Ngày Tháng Trôi Qua T́nh Yêu C̣n Lại |
Pages
Previous
1
2
|
|
|
- Dung Sài G̣n |
|
Tú giật ḿnh thức giấc thật sớm. Hơi lạnh khiến nàng co người lại,
rúc người trong chiếc chăn dầy, nàng nh́n sang chiếc canapé bên
cạnh. Dương nằm ruỗi dài một cách khó khăn trong ḷng ghế. Hơi thở
chàng đều ḥa và khuôn mặt thật b́nh thản. Tú nhắm mắt lại, nàng
xoay mặt vào tường được một lát rồi lại quay ra. Nỗi bứt rưt vẫn ám
ảnh Tú không dứt. Nàng cần làm một cái ǵ đó, Nàng cần một thay đổi
khác và nàng ấm ức |
|
|
trong sự b́nh thản của Dương. Đă gần một tuần rồi, cuộc sống vẫn đều
đặn tiếp nối. Dương vẫn đối với nàng thật dịu dàng, lịch sự. Trước
mặt mẹ, chàng vẫn tỏ độ vài cử chỉ âu yếm thân mật nàng. Nhưng khi
cả hai về pḥng rồi, Dương tránh đụng chạm đến nàng. Chàng thường
ngồi đọc sách ở bàn trước khi đi ngủ. Mấy hôm đầu Dương c̣n hôn phớt
lên má Tú, nhưng rồi h́nh như chàng cũng tránh luôn điều ấy nữa. Tú
có cảm tưởng là bị bỏ rơi dần trong mắt Dương. Như chiều qua Dương
rủ nàng đi dự tiệc ở nhà bác sĩ Đoàn, bạn chàng. Chàng nói mà như
không nh́n Tú:
- Em sửa soạn đi với anh đến anh Đoàn.
Tú hơi nhíu mày. Dương đă bỏ ra ngoài sau câu nói ấy. Một lát chàng
trở vào, thấy Tú vẫn ngồi yên trên giường, chàng hỏi:
- Chắc em mệt, thôi, em ở nhà nghĩ cho khỏe để anh đến một ḿnh cũng
được.
Thế rồi chàng thản nhiên bỏ đi. Tú nh́n theo chàng mà nước mắt bỗng
ứa ra. Điều ǵ đă khiến nàng tức tối như thế, Tú cũng không hiểu
nổi. Có điều là nàng tức Dương quá, hận chàng nữa. Đáng lẽ Dương
phải tỏ vẻ khổ sở với nàng mới phải chứ. Dương phải buồn bă đau
đớn
khi biết nàng đă không yêu chàng. Đằng này Dương quá thản nhiên.
Dương làm ra vẻ không cần nàng. Như thế bảo sao Tú không tức được.
Tú thấy cơn buồn tràn ứ trong ḷng, nàng vùng dậy, thay nhanh bộ đồ
đi chơi. Tú không buồn trang điểm. Nàng vào pḥng rửa mặt đánh răng
xong rón rén bước ra khỏi cửa. Dương vẫn ngủ say. Nàng lái xe ra khỏi
cổng, chiếc xe mượn của cô Hảo trong những ngày nàng ở Đà Lạt. Cô
chưa bao giờ từ chối Tú một điều ǵ. V́ cô cũng cưng yêu nàng hơn
tất cả.
o0o
Tú lái xe chạy khắp nẻo đường Đà Lạt. Nàng không dừng lại ở một nơi
nào cả. Cứ như thế, nàng đi qua hồ Than Thở, Rừng Ái
Ân, trở về
những con đường quen thuộc mà nàng đă đi qua nhiều lần. Quá nhiều
lần trong những dịp lên đây chơi với cô. Gió lồng lộng thổi se da mặt
nàng, sương mù vẫn c̣n lẩn quẩn trên các ngọn cây cao, chưa có một
tia nắng nào đủ nóng để làm tan đi những dây tơ dịu dàng ấy. Tú dừng
xe ở một khoảng đồi thưa người. Nàng xuống xe và ngồi trên băi cỏ,
dựa đầu vào gốc thông nh́n bao quát mọi nơi. Với nàng, tất cả đều
nhàm chán và buồn nản, các cuộc vui, dạ hội, tiệc tùng. Nàng muốn là
có. Cô Hảo mới đến thăm nàng và Dương. Cô bảo:
- Hôm nào hai vợ chồng đến ở nhà cô vài hôm, cô sẽ tổ chức một buổi
họp mặt để giới thiệu hai cháu với những người địa vị trong thành
phố.
Tú vừa nghe xong đă vội lắc đầu:
- Cháu xin cô cho phép chúng cháu từ chối.
Dương cũng nhỏ nhẹ:
- Vợ cháu lên đây chỉ thích quanh quẩn ở nhà. Cô ấy
ghét đi chơi và
dự tiệc tùng lắm ạ.
Tú nhớ ánh mắt Dương nói câu đó. Ánh mắt đă nh́n nàng thật tinh
nghịch và đồng lơa. Tú t́m được một thoáng thích thú với chàng, ḷng
nàng cũng cảm thấy êm đềm và vui vẻ.
Nàng cứ nghĩ đến Dương. Nhất là lúc này – nàng nghĩ đến chàng nhiều
quá rồi – giờ chắc Dương đă dậy, và chàng sẽ làm ǵ nếu không có
nàng nhỉ? Chàng sẽ thản nhiên hay lo cuống cuồng lên. Và, Dương sẽ
đi t́m nàng. Tú nghĩ đến khuôn mặt lo âu sợ hăi của Dương khi trở
dậy mất nàng, ḷng Tú thấy thỏa măn. Ít nhất ta cũng hơn Dương. Ta
chủ động cơ mà. Dương sẽ buồn khổ v́ mất ta, bởi v́ Dương yêu ta.
Chàng vẫn nói chàng yêu ta nồng nàn say đắm ngay từ hôm đầu gặp ta
đến xưởng. Điều đó th́ hẳn nhiên. Tú biết chắc là nàng đẹp, giầu,
lại có tất cả. Nàng đủ sức để hút Dương ở măi măi bên nàng. Tiếc
rằng Tú không yêu Dương, Tú không muốn yêu bất cứ một tên con trai
nào cả. Và, nàng đă giữ được nàng, cho đến ngày hôm nay, nàng vẫn
chưa bị “gục” v́ t́nh yêu.
Cứ măi suy nghĩ, Tú không nghe được bước chân của một người đang
tiến đến cạnh nàng. Lúc Tú nh́n lên, nàng ngạc nhiên khi thấy Tùng
đứng sững trước mặt:
- Sao lại là anh?
Nàng hỏi Tùng mà như là không muốn nói. Tùng nh́n nàng cười nhẹ:
- Sao Tú lại đi dạo một ḿnh trong buổi sáng đẹp thế này. Ông ấy
đâu?
Nàng hỏi:
- Ông nào?
- Chồng Tú ấy.
Tú thở nhẹ:
- À! Anh ấy ở nhà.
Tùng ngồi xuống cạnh nàng, chàng hỏi:
- Tại sao em bỏ anh?
Tú liếc nh́n Tùng, đuôi mắt nàng nhăn lại:
- Tại tôi không yêu anh.
- Có phải v́ tên ấy đă xúi giục em bỏ anh không?
Tú quắc mắt nh́n Tùng:
- Tên ấy là tên nào. Anh ăn nói cho đàng hoàng.
Tùng nhún vai:
- Anh xin lỗi. Anh phải gọi hắn bằng ông cho em vui ḷng nhé.
Tú nhún vai:
- Tùy anh.
- Chắc em yêu chồng lắm nhỉ?
- Có ăn thua ǵ đến anh đâu.
Tùn nói:
- Có chứ, v́ ông ấy mà em bỏ anh.
Tú cười nhẹ:
- Anh ấy không biết ǵ về anh cả.
- Như thế là em tự ư bỏ anh?
Tú gật đầu:
- Anh biết rỏ quá mà. Em không yêu anh mà cũng chẳng yêu ai hết. Em
chỉ yêu có em mà thôi. Mà, anh ở đây đấy à. Anh không về Sài G̣n?
Tùng nháy mắt:
- Anh về Sài G̣n hay tin em lấy chồng, anh bay lên đây ngay.
- Cô ấy ở đâu?
- Cô nào?
- Cô bạn gái của anh ở Huế ấy.
Tùng cười cười:
- Em ghen với cô ấy nên bỏ anh đi lấy chồng phải không?
Tú so vai, nàng nh́n thẳng xuống đường. Buổi sáng nắng đă lên cao,
nắng làm ấm hai vai Tú. Nàng nói với Tùng:
- Anh nghĩ là em ghen à?
- Có lẽ.
Tú cười nhạt:
- Anh có vẻ tự tin quá nhỉ? Nhưng mà anh nghĩ cũng đúng. Sự thật tôi
lấy chồng v́ tức chứ không phải ghen. V́ tôi có bao giờ yêu anh đâu,
tôi bỏ anh vậy thôi. Và, bây giờ th́ chẳng c̣n ǵ để nói nữa.
Tùng đứng dậy:
- C̣n chứ! Bây giờ anh muốn mời em đi chơi với anh.
Tú hất mặt:
- Đi chơi à. Xe anh đâu.
- Ở dưới đường.
Tú cười:
- Tôi phải về kẻo anh ấy đợi. Xin hẹn hôm khác.
Tùng đi bên cạnh nàng:
- Hôm nào Tú giới thiệu ông xă cho anh làm quen với được không?
Tú ngồi vào xe, hỏi:
- Có cần không?
Tùng dựa vào tay lên cửa xe của Tú gật đầu:
- Anh muốn được làm quen với chồng Tú mà.
- Sợ nhà tôi không muốn.
Tùng cười thản nhiên:
- Không bao giờ có chuyện đó. Để anh đi theo Tú một đoạn đường về
nhà.
Tú im lặng không nói. Nàng rồ máy xe trong lúc Tùng lững thững bước
xuống đồi. Tú không thấy ḿnh xúc động khi gặp Tùng, cũng chẳng thấy
bực bội v́ sự gặp gở ấy. Nàng không quan tâm đến chuyện ǵ khác nữa.
Trên đường về, nàng nghĩ đến Dương với một chút xôn xao chờ đợi!
o0o
Về đến nhà, Tú đi nhẹ vào pḥng. Không thấy
Dương. Nàng cởi chiếc áo khoác bên ngoài và đi sang pḥng ăn rồi rẽ
sang pḥng khách, cũng không thấy Dương. Có lẽ chàng đang đi t́m
nàng, chàng đang lo cuống cuồng v́ nàng tự dưng biến mất. Tú thấy
thích thú trong ư nghĩ. Nàng bước nhẹ ra vườn với nụ cười thỏa măn
trên môi – Giá ta được nh́n thấy khuôn mặt lo lắng của chàng th́
thích biết mấy, chàng hết c̣n dấu diếm nỗi buồn khổ của chàng bằng
khuôn mặt b́nh thản nữa. V́ chàng yêu ta mà! Tú hát nho nhỏ, một bài
hát ngoại quốc với những lời ca ngợi t́nh yêu trai gái đậm đà tŕu
mến. Tú hát như quên cảnh vật, ḷng nàng như quyện với hoa, và tâm
hồn nàng như bay bổng theo tiếng hát. Cứ như thế, Tú đi sâu vào
vườn. Và, nàng khựng lại nh́n cái dáng thảnh thơi của Dương với
quyển sách trên tay. Cái dáng chàng thật đáng ghét, Tú nghe nỗi uất
ức dâng lên cổ. Nàng đă mừng hụt rồi. Dương có thèm đi t́m nàng đâu.
Chàng đang ngồi trên xích đu, đầu dựa lên thành ghế đọc sách thế kia
th́ làm sao bảo chàng lo lắng cho nổi. Tú muốn quay trở vào, nhưng
Dương đă nh́n thấy nàng, chàng buông sách đứng dậy hỏi nàng:
- Hôm nay em khỏe chứ.
Nàng gật đầu một cách khó chịu. Dương thân mật nắm tay nàng:
- Em ngồi xuống đây đi.
Tú ngồi xuống chiếc xích đu, nàng hỏi Dương:
- Anh ngồi đây từ sáng đến giờ phải không?
- Anh đọc sách chờ em.
Tú so vai:
- Chờ em!
- Ừ! Chờ em.
- Anh biết em đi không mà chờ.
- Anh nghĩ là em đi dạo buổi sớm.
Tú cười nhẹ:
- Anh không nghĩ là có thể em bỏ đi.
Dương lắc đầu:
- Không.
- Sao vậy?
- V́ em đă về và đă hát một cách vui vẻ.
Tú chớp mắt, nàng đong đưa đôi chân trong xích đu. Dương hỏi:
- Em ăn sáng chưa?
Tú lắc đầu:
- Chưa.
Dương kéo nàng đứng dậy:
- Chúng ḿnh vào ăn sáng đi em.
Tú thoáng cảm động trong câu nói của Dương. Nàng ngoan ngoăn đi bên
cạnh chàng vào nhà. Dương gọi chị bếp dọn quà cho chàng và Tú. Tú
hỏi:
- Mẹ đâu anh?
Dương cười nhẹ:
- Mẹ đi chơi với bà bạn.
Rồi chàng hỏi Tú:
- Em muốn rời Đà Lạt chưa?
Tú lắc đầu:
- Chưa, em muốn ở đây cho hết một tháng.
Dương chống tay lên bàn, chàng nh́n Tú bằng đôi mắt âm thầm:
- Anh th́ nghĩ là em đă chán Đà Lạt, chúng ḿnh có thể đi Nha Trang
hay ra Huế chơi. Ở một chỗ em dễ buồn.
Tú lặng lẽ ăn và nàng tránh nh́n Dương để Dương không đọc được nỗi
buồn trong mắt Tú. Nàng biết Dương đă hiểu lầm nàng. Dương tưởng Tú
chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi và vô tâm mọi chuyện. Nàng không có tâm
hồn. Mà không biết là nàng có tâm hồn không nhỉ. Nàng đă bốc đồng
đ̣i lấy chồng mà không cần phải có t́nh yêu, để rồi vợ chồng sống
với nhau như hai người bạn, nh́n nhau bằng ánh mắt lặng lẽ âm thầm.
Tất cả đều là ư muốn của Tú. Nàng thích thế và muốn thế. Nàng cần
lấy chồng để trêu tức một người không yêu và muốn làm khổ người ḿnh
kính mến. Nàng muốn làm khổ Dương. Nhưng buồn thay, Dương thản nhiên
như không cần đến nàng. Dương yêu nàng nhưng không cần nàng. Như thế
đó.
Tú rời bàn ăn trong lúc Dương vẫn c̣n nán lại đọc xong báo hàng
ngày. Tú ra ngồi ngoài hiên, nàng nghĩ đến sự thờ ơ của Dương và
cuộc gặp gỡ với Tùng sáng nay, Ḷng nàng bứt rứt kỳ lạ. Vừa giận
Dương vừa giận ḿnh. Tú muốn vất bỏ tất cả để trở về vùi mặt vào gối
mà khóc cho quên đi bao nhiêu chuyện. Nàng sẽ không cần Dương, không
cần Tùng. Không cần bất cứ một người đàn ông nào khác chen vào cuộc
sống của nàng nữa cả. Họ chỉ là những kẻ chuyên làm xáo trộn tâm hồn
nàng thôi. Cũng may là ta không yêu họ. Ta chưa bao giờ yêu họ cả.
Tú dựa đầu trên thành ghế, ṿng hai tay lên đầu. Sau một tháng ở
đây, về Sài G̣n ḿnh trả tự do cho Dương và cho cả chính ḿnh. Nên
chấm dứt cái tṛ đùa bốc đồng này là vừa. Nghĩ như thế, Tú thấy ḷng
ḿnh b́nh thản hơn. Nghĩ như thế Tú mới thấy ḿnh chẳng có một lư do
ǵ để giận dỗi tức bực Dương nữa. Nàng sống cho nàng và Dương cứ
sống cho Dương. Bắt đầu từ ngày mai ḿnh sẽ ra phố. Sẽ đi thăm bạn
bè. Sẽ đi dự các bữa tiệc thịnh soạn. Một người lịch sự, giầu sang
như Tú không lư lại sống âm thầm một ḿnh để tức tối vu vơ hay sao.
Dương sẽ phải đi theo nàng đến những nơi ấy, v́ Dương là chồng Tú.
Một người chồng trên giấy tờ và tên nàng với tên Dương c̣n cạnh nhau
trong tờ hôn thú. Th́ làm sao Dương từ chối cái bổn phận đưa nàng ra
mắt bạn bè cho được.
Tú cảm thấy hài ḷng với quyết định này. Nàng vẫn là người tự chủ
được mọi việc kia mà.
Dương ra đứng cạnh vợ. Chàng thấy tú nhắm mắt mà nụ cười thỏa măn nở
trên môi. Chàng có cảm tưởng là nàng sung sướng và hạnh phúc. Điều
ǵ đă đến với nàng thế nhỉ? Sáng nay nàng dậy sớm và một ḿnh xách
xe đi. Dương đă âm thầm đau đớn v́ tưởng nàng bỏ chàng. Nhưng sau
cùng chàng cũng ḱm hăm được nỗi đau khổ và kiên nhẫn đợi nàng, v́
chàng đoán Tú sẽ không thể bỏ đi. Chắc chắn rồi, v́ Tú rất thẳng
thắn. Nếu muốn, nàng sẽ nói cho chàng biết.
Với ư nghĩ ấy Dương đă đợi nàng, cho đến lúc nàng về, và chàng nghe
tiếng hát của nàng. Tiếng hát làm dịu ḷng Dương. Chàng biết, khó
ḷng mà giận nổi Tú. Và, chàng cũng biết thật khó ḷng khi nghĩ đến
ngày hai đứa xa nhau. Cái ngày mà chàng chờ đợi trong đau khổ.
Tú mở mắt ra, Dương đang mỉm cười nh́n nàng:
- Sáng nay trời đẹp lắm.
Tú chớp mắt:
- Sương đă tan từ lâu, và trời nhiều nắng.
- Buổi sáng em đi chơi có vui không?
Dương hỏi Tú, giọng chàng không lộ vẻ ǵ là khó chịu cả. Tú gật đầu:
- Vui. Sáng mai anh nên dậy sớm để đi dạo với em.
Dương gật gù:
- Anh không hứa. Tuy nhiên anh sẽ dậy sớm.
Tú nói:
- Nếu không thích th́ thôi, đừng cố gắng, chúng ḿnh phải thành thật
với nhau mới chịu đựng nổi trong những ngày sống ở đây.
Dương có vẻ buồn buồn:
- Anh cũng mong như thế.
- Chiều nay anh có thể đưa em đến nhà cô Hảo được không?
- Được.
Tú cười mỉm:
- Cô Hảo tổ chức dạ vũ, với những người có tiếng tăm ở thành phố
này. Anh nên đến để cô giới thiệu với họ.
Dương hơi nhăn mặt, chàng lạnh lùng:
- Nếu em cần có sự hiện diện của anh bên cạnh em trong bữa tiệc th́
anh đến, nhưng xin em nói với cô đừng giới thiệu anh với những người
ấy.
Tú nh́n Dương, trêu:
- Sao lạ vậy. Anh không thích họ?
Dương nhún vai:
- Không thể nói là không thích. Tuy nhiên, anh đă thú thật với em
ngay từ hôm đầu là anh không quen với những cuộc tiếp tân như thế.
Tú chớp mắt:
- Em th́ nghĩ ḿnh quen với họ rất có lợi.
Dương cười nhẹ:
- Chẳng ích ǵ cho anh.
Tú so vai:
- Nếu anh không muốn th́ thôi.
Anh đi đến đó với em rồi anh ra về cũng được.
Dương gật đầu:
- Tùy em.
Tú đứng dậy:
- Em về pḥng.
Dương đứng lặng nh́n Tú khuất dần.
o0o
Dương không hiểu v́ lư do ǵ Tú muốn về Sài
G̣n. Từ sau hôm sau hôm dự dạ hội ở nhà cô Hảo về, Tú có vẻ bứt rứt
buồn bă sau đó. Tối hôm đó Dương đưa nàng đến nhà cô Hảo rồi ra về,
không ở lại dự dạ tiệc. Tú đă vui vẻ dặn ḍ chàng đến đón nàng lúc
nữa khuya. Trong lúc vắng Tú, Dương đi lang thang rồi đến nhà người
bạn cũ. Hai người kéo nhau đi nhậu đến gần khuya mới đón nàng. Tú
không hỏi Dương nửa câu. Chỉ khi hai người ngồi với nhau trên xe, Tú
mới nhăn mặt:
- Em không quen ngửi mùi rượu.
Dương cười nhẹ, không nói ǵ cả. Khi hai người về tới pḥng, Tú nói
Dương:
- Anh ra ngoài cho em thay đồ đi tắm.
Dương lặng lẽ bỏ ra cửa ngồi hút thuốc. Lúc chàng trở vào th́ Tú đă
ngủ. Nàng nằm nghiêng, mái tóc phủ ḷa x̣a trước trán. Dương đứng
lặng nh́n nàng một thoáng rồi chàng âm thầm nằm xuống chiếc canapé
dỗ giấc ngủ khó khăn.
Hôm qua Tú đ̣i về, buổi sáng nàng soạn quần áo vào va li rồi hỏi
Dương:
- Anh về Sài G̣n với em hay ở lại.
Dương nói:
- Anh cũng chán cảnh phải ngồi yên một chỗ rồi.
Thế là sáng nay hai vợ chồng cùng ra phi trường. Tú chào mẹ chồng
với ḷng tŕu mến. Nàng nhỏ nhẹ:
- Cám ơn mẹ đă săn sóc cho con những ngày con ở đây.
Bà cụ xoa hai má hồng hào của Tú khen, gió Đà Lạt đă làm hồng hào má
con dâu mẹ rồi. Cụ c̣n âu yếm nói:
- Mau có cháu bé cho mẹ bồng nhé.
Tú chớp mắt ngượng ngùng, và Dương đứng lặng bên cạnh nàng, hút
thuốc không ngớt. Nàng không đoán được Dương có nghĩ đến nàng không,
có nghĩ đến chuyện phải cho mẹ một cháu để mẹ bồng không? Tự dưng Tú
thấy nghèn nghẹn. Tú giận ḿnh đă đi quá trớn rồi. Ai cũng tưởng hai
vợ chồng hạnh phúc. Ai cũng chờ đợi và hy vọng vào t́nh yêu của Tú
và Dương. Nhưng có biết đâu? Tú liếc mắt nh́n Dương. Nàng nghĩ nàng
sẽ xin lỗi Dương nếu có dịp và dứt khoát với chàng chuyện này. Một
là Tú sẽ chấp nhận t́nh yêu của chàng và làm vợ chàng – Một người vợ
thật đúng nghĩa. Hai là hai đứa sẽ xa nhau.
Ngồi trên máy bay, Tú thả hồn suy nghĩ. Dương không làm rộn nàng,
vẫn từ tốn chiều nàng như ngày đầu, Tú thấy ḷng mềm đi với ư nghĩ
ly dị với Dương. Ba nàng sẽ buồn đến chừng nào. Mẹ Dương sẽ ngạc
nhiên đến chừng nào. Chỉ có một ḿnh Tú mà gây phiền phức cho mọi
người. Tú thấy ḿnh thật đáng trách, nỗi hối hận dày ṿ nàng đến nỗi
nàng không dám nh́n Dương nữa. Hai người ngồi bên nhau lặng lẽ cho
đến lúc máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Sài G̣n đă hiện
ra trong mắt họ. Chẳng biết Dương nghĩ ǵ mà khuôn mặt Dương sáng
rực vui thú. Chàng xách chiếc va li nặng trĩu của Tú và chiếc xắc
tay của chàng, hai người về nhà bằng taxi.
Vú Tuệ đón hai vợ chồng trẻ bằng ánh mắt vui mừng cùng sự ngạc
nhiên:
- Sao cô cậu về sớm thế?
Tú gật đầu:
- Tại con nhớ Sài G̣n và nhớ vú.
Vú Tuệ tíu tít bên Tú. Vú cởi áo khoác cho nàng, rồi soạn quần áo
của nàng vào tủ. Vú có thói quen săn sóc Tú từ những ngày nàng c̣n
bé dại. Và Tú cũng vậy, nàng chỉ hài ḷng khi có vú bên cạnh mà
thôi. Dương về pḥng chàng, căn pḥng thật gọn ghẽ nhờ Vú Tuệ dọn
dẹp. Pḥng Dương có cửa ăn thông sang pḥng Tú. Nếu mở rộng cánh cửa
ra th́ hai pḥng là một. Tú quên hẳn chồng lúc này, nàng lăng xăng
quanh vú Tuệ, rồi đi tắm. Lúc trở ra vú Tuệ đă đi khỏi, nh́n sang
pḥng Dương, nàng thấy chàng đang nằm dài trên giường hút thuốc. Tú
hơi nhăn mặt, nàng nói thầm:
- Hút thuốc suốt ngày không biết chán.
Tú ngồi xuống chiếc ghế thấp ở bàn phấn. Nàng nhấc máy điện thoại
gọi cho bố. Đầu dây bên kia, tiếng ông cụ vui vẻ:
- Tú đấy hả? Sao, hai đứa vui vẻ chứ.
Tú nói:
- Dạ, vui lắm ba ạ.
- Sao về sớm vậy. Nói với Dương là ba cho nó nghĩ phép dài dài kia
mà. Chừng nào thích hăy trở lại sở.
Tú nhỏng nhẽo:
- Ba chiều Dương hơn con rồi đấy nhé. Con giận ba cho mà xem.
Ông cụ cười ha hả:
- Con bé này có chồng rồi mà vẫn chưa bỏ được cái tật nhỏng nhẽo.
Này Tú, tối nay hai vợ chồng đến thăm ba chứ.
Tú gật đầu:
- Chắc chắn rồi, ba. Chúng con đến ăn cơm với ba nhé.
Ông cụ nói:
- Đến đây ba cha con ḿnh đi ăn tiệm.
Tú hỏi:
- Ăn cơm Tầu hay cơm Tây?
Ông cụ cười:
- Tầu.
- Con thích ăn cơm Tây hơn.
Tiếng ông cụ cằn nhằn:
- A! con bé này vẫn chứng nào tật nấy. Con vẫn không chịu nhường ba
một bữa cơm Tầu à.
Tú cười khanh khách. Nàng nhớ lại những lần đi ăn với bố. Hai cha
con thường bất đồng ư kiến về tiệm ăn như thế. Ông cụ th́ muốn vào
Chợ Lớn ăn cơm Tầu trong lúc Tú ghét món Tầu nhất, nàng đ̣i ăn cơm
Tây. Cuối cùng ông cụ phải chiều nàng. Hôm nay Tú lại cái tṛ “bắt
nạt” ông cụ như thế. Tiếng ông cụ Oang oang:
- Con hỏi ư kiến Dương xem. Nó sẽ là người chọn món ăn cho cha con
ḿnh nhé.
Tú ghé sát miệng vào máy, nói đùa:
- Ba biết tính “thằng nhỏ” ấy rồi. Dễ ǵ nó bị đàn bà “rỉ tai” nổi.
Tú lại cười. Nàng lấy tay che miệng máy xong gọi Dương:
- Ba gọi, Dương.
Dương dụi tắt điếu thuốc, nhổm dậy:
- Ba biết ḿnh về đây à.
- Em điện thoại cho ba, ba mời ḿnh đi ăn. Nhưng ba bảo anh chọn
tiệm.
Dương đến cạnh vợ. Mùi xà pḥng thơm từ người Tú toát ra khiến Dương
choáng váng. Chàng ngồi xuống mép giường, cạnh nàng. Tú không nh́n
thấy nỗi xao xuyến của Dương. Nàng thản nhiên ngồi dựa lên đùi
chàng, có vẻ như khiêu khích. Phải cố gắng lấm Dương mới giữ được
b́nh tĩnh. Chàng cầm máy trên tay Tú, và nói to:
- Thưa ba, con đây ạ.
- A! Dương, con mạnh giỏi chứ?
- Con khỏe lắm thưa ba.
- Đi chơi vui không?
- Dạ vui.
- Mà sao về sớm thế. Ba tưởng với con Tú nó phải bắt con đi đến mấy
tháng ấy chứ?
Dương cười:
- “Nhà con” muốn về Sài G̣n sớm ba ạ. Nàng sợ công việc ở sở bận nên
bảo con về.
Ông cụ kêu lên:
- A! Con bé này kỳ nhỉ! Ba đă nói con có quyền nghĩ thả giàn vẫn
được trả lương kia mà.
Dương nháy mắt trêu Tú, rồi nói với ông cụ:
- Cả con cũng thấy cần làm việc nữa ba. Ngay sáng mai con sẽ tiếp tục
đến sở như thường lệ.
Ông cụ có vẻ hài ḷng, gật gù:
- Được tùy con. Mà Dương này, Tú có nói với con là ba mời hai đứa đi
ăn cơm Tầu không?
- Dạ có.
- Lát nữa đến đón ba nhé.
- Vâng.
Ông cụ dặn ḍ Dương:
- Đừng nói với vợ con ba rủ đi ăn cơm Tầu nghe Dương. Con làm như là
con đề nghị vậy.
Dương bật cười. Chàng hứa với ông cụ rồi cúp máy. Tú nh́n thấy nụ
cười của Dương vẫn c̣n phản phất trên khuôn mặt chàng. Nàng hỏi:
- Ba có nói ǵ em không?
Dương nháy mắt:
- Tí nữa gặp ba em cứ hỏi.
- Mai anh đi làm lại đấy à.
- Ừ!
- Em muốn đi Vũng Tàu vài ngày.
Dương hơi nhăn mặt:
- Anh đă hứa với ba là mai anh đi làm rồi.
Tú đứng dậy:
- Có lẽ em sẽ đi một ḿnh.
Dương nh́n Tú một thoáng rồi bỏ ra ngoài. Tú nh́n theo chàng không
nháy mắt.
o0o
Dương đă trở lại xưởng làm việc mặc dù ông cụ
vẫn cho chàng nghỉ ngơi. Nhưng Dương viện cớ là ở sở cần có chàng
cho công việc đỡ bận hơn. Vả lại, Tú đă đi Vũng Tàu với Ánh Nga cùng
vú Tuệ rồi. Chàng ở nhà không biết làm ǵ cả. Lúc đầu ông cụ cằn
nhằn sao lại để Tú đi Vũng Tàu với các bạn:
- Con chiều nó thế nó sẽ coi con không ra ǵ.
Dương dịu dàng giải thích với ông cụ:
- Tú muốn được tự do vài hôm với bạn bè. Với lại con không quen
không khí miền biển nên hai đứa đă đồng ư với nhau là con ở nhà cho
Tú đi chơi với chị Nga cùng vú Tuệ. Con tin là nhà con sẽ được vui
vẻ với bạn bè.
Ông cụ bảo:
- Ba biết tính nó, muốn cái ǵ là làm cho bằng được ngay. Chỉ v́ ba
chiều nó quá. Ba muốn con phải tỏ ra cứng rắn với nó một chút. T́nh
yêu sẽ làm nó hiền thục trở lại.
Dương không căi ông cụ. Buổi trưa về nằm dài trên giường, Dương cũng
nghe ḷng ḿnh ray rức làm sao đó. Sở dĩ chàng không muốn làm phiền
đến Tú v́ hoàn cảnh của hai người, Dương không có lư do ǵ để ngăn
cản Tú cả mặc dù chàng là chồng nàng. Một người chồng trên giấy tờ
mà thôi. Ḿnh có phải là một anh khờ không nhỉ. Buổi chiều chàng
thấy nhớ Tú. Không chối thể chối căi được là chàng đă yêu nàng.
Nhưng v́ tự ái, chàng vẫn làm ra vẻ thản nhiên trước mặt Tú. Có lẽ
Dương đă dại dột trong sự chọn lựa này. Tan sở, ông cụ gọi Dương qua
nhà ăn cơm, nhưng Dương viện cớ phải đi với người bạn, ông cụ bảo:
- Cũng được. Ngày mai con nên ra Vũng Tàu đón vợ con.
Chàng nói:
- Vâng.
Nhưng thật ra, Dương không muốn t́m Tú. Làm như thế chứng tỏ chàng
không tin tưởng ở nàng. Chàng không muốn Tú coi thường chàng. Dương
rủ Hùng đi chơi. Hai người đi xe của sở. Hùng rủ Dương đi pḥng trà.
Với giọng hát cao và khỏe, người ca sĩ đang tŕnh bày một bản nhạc
tiền chiến êm dịu. Bài hát vừa dứt, người ca sĩ đi xuống hàng ghế
của Dương. Hùng và người ca sĩ chào nhau bằng nụ cười ấm:
- Đây là kỹ sư Dương, bạn anh.
- Và Tuyết Hạnh, cô bạn thân nhất của tôi.
Tuyết Hạnh ngồi giữa hai người. Nàng thân mật nắm cánh tay Dương
nói:
- Nghe anh Hùng nhắc anh hoài. Anh là kỹ sư chăm và giỏi nhất của
xưởng.
Dương cười nhẹ:
- Anh ấy nói quá. Sự thật, tôi tầm thường hơn cô nghĩ.
Hùng vỗ vai Dương:
Anh khiêm nhượng quá. Hôm nào đưa “bà đầm” đến đây chơi.
Dương ậm ừ cho qua chuyện. Ba người ngồi một lát rồi kéo nhau đi ăn
tối. Đưa Tuyết Hạnh với Hùng về rồi, Dương lái xe một ḿnh lang
thang qua các con đường vắng, Dương lại buồn hơn.
Cuối cùng rồi chàng cũng về đến nhà. Chị bếp ra mở cửa cho Dương.
Chị nh́n Dương, cười cười:
- Cô về từ chiều rồi đấy cậu.
Dương nghe nỗi vui ập đến, chàng nh́n vào nhà, ánh đèn sáng hắt ra
vui mắt, chàng bỏ xe trong sân rồi đi nhanh vào nhà. Tú đang ngồi
lặng lẽ trong pḥng khách. Mặt nàng có vẻ bực bội, cau có. Dương
đứng trước mặt nàng, giọng chàng âu yếm:
- Em về đấy à.
Tú gật đầu, mắt nàng nh́n Dương soi mói. Dương ngồi xuống cạnh nàng
trong chiếc ghế dài:
- Em có vui không?
Tú nhún vai:
- Em đang muốn hỏi anh câu ấy.
Dương cười nhẹ:
- Anh vẫn b́nh thường.
- Buổi sáng đến sở, buổi chiều đi chơi và buổi tối đến pḥng trà
nhỉ.
Tú nói mỉa mai. Dương vẫn không nhận thấy nét khó chịu của Tú. Chàng
gật đầu:
- Nhà vắng em buồn quá, anh phải đi chơi cho hết ngày.
Tú chớp mắt. Nàng nghe nỗi uất ức tràn lên cổ nàng. Dương… như thế
đó, chàng từ chối đi Vũng Tàu với nàng để ở nhà đi nhẩy nhót ăn
chơi. Chàng không có một phút nhớ nàng, vậy mà… vậy mà ở Vũng Tàu,
đă có lúc nàng nhớ Dương tưởng muốn điên lên được. Tú cứ đinh ninh
lúc nàng trở về Dương sẽ vui mừng đón nàng, và biết đâu… biết đâu Tú
sẽ chẳng thú thật với Dương nỗi nhớ của nàng dành cho chàng nhỉ. Đó
không phải là một dấu hiệu tốt để tiến tới t́nh yêu sao. Khổ thân
Tú. Nàng đă lầm con người Dương. Chàng có yêu nàng bao giờ đâu.
Tú đứng vụt dậy, nàng không buồn nh́n nỗi ngơ ngác trên khuôn mặt
Dương, vùng vằng bỏ về pḥng. Dương đứng nh́n nàng rồi cũng về pḥng
chàng. Một lát, Dương gỏ cánh cửa ăn thông sang pḥng Tú nhưng Dương
không nghe nàng trả lời, chỉ có tiếng thút thít một cách ấm ức của
Tú. Chả lẽ Tú khóc. Dương nghĩ thế. Chờ thêm một lát. Dương gỏ nhẹ
cánh cửa pḥng nàng một lần nữa. Chàng nghe giọng Tú lạnh lùng:
- Em bị mệt quá. Mai sẽ gặp nhau.
Dương nhún vai. Chàng muốn đạp tung cánh cửa pḥng ra, nhưng rồi cố
nén sự giận dỗi, chàng lên giường nằm nhắm mắt chờ giấc ngủ đến.
o0o
Cuộc sống của hai vợ chồng lại tiếp tục một cách lặng
lẽ bên nhau. Nhưng với Tú, nàng đă muốn thay đổi. Buổi trưa Tú dậy
sớm, nàng biết giờ này Dương đang bận ở sở của ông cụ, chàng thường
về nhà khoảng năm sáu giờ chiều. Tắm rửa, đọc sách, giờ ăn xong
chàng nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục làm việc trong pḥng riêng
của chàng. Tú sửa soạn đi phố một ḿnh. Lâu lắm rồi Tú mới thấy ḿnh
trở lại niềm vui một ḿnh tung tăng giữa phố. Dán mắt vào các cửa
tiệm, Tú bổng có ư định mua tặng Dương một món quà. Nàng bắt đầu
nghĩ đến món quà cho Dương với một ư thích thật nồng ấm. Mua cho
chàng chiếc cravate rộng bản hợp thời trang này? Mà chàng có nhiều
lắm th́ phải. Mua một bật lữ Gaz hiệu tốt nhất rồi khắc tên chàng
trên đó. Tú gật gù:
- Chắc Dương sẽ thích lắm.
Nàng chọn chiếc bật lửa đắt tiền, đem đi khắc tên chàng xong Tú nhờ
cô bán hàng gói giấy hoa thật đẹp cho nàng. Tú bỏ gói quà trong ví.
Nàng thong thả bước trên hè phố. Buổi chiều đẹp quá. Ḷng Tú vui như
chưa bao giờ vui thế. Cứ nghĩ đến sự ngạc nhiên của Dương là Tú thấy
vui rồi. Tại sao lâu nay ḿnh không nghĩ đến chuyện ấy nhỉ. Dương
thật đáng yêu, đáng kính trong mắt ta. C̣n phải đợi chờ, trông ngóng
ở đâu nữa.
Tú nghe má ḿnh nóng lên. H́nh như ḿnh đă yêu Dương rồi. Có ǵ là
kỳ cục đâu. Nàng đă là vợ Dương. Vợ yêu chồng có ǵ là lạ nhỉ? Nghĩ
vậy nhưng Tú vẫn thấy ḿnh lạ lùng làm sao ấy. Nàng thong thả đi bộ
qua khắp các gian hàng, chọn cho ḿnh vài thứ mỹ phẩm, một vài thứ
đồ lót. Nàng đón Taxi về nhà. Ôm những gói hàng trên tay, Tú bước
từng bước vui vào nhà. Dương chưa về. Tú nghĩ thế v́ nàng không thấy
chàng trong pḥng khách. Hôm nay chàng về hơi trễ đấy nhé. Tú ôm
những gói hàng đi thẳng về pḥng riêng. Buông rơi xuống giường. Tú
soạn đồ đi tắm. Một lát Tú trở ra, nàng mặc chiếc áo khoác trắng phủ
xuống gót chân. Chiếc áo của đêm tân hôn. Nàng xếp dọn những món
hàng vào tủ và lắng nghe xem có tiếng động bên pḥng Dương không?
Pḥng chàng thật im lặng. Hôm nay Dương về trễ quá. Chẳng lẽ chàng
lại đi nhậu nhẹt, pḥng trà hay đi nhẩy nhót với bạn bè. Có lư nào.
Tú nhớ hôm nọ Dương đă hỏi nàng:
- Em không thích anh đi nhậu?
Nàng lắc đầu:
- Đi nhảy nhót?
- Không.
Vậy th́ anh ở nhà.
Từ hôm đó Dương đi về thật đúng giờ, hôm nào ở lại sở chàng gọi cho
Tú biết ngay. Tú đă thấy nóng ruột, nàng bước nhẹ ra hành lang nh́n
xuống đường.Thành phố đă lên đèn rồi. Có tiếng vú Tuệ gọi Tú;
- Cô có muốn dùng cơm trước không?
Tú quay lại nh́n vú ngớ ngẩn;
- “Nhà con” chưa về hở vú?
Vú Tuệ có vẻ ngạc nhiên.
- Cậu về từ sớm rồi lại đi. Thế cậu ấy không nói ǵ với cô hết à?
Tú lắc đầu:
- Không.
Vú Tuệ quay mặt đi:
- Chắc là cậu sẽ về ăn cơm chứ?
Tú quay về pḥng. Nàng nhấc máy điện thoại quay số ở xưởng, nàng
nghe tiếng đàn ông lạ trả lời ở đầu giây bên kia:
- Ông Dương đă về từ sớm rồi thưa bà.
Tú buông máy, thẩn thờ. Chàng lại quên lời hứa, đi chơi với bạn bè
rồi. Nhưng ít ra, Dương cũng phải gọi điện thoại cho ta hay để giấy
lại cho ta chứ? Dương là người lịch sự mà. Tú mở cửa pḥng Dương.
Nàng bỗng giật nẩy người khi nh́n sách vở của chàng trên bàn biến
mất. Nàng mở tủ quần áo, quần áo cùng cái xắc tay cũng không c̣n.
Tim Tú muốn ngừng đập. Nàng chạy ào ra nhà ngoài, pḥng ăn, pḥng
khách. Không nơi nào có Dương cả. Tú lại chạy vào pḥng chàng. Trên
chiếc bàn ngủ có một phong thư. Tú cầm lên, tên nàng trên bao thư:
- Gửi Lâm Quỳnh Tú
Tú đứng sững người nh́n nét chữ của Dương. Chàng đă đi rồi sao? Nàng
ngồi xuống ghế bóc thư ra đọc.
“Tú yêu quư,
Không biết là anh có vội vàng không khi viết cho em bức thư này.
Nhưng mà anh đă viết, Tú ạ. Anh viết trong nỗi buồn và nỗi chán nản
vô bờ. Em có biệt tại sao không, Quỳnh Tú?
Anh bỏ đi như một người chạy trốn thế đấy. Chắc em đang cười nhạo
anh, Tú nhỉ? Em cho là anh hèn yếu và nhu nhược quá, không xứng đáng
làm chồng em mà chỉ là một tṛ đùa của em thôi? Phải đấy Tú, anh chỉ
là một tṛ đùa tinh nghịch của em.Th́ bây giờ anh xin em, Tú ạ. Em
nên chấm dứt tṛ đùa ở đây là vừa. Anh chỉ có thể chịu đựng được thế
này là cùng. Em nên trở về với con người thật của em. Một cô gái nhà
giầu quen được cưng chiều, quen được đ̣i hỏi và đùa phá tinh nghịch
như em không thể là vợ anh được. Chúng ḿnh đă hấp tấp trong chuyện
hôn nhân để phải xẩy ra những điều khó khăn này. Em đă giam tự do và
đời con gái của em trong tờ hôn thú vô hồn ấy để làm ǵ. Cả anh cũng
thế. Có lợi ích ǵ đâu. Tú. Em phải được sống tự do để khỏi phải lo
lắng những điều khó chịu khác.
Anh nói thế, nghĩa là anh đă quyết định tạm xa em trong thời gian để
chờ đợi ly dị này. Đừng cố gắng trói buộc nhau vào tṛ chơi quái ác
ấy nữa, chỉ gây phiền muộn cho hai đứa. Em có sung sướng ǵ đâu khi
phải đóng vai cô vợ hờ của anh. Như thế tại sao ḿnh không xa nhau
ngay từ bây giờ. Em khỏi phải bối rối những lúc ra đường, hay đi
chơi xa một ḿnh chẳng hạn. Em khỏi phải nhờ vả một người nào đó để
em giới thiệu là chồng em:
- Đây là Kỹ sư Dương, chồng tôi.
Phải thế không em? Một người đàn ông vừa đến sở gặp anh, anh ta dấu
tên nhưng sau vài phút nói chuyện, anh đă biết được anh ta là ai rồi.
Anh ta là người yêu của em, là nguyên nhân thúc đẩy em cho anh vào
xiếc để trả thù hắn. Anh buồn lắm, Tú ạ. H́nh như em muốn mọi người
trên thế gian này phải lụy v́ em, em mới hài ḷng phải không?
Anh bạn em c̣n hỏi một câu làm anh ngơ ngẩn:
- Có thật anh là Dương không?
Anh gật đầu:
- Tôi là Dương.
- Kỹ sư Dương, chồng cô Lâm Quỳnh Tú?
- Vâng.
Hắn chớp mắt như ra vẻ suy nghĩ và hắn chợt nói:
- Thế cái Ông Kỹ sư Dương hôm trước Tú giới thiệu với tôi ở Vũng Tàu
là ai nhỉ?
Anh thấy buồn cười v́ câu nói của bạn em. Nhưng sau cùng hắn giải
thích với anh rằng hắn gặp em ở Vũng Tàu với một người đàn ông bên
cạnh. Em đă khoác tay thân mật với người ấy và giới thiệu với hắn đó
là chồng em, Kỹ sư Dương.
Anh biết, đó cũng là một trong những tṛ đùa tinh quái của em mà
thôi. Tuy nhiên anh muốn tất cả phải được chấm dứt ở đây. Anh không
đủ can đảm để em mang tên anh và đóng vai vợ anh đùa cợt như thế
nữa. Phải đứng đắn lại đi, Tú ạ. Hôn nhân là quan trọng cho cả cuộc
đời ḿnh chứ đâu phải tầm thường để em đùa cợt thế đâu. Mong rằng em
hiểu rơ hơn trong những ngày anh ở xa. Tạm biệt cô vợ hờ của anh.
Dương."
Tú buông rơi lá thư xuống mặt bàn. Tất cả đă vỡ
tan mất rồi. Hết rồi. Bức thư của Dương đă chứng tỏ ḷng ghét bỏ của
chàng đến bực nào. Tại ḿnh. Có phải tại ḿnh không? Hay tại Tùng.
Nàng nhớ hôm nào ở băi biển Vũng Tàu nàng cùng Ánh Nga và hôn phu
của chị đi tắm biển. Tú chợt thấy Tùng có mặt ở đó, đi với một cô
gái mà vừa khi thấy mặt Tùng đă giới thiệu:
- Đây là Ngọc Anh, vị hôn thê của tôi, con gái ông Giám Đốc đồn điền
cà phê ở Ban Mê Thuột. Chúng tôi dự định kết hôn trong tháng này.
Thật bất ngờ. Tú thấy ngượng ngùng, nếu xác định người đàn ông bên
cạnh nàng. Không phải Dương mà là hôn phu của Ánh Nga, nhưng Tú đă
thản nhiên giới thiệu:
- Thành thật mừng anh. C̣n đây là Kỹ sư Dương, chồng tôi.
Cùng với câu giới thiệu, nàng nắm lấy cánh tay người đàn ông đứng
cạnh. Tú thấy mắt Tùng nh́n Tú có vẻ lạ lùng ngờ vực điều đó. Nàng
sợ Tùng hỏi han thêm nên kéo tay vị hôn phu của Nga đi.
Sau hôm đó, Tú bỏ cuộc vui nửa chừng để trở về Sài G̣n. Và, nàng
thật đă không ngờ Tùng biết nàng nói dối. Tùng biết người đàn ông
đứng cạnh nàng không phải là Dương nên đă cố t́nh trêu phá nàng.
Tú thấy mắt ḿnh mờ đi. Có phải hậu quả cho nàng đó không? Ḿnh đă
yêu rồi mà ḿnh không biết. Ngay từ hôm đầu gặp Dương, Tú đă yêu
chàng, nhưng nàng không nhận rơ được, thêm vào ḷng tự kiêu đă ngăn
cản Tú, không cho phép nàng nhận là ḿnh đă yêu. Bây giờ Dương đi
rồi, t́nh yêu chàng của nàng mời bừng bừng trỗi dậy. Tú tiếc đă bỏ
lơ đi bao nhiêu ngày tháng của t́nh yêu. Nhưng mà ngày tháng đă trôi
qua rồi, chỉ c̣n lại t́nh yêu của nàng với chàng. Nhưng nàng không
thể nào để t́nh yêu trôi đi được. Nhất định ta phải có Dương. Ta sẽ
đi t́m chàng, làm ǵ có chuyện ly dị với xa nhau. Ta có t́nh yêu.
Phải giữ Dương.
Tú bật dậy, bước nhanh về pḥng, thay vội quần áo rồi quay điện
thoại về cho bố. Tiếng ông cụ lúc nào cũng vui vẻ:
- Ba đây. Có chuyện ǵ không con?
- Anh Dương có đến thăm Ba không.
- Không. Bộ hai đứa định đến thăm ba giờ này đấy hả?
Tú đáp:
- Không ba.
Rồi Tú chào ông cụ và cúp máy. Nàng lấy xe ra đường. Biết chàng ở
đâu mà kiếm. Tú quên mất một điều là nàng không hề hỏi thăm chàng về
nhà của họ hàng hay bạn bè chàng. Và ngay cả nơi chàng ở ngày trước
nữa. Tú lái xe đến nhà ông cụ. Nh́n con gái, tỏ vè ngạc nhiên:
- Dương đâu mà đến thăm ba một ḿnh thế này?
Tú nói:
- Ba cho con biết nơi Dương ở ngày trước?
- Có chuyện ǵ thế?
- Con chưa có thể nói với ba được.
Ông cụ nhíu mày:
- Dương có mèo đấy à?
Tú lắc đầu:
- Không ba ạ.
- Vậy con hỏi nhà cũ của nó làm ǵ.
Tú có vẻ sốt ruột, nàng nói như khóc:
- Ba không giúp con th́ thôi, con về vậy.
Ông cụ nhăn mặt:
- Để yên ba nhớ xem. H́nh như ngày trước Dương ở đường Trương Tấn
Bửu.
- Số nhà bao nhiêu ba?
Ông cụ dở cuốn sổ trên bàn một lúc rồi nói:
- Đây rồi.
Cụ ghi số nhà ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho con gái. Tú nhận vội vàng
rồi chào ông cụ, đi nhanh ra xe.
Nhà Dương cũng dễ t́m. Chủ nhà ra mở cửa. Tú hỏi:
- Thưa bà, tôi hỏi thăm ông Dương.
Người đàn bà mỉm cười:
- Cậu Dương không c̣n ở đây nữa, cô ạ. Cậu ấy trả nhà từ hơn tháng
nay.
- Ông ấy không về đây sao?
- Thưa không.
Tú mím môi, nàng trở về. Không c̣n biết một nơi nào để t́m Dương
nữa. Tú lái xe đi lang thang khắp các con đường vắng. Khi trở về,
nàng mệt nhoài. Vú Tuệ đón Tú với đôi mắt lo âu:
- Cô chưa ăn cơm.
Tú lắc đầu:
- Con không ăn đâu. Vú dọn đi.
- C̣n cậu?
- Anh ấy cũng không ăn.
Vú Tuệ lặng lẽ quay đi. Tú trở về pḥng, nàng để nguyên quần áo nằm
vật xuống giường. Lúc này Tú mới cảm thấy sự thiếu vắng Dương khủng
khiếp đến độ bắt Tú nghĩ cả đến tự tử. Tú úp mặt xuống gối, không
thể nào khóc nổi. Bao nhiêu ngày đă thờ ơ với chàng.
Biết Dương ở đâu mà t́m nhỉ. Hay chàng về với Mẹ. Mắt Tú sáng lên.
Đúng rồi. Dương vể Đà Lạt với Mẹ. Nhất định là Dương về đó. Tú vùng
dậy, nàng muốn đi ngay bây giờ. Nhưng đă quá muộn cho mọi dự tính.
Nàng nằm ngữa lại, nh́n trơ trơ lên trần nhà. Hai con thạch thùng
đuổi nhau trên vách tường trắng. Chúng nó có đôi, ḷng Tú quặn thắt
và nỗi nhớ làm nàng bật khóc.
o0o
Nàng đến Đà Lạt bằng chuyến máy bay sớm nhất.
Với chiếc va ly trên tay, Tú gọi xe về thẳng nhà Dương. Nàng hy vọng
là đă thấy Dương ở nhà rồi. Nhưng nàng thất vọng khi nghe chị Phúc
hỏi bằng một giọng vui mừng pha chút sửng sốt:
- Ủa cậu Dương đâu, thưa cô.
Mắt Tú tối lại; nàng hỏi:
- Cậu không về đây à?
- Thưa không.
- Bà đâu?
- Bà đang đi thăm vườn.
Tú gật đầu. Chị Phúc xách chiếc va ly trên tay nàng và lấy ch́a khóa
mở cửa pḥng cho nàng. Chị nói:
- Ngày nào tôi cũng vào đây dọn dẹp. Bà đoán thế nào ngày Nô-en cô
cậu cũng về chơi, căn pḥng này phải luôn luôn sạch sẽ.
Tú nói cám ơn chị, rồi nàng tự soạn quần áo cho vào tủ. Vừ làm việc
Tú vừa nghĩ:
- Có thể là Dương chưa về đến. Một lát nữa, hay chiều, cùng lắm là
sáng mai thế nào chàng cũng về đến đây thôi. Ta sẽ ở nhà để chờ
Dương.
Tú thay bộ đồ mặc đi đường bằng bộ đồ ngắn mặc trong nhà, rồi khép
nhẹ cánh cửa, Tú bước ra ngoài. Nàng gặp mẹ Dương đi vào. Thấy nàng
bà kêu lên sung sướng:
- Con lên đây lúc nào thế:
Tú ôm vai bà, dấu ánh mắt rưng rưng:
- Con vừa tới lúc mẹ đi dạo ngoài vườn.
- Con về với Dương đấy hả?
- Không ạ.
Bà cụ ngạc nhiên:
- Dương đâu?
Tú nói nhỏ:
- Dương bảo con về thăm mẹ trước, anh ấy thu xếp công việc xong sẽ
lên sau. Chỉ chiều nay hay sáng mai là anh ấy về đến thôi.
Bà cụ nắm tay mềm mại của Tú dắt vào nhà:
- Sao con không chờ Dương đi cùng. Vợ chồng trẻ mới cưới nhau mà đi
riêng như thế đâu có tiện.
Tú rùng ḿnh. Nàng tưởng tượng đến khi mẹ Dương biết được hoàn cảnh
của nàng, không biết bà có c̣n thương yêu nàng nữa không?
Hai mẹ con ngồi trong pḥng khách. Mẹ Dương vừa đan vừa hỏi chuyện
Tú. Tú nh́n bàn tay bà đan thoăn thoắt, nàng hỏi:
-
Mẹ đan tất cho anh ấy ạ.
Bà cụ cười:
- Mẹ đang để giết th́ giờ cho khỏi buồn vậy mà. Con xem, suốt ngày
mẹ chỉ quanh quẩn với mấy luống hoa, rồi đan lát vớ vẩn cho qua
ngày.
Bà cụ nh́n Tú, âu yếm:
- Dương nó chịu lấy vợ mẹ mừng lắm. Bao nhiêu năm nay mẹ chỉ mong
Dương lấy vợ để mẹ có cháu bồng bế mà nó không chịu lấy ai cả. Nhiều
lúc mẹ giận Dương phát khóc được. Bây giờ th́ mẹ vui lắm con ạ. Mẹ
đang lo sẵn các đồ cần thiết cho cháu đầu ḷng của hai con đây.
Tú cắn chặt môi. Nàng có cảm tưởng như bà đang mỉa mai, trách móc
nàng.
Thấy Tú im lặng bà buông kim đan cầm tay nàng lên, tŕu mến:
- Con có vẻ xanh và hốc hác quá. Đêm hôm qua không ngủ phải không?
Tú lắc đầu gượng gạo. Bà cụ cười cười:
- Cái thằng Dương thật tệ. Đáng lẽ nó không nên để con đi sớm một
ḿnh mới phải. Vợ chồng mới cưới không xa nhau một bước chứ.
Tú nói một cách khó khăn:
- Tại con đ̣i đi trước đấy ạ. Anh Dương cũng bảo con ở lại chờ anh
đi cùng nhưng con nóng ruột quá.
Bà cụ nh́n Tú:
- Con nóng ruột chuyện ǵ?
Tú ngẩn người thấy ḿnh đă nói lung tung. Nàng nói vội:
- Tính con khi muốn đi là thích đi ngay mà anh Dương th́ bận việc.
Mẹ Dương mỉm cười:
- Mẹ đoán Dương sẽ về chiều nay cho con xem. Đố khỏi anh chàng chịu
xa vợ được một ngày.
Tú quấn sợi len trong tay, buồn buồn:
- Anh ấy c̣n muốn xa con lâu hơn nữa ấy chứ, mẹ.
Bà cụ vỗ nhẹ vai Tú:
- Nói nhảm nào, mẹ biết Dương nó thương yêu con lắm.
- Thật thế hở mẹ?
- Thật chứ sao? Dương nói với mẹ hoài và nói không chịu lấy vợ sớm
là cốt để chọn cho được người vừa ư.
- Anh ấy chưa yêu ai cả hả mẹ?
- Dương quan niệm hôn nhân phải đi đôi với t́nh yêu. Và khi lấy nhau
rồi th́ không bao giờ nói đến sự chia ĺa, hối tiếc. Hôn nhân là
điều quan trọng cả đời.
Tú nuốt nước miếng. Nàng nghe đắng cay trong cổ họng. Phải cố gắng
lắm Tú mới giữ cho nàng không khóc trước mặt bà cụ. Chẳng biết Dương
có tha thứ cho nàng không? Cho người vợ đă coi thường hôn nhân, đă
làm đau khổ chàng ngay đêm tân hôn không? Chàng có tin là Tú đă yêu
chàng rồi không?
Bây giờ Tú ngồi đây, ruột gan nóng như lửa. Một tiếng động nhỏ cũng
làm Tú giật ḿnh. Bước chân của ông cụ làm vườn đi trên sỏi cũng làm
thót lại trông ngóng. H́nh như là chàng về! Vô t́nh mà hai người đàn
bà cùng một lúc đợi mong. Kim đan trên tay bà cụ thoăn thoắt. Chiếc
tất len của Dương đă thành h́nh rồi. Tú nghĩ, rồi một ngày đó nàng
sẽ học mẹ Dương đan tất, đan áo. Giá trị của những món đồ mua sẵn từ
tiệm về với số tiền to lớn không thể so được với giá trị của những
món đồ tự tay người vợ làm lấy cho chồng, người mẹ may lấy cho con.
Nàng nhận thấy điều ấy trong cái dáng say mê của bà cụ cùn đôi mắt
tŕu mến khi bà ngắm vuốt chiếc tất len trên tay. Và nàng biết Dương
yêu mẹ, kính mẹ cũng v́ những săn sóc thương yêu ấy.
Tú không dám thở mạnh nữa. Dương có về không? Ngay ngày hôm nay th́
hết hy vọng rồi. Buổi chiều đă xuống thấp. Trong căn pḥng khách
rộng, hai mẹ con vẫn ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài. Bà cụ vẫn tỉ
mỉ với cây kim đan trên taỵ Tú đặt hững hờ quyển sách trên đùi.
Ngoài trời, cơn mưa bỗng đổ xuống. Gió thổi đong đưa những cành hoa
leo trước nhà. Tú ngồi sát lại bà cụ, hơi xuưt xoa v́ một cơn gió
lạnh bất chợt ùa vào. Bà cụ bảo Tú:
- Con nên mặc thêm áo lạnh, kẻo đau. Ở đây không quen dễ bị cảm lắm.
Tú kéo cao cổi áo lên, nói nhỏ:
- Con không lạnh lắm đâu mẹ ạ. Trời tự dưng mưa buồn quá.
Bà cụ chép miệng:
- Chắc Dương không về kịp hôm nay rồi.
Tú nói:
- H́nh như c̣n sớm mà mẹ.
Bà cụ lắc đầu:
- Không sớm đâu con. Chuyến bay cuối cùng về đến đây thường là sáu
giờ chiều.
Tú liếc nh́n đồng hồ, đă tám giờ hơn rồi sao! Dương ở đâu giờ này
nhỉ. Ánh mắt nàng sụp xuống trong nỗi buồn. Hai mẹ con đă hết chuyện
để nói. Ngồi nán lại một lát nữa, bà cụ dục Tú đi nghỉ:
- Chắc mai nó về đấy con, thôi, đi ngủ đi. Ở đây trời mưa mọi người
thường đi ngủ sớm.
Tú đứng dậy, nàng đưa bà cụ vào pḥng rồi mới trở lại pḥng ḿnh.
Nh́n chiếc tủ quần áo của Dương, bàn viết của chàng và chiếc giường
trải nệm trắng tinh với hai chiếc gối Hạnh Phúc, Tú thấy nghẹn cả
giọng. Tất cả chỉ v́ nàng. Tại sao ta lại nói với chàng ngay giữa
đem tân hôn – em không yêu anh – Nàng đă dối ḷng hay t́nh yêu lúc
ấy chưa đến. Và Dương nữa. Tại sao chàng không dùng quyền lực làm
chồng để đ̣i hỏi bổn phận làm vợ của nàng. Tại sao chàng lại lặng lẽ
chấp nhận những đ̣i hỏi quái ác của Tú.
Chưa bao giờ Tú nhận thức được nỗi khổ tâm như lúc này. Nàng nằm
trên giường, kéo tấm chăn lên đến ngực. Không thể nào dỗ được giấc
ngủ, nàng nằm như thế chờ sáng.
o0o
Một tuần lễ đă trôi qua. Một tuần lễ chờ đợi
của Tú. Nàng không dám đối diện với mẹ Dương nữa. H́nh như bà cụ
nh́n nàng bằng đôi mắt lạ lùng hơn là trách móc.
- Lạ nhỉ! Hay con về Sài G̣n xem. Gọi điện thoại về nhà hỏi Dương
bận việc ǵ.
Nàng nói dối măi cũng chán. Lúc th́ con vừa gọi điện thoại, lúc th́
anh Dương sẽ về trong vài ngày sắp tới.
- Anh Dương bận việc sở. Anh bảo con nên chịu khó chờ.
Bà cụ h́nh như không tin lời Tú v́ bà nh́n trong mắt Tú nỗi ngơ ngác
buồn phiền khổ sở thế kia. Nàng đă gọi vú điện thoại về nhà mấy lần
rồi. Lần nào vú Tuệ cũng trả lời nàng bằng câu:
- Cậu ấy chưa về nhà lần nào.
Nàng gọi đến sở. Ba nàng trả lời:
- Dương bỏ sở cả tuần nay không đến.
Thế làm sao! Chàng không về nhà với mẹ, cũng không đi làm, th́ chàng
đi đâu. Nh́n Tú hốc hác, bà cụ an ủi nàng:
- Con đừng buồn, con nên về Sài G̣n với chồng đi. Vợ chồng trẻ không
nên xa nhau lâu thế.
Tú nói:
- Nhưng anh ấy muốn con ở đây chờ.
- Sao mẹ lo quá.
Bà cụ nói. Tú xót xa cả người:
- Mẹ lo chuyện ǵ?
- Các con có căi nhau không?
Tú mím môi lắc đầu:
- Thưa không ạ.
Bà cụ nắm tay Tú dịu dàng:
- Con không có điều ǵ dấu mẹ chứ?
Tú rút tay khỏi tay bà cụ, lắc đầu rồi bỏ về pḥng. Dương không về
ta có nên thú thật với mẹ Dương tất cả không? Làm thế nào để Dương
về với ta bây giờ.
Tú muốn điên lên được. Nàng chờ Dương thêm một tuần nữa. Một tuần lễ
địa ngục của nàng. Buổi sáng Tú xếp dọn đồ đạc vào va ly. Nàng sẽ về
Sài G̣n. Không thể ngồi đây mà nh́n mưa rơi qua cử sổ hay nghe gió
lạnh thở than được nữa. Nàng sẽ nói với mẹ Dương. Sẽ nói hết. Không
giấu giếm làm ǵ, Tú mặc áo lạnh, choàng thêm chiếc khăn lên cổ.
Nàng ra vườn t́m bà cụ. Nơi chiếc ghế hôm nào Dương ngồi đọc sách,
bà cụ lặng lẽ với kim đan trên tay mà h́nh như là bà chẳng đan lát
ǵ cả. Tú đứng sau lưng bà. Mắt nàng đỏ hoe. Nàng vịn tay nơi đầu
ghế. Bà cụ giật ḿnh quay đầu lại:
- Con sửa soạn đi đâu sớm thế?
Bà cụ hỏi, với giọng ngọt ngào và âu yếm như bao ngày nay, nhưng Tú
thấy h́nh như bà đang mỉa mai cay đắng nàng. Tú ngồi xuống cạnh bà
để tay lên đùi. Tú nói:
- Con muốn thưa với mẹ một chuyện.
Bà cụ cười cười:
- Chắc lại muốn về Sài G̣n rồi chứ ǵ. Mẹ đă nói con nên về cho sớm
chứ con mà ở đây Dương nó yên trí nó sẽ không vội về theo con đâu.
Tú chớp mắt:
- Vâng, con sẽ về Sài G̣n, nhưng không phải về để giữ Dương, mẹ ạ.
- Bà cụ hỏi:
- Con nói ǵ lạ thế?
- Con… con yêu anh Dương.
Bà cụ gật đầu:
- Mẹ biết điều ấy.
Tú lắc đầu:
- Không, mẹ không biết được đâu. Con yêu anh ấy ghê lắm. Bây giờ con
mới nhận thấy t́nh yêu ấy. Sau những ngày ở đây trong nỗi chờ đợi
đau đớn, con đă biết rơ ḷng con rồi. Con lấy Dương v́ t́nh yêu chứ
không phải v́ muốn đùa cợt với hôn nhân như Dương tưởng. Xin mẹ hiểu
cho con. Con biết Dương sẽ giận con ghê lắm, nhưng con không thể
không nói với mẹ những điều này được.
Bà cụ nh́n Tú chăm chú. Bà sờ lên trán Tú, quệt tay lên những giọt
nước mắt long lanh đọng trên má nàng, vỗ về:
- Con nói những chuyện ǵ mẹ không hiểu, con đừng giận Dương. Mẹ biết
tính nó không bao giờ lăng nhăng bê bối đâu. Dương không về với con
được mẹ nghĩ là phải có nguyên do nào đó, hoặc công việc sở quá bận
rộn đấy thôi.
Tú cười trông nước mắt, nàng nói:
Dương không bận việc ǵ ở sở cả mẹ ạ. Anh ấy nghỉ làm cả hơn tuần
nay rồi.
Bà cụ ngạc nhiên:
- Sao con biết?
- Vâng, con biết.
- Có chuyện ǵ thế?
- V́ Dương muốn tránh mặt con.
- Tại sao vậy hả?
Bà cụ ôm vai Tú, hỏi dồn:
- Con nói cho mẹ nghe.
Tú gật đầu. Nàng từ tốn kể lại tất cả chuyện của nàng. Từ cái hôm
viết thư cho Tùng báo cho chàng biết nàng sẽ lấy chồng và không muốn
làm đám cưới với Tùng nữa. Rồi th́ nàng theo ba lên xưởng gặp Dương.
Nàng mời Dương đến dự party. Từ đó mới nẩy sinh ra chuyện nàng muốn
lấy Dương v́ nàng cứ nghĩ như thế để trêu tức Tùng. Rồi đêm tân hôn
hai người không hề gần nhau. Cả những ngày sống ở Đà Lạt. Và nàng
gặp lại Tùng ở Vũng Tàu, và chuyện nàng giới thiệu vị hôn phu của
chị là Dương…
Không bỏ một chi tiết nào hết. Nàng đă kể hết cho bà cụ nghe. Giữ
một khuôn mặt trầm lặng, bà cụ chờ Tú nói dứt câu xong dịu dàng nắm
tay Tú, nói:
- Mọi chuyện đă qua rồi. Bây giờ th́ mẹ lại muốn con ở lại đây với
mẹ để chờ Dương. Thế nào rồi nó cũng phải về với mẹ con ạ. Mẹ biết
Dương lắm. Thế nào nó cũng về đây.
Tú nói:
- Nhưng mà anh ấy đang ghét bỏ con.
Bà cụ lắc đầu:
- Làm ǵ có chuyện ấy. Dương yêu con. Và con cũng yêu Dương th́
không thể nào có chuyện rời xa nhau được. Mẹ hiểu những tự ái buồn
cười của tuổi trẻ các con. Dương yêu con. Nó ghen với con. Con hiểu
không. Con yêu Dương nhưng con không nhận thấy điều đó cũng chỉ v́
tự ái mà ra cả.
Tú cúi mặt nh́n những chiếc lá non đang đùa trước gió. Có thể là
t́nh yêu của nàng đă có ngay từ hôm đầu gặp Dương. Nhưng v́ tự ái
nàng đă d́m nó đi. Có thể lắm. Nếu không có t́nh yêu tại sao nàng
lại bằng ḷng làm vợ Dương. Đâu phải v́ Tú thích xem hôn nhân là một
tṛ đùa. Ít nhất Tú cũng đă nhận thấy hôn nhân quan trọng nên nàng
mới từ chối lấy Tùng mà.
Bà cụ kéo Tú đứng dậy:
- Con ở đây với mẹ nhé. Ở đây chờ Dương. Mẹ cam đoan với con là
Dương sẽ về.
Tú ngập ngừng:
- Con chỉ sợ trễ quá, thưa mẹ.
- Cái ǵ trễ?
- T́nh yêu của con.
Bà cụ cười:
- Ngày tháng có qua đi, nhưng t́nh yêu c̣n lại mà, trễ ǵ hở con.
Tú thấy nhẹ hẳn trong ḷng. Người nàng yêu kính đă hiểu được nàng.
Và từ nay nàng có thể yên tâm chờ Dương không c̣n nôn nóng lắm. V́
Tú cũng nghĩ như mẹ. Dương không thể nào không về với mẹ được. Không
hôm nay th́ ngày mai. Không ngày mai th́ ngày mốt, tuần tới, tháng
tới, hay năm tới. Có t́nh yêu rồi ḿnh c̣n sợ ǵ thời gian. Chỉ cần
Dương vẫn yêu ḿnh là ḿnh sẽ có được chàng trọn vẹn trong đời.
Hai mẹ con vui vẻ đi cạnh nhau chen qua những khóm hoa Hồng, hoa
Thược Dược, hoa Cúc. Qua những cây ăn trái đă nhô những quả non. Tú
nghe tâm hồn ḿnh thật lắng dịu. Hy vọng đêm nay ngủ được một giấc
thật b́nh yên, Tú nghĩ thế. Nắng đă lên trên những ngọn cây cao hơn.
Vài chú chim ríu rít rủ nhau tập chuyền cành. Tú tháo chiếc khăn
quàng trên cổ xuống. Nàng nh́n lên trời, hôm nay trời thật trong
xanh, nắng ấm như mùa Xuân vừa đến. Nàng chưa muốn trở vào nhưng bà
cụ nói:
- Mẹ đến nhà bà bạn có chút việc, ḿnh vào nhà thôi con.
Tú hỏi:
- Mẹ cần con đưa mẹ đi không?
Bà cụ lắc đầu:
- Nhà bà ấy gần đây. Mẹ đi một ḿnh cũng được rồi.
Tú cầm rổ đan của bà cụ để trên ghế đem vào nhà. Cánh cổng h́nh như
chỉ khép hờ. Chắc bác làm vườn quên gài chốt. Tú để bà cụ về pḥng
trước, nàng ra gài cổng rồi nhẹ nhàng trở vào đặt rổ đan của mẹ
chồng lên bàn Salon. Xong, Tú về pḥng định xếp quần áo vào tủ.
Không thể tưởng tượng được. Vừa mở cánh cửa pḥng mắt Tú đă hoa lên.
Có phải Dương đó không? Chàng đang ngồi cạnh giường với điếu thuốc
trên môi. Nỗi vui mừng làm đôi chân nàng run rẩy. Nước mắt nàng cứ
chực ứa ra. Tiếng gọi của nàng nghẹn ngào không tài nào thoát ra
khỏi miệng.
Mặt Dương b́nh thản nhưng ánh mắt chàng thật dịu dàng. Chàng hỏi Tú:
- Em đi dạo về đấy à?
Tú cắn môi, nàng nói thật khó khăn:
- Em ngồi ngoài vườn với mẹ.
Dương nh́n nàng hơi chăm chú:
- Em có vẻ xanh. Ốm hả?
- Không.
Dương nhỏ nhẹ:
- Em nên về Sài G̣n.
Tú sụ mặt:
- Anh đuổi em đó à?
Dương lắc đầu, ánh mắt chàng thoáng buồn:
- Anh yêu em không hết, đời nào anh lại đuổi em.
Tú bước đến gần Dương chút nữa. Chàng ngồi im. Tú gọi:
- Anh.
Dương vẫn ngồi im nh́n nàng, đôi môi khẽ hé ra như định nói rồi lại
thôi. Mắt chàng lộ vẻ bao dung và tha thứ.
Tú cúi xuống, gần như sắp ngă vào ḷng chàng.
- Anh… anh nghe em nói…
Dương dịu dàng:
- Em có mặt ở đây, bấy nhiêu đó cũng nói hộ em nhiều lắm rồi.
Tú bật khóc v́ sung sướng và khi nàng trấn tĩnh lại đôi chút, Tú đă
thấy ḿnh nằm trong ṿng tay người yêu, người chồng mà nàng mong
đợi. Rốt cuộc, bao nhiêu ngày tháng trôi qua đi nhưng t́nh yêu vẫn
c̣n lại cho nàng.
Dương không nói ǵ thêm, nhưng đôi tay chàng ôm Tú thật chặt. Tú
tưởng như suốt quăng đời đă qua nàng mới chỉ được thực sự sống đầy
đủ từ giây phút ấy.
HẾT
|
|
|
|