Số Đỏ   Vũ Trọng Phụng Pages Previous  1  2  3  Next   

Chương 8

MẤY NGUYÊN NHÂN ĐẮC THẮNG CỦA B̀NH DÂN TRONG XƯỞNG ÂU HOÁ
MỘT CUỘC ÂM MƯU VỀ TÀI CHÍNH
MỘT CUỘC ÂM MƯU VỀ T̀NH

Đă hai tuần lễ nay, pḥng trào B́nh dân toàn thắng.
Là v́ sự t́nh cờ đă xô đẩy Xuân Tóc Đỏ, đă hai tuần lễ vào cái gia đ́nh trưởng giả của Văn Minh... Thanh thế nó mỗi ngày một to tướng măi ra. Ảnh hưỏong của nó cũng vậy. Nó cứ tự nhiên tham dự vào những việc rất can hệ cho xă hội mà nó không biết. Sự ngu độn của nó được người ta cho là nhũn nhặn, là sự khiêm tốn, nên nó lại càng được yêu mến hơn... Nó chỉ c̣n chờ... Nó biết rơ điều ấy lắm. Nó chờ số phận lôi nó lên cao chót vót.

Ông thầy số, những khi lai văng nhà bà Phó Đoan để khen bà ta là trinh tiết, và cậu con cầu tự (Em chả!) thật là con Giới con Phật, không bao giờ quên cổ động cho Xuân Tóc Đỏ là có một tương lai rực rỡ, lừng lẫy tiếng tăm có phen... Bà Phó Đoan lại cổ đọng cho Xuân là có học thức, với ông phán mọc sừng. Ông này lại luôn luôn khen ngợi trước mặt cụ Hồng (Biết rồi! Khổ lắm! Nói măi!...) rằng Xuân là một người đứng đắn, mặc ḷng hăy c̣n trẻ trung.
Cụ cố Hồng đă côgn kênh Xuân Tóc Đỏ là sinh viên trường thuốc, trước mặt cụ cố tổ và cụ bà... Những người này vô t́nh nhắc lại những lời ấy cho nhiều người khác cùng biết. Đổi lại kết quả bất ngờ ấy, Xuân Tóc Đỏ chỉ việc cổ động cho ông thầy số là Quỷ Cốc Tử tái thế, ấy chỉ có vậy thôi!
Chỉ có cặp vợ chồng Văn Minh là biết rơ sự thực, nhưng mà ở vào trường hợp há miệng mắc quai. Tuyên bố rằng Xuân vốn con nhà hạ lưu, làm nghề nhặt banh sân quần, v́ một tṛ dâm dục bỉ ổi mà phải đuổi? Chao ôi! Thế th́ c̣n ǵ là tiệm may Âu Hoá nữa!
Thế th́ c̣n đâu là những cái thích của bọn khách hàng phụ nữ ưa cái nhanh mồm nhẹ miệng và những cử chỉ ngộ nghĩnh của Xuân Tóc Đỏ nữa?
Vợ nghĩ thế, c̣n chồng th́, v́ lẽ đă bịp cả ông bố hiếu danh rằng Xuân Tóc Đỏ vốn là sinh viên trường thuốc, “ông đốc” cẩn thận, bây giờ biết ăn làm sao, nói làm sao! Cho nên dù Văn Minh rất oán hận Xuân ở chỗ nó đă chẳng may cứu sống được ông nội ḿnh bằng thuốc Thánh đền Bia - một sự ông ta không thể tha thú được - ông ta khoanh tay chịu nhịn vậy. Riêng về phần cụ Hồng (Biết rồi! Khổ lắm!) th́ tuy cũng có cụt hứng v́ bố ḿnh lại không chết v́ chai nước ruộng và mấy cái lá thài lài, cụ cũng không dám tỏ ḷng bất b́nh ra với Xuân. Con giai cụ đă kêu đó là sinh viên trường thuốc và con rể cụ - ông phán mọc sừng - vẫn luôn nhắc cho cụ khỏi quên rằng đó là một người đáng kính trọng, v́ có học thức lắm, và đứng đắn hết mực.
Thành thử Xuân cứ nghiễm nhiên toạ hưởng kỳ thành, im lặng và mỉm cười những khi cụ phán bà, ông Hai, cô Nga, cô Tuyết, ông Joseph Thiết, gọi nó là quan Đốc, và làm cái bộ mặt tḥo ơ lănh đạm mỗi khi bà Phó Đoan nh́n trộm nó mà mỉm cười toe toét một cách rất đa dâm.
Sau khi cụ cố tổ đă b́nh phục hẳn, muốn trả ơn thầy, cụ bà đă mời Xuân Tóc Đỏ dự một bữa tiệc rất long trọng thể linh đ́nh. Việc ấy mở đầu cho một kỷ nguyên mới để thành ra một thói quaen... Từ đấy mà đi, Xuân luôn luôn dự tiệc với bà Phó Đoan, với vợ chồng Văn Minh bằng các lư tưởng tự do, b́nh đẳng. Sau cùng th́mỗi khi ai mời Xuân Tóc Đỏ một bữa cơm, là được một cái hân hạnh nữa rồi! Đă có người mến nó, kính sợ nó. Đă có người ghen ghét nó nữa, nhưng cái đó không hề ǵ. Lại có người phải ḷng phải mặt nó nữa, điều ấy là đáng quan tâm.
Lâu lâu, sống măi trong bầu không khí hỗn loạn những sự kính trọng, sợ sệt, mơn trớn của kẻ chung quanh, Xuân Tóc Đỏ đâm ra khinh người. V́ lẽ theo thói thường những kẻ nhũn nhặn hay bị coi khinh, nên Xuân Tóc Đỏ càng kiêu ngạo, càng làm bộ làm tịch bao nhiêu, lại được thiên hạ càng kính trọng. Một cái lặng im của nó cũng có giá trị của một cái đặc ân. Bọn thợ may và thơ khâu cho nó là có thế lực đối với ông chủ, bà chủ. Cô Tuyết kính thờ nó v́ Xuân được cụ bà... kính thờ. Ông Typn, ông Joseph Thiết, cả ông đốc Trực Ngôn nữa, cả cụ Tú Tân là em ruột ông Văn Minh nữa, cũng ra vẻ nịnh hót nó để lấy ḷng nó, v́ ai cũng tưởng cụ cố Hồng (Biết rồi! Khổ lắm!) đưong chủ trương những tư tưởng cổ điển bí mật là gả cô Tuyết, cô con gái rượu, gái yêu quư, choMe- sừ Xuân? Hoặc tự ḿnh lừa dối ḿnh, hoặc bị vô số kẻ khác lừa dối, ai cũng ở cảnh bó buộc không sợ hăi hoặc không kính trọng Xuân th́ không được.
Như vậy thật là sự đắc thắng của B́nh dân vậy thay!
Hai giờ chiều hôm ấy, bà Phó Đoan đánh xe hơi lại mời Xuân lên Hồ Tây xem một cái hội ghê gớm làNgày hội của các gái nhảy ở Hà Nội (La Journée Hanoiennes) có các vị tai to mặt lớn trong chính giới chủ toạ. Khi thấy chỉ có Xuân Tóc Đỏ thôi bà Phó ngơ ngác mà rằng:
- Ông Xuân nhỉ? Sao lại không nghỉ hẳn một buổi?
Xuân thản nhiên đáp trống không:
- Việc ǵ phải nghỉ hẳn? Họ đi th́ đă có tôi ở nhà thay quyền!
Bà Phó Đoan nghĩ ngợi hồi lâu rồi khoe:
- Ông Xuân đă biết chưa? Hở ông?
- Cái ǵ?
Trước lời hỏi sỗ gọn như một câu gắt, bà Phó Đoan vội:
- Bẩm... bẩm cái sân quần... sắp xong.
Xuân lại làm một câu gọn thon lỏn:
- Được lắm!
Ḅ Phó tuy cũng hơi kinh ngạc về những ngôn ngữ khác thường ấy, nhưng mà chưa chi bà đă vội đem cái ngu dốt của bà ra tra khảo đă. Ắt hẳn nêú không có cái “v́ một lẽ ǵ” mà bà chưa hiểu được, th́ Xuân Tóc Đỏ hẳn không dám có giọng nói sỗ sàng với bà dường kia. Nghĩ rằng như thế mà ra đi ngay th́ trơ, bà lại hỏi:
- Thưa ông, thế ông không đi xem hội.
- Việc Âu hoá không có tôi một ngày cũng không được!
- Bẩm thế thợ khâu... thợ may đâu cả ạ?
- Có mấy cô khâu th́ đă phải vận cả mấy bộ y phục đại tang và tiểu cớ, do ông Typn vừa chế tạo, mà ngựi nhà này chưa ai mặc đến, v́ cụ tổ đă được tôi cứu cho khỏi chết... Mấy cô khâu mặc những quần áo ấy và ăn tiền công củama nơ canh, bà đă hiểu chưa? Quần áo trót may th́ phải lăng – xê để quảng cáo chứ? Mấy ông thợ cũng đi xem hội để phát giấy chiêu hàng.
- Tôi có ư muốn lại cùng đi chơi với vợ chồng Văn Minh và rủ ông nữa.
- Ấy họ đă đi cả.
Xuân Tóc Đỏ cứ đáp lửng khửng đủng đỉnh như thế, tay vẫn mê bộ vú bằng cao su mà Tây phương mới gởi sang cho công cuộc Âu hoá ở bên Đại Cồ Việt này. Những khí cụ của nhan sắc ấy được để trong cái hộp rất đẹp, lót năm bảy lần giấy thủy tinh lóng lánh. Bà Phó Đoan nh́n những của quái ấy bằng hai con mắt thèm thuồng, lại nhận thấy Xuân lúc ấy chỉ có một ḿnh trong gian hàng rộng - sự ấy thật hăn hữu – nên bà không muốn bỏ một cơ hội tốt. Bà c̣n trù trừ đứng t́m một câu ǵ để đả động đến những cái vú cao su ấy th́ chẳng may cậu Phước ngồi ở xe hơi đỗ bên ngoài cứem chă, em chă măi, và khóc thét lên. Bà đau ḷng phải bắt tay Xuân và ra thẳng.
Xuân đứng cười thầm một ḿnh, bà Phó Đoan tuy già nhưng c̣n hư hơn các thiếu nữ ngây thơ nhiều, điều ấy nó biết lắm. Nó chĩ gật đầu một cái là ăn thua ngay! Nhưng mà già như thế th́ c̣n... nước mẹ ǵ! Họa chăng có các tiền! Nó nghĩ thế rồi càng phục ông thầy số là tài, khi ông bảo nó năm nay gặp vận đào hoa. Rồi nó mơ màng những cách làm tiền, nếu bà Phó Đoan biết cho tâm sự của nó. Thành thử vô t́nh, Xuân Tóc Đỏ đă thực hành một phương châm mà những nhà triết học sống đến bạc đầu mới t́m ra được: ấy là phải lên mặt với ái t́nh th́ cuộc chinh phục mới dễ dàng hơn và bền chặt.
Nó đương sung sướng bỗng phải cụt hứng v́ ông phán mọc sừng. Ông này tập tễnh bước vào, mặt lầm bầm, không nói ǵ cả, giơ tay ra bắt... Xuân Tóc Đỏ bắt tay xong, ưỡn gnực lên cất giọng lanh lảnh nói to:
- Thưa ngài, ngài là một người chồng mọc sừng!
- Hay lắm! Xin đa tạ... cảm ơn vạn bội.
Ông phán mọc sừng cảm ơn tha thiết như ông ta, lần này là lần đầu, được có người đến mách cái tin sét đánh là vợ ông ngủ với giai. Nhưng đó là tại ông quen mồm đi mà thôi, chứ không phải là ông cảm động, v́ ông kéo ngay ghế ngồi trước mặt Xuân, và nói:
- Ấy lần sau quan bác cứ dơng dạc thế cho. Tôi nói lần sau nghĩa là lần nào bác thấy cả mặt tôi lẫn vợ tôi, nhất là trước mặt cụ Hồgn hay cụ Tổ th́ càng hay lắm!
Xuân ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ai lại nói thế trước mặt bác gái hay cụ Hồng hay cụ Tổ!
- Phải thế chứ! Không th́ tôi thuê quan bác chụa bạc làm ǵ?
Xuân lo lắng hồi lâu, lại hỏi:
- Hay là rồi tôi trả lại quan bác số tiền ấy vậy nhé!
Ông phán đáp phắt dậy như bị một cái ḷ xo đẩy lên, kêu thất thanh:
- Giời ơi! Thế th́ tôi chết mất! Thế th́ tôi đến phải tự tử...
Xuân cũng cảm động mà rằng:
- Chết nỗi! Nhưng sao quan bác lại cần tôi phải... công kích quan bác về tội mọc sừng?
Nhưng ông phán không những không cắt nghĩa rơ mà lại nói rằng:
- Không! Không thế được! Quan bác đă hứa rồi. Chỉ có những người giữ lời hứa là đáng quư. Hai nữa, quan bác có biết rằng địa vị quan bác trong cái nhà này đă lung lay rồi không?
- Lung lay? - Xuân Tóc Đỏ hỏi thế một cách lo sợ.
- Phải! Tôi xin làm phúc mà mách với quan bác rằng ông Typn hiện giờ đương ghen tức và bác đă làm vợ ông ta hư hỏng là một, tiếp khách khéo hơn ông ta là hai, lại biết đo các phụ nữ may áo là ba, làm giảm thế lực của ông ấy là bốn. Bà Phó Đoan cũng có vẻ hằn học với bác lắm, v́ lẽ ǵ tôi chưa rơ. C̣n chính vợ chồng ông chủ th́ không những ghét ngầm hờn bác mà thôi, mà c̣n coi bác là kẻ thù. Tại sao? Bác có biết không? Tại bác đă làm cho cụ tổ khỏi hẳn bệnh là một, và làm cho cô Tuyết nó hồi hôn với một đám đă sêu tết là hai, vậy quan bác phải coi chừng đó! Tôi xin lấy t́nh thân mà bảo rơ cho bác biết để bác liệu... Thế th́, tôi đối với bác đă như vậy, mà bác lại không chịu giúp tôi cái việc ấy hay sao?
- Thế bây giờ phải làm thế nào?
- Phải làm như tôi đă dặn. Làm như thế là nhất cử lưỡng tiện.
- Làm sao?
- Làm như thế bác chuộc lại cái lỗi xưa, những người thù bác sẽ trở lại yêu bác.
- Tôi mà bị thù à? Bị thù v́ chữa bệnh cho cụ cố à?
- Chính thế. Chỉ có cụ phán bà là hâm mộ bác v́ việc ấy. Nhưng cụ bà có thế lực ǵ đâu? Bác phải trông ở cụ Hồng, ở vợ chồng Văn Minh...
- Thế nghĩa là phải bảo bác mọc sừng trước mặt cả vợ bác lẫn cụ cố tổ?
- Bẩm chính thế ạ! nếu vậy tất cụ tổ phải chết tức khắc... Mà do thế, ai cũng có tiền tiêu. Cả tôi nữa, tôi cũng sẽ có tiền tiêu...
- Thật không?
- Rồi bác sẽ biết, v́ nếu tôi có tiền th́ rồi bác cũng... được tiêu.
Nhưng Xuân lưỡng lự rồi nguẩy đầu:
- Tôi chả thế. Thế là giết người! Tôi không muốn làm kẻ sát nhân! Một tội ác! Không thể thế được!
- Ồ! Nếu bác giết có một người, trái lại, bác cũng làm cho số đông người khác được sung sướng. Nên lắm, bác ạ. Nếu không chẳng chóng th́ chầy, bác sẽ... mất việc.
Xuân Tóc Đỏ giơ tay ra cho ông phán mọc sừng:
- Vậy th́ tôi xin hứa một lần nữa... danh dự... cam đoan.
Ông phán sung sướng bắt tay Xuân rất chặt, nói rối rít:
- Thôi, tôi vào sở, cảm ơn bác trước nhé!
Ông phán vừa đi khỏi th́ một mỹ nhân chạy tọt vào. Xuân tưởng lại là một phụ nữ tân tiến muốn mặc ǵ, ḷng đă mừng thâm, nhưng đó chỉ là Tuyết. Cô này hổn hển hỏi:
- Anh phán, liệu anh ấy có trông thấy tôi không, hở ông?
Xuân đáp liền:
- Không, ông ấy có quay lại nh́n sau lưng đâu?
- Thế th́ tốt lắm. Nhà đi vắng cả?
- Vâng. Sao cô không lên Hồ Tây xem hội?
- Không thích chứ sao! Trên ấy... trên ấy đầy nhũng cô đầu với gái nhảy, họ ăn mặc tân thời hơn ḿnh hoặc y như ḿnh! Tôi, tôi là con nhà danh giá, tôi không muốn bị thiên hạ nhầm là gái nhẩy.
- Cô nói phải lắm.
- Nhưngmà đừng tưởng là tôi không biết khiêu vũ đấy nhé?
- À... vâng.
- Ông có biết nhẩy không? Ta làm thủ một bài tango xem nào?
Xuân sợ hăi, lắc đầu:
- Để khi khác... vả lại, phải có âm nhạc chứ? Nếu quư nương muốn th́ hôm nào ta đi bar chơi hơn.
- Thật không? Y hẹn rồi đấy nhé? Ông sinh viên trường thuốc làm bộ nhé?
Xuân chối căi:
- Chết nỗi! Quư nương cứ nói thế chứ... Tôi ít nói với ai cũng tưởng nhầm tôi là khinh người. Vả lại khinh ai chứ khinh sao được quư nương mà dám khinh! Có không khinh tôi là phúc.
lần này là lần đầu Xuân dám tán tỉnh – và cũng có cơ hội – nên Tuyết rất lấy làm cảm động. Muốn giấu sự xúc động, cô chỉ đống vú cao su hỏi:
- Những cái ǵ thế ông?
- À, những vú cao su đấy... Để cho phụ nữ tân tiến văn minh Âu hoá.
- Thế à! Để tôi mách chị em bạn tôi mới được. Tôi có nhiều bạn gái mới lắm. Như thế là đắt khách cho hiệu Âu Hoá của ông đấy nhé?
Xuân nói nửa nạc nửa mở:
- Chứ c̣n cô th́ không cần dùng.
Tuyết bĩu môi và ưỡn ngực ra:
- Cần ǵ nữa? Vú tôi thế này lại không nở nang chán ra hay sao? Mấy cô gái mới chả có cái ngực như tôi được! Mà thật đấy chú không bằng cao su đâu nhé?
Chừng như sợ ḿnh chỉ nói thế chưa đủ là văn minh tân tiến, Tuyết lại bảo:
- Tôi cho phép ông khám mà xem!
Tinh quái, Xuân Tóc Đỏ c̣n khoanh tay sau lưng:
- Thời buổi này, biết sao được! Giả dối hết thẩy! Yêu cũng yêu giả dối, tân thời cũng tân thời giả dối, hủ lậu cũng hủ lậu giả dối!
Tuyết phải cáu một cách rất chính đáng mà rằng:
- Th́ ông cứ thử khám xem tôi có... giả dối không này!
Xuân nh́n ra phía ngoài không thấy có ai, liền phóng tay lên ngực Tuyết, nắn tay xem của thật hay của giả... Sau khi không c̣n nghi ngờ ǵ nửa nó cảm ơn bằng cách tiện thể hôn luôn tay của Tuyết mà rằng:
- Chỉ có một ḿnh quư nương là không giả dối như đời mà thôi.
Tuyết thở dài, cảm động. Sau cùng khẽ nói:
- Ông... anh, tôi muốn anh giúp tôi một việc, em rất cảm tạ.
- Chúng tôi rất hân hạnh.
- Tôi không muốn lấy cái ngựi ấy, v́ nếu tôi lấy hắn, chắc hắn sẽ mọc sừng. Thí dụ một người như ông mà hỏi tôi th́ c̣n ǵ! Đằng này hắn lại nhà quê, không biết yêu vợ như những người văn minh. Buồn lắm anh ạ.
- Tôi phải làm ǵ?
- Phải giả vờ chim tôi..., chúng ta giả vờ chim nhau, mê nhau... Cho hắn bỏ tôi, ḿnh hiểu chưa? Ta giả vờ với nhau thôi mà! Tôi cần mang tiếng hư hỏng lắm mới được.
- Thế sao nữa ạ?
- Anh th́ anh cũng phải mang tiếng là làm hại một đời tôi mới xong!
- Nếu em hứa là sau này đừng làm anh mọc sừng là anh xin làm hại một đời em thật sự, chứ không c̣n “mang tiếng” ǵ nữa.
- Anh đốc, anh nói thật đấy chứ?
- Xin lấy danh dự ra làm hại một đời em!
- Cảm ơn! Yêu lắm! Quư lắm! À, thế nhưng mà anh cần xin nghĩ việc mới được. Thế muốn làm hại một đời người con gái tử tế đứng đắn th́ mất mấy ngày? Hở ḿnh?
Từ đấy trở đi, Tuyết và Xuân c̣n nói nhiều, một bên th́ lấy tư cách b́nh dân, bên kia th́ lấy tư cách phụ nữ tân tiến.

Chương 9

CẢNH BỒNG LAI TRÊN CƠI THẾ
MÔN TRIẾT LƯ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ NGOẠI T̀NH
GƯƠNG “BAN SỬ NỮ”

Về phía tây thành Hà Nội có một cái hồ mà người ta chịu khó ngăn đôi thành một con đường cho nó thành ra hai cái hồ. Con đường ấy là con đường Cổ Ngự, nổi tiếng khắp xứ, trong hai mươi triều đồng bào không c̣n ai là không biết; v́ những thiếu nữ hoặc khuê các hoặc không, cùng những sinh viên trườn cao đẳng hoặc trường luật học, hoặc sinh viên không trường nào cả, thường đêm đêm đem nhau lên đó để làm nũng với nhau, để nạt sát những chế độ gia đ́nh của nhau, độ vài tháng, để rồi sau cùng, th́ rủ nhau nhảy xuống hai cái hồ ở đấy.
Thoạt đầu người ta hay nhảy xuống Hồ Tây, nhưng v́ Hồ Tây sâu lắm, những kẽ tự tử chẳng may phần nhiều không mấy ai thoát chết cả, thành thử người ta bảo nhau nhẩy xuống cái bên cạnh là hồ Trúc Bạch nông hơn. V́ lẽ nhà nước cũng khôn, đă cho trồng mấy cái bảng lớn“Cấm ngặt đổ rác xuống Hồ Tây” nên hồ Trúc Bạch lại càng đắt khách. Đêm đêm, những bác phụ xe ế khách, những kẻ trai tráng biết bơi mà thất nghiệp, thường lên chờ ở đấy để hễ nghe thấy tiếng kêu thảm thương ai oán: “Ai cứu tôi với!...” là nhẩy ùm xuống, là vớt ngay được một tiểu thư đẹp nơn lên, rồi đến bóp Hàng Đậu lĩnh tiền thưởng, và sau cùng, thấy ảnh ḿnh đăng trên báo kèm với những cuộc phỏng vấn ỏm tỏi. V́ những lẽ ấy, hồ Trúc Bạch chẳng bao lâu mà trở nên một cách oanh liệt, là một sân khấu của tất cả nhũugn tấn đại thảm kịch của những cảnh địa ngục giữa Hà Thành, là những gia đ́nh Việt Nam, những trở lực tai hại cho những cuộc tự do kết hôn, tự do ly hôn, tư do cải giá, tự do tục huyền... Hồ Trúc Bạch cứ là một thứ hàn thử biểu, thời khắc biểu về những bi kịch mới cũ xung đột, cá nhân, gia đ́nh, hy sinh, giác ngộ, áp chế, giải phóng măi măi, măi măi, nếu không có một nhà thương yêu ṇi giống xây ngay trên bờ hồ ấy một khách sạn mà Tây phương có lẽ cũng thèm muốn, là khách sạnBồng Lai .
Muốn cho làn không khí trên hồ trở lại trong sạch như xưa, ngày khánh thành khách sạnBồng Lai, chính phủ bảo hộ đă ra lệnh cho tất cả các trường nữ học dạy nữ học sinh nhẩy múa để làm tiên giáng thế, để giải thoát cho một vài linh hồn chẳng may chết v́ tự tử.
Thành thử khách sạnBồng Laicũng được nổi tiếng y như đường Cổ Ngư và hồ Trúc Bạch. Những người Việt Nam hoàn toàn, những người Việt Nam biết tự trọng th́ phải có bổn phận là khách hàng của khách sạn ấy ít ra là một lần, nếu không muốn bị những bậc trí thức tân tiến khinh bỉ là dân vong bản, vong quốc vân vân...
Bởi vậy, hôm nay Tuyết và Xuân rủ nhau lên đây, cô th́ v́ tư tưởng giải phóng muốn bị mang tiếng là hư hỏng, cậu th́ v́ cái trách nhiệm nặng nề muốn làm hại đời một tiểu thử khuê các. Khi vượt qua cái cổng xi măng xây theo lối Nhật, Tuyết bảo Xuân:
- Chúng ta sẽ thuê chung một gian pḥng! Chúng ta sẽ ăn uống với nhau! Khiêu vũ với nhau, đánh ping pong với nhau, chèo thuyền với nhau. Tôi cần phải làm tất cả mọi ngựi được trông thấy là đi với ḿnh, ḿnh ạ.
Xuân muốn t́m một câu rất văn hoa để đáp, nhưng chỉ nhớ được thói quen củea ông Typn lúc tiếp khách hàng nữ, bèn nói:
- Chúng tôi rất hân hạnh.
Vẻ mặt ngây ngô của Xuân khiến Tuyết tưởng thế là một lối pha tṛ tài t́nh! Cô ả cứ cười rầm rĩ như những phụ nữ tự nhiên tân tiến và ngặt nghẽo nói:
- Giời ơi! Anh đốc có duyên quá đi mất!
Hai người lững thững đi qua vườn hoa, tự nhiên như một cặp t́nh nhân chính đương thực hành một cuộc t́nh duyên vụng trộm. Thốt nhiên, Tuyết lại nói:
- Ta hăy ngoạn du khắp cảnhBồng Lai rồi hăy thuê pḥng!
Khách sạnBồng Lai, thật vậy, là một toà lâu đài đồ sộ trong đó có đủ các bộ phận có thể ban hạnh phúc cho tất cả những người Việt Nam nào thừa xu tiêu! Một tốp kiến trúc sư đă góp sức đấu trí để xây toà nhà phi thường ấy một nửa trên mặt đất, một nửa trên mặt nước, có bao lan ngồi trên mặt hồ để quư khách ngồi xem bơi thuyền, xem bơi lội... Trong vườn hoa th́ nào là sân quần, sân ping pong, bể hơi.... Trong khách sạn có pḥng khiêu vũ, máy vô tuyến điện. Cơm cho khách th́ cơm Tây, cơm Tầu, nem chả, đủ cả! Ai cũng có thể ở trong khu vực ấy thôi là đủ hưởng hết mọi thi vị của cuộc tân sinh hoạt, mọi cái phong lưu lịch sử của đất đế đô văn vật, miễn là người ấy có xu... Thật vậy không có khách sạnBồng Lai th́ thật là một cái quốc sĩ cho người Việt Nam, đối với con mắt của người ngoại quốc. Những bọn trưởng giả vô công rồi nghề phải hẹn ḥ với nhau ở đây th́ mới không thấy đời là đáng buồn. Ngoài số sáu chục gian pḥng ngủ, khách sạn c̣n có đến hơn chục thiếu nữ đi bán ái t́nh, những con gà mái thượng hạng xa xỉ, theo hệ thống các khách sạn ở những nước văn minh.
Bữa ấy, tuy cũng nhằm ngày chủ nhật, nhưng mới có tám giờ sáng nên khách khúa chưa đến đông. Một vài người đánh quần. Một vài người đánh ping pong. Độ chừng năm sáu giai thanh gái lịch ngồi giải khát trên bao lan nh́n ra hồ. Ba con gà mái thượng lưu của khách sạn ăn mặc trá h́nh ra tiểu thư khuê các để rủ bọn mày râu đi tắm... Tuyết và Xuân lên thềm giữa lúc mọi người nói bông nói đùa với nhau. Một cô gái mới đứng lên bắt tay Tuyết và Xuân, rồi giới thiệu cho cả bọn:
- Xin giới thiệu các ngài, đây, ông Xuân quản lư tiệm may Âu Hoá, một nhà nghệ sĩ, đo đắn khéo, chế nhiều kiểu áo rất đẹp, chị em chúng tôi được hưởng cái tài trí của ông đă nhiều lắm.
Một nhà thiếu niên kính cẩn hỏi:
- Thưa ngài, vậy ra ngài là đồng sự của ông Típ Phờ Nờ?
- Vâng!
Giữa lúc ấy, ông chủ khách sạn, với bộ quần áo đại tiệc chạy ra. Xuân Tóc Đỏ tái mặt, chỉ muốn chạy trốn. Tuyết giới thiệu:
- Anh đốc Xuân, bạn giai của tôi... ông Victor Ban, chủ nhânBồng Lai .
Ông Victor Ban kinh hăi cúi đầu rất thấp, bắt tay Xuân Tóc Đỏ xong th́ đứng ngây mặt ra như người bằng gỗ. Thật vậy, chính sự nghiệp của ông, cũng là kỳ lạ, từ khi ông làm Vua Thuốc Lậu và chủ tiệmBồng Lai ... Vậy mà người ấy bây giờ lại là đốc tờ th́ thật không thể tưởng tượng được!
Sau khi làm nghề cưỡi ngựa thí mà không phất, ông Victor Ban nhận thấy sóng văn minh tràn sang xứ ta bằng những vi trùng giang mai và lậu, bèn đổi nghề. Ông ta t́m một ít ban miêu, một ít dầu bạch đàn, một ít đât thó nữa, chế tạo ra được một môn thuốc lậu rất hiệu nghiệm. V́ lẽ cũng như các ông Vua Thuốc Lậu biết tự trọng khác, nghĩa là không bao giờ chữa cho các bệnh nhân khỏi như lời cam đoan, ông mới hai năm, đă trở nên đại phú. Có tiền rồi, ông xây ngay một cái nhà săm vĩ đại ở ngoài châu thành Hà Nội chứa được chục gái giang hồ. Những thiếu niên tráng kiện lành mạnh đến đấy rồi th́ lại được bọn gái giang hồ gửi trả lại hiệu thuốc của ông Victor Ban. Khỏi rồi th́ họ lại đến với bọn gái giang hồ, thành thử họ làm những cái thoi đưa từ nhà săm đến pḥng khám bệnh... Và như thế th́ ông Victor Ban càng giầu chứ sao? Ông đặt đại lư ở khắp các tỉnh của ba kỳ. Xe hơi của hiệu thuốc ông chạy khắp các phố phường, máy phóng thanh của ông luôn luôn nhắc cho đồng bào biết rằng ai cũng di tinh, lănh tinh, mộng tinh, mắc thiên truy, mắc bạch đái, tim la, lậu kén, lậu nhiệt, hoặc vỡ phổi, thủng da dày, rách tim, đau mắt, thối tai, vân vân... Mải nghe quảng cáo của ông, những người vô bệnh cũng tưởng ḿnh sắp chết, và mua thuốc, và cảm ơn ông ở chỗ ông cứu nhân độ thế, thương yêu chủng tộc. Thành thử, ông được đủ 20 triệu đồng bào biết đến tên tuổi...
Thế rồi, muốn ban cho cái dải đất đầy những vi trùng hoa liễu này một cảnh Bồng Lai, cho chúng sinh quên bớt những sự đau đớn, rức buốt những vết thương... ông mới mở ra khách sạn Bồng Lai.
Mới cách đây vài năm, thằng Xuân kia, cái ông đốc Xuân kia chỉ là một thằng ma cà bông, mà ông đă thuê hai hào một ngày để ngồi trên mũi ô tô mà thổi loa, mà gào thét những chữ: di tinh, mộng tinh... vào máy phóng thanh, mày bây giờ đă là bạn giai của cô con gái út của cố Hồng, mà lại là ông đốc! Thật quá sức tưởng tượng.
Hai bên đương lắm lét nh́n trộm nhau, may sao cho Xuân là cô gái mới lại hỏi:
- Cửa hàng của ngài độ này có đông khách không?
Tuyết đỡ lời:
- Đông nhất! V́ thế, anh ấy thôi học, v́ người ta dạy ḿnh có ra ǵ, mà cái trường thuốc ở đây có ra ǵ, mà bảo học! Bây giờ anh ấy chỉ tiêu khiển bằngten – nít.
Một thiếu niên nh́n măi cái đầu tóc ấy rồi lễ khép hỏi:
- Thưa ngài, tóc ngài nhuộm bằng thứ thuốc hoá học nào đấy thế ạ? Bẩm đẹp lắm, thật là hợp thời trang! Chúng tôi cũng muốn nhuộm tóc mà không biết thuốc... Giá lại hơi uốn quăn nữa th́ tuyệt đẹp.
Xuân đáp:
- Nếu ngài lại tiệmÂu Hoá của tôi th́ tôi sẽ mách dùm cho.
Cô gái nh́n Tuyết phê b́nh nịnh:
- Rơ khéo cái anh này! Ông ấy chủ trương cái hợp thời, những mốt lịch sự, th́ hẳn tóc ông ấy phải đẹp lại c̣n khen pḥ mă tốt áo!
Ông Victor Ban hỏi Tuyết:
- Quư nương lên chơi chốt lát hay cả ngày?
- Tuyết thích khuỷu tay vào mạng mỡ Xuân hỏi:
- Này! Ông bại giai định ở cả ngày hay vui chơi đây vài ngày nào?
Xuân ngẫm nghĩ, không biết muốn làm hại đời một người con gái tử tế th́ mất mấy ngày hay chỉ độ nửa giờ thôi cũng đủ, liền đáp:
- Để chốc nữa ăn trưa rồi sẽ liệu.
Ông Victor Ban quay đi th́ một thanh niên lịch sự khác đứng lên:
- Thưa ngài, tôi rất được hân hạnh nếu ngài cho tôi hầu ngài vài séc.
Thế là cả bọn kéo nhau ra chỗ sân quần. Trong một tiếng đồng hồ, Xuân Tóc Đỏ đă hạ nỗi thiếu niên. Những tiếng vỗ tay luôn luôn tăng thanh thế cho nó trước mặt Tuyết. Những cách nắm banh, vợt banh, một lối cầm vợt kiểu cách, một cử chỉ làm bộ, đă đủ khiến Xuân có nhũng dáng điệu của một phong lưu công tử, ít ra cũng là con một ông tổng đốc như những tài tử quần vợt khác. Lúc ông Victor Ban chạy ra ngó một phút th́ những lời khen ngợi Xuân của khán giả bắt ông ta ngờ ngợ dễ thường ḿnh nhầm, rằng ông đốc Xuân này không có một mảy may dính dáng ǵ đến cái thằng Xuân thổi loa của ḿnh mấy năm xưa.
Xong cuộc, những tay bại trận đều tỏ lời kính phục Xuân và ước ao sẽ được có ngày tái ngộ. Tuyết thấy rằng Xuân không những đáng là bạn giai ḿnh mà thôi, nhưng giá có làm hại cả một đời Tuyết một cách thật sự th́ cũng xứng đáng lắm.
Khi hai người vào cái pḥng riêng th́ Xuân nằm đờ ra, v́ mệt. Thái độ lễ phép không thể tha thứ được như thế Tuyết ngồi lên tay ghế, buồn rầu. Tự nhiên thấy ở pḥng bên cạnh có tiếng đàn bà hát vang lên:
- Dè... đờ... dà... múa...!
Mông Pế y ề Pa rí!... (1)
Tuyết đang lắng tai nghe kinh ngạc th́ Xuân rên rĩ gọi:
- Em ơi, em!... Tuyết ơi! Tuyết!
- Im đi! H́nh như là... như là... Giời ơi... chị tôi! Hoàng Hôn!
Câu nói ấy làm cho Xuân ngồi nhổm lên, sợ hăi hỏi:
- Chết! Ai? Bà Văn Minh ấy à?
- Không! Khẽ chứ! Ấy là chị tôi, chị phán dây thép ấy mà!
- Thế à? Thế có ông phán mọc sừng đấy không?
Tuyết ngơ ngác hỏi:
- Sao anh biết rơ thế? Hở? Hở anh? Sao anh lại biết Hoàng Hôn có hai mối t́nh?
- Sao lại không biết?
Sự thực, lúc ấy có Hoàng Hôn, vợ ông phán mọc sừng, đương bù khú với nhân t́nh ở pḥng bên cạnh, thật không ngờ rằng Xuân và Tuyết ở bên này lắng tai nghe...
Người nhân t́nh nói:
- Ḿnh ạ, tôi không muốn t́nh thế này cứ kéo dài ra măi, nguy hiểm lắm.
Cô Hoàng hỏi vặn một cách căm tức:
- Thế anh muốn ǵ nữa nào?
- Tôi muốn ḿnh... chúng ta lấy hẳn nhau!
- Nghĩa là tôi xin ly dị chồng tôi?
- Chứ ǵ nữa?
- Không, thưa ông ạ. Tôi chỉ muốn ḿnh là người yêu của tôi thôi! Ḿnh là chồng tôi nữa? Ḿnh là chồng tôi? Thế th́ ḿnh lại mọc sừng mất! Chẳng thà cứ để hắn mọc sừng hộ ḿnh có hơn không?
- Chết chết! Đàn bà ǵ lại có thứ đàn bà có những tư tưởng đến thế!
- Sao? Làm sao? Chỉ có đàn ông là không bao giờ có những tư tưởng đến thế mà thôi! Chứ đàn bà, đời bây giờ, ai cũng nghĩ như thế cả! Có chồng thôi mà không có nhân t́nh? Thế là hèn, là xấu, là không có đức hạnh ǵ cả, không có thông minh nhan sắc ǵ cả, nên chẳng ma nào nó thèm chim! Nếu tôi không có nhân t́nh th́ bạn hữu tôi sẽ khinh bỉ tôi, tôi c̣n sống với đời sao được? Có ăn có trọi mới gọi là trâu chứ? Thế mà tôi cũng giữ trinh tiết với ḿnh, không có ai là nhân t́nh thứ hai nữa, th́ ḿnh nên cho là hạnh phúc rồi.
- Th́ sao ḿnh không kêu là giữ trinh tiết cả với chồng ḿnh có được không?
- Chứ sao lại không! Giữ trinh tiết với cả hai người! Chồng và nhân t́nh! Nếu không thể được th́ là cái giống ǵ ấy chúa c̣n là đàn bà sao được nữa!
- Chỉ sợ có phen nó biết...
- Chả đời nào! Tạo hoá sinh ra nó mọc sừng th́ sao lại biết được. Nếu cú có biết thân cú hôi th́ cú đă chả hôi!...Dè đờ, dà múa! Mồng á măng, mồng mà rrrít! (2)
Thế rồi người đàn bà ngoại t́nh cứ hát cả bài “Tôi có hai cái t́nh” một cách véo véo, von von...
Ở bên này, Xuân nói thầm vào tai Tuyết:
- Thật là một người đàn bà đức hạnh! Xứng đáng! Tân tiến!
Thấy Xuân khen chị ḿnh, Tuyết hoá ra ghen mà rằng:
- C̣n tôi th́ dễ thường...
Xuân hôn Tuyết một cái rất kêu, rồi khẽ nói:
- Tuyết cũng đáng quư trọng như thế!
Được thế, Tuyết lên mặt, bĩu môi nói:
- Nhà tôi là một nhà sang trọng, văn minh, mấy chị em phải giống nhau nhu đức, nếu không th́ c̣n ra cái thể thống ǵ nữa?
Xuân lại phóng tay lên ngực Tuyết nhưng lần này lại bị cự tuyệt:
- Một lần thôi chứ? Đă biết không là cao su rồi th́ thôi chứ?
Xuân Tóc Đỏ c̣n đùa nhả bằng nhiều cách khác nữa th́ Tuyệt lại dẫn chứng rằng bụng dạ đàn bà là khó hiểu, v́ cứ im.
Hai bên cứ vừa đùa nghịch nhau, chốc chốc lại nói một cách thành thực đáng khen:
- Chúng ta yêu nhau một tấm ái t́nh cao thượng...
- Đôi ta yêu nhau bằng thứ linh hồn trong sạch.
Măi cho đến khi Xuân Tóc Đỏ muốn xin cái “ân huệ cuối cùng” th́ Tuyết đứng lên giận dữ:
- Im! Để yên! Không bao giờ tôi cho ḿnh cái ân huệ cuối cùng. Ḿnh không phải là người lịch sự! Tôi không dại dột như nững cô gái ngây thơ đâu! Ít ra tôi cũng đă là một trang bán sử nữ!
Xuân Tóc Đỏ ngây người ra không hiểu. Tuyết nói nốt:
- Nghĩa là Demi Vierge ! Nghĩa là c̣n tân một nửa!
Xuân ngây ngô hỏi lại:
- C̣n một nửa cái tân thôi? C̣n một nửa chữ trinh thôi?
Tuyết đài các đáp:
- Chứ lại ǵ! Chú khi nào lại mất tân hẳn được! Chứ khi nào lại để cho ngày nhị hỉ thấy lợn cắt tai được!
Từ đấy trở đi, Xuân ngoan ngoăn đứng đắn khác trước. Nó đă hiểu Tuyết là một bán sử nữ hoàn toàn đáng mặt đàn bà nước Nam vào thế kỷ hai mươi, chứ không phải sự thường.

--------------
(1) Một bài hát phổ biến trước cách mạng: Tôi có hai mối t́nh, Tổ quốc tôi và Paris...
(2) Tôi có hai cái t́nh! Nhân ngăi tôi, chồng tôi.


Chương 10

XUÂN TÓC ĐỎ THI SĨ
MỘT CUỘC TRANH NHAU MỌC SỪNG
TƯ TƯỞNG BẢO THỦ CỦA BÀ PHÓ ĐOAN

Sau khi ra pḥng ăn để tiêu thụ một bữa cơm tây rất sang trong y như những người Việt Nam thượng lưu khác, Tuyết lại rủ Xuân đi bách bộ trong hoa viên của khách sạnBồng Lai cho tiêu cơm. Sợ gặp ông Victor Ban, Xuân thoái thác là mệt... Tuyết giận dỗi nói:
- Ồ! Ḿnh nói lạ nhỉ! Khi người đếnBồng Lai th́ không phải để người ta mệt, nhung mà để người ta chơi! Thời buổi này là thời buổi của khoa học, của gân cốt, của thể thao, th́ một thanh niên tráng kiện như ḿnh không được nhọc mệt, nhất là ḿnh lại là ông đốc! Vả lại, thế là ḿnh lừa dối tôi đấy nhế? Như thế mà tự nhận là quư đàn bà như người Tây phương! Không biết nếu ḿnh đă làm hại cả một đời tôi rồi th́ đến thế nào!
Trước những lư luận chính đáng ấy, Xuân lại phải ngồi nhỏm lên mà rằng:
- Chúng tôi rất được hân hạnh.
Xuân toan ra ngay, nhưng bị Tuyết ngăn lại:
- Hăy khoan!
Rồi Tuyết bấm đầu ngón tay, lẩm bẩm tính:
- Một bạn gái, hai bạn giai, ông Victor Ban, tất cả là bốn người!
Hí hửng nh́n Xuân, Tuyết nói to một cách ngây thơ:
- Những bốn người, ḿnh ạ! Những bốn ngựi đă phải nghi ngờ tôi là hư hỏng, thế có sung sướng không? Chỉ nay mai là có người đồn đến tai thầy đẻ tôi mà thôi! Hoặc không th́ ít ra cũng đến tai cái thằng vị hôn phu của tôi! Thế cho bơ ghét.
Xuân ngây ngô nói:
- Th́ ra làm cái nghề chồng mọc sừng đă khổ mà làm cái vị hôn phu như thế cũng không sướng.
Tuyết cười khanh khách:
- Ḿnh nói thâm thúy lắm! Thật rơ là ngôn ngữ của một người ở thế kỷ hai mươi chúng ta. Nhưng mà chưa chắc tôi đă cho ḿnh mọc sừng đâu mà phải sợ.
Ngừng một lúc, Tuyết lại nói:
- À, thế ông v́a và bà cụ ở nhà thế nào?
Ngơ ngác một vài phút để đủ th́ giờ hiểu, Xuân mới nói một cách buồn rầu:
- Anh chẳng may bồ côi sớm.
- Cụ ông chết, cụ bà c̣n hay cụ bà chết, cụ ông c̣n?
- Cả hai đều đă mất cả.
Tuyết chớp hai con mắt lúc đỏ loé những ánh sáng hạnh phúc, nói:
- Cứ một điều ấy cũng đủ cho anh đáng mặt lấy tôi làm vợ đấy! Tôi lấy anh th́ là tôi không có mẹ chồng! Sướng chưa? Bồ côi sớm như anh thế là tốt số lắm!
Xuân c̣n ngầm nghĩ chưa biết nên đáp thế nào th́ Tuyết lại tiếp:
- Anh đừng phân vân nữa, anh đốc ạ. Nếu hư hỏng dại dột như số đông th́ ngay lúc nẫy tôi đă dại dột với anh rồi chú c̣n ǵ! Đằng này tôi biết giữ ǵn lắm, bao giờ cũng thế.
Xuân cười nhạt, nói bông:
- Đằng nào th́ cũng phải một lần...
Nhưng Tuyết căi lại một cách rắn rỏi:
- Thôi đi! Để đến hôm tân hôn, anh lại cắt tại lợn ấy à?
Lời lẽ khôn ngoan sắc sảo ấy khiến Xuân Tóc Đỏ sung sướng lắm, v́ nó tin rằng mai sau có lấy Tuyết cũng không sợ mọc sừng nữa.
Hai người kề vai nhau ra khỏi gian pḥng, đi về phía vườn hoa. Nhưng cây hoa kèn, hoa mỏm chó, nở sặc sỡ ở trên các luống ngh́n tía muôn hồng, rơ ra cảnh Bồng Lai thật sự. Thỉnh thoảng, trên lớp đá cuội, một vài chiếc hoa héo, rụng xuống tả tơi...
Một thiếu niên bé nhỏ, mặt hốc hác như mặt những nhà thi sĩ có tên tuổi, đôi mắt lờ đờ, cái thân thể ốm o lẩn trong bộ Âu phục quần chân voi, cứ đăm đăm chiêu chiêu nh́n Tuyết... Cô này khẽ bảo bạn:
- Đây, xin giới thiệu anh một người muốn chiếm trái tim của tôi...
Mới nghe thế, Xuân cũng thấy máu ghen chạy lên đỏ cả mặt. Nó quay lại nh́n. Thiếu niên h́nh như chỉ trông thấy có một Tuyết, nên cứ thoăn thoắt vung đôi quần chân voi đi theo sau. Tuyết khẽ nói:
- Mặc kệ ngựoi ta, anh! Một nhà thi sĩ kia đấy! người ấy không hại ai cả.
Nói xong, sung sướng như những cô gái được có người muốn bắt chim, Tuyết cứ nhẩy tung tăng để giẫm lên những đoá hoa rụng trên đường cuội. Nhà thi sĩ th́ vẫn đi theo Tuyết thoăn thoắt... Xuân Tóc Đỏ muốn quay lại cự cho anh chàng vô lễ ấy một vố, th́ chợt anh chàng ngâm nga rất to:
Nàng tiên rảo gót trên đường cuội,
Hoa thẹn! Đầy đựng rụng tả tơi,
Cái đẹp vẫn thường ghen cái đẹp,
Mỹ nhân giẫm nát những hoa – Hoài
Xuân nghe thế, sắp sửa đổi ḷng căm tức ra ḷng kính trọng, th́ Tuyết cười khúc khích. Nét mặt vẫn thản nhiên như những nhà thi sĩ can đảm chịu đựng nỗi đắng cay, thiếu niên lại ngâm:
Chẳng được như hoa vướng gót ai,
Ḷng ta man mác tả tơi thay,
Vội vàng nhặt lấy bông hoa nát
Để áp cho ḷng nỗi đắm say!...
Rồi nhà thi sĩ cúi xuống nhặt bông hoa lên, dừng chân đứng yên, ấp cái hoa vào ḷng bằng hai cánh tay ṿng tṛn y như ôm một người t́nh nhân tưởng tượng.
Không thấy tiếng giầy lạo sạo trên cuội theo ḿnh nữa, Tuyết dừng chân, quay lại nh́n sau lưng... Cử chỉ của nhà thi sĩ khiến Tuyết phải nói:
- Thế có cảm không hở anh? Ấy anh chàng theo đuổi tôi đă mấy tháng nay rồi đấy. Anh chàng th́ cảm quá rồi mà ḿnh lại không cảm kia chứ!
Xuân Tóc Đỏ nghiến răng hỏi dồn:
- Có thực nó cảm không?
- Th́ lại c̣n thế nào mới là cảm nữa?
Trong óc Xuân lúc ấy có một luồng tư tưởng văn chưong chạy qua. Nọ tự thấy đáng hổ thẹn, nếu không đọc thơ như kẻ t́nh địch. Mà muốn ngâm thơ th́ nào có khó ǵ? Nó nhớ ngay đến những bài thơ nó đă đọc lầu lầu mấy năm xưa, những khi c̣n làm nghề bán nói trước máy phóng thanhcho những nhà bán thuốc. Nó bè bảo Tuyết:
- Em muốn anh ứng khẩu bài thơ cho gă ấy không?
Tuyết vỗ tay reo:
- Nếu được thế th́ c̣n danh giá nào bằng!
Xuân Tóc Đỏ bèn chắp tay sau lưng, tiến đến nhà th́ sĩ ngâm nga rất dơng dạc:
Dù già cả, dù ấu nhi,
Sương hàn nắng gió bất kỳ - biết đâu?
Sin ra cảm, sốt, nhức đầu,
Da khô, ḿnh nóng, âu sầu, ủ ê...
Đêm ngày nói sảng, nói mê...
Chân tay mệt ỏi, khó bề yên vui.
Vậy xin mách bảo đôi lời:
“Nhức đầu giải cảm” liệu đời dùng ngay!
Xuân Tóc Đỏ c̣n muốn đọc lầu lầu nữa, nhưng thiếu niên vội xoa tay chịu hàng:
- Xin lỗi ngài! Thế thôi cũng đủ là một bài học cho bỉ nhân... thán phục! Vậy để rồi bỉ nhân luyện lối trào phúng th́ mới mong đối đáp ngài được!
Nói xong, nhà thi sĩ ấy cúi đầu kính cẩn chào Xuân rồi chuồn mất với cái mặt đỏ những hổ thẹn. Xuân đến gần Tuyết, được khen:
- Giời ơi, anh là một bậc kỳ tài! Thật là xuất khẩu thành chương. Mà thơ như thế th́ thật trào phúng lắm, không kém ǵ Tú Mỡ. Nhưng mà thơ của anh sao có nhiều mùi thuốc thế?
Không biết cắt nghĩa ra sao, Xuân bèn đố lại:
- Đố biết đấy.
Tuyết lại tự trả lời cho câu hỏi của ḿnh:
- À phải rồi! Tại anh đă học trường thuốc nên thơ của anh cũng có mùi khoa học chứ ǵ! Thật là văn chương đốc tờ đấy.
Cùng vui sướng, cả hai lại sánh vai nhau đi lững thững về phía bể bơi... Chợt Tuyết sợ hăi, rối rít khẽ nói:
- Chết! Anh phán! Thôi, chốc nữa, ḿnh t́m tôi quanh trong này nhé!
Nói xong, Tuyết lẫn sau một cây nọ rồi trốn mất.
Trước mặt Xuân Tóc Đỏ, lúc ấy hiện ra ông phán mọc sừng, cùng đi với môt người đàn bà.
Hôm nay ông phán mày râu nhẵn nhụi, áo quần nho nhă bảnh bao, trông rơ ra vẻ môt người mọc sừng vô tâm, thấy cuộc đời là vui vẻ... Người đàn bà th́ ăn mặc lối nửa tân nửa cựu, trông có vẻ ham muốn cái hư hỏng của phụ nữ giải phóng lại vừa nhớ tiếc cái đức hạnh gánh vác của phụ nữ cổ hủ, muốn rơ là hạng người nào trong xả hội cũng khó khăn thay!
Xuân Tóc Đỏ không biết đấy có phải ông phán đi với vợ không, v́ nếu không th́ cũng là sự lạ khác. Mặc kệ, cứ biết bổn phận phải nói th́ cứ nói, nó bèn kính cẩn chào cả hai người rồi đứng ưỡn ngực ra, dùng cái giọng thổi loa xưa kia mà rằng!
- Thưa ngài! Ngài là một người chồng mọc sừng!
Ông phán kinh hăi đến tái mặt, ấp úng giới thiệu:
- Đây, đây là... người yêu của tôi, mà thôi!
V́ ngu dại, Xuân hốt hoảng mách:
- Thế à! Nếu vậy th́ may cho ngài quá! Thế th́ hiện nay bây giờ vợ ngài có lẽ đương làm cho ngài mọc sừng ở trong kia!
Ông phán lại tái mặt hơn nữa, thất thanh hỏi:
- Sao? Ngay trong cảnh Bồng Lai nầy ấy à?
Xuân Tóc Đỏ giậm chân xuống đất, chán đời:
- Những việc như thế không ở cảnh Bồng Lai th́ c̣n ở đâu nửa!
- Chết! Chết! Quan bác mau dẫn đệ đến đấy ngay mới được! Đi!
Xuân Tóc Đỏ rảo cẳng đi ngay. Hai người lạch bạch chạy theo, rối rít như những ai muốn được mục đích những cảnh ái t́nh của người khác. Đến cái cửa buồng ấy th́ Xuân dừng lại, đưa mắt cho ông phán mọc sừng. Ông này vừa thở vừa gơ cửa, 15 phút, cánh cửa hé mở ra. Rồi bên trong có tiếng đàn bà the thé rít lên: “Giời ơi! chồng tôi!”. Rồi ông phán hục hặc:
- Đồ khốn nạn! Đồ chó đểu!
Xuân Tóc Đỏ và người đàn bà kia thập tḥ đứng bên ngoài. May sao lúc ấy thiên hạ mải bơi, lội, tắm ở hồ cả. Ấy là v́ ông phán thấp cổ bé miệng nên tiếng than không thấu đến trời vậy!
Người t́nh nhân lúc ấy đă mặc được quần áo, khôn ngoan mà hỏi dịu:
- Kính chào ngài! Bẩm thế ra ngá là người chồng?
Ông phán phát bẳn mà rằng:
- Tôi không là người chồng th́ tôi c̣n là con chó ǵ nữa?
Người t́nh nhân lại cúi đầu kính cẩn có ư công kích ông phán về mục xă giao:
- Chúng tôi rất hân hạnh... Bẩmngài, ngài là người thượng lưu, trước sau tôi vẫn giữ lễ độ với ngài, thưa ngài!
Ông phán hổ thẹn căi:
- Thưa ngài, dù tôi là người mọc sừng th́ tôi cũng vẫnlà thượng lựu trí thức chứ?
- Vâng, ấy ngài cứ dịu dàng thế cho! V́ nếu mọc sừng th́ không phải lầnnày là lần đầu, vậy ngài nổi nóng cũng vô ích, chỉ tổ thiên hạ cười cả đôi chúng ta mà thôi. Thưa ngài, quả thực hôm nay tôi vẫn kính trọng vợ ngài!
Từ ấy trở đi, hai bên đều hết sức lễ phép với nhau để tỏ cho nhau biết cùng là thượng lưu nhân vật. Tuy nhiên ông phán cũng trỏ vợ mà nói:
- Thưa ngài, dù là vợ tôi đây kia đă mặc quần áo vào như thế kia rồi, th́ tôi cũng không dám chắc. Là v́ cổ nhân đă dạy:Nam đáo nữ pḥng nam tất đăng, nữ đáo nam pḥng nữ tất dâm.
Biết rằng trước lư luận cứng cỏi đến như thế th́ chối căi tội gian phu của ḿnh cũng khó lắm, người t́nh nhân bèn căi:
- Thưa ngài, mọc sừng không phải là cái xấu, nhưng chỉ là cái chẳng may, một cái tai nạn vậy. Như Nă Phá Luân đánh Đông dẹp Bắc như thế, lại đẹp giai như thế mà cũng mọc sừng th́ ngài bảo sao?
Thấy ḿnh được bắc lên ngang hàng với Nă Phá Luân, ông phán mọc sừng cũng có hả dạ đôi chút. Tuy nhiên ông cũng nói:
- Bẩm ngài, dù là xấu, dù là chẳng may, th́ mọc sừng cũng là chịu thiệt hại. Vậy ngài định mọc sừng cũng là chịu thiệt hại. Vậy ngày định đền bù tôi ra làm sao? Hay tôi phải nhờ đến pháp luật?
Nghĩ ngay đến sở Cầm, tin đăng trên các báo, người t́nh nhân vội chữa:
- Bẫm ngài, chính tôi mới là người mọc sừng!
Ông phán sững sốt:
- Ồ! Ố! Có thể như thế được chăng?
- Bẩm chính thế! Vợ ngài bảo với tôi là chưa có chồng và vẫn nhận tôi là chồng! Bây giờ tôi mới được cái tin sét đánh đau đớn là người đàn bà ấy đă có chồng! thật quả nhiên ngài lại đây định bắt quả tang chúng tôi, ngài đừng có chối! Nghĩa là vợ ngài có hai chồng. Bây giờ tôi mới biết tôi cũng là một người chồng mọc sừng, th́ ngài bảo sao? Ai phải đền ai? Ai thiệt hại?
Sợ quá, ông phán giẫy đây đẫy:
- Tôi không biết! Tôi không lôi thôi! Ông Xuân, xin ông làm chứng cho tôi rằng tôi là người chồng mọc sừng...
Xuân cúi đầu nhă nhặn:
- Chúng tôi rất hân hạnh.
Thấy nguy, người t́nh nhân doạ già:
- Bẩm, thế này th́ chưa biết tôi hay ngài bị thiệt hại... Vậy th́ có lẽ tôi phải đi hỏi luật sư mới được. Thưa ngài, đă là viên chức th́ ngài phải hiểu luật, phải trọng pháp luật hơn người khác.
Nghe thấy nói đến thầy kiện, lại sợ ḿnh trái luật th́ ắt không c̣n là một viên chức gương mẫu trung thành nữa, lại không hiểu ḿnh có trái luật không, lại sợ người ta bắt được quả tang ḿnh muốn bắt quả tang người ta, ông phán bèn nháy mắt cho người yêu, bắt tay t́nh nhân vợ ông, lễ phép nói:
- Thôi, kính chào ngài, rất mong có phen tái ngộ...
Rồi ông rảo cẳng ra khỏi cảnh Bồng Lai như người đi trốn, có người t́nh nhân của ông lẽo đẽo theo sau. Riêng về phần Xuân, thấy nói đến luật sư cũng đâm hoảng, sợ lôi thôi đến ḿnh, th́ đầu chẳng phải lại phải tai, nói cũng cắm cổ đi nốt.
T́m thấy Tuyết rồi, nó hốt hoảng nói:
- Đi, ta đi ngay không th́ lôi thôi to bây giờ! Tuy chưa hiểu rơ, Tuyết cũng kinh hoàng mà chạy theo Xuân. Cả hai ra đến cái cổng Nhật Bản th́ lại thấy ngay cái xe ô tô của bà phó Đoan đứn sừng sững.
Bà này nhẩy xuống, gọi Tuyết, nói to:
- À, cô này đă có ngựi sêu tết rồi, thề là không có phép!
Tuyết bĩu môi, chỉ Xuân:
- Người này chỉ là một người bạn trai của tôi, thế thôi! Không hơn không kém.
Rồi Tuyết nhẩy lên một cái xe cao su, mặc kệ Xuân với bà phó Đoan...
Bà này bảo Xuân:
- Như ư tôi ấy à? Con gái bây giờ hư lắm, chỉ ăn chơi thôi, Đàn bà th́ phải biết ṭng nhất nhị chung, thế nào là tam ṭng tứ đức, thế nào là trinh tiết đức hạnh?
Thấy Xuân câm miệng hến, bà liều mà nói:
- C̣n ông, th́ ông phải đứng đắn, đừng có t́m cách hại một đời người ta. Đă có người sêu tết người ta, thế là người ta đă có chồng rồi. Phương ngôn có câu: Giai tân gái hoá th́ chơi, đừng nơi có vợ, đừng nơi có chồng!
Nghe đến đây, chợt nhớ đến mọi sự lôi thôi lúc nẫy, lại chợt nhớ đến bà phó Đoan đương goá chồng, Xuân Tóc Đỏ ấp úng nói:
- Thưa bà, bà tha phép cho, nếu bà không trinh tiết với hai ông chồng như thế th́... bẩmt ôi cũng mạn phép mà... phải ḷng bà rồi!
Bà phó Đaon tủm tỉm cười mắng:
- Ê! Ê! Rơ đồ ê trệ chửa!
Rồi bà lên xe, bảo tài xế phóng nước đại.
Bà đi trốn ái t́nh.
Xuân Tóc Đỏ phải từ giă cảnhBồng Lai, cuốc bộ về hiệu Âu Hoá.

Chương 11

CUỘC KHÁNH THÀNH SÂN QUẦN
XUÂN TÓC ĐỎ DIỄN GIẢ
VIỆC SỬA SOẠN MỘT CUỘC HÔN NHÂN

Buổi khánh thành cái sân quần riêng của bà Phó Đoan trong vườn hoa nhà thật là một ngày đáng ghi vào lịch sử thể thao của nước Việt Nam. Theo như những cuộc khánh thành khác, cũng có tiệc trà, có rượu sâm banh, lại có cả “chúc từ” nữa.
Họp mặt tại buổi tiệc, có từ ông Típ Phờ Nờ cho đến vợ ông ta từ Tuyết cho đến anh ruột cô ta là cậu Tú và chị ruột cậu này là bà phán vợ ông mọc sừng – nguyên là cô Hoàng Hôn – và cả nhà chính trị bảo hoàng Joseph Thiết nữa.
Ông này coi cả bọn chung quanh ông chỉ là dân chúng, c̣n ḿnh là một nhà lănh tụ, một nhà chính trị và một nhà chính trị th́ thật sự th́ bao giờ cũng nghĩ đến quyền lợi của quốc gia mà khinh bỉ những cái thị hiếu và ḷng ham vui thú của dân chúng. Giữa lúc mọi người cười nói ồn ào, ông Joseph Thiết giở một tờ báo Pháp ra, sung sướng hưởng cái khoan khoái của việc ông Léon Blum bị môn đồ của nhà bảo hoàng Maurras đánh cho chảy máu ở hai bên thái dương. Nhưng, những người chung quanh ông cũng chẳng ai để ư xem ông đương làm ǵ.
Đối lại, ông Joseph Thiết coi như lúc ấy không có những người khác nữa, cũng như những người khác coi như lúc ấy không có ông. Bữa tiệc ấy chỉ c̣n thiếu mặt có cậu Phước (Em chă!) th́ là đủ các nhân vật thượng lưu trong xă hội.
Khi hơi men đă ngà ngà, khi đám người thượng lưu ấy đă hơi hơi không được thượng lưu mấy tí, th́ ông Văn Minh nâng cốc đứng lên... với cái thân h́nh ốm yếu:
- Thưa các bà,
Thưa các cô,
Thưa các ngài,
Ấy thế là ông Văn Minh nói nhai nhải đến gần một giờ đồng hồ về lịch sử thể thao của nước cổ Hy Lạp, phong trào thể thao ở xứ ta, vận mệnh của ṇi giống nếu không thể theo và nếu có thể thao, bà phán (xin hiểu ngầm là bà Phó Đoan) tiểu sử của bà, những tư tưởng tân tiến của bà, cử chỉ đáng làm gương của bà trong khi làm cho sân quần để phụng sự một công cuộc thể thao của gia đ́nh, trào lưu thể thao của phụ nữ từ khi có cuộc “tiểu thư đi bộ” vân vân... Giữa bài “chúc từ” có đoạn ông Văn Minh công kích kịch liệt những người thừa tiền mà làm đ́nh, xây chùa, tô tượng đúc chuông, những kẻ hủ lậu vậy.
Ông kêu đồng bóng cũng là một lối thể thao, nhưng lối ấy đă bất hợp thời trang.
Trong lúc ấy, ông nhà báo cấp tiến với xă hội và bảo thủ với gia đ́nh vội vàng lấy bút máy và sổ tay ra ghi chép, coi những lời lẽ quư hoá ấy tựa hồ bật ở miệng một vĩ nhân mà ra...
Rồi ông Văn Minh lại khái luận về những bổn phận của người đàn bà lư tưởng có những ǵ khiến bà Phó Đoan phải yên trí rằng ḿnh là một người đàn bà lư tưởng. Sau cùng, đoạn chúc từ kết luận bằng sự diễn giả giới thiệu với mọi người: Xuân Tóc Đỏ, một thanh niên gương mẫu, một giáo sư ten – nít với tất cả những danh dự mà cái chúc ấy được nhận. Nói tóm lại, bài “chúc từ” ấy có đủ điều kiện là một bài của một nhà đại văn học, đại chính trị, v́ trong đó có đủ mọi điều, thêu dệt, bịa đặt, phóng đại, huyền hoặc, giả dối bằng những danh từ điêu trá của văn chương. Mọi ngựi vỗ tay thật là đích đáng.
Nói xong, ông cháu rể ngồi xuống một cách nghiêm trang nhă nhặn ngầm như đa số diễn giả khác để bà d́ đứng lên đáp lời. Bà Phó Đoan cảm ơn diễn giả và các cô, các bà, các ngài đă vui ḷng đến chứng kiến bữa tiệc khánh thành cái sân quần của bà mà bà ước rằng lúc nào cũng đông...
Mọi người lại vỗ tay...
V́ lần đầu ở vào một bữa tiệc có những nghi lễ như thế, được hưởng những cái danh dự mà chính nó cũng không biết, Xuân Tóc Đỏ tưởng ḿnh không phải đáp lời ǵ ai nữa, cứ việc vỗ tay thật kêu. Rồi uống luôn một hơi sâm banh một cách tự nhiên nhất đời, không để ư rằng ai cũng đương nh́n ḿnh cḥng chọc. Sau cùng nó khoanh tay ngồi im.
Thái độ toạ hưởng kỳ thành ấy làm cho một số ít người bất măn. Bà vợ ông phán mọc sừng, đứng lên nói một cách ranh mănh.
- Bây giờ h́nh như đến lượt ông Xuân, nhà giáo sư quần vợt.
Ông Típ Phờ Nờ cũng được dịp trả cái thù riêng của ông bằng mấy câu:]
- Điều ấy tất nhiên! Khánh thành sân quần th́ tất nhiên bao nhiêu danh dự vào giáo sư quần vợt cả! Vậy xin ngài đừng nhũn nhặn quá mà cứ cho chúng tôi đươc nghe qua một đôi câu văn rất văn hoa của ngài!
Ngồi bên cạnh Xuân, Tuyết cũng vô t́nh thúc giục:
- Nói đi, anh đốc! Nói rất văn hoa vào cho thiên hạ họ biết tay!
Không biết thế nào là phải, như một cái máy có người vặn, Xuân Tóc Đỏ đành đứng lên, cốc rượu vẫn nâng trên tay... Nói? Th́ nó vẫn nói to lắm, mà lại không bao giờ sợ khán cổ, nhất là không bao giờ thẹn, một kiều kiện cố yếu của nhà hùng biện. Nghiệm như xưa kia, lúc bán phá xa, làm lính cờ chạy hiệu rạp hát, làm nghề thổi loa cho ông Vua Thuốc Lậu Nam Kỳ, nó đă quen cái mồm đàn áp, chinh phục, và làm rung động công chúng hơn ai...
Nhưng đấy không phải là điều cốt yếu... Phải, đành là phải nói, nhưng phải biết nói ǵ mới được...
Sau ba phút trầm tư mặc tưởng, vốn thông minh tính bẩm, Xuân Tóc Đỏ nhớ ngay đến những ngôn ngữ và cử chỉ mà ông bà Văn Minh và ông Típ Phờ Nờ vẫn dùng đến, mà nó đă nghe quen tai ngay từ hôm nó nhẩy vào gánh vác trách nhiệm. Âu Hoá xă hội. Nó bèn từ tốn nói, vừa nói vừa nghĩ:
- Thưa các bạn gái,
- Thưa các bạn giai...
Xuân Tóc Đỏ nói thế v́ óc nó c̣n đầy những tiếng ấy từ khi nó vào cảnhBồng Lai để làm tṛn cái bổn phận hại một đời con gái đứng đắn và tử tế, chẳng ngờ t́nh cờ lối nhập để ấy lại có kết quả tốt chua ai thấy một diễn giả gọi các thính giả thânmật đến thế từ khi nhận loại có chúc từ. Ai cũng kính cẩn lắng tai nghe. Xuân lại lắp bắp:
-...Tôi, từ hôm nay mà đi, là đă dự một phần vào cuộc cải cách xă hội rồi... Vậy tôi phải chăm chỉ và nhất là phải hiểu những việc tôi làm... Chưa được Âu hoá mấy!... Một sự trở ngại trên đường tiến hoá. Thể thao... Ṇi giống... Hạnh phúc là cái ǵ khác nếu không là sức khoẻ của vợ chồng? Gắng sức anh em luyện tập, không phải là cải cách bề ngoài như lối cổ hủ... giữa buổi canh tânnày, cái ǵ hủ lậu ta đào thải đi!... Chúng tôi rất được hân hạnh.
Nói đến đây, chợt nhóo đến những câu tướng thắng trận lúc nhận cúp ở tay một quan toàn quyền, hoặc một quan thống sứ, thường reo lên những khẩu hiệu thể thao, Xuân Tóc Đỏ bèn, để kết thúc bài diễn văn:
-Líp líp lơ... Hua rra!
Giữa lúc ấy, vừa thấy tờ báo đăng rằng nhà bảo hoàng Maurras xua người đánh ông Blum xong th́ lại viết luôn mấy bài hăng hái đ̣i lấy đầu nhà lănh tụ xă hội một lần thúu nh́ nũa, ông nguyên đảng viênThập Tự Lửa Joseph Thiết vỗ đùi kêu to lên:
- Haư hay!Bravo.
Thế là cả gian pḥng vỗ tay ran lên hoạ theo ông ta. Bà Phó ĐoanLíp líp lơ một cách xứng đáng. Một vài kẻ hoài nghi th́ cũng vỗ tay khen v́ lẽ chúc từ của Xuân Tóc Đỏ không phải là đĩa kèn nói, và những nhà thể thao chính hiệu bất kỳ ứng khẩu thế đă là cừ, chứ không cần được hơn.
Người ta chạm cốc sâm banh khen ngợi chúc tụng lẫn nhau theo lối các vị thượng thư, đoạn rủ nhau xuống sân quán.
Khi đến xuống sân th́ ai cũng phải cảm động... Ôi! Thật là một triệu chứng tốt cho thể thao nước nhà, cho tương lai phụ nữ: trên rạng lưới của cái sân quần c̣n mới nguyên như một cô gái c̣n tân, người ta thấy một... hai... ba... bốn... cái quần, quần đùi, quần ngủ, quần ra phố, quần ở nhà, cái nào cũng bằng lụa, hoặc trơn, hoặc thêu đăng ten, những cái có thể khiển những ông cụ già trông thấy cũng phải lai lăng ḷng xuân, ḿnh chính lại là của bà Phó Đoan!
Điên người, lộn ruột lên, bà Phó Đoan đă gọi ngay người vú già ra mắng cho một trận kịch liệt, th́ vú già cổ hủ và bảo thủ ấy cứ lầu nhầu:
- Ai biết đâu đấy! Gọi là sân quần th́ ai chả tưởng để phơi quần!
Mấy cái quần đă bị cất ra chỗ khác rồi, sân quần lại hiện ra quang cảnh vui vẻ khác. Thoạt đầu, Xuân đánh với bà Văn Minh. Rồi với ông đốc tờ Trực Ngôn. Sau cùng ông đứng với ông Trực Ngôn để đánh với bà Văn Minh và một bà vợ Tây khác, bạn cũ của bà Phó Đoan, mới đến...
Giữa lúc chưa biết phụ nữ thắng hay nam nhi thắng như thế th́ ở nhà cụ cố Hồng, người ta nhau lên v́ cái tin cô Tuyết đi chơi với ông Xuân. Cụ già rít lên như những bà mẹ hủ lậu khả ố mà rằng:
- Ông đă biết chưa. Ông nuông con ông nữa đi! Bao giờ bụng nó bằng cái thúng th́ ông mới biết thế nào là nữ quyền, và văn minh, là tối tân, là giải phóng! Phương ngôn có câu nói: Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà! Ông là hại nó, ông làm nó hư hỏng, để cho tôi, tôi phải nghe lời thiên hạ chửi rủa... bới móc!
Trước những lư luận bảo thủ rất trở ngại cho cuộc giải phóng phụ nữa của nước nhà như thế, cụ ông chỉ nhắm nghiền mắt lại đáp:
- Biết rồi! Biết rồi! Khổ lắm, nói măi!
Nhưng dù “biết rồi” mặc ḷng, cụ bà cũng đuổi thằng bồi tiêm xuống bếp ngay... V́ đă công nhận nữ quyền nhu một người văn minh thật sự, cụ cố Hồng cũng không phản đối lại việc huyền chức tạm thời ấy. Cụ chỉ nằm ngáp dài bên khay đèn mà thôi. Cụ bà lại nhai nhải nói như cái chăo rách:
- Ông có biết không? Nó với Xuân rủ nhau vào mộtôten thuê buồng! Chết thât chú không ngờ rằng...
- Biết rồi! Khổ lắm, nói măi!
- Không ngờ rằng một người như ông Xuân, tưởng là đứng đắn tử tế, ai ngờ lại có bụng dạ tồi thế!
- Biết rồi! Khổ lắm! nói măi!
Đến đây, cụ bà chợt tưởng tượng đến cái khó ḷng tránh khỏi của những cặp giai gái khi rủ nhau vàôten, bèn bưng mặt sụt sịt khóc như một người mẹ hủ lậu. Không thấy nói ǵ nữa, cụ ông hé mở đôi mắt nhỏ tí ra hỏi:
- Thế sao nữa, hở bà?
Cụ bà khóc to hơn trước một hồi, rồi đau đớn kể lể:
- Làm sao? Lại c̣n làm sao!
- Bà hủ lậu lắm, không nói chuyện được!
- Thế nào là hủ lậu? Ừ, tôi xin phép ông tôi hỏi ông: thế nào là hủ lậu?
- Thời buổi bây giờ không có cái lối nam nữ bât tương thân như đời các cụ nhà ta đâu! Bây giờ giai gái được tự do kết bạn với nhau, đi chơi với nhau như Tây! Họ có bạn giai cũng như họ có bạn gái, thế không có ǵ là lạ!
- Ai bảo ông thế?
- Con giai tôi bảo tôi đấy!
- Ông đă chắc thế là hay hơn chưa?
- Lúy (1) đă bảo thế th́ chắc thế, không hay hớm th́ cũng chẳng sao cả!
- À! À! Con giai ông! Th́ được cái bộ tịch ǵ! Đi mở ngay cái hiệu thợ may phải gió ấy, rồi giở ra rơ đến lắm tṛ khỉ! Chướng lắm, tôi không chịu nỗi nữa, đừng tưởng tôi không nói ǵ là hay lắm đâu!
- Chướng hay không mặc, cứ biết cái cửa hàng Âu Hoá của nó cũng mỗi tháng cho nó kiếm được vài trăm bạc lăi đă!
- Này tôi bảo thật! Thế cũng chưa bơ. Để cho nàng dâu cứ mặc quần đùi đứng trước mặt mẹ chồng! C̣n là lăi nữa! Con gái ông mă chửa hoang th́ c̣n là lăi nữa!
- Việc ǵ mă chửa hoang? Dễ thế cơ!
- Ông có biết chúng nó làm ǵ với nhau không? Nào tắm, nào bơi, nào nhẩy đầm! Lại thuê chung một pḥng trong cả một ngày nữa!
Từ năy đến giờ đă đưọoc nửa giờ, cụ ông bèn ngáp dài một cái, nước mắt nước mũi chảy ra như những người nghiện thuốc đứng đắn mà hút có phương pháp. Cụ bèn nhắm nghiền mắt lại:
- Biết rồi! Khổ lắm! Nói măi!
- Người ta biết rơ là hai đứa đóng cửa pḥng lại, ngủ trưa với nhau rồi, ông đă biết chưa?
- Sao! Sao nữa?
Cụ bà cười nhạt đau đớn:
- Lại c̣n sao nữa?
- Thế ai bảo mà bà biết rơ thế?
- Chị ruột nó chứ c̣n ai nữa!
- Cái con Hoàng Hôn cũng lênBồng Lai hôm ấy làm ǵ?
- V́ hôm đó chồgn nó cũng lên đấy chứ sao?
- Mau gọi nó ra tiêm thuốc cho tôi đây! Việc có thế thôi, không phải ỏm tỏi lên vội!
Chẳng những đă không biết giá trị của những phút quư hoá và cái quyền lợi thiêng liêng bất khả xâm phạm của những ngựi nghiện chân chính, cụ bà lại c̣n nói nữa chứ không gọi ngay thằng bồi tiêm lên.
- Để bao giờ bụng nó bằng cái thúng th́ mới ỏm tỏi phỏng? Ông có nghĩ rằng đă có ai sêu tết con Tuyết rồi đấy không? Cái thằng Xuân như thế là đồ xỏ lá, đồ ba que, mặt chó chứ không phải mặt người nữa! Để rồi xem! Tôi bắt con Văn với thằng Minh đuổi cổ nó đi cho mà xem! Lại c̣n con mẹ Phó Đoan, cái con đĩ già dơ đời ấy nữa! Sân quần à? Rơ đĩ mà không biết rởm! Rồi tôi cấm cửa thằng Xuân cho mà xem!
- Biết rồi! Khổ lắm! nói măi!
- Thật đấy, tôi th́ đánh tan xác con Tuyết! Tôi th́ chửi con mẹ Phó Đoan cho một trận cho mà xem!... Tôi th́ phú con Văn về với mẹ nó cho mà xem! Chứ thế à? Văn Minh tiến bộ thế à?
Cụ Hồn giẫy hai bàn chân, nhăn nhó kêu:
- Khổ lắm, nói măi, gọi bồi nó lên tiêm cho người ta đi! Khỉ ơi là khỉ!
Cáu tiết, cụ bà đập xuống bàn đánh th́nh một cái, gắt:
- Tôi không gọi! Ông hăy nhịn đi một chốc! Hút vào để cái ǵ cũng biết rồi, biết rồi, ấy à?
Tức th́ ông cụ ngồi nhổm cả quyết:
- À, giỏi nhé? Được lắm! rồi mà xem! Tôi sẽ gả con Tuyết cho thằng Xuân, tôi xin cam đoan như thế với bà! Chả ǵ nó cũng đă học trường thuốc, đă được người gọi là ông đốc, mà về quần vợt th́ nay may nó chiếm giải quán quân! Này tôi bảo thật: Con Tuyết mà chửa với thằng Xuân th́ thật phúc bẩy mươi doḍi cho nhà này! Bà câm đi, bà ngu lắm!
Cụ Hồng đă nói như một người nghiện đứng đắn trong một cơn thịnh nộ đúng giờ và đúng bữa.

--------------
(1) Hắn, nó.


Chương 12

KIM CỔ KỲ... NGÔN
BÀ “CHÚA PHẢI GAN”
SỰ MỈA MAI CỦA SỐ PHẬN

Buổi sáng hôm ấy, lúc chuông đồng hồ báo thức theo hai cái kim chỉ 8 giờ mà kêu ran lên, th́ ông Văn Minh tung chăn vùng ngồi nhỏm dậy. Nh́n sang bên tay phải không thấy bà vợ yêu quư đâu cả, lại trông lên cái lịch trên tường, ông mới nhớ ra rằng vợ ông đă đến sân quần v́ hôm ấy vào ngày thứ năm.
Ông rửa mặt, thay quần áo xong bèn bấm một tiếng chuông. Trong khi ông ngồi trước bàn trang điểm của vợ ông, th́ chợt người bồi mang vào một khay những vị như bánh sửa, bơ tươi, cà phê, súc cù là, nghĩa là những thức ăn để dành riêng cho bậc thượng lưu trí thức. Chải đầu xong, ông ăn vội vă những thức ăn rồi trang điểm cái mặt. Ông giủa móng tay, bôi đỏ mười đầu ngón tay. Rồi xoa một lượt kem lên mặt, rồi trát một lượt phấn lên trên, rồi lấy cái khăn bông khô lau đi, rồi lại bôi môt lần phần mỏng nữa, y như một người lẩn thẩn... Với móo tóc đen và quăn quăn từ đầu cuồn cuộn xuống gáy, cái cổ cao ngẩng và lộ hầu, đôi con mắt ốc nhồi, lại thêm cái mặt loang lỗ những ṿng tṛn trắng, lúc ấy trông thật xứng đáng là một bậc son phấn mày râu...
Mấy tiếng giày lẹp kẹp tiến đến cửa pḥng. Ông phải lắng tai nghe... Rồi tự nhiên cửa pḥng mở toang ra, làm cho ông phải nổi giận đùng đùng v́ cái tính cẩu thả của dân An Nam không biết gơ của. Nhưng ông không được quát mắng như vào dịp khác, mà lại phải nặn ra cái vẻ mặt tươi cười nữa, v́ người vào không gơ cửa chính là cụ phán bà, mẹ ông... Ông vừa đưa tay xoa bộ mặt tân tiến của ông vừa gượng hỏi:
- Mẹ có việc ǵ mà đến sớm thế?
Cụ bà đứng khoanh tay sau lưng, nghiễm nhiên nh́n con và khắp gian pḥng một lượt chứ không đáp, điếu thuốc lá sâu kèn dính lệch bên góc môi. Sau, cụ đến ngồi ở giường hỏi:
- Chị ấy đâu rồi?
- Nhà con nó đi đánh quần.
Cụ bà gật gù cái đầu hồi lâu như nhưng người không bằng ḷng một việc ǵ mà không nói. Một lát sau lại hỏi:
- Chị ấy đi từ bao giờ thế?
- Chắc hẳn phải đi từ bảy giờ sáng.
- Gớm! Vợ chồng nhà anh độ này nhiều cái văn minh quá!
Biết rằng lại sắp có chuyện như mọi bữa, về vấn đề bất hủ nó chia rẻ làm hai phái trong một nhà là vấn đề mới cũ xung đột. Văn Minh bèn chọc tức mẹ bằng cách hỏi lại:
- Có phải thế không hở mẹ?
Bà cụ cũng đă gần quá điên, song le cũng cố nhịn, chỉ trách:
- Thế mà đến bây giờ anh cũng chưa xuống hàng! Buôn bán mà chểnh mảng thế th́ mấy lúc mà vỡ cửa hiệu? Phải trông nom người làm ăn trong nhà chứ, vợ đi thế, mà chồng th́ ngủ thế, họ lại không moi ruột đi cho hay sao?
Văn Minh vẫn ngồi nguyên chỗ để đánh phấn nốt cái mặt, chỉ đủng đỉnh:
- Ấy bẩm, đă có anh Típ Phờ Nờ trông nom.
Tuy không hiểu con nói ǵ, bà cụ cũng không cần nói lại. Đó không là điều cốt yếu. Điều cần nhất cho cụ là kiếm cách nhập đề để có thể đả động được đến ông Xuân Tóc Đỏ của chúng ta đó thôi. Rồi cụ lại hỏi:
- Thế cái ông đốc Xuân ấy đâu?
- À, ông ấy là giáo sư quần vợt, chắc bây giờ, ông ấy phải ở sân quần.
Trong khi nói thế, ông Văn Minh cũng không biết cứ lừa dối măi người khác th́ cuối cùng ḿnh lừa dối đến cả ḿnh mà không biết. Một cách vô tâm nhất đời, ông ta đă làm cho một thằng Xuân Tóc Đỏ nhặt quần, nhảy một bước lên một ông giáo sư. Phải, phải một người đă có chức như: nguyên sinh viên trường thuốc, có học thức, có óc mới, tất nhiên không thể quay về nhặt quần cho quư hội viên được.
Cụ bà lại hỏi:
- Nghe đâu anh sắp cho con Tuyết cũng học đánh quần th́ phải...
Ông c̣n ngơ ngác hồi lâu rồi đáp:
- Chả biết nó có muốn học không? Nếu muốn th́ tôi cũng bằng ḷng. Đánh quần th́ khoẻ người ra thôi chứ không hại ǵ cả.
- Này, h́nh như ông Xuân cũng đứng đắn và tử tế lắm th́ phải...
Không biết đấy là bà mẹ đương giương một cái cạm, ông con liền đáp:
- Cái ấy th́ đă đành! Đâư mẹ xem! Nếu không có ông ta chữa chạy cho th́ có phải ông nhà chết rồi không? Việc ấy ḿnh phải coi là một cái ơn to th́ ḿnh mới là người lịch sự. Vả lại nhờ có ông ấy trông nom giúp mà cái cửa hiệu thợ may được thịnh vượng thế đấy mẹ ạ.
- Nhưng con thử xem ông Xuân có thực đứng đắn tử tế không?
- Điều ấy th́ như hai với hai là bốn rồi, c̣n phải ṣ xét ǵ nữa!
Cụ bà ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ hỏi:
- Này anh cả nhĩ, thí dụ gả con Tuyết cho ông ta th́ có nên không, và liệu ông ấy có thuận không?
Nghe đến đấy, Văn Minh cau mày, giận hết sức. Nhưng cũng phải dè dặt nói:
- Nhưng mà tự ai mà có cái tư tưởng ấy thế?
Cụ bà chép miệng mà rằng:
- Có con gái lớn th́ tất nhiên phải nghĩ đến con rể, bổn phận cha mẹ là sao cho giai có vợ, gái có chồng chứ anh sao lại ngạc nhiên?
Văn Minh lắc lắc cái đầu:
- Việc ấy chắc khó ḷng mà thành được...
- Chết nỗi! Sao thế?
Rất ngạc nhiên về sự thất vọng của mẹ. Văn Minh nói như một người hủ lậu:
- Không được môn đăng hộ đối! Mà chưa chắc ông Xuân đă ưng con Tuyết...
- Chỉ sợ người ta không thuận mà ḿnh gọi gả th́ ḿnh ngượng lắm, chứ không môn đăng hộ đối cũng chả lo... Thấy anh nói c1i ǵ như là... b́nh dân ấy.
Ông con cau mày, hỏi gắt:
- Nhưng mà sao mẹ lại thiết tha vào việc ấy đến thế chứ?
- Là v́ ông Xuân đứng đắn, tử tể...
- Thế chưa đủ! Tất có nguyên do ǵ!
Bà mẹ đứng lên, tiến đến cỉa xói vào mặt ông con:
- Là v́ ông Xuân đă ngủ với em mày rồi, mày biết chưa, thằng khốn nạn!
Rít lên xong, bà cụ dựa vào thành một cái ghế, hai tay sờ soạng lật bật xoa vào tường như sợ ngă v́ chóng mặt. Văn Minh cũng đứng lên, chết điếng người.
Bà mẹ rên rĩ kể lể:
- Mày nuôi ong tay áo, mày vẽ ra lắm tṛ, mày làm hại một đời em mày, mày bôi do trát trấu vào cái thanh danh nhà tao! Rồi con vợ mày nũua đấy! Rồi c̣n nhiều chuyện hoang dâm nữa!
Những câu nói như thế có một hiệu lực làm cho Văn Minh ở cấp tiến mà muốn quay hẳn về bảo thủ. Thấy mẹ nói đến vợ ḿnh, ḷng ghen của ông nhóm lên. Ông sợ nhất cái xấu mọc sừng, và thấy ḿnh ở trong một cảnh ngộ khó xử, v́ mọc sừng là một cái xấu của cấp tiến chứ không phải của bảo thủ. Đàn bà tân thời mà đứng đắn th́ thôi không nói. Đàn bà tân thời mà đa t́nh, cái đó càng có lợi cho bạn nam nhi vẫn coi phụ nữ là đồ chơi... Nhưng nếu những cái đồ chời mà lại là em gái ông hoặc vợ ông nữa, th́... Không! Không thể được!
Tuy nhiên, Văn Minh cũng hỏi lại mẹ:
- Có chắc thế không? Ai trống thấy thế?
- Con Phán chị nó trông thấy hai đứa ngủ trưa trong một buồng ở khách sạnBồng Lai, mà lại c̣n không chắc nữa à?
- Ồ lạ! Sao nó không ngăn cấm em nó? Sao nó không mách tôi?
- Nó bảo, nó thấy thế nó thẹn ê cả mặt mũi th́ nó c̣n nói ǵ được nữa!
Lại có những thú thẹn vố lư thế nữa!
- Chứ không ư? Vả lại nếu nó nói ǵ nó lại sợ con Tuyết thù nó, chị em đâm mất ḷng nhau. Mày cũng đừng cho con Tuyết biết là chị nó mách nó...
Văn Minh đứng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi thưa với mẹ:
- Để tôi điều tra việc này cho đích xác đă. Rồi có thế nào sẽ liệu sau vậy, mẹ cứ yên tâm. Dù sao th́ việc cũng đă xẩy ra rồi. Cuống cuồng lên là thất sách.
Nói đoạn, Văn Minh bơm nước hoa vào đầu, vớ lấy cái mũ nhung, xuống than... Ông ta đi t́m Xuân Tóc Đỏ vậy.
Lúc ấy, tại sân quần chỉ có bà Văn Minh và Xuân Tóc Đỏ luyện tập lẫn nhau thôi chứ không có một nhà thể thao nào khác. Có Jannette con gái bà Phó Đoan, v́ là ngày thứ năm, nên cũng ở trường ra chơi với mẹ cô. Cô ngồi trên ghế, có một quyển sách giở sẳn ở đầu gối, chốc lại nh́n lên xem đánh quần, chốc lại cúi xuống xem tranh ảnh ở sách. Hai đứa bé chừng 10, 12 tuổi, quần áo rách rưới, làm nghề nhặt banh cho Xuân Tóc Đỏ bảnh bao trong cái quần tây, áo sơ mi cụt tay, giầy vải trắng, đứng làm nhà giáo sư.
Bà Phó Đoan ở nhà trên chứ không xuốn sân với cái quần đùi để luyện tập như mấy bữa trước. Công cuộc thể thao của bà đă bị một bổn phận thiêng liêng khác đến ngăn trở, bổn phận của bậc hiền mẫu. Là v́ cậu Phước, đă hai bữa này không hiểu v́ lẽ ǵ, mà ăn mỗi bữa lại kém, những một bát cơm. Cậu hay ngồi lỳ lỳ trầm tư mặc tưởng như một nhà triết học, không hay quấy đến thiu thịt vú em nữa, lại cả đến“em chă, em chă” cũng không nữa. Thật là một hiện tượng cho cậu bé thuộc hạng con Giời con Phật... Chiều hồm qua, cậu Phước hắt hơi ba lần... Đến tối, sau khi uống nước, cậu lại nấc. Đêm đến cậu chỉ đái dầm có một bận chứ không phải hai bận như mọi đêm. Sáng sớm hôm nay, cậu lại ho ba tiếng. Thật là một điềm gở, bà Phó Đoan thấy rơ như thế lắm, mặc dầu bà không nói thế ra miệng. Bà đă lo âu như là, vào trong trường hợp ấy, bất cứ một vị hiền mẫu nào khác cũng phải lo âu...
Hay là cậu Phước sắp “đ̣i về”?
Hay là đức Phật chùa Hương thương con – mà chả hiểu đức Phật chùa Hương có con không? – nên đă đến lúc không muốn “đoạ đầy” con ngài dưới trần nữa rồi chăng?
Ông thầy số đă kêu số cậu Phước thọ lắm, hay là thầy số đoán nhảm?
Ấy đó là những câu hỏi làm rối loạn cả khối óc bà mẹ, khiến bà đau khổ, lo nghĩ. Có nuôi con mới biết ḷng cha mẹ. Nhất là lại có nuôi con cầu tự nữa mới biết ḷng cha mẹ. Như bà Phó Đoan nuôi con kể đă là cùng. Bà đă khiêng khem đủ thứ, và tránh những tiếng “quở quang” rất kỹ lưỡng cho cậu Phước, nào bán khoán, nào đội bát nhang, nào cúng, nào sớ tấu: thôi th́ chẳng thiếu thứ ǵ nữa. Vậy mà bây giờ thốt nhiên cậu lại “thế” th́ là bởi đâu? Đi cầu cứu sư cự Tăng Phú chăng? Hay là mời ông đốc Trực Ngôn? Bà lo lắng nh́n cậu Phước ngồi tần ngần trên một cái bàn ở giữa nhà, rồi bà ra cửa sổ... Một cách căm tức, bà nh́n xuống bọn đánh quần. Bà quư trọng họ thế, mà họ chẳng biết đến nỗi lo sợ của bà th́ là đồ vô lịch sự. Nhưng chợt bà nguôi ngay, v́ sự thật bà chưa nói ǵ cho ai biết... Đến cả giai nhân của bà tuy vậy, mà cũng chưa đứa nào biết, v́ bà sợ nói ra cho có người biết th́ lại có điều ǵ “quở quang” chăng?!... ấy thế mới rầy rà!
Giữa lúc ấy, Văn Minh đẩy cửa vào sân. Ông thấy cô Jannette đấy th́ ngả mũ chào, bắt tay và hỏi chuyện qua loa... Ông quay ra nh́n thấy cái quần đùi của vợ ông ngắn quá, cứ để phô ra trước mắt một hạng người đáng nghi như Xuân Tóc Đỏ, một bộ đùi nở nang và trắng nơn th́ ông cũng thấy nản chí trong việc cải cách xă hội, không c̣n muốn cấp tiến nữa, và muốn cái quần đùi của vợ ông cũng nên bảo thủ đi th́ có lẽ hơn. Nhưng v́ thấy Xuân chỉ để hết tâm trí vào quả quần, ông lại hơi vững tâm một chút.
- Thôi! Hăy nghĩ tay một chút đă!
Nói thế xong, ông ra gần vợ bảo:
- Này ḿnh! Hăy ra đây tôi bảo điều này một lát đă.
Vợ ông gơ vợt xuống sàn ba cái ra hiễu hăy ngừng cuộc, rồi đến với ông. Muốn khỏi bất nhă, ông Văn Minh lại nói to với Xuân:
- Xin lỗi nhé?
Xuân Tóc Đỏ vừa thở vừa đáp:
- Vâng. Xin cứ tự nhiên, cái đó vô hại.
Hai vợ chồng lững thững quay ra phía cuổng, về phía ấy không có người. Người chồng hỏi:
- Ḿnh đă biết sự ǵ xẩy ra chưa?
Vọo tṛn đôi mắt, sợ hăi hỏi:
- Cái ǵ thế? Chết! cái ǵ?
Chồng lắc đầu thất vọng rồi thở dài:
- Chúng ta không thể nào dung được cái thằng Xuân ấy ở nhà chúng ta một phút nào nữa! Thật là khốn nạn.
- Sao đến nỗi thế? Hàng họ đương được khách mà khách lại là củaluư . Vả lại như vậy th́ mất ḷngluư, ai luyện tập với tôi nữa. Ngày vua ra th́ làm thế nào? Nhưng mà v́ lẽ ǵ đă chứ?
- Nó với con Tuyết nhà ta h́nh như lôi thôi với nhau.
- Thế ư? À có lẽ đúng, tôi cũng có lúc đă phải ngờ như thế đấy!
- Theo như tin tức tôi mới nhận đưọc, th́ h́nh như chúng nó ngủ với nhau rồi.
- Chết nỗi! Thế kia ư? Có chắc không?
- Tôi, tôi chỉ muốn vào băm mặt cái thằng chó ngay bây giờ mà thôi! V́ rằng em ḿnh nó hư nhưng vợ chồng ḿnh mang tiếng. Bà lăo già cứ đổ tại chúng ta tiến bộ, Âu hoá nên con Tuyết nó hư thế, có khổ không?
- Lại đến tai mẹ nữa rồi à? Thế mẹ bảo sao?
- Thầy mẹ lại muốn gả con Tuyết cho cái thằng khốn ấy mới nhục chứ?
- Ồ! Vội quá! Phải biết đích xác mới được.
- Làm thế nào mà biết? Chả nhẽ bắt em ḿnh đi khám đốc tờ? Mà hỏi th́ tất nhiên không đời nào nó dám nói thật, hoặc có dám th́ nó cũng không nói.
- Thật đấy! Anh chị như thế là đă say mê nhau, nghĩa là muốn lấy nhau. Nếu họ biết thóp là bần cùng th́ thầy mẹ cho họ lấy nhau, hẳn là chưa hư với nhau thật sự th́ họ cũng cứ bảo là đă hư với nhau rồi cho có lợi.
- Có khi lại v́ thế mà chưa ngủ với nhau, chúng nó cũng hấp tấp vội vàng mà đi ngũ với nhau cũng nên.
Vợ liền cự chồng:
- Như thế là cậu định băm mặt thằng Xuân ra!
- Lúc nóng nẩy, c̣n ai nghĩ! Bây giờ c̣n một cách: Trước khi biết rơ thằng Xuân làm hại một đời con bé chưa, th́ ta hăy cứ t́m cách không cho chúng nó gặp nhau nữa, thế thôi. Nếu khi điều tra được kỹ lưỡng rồi th́ ta sẽ liệu, hoặc gă con bé cho nó hoặc xích em ḿnh lại một chỗ, nếu chưa hư hỏng.
- Thế th́ chỉ c̣n cách tống quách thằng Xuând di, không bao giờ cho lai văng đến cữa hiệu này nữa. Đành là hy sinh một người giúp việc đắc lực vậy.
- Như thế là ḿnh hy sinh cho cái gia đ́nh hủ lậu một tay cải cách xả hội đấy.
- Chú sao! Chỉ có sự hy sinh là đáng kể.
- Mà như thế th́ nói với d́ phán bắt hắn ở luôn đây lại xong.
- Ồ! Kế ấy hay đấy! Ḿnh khéo nói là được.
Hai vợ chồng sung sướng quay vào th́ vừa gặp lúc trên cái cửa sổ tầng gác thứ nh́, cái mặt nhăn nhó của bà vợ Tây ló ra với những cái vẫy tay cầu cứu thất vọng...
Năm người cùng hoảng hốt chạy lên, tưởng chừng có sự ǵ ghế gớm xảy ra.
Đến nơi mới biết kỳ thuỷ chỉ có cái sự lạ là cậu Phước hắt hơi luôn những bốn cái một lúc!
Sau khi an ủi bà d́ bằng mọi lẽ sinh lư học rất vu vơ, ông Văn Minh bèn ngồi trầm ngâm nghĩ cách tống Xuân Tóc Đỏ cho xong cái của nợ ấy.
Thế là việc làm cho đời một người con gái tử tế bị mang tiếng của Xuân đă được kết quả hoàn toàn rực rỡ.
Nó chỉ c̣n phải gánh vác cái trách nhiệm nặng nề là làm hại nốt một vị quả phụ đă thủ tiết luôn với hai đời chồng nữa mà thôi.

Chương 13

MỘT CUỘC ĐIỀU TRA BẰNG SINH LƯ HỌC
NGÔN NGỮ CỦA MỘT VỊ CHÂN TU
XUÂN TÓC ĐỎ CẢI CÁCH PHẬT GIÁO

Khi ông đốc tờ Trực Ngôn đă lên gác trên thăm bệnh cho cậu Phước th́ Xuân c̣n lảng vảng ở nhà dưới với bọn gia nhân. Bọn này đả động đến cậu con Giời con Phật ấy. sở dĩ họ dám xử thân với Xuân là bởi tuy không rơ Xuân là hạng ǵ trong xă hội nhưng được bà chủ trọng đăi như thế, th́ họ cũng phải kính trọng Xuân, và tuy Xuân ở địa vị cao hơn họ, song nhũng tiếng rất b́nh dân mà Xuân hay điểm vào câu chuyện: “Mẹ kiếp! Chẳng nước mẹ ǵ cả!” vân vân... đă khiến cho họ thấy Xuân dễ dăi, không khinh người, nhất là không khinh người!
Cũng như bọn gia nhân biết tự trọng khác, nghĩa là những lúc nhàn rỗi th́ phải nói xấu chủ cho khỏi phí th́ giờ, bọn này quay quần nhau lại nói đến cái chuyện “bà chúa phải gai”. Người tài xế kêu:
- Rơ lắm của có khác! Động tí th́ nhặng lên! Làm như sắp chết ấy! Sự thật th́ thằng bé chẳng sao cả! Chỉ vẽ chuyện! Có thế cũng cuống quưt lên mời đốc tờ! Chả biết rồi làm nên tướng ǵ cho bơ!
Người vú nuôi của cậu Phước cũng nghĩ vu vơ ngay đến cuộc chiến tranh giai cấp bằng cách phê phán:
- Chả bù với con nhà nghèo! Đến ăn cũng không có th́ ra chẳng bao giờ ốm, mà có ốm th́ cũng ốm no ḅ dậy!
Nhưng người bếp lại ác khẩu hơn. Người này nhất quyết chủ trương cái thuyết là con Giời hay con Phật mặc ḷng cậu Phước cũng chỉ là một người, mà lại một cậu bé đến tuổi dậy th́, đă được những cao lương mỹ vị tẩm bổ khí huyết cho phương cường th́ lại càng gớm hơn, càng có vẻ con Giời con Phật! Muốn dẫn những chứng cớ chính xác, người bếp lại nói:
- Đấy cứ để ư mà xem th́ biết! Những lúc nó cứ “em chă” rồi vạch yếm vú em ra mà sờ vú, rồi lại giả vờ bú ấy! Thế là dâm đến nơi cũng như mẹ nó chứ không th́ c̣n là cái cóc khô ǵ! Nhất là những lúc nó bắt vú em cơng nó rồi nhong nhong cưỡi ngựa đủ biết! Rau nào sâu ấy, phương ngôn đă có câu...
Xuân Tóc Đỏ hai tay đút túi quần, một chân gác lên bệ đá, làm ngay một câu như một nhà đạo đức cay nghiệt:
- Mẹ kiếp, con Giời với lại con Phật!
Nhưng người vú nuôi chữa thẹn cho ḿnh bằng cách căi cho Phước thế này:
- Cứ nói nhảm thế, chứ cậu ấy c̣n bé dại như thế, đă biết quái ǵ!
Người tài xế hỏi:
- Tôi biết chán, v́ tôi để ư đến trẻ con lắm. Trẻ con bây giờ là hư thân mất nết sớm lắm chứ không như ở thời các cụ nhà ta đâu... Ranh con nít mắt ra đă có nhân t́nh rồi, đă rủ nhau đi săm rồi! Cậu cả nhà này tuy chưa biết ǵ thật nhưng mà cứ như thế th́ đă đến lúc c6àn lấy vợ đấy! Cứ như cái thói dâm dật của bà mẹ th́ con nào mà không hư? Những lúc cậu cả cứ ngồi lỳ lỳ cái mặt ra th́ chỉ nghĩ đến cái dâm thôi chứ chẳng phải sắp “đ̣i về” ǵ, mà cũng chẳng thần thánh nào lôi thôi ǵ...
Nghe đến đây thôi, Xuân quay lên, sau khi thấy rằng bọn ấy nói mà đúng. Nó lên xem ông đốc tờ Trực Ngôn có t́m ra căn bệnh của cậu con cầu tự ấy không...
Lúc ấy, quan bác sĩ đứng tần ngần trước mặt cái cậu bé đă cỡi trần ra th́ không muốn mặc quần áo vào nữa, và trước cái mặt đầy những lo âu của bà mẹ hiền của cậu ấy. Ông rất lấy làm phân vân. Ông thấy h́nh như cậu bé không có bệnh tật ǵ cả, vậy mà bà mẹ cậu cứ bảo cậu mới mắc bệnh th́ tất nhiên cậu phải có bệnh.. Ông chưa t́m ra bệnh th́ vừa lúc Xuân Tóc Đỏ bước vào xem... Ông Văn Minh cũng nói:
- Tôi tưởng cậu Phước chả ốm đau ǵ cả.
Bà Phó Đoan chưa kịp giận câu nói quở quang ấy, ông đốc tờ Trực Ngôn cũng đă nói:
- Thật thế! Dễ thường cậu đến tuổi dậy th́ cho nên nhiều khi cậu ngồi ngẩn mặt ra đấy thôi. Nếu lấy vợ sớm cho cậu th́...
Xuân Tóc Đỏ nói ngay:
- Thưa ngài, ngài nói rất đúng! Tôi đă có dịp để ư đến con trẻ lắm, nhất là vào thời buổi như là thời buổi này.
Ông đốc tờ Trức Ngôn rất lấy làm hân hạnh mà giơ tay ra bắt tay ông Xuân như gặp người tri kỷ. Rồi ông nói một thôi dài như những nhà khoa học không biết riêng những sự không nên nói...
- Thật vậy đó! Thưa bạn đồng nghiệp, vậy th́ có phải bạn đồng nghiệp cũng công nhận những lư thuyết của Freud đó không? Caí triệu chứng nào của thần kinh hệ cũng là do quả thận, quả cật mà có, lắm khi thiên biến vạn hoá rất kỳ kỳ quái quái...
Vẫn hay bác sĩ Trực Ngôn nói thế là đúng, song cái việc kỳ kỳ quái quái hơn nữa, là Xuân Tóc Đỏ cứ đứng vênh váo ưỡn ngực ra nhận cái chức đồng nghiệp với ông đốc tờ. Nó lại gật gù mà rằng:
- Chỗ anh em ḿnh với nhau cần ǵ c̣n phải giảng giải.
Bà Phó Đoan tuy chỉ hiểu lỗ mỗ, cũng muốn nổi giận lắm, con bà là con Giời con Phật, có lẽ nào thế - nhưng khi thấy cả mấy người cùng một luận điệu th́ bà lại phải lặng thinh. Xuân Tóc Đỏ vỗ vai rất thân mật ông đốc tờ Trực Ngôn, nháy ông ta ra cửa sổ để th́ thào:
- Tuy tôi không được mời đến khám bệnh như ngài, nhưng tôi biết rơ cậu bé lắm. Này ngài, chỗ anh em ḿnh với nhau, th́ tôi xin mách ngài rơ rằng quà là cậu đến tuổi dậy th́ đấy mà thôi. Lắm lúc cậu cứ ṿi vĩnh bắt vú nuôi cậu vạch vú ra bú giả vờ như trẻ con lên ba, thế không là dâm th́ c̣n là ǵ?
Ông đốc tờ Trực Ngôn để tay lên miệng, khẽ đáp:
- Tôi xin cảm tạ ngài lắm! Ngài đă đi đến khoa học sinh lư học. Sụu thật là thế th́ ta nói thế chứ sao ta lại khiêng? Một lần nữa, ngài đă cho thấy rằngFreud, ông thầy của chúng ta, đă t́m ra chân lư. Cậu bé đă có nhũng triệu chứng về cái tuổi dậy th́ v́ tại ăn ngon, mặc đẹp lắm, vật chất đầy đủ quá, cái xác thịt được nâng niu phiẻnh nịnh quá th́ người tất nhiên cái dâm dục cũng tăng... Vă lại hoàn cảnh... ngài có đồng ư với tôi về vấn đề hoàn cảnh không?
Thằng Xuân đă nh́n ra cửa sổ, hai lỗ tai đă chán những lời nói mà nó không hiểu nên không để ư đến nữa. Vừa lúc ấy, ở ngoài vườn, mấy giống cầm thú cũng đương làm cái việc hoan lạc của t́nh dục. Trên một mái kẽm th́ là một đôi chim bồ câu... Dưới sân th́ hai con chó Nhật Bản xinh xắn đương vờn nhau... Trong vườn gà th́ con gà trống trên lưng con gà mái... T́nh cờ cùng một lúc, mấy thứ c6àm thú ấy cắt nghĩa rơ cái lẽ âm dương của tạo hoá nhiệm mầu. Thằng Xuân đương tần ngần nh́n sự ấy th́ vừa lúc ông đốc tờ hỏi lại nó:
- Ừ, có phải kể đến hoàn cảnh không?
Nó choáng người lên, ngẩn mặt ra, vô tâm hỏi lại:
- Hoàn cảnh ấy à? Hoàn cảnh ǵ?
Rồi nó trỏ tay ra ngoài cửa sổ... Ông đốc tờ Trực Ngôn quay ra nh́n, thấy cảnh cầm thú yêu nhau rồi, lại rối rít lên bắt tay nó, vỗ vai nó. Lần này ông lại nói to:
- Chà! Ông bạn thânc ủa tôi! Ngài đă để ư đến những điều r6át nhỏ nhoi mà ảnh hưởng rất sâu xa đến loài người. Thật là chứng cớ đích xác của thực tế chứ không phải là lư thuyết viễn vong ǵ nữa. Trẻ con đương tuổi dậy th́ mà cứ trước mắt những cái ấy là rất nguy hiểm.
Xuân Tóc Đỏ nói luôn:
- Phải thay hoàn cảnh đi mới được!
Ông đốc tờ quay lại, dơng dạc nói với cả mấy người bằng một giọng ngạnh trực sổ sàng như cái tên hiệu của ông ta đă nói rơ cái tính nết của ông:
- Chính thế! Tôi cũng không biết nói ǵ khác nữa! Ấy ông bạn tôi đây đă kết luận giúp tôi rồi đó. Thưa các ngài, loài người chỉ lôi thôi v́ một cái dâm mà thôi! Đứa trẻ mới đẻ miệng bú mẹ, một tay mân mê một cái vú ấy cũng là dâm rồi! Vậy th́ một cậu bé trên mười tuổi, đương tuổi dậy th́...
Xuân Tóc Đỏ nói len vào:
- Dù là con Giời con Phật th́ cũng có thể dâm như mọi người, có khi lại hơn mọi người!
- Tôi không phải chữa bệnh, v́ cậu bé không có bệnh ǵ cả! Cậu chỉ cần lấy vợ. Nếu sợ là tảo hôn th́ phải giáo dục cho cậu, thế thôi. Việc giáo dục ấy rất là tỉ mỉ, khó khăn, nhưng mà một người như ông bạn tôi đây đă đủ tư cách cáng đáng việc ấy lắm.
Bà Văn Minh nói ngay:
- Thưa d́, vậy th́ nên nhờ ông Xuân ở luôn ngay đây trông nom em Phước, giáo dục em Phước và tránh hoàn cảnh không tốt cho em Phước.
Bà Phó Đoan đáp:
- Nếu một khi quan bác sĩ đă bảo ǵ th́ tất chúng tôi phải chịu lệnh. Để tôi cho dọn một cái pḥng riêng cho ông Xuân.
Thế là vợ chồng Văn Minh cùng ông đốc tờ Trực Ngôn ra về. Ông đốc tờ Xuân Tóc Đỏ ở lại, điều ấy không cần phải nói... Không lo lắng nữa, bà Phó Đoan về pḥng riêng để ra mọi lệnh cho gia nhân, Xuân Tóc Đỏ c̣n đương đi lại, vẻ mặt tư lự th́ có người nói sau lưng:
- Có nhà không thế này? A Di Đà Phật! Kính chào ngài!
Xuân Tóc Đỏ quay lại th́ đó là một ông sư. Ông này cũng tân thời Âu hoá theo văn minh v́ ông có ba cái răng vàng trong mồm, cái áo lụa Thượng Hải nhuộm nâu, đi đôi dép làng đế cao su, và nhất là đẹp giai lắm, trông phong t́nh lắm.
Xuân Tóc Đỏ hất hàm hỏi:
- Ông hỏi ǵ? Mời ông ngồi!
- Bần tăng xin phép... Thưa ngài, bần tăng đă cam chịu khổ hạnh, vất vả đến nỗi bần tăng lại c̣n làm chủ nhiệm một tờ báo nữa, tờ báoGơ mỡ ... A Di Đà Phật!
Xuân Tóc Đỏ ngồi xuống, hỏi đùa:
- BáoGơ mơ à? Sao không dạy người ta đi hát cô đầu có được không?
Sư ông đỏ mặt, ấp úng:
- Bẩm ngài đi hát cô đầu cũng chỉ là đi dưỡng tinh thần, v́ đó là thuộc kinh torng tứ thư ngũ kinh của đức Khổng. Tăng ni chúng tôi mà có đi hát th́ cũng không bao giờ phạm đến sắc giới v́ chúng tôi chỉ hát chạy thôi chứ không khi nào ngủ lại cả đêm ở nhà chị em. Vả lại... đến pháp luật của chính phủ bảo hộ cũng bênh vực cho sư đi hát nữa là! Đấy ngài xem, anh chủ cái báo ǵ ấy dám công kích sư đi hát mà bần tăng kiện tại toà cho phải thua hộc máu mồm ra đâư!
- À à! Thế kia à? Ghê nhỉ?
- Ấy nói thế để ngài rỏ bần tăng có nhiều thế lực. Những quan đại thần như cái vị toàn quyền, thống sứ, đốc lư cũng là ân nhân báoGơ mơ ... của bần tăng. Ở tờ báo có đầy đủ những chân dung to tướng của các vị... Ồ, Phật giáo là cao thâm huyền bí lắm.
Xuân Tóc Đỏ bèn hỏi một điều khó khăn của đạo Phật:
- Thế th́ sao đă đi tướng côngmà lại c̣n mở báo cạnh tranh với ai làm ǵ nữa?
- Bẩm đó không phải là vô duyên cớ ạ. Duyên do xứ ta mới có hội Phật giáo mới lập, cũng mở báo cạnh tranh... Sợ tỗn hại đến quyền lợi nhà chùa, bần cùng là bần tăng phải cho ra đờiGơ mơ ...
Hiểu nổi một điều thần bí của đạo Phật rồi, Xuân Tóc Đỏ liền phê b́nh:
- Gớm, các nhà sư quản cáo cạnht ranh nhau thế th́ cũng gần bằng “Vua Thuốc Lậu” cạnh tranh nhau!
Vị chânt u ấy sốt sắng cắt nghĩa:
- A Di Đà Phật! Ở trong bộ biên tập báoGơ mơ cũng có một ông vua thuốc lậu! Cho nên việc quảng cáo nhà chùa cũng do đó mà lan rộng đến chúng sinh. Mà thưa ngài, ngài đừng tưởng nhầm rằng sự mà làm báo th́ không hiểu ǵ là nghề báo, v́ là bút chiến đâu nhé? Những ông làm báo trần tục th́ chỉ đến công kích nhau là dốt nát, là vô học thức, là bất tài, nhưng mà bọn tín đồ nhà Phật chúng tôi th́ lại bút chiến nguyền rủa nhau là ghẻ, ghẻ ruồi, ghẻ Tầu, ghẻ Lào, hắc lào, hoá hủi, cụt chân, chụt tay, thế cơ!
- Như thế th́ chắc đắt hàng lắm?
- Bẩm, chính thế đấy ạ. Từ độ bầnt ăng cho ra đời báoGơ mơ th́ số thiện nam tín nữa cũng có tăng số đặt đàn chay, đội bát nhang, đốt mă, cúng vái, gửi quan tài hoặc đem con đến bán khoán cửa Phật cũng lên gấp bội phần... Bẩm phải như thế mới là đầy đủ bổn phận của kẻ chân tướng côngdốc ḷng mộ đạo... Chắc đức Phật Tổ cũng chứng minh những điều ấy cho bần tăng lắm, cho nên mặc ḷng hội Phật giáo gây nên sự hầm hè đến thế nào th́ bần tăng cũng... tăng phú (bất chấp).
Đến đây Xuân Tóc Đỏ bèn đứng dậy, dơng dạc hỏi:
- Ồ, thế nhưng mà sư ông đến đây làm ǵ? Định hỏi cái ǵ? Nếu để mời mua báoGơ mơ th́ tôi không mua đâu, v́ tôi chỉ thích đập trống. Nhất là khi nào được làm một chầu chạy cùng các vị chân tu th́ hay lắm.
Sư ông nháy mắt cho Xuân Tóc Đỏ mà rằng:
- Dễ lắm! Nếu ngài sẵn ḷng cổ động cho bần tăng, cho báoGơ mơ của bần tăng, nghĩa làm cho đạo Phật... Chẳng nói giấu ǵ ngài, bần tăng đến đây v́ cậu Phước, cậu con đức Phật chùa hương...
- Th́ sư ông định làm ǵ cậu ấy?
- Bần tăng săn sóc đến cái linh hồn của cậu ấy... A Di Đà Phật!
Xuân ưỡn ngực lên, dơng dạc nói:
- C̣n tôi, th́ tôi đang giáo dục cái xác thịt cho cậu ấy, và cả bà mẹ cậu ấy!
Sư ông lấm lét nh́n trộm Xuân rồi găi tai như một sư ông hợp thời trang:
- Bẩm... Xin lỗi ngài, vậy nếu ngài cho biết quư danh và chức nghiệp?
Xuân Tóc Đỏ bèn lên giọng trịch thượng:
- Me sừ Xuân, nguyên sinh viên trường thuốc, giáo sư quần vợt, giám đốc hiệuÂu Hoá, phụ nữ tân thời!
- Bẩm thế chắc ngài giao thiệp rộng lắm?
- C̣n phải ngôn!
- Bẩm thế th́ xin ngài giúp cho bần tăng... Nếu chùa của bần tăng mà đông khách th́ xin ngài cứ hưởng ba mươi phần trăm đúng! Chúng tôi buôn bán đúng đắn chứ không thèm giở những thói cạnh tranh bất chính như hội Phật giáo ạ. Nếu ngài cổ động cho báo, hoặc thiện nam tín nữ đến đông...
Xuân Tóc Đỏ nghĩ ngợi hồi lầu rồi phán:
- Cái việc tướng của sư ông xem ra c̣n khuyết điểm cần phải cải cách... Nếu không th́, sẽ không hợp thời, mà không hợp thời th́ ắt bị thải. Thời buổi tối tân này, Phật mà không biến tiến hoá theo văn minh th́ cũng chết nhăn răng ra.
- Ấy bẩm chính thế đấy ạ! Nếu ngài đă học hỏi thạo đời như thế th́ nên giúp bần tăng một tay... Thí dụ việc bà Phán đây với cậu Phước th́ ngài tán thành vào cho bần tăng vẽ ra chuyện ǵ th́ họ cũng gật cả!
- Ấy, cái ấy th́ đă đành! Cái đảng của ông xoàng lắm! Ấy ông cứ xem như cái đảng Phật giáo th́ biết mỗi một đám ma th́ lại có dăm bảy ông sư và số đông hội viên đi đưa th́ có phải họ làm tiền giỏi lắm không? Nếu tôi giúp một tay th́ tôi cải cách hết mọi sự cỗ lỗ!
- Bẩm thế th́ tiền đồ đạo Phật trông cậy cả vào ngài! A Di Đà Phật!
- Nhưng mà phải trả cho tôi mỗi việc năm mươi phần trăm.
- Ấy ngài đừng tính đắt với Phật mà phải tội.
Xuân Tóc Đỏ đập tay xuống bàn mà rằng:
- Không th́ tôi bỏ tiền ra, tôi chỉ mượn tiếng báoGơ mơ, tôi, tôi nhận hết mọi việc và để cho sư ông hưởng 20 phần trăm.
Sư ông lại xoa hai bàn tay:
- Ấy ngài chớ giá rẻ nhà chùa mà phải tội.
Hai bên c̣n đương c̣ kè bớt một thêm hai, th́ bà Phó Đoan đă vận được cái áo dài lối cổ để tiếp sư ông...
- A Di Đà Phật! Lạy thầy ạ! Cậu Phước chặp tay chào thầy đi, mẹ xem có ngoan không nào!
Từ đấy trở đi, Xuân Tóc Đỏ ngồi im cho nhà sư vẽ những chuyện tốn tiền cho bà vợ Tây để cúng bái cho cậu Phước, bằng những lư luận hùng hồn của một vị sư tân thời và chân tướng công.

Chương 14

ÔI, NHÂN T̀NH THẾ THÁI
NGƯỜI BẠN GÁI TRUNG THÀNH CHẾT,
QUAN ĐỐC XUÂN NỔI GIẬN

Tại hiệu mayÂu Hoá cũng như tại nhà cụ cố Hồng, người ta bàn ra tán vào rất nhiều về việc ông Xuân Tóc Đỏ của chúng ta... ngẫu nhiên đă có hai phái tán thành và phản đối rất rơ rệt. Phái phản đối gồm có cậu Tú Tân, bà vợ ông phán mọc sừng, do ông Typn làm lănh tụ. Phái tán thành có ông phán mọc sừng, cô Tuyết, bà vợ ông Típ Phờ Nờ, mấy cô khâu và gần tất cả mấy bác thợ may. Như vậy, chẳng cần phải nói, ai cũng biết Xuân Tóc Đỏ được đại đa số. C̣n về phần cụ Hồng, cụ bà, cặp vợ chồng Văn Minh, th́ ở vào trường hợp có thể chê trách được là không có một thái độ rơ rệt. Những người ấy có thể xem mạnh bên nào th́ ngă về bên ấy, thế thôi. Ở vào một t́nh thế chưa phân hắc bạch, rơ ràng, th́ những người ấy phân vân là phải.
Phái phản đối có ông mỹ thuật Typn đứng đầu đă xoa tay sung sướng cho việc Xuân về ở hẳn nhà bà Phó Đoan, như vậy th́ tiệm may Âu Hoá tránh được cái nạn có một người nhơ bẩn. Nhưng phái tán thành th́ lại rất tiếc việc xẩy ra ấy coi như vậy sẽ thiệt hại cho thương mại, sẽ ế hàng.
Và không hiểu v́ lẽ ǵ, cái tin cô Tuyết sắp lấy Xuân cứ truyền từ mồm người nọ đến mồ người kia...
Chẳng biết cụ Hồng có theo cái lối cổ điển của Chính phủ là phao việc ra để ḍ dư luận của công chúng trước khi quyết định một việc ǵ hay là không, nhưng kể về muốn biết dư luận th́ đă thất bại, v́ dư luận xôn xao lắm, có khi lại trái ngược nhau nữa. Người chệ Xuân hạ lưu, người lại ca tụng Xuân ḍng dơi b́nh dân. V́ lẽ b́nh dân với hạ lưu cũng khó phân biệt, v́ hai cái ấy rất giống nhau, nên phái này bảo phái kia nhầm lẫn và trái lại...
Người chê Xuân vô học, người lại quả quyết rằng về học thức của Xuân th́ mấy ai đă bằng! Người muốn phá cuộc nhân duyên ấy nói:
- Chính tôi đă được lăo Vitor Ban mách ràng xưa kia, Xuân Tóc Đỏ chỉ là một thằng ma cà bông.
Nhưng người muốn tán thành cho cuộc ấy đă đáp:
- Ông có biết rằng ngay bác sĩ Trực Ngôn cũng kính trọng ông Xuân lắm, vẫn coi ông Xuân như bạn thân hay không?
Trước những dư luận như thế, cụ Hồng mặc dầu chưa biết sử trí như sau, chỉ việc gắt: “Biết rồi! Khổ lắm! Nói măi?...”
Trước những dư luận như thế, cụ bà chỉ đành ngán ngẫm thở dài mà rằng:
- Để ḍ xem con bé đă hư hỏng chưa rồi sẽ định liệu.
Và, trước những lời căn vặn của bố mẹ, cô Tuyết nhất quyết giữ thái dod65 của một thiếu nữ đă giải phóng bằng cách chỉ điềm nhiên trả lời: “Ông Xuân, đối với tôi, chỉ là một người bạn giai mà thôi”.
Sau cùng th́, trước lời khai của cô em, ông Văn Minh cũng không thể kết luận thế nào cho được. Giai gái tự do giao thiệp với nhau, như thế là một dấu hiệu của tiến bộ, của Âu hoá. Nếu ông nghi ngờ th́ sẽ có hại cho danh dự của ông, một người chủ trương Âu hoá. Cho nên dẫu không bênh em ra mặt, ông cũng không dám kết tội em ông đă hỏng rồi! Ông thường than thầm một cách rất chính đáng rằng: “Ôi, giữ cái trách nhiệm rắc hạt giống văn minh cũng khó khăn nặng nhọc lắm thay!”
Trong khi ấy Xuân cứ điềm nhiên giữ luôn mấy chức giáo sư quần vợt, giáo dục một cậu con cầu tự cho khỏi hoàn cảnh x6áu, cố vấn của sư cụ Tăng Phú trong việc chấn hưng đạo Phật. Chỉ thỉnh thoảng có thời giờ nhàn rỗi nó mới tạt qua lại hiệu mayÂu Hoá độ mười phút. Những khi ấy, trước mặt một số đông người, nó đă khôn khéo công kích và chỉ bảo cho bà chủ cũ một vài lốilốp, si mát, đờ ray, để lấy oai chơi. Hoặc nó sửa chữa một kiểu áo, bắt bẻ một người thợ, tán tỉnh một vài cô khách tân thời, trước đôi mắt đỏ ngầu những căm hờn của nhà mỹ thuật Typn. Hay là bất thần nó hỏi một câu đại khái “Anh đốc Trực Ngôn có lại đây không? – Anh Joseph Thiết muốn hỏi tôi một việc ǵ, bảo tôi đến đây kia mà!” Hễ gặp Tuyết th́ nó giữ một thái độ lạnh lùng, nghiêm trang làm cho Tuyết phải tủi thân, và làm cho kẻ khác phải tin hai bên có t́nh với nhau vân vân... Tṛ đời cái ǵ bàn lắm là nát, tranh luận lắm lại càng xa chân lư. Sau cùng th́ không c̣n một ai biết rơ cái giá trị của Xuân là đáng khinh trọng thế nào nữa. Người ta căi nhau lắm, đâm ra thâm thù với nhau, thế thôi. Trong phái bênh vực Xuân, tựu trung vẫn có người v́ nhớ cái ơn được che chở, chỉ muốn có một cử chỉ ǵ đền lại Xuân. Ấy là bà Típ Phờ Nờ vậy.
Buổi chiều hôm ấy, vừa ở nhà báoGơ Mơ ra, sau khi đă chén một bữa chó hầm rựa mận như một thượng khách của những vị sư chân tu khác, mồm c̣n sặc những hơi men, mặt đơ gay đỏ gắt, chân nọ đá chân kia. Xuân Tóc Đỏ đương đi về, t́nh cờ gặp bà vợ ông Typn cũng đương đi một ḿnh với bộ y phục cổ lỗ, với mặt khổ sở của một thiếu nữ xấu số lấy phải một ông hăng hái cải cách xă hội và bảo thủ nghiệt ngă gia đ́nh.
Bị ma men ám ảnh, Xuân Tóc Đỏ liền chớt nhả mà rằng:
- Ô ḱa!Ami ơi! Đi đâu một ḿnh vậy, bạn ơi!
Nhưng bà Typn th́ rất hài ḷng về thái độ b́nh dân và mới mẽ chưa thấy ai dám có như thế! Bà trông trước nh́n sau, thấy rơ ràng là phố vắng người rồi, mới dám bạo dạn đưa tay như một tân nữ lưu tập sự mà bắt tay Xuân Tóc Đỏ. Bà nhanh nẩu nói:
- May quá, đương muốn t́m ông th́ lại gặp ông ngay ở đây. Sao đă lâu nay ít khi thấy mặt ông ở tiệm may Âu Hoá thế.
Vẫn một giọng khuếch khoác không đứng đắn như của một tân nhân vật thật sự, Xuân ề à kể lể:
- Bạn không biết rằng tôi độ này nhiều công kia việc nọ lắm hay sao? Nào là dạy họ đánh quần, nào là công việc thể thao, lại thêm cái anh Trực Ngôn chẳng ra ǵ ấy nhờ ḿnh săn sóc đến cái giáo dục cho cậu con bà Phó, lại thêm lăo sư cụ chùa Bà Banh cứ khẩn khoản nhờ ḿnh giúp toà soạn tờ báoGơ mơ, vậy th́ bạn bảo từ chối sao được? Xưa nay ai cũng cho tôi là khinh người rồi! Cho nên thôi th́ công việc cải cách xă hội bằng y phục để cho anh Típ Phờ Nờ chịu khó gánh vác lấy một ḿnh cũng xong. Bạn ơi, có hiểu cho tôi chăng, hởami ?
Nghe nói đến đó, bà Typn cũng bạo dạn dùng đến lối xưng hô thân mật:
- Tôi vẫn hiểu rơ bụng dạ bạn lắm.
Hai người bắt đầu lững thửng đi như một ngựi bạn gái với một bạn giai hẳn hoi. Rồi bà Typn nói tiếp:
- Nhưn g mà h́nh như không phải v́ mấy lẽ ấy mà bạn không năng đến hiệu Âu Hoá, có phải thế không. Với ai ḱa chứ với tôi, bạn rất nên nói thật. Tôi hỏi thế này khi không phải nhé? Có phải v́ cô Tuyết không?
Xuân Tóc Đỏ liền chối căi một cách ngu dại để thú nhận một cách gián tiếp:
- Sao thiên hạ cứ hay nói nhảm thế? Tôi với Tuyết cũng chỉ giao thiệp cao thượng như tôi với bạn đây thôi chứ nào có t́nh ư ǵ!
- Ấy thế mà ai cũng bảo kia chứ?
- Sao nữa?
- Người ta lại đồn rằng cụ Hồng muốn gă Tuyết cho bạn nữa!
Xuân Tóc Đỏ sung sướng hết sức. Đó là lần đầu nó được báo tin như thế. Tuy nhiên nó cũng vờ thở dài mà rằng:
- Cái ấy mà thật th́ chí nguy! Không biết từ chối thế nào cho được lịch sự đấy!
Bà Typn sững sốt mà rằng:
- Ồ! Thế ra bạn chưa ưng kia à? Tôi tưởng một người như Tuyết, đẹp, con nhà giầu lại tân thời, như vậy, mà bạn lấy được th́ tưởng thanh niên trí thức nước Nam ai cũng ca tụng bạn về cái tài đào mỏ! Mà bạn lấy Tuyết th́ c̣n cặp uyên ương nào xứng đôi hơn nữa!
Nghe nói, Xuân cũng thấy vui tai lắm. Nhưng nó chợt nghĩ đến những cử chỉ bán sử nữ mà Tuyết đă giảng rơ ở khác sạn Bồng Lai th́ nó bỗng buồn rầu lắm. Nó không thích một nữa chữ trinh, mặc dầu người ấy khôn ngoan đến bực không đời nào nhẹ dạ đánh mất cả chử trinh.
Nghĩ thế, Xuân bèn thở dài:
- Rơ thật đa nhân duyên, nhiều phiền, lắm năo!
Bà Typn lại nói:
- Gớm, bạn kỹ tính thật! Kén vợ đến thế th́...
Xuân lại làm luôn một câu:
- Nhưng mà tôi sợ nhất cái mọc sừng. Lấy Tuyết th́ c̣n có phen người ta có thể đem tôi ra nấu thành cao ban long.
Bà Typn cười về câu mai mỉa cay chua ấy. Bà cho thế là cái ghen bóng gió thường t́nh của tất cả đàn ông mà thôi, nên lại nói một cách rất sốt sắng để tỏ dạ nhớ ơn, cái ơn được che chở lúc muốn ăn vận tân thời:
- Nếu vậy th́ ra bạn cũng chẳng màng ǵ đến cuộc trăm năm ấy nhỉ? Vậy mà đă bao nhiêu người gièm pha bạn, vu oan bạn, nói xấu bạn...
- Ai thế? Những ai?
- Tôi chả nói, thêm thù thêm oán, mang tiếng đôi co mách lẻo. Bạn chỉ cần biết có thế.
Xuân Tóc Đỏ hỏi gặng đến mười bận nữa, cũng chỉ được trả lời có thế, và bà Typn là một người rất đứng đắn, một người thuộc hạng không chịu nhận ḿnh là đôi co mách lẻo. Bà lại tiếp:
- Bổn phận tôi phải báo bạn biết là bạn bị gièm pha, nói xấu th́ bạn cứ nên biết thế thôi. Họ kêu bạn những là con nhà họ hạ lưu, vô học thức, làm nghề nhặt quần, ngày xưa đă thổi loa quảng cáo thuốc lậu, và c̣n nhiều điều xấu lắm nữa, ê trệ lắm nữa.
Ngẫm nghĩ một lát, Xuân Tóc Đỏ cười nhạt mà rằng:
- Ghê nhỉ! Ấy là tôi mà họ dám nói thế, c̣n những kẻ khác th́ không biết bị đến thế nào nữa? Tôi là ai, đă có anh Văn Minh, bà Phó Đoan, ông phán dây thép, anh đốc tờ Trực Ngôn, và bạn nữa, hiểu rơ cái học thức của tôi. Mà những nhời nói xấu vu oan ấy chả của thằng Victor Ban ấy th́ c̣n của ai nữa! Nhưng mà Tuyết đă rơ tôi là hạng người nào rồi.
Bà Typn hỏi ngay:
- Ô! Sao biết thế? H́nh như Ban th́ đúng đấy! Mà Victor Ban đă bảo cho vị hôn phu của Tuyết biết, rồi người ấy lại viết chuyện ấy vào thư để sỉ nhục cụ Hồng!
- Có biết sao Victor Ban thù tôi không? Xưa kia, khi c̣n học trường thuốc, tôi có giúp nó mọi cách để mở hiệu thuốc. Sau biết rơ nó làm thuốc lậu bằng đất thó th́ tôi thôi, rồi do thế nó thù tôi. Nhưng mà thù thế là ngu dại, tôi chả sợ...
Sau khi yên trí ở địa vị và học thức của Xuân rồi, bà Typn đă đến lúc thấy cần nói một điều hệ trọng đến danh dự to tát của Xuân:
- Này bạn ạ, tôi xin mách điều này th́ bạn giữ kín nhé? Cụ Hồng bà kêu rằng nếu gặp mặt bạn bất cứ ở đâu th́ cũng phải nhổ vào mặt bạn, tát vào mặt bạn đấy.
Xuân đứng dừng lại, kinh ngạc hỏi dồn:
- Tôi? Phỉ nhổ vào mặt tôi? Tát tôi? Tôi là một người đă cứu sống lăo già to nhất nhà ấy, đă làm cho hiệuÂu Hoá thịnh vượng như thế? Người ta đền ơn tôi như thế? Sự đời thế th́... nói bạn bỏ lỗi, chứ... mẹ kiếp thật!
Bà Typn cuống quưt:
- Ấy chết! Xin bạn đừng nóng nảy thế!
- Thế th́ tôi phải lại ngay nhà bà ấy để bà ấy nhổ vào mặt tôi mới được!
Bà Typn lại càng sợ hăi đến hoá điên, hoá dại, cứ giẫy nẩy lên:
- Chết! Tôi lạy ông! Ông đừng bảo tôi nói.
Lúc ấy Xuân quên hẳn ḿnh. Nó đă bất tự trị. Nó chỉ c̣n thấy ḷng tự ái của kẻ vô học liều lĩnh... Vào những lúc liều lĩnh như lúc ấy, người ta có thể đừa giả mà đánh nhau đến chết người thật, v́ bà Typn càng sợ hăi th́ Xuân lại càng làm già. Nó gọi luôn hai cái xe:
- Cao su! Cao su! Mau lên hai cái!
Bà Typn càng lạy van, nó càng thản nhiên. Nhưng xe đến rồi th́ làm thế nào?
Nó dỗ bà Typn:
- Bà cứ đến vớit ôi xem sao. Tôi không nói là bạn bảo thế đâu. Vả lại chưa chắc bà ấy đă dám nhổ vào mặt tôi mà bạn sợ lôi thôi mọi chuyện.
Bà Typn đành lên xe với tất cả mọi sự lo ngại trên đời. Nửa giờ sau, hai xe cùng đỗ. Hai người vào nhà.
Lúc ấy t́nh cờ nhà Cụ Hồng lại có đủ mặt cụ tổ ngồi trong mâm ăn một bát cháo yến. Cụ Hồng đương nằm hút thuốc phiện trước mặt thằng bồi tiêm. Cụ bà, vợ chồng Văn Minh, cô Tuyết, cậu Tú Tân, th́ được ngồi ở pḥng khác, Xuân chào một lượt mặt lầm lầm. Nó đến bên giường cụ tổ hỏi to:
- Bẩm cụ vẫn mạnh khoẻ? Bẩm sau khi tôi chữa cho cụ th́ cụ không đau yếu ǵ nữa, không phải mời thầy thuốc ǵ nữa đâư chứ?
Cụ già ngừng th́a, chọ trẹ đáp:
- Cám ơn quan đốc lắm. Từ độ quan đốc chữa cho th́ già vẫn khoẻ mạnh, mà chưa biế lấy ǵ tạ ơn quan đốc đấy!
- Được ạ, có ǵ mà phải nhớ ơn!
Xuân vênh váo ra ngoài, hất hàm hỏi Văn Minh:
- Từ độ tôi không lại giúp được th́ cửa hàng vẫn đông khách chứ?
Bà vợ Văn Minh đỡ lời:
- Vâng, ấy có nhiều bà, nhiều cô hỏi thăm quan anh luôn.
Vẫn vênh váo, Xuând dút tay vào túi quần, nói dỗi:
- Hỏi thăm làm ǵ? Tôi th́ danh giá quái ǵ! Hạ lưu! Ma cà bông! Nhặt banh quần, không đứng đắn, chỉ đáng nhổ vào mặt!
Cụ bà lắm lét nh́n Xuân một cách rất sợ hăi, rồi đỡ đ̣n:
- Ấy chết! Ai lại dám nói thế! Sao quan đốc lại nói thế? Có điêù ǵ mà quan đốc có vẻ không vui thế? Hay nhà này có ai sơ suất điều ǵ?
Thấy mẹ đấu dịu, Tuyết sung sướng, yên chí rằng người sêu tết cô đă nói nhảm. Victor Ban đă vu oan. Cô th́ thào với Typn về chuyện ấy.
Xuân vẫn đi đi lại lại, hậm hực nói:
- Tôi chỉ muốn được có người nhổ vào mặt, tát vào mặt!
Lúc ấy hai vợ chồng Văn Minh đă lộn ruột lắm, đă muốn lột mặt nạ của Xuân lắm. Nhưng có vợ ông Typn đấy, thằng bồi tiêm đấy, làm tan hoang th́ hại danh dự cho đời cô em. Hai người nh́n nhau, khó chịu. C̣n về phần cụ bà th́, thấy con dâu như thế, cụ cũng đâm hoảng. Cái giận dữ cứng cỏi của Xuân, cái ơn ta cứu khỏi cụ tổ, việc Tuyết, con gái ḿnh phải ḷng người ta, cái thư của người vị hôn phu, ngần ấy khiến cụ luống cuống không c̣n phân biệt được hay dở phải trái. Không biết ra làm sao, cụ đành dịu giọng:
- Mời quan đốc ngồi chơi. Nào nhà này có ai sơ suất lỡ lời ǵ đâu?
Xuân vẫn đi đi lại lại, giận dữ nói:
- Tôi mà đă nổi giận th́ có người chết! Tôi xấu th́ cũng chả ai đẹp!
Mọi người đều im lặng. Ai cũng sợ hăi không dám nói ǵ cả. Xuân cứ lầm lầm cái mặt, đi đi lại lại độ 10 phút nữa; chỉ có tiếng gót giầy của nó là phá tan cái không khí im lặng của gian pḥng. Nó sắp nguôi giận, đắc chí th́ vợ chồng ông phán mọc sừng dắt nhau vào làm cho nó chợt nghĩ đến số tiền năm đồng mà nó có thể dùng để trả nợ sư ông tăng Phú một chầu chay... nay mai... Nó bèn ưỡn ngực nói:
- Thưa ngài, ngài là một người chồng mọc sừng!
Tất cả mọi người đều như là điện giật. Ông phán giây thép ôm lấy ngực ngă khuỵu xuống đất, khặc khừ kể lể:
- Cha mẹ ôí Đă đẹp mặt tôi chưa? Vợ tôi ngủ với giai mà đến ai cũng biết cả, cả bàn dân thiên hạ đều rơ! Rơ đau đớn khổ nhục!
Xuân Tóc Đỏ chưa kịp hoảng hót về cái tṛ đùa ấy mà lại xoay ra bi kịch như thế, th́ trong màn, ông cụ già cũng nấc một cái to, ngă xuống giường.
Cả nhà nhao lên, chia làm hai tốp, một th́ đỡ cụ tổ, một th́ đỡ ông phán đứng dậy. Cụ bà cuống cuồng kêu van với Xuân:
- Xin quan lớn rũ ḷng thương chạy chữa ngay cho cụ tôi.
Cụ tổ rên rĩ nói như sắp tắt nghĩ:
- Không cần! Để ta chết! Sống cũng nhục! Có chạy chữa th́ chạy chữa cho cái thanh danh nhà tao, mà bọn chúng mày đă trót bôi nhọ! Thế?
Rồi cụ nấc nấc. Rồi cụ bà ứa nước mắt van lạy Xuân... Nhiều người nói giúp cụ bà nữa, Xuân Tóc Đỏ thấy những bi kịch như thế, liền thú tội, nói một cách thành thực rất nên tin.
- Thưa cụ, quả con vô học, xưa nay nhặt banh quần, hạ lưu, không biết thuốc ạ!
Rồi nó ra cửa, chạy thẳng một mạch như thằng ăn cắp.
Cụ bà rất hối hận. Những người khác chê Xuân v́ thù riêng mà quên mất lương tâm nhà nghề, thế là một ông đốc tờ không xứng đáng, vân vân...


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  Next