Tiếng gọi cửa dục dă từ bên ngoài kéo Nam trở về thực tế. Chàng
vội bỏ hai cánh hoa vào túi áo, ra mở cửa. Dáng Dung hớt hả chạy
vào, hoảng hốt nh́n Nam:
- Thưa thầy, thầy sửa bài rồi hay chưa? Con có để quên một vật
trong vở.
Nam lặng lẽ gài cửa, chàng chăm chú nh́n Dung, gương mặt trắng
bệch yếu đuối nhưng khả ái kia, vẻ hoảng hốt trên đôi mắt to
đáng yêu biết chừng nào, Dung xông đến bàn, nh́n quyển vở ḿnh
đă bị lật ra, nàng chợt hiểu rằng không cần ǵ phải t́m nữa, tựa
lưng vào bàn, vẻ bàng hoàng vẫn hiện trên mặt:
- Xin thầy hăy trả cho em!
Nam nh́n Dung như đang nh́n vào khoảng không, con bé đáng yêu
như con chim câu nhỏ, chàng đang tự chống trả với chính ḿnh,
cưỡng lại cái nh́n của Dung. Nhưng đôi mắt đen và to kia vẫn ám
ảnh, vẫn theo đuổi, gương mặt dễ thương kia vẫn nhảy múa trước
mặt chàng, những lời nói dịu dàng một cách tội nghiệp vẫn đi sâu
vào tim.
- Thầy hăy trả lại cho em, em van thầy!
Nam đến trước mặt Dung, chàng ngồi dựa bên mép giường, lấy hai
cánh hoa từ trong túi ra trao lại Dung:
- Phải vật này hay không?
Dung nh́n thẳng hai cánh hoa, nàng chẳng buồn lấy lại, ngước
nh́n Nam đôi mắt chợt sáng, nỗi hoảng hốt đă xa vời. Nàng đă bị
thu hút bởi đôi mắt trữ t́nh vời vợi, đôi môi chợt rung động,
đôi tay bám chặt lấy cạnh bàn như đang siết chặt một cái ǵ.
Dung nói như trong mơ:
- Thầy!
- Dung! - Nam chợt thấy như khan cả họng, chàng đưa cánh hoa cho
Dung dục:
- Dung hăy mang về đi!
Dung không buồn nh́n lấy cánh hoa, nàng vẫn tha thiết nh́n Nam:
- Thưa thầy! thầy đang trốn lánh chính thầy chăng?
Nam buông xuôi đôi tay, đứng dậy đến trước Dung:
- Em hăy về đi! Hăy ra khỏi nơi này!
- Thưa thầy, thầy đuổi em sao?
Dung đứng ngay người, buồn bă quay lưng ra cửa. Nam vội nắm lấy
vai Dung, đôi tay rắn chắc khiến nàng có cảm giác yếu đduối vô
cùng. Nam muốn nói một điều ǵ đó, nhưng môi vẫn không hé ra
được, trong khi Dung lắp bắp:
- Thầy ơi! Thầy!
Nam vuốt nhẹ đôi tay lạnh giá của nàng:
- Em đă mặc áo không đủ ấm!
- Hôm chiều cởi áo ấm ra nhưng em quên mặc vào. - Dung cười đáp.
Cả hai lại yên lặng, Nam chợt thở dài, chàng ôm vội Dung vào
ḷng. Dung tựa đầu vào ngực Nam, phó mặc số mệnh, Nam th́ thào:
- Không bao giờ tôi lại ao ước được trẻ lại như ngày hôm nay.
Dung ôm chặt lấy Nam, đôi mắt đan đầy mộng hạnh phúc nh́n ra bên
ngoài song cửa. Không cảnh nào đẹp hơn cảnh nàỵ Những hạt mưa
xuyên qua màn trời tạo nên những âm thanh đẹp đẽ biết bao! Nhắm
đôi mắt lại và tận hưởng hạnh phúc tuyệt vời này!
Mùa nghỉ trong những ngày đông lạnh giá đă đến, rồi lại âm thầm
trôi đi, đối với các học sinh lớp đệ nhất, th́ tiếng nghỉ chỉ là
trên danh nghĩa mà thôi, v́ dù muốn dù không các cô cũng phải
cắp sách đến trường ngày hai buổi để học luyện thị Sáng đi chiều
về, bài vở th́ càng lúc càng nặng nề, chỉ riêng một môn Anh văn
không cũng phải học đến những năm quyển, đừng nói chi đến những
môn khác.
Ngày tháng trôi mau thấm thoát bán niên c̣n lại sắp bắt đầu,
nghĩa là chỉ c̣n ba tháng hơn nữa là họ phải bước chân rời khỏi
mái trường trung học, để năm tháng sau đón chào ngày trọng đại
quyết định cuộc đời, đó là ngày thi vào đại học.
Những gương mặt xanh xao, hậu quả những đêm thức khuya, càng lúc
càng hốc hác. Tuy nhiên quư thầy không v́ thế mà cho họ nghỉ
ngơi, cũng như phụ huynh học sinh không v́ việc gầy ốm của con
ḿnh mà lại cho họ buông trôi sách vở. Trái lại, tất cả sự
khuyến khích, hối thúc, đ̣i hỏi càng lúc càng gia tăng. V́ cổng
đại học tuy mở rộng đó, nhưng làm sao có thể vào được dễ dàng
khi tỷ lệ thâu nhận là một phần mười. Cuộc đời thật chán quá,
đến đâu cũng thấy cảnh tranh giành, kẻ mạnh kẻ giỏi th́ thắng,
c̣n ngược lại th́ đành nuốt hận, định luật di truyền đời đời từ
thuở lập thiên đến nay.
Mùa xuân đến với thành phố Đài Bắc thường rất sớm. Những cánh
hoa Đỗ Quyên thi nhau nở trong vườn, ngoài bờ sen, bên ḥn non
bộ, sắc đỏ sắc trắng chan ḥa mọi nơị Chị Hướng Dương cũng không
quên vươn ḿnh đón chào tia nắng mớị Đặc biệt Đài Loan có một
đặc sản đó là hoa Phục Xuyên, loài hoa này nở luôn trong bốn
mùa, trong mùa xuân đặc biệt tươi hơn cả với những sắc hồng, đỏ,
trắng, vàng nở khắp công viên. Những cánh hoa đèn lồng ngoe
nguẩy trong gió, đung đưa những cọng râu dài lẳng lơ, mùi thơm
hoa trĩ phiêu lăng đến tận lầu ba, làm các nữ sinh đang làm việc
trong lớp cũng phải ngây ngất. Mùa xuân đă đến rồi các bạn ạ!
Dung đang rối óc v́ bài đại số giải măi không ra, ngửi được mùi
thơm ngát, vội la lên:
- Chà! thơm quá, đúng là mùi hoa trĩ.
Vân đang ngồi trên bàn, chân gác trên ghế, đang vùi đầu trong
quyển địa lư quốc ngoại, nghe Dung nói đưa mũi lên hít vài hơi,
phụ họa:
- Ờ, đúng là hoa trĩ dưới lầu ba, trường ḿnh có trồng một cây
đó.
Tần ngẩng lên:
- Nói sao? sao tao ngửi thấy mùi Ngọc Lan mà.
- Đúng là tên có lỗ mũi thối, mùi thơm của hoa trĩ và ngọc lan
khác xa nhau mà cũng không phân biệt được. - Vân bĩu môi nói.
Dung vươn vai, đoạn day qua hỏi Vân:
- C̣n mấy phút nữa vào học Vân?
- C̣n bốn mươi phút.
- Tao phải đi tới đi lui một chút, ngồi măi nó ê cả lưng. - Dung
đứng dậỵ
Vân nói với bạn:
- Dung ạ, mầy đă dự tính thi ban C th́ đâu cần học vạn vật chi
cho nhiều, mất công lại không ích.
Dung không đáp đi ra cửa lớp, Tần vội nói với theo:
- Dung ơi, mầy có đi hái trộm hoa, làm ơn ngắt cho tao đóa hoa
hồng luôn nghe.
- Hứ! Nó mà đi hái trộm hoa hả, đi thăm ông Nam th́ có. - Vân
nhún vai nói.
Dung đi ra không mấy chốc vội ngược lại nh́n chúng bạn bảo:
- Mới ra tới cửa là gặp ông sói đầu không đội nón.
- Thật à!
Như một tin sốt dẻo chẳng mấy chốc lan truyền khắp lớp học, tất
cả đổ xô ra xem, tội nghiệp ông thầy sói đầu trẻ tuổi, đi đến
đâu là bị các học sinh chọc phá đến đó, không bao giờ yên được.
Dung đi xuống lầu đến công viên, ngắt hai đóa hoa hồng trắng và
một đóa hoa trĩ, đoạn đến pḥng Nam, gơ cửa bước vào, Nam đang
ngồi tư lự nơi bàn viết khói thuốc bay tỏa khắp pḥng.
- Xin mang đến cho pḥng chàng một chút hương thừa của mùa xuân.
Dung cười nói, đoạn mang cánh hoa trĩ và hoa hồng cắm vào ly
nước, cầm cánh hoa c̣n lại Dung nói:
- C̣n đây là đóa hoa dành cho con Tần.
Nàng nh́n Nam rồi nh́n vào gạt tàn thuốc với những quyển vở học
tṛ:
- Lúc này em thấy anh càng lúc càng lười.
Dung trách khéo Nam, đoạn đưa đóa hồng lên môi ngửi, lại nh́n
Nam, Dung hỏi:
- Anh thích hoa hồng hay hoa trĩ?
Nam không đáp, để mặc Dung tựa lưng vào bàn.
- Lúc này mệt mỏi quá tối ngày thi với cử mất ngủ cả đêm. Bài
luận thi hôm qua anh đă chấm chưa? Cho em xem xem?
Nam lắc đầu nhưng vẫn không đáp.
- Anh chưa chấm bài à?
- Ừ.
- Thấy không, lúc này em nói anh lười lắm rồi mà, ngày xưa nào
có như vậy đâu.
Dung trách yêu Nam đoạn tiếp:
- Ngày hôm qua bài h́nh học cũng hỏng, không hiểu sao em lại ngu
như vậy, phải chi Nhược nó chia cho em một tí thông minh th́ hay
biết bao!
Nam lơ đăng nh́n ra bầu trời bên ngoài, đôi mày hơi nhíu lại như
có một cái ǵ bâng khuâng trong ḷng chàng. Dung nh́n Nam, cố
nhịn nhục, lại bông đùa:
- Cho anh hay, anh chàng đón em ở cột đèn hổm rày không hiểu
thăm ḍ ở đâu đă biết được tên em, hắn viết cho em một bức thơ
gửi đến tận trường, khiến cô giám thị hiểu lầm, tưởng em có t́nh
ư với hắn, giảng moral cho nghe một mách muốn điếc cả tai, thật
là oan.
Dung ngừng nói vẫn không thấy Nam nói ǵ nàng lạ lùng nh́n Nam,
việc ǵ đă xảy ra khiến chàng yên lặng thế này, Dung gào lên:
- Sao anh không nói với em một lời, tại sao? Em có làm phiền ǵ
anh đâu mà anh nỡ xử tệ với em thế!
- Không co việc ǵ cả. Anh cũng không biết nói ǵ với em bây
giờ!
Nam cố lấy giọng lạnh lùng, anh châm điếu thuốc mớị
Dung mở to đôi mắt lặng lẽ nh́n Nam:
- Em đă làm anh giận hay không?
- Không phải.
Nam tựa lưng vào ghế, đôi mắt xa xăm với bóng trúc bên ngoài
khung cửa, những làn khói thuốc bay lên che mờ cảnh vật trước
mắt. Một cảm giác bị hất hủi xâm chiếm hồn Dung, nàng băn khoăn
không biết ḿnh đă phạm phải lỗi lầm ǵ mà Nam giận, nhưng t́m
măi không ra.
- Ờ, hay là anh đă giận em v́ mấy hôm rày không ghé thăm anh?
Anh phải biết, em phải đề pḥng sự ngờ vực, sợ chúng bạn nó biết
lại lôi thôi.
Nam vẫn không đáp, chàng hút thuốc liên miên, Dung giận run lên,
những hạt nước mắt đă băt đầu đọng trên mắt.
- Tôi đă khổ quá rồi, ở nhà bị mẹ rầy la, bây giờ đến anh nữa,
anh muốn hành hạ tôi nữa hay sao?
Nam chợt ngẩng đầu lên.
- Thôi được rồi, tôi không muốn hành hạ cô nữa, cô hăy đi ra đi,
đi ngay đi! - Nam nói như thét.- Từ rày cô đừng đến đây nữa.
Dung cắn chặt đôi môi, những câu nói như tát vào mặt, nàng ngây
người ra, không ngờ Nam có thể cư xử với nàng như vậy, nước mắt
chảy quanh má, tức tưởi nói:
- Thôi được, em về, từ rày về sau sẽ không đến nữa.
Đi ra cửa, một tay bám víu vào cánh cửa một tay ṃ túi t́m khăn
tay lau mắt, nhưng khăn đă rơi tự bao giờ, nàng dùng tay quẹt
mắt, đang lúc Dung xoay cửa đi ra, Nam chợt mang khăn tay đến
cạnh cho nàng, xoay sang nh́n Nam, Dung bảo:
- Anh không muốn gặp em nữa th́ cứ bảo thẳng em sao nỡ nào hành
hạ em thế?
Nam nh́n Dung, đôi mắt dầy lệ với đôi môi mím chặt, trên một
khuôn mặt đầy vẻ thất vọng đau thương kia, khiến chàng rung
động, muốn quay nhanh đi để khỏi nh́n thấy Dung, nhưng đôi chân
vẫn không nhúc nhích, Nam khẽ thở dài, sự tự chủ và ḷng kiên
quyết đă tan theo khói, xoa nhẹ tay Dung, Nam yếu giọng:
- Dung ơi! Anh biết làm sao hơn!
Dung nghi ngờ nh́n Nam:
- Anh nói thế là thế nào?
Nam khổ sở:
- Anh muốn em hăy lánh xa anh, lánh xa anh sự hy vọng của cuộc
đời mới bừng nở. Anh không muốn hại em, em đừng đến nữa, v́ khi
em đến anh sẽ không thể tự chủ được, anh sẽ yêu em, một bi kịch
mới sẽ bắt đầu, anh không muốn nó xảy đến, bây giờ, tốt nhất em
hăy xa anh.
- Tại sao anh sợ t́nh yêu? Anh Nam, h́nh ảnh của anh trong tâm
hồn em không làm em sợ hăi, anh c̣n lo ǵ?
- Anh không lo sợ ǵ cả! Nhưng anh chỉ sợ ḿnh sẽ hại cuộc đời
em!
- Tại sao anh lại hại em? Phải chăng những ngăn cách tuổi tác cổ
xưa hả anh?
Những hạt lệ đă ráo quanh ṿng mắt, Dung tha thiết:
- Em chỉ biết rằng em đang yêu anh, thế thôi, tuổi tác và t́nh
yêu không liên hệ ǵ cả.
Nam nắm lấy tay Dung, d́u nàng ngồi xuống ghế, Nam ngồi đối diện
với Dung.
- Tại sao em lại bảo là không? Em nên biết rằng tôi hơn em những
hai mươi tuổi ngoài, tôi đă từng có vợ cũng như có con. C̣n em,
mới mười tám tuổi xuân, thơ ngây như con bồ câu trắng, c̣n biết
bao nhiêu đối tượng trẻ đẹp hơn tôi, đang chào đó n Dung, nếu
tôi yêu Dung, chẳng phải là tôi đă hại đời em hay sao?
- Thưa thầy, sao thầy măi khư khư ôm lấy những thành kiến cổ hủ
măi như thế, phải chăng thầy cũng đă nh́n t́nh yêu dưới đôi mắt
kiả Thầy quá coi thường em mà.
- Vâng, tôi là con người cổ xưa rồi Dung ạ, em c̣n trẻ quá, cuộc
đời nào có đơn giản như óc em nghĩ đâu. Cũng như cuộc đời nào
phải chỉ có hai ta mà c̣n cả một tập thể mà ta đang sống trong
đó. Tôi không có hy vọng một ngày kia Dung sẽ là vợ tôi.
Dung yên lặng nh́n Nam, đoạn nói:
- Em muốn hỏi thầy một câu có được chăng?
- Em cứ hỏi.
Dung cắn chặt đôi môi cúi đầu hỏi:
- Thầy có thật t́nh yêu em chăng hay chẳng qua chỉ là một sự yêu
thích?
Nam đứng dậy đến cạnh bàn, chàng hít một hơi thuốc dài, mông
lung nh́n những làn khói tỏa ra trước mắt.
- Tôi mong rằng đó chỉ là sự yêu thích cũng như tôi mong rằng
t́nh cảm của em đối với tôi cũng thế. Chúng ta hăy coi như đang
chơi tṛ cút bắt, một lúc nào đó mệt sẽ buông nhau ra mà không
làm hại lẫn nhau, rồi đường ai cứ đi. Nhưng tôi biết rằng chúng
ta không phải thuộc vào hạng người đó, thảm kịch sẽ xảy ra trong
đời.
- Em chỉ cần thầy thật sự yêu em, th́ tất cả sẽ là vô nghĩa đối
với em, không cần biết thầy lớn tuổi, lập gia đ́nh đă có con hay
chưa, tất cả đều không cần thiết.
- Nhưng mà c̣n những người xung quanh ta nữa, cha mẹ, dư luận,
xă hội và hàng ngàn những trở ngại khác.
- Em cũng biết, nhưng mănh lực của t́nh yêu có thể phá tan những
trở ngại đó, em tin như vậy, c̣n anh?
Nam nh́n đôi mắt tràn đầy tin tưởng của Dung, anh chỉ biết cười
buồn:
- Anh không tin tưởng như em.
- Anh nói thế nghĩa là thế nào?
- Anh linh cảm được là anh sẽ không cưới được em.
- Anh đă làm em nghi ngờ tất cả, em cứ tưởng rằng anh là con
người cương quyết và tự kiêu, thế sao hôm nay anh hèn thế?
Nam vứt bỏ điếu thuốc trên tay, đến trước mặt Dung quỳ xuống,
nắm chặt lấy tay Dung:
- Tại sao em lại yêu anh? Anh có ǵ đáng yêu đâu?
Dung cười nhẹ:
- Em yêu anh v́ anh là Khang Nam mà không là kẻ khác thế thôi.
Nam ngước lên, tia nh́n ngưng đọng nơi mặt Dung, ôi gương mặt
đáng yêu biết chừng nào, đôi mắt lung linh diễm tuyệt, ḷng Nam
bỗng rung động, một thứ t́nh cảm yêu mến chan ḥa t́nh thương
hại đang xao động tim chàng. Nam đứng lên ôm chặt Dung vào ḷng,
đặt nụ hôn lên mặt Dung và sau cùng ngưng đọng nơi đôi môi bé
nhỏ xinh xắn.
Chương 13
- Giang Nhạn Dung ơi! - Nam
thều thào.
- Đừng kêu thế, hăy gọi em là Dung Dung, thuở xưa khi c̣n bé
người nhà vẫn gọi thế. Em thích được gọi Dung Dung mà thôi.
- Dung Dung!
âm thanh trong ấm, no tṛn t́nh yêu. Dung cúi đầu xuống, nàng
bỗng nhiên cảm thấy e thẹn. Nam ngồi xuống kéo Dung ngồi bên
cạnh, nắm chặt tay Dung, Nam bảo:
- Thật ra anh không xứng đáng được em yêu, nhưng nếu em không
ngại dư luận, có can đảm chịu đựng th́ anh cũng sẽ sẵn sàng,
chúng ta sẽ sát cánh chống đối mọi trở ngại của t́nh yêu. Em có
can đảm chịu đựng không?
- Em sẽ sẵn sàng, c̣n anh?
- Anh cũng thế.
Nam xiết chặt tay Dung. Dung tươi cười nh́n Nam:
- Bây giờ th́ em đă đích thực có anh, anh đừng đối xử với em như
lúc nẫy nữa nghen. Em rất sợ bị người hất hủi.
- Cho anh xin lỗi được không?
- Không cần thiết, v́ em chỉ cần anh thật sự yêu em, đừng nghĩ
đến chuyện xa rời em nữa.
- Anh nào có muốn xa rời em đâu, trái lại là khác. Anh đă từng
ao ước được trẻ đi hai mươi năm, để được yêu em thắm thiết, dầu
có bị chống đối thế nào đi nữa, nhưng nay anh đă già, anh chỉ sợ
ḿnh không thể mang đến hạnh phúc cho Dung mà thôi.
- Anh chỉ cần anh yêu em là được rồi.
Nam thở dài:
- Nhưng mà Dung ơi, Em hăy c̣n quá trẻ, quá ngây thợ Có nhiều
việc trên đời em không hiểu nổi. T́nh yêu và hôn nhân không phải
hoàn toàn như nhau. Anh yêu em, v́ quá yêu em nên anh đă đánh
mất đi địa vị của một giáo sư khả kính, bốn mươi bốn năm trôi
qua chưa bao giờ anh yếu hèn như bây giờ, anh đă khao khát t́nh
yêu trong cơn khủng hoảng. Dung ơi, cho đến lúc em tốt nghiệp
đại học, sự chờ đợi kéo dài năm năm nữa, lúc đó anh đă già biết
chừng nào.
- Em sẽ không thi vào đại học. - Dung nói.
- Không được, em phải thi, và nhất định phải thi đậụ Chỉ sợ một
ngày nào đó khi đă vào đại học, bao nhiêu sinh viên trẻ tuổi đưa
đón, không biết em có c̣n nhớ đến tôi không?
Dung bực tức:
- Sao anh đánh giá em thấp như vậy, tôi cho anh biết ngay cả giờ
phút này vẫn có những anh thanh niên trẻ tuổi đeo đuổi tôi. Anh
chàng học tṛ mỗi ngày đợi bên cạnh đường, hay cậu sinh viên của
cha măi đến nhà chép bài vở cho em, hay chàng anh họ viết thơ
t́nh cặp trong sách ... nhưng tôi vẫn không đếm xiả đến họ, mà
chỉ nghĩ đến anh thôi.
- Thôi được, bây giờ thế này nhé Dung, em hăy tiếp tục lên đại
học, anh sẽ gắng chờ, nếu năm năm sau em vẫn c̣n nghĩ đến anh,
lúc đó cũng chẳng muộn. Nhưng anh hỏi thật em nhé, em có thật sự
không sợ người chê cười em, khi em sống với một ông già như anh
hay sao?
- Anh già lắm rồi sao? - Dung ranh mănh nh́n Nam cười.
- Thật chớ, c̣n ǵ nữả
- Thôi coi như thật đi, em vẫn thích lấy một ông già như anh. -
Dung châm chọc.
- Năm năm nữa râu anh dài đến ngực rồi c̣n ǵ?
- Em không chịu đâu, anh phải cạo râu chứ!
- Tóc anh lại sẽ bạc.
- Em sẽ nhuộm tóc cho bạc trắng như anh.
- Nhưng nếu cha mẹ lại không bằng ḷng gă em cho anh th́ sao?
- Em sẽ thuyết phục cha mẹ, v́ hạnh phúc của con nhất định người
sẽ đồng ư.
- Cha mẹ sẽ bảo là sống với anh sẽ không có hạnh phúc th́ sao?
- Hạnh phúc là hạnh phúc của riêng em, th́ chỉ có em nh́n thấy,
em bảo rằng có hạnh phúc là hạnh phúc rồi c̣n ǵ?
- Nếu anh hiếp đáp em, đánh đập em, chửi em th́ hạnh phúc nỗi
ǵ?
- Em tin rằng anh không thể hành động như vậy được!
Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, Dung vội vă đứng dậy,
nh́n đồng hồ, nhanh quá, mới đây mà đă bốn mươi phút, vậy mà cứ
tưởng mới năm phút qua thôi. Chiều nay lại đừ người với giờ vật
lư, Sử rồi lại đại số thật là chán.
- Bao giờ em lại đến với anh?
- Không bao giờ đến nữa, đến làm ǵ khi người ta thờ ơ với ḿnh.
- Dung nũng nịụ
- Anh đă xin lỗi rồi mà.
Dung mỉm cười, vẫy tay với Nam:
- Thôi em về, thầy nhớ sửa bài nhanh lên nhé!
Nam đưa mắt nh́n theo bóng dáng nhỏ nhắn, đang khuất dần ngoài
hành lang, gài cửa lại Nam xoay người bắt gặp cánh hồng trắng
của Dung hái cho Tần bỏ quên lại đang nằm trên nền đất, Nam lượm
lên, chàng ngồi vào ghế, những cánh hoa hồng và hoa trĩ cắm nơi
ly trà tỏa hương thơm ngát. Nam cắm cánh hoa c̣n lại vào lỵ
Chàng bỗng cảm thấy gian pḥng trống trải và lạnh lẽo vô cùng.
Chàng đốt lên điếu thuốc lặng lẽ nh́n những ṿng khói tỏa ra
loăng dần. Nỗi cô đơn mà bao năm qua chàng đă cố t́nh quên lăng,
hôm nay lại bắt đầu sống dậy sau khi Dung mang mùa xuân đến rồi
lại mang đi. Nam ao ước Dung măi ngồi trước mặt ḿnh với đôi mắt
ngây thơ trong sáng. Một người bốn mươi mấy năm lăn lộn trong
cuộc sống từng trải lại bị một tiếng sét nhẹ nhàng ngây thơ làm
sao quyến rũ. Nam không thể phân tích được ḷng ḿnh sao sôi
động thế, chàng nhả làn thuốc xanh xao.
Nam, anh làm sao thế? Anh đừng bao giờ gây khổ cho nàng nghe,
nàng quá đẹp. Anh có chắc rằng sẽ mang hạnh phúc đến cho nàng
hay không? Năm năm sau, nàng chỉ là cô thiếu nữ hai mươi ba
tuổi, trong khi anh đă gần năm chục, khoảng cách quá xa, anh sẽ
chẳng mang hạnh phúc đến cho nàng được đâu, hăy lánh xa nàng,
bằng không anh sẽ ân hận v́ ḿnh đă hại nàng. Con bé quá thơ
ngây, quá bồng bột trong cuộc t́nh, bây giờ đă quá muộn, đừng để
cuộc t́nh đi xa thêm.
Nam đứng dậy, liệng tàn thuốc ra xa, chàng bực dọc hét to: -
Nhưng tôi yêu nàng mà.
Tiếng nói vừa ra khỏi miệng Nam bỗng giật ḿnh, chàng buông ḿnh
xuống ghế, đầu óc mông lung, chiếc h́nh cũ trong túi áo vẫn c̣n,
gương mặt người con gái yếu đuối năm nào hiện ra trước mắt
chàng:- Sao lại có thể xảy ra chuyện như vầy được. Nhược Tố ơi!
Anh không ngờ anh vẫn c̣n yêu. Em đă v́ anh mà chết, anh lại
phải bội em, không thể được, anh không thể là kẻ như vậy được!
Nhưng làm sao quên được nàng?
Nam đứng dậy, đi quanh quẩn trong pḥng: - Lúc này ḿnh cũng
không c̣n hiểu được ḿnh muốn ǵ nữa. Tuy nhiên, dầu sao ta cũng
phải để Dung an vui trong niềm vui hồn nhiên của nàng, không thể
khuấy đục đời sống đó, ta sẽ buông tha nàng, phải quên nàng, Nam
ngắm gương mặt trong gương, những nét nhăn hằn đậm trên mặt và
đuôi mắt - Ta đă già.
Cuộc thi tháng hai đă trôi qua, thời tiết bắt đầu oi bức. Khí
hậu Đài Loan bao giờ cũng thế, mùa xuân cũng như mùa hạ đều đến
rất sớm. Bà Giang mỗi ngày đều đốc thúc bài vở của Dung, v́ ngày
thi vào đại học đă gần kề, tuy rằng bà không mấy tin tưởng vào
việc học của Dung, bà tiếc rằng ḿnh không thể thế Dung để đi
thị
Ngụ cùng đường, có một vị giáo sư cũng có một người con cùng thi
vào đại học năm nay, bà rất lo sợ lỡ Dung thi rớt mà đứa kia thi
đậu th́ c̣n mặt mũi nào nh́n người, cũng v́ thế lúc nào bà cũng
lải nhải bên Dung:
- Con phải cố gắng không thể thua sút người khác được, v́ con
coi bà Từ ở bên cạnh, tối ngày chỉ ngồi ṣng bạc không hề chăm
sóc con cái, thế mà con họ lại đậu vào đại học năm rồi. C̣n mẹ
đây, lúc nào cũng v́ chúng con, lo từ chút, không dám phiêu lăng
một chút nào, con cần phải cố lên để mẹ nở mặt nở mày với thiên
hạ.
Mỗi lần nghe mẹ bảo, Dung lại lo âu vô cùng, việc thi vào đại
học đă trở thành một thứ ám ảnh đè nặng trên vai.
Ở trong nhà, không khí luôn nghẹt thở, vết thương trên mặt Nhược
tuy đă lành nhưng vẫn làm nàng ray rứt. Em Lân th́ quá hỗn hào,
luôn gây sự, cha Dung sau việc đáng tiếc xảy ra hôm trước nay có
vẻ chăm sóc Dung hơn, nhưng tâm hồn nàng đă chai đá, đối với cha
nàng vẫn thấy vẻ xa cách xa lạ, mẹ th́ lúc nào cũng hối thúc học
hành, nhưng khi buông xuôi th́ những lời đó cũng tan trong quên
lăng.
- Dung, con lại vớ vẩn ǵ nữa đó, không lo việc học rồi làm sao
thi đậu được?
Thi với cử, tối ngày chỉ thi với cử. Việc thi chưa đến mà Dung
đă thấy chán rồi, lúc nào cũng bị mẹ ḍm ngó. Một hôm, nh́n vẻ
nguệch ngoạc Dung vẽ trên sách, mẹ Dung đă hạch hỏi:
- Dung, lúc này con sao vậy? Mẹ thấy con không được b́nh tĩnh
lắm, có phải con đă yêu rồi hay không?
Dung chối:
- Thưa mẹ, không có ạ.
Tim Dung đập nhanh như bị mẹ đi vào tim.
- Không th́ thôi, mẹ khuyên con lúc đi học không nên cặp bạn cặp
bè, con đẹp tương lai c̣n dài đừng nên bán rẻ cuộc đời, hăy học
xong đại học đi rồi sau đó xuất ngoại học tiếp, khi đă thành tài
rồi th́ đối tượng thiếu ǵ. Việc hôn nhân đối với người con gái
chưa hẳn là hạnh phúc đó con. Con hăy xem gương bà hiệu trưởng
trường trung học X nhờ không kết hôn sớm nên mới có địa vị ngày
nay.
- Thưa mẹ, con chưa hề nghĩ đến việc đó, mẹ đừng lọ
- Mẹ nói là nói thế thôi, nhưng mẹ luôn sợ các con dẫm lên bước
chân của mẹ, kết hôn quá sớm nên những mộng ước tương lai phải
đổ vỡ.
- Cuộc sống của mẹ hiện tại con nào thấy có điều ǵ quá khổ đâu?
Gia đ́nh này là cả một công tŕnh xây dựng của mẹ, cũng như sự
nghiệp của cha hiện nay nếu không có mẹ th́ ...
Bà Giang cướp lời:
- Đừng đem sự nghiệp của cha ra lập công cho mẹ, cũng như đừng
coi những điều nhỏ nhặt trong gia đ́nh là công tŕnh của mẹ, mẹ
ao ước làm những việc quan trọng hơn như các con phải hơn người,
chớ không phải xáo trộn như hiện tại, mẹ đă khổ nhiều v́ thấy
ḿnh đă thất bại.
- Nhưng thưa mẹ, bù lại mẹ được chúng con quí trọng, được cha
yêu mến, sống trong t́nh thương tràn đầy như thế chưa phải là
hạnh phúc sao mẹ?
Dung nói một cách yếu ớt, v́ nghe những lời mẹ nói nàng có liên
tưởng như đó là những lời trách móc nàng. Bà Giang thở dài:
- Dung ạ, con c̣n nhỏ quá, một mai lớn lên, nhất định con sẽ
nh́n thấy t́nh yêu chưa là lẽ sống duy nhất. Cha con cũng chưa
thật sự yêu mẹ, v́ nếu yêu mẹ th́ ổng đă không bỏ nhà đi đánh cờ
đến khuya, bắt mẹ phải đợi cửa, nh́n việc nhà bề bộn phải giúp
mẹ một tay, chớ nào lại c̣n chê cơm không ngon, canh không ngọt
...
- Nhiều khi mẹ bệnh nặng trên giường, cha con vẫn không bỏ được
bàn cờ để chăm sóc cho mẹ, như thế có thật t́nh cha con yêu mẹ
hay không? Các con hăy c̣n nhỏ, làm sao nh́n thấy nổi khổ tâm
của mẹ, ngay cả các con, dù có yêu mẹ th́ một ngày nào đó khi đủ
lông đủ cánh rồi th́ cũng bay xạ Nên biết thế, và mẹ cũng không
thật sự tin rằng các con yêu mẹ Các con cứ tưởng rằng nhiệm vụ
của cha mẹ là phải làm thế này, làm thế kia để làm vừa ḷng các
con, chớ thật sự t́nh yêu con thương cha mẹ biết có được trong
ḷng các con hay không?
- Con nhất định không bao giờ nghĩ thế! - Dung đáp.
- Có thật không? - Bà Giang cười buồn - Mẹ đă xem nhật kư của
con, chỉ thấy sự trách móc cha mẹ bạc đăi con không à!
Dung nghe nói giật ḿnh, nàng không ngờ quyển nhật kư đă lọt qua
tay mẹ, may mắn là bức thư của Nam gởi cho Dung đă được nàng xé
bỏ, bằng không th́ tai hại biết chừng nào? Bất chợt Dung ngây
người ra, nàng không ngờ mẹ lại quá tỉ mỉ theo dơi nàng một cách
chi tiết như vậỵ Biết đâu một ngày kia chuyện của nàng và Khang
Nam th́ sao?
Bà Giang tiếp:
- Dung, con nên nhớ rằng, trên đời này chỉ có một thứ t́nh yêu
đáng tin cậy nhất, đó là t́nh mẹ thương con, con đừng bao giờ
nghĩ rằng cha mẹ đă bạc đăi ḿnh, mà hăy suy nghĩ cho kỹ xem
ḿnh có thật ḷng yêu cha mẹ hay không? Cuộc đời đă thay đổi
nhiều, xưa kia con phải chăm sóc cho cha mẹ, nhưng ngày nay th́
ngược lại, mẹ nói thế không có nghĩa là bắt con phải hiếu thảo
với cha mẹ, mà chỉ mong mỏi con được thành công trên đời là mẹ
vui ḷng rồi. Hăy ráng học đi, đừng nghĩ vớ vẩn nữa nghe con.
Nghe lời mẹ, Dung mở sách ra học, bà Giang yên lặng đứng nh́n
con một hồi, đoạn đi ra. Nhược đang ngồi nơi pḥng khách làm
bài, trong khi chiếc radio bên cạnh mở lớn. Nhược rất thông
minh, v́ thế dù tai chăm chú nghe nhạc nàng vẫn có thể làm bài
một cách dễ dàng. Bà Giang nh́n Nhược, thầm nghĩ:
- Ta chỉ c̣n hy vọng độc nhất nơi Nhược mà thôi.
Bà đi vào pḥng, khung vải đă căng sẵn, nhưng khi nghĩ đến những
công việc cần thiết như rửa cọ, bút, mực ... ít nhất cũng phải
tốn cả nửa tiếng đồng hồ, lại đến giờ cơm th́ làm sao họa kịp,
bà thở dài ngồi xuống ghế:
- Hạnh phúc gia đ́nh! Lúc nào cũng v́ mầy mà ta phải hy sinh!
Mùa thi tháng hai trôi qua không bao lâu, dư luận bắt đầu bàn
tán về sự thân mật của Dung và Nam. Những lời x́ xào sau lưng
Nam như ánh đuốc bắt đầu bùng cháỵ Dung cũng đă nghe thấy những
lời miả mai châm biếm, nàng đă cảm thấy những đe dọa và bất ổn
trong tâm hồn, đôi khi Dung tự an ủi:
- Việc ǵ đến th́ sẽ đến chứ, có ăn phải ráng mà chịu, t́nh yêu
bao giờ cũng phải trả một giá rất đắt.
Một bửa trưa, khi Dung từ pḥng vệ sinh vừa bước ra, chợt nghe
thấy Vân đang oang oang nói:
- Tao không tin những chuyện đáng tởm như thế có thể xảy ra
được, Hồ Mỹ Văn ơi! có thật sự chính mắt mày trông thấy như vậy
không? tao sợ đây chỉ là điều vu khống, ông Nam không thể là
hạng người như vậy được, ổng đă dạy nơi đây năm năm trời nay,
nếu muốn dụ dỗ, th́ năm năm trước đă dụ dỗ rồi, đợi ǵ đến giờ
mới làm như vậỵ Có thể v́ sự ganh tị giữa các giáo sư nên mới có
chuyện vu khống nàỵ Dụ dỗ nữ sinh! Danh từ nghe thật là ghê tởm.
Dung đứng ngoài cửa, nàng lặng lẽ nghe trộm, tiếng Hồ Mỹ Văn
vang lên:
- Thầy Nam chú ư con Dung, việc này ai cũng đă biết, ngay cả vở
của Dung cũng đề thơ, có bao giờ ông ta lại đối với các nữ sinh
khác được như vậy đâu? Trong giờ học, lúc nào cũng liếc trộm
Dung, nếu không có lửa làm sao có khói, phải không?
- Đừng nói bậy! Bản tánh thanh cao của thầy Nam tao dám bảo đảm
là ai cũng đă biết, cho là ông Nam có chú ư đến Dung đi nữa,
nhưng chắc chắn đó không phải là t́nh yêu. Vợ thầy Nam v́ chồng
mà trầm ḿnh tự tử, v́ vậy ngay cả chuyện tục huyền thầy c̣n
không nghĩ đến, chớ đừng nói chi đến việc lấy đứa học tṛ đáng
con làm vợ, làm như vậy c̣n ǵ nhân cách? Tao nghĩ rằng Dung
không thể nào yêu được người đánh mất cả lương tri như vậỵ C̣n
nếu cho rằng việc Dung thường đến pḥng ông ta là đă yêu ông ta,
thế th́ con Tần, cũng như tao cũng thường đến, như vậy chả hóa
ra là tụi tao cũng yêu ổng nữa sao?
- Hứ! Mầy không biết ǵ cả, mầy không nh́n thử cái lối nh́n Dung
của thầy Nam, cái lối nh́n ...
- Thôi được rồi, đừng nói nữa. - Vân chận ngang.- Tao chả nh́n
thấy cái sự lạ lùng nào trong tia nh́n của thầy Nam cả, nhưng
tao biết không giống như mầy nh́n người yêu của mầy vậy đâu.
- Vân mầy nói ǵ? - Hồ Mỹ Văn tức giận quát.- Tao nói ông Nam
không đàng hoàng, con Dung cũng vậy đó, được không?
- Thôi, thôi! Chuyện của người mà cứ tranh nhau, căi với vă, khổ
ḿnh chứ khổ ai, con Dung làm sao cũng mặc kệ nó, đừng chửi nó,
không có chứng cớ rơ rệt mà nói nó cũng tội nghiệp. - Tần bảọ
- Hứ! vậy mà bảo là vô căn cứ. - Văn bực tức nói.
- Tao không tin, thầy Nam rất tốt nhất định không hèn hạ như vậy
được. - Tần nói.
- Suỵt, đừng nói nữa.
Cô bé ngồi cạnh,cửa đă nh́n thấy Dung đứng cạnh bên ngoài vội
báo động, tất cả lại yên lặng.
Dung vào lớp, tảng lờ như không nh́n thấy mọi người đang chăm
chú nh́n ḿnh, nàng ngồi xuốn ghế bất động. Những điều vừa nghe
lóm được, như tiếng sét lớn bửa ngang vào đầu nàng. "Nam là
người có tư cách thanh cao, ai lại không biết ... Nếu nhẫn tâm
quên đi người vợ chung thủy v́ chàng bỏ ḿnh, để yêu một đứa học
tṛ đáng con th́ c̣n ǵ là nhân cách ... Thầy Nam không đàng
hoàng, Dung cũng không đứng đắn ..." Những lời nói đó như những
mũi dao nhọn đâm thấu vào tim. Dung không ngờ việc lại có thể
xảy ra như vậy cũng như nàng không ngờ Nam yêu nàng là phạm tội
"vô tư cách", "vô liêm sỉ" "thiếu lương tâm" như vậỵ Bây giờ mới
biết ḿnh đă suy nghĩ một cách quá giản dị, chỉ tưởng rằng t́nh
yêu chỉ liên hệ giữa hai người mà thôi. Khang Nam, thần tượng
cao quư của bao nhiêu người sùng bái, chỉ v́ một phút yêu mà
đang sắp sửa sụp đổ. Nếu sự thật phô bày, có thể hậu quả c̣n tai
hại hơn. Nam nói đúng, ta phải dứt t́nh ngay giờ phút nàỵ Dung
đau khổ suy nghĩ. Nếu không, không những chàng sẽ bị bao tai
tiếng và ta chẳng c̣n ǵ nữa. Dung tưởng tượng một h́nh ảnh đau
khổ trước mặt: mẹ cha đang đánh chửi nàng, bạn bè khinh khi, mọi
người x́ xào chuyện của nàng. Không, không thể được, ta không
thể để mọi người khinh bỉ ta ... Tấm bảng đen trước mặt làm nàng
liên tưởng tới cảnh chới với trong biển rộng hoang vụ
Buổi chiều hôm ấy, trên con đường ráng chiều, An khuyên bạn:
- Thôi Dung ạ, từ rày mày không nên đến với Nam nữa, t́nh h́nh
không sáng sủa lắm đâu, không ai chịu hiểu t́nh yêu của mày cả.
Dung buồn bă nh́n bạn:
- An! yêu nào có phải là tội lỗi ǵ đâu? Mà sao tao không được
quyền yêu vậy?
- Tao không biết, nhưng có lẽ cuộc t́nh này không nên có.
- Tại sao mầy lại nói vậy? T́nh yêu là t́nh yêu chớ lại nên hay
không nên?
- Thôi được rồi, đừng cự nự nữa, nhưng như vậy rồi cuộc t́nh sẽ
đi đến đâu?
Dung yên lặng cắn tay suy nghĩ.
- Dù sao cũng đập tan mọi áp lực.
- Nhưng mày có khả năng chịu đựng khi người ta coi Nam như kẻ vô
nhân cách được hay không?
Dung yên lặng, An lại nói:
- Tao cho mầy hay, lúc năy khi đi nộp bài đại số cho giáo sư
Giang tao nghe lóm được thầy sói nói là "Thật là kỳ cục, sao lại
có đứa yêu nó được". Thầy Giang trả lời là "Hắn là tên lơi đời
th́ việc gạt gẫm con bé thơ ngây có khó ǵ đâu?". Đến lúc tao
vào họ vội im bặt. Mầy thấy dư luận không được tốt cho mầy, bây
giờ chỉ c̣n cách lánh xa, đợi khi lên đại học tính sau cũng
chẳng muộn.
- Tao biết! - Dung đáp giọng yếu ớt, tay ôm quàng lấy vai An -
Tao đă biết trước là anh Nam chỉ là một chiếc bóng trong tao,
một chiếc bóng mờ ảo, cuộc t́nh không có đoạn kết thật là bi
thảm, có lẽ tao phải khuất phục xă hội nàỵ
ánh chiều chiếu sáng đôi mắt Dung, trên gương mặt sầu thảm An
nh́n bạn thấy Dung đẹp lạ lùng trong phút bi thương.
Chương 14
Mùa thi tốt nghiệp như cơn
gió thoảng lại trôi qua, trang giấy cuối cùng vừa nộp xong Dung
thở phào nhẹ nhơm. Xin vĩnh biệt chuỗi ngày dài trung học. Dù
nàng không bao giờ yêu thích cuộc sống trung học, nhưng vẫn cảm
thấy có nỗi buồn man mác nào đó xâm chiếm tâm hồn, ngưỡng cửa
trung học khép dần lại sau lưng, tương lai lại quá mịt mù, biết
sao đây?
Bước ra khỏi pḥng thi, những tia nắng mặt trời chiếu sáng, từ
xa nơi sân trường Vân và Hà Kỳ đang bàn chuyện vui vẻ, chợt thấy
Dung đến vội im bặt, Vân chạy đến kéo lấy tay Dung phân bua:
- Mầy xem bài vạn vật của tao có lẽ vứt bỏ đi là vừa, sâu cỏ mà
tao viết lộn là sâu biến h́nh, nhiễm sắc chất và nhiễm sắc thể
lại viết lộn xộn nhau, tế bào lại vẽ thiếu nhân, th́ làm sao mà
đậu được, mà lỗi cũng tại tao một phần, tao tưởng là bài này
không ra sao nào ngờ bị tổ trác.
- Đừng níu xệ cả vai tao rồi sao mầy! - Dung nói. - Nhưng đừng
lo rồi mầy cũng sẽ đậu, v́ thi ra trường ai lại nỡ đánh rớt học
sinh bao giờ!
- Nhưng tao đă tính kỹ rồi, bài này cao lắm cũng chỉ được hai
điểm mà thôi, làm sao đậu được.
- Vậy chắc có lẽ sẽ bị thi lại. - Dung nói xong quay đi nơi
khác.
- ê Dung! đi đâu vậỵ - Vân kêu giật lại.
- Tao lên lầu soạn sách vở.
Vân chạy theo níu Dung lại bảo:
- Hôm nay thi xong rồi, tao có nhiều việc cần nói với mầy, hăy
đứng lại cho tao hỏi.
Dung đứng lại nh́n Vân:
- Mầy muốn nói điều ǵ tao hiểu cả, tao xin mầy hăy bỏ qua đi,
nếu chúng bây có điều ǵ nghĩ về tao th́ cứ tự tiện suy đoán,
tao không muốn nói điều ǵ cả.
Dung nói như muốn khóc, nước mắt đă lưng tṛng.
- Sao lạ vậy, người ta nói xấu mầy, tao không biết chuyện đó
thật không, bây giờ mày nói vậy hay là mầy đă bị ...
- Bị cái ǵ?
- Bị Khang Nam gạt gẫm?
- Sao lại Khang Nam?
- Vâng, tao sợ mầy bị Nam dụ dỗ bằng lời đường mật, tao không
nghĩ là Nam có thể tồi tệ đến thế, nhưng dư luận? Bây giờ tao
chỉ c̣n mày xác định là mày và thầy Nam có yêu nhau chưa, thế
thôi.
- Tao không có ǵ đáng nói cả.
Dung xoay người lại chạy nhanh ra vườn. Vân chết lặng người,
nàng nghiến răng:
- Khang Nam! Tên đểu giả.
Dung chạy một mạch đến bên cầu, bắt ngang hồ sen tựa lưng vào
thành, úp mặt trong đôi tay:
- Trời ơi, tôi biết làm sao đây?
Thời gian lặng lẽ trôi qua, các nữ sinh đang dạo quanh vườn
không khỏi ṭ ṃ nh́n Dung. Những cánh sen trong hồ đang thi
nhau nở, dáng kiêu sa vững chải trong hồ. Dung bỗng nhớ đến mùa
hoa năm trước, mau quá! Thời gian trôi nhanh vô cùng, ngày hôm
nay đâu c̣n là ngày hôm xưa, cũng như Dung năm nay đă khác đi
với Dung của năm nào!
Rời khỏi hồ sen, Dung thẫn thờ bước đi, nàng liên tưởng ḿnh là
kẻ mộng du, lang thang không chủ đích. Một phút sau, không ngờ
lại đến trước pḥng Nam lúc nào không hay, đẩy cửa bước vào đă
từ lâu rồi ta đă không đến đây, khoảng cách như hàng ngàn thế
kỷ, một cuộc chiến dữ dội đấu trong ḷng người, bây giờ th́ Dung
đă hiểu rơ, nàng không c̣n trốn chạy được nữa, cuộc chiến đau
khổ đă kết thúc, nàng là kẻ chiến bại mất rồi.
Mùi thuốc lá quen thuộc len vào mũi, Dung nh́n thấy Nam để
nguyên áo giầy nằm trên giường, tàn thuốc vung vải khắp nơi,
trong khi đầu nghẻo sang một bên, dáng thật khốc hại, gian pḥng
thay đổi quá nhiềụ Những chồng sách loạn tứ tung trên mặt bàn,
giấy vụn với tàn thuốc trên mặt đất rơi văi khắp nơi, gian pḥng
đă mất đi vẻ trật tự lúc nào của Khang Nam. Dung khép cửa lại,
đến gần Nam, nh́n vẻ say ngủ của chàng, mùi rượu c̣n xông lên
nồng nặc. Nàng hiểu rằng Nam không có ngủ mà là đang say trong
rượụ Gương mặt tái nhợt với nét nhăn trên trán, đôi môi c̣n đang
ướt, vẻ đau khổ trên mặt, Dung không tin rằng Nam đă khóc, v́ có
bao giờ nàng nh́n thấy đâu? Ḷng bỗng xúc động vô cùng, ta không
thể đánh thức Nam dậy được, hăy để chàng ngủ yên. Dung đứng yên
bỗng khám phá ra mảnh giấy nơi đầu giường của Nam với nét nguệch
ngoạc:
"Có ai biết chăng, chàng sao măi hút thuốc thế này?
Có ai biết chăng, chàng sao măi say sưa?"
Mặt sau mảnh giấy, một bức thư viết dở không để tên người nhận:
"Như cơn lốc em đă đi vào đời tôi, rồi lại êm ái bước khỏi cuộc
đờỉ Có phải chăng em đă nh́n thấy t́nh yêu mù mịt ở tương lai,
tôi chỉ mong mỏi có em với gian nhà nhỏ mà thôi, chúng ta tận
hưởng hạnh phúc b́nh dị bên tiếng dế kêu, bên khung cổng trúc,
một ṿ rượu ngon, những bữa cơm dưa muối, mặc ánh trăng tơi tả
cành hoạ
Đây có phải là giấc mộng hay không? Bốn mươi tuổi đầu c̣n nằm
mơ, hăy nh́n những nếp nhăn trên trán, hăy đếm xem có bao nhiêu
sợi tóc bạc ...
Ngắt đoạn một câu:
Tại sao em không đến với anh?"
Dung lặng lẽ quay sang nh́n Nam, Nam chợt thức giấc, chàng mở to
đôi mắt dụi thật kỹ, rồi lại nhắm nghiền mắt. Có lẽ ta nằm mơ,
nhưng không phải! Chàng lại mở to đôi mắt chăm chú nh́n Dung lắc
lắc đầu, ảo tưởng đây chăng?
Dung đến cạnh Nam cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mặt Nam:
- Anh đang khát nước lắm phải không? Em lấy nước cho anh nhé?
Nam vùng chổm dậy, trân trối nh́n Dung:
- Anh không vui khi thấy em đến thăm hay sao?
Nam không trả lời, kéo lôi Dung về phía chàng, nồng nhiệt hôn
lên môi, lên mắt, lên mũi Dung, những hạt nước mắt rơi ướt môi
chàng. Dung nhắm mắt lại, hàng mi cong vút như đang mấp máỵ Nam
thẫn thờ buông Dung ra, chàng ngắm nh́n không mỏi mắt người ḿnh
hằng yêu quí.
- Em ốm quá! có phải v́ lo học thi hay chăng?
Dung không đáp, những hạt nước mắt lăn trên má nàng.
- Đừng khóc nữa Dung. - Nam nhỏ nhẹ nói.
- Cả tháng trời cố gắng trong đau khổ, nhưng những giây phút này
đủ làm em b́nh phục như xưa rồi!
- Nhạn Dung! Dung Dung ơi! - Nam tha thiết.
- Anh hăy mang em đi đi, đến góc bể chân trời nào cũng được,
miễn xa lánh được tất cả mọi người.
- Nhưng đi đến đâu bây giờ em?
- Vô rừng, vô núi xa xăm cũng được, nơi nào không c̣n bóng dáng
con người.
- Vô rừng ử Em muốn trở về kiếp sống hoang dă ăn cỏ cây thịt thú
hay sao? Làm sao t́m được nơi nào không có người ở trên cơi đời
này?
Những giọt nước mắt chan ḥa trên mặt Dung, nàng chăm chú nh́n
Nam chờ đợi, vẻ thiết tha tuyệt vọng:
- Chúng ta không c̣n lối thoát sao anh?
- Đúng vậỵ
- Nhưng em hỏi thật, anh có thật t́nh yêu em không?
- Em c̣n hỏi anh điều đó hay sao? Em có biết rằng yêu em anh
phải trả một giá rất đắt chăng?
- Sự phê phán của học tṛ, sự công kích của đồng nghiệp, những
danh từ ghê tởm, đạo đức giả, sở khanh ... đang chụp lấy anh,
ngoài ra c̣n ...
Nam bụm lấy miệng Dung:
- Thôi được rồi, em đừng nói nữa, anh đă biết tất cả. Sự sỉ nhục
c̣n ghê tởm hơn nữa ḱa, nhưng mặc, anh chỉ biết anh yêu em, anh
là ǵ cũng được.
- Anh, em cũng yêu anh!
Nam ôm chầm lấy Dung, hôn lên tay nàng.
- Anh muốn bóp nát em ra từng mảnh, biến em thành con búp bê nhỏ
để trong túi áo anh. Dung ơi! anh thật sự vẫn c̣n em chứ?
- Em quá yêu anh, nếu mất anh có lẽ em sẽ chết mất.
- Đừng nói thế Dung, em hăy cam kết với anh rằng dù cho giông
băo có phũ phàng đến đâu, em cũng không thể chết được. - Nam
siết chặt lấy Dung.
- Nhưng nếu không được cùng anh chung sống, th́ cuộc đời sẽ đau
khổ biết chừng nào?
- Thà là em v́ anh mà sống khổ đau hơn là chết. - Nam buồn rầu
bảo- Đă có một người đàn bà v́ anh mà chết, bây giờ nếu em lại
thế, th́ thà là chúng ḿnh xa nhau bây giờ tốt hơn. Anh chỉ muốn
nh́n thấy em sống, và sống trong sự vui vẻ hạnh phúc mà thôi.
- Chỉ có sống bên anh em mới t́m thấy hạnh phúc mà thôi!
- Nhưng càng lúc anh càng thấy không thể cùng em chung sống
được.
- Tại sao anh măi nghĩ thế, anh Nam?
- V́ em quá tinh khiết, lại can đảm hơn anh, em dám bỏ mặc danh
dự và tương lai, c̣n anh, chỉ là một thằng hèn.
Có tiếng gọi cửa, Dung hoảng hốt rời Nam ngồi xuống ghế, cửa bị
mở bung ra, Vân giận dữ nh́n Nam, lại nh́n Dung nói:
- Tao lên lầu t́m mầy măi không gặp, đoán chắc mầy ở đây thật
không sai.
Dung cúi đầu, tay mân mê mép váy không đáp.
Vân đập mạnh vào cửa, nh́n thẳng vào Nam:
- Thầy có thể làm một chuyện như vầy ử Trong khi con Dung chỉ
xứng đáng là con của thầy, sao vậy thầy? - Vân hét tọ
Nam không biết phải nói sao, lặng lẽ nh́n Vân, đứa bé cương trực
này đă mang Nam trở về thực tế, Dung vùng đứng dậy:
- Vân, chúng ta ra ngoài nói chuyện.
- Không, mầy không c̣n xứng đáng nói chuyện với tao nữa, mầy đă
rơi vào bẫy rồi, nh́n vẻ tang thương trên khuôn mặt của mầy tao
thấy giận quá, thật là đẹp đôi hứ! Sự thông minh của mầy đâu
rồi, con sâu ghê tởm? - Quay sang Nam, Vân nói:
- Thưa thầy, lúc xưa em kính nể thầy bao nhiêu, ngày nay mới
nhận được con người thật của thầy, hạng đạo đức giả!
Nói xong, Vân bước ra khỏi pḥng, nàng đóng mạnh cửa tạo âm
thanh chát chúạ Nam ngồi dậy, đến bàn học bẻ găy cây bút ch́ ra
làm hai, gương mặt trở nên trắng bệch, nỗi bực tức chưa hết,
chàng bẻ vụn cả cây bút.
Dung lặng đứng dậy đến cạnh Nam:
- Thưa thầy, em đă biết em phải làm ǵ rồi, thôi xin vĩnh biệt.
- Em sẽ hành động ra sao? - Nam kéo áo Dung lại.
- Em sẽ xa thầỵ
Dung đáp thật b́nh tĩnh, đoạn quay đi ra khỏi pḥng.
- Hăy đợi anh, Dung!
- Xin vĩnh biệt thầy! Em vẫn yêu thầy, và sẽ yêu măi măi.
Kết quả cuộc thi tốt nghiệp, Dung bị rớt hai môn toán lư hoá.
Vân rớt môn vạn vật phải thi lại. Sau cùng khi công bố kết quả
chính thức, tất cả học sinh đều bước khỏi ngưỡng cửa trung học,
lễ tốt nghiệp cử hành trọng thể nơi lễ đường.
Các học sinh, sắp hàng trật tự vào pḥng họp, hôm nay không khí
có vẻ trang nghiêm lạ thường, những tiếng la hét đùa giỡn hàng
ngày đă biến mất. Bà Tổng Giám thị và Giám Thị đứng hai bên cửa,
nh́n đám học tṛ sắp sửa rời khỏi mái trường để bước vào đại
học, nở những nụ cười hiền ḥa khác hẳn vẻ mặt khó đăm đăm mỗi
ngàỵ
Vân đi đến, đứng trước mặt bà Tổng Giám thị:
- Thưa cô, đồng phục hôm nay của em thế nào hả cô?
- Ồ! Phù hiệu đă thêu đầy đủ lắm rồi!
- Bỏ suốt một buổi tối để làm việc mà không đẹp sao được.
Vân nh́n bà tổng giám thị nói, đoạn đến trước mặt bà giám thị,
Vân trêu chọc:
- Thưa cô bao giờ em được uống rượu mừng của cô đây?
- Đă tốt nghiệp rồi cũng không bỏ tính khỉ.
Cô giám thị đỏ cả mặt, vội đánh trống lảng với Dung vừa đi tới:
- Nhanh lên, đi ǵ mà chậm như rùa vậy hả Dung?
Dung nh́n cô giám thị, nở một nụ cười hiền ḥa:
- Nếu em là con trai, chắc có lẽ em cũng sẽ yêu cô mất.
Lễ tốt nghiệp bắt đầu khai mạc, những nghi thức máy móc lại tuần
tự diễn ra. Diễn văn hiệu trưởng, tổng giám thị, giám thị rồi
giáo sư ... Nhưng hôm nay, khung cảnh lại trang nghiêm hơn, các
học sinh ngoan ngoăn ngồi nghe không một tiếng động. Học sinh
lên đáp từ, một khung cảnh buồn bă cảm động chen vào từng tâm
hồn, họ cùng đứng dậy sắp sửa ca bài tốt nghiệp, Dung khều An
đứng bên cạnh:
- Tao không thích cuộc sống ở trung học này chút nào cả, nhưng
hôm nay tao vẫn thấy nghẹn trong ḷng.
- Tao cũng thế, thời vàng son trung học đă trôi qua, từ nay biết
bao giờ t́m lại được nét trinh nguyên và tinh khiết này nữả
Tiếng hát bắt đầu vang lên:
"Hàng cây xanh xanh bên đám cỏ mướt
Bút nghiên quen thuộc giờ đành cách xa
Mai đây vào đời, gắng bước trương buồm thẳng tiến
Những vẫn không bao giờ quên ơn thầy định hướng ta đi"
Tiếng ca cất lên với tất cả t́nh cảm chan ḥa nước mắt.
Chương 15
Sau cuộc lễ măn khoá không
bao lâu, những ngày mệt nhọc lại bắt đầu, ngày thi vào đại học
lại gần kề, tất cả học sinh đệ nhất cặm cụi lại trong sách vở,
để sửa soạn lều chơng vào cuộc thi, sự chuẩn bị đă sẵn sàng.
Dung giam ḿnh trong pḥng học, mỗi ngày An đều đến để soạn
chung bài vở. Một hôm sau lúc ôn bài địa lư và nghiên cứu xong
những câu họ hóc búa, An viết một mảnh giấy trao cho Dung: "Hôm
qua Từ đă cùng đứa con gái kia đính hôn, tao không biết nên cười
hay khóc với t́nh yêu này". Dung ngẩng lên nh́n bạn, An lại viết
thêm một mảnh giấy trao cho Dung: "Tao van mày đừng nói ǵ với
tao nữa cả, hăy để cho câu chuyện trôi qua cho đến lúc thi
xong".
An lại tiếp tục bài học, bảo Dung:
- Mày hăy nói tao nghe chiều dài của kinh Suez và Panama khác
nhau thế nào?
Dung không trả lời nh́n bạn họ:
- Tại sao mầy có thể trầm tĩnh đến thế?
- Tao trầm tĩnh lắm sao?
An chợt đứng dậy, đi tới đi lui trong pḥng, một lát sau đặt tay
lên vai bạn cười buồn:
- Mầy làm sao biết được t́nh yêu như một tấn kịch trên đời, nếu
mầy tin tưởng rằng trên đời này c̣n có t́nh yêu chân chánh th́
mầy đúng là đứa ngu nhất, khờ nhất. Có lẽ từ giờ phút này trở đi
tao sẽ không c̣n ngu xuẩn nữa Dung ơi!
- Sao mầy lại có thể vơ đũa cả nắm như thế?
- Thôi được, mầy nghĩ sao cũng được, nhưng tao khuyên mầy đừng
quá khờ dại rồi sau này nuốt hận ...
- Chết, mẹ đến rồi, học đi!
Dung hoảng hốt vùi đầu vào sách, An cầm bút ch́ đỏ gạch đại lên
sách. Bà Nhưỡng vào pḥng, nh́n thoáng qua Dung và An đoạn qua
nhà bếp châm nước. Dung đoán chắc mẹ đă nghe hai đứa bàn chuyện
vội viết giấy cho An:
- "Thôi học đi, đừng nói chuyện nữa, mẹ để ư bây giờ."
- Mẹ mầy tinh ư quá!
- Chỉ v́ bả lo cho tao, sợ tao thi rớt không biết nói sao! -
Dung nh́n An cười.
Ngày thi đă đến, đối với Dung đây là cơn ác mộng của nàng. Ngồi
trên chiếc bàn gỗ cứng ngắc, viết trên tay, định mệnh nằm trên
trang giấy thi, những gương mặt hồi hộp bên cạnh, đôi mắt cú vọ
của giám thị, những quyển sách trên hành lang, tiếng tích tắc
của đồng hồ ... Tất cả quay cuồng trước mắt, rồi lại lần lượt
trôi nhanh.
Cuộc thi kéo dài suốt hai buổi, bữa sáng hôm sau, nàng quen
thuộc thức giấc khi trời c̣n sương mờ, Dung nằm trong mùng đưa
tay lên gối đầu, hững hờ nh́n nóc mùng trên cao, tất cả những
công việc chuẩn bị, cố gắng cực nhọc cho hai ngày thi đă lặng lẽ
trôi qua, thế mà nàng vẫn c̣n ngờ ngợ rằng nó hăy c̣n đó. Một
cảm giác trống rỗng xâm chiếm tâm hồn Dung, nàng xoay người lại
úp mặt vào gối gọi thầm:
- Anh Nam ơi! Anh Nam!
Dung ngồi dậy, mặc áo xuống giường, dùng một ít thức ăn điểm
tâm, ḷng vẫn thấy nhớ Nam. Bà Giang lặng lẽ nh́n đứa con gái
đầu ḷng, vẻ xanh xao của Dung khiến bà xúc động:
- Con vừa thi xong, vậy cũng nên đến nhà An chơi cho khuây khỏa.
Bất chợt nghĩ đến việc thi bà lại họ Dung:
- Lần này con thấy có hy vọng ǵ không hả Dung?
- Thôi mà, mẹ đừng nhắc đến chuyện thi cử nữa, con nhức đầu lắm.
Bà Giang nh́n con, ḷng thấy bất măn, nó không giống ḿnh chút
nào cả, lúc c̣n trẻ, lúc nào ḿnh cũng lo lắng cho cuộc thi từng
số điểm một.
Ăn xong, nh́n những tia nắng cháy bên ngoài, Dung chẳng biết làm
ǵ cả, ḷng vẫn nhớ Nam không nguôi, ta c̣n nhiều việc để làm
lắm chứ, sắp soạn lại sách vở, coi lại mấy bài thơ, may áo ...
Nhưng nỗi nhớ vẫn xao động tim nàng, Dung bất lực mang vội hài,
nói với mẹ:
- Con đến thăm An nghe mẹ!
- Ờ, nhưng con có về ăn cơm trưa hay không?
- Không nhất định, nhưng mẹ cũng đừng chờ đợi con nhé!
Ra khỏi cửa, Dung đi thẳng đến trường xưa, nàng có cảm giác hôm
nay đi quá chậm, ḷng như đang reo vang tên họ người yêu.
Qua khỏi cổng trường, những đóa hoa bên trong công viên chào
mừng vội vă.
Dung nói thầm:
- Đă lâu không gặp lại chúng màỵ
Xuyên qua những hàng cây xanh bên đường, sân trường vắng lặng,
đến pḥng trọ độc thân, một vị giáo sư già từ pḥng Nam vừa bước
ra, Dung vội gật đầu chào. Có lẽ các giáo sư đang sắp giờ cho
niên học mới, không biết Khang Nam c̣n giữ lớp cũ nữa hay không?
Do dự một lúc, Dung đưa tay gơ cửa. Nam hiện ra với đôi mắt lờ
mờ, chàng chăm chú nh́n Dung và kéo nàng vào trong, đôi tay run
run ôm chầm lấy đầu nàng, chàng nghẹn lời:
- Em có khoẻ không?
Dung cúi mặt:
- Cám ơn anh c̣n nghĩ đến em.
Một nụ cười đau khổ điểm trên môi.
- Em đă thi rồi chứ?
- Thôi đừng nhắc đến chuyện ấy làm chi nữa.
Dung nh́n Nam, gương mặt gầy guộc, đôi má hóp trông thật thiểu
năọ Hai người lặng lẽ nh́n, Nam không nói. Chàng đặt tay lên vai
Dung khiến nàng cảm xúc ngă ngay vào ḷng chàng, để những sợi
tóc ngắn tung bay trong gió.
- Anh Nam, chúng ta là hai kẻ điên rồ ngu muội, bây giờ em đă
biết, ta sẽ măi măi không bao giờ xa nhau. Anh hăy mang em đi
đi, đến một phương trời xa lạ nào đó, em rất sẵn ḷng, dù cho
bao nhiêu gian khổ.
- Em can đảm, nhưng cũng nhiều mâu thuẫn lắm.
Nam vuốt tóc Dung, đặt nàng ngồi lên ghế, đoạn rót một ly nước:
- Chỉ cần đến ngày mai thôi là em sẽ thay đổi ư kiến ngay.
- Nhưng bây giờ em đă thấy rơ, em không thể xa anh được, trừ
trường hợp chúng ta bị lưu đày trên hai hành tinh khác nhau.
- Có lẽ điều đó sắp thể hiện. - Nam đốt điếu thuốc chàng nghĩ
thầm.
- Anh nói sao?
- Không có ǵ cả! - Nam nắm lấy tay Dung - Em lúc này ốm quá.
- Thi cử mà, đêm nào cũng học mệt nhoài.
- Có thật không đó!
- Thật mà, ngoài ra c̣n những niềm đau khác mà em phải chống lấy
chính em.
Dung bỗng ngước mắt lên nh́n Nam, nàng nắm chặt lấy tay chàng:
- Anh Nam! Em muốn được anh yêu! hăy yêu em đi.
Nam cố tránh những tia mắt thèm khát kia, chàng hít hơi thuốc
thật dài, gương mặt thật buồn, gỡ vội tay Dung ra, Nam đứng dậy
nh́n Dung:
- Không được, không được, nếu anh trẻ đi hai mươi tuổi, có lẽ
anh sẽ bám sát em không rời nửa bước. Nhưng bây giờ th́ anh chỉ
biết ngồi đây đợi em, chờ em. Anh chỉ mong rằng anh được yêu em
với thái độ một người có tư cách, cũng như anh mong mỏi em cũng
thế.
- Đừng dông dài như vậy, em chỉ biết anh yêu em thế là đủ rồi!
- Nhưng em đừng tưởng rằng, anh đang mong mỏi em đến đâu.
- Tại sao?
- V́ nếu em lại đây chẳng khác nào anh thêm một lần đùa với lửa,
em không đến anh an lành biết bao!
- Anh không muốn cùng em đùa với lửa hay sao?
- Thôi được rồi, anh sẵn sàng chết v́ em.
- Nói xạo, c̣n thuốc lá và rượu anh bỏ cho ai.
- Nếu em muốn, anh sẵn sàng bỏ tất cả.
Dung lắc đầu:
- Không, em không muốn anh v́ em mà bỏ mất nguồn an ủi.
Nam âu yếm nh́n Dung:
- Em quả thật là người vợ bé bỏng đáng yêu.
Dung thẹn đỏ cả mặt, Nam đến bàn sách lấy trao cho Dung.
- Này em xem, trong lúc em bận thi cử th́ anh cũng bận rộn như
em.
Dung nh́n vào trang giấy, đó là thời khóa biểu cuộc thi vào đại
học, bên trên gạch mực đỏ tứ tung, chứng tỏ Nam đă theo dơi rất
kỹ cuộc thi của nàng.
Dung lắc đầu:
- Anh thật là khùng.
Nam vuốt mặt Dung:
- Em có thật sự muốn theo anh hay không? Theo anh khổ lắm em
biết không, địa vị, tiền bạc, tuổi trẻ ... tất cả đều không có,
em vẫn chịu chứ?
- Không cần thiết, chỉ cần có anh là đủ rồi. Dung cắt ngang.
- Nếu cùng anh đi xin ăn cũng được nữa hay sao?
- Cũng được, không sao cả.
Cả hai nh́n nhau cười, Dung đến cạnh cửa sổ lặng lẽ nh́n khóm
trúc buông lơi bên ngoài, xa xa là bầu trời xanh thẳm với những
đám mây trắng bàng bạc.
- Lúc nhỏ, v́ bận lo chăm sóc cho em, mẹ thường đặt em ngồi trên
ghế nh́n ra song cửa, có khi ngồi suốt cả ngàỵ
- Lúc đó em đă nghĩ ǵ?
- Em đă mong ước được biến thành con chim nhỏ, bay lượn bên
ngoài khung cửa. Dung đáp. - Măi cho đến bây giờ, em vẫn c̣n mơ
ước khung trời xa lạ kia, nơi thêu dệt biết bao điều mộng mị.
Dung tựa đầu lên thành cửa, nàng ca nho nhỏ:
"Nh́n bầu trời xanh thẳm bên ngoài
Em mơ ước là con chim nhỏ
Thẳng cánh bay về đám mây xanh.
Nam đến cạnh họ Dung:
- Em nói bên ngoài khung trời đó có phải là những điều mộng ảo
hư vô mà em mơ ước hay chăng?
- Có lẽ vậỵ - Dung quay lại nh́n Nam đáp.
- Nếu thế th́ thật là tội nghiệp cho em tôi, v́ suốt cả cuộc đời
em cũng không bao giờ đạt đến.
- Nếu vậy em sẽ măi măi là người trông ngóng hay sao?
Thời gian lạnh lùng trôi qua, chẳng mấy chốc mặt trời đă treo
cao trên ngọn cây, Dung nói:
- Thôi để em về, c̣n phải đến thăm con An một chút.
- Vậy chúng ta cùng đi dùng cơm nhé!
Hai người ra quán bên cạnh trường, ăn bữa cơm thanh đạm, hôm nay
Nam phá lệ, chàng không dùng đến một giọt rượu nào. Cơm xong,
Nam đưa Dung ra trạm xe buưt.
- Có lẽ chiều nay nhiều cô nữ sinh sẽ đến thăm anh đấy, ông thầy
ạ Dung trêu.
- Nhưng ông thầy này đă mất vẻ nhà mô phạm rồi. - Nam cười.
Như chợt nhớ ra, Dung hỏi Nam:
- Ờ, lúc sáng em thấy thầy Tổng Giám thị đến viếng anh, có
chuyện ǵ vậy, hay là sắp giờ cho niên khoá tớỉ
- Ở đó mà sắp giờ, - Nam cay đắng - ông ta đến đuổi anh đấy chứ.
Dung giật ḿnh:
- Thật sao?
- Đừng ngạc nhiên, việc sắp đến sẽ đến, anh đă đoán được, nhất
định sẽ có một ngày như vầy xảy đến. Tuy ông ta nói chuyện hết
sức khôn khéo, nhưng anh cũng đoán ư được, đi th́ đi chớ sợ ǵ!
Đâu phải chỉ có độc nhất trường này không đâu? - Nam giả vờ như
xem thường việc bị đuổi - Em đừng ngại ǵ hết, thôi xe đến rồi,
hăy lên xe đi!
- Nhưng anh sẽ đổi đi đâu?
- Th́ cứ lên xe đi, anh sẽ cho biết sau mà.
Dung lên xe, nói vói theo:
- Vài hôm nữa em sẽ đến thăm anh.
Nam nh́n theo cho đến khi đám bụi mù che khuất xẹ Chàng lẩm bẩm:
"Rồi ta sẽ đi về đâu? " Chàng cũng biết rằng đây mới là ngọn roi
đầu tiên quất vào chàng. C̣n những sự công kích khác sẵn sàng
đập xuống. Khi anh bị cùng đường rồi, em có thật sự cùng anh đi
xin ăn hay không?
Thấm thoát cuộc thi vào đại học đă trôi qua được một tuần. Vân
đến rủ Dung cùng đi xem hát, đến khi tan hát, cả hai bách bộ về
nhà. Dung đoán chắc Vân đang mang nhiều nỗi thắc mắc về ḿnh,
nàng chuẩn bị đối phó. Quả nhiên Vân hỏi Dung:
- Này Dung à, tao hỏi thật mầy nhé, mầy yêu thầy Nam là yêu cái
chỗ nào vậy?
Dung yên lặng không đáp, Vân tiếp:
- Mầy xem, ổng lớn hơn mầy quá mà ...
Dung vội cướp lời:
- Tao không phải yêu về phương diện tuổi tác.
- Mầy thật đáng thương, ông ta đâu đủ điều kiện để yêu mầy được.
- Tại sao?
- V́ tao dám đoán chắc với mầy là, t́nh cảm mầy dành cho ông ta
chưa đích thực là t́nh yêu, mầy hăy nghĩ cho kỹ đi, ông ta đă
bốn mươi ngoài, cái tuổi sắp gần đất xa trời, c̣n mầy là con bé
mới lớn, trong một phút cô đơn nào đó mầy bỗng cảm thấy thương
ổng, mối t́nh như vậy làm sao cao thượng được? ...
- Thôi đừng nói nữa.
Dung hơi giật ḿnh, con bé này hôm nay sao lại cũng biết phân
tách tâm lư nữa vậỵ
- Tao biết mầy không muốn nghe v́ đó là sự thật. Tao biết ngay
cả chính mầy, mầy c̣n chưa hiểu nổi mầy muốn ǵ nữa là, theo tao
đó chẳng qua chỉ là một phút ...
- Tao biết mầy muốn nói ǵ rồi. Dung chận ngang - Có phải mầy
cho rằng đó là do một phút bốc đồng yếu đuối hay không? Tao cho
rằng đó không phải là ái t́nh, mà chỉ là sự xuẩn động. Ngay
chính mầy, mầy cũng chưa biết t́nh yêu là ǵ, mà cũng đ̣i lên
mặt thầy đời với tao.
Vân bực tức nh́n Dung nói:
- Thôi được, mầy cái ǵ cũng biết cả, coi tiểu thuyết nhiều quá
mà, đầu óc loại...
- Mầy muốn nói loại romantisme chớ ǵ, phải không?
Vân hứ một tiếng lại nói:
- Tao không hiểu sao mầy lại yêu nổi ông Nam, một người thiếu
tất cả, lại ba gai, gàn bướng.
- Mỗi người có một cái nh́n khác nhau, mầy đừng nói nữa Vân, tao
có thể tự ḿnh giải quyết vấn đề mà, hăy để yên cho tao!
Vẻ mặt Vân thoáng buồn, giọng thành khẩn:
- Dù sao tao cũng khuyên mầy, mầy hăy tự cứu mầy, cũng như cứu
lấy Khang Nam, tỉ như mối t́nh của hai người có thật là t́nh yêu
chân chính đi nữa, nhưng nếu mối t́nh này chỉ mang đến sự khổ
đau cho hai người th́ cũng nên chấm dứt đi, hôm qua, tao có đến
viếng thầy Nam, được biết thầy đă nhận lời trường trung học X
của tỉnh, cả trường xôn xao bàn tán, họ cho rằng thầy Nam bị
đuổi không cho dạy nữa v́ tội dụ dỗ gái vị thành niên. Mấy năm
trước, thầy Nam là giáo sư gương mẫu, chỉ một bước lỗi lầm, bây
giờ không c̣n ra ǵ nữa cả, lỗi lầm này tại ai.
- Đừng nói đến chuyện đó nữa đi, th́ bây giờ tao hỏi mầy, mầy có
bao giờ nghĩ rằng cuộc t́nh này sẽ đưa hai người đến đâu không?
Hậu quả sẽ ra sao? Mẹ mầy tối ngày chỉ mong mỏi mầy trở nên nhà
trí thức có hy vọng xuất ngoại, hay ít ra cũng t́m được tấm
chồng xứng đáng, th́ có bao giờ bà ta lại chấp thuận cuộc t́nh
của mầy và thầy Nam? Ba mầy lại là người có tiếng tăm trong giới
trí thức, tao khuyên mầy phải xử sự thế nào, để tiếng tăm của
người không bị bợn nhợ Dung hăy suy nghĩ kỹ bằng lư trí và xa
rời Nam đi!
- Tại sao mầy lại cho Nam đáng ghê tởm như thế.
- Một giáo sư lại yêu một học tṛ của ḿnh, không là điều ghê
tởm hay sao?
- Nhưng t́nh yêu nào có phải là tội lỗi đâu?
- Tao lấy t́nh bạn khuyên mầy, hăy suy nghĩ kỹ, đừng hồ đồ mà
hại cả đời, mong mầy từ nay hăy xa lánh Nam.
Dung khổ sở nh́n Vân:
- Tao không thể làm như vậy được.
Vân tức giận, trợn to mắt nh́n Dung:
- Thật vô phương cứu chữa rồi. Thôi được, để tao chống mắt xem
mầy xa hố, xem Nam thân bại danh liệt, kết thúc một màn kịch bi
thảm.
Nói xong, Vân chận chiếc xe xích lô đạp lại, không buồn hỏi giá,
lên ngồi:
- Từ rày trở đi tao sẽ không bao giờ nói đến việc làm của mầy
nữa, mầy ra sao mặc kệ
Chiếc xe chở Vân đi khuất xa, Dung lặng người đứng yên, ḷng rối
loạn vô cùng. Một cậu bé đạp xe chạy ngang huưt sao ghẹo Dung
khiến nàng chợt tỉnh. Dung quay người lại đi về hướng nhà An,
nàng mong mỏi sẽ t́m được một người hiểu được ḿnh. Tôi có lầm
lẫn hay không? hay chỉ có những người đă yêu mới thông cảm được
ḷng ḿnh? Dung thấy mệt mỏi không cùng. Một cảm giác bàng
hoàng, rắc rối xâm chiếm hồn Dung.
Đến trước cổng nhà An, tiếng đàn guitar từ trong thoảng ra ḥa
lẫn tiếng hát:
"Con qua. cô đơn đă trôi vào giấc ngủ
Trăng già vẫn treo trên cao, mang ánh sáng chan hoà rừng sâu
Cảnh đêm nay sao quá đẹp, sao gió vẫn than buồn
Nước khe trôi chảy không ngừng, sao bạn ḷng ta vẫn biệt tăm"
Dung đưa tay gơ cửa, tiếng đàn chợt tắt, An trong chiếc áo ngủ
thùng th́nh ra mở cửa, mái tóc cột cao trên gáy, nét mệt mỏi
hiện trên mặt, Dung bước vào, An mỉm cười nói:
- Tao đoán là mầy, thật chẳng sai, muốn nghe đàn không, tao đàn
cho nghe một bản nhạc lăng tử.
Nói xong, An ngồi xếp bằng, ôm đàn lên gảy, Dung yên lặng thưởng
thức:
- Nh́n dáng mầy chắc mang đầy tâm sự - An nh́n bạn hỏi.
Dung thở dài nh́n An:
- Theo mầy th́ tao giờ phải xử trí ra sao đây?
An nh́n bạn trong khi vẫn khảy đàn, vừa cười vừa nói:
- Có ǵ đâu, hăy xem đó như một tṛ đùa, đến một lúc nào đó chán
th́ lại chia tay, t́nh yêu chẳng qua chỉ là thế, đừng quá si mê
mà rồi dại.
- Mầy cũng có thể nói thế được sao? Dung châu mày nh́n bạn.
- Sao lại không? Kẻ thức thời bao giờ cũng t́m niềm vui trên
hết, đừng lư tưởng vẩn vơ, mầy xem trong đời này làm ǵ có t́nh
yêu lư tưởng, rồi một ngày nào đó, mầy sẽ thấy lời tao là đúng,
mầy sẽ chán Nam.
Dung ngờ vực nh́n An, vẻ ung dung tự tại của nàng khiến Dung bất
măn.
- Không ngờ mầy lại có thể thay đổi nhanh chóng thế!
- Cũng không có ǵ lạ, mười năm trước ta nào giống hiện tại đâu?
Cũng như bây giờ mày đang bị t́nh ái dằn vặt, rồi mười năm sau,
con cái đùm đề, lại quên mất mối t́nh bi thương hôm nay.
Dung giận dỗi đứng dậy:
- Thôi tao về, ḿnh không c̣n hợp nhau nữa rồi, không c̣n ǵ để
nói.
An đặt đàn qua một bên, vội nắm lấy tay Dung:
- Vội thế, ngồi xuống đây Dung, tao chẳng biết nói ǵ hơn là
khuyên mày hăy rời xa Nam.
- Mày cũng khuyên tao thế sao An?
- Thuở xưa, tao đă coi t́nh yêu là một cái ǵ cao quư nhất, tao
đă bất chấp mọi trở ngại và chỉ nghĩ đến t́nh yêu, mày c̣n nhớ
chăng, chuyện bên bờ sen năm ngoái của chúng ḿnh, khi mày chưa
bước vào đường t́nh, nghĩ lại không mấy chốc, bây giờ mày đang
bị dằn vặt bởi t́nh yêu, cuộc t́nh là cả chuỗi ngày đầy nước
mắt. C̣n nhớ khi xưa, khi tao đau khổ v́ chia tay với Từ, mày
cũng từng bảo tao rằng, cuộc t́nh chỉ là một phần của cuộc sống,
th́ bây giờ tao cũng xin phép lấy lại lời nói của mày để khuyên
mày vậỵ
Dung lắc đầu:
- Không thể được, tao sẽ không c̣n yêu ai ngoài Nam ra.
- Tao biết, nhưng tao hỏi mày, cuộc t́nh đă mang đến cho mày
được ǵ? Hăy coi nhẹ t́nh yêu một chút cho đời bớt khổ, trước
khi chuyện bị xé to, tao khuyên mày hăy để nó kết thúc. Đừng để
mọi người phê phán tội nghiệp cho Nam. Dung hăy nghe lời tao,
rồi thời gian sẽ phôi pha nỗi sầu. Tao là người đă tỉnh sau cơn
mộng dài, hăy nghe tao.
- Nhưng tao biết mày hăy c̣n yêu hắn phải không An?
- Không tao chỉ c̣n hận thù mà thôi. - An giận dữ đáp.
- Mầy c̣n hận tức là mầy c̣n yêu nó, tao biết.
- Thôi đừng nói nữa, hăy xem như cuộc t́nh đă dứt.
Dung yên lặng nh́n chiếc đàn guitar ḷng nghĩ vẩn vơ, An nh́n
bạn hỏi:
- Mày lại nghĩ ǵ nữa đấy?
- Tao nghĩ rằng chỉ c̣n một giải đáp chót đó là chết!
- Đừng nói bậy, - An giật nhỏm người - Đợi khi vào đại học, cuộc
đời mới sẽ bắt đầu, lo ǵ.
- Lại chuyện đại học, chuyện xa vời.
Dung đứng dậy, đi lại cửa sổ, cảnh trời đêm thật đẹp, ánh trăng
đang chiếu sáng vạn vật, An tiếp tục đàn:
"Tôi từ đâu đến không người biết,
Tôi đến nơi nào, có ai hay?"
Dung chép miệng, thật là một bài ca tuyệt diệu, ánh trăng vẫn
xuyên qua cành.
Chương 16
Kết quả cuộc thi vào đại
học sẽ được công bố sáng mai, Dung bồn chồn không yên, ngày mai
vận mạng đời nàng sẽ được quyết định, Dung không dám nghĩ đến
kết quả, v́ biết đâu ... Nàng lại thấy bứt rứt không yên.
Bà Giang đang ngồi cạnh giá vẽ, cũng bắt sốt ruột, bà bảo Dung:
- Thôi con, đừng đi tới đi lui nữa, làm ǵ th́ ngày mai cũng
biết mà.
- Dạ, thôi để con ra ngoài một chút nhe mẹ? - Dung hỏi mẹ
- Con lại đi nữa sao? Tối ngày lông bông măi bên ngoài làm ǵ? -
Bà nghi ngờ nh́n Dung hỏi.
- Con đi t́m An. - Dung đáp.
- Lại đi t́m con An? Tối ngày cứ nghe con nói thế, sao nó không
đến t́m con, mà chỉ nghe con đến với nó không vậy?
Lúc này hành động của Dung khiến bà nghi ngờ vô cùng.
- Con định đến rủ nó đi xem hát.
- Tối ngày hết t́m An lại xem hát.
- Hôm nay sao mẹ lạ thế? Con tưởng như mẹ đang thẩm vấn tội phạm
chớ không phải nói chuyện với con. Dung cằn nhằn.
- Dung, mẹ hỏi thiệt con, hai hôm trước con đến trường trung học
X chi vậy? Thầy Hồ nh́n thấy, có mách cho mẹ biết như thế.
Dung hoảng hốt:
- Thưa mẹ, hôm ấy con với An đến thăm thầy Nam, thầy học cũ của
con mà mẹ, ông ấy vừa được đổi đến trường đó.
- Con có thường đến thăm ông ấy không? - Bà Nhưỡng lo ngại
- Dạ thưa không, con chỉ đến thăm có một hai lần thôi.
Bà Giang trầm giọng:
- Dung, là con gái, con phải thận trọng dư luận, thầy Nam là một
giáo sư, con lại là nữ sinh, dư luận sẽ không tốt nếu con thường
gặp ông ấy, dù biết rằng ông Nam là người đàng hoàng đi nữa cũng
thế. Hôm trước mẹ có nghe bà Lưu bên cạnh bảo trong trường của
con hay của Nhược ǵ đó, có một giáo sư quyến rũ nữ sinh, chuyện
thật đáng tởm, con có thấy không, người con gái mà bị người đàm
tiếu như vậy c̣n ra thể thống ǵ nữả
Dung cắn chặt môi, nàng len lén nh́n mẹ, an ḷng khi nghĩ đến mẹ
chưa nghi ngờ ḿnh, nàng giả vờ nói:
- Mẹ nói như con đă làm việc như vậy rồi đó!
- Mẹ không nói con, nhưng mẹ chỉ lưu ư con như vậy thôi, con
phải biết miệng lưỡi con người độc địa lắm, mẹ thương con nên lo
lắng cho con vậy mà.
Bà Giang hơi phật ḷng v́ câu nói của Dung.
- Con chỉ nói đến t́m An thôi, ai biểu mẹ cứ dài ḍng chuyện đó
vô làm chi, con không ngại sao được. - Dung chậm răi nói.
- Thôi được con muốn đi đâu th́ đi đi, cái nhà này không bao giờ
có ai chịu ở cả, cứ đợi giờ cơm, giờ ngủ là về, c̣n th́ cứ rong
chơi cả buổi, phải mà, mẹ chỉ là một tên đầy tớ cho cha con
chúng mày thôi.
- Mẹ nói thế con không đi nữa đâu. Dung phụng phịu ngồi xuống
ghế.
- Thôi cô, đi đi cho tôi nhờ, để không suốt ngày trông bộ mặt
đưa đám của cô làm sao tôi chịu nổi, đi đi, tối làm ơn về sớm
một chút.
Dung do dự, đoạn vào pḥng mang hài, ra khỏi cửa nàng thở phào
nhẹ nhơm, nhưng nỗi lo lại đến, giáo sư Hồ bạn của cha nàng dạy
học cùng với Nam ở một trường, măi đến thăm Nam, có lẽ việc một
ngày kia sẽ bại lộ, Dung thấy rối loạn trong ḷng, không biết
nên đến đâu, sau cùng vẫn không cưỡng lại được ư muốn, Dung đến
trường trung học X, dù biết rằng không nên đến nữa.
Đến cổng trường, rẽ vào khu cư xá độc thân của giáo sư, nàng đưa
tay lên định gơ cửa, sự xung đột trong tâm khảm lại đến. Ta phải
trở về, đừng đến đây nữa. Nhưng vẫn bất lực. Nam hiện ra trước
mặt, nỗi lo sợ tiêu tan.
Dung bước vào, Nam cài lại cửa, rót ly nước cho Dung.
- Anh có đoán được hôm nay em lại đến thăm anh hay chăng?
- Ngày nào cũng thế, anh cũng nung nước sẵn đợi em, dù có đến
hay không anh vẫn độc thoại với tách trà.
Dung mỉm cười nâng ly lên, Nam nh́n Dung, đôi mày ủ rũ trên đôi
mắt u buồn như mang đầy tâm sự, đôi môi vẫn mím chặt, Nam biết
Dung đang có chuyện lo lắng, chàng vội nâng bàn tay Dung lên,
những chỉ tay chi chít u hoài, Dung nhoẻn miệng cười nh́n Nam:
- Anh thật giống ông thầy bói, cuộc đời em sẽ ra sao anh?
- Anh không biết ǵ cả, chỉ tay em quá phức tạp.
- Sao lúc trước anh nói em hậu vận tốt, có nhiều con, em sẽ có
con với ai. Có phải với anh chăng?
- Em đă bảo anh nói chuyện tầm phào rồi mà. Nhưng em có can đảm
hơn anh nhiềụ
- Anh không hiểu chớ em yếu đuối lắm, cả trăm lần hứa sẽ không
đến với anh nữa, nhưng rồi cũng không được.
- Anh cũng thế, anh tự hứa sẽ lạnh nhạt xua đuổi em mà vẫn không
làm được.
- Tại sao vậy?
Nam lẳng lặng nâng tay Dung lên môi, một cảm giác ấm áp lan
truyền.
- Tại anh yêu em! Dung! - Đôi tay Nam bỗng trở nên run rẩy,
chàng hôn lên mặt Dung, đôi mắt đen nháy đang ẩm ướt - Hăy nói
với anh, em sẽ không bao giờ thuộc về một người khác ngoài anh
ra đi em!
- Không cần biết, em biết anh đă quá rơ em!
- Anh cũng biết thế, nhưng c̣n định mệnh? Định mệnh đâu do ta
quyết định?
- Sao anh chắc rằng định mệnh sẽ chia ly đôi tả
- V́ em quá hoàn toàn, anh lại thiếu tất cả.
- Thế em sẽ thuộc về ai, nếu không là của anh?
- Sẽ có không biết bao nhiêu chàng trai khác vừa trẻ vừa có
tương lai nữa sẵn sàng đón mời em.
- Nhưng họ không là Khang Nam, người tôi yêu quư, họ chỉ là họ.
Nam siết lấy Dung, hôn như mưa bấc trên môi nàng, Dung cảm động
chảy cả nước mắt.
- Em lại khóc rồi à?
- Vâng, em biết chúng ta đang sống trong mộng tưởng, sự linh cảm
cho em biết một ngày nào đó, sự bất hạnh sẽ đến với em.
- Thôi đừng nói nữa, hăy chờ xem kết quả ngày mai, anh đoán là
...
- Đừng đoán ǵ cả, em biết, Nam ơi, em sợ quá.
Nam nắm chặt lấy tay Dung trấn an:
- Đừng sợ, anh sẽ cố giúp em với tất cả khả năng của anh, được
không?
- Em sợ không được chứ.
Dung đến cạnh bàn học, bâng quơ lật lấy những quyển sách trên
bàn.
- Mẹ đang nghi ngờ em, rồi một ngày nào đó người sẽ biết, anh
Nam, em muốn thú thật cùng người ngay bây giờ, biết giông băo sẽ
đến th́ hăy để nó đến càng sớm càng hay nghe anh.
Nam lẳng lặng không đáp, Dung lật chồng giấy thấy mảnh giấy xếp
đôi, định lật ra xem, Nam ngăn lại:
- Đừng em! Hôm qua thừa lúc anh đi vắng, họ lại nhét giấy này
qua kẹt cửa, không có ǵ trong đấy cả, em đừng xem.
- Được, để em xem họ viết ǵ.
Dung mở vội ra xem tuồng chữ rất quen thuộc:
"Thưa thầy,
Mấy ngày qua chúng em thật bận rộn, nên không có cơ hội đến thăm
thầy, nhưng dù sao đối với chúng em, thầy vẫn là người cho chúng
em kính trọng.
Hôm nay đến thăm lại nhằm lúc thầy đi vắng, thật đáng tiếc.
Chúng em có rất nhiều thắc mắc muốn nhờ thầy giải đáp hộ, xin
thầy hăy giúp chúng em.
Thưa thầy, thầy có nghĩ rằng, làm nghề mô phạm là cái nghề đáng
kính trọng hay không? Nếu một giáo sư trong một phút yếu ḷng đă
đánh mất đi sự đáng kính đó, thầy có nghĩ rằng đó là một việc
đáng tiếc lắm không?
Chúng em được biết có một vị giáo sư và một cô nữ sinh, đă vượt
qua t́nh cảm thầy tṛ b́nh thường. Thầy nghĩ thế nào về giáo sư
đó? ông ta c̣n đáng kính trọng nữa hay không? ông ta có phạm tội
không? Nếu trong trường hợp thầy là vị giáo sư đó, thầy sẽ xử
trí thế nào?
Đối với bài thơ của Chu Tử Thanh "Viết cho người đă chết", thầy
có nghĩ rằng đó là một bài thơ dối trá vô giá trị hay không?
Ngoài ra tụi em cũng không biết nguyên do nào thầy lại bỏ dạy ở
trường cũ, thầy làm ơn cho biết.
Thưa thầy, chúng em c̣n bé chưa biết cách tŕnh bày câu chuyện,
nhưng đây là những điều chúng em thành khẩn cần biết, v́ thế nếu
có điều chi thất lễ xin thầy vui ḷng bỏ qua chọ
Chúc thầy được vui vẻ.
Hai nữ sinh kính mến thầỵ
Hà Kỳ và Thái tú Hoa"
Dung bỏ rơi mảnh giấy xuống nh́n Nam, bỗng nhớ lúc trước nàng đă
từng bàn luận với Hà Kỳ về bài "Cho người vợ đă chết" của Chu Tử
Thanh, nàng đă cho rằng Chu Tử Thanh viết có hơi ngụy tạo, nhất
là đoạn nói: v́ người vợ sau không thích nên không thể lên thăm
mộ người vợ trước của ḿnh được th́ thật là giả tạo, bây giờ
chúng nó lại mượn bài này để công kích Nam th́ thật là đau đớn.
Dung lạnh lùng kéo thẳng tờ giấy nói với Nam:
- Một người cao ngạo như anh nay phải nhẫn nhục v́ tờ giấy này
hay sao?
- Lúc xưa anh đă sống không cần ai để ư, th́ bây giờ cũng thế mà
thôi.
- Em không tin thế, anh đang bị mảnh giấy này làm anh đau
thương.
- Anh không cần ai hiểu được anh cả, chúng chỉ là những đứa con
nít, anh không cần biết. - Nam nói như hét.
- Thế người lớn có hiểu được anh không? Các đồng nghiệp của anh,
cha mẹ em có hiểu anh không? Thế gian này có ai hiểu anh đâu?
Anh đă là giáo sư, đă có vợ, có con, xin hăy trở thành cục đá để
họ không rung động anh được.
Nam yên lặng, Dung đứng cạnh bàn mắt mờ lệ, bỗng nàng nhoài ḿnh
đến quỳ bên cạnh Nam:
- Anh Nam, chúng ta đă sai lầm, chúng ta đă sai lầm từ đầu.
Nam cúi xuống vuốt nhẹ những sợi lông tơ trên gáy Dung:
- Không, chúng ta không bao giờ sai lầm cả! Em đừng buồn.
- Em muốn được người mang đến cho em sự can đảm để em xa ĺa
anh!
Nam ôm chặt Dung:
- Đừng nói thế Dung.
- Em linh cảm như thế, chắc chắn một ngày nào đó chúng ta sẽ xa
nhau.
Cả hai yên lặng nh́n nhau, thời gian trôi nhanh, buổi chiều đă
bao phủ vạn vật, cảnh vật trong pḥng bắt đầu tối dần. Nam bật
đèn nh́n Dung đang ngồi tư lự trong ghế.
- Em nghĩ ǵ nữa đó?
- Không nghĩ ǵ cả, anh cũng đừng nói ǵ cả, hăy yên lặng. Bây
giờ chúng ta nh́n nhau đi, đừng nghĩ ǵ nữa cả, để mọi việc
chung quanh mặc sức xuôi ḍng. Được vậy th́ đẹp biết bao hở anh?
Chúng ta sẽ sống cho chúng tạ Nhưng bây giờ khi dư luận chung
quanh vẫn c̣n, nếu em tự tử chết đi th́ không biết họ c̣n nói
đến đâu nữa.
- Họ sẽ chửi anh là cùng.
- Thế nếu anh cùng chết?
- Th́ họ sẽ cho rằng hai chúng ta là hai kẻ điên rồ, ngu muội.
Dung mệt mỏi tựa vào bàn, Nam vội hỏi:
- Em làm sao thế?
- Em thấy đói.
- Vậy chúng ta cùng đi ăn nhé.
Dung chậm chạp đứng dậy, cùng Nam đi đến quán nước bên ngoài
cổng trường, vừa ngồi xuống ghế Dung chợt tái mặt khi nh́n thấy
giáo sư Hồ, một học tṛ cũ của cha nàng từ trong đi qua, Hồ cũng
ngạc nhiên khôn cùng khi thấy Dung cùng Nam ngồi cạnh, họ đứng
dậy chào nhau, Dung buột miệng:
- Thầy Hồ! Thầy cũng dạy ở đây à?
- Vâng, chào cô, cô đến đây dùng cơm?
Dung vội quay sang Nam giới thiệu:
- Đây là giáo sư Hồ, c̣n đây...
- Cám ơn cô, chúng tôi đă biết nhau từ lâu, tụi tui ở cách nhau
có ba căn thôi.
Nam khách sáo:
- Mời thầy cùng dùng cơm với chúng tôi.
- Cám ơn, tôi vừa dùng xong. Đoạn day sang chào Dung. - Tôi xin
phép đi trước nhé, chiều nay c̣n bận nhiều việc.
Dung nh́n theo bóng Hồ, nàng chấm tay vào tách nước viết lên
bàn:
- Chuyện rắc rối lại đến!
- Thôi kêu thức ăn đi, kệ nó. - Đoạn quay sang Dung - Em không
cấm anh dùng rượu chớ?
- Không anh cứ tự nhiên, có lẽ em cũng phải nếm một ít.
- Em cũng biết uống rượu nữa à?
- Không, nhưng hôm nay em muốn được say cho quên cả đất trời.
Nam kêu một ṿ rượu cao lương với một chai nước ngọt, cùng những
thức ăn. Dung phản đối:
- Em nói em muốn uống rượu mà.
- Nhưng uống say rồi xem không đẹp.
- Em bất cần.
Dung giựt ṿ rượu nơi tay Nam, rót đầy ly, Nam chận lại:
- Rượu cao lương mạnh lắm, đến người biết uống như anh cũng
chẳng dám uống nhiều, đừng giỡn, uống say rồi lấy ai đưa em về
nhà?
- Mặc kệ em, hăy để cho em được say để quên hết bao nhiêu nỗi
sầu.
Dung bưng ly lên đưa vào miệng, những giọt rượu nóng bỏng rơi
vào cổ như cháy cả tim, khiến Dung ho sặc sụa, Nam nh́n Dung khẽ
chau mày, chàng giựt lấy ly rượu:
- Cơ khổ chưa, đă bảo rồi mà.
- Trả lại em, em sẽ uống từ từ. Em không hiểu sao em lại thích
nó, rượu giống như thuốc độc, em sẽ uống cho quen trước khi
chết.
- Em lại nói bậy ǵ nữa đó?
- Không có ǵ cả, em van anh hăy trả lại cho em.
Nam trao ly rượu lại cho Dung:
- Uống một chút thôi và uống thật chậm.
Dung nốc cạn chung rượu, cố gắng nuốt vào họng, khẽ nhăn mặt
đoạn nh́n Nam.
- Anh Nam, em đă quyết định rồi, hôm nay là ngày chót đến gặp
anh, em sẽ không đến với anh nữa.
- Có thật không em?
Nam nh́n thẳng vào mặt Dung, đôi má bắt đầu đỏ hồng trong khi
nước mắt đă lưng tṛng.
- Thôi em đừng khóc nữa, em đă say rồi.
- Mặc em. - Dung lại hớp thêm hớp rượu - Xă hội này sao măi soi
bói lấy cuộc sống của đôi ta, em không thể làm khác hơn được, em
phải xa anh, để anh c̣n đứng vững với địa vị hiện thời tại
trường X, em biết việc em phải làm.
- Ăn đi Dung, anh kêu thêm thức ăn cho em nhé.
- Không, em không thấy đói, ḷng em đang nóng như thiêu đốt.
- Em đă say rồi Dung.
- Không em chưa hề say, hăy cho em thêm một lỵ
Nam cất ly rượu, bảo Dung:
- Thôi hai chúng ta cùng không uống, hăy ăn trước đă.
Ăn cơm xong, Dung cảm thấy cả người nóng như thiêu đốt, ra quán,
mọi vật quay cuồng quanh nàng, chỉ c̣n cách tựa vào người Nam,
để chàng d́u đi.
- Thật là khổ, anh đă bảo em mà, thôi vào pḥng anh nghỉ một lát
nhé, đợi khoe khoẻ về sau.
Đến pḥng Nam, Dung tựa lưng trên giường Nam, chàng vội đi lấy
khăn mặt, đáng Dung nằm trên giường với những sợi tóc rối che
phủ bên tai và chiếc môi mọng đỏ khiến Nam trân trối nh́n Dung,
khuôn mặt thật siêu thoát, đôi mi khẽ rung động, Dung mở mắt
nh́n Nam cười:
- Anh Nam, anh hăy nh́n kỹ em đi, rồi chúng ta sẽ xa nhau măi
măi.
Nam nắm chặt lấy tay Dung:
- Không, không thể được, chúng ta phải cố t́m giải pháp, chúng
ta phải có nhau.
Dung lắc đầu:
- Không có giải pháp nào khác, em biết, chúng ta đừng măi lừa
dối nhau.
Dung nhắm mắt lại:
- Mẹ sẽ biết chuyện, nếu người biết được em đang nằm trên giường
anh thế này, có lẽ người sẽ xé nát em ra. - Dung khẽ thở dài
nh́n Nam - Em đă mệt mỏi rồi, không thể cô độc chống trả mọi
người chung quanh.
Nàng úp mặt xuống và nức nở khóc, Nam ôm chầm lấy Dung hôn nhẹ:
- Đừng khóc nữa em, chúng ta hăy cố gắng.
Dung bỗng trở nên ngơ ngác:
- Em khóc à? Khóc lúc nào? Anh có bỏ em chăng?
- Không, không bao giờ.
- Nhất định anh sẽ bỏ em, v́ anh chỉ yêu có vợ anh mà không yêu
em.
- Dung! Em đă say rồi, em khát nước chăng?
- Không, không cần. Dung giận dữ - Anh đă đánh trống lảng, v́
anh chẳng yêu em mà chỉ thích em thôi, phải không?
Nam hôn Dung:
- Bao giờ anh cũng yêu em, anh yêu em vô cùng, yêu đến tận cùng
nỗi đau đớn.
- Đừng, đừng bao giờ yêu em, em chỉ là hiện thân của bất hạnh,
từ nay em cấm anh, cấm tất cả mọi người yêu em.
- Dung!
- Em nhức đầu quá.
- Anh bảo em đă say rồi mà.
Nàng lồm cồm ngồi dậy, nh́n Nam, mắt chợt sáng:
- Hay là anh hăy mang em đi đi, đến nơi nào cũng được, đi ngay
bây giờ anh nhé.
- Nhưng chúng ta không có lối thoát. - Nam đau khổ nh́n Dung -
Đừng bốc đồng như vậy, chúng ta c̣n phải ăn, phải uống, phải
sống nữa, phải không em?
- Anh là một thứ đồ tồi, đồ yếu hèn. - Dung giận dữ - Anh không
dám mang tôi đi, anh sợ mọi người, thật khiếp nhược, anh Nam,
tôi hận anh.
Nam đứng dậy, chàng châm một điếu thuốc, bàn tay run rẩỵ Đến bên
song cửa nh́n bầu trời u ám bên ngoài, nhả khói. Dung bước xuống
giường đến cạnh Nam, nắm chặt lấy tay chàng.
- Em xin lỗi anh, em không muốn nói thế, nhức đầu quá, anh hăy
cho em xin điếu thuốc.
Nam đưa tay chận Dung, chàng nhỏ nhẹ đáp:
- Dung! Anh không thể mang em đi đâu được hết, anh phải nghĩ đến
hậu quả, ḥn đảo Đài Loan quá nhỏ, chúng ta sẽ bị t́m gặp dễ
dàng, anh lại không tiền làm sao mang em đi cho được!
- Thôi đừng nói nữa, hăy cho em điếu thuốc.
Dung lấy thuốc từ tay Nam đưa lên miệng hít hơi dài, ho sặc sụa,
thức ăn trong bụng được dịp tuôn ra ngoài, Nam đỡ lấy Dung để
cho nàng ói ra tất cả.
Dung mệt nhoài người, mồ hôi như tắm, Nam rót ly nước cho nàng
xúc miệng và rửa mặt, nàng cảm thấy tỉnh táo phần nào, ngồi
xuống ghế nghỉ mệt.
- Đă đỡ nhiều chưa? - Nam hỏi.
- Bây giờ mấy giờ rồi anh?
- Gần chín giờ.
- Em phải về nhanh, để không thôi mẹ nghi ngờ, mùi rượu trên
thân em mong rằng mẹ sẽ không ngửi thấỵ
- Để anh đưa em về nhé.
Ra đến bên ngoài, không khí tươi mát làm Dung khoẻ khoắn phần
nào, nàng kêu một chiếc xích lô đạp, quay sang Nam:
- Về đi, em về một ḿnh được rồi.
Do dự một lát Dung tiếp:
- Có lẽ từ rày em sẽ không đến với anh nữa.
Nam nắm chặt tay Dung:
- Anh nghĩ rằng em sẽ lại đến.
- Anh không sợ người ta dị nghị hay sao?
- Anh chỉ sợ cho em mà thôi.
- Anh c̣n nhớ hai câu thơ của Tần Quán hay không?
"Cuộc t́nh nếu có dài lâu
Th́ sao một sớm một chiều vỡ đi?"
Dung bước lên xe, vẫy tay chào Nam:
- Xin vĩnh biệt!
Nam lẩm bẩm:
- Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!
Bánh xe lăn trên đường dài, Dung vẫn ngoái cổ lại nh́n Nam đứng
âm thầm như cây cổ thụ, h́nh bóng khuất mờ dần phía sau, Dung
thở dài ngồi ngay lại, ḷng bỗng rối ṃ, không biết một hồi đi
về nói dối làm sao với mẹ đây. Dung đưa tay lên sờ trán, đầu
nóng hổi trên bàn tay lạnh giá.
Đến nhà, Dung ra hiệu ngừng xe, nàng chạy vội vào nhà ḷng cảm
thấy hồi hộp không cùng, bấm chuông Nhược ra mở cửa. Nhược nh́n
Dung với cặp mắt khoan dung và thông cảm. Vào đến nhà, bà Giang
đang đứng trước cửa pḥng đợi Dung.
- Suốt buổi chiều nay con đi đâu hả Dung? - Bà nghiêm mặt hỏi
con.
- Con đi t́m An.
- Mầy cũng nói dối mẹ nữa sao? An chiều nay có đến t́m mầy đây
nè.
Dung nghẹn lời nh́n mẹ, vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt làm Dung
hoảng hốt. Phiá sau lưng mẹ, cha và Lân đứng tự bao giờ, khuôn
mặt quan trọng không kém, Dung lắp bắp:
- Việc ǵ vậy mẹ? ...
- Sáng nay cha con đến văn pḥng thi cử xem điểm thi cho con,
con đă thi rớt. - Bà Giang lạnh lùng nói.
Dung thấy trước mặt quay cuồng, nàng thối lui mấy bước, cảnh vật
mờ dần trước mắt, cổ họng nghẹn lời:
- Trời ơi! Sao nỡ không cho con một lối thoát nè trời.
Dung ngă xoài về phía trước ngất đi.
Chương 17
Tôi từ đâu đến, nào ai
biết.
Tôi đến nơi nào, không người hay!
Dung nằm dài trên giường, mắt đăm đăm nh́n lên trần nhà, suốt cả
ngày nay không một hạt cơm vào bụng, nỗi trống rỗng trong người,
với hai câu hát trên. Tôi từ đâu đến? Đời sống sao quá lạ lùng.
Tôi có van xin cầu khẩn để được ra đời bao giờ đâu? Chỉ đến khi
nhận thức được th́ đă thấy ḿnh hiện diện trong đời rồi. Nàng
bỗng nhớ lại câu chuyện cha nàng đă kể về vua Thuận Trị khi xuất
gia đă viết hai câu như sau:
"Trước khi có tôi, ai đă là tôi
Sau tôi bây giờ, ai lại là tôi"
Dung cũng có niềm băn khoăn đó, không biết ḿnh là ai. Mười chín
năm về trước tôi ở nơi nào? Một trăm năm sau tôi lại đi đâu? Vết
ố trên trần nhà, dấu tích của cơn mưa để lại, Dung lặng lẽ nh́n.
Tại sao tôi không thể là một người nào khác? Tôi ao ước là một
cái ǵ cũng được ngoại trừ là làm con Giang Nhạn Dung hiện tại.
Bên ngoài trời đă tối, bóng tối lùa vào pḥng, ngọn đèn leo lét
trên bàn với bức tượng thiên sứ lặng lẽ đứng nh́n. Đầu óc Dung
bỗng mông lung và rối loạn vô cùng. Nhất định trời sanh ta ra để
làm một cái ǵ, chớ không vô dụng. Đầu óc Dung trở nên hư vộ
Ta đang làm ǵ? Sao lại nằm trên giường? Ta đă thi rớt rồi
chăng? Dung ao ước một cơn động đất, một trận đại hồng thủy sẽ
xảy đến, th́ việc thi rớt của nàng sẽ không bị ai chú ư đến nữa.
Tiếng bước chân đi vào pḥng, Dung nằm bất động. Mẹ Dung đến
trước đầu giường nh́n gương mặt trắng bệch của con. Bà ngồi
xuống bên cạnh.
- Dung con! - Tiếng gọi thật êm áị
Dung quay sang, nước mắt tuôn trào. Bà Giang nh́n con, an ủi:
- Thôi con đừng buồn nữa, bỏ qua đi, dù sao việc cũng đă rồi, có
ai là người mà suốt đời không gặp thất bại đâu? Năm nay không
đậu th́ lo năm tới, bây giờ đi rửa mặt rồi ăn cái ǵ đi chứ!
Dung quay mặt vào vách:
- Thôi mẹ để mặc con, cho con nằm một chút.
- Dung đừng làm thế, hăy nh́n thẳng vào thực tế, nằm khóc hoài
có ích lợi ǵ đâu, con nghĩ xem phải không? Thôi dậy đi, để mẹ
kêu con Nhược đi ciné với con cho có bạn nhé.
- Không, con không đi đâu. - Những giọt nước mắt lại chảy xuống
gối. - Sao mẹ không chửi con, la rầy con đi. - Dung nghĩ thầm. -
Mẹ ơi, con thương mẹ quá. Con biết mẹ c̣n đau khổ và thất vọng
gấp trăm lần con. Thật là xấu hổ khi suốt con đường ai cũng đậu
cả, trong khi ta lại thi rớt. Mẹ ơi! Mẹ cao cả quá, thương làm
ǵ một đứa con hư như con.
- Dung ạ! Đừng buồn nữa con, trên đời ai lại không thất bại một
lần, sự thất bại không đáng ngại, chỉ đáng ngại chăng là sự chán
nản của ḷng! Con hăy đến chơi với An đi cho khuây khoả.
An với Vân đều thi đậu, họ là kẻ chiến thắng trên vinh quang, ta
có mặt mũi nào nh́n họ nữa. Dung nhắm chặt mắt lại:
- Thôi mẹ để con nằm yên hay hơn!
Bà Giang thở dài, chậm răi đi ra ngoài, đối với việc con thi
rớt, bà là người đáng tủi buồn hơn cả, bà băn khoăn không hiểu
tại sao Dung lại rớt? Con thất bại là lỗi tại mẹ, bà thầm nghĩ.
Sự thất vọng làm bà buồn man mác, nh́n con buồn bà càng tủi thân
hơn. Đôi mắt sưng húp trên gương mặt trắng bệch của Dung khiến
bà đau khổ không cùng. Bà bước vào ghế lật mảnh giấy hoa trên
bàn, bút mực sẵn sàng nhưng vẽ cũng không nổi. Dầu sao ta cũng
đă tṛn bổn phận của một người mẹ đối với con, nhưng sao con ta
lại thi rớt? Trong khi những bà mẹ khác chỉ lo gầy ṣng, thế mà
con họ lại thi đậụ Tại sao lại có những bất công đến thế hở
trời.
Bà ngây người ra trước trang giấy vẽ, nỗi đau thương phủ ngập
đầy hồn.
Dung vẫn nằm yên lặng trên giường, khóc cho mẹ, cho chính ḿnh,
bỗng nhiên một bóng đen thoáng hiện trước mặt, Dung mở mắt to
ra, th́ ra là Giang Lân, thằng em trời đánh thường hay hiếp đáp
chị em, đă từ lâu Dung giận không buồn nói đến.
- Thưa chị! - Lân ngại ngùng nói. - Việc thi rớt đại học đâu
phải có ḿnh chị đâu mà lại buồn, thôi nín đi! Em mang thịt ḅ
khô mà chị thích nhất đến cho chị đây, phần của con Nhược mua
cho chị đó, ba cũng hỏi chị xem hát không? Phim hay lắm, tuồng
"Anh khờ bắt cướp" của vua hề Anh quốc đóng, chị đi xem!
Dung chết lặng nh́n Lân và gói ḅ khô, ḷng xúc động vô cùng,
bây giờ th́ Dung mới biết là cả nhà ai cũng thương nàng hết, thi
rớt đại học lại không bị la rầy, mà được an ủi như vầỵ
Dung chợt muốn khóc to v́ sung sướng, nàng nghẹn lời bảo Lân:
- Thôi chúng em đi đi, chị không đi đâu.
Khi các em đă đi xem hát cả, Dung lại lặng lẽ nằm trong giường,
nh́n nóc mùng trên cao. Ta đă có lỗi với tất cả mọi người trong
gia đ́nh, thật đáng tủi hổ.
Lại nghĩ đến lời mẹ khi xưa: - Nhà họ Giang không thể có đứa con
thi rớt đại học. Con mà thi rớt đại học th́ đừng có nh́n mẹ nữa.
Dung vùi đầu vào gối lời trách móc c̣n văng vẳng bên tai: "mầy
làm ô nhục gịng họ Giang".
Tiếng chuông cửa reo vang, bà Giang ra mở cửa, nàng nghe tiếng
mẹ vọng vào:
- Dung ơi! Vân đến thăm con nè.
Tiếng chân bước vào pḥng, Vân hiện ra trước mặt Dung.
- Đừng buồn nữa Dung, việc thi vào đại học nào phải chỉ có một
lần trong đời đâu.
Dung yên lặng, những giọt nước mắt lại tuôn trào, Vân vội an ủi:
- Mặc dù không là một lần duy nhất, nhưng ta c̣n làm được ǵ?
Tất cả đều xảy ra như việc thi cử chăng? Nếu ta thi đậu, th́ ta
cũng an ủi những kẻ thất bại như ai vậy chứ! Bây giờ th́ bao
nhiêu hy vọng không c̣n, th́ làm sao c̣n sự phấn khởi với những
lời an ủi kiả Không c̣n ǵ nữa cả sự mơ ước, tư tưởng t́nh cảm,
mà chỉ c̣n sự đau khổ bi thương mà thôi!
- Thôi đừng buồn nữa Dung, cùng đi dạo mát đi!
- Không!
- Hay đi đến thăm con An?
- Không đi đâu cả.
- Thôi th́ đi xem hát vậy?
- Không!
- Dung, sao mày lại nản ḷng đến thế? Việc vào đại học được hay
không nào có ǵ quan trọng đâu?
Dung lắc đầu, nàng thầm nghĩ, nếu ta cũng thi đậu th́ ta cũng
nói thế. Vân thở dài nằm xuống cạnh bạn:
- Tao có thể giúp được mày việc ǵ không?
Dung lại lắc đầu, cảm động nắm tay bạn:
- Vân, mầy là người bạn tốt của tao.
Vân nh́n bạn tươi cười:
- Đúng vậy, chúng ḿnh đều là bạn tốt của nhau cả, tuy đôi khi
có giận hờn nhau, nhưng dù sao tao vẫn thương màỵ
Vân kề sát tai bạn nói nhỏ:
- Lúc sáng tao có gặp ông Nam, ổng có hỏi thăm màỵ
Khang Nam! Lại một giấc mộng không thành. Dung quay đầu đi,
những giọt nước mắt lại nhỏ xuống.
Ba ngày sau Dung bắt đầu đối diện với sự thật, ra ngoài cửa.
Trời trong xanh thật đẹp, đứng bên hàng cây bá ngập nắng, nàng
không biết nên đi về đâu, sau cùng Dung quyết định đến thăm An,
nàng cũng lấy làm lạ, sao từ khi ḿnh thi rớt đến nay, không
thấy An đến chơị Có lẽ nỗi sung sướng hạnh phúc đă che mờ t́nh
bạn. Hướng về nhà An, Dung vừa bước được mấy bước chợt nghe
tiếng gọi to:
- Dung!
Vội quay lại, th́ ra là Tần và Hà Kỳ, tất cả đă thi đậu vào đại
học.
- Chúng tao đang đến t́m mầy đây. - Tần nói.
- Tao lại tính đến t́m An.
- Tụi tao vừa ở nhà An đây. - Hà Kỳ nói.
- Nó có ở nhà chăng?
- Có, nhưng chúng ḿnh đến đây, tao có chuyện muốn nói với mầỵ -
Tần nói.
Dung đi theo, Tần tư lự một lúc nói:
- An có cho tao biết, v́ Nam mà mầy thi rớt đại học phải không?
Dung choáng váng:
- An nói à?
Nàng bực ḿnh nghĩ thầm, bạn bè như thế đấy, đợi khi ḿnh gặp
thất bại, lại nói xấu cả Nam, Dung bực tức:
- An nói xấu cả tao?
- Mầy đừng giận nó, tại chúng tao bắt nó nói mà.
- Nhưng đúng là nó không có quyền nói vậy, t́nh cảm phát sinh
không phải chỉ do một người, mà cả hai. An đă nói bậy, thật tao
không ngờ.
- Dung ạ, lấy t́nh bạn tao khuyên mầy hăy lánh xa Nam, tên đạo
đức giả đó đi. - Tần nói.
- Lúc xưa mầy kính phục thầy Nam lắm mà? Dung hỏi.
- Đó là lúc trước, khi ông ta chưa bị rơi mặt nạ, chớ bây giờ
nghĩ lại đáng tởm thật.
- Tao hiểu rồi Tần, tụi bây cứ an tâm, tao sẽ xa lánh ông tạ
Chia tay với bọn Tần xong, Dung tức tốc đến nhà An.
- An, mạnh giỏi chứ, mầy đă quên tao rồi ử - Dung đay nghiến.
- Uả chuyện ǵ thế? Mầy giận tao không ghé thăm mày ư? Tao vừa
qua một trận bệnh.
Dung không nhịn được:
- An, sao mầy nỡ nào bêu xấu tao, mầy đem chi những chuyện đó
nói cho bọn con Tần biết? Mầy lại trút trách nhiệm thi rớt lên
đầu Nam.
- Tao cũng dự một phần trách nhiệm việc này, nếu mầy không đến
với Nam, nếu mầy không bị lôi cuốn vào đường t́nh th́ làm sao
mầy thi rớt cho được?
Dung giận dữ:
- Tao không ngờ mầy lại cũng tin như vậy, mầy là đứa bạn tồi.
- Dung! Mầy đến để chửi tao hay sao? - An hỏi.
Dung đau khổ, nàng trút tất cả bực dọc lên đầu An:
- Tao không đến để chửi lộn với mầy, mà đến để cho mầy biết,
t́nh bạn giữa hai đứa chấm dứt từ đây.
- Chỉ v́ một chuyện nhỏ nhặt như vậy mầy đoạn giao với tao à?
- Phải, chỉ v́ chuyện nhỏ nhặt thế, thà là không có bạn hơn là
có bạn như mầỵ An, chúng ta hăy nói lời tạm biệt, tạm biệt bạn
bè!
Nói xong, Dung vội vă quay đầu ra đường cái, nàng cảm thấy như
vừa mất mát cái ǵ. Dung lông rông không chủ đích, lên xe bus
rồi lại xuống xe, hai bên đường người qua lại tấp nập nhưng Dung
thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Đến trước một rạp hát bóng, Dung
dừng lại chen vào mua giấy, không cần xem phim.
- Xem ḱa, ai như con Dung?
- Đúng rồi! - Một giọng quen thuộc khác đáp - Mầy ḍm xem, có
ông Nam đi cạnh hay không?
- Đừng nói bậy, ông Nam đâu dám đi công khai chỗ đông người như
vậy? - Một giọng nói khác lại chen vào.
- Mầy biết không, con Dung là con của ông Giang Nhưỡng Chỉ đó,
không ngờ một người có học như ông Giang lại để con gái ḿnh cho
lăo giáo sư già ôm ấp.
- Nhưng tao nghe nói thầy Nam đâu có yêu nó, chính nó đeo chặt
thầy Nam mà.
Thôi hết rồi! Tất cả không c̣n ǵ nữa, Dung đứng dậy trốn chạy
ra khỏi rạp hát, nàng nhắm chặt lấy mắt:
- Trời ơi! Tôi phải làm ǵ bây giờ?
Tựa lưng vào vách rạp hát, hai tay ôm lấy ngực, luồng khí lạnh
đang dâng lên ngực, mồ hôi toát ra cả người, Dung choáng váng
muốn ngă. Nàng có cảm giác đang bị mọi người ḍm ngó, chỉ chỏ,
họ x́ xào:
- Đó, con Dung đó, con đĩ nhỏ đang được giáo sư già ôm ấp.
- Đó, con của Giang Nhưỡng Chỉ đó, thi rớt đại học nhưng câu
được ông giáo sư già.
H́nh như những tiếng cười chế nhạo đang vang dội chung quanh.
Dung nhắm chặt mắt, bịt tai: - Không, không thể được, Dung nói
thầm với ḷng, đưa tay lên gạt những giọt mồ hôi trên cổ, nàng
thả dọc theo đại lộ.
Hăy cho tôi một lối thoát, tôi van người, hăy cho tôi một lối
thoát.
Những câu nói vang dội trong tim. Một chiếc xe hơi vượt sát qua
người nàng, lăo tài xế không quên vói đầu ra chửi một câu:
- Bộ đui hả, muốn chết hay sao? Đồ mù!
Dung cúi đầu lầm lũi đi vào lề đường. Phải ta đang muốn chết.
Dung bỗng đứng lại t́m bóng chiếc xe, nhưng nó đă chạy xa mù
mịt, nàng lặng lẽ nh́n những chiếc xe chạy nối đuôi nhau, tim
bỗng đập mạnh, một ư nghĩ chợt đến: - Chết! Chết! Phải, ta phải
chết, chết cho rảnh nợ, cho không c̣n đau khổ, không c̣n đau
thương. Dung lặng nh́n con đường dài. Sự chết ám ảnh không thôi.
Chương 18
Dung b́nh tĩnh bước vào
tiệm thuốc:
- Làm ơn bán cho tôi ba viên thuốc ngủ.
Lấy thuốc bỏ vào túi, lại sang tiệm thuốc khác, cứ thế cho đến
ngoài ba mươi viên thuốc nàng mới trở về nhà, b́nh tĩnh dùng
cơm, c̣n giúp mẹ rửa bát.
Trời vừa sụp tối, bên ngoài gió lộng thổi, những hạt mưa rơi vào
nhà, Dung lặng lẽ đứng nơi cửa sổ, trời bên ngoài mờ mịt trong
mưa. Người chết rồi c̣n có linh hồn hay chăng? Dung tự hỏi. Nếu
có linh hồn, th́ giờ phút mưa bay thế này xuất hiện là đẹp nhất.
Dung lặng lẽ đứng nh́n. Ḿnh phải làm một cái ǵ để lại, trước
khi rời khỏi cuộc đời nàỵ Dung đến cạnh bàn, lấy giấy ra viết:
Tôi nào đáng cho người yêu?
Tôi nào đáng cho ai thương hại?
Nguyện rằng ḿnh biến thành khói thuốc
Bay lên trời một cách thong dong
Suy nghĩ một lúc, Dung lại viết:
Khi mưa bụi bắt đầu thấm ướt đọt hoa
Khi sương đêm che phủ lâu đài
Xin chàng hăy mở rộng cửa
Đón lấy những linh hồn vô định trôi qua.
Khi mưa bụi bắt đầu thấm ướt đọt hoa
Khi sương đêm che phủ lâu đài
Anh hăy mở rộng cửa
Để đón lấy em trở về với chàng.
Viết xong, Dung gục đầu lên bàn ḷng đau như cắt, một cái ǵ
nghèn nghẹn đang chận ở cổ nàng. Một lúc sau, Dung lại lấy một
mảnh giấy khác, nàng viết:
"Anh Nam,
Xin vĩnh biệt anh!
Em có đi rồi, xin anh đừng trách em yếu hèn, em cám ơn anh, v́
trên đời này anh là người đă mang đến cho em những hy vọng và
tuyệt vọng, bây giờ em sẽ mang theo tất cả những ǵ anh đă cho
em đó, để ra đi. Anh hăy tin rằng, khi em viết bức thơ này cho
anh, em cũng đă nghĩ đến lúc anh nhận được thơ, v́ thế em mong
rằng anh sẽ không đau khổ, anh hăy nghĩ rằng lúc sống em không
được vui sướng, th́ khi chết đi, nhất định em t́m được sự b́nh
an trong yên nghỉ. Em mong rằng anh mỗi khi nghĩ đến việc ra đi
của em, hăy vui sướng dùm em và em cũng hy vọng được mang theo
tất cả phiền năo của cuộc đời anh đi mất.
Chúc anh sẽ được vui sống trong quảng đời c̣n lại.
Anh cũng đă từng nói với em rằng, tin tức về việc mất đi của chị
chưa chắc đă là sự thật, em cũng mong thế, một ngày nào đó được
xum hợp cùng gia đ́nh, xin hăy cho chị biết là, lúc trước trên
cuộc đời này cũng có một đứa con gái yêu thương và mến phục chị
lắm.
Anh c̣n nhớ chăng? Có lần anh bảo em "Kiếp này vô duyên đối mặt,
lo ǵ kiếp sau chẳng gặp nhaủ" Em cũng mong thế và sẽ chờ đợi
anh. Chỉ xin anh đừng đến muộn hai mươi năm như hiện tại.
Xin vĩnh biệt thầy!
Hăy cho tôi nói lời cuối: Em yêu anh!
Dung"
Chương 19
Thơ đă viết xong, Dung bỏ
tất cả vào một phong b́ gói kín, nàng đội mưa chạy vội ra thùng
thơ trước ngơ gửi đi. Về đến nhà, trời đă bắt đầu tối, bà Giang
đang yên lặng vẽ tranh. Dung bước vào đến cạnh mẹ, lặng lẽ nh́n
mái tóc, khuôn mặt, đôi mắt, bàn tay của mẹ, Dung bỗng xúc động
vô cùng, nước mắt dâng lên, cổ họng nghẹn lời, Dung run giọng
gọi:
- Mẹ!
Bà Giang quay đầu lại, Dung ngă vội vào ḷng ôm chặt lấy mẹ,
nàng khóc như mưa bấc:
- Xin mẹ hăy tha thứ cho con, con là đứa con hư đốn đă phản bội
bao năm yêu thương và giáo dục của mẹ!
Bà Giang hơi ngạc nhiên, nhưng rồi như hiểu rơ bà xoa nhẹ mái
tóc của Dung, ôn tồn bảo:
- Thôi con đi ngủ đi! Năm nay không đậu c̣n năm khác lo ǵ.
- Nhưng mẹ có phiền trách con không? Có tha thứ cho con không? -
Dung ngước mắt nh́n mẹ.
- Sao lại không con. - Bà Giang đáp ḷng thấy đau như thắt.
Dung đứng dậy ôm đôi vai mẹ và hôn lên trán, đoạn nói:
- Xin tạm biệt mẹ!
- Tạm biệt! ngủ đi mai dậy sớm.
Dung rời khỏi pḥng mẹ, nh́n thấy cha vẫn viết sách bên đèn,
nàng không dừng lại, nói thầm thật nhỏ: - Xin tạm biệt cha!
Trở về pḥng, nh́n dáng Nhược ngủ say trên giường, Dung thiết
tha khẩn cầu:
- Em hăy thay thế chị làm đứa con ngoan, hăy an ủi mẹ cha dùm
chị!
Đến cạnh bàn, Dung đem những viên thuốc ra, nàng nh́n quanh cảnh
chung quanh lần cuối. Tấm màn cửa màu xanh, vị thiên sứ bé bỏng,
những quyển sách, bức họa trên tường ... Tất cả những h́nh ảnh
quen thuộc, Dung yên lặng đứng nh́n, hồi tưởng lại h́nh ảnh
những ngày c̣n bé, cùng mẹ cha lưu lạc khắp phương trời, nàng
h́nh dung một cô bé với đôi bính tung tăng theo cha mẹ, qua
những thành phố hoang phế hay những cánh đồng cỏ trên núi xanh,
bây giờ đă lớn rồi, mẹ cha chỉ nghĩ đến đàn em, chăm sóc lấy
chúng, tuổi ngây thơ vụt qua đă lâu, tuổi hoa xuân đầy nước mắt,
Dung khẽ thở dài, rồi lại nghĩ đến những h́nh ảnh những buổi
chiều trên đại lộ "ráng chiều" cùng An tay trong tay nói chuyện
tương lai. Tiếng đàn guitar ngày nào vẫn văng vẳng bên tai ...
"Góc biển chân trời, cỏ b́nh hội ngộ, than thở tri âm sao khó
kiếm ... Núi cao ca vang, nước trôi th́ thầm chia sẽ t́nh sầu
của tạ Hôm qua gió lạnh, hôm nay mưa sầu, hợp tan không định
trước. Ḿnh hiểu nhau đây, t́nh thâm khó dứt, xin nguyện bạn Kim
Lan"
Những h́nh ảnh kia đă trôi đi rất xa, giọt nước mắt lăn xuống
má, Dung th́ thầm:
- An ơi, chúng ḿnh vẫn là bạn thân, tao không giận mày đâu.
Rồi những h́nh ảnh khác lại xuất hiện: Vân, Tần, Hà Kỳ, Hoa ...
tất cả như hiện ra trước mắt. Lúc sống không ai hiểu được ḿnh,
không biết lúc chết đi rồi có người thương tâm chăng? Mười chín
tuổi đầu, thật một kiếp phù du!
Dung đến bên tượng Thiên sứ vuốt ve: - Xin vĩnh biệt Diệu Huyền.
Nàng nâng cốc nước lên, bỏ tất cả những viên thuốc vào miệng
nuốt trọn, đoạn b́nh thản mặc áo ngủ, tắt đèn lên giường nằm.
Tôi từ đâu đến không người biết
Tôi đến nơi nào chẳng ai hay!
Dung mơ hồ văng vẳng tiếng ai hát bên tai, nh́n ra bên ngoài
khung trời. Mộng ước tôi không có ở thế gian này, mà ở một nơi
nào khác. Rồi mưa gió phủ ập đến, Dung thiếp đi không c̣n biết
ǵ nữa.
Nào ai có biết được bí mật của vấn đề sống chết ra sao? Khoảng
cách phải chăng là sự cách biệt mong manh. Nhưng tại sao có
người ham sống vẫn không được sống cũng như muốn chết nhưng nào
có được đâu? Trong giấc hôn mê, Dung bỗng có cảm giác như hàng
ngàn người đang lôi kéo, xâu xé nàng ra từng mảnh, Dung đau đớn
chống lại một cách tuyệt vọng. Sau cùng nàng mở vội đôi mắt,
những h́nh ảnh chập chờn chung quanh. Người sao đầy nhà thế này?
Đầu nặng trĩu đau nhức như búa bổ. Dung lăn lộn trong đau đớn,
những tiếng động ồn ào chung quanh, việc ǵ đây? Việc ǵ đă xảy
ra thế này? Mắt hoa đầu váng.
Dung ngă người sang một bên, nàng bỗng nghe tiếng gọi thảm
thiết:
- Dung ơi! Dung! Dung!
Dung hé mở mắt, hàng ngàn khuôn mặt của mẹ quay quanh nàng. Dung
cố gắng định thần nh́n kỹ, lại nghe mẹ gọi:
- Dung ơi! Sao ra nông nỗi này, hở con?
Dung đă tỉnh dậy, linh hồn đă trở về thân xác này, nàng hiểu
rằng ḿnh hăy c̣n sống, những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má.
- Thưa bà, hăy an tâm, mọi nguy hiểm đă trôi qua rồi. - Tiếng vị
bác sĩ vang trong tai.
- Thưa có cần đưa đến bệnh viện hay không, bác sĩ?
- Không cần lắm, bà hăy để cháu nằm yên, đừng làm cho nó kích
động mạnh nhé.
Vị bác sĩ đi rồi, Dung mở mắt ra mơ hồ nh́n thấy mẹ, bức rèm
cửa, tủ sách ... Cảnh vật chung quanh, đó là những ǵ mà Dung đă
nghĩ rằng ḿnh sẽ không bao giờ nh́n lại được nữa. Bà Giang ôm
lấy tay con:
- Dung! Tại sao con làm như vậy? Tại sao?
Dung không đáp, nàng quay đầu đi, những giọt nước mắt lại trào
ra:
- Hăy nói cho mẹ biết đi, tại sao?
Giọng Dung yếu ớt, nàng chỉ thốt được hai tiếng: - Thi rớt.
Bà Giang lắc đầu:
- Đó không phải là nguyên do chánh, hăy nói thật cho mẹ biết tại
sao hở con?
- A! Mẹ.
Nàng đau khổ nhắm mắt lại, trốn tránh tia nh́n của mẹ.
- Thưa mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, hăy để cho chị con nằm nghỉ.
Nhược ngồi cạnh, vừa lau mồ hôi cho chị vừa nói.
- Không được, mẹ muốn biết sự thật! Dung hăy nói cho mẹ biết đi.
Dung nấc lên, nước mắt lại tuôn ra:
- Không, con không thể nói được.
- Em hăy để cho nó nghỉ đi, để vài hôm nữa hỏi cũng được mà.
ông Giang chen vào, ông không đủ can đảm nh́n khuôn mặt trắng
bệch của Dung.
- Không, không thể được, tôi phải t́m hiểu sự thật. Dung! Con
nói đi, có việc ǵ mà con không thể cho mẹ biết?
Dung mở mắt ra nh́n vẻ nghiêm trọng của mẹ, đang đăm đăm nh́n
ḿnh, nàng cảm thấy khó trốn tránh, vội nhắm mắt lại, đầu nhức
như búa bổ.
- Có phải v́ một người con trai hay không? Trong cơn mê mẹ nghe
con gọi tên một người, có phải v́ hắn không, hở Dung?
- Thưa mẹ, mẹ tha thứ cho con, con yêu anh ấỵ
Dung đau khổ gào to, sự mệt mỏi lại đến, nàng cầu khẩn mẹ.
- Nhưng nó là ai.
- Anh Nam! Anh Nam! - Nàng vùi đầu vào gối khóc tọ
- Có phải thầy học cũ của con, bây giờ đang dạy ở trường X
không?
- Vâng, thưa mẹ, mẹ tha thứ cho con, đừng bắt tội ảnh tội
nghiệp.
- Được rồi, mẹ cho con biết, không có ai thương con bằng mẹ cha,
có việc ǵ th́ cho cha mẹ biết, chớ làm ǵ phải chết lận! Mẹ lại
không phải là người hủ lậu, nếu chúng con thật sự yêu nhau, mẹ
sẵn sàng tác hợp cho hai con mà không ngăn cản. Sao con nỡ nào
gạt mẹ ra ngoài cuộc sống của con? Con có việc ǵ th́ cũng phải
cho mẹ biết chớ! Trên đời này c̣n ai thương con hơn mẹ, tận tụy
v́ con hơn mẹ đâu? Nếu con chết đi, th́ mẹ làm sao hiểu được tại
sao con chết, mẹ làm sao hiểu được Khang Nam là ai. Con hăy nghĩ
kỹ xem, điều con vừa làm là đúng hay sai.
- Mẹ, con hiểu rồi! - Dung yếu ớt trả lời.
- Thôi được, bây giờ con hăy nghĩ đi nhé, tin tưởng mẹ, mẹ không
bao giờ ngăn cản việc hôn nhân của con, giờ phút nào con muốn là
mẹ đồng ư ngay, nhưng phải thương lượng trước với Nam đó nhé.
- Bây giờ con muốn ăn ǵ không?
- Dạ, cám ơn mẹ, con không đói. - Dung cảm động vô cùng.
Bà Giang nh́n con đi vào giấc ngủ sau giây phút mỏi mệt, bà lấy
chăn đắp cho Dung, xong ra hiệu cho Nhược và Lân ra ngoài, đến
pḥng khách bà lặng lẽ ngồi xuống ghế, nh́n chồng đang ngồi tư
lự, bà cười buồn:
- Thật con cái bây giờ coi cha mẹ không ra ǵ nữa, c̣n hơn cả kẻ
thù, có chuyện ǵ cũng chỉ nói cho bạn nghe mà thôi, c̣n mẹ cha
th́ lại dấu kín.
- ông Nam là ai vậy mẹ? - Lân hỏi.
- Tao nào có biết đâu? - Bà giận dữ - Nếu hắn không phải là thần
th́ cũng là quỷ, nhưng chắc là quỷ th́ hơn.
Đoạn bà quay sang chồng:
- Anh! Tại sao chúng ta sanh con mà không sanh ḷng?
ông Giang vẫn yên lặng, bây giờ th́ ông mới nh́n thấy nỗi bất
lực của ḿnh, tất cả những kiến thức cao rộng của ḿnh không
giúp ích được ǵ cả!
- Măi đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao con Dung thi rớt đại học.
Bà Giang bực tức ôm xách tay bước ra khỏi nhà.
Chương 20
Bức thơ Dung gởi đi, Nam
nhận được hai ngày sau. Những tuồng chữ quen thuộc làm chàng xúc
động vô cùng. Đă từ lâu, từ khi thi rớt đại học cho đến nay,
Dung đă không đến với Nam, có lẽ nàng đang đau khổ tuyệt vọng
khôn cùng. Chàng nghĩ thầm, nhưng Nam vẫn giam kín trong pḥng,
không biết làm sao để đến thăm Dung cho được, khoảng cách nhỏ bé
kia, chàng vẫn không sao vượt qua được, Nam đợi chờ trong bi
thương, sao nàng vẫn măi biệt tăm, chỉ có lá thư rơi đến như
vầy?
Cầm thơ trên tay, một sự linh cảm không hay đưa đến, do dự măi
Nam mới bóc thư ra, bài thơ đập vội vào mắt, rồi những gịng chữ
rối loạn nhảy múa trước mắt chàng khiến Nam chua xót vô biên.
Nam vội đọc vội lá thơ, chàng ngơ ngẩn cả người. Ta có mơ chăng?
Chàng đọc lại lần thứ hai.
- Trời! Dung làm sao vậy?
Tiếng kêu to tuyệt vọng, hai tay ôm lấy đầu, chàng lại nhảy dựng
lên:
- May ra c̣n cứu kịp!
Nam vội vă mang giầy vào. Sao không ai ngăn cản nàng sao? Trời
ơi Dung, em đừng ngu dại thế, hăy đợi anh! Tiếng vọng trong
ḷng, chàng loay hoay t́m chiếc ch́a khóa không biết bỏ nơi nào.
Nam bực tức, mồ hôi nhễ nhại.
- Ta mong nàng chưa hành động. Trời ơi, hăy tha thứ cho nàng,
tôi xin chịu tất cả mọi hậu quả.
Xông đến cửa chưa kịp mở đă có tiếng gọi bên ngoài, bóng dáng
một người đàn bà hiện ra khi Nam vừa kéo cửa sang bên, những tia
nh́n chăm chú từ đôi mắt trang nghiêm nh́n lấy chàng.
- Thưa bà, muốn t́m ai. - Nam hỏi.
- Tôi là mẹ của Dung, có lẽ ông là giáo sư Nam?
- Vâng!
Chàng bỗng thấy tim ḿnh đập nhanh, ḷng hốt hoảng. Có lẽ Dung
đă chết rồi. Những giọt mồ hôi thấm ướt trán. Nam vội mời bà
Giang vào pḥng ngồi.
- Thưa bà, Dung có khoẻ không ạ?
- Anh không biết là nó tự tử sao?
Nam hoảng hốt, trước mắt tối sầm, chàng run run tựa vào bàn:
- Trời, thế không cứu kịp sao?
- Không, chúng tôi đă cứu sống được nó. - Bà Giang lạnh lùng
nh́n Nam.
"Cám ơn trời phật", Nam thầm nói, những giọt sung sướng đọng ở
mắt. Để tránh không cho bà Giang nh́n thấy, chàng vội đi rót ly
trà, run run mang đến cho mẹ Dung. Bà Giang lặng lẽ nh́n Nam,
lạnh lùng nói:
- Dung đă thú thật hết chuyện của nó và ông cho tôi nghe.
- Vâng ...! Thưa bác. - Nam thu hết can đảm đáp.
Bà Giang ngắt lời:
- Đừng khách sáo như vậy, chúng ta tuổi tác nào cách xa bao
nhiêu đâu mà ông gọi thế?
Nam đỏ cả mặt yên lặng, mẹ Dung lại tiếp:
- Tôi muốn biết Dung nó có viết thơ cho ông hay việc nó tự tử
hay không?
- Dạ tôi vừa mới nhận được đây.
- ông có thể cho tôi xem được chứ?
Nam vội móc lấy bức thơ trong túi áo trao cho mẹ Dung, xem xong
bà lẳng lặng bỏ thơ vào bóp, bà chăm chú nh́n Nam lạnh lùng nói:
- Như vậy có lẽ mối t́nh xảy ra cũng lâu rồi, ông Nam, ông đă
từng làm cha, chắc có lẽ ông cũng hiểu được ḷng cha mẹ đối với
con thế nào rồi chứ? Dung chỉ là đứa con nít, chúng tôi tốn hao
không biết bao nhiêu khổ nhọc mới nuôi lớn nó nên người, nếu nó
chết đi rồi th́ ông sẽ nghĩ thế nào về cha mẹ nó?
Nam lúng túng trước cái nh́n nghiêm khắc của bà Giang, chàng ấp
úng:
- Thưa bà, thật tôi không ngờ Dung lại làm thế, tôi không có ư
nghĩ muốn hại đời Dung.
- Phải, tôi biết, đối với ông chẳng qua chỉ là sự đùa cợt, chớ
nào phải là t́nh yêu, nhưng thật tội cho con Dung tôi, nó quá
tin tưởng nên mới t́m cái chết.
Nam vội đính chánh:
- Thưa bà, không phải vậy, tôi không có ư đùa cợt t́nh yêu của
Dung ...
Bà Giang ngắt lời:
- Anh không đùa cợt, có nghĩa là anh định cưới con Dung chăng?
- Không, tôi làm sao có đủ tư cách làm việc đó!
- Anh biết là anh không đủ tư cách, thế mà anh vẫn nói chuyện
yêu đương với con tôi, th́ anh đă đùa trên sự đau khổ của nó rồi
c̣n ǵ nữả
Nam cảm thấy bất lực, chàng không biết phải nói làm sao cho mẹ
Dung hiểu:
- Thưa bà, tôi biết tôi đă nhầm lẫn, nhưng làm sao ngăn chận
được t́nh cảm phát sinh, lúc đầu tôi cũng cố gắng, và đă khuyên
nhủ Dung, nhưng ...
- Nhưng nếu anh không yêu nó mà cũng không đùa với t́nh yêu nó,
th́ anh định làm ǵ con tôi đây?
- Tôi nào có nói là tôi không cưới Dung đâu? - Nam biện minh.
- Anh đă nói với tôi là anh không thể cưới nó, thế mà bây giờ
anh lại chối. Thôi được đi, thế tôi hỏi anh câu này nhé: Anh năm
nay bao nhiêu tuổi rồi? Anh có dám chắc là sẽ mang được hạnh
phúc đến cho Dung không? Dung ở nhà, nó không biết làm ǵ cả,
lại yếu đuối, không chịu được sự cực nhọc, thế anh có dám bảo
đảm là sẽ không để nó khổ và có thể bảo đảm cuộc sống cho nó
không?
Nam cúi đầu: - Phải ta không thể bảo đảm cuộc sống cho nàng
được, ta không đủ khả năng mang hạnh phúc đến cho Dung, ta lớn
hơn nàng những hai mươi tuổi, một ngày nào đó ta chết đi, nàng
bơ vơ trên cơi trần, lúc đó nàng làm sao sống nổỉ Chàng nghĩ
thầm không đáp.
Bà Giang lại tiếp lời:
- ông Nam, tôi hỏi thật ông, theo ông th́ thế nào mới là t́nh
yêu chân chánh? Phải chăng sự thèm muốn cưỡng đoạt có thể mang
lại hạnh phúc cho riêng ḿnh, là hạnh phúc chân chính hay sao?
- Bà đă lầm rồi, tôi không bao giờ muốn chiếm đoạt Dung.
- Thôi được rồi, anh hăy ghi nhớ lời anh vừa nói nhé, tôi mong
rằng khi Dung đến, anh nói thế với nó được không?
Nam đỏ cả mặt:
- Thưa, tôi yêu Dung, dù biết rằng không thể lấy được nàng,
nhưng tôi vẫn mong cho nàng được hạnh phúc, dù tôi phải hy sinh.
- Nếu không có anh, nàng vẫn sống trong hạnh phúc, nếu anh không
yêu nó, th́ làm sao nó khổ như bây giờ? Anh không đem đến cho nó
một cái ǵ hết, ngoại trừ t́nh yêu, Dung là đứa con nít, anh th́
đă bốn mươi mấy tuổi đầu. Thầy Nam, làm người đừng nên vượt quá
giới hạn con người. Nếu trường hợp Dung là con của ông th́ ông
sẽ xử trí ra sao?
Nam tuyệt vọng:
- Vâng thưa bà, bà nói đúng, chỉ mong Dung t́m được hạnh phúc,
tôi sẽ không c̣n nghĩ đến Dung.
Bà Giang đứng dậy:
- Thôi được rồi, câu nói vừa rồi của ông đă làm tôi yên ḷng,
ông đă ban cho Dung một lối thoát, ông có can đảm buông tha con
gái tôi dù chịu thiệt tḥi, ông thật là người quân tử, cám ơn
ông, xin chào ông.
- Xin bà dừng lại đôi phút. Thưa bà tôi có thể đến thăm Dung hay
không?
Bà Giang lạnh lùng:
- Tôi nghĩ cũng không cần thiết lắm đâu.
- Nhưng sức khoẻ của Dung?
- ông cứ an tâm, Dung là con tôi, nhất định tôi sẽ chăm sóc nó
chu đáọ
Bà Giang bức ra cửa, không quên quay lại nói:
- Con Dung có đến, xin ông đừng quên câu hứa lúc này nhé!
Nam khép cửa lại, ngồi xuống ghế hai tay ôm lấy mặt, chàng rên
trong tuyệt vọng: - Dung ơi, anh yêu em. Nam gục mặt xuống ghế,
đưa tay nắm chặt những sợi tóc trên đầu.
Khi bà Giang về đến nhà trời đă chiềụ Dung vừa thức giấc, nh́n
chăm chú lên trần nhà, đầu óc đă trở lại b́nh thường, nhớ lại
những lời mẹ bảo Dung chợt thấy giận ḿnh vô cùng, tự đày đọa
làm ǵ khổ thân, mẹ đă chấp nhận dễ dàng mối t́nh của nàng và
Nam. Nếu biết trước vậy ḿnh cũng không làm khổ mẹ, mẹ thật đáng
thương. Anh Nam, anh cũng đừng lo ǵ nữa, tất cả đă giải quyết
êm đẹp rồi.
Nàng nhắm chặt mắt lại, tưởng tượng đến những ngày chung sống
hạnh phúc sắp đến với Khang Nam.
Bà Giang vào nhà vội đến gặp chồng ngay bàn luận, xong ghé đến
thăm Dung.
- Dung, con thấy có khoẻ không con?
Nụ cười sung sướng điểm trên môi, Dung cảm thấy hối hận về những
điều ḿnh đă làm vô cùng.
- Tuổi trẻ ai lại không có lúc hành động dại dột như vậỵ - Bà
Giang nh́n - Cậu con lúc trước cũng thế, không hiểu thất t́nh cô
nào mà về uống diêm tự vận, thế mà ba tháng sau lại cùng cô gái
khác nói chuyện yêu đương như thường.
Dung nghĩ thầm: - T́nh trạng của cậu nào giống con.
Nàng vội nói:
- Thưa mẹ, lúc năy mẹ đi xóm à?
Nụ cười trên môi bà Giang chợt tắt, bà nghiêm giọng:
- Mẹ vừa đến gặp thầy Nam, bây giờ con cho mẹ biết tụi con bắt
đầu yêu nhau lúc nào?
Dung nh́n mẹ thẹn thùng:
- Con cũng không nhớ, trong vali con có quyển nhật kư, mẹ lật ra
xem.
- Ờ, để mẹ xem. - Bà chợt đổi giọng - Dung con, mỗi người con
gái ai cũng có một mối t́nh đầu, đó là những mối t́nh đẹp đầy
hoa mộng. Nhưng, bây giờ con hăy để mối t́nh đó vào kư ức rồi
quên lăng đi đừng nghĩ đến nữa.
Dung hốt hoảng:
- Mẹ nói thế là thế nào?
- Con hăy quên Nam đi, đừng nghĩ đến nữa!
Dung nghi ngờ nh́n mẹ:
- Mẹ, sao mẹ đổi ư kiến nhanh thế?
- Dung! con hăy nghe mẹ đây, mẹ v́ con nên t́m nguyên do cuộc
t́nh của con, bây giờ th́ con hăy để mối t́nh đó vẫn đẹp trong
ḷng, đừng nghĩ đến nữa, v́ càng nghĩ nó càng biến thành thối
tha.
- Mẹ nói thế là sao? Mẹ đă gặp anh Nam chưa? - Đầu óc Dung căng
thẳng, nét mặt trắng bệch.
Bà Giang chậm răi:
- Mẹ đă gặp ông tạ
- Anh ấy nói ǵ với mẹ?
- Con muốn nghe chăng? Thôi được để mẹ nói. Mẹ đă gặp ông ấy,
ông ta bảo rằng không hề yêu con và đă từng khuyên con như thế,
Nam không yêu con, chỉ có con là yêu Nam mà thôi.
- Không, không thể được. Anh Nam nhất định không bao giờ nói như
vậỵ
Dung hét to, nước mắt trào ra khỏi mị
- Mẹ không dối gạt con, con cứ tin mẹ, Dung, ông Nam là một nho
sĩ, ông không muốn gánh lấy trách nhiệm, Nam bảo rằng chẳng hề
có ư muốn cưới con, mà đó chỉ là một tṛ chơi tạm bợ thôi!
Dung hét lớn:
- Con không tin, không thể như vậy được.
- Mẹ hôm nay đến nhà Nam, mẹ chỉ hy vọng là Nam nói một câu là
Nam yêu con, muốn cưới con, là mẹ sẵn sàng tất cả, nhưng tiếc
thay Nam lại bảo chẳng hề có ư muốn cưới con. Con biết không,
con đă bị gạt, con c̣n dại quá! Mẹ không đặt điều nói xấu Nam,
không tin con cứ đến hỏi Nam, mẹ cho phép. Thôi bây giờ con hăy
quên Nam đi, hắn không xứng đáng cho con yêu.
- Không! Không có thể như vậy được.
Dung hét to, vùi mặt vào gối khóc nức nở, không bao giờ nàng
thấy đau khổ hơn là lúc này, những lời nói sĩ nhục kia làm cho
mạch máu trong người càng muốn vỡ ra. Mẹ không thể nói gạt, v́
hồi nào tới giờ người có bao giờ làm thế đâu? Dung cắn chặt lấy
môi đến rướm máu, nàng bỗng căm hận vô cùng, muốn xé nát Nam ra
từng mảnh, không ngờ Nam lại vô trách nhiệm như vậỵ Nhưng chuyện
t́nh đă qua chỉ là những hài kịch hay sao? Đàn ông đểu giả như
vậy sao? Dung bỗng khóc to lên. Tại sao ta không chết đi cho
rồi!
Bà Giang ngồi xuống ôm lấy đầu Dung:
- Thôi, con cứ khóc nữa đi, khóc cho vơi đi những điều phiền
muộn, khóc cho quên hết cuộc t́nh xưa.
Dung ôm chặt lấy mẹ, như đang chết đuối vớ phải chiếc phao, nàng
gào to:
- Mẹ ơi! Mẹ!
Bà Giang vuốt ve những sợi tóc ngắn trên đầu Dung, bà thấy xúc
động vô ngần.
- Con mẹ lại khờ quá, sao con không tin tưởng ở mẹ? Nếu lúc đầu
con chịu cho mẹ hay th́ đâu bị gạt gẫm như vậy! Thôi đừng khóc
nữa, hăy quên đi!
Dung càng khóc to hơn:
- Con làm sao quên được hở mẹ?
Bà Giang bỗng hoảng hốt:
- Nó đă hại đời con chưa?
Dung lắc đầu, bà thở dài nhẹ nhơm: - C̣n may quá!
- Mẹ ơi, tại sao Nam biết con quá yêu chàng, mà chàng nỡ nào hèn
hạ như vậy được sao mẹ? - Dung nghiến chặt răng - Con muốn giết
hắn! Giết tên khốn nạn!
Dung khóc ngất sau câu nói, cho măi đến lúc mệt nhoài, đầu Dung
càng nặng hơn, nàng im ĺm nằm nh́n ra khung cửa sổ, màn đêm
đang che phủ mọi vật, nỗi thầm lặng bên ngoài che đậy cơn sóng
gió trong ḷng. Luc trước tôi càng yêu anh bao nhiêu th́ Nam ơi
lúc này tôi càng hận anh bấy nhiêu. Dung mong mỏi ḿnh được phục
hồi sức khoẻ tức khắc để đến chửi vào mặt Nam, hay giết chết
chàng cho hả cơn giận. Nhưng khi vừa nhỏm dậy nàng lại ngă nhoài
xuống, nước mắt lại đổ xuống. Trời ơi! Sao lại cho con sống làm
ǵ, không để con chết đi!
Ba ngày sau, tuy sức khoẻ chưa hồi phục, Dung vẫn cương quyết
đến t́m Nam để chửi cho hả cơn giận, nàng năn nỉ mẹ:
- Con van mẹ, mẹ cho con đến với Nam lần cuối, con cần gặp Nam
để tỏ bày, nỗi uất ức trong tim không thốt ra được, ḷng con vẫn
chưa yên.
Bà Giang lắc đầu, ông Giang đứng cạnh xen vào:
- Thôi để con nó đi đi bà.
- Không được, đợi khi con lành mạnh đă.
- Nhưng con không thể chờ đợi được nữa.
Bất đắc dĩ bà đành để Lân đưa Dung đi, bà dặn ḍ Lân phải ǵn
giữ và chỉ cho đi độ nửa giờ thôi.
- Mẹ chỉ sợ con lại bị những lời đường mật làm mờ mắt mà thôi,
con phải ghi nhớ Nam là con rắn độc, đừng nghe hắn phân bua một
lời nào cả!
Dung gật đầu cùng Lân bước lên xe, Dung nói với Lân:
- Chị muốn một ḿnh gặp Nam, em làm ơn đứng ở vườn bông đợi chị
nhé.
Lân không chịu:
- Nhưng mẹ bảo em ...
- Chị van em mà!
Lân nh́n chị thông cảm:
- Thôi được, nhưng chị đừng để hắn gạt gẫm nữa nhé, hắn không
bao giờ yêu chị đâu. Nếu em mà có người yêu v́ em tự sát, th́ kề
dao vào cổ em, em vẫn đến thăm như thường, ai có như hắn vậy
đâu?
- Em nói đúng, chị đă tỉnh mộng rồi. Chị đến đây với mục đích
duy nhất là hỏi xem hắn c̣n lương tâm hay không!
Khi Dung vừa đưa tay lên gơ cửa, th́ Nam đang đi tới đi lui
trong pḥng, những lời nói của mẹ Dung lúc nào cũng vang vang
bên tai chàng.
- Đúng rồi, nếu ta thật t́nh yêu Dung, th́ ta phải rút lui, v́
hạnh phúc của nàng, phải, phải lắm.
Nam lại muốn đến thăm Dung, nhưng lấy tư cách nào đây? Chàng đau
khổ tự dày ṿ ḿnh, Nam biết rằng bắt đầu từ giờ phút này Dung
sẽ xa chàng măi măi. Nếu một mai em t́m được hạnh phúc trên đời,
th́ anh sẽ vui sướng biết bao, nhưng chẳng may ... Th́ anh sẽ
khổ đến bao giờ? Nam vung tay lên, bực tức đập lên bàn, như đang
đập thẳng vào số mệnh.
Có tiếng gơ cửa, Nam vội chạy ra mở, chàng bỗng thấy choáng váng
khi nh́n thấy Dung, Nam định thần lại, đoạn kéo Dung vào đóng
chặt cửa. Sự yếu đuối của Dung khiến chàng kinh ngạc vô cùng,
chàng nh́n Dung, đôi mắt giận dữ của nàng soi thấu tim Nam.
Nam sung sướng muốn khóc, chàng run giọng...
Chương 21
- Em có khoẻ không Dung?
- Cám ơn ông.
Sự tức giận khiến Dung nghẹn lời, nước mắt chực trào ra.
Nam đến bên cạnh Dung, chàng quỳ xuống ngước mắt nh́n nàng:
- Anh xin lỗi em, anh thật khốn nạn, em hăy đánh anh đi, anh
đáng tội lắm.
Dung cầm ḷng không được nữa, nàng ngă vội vào ḷng Nam. Nam hôn
như mưa trên khuôn mặt nàng, xiết lấy Dung trong ṿng tay, chàng
nhỏ nhẹ:
- Không c̣n sức mạnh nào ngăn cách được chúng ta nữa, anh cần em
vô cùng Dung ơi!
Tấm thân bé nhỏ của Dung run run trong ṿng tay ấm. Nam nâng cằm
Dung lên, nh́n vào đôi mắt thâm sâu của nàng, ḷng chua xót khôn
cùng, nước mắt được dịp tuôn ra, chàng ấp đầu Dung vào ngực.
- Anh tưởng đă mất em rồi, mẹ em ngăn cấm anh không được đến
thăm em, em ... sao em lại dại dột như vậy hở em? - Nam hôn trên
tóc Dung - Em chưa được khoẻ phải không Dung?
- Vâng, em thấy khó chịu, nhưng vết thương ḷng nặng hơn.
- Em c̣n giận anh sao?
- Phải, em giận anh, v́ anh quá khiếp nhược
Nam thở dài:
- Phải chi anh c̣n trẻ, chưa vợ, th́ anh đâu có thế!
Có tiếng giầy dội lại từ hành lang, Nam hoảng hốt buông Dung ra.
Bà Giang hiện ra trước cửa, run lên v́ giận, mỉm cười mỉa mai:
- Thật tôi đoán nào có sai đâu? Thằng Lân đâu?
- Thưa mẹ, nó đang ở trong vườn bông. - Dung run sợ đáp.
Bà Giang bước vào, khép cửa lại, giận dỗi nh́n Dung:
- Con nói con đến mắng chửi nó, tại sao con lại làm thế?
- Dạ! - Dung cúi đầu thốt không ra tiếng.
- Thầy Nam, thầy hại con tôi như thế chưa đủ sao? Thầy đă bảo
không thể cưới con tôi được mà ...
Nam cướp lời:
- Thưa bà, tôi không nói thế, tôi chỉ nói rằng nếu Dung xa tôi
mà nàng vẫn t́m được hạnh phúc, tôi sẵn sàng xa Dung, nhưng bây
giờ xin phép bà cho tôi được kết hôn với Dung, tôi sẵn sàng bảo
đảm với bà là sẽ mang được hạnh phúc đến cho nàng.
Bà Giang ngạc nhiên vô cùng, không ngờ sự kiện lại xảy ra ngoài
ư muốn như thế, mặc dù sau khi Dung uống thuốc ngủ tự sát đến
nay, bà cũng đoán được là ḿnh sắp bị lôi vào cơn sóng lớn. Bà
khẳng quyết không thể chấp nhận một t́nh yêu tội lỗi như vậy
được. Bà biết con bà giàu t́nh cảm, thích sống trong ảo tưởng
nên đă nhắm mắt yêu Nam, và bà cho rằng Nam chỉ là tên giáo sư
đểu giả, sở khanh đă lợi dụng sự nhẹ dạ của đứa con gái mới lớn,
nên bà muốn cứu con thoát khỏi nanh vuốt đó, gặp Nam lần đầu, bà
cũng thấy bản tính thiếu can đảm của Nam, v́ thế bây giờ khi
nghe Nam mở miệng cầu hôn bà bỗng thấy ngạc nhiên vô cùng, tuy
nhiên sự ngạc nhiên đó chỉ thoáng giây rồi vút xa, c̣n lại là sự
giận dữ. Hứ! không ngờ lại có người đàn ông không biết tự lượng
sức như thế, đă bốn mươi mấy tuổi đầu đă có vợ, bây giờ lại muốn
cưới một đứa con gái vị thành niên nữa hay sao? Bà thấy khinh
thường Nam vô cùng, với một người như thế, con bà làm sao t́m
được hạnh phúc? Bà Giang lạnh lùng mỉa mai:
- Tại sao có sự thay đổi lạ lùng như vậy hả ông Nam? C̣n Dung,
con đă khẩn cầu làm sao mà bây giờ ông ấy lại chịu cưới con vậy?
- Dạ thưa mẹ! - Dung biến sắc.
Nh́n thái độ mỉa mai của bà Giang, Nam tức giận:
- Thưa bà, xin bà hăy tin tưởng ḷng thành của Dung, cũng như
hăy để tôi được kết hôn với Dung, tôi nhất định sẽ đem hết phần
đời c̣n lại chăm sóc cho nàng, thưa bà, tôi sẵn sàng bảo bọc đời
nàng, lúc trước tôi nghĩ khác, bây giờ ...
- Bây giờ th́ sao?
- Bây giờ tôi thấy không bao giờ có thể rời xa nàng được nữa.
Bà Giang chăm chú nh́n Nam, thái độ khiêu khích kia khiến bà
càng giận dữ, quay sang Dung, bà quắc mắt:
- Con muốn kết hôn với ông Nam phải không?
Dung cúi đầu không đáp, bà Giang thúc dục:
- Nói đi, sao con không nóỉ
Dung len lén nh́n mẹ:
- Nếu mẹ bằng ḷng.
- Nhưng nếu tao không bằng ḷng th́ sao?
Dung do dự:
- Nhưng mẹ đă nói là không dính dáng vào việc hôn nhân của con
mà?
- Thôi được, nghĩa là con muốn làm vợ Nam chớ ǵ?
Dung không đáp, bà Giang lại quay sang Nam:
- Anh thật sự muốn cưới con gái tôi chớ?
- Vâng,
- ông có chắc rằng sẽ bảo đảm cuộc sống hạnh phúc cho con tôi
hay không?
Nam nh́n Dung đáp:
- Vâng!
- Được, nếu vậy trong ṿng ba ngày, anh phải mang thơ đến nhà
tôi cầu hôn, anh phải cam đoan là không để con tôi khổ, và tạo
được hạnh phúc cho nó. Nếu trong ṿng ba hôm thơ không đến, tôi
sẽ kể như ông đă chịu thua.
Nam nh́n thẳng bà Giang, chàng biết rằng ḿnh đang gặp phải một
người đàn bà cương nghị, muốn bảo vệ cuộc sống của một người,
đâu phải là chuyện dễ dàng, v́ c̣n định mệnh nữa làm chỉ Đâu
phải ai cũng có thể tiên đoán được cuộc sống tương lai một cách
dễ dàng đâu? Nam lại quay sang nh́n Dung, đôi mắt tha thiết đầy
tin tưởng kia khiến chàng xúc động, bắt đầu giờ phút này ta
không c̣n xa rời Dung được nữa.
- Vâng, thưa bà, ba hôm nữa tôi sẽ gởi thơ đến.
Bà Giang chăm chú nh́n Nam như soi thấu tim chàng, bà không thể
tin được một người lớn tuổi như Nam lại có thể thành thật thương
đứa bé nhỏ nhắn như Dung, v́ cái tuổi yêu thương bồng bột chỉ có
thể có ở những chàng thanh niên mới lớn mà thôi. Không lẽ Nam
yêu thật t́nh sao? Bà cố vận dụng tất cả kinh nghiệm bản thân
t́m hiểu Dung nhưng vẫn không được. Anh chàng này cũng quỷ quyệt
lắm chớ không vừa đâu, bà nghĩ, đây là một địch thủ đáng lo
ngại, một con ó sẵn sàng cắp lấy con gà con của bà, bản tính che
chở cho con khiến bà đâm ra lo sợ, ta đă bất lực, không thể nào
giữ được con tạ
- Thôi được, chúng tôi sẵn sàng đợi thơ ông, bây giờ cùng mẹ về
Dung, trước khi nhận thơ, mẹ cấm con không được lai văng đến đây
nữa.
Dung đưa mắt nh́n Nam, đôi mắt chứa đựng bao nhiêu tin tưởng,
bao nhiêu ân t́nh, Nam thấy thương Dung vô cùng, chàng nh́n nàng
như thầm nhủ: - Em cứ an ḷng, anh sẵn sàng bỏ mặc tất cả v́ em.
Bà Giang cùng Dung ra ngoài t́m Lân, xong lên xe về nhà, bà tự
tin nói:
- Mẹ dám chắc với con là Nam sẽ không dám viết bức thơ như vậy
đâu, để rồi con xem.
Dung không đáp, bà Giang quay sang nh́n con, đôi mắt tươi sáng
đầy hy vọng trên khuôn mặt của nàng như đang nói: - Nhất định
chàng sẽ viết, nhất định như thế.
Ba ngày lặng lẽ trôi qua, đó là ba ngày đầy lo âu của bà Giang,
mặc dù bà đă nghĩ là Nam sẽ không dám viết thơ đến cầu hôn,
nhưng nếu rủi ngược lại th́ sao? Không lẽ gả thật Dung cho hắn?
Nếu không gả lại mang tiếng thất tín. Bà đoán chắc có lẽ thơ sẽ
đến.
Đó là những ngày thật nặng nề trong gia đ́nh họ Giang, một đám
mây mờ đang che phủ lấy mọi người, tất cả đều yên lặng, kể cả
Lân và Nhược, tất cả như linh cảm cơn giông băo đang sẵn sàng ập
đến. ông Giang không c̣n viết lách được nữa, chỉ chắp tay sau
đích đi tới đi lui măi trong pḥng, chốt lát lại chặt lưỡi thở
dài, ông cảm thấy như hoàn toàn bất lực và chỉ biết giao phó mọi
trọng trách cho bà Giang.
Từ sau ngày Dung tự sát, đến việc phát giác mối t́nh của con và
Khang Nam, ông Giang thấy ḿnh đang mất dần đứa con gái, ông
thấy rằng suốt mười mấy năm trời nay, ḿnh đă không để ư chăm
sóc đến nó, điều này càng được chứng tỏ hơn trong suốt quyển
nhật kư của Dung, ghi chú những điều nhận xét về gia đ́nh cũng
như về mối t́nh của nàng với Nam. ông Giang ngạc nhiên vô cùng,
suốt mười mấy năm trời cha con sống cạnh nhau, mà ḿnh vẫn không
hiểu được con. Những điều ghi nhận về việc ông thương Lân quá
nhiều, đă làm ông ư thức được sự thất bại của ḿnh trong việc
làm chạ Dung yêu Nam, chẳng qua v́ thiếu t́nh thương trong gia
đ́nh, đó là sự đ̣i hỏi bù đắp, như vậy th́ nó đáng thương và
đáng yêu biết bao. Bây giờ ông muốn làm một cái ǵ để an ủi
Dung, nhưng ông biết không c̣n kịp nữa. Dung làm sao thông cảm ư
ông được.
Sáng hôm thứ ba của hạn định, ông Giang quyết định nói chuyện
với Dung. Ông kêu Dung đến, mong mỏi sẽ được thành khẩn giải bày
rơ t́nh thương của cha mẹ cho Dung nghe, để mong rằng Dung sẽ
c̣n ấn tượng tốt về gia đ́nh, nhưng khi ông chưa kịp mở miệng,
nh́n đôi mắt chịu đựng và miễn cưỡng của Dung, ông bỗng thở dài,
không thể nói ǵ được ngoài câu hỏi:
- Dung, con cho cha biết tại sao con yêu Nam, nghe mẹ con nói
hắn xấu trai, bê bối và không có một nét ǵ đặc biệt đáng yêu
cả, con cho cha biết đi!
- Thưa cha, t́nh yêu khi đă đến th́ làm sao có thể giải thích
được, cha đừng dùng đôi mắt b́nh thường kia nh́n vào t́nh yêu
chứ.
- Nhưng mối t́nh của con không được b́nh thường, con không sợ
mọi người nhạo báng hay sao?
- Con không cần dư luận, người ta không có ai sống cho ḿnh đâu,
họ chỉ sống cho họ mà thôi.
- Không, con chưa hiểu ǵ cả, con người không những sống cho
ḿnh mà c̣n phải sống cho cả dư luận nữa. Con không thể tách rời
xă hội mà không thể sống được, cũng như con không thể chỉ sống
cho t́nh yêu, mà c̣n sống v́ những liên hệ khác như cha mẹ, anh
em và bằng hữu nữa.
- Nhưng nếu v́ con yêu Nam, mà họ bỏ rơi con th́ đó không là sự
thiệt tḥi cho con sao bạ
- Không có cái chuyện thiệt tḥi ở đây, mà chỉ có sự sống trong
cô lập, lúc đó con sẽ cảm thấy sự đau khổ gấp bội lần sự tưởng
tượng của con.
- Nhưng con có muốn thế đâu? Tại mọi người cơ mà! - Dung nói như
muốn khóc.
ông Giang thở dài:
- Dung con hăy mở to cặp mắt ra mà xem, đâu phải chỉ có một ḿnh
Nam trên đời đâu mà hằng vạn người đàn ông khác.
Dung ngắt lời, nàng lật ngược lại:
- Tại sao trên đời cũng có hằng vạn người con gái mà cha chỉ yêu
có mẹ con không thôi?
ông Giang cứng họng một lúc sau mới nói:
- Con quá cứng đầu, nói không sợ cha mẹ phiền ư?
Dung bắt đầu khóc, nàng ân hận vô cùng, sao mỗi lần cùng mẹ cha
tranh luận nàng bao giờ cũng bênh vực Nam cả vậy? Không lẽ công
ơn dưỡng dục mười chín năm trời chỉ chiếm được một khoảng không
gian nhỏ xíu trong tâm hồn nàng hay sao? T́nh thương đó lại gục
ngă trước t́nh yêu của Nam hay sao? Dung bỗng khám phá ra rằng
Nam đă chiếm lấy phần lớn linh hồn của nàng, nàng quả là một đứa
con bất hiếu, không trách sao mẹ lại bảo nuôi con khôn lớn không
ích lợi ǵ cả. Mười chín năm nuôi dưỡng, giờ đă đủ lông đủ cánh
lại chập chờn bay đi. Nh́n những sợi tóc bạc với gương mặt bi
thương của cha, nàng vẫn không thể nói được việc xa lià Nam, chỉ
c̣n biết than`h khẩn nh́n chạ
- Thưa cha, xin cha tha lỗi cho con, con bất hiếu đă làm mẹ cha
buồn phiền.
Nàng khóc lớn và chạy vội về pḥng.
ông Giang nh́n theo con, cảm thấy chua xót vô cùng, con nuôi lớn
nên người, bắt đầu suy nghĩ là đă tách rời khỏi cha mẹ, không
cần biết cha mẹ có buồn hay không, nhưng làm sao cha mẹ lại có
thể giết con được, càng nghĩ ông thấy càng tội cho Dung hơn, ông
không nhẫn tâm nh́n con đau khổ nữa.
Bà Giang đi vào hỏi chồng:
- Sao? ông đă khuyên nó chưa?
Ông Giang chỉ biết lắc đầu:
- Nó đă say t́nh quá đậm, anh không đủ sức ...
Bà Giang bực tức:
- Rồi ông coi, tôi sẽ làm hết sức tôi để ngăn cản mới được, tôi
chắc Nam sẽ không dám viết thơ, v́ hắn là thằng khiếp nhược, đâu
dám để mảnh giấy đeo đuổi học tṛ rơi vào tay tôi.
Nhưng không ngờ buổi chiều hôm ấy lúc ba giờ, Nam đă gởi thơ
đến, ông Giang mở ra xem. Nét bút kiên quyết và lời văn thắm
thiết, chứng tỏ Nam thật t́nh yêu Dung. ông Giang xem xong thơ
vội trao cho vợ.
- Hắn chắc cũng là người có tài.
Bà Giang vội cướp lời:
- Bốn mươi ngoài tuổi đầu rồi chớ, - Bà bực tức gọi Dung ra -
Dung! ra biểụ
Dung đứng phía sau, nàng đă nh́n thấy hết mọi việc, bà Giang
quay sang:
- Bây giờ Nam nó đă gởi lời cầu hôn đến, mẹ giữ lời sẵn sàng gả
cho hắn, mẹ hỏi thiệt, con nhất định lấy Nam hay không?
Dung không dám nh́n thẳng vào mặt mẹ, nàng cúi nh́n xuống đất,
gật đầu. Bà Giang cắn răng:
- Được, mẹ giữ lời, con đến nói cho Nam biết, kêu hắn trong một
tháng phải đến cưới con, và phải nhớ bắt đầu từ giờ phút này,
con và gia đ́nh này không c̣n liên hệ ǵ với nhau nữa cả, từ đây
cấm con không được gọi cha con là cha, cũng như con hăy ra khỏi
nhà này ngay!
- Trời! Mẹ - Dung cầu khẩn van xin - Đừng làm thế mẹ ơi!
- Tôi không c̣n ǵ để nói nữa cả, cô phải chọn một trong hai con
đường, hoặc là gia đ́nh, hoặc là Khang Nam, nếu không rời được
Khang Nam th́ hăy ra khỏi nhà.
Dung nắm áo mẹ khóc lóc:
- Không! Không! đừng làm thế mẹ ơi!
- Cô c̣n muốn ǵ nữa đây? Muốn để cho mọi người thấy cha cô có
một ông rể già như Khang Nam vậy sao? Hứ! Nếu con c̣n biết tiếc
thương cái gia đ́nh này, c̣n nghĩ đến cha mẹ anh em th́ chỉ c̣n
có cách là tuyệt t́nh với Nam mà thôi.
Dung lắc đầu nước mắt như mưa:
- Không, không thể được, con không thể làm như vậy được!
ông Giang chen vào:
- Dung, con hăy nghĩ cho kỹ xem, con đang có cha mẹ, các em con
ai cũng thương con, không ai muốn bỏ rơi con hết, hăy nghĩ cho
kỹ đi, t́nh ruột thịt mười chín năm qua, con có thể cắt đứt một
cách dễ dàng như vậy hay sao? Cha tin rằng nếu con trở về với
gia đ́nh, chỉ cần nửa năm thôi, con sẽ quên lăng được Nam.
Dung lắc đầu:
- Không, con không tin như vậy!
Bà Giang giận dữ:
- Thôi được rồi! Công lao dưỡng dục được trả ơn như vậy đó. Cô
muốn đi cứ đi, tôi cũng không muốn thấy mặt cô nữa, coi như tôi
không có đứa con như cô vậy là được rồi. Đến nói cho Nam biết
đi, kêu hắn trong ṿng một tháng hăy đến đây rước cô đi là xong.
Dung khóc lớn, quỳ xuống, hai tay ôm lấy chân mẹ.
- Trời ơi! Mẹ ơi! Mẹ nỡ nào...
Bà Giang vội cúi xuống nh́n con, một tia hy vọng lại đến, bà lấy
tay xoa tóc Dung nhỏ nhẹ.
- Dung, mẹ cho con suy nghĩ kỹ, con có thể bỏ mặc gia đ́nh hay
sao? Giả thử như con không thương cha me đi, th́ c̣n biết bao
nhiêu điều, bao nhiêu kỷ niệm trong nhà, con cũng vứt được hay
sao? Em Nhược thường bữa ngủ với con, nó lúc nào cũng sợ bóng
tối, chỉ có con ngủ chung là nó mới an ḷng thôi.
Dung vẫn khóc thảm thiết:
- Mẹ ơi mẹ!
- Con nỡ nào bỏ mẹ sao con? Dung, con ngoan của mẹ, hăy nói đi,
hăy nói rằng con sẽ ở lại, sẽ tuyện giao với Nam đi con. Cha mẹ
biết, cha mẹ có lỗi với con nhiều v́ thế từ nay chúng ta hăy bắt
đầu xây dựng lại cuộc đời mới, đoạn giao với Nam con nhé!
- Xin mẹ đừng ép con, con không thể làm như vậy được. - Dung
thảm năo lắc đầu.
Bà Giang giận dỗi:
- Thôi được, mẹ đă nói với con như thế mà con vẫn không chịu,
th́ thôi, đi đi! Đi với Nam đi, và từ rày đừng gọi tôi là mẹ
nữa, đi đi! đi!
Bà Giang xô Dung ra, qùay quả đi vào trong.
Dung ngă nhoài xuống đất, hai tay ôm lấy mặt khóc nức nở.
- Trời ơi! Con chết mất!
ông Giang rướm lệ, đến đở Dung đứng lên, Dung van xin cha, ông
Giang bất lực, lắc đầu khẽ thở dài:
- Thôi th́ cha đành để con cùng Nam kết hôn vậy!
o0o
|