Chloe cho rằng phần bên trong của ṭa nhà mới là nơi gây ấn
tượng mạnh nhất trong tất cả những ǵ cô đă nh́n thấy xưa nay.
Rất nhiều gian bầy hàng có trần rất cao, đèn chùm
bằng pha lê,
bậc thang bằng đá hoa cương trắng, thảm trải dầy, màu xanh lam
thẫm.
Đối với Chloe, ṭa nhà này lớn và uy nghi, có lẽ cô thích nó
chính v́ điều đó. Hăng Jardine và Công ty xưa nay vẫn đóng ở đây
và ṭa nhà này biểu tượng cho uy tín, sự độc lập, tính lâu đời
và liên tục của hăng kim hoàn này.
Chloe lớn lên và được nuôi dạy trong khung cảnh gia đ́nh. Cô
biết rằng hăng kim hoàn Jardine được phong là hăng Kim hoàn
Hoàng gia từ năm 1843, và chính Nữ Hoàng Victoria đă quyết định
phong danh hiệu ấy cho hăng. Cách đây nhiều năm ông Bruce đă
giảng cho Chloe hiểu rằng hăng Jardine chuyên phục vụ hoàng gia
nước Anh, mọi thành viên trong hăng đều có chung một mục tiêu là
làm hết sức ḿnh để phục vụ tốt nhất tại bất cứ nơi nào trên thế
giới.
Chính mẹ Chloe đă kể về rất nhiều giấy cho phép hành nghề chế
tác đối với các trang sức và đồ kim hoàn của hoàng gia Anh.
Stevie giải thích rằng những giấy phép đó được cấp cho cá nhân
chứ không phải công ty. Gideon là người được cấp loại giấy phép
đó và được phong danh hiệu "Nhà kim hoàn của Hoàng gia nước
Anh". Vinh dự này có nghĩa Gideon phải chịu trách nhiệm về toàn
bộ trang sức và đồ kim hoàn đang được trưng bầy tại Hoàng Cung
Ṭa Tháp London, trong gian pḥng Kim hoàn mới vừa được xây cách
đây chưa lâu.
Là “Nhà Kim hoàn của Hoàng gia Anh", Gideon là người duy nhất có
quyền đụng vào các trang sức và đồ kim hoàn ấy, và cũng là người
chịu trách nhiệm cá nhân về những viên kim cương và ngọc gắn
trên vương miện, quả cầu có h́nh Thánh giá và cây Vương trượng
mà Nữ hoàng Elisabeth II sử dụng trong những nghi lễ chính thức.
Như lời mẹ cô nói, Gideon chịu trách nhiệm về những biểu tượng
của Nhà nước Anh.”
Tầm vóc của hăng Jardine lớn lao đến mức làm Chloe kinh ngạc. Nó
lớn hơn là mọi người tưởng rất nhiều, và có khá nhiều pḥng chế
tác trên các tầng gác nằm bên trên các pḥng trưng bầy và mua
bán. Chính trong những pḥng chế tác ấy đă và đang làm việc
nhiều nhà thiết kế và chế tác kim hoàn cỡ lớn của thế giới. Họ
thiết kế những thứ tuyệt đẹp bằng bạc, vàng, kim cương, bạch kim
và đá quư. Có những thợ tinh xảo chuyên cắt, gọt và mài nhẵn kim
cương, các kim loại quư như vàng, bạc, bạch kim, các loại đá quư
đủ màu sắc như thanh ngọc, hồng ngọc. Các nhà thiết kế sáng tác
ra những mẫu trang sức và những thợ cắt gọt thực hiện chúng.
Tuần lễ trước, khi Chloe bắt đầu đến làm việc tại cửa hiệu,
Gideon đă dẫn em gái đi tham quan khắp các pḥng và các bộ phận.
Anh bảo cô em, "Để cô làm quen với nơi này, và cảm nhận nó bằng
trái tim.”
Hôm nay Chloe lại tiếp nhận lần nữa những ấn tượng mạnh mẽ khi
cô đi một ḿnh qua những pḥng thiết kế và chế tác, chất đầy
những đồ trang sức bằng đá và kim loại quư hiếm, những đồng hồ
treo tường và đồng hồ quả quưt cổ xưa hoặc hiện đại cùng các vật
trang hoàng và trang sức đủ h́nh dạng; tất cả đều hết sức hiếm
hoi và quư giá.
Cửa hiệu Jardine là một cửa hiệu lớn, vô cùng sang trọng, có
những mặt hàng tinh xảo nhất. Mẹ Stevie rất tự hào về tất cả
những thứ đem bầy bán, và ông Bruce của cô cũng vậy.
Chloe yêu cửa hiệu kim hoàn mẹ cô mở trên Đại lộ Số Năm tại New
York, nhưng cửa hiệu kim hoàn Jardine ở London mới làm cô yêu
thực sự. Chloe đă lớn lên cùng với cửa hiệu này từ khi ra đời
cho đến năm cô lên mười tuổi. Khi quyết định xin mẹ cho được làm
việc ở hăng Jardine, cô nghĩ đến cửa hiệu London trước tiên.
Cách đây một tuần lễ, khi Gideon hỏi em gái rằng cụ thể cô muốn
làm công việc ǵ, cô đă thành thật nói với anh rằng chính cô
cũng chưa biết. Nghe thấy thế, Gideon bèn dẫn em gái vào khu vực
trưng bầy những thứ đẹp và quư nhất của cửa hiệu. ”Đầu tiên em
hăy thử làm chân bán hàng, để xem em có thích công việc ấy và
thích tiếp xúc với khách hàng không.”
Hôm nay là ngày thứ hai của Tuần lễ Phục Sinh. Thứ năm trước, cô
và Gideon đă đi nghỉ khá dài ngày trên vùng Workshire cùng với
hai vợ chổng Nigel và Tamara, ở trang ấp Aysgarth End. Trong ba
tuần lễ tiếp theo, Chloe sẽ làm việc bên cạnh Gideon và cậu sẽ
chỉ cho em gái tỷ mỹ hơn về công việc của cậu với tư cách thợ
cắt gọt.
Lúc này Chloe đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh ghế của Gideon
để chờ cậu. Cô mặc áo bơlu trắng giống như cậu. Ra ngoài một lúc,
bây giờ quay lại, Gideon mang theo một túi nhỏ. Đặt túi lên
chiếc bàn dài rồi mở giấy gói, cậu nói, “Đây là viên kim cương
anh vừa cắt gọt và đánh bóng.” Gideon nh́n em gái, hỏi. “Muốn
cắt kim cương phải dùng một vật khác cũng bằng kim cương.”
Chloe gật đầu.”Nhưng cái vật dùng để cắt ấy không phải kim cương
thật, anh kể với em như thế từ lâu rồi mà. Anh bảo phải dùng bột
kim cương.”
“Em giỏi lắm, vẫn c̣n nhớ. Đúng đấy, bọn anh dùng kim cương nhân
tạo nghiền thành bột mịn.” Vừa nói, Gideon vừa với tay lấy một
cái b́nh nhỏ bằng thủy tinh đưa Chloe xem.”Đây này. Bột màu ghi,
nhưng chính là kim cương được nghiền ra. Anh sẽ trộn bột này với
dầu lanh, thành một thứ chất nhăo màu đen. Em hiểu không, bột
kim cương cắt kim cương, nhưng dầu lanh làm công việc dính bột
kim cương vào bánh xe.”
Gideon chăm chú nh́n vào chiếc bánh xe phẳng bằng sắt gắn trên
bàn. “Bánh xe này mỗi lần khởi động, quay với tốc độ 3.200 ṿng/phút
cho nên nếu anh đặt bột kim cương lên, bột sẽ bay mất ngay. V́
thế phải trộn vào dầu lanh, để bột dính chặt vào bánh xe.”
“Em hiểu.”
“Anh sẽ cho thỏi kim cương vào cái kẹp này. Em thấy cái kẹp là
một gọng ḱm gắn chặt vào bàn làm việc, có hai đanh vít giữ thật
chắc. Khi thỏi kim cương bị gắn chặt kiểu như thế, anh tha hổ
xoay chuyển nó để cắt gọt.”
Sau khi gắn ống kính lúp mười độ lên một bên mắt, Gideon khéo
léo, từ từ đưa cái kẹp chuyển động bên trên bánh xe, rồi bắt đầu
cắt thỏi kim cương.
Chloe nh́n Gideon làm, như bị hút theo, không dám nói một lời sợ
anh cô mất tập trung.
o0o
“Vậy là cháu sắp đi Yorkshire để nghỉ Phục Sinh?" ông già Bruce
hỏi, nh́n qua bàn ăn sang phía cháu gái. ”Gideon bảo ông rằng
cháu sẽ lên đó sáng thứ năm và sẽ về đây vào thứ hai.”
“Thưa ông, đúng thế đấy ạ. Nhưng mẹ cháu biết rồi.” Chloe vội
nói.”Mẹ cháu đă cho phép cháu lên đó.”
Ông già Bruce khẽ mỉm cười. “Tất nhiên rồi. Không có lư do ǵ để
cháu không lên vùng Yorkshire. Nigel vừa rồi xử sự rất tồi tệ và
suưt nữa đă gây tác hại lớn cho việc kinh doanh của gia đ́nh nhà
ta. Nhưng Nigel vẫn là thành viên của gia đ́nh... và vẫn là anh
của cháu.”
Chloe gật đầu. Nét mặt cô bỗng long trọng hẳn lên. ”Mẹ cháu kể
hết cho cháu nghe rồi. Lúc đầu mẹ cháu rất buồn và giận nữa,
nhưng rồi mẹ cháu cũng nguôi dần. Anh Miles cháu bảo hành động
của anh Nigel chẳng khác ǵ tự sát c̣n anh Gideon th́ bảo anh
Nigel có thói tự hủy hoại bản thân.”
“Đúng thế.” ông già Bruce nói khẽ, rồi nhấc cốc nước uống một
ngụm. “Phải nói hai anh sinh đôi của cháu có cách đánh giá hành
động của Nigel rất chính xác đấy.”
Hơi dướn ḿnh về phía trước, Chloe hạ giọng, nói nhỏ với ông già
Bruce, “Ông ạ, chị Tamara rất đau đớn về chuyện ấy. Chị ấy rất
yêu quư mẹ chồng và chị ấy bảo cháu rằng chị ấy rất xấu hổ về
anh Nigel và về hành động của anh ấy. Chị Tamara cho rằng anh
Nigel phải xỉn mẹ cháu tha thứ và cho phép được tiếp tục làm
việc. Cháu bảo nếu anh Nigel làm như thế, chắc chắn mẹ cháu sẽ
lại cho anh ấy về làm. Ông có nghĩ như thế không ạ?"
Ông nghĩ có thể lắm.” ông già Bruce chỉ đáp dè dặt v́ ông chưa
biết liệu Stevie có chịu để con trai cả tiếp tục làm việc cho
hăng Jardine hay không. Ông thầm tự hỏi, nếu như ḿnh vẫn c̣n
lănh đạo công ty, liệu ḿnh có cho Nigel tiếp tục làm việc không?
Chính bản thân ông cũng không dám chắc. Hành động của Nigel quá
liều lĩnh. Mà trong kinh doanh, hành động thiếu suy nghĩ là thứ
không thể chấp nhận. Chợt nhớ Chloe đang nh́n ḿnh, ông già
Bruce khẽ ho rồi nói thêm, “Ngoài giỏi giang trong công việc, mẹ
cháu c̣n rất thương người, Chloe ạ. Hơn nữa, mẹ cháu vẫn yêu
Nigel, bất chấp anh ấy đối xử rất xấu với mẹ cháu. Cho nên ông
nghĩ, rất có thể mẹ cháu sẽ tha thứ và lại cho anh Nigel về làm
việc. Nhưng ông cho rằng chưa thể ngay bây giờ. Phải đến một
ngày nào đó, sau này kia. Thôi tạm gác chuyện ấy lại, cháu hăy
nói ông nghe về cháu định tương lai cháu sẽ làm ǵ ở hăng
Jardine đây? Cháu có thích công việc ở đây không đă.”
“Cháu thích lắm, ông ạ.” Chloe rất phấn khởi đáp. “Nh́n vào công
việc nào cháu cũng thấy mê.”
“Nhưng cháu đă thấy thích phần việc nào cụ thể chưa?”
Chloe nghiêng đầu về một phía, lấy tay đỡ và mỉm cười nh́n ông.
“Cháu biết cháu không có tài thiết kế đồ kim hoàn và cháu cũng
không muốn làm nghề cắt gọt như anh Gideon. Nhưng cháu rất yêu
các loại đá quư, ông ạ. Nhất là kim cương. Cháu thích việc mua
kim cương và các loại đá quư nữa. Công việc ấy rất hấp dẫn cháu.”
Ông già Bruce cười rất tươi, nh́n đứa cháu gái, đấy chính là
phần việc ngày trước ông đảm nhiệm, bây giờ là mẹ cháu. Vậy là
cháu muốn tiếp tục nghề chuyên môn của ông và của mẹ cháu. Sau
khi cháu nhận bằng tốt nghiệp trường Brearley ông sẽ nói với bác
Gilber Drexel cho cháu theo học bác ấy. Hè năm nay cháu có thể
làm việc ở bộ phận của bác ấy. Cháu sẽ học được ở đấy rất nhiều
điều lư thú.”
“Ôi, cháu cảm ơn ông quá? Tuyệt vời? Ḱa, ông xơi đi, cháu cũng
ăn đây.” Chloe ngồi vào ghế, nhấp một ngụm nước trong cốc. Người
phục vụ đặt món đầu tiên lên bàn, trước mặt hai ông cháu. Hai
ông cháu cùng yêu cầu những món giống nhau: tôm tẩm bột theo
kiểu Morecombe Bay, rồi đến gà hầm, món đặc biệt của khách sạn
Claridge.
Trong lúc hai ông cháu chậm răi ăn món tôm tẩm bột với những lát
bánh ḿ phết bơ, Chloe không nói ǵ nhiều, và ông già Bruce cũng
vậy. Ăn xong, Chloe dướn người qua bàn về phía ông già Bruce,
nói khẽ, "Anh Nigel không muốn mẹ cháu làm việc trong hăng
Jardine. Anh ấy không chỉ là loại người coi thường phụ nữ, mà
c̣n lạc hậu nữa, ông nhỉ?"
Ông già Bruce gật đầu nh́n cháu gái, “Đúng thế. Ông tán thành.
Ngày nay phụ nữ tham gia vào mọi lĩnh vực hoạt động. Trên khắp
thế giới, ở đâu cũng vậy.” Một nụ cười tươi tắn hiện trên miệng
ông già, và ông nói tiếp, “Ngay đến ông cũng đă được giáo dục là
phải chấp nhận phụ nữ tham gia vào hoạt động kinh doanh, vậy mà
mẹ cháu c̣n luôn bảo ông là lạc hậu. Thế nhưng chính mẹ cháu lại
không dạy con điều quan trọng đó. Cháu có công nhận không?"
“Anh Nigel đă đi quá đà," Chloe nói khẽ, sau đó suy nghĩ một
chút rồi nói, “Mà cũng có thể anh ấy c̣n mưu đồ điều ǵ nữa?”
“Cháu nói thế nghĩa là sao, Chloe?" Ông già Bruce cau mày hỏi,
mắt nh́n cháu gái không chớp mắt.
“Xưa nay anh Nigel có tính thích khác người, thích không giống
mọi người khác. Hồi chúng cháu c̣n nhỏ, anh ấy đă có cái thói ấy
rồi. Và thái độ anh ấy mỗi lúc mỗi khác, thay đổi xoành xoạch.
Riêng cháu, cháu cho rằng anh ấy ghét mẹ cháu thậm tệ.”
Ông già Bruce nh́n đứa cháu, suy nghĩ. Mắt ông nheo lại "Tại sao
nó căm ghét mẹ nó nhỉ.” Ông đưa ra câu ấy để thăm ḍ xem cháu
gái lư giải ra sao.
Chloe nhún vai, "Cháu không biết, ông ạ. Có lẽ do một chuyện ǵ
xảy ra đă từ rất lâu rồi. Tính anh Nigel hay để bụng cho nên có
thể một lần nào đó mẹ cháu làm anh ấy rất giận.”
Ông già Bruce chỉ gật đầu, thầm nghĩ cháu gái ông đă thành một
thiếu nữ thông minh và sâu sắc. Ngay chính ông, ông cũng luôn
cảm thấy dường như trong đáy ḷng Nigel, cháu đích tôn của ông,
vẫn âm ỉ một mối căm giận mẹ nó về chuyện ǵ đó. C̣n đối với
Chloe, ông thấy bùng lên trong ḷng ông một niềm tự hào về đứa
cháu gái ấy. Chloe xinh đẹp, với mái tóc dầy, cặp mắt đen lánh
và màu da không thể chê vào đâu được. Nó là một nhân cách đáng
yêu, nhiệt t́nh, không ai có thể không yêu mến. Ông thấy chỉ
dùng vài chữ “rực rỡ" mới có thể nói lên chính xác con người
Chloe. Đột nhiên ông cảm thấy ḿnh già quá mất rồi. Đến ngày kỷ
niệm sinh nhật sắp tới ông sẽ tṛn tám mươi ba tuổi. Ông ao ước
giá ḿnh không già như thế này mà trẻ lại vài chục tuổi để tiếp
tục sống và chứng kiến sự trưởng thành của đứa cháu gái ông hết
sức yêu quư. Chloe chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim
ông. Lúc này ông rất không muốn chết, bởi nếu chết đi ông sẽ
không được thấy nhiều thứ diễn ra sau đó.
“Ông nghĩ ǵ thế ạ?" Chloe dướn người, đặt bàn tay lên tay ông
già Bruce.
“Không, ông có nghĩ ǵ đâu. Sao cháu hỏi ông thế?”
“Cháu thấy ông có vẻ buồn," Chloe đáp, và giọng cô nói có chút
lo lắng.
Ông già Bruce lại cười và nắm bàn tay đứa cháu gái. “Ông muốn
ông trẻ lại vài tuổi để được nh́n thấy cháu lớn thêm chút nữa,
thấy cháu lấy chồng, đẻ con, chưa nói đến việc cháu sẽ kế tục sự
nghiệp kinh doanh của công ty Jardine.”
“Nhưng ông vẫn c̣n ở đây kia mà, ông?" Chloe kêu lên.
“Ông đă già lắm rồi, cháu ạ.”
“Với cháu, ông chưa già nhiều đâu.”
“Nhưng sau lưng ông, các cháu vẫn gọi ông là "Già Bruce!" ông
Bruce trêu.
Chloe mở to mắt ngạc nhiên, rồi đỏ mặt và vội thanh minh, “Chúng
cháu gọi thế là v́ yêu ông chứ không phải định nói xấu ông đâu
ông ạ.”
Ông già Bruce cười, gật đầu tŕu mến nh́n khuôn mặt non trẻ. Sao
ông yêu đứa cháu gái này đến thế, một đứa bé gái đến với cuộc
đời ông quá muộn. Nó đi vào phần sâu thẳm nhất của tâm hồn ông
và đem đến cho ông một t́nh cảm dịu dàng mà ông chưa bao giờ
được hưởng. Tưởng như hiện tượng đó bắt đầu xảy ra ngay từ khi
Chloe mới chào đời, c̣n là đứa bé nhỏ xíu trong ṿng tay của mẹ
nó.
Chương 22
Hôm ấy là một ngày lộng gió.
Gió thổi mạnh uốn cong những cây lớn, làm rụng rất nhiều lá, kể
cả lá c̣n xanh. Lá bay lồng lộn trong không trung rồi rơi xuống,
nằm trên con đường ṃn hẹp chạy qua những ngọn đồi và thung lũng,
khiến Chloe bước lên trên. Cô đang trên đường về trang ấp.
Sáng nay trời hơi lạnh, nhưng bầu trời xanh trong như ngọc, ánh
nắng chan ḥa và những đám mây trắng trôi bồng bềnh.
Chloe rất thích băi trống hoang dại này với những đồi và thung
lũng nối tiếp nhau đến tận chân trời. Cả một vùng đất trống trải
và bao la này có sức hút kỳ lạ đối với cô. Và những khi được
rảnh rỗi lâu, cô thường t́m ra đây dạo chơi, giống như cô đă làm
hồi c̣n nhỏ.
Trang ấp Aysgarth End có từ thời bản lề của thế kỷ. Ngôi nhà cổ
kính, h́nh thù oái oăm do người ta vẩy thêm những gian nhỏ vào
nhiều chỗ của bức tường bao quanh, được xây bằng thứ gạch màu
xám của địa phương, nằm trên đỉnh một ngọn đồi hoang vu trong
quận Coverdale, nh́n xuống làng West Scrafton, gần thị trấn
Coverham.
Về đến cổng của trang ấp, Chloe đứng lại, ngoái đầu ngắm phong
cảnh trải rộng xung quanh. Cô như nghẹn lại v́ phong cảnh thiên
nhiên quá đẹp. Phía xa là vùng đầm lầy Whernside trông trang
nghiêm và có h́nh giống như một bàn tay được ai chạm khắc một
cách khéo léo.
Xung quanh trang ấp là những thửa đất xanh rờn, ngăn cách nhau
bằng những bức tường bằng đá xây từ xa xưa. Những thửa đất này
nối tiếp nhau chạy xuống tận dưới thung lũng, nơi con sông Nidd
chảy thành một sợi chỉ bằng bạc óng ánh ở tít xa.
Nắng chói chang làm Chloe phải nheo mắt lại. Cô đưa tay lên che
mắt nh́n về phía con sông. Một lát sau, cô quay gót, mở cánh
cổng, đi theo con đường đất. Đến gần ngôi nhà, Chloe mới chợt
nhận ra là ḿnh đang đói meo. Cô liếc nh́n nhanh đồng hồ đeo tay
và thấy gần tám giờ. Đă đến giờ ăn điểm tâm. Cô rảo bước. Vài
giây sau cô đẩy cánh cửa bằng gỗ sồi đi vào gian nhỏ bên ngoài.
Mùi cà phê thơm lựng, mùi bánh ḿ c̣n nóng và mùi thịt muối rán
lại xộc vào mũi Chloe, trong lúc cô cởi tấm áo khoác nhăn
Barbour và khăn quàng len màu đỏ treo lên mắc. Mở cánh cửa giữa,
cô hít nạnh và trong lúc bước vào gian bếp miệng cô ứa nước bọt.
Tamara đứng bên chiếc bếp ḷ rất lớn nhăn Aga, đang giở những
miếng thịt muối trong chảo.
Ngẩng lên và cười nồng nhiệt, Tamara nói, “Cuộc dạo chơi dễ chịu
chứ, em Chloe?"
“Vâng, rất dễ chịu. Cảm ơn chị.” Rồi cô cười vang. ”Gió thổi
mạnh nên không c̣n mạng nhện, thú nhất là thứ đó, cho nên cuộc
dạo chơi dễ chịu vô cùng.”
“Tốt. Trời có lạnh không?" Tamara hỏi, ngoái lại phía sau, nhưng
tay vẫn không ngừng giở thịt muối trong chảo bằng chiếc xẻng bếp.
“Hơi một chút, nhưng em tin rằng khi ngớt gió, trời sẽ ấm lên.
Được cái nắng rất đẹp. Thời tiết này chỉ cần mặc cẩn thận cho đủ
ấm th́ đi dạo ngoài trời hết sức thú vị.”
Chloe đi ngang qua gian bếp, gian bếp này đă được mẹ cô sửa sang
và trang trí lại từ nhiều năm trước. Từ ngày đó không ai thay
đổi cái ǵ và Chloe rất thích thấy nó vẫn y hệt như ngày xưa,
khi cô c̣n nhỏ. Đứng bên bệ cạnh tủ lạnh, cô tự rót cho ḿnh một
tách cà phê, cho thêm sữa và đường rồi bưng ra đặt trên bàn gỗ
kê giữa gian bếp. Bàn được trải tấm khăn vải sọc hai màu xanh
lục và trắng, rất hợp với màu rèm cửa. Chloe nhớ cái hôm mẹ cô
đem những tấm rèm này lên vùng Yorkshire và tự tay treo lên các
cửa sổ.
Ngồi xuống, Chloe hỏi, "Chị rán thịt muối cho ai đấy, chị
Tamara? Thơm quá, em không chịu nổi.”
“Ai thích th́ ăn. C̣n một số thứ rán nữa đấy: cà chua, nấm,
trứng. Và chị đă nướng lại bánh ḿ trong ḷ Aga kia rồi. Em muốn
ăn, chị chuẩn bị một đĩa cho? Chị lấy mỗi thứ một ít nhé?"
"Tuyệt vời! Cảm ơn chị Tamara. Thế mọi người đâu cả?"
"Anh Nigel lên gác t́m ví: Anh ấy với các cháu nhỏ ăn rồi. Anh
cô sắp đưa mấy đứa nhỏ đến Ripon với cô trông trẻ Agnes mua vài
thứ cho chị. C̣n chú Gideon th́ ở ngoài pḥng khách, đang gọi
điện cho cô Lenore. Chú ấy sẽ lấy xe đi đón cô ấy về đây ăn trưa.”
“Hay quá? Em rất mến chị Lenore. Em rất vui thấy chị ấy sắp cưới
anh Gideon. Chị cũng thế chứ?"
“Tất nhiên rồi. Đấy là điều may mắn nhất của chú ấy đấy. Chị
định nói là việc cô ấy quay lại với chú ấy. Nhưng cậu Malcolm
Armstrong vẫn đang cố thọc gậy bánh xe, bằng mọi cách cản việc
ly hôn.”
“Vâng, em biết. Mẹ bảo anh ta làm như thế đúng là lố bịch.”
“Chị cho rằng rồi sẽ có người chịu tai họa do cậu ta gây ra đấy.”
“Em đồng ư. Mẹ bảo rằng mỗi người đều có cái giá của nó, không
nhất thiết tính bằng tiền bạc.”
Tamara bật cười thấy câu Chloe nói có vẻ già dặn Chị quay sang
nh́n đĩa thức ăn dành cho em chồng và tỏ ra thích thú được chiều
chuộng cô em mười tám tuổi này.
Chloe vừa nhấm nháp cà phê vừa ngắm nghía gian bếp. Cô vẫn thích
gian bếp này, thích nhất trong ngôi nhà cổ xưa. Nó có ư nghĩa
đặc biệt đối với cô, từ cái trần là những thanh gỗ xếp thành
h́nh nan hoa cho đến nền nhà lát bằng gạch không nung. Nơi đây
có một vẻ ấm cúng và yên b́nh kỳ lạ. Trong những năm sống ở đây,
mẹ cô đă sắm sửa, trang bị thêm bao nhiêu thứ tiện nghi: chiếc
xô pha đồ sộ, hai ghế nệm bọc vải hồng kê ở một đầu gian, bên
chiếc của sổ lớn trông ra cánh đồng. Stevie c̣n sắm thêm hai
chiếc tủ treo, bên trên đặt hai chiếc đèn kiểu cổ rất đẹp. Chiếc
bàn lớn ở giữa gian bếp có tám ghế đặt xung quanh, các ghế đều
có nệm ngồi. Đây là chỗ ăn thông thường trừ những bữa có khách.
Chiếc ḷ sưởi khổng lồ, nơi lửa bên trong đang cháy đùng đùng,
là một thứ bổ sung nữa của mẹ cô và trở thành trung tâm của gian
bếp này. Rất nhiều chậu nhỏ bằng đồng treo bên trên ḷ sưởi phản
chiếu ánh sáng trong ḷ sưởi, khiến gian pḥng ánh lên một kiểu
ánh sáng rất đẹp trong buổi sáng tháng Ba lạnh giá này. Củi xếp
gọn gàng ở đầu lở sưởi. Đầu bên kia là cái lọ to cắm đầy những
cành hoa khô. Trước mặt ḷ sưởi là hai ghế bành dành cho người
già, có lưng cao, mấy chiếc gối để tựa, dưới sàn trải tấm thảm
màu sặc sỡ. Đầu pḥng bên kia là bếp ḷ nhăn Aga, cũng cung cấp
thêm hơi ấm, tạo cho gian bếp thành nơi thú vị và ấm cúng nhất
của cả ngôi nhà cũng như của cả trang ấp này. Mọi người thích tụ
tập ở đây vào bất cứ thời điểm nào trong ngày. Nó đáng được gọi
là trung tâm thực sự của ngôi nhà.
”Chúc em buổi sáng tốt lành!” Gideon nói và đi vào bếp. Cậu cúi
xuống hôn Chloe. Lúc đứng thẳng người lên, cậu nói thêm, trông
em xinh quá. Cuộc đi dạo ngoài trời làm má em đỏ ửng lên ḱa. Em
muốn đi chơi nữa với anh không? Anh sắp ra thị trấn Lyndenhill
đón chị Lenore.”
“Có, cho em đi với. Cảm ơn anh Gideon," Chloe đứng dậy, đến chỗ
bếp ḷ, đỡ đĩa thức ăn trên tay chị dâu. “Ngon quá, chị Tamara
ạ. Cả màu sắc cũng đẹp nữa. Cảm ơn chị.”
Gideon vào tự rót lấy một tách cà phê rồi ra ngồi cạnh Chloe.
Tamara hỏi, “Chú Gideon ăn ǵ nào?”
“Một khoanh thịt muối ráng, bánh ḿ và bơ, chị ạ.”
“xong ngay," Tamara đáp và cười với cậu em chồng.
Chloe hỏi, "Chị Lenore có cho mấy đứa nhỏ đến nhà ta ăn bửa trưa
không?"
“Ôi thôi, đừng. Tôi không cáng đáng nổi đâu. Cả mấy đứa con cô
ấy cũng như mấy đứa con tôi!" Tamara kêu lên, rồi nhăn mặt kiểu
làm tṛ.
Gideon cười vang, "Chị thừa sức cáng đáng, có thứ ǵ mà chị
không làm nổi đâu, Tamara. Nhưng hôm nay quả là Lenore sẽ không
đưa mấy đứa nhỏ đến đây. Chúng đă sang chơi tṛ cưỡi ngựa với
mấy đứa anh em họ ở gần thị trấn Middleham. Đến đấy chúng được
tha hồ vui chơi và chơi tṛ đua ngựa.”
“Đấy là nơi cưỡi ngựa thú nhất, " Tamara vừa nói vừa đặt miếng
thịt muối lên đĩa và bưng đến cho cậu em chồng.
“Cảm ơn chị, Tamara. Thế chị ăn ǵ?"
"Cũng như chú thôi, Gideon.”
Lấy miếng thịt muối rán đặt vào đĩa cho ḿnh rồi bưng đến bàn,
Tamara ngồi xuống bắt đầu ăn. “Rất tiếc là chưa ăn xong bữa điểm
tâm tôi đă phải lao vào bữa ăn trưa. Nhưng v́ tôi định nấu món
cá, hôm nay là ngày Thứ sáu Tốt lành mà. Nhưng anh Nigel lại
không thích cá nên tôi phải làm thêm món bánh rán nhân thịt. Tôi
có cả giăm bông mang từ London lên. Tôi sẽ làm món xa lát thập
cẩm, chú và cô thấy thế nào?"
“Em th́ rất thích, " Gideon khẽ nói. “Nhưng em thích cả món bánh
rán nhân thịt, giống anh Nigel.”
“C̣n em thích cá và xa lát," Chloe nói, nh́n Tamara. Rồi cô nói
thêm, “Hôm nay bà Entwhistle ở dưới làng có lên làm giúp chị
không?"
”Không, tôi bảo bà ấy là hôm nay không phải đến. Cô biết không,
đứa cháu nội của bà ấy được nghỉ phép hai mươi bốn tiếng đồng hồ,
vừa từ Portsmouth về. Thằng bé công tác ở Hải quân Hoàng gia. V́
vậy tôi không muốn làm phiền bà ấy. Tôi tự lo lấy được.”
Chloe quay sang Gideon, "Em nghĩ em nên ở nhà giúp chị Tamara
làm bữa trưa.”
“Phải đấy. Mà anh cũng sẽ từ Lyndenhill về đây thật nhanh, để cả
anh lẫn Lenore cùng xúm vào giúp thêm.”
Nigel nói từ ngoài cửa, "Mấy bố con chúng tôi cùng đến đây, chào
Tamara yêu quư.” Anh bước đến bên vợ, hôn lên mái tóc chị, rồi
hỏi Chloe, "Chào cô em. Thời tiết bên ngoài thế nào?"
“Chào anh. Gió mạnh và trời khá lạnh, nhưng nói chung thời tiết
đẹp.”
Cô trông trẻ Agnes đi theo Nigel vào bếp, tay dắt hai đứa nhỏ
Natalie và Arnaud. Cô chào Chloe và Gideon. Hai đứa trẻ buông
tay cô Agnes, chạy đến ôm chân Chloe.
”Chào hai cháu," Chloe nói rồi cúi xuống kéo chúng lại, hôn.
“Cô đi với chúng cháu nhé, cô Chloe?" Arnaud nói.”Đi nào, cô.”
"Cô rất muốn nhưng không được. Cô phải ở nhà giúp mẹ cháu nấu
bữa ăn trưa cho cả nhà. Nhưng chiều nay cô sẽ chơi tṛ trốn t́m
với cháu. Cháu có thích cô chơi cái tṛ ấy với cháu không?”
Arnaud gật đầu, hớn hở nh́n cô.
Natalie nói, “Cho cháu chơi với.”
Chloe xoa đầu đứa cháu gái, thầm nghĩ hai đứa mới xinh xắn làm
sao trong chiếc áo chẽn màu lục sẫm đi với quần cùng mầu, áo len
dài tay màu đỏ và ủng ngắn nhăn Wellynton cũng màu đỏ.
“Ta đi thôi, hai nhóc!” Nigel đi ra phía cửa.
Tamara đuổi theo chổng, khoác tay vào cánh tay anh rồi tiễn anh
ra đến chiếc xe Jeep đang đỗ ngoài cổng. “Anh xem nếu có bánh ḿ
ṿng th́ mua nhé, thứ bánh đó nhà làm lấy không ngon bằng đâu.”
“Anh sẽ mua, em yêu.” Nigel đáp, rồi kéo vợ ôm chặt. ”Nếu ở
Ripon không có, anh sẽ ghé vào Harrogate, mua ở hiệu ăn Betty
th́ chắc chắn có.” Nigel âu yếm nh́n thẳng vào mắt vợ rồi hôn
lên miệng chị. “Tạm blệt em yêu," Nigel nói rồi đi nhanh ra xe,
mở cửa, nhấc hai đứa nhỏ lên ghế sau.
"Tạm biệt hai nhóc!” Tamara nói và gửi cái hôn gió.
Hai đứa nhỏ cũng hôn gió chào mẹ nét mặt hồ hởi.
"Anh lái cẩn thận đấy," Tamara nhắc chồng.
“Đừng lo. Anh sẽ lái hết sức cẩn thận. Anh đi nhé, Tamara.”
Chương 23
C̣n lại Tamara và Chloe ngồi uống thêm mỗi
người một tách cà phê và tṛ chuyện một lúc trước ngọn lửa cháy
rừng rực trong ḷ sưởi. Họ nói chuyện chủ yếu lại về Gideon và
mối quan hệ giữa cậu với Lenore. Cả hai chị em dâu đều tán thành
việc Lenore gia nhập gia đ́nh, và họ bàn về đám cưới.
Đă thổ lộ hết nhưng điều muốn nói, hai chị em trao đổi về Miles
và những mối t́nh lăng mạn của cậu ta. ”Chú ấy đă quyết định rủ
cô nào đi Paris trong kỳ nghỉ lễ Phục Sinh này chưa?” Tamara
nh́n Chloe hỏi biết rằng cô rất thân với Miles.
Chloe lắc đầu. “Em không biết. Trên đường từ New York sang
London anh ấy không kể ǵ với em mà trên máy bay chỉ có mỗi anh
ấy và em. Ư em định nói rằng chị Allyson không cùng đi với chúng
em, và dọc đường, anh Miles cũng không nhắc ǵ đến chị ấy. Thú
thật em cảm thấy có vẻ hai người lại thôi nhau rồi.” Chloe nhún
vai, cười, “Hay họ hẹn gặp nhau ở Paris chị có nghĩ thế không?"
“Có thể lắm," Tamara tán thành và cười khúc khích.
Chloe uống xong cà phê đứng lên trước. Cô nói to, “Em thu dọn
bữa điểm tâm rồi bầy bửa ăn trưa nhé? Chị định ta ngồi ăn ở đâu?"
“Cũng ở bếp như mọi khi, cô thấy được không? ăn ở đây cũng tốt
chán, vả lại không có bà Entwhistle giúp thêm th́ nếu bưng ra
pḥng ăn rồi lại bưng vào mất công lắm.”
“Đồng ư.” Chloe bắt tay vào làm, nhanh nhẹn di chuyển qua lại
trong gian bếp.
Tamara th́ trút thức ăn thừa vào hộp nhựa, cho vào tủ lạnh, rồi
mở nước vào máy rửa bát đĩa. Làm xong, chị thay chiếc tạp dề mới,
quay sang cô em chồng nói khẽ. “Mỗi lần nấu ăn chị làm bẩn nhiều
hơn là bọn trẻ khi chúng tập vẽ.”
Chloe cười, "Em hiểu chị nói thế nghĩa là sao. Em cũng thế. Và
em nghĩ em cũng phải kiếm một chiếc tạp dề giống như chị mới
được. Bộ em đang mặc mới may cho nên em không muốn làm nó bẩn.”
Vốn đă quen cùng làm việc với nhau nên chỉ một lúc sau hai chị
em đă dọn dẹp các thứ gọn gàng và chuẩn bị bầy bữa ăn trưa. Bầy
bàn xong, Tamara lấy các thứ để làm món xa lát rau, bảo Chloe
rửa rau cai xoong, rau diếp và thái cà chua. C̣n chị th́ chuẩn
bị thịt cừu để làm món bánh rán nhân thịt.
“Chị đă có thai rồi đấy ạ?" Chloe ngước mắt nh́n chị dâu hỏi.
”Chị chưa biết, em ạ.” Tamara cười vang mắt sáng lên, chị nói, "Có
lẽ trong tuần này sẽ biết. Nếu có thai chắc chắn anh cô sẽ mừng
lắm đấy.”
“Anh Nigel rất yêu chị và đêm qua hẳn anh ấy rất thắm thiết với
chị.” Chloe b́nh luận.”Giá anh ấy không nói những câu quá hỗn
hào với mẹ hôm trước th́ có phải trong gia đ́nh không xảy ra rạn
nứt như bây giờ.”
“Đúng thế. Chị biết chứ. Nhưng thời gian là thứ thuốc hàn gắn
mọi thứ. Chính mẹ cũng vẫn thường nói như vậy. Mà chị cho mẹ nói
thế là đúng...” Tamara ngừng bặt, buồn bă lắc đầu. “Chị đồng ư
với các chú và cô. Anh Nigel quả là xấu thói. Nhiều lúc chính
chị cũng không hiểu nổi anh ấy nữa, Chloe ạ. Chị không biết
những lúc đó anh ấy nghĩ thế nào. Lắm lúc chị tưởng cứ như có
con quỷ nào nấp trong người anh ấy và nói ra chứ không phải anh
ấy nói.”
“Nhiều lúc anh Nigel khó tính, cáu kỉnh như cụ già ấy, lúc ngồi
trên máy bay sang đây, anh Miles bảo em rằng anh Nigel chịu ảnh
hưởng quá nhiều của bà nội anh ấy, hồi anh ấy lên mười hai, mười
ba tuổi. Rất có thể đấy là nguyên nhân chăng? Cả anh Gideon cũng
giải thích giống như vậy.”
"Có lẽ hai chú ấy nói đúng.” Tamara lấy muôi gỗ ấn những miếng
thịt áp xuống chảo, cho thêm ít nước rồi vặn nhỏ lửa. Sau đấy
chị vào góc bếp, mở tủ t́m gia vị.
Chloe đang rửa rau diếp trong bồn, thầm cười khi nghe thấy
Tamara huưt sáo. Chloe không biết huưt sáo mặc dù mấy anh cô đă
bỏ nhiều công sức dạy hồi cô c̣n nhỏ.
Bỗng Chloe giật ḿnh nghe thấy tiếng người đi phía bên ngoài của
chính. Cô quay phắt đầu lại đúng lúc cánh cửa bật mở. Một người
đàn ông đi thẳng vào bếp, một người cô chưa nh́n thấy bao giờ.
”Ông cần ǵ ạ?" Chloe chau mày hỏi, chưa biết người lạ là ai.
Chắc không phải người dưới làng. Chloe đoán như vậy v́ vẻ mặt và
nhất là v́ bộ quần áo anh ta mặc. Có vẻ anh ta là người Pháp.
Người lạ, trông trạc ngoài ba mươi tuổi, mặt mũi sáng sủa, ăn
mặc rất sang và theo kiểu trong lục địa. Nếu không phải người
Pháp, chắc anh ta là người Tây Ban Nha. Anh ta chăm chú nh́n
Chloe, không nói lời nào.
Chloe lại hỏi lần nữa, "Ông cần ǵ ạ? ông là ai? ".
Người lạ vẫn không đáp.
Nghe tiếng em chồng nói bên ngoài, Tamara vội chạy ra, tay vẫn
cầm ống xay hồ tiêu. Và chị đứng sững người lại. Chị kinh ngạc,
không thốt lên được một lời nào. Măi lúc trấn tĩnh lại được, chị
mới thét lên sợ hăi, "Lạy Chúa! Alexis! Anh đến đây làm ǵ?"
Người được gọi là "Alexis" vẫn không nói một lời. Y tiếp tục
đứng đó như hóa đá.
Tamara lại hỏi, “Alexis, anh đến đây để làm ǵ?"
“Anh đi t́m em," anh ta nói, có vẻ lúc này anh ta mới mở được
miệng. “Anh đi t́m em khắp mọi nơi, Tamara. Anh đến đây để t́m
em.”
Chloe nhận ra giọng nói của người lạ có âm sắc đặc biệt, và cô
lo lắng đưa mắt hết nh́n chị dâu lại nh́n người lạ, rồi lại nh́n
chị dâu. Mặt Tamara trắng bệch như tờ giấy, mắt ánh lên vẻ kinh
hoàng. Chloe thấy rơ rằng Tamara mọi khi điềm đạm, b́nh thản và
gan góc bao nhiêu th́ bây giờ luống cuống, hốt hoảng bấy nhiêu.
Rơ ràng chị dâu cô rất sợ người đàn ông này. Ôi, lạy Chúa, anh
ta chính là chồng cũ của Tamara, tên là Alexis Dumachev, Chloe
thầm nghĩ, và cô lập tức tiến lên bảo vệ chị dâu.
Không một chút sợ hăi, Chloe bước đến trước mặt người đàn ông,
nói giọng kiên quyết. ”Tôi nghĩ ông nên đi khỏi đây. Nếu gặp ông
ở đây chắc chắn anh tôi sẽ không để yên. Tôi yêu cầu ông ra khỏi
nhà này.”
Coi như không nghe thấy câu nói, Alexis Dumachev gạt mạnh Chloe
sang một bên rồi nắm chặt cánh tay Tamara. Tamara buông rơi cối
xay hồ tiêu.
Y giận dữ quát, "Em là của anh. Em thuộc về anh. Em phải đi với
anh. Ngay bây giờ.”
Tamara cố giằng tay y ra, vật lộn với y. Nhưng người lạ nắm rất
chắc. Y bóp chặt cánh tay Tamara khiến chị thét lên đau đớn.
Quay mặt về phía y, chị cố lấy giọng điềm tĩnh nói, “Anh hăy đi
đi, Alexis. Làm thế này là không nên. Em đă...”
“Không nên à?" Y quát lên và mắt y long lên khi y cắt ngang câu
nói của Tamara, “Không đâu, bởi v́ anh yêu em, anh sùng bái em.
Lạy Chúa, em là toàn bộ cuộc sống của anh.” Rồi y chuyển sang
hét lên bằng tiếng Nga. Tamara lùi lại, vẫn giẫy giụa cố thoát
ra khỏi bàn tay nắm chặt của y.
Chloe chạy đến kéo vạt áo vét của y, rồi kéo cánh tay y, “Buông
chị ấy ra!"
“Mày lui ra, con nhóc!" Y quay lại nh́n Chloe, quát, rồi đẩy
mạnh cô.
Chloe loạng choạng, nhưng lập tức đứng tựa vào thành bàn bếp. Cô
lao vào gă đàn ông một lần nữa, cố kéo y ra để giải thoát cho
chị dâu.
Trong lúc cố đẩy Chloe ra, Dumachev lỏng tay nắm Tamara. Thừa cơ,
Tamara giằng được tay, bỏ chạy về phía đầu kia gian bếp.
Chloe cũng buông gă đàn ông, chạy về phía Tamara, định để che
chở cho chị dâu. Hai chị em run lên v́ sợ, ôm chặt nhau nấp sau
lưng ghế bành. Chloe cố nén hơi thở dồn dập, th́ thào, chúng ta
phải làm thế nào bây giờ? Giá anh Gideon về lúc này th́ tốt quá.”
“Để chị phân giải cho anh ta hiểu, " Tamara rầu rĩ khẽ nói. Rồi
chị tiến lên vài bước, lấy giọng ôn tồn nói, "Alexis, hăy nghe
em nói. Anh biết rằng em đă kết hôn với anh Nigel được năm năm
rồi, gần sáu năm ấy chứ. C̣n anh với em th́ chúng ḿnh đă ly hôn
từ lâu. Giữa hai chúng ta không c̣n ǵ hết. Chuyện đă kết thúc
từ nhiều năm nay rồi. Từ lâu trước khi em lấy anh Nigel.”
“Em là của anh. Em vẫn là của anh. Gă đàn ông thét lên, khuôn
mặt khôi ngô của gă méo xệch đi. ”Và anh là của em. Em thừa biết
là em không yêu hắn. Anh là người duy nhất em yêu.”
“Không. Không đúng, Tamara kêu lên.”Anh lầm rồi, Alexis. Em van
anh hăy để em yên. Hăy quay về Paris đi. Em van anh, Alexis.”
“Nếu em chịu cùng đi th́ anh sẽ đi, " gă nói bằng giọng hết sức
điềm tĩnh, rồi đột nhiên cười ngây dại với Tamara.
“Không, tôi không thể đi với anh. Tôi yêu Nigel, và chỉ thuộc về
anh ấy.”
“Không, không! Em không thuộc về hắn. Hắn sẽ không để cho em đi
với anh. Hắn sẽ giữ em lại để em phải xa anh. Hắn đâu rồi? Anh
phải giết hắn. Anh phải giết các con của hắn.”
Tamara bắt đầu run lên bần bật. Chị đă mất khả năng kiểm soát
bản thân. Nỗi khiếp sợ hiện lên nét mặt chị, bây giờ mạnh hơn
trước nhiều. Nỗi kinh hoàng khiến chị níu chặt lấy bàn tay
Chloe, th́ thào, "Anh ta mất trí rồi. Chị tin rằng anh ta sắp
lên cơn điên. Chúng ḿnh phải chạy trốn đi. Hay đến máy điện
thoại gọi? Phải đấy, như thế dễ hơn. Nào, ta ra đó thôi.”
Chloe gật đầu, và cả hai nép vào tường t́m cách lần đến đầu kia
gian bếp, nơi đặt máy điện thoại.
Alexis nh́n chằm chằm vào hai người phụ nữ như con quạ ŕnh mồi.
Cuối cùng gă nói bằng giọng điềm tĩnh hơn, “Em vẫn chưa hiểu anh
nói ǵ sao, Tamara? Anh không thể sống được nếu không có em. Anh
sẽ không c̣n cuộc sống nữa. Không c̣n lư do nào để sống nữa. Nếu
không có em anh sẽ tự tử.” Vừa nói, gă vừa rút trong túi ra khẩu
súng ngắn, vung lên, “Em nh́n đây, anh có súng. Anh sẽ tự bắn
anh.”
“Alexis, em xin anh hăy b́nh tĩnh," Tamara nhẹ nhàng nói, tuy
nhiên nỗi kinh hoàng vẫn hiện rơ trên mặt chị. ”Cất khẩu súng ấy
đi, kẻo anh sẽ làm nó nổ và gây thương tích cho chúng em mất. Mà
cần ǵ phải làm như thế chứ?"
“Anh yêu em," câu trả lời chỉ có thế.
Sau một giây, gă làm theo lời Tamara yêu cầu, nhét khẩu súng vào
túi.
Tamara thở phào nhẹ nhơm, lại khom ḿnh đi tiếp về phía chỗ có
điện thoại. Chloe bám sát chị dâu. Trong lúc Tamara nhấc máy,
Alexis nhẩy bổ tới, giơ hai tay ôm chặt chị, rồi kéo chị cùng
ngă xuống sàn. Hai người vật lộn nhau, nhưng gă khoẻ hơn.
Chloe lao đến giúp sức cho chị dâu. Trong lúc Tamara cố đẩy gă
chồng cũ ra, Chloe bấu chặt Dumachev, lôi gă ra. Cuối cùng
Tamara đă thoát ra được, nhưng gă vẫn c̣n níu được gấu váy của
chị. Rồi đột nhiên, gă buông Tamara ra, ngă vật xuống, thở hồng
hộc.
Tamara cố đứng lên, húc phải chân bàn, loạng choạng. Chị lấy lại
thăng bằng ngay lập tức rồi lao về phía em chồng, ṿng qua góc
bàn định chạy trốn.
Dumachev đứng dậy được ngay và lao ra chỗ cửa bếp trước hai chị
em. “Nếu anh mất em th́ hắn cũng sẽ không được em!” Dumachev
quát lên. Khẩu súng đă trong tay gă. Gă bóp c̣, bắn về phía hai
chị em dâu. Gă vốn là tay bắn giỏi. Gă không bắn trượt.
Cả Tamara và Chloe đều trúng đạn, cùng ngă xuống. Máu vọt lên từ
ngực Tamara và đầu Choe. Họ ngă vật xuống bên cạnh xô pha, chỉ
cách cửa bếp vài phân.
Dumachev nh́n họ, cau mày, cặp mắt bỗng trở nên hoảng hốt bởi
bây giờ gă mới hiểu gă đă làm ǵ. Quỳ xuống, cúi nh́n thân thể
Tamara, hắn khóc nức nở, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt gă.
Liền sau đó gă nằm xuống bên cạnh chị, đưa khẩu súng lên, chĩa
ṇng vào miệng, bóp c̣ lần cuối cùng.
Viên đạn làm toác phần sau gáy gă, máu túa ra làm đỏ lớp gạch
trắng, bắn lên người Tamara, ḥa lẫn với máu của chị. Máu của cả
ba người loang ra trên sàn bếp.
Bây giờ chỉ có sự im lặng ngự trị trong gian bếp này.
Âm thanh duy nhất là tiếng xèo xèo trong chảo trên bếp ḷ, tiếng
nước chảy trong chậu, tiếng củi cháy kêu lách tách.
Ngoài ra là tiếng đài thu thanh đang truyền đi một bài hát...
một bản t́nh ca.
Chương 24
Trong lúc lái xe chạy qua ngôi làng Dales
xinh đẹp của miền Tây Scrafton, Gideon liếc nh́n Lenore. Cậu nói,
“Cưới xong, anh muốn có một ngôi nhà của riêng hai chúng ta ở
vùng Yorkshire. Anh không muốn ở trang ấp Aysgarth End với vợ
chồng anh Nigel.”
Lenore gật đầu, hiểu người yêu đang nghĩ ǵ. “Chúng ḿnh có thể
dùng Lyndenhill làm nơi nghỉ cuối tuần. Anh Tony em sẽ không cản
trở đâu. Vả lại trang ấp ấy rất rộng. Em cho rằng c̣n lâu anh
Tony mới lại lên đấy.”
“Anh biết, nhưng...” Gideon dừng lại một lát rồi nói nốt câu "Chúng
ḿnh sẽ bàn chuyện ấy sau. Anh vẫn muốn chúng ḿnh có một địa
điểm riêng biệt để nghỉ cuối tuần, em yêu ạ.”
Lenore cười, nói, "Nhân tiện nói về ông anh của em. Anh ấy muốn
đứng ra tổ chức đám cưới cho chúng ḿnh. Anh ấy định sẽ tổ chức
hôn lễ ở nhà thờ Lyndenhill và tiệc cưới tại trang ấp của nhà.”
“Thế th́ tốt rồi. Ư kiến anh ấy hay đấy.” Gideon cười dâm đăng,
“Th́ chính tại đấy lần đầu anh làm t́nh với em.”
“Th́ em cũng vậy, anh yêu.” Lenore cũng cười, rồi th́ thầm bằng
cái giọng mà Gideon cho là giọng nói khêu gợi nhất của cô, “Cũng
chính ở đấy anh đă dạy em các tṛ hư đốn nhất.”
“Em dạy anh th́ có, nữ phù thuỷ xinh đẹp tuyệt trần của anh ạ, "
Gideon đối đáp lại.
Vẫn cười khúc khích, Gideon lái xe chạy qua làng, rồi qua cánh
đồng và những ngôi nhà nhỏ bằng gạch xám cũ kỹ, ra đến vùng đồi
và thung lũng để tới Aysgarth End.
Đến một lúc, Gideon nói, “Nhân tiện nói, cô Chloe muốn làm phù
dâu. Hôm qua lúc hai anh em lái xe từ London lên đây, Chloe ấy
hỏi anh, cô ấy muốn làm chân phù dâu có được không.”
“Tốt quá rồi c̣n ǵ, em rất thích, Gideon ạ. Chỉ có điều trong
hoàn cảnh hiện giờ, em không muốn chúng ḿnh tổ chức to quá. Làm
thế e không thích hợp, v́ em vừa ly hôn xong.” Cô thở dài, "Là
nếu chồng em chịu ly hôn ấy.”
Liếc nhanh nh́n người yêu, rồi lại quay ra nh́n con đường,
Gideon thầm th́, “Mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi, Lenore.” Đột
nhiên cậu đừng xe, chờ cho một đàn cừu rất đông chậm chạp đi
ngang qua đường để ra đồng cỏ. Khi đàn cừu sang hết Gideon lại
cho xe chạy tiếp. “Em đừng lo, cuối cùng Malcolm sẽ chịu ly hôn
thôi," cậu trấn an người yêu.
“Em hy vọng như thế.”
“C̣n về đám cưới th́ anh đồng ư không nên làm lớn. Mà có thêm
một cô phù dâu th́ có lớn thêm ǵ đâu.”
"Tất nhiên là thế. Và em rất muốn Chloe làm phù dâu cho em. Em
c̣n nghĩ sẽ mời chị Tamara làm chủ hôn.”
"Nếu thế chị ấy sẽ rất thích đấy.”
Xe chạy tiếp và hai người im lặng một lúc lâu, mỗi người đuổi
theo ḍng suy nghĩ riêng về đám cưới mà họ mong sẽ được tổ chức
sớm. Đúng lúc họ cho xe rẽ vào con đường nhỏ để vào trang ấp th́
Lenore nói, “Anh đỗ xe lại ở chỗ gần những tảng đá to ấy. Chỗ đó
mà nh́n phong cảnh th́ tuyệt vời. Mỗi khi đứng đây, trên đỉnh
ngọn đồi này, em có cảm giác như em đứng trên mái nhà của trái
đất ấy. Tưởng như em chỉ cần kiễng chân lên là với được tới trời
xanh, và túm được một nắm mây.”
”Anh biết," Gideon cho xe chạy chậm lại, rồi đỗ và tắt máy. Đôi
trai gái cầm tay nhau đi giữa các tảng đá lớn. Chỗ này khuất và
họ ngồi xuống một phiến đá phẳng, nh́n về phía thung lũng
Wherside trải rộng bên dưới. Từ trên cao này nh́n xuống thị trấn
Dales thật ngoạn mục, nhất là hôm nay trời nắng và không khí
trong suốt. Một quang cảnh đẹp mê hồn.
“Em nh́n con sông Needs uốn khúc dưới thung lũng ḱa.” Gideon
nói. ”Anh c̣n nhớ lần đầu tiên mẹ chỉ cho anh thấy ḍng sông ấy.
Từ trên này nh́n xuống quả là đẹp. Anh nghĩ anh có thể ngắm măi
cảnh này không bao giờ chán.”
Lenore gật đầu. Gió lạnh làm cô run rẩy, và cô vội quấn chặt
thêm tấm áo choàng nhăn Barbour vào người. ”Em rất may mắn là mẹ
anh lại kiếm được cái trang trại này và gia đ́nh anh đến sống ở
đây hồi anh c̣n nhỏ. Thử tưởng tượng nếu mẹ anh không chuyển về
sống ở đây th́ hai chúng ḿnh sẽ chẳng bao giờ gặp và quen nhau.”
“Đúng thế. Anh biết chắc chắn là như thế. Số trời đă cho anh và
em được gặp nhau, đă đưa anh và em đến với nhau.”
Quàng tay ôm người yêu, Gideon quay mặt cô gái về phía ḿnh. Đối
với cậu, Lenore là cô gái đẹp nhất trên đời. Sáng nay, làn tóc
vàng của cô được buộc ra sau gáy và tết lại, để lộ hoàn toàn
khuôn mặt h́nh trái tim của cô, nhưng vẫn c̣n một số sợi tóc
vương hai bên trán và má, khiến mái tóc đó không bị trơ trụi.
Làn da mặt của cô nhẵn nhụi. Hôm nay Lenore không trang điểm ǵ
và trông cô trẻ như một thiếu nữ mới lớn.
Gideon nghiêng người, hôn nhẹ lên môi người yêu, rồi lại đẩy cô
ra xa, ngắm cặp mắt màu ghi huyền bí của cô. Mắt Lenore to, ướt,
đầy vẻ thông minh. ”Em có tin là như thế không?"
“Như thế nào?"
"Là đều do số phận.”
"Hoàn toàn tin. Lenore nói xong nh́n Gideon, nhẹ nhàng nói tiếp.
“Anh giống em hơn cả bản thân em. Linh hồn chúng ta làm bằng ǵ
đi nữa th́ cả Linh hồn anh và Linh hồn em đều cùng bằng một chất.”
“Cùng được lấy ra từ Đỉnh cao gió hú!"
“Anh dùng câu văn của Emily Bronte! Em không bao giờ ăn cắp văn
của bà ấy. Bà ấy là một trong nhũng thiên tài của nền văn học
Anh Quốc.”
Gideon cười, nh́n người yêu.
Lenore cũng cười nh́n lại.
Và họ quàng tay ôm nhau, gh́ chặt nhau dưới chân những tảng đá
to.
Một lúc sau, Gideon buông ngườ́ yêu, vùng đứng dậy, kêu lên, “Ta
đi thôi, không thể ngồi đay mơ màng măi được. Phải lên xe thôi.
Anh đă bảo chị Tamara và cô Chloe là hai chúng ḿnh sẽ về trang
trại sớm để giúp họ làm bửa trưa.”
Vài phút sau, Gideon đă lái chiếc xe Land Rover chạy tiếp trên
con đường nhỏ dẫn đến trang ấp Aysgarth End. Khi xe chạy qua
cổng, Gideon nói, có chiếc xe của ai đỗ ḱa. Vậy ra nhà đang có
khách. Nhưng khách nào lại đến đây vào ngày Thứ sáu Tốt lành nhỉ?“
“Chắc người dưới làng.”
“Anh không tin. Và anh biết bà Entwhistle hôm nay cũng không đến.
Nghe nói cháu nội bà ấy ở Portsmouth được về nghỉ phép ở nhà một
ngày một đêm.”
Gideon đỗ chiếc Land Rover ngay trước nhà và hai người bước lên
thềm.
Lenore vừa cởi áo choàng nhăn Barbour ra treo lên mắc vừa nói, "Có
mùi khét. Chắc chị Tamara để chảo trên bếp mà quên không tắt lửa.”
Lắc đầu cười, Lenore nghĩ, mỗi khi nấu bếp, Tamara rất hay lơ
đểnh. Cô đẩy cánh cửa chính, rồi đi về phía bếp.
Bỗng Lenore sững người lại, nụ cười trên mặt biến mất khi cô
nh́n thấy Tamara và Chloe nằm sóng soài trên sàn nhà và đầy máu.
Lenore rú lên kinh hoàng. “Lạy Chúa! Lạy Chúa! Anh Gideon, chỗ
nào cũng đầy máu đây này. Hai chị em bị ngă thế nào mà máu ra
nhiều đến thế. Ôi, lạy Chúa! Chúng ḿnh phải giúp họ ngay. Họ bị
ai bắn. Một khẩu súng bên cạnh người đàn ông kia.” Lenore vội
quay mặt đi, toàn thân run bần bật.
Gideon đứng ngay sau lưng Lenore, vội đỡ cô trong lúc cô khuỵu
chân sắp ngă. Cậu ôm chặt người yêu, mắt lộ vẻ kinh hoàng nh́n
xuống chị dâu và em gái.
Mặt Gideon xám như tro. Bao sức lực của cậu biến đâu mất. Cậu
thấy đôi chân như mềm oặt, không giữ nổi cậu nữa. Chỗ nào cũng
có máu. Thật khủng khiếp. Chắc họ chết rồi. Ôi, lạy Chúa, cậu hy
vọng họ chưa chết. Tim cậu đập th́nh th́nh trong lồng ngực, và
cậu thở rất khó nhọc. ”Em đứng dậy được không, Lenore?" Cố lắm
cậu mới thốt lên được.
”Chân em tê dại rồi. Nhưng em cố. Em sợ quá đấy mà.”
“Anh biết. Anh biết. Níu vào khung cửa ấy.” Cậu cố nuốt khan rồi
tiến lại gần Chloe, quỳ xuống, cầm vào cổ tay em gái. ”Mạch vẫn
c̣n. Ơn Chúa Chloe c̣n sống," Gideon thốt lên. Cô ấy bị thương
vào đầu. Máu ra nhiều quá. Bị nặng lắm đây.”
“Đừng xê dịch cô ấy,” Lenore nh́n Gideon, kêu lên "Di chuyển cô
ấy lúc này là nguy hiểm lắm đấy. Em biết là trong trường hợp này,
không được đụng vào cả hai người, nếu không anh sẽ làm họ nguy
kịch thêm đấy.” Lenore nhắm mắt vịn tay vào khung cửa. Nước mắt
chảy ṛng ṛng trên má cô. Biết rằng lúc này không thể chậm trễ,
Lenore cố hết sức mở mắt, đi nhanh ra chỗ bếp ḷ. Cô tắt lửa rồi
khoá ṿi nước vẫn đang chảy vào chậu.
Gideon run rẩy quỳ xuống, sờ mạch ở cổ tay Tamara. “Chị ấy cũng
c̣n sống. Ơn Chúa. Anh phải gọi xe cấp cứu. Em ở đây nhé. Phải
làm gấp.”
Vẫn hơi loạng choạng, Gideon đi về phía đầu bếp đàng kia nhưng
chân chưa vũng, cậu vội vịn vào mặt tủ với máy điện thoại, quay
số 999. Cố trấn tĩnh, cậu kể cho người trực ban cấp cứu tất cả
những chi tiết có thể, rồi đặt máy xuống.
”Xe cấp cứu và xe cảnh sát sẽ đến ngay bây giờ," cậu nh́n Lenore
nói. Mặt cô gái tái nhợt, không c̣n một giọt máu, nhưng cô có vẻ
đă trấn tĩnh phần nào. “Để anh gọi cho mẹ anh," Gideon nói thêm.
Lenore đến đứng cạnh cậu, bên chiếc tủ, nắm tay cậu. ”Em nghĩ
anh đợi để cấp cứu đến để xem họ nói thế nào đă.”
Gideon lắc đầu, tốt nhất là gọi cho mẹ ở New York ngay. Rất cần
mẹ đến đây càng sớm càng tốt, để giúp chị Tamara và em Chloe.”
“Phải đấy. Anh nói đúng.” Lenore bậm môi, liếc nhanh nh́n hai
người phụ nữ bị thương trên nền nhà, rồi nhẹ nhàng bảo Gideon.
”Ai lại có thể gây ra... chuyện khủng khiếp này thế nhỉ, anh
Gideon?" Cậu chưa kịp trả lời cô đă nói thêm, “Hẳn là người đàn
ông kia. Ông ta là ai?"
“Anh hoàn toàn không có ư niệm ǵ hết. Nhưng hắn đă chết, anh có
thể nói với em là hắn đă chết.”
“Anh cần em làm ǵ cho anh không?" Lenore hỏi, lại sờ vào cánh
tay người yêu, thấy rơ thần kinh Gideon đang căng thẳng.
“Không. Cảm ơn em," Cậu kéo chiếc ghế lại gần tủ rồi ngồi xuống.
Cậu liếc nh́n đồng hổ đeo tay. “Gần mười một giờ bây giờ ở New
York là gần sáu giờ sáng. Đúng rồi, anh phải gọi điện báo cho mẹ
ngay.” Vừa nói cậu vừa nhấc điện thoại, nhưng rồi lại đặt máy
xuống. “Lenore, em hăy trông chừng anh Nigel. Bất cứ lúc nào anh
ấy cũng có thể về rồi đấy. Anh rất không muốn anh ấy nh́n thấy
quang cảnh này nhất là lại có mấy đứa nhỏ cùng đi với anh ấy.”
“Anh nói đúng. Lenore đi ra chỗ cửa sổ, nh́n xuống con đường
chạy ṿng bên dưới. “Lúc nào anh Nigel về, em sẽ đưa các cháu và
cô bảo mẫu Agnes ra thị trấn Lyndenhill để họ khỏi nh́n thấy
cảnh tượng này.”
“Đúng, thế ]à tốt nhất. Gideon tán thành, rồi lại nhấc máy một
lần nữa. Cậu quay số máy của Stevie ở New York để báo tin dữ.
Khi Stevie trả lời, Gideon cố lấy giọng điềm tĩnh nhất có thể,
nói, "Chào mẹ, con là Gideon đây.”
“Mẹ nhận ra tiếng của con rồi, con yêu quư. Mẹ rất vui được nghe
giọng nói của con.” Stevie đáp. “Hẳn con đang ở trang ấp. T́nh
h́nh ra sao?"
Gideon không trả lời câu hỏi ấy, mà hỏi lại, “Con không đánh
thức mẹ dậy đấy chứ.”
“Không, mẹ dậy từ sáu giờ kia.” Stevie cười vang. “Mẹ vừa uống
cà phê xong.”
“Mẹ ạ. Con.” Cậu vội im bặt. Cậu không biết nói thế nào bây giờ.
Cậu nuốt nước bọt. Im lặng một lúc.
”Con vẫn cầm máy đấy chứ, Gideon?"
“Vâng. Mẹ ạ, có một chuyện con phải báo mẹ biết.”
“Chuyện ǵ thế ?" Stevie ngắt lời con trai, hỏi giọng cao vót
lên.”Có chuyện ǵ đấy? Nghe giọng con mẹ đoán có chuyện không
hay. Chuyện ǵ vậy, Gideon?"
“Mẹ phải bay sang đây ngay hôm nay. Rồi lên Yorkshire. Lát nữa,
khi nghe con nói xong và đặt máy xuống, mẹ gọi ngay cho hăng
Hàng không British Airways, đặt một chỗ trên chuyến máy bay
Concorde sáng nay. Chuyến tám giờ bốn mươi lăm. Con sẽ thuê một
chiếc máy bay nhỏ đón mẹ ở sân bay Heathrow để đưa mẹ lên đây.”
“Gideon, nhưng có chuyện ǵ thế? Nói mẹ biết đi. Đừng kể dài
ḍng những tin xấu. V́ mẹ biết có chuyện bất hạnh rồi.”
Gideon ho. “Vâng, Con e là đúng như mẹ nói... Có chuyện bắn
người ở trang ấp. Nhưng họ c̣n sống... Cả chị Tamara và cô Chloe
đều c̣n sống. Mẹ ạ, con đang chờ xe cấp cứu.”
“Ôi, lạy Chúa? Đă xảy ra chuyện ǵ vậy.” Stevie nói.
“Mẹ ạ, chính con cũng chưa hiểu. Lúc đó con không có mặt ở đây.”
“Cho mẹ nói chuyện với Nigel.”
“Anh ấy đi vắng, mẹ ạ. Anh ấy đem các cháu và cô Agnes đi Ripon.
Mua sắm. Con và Lenore cũng vừa mới về cách đây mấy phút. Chúng
con thấy chị Tamara và cô Chloe đă... Anh Nigel vẫn chưa biết.”
“Hai đứa ấy c̣n sống chứ, Gỉdeon? Con không nói dối mẹ đấy chứ?
Để mẹ khỏi hốt hoảng chứ ǵ?" Stevie hỏi và giọng nàng nghẹn lại.
Gideon có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào đầy nước mắt của mẹ.
Cậu vội kêu lên. ”Con nói thật đấy, hai người c̣n sống.”
“Ai bắn chúng nó?"
“Con chưa biết chắc.” Gideon lúng túng nói. ”Nhưng cảnh sát sắp
đến bây giờ. Chị Tamara và cô Chloe sẽ ổn thôi. Con tin chắc
chắn là như thế.”
“Ôi, mẹ hy vọng là như thế, Gideon! Ôi, con gái nhỏ của mẹ!
Chloe của mẹ! Và Tamara nữa, Tamara hiếu thảo... Hai đứa sẽ ổn,
" Stevie hít một hơi rồi cố trấn tĩnh, nói nốt, mẹ đặt máy xuống
và chuẩn bị ra sân bay ngay đây, nếu con thấy không cần nói thêm
ǵ nữa.”
“Không, mẹ ạ.”
“Tốt. Con gọi điện báo cho bà ngoại và ông Derek, Gideon ạ. Kể
cho hai ông bà biết đă xảy ra chuyện ǵ, rồi nói ông Derek bố
trí một chiếc máy bay nhỏ để chở mẹ lên đó ngay chiều nay. Mẹ sẽ
bằng mọi cách lên được chuyến Concorde. Con giữ liên lạc thường
xuyên với bà ngoại và ông Derek, báo hai ông bà biết người ta
đưa Tamara và Chloe đến bệnh viện nào, để mẹ biết mà vào đó. Mẹ
sẽ giữ liên lạc với bà ngoại.” Stevie nghẹn lại, không nói thêm
được ǵ nữa.
“Họ sẽ ổn thôi, mẹ ạ, " Gideon lại trấn an mẹ một lần nữa.
”Mẹ hiểu, " Stevie chỉ nói được có thế rồi đặt máy xuống.
Gideon thấy thương mẹ vô cùng. Cậu biết mẹ rất yêu Chloe và rất
quư Tamara.
Lenore ở chỗ cửa sổ nói vọng vào, "Mẹ anh là người phụ nữ rất có
nghị lực. Bà sẽ lo việc này và lo được theo cách tối ưu.”
“Anh biết. Bây giờ anh gọi điện cho bà ngoại anh ở London.”
“Việc ấy anh hăy chờ một chút đă," Lenore nói.”Em đă nh́n thấy
xe Jeep của anh Nigel rẽ về phía này. Em nghĩ chúng ḿnh nên ra
ngoài đón họ.”.
o0o
Lenore và Gideon tiến lên đón chiếc xe Jeep lúc này đang chạy
ṿng qua cái chậu cây cảnh lớn ở giữa lối đi rồi đỗ lại.
Vừa ra khỏi xe Nigel đă nh́n chiếc xe đỗ sẵn ở đó. Anh hỏi, “Có
khách à? Ai thế?”
Gideon nắm cánh tay anh, kéo sang một bên, c̣n Lenore đến cạnh
chiếc xe Jeep. Cô nói với hai đứa trẻ ngồi bên trong để ngăn
chúng không ra khỏi xe.
”Anh Nigel, có chuyện vừa xảy ra... một vụ nổ súng...” Gideon
bắt đầu nói.
“Ôi, lạy Chúa! Không phải Tamara chứ? Không phải Chloe chứ.”
Nigel đẩy em ra, định đi vào nhà, mắt anh ánh lên vẻ hoảng hốt.
Gideon nắm chặt cánh tay Nigel, giữ lại nói, cả hai đều c̣n sống.
Em đă gọi xe cấp cứu. Anh phải giữ cho được b́nh tĩnh, c̣n các
cháu.”
“Buông tôi ra, Gideon! Tôi cần thấy Tamara!" Anh ta thét lên, cố
đẩy Gideon để lao vào nhà. khoan, đợi một phút đă. Anh phải nghe
em nói. Em định để Lenore chở các cháu và cô Agnes đi khỏi đây,
ra thị trấn Lyndenhill. Lenore sẽ cho chúng ăn và trông nom
chúng. Để chúng ở với cô ấy càng lâu càng tốt.”
Nigel nh́n Gideon rồi nh́n sang hai đứa con đang ngồi trong xe
Jeep. Anh nuốt nước bọt rồi gật đầu. Cố hết sức giữ b́nh tĩnh,
Nigel chạy đến chỗ xe bảo các con, cô Lenore muốn đưa hai con và
cô Agnes về chơi nhà cô ấy ở Pumkins và ăn trưa ở đấy. Ba có
việc bận... với mẹ. Được chứ?"
“Con muốn gặp mẹ, khoe mẹ quả bóng mới, " Arnaud nói.
”Gặp mẹ đă," Natalie bắt chước anh, cũng nói.
”Để sau. Hai con phải ngoan chứ," Nigel hôn nhanh từng đứa, cố
không lộ nỗi lo lắng. ”Cô Lenore sẽ kể cho cô rơ, cô Agnes ạ. Cô
hăy trông nom các cháu nhé.”
“Vâng, thưa ông Jardine. Ông hăy tin ở tôi” Agnes b́nh thản đáp,
cảm thấy h́nh như có chuyện ǵ không b́nh thường.
Nigel quay gót, chạy vào nhà.
Gideon chạy theo anh.
Lenore gọi to, "Gọi điện cho em nhé, Gideon!"
“Anh sẽ gọi, em yêu, " Gideon nói to đáp, nhưng không ngoái đầu
lại.
Trong khi Nigel chạy vội lên thềm, Gideon đuổi kịp, nắm cánh tay
anh, gh́m lại. “Anh chuẩn bị tinh thần đấy, Nigel. Trong ấy có
rất nhiều máu.”
Nigel gật đầu, nét mặt căng thẳng. ”Chuyện ǵ nhỉ?" anh hỏi,
giọng run rảy, rồi mở cánh cửa chính, đi thẳng xuống bếp. Nh́n
thấy cảnh tượng, anh kinh hoàng, đứng ngây người ra một giây,
rồi gào lên. Sau đó anh vội chạy đến bên Tamara, quỳ xuống, cầm
vào bàn tay chị. “Tamara, anh đây, em yêu. Anh đây, Nigel đây.
Anh đă ở đây rồi.”
Tamara bất động. Không có tiếng trả lời. Nigel nắm cổ tay vợ,
bắt mạch. Ngẩng lên nh́n Gideon, anh gật đầu, rồi úp xuống sát
mặt vợ, cố nghe thử. Anh nghe thấy hơi thở của vợ, nhưng rất yếu.
”Cô ấy c̣n sống.”
Lúc này Gideon xem lại Chloe và cũng gật đầu. “Chloe vẫn thế. Cô
ấy bị một vết đạn rất tồi tệ bắn vào trán, anh Nigel ạ. Xem
chừng nặng đấy.”
“Ôi, lạy Chúa! Có chuyện ǵ đă xảy ra ở đây vậy.” Nigel hỏi,
nh́n thấy xác người đàn ông. Anh nh́n lại Tamara một lần nữa,
mắt anh nheo lại. "Tamara bị bắn vào ngực, nhưng máu ra nhiều
quá, khó biết được cụ thể.” Anh cúi xuống, gạt mớ tóc màu ánh
bạc ra khỏi trán vợ. ”Tamara, ôi, Tamara yêu quư, em đừng chết,
hăy cố sống.” Mắt ướt đẫm, Nigel cố tự trấn tĩnh, rồi vừa nắm cổ
tay vợ, anh vừa van nài chị đừng chết.
"Đừng đụng mạnh chị ấy, Nigel. Đừng di chuyển chị ấy,” Gideon
nhắc. ”Đừng làm chị ấy đau. Anh có thể làm chị ấy đau mà anh
không biết đấy.”
Nigel gật đầu, sao máu ra nhiều thế? Sao măi không thấy xe cấp
cứu đến, Gideon?" Nigel hỏi rất khẽ và giọng căng thẳng. Nỗi đau
đớn và uất ức bỗng hiện lên trên khuôn mặt anh. ”Xe cấp cứu sẽ
đến ngay bây giờ thôi,” Gideon xem đồng hổ tay. ”Mười một rưỡi.
Em về đến đây là gọi cho cấp cứu ngay. Họ bảo phải mất khoảng ba
mươi lăm đến bốn mươi phút mới tới đây được. Bệnh viện gần đây
nhất ở tận Harrogate.”
Nigel nhẹ nhàng đặt bàn tay vợ xuống sàn nhà rồi đứng dậy. Mặt
anh tái nhợt và căng thẳng. Cặp mắt xanh, sắc sảo của anh đầy vẻ
lo lắng. Anh nói với Gideon, “Thằng cha bên cạnh Tamara... anh
tin chắc chính là Dumachev, chồng cũ của chị.”
Gideon gật đầu ngay, "Em cũng nghi chính là hắn... Nhưng em vẫn
sợ anh lầm.”
“Tại sao?" Nigel khó chịu hỏi, mắt nh́n thẳng vào mắt cậu em,
nước mắt lại trào ra một lần nữa. ”Tại sao hắn làm như thế này,
Gideon?"
Gideon lắc đầu. ”Em không biết...” Giọng cậu buồn bă. Cậu đang
nghĩ đến cô Margot Saunders và khả năng cô ta có thể sử dụng bạo
lực. Cậu nhún vai. Bước khỏi chỗ Chloe, cậu đến bên Nigel, kéo
anh ra đầu kia gian bếp. “Anh ngồi xuống đă, Nigel xe cấp cứu
sắp đến đây bây giờ.” Cậu ấn Nigel ngồi xuống ghế.
”Không biết lúc để là mấy giờ nhỉ?... Theo chú th́ vào khoảng
mấy giờ xảy ra tất cả chuyện này?”
"Em rời khỏi đây đúng chín giờ, chỉ sau anh một chút, và em về
đến đây với Lenore vào khoảng mười rưỡi, nhiều lắm là mười giờ
bốn mươi. Chuyện này xảy ra chắc ngay trước lúc chúng em về chỉ
một lát thôi.”
“Không biết chậm vài phút có sao không nhỉ?" Nigel nói lên thành
tiếng nỗi lo lắng. ”Hai người cần được cấp cứu ngay.” Anh đứng
dậy, đi về phía Tamara.
“Đúng thế. Nhưng xe cấp cứu sẽ đến ngay bây giờ. Em nghe có
tiếng ồn ngoài sân. Xe đă đến.” Gideon vội chạy ra cửa chính rồi
vọt ra ngoài.
Ba chiếc xe cấp cứu của y tế và ba xe cảnh sát đang chạy vào
cổng. Chúng chạy chậm lại rồi đỗ hẳn. Mấy nhân viên cảnh sát
nhẩy xuống đúng lúc mấy nhân viên y tế cũng ra khỏi xe cấp cứu.
“Người bị thương ở trong kia phải không?" một nhân viên y tế hỏi
Gideon rồi cùng một người nữa mang cáng chạy ngay vào gian bếp.
”Đúng thế. Em gái tôi bị trúng một phát súng vào trán, chị dâu
tôi bị trúng vào ngực. Máu chảy rất nhiều...” Gideon ngừng nói.
Các nhân viên y tế đă chạy vào trong nhà.
Một nhân viên cảnh sát đến gần Gideon, "Ông là ông Jardine?"
nhân viên cảnh sát nh́n cậu, hỏi.
Gideon gật đầu rồi giơ tay.”Tôi là Gideon Jardine. Anh cả tôi là
Nigel Jardine đang ở trong kia với vợ anh ấy và em gái chúng tôi,
thưa Hạ sĩ.” Gideon gật đầu về phía chiếc xe đỗ ngoài cửa chính.
“Tôi cho rằng chiếc xe kia là của kẻ đă bắn.”
“Tôi hiểu, " Viên Hạ sĩ cảnh sát đáp. “Cho chúng tôi vào trong
nhà, thưa ông Jardine, và bảo tất cả mọi người ra ngoài hết. Xin
mời ông đi trước.”
Chương 25
Chiếc máy bay Concorde của hăng Hàng không
British Airlines cất cánh từ New York, hạ cánh xuống sân bay
Heathrow ở London chậm mất vài phút, đúng lúc gần sáu giờ ngày
Thứ sáu Tốt lành.
Stevie Jardine là người đầu tiên bước ra khỏi máy bay, người đầu
tiên xuất tŕnh hộ chiếu cho cơ quan Xuất nhập cảnh rồi ra. V́
không gửi hành lư mà chỉ mang theo một chiếc cặp xách tay nên
nàng đi thẳng tới sảnh Hải quan. Và v́ nàng lại là người đầu
tiên nên cũng làm xong thủ tục trước và vội vă đi về phía nhà ga.
Tất cả chỉ trong vài phút đồng hồ. Khi ra khỏi nhà ga sân bay,
Stevie chăm chú quan sát đám người ra đón.
Stevie nh́n ngay thấy mẹ nàng. Bà Blair đứng cạnh thanh rào chắn
đang chờ con gái. Stevie giơ cao tay chào bà. Lát sau hài mẹ con
đă ôm hôn nhau.
Khi buông nhau ra, Stevie lo lắng nh́n mẹ nàng, cặp mắt nàng
chứa đầy nỗi sợ hăi và những câu hỏi.
Bà Blair nói, “Cháu Chloe c̣n sống. Cả hai đứa đều c̣n sống.”
Stevie thở phào nhẹ nhơm. ”Ơn Chúa. Con không phải kể hẳn mẹ
cũng biết rằng chuyến bay vừa rồi đúng là một cuộc tra tấn. Con
kiệt sức v́ lo lắng.”
“Mẹ biết chứ, " bà Blair nói khẽ. ”Dượng đâu, mẹ?"
“Đang đợi hai mẹ con ḿnh dưới chân chiếc máy bay tư. Con hẳn
biết, mỗi khi dượng xuất hiện trước công chúng, dượng dễ bị mọi
người xúm lại xem mặt. V́ vậy mẹ nghĩ nên để dượng chờ ở chỗ máy
bay tư. Nhưng thôi, chúng ta rảo bước lên, Stevỉe. Máy bay đă
đậu trên đường băng chỉ chờ chúng ta là cất cánh bay lên vùng
Yorkshire. Tṛ chuyện ta để đến lúc đó.”
Mười lăm phút sau, ông Derek đă giơ tay chào vợ và con riêng của
bà, và họ bước lên cầu thang máy bay. Sau khi hôn Stevie và bảo
nàng đừng lo lắng, ông trỏ ghế cho hai mẹ con. Họ thắt dây an
toàn và khi chiếc máy bay Gulfstream IV đă chiếm lĩnh độ cao, cô
tiếp viên hàng không bưng đến hai cốc trà chanh nóng mời Stevie
và bà Blair, một ly rượu Scotch bỏ đá cho ông Derek.
“Cụ thể cháu Chloe thế nào ạ?" Khi chỉ c̣n lại ba người, Stevie
lo lắng hỏi, hết nh́n bà Blair lại nh́n ông Derek. “Con phát
điên lên v́ lo.”
Ông Derek đáp rất điềm tĩnh, “Cháu Chloe bị hôn mê, Stevie, ngay
từ lúc bị trúng đạn. Đầu đạn chui vào năo, con biết không?"
“Ô, không! ôi, lạy Chúa tôi!" Stevie ̣a khóc nức nở, bưng miệng
để khỏi thét lên đau đớn. “Vậy họ sắp làm ǵ bây giờ?"
“Họ đă tiến hành những biện pháp sơ cứu đầu tiên," ông Derek đáp,
đặt bàn tay lên cánh tay Stevie để trấn an. ”Trưa nay người ta
đă tiến hành phẫu thuật năo cho cháu Chloe, để lấy đầu đạn ra.
Và...”
“Họ lấy ra được rồi ạ?" Stevie ngắt lời ông. Nàng tưởng như toàn
thân nàng ră rời.
”Rồi. Cuộc phẫu thuật kéo dài gần ba tiếng đồng hồ. Đứng mổ
chính là một trong những người mổ thần kinh giỏi nhất nước Anh,
và cũng là nhất thế giới, giáo sư Valentin Longdon. Mổ tại pḥng
mổ đặc biệt và do đội phẫu thuật tích cực thực hiện. Tamara cũng
vậy. Chị ấy bị trúng vào ngực không phải chỉ một phát đạn. Họ đă
lấy ra được các đầu đạn nhưng chị ấy vẫn c̣n bất tỉnh. Và rất
yếu, do mất quá nhiều máu.”
Stevie thấy cổ họng khô khốc, nàng cố nuốt khan, và tiếng nàng
nhỏ như tiếng nói thầm khi nàng hỏi. “Liệu hai đứa có thoát
không? Liệu chúng có sống được không ạ?"
“Chúng ta cần hy vọng, cháu yêu ạ, và chúng ta sẽ cầu nguyện để
chúng qua khỏi.”
Bà Blair nắm bàn tay con gái, bóp mạnh. ”Chúng sẽ qua được thôi,
mẹ biết mà. Con hăy tin tưởng.”
Stevie không nói được trong vài phút, chỉ gật đầu. Rồi nàng th́
thầm, nghĩa là họ không đưa hai đứa đến bệnh viện quận ở thị
trấn Harrogate?". Nàng bặm môi lại. “Bệnh viện ấy gần hơn, nhưng
Leeds mới thật sự là trung tâm y tế lớn...”
Ông Derek gật đầu. ”Đúng thế. Thật ra họ đă đưa hai đứa đến bệnh
viện ở Harrogate, nhưng các bác sĩ ở đấy yêu cầu chuyển hai đứa
lên Leeds, tại đó mới có đơn vị phẫu thuật năo giỏi. Họ muốn hai
đứa được điều trị cách nào tốt nhất. Theo Gideon kể lại với
dượng th́ họ quyết định chuyển cả Tamara lên bệnh viện ở Leeds
nữa, v́ những vết thương của chị ấy quá nặng. Họ chuyển bằng
trục thăng từ thị trấn Harrogate đến thành phố Leeds, rồi đưa
tới pḥng mổ lúc hai giờ trưa nay. Họ làm nhanh hết sức đấy.”
“Cháu biết bệnh viện Leeds là bệnh viện rất giỏi.” Stevie công
nhận.
”Và cháu đừng quên đấy là bệnh viện kiêm Đại học Y tốt nhất châu
âu cũng như cả thế giới. Cho nên cháu hăy yên tâm về khâu điều
trị và chăm sóc, cháu yêu. Họ sẽ làm hết sức và ở đó có đủ mọi
trang bị tối tân nhất.”
”Vâng, thưa dượng, cháu sẽ cố yên tâm, nhưng khó quá. Cháu không
thể không lo lắng...” Stevie ngừng lại, do nước mắt làm nghẹn cổ
họng. Nàng lục túi lấy khăn tay, chùi mũi, rồi lau nước mắt đang
che mắt nàng.
Ba người im lặng một lát.
Cuối cùng, khẽ ho vài lần để thông cổ họng, Stevỉe nói tiếp.
“C̣n cha mẹ Tamara th́ sao ạ? Có ai t́m cách bắt liên lạc với họ
chưa? Cháu nghe nói hai ông bà đă lên một chuyến tầu biển đi du
lịch Viễn Đông và Trung Hoa, h́nh như thế.”
“Đúng đấy.” Bà Blair nói. ”Gideon và ông già Bruce đă đánh fax
đến con tầu ấy. May mà Nigel nhớ lại ông cha vợ nó có nói sẽ đến
Hồng Kông vào đúng ngày Thứ sáu Tốt lành và nghỉ ở đó cho hết kỳ
nghỉ lễ Phục Sinh.”
“Cha chồng cháu chịu đựng tai họa này thế nào ạ?" Stevie nh́n
ông Derek hỏi.
”Không đến nỗi lắm. Tất nhiên ông cụ bị choáng váng và muốn bay
với chúng ta hôm nay, nhưng dượng bảo ông cụ rằng để mai ông cụ
hăy lên th́ hơn. Dượng đă đặt một pḥng cho ông cụ ở khách sạn
Queen rồi. Và chúng ta cũng sẽ nghỉ ở khách sạn ấy.”
Bà Blair nói, "Gideon đă bay sang Paris t́m Miles tại khách sạn
trên Quảng trường Athénée. Nghe tin, Miles lập tức đi ngay và
lúc này có lẽ cả hai đứa đă có mặt ở bệnh viện Leeds rồi.”
“Nigel hẳn đau đớn lắm lắm.” Stevie lắc đầu kêu lên. “Nó vô cùng
yêu vợ, gần như sùng bái vợ. Gặp chuyện này hẳn nó không c̣n suy
nghĩ ǵ được nữa... à mà hai đứa nhỏ hiện ở đâu, thưa mẹ?"
Stevie lo lắng quay sang bà Blair.
Lenore đưa chúng về trang ấp Lynderhill nhà cô ấy ngay sáng nay,
khi mấy cha con Nigel đi chơi và đi mua sắm về. Hai đứa nhỏ ở đó
cùng với cô bảo mẫu Agnes. H́nh như trưa nay cô Agnes có ghé về
trang ấp Aysgarth End để lấy một số thứ cho chúng và cho cả cô
ấy nữa. Hai đứa trẻ sẽ phải ở trang ấp Lyndenhill chưa biết đến
bao giờ. Nghĩa là tới khi tất cả chúng ta về London.”
“Đấy là giải pháp tốt nhất cho hai đứa nhỏ.” Stevie tán thành.
Ông Derek nói "Dượng có nói chuyện với Lenore lúc năm giờ, khi
mẹ cháu và dượng ra đến sân bay. Chính Lenore đă kể hết với
dượng về cuộc phẫu thuật Chloe và về Tamara. Gideon có đề nghị
cô ấy túc trực bên cạnh máy điện thoại ở Lyndenhill để làm chân
liên lạc giữa các bộ phận và giữa mọi người. Ai cần hỏi ǵ, muốn
biết ǵ th́ cứ gọi về trang ấp Lyndenhill cho Lenore.
Stevie gật đầu. Nàng khẽ xoay người trên ghế, vắt chéo chân rồi
lại thả ra, và bồn chồn không yên. Một lúc sau, Stevie nói khẽ
với ông Derek, "Cháu đoán không ai biết rơ đầu đuôi câu chuyện
ra sao mà lại dẫn đến việc bắn ấy. Hoặc ai bắn?"
V́ hai đứa con gái đều chưa tỉnh nên chúng chưa thể kể ǵ với
Nigel và Gideon hoặc cảnh sát. Nhưng chúng ta biết được một điều,
kẻ bắn hai đứa chính là chồng cũ của Tamara. Nó đă được nhận
diện.”
“Ôi, lạy Chúa, không! Mà sao lại thế được? Tại sao anh ta lại
làm chuyện gớm ghiếc, tàn bạo đến thế? Cháu biết đă nhiều năm
nay Tamara không biết tin tức ǵ về anh ta. Anh ta đă bỏ đi t́m
công ăn việc làm, sang tận bên Nhật... H́nh như thế.”
“Đúng đấy, Nigel cũng kể với Gideon như vậy, và đó là sự thật.
Hai vợ chồng Nigel không hề nhận được tin tức ǵ của anh ta
trong nhiều năm nay.” ông Derek thở dài. Có vẻ anh ta quẫn trí
phát điên. Chúng ta sẽ không thể nào biết được cụ thể tại sao.”
Stevie cúi đầu rồi ngả lưng ra phía sau, nhắm mắt lại. Chloe và
Tamara có thể không qua khỏi. Tuy mẹ nàng và ông Derek cố gắng
động viên đến mấy th́ cũng rất khó khăn. Ông Derek rất giỏi
thuyết phục, có ǵ lạ, ông là một nghệ sĩ biểu diễn tầm cỡ.
Nhưng mẹ nàng th́ không ai thuyết phục nổi. Mọi người có nói ǵ
đi nữa bà cũng không tin. Điều này Stevie biết rơ.
Cô tiếp viên hàn không đến, cho biết máy bay sắp hạ cánh xuống
sân bay Leeds-Bradford ở thành phố Yeadon. Stevie mở mắt nh́n
đồng hồ đeo tay. Bảy giờ hai mươi phút.
o0o
Miles chờ họ trong pḥng khách của bệnh viện Leeds, khi họ đến
đấy lúc tám giờ. Thấy Stevie cùng bà Blair và ông Derek đi vào
pḥng khách tư nhỏ của bệnh viện, Miles bật đứng dậy, chạy ra
đón mẹ. ”Chào mẹ!" cậu nói, đưa hai tay ôm lấy Stevie như để che
chở. Nàng để yên một lát trong ṿng tay con, cảm thấy được an ủi
và yên tâm thấy có mặt con trai.
Nh́n thẳng vào mắt con, Stevie hỏi, “Con nói thật đi, liệu Chloe
có sống được không?"
“Con tin là sống được. Theo con hiểu th́ cuộc phẫu thuật để lấy
đầu đạn ra đă thành công tốt đẹp. Nhưng tốt nhất là mẹ nói
chuyện với bác sĩ. Ông ấy vừa kiểm tra t́nh trạng sức khoẻ của
Chloe xong, đang đợi mẹ trong pḥng giấy của ông ấy.”
”Vậy ta đến đó ngay.”
“Đúng thế, mẹ ạ.” Quay sang bà ngoại và ông Derek, cậu ôm hôn
hai người rồi mới mở cửa, dẫn họ ra khỏi pḥng khách nhỏ.
Trong khi Miles giục họ đi theo hành lang, Stevie quàng cánh tay
vào cánh tay con, hỏi, "C̣n Tamara thế nào? Nó cũng yên ổn chứ?"
“Họ hy vọng là như vậy. Chị ấy cũng được chăm sóc tích cực. Chị
ấy hiện nằm bên khoa khác và anh Nigel cũng ngồi ở pḥng khách
nhỏ bên cạnh pḥng bệnh của chị ấy. Cùng với Nigel là Gideon. Mẹ
nói chuyện với bác sĩ Longdon và thăm Chloe xong, con đưa mẹ
sang gặp anh Nigel. Bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho Tamara cũng
đang đợi mẹ bên đó.”
Stevie gật đầu. Lát sau Miles đă đưa cả ba người vào pḥng giấy
của bác sĩ.
”Tôi là Valentin Longdon," bác sĩ nói, đứng dậy, bước ra chào họ.
Ông ch́a tay. “Thưa bà Jardine, Ngài Derek và Phu nhân Rayner,
rất hân hạnh được tiếp các v́.” Bắt tay ba người khách xong, bác
sĩ nói thêm, "Tuy nhiên tôi rất tiếc là không được gặp ba vị
trong hoàn cảnh khác. Xin mời ngồi.”
Họ ngồi xuống. Stevie nói, “Cảm ơn bác sĩ đă chăm nom con gái
tôi, thưa bác sĩ Longdon. Tôi đánh giá rất cao mọi thứ bác sĩ đă
làm để cứu tính mạng của nó.”
Bác sĩ cúi đầu, "Tôi muốn giải thích mọi điều để các vị hiểu
được t́nh h́nh.”
“Vâng, như thế rất tốt, " ông Derek nói khẽ, hơi nghiêng người
về phía trước, chăm chú nh́n ông bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng.
“Trước hết tôi xin nói về thương tích. Viên đạn đi xiên chéo vào
bên trái trán của tiểu thư Jardine, với góc bốn mươi lăm độ,
chui vào bên trong năo, ngay phía sau lông mày. Viên đạn xuyên
vào làm vỡ một mảnh xương trán rồi nằm trong đó.” Ông dừng lại
rồi dướn cặp lông mày nh́n Stevie như để hỏi ư kiến.
Stevie gật đầu, “Vâng, tôi vẫn lắng nghe bác sĩ nói, thưa bác sĩ
Longdon.”
Hơi mỉm cười với nàng, bác sĩ Longdon kể tiếp. ”Tôi tiến hành mổ
tiểu thư ngay khi tiểu thư được chuyển từ Harrogate đến đây, để
giảm đến mức thấp nhất khả năng có thể nhiễm khuẩn. Bên trong
năo bị nát khá rộng, chảy máu và sưng tấy. Một thương tích năo
loại khá lớn. Tôi mổ theo đường đi của viên đạn, nghĩa là theo
con đường viên đạn chui vào qua lớp xương sọ. Đầu tiên tôi lấy
ra mảnh xương vỡ rồi lấy đi những mô bị thương tổn, các mạch máu
bị vỡ, cuối cùng vào đến viên đạn. Cuộc phẫu thuật kéo dài ba
tiếng đồng hồ, thưa bà Jardine. Nhưng đă đạt kết quả tốt.”
“Cảm ơn bác sĩ đă giảng giải. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao
con gái tôi vẫn c̣n trong trạng thái hôn mê.”
“V́ vết thương lớn hủy hoại năo. Chúng tôi phải chờ cho đến lúc
chỗ sưng xẹp xuống. T́nh trạng của tiểu thư đă khá hơn so với
lúc bị bắn. Trạng thái hôn mê sẽ giảm từ từ, khoảng mười ngày
hoặc lâu hơn một chút.”
“Nhưng cháu gái tôi sẽ ra khỏi cơn hôn mê chứ, thưa bác sĩ
Longdon? " Ông Derek hỏi xen vào.
Trên mặt người bác sĩ phẫu thuật thoáng hiện lên vẻ ngập ngừng,
nhưng rồi ông nói, "Vâng, thưa Ngài Derek. Tôi hy vọng thế. Và
như lúc năy tôi đă nói, tiểu thư sẽ ra khỏi t́nh trạng hôn mê
khá chậm, lúc đầu chỉ hơi tỉnh, sau đó mới lấy lại dần được ư
thức.”
“Cháu c̣n phải được chăm sóc tích cực trong bao lâu nữa, thưa
bác sĩ.” Stevie hỏi.
”Trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa ít nhất cũng phải ngần ấy
thời gian, thưa bà Jardine. Có thể tiểu thư c̣n phải nằm ở đây
lâu hơn.”
“Có khả năng con gái tôi không ra khỏi được trạng thái hôn mê
không, thưa bác sĩ Longdon?"
“Tất nhiên có khả năng đó, bệnh nhân nào cũng vậy thôi. Nhưng
tôi không tin tiểu thư lại như thế.”
“Nó sẽ có di chứng về năo chứ?" Stevie nh́n thẳng vào mắt ông
bác sĩ, và nàng bậm môi, cố tự trấn tĩnh v́ vừa để lộ ra nỗi sợ
lớn nhất của nàng.
“Điều đó chưa chắc, " ông bác sĩ b́nh thản nói.
Stevie tiếp tục nh́n chăm chú vào mắt ông bác sĩ, cố t́m xem
trong đáy ḷng ông ta nghĩ sao. Nàng tự hỏi liệu ông bác sĩ có
nói nhẹ đi so với t́nh trạng thật của Chloe hay không. Nàng mở
miệng định hỏi nhưng lại thôi, mà chỉ nói, “Tôi vào thăm cháu
được không, thưa bác sĩ Longdon?"
"Ô, tất nhiên là được, thưa bà Jardine. Tôi sẽ đưa các vị sang
pḥng ICU ngay bây giờ. Xin mời đi theo tôi.”
Bốn người đi theo ông bác sĩ Valentin Longdon, vài giây sau họ
vào pḥng điều trị tích cực của phân viện Brotherton. Ông bác sĩ
nói thầm, "Tốt nhất là vào từng người một.” Mở cửa pḥng nơi
Chloe nằm, ông đứng tránh sang một bên, nhường chỗ cho Stevie
vào đầu tiên. Cổ họng nàng thít lại khi nh́n thấy Chloe, và nàng
phải cố hết sức để khỏi trào nước mắt. Khi đứng bên giường bệnh,
Stevie cảm thấy như tim ḿnh đứng lại. Nàng nh́n xuống đứa con
thân yêu.
Chloe mặt trắng bệch, nằm bất động. Hai mắt nhắm. Đầu băng bó và
dây truyền được cắm khắp xung quanh, một cắm vào cánh tay, một
ống chui qua mũi. Một bộ phận trang thiết bị che miệng. Trông
Chloe bất lực quá, tội nghiệp quá Mắt Stevie sưng lên, nàng lục
túi áo lấy khăn tay. Lát sau nàng cố tự trấn tĩnh và quay đầu
nh́n ông bác sĩ. Cổ họng nàng nghẹn lại, không thốt lên được một
lời. Nàng chỉ biết lắc đầu .
Hiểu tâm trạng của Stevie và lo lắng nh́n nàng, ông bác sĩ điềm
tĩnh nói, "Tôi mừng thấy t́nh trạng tiểu thư từ lúc phẫu thuật
đến giờ có khá hơn. Tôi rất lạc quan, hy vọng tiểu thư sẽ b́nh
phục tốt, thưa bà Jardine.”
“Vậy là con gái tôi đă thoát khỏi cơn nguy hiểm, thưa bác sĩ
Longdon.”
“Tôi chưa dám khẳng định như thế, nhưng hiện nay t́nh h́nh tiểu
thư khá tốt. Bà cho phép tôi nói thêm thế này. Đó là những tia
máu thẩm lậu giữa các tĩnh mạch, chắc bà biết. Chúng rất dễ làm
cho vi khuẩn lọt vào hệ tuần hoàn. Và như bà có thể thấy đấy,
tôi đă để quạt chạy cho tiểu thư. Tôi cố làm cách hạ bớt áp lực
trong năo tiểu thư.”
“Tôi biết bác sĩ đang làm mọi thứ cho con gái tôi và nó được bàn
tay chu đáo nhất chăm sóc.”
Stevie lại nh́n Chloe, đứa con gái của trái tim nàng, và cầm vào
bàn tay cô. Rồi nàng cúi xuống, hôn lên đó. Đứng dậy, lại một
lần nữa quay về phía ông bác sĩ, nàng nói khẽ, “Con tôi không
biết mẹ nó đang đứng ở đây, hay nó biết, thưa bác sĩ.”
“Có thể cô ấy biết, thưa bà Jardine. Chúng ta không thể biết
chắc điều đó.” Mắt ông lộ vẻ thương xót.
Một lúc sau, Stevie rón rén ra khỏi pḥng bệnh. Đến lượt bà
Blair vào nh́n cháu ngoại. Khi bà ra, ông Derek vào, nhưng cũng
chỉ đứng nh́n cháu vài giây.
Sau đó không lâu, Stevie bước vào pḥng khách nhỏ của khu khác,
nơi Nigel đang ngồi cùng với Gideon. Ông Derek và bà Blair cùng
đi với nàng. Cả hai con trai Stevie bật đứng dậy khi nh́n thấy
mẹ, bà ngoại và ông Derek.
Stevie đi thẳng đến chỗ Nigel, dang tay đón anh. Anh chỉ hơi
ngập ngừng chút ít, rồi ngước lên nh́n mẹ và bước lên ôm nàng.
Stevie quàng hai tay ôm con trai cả, kéo lại sát ḿnh. Ḷng yêu
mến anh đă đánh át nỗi giận và thất vọng trong mấy tháng gần đây.
”Mẹ đến đây v́ con, Nigel. Mẹ sẽ làm mọi thứ để giúp con, con
yêu quư ạ.”
Nigel ôm chặt mẹ, và anh không ngờ mọi ngờ vực tan biến mất từ
lúc nào. Nigel đột nhiên ôm mặt khóc nức nở. ”Ôi, mẹ! Mẹ ơi, con
không biết phải làm ǵ bây giờ để giúp Tamara. Vợ con nằm đó bất
lực hoàn toàn. Con yêu cô ấy vô cùng. Mẹ ạ, cô ấy là toàn bộ
cuộc sống của con. Con không muốn cô ấy chết!"
“Mẹ biết chứ! Tất cả chúng ta phải vững vàng lên v́ Tamara, và
hăy cầu nguyện để nó vượt qua được cơn hiểm nghèo này. Mẹ cũng
yêu nó lắm chứ, con thừa biết rồi, Nigel. Con đưa mẹ vào thăm
Tamara.”
Rút khăn tay trong túi ra lau nước mắt rồi vuốt tóc ra phía sau,
Nigel sửa lại tư thế cho chững chạc. Sau khi chào ông Derek và
bà ngoại, anh khoác tay Stevie, dẫn đến pḥng bệnh của Tamara.
Hai mẹ con đi qua dăy pḥng phẫu thuật rồi sang pḥng điều trị
tích cực. Tại đây, một y tá đưa hai người đến ICU rồi trỏ cho
Stevie và Nigel pḥng của Tamara. Nigel đứng ngoài đợi cùng với
bà ngoại và ông Derek.
Tim Stevie như ngừng đập khi nàng nh́n thấy con dâu nằm bất tỉnh
trên giường bệnh viện, trên người cắm các thứ dụng cụ y tế.
Tamara năm bất động. Stevie không thể không nghĩ rằng Tamara
trông c̣n thảm hại hơn cả Chloe. Nàng bỗng bị xúc động rất mạnh
khi nghĩ rằng Tamara đang trên ngưỡng cửa của cái chết. Và
Stevie đột nhiên rùng ḿnh. Trong đáy ḷng, nàng cho rằng chỉ
một phép lạ nào đó mới có thể cứu sống được con dâu nàng. Bây
giờ nàng mới thật hiểu tại sao Nigel lại hoang mang và tuyệt
vọng đến thế.
Stevie quay sang Nigel, nắm cánh tay con trai cả, kéo ra khỏi
pḥng bệnh. Sau đó bà Blair, rồi ông Derek lần lượt vào pḥng
của Tamara.
Gideon bước nhanh đến bên mẹ, nói, “Mẹ có làm sao không?" Rồi
cậu khoác tay và hôn lên má mẹ.
“Mẹ không sao đâu, Gideon. Mẹ mừng thấy con và Miles đều túc
trực ở đây nâng đỡ tinh thần cho anh Nigel và mẹ. C̣n Lenore đâu?
Cô ấy vẫn ở lại trang ấp Lyndenhill à?"
“Lúc này cô ấy đang lái xe đến Leeds. Hai cháu Natalie và Arnaud
vừa ăn tốt xong, cô bảo mẫu Agnes chuẩn bị cho các cháu đi ngủ.
Con vừa nói chuyện điện thoại với Lenore cách đây vài phút. Mẹ
đừng lo cho các cháu. Chúng yên ổn lắm.”
Nigel nói giọng thiểu năo, "Tamara không sống được đâu, phải
không mẹ? Nh́n mặt mẹ lúc ở trong pḥng bệnh của cô ấy con đă
thấy rơ là như thế.”
"Không, Nigel. Con lầm đấy. Mẹ không tin là như thế chút nào. Mẹ
chỉ lo lắng cho nó thôi. Con đă lầm vẻ lo lắng với vẻ tuyệt vọng.
Vả lại chúng ta cần phải lạc quan, Nigel. Tamara là một phụ nữ
có nghị lực, nó sẽ vượt qua được và sẽ sống. Mẹ biết chắc là như
thế. Bây giờ con dẫn mẹ đến gặp ông bác sĩ đă phẫu thuật cho
Tamara.”
“Vâng ạ.”
Gideon nói, "Con đứng đây đợi bà ngoại và ông Derek.”
Nigel và Stevie đi nhanh dọc theo hành lang, về phía văn pḥng
của bác sĩ phẫu thuật, nhưng vừa đến chỗ rẽ th́ gặp ngay ông.
“Ông Jardine, " ông bác sĩ reo lên. ”Tôi vừa ghé vào thăm bà vợ
ông, kiểm tra xem thử thế nào rồi.”
“Xin giới thiệu, đây là mẹ tôi, Stevie Jardine.” Nigel nói. “C̣n
đây là bác sĩ William Tilden, người đă phẫu thuật cho Tamara.”
Hai người bắt tay nhau xong, Stevie nói, "Cảm ơn bác sĩ về tất
cả những ǵ ông đă làm cho con dâu tôi, thưa ông Tilden. Theo
tôi biết th́ vết thương của con dâu tôi rất nặng.”
Bác sĩ gật đầu. ”Vâng, rất nặng, thưa bà Jardine. Bệnh nhân bị
hai viên đạn bắn vào ngực và bụng. Rất không may là bị chảy máu
trong, khiến người bệnh mất quá nhiều máu. Tất nhiên chúng tôi
đă cho truyền và bây giờ chúng tôi đang chờ xem t́nh trạng của
bệnh nhân có khá lên chút nào không.
“Vợ tôi sẽ chết chứ?" Nigel hỏi bằng giọng như lạc đi.”Hiện
chúng tôi chưa thể biết, thưa ông Jardine. Riêng tôi th́ cho
rằng bà nhà có thể thoát qua được t́nh trạng hiểm nghèo này. Bản
chất bà là người khỏe mạnh, và c̣n rất trẻ.”
“Nhưng lại rơi vào t́nh trạng quá trầm trọng, đúng thế không,
thưa bác sĩ?" Nigel nói
“Có thế, " bác sĩ phẫu thuật dịu dàng đáp.
Chương 26
Ba vị khách ngồi xung quanh một chiếc bàn
trong sảnh của Khách sạn Queen trên Quảng trường
City đều mang bộ mặt rầu rĩ. Đó là Stevie, ông Derek, và Gideon.
Họ đang ăn bửa nhẹ buổi tối và uống ly rượu cuối cùng trong ngày.
Mệt ră rời sau chuyến đi và tinh thần căng tháng suốt ban ngày,
bà Blair đă đi ngủ sớm. Nigel và Miles cũng phờ phạc và về pḥng
nghỉ. Lenore đến đây với họ nhưng cô không nghỉ lại khách sạn mà
lái xe về nhà tại trang ấp Lyndenhill trước đây mười phút.
Stevie vẻ mệt mỏi, chỉ gẩy gẩy khoanh bánh ḿ kẹp thịt gà mà
không ăn. Quả thật chỉ riêng việc nhấc tách trà chanh lên miệng
uống cũng đủ làm cạn kiệt số sức lực ít ỏi c̣n lại sau một ngày
quá căng thẳng. Sau một lúc im lặng cuối cùng nàng nh́n Gideon
hỏi, “Tại sao Dumachev lại bắn hai đứa nhỉ?"
Gideon lắc đầu, buông một tiếng thở dài. ”Sẽ không bao giờ chúng
ta biết được câu trả lời, mẹ ạ. Và con nghĩ ngay đến khi Tamara
và Chloe tỉnh lại cũng không thể cho chúng ta biết đầu đuôi câu
chuyện ra sao. Nhiều lắm là họ kể ra được những sự việc xảy ra
từ lúc gă đến trang ấp cho đến khi gă bắn họ.”
“Ông th́ cho rằng Dumachev bị mất trí.” ông Derek nói chen vào.
“V́ không một người nào có trí óc tỉnh táo lại vào nhà người ta
rồi bắn hai phụ nữ một cách đơn giản như thế. Có thể c̣n do hắn
quá mê Tamara.”
“Những kẻ bị ám ảnh như thế cực kỳ nguy hiểm," Gideon nói rồi
nh́n mẹ chăm chú.
Stevie ngả người ra lưng ghế, vẻ mặt đăm chiêu. Lát sau, nàng
nói, “Tại sao Dumachev lại bị ám ảnh bởi Tamara nhỉ? Bởi hai đứa
cưới nhau và chung sống mới được hai tháng và khi đó cả hai đều
c̣n quá trẻ. Tamara mười tám, đến khi ly hôn, nó cũng mới mười
chín. Vả lại đă bao nhiêu năm nay nó có gặp lại hắn đâu. Lúc ở
bệnh viện Nigel kể với mẹ như thế.” Stevie lắc đầu nói tiếp, "Tại
sao sau ngần ấy năm hắn đột ngột quay lại và t́m đến Tamara như
vậy?"
“Ai mà biết được, thưa mẹ? Vả lại mẹ nghĩ về những kẻ bị ám ảnh
như thế làm ǵ cho mất công. Bởi đó là những người mắc bệnh tâm
thần, trí óc họ không b́nh thường.”
Ông Derek gật đầu. ”Cháu Gideon nói đúng đấy, chị Stevie ạ.” Ông
ngừng lại, nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp “Lúc tối dượng nói
chuyện với Nigel, anh ấy kể rằng Dumachev mê đến phát điên phát
rồ một phụ nữ Nhật Bản khi hắn sống tại Tokyo. H́nh như trong
suốt thời gian qua, thỉnh thoảng hắn có liên lạc với cha mẹ
Tamara, và cách đây hai năm, hai ông bà đă kể lại những chuyện
ấy với con gái.”
Gideon nói lên suy nghĩ của cậu. “Rất có thể giữa hắn với người
phụ nữ Nhật Bản kia đă xảy ra chuyện ǵ khiến hắn rơi vào tâm
trạng tuyệt vọng. Và kết quả là hắn đă gây ra chuyện này rồi tự
sát.”
Ông Derek nói, “Chúng ta đi quá sâu vào chuyện riêng của người
ta rồi đấy. Làm thế vừa nguy hiểm vừa không dẫn đến đâu hết.”
Stevie tán thành, “Dượng nói đúng. Cháu rất mừng thấy cha mẹ
Tamara đă nhận được fax của ông Bruce và mai sẽ bay sang London.
Nghe được tin này, cháu thấy nhẹ người được đôi chút, không phải
v́ hai ông bà ấy làm được ǵ, nhưng nguyên chuyện hai ông bà có
mặt ở đây cũng hỗ trợ thêm về mặt tinh thần cho Tamara, cháu
nghĩ thế.”
Gideon nhận xét, “Con đoán rằng đă xảy ra chuyện ǵ khiến
Dumachev tuyệt vọng, hắn bèn bấu lấy Tamara một cách bệnh hoạn,
như kẻ chết đuối thấy được cọng rơm. Chính v́ thế hắn đi t́m chị
ấy. Lúc năy, một sĩ quan cảnh sát cho con biết, Dumachev đến Anh
cách đây có hai ngày. Cảnh sát t́m thấy vé máy bay và hộ chiếu
của hắn, cả giấy thuê ô tô trong ngăn đựng bao tay của xe ô tô.”
“Vậy hắn chính là Alexis Dumachev, phải không Gideon?"
“Đúng thế, thưa mẹ.” Gideon liếc nh́n đồng hồ. ”Mười rưỡi rồi,
mẹ! Mẹ mệt lắm không ạ?" Cậu lo lắng hỏi Stevie.
“Mệt nhưng không phải theo nghĩa của con. Mà mẹ vẫn c̣n sống
theo giờ New York. Con nhớ rằng đối với mẹ lúc này mới năm giờ
rưỡi chiều. Nhưng mẹ phải công nhận mẹ rất mệt v́ thần kinh căng
thẳng."
“Điều đó không có ǵ mà lạ.” Gideon đứng lên, cúi người hôn lên
má mẹ, rồi đặt tay lên vai ông Derek, nói. “Cháu đi ngủ đây.”
Stevie cố mỉm cười với con trai, "Chúc con ngủ ngon. Mẹ tin rằng
ngày mai sẽ có những tin tức tốt lành hơn.”
Ông Derek cũng đứng lên, ôm hôn cậu. “Chúc cháu ngủ ngon và cảm
ơn cháu đă lo mọi chuyện cho hai ông bà.”
C̣n lại hai người. Ông Derek lắc đầu nh́n Stevie. “Con không ăn
mà chỉ gẩy gẩy miếng bánh ḿ kẹp thức ăn kia. Con có muốn dượng
lấy cho con món ǵ không? Thứ ǵ ngon miệng hơn một chút?"
“Không ạ. Cảm ơn dượng, nhưng con không muốn ăn ǵ hết. Uống th́
được. Con xin một ly cô nhắc, có thể làm bụng con yên ổn chăng.”
“Dượng cũng bắt chước chị.”
Nói xong, ông Derek vẫy người hầu bàn tới, bảo lấy hai ly cô
nhắc. Đợi rất lâu sau, người hầu bàn mới quay ra, tay cầm một
chai Courvoisier và hai chiếc ly.
Stevie ngả người ra lưng ghế, nhấm nháp ly rượu, mong làm dịu
thần kinh nhưng không kết quả. Cuối cùng nàng nhẹ nhàng nói, "Dượng
có tin ở các điềm báo không?”
“Chị c̣n hỏi dượng điều đó sao? Một người mang ḍng máu Celt
đích thực th́ không thể không tin. Tất nhiên dượng tin rồi.
Dượng rất mê tín. Dượng tin vào linh tính, điềm báo và các thứ
đại loại như thế. Tin là có ma quỷ, thần thánh... tin vào ma
thuật... nếu như xảy ra cái này tất sẽ xẩy ra cái kia. Đấy là mê
tín dị đoan, nhưng đấy chính là tính cách của người Celt. Nhưng
tại sao chị lại hỏi dượng như thế?”
“Trưa Thứ tư, sau lễ Tạ ân, con đi dạo trên cánh đồng liền với
trang ấp Romany Han. Bỗng trời chuyển thời tiết và bất ngờ sương
mù lan tỏa. Thế là con bỗng chợt nghĩ đến trang ấp Aysgarth End
và miền Yorkshire. Nói đúng ra, con bỗng thấy như ḿnh sống lại
những ngày xa xưa ở đấy. Thế là con lạnh toát cả người, con run
rẩy và dường như linh cảm thấy một điều ǵ đó chẳng lành. Mà con
có tính nhát gan ấy bao giờ đâu.”
“Đúng, chị không có cái tính ấy.”
Sau đó, khi đă về đến nhà, con lại thấy rùng ḿnh, ớn lạnh lần
nữa, lúc này con vội gạt các ư nghĩ ám ảnh đi, cho đó là những
thứ phi lư. Thậm chí con c̣n cười to lên để tự chế giễu ḿnh quá
nhát gan ấy chứ.”
Nói đến đấy, Stevie ngừng lại, nh́n ông Derek.
"Con nói tiếp đi," ông Derek giục.
Thấy ông có vẻ thật sự quan tâm đến trường hợp nàng gặp phải,
Stevie kể tiếp "Thế là từ hôm ấy cho đến tận bây giờ, con luôn
gặp phải hết chuyện buồn này đến chuyện buồn khác, khiến con cảm
thấy con cần phải làm một thứ ǵ đó.”
Ông Derek cau mày, nói. “Con không làm được ǵ đâu. Không ai
cưỡng được với số phận. Con nhớ dượng đă nhiều lần nói với con
câu ấy chứ?"
”Con nhớ. Và dượng nói đúng.”
Ông Derek trầm ngâm trong một lúc, rồi uống liền mấy ngụm rượu
mạnh, sau mới chậm răi nói. ”Trong cuộc đời có rất nhiều điều lạ
lùng chúng ta không thể hiểu mà cũng không thể cắt nghĩa...”
o0o
Trưa hôm ấy, trước khi lên vùng Yorkshire, bà Blair đă ghé vào
căn hộ của Stevie ở phố Quảng trường Eaton lấy quần áo cho nàng,
bỏ vào một chiếc va ly rồi đem theo đến đây. Bây giờ Stevie mở
va ly, lấy ra số quần áo ấy, treo lên mắc trong pḥng của nàng
trong khách sạn Queen.
Làm xong, Stevie gọi điện cho ông Bruce ở London đúng theo lời
nàng đă hứa với cha chồng.
“Con xin lỗi đă gọi điện cho cha quá muộn. Bây giờ đă gần mười
hai giờ đêm rồi, con biết, " nàng nói. Nghe xong câu trả lời của
ông, nàng nói tiếp, "Con tưởng có thể báo cha biết một số tin
tốt lành, nhưng không được.”
“Điều ấy không quan trọng, Stevie. Lúc nào con gọi cho cha cũng
được. Cha e đêm nay chưa chắc cha đă ngủ được. Không thấy con
nói ǵ thêm, cha đoán cháu Chloe vẫn c̣n đang trong t́nh trạng
hôn mê.”
“Con cũng e là như thế, thưa cha.”
“Tamara th́ thế nào rồi?"
“Cũng vẫn trong t́nh trạng tồi tệ như thế.”
"Cha hiểu. Đành vậy thôi. Chỉ mong không kém đi là may lắm rồi.
Hay có kém đi?"
“Không đâu, thưa cha. Cả hai đứa vẫn giữ được như trước, thậm
chí sáng mai bệnh t́nh chúng có thể khá hơn. Con sẽ gọi điện cho
cha...”
“Không, đừng gọi. Để cha lên đấy. Sáng mai cha sẽ đáp chuyến tầu
tốc hành xuất phát ở ga King’s Cross. Có một chuyến khởi hành
khoảng tám giờ. Cha sẽ đến Leeds khoảng hai giờ trưa. Đấy là
chuyến tầu chạy nhanh nhất.”
“Vâng. Lúc đó tất nhiên con đang ở trong bệnh viện, không ra ga
đón cha được. Vậy xuống tầu, cha hăy đi taxi đến Bệnh viện
Leeds. Chỉ mất vài phút thôi. Nhiều nhất là tám phút.”
“Cha sẽ thuê hẳn một chiếc xe có cả lái xe. Cha nghĩ làm như thế
hay nhất. V́ nếu bất chợt cần đến là có ngay. Con đặt một pḥng
cho cha ở khách sạn Leeds rồi chứ ǵ?"
“Vậy là mọi thứ đă được thu xếp xong cả rồi ạ?"
“Đúng thế.”
“C̣n về cha mẹ của Tamara th́ sao ạ? Hai ông bà ấy sẽ bay đến
sân bay Heathrow vào tối mai phải không ạ?"
“Đúng thế. Vậy là một thứ đă xong. Cha cũng thuê sẵn cho hai ông
bà ấy một chiếc xe có cả lái xe, chờ sẵn ở cửa sân bay Heathrow.
Cha c̣n đặt pḥng cho họ ở khách sạn Claridge rồi.”
“Cảm ơn cha đă lo mọi thứ chu đáo giúp con. Con biết hẳn hai ông
bà ấy đang đau khổ lắm, và chuyến đi sẽ rất vất vả đối với họ
đấy. Thôi, chúc cha ngủ ngon.”
Đặt máy xuống, Stevie đi tắm trước khi lên giường. Biết không
thể ngủ ngay được, nàng ra ngồi bên bàn giấy, nơi nàng để chiếc
cặp.
Stevie mở cặp, lấy ra cuốn nhật kư là thứ lúc nào nàng cũng mang
theo người. Nàng ngồi một lúc khá lâu, nh́n trang giấy đă viết
đêm hôm qua ở New York. Từ lúc viết những ḍng chữ đó, cuộc sống
của nàng đă thay đổi nhanh và đột ngột biết bao. Đoạn nàng viết
trong cuốn sổ là những dự định của nàng trong chuyến đi Paris
tuần với. Bây giờ nàng phải gọi điện để hoăn chuyến đi, và sáng
mai phải báo cho ông già André biết. Ông là người bạn thân nhất
của nàng, đă cùng với nàng trải qua bao nhiêu vui buồn, và ông
cũng rất muốn biết t́nh h́nh của nàng hiện nay. Ông rất quư
Chloe và đă nhận nó là con đỡ đầu. Ông cũng rất quan tâm đến
Tamara. Phải cho ông biết tin tức về hai đứa ấy.
Theo thường lệ, Stevie ghi ngày tháng và địa điểm lên đầu trang
mới.
Thứ sáu Tốt lành, 1997
Leeds.
Hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong đời ḿnh, một cơn ác mộng.
Ḿnh đă trải qua bao nhiêu nỗi bất hạnh: cái chết khủng khiếp và
không đúng lúc của Ralph, sinh đứa con ngoài giá thú trong lúc
có một ḿnh, không có cha nó bên cạnh. Nhưng không nỗi bất hạnh
nào lớn như nỗi bất hạnh hiện giờ.
Đứa con gái xinh đẹp, đáng yêu Chloe của ḿnh đang nằm hôn mê ở
đây, và có thể nó sẽ không bao giờ ra khỏi cơn hôn mê ấy. Mà
ḿnh lại không thể làm ǵ giúp nó được. Rồi đứa con dâu ḿnh hết
ḷng yêu quư th́ đang trong cơn nguy kịch.
Bỗng nhiên ḿnh thấy ră rời chân tay. Sao ḿnh bất lực đến thế!
Trong khi ḿnh là người chưa bao giờ để mất khả năng kiểm soát
bản thân. Xưa nay bao giờ ḿnh cũng tác động được vào những ǵ
ḿnh muốn, vậy mà lần này ḿnh không thể làm được ǵ. Ḿnh không
phải bác sĩ. Ḿnh cần có một phép lạ. Một phép lạ do Chúa Trời
ban cho vào ngày lễ phục Sinh. Ḿnh chưa bao giờ mộ đạo lắm,
nhưng ḿnh tin ở Chúa và ḿnh luôn cố gắng làm một người đàn bà
tốt, làm một con người tốt bất cứ khi nào có thể và ḿnh nghĩ
ḿnh đă đạt kết quả tốt về nhiều mặt.
Hôm nay ḿnh cầu nguyện rất nhiều. Ḿnh hy vọng Chúa nghe thấy
lời cầu nguyện của ḿnh. Có lẽ Chúa nghe thấy rồi. Đôi khi Chúa
cần một người để thực hiện phép lạ của Người thay cho Người...
Valentin Longdon... Willam Tilden... những người tốt, những bác
sĩ giỏi, những thầy thuốc của Chúa. Ḿnh hy vọng các bác sĩ ấy
sẽ chữa khỏi được hai đứa con gái của ḿnh. Ḿnh nói thế v́ xưa
nay ḿnh vẫn coi Tamara như con gái của ḿnh, ngay từ hôm nó về
làm vợ của Nigel. Một phụ nữ trẻ xinh đẹp, đáng yêu, một người
vợ hoàn hảo của Nigel, và là một người mẹ lư tưởng. Ḿnh may mắn
có được Tamara làm con dâu.
Hôm nay, cuộc sống của tất cả chúng tôi chịu một sự thay đổi lớn
và chỉ trong ṿng chưa đến một ngày. Do một kẻ điên có khẩu
súng trong tay. Một điều khó tin được. Ḿnh vẫn suy nghĩ về điều
đó. Ḿnh vẫn tưởng ḿnh có thể chủ động được trong mọi trường
hợp. Nhưng lần này th́ không. Ḿnh hiểu ra rằng không ai có thể
kiểm soát được mọi thứ liên quan đến bản thân. Tất cả chúng ta
đều yếu thế, đều không có khả năng tự bảo vệ. Số phận đẩy chúng
ta vào những hoàn cảnh mà chúng ta không có cách ǵ cưỡng nổi.
Chúng ta là nạn nhân của thời đại bạo lực, khi súng được sử dụng
thoải mái và ŕnh rập chúng ta trong mỗi góc phố, mỗi khúc đường
đi. Bạo lực tha hồ thao túng. Trước đây chưa bao giờ ḿnh nghĩ
đến chuyện đó. Và những kẻ xa lạ có thể hủy hoại cuộc sống của
chúng ta bằng những hành vi phi lư của chúng chống lại chúng ta...
Ḿnh phải có nghị lực, thay cho mọi người, nhất là cho mẹ ḿnh
và ông Bruce, cho cha mẹ của Tamara khi họ đến đây. Và cho
Nigel.
Stevie gấp cuốn nhật kư, lại cho vào cặp như cũ, rồi khóa lại.
Bây giờ nàng lên giường.
o0o
Chuông điện thoại réo dữ dội.
Stevie vội nhấc máy.”A lô?"
"Con là Miles đây, mẹ ạ.”
“Có chuyện ǵ thế, Miles? Con hiện đang ở đâu?”
“Con ở trong pḥng con. Anh Gideon vừa gọi điện cho con từ bệnh
viện. Chị Tamara đă tỉnh.”
“Ôi, tuyệt vời!” Stevie reo lên, cảm thấy người nhẹ bỗng.
"Nhưng mẹ khoan mừng vội. Chị ấy vẫn c̣n trong t́nh trạng nguy
kịch.”
"Vậy hai mẹ con ḿnh phải đến đó ngay.”
"Vâng. Anh Gideon rất cần có mặt hai mẹ con ḿnh. Anh ấy cùng đi
với anh Nigel đến LGI vào năm rưỡi sáng nay. Cả hai người đêm
qua đều không ngủ. Con cũng vậy.”
"Mẹ cũng thế. Con mặc sẵn quần áo rồi chứ?".
"vâng.”
"Mẹ xuống sảnh dưới nhà ngay bây giờ và chờ con ở đó.”
“Vâng.”
Stevie gác máy. Nàng vội vớ chiếc khăn màu đỏ mận, hợp với bộ áo
và quần đang mặc, rồi đứng dậy, quấn lên cổ. Lấy cây bút trên
bàn giấy, nàng ngoáy vài ḍng cho mẹ và dượng, bỏ vào phong b́
rồi viết nhanh địa chỉ bên ngoài.
Stevie thấy Miles đă chờ dưới sảnh. Cậu âu yếm hôn mẹ. Đưa phong
b́ cho nhân viên tiếp tân xong, hai mẹ con ra xe taxi đă chờ sẵn
ngoài cửa khách sạn.
o0o
Nigel đứng cạnh giường Tamara, nắm chặt bàn tay chị. Anh nói với
chị giọng dịu dàng, rằng anh yêu chị vô cùng và anh tin vợ hiểu
được điều đó. Lúc trước, Tamara đă mở được mắt, nh́n chồng.
Nigel có cảm giác chị nhận ra anh, nhưng Nigel không chắc lắm.
Đột nhiên Tamara lại mở mắt và nh́n thẳng vào mắt chồng. Nigel
cảm nhận bàn tay vợ nắm hơi chặt bàn tay anh, do đó anh tin rằng
vợ muốn nói ǵ với ḿnh.
Cúi mặt xuống sát mặt Tamara, anh th́ thầm, "Em bảo ǵ, em yêu?
Hăy nói đi, Tamara.”
“Ni... gel... Em... yêu... anh...” Mắt chị không rời mắt chồng.
“Anh cũng yêu em, Tamara. Anh yêu em vô cùng.”
Mắt Tamara từ từ nhắm lại. Lát sau, bàn tay chị lỏng ra, rời
khỏi tay chồng.
Bác sĩ Tilden đứng ở cuối pḥng bệnh đang theo dơi màn h́nh.
Đường thể hiện nhịp tim thấp dần rồi chạy ngang. Ông bước lên,
đặt bàn tay lên vai Nigel. ”Tôi rất tiếc, thưa ông Jardine.”
“Không!... Không!" Anh áp chặt lên người vợ. ”Đừng bỏ anh,
Tamara!" Nigel thét lên đau đớn.
Bác sĩ Tilden dịu dàng nói, “Bà nhà đi rồi!"
“Hăy để tôi một ḿnh với vợ tôi.” Nigel lắp bắp.
Bác sĩ gật đầu ra hiệu cho chị y tá, rồi cả hai lặng lẽ bước ra
ngoài hành lang.
Stevie lúc này đang đứng đợi cùng với Gideon và Miles, lo lắng
nh́n bác sĩ. “Tamara mất rồi...” Nàng mở miệng nói rồi chững lại.
Cổ họng nàng nghẹn lại và nước mắt tuôn ra như suối trên mi mắt,
chảy xuống ướt đầm hai má.
"Tôi rất tiếc, thưa bà Jardỉne.” Bác sĩ nói.
"Tôi vào được không, thưa bác sĩ Tilden?" Stevie hỏi, giọng như
vỡ ra. ”Nigel đang cần tôi.”
“Tất nhiên là được.” Bác sĩ đáp rồi mở cánh của cho nàng vào.
Stevie bước đến bên giường bệnh. Nàng nh́n Tamara, cúi xuống rồi
hôn lên mái tóc ánh bạc của con dâu. Nàng nói rất khẽ, "Con yêu
của mẹ. Vĩnh biệt con... Mẹ không bao giờ quên con, Tamara, và
mẹ măi măi yêu con.” Trái tim nàng tràn ngập nỗi thương xót, và
nàng tưởng như nó sắp vỡ tung. Lát sau, cố kiềm chế bản thân,
Stevie dang tay ôm vai Nigel, nói nhanh. “Mẹ đang ở đây, Nigel.
Mẹ đang ở bên con.”
Nigel quay mặt sang mẹ. Mặt anh ướt đẫm nước mắt. ”Tại sao lại
thế, mẹ? Tại sao, hả mẹ?" Anh uất ức kêu lên.
”Mẹ cũng không biết, Nigel. Tamara hiền hậu là thế...” Stevie cố
an ủi con trai cả, nhưng ai mà an ủi được anh lúc này. Nỗi đau
của anh là không thể chịu nổi.
Vài phút sau, bác sĩ Tilden và chị y tá quay vào pḥng bệnh. Chị
y tá động viên Nigel đi ra, nhưng anh không nghe, vẫn nắm bàn
tay vợ. Khi bác sĩ Tilden kéo nhẹ anh ra, Nigel gào lên như kẻ
mất trí. Nỗi đau đă nhấn ch́m anh.
”Tôi sẽ ở lại đây thêm một lúc, " Stevie nói với bác sĩ. ”Cho
đến khi con tôi dịu đi một chút.”
Chương 27
Một tuần lễ sau khi bị bắn, Chloe vẫn
trong trạng thái hôn mê. Cô được đưa ra khỏi pḥng điều trị tích
cực, chuyển sang nằm trong một pḥng riêng của khu Brotherton.
Bệnh t́nh cô vẫn chưa có chuyển biến nào rơ rệt.
Bây giờ Chloe không c̣n nằm trong khu điều trị tích cực, Stevie
được phép ở lại trong pḥng với con gái bao lâu cũng được, kể cả
đến tối. Thông thường khoảng tám giờ nàng mới về khách sạn
Queen, v́ ở bệnh viện không có những tiện nghi sinh hoạt cần
thiết để nàng có thể ngủ lại.
Stevie túc trực bên giường bệnh, hầu như lúc nào cũng đặt tay
lên người Chloe, nắm bàn tay cô, chuyện tṛ với cô, cố kích
thích và hy vọng thấy được một phản ứng nhỏ của con gái. Nhưng
nàng không thấy ǵ hết. Chloe vẫn da xanh lướt nằm bất động trên
giường bệnh, tựa như đang trong giấc ngủ say.
Stevie không bao giờ phải ở một ḿnh lâu bên Chloe. Các thành
viên trong gia đ́nh liên tục vào rồi ra, hỗ trợ nàng trong việc
gây kích thích cho Chloe, cố tạo cho cô có một phản ứng dù rất
nhỏ. Những người đến thăm Chloe thường xuyên nhất là ông già
Bruce, ông Derek và bà Blair.
Nigel đă quay về London vào thứ hai, hộ tống thi hài của Tamara
trong một chiếc xe cứu thương tư nhân. Cũng trong ngày hôm đó,
Lenore đưa hai đứa con của anh về thành phố. Sáng thứ ba th́
Gideon cũng đi theo về London trong xe riêng của cậu. Mục đích
chủ yếu của Gideon là giúp anh cả lo việc tiến hành tang lễ. Đám
tang được tổ chức hôm qua, có mặt đầy đủ các thành viên trong
gia đ́nh trừ Stevie và ông Derek.
Vốn vô cùng yêu mến Tamara, Stevie rất muốn dự đám tang để đưa
con dâu đến nơi yên nghỉ cuối cùng, nhưng nàng sợ nếu bất chợt
Chloe ra khỏi trạng thái hôn mê lại chẳng có ai bên cạnh. Nàng
muốn lúc đó có mặt ở bên con, động viên và an ủi con. Quyết định
ở lại Leeds của Stevie được mọi người chấp nhận, thậm chí c̣n
mong muốn, kể cả Nigel. Ông Derek th́ năn nỉ xin ở lại với
Stevie để hỗ trợ tinh thần cho nàng, và c̣n v́ ông quư Chloe,
coi cô như con của ḿnh.
Lúc này, vào ngày thứ sáu đầu tháng Tư, ông Derek ngồi với
Stevie trong pḥng bệnh của Chloe. Ông nói lên thành tiếng ḍng
suy nghĩ của ḿnh. “Dượng nghĩ có lẽ dượng thử thoại lời kịch
trong những vở của Shakespeare cho cháu Chloe nghe. Ch́ biết nó
rất thích văn đối thoại trong kịch của nhà văn hào ấy.”
“Dượng có sáng kiến rất hay đấy. Cháu Chloe rất mê nghe lời
thoại trong những vai dượng biểu diễn. Nhất là vai Hamlet.”
“Nhưng lời đối thoại của Hamlet toàn là buồn. Nhân vật ấy luôn
nói đến cái chết. Có lúc dượng tính đọc những bài thơ xonê của
Shakespeare, nhưng dượng chợt nhớ là Chloe rất thích thơ Byron.
Trong kỳ nghỉ lễ Noel vừa rồi, hai ông cháu đă tṛ chuyện rất
nhiều về nhà thơ tuyệt vời này.” Ông Derek đứng dậy, bước đến
bên cửa sổ, nh́n ra ngoài một lúc lâu, chuẩn bị tư thế và nhẩm
lại một số đoạn thơ. Rồi ông quay vào, lấy giọng và đọc. Tuy
giọng không to nhưng âm, trầm, du dương và vang rất xa, có lẽ
khắp các pḥng bệnh đều nghe thấy được tiếng đọc thơ của ông.
Đọc xong ba đoạn thơ của Byron, ông Derek quay vào chỗ Stevie,
nói. ”Đấy là mấy đoạn thơ Byron dượng yêu nhất.”
“Những câu thơ đẹp quá!” Stevie nói.
“Trong lúc đọc thơ, dượng nghĩ đến Chloe lời lẽ trong thơ rất
hợp với nó. Cháu có thấy như thế không?”
“Vâng, rất hợp.” Stevie đáp. Nàng quay mặt chăm chú nh́n con gái,
và nhận thấy đột nhiên Chloe như co người lại.
Thấy thế, ông Derek reo lên. “Cái ǵ vậy?"
“Cháu nh́n thấy Chloe hơi động đậy Nhưng không phải" Nói xong,
Stevie thở dài. ”Chỉ là cháu tưởng tượng thôi.”
“Chị muốn dượng đọc thêm vài bài thơ khác nữa không? Biết đâu...”
Nói giữa chừng, bỗng ông Derek ngừng bặt, và ngoái lại phía sau,
ông thấy ông già Bruce đang bước vào.
“Chào ông Derek và chào con.” ông Bruce nói. “Tôi vừa ở London
tới, bèn đi thẳng từ ga xe lửa đến đây.” Ông bắt tay ông Derek
rồi hôn lên má Stevie.
Ông Bruce đứng bên giường bệnh, chăm chú nh́n Chloe, cau mày nói.
”Vẫn chưa thấy biến chuyển chút nào phải không?" Câu này ông nói
với Stevie.
“Vâng, thưa cha. Nhưng vừa rồi con cảm thấy h́nh như mi mắt cháu
có động đậy một chút, rất nhỏ thôi. Nhưng chắc không phải.”
Ông Bruce nói ngay. ”Sắp rồi đấy. Cha cảm nhận thấy điều đó từ
trong xương tủy cha. Con hăy nhớ, Chloe mới bị bắn cách đây một
tuần lễ. Việc bệnh viện cho cháu rời khỏi pḥng cấp cứu tích cực
là một biểu hiện đáng mừng. Bác sĩ Longdon có ư kiến ǵ không?"
“Ông ấy bảo cháu vẫn giữ được tốt. Ông ấy rất lạc quan về bệnh
t́nh của cháu.”
Ông Derek bổ sung, "Ngay từ đầu, bác sĩ Longdon đă nói phải mất
mười ngày, thậm chí hai tuần lễ th́ cháu Chloe mới có thể ra
khỏi trạng thái hôn mê.” Nói xong ông ra máy thu thanh, vặn núm.
“Ta mở một chút âm nhạc. Biết đâu sẽ có tác dụng kích thích cháu.
Âm thanh rất quan trọng. Cháu Chloe cần có âm thanh xung quanh
nó. Đấy là ư kiến của mấy vị bác sĩ tôi quen.”
“Nguyên nhân hôn mê là do trong năo vẫn c̣n chỗ sưng tấy. Phải
chờ cho những chỗ đó xẹp xuống hoàn toàn.”
“Đúng thế. Con đă nói với cha điều đó rồi.” Quay sang ông Derek,
ông Bruce nói. ”Hay ông đọc lời thoại trong kịch của
Shakespeare? Tôi rất mê lời thoại của ông đấy ông bạn già ạ.”
Ông Derek cười, “Cảm ơn ông. Lúc năy tôi có đọc cho cháu Chloe
mấy đoạn thơ của Byron.”
Stevie nói khẽ, "Hay dượng đọc nữa đi. Chọn vài đoạn nào khác.
Quan trọng là giọng đọc của dượng. Chloe rất thích cái giọng ấy
của ông nó đấy.”
o0o
Chiều hôm ấy, Gideon và Miles đến bệnh viện để túc trực thay cho
mẹ, ông Derek và ông nội Bruce. Hai anh em sinh đôi rất muốn mẹ
họ được nghỉ ngơi đôi chút, đồng thời cũng muốn ở bên cạnh đứa
em gái họ hết ḷng yêu quư.
Hai anh em vừa ở London đến, sau khi dự đám tang Tamara buổi
trưa hôm trước. Miles kéo Stevie ra một góc, thuật lại sơ qua về
không khí buổi tang lễ, và nói cho mẹ biết Nigel vẫn giữ được tự
chủ, không bị suy sụp nhiều như hôm vợ anh một qua đời. C̣n hai
đứa trẻ nhỏ th́ yên ổn.
Stevie lại thấy nỗi thương xót Tamara bùng lên và nàng trào nước
mắt. Cái chết của con dâu nàng sao vô lư và vô nghĩa đến thế?
Nhưng nàng vội tự trấn tĩnh. Nhiệm vụ duy nhất của nàng lúc này
là giúp đỡ Chloe và nàng cần phải tự chủ. Nàng không được phép
để t́nh cảm mềm yếu đi dù bất cứ nguyên nhân nào.
Cuối cùng Miles nói, "Mẹ phải nghỉ ngơi đôi chút. Mẹ hăy ra
ngoài kia đi dạo. Mẹ rất cần hít thở không khí trong lành đấy.
Dù mẹ có đi dạo ṿng quanh khắp cái thành phố này cũng chỉ rất
tốt cho mẹ thôi.”
Ông Derek nói thêm, “Mà chị cũng phải ăn một chút ǵ đấy.”
Ông già Bruce nh́n ông Derek gợi ư. ”Ta về khách sạn Queen dùng
một bữa ăn nhẹ, ông thấy thế nào, ông bạn già? Ông đă ở trong
pḥng này suốt cả một ngày rồi.”
“Cảm ơn, ông Bruce. Nhưng tôi không thể đi ăn với ông được. Năm
giờ chiều nay tôi đă phải ra ga để kịp lên chuyến tầu về London.
Sáng mai tôi có cuộc hẹn gặp các nhà sản xuất, họ định phục hồi
tiết mục Sư tử ở Cung điện Mùa Đông. Và tôi không thể vắng mặt.”
Quay sang Stevie, ông nói thêm.”Mai bà Blair sẽ đến đây với chị,
Stevie ạ.”
Stevie kêu lên, “Sao mẹ và dượng không cùng nghỉ kỳ nghỉ cuối
tuần ở London. Con trực ở đây với Chloe là đủ rồi. Nay lại có
thêm cha chồng con và hai đứa sinh đôi. Dượng và mẹ không phải
lo ǵ hết.”
“Mai có thêm cả Lenore nữa đấy, " Gideon tuyên bố.
Ông Derek khẽ nói, “Chị nói đúng đấy. Nhưng dượng e mẹ chị không
chịu. Bà Blair muốn ở đây với chị và cháu Chloe. Thế nào? Ta có
về khách sạn Queen bây giờ không. Tôi cũng phải thu xếp hành lư
để lên đường.”
o0o
Cảm thấy cặp mắt cha chồng chằm chằm nh́n ḿnh, Stevie đặt tách
trà xuống, nói. ”Cha nh́n ǵ con thế ạ? Hay mặt con có vết bẩn?
Hay có chuyện ǵ thế ạ?"
Ông Bruce lắc đầu, nhưng vẫn nh́n con dâu, vẻ nghĩ ngợi. Ông hơi
nheo mày. Cuối cùng ông nói, "Stevie ạ... Cha muốn trao đổi với
con về...” Ông ngừng nói, nh́n ra xa một lát vẻ ngần ngại.
“Cha làm sao thế, cho con biết được không ạ?"
“Cách đây khoảng mười chín năm, xảy ra một chuyện...” Ông đưa
tay lên che miệng, ho, rồi nói tiếp. ”...Trước đây cha không đủ
can đảm nói với con, mặc dù đă mấy lần cha định nói. Cha nghĩ có
thể cứ để vậy không nói ra cũng được... Nhưng gần đây cha thấy
cần phải nói ra với con.”
Stevie nghiêm mặt lại, ngồi thẳng người trên ghế, không nói ǵ,
chỉ hồi hộp chờ đợi.
Ông Bruce hắng giọng rồi hạ giọng nói. "Có phải Chloe là con của
cha không?"
Không một cơ nào trên mặt Stevie động đậy, và mắt nàng không
chớp. Nàng chỉ chăm chú nh́n ông Bruce. Và cũng không trả lời
ông.
Ông Bruce nói nhanh, vẫn bằng giọng trầm. “Việc cha làm lúc đó
là điều không thể chấp nhận được. Hết sức tồi tệ, vô đạo đức,
Stevie ạ. Không biết lúc đó trong cha đă diễn ra thế nào? Bấy
giờ cha và con sang Amsterdam mua kim cương. Cha không bao giờ
tha thứ cho ḿnh cái hành động khốn nạn ấy. Mà cha cũng không
thể quên nó đi. Cha đă hành động không một chút suy nghĩ. Đă lợi
dụng lúc con đang yếu thế... đêm đó cha đă... ép con...”
Stevie thầm nghĩ, phải nói là ông đă hiếp tôi! v́ hành động ấy
chính là hiếp chứ c̣n gọi là ǵ được nữa? Nhưng nàng không nói
ra. Đúng thế, nàng đă không hề nói ǵ hết.
Ngạc nhiên và khó hiểu trước thái độ im lặng đó, ông Bruce nói
rất khẽ, gần như nói thầm.”Cha đă yêu nó vô cùng. Chloe của cha.
Nó chính là con gái của cha.”
“Chloe không phải con gái của cha đâu,” Stevie nói rành rọt, rơ
ràng.
Ông Bruce há hốc miệng nh́n Stevie, cặp mắt ông đầy nghi ngờ.
Ông không tin. “Nhưng Chloe chính là con gái của cha. Cha tính
thời gian th́ rất khớp. Có chăng chỉ là nó ra đời sớm mất vài
tuần lễ.”
“Không đâu. Chloe không phải con của cha. Con đă có thai khoảng
tám tuần lễ trước cái đêm... cha "ép" con ấy. Thậm chí nó c̣n ra
đời hơi muộn so với b́nh thường. Muộn mất hai tuần lễ, đúng thế.
Con có thai Chloe vào tháng mười năm 1977, và sinh nó vào tháng
bảy năm 1978. Vào đầu tháng mười hai, bác sĩ riêng của con khẳng
định con đă có thai được hai tháng. Một tháng sau đó, tức tháng
giêng 1978, cha và con mới sang Amsterdam. Nó không phải là con
của cha.”
“Vậy cha không phải cha của Chloe?" Giọng ông lạc hẳn đi, và bên
trong có chứa nỗi thất vọng.
”Không. Chưa bao giờ con nghĩ rằng cha cho là như thế. Con nghĩ
cha yêu quư Chloe và đối xử tốt với nó chỉ v́ cha biết ơn con đă
lănh đạo Công ty giúp cha.”
Ông Bruce lắc đầu nói.”Vậy mà suốt gần hai chục năm qua, không
lúc nào cha thấy lương tâm thanh thản. Thậm chí nhiều khi cha
không dám nh́n vào mắt con. Cha quá xấu hổ. Nỡ làm thế với con
dâu, vợ góa của con trai ḿnh...” Giọng nói của ông lại lạc hẳn
đi và ông quay đầu nh́n ra phía khác. Nét mặt ông lộ vẻ hết sức
ngượng ngùng và ân hận về việc ông đă làm.
Stevie không biết nên nói ǵ với ông. Tất nhiên nàng không định
an ủi ông. Quả thật nàng không bao giờ quên cái đêm khủng khiếp
ấy tại khách sạn ở Amsterdam, cũng như nỗi sợ hăi và uất ức khi
ông Bruce đè nàng xuống rồi nằm lên trên nàng. Dùng từ nào để
chỉ cái hành động ấy. Phải dùng từ "hiếp" mới chính xác.
Thấy cha chồng đang trong trong tâm trạng đau xót và bất cứ lúc
nào cũng có thể hoàn toàn suy sụp, Stevie đặt bàn tay lên cánh
tay ông rồi để nguyên như thế.
Ông Bruce đặt bàn tay ông lên đó rồi quay lại nh́n vào mắt nàng.
”Cha đă thầm yêu con trong nhiều năm, Stevie. Nhưng cha không
dám nói ra. Cha không dám.”
“Phải chăng v́ thế mà cha để con toàn quyền điều hành Công ty?
Mà cha bật đèn xanh cho con muốn làm ǵ tùy ư? Rồi lại cho con
mở cửa hiệu bên New York? Chỉ v́ cha đinh ninh Chloe là con gái
của cha chứ ǵ?"
“Không. Hoàn toàn không phải v́ thế. Cha cho con toàn quyền điều
hành công ty v́ con xứng đáng làm công việc ấy. Cha tin con, tin
vào khả năng và nghị lực lớn lao của con.” Ông thở nặng nề.
“Nhưng cha cũng chăm lo cho con.” Ông lại ngừng nói một lần nữa
rồi hạ giọng. “Khi mới lần đầu nh́n thấy con, cha rất ghét, cho
rằng con không xứng đáng với Ralph và với gia đ́nh này. Lúc đó
cha đă lầm biết bao, Stevie. Con mới thật sự xứng đáng gia nhập
cái gia đ́nh này. Con xứng đáng là thành viên của gia tộc
Jardine, thậm chí c̣n xứng đáng hơn cả cha. Năm tháng trôi qua,
mỗi ngày cha lại thấy tôn trọng và tin cậy con hơn. Và yêu nữa.
Cha rất quan tâm đến con và cuộc sống của con.” Ông nh́n Stevie
chăm chú và mắt ông nheo lại. ”Cha nghĩ bản thân con cũng chưa
thấy hết giá trị của ḿnh. Con là một phụ nữ phi thường, về mọi
mặt.”
Stevie ngả người ra lưng ghế. Nàng ngạc nhiên nghe những lời cha
chồng vừa nói, và nàng không biết đáp lại ra sao. Đúng thế, nàng
không biết nên đáp thế nào.
Cuối cùng, ông Bruce phá vỡ không khí lặng lẽ. ”Vậy cha của
Chloe là ai?" Ông hỏi và chăm chú nh́n Stevie khao khát được
nghe câu trả lời.
”Con sẽ không nói ra với cha đâu.” Stevie nh́n ông Bruce và cặp
mắt nàng không chớp, tỏ rơ điều nàng nói ra là không ǵ lay
chuyển nổi.
Ông Bruce hít một hơi thật sâu. “Con không bao giờ tha thứ cho
cha về hành động hèn hạ của cha hôm ở Amsterdam chứ?" Không đợi
câu Stevie trả lời, ông kêu lên. “Mà tại sao cha lại hỏi con câu
đó kia chứ. Đấy là một câu hỏi ngu xuẩn. Làm sao con có thể tha
thứ cha được?"
“Thời gian đầu th́ không đúng thế, " Stevie đáp. “Nhưng về sau,
con đă tha thứ cho cha, mặc dù không phải tha thứ thật sự, mà
chỉ là con đă đào sâu chôn chặt cái chuyện ấy để không bao giờ
nó hiện ra được nữa. Hoặc ít nhất th́ con cũng quyết định sẽ
không nghĩ đến nó. Cũng không để chuyện ấy ảnh hưởng đến mối
quan hệ với cha. V́ chúng ta phải cộng tác trong công việc. Các
con của con là cháu nội của cha, là những người thừa kế của cha.
Con thấy phải t́m một cách để đối xử với cha. Một cách tự bảo vệ.
Mỗi con người đều bị những lợi ích của họ chi phối và con tin
rằng con cũng không ra ngoài cái quy luật ấy. Con cho rằng việc
con chôn chặt cái kỷ niệm ở Amsterdam kia chính là nhằm phục vụ
cho lợi ích của gia đ́nh và cho doanh nghiệp Jardine.”
“Cha vô cùng ân hận, Stevie. Bây giờ con có chấp nhận lời xin
lỗi của cha không? Lời xin lỗi quá muộn, sau ngần ấy năm trời.”
“Con chấp nhận.” Stevie cố nở một nụ cười nhưng vẫn gượng gạo.
Lấy giọng hết sức điềm tĩnh, nàng nói, "Cha đă đối xử quá tốt
với Chloe, và con thấy cần biết ơn cha về điều đó.“
“Trước đây cha đinh ninh nó là con gái của cha. Trong đầu óc và
trái tim, cha coi nó là con ḿnh. Mà đúng là về nhiều phương
diện, Chloe là con gái của cha thật. Cha đă yêu thương nó hết
mức, yêu nó đến độ bây giờ cha không thể giảm ḷng thương yêu ấy
được. Chloe đă trở thành một phần cuộc sống của cha, một phần
của tâm hồn cha.”
Những lời lẽ ấy không thể không làm Stevie cảm động. Một lát sau,
nàng công nhận. “Con biết nó là thế nào đối với cha.”
“Cha tưởng nó mang ḍng máu Jardine và cha đă đối xử với nó như
với một thành viên của gia tộc Jardine, " ông Bruce nói. ”Kết
quả là Chloe đă thành một người Jardine thật sự và măi măi nó sẽ
vẫn như thế, Stevie. Bây giờ th́ không thể thay đổi ǵ được nữa.”
o0o
Stevie ngồi một ḿnh trong pḥng bệnh của Chloe, cầm tay con gái,
nh́n vào mặt nó quan sát kỹ lưỡng. Nàng biết ràng nàng đă làm
một việc khủng khiếp nhất.
Nàng đă khước từ, không cho hai con người biết về nhau! Người
thứ nhất là cha của Chloe, và người thứ hai, c̣n quan trọng hơn,
đó là chính Chloe.
Con gái nàng đă khao khát được biết cha của nó là ai. Mới cách
đây mấy tháng, trong dịp nghỉ lễ Tạ ân, Chloe không gh́m nổi, đă
ḍ hỏi hết bà ngoại Blair, ông Derek đến bất cứ ai khác mà nó hy
vọng có thể trả lời câu nó hỏi về nhân thân cha của nó. Ôi, sao
con gái nàng cần biết John Lane là ai đến thế !
Stevie thầm nghĩ, “Lẽ ra ḿnh phải kể sự thật ra với con. Nó có
quyền được biết về cha nó. Ḿnh giấu nó là không đúng. Sao ḿnh
nỡ làm một điều khủng khiếp đến như vậy?” Đột nhiên Stevie thấy
ḿnh có lỗi và nàng biết rằng nàng sẽ phải mang cái lỗi đó trong
ḷng suốt những tháng sắp tới, mà biết đâu không phải là măi măi.
Stevie ngồi cầm tay Chloe một lúc rất lâu, ao ước nó thoát ra
khỏi trạng thái hôn mê, ao ước nó sống, ao ước nó động đậy mi
mắt hoặc ngón tay dù chỉ là một cử động hết sức nhỏ. Nàng ao ước
thấy được một dấu hiệu, chỉ cần cực nhỏ, chứng tỏ bệnh t́nh của
con gái nàng đă có chuyển biến.
Đột nhiên Stevie nhận thấy một ngón tay của Chloe mấp máy rất
khẽ. Nàng vội nh́n xoáy vào đó, nhưng ngón tay vẫn bất động. Có
nghĩa lần này nữa, lại chỉ do nàng tưởng tượng.
Ngả người ra lưng ghế, Stevie nhắm mắt. Nàng thấm cầu nguyện:
Lạy Chúa! Xin Người hăy làm cho con gái con ra khỏi t́nh trạng
hiện nay. Xin Người hăy giúp cho con gái con sống và khoẻ mạnh
như xưa.
Stevie cầu nguyện rất lâu. Sau đó nàng thầm tự hứa với bản thân,
là Khi nào Chloe tỉnh, nàng sẽ nói cho con biết sự thật về cha
của nó. Stevie thấy ḿnh có bổn phận phải cho con biết cha nó
thật ra là người thế nào.
o0o
Sáng hôm sau, lúc Stevỉe cùng đi với Miles trở lại bệnh viện,
nàng thấy bác sĩ Longdon đă đứng chờ nàng ngoài hành lang. Ông
ta mỉm cười với nàng. Stevie lập tức biết ngay rằng t́nh h́nh có
biến chuyển.
Stevie liền kêu lên, "Chloe tỉnh rồi!" và nàng nh́n xoáy vào mắt
ông bác sĩ.
Bác sĩ đáp, “Chưa hẳn như thế. Nhưng các chị y tá kể cho tôi
nghe là họ đă thấy bệnh nhân có cử động chút ít. Họ nh́n thấy
ngón tay của bàn tay bên trái nhúc nhích rất nhẹ.”
“Hôm qua tôi h́nh như tôi đă thấy như vậy," Stevie nói. “Nhưng
đến lúc nh́n kỹ lại th́ không phải. Tôi kết luận là chỉ do tôi
tưởng tượng đấy thôi.”
“Không phải bà tưởng tượng đâu, thưa bà Jardine. Tôi đang định
kể với bà là lúc năy, cách đây vài phút tôi có vào thăm tiểu thư,
tôi thấy tiểu thư mở mắt.”
“Ôi, ơn Chúa? Và cảm ơn ông, thưa bác sĩ Longdon, về tất cả
những ǵ ông đă làm để giúp con gái tôi.”
“Bây giờ chúng ta cùng vào xem tiểu thư một cái," bác sĩ mở cửa,
mời Stevie vào trước.
Vừa vào đến nơi, Stevie đă quay lại nh́n bác sĩ. “Con tôi đang
ngủ ư? Hay nó lại trở về trạng thái hôn mê rồi?" Nàng lo lắng
hỏi.
Stevie sờ vào mặt con gái, Chloe từ từ mở mắt. Cặp mắt vẫn đen
lánh và đẹp như xưa nhưng c̣n dại, như vẫn trong trạng thái vô
thức.
Stevie bèn nắm chặt tay con, nói, “Mẹ đây, Chloe yêu!"
Nàng yêu con vô cùng và chỉ chực ̣a khóc v́ sung sướng. Nhưng
nàng cố nén lại, nói tiếp, lần này to hơn. “Mẹ đây, Chloe. Mẹ
đang ở đây với con. Mọi thứ đang dần dần tốt lên, con yêu của mẹ.
Mẹ sẽ luôn ở bên con, chăm sóc cho con để con mau b́nh phục.”
Đôi mắt Chloe chăm chú nh́n mẹ, nhưng vẫn c̣n dại, bỗng đột
nhiên cô chớp mắt liền mấy cái.
Bác sĩ Longdon bước nhanh đến sát bên giường bệnh chăm chú quan
sát bệnh nhân. Ông ngước mắt nh́n Stevie gật đầu, nói, “Tôi tin
chắc tiểu thư đă nhận ra bà, thưa bà Jardine. Tôi tin rằng tiểu
thư đang lấy lại dần được ư thức.”
Miles nói, "Nếu em tôi ra khỏi trạng thái hôn mê th́ bước tiếp
theo sẽ thế nào?"
“Cách đây ít ngày tôi có nói với bà rằng em ông sẽ phải chuyển
khỏi pḥng cấp cứu tích cực này để đến một bệnh viện khác làm
công việc phục hồi. Tôi nghĩ tốt nhất là chuyển tiểu thư về
London, đưa vào nằm ở bệnh viện Công viên Northwick tại Harrow
vài tuần lễ. Có lẽ khoảng năm hoặc sáu tuần. Tiểu thư sẽ được
làm vật lư trị liệu, phục hồi ngôn ngữ và tập cử động. Như thế
sẽ giúp tiểu thư mau chóng b́nh phục.”
“Bác sĩ định nói rằng em tôi có thể bị liệt. Hoặc nói khó khăn?"
“Có khả năng ấy, thưa ông Jardine. Nhưng chúng ta nên lạc quan,
nh́n vào khả năng tốt, đúng thế không?”
Chương 28
“Bà đưa chúng cháu đi chơi một chuyến,
được không, bà?" Arnaud hỏi, ngước cặp mắt cầu khẩn lên nh́n
Stevie. Cậu bé đang đứng tựa vào đầu gối nàng, đầu nghiêng sang
một bên. ”Bà bằng ḷng đi nào!"
“Được, nhưng cháu yêu ạ, c̣n tùy cháu muốn đi đâu chứ.” Stevie
đáp, lấy ngón tay chạm nhẹ vào má đứa cháu nội.
“Đi lên thiên đường. Gặp mẹ.”
Tim Stevie thót lại. Nàng đưa tay nắm chặt hai bàn tay đứa cháu
trai, dịu dàng giảng giải. “Nhưng tuần này th́ không được rồi
Arnaud, cháu hăy hiểu cho bà là... “
Đứa bé méo xệch miệng, ngắt lời bà. “Cháu muốn gặp mẹ. Ba bảo mẹ
ở trên ấy. Không về nữa.”
Bé gái Natalie nói theo, đập bàn tay lên đầu gối Stevie, “Lên
thiên đường. Cháu muốn gặp mẹ.” Nó vừa ăn sôcôla nên ngón tay để
lại trên chiếc váy màu xanh lam nhạt của nàng mấy vết bẩn. Nàng
nh́n xuống váy, nhưng rồi quay ngay sang hai đứa cháu nội.
Arnaud nh́n bà nội bằng cặp mắt cầu khẩn. “Bà đưa chúng cháu lên
gặp mẹ.”
Natalie th́ thầm. ”Cháu hôn mẹ.”
Stevie thấy cổ họng khô khốc, nàng chớp mắt. ”Trong tuần này mẹ
cháu không gặp chúng ta được. Mẹ cháu rất bận.”
Arnaud hỏi, "Mẹ cháu làm ǵ trên thiên đường?" Cặp lông mày vàng
hoe nhíu lại.
”Mẹ cháu làm những đôi cánh cho các thiên thần," Stevie không
biết trả lời ra sao đành nói bịa.
“Thế ạ?" Cặp mắt to của đứa bé trai mở ra to thêm nh́n bà nội.
“Để thiên thần bay, hả bà.”
“Đúng thế. Thiên thần bay được v́ có đôi cánh trắng tinh rất
xinh. Thế là các thiên thần bay lượn trên trời. Bà có một cuốn
sách tranh về các thiên thần ở nhà. Cháu có thích, bà cho.”
“Có ạ.”
"Cho cháu sách, bà?"
"Bà cho cả cháu một cuốn nữa, Natalie.”
Bé Natalie chăm chú nh́n bà, rồi đột nhiên cặp mắt ba tuổi ướt
và nó ̣a khóc ầm ĩ. “Chảu muốn mẹ. Bà đem mẹ về đi, bà?”
“Phải rồi, bà đem mẹ chúng cháu về nhà đi.” Arnaud cũng gào lên
và nước mắt chảy ṛng ṛng xuống đôi má.
Stevie cúi người, ôm chặt cả hai đứa bé. Arnaud vẫn khóc, “Tại
sao mẹ bỏ chúng cháu? Mẹ c̣n yêu chúng cháu nữa không, bà?"
“Tất nhiên mẹ vẫn yêu. Mẹ yêu cả hai anh em, yêu vô cùng,"
Stevie nói. ”Mẹ không muốn đi khỏi đây và để các cháu ở lại.
Nhưng, các cháu biết không, mẹ cháu bị đau mà không ai chữa được
cho mẹ. Thế là Chúa Trời quyết định đem mẹ lên thiên đường với
Chúa để Chúa chữa. Nhưng dù ở trên đó, mẹ cháu vẫn yêu hai cháu.”
“Mẹ vẫn yêu ba chứ, bà?" Arnaud vẫn nức nở nói. Nước mắt chảy
như suối xuống má, đọng lại ở môi đứa bé.
Lấy ngón tay quệt nước mắt cho cháu nội, Stevie nói, “Có chứ. Mẹ
vẫn yêu ba.” Nàng ngừng lại, nghẹn không nói thêm được nữa. Lấy
khăn ăn chị phục vụ vừa đưa, nàng lau mặt cho Arnaud, rồi cho
Natalie.
Hít một hơi thật sâu, Stevie nói tiếp, "Hai cháu phải dũng cảm
v́ ba. Mẹ muốn thế, muốn hai cháu chăm sóc ba.”
Có tiếng động bên ngoài, Stevie nh́n ra. qua cửa pḥng khách,
thấy Nigel đứng đó đang xem ba bà cháu tṛ chuyện. Nàng thấy mặt
con trai cả vẫn chưa có chút thần sắc nào và cặp mắt vẫn lộ vẻ
đau xót chưa nguôi.
“Nigel!” Stevie kêu lên, cố lấy giọng mừng rỡ. ”Con về đấy à,
con trai yêu quư?"
Nh́n thấy Nigel, hai đứa trẻ đẩy bà nội ra, chạy đến bên cha,
mỗi đứa ôm một chân.
Nigel cúi xuống, dang tay ôm chặt hai đứa con. ”Chào các con?"
Anh cố gượng cười. “Các con chơi với bà nội ngoan chứ?"
“Vâng. Nội bảo mẹ đang làm cánh cho các thiên thần trên thiên
đường, ba ạ.” Arnaud kể.”Các thiên thần bay được đấy.”
“Thật à. Vậy mà bây giờ ba mới biết đấy.” Nigel đáp khẽ, cố nén
không để lộ ra nỗi buồn. Anh nh́n Stevie và mỉm cười gượng gạo
với nàng.
Rồi đứng lên, Nigel hai tay dắt hai đứa trẻ bước vào nhà.
Stevie đứng dậy, đón con trai cả. Nigel hôn lên má mẹ. Thấy váy
mẹ nhem nhuốc, anh nói, "Cháu làm bẩn váy của bà rồi ḱa.”
“Không sao. Trên đời c̣n nhiều thứ quan trọng hơn cái váy này.
Con muốn uống trà không?” Nàng hỏi và lại ngồi xuống.
”Để con vào bảo cô phục vụ pha. Cô trông trẻ Agnes đi chữa răng
đă về chưa ạ?"
Stevie đáp, "Nó vừa về cách đây vài phút.”
Nigel gật đầu rồi đi về phía bếp.
Lát sau cô trông trẻ Agnes ra, nói. ”Hai anh em về pḥng trẻ đi.
Chào bà nội và hôn bà nội đi nào!"
Arnaud hỏi, "Cháu có được xem Vua Sư Tử không ạ?"
“Sao lại không?" Agnes đáp rồi mỉm cười với Stevie.”Cảm ơn bà đă
trông hai đứa trẻ giúp cháu buổi trưa hôm nay, thưa bà Jardine.”
“Có ǵ đâu, cô Agnes?"
Natalie chạy đến, leo lên ngồi trên đầu gối Stevie rồi quàng
cánh tay mũm mĩm lên cổ bà nội nó, hôn đánh chụt một cái vào má
nàng rồi th́ thẩm vào tai nàng. ”Bà đừng lên thiên đường nhé?"
“Được. Bà ở lại đây với Arnaud và Natalie. Cháuđừng lo.”
Đứa trẻ gái tụt khỏi đầu gối Stevie để xuống đất. Đến lượt
Arnaud chạy đến, áp người vào chân nàng. Nàng cúi xuống cho nó
hôn lên má. Amaud hỏi, "Cháu muốn có một con chó, được không bà?"
“Nếu ba bằng ḷng th́ được. Bà sẽ cho cháu một con chó bông.”
“Cháu sẽ đặt tên nó là "Thiên thần". Arnaud tuyên bố. ”Mẹ sẽ làm
cho nó đôi cánh.”
Stevie cười, nhưng tim nàng thót lại. Nàng không trả lời đứa
cháu nội. Nàng không biết trả lời nó thế nào.
Khi hai đứa trẻ đă đi theo cô Agnes xuống pḥng trẻ, Stevie đứng
dậy, cho thêm một thanh củi vào ḷ sưởi. Đă giữa tháng Năm mà
thời tiết vẫn c̣n ẩm ướt. Stevie thấy pḥng khách rộng lớn này
lạnh giá và u buồn.
o0o
Vài phút sau Nigel quay ra pḥng khách mang theo tách trà. ”Chị
bếp hỏi mẹ có muốn uống trà không ạ?".
"Không, cảm ơn con. Mấy tuần lễ vừa qua mẹ đă uống quá nhiều trà
rồi.”
Stevie đến ngồi trên xô pha. Nh́n Nigel, nàng không thể không
xót xa thấy con trai cả của nàng quá hốc hác. Anh gầy tọp đi, bộ
quần áo trên người đâm thành rộng thùng th́nh. Mặt th́ bơ phờ,
cặp mắt xưa kia xanh biếc đẹp là thế, vậy mà bây giờ bợt bạc và
ngơ ngác. Nàng thấy thương con vô cùng. Tamara qua đời và đă mai
táng được đúng sáu tuần lễ, vậy mà Stevie cũng như bất cứ ai
khác đều nhận thấy Nigel vẫn c̣n trong t́nh trạng suy sụp.
“Trông con hốc hác quá," Stevie chậm răi nói. Nàng chưa biết nên
dùng cách nào để nói lên được ư nghĩ thật của nàng, thổ lộ được
những điều nàng thực ḷng muốn nói.
”Đầu óc con c̣n thảm hại hơn vẻ bên ngoài nhiều, mẹ ạ.” Nigel
lấy tay che miệng rồi quay đi ho. Lúc quay mặt lại để nói tiếp,
giọng anh lạc hẳn đi. Anh hỏi, “Hồi cha con qua đời, mẹ làm cách
nào vượt qua được nỗi đau thương đó?"
“Mẹ không nhớ nữa, Nigel. Mẹ cũng không biết mẹ lấy đâu ra đủ
nghị lực để chịu đựng nỗi đau đớn ấy. Mẹ chỉ nhớ là hết sức khó
khăn. Nhưng bấy giờ mẹ có các con và ông Derek. Mẹ đă cố gắng
tiếp tục sống. Bây giờ nghĩ lại, quả thật mẹ cũng không biết làm
sao vượt qua được. Lúc đó tâm hồn mẹ trống rỗng, mẹ làm mọi thứ
chỉ thuần túy theo phận sự, giống như máy tự động. Một thời gian
dài mẹ sống như thế.”
Nigel gật đầu. ‘Con hiểu ư mẹ...” Anh ngừng lại rồi lắc đầu, mặt
méo xệch đi. “Con quá yêu cô ấy, mẹ ạ.” Cuối cùng anh không gh́m
được, nức nở, nhưng lại cố nén lại ngay. ”Tamara là người phụ nữ
có một không hai, dịu dàng, tươi tắn và vô cùng phúc hậu.”
“Đúng thế, Nigel. Cho nên ai cũng yêu nó, quư nó.”
“Lúc năy con có nghe thấy mẹ nói chuyện với các cháu. Con rất
biết ơn mẹ.”
“Mẹ không biết cách nói với chúng... Chúng c̣n quá non nớt. Mà
trẻ con luôn hỏi những câu rất khó trả lời. Chúng chưa đủ sức
hiểu.” Stevie thở một hơi dài, rất muốn an ủi, động viên con mà
không biết nói thế nào. Nhưng Nigel có thể tự t́m được lối thoát
khỏi t́nh trạng đau buồn này. Nỗi đau đớn là một gánh nặng quá
sức, và bao giờ con người ta cũng phải tự ḿnh và một ḿnh giải
quyết lấy. Giá như nàng biết được cách nào để giúp con.
Stevie nhẹ nhàng nói, "Nigel ạ, nỗi đau nào cũng sẽ dịu dần theo
thời gian. Mẹ biết nói thế đơn giản quá, nhưng mẹ không biết nói
cách nào khác để con vơi đi nỗi đau khổ. Mẹ nghĩ bây giờ mọi lời
lẽ đều vô giá trị.”
Nigel nh́n mẹ, không nói ǵ. ”Hồi ấy mẹ cũng không tin vào tác
dụng của những lời an ủi. Mà đó là sự thật. Ngoài ra c̣n có công
việc. Chính công việc đă giúp mẹ. Từ khi ông nội con đồng ư để
mẹ vào làm việc cho hăng Jardine, cuộc sống của mẹ hoàn toàn
thay đổi Theo hướng tốt lên. Mẹ nhận ra rằng công việc giúp mẹ
quên đi nỗi đau và nỗi nhớ thương cha con.”
Không đắn đo cân nhắc ǵ nữa, Stevie nói luôn những ǵ trong
thâm tâm nàng cảm nghĩ. ”Đấy chính là thứ lúc này con đang cần,
Nigel ạ. Công việc. Chính lúc này con càng không nên quanh quẩn
ở nhà, nghĩ ngợi về những mất mát. Tốt nhất là ngay ngày mai con
quay về làm việc trong hăng Jardine.”
Nỗi ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt Nigel, thay thế cho nỗi u
uất. Thoạt đầu anh tưởng ḿnh nghe lầm. Anh chau mày, đôi lông
mày nhíu lại giống hệt như đứa con trai nhỏ của anh lúc năy. Anh
bối rối, không biết trả lời ra sao. Và anh im lặng, không nói
một lời nào.
Stevie nói tiếp, “Con cần làm thứ ǵ đó khiến con bận rộn. Hồi
ba con mới mất, công việc đă choán hết tâm trí mẹ, không c̣n để
chỗ cho đau thương, sầu năo. Bây giờ con hăy làm như mẹ hồi đó.
Làm như mẹ vừa nói. Mai con hăy quay lại làm việc ở cửa hiệu,
Nigel.”
“Có nghĩa mẹ lại giao cho con công việc lúc trước?" Nigel hỏi,
giọng hồ nghi và ngạc nhiên.
"Đúng. Mẹ muốn con trở lại làm việc.”
“Thật thế ư. Sau những lỗi lầm con mắc phải?"
"Tất nhiên là thật, Nigel. Mẹ đuổi việc con v́ con không phục
tùng chứ không phải v́ con không có khả năng làm công việc ấy.
Thực tế là con đă làm rất tốt. Rất giỏi. Và mẹ vẫn luôn nói như
thế. Vả lại, hăng Jardine đúng ra là của con. Mẹ đă tính vài năm
nữa sẽ nghỉ, khi đó con sẽ nắm quyền lănh đạo hăng Jardine ở cả
hai bên bờ Đại Tây Dương. Mẹ rất muốn con tích lũy thêm một số
kinh nghiệm nữa trước khi mẹ nghỉ.”
“Con hoàn toàn không ngờ đấy," Nigel nói rất khẽ, mắt chăm chú
nh́n mẹ. “Rất ít ai xử sự như mẹ, lấy con trở về làm việc như
cũ.”
“Mẹ không như mọi người khác, Nigel. Mẹ là mẹ của con. Con là
con trai cả của mẹ, con đầu ḷng và mẹ yêu con vô cùng. Chưa bao
giờ mẹ bớt yêu con, ngay cả khi con chống lại mẹ.”
“Một số người giữ mối căm giận ấy đến hết đời.”
“Mẹ là người đàn bà khác hẳn mọi người khác cho nên mẹ không thể
xử sự như họ. Cố chấp là thứ t́nh cảm nhỏ nhen. Đó là vũ khí của
kẻ yếu và những kẻ thiển cận. Nhưng nếu nói đến cố chấp, th́ bà
nội con sinh thời đă cố chấp, giữ măi mối căm giận mẹ. Sau này,
có lúc mẹ tự hỏi, phải chăng bà nội đă gieo hạt giống cố chấp và
thù hận đối với mẹ ấy vào đầu óc con, lúc con c̣n non nớt.”
Nigel ngả người ra lưng ghế, nhắm mặt lại. Cuối cùng anh mở mắt,
nói. “Bà nội Alfreda là một người đàn bà nhỏ nhen. Nhưng khi c̣n
ở tuổi thiếu niên, con chưa nhận ra điều đó. Mẹ nói đúng, bà nội
nói xấu mẹ rất nhiều... và c̣n xui con chống lại mẹ. Bây giờ
nghĩ lại, con mới nhận ra điều đó. Bà bịa đặt ra những câu
chuyện để nói xấu mẹ, thậm chí vu cho mẹ bao nhiêu tội, cuối
cùng đă giết chết trong con ḷng yêu mến mẹ.”
“Tội? Bà bảo mẹ có những tội ǵ?" Stevie ngạc nhiên.
“Bà bảo cha mất là tại mẹ.”
Stevie sửng sốt. Nàng không ngờ có người nghĩ như vậy. ”Sao lại
như thế được? Con thừa biết đó không phải sự thật. Cha mất v́ bị
viêm phúc mạc. Một cuộc phẫu thuật sai lầm do một bác sĩ tồi
thực hiện. Mẹ xin nói thêm rằng ông bác sĩ ấy do chính bà nội
lựa chọn. Nếu có ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của cha
th́ người đó chính là bà nội Alfreda.”
"Ông bác sĩ ấy do bà nội lựa chọn ạ?"
"Đúng thế. Ông ta là con một người bạn của bà nội.”
"Bây giờ con mới biết.”
"Bà nội c̣n kể tội mẹ ǵ nữa?"
"Bà nội bảo mẹ vô đạo đức... nhất là khi mẹ có thai Chloe.”
"Đúng là kiểu tính cách của bà nội!” Stevie đứng dậy, sang ngồi
trên ghế xô pha bên cạnh con trai cả. ”Có phải bà nội đă giết
t́nh cảm của con đối với mẹ không?"
“Không hoàn toàn như thế, mẹ ạ. Nhưng bà nội đă làm thương tổn
t́nh cảm ấy. Bà nội làm cho con tin rằng mẹ muốn nắm quyền lănh
đạo hăng kim hoàn v́ lợi ích của mẹ, nhằm thỏa măn những mục
đích xấu xa của mẹ. Bà nội c̣n bảo một ngày kia mẹ sẽ gạt con
ra. Không để con lănh đạo và điều hành công ty Jardine.”
"Và con tin bà nội nói là đúng?".
“Lúc đó con c̣n ít tuổi, chỉ là đứa trẻ.”.
"Mẹ biết. Vào tuổi đó con người ta dễ bị ấn tượng lắm. Bà nội
quả là một người xấu xa, một người đàn bà độc địa.”
“Con rất tiếc mẹ ạ.”
“Mẹ biết. Con hăy nhớ rằng ḷng yêu mến con của mẹ không bao giờ
thay đổi hay giảm sút, bất kể xảy ra chuyện ǵ. Mẹ hy vọng con
hiểu được điều đó. Hiểu rằng mẹ yêu con biết chừng nào, Nigel.”
“Bây giờ con mới bắt đầu hiểu ra điều đó, mẹ ạ.”
Stevie bật cười và cười rất tươi. Đây là nụ cười thật sự đầu
tiên của nàng trong suốt nhiều tuần nay. ”Mẹ cười cái ǵ vậy?"
Nigel hỏi.
Đôi lông mày lại nhíu lại. ”Có một điều có lẽ con chưa nhận ra,
đó là cách con xưng hô với mẹ vẫn hệt như hồi con c̣n nhỏ.”
Nigel không đáp. Đột nhiên anh ôm chặt mẹ một lúc lâu “Làm sao
mẹ có thể tha thứ cho con sau những ǵ con đă làm đối với mẹ?"
Nigel hỏi trên mái tóc Sevie, trong khi vẫn ôm nàng trong ṿng
tay. ”Mẹ tha thứ cho con từ lâu rồi, Nigel. Từ nhiều tuần nay.”
“Vậy con phải làm ǵ để vui ḷng mẹ?"
"Mai hăy ra cửa hiệu Jardine và bắt tay vào làm việc.”
“Con chưa biết phải làm ǵ để lại được mẹ quư mến như ngày
trước?”
“Hăy làm tốt công việc của con trong hăng kim hoàn của gia đ́nh
nhà ta. Hăy chăm sóc hai đứa trẻ và yêu thương chúng. Hăy yêu
quư ông Derek, bà ngoại Blair và ông nội Bruce. Hăy kiêu hănh và
tự hào, Nigel, và làm người đàn ông hoàn hảo theo như mẹ hằng hy
vọng và mong ước ở con.”
“Con sẽ cố gắng. Không, con nhất định sẽ làm như thế. Con sẽ
làm.”
Stevie mỉm cười với Nigel. Cặp mắt xanh ghi của nàng tràn đầy
niềm yêu mến đối với con trai cả. Nàng tŕu mến sờ vào má Nigel.
“T́nh yêu là thứ quan trọng vô cùng trong cuộc sống của chúng
ta... mẹ nói t́nh yêu là theo nghĩa rộng, mọi thứ t́nh yêu,
không chỉ t́nh yêu lăng mạn, Nigel. T́nh yêu có khả năng chữa
lành một thương tổn.”
“Vâng, con biết. Con đă chứng kiến sức mạnh của nó trong trường
hợp Chloe. Bệnh t́nh Chloe khá lên chính nhờ t́nh yêu của mẹ.”
“Và nhờ bệnh viện. Nhờ cả ông nội Bruce, ông Derek và bà ngoại
Blair. Nhờ cả Miles, Gideon và Lenore. Và nhờ cả con nữa, Nigel,
và hai đứa trẻ. Toàn thể gia đ́nh nhà ta đều có công trong việc
Chloe b́nh phục, và cũng sẽ có công trong việc con hồi phục
nữa.”
Chương 29
Sáng Thứ tư tuần sau đó, Stevie ra sân bay
Heathrow để bay sang Italy. Chặng đường tương đối ngắn, từ
London đến Milan mất có một giờ bốn mươi phút.
Khi máy bay phản lực của hăng hàng không British Airways hạ cánh
xuống đường bay của sân bay Lynate, Stevie vặn đồng hồ nhanh
thêm một tiếng để phù hợp với giờ của lục địa châu âu. Lúc này
là mười giờ bốn mươi tṛn.
Ra khỏi máy bay, mọi thứ diễn ra rất nhanh, và chỉ hai mươi phút
sau Stevie đă ngồi trong chiếc Limousine gọi được ở sân bay,
hướng về phía thành phố Milan.
Stevie ngả người ra lưng ghế trong xe, cảm thấy khoan khoái và
dễ chịu hơn nhiều so với thời gian vừa qua. Chính xác là quăng
thời gian từ khi xảy ra vụ bắn người.
Nigel đă trở lại làm việc ở cửa hiệu Jardine ngay sau hôm hai mẹ
con có cuộc nói chuyện thẳng thắn tâm t́nh. Tính đến nay vừa
tṛn một tuần lễ và xem chừng anh ta đă gần như lấy lại được
thăng bằng. Công việc là thứ quan trọng đối với Nigel trong suốt
cuộc đời anh. Và đúng như Stevie đă tiên đoán, việc trở lại cửa
hiệu kim hoàn đă giúp Nigel dần dần thoát khỏi tấn bi kịch rơi
xuống đầu anh. Sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể làm
Nigel hoàn toàn b́nh phục sau cái chết của Tamara, nhưng bây giờ
Stevie tin rằng Nigel có cơ may khôi phục được tinh thần phấn
chấn trước kia. Làm việc là thứ đối lập với đau thương. Stevie
đă nhận ra điều đó qua bản thân nàng. Nigel c̣n có hai đứa con.
Chúng sẽ hỗ trợ cha chúng và v́ chúng cần được chăm sóc, nên
chúng tạo nên ư nghĩa cho cuộc sống của anh.
C̣n Chloe th́ khá lên từng ngày. Sau năm tuần điều trị ở bệnh
viện phục hồi trên phố Công viên Norhwick, cô khoẻ mạnh thêm
nhiều. Việc điều trị là cần thiết, đưa cô trở lại trạng thái
b́nh thường và bác sĩ Longdon vui mừng thấy bệnh nhân của ḿnh
tiến triển tốt. Mỗi tuần trước ông đến thăm Chloe và tuyên bố
rằng như thế là thích hợp và kết quả, nhưng ông khuyên Stevie
nên để con gái ở lại London thêm một tháng nữa. Sau đó hai mẹ
con hăy trở lại Hoa Kỳ. Hoặc đi đâu đó tùy họ.
Ḿnh gặp may vô cùng, Stevie thầm nghĩ lúc nàng nh́n qua cửa sổ
ô tô ra ngoài. Trí óc nàng lúc này chỉ hướng về con gái. Chloe
rất có thể không sống nổi, hoặc bị liệt hoàn toàn. Chúa đă ban
cho ḿnh một phép lạ Phục Sinh, ít nhất cũng cho Chloe mà không
cho Tamara. Mỗi lúc nghĩ đến con dâu, tim Stevie thắt lại và
nàng vô cùng đau đớn. Con dâu mất đi đă để lại trong tâm hồn
nàng một khoảng trống lớn.
Rời khỏi sân bay Lynate chưa đến hai mươi phút, xe đă chạy vào
khu trung tâm thành phố Milan. Như thường lệ, ở đây tiếng xe cộ
ầm ĩ, nhưng chỉ vài giây sau xe đă ra khỏi khu Bốn Mùa, quặt vào
phố Gesu, gần phố Montenapoleone. Từ khi tu viện cổ được cải
tạo, ṭa nhà theo kiến trúc thế kỷ mười lăm được cập nhật biến
thành một khách sạn tráng lệ, với ánh nắng mặt trời dội vào bên
trong qua những cửa sổ lớn.
Trong lúc Stevie đi ngang qua gian sảnh để đến quầy tiếp tân,
nàng ngắm khung cảnh xung quanh, thích cái không khí này, chủ
yếu là rất thoáng đăng.
Vào đến pḥng nghỉ liên hoàn của khách sạn, Stevie mở va ly, lấy
quần áo ra treo lên mắc. Ngồi vào bàn giấy, nàng quay số điện
thoại gọi về hăng Jardine. Nói chuyện với cô thư kư riêng xong,
nàng nói chuyện với Nigel rồi với Gideon trước khi gọi điện đến
căn hộ trên phố Quảng trường Eaton hỏi thăm về t́nh h́nh Chloe,
để tin chắc là con gái nàng vẫn yên ổn.
Sau khi đă gọi điện đến những nơi cần thiết, Stevie sửa sang lại
trang điểm, cởi bộ đồ màu đen nàng mặc lúc đi đường. Để đến cuộc
hẹn trưa nay, Stevie chọn bộ đồ len màu ghi thẫm và khăn quàng
lụa trắng. Nữ trang duy nhất nàng đeo là chuỗi hạt ngọc trai hai
ṿng, hoa tai cũng bằng ngọc trai, và đồng hồ đeo tay. Liếc
nhanh vào gương xong, nàng với chiếc xắc tay rồi ra khỏi pḥng.
o0o
Stevie đi bộ đến văn pḥng Caracelly trên phố Spiga, hưởng thời
tiết tuyệt đẹp sáng nay: nắng vàng, bầu trời xanh ngắt, không
một gợn mây, không trung thoang thoảng mùi hương, đúng là một
món quà quư sau thời tiết ẩm ướt ở London.
Vừa dạo phố, Stevie vừa ngắm những bộ y phục và đồ phụ trợ bầy
trong những tủ kính sang trọng. Milan là thủ đô thời trang của
thế giới, nên nàng quyết định nếu c̣n thời gian sẽ mua sắm vài
thứ. Biết đâu nàng sẽ t́m thấy vài thứ xinh đẹp cho Chloe cũng
như cho bản thân.
Cuối cùng Stevie đến ṭa nhà đồ sộ Caracelly. Nàng nh́n đồng hồ.
Chỉ c̣n vài phút nữa là đúng hai giờ. Nàng đến cuộc hẹn vào thời
gian chính xác.
Trong lúc ngồi chờ trong sảnh tiếp tân rộng thênh thang, Stevie
lật trang hai tờ tạp chí thời trang để giết thời gian. Cuối cùng
một cô gái xinh đẹp ra đón nàng, nói vài câu tiếng Anh rồi dẫn
nàng đi dọc theo hành lang. Lát sau, cô gái trỏ cho khách văn
pḥng của Ngài Caricelly.
Gianni Caracelly ngồi sau bàn giấy kê chéo ở một góc pḥng, quay
mặt ra phía cửa. Ông đứng dậy đi ṿng chiếc bàn ra đón Stevie,
miệng nở một nụ cười khoáng đạt.
Stevie thấy dạ dày nàng quặn đau. Sự điềm tĩnh lúc trước tạo cho
nàng niềm tự tin đă lập tức biến đâu mất. Nàng bỗng thấy thần
kinh căng thẳng, và lúc đứng giữa văn pḥng, nàng thấy vô cùng
hồi hộp.
Gianni bước đến, vẫn nụ cười rộng mở trên môi, đứng lại trước
mặt Stevie, nắm bàn tay nàng, rồi nói bằng thứ tiếng Anh hơi lơ
lớ một chút. ”Steffie! Rất vui lại được gặp em. Khi nghe điện
thoại của em hôm thứ hai anh mừng hết sức.”
“Em cũng rất vui được gặp anh," Stevie đáp và nàng ngạc nhiên
thấy giọng ḿnh đă b́nh thường trở lại. ”Em rất vui thấy anh
không đi đâu xa và có thể định ngay thời gian cho cuộc gặp gỡ
hôm nay.”
Gianni Caracelly gật đầu rồi vẫn nắm tay Stevie, dẫn nàng đến bộ
xa lông kê gần cửa sổ. ”Em muốn uống ǵ? Cà phê hay thứ ǵ? Trà
chăng?"
Stevie lắc đầu. ”Cảm ơn, em không khát.”
Gianni lại mỉm cười, phô hai hàm răng trắng muốt, nổi bật giữa
khuôn mặt rám nắng. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Stevie,
chàng vắt chéo đôi chân dài, ngả người ra lưng ghế nệm, chăm chú
nh́n nàng. Rơ ràng chàng rất ṭ ṃ muốn biết về nàng. Đột nhiên
chàng vẩy tay mạnh một cái rồi kêu lên, “Em tha lỗi? Anh vô ư
quá. Lẽ ra anh phải hỏi thăm về con trai của em. Cậu ta thế nào
rồi?"
“Đă khá hơn, " Stevie đáp.
”Anh đọc thấy trên tờ London Times là con dâu em bị bắn, đă qua
đời. Một điều bi thảm.”
“Đúng thế, " Stevie công nhận. “Một thời gian đau khổ đối với
con trai em và với toàn gia đ́nh. Nhưng con trai em rất có nghị
lực... đă tự trấn tĩnh được. Nó có hai đứa con nhỏ và chính
chúng giúp cho cha chúng không... phát điên.”
“Anh hiểu...” Gianni ngừng lại một chút rồi nói tiếp. “Mất một
người thân trong lúc người đó c̣n trẻ... quả là một nỗi đau hết
sức lớn. Sự việc bi thảm đó lại xảy ra đúng lúc trong ḷng em
đang có chuyện không vui, lại càng bi thảm. Anh rất thông cảm
với nỗi buồn và nỗi đau xót ấy của em, Steffie.”
“Cảm ơn anh," Stevie bậm môi lại, ngập ngừng rồi nói nhanh, tuôn
ra một tràng. ”Con gái em cũng bị trúng đạn hôm đó, may nó c̣n
sống.”
Gianni sửng sốt. “Em có con gái.”
Stevie gật đầu. “Lúc ấy nó đang ở đó cùng với Tamara, lúc bị bắn
ấy... tại trang ấp của gia đ́nh em trên vùng Yorkshire. Con gái
em bị một viên đạn bắn trúng đầu, chui vào năo. Nó bị hôn mê mất
một tuần lễ.”
“Lạy Chúa! Vậy bây giờ nó qua khỏi rồi chứ?" Gianni lại ngồi
lên, giọng chàng nói đầy vẻ quan tâm.
“Vâng. Nó phải mổ năo để lấy đầu đạn ra. Ơn Chúa nó đă b́nh
phục.”
“Anh rất mừng.” Trán Gianni nhăn lại v́ ṭ ṃ từ lúc Stevie bước
vào văn pḥng, bây giờ giăn ra một chút. Chàng nh́n nàng bằng
cặp mắt rất lạ rồi nói. ”Anh không biết là em có con gái đấy.”
Mắt chàng hướng về phía bàn tay trái của Stevie rồi chuyển lên
phía mặt nàng. “Con gái em bao nhiêu tuổi rồi, Steffie?"
“Mười tám. Tháng Bảy này nó sang tuổi mười chín.”
"Mười tám.”
Stevie gật đầu.
"Tên con gái em là ǵ?" .
“Chloe.”
"Choe?” Gianni nhắc lại cái tên đó với vẻ ngạc nhiên khiến
Stevie hoảng hốt.
Chàng nh́n xoáy vào Stevie, trầm ngâm nói. ”Con gái em mười tám,
sắp sang tuổi mười chín... Tên nó là Chloe... Phải chăng nó là
con của anh? Đúng nó là con anh rồi, Steffie.”
“Đúng thế. Nó là con của anh, Gianni!”
Gianni Caracelly sửng sốt, lặng đi trong một lúc. Chàng chăm chú
nh́n Stevie, cuối cùng lên tiếng. ”Tại sao em không nói ǵ với
anh, khi chúng ta c̣n đang quan hệ với nhau, cách đây đă bao
nhiêu năm trời?"
“Bấy giờ anh đă có gia đ́nh. Anh lại là một doanh nhân nổi
tiếng. Em c̣n biết anh là tín đồ Thiên Chúa giáo, anh không thể
ly hôn Tốt nhất là em chủ động cắt đứt mối quan hệ giữa chúng
ta.”
“Ôi, Steffie!” Cặp mắt chàng đầy vẻ oán trách. Và thấy rơ chàng
rất buồn.
Thấy Gianni bị quá xúc động, Stevie vội tự trấn tĩnh. Nàng nói
ngay, “Em chủ động cắt đứt, nhưng anh cũng đă chấp nhận... “
Gianni ngắt lời Stevie, vội vă nói. “V́ anh biết nếu hai chúng
ta tiếp tục quan hệ th́ sẽ gây ra cho em nhiều khó khăn. Anh
không muốn gây cho em thêm những rắc rối. Anh biết cha chồng em,
ông Bruce, là loại người thế nào. Rồi bà mẹ chổng em, bà Alfreda
nữa. Họ đều nghiệt ngă và độc ác. Những con người không tim. Anh
chấp nhận quyết định của em v́...” Chàng chưa nói hết câu nhưng
cặp mắt vẫn không rời Stevie.
“V́ sao?"
Gianni dịu dàng đáp, “V́ anh quá yêu em. Anh không chịu nổi thấy
em gặp khó khăn. Nỗi khổ tâm của em v́ hai chúng ta không thể
chung sống giống như mũi dao thọc vào tim anh. Anh đă bị sa vào
bẫy. Cuộc hôn nhân của anh là cuộc hôn nhân miễn cưỡng, ngoài ư
muốn của anh. Bấy giờ cha anh đang ốm nặng. Doanh nghiệp to lớn
của gia đ́nh cần có anh để điều hành. Hai đứa con c̣n nhỏ và phụ
thuộc vào anh. Về sau, gặp em, yêu em, anh rất muốn chung sống
với em nhưng anh không thể thực hiện được. V́ vậy anh đành để em
đi.” Nỗi đau đớn hiện lên trên đôi mắt chàng.
Stevie không thể không nh́n thấy, và nàng biết chàng nói thực
ḷng. Xưa kia bao giờ Gianni Caracelly cũng thành thực và dịu
dàng, đến nay chàng vẫn không thay đổi. Nàng chuyển nhẹ tư thế
ngồi trên ghế nệm nhưng không nói ǵ.
Gianni nói tiếp. ”Em không kể với anh là không đúng.”
“Em buộc phải làm thế, Gianni?"
"Em đă lo thay cho anh. Đấy là một sai lầm, Steffie. Anh có thể
tự lo lấy được.”
“Em biết anh có thể tự lo, nhưng tốt nhất là em lo thay cho anh.
Dù sao th́ lúc đó em đă suy nghĩ theo cách ấy.”
“Thế em giải thích thế nào với mọi người về đứa con, đứa con của
chúng ta?"
“Em không giải thích ǵ hết. Em từ chối không nêu tên cha của
nó.”
“Vậy mà các thành viên trong gia đ́nh Jardine cũng chấp nhận?"
“Vâng. Thực tế là tất cả mọi người đều chấp nhận. Em chỉ dùng
một biện pháp duy nhất là kiên quyết không thay đổi thái độ.”
“Lạ đấy.”
“Không ai có thể làm ǵ hoặc nói điều ǵ, Gianni. Vả lại họ
không có sự lựa chọn nào khác. Họ cần em. Ông già Bruce cần có
em để lănh đạo và điều hành công ty.”
“Em đă làm được quá nhiều cho Công ty Jardine. Anh rất tự hào về
em, khi thấy công ty phát triển mỗi năm một lớn thêm.” Ngả người
về phía trước, Gianni hỏi, "Tại sao hôm nay em đến đây gặp anh
và kể về con gái chúng ta. Về Chloe? Sau ngần ấy năm trời im
lặng? V́ vụ con bị bắn ư?"
“Chính v́ vụ đó. Khi Chloe c̣n đang trong trạng thái hôn mê, em
đă thề. Em thề rằng nếu con thoát được em sẽ kể cho nó nghe sự
thật về cha nó. Bây giờ em có bổn phận phải thực hiện điều em đă
thề, Gianni. Em phải kể với con về anh. Và em muốn anh sang
London gặp nó. Điều ấy hết sức quan trọng đối với em. Trước vụ
bị bắn khá lâu, Chloe đă t́m mọi cách ḍ hỏi để biết cha nó là
ai. Bây giờ lẽ tự nhiên là nó phải được biết, nó đă đến tuổi
trưởng thành.”
“Đúng thế. Tất nhiên rồi. Anh hiểu. Vậy là em chưa kể ǵ với con
về anh?"
“Chưa. Em biết làm thế sẽ khó xử cho anh, mà em th́ rất không
muốn can thiệp vào cuộc sống của anh cũng như của gia đ́nh anh.
Em không muốn gây khó xử cho anh bất kể về phương diện nào,
hoặc... “
“Anh hiện nay góa vợ," Gianni ngắt lời Stevie, nói.
"Ôi, xin lỗi...” Tiếng nói của Stevie lạc đi khi thấy Gianni
chăm chú nh́n nàng.
Chàng lắc đầu, "Anh không muốn giả dối, Steffie. Em đă biết là
cuộc hôn nhân của anh thật khủng khiếp. Và anh đă ly thân từ
trước khi vợ anh mất. Renata đă bỏ anh cách đây mười hai năm đi
theo một người đàn ông khác. Cách đây bốn năm, khi mất, cô ấy
vẫn đang chung sống với người kia.”
“Em hiểu. C̣n hai đứa con anh, Carlo và Francesco th́ hiện nay
ra sao?"
Một nỗi đau đớn thoáng hiện lên trong cặp mắt Gianni. “Francesco
đă chết trong một vụ tai nạn giao thông cách đây năm năm. C̣n
Carlo hiện vẫn yên ổn.”
“Em thực sự rất lấy làm tiếc, Gianni. Em biết anh rất yêu
Francesco.” Stevie lắc đầu. ”Anh cũng đă gặp những chuyện buồn.
Đó là phần đau khổ của mỗi con người.”
“Đúng thế. Ai cũng phải chịu những đau đớn, mất mát.” Hai người
im lặng một lúc, rồi Gianni nói tiếp, "Kể anh nghe, Steffie, con
chúng ḿnh h́nh dung cha nó là người như thế nào. Hẳn em cũng
phải đưa ra một cái tên chứ? Là ǵ?”
“John Lane, " Stevie thoáng mỉm cười. ”Em tin rằng anh biết con
người có cái tên ấy chứ?"
Gianni phá lên cười. Cặp mắt say đắm của chàng đột nhiên tươi
lên.”Biết. John tức là Gianni hoặc Giovanni. C̣n Lane th́ v́ anh
thường nghỉ ở khách sạn Dorchester trên phố Park Lane. Hồi ấy
anh dùng cái tên Lane ấy mỗi khi gọi điện đến nhà Jardine cho
em.”
Stevie gật đầu.
"H́nh dáng Chloe ra sao, con gái anh ấy?” Stevỉe vừa với chiếc
xắc tay, lấy ra tấm ảnh của Chloe ra, th́ chuông điện thoại reo.
”Xin lỗi!" Gianni đứng phắt dậy, chạy vội đến bàn giấy, nhấc
máy, rồi điềm tĩnh nói vào máy.
Stevie nh́n theo chàng. Trong mười tám năm qua, chàng không thay
đổi là bao. Năm nay Gianni năm mươi tư, hơn nàng tám tuổi, nhưng
chàng không có vẻ ở cái tuổi ấy. Chàng mập ra một chút, có vẻ
rắn chắc hơn, nhưng trên mặt chưa thấy nếp nhăn và màu da rám
nắng vẫn y nguyên như xưa. Hồi ấy Gianni là nhà thể thao, thích
môn quần vợt trượt tuyết và chơi thuyền buồm. Bấy giờ chàng
thuộc loại đàn ông luôn sinh hoạt bên ngoài gia đ́nh. Mái tóc
đen của chàng bắt đầu có vài sợi bạc hai bên thái dương, nhưng
rất khó thấy. Và nh́n chung chàng vẫn có nét quư phái như xưa.
Cao và nhanh nhẹn, Gianni sung sức và chính vẻ sung sức ấy đă
hút nàng thời ấy. Không! Chàng không thay đổi ǵ hết, ít nhất
th́ cũng trên dáng vẻ bên ngoài. Nhưng cuộc sống đă in dấu vết
lên chàng, cũng như lên bất kỳ ai, và nhiều hơn là những thứ
chàng kể ra. Điều này Stevie thấy rất rơ và nàng có thể kể ra,
đó là trong chàng có một nỗi buồn sâu sắc và một nỗi đau khôn
cùng.
Trong thời gian xa cách Stevie, Gianni Caracelly đă trở thành
doanh nhân lớn nhất Italy, được mệnh danh là Vua Lụa, nhưng
chàng c̣n sở hữu nhiều của hiệu thời trang, nhà máy, trung tâm
thương mại, bất động sản và khách sạn. Stevie biết tất cả những
điều này do đọc những tin tức về chàng suốt những năm qua. Tên
chàng được nhắc đến thường xuyên trên tạp chí tài chính
Financial Times và tạp chí thời báo Wall Street Times.
Trong lúc Gianni đặt điện thoại xuống và quay lại chỗ ngồi cũ,
Stevie không thể không nghĩ rằng trông chàng rất điển trai trong
bộ âu phục bằng gabardine màu be, sơ mi xanh nước biển, cà vạt
lụa màu vàng xanh lam. Chàng vẫn ăn mặc lịch sự và có thẩm mỹ,
từ đầu đến chân, trong đôi giầy nâu thẫm bóng lộn.
”Tấm ảnh này dành cho anh phải không?" Gianni ngồi xuống, hỏi.
Stevie đưa tấm ảnh cho chàng, giải thích, “Mới chụp mùa hè năm
ngoái ở Connecticut.”
Gianni ngắm nghía h́nh trong ảnh, "Nó giống anh.”
“Rất giống, nhất là mắt và trán, cả cái cằm vuông nữa, Gianni.”.
"Anh giữ tấm ảnh này được chứ?"
“Được. Nhưng anh có sang gặp con để nh́n tận mắt không.”
“Nhất định là có rồi.” Gianni đứng lên, ngồi sang xô pha bên
cạnh Stevie. Chăm chú nh́n nàng, chàng cầm bàn tay nàng, tŕu
mến nói, "Chỉ cần em cho biết địa chỉ, anh sẽ t́m được cách đến
đó.” Và nàng thấy nỗi buồn lúc trước lại hiện lên trên khuôn mặt
Chàng. Cổ họng Stevie nghẹn lại v́ thương xót.
”Có lẽ thế," Stevie khẽ nói, nh́n lại chàng chăm chú. “Bây giờ
em chỉ muốn một điều là giới thiệu hai cha con với nhau. Em đă
có lỗi lớn là bắt hai người không được biết ǵ về nhau. Em phải
sửa cái lỗi đó.”
o0o
Trước kia Gianni Caracelly chuyên phóng ô tô với tốc độ rất cao,
nhưng Stevie nhận thấy bây giờ chàng lái xe thận trọng hơn
nhiều. Trong lúc cho chiếc ô tô nhăn Ferrari chạy ra khỏi thành
phố Milan hướng về phía hồ Como, chàng chỉ giữ tốc độ vừa phải.
Gianni Caracelly tṛ chuyện không nghỉ, hoặc nói chính xác hơn,
chàng liên tục hỏi đủ mọi thứ về Chloe đồng thời mắt vẫn không
lúc nào rời khỏi con đường.
Đến một lúc, Gianni nói, “Bây giờ anh không c̣n là đứa lao xe
như điên hồi c̣n trẻ, khi quen em nữa, Steffie. Cái chết của
Francesco đă chữa cho anh khỏi cái bệnh nghiện tốc độ cao ấy.
Con trai anh phóng xe như gió, đồng thời vẫn tṛ chuyện với cô
bạn gái, không nh́n thấy chiếc xe tải chạy ngược chiều đang lao
tới. Thế là xảy ra một vụ đâm đầu vào nhau. Cả Francesco lẫn
Liliane đều chết ngay lập tức.”
"Em rất lấy làm tiếc, " Stevie nói nhỏ. “Em nhớ là anh rất yêu
nó.”
"Đúng thế.”
Trên quăng đường c̣n lại để đến ngôi nhà của Gianni trên bờ hồ
Como, chàng chỉ im lặng. Trong cuộc gặp gỡ trưa nay tại văn
pḥng của chàng, Gianni có một lúc đă đột nhiên mời Stevie ăn
tối với chàng và nàng đă nhận lời. Bây giờ, lúc hai người ngồi
trên xe, nàng tưởng như chuyện xa nhau suốt mười tám năm qua
không hề xảy ra. Hồi xưa, hai người hoàn toàn hợp tính nhau và
không ngờ bây giờ bên nhau, họ lại thấy vẫn thoải mái, dễ chịu
như trước kia. Đột nhiên Stevie thầm nghĩ, th́ ra hai chúng ḿnh
vẫn y nguyên, không khác ǵ ngày trước. Cả hai thêm lên nhiều
tuổi và cuộc đời cũng đă thay đổi chúng ta về nhiều phương diện,
nhưng tâm hồn cả hai vẫn thế. Tuy họ đă lấy lại được sự thoải
mái ngày trước, nhưng Stevie vẫn thấy dè dặt. Nỗi căng thẳng lúc
mới gặp lại Gianni ở văn pḥng Caracelli vẫn chưa biến mất hoàn
toàn. Nàng vẫn nhận thức rơ chàng là một người đàn ông mạnh
khoẻ, tràn đầy sức sống. Hồi trẻ, nàng thấy Gianni có sức hút kỳ
lạ và đến nay chàng vẫn có sức hút ấy. Có vẻ chàng vẫn tràn trề
sức mạnh nam giới.
Trong suốt bao năm qua, Stevie luôn khao khát Gianni, khao khát
nh́n thấy chàng, nghe tiếng chàng nói. Nàng không sao quên được
giọng nói của chàng. Trầm và vang. V́ học ở Anh và Hoa Kỳ nên
tiếng Anh của chàng không chê vào đâu được.
Stevie đă cắt đứt quan hệ với Gianni trước đây gần hai chục năm
v́ biết không thể tiếp tục. Một khi đă quyết định cắt đứt, nàng
không hề thoáng có ư nghĩ thay đổi quyết định. Nàng đă không t́m
cách gặp lại, nhưng niềm khao khát chàng vẫn không nguôi trong
đáy ḷng nàng.
Stevie liếc nhanh nh́n Gianni, thấy cái cằm vuông, cái mũi
thẳng, cái đầu dáng đẹp. Chloe có đúng những nét đó, cả cầm,
mũi, đầu.
Stevie không thể không tự hỏi về cuộc sống của Gianni, về những
người phụ nữ trong cuộc đời chàng trong những năm qua. Chắc chắn
phải rất nhiều, thôi được, một số... chàng là người có nhu cầu
mạnh về t́nh dục, không thể không quan hệ với phụ nữ. Chàng đă
kể với nàng rằng chàng ly thân với vợ trong mười hai năm. Stevie
suy nghĩ rất nhiều về những thứ đó, suy nghĩ trong nhiều tiếng
đồng hồ và nàng thấy thương xót chàng. Nàng đến Milan t́m gặp
Gianni chỉ v́ Chloe, v́ con gái nàng, muốn hai cha con cuối cùng
được gặp nhau. Đấy là lư do duy nhất khiến nàng ở bên chàng tối
nay.
Khi hai người đến biệt thự của Gianni trên bờ hồ Como, nơi có
nhiều người Milan sinh sống, Stevie sửng sốt trước tầm vóc to
lớn của ṭa nhà và vẻ đẹp của nó. Đỗ xe ngoài sân xong, Gianni
dẫn Stevie vào gian sảnh lớn trắng toát. Sang trọng nhưng có thứ
ǵ đó nghiêm khắc, do kích thước, tỷ lệ giữa các bộ phận và do
vẻ đẹp nội tại của nó. Đưa mắt nh́n bao quát xong, Stevie chú ư
đến một tấm thảm rất đẹp căng trên một bức tường, c̣n trên bức
tường khác là một tấm gương rất lớn khung mạ vàng. Một bộ đèn
chùm bằng pha lê khổng lồ treo trên trần. Một cầu thang rộng dẫn
lên tầng trên. Và chỗ nào cũng có hoa.
Một gia nhân mặc sắc phục trắng cúi chào hai người. Gianni nói
rất nhanh với bác ta bằng tiếng ltaly trước khi kéo nàng đi
xuyên qua pḥng khách rất rộng ra một cái sân trời dài trông
xuống hồ.
”Ngôi nhà đẹp quá, Gianni ạ," sau một chút, Stevie nói.
"Anh nghĩ, nó quá rộng đối với một người.”
"Carlo, con trai anh, không ở đây với anh à?"
"Không.”
“Cậu ta có vợ rồi sao?"
“Chưa. Nó sống ở Rome. Nó có một căn hộ ở đó. Carlo phụ trách
văn pḥng của anh ở Rome. Hai cha con...” Nói dở chừng, Gianni
ngừng lại, khẽ nhún vai nói tiếp. ”Carlo... vẫn là con của mẹ nó
nhiều hơn là con của anh. Nghe có vẻ lạ tai, nhưng đứa con nào
chẳng quư một người nào đó hơn trong hai cha mẹ? Chúng ta cũng
không quan tâm nhiều đến chuyện đó, đúng không, Steffie?" Chàng
cười với nàng nhưng trong nụ cười có vương chút không vui. Rồi
chàng dướn một bên lông mày, hỏi, “Em là một người mẹ, em thừa
hiểu tâm lư đó của con cái.”
“Em hiểu chứ, Gianni. Trong ba đứa con trai em, Miles đúng là
đứa hợp với em nhất. Chloe cũng vậy.”
"Francesco hợp với anh hơn th́ không may lại chết mất: Ôi, cuộc
đời! Đôi khi sống quả thật không dễ dàng.” Gianni trỏ một chiếc
ghế nệm. “Mời em.”
Bác gia nhân quay ra bưng chiếc khay trên có chai sâm banh và
hai chiếc cốc. Bác ta đặt lên chiếc bàn nhỏ sau lưng họ, rồi mở
chai sâm banh.
Gianni cười với Stevie, "Veuve Clycquot for you, Steffỉe. Em
thấy không, anh chưa quên nhé?"
Họ chạm cốc. “Nào, bây giờ em kể với anh về Chloe, con chúng
ta.” Chàng bất ngờ cười vang.”Nếu bà nội anh c̣n sống, hẳn bà sẽ
thích thú biết bao thấy cháu gái của cụ mang tên của cụ. Cảm ơn
em đă đặt tên con chúng ta theo tên cụ nội bà nó.”
Stevie nói một lúc về Chloe, kể cho Gianni nghe về thời thơ ấu
của con gái họ, về mối quan hệ giữa cô với các anh cùng mẹ và
những người khác trong gia đ́nh.
Vào lúc Stevie dừng lại để nhấp cốc rượu sâm banh bỏ đá, Gianni
hỏi, "Bao giờ em về London?".
“Mai.”
”Thứ năm. Chà!" Gianni nh́n Stevie, vẻ suy nghĩ "Có lẽ anh sẽ đi
với em. Anh muốn gặp con.”
“Nhưng sao vội vă thế?” Stevie kêu lên. ”Em phải chuẩn bị tinh
thần cho nó trước đă. Giải thích mọi thứ cho nó hiểu...” Stevie
vội ngừng bặt khi nh́n thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt Gianni.
”Em cần bao nhiêu thời gian để làm công việc ấy? Mười lăm phút
là cùng chứ ǵ? Chỉ thế thôi, Steffie.”
Vậy là chàng gọi ḿnh theo cái tên chàng vẫn gọi hồi đó. Stevie
nh́n chàng và thấy chàng hấp dẫn đến mức nàng không thể cưỡng
lại được. Nàng quay nh́n đi chỗ khác, rồi bậm môi lại, im lặng.
Im lặng kéo dài giữa họ.
Không muốn nó kéo dài thêm nữa, Gianni nói, “Anh nói thế không
đúng sao? Em cần ǵ nhiều thời gian để kể con nghe về anh..., về
cha nó?”
“Có lẽ anh nói đúng," Stevie thừa nhận nhưng vẫn không nh́n
chàng.
Gianni lại ngồi xuống, chăm chú nh́n Stevie, trong khi nàng quay
mặt nh́n ra phía hồ. Nàng vẫn không thay đổi ǵ hết, vẫn đúng
như cách đây hai mươi năm, khi ḿnh gặp nàng lần đầu tiên ở
London. Trong một cuộc triển lăm hàng kim hoàn và trang sức. Mới
thoạt nh́n thấy nàng, ḿnh đă mê ngay. Và nàng cũng yêu ngay
ḿnh. Hiện tượng đó, người Pháp gọi là một coupe de foudre - sét
đánh. Đấy là mối t́nh quan trọng và cũng say đắm nhất trong
những mối t́nh ḿnh có trong suốt cuộc đời. Mắt Gianni hơi nheo
lại dưới ánh đèn sáng chói. Trên mặt nàng chưa có một vết nhăn
nào. Chàng tự cười bản thân. Tất nhiên có những nét rất mảnh
xung quanh mắt và miệng nàng. Lúc ngồi ở văn pḥng ḿnh chưa
nhận thấy. Nhưng những vết nhăn đó biến ngay mất khi chàng nh́n
nàng bằng con mắt ngày xưa chứ không phải con mắt hôm nay. Trong
trí óc Gianni, Stevie trẻ măi không già.
Khẽ hắng giọng, Gianni nói, "Ta sẽ cùng đi London, Steffie ạ.
Ngay ngày mai. Bằng máy bay riêng của anh.”
Stevie vẫn im lặng. Nàng thấy sợ. Sợ chàng, sợ sức mạnh của
chàng, sợ sức hút của chàng mà nàng không sao cưỡng lại được.
“Anh muốn gặp Chloe," chàng nài nỉ, tuy giọng vẫn nhẹ nhàng.
“Càng sớm càng tốt. Tŕ hoăn để làm ǵ?"
Stevie quay lại nh́n chàng.
Lúc ôm nàng trong ṿng tay, mắt chàng ánh lên niềm khao khát.
”Chúng ta bỏ phí mất bao nhiêu năm trời, Steffie. Chúng ta đừng
dại dột bỏ phí thêm nữa.”
Chương Kết
“Mẹ trông con thế nào, mẹ?” Chloe sang
pḥng ngủ của Stevie. Cô đứng trước mặt mẹ, quay tṛn. “Mẹ có
thích bộ này không? Màu này có được không?”
“Đẹp đấy,” Stevie đáp, vẻ mặt hài ḷng. “Màu đỏ mận con mặc rất
hợp, từ hồi c̣n nhỏ con đă hợp với màu này rồi.”
“Đấy là do nước da con hơi nâu, con hợp với những màu sậm.”
“Có lẽ thế.”
Nghiêng đầu sang một bên, ngắm nghía Stevie, Chloe reo lên, “Ôi,
mẹ diện quá! Như sắp đi ăn nhà hàng ấy.”
“Trông mẹ diện lắm à?” Stevie lo lắng hỏi, rồi ra soi ở tấm
gương chạy dọc cả một mặt tường của pḥng ngủ sơn hai màu xanh
da trời và trắng. Nàng tự ngắm ḿnh, vẻ suy nghĩ khoảng một
giây, rồi nói, “Mẹ không hiểu con nói thế ư là sao? Mẹ có diện
ǵ đâu. Mẹ c̣n chưa đeo trang sức ấy chứ, ngoài chiếc trâm cài
đầu và đôi hoa tai.”
"Con biết, nhưng đây là bộ đồ mẹ mới may. Mẹ đă bảo con rằng mẹ
dành bộ này cho những trường hợp đặc biệt. Mà con chưa thấy mẹ
dùng cái trâm cài đầu và đôi hoa tai này bao giờ. Ngọc xaphia
đẹp quá mẹ nhỉ? Mẹ mới mua ạ?"
“Không phải mẹ mua đâu.” Stevie quay người chăm chú nh́n con
gái. “Cha tặng mẹ đấy.”
“Cha? Bao giờ ạ?"
“Cách đây mười chín năm.” Bước ngang qua pḥng ngủ, đến bên con
gái, Stevie nắm cánh tay con. ”Mẹ muốn nói chuyện với con một
lát. Ta sang pḥng giấy đi.”
“Vâng. Nhưng có chuyện ǵ thế ạ? Mà tại sao hôm nay con mới thấy
mẹ đeo bộ trang sức bằng xaphia này?" Chloe ṭ ṃ nh́n mẹ vẻ ḍ
hỏi.
”Con sang đây, ta ngồi với nhau nào.” Stevie vừa đáp vừa đi
nhanh ra khỏi pḥng ngủ.
Chloe đi theo Stevie sang pḥng giấy rồi ngồi xuống chiếc ghế
nệm bên cạnh của sổ, chăm chú nh́n mẹ.
”Hôm ngồi bên giường bệnh của con trong bệnh viện Leeds, cầu
nguyện cho con chóng ra khỏi cơn hôn mê, mẹ đă hứa với con...”
Stevie bắt đầu giảng giải. “...Mẹ đă thề với bản thân mẹ rằng
nếu con qua khỏi, mẹ sẽ nói thật với con về cha con. Hôm nay mẹ
thực hiện lời hứa với con và lời thề với bản thân mẹ. Chloe, mẹ
sắp kể với con về cha của con.”
Chloe hớn hở gật đầu. Cô dướn người, chỉ ghé ngồi vào mép ghế.
Rồi trước khỉ Stevie nói tiếp, cô kêu lên, "Cha vẫn c̣n sống,
phải không mẹ?"
Stevie ngạc nhiên nh́n con. Cuối cùng nàng gật đầu, “Đúng thế,
sao con biết?"
“Con chỉ đoán thôi. Con cảm thấy. Hồi nhỏ đôi khi con cảm nhận
nhiều thứ lắm. Con luôn cảm giác sẽ đến một lúc cha bước vào
pḥng con rồi nói, "Chào Chloe, cha là cha của con đây.” Hồi nhỏ
con rất hay tưởng tượng ra cha. Con thấy cha cao, da mặt rám
nắng, đẹp trai, đang đi về phía con. Con tin rằng sẽ đến một
ngày cha đến đây t́m con.”
Stevie thấy cổ họng nghẹn lại, không thốt lên được lời nào. Phải
một lát sau, trấn tĩnh lại được, nàng mới nói, "Vậy là con tưởng
tượng đúng. Cha c̣n sống. Và đúng là cha cao, da mặt rám nắng,
đẹp trai. Nhưng mẹ vẫn chưa hiểu tại sao con lại h́nh dung ra
được như thế?”
Chloe dướn người về phía trước. ”Và con cam đoan tên cha không
phải là John Lane.”
“Đúng thế. Nhưng cái tên ấy cũng chứa một phần sự thật.”
“Sao lại thế hả mẹ? Tại sao mẹ giấu sự thật? Tại sao hôm nay mẹ
mới nói cho con biết.” Chloe hỏi bằng giọng lấy làm lạ và kèm
theo một chút trách cứ.
”Mẹ không thể kể sự thật với con cho đến lúc con đến tuổi bắt
đầu hiểu được, v́ hoàn cảnh của cha con, vị trí của cha con
trong xă hội, trong gia đ́nh cha. Hồi đó cha đang có vợ con và
là một người nổi tiếng. hồi cha và mẹ yêu nhau ấy.”
“Sao cha không ly dị?" Chloe hỏi, giọng tha thiết. “Tại sao cha
không ly dị vợ để lấy mẹ, khi mẹ có thai con? Hay cha không muốn
có con bây giờ?"
“Thậm chí cha c̣n không biết là có con. Mẹ không nói ǵ với
cha.”
“Mẹ lạ thật! Sao mẹ không nói.” Chloe cao giọng hỏi.
"V́ lúc đó cha đang có vợ. Cha lại theo đạo Thiên Chúa, mẹ biết
cha không thể ly hôn. Cha lại đang có con cái. Mẹ bèn quyết định
không nói ǵ với cha, mà cắt đứt quan hệ với cha luôn, từ trước
khi con ra đời.” Stevie lắc đầu. ”Có thể mẹ làm như thế là sai,
nhưng dù sao chuyện cũng qua lâu rồi. Sau đấy mẹ không bao giờ
gặp lại cha.”
“Cha cũng không t́m cách giữ lại mối quan hệ ấy. Không tiếp tục
bám theo mẹ?"
“Không. Thậm chí cha cũng không nói ǵ ngay khi mẹ bảo mẹ phải
cắt đứt thôi, chứ mẹ không thể kéo dài thêm nỗi đau khổ này. Cha
tôn trọng ư muốn của mẹ, biết rằng không nên gây cho mẹ thêm khó
khăn. Tiếp tục quan hệ với một người đàn ông đă có vợ chỉ kéo
dài thêm nỗi đau khổ của mẹ. Thế đấy, Chloe ạ.”
Chloe nói, vẻ thông cảm, “Không gặp cha nữa, hẳn mẹ khổ tâm lắm.
V́ theo con hiểu, mẹ rất yêu cha.”
“Đúng thế. Mẹ rất khổ tâm. Nhưng cha con lại sống ở một quốc gia
khác cho nên tránh mặt cha không khó khăn ǵ lắm. Bây giờ cha
vẫn sống bên đó.”
“Quốc gia nào, mẹ?"
”Italy.”
“Cha là người Italy?".
"Đúng thế.”
“Chà! Cha con là người Italy. Khủng khiếp. Tên thật của cha là
ǵ ạ.”
"Gianni... tên gọi tắt của Giovanni, tương đương với tên John
trong tiếng Anh, con hiểu không?"
“Gianni... Đấy là tên, c̣n họ ?"
"Caracelly. Cha con là Gianni Caracelly.”
Họ im lặng một lúc. Chloe giương cặp mắt ngạc nhiên nh́n Stevie,
rồi cô chậm răi nói, "Có phải nhà doanh nghiệp Italy nổi tiếng
không? Cha con có phải chính là ông ấy không đấy, hả mẹ.”
“Phải.”
Chloe chăm chú nh́n mẹ rồi đứng lên, bước đến trước gương, soi
ḿnh. “Con có vẻ người Italy không, mẹ.” Rồi cô đến gần gương
thêm. “Mắt con đúng là mắt người Italy, h́nh như thế. Nhưng sao
mọi người bảo con giống bà ngoại?"
“Cũng đúng. Con có những nét giống bà ngoại nhưng lại có nhiều
nét giống cha con. Mắt, lông mày, trán của con giống hệt của
Gianni. Cả cái cằm nữa. Rồi h́nh dạng đầu, đúng là đầu của cha
con.”
“Nghĩa là con rất giống cha?”
Stevie gật đầu.
"Chính v́ chuyện ấy mà thứ tư vừa rồi mẹ bay sang Italy phải
không ạ?"
“Đúng thế.”
“Mẹ gặp cha chứ? Và có kể về con chứ ạ?"
“Có.”
“Cha con bảo sao? Con đoán cha choáng váng," Chloe khẳng định.
"Dùng từ sửng sốt th́ chính xác hơn. Mẹ cho rằng một người như
Gianni không thể choáng váng. Cha con rất mừng.”
“Mừng thật không ạ?" Chloe lo lắng hỏi.
“Thật. Mừng và xúc động nữa, khi thấy mẹ lấy tên bà nội của cha
đặt cho con. Cụ nội bà của con cũng tên là Chloe.”
“Thế ạ?"
“Cha muốn gặp con. Cha muốn gặp ngay.”
Đột nhiên Chloe thấy sờ sợ, nhưng đồng thời lại thấy ṭ ṃ muốn
gặp.
Stevie nói tiếp. “Hiện giờ cha đang ở London.”
"Có phải chính là người mẹ bảo hai mẹ con sẽ gặp và cùng ăn trưa
nay không.”
Stevie mỉm cười, "Đúng thế. Tại khách sạn Dorchester. Cha nghỉ ở
khách sạn ấy. Hồi xưa, cha cũng vẫn thường nghỉ ở đó, và theo mẹ
nghĩ, th́ mẹ có thai con chính là ở đó.”
“Ôi, mẹ?" Chloe lại soi vào gương. “Mẹ thấy con mặc thế này
trông được chứ. Hay con thay bộ khác. Ôi, lạy Chúa, trông con
khủng khiếp quá, mẹ ạ. Mẹ phải nói thật đi, con thay bộ khác
nhé?"
“Con mặc bộ ấy không khủng khiếp chút nào. Mà trông rất đáng
yêu.”
Bao nhiêu câu hỏi xuất hiện dồn dập trong đầu Chloe khiến cô kêu
lên. ”Thế vợ của cha th́ thế nào? Con định hỏi là bây giờ vợ của
cha không quan tâm nữa hay sao?”
Vợ của cha con mất rồi, Chloe. Bà ấy mất cách đây mấy năm, nhưng
trước đó hai người đă ly thân trong nhiều năm liền.”
“Mẹ bảo cha có gia đ́nh...”
“Đúng thế, Cha có hai con trai. Carlo và Francesco. Đáng buồn là
Francesco đă chết trong một tai nạn giao thông. Carlo th́ hiện
sống ở Rome và điều hành văn pḥng ở Rome của tập đoàn
Caracelly.”
"Cha không có con gái ạ?"
"Con là con gái duy nhất của cha."
Chloe im lặng ngẫm nghĩ, rồi hỏi tiếp, "Cái tên Lane mẹ lấy ở
đâu ra.”
Stevie không thể nhịn được cười. “Lúc năy mẹ có bảo con rằng,
mỗi lần sang London gặp mẹ cha đều nghỉ ở khách sạn Dorchester,
và cha thường xưng danh là Lane lấy trong cụm từ Công viên Lane
để gọi điện thoại cho mẹ. Thế là khi đăng kư khai sinh cho con
mẹ dùng luôn cái tên giả ấy điền vào chỗ tên họ cha.” Stevie
đứng dậy bước đến, dang hai tay ôm con gái.”Mẹ xin lỗi là đă bắt
hai cha con không được biết về nhau trong suốt ngần ấy năm. Sẽ
đến một lúc nào đó con tha lỗi cho mẹ chứ?"
Chloe nh́n mẹ và đột nhiên hai mắt nḥa lệ. ”Tha lỗi cho mẹ? Lạy
Chúa, mẹ có lỗi ǵ mà phải tha thứ? Mẹ là người mẹ tuyệt vời
nhất trong tất cả những người mẹ trên đời. Mẹ đă làm cái điều
cần phải làm, cách đây gần hai chục năm, cái điều mà mẹ cho là
tối ưu cho con. Và con tin cách xử lư ấy là chính xác nhất. Con
yêu mẹ, mẹ ạ. Không ai sánh được với mẹ trên khắp thế giới này
đâu.”
Stevie cố nuốt phần nước mắt đọng lại chỉ chực trào ra, rồi nói,
"Ta phải đi thôi. Đến đó gặp cha. Chắc cha đă bắt đầu sốt ruột
rồi.”
“Cha vừa mới bay sang đây ạ?"
“Không. Cha đi với mẹ sang London từ trưa hôm qua. Nói chính xác
hơn là mẹ đi với cha, v́ đấy là máy bay riêng của cha.”
“Cha có máy bay riêng? Oai nhỉ! Cha tự lái lấy được chứ ạ?”
"Không, cha có phi công riêng. Mẹ nói cho con biết, cha là nhà
thể thao. Con sẽ mến cha, Chloe, và con sẽ thích cha rất mau cho
mà xem.”
Chloe ngập ngừng một chút rồi b́nh thản hỏi, "Nhưng liệu cha có
thích con không, mẹ? Cha sẽ yêu con chứ?"
"Cha đă yêu con rồi.”
o0o
Gianm Caracelly đứng dậy khi nh́n thấy Stevie hiện ra ở cửa
pḥng Grill Room trong khách sạn Dorchester. Chàng ngạc nhiên
thấy tim ḿnh đập th́nh th́nh. Rồi cổ họng chàng khô khốc khỉ
thấy Stevie và Chloe đi về phía chiếc bàn. Con gái chàng mới
xinh đẹp làm sao. Không chỉ giống cha nó mà c̣n có nét của cả
Francesco. Trong một nháy mắt, Gianni đứng lặng đi. Chàng thấy
thật chẳng hay nếu khóc ở nơi công cộng. Chàng xúc động rất
mạnh, về đứa con trai đă qua đời, với cô gái chàng chưa quen, và
với người phụ nữ sắp bước vào cuộc đời chàng.
Họ đă đứng trước mặt chàng rồi ḱa.
Stevie xinh đẹp, t́nh yêu của trái tim chàng, và con gái chàng,
đứa con gái duy nhất. Chloe. Gianni không sao rời được mắt khỏi
con. Chàng ngắm kỹ Chloe. Chloe mỉm cười với chàng, rồi không
một chút ngập ngừng, tiến về phía cha, chạm vào cánh tay chàng,
ngước mắt nh́n chàng. Cặp mắt nâu đen của Chloe phản ánh hai lần
cặp mắt của chàng.
Bất giác Gianni tiến gần con gái. Chàng ôm hôn con, giữ chặt con
trong ṿng tay một lúc lâu. Thịt của thịt, chàng thầm nghĩ. Con
của ḿnh. Chàng thấy biết ơn v́ Chloe đă đến đây.
Chloe để cha ôm một lúc lâu. Gianni chợt nghĩ cái giây phút hạnh
phúc tuyệt vời này rất có thể chàng không được hưởng, nếu Chloe
không ra khỏi trạng thái hôn mê. Nếu con chàng chết th́ sẽ không
bao giờ chàng được gặp nó.
Gianni thầm cảm ơn Chúa Trời. Người lấy đi của chúng ta bao
nhiêu thứ nhưng Người đều trả lại. Rồi chàng nh́n Stevie, mắt
chàng tràn đầy biết ơn v́ nàng đă chủ động đến Milan t́m chàng.
Nàng hẳn phải dũng cảm lắm, v́ nàng biết rất ít về hoàn cảnh của
chàng và cũng chưa biết chàng sẽ phản ứng ra sao. Hẳn chàng lầm
và Stevie biết. Không ai trên đời này biết rơ chàng hơn nàng.
Chàng đúng là ngu ngốc đă không t́m gặp nàng hồi ấy, gần hai
chục năm về trước.
Bất ngờ, Gianni thấy một cảm giác thanh b́nh kỳ lạ chạy khắp
thân thể, lúc chàng ôm Chloe trong ṿng tay ḿnh. Ôi, sự thanh
b́nh được Chúa ban cho, là có được đứa con này. Con gái của
ḿnh. Lần đầu tiên chàng được hưởng cảm giác thanh b́nh kể từ
sau cái chết của Francesco.
Buông Chloe ra, Gianni quay mặt về phía Stevie, ôm và hôn lên má
nàng, rồi kéo ghế mời nàng ngồi.
Chloe cũng ngồi xuống.
“Em nghĩ không cần phải giới thiệu," Stevie mỉm cười nh́n
Gianni, nói.
“Đúng thế Steffie," Gianni cười đáp lại.
Chloe bị hút vào cha cũng như Gianni bị hút vào con gái. Cô nh́n
cha, nói khẽ. “Trông cha giống hệt như con tưởng tượng.”
Gianni đưa mắt ngơ ngác nh́n Stevie. Rồi chàng quay sang nh́n
con gái. Chàng cau mày, "Cha tưởng con không biết ǵ về cha?"
“Đúng thế, nhưng như con nói với mẹ sáng nay, con vẫn luôn cảm
thấy cha c̣n sống. Không hiểu tại sao. Rồi con tưởng tượng ra
cha là một người cao, tóc đen và đẹp. Th́ ra cha đúng là như
thế.”
Gianni cười vang.”Cảm ơn con đă khen cha. Rất không may là cha
lại không biết ǵ về con cả, cho nên con có lợi thế hơn cha.
Nhưng trông con rất đáng yêu, Chloe. Và mang rất nhiều nét của
gia đ́nh Caracelly. Con giống hệt như Francesco, anh cùng cha
của con, lúc Francesco bằng tuổi con bây giờ.”
“Mẹ kể con nghe rồi.” Chloe chạm vào cánh tay Gianni. ”Con rất
tiếc.”
Gianni gật đầu. Chàng nói tiếp với Stevie. ”Anh đă đặt lấy sâm
banh. Anh hy vọng làm thế là đúng. V́ hôm nay chính là một cuộc
ăn mừng. Không phải ngày nào một người đàn ông cũng t́m được đứa
con gái mà anh ta không hề biết là ḿnh có.”
Hầu bàn đem sâm banh đến và vài phút sau, họ đă chạm cốc chúc
mừng nhau. Gianni nâng cốc rượu, rạng rỡ nh́n hai người phụ nữ.
”Chúc mừng cả hai mẹ con. Anh rất vui là chúng ta tụ họp hôm
nay. Đây là một dịp vui mừng đối với anh.”
Stevie nói, “Hai mẹ con em... chúc sức khoẻ anh, Gianni.”
“Chúc... cha” Chloe ngập ngừng nói. ”Con gọi là cha được chứ ạ?"
“Tất nhiên rồi. V́ cha chính là cha của con mà.”
"Vâng, đúng thế ạ.” Chloe chăm chú nh́n Gianni, đầu nghiêng sang
một bên, vẻ mặt đăm chiêu. “Trước kia con chưa được gọi ai bằng
cái cha ấy. Trước đây con không có cha. Chỉ có ông thôi, hai
ông.”
Stevie cau mày. “Chloe! Mẹ đâu có...”
“Đúng thế, mẹ ạ.” Chloe ngắt lời Stevie. ”Con không có ư nói ǵ
mẹ đâu. Mẹ thừa biết con vô cùng yêu mẹ.”
Stevie biết rằng Chloe đang rất xúc động, nàng bèn điềm tĩnh
nói, "Mẹ biết, con yêu ạ. Mẹ không nghĩ ǵ đâu.”
Quay sang Gianni, Chloe tâm sự, “Đối với con, mẹ là mẹ nhưng
đồng thời kiêm cả cha. Và bao giờ mẹ cũng chiều con. Hẳn cha đă
biết, chính mẹ đă cứu con thoát chết. Khi con nằm trong bệnh
viện Leeds, mẹ ngày đêm ở bên con. Mẹ không lúc nào rời con cho
đến khi con tỉnh lại. Con thoát chết là v́ mẹ, do mẹ. Mẹ là
người mẹ hoàn hảo nhất trên thế giới.”
”Cha biết, " Gianni đáp. ”Cha c̣n nhớ mẹ đă là người mẹ tuyệt
vời như thế nào đối với các anh con, khi chúng c̣n nhỏ xíu,
Gianni cười vang. ”Con không cần kể ǵ về mẹ đâu. Nhưng cha lại
muốn biết rất nhiều, nhiều hơn nữa về con. Cha biết con đang học
trường Brearley. Con có thích ở đấy không?"
“Thích ạ.” Chloe reo lên, rồi với thái độ hết sức tự nhiên, thân
t́nh, cô kể về nhà trường, và chen vào câu chuyện nhiều giai
thoại xung quanh nhà trường và các học sinh ở đó.
Lát sau, Stevie ngắt lời con gái để cả ba cùng đặt món ăn cho
bửa ăn trưa. Sau đó, Chloe lại tiếp tục kể chuyện cho Gianni
nghe. Chốc chốc chàng lại gật đầu và cười, thích thú nghe con
gái huyên thuyên nói.
Tranh thủ lúc Chloe kể chuyện cho cha nó, Stevie ngắm nghía
Gianni Caracely. Nàng nhận thấy ḿnh yêu chàng y hệt mười tám
năm về trước. Và nàng tự hỏi, không biết chàng nghĩ về ḿnh có
như xưa không? Liệu lúc hai người bên nhau, chàng có thấy sức
hút lẫn nhau như ngày trước không?
“Tối hôm qua anh có một ư tưởng tuyệt vời Steffie," Gianni nói,
cắt đứt ḍng suy nghĩ của nàng.
"Là thế nào?"
“Anh muốn mời em và con về biệt thự của anh trên bờ hồ Como, ở
đấy anh sẽ giúp con phục hồi sức khoẻ, em thấy thế nào?"
Chloe mở to mắt, “Tuyệt vời! Sáng kiến của cha tuyệt vời đấy. Mẹ
bằng ḷng đi, mẹ. Con rất muốn đến đó.”
“Em c̣n phải hỏi ư kiến bác sĩ Longdon đă.” Stevie đáp và giải
thích cho Gianni. “Ông ấy là người đă mổ cho Chloe để lấy viên
đạn ra. Ông ấy bảo hiện nay Chloe chưa thể ngồi máy bay để về
Hoa Kỳ được nữa là.”
“Nhưng từ đây sang Italy chặng đường ngắn hơn rất nhiều. Chỉ hai
giờ bay là đến Milan, và con có thể bay trên máy bay riêng của
anh. Bao giờ em có thể hỏi ông bác sĩ ấy được?” Gianni hỏi.
“Chiều nay," Stevie đáp.
“Ôi, cảm ơn mẹ.” Chloe đẩy chiếc ghế đang ngồi ra phía sau rồi
cúi xuống nhấc ba lô lên. “Con xin lỗi cha mẹ một phút được
không ạ.”
Chloe đi rồi. Gianni chăm chú nh́n Stevie, rồi nói, giọng điềm
tĩnh, “Em đáng khen ngợi lắm. Em đă nuôi dạy con rất tốt. Chloe
sẽ giống như em, Steffie: thông minh, tự tin, thoải mái và không
già trước tuổi chút nào.” Chàng ngừng nói, rồi buồn bă lắc đầu.
“Em đă phải làm công việc ấy một ḿnh...“
“Không phải đâu. Em c̣n có mẹ em, ông Derek, và ba anh của nó
giúp đỡ. Em phải cảm ơn anh về những lời anh nói. Em rất mừng
thấy anh yêu nó.”
“Làm sao không yêu được kia chứ? Con chúng ḿnh rất linh hoạt,
rất đáng yêu. Anh thấy nó hệt như em.”
“C̣n em lại thấy nó hệt như anh, Gianni.”
“Steffie!".”
“Dạ?"
”Có một điều anh muốn hỏi em.” Giann ngập ngừng nh́n thẳng vào
mắt Stevie.
“Điều ǵ?" “Anh muốn hỏi, chúng ta lại thành bạn của nhau...
được không?"
Stevie nh́n lại Gianni, chưa dám tin ḿnh đă hiểu hết ư nghĩa
của câu chàng nói. Và nàng ngồi bất động trên ghế.
Gianni nhận thấy điều băn khoăn của Stevie, chàng kêu lên, “Xin
em đừng hiểu sai ư anh. Anh không định nói rằng chúng ta sẽ tiếp
tục mối quan hệ chúng ta cắt đứt mười tám năm về trước. Anh chỉ
định nói rằng chúng ta có thể thành đôi bạn được không, đôi bạn
trong sáng?" Chàng thầm nghĩ, “anh đă tính bắt đầu t́m hiểu em
lại. Nhưng em không thay đổi ǵ hết. Em vẫn là Steffie ngày xưa,
vẫn tâm hồn như thế. Một t́nh yêu như t́nh yêu của hai chúng
ḿnh không bao giờ chết. Nó chỉ tạm ngủ trong thời gian hai
chúng ḿnh xa nhau. Anh cần đến cả hai mẹ con".
Stevie chăm chú nh́n Gianni, rồi đột nhiên nàng hiểu ra. Nàng
biết chắc chắn chàng vẫn yêu nàng và nàng cũng vẫn yêu chàng.
Nàng cúi xuống, dướn người về phía Gianni, dịu dàng nói, "Tất
nhiên chúng ta có thể thành đôi bạn, Gianni. Em cũng muốn thế.”
Gianni gật đầu. Stevie là người phụ nữ duy nhất chàng thực sự
yêu, và một điều may mắn kỳ lạ đă xảy ra khiến nàng lại trở về
với cuộc đời chàng. Nỗi xúc động làm trong một lúc chàng không
thốt lên được lời nào.
Stevie thấy rơ t́nh yêu của Gianni qua cặp mắt nồng nàn, và
trong ḷng nàng bỗng trào lên một niềm hạnh phúc mà nàng chưa hề
được hưởng kể từ khi cắt đứt quan hệ với chàng. Nàng chạm vào
bàn tay chàng lúc này đang đặt trên bàn. ”Chúng ta đừng nên bỏ
phí thời gian thêm nữa, Gianni... Chúng ta hăy là đôi bạn thân
thiết nhất.” Cặp mắt xanh ghi của nàng chiếu thẳng vào mắt
chàng.
Gianni chiếu ánh mắt vào mắt Stevie, nắm tay nàng, nâng lên môi,
hôn nhẹ. Rồi chàng mỉm cười với nàng. “Đúng thế. Đôi bạn thân
thiết nhất, Steffie của anh. Trái tim của anh.”
Hết
|