Như con mèo ngái ngủ trên tay anh  Vơ Hà Anh Pages  1  2  Next   
Chương 1

Những quả xoài chín vàng trên cây đong đưa nhè nhẹ mỗi lần con gió mạnh lùa qua. Những quả đầy đặn, óng vàng và mịn mướt ấy gợi cho Thủy sự thèm muốn nhẹ nhàng, một cơn nao nức mơ hồ trỗi dậy trong ḷng. Thủy tự bảo, chờ thêm vài tuần nữa, khi nào trái rám nắng là có thể hái xuống được rồi. Cây soài cao không đầy bốn thước, trồng trên đất śnh lầy thấm nước mặn của con sông Sài G̣n mà lại sai trái đến thế. Và ngọt nữa. Mùa trái năm ngoái, mùa đầu tiên, Thủy đă được thưởng thức no nê mùi vị của cây nhà lá vườn. Khu đất này tốt thật, chẳng những cây soài đầy trái mà những cây

ổi, tầm ruộc, sa bô chê, mận và vài thứ khác cũng chi chít quả. Có lần Thủy tỏ vẻ nhạc nhiên v́ điều dó, và Cường đă giải thích theo lối của chàng:
- Đất tốt th́ cây tốt, nước mặn thấm vào lại càng làm cho trái thêm... mặn mà có duyên.
- Nhưng trái ngọt chứ đâu có mặn ?

- Có thể là trái chua, nhờ muối... thành ngọt. Em thấy không, dưa hấu mà phết muối vào ăn c̣n ngọt thêm.
Thủy nh́n Cường nghi ngờ trong lúc chàng mỉm cười ranh mănh. Nhưng Thủy không thèm thắc mắc thêm về điều đo, để Cường khỏi lên mặt khôn hơn nàng.
Thủy ngồi xuống cạnh rào vườn. Những ngọn lá mơ lông quấn dầy đặc cả hàng rào sắt, tạo cho khu vườn rộng thênh thang trở thành kín đáo. Nàng ngắt một chiếc lá non cầm trên tay, nghĩ vẩn vơ. Một người bạn của anh nàng từng nhiều lần quảng cáo về dược tính của lá cây leo này, trị nhiều bệnh nan y rất công hiệu, như kiết lỵ, ho lao, gan ruột, ung thư... và ǵ ǵ khác nữa. Thủy không tin, nhưng ông bạn anh nàng là bác sĩ quân y nhất định cả quyết như thế. C̣n Cường, anh chàng này lại cả quyết cách khác. chàng bảo lá mơ chữa bệnh ăn mát ngon. Thủy thắc mắc, vặn hỏi, chàng bảo ai ăn không biết ngon chỉ cần đến ăn thứ lá này bán ở các tiệm ăn có tên như Cờ Tây, Lá Mơ, Nai Đồng Quê, Củ Riềng, Nai Vườn, Dựa Mận... là thấy ngon, yêu đời ngay. Ngẫm nghĩ một chút Thủy mới hiểu ẩn ư của Cường, lườm cho một cái nên thân. Nghĩ đến Cường, Thủy lại thấy ḷng êm ả lạ lùng. Cường vậy đó. Con người kỳ cục, con người ǵ... không thể thương được mà cũng không thể xa nổi. Cường thật khó mô tả, đầy mâu thuẫn và lăng mạn... tàn canh giá lạnh. Thủy si mê chàng, yêu chàng vô kể v́ anh chàng sinh viên kỳ cục đó làm như có một sức ǵ cuốn hút nàng như cơn lốc đem đi tất cả lá vàng trong sân nhà mỗi khi mưa.
Cường hơn Thủy bốn tuổi, học Luật năm thứ tư. Không biết tại Cường thông minh, hay tại chàng may mắn mà năm nào chàng cũng đậu. Nhưng quả thật chàng không chăm học, Thủy nghĩ thế. Tối ngày Cường rủ nàng đi chơi, đi bát phố, nghe nhạc, xi nê và đến thăm thân thuộc, bạn bè. chàng tới với Thủy hầu như mỗi ngày, và sự hiện diện của chàng đem đến cho mẹ nàng vài lo nghĩ. Khi th́ bà tự nhủ là Cường sẽ cưới Thủy nay mai, khi th́ bà lo lắng Cường sẽ gây tai tiếng v́ chàng ra vào nhà mỗi ngày, hàng xóm không hiểu chàng là ai mà cứ đưa đón Thủy hoài như thế. Hơn một lần mẹ nàng đă nói với Thủy những ư nghĩ ấy. Có lần bà c̣n nh́n nàng, ánh mắt đầy lo âu:
- Thủy, con... vẫn giữ ǵn đấy chứ ?
Thủy ngẩn ngơ không hiểu. Mẹ nàng phải nói rơ hơn. Thời buổi này đầy bất trắc, dù bố mẹ có giữ ǵn cách mấy mà con cái không tự lo lấy thân th́ có giữ cho nó cũng bằng không. Huống hồ mẹ Thủy lại không thể lo lắng ǵ cho nàng ngoài những lời khuyên bảo. Bà nói:
- Ba con mất sớm. Anh con nay đây mai đó lo kiếm tiền nuôi mẹ và các em. May mà c̣n chút gia tài ba để lại, nhưng có nghĩa lư ǵ ngôi nhà này với khu vườn rộng. Chỉ cần một sự bất hạnh xẩy ra, tất cả đều tiêu tan hết.
Thủy đứng lặng người. Tại sao mẹ nàng lại hỏi nàng như thế. Giữa nàng với Cường chỉ có t́nh yêu chân thật, và chỉ có thế. Làm sao lại có thể xẩy đến... chuyện kia, khi nàng và Cường cùng ra công ǵn giữ. Một mối t́nh thật đẹp, mà lại bị nh́n bằng những khía cạnh quá thực tế như vậy.
Thủy nhẹ nhàng trả lời mẹ:
- Con vẫn trong trắng mà mẹ. Xin mẹ đừng lo nghĩ như thế.
Bà cụ thở dài:
- Ba mày mất đi là một bất hạnh lớn. Không có ai lo lắng cho các con, mẹ th́ không đủ sức. Mẹ không thể làm được ǵ ngoài việc nuôi nấng các con, như bà ngoại đă nuôi nấng mẹ khi xưa. việc dậy dỗ như vậy thật thiếu sót, mẹ chỉ c̣n biết trông cậy ở sự khôn ngoan của mỗi đứa.
Nói xong ba cụ bỏ đi chỗ khác. Thủy nh́n mẹ với ánh mắt buồn phiền muốn khóc. Những lời mẹ nói vẫn ám ảnh Thủy thường xuyên, nhất là những lúc ở cạnh bên Cường. Nhưng chưa bao giờ Thủy nói cho chàng hay chuyện đó. Người con gái không bao giờ có thể bộc lộ hết tâm sự ḿnh cho người yêu trước khi là vợ người con trai đó. Nhiều khi, suốt đời người con gái c̣n giữ kín cho riêng ḿnh những điều mà họ cho rằng không thể nào nói được. Đôi khi đúng, đôi khi sai.
Thủy đứng lên, đi thơ thẩn giữa vườn cây. Ba Thủy khi mất đi, để lại cho năm mẹ con nàng một gia tài nho nhỏ. Ngôi nhà tường gạch mái tôn thật rộng đủ cho ba gia đ́nh đông con cùng ở, một khu vườn rộng thênh thang. Có thể gọi đây là một trang trại nhỏ, ở vùng Cầu Chữ Y, lúc sinh thời ba Thủy đă tổ chức như một nơi di dưỡng tinh thần mỗi khi ông mỏi mệt cần nghỉ ngơi ít lâu v́ việc kinh doanh vất vả hay thất bại. Anh Tuân, người anh cả, đă tiếp tục sự nghiệp của Ba khi ông mất, nay đây mai đó để t́m những mối lợi kinh doanh. Nhà thầu khoán trẻ đă tỏ ra xuất sắc hơn cả cha già. Tuân ít
khi ở nhà lâu, mỗi lần chàng về chỉ ở chơi năm mười bữa rồi lại đi, sau khi để lại một số tiền khá lớn giúp mẹ chi dụng cho gia đ́nh, nuôi nấng các em. Dưới Thủy c̣n một em trai và một đứa em gái út mới mười bẩy tuổi. Thái cũng học Luật như Cường và hai người thường gặp nhau ở trường. Loan vừa thi đậu tú tài một, tiếp tục noi gương chị học lên cao nữa.
Trong chớp nhoáng, những vui buồn may rủi của gia đ́nh trở lại với Thủy như cơn mưa rào nặng hột. Như vậy là gia đ́nh Thủy hạnh phúc hay không hạnh phúc ? Một bà mẹ quá hiền từ và câu nệ lễ nghi, tự cho ḿnh vụng về và thương con quá mức. Một người anh thích bay nhẩy và quá thạo đời. Ba chị em chăm học, thương yêu nhau nhưng hay bất đồng tư tưởng. Tất cả sống lặng lẽ dưới mái nhà của người cha vừa qua đời vài năm để lại. Lặng lẽ đến độ không mấy khi có chuyện vui buồn nào làm cho gia đ́nh xáo trộn chút it để không khí đổi khác.
Thực ra, Thủy nghĩ, sắp có chuyện xẩy đến làm xáo trộn rồi đó. Có thể là vài tháng, một năm, hai năm sắp tới. Chuyện của Thủy với Cường, mà mẹ nàng đă đề cập tới đôi lần, chưa lâu.
Thủy bước ngang những thân cây quen thuột và lại trở về dưới gốc cây soài sai trái. Cường nói những cây này tuy tốt nhưng không sống lâu, v́ khi cây lớn hơn nữa, rễ ăn sâu xuống gặp lớp đất thấm nhiều nước phèn, nước mặn, sẽ chết đi. Tự dưng Thủy thấy buồn buồn. Tất cả ngôi vườn này đối với nàng thật là quang mắt. Nàng không thể tưởng tượng được một ngày nào đó tất cả cả đều đổi khác, và sự đổi khác ấy chỉ có thể là tàn tạ.
Thủy chợt thấy nóng trên mi. Nàng ngồi thụp xuống ḥn đá lớn để dưới gốc soài, ṿng hai tay ôm đầu gối, nhắm mắt thật lâu.


Chương 2

Cường quăng chồng sách xuống mặt bàn. Những cuốn sách lướt đi trên mặt gỗ, nằm bừa băi mỗi nơi mỗi cuốn. chàng cởi vội chiếc sơ mi, tụt chiếc quần dài ra và vắt cả lên thành ghế dựa. Xong, chàng chạy bay vào pḥng tắm, nói một ḿnh:
- Nóng chết mất.
Đứng dưới ṿi nưới hoa sen, Cường ngửa mặt nhắm mắt cho làn nước mơn man da thịt, đem đến sự dễ chịu thoải mái khó tả. Vừa tắm Cường vừa huưt sáo một điệu nhạc vui.
Khi trở ra Cường thấy mẹ đang xếp gọn lại mọi thứ. Bà cụ mắng:
- Cái pḥng mày c̣n bừa băi hơn cái bếp của tao.
Cường cười khanh khách, chạy lại ôm choàng lấy vai mẹ :
- Bởi vậy con mới được mẹ lo cho con.
- Tao chết rồi ai lo cho ?
- Con cũng sợ thế.
- Cái thứ mày mà lấy vợ th́ vợ mày đến chết v́ hầu hạ mất thôi.
Cường đến đứng trước mặt mẹ, thấm khô những giọt nước đọng trên mặt :
- Vợ con sẽ hầu hạ mẹ, c̣n con sẽ tự lo liệu lấy.
Bà cụ bĩu môi :
- Hay là vợ con hầu hạ mẹ, c̣n con sẽ hầu hạ vợ con ?
Cường kêu toáng lên như đứa trẻ con:
- Mẹ đánh giá thấp con trai cưng của mẹ thế ?
Bà cụ cười cười, xếp lại những cuốn sách trên mặt bàn. Cường thay một bộ quần áo mới, thật mốt và ôm vừa vặn thân thể chàng. Bà cụ hỏi :
- Vừa đi học về lại định đi đâu nữa đây ?
Cường cười cười, nheo mắt :
- Con đi chơi.
- Ăn cơm đă chứ ?
- Thôi mẹ, con đi cho sớm.
- Mẹ để phần nhé.
- Vâng, nhưng ít thôi. Có lẽ con sẽ ăn quà no mất.
Bà cụ nhăn mặt :
- Chỉ thế. Bố mày th́ ngồi chờ cơm, con vừa về lại bỏ đi để bố mẹ ăn cơm một ḿnh. Coi được không ?
Cường nhè giọng :
- Mẹ. Cho con đi chơi chút mà.
- Đi đâu vậy. Ăn xong rồi đi có được không ?
- Con đến... Thủy. Cả tuần nay con không đến.
- Chỉ láo. Mày mới đến nó hôm kia, lúc về c̣n mang cho tao bông Ngọc Lan đó thôi.
Cường mỉm cười vui vẻ. Bà cụ nhớ dai thật, chàng cứ tưởng mẹ không để ư. Mới xa Thủy hai ngày mà chàng tưởng chừng lâu lắm.
- Con... quên mất.
- Đúng là con trai đoảng.
Bà cụ dừng lại cạnh chàng, nh́n con trai buộc dây giầy và chợt thấy nó đă lớn hơn cả sự yêu trí của ḿnh:
- Chúng mày định thế nào ?
Cường ngẩng lên:
- Định ǵ mẹ ?
- Chuyện tương lai ấy.
Cường cúi xuống, thong thả:
- Chưa, mẹ.
- Chưa là sao. Gia đ́nh con bé không đ̣i hỏi ǵ à? Tao thấy chúng mày quen nhau khá lâu...
Cường nhỏ nhẹ :
- Bên ấy chưa hết tang ông cụ mà mẹ.
- C̣n bao lâu nữa ?
- Khoảng nửa năm...
Cường bật cười lớn tiếng:
- Sao mẹ cứ muốn con lấy vợ sớm vậy ?
- Sớm ǵ nữa, hai mươi sáu lấy vợ vừa rồi.
- Chả bù với bố, bố nhất định con phải đi làm được vài năm mới cho lập gia đ́nh.
Bà cụ x́ một tiếng:
- Nhà có mày là con trai mà lại con một nên ông ấy làm cao. Giả như có con gái mà nhà người ta bắt chờ đợi như ông ấy th́ ông ấy lại la toáng lên ấy chứ. Con gái có một thời xuân sắc, chờ lâu sao được.
Cường nh́n mẹ cảng động:
- Mẹ thương con gái đến thế mà con lại chẳng có em gái.
Bà cụ cúi đầu buồn phiền:
- Nếu con Thu đừng chết sớm th́ bây giờ cũng con đàn con đống...
Cường đứng lên thủ thỉ vào tai mẹ:
- Thủy nó ngoan lắm, con biết thế nào mẹ cũng thương Thủy như con gái.
Bà cụ không nói ǵ, quay đi. Cường quơ tay lấy chùm ch́a khóa xe, bước ra cửa:
- Con đi nhé mẹ.
- Ừ.
- Mẹ thích Ngọc Lan không, con hái nữa về biếu mẹ ?
- Thôi, hái trụi cây nhà người ta sao?
Bà cụ nói xong, đứng lặng im nghe tiếng cười và tiếng giầy của con trai rộn ră xuống lầu. Tiếng máy xe nổ ḍn và chạy vụt đi. Bà chép miệng:
- Vui đấy rồi lại buồn ngay đấy, cho mà coi. Có ai được sung sướng lâu bao giờ.


Chương 3

Thủy giật ḿnh v́ một tiếng động khá lớn vang lên bên cạnh. Nàng ngẩng lên và mở choàng mắt. Một viên gạch lăn long lóc gần đó. Thủy nh́n ra cổng. Cường đang đứng thập tḥ sau cánh cửa, nheo mắt trêu nàng.
Thủy đứng lên tiến lại gần chàng:
- Chơi cái tṛ ǵ vậy ?
- Tṛ ǵ ?
- Tṛ... rắn mắt. Lỡ trúng người ta th́ sao ?
- Th́ đền.
- Nói dễ nghe nhỉ. Lỡ vỡ đầu, chẩy máu làm sao đền được ?
Cường cười :
- Nói dễ nghe nhỉ. Người ta thế này mà chọi viên gạch trúng bừa băi thế sao được. Nhắm đâu trúng đó chứ.
Thủy bĩu môi :
- Anh làm như anh... ngon lắm.
- Không ngon mà tán được em ?
- Tại người ta dễ tin, lắm người.
Cường tỉnh bơ :
- Hối hận chưa ?
- Chưa.
Giọng Thủy đầy âu yếm. Cường ph́ cười :
- Cảm ơn.
Thủy đứng vênh mặt nh́n lên trời. Cường gọi :
- Ê...
- gọi ai đó ?
- Em.
- Ở đây không quen xài tiếng ê.
- Này...
- Ǵ ?
- Mở cửa ra cho người ta vào chứ ?
- Phải mở cửa nửa cơ à ? Mọi lần...
- Mọi lần không có mẹ ở nhà th́ leo được. Hôm nay anh biết mẹ có nhà.
Thủy vui thích :
- Sao tài thế ?
- Anh vừa thoáng thấy mẹ phơi đồ ở sân sau.
- Tinh mắt nhỉ.
- Muốn tán con gái nhà người ta th́ tai mắt phải tinh chứ.
Thủy mở rộng cánh cổng :
- Khổ thân anh.
Cường bước vào, t́ tay lên cánh cổng và nghiêng đầu nh́n người yêu:
- Bé đang làm ǵ đó ?
- Mơ mộng.
- Mộng chuyện ǵ, cho anh biết được không ?
Thủy quay đi:
- Lấy chồng.
Vừa nói Thủy vừa nghĩ đến mẹ nhưng tự nhủ là không bàn chuyện đó với Cường. Tiếng cười chàng ṛn ră nho nhỏ bên cạnh Thủy :
- Gái lớn th́ ai chẳng lấy chồng. Nhưng người đẹp như em...
- Sao ?
- Lấy chồng sớm phí đi. Hăy cứ sống thế này cho thiên hạ đeo đuổi mê mệt đă.
Thủy quay lại nh́n Cường:
- Anh xúi em phải không ?
- Em đă làm rồi. Và anh lại là một trong những người đó thôi.
Thủy cấu nhẹ trên cánh tay chàng:
- Anh làm khổ em.
Cường êm ái :
- Sao vậy ?
- Lúc nào cũng phải nghĩ tới anh, không học hành ǵ được.
- Con gái đẹp đâu cần học nhiều.
- Bỏ quan niệm nhà quê đó đi.
- Nhưng với hai chứng chỉ giáo khoa Anh Văn, Thủy quá giỏi rồi. Chỉ tiếc cái nghề dạy học mà em chọn sau này không thích hợp với em.
Thủy nheo mắt :
- Sao Cường nghĩ thế ?
- Phụ nữ đẹp mà đi dạy học sẽ bị g̣ bó nhiều thứ, kém tươi mát đi mất.
Thủy cười :
- Từ năy tới giờ bạn nịnh tôi hơi nhiều đấy nhé. Biết đâu Thủy đổi ư khi học xong ?
- Đồng ư. Học xong ra phụ tá cho anh.
Thủy nguưt dài :
- Luôn luôn muốn hơn người ta.
Cường thản nhiên :
- Con trai mà. Đàn ôn luôn luôn lănh đạo, hướng dẫn và bảo bọc đàn bà.
- Lời hay ư đẹp của ai vậy ?
- Cường !
Thủy cười bằng mắt với chàng. Hai người đến ngồi ở bên thềm trước cửa nhà. Thủy tựa lưng nhè nhẹ vào vai Cường và cảm thấy như ḿnh được che chở bảo bọc thực sự. Thủy nói :
- Tháng bẩy Cường thi phải không ?
- Ừ, c̣n gần hai tháng nữa.
- Học hết chưa ?
Cường cười cười :
- Chưa được chữ nào.
Giọng Thủy đầy lo âu :
- Chết chưa ? Vậy mà anh cứ đi chơi tối ngày.
Cường vênh mặt :
- Anh đến với em chứ đi chơi hồi nào ?
- Th́ đến với em ! Thôi, đừng đến nữa, ở nhà học đi chứ.
- Đùa đấy. Chỉ c̣n vài môn cần coi lại kỹ hơn.
Thủy nắm lấy bàn tay Cường bóp nhẹ:
- Cường định học thêm hay ra tập sự ?
Vẻ mặt Cường hơi đăm chiêu, Thủy đọc thấy trong mắt Cường những nét do dự :
- Anh cũng chưa quyết định ra sao. Bố th́ muốn anh về trông coi Công Ty Plastic của bố, nhưng anh không ưa thích nghiệp kinh doanh.
Cường nhớ lại bữa cơm chiều cách đây hơn một tuần. Hai bố con ngồi đối diện với nhau, lặng lẽ ăn. Một lúc ông cụ ngẩng lên :
- Vậy là tháng bẩy cậu thi đấy ?
- Vâng.
- Chắc chắn đậu chứ ?
- Con không biết.
Ông cụ nhăn mặt :
- Con của bố th́ không thể trả lời mơ hồ như thế được. Với bố chỉ "có và không" chứ không nên trả lời mơ hồ như vậy.
Cường nh́n bố. Ông cụ càng già càng khó tính, đă hơn sáu mươi rồi mà ông vẫn nóng và hăng hái như hồi c̣n trẻ. Cường lại thêm một lần tụ nhủ :
- Hai bố con chẳng bao giờ hiểu nhau được, mà cũng không thể nào hợp nhau.
Cường trả lời bố :
- Con vẫn chăm học, nhưng làm sao con có thể nói chắc về một việc do người khác giữ quyền quyết định.
- Trong lănh vực kinh doanh, khi ḿnh nắm đầy đủ yếu tố tất thắng, ḿnh có thể tự tin: việc này chắc chắn phải xong.
- Thưa bố, việc học hành và việc làm ăn không thể giống nhau.
- Nhưng cũng không hoàn toàn khác. Cậu nghĩ kỹ mà xem, bất cứ lănh vực nào cũng có sự tính toán làm ăn nằm trong phần căn bản.
Cường ngồi im. Bố lại bắt đầu dùng lối nói xa xôi và mai mỉa để tranh luận với chàng. Cường nhủ thầm, ḿnh nên nhịn bố là hơn.
Ông cụ tiếp:
- Nếu đậu, cậu định chương tŕnh tiếp tục ra sao ?
Cường ngập ngùng:
- Con định thi vào Tham Vụ Ngoại Giao.
Ông cụ nh́n trừng trừng vào mặt con:
- Để làm ǵ ?
- Con không rơ lắm. Con thích ngành này.
- Lại lối hồ đồ đó. Phải biết rơ tại sao ḿnh chọn lựa như vậy, và việc chọn lựa ấy có ích lợi ǵ cho cả đời ḿnh không? Không thể nói là chỉ v́ thích hay cảm thấy hợp...
Cường cau mặt, tại sao bố lại độc đoán quá thế. Việc ǵ cũng không thể, phải, muốn... Tại sao việc tương lai của Cường lại không thể cho chàng quyết định. Chàng lại phải làm theo ư chàng, v́ chàng muốn thế.
Bố tiếp :
- Ư bố thế này. Bố muốn cậu ra trường rồi th́ về phụ trông coi một trong ba công ty của bố. Công ty Plastic mới mở, cổ phần do Bố nắm gần hết. Các Cổ Đông khác không ai đủ uy thế để điều khiển công ty ấy bằng bố. Bố muốn cậu về thực tập ở đó một thời gian cho thạo công việc rồi thay thế bố...
- Con biết ǵ về ngành sản xuất Plastic đó đâu bố ?
- Th́ học. Không có ǵ khó, kể cả với kẻ chỉ có một dúm chữ nghĩa.
- Nhưng con không hợp với việc buôn bán làm ăn.
Nói xong Cường nhận thấy ḿnh chọc giận bố. Ông cụ hơi chồm tới trước, mặt đỏ gay và ông dằn từng tiếng :
- Con của bố chê nghề làm ăn buôn bán là không ra ǵ à ? Và đi làm Tham Vụ Ngoại Giao mới là đường tiến thân của bậc trí thức hay sao?
- Con không có ư nghĩ đó.
- Làm phụ tá Giám Đốc một xí nghiệp mà là chức vụ không xứng đáng à ?
Cường cao giọng:
- Bố đừng nghĩ vậy. Con xin nói thẳng, con muốn tự chọn lựa và xây dựng sự nghiệp của con, con không muốn dựa vào một thế lực sản nghiệp nào để tiến thân, dù là của bố...
Mặt ông cụ đỏ gay, mắt ông trợn tṛn. Ông hét lên :
- À, mày khá đấy. Nhưng mày quên một điều: con gịng cháu giống. Con cái có bổn phận nối nghiệp cha ông để làm rạng danh cho gia đ́nh, chứ không phải chỉ ích kỷ làm theo ư thích của ḿnh.
Tiếng ông cụ làm mẹ Cường từ nhà trong hớt hải chạy ra:
- Ǵ thế ông ? Bố con lại to tiếng với nhau rồi.
Cường cúi xuống bát cơm, ngồi bất động. Ông cụ cũng ngồi im. Không phải việc của đàn bà xen vào, và ông không cần phải giải thích.
Bà cụ ngồi xuống cạnh con trai thở dốc :
- Tao mệt quá. Chắc mẹ chết sớm v́ bệnh tật mất thôi.
Cường nắm bàn tay mẹ :
- Mẹ uống thuốc chưa, bệnh tim phải tĩnh dưỡng mà mẹ không chịu giữ ǵn ǵ cả. Mẹ làm việc suốt ngày.
Bà cụ thở dài :
- Ngồi không một chỗ buồn lắm.
Ông cụ lên tiếng :
- Tôi muốn thằng Cường theo nghề kinh doang của tôi nhưng nó chê.
Cường phản đối :
- Bố nói oan cho con. Con chỉ muốn chọn một nghề theo sở thích con.
- Nó muốn làm công chức, làm trí thức.
Bà cụ nh́n chồng rồi nh́n con:
- Hai bố con thong thả bàn lại xem.
Ông cụ càu nhàu :
- Nó lớn bằng ấy mà nói toàn giọng trẻ con.
- Th́ nó mới lớn lên.
- Hừ. Hai mươi sáu mà bảo nó mới lớn lên. Đứa khác đă có vợ con rồi đó.
Cường chột nghĩ tới Thủy. Việt hôn nhân của chàng và Thủy liệu có trôi chẩy tốt đẹp, nếu đem ra nói với cha chàng để ông cho ư kiến ? Cường mơ hồ cảm thấy có những khó khăn đang chờ đợi chàng đâu đây.
Cường đứng lên :
- Mời bố xơi cơm, mời mẹ xơi cơm.
Bà cụ lo lắng :
- Ăn no đă con ?
- Dạ, đủ rồi ạ.
Cường bước đi. Ông cụ hầm hừ:
- Tôi sẽ nói chuyện với cậu lần khác.
... Bàn tay Thủy bóp chặt tay Cường:
- Anh trả lời bố sao ?
Cường cười vô nghĩa :
- Anh tính thi vào Tham Vụ Ngoại Giao. Ông cụ bảo chê nghề của cụ, chửi anh một trận.
Thủy ngồi im, bâng khuâng. Hai bố con luôn luôn sung khắc về ư tưởng, Cường nói vậy và Thủy cũng nghĩ thế. Trông ông có vẻ khó tính và đọc tài. Mỗi lần Cường đưa nàng về nhà chơi, gặp ông cụ, Thủy chờ đợi ở ông những lời thăm hỏi dịu dàng nhưng ông chỉ nh́n nàng gật đầu khi nàng chào rồi quay đi nơi khác hoặc tiếp tục những việc đang dang dở. Nếu lấy Cường, vai tṛ con dâu của nàng hẳn là gay go lắm. Mà không biết có chuyện ǵ trở ngại cho hai đứa không nữa ?
Thủy nh́n Cường đăm đăm, định hỏi chàng xong lại thôi.
Cường nhặt những viên sỏi nhỏ trong chậu cây trước mặt ném vào hàng rào phủ kín lá mơ lông. Sỏi trúng vào những sợi kẽm gai, những thân cọc sắt vang lên tiếng động nho nhỏ. Cường nói :
- Quên mấy chuyện ấy đi. Anh đă thi đâu và chắc ǵ anh đậu nổi.
- Anh phải đậu chứ ?
Cường ph́ cười, chua chát :
- Em nói như bố anh.
- Em mong mỏi như thế.
Giọng Thủy thành khẩn. Cường choàng tay qua vai nàng, nh́n lên cao. Nắng đă nhạt, mơ hồ c̣n lại trong chiều. Gió hây hây hai món tóc mai trên má trắng hồng của Thủy. Chàng thấy Thủy đẹp nhưng gầy. Cường nói :
- Em gầy nhom.
Thủy dấu mặt vào vai chàng, chiếc áo cánh ngắn tay bằng vải mềm của Thủy cọ nhột nhạt lên má chàng :
- Ừ, em gầy quá.
- Nhưng càng gầy càng xinh mới chết người ta.
- Nịnh lần thứ mấy rồi không biết.
Cường gọi :
- Này Thủy.
- Dạ.
- Thái với Loan đâu rồi ?
- Thái đến nhà bạn, Loan đi học Anh văn.
- Mẹ nấu cơm ?
- Dạ.
Giọng Cường khác làm Thủy ngẩng lên.
- Buổi chiều đẹp quá nhỉ em ?
- Âm mưu ǵ thế ?
- Anh yêu em.
Thủy nói thật khẽ :
- Ừ.
- Anh muốn hôn em.
Thủy định vùng dậy th́ môi chàng đă đật lên môi nàng, nóng bỏng. Thủy chết ngất trong ṿng tay người yêu.
Một lát, Cường đỡ Thủy ra khỏi ḷng chàng. Thủy vuốt lại mái tóc, vạt áo cánh và lườm Cường :
- Không thể tưởng tượng. Lỡ mẹ ra th́ sao ?
- Mẹ không bao giờ ra như vậy cả.
- Nói lạ ?
- Anh nghe tiếng chân mẹ c̣n quen hơn em nữa. Tai thính, mắt nhanh là đặc điểm của bậc... tài tử.
Thủy nh́n Cường, lắc đầu :
- Hết chỗ nói.
Cường xoa bụng :
- Đói.
- Em tưởng anh no rồi chứ ?
- Nhiều khi ta no, nhưng nhiều khi ta đói v́ hôn. Cho anh ăn cơm nhé ?
- Hôm nay nhà ăn chay, chả có ǵ.
- Kệ, thưa với mẹ đi.
- Anh vào mà xin, em không biết.
Cường đứng lên, đi ṿng hông nhà ra sau bếp. Thủy nhẩy tí tách bên cạnh chàng. Mẹ Thủy đang vo gạo trong thau. Cường cúi ḿnh:
- Bác ạ.
Bà cụ nh́n lên, cười hiền hậu :
- Ừ, cháu.
- Bác cho con ăn cơm với. Con thèm cơm chay.
Bà cụ nh́n Thủy, cười cười :
- Thủy vào lấy thêm một lon gạo nữa cho mẹ vo đi con. Các con lên nhà chơi, chờ hai em về rồi ăn luôn thể.
Thủy kéo áo Cường:
- Lên nhà đi ông. Con trai ǵ mà ṃ xuống bếp nhà người ta, không biết xấu.
Cường tán :
- Anh xin lỗi. Anh cứ tưởng đây là nhà anh chứ.
Cường liếc nh́n bà cụ rồi nháy mắt với Thủy. Hai người trở lại trước sân nhà.


Chương 4

- Anh muốn được ngồi măi bên em như thế này.
Thủy nh́n sâu vào mắt Cường. Trong tối mờ ảo của đêm vườn cây, đôi mắt chàng nh́n Thủy dịu dàng. Đôi mắt nói lên muôn ngàn yêu thương đắm đuối, đầy hân hoan và mơn trớn. Thủy mỉm cười, nụ cười hiền như nụ cười của mẹ nàng.
Sau bữa cơm đầy thân mật, hai người lại ra ngồi trên những chiếc ghế gỗ thô sơ của Thái đóng, dưới gốc Ngọc Lan. Ánh Neon trắng mát từ pḥng khách hắt qua cửa sổ trải dài trên nền cỏ. Cường cảm thấy đời ḿnh sẽ vô vàn hạnh phúc nếu ngày nào cũng được hưởng những phút giây êm ả như thế này. Chàng nghĩ tới chuyện lấy Thủy và nghe ḷng tràn dâng một mối xúc động khó tả. Cường nói:
- Anh thích ngôi nhà và khu vườn này.
- V́ sao ?
- Đẹp và thênh thang. Lại kín đáo. Anh có thể hôn em bây giờ mà không ai thấy.
Thủy vội nhích ra xa:
- Này, đừng đùa.
- Anh ví dụ thế mà.
Thủy cười thật tươi và Cường thấy những chiếc răng thưa hàm trên của nàng lộ ra trắng bóng, duyên dáng.
- Anh là vua mượn đùa làm thật.
- Em là chúa đa nghi.
Thủy bĩu môi :
- C̣n lâu.
Cường ngửa cổ nh́n lên. Đám lá Ngọc Lan rậm mát che thành cái tán tṛn trên đầu hai người, óng ánh mầu ngọc xanh dưới ánh đèn. Mùi hoa thơm ngọt ngào trong trời đêm. Cường bảo :
- Anh yêu câu cối. Nếu ḿnh mà có một ngôi nhà riêng, ngôi nhà đó phải ở giữa một khu vườn cây.
- Ít ra là như ngôi nhà này.
- Ừ, chứ như nhà anh, trông bề thế và tiện nghi nhưng thật là tù túng, ánh mắt luôn bị giới hạn bởi những bức tường.
- Em cũng thích trồng cây. H́nh như cây cối biết cảm thông nỗi ḷng ḿnh.
- Và biết nói nữa. Thứ tiếng nói ŕ rào êm nhẹ, đó, em nghe thấy không ?
Thủy lắng nghe. Gió đùa lá sột soạt nhẹ nhàng. Lần đầu tiên Thủy chợt có ư nghĩ cây cỏ cũng có linh hồn và biết đau khô hay sung sướng.
Cường bảo :
- Thà làm thân cây cỏ tự do hơn làm người bị nô lệ bởi mọi người khác.
Thủy mỉm cười:
- Triết lư ǵ thế ?
Cường đeo đuổi ư nghĩ của chàng:
- Thà được hạnh phúc một lần như cây cối vươn lên xanh mát rồi gục chết, c̣n hơn là sống suốt đời như gỗ đá vô tri.
Thủy rùng ḿnh. Những ví von của Cường chợt làm nàng thấm thía. Cường có những tư tưởng bi quan ấy tự lúc nào. Cái ǵ đă khiến Cường phải nghĩ ngợi như vậy ? Thủy hỏi :
- Có chuyện ǵ thế anh ?
- Thủy thấy không? Cây Ngọc Lan này và những cây kia...
- Sao ?
- Chúng đứng đó, im lặng ngày này qua ngày khác. Nhưng sự thực chúng có đời sống êm ả, hạnh phúc trong sự vươn lên theo đà lớn. Anh mong mỏi chỉ cần được hạnh phúc đến thế.
- Nỗi ước ao nhỏ nhoi quá, nhưng chắc khó thành.
- Chính thế. Con người bất hạnh nhất trong mọi loài sinh vật.
Thủy không hiểu tại sao hai người bỗng dưng lại chuyện tṛ lẩm cẩm theo lối đó.
Thủy đổi hướng câu chuyện :
- Ở Luật lúc này vui không anh ?
- Chắc vui hơn bên Văn Khoa của em, nhất là những năm cuối, lớp ít người nên quen nhau hết. Thầy tṛ "quen" nhau là thường.
- Em có con bạn vừa được học bổng đi du học. Không ngờ nó khá thế. Nó chưa bao giờ tỏ ra xuất sắc ở trong bậc Trung học cả.
- Có thể cô đó nhẩy đầm giỏi, và cũng có thể cô đó đẹp...
- Ừ. Nó đẹp thật.
- Những người như vậy dễ thành công.
Thủy nh́n Cường, chàng vó vẻ kiêu hănh và khinh người nhưng không hợm hĩnh. Cái kiêu hănh, khinh người ấy không bộc lộ đúng lúc, đúng chỗ khiến người ta phải nể Cường, chịu Cường. Thủy cũng thế, nhưng nàng muốn chàng nhũn nhặn hơn, v́ nhũn nhặn vẫn được kẻ khác kính nể hơn hết.
Cường ôm vai Thủy, lắc nhè nhẹ :
- Thủy biết anh mơ ước ǵ không ?
Thủy nh́n Cường chờ đợi. Chàng chậm răi nói :
- Anh muốn trở thành một nhà ngoại giao tăm tiếng. Anh sẽ có một địa vị khá quan trọng và một cơ nghiệp vững vàng.
Thủy thản nhiên :
- Anh có thể làm được điều đó.
Cường nh́n nàng:
- Anh cần có em bên cạnh để đủ sức thực hiện mơ ước đó.
Thủy dựa sát vào chàng :
- Em đă ở cạnh anh.
Nàng nhắm mắt lại, hít mạnh để cảm nhận sự đủ của một ngày hạnh phúc, của một buổi tối trọn vẹn và của một mối t́nh tuyệt vời khó kiếm.
Cường siết chặt vai nàng và đầu Thủy ngả hẳn trên vai, trước ngực chàng. Cường gục đầu lên mái tóc thơm của người con gái và chàng lắng nghe kết quả thi đậu những năm Trung Học. Da thịt mềm mại, nóng rực của Thủy ép sát vào thân thể chàng, Cường tưởng như hai đứa sắp tan biến vào đêm tối để đến một nơi chói ḷa rực rỡ khác chưa từng biết.
Cường nói nhỏ vào tai nàng :
- Hôm qua anh được đọc một bài thơ hay của một nhà thơ tên Nguyễn Văn B́nh th́ phải. Đọc ở nhà người bạn anh.
Thủy vẫn tựa đầu trên vai chàng và toàn thân nàng mềm mại như một con mèo, thứ sinh vật đáng yêu của đàn bà và giống đàn bà nhất, thật ấm áp trong tay Cường. Nàng hỏi khẽ :
- Đọc cho em nghe đi.
- H́nh như bài thơ này được nhạc sĩ P.D. phổ nhạc, tên bạn anh nói thế. Anh đọc mấy lần và đă thuộc, nhưng hôm nay lại quên chút ít mất rồi.
Tiếng Thủy cười nhè nhẹ như gió đi trên lá :
- Đọc vài lần mà thuộc là thông minh rồi. Bài thơ tên ǵ anh ?
- Chuyện t́nh buồn.
Thủy rùng ḿnh. Tại sao lại là chuyện t́nh buồn ? Câu chuyện t́nh buồn ấy là của một người nào khác, đâu dính dấp ǵ tới Thủy, tới Cường? Nhưng ám ảnh vu vơ không rời đó c̣n ở với nàng, khiến Thủy khó chịu trong ḷng.
- Anh ngâm cho em nghe nhé ?
- Ừ. Nhưng giọng anh không hay đâu.
- Điệu măi.
Cường hắng giọng. Giọng chàng hơi khàn khàn, h́nh như có vẻ của người bị cảm hay đang xúc động.
Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh một đời rong ruổi
Đời trôi như nhánh sông
Phong thư t́nh ngây dại
Và vai môi rất mềm
Những hẹn ḥ quấn quưt
Bên lối xưa thiên đàng
Ngày nhà em pháo nổ
Anh cuộn ḿnh trong chăn
Như con sâu làm tô?
Trong trái vải cô đơn
Ngày nhà em pháo nổ
Tâm hồn anh giá buốt
ôi nhát chém hư vô
ôi nhát chém hư vô
Năm năm rồi đi lại
Đường xưa chưa lối về
Chúa buồn trên thánh giá
Mắt nhạt nḥa mưa qua
Ngồi bâng khuâng nhớ Biển
Bên cơi đời quạnh hiu
Anh mong làm Thủy thủ
Cùng năm tháng hư vô
Anh một đời rong ruổi
Em tay bế tay bồng
Chiều hắt hiu xóm đạo
Chuông giáo đường vang vang

Cường ngồi im, bàn tay chàng ve vuốt trên lưng áo Thủy. Chàng chợt khám phá ra một bàn tay Thủy với những móng nhọn bấu chặt trên ngực chàng, tê nhức. Thủy vẫn tựa đầu, nhắm mắt và ngả vào ṿng tay Cường như thế.
- Hay không em ?
Thủy gật đầu trên vai Cường, chàng tiếp :
- Không biết anh thuộc có đúng hết không, lời thơ không có ǵ đặc sắc, nhưng anh yêu những ǵ chứa đựng trong bài thơ đó. Nó vẽ ra thật sống động một đời t́nh lỡ...
Thủy thở dài nhẹ :
- Chuyện t́nh buồn.
Cường cúi xuống :
- Không được hạnh phúc như chuyện t́nh chúng ḿnh, nhỉ em ?
Thủy lặng im. Cường cúi xuống t́m môi Thủy. Đôi môi nàng lạnh và ướt. Cường làm nóng môi nàng bằng những chiếc hôn cuồng nhiệt và chàng cảm thấy như có lửa trên tấm thân mềm mại trong ṿng tay chàng. Bóng tối như nḥa đi và trời đất sáng rực rỡ trong mắt hai người. T́nh nồng thúc đẩy hai tấm thân quyện vào nhau.
Trong nhau, hai người ngồi như thế thật lâu. Cường nghĩ rằng trời đă khuya, hoặc khuya lắm. Nhưng chàng không muốn từ bỏ phút này. Phút giây thần thánh của đời trần tục, êm ả như nhung, cuồng nhiệt hơn thác đổ và quá hiếm hoi trong những gịng đời. Chàng lặng nh́n Thủy oằn người e ấp trong tay ḿnh, đôi mắt nàng hé mở như chỉ cần đủ để thu lấy khuôn mặt chàng và không cần ǵ khác. Nàng lúc đó thật không có ǵ để so sánh hơn được.
Chàng th́ thầm trong suối tóc nàng :
- Trông em như con mèo ngái ngủ...
- Thủy th́ thào :
- Như con mèo ngái ngủ trên tay anh ?
Cường đáp:
- Ừ. Như con mèo ngái ngủ trên tay anh !
Thủy mơ mộng :
- Em muốn được ngủ trong tay anh một lần :
- Ngủ đi.
- Sợ không ngủ được.
- Sao thế ?
- Sung sướng quá cũng làm em mất ngủ.
Cường dụi mũi vào má nàng :
- Anh chỉ mất ngủ khi anh buồn khổ.
- Anh đă buồn khổ bao giờ chưa ?
- Rồi.
- Lư do ?
- Những lần em giận anh.
Thủy đưa tay mơn trớn trên mặt người yêu :
- Em không dám giận anh nữa đâu.
- Đừng. Có giận dỗi th́ mới thấy t́nh yêu lên đến cao độ nào.
- Nhưng anh sẽ mất ngủ.
- Anh cũng thích đôi khi mất ngủ như vậy.
Thủy cười rúc rích :
- Vậy mà em cứ tưởng chỉ có em mất ngủ mỗi lần em giận anh thôi chứ.
- Anh cứ tưởng em sung sướng lúc đó.
Thủy kêu :
- Ứ ừ. Chuyên môn bắt chước giọng người ta. Nhưng mà ai cho phép anh tưởng "quái gở" như thế ?
- Đàn bà thích giận mà. Cái ǵ thích th́ phải sướng chứ ?
- Ngụy biện.
Hai người im lặng, theo nguồn cảm xúc rào rạt trong ḷng và tưởng tới nỗi sung sướng trong ḷng người kia. Thời gian trôi qua êm ái đến nỗi Cường và Thủy không nghe tiếng máy xe của Thái đi chơi về.
Thái gọi lớn ở cổng làm Thủy choàng tỉnh, ngồi thẳng dậy.
- Thủy ơi, mở cửa cho em.
Thủy kêu khẽ :
- Chết rồi. Thái nó thấy tụi ḿnh...
Cường ngập ngừng :
- Chắc tối, Thái không thấy ǵ đâu.
- Có anh không thấy th́ có. Đèn trong nhà hắt ra sáng thế kia...
Thủy hấp tấp chạy ra mở cửa, Thái cười với chị, tự nhiên như không biết ǵ:
- Bà ở đâu t́m măi không thấy để tôi phải gọi oang oang vậy ?
Thủy ngượng ngùng :
- Chị... ngồi nói chuyện với anh Cường ở dưới cây Ngọc Lan.
- Hèn ǵ...
Thủy nh́n em để t́m một ư nghĩa khác lạ trên đôi môi Thái, nhưng Thái đă cúi đầu đẩy xe vào sân :
- Đi xe cũ bị hư hoài, phát bực.
Thủy gợi chuyện :
- Mai sửa đi. Chị c̣n tiền này.
- Em có rồi. Là nói chuyện thế.
Cường tiện lại gần hai người :
- Thái đi chơi về đấy à ?
- Vâng. anh c̣n thuốc lá cho Thái một điếu.
- Hút vừa chứ, ông măng. Thủy la.
Cường đưa thuốc mời Thái. Thủy nh́n em hút thành thạo và tự nhủ :
- Thái đă là đàn ông.
Thái cám ơn rồi vào nhà. Cường đặt tay trên vai Thủy :
- Anh về nhé, khuya rồi.
- Dạ.
Cường tiến đến rào vườn, nâng chốt cổng :
- Ngủ ngon nhé.
- Vâng.
- Tiếc ghê.
- Ǵ tiếc ?
- Phải xa em.
- Ứ ừ.
Cường thiết tha :
- Chẳng muốn về chút nào.
Thủy t́nh tứ :
- Về đi. Rồi sẽ có ngày được ở luôn trong nhà này, nếu anh muốn.
Nàng kiễng chân, chúm môi cho Cường hôn vội vàng. Chiếc hôn thay lời chào từ biệt. Bên ngoài cánh cổng đèn xe của Cường rực sáng con ngơ tối, vạch rơ một lối về cô đơn.


Chương 5

Thủy khom ḿnh đưa ṿi nước ṿng quanh những chậu hoa. Nước tóe ra, rải đều trên những khóm Nguyệt Quế xanh mướt điểm đầy hoa trắng. Một mùi thơm thoang thoảng bốc lên. Thủy nghiêng ḿnh một lúc như thế để ngẫm nghĩ xem mùi hoa Nguyệt Quế giống mùi thơm nào khác.
Buổi sáng phải đi học sớm nên mấy chị em không ai săn sóc, tưới bón ǵ cho cây cối được. Buổi chiều thường chỉ có Thủy ở nhà, nàng t́nh nguyện nhận công việc chăm no đó. Mỗi lộc non nhú lên, mỗi nụ hoa nở ra là một niềm vui của Thủy tṛn đầy. Thủy âu yếm, mơn trớn những chậu hoa, những thân cây như âu yếm t́nh nhân hay bạn thiết. Ở mỗi cành non mơn mởn vươn lên Thủy thấy một sức sống mănh liệt tiềm tành trong đó. Và Thủy ao ước cuộc đời ḿnh cũng vươn lên trong chiều hướng tốt đẹp này.
- Làm ǵ đó Thủy.
Thủy quay lại. Tùng đứng tựa hai tay trên cánh cửa vườn nh́n nàng. Thủy buông chiếc ṿi xuống đất, niềm vui hiện lên ánh mắt nàng. Nàng bước ra mở rộng cánh cổng và chào :
- Lâu quá không thấy Tùng ?
- Tùng vẫn gặp Thủy hoài.
Thủy cười :
- Xạo. Ở đầu nào ?
Tùng nhướng mắt :
- Ở trong Tùng.
Thủy quay đi, hai tai hơi nóng lên. Thủy nói :
- Tùng vào đi.
- Vẫn mời Tùng vào à ?
- Nói ǵ lạ vậy ?
- Thế là Tùng lầm. Tùng cứ tưởng không c̣n được Thủy vồn vă như ngày trước.
Thủy mỉm cười quay đi :
- Thủy lúc nào cũng thế.
Tùng bước cạnh Thủy, tiến đến gốc Ngọc Lan. Thủy định nói một câu ǵ cản lại, nhưng Tùng đă ngồi xuống ghế. Những chiếc ghế đó, không biết từ hôm nào, Thủy chỉ muốn để dành riêng cho gia đ́nh và Cường ngồi. Bạn bè khác Thủy sẽ tiếp trong pḥng khách. Tùng ngạc nhiên nh́n Thủy đứng lúng túng trước mặt :
- Ngồi đi Thủy.
- Để Thủy rót nước mời khách chứ.
Tùng kêu lên :
- Thôi, Tùng muốn nói chuyện, không muốn uống.
Thủy ngồi xuống. Tùng nh́n Thủy như thôi miên, làm Thủy ngạc nhiên và ngại ngùng :
- Lâu nay Tùng đi đâu mất biệt ?
- Về Long Xuyên thu xếp việc giấy tờ học hành.
- À. Đại học dưới đó dạo này ồn ào lắm nhỉ ?
Tùng dựa lưng vào thành ghế :
- Chuyện thiên hạ. Trên này Thủy thi chưa ?
- Cũng sắp.
- Chắc bận lắm ?
Nụ cười Thủy đầy vẻ ngượng ngùng :
- Không. Thủy lười thấy mồ.
Tùng nh́n Thủy đăm đăm :
- Thủy c̣n ghét Tùng không ?
Thủy vênh mặt làm bộ không bằng ḷng :
- Dám nhắc lại nữa à ?
- C̣n ghét không ?
- Không biết.
Tùng cười vui, tiếng cười thật ṛn và thoải mái :
- Tùng biết.
- Sao ?
- Hết rồi.
- Đừng tưởng bở. Cứ làm như ḿnh biết rơ người ta.
Tùng khom ḿnh tới gần Thủy :
- Nh́n mắt Thủy là biết ngay.
Thủy đưa tay xoa nhè nhẹ trên thành ghế, bâng khuâng. Tùng là bạn học với Thủy từ hồi Trung Học. Lên đại học Tùng trở thành bạn thân của Thủy, thân đến nỗi coi nhau như người trong gia đ́nh. Tùng săn sóc Thủy từng chút, từ việc học cho đến những chuyện nhỏ nhặt trong đời sống. Tùng trở thành khuông mặt quen thuộc với gia đ́nh nàng và mẹ Thủy cũng có lần nh́n hai người ngẫm nghĩ, nói bóng gió xa xôi. Thủy trả lời mẹ :
- Chúng con chỉ là bạn thôi mẹ ạ, không có chuyện ǵ khác nữa.
Khi quen Cường và yêu chàng h́nh như t́nh bạn giữa hai người không c̣n thân thiết bằng trước. Và Thủy cũng khám phá ra Tùng đổi khác. Tùng "tấn công" Thủy, Tùng bầy tỏ t́nh yêu với nàng. Thủy ngạc nhiên không biết t́nh cảm Tùng biến thái tự lúc nào.
Một lần, nhân lúc chỉ có hai người, Tùng đă bất ngờ ôm hôn Thủy. Trước hành động ấy Thủy không kịp phản ứng phải mấy giây sau Thủy mới cảm nhận được những ǵ đă xẩy đến. Thủy xô đẩy Tùng ra và kêu lên :
- Tùng làm ǵ lạ thế ?
- Thủy...
- Giận Tùng đấy. Tùng về đi.
Thủy nói hai ba lần câu nói ấy. Tùng đứng sững nh́n Thủy một chút rồi bỏ về. C̣n lại một ḿnh Thủy bỗng thấy ghét Tùng mà c̣n một chút kiêu hănh len lén trong ḷng. Nhưng sự việc xẩy ra đă làm đảo lộn hết mọi b́nh thường hàng ngày làm Thủy khó chịu. Tự dựng Thủy thấy bực tức vu vơ, chạy vào giường nằm khóc.
Tùng đi biệt từ hôm đó, măi đến nay mới lại thấy mặt. Thủy hỏi :
- Tùng không đến đây khá lâu rồi nhỉ ?
- Ữ, bốn tháng.
- Sao... không đi luôn đi ?
- Tại nhớ Thủy quá.
Thủy dẩu môi :
- Ai cần.
Tùng cười cười:
- Dạo này Thủy càng đẹp hơn trước.
- Đừng có nịnh, Thủy không cảm động đâu.
- Thật chứ. Người ta sung sướng cũng có khác.
- Ai bảo Tùng là Thủy sung sướng.
- Ai cũng nói hết cả. Thiên hạ mê măi yêu nhau, đâu c̣n biết tới ai.
Thủy mắng khẽ :
- Nói nhảm không à.
Tùng đứng lên, dáng người chàng thật cao, lưng hơi gù một chút gần vai trong như Montegomery Clift, thật cô đơn và buồn. Tùng nh́n Thủy bằng ánh mắt thiết tha :
- Tùng mời Thủy đi chơi, nhé Thủy ?
Thủy ngẩng lên. Ánh mắt Tùng đầy chờ đợi và h́nh như lo âu nữa. Thủy nhè nhẹ lắc đầu :
- Thôi, không đi đâu.
- Chiều Tùng một lần đi.
- Không.
- Năn nỉ đó.
- Không đi mà.
- Làm khó măi. Tùng chưa bao giờ khổ sở thế này đâu Thủy.
Thủy bật cười, mái tóc nàng quấn quít quanh chiếc cổ cao trắng muốt :
- Thảm thế.
- Đi nhé ?
- Nhưng cấm... nham nhở như lần trước cơ.
Tùng cười rạng rỡ :
- Ừ.
- Hứa ?
- Hứa... Nhưng không bảo đảm.
Thủy kêu ré lên. Tùng làm bộ vội vă :
- Đùa đấy. Thôi sửa soạn đi.
- Ǵ mà hối hả thế. C̣n sớm mà.
- Đi sớm phút nào Tùng lời phút đó.
- Lời ǵ ?
- Được ở cạnh Thủy lâu hơn.
Thủy lườm Tùng, đứng lên :
- Chờ Thủy một chút.
Trong lúc đứng trước gương trang điểm, Thủy nghĩ thật nhanh tới Cường và tới những lời Tùng vừa nói. Thủy th́ thầm :
- Lẽ ra ḿnh không nên nhận lời Tùng.
Nhưng Thủy biết v́ sao nàng nhận lời đi chơi với Tùng. Theo lời yêu cầu của Thủy, Cường bằng ḷng xa nàng trong một tháng để sửa soạn cho kỳ thi tới, không đi chơi, không hẹn ḥ, chỉ thỉnh thoảng đến thăm nàng một lúc buổi tối. Cường chuyên chú vào sách vở trong niềm hân hoan mơ mộng về một ngày mới sắp đến, đầy hoan lạc và hạnh phúc. Nhưng với Thủy, đó là những ngày quá dài, đầy mong nhớ và chờ đợi. Thủy có lúc đă muốn một ḿnh lang thang trên phố để t́m lại những phút giây êm đềm hạnh phút bên Cường, khắp chốn.
Lần này Tùng đến và mời Thủy đi chơi đă là cơ hột đáp ứng nỗi thèm muốn sâu kín của nàng. Thủy nhận lời Tùng không chỉ v́ Tùng là bạn thân của Thủy, là kẻ si mê nàng, mà c̣n v́ Tùng sẽ gợi cho Thủy những nhớ nhung trọn vẹn về Cường.


Chương 6

Cường đậu kỳ thi viết. Người được Cường báo tin đầu tiên là Thủy. Chàng đă nghĩ đến việc nói cho bố mẹ biết, nhưng nghĩ tới phải đối diện với sự khó khăn của bố chàng lại ngại ngùng. Cường phóng xe thẳng đến nhà Thủy.
Thủy đang sửa soạn đi phố mua vải cắt áo cánh cho mẹ. Cường ùa vào như cơn gió lốc:
- Người ta đậu rồi Thủy ơi.
Thủy reo to:
- Kẻ nào vậy ?
- Ta.
Thủy chạy tới bá lấy cổ Cường. Chàng nhấc bổng Thủy lên quay một ṿng :
- Phiền nhỉ ?
Thủy véo tai chàng :
- Không phiền tí nào cả. Bạn đă làm đúng những ǵ tôi mong ước.
- Chưa, c̣n vấn đáp nữa chứ.
- Với Cường việc đó đâu có khó.
- Học được lối nói xấc ấy ở đâu vậy ?
- Cường.
Hai người cùng cười vui vẻ. Thủy nói :
- Đưa em lên phố nhé ? Mua vải cắt áo cho mẹ.
- Có ngay.
Dắt xe ra cổng Cường nói :
- Chiều nay cho anh ăn cơm ở đây nghe. Và cho anh quyền mời mọi người thưởng thức một bữa cơm khác hàng ngày một chút.
- Văn vẻ dữ. Cho phép Cường đấy.
Hai người trở về khi trời chạng vạng tối. Thủy ôm mấy gói hàng và thức ăn tung tăng chạy vào nhà. Cường theo sát bên nàng.
Thủy chạy vào pḥng ăn, gọi :
- Mẹ ơi.
Không thấy bà cụ trong đó. Bàn tay Cường thọc nhẹ vào nách Thủy, nghịch ngợm. Thủy dẫy ra, chạy qua pḥng ngủ :
- Mẹ ơi.
Vẫn im lặng. Cường choàng tay ôm eo Thủy. Thủy cười khúc khích, xô chàng ra và chạy xuống bếp :
- Mẹ ơi.
Cường đặt tay lên người Thủy, nàng hét :
- Bê bối quá.
Và xô Cường ra :
- Mẹ đi đâu rồi nhỉ ?
Cường nói :
- Chắc mẹ sang hàng xóm.
- Dám lắm. Lúc năy em có nghe mẹ nói sẽ sang bên bác Khải rủ đi lễ chùa.
Hai người ra tới pḥng khách. Thủy vừa đi vừa tránh né đôi tay nghịch ngợm của Cường, tiếng cười nàng trong vắt. Hơn lúc nào hết, Cường thấy Thủy hoàn toàn vui sướng.
Thủy ngồi xuống chiếc ghế Salon dài. Cường ngồi sát cạnh và bất chợt ôm cứng lấy nàng. Chàng hôn Thủy đắm đuối.
Có tiếng nói lao xao ngoài cổng. Thủy vội vă đẩy Cường ra ngồi dậy. Nàng lườm chàng:
- Mẹ về đó.
Hai người nh́n qua cửa sổ. Bà cụ Khải và mẹ Thủy đang chia tay nhau. Thủy sửa lại mái tóc và chạy ra :
- Mẹ đi đâu về đó mẹ ?
- Mẹ sang bác Khải.
- Cường đậu rồi mẹ ơi.
Bà cụ cười tươi, nhưng ánh mắt đầy ưu tư :
- Thế à. Xong tất cả rồi sao ?
- Không, c̣n vấn đáp nữa mẹ.
Bà cụ lại nói :
- Thế à.
Rồi thong thả đi vào. Thủy lon ton cạnh mẹ :
- Cường đ̣i ăn cơm ở đây, lại c̣n mua thêm thức ăn để khao nữa.
Bà cụ mắng đùa :
- Bầy vẽ, mẹ làm c̣n ngon hơn.
Cường bước ra :
- Tại con sợ phiền bác. Hôm nay bác cho phép con mời các em một bữa.
Nụ cười đọng măi trên môi, bà cụ đi xuống bếp :
- Để mẹ vào làm cơm.
C̣n lại hai người, Thủy nói :
- Anh ra sân ngồi xem báo đi, em xuống bếp phụ với mẹ nhé.
Trước khi quay đi, Thủy lại hỏi :
- Hai bác biết tin vui chưa ?
Cường ngập ngừng :
- Chưa. Chắc anh không nói đâu, chờ khi nào có kết quả vấn đáp sẽ nói luôn.
Thủy bắt gặp trong mắt Cường những ngại ngùng, nghĩ ngợi vừa thoáng qua như ánh
chớp. Nàng cúi đầu bước đi.


Chương 7

Tùng lại tiếp tục thói quen đến thăm Thủy đều đặn vài lần trong mỗi tuần. Mỗi lần đến Tùng ở lại chơi cả buổi, ăn cơm nhà Thủy một cách tự nhiên như không có ǵ thay đổi từ trước tới giờ. Tùng cũng lờ đi, coi như không để ư đến chuyện t́nh cảm giữa Thủy và Cường, không khó chịu chút ǵ trước những lần gặp gỡ Cường. Trong suốt tuần lễ Cường vùi đầu vào bài vở để học thi vấn đáp, Tùng luôn luôn có mặt ở cạnh Thủy, săn sóc chuyện tṛ với Thủy.
Thủy hơi ngạc nhiên về thái độ khác thường của Tùng. Nàng nh́n Tùng bằng ánh mắt thoáng nghi ngờ. H́nh như Tùng "âm mưu" điều ǵ th́ phải. Mẹ Thủy cũng tỏ vẻ e ngại v́ sự hiện diện thường xuyên của Tùng bên cạnh con gái. Bà sợ những điều tai tiếng có thể xẩy đến, hay những va chạm giữa hai thanh niên khi họ gặp nhau. Nhưng không có chuyện ǵ, họ lịch sự với nhau như hai người bạn mới quen, dù đă đối diện với nhau nhiều lần, từ lâu.
Với Cường, sự hiện diện của Tùng trong gia đ́nh này chỉ có ư nghĩa như là một anh con nuôi, một người quen biết quá lâu nên thân mật với mọi người trong nhà là chuyện thường. Chàng cũng không hề để ư đến ánh mắt, cử chỉ khác lạ của Tùng với Thủy v́ chàng nghĩ... đàn ông là như vậy.
Nhưng với Thủy, sự thay đổi của Tùng làm nàng bối rối. Linh tính bén nhậy của đàn bà cho nàng thấy rơ Tùng đang muốn trở lại tấn công nàng, mạnh mẽ và "thực tế" hơn. Thủy không yêu Tùng nhưng Thủy thương mến chàng như thương mến một người thân thuộc của gia đ́nh, hiện diện một cách tự nhiên và cần thiết bên nàng đă tự bao lâu. Thủy không muốn mất Tùng, không muốn làm Tùng buồn khổ hay thất vọng. Như vậy, Thủy mơ hồ cảm thấy, sẽ có một hôm nào không xa, tất cả phải đổi khác.
Thủy nh́n lén Tùng. Chàng đang đọc tập tuần báo trào phúng mang đến buổi trưa. Thực ra, sau bữa cơm Thủy muốn đi nằm một lát cho đỡ mệt nhưng lại sợ Tùng ngồi một ḿnh, không tiện. Mẹ nàng đă ngủ, Loan đi học và Thái không biết đi đâu. Ngôi nhà rộng luôn luôn vắng vẻ. Yên tĩnh và êm đềm. Tùng ngồi gác đôi chân trần lên chiếc ghế nhỏ, chăm chú đọc sách. Thủy loay hoay xếp những chiếc tách trà rửa sạch đă ráo nước vào tủ kính. Thỉnh thoảng Thủy lại liếc nh́n Tùng, để t́m ở chàng một cái ǵ đó, mà không hiểu là cái ǵ. Nhưng Tùng không chú ư tới Thủy.
Thủy bước ra sân, mở ṿi nước ở bồn chứa rửa chân. Những ngón chân thon dài làm Thủy hơi lo âu. Lâu nay Thủy gầy ốm hơn trước, xuống đến ba bốn kư. Nàng ăn ít và ngủ không say. Cường mua đủ thứ thuốc bổ ép nàng uống mà vẫn không thấy khá hơn chút nào.
Cường hay gọi đùa :
- Con bé kḥm của anh.
Thủy chỉ cười, ngúng nguẩy quay đi.
Làn nước mát rót đều trên đôi chân Thủy và nàng đứng yên như thế một lúc, mặc cho nước chẩy tràn ra sân.
Tiếng Tùng sau lưng Thủy :
- Chơi tṛ này tốn nước quá.
Thủy quạy lại cười :
- Không ngủ à ?
Tùng hỏi lại :
- Thủy không buồn ngủ sao ?
Thủy chớp chớp mắt :
- Không. Thủy ít ngủ trưa.
Nói xong Thủy nghĩ :
- Nhưng Thủy muốn nằm một lúc, trước khi viết cho Cường một lá thư. Thư chúc mừng Cường đậu Cử Nhân, ḿnh tin thế nào Cường cũng đậu.
Thủy nghĩ tiếp :
- Chiều nay Cường sẽ có kết quả, gần hai tuần nay Cường không đến, nhớ Cường quá thể.
Tùng đứng dựa lưng vào khung cửa :
- Định đứng chơi măi thế sao ?
- Ừ.
Thủy nghĩ :
- Nếu Cường báo tin thi đậu vấn đáp, ḿnh sẽ trao lá thư. Nếu rớt, ḿnh giấu luôn.
- Đứng ngoài nắng thế đau chết, Thủy ạ.
- Không sao. Thủy quen rồi.
Thủy lại nghĩ :
- Ḿnh cứ định không bao giờ nói với Cường chuyện ấy, nhưng mẹ làm áp lực mạnh quá. Mẹ hối thúc mỗi ngày, mẹ càu nhàu cả buổi. Cũng tại Tùng nữn. Tùng đến chơi luôn, Tùng ở lại cả buổi, Tùng quấn quưt cạnh ḿnh làm mẹ sợ. Mẹ sợ Cường nghĩ quấy, mẹ sợ bà con láng giềng dị nghị. Mẹ muốn ḿnh khuyên Tùng... nhưng ḿnh phải nói làm sao ?
Tùng rủ :
- Ra gốc Ngọc Lan ngồi chơi đi Thủy, Tùng muốn nói với Thủy chuyện này.
Thủy cúi xuống tắt nước. Nàng vung vẩy hai chân trước khi xỏ vào đôi dép da nhiều mầu sắc. Tùng thong thả bước đi và Thủy đi theo chàng :
- Có chuyện ǵ đấy Tùng ?
- Ngồi đây Tùng nói chuyện này.
- Ǵ mà có vẻ quan trọng thế ?
- Quan trọng thật.
Thủy nh́n Tùng ḍ xét. Tùng ngồi khom người tới trước, hai khủyu tay chống trên đầu gối và hai bàn tay đỡ hai bên má. Trong dáng dấp đo, Tùng như một điêu khắc gia ngắm nghía tác phẩm tuyệt vời ḿnh vừa hoàn tất.
- Thủy ạ.
- Ǵ Tùng ?
- Tùng muốn nói với Thủy điều này. Tùng đă có may mắn ở cạnh Thủy khá lâu, thân thiết và chia xẻ vui buồn với Thủy từ mấy năm qua. Trong suốt thời gian dài đó, Tùng đă yêu Thủy mà Tùng không biết, và Thủy cũng vô t́nh với Tùng nữa.
Thủy rùng ḿnh, nghe gai gai lạnh ở gáy. Tùng đang nghĩ ǵ vậy. Tùng đang muốn diễn tả mục đích ǵ đây ?
Tùng tiếp :
- Cho đến khi có sự hiện diện của Cường, Tùng mới khám phá ra Tùng yêu Thủy. Yêu không thể diễn tả nổi bằng sự so sánh nào cho phải. Tùng bắt đầu sợ mất Thủy, nên Tùng đă vụng về bộc lộ cho Thủy thấy. Lần đó... Thủy giận Tùng phải không ? Tùng đă lo sợ bỏ đi, thời gian sau trở lại Tùng mới biết là Thủy giận nhưng không ghét Tùng. Tùng hối tiếc đă bỏ đi để phí phạm một thời gian dài như thế. Lần này Tùng trở lại v́ sao Thủy biết không ? V́ Tùng khổ quá, Tùng không thể thiếu vắng Thủy được. Sự hiện diện của Thủy đă trở thành quá cần thiết cho Tùng, khuôn mặt, những h́nh ảnh dễ thương của Thủy, những lời nói đáng yêu của Thủy đă ăn sâu vào tâm hồn Tùng đến nỗi Tùng nghĩ ḿnh sẽ chết... nếu mất Thủy, nếu không có Thủy.
Thủy ngồi lặng người, nghe rưng rưng xúc động. Thủy nh́n Tùng trân trối. Thủy ngắm đôi môi Tùng mấp máy từng lời mà bỗng thấy hai đứa chợt gần thận gần, chợt xa thật là xa.
Thủy cúi xuống khi Tùng ngừng nói. Một phút im lặng, Tùng lên tiếng :
- Tùng biết Thủy yêu Cường... đó mới là điều khổ sở cho Tùng.
- ? !!!
- Tùng biết không thể làm ǵ để thay đổi t́nh trạng này, nhưng Tùng không thể giữ măi trong ḷng những điều vừa nói. Tùng muốn Thủy vui ḷng chia sẻ với Tùng, nói với Tùng...
- Tùng muốn Thủy nói ǵ với Tùng bây giờ ?
- Không hiểu nữa. Nhưng Tùng biết Thủy sẽ nói, sẽ làm cho Tùng bớt khổ sở.
- Tùng ạ. Tùng biết là Thủy... thương Tùng, quư mến Tùng. Sự hiện diện của Tùng trong gia đ́nh Thủy đă chứng minh điều đó. Nhưng quả thật Thủy không biết làm sao... Thủy không thể đem niềm vui đến cho Tùng được, nếu tự Tùng không tạo ra.
- Tùng chỉ tạo ra được khi có Thủy giúp đỡ.
- T́nh cảm không thể ép buộc được. Thủy nói thật, Tùng là mẫu người... vừa ư đối với phụ nữ, nhưng Thủy đă gặp Cường trong một hoàn cảnh đặc biết... nếu không gặp Cường, có thể t́nh cảm giữa chúng ḿnh đă khác, nhưng bây giờ quả thật không thay đổi ǵ được.
Tùng kêu lên :
- Thủy không nghĩ tới Tùng chút nào sao ?
Thủy Chập hai bàn tay vào nhau, vẻ mặt đầy thành khẩn :
- Thủy không làm ǵ được, Tùng ạ.
- Vậy mà không hiểu sao trước đây ít phút, Tùng đă nghĩ Thủy phải yêu Tùng, phải nhận lời cầu hôn của Tùng. Tùng c̣n nghĩ Thủy sẽ không lấy Cường đâu. Tùng điên thật.
Thủy nghe như một va chạm mạnh trong đầu. Tại sao Tùng dám nghĩ thế. Tại sao Tùng lại nói thế. Đúng là Tùng điên thật, Thủy chợt nh́n Tùng bằng đôi mắt lạ, bực dọc.
Nh́n ánh mắt ấy Tùng thấy ḷng lạnh giá. Thủy không dành cho Tùng chút địa vị nào trong ḷng Thủy hết. Tùng không là ǵ cả trong một quăng đời đă qua của nàng, không quan hệ ǵ tới nàng trong những ngày sắp đến. Tùng đứng lên :
- Tùng về đây.
Thủy ngẩn ngơ :
- Tùng, sao vậy ?
- Không. Có ǵ đâu. Tùng muốn về nhà.
- Tùng...
- Hôm khác Tùng đến.
Tùng quay lưng đi. Cái lưng hơi kḥm ở vai tạo cho dáng dấp Tùng khổ sở một cách quyến rũ, thứ quyến rũ tội nghiệp. Thủy đứng nh́n theo Tùng, ḷng tràn đầy bâng khuâng.

Chương 8

Cường đứng đó tự bao giờ, khi Thủy lơ đăng nh́n ra cổng đă thấy chàng tựa tay trên cánh cổng, cằm t́ trên hai taỵ Chàng nh́n ngắm nàng như ngắm một con búp bê không biết nói. Lúc thấy Cường, Thủy gặp trên khuôn mặt hơi hốc hác, mệt mỏi đó một tia nh́n đằm thắm thiết tha. Đó là thứ ánh sáng huyền ảo của bầu trời lúc vừa sáng tinh mơ, là cảnh rực rỡ huy hoàng khi mưa vừa dứt đổ trên vườn cây buổi chiều nắng c̣n luyên lưu chưa muốn chết. Thủy đọc thấy t́nh yêu tràn lan khắp chàng và ḷng Thủy êm ả trở lại.
Thủy tiến lại gần Cường, khom ḿnh xuống để đối diện với khuôn mặt chàng. Sát nhau trong gang tấc, Thủy thấy môi chàng mấp máy :
- Nhớ em quá, Thủy ơi !
Thủy th́ thào :
- Em tưởng em chết được v́ mong anh.
Nàng đưa tay áp vào hai bên má chàng, xoa nhè nhẹ :
- Anh gầy gần bằng em rồi đó.
- Gầy v́ nhớ, không phải v́ học.
Mắt Thủy long lanh, đôi môi nàng căng đỏ và ướt, cười rạng rỡ. Cường đứng thẳng người lại, đưa hai tay nắm lấy tay nàng, kéo nàng sát lại gần. Hai người cạnh nhau, trong và ngoài cánh cửa.
- Cho anh vào không ?
- Cửa luôn luôn mở rộng khi anh đến.
Thủy kéo vội vàng chốt cổng và Cường xô vào như băo táp. Chàng ôm chầm lấy Thủy, khác mọi lần Thủy gỡ ra v́ e ngại những ánh mắt hàng xóm ṭ ṃ, lần này nàng để yên.
Cường cúi xuống, nhưng Thủy đặt ḷng bàn tay chặn lên môi chàng :
- Nói cho em nghe đă anh.
- Nói ǵ ?
- Anh biết là em đang nôn nao chờ đợ tin vui.
Cường mỉm cười :
- Lúc nào anh cũng vui...
Thủy kêu lên :
- Anh...
- Anh xin lỗi, trêu em một tí mà.
- Nói đi.
- Anh đậu rồi.
Thủy reo lên, chưa bao giờ Thủy la to đến thế. Nỗi sung sướng ùa ập đến vỡ bờ làm Thủy ngột ngạc trong ṿng tay chàng. Thủy xô Cường ra, chạy tung tăng quanh các chậu hoa Nguyệt Quế, hai tay dang rộng và tiếp tục kêu lên những lời mừng rỡ :
- Thật hả anh, em mừng quá. Mừng quá.
Thủy mừng con hơn chính nàng thi đậu. H́nh như tin vui của Cường là giải đáp của bao nhiêu băn khoăn đă dằn vặt nàng từ mấy hôm nay, xóa mờ những ám ảnh nặng nề v́ câu chuyện Tùng đưa đến.
Thủy chạy lại ghế ngồi dưới cây Ngọc Lan :
- Lại đây, Cường ơi.
Cường vui lây cái vui của người yêu, chàng chay đến ngồi chung với Thủy trong một chiếc ghế.
- Cả nhà đi vắng hết ?
- Mẹ ở nhà sau.
- Nhà vắng vẻ nhỉ ?
Thủy cười lặng lẽ. Cường tiếp :
- Mai mốt có anh nhà sẽ vui hơn.
Thủy ửng hồng đôi má. Tôi sung sướng quá. Lời chàng như mật ngọc, như hoa nở làm mát rượi tôi. Tiếng nói chàng làm tôi được an ủi. Sự hiện diện của chàng là thần hộ mệnh cho tôi, lúc này và măi măi.
Thủy duỗi dài hai chân, đập nhè nhẹ gót trần trên nền đất. Tay Cường đặt lên đùi nàng, bóp nhè nhẹ. Thủy hỏi :
- Hai bác biết tin rồi chứ anh ?
- Ừ. Anh nói với mẹ lúc trưa, bà báo tin lại cho ông cụ. Trước khi đến đây anh nghe hai cụ nói sẽ tổ chức bữa ăn nhỏ trưa mai để mừng anh.
- Thích nhỉ ?
Cường âu yếm nâng cằm Thủy lên :
- Anh đă nói với mẹ, anh sẽ mời em đến dự bữa cơm ấy.
Thủy giật ḿnh :
- Rồi sao ?
- Mẹ vui lắm. Bà bảo bà bằng ḷng và sẽ nói lại với bố.
- Em sợ...
Cường ph́ cười :
- Bố anh không biết ăn thịt người.
Thủy cấu mạnh trên vai người yêu :
- Anh chỉ thế. Em sợ... khác chứ bộ.
- Sợ ǵ ?
- Không rơ nữa. Chỉ biết là em ngán...
Cường vỗ nhẹ lên ngực chàng :
- Yên chí. Có anh ở bên cạnh mà.
- Nhưng sao anh lại muốn có em ngày mai ?
Cường nh́n nàng hơi ngạc nhiên :
- Có ǵ lạ ? Em là bạn, là... vợ anh sắp cưới mà. Anh muốn em có dịp gần gũi với bố mẹ để sau này khỏi ngỡ ngàng. Hơn nữa, nên nhân dịp này để đề cập đến chuyện của chúng ḿnh.
Thủy tṛn mắt :
- Chuyện ǵ hở anh ?
Cường cười to, ấn ngón tay trỏ trên trán nàng :
- Chuyện anh muốn lấy em. Chuyện anh dự tính chúng ḿnh sẽ làm đám cưới cuối năm nay, nếu em bằng ḷng.
Thủy lặng người v́ sung sướng. Ḷng nàng nhẹ đi. Không c̣n ǵ phải nói, không c̣n ǵ phải viết cho chàng nữa. Cường đă vô t́nh giải tỏa tất cả những ưu tư dằn vật Thủy và đem đến cho nàng một niềm thoải mái vô cùng tận.
Thủy đong đưa hai chân trong gầm ghế, ống quần lụa nâu bị kéo cao lên để lộ đôi chân Thủy trắng hồng. Cường vuốt ve nhè nhẹ trên đầu gối Thủy. Chàng hỏi :
- Em bằng ḷng không ?
Ánh mắt Thủy rạng rỡ :
- Em không biết.
- Sao kỳ vậy ?
- Sao kỳ ?
- Chuyện ḿnh mà nói không biết ?
- Chuyện anh chứ. Anh lấy vợ th́... kệ anh.
- Hay nhỉ.
- Chuyện anh đâu có liên hệ ǵ tới em ?
- Chứ anh lấy ai ?
- Lấy ai th́ lấy, không phải em.
Thủy cười khúc khích, tránh né những ngón tay Cường chọc vào nách nàng. Thủy rú lên :
- Nhột nhạt...
Cường tiếp tục. Thủy ngả nghiêng :
- Đừng, em chết mất à.
- Anh lấy ai ?
- Không biết.
Cường mạnh tay thêm :
- Lấy ai ?
Thủy cựi lăn lộn, ngả vào Cường, nước mắt dàn dụa trên mắt :
- Lấy em !
Thủy cười hề hề, ngồi im. Thủy úp mặt vào ngực chàng :
- Chỉ được cái ác.
- Anh không bao giờ ác. Lúc nào với em anh cũng hiền khô.
- Sau này anh sẽ bắt nạt em.
- Bậy.
- Hứa đi.
- Hứa ǵ chứ ?
- Hứa sẽ không bao giờ hàng hạ em, không bao giờ ghét bỏ em, không khi nào hết yêu em.
- Người ta chỉ có một mối t́nh đẹp nhất trong đời thôi, em ạ. Và có ai lại muốn từ bỏ cái đẹp nhất bao giờ.
Ḷng Thủy dâng lên một sự ngột ngạt khó tả. Như cơn mê mệt của một kẻ sung sướng quá lại muốn chết, như kẻ quá đầy đủ lại chán đời. Thủy muốn chết trong tay chàng lúc ấy.
Cường ở lại ăn cơm nhà Thủy. Chỗ ngồi của hai người sau bữa cơm vẫn là những chiếc ghế dưới gốc Ngọc Lan. Mẹ Thủy đi nằm sớm, Loan dọn dẹp trong nhà rồi đi vào pḥng riêng, Thái lại lấy xe đi đâu đó. Chỉ c̣n hai người trong ánh sáng đục mờ của ánh đèn Néon hắt qua cửa sổ pḥng khách.
Thủy ngồi trong tay Cường, đầy yên ổn và bạo dạn. Hai người âu yếm nhau.
Cường hỏi :
- Anh có cảm tưởng như chúng ḿnh đă là vợ chồng. Thật thoải mái.
Thủy lắc đầu, hai đuôi tóc buộc lúc lắc:
- Cưới hỏi đoàng hoàng đă ông.
- Chứ sao ?
- Đừng lợi dụng t́nh thế và sự dễ tin của em.
Cường ngẩn ngơ :
- Anh có làm ǵ đâu ?
- C̣n không làm ǵ. Anh không đứng đắn như em tưởng.
Cường ph́ cười :
- Điệu hoài. Người ta nựng một tí mà đă làm bộ khó.
- Không khó, nhưng mà vừa phải thôi, bạn.
- Ừ th́ thôi, ngồi im.
Thủy choàng tay ôm lấy cổ Cường.
- Cường này.
Cường nh́n nàng, chờ đợi. Thủy chúm môi :
- Trưa mai em có nên đến không ?
- Nên chứ. Dù bố mẹ đă gặp Thủy mấy lần nhưng chưa chuyện tṛ bao nhiêu, nhất là bố. Lần này có dịp để anh chính thức tŕnh bầy với bố về chuyện chúng ḿnh và để bố t́m hiẻu em.
Thủy thè lưỡi :
- Ngán quá.
- Tập cho quen chứ. Trước sau ǵ em cũng trở thành dâu của bố mẹ, tránh mặt hoài được sao ?
Thủy nhẹ nhàng :
- Nói đến chuyện hôn nhân em thấy trong ḷng thế nào ấy.
- Như người bâng khuâng, hụt hẫng trong khoảng không, đúng chưa ?
- Ừ. Mặc dầu đó không phải là chuyện bất ngờ mà ḿnh vẫn chới với.
Cường siết nàng trong ḷng :
- Đó là những giao động tự nhiên, rồi sẽ qua đi.
Thủy xoa nhẹ trên ngực trần của Cường, sau vạt áo sơ mi mở tung nút :
- Buổi trưa em định viết thư cho anh.
- Có chuyện ǵ quan trọng ?
- Không hẳn thế. Nhưng bây giờ những điều định viết không cần thiết nữa.
Cường thông minh :
- Chuyện tụi ḿnh ?
Thủy gật đầu :
- Ừ. Mẹ...
- Mẹ bảo em hỏi anh ?
Thủy ngồi im. Tay Cường ve vuốt trên tóc xơa của nàng.
- Vậy là vừa ư mẹ rồi. Anh mong em sẽ báo tin này cho mẹ biết sớm.
Thủy nghĩ thầm :
- Cám ơn anh. Anh tế nhị ghê. Em xấu hổ v́ em đă nói ra điều mà em toan giữ kín.
Cường cúi xuống :
- Trưa mai em sửa soạn sẵn nhé, trước mười hai giờ anh sẽ đến đón em.
- Em nên mặc ǵ ?
- Ǵ cũng được. Đẹp th́ thôi.
- Áo dài đi. Cho kín đáo và hiền một chút.
Cường lộ vẻ hài ḷng :
- Ừ.
Trong im lặng hai người nghe thấy hơi thở của nhau. Thủy gục đầu trên vay chàng, cảm thấy ḿnh trao gửi và được an toàn. Cường cắn nhẹ vành tai nàng:
- Em ngoan. Anh yêu em biết mấy.
Chàng ôm nàng. Thủy thấy moi chàng nóng và mềm mại. Nàng đắm đuối, vào mật ngọt của t́nh. Lưỡi nàng tê dại, môi nàng căng mọng yêu thương. Hai người hôn nhau như người xa người từ bao tháng ngày vừa được gặp nhau.
Gió khuya làm Thủy gai lạnh và buồn ngủ. Nàng nép sát vào Cường, ngả đầu lên vai vững chắc của Cường. Mùi Ngọc Lan thoang thoảng mơ hồ luông trong gió. Thủy nhắm mắt :
- Em buồn ngủ.
- Ngủ đi.
- Anh ru em nhé.
- Ừ, anh ru em.
Cường chợt nói :
- Thủy này. Có một buổi tối chúng ḿnh cũng thế này. Anh c̣n nhớ anh đă nói trông em giống như...
Thủy cướp lời :
- Như con mèo ngái ngủ trong tay anh.
Cường xoa xoa trên lưng Thủy, úp mặt vào mái tóc mát lạnh và thơm thơm quen thuộc. Chàng th́ thầm :
- Con mèo ngái ngủ, ngủ đi, trên tay anh.



o0o

 

Pages  1  2  Next