Ngày Tháng Trôi Qua T́nh Yêu C̣n Lại Pages  1  2  Next   
    - Dung Sài G̣n
Cho đến bây giờ Quỳnh Tú cũng chưa hiểu được t́nh yêu của nàng với Tùng có thật sự là t́nh yêu không nữa. Quen nhau hai năm để sắp sửa kết thúc bằng một cái đám cưới th́ đùng một cái, nàng nghe tin Tùng đang yêu một cô ở Huế. Tùng dự tính sẽ bỏ nàng. Tú nghĩ thảo nào mà cả tháng rồi, nàng không nhận được thư Tùng. Tuy không mong đợi nhưng Tú vẫn thấy nôn nóng sao đó. Ít nhất Tùng cũng phải hiểu một điều là chàng thật
diễm phúc được yêu nàng – Lâm Quỳnh Tú, con gái cưng của nhà tỉ phú Lâm Thời – được cưới nàng trong nỗi ước ao của bao nhiêu chàng trai khác chứ.
Nàng thấy tự ái của nàng bị va chạm Lâm Quỳnh Tú bị bỏ rơi – Con gái nhà tỉ phú bị người ta xỏ mũi mà không có phản ứng. Thật điên rồ! Nàng nghĩ đến Tùng với nỗi ấm ức không ḱm hăm được. Ta phải làm một cái ǵ đó. Làm một cái ǵ đó là sao? Lúc này nàng không tỉnh trí được để trả lời câu hỏi ấy. Nhưng nàng nhất định sẽ bay ra Huế để t́m Tùng. Ta phải phá cái t́nh yêu ngu muội của hắn rồi ta bỏ hắn. Lâm Quỳnh Tú vừa đẹp, vừa trẻ, vừa là con một của nhà tỉ phú th́ thiếu ǵ người thèm muốn, ao ước được cưới nàng làm vợ để chờ đợi cái gia tài của cha nàng để lại cho nàng khi ông trăm tuổi già. Đâu cần phải cái anh chàng Bửu Tùng ngu muội ấy. Hắn thật ngu mới trêu vào tự ái của Tú.
Đang nằm lười biếng trên giường Quỳnh Tú vùng ngồi dậy, nàng gọi bà vú vang nhà:
- Vú ơi, vú à!
Vú Tuệ đang dọn dẹp pḥng khách, nghe tiếng nàng chạy vội sang:
- Có chuyện ǵ thế cô Tú.
- Ba đi làm chưa Vú?
- Ông đi lúc cô c̣n ngủ.
Tú nhăn mặt nàng nói:
- Vú ủi dùm con cái áo đầm màu nhạt, con đi lên sở ba.
- Cô chưa ăn sáng mà.
- Con không đói.
Vú Tuệ lặng lẽ đến tủ quần áo của Tú lấy chiếo áo nàng cần và chăm chú là ủi cho nàng trong lúc Quỳnh Tú đi vào pḥng tắm. Một lát nàng trở ra, chiếc áo đă được vú Tuệ móc sẵn trên mắc:
- Xong áo rồi đó cô.
- Cám ơn vú.
Nàng ngồi trang điểm trước gương. Vú Tuệ lăng xăng dọn dẹp pḥng cho nàng. Tú lại gọi:
- Vú ơi.
- Ǵ đó cô Tú?
Nàng đứng dậy:
- Con sẽ không lấy Tùng nữa.
Vú Tuệ nh́n Tú ngạc nhiên:
- Sao thế. Có chuyện ǵ mà cô thay đổi ư kiến?
Mặt Tú hầm hầm:
- Tùng đang lăng nhăng với cô nào ở Huế ấy. Con nghe bạn của con nói thấy Tùng đi chơi với cô ta. Con muốn ra Huế vú à.
- Không được đâu cô ơi.
Bà vú kêu lên như thế. Tú tṛn mắt:
- Sao lại không?
- Cô không quen đi xa một ḿnh.
Tú mỉm cười:
- Th́ vú đi với con. Ḿnh đi chơi luôn mà vú.
Vú Tuệ thở dài nhè nhẹ:
- Tôi già rồi đi đứng khó khăn. Mà cô nên bàn với ông xem. Biết đâu bạn cô không nh́n lầm cậu Tùng.
Quỳnh Tú bĩu môi:
- Con nhất định rồi, con sẽ bỏ anh ấy.
- Tháng tới là đám hỏi rồi. Cuối năm này đám cưới. Cô làm thế mang tiếng mang tai.
Tú vừa thay áo vừa nhún vai bướng bỉnh:
- Con không cần. Không lấy Tùng con sẽ lấy người khác. Vú xem con vừa đẹp vừa giầu thế nầy thiếu ǵ người muốn cưới.
Vú Tuệ chớp chớp đôi mắt già nua nh́n Quỳnh Tú tŕu mến:
- Vú chỉ sợ con không được hạnh phúc bên những người đàn ông khác.
Tú mím môi:
- Thế vú cho lấy Tùng con sẽ hạnh phúc à.
- Ít ra cậu Tùng cũng là con nhà danh giá quyền thế.
Nàng so vai:
- Vú lại muốn nói tới vấn đề môn đăng hộ đối.
- Vú chỉ mong con sung sướng.
- Đă chắc ǵ con có t́nh yêu với Tùng.
Vú Tuệ cười hiền lành:
- Nhưng con và cậu ấy đă quen nhau hai năm và sắp đi đến đính hôn.
Tú chớp nhẹ đôi mắt – Quen nhau hai năm với một chút t́nh cảm nhỏ – như thế chưa hẳn là t́nh yêu. Không! Với Tùng nàng chưa có t́nh yêu. Mà, với tất cả những người con trai khác nàng cũng không có t́nh yêu. H́nh như nàng đă nghi ngờ mọi người. Tất cả chỉ nhắm vào cái gia tài của cha nàng. Từ thưở nhỏ Tú sống với bố, không c̣n mẹ nên nàng chẳng được tiếp xúc với bên ngoài nhiều. Không có người mẹ, Tú sống với bố và vú Tuệ. Hằng ngày nghe vú Tuệ nói về những mánh lới của đàn ông và khuyên bảo nàng những câu khôn ngoan cứng rắn, lại thêm sự chiều chuộng quá sức của bố đă khiến Tú có một cái nh́n kỳ lạ với đàn ông và những bốc đồng vô lối.
Tú đă thay xong chiếc áo đầm màu vàng nhạt vào người, nàng đứng ngắm nàng trong gương. Dáng Tú thật cao, tṛn và đầy đặn. Nước da Tú tươi hồng và trắng mịn, thật đẹp. Vú Tuệ đứng sau long Tú. Vú cũng cảm thấy vui thích khi nh́n dáng thật sang, thật đài các của Tú, Vú cười với nàng tŕu mến:
- Cô có một thân h́nh tuyệt đẹp.
Tú mỉm cười, nàng quay sang nh́n Vú Tuệ. Giọng nàng nhí nhảnh:
- Con đẹp thật không vú?
- Thật chứ.
- Sắp sinh nhựt thứ hai mươi hai của con rồi.
Vú Tuệ chớp mắt:
- Sinh nhựt cô trước đám hỏi hai ngày.
Mặt Tú sụ lại, nàng nói:
- Con nhất định bỏ Tùng mà vú cứ nhắc hoài đám hỏi với đám cưới làm chi cho mệt.
Vú Tuệ lau hộ Tú đôi giầy, nhỏ nhẹ:
- Vú mong là con sẽ thay đổi ư định ấy. Tuần tới cậu Tùng và gia đ́nh sẽ đến viếng nhà ḿnh để bàn tính chuyện của con. Chẳng lẽ nào…
Tú bước ra cửa, nàng nói với vú Tuệ:
- Con không lấy Tùng nhưng con sẽ lấy người khác. Vú yên trí đi, con gái nhà tỉ phú mà đời nào ế chồng hở vú? Con chẳng yêu ai th́ lấy ai mà chẳng được. Vả lại con muốn cho Tùng thấy là anh đă dại dột chạm tự ái của con. Con sẽ bỏ anh ấy hôm nay đấy. Tí nữa con lên sở ba và nhờ anh tùy phái đi bỏ giùm con một lá thư cấp tốc cho Tùng. Báo tin con với anh ấy nên chấm dứt t́nh yêu ở đây. Thôi, con đi vú nhé.
Vú Tuệ nh́n theo bóng Tú khuất dần, vú ngồi xuống giường nh́n lên ảnh của Tú. Vú chợt thở dài…

o0o

Tú mở tung cánh cửa pḥng làm việc của cha. Thấy nàng, ông Lâm Thời mỉm cười âu yếm:
- Con gái của ba đi đâu thế?
Tú ngồi phịch xuống ghế:
- Con đến báo cho ba một tin buồn.
Ông Lâm Thời nh́n con gái ngạc nhiên:
- Tin buồn. Ở nhà có việc ǵ đây. Vú Tuệ đau hả con?
Tú lắc đầu:
- Không phải chuyện nhà đâu ba.
- Thế chuyện ǵ?
- Chuyện của con.
- Ông cụ la lên:
- Chuyện của con, làm sao?
- Con không đính hôn với Tùng nữa.
Ông cụ nhổm dậy:
- Con nói đùa ?
- Tú nhăn mặt:
- Con nói thật chứ.
- Tùng lăng nhăng con chịu không nổi.
- Tuổi trẻ mà con, ba tin là Tùng nó sẽ ngoan khi hai đứa lấy nhau.
Tú nhún vai:
- Con th́ không mong thế. Con đă nhất định rồi. Con không bằng ḷng đính hôn với Tùng nữa đâu ba.
Ông cụ nheo mắt:
- Con sẽ lấy ai?
- Con lấy một người đàn ông đàng hoàng, sống tự lập và có tư cách, không “mê” cái gia tài đồ sộ này của ba.
Ông cụ nhướng đôi lông mày rậm, nói với Tú thong thả:
- Con đừng lăng mạn quá như thế, con gái của ba. Ba biết Tùng chỉ là một gả con trai c̣n ăn bám gia đ́nh, nhưng mà gia đ́nh nó giầu, lại con nhà danh giá nữa. Bây giờ mà kiếm nổi cho con một người chồng như con đ̣i hỏi th́… hơi khó.
Tú bĩu môi:
- Con sẽ kiếm lấy.
- Con kiếm chồng à?
Tú gật đầu:
- Dạ.
- Con không nói đùa chứ?
- Dạ không.
Ông cụ nh́n con gái, trầm giọng:
- Ba mong là con sẽ thay đổi ư kiến. Bây giờ ba phải đi thăm xưởng. Con có đi với ba không.
Tú đứng dậy, nàng gật đầu:
- Con đi với ba, nhưng ba không phản đối ư định của con chứ.
Ông cụ lặng lẽ không trả lời Tú. Nàng ôm cánh tay bố:
- Con biết là ba thương con, ba đâu muốn con lấy một người đàn ông đă lăng nhăng bê bối từ khi chưa lấy vợ, ba nhỉ.
Ông cụ choàng tay lên vai con gái, gật đầu. Hai cha con sánh vai nhau đi ra xe. Tú nói với bố:
- Con lái xe đưa ba đến xưởng nhé. Xe ba để lại đây đi.
Ông cụ ngần ngừ một lát rồi chiều Tú, ngồi lên xe nàng. Khi hai cha con bước vào xưởng, Tú thấy những người nh́n nàng bằng đôi mắt nể phục, nàng mỉm cười với họ vui vẻ.
Ông cụ đưa nàng vào văn pḥng của xưởng. Tú đứng khựng lại một phút ở ngay cửa pḥng v́ nàng nh́n thấy một người đàn ông với cái cằm cương nghị cùng một khuôn mặt cứng rắn, đẹp trai đang ngồi chăm chú trước tấm họa đồ. Ông cụ tiến lại gần chàng, hỏi:
- Công việc thế nào, Dương?
- Thưa ông, vẫn tốt đẹp.
Chàng nói và ngửng đầu lên. Mắt chàng chạm mắt Tú. Tú mỉm cười chào chàng khi ông cụ giới thiệu:
- Đây là anh Dương, kỹ sư giỏi nhất của ba đó Tú.
Rồi ông nh́n Dương:
- Con gái tôi.
Dương nói nhỏ:
- Thưa ông, tôi đă gặp cô vài lần.
Tú b́nh thản ngối xuống chiếc ghế đối diện với Dương:
- Anh đă gặp tôi rồi à.
Dương gật đầu:
- Một vài lần ở văn pḥng giám đốc.
Tú cười mỉm:
- Tiếc quá, tôi không nghe ba tôi nói ǵ về anh. À! Anh c̣ bận ǵ không?
- Tôi đang coi lại cái họa đồ mới.
Ông cụ nh́n Dương rồi nh́n con gái, một ư tưởng chợt lóe lên trong đầu óc ông “Dương mới xứng đáng là con rễ của ḿnh để mai sau kế nghiệp và điều khiển cái cơ xưởng rộng lớn này cho ḿnh. Tại sao ta không nghĩ đến điều đó nhỉ. Dương là một kỹ sư trẻ, hăng say với công việc và có nhiều sáng kiến mới lạ nữa. Một chàng rễ như thế đủ cho ta yên tâm trao phó tất cả mà không ngại ngùng”. Ông nói:
- Không cần gấp lắm đâu Dương. H́nh như con bé nhà tôi đang định ṿi vĩnh anh chuyện ǵ th́ phải.
- Tú nh́n cha nhơng nhẽo:
- Ba lại nói xấu con rồi.
- Ba có nói ǵ đâu.
Tú nói nhỏ, nũng nịu:
- Con muốn nhờ anh Dương đưa con đi xem xưởng.
Ông cụ nh́n Dương:
- Thế nào Dương, anh có chiều nổi con bé không?
Dương nghiêm trang trả lời:
- Nếu cô muốn, tôi sẵn sàng đưa cô đi.
Tú đứng vụt dậy:
- Vậy th́ đi nào. Ba ngồi lại đây nhé.
Ông cụ đang nh́n chăm chú vào họa đồ, gật đầu:
- Con đi đi, lát nữa về một ḿnh nghe, đừng trở lại đón ba nữa. Trưa nay ba ở lại xưởng không về đâu.
Tú dạ thật ngoan. Hai người sánh vai nhau ra cửa, Tú nói với Dương thật điệu.
- Làm phiền anh quá, chắc anh khó chịu?
Dương cười nhẹ lắc đầu:
- Tôi th́ không nghĩ thế. Từ sáng đến giờ chưa ra khỏi pḥng tôi cũng thấy chồn chân.
Tú liếc nh́n khuôn mặt vuông với vầng trán cao của Dương, hỏi:
Anh thích khiêu vũ không?
Dương nh́n Tú ḍ hỏi:
- Không thích lắm.
- Nhưng mà hay đi pḥng trà chứ?
- Một đôi khi thôi cô.
Tú mỉm cười:
- Thứ bảy này tôi tổ chức party tại nhà. Mời anh đến chơi với chúng tôi, anh nhận lời nhé.
Dương hơi lạ lùng – Điều ǵ đă làm cho cô con gái giầu sang này để ư đến chàng như thế. Có phải v́ nàng muốn khoe sự giầu có của nàng không? Hay nàng đang âm mưu một chuyện ǵ. Dương thấy ngần ngại khi Tú thân mật nắm cánh tay chàng, giục:
- Nhận lời đi, Dương. Party này toàn những người trẻ tuổi cả, không có sự hiện diện của ba tôi đâu mà anh ngại. Anh phải đến, không tôi giận à.
- Tôi sẽ cố gắng.
Chàng nói thật khó khăn. Tú giậm chân xuống đất:
- Cái ǵ mà cố gắng. Anh hứa đi.
Dương hỏi:
- Hứa ǵ thưa cô.
- Hứa đến thật đúng giờ nhé. Tôi chờ anh đó.
Dương cười nhẹ:
- Vâng.
Tú reo lên:
- Hứa là phải đến à.
- Vâng.
Nàng bước ra cổng. Dương nói:
- Đường này vào xưởng, lối đó ra đường mà.
Tú nh́n Dương nheo mắt:
- Tôi không đi thăm xưởng nữa đâu. Những mái móc, dụng cụ và tiếng động ở đó sẽ làm điên đầu ngay. Tôi về nhé, anh Dương.
Dương đứng ngẩn người nh́n Tú. Nàng cười thật tươi với chàng rồi vẫy tay:
- Hẹn anh thứ bảy nầy.
Dương đứng không nhúc nhích giữa sân nắng nh́n theo khuất bóng chiếc xe lộng lẫy của cô con gái nhà giầu. Chàng không hiểu nổi chuyện ǵ sẽ xảy đến bất ngờ với chàng nữa. Dương vẫn c̣n choáng váng v́ khuôn mặt đẹp, quyến rũ của cô con gái và nỗi kinh ngạc của chàng v́ lời mời bất ngờ của Tú. Đầu óc chàng cứ ngẩn ngơ. Một người thợ đi đến cạnh Dương, cười hỏi chàng:
- Con gái ông chủ đó hả ông kỹ sư?
Dương gật đầu, người thợ khen:
- Cô đẹp quá!
Dương nói:
- Đẹp thật.
- Nghe nói ông chủ cưng cô lắm. Con gái một của ông mà. Cô không đi thăm xưởng sao ông?
Dương lắc đầu:
- Không
- Cô ấy có vẻ vội vàng.
Người thợ không dừng lại sao câu nói. Dương đứng lặng thêm vài phút rồi long thong trở lại văn pḥng. Ông Lâm Thời cũng đă đi khỏi. Chàng ngồi trầm ngâm trước bàn viết – h́nh ảnh cô con gái ông Giám Đốc cứ lảng vảng trước mặt chàng...

o0o

T
rên lầu ba của công ty Đúc luyện và nhập cảng máy móc Lâm Thời ồn ào những tiếng chào hỏi, cười đùa của đám người trẻ tuổi. Ông cụ đă tổ chức party này cho con gái cưng rồi lánh mặt trong pḥng riêng cho con gái tiếp đón bạn bè của nàng. Từ sáng sớm, Quỳnh Tú đă la hét người làm trong nhà xếp đặt bàn ghế và lo đồ ăn cho khách. Vú Tuệ th́ lăng xăng trong pḥng Tú để giúp nàng chọn lựa quần áo:
- Con mặc áo đỏ vú nhé. Thôi, áo xanh đi, mầu xanh chai đậm ấy vú nhé. Mà áo đỏ cổ rộng quá, trễ xuống gần ngực trông kỳ kỳ.
- Vú ơi, mang cái áo trắng kim tuyến cho con mặc thử xem. Mầu trắng dễ thương lắm há vú.
Cuối cùng Tú cũng mặc xong được bộ đồ nàng vừa ư. Cái Soiré trắng, óng ánh những sợi kim tuyến trên cổ và vạt áo. Tú trang điểm thật… thời trang. Son môi đỏ, má đỏ, mắt long lanh ướt. Nàng hiện diện trong đám tiệc như một cô dâu tuyệt vời, mọi người đều khen:
- Tú đẹp quá!
- Tú sang trọng thật.
- Tú tuyệt vời ghê.
Tú nhận những câu khen ngợi của mọi người và đáp lại họ bằng những nụ cười dễ dăi. Nàng liếc mắt nh́n chung quanh, toàn những khuôn mặt quen thuộc. Nàng có cảm tưởng là thiếu một người nào đó. À! Nhớ rồi. Thiếu chàng kỷ sư chăm chỉ của ba. Tú chạy ra ban công đứng nh́n xuống đường. Lẽ nào chàng không đến – lẽ nào Dương không bị lôi cuốn v́ nàng. Lẽ nào Dương đủ can đảm để từ chối lời mời của nàng. Tú chớp mắt, nàng dịu dàng vén vạt áo bước xuống thang lầu:
- Vú ơi! Vú.
Vú Tuệ đang ngồi đọc sách dưới pḥng, ngước mắt lên nh́n Tú:
- Con thiếu ǵ đó. Có hai chú bồi ở trên đó rồi mà.
Tú lắc đầu:
- Không, con muốn hỏi vú cơ.
- Cần ǵ vú?
- Vú có thấy một người đàn ông lạ đến đây chưa.
Vú Tuệ chưa kịp trả lời Tú th́ nàng đă nghe tiếng xe ngừng trước cổng. Nàng nói:
- Vú h́nh như anh ta đến, vú ra đưa họ vào đi.
Vú Tuệ buông sách chạy ra cửa. Một phút sau vú trở vào, đằng sau vú là Dương. Tú kêu lên:
- A! Anh Dương, anh đến trễ nhất đấy nhé.
Và nàng ch́a bàn tay ra bắt tay Dương thân mật. Dương sánh vai Tú lên lầu, chàng nói:
- Tôi xin lỗi, đang định ra xe th́ có người bạn đến thăm bất ngờ.
Tú nheo mắt hỏi chàng:
- Cho Tú ṭ ṃ chút nhé, bạn trai hay bạn gái vậy?
Dương cười nhẹ:
- Bạn trai.
- Hơi nghi ngờ đấy.
Dương không nói ǵ cả. Tú đưa chàng đến trước mặt bạn bè, giới thiệu với từng người một.
- Anh Dương – c̣n đây là Thúy, Loan, đây là Tuấn vị hôn phu của Loan, chị Ánh Nga chị họ của Tú. Anh Minh, Bích Phượng, Hùng và Diễm.
Dương gật đầu chào mọi người. Chàng cố gắng nhớ tên từng người một nhưng mắt Dương cứ hoa đi. Ngoài cái dáng cao đẹp của Tú, Dương không c̣n nhớ nổi ai. Chàng ngồi đối diện với cô gái mặc áo màu tuyết dụ. Mái tóc sát gáy có vẻ tinh nghịch ngổ ngáo nhất trong bọn. Tú th́ chạy lăng quăng hết bàn này sang đến bàn kia, nhưng ánh mắt nàng vẫn không rời khuôn mặt dễ mến của Dương. Nàng thấy Dương đang chinh phục Bích Phượng bằng khoa ăn nói của chàng. Ánh mắt con bé như sáng lên, khuôn mặt mê man người thanh niên vừa quen ấy. Tú chợt có một ư nghĩ bạo, ta sẽ chinh phục chàng và lấy chàng. Có lạ ǵ điều ấy đâu. Dương không hơn Tùng về nhân dáng và tư cách à. Dương lại là một kỹ sư giỏi được ông cụ khen luôn.
Với ư nghĩ ấy, Tú bước đến trước mặt Dương làm câu chuyện của chàng và cô bé Phượng bị gián đoạn.
- Anh không mời tôi nhẩy bản nào suốt từ lúc tới đến giờ nhé.
Dương mỉm cười trong lúc ánh mắt của Phượng tối lại. Cô bé nói:
- Chị đâu có thiếu người mời?
Tú nheo mắt:
- Nhưng Tú muốn anh Dương mời cơ.
Dương đứng dậy, chàng nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi Tú, tại tôi thấy cô có vẻ bận rộn quá. Hân hạnh mời cô bản này.
Tú mỉm cười thật điệu, nàng theo Dương ra piste. Nàng khen:
- Anh nhẩy đẹp quá.
Dương so vai:
- Tôi ít có dịp khiêu vũ.
- Anh hay nói dối, nh́n anh nhẩy mọi người đều phải đoán anh là vua ở pḥng trà.
Dương cười nhẹ:
- Mọi người lầm to quá.
- Cả tôi cũng lầm nữ chứ?
Tú hỏi Dương gật đầu:
- Có lẽ.
Tú cười:
- Anh khéo nói.
Dương im lặng d́u Tú đi hết bản nhạc. Tú thân mật bảo Dương:
- Anh giúp tôi rót rượu mời mọi người với nhé. Một ḿnh tôi chạy không xuể.
Dương không tỏ vẻ phản đối. Hai người lăng xăng tiếp rượu cho khách. Đến gần khuya, không khí ồn ào mới ch́m đi. Mọi người đă chán nhẩy nhót nên ngồi chụm vào nhau nói chuyện. Tú đứng dựa vào thành ban công, và Dương hút thuốc cạnh nàng. Hai người im lặng nh́n xuống đường. Thành phố ban đêm lặng lẽ quá. Gió thổi bay vạt áo của Tú. Nàng thoáng rùng ḿnh. Dương hỏi ân cần.
- Cô lạnh không?
- Tú lắc đầu:
- Một chút thôi.
Tú ngước đôi mắt đẹp lên nh́n Dương, khuôn mặt im ĺm quá khiến Tú không thể đoán được ư nghĩ trong đầu chàng lúc này. Tú chợt nghe buồn, thật buồn, cùng với nỗi cô đơn kỳ lạ xâm chiếm ḷng nàng. Ḿnh có sung sướng không? Tú hỏi ḷng. Cho đến bây giờ Tú cũng chưa biết được t́nh yêu. Nàng không thích yêu ai cả. Với Tùng cũng thế. Chỉ là một chút t́nh cảm nhẹ mà thôi. Tú không muốn ràng buộc vào một thứ t́nh yêu – mà nàng tự cho là vô lư, là lăng mạn, là khó chịu ấy. T́nh yêu là ǵ? T́nh yêu chỉ là một lập luận cũ rích như chiếc áo dài cổ lỗ sĩ của các bà già đời xưa. Có lạ lùng ǵ đâu mà tự ḿnh trói buộc ḿnh vào. Tú có một niềm kiêu hănh lớn – niềm kiêu hănh của một cô gái nhà giầu, được cưng chiều và chưa hề yêu ai.
Dương dập tắt điếu thuốc nửa chừng, chàng nh́n Tú chăm chú. Mầu trắng óng ánh của chiếc áo dạ hội trên người nàng toát ra một vẻ ǵ kiêu kỳ sang cả, một vẻ ǵ tinh khiết ngây thơ, đă khiến ḷng Dương rung lên bồi hồi. Ḿnh yêu nàng mất rồi? Điều mà Dương chưa bao giờ nghĩ đến lại vô t́nh xô đẩy chàng đến đây. Cô con gái một trưa nào bước đến văn pḥng chàng với ánh mắt rực sáng, với nụ cười và khuôn mặt đẹp tự tin đă làm xáo trộn cuộc sống trầm lặng củ Dương. Như định mệnh đă an bài. Dương thấy chàng không thoát khỏi sự quyến rũ của Tú. Càng không muốn nghĩ, lại phải nghĩ nhiều hơn. Chả biết Tú sẽ nghĩ ǵ về chàng nếu nàng biết Dương yêu nàng. Tú sẽ cho là ta với cao, ta chỉ có cái chức kỹ sư nghèo nàn trong khi nàng rực rỡ giầu sang, biết bao nhiêu người săn đón, chờ đợi. Dương nhún vai.
Đêm khya dần mọi người đă tản mác ra về. Dương xuống sau mọi người. Tú đưa chàng ra về nàng bảo Dương:
- Mong sẽ có dịp gặp lại anh.
Dương bắt tay nàng:
- Tôi cũng mong thế.
Và Dương nói:
- Chúc Quỳnh Tú ngủ ngoan.
Tú cười thật dịu dàng:
- Cám ơn anh.
Chàng bước lên xe và Tú quay vào nhà. Ánh Nga đón Tú ở cửa, hỏi:
- Anh chàng về rồi hả?
Tú gật đầu, Ánh Nga cười cười:
- Hắn là ǵ của em thế.
Tú nheo mắt:
- Là bạn, chị thấy hắn ra sao.
Nga gật gù:
- Đẹp trai, có vẻ ngang tàng và cứng rắn. Em quen hắn ở đâu thế.
Tú mỉm cười:
- Kỹ sư của ba em đó.
Ánh Nga kêu lên:
- A!
- Sao chị…
- Th́ ra vậy.
- Có ǵ đâu.
- Hắn có vẻ là ông giám đốc tương lai lắm nghe cưng. Mà Tú này, sao hôm nay không thấy Tùng.
Tú mím môi lại, khuôn mặt nàng sa sầm xuống. Nàng nói:
- Tùng đi Huế chưa về.
- Đi lâu quá nhỉ. Tùng có viết thư cho em không, sắp đám hỏi hai người rồi mà.
Tú lắc đầu nhè nhẹ:
- Đám hỏi với đám cưới ǵ chị. Em với anh Tùng không c̣n ǵ với nhau nữa.
Ánh Nga tṛn mắt nh́n cô em họ:
- Em nói ǵ, chị không hiểu.
- Em bỏ Tùng rồi.
- Thật chứ. Em chưa nói dối chị bao giờ mà.
Hai chị em sánh vai nhau về pḥng Tú. Hôm nay Ánh Nga ngủ lại với nàng. Tú gọi vú Tuệ mở tủ lấy áo cho Nga thay rồi nàng thản nhiên thay áo trước mặt Nga. Nga hỏi Tú:
- Chị vẫn không hiểu tại sao em với Tùng lại không lấy nhau. Có phải v́ cái anh chàng kỹ sư đẹp trai lúc nẫy không.
Tú thay đồ xong,nàng nằm dài ra giường:
- Làm ǵ có chuyện đó.
- Chị thấy hai người có vẻ thân mật. Em yêu anh ta rồi.
Tú bật lên cười:
- Em mà yêu ai, chị Nga. Chị nói thế là em giận chị đó.
Nga vẫn trêu cô em họ:
- Đừng có che dấu đi cô bé. Trông ánh mắt và cử chỉ của em, chị biết thừa là em yêu hắn rồi. Hắn đẹp trai thật, và xứng đáng với cô em gái của chị lắm chứ.
Tú bĩu môi:
- Chị đừng nói chuyện t́nh yêu với em. Em kỵ nghe tiếng đó lắm. T́nh yêu à! T́nh yêu chẳng có nghĩa ǵ với một cô gái trẻ đẹp, nhiều tiền như em cả. Không có t́nh yêu nhưng em sẽ lấy chồng, nội trong tháng này. Mà chị nhớ nghe, chồng em không phải là cái anh chàng Tùng dại dột ngu đần ấy đâu. Hắn đă sửa soạn cưới em mà c̣n lăng nhăng với người khác, nên em bỏ hắn. Em sẽ lấy người khác cho hắn tiếc ngẩn ngơ để chị xem. Đàn ông mà.
Ánh Nga ngồi xuống cạnh Tú. Chiếc giường thật rộng, thật êm. Tú kéo tay Nga ngă xuống giường:
- Nằm xuống đây với em.
Nga duỗi dài đôi chân, cười:
- Êm ái quá.
Tú choàng tay qua người Nga. Nga hỏi Tú:
- Em định bỏ Tùng thật đấy à.
Tú gật đầu:
- Chị vẫn không tin em?
- Không phải thế, nhưng chị hỏi Tú nhé. Tú đă nghĩ kỹ chưa?
Tú chớp nhẹ đôi mắt ướt:
- Em nghĩ kỹ rồi chị ạ. Không thể nào em lấy Tùng nữa v́ giữa em với Tùng cũng đâu có t́nh yêu.
- Nhưng mà em và Tùng đă quen nhau gần hai năm.
- Điều đó không thành vấn đề.
- Chú có nói ǵ về chuyện của em không?
Tú cười:
- Ba lúc nào cũng chiều em hết.
Nga im lặng. Tú buông Nga ra, nàng quay mặt vào tường, ôm chiếc gối nhỏ vào ḷng. Nàng thoáng nghĩ đến Dương và thấy ḷng nhẹ đi. Ngồi bật dậy. Tú vừa có ư định đến thăm bố. Ánh Nga nh́n Tú ngạc nhiên.
- Em đi đâu vậy?
Tú nói:
- Em qua pḥng ba có chút việc.
Rồi nàng nhanh nhẹn bước xuống giường. Đứng trước cửa pḥng ông cụ, nàng thấy ánh neon c̣n sáng. Tú gỏ cửa, gọi nhỏ:
- Ba ơi, Ba!
Tiếng ông cụ hỏi:
- Tú đó hả? Tiệc tùng tan rồi hả con?
Tú nói:
- Xong lâu rồi ba ạ.
Cánh cửa pḥng ông cụ mở ra. Tú bước vào:
- Con cần nói với ba một chuyện.
Ông cụ mỉm cười nh́n con gái âu yếm:
- Nói đi, con.
- Con nhất định rồi ba ạ.
- Nhất định chuyện ǵ?
Tú nói dơng dạt:
- Con cần phải lấy chồng.
Ông cụ bật cười:
- Th́ có ǵ đâu. Cuối tháng này con sẽ đính hôn kia mà.
Tú hơi nhăn mặt.
- Đính hôn với ai, ba.
- Với Tùng.
- Lại Tùng, ba không thể nghĩ đến một người nào khác hơn là Tùng lấy con sao?
Ông cụ lắc đầu nhé nhẹ:
- Ba không biết c̣n ai nữa để mà nhắc.
Tú cằn nhẹ đôi môi:
- Con chọn Dương, kỹ sư Dương của ba.
Ông cụ trợn mắt:
- Dương?
- Vâng.
- Con định làm vợ Dương?
- Vâng.
Ông cụ ḍ hỏi con gái:
- Có phải là t́nh yêu không con?
Tú nói nhỏ nhẹ:
- Con không biết được ba ạ. Tuy nhiên con cảm thấy Dương xứng đáng làm chồng con hơn Tùng, nên con muốn làm vợ Dương thay v́ làm vợ Tùng là thế.
Ông cụ nhíu mày. Tú có lư trong lựa chọn ấy. Quả thật là ông cũng thấy mến anh chàng kỹ sư chăm chỉ của ông hơn là cái anh chàng công tử ấy. Tuy nhiên,vấn đề hôn nhân của con gái ông để nàng quyết định hết. Ông cụ hỏi:
- Nếu con cảm thấy con yêu Dương, ba sẽ tác hợp cho hai đứa, tuy nhiên ba thấy hôn nhân rất quan trọng cho cuộc đời. Hăy suy nghĩ trước khi quyết định.
Tú nói nhỏ nhưng cương quyết:
- Con không phải suy nghĩ ǵ hết ba ạ, con đă nhất định lấy Dương, tuy rằng con chưa biết là con có yêu được anh chàng hay không nữa. Dù vậy, con hy vọng t́nh yêu sẽ đến sau với con khi chúng con đă là vợ chồng. Con mong ba giúp con chuyện này.
Ông cụ nh́n Tú chăm chú:
- Lúc nẫy Dương có đến dự party của con không?
- Dạ, có ạ.
- Con nói ǵ với Dương chưa?
- Thưa chưa.
Ông cụ so đôi vai:
- Biết Dương có chịu con không?
Tú mỉm cười:
- Ba quên là con gái của ba vừa đẹp, vừa học giỏi lại vừa con nhà giầu như thế này. Đố ai có thể từ chối cái địa vị được làm chồng của con.
- C̣n Tùng, Tùng sẽ về và ba sẽ phải nói thế nào?
Ông cụ chợt nói. Tú lắc đầu thản nhiên:
- Bức thư con viết chắc chắn là sẽ đến tay Tùng rồi. Ba yên tâm. Tùng sẽ chẳng làm ǵ con đâu.
Ông cụ gật gù:
- Được rồi ba sẽ làm vừa ḷng con.
Tú nhún nhẩy:
- Con muốn làm đám cưới thật sớm. Cuối tháng này là xong để khi Tùng về hắn hết c̣n lư do gặp con giăi bày tâm sự.
Ông cụ nhấp nháy đôi mắt, đùa với con:
- Con hết muốn làm con gái cưng của ba rồi hả.
Má Tú ửng đỏ, nàng dậm chân:
- Ba lại trêu con nữa. Lúc nào con cũng là con gái cưng của ba đấy chứ. Thôi con đi ngủ nhé ba.
Tú cúi xuống hôn nhẹ lên trán ông cụ rồi nhí nhảnh ra khỏi pḥng, nàng vừa nghĩ đến một đám cưới cấp kỳ với nàng, Tú bật cười.

o0o

T
ú ngồi đong đưa đôi chân trong chiếc ghế bành rộng bọc trọn lấy thân h́nh nàng. Ngày mai sẽ là ngày trọng đại trong đời Tú. Lâm Quỳnh Tú sẽ là vợ của Kỹ Sư Trần Cao Dương. Cho đến giờ phút này, Tú vẫn thấy ḷng ḿnh có những phút bồng bột kỳ cục. Nàng không yêu Dương, có lẽ thế – cũng như Tùng – nàng cũng chẳng yêu Tùng. Tuy nhiên, với Dương nàng thấy kính trọng chàng hơn là yêu. V́ nàng có yêu ai bao giờ đâu. Một người con gái luôn luôn coi nhẹ t́nh yêu như Tú, th́ không thể đầu hàng t́nh yêu một cách nhanh chóng được. Sau bữa cơm tối với bố, Tú cũng thấy rưng rưng buồn v́ nghĩ đến ngày mai. Ngày mai ta sẽ xa căn nhà yêu dấu này với biết bao nhiêu những săn sóc đậm đà của bố và vú Tuệ. Ông cụ đă nh́n thật lâu khuôn mặt con gái rồi hỏi nhỏ nhẹ:
- Con có yêu Dương thật không con?
Tú chợp nhẹ ánh mắt, nàng định nói không yêu Dương hay chưa yêu cũng thế, nhưng nh́n ánh mắt lo lắng của bố, Tú lại gật đầu cho ông cụ yên ḷng:
- Con yêu Dương.
- Ba mong con sẽ hạnh phúc. Dương là một thanh niên đứng đắn và có tư cách. Dương chỉ c̣n có một bà mẹ, hiện sống ở Đà Lạt. Sau đám cưới con và Dương về Đà Lạt ở với mẹ một vài tuần, rồi Dương sẽ đưa con trở về Sài G̣n. Ba dành sẵn cho hai đứa cái biệt thự ở đường Trần Qúy Cáp cùng với vú Tuệ. Con bằng ḷng không?
Tú áp hai tay bố trong tay ḿnh cười nhẹ:
- Cám ơn ba thật nhiều.
Ông cụ trở về pḥng rồi, Tú lững thửng ra ngồi ở vườn, trong chiếc ghế bành rộng. Và, nàng đă nghĩ đến Dương với một chút khó khăn. Ngày mai nàng sẽ là vợ chàng. Có cần thiết phải có t́nh yêu trong đó không nhỉ! Nàng biết là Dương yêu nàng. Ngay từ hôm đầu gặp Tú, Dương đă thấy ḷng rung động trước vẻ đẹp sang trọng của nàng rồi. Và, nhờ ông cụ đă mở đầu trước, Dương đủ can đảm hỏi cưới Tú làm vợ. Chàng cho là ḿnh diễm phúc hoàn toàn trong t́nh yêu. Tú nhớ đến đám hỏi, mới tuần trước đây thôi. Tú đă hứa với ḷng là sẽ cố gắng thân mật với Dương để Dương không nghi ngờ. Tú đă lặng yên cho Dương hôn lên môi nàng. Cái hôn chỉ làm Tú giao động một thoáng rồi thôi. Dương như không nh́n thấy khuôn mặt lặng lẽ của Tú. Chàng mải vui với hạnh phúc bất ngờ nên không t́m hiểu nỗi bứt rứt trên khuôn mặt Tú. Nàng th́ không muốn làm buồn ḷng chàng. Ít nhứt trong giai đoạn này, nàng đang cần Dương để tiến tới đám cưới, cho nàng đỡ trống rỗng và buồn. Vậy thôi.
- Cô Tú, vào pḥng nghĩ đi kẻo sương.
Tiếng vú Tuệ âu yếm sát bên tai nàng. Tú đưa hai bàn tay mềm mại lên cho vú Tuệ kéo dậy:
- C̣n sớm mà vú.
- Ngoài này gió lắm, đau bây giờ a.
- Tú mỉm cười dịu dàng:
- Vú làm như con c̣n bé lắm vậy.
Vú đi bên cạnh Tú về pḥng, vú nói:
- Ngày mai rước dâu, cô phải đi ngủ sớm cho khỏe chứ, sao lại ngồi đây sương xuống cảm thấy lạnh th́ khổ.
Tú trêu:
- Th́ dời ngày đám cưới lại có sao đâu vú.
Vú Tuệ kêu lên:
- Không được đâu cô ơi, lần này cô c̣n đổi ư bất ngờ nữa th́ chết hai họ. Cô nên nhớ là cô đă đính hôn tuần trước rồi nhé.
Tú ôm choàng lên vai vú Tuệ, cười:
- Con nói đùa mà vú cũng la hoảng.
- Nói đùa như thế không nên.
- Sao không nên hở vú:
- Lỡ cô đau ốm lại phải dời ngày đám cưới thật th́ chết.
Tú cười ṛn ră. Vào đến pḥng nàng nằm dài ra giường:
- Vú này.
- Ǵ hở Tú.
- Vú thấy Dương ra sao?
- Cậu ấy đàng hoàng và rất dễ thương.
- Có hơn Tùng không vú.
- Vú không so sánh được, mà tại sao cô lại nhắc đến Tùng làm ǵ.
Tú nheo mắt:
- Con muốn so sánh để vú thấy Dương hơn Tùng rất nhiều. Để cho Tùng nh́n đám cưới con tiếc ngẩn tiếc ngơ.
Vú Tuệ thở dài thật nhẹ:
- Thôi cô, dù sao th́ hai người cũng đă xa nhau, và ngày mai này cô sẽ về nhà chồng. Quên cậu Tùng đi.
Tú nhướng đôi mắt đẹp lên nh́n khắp căn pḥng:
- Ngày mai buồn quá vú ạ.
Vú Tuệ nh́n cô gái bằng đôi mắt ngạc nhiên:
- Sao lại buồn.
- Mai con về nhà chồng, nhớ căn pḥng này ghê vú ơi.
- Rồi cô sẽ về thăm ông và căn pḥng này hoài chứ.
Tú gật nhẹ:
- Đă đành là thế, nhưng buồn th́ vẫn buồn.
Vú Tuệ tắt ngọn neon sáng trong pḥng và bật neon ngủ mầu xanh nhạt, êm dịu tỏa khắp pḥng. Vú bảo Tú:
- Thôi, ngủ đi.
Tú hỏi:
- Vú không ở đây với con nữa à.
- Vú c̣n phài dọn dẹp và xếp quần áo vào va li cho cô nữa.
Tú thở dài nhè nhẹ, nàng úp mặt xuống gối, không biết là buồn hay vui. Có điều nàng biết ngày mai nàng lấy Dương, không phải là t́nh yêu mà chỉ là một sự “trả thù”. Trả thù Tùng mà thôi. Như thế có ǵ là phạm lỗi với Dương không.
Tú nhớ đến Dương với ánh mắt nghiêm trang và khuôn mặt cương nghị. Chàng cũng thật đáng yêu đấy chứ. Nàng đâu c̣n ǵ để phiền chàng nữa. Chính nàng đă bằng ḷng lấy Dương trước. Tú thấy ḷng thực phức tạp – cái ǵ đă thúc đẩy nàng hành động kỳ lạ đến thế. Nàng chưa hề yêu Dương mà lại bằng ḷng làm vợ chàng một cách vội vàng như thế này. Nếu Dương biết, chắc chàng buồn lắm. Chàng sẽ cho là Tú coi thường chàng nên mới đùa cợt thiếu suy xét.
Tú cắn môi – Có nên nói cho Dương biết không? Có cần thiết phải có một t́nh yêu để sống đời bên nhau không? Tú xoay người nằm nghiêng, đầu óc nàng quay cuồng với những ư nghĩ khó khăn. Và nàng thiếp dần trong giấc ngủ.

o0o

Đám cưới của Tú đă là nỗi ước muốn của biết bao cô gái cùng lứa tuổi với nàng. Từ sáng sớm, những người làm trong nhà ra vào tấp nập để phục dịch cho cô dâu, chăm chú từng ly từng tí. Ông cụ đă tổ chức đám cưới cho con gái quá huy hoàng khiến nàng cũng phải ngẩn ngơ. Nh́n ḿnh trong tấm gương lớn Tú thấy ḿnh cũng có vẻ thay đổi. Chiếc áo gấm đỏ với khăn hoàng hậu mầu vàng trên đầu, bốn cô phù dâu lăng xăng trang điểm cho nàng. Ánh Nga là một trong những phù dâu của Tú đă nói đùa với nàng:
Bác cưng con gái và con rể quá. Mai sau anh chàng Dương sẽ kế vị chức Giám Đốc của bác là cái chắc rồi.
Tú mỉm cười với Nga:
- Ba em khen Dương ghê lắm. Anh chàng này cũng chịu khó lấy điểm ông cụ dữ.
- Chị không nhớ mặt hắn lắm.
- Anh ấy đến bây giờ đấy.
- Chắc chàng run dữ nhỉ.
- Nàng cũng thế chứ ǵ. Hôm nay trông Tú mê quá Tú à. Em đẹp đến nỗi bao nhiêu người ganh tị với em đấy.
Tú chớp nhẹ ánh mắt đẹp. Bên ngoài tiếng xe ôn ào đậu trước cửa. Tú nh́n ra, chú rễ đă đến và bố đang mời khách lên lầu. Ánh Nga bấm Tú:
- Chú rễ đẹp trai ghê, Tú.
Tú im lặng, mấy cô bạn chen vào:
- Trông chàng chững chạc như ông Giám Đốc.
- Chàng thật lư tưởng.
Tú nghe bức rức trước những câu khen tặng đó. Nàng không cảm được nỗi hănh diện và sự rung động tuyệt vời của một cô dâu. Ḷng nàng lạnh và buồn. Dương đă đến bên Tú. Hai người đứng sát cạnh nhau. Rồi lễ cưới bắt đầu, Dương đă tŕu mến nâng bàn tay mềm mại của Tú lên để lồng vào ngón tay nàng chiếc nhẫn cưới. Chàng th́ thầm:
- Anh trói buộc em vào anh măi măi.
Tú chớp chớp mắt, nàng cũng lồng vào tay chàng chiếc nhẫn “trói buộc” mà ḷng th́ nghe dững dưng. H́nh như t́nh yêu của Dương dành cho nàng quá nồng thắm và sự cầu hôn vội vàng của chàng đă khiến ḷng Tú nguội lạnh như thế. Tú cảm thấy nàng “được” nhiều thứ quá. Không phải vấp váp, không bị khó khăn. Nàng muốn Dương cưới nàng trong một thời gian ngắn, thế mà Dương cũng chiều nàng được. Và, khi đă toại ư những đ̣i hỏi ấy rồi. Tú lại cảm thấy ḷng trống rỗng hơn, buồn nản hơn. Không c̣n lư do nào để Tú từ chối nữa, nàng thấy ḿnh cũng chẳng thay đổi được ǵ. Ít nhất Tú cũng phải có một thay đổi tâm hồn, nàng mới cảm thấy được hạnh phúc.
Phần nghi lễ trôi qua trong vui vẻ của ông cụ và bên nhà Dương. Bà mẹ chồng đă nắm tay con dâu trước hai họ, cụ nói:
- Từ nay con là con gái yêu của mẹ.
Tú nghe ḷng dịu đi và mơ hồ thấy một chút t́nh ấm cúng. Nàng nhỏ nhẹ:
- Con cám ơn mẹ.
Bà mẹ mỉm cười hiền lành. Tú chợt nghe nôn nao trông nụ cười ấy. Nàng không yêu Dương, nhưng nàng đă yêu nụ cười của mẹ chàng. Nụ cười đầm ấm làm sao. Nụ cười như ru Tú vào giấc ngủ hiền ḥa bé bỏng. Nàng thấy ḿnh bị xúc động, nỗi xúc động, làm mắt Tú rưng rưng.
Mọi người kéo nhau sang pḥng ăn. Bàn cô dâu chú rễ đặt một lọ hoa hồng thật to. Hoa hồng đem từ Đà Lạt về.
Nàng sánh vai Dương đi chào hỏi các bàn. Nàng nghe loáng thoáng những câu hỏi nhau của mấy cô, chú họ xa:
- Bác biết chú rể ở đâu không?
- Kỹ sư của xưởng đấy mà.
- Nghe nói cậu ấy giỏi lắm.
- Được anh Thời cưng lắm đấy.
- Tú liếc mắt nh́n Dương, mặt chàng b́nh thản. Chàng không nghe những lời bàn tán. Hai người đi chào họ hàng hết ṿng rồi trở lại bàn ngồi.
Dương hỏi Tú:
- Em mệt không?
Tú gật đầu:
- Mệt.
- Sáng mai chúng ḿnh lên Đà Lạt. Chiều nay mẹ về trước.
Chàng tiếp:
- Về Đà Lạt rồi em muốn ra Huế hay Nha Trang, Đà Nẵng chơi anh sẽ đưa em đi. Anh được nghỉ một tháng.
Tú mỉm cười nh́n Dương:
- Anh muốn nghỉ thêm không em xin ba hộ cho.
Dương lắc đầu:
- Ba nói anh muốn nghỉ bao lâu tùy ư, nhưng anh không muốn thế. Nghỉ một tháng là quá đủ cho chúng ḿnh rồi.
Tú so vai, không nói. Mấy cô phù dâu trêu nàng và chàng:
- Nè, muốn nói chuyện riêng th́ chờ đến tối nhé. Giờ này có đông đủ mọi người, yêu cầu cô dâu chú rễ nói to lên cho bạn bè nghe chung với.
Dương cười cười, chàng nháy Tú và nói với các bạn của nàng.
- Chúng tôi đang nói với nhau là không biết bao giờ sẽ được các cô mời ăn cưới đây.
- Ánh Nga cười:
- Có lẽ cuối năm.
- C̣n cô Phượng, cô Yến?
Yến nheo mắt:
- Tôi th́ c̣n phải chờ.
Mấy anh chàng phù rễ nhao nhao lên:
- Cho tôi “nộp đơn” nhé.
- Tôi “ưu tiên một”.
Tú mỉm cười nh́n sự vui đùa hồn nhiên của các bạn. Ai cũng khen nàng hạnh phúc và đẹp đôi với Dương. Tú nghĩ hạnh phúc th́ nàng chưa biết được c̣n đẹp đôi th́ nàng đă thấy. Bên nàng, Dương thật chững chạc. Chàng đón từng ư thích nhỏ nhặt nhất của nàng để làm vừa ḷng nàng. Không có một điểm nào ở Dương cho nàng chê trách được.
Bữa tiệc kéo dài đến chiều tối, mọi người kéo nhau ra vườn dự khiêu vũ hay đi bách bộ. Có những cặp ngồi rủ rỉ nói chuyện với nhau bên ḥn non bộ. Tú đă thay bồ đồ khiêu vũ. Vú Tuệ luôn luôn quanh quẩn ở gần nàng. Buổi tối nàng mặc robe dài mầu hồng, kim tuyến. Nàng đeo một chiếc ṿng bạc trên cổ, và mang găng tay trắng. Dương mặc bộ veste thật hợp thời trang. Khi hai người ra nhẩy với nhau, Dương có vẻ cảm động, chàng ôm nàng thật chặt trong ṿng tay th́ thầm:
- Em yêu quư của anh, anh hạnh phúc quá.
Tú dựa cằm lên vai Dương, im lặng. Chàng không biết được những ư nghĩ trong đầu nàng lúc này. Dương tưởng nàng cũng đang cảm động như chàng. Hai người quấn lấy nhau trong điệu nhạc tuyệt vời.
Buổi tối rồi cũng qua, họ hàng và khách khứa ra về. Tú và Dương đưa tiễn ra tận cổng. Họ về sau cùng. Ông cụ đă dành sẵn cho hai vợ chồng một chiếc xe với anh tài xế cùng vú Tuệ. Tú chia tay cha trước cửa, ông cụ vỗ vai Dương thân mật:
- Ba giao Quỳnh Tú cho con.
Dương cúi đầu nói nhỏ:
- Con xin hứa với ba sẽ yêu thương Tú suốt đời.
- Ba tin con.
- Cám ơn ba.
Tú choàng tay lên cổ bố và nhón gót chân hôn lên trên má ông cụ âu yếm. Ông cụ vuốt má con gái:
- Chúc con thật hạnh phúc.
Hai vợ chồng khoác vai nhau ra xe về biệt thự của họ. Bà vú mở rộng cánh cổng cho chiếc xe lộng lẫy vào.
Dương choàng tay trên vai vợ d́u lên bật tam cấp. Tú nghe một cảm giác khó chịu chạy dài bờ vai nàng. Nàng hơi khựng lại trước cánh cửa pḥng. Dương nh́n nàng, nhỏ nhẹ:
- Em sao vậy?
Tú lắc đầu, nàng bước vào trong và cánh cửa pḥng khép kín sau lưng họ. Dương ôm vai vợ kéo nhẹ xuống giường. Tú rùng ḿnh, nàng gỡ tay Dương ra:
- Em bị mệt.
Dương cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng, Tú né tránh những đụng chạm thân mật với chồng. Dương nghĩ là Tú mệt và khó chịu v́ một ngày không được nghỉ ngơi. Chàng đứng dậy, nói với nàng:
- Em nên đi tắm cho mát.
Tú vẫn ngồi lặng trên mép giường. Chiếc áo dạ vũ c̣n quấn quít hai chân nàng. Dương cởi áo ngoài mắc lên thành ghế. Chàng nh́n vợ chờ đợi. Tú nói:
- Anh tắm trước đi.
Dương mở tủ lấy quần áo vào pḥng tắm. Tiếng nước chảy ào ào từ hoa sen và tiếng huưt sáo nho nhỏ của Dương dội đến bên tai Tú một cách kỳ cục. Nàng thấy ḿnh bị bỏ rơi và nhận chịu cuộc sống khó khăn quá sức nàng. Vẫn khép kín hai chân, nàng nh́n sững căn pḥng. Căn pḥng được trang hoàng thật đẹp mắt với những vật dụng cần thiết, vú Tuệ đă cẩn thận lo đủ tất cả. Vậy mà nàng vẫn cảm thấy bực dọc, khó chịu quá sức. Có nên nói cho Dương hiểu t́nh cảm của nàng lúc này không? Có nên thú thật với Dương về cái tính bốc đồng và ḷng tự phụ của nàng không? Ta có yêu Dương đâu mà chịu trói buộc cuộc đời ta vào chàng nhỉ? Ừ! Phải nói với chàng như thế. Em chưa yêu anh! Như thế có mất hạnh phúc trong cuộc sống vợ chồng không? Tú thấy khó chịu quá, và nàng đă tự giận nàng đă vội vàng xem chuyện kết hôn như một tṛ chơi. Bây giờ bị trói buộc rồi nàng mới thấy ḿnh dại dột. Không dưng lại quyết định sống chung với một người mà ḿnh chỉ mới gặp vài lần, chưa dài thân mật.
Dương đă trở ra, mặc pyjama trắng. Chàng cười thật âu yếm với Tú:
- Em vẫn chưa thay đồ à.
Tú nh́n Dương mặc bộ đồ ngắn trong nhà, nàng chợt thấy khó chịu. Nỗi khó chịu như thể nàng đă chịu thua, đă đầu hàng một điều ǵ đó. Dương ngồi xuống cạnh nàng, ôm choàng lên người Tú. Nàng nhích xa một chút v́ hơi nóng từ hai bàn tay Dương bốc ra làm nhột nhạt nàng. Dương không nh́n thấy ánh mắt lo lắng của Tú, môi chàng t́m môi nàng, Tú nín thở và khi Dương buông nàng ra, Tú muốn bật khóc. Dương nh́n vợ, chàng hơi giật ḿnh khi bắt gặp khuôn mặt lạ lùng của nàng. Chàng hỏi nhỏ:
- Em sao thế?
Tú nói:
- Em mệt quá.
Chàng dịu dàng cầm bàn tay Tú:
- Em nằm nghỉ đi, tại suốt từ sáng đến giờ em chưa ngả lưng chút nào đấy mà.
Tú cắn nhẹ môi, lắc đầu. Nàng nh́n Dương ánh mắt lóe sáng:
- Anh Dương.
Dương mỉm cười:
- Anh đây.
- Em muốn nói với anh một chuyện.
Giọng Tú nghiêm trang. Dương lắc đầu:
- Có chuyện ǵ để mai nói đi em.
Rồi chàng ôm Tú chực hôn nàng. Mặt Tú nhăn lại, nàng né tránh và xô chàng thật mạnh. Dương nh́n Tú sửng sốt. Tú đứng vụt dậy, nàng nói dơng dạc.
- Em không thể để đến mai được. Em sẽ nói cho anh nghe ngay bây giờ. Nếu không…
Dương hỏi Tú, giọng chàng kinh ngạc:
- Em nói đi, nếu không th́ sao?
Tú cắn nhẹ đôi môi:
- Nếu không nói được với anh em sẽ khó chịu lắm.
Dương nh́n nàng:
- Anh đă làm phiền ḷng em?
- Không.
- Hay gia đ́nh anh đă sơ suất lễ nghi?
Nàng lắc đầu:
- Không phải thế. Anh chẳng có điều ǵ làm em phiền giận cả.
- Thế tại sao?
- Tại em.
Dương với tay lên bàn lấy bao thuốc. Chàng ngó Tú chờ đợi. Tú ngồi xuống bên chàng, nàng đặt tay lên tay Dương nhỏ nhẹ:
- T́nh yêu có cần thiết trong đời sống vợ chồng không hở anh?
- Cần lắm chứ, em. Không có t́nh yêu th́ làm sao mà chung sống với nhau trọn đời được.
Tú hỏi:
- Nói như thế nghĩa là anh đă yêu em.
- Anh yêu em ngay từ hôm đầu tiên em xuống xưởng.
Tú chớp mắt, nàng rời tay Dương để vịn nhẹ ở mép giường.
- C̣n em th́…
Nàng chợt nh́n Dương chăm chú:
- Em th́ không có t́nh yêu.
Dương hơi nhăn mặt:
- Em nói thế nghĩa là…
- Em chưa hề yêu anh.
Tú nói thật nhanh. Mặt Dương tối lại, nhưng rồi chàng lại b́nh thản hỏi nàng:
- Cho đến bây giờ cũng thế?
Tú gật đầu, nàng trốn ánh mắt chàng và có cảm tưởng như nàng đang phạm tội. Giọng Dương trầm lại:
- Em đang đùa cợt anh?
- Em không có ư đó.
- Tại sao em lại bằng ḷng lấy anh?
Tú im lặng. Dương không chờ nàng trả lời, chàng hỏi tiếp:
- Và, bây giờ em hối hận?
Tú lắc đầu, nước mắt nàng muốn ứa ra, nhưng nàng cố ḱm hăm để Dương không nhận thấy. Nàng nói:
- Em không nghĩ được ǵ lúc này ngoài chuyện nói với anh những điều em đă nói.
Dương lặng lẽ hút thuốc và lặng lẽ quan sát nàng. Tú đă b́nh tĩnh trở lại, nàng nh́n Dương để xem phản ứng nhưng mặt Dương vẫn b́nh thản đến độ làm Tú khó chịu. Ḿnh lại thua chàng rồi. Nàng nghĩ thế, và nàng hỏi Dương:
- Anh có muốn hỏi ǵ em nữa không?
Dương gật đầu:
- Để anh nghĩ.
- Em sẵn sàng trả lời hết câu hỏi của anh. Chúng ta nên thành thật với nhau lúc này.
- Cám ơn em.
Dương nói, và chàng rời khỏi giường để ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với Tú:
- Anh vẫn chưa nghe em trả lời tại sao em không yêu anh mà chịu lấy anh.
Tú so vai:
- Tại em bốc đồng và tự ái.
- Tại sao lại có chuyện tự ái trong đó.
- Tại em muốn trêu tức một người đă yêu em từ hai năm nay, nhưng lại lăng nhăng với một cô gái khác.
Dương nhếch môi cười:
- Và em đă thành công?
- Em không biết.
- Người ấy bây giờ ở đâu?
- Huế, nhưng chắc đă trở lại Sài G̣n rồi.
- Em yêu người ấy lắm phải không?
Nàng lắc đầu:
- Không.
Dương tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Em không yêu?
- Không yêu bao giờ.
Dương nhún vai:
- Anh không hiểu nổi chuyện này nữa.
Tú mỉm cười thật nhẹ:
- Anh không hiểu cũng phải. Sự thật là em không yêu Tùng, cũng không yêu ai cả. Em ghét t́nh yêu, coi thường t́nh yêu. Em quan niệm lấy chồng để mà lấy vậy thôi, t́nh yêu không là ǵ giữa cuộc sống vợ chồng th́ đâu cần thiết.
Dương nói nhỏ mà cứng rắn:
- Anh th́ nghĩ trong cuộc sống vợ chồng, t́nh yêu là quan trọng hơn cả. Như anh đă nói, có t́nh yêu mới sống với nhau trọn đời được, mới chịu đựng được những tính xấu của nhau, mới thông cảm và ḥa hợp với nhau.
Tú xoa nhẹ bàn tay trên mặt drap trắng, hỏi Dương:
- Anh sẽ không chấp nhận một người vợ không hề yêu ḿnh?
Dương hỏi lại nàng:
- C̣n em, em cũng muốn thay đổi?
Tú hỏi:
- Bằng cách nào?
- Với anh th́ quá dễ, em hăy lo cho em.
Tú nhướng mắt hỏi Dương:
- Anh muốn nói đến…
Dương cười nhẹ:
- Anh nghĩ là em muốn chứ không phải anh.
- Em muốn ǵ?
Nàng hỏi lại Dương. Dương nói:
- Em muốn chúng ḿnh ly dị nhau!
Tú tṛn mắt:
- Ly dị?
Dương gật đầu:
- Phải, v́ thật t́nh em đâu muốn lấy anh.
Tú nóng nảy nh́n Dương:
- Em đă lấy anh rồi mà. Điều này em chỉ muốn nói với anh là em lấy anh không phải là do t́nh yêu. Em muốn thành thật tŕnh bày với anh cho khỏi bị bức rức trong ḷng thế thôi, và em không muốn thay đổi ǵ cả.
Dương nh́n Tú kinh ngạc:
- Nghĩa là em không hối tiếc đă lấy anh.
- Không.
- Em vẫn là vợ anh.
Tú gật đầu nhẹ, nàng ngập ngừng:
- Nhưng mà…
Dương cười thành tiếng, chàng hỏi:
- Có phải em chỉ muốn chúng ḿnh là vợ chồng bề ngoài với nhau thôi phải không?
Tú cúi mặt, Dương gật đầu:
- Anh sẽ chiều ư em cho đến một ngày em đổi ư.
Tú ngước mặt nh́n Dương:
- Em đổi ư, yêu anh?
Dương lắc đầu:
- Anh đâu có ảo vọng như thế. Anh chờ một ngày nào đó em đổi ư không muốn đóng vai vợ chồng hờ với anh nữa chúng ḿnh sẽ ly dị.
Dương đứng bật dậy, chàng mở tung cánh cửa sổ nh́n xuống vườn. Điếu thuốc trên môi chàng không ngừng cháy. Tú nh́n bóng Dương lặng lẽ trong đêm tối, ḷng nàng chợt thấy xốn xang một nỗi buồn và một thoáng hối hận kéo đến vây ập lấy nàng. Dương đă hút xong điếu thuốc, chàng ném mạnh mẩu thuốc thừa xuống vườn chậm chạp bước ra cửa.
Tú gọi theo chàng:
- Anh Dương!
Chàng quay lại:
- Anh đi đâu thế?
- Xuống đường.
Tú chợt nghe cổ ḿnh nghẹn lại:
- Sao lại xuống đường?
Chàng dịu dàng:
- Em nghỉ đi cho khỏe, anh hứa không làm rộn em đâu, anh đến ngủ nhà một người bạn gần đây.
Tú nói thật khó khăn:
- Anh phải nhớ cho đêm nay là đêm tân hôn, anh ra đường lúc này sao được?
Dương hỏi:
- Em muốn dấu mọi người?
Nàng gật đầu:
- Anh ở lại đây với em.
Dương nh́n căn pḥng, chàng nhún vai:
- Sáng mai sẽ bảo vú Tuệ nhường căn pḥng vú ở lại cho anh. Pḥng vú có cửa mở thông sang pḥng em mà.
Tú gật đầu:
- Để em nói với vú cho. Hôm nay anh có thể ngủ ở đây, trên giường. Em sẽ ngủ ở salon.
Dương cười nhẹ:
- Em cứ tự nhiên ngủ đi, anh ngủ salon quen rồi. Anh ra ngoài hành lang đứng một lát.
Tú nói:
- Anh không bỏ đi chứ?
Dương chỉ bộ đồ trên người:
- Anh ăn mặc thế này mà bỏ đi đâu.
Chàng đi nhanh ra ngoài. Tú đứng dậy, nàng nh́n thấy chiếc áo ngủ trắng tinh của nàng xếp ngay ngắn trên đầu giường. Tú khóa nhẹ chốt cửa rồi đi vào pḥng tắm. Nước mát làm nàng tỉnh người một chút. Trở ra với chiếc áo ngủ trắng trên người, nàng mở hé cánh cửa ló mặt ra t́m Dương. Trong đêm tối, nàng không nh́n rơ được khuôn mặt chàng nhưng ánh lửa của điếu thuốc như khiêu khích nỗi bứt rứt của Tú. Nàng cứ để cửa như thế và lên giường nằm, áp mặt trên gối mới, đệm mới của ngày tân hôn. Ḷng Tú trùng xuống, nàng nhắm mắt lại, nghe một chút ǵ hối hận làm khó giấc ngủ mệt mỏi của nàng.

o0o

Tiếng chim hót líu lo buổi sáng đă đánh thức Tú dậy, nàng mở mắt ngơ ngác nh́n căn pḥng. Chuyện ǵ đă đến với ngày hôm qua. Căn pḥng lạ, chiếc giường mới và chăn gối mới. Ḿnh đă lấy chồng rồi. Tú thoáng giật ḿnh chiếc gối trắng tinh c̣n thơm mùi băng phiến bên cạnh gối nàng. Chiếc gối vẫn c̣n thẳng nếp và ngay ngắn. Nàng nhổm dậy. Dương đâu nhỉ? Căn pḥng thật lặng lẽ và âm thầm đến độ làm nàng sợ hăi. Tú xỏ chân vào đôi dép da, nàng mở tung cánh cửa chạy sang pḥng ăn, rồi pḥng vú Tuệ, tất cả đều vẳng lặng. Nàng chạy sang pḥng khách, trên mặt bàn salon, chiếc gạt tàn thuốc đầy ắp những mẩu thuốc thừa của chàng, nhưng chàng th́ không có đó. Chàng bỏ ta đi rồi. Ḷng Tú chợt nhói lên. Nàng lững thững trở về pḥng, đánh răng, rửa mặt xong thay bộ quần áo mới mà vú Tuệ đă sắp sẵn cho nàng. Ngồi vào bàn trang điểm, Tú nh́n ḿnh trong gương, lẩm bẩm:
- Dương bỏ đi rồi, đó là lỗi tại ta, ta đă hành động như một đứa con gái vô học, ta chạm tự ái của chàng, chàng không ở lại cũng phải.
Nàng thoa phấn hồng lên má, vẽ ch́ mắt rồi đứng dậy. Tú đứng thẳng trước cửa pḥng, nàng nghe bước chân trên tam cấp và Dương hiện ra, mỉm cười với nàng:
- Em dậy rồi đấy à?
Giọng chàng âu yếm và dịu dàng. Tú gật đầu và nghe cổ ḿnh nghẹn lại. Dương hỏi tiếp:
- Đêm qua em ngủ ngon chứ.
- Vâng, ngon lắm. C̣n anh?
- Anh cũng thế.
Tú lắc đầu:
- Anh dối em. Cả đêm qua anh không ngủ.
Dương cười, nói đùa:
- Em làm như em là nhà tiên tri ấy. Cả đêm em ngủ say thế nào làm sao em biết được anh thức.
Em vừa ra ngoài t́m anh, thấy ở bàn salon đầy một gạt tàn thuốc lá. Anh hút thuốc cả đêm mà.
Dương khẻ nhún vai, chàng bảo Tú:
- Để anh qua xem vú Tuệ đă dọn dẹp lại cho anh chưa.
Tú gọi Dương:
- Anh nhớ là sáng nay chúng ta phải ra phi trường đi Đà Lạt.
Dương hơi khựng lại, chàng hỏi:
- Em muốn đi Đà Lạt à.
- Vâng.
- Ngay hôm nay.
Tú ngỡ ngàng:
- Ba đă mua tặng chúng ḿnh vé máy bay sẵn. Anh quên là em đă hứa với mẹ sẽ chọn Đà Lạt là nơi đầu tiên của chúng ḿnh trong tuần trăng mật này à.
Dương cười nhẹ, giọng chàng thoáng vẻ xa xôi:
- Anh quên mất, xin lỗi Tú. Vả lại, anh tưởng là ḿnh sẽ đảo ngược lại tất cả, ngay từ đêm hôm qua.
Tú hỏi nhỏ:
- Anh có vẻ giận em?
- Không.
- H́nh như anh không muốn chúng ḿnh đi chơi xa.
Dương nh́n Tú chăm chú:
- Em có nghĩ là đi xa chúng ḿnh sẽ phải đương đầu với nhiều rắc rối khó khăn hơn là ở nhà không?
Tú lắc đầu:
- Em không nghĩ thế.
Dương nhún vai:
- Tùy em, rồi em sẽ thấy điều ấy. Và, anh xin báo trước cho em biết, nếu em vẫn c̣n muốn trêu đùa anh, vẫn c̣n muốn kéo dài cảnh vợ chồng như thế này để che mắt mọi người th́ anh phải đi chung với anh ra phố. Gặp mặt bà con bạn bè, em phải gọi mẹ anh là mẹ, và phải ngủ chung pḥng với anh.
Mặt Tú tái đi, nàng tưởng là Dương muốn đ̣i hỏi nàng bổn phận làm vợ. Nhưng Dương đă nói nhanh cho nàng yên ḷng:
- Tuy nhiên anh đă hứa với em – ngay từ đêm hôm qua – là anh xem em như một người bạn, anh sẽ thu xếp để em thoải mái ở một căn pḥng riêng.
Tú nhún vai, nàng quay vào pḥng và Dương lạnh lùng bỏ đi. Một lát, vú Tuệ hiện ra trước cửa với chiếc va li thật to:
- Đồ đạc vú đă sắp sẵn hết trong này, cậu bảo cô sửa soạn lên phi trường kẻo trễ.
Tú nh́n chiếc va li trên tay vú, hỏi:
- Có một chiếc thôi à, đồ đạc của anh ấy đâu vú.
- Cậu chỉ có một cái sắc nhỏ.
- Có áo lạnh của con trong đó chưa?
- Có rồi, đầy đủ hết.
Tú đứng dậy, nàng ôm vai vú Tuệ, nũng nịu:
- Vú đi luôn với con nhé vú.
Vú Tuệ lắc đầu:
- Vú phải ở nhà trông nhà và dọn dẹp luôn luôn, thỉnh thoảng lại ghé về thăm ông có sai bảo ǵ không nữa chứ.
Tú sụ mặt:
- Vú chẳng thương con chút nào.
Vú cười:
- Vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật mà cô đ̣i đem vú đi theo th́ kỳ quá.
Tú chớp mắt, nàng buông vú Tuệ và cầm áo choàng bước ra cửa. Dương đă đứng chờ nàng trên bậc tam cấp:
- Chúng ḿnh ra xe chứ em.
Chàng hỏi, giọng vẫn ngọt và âu yếm. Tú thân mật đi sát cạnh chàng. Người tài xế chờ sẵn trong xe. Dương mở cửa cho Tú và chàng ngồi cạnh nàng. Tay chàng choàng ra thành xe và đầu Tú nghiêng nghiêng như dựa hẳn lên vai chàng. Chàng ngồi thẳng, mắt nh́n hút ra đằng trước mặt, và Tú đă nhẹ dấu tiếng thở dài bâng quơ.

o0o

Máy bay đáp xuống phi trường Liên Khương Đà Lạt vào lúc hai giờ bốn mươi lăm phút. Tú cảm thấy lạnh, nàng choàng áo ấm lên người khoác tay Dương ra cổng phi trường. Dương vẫn phong phanh chiếc chemise ngắn tay mầu xám và chiếc quần tây đậm mầu. Hành lư của Tú đă được xếp lên xe car về thành phố. Trên đường đi, Dương hỏi Tú:
- Em muốn chúng ḿnh ở khách sạn hay về nhà mẹ anh?
Tú ngước nh́n Dương bằng đôi mắt trách móc:
- Anh luôn luôn muốn tách rời em ra khỏi gia đ́nh anh.
Dương nói với nàng thật thản nhiên:
- Bắt buộc là phải thế. Em phải nhớ đến vai tṛ của chúng ḿnh hiện thời chứ?
Tú hỏi Dương mai mỉa:
- Anh có vẻ miễn cưỡng với em quá nhỉ. Chắc anh đang mong được ly dị em.
Dương châm thuốc hút, thả khói ra cửa xe:
- Anh không chối căi điều đó. Chỉ mới chưa hết hai ngày mà anh đă cảm thấy mệt mỏi.
Tú bĩu môi, giọng nàng cau có:
- Em biết mà, anh cũng chỉ là đàn ông, mà đàn ông th́ luôn luôn chỉ nghĩ đến dục vọng và xác thịt.
Dương khoa tay:
- Em lại hiểu lầm anh nữa rồi.
Tú so vai:
- Mong rằng là thế.
Dương quăng điếu thuốc xuống đường, chàng nói chậm răi:
Anh không chối căi anh là đàn ông, anh cũng không chối căi là anh cũng có dục vọng và thém muốn xác thịt, nhưng trong lúc này, trong hoàn cảnh này anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ấy. Đầu óc anh thật sáng suốt, tâm hồn anh thật lặng lẽ. Và, anh luôn luôn tôn trọng lời hứa của anh, với em.
Tú hỏi vặn:
- Thế tại sao anh lại có vẻ muốn đầu hàng, anh lại than mệt mỏi.
Dương nhíu mắt:
- V́ anh không muốn anh là tṛ đùa của em. Anh là đàn ông, em hiểu cho anh điều đó. Em là một cô gái được cưng chiều và giầu có, em muốn ǵ chẳng được. Em chọn ai làm chồng em cũng được. V́ thế nên mới có cái tṛ tinh nghịch này xẩy ra. Em coi thường hôn nhân quá. Mà anh th́ không phải là em, anh tưởng lầm con người của em.
Tú hất mặt:
- Anh đang hối hận đấy phải không?
Dương lắc đầu:
- Sao lại là anh nhỉ? Phải là em chứ.
Tú bướng bỉnh:
- Không nói đến em, em hỏi anh kia mà.
- Anh làm sao?
- Anh hối hận đă lấy em.
Dương nhún vai:
- Anh yêu em nên chưa hề hối hận đă lấy em. Tuy nhiên anh đă buồn một điều là vợ anh không cùng một quan điểm như anh, vợ anh coi thường anh quá sức và xem chuyện hôn nhân như một tṛ trẻ con.
Tú chớp nhẹ ánh mắt, nàng nói:
- Em nhận lỗi đă lấy anh không phải do t́nh yêu. Nhưng không phải v́ lư do đó mà anh tưởng lầm em coi thường anh. Em đă trọng anh hơn ai hết.
Dương nhếch môi cười:
- Cám ơn Tú.
- C̣n chuyện ly dị th́ hiện bây giờ em chưa nghĩ đến v́ chúng ḿnh vừa mới cưới nhau, em sợ mọi người sẽ bàn tán. Anh chịu khó chờ một thời gian nữa, em sẽ “thả” anh cho anh lấy vợ. Anh đàn ông mà gấp gáp ǵ chuyện đó. Người thiệt tḥi chính là em mời phải mà. Dù ǵ th́ trước mắt mọi người, em cũng là gái đă có chồng.
Dương nắm nhẹ bàn tay Tú, chàng nói thật dịu dàng:
- Đừng nghĩ xấu cho anh như thế, Tú. Sắp về đến nhà rồi, chúng ḿnh phải vui vẻ với nhau, em đồng ư chứ.
Tú gật đầu thật nhẹ, nàng chống tay lên thành xe nh́n ra hai bên đường. Thành phố đă hiện ra trước mắt Tú.
Hai vợ chồng xách hành lư trên tay và vẫy Taxi về nhà chàng. Tú nói với Dương:
- Bằng phương tiện này mà đi chơi sẽ rất khó khăn. Sáng mai em đến nhà cô Phương mượn chiếc xe hơi để đi.
Dương không phản đối. Xe vừa ngừng trước cửa nhà chàng, Tú đă nh́n thấy mẹ Dương đứng đón hai người trước cửa. Tú đi nhanh lại phía bà cụ. Bà dang rộng hai tay ôm nàng vào ḷng:
- Mẹ biết thế nào các con cũng về hôm nay.
Tú áp má lên ngực bà, giọng nàng nghèn nghẹn:
- Con vui mừng được về đây với mẹ.
Bà quay nh́n Dương:
- Chị Phúc đă dọn pḥng cho hai con rồi đấy. Dương đưa vợ con vào nhà tắm rửa cho khỏe đi con.
Dương cười thật tươi với mẹ xong chàng choàng tay lên vai Tú đưa nàng vào nhà. Chị Phúc đón hai người ở cửa pḥng, chị nói:
- Xin chúc mừng cô cậu.
- Cám ơn chị.
Chị Phúc cắm hoa vào lọ, chị để trên chiếc bàn phủ khăn trắng kê gần cửa sổ xong chị bước nhẹ ra cửa. Dương nh́n Tú quan sát căn pḥng bằng đôi mắt lo âu, chỉ có một chiếc giường rộng với hai chiếc gối trắng mới tinh và một cái canapé, một chiếc bàn phấn nhỏ và những thứ cần thiếc khác. Chàng dựa lưng vào tường châm thuốc hút trong lúc Tú vẫn bối rối. Căn pḥng như thế này th́ đầy đủ và quá ấm cúng cho một đôi vợ chồng mới cưới rồi, nhưng trường hợp của nàng mới là khó khăn. Với một chiếc giường độc nhất thế kia, Dương sẽ ngủ đâu. Chẳng lẽ chàng lại ngủ chung giường với nàng, có thể là Dương ra ngoài ngủ, nhưng c̣n mẹ Dương, bà sẽ nghĩ thế nào khi thấy vợ chồng mới cưới lại mỗi đứa một nơi. Tú th́ không muốn mẹ Dương buồn, bởi v́ nàng đă yêu thương bà cụ. Ngay từ khi gặp bà, một thứ t́nh cảm ấm áp đă phát hiện trong nàng.
Dương thản nhiên hút thuốc thả khói bay ngập căn pḥng, chàng làm như không nh́n thấy sự bối rối của nàng. Chàng nói:
- Căn pḥng này của anh đấy. Mẹ đă cho người dọn dẹp và trang hoàng lại đẹp quá, chiếc giướng cũ của anh mẹ đem ra pḥng ngoài và thay thế vào đây chiếc giường mới tinh. Lại c̣n bàn phần của em nữa chứ. Chà, mẹ yêu con dâu của mẹ ghê! Mẹ định cho cô ấy chiếm luôn căn pḥng này và đuổi anh ra ngoài ngủ chắc.
Tú ngồi nhẹ xuống giường, nàng nhún nhẩu thân h́nh và đong đưa đôi chân, hỏi Dương:
- Giường cũ của anh kê ở đâu vậy?
Dương nhún vai:
- Anh không biết, nhưng có lẽ trong pḥng mẹ. Tối nay anh sẽ ngủ trong đó.
Tú tṛn mắt nh́n Dương:
- Anh ngủ với mẹ?
Chàng so vai:
- Nhà chỉ có hai pḥng riêng cho anh và mẹ, một pḥng ăn, pḥng khách và nhà bếp. Pḥng ăn th́ có cụ làm vườn ở, nhà bếp chị Phúc chiếm rồi. Anh sẽ nhường pḥng này cho em, anh qua ngủ với mẹ.
Tú kêu lên:
- Anh ngủ trong đó đâu có được:
- Sao lại không?
- Mẹ sẽ thắc mắc.
Dương cười:
- Anh sẽ t́m cách nói với mẹ sau.
Tú lắc đầu:
- Anh đừng có hại em, rồi những người làm trong nhà đồn ầm lên.
Dương hỏi Tú:
- Em sợ họ đồn ǵ?
Tú chớp mắt:
- Họ nói vợ chồng mới cưới nhau mà không ngủ chung pḥng. Họ sẽ thắc mắc tại sao em lại để anh qua ngủ bên pḥng mẹ.
Dương đến bên cửa sổ nh́n xuống vườn, mùi hoa hồng quyện lên trong gió nồng ấm. Chàng hỏi Tú:
- Thế em muốn giải quyết ra sao?
Tú nghĩ ngợi một lát, nói:
- Anh cứ ngủ ở đây. Trên chiếc giường này. Em ngủ tạm ở canapé.
Dương mỉm cười:
- Em tin anh đến thế à?
Tú so vai:
- Biết làm sao khác?
Dương nói:
- Nếu em ngại anh ngủ với mẹ kỳ th́ anh ra pḥng khách ngủ. Anh sẽ viện cớ với mọi người là nằm ngoài này cho…mát.
Tú nhăn mặt:
- Đà Lạt lạnh thấy mồ mà… mát cái ǵ.
Dương bật cười:
- Mà thôi, anh không muốn bàn vấn đề ấy nữa. Em nên đi tắm, thay quần áo cho khỏe, chiều nay ḿnh đi chơi.
Tú nh́n ra ngoài trời, ánh nắng chạy dài trên các ngọn cây Anh Đào mát mắt. Ḷng nàng cũng dịu đi. Trong cái lạnh giữa mùa của Đà Lạt với căn pḥng ấm cúng này, Tú bỗng chán ra đường, chán đi dạo những nơi mà nàng đă đi nhiều lần. Đà Lạt quen với Tú đến nỗi nàng nhắm mắt cũng nh́n được những nơi nào sẽ đến, sẽ đi, Tú bảo Dương:
- Em muốn ở nhà, anh cứ đi chơi chiều nay.
Dương nh́n Tú lo ngại:
- Chắc em mệt?
- Em chán ra đường.
- Hay em chán Đà Lạt, ḿnh sẽ đi nơi khác.
Tú lắc đầu:
- Em sẽ ở đây ít nhất một tuần. Anh không thắc mắc chuyện em chán hay không chán.
Nàng ngồi dậy xếp quần áo vào tủ. Dương bảo:
- Để anh gọi chị Phúc làm cho em.
Tú lắc đầu:
- Em làm lấy cũng được.
Dương cầm chiếc sắc định ra ngoài. Tú ngạc nhiên nh́n Dương:
- Anh đem sắc đi đâu thế.
- Đem ra ngoài kia để.
Tú cầm tay Dương nắm lại cái sắc nói:
- Đưa đây em xếp vào tủ của anh cho. Quần áo của anh c̣n đầy trong tủ kia ḱa.
Dương gật đầu:
- Được rồi để anh làm lấy. Em đi tắm đi.
Tú chọn một bộ đồ ngắn có hoa nhỏ, nàng hỏi Dương:
- Pḥng tắm ngay bên cạnh hả anh?
Dương gật đầu, Tú mở cửa bước vào pḥng tắm. Nàng múc nước nóng dội khắp người. Tú nghe khoan khoái vá dễ chịu với làn nước ấm đầu tiên của một ngày thứ nhất ở Đà Lạt. Dương đă xếp xong quần áo vào tủ. Những chiếc áo ấm của chàng được mẹ treo ngay ngắn và thơm nồng mùi băng phiến Dương thấy cảm động với sự săn sóc của mẹ. Bà chỉ có ḿnh chàng. Điều này làm Dương thấy áy náy và thương mẹ hơn. Chàng tiếc là ḿnh không có em gái để quanh quẩn bên mẹ, để mẹ chia sẻ t́nh thương cho mỗi người một ít, cho mẹ đỡ cô đơn với tuổi già.
Tú đă tắm xong và nàng trở ra đứng sau lưng Dương, chiếc khăn lông trắng quấn quanh. Mái tóc Tú sũng nước. Đương quay lại, chàng hơi bàng hoàng nh́n Tú thật mát mẻ với những giọt nước c̣n đọng trên cổ trên má nàng. Ḷng chàng xôn xao, nhưng Dương đă trấn tĩnh được ngay. Chàng nói, thật dịu:
- Để anh ra ngoài cho em thay quần áo.
Tú chớp mắt:
- Anh nên đi tắm rồi đưa em cùng ra ngoài thăm mẹ.
Tú ngồi xuống chiếc ghế thấp, Trước bàn trang điểm. Trong lúc Dương tắm nàng đă thay xong quần áo và ngồi chải tóc trước gương chờ chàng. Một lát, hai người sánh vai nhau bước ra pḥng khách. Bà mẹ ngồi xem sách trong ghế dựa dưới mái hiên. Dương nắm tay Tú lại gần mẹ. Bà cụ nh́n hai vợ chồng trẻ, nở một nụ cười hiền hậu:
- Các con định đi chơi đấy hả? Sao không ngủ một giấc cho khỏe đă. Trời c̣n nắng lắm.
Tú ngồi xuống chiếc ghế thấp bên cạnh bà cụ, tay nàng đặt nhẹ vào ḷng bà. Tú nói:
- Chiều nay con ở nhà với mẹ.
Bà cụ dịu dàng xoa bàn tay mềm mại của Tú:
- Con nên đi chơi cho vui. Lên đây mà chỉ ở nhà buồn lắm.
Tú mỉm cười;
- Con sẽ dạo quanh vườn và làm quen với mọi người trong nhà. Ngày mai đi chơi cũng được mẹ ạ.
Bà cụ gật gù:
- Mẹ chỉ mong cho các con vui vẻ.
Dương ngồi xuống mép ghế của Tú, chàng hỏi mẹ:
- Mẹ thích không khí Đà Lạt hơn Sài G̣n hả mẹ?
Bà cụ gật đầu:
- Ở Sài G̣n mẹ mệt quá. Người th́ đông mà thời tiết lại nóng nực.
Dương cười:
- V́ thế nên đám cưới con vừa xong là mẹ vội về đây ngay.
Bà cụ bật cười:
- Mẹ phải về dọn dẹp nhà cửa và thu xếp chỗ ở cho hai đứ chứ. Nhà này mẹ mà đi vắng một ngày là ông làm vườn lại trốn đi uống rượu, chị bếp với con Phúc cứ bừa ra ngay.
Dương đứng dậy, chàng nắm tay Tú rủ:
- Chúng ḿnh đi thăm vườn không em?
Tú nh́n mẹ chồng, bà cụ khuyên khích con dâu:
- Con đi dạo với Dương đi, mà nắng lắm đấy nhé.
Dương cười nhẹ:
- Ngoài vườn thiếu ǵ bóng mát hả mẹ.
Tú đứng dậy theo đà kéo của Dương. Hai người sánh vai nhau ra vườn. Ḷng Tú thật thanh thản và dễ chịu. Trong một lúc, Tú quên đi vai tṛ của nàng, và nàng cứ tưởng như nàng đă yêu Dương. Hai người đang sống hạnh phúc với nhau vậy.
Không biết Dương có nghĩ thế không. Mặt chàng trầm lặng quá khiến Tú không đoán được ḷng chàng lúc này. Tú thấy hơi khó chịu một chút trước sự thản nhiên gần như dửng dưng của Dương. Chàng mất hẳn vẻ thân thiết đậm đà của lúc ngồi bên mẹ. Tú thấy như tự ái của nàng bị va chạm. Đang đi dạo nửa chừng, nàng bảo Dương:
- Em về pḥng nghỉ.
Dương hỏi nàng:
- Em mệt?
- Vâng
- Em vào nghỉ đi. Anh đi dạo một lúc.
Tú thoáng nhăn mặt, nàng dừng lại một chút rồi lặng lẽ về pḥng. Nằm ngả lưng trên chiếc giường rộng thênh thang trong căn pḥng lạ, Tú cảm thấy như ḿnh ch́m vào nỗi cô đơn khó chịu. Ḷng nàng bị bứt rứt không yên.

o0o


 

Pages  1  2  Next