Người T́nh Tuyệt Vời   Nguyễn Thảo Uyên Ly Pages Previous  1  2  3   
Chương 15

Vy vứt quyển sách “Dân sự tố tụng” lên bàn, quyển sách ngon trớn bay luôn xuống sàn gạch, Vy định chạy đến nhặt nhưng tiếng chuông điện thoại reo vang, Vy nhắc ống nghe lên:
- A lô, ai đó ?
- Toàn đây.
- A ! Anh Toàn, lâu quá mới thấy anh gọi cho em, cũng không thấy anh qua chơi như đă hứa nữa.
- Anh để cho em học.
- Đâu có ǵ ạ.
- Vy thi xong rồi phải không ?
- Dạ.
- Em làm bài thế nào ?

- Cũng không khác lắm, em vừa ḍ lại thấy sai nhiều quá.
- Sai nhiều thế nào cũng đỗ mà.
- Tại sao cơ ?
- Kinh nghiệm của anh như thế mà, mỗi lần thi xong anh cứ nghĩ là thế nào cũng trượt th́ nó đều đậu cả. C̣n cứ nghĩ bài ḿnh hoàn toàn th́ y như rằng nó trượt.
- Anh nói xạo.
- Thật đấy chứ ?
- Nhưng em th́ khác.
- Dĩ nhiên là em phải khác anh.
Vy nghe Toàn cười, nàng đỏ bừng mặt, thấy rằng Toàn cũng có cái lối nói chuyện của Ngạc ngày nào. Vy hỏi:
- Anh gọi em có chuyện ǵ không ?
- Không, anh thăm em thế thôi.
- Ái chà ! Anh Toàn làm em cảm động.
- Cảm động thế nhớ thỉnh thoảng phôn thăm anh nhé ?
- Dạ vâng.
- Em có rảnh không Vy, tối mai.
- H́nh như có.
- Bỏ cái chữ h́nh như đi th́ anh qua chơi với em.
Vy cười thành tiếng:
- Em quen miệng, tối mai mấy giờ anh qua ?
- 8 giờ.
- Có cho em cái ǵ không ?
- Em muốn ǵ, anh cũng cho.
- Em muốn, mỗi lần em ốm anh đừng bắt em tiêm thuốc.
- Không tiêm làm sao khỏi ?
- Uống thuốc.
- Uống thuốc th́ vứt xuống gầm giường, anh không tin được em tí nào.
- Vậy thôi tối mai anh khỏi qua chơi.
- Nhưng tại sao nó lại liên hệ đến cái tiêm thuốc ?
- Mẹ em đang định nhờ anh tiêm thuốc khỏe cho em, anh phải từ chối.
- Được rồi, anh sẽ cho Vy uống thuốc bổ thay thế, em vừa thi xong nên mệt phải không ?
- Vâng, tại em thức khuya quá.
- Thôi nhé, để em ngủ trưa.
- Em đang sắp sửa ăn cơm, anh mới ở bệnh viện về phải không ?
- Ừ, anh về lúc 11 giờ. Thôi, chào em nhé.
- Vâng, chào anh.
Vy rời máy, đi xuống nhà ăn cơm, nàng biết tối mai Toàn sang chơi, chàng sẽ nói những ǵ. Thế nào Thảo chẳng kể với Toàn câu chuyện hôm ở nhà Thủy. Đối với Vy, Toàn không xóa bỏ được h́nh ảnh Ngạc, nhưng h́nh ảnh của chàng ở bên h́nh ảnh Ngạc thật êm đềm. Toàn cũng có những cá tính và những cái đáng yêu riêng khiến Vy xúc động và chấp nhận t́nh yêu của chàng, nàng đă nghĩ rồi, nàng sẽ lấy Toàn trong cái t́nh cảm êm đẹp nhất mà đáng lẽ nó đă không c̣n nếu Toàn tỏ ư ghen với Ngạc. Nhưng Toàn chưa hề bao giờ có thái độ đó, dù đôi khi Vy nhắc đến Ngạc trước mặt Toàn, dường như – Toàn cho Vy cảm tưởng – chàng cũng có 1 t́nh cảm nào đó đối với Ngạc, Toàn không bao giờ nói nhưng nó biểu lộ trong cử chỉ của chàng, điều đó khiến Vy ngưỡng phục Toàn và nàng đă yêu chàng. Cho những tháng ngày c̣n lại của đời ḿnh với 1 tâm hồn chính chắn, biết suy nghĩ. Đó không phải là mối t́nh của những thời hoa mộng, không phải là nguyên thủy của sự gặp gỡ giữa 2 tâm hồn, như Vy với Ngạc, Vy đă qua rồi tuổi 19 và cái chết của Ngạc đă khiến nàng đi qua bao nhiêu năm rỗng không trong tâm hồn1 cách tê dại và mất mát cực kỳ lớn lao.
Bố mẹ đă ngồi vào bàn ăn, Vy sà vào cái ghế bên cạnh mẹ, nàng nói ríu rít:
- Con bận nói điện thoại với anh Toàn.
Bố hỏi:
- Nó có chuyện ǵ không ?
Vy lắc đầu:
- Không, anh ấy hỏi thăm con thi cử thế nào ?
Mẹ buông đũa sới cơm cho Vy:
- Bao giờ có kết quả thi hả Vy ?
- 1 tháng nữa mẹ.
- Lâu thế cơ à ?
- Vậy là chóng đấy chứ mẹ, mọi năm kéo dài gần 2 tháng.
Bố hỏi:
- Liệu con đỗ được không ?
- Con cũng không biết được, bố, bài làm không suya lắm nhưng cũng có hy vọng.
Bố mỉm cười:
- Đợi kết quả xong bố gả chồng cho Vy.
Tự dưng Vy thấy tức tối, ai cũng quên Ngạc thực rồi, tội nghiệp cho Ngạc của em, tội nghiệp cho em nữa. Mẹ hỏi:
- Ông định gả Vy cho ai ?
- Ông Kỳ hùn công ty với ḿnh đó, có thằng con cả đỗ kỷ sư ở bên Pháp sắp về, hỏi con Vy nhà ḿnh cho con ông ta.
Mẹ nói, có vẻ như không ưng đám bố vừa giới thiệu:
- Đă biết người ta thế nào mà gả với gấm, tôi có mấy bà bạn, con cái đi ngoại quốc thành tài cả cũng muốn hỏi con Vy nhà ḿnh cho con họ.
- Con Vy này có cái ǵ sao đắt giá thế nhỉ ? Khờ chết đi được.
Vy nhớ đến câu chuyện tại nhà Thủy, nàng đáp:
- Đó là lỗi của bố mẹ.
Bố ngạc nhiên hỏi:
- Con gái đến tuổi có người muốn rước đi là sung sướng rồi sao mày lại đổ lỗi cho bố mẹ ?
Vy mỉm cười, không muốn giải thích, nàng lẳng lặng ăn cơm, mẹ hỏi Vy:
- Có phải con nghĩ là nhà ḿnh giàu người ta mới bu vào không ?
Vy gật đầu:
- Có lẽ, con nghĩ như vậy.
Bố hỏi:
- Ai đầu độc Vy đó ?
- Những người không biết mặt con mà đi hỏi con làm vợ.
Bố cốc vào đầu Vy:
- Tao không dạy mày như thế bao giờ.
Vy rụt đầu, cười, nói lảng:
- Anh chị Nghi đâu mẹ ?
- Về Long Xuyên thăm ai đó.
Bố kéo Vy trở lại câu chuyện, ông nói:
- Họ có tiền có của th́ họ phải t́m nơi xứng đáng.
- Họ “t́m” như thế tức là họ đâu có yêu ḿnh.
- Lấy nhau rồi sẽ yêu, như bố mẹ ngày xưa cũng thế.
Vy mỉm cười:
- “Sẽ” không lấy ǵ làm chắc chắn.
Mẹ xen vào:
- Nếu vậy Vy muốn lấy ai ?
- Con sẽ lấy anh Toàn nếu anh ấy có ư hỏi con..
Bố ngạc nhiên:
- Toàn ! Nó để ư Vy à ?
Vy hơi ngượng, nàng nghe mẹ nói:
- Tôi thoáng trông là biết, nói ông cứ không tin.
Mẹ quay qua Vy:
- “Toàn”, me thấy được lắm, bố mẹ bằng ḷng lắm.
Bố hỏi:
- Toàn nó thương yêu con từ bao giờ ?
- Từ khi con chưa gặp Ngạc.
Mẹ chép miệng:
- Tội nghiệp Ngạc, nếu nó c̣n sống mẹ đă có cháu bế rồi. Nhưng thôi cũng may, đó cũng là cái phúc nhà ḿnh...
Bố gật gù:
- Không th́ con Vy bây giờ đă thành góa phụ.
Vy mỉm cười đau đớn, nàng hiểu cái nỗi “cũng may” đó của bố mẹ, nhưng nó chẳng có nghĩa ǵ hết đối với nàng. Vy không lấy được Ngạc đó là nỗi bất hạnh lớn trong cuộc đời nàng, t́m đâu cái lư do của sự “may mắn” đó. Vy nói thật dịu dàng, nàng muốn khóc nếu không có bố mẹ ở bên cạnh:
- Vâng, con thấy rất may, vô cùng may mắn.
Buổi trưa, sau khi rời bàn ăn Vy trở lên pḥng lục lọi tất cả những kỷ niệm giữa nàng và Ngạc, thư từ, h́nh ảnh, vài món quà Ngạc mua cho nàng nhất là chiếc áo cưới đă may rồi không được mặc, Vy bày biện những thứ đó lên giường, có khoảng chừng 20 lá thư Ngạc viết kỳ chàng ở Cần Thơ, mười mấy cái ảnh Vy với Ngạc chụp ở Vũng Tàu, 1 con búp bê to bằng em bé 3 tuổi, 1 cái đàn piano tí hon, 1 sợi dây đeo cổ kiểu La Mă, 1 áo thung màu Bleu-marine giống y của Ngạc để Vy với chàng “có đồng phục”, 1 chai nước hoa hiệu Lanvin.
Vy đọc lại 1 lá thư, Ngạc viết.. “Anh vừa nhận được tin 1 thằng bạn tử trận, nó hiền vô cùng vẫn chết! (đây là nỗi thắc mắc của Vy) Anh đoán có lẽ là nó chưa có t́nh yêu, biết sao anh nghĩ thế không? Anh c̣n nhớ Vy nói rằng: khi yêu người ta không thể chết – không thể biết chết là ǵ – Anh phục em câu đó đấy Vy, em tự nghĩ ra hay em “cóp” ở đâu đấy ??? Nhớ em thật nhiều.”
Vy gấp tờ thư lại, nàng soải người trên giường dang tay ôm tất cả vào ḷng, nàng khóc và nói với chàng như đang ẩn núp trong ṿng tay nàng:
- Em nói xạo mà Ngạc cũng tin, sao Ngạc ngu thế, Ngạc có t́nh yêu mà Ngạc vẫn chết, thấy không ?
Vy cứ lẩm bẩm như thế, trong nỗi đau đớn như thế và nàng ngủ thiếp đi...
.... Vy ngồi trên 1 cái ghế cao lênh khênh, sau lưng nàng là 1 bức tường màu trắng, căn pḥng im lặng, nàng chỉ thấy những quả bóng, nhỏ bằng đầu ngón tay, h́nh trái táo đủ màu, được ném thẳng đón nàng, những quả bóng bắn tung trên vai nàng, những quả bóng dội lại từ bức tường câm nín, mỗi lúc 1 nhiều rơi đầy dưới chân. Vy thấy đẹp, Vy thấy dễ thương, Vy đưa tay hứng bắt nhưng không được, nàng định nhảy xuống sân cúi lượm nhưng cảm tưởng chân ḿnh đặt nhẹ trên vai 1 người, thật nhẹ và dịu dàng, người đó ngước lên, có khuôn mặt của Ngạc, Vy xúc động luống cuống, chàng mỉm cười hôn lên từng ngón chân nàng, từng nụ hôn chàng kéo nàng đi dần vào cơi xa lạ, xa lạ hơn cả cơi chết, nàng thấy ḿnh tê dại những cảm xúc... Chỉ có thế, Ngạc vẫn ở cạnh Vy, bềnh bồng như những quả bóng màu cho đến khi nàng tỉnh dậy, nước mắt vẫn c̣n trên má, nàng quơ tay hy vọng chạm được thân thể chàng, thân thể rất đẹp ở ngực và bụng cho nàng những cảm giác ấm áp..
Và hạnh phúc 1 đời hay 1 thuở.
Vẫn tuyệt vời chân cuống quưt yêu đương.
Vẫn say sưa ca hát khúc thiên đường.
Tim ngời sáng qua mắt t́nh hạnh phúc...
(thơ Nghi Khương).
Những tấm h́nh vương văi đây đó trên giường cạnh lá thư khiến Vy đau đớn, nàng gom tất cả lại bắt đầu xé và đốt.
Nàng giữ lại những món quà, cất kín trong 1 góc tủ áo dài, chiếc nhẫn đính hôn, Vy cũng tháo khỏi tay ḿnh, để vào 1 cái hộp bằng bạc, cùng với chiếc áo cưới bằng gấm đỏ, nàng dấu kỹ trong 1 ngăn kéo.
Vy mải mê làm những công việc “xóa bỏ” đó tựa như 1 người đang sống trong vô thức, nàng muốn quên Ngạc, trước tiên nàng phải cố quên chính ḿnh.
Bấy giờ vào khoảng gần 4 giờ chiều, cơn nắng buổi trưa đă bắt đầu mệt mỏi hạ bớt độ dốc nhưng thời gian lúc đó không phải của nàng, ngày hôm đó cũng thế, nàng dửng dưng, từ chối tất cả, và nghe đời ḿnh như 1 cơn mộng vỡ, 1 lối vỡ có tính cách tiêu hủy, không thể hàn gắn.


Chương 16

Bằng ư nghĩ, tâm hồn, bằng mọi cách dù thật tội nghiệp, Vy muốn ḿnh yêu Toàn cho xứng đáng hơn.
Vy tự bảo phải quên Ngạc, quên như hề gặp Ngạc bao giờ, đó là bổn phận khi nàng chấp nhận t́nh yêu của Toàn.
Nhưng quá khứ không có 1 tấm màn nào che nổi, khi quá khứ trong bóng tối, có vực thẩm, có âm thanh vang vọng từ những ẩn ức quấy đảo không ngừng trên muôn ngh́n h́nh ảnh và mộng mơ tuyệt vời đă mất.
Người ta không thể quay lưng lại, không thể đối đầu, người ta bị quá khứ bao bọc và siết chặt. H́nh ảnh Ngạc vẫn là những rung động kỳ lạ nhưng cũng quen thuộc, gần gũi và hợp lư biết bao, khiến cho nàng rung rẩy và tê dại tất cả mọi ư hướng nào muốn rời xa chàng. Ngạc là thứ mặt trời vĩnh viễn, chế ngự và điều khiển nàng nhẫn nhục như 1 trái đất hiền ḥa.
Rồi thế nào Vy cũng lấy chồng, rồi những cuồng nhiệt thuở nào sẽ trở thành không tưởng, có đúng thế không?
Vy nghe tiếng giày chạy lên cầu thang, nàng đoán là Toàn, vội chạy ra đón. Đúng như rằng, mặt Toàn đỏ hồng, chàng nói:
- Vy đợi anh có lâu không ?
Vy mỉm cười, đứng sang 1 bên nhường chỗ cho Toàn, nàng nói với Toàn thật dịu dàng:
- Em mới bắt đầu đợi th́ anh đến.
Toàn nh́n nàng bằng đôi mắt thật đẹp, chàng hiểu theo nghĩa khác và đáp:
- Anh không thể bắt Vy đợi, phải không ?
Vy nói như mơ không biết đùa hay thật:
- Giờ đây em t́nh nguyện.
Toàn cảm động, chàng yên lặng cầm tay Vy, nàng đưa chàng vào pḥng khách. Vy liến thoắng:
- Hôm nay anh không phải trực ?
Toàn ngồi xuống đáp:
- Ngày mai mới đến phiên anh.
- Bệnh nhân nào gặp anh cũng muốn đau lâu lâu 1 tí trừ em.
Toàn mỉm cười:
- Tại sao ?
- V́ ít có bác sĩ nào hiền và dễ thương.
Toàn ngắt lời:
- Không, tại sao lại trừ em.
Vy nhăn nét mặt:
- V́ em sợ tiêm với uống thuốc.
Toàn bật cười:
- Em lớn rồi nhé Vy ?
- Em lớn bằng anh chưa ?
Toàn gật đầu:
- Gần bằng.
Vy hỏi:
- Lớn rồi th́ làm sao ?
- Phải bớt sợ đi chứ.
Vy cười, nàng nghiêng đầu thật trẻ con:
- Em c̣n sợ ma nữa.
- Ma! Th́ anh cũng sợ bởi v́ ḿnh cũng là 1 loại ma sắp thành.
- Chỉ cần chết, đúng không ?
- Đúng.
- Nghĩa là anh sợ chết đấy.
- Đúng.
Vy bật cười, định nghĩa theo kiểu Ngạc:
- Người là 1 loại ma sắp thành.
- Anh thấy người ta chết nhiều quá, chết ngon quá nên anh nghĩ như vậy.
- Nếu không có chiến tranh chắc anh thất nghiệp.
- Anh đang thèm như thế, ḿnh có thể xoay xở trăm chiều, nhưng chiến tranh thật tội. Thật vô ngh́a.
- Anh có biết 1 thi sĩ định nghĩa chiến tranh là ǵ không ?
- 1 tṛ chơi ?
- Gần như vậy, ông ta nói: Chiến tranh là sự chém giết của những người không biết nhau để phục vụ những người biết nhau không chém giết nhau.
Toàn hơi gật đầu, chàng nh́n Vy đăm đăm, giọng ấm và nghiêm trang:
- Mỗi lần bàn đến chiến tranh thật thừa, lâu quá rồi anh cũng cảm thấy ngượng.
- Nếu phải tiếp xúc với những người chết, bị thương hằng ngày chắc em không b́nh tĩnh được như anh.
- Ngày xưa anh cũng nghĩ vậy nhưng khi ḿnh cảm thấy bị buộc vào, như là 1 sứ mạng hay 1 cái nợ th́ lại khác. Con người may mắn được cái tính “quen” nên cũng dễ sống.
- Em cũng nghĩ vậy, quen với đau đớn, quen với sự khổ sở phải không anh ?
Toàn mỉm cười, 1 ngón tay của chàng nhịp khẽ trên thành ghế:
- Cái ǵ cũng quen, cũng phải quen.
Người làm bưng 2 ly nước trái cây ra cho Vy với Toàn, màu nước vàng óng trông thật cảm động. Toàn nói tiếp câu chuyện:
- Anh có 1 người bạn, 1 người bạn thương phế binh, hắn cụt 1 chân...
Toàn ngừng lại, chàng vỗ nhẹ vào chân trái của ḿnh:
- Cụt chân này, đây.
Vy nói:
- Chẳng thà chết, em sợ nhất là què cụt, tội lắm.
Toàn gật đầu, chàng nói tiếp:
- Anh ta sống rất tài t́nh, b́nh thường, không có vẻ ǵ mất thăng bằng về tâm năo tuy rằng thể xác không được vững, không c̣n đầy đủ như chúng ta.
Toàn lại ngừng, chàng có cái tật hay ngơi nghĩ “giữa đường giữa lối”, không phải để cho người đối diện đặt câu hỏi mà h́nh như muốn t́m 1 lối nói, 1 cách diễn tả cho mỗi lúc 1 thích hợp với câu chuyện. Chàng tiếp:
- Anh nhớ vào khoảng tháng 6, tháng 7 năm ngoái, trực thăng tải cái ông đó về bịnh viện, bấy giờ là buổi chiều, chính anh và 2 ông bạn nữa có nhiệm vụ với mấy người thương binh mới đến này. Họ đều mê man cả, 1 người trong số đó đă chết khi vào pḥng mổ... Cái ông mà anh muốn kể với Vy đó...
Toàn ngừng lại, chàng hơi có vẻ xúc động, Vy cũng thế và nàng lặng yên:
- Chân trái của ông ta bị nát bét, y như là 1 cái càng cua bị đập nát để gỡ vỏ, v́ thế anh buộc ḷng phải cưa chân đó đi, băng bó cẩn thận rồi cho nằm trong pḥng hồi sinh... Không hiểu sao anh có cái cảm t́nh đặc biệt với hắn, hắn dễ thương lắm em, cái mặt không đẹp nhưng khi hắn mê man, nằm thiêm thiếp nó có cái vẻ kỳ lạ, dù 1 người đẹp cách mấy cũng không bằng....
- Anh đoán được cái lúc hắn tỉnh dậy và nhận biết 1 phần thân thể ḿnh đă mất nó kinh khủng thế nào. Quả thật như vậy, khi anh vào thăm, trên nét mặt b́nh thản, vô cùng b́nh thản của hắn nhưng anh cảm thấy hắn đang cười, đang khóc cùng 1 lúc, đáng lẽ th́ anh phải an ủi hắn 1 vài câu như thường lệ nhưng anh không dám nói. Chính anh luống cuống và có vẻ ngỡ ngàng nhiều hơn hắn. Sau cùng... anh cố gắng bày tỏ cái lư do bất khả kháng phải cưa chân th́ nước mắt hắn ứa ra chảy ḍng ḍng xuống má, hắn chịu đựng với cái vẻ khốc liệt nhất, những tia máu đỏ ửng trên mặt muốn vỡ...
- Có 1 điều lạ là hắn không hề than van hay nguyền rủa 1 lời. Em biết những người khác họ đau khổ quá, họ có thể chửi rủa bác sĩ mà ḿnh phải lờ đi. Như 1 bổn phận. Hắn học Luật như Vy vậy đó, nhưng ra cử nhân rồi...
Chi tiết đó khiến Vy nghĩ đến Ngạc, nàng chợt hỏi:
- Anh ta tên ǵ ? Anh Toàn.
Toàn đáp:
- Nguyễn.
Vy rùng ḿnh, nếu có thêm chữ “Ngạc” nữa nàng không biết ḿnh sẽ ra sao ?
- Bây giờ anh Toàn c̣n liên lạc với anh Nguyễn không ?
- Có, anh vẫn đến thăm anh ấy thường xuyên, v́ xúc động quá Nguyễn bị đau tim từ dạo đó, không nặng lắm nhưng dễ hồi hộp và nghẹn thở.
- Chắc anh Nguyễn sống ở Saigon với ḿnh ?
- Hắn có mướn 1 cái nhà nhỏ nhưng không bao giờ ra khỏi cửa.
- Anh ta có làm việc ǵ không ?
- Hắn dịch sách bán cho nhà xuất bản.
- Tên ǵ anh ?
Toàn lắc đầu:
- Anh không rơ nữa.
Vy hỏi:
- Anh không thích đọc sách ?
- Có chứ, nhưng phần nhiều anh đọc sách về y khoa.
- Anh Nguyễn sống 1 ḿnh hở anh ?
- Không, hắn cho 1 thằng bé đánh giày ở nhờ, hắn cũng có thuê 1 người làm.
Vy đề nghị:
- Hôm nào anh Toàn đi thăm Nguyễn cho em đi với, được không ?
Toàn ngập ngừng:
- Không phải là anh không cho Vy đi nhưng h́nh như Nguyễn không muốn tiếp ai ngoài anh ra.
Vy nói nhỏ, nàng cảm thấy thật buồn:
- Anh nói phải, tự dưng em đến có thể sẽ làm phiền anh ấy, có lẽ anh ấy chẳng cần ai thăm viếng ngoài anh ra... bao giờ anh xin cho em 1 quyển sách anh ấy dịch nhé.
Toàn gật đầu, chàng nói giọng hơi run nhưng Vy không để ư:
- Nguyễn có 1 người yêu, cô ấy dễ thương lắm nhưng hắn bị cái chân như vậy thành thử hắn trốn gặp cô ta.
Vy hỏi, giọng đầy xúc cảm:
- Cô ấy có biết là anh Nguyễn trốn không ?
Toàn nh́n mông lung lên trần nhà, lắc đầu, cử chỉ đó khiến cho Vy khó nghĩ, chàng như lảng tránh chính câu chuyện mà chàng đang kể, 1 lúc yên lặng như thế rồi Toàn đáp:
- Cô ấy tưởng là hắn đă chết.
Vy dồn dập hỏi:
- Làm sao người ta có thể đánh lừa được cô ấy ?
Toàn lắc đầu:
- Cái đó th́ anh không rơ.
Tự dưng Vy nghĩ đến Ngạc, Vy thèm người đó là Ngạc biết chừng nào, không sao cả, Vy chỉ cần nh́n thấy chàng, dù chỉ 1 lần nữa thôi dù chàng không nguyên vẹn, nhưng làm ǵ có cái sự t́nh cờ hạnh phúc đó. Ngạc đă chết, chính bạn chàng đă nói, và chính anh Nghi xuống Cần Thơ hỏi thăm người ta cũng trả lời như vậy. Hơn 1 năm rồi trôi qua, không lư nào chàng c̣n sống ? Chàng trốn được nàng măi hay sao ? Vy nghe Toàn nói:
- Em không nên nhiều xúc cảm quá.
Vy mỉm cười:
- Em đang tưởng tượng trường hợp của em, có thể anh Ngạc vẫn c̣n sống như thế.
Toàn cũng mỉm cười:
- Em có nhiều tưởng tượng lắm, thế cũng là 1 điều hay. Nhưng nếu Ngạc c̣n sống thật, em sẽ làm ǵ cho anh ấy ? Và cho cả anh nữa ?
Vy nh́n Toàn long lanh, nàng biết ḿnh sẽ khóc nếu tiếp tục câu chuyện, Vy.
nói giọng lên xuống, nghẹn ngào:
- Đáng lẽ anh không nên đặt cho em câu hỏi đó, v́ nó không thể có và em không đủ sức để tự xử 1 hoàn cảnh như vậy.
- Vy, anh xin lỗi em, anh không cố t́nh chút nào, anh không biết tại sao ḿnh lại kể cho em nghe câu chuyện này, nó có làm em nghĩ ngợi không?
Vy lắc đầu, cười với Toàn thật đẹp:
- Không đâu.
- Vy !
- Dạ.
- Em nói ǵ cho anh nghe đi.
- Em vẫn nói đấy chứ.
- Nhưng không nói về anh.
- Về anh th́... có thật nhiều dịp và có thật nhiều chuyện.
- Hôm nay cũng là 1 dịp, em nói đi.
Vừa lúc đó mẹ ra, bà cầm 1 hộp thuốc, Vy biết mẹ muốn nhờ Toàn xem hộ có nên tiêm thuốc đó cho Vy hay không ? Toàn đứng dậy chào, mẹ nói:
- Không dám, chào cậu.
Rồi mẹ đến bên Vy, đưa hộp thuốc cho Toàn, bà hỏi:
- Thuốc này ngày trước cậu Toàn cho em Vy nó tiêm, tôi nhận thấy nó khỏe ra, nhưng thi xong nó lại kêu mệt, tôi không biết có nên tiêm 1 hộp nữa cho Vy không?
Toàn cầm hộp thuốc, chàng coi sơ qua rồi nói:
- Tiêm cũng được nhưng cháu thấy nên mua cho Vy 1 loại thuốc uống có lẽ tốt hơn.
Vy mỉm cười, nàng nhớ ḿnh đă dặn Toàn câu đó. Vy nói với mẹ:
- Con ghét tiêm lắm, mà cái ǵ đă ghét th́ không có hiệu quả.
Toàn nh́n Vy, 2 người cười thông đồng với nhau. Toàn nói:
- Để cháu viết cho Vy 1 cái toa thuốc bổ.
Vy nói:
- Thuốc phải ngọt.
Toàn mỉm cười:
- Thuốc bổ luôn luôn ngọt, hay ít nhất cũng không đắng. Em yên chí.
Mẹ nói với Toàn:
- Mỗi lần Vy ốm đau khó chữa lắm, thuốc ǵ cũng sợ, cũng lười uống.
Vy cười:
- Chỉ có 1 thứ thuốc đáng uống.
Mẹ nhăn mặt:
- Sắp lẩm cẩm đây, thuốc ǵ ?
- Thuốc chữa bịnh buồn mà chưa có ai t́m ra.
Toàn nói, giọng rất kiêu:
- Cứ buồn đi sợ rằng mai mốt không c̣n biết buồn hay vui nữa.
Vy gật đầu:
- Cỡ bằng tuổi anh chứ ǵ ?
Toàn đáp:
- Có thể sớm hơn nữa.
Vy nói:
- Không sao.
Mẹ đứng dậy, bà có vẻ không hiểu 2 người nói chuyện ǵ:
- Thôi xin phép cậu nhé.
Toàn đứng dậy:
- Cháu không dám.
Mẹ đi vào pḥng trong, Toàn ngồi xuống, chàng gọi:
- Vy.
- Dạ.
- Em đáo để nhưng anh thích cái đáo để của em.
- Cám ơn anh, em cũng thích anh kiêu hănh như vậy.
- Thích thôi à ?
- Vâng.
- Em chưa trả lời anh đấy nhé.
- Anh biết rồi đừng hỏi nữa.
- Biết cái ǵ ?
- Cái ǵ anh đang muốn biết.
- Em bắt đầu ghê thật.
- Đâu có, em bắt đầu yêu anh th́ đúng hơn.
Buổi tối đó khi 2 người từ giă nhau xong rồi, Vy thấy rơ t́nh ḿnh đối với Toàn phần lớn là do ở ḷng cảm động. Và nhất là sự kính phục đặc biệt hiếm có dành riêng cho con người của Toàn.
Và đêm đó Vy không ngủ được, nàng thấy tâm hồn ḿnh thật ngăn nắp, thật dịu dàng nó bao bọc Toàn với Ngạc kề nhau.


Chương 17

Thời gian trôi xuôi, thấm thoát đă gần đến ngày Vy thi ra trường. Bố th́ nói: Vy khá sinh ngữ, lại có cử nhân Công Pháp thế nào cũng phải vận động cho Vy vào ngoại giao. Nhưng đối với mẹ, chuyện đó chẳng có nghĩa ǵ, bà măi lo tính chuyện cho Vy với Toàn, bà dự định sẽ làm đám hỏi và đám cưới trong cùng 1 tháng – có thể là trước khi Vy thi, có thể là sau đó – bà lựa những ngày tốt và để Toàn quyết định, Vy để mặc cho mẹ và Toàn lo liệu bàn tính các thứ, nàng bận học hơn nữa dù trước hay sau thời gian đó cũng trong ṿng 2 tháng tới.
Vy cảm tưởng ḿnh đă sống lùi lại hàng bao nhiêu năm, rằng thời gian h́nh như đợi chờ riêng nàng và nàng vẫn như thuở nào 19 tuổi, không khác, không thay đổi trong bản chất tâm hồn, ư nghĩ. Như 1 người được sống lại trong chính ḿnh, như được thức tỉnh từ 1 cơn mơ dài, như được thoát khỏi từ 1 xoáy ốc đam mê, khủng khiếp. VY ngỡ ngàng đau đớn, ư thức 1 cách hạnh phúc rằng lửa vẫn c̣n cháy rực trên mối t́nh đầu nhẫn nhục.
3 giờ chiều hôm đó, trước khi đến bệnh viện Toàn ghé vào đón Vy, chàng đưa nàng lại nhà Hiền ở đường Tự Do, Vy muốn xin Hiền mấy cái đề thi mẫu của các năm trước, căn cứ vào đó nàng có thể ḍ được chiều hướng ra đề của “quư thầy” và ôn bài như thế sẽ dễ hơn.
Mùa này thành phố nắng kinh khủng, Vy nói:
- Mất công anh quá.
Toàn hỏi:
- Mấy giờ em về để anh đón, hôm nay anh chỉ ghé qua bệnh viện để họp 1 chút thôi.
Vy mỉm cười:
- Thôi để em về xích lô tiện hơn, em c̣n chép nhiều bài lắm.
- Cũng được, đừng về muộn nhé.
- Vâng.
Toàn cho xe chạy đi, Vy đứng lại bên lề nh́n theo cảm động. Gần lấy nàng rồi, Toàn lo lắng đủ thứ, săn sóc Vy như 1 người cha tốt, Toàn không có những môi hôn, ṿng ôm kinh khủng của Ngạc. Bất cứ lúc nào, chàng cũng âu yếm thầm kín, nghiêm trang và tế nhị, chàng giữ cái thế của 1 người chồng hơn là của 1 người t́nh. Nhưng có lẽ Vy cũng vậy, nàng không c̣n những cuồng nhiệt về 1 t́nh yêu đối với Toàn như nàng đă từng sống trong cái cuồng nhiệt đó với Ngạc 1 cách trọn vẹn.
6 giờ 30 chiều, Vy rời nhà Hiền, định kêu 1 chiếc xích lô về nhà nhưng nàng bỏ ngay ư định, Vy muốn lang thang qua vào các con phố. Buổi chiều thật đẹp, gió thổi những chiếc lá vàng xao xác trên hè, đuổi nhau như 1 chuyện t́nh. Vy bước lên 3,4 bực thềm, công viên Chi Lăng với những đứa trẻ chạy nhảy nô đùa, với những cặp t́nh nhân ngồi chụm đầu tâm sự. Vy cảm phục cái h́nh ảnh yêu đương đó, họ quả thật là những kẻ “can đảm”, nhất định quay lưng lănh đạm với cuộc đời, ḍng xe cộ ngoài kia thỉnh thoảng buông những tiếng c̣i chói tai, nhưng h́nh như không lọt vào được cái thế giới âu yếm đó. Vy bước chậm răi, ôi t́nh yêu, nhưn những khóm hoa nở rải rác trên đường đi cô độc, và cái chết của người t́nh như 1 hoàng hôn hạ xuống trong tim ta với đầy sắc màu rực hồng của 1 niềm đau đớn khôn tả.
Vy ngước lên mái cao, mặt trời chỉ c̣n thoi thóp thở, Vy vượt qua công viên bóng tối buông xuống nhẹ nhàng, dường như thiên nhiên có 1 tiếng thở dài tế nhị.
Vy vào 1 pḥng tranh, hôm nay có cuộc triển lăm của nữ họa sĩ Bé Kư, Vy vốn yêu cái nét vẽ đặc biệt của Bé Kư, cái nét nh́n vào người ta thấy cùng 1 lúc có nụ cười và nước mắt, bà vẽ dễ như khi ta viết những ḍng tầm thường nghịch ngợm.
Pḥng tranh thật trang nhă, lịch sự, 1 bộ salon màu xanh, 1 b́nh hoa glaieul, 1 quầy rượu bán nước giải khát và 1 cái bàn bureau dành riêng cho họa sĩ.
Khi xem xong tất cả 40 bức tranh, Vy đi lại chào Bé Kư và nói:
- Chị vẽ đẹp quá.
Vy có quen với Bé Kư bởi v́ anh họ của nàng cũng là 1 họa sĩ nổi danh. Bé Kư mỉm cười đáp:
- Cám ơn em.
- Lâu quá em mới lại được xem chị triển lăm.
Bé Kư khoanh tay trên ngực, bà vừa cười vừa lắc đầu:
- Dạo này chị bận luôn.
Lúc đó, 1 h́nh ảnh tuyệt vời đập vào mắt Vy, trên chiếc xe lăn do 1 thằng bé phụ đẩy, người lính phế binh say mê ngắm những bức tranh trong khi thằng bé đi theo có vẻ lơ đăng hơn – nó nh́n mông lung ra đường. Người phế binh dường như gặp được bức họa ưng ư, vội quay sang gọi thằng bé, nó cũng mỉm cười bày đặt gật gù. Vy thấy hay hay, nàng cảm thấy 1 sự quyến luyến kỳ lạ đối với cái h́nh ảnh đó đang nổi lên trong tiềm thức nàng.
Vy nói với Bé Kư:
- Chị vẽ cái h́nh ảnh kia đi, đẹp và xúc động quá.
Bé Kư gật đầu, mỉm cười.
Vy trở ra - từ năy đến giờ nàng không nh́n rơ mặt người phế binh, nàng cách anh ta 1 khoảng xa, từ đầu đến cuối pḥng - những bước chân đưa Vy gần gũi hơn với 2 thầy tṛ đáng yêu đó, nàng nhận ra tóc anh ta cũng để dài như Ngạc, bộ râu cũng quen thuộc vào loại “buồn rầu nhất thế giới”, khuôn mặt khinh khỉnh, kiêu hănh nhưng đôi mắt đẹp hiện rơ và to dần. Vy quưnh quáng, nàng đón nhận tia nh́n của anh ta, vô cùng thương xót, nàng nhớ lại tất cả. C̣n hơn 1 giấc mơ, Vy đứng khựng lại, tưởng có thể khụy xuống dưới chân người đó, nhưng nàng cố gắng trấn tỉnh thấy ḿnh nứt đôi rạn vỡ và nàng thoát ra khỏi chính nàng, kỳ diệu, tinh khôi như thuở nào 19 tuổi mới chỉ biết 1 mối t́nh duy nhất.
Có lẽ nào Ngạc c̣n sống ?
Có lẽ nào Ngạc đang ở trước mặt em ?
Có lẽ nào anh lại tiều tụy và khổ sở thế ? Vy run rẩn như 1 kẻ khốn cùng, Vy hạnh phúc như 1 người thắng trận, nàng chạy đến như 1 đứa trẻ mộng du, nàng thấy chàng nh́n ḿnh, đôi mắt Ngạc mở lớn hốt hoảng, chàng gh́ 2 tay trên bánh xe lăn, chàng muốn chạy trốn. Nhưng không thể, chàng ngồi yên nhắm mắt, thở từng hơi ngắn dại dột, đứt quảng khiến cho mặt chàng tái xanh. Chàng có vẻ là 1 xác chết hiện về, ngồi đấy như 1 khối t́nh oan ức.
Vy không dám tin, nàng đứng sau lưng chàng, hay là nàng đă chết theo chàng? Nhưng giờ đây linh hồn 2 người mới ư thức được nhau ? Vy bám vào chiếc xe lăn của Ngạc, chiếc xe hơi rung, cả 2 người đều lịm đi trong nỗi xúc động choáng ngộp, bất ngờ và khốc liệt nhất. Vy không khóc nhưng nước mắt chảy ḍng ḍng, nàng cố gắng cất tiếng hỏi:
- Có phải Ngạc, có phải anh c̣n sống không ?
Chàng không trả lời, nàng ngửi thấy mùi thơm quen thuộc ở cổ, ở tóc chàng. Vy để nhẹ tay lên vai chàng, gọi nhỏ:
- Ngạc, Vy đây, em đây...
1 lần nữa nàng muốn ngất xỉu, nhưng ư thức nàng chống chỏi mănh liệt, nếu nàng ngả xuống chàng sẽ biến đi vĩnh viễn. Nàng cảm thấy tay ḿnh ấm lại, trong tay Ngạc, chàng bóp nhẹ như 1 sự hồi sinh, nàng nghe thấy máu từ đó ứa ra ào ạt chảy trong Ngạc và nàng, như 2 người có chung 1 trái tim duy nhất.
Vy xoay ḿnh ra trước mặt chàng, mắt Ngạc mở lớn, hiền từ, nàng cảm tưởng chàng hiện lên từ 1 đáy nước mênh mông. Ngạc cầm 2 tay Vy ấp ủ trong tay chàng. Vy cúi ḿnh bên cạnh chàng, nàng muốn quỳ xuống ôm lấy chàng. Nàng đau đớn tột cùng khi nh́n thấy cái ống quần bên chân trái của chàng phất phơ trong từng cơn gió lùa vào pḥng triển lăm, nàng nghe Ngạc nói, giọng chàng vẫn như thuở nào, b́nh thản và đầm ấm vây kín nàng cho nàng coi thường tất cả mọi sự.
- Anh c̣n sống, anh chưa chết ngày nào, anh sung sướng được gặp lại em.
- Anh nói thật chứ ?
- Anh nói thật.
- Anh không bỏ em nữa nhé.
- Anh không bao giờ bỏ em.
- Đừng trốn em nữa, Ngạc.
Ngạc nhắm mắt lại, không trả lời.
- Anh c̣n yêu em không ?
Ngạc lắc đầu, nước mắt chàng ứa ra, lần đầu tiên chàng khóc trước mặt nàng:
- Đáng lẽ anh không ra phố chiều nay, đáng lẽ phải đợi em làm đám cưới xong, anh mới nên ra khỏi nhà.
Vy mỉm cười, nàng cố gắng lau nước mắt cho Ngạc bằng nụ cười của ḿnh, nàng nói:
- Đáng lẽ anh không được trốn em, không được khóc, hèn lắm.
Ngạc mỉm cười, buông nhẹ tay nàng:
- Em phụ với thằng bé đẩy anh ra khỏi đây đi. Chỉ cần qua cái bực kia thôi, anh đi 1 ḿnh được.
Vy nghe lời Ngạc, nàng cảm thấy cay đắng vô cùng trong câu nói của Ngạc. Nàng vẫy thằng bé, nó vẫn c̣n đầy vẻ ngơ ngác trước sự hội ngộ kỳ quái của 2 người. Vy nhớ lại câu chuyện về người bạn tên Nguyễn của Toàn, Vy hỏi thằng bé:
- Em ở với ông Ngạc phải không ?
Thằng bé gật đầu, nàng nói:
- Cám ơn em nhé.
Thằng bé không hiểu nàng muốn cám ơn cái sự săn sóc bấy lâu nó đă dành cho Ngạc, nó mở tṛn mắt nhưng không hỏi lại. Nó phụ với Vy đẩy Ngạc ra khỏi pḥng triển lăm Alliance Francaise.
Vy hỏi:
- Ngạc ở đâu ?
- Gần nhà thương Grall.
- Em đưa Ngạc về nhé.
- Cám ơn, anh với thằng bé đi được.
- Em muốn được đưa anh về.
- Tối rồi, Vy về kẻo bố mẹ mong.
- Trời ơi, nếu bố mẹ biết được anh c̣n sống...
Ngạc gọi thật khẽ, giọng ngập đầy sợ hăi:
- Vy, đừng nói với bố mẹ, nghe lời anh, đừng nói với bố mẹ...
Câu nói của chàng khiến Vy bật khóc, nàng lặng thinh không trả lời – đúng hơn – nàng cũng sợ hăi như chàng. Bố mẹ nếu biết được, liệu ông bà sẽ xử trí ra sao? Ngạc lại nhắc, giọng vô cùng đau đớn:
- Vy, hứa với anh..
Nàng gật đầu, ôm lấy khuôn mặt chàng, nghẹn ngào:
- Có sao đâu, hở Ngạc, có sao đâu.
Nàng nói thế, trong ḷng rất thành thật nhưng chân nàng run rẩy muốn khuỵu xuống, có thể chính nàng cũng không tin rằng ḿnh nói thật với chàng.
Khuôn mặt nàng rung động trong tay nàng, Vy cúi xuống, môi nàng đưa dần trên mặt Ngạc, họ hôn nhau nhẹ nhàng thoáng qua.
Vy không dám hỏi Ngạc có quen với Toàn hay không, nàng sợ chàng xúc động, biết đâu Toàn đă đổi tên Ngạc thành Nguyễn khi chàng kể với nàng. Vy đoán rằng, giữa 2 người đó có 1 sự liên lạc, 1 t́nh bạn chẳng hạn, Vy hỏi:
- Hồi năy anh nói đáng lẽ anh nên đợi em làm xong đám cưới nhưng đám cưới nào ? Em lấy ai ?
Ngạc không tỏ vẻ luống cuống, trái lại chàng mỉm cười, đầy tự tin:
- Trước sau ǵ em sẽ có 1 đám cưới, với 1 người nào đó.
Vy cảm thấy sự thật năo nề quá, chàng dịu dàng hất hủi nàng nhưng tựa như muốn ôm nàng trong tay. Thái độ của Ngạc khiến cho Vy không thể nào chịu nổi, nàng khóc:
- Đừng mỉa mai em, sẽ không có 1 đám cưới với 1 người nào khác ngoài Ngạc.
Rất lâu như thế, Ngạc xúc động, chàng dùng 1 ngón tay lau nước mắt lên mi nàng:
- 1 đám cưới tội nghiệp, thôi em nín đi đừng khóc.
- Tội nghiệp em nhé, đừng bỏ em.
Ngạc gật đầu, chàng run rẩy nói:
- Em đang xúc động, đừng nói nhiều, Vy.
- Em không quên được anh.
- Rồi em sẽ quên.
Vy nũng nịu:
- Không.
Ngạc vuốt tóc nàng:
- Thôi về đi em ngoan.
- Cho em biết anh ở đâu đă.
- Trong 1 gian nhà nhỏ.
- Không, địa chỉ của anh cơ.
- Nếu anh cho 1 cái số nào đó, 1 con đường nào đó em có giận anh không ?
Vy mỉm cười:
- Ngạc đâu có nỡ đối với em như vậy.
- Nỡ chứ.
- Anh tưởng rằng em lại để năn nỉ, hầu hạ, xin lấy anh hay sao ?
Ngạc lắc đầu:
- Em cho anh chứ em không năn nỉ, không xin.
Nàng ôm chàng thương xót:
- Thường quá, những điều đó thường quá.
- Cái ǵ thường ?
- Tất cả mọi cái, tất cả anh và em.
Ngạc gật đầu:
- Cám ơn em.
- Anh ở đâu, Ngạc ?
Chàng đáp và run lên:
- Số 96 F đường Đồn Đất.
Vy cúi xuống dịu dàng:
- Đừng dọn nhà đi nhé, Ngạc.
Chàng gọi khẽ:
- Ty Vy.
- Dạ.
- Em không nên đến, biết anh c̣n sống là đủ rồi.
- Đừng khuyên em, trong t́nh yêu không có câu đó.
- Hơn lúc nào hết, anh không thích ràng buộc dù với em chăng nữa.
Vy khóc:
- Tưởng rằng em lại để ràng buộc anh hay sao Ngạc ? Anh hăy nói dối nữa đi, anh đang sống cũng như em, có ǵ thay đổi đâu.
Chàng níu tay nàng:
- Em, xin lỗi em.
Vy cúi xuống ôm lấy chàng, đèn phố tối om không soi rơ mặt nhau ngập tràn khao khát, nàng run rẩy:
- Em cũng xin lỗi anh.
Ngạc đẩy nàng:
- Em về đi, Vy.
Vy gật đầu, cố gắng rời xa:
- Vâng, em về.
Nàng run rẩy cắm đầu chạy, cái túi đựng sách vở đeo trên vai nàng tung lên theo những bước chân. Nàng mê man và cô quạnh trong nỗi mê man đó.


Chương 18

Mẹ hỏi:
- Vy, tháng mấy con thi ?
- Cũng như mọi năm, mẹ.
- Nhưng tháng mấy ?
- Tháng 6, mẹ.
Mẹ lại gần:
- Vy, hôm nay con làm sao ?
- Con có sao đâu, mẹ.
- Con có vẻ suy nghĩ...
Vy đứng dậy:
- Con đi đằng này mẹ nhé.
- Mặc quần áo như thế mà đi à ?
Vy nh́n xuống, nàng quên mất ḿnh đang mặc 1 bộ áo ngủ màu vàng. Vy mỉm cười cho mẹ an tâm, nàng cũng cảm thấy ḿnh không được b́nh tĩnh, nàng nói:
- Con lên thay chứ.
Mẹ ngồi xuống ghế, bà gọi:
- Vy.
- Dạ.
- Lại đây mẹ bàn chuyện này.
- Chuyện ǵ ? Mẹ để đến tối được không ?
Mẹ chép miệng:
- Tối cũng được, bây giờ mấy giờ rồi ?
- 4 giờ mẹ.
Vy nghe chuông cửa reo, nàng đi vào pḥng trong, Vy nói với mẹ:
- Mẹ mở cửa đi, ai hỏi con, mẹ nói con đi vắng.
- Nhỡ là Toàn ?
- Mẹ cũng nói như vậy.
- Chết chưa ? Vy, con làm sao ?
- Con bận đi chép bài.
- Th́ để Toàn đưa con đi.
Vy lặng thinh 1 giây rồi nàng đáp:
- Thôi, mẹ để con mở cửa cho.
Nàng đi ra, cửa mở, Toàn bước vào:
- Em có rảnh không Vy ? Anh đưa em đi xem nhà.
Vy lắc đầu:
- Em gần thi rồi mà anh không biết sao ?
Nói xong câu đó nàng cảm thấy hối hận. Toàn mỉm cười:
- Anh tưởng thứ 7 Vy nghỉ.
Nàng nói dối:
- Đáng nhẽ nghỉ nhưng em bận đi mượn dàn bài Dân Luật.
- Em đi xem nhà với anh, 5 phút thôi rồi anh đưa em đi mượn bài.
Vy không nghe Toàn nói ǵ, nàng đang mải nghĩ đến Ngạc, buổi sáng Vy định đến chàng th́ bố bắt Vy đi theo lựa tranh Bé Kư với bố để tặng 1 ông bạn người Pháp, Vy như người mất hồn, nàng giật ḿnh khi nghe Toàn hỏi lại:
- Em chịu không ?
Vy đáp:
- Thôi đừng mua nhà, anh Toàn ạ.
Mẹ nói vọng ra:
- Sao Vy không mời cậu Toàn vào nhà chơi.
Vy luống cuống:
- Em quên, em xin lỗi anh.
Toàn nói nhỏ nhẹ, nhưng mặt chàng lạnh lùng:
- Không sao đâu em, anh sắp về.
Vy nh́n Toàn, nàng muốn nói rơ tất cả, nàng muốn kể lể, nàng muốn chàng tha thứ, Toàn hỏi:
- Em có điều ǵ lo âu không ?
Vy cảm thấy ḿnh không đủ can đảm, nàng lắc đầu:
- Thưa anh, không.
- Đừng giấu anh chuyện ǵ nhé.
- Vâng.
- Thôi anh về, em vào nghỉ đi. Mấy giờ em đi mượn bài ?
- Lát nữa.
- Có cần anh đưa đi không?
- Dạ, thôi.
Toàn có vẻ xúc động mạnh, chàng quay trở ra chạy xuống những bực cầu thang, chàng quên cả chào mẹ Vy – Chàng không bao giờ lơ đăng như thế.
Vy trở vào ngồi phịch xuống ghế, mẹ nói:
- Này Vy, thôi chẳng cần đến tối, mẹ nói luôn. Mẹ và Toàn định cuối tháng sau đám hỏi và cưới 1 thể có kịp cho con thi không ?
Vy cảm thấy bất lực, nàng không thể lừa dối mẹ, dối Toàn được nữa, nhưng Vy không biết nói làm sao, nàng đă hứa không cho bố mẹ biết tin Ngạc c̣n sống, hơn nữa nàng biết bố mẹ, nhất là bố không thể giải quyết được điều ǵ hay hơn sự im lặng đang làm nàng đau đớn này. Mẹ lại nhắc:
- Kịp không con ?
Vy đáp rời rạc:
- Kịp th́ vẫn kịp, nhưng...
Nàng nghẹn ngào, nàng cố gắng để khỏi khóc, Vy tiếp:
- Mẹ nói anh Toàn dời lại đi.
Mẹ hốt hoảng, giọng bà khiến Vy sợ hăi:
- Vy, con có... bị cái ǵ không ? Con làm sao ? Con nói ra cho mẹ biết, để mẹ c̣n tính. Anh Toàn là chỗ tử tế không đâu bằng.
Vy gượng mỉm cười cho mẹ yên tâm đừng hạch hỏi, nàng nói lảng:
- Mẹ làm ǵ ghê thế, con chỉ sợ vừa thi xong lại làm đám cưới, mặt mũi hốc hác trông ớn lắm mẹ nhỉ.
Nhưng mẹ vẫn lắc đầu, giọng bà thật buồn:
- Không, mẹ không tin con nữa, h́nh như con có chuyện ǵ.
Vy cười thành tiếng, qua những cơn đau đớn, những lần xúc động, nàng đă biết đóng kịch:
- Mẹ không tin con à ? Dẫn con đi bác sĩ thử xem.
- Con nên nhớ con là con gái duy nhất của bố mẹ, tiền của bố mẹ không thiếu, công lao bố mẹ cũng thế, tất cả là để cho con.
Vy mỉm cười, nàng x̣e tay:
- Mẹ cho con tiền bây giờ đi.
- Con làm ǵ ?
- Sửa chân cho 1 người bạn.
- Bạn nào ? Mẹ có thấy con chơi với ai tàn tật đâu ?
- 1 người bạn cùng lớp, anh ta bị xe đụng găy chân trái.
- Sửa bằng cách nào ?
- Đi Nhật, lắp 1 cái chân giả.
- Anh ta không có tiền à ?
- Dĩ nhiên là không, mẹ.
- Con không thân, người ta chẳng nhận đâu.
- Nếu con hỏi, ảnh nhận th́ mẹ cho nhá.
- Mẹ không hứa, nhưng mẹ có thể giúp cho 1 ít.
Vy cười:
- Nói thế chứ, đời nào con dám đề nghị như vậy, hơn nữa con có “phôn” hỏi bác sĩ, nhưng họ nó cụt cao quá th́ không thể lắp được chân giả.
- Tội nhỉ, cao là bao nhiêu ?
- Quá đầu gối gần 20 phân.
- Bây giờ làm ǵ mà sống ?
Vy trầm ngâm:
- Anh ấy phải bán nhà cho 1 người bạn.
Nàng không thể liếng thoắng được nữa, Vy đứng dậy, hỗn mang trong trí tuệ, nàng nh́n ra khoảng không ngoài cửa sổ, thấy ḿnh chơi vơi, nàng muốn qú xuống khóc với mẹ, nhưng không thể. Nàng quyết định xin phép, nàng nói thật thản nhiên:
- Con đi nhé, mẹ.
- Thay áo đi.
- Vâng.
Vy rời khỏi nhà đúng 5 giờ, nàng kêu taxi chạy xuống đường Đồn Đất, nàng nói:
- Ông t́m cho tôi số 96 F.
Người tài xế cho xe chạy rề rề đọc số nhà 88, 90, 92, 94, 96 F. Vy kêu lên:
- Đây rồi ông.
Chiếc xe dừng lại, Vy trả tiền thật mau, nàng bước xuống và ngỡ ngàng trước căn nhà định mệnh. Nó thật nhỏ bé, làm bằng gỗ nâu, có 2 cửa sổ treo màn hoa vàng - trước nhà là 1 mảnh đất có giàn hoa giấy nở bông trắng xóa, cánh cổng cũng bằng gỗ khép hờ. Vy đẩy cổng bước vào, nàng chớp mắt thấy Ngạc ngồi sẵn trên chiếc xe lăn dưới giàn hoa giấy, Ngạc đang ngậm 1 điếu thuốc, chàng chúm chím mỉm cười, trên tay chàng cầm quyển: “Đôi bạn chân t́nh” của Hermann Hess bản bằng tiếng Anh. Vy đứng yên ngắm Ngạc, chàng vứt điếu thuốc ra xa, vứt quyển truyện xuống hiên nhà, vỗ nhẹ vào chiếc xe lăn, chàng nói:
- Lại đây, em.
Vy bước theo tiếng gọi của chàng, nàng rưng rưng cảm động - Ngạc đưa tay đón nàng, Vy ngă xuống ḷng chàng, chiếc xe chao đi khỏi điểm tựa, 2 người hôn nhau thật dài trong nước mắt của nhau.
Quả thật th́ nàng đă quên hết, quên hết tất cả khi nàng gặp Ngạc. Vy ngồi xuống hiên nhà, tựa lưng vào gốc cây bông giấy, Ngạc lăn xe lại gần, Vy ngước mặt lên khuôn mặt vô cùng rạng rỡ nét thơ ngây:
- Đền em đi.
- Bằng cách ǵ ?
Vy mỉm cười:
- Anh ngu lắm, hôn em đi.
Ngạc cúi xuống hôn phớt lên môi nàng, gọi nhỏ:
- Vy, em thật lạ lùng.
Nhưng Vy không trả lời, nàng níu đầu chàng thấp xuống, nàng quỳ trên hiên nhà hôn chàng đắm say. Ngạc đẩy nhẹ Vy, tránh môi hôn của nàng 1 cách run rẩy, yếu ớt. Vy buông thơng 2 tay, nàng tủi thân giận hờn nghe giọng Ngạc đầy ngập xúc cảm:
- Anh không thể, anh không có quyền hôn em nữa... Vy.
Vy bật cười đau đớn, tội nghiệp cho anh, cho chúng ta, có phải thế không? Ngạc, ḿnh thèm khát nhau mà anh nói anh không thể, anh không có quyền, tại sao ? Tại sao ? Vy cười điên dại thay v́ khóc, Ngạc quát:
- Em im đi, đừng có điên.
Vy ngừng lại ngơ ngác, mắt mở tṛn, 2 gịng lệ ứa ra thật nhanh - Ngạc cúi xuống:
- Xin lỗi em, em không c̣n là của anh nữa.
Vy nổi điên bất ngờ, nàng thản nhiên chỉ vào cái chân cụt của Ngạc:
- Hừ, cái chân này nó bảo anh thế phải không ?
Ngạc tái mét mặt, chàng lặng thinh chịu đựng. Vy to tiếng:
- Anh tưởng rằng nó quan trọng lắm sao ? Nó có thể làm em khiếp sợ hay sao? Không, không, em ớn lạnh cái giả dối, cái làm bộ, cái đóng kịch, cái hy sinh rẻ tiền của anh...
Vy khóc nức nở, nàng gục xuống hiên nhà, Ngạc run lên, 2 tay chàng quờ quạng trên chiếc xe lăn:
- Vy, anh không thể đỡ em dậy được như ngày xưa, hăy cố gắng 1 ḿnh, hăy chịu đựng diễn với anh 1 màn kịch cuối cùng, không phải cho chúng ta mà cho những nguời khác.
Vy từ từ gượng dậy, mặt đẫm nước mắt:
- Xin lỗi Ngạc, em xin lỗi Ngạc.
Ngạc vuốt tóc nàng:
- Em không có lỗi, em nói đúng, tất cả ở cái chân này, anh vẫn c̣n yêu em, yêu điên cuồng hơn nữa.
Nàng trở lại, ngoan như 1 đứa bé ngồi dưới chân chàng, nàng vuốt ve cái chân c̣n lại của chàng. Nàng tựa đầu vào “nó”, nhắm mắt và nghĩ đến 1 cách nào đó để Ngạc thấy rằng cái chân cụt của chàng không phải là hố thẳm ngăn cách 2 người mà họ không thể vượt qua. Vy sờ mó cái đầu chân c̣n lại tṛn xoe có những vết sẹo dọc ngang nhẵn nhín 1 cách cảm động và đau đớn qua làn vải quần của Ngạc. Nàng nói:
- Em biết, em biết anh yêu em... nhưng cái chân này nó ngăn không cho anh đến gần em...
Bất ngờ Ngạc đẩy Vy ra khỏi chân ḿnh, chàng gằn giọng:
- Đừng cố gắng thương hại anh, không tốt đâu.
Vỷ ngả ngồi xuống sân, nàng mỉm cười, trên môi vẫn c̣n đọng nước mắt:
- Không phải diễn vở kịch nào, không ai bắt chúng ta phải đóng kịch.
Ngạc nói lạnh lùng:
- Anh muốn và anh sung sướng.
Vy run lên, nàng hét:
- Anh muốn, anh muốn làm 1 người hùng cụt chân phải không ?
Chàng xám nét mặt, dơ thẳng tay tát trên má nàng. Vy khựng lại, nước mắt rơi xuống mù mịt, nàng thấy chàng lịm người trên ghế, đầu nghoẹo sang 1 bên, nàng lao đến ôm ngang bụng chàng, kề môi chàng giá lạnh, Ngạc thều thào:
- Đưa anh vào nhà.
Tay chàng chới với, chàng có vẻ đau đớn dữ dội ở ngực. Vy cuống cuồng đẩy chiếc xe lăn trên lối xi-măng đi thẳng vào nhà. Đến bên giường, Vy đỡ Ngạc bước xuống, cái chân cụt gh́ trên đùi nàng đau điếng. Ngạc ngả bổ xuống giường, mặt trắng nhợt, chàng quờ quạng kiếm cái ǵ ở đầu giường, Vy trông thấy 1 chai thuốc viên màu trắng: TRINITRINE, thuốc đau tim, nàng sực nghĩ đến Nguyễn của Toàn, nàng chới với đứng không vững. Ngạc ra dấu lấy cho chàng 2 viên, Vy định đi lấy nước, nhưng Ngạc lắc đầu, chàng ngậm thuốc trong miệng và dịu cơn đau trong 10 phút. Chàng nằm yên, nhắm mắt, Vy nằm xuống cạnh chàng mơn man lồng ngực yêu dấu của Ngạc, nàng th́ thào:
- Anh hết đau chưa ?
Ngạc mở mắt, áp tay Vy trên má chàng:
- Không sao nữa đâu.
- Anh đau tim, mà em không biết.
- Thỉnh thoảng anh lên cơn như vậy.
- Ai cho thuốc anh uống đó ?
- 1 người bạn, chính ông ấy cưa chân cho anh.
- Ông ta làm bác sĩ ?
- Ừ.
Vy cố gắng b́nh tỉnh, nàng hỏi:
- Anh biết Toàn không ?
Ngạc đáp, Vy để ư giọng chàng vẫn không thay đổi, không lộ vẻ xúc động.
nào:
- Không biết, nhưng anh nhớ thằng đó là ai.
Vy hỏi:
- Là ai ?
- Nó là anh của Thảo bạn em, nó tán em 1 lần đúng không? Anh thù nó.
Vy vỗ nhẹ trên má Ngạc:
- Đừng thù nữa, anh Toàn tốt lắm, không ai bằng.
Ngạc mỉm cười không nói, Vy nằm sấp chống 2 tay trên cằm, có thật là 2 người không biết nhau ? Vy hỏi:
- Anh ở 1 ḿnh ?
- Không, có chị Hai nữa.
- A, chị Hai đâu ?
- Chị ấy xin phép về quê 1 tuần.
- Chị cũng nói dối em là anh đă chết.
- Anh dặn như thế mà.
- Nhưng anh đâu có trốn được em.
- Anh biết.
- Mấy hôm nay anh ở 1 ḿnh ?
- Không, đến đêm thằng bé hôm nọ nó về.
- Nó đi đâu thế ?
- Đi đánh giày.
- Tội nghiệp.
- Anh bảo nó nghỉ anh cho đi học mà nó không chịu.
- Sao anh không đánh nó ?
- Đánh, nó chạy anh không đuổi kịp.
Vy mỉm cười, nàng che dấu nỗi buồn trong ḷng không cho Ngạc thấy:
- Em sẽ đánh nó hộ anh.
Ngạc gật đầu nhẹ nhàng, chàng kéo khuôn mặt nàng sát xuống, dấu mặt trong tóc nàng. Vy tựa trên ngực chàng, 2 tay nàng ôm lấy đầu Ngạc. Hạnh phúc thật mănh liệt, nàng cảm thấy chàng run rẩy trong ḷng ḿnh, Vy áp môi bên tai chàng:
- Nằm thế này có đau tim anh không ?
- Không, cám ơn em, em cứ nằm yên thế.
- Chúng ḿnh lấy nhau đi, Ngạc.
Chàng không trả lời, Vy nghẹn ngào, nói khẽ, giọng nàng diễn tả 1 t́nh yêu nồng nàn:
- Em làm vợ anh từ lâu rồi, lấy em đi, lấy em 1 ngày thôi.
Vy cảm thấy 2 tay Ngạc đẩy mạnh trên vai nàng, Vy ngă xuống giường, Ngạc ngồi dậy nhưng chàng không thể đi chỗ khác. Vy cũng bật dậy sau lưng chàng, Ngạc nói:
- Em về đi.
- Không, không.
Sau đó Vy khóc nức nở, Ngạc thở hổn hển, mặt chàng căng mọng những đau đớn bốc lửa, chàng vỗ lưng nàng:
- Về đi, em ngoan, anh lạy em.
Nàng gật đầu liên tiếp, không đáp, tóc xô lệch, quần áo xô lệch, nàng vùng chạy ra khỏi nhà chàng, cực kỳ hỗn loạn.
Về đến nhà, đă gần 8 giờ, Vy gặp Toàn đang đứng nói chuyện với Bố, nàng bước xuống xe, cố gắng b́nh tỉnh nhưng ánh mắt Toàn khiến Vy lảo đảo, nàng muốn quỳ xuống dưới chân Toàn, xin chàng tha thứ và thương hại nàng - Bố quàng tay qua vai Vy:
- Con đi đâu về ?
1 chút nữa th́ Vy khóc, nàng cố gắng 1 cách phi thường, mỉm cười đáp:
- Con đi chép bài.
Vy không dám nh́n Toàn, lúc ấy chàng lặng thinh, bố lại nói:
- Thôi, Vy lên ăn cơm đi.
- Dạ.
Vy rời tay bố, chạy thẳng vào nhà, nàng biến thành 1 kẻ chạy trốn.
Vy gặp mẹ, bà hốt hoảng:
- Tại sao mặt con tái xanh thế kia ?
- Con mệt.
Vy gieo người xuống giường, nàng xin tất cả những kẻ nghiêm trang trên cơi đời này hăy buông tha nàng, mẹ theo vào:
- Vy, con mệt lắm không ? Để mẹ kêu Toàn.
Vy bật dậy, sợ hăi:
- Không, không mẹ, con đói đấy thôi.
- Khổ, để mẹ bảo dọn cơm.
Đêm hôm đó, 10 giờ Vy nhận được điện thoại của Toàn:
- Anh có thể biết chuyện ǵ xảy ra không ?
- Không, không có chuyện ǵ, anh Toàn ạ.
- Nếu em ngoan, em hăy kể cho anh, anh giúp em.
Vy khóc:
- Cám ơn anh, hăy giúp em bằng cách tha thứ cho em.
Giọng Toàn thậm mạnh:
- Vy, b́nh tỉnh nào.
Vy vẫn khóc, Toàn nói:
- B́nh tỉnh đi, anh tha thứ cho em.
Ḷng khoan dung của Toàn khiến cho Vy càng đau đớn, nàng kêu lên, giọng đứt quăng:
- Cám ơn anh, anh vô cùng khả kính của em.
Ở đầu giây đằng kia, giọng Toàn run rẩy:
- Em có sao không ? Có chuyện ǵ xảy ra cho em ?
- Không, không, anh để em yên anh nhé.
- Thôi được, em ngủ đi.


Chương 19

Vy bỏ học, bỏ tất cả, nàng dành phần lớn th́ giờ đến thăm Ngạc và săn sóc chàng, nàng biết ḿnh không thể nào rời xa Ngạc được, nàng thèm khát t́nh yêu của chàng, thân xác chàng, nhưng Ngạc vẫn 1 mực từ chối. Vy thừa thông minh để hiểu rằng Ngạc không muốn nàng khổ v́ chàng, bởi v́ lấy chàng, nàng sẽ chịu đủ mọi thứ đau đớn, từ gia đ́nh nàng, bạn bè và xă hội. Nhưng đối với Vy, cái mặt trái của sự khốn khổ đó, là 1 nỗi hạnh phúc không thể lường. Nàng có thể nhắm mắt, bịt tay đi xuyên qua tất cả, đến cơi hạnh phúc của riêng nàng. Không ai có thể ngờ nàng có đủ can đảm hay hơn thế nữa, sự đam mê cùng cực để thực hiện ḷng ước mong của ḿnh, bởi v́ t́nh yêu, nàng coi thường tất cả trừ sự đau khổ của chàng, đừng để chàng chịu đựng 1 ḿnh, nàng muốn san sẻ, đau đớn và tuyệt vọng với chàng. Để từ đó nàng sẽ nói với chàng rằng hạnh phúc, sung sướng và hy vọng ở đời không thể bắt nguồn từ sự dối ḷng, từ chối, không dám sống. Đừng tưởng nàng hy sinh cho chàng, điều đó thật lầm và hài hước, bởi v́ nàng yêu chàng mănh liệt, nàng thấy chàng nắm trong tay cứu cánh của đời nàng do đó Vy phải đến với chàng, cầm và hôn được bàn tay yêu dấu đó.
Nàng quên thời gian, quên rằng ḿnh phải sống cho bao nhiêu người khác nữa, nhưng đừng trách nàng, hăy trách cái ǵ thôi thúc và đẩy đưa nàng vô cùng quyết liệt, đó là sự cố t́nh của định mệnh, đúng không ?
Vy nghĩ như thế, trong căn pḥng yên lặng của nàng, mặt trời đă lên cao, chiếu những sắc vàng lên ô cửa kính, Vy cảm động, nàng thèm ước cuộc đời ḿnh như những tia sáng đó, rơi xuống từ cơi vô thường, trung trực và tận tụy trên tấm kính trong suốt của t́nh người.
Vy nghe động ở cửa, nàng thấy mẹ bước vào, mắt bà đỏ hoe:
- Vy, con làm sao ?
- Con có sao đâu.
- Nói mẹ nghe đi.
- Không có chuyện ǵ xảy ra đâu mẹ yên chí đi.
- Không có chuyện ǵ mà gần 2 tuần nay Toàn không sang, con cũng không hỏi, con đi suốt ngày mà mấy cái nhà Toàn định rủ con đi xem, con lại từ chối.
- Con nói với anh Toàn rồi, đừng mua nhà nữa.
Mẹ khóc, bà ngồi xuống cạnh giường:
- Không mua nhà, đám cưới xong chúng mày ở đâu ?
Vy nghẹn ngào:
- Xin mẹ đừng khóc, giữa 2 đứa con có chuyện xích mích nhỏ, mẹ cứ để chúng con giải quyết...
- Gần đám cưới rồi, con biết không ?
- Anh Toàn bằng ḷng dời lại rồi.
Mẹ tṛn mắt:
- Nó nói hồi nào ?
Vy cúi xuống để mẹ đừng biết nàng đang nói dối.
- Hôm qua, anh ấy phone cho con.
- Dời lại là bao giờ.
- Con không biết, mẹ.
- Hay là chúng mày không muốn lấy nhau nữa ?
Vy lặng thinh. Mẹ đứng dậy, bà nói:
- Con đă lớn rồi, đă biết suy nghĩ, đừng để phiền, chỗ người lớn tử tế. Để rồi bố mẹ sẽ mời Toàn qua nói chuyện.
Mẹ đi ra khỏi pḥng, Vy muốn với theo xin lỗi mẹ, ngăn mẹ đừng đả động đến Toàn, nàng đă gây phiền nhiễu cho Toàn nhiều quá, không nên thế nữa. Vy vùng dậy đuổi theo mẹ xuống dưới chân cầu thang 3, mẹ biết Vy chạy theo nhưng bà vẫn đi thẳng vào pḥng khách. Vy gọi:
- Mẹ.
Bà ngồi xuống ghế, Vy sà xuống bên cạnh:
- Mẹ, đừng hỏi anh Toàn, ảnh đâu có biết chuyện ǵ.
Mẹ gắt:
- Thế chuyện ǵ ?
Vy mỉm cười, nàng nũng nịu cho mẹ an tâm:
- Con đ̣i mặc áo cưới màu tím nhưng anh ấy không chịu.
Mẹ cốc đầu Vy:
- Chỉ v́ cái áo thôi à ?
Vy gật đầu, mẹ thở dài:
- Có thế mà tao tưởng chuyện ǵ quan trọng lắm, nhưng Toàn nói phải, đám cưới không có ai mặc màu tím.
Vy gượng cười:
- Có con mở đầu phong trào.
- Để cho người ta cười cho à ?
Vy ôm hôn mẹ:
- Các đấng người lớn thật là kỳ cục.
Mẹ nhăn mặt:
- 2 đứa mày dời đám cưới thật à ?
Vy lắc đầu:
- Đâu có, anh Toàn nói nếu con may áo màu tím th́ mới dời.
Mẹ hỏi:
- Con có biết bao giờ đám cưới không ?
Vy ngơ ngác, suốt mấy tuần nay nàng có để ư đến ǵ đâu, Vy đáp:
- không, mẹ.
- Toàn không nói với con à ?
- Không.
- Lạ thật nhỉ, Toàn nói với mẹ xin cưới cuối tháng tới.
Vy lẩm bẩm:
- C̣n hơn 1 tháng nữa.
- Hôm nào con thi ?
- 2 ngày nữa.
- Con cứ đi đâu học thế ?
- Lại bạn con. Mẹ à, chắc con không thi khóa nhất đâu.
- Mẹ cũng định bảo con thế, để lo xong đám cưới đă.
Vy mỉm cười:
- Khóa nh́ là con hưởng tuần “trăng mật mắm muối” xong rồi, không cần học thi cũng đậu.
Mẹ cốc đầu Vy:
- Áo cưới con đă chọn chưa ?
Vy cười buồn, trầm ngâm, nàng không biết có thể nói dối mẹ đến bao giờ, nàng không biết trong những ngày sắp tới nàng sẽ làm ǵ ? Sẽ nói với Toàn thế nào ? Trời ơi, thật khủng khiếp, có lẽ không thể nào có đám cưới đâu, mẹ, xin lạy mẹ tha thứ cho con, Vy ứa nước mắt, nàng giật ḿnh khi nghe mẹ gắt:
- Con may áo chưa Vy ? Hồn vía con ở đâu ?
Vy giả vờ đáp chậm răi:
- Gần xong rồi nhưng con chưa lấy về.
- Sao dạo này con thay đổi quá ?
- Dù sao, con cũng nhớ đến Ngạc 1 tí, mẹ ạ.
- Nhưng con phải khéo hơn, đừng để Toàn biết, hạnh phúc sẽ mất hết.
- Không đâu mẹ, anh Toàn đâu có nhỏ mọn như thế ? Anh ấy là 1 người quảng đại.
- Lấy được người chồng thương yêu ḿnh lại quảng đại là tốt phúc lắm, tiền của mà làm ǵ, con nhỉ ?
Vy hỏi, mắt nàng mơ màng:
- 1 người cũng thương yêu như thế, cũng quảng đại như thế, nhưng cụt 1 chân, mẹ cho con lấy không ?
Mẹ mở tṛn mắt:
- Cái người bạn hôm nọ con nói đấy phải không ?
Vy quên câu chuyện nàng bịa ra:
- Người bạn nào nhỉ ?
- Người bạn con định xin tiền cho anh ta chữa chân đó.
Vy cười:
- À, à, mẹ cho con lấy không ?
Mẹ đứng dậy, hắt tay Vy:
- Hỏi bố mày thử xem.
Vy tê tái ḷng, nàng ngồi yên nh́n mẹ bước ra khỏi pḥng. Ngạc nói đúng “đừng nói với bố mẹ là anh c̣n sống”, bố mẹ chẳng giải quyết được ǵ, chỉ xúc phạm đến chàng, đến t́nh yêu của 2 người và làm cho câu chuyện bi đát thêm mà thôi.
Vy vùng dậy, chạy đến bàn bureau của bố, nàng sẽ từ bỏ tất cả, gia đ́nh, bố mẹ, đám cưới với Toàn, nàng sẽ lấy Ngạc, nếu Ngạc nhất định không chịu nàng sẽ từ bỏ luôn cuộc đời ḿnh. Nàng chết v́ t́nh !!! Ôi, thật là rồ dại, từ xưa đến giờ nàng vẫn nghĩ thế, nhưng lúc này khác, trường hợp của nàng khác, rất khác...
Vy mở ngăn kéo lấy giấy, nàng quyết định viết thư cho Toàn. Vy rưng rưng nước mắt, căn nhà mến yêu, bố mẹ mến yêu, Toàn mến yêu, bạn bè mến yêu, xin giă từ tất cả. Nàng gục xuống bàn khóc nức nở... rất lâu như thế nàng gượng dậy, viết cho Toàn, nét chữ run rẩy thật tội nghiệp:
“ Saigon, ngày... tháng.. năm...
Thưa anh,.
Em không thể tiếp tục dấu anh được nữa, xin anh tha thứ cho em. Ngạc c̣n sống và em đă gặp lại anh ấy. Em không thể xa Ngạc được, em mong ước và hy vọng anh sẽ thương Ngạc, anh sẽ thương chúng em.
Anh sẽ tha thứ cho em,.
VY ”
Chấm dứt lá thư, Vy ngước lên, ánh mắt nàng lạc đi đau đớn, Toàn đă đứng đó từ bao giờ, Vy chết lặng trên ghế, mồ hôi vă ra lạnh buốt, nhưng Toàn không có ǵ thay đổi, chàng chỉ hơi run, vẫn thản nhiên bước tới, Toàn đưa tay ư muốn cầm lá thư nhưng lại hạ xuống, Toàn hỏi giọng, chàng diễn tả 1 t́nh yêu đă đến lúc tuyệt vọng nhất nhưng rất êm đềm:
- Vy viết thư cho ai ?
Vy đáp, ánh mắt trừng trừng nh́n vào khoảng không:
- Cho anh !
- Anh đây, đưa thư cho anh.
Vy đẩy lá thư về phía Toàn, chàng cầm lấy và ngồi xuống 1 cái ghế bên cạnh, chàng bắt đầu đọc. Vy ngồi yên 2 tay úp lên bàn, nàng cảm tưởng như ḿnh đă chết.
Toàn đọc xong lá thư, ṿ nát nó trong ḷng bàn tay run rẩy, mặt chàng xám ngắt, mắt dại hẳn đi, chàng thẩy lá thư vào sọt giấy cạnh đó. Chàng ngồi yên và như thế rất lâu, Vy chịu không nổi nàng bật lên khóc, lúc bấy giờ Toàn xô ghế đứng dậy, chàng ôm lấy nàng thật dịu dàng:
- Em đừng khóc, anh mừng cho em.
Giọng Toàn cũng đẫm nước mắt nhưng không phải chàng khóc, Vy nghẹn ngào, nàng khổ sở trong ḷng Toàn, nàng van nài:
- Em xin lỗi anh, xin lỗi anh, em xúc phạm đến anh nhiều quá, anh tha thứ cho em, lạy anh.
Toàn vuốt tóc Vy, khôi hài:
- “Xúc phạm”, anh không phải là thánh, anh cũng như em và Ngạc muốn lấy người ḿnh yêu nhưng nếu không thể th́ đó không phải là lỗi của ai hết, nín đi em, đừng khóc xấu lắm.
-....
- Em thành thật với anh vô cùng, Vy biết không, như vậy đối với anh là quư rồi.
- Anh Toàn...
- Vy, em b́nh tĩnh nhé, nghe anh nói nhé...
- Vâng..
- Em không nên làm Ngạc xúc động.
Vy ngước nh́n Toàn:
- Anh quen Ngạc?
Toàn mỉm cười, lắc đầu:
- Không, nhưng đă có 1 thời gian Ngạc trốn tránh em tức là anh ấy sợ gặp xúc động, anh đoán thế.
- Anh đừng giấu em, có phải Ngạc là Nguyễn không ?
- Anh không chắc có phải Nguyễn là Ngạc không, nhưng nếu phải th́... em không nên lấy Ngạc.
Vy buông thơng 2 tay, cùng lúc nàng thấy Toàn rời xa ḿnh, chàng đi lại cái ghế gần đó, vẫn đứng và nh́n nàng đăm đăm. Nàng không phân tích được tia nh́n của chàng lúc đó, nàng ôm mặt đáp:
- Đâu phải lấy Ngạc v́ nên hay không, mà v́ chúng em...
Toàn dịu dàng:
- V́ chúng em yêu nhau phải không ?
Vy lại khóc, nàng gật đầu lia lịa, Toàn đi lại gần, chàng cúi người trên bàn, 2 tay nắm vai nàng:
- Anh van em, đừng hiểu lầm anh nhưng Ngạc đau tim phải tránh cho hắn quá nhiều xúc động, không tốt.
- Nói với em đi, anh biết Ngạc phải không ?
Toàn khe khẽ gật đầu:
- Anh quen Ngạc, anh rất thương Ngạc nhưng anh cũng yêu em vô cùng.
Vy buông tay xuống bàn, mặt nàng ngơ ngác:
- Trời ơi, Nguyễn là Ngạc sao anh nỡ giấu em ? Sao anh..
Toàn run rẩy:
- Nếu anh nói với em Ngạc c̣n sống, hắn sẽ tự tử.
Vy mỉm cười đau đớn:
- Em không tin, mọi người tưởng rằng cái chân cụt như thế là ghê gớm lắm, đáng tởm lắm và phải dấu anh ấy đi.
Toàn hét và đứng ngay người lại:
- Vy !
Vy lắc đầu:
- Không, em không trách anh, bởi v́ chính Ngạc cũng nghĩ như vậy nữa. Trời ơi, thật là kinh khủng để cho mọi người chấp nhận Ngạc làm chồng em...
Toàn run lên, mắt chàng đỏ ngầu:
- Vy, dù sao anh cũng xin lỗi em, đừng nói với Ngạc chuyện này, anh tôn trọng mối t́nh của em...
Vy gục xuống bàn, đáp khẽ:
- Em hứa, cám ơn anh...
- Vy.
Nàng ngẩng đầu lên:
- Dạ.
- Ngạc nói rằng không ai hiểu anh bằng hắn, hôm nay anh cũng muốn nói với em rằng không ai hiểu Vy với Ngạc bằng anh.
Vy xúc động rơ rệt, nàng chới với:
- Toàn, anh Toàn.
Toàn vẫn đứng yên, chàng đưa tay về phía Vy rung động, nó nhẹ nhàng, tựa như Toàn muốn ban cho nàng sự b́nh tỉnh:
- Em nhiều xúc cảm quá, không tốt, đó chỉ là sự thật mà chúng ta cần nói cho nhau biết.
Vy gọi:
- Anh Toàn ?
Toàn dịu dàng:
- Em cần ǵ anh ? Vy.
- Mẹ nhắc đến đám cưới.
- Em yên tâm, anh sẽ lựa lời nói với Bố Mẹ.
Vy kêu lên:
- Bố Mẹ em....
Toàn cắt đứt bằng giọng trầm trầm, chàng nói:
- Vy, có thể là anh sắp đi Mỹ 1 thời gian v́ thế anh mới cần cưới em gấp nhưng hôm nay lại khác... anh sẽ nói với bố mẹ dời lại 1 năm, đợi anh về, khi đó sẽ tính. Nhưng lời khuyên sau cùng của anh đối với em là em không nên lấy Ngạc. Không phải để lấy anh. V́ em.. có thể làm cho Ngạc chết bất ngờ.
-....
- Vy, đừng nghĩ là anh dọa em, Ngạc đau tim rất nặng, em đừng gây xúc động quá cho hắn.
Vy gật đầu nhưng thật ra nàng không nghe Toàn nói ǵ, dù chỉ là 1 lời nhỏ, rất nhỏ.


Chương 20
 .

Ngày hôm sau Vy đến Ngạc, vừa bước vào nhà, nàng đă nghe tiếng Ngạc reo vui:
- Chào em cưng.
Vy thấy Ngạc nằm trên giường đáp chăn ngang bụng, nhưng chàng chỉ có thể để ḷi ra ngoài 1 cái chân duy nhất mà thôi, Vy chào lại:
- Chào anh cưng, không dậy đón em cưng à ?
- Nằm đây nghe bước chân của em cưng thú lắm.
- Dậy chơi với em đi, ốm à ?
- Đâu có.
- Sao lại đắp chăn ?
- Tại buồn quá.
Vy bật cười:
- Buồn mà đắp chăn ư ?
Ngạc ngồi dậy, hất tung cái chăn xuống chân giường, chàng mỉm cười:
- Đúng, để che bớt cái chân quái quỷ này.
Vy không đáp lại, nàng xếp các thứ trái cây ra bàn, nàng đáp:
- Không nói chuyện đó đâu, em mang bưởi và táo lại cho anh nè.
Ngạc mỉm cười:
- Cám ơn em dịu hiền.
Vy quay lại bĩu môi:
- Có cái ǵ cắm hoa không ?
Ngạc cười thành tiếng, đùa giỡn:
- Em cúng anh đấy à ?
Vy giận dỗi, ném 1 trái táo về phía Ngạc, nhưng chàng né tránh kịp, trái táo lăn trên giường Ngạc chụp lấy nó, chàng cố t́nh rên khẽ:
- Ngon quá, cám ơn em, ngon hơn t́nh yêu.
Vy nói nhanh, đầy vẻ ngây thơ:
- Ngon bằng t́nh yêu chứ.
Ngạc lắc đầu:
- Làm sao bằng, t́nh yêu đâu có ăn được, Vy !
Vy bướng bỉnh đáp:
- Ăn kiểu khác.
Nói xong Vy hơi thẹn quay đi, nàng nghe giọng Ngạc đầm ấm:
- Ờ, anh nhớ rồi, hôn nhau và những trái táo trên môi em.
Vy cảm thấy cái hạnh phúc dễ thương như thuở nào trở về tràn ngập tâm hồn nàng. Ngạc vẫn như ngày xưa không khác tí nào trong bản chất. Giờ đây, Vy rưng rưng xúc động, màu đỏ trái táo rực rỡ trên tay chàng, Ngạc nh́n xuống thật buồn: Tất cả ư nghĩ nằm trong trái táo, tất cả quyến rũ nằm trong trái táo, tất cả cuộc đời, ước mơ, nguồn gốc đớn đau, hạnh phúc nằm trong trái táo và bà Eva đă hái xuống cho loài người lần đầu tiên. 2 người lặng thinh như thế rất lâu.
1 lát sau, Vy hỏi:
- Em lấy cái ly này cắm hoa nhé ?
Ngạc ngước lên:
- Hoa ǵ đó ?
- Anh không thấy à ?
- Thấy, nhưng anh muốn hỏi chơi.
- Thế th́ em không trả lời.
- Em c̣n nhớ anh thích hoa cúc trắng à ?
- Nhớ chứ.
- Em mua hay ăn cắp ?
Vy ph́ cười:
- Em mua.
- Mua th́ anh không thích.
- Tại sao ?
- Anh thích tặng hoa ai nhưng phải là hoa ăn cắp cơ mới quư, v́ 1 người mà ḿnh phải mạo hiểm xông pha.
- Thế thôi, em mang về càng tốt.
Ngạc gỡ nhẹ tay xuống giường:
- Đâu có được cưng, mang hoa lại đây, đây cũng là 1 nấm mồ.
Vy nhăn mặt:
- Ai nói câu đó mà hèn thế ?
- Anh.
- Biết ngay mà, lại lẩm cẩm.
Ngạc cười:
- Vứt hoa lại đây.
- Hỏng hết, để cắm vào ly nước cho anh.
- Không, phí đi, khi em về không c̣n ai ngắm hoa nữa.
- Ngạc đi đâu ?
- Vẫn ở đây, nhưng anh nhắm mắt lại.
- Điên, không mở mắt ra nữa à ?
- Không.
- Tại sao ?
- V́ em về rồi, mở ra ngắm ai ?
- Em ở đây với Ngạc nhé.
- Cũng không được.
- Kỳ cục, tại sao ?
- Có em, anh không tài nào “khép mi” được.
- Thôi, em không đùa nữa, chị Hai đâu ?
- Nấu cơm sau nhà, anh không mời đâu, em đừng ở lại xơi cơm nhé.
Vy mỉm cười, nàng ôm hoa lại cho Ngạc:
- Anh lười lắm, cứ nằm ườn trên giường măi.
- Chẳng nhẽ nằm dưới chân em ? Anh có đi được đâu.
- Th́ ngồi dậy nói chuyện với em.
Ngạc lắc đầu, chàng nói:
- Ngực anh đây, phủ hoa lên.
Vy lo lắng:
- Thôi đừng làm thế, em sợ.
Ngạc phá lên cười:
- Em sợ anh chết à, c̣n lâu. Chết đi cái chân c̣n lại này không được c̣n lại nữa, có phải phí đi không ?
Vy buồn bă, nàng đau đớn biết dường nào, nàng nói:
- Đừng nói giọng đó với em, đi.
Ngạc cũng buồn, mắt chàng đỏ hoe:
- Đưa hoa đây.
Vy đưa hoa cho Ngạc, nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tránh xúc động bằng cách ngắm nghía những kệ sách của Ngạc, Vy hỏi:
- Sao Ngạc có nhiều sách thế ?
- Em muốn xin ít quyển về bán à ?
- Ừ, nếu là sách do Ngạc viết.
Ngạc mân mê những đóa hoa trong tay, chàng nói:
- Không thể nào viết nổi 1 quyển sách.
- Sao vậy ?
- Vừa định viết th́ lại có kẻ khác viết hộ. V́ thế anh đành phải dịch.
- Anh dịch được mấy quyển rồi ?
- 2 quyển.
- Xuất bản chưa ?
- Rồi ?
- Của tác giả nào ?
- Cả 2 đều của Hermann Hess.
- Cho em đi, em cũng thích Hermann Hess.
- Cho chứ, Ty Vy.
- Bút hiệu của anh là ǵ ?
- Nguyễn Ngạc Nhiên.
Vy mỉm cười:
- Trông anh chẳng ngạc nhiên tí nào ?
- Thế à ? Cái chân này ngạc nhiên đấy chứ.
Vy lặng thinh nàng không sao trả lời được câu Ngạc vừa nói. Vy đứng dậy, ḷng buồn vô hạn, nàng đi lại chiếc bàn c̣n đựng đầy thuốc, Vy nhớ đến Toàn, nàng hỏi:
- Thuốc này bạn anh cho uống phải không ?
- Ừ.
- Ông ta tên ǵ thế ?
- Em lại muốn tán hắn à ?
- Có lẽ.
- Toàn đâu ?
- Anh biết Toàn a ?
Giọng Ngạc hơi run:
- Không, nhưng anh muốn Vy lấy Toàn.
Vy sững người, đáp:
- Toàn có hỏi em đâu ?
- Cứ lấy, Ty Vy.
Vy muốn khóc, nàng chạy lại gần Ngạc, mặt chàng phủ đầy hoa:
- Ngạc, có ḿnh anh hỏi em thôi.
Ngạc cười:
- Xưa quá. Anh quên rồi.
Vy khóc, nàng hất tung hoa trên mặt chàng:
- Anh không quên, anh không thể quên được.
Vy ôm lấy Ngạc, nàng nằm xuống bên cạnh chàng, hơi ấm thật quyến rũ.
- Chúng ḿnh là vợ chồng, em là vợ của anh muôn đời.
Ngạc lẩm bẩm, vuốt ve vai nàng:
- “Người vợ không bao giờ cưới”
Rồi chàng hôn cổ nàng, cười sặc sụa:
- Không ngờ anh cũng đóng tuồng đó, đóng thật khéo.
Vy hét lên:
- Đừng cười nữa.
Sau đó nàng tê tái ḷng, mắt chàng chợt long lanh 2 giọt lệ, nàng nói:
- Xin lỗi anh.
Chàng ôm lấy nàng, cái chân cụt cọ vào đùi Vy nhột nhạt, chàng run rẩy xúc động tràn ngập:
- Vy, anh yêu em muôn đời.
- Em cũng yêu anh muôn đời.
Chàng ngượng ngập, không thể thu gọn nàng trong tay ḿnh, chàng khổ sở th́ thào:
- Tạm đời này ḿnh thử xa nhau xem.
Vy cảm thấy nước mắt Ngạc rơi trên môi ḿnh, nàng vùng vẫy:
- Không, anh đừng bỏ em.
- Xa nhau không phải là bỏ nhau.
- Trời ơi, cái chân tṛn xoe kia bảo thế phải không ?
Ngạc gật đầu, mặt chàng đỏ gừ như đang trải qua 1 cơn khủng khoảng:
- Anh không muốn lấy em, anh tự cấm anh phải không?
Ngạc lắc đầu, không đáp – màu đỏ trên mặt chàng chuyển dần sang màu tím xẫm, lăn trên giường quằn quại rồi nằm yên.
Vy hoảng hốt, nàng lấy 2 viên Trinitrine để vào lưỡi Ngạc, những bắp thịt trên mặt chàng co giật đau đớn. Lần này Ngạc lên cơn lâu hơn kỳ trước, khi dịu đau, mồ hôi toát ra ướt đẫm quần áo của chàng. Vy lấy khăn lau cho Ngạc, nàng hôn ngực chàng rất lâu. Ngạc mỉm cười, vuốt tóc nàng:
- Anh hèn lắm phải không, Ty Vy ?
Vy gật đầu:
- Ừ, hèn và ngu nữa.
Ngạc hỏi:
- Hoa của anh đâu rồi ?
Vy cầm những cánh hoa tả tơi lên, giọng nàng xót xa:
- Nát hết rồi, uổng quá.
- Cứ để đấy, đừng vứt đi nhé, Vy.
- Vâng.
- Nằm xuống đây, gối đầu lên tay anh đi em.
Vy ngoan ngoăn nghe lời, nàng nói:
- Em sẽ xin hoa đến trồng trong vườn anh.
Ngạc cầm tay Vy, để trên tim chàng:
- Vườn anh đây, cám ơn em đă trồng cả ngàn đóa hoa trong đó.
Vy nũng nịu:
- Vậy mà bây giờ anh đóng cửa, anh đuổi em ra.
Ngạc gật đầu:
- Đă đến lúc phải đóng cửa, phải đuổi.
Vy vẫn để nguyên tay này trên ngực chàng. Vy hỏi:
- “Lúc” là ǵ ?
Ngạc nằm nghiêng, chàng ṿng tay ôm lấy mặt nàng:
- Là chuông đă đổ, giờ đă điểm cho 1 câu chuyện nào đó, chẳng hạn câu chuyện anh đóng cửa vườn.
Vy cười:
- Anh có nhớ 2 câu thơ...
- Của ai ?
- Em quên rồi.
- Thôi không cần tác giả, em đọc đi.
Giọng Vy trầm buồn:
- “Không có ai là hoang đảo cô liêu.
Nên đừng hỏi v́ ai chuông đổ.”
Ngạc bật cười:
- Xạo quá, Ty Vy.
Vy mân mê má Ngạc, giọng ngây ngất:
- Em không cảm thấy cô đơn v́ em có anh, anh cũng thế chứ ?
Ngạc mỉm cười, chàng úp mặt xuống ngực nàng, run rẩy:
- Cám ơn em, chuông đổ v́ mọi người, v́ chúng ta, anh không c̣n cảm thấy cô đơn nữa.
Nàng rưng rưng nước mắt, ôm đầu chàng, nàng cảm tưởng hạnh phúc như thế là cùng tận, đời sống như thế là cùng tận nhưng không có nỗi chết, nàng nói giọng ấp ủ 1 t́nh yêu tuyệt vời.
- Ngạc, trốn với em, trốn thoát dù cửa vườn do chính tay anh đóng.
Vy cảm thấy ngực ḿnh tê cứng, chàng như tan biến trong ḷng nàng. Vy khóc thành tiếng, van nài:
- Đừng từ chối em, Ngạc.
Ngạc ngước nh́n nàng:
- Không bao giờ anh từ chối em.
- Anh nói xạo, anh đang từ chối em.
- Không xạo.
- Anh sẽ trốn với em ?
- Anh sẽ trốn, không với em, mà bằng 1 lối khác.
- Anh đi đâu ?
- Vẫn ở trong vườn, không thể nào bỏ vườn mà đi.
- Cho em ở lại với anh ?
Ngạc nhắm mắt, kêu khẽ:
- Hừ, em đừng làm cái mặt kiểu đó, xấu quá, đừng khóc nữa.
Vy hôn lên mắt chàng:
- Em vừa xấu, vừa già anh bỏ em đúng không ?
- Đúng lắm, Vy.
Vy rời Ngạc, nằm xích sang 1 bên, nàng nh́n mông lung lên trần nhà, nàng biết rằng chàng đang t́m cách để lánh xa nàng, ư nghĩ đó càng khiến nàng khao khát 1 sự gần gũi giữa 2 người. Vy nằm yên chờ đợi, bỗng dưng Ngạc bật cười, chàng lăn lại gần Vy:
- Em để ư không ? Ty Vy, 2 người mà chỉ có 3 cái chân, thật kỳ cục.
Vy gật đầu, nàng cảm thấy sự đau đớn của chàng rỉ máu trong tim nàng:
- Anh có nghe người ta nói: vững như kiềng 3 chân, không ?
-....
- 2 đứa ḿnh là 1 loại kiềng 3 chân.
-.....
Vy ôm lấy Ngạc, nằn ń:
- Quyết định đi anh, đừng xa nhau quê lắm.
Ngạc trườn lên người nàng, cái chân cụt cựa quậy thật khó khăn.
- Ừ, đừng xa nhau....
2 người run rẩy, những tiếng chuông đổ khắp bầu trời, nhưng Ngạc chống tay ngồi dậy, Vy nghe 1 sự tủi nhục lay động thể xác nàng. Vy lật xấp người xuống giường, nàng khóc, quần áo nàng mặc trở nên 1 thứ gông cùm kinh khủng, nàng muốn bứt đứt tất cả trần trụi yêu đương trước mặt chàng. Ngạc nâng đầu Vy dậy, chàng sô lệch trong dáng điệu quỳ gối trên mặt giường v́ cái chân cụt quá ngắn, chàng lộ vẻ đau đớn cùng cực trong ánh mắt, Vy vùng dậy ôm lấy chàng, họ gục đầu vào nhau, nhẫn nhục. Ngạc hỏi:
- C̣n mấy ngày nữa em đám cưới ?
- Với ai ?
- Toàn.
- Anh biết Toàn ?
Ngạc gật đầu:
- Anh biết, Toàn thật đáng quư.
- Đừng nhắc đến Toàn nữa.
- Vy...
Nàng gắt:
- Không.
Ngạc run rẩy:
- Đừng em, Toàn yêu em hơn anh nhiều.
- Nhưng em đă là vợ anh.
- Cái đám hỏi đó thật chướng, em hăy quên nó đi.
Vy níu lấy tay chàng:
- Nhưng Ngạc vẫn dễ thương như ngày xưa, không chướng tí nào.
Ngạc đẩy Vy thật khẽ, gọi:
- Vy.
Vy ngước lên:
- Dạ.
- Làm em anh tốt hơn.
Vy lắc đầu:
- Tốt để làm ǵ ?
- Mai mốt sẽ hiểu.
- Không c̣n sống đến mai mốt.
Ngạc ph́ cười:
- Chết không dễ đâu.
- Sống cũng thế chứ.
- Ừ.
- Nên ḿnh cần có nhau.
Ngạc vuốt ve những sợi tóc trên trán Vy:
- Cái đó xưa quá, ḿnh cần phải có can đảm hơn.
Vy bướng bỉnh đáp:
- Em không thích can đảm.
- Em thích cái ǵ ?
Vy mỉm cười, nũng nịu:
- Thích em là cái chân của anh, anh đừng giả bộ xua đuổi em.
Ngạc nhắm mắt lại, chàng như có 1 giấc mơ đă vỡ từ lâu lắm rồi, thỉnh thoảng chúng hiện về từng mảnh vụn sắc bén. Ngạc đáp 1 cách khôi hài:
- Sao em giống Việt Cộng thế, thích toàn những cái không sao ch́u được.
Vy bấu Ngạc, vùng vằng:
- Tại anh không muốn ch́u em.
Ngạc mỉm cười, đưa mắt nh́n ra cửa sổ, mắt chàng trong suốt như 1 chuyện thần tiên, Ngạc lờ lững đáp:
- C̣n bắt người khác ch́u là quê lắm, mỗi người 1 chút thôi, đau khổ và sung sướng chia đều...
Giọng chàng ấm áp, Vy mân mê cái chân cụt của chàng, ḷng cảm thấy đau đớn trước nỗi oan khiên mà chàng phải chịu. Vy nói, giọng yếu ớt, nàng biết rằng không thể thuyết phục chàng được nữa:
- Đừng nghĩ ngợi quá, em yêu cái chân này, anh đă giấu trái tim xuống đây rồi phải không ?
Ngạc gật đầu, mắt chàng mờ đi như muốn khóc, chuyện thần tiên đă đến lúc không hợp thời nữa, Ngạc đáp:
- Ừ, để không c̣n biết yêu em.
Vy áp má vào cái chân tội nghiệp đó, nàng muốnn cười cái cảnh trớ trêu này:
- Đừng bắt trái tim gian xảo.
Ngạc nâng đầu Vy lên, chàng xúc động đến nỗi nghẹn thở:
- Đừng chú ư đến nó nữa, Vy.
Vy không hiểu “nó” là ǵ ? Là cái chân cụt, là trái tim hay t́nh yêu mù ḷa của 2 người. Vy khóc:
- Xin lỗi anh.
Ngạc hôn Vy đắm say, cái hôn như rơi từ thác cao, xuống 1 gịng sông cảm xúc tận cùng.
- Em về đi, lần nào cũng bắt anh phải đuổi.
Vy gượng cười, nàng bước xuống giường, Ngạc nói:
- Đừng để Toàn biết em đến đây.
- V́ sao ?
- Nên trọng anh ấy 1 chút.
Vy gật đầu, nàng hẹn:
- Ngày mai em đến nhé ?
Ngạc yên lặng không trả lời, Vy hồn nhiên chải tóc và nói:
- Em phá hết thời giờ của anh, không cho anh dịch sách, anh có ghét em không ?
- Không, anh không bao giờ dịch sách nữa.
Vy quay lại:
- Sao thế ? Uổng quá.
Ngạc lắc đầu mỉm cười:
- Không uổng, th́ giờ để cột tóc cho em, lại đây Ty Vy.
Chàng run run, với 1 sợi thung choàng ở cái đinh gần đó, trên giường, chàng luồn nó vào tóc nàng 1 cách âu yếm và cảm động.


Chương 21
 
.

Vy sửa soạn đến Ngạc, nàng mông lung nghĩ ngợi, tối nay hay mai thế nào Toàn cũng thưa với Bố mẹ Vy về cái lư do chàng phải xin “hoăn” đám cưới. Toàn không thể để trễ hơn nữa – Vy không ngờ nàng chủ trương sống giản dị th́ chính nàng lại là đầu giây cho mọi rắc rối.
Vy thở dài, nàng thấy hơn ai hết nàng là 1 kẻ đáng chết - Tại sao Toàn có thể yêu nàng khi nàng luôn luôn hướng đến Ngạc ? Tại sao Toàn có thể tha thứ cho nàng nhiều đến thế ?
Vy lắc đầu, nàng đứng dậy mở tủ chọn chiếc áo dài màu xanh da trời có hàng triệu lá me rơi xuống li ti màu vàng nhạt. Vy thích chiếc áo này nhất, nó có vẻ như 1 buổi chiều thơ mộng dành riêng cho những t́nh nhân. Vy đứng trước gương chải tóc thật mượt và cột gọn bằng sợi thung hôm qua của Ngạc, nàng mỉm cười, không ai biết là nàng đă yêu quư sợi thung này đến mực nào ! Thật là lạ lùng những ǵ nhỏ mọn nhất của chàng cũng gây cho nàng 1 sự xúc động mănh liệt.
Vy đến trước cổng nhà Ngạc, nàng đẩy vào nhưng cổng đă khóa, Vy lấy làm lạ, mọi hôm không bao giờ Ngạc khóa cổng, nàng cất tiếng gọi:
- Chị Hai ơi.
Từ sau nhà, chị Hai chạy ra, vừa chạy vừa lau tay vào áo, chị nhoẻn miệng cười:
- A, cô Vy.
- Sao hôm nay chị lại khóa cổng thế ?
Chị Hai cúi xuống mở khóa, cánh cổng bật ra, Vy bước vào nàng nghe chị nói:
- Cậu Ngạc dặn cháu phải khóa lại chỉ mở cho 1 ḿnh cô thôi.
Vy ngạc nhiên, hỏi:
- Sao lại 1 ḿnh tôi ?
- Cháu không biết.
- Cậu Ngạc đâu ?
- Cậu cháu ngủ từ sáng đến giờ, dặn trưa cũng không được kêu dậy.
- Cậu ốm à ?
- Không, sáng nay cậu cháu dậy sớm lắm viết sách rồi đi ngủ lại.
- Chắc đêm qua cậu Ngạc thức khuya lắm ?
- Vâng, nửa đêm ông Toàn c̣n đến chơi.
Vy giật ḿnh:
- Ông Toàn nào ?
- Ông bác sĩ Toàn đó cô, đến luôn để tiêm thuốc cho cậu cháu.
- Ông Toàn ở chơi lâu không ?
- Thưa cô lâu, cháu ngủ đi ngủ lại mấy lần mà thấy 2 người vẫn c̣n nói chuyện.
Vy cảm thấy buồn bă vô hạn, giữa Toàn và Ngạc nàng không hề có ư so sánh hay chọn lựa, nhưng Vy yêu Ngạc và nàng cảm phục Toàn, đă chẳng đền ơn Toàn nàng lại c̣n khiến chàng đau khổ, Vy ân hận, nàng không muốn bước nữa, quay về hay đến với Ngạc cũng chỉ làm 1 trong 2 người đau đớn. Vy tần ngần, nàng nghe tiếng chị Hai thật lanh lẹ:
- Mời cô Vy vào nhà chơi để cháu đánh thức cậu cháu vậy.
Vy ngăn:
- Thôi đừng gọi cậu dậy, chị có bận ǵ cứ làm đi, để mặc tôi.
Chị Hai cười:
- Cháu đang ngồi giặt quần áo.
Vy gật đầu:
- Chị vào giặt tiếp đi.
- Cháu xin phép cô.
- Vâng, này chị Hai.
- Dạ.
- Chị không khóa cổng nữa à ?
- Dạ thôi, cô đến rồi không cần khóa nữa, cậu bảo vậy.
- Thôi, chị vào đi.
- Dạ.
Bóng chị Hai khuất rồi, Vy mới lững thững vào nhà, nàng không hiểu Ngạc có ư ǵ khi dặn ḍ chị Hai như thế ?
Căn nhà Ngạc đang ở chỉ có 1 pḥng duy nhất với 1 cái bếp sau nhà. Vy bước vào, nhà tối om, những cửa sổ đều đóng kín, nàng thấy Ngạc nằm ngủ trên giường, đắp chăn lên tới cổ, có lẽ là chàng buồn lắm nên mới đắp chăn (?). Vy mỉm cười để yên cho Ngạc ngủ, nàng quan sát gian pḥng, ngoài cái giường của Ngạc c̣n có 1 tủ sách, 1 tủ quần áo và thuốc men, 1 cái bàn viết, mấy cái ghế - tất cả đều sơ sài.
Vy ngồi xuống 1 chiếc ghế, nàng thấy trên mặt bàn thật là bừa băi hỗn loạn, 3 chai rượu hết nhẵn đổ nghiêng trên bàn, vài xấp bản thảo cùng những tờ giấy khác vứt la liệt, có 1 ít bị hoen ố v́ rượu, vô t́nh Vy lục lọi trong đám đó và nàng t́m thấy 1 lá thư Ngạc viết cho nàng. Linh cảm như có chuyện ǵ, Vy vội vă đọc, nàng run rẩy muốn chối bỏ tất cả những ǵ đang hiện ra trước mắt.
“Ty Vy yêu dấu,.
Những giờ phút cuối cùng thật măn nguyện và sung sướng, anh nh́n thấy em như lần đầu tiên, em vui vẻ, cười đùa, em hạnh phúc.
Tất cả sẽ chấm dứt, sẽ qua đi trong sáng suốt và b́nh tĩnh, van em cũng sáng suốt và b́nh tĩnh như thế trước thân xác vô nghĩa của anh....”
Lá thư được ngừng ở đó, không kư tên, dở dang – Vy ngửi thấy 1 mùi hương nồng nàn từ cơi chết mà chân chàng vừa chạm đến, những vết rượu hoen ố trên tờ thư bỗng dưng lai láng và tím xẫm rung động, nàng sợ hăi buông rơi tờ thư chao lượn và cúi ḿnh giật tung cái chăn đắp trên người Ngạc – Chàng nằm b́nh yên bên những cành hoa cúc tàn tạ c̣n sót lại từ buổi chiều hôm qua. Vy quỳ xuống ôm lấy chàng lần cuối, kề môi nàng trên môi Ngạc, 2 cánh môi không động đậy, chàng đă nhất quyết từ chối – 1 cảm giác buốt giá truyền khắp người nàng. Vy sờ lên ngực chàng, trái tim đă ngừng đập, khu vườn đă đóng cửa và Ngạc đă trốn thoát.
Ôi ! Hạnh phúc !!
Ta nh́n em ngậm ngùi bên cỏ mượt.
Tay dẫu dài không với tới chân em.
(Nghi Khương).
Vy không sao khóc được, nàng cảm thấy nỗi đau đớn trở nên khôi hài đang rúc rích cười trong những mạch máu ứ nghẹn của trái tim cuồng nhiệt yêu đương – Vy đứng dậy lùi dần xuống bếp, chàng không thể chết 1 cách dễ dàng như thế được, chàng phải sống với nàng dù 1 ngày thôi trước khi vĩnh biệt.
Vy gọi chị Hai, mắt nàng đầy vẻ dại dột khốn cùng:
- Chị Hai, cậu Ngạc chết rồi.
Có lẽ v́ măi giũ quần áo, không nh́n thấy mặt nàng tái xanh, chị Hai nói đùa:
- Cậu cháu sống lại ngay đó mà cô ơi, không sao đâu.
Vy nghe những cảm xúc khốc liệt va chạm trong ḷng nàng, khiến nước mắt như từng giọt máu thương xót trào ra, Vy ngả xuống ngất lịm, chân đạp vào 1 cái ghế gần đấy.
Khi tỉnh dậy, Vy thấy ḿnh nằm bên cạnh Ngạc, chị Hai quằn quại ôm lấy Ngạc và Vy khóc lóc thảm thiết, chị tưởng là Vy đă chết theo Ngạc, nàng nằm yên thích thú cái cảm giác đó, nàng nghe chị kể lể nhưng không hiểu tí ǵ, nàng mơ màng nắm lấy bàn tay Ngạc, 1 chút hạnh phúc cuối cùng ứ đọng trong 2 bàn tay đó, nàng muốn nghĩ thế và khóc.
Bằng tất cả cố gắng, Vy ngồi bật dậy, chị Hai thấy nàng tỉnh càng khóc to hơn, Vy nghẹn ngào khuyên nhủ:
- Chị đừng khóc, mở tất cả cửa ra.
Nói được như thế, nàng quờ quạng như đang gỡ tan cái màn khủng khiếp và vùng chạy ra khỏi nhà. Vy đau đớn và khổ sở, nàng lảo đảo ngả xuống thấy bóng 1 người đàn ông từ ngoài cổng chạy vào, Vy ngước lên nh́n, nàng ra Toàn, chàng cúi xuống đỡ nàng dậy, khuôn mặt Vy đẫm nước mắt gục vào vai Toàn, chàng dồn dập hỏi:
- Chuyện ǵ xảy ra ? Ngạc làm sao, làm sao ?
Vy nghẹn ngào:
- Anh Ngạc chết rồi.
Toàn đẩy Vy ra, chàng phóng vào nhà. Vy lao ḿnh chạy theo, trên vai nàng, cái chết của Ngạc rơi xuống nặng trĩu và làm bật tung tất cả những ước vọng.
Toàn kéo chị Hai ra khỏi xác Ngạc, chị Hai lăn lộn dưới đất, gào khóc, chị bế Ngạc từ ngày Ngạc mới sinh ra và hôm nay Ngạc chết trước chị. Rồi như nhận ra được Toàn, chị ngồi dậy bỏ xuống bếp khóc rấm rức.
Toàn lấy chăn đắp cho Ngạc, chàng nhặt những đóa cúc vương văi để lên đầu giường, chàng có vẻ xúc động rơ rệt, rồi như không cầm được, Toàn đi lại khung cửa sổ đứng nh́n ra ngoài. Vy lặng ngồi trên ghế, ngăn cách 2 người là cái giường trên đó người bạn khả kính của họ đă ngủ giấc cuối cùng vĩnh biệt.
Rất lâu như thế, Toàn hỏi:
- Vy có nói với Ngạc đám cưới của ḿnh băi bỏ không ?
- Có.
- Ngạc nói sao ?
- Không nói ǵ cả.
- Ngạc có biết là anh biết Vy đến với Ngạc không ?
Vy run rẩy khóc, nàng đáp:
- Em không rơ, nhưng Ngạc nói em là phải... tôn trọng anh 1 chút.
Toàn vẫn không quay lại, chàng gọi khẽ:
- Vy, em đừng khóc.
-....
- Ngạc đă chết v́ uống rượu nhiều quá trong khi bịnh hắn không được uống rượu và phải tránh xúc động.
Vy sợ hăi cùng cực, giọng nàng vỡ ra và như 1 ḍng thác cuồng loạn đau đớn:
- Em đă đ̣i lấy Ngạc và anh ấy chỉ có thể từ chối bằng cách...
-....
- Anh Toàn, đáng lẽ em phải nghe lời anh, em không nên lấy Ngạc.
Toàn quay lại, mắt chàng đỏ hoe:
- Em có ngờ không ? Ngạc chết v́ hạnh phúc của anh, đêm qua hắn c̣n dấu chuyện em đến đây làm như hắn chưa gặp lại em lần nào trong khi anh nói rằng có lẽ anh không hợp với em, anh muốn đi Mỹ...
Toàn nghẹn lời, chàng quay nh́n ra ngoài cửa sổ. 1 lúc sau chàng gọi:
- Vy.
-...
- Chúng ta đều có lỗi với Ngạc, anh vô cùng ân hận..
-....
- Tháng sau anh đi Mỹ, anh từ biệt em hôm nay.
Vy mềm người v́ xúc động, nàng khóc như 1 đứa trẻ, Toàn vẫn không quay lại, chàng nói thật dịu dàng:
- Đừng khóc, Vy, em phải b́nh tĩnh, hứa với anh là em sẽ không có 1 hành động dại dột nào...
Bỗng dưng tất cả đều lặng thinh, tất cả đă được trả về hư không sau những tháng ngày cuồng nộ - Vy đăm đăm nh́n thân xác Ngạc, khuôn mặt nồng nàn yêu dấu của người t́nh tuyệt vời mỗi lúc 1 lớn, 1 gần, 1 lung linh và chao lượn dướt mắt chàng, cả môi chàng cũng có vẻ sống dậy 1 nụ cười hạnh phúc.
Vĩnh biệt nhé, hạnh phúc vẽ vời héo rủ.
Cơn mơ hồng đành gửi gió bay xa.
Ta 1 ḿnh muôn thuở với bao la.
Đầu cúi xuống tóc trăm đường thê thiết.
(Nghi Khương).
Vy kinh hoàng gục xuống, nàng thấy ḿnh chơi vơi, dưới chân nàng 1 đồng cỏ xanh, có đôi t́nh nhân đuổi bắt nhau, lạc loài.

Nguyễn Thảo Uyên Ly.
Saigon 1-3-1973

Hết


 

Pages Previous  1  2  3