- Bà ra đây ngồi với tôi. Nghỉ ngơi một chút cho khỏi mệt.
Ông nắm cánh tay vợ đưa lại chiếc ghế Salon dài và rộng kê ở góc
pḥng. Hai vợ chồng ngồi lặng im vài phút, rồi ông hỏi : - Bệnh tim của ḿnh lúc này ra sao ? Mỗi lần ông gọi bà bằng ḿnh là lúc ông cảm thấy nao nao thương
vợ. Bên ông, lúc nào bà cũng lặng lẽ như chiếc bóng, chịu đựng
và khép kín. Giọng bà nhỏ nhẻ : - Tôi cũng không rơ. Lúc mệt lúc khoẻ. Thường th́ bệnh hay hành
vào lúc trưa, trời nóng ngột ngạt làm tôi thở dốc.
Ông đặt nhẹ tay trên vai vợ : - Ḿnh vẫn uống thuốc đều đặn chứ ? - Dạ.
Ông thở một hơi dài : - Ḿnh chịu khó tĩnh dưỡng cho bệnh thuyên giảm. Tôi nghĩ rằng
việc con trai chúng ḿnh thi cử tốt đẹp sẽ làm cho bà vui vẻ mà
khỏe hơn trước ! Bà Ḥa nh́n chồng : - Tôi chẳng tin tưởng ǵ sẽ được lành bệnh. Càng ngày tôi càng
thấy đau yếu hơn trước, chắc không c̣n sống bao lâu nữa.
Ông làm bộ gắt : - Bà chỉ nói quẩn. - Tôi nói thật đấy. Mong ước của tôi bây giờ không phải là cầu
được lành bệnh, mà là muốn thấy cha con ông ḥa hợp vui vẻ với
nhau.
Ông cười lớn : - Làm ǵ có xa cách giữa cha con tôi, bà khéo lo. Có thể nó ít
gần tôi, nhưng tuổi trẻ là như thế, đâu có thích ở cạnh người
già. C̣n tôi, tôi thương nó không hết, lư đâu lại ghét bỏ xa
cách nó. Đây này bà xem...
Ông đứng dậy, đi lại trước mặt bà hai ông vung vẩy trước mặt : - Tôi đă xếp đặt cho nó cả một chương tŕnh dài hạn. Nó sẽ được
thực tập ở công ty Plastic một ít lâu, rồi thay tôi trông coi
luôn. Sau này nếu tôi và bà nghỉ ngơi, nó sẽ nắm giữ tất cả việc
điều hành ba công ty của ḿnh.
Ông tiếp : - Hiện giờ việc làm ăn càng ngày càng phát đạt, ḿnh có cổ phần
khá lớn trong một số cơ sở khác. Tôi cũng sẽ giao cho nó điều
hành nguồn lợi đó. Ông cười vang, thoải mái : - Đấy, bà nghỉ coi tôi lo lắng cho con như thế nào. Chỉ có họa
là điên mới từ chối sự lo lắng của tôi. Bà Ḥa ngồi ngả người vào thành ghế, nh́n chồng bằng ánh mắt
không tin tưởng. Bà biết rơ tính nết Cường hơn ông nhiều. Trong
gia đ́nh, Cường sống cạnh bà nhiều hơn ông, bà biết rơ con bà
nghĩ ǵ, muốn ǵ. Và lúc này, Cường không hề để ư tới những điều
ông toan tính. Nó đang bận rộn v́ chuyện t́nh cảm của nó. Hôm
qua, buổi tối trước khi đi ngủ, Cường đă đến gặp bà. Nói chuyện
vẩn vơ một lúc, Cường bỗng hỏi bà: - Tuổi con lấy vợ được chưa, hở mẹ ? Bà nh́n con : nó đă lớn và chững chạc. - Có lẽ vừa rồi đấy. - Vậy con lập gia đ́nh nghe mẹ ? Cường hỏi dễ dàng như vậy. Mặc dù đă đoán ra, bà vẫn hỏi lại : - Con muốn lấy ai ? - Thủy đó me. - À, Thủy. Con bé ấy ngoan đấy. Cường cười cười : - Xinh nữa chứ, mẹ ? - Ừ, đẹp lắm. - Mẹ đồng ư không ? Bà gật đầy. Cường bỗng ngồi thẳng người trước mặt mẹ : - Mẹ nói lại với bố hộ con nhé. Bà cụ mắng : - Bố mày. Chuyện quan trọng như thế con phải đích thân thưa với
bố chứ. - Con ngại lắm. - Ngại sao được. Trẻ con chúng mày chẳng biết trước sau ǵ hết.
Có những chuyện mà ḿnh phải giải quyết, không thể nhờ vả ai.
Tập làm người lớn đi chứ con. Cường thở ra : - Vâng, để rồi con tŕnh bầy lại với bố. - Trưa mai ấy. Nói trong bữa ăn cho tiện. - Vâng, con xin phép bố mẹ cho Thủy góp mặt bữa cơm này. Bà cụ hơi do dự. Bà biết tính ông. Ông Ḥa không ghét Thủy,
nhưng ông cũng không ưa. Nói cho đúng, ông không ưa bất cứ đứa
con gái nào ràng buộc con ông v́ ông sợ nó sẽ phá hỏng kế hoạch
ông đă dự tính cho con. Nh́n ánh mắt chờ đợi của Cường, bà ôn tồn : - Ừ, mẹ đă nói với bố là có thể con sẽ mời một vài người bạn. - Bố có hỏi con mời ai không mẹ ? - Không. Ông ấy đâu thèm để ư những chuyện đó. Với bố mày, chỉ
có bàn việc kinh doanh th́ ông ấy mới chú ư đến thôi. Cường thấy mẹ cúi mặt, da mặt bà trắng bệch. Hai tay bà níu lấy
mép giường, ngồi thở dốc. Cường vội vàng ngồi cạnh bà : - Bệnh hành mẹ à ? Bà cụ gật đầu mệt nhọc. Cường lo lắng: - Con lấy thuốc nhé ? - Đừng, mẹ vừa uống. Chỉ nằm một lúc là đỡ. Cường đỡ mẹ nằm xuống giường : - Thôi mẹ nằm nghỉ, con về ngủ nhé mẹ. Và Cường nhẹ nhàng ra khỏi pḥng bà. Bây giờ nghe ông hân hoan tỏ bầy những thu xếp mà ông cho là chu
đáo với con, bà cảm thấy hố ngăn cách giữa hai cha con lại sây
thêm. Lúc nào ông cũng chỉ nghĩ tới chuyện làm ăn. Ông quên là
cả vợ, cả con ông c̣n mong muốn những ǵ khác nữa hơn là chuyện
đó. Bà ướm lời : - Ông nghĩ tới chuyện cưới vợ cho nó không ?
Ông Ḥa đứng sững trước mặt vợ, giọng ngạc nhiên và bực dọc : - Sao. Lấy vợ à ? Nó không cần lấy vợ sớm như thế. - Tôi nhớ có lần ông nói ở tuổi nó con nhà người ta đă có vợ, có
con. - Đúng, nhưng con tôi phải khác. Nó phải dành th́ giờ vào việc
nối gót tôi. Vợ nó sẽ chỉ làm cản trở bước tiến của nó mà thôi. Bà cụ chán nản : - Thế ông tính đến khi nào nó mới lấy vợ được ? - Không lâu đâu. Năm ba năm nữa, độ ba mươi tuổi trở lên là
được. Bà ngồi im. Vậy là Cường gặp trở ngại rồi. Bà lo ngại nghĩ đến
sự va chạm sẽ xẩy đến trưa nay giữa hai cha con về việc này. Lại
có đứa con gái ngồi đó nữa. Bà thấy ḿnh cần nói ra vài ư kiến : - Theo tôi ông nên cho nó làm theo ư nó, tốt hơn.
Ông Ḥa ngồi xuống cạnh bà, đốt thuốc trong cái pipe lớn : - Bà muốn nói ǵ. Lúc nào tôi chẳng để nó làm theo ư thích? Tôi
chỉ hướng dẫn đường hay lẽ phải cho nó theo thôi. - Nếu nó muốn lấy vợ th́ sao ? Bà nh́n ông chờ đợi. Ông cụ vung cái ống vố : - Th́ cho nó lấy. Muốn lấy ai th́ lấy, tôi đâu có cấm ? Bà chưng hửng. Vậy là sao, ông vừa mới nói... Ông cụ tiếp : - Nhưng cần chậm mấy năm, để có đủ thời giờ học hỏi rồi thay thế
tôi. Khi nó lập gia đ́nh, nó phải là chủ nhân ông, không thể là
một thằng đi làm mướn. Bà cụ e dè : - H́nh như nó muốn học nữa. - Học ǵ ? - Học về... ngoại giao ǵ đó. - A, Tham vụ ngoại giao, cái chuyện vớ vẩn ấy, tôi đă bảo bó bỏ
ư định đó rồi. - Nhưng... - Nó chưa dứt khoát ǵ, nhưng nó sẽ thay đổi ư kiến mà. Bố con
th́ có chuyện ǵ mà chẳng giải quyết xong ? Giọng ông đầy tự tin, đầy quả quyết. Bà Ḥa th́ không mảy may tin
như vậy. Ông Ḥa choàng tay ôm vai bà : - Thôi, mấy chuyện đó để cha con tôi bàn với nhau, bà biết làm
ǵ cho mệt. Chỉ nên uống thuốc đều đều và nghỉ ngơi cho khỏe là
tốt nhất. Bà Ḥa tủi thân, ngồi im. Bà bị coi như nhân vật phụ trong gia
đ́nh. Chồng th́ coi bà chỉ là một người nội trợ không hơn không
kém. Con th́ đă lớn quá, đến mức sống ở ngoài nhiều hơn trong
nhà, nói ǵ đến chuyện mong mỏi nó quanh quẩn dưới gối ḿnh như
lúc xưa c̣n bé? Bà trở thành lặng lẽ như cái bóng, t́m vui trong
công việc vặt và than thở dấu diếm với vài người giúp việc trong
nhà. Ông Ḥa bóp nhẹ trên vai vợ. Bà gầy và thịt mềm nhăo, đầy yếu
đuối và bệnh hoạn. Ông thấy tội nghiệp người vợ đầu gối tay ấp
thời son trẻ. Ông vẫn yêu thương và chung thủy với bà đấy chứ,
dù bây giờ t́nh yêu lắng xuống. Dù bây giờ t́nh yêu biến thái
thành t́nh thương, hay t́nh nghĩa. Dẫu sao, bà vẫn là người "cần có một cách tự nhiên" ở cạnh ông hàng ngày cho ông thấy
ḿnh nắm quyền uy tuyệt đối dưới mái gia đ́nh. Bà là chứng minh
cho giá trị những mệnh lệnh của ông ban ra.
Ông nói bằng giọng ôn nhu mà bà ít khi được nghe : - Khi con ḿnh đủ sức nối nghiệp, tôi và ḿnh sẽ tha hồ ngơi
nghỉ. Tôi sẽ đưa bà đi đó đây để giải trí cho hết quăng đời già.
Ông cười vui vẻ : - Bà bằng ḷng chứ ? Bà gật đầu: - Tôi cũng mong thế, nhưng sợ chẳng đi đâu xa nổi. Bệnh tật thế
này... Ông cụ gắt khẽ : - Bệnh tật... bà phải quên đi một lúc chứ. Cứ nghĩ tới cũng đủ
buồn rầu mà chết. Thôi, quên cái bệnh bất trị đó đi mà vui với
con. Bà xem lại thức ăn, c̣n tôi sang văng pḥng soạn ít giấy tờ
lát nữa cho thằng Cường nó coi. Cam đoan xen xong là nó mê
nghiệp kinh doanh của bố nó liền.
Ông cười cười bỏ đi. Bà Ḥa chậm chạp đứng dậy. Đột nhiên bà
thấy mắt hoa lên và ngực buốt nhói khó tả. Bà vội vă nằm vật ra
ghế Salon, hai tay ôm chặt lên ngực. Hơi thở bà kḥ khè và mắt
bà trợn ngược, miệng há ra. Cơn đau làm bà lịm đi một lúc, nhưng trong lúc đó đầu óc bà văn
tỉnh táo. Bà nghĩ : - Lạy trời cho con đủ sức khỏe để chung vui với con trai con hôm
nay. Rồi sau đó có đau đớn đến mấy con cũng cam ḷng chịu đựng...
Bà nằm như thế, thất bớt đau dần, cho đến khi tiếng xe quen
thuộc của Cường về ồn ào trước cửa nhà.
Chương 10
Cường đưa Thủy ghé nhà Ngọc
trước khi về nhà chàng. Ngọc đă trang điểm xong, thấy hai người
đến chạy ra đón : - Trời ơi chị Thủy. Đẹp quá chừng. Thủy tát khẽ lên má Ngọc : - Nịnh nữa. Anh em có khác, tán y hệt nhau. Ngọc vênh mặt : - Chị nói oan Ngọc rồi. Tuy anh em nhưng Ngọc là con gái th́
đâu phải tán ai, nịnh ai. Tại chị đẹp thật chứ bộ. Ngọc nh́n Thủy chăm chú rồi tiếp: - Nhưng dạo nầy chị gầy hơn trước nhiều đấy nhé. Thủy gật đầu : - Ừ, ḿnh gầy thật. - Tại "gạo" chứ ǵ. Thủy cười nhẹ : - Không phải thế. Ḿnh đau vặt hoài, nhưng bác sĩ không t́m ra
bệnh. Họ bảo ḿnh mắc bệnh... yếu sức và cho uống thuốc bổ, bắt
tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Loạn không chứ? Ngọc nắm tay Thủy dắt vào, Cường đi sau hai người, lắng nghe hai
cô gái cười đùa khúc khích. - Người học thi, người đi làm nuôi gia đ́nh được khuyên nghỉ
ngơi th́ có khác ǵ bảo... tự tử cho xong. Ngọc đùa. Thủy gật đầu : - Bởi vậy ḿnh mới ra cớ sự này. Càng ngày càng gầy đi. Ngọc nheo mắt : - Gầy nhưng đẹp chết người. Anh Cường của em hẳn là mê chị như
điếu đổ. Thủy cười, cấu nhẹ vào lưng Ngọc. Ngọc nói tiếp : -
Chứ không à. Chẳng thế mà ông ấy quyết định kéo em đến nhà với
chị cho có bạn và để tăng cường lực lượng ủng hộ anh ấy. - Ủng hộ ǵ ? - Để ông Cường thuyết phục bác trai cho học Ngoại Giao và thuận
cho anh ấy cưới vợ cuối năm nay... Chị thích nhé. Nói xong Ngọc cười khúc khích. Thủy cười theo nhưng trong ḷng
thoáng chút căng thẳng. Bữa cơm trưa nay coi bộ nhiều gay cấn.
Sự hiện diện của Thủy ở đó có thể là điều hay mà cũng có thể là
điều rất dở. Nhưng Thủy không biết làm cách nào để đừng đánh
cuộc với những may rủi ấy. Thủy nói khẽ : - Ḿnh lo lo. Ngọc gắt nhẹ : - Lo ǵ. có em. Thủy ph́ cười : - Có cô th́ được ǵ ? Ngọc vênh mặt : - Bác trai thương em lắm, thế nào bác cũng nghe em khi em đưa ư
kiến... Cường xen vào : - Tôi nhờ cô đến hôm nay v́ thế. Ngọc làm bộ giận dỗi : - Chứ không phải anh có ḷng tốt mời em dự bữa tiệc khao anh thi
đậu à ? Cường lắc đầu, thản nhiên : - Không. Hôm nay là cơm gia đ́nh do bác tổ chức, không phải anh. - Bao giờ anh tổ chức ? - Anh không làm ǵ cả. Việc ấy không có ǵ quan trọng hay đặc
biệt đến độ phải làm đ́nh đám... Ngọc sụ mặt : - Nhưng đó cũng là chuyện vui mừng của anh chứ ? Cường giơ tay : -
Đúng. Anh sẽ rủ hai chị em đi chơi phố ăn quà hay đi xi nê.
Nhưng anh không tổ chức linh đ́nh ǵ cả. Thủy nh́n Cường âu yếm : - Anh lúc nào cũng nói ngang. Thi đậu th́ vui, tổ chức nọ kia là
thường. Có ǵ mà phải nghĩ xa xôi thế này, thế khác... Ngọc nói to : - Em mà thi đậu th́ lại thích làm to chuyện để được mọi người
chia xẻ niềm vui với ḿnh. - Họ vui v́ được mời ăn đấy chứ. Cường đùa. Thủy lườm chàng : - Thôi xin ông. Lúc nào cũng giọng đó. Ngọc quay sang Cường : - Để em thay quần áo rồi ḿnh đi. Cường bảo : - Cứ thong thả. Mới mười một giờ, ḿnh về bây giờ th́ sớm quá. -
Đến tiếp tay bác gái chứ ? - Cơm thường, ǵ mà phải tiếp. Vả lại có mấy người giúp việc cho
bà cụ rồi. Cường nh́n Thủy : - Hai chị em ngồi đây chơi, anh vào thăm chú thím một chút đă. Cường bước đi, Ngọc nh́n theo chàng và nói với Thủy : - Anh ấy lễ phép kỹ lắm chị. Mỗi lần đến đều vào chào và nói
chuyện với bố mẹ em. Hai ông bà cụ thích lắm. - Ông Cường khéo c̣n hơn đàn bà, Ngọc nhỉ. Ngọc gật đầu : - Bố em cũng nói thế. Anh ấy biếu bố mẹ em quà bánh luôn và
thường dắt tụi em đi chơi. Anh Cường nói, tiếc không có anh em
để vui vầy suốt ngày như tụi em. Thủy chép miệng : - Nghĩ cũng tội ông ấy. Ngọc hồn nhiên : - Mai mốt anh chị lấy nhau rồi chắc anh ấy sướng lắm. Được người
vợ vừa đẹp vừa ngoan như chị là điều ai cũng mong ước. Thủy cảm động, quay đi để che dấy sự thẹn thùng làm hồng đôi má.
Ngọc kéo Thủy ngồi xuống chiếc ghế dài bằng gỗ kê ở hiên nhà.
Hai chị em thủ thỉ nói chuyện. Thủy nói : - Ḿnh ngại ghê. -
Chuyện ǵ hở chị ? - Th́ vụ ăn cơm trưa nay này. - Có ǵ đâu ? - Ḿnh sợ bị lôi kéo vào trong chuyện... - Hẳn nhiên rồi. Chị và anh Cường là vai chính th́ ở ngoài cuộc
sao được. - Ḿnh không muốn mọi người hiẻu lầm là ḿnh xui anh Cường điều
nọ, điều kia. Thủy sợ nhất như vậy. Việc đó sẽ khiến gia đ́nh
Cường ác cảm với ḿnh. Ngọc gạt đi : - Làm ǵ có chuyện đó. Bác gái quư chị lắm mà. - Thủy ngại ông cụ. - Bác trai có khó tính, nhưng em tin bác không cản trở việc hôn
nhân của con trai cưng đâu. Thi đậu, lấy vợ rồi đi học để có
tương lai, địa vị là chuyện vui mừng cả chứ. Nói thế nhưng Ngọc nghĩ khác. Cường đă tâm sự cho Ngọc nghe
những nỗi khó khăn chàng đang gặp. Ông cụ là người độc đoán và
muốn mọi người phải nghĩ như ḿnh, làm như ḿnh, không ưa thấy
bị chống đối. Thủy ngồi im. Ngọc nói sang chuyện khác : - Chị sắp thi chưa ? - Tháng tám. Ḿnh học cũng khá chăm mà sao chữ nghĩa không vô.
Nản ghê. Ngọc cười cười : - Khi có người yêu th́ hay phân tâm. Lấy chồng quách là xong. Thủy hỏi : -
Đức dạo này ra sao ? - Vẫn lính thú phương xa, chị ạ. - Lên Trung úy chưa ? -
Chưa. H́nh như anh ấy cũng sắp lên rồi th́ phải. - Tất cả chỉ thu gọn trong chữ "quách". Lấy quách, bỏ quách,
thôi quách... nghe nản quá. Cả hai cùng cười. Có một nỗi ǵ mênh mang đang dậy lên trong
ḷng hai người con gái. Số phận. Y như một xếp đặt bất di bất
dịnh cho tất cả, không riêng một ai. Cứ thế mà theo. Cứ vậy mà
đi tới với thời gian, không làm ǵ khác hơn được. Cường từ trong nhà trở ra. Thủy hỏi : - Thăm hỏi... chú thím rồi chứ ? Ngọc tủm tỉm cười : - Trông mặt th́ biết. Có vận động hai cụ không ? Cường nhăn nhó : - Chú tán thành chuyện anh, nhưng không chịu nói giúp. Cụ bảo : - Tính bố mày ngang phè phè, chó nó cũng phải ngán. Tao chẳng
dại ǵ tới nói rồi nghe ông ấy chửi là già mà dại... Cả ba ph́ cười. Ngọc nói : - Vậy chứ rồi bố em lại đến nói hộ anh cho xem. Tính ông vậy
đấy. Cường nói : - Sửa soạn đi đi. Chắc ở nhà đă xong, chờ tụi ḿnh về. Thủy hỏi khẽ : - Có đông không anh ? Cường lắc đầu : - Có ai đâu. Bố mẹ, anh và hai cô thôi. Ngọc ngạc nhiên : - Bác cũng không tổ chức ǵ à ? Cường nhăn nhăn : - Có, nhưng cụ tính làm hôm khác, với đông đủ đại diện ba công
ty cụ làm chủ. Khiếp quá. Ngọc nhún vai trêu : - Cái ǵ anh ghét th́ bác làm cho anh. Cường tuyên bố : - Đó là điều khiến cho cha con khó có thể xích lại gần nhau. Ngọc tiếp : - Và anh càng nhích xa bác bao nhiêu th́ lại càng xích lại gần
chị Thủy bấy nhiêu. Thủy cười nhăn nhó : - Đấy, chưa ǵ tôi đă mang tiếng rồi. Ngọc x́ một tiếng : - Ăn thua ǵ. Yêu là chấp nhận hết. Chị yêu chí. Em sẽ đứng về
phe chị, ủng hộ hai người hết ḿnh. Thủy nói : - Ngọc tính làm ǵ ? - Em sẽ thưa với bác, anh chị bàn nhau nếu hai bác không thuận
các yêu sách của anh chị, hai người sẽ ra đi theo tiếng gọi của
con tim, xây tổ ấm ở một chân trời xa lạ... Cường rên lên : - Cha mẹ
ơi. Cô theo đoàn cải lương nào vậy ? -
Chả đoàn nào cả. Cải lương và cuộc đời là một. - Và cuộc đời nhiều lúc c̣n bi thảm hơn cả cải lương nữa, phải
không Ngọc ? Cường tiếp. Ngọc gật gù : - Đúng quá. Ba người cười vui. Cường dục : - Thôi ra xe đi kẻo về trễ ông cụ lại nhăn bây giờ.
Chương 11
Khi Cường và hai cô gái
bước vào pḥng khách, ông Ḥa đang làm ra vẽ chăm chú đọc tờ báo
mới. Ngọc chào : - Bác ạ. Thủy lí nhí chào theo : - Bác ạ.
Ông Ḥa thong thả buông tờ báo nh́n lên : - Chào cô. À, con Ngọc đấy hở. Bố mày đâu sao không đến chơi ? Ngọc nh́n Cường mỉm cười. Cường nói : - Con xin phép chú thím cho Ngọc đến chơi và ở lại ăn cơm trưa
nay với gia đ́nh ḿnh. Ông cụ cười ồ ào : - Ừ. Trưa nay ăn cơm gia đ́nh thôi. Bố sẽ tổ chức một bữa khao
long trọng để giới thiệu cậu với mọi người. Cường nắm tay Thủy, nói với bố : - Con mời Thủy cùng dự hôm nay.
Ông cụ ừ một tiếng thản nhiên rồi đứng lên : - Nào, ḿnh sang pḥng ăn là vừa. Mẹ con đă làm xong từ lâu.
Ông cụ đi trước, mọi người theo sau. Ngọc nắm tay Thủy kéo đi
như dắt trẻ con. Vào tới pḥng ăn, Thủy thấy mẹ Cường đă ngồi
chờ ở bàn. Bữa cơm gia đ́nh mà thật thịnh soạn làm Thủy càng
thấy ḿnh e dè, ngại ngùng trước mọi người. Bà cụ đon đả : - Các con đấy à. Nào ông ngồi vào cho chúng nó ăn kẻo đói. Giọng bà cụ thật hiền hậu làm Thủy cảm động. Bà cụ bảo Thủy ngồi
cạnh bà, đối diện Cường, Ngọc đến ngồi cạnh Thủy. Ngọc luôn miệng hỏi thăm bố mẹ Cường. Nàng muốn gây bầu không
khí thân mật cởi mở cho mọi người hầu giúp Thủy đỡ ngượng ngùng.
Ông cụ có vẻ vui, cười nói luôn miệng. Thủy để ư thấy mẹ Cường
h́nh như mệt mỏi và bà đang gắng sức rất nhiều. Trong bữa cơm ông cụ chỉ nói đến những chuyện làm ăn ở sở, khen
người này, chê người kia. Ông hỏi ư kiến Cường về một số vắn đề
mà Cường không hề chú ư đến từ trước tới naỵ Cường hơi khó chịu
nhưng chàng cố gắng làm vừa ḷng bố với hy vọng nhờ đó ông sẽ dễ
dăi với chuyện của chàng và Thủy. Gần tàn bữa cơm, ông cụ vào đề : - Cậu nghĩ kỹ về kư kiến của bố rồi chứ ? - Dạ. - Bằng ḷng phải không ? Cường ngập ngùng: - Con chưa nhất quyết thế nào cả. Con định thưa với bố cho con
học lên... Ông cụ cười lớn : - Ừ. Học lên là điều tốt chứ sao. Cậu có thể học tiếp cao học,
nhưng vừa học vừa khởi sự lo chuyện giúp bố được chứ ? Cường thong thả : - Ư con muốn học về Ngoại Giao... Giọng ông cụ đổi khác và Thủy có cảm tưởng không riêng ǵ nàng
mà những người kia đang cùng chú ư đến câu chuyện với ít nhiều
căng thẳng : - Bỏ ư định đó đi. Bố không bằng ḷng cậu theo học một ngành
chẳng giúp ích ǵ cho bố hết cả. Cậu thử nghĩ xem, bố đă đem bao
tâm huyết, sức lực để gây dựng cơ nghiệp này. Bố chỉ có ḿnh cậu
là con một, bố lại trông cậy bao nhiêu vào sự giúp đỡ của cậu để
bố nở mày nở mặt. Vậy cậu phải làm sao xứng đáng với sự trông
cậy của bố chứ ? - Nhưng thưa bố, con thấy con không có năng khiếu về nghiệp kinh
doanh. Con sợ con sẽ thất bại :
Ông cụ gạt phắt : - Năng khiếu không quan trọng bằng thiện chí, nhiệt tâm và kinh
nghiệm. Bố sẽ dậy cho cậu những kinh nghiệm bản thân của bố, chỉ
cần đ̣i hỏi cậu có hai thứ kia. - Con không thấy yêu thích ngành ấy, con sợ sẽ không có đủ hai
đức tính mà bố mong muốn ở con.
Ông cụ nh́n thẳng vào mặt con trai : - Cứ thử bắt tay vào xem đă. Con có dư thời giờ và phương tiện
để trắc nghiệm khả năng. Cả ba cơ sở kinh doanh đều là của bố,
những người kia hoàn toàn không đáng kể. Con muốn thử thách bất cứ lúc nào
cũng được. Cường ngồi im. Ông cụ tiếp : - Nhưng bố muốn cậu càng bắt tay vào công việc sớm chừng
nào
càng lợi chừng đó. Trong nghiệp kinh doanh, không nên bỏ lỡ dịp
may và phí phạm thời giờ. Cường cúi đầu trên bát cơm. Nói ǵ bây giờ. Chàng không muốn bữa
cơm trở thành ngột ngạt, không muốn cha chàng nổi giận. Nhưng
trước sau ǵ cũng phải đương đầu với những vấn đề ấy, không cách
nào khác được. - Con xin bố một cơ hội. - Cơ hội ǵ ? - Tạo dựng cho con một sự nghiệp.
Ông cụ kêu lên : - Th́ đấy. Bố giúp cậu một cơ hội bằng vàng. - Con muốn tụ tạo dựng lấy, theo ư con và bằng sức của con.
Ông cụ ch́a hai tay ra trước mặt : - Tuổi trẻ lạ thật. Cứ tưởng như ḿnh có sức lấp bể dời non mà
không cần tới sự tiếp tay của người khác. Cậu nói với bố lần này
là lần thứ mấy rồi ? Cường cố gắng b́nh tĩnh để thuyết phục bố : - Con rất ham thích ngành mà con lựa chọn. Theo ngành Ngoại Giao
con tin là con sẽ thành công. Nếu bố chấp thuận giúp con cơ hội
để tự do theo đuổi, con tin con sẽ thành công dễ dàng. Trong
lănh vực chuyên môn của bố con mù tịt không hiểu biết, không ham
thích, con sợ... Ông cụ nh́n trừng trừng vào Cường : - Nói đi nói lại cậu vẫn giữ nguyên ư kiến trẻ con, nông cạn đó.
Bố không bằng ḷng chút nào. Bố tin đó không phải ư kiến của con
mà là của người khác. Thủy giật ḿnh. Ông cụ định ám chỉ ǵ vậy ? ông muốn nói nàng là
người đă khiến Cường chống đối ông chăng? Nàng cúi gầm mặt y như
ḿnh phạm lỗi, cố gắng lắng nghe từng tiếng động. Bà cụ và Ngọc
vẫn im lặng ngó hai bố con đối diện nhau. Cường nh́n thẳng vào
bố, hai cha con ngồi như vậy trong mất phút. Rồi Cường nói : - Đó là ư kiến của con. Hoàn toàn của con. Bà cụ xen vào câu chuyện một cách vụng vè : - Ai mà xui nó, ông. Con nó lớn rồi, nó tự nghĩ được chứ.
Ông cụ lạnh lùng : - Bà cho tôi nói chuyện. Cường bất măn. Bố lại có giọng độc tài rồi. Chàng mạnh dạn : - Con cũng cần xin ư kiến của mẹ. Đây là chuyện quan hệ cả đời
con, mẹ có thể giúp con những ư kiến này...
Ông cụ bật lên vào tiếng cười nhạt. Bà cụ lấy hết can đảm nói
thêm : - Hai cha con để thong thả bàn lại xem. - Tôi muốn nó dứt khoát trong lần này.
Ông cụ chặn lại. Cường cũng nói : - Vâng, con cũng xin thưa với bố ngay bây giờ những dự tính của
con về tương lai. - Tốt.
Ông cụ gần giọng. Ông liếc xéo về phía hai cô gái : - Tuy rằng chuyện riêng gia đ́nh nhưng cứ nói, mọi người ở đây
đều nên biết : Ngọc thấy rơ sự bất lực của nàng lúc này. Câu chuyện quan trọng
quá mức nàng tưởng khiến Ngọc cũng sợ hăi không dám xen vào. Vai
tṛ nàng định đóng là làm cho không khí nhẹ nhàng cởi mở, quả
thật đă thất bại. Bà cụ rụt rè : - Theo tôi, hai cha con nên thu xết từng giai đoạn. Trước hết là
để Cường. .. nghỉ ngơi ít lâu. Nó vừa thi cử vất vả xong. Rồi
Cường xem xét công việc làm ăn của bố để biết, xem có thích hợp
không. Đồng thời Cường...
Ông cụ gắt lên : - Bà nói ḍng dai cái ǵ vậy ? Cùng một lúc mà bảo nó theo đuổi
hai ba thứ khác nhau làm sao được ? - Th́ để cho nó t́m hiểu trước đă. Vả chăng Cường cũng c̣n những
chuyện khác cần tính tới nữa. Nó lớn rồi... - Th́ nó lớn rồi, ai chẳng biết? - Có thể là nó muốn .. lập gia đ́nh lúc này. Sao không bàn
chuyện đó ? Thủy rùng ḿnh, lạnh toát cả người. Cường nh́n mẹ nửa âu lo, nửa
biết ơn. Ông cụ làm bộ ngạc nhiên : - Có chuyện đó nữa à ? Bà cụ nh́n ánh mắt Cường, ḷng thương con khiến bà cả quyết : - Con nó nói với tôi... - Sao ? - Nó muốn lập gia đ́nh cuối năm nay.
Ông cụ ngồi im. Cái im lặng ấy thật là khác thường khiến mọi
người nín thở. Trong ánh sáng d́u dịu của căn pḥng Cường thấy
mặt cha lúc như đỏ lên, lúc như trắng mét. Ông buông đũa, ngồi
dựa lưng vào thành ghế. Một lúc lâu ông nói : - Tôi đă nói nhiều lần, với con tôi cưới vợ bây giờ là quá sớm.
Nó chưa làm được ǵ cả. Nó muốn lấy ai th́ lấy, nhưng chưa phải
là lúc này. Bà cụ ngập ngùng : - Nó lớn rồi chứ ? - Bà nói đi nói lại câu đó măi, nghe sốt ruột. Tôi muốn ba bốn
năm nữa nó hăy nghĩ tới chuyện lấy vợ. Bây giờ th́ đừng bàn tính
ǵ cho phiền. Cường ngồi im, chàng cảm thấy như ḿnh bị nghẹt thở. Không c̣n
ǵ để nói, không c̣n ǵ để tŕnh bầy nữa. Cha chàng đă làm tổn
thương nặng nề và ông coi chàng không khác ǵ một công cụ. Chàng buông đũa, đứng lên : - Mời bố mẹ xơi cơm, con xin đủ. Bà cụ lo lắng nh́n con, mặt bà xanh mét : - Ăn no đă nào. Từ từ rồi tính... - Con ra rửa tay. Cường nh́n về hai cô gái gật đầu như xin lỗi, rồi bỏ ra khỏi
pḥng. Ông bố cũng ngồi im, hai tay đặt trên bàn, mắt nh́n
thẳng. Mọi người không ai cử động, không khí ngột ngạt dễ sợ.
Thủy co rút người như con tôm bị nướng trên bếp lửa. Ông cụ bỗng
đằng hắng một tiếng lớn làm Thủy giật nẩy ḿnh ngẩng lên nh́n.
Nàng thấy cha Cường nh́n ḿnh trừng trừng, ánh mắt đầy ghét bỏ.
Ông bảo : - Này cô. Thủy dạ một tiếng nhưng tiếng nói mắc cứng trong cổ họng, không
thốt thành lời. Nàng đành giương cặp mắt nh́n ông ngơ ngác và sợ
hăi. Thủy thấy Ngọc tḥ tay qua bóp chặt trên đùi ḿnh.
Ông cụ gằn giọng : - Tôi nghĩ thằng Cường chống đối tôi là v́ cô. Tôi nghĩ nó đi
theo những dự tính xa vời nông cạn đó là do
cô. Cô đă "chỉ bảo"
cho nó, tôi có nên cảm ơn cô không ? Bà cụ lên tiếng, thảng thốt : - Ông... Thủy cũng bật lên : - Thưa bác, không phải con...
Ông cụ đưa tay phác một cử chỉ ngăn lại. Ông tiếp : - Cha con tôi xung đột chắc chắn phải do một nguyên cớ bên ngoài
thúc đẩy... Giọng ông ch́ chiết mỉa mai : - Cô làm phiền tôi. Cô làm cản trở công việc của tôi và làm hại
tương lai của thằng Cường... Tai Thủy ù đi và cơn tức tối, buồn phiền bùng dậy làm Thủy ngây
ngất cả người. Nàng đưa ngón tay lên miệng cắn và bật khóc.
Ngọc hốt hoảng choàng tay qua vai Thủy : - Chị Thủy... Thủy đứng vụt lên : - Thưa bác, bác đă trách oan con. Con không hề dính líu ǵ đến
chuyện của anh Cường. Bác mắng th́ con xin chịu, nhưng con không
có lỗi ǵ. Nếu bác nghĩ là v́ con, con xin hứa từ nay không bao
giờ làm phiền bác và anh Cường nữa. Mẹ Cường ngồi lặng trân trên ghế. Bà ngộp thở và run rẩy toàn
thân. Bà nghĩ nếu bà mà cử động mạnh lúc này hẳn sẽ ngă lăn ra
ngất xỉu. Thủy gỡ ra khỏi tay Ngọc : - Con xin phép hai bác trở về nhà con bây giờ. Nói xong Thủy bước khỏi ghế, vội vă chạy ra cửa pḥng. Cường vừa
bước vào, th́ Thủy cũng vừa ra tới. Hai người suưt va vào nhau. Cường ngạc nhiên : - Đi đâu thế Thủy ? Gương mặt chan ḥa nước mắt của nàng và tiếng nức nở của Thủy
làm Cường giật ḿnh. - Chuyện ǵ thế ? Thủy lắc đầu đẩy Cường sang bên chạy vụt đi. Cường ngẩn ngơ : - Ngọc, chuyện ǵ vậy ? Ngọc chạy theo Thủy : - Để em lo cho. Cường bước đến gần mẹ, run giọng : - Mẹ...
Ông cụ cười gằn : Mặt Cường tái mét, chàng nh́n bố như nh́n một người xa lạ, đầy
oán trách. Cường xoay lưng định bước ra cửa. Ông cụ quát : - Ở đó, tao chưa nói hết. Cường lạc giọng : - Con xin bố để khi khác.
Ông cụ xô ghế, đứng dậy. Ly nước trên tay ông run bắn lên: - Giỏi. Mày dám vô lễ với tao phải không ? Cường bước gần tới phía cha để ra cửa, giọng lạnh lùng : - Con không có ǵ để nói thêm lúc này.
Ông cụ gầm lên : - Đồ mất dậy. Ly nước trên tay ông bất ngờ ném thẳng vào mặt Cường. Đứng gần,
tuy đă phản ứng thật nhanh nhưng Cường vần không tránh khỏi.
Chiếc ly đập mạnh vào mí mắt trái của chàng làm rách một vệt
dài. Máu tuôn ra ướt đỏ cả má Cường. Trong lúc chàng choáng váng
cả mặt mày, loạng choạng, hai người đàn ông cùng nghe thấy một
tiếng kêu khủng khiếp. Tiếng kêu của một người bị bóp cổ, đang
dẩy chết. Họ cùng hoảng hốt quay lại. Tiếng loảng xoảng vang lên
khô khan ghê rợn. Bà cụ ngă ngữa người trên mặt đất, một tay nắm
chiếc khăn bàn ăn kéo lê xuống đất. Bát chén rơi xuống đất vỡ
ngổn ngang. Cường chạy vội lại và ông cụ đến gần, cúi xuống. Mặt
bà Ḥa trợn ngược, miệng há hốc, tiếng kḥ khè yếu ớt vang lên
đứt quăng. Cường run rẩy bồng mẹ lên, đặt nằm dài trên chiếc
divan ở góc pḥng. Người mẹ run bần bật, xám ngoạch. Cường nh́n mẹ và thấy bà khác hẳm mọi lần. Mắt bà bất động và bà
đă im ĺm. Cường biết là vô phương cứu chữa. Cường ngẩng lên. Chàng bắt gặp cha chàng đang khom người cúi
xuống, run rẩy, ánh mắt kinh hoàng. Người cha thấy trên gương
mặt đẫm máu, đôi mắt đứa con trai đầy óan hận và tuyệt vọng...
Chương 12
Tuân hỏi Tùng : - Con bé ngủ rồi à, cậu Tùng ? Tùng gật đầu : - Dạ, thưa anh. Thủy mới chớp mắt xong. Tùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tuân, buồn rầu : - Thủy càng lúc càng gầy anh ạ. Cứ t́nh trạng này không hiểu
rồi sẽ sao ? Tuân thở dài : - Tôi cũng không biết làm sao hơn. Đó chỉ là thứ bệnh kiệt quệ
về tâm hồn lẫn thể xác. Suốt sáu tháng nay Thủy nó lúc đau lúc
đỡ, nhưng không có dấu hiệu ǵ cho thấy là nó khỏi hẳn được. Tuân châm điếu thuốc. Trong vùng tranh tối tranh sáng của căn
pḥng. Tùng thấy những nếp nhăn hằn rơ trên trán người anh lớn
của Thủy. Chàng thở hắt ra, buồn bă. Tuân hít một hơi dài đầy
khói rồi thổi thành luồng trước mặt : - Gia đ́nh tôi đến hồi xuống dốc. Gặp toàn chuyện không maỵ Tôi
làm ăn thất bại, gần sạch cả vốn liếng. Bà cụ tôi đâu ốm v́ con
gái... Ốm đau. Con Thủy th́ như vậy đó. Tuân ngừng một chút rồi tiếp : - Con Loan muốn bỏ học để ở nhà săn sóc gia đ́nh, ông Thái đ̣i
đi lính. Cậu tính có chán không ? Tùng ngồi im, nét mặt đầy cảm thông. Tuân tiếp : - Tôi đă bán một nửa khu vườn nhà lấy tiền chạy chữa cho con
Thủy, và để cố gắng xoay sở làm ăn trở lại. Cậu thấy đó, chỉ độ
cuối tháng này người mua đất sẽ xây lên một cái xưởng đứng sừng
sững cạnh nhà tôi, coi nản không chịu được. Tùng nh́n qua cửa sổ hông nhà. Khu vườn lúc này trông thật xác
xợ Cây cối ủ rũ tàn úa, cây xoài rụng lá trơ cành. Mấy cây ổi
sắp chết khô. Các chậu cây Nguyệt Quế không lớn nổi. Chỉ c̣n
cây Ngọc Lan vẫn đầy lá xanh nhưng không buồn nở hoa. Thủy đau
ốm, không ai chăm sóc vườn cây mà cũng chẳng ai c̣n ḷng dạ nào
no lắng đến loài cây cỏ đó nữa. Giữa khu vườn một hàng cọc sắt phân chia ranh giới. Hàng kẽ gai
xa lạ và lạnh lùng cắt đôi khu vườn rộng thênh thang một cách
tàn nhẫn. Tùng thấy mủi ḷng. Chàng hỏi Tuân: - Họ định mở xưởng làm ǵ vậy anh ? - H́nh như sửa chữa xe hơi. Tùng nghĩ tới hôm nào không xa, bên đó sẽ mọc lên một cơ xưởng
lợp tôn kín mít. Tiếng máy móc, bủa ḱm phá tan những êm ả dễ
thương của khu vườn. Dầu nhớt loang lổ đầy mặt đất. Tất cả sẽ
thay đổi và không c̣n ǵ đẹp, thơ mộng nữa hết. Cảnh vật chung
quanh sẽ đổi thay, tang thương theo sự suy tàn của con người,
như một định luật tương đồng. Nhưng lúc này ngôi nhà vẫn c̣n trong im lặng, chỉ có tiếng chim
chóc chiêm chiếp kêu đâu đó trong buổi chiều tàn nắng. Tùng hỏi
: - Anh có những dự tính ǵ mới chưa anh ? Tuân hỏi lại : - Cậu hỏi về gia đ́nh tôi hay về công việc làm ăn của tôi ? - Cả hai. Tuân thong thả : - Tôi muốn đưa mẹ tôi và con Thủy lên Đà Lạt ở với bà chị họ một
thời gian may ra hai người có khỏe hơn chăng. Nhưng bà cụ không
chịu đi, viện đủ lư lẽ. C̣n con Thủy th́ vô ư kiến. Tôi định Thủy đi xong rồi giao cho con Loan, thằng Thái coi nhà
săn sóc mẹ, rồi tôi thử thời vận chuyến khác xem có phục hồi lại
được không ? Tuân chép miệng : - Tôi chưa bao giờ thất bại nặng nề như lần này. Chung quy chỉ
tại tin người. Tùng góp : - Nghiệp kinh doanh đầy tính tóan... -
Đúng thế. Phải mưu mô, xảo quyệt, tàn nhẫn và có gan mới khá
được. Tôi chưa đủ các tính đó. Tùng nh́n Tuân thấy buồn. Anh có vẻ bất măn và uất ức. Có thể
Tuân đă bị người lừa gạt trong công việc kinh doanh. Với kinh
nghiệm đắt giá, Tuân sẽ trở thành một người tâm tính khác ? Một
người như Tuân vừa nói : mưu mô, xảo quyệt, tàn nhẫn và gan lỳ. Tuân nh́n Tùng : - Nếu tôi đi xa, mong cậu thỉnh thoảng tới thăm dùm mẹ và các em
cho nhà bớt vắng. Tùng sốt sắng : - Vâng, em sẵn sàng : Tùng nghe ḷng êm ả. Chàng được coi như một người trong gia
đ́nh, được tin cẩn. Từ mấy tháng nay, khi Tùng trở lại thăm th́
Thủy đă đau nặng. Tuân được tin trở về thăm em, đưa vào bệnh
viện với số tiền c̣n giữ được sau cuộc kinh doanh thất bại. Các bác sĩ thay nhau săn sóc cho Thủy. Đấy là một tâm bệnh, ông
bác sĩ già nói với Tùng và Tuân cùng mọi người trong gia đ́nh : -
Cô ấy bị uất ức hay phiền muộn lo nghĩ quá mà sinh bệnh. Lại
thêm cơ thể yếu đuối nên không chống chỏi được. Đó là t́nh trạng
kiệt quệ về tinh thần lẫn thể xác. Tây nó gọi là...
Ông bác sĩ nói ra một tên bệnh dài. Từ hôm ấy mọi người thay
nhau canh Thủy, bên giường bệnh. Sau hai tháng bác sĩ cho Thủy
về nhà v́ đă qua t́nh trạng nguy hiểm. Hàng ngày Tùng dành một
khoảng th́ giờ tới săn sóc Thủy. Chàng không hỏi, nhưng đoán
chắc có chuyện rắc rối giữa người con gái chàng thương yêu với
tên sinh viên Luật. Loan có kể cho Tùng nghe vài chi tiết về
chuyện hai người ấy : Tuân hỏi : - Dạo này cậu có bận lắm không ? Tùng đáp : - Cũng thường anh ạ. Em vẫn đi học và đi làm thêm buổi tối, một
tuần ba lần. - Vất vả đấy chứ ? - Em kèm trẻ cho vui vậy thôi. Thỉnh thoảng lại về Long Xuyên
thăm gia đ́nh và lo việc giấy tờ học hàng ở dưới đó. - Các cậu chịu khó vậy rất tốt. Mai sau cuộc sống đỡ vất vả,
gian nan nhờ ḿnh đă kinh nghiệm và tháo vát. Tuân nói như khuyên đứa em và Tùng nghe một cách ngoan ngoăn.
chàng cảm thấy ḿnh c̣n trẻ dại nhiều so với người đành ông lịch
lăm ngồi trước mặt. Tuân đứng dậy : - Cậu ở chơi. Tôi ra phố mua thuốc cho bà cụ và cô Thủy. Tùng ngồi im nh́n theo Tuân khuất hút sau cánh cổng.
Chương 13
Trời chạng vạng tối, Tùng
đứng lên bật ngọn đèn pḥng khách. Ánh sáng chan ḥa hắt ra cửa
sổ. Tùng đến đứng trước tấm lưới ngăn muỗi nh́n ra ngoài. Vắng
lạnh lạ lùng, Tùng nghĩ thế. Và chợt thấy ḷng cô đơn kỳ lạ. Bên
ngoài h́nh như trời hơi lạnh v́ mầu xám nhạt nḥa của đêm nối
tiếp ngày. Đám Nguyệt Quế phất phơ trước gió. Dưới gốc Ngọc Lan,
bốn chiếc ghế gỗ lớn nằm lặng lẽ. Ở chỗ đó Tùng đă tỏ t́nh với
Thủy và nàng từ chối. Kỷ niệm buồn nhưng đẹp. Thứ t́nh tuyệt
vọng không được đền bù. Thứ yêu đơn phương không có người đáp
lại. Tùng bỏ đi trong chán chường. Chàng trở về với gia đ́nh ít lâu,
nhưng rồi nỗi nhớ nhung làm Tùng đau xót trong ḷng không chịu
đựng nổi. Tùng trở lên Sài G̣n, trở lại ngôi nhà quen thuộc để
mong lại tiếp tục được đeo đẳng cái dáng người thanh thanh đă
ngự trị chàng. Tùng yêu si mê Thủy. Yêu cái cổ trắng và cao, cái
eo nhỏ, đôi chân thon. Yêu từng tiếng nói, giọng cười dễ thương
của tấm thân mảnh mai yểu điệu. Thủy đă là tất cả của chàng,
không c̣n ai khác làm Tùng thay đổi được. Nh́n Thủy mê thiếp trên giường trong cơn bệnh, ḷng Tùng đau
xót. Chàng không thể tưởng tượng được người con gái xinh xắn,
tươi vui ấy lại có thể thế này. Nàng xanh xao, gầy g̣ và mong
manh như chiếc lá vàng sắp rụng. Tùng quay lưng, chậm chạp bước sang pḥng Thủy. Chàng dừng lại
một chút ở khung cửa cho quen mắt với bóng tối. Ở một góc pḥng,
trên chiếc giường nhỏ Thủy nằm bất động. Tùng đưa tay t́m nút
đèn. Ánh sánh chói ḷa và Tùng thấy Thủy xoay đầu tránh qua phía khác
cho khỏi chóa mắt. Chàng đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường : - Thủy dậy rồi à? Ngủ ít thế ? Môi nàng hơi nhích ra lộ nụ cười mệt mỏi, và nàng gật đầu : - Thủy cố ngủ mà không được. Y như những lúc uống cà phê học
thi, đầu óc cứ trơ ra. - Tùng pha nước cam cho Thủy uống nhé ? - Cám ơn Tùng, Thủy không khát. - Uống cho mát. - Mất công Tùng quá. Tùng đứng lên : - Thủy nói thế. Cho Tùng săn sóc tí ti chứ. Tùng loay hoay vắt nước cam vào ly. Thủy nằm yên nh́n sau lưng
Tùng, bỗng thấy đau ḷng. Tại sao người săn sóc nàng không là
Cường nhỉ. Tại sao hơn sáu tháng qua Cường không thèm đến thăm
nàng một lần, để hai người có thể giải quyết hay nói với nhau
những điều chưa xong, chưa hết. Nằm đây Thủy không biết một chút
tin tức ǵ về chàng, trừ một lần cách đây ba tháng Ngọc đến thăm
đă vô t́nh nói cho Thủy biết mẹ Cường đă mất. Mất ngay "ngày hôm
đó", cái ngày khủng khiếp nhất đời Thủy. Nghĩ đi nghĩ lại bao
lần Thủy vẫn không thấy oán giận cha Cường mà chỉ đau ḷng. Nàng
vẫn thương mẹ chàng. Yêu cường và tội nghiệp cho ḿnh. Thủy
đoán Cường buồn lắm v́ mẹ chàng đă khuất. Bà cụ chết do bệnh đau
tim, trong bữa ăn hôm ấy. Nhưng v́ sao th́ Ngọc không kể và Thủy
cũng không đủ tỉnh táo để gạn hỏi Ngọc. Đă bao lần Thủy nằm đó mà tự đặt ra những dự đoán về Cường. Có
thể giờ này chàng đang đau khổ nằm bẹp trong pḥng chàng. Có thể
Cường đă theo ư bố, đi làm. Có thể chàng vẫn thực hiện ư định
theo đuổi ngành Ngoại Giao. Nhưng tại sao Cường không đến thăm
Thủy? Cường có biết là Thủy đau không ? Những ngày sau bữa cơm buồn thảm ở nhà Cường, Thủy đă khóc sưng
cả mắt. Sự uất ức và đau khổ làm Thủy tưởng phát điên. Nàng
nhịn ăn, bỏ ngủ. Cho đến một hôm đang ngồi trong ghế dưới gốc
Ngọc Lan, Thủy bỗng ngă lăn ra đất, mê man. Rồi Thủy sốt li b́. Loan nói cơn bệnh kéo dài cả nửa tháng và
Thủy tỉnh dần trong nhà thương. Từ đó Thủy yếu dần, yếu dần đi. Một đôi lần Thủy đă định nhờ Loan đến gặp Cường. Nhưng nghĩ đến
sự việc Loan có thể chạm mặt ông bố khắc nghiệt của chàng, Thủy
l.ai ngại ngùng bỏ qua ư định. Ngày qua ngày những muộn phiền
kéo đến gậm nhấm tâm hồn Thủy, nhiều lúc Thủy đă có ư nghĩ là
ḿnh sẽ chết. Tùng đem ly nước cam đến cạnh Thủy : - Nước cam đây Thủy. Thủy nh́n Tùng tŕu mến : - Cám ơn Tùng. - Tùng đỡ Thủy ngồi dậy nhé. - Cám ơn Tùng. Để Thủy dậy một ḿnh được rồi. Thủy uể oải nhổm dậy. Mắt nàng hơi hoa lên và ngực nàng dau ran.
Thủy đỡ lấy ly nước ở tay Tùng và hớp từng ngụm nhỏ. - Uống nữa đi Thủy, chưa được nửa ly. Thủy chậm chạp : - Thôi, Thủy không khát. Nh́n ra cửa sổ, Thủy hỏi : - Trời tối lâu chưa Tùng ? - Chưa, hăy c̣n chạng vạng. Thủy thơng hai chân xuống đất t́m dép. Tùng ngạc nhiên : - Thủy cần ǵ đó ? - Thủy muốn ra vườn. - Ở ngoài hơi lạnh đó Thủy. - Không sao. Thủy có bị cảm sốt ǵ đâu, chỉ mệt mỏi thôi mà. Thủy tiếp : - Ra ngoài ngồi cho thoáng một tí. Suốt ngày nằm dài trên giường
chán quá. - Để Tùng d́u Thủy đi. - Cám ơn Tùng, Thủy đi được mà. Tùng nhăn nhăn : - Cái ǵ cũng bị Thủy từ chối. Chiều Tùng một lần xem nào. Thủy nhếch môi cười, Tùng thấy nụ cười làm ḷng chàng ấm áp.
Tùng đỡ cánh tay Thủy d́u đi thong thả ra vườn. Thủy nh́n mấy
chiếc ghế và đến ngồi vào chiếc Cường thường ngồi gác hai chân
qua thành ghế. Tùng ngồi đối diện nàng. Thủy ngó quanh : - Mát ghê. - Vậy mà Tùng cứ lo Thủy lạnh. - Trong người Thủy đang nóng nực quá chừng. - Thủy dễ chịu không ? Thủy gật đầu. - Thủy đói không, để Tùng gọi Loan đem cháo cho Thủy nhé ? Thủy gạt đi : - Đừng. Thủy ngán cháo quá thể, từ nay Thủy sẽ ăn cơm. Mắt Tùng sáng lên : - Thủy thấy khá hơn không ? Nụ cười tươi thật hiếm vừa trở lại trên môi Thủy. - Thủy đưa hai bàn tay đỡ lấy sau đầu : - Yên trí đi Tùng. Thủy phải khỏi chứ, đau hoài sao được. - Ừ. Thủy đau làm bác lo cũng đau theo. Mắt Thủy chớp chớp, buồn phiền : - Thủy sẽ cố khỏi nhanh để săn sóc cho mẹ. - Thủy khỏi cả nhà mừng biết mấy. Thủy gật đầu. Tùng nói đúng. Gia đ́nh này thương yêu gần gũi
nhau ghê gớm, nhất là trong những ngày Thủy ốm đau này. Không
như gia đ́nh Cường... Thủy đưa mắt nh́n quanh. Ngôi vườn tang thương xơ xác quá. Không
có Thủy săn sóc, cây cỏ cũng buồn phiền mà chết. Chả ai nghĩ tới
chuyện thay Thủy làm công việc đó. Một hôm nào Cường đă ngồi
đây, đă ôm hôn Thủy và Thủy gục đầu trên vai chàng, trong ṿng
tay Cường và lắng nghe đêm tối đi qua trên cây cối, ŕ rào ru
ngủ. Nàng đă chợp mắt buồn ngủ và Cường ví von nàng với một con
mèo : - Như con mèo ngái ngủ trên tay anh. Cường nói thế. Êm ả ấy, hạnh phúc ấy mong manh quá đến độ Thủy
chưa kịp tận hưởng th́ hạnh phúc đă tàn, êm ả đă trôi biến vào
hư không vô h́nh vô bóng. Thủy thở ra : - Buồn ghê Tùng nhỉ ? Tùng không hiểu Thủy định nói ǵ, nhưng cũng gật đầu : - Ừ, trời buồn thật. Thủy cắn môi. Nếu bây giờ Cường đến. Nếu Cường đứng cạnh nàng,
vuốt tóc nàng, chủ thỉ những lời yêu đương, liệu Thủy có c̣n
chấp nhận ? Nàng đă từng nói với cha Cường, không c̣n liên lạc
ǵ với chàng nữa kia mà. Nhưng tấm t́nh yêu Cường của Thủy mănh
liệt đến mức Thủy lại vô vàn mong mỏi chàng sẽ đến bên nàng
trong giây phút đó. - Thủy nghĩ ǵ thế ? Thủy giật ḿnh : - Không... à, Thủy đang mơ mộng. Tùng ṭ ṃ : - Mộng mơ ǵ vậy ? - Thủy ước ao làm con chim. Tùng ph́ cười : - Trẻ con. Thủy nghĩ : - Làm con chim để bay đi t́m Cường, đậu trên vai chàng. Làm ǵ
nhỉ ? Nàng nói : - Làm chim núp trong cây cối sẽ thấy ḿnh b́nh yên và thanh
thản. - Làm người thích hơn. Tùng hănh diện được làm người. Chỉ con
người mới được hưởng mùi vị của hạnh phúc và đau khổ. - Hạnh phút th́ tuyệt vời và đau khỏ th́ khủng khiếp. Đó là hai
thái cực. - Kẻ nào từng sống trong cả hai thái cực đo, kẻ đó đă xứng đáng
làm người. Thủy cười nhỏ : - Làm con người... sung sướng. - Đúng vậy. Và sống có ư nghĩa. - Thủy muốn sống hạnh phúc, không muốn đau khổ nên Thủy sẽ không
sung sướng. - Nhưng Thủy đă sống hai cuộc đời ấy rồi, Tùng nghĩ thế. - Vậy Thủy đă sống... rất người ? Tùng cười cười : - Chính thị. - Thôi, xin Tùng. Thủy không muốn sống rất người theo lối của
Tùng. - Tùng cảm thấy sung sướng trong cuộc sống đó. Nói xong là Tùng nghĩ ḿnh đă giả dối và đầy giọng hờn dỗi.
Chàng nh́n Thủy thăm ḍ, nhưng Thủy không có vẻ ǵ để ư đến.
Nàng đang nh́n lên cao. - Cây Ngọc Lan chẳng có bông hoa nào. - Từ ngày Thủy đau. - Chắc thiếu tưới bón, chăn sóc cây cối cũng buồn rầu mà không
thèm nở hoa, ra trái. Từ mai Thủy sẽ tưới lại. Tùng nghi ngờ : - Đă làm nổi chưa ? - Chắc được. -
Để Tùng làm thay cho. Thủy càu nhàu : - Cái ǵ Tùng cũng dành với Thủy. Tùng nh́n Thủy âu yếm : - Tùng muốn làm hết cho Thủy. - Đừng tán Thủy, không cảm động đâu. - Nói thật đấy chứ. - Thật à ? - Ừ. - Vậy th́ cảm động. Tùng bật cười. Thủy đứng lên : - Cho Thủy vào, tự nhiên thấy buồn ngủ. Thủy trở vào nằm dài ra giường. Mấy phút sau Tùng thấy mi mắt
nàng rủ thấp. Tùng đắp lên ngực Thủy mảnh chăn đơn rồi bước ra
ngoài.
Chương 14
Cường nghiêng ḿnh với lấy
ly cà phê gần cạn đặt trên mặt ghế uống một ngụm rồi đặt chỗ cũ.
Điếu thuốc lập ḷe trong tối vụt soi tỏ gương mặt Thạch rồi lại
biến đi. Thạch hỏi khẽ : - Mày đă quyết định trở về à ? - Ừ, ngày mai. - Mong rằng hai cha con sẽ không c̣n xa cách nữa. Cường chậm chạp : - Tao trở về không phải tao đầu hàng, mà v́ tao thương mẹ tao.
Lúc bà sắp chết, không biết bà nghĩ ǵ về cả một đời chịu đựng
của bà. Bà có được sung sướng bao giờ chưa, bà có được chết
trong sự thương tiếc của những người thân không ? Những ư nghĩ
đó thường làm tao điên lên v́ khổ sở. Tao sẽ không bao giờ quên
được ngày khủng khiếp đó. Bà cụ mắc bệnh đau tim nặng lại mắc
thêm chứng tiểu đường nên người như chiếc lá. Tao thương mẹ,
nhưng không bao giờ nghĩ là bà sẽ bỏ đi sớm thế nên chẳng tỏ
được cử chỉ nào hiếu thảo cho bà đẹp ḷng. Tao nghĩ tao trách
nhiệm về sự ra đi của bà, ngày hôm đó. Mắc bệnh tim mà nh́n thấy
máu của con đổ ra như suối, chắc bà cụ xúc động quá mức đến tắt
thở luôn. Thạch nằm im. Cường đă hơn một lần nói về những điều này. Cường
bị dằn vặt, bị ám ảnh về cái chết của mẹ, và Thạch biết không
thể làm ǵ giúp Cường hơn là nghe và tỏ dấu cảm thông. Cường châm điếu thuốc, ngồi dậy tựa lưng vào tường. Căn pḥng
nhỏ tràn ngập mùi khói. Cường nh́n lên ngọn đèn ngủ mờ nhạt trên
cao, cả một dĩ văng đau buồn hiện ra ở đây. Bà cụ tắt thở trước khi y sĩ đến. Cường cắn răng tự nhủ phải dằn
ḷng ra mặt. Trong một thời gian ngắn chàng đă vạch cho ḿnh con
đường sẽ theo những ngày sắp tới. Hai cha con lạnh lùng gặp nhau
trong ngồi nhà rộng, không hỏi nhau một lời. Người cha nhất định
ḿnh vẫn luôn luôn phải và Cường cương quyết không đầu hàng ư
muốn của cha. Sau đám tang mẹ, Cường lặng lẽ bỏ đi. Chàng ở trọ nhà một người
bạn làm kư giả. Thạch sáng đi tối về, giao pḥng cho bạn ở.
Những ngày đầu Cường nằm vùi trong pḥng, tới bữa ăn mới ḅ dậy,
ra quán. Với số tiền dành dụm - mà Cường định để chi tiêu cho
đám cưới - Cường sống tạm dễ chịu trong ba tháng. Tháng thứ tư
Cường nhận lời phụ trách dịch tin viễn kư cho tờ báo Thạch làm
với số lương ít ỏi. Cuối tháng, ch́a tay nhận số tiền đầu tiên
kiếm được trong cuộc sống tự lập, Cường thấy nao nao buồn. Thế
là dở dang hết cả. Tương lai mịt mờ, tan vỡ sự nghiệp. Mộng ước
bay xa. T́nh yêu vuột mất. Rất nhiều lúc Cường nghĩ tới Thủy với
tấm ḷng mong nhớ thiết tha. Rất nhiều lần chàng định đến với
nàng nhưng lại thôi. Cường không hiểu sao ḿnh lại như vậy,
nhưng chàng mơ hồ cảm thấy gặp lại Thủy, cả hai sẽ tiếp tục đau
buồn v́ chuyện này hay chuyện khác. Sau đám tang mẹ, Cường đă
đến thăm Ngọc, trước khi bỏ nhà đi. Ngọc kể cho Cường nghe
chuyện xẩy ra khi Cường rời khỏi pḥng ăn. Nghe xong Cường lại
thấy oán giận cha và xấu hổ với Thủy. Thấm thoát một năm qua. Cũng rất nhiều lần Cường có việc đi qua
ngôi nhà chàng từng ở thời c̣n đi học, lúc mẹ c̣n sống và cha
con chưa cách xa nhau. Nhưng không lần nào Cường có ư định vào
thăm ngôi nhà đó, không bao giờ chàng dừng chân lại. Chàng nh́n
thẳng, đi thẳng, và ḷng dửng dưng như người không từng có ở đấy
những kỷ niệm của một quá khứ dầy đặc vui buồn. Suốt một thời gian một năm, Cường thỉnh thoảng được nghe tin tức
của cha qua những cuộc thăm viếng của ba Ngọc và do Ngọc đến
thăm chàng kể lại. Ông sống lặng lẽ như chiếc bóng. Trong ngôi
nhà rộng thênh thang chỉ có ḿnh ông và mấy người giúp việc. Ông
đă bảo cha Ngọc cho hai đứa em nhỏ của nàng đến ở với ông cho
vui, nhưng chỉ vài tuần chúng nó đ̣i về v́ nhớ nhà và v́ không
chịu nổi quạnh hiu. Cường nghe một cách hờ hững, không hỏi thêm điều ǵ. Chàng muốn
hỏi Ngọc về Thủy nhưng không thốt được thành lời. Mà không hiểu
v́ lư do ǵ Ngọc cũng im lặng về chuyện Thủy. Một năm đă trôi qua, Cường tưởng như sắp chôn vùi được những đau
buồn của một ngày bất hạnh xa xôi th́ bỗng nhiên quá khứ đó bị
khơi động lại. Hai hôm trước Ngọc mang đến cho chàng một lá thư
của cha chàng viết cho chàng. Nh́n phong thư dán kín trên tay,
Cường tự hỏi không biết ḿnh nên đọc hay nên cất vào một chỗ.
Đọc để lại du ḿnh vào những ràng buộc không lối thoát, những
đau khổ mà chàng đă co vai gánh chịu. Nhưng h́nh ảnh người cha
già hiện ra trước mắt, ngả nghiêng v́ tuổi già sức yếu như nét
chữ nguệch ngoạc trên b́ thư làm Cường bất nhẫn. Cường thở ra
một hơi dài, xé phong thư.
Gia định, ngày... tháng... năm... Cường, Nhận được thư này, cậu phải trở về ngày. Bố muốn gặp cậu. Suốt
một năm xa gia đ́nh hẳn cậu cũng đă nhớ nhà. Từ ngày mẹ cậu qua
đời, bố đau luôn nên sức khỏe sút trông thấy. Bố đau luôn và
càng lúc càng thấy chán nản, không thiết tha ǵ với công việc.
Bố chỉ c̣n mong mỏi sống yên ổn lúc gần đất xa trời. Mẹ con mất
đi là một khoảng trống lớn trong ḷng bố,điều mà bố không bao
giờ nghĩ đến. Cậu bỏ đi càng làm cho bố phiền muộn hơn. Bố hy vọng ḷng thương cha mẹ của cậu chưa mất hẳn. Nếu mẹ con
mất đi là một bất hạnh cho gia đ́nh th́ có lẽ đó cũng là một cơ
hội để bố con ta lấy được khoảng cách, nhích lại gần nhau. Bố
tin tưởng con c̣n thương me, thương bố và sẽ trở về. Bố chỉ muốn
được nh́n thấy cậu bên cạnh bố cho đỡ cô đơn trong lúc tuổi già,
không c̣n một lư do nào khác. Bố cũng công nhận cậu đă lớn, và
cậu có lư khi đ̣i hỏi được tự vạch cho ḿnh một tương lai và sự
nghiệp. Bố mong cậu sẽ hồi tâm trở về. Mong đợi. Bố Ḥa
Cường nghĩ ngợi suốt mấy ngày v́ lá thư của cha. Ông cụ đă chịu
thua sự cương quyết của chàng. Ông đă chấp nhận con đường chàng
chọn lựa. Nhưng thật đáng buồn, tất cả đều quá trễ. Lỡ dở tất cả
rồi, tương lai, sự nghiệp, t́nh yêu... chàng đă đi vào một con
đường khác, đầy bấp bênh và tạm bợ. Sau cùng, chàng quyết định trở về. Trong thâm tâm Cường cho
rằng sự trở về của ḿnh chỉ v́ chàng nghĩ tới t́nh thương yêu
của cha mẹ - trải dài ở quá khứ - giờ này thật hiếm hoi. Chàng
không thể giận hờn bố măi, chàng phải thay mẹ giúp ông những
ngày của quăng đời c̣n lại bớt cô đơn. Không phải chàng trở về
v́ thua cuộc, v́ thất bại trong một lần chống chọi với đời. Thạch lên tiếng phá tan sự im lặng ngột ngạt giữa hai người: - Mày có đoán được cuộc trở về của mày sẽ diễn ra như thế nào
không ? Cường lắc đầu mệt mỏi : - Không. Mà đoán để làm ǵ. Thế nào chả được, có điều chắn là
không vui vẻ ǵ. Thạch cười nhỏ : - Đừng vội bi quan. Theo tao, chuyện sẽ thế này. Ông con gọi cửa
đi vào nhà với gương mặt lạnh lùng, cố chấp. Ông bố cố gắng tạo
một không khí cởi mở và thân mật giữa hai cha con trong cuộc gặp
gỡ thứ nhất sau một năm cách biệt. Ông con trả lời qua loa rồi
cáo từ đi về pḥng. Ông bố đứng nh́n theo con, thở dài, nhưng
trong ḷng nhẹ nhơm hẳn đi. Cường bật cười. Thạch có lư. Quả t́nh chàng cũng đă từng nghĩ
đến chuyện đó. Chàng cũng đă t́m sẵn cho ḿnh một thái độ như
thế để biểu lộ khi trở về. Chàng hỏi : - Mày có vẻ rành tâm lư ? - Tao từng diễn xuất vai tṛ đó trong đời tao. Bây giờ ông bà bô
chết cả ḿnh mới thấy làm vậy là dại. Hạnh phúc và thương yêu
quá hiếm hoi so với những bất hạnh của cuộc đời. Cường dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn : - Tao chưa từng được sống hạnh phúc. - Tại mày không biết, không để ư tới chứ không phải mày chưa
được hưởng. Bà cụ chẳng đă nuôi nấng thương yêu mày suốt thời
thơ ấu đó sao. Hạnh phúc đấy ! - Mày đă bao giờ mất t́nh yêu chưa ? - T́nh yêu ǵ. Vợ chồng. Cha mẹ hay... - Trai gái. T́nh yêu với một người con gái... - Thủy, phải không ? - Ừ. - Tao th́ mất... quá nhiều, nhưng không phải mất v́ cảnh ngộ như
mày. Tại một hoặc cả hai đứa chán nhau nên bỏ nhau thôi. - Thấy đau không ? - Đau, nhưng không đau lắm. V́ không c̣n ǵ đẹp nữa. Mày th́
khác... - Cố nhiên. - Tội nghiệp cho cô nàng, và cho cả mày nữa. Sao không nối lại
xem. Ông già chịu thua mày rồi mà. - Đă lâu tao không được tin tức ǵ của Thủy. - Th́ đến t́m... - Tao ngại. Tao sợ... - Mày hèn. Cần nh́n vào thực tế, phải can đảm đón nhận hậu quả
mọi sự việc xẩy đến cho ḿnh. Tao biết mày ngại ǵ, sợ ǵ. Mày
sợ họ... khinh khi gia đ́nh mày. Mày ngại Thủy đă... đổi khác,
phải không ? Đừng sợ, đừng ngại.
Đến đi, không cần thiết phải
là hôm nay, ngày mai mà là một ngày đẹp trời nào đó sau khi mày
về với ông già. Hăy đến, để dứt khoát với chính mày. Để có thể mạnh dạn quyết
định những chuyện khác, trong những ngày sắp tới. Cường chậm chạp : - Mày có lư. Chắc tao sẽ làm như vậy. - C̣n chắc ǵ nữa. - Ừ. Tao sẽ đến. Hẳn đă có nhiều thay đổi.
Chương kết
Đi bên Ngọc, trở lại trên
những lối xưa đầy quen thuộc và thân thiết dẫn đến nhà Thủy,
Cường thấy ḷng bồi hồi xúc động. Một nỗi đau nhè nhẹ, một nổi
nhớ mênh mang dàn trải trong óc, trong tim làm Cường bải hoải.
Thong thả, hai người rẽ vào khúc quanh dẫn đến ngôi nhà Cường đă
tững để lại đó một quăng đời êm ả, dịu dàng. Từ xa Cường đă thấy một cái ǵ đổi khác. khu vườn rộng thênh
thang giờ bỗng mọc lên một khu nhà giống như cơ xưởng, tiếng máy
móc khua động ồn ào. Bên cạnh là nữa khu vườn c̣n lại vẫn được
che kín đáo bởi hàng rào kẽm gai phủ kín lá mơ lông. Cường dừng lại trước cánh cổng cũ kỹ quen mắt. Ngọc đứng khuất
vào chiếc cột xi măng, quay lưng lại Cường, nh́n vơ vẩn. Cường
đứng tựa hai cánh tay trên cổng, một cử chỉ quen thuộc như bao
lần chàng đến đây. Cường đưa mắt nh́n khắp quanh nhà. Không có
ǵ thay đổi, vẫn vảnh cũ như lần cuối cùng chàng đến nhà nàng.
Chỉ thấy cảnh vật tiêu điều, tàn tạ quá nhiều. Y như một sự đổ
vỡ không phương hàn gắn. Không thấy dáng một ai. Không bóng bà mẹ thoáng qua ở bếp nhà
sau. Không có Thủy ngồi bó gối mơ mộng trên những chiếc ghế gỗ
dưới gốc Ngọc Lan kia. Không có một ai, đi đâu hết cả ? Cường quay lại nh́n Ngọc : - Mới đến cổng đă thấy có nhiều thay đổi. Anh có cảm tưởng Thủy
không c̣n ở nơi này. Ngọc phân vân : - Em nghĩ là gia đ́nh chị Thủy vẫn ở đây. Hồi năm ngoái chị ấy
lên Đà Lạt dưỡng bệnh hai tháng, khi trở về em có gặp mà. Trông
mập ra, hồng hào và đẹp hơn trước nữa. Cường chép miệng : - Nhanh ghê. Một năm rưỡi trời đă trôi qua mà anh tưởng như mới
hôm nào. Y như một giấc mơ. Ngọc hỏi : - Không có ai sao anh ? - Không. - Anh gọi thử xem. Cường nói : - Ngày trước anh hay gọi cửa bằng cách này. Nói xong Cường bám lấy cánh cổng, leo lên và nhẩy vào trong sân.
Cánh cổng bấm khóa bên trong. Cường nh́n Ngọc : - Chờ anh chút nhé. Cường bước thật thong thả, thật chậm chạp nữa, dọc theo hông
nhà. Đến khúc rẽ vào sân sau Cường dừng lại và đứng yên một
chỗ. Chàng như chết lặng, như không c̣n hơi thở. Trước mặt
chàng, Thủy đang khom ḿnh tưới nước trên một khóm mẫu đơn. Khóm
cây này hẳn mới trồng trong thời gian Cường không đến. Ḷng Cường mênh mông một t́nh cảm dịu dàng tha thiết. Thủy vẫn
thế, trắng hồng và mơn mởn như một người sung sướng. Nàng đứng
quay lưng lại chàng, chăm chú trên khóm hoa. Khi xong công việc,
Thủy quay lại và sững sờ. H́nh như là tôi mơ ? H́nh như là tôi
bị choáng váng ? Có thật không ? Cường đứng đó nh́n tôi, ánh mắt
chàng nồng nàn thắm thiết như dạo nào. Nụ cười hơi nở trên môi
chàng và đôi tay chàng giơ ra trước, y hệt những lần chàng đến
với tôi hôm xưa. Tôi... tôi phải làm ǵ bây giờ ? Thủy và Cường đăm đăm nh́n nhau như thế một lúc. Mắt Thủy chớp
chớp và Cường thấy nụ cười tươi nở trên môi nàng. - Anh đấy à ? - Chào Thủy. Thủy bối rối cúi xuống, lau hai bàn tay ướt nước vào vạt áo và
tiến lên vài bước : - Mời anh vào nhà chơi. Cường quay lưng đi theo Thủy ra sân trước. Thủy định mời Cường
vào pḥng khách, nhưng Cường dừng lại dưới gốc Ngọc Lan : - Anh muốn được ngồi ở đây. Thủy ngập ngùng một chút rồi gật đầu. Cường nói : - Ngọc đến với anh, c̣n đứng ngoài cổng.
Để anh ra đón, Thủy
cho mượn ch́a khóa. Thủy và Cường ra cổng vườn. Ngọc không c̣n đấy, để lại một mảnh
giấy móc vào ổ khóa.
Em biết chị Thủy có nhà. Em bận đi công việc, hôm khác sẽ gặp
lại hai người. Cường nói bâng quơ : - Con bé thế đấy. Hai người trở lại dưới bóng Ngọc Lan. Thủy nói khẽ : - Mời anh ngồi. Cường nghe một chút khách sáo trong giọng nói của nàng. Cường
hỏi : - Thủy... khỏe chứ ? Thủy gật đầu nhè nhẹ. Cường ngồi xuống ghế, nh́n Thủy đứng
ngượng ngập trước mặt đầy xa lạ và bối rối. Cường cười buồn : - Thủy c̣n quen anh không ? - Sao anh lại hỏi thế ? - Anh cứ tưởng ḿnh là kẻ xa lạ. Thủy nh́n đăm đăm trong mắt chàng : - Tại anh đó chứ. Cường cúi đầu, hai tay xoa nhẹ trên thàng ghế. Chỗ này ḿnh đă
ngồi rất nhiều lần. Đă có lần anh và em ngồi cạnh nhau trong
chiếc ghế này. Đă có lần anh hôn em và chúng ḿnh âu yếm nhau ở
đây. Đă có lần em gục đầu nằm ngả trên tay anh như con mèo ngái
ngủ trưa mùa Hạ. Đă có lần anh đọc cho em nghe một bài thơ,
Chuyện T́nh Buồn. Cường như thấy mặt gỗ bóng lên dưới bàn tay
xoa nhẹ của chàng và hiện rơ mồn một những kỷ niệm êm đềm ấy. Mắt chàng mờ đi như có mây kéo phủ bầu trời. Chàng nh́n lên,
Thủy thấy mắt chàng ngầu đỏ. - Lâu lắm anh không có tin tức ǵ của em. - Vâng. - Anh bỏ nhà đi xa một thời gian sau khi mẹ anh mất, ngày... hôm
đó. Rồi anh lại về Sài G̣n sống với người bạn gần một năm. - Em cũng không được biết ǵ về anh từ ngày ấy. - Anh mới trở về sống với ông cụ được sáu tháng nay. - Và anh đă theo con đường bác chọn lựa cho anh ? Cường gật đầu : - Theo nghiệp của bố anh nhưng điều khiển theo ư anh. Có lẽ anh
đă lầm khi tính chuyện xa xôi. Nhiều lúc anh nghĩ, nếu anh chấp
nhận ư kiến của bố anh, biết đâu mọi sự đă khác ? Thủy hiểu Cường định nói ǵ. Phải, biết đâu, nếu Cường nghe lời
bố giờ này chàng đă là chủ nhân ông và mối t́nh của hai người đă
đẹp. - Bác lúc này ra sao ? - Ông cụ chỉ c̣n là chiếc bóng, nối tiếp chiếc bóng của mẹ anh. - C̣n anh ? - Một đời sống nhàm chán, chẳng có ǵ đáng nói. Anh cũng định
hỏi thăm về Thủy... Thủy nh́n ra vườn cây. Buổi sáng đă đi qua, nắng non đă chết và
nắng gay gắt rực rỡ trong vườn. - Em c̣n nhớ có lần anh nói một ngày nào cây soài sẽ chết v́
thấm nước mặn... những cây kia cũng thế. - Ừ. - Anh thấy không. Chúng đă cằn cỗi, sắp chết cả rồi mặc dù em ra
công vun tưới. Theo thời gian, tất cả đều đổi khác và tàn tạ...
- Anh thấy buồn phiền thế nào ấy, ngày từ lúc đến trước cổng
nhà. - Ngày xưa em không bao giờ tưởng tượng nổi kết thúc chuyện
chúng ḿnh lại thế này. Em tưởng em như không c̣n sống, Thủy bây
giờ không phải là Thủy ngày xưa... Cường đăm đăm nh́n Thủy. Nàng xa lạ như người chàng gặp gỡ lần
đầu, đầy xa cách và lạnh lùng. - Chắc anh chưa biết tin em lấy chồng ? Cường lặng người. Dù thoáng có ư nghĩ ấy trong ḷng Cường vẫn
thấy nhói đau. Chàng lắc đầu khó nhọc. - Em và Tùng kết hôn gần một năm nay. Hai người ngồi im rất lâu. Thủy lơ đăng nh́n ra vườn cây, để mặc
Cường tự do nh́n ḿnh. Một lúc sau Cường lên tiếng, giọng đầy
nuối tiếc : - Em có hạnh phúc không ? Thủy cúi nh́n xuống ngực. Bụng nàng đă hơi lớn, nhô cao khỏi lần
vải áo. Nàng đưa tay đặt nhẹ lên và cảm thấy một đời sống đang
đặt dưới sự bao bọc che chở của ḿnh. Thủy bâng khuâng : - Em không biết nữa. H́nh như là có... Cường nói bằng giọng của người thua cuộc : - Anh chúc mừng em. Nụ cười nhếch lên thành nét trên đôi môi Thủy. Đôi môi ấy ta đă
từng được hôn, thân thể ấy ta đă từng ôm và vuốt ve âu yếm.
Nhưng bây giờ lại là quyền của một người nào khác. Cường nghĩ
ngợi lan man và nh́n bàn tay loáng thoáng gân xanh của Thủy đặt
hững hờ trên bụng mà thấy tất cả đă thực đổi thaỵ Chàng thở dài
đứng dậy : - Đến thăm Thủy... thôi anh về. Thủy im lặng đứng lên tiễn chàng. Cường ngước nh́n đám là Ngọc
Lan rậm rạp : - Anh xin Thủy một bông hoa Ngọc Lan. - H́nh như hoa đă hết mùa nở rồi anh ạ. Cường cố t́m nhưng không thấy. Chàng ngắt một chiếc lá vàng : - Th́ xin chiếc lá xế chiều này vậy. Thủy nghe như tiếng thao ai oán của chàng. Hai người sánh vai
nhau ra cổng. - Tùng đâu Thủy? Cường hỏi. Thủy đáp : - Anh ấy đi làm. Công chức mà anh. Một người bên trong, một người bên ngoài cánh cửa. Nhưng lần
chia tay này không có nắm tay nhau siết chặt, không trao đổi nụ
hôn, không nh́n nhau si mê đắm đuối. Cường nh́n Thủy ngậm ngùi rồi gật đầu nhè nhẹ, quay đi. Dáng
chàng cao và gầy, lầm lũi và câm nín. Thủy đứng nh́n theo Cường
và thấy như Cường mang cả đời ḿnh theo bước chân chàng. Thủy
quay lại dựa lưng vào cánh cổng, nước mắt nàng chan ḥa trên má.
Nắng chói chang trong những giọt nước mắt long lanh...
Hết
|