dung. Nàng vẫn ấm ức khóc, khi nh́n vẻ
say ngủ của Duy bên cạnh, Dung thấy thù ghét muốn xé Duy ra từng
mảnh. Thật là con vật đáng tởm, Dung nghĩ, quả thật hắn mất cả
lương tâm, nhân cách và t́nh cảm con người trong đêm qua. Ta chỉ
c̣n là con vật để hắn trút bỏ những dục vọng đê hèn mà thôi!
Dung bỗng cảm thấy tất cả mối nhục trong đời ḿnh nếu có đem rửa
cạn nước sông Hoàng Hà vẫn chưa sạch.
Buổi sáng thức dậy, nh́n dáng nằm co rút của Dung ở góc giường,
chiếu chăn c̣n ướt bởi nước mắt, gương mặt thật chịu đựng đau
khổ khiến Duy thấy hối hận vô cùng, ta điên rồi chăng? Sao ta
lại làm thế?
Nh́n dáng nằm đáng tội kia, Duy xúc động vô cùng, chàng muốn hôn
Dung, nhưng sợ nàng thức giấc, vội kéo tấm chăn mỏng đắp lên
người Dung, nhẹ nhàng bước xuống giường, vô bếp làm thức ăn điểm
tâm, Dung vẫn chưa thức:
- Thật tội nghiệp cho nàng, ta làm quấy quá.
Duy vội ăn cơm sáng, phần ăn của Dung được chàng đậy bằng lồng
bàn. Duy muốn đi làm ngay, nhưng thấy bất nhẫn nên lấy một mảnh
giấy ra viết vài chữ:
"Dung,
Anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh nhé! "
Xong, chàng dằn dưới lồng bàn và vội vă đi làm ngay.
Khi tan sở trở về, Duy thấy cửa vẫn c̣n khép kín, chàng gọi:
"Dung!" Nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Duy tưởng Dung đă giận
nên bỏ đi rồi, v́ mỗi lần căi nhau với Duy xong, Dung thường có
thói quen bỏ đi đến nhà của bạn như An hoặc Vân, hay trở về nhà
mẹ ở suốt cả ngày mới về. Duy nghĩ: "Thôi th́ đi cho nó khuây
khỏa". Duy dùng ch́a khóa mở cửa, vừa bước vào, chàng bỗng ngạc
nhiên vô cùng, khi thấy phần ăn sáng trên bàn và mảnh giấy chàng
viết cho Dung vẫn c̣n đó. Chàng vội chạy vào pḥng, thấy Dung
vẫn nằm nhắm mắt trên giường, có lẽ suốt cả ngày chưa ra khỏi
pḥng, Duy nghĩ thầm, chàng goị: - Dung!.
Dung mở mắt ra nh́n thấy Duy, lại nhắm mắt lại, Duy chú ư vẻ mặt
Dung đang đỏ hồng và trán thật nóng, bàn tay Duy vừa chạm vào
trán Dung, nàng vội mở mắt ra, nh́n thấy tay Duy đang ở trên
trán ḿnh, Dung vội lăn vào trong. Duy rút tay về, chàng cười
đau khổ:
- Thôi anh không đụng đến em nữa, nhưng trán em nóng quá, em có
khoẻ không?
Dung vẫn yên lặng nh́n Duy không nói, nàng nh́n Duy thật xa lạ
khiến Duy thấy xót xa vô cùng, chàng ngồi xuống cạnh giường:
- Em bệnh rồi, để anh mua thuốc cho em uống nhé, có lẽ em hôm
qua bị cảm rồi đấy, em có muốn ăn cái ǵ không anh mua luôn chỏ
Dung vẫn không đáp, vẻ mặt nhẫn nhục vô cùng. Duy nhẹ nhàng nắm
lấy tay Dung, nàng vội rút tay về.
- Hôm qua anh thật có lỗi với em, tha thứ cho anh em nhé.
Dung quay mặt nh́n vào tường, không đáp khiến Duy thở dài, anh
đứng dậy thầm nghĩ: Dung không hề yêu ta, nàng không có trái tim
ở nơi này, cuộc hôn nhân này thất bại, ta chỉ được thể xác của
nàng mà không chiếm trọn được nàng. Nghĩ đến đây ḷng Duy lại
đau xót, chàng lặng đứng bên giường một lúc, đoạn bỏ ra lấy xe
đạp ra chợ mua thuốc.
Thuốc đă mua về xong, Duy rót thêm ly nước đến cạnh giường, Dung
vẫn quay mặt vào trong, Duy nhẫn nại:
- Dung, dậy uống thuốc đi em, dù em có giận anh đi nữa cũng đừng
để thân xác em đau nhức.
Dung quay sang, chậm răi ngồi uống thuốc, đầu nàng nặng như búa
bổ, cả một ngày không ăn uống, khiến Dung yếu ớt thấy rơ. Duy
thấy thế đưa tay đỡ lấy Dung, một cảm giác lạnh lẽo trôi vào
hồn, nh́n bàn tay của Duy, Dung sực nhớ đến hành động của Duy
đêm qua, nàng thấy thật kinh tởm, nhưng cố gắng chấn tĩnh uống
cho xong thuốc, đoạn nằm xuống.
- Em ăn bánh ḿ nhé, anh có mua hai ổ, một ổ saté và một ổ cari,
em chọn ổ nào?
- Không ăn ǵ cả. - Dung trả lời nhát gừng.
- Ráng ăn đi em, để không thôi đói làm sao? - Duy ôn tồn nói,
đưa tay nắm lấy tay Dung.
- Anh bỏ tay tôi ra.
Duy ngơ ngác nh́n vào mắt Dung, bỗng chàng nổi giận:
- Em vừa vừa thôi chớ, tại sao phải bỏ tay ra, tay anh có bẩn,
có ăn trộm, ăn cướp hay phạm tội hồi nào đâu mà em hét.
Dung lạnh lùng:
- Anh là con thú hèn hạ!
Duy giận dữ không kém:
- Phải tôi là con thú, c̣n em, em cao thượng quá đi, em trinh
trắng quá đi, mười tám mười chín tuổi mà biết quyến rũ ông thầy,
đă biết ngă vào ḷng giáo sư, thật là cao thượng, thật là trong
trắng.
- Duy!
Dung gọi lớn, ngồi dậy, đôi mắt giận run, không thốt được nên
lời, tất cả những h́nh ảnh trước mắt nàng như đang đảo lộn.
Duy cắn chặt môi, do dự một lát, chàng dịu giọng:
- Thôi em nằm xuống nghỉ đi, coi những lời lúc năy như không có
ǵ.
Gương mặt Dung từ màu đỏ hiện xanh khiến Duy hoảng hốt, đỡ lấy
Dung dục dă:
- Dung, em sao đó?
Dung lắc đầu, nàng thốt không ra hơị
- Duy, t́nh ta đă hết, anh hăy lo thủ tục giấy tờ ly dị đi.
- Không!
Duy đặt Dung nằm xuống, ôm lấy đầu nàng, đôi mắt lại đỏ hoe:
- Em Dung, anh yêu em, hăy tha thứ cho anh, chúng ta hăy bắt đầu
làm lại cuộc đời, tha thứ cho anh em nhé. Anh thề là từ nay trở
đi, anh sẽ không bao giờ nhắc đến Nam nữa.
- Không được, anh Duy, chúng ta đă làm hại nhau quá nhiều rồi,
bây giờ nếu tiếp tục sống chung, th́ cuộc sống càng đổ vỡ chớ
ích lợi ǵ. Anh Duy, hăy tha thứ cho em, chúng ta hăy chia tay
đi!
- Không, anh không thể bỏ em được. - Duy bỗng khóc như đứa bé -
Anh có lỗi, em tha anh nghe, để anh sửa chữa, chớ sao em nói
vậy? Anh không thể xa rời em được, em Dung, anh yêu em!
Duy nắm lấy tay Dung, Dung nh́n chồng, những giọt nước mắt của
Duy làm Dung cảm động, Duy lại tiếp:
- Anh xin thề là anh sẽ sửa đổi tất cả, anh sẽ cố gắng làm người
chồng nhiệt t́nh, thương vợ, em hăy cho anh cơ hội để anh bắt
đầu lại, anh yêu em, đừng để anh phải khổ, em.
Duy khóc như trẻ thơ khiến Dung bắt khóc theo, chàng ôm lấy
Dung, hôn Dung và cầu khẩn.
- Được rồi, Dung lại tha thứ, lại thêm một lần Dung chịu khuất
phục trước cuộc t́nh của Duỵ Nhưng hạnh phúc vẫn không cứu văn
được, đám mây đen che phủ càng lúc càng lớn. Dung thấy bất lực
trước vết nứt rạn dần.
Một hôm, báo sáng có dự đoán băo sắp đến, nhưng buổi s ang trời
vẫn c̣n đẹp khi Duy đi làm, Dung dặn ḍ:
- Tan sở anh nhớ về liền nhé, báo có nói sắp có băo lớn đấy, anh
nhớ mang vài cây đinh để đóng lại cửa sổ ở bếp, bằng không băo
đến, hũ chén bay tứ tung lúc đó cứu không kịp nghe anh.
- Khỏi lo, anh sẽ không quên đâu.
Duy vẫy tay leo lên xe đạp đi. Buổi chiều, trời đă bắt đầu u ám,
báo hiệu cơn gió sắp đến, Dung mở radio một mặt báo cáo tin tức,
một mặt thêu khăn trải bàn. Bản báo cáo tin tức cho hay đến tối
cơn băo sẽ đến, nhưng cũng có thể sẽ đổi chiềụ
Dung nh́n bầu trời trong xanh, chắc có lẽ gió đă đổi hướng rồi.
Dung mừng thầm v́ nàng rất sợ băo, nhất là mỗi khi gió đến, trời
đất u ám, cát bay gió cuốn đă tạo cho Dung cảm giác tận thế.
Đến khoảng năm giờ chiều, trời vẫn quang đảng, mây vẫn tạnh,
Dung cũng yên tâm, nàng tắt radio đến nhà bếp làm cơm. Bây giờ
mà băo có đến Dung cũng không sợ v́ Duy đă sắp về, chàng có thể
bảo vệ cho nàng. Nhưng Dung không ngờ khi Duy vừa tan sở, anh
Châu bạn cùng sở với Duy bỗng kéo Duy lại:
- Duy đi với tao nhanh lên.
- Không được hôm nay có băo, tao phải về nhà gấp. - Duy từ chối.
- Lo ǵ, băo đă chuyển hướng, không sao đâu. - Châu nói.
- Ai nói với anh vậy?
- Th́ radio đă bảo mà.
- Anh muốn tôi phải đi đâu chứ? - Duy hỏi.
- Th́ đến chỗ con nhỏ hôm trước tao nói với mày đó, tao muốn tốn
một số tiền chuộc nó ra cho rồi.
- Anh muốn cưới nó thật sao? - Duy ngạc nhiên, dầu chàng biết
rằng Châu yêu cô gái măi dâm đó.
- Th́ tao nhờ mày đi với tao để giúp ư kiến cho tao vậy mà.
- Thôi được, đi th́ đi, nhưng đến nơi nh́n thấy mặt xong là tao
về ngay nhé.
- Ờ, biết đàn anh có vợ đẹp mà, tan sở là vội lo về, thật mới
biết đàn bà là trên hết.
Chương 31
Duy theo Châu đi quanh sáu
bẩy khúc đường mới đến một nhà hàng sang trọng, chàng ngẩng đầu
nh́n lên, những ánh đèn neon sáng chói với ba chữ "Tầm Phương
Các". Duy nhíu mày:
- Lần thứ nhất trong đời tao mới đến đây đó nhé.
Châu thúc bạn:
- Th́ vô đi, đâu có ai ăn thịt mày đâu mà sợ.
Duy bước vào, chàng bị đám gái vây quanh và phải chật vật lắm
mới chen ra khỏi khách sạn, chàng mơ hồ nhớ rằng đă uống hết mấy
cốc rượu ép. Bên ngoài mưa gió ầm ĩ, băo đă đến.
Trong lúc đó Dung ở nhà lưnh quưnh cả lên, băo đă đến, cơm nước
cũng đă nguội, bảy giờ, tám giờ rồi chín giờ, Duy vẫn chưa về.
Bất đắc dĩ Dung phải nuốt vội chén cơm, đoạn đóng kín cả các
cửa. Gió mưa rít ngoài trời, đập mạnh vào khung kính thành những
âm thanh chát chuá. Ảnh chắc về không được nữa đâu. Thật là đồ
chết bầm. Dung bực ḿnh, nghĩ lại thấy ḿnh phải cô độc chống
chỏi lại với băo tố suốt đêm nay, Dung bỗng thấy lo sợ, mà mưa
gió lớn thế này làm sao ảnh về được đây? Dung lại cuống quưt
lên, bỗng một tiếng ầm vang lên ở nhà bếp, cánh cửa sổ đă bị cơn
băo thổi đi mất, mưa thổi tung vào nhà, Dung vội vàng thu nhặt
những chai lọ, dầu lửa, rượu ... đem tất cả vào pḥng trong, rồi
lại chạy ra một lần thứ hai để nhặt thêm. Một cơn gió lớn thổi
ập đến kéo lôi Dung ra khỏi nhà bếp. Dung hoảng hốt nắm lấy cánh
cửa thông nhà bếp, lấy hết sức chặn lại và gài chặt, tiếng rổn
rảng lại vang lên, Dung biết tất cả những chai lọ c̣n lại trong
bếp đều bể vỡ cả rồi.
Dung tức quá, nàng rủa thầm: - Trời ơi! Anh Duy ơi! Anh thật là
khốn nạn.
Dung vội đóng kín cả pḥng ngủ, nàng đứng trong pḥng run bây
bẩy, quần áo đă ướt nhem khi Dung chống lại cơn băo lúc năỵ Nh́n
những giọt mưa chảy vào như suối qua cửa, Dung sợ hăi tột độ,
nàng vội lùa lấy tấm chăn trên giường ngủ đem phủ lên, những
giọt mưa vẫn thấm vào. - Diện bỗng tắt phụp, bóng tối lan tràn
khắp pḥng, x̣e tay không thấy ngón, Dung vội bỏ cửa sổ lần ṃ
đến giường, lấy chăn đắp kín người, Dung run rẩy bất chợt kêu
lên:
- Trời ơi! Anh Nam ơi anh Nam, anh nỡ nào để em sống cảnh thế
này sao?
Ngay trong lúc đó, Dung cảm giác như Nam đang đứng cạnh ḿnh,
Dung lại gào thét:
- Anh Nam, chỉ có anh là yêu em thôi, đừng bỏ em, hăy bảo bọc
em, anh Nam.
Bỗng tiếng ầm lớn vọng lại từ bên vườn, tiếp theo là những tiếng
răng rắc giống như hàng rào đă bị ngă sập, có lẽ một cây nào đó
trong vườn đă bị bưng gốc. Dung nghe tiếng phầm phập trong nhà
bếp h́nh như có vật ǵ đă chui vào nhà, nàng run bần bậc. Trời
ơi, anh Duy, sao anh lại nhẫn tâm thế này? Anh là thằng khốn
nạn. Dung sợ muốn phát khóc.
Suốt đêm hôm đó, sự khủng khiếp tột độ làm Dung thấy đêm dài bất
tận. Buổi sáng chợt đến, gió cũng đă bắt đầu lặng dần. Dung mệt
mỏi trong sự thoát chết. Trong pḥng nước mưa dột ước cả bàn,
nước ngập tất cả. Dung nh́n quanh yếu ớt trong mệt mỏi, rét lạnh
và đói, nàng nhắm mắt lại mặc kệ tất cả, dù trời có sập cũng
không màng.
Khi Duy về đến nhà, th́ nước đă rút đi nhiều, đứng trước cửa nỗi
khủng khiếp vây quanh, hàng rào đổ, một gốc cây lạ ngả nghiêng,
cây phù dung xơ xác lá. Tất cả cảnh gẫy đổ vây quanh Duy, chàng
bàng hoàng bước qua hàng dậu đổ, đến cửa đang đóng chặt, chàng
gọi cả giờ mới nghe tiếng dép lẹp bẹp của Dung bước ra. Vẻ mặt
bơ phờ trắng xanh, với mái tóc rối đang giương mắt thất thần
nh́n Duỵ Duy thấy thẹn vô cùng:
- Hăy tha lỗi cho anh, anh thật là bậy quá.
Dung nghiến chặt răng, cơn giận ập đến:
- Anh đi đâu mà giờ này mới về?
- Xin lỗi em, tại thằng Châu nó lôi anh đến "Tầm phượng các" t́m
bạn.
- "Tầm Phương Các" là ở đâu?
- Đó là tên một quán rượụ..
Dung giận dữ:
- Sướng hé, anh bỏ tôi một ḿnh chống trả với giông băo, c̣n anh
th́ đến tửu lầu đi t́m mấy con đĩ, anh hành động như vậy có đúng
không? Anh có c̣n lương tâm không? có c̣n là con người nữa hay
không? Anh thử nghĩ lại coị
Duy kêu oan:
- Trời ơi! Anh đến đó nhưng có làm ǵ quấy đâu? Tại lúc đầu
tưởng là băo chuyển hướng anh mới đi, không ngờ bị chuốc rượu
rồi giông băo tới anh về không kịp, anh xin thề với em, anh
không có làm ǵ xằng bậy cả, không có đụng đến một sợi chân lông
của con điếm nữa chứ ...
- Tôi không cần biết anh có đụng đến con điếm hay không, tôi chỉ
biết anh đă để tôi một ḿnh ở nhà, như vậy anh là thằng đê tiện,
khốn nạn! Anh là thằng vô trách nhiệm, không xứng đáng làm chồng
tôi.
Dung hét lớn, một đêm khủng khiếp đă khiến nàng phát điên, hai
tay bụm lấy mặt, Dung khóc:
- Mẹ ơi mẹ! Mẹ đă chọn được một thằng rể xứng đáng hết sức.
Duy tái mặt, chàng cảm thấy tự ái bị va chạm:
- Em không được quyền nói vậy, ai lại không có một lần vô ư lỗi
lầm.
Dung cướp lời:
- Xin lỗi xong là hết chuyện hay sao? Nói vậy nếu tôi phản bội
anh, khi biết lỗi, anh cũng bỏ qua được hay sao?
- Nhưng anh không có phản bội em.
- Anh c̣n đáng tởm hơn sự phản bội, anh nào có yêu tôi đâu, có
chú tâm ǵ đến tôi đâu? Anh để tôi một ḿnh ở nhà, anh bạc đăi
tôi, anh thử nghĩ xem. - Dung lại tiếp lời - Biết vậy thà là lấy
người biết yêu ḿnh, thương mến ḿnh hơn là lấy anh, tôi thật là
...
Duy tái mặt, chàng giận tóe lửa ở mắt, Dung đă đâm thẳng vào tim
chàng bằng mũi nhọn:
- Phải mà, tôi biết cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác mà
thôi.
- Đúng vậỵ - Dung trầm giọng - Tôi lúc nào cũng nghĩ đến người
khác. Một người yêu tôi hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần anh yêu
tôi, họ không biết đến tửu lầu, không biết bỏ tôi một ḿnh trong
cơn băo, họ có tâm hồn, có nhân cách và tư tưởng, c̣n anh, anh
không có ǵ cả, anh chỉ là ...
Duy nắm chặt hai vai Dung, dí nàng vào tường, chàng trừng mắt
nh́n Dung:
- Mầy mà nói thêm câu nữa th́ ...
- Tao nói nữa đó, tao yêu hắn, yêu vô cùng! Mầy không là một góc
của hắn.
"Bốp"! Duy tát vào má Dung, năm ngón tay hằn đỏ trên mặt trắng
bệch của Dung, đôi mắt Duy đỏ ngầu. Dung sững sờ nh́n Duy, nàng
lạnh lùng:
- Anh đánh tôi à?
Dung không tin như vậy được, lặng lẽ cúi xuống nh́n đôi chân:
- Có lẽ ta không thể sống như thế này măi được.
Sự mệt mỏi đêm vừa qua, và cách cư xử hôm nay ùa đến tấn công
Dung, đôi chân yếu ớt khụy xuống, Dung ngă chúi về phía trước,
Duy vội vàng đỡ Dung lên. Nh́n vết tay trên gương mặt Dung,
chàng bỗng xúc động, vội bế Dung vào pḥng, nh́n cảnh hỗn loạn
ẩm ước trong pḥng, Duy ư thức được nổi khổ của vợ trong đêm
qua, chàng chọn một chiếc khăn c̣n khá ấm đắp lên người Dung
đoạn cúi xuống hôn lấy nàng.
- Anh thật bậy, anh có lỗi biết chừng nào, hăy tha lỗi cho anh
nghe Dung.
Dung bỗng ngả đầu sang một bên, đôi mắt ướt khơi động, nàng khẽ
thở đài, miệng lại lép nhép như đang mê trong cơn mộng:
- Anh Nam, anh Nam!
Duy bàng hoàng, mặt chàng như rắn lại, hai tay vịn chặt vào
thành giường.
Dung bây giờ mới thật sự đă tỉnh, nàng nh́n thấy Duy đứng bên
cạnh, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, nàng biết rằng chuyện
của ḿnh và Duy đến đây đă dứt rồi, không c̣n hàn gắn lại được
nừạ Dung quay sang chậm răi nói:
- Anh Duy, anh hăy buông tha tôi đi, c̣n biết bao người con gái
trên đời này đẹp hơn tôi đang chờ anh, hăy tha tôi đi nhé Duy.
Duy vẫn đứng yên, một lúc sau, ngồi xuống cạnh, gương mặt đau
khổ nh́n Dung:
- Em Dung, em không yêu tôi chút nào hết sao? Hở Dung?
- Em cũng không biết. - Dung lạnh lùng.
- Em không biết, nhưng anh biết. - Duy nghĩ thầm - Anh không bao
giờ chiếm trọn được em, v́ tim em đă dâng trọn cho Nam rồi.
- Nếu em không yêu anh, tại sao em lấy anh chi vậy? - Duy hỏi
Dung.
- Em cũng không biết, có lẽ lúc lấy anh, em đă chưa hiểu rơ được
anh.
- Có phải em muôn nói, em đă lầm người rồi hay chăng?
Dung ngồi dậy hai tay ôm lấy gối, nh́n thẳng vào mặt Duy:
- Anh Duy, anh đừng hỏi nữa, bây giờ sự liên hệ của chúng ta coi
như chấm dứt, ta không nên kéo dài cuộc sống chung như thế này
nữa, chỉ tổ làm khổ nhau thôi. Em th́ quá yếu đuối, dễ bị kích
động, c̣n anh lại quá rộng răi, không chú ư việc nhỏ nhặt, chúng
ḿnh không hợp nhau được, chỉ làm phiền muộn cho nhau thôi, em
đă chán cuộc sống căi lẫy hàng ngày như bây giờ lắm rồi.
- Đó không phải là lư do chánh, mà lư do chánh kia là con rắn
khoanh tṛn trong tim em.
- Anh th́ lúc nào cũng không chịu nhận lỗi lầm về ḿnh, thôi
được, có lẽ điều anh nói cũng đúng, có lẽ em chưa thể quên Nam,
thôi th́ ... - Dung thở dài - chúng ḿnh hăy chấm dứt nơi đây.
- Em muốn sao?
- Ta nên ly dị nhau.
Duy choáng váng:
- Em quả là người cứng cỏi, anh muốn móc cả tim em ra xem có
phải là sắt đá hay không, mà em có thể nói vậy được.
- Anh không muốn ly dị.
- Tại sao? Anh sống măi trong sự căi vă đau khổ như vầy được ư?
- Em không có một sự lưu luyến nào với anh hết sao Dung?
Dung mím chặt môi không trả lời, bỗng Duy phát cười to lên,
tiếng cười thật bi thương, chàng cười dài đến khi nước mắt chảy
xuống, Duy gật gù bảo:
- Thôi được rồi, nếu anh biết em chỉ nghĩ đến Nam th́ anh đă
không cưới em làm ǵ, cưới làm chi một thân xác không có tâm
hồn. Ha! Ha! Tôi có người vợ không tim! Thôi được rồi, em muốn
đi đâu th́ đi đi, đi đi. Anh sẽ không bao giờ cúi xuống van xin
em, năn nỉ em để xin chút t́nh yêu đâu, em đă lầm, anh không
phải là hạng người đó, em biết không!
Duy vung tay đưa đến trước mặt Dung khiến nàng hoảng hốt, Duy
vẫn cười to:
- Tôi biết, tôi biết cô muốn đi t́m Khang Nam. Đi đi, con vợ
phản bội không t́nh cảm, không ơn nghiă. Đi đi, đi! Tôi không
cần cô nữa, dưới thế gian này c̣n biết bao nhiêu đàn bà.
Duy nắm chặt lấy tay Dung khiến nàng đau phát la lên, thái độ
giận dữ của Duy khiến Dung la lớn:
- Buông tôi ra, tôi không t́nh cảm anh cần tôi làm ǵ. Hăy để
tôi đi t́m Nam, Anh Nam không vũ phu như anh vậy đâu, buông tôi
ra.
- Phải, nó là thằng ḥa nhă dễ thương, là thằng thượng lưu trí
thức, c̣n tao chỉ là súc vật phải không?
Tay Dung đau nhói, nàng vùng vẫy:
- Phải, tao đă không lấy mày, mầy đă đến năn nỉ tao kia mà.
Dung thét, Duy buông tay Dung ra nói:
- Thôi được, mầy chỉ bị bắt buộc lấy tao mà thôi, vậy mầy hăy đi
đi, về với thằng Nam lư tưởng của mầy đi, đi đi!
Dung từ giương nhảy xuống lắp bắp:
- Tao sẽ đi ngay, đi liền bây giờ, tao không thèm trở về đây
nữa.
Dung đến tủ áo, mở cửa, liệng những chiếc áo trong tủ lên
giường.
Duy bỏ đi ra không thèm nh́n mặt Dung, chàng vừa đi vừa la to:
- Ha ha! ái t́nh vạn tuế, vạn tuế ái t́nh!
Dáng đi như người say, ngă qua ngă lại, chàng bước về phía sân
ga, chiếc xe lửa đến Đài Bắc vừa ngừng, Duy vội phóng lên, chàng
vẫn cười ngặt nghẽo: - ái t́nh vạn tuế!
Cô bé ngồi cạnh chàng vội khều mẹ nói:
- Mẹ ơi, xem ông điên nè!
- Suỵt - Bà mẹ chận lấy con.
Duy tựa lưng vào cửa sổ sau lưng, chàng nghĩ thầm: Ha Ha! Điên!
Được điên trong lúc này c̣n sướng hơn là đang tỉnh.
Duy xuống xe, lại đến quán đêm hôm, chàng lên lầu gọi tọ
Một cô gái phấn son loè loẹt chạy đến ngạc nhiên:
- Ủa anh Duy, mới sáng mà đến rồi à, có cần em không?
Duy ôm trọn cô gái trong ṿng tay, úp mặt vào ngực nàng, cô gái
kêu thét lên:
- Nhột quá anh. - Đoạn cô nói.
- Bây giờ là ban ngày, không có bán rượu, muốn uống đến nơi khác
mà t́m.
- Ban ngày với ban đêm khác nhau chỗ nào? Nói coi, đi! chúng ta
đến lữ quán, em cần bao nhiêu?
- Anh không sợ vợ anh rầy hay sao?
- Vợ? Ha ha ha! - Duy bỗng cười to.
Từ khi Duy đă bước ra cửa, Dung thấy đầu óc trống không, nàng
thẫn thờ sắp xếp quần áo vào va li nhỏ đoạn thay chiếc áo dài
màu xanh đậm, đánh chút má hồng, xong lặng lẽ bước đi.
Bây giờ mặt trời đă lên cao, cảnh xơ xác trong vườn trông thật
thê lương, hàng dậy xiêu vẹo bỏ lại sau lưng. Một bác đưa thơ
ǵa bỗng đạp xe đến đưa cho Dung một lá thư, nhưng nàng vẫn
không buồn lật ra xem. Dung đi măi ra đến lộ, nàng bỗng bàng
hoàng: - Bây giờ ta đi đâu đây?
Bỗng h́nh ảnh Khang Nam lại hiện ra, đôi mắt sầu buồn với đôi
chân mày rậm như đang chăm chú nh́n nàng, tiếng gọi "Dung!
Dung!" mơ hồ văng vẳng bên tai, Dung th́ thầm:
- Anh Nam, trên đời này em chỉ có anh mà thôi. - Nh́n lên trời
xanh trên cao - Rốt cuộc lại rồi ta cũng khiến mẹ lo buồn.
Xe hỏa đă đến, Dung leo lên xe, lúc đó nàng bỗng nhớ sực đến bức
thư trên tay, Dung vội mở ra xem, th́ ra là bức thư An mời Dung
đến ăn đầy tháng cho con, đoạn cuối bức thư viết:
" ... Hôm ấy, Vân và Tần cũng sẽ đến, những bạn học cũ của ḿnh
lại có dịp hội ngộ nhau, để nhớ lại những kỷ niệm thời trung
học.
Tần cũng định đến mười tây tháng này làm đám cưới, mầy c̣n nhớ
con bé muốn liệng bà d́ nó xuống sông đó không? Coi vậy mà thời
gian trôi nhanh quá hé! Vân cũng định cuối năm này sang Mỹ hội
ngộ ông chồng chưa cưới của nó đó. Mầy thấy không, ai cũng nên
gia thất cả rồi.
Thôi, pouqée của tao lại khóc, cho tao ngừng nơi đây nhé, cho
tao gởi lời thăm ông xă mầy luôn.
Ờ, mà quên nữa, hôm trước Vân đến nhà, tao và Vân có bàn luận
nhau, kết quả tụi tao ai cũng công nhận là mầy tốt phước nhất,
được một ông chồng lư tưởng trên mọi phương diện, đẹp trai, học
giỏi, đa t́nh, mầy sung sướng đi Dung.
An. "
Xem xong thư, Dung thẫn thờ gấp thư lại. "Anh của mầy" tiếng An
gọi Duy bây giờ đâu c̣n nữa. Thôi th́ chúc tất cả những người
yêu nhau đều thành thân nhau cả đi! Phải không? Dung hướng mắt
qua khung cửa, đám khoí phun ra ở đầu tàu như sương mù, che mờ
cảnh vật. Dung bất giác nghĩ rằng tương lai ḿnh c̣n mờ hơn nữa.
Tất cả mọi người đều có ngôi nhà êm ấm, c̣n nhà của ḿnh đâu?
Con tàu vùn vụt lao ḿnh đến trước!
Chương 32
Dung vừa bước xuống xe, đưa
mắt quan sát cảnh vật chung quanh, phố thị nhỏ hẹp đến độ Dung
không thấy một ngôi chợ nào nhỏ hơn nữa được, thành phố chỉ có
một con đường chính, lỉnh kỉnh một vài căn tiệm nhỏ, nhưng vẫn
t́m không thấy ngôi trường nơi đâu, nàng bước vào quán cốc nhỏ
bên đường:
- Xin ông làm ơn cho biết trường trung học quận ở đâu ạ?
Chủ quán chăm chú ngắm nh́n Dung:
- Có phải cô là giáo sư mới đổi đến đây à? Trường học c̣n ở xa
lắm, phải đi khoảng bốn mươi phút nữa mới đến.
- Thưa ông ở đây có xe đưa không ạ?
- Có chớ, có xe đ̣, nhưng đến sáu giờ mới tới chuyến.
Dung nh́n vào đồng hồ, bây giờ mới ba giờ rưỡi mà thôi, đợi th́
lâu quá, thôi đành thả bộ vậỵ Dung hỏi đường cặn kẽ, sửa soạn
quay lưng đi, lăo chủ quán nh́n nàng thông cảm:
- Trời nắng, nóng lắm đó cô.
Dung mỉm cười không đáp.
- Hay là để tôi kêu con nhỏ tôi đưa cô đi nhé.
Không đợi Dung trả lời, ông ta đă quay vào trong:
- Châu ơi!
Có tiếng dạ nhỏ bên trong, Dung nh́n thấy một đứa bé gái khoảng
mười sáu mười bảy tuổi đi ra, tóc ngắn với đôi mắt to cũng dễ
thương vô cùng. ông chủ quán quay sang nói một tràng dài thổ ngữ
Đài Loan với con, bé Châu gật đầu với cha và nh́n Dung cười:
- Cô là cô giáo mới đổi đến à?
- Không phải, tôi chỉ đến thăm người bạn. - Dung thẹn thùng đáp.
Bé Châu vừa dắt xe đạp ra vừa cười với Dung:
- Em đưa cô đi nhé.
Dung xách va li ra, bé Châu đỡ lấy để vào giỏ, đoạn mời Dung
ngồi lên chiếc đ̣n phía trước, xe bắt đầu chuyển động.
Con đường làng tuy nhỏ nhưng không đến đổi nào, chỉ tại cơn băo
đêm qua làm cho lầy lội, bé Châu lái xe chạy một cách thành thạọ
- Thưa cô, cô ở đâu đến vậy?
- Tôi ở Đài Bắc.
- Hèn ǵ, em thấy cô đẹp quá.
Bé Châu khen ngợi khiến Dung đỏ cả mặt.
- Ở đây chúng em ít khi thấy được người mặc áo dài và mang hài
cao gót lắm.
Dung không thể không ph́ cười, bé Châu lại hỏi:
- Cô đến trường t́m ai vậy? Em lúc trước cũng học ở trường đó,
mấy thầy mấy cô em đều biết hết trơn à.
- Thật à?
Dung bỗng cảm thấy hồi hộp, để hỏi thăm tin tức của Nam, đă năm
năm trôi qua rồi, cuộc đời thay đổi như ảo mộng, biết chàng có
c̣n dạy ở trường trung học bé nhỏ này nữa hay không? Dung bỗng
xúc động, đè nén t́nh cảm của ḿnh, nàng cố làm ra vẻ lạnh lùng:
- Thầy Nam có c̣n dạy ở đây nữa không em?
- A! Thầy Khang Nam phải không? Ổng vẫn c̣n dạy cô ạ! - Bé Châu
hănh diện - Ổng có dạy Quốc văn cho em nữa nè.
Lạy trời! Dung muốn xỉu ngay xuống đất. Chỉ c̣n nửa giờ hay
không đầy nửa giờ nữa là ḿnh có thể gặp Nam, anh Nam!
Dung nghĩ lại, không biết chàng có c̣n là Khang Nam ngày nào nữa
không? Thấy ḿnh chàng ngạc nhiên không hay sẽ sung sướng run
lên v́ Dung bé nhỏ ngày nào đă đến, dù đến chậm mất mấy năm,
nhưng có lẽ chàng sẽ không cố chấp đâu. Dung nghĩ thế.
- Cô là người nhà của thầy Nam phải không? - Bé Châu chợt hỏi -
Chắc có lẽ cô là con gái của ông ta hả?
- Không phải. - Dung đỏ mặt.
- Thầy Nam rất tốt, nhưng ông ta không thích đùa giỡn với học
sinh, cũng như ổng không bao giờ để ư đến cuộc sống của ai cả.
- Em có biết thầy La á Văn có dạy ở đây không?
- Thầy Văn dạy Lư Hóa phải không? C̣n chứ. ông Văn với ông Nam
thân thích nhau như cha con vậy, hay là cô là bạn của ông Văn
phải không? - Bé Châu đoán ṃ.
- Cũng không phải. - Dung thấy hơi ngài ngại.
Bỗng bé Châu lại nói:
- Em thấy ông Nam sao ổng lạ ghê đó cô, ông ta uống rượu tối
ngày, có khi say đến nỗi không dạy được, lúc nào cũng vậy, vào
giờ học của thầy Nam là chúng em phải ngửi mùi rượu nặc nồng,
tụi em phải gán cho ông ta cái biệt danh là "ông thầy say".
Rồi Châu lại tiếp:
- Có một lần thầy Nam uống rượu say nhừ, ông ta nằm trong pḥng
khóc rống lên, tụi em chạy lại xem, bị thầy Văn đến đuổi ra
ngoài hết. Em thấy ổng sao mà lạ ghê đi!
Dung cảm thấy tim của ḿnh như bị ai bóp nát: - Trời anh Nam!
anh khổ đến thế sao?
Bé Châu cười, lại tiếp:
- Thầy Nam cũng ở dơ lắm cô ơi, pḥng của ông ta nghe, đồ đạc
vứt tứ tung, quần áo th́ ít thấy được thay, lúc nào cũng áo
chemi đen, cà vạt đen, đến ba em mà c̣n trách là già rồi mà cũng
không chịu tắm rửa sạch sẽ nữa đó!
Trời ơi! Anh Nam biến đổi như vậy lận sao? Thật là ngoài trí
tưởng tượng của Dung, h́nh bóng một Khang Nam ngày nào với áo
quần tươm tất thẳng ly, và một tấm ḷng dịu dàng, bây giờ lại có
thể cằn cỗi như vậy sao? Dung th́ thầm. Nhưng dầu Nam có già đi
bao nhiêu đi nữa, Dung vẫn yêu chàng, h́nh ảnh chàng sẽ không
bao giờ biến mất trong tim Dung. Nàng hồi hộp, mong sao chóng
đến để gặp Nam.
- Thầy Nam không bao giờ hớt tóc, cạo râu, để tóc râu dài thậm
thượt, có khi râu quá dài, ổng lấy kéo hớt bậy hớt bạ.
Bé Châu đắc chí như đang kể một câu chuyện vui.
- Bởi vậy có khi chỉ có một bên mép là có râu c̣n bên kia lại
không?
Nam bây giờ có thể như vậy được sao? Nếu đúng như lời bé Châu,
th́ chàng đă trở thành một h́nh thức nào đó không c̣n là người
nữa.
Ngôi trường đă xuất hiện trước mặt, bốn dăy lớp lè tè mọc lên
giữa một khoảng đất trống thật rộng, nếu so với trường Dung đă
học lúc trước, th́ đây chẳng qua chỉ là khu nhà nghèo lụp xụp so
với nhà giàụ
Dung bước xuống xe, con đường vào trường thật dốc, không tích
nước nên đầy cát đỏ, những cơn gió nhẹ thổi đến cuốn bụi mịt mù,
khiến không ai có thể mở mắt ra được, bé Châu chỉ đường:
- Cô băng qua sân chơi, đến căn thứ nh́ của dăy nhà thứ ba, đó
là pḥng của thầy Nam, c̣n pḥng của thầy Văn th́ ở cuối dăỵ
- Cám ơn em nhé.
Dung vừa nói vừa lật ví tính cho tiền bé Châu. Bé Châu vội thối
thác:
- Thôi cám ơn cô, em không lấy đâu.
Đoạn nhảy lên xe chạy dục đi, không quên vẫy tay chào Dung.
Nh́n theo dáng Châu đă khuất, Dung thu hết can đảm bước về
trường. Không biết cách biệt nhau bao năm bây giờ gặp lại nhau,
Nam sẽ nghĩ như thế nào về nàng? Dung bỗng cảm thấy trống vắng,
gặp Nam rồi ḿnh sẽ nói sao đây? Em đă trở về đây, anh có cần em
nữa hay không? Nhưng nếu chẳng may Nam trách móc nàng ... th́
nàng sẽ trả lời làm sao?
Bây giờ nàng đến đây một cách bất chợt không đắn đo suy nghĩ,
Dung bỗng nhớ sực ra, trên pháp luật ta vẫn c̣n là vợ của Duy,
Nam phải giải quyết thế nào cho hợp t́nh đây?
Mặc kệ, tất cả coi như đă hết, ta chỉ c̣n mong mỏi gặp Nam, để
trút đi năm năm nhọc nhằn nhớ thương, nhất định Nam cũng thế,
rồi sau đó sẽ nghĩ đến việc kia sau. Bây giờ Dung chỉ biết Nam
như cây cổ thụ già, c̣n nàng chỉ là một thứ dây leo không nơi
nương tựa, đang cần thiết t́m chỗ tựạ
Vào đến trường, Dung lại bàng hoàng, Nam bây giờ có c̣n là Nam
khi xưa hay chăng? Dung bỗng cảm thấy đôi chân như yếu hẳn đi,
không buồn bước đến. Bây giờ là giờ vào học, nàng thấy những cặp
mắt trong lớp học đang theo dơi nàng, Dung bước vội, tim vẫn đập
nhanh, nàng vừa mong được gặp Nam nhưng vừa ngại gặp chàng.
Những cậu học sinh đang tập thể dục nơi thao trường nh́n Dung
chăm chú khiến sự hồi hộp càng gia tăng. Nàng bước nhanh, quẹo
trái sang một hành lang nhỏ đến dăy nhà thứ bạ Đi ngang qua một
tấm kính lớn dành cho học sinh sửa soạn lại áo quần cho ngay
ngắn, Dung ngắm lấy h́nh ảnh trong gương như nhủ thầm:
- Phải cố gắng trầm tĩnh lại, ta phải cố gắng trầm tĩnh!
Một h́nh ảnh tóc chấm ngang vai rối loạn, một gương mặt đánh
phấn trắng hồng, môi vẫn đầy, với chiếc áo dài xanh ôm lấy thân
h́nh ngày nào, những h́nh dáng hôm nay nào c̣n là h́nh ảnh của
năm năm về trước nữa đâu, bây giờ đứng trước gương Dung mới ngạc
nhiên không ngờ thời gian đă làm thay đổi con người một cách
nhanh chóng thế. Cô nữ sinh váy trắng váy đen năm nào với nét
ngây thơ đầy mơ mộng yếu đuối, bây giờ đă trở thành một thiếu
phụ sành sỏi phấn sáp hợp thời trên khuôn mặt sầu mộng.
Đứng trước gương một lúc, Dung bỗng phát giác đám học tṛ chạy
đến vây quanh, len lén ngắm nh́n ḿnh. Dung vội bước ra khỏi
hành lang, mở ví lấy chiếc khăn tay, bỗng xâu ch́a khóa từ trong
rơi ra, lượm lên xem th́ ra là ch́a khóa tủ và cửa ở nhà, bây
giờ không biết ra sao, lúc đi Dung đă không khóa cửa, không biết
kẻ trộm có vàothăm chăng? Duy đă về đến nhà chưa? Và bây giờ
chàng như thế nào? Giận dữ, tự sát hay là bỏ đi đâu? Dung vẫn
băn khoăn nghĩ đến gia đ́nh.
Đứng trước pḥng thứ hai của dăy nhà, Dung đưa tay lên trên
ngực, Dung bỗng nghĩ đến Duy và gia đ́nh, nỗi băn khoăn trong
ḷng khiến Dung mất đi can đảm gơ cửa.
Dung như đang mơ, Khang Nam, Khang Nam, người Dung tưởng nhớ
không nguôi và tưởng không bao giờ gặp nhau nữa, bây giờ chỉ
ngăn cách với nàng có một cánh cửa hay sao? Dung vẫn không can
đảm gơ cửa, nàng hồi hộp lo âu, không hiểu khi cánh cửa xịch mở
ra, nàng sẽ đối diện với ai, với cái ǵ? Dung nhắm chặt đôi mắt,
nàng tưởng tượng tiếng chân Nam sẽ bước đến gần, run rẩy ôm chầm
lấy Dung, và những niềm vui sung sướng trong kinh ngạc, sự mừng
mừng tủi tủi sẽ dâng lên. Dung thấy ngất ngây trong ảo tưởng.
Chương 33
Mở vội mắt ra, cửa vẫn đóng
kín, khẽ thở dài Dung đưa tay lên gơ. Có tiếng chân di động bên
trong, rồi cửa xịch mở, Dung không dám nh́n, nhưng nàng bỗng thở
dài nhẹ nhơm, đứng trước mặt là Văn chứ không phải là Nam.
Văn ngờ ngợ nh́n Dung, chàng cố nhớ lại xem người đàn bà đứng
trước mặt ḿnh là ai, bỗng Văn reo lên:
- Cô là cô Dung phải không?
- Phải. - Dung hồi hộp đáp.
Văn nghi ngờ nh́n Dung, chàng chưa hết ngạc nhiên:
- Mời cô vào chơị
Dung bước vào, mùi thuốc, rượu và hơi mốc bay lên quyện lấy nhau
thành thứ hương vị đặc biệt chạy vào mũi. Dung đứng nh́n quanh,
khung cảnh hỗn loạn đập vào mắt, trên chiếc giường tre, gối
chăn, vỏ chai lểnh khểnh với chiếc đĩa đựng thức ăn đă lên mốc.
Trên bàn học c̣n hỗn độn hơn, tập vở học sinh, rượu chai ngổn
ngang.
Dung chết lặng đứng nh́n, nàng không c̣n biết nói sao nữa. Văn
khó nhọc mang ghế đến mời Dung ngồi.
- Cô Dung từ Đài Bắc đến đây à? - Văn nh́n Dung với chiếc xách
trên tay.
- Vâng ạ! - Dung đáp.
Cả hai lại yên lặng, vẻ căng thẳng hồi hộp lúc đầu đă mất. Văn
tiếp:
- Thầy Nam hôm nay có giờ luận, dạy hai giờ liên tiếp, có lẽ
khoảng năm giờ mới về được.
- Vâng.
Văn thăm ḍ:
- Cô đến đây để thăm anh Nam à?
Biết nói sao bây giờ đây? Dung thấy nghẹn ở cổ, do dự một lát
đoạn máy móc:
- Vâng!
Văn lại ṭ ṃ nh́n Dung:
- Lúc trước xem báo, chúng tôi có đọc thấy tin mừng của cô, có
lẽ cuộc sống cũng không đến nỗi nào chớ?
Lại biết nói sao đây, Dung cắn chặt lấy môi, nh́n Văn không đáp,
Văn lại tiếp:
- Xin lỗi, cô có cháu nhỏ chưa ạ?
Dung lắc đầu:
- Thưa chưa có.
Cả hai lại cùng yên lặng, Văn bỗng ngẩng lên:
- Cuộc sống không mấy hạnh phúc sao cô?
Dung bàng hoàng nh́n Văn cười buồn, Văn vẫn chăm chú theo dơi
nét mặt Dung, vẻ buồn bă trên gương mặt trang nghiêm kiạ Văn
chợt nói:
- Xin phép cô cho tôi được hỏi nhé, cô đến đây có ư định thế nào
không?
- Tôi ... - Dung trở nên lúng túng - Tôi cũng không biết được.
- Cô đă ly dị rồi à.
- Thưa chưa, chưa bao giờ.
- Vậy th́ cô chỉ đến thăm Nam thôi phải không?
- Tôi ... - Dung ngẩng đầu lên, cương quyết nh́n vào sự thật -
Tôi với ông nhà tôi đă gẫy đổ rồi, nên tôi tính đến đây...
Văn nh́n Dung gương mặt trang trọng:
- Cô Dung, đă bao năm trôi qua rồi, tôi vẫn không nh́n thấy nét
thay đổi ở cô, cô vẫn nặng t́nh và dễ xúc động như ngày nào.
Văn yên lặng một lúc, đoạn tiếp:
- Nhưng mà, nếu tôi ở vào trường hợp cô, tôi đă không đến đây.
Dung kinh ngạc nh́n Văn, trong khi Văn vẫn nói:
- Cô có biết đâu Khang Nam bây giờ với Khang Nam thuở xưa đă
khác xa nhau lắm rồi, ảnh không c̣n đủ nghị lực để phấn đấu với
đời như xưa, Nam đă mất tất cả. Bây giờ th́ cô vẫn là gái có
chồng, dù sao đối với Nam, cô vẫn ở t́nh trạng tương tự lúc
trước. Nam bây giờ, cũng không thể sống chung với cô được, Nam
đă thay đổi quá nhiều, cô hăy xem quang cảnh quanh pḥng bây giờ
xem, đó là nhờ tôi đă giúp Nam dọn dẹp cả hai giờ rồi đó mà vẫn
c̣n thế nói chi ... Ảnh bây giờ vừa bệnh vừa dơ, vừa già vừa bê
bối, suốt ngày say sưa như chết, không biết ǵ cả.
- Đó cũng là do lỗi nơi tôi. - Dung cúi đầu nói - Tôi sẵn sàng
chuộc lại lỗi lầm, có tôi ảnh sẽ thay đổi...
- Có được như vậy không? - Văn thở dài - Cô hăy c̣n quá thơ
ngây, Nam làm sao có thể lấy cô được khi trên pháp luật cô vẫn
là vợ của Duy, Nam nào phải tên Duy đâu?
- Nhưng tôi có thể ly hôn.
- Bộ cô tưởng ly hôn là việc dễ dàng lắm sao? C̣n cần phải có sự
đồng ư của chồng cô nữa chứ? Ngoài ra ông bà ở nhà có chắc là
đồng ư cho cô ly dị với Duy để lấy Nam không? Tôi sợ lúc đó họ
lại kết án Nam là quyến rũ đàn bà đă có chồng, phá hoại gia cang
th́ càng nguy hơn. Cô Dung, cô sẽ không thể t́m được hạnh phúc
với Nam được đâu. Khi nào gặp được Nam cô sẽ rơ được ư tôi. Mối
t́nh lư tưởng bao giờ cũng đẹp hơn thực tế nhiều cô ạ.
Dung như bị búa bổ vào đầu, nàng không thể ly dị, tất cả những
sự phản đối vẫn vây quanh, không bao giờ, không bao giờ nàng là
của Nam được nữa sao?
- Cô Dung, cô có biết Nam dạy học lúc này ra sao không? Đệ Tứ
dạy không nổi, xuống dạy đệ ngũ, đệ lục rồi đệ thất, đấy cô xem,
ngay quyển luận của học tṛ, ông ấy sửa bài như vầy nè th́ làm
sao dạy học.
Văn trao quyển vở luận cho Dung xem, nét mực đỏ ghi to hai chữ:
Đă Xem, dưới th́ ghi thứ hạng, được một chữ ngoài ra trong bài
không sửa một lỗi nào cả. Dung bỗng nhớ lại thuở trước, tập Dung
mỗi đoạn đều được sửa chữa cẩn thận, lại có lời phê đàng hoàng,
nàng không ngờ Nam có thể thay đổi như vậy, ḷng xốn xang, đôi
mắt đỏ chực khóc.
- Cô có biết không, Nam bỏ nghề này đi th́ ảnh chỉ c̣n nước đi
ăn xin mà thôi. Cô Dung ơi, tôi van cô, cô đừng để cho Nam phải
bị đời công kích nữa. Tôi biết Nam đă mệt mỏi và nghị lực đă tàn
rồi. Nam sẽ không thể nào chịu được nữa đâu.
Dung yên lặng ngồi nghe, những lời nói của Văn phân tích thật rơ
ràng, nàng đă rơ, không c̣n ǵ nữa rồi! Nàng không biết ḿnh
phải làm ǵ, nên làm ǵ? Chỉ c̣n biết tâm hồn đau loạn, đầu óc
mông lung.
- Cô cũng biết, giả sử như không một ai phản đối đi nữa, Nam bây
giờ vẫn không thể lấy cô được, ngay chính Nam c̣n tự nuôi ḿnh
không nổi, nói chi phải gánh vác thêm cô. Nam bây giờ khổ cực
lắm, thuốc hút và rượu là hai món không thể rời xa Nam, mà Nam
vẫn không đủ tiền để chi tiêu cho riêng hai món ấy nữa là...
- Anh ấy không kiêng được sao anh? - Dung hỏi.
- Kiêng chăng? Không nổi đâu, mấy năm gần đây, Nam c̣n hút thuốc
và uống rượu nhiều hơn cả trước nữa, ảnh đă bỏ mặc tất cả rồi!
Cô biết không, tôi bỏ nơi này ra đi không đành cũng v́ Nam, phải
ở lại để chăm sóc lo lắng cho ảnh. Bây giờ là c̣n đỡ đó, anh Nam
đă bắt đầu chịu nh́n vào thực tế chớ lúc trước th́ khỏi nói. Cô
Dung, nếu cô c̣n yêu anh Nam, tôi yêu cầu cô đừng gây xáo trộn
cho tâm hồn của ảnh nữa, bây giờ Nam rất cần thiết được yên
tĩnh. Tôi mong rằng, nếu có thể cô hăy đợi một thời gian sau
này, để cho Nam lập lại cuộc đời mớị C̣n bây giờ nếu tôi là cô,
tôi sẽ không t́m gặp Nam.
Dung đưa mắt van xin nh́n Văn:
- Đừng gặp Nam nữa sao anh?
- Đúng vậy - Văn khẳng định - Cô thử nghĩ xem có phải không? Bây
giờ gặp Nam nào có ích lợi ǵ cho cô đâu? Mà chỉ tổ làm cho Nam
rối loạn thêm nữa th́ có.
- Nhưng có tôi, tôi sẽ giúp được nhiều việc cho Nam, tôi giúp
chàng sửa bài, giặt áo quần cho chàng, dọn dẹp nhà cửa...
- Nhưng cô làm như thế người ngoài họ sẽ nói sao? Rồi chồng của
cô, mẹ cha của cô? Đừng nói chi xa, ngay cả ngôi trường này cũng
không thể chứa chấp cô được, học tṛ, thầy giáo, rồi ngay cả ông
hiệu trưởng sè nh́n vào cô và Nam ra sao? Rốt cuộc rồi, chỉ tổ
làm cho Nam mất việc mà thôi, phải không? Cô nghĩ xem.
- Nhưng nếu tôi làm thủ tục ly hôn.
- Tôi đă bảo cô rồi mà, cha mẹ cô, xă hội, cuộc đời đâu có dễ
dàng buông tha cho cô như vậy sao? Thế gian này không có đất để
dung thứ mối t́nh của cô với Nam đâu.
Văn lại thở dài:
- Cô Dung, cô c̣n nhớ chuyện năm năm trước hay không? Lúc đó tôi
có nói, cô với Nam chỉ là đôi t́nh nhân yêu nhau mà thôi chứ
không duyên không nợ với nhau. Vậy tốt hơn cô nên rời khỏi đây
trước khi Nam về đến, như vậy vẹn tṛn cả đôi bên, cô Dung, tôi
biết cô c̣n yêu Nam, vậy cô đừng để cho Nam phải khổ hơn nữa.
Dung cố gắng nh́n quanh, nàng thèm khát mong đợi một cái ǵ để
nương tựa, không c̣n cây cổ thụ, th́ dây leo c̣n chỗ nào đâu nữa
để mà bám, mà leo đây?
- Thôi được, tôi sẽ rời khỏi nơi nàỵ - Tiếng Dung thật yếu ớt.
Văn thắm thiết nh́n Dung, Chàng thấy thương hại Dung vô cùng.
- Dung đừng nghĩ là tôi đuổi cô nhé, chẳng qua tôi đă v́ hạnh
phúc của hai người thế thôi. Dung biết không, cuộc đời tôi nghèo
khó đă quen, lại tha phương, tứ cố vô thân, nên tôi rất kính
trọng Nam, v́ Nam là ân nhân đă mang tôi ra khỏi cuộc đời khốn
khổ, bây giờ tôi phải hết ḷng để lo lắng cho Nam, hăy tin tôi
đi, Dung! Tôi cũng thương anh Nam vô cùng.
Nước mắt đọng trên mi làm mờ cả mắt. Dung đưa tay lên xem giờ,
bây giờ đă bốn giờ bốn mươi lăm phút, chỉ c̣n hai mươi phút nữa
là Nam sẽ về, Dung vội vă đứng dậy, xách va li lên. Văn đứng
trước mặt Dung:
- Bây giờ cô tính đi đâu?
Đi đâu đây, trời đất rộng mênh mông, Dung biết đi phương nào?
Dung do dự đoạn nói:
- Tôi đă chọn nơi đi rồi.
Một cái ǵ chận ở cổ khiến Dung nghèn nghẹn.
- Đến năm giờ mười lăm sẽ có xe đ̣ chạy về ga xe ở quận. Xe lửa
th́ khoảng sáu giờ rưỡi sẽ khởi hành về Đài Bắc, bảy giờ mười
phút sẽ chạy về miền Nam.
- Cám ơn anh.
Ḷng Dung quặn đau, bước ra cửa, nàng không ngờ ḿnh đến đây rồi
rốt cuộc vẫn không nh́n được Nam, phải chăng Nam chỉ là h́nh ảnh
trong mộng. Dung biết đi phương nào?
- Cô Dung! - Văn đứng tựa cửa nói theo - Tôi rất khâm phục cô,
cô là người đàn bà can đảm mà tôi đă gặp.
Dung cười buồn cám ơn: - nhưng tôi sẽ được ǵ đâu?
Đứng trước cửa Văn và Dung nh́n nhau trong khoảng khắc. C̣n mười
phút nữa Nam sẽ về đến, Dung thở dài nh́n Văn:
- Làm ơn chăm sóc ảnh nhe anh!
- Tôi biết.
- Xin tạm biệt - Dung cười đau khổ - Cám ơn anh, anh Văn.
- Tạm biệt.
Văn nói, chàng nh́n theo dáng người con gái khuất sau hành lang.
Không ngờ cuộc đời lại bạc đăi Dung như vậy, Văn đóng cửa lại,
chàng tựa vào cửa: - Nhưng cuộc đời chính nó có tội ǵ đâu? Vậy
th́ tội của ai đây?
Tay xách vali, Dung bước về phiá cổng trường, chiếc vali như
càng lúc càng nặng thêm. Dung chậm răi bước đi, đầu óc hôn mê
trống rỗng. Bỗng nhiên, Dung giật ḿnh, tia nh́n của nàng như bị
thu hút bởi h́nh ảnh một người đang bước đến. Trời ơi! Khang Nam
đó chăng? Một người đàn ông tóc bạc rối nùi, tay ôm chồng vở học
sinh, mặt mày không rơ lắm, đang lom khom đi đến. Gần đến chỗ
Dung bỗng ông ta đứng lại, Dung tưởng rằng Nam đă nhận ra nàng,
nhưng tuyệt vọng thay không thế, Nam không nh́n về phía Dung,
chàng đặt chồng vở qua một bên tay, một tay thọc vào túi lục
lạo, một lúc lấy ra một nhùi giấy nhầu nát và một điếu thuốc gẫỵ
Dung nh́n thấy vẻ sung sướng hiện trên mặt Nam, chàng lại cho
tay vào túi t́m hộp quẹt, đôi tay run run đang cố gắng quẹt
diêm, điếu thuốc vừa quẹt xong th́ chồng vở lại đổ xuống đất,
Nam cố gắng chụp lấy, điếu thuốc lại rơi ra, chàng khom người
xuống t́m thuốc, tiếng ho khụt khịt vang lên. Sau cùng Nam đứng
dậy, lặng lẽ bước về phía trước, cơn ho lại đến. Dung nh́n thấy
một cách rơ ràng, khuôn mặt hốc hác trên chiếc thân gầy guộc của
Nam. Nàng cắn chặt răng để khỏi rơi tiếng khóc. Phải rồi Văn đă
không muốn Dung nh́n thấy Nam, v́ Nam đă chết, đă chết thật rồi.
Dung nh́n theo dáng người gầy yếu vừa bước đi kia, đang đưa tay
quẹt lấy những đờm giải sau cơn ho lúc năy đoạn tiếp tục bước.
Bỗng nhiên Nam quay sang nh́n Dung nhưng không nhận ra là ai,
Dung th́ thầm:
- Phải rồi, ta đă thay đổi quá nhiều, trời ơi! Chỉ có năm năm
thôi, mà sao thay đổi nhanh như vậy?
Dung bước nhanh ra cổng, tựa lưng vào tường.
- Anh Nam ơi! Anh Nam!
Những gịng nước mắt đổ xuống, anh đă đi rồi hả Nam? Chàng Khang
Nam chung t́nh ngày nào, với đôi mắt sâu đam mê, đôi mắt luôn
rạng rỡ và phong độ ngày nào, đă đi đâu? Không lẽ ḿnh đang nằm
mơ thật sao? Trời ơi! Sự thật sao ghê tởm như vậy? Phải chi ta
đừng đến, đừng gặp Nam, để măi ghi dấu h́nh bóng Khang Nam trong
mộng ngày nào th́ đẹp biết bao?
Xe đ̣ vừa ngừng lại, Dung ùa lên với đám học tṛ, nỗi đau thương
trong ḷng vẫn chưa nguôi. Xe đă bắt đầu chạy, đám bụi mù che
khuất đằng sau, h́nh ảnh yếu gầy của Nam vẫn ám ảnh Dung, nàng
ngơ ngác nh́n ra khung cửa. Thế gian này lại có những chuyện như
vậy sao?
Nàng nghe tiếng x́ xào của các học sinh:
- Cái cô mặc áo dài xanh hồi năy vào trường là ai vậy?
- Tao không biết.
- Hồi đó tới giờ mày có gặp cô ấy qua lần nào chưa?
- Chưa.
- Cô ấy từ đâu đến vậy?
- Tao không biết.
- Cô ta sẽ đi về đâu?
- Tao cũng không biết luôn.
Xe ngừng lại, Dung bước xuống.
"Ta từ đâu đến không người biết
Ta đến nơi nào có ai hay?"
Dung xách vali, nh́n những chuỗi đường sắt đan nhau chằng chịt.
- Chào cô. - Tiếng cô bé gái gọi Dung khiến nàng giựt ḿnh quay
lại, th́ ra là bé Châu con ông chủ quán - Cô lại đi rồi sao? Sao
đi nhanh quá thế.
- Phải - Dung đáp.
Ta phải đi. Nhưng biết đi đến nơi nào đây? Dung đứng nh́n những
đoạn đường rầỵ Gió đêm thổi nhẹ làm đong đưa mái tóc Dung.
"Ta từ đâu đến không người biết
Ta đến nơi nào có ai hay?"
Không ai biết cả, th́ làm sao ta có thể biết được.
Màn đêm đă đến, bắt đầu vây chặt lấy Dung.
Hết
|