Bà Linh có vẻ thích thú với ư kiến đó. Bà đưa đẩy:
- Mẹ cháu cũng thuộc dạng trẻ măi không già.
Phương mau mồm:
- Nhưng vẫn không bằng cô. Cháu nói thật đấy!
Bà Linh lảng qua chuyện khác:
- Nghe nói cháu đă t́m được việc làm ở công ty lớn. Cô chúc mừng
cháu. Công việc của cháu thoải mái không?
Phương ṿng vo:
- Với cháu, tất cả mới khởi đầu, cháu c̣n phải học hỏi nhiều.
- Ba cháu giao thiệp rộng lo chi không người nâng đỡ cho cháu.
Phương nghiêm nghị:
- Cháu vẫn thích tự ḿnh vươn lên hơn.
Ngập ngừng, Phương nói tiếp:
- Cháu đến thăm cô và xin phép cô cho cháu được tới lui với Khuê
Bích.
Bà Linh có hơi bất ngờ v́ câu nói rất thẳng của Phương, nh́n anh
bà hạ giọng:
- Cháu biết đấy, tánh Khuê Bích nhà cô ngông nghênh khó hợp với
cháu lắm. Chỉ e hai đứa có xích mích đâm ra mất ḷng người lớn.
Phương nhỏ nhẹ:
- Cháu hiểu tính Khuê Bích mà cô. Từ bé tụi cháu đă hợp nhau.
Giờ gặp nhau tụi cháu vẫn vui y như ngày xưa. Cháu thấy tiếc có
một thời gian dài cháu mất liên lạc với Bích. Cháu muốn nối lại
quan hệ cũ.
Bà im lặng suy nghĩ. Bà phải lựa lời để nói với Phương:
- Cô không ngăn mối quan hệ bạn bè giữa con và Bích. Nhưng hai
đứa chỉ dừng lại ở ranh giới bạn bè thôi. Bích trông ngang bướng
vậy chớ con bé là đứa rất dễ bị tổn thương .
Phương nói:
- Cháu hứa không bao giờ làm Bích buồn. Cô cứ yên tâm ạ!
Bà Linh đan hai tay vào nhau. Bà không tiện nói thẳng ra điều
đang nghĩ. Bà Cư, mẹ của Phương vốn rất khinh người. Dù làm
chung mấy chục năm nhưng bà và bà ta không hề thân nhau. Bà Cư
chỉ qua lại với người giàu, và hất cao mặt trước người ngoài tầm
bậc trung như bà. Bà ta đă chọn cho cậu quí tử một tiểu thơ.
Thật tội nghiệp Khuê Bích, con bé chỉ được cái bướng chớ làm sao
so b́ với con gái nhà giàu.
Bà làm sao yên tâm trước lời hứa suông của một thằng nhóc mới
chập chững bước vào đời như Phương. Bà cũng không thể để con gái
ḿnh bị mất thế so với đứa con gái khác.
Bà Linh ngập ngừng:
- Thật ra Bích cũng đă có bạn trai.
Phương thản nhiên:
- Vâng! Cháu biết! Nhưng có sao đâu ạ! Cháu c̣n thấy Bích bợp
tay anh chàng nữa ḱa.
Bà Linh chưa kịp nói ǵ thêm th́ Bích từ trên lầu xuống tới. Cô
tủm tỉm cười trước khi ngồi xuống cạnh mẹ. Cô hỏi:
- Thứ bảy anh không đi chơi sao mà ghé nhà em?
Phương nh́n cô:
- Dạo này anh không nghĩ tới đi chơi.
Bích kêu lên:
- Lạ à nghen, con trai mà không nghĩ tới đi chơi, lần đầu em
nghe đó, c̣n thú vui nào anh không nghĩ tới nữa không? Cà phê
thuốc lá, Internet? Hay ca nhạc, quán bar, cá độ bóng đá?
Bà Linh lừ mắt nh́n con gái:
- Lại trêu chọc? Con phải đàng hoàng một chút mới được.
Phương thản nhiên:
- Cháu lại thích bị trêu. Cô cứ để Bích tha hồ trêu. Cháu không
giận đâu.
Bích nhắc:
- Anh chưa trả lời em đó.
- Anh sẽ trả lời em khi khác.
Bích quái quỉ:
- Có mẹ em anh ngại à?
Phương lắc đầu:
- Không! Chỉ sợ cô mệt khi phải nghe anh nói về ḿnh.
Bà Linh hỏi:
- Thời khoá biểu một ngày của cháu như thế nào?
Phương ngập ngừng:
- Sáng khoảng năm giờ, cháu dậy và đi chơi tennis, sau đó uống
cà phê với bạn bè rồi đến công ty. Chiều về dùng cơm với gia
đ́nh xem ti vi rồi lên mạng t́m tài liệu cho chuyên môn. Cháu
sống đơn giản lắm ạ!
Khuê Bích le lưỡi:
- Một người mẫu mực lư tưởng.
Bà Linh buông một câu:
- C̣n bạn gái? Thời gian nào cháu dành cho nàng?
Phương từ tốn trả lời:
- Cháu vẫn chưa dành thời gian cho một người nào đặc biệt.
Bích lên giọng:
- Nghĩa là anh c̣n đang t́m? Phải đi chơi nhiều mới gặp được
người ưng ư chứ.
Phương không đồng t́nh:
- Đúng là đi nhiều sẽ quen biết nhiều nhưng chưa hẳn đi nhiều sẽ
gặp đưọc người ưng ư.
Bà Linh ḍ dẫm:
- Có người bôn ba khắp chốn, quen biết cũng nhiều, nhưng lại để
cha mẹ sắp đặt chuyện lập gia đ́nh. Ba mẹ cháu đă t́m được người
đủ sức làm chủ trái tim cháu rồi mà.
Phương không hề nao núng:
- Cháu nghĩ đấy là chuyện lúc trà dư tửu hậu của người lớn chứ
không phải chuyện có thật.
- Nghĩa là cháu biết chuyện này?
- Vâng! Và cháu vui vui khi nghĩ thời đại a c̣ng mà vẫn c̣n
chuyện chọn vợ cho con như những năm một ngàn chín trăm xa lắc.
Bà Linh khẽ lắc đầu:
- Nghĩ vậy là lầm rồi cháu à. Thời đại nào cha mẹ cũng muốn sắp
xếp chuyện dựng vợ gả chồng cho con cái. Gia đ́nh càng giàu có,
người ta càng chú ư vấn đề này.
Bích che miệng cười:
- Cũng may con là nhà nghèo.
Bà Linh khẽ cau mày v́ câu nói hồn nhiên đến vô ư tứ của Bích.
Phương hóm hỉnh:
- Anh cũng may v́ cũng là con nhà nghèo.
Bà Linh khó chịu nh́n Phương và Bích cười khúc kha khúc khích
với nhau.
Con gái bà đúng là là... Đứng dậy bà nói:
- Phương ngồi chơi đi nhé!
Bích lại thêm một câu khiến bà bực nữa.
- Mẹ em tới giờ xem phim rồi. Mẹ mê phim Hàn Quốc lắm.
Bà sẵn giọng:
- Con c̣n phải học đấy nhé!
Phương nh́n theo bà và hạ thấp giọng:
- Tất cả những bà mẹ đều giống nhau ở điểm con gái lúc nào cũng
là những đứa trẻ theo năm tháng có già đi nhưng không lớn.
Bích gật gù tán thưởng:
- Đồng ư với anh điểm này.
- Bởi vậy tới tuổi nào đó ḿnh phải tự định đoạt cuộc đời ḿnh.
Bích cắc cớ:
- Nghĩa là căi lời cha mẹ?
Phương cười xoà:
- Ư anh không như vậy.
- Thế anh đă tự định đoạt cuộc đời của ḿnh ra sao?
Phương nh́n Bích. Cô bé rất thông minh và rất chuyên nghiệp khi
bắt bí người khác. Có nhiều điều tiếng không hay về Bích, song
Phương không quan tâm. Anh thích con gái mạnh mẽ và tin ḿnh sẽ
khuất phục các cô nàng khó tính như Khuê Bích.
Thật ra Phương không hiền từ ǵ. Anh chẳng mẫu mực lư tưởng như
Bích nói. Hồi ở Úc, anh cũng sống thử với một cô cũng là Du học
sinh như anh. Sống chung một thời gian dài rồi cũng chia tay. Dĩ
nhiên đằng sau cuộc chia tay ấy là nỗi buồn, là sự cô đơn và cả
chút dằn vặt, ân hận của người xa xứ rồi tất cả lại b́nh thường,
thậm chí trở nên tầm thường khi anh lại yêu đương tha thiết với
những cô gái khác để chẳng đi tới đâu cả.
Về nước chưa bao lâu mẹ anh đă giục chuyện vợ con. Đă khen Tú
Trinh không tiếc lời. Bà thích anh quen và cưới một người mà bà
biết rơ gốc gác mấy đời như gia đ́nh Tú Trinh.
Phương lừng khừng lửng lơ trước Tú trinh. Con bé đẹp, có ăn học,
gia đ́nh th́ khỏi chê, nhưng lạt nhách, chán phèo không hợp khẩu
vị của Phương. Khổ nỗi cả hai bà má đă reo lên y như anh và con
bé đă là một đôi Tiên đồng Ngọc nữ mới chết chứ.
Phương đang muốn thoát khỏi sự lèo lái của mẹ. Anh lờ đi mỗi khi
bà nhắc tới Tú Trinh. Dĩ nhiên bà hiểu, nhưng vẫn cố vun vào.
Chao ơi là đau tim là nhức đầu. Mẹ quên rằng anh đă là cánh chim
tự do bay xa, bay cao. Bây giờ có quay về tổ anh cũng quen những
sải cánh rộng dài. Không có chiếc lồng nào nhốt nổi cánh chim
bàng như Phương đâu.
Phương nheo mắt nh́n Bích:
- Thế em có tự định đọat cuộc đời ḿnh không?
Bích gật đầu:
- Dĩ nhiên là có.
- Vậy chúng ta ít nhất cũng có một điểm chung trong khi với Tú
Trinh anh không có điểm chung nào cả.
- Đó là chuyện của anh và Tú Trinh. Nói với em làm ǵ?
Phưong chậm răi trả lời:
- Để em đừng đặt Trinh xen vào giữa chúng ta.
Bích nhấn mạnh:
- Trinh thích anh chứ không phải em, em không muốn bị đặt giữa
anh và Trinh.
Giọng Phưong nhẹ tênh:
- Anh đặt em trong tim. Trong tim anh không chứa ai khác cả.
Khuê chớp mi, cô ậm ự:
- Tới giờ em học bài rồi.
Phương mỉm cười:
- Anh về! Gởi lời chào tới cô chú hộ anh.
Bích bước ra sân, Phương đi kế bên:
- Rồi anh sẽ đến thăm em nữa. Thời khóa biểu của anh đă có chỗ
dành cho một người đặc biệt là em.
- Anh vội vàng quá đấy.
Phương b́nh thản:
- Anh biết ḿnh cần làm ǵ và phải làm ǵ mà. Anh nhanh nhẹn
nhưng không vội vàng.
Bích mở cổng. Cô nghe tim ḿnh đập mạnh khi thấy Đồng từ bên kia
đường bước sang. Rơ là rắc rối khi hai gă này đụng đầu nhau
nhưng Phương đă phóng xe đi trước khi Đồng đến trước mặt Bích.
Giọng Đồng dài ra:
- Anh ta đấy à Bambi?
Bích không trả lời.
Đồng đưa cô một bịch xốp khá nặng:
- Của em đấy!
Bích ngạc nhiên:
- Là ǵ vậy?
- Trái cây.
- Sao lại là của em, à không của tôi?
Đồng cười thật quyến rũ:
- Anh vừa được lănh lương là nghĩ ngay tới em.
Khuê Bích chơt xúc động. Cô cắn môi:
- Anh làm người ta ngại quá.
Đồng vờ hiểu sai ư cô:
- Anh ta đi xa rồi không nh́n thấy đâu.
Bích kêu lên:
- Không phải vậy. Anh phải để tiền lương làm chuyện khác.
Đồng nói:
- Không có ǵ quan trọng bằng Bambi.
Bích nhận lấy bịch trái cây, giọng trĩu xuống:
- Lần sau đừng làm thế nữa. Thiếu ǵ cách thể hiện khi nghĩ tới
nhau.
Đồng nồng nàn:
- Cám ơn em đă lo lắng. Anh về đây.
Bích buột miệng:
- Sao vội vậy?
Đồng mỉm cười:
- Vua chích cḥe sẽ cho anh thôi việc mất.
Bích ấp úng:
- Quên nữa, đang giờ cao điểm mà.
Đồng có vẻ âu yếm làm Bích nóng mặt:
- Vào nhà đi cho anh về.
Bích đóng cổng. Cô khư khư ôm bịch trái cây như sợ nó rơi.
Quái! Sao tim cô đập mạnh thế nhỉ? Vừa rồi cô đổ thừa v́ sợ Đồng
và Phương gặp mặt nhau nên tim cô đập loạn nhịp. Bây giờ có ǵ
đâu lo lắng sao tim vẫn như muốn rơi ra ngoài vậy.
Hít một hơi, Bích vào nhà. Ngồi khoanh tay ở salon, bà Linh nh́n
cô giọng cao lên:
- Cái ǵ thế?
Bích nở nụ cười tươi thât tươi:
- Dạ trái cây.
- Trái cây ǵ? Ở đâu ra.
- Dạ của Đồng cho, con chưa biết trái ǵ nữa.
Bà Linh trợn mắt:
- Đồng tới lúc nào?
Bích ngập ngừng:
- Lúc con tiễn anh Phương về.
- Nghĩa là bọn chúng đụng mặt nhau trước nhà ḿnh côm cốp?
- Dạ không.
Bà Linh nói một lèo:
- Mẹ không muốn mang thêm tai tiếng v́ những thằng con trai vây
quanh con. Nhất là với Phương. Nó và con không hợp nhau đâu. Đó
là chưa kể tới thằng Đồng, thằng bạc chi ấy. Nó là con cái nhà
ai? Gia đ́nh thế nào? Mẹ cũng không thích bọn con trai làm thêm
trong quán. Môi trường quán xá xô bồ lu bu khó tin được lắm.
Bích xụ mặt:
- Nói tóm lại cả Phương, cả Đồng con không được quen ai hết?
- Mẹ chỉ muốn con chọn bạn mà chơi.
Bích lí sự:
- Mẹ phải cho con chơi con mới biết ai tốt ai xấu, ai hợp với
ḿnh chứ.
Bà Linh cười nhạt:
- Tính đùa với lửa hả con?
Bích mím môi:
- Lửa tỏa ra hơi ấm và ánh sáng. Được đùa với lửa con càng
thích.
Bà Linh bất b́nh:
- Thôi đi! Đừng ở đó mà cương.
Bích phụng phịu:
- Con chơi với ai mẹ cũng rầy hết. Chán phèo.
Bà Linh dịu giọng:
- Đồng không rơ xuất thân mẹ phải lo chứ.
Bích nhếch mép:
- Phương rơ xuất thân mẹ càng lo. Con quyết định rồi, bạn bè là
của con, mẹ đừng can thiệp.
Đi băng băng xuống bếp, mở bịch trái cây ra xem. Những trái mận
Úc đỏ sẫm làm cô ứa nước bọt v́ thèm. Phút chốc cô quên khuấy
những lời vừa rồi của mẹ. Bỏ chúng vào thau. Bích mở rominê rửa.
Đây là thứ trái cây cô mê nhất. Tại sao Đồng lại biết chứ? Chỉ
là sự ngẫu nhiên thôi mà. Bích cần ǵ phảo thắc mắc.
Chờ ráo nước, Bích xếp một ít vào dĩa rồi đem lên mời bà Linh.
Mẹ cô gật gù:
- Thằng này biết lấy ḷng con gái nhỉ.
Bích ra ngồi trước máy vi tính, một tay nhấp chuột, một tay cầm
mận. Bích vừa nhai ngon lành, vừa kiểm tra mail.
Mail đầu tiên sến sến là của thằng Nghĩa. Nó cải lương thấy sợ
luôn.
"Vẫn thương hoài ngàn năm một bóng h́nh, dù có chuyện ǵ đi
nữa t́nh cảm của Nghĩa cũng vẫn không đổi. Hăy cảnh giác những
người bạn mới, chưa chắc họ thật ḷng với Bích đâu".
Bích với trái mận thứ hai cắn một cái. Thằng Nghĩa đúng là
Tào Tháo đa nghi.
Mail kế tiếp là của Sơn.
"Hi!Đang có niềm vui mới phải không KB? Nếu phải th́ cứ vui
đi kẻo hổng kịp th́ đă buồn. Mà lỡ khi nào buồn, KB nhớ cho Núi
hay để Núi c̣n dỗ dành B nữa".
Bích đọc lại mail của Sơn một lần nữa. Ư nó là ǵ nhỉ? Cái thằng
lúc nào cũng thâm hiểm dễ ghét. Hừ! Bích có gần chết cũng không
cần tới nó, chưa chi đă trù ẻo người ta. Mà sao nó biết cô có
niềm vui mới? Nó muốn ám chỉ tới Phương à? Đúng là đồ tám, nhiều
chuyện.
Bích suưt reo lên v́ cái mail mới tinh luôn của Hoàng tử Lai:
Bambi Agkaban!
Từ khi quen biết em.
Nỗi buồn trong anh dần dà tan biến.
Ngược lại niềm vui ngày càng một dâng lên.
Nếu chúng ta không gặp nhau.
Đêm về sẽ không thao thức.
Nhấp nháy những ngôi sao.
Nhấp nháy những cái Click trái chuột.
Nick một người chưa phải người yêu.
Bỗng hiện ra trong tâm tưởng.
Niềm vui ngon như màu mận đỏ.
Hạnh phúc ghé răng gịn tan.
Khúc khích tiếng cười ai.
Uớc ǵ đêm nay.
Anh là niềm vui ngon.
Cho em ghé răng vào...
Khuê Bích nóng cả người v́ những ḍng tán tỉnh trắng trợn
của Đồng. Cô chưa bao giờ nhận được những lời cháy bỏng đến như
vậy. Trần Tự Đồng đúng là ranh ma, quái quỷ nhưng cũng thật đáng
yêu.
Cầm trái mận đỏ thẫm trên tay, Bích ngần ngừ, cô không ghé răng
vào màu đỏ ấy mà dịu dàng đặt lên môi.
Rất nhẹ nhàng, Bích lướt tay lên bàn phím.
"Cám ơn Hoàng tử Lai về tất cả".
o0o
Trí càu nhàu khi Đồng kéo ghế ngồi xuống:
- Dạo này muốn rủ mày đi uống cà phê cũng khó. Mày biến đâu kỹ
thế?
Đồng chép miệng:
- Tao trong quán Nét nhà thằng Ngoạn chứ ở đâu. Ở đó cà phê hai
bốn trên hai bốn, tao sợ cà phê lắm rồi, mày khỏi rủ rê ǵ cả.
Trí ṭ ṃ:
- Mày ở đó làm ǵ. Bộ ghiền vơ lâm truyền kỳ hả?
Đồng phất tay:
- Tao miễn nhiễm với mấy tṛ đấm đá, cướp của giết người ăn điểm
đó.
Trí cười đểu:
- À quên, mày là cao thủ sát đàn bà mà. Mày sát được con nhỏ
Bích bạn thằng Sơn chưa.
Đồng nhếch mếp cười:
- Chuyện nhỏ.
- Nhỏ lớn ǵ tao chẳng quan tâm, nhưng mày đă giết con nhỏ đó
chưa?
- Dĩ nhiên là rồi!
Trí hất hàm:
- Có ǵ chứng minh không?
Đồng khẽ cau mày:
- Đây là chuyện của tao với thằng Sơn mà.
Trí ngă lưng ra ghế:
- Sơn tới bây giờ, mày chờ để trả lời nó.
Đồng khoanh tay mắt lơ đăng nh́n quanh, ngay lúc đó anh nghe Trí
nói giọng ngạc nhiên:
- Nhỏ Mai Hoàng ḱa, nó đang ngồi với ai vậy ta?
Chương 7
Đồng nheo mắt khi nhận ra một trong hai người đang ngồi chung với Mai Hoàng là Phương,
gă mà anh đă thấy trước cổng nhà Khuê Bích, gă mà Sơn bảo là khá
nặng đô nếu mà đem so sánh với anh.
Phương quen với chị em Mai Hoàng à?
Gă quen Mai Hoàng hay chị Mai Hồng? Nghe chừng Mai Hồng cũng đi du
học nhưng nửa chừng găy gánh chữ nghĩa nên đành go home. Chắc chị
Hồng quen với Phương chứ không phải nhỏ Hoàng. Bỗng dưng Đồng muốn
biết về gă Phương hết sức.
Trí hấp háy mắt:
- Ê! Gọi nhỏ Hoàng không?
Đồng hờ hững:
- Để làm ǵ? Lỡ nó lờ th́ ê mặt.
- Có mày nhỏ Hoàng không lờ đâu. Cứ để tao.
Đồng nhún vai. Anh mặc kệ Trí bước về phía Mai Hoàng. Chẳng biết Trí
ba hoa chích cḥe ǵ mà Mai Hoàng mỉm cười với Đồng rồi theo Trí tới
chỗ anh.
Đồng kéo ghế cho Hoàng. Con bé có gương mặt tṛn xoe, trắng hồng như
búp bê Nhật Bản cười tít đôi mắt một mí:
- Trông quư vị nhàn hạ ghê.
Đồng đáp lời:
- Hoàng cũng vậy. Đă thế c̣n ngồi với một chàng phong độ ra phết.
Mai Hoàng dẫy nẫy:
- Bạn chị Hồng, không liên quan tới Hoàng.
Trí bật cười:
- Làm ǵ phản ứng mạnh vậy? Anh ta phong độ thiệt chứ bộ.
Hoàng trề môi:
- Ông Phương này chả hiền lành ǵ đâu. Từng đi du học một lúc với
chị Hồng. Ở bên Úc ổng sống thử tùm lum, thuộc hạng họ Sở đó.
Đồng nói:
- Hoàng có vẻ rành anh ta nhỉ?
Mai Hoàng thật thà:
- Bạn chị Hồng từng sống chung với anh ta mà. Chị ấy kể Hoàng mới
biết ấy chứ.
Trí gật gù:
- Du học nước ngoài, đẳng cấp quốc tế có khác. Mày vẫn c̣n kém anh
chàng đó một bậc Đồng à.
Mai Hoàng cố làm cho tṛn đôi mắt một mí:
- Ơ hay! Sao Trí lại so sánh kỳ thế? Đồng khác xa cái ông Phương đó
chứ.
Trí láu cá:
- Ờ khác xa. Chuyện của bọn mày râu Hoàng hơi đâu để ư.
Đồng nhiệt t́nh:
- Để ḿnh gọi nước cho Hoàng nghen? Bạn uống ǵ đây.
- Hoàng không uống đâu. Ly nước của Hoàng vẫn c̣n nguyên ở bên kia.
Ngập ngừng chút, con nhỏ hỏi:
- Sao bữa tiệc tân gia của nhà Hoàng, Đồng không tới nhỉ? Làm Hoàng
chờ măi.
Đồng hơi khựng lại v́ câu hỏi bất ngờ này. Anh lả vả:
- Tối đó ḿnh không đuợc khỏe. Ḿnh nghĩ Hoàng nhiều bạn, vắng ḿnh
vẫn đông vui.
Mặt Mai Hoàng x́u xuống:
- Đồng vô t́nh thật.
Trí cuời cười:
- Trời ơi! Đừng trách đa đa mờ.
Sơn đẩy cửa kính vào. Tới bàn cả bọn ngồi nó lễ phép:
- Em chào anh, chào chị.
Hoàng nh́n nó:
- Em của Trí à?
Sơn ngọt sớt:
- Dạ vâng ạ.
Rồi nó kêu lên:
- Ư ông Phương ḱa.
Mai Hoàng ngạc nhiên:
- Em biết ông Phương à?
Sơn gật đầu:
- Dạ! Ổng là bồ của nhỏ bạn em. Chậc! Quanh ông Phương lúc nào cũng
toàn phụ nữ, chẳng hiểu nổi ai vai chánh, ai vai phụ nữa.
Hoàng nhún vai:
- Chắc chắn bạn em là vai phụ rồi, anh ta họ Sở ấy, em liệu lời mà
nói với bạn.
Sơn nh́n Đồng:
- Em phải nói sao với Khuê Bích đây anh?
Đồng nh́n trả lại. Thằng láu cá này định gài bẫy anh chắc, trông ánh
mắt của nó ghét chứ.
Sơn chép miệng:
- Nói thật chắc ǵ con nhỏ Bích tin, mà nếu im lặng coi chừng anh
thua cuộc đó Đồng.
Mai Hoàng ṭ ṃ:
- Ủa! Sao Đồng lại… lại. A! Hoàng biết rồi, lại cá độ t́nh nữa chứ
ǵ? Tội chết!
Trí cười hê hề:
- Hơi đâu Mai Hoàng để ư đến chuyện của bọn này. Đùa vui ấy mà, tội
lỗi ǵ cơ chứ .
Mai Hoàng bồn chồn như hỏi Đồng ǵ đó nhưng c̣n ngại. Cuối cùng cô
nói:
- Ḿnh đi nhé.
Trí mau miệng:
- Ờ! Mai vào lớp gặp lại.
Sơn nh́n theo Mai Hoàng:
- Wa! Bà này cũng quen tay Phương! Đúng là ngộ hen .
Quay sang Đồng, Sơn dài giọng:
- Sao rồi anh? Nhỏ Bích ngă về anh hay về ông Phương.
Giọng Đồng sắc lạnh:
- Một tuần nữa cậu sẽ có câu trả lời.
Sơn cười cười:
- Bảy ngày đợi mong hả? O.K em sẽ chờ được thua một chầu cà phê. Em
rất thích như thế, nhưng em hỏi thật, anh và nhỏ Bích tới đâu rồi?
- Vậy cậu muốn tới đâu?
Sơn xoa cằm:
- Ờ! Th́ tùy anh vậy. Nhưng ít ra cũng phải chứng minh cho em út tin
rằng cá đă cắn câu chứ.
Đồng bật nắp điện thoại. Nhấn số của Bích, anh chờ rồi cất giọng nhẹ
như sương:
- Em đang làm ǵ vậy, Bambi.
Sơn dỏng tai nghe ké:
- Em đang học bài, c̣n anh?
- Anh đang nhớ em.
- Eo ơi, em có ǵ đâu để anh nhớ.
- Anh đang nhớ những thứ em không có.
Khuê Bích cười, giọng cười rất lạ, Sơn chưa bao giờ nghe. Qua điện
thọai giong cười con bé trong veo ngời lên hạnh phúc khiến Sơn phải
ghen.
Đồng tiếp tục những lời mà cả Sơn nghe cũng thấy ḷng điên đảo:
- Nhắm mắt hay mở mắt anh cũng thấy em với chút tinh nghịch, với
chút ngông nghênh, nhưng dưới góc cạnh nào cũng là em của riêng anh.
Anh đang nhớ…Anh nhớ em.
Im lặng mấy giây Bích mới lên tiếng:
- Đừng nói về em nữa, hăy nói về anh đi.
Đồng nh́n vẻ háo hức trên gương mặt Sơn. Nó đang nghe anh thoại
kịch, bởi vậy anh phải thoại kịch cho thật tṛn vai:
- Anh! Một gă nhiều thói hư tật xấu, lẽ ra không nên xuất hiện để
làm nhiễu nhịp tim đập em. Lẽ ra anh phải biết ḿnh là ai, ḿnh đang
làm ǵ để rời xa em, khổ nỗi anh không sao điều khiển được tâm hồn
ḿnh. Bởi vậy giờ đây anh phải trả giá cho sự yếu đuối của một gă
tưởng ḿnh là gỗ đá.
- Em đáng ghét đến mức anh phải t́m cách để rời xa à? Nếu vậy th́
thôi, anh đừng gọi điện hay mail cho em làm ǵ. Em phải học bài đây.
Bye.
Đồng hất hàm:
- Cậu thấy thế nào?
Sơn khinh khỉnh:
- Chưa có ǵ gọi là chắc chắn hết.
Đồng thản nhiên:
- Cậu thừa biết Khuê Bích là người tự cao tự phụ ra sao mà. Đời nào
con bé thừa nhận ḿnh thích ai đó. Muốn con bé đau khổ nhiều, tôi
phải cần nhiều thời gian hơn nữa. Muốn hạt mầm đâm chồi, lên cây
tươi tốt th́ đất trồng phải được cày xới, chăm bón cho kỹ chứ. Cậu
nên nhớ đă muốn gieo vào ḷng Khuê Bích hạt mầm đau khổ th́ không
thể nào nôn nóng.
Sơn ngẫm nghĩ rồi nói:
- Thời gian là thứ ai cũng có quyền sử dụng, chỉ sợ lâu quá không
biết mèo nào cắn mỉu nào. Anh thấy đó. Nhỏ Bích dễ làm người khác
đau tim lắm chứ bộ.
Đồng bỗng chột dạ v́ giọng mai mỉa của Sơn, anh không ưa kiểu lấp
lửng đó chút nào.
Trí bỗng xen vào:
- Mèo nào cắm mỉu nào tao cũng có cà phê uống hết, bây giờ ta đi
chơi Bowling không?
Đồng lưỡng lự:
- Tao phải về. Mấy bữa nay ông già tao quạu lắm.
Trí hấp háy mắt:
- Vậy hà? Không ngờ mày cũng biết sợ ông già.
- Dù sao tao cũng là con mà. Thôi tao biến đây, mày trả tiền chầu
này đi Trí.
Bước ra cửa, Đồng nghe Hoàng gọi ḿnh. Anh đành dừng lại.Cô nàng
xuống nước.
- Đồng làm ơn cho ḿnh quá giang về nhà nghe.
Đồng khẽ nhíu mày:
- Hoàng không đi cùng chị Hồng sao?
Mai Hoàng vỗ trán:
- Ḿnh hơi nhức đầu, nhưng chị Hồng c̣n mải kể chuyện ở Úc với ông
Phương.
Đồng chép miệng:
- Rồi để Đồng đưa Hoàng về.
Anh dẫn chiếc Vespa ra khỏi băi, Hoàng hí hửng ngồi đằng sau, tay
ṿng ôm eo Đồng một cách sành điệu.
Mai Hoàng tựa vào Đồng:
- Nhức đầu thật đấy .
Đồng làm thinh. Anh đâu phải thằng ngố mà không biết nhức đầu là
bệnh phổ biến của con gái.
Lầm ĺ, Đồng phóng xe lạng lách trên đường khiến Hoàng càng ôm chặt
lấy anh. Thật t́nh Đồng chỉ muốn cô ta lọt đất cho xong nhưng đâu có
dễ.
Tới ngă tư, anh thắng rít xe lại, Mai Hoàng ngă xấp mặt vào lưng anh
và không thèm guợng dậy. Hai cánh tay ôm siết khiến Đồng tức thở.
Anh nhột nhạt v́ ánh mắt của những người xung quanh. Tức thật! Tự
nhiên lănh nợ vào thân. Đồng có cảm giác bị Mai Hoàng quấy rối và
anh thấy hài hước làm sao khi nghĩ như vậy.
Bỗng Đồng nghe một giọng khẽ thôi nhưng vang dội sát bên anh:
- Thật là lố bịch!
Quay sang, Đồng sững người khi nhận ra Khuê Bích. Cô bé đang ngồi
sau lưng một cô gái khác. Có lẽ cô gái cầm lái đă thốt lên câu nói
trên chớ không phải Bích.
Lúc Đồng c̣n bất ngờ th́ đèn tín hiệu bật xanh, cô bạn Khuê Bích bĩu
môi trước khi phóng vọt đi. Đồng bỗng trở nên chậm chạp với của nợ
đeo cứng sau lưng. Anh cũng hết chạy nhanh rồi! Đầu óc bỗng rối nùi.
Đồng nghiến răng:
- Đúng là xúi quẩy!
Mai Hoàng nói như thở vào tai anh:
- Sao thế Đồng?
Đồng cau có:
- Không sao cả!
Môi mím lại thề không thèm nói câu nào với con nhỏ Mai Hoàng nữa,
Đồng tự trách ḿnh chủ quan. Lẽ ra thời gian này anh phải cẩn thận
không chở chuyên ǵ em gái nào sất. Không khéo anh thua độ trận cá
cược này mất.
Nhỏ Khuê Bích cũng láo gớm. Đang rong xe ngoài đường mà nhỏ dám nói
đang học bài. V́ tin lời Bích nên Đồng mới hố một vố to thế này.
Ngừng trước cổng nhà Mai Hoàng, Đồng đợi Hoàng xuống xe là phóng đi
ngay.
Tới tiệm Net của Ngoạn, Đồng nhấn số di động của Khuê Bích. Thấy số
của Đồng, Bích tắt máy. Đồng xăm xăm qua nhà cô nhấn chuông.
Bà Bảy ra mở cửa:
- Bích không ở nhà, cháu có nhắn ǵ không?
Đồng lắc đầu:
- Dạ không ạ! Cháu chào d́.
Lẽo đẽo trở về quán, Đồng chạm mặt Ngoạn. Hắn tươi cười:
- Đánh nhanh rút lẹ thế?
Đồng ngồi xuống:
- Con bé vắng nhà.
- Tao biết.
Đồng trợn mắt:
- Sao mày biết?
Ngoạn nhịp gị:
- Con bé sang đây với một nhỏ bạn. Hai đứa tra khảo tao đủ chuyện về
mày rồi mới đi.
Đồng nghệch mặt ra ú ớ:
- Con bé hỏi ǵ về tao?
Ngoạn trả lời:
- Nó muốn biết mày là ai?
Đồng hấp tấp:
- Rồi mày nói sao.
Ngoạn vẫn từ tốn chậm răi như muốn trêu người Đồng:
- Mày sao tao nói vậy hà!
Đồng gầm gừ:
- Trời ơi! Mày chơi tao hả thằng kia?
Ngoạn ngơ ngác thấy mà thương:
- Hổng hiểu ư mày là sao? Tao chơi mày hồi nào?
Đồng nuốt ngẹn xuống:
- Bố khỉ! Bữa nay tao đúng là bực ḿnh.
Ngoạn chống cắm nh́n Đồng:
- Tao thấy mày nên ngừng tṛ khỉ này đi.
Đồng ngọt nhạt:
- Lộ cả chân tướng rồi, tao c̣n làm ăn ǵ được nữa mà không ngừng.
Mày đúng là hại bạn.
Ngoạn khịt mũi:
- Quay đầu là bờ, Đức Phật đă dạy thế đấy thằng ôn con.
Đồng lừ mắt:
- Nhảm hết chỗ nói.
Dứt lời Đồng bỏ vào pḥng Net, anh bỗng lẩm bẩm: " Quay đầu là bờ "
Nhưng đối với anh Khuê Bích có phải là bờ không? Đúng là nhảm hết
chổ nói.
Ngồi xuống trước một máy trống. Đồng nghĩ măi vẫn chưa ra câu cú để
mail cho Khuê Bích. Dĩ nhiên: "c̣n nước c̣n tát" Đồng sẽ không quay
đầu là bờ như lời khuyên dỏm của Ngoạn. Cuộc chơi có những bất ngờ
mới thú vị chứ.
Có lẽ Đồng lại mua mận Úc gởi cho Khuê Bích kèm vào đĩa nhạc, xem
như không xảy ra vấn đề ǵ cả. Mặc xác Ngoạn đă nói thế nào với cô.
Đồng vẫn tiếp tục hành động.
o0o
Thuư Quỳnh lấy tay chà cho trái mận đỏ bóng rồi đưa lên miệng cắn.
Con bé suưt xoa:
- Ngon thật! Ước ǵ ngày nào cũng có mận mà ăn như mày.
Bích bỗng hỏi:
- Theo mày, Đồng là người thế nào?
Thuư Quỳnh ngừng nhai:
- Về h́nh thức hả?
- Ờ!
Quỳnh nhấn mạnh:
- Hắn thuộc dạng vừa đẹp trai vừa chai mặt.
- C̣n nội dung?
Hơi trề môi, Quỳnh ngập ngừng:
- Tao không biết, nhưng có lẽ hắn là người không đơn giản chút nào.
Bích gật gù:
- Tao cũng nghĩ vậy. Người đơn giản là người đáng chán nhất. Tao hợp
với người phức tạp.
Quỳnh hất hàm:
- Mày có vẻ kết gă này quá nhỉ? Hừ! Chính mắt mày thấy Đồng chở nhỏ
bồ. Hai đứa ôm nhau sát rạt giữa thanh thiên bạch nhật đó nghen.
Bích căi:
- Chắc ǵ đó là bồ của Đồng? Cứ bộ chở nhau như vậy là bồ à? Hôm
thằng Nghĩa chở tao cũng ôm nó chớ bộ.
Quỳnh gân cổ lên căi:
- Nó lạng lách, mày không ôm th́ văng xuống đường mất rồi. Hai
trường hợp này khác nhau xa.
- Th́ hôm đó Đồng cũng lạng lách vậy. Chính v́ thắng gấp quá nên con
nhỏ đó mới ngă xấp vào người Đồng. Tao thấy rơ ràng mà.
- X́! Mánh lới cũ rích của bọn con trai, mày bênh hắn nghe chói tai
quá!
Bích ngồi bó gối làm thinh. Đúng là cô bênh Đồng. Sao lạ thế nhỉ?
Sao cô vẫn tin Đồng rất thích cô dù Bích là "Một người chưa phải
người yêu" Cô vẫn nghĩ, anh dù nhắm mắt hay mở mắt, cũng thấy cô
với chút tinh nghịch, với chút ngông nghênh.
Giọng Quỳnh vang lên:
- Tóm lại, tao thấy mày nên xoá nick của Hoàng tử lai trong tim đi.
Trái tim tưởng khôn ai dè rất khờ của mày không nên hướng về một gă
ảo nhiều hơn thật như Đồng.
Bích kêu:
- Cái ǵ mà ảo nhiều hơn thật! Mày khéo nói.
Tṛn mắt nh́n Khuê Bích, Quỳnh lắc đầu:
- Hỏng! Hỏng to rồi! Tao linh cảm mày sẽ khổ v́ gă đẹp trai, chai
mặt này. Mày c̣n nhớ vua chích choè đă nói thế nào về hoàng Tử Lai
không? Hắn đâu phải dân nhà nghèo đến mức phải vào làm ở quán Net để
kiếm tiền ăn học. Hắn vờ như thế nhằm làm quen với mày. Chậc! Lăng
mạn y như tiểu thuyết ấy. Nhưng tiểu thuyết toàn là xịa, suy ra Đồng
là một gă xịa có đẳng cấp, gă chỉ nên xuất hiện trong tiểu thuyết
thôi.
Bích nh́n Quỳnh bằng nửa con mắt:
- Làm ǵ mày ác cảm với Đồng dữ vậy?
Quỳnh so vai:
- Tao chỉ nói thật những ǵ tao nghĩ. Mày hợp với anh Phương hơn. Dù
sao mày và ảnh cũng quen nhau từ nhỏ, cả hai hiểu tánh nết nhau quá
mà.
Bích mím môi:
- Nhưng mẹ tao không muốn tao quen Phương. Tao quyết định chọn Đồng
rồi, dù anh ta như thế nào cũng là sự lựa chọn của tao.
Quỳnh đưa hai tay lên trời:
- Hết ư kiến!
Bích ậm ự:
- Tao thấy chuyện tao quen Đồng cũng b́nh thường thôi mà, sao tự
nhiên mày lên gân?
- Hổng dám b́nh thường đâu. Mày chưa bao giờ nghiêng ngă v́ ai, song
với gă nói dối bẩm sinh này mày đă gục hoàn toàn.
Bích nh́n Quỳnh:
- Tao không có.
Quỳnh cười khẩy:
- C̣n chối nữa hả. Nên nhớ Yêu và Ho là hai chứng không thể giấu
được ai nha.
Bích nóng mặt, cô thấy ngứa trong cổ họng và muốn ho hết sức, mà nếu
cô ho ngay lúc này chắc Thuư Quỳnh sẽ cười điên lên mất. Bích càng
cố nhịn cô lại càng muốn ho. Cuối cùng cô ôm ngực ho rũ rượi, ho sặc
sụa trước cái nh́n toé khói của Quỳnh.
Con nhỏ ré lên:
- Thấy chưa! Chối nữa đi.
Khuê Bích vênh váo phản phé:
- Hổng lẽ tao không có quyền yêu?
Quỳnh suưt xoa như đang ăn mận:
- Chà! Nhận là yêu rồi à?
Bích thản nhiên:
- Sợ ai mà không nhận. Tao đă nói với mẹ tao rồi.
Thuư Quỳnh hỏi tới:
- D́ Linh có ư kiến ǵ không?
- Mẹ bảo cứ yêu đi cho biết.
Quỳnh bĩu môi:
- Láo hoài! D́ Linh đời nào nói như vậy.
- Không tin mày cứ đi hỏi. Chị Tâm cũng bảo thế nữa ḱa.
- Chắc hai bà đùa mày đó.
Khuê Bích phật ḷng:
- Sao lại đùa? Ư mày là tao chưa đủ tiêu chuẩn để yêu?
Quỳnh xua tay:
- Không! Tao muốn nói với mày. Yêu là đem trái tim ḿnh cho người
khác. Bởi vậy chọn mặt gởi vàng. Mỗi người chỉ có một trái tim thôi.
Bích bẻ ngay:
- Nói hay lắm! Tim mày ai đang làm chủ vậy? Phải lăo Thành không?
Thúy Quỳnh chưa kịp trả lời th́ chuông ngoài cổng reo. Bích bật dậy:
- Chắc là Đồng.
Quỳnh khoanh tay:
- Nếu là gă mắc dịch ấy. Ta nhất định làm ḱ đà cản mũi chơi.
Khuê Bích dậm chân:
- Làm ơn đừng có bất lịch sự giùm tao đi.
- Thế nào là bất lịch sự? Tao là chị mày chớ bộ.
Bích hậm hực bước ra cổng. Đúng là Đồng. Anh lăng tử với cái áo thun
cá sấu trắng và quần Jean xé rách gối xanh đang chờ Bích.
Mỉm cười thật chết người, Đồng bảo:
- Anh mang trái cây cho Bambi đây, không mời anh vào nhà sao?
Bích ngần ngừ chẳng nói chẳng rằng. Đồng nheo mắt nh́n chiếc xe của
Quỳnh trong sân:
- Em đang có khách à?
Khuê Bích nói bằng giọng yếu x́u:
- Chị con d́ em ấy mà. Anh vào chơi cho biết.
Đồng gật đầu:
- Anh phải vào chứ!
Bích đóng cổng và thầm rủa xả Quỳnh. Con bé hay sanh sự thật quá
đáng. Nó cố t́nh không hiểu thời gian của những người mới quen nhau
là vô giá hay sao ấy. Đúng là... lè hết chịu nổi.
Đồng là người mở lời trước:
- Chào em! Chúng ta đă gặp nhau rồi.
Quỳnh bắt gị anh:
- Chúng ta chỉ thấy nhau chứ không có gặp. Lần đó rất nhiều người
thấy anh chứ đâu chỉ có ḿnh em và Bích.
Đồng chép miệng:
- Không ngờ hôm ấy anh rỗi dữ vậy, thật xấu hổ hết sức.
Quỳnh khiêu chiến:
- Trông anh đâu có giống xấu hổ, hai anh chị đang khoe hạnh phúc cơ
mà.
Bích khẽ đá vào chân Quỳnh, con bé vẫn tỉnh bơ nói tiếp:
- Tội nghiệp, thiên hạ họ lé mắt hết ráo.
Đồng tinh quái nghiêng đầu nh́n:
- Ủa! Anh thấy mắt em và Khuê Bích vẫn b́nh thường chớ có lé ǵ đâu?
Thuư Quỳnh chớp mi! Hừ! Gă này đúng là quỉ mặt dày, môi mỏng, lưỡi
dẻo. Tóm lại gă này thành tinh rồi, nhỏ Bích bị gă bắt mất hồn là
cái chắc.
Thuư Quỳnh đanh đá:
- Đương nhiên! Tụi này phải khác thiên hạ chứ! Nếu bị lé luôn, lấy
ai nh́n rơ đâu là người đâu là yêu ma.
Đồng tủm tỉm cười. Anh từng nghe Sơn nói Khuê Bích có nhỏ chị rất dữ
dằn. Quả thật không sai, con bé định làm thịt Đồng hay sao ấy.
Giọng Bích vang lên:
- Làm ơn nói ít ít lại đi Quỳnh.
Thuư Quỳnh giận dữ:
- Thôi không thèm làm kỳ đà nữa. Tui về đây, kẻo mang tiếng bất lịch
sự.
Bích nhăn nhó:
- Ở lại đi, tự nhiên đ̣i về...
Quỳnh cương quyết đứng dậy:
- Không ở được!
Đồng đăi bôi:
- Thật ngại quá! Để anh trở lại quán Net vậy.
Thuư Quỳnh liếc anh một cái sắc lẻm:
- Trở lại quán rồi gửi mail sang à? Chi cho khổ vậy? Để tui biến cho
rồi.
Bích đành bước theo Quỳnh. Vừa khởi động xe, con bé vừa nói:
- Tao thấy lo cho mày. Coi chừng gă dẻo mồm này đó. Tao không ưa nổi
gă ta.
Bích tự tin:
- Đồng không tệ như mày tưởng đâu.
- Có thể... chỉ sợ hắn tệ hơn thôi.
Bích nhăn mặt:
- Lại độc mồm.
- Mày vào với hắn đi! Nhớ cẩn thận đấy.
Đóng cổng, Bích trở vào pḥng khách, Đồng ngồi đọc báo một cách chăm
chỉ hiền lành khiến Bích buồn cười khi nhớ tới lời dặn ḍ của Quỳnh.
Cô không biết ḿnh phải cẩn thận ǵ với Đồng nữa.
Đồng ngẩng lên và mỉm cười. Bích chớp mi:
- Anh đọc ǵ mà say vậy.
- À! Anh đọc phần giới thiệu tác phẩm "Con nhân mă ở trong vườn"
Rồi anh sẽ t́m mua quyển sách này.
Bích nói:
- Em cũng đă đọc phần giới thiệu và thấy thích.
Đồng nh́n cô giọng chợt trầm xuống:
- Mỗi con người đều có một số phận, dù đó là một con người bất toàn
như nhân mà.
Bích nghiêng đầu:
- Số phận của anh như thế nào nhỉ?
Đồng say đắm:
- Số phận của anh là để cho em.
Bích lắc đầu:
- Anh lại đùa, mỗi người chỉ có một số phận, dễ dàng đem cho vậy
sao?
Đồng từ tốn:
- Anh không cho, nhưng số phận đă khiến anh gặp em. Anh xin măi
Ngoạn mới đồng ư để anh làm ở quán Net và anh đă gặp lại em như anh
mong muốn.
Bích nh́n anh ngờ ngợ:
- Anh muốn gặp lại em đến thế cơ à?
Đồng gật đầu, anh ngập ngừng:
- Thoạt đầu, anh định đùa vui thôi, nhưng không ngờ anh bị em bắt
mất hồn vía, anh không thể làm được ǵ ngoài việc nghĩ tới em.
Bích cười cười:
- Em không ngờ ḿnh quan trọng đến như vậy.
Đồng nh́n cô rồi trầm giọng:
- Em đúng là quan trọng đối với anh. Anh hy vọng là mọt người đặc
biệt của riêng em.
Bích chớp mi:
- Sao lại không nhỉ khi em cũng muốn như vậy.
Đồng thở ra nhẹ nhơm:
- Anh rất vui.
Cả hai bỗng rơi vào im lặng. Đồng xót xa với những lời vừa nói ra,
anh không cho rằng ḿnh dối trá, nhưng rơ ràng đây là một độ cá
cược. Anh đâu có t́nh ư ǵ với Khuê Bích. Anh đang diễn kịch và diễn
đạt đến mức anh đă thành công.
Đồng nuốt tiếng thở dài vào ḷng. Lẽ ra anh phải khoái chí với chầu
cà phê thắng độ chớ, sao trái tim anh cứ nặng nề tội lỗi thế này.
Giọng Bích vang lên:
- Anh đang nghĩ ǵ vậy?
Đồng dịu dàng:
- Nghĩ tới em.
- Dù em đang ngồi cạnh anh à?
- Anh sợ đây là giấc mộng đẹp, mộng tàn rồi mỗi đứa lại mỗi nơi.
Bích lém lỉnh:
- Em cho rằng anh không phải mẫu đàn ông tin vào những giấc mộng.
Đồng buột miệng:
- Em nhạy bén lắm. Vậy theo em anh tin vào những ǵ?
BÍch nh́n anh:
- Em có cảm giác anh là người tin vào chính ḿnh.
Đồng hóm hỉnh:
- Nghĩa là anh giống em, chúng ta là những người tự tin.
Bích nói bằng giọng nghiêm túc:
- Người tự tin thật ra là người yếu nhất họ dễ dàng rơi vào tuyệt
vọng một khi niềm tin không c̣n nữa. Đă mất niềm tin th́ sống mà làm
ǵ?
Đồng thảng thốt:
- Em nghĩ em sẽ không sống nữa à?
Bích gật đầu:
- Ư em là cuộc sống với em không c̣n ư nghĩa nữa, và như vậy sống
khác nào đă chết.
Bỗng Đồng thấy xúc động , anh lo lắng với tṛ ḿnh đang chơi. Anh
nh́n gương mặt vô tư của Bích. Cô không hề biết ḿnh đang bị lừa dối.
Bằng một cử chỉ bất ngờ, Đồng nắm tay Bích bàn tay nhỏ nhắn với
những ngón dài thanh mảnh hiền lành nằm yên trong tay anh.
Đồng nồng nàn:
- Anh rất quư Bích. Giữa chúng ta dường như đă có một sợi dây vô
h́nh kết nối. Anh không thể không nghĩ tới em.
Bích chớp mi, cô đă từng nghe Nghĩa nói như vậy nhưng sao với Đồng,
cô lại thấy xúc động mănh liệt. Bích vẫn chưa biết nhiều về Đồng, cô
có thể thích anh hay sao?
Đồng tha thiết:
- Em đang nghĩ ǵ vậy Bambi?
Bích bồi hồi:
- Về tất cả những điều đă xảy ra giữa chúng ta. Cứ như một giấc mơ.
Em ...
Đồng ngắt lời cô:
- Chúng ta hăy biến giấc mơ thành hiện thực nhé Bích?
Chương 8
Nh́n Đồng, cô khẽ gật đầu. Hai người lại im lặng nhưng trong ḷng ai nấy rối
bời. Đồng không có cảm giác của một kẻ chiến thắng như trước đây
mỗi lần anh cá độ. Ngược lại trong anh là một nỗi ngán ngẩm. Anh
là một thằng lừa đảo. Lừa đảo t́nh yêu là trọng tội.
Mà sao anh lại nghĩ ngợi lẩn thẩn thế nhỉ? Đây đâu phải lần đầu
tiên anh chơi tṛ này.
Tự dưng Đồng buột miệng:
- Em có tin anh không Bích?
Bích nh́n anh bằng đôi mắt tṛn xoe tṛn:
- Sao anh lại hỏi như vậy?
Đồng lưỡng lự:
- Anh không biết. Có bao giờ em nghĩ đây là một tṛ đùa không?
Bích lắc đầu:
- Không! Em là người thích đùa nhưng với anh th́ không.
Đồng bóp nhẹ tay Khuê Bích. Điện thoại của anh reo. Đồng lấy ra
và thấy số của Sơn, anh cau mày tắt máy.
Bích ṭ ṃ:
- Sao thế?
Đồng lắc đầu không trả lời. Anh đang đứng giữa lằn ranh mỏng
manh của bóng tối và ánh sáng. Anh muốn thoát khỏi thằng yêu
Sơn, anh sẵn sàng từ bỏ mọi cuộc hơn thua để có Bích. Chuyện đấy
cũng đâu có ǵ khó. Sau khi tán tỉnh được Bích theo đúng hợp
đồng với yêu quái Sơn, anh sẽ tiếp tục đến với cô, thằng Sơn đâu
có quyền ngăn trở chuyện riêng tư này.
Đồng thấy nhẹ nhơm với ư nghĩ vừa loé lên bất chợt. Anh nghe
ḷng háo hức khi tin là ḿnh một lúc sẽ đạt được hai mục đích.
Con chim sẻ lông sù đang ngồi khép cánh thật ngoan hiền trước
mắt anh. Gă thợ săn đầy kinh nghiệm như Đồng sẽ không đưa súng
lên ngắm. Anh sẽ hoá thành nhành cây cho chim đậu, anh sẽ bẫy
con chim nhỏ xinh rồi giữ rịt nó bên cạnh. Anh sẽ làm được
chuyện đó.
o0o
Thuư Quỳnh khoanh tay nh́n Khuê Bích. Con bé đang mải ngắm ḿnh
trong gương. Bữa nay nó điệu hạnh quá. Cũng phải thôi, dầu sao
đi nữa cũng là lần hẹn ḥ đầu tiên mà.
Quỳnh chép miệng. Cô thấy lo nhưng không hiểu v́ sao. Bích đâu
c̣n là trẻ con nữa. Nó cũng từng làm khổ khối gă khù khờ chớ bộ.
Có thể Quỳnh lo v́ Đồng không phải là một gă khù khờ để Bích dễ
dàng xỏ mũi, ngược lại hắn mang bộ dạng một con cáo già, khổ sao
Bích không nh́n ra chân tướng hắn.
Giọng Bích ríu rít:
- Mày thấy tao thế này được chưa?
Quỳnh cộc lốc:
- Được rồi!
Bích bắt bẻ:
- Làm ǵ như dùi đục chấm mắm nêm vậy, nghe giật cả ḿnh.
Quỳnh khịt mũi:
- Người đang yêu nghe tiếng ai ho cũng giật ḿnh. May là dạo này
tao không bị ho, nhưng tao bị đau đầu, nặng ngực v́ mày. Trước
đây mày luôn treo giá ngọc với bọn con trai, sao với Đồng mày
lại dễ dàng thế nhỉ?
Bích im lặng, mất giây sau mới nói:
- Tại v́ Đồng khác xa bọn con trai tao từng quen. Đồng có ǵ đó
rất đặc biệt mà tao thích.
- Nhưng rơ ràng hắn là người không đơn giản.
Bích gật đầu:
- Chính v́ vậy Đồng mới hấp dẩn một cách nguy hiểm. Chớ cứ nhạt
phèo như thằng Nghĩa th́ chán ngấy.
Quỳnh kêu lên:
- Trời ơi! Nói mà không ngượng mồm hả? Mày trúng bùa rồi.
Điện thoại reo. Bích nhấc máy. Giọng Nghĩa vang lên đầy bức xúc:
- Nghĩa muốn gặp Bích ngay bây giờ.
- Không được! Bích không rảnh. Có ǵ Nghĩa cứ nói đi.
- Nói ra không tiện v́ chuyện dài ḍng lắm.
- Nếu thế th́ để hôm khác, Bích phải đi ngay bây giờ.
Nghĩa kêu lên:
- Một cuộc hẹn à? Bích không nên đi.
Bích cau mày:
- Bích rất ghét bị can thiệp vào chuyện riêng.
Nghĩa nói:
- Đây không phải chuyện riêng của mỗi ḿnh Bích. Bích nên ở nhà
nếu người hẹn là Đồng.
Bích sững người mất mấy giây. Cô hỏi:
- Nghĩa biết Đồng à?
- Nghĩa nghe nói về Đồng chớ không biết. Mà Bích đừng có đi.
- Tại sao vậy? Nghĩa làm Bích ṭ ṃ quá.
Nghĩa ấp a ấp úng:
- Chuyện dài lắm. Nghĩa sẽ tới nhà nói cho Bích nghe. Đừng đi
nghen, ḿnh tới ngay bây giờ.
Bích cười:
- Thôi đủ rồi. Bích đâu dễ bị dụ như vậy.
Dứt lời cô cúp máy. Thuư Quỳnh ṭ ṃ:
- Chuyện ǵ thế?
Bích nhún vai:
- Thằng Nghĩa bảo tao ở nhà chờ nó tới nói chuyện ǵ đó dài ḍng
lắm. Đúng là đồ dở hơi.
Rồi cô thắc mắc:
- Sao nó biết Đồng nhỉ?
Quỳnh nói:
- Đơn giản thôi. Đồng đang quen mày mà. Nó phải t́m hiểu đối thủ
chứ.
Bích nh́n Quỳnh:
- Mày đă nói cho nó biết về Đồng à?
Quỳnh liếc Bích một cái dài sọc:
- Tao đâu rảnh thế đâu.
Rồi cô giận dỗi:
- Khôn nhờ dại chịu, tao về đây.
Bích mở cổng cho Quỳnh rồi dẩn chiếc Mio của ḿnh ra. Cô gạt qua
một bên những lời của Nghĩa lẫn Thuư Quỳnh. Cô muốn có tâm trạng
thật thoải mái để đến chổ hẹn đầu tiên với Đồng. Thế nhưng những
câu hỏi về Nghĩa không buông tha Bích, nó khiến cô thắc thỏm lo
âu một cách ḱ quặc. Tại sao Nghĩa cứ ngăn cô măi thế? Nó biết
ǵ về Đồng? Nó đă nghe ai nói ǵ về anh? Sao nó làm ra vẻ nghiêm
trọng vậy?
Nghĩa thật dễ ghét khi không sớm hơn, cũng không muộn hơn, nó
lại lựa đúng giờ phút thiêng liêng này để nói những chuyện làm
cô phải khó chịu.
Bích nén tiếng thở dài cùng nỗi bồn chồn vào trong. Cô ngừng xe
trước quán Người T́nh. Đó là một biệt thự cổ kiểu Pháp có sân
vườn bao quanh, trông vừa ấn tượng vừa huyền bí.
Bích bỗng hốt hoảng khi nghĩ Đồng không tới. Anh chỉ đùa với cô
thôi. Nghĩa biết điều này nên đă khuyên cô đừng đến chỗ hẹn.
Đang lo lắng ngờ vực, Bích chợt thấy Đồng từ trong bước ra. Tự
dưng Bích cứ muốn khóc, cô lóng ngóng chờ anh đi gởi chiếc Mio
rồi rụt rè đưa tay cho Đồng dẫn vào khu vực sân vườn với bao
nhiêu là cây xanh bao bọc trông thật nên thơ, thật lăng mạn.
Đồng kéo ghế cho Bích. Mắt anh nh́n cô thật dịu dàng và cũng
thật quyến rũ khiến Bích hơi khớp một chút.
Cô nh́n quanh như để tránh mắt Đồng:
- Quán cà phê này thật ấn tượng.
Đồng nhẹ tênh:
- Anh cũng nghĩ như em. Chính v́ vậy anh mới chọn nó cho lần hẹn
đầu tiên. Em thích uống ǵ Bambi?
Bích chớp mi. Cô liếc qua tờ menu và nói:
- Toàn những cái tên thật kêu. Em chọn tên vậy, Đam mê, Đêm
trắng, Chuyện t́nh thôi th́ món Adam và Eva đi. Em chắc là nước
táo ép thôi. Táo xanh và táo đỏ ép.
Đồng gật gù:
- Táo đă ép ra thành nước th́ đâu c̣n là trái cấm nữa. Anh cũng
chịu món này.
Bích tủm tỉm cười. Với cô, lời nào của Đồng cũng đáng để nghe và
nhớ.
Giọng anh chân t́nh:
- Anh rất thích không khí của gia đ́nh em. Đó đúng là một gia
đ́nh thật sự.
Bích ṭ ṃ:
- C̣n gia đ́nh anh? Chẳng lẽ nó không phải một gia đ́nh thật sự?
Đồng buồn buồn:
- Mẹ anh mất lúc anh c̣n rất bé. Ba anh cưới mẹ kế. Dĩ nhiên bà
ấy không phải là một bà Tào Thị, nhưng d́ ấy không thể thay thế
mẹ anh. Anh luôn cô đơn trong chính ngôi nhà của ḿnh.
- Anh không có anh em ǵ à?
- Anh có một đứa em trai cùng cha. Nó đang học ở nước ngoài. Bởi
vậy, anh luôn một ḿnh. May là anh c̣n bà nội. Bà là nguồn an ủi
lớn nhất của anh.
- Hôm nào anh cho em tới thăm bà với.
Đồng mỉm cười:
- Đương nhiên rồi, anh tin là nội rất vui mừng khi em tới thăm.
Bích phụng phịu:
- Chỉ có nội vui thôi sao?
Đồng bật cười:
- Riêng anh th́ cần ǵ phải nói. Từ khi quen em, cách sống, cách
nghĩ của anh thay đổi rất nhiều. Anh muốn trở thành người tốt
thực sự.
Bích vô tư:
- Chẳng lẽ trước kia anh là người xấu?
Đồng trầm giọng:
- Ở mặt nào đó của cuộc sống, anh là người chưa tốt, anh thích
chơi trội và thích hơn thua v́ những lời khiêu khích của bè bạn.
Dần dà anh tự đánh mất ḿnh khi say chiến thắng.
Bích ṭ ṃ:
- Đó là những khiêu khích ǵ vậy?
Đồng ngần ngừ. Anh trả lời lấp lửng:
- Một cuộc cá cược về một vấn đề nào đấy mà kẻ thua chỉ phải chi
một chầu cà phê.
Bích vẫn vô tư:
- Đúng là con trai, luôn thích khẳng định ḿnh bằng những tṛ
hơn thua. Em bị bạn bè đánh giá là tự cao, háo thắng nhưng em
ghét tṛ cá cược.
Điện thoại rung lên, Bích khẽ cau mày khi thấy số của Nghĩa, cô
nhấn nút tắt nhưng trong ḷng lại xuất hiện cảm giác bồn chồn.
Thằng Nghĩa đúng là ác. Nó không để cho Bích yên vào lúc như thế
này.
Đồng nh́n cô quan tâm:
- Sao thế Bambi?
Bích lắc đầu, chẳng lẽ cô nói với Đồng những điều đang lởn vởn
trong tâm trí? Chắc chắn là không thể rồi. Cô nên tin anh hơn
tin Nghĩa chứ.
Giọng Đồng vang lên:
- Anh đă tự hứa không bao giờ tham gia những tṛ hơn thua v́
chút danh hăo. Tất cả bắt đầu từ em.
Khuê Bích chớp mi. Cô chưa kịp nói ǵ đă thấy Sơn. Nó từ đâu chả
biết đang xăm xăm bước lại bàn cô và Đồng.
Với giọng điệu suồng să như thân quen từ đời nào, Sơn nói:
- Trông hai người t́nh tứ quá nhỉ?
Bích bối rối liếc Đồng. Cô thấy trán anh cau lại, căng thẳng.
Bích không biết phải giới thiệu, giải thích sao với Đồng về Sơn
th́ nó đă tự động kéo ghế ngồi xuống.
Nh́n hai ly nước trái cây, Sơn chắc lưỡi:
- Thức uống Edam và Eva. Chậc! Chậc! Chậc! Rồi sẽ có một trong
hai người rơi tự do khỏi vườn địa đàng, không biết người đó là
Khuê Bích hay anh Đồng nhỉ?
Bích ngạc nhiên quá. Th́ ra Đồng quen cả Sơn. Vậy mà cô đâu có
biết. Quan hệ này h́nh như bất thường. Lúc Bích c̣n ngỡ ngàng,
Sơn đă cao giọng như cố ư cho cô ṭ ṃ:
- Kịch bản có thay đổi. Tệ thật! Nhưng em vẫn diễn đúng vai của
ḿnh. Há anh Đồng?
Đồng từ tốn nhả từng lời:
- Chuyện của bọn ḿnh ḿnh sẽ nói vào lúc khác. Anh và Bích đang
rất nghiêm túc chớ không phải là một vở diển hay một tṛ chơi.
Anh cần sự riêng tư, Sơn hiểu chứ?
Mặt thằng Sơn trơ ra:
- Em hiểu, anh là người nghiêm túc trong cả cuộc chơi. Nhưng khi
mời được Bích tới quán người t́nh là vai của anh hết rồi. Đúng
không?
Khuê Bích ngơ ngác:
- Sơn nói vậy là sao?
Sơn cười điểu:
- Từ từ anh Đồng sẽ kể cho Bích nghe hết.
Đồng đanh giọng:
- Cậu nên ra khỏi đây ngay.
Sơn tủm tỉm:
- Các cụ hay nói "Giấy không gói được lửa" Em có rời khỏi đây
ngay bây giờ cũng thế thôi. Cho dù anh chịu thua, cho dù anh bỏ
cuộc chơi th́ sự thật vẫn là sự thật.
Hấp háy mắt với Bích, Sơn bảo:
- Kịch bản viết lại vậy mà độc chiêu hơn, mà dù kịch bản thế
nào, Bích cũng là vai nữ chính. Chúc mừng Bích.
Đồng lầm ĺ:
- Đủ rồi! Cậu nên biến đi th́ hơn.
Sơn đứng dậy, người hơi nghiêng một chút:
- Chào! Chưa ai rơi giữa vườn địa đàng, c̣n kịp mang theo chút
hạnh phúc dỏm.
Khuê Bích buột miệng:
- Khoan đă Sơn, ḿnh không chịu được mọi sự lấp lửng, Sơn gieo
vào tâm trí ḿnh cả một trời hoài nghi, thắc mắc rồi bỏ đi sao
được. Là chuyện ǵ? Sơn nói đi.
Sơn xoa cằm:
- Thôi! Muốn biết ǵ Bích cứ hỏi anh Đồng. Ḿnh tôn trọng vai
tṛ của ảnh trong cuộc chơi này mà. Đúng! Đây chỉ là một cuộc
chơi thú vị.
Dứt lời Sơn đủng đỉnh bỏ đi. Bích ngồi như hóa đá trên ghế. Cô
manh nha đoán ra điều ǵ đó, nhưng rồi tất cả những dự đoán rơi
vào bế tắc tối om, v́ cô không muốn đó là sự thật.
Bích nhoi nhói ở ngực khi nhớ lạ những lời của Đồng lúc năy:
"Anh thích chơi trội hơn và thích hơn thua v́ những lời khiêu
khích của bạn bè".
Cô nh́n anh. Gương mặt Đồng đầy rối rắm. Cô đau đớn cất lời:
- Anh nói ǵ đi chứ? Em là cuộc cá cược của anh à?
Đồng bối rối:
- Anh xin lỗi Bích… Thật ra anh…
Bích gạt ngang:
- Phải hay không? Anh trả lời đi chứ đừng phân bua.
Dứt lời nước mắt cô chực trào ra nhưng Bích đă mím môi lại. Cô
đâu dễ rơi nước mắt như vậy.
Tự ái đùng đùng dâng lên, Bích đứng dậy giọng run lên v́ giận:
- Anh thật tồi tệ khi xem t́nh cảm của người khác như một tṛ
đùa. Tôi khinh bỉ anh, tôi hận anh.
Bước thấp bước cao, Bích ra khỏi quán Người T́nh. Ngay cửa cô
thấy Nghĩa và Thúy Quỳnh.
Có lẽ gương mặt Bích trông tệ lắm nên cả hai đứa đồng thanh:
- Bích không sao chứ?
Bích lắc đầu, nhưng cô biết ḿnh đă nói dối. Lời của cô không ai
thèm tin.
Thúy Quỳnh đanh đá, hầm hừ:
- Thằng cha Đồng đâu? Tao phải cho lăo một trận mới được. Đồ xỏ
lá.
Bích xăm xăm bước đi không nói một lời. Quỳnh vội vă bước theo
chớ không hỏi về Đồng nữa.
Nh́n vẻ mặt thất thần của Bích. Quỳnh bảo:
- Mày để Nghĩa đưa về. Tao sẽ chạy chiếc Mio.
Bích gật đầu. Tâm trí cô tối đen. Bích không đời nào nghĩ ḿnh
bị rơi vào t́nh huống này. Đúng là bẽ mặt. Nhớ tới thái độ ác ư
của thằng Sơn, Bích muốn điên lên v́ tự ái. Chắc chắn giữa nó và
Đồng đă có một thỏa thuận hay giao dịch ǵ đó.
Lắc mạnh vai Nghĩa làm tay lái nó chao đi, Bích gằn:
- Nghĩa biết trước mọi chuyện phải không?
Nghĩa khổ sở gật đầu. Bích trách móc:
- Sao tới bây giờ mới có ư định cho tôi biết? Nghĩa cũng ác như
Sơn thôi.
Mặc kệ Bích lải nhải bên tai, Nghĩa lầm ĺ phóng xe. Tới nhà,
đợi nó xuống ghế, Bích tuôn ngay một hơi:
- Nghĩa biết ǵ về Đồng, về Sơn? Làm ơn nói hết đi. Nếu không
đừng trách tôi.
Thúy Quỳnh bênh vực:
- Nghĩa vô tội. Mày đừng hăm he nữa.
Khuê Bích ngồi gục đầu, cô mất hẳn vẻ tự tin hằng ngày. Cô thấy
ḿnh trượt dài xuống tận cùng tuyệt vọng. Cô không biết ḿnh nên
tin vào đâu nữa. Thật đáng đời một đứa
"Không thể cưa đổ" như
Bích. Thật đáng đời cho một đứa kênh kiệu thả mồi bắt bóng nhưng
luôn độc ác với con trai. Thật đáng đời khi đứa đó rung động
thật ḷng th́ lại bị đùa chơi. Giờ th́ cho nó khóc khô không lệ
v́ đă có kẻ đủ sức làm nó đau đớn rồi.
Bích nghe Nghĩa nói một cách khó khăn:
- Sơn thách Đồng phải cưa đổ Bích rồi cho Bích leo cây.
Thúy Quỳnh hầm hừ:
- Thằng ấy quá trời. Cả lăo Đồng cũng vậy.
Bích nhếch môi:
- Ḿnh quá tự tin nên đă bỏ qua những lời cảnh báo trong mail
của Nghĩa. Mà đúng ra ḿnh không ngờ con trai lại có người kiểu
như Sơn hay Đồng.
Thúy Quỳnh tức lắm:
- Làm ǵ Sơn cay cú nhỏ Bích dữ vậy?
Nghĩa ngập ngừng:
- Sơn không ghét Bích. Trái lại là khác, chỉ tiếc rằng trái tim
nó hẹp ḥi quá, nên mới nghĩ ra chuyện này. Khi Sơn rủ Nghĩa tới
quán Người T́nh để chứng kiến cảnh Bích bị leo cây, ḿnh đă phản
đối gắt gao.
Bích bật cười:
- Sơn đúng là nông cạn khi nghĩ Đồng đă cưa đổ được Bích.
Nghĩa nhỏ nhẹ:
- Nhưng nếu Bích kiên nhẫn chờ ḿnh tới để nói rơ đầu đuôi th́
vẫn hơn.
Giọng Bích lạnh tanh:
- Nói thật. Nếu được Nghĩa giải thích rơ ràng, Bích càng phải
tới quán Người T́nh để nh́n cho kĩ bề trái của con người đó,
Bích đâu dễ thua cuộc như Sơn tưởng.
Nghĩa bứt rứt:
- Ḿnh rất tiếc đă không ngăn được Sơn làm.
- Nghĩa đă rất tốt với Bích, bởi vậy Nghĩa đừng tự dằn vặt ḿnh
nữa.
Nghĩa nh́n cô chăm chú:
- Bích ổn thật chứ?
Bích gật đầu mà ḷng nghe chua chát. Cô không thể để Nghĩa thấy
ḿnh đă bị đổ. Cô nhún vai:
- Chuyện nhỏ mà! Bích có thích ǵ Đồng đâu. Chỉ tại ṭ ṃ muốn
vào quán Người T́nh cho biết nên mới sa vào bẫy.
Nghĩa nồng nhiệt:
- Lần sau Bích muốn vào bất kỳ quán nào cứ bảo Nghĩa, ḿnh xung
phong đi với Bích.
Khuê Bích chớp mi. Nghĩa đúng là cậu bé tốt bụng, cậu đang làm
cô mủi ḷng, nhưng Bích đâu thể rung động v́ một cậu bé hiền
lành, đơn giản như Nghĩa được.
Cô nghẹn lời:
- Cám ơn Nghĩa, lần sau Bích sẽ nhớ.
Nghĩa hậm hực:
- Nghĩa sẽ gặp thằng Sơn và mắng nó một trận.
Thúy Quỳnh bảo:
- Thôi đừng Nghĩa, chuyện có ǵ mà ầm ĩ, làm thế là tạo cơ hội
cho Sơn cười nhỏ Bích cứ để b́nh thường mà hay.
Nghĩa tươi ngay nét mặt:
- Hiểu rồi! Khuê Bích vẫn là người không dễ cưa đổ, ḿnh sẽ im
lặng cho qua. Sơn có đi rêu rao cũng chả ai tin.
Ba người ngồi trong im lặng. Hương cà phê bên kia đường lại lẻn
vào nhà. Đi cùng với mùa cà phê của nhạc .
Giọng Khánh Ly vang lên da diết: "Hăy khóc đi em cuối cuộc
t́nh c̣n đây những ngày buồn. Hăy khóc đi em có ǵ ǵ t́nh đă
mất đường về".
Điện thoại có tin nhắn: "Anh cần gặp em" Bích mím môi xóa
ngay.
Quỳnh hỏi:
- Của Đồng hả?
Bích phẩy tay:
- Ờ! Kệ anh ta. Tṛ chơi chấm dứt rồi c̣n ǵ?
Quỳnh lơ lửng:
- Tao lại thấy tất cả mới bắt đầu.
Nghĩa bồn chồn:
- Ḿnh nghĩ Bích tránh xa Đồng chừng nào tốt chừng ấy.
Mặt Bích vênh lên:
- Sao Bích phải tránh anh ta? Đồng chẳng là ǵ trong mắt Bích
cả. Mà thôi, Nghĩa về đi. Bích chẳng làm sao đâu.
Nghĩa nh́n Quỳnh:
- Quỳnh ở lại với Bích nhé!
Quỳnh gật đầu, cô ra mở cổng cho Nghĩa, anh chàng ngần ngừ măi
mới nói:
- Lúc nào Nghĩa cũng nghĩ tới Bích, hăy nhớ lấy điều đó.
Khuê Bích im lặng, cô đang muốn quên mọi thứ, kể cả điều tốt đẹp
Nghĩa vừa nói v́ ngay lúc này điều ấy chẳng nghĩa lư ǵ.
Quỳnh trở vào, miệng cô bắt đầu hoạt động:
- Xem như mọi chuyện đă rơ. Giờ mày khỏi phải thắc mắc tại sao
Đồng biết nhiều về mày. Những thứ tại sao ấy chắc chắn do Sơn
cung cấp. Hừ! Tao đă nói Đồng không đơn giản mà.
Khuê Bích nhăn nhó:
- Làm ơn để tao yên một chút.
Quỳnh khựng lại. Bích đă thấm đ̣n, phải để nó yên. Quỳnh xót xa
nh́n gương mặt thẫn thờ của Bích, chỉ c̣n lại hai đứa, Bích cần
phải cố gắng thể hiện ḿnh. Quỳnh hiểu nó quá mà. Bích đang bị
sốc. Cú sốc t́nh đầu đời có làm nó gục không?
Quỳnh hỏi:
- Mày tính xử lăo Đồng thế nào?
Bích lắc đầu. Một lát sau cô nói:
- Tao chưa nghĩ ra cách. Nhưng tao nhất định không để Đồng hiu
hiu tự đắc đâu.
Quỳnh không tin lắm vào lời Bích vừa nói. Hơn ai hết Quỳnh biết
rơ Bích thích Đồng và tin anh ta cũng thích ḿnh. Niềm tin ấy
bây giờ vỡ tan rồi. Bích đang rối rắm, dù nó đang cố giấu tâm
trạng của người thất vọng v́ bị lừa dối.
Điện thoại bàn reo. Bích nói ngay:
- Tao không muốn nghe giọng Đồng vào lúc này.
Quỳnh chậm chạp tới nhấc máy:
- Anh dày mặt thật. Đừng gọi nữa, Bích không nghe đâu!
Quỳnh dập máy mạnh đến mức Bích ẩm đầu. Cô nhắm mắt ước ḿnh
được ngủ và tỉnh dậy mới biết tất cả chỉ là chiêm bao.
o0o
Phương đảo mắt nh́n quanh. Quán cà phê nửa internet, nửa sân
vườn này chẳng có ǵ đặc biệt, nếu không muốn nói là quê mùa so
với một số quán mà anh biết, vậy mà Khuê Bích muốn uống cà phê ở
đây. Có lẽ cô bé chọn quán cà phê này v́ gần nhà, cứ bên kia
đường bước qua cho tiện. Nhưng chưa chắc lư do anh vừa đoán là
đúng. Ở lần ḥ hẹn đầu tiên ít ai chọn giải pháp gần nhà, thường
người ta thích một nơi có vẻ bí mật, riêng tư để đừng gặp người
quen? Lẽ nào Bích không ngại gặp người quen?
Phương mỉm cười một ḿnh. Khuê Bích là cô gái lạ lùng, bởi vậy
anh khó ḷng đoán được Bích có ư ǵ khi chọn quán Net này.
Một chiếc vespa nhảy chồm vào quán, gă con trai tướng tá ngon
lành, mặt mày sáng sủa dựng nó ngay giữa sân như triển lăm món
đồ ưa thích. Xe đẹp, người chạy nó trông lăng tử lắm. Gă này
chắc hớp hồn khối cô với bên ngoài khá phong độ.
Gă con trai nhướng mắt về phía Phương với chút ngạc nhiên rồi
bước tới, giọng thân thiết:
- Anh Phương đến tận quán đây uống cà phê à?
Phương hơi bất ngờ anh ậm ự:
- À ... Nơi nào cà phê ngon th́ ḿnh tới uống.
Rồi anh nh́n Đồng:
- Xin lỗi! Tôi không nhớ đă gặp anh hồi nào.
Đồng mỉm cười:
- Tôi học cùng lớp với Mai Hoàng. Hôm trước ở quán cà phê, tôi
đă gặp anh, chị Mai Hoàng và Mai Hoàng. Tôi có nghe Hoàng nói về
anh.
Mặt Phương giăn ra:
- À … Nhớ rồi, hôm đó tới mấy cậu lận mà. Tôi không được giới
thiệu nên không biết ai cả.
Đồng thản nhiên:
- Tôi tên Đồng.
Phương ra vẻ đàn anh:
- Chúng ta có duyên nên mới gặp lần nữa. Cậu ngồi chơi đi.
- Cám ơn anh quán này của người bạn. Tôi đến giúp cậu ấy những
việc vặt trong pḥng Net nên không ngồi với anh được. Hy vọng có
dịp khác.
Phương khen:
- Chiếc Vespa cổ này độc chiêu thật. Trông nó rất hợp với cậu.
Đồng nheo mắt:
- Chắc anh đang chờ ai đó. Tôi không làm phiền nữa.
Phương gật đầu rồi nh́n ra đường vẫn không thấy Khuê Bích. Cô bé
làm anh sốt ruột rồi đây. Phương đang nôn nao bồn chồn th́ cổng
nhà Bích mở, cô bé thật dễ thương trong chiếc váy x̣e boohemieng
tung tăng đi ra.
Phương đứng dậy đón, ḷng vui như trẻ nít được quà.
Bích lém lỉnh:
- Anh mới tới đúng không?
Phương đành ậm ừ cho qua. Kéo ghế, chờ Bích ngồi xong Phương mới
trách:
- Anh tưởng ḿnh sắp hóa đá rồi!
Bích chúm chím cười khoe đồng điếu trên má. Cô thừa biết Phương
chờ, nhưng nếu Đồng chưa tới quán cô c̣n chưa qua, và như thế
Phương sẽ hóa đá thật cũng nên.
Liếc về phía pḥng Net, Bích nói:
- Trong truyền thuyết, em chưa t́m thấy nhân vật nam nào bị hóa
đá cả.
Phương say đắm:
- Sẽ có anh nếu em tới trễ chừng năm phút nữa thôi.
Bích chớp mi v́ ánh mắt của Phương. Cô tự nhắc ḿnh phải thận
trọng v́ bọn đàn ông càng mồm mép càng nguy hiểm. Cô đă sập bẫy
của Đồng, cô không muốn chuyện đó xảy ra nữa.
Bích nói:
- Em nghĩ anh nên hóa đá v́ chờ ai khác th́ hơn.
Phương nhấn mạnh:
- Nếu phải hóa đá v́ ai đó, anh nhất định chọn em.
Bích chép miệng:
- Thật không nên chút nào.
Phương nhướng mày:
- Tại sao?
Bích nhẹ nhàng:
- Để em đọc cho anh nghe đoạn thơ này.
"Nếu phải chờ nhau mà hóa đá.
Th́ nên thử đợi một lần xem.
Chỉ sợ khi anh thành núi biếc.
Ngàn đời không thấy dấu chân em".
Phương thản nhiên:
- Dù có như thế, anh vẫn muốn hóa đá v́ em.
Bích kêu lên:
- Chết! Tú Trinh sẽ giết em mất.
Phương ngă lưng vào ghế:
- Em đâu có hiền đến mức để bị giết.
Bích khúc khích cười:
- Lẽ nào anh thích một con bé hung dữ sẵn sàng bợp tay con trai
như em?
Phương hấp háy mắt:
- Đương nhiên là thích, v́ anh cũng hung dữ và hung dữ hơn em
nhiều.
Bích so vai:
- Tiếc quá! Em rất dị ứng với những người hung dữ.
Phương bật cười, anh lảng đi:
- À! Em thích uống ǵ?
Bích lễ phép một cách cố ư:
- Dạ, trà sữa ạ!
Gọi thức uống cho Bích xong, Phương gật gù:
- Vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nên mới cần tới sữa hả nhỏ?
- Không phải! Tại em quá ngán cà phê nên mới thèm sữa.
- Em làm ǵ uống cà phê tới mức ngán luôn vậy?
Bích nói:
- Em ngửi mùi chớ đâu có uống. Hương cà phê len vào tận pḥng em
gần như suốt ngày, em đâm ra sợ luôn.
- Mùi cà phê từ quán này à?
- Vâng! Gió dường như chỉ thổi một chiều gió gom hết hương cà
phê vào nhà. Em không uống cà phê mà vẫn thao thức.
Phương chắc lưỡi:
- Gió đáng tội nhỉ! Ước ǵ anh gom được gió và nhốt nó vào tay.
Bích ṭ ṃ một cách thú vị:
- Anh nhốt gió vào tay để làm ǵ?
Phương nhẹ nhàng:
- Để quạt cho em ngủ.
Bích le lưỡi:
- Trời ơi! Lăng mạn y như thời đầu thế kỷ hai mươi. Chỉ e em
không ngủ được v́ gió từ tay anh.
Phương nói:
- Cuộc sống bây giờ khô khan quá. Chúng ta cần những luồng gió
lăng mạn thổi vào những mơ mộng riêng, với em, anh thích là
người lăng mạn.
Bích cắc cớ:
- C̣n với Tú Trinh?
Phương thành thật:
- Anh không cảm giác ǵ cả. Ngày xưa đă thế, bây giờ cũng vậy,
dạo này các đấng sinh thành đă thôi vun anh vào Tú Trinh rồi.
Anh hoàn toàn tự do. Em không c̣n lư do ǵ để từ chối anh.
Bích ậm ự:
- Anh tự tin quá. Em vẫn c̣n ức tỉ lư do.
- Thí dụ như lư do nào?
Bích vén tóc qua một bên. Cô chưa biết trả lời sao đă nghe giọng
của Đồng:
- Trà sữa của em đây Bambi.
Phương ngẩng lên nh́n Đồng rồi nh́n sang Bích. Cô bé đang ra vẻ
tự nhiên nhưng không giấu được sự bối rối.
Cố nghiêm mặt, Bích lạnh lùng:
- Cám ơn!
Đồng mỉm cười:
- Chúc hai người vui.
Phương nói ngay khi Đồng bước đi:
- Th́ ra cũng là chỗ quen biết cả.
Bích ậm ự:
- Em vẫn thường sang đây lên mạng ấy mà.
Phương cười cười:
- Chắc Đồng dành nhiều ưu đăi cho em như cách cậu ấy gọi em là
Bambi chẳng hạn.
Bích khựng lại:
- Anh biết Đồng à?
- Đồng là bạn thân của em bạn anh. Cô bé tên Mai Hoàng. Anh vẫn
thấy Đồng và Mai Hoàng vi vút trên chiếc Vespa dựng đằng kia.
- Em cũng thấy hoài chớ ǵ. Trông cũng xứng lắm.
Phương ân cần:
- Em uống sữa đi.
- Vâng.
Nh́n Bích máy móc cầm ly sữa, Phương chợt nhận ra ư của lời cô
nói lúc năy "gió dường như chỉ thổi một chiều, gió gom hết
hương cà phê vào nhà em không uống cà phê mà vẫn thao thức".
Ắt hẳn Đồng là cơn gió lớn đang làm điên đảo cành lá non Khuê
Bích? Và không phải tự nhiên Bích chọn quán cà phê này để gặp
anh.
Chương 9
Phương thấy tự ái khi nghĩ Đồng biết cuộc hẹn này, cũng như biết lư do tại sao
Bích lại hẹn anh tại đây. Trong mắt Bích, anh là một tấm b́nh
phong che cho cô trước cơn gió chỉ thổi một chiều.
Phương vốn từng trải trong t́nh trường, chỉ nh́n thoáng qua
thôi, anh đă biết quan hệ giữa Đồng và Bích không đơn giản chút
nào. Có thể cả hai đang giận và mượn anh là thước để đo ḷng
nhau. Nếu đúng thế th́ Đồng là tay cứng cựa đây.
Phương nh́n Khuê Bích:
- Hy vọng ly trà sữa này không làm em thao thức như hương cà phê
mà gió gom vào nhà em hàng ngày.
Bích buột miệng:
- Anh thật sâu sắc khi nói như vậy.
Phương nheo mắt:
- Đồng là lư do thứ một tỷ để em từ chối anh phải không?
Bích mím môi:
- Anh ta không xứng đáng có mặt trong tỉ lư do của em.
- Nhưng Đồng đă làm em đau ḷng
- Ai nói với anh? Nhỏ Quỳnh phải không?
Phương nhè nhẹ lắc đầu:
- Anh cảm nhận được điều này từ những lời của em và từ thái độ
của Đồng khi anh ngồi chờ em. Anh chợt hiểu ra không tự nhiên
Đồng bước tới nhận đă biết anh. Khi thấy anh xuất hiện ở đây,
Đồng đoán ra ngay anh đang có hẹn. Cậu ấy là người rất thông
minh và nhạy bén.
Bích im lặng uống thêm một ngụm sữa. Cô xót xa khi Phương khen
Đồng. Chính v́ anh thông minh nên cô mới rơi vào bẫy của anh một
cách nhẹ nhàng. Bích vẫn c̣n hận Đồng. Hằng đêm cô vẫn trằn
trọc, tức tưởi nghĩ tới chuyện đă xảy ra.
Phương lại hỏi:
- Hai người giận nahu à? Có cần anh ḥa giải không? Dù rất thích
em, song anh vẫn sẵn ḷng làm nhịp cầu nối những bờ vui.
Bích liếc Phương:
- Anh thích đùa hơn em tưởng nhiều.
Phương cười thật tươi:
- Vậy là em và anh chàng Đồng không là ǵ của nhau như anh
tưởng. Anh xin lỗi đă đoán già đoán non đủ thứ.
Bích lảng đi:
- Em thích nghe những ǵ khác ḱa. Công việc của anh thế nào?
Phương nói:
- Tạm ổn để anh có thể mơ mộng tới t́nh yêu.
Bích châm chọc:
- H́nh như anh bị ám ảnh bởi t́nh yêu?
Phương t́nh tứ:
- Anh bị ám ảnh bởi em.
Bích nhếch môi:
- Vậy sao? Em nghe nhưng không cảm động, kỳ thật! Trái tim em
chai rồi.
Phương tủm tỉm:
- Một cô nhóc nhưng thích ra vẻ bà cụ từng trải, một bà cụ yêu
nhiều đến mức chai tim. Em làm anh buồn cười quá bà cụ non ạ.
Anh chàng Đồng chắc chắn phải khổ tận cùng v́ em.
Bích trầm giọng:
- Đồng khổ tận cùng v́ em à? Thú thật em đă chán tṛ làm khổ
người khác rồi, anh đừng kết tội em nữa, em không muốn ai buồn v́
em hết. Thật đó.
Phương rào đón:
- Cám ơn em đă nói thế, hy vọng anh không khổ v́ em. Mà sao
chúng ta phải ngồi ở quán này nhỉ? Sài g̣n c̣n thiếu ǵ quán hấp
dẫn hơn, sang trọng hơn, phong cách hơn.
Bích từ chối ngay:
- Em chưa chuẩn bị tinh thần tới những chỗ đấy. Bữa nay, với em
quán Net này được rồi. Sang trọng, phong cách không hợp với em
đâu.
Phương bảo:
- Tại em nghĩ thế thôi. Thường kỷ niệm lúc nào cũng níu giữ chân
người. Quán này với em hẳn phải có nhiều kỷ niệm?
Khuê Bích chớp mi:
- Kỷ niệm ǵ đâu chứ, anh đừng suy diễn nữa.
Bích chợt im lặng, cô không c̣n hứng thú khi ở bên cạnh Phương.
Cô tưởng ḿnh sẽ vui v́ đă cho Đồng thấy cô ngồi với anh chàng
phong độ không kém Đồng. Nhưng thật sự không phải như vậy, cô
nhận ra ḿnh có phần lố bịch v́ Đồng tỉnh bơ chớ không sốc như
Nghĩa hay Sơn. Rơ ràng anh xem cô như tṛ đùa mà thôi.
Sau lần hẹn ḥ tệ hại ấy, cô không gặp lại anh. Từ đó tới nay
mới một tuần chớ lâu lắc ǵ? Suốt tuần qua Bích cứ vật vờ như
ốm. Cô phải nghĩ ra cách nào đó cho Đồng thấy cô không như anh
tưởng. Rốt cuộc cách chọn Phương lại là cách ngốc nghếch nhất.
Bây giờ lỡ rồi, ngồi đây măi cũng dở, mà bỏ về càng dở hơn. Thôi
ráng ngồi nghe Phương ba điều bốn chuyện vậy.
Vừa nghe Phương, Bích vừa kín đáo rảo mắt t́m Đồng. Chắc anh
trong pḥng Net chớ ở ngoài này làm ǵ. Vừa rồi Đồng nghĩ sao mà
mang nước tới cho cô nhỉ? Ôi chao! Đă quyết không thắc mắc về
Đồng kia mà.
Giọng Phương sắc lại:
- Em vẫn tỉnh chứ Bích?
Cô nh́n anh:
- Vâng! Sao anh hỏi thế?
- Tại anh thấy em có vẻ mơ màng. Đừng ngồi với anh nhưng lại
nghĩ tới người khác nhé.
Bích gượng gạo cười:
- Em không vô tâm đến thế đâu. Mà có lẽ tới lúc em về rồi. Đi
lâu quá khi về sẽ bị hỏi lung tung, em không thích.
Phương trầm tĩnh:
- Anh không dám giữ em lại. Em cứ về đi.
Bích tṛn mắt:
- C̣n anh?
- Đương nhiên anh cũng về. Anh muốn thấy em khuất sau cánh cổng,
nơi đó gom hết hương cà phê vào, nên sẽ về sau em.
Bích phụng phịu:
- Không khéo anh làm em vấp mất.
Phương cười cười:
- Cứ yểu điệu thục nữ vào, em không té đâu. Rồi anh sẽ gọi điện
cho em.
Bích ngần ngừ một thoáng rồi đưa tay ra. Phương giữ tay cô khá
lâu. Bích quay lưng nên không biết Đồng có nh́n theo cô như
Phương không. Thật tệ hại khi cứ phải nghĩ về Đồng.
Vào nhà, cô gặp ông Mẫn đang ngồi xem tivi. Ông hỏi ngay:
- Ủa! Đi đâu về vậy con?
Bích ngập ngừng:
- Con sang quán cà phê trước nhà ạ.
Ông Mẫn cười cười:
- Có gặp Đồng không?
- Dạ có! Nhưng anh ấy bận lắm .
Ông Mẫn ṭ ṃ:
- Vậy con sang đó chơi với ai?
Bích liếm môi:
- Với bạn con.
- À, lại bọn thằng Nghĩa, thằng Sơn hả?
- Dạ không phải, bạn khác ba không nhớ, à ba không biết đâu.
Ông Mẫn nheo nheo mắt:
- Giao du rộng nhỉ? Nhưng như thế th́ không nên, ai lại hẹn bạn
này ở quán bạn kia đang là nhân viên phục vụ. Nếu là Đồng ba sẽ
buồn dài dài.
Bích bĩu môi:
- Con cũng muốn thấy Đồng buồn, nhưng mặt anh ta cứ tỉnh bơ ra.
Ông Mẫn gật gù:
- Nếu thế thằng Đồng thuộc hạng cao thủ rồi. Nhưng tại sao con
muốn thấy nó buồn.
Bích buông thỏng:
- Con ghét.
- Ba thấy Đồng dễ thương đấy chứ! Chẳng lẽ nó không thể là người
bạn tốt được?
Bích im lặng. Cô đâu thể kể với ông tṛ cá cược độc ác của Đồng.
Từ lần đầu tiên Đồng đă tạo nên ấn tượng tốt với ba, thấy anh
khiêng dàn máy tính rồi bỏ cả buổi cài đặt chương tŕnh ông đă
rất cảm kích. Ông đâu hề biết Đồng nhờ đó mới có cơ hội vào nhà
và thu phục cảm t́nh của mọi người trong nhà.
Thấy Bích làm thinh, ông Mẫn nói tiếp:
- Ba c̣n nợ Đồng một chầu cà phê, chuyện nhờ nó cài chương tŕnh
cho máy vi tính. Chắc ba phải trả nợ trước khi đi.
Khuê Bích buột miệng:
- Cà phê ba mời chắc đắng gấp mấy lần thuốc bắc, con nghĩ Đồng
không dám đâu.
Ông Mẫn xua tay:
- Con nghĩ vậy là lầm, Đồng không phải đứa nhát gan.
- Nhưng cần ǵ ba phải làm vậy?
- Ba muốn hiểu hơn về bạn bè của con dù con ghét Đồng, ba vẫn
thoải mái nếu uống cà phê với nó. Tiếp xúc với người con ghét
biết đâu chừng ba sẽ suy ra mẫu người con ưa.
Bích thắc thỏm:
- Ba quan tâm làm con ốm v́ lo đây.
Ông Mẫn hấp háy mắt:
- Ba rất khác mẹ con, con chả ǵ phải lo.
Khuê Bích ngồi vào máy tính. Cô mở hộp thư. Tim cô đập mạnh v́
mail mới tinh của Hoàng Tử Lai. Cũng như những lần gần đây, cô
xóa ngay mà không thèm đọc: “ Are you sure you want to delete”?
“ Bạn có chắc ḿnh muốn xóa thư không” Sao lại không chứ? Không
chỉ muốn xóa thư, Bích c̣n muốn xóa hết những ǵ liên quan tới
Đồng khỏi tâm trí. Khổ nỗi Đồng không phải là một email để Bích
xóa sạch anh bằng một cái click chuột.
Khuê Bích vào chat room. Cô đấu láo với vài ba cái nick nghe
thật kêu. Nào là Khủng long bự, nhân sư mũi xẹp. Dế chó rụng
càng. Toàn hạng tép riu với những câu chào hỏi làm quen tầm
thường khiến Bích thêm chán.
Đúng là khi buồn th́ xung quanh từ thế giới thật tới thế giới ảo
đều nhuốm màu u ám. “ Lâu lắm rồi mới gặp em online. Chào! Người
tù Azkaban” .
Bích chớp mi khi thấy cái nick X-men ấn tượng xuất hiện:
- Chào X-Men ! Chưa mười hai giờ đêm mà anh đă lộ diện rồi sao?
- Wao! Anh có lộ diện đâu, anh chỉ lộ nick khi thấy em lên máy
thôi! Dạo này em thế nào rồi cô bé?
- Em b́nh thường.
- Vậy suốt thời gian qua em biến đi đâu để anh t́m hoài không
gặp?
- Em bận lang thang ngoài đời, anh t́m em trong máy làm sao thấy
được.
- Chắc em không lang thang một ḿnh?
- Dĩ nhiên, nhưng đi với ai đó cũng chẳng có ǵ vui, thậm chí
ngược lại là khác.
- Wa! Sao chua chát dữ vậy bé?
Bích chống cằm, trên máy, bọn nhân sư, khủng long, dế chó đang
ơi ới hỏi người tù Azkaban đang ở đâu. Cô mặc kệ, đă gặp lại cố
nhân ăn ư, chia tay trong im lặng với bọn nó th́ hơn.
X-man lại ḍ dẫm:
- Anh biết coi bói qua mạng. Anh độ chừng em vừa có chuyện buồn.
- Anh hay lắm! Đoán tiếp đi! Em buồn chuyện ǵ?
- Em buồn một gă khá bảnh bao v́ một sự hiểu lầm chết người.
- Hiểu lầm à? Làm ǵ có chuyện hiểu lầm. Em hiểu đúng về gă bảnh
bao ấy.
- Anh không biết, nhưng rơ ràng anh nh́n thấy điều đó trên nick
của em.
- Anh ta là người thế nào, anh đoán thử xem
X-man?
- Chờ nhá! Anh phải t́m quả cầu thủy tinh để nh́n vào mới thấy
anh ta.
Bích tủm tỉm cười. Gă X-man này cũng lắm tṛ tinh quái. Chat
với gă vậy mà vui.
- Anh cần một chút thông tin về gă bảnh bao đó. Một cái tên,
hoặc nickname cũng được.
- Em gọi anh ta là Hoàng Tử Lai.
- Wao! Một nhân vật hư thật khó lường để xem nào, anh thấy mặt
Hoàng tử của em rồi, rất đẹp trai nhưng râu ria xồm xoàm trông
bụi đời wa xá wa xa.
- Trật rồi! Hoàng tử không có râu.
- Rồi sẽ có v́ anh ta buồn, anh ta để râu v́ thất t́nh em, anh
nh́n thấy anh ta đi loanh quanh trong một pḥng internet, anh ta
có đôi mắt đa t́nh, cái miệng rộng quyến rũ.
Bích nghe lạnh cả người. Sao X-man ấn tượng có thể tả h́nh dáng
Đồng gần như chính xác thế nhỉ?
- Anh chàng Hoàng Tử Lai này rất đào hoa, bởi vậy anh ta rất tự
cao, tự đại, Anh ta luôn xem t́nh là thứ để mang ra cá cược.
Bích hấp tấp gơ phím:
- Sao anh biết rơ về Hoàng Tử lai vậy?
- Chu mẹt ơi! năy giờ anh chỉ đùa, lẽ nào em lại tin ? Bộ…
Hoàng tử lai có thật ngoài đời.
- Nếu có thật th́ sao.
- Th́ em nên dè chừng anh ta.
Bích thở dài. Lời cảnh cáo của X-man muộn quá rồi. Cô gơ phím:
- Cám ơn anh, em đă hiểu đúng về hoàng tử Lai phải không?
- Chà! Anh không biết thật. Nhưng anh ta đă làm ǵ khiến em
buồn?
Bích ngần ngừ rồi trả lời:
- Hoàng tử lai xem em như là thứ để mang ra cá cược.
- Bậy bạ hết chỗ nói. Song như anh tiên đoán từ đầu, em đă hiểu
nhầm. C̣n nhầm như thế nào thi anh không nh́n thấy trong quả
cầu, em nên tự t́m hiểu.
- Không đời nào! Có lầm đi chăng nữa em cũng phớt. Em ghét hắn
đến mức xóa tất cả email mà chẳng thèm xem.
- Ậy! Anh khuyên em đừng nóng nảy. Phải có duyên mới từ trong
hàng chục triệu người quen được một người. Em nên t́m hiểu để
biết rơ hơn về gă hoàng tử ấy. Có thể sau này em sẽ không ân
hận.
- Nhưng em phải t́m hiểu anh ta từ đâu.
- Tự em nghĩ ra, anh không giúp em được điều này .
Khuê Bích cười nhẹ trước khi gơ phím:
- Em sẽ thử làm theo lời khuyên của anh.
- Nhưng anh không chịu trách nhiệm về lời khuyên của ḿnh đâu
nha.
- Ô anh thật là ma giáo.
- Anh ma lanh chứ không ma giáo. Anh nói thế để em thấy bản thân
em phải là người giải quyết vấn đề của chính ḿnh chứ không phải
là người khác. Anh cho rằng em phải thận trọng trong khi đánh
giá bạn, nhất là bạn đặc biệt như Hoàng tử Lai của em.
Khuê Bích chống cằm, không ngờ gă có cái nick nghe rất thời
thượng này lại sâu sắc như vậy.
X-man ấn tượng đúng là ấn
tượng. Anh ta đă cho Bích một lời khuyên mang tính cẩn trọng của
một người từng trải:
- Em đang nghĩ ǵ mà để thời gian chết dài thế người tù Azkaban?
- Em nghĩ ḿnh thật may mắn khi gặp một bạn chat như anh, từ giờ
trở đi anh sẽ là quân sư của em. O.K?
- Quân sư hả? Một chức danh dễ bị búa ŕu từ tứ phía, anh không
ham, nhưng v́ em anh sẽ nhận lời.
- Anh thật tốt, X-man.
- Cám ơn em đă khen, em rất dễ yêu, ấy ! Anh không tán tỉnh đâu
nhé dù anh muốn lắm.
- Chat với anh em rất vui.
- Nghĩa là hết buồn?
- Em đă thả lên mây nỗi buồn rồi, cũng là nhờ anh. Nhưng bây giờ
em phải tạm biệt anh, sẽ mail cho X-man những lúc tâm hồn em
b́nh yên nhất. Nhớ chờ mail của em.
- Anh sẽ chờ mail của em. Tạm biệt.
Bích ngă lưng vào ghế dựa rồi vươn vai đứng dậy. Cô ra cửa sổ
nh́n sang quán cà phê như một thói quen.
Chiều lắm rồi, mây lảng đăng trôi. Có chắc Bích đă thả lên mây
nỗi buồn không? Nếu ai cũng thả trôi nỗi buồn dễ như vậy chắc
thế giới này chỉ tồn tại niềm vui.
Bất giác Bích cười, cuộc đời chứa đựng biết bao nhiêu điều cô
chưa biết tới. Cô nên nghe lời X-man. T́m hiểu một người đặc
biệt như Hoàng Tử lai là chuyện cần làm.
Ngoạn nheo nheo mắt cười với Khuê Bích. Giọng anh dài ra:
- Chào em! T́m hoàng tử à?
Bích chớp mi, cô nói:
- Em t́m vua. Anh gặp em một chút được không?
Ngoạn hóm hỉnh:
- Dĩ nhiên là phải được. Khách hàng là thượng đế. Vua đâu dám
trái ư thượng đế. Nào! Mời em ngồi.
Khuê Bích ngồi xuống chiếc ghế xếp màu lá, Ngoạn chân t́nh:
- Em uống cà phê nhé! Anh chiêu đăi.
- Vâng! Cà phê sữa đá.
- Ít cà phê, nhiều sữa?
- Vâng! ít cà phê.
Ngoạn xoa hai tay vào nhau:
- Em cần ǵ ở anh?
Khuê Bích đắn đo măi mới bật lời:
- Đă có lần em hỏi về Đồng nhưng anh cứ lăng đi không nói. Thật
ra Đồng là người thế nào? Em rất muốn biết về con người thật của
ảnh.
Ngoạn im lặng. Anh có nghe Đồng kể chuyện Bích đă nắm rơ tṛ cậu
ta và anh em Trí cá cược. Cô bé đă từ luôn Đồng. Lần đó Ngoạn
cười bảo: “Đáng đời” Khi thấy Đồng héo úa, ủ ê khác với kiểu
vênh váo thường ngày,
Ngoạn không ngờ gă sát gái ấy lại chảy dài mặt, méo sẹo miệng
cười v́ con bé Khuê Bích trông chẳng có ǵ đặc sắc lắm. Dạo này
Đồng hết tuyên bố vun vút về con gái rồi, cậu chàng bảo“Tu”.
Chậc! chỉ có trời mới biết Đồng tu kiểu nào. Nhưng có tu c̣n
hơn.
Ngoạn nhẹ nhàng:
- Đồng là một chú ngựa chứng, thích nổi loạn trong cách sống.
Cậu ấy hay chơi trội nhưng thật ra lại rất cô đơn.
Bích bất b́nh:
- V́ thích chơi trội nên Đồng xem người khác không ra ǵ à? Em
rất thất vọng về Đồng.
- Anh không có lời nào bào chữa cho tṛ cá cược t́nh của Đồng
hết, em đă hỏi, anh phải nói. Đồng không tệ như nhiều người vẫn
tưởng, em cũng cho là thế nên mới gặp riêng anh để xem điều ḿnh
nghĩ đúng hay sai chớ ǵ?
Khuê Bích so vai:
- Em không muốn đánh giá lầm bất cứ ai.
Ngoạn mỉm cười đầy ẩn ư:
- Tốt! Em chững chạc hơn anh tưởng nhiều.
Bích phật ư:
- Anh biết ǵ về em mà tưởng với không?
Ngoạn lơ lửng:
- Anh có biết đôi điều.
- Từ Đồng à?
- Từ em, dù chỉ tṛ chuyện với em một lần thôi.
Im lặng một chút, Ngoạn nói tiếp:
- Đồng thích em thật ḷng. Cậu ấy thề sẽ tu tỉnh để hoàn thiện
ḿnh. Đồng đă quay đầu rồi, hy vọng Khuê Bích sẽ là bến bờ. Bích
đừng xóa email của Đồng, hăy đọc để hiểu cậu ấy hơn.
- Sao anh biết em xóa mail của Đồng?
- Em nói với anh chứ ai?
Bích hoang mang:
- Em nói hồi nào?
Ngoạn lăng đi:
- Mấy hôm nay bà nội của Đồng không được khỏe, nên cậu ta ở nhà
chăm sóc chớ không ra đây.
Khuê Bích ngạc nhiên:
- Đồng biết chăm sóc bà nội?
- Con người thật của Đồng là đó. Mẹ mất lúc c̣n rất bé, Đồng chỉ
biết bà nội. Bố cậu ấy có vợ khác rồi có con, Đồng cô đơn trong
chính ngôi nhà ḿnh, v́ bố Đồng chỉ biết công việc, bà mẹ kế lại
không quan tâm đến con chồng. Tất cả những thứ tưởng như nhỏ
nhặt ấy dồn nén tích tụ trong Đồng, khiến cậu ấy trở nên một
người có phần lập dị.
Bích nhếch môi:
- Lập dị à?
Ngoạn gật đầu:
- Con gái rơi v́ Đồng khá nhiều cũng bởi sự lập dị này, nhưng đó
không phải là lỗi của cậu ta.
Bích nóng mặt:
- Ư anh là lỗi của bọn em à?
- Không! Anh muốn nói Đồng không có lỗi nếu không đáp lại t́nh
cảm những cô gái hắn không t́m thấy sự đồng cảm, quen một người
đâu có nghĩa sẽ yêu người đó.
Im lặng một chút như để xem phản ứng của Bích, Ngoạn nói tiếp:
- Đồng cứ măi đi t́m một nửa của ḿnh.
- Chắc Đồng đặt ra tiêu chuẩn cao lắm cho một nửa của ḿnh?
Ngoạn điềm đạm:
- Anh không nghĩ vậy, c̣n tiêu chuẩn của em như thế nào nhỉ?
Khuê Bích hơi bất ngờ v́ câu hỏi này. Cô ấp úng:
- Đơn giản thôi! Chân thành.
- Đồng cũng mơ những người trong mộng của ḿnh có được tính đó,
chân thành.
Bích bĩu môi:
- Nhưng anh ta lại giả dối, giả dối ngay cái nh́n đầu tiên, em
ghét Đồng.
Ngoạn khẽ lắc đầu:
- V́ em giống Đồng.
Bích gân cổ lên:
- Anh nói bậy.
Ngoạn thản nhiên:
- Cả hai đều tự cao, háo thắng và cô đơn, cô đơn đến mức em tự
cho ḿnh là người tù Azkaban. Em có biết tại sao bạn em thích
Đồng phải cưa cho đổ em không?
Khuê Bích tỉnh táo:
- V́ nó không làm nổi chuyện đấy.
- V́ em quá kiêu th́ đúng hơn, bọn chúng muốn em nếm mùi thất
bại một lần cho biết. Em giống Đồng ở chỗ chưa bao giờ ngă trong
t́nh trường. Nghe đâu đă có rất nhiều chàng khốn đốn v́ em. Em
đâu có lỗi nếu không đáp lại t́nh cảm của họ. Đúng chứ?
Bich nuốt nghẹn xuống. Cô sang đây đâu phải để nghe Ngoạn luận
tội ḿnh. Anh ta là bạn của Đồng dĩ nhiên Ngoạn phải nói tốt cho
Đồng rồi. Sao cô không nghĩ bọn con trai chuyên môn bênh vực
nhau nhỉ?
Nhưng Ngoạn đâu hề sai, Bích cũng thích tṛ lơ lửng trong t́nh
cảm. Tuy không cá cược t́nh như Đồng nhưng cô vẫn kiêu hănh khi
luôn đứng đầu trong top “Không thể cưa đổ” mà .
Ngoạn lại lên tiếng:
- Đồng rất tự cao, nếu hắn biết anh đă nói về hắn như thế với
em, hắn sẽ thịt anh đấy. Hắn không cần ai nói giúp hay phân trần
giải thích ǵ hộ hắn đâu. Bởi vậy em đừng nghĩ rằng Đồng nhờ anh
nhắn gởi ǵ đó với em.
Bích nh́n anh:
- Em hiểu mà.
- Thế em c̣n cần hỏi về Đồng nữa không?
Bích cười gượng:
- Dạ thôi ạ!
- À c̣n chuyện mới tinh này chắc em chưa biết, hồi sáng bác trai
có sang đây uống cà phê.
- Ba em hả?
- Vâng! bác nhờ anh gọi Đồng tới quán. Hai người nói chuyện rất
lâu.
Bích thẫn thờ:
- Đúng là em không hề biết, hai người nói với nhau những ǵ nhỉ?
- Anh hoàn toàn mù tịt, em thử hỏi bác trai xem.
- Hổng dám đâu!
- Vậy th́ hỏi thằng Đồng xem phải cậu ta bị bác mắng không?
- Sao ba em lại mắng Đồng?
Ngoạn tủm tỉm cười:
- Anh không có câu trả lời, mà làm ǵ em cuống lên như thế? Hắn
đáng bị mắng, thậm chí bị bác trai cấm cửa lắm chứ.
Bích liếm môi:
- Em phải về thôi. Cám ơn những ǵ anh đă nói.
Ngoạn nheo mắt:
- Nhớ hỏi bác trai xem sao rồi kể cho anh nghe với nhé. Anh vốn
ṭ ṃ nhưng chắc chắn Đồng chả đời nào hé môi chuyện này đâu.
Bích về nhà, cô đụng ba ḿnh trong pḥng khách, cạnh ông c̣n có
mẹ và chị Tâm. Mọi người đang xem chương tŕnh kim tự tháp với
tất cả hào hứng.
Bích lặng lẽ ngồi xuống cạnh Tâm, đầu óc hoang mang hết sức.
Bà Linh chợt tằng hắng:
- Con từ đâu về vậy? Đừng tưởng có ba ở nhà rồi muốn tự tung tự
tác ǵ cũng được nha.
Khuê Tâm cười:
- Dạo này nó ngoan, mẹ thả lỏng một chút cho nó nhờ đi mẹ.
Bà Linh tuyên bố bằng giọng chắc nịch:
- Xong đại học, nó sẽ được tự do như con bây giờ.
Ông Mẫn lên tiếng:
- Em giữ con kỹ quá nó sẽ ngờ nghệch với đời, cứ để con thư thả,
anh tin Bích là đứa biết nghĩ, nó không làm ǵ sai trái đâu.
Bà Linh thở dài:
- Không có anh ở nhà, em rất lo mỗi khi nó ra đường, em sợ không
quản lí được nó. Mới mười chin tuổi đầu. Nó lớn hơn ai cơ chứ.
Ông Mẫn nói:
- Rồi nó sẽ lớn, sẽ lăn lộn với đời. Em đâu thể giữ con măi. Tâm
nói đúng, em nên thả lỏng một chút cho con nó nhờ.
Bà Ĺnh dỗi:
- Chỉ giỏi vẽ đường cho hươu chạy, cha con mấy người muốn làm ǵ
th́ làm.
Bích biết mẹ đă thua, cô sẽ được thả lỏng một chút, nhưng sao cô
chẳng lấy đó là vui. Ngồi xem tivi chiếu lệ, một lát cô về pḥng
ḿnh.
Hương cà phê vẫn len vào cửa sổ thật nhẹ nhàng. Bích mở máy tính
xem bữa nay Đồng có gởi mail không.
Cô bồi hồi đọc những ḍng như tự sự của anh:
“Bambi !
Anh vẫn biết em không đọc những hàng này nhưng anh vẫn viết, có
thể chỉ để cho riêng ḿnh. Mấy hôm nay anh bận rộn v́ bà nội
không được khỏe. Nội khiến anh lo phát ốm v́ tự nhiên bà đau
nhức khắp người, đi đứng không được. Vậy là thằng cháu bất hiếu
như anh đă biết thế nào là cơng người thân thương nhất của ḿnh
vào bệnh viện trong tâm trạng sợ hăi đến rụng rời.
Cũng may, cơn sợ hăi rồi cũng qua. Nội anh đỡ nhiều. Anh mừng vô
cùng và muốn được em chia sẻ.
Có thể đây chỉ là ao ước v́ em đâu thèm đọc mail của anh để biết
anh buồn vui thế nào nhưng khi viết những ḍng này ḷng anh vẫn
lâng lâng xúc động, anh vẫn luôn nghĩ về em với tất cả đắm say.
Thứ t́nh cảm kỳ lạ này khiến anh thay đổi rất nhiều. Anh ước
thời gian quay trở lại lần ḿnh gặp nhau lần đầu. Anh ước ḿnh
đă không dại dột, không háo hức nhận lời nhờ vả đầy thách thức
của Sơn. Anh ước em là bambi anh là chú phục vụ như em đă thích
gọi.
Nhưng tất cả đă quá muộn, không ai quay ngược thời gian dù anh
có là Hoàng tử lai đầy quyền năng đi chăng nữa.
Bambi!
Anh luôn thích gọi tên em rồi lại lo em bị hắt hơi. Nhưng em có
nhảy mũi không người yêu dấu?”
Bích nghe tim đập mạnh khi đọc tới hàng cuối cùng “Người yêu
dấu” nghe sao ngọt ngào đến thế nhỉ.
Bích đọc đi đọc lại mấy lần lá thơ ấy. Cô ấm ức tức ḿnh đă xóa
nhiều mail của Đồng. Những lá thơ ấy anh viết ǵ nhỉ?
Ngồi thừ một lát cô gơ phím:
“Hoàng tử lai !
Thời gian qua đi không bao giờ trở lại, nhưng tại sao chúng ta
phải quay trở lại mà không nh́n về phía trước?
Cơ hội vẫn c̣n nhiều, anh hăy chọn cho ḿnh một cơ hội nghiêm
túc nhất.
Em gởi lời kính thăm bà nội nhưng anh sẽ nói thế nào với bà về
em đây?”
Bích tủm tỉm cười, cũng như Đồng, ḷng cô chợt lâng lâng xúc
động. Cô bỗng hiểu hơn một câu đă đọc được ở đâu đó “Đừng tự
tạo những giới hạn cho chính bản thân bạn”.
Bích c̣n trẻ, với cô sẽ không có giới hạn nào là vĩnh viễn bây
giờ cô sẽ vượt qua hết mọi thứ để thực hiện những giấc mơ của
ḿnh...
o0o
Ông Lữ ngạc nhiên khi thấy Đồng ngồi xem ti vi một ḿnh ngoài
pḥng khách. Khoảng thời gian gần đây, Đồng ở nhà thường hơn. Nó
chăm sóc bà nội rất chu đáo. Chu đáo đến mức ông bất ngờ, chu
đáo đến mức ông có cảm giác ḿnh là đứa con bất hiếu với mẹ.
Bước đến bên con trai, ông hỏi:
- Không đi đâu chơi sao con?
Đồng khẽ lắc đầu:
- Dạ không! Con ở nhà với nội.
Ông Lữ hơi nhíu mày:
- Nội bớt nhiều rồi mà?
- Con biết nhưng tự nhiên con không c̣n hứng thú đi chơi nữa,
con chơi nhiều quá rồi, đă tới lúc con phải nh́n lại ḿnh.
- Ông Lữ ngồi xuống salon, ông như không tin lắm những ǵ vừa
nghe. Đồng khiến ông nghi ngờ v́ con trai ông vốn ngỗ nghịch
thích làm những điều lập dị “Không c̣n hứng thú đi chơi. Đă tới
lúc phải nh́n lại ḿnh” phải là điều lập dị mới của nó không?
Thay v́ mừng, ông chợt thấy lo lo.
Bằng giọng dọ dẫm ông hỏi tiếp:
- Ở nhà có ǵ vui đâu con?
Đồng nhỏ nhẹ:
- Con lên mạng, thế là đủ.
Ông Lữ im lặng. Ông biết giữa cha con ông vẫn là một khoảng cách
để hiểu nhau. Từ khi Đồng c̣n bé ông đă không gần gũi Đồng, giờ
nó đă thành một người đàn ông quen cô đơn, Đồng sẽ cười nhạt và
sẽ cố t́nh làm trái ư ông mỗi khi ông tỏ ra quan tâm đến nó. Bởi
vậy cứ thôi đi, cứ như lâu nay cho xong.
Thở dài, ông vào pḥng bà Phượng. Mẹ ông cũng đang xem ti vi.
Thời buổi này khó ai sống mà thiếu ti vi, có nó người già đỡ
quạnh quẽ người trẻ đỡ lẻ loi, mẹ ông đă từng nói như vậy mà.
Bà Phượng lên tiếng trước:
- Hôm nay đi làm về sớm à?
- Dạ! Má thấy trong người thế nào?
Ngẩng lên nh́n ông Lữ, bà Phượng có vẻ ngạc nhiên trước khi trả
lời:
- Khỏe rồi!
Thấy ông im lặng, bà nói tiếp:
- Tội nghiệp! Nhờ thằng Đồng chăm sóc, má mới mau b́nh phục như
vậy. Trong hai đứa con của mày, Đồng mới là đứa có hiếu, thằng
Huy chỉ biết nghĩ cho bản thân. Mày không nên có thành kiến với
thằng Đồng.
Ông Lữ buông từng tiếng:
- Con thương cả hai đứa như nhau.
- Nhưng má lại thấy khác. Con với thằng Đồng như hai người lạ
cùng ở chung nhà.
Ông Lữ nói:
- Hồi nào tới giờ con vẫn thế, đàn ông đâu thể nựng nịu ôm ấm
con như đàn bà, má bận tâm làm chi cho khổ.
Bà Phượng ấm ức:
- Đồng không có mẹ, nó cần cha nựng nịu ôm ấp. Hứ! May mà c̣n mụ
già này chăm chút nên thằng nhỏ đỡ tủi. Lỡ sau này má chết,
không biết nó sẽ ra sao nữa.
Ông Lữ lắc đầu:
- Má ơi nó đă qua tuổi mẫu giáo lâu lắm rồi, nó phải tự lập chứ.
Ngập ngừng ông hạ giọng:
- Con chỉ thắc mắc sao dạo này nó lại thích ở nhà chớ không long
bong như trước.
Bà Phượng ngọt nhạt:
- Đi mà hỏi nó.
- Má nghĩ nó sẽ nói thật với con sao? Con hỏi rồi, nó bảo ở nhà
lên mạng là đủ.
Bà Phượng nhỏ nhẹ:
- Nó đă trả lời th́ con phải tin chứ Đồng nói thật đấy. Má độ
chừng nó thương đứa nào trên máy. Bữa trước con nhỏ đó gởi lời
thăm má nữa.
Ông Lữ cười khẩy:
- Th́ ra là vậy, cầu mong nó thương đứa đàng hoàng. Sao nó lại
ghét Mai Hoàng nhỉ? Con bé đó dễ thương, gia đ́nh có gốc gác rơ
ràng. Tiếc thật!
Bà Phượng kêu lên:
- Ối dào! Cứ muốn ép con vào chỗ có lợi cho ḿnh. Trái tim mày
đúng là vô cảm. Vợ chồng mày hợp nhau lắm, bởi vậy đừng có chen
vào chuyện tư của thằng nhỏ, má ủng hộ nó.
- Con chỉ nói thế thôi, má đừng cáu.
Điện thoại di động reo, ông Lữ vội ra ngoài nghe, bà Phượng nhún
vai xem tivi tiếp.
Đồng đi vào, mồm huưt sáo rất nhộn, bà Phượng liền hỏi:
- Ủa! chat chiết ǵ chưa mà vui vẻ dữ vậy?
Đồng ngồi xuống cạnh bà:
- Có người hỏi về nội đấy?
- Hỏi ǵ về nội mới được chứ?
- Người ta hỏi nội có khó không? Người ta muốn tới thăm nội
nhưng sợ bị đánh giá.
Bà Phượng nheo nheo mắt:
- Ai lại đánh giá người biết nghĩ tới một bà già như nội. Ai có
ư tới thăm nội, con cứ đưa tới, nội thích được tṛ chuyện với
bạn con lắm. Nhưng muốn vậy, ít ra nội cũng phải biết chút đỉnh
về con bé đó chứ.
Đồng cười toe. Anh vừa bóp chân cho bà Phượng vừa kể:
- À! Nhỏ đó tên Khuê Bích .
Anh say sưa kể về con bé làm anh thao thức cả tháng trời. Con bé
không phải là cà phê nhưng vẫn làm anh mất ngủ trầm kha.
Bà Phượng ngắt ngang ḍng suy tưởng của Đồng:
- Con thích nhỏ đó ở điểm nào.
Đồng trả lời không do dự:
- Tính cách.
- Nghĩa là sao? Nội không hiểu.
Đồng hơi mơ màng một chút:
- Nghĩa là tính t́nh của Bích rất dễ thương. Bọn con trai khối
đứa chết mệt.
Bà Phượng hỏi cắc cớ:
- So với con nhỏ Mai Hoàng, đứa nào hơn?
Đồng xụ mặt xuống:
- Học chung cả bốn năm nhưng con không chút ấn tượng nào với Mai
Hoàng hết, bảo con so sánh sao được.
Đồng vừa dứt lời th́ bà Yến vào tới, để đĩa lên bà ngọt ngào:
- Con mời má ăn nho. Ngọt lắm đó!
Quay sang Đồng bà bảo:
- Ăn với nội đi con.
Đồng hờ hững:
- Dạ!
Bà Yến nói một hơi:
- Hồi năy d́ gặp Mai Hoàng trong siêu thị. Nó mừng quá trời.
Hoàng mời cho bằng được d́ vào quán cà phê. Thấy con bé nhiệt
t́nh quá d́ đành chiều ḷng. Vào quán nó toàn hỏi về con. Con bé
yêu con cuồng nhiệt lắm.
Đồng vỗ trán. Anh ớn ợn v́ từ cuồng nhiệt của bà Yến. Rơ ràng bà
cố t́nh nói thế.
Bà Phượng lầu bầu:
- Thằng Đồng có thích nó đâu mà cuồng với nhiệt.
Bà Yến thản nhiên:
- Con trai cứ chơi cho đă nhưng khi cưới vợ phải chọn. Con thấy
Mai Hoàng rất lư tưởng, rồi sau này, Đồng sẽ nghĩ khác.
Đồng khó chịu:
- Con không bao giờ nghĩ tới Mai Hoàng.
- V́ con đă có ai à?
Bà Phượng gật đầu chắc nịch:
- Đúng vậy, vài bữa nữa con bé sẽ tới nhà ḿnh chơi.
Bà Yến không đổi sắc mặt. Vẫn tươi cười bà nói:
- Nếu thế phải chuẩn bị cơm nước, quà bánh mới được. Lần đầu
Đồng dẫn con gái về nhà, đâu thể qua loa chiếu lệ. Bao giờ bạn
con tới hả Đồng?
Đồng nói:
- Dạ không cần đâu ạ! D́ cứ để mặc con.
Bà Yến kêu lên:
- Bà nội sẽ quở d́ mất. Mà cô nàng trông thế nào nhỉ? D́ nôn coi
mặt con nhỏ quá.
Bà Phượng nói:
- Chuyện ǵ tới sẽ tới, sao lại nôn hổng biết nữa. Có điều con
nói đúng. Khách đến nhà không trà th́ bánh. Phải làm món nào hả
Đồng?
Đồng bối rối:
- Con không biết! Bích đơn giản lắm, nội và d́ đừng bày vẽ mà.
Bà Yến kêu lên:
- Khuê Bích à? Cái tên nghe hay nhỉ? Có cực một chút v́ cái tên
ấy d́ cũng chịu.
Rồi bà chép miệng:
- Phen này tiêu Mai Hoàng rồi. Thiệt là tội nghiệp con nhỏ. Đàn
ông là thế. Có mới nới cũ .
Đồng khó chịu:
- D́ nói kỳ quá. Con và Mai Hoàng chỉ là bạn, lúc nào cũng là
bạn, con chẳng có mới nới cũ ǵ với nhỏ Hoàng hết.
Bà Yến có vẻ ngờ vực:
- Vậy mà Mai Hoàng cứ tưởng con yêu nó, thật d́ chả biết tin ai
bây giờ.
Dứt lời bà bước ra ngoài bỏ mặc Đồng ngồi lại trong ấm ức.
Bà Phượng bảo:
- D́ ấy nói ǵ th́ nói, con tức làm ǵ cơ chứ.
Đồng làm thinh, anh luôn thấy ngột ngạt mỗi khi bà Yến chen vào
những chuyện của ḿnh. Lần này cũng vậy. Bà khiến anh như có lỗi
với Mai Hoàng.
Đứng dậy, Đồng nói với bà nội:
- Con tới quán của thằng Ngoạn một chút.
Chỉ đợi bà Phượng gật đầu xong là Đồng đi ngay. Anh thở phào khi
đụng đầu ba ḿnh ở pḥng khác.
Cha con anh suy cho cùng đúng là “khắc”. Nói chuyện với nhau
dăm ba câu đă thấy khó. Đồng thở dài, anh mong được thân mật với
ba kiểu như ông Mẫn và Khuê Bích. Nhưng có lẽ đó chỉ là mơ. Thôi
th́ sau này khi có gia đ́nh riêng, Đồng sẽ bù đắp cho con cái
xem như thực hiện điều ḿnh luôn khao khát vậy.
Vừa thấy Đồng, Ngoạn nói ngay:
- Nhỏ Khuê Bích của mày vừa ngồi ở đây với thằng cha hôm trước.
Đồng ậm ự:
- Th́ đă sao?
Ngoạn nhún vai:
- Hơi bị khó hiểu. Bộ nhỉ Bích định trêu ngươi mày à? Hay nó
cũng chơi tṛ như mày? Nếu thế th́ kẻ cắp gặp bà già đây.
Đồng làm thinh. Sau lần gặp nhau ở quán cà phê Người T́nh anh và
Bích chưa có buổi hẹn ḥ nào khác. Đồng thấy ḿnh không tự tin
để mở lời mời cô bé. Hai người chỉ chuyện tṛ qua mạng và thường
né tránh chuyện cũ, Đồng cũng không lần nào đề cập tới Phương,
không ngờ anh ta và Bích vẫn c̣n quan hệ.
Giọng Ngoạn trầm xuống khi thấy Đồng cau mày:
- Nói vậy thôi, tao nghĩ Bích không thích gă đó nên mới ngồi ở
quán này thay v́ ở nhà của ḿnh.
- Mày hiểu ư Bích nhỉ?
Ngoạn so vai:
- Chút chút, đủ để làm cố vấn cho mày.
Đồng bật cười:
- Sát thủ như tao mà cần cố vấn hả? Hổng dám đâu.
Ngoạn lừ mắt:
- Lại kêu ngạo! Không nhờ tao, hai đứa bây chia tay hoàng hôn
vĩnh viễn rồi.
Đồng bỗng thắc mắc:
- Không biết gă Phương đó phải là
X-man ấn tượng hông nữa? Có
một lần tao thấy cái nick này trên máy của Bích.
- X–man dầu ǵ cũng là người ảo, mày thắc mắc chi vậy? Sát thủ
như mày cứ nhằm vào người thật vẫn hơn.
Chương kết
Biết Ngoạn mỉa mai ḿnh nhưng Đồng vẫn phớt lờ. Anh bồn chồn nh́n sang nhà Bích. Cô
đang ở nhà hay đă đi đâu đó với gă Phương rồi? Hôm trước uống cà
phê với ông Mẫn, Đồng mới biết thêm nhiều điều về Bích, th́ ra
cô bé chỉ có lớp vỏ ngổ ngáo, phá phách chớ thật sự Bích là
người đa cảm, theo như lời ông Mẫn th́ Bích rất dễ khóc nhè dù
cô bé là chúa nghịch nghợm. Ông Mẫn là thủy thủ tàu viễn dương,
một năm ở nhà chỉ vài tháng, thời gian c̣n lại ông lênh đênh
trên biển. Việc dạy dỗ, chăm sóc con cái một tay bà Linh đảm
nhận. V́ sợ con hư, sợ trách nhiệm với chồng, bà rất khắt khe
với hai cô tiểu thư. Với Bích, bà đặc biệt khó chỉ v́ tính cô
rất ư quậy phá. Cô bé được mẹ giữ kỹ như bà giữ con ngươi trong
mắt ḿnh. Chính v́ bị quan tâm quá mức nên Bích thấy ḿnh mất tự
do. Cô bé có cảm giác bị giam cầm nên đă giận dỗi đặt tên cho
ḿnh nick name người tù Azkaban. Trong ngôi nhà kín cổng cao
tường toàn phụ nữ này, Bích được xem là một con bé thích nổi
loạn với những tṛ mà bà Linh gọi là làm phiền người lớn, làm
mất mặt cha mẹ.
Ông Mẫn tủm tỉm cười khi nói về con gái rượu. Ông không nói song
Đồng biết với ông không có ǵ quí hơn Khuê Bích.
Cũng hôm đó Đồng nói về ḿnh. Tự nhiên anh thấy tin tưởng ở ông
Mẫn, một người dạn dày sương gió, có cái nh́n rất thoáng về cuộc
đời nhưng ở mặt nào đó lại chịu thua vợ khoản dạy dỗ con cái.
Được tṛ chuyện với ông Mẫn, Đồng rất vui. Anh tin cánh cổng dẫn
vào nhà Bích luôn mở rộng mỗi khi anh tới.
Ấy vậy mà từ hôm đó đến nay anh chưa một lần tới nhà Bích. Anh
chỉ ngồi ở quán cà phê nh́n sang mong được thấy cô thấp thoáng
sau ô cửa sổ. Với Bích anh vẫn c̣n chút mặc cảm, chính v́ vậy
Đồng ngần ngại măi. Đồng chợt dè dặt chứ không tự tin như những
lần anh ngạo mạn đi tán tỉnh các cô nàng v́ một lời thách thức
của ai đó. Giọng Ngoạn lại vang lên:
- Ngồi thừ ra làm chi, vào pḥng Net kiểm tra máy hộ tao vẫn
hơn. Đồng liếm môi: - Họ ngồi đây lâu không?
Ngoạn giả ngốc thấy mà ghét: - Mày hỏi ai cơ?
Đồng nghiến răng: - Mày vờ ngốc trông muốn bụp quá.
Ngoạn vỗ trán cười hề hề:
- À! Họ ngồi độ một tiếng, con bé Bích đâu hiền lành ǵ, ấy vậy
mà im ru nghe thằng kia múa mép. Nè! Mày liệu đấy, coi chừng mất
em đó, đừng tưởng trên đời này mỗi ḿnh ḿnh là sát thủ thôi
nghen. Đồng nuốt nghẹn xuống:
- Sau đó th́ sao? - Con bé về nhà, thằng kia đi đâu tao không biết.
Cười cười Ngoạn hỏi: - Sao! Đă hiểu thế nào là thấm mệt v́ t́nh rồi hả? Để mày lo
chơi măi một tṛ thua cũng chán. Đồng nóng mặt v́ câu nói khích của Ngoạn. Anh bảo:
- Với tao, Bích không phải tṛ chơi, tao thích cô bé thật ḷng,
sẽ không có chuyện thắng thua ở đây.
Ngoạn nheo mắt: - Nói hay thật! Tao chờ nghe câu nói này lâu lắm rồi đó. Mà này,
thích th́ nhanh chân lên chứ. Nhất cự li, nh́ tốc độ. Mày quên
hả? Đồng từ tốn: - Tao nhớ, nhưng cần ǵ phải vội vàng. T́nh cảm càng qua nhiều
thử thách càng bền vững. Tao cũng muốn kiểm tra chính ḿnh xem
thứ t́nh cảm đang đè nặng tim tao là ǵ? Phải yêu rồi không? Ngoạn gật gù:
- Chà! Lần đầu tiên thấy mày chín chắn, chắc yêu thật rồi! Tao
ủng hộ sự chín chắn t́nh. Tao xác nhận mày đă trưởng thành. Yêu
đi! Gọi điện hay nhắn tin cho Bích một cái, bảo là muốn gặp nhau
xem phản ứng của con bé thế nào, gặp nhau ngoài đời chẳng sướng
hơn gặp trên máy à? Đồng hơi khó chịu trước vẻ thầy đời của Ngoạn. Nó chưa có một
mảnh t́nh đeo vai mà bày đặt. Nhưng Ngoạn cũng nói đúng. Anh cần
chi dè dặt quá mức vậy. Vỗ vỗ nhẹ lên vai Đồng như ra chiều thông cảm. Ngoạn bước đi,
chiều nay quán vắng teo ế ẩm, không gian im ĺm thật phù hợp cho
các cặp t́nh nhân. Dầu sao gă Phương và Bích cũng có cả tiếng
đồng hồ lăng mạn bên nhau trong khi Đồng ôm nỗi cô đơn một ḿnh.
Anh đúng là ngốc. Lấy cái di dộng ra, Đồng nhắn tin:
- Anh đang ở bên quán Net, anh muốn gặp Bambi.
Đồng suưt reo lên ngay khi sau đó anh nhận được tin: “Vậy sao anh không sang nhà? Em sẽ ra mở cổng ngay đây”. Đồng bật dậy như ḷ xo. Anh ba chân bốn cẳng chạy ra đường. Cổng
nhà Bích mở bung ra, cô bé với gương mặt rạng rỡ, đôi môi phụng
phịu đứng trước mặt Đồng.
Đồng thở phào tim đập rộn ràng. Một cảm xúc khó tả dâng trào.
Anh chỉ muốn ôm Bích vào ḷng, nhưng Đồng đă kịp dằn lại, anh
đành bóp nhẹ tay Bích rồi cứ giữ nó măi như sợ buông ra cô sẽ
vụt chạy mất. Giọng Đồng trầm xuống:
- Anh chỉ sợ em đi mất như lần trước.
Bích cấu mạnh vào ḷng bàn tay Đồng:
- Anh có làm ǵ sai không mà sợ? Đồng nh́n cô say đắm:
- Có! Anh đă sai khi cứ lần lựa măi mới nhắn để gặp em. Anh thật
ngốc. Bích cười. Cái đồng điếu nhỏ xíu trên má lại khiến Đồng ngẩn
ngơ. Hai người ngồi xuống ghế đá kê dưới cây lựu hoa đỏ.
Bích nói: - Em vừa bên quán về. - Anh biết … Hai người vui chứ?
Khuê Bích nh́n quả lựu đong đưa trên cành:
- Chỉ một người vui thôi và dĩ nhiên không phải là em rồi. Đồng thắc thỏm:
- Anh Phương đă nói ǵ khiến em không vui?
Bích lơ lửng: - Nói về những mối t́nh.
- Của anh ta à? - Của nhiều người, trong đó có cả anh và một chị tên Mai Hoàng.
Em đă cười và bảo Đồng có rất nhiều chị giống như Mai Hoàng. Đồng thú tội một cách vụng về:
- Anh từng tán tỉnh rất nhiều người v́ tính háo thắng, nhưng với
Mai Hoàng th́ chưa bao giờ. Bích nói: - Em từng nghe anh Phương nói giống giống như vậy. Anh bảo không
có chút cảm t́nh nào với Tú Trinh, bạn học cùng lớp với em,
nhưng gia đ́nh hai bên lại xác nhận là có.
Đồng ngập ngừng: - Anh hiểu em muốn nói ǵ. Với anh gia đ́nh không phải là một áp
lực. Chuyện t́nh cảm của anh là riêng tư, anh chưa bao giờ giới
thiệu bạn gái với gia đ́nh, nhưng lần này anh mong được đưa em
về gặp bà nội. Bích ngắt lời Đồng:
- Như một cách chứng tỏ là anh thành thật?
Đồng xụ mặt: - Em nghĩ như vậy cũng được. Anh không tự ái đâu.
Bích tủm tỉm cười, cô nói: - Trông mặt anh lúc này xấu ghê.
Đồng hờn dỗi: - Anh có đẹp bao giờ.
Bích nheo nheo mắt: - Em thấy anh cũng có lúc đẹp chứ?
- Như lúc nào đâu? Bích khịt mũi:
- Lần đầu gặp anh, anh nhường máy cho em. Lúc đó trông anh đẹp
trai ghê ấy. Đồng ph́ cười v́ kiểu Bích kéo dài giọng như trêu anh. Đồng trả
đũa: - C̣n lúc đó trông em hết biết. Miệng th́ nhóp nhép bánh ḿ,
chân mang dép lê, quần sort lửng như dân bụi đời chánh tông. Anh
nhường máy v́ sợ em quậy hơn là v́ cảm động trước dung nhan ngáo
ộp của em. Khuê Bích mơ màng: - Giá như hôm đó ma đừng đưa lối, quỉ đừng dẫn đường em vào quán
Net th́ bây giờ biết đâu anh đang ngồi chỗ khác.
Đồng quả quyết: - Nếu em xoay ngược được thời gian, anh tin anh và em cũng gặp
nhau. Bây giờ anh thấy thích câu nghe thật cổ lỗ: “Hữu duyên
thiên lư năng tương ngộ”. Nếu hôm đó chúng ta không gặp nhau th́
sau này Sơn cũng tạo điều kiện để anh tiếp cận em. Khi nhận lời
của Sơn anh vẫn chưa biết em là ai, đến khi cậu ta mang h́nh em
tới, anh mới thật bất ngờ. Im lặng vài giây, Đồng nói tiếp:
- Lúc đó anh linh cảm sẽ thua cuộc nhưng vẫn cố chống lại trái
tim ḿnh. Anh không tin sẽ đổ v́ em. Bích vênh mặt lên:
- Anh vẫn xem em là một canh bạc. Đă đánh bạc đâu ai muốn thua. Giọng Đồng nồng nàn:
- Nhưng sau cùng anh muốn thua và anh đă thua trắng. Bích chớp mi:
- Đáng đời những kẻ thích cá độ. Em rất ghét những tṛ như vậy
nên hôm đó em thật sự bị sốc khi chính ḿnh là vật để người ta
cá cược. Đồng khổ sở: - Anh đă xin lỗi rồi nhưng hôm nay anh tiếp tục xin lỗi nữa. Em
bỏ qua hay không anh cũng đành chịu. Thật đáng đời anh, một kẻ
rồ dại lỡ đem tim ḿnh ra cá cược. Ngực anh bây giờ là một vùng
rỗng, trái tim anh rơi rụng mất rồi.
Bích hóm hỉnh: - Vậy mà anh vẫn sống cơ đấy.
Đồng nghiêm nghị: - Anh sống để chờ phán xét.
Bích che miệng cười: - Ai mà dám phán xét sát thủ như anh.
Đồng nh́n cô say đắm: - Anh tin là em biết người đó.
Khuê Bích so vai: - Phán xét một người không phải chuyện đùa.
Đồng tha thiết: - Anh chỉ muốn biết em có tin anh không?
Bích ngập ngừng: - Nếu xét bằng linh cảm, em tin anh, song đâu phải linh cảm lúc
nào cũng đúng. Đồng dịu dàng cầm tay cô:
- Nếu linh cảm xuất phát từ tim em th́ linh cảm ấy chắc chắn là
đúng. Khuê Bích liếc Đồng: - Anh khôn lắm, chuyện ǵ cũng nói được.
Đồng ậm ự: - Có chuyện anh vẫn chưa nói được ấy chứ.
Bích ṭ ṃ: - Chuyện ǵ vậy? Đồng nhỏ nhẹ từng tiếng:
- Chuyện anh yêu em. Bích đỏ mặt, cô vùng vằng, rút tay về:
- Anh… anh đúng là quỷ sứ. Đồng không buông:
- Quỷ sứ cũng biết yêu chứ. Em thấy đấy, King Kong c̣n biết đi
t́m cô gái của nó nữa là quỷ sứ như anh.
Giọng Đồng nghiêm nghị: - Anh rất thích em. Chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy với bất
cứ ai. Được nghe em nói, được trông thấy em và được ngồi cạnh em
như vầy, anh thấy ḿnh không lẻ loi như trước đây nữa. Anh nói
thật đó. Khuê Bích nghe tim đập mạnh. Cô cúi đầu xuống nhưng hồn lâng
lâng bay bổng, hai người tay trong tay ngồi bên nhau thật lâu. Buổi chiều đi chầm chậm cùng hương cà phê thoảng bay. Bích tựa
đầu vào vai Đồng và nghe anh huưt sáo:
“Ta yêu em và chỉ biết đó là em”.
T́nh yêu lắm lúc thật mù quáng. Bích có mù quáng không?
Thật khó tả. Hăy biết tận hưởng trọn vẹn niềm vui. Hăy đếm những
điều hạnh phúc, đừng đếm những điều phiền muộn. Ai đó đă khuyên
như vậy, có lẽ Bích nên nghe theo.
o0o
Thúy Quỳnh ngập ngừng măi mới nói:
- Ông Phương coi vậy mà ghê lắm nha.
Bích ṭ ṃ: - Ghê là ghê làm sao? Quỳnh chéo miệng:
- Thân lắm anh Thành mới hé với ta một chuyện động trời về ông
Phương. Hồi ở Úc, ông ta sống thử với nhiều em lắm. Em ta em Tàu
ǵ cũng có, ổng không hiền từ ǵ đâu.
Khuê Bích hơi bất ngờ nhưng cô vẫn ra vẻ thản nhiên: - Chuyện đó cũng thường thôi. Đi du học xa nhà, sống với ai đó
cho đỡ cô đơn đang là mốt mà. Trong lớp ḿnh tụi nó cũng sống
chung vậy. Chắc ǵ khi ra trường tụi nó sẽ cưới nhau.
- Bọn chúng chỉ là thiểu số, không ai hoan nghênh. Nghe đâu ông
Phương có cả con rơi. Chậc! Cha này thất đức quá.
Bích thắc mắc: - Con rơi! Nghĩa là ảnh không nhận con ḿnh?
Quỳnh gật đầu: - Chị đó giữa chừng bỏ học về Việt Nam sinh con, mày thấy làm
thân con gái khổ chưa? Khuê Bích nghi ngờ:
- Nhưng sự thật có đúng như lời anh Thành nói không? Nếu đúng,
lẽ nào gia đ́nh Tú Trinh lại muốn có một ông chồng như vậy. Thúy Quỳnh bĩu môi:
- Bà Kim không đặt nặng vấn đề này. Bà ấy ham có rể du học về.
Khổ nỗi Phương không mê con Trinh. Nh́n Bích, Quỳnh nói:
- Biết được chuyện này, tao hết ủng hộ mày với ông ta rồi. Bích bật cười:
- Nếu tao thích Phương, mày ủng hộ hay không cũng chẳng ăn thua. Quỳnh lừ mắt:
- Ai không biết mày là đứa chúa liều mày thích Đồng bộ tốt lắm
sao? Chắc ǵ hắn không có con rơi. Bích nóng mặt:
- Mày độc mồm quá! Quỳnh cười h́ h́:
- Ăn thua ǵ, nếu mày đă thích Đồng.
Bích nói ngay: - Đồng rất nghiêm túc khi nói đến con cái. Anh ấy mồ côi mẹ, lại
không được ba quan tâm, Đồng ao ước sẽ bù đắp tất cả cho con để
chúng không cô đơn trong chính ngôi nhà của ḿnh. Một người biết
nghĩ như Đồng không thể có con rơi.
Thúy Quỳnh so vai: - Tao cũng cầu mong Đồng được như vậy. Xem ra anh ta nghĩ sâu
nghĩ xa đấy chứ. Bích chống tay dưới cằm:
- Tao tin Đồng là người tốt, giống như mày tin anh Thành là
người tốt vậy. - Đồng nhiều thành tích quá. Mày nên xét lại trước khi hắn tốt.
Dứt lời Thúy Quỳnh nheo nheo mắt nh́n Bích. Dạo này nó thay đổi
nhiều. Nó đằm tính hẳn ra, Quỳnh không c̣n nghe những câu chỏi
tai khi Bích nói tới bọn con trai nữa. Bích đă có một h́nh bóng
trong tim. Gă đó đủ bản lỉnh làm điêu đứng con nhỏ th́ ngược lại
Bích cũng đủ quyến rũ để khiến một kẻ xem con gái như tṛ chơi
phải gục ngă, bên tám lạng, bên nửa cân, chẳng hiểu mối t́nh này
sẽ đi tới đâu.
Sơn bước vào quán cùng Trúc Ly. Vẫn gương mặt đẹp trai nhưng lúc
nào cũng trơ trơ, Sơn toét mồm cười với Bích và Quỳnh.
Quỳnh lầu bầu:
- Hừ! Đồ mặt dày như đít quần Jean.
Bích ph́ cười:
- So sánh như mày thật tội nghiệp cái quần Jean.
Thúy Quỳnh chép miệng:
- Con Ly đầy hănh diện khi đi với nó. Ôi! Nh́n mà ngao ngán đời.
Sơn đến trước mặt hai người, giọng ngọt sớt:
- Có người hỏi Sơn về Khuê Bích nè.
Bích nh́n nó đầy cảnh giác:
- Ai vậy?
- Người này Bích không quen nhưng người ta lại biết Bích, Bích
đoán thử coi.
Bích hờ hững:
- Bích đoán hổng ra rồi.
Thúy Quỳnh lên giọng:
- Ai! Nói đại đi, úp mở hoài phát chán.
Dường như chỉ đợi Quỳnh dứt lời là Sơn nói ngay:
- À! Chị Mai Hoàng, người yêu của anh Đồng. Chị Mai Hoàng không
lạ ǵ mấy tṛ cá cược của anh Đồng nên chị ấy hỏi thăm như môt
cách. Chậc! phải giải thích thế nào ta. À! chị Hoàng muốn cho
Bích hiểu anh Đồng chỉ đùa với Bích thôi, đừng ảo tưởng về ảnh
rồi thất vọng v́ anh Đồng đă có chị ấy rồi!
Thúy Quỳnh bĩu môi:
- Vớ vẩn! Nói thiệt, càng ngày tui càng thấy Sơn càng giống bà
Tám. Đàn ông chẳng ai đi tào lao thế này. Mà ông định âm mưu ǵ
đây khi nhắc tới bà Mai Hoàng?
Sơn thoáng đỏ mặt nhưng nó vẫn bẻm mép:
- Ḿnh chỉ bạn bè, có mang tiếng tào lao hay bà Tám cũng chả
sao. Gởi lời nhắn thăm của chị Hoàng tới Bích rồi nha, sau này
Bích có buồn vui ǵ với chị ấy, ḿnh không biết đâu đó.
Nh́n Sơn khinh khỉnh bước đi, Quỳnh ghét cay ghét đắng, cô hậm
hực:
- Đồ tồi! Mày chẳng nên nghe nó.
Khuê Bích hoang mang:
- Nếu Mai Hoàng không đánh tiếng như vậy, làm sao nó dám dựng
chuyện.
Thúy Quỳnh nh́n cô:
- Chẳng lẽ mày tin nó hơn tin ông Đồng? Tao nghi nó đang giở một
độc chiêu ǵ mới.
Bích im lặng. Sao thằng Sơn cứ theo ám cô hoài vậy? Thật khó
chịu hết sức.
Hai đứa rời quán, Thúy Quỳnh nói:
- Nếu đă chọn Đồng mày phải chấp nhận những ǵ liên quan tới
hắn. Mai Hoàng là một ví dụ. Giữa ban ngày ban mặt, hắn và cô
nàng ôm nhau cứng ngắt như bi bôi keo. Họ có ǵ với nhau hay
không mày cần biết để sau này khỏi hối hận.
Con bé lắc đầu ngao ngán:
- Phương hay Đồng ǵ cũng là thứ thiệt. Không biết ông Thành th́
thế nào nữa, bọn đàn ông thật dễ sợ.
Bích không đồng t́nh với Quỳnh nhưng cô im lặng. Hai đứa về nhà.
D́ Bảy mở cổng cho Bích:
- Có đứa nào t́m con, nó nói nó chờ bên quán, con qua đi!
Tự dưng tim Bích đập mạnh, cô nghe giọng ḿnh lạ hoắc:
- Mà ai vậy d́ Bảy?
- Nhỏ con gái. Nó tên Hoàng th́ phải, bạn mới hả con?
Bích gượng gạo:
- Dạ.
Bà Bảy mở cổng cho cô, giọng vô tư:
- Con nhỏ đẹp nhưng hổng có duyên.
Bích băng qua đường. Đầu trống rỗng, cô không biết ḿnh sẽ ứng
phó thế nào với Mai Hoàng. Cô ta muốn ǵ khi đă nhắn lời qua Sơn
rồi bây giờ lại muốn gặp tận mặt Bích.
Giờ này chắc Ngoạn và Đồng c̣n ở trường. Mai Hoàng đến đây có
nghĩa là cô ta đă bỏ học, cũng như không muốn Đồng biết cuộc gặp gỡ
này.
Có thể những lời của Sơn là thật. Mai Hoàng muốn thông qua Sơn
dể dằn mặt và hạ nhục Bích. Với chị ta thế vẫn chưa đủ nên mới
vội vàng t́m Bích. Cô phải chứng tỏ ḿnh tự tin, hiểu biết và
mạnh mẽ ra sao mới được.
Rất b́nh thản, Bích bước vào quán, có một cô gái ngồi ở bàn gần
gốc chuỗi ngọc vẻ mặt bồn chồn thấy rơ.
Hai người nh́n nhau,
Bích nhận ra ngay đó là người ngồi sau lưng Đồng hôm ấy.
Mai Hoàng đứng dậy giọng đàn chị:
- Em là Bích phải không? - Vâng! Chào chị. - Em ngồi đây.
Bích thong thả ngồi xuống. Hoàng gọi nước cho cô và cao giọng
hỏi: - Em có thắc mắc tại sao chị lại gặp em không?
Khuê Bích mỉm cười: - Em ṭ ṃ chứ không thắc mắc.
- Nghĩa là em biết chị sẽ nói ǵ với em? Khuê Bích nhỏ nhẹ:
- Tâm trạng của em rất khác chị. Em không thể đoán được chị sẽ
nói ǵ. Mai Hoàng cười khẩy: - Thông minh lắm, nhưng đàn ông không thích phụ nữ khôn ngoan
hơn họ đâu. - Đó là điều chị muốn nói với em sao?
- Chị muốn cho em biết sự thật này. Đồng vẫn đang bắt tay với
Sơn, ở phần hai của tṛ chơi, Đồng sẽ làm em yêu mê mệt anh ấy
rồi sẽ ruồng bỏ em. Là người thông minh, em nên biết mà tránh xa
Đồng trước khi anh ta nói lời chia tay.
Khuê Bích trấn tĩnh lại: - Chắc chắn chị có mục đích khi nói như vậy?
- Em nh́n ra vấn đề rồi đó, chị cần cho em biết rằng gia đ́nh
Đồng chỉ chấp nhận chị thôi. Đồng là con trai trưởng, lại là
cháu đích tôn việc cưới vợ là do gia đ́nh quyết định. Đồng có
thể yêu, chơi qua đường với nhiều người, chị đă quá quen với
những chuyện này. Rồi ngày nào đấy, Đồng cũng chán những tṛ cưa
cẩm con gái, lúc đó Đồng sẽ lấy vợ theo sự chỉ định sẵn. Khuê Bích nhấn mạnh:
- Nếu đúng vậy, chị cần chi hạ ḿnh tới gặp em khi đă có một hậu
thuẫn quá lớn? Mai Hoàng thoáng đỏ mặt. Cô đă nghe Sơn nói với Bích không dễ ăn
hiếp, song cô không ngờ con bé tự tin và mạnh mẽ như vậy. Đồng
mê nó v́ tính cách này chắc? Nếu so h́nh thức Bích thua cô xa.
Vậy mà Đồng, một kẻ háo thắng đă chấp nhận thua cuộc để chạy
theo đuôi Bích. Bà Kiều Yến nói chắc mẩm rằng “Trước sau ǵ Đồng cũng chán
Khuê Bích, trước sau ǵ Đồng cũng quay về với cháu”.
Biết bao giờ mới đến lúc “Trước sau” ấy. Ngay khi lúc này
Mai Hoàng đang héo hon khốn đốn? Hoàng biết trong tim Đồng không
hề có cô. Song thà trong tim Đồng đừng chứa h́nh bóng ai như
trước kia vẫn hơn.
Nhắc tới trước kia, Hoàng chợt nhớ ḿnh chưa hề ghen mỗi khi bạn
bè kháo nhau Đồng đang vào đợt cưa cẩm ai đó. Trái lại cô c̣n
thấy vui vui khi biết những con mồi cả tin nhẹ dạ sắp vào bẫy.
Lần này Đồng sập bẫy của chính ḿnh rồi. Mai Hoàng đau ḷng quá,
chẳng lẽ cô chịu thua con nhỏ đanh đá kia?
Bỗng dưng tâm trí Hoàng lóe lên cái tên Phương, chẳng lẽ Sơn nói
với Phương cũng đeo đuổi con ranh này sao? Gă họ sở ấy biết đâu
sẽ giúp cô được việc.
Lấy lại vẻ b́nh thản, Hoàng nói:
- Chị tới đây không phải chỉ v́ chị mà v́ một người khác, là anh
Phương đấy.
Khuê Bích hơi bất ngờ v́ Hoàng biết cả Phương. Chắc thằng quỷ
Sơn lại đặt điều rồi.
Mai Hoàng nh́n cô:
- Anh Phương từng đi du học cùng chị của chị ở nước Úc xa xôi,
thành tích của anh ấy cũng tầm cỡ lắm. Vừa về việt nam Phương đă
cặp với em. Phương quen cô gái nào đều cùng lên giường với cô
gái đó, chị không tin em là ngoại lệ. Thôi th́ đă cùng anh
Phương th́ chọn ảnh luôn đi. Vương làm cho vào Đồng cho thêm tai
tiếng. Chị nghĩ anh Phương hợp với em hơn, ảnh có đa t́nh thật
nhưng không dối trá.
Bích nghe mặt ḿnh nóng rần rần. Cô gằn từng tiếng:
- Ngậm máu phun người dơ miệng ḿnh. V́ anh Đồng tôi không chấp
chị làm ǵ. Nhưng nếu tôi nghe một lời nào đó như vừa rồi từ
chị, tôi không để chị yên đâu.
Khuê Bích hầm hầm đứng dậy. Mai Hoàng tiếp tục lải nhải:
- Dầu sao anh Phương vẫn thật ḷng với em hơn Đồng rất nhiều.
Bích làm thinh đi về. Ra tới cửa quán cô gặp ngay Ngoạn chạy xe
vào. Bích gượng gạo cười với anh rồi băng qua đường.
Về nhà, Bích ấm ức nằm lăn ra giường, từ từ những lời của Mai
Hoàng thấm vào tâm trí cô. Có thể nào Đồng và Nghĩa đang gài
Bích vào phần hai của tṛ chơi? Thật kinh khủng nếu đó là sự
thật.
Chiếc di động rung lên là số của Đồng. Tự nhiên Bích toát mồ
hôi. Cô nghe trống ngực đập mạnh, cô có nên kể cho anh nghe cuộc
tṛ chuyện vừa rồi không?
Dè dặt cô áp tai vào máy. Giọng Đồng vang lên:
- Mai Hoàng đă gặp em à? Hoàng nói ǵ vậy?
Cổ Bích chợt nghẹn lại, th́ ra Đồng biết Mai Hoàng gặp cô, anh
sợ kế hoạch độc ác của ḿnh bị lộ à? Hay chính anh bảo Hoàng làm
như thế?
Khuê Bích mím môi, cô cố dằn nhưng vẫn tức tưởi:
- Anh đi mà hỏi chị Hoàng ấy. Anh thật là tàn nhẫn khi muốn đẩy
tṛ chơi của ḿnh lên đỉnh điểm. Tôi hận anh. Hận anh.
Dứt lời cô tắt máy, mắt mở to nh́n trân trân vào trần nhà như
nh́n vào vô vọng. Điện thoại bàn reo inh ỏi, bà Bảy gọi:
- Bích nghe điện thoại.
Cô gào lên:
- Bảo con không có ở nhà, nếu có ai tới t́m con, d́ cũng nói như
vậy.
Nước mắt Bích ướt cả mặt. Cô giận Đồng quá. Phải nói là hận th́
đúng hơn.
Sao cô ngốc dại đến mức tin một người thích mang t́nh cảm chân
thật của người khác ra cá cược nhỉ? Anh ta để Mai Hoàng đến gặp
Bích xong rồi vờ vịt hỏi thăm. Lần này Bích đau thật là đau. Cả
bọn họ gồm thằng Sơn, Đồng, Mai Hoàng chắc hả hê lắm khi vở kịch
kết thúc ở đỉnh cao trào.
Thất vọng về ḿnh, mất niềm tin vào người, khiến Bích thấy ê
chề, cô nằm vật vờ măi đến lúc nghe tiếng chị Khuê Tâm vang lên:
- Ủa! Sao nằm dài vậy con kia?
Bích yếu x́u:
- Em nhức đầu quá.
Tâm cười cười:
- Vậy hả! Có bác sĩ ngoài pḥng khách ḱa. Ra đó cho người ta
định bệnh cho.
Bích liếm môi:
- Đồng đang ở nhà ḿnh à?
- Ờ! Đồng từng là khách của ba, chả lẽ cho cậu ta đứng đường?
Khuê Bích lầm lầm:
- Ba không ở nhà, hắn đứng đường là phải rồi. Hừ! Em đang mong
hắn chết cho xong.
Tâm nheo mắt:
- Sao hôm nay lại ác vậy Bích?
Khuê Bích nuốt nghẹn xuống:
- Chưa biết ai ác hơn ai, em ghét anh ta. Đồng là quỷ đấy.
Khuê Tâm nói:
- Hai người quen nhau nếu không thương th́ ghét, nhưng ghét
thường phải có lư do trong khi thương lại vô điều kiện. Lư do
của em là ǵ?
Bích lắc đầu. Cô không quen tâm sự với chị Tâm, thường có chuyện
ǵ Bích chỉ rỉ rả với Thúy Quỳnh. Nhưng bữa nay cô cũng không
muốn to nhỏ với nó. Bích sợ nó sẽ cười trên sự đau khổ của cô.
Quỳnh đâu ưa Đồng, sẵn dịp này nó càng ghét anh hơn cho mà xem.
Khuê Bích thở dài khiến Khuê Tâm được nước hỏi tới:
- Sao? Nói không được à? Im lặng coi chừng bị nổ tung đó.
Bích nhăn nhó:
- Làm ơn cho em yên thân một chút. Em nổ tung v́ chị th́ có.
Khuê Tâm vẫn không tha, cô cao giọng:
- Muốn yên thân, em không thể trốn thế này, phải xuống gặp Đồng
nói chuyện cho rơ trắng đen chớ đừng trẻ con như vầy măi. Người
ta cũng chán.
Bích chớp mi. Cô ngẫm nghĩ những lời của chị Tâm rồi đứng dậy.
Làm nư với Đồng bao nhiêu đủ rồi. Thử xem anh sẽ năn nỉ, sẽ phân
bua thế nào về chuyện Mai Hoàng.
Bích xuống pḥng khách với gương mặt lạnh như băng, mặt Đồng
cũng lạnh không kém làm cô thoáng hụt hẫng.
Nh́n thẳng vào mắt Bích anh nói:
- Anh không biết Mai Hoàng đă nói ǵ với em, nhưng nếu em không
tin anh, chắc quan hệ của chúng ta khó tới đích được.
Khuê Bích nh́n trả lại anh:
- Anh gặp cho bằng được em để nói như vậy thôi sao?
Đồng nhếch môi, giọng khô khốc:
- Chẳng lẽ anh phải năn nỉ em khi anh không làm ǵ sai? Anh rất
khó chịu khi em cứ nhắc tới những tṛ đùa anh đă đùa chơi trước
đây. Anh đă bỏ tất cả nhưng em không tin. Nếu thế ḿnh chia tay
c̣n tốt hơn phải làm khổ nhau như vầy.
Khuê Bích mím môi:
- Chia tay để thắng một độ cá cược là mục đích của anh khi cố
t́nh làm quen em, lẽ ra trước đây khi biết anh đùa chơi, em phải
can đảm rời xa anh. Nhưng em đă không làm được điều đó, để bây
giờ em như bị giết chết lần thứ hai.
Bích cười nhạt:
- Anh tán tỉnh tôi rồi nói chia tay với con gái dễ dàng như anh
hát karaoke. Đă thế th́ chia tay v́ nghe hát măi cũng chán chứ.
Mời anh về cho.
Đồng đỏ bừng mặt. Anh đứng dậy đi băng băng ra sân trước sự đau
đớn của Khuê Bích.
Sao vậy? Sao hai người lại đổ vào nhau những lời đầy gai thế?
Chao ơi! Gai của hoa hồng đang làm tim Bích ứa máu. Mắt nḥa đi,
Bích ôm ngực mà khóc.
Đặt tách cà phê đen c̣n một nửa xuống bàn, Đồng đưa mắt nh́n
sang ngôi nhà của Bích. Cánh cổng vẩn ẩn ḿnh sau tán lá bàng
xanh bóng như trước đây. Anh nhếch môi cười và nhớ tới cảm giác
tựa vào những cái song bằng sắt lạnh tanh khi đứng trồng cây nhà
Bích.
Lâu rồi, anh không gặp cô. Tự ái như lưỡi dao cắt đứt tất cả
quan hệ đang tốt đẹp của hai người.
Ngoạn chép miệng:
- Chuyện có ǵ đâu cơ chứ. Tại thành tích của mày lẫy lừng quá
nhỏ Bích tin sao được. Đă thế c̣n một hai đ̣i chia tay. Mày làm
cao quá, làm như vậy Khuê Bích càng nghĩ mày đang đẩy tṛ cá
cược với bọn thằng Sơn lên phần hai.
Đồng đă căi:
- Nếu yêu thật, Bích đă hiểu tao không làm thế. Phải chi tao có
ǵ với Mai Hoàng tao đă không tức điên lên như vầy.
Ngoạn lắc đầu:
- Lẽ ra Mai Hoàng là đứa được nhận cơn thịnh nộ của mày chớ đâu
phải Bích. Con nhỏ là nạn nhân, hiểu không? Suy cho cùng hai đứa
bây bị Mai Hoàng chơi một vố, bản lănh như mày mà không vượt qua
được những lời đồn đại để đến với Bích th́ thật là dở tệ. Con
Hoàng chỉ cần muối mặt ngậm máu phun người đă tách tụi bây ra
làm đôi.
Đồng đă ậm ự:
- Th́ Mai Hoàng cũng có được ǵ đâu.
Ngoạn lại mắng:
- Nhưng mày và Bích đă để vuột mất một t́nh yêu đẹp. Đúng là rồ
dại.
Đồng không muốn gặp lại Bích v́ anh nghe phong phanh từ Sơn và
cả Mai Hoàng là Bích bắt cá hai tay. Cô quen anh nhưng vẫn
thường ngồi quán với Phương, dĩ nhiên hai người không ngồi ở
quán Net b́nh dân của Ngoạn.
Nghe chuyện này, Ngoạn đă lắc đầu:
- Có ngu mới đi tin quỷ sa tăng.
Đồng nhếch môi. Khi đă yêu một người mọi suy nghĩ đều rối tung
theo người đó, anh không ngờ tự dưng ḿnh lại thiếu niềm tin như
vậy.
o0o
Từ pḥng Net đi ra, giọng Ngoạn oang oang:
- Gió nào thổi mày trở lại quán của tao vậy?
Đồng xa xôi:
- Có lẽ gió từ một email.
Ngập ngừng một chút anh đọc:
“ bao nhiêu hương cà phê .
Gió cứ gom hết vào nhà.
Em mất ngủ v́ mùi nâu đắng.
Hay v́ anh với đôi mắt nồng nàn?
Tháng ngày là lữ khách của thời gian.
Cứ nối tiếp đi qua không trở lại.
Chỉ c̣n đây góc phố hương bay.
Mỗi ngày gió đưa vào ô cửa.
Mùi cà phê thân quen.
Anh có là lữ khách của riêng em.
Sao qua rồi cũng không trở lại?
Để ḿnh em với góc phố hương bay.
Mỗi ngày gió đưa vào ô cửa.
Chút dư hương màu cũ.
Xa rồi …”.
Ngoạn trợn mắt:
- Thơ... thơ ai vậy?
Đồng lắc đầu:
- Tao không biết. Ai đó gởi vào mail của tao với cái nick lạ
hoắc.
Ngoạn khịt mũi:
- Có chắc mày không biết ai không? Vô tư như tao c̣n đoán ra
được nữa là. Rồi mày có gởi ǵ lại không?
Đồng vỗ ngực:
- Tao gởi tao đây nè. Mỗi ngày hết giờ làm việc tao sẽ ngồi chỗ
này.
Ngoạn ngắt ngang lời anh:
- Mày nặng quá, gió nào thổi mày vào cửa nhà Khuê Bích nổi, tốt
nhất là tự động ḅ qua làm cây si đứng cạnh cây bàng cho chim nó
đậu.
Đồng chép miệng:
- Giờ này c̣n làm cây cối ǵ nữa, gỗ đá cả rồi.
- Cả trái tim cũng hóa đá à? Thôi cái tṛ sến này đi. Đă tới đây
được th́ sang bên kia được. Khuê Bích trông mày lắm.
Đồng ngạc nhiên:
- Sao mày biết?
- Con bé nói với tao.
- Xạo vừa thôi! Đời nào Bích để lộ t́nh cảm của ḿnh với mày.
Ngoạn nhịp chân:
- Ngoài đời th́ không v́ con bé là chúa sĩ diện, nhưng trên mạng
th́ có đó.
Đồng thảng thốt:
- Mày quen Bích qua mạng hồi nào?
- Chắc một lúc với mày. Tui tao thuần túy là bạn bè. Người tù
Azkaban rất tin tưởng tao, X-man ấn tượng.
Đồng nóng mặt khi nghe đến nick
X-man:
- Mày và Bích đối xử với tao như vậy đó hả?
Ngoạn phân bua:
- Bích không hề biết X-man ấn tượng là tao. Cũng như hồi quen
người tù Azkaban tao không biết đó là Bích của mày.
- Khi biết rồi sao mày... mày.
Ngoạn so vai:
- Con bé quá dễ thương, tao muốn làm bạn, đơn giản thế thôi. Tới
bây giờ tự vấn lương tâm tao thấy ḿnh chẳng có ǵ sai với bạn,
trái lại tao giúp tụi bây không hết nữa ḱa. Nhờ không biết tao
là X-man nên Bích dễ dàng trút tâm sự. Tao tin Bích thích mày
thật t́nh, nhưng là con gái chẳng lẽ nó đeo theo mày kiểu như
nhỏ Mai Hoàng? Suốt thời gian qua con bé vẫn chờ. Mà tao không
nói nhiều nữa. Bài thơ vừa rồi chẳng phải tâm trạng của Khuê
Bích là ǵ?
Đồng xoa cằm. Anh hơi bất ngờ v́ những ǵ Ngoạn vừa nói. Cái
thằng lẩm rẩm mà ghê thật, được một cái Ngoạn rất chân t́nh nên
Đồng tin Ngoạn không dối ḿnh.
Trước đây để bảo đảm Ngoạn phải đậu tốt nghiệp, chị Ly đă buộc
nó và Đồng thôi làm thêm ở quán, chị Ly thuê người coi pḥng
Net, Đồng không c̣n lư do ǵ la cà măi ở đây. Anh cũng phải giam
ḿnh ôn tập, để lỡ rớt th́ ê mặt.
Xong tốt nghiệp, anh phải theo ba làm việc ngay. Đồng không c̣n
nhiều thời gian để rong chơi nữa, anh tự nguyện khép ḿnh vào nề
nếp, tự ép ḿnh quên đi một người bằng cách vùi đầu vào công
việc.
Để rồi chiều nay anh lại phóng xe tới con phố nhỏ này chỉ v́ cái
mail y như một bài thơ của “Người mà ai cũng biết là ai đó” gởi
cho anh.
Đồng không muốn ḿnh chỉ là “chút dư hương mùa cũ… xa rồi”
trong tâm trí Bích. Từ sâu thẳm tin ḿnh, anh vẫn c̣n rất yêu
cô.
Ngoạn bỗng cao giọng:
- Hỏi thật nghen? Mày có yêu Bích không?
Đồng liếm môi:
- Đó là chuyện của tao. Mày hỏi chi vậy?
Ngoạn tỉnh bơ:
- Hỏi cho biết. Nếu mày không yêu, để người khác yêu.
Đồng điên tiết lên:
- Người nào? Mày chỉ tao xem?
Ngoạn x̣a tay đếm:
- Gă Phương nè, rồi đám bạn học cùng Khuê Bích nè. Đâu phải con
bé không có ai theo.
- Mày định hù tao chắc?
Ngoạn nhún vai:
- Hổng dám! Tao chỉ cảnh báo với mày thôi. Nhất cự ly nh́ tốc
độ. Thế thượng phong này bây giờ mày đă mất, trước sau ǵ Bích
cũng yêu người khác. Không chừng nó đă yêu rồi cũng nên.
Đồng thừ người ra. Lâu nay anh không nghĩ tới điều này, Bích sẽ
yêu người khác nếu anh cứ thế này măi.
Ngoạn lại nheo nheo bên tai anh:
- Mày c̣n ngại ǵ cơ chứ? Khi đă yêu, không có chỗ nào cho tự ái
chen vào. Sang thăm Bích đi, chiều nay con bé ở nhà.
Im lặng một đỗi, Ngoạn lại nói:
- Nhớ đừng bao giờ cho Bích biết tao là
X-man. Rồi tao sẽ tự
khai tử cái nick ấn tượng này.
Dứt lời Ngoạn trở vào pḥng máy. Đồng uống cạn tách cà phê đen.
Anh chậm răi bước qua đường.
Anh bấm chuông và chờ. Người mở cổng là Bích. Mặt cô tái đi khi
thấy Đồng. Hai người đứng lặng nh́n nhau.
Cuối cùng Đồng lên tiếng trước:
- Anh vào nhà được không?
Bích mở rộng cổng:
- Vâng… Em mời anh.
Không vào pḥng khách, Đồng ngồi xuống chiếc ghế đá đặt gần ô
cửa sổ. Ngồi đây nghe mùi cà phê thơm lừng. Bích khẽ khàng ngồi
xuống kế bên.
Đồng nói:
- Chổ này là đường đi của gió chắc? Anh nghe rất rơ mùi cà phê
đang ở chung quanh. Đó là hiện thực chớ không phải dư hương mùa
cũ xa rồi nào cả. Anh đang ở bên em và thấy ḿnh thật ngốc khi
đă để rơi qua kẽ tay bao nhiêu thời gian. Anh xin lỗi đă cao
ngạo với em. Lẽ ra phải tỉnh táo để nghe, để giải thích, anh lại
gạt ngang tất cả bằng những lời thật chói tai, những lời như
thách thức em vậy.
Mũi Bích cay xè, cô vẫn chưa quên cảm giác của buổi chiều quái
ác đó. Những lời chat chúa của Đồng cứ bám vào cô măi tận bây
giờ. Bích tin rằng Đồng và Mai Hoàng là một. Hai người cố t́nh
đưa cô vào đỉnh cao của tṛ đùa. Đồng đă rất ác, rất ác.
Đồng hạ giọng:
- Rốt cuộc v́ tự ái cả em và anh đều rơi vào kế ly gián của Mai
Hoàng. Sau hôm đó Hoàng rất hay tới nhà anh, cô ta bám lấy d́
Yến, là vợ sau của ba anh để rù ŕ kể lể, Hoàng nói em và Phương
là một cặp chớ không phải với anh. Thật điên khùng! Đă có lúc
anh tin là em chơi tṛ bắt cá hai tay khi nhớ tới Phương. Anh
luôn tự phụ cho rằng ḿnh thông minh, nhưng thật ra anh ngốc hơn
ai hết.
Khuê Bích làm thinh, hai tay đan vào nhau. Cô luôn mơ thấy Đồng.
Hai người đi bên nhau cười đùa rất vui để khi thức giấc cô tiếc
ngẩn tiếc ngơ giấc mộng đẹp.
Bây giờ Đồng bằng xương bằng thịt ngồi bên cạnh, sao Bích thấy
buồn. Cô không muốn bị tổn thương thêm lần nữa dù h́nh bóng anh
vẫn c̣n đầy tâm trí cô.
Sau buổi chiều đó, Bích đă biết Đồng không dính dấp ǵ tới Mai
Hoàng, lẽ ra cô phải xin lỗi v́ đă không tin anh, thế nhưng Bích
đă làm thinh trong hối hận, hối hận và tiếc nuối.
Cô vốn thừa tự ái cơ mà.
Thúy Quỳnh đă lắc đầu phán:
- Tự ḿnh làm khổ thân ḿnh. Ngu! Mai Hoàng và thằng Sơn đang hả
hê cười v́ mày với Đồng rốt cuộc cũng bị đốn ngă một lúc.
Với Bích có thể cưa đổ hay không thể cưa đổ chẳng c̣n quan trọng
nữa, chỉ là hư danh mà thôi. Cô trầm tính hẳn, lặng lẽ hẳn mặc
bọn Trúc Ly, Tú Trinh mỉa mai mỗi khi có dịp. Bây giờ đây Bích
mới thật sự cô đơn, ngoài X-man ấn tượng chỉ thi thoảng gặp trên
mạng ra, Bích không giao thiệp với ai. Cô tránh Phương và chỉ
gặp Nghĩa trong lớp.
Thúy Quỳnh lắm khi lo lắng:
- Không khéo mày bị trầm cảm mất.
- Trầm cảm càng tốt chứ sao? Chẳng phải tối ngày mẹ cứ rầy. Con
gái ǵ quậy hơn con trai sao? Trầm cảm mẹ càng mừng v́ con gái
bà đă yểu điệu thục nữ, thùy mị dịu dàng như bà muốn rồi.
Bích nhận ra ḿnh khác trước rất nhiều, dẹp bớt tự ái cô đă gởi
cho Đồng một mail với nickname khác. Anh đă nhận ra cô nên đă
tới đây.
Những lời anh vừa nói giống như mưa trút xuống cánh đồng khô v́
hạn hán. Bích thấy ḷng mát rượi hạnh phúc nhưng vẫn c̣n lo âu.
Đồng thắc thỏm:
- Em nghĩ ǵ mà cứ im lặng thế?
Khuê Bích ngập ngừng:
- Em nhớ lại những ngày tháng đă qua. Sao chúng ta v́ tự ái mà
lăng phí thời gian đến thế chứ? Em luôn thấy hoang mang v́ câu
nói của anh. Liệu mối quan hệ này của chúng ta sẽ tới đâu? Liệu
chúng ta sẽ c̣n làm khổ nhau nữa không?
Đồng dịu dàng nh́n Bích:
- Anh hiểu điều em đang nghĩ, và anh từng lo như thế. Chúng ta
mỗi ngày một lớn lên, ngày một chín chắn hơn. Em sẽ nhận ra t́nh
yêu luôn có mùi vị của hạnh phúc lẫn khổ đau. Chúng ta hăy đếm
những điều chúng ta hạnh phúc, đừng đếm những điều phiền muộn.
Im lặng một chút, Đồng nói tiếp:
- Khi quay lưng bước ra khỏi nhà em chiều hôm đó, anh biết ḿnh
đang trả giá cho những việc làm nông cạn trước đây. Nếu anh đừng
tai tiếng em hẳn đă tin anh thật ḷng.
Khuê Bích chớp mi. Cô nghe Đồng gọi tên ḿnh âu yếm rồi tay nắm
lấy tay cô, cảm giác được yêu lại tràn về, cô úp mặt vào ngực
anh êm ấm.
o0o
Bà Phượng tươi cười nh́n Bích. Con bé đang nhiệt t́nh ăn sắp hết
chén chè đậu ván, món ruột của bà. Bích ăn ngon lành không chút
bộ tịch màu mè nào cả?
Bà thích con bé ít nhất ở điểm này nên đă bỏ ngoài tai những lời
dè bỉu của bà Yến “Con gái ǵ ham ăn”.
Bà Phượng ghét nhất thói ỏng ẹo, vờ vịt kiểu của Mai Hoàng. Con
bé làm bộ làm tịch. Bà đă quá già đời để biết Mai Hoàng giả dối,
kiểu cách, y như Kiều Yến.
Bà chán ngấy Kiều Yến nên trước phong cách tự nhiên khác hẳn của
Khuê Bích, bà thấy thích lắm. Thích hơn nữa là nh́n Đồng. Thằng
bé hạnh phúc ra mặt và lăng xăng như con nít làm bà cũng vui
lây.
Đồng trêu Bích:
- Trông mặt vậy mà hảo ngọt.
Cô hỉnh mũi:
- Có sao đâu! Anh hảo ngọt mới kỳ đó.
Bà Phượng hỏi tới:
- Con ăn thêm nhé?
Bích cười:
- Dạ thôi ạ! Con no lắm rồi.
Bà Yến chen vào ngay:
- C̣n phải giữ eo nữa chứ! Ăn ngọt như cháu dễ phát ph́ lắm.
Không khéo là bị chê mê ăn nên mập ú th́ khổ thân.
Bà Phượng khẽ cau mày trước câu nói đầy ác ư của bà Yến, tự
nhiên mắng xéo con bé Bích mê ăn. Rơ ràng lớn mà không biết tạo
cho ḿnh cái uy. Thật là xuẩn ngốc.
Bà liếc vội Đồng và thấy mặt anh xụ xuống. Mỉm cười, bà Phượng
hướng câu chuyện sang vấn đề khác:
- Ba con đi suốt nên chắc mẹ con cực lắm?
Khuê Bích gật đầu:
- Dạ vâng ạ! Mẹ cháu rất cực. Vừa đi làm vừa lo trong nhà, dạy
dỗ con cái. Ba cháu yên tâm theo tàu tháng này qua tháng khác v́
ông tin tưởng mẹ. Mẹ rất khó với cháu. Ở nhà cháu bị mắng suốt.
Đồng tủm tỉm:
- Thế c̣n khoe.
- Có sao em nói vậy chớ đâu có khoe.
Quay sang bà Phượng, Bích trầm giọng:
- Nhiều lúc cháu rất buồn v́ bị mẹ rầy. Nhưng dần dà cháu đă
biết nghĩ và thấy thương mẹ nhiều hơn. Mẹ bao giờ cũng muốn cháu
tốt.
Bà Yến chép miệng giọng châm chọc:
- Những hai cô con gái chưa chồng, có bà mẹ nào không lo chứ.
Nhưng bây giờ chắc mẹ cháu vui rồi, quen được Đồng cháu khác nào
chuột sa hũ nếp.
Bích đỏ mặt, cô nhớ Thúy Quỳnh đă dặn ḍ trước khi cô tới nhà
Đồng là phải dè chừng bà Kiều Yến. Bà ta cố ư khích bác cô, th́
dè chừng cỡ nào cũng không tránh khỏi những cái bẫy bà ta giăng
sẵn.
Giọng bà Yến vẫn sang sảng:
- Này nhé! Nhà cửa đầy đủ tiện nghi, Đồng đă có sẵn, tài sản
thừa kế dư sống cả đời, không phải chuột sa hũ nếp là ǵ?
Bà Phượng cố nén giận:
- Yến à! Pha cho má ly trà khổ qua.
Hơi khựng lại bà Yến gật đầu:
- Vâng!
Đợi bà Yến đi khuất, bà Phượng nói ngay:
- Con đừng để ư những lời vừa nghe, d́ Yến hay nói nhưng không
phải người xấu. Điều quan trọng trong cuộc sống là biết cách
sống. Nội tin con và Đồng biết cách sống.
Đồng trầm giọng:
- Con hiểu ư nội, biết sống và biết yêu coi vậy mà không dễ chút
nào.
Bà Phượng mỉm cười:
- Vậy à! Dạo này con thay đổi nhiều chắc nhờ biết yêu?
Khuê Bích long lanh mắt nh́n Đồng, anh cũng đang nh́n cô. Bích
biết bà Yến chưa dễ dàng chấp nhận cô, nhưng không sao. Với Bích
đó là một thử thách, nếu biết sống và biết yêu cô sẽ vượt qua
tất cả.
Giọng bà Phượng lại vang lên:
- Hai đứa đi chơi đâu đi. Uống cà phê chẳng hạn?
Đồng gật gù:
- Cà phê? Gợi ư của nội thật tuyệt. Nếu nội đi chung với tụi con
càng tuyệt hơn.
Bà Phượng thở dài:
- Giá mà được trẻ ra ở khoảng hai mươi, nội nhất định không từ
chối. Giờ thất thập cổ lai hi rồi nội đâu muốn mất ngủ ngồi tiếc
nuối, nhớ về ngày tháng cũ. C̣n trẻ hăy sống cho hết tuổi của
ḿnh đi các con ạ.
Khuê Bích bâng khuâng bước ra balcon với Đồng. Dưới phố cuộc
sống vẫn ào ạt trôi. Cô đang ở tuổi hai mươi mà bà nội đang nuối
tiếc. Thế giới luôn rộng lớn và luôn ở phía trước cô.
Ở tuổi hai mươi, Bích sẽ cùng Đồng tay trong tay bước nhẹ vào
đời.
Giọng Đồng nhẹ tênh:
- Hôm qua anh gặp anh Phương trong quán cà phê Thiên Đường.
Khuê Bích thản nhiên:
- Chắc ảnh không lẻ loi một ḿnh?
Đồng vuốt tóc cô:
- Phương một ḿnh mới lạ chứ. Anh ấy tới ngồi cùng anh.
Bích không khỏi ṭ ṃ:
- Hai người đă nói ǵ với nhau?
Đồng lấp lửng:
- À! Nói chuyện đàn ông ấy mà.
Bích ấm ức:
- Ghét!
Đồng ṿng tay ôm cô:
- Phương chúc mừng anh.
- Về vấn đề ǵ?
- Về em … Anh Phương chúc mừng anh đang sở hữu một báu vật vô
giá. Anh bảo em không phải là báu vật vô giá. Em chính là t́nh
yêu của anh. Đă là t́nh yêu th́ không ǵ so sánh được.
Bích phụng phịu:
- Có đúng thế không?
Đồng khe khẽ gật đầu:
- Anh yêu em và chỉ biết nói anh yêu em. Đâu thể so sánh yêu em
như yêu một cái ǵ đó. V́ em là duy nhất và không ai giống em cả.
Khuê Bích ngă đầu lên vai Đồng. Với cô anh cũng là duy nhất,
nhưng cô sẽ giấu trong tim ḿnh bí mật này.
Duy nhất và măi măi chính là t́nh yêu của cô và anh.
Hết
|