Nếu em thấy anh bây giờ   Cecelia Ahern Pages Previous  1  2  3  4   

Chương 31

Elizabeth ngồi ở chân cầu thang nh́n ra khu vườn trước nhà ngoài cửa sổ. Đồng hồ trên tường chỉ 6h50. Trước đây Ivan chưa bao giờ đến muộn và cô hy vọng anh không sao. Mặc dù vậy, ngay lúc này cảm giác tức giận trong cô đă lấn át nỗi lo lắng dành cho anh. Cách hàng xử của anh hôm thứ Bảy khiến cô nghĩ rằng anh vắng mặt v́ hèn nhát hơn là chơi xấu. Suốt ngày hôm qua cô đă nghĩ đến Ivan, đến việc không được gặp bạn bè, gia đ́nh hay đồng nghiệp của anh, đến sự thiếu vắng những âu yếm lứa đôi, và trong màn đêm tĩnh lặng, khi vật lộn để t́m được giấc ngủ, cô nhận ra ḿnh đang cố chạy trốn bản thân ḿnh. Cô cảm thấy ḿnh biết vấn đề là ǵ: hoặc Ivan đang có một mối quan hệ khác, hoặc anh không sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ. 
 

Nguyên tác: If you could see me now
Chuyển ngữ: Thanh Huyền

Cô đă phớt lờ mọi cảm xúc vặt vănh mà cô đă có trong suốt thời gian quen anh. Việc Elizabeth không đặt kế hoạch, không biết chính xác mối quan hệ này sẽ đi đến đâu là một điều khác thường. Cô không thoải mái với những sự thay đổi lớn lao này. Cô thích sự ổn định và thói quen, những thứ Ivan không có. Vậy đấy, giờ đây khi ngồi ở cầu thang đợi chờ một tâm hồn tự do, hệt như cha cô đă làm, cô dám chắc chuyện này sẽ không đạt được thành quả ǵ. Và cô chưa từng kể cho Ivan biết những nỗi sợ hăi của cô - v́ sao? V́ khi cô ở bên anh, mọi nỗi sợ hăi dù rất nhỏ đều biến mất. Anh chỉ cần xuất hiện, nắm tay dẫn cô bước vào một chương thú vị khác của cuộc đời cô, và mặc dù đôi khi miễn cưỡng và thường xuyên e dè khi đi theo anh, song cô chưa hề sợ hăi nếu có anh ở bên. Chỉ khi không có anh, như lúc này đây, th́ cô mới đặt câu hỏi cho mọi chuyện. 

Cô lập tức quyết định giữ khoảng cách với anh. Tối nay cô sẽ nói chuyện với anh một lần cho xong. Họ khác nhau hoàn toàn: cuộc sống của cô toàn xung đột, c̣n theo những ǵ cô thấy th́ Ivan cố tránh nó càng xa càng tốt. Từng giây tích tắc trôi qua, và đến phút trễ hẹn thứ năm mươi mốt của anh th́ dường như rốt cuộc cô không cần phải nói chuyện với anh nữa. Cô ngồi trên bậc cầu thang trong bộ quần áo mới màu kem giản dị, màu sắc cô chưa từng mặc bao giờ, và cảm thấy ḿnh thật ngốc nghếch. Ngốc nghếch v́ đă nghe lời anh, đă tin anh, v́ đă không đọc đúng những dấu hiệu và tệ hơn nữa là đă yêu anh. 

Sự tức giận che lấp nỗi đau của cô nhưng điều cô không muốn nhất là ngồi một ḿnh ở nhà và bộc lộ nỗi đau. Cô không giỏi việc đó.

Cô cầm điện thoại lên và quay số. 

"Benjamin, Elizabeth đây," cô nói nhanh trước khi có cơ hội để rút lại lời. "Tối nay anh có thích đi ăn sushi không?"

"Chúng ta đang ở đâu đây?" Ivan hỏi, thong thả bước dọc con phố rải sỏi lờ mờ ánh đèn trong trung tâm thành phố Dublin. Những vũng nước nhỏ đọng trên bề mặt gồ ghề của một khu đất gần như chỉ có nhà kho và xưởng công nghiệp. Một ngôi nhà gạch đỏ đứng lẻ loi ở giữa. 

"Cái nhà đó trông ngộ nhỉ, lẻ lẻ loi loi," Ivan nhận xét. "Có vẻ cô đơn lạc lơng quá," anh tiếp. 

"Đó là nơi chúng ta sẽ đến," Opal nói. "Chủ nhà không chịu bán nó cho những công ty xung quanh. Ông ấy vẫn ở đó mặc kệ nhà xưởng mọc lên." 

Ivan nh́n ngôi nhà nhỏ. "Tôi cá là người ta đă đề nghị một cái giá khá hời. Với số tiền người ta trả, ông ấy có lẽ tậu được cả một dinh cơ ở Đồi Hollywood ấy chứ." Anh nh́n xuống đất khi đôi giày thể thao Converse màu đỏ của anh giẫm phải một vũng nước, "Tôi đă quyết định rằng sỏi là thứ tôi thích nhất." 

Opal nhoẻn miệng cười khẽ. "Ồ, Ivan, anh dễ yêu quá đấy, anh có biết không hả?" Chị bước tiếp, không chờ câu trả lời. Thế cũng tốt, v́ Ivan cũng không chắc. 

"Chúng ta làm ǵ đây?" Anh hỏi lần thứ mười kể từ khi họ rời văn pḥng. Họ đứng đối diện với ngôi nhà phía trên kia đường và Ivan quan sát Opal ngắm nghía nó. 

"Chờ đợi," Opal đáp điềm tĩnh. "Mấy giờ rồi?" 

Ivan nh́n đồng hồ. "Elizabeth sẽ phát điên lên với tôi mất," anh thở dài. "Hơn bảy giờ một chút." 

Đúng lúc đó, cửa ra vào của ngôi nhà gạch đỏ mở ra. Một ông già đứng tựa vào ngưỡng cửa, dường như dùng nó để làm nạng. Ông nh́n đăm đắm ra bên ngoài, mắt dơi về xa như đang nh́n vào quá khứ. 

"Theo tôi," Opal nói với Ivan và băng qua đường bước vào nhà. 

"Opal," Ivan thầm th́. "Tôi không thể vào nhà người ta được." Nhưng Opal đă biến vào trong. 

Ivan vội băng qua đường và dừng lại ở cửa. "Ờ, xin chào, tôi là Ivan." Anh ch́a tay ra. 

Đôi tay người đàn ông vẫn bám vào ngưỡng cửa, đôi mắt đẫm lệ nh́n thẳng về phía trước. 

"Được rồi," Ivan nói ngượng ngập, rụt tay lại. "Tôi phải đi qua để vào với Opal." Người đàn ông không chớp mắt và Ivan bước vào trong. Ngôi nhà bốc mùi cũ kỹ. Nó có mùi giống như một người già đă sống ở đó với đồ đạc cũ, không điện đóm và có một chiếc đồng hồ quả lắc. Tiếng đồng hồ tích tắc là âm thanh lớn nhất trong ngôi nhà yên tĩnh. Tiếng và mùi thời gian là cái thần của ngôi nhà, một đời người sống để lắng nghe những tiếng tích tắc kia. 

Ivan t́m thấy Opal trong pḥng khách, đang nh́n những bức ảnh lồng khung bày rải rác trên mọi bề mặt trong căn pḥng. 

"Nơi này cũng tệ như văn pḥng của chị vậy," anh trêu. "Chị nói đi, có chuyện ǵ thế?" 

Opal quay sang phía anh và mỉm cười buồn bă. 

"Lúc trước tôi đă nói tôi hiểu anh cảm thấy thế nào." 

"Phải." 

"Tôi đă nói tôi biết cảm giác yêu một người là như thế nào." 

Opal thở dài và lại đan hai bàn tay vào nhau, dường như chị đang phải dốc hết sức ḿnh để kể chuyện. "Vậy đấy, đây là nhà của người đàn ông mà tôi đă yêu." 

"Ồ," Ivan nói nhỏ. 

"Tôi vẫn đến đây hàng ngày," chị giải thích, nh́n quanh căn pḥng. 

"Ông già kia không khó chịu khi chúng ta đột nhập vào thế này à?" 

Opal hơi nhoẻn miệng cười. "Đó là người đàn ông tôi yêu, Ivan ạ." 

Ivan há hốc miệng. Cửa ra vào đóng lại. Những bước chân chậm chạp giẫm trên ván sàn cọt kẹt, tiến lại gần phía họ. "Không thể nào!" Ivan th́ thào. "Ông già đó ư? Nhưng ông ấy già lắm rồi - ông ấy ít ra cũng phải tám mươi tuổi ấy chứ!" Anh choáng váng th́ thầm.

Ông già bước vào pḥng. Một tràng ho khù khụ buộc ông phải đứng lại và h́nh hài nhỏ bé của ông run lên. Ông cau mặt lại v́ đau rồi t́ tay lên thành ghế, ông từ từ ngồi xuống. 

Ivan hết nh́n người đàn ông lại nh́n Opal, trên khuôn mặt toát lên vẻ kinh hoàng không thể che giấu. 

"Ông ấy không nh́n hay nghe thấy anh đâu. Đối với ông ấy, chúng ta là những người vô h́nh." Opal nói to. Câu nói tiếp theo của chị đă thay đổi cuộc đời Ivan măi măi. Mười chín từ đơn giản anh vẫn nghe chị nói hàng ngày nhưng chưa bao giờ được thốt ra theo cách đó. Chị hắng giọng và anh nghe thấy chút run rẩy trong giọng nói của chị khi chị át tiếng đồng hồ tích tắc, "Hăy nhớ, Ivan, bốn mươi năm trước khi gặp tôi, ông ấy không già. Mà như tôi bây giờ." 

Opal quan sát khuôn mặt liên tục thay đổi cảm xúc của Ivan. Anh đi từ hoang mang, choáng váng, hoài nghi cho đến thương cảm, và ngay khi anh áp dụng những lời nói của Opal vào trường hợp của anh, th́ đó là sự tuyệt vọng. Mặt anh nhăn nhúm, xanh lét và Opal vội lao tới đỡ lấy thân h́nh đang run lên của anh. Anh bám chặt vào chị. 

"Đó là điều tôi muốn nói với anh, Ivan," chị th́ thầm. "Anh và Elizabeth có thể chung sống vô cùng hạnh phúc trong cái kén của hai người mà không ai biết được, nhưng anh đă quên mất một điều là năm nào cô ấy cũng có sinh nhật c̣n anh th́ không." 

Cả người Ivan bắt đầu run lên bần bật và Opal phải giữ anh chặt hơn. "Ôi Ivan, tôi xin lỗi," chị nói, "tôi rất xin lỗi." 

Chị vỗ về anh khi anh khóc. Và khóc theo.

"Tôi gặp anh ấy trong hoàn cảnh tương tự như anh và Elizabeth," Opal giải thích khi nước mắt anh đă ngừng rơi. 

Cả hai ngồi trên ghế tựa trong pḥng khách của người yêu Opal, Geoffrey. Ông vẫn im lặng ngồi trên chiếc ghế sát cửa sổ, nh́n quanh pḥng và thỉnh thoảng lại ho lên một tràng dữ dội khiến Opal phải lao đến vỗ về ông. 

Chị xoắn một chiếc khăn giấy trong tay, mắt và má ướt đẫm khi chị kể lại câu chuyện của ḿnh, những lọn tóc ḷa x̣a quanh mặt. 

"Tôi đă phạm phải từng sai lầm mà anh phạm phải," chị khịt mũi, cố gắng mỉm cười, "thậm chí tôi c̣n mắc phải sai lầm mà anh sắp mắc tối nay." 

Ivan nuốt nước bọt một cách khó khăn. 

"Khi chúng tôi gặp nhau anh ấy bốn mươi tuổi, Ivan ạ, và chúng tôi đă sống với nhau hai mươi năm cho tới khi mọi chuyện trở nên quá khó khăn." 

Đôi mắt Ivan mở to và trái tim anh lại ngập tràn hy vọng. 

"Không, Ivan ạ," Opal lắc đầu buồn bă và chính giọng nói yếu ớt của chị đă thuyết phục anh. Nếu chị nói một cách cứng rắn th́ có lẽ anh đă đáp lại với thái độ tương tự nhưng giọng nói của chị lại thể hiện rơ nỗi đau. "Anh sẽ không thành công đâu," chị không cần nói ǵ thêm. 

"Có vẻ như ông ấy đi du lịch rất nhiều," Ivan nhận xét, ngắm những bức h́nh xung quanh. Geoffrey trước Tháp Eiffel, Geoffrey trước Tháp Nghiêng Pisa, Geoffrey nằm trên bờ biển cát vàng ở một đất nước xa xôi nào đó, mỉm cười tươi tắn, và trong mọi bức ảnh dù ở độ tuổi nào th́ trông ông cũng hạnh phúc và khỏe khoắn. "Ít nhất ông ấy cũng có thể tiếp tục sống và một ḿnh làm tất cả những điều này," anh mỉm cười động viên. 

Opal nh́n anh bối rối. "Nhưng tôi ở cùng anh ấy mà, Ivan." Trán chị nhăn lại. 

"Ồ, thế th́ thú vị thật." Anh ngạc nhiên. "Chị chụp ảnh à?" 

"Không." Mặt chị xị xuống. "Tôi có mặt trong ảnh mà, anh không nh́n thấy tôi sao?" 

Ivan lắc đầu chậm răi. 

"Ôi..." Chị ngắm nghía chúng và xem một bức ảnh khác trên tay Ivan. 

"Tại sao ông ấy không nh́n thấy chị nữa?" Ivan hỏi, nh́n Geoffrey cầm một vốc thuốc viên cho vào miệng uống.

"V́ tôi không c̣n là tôi trước đây nữa, có thể đó là lư do tại sao anh không nh́n thấy tôi trong ảnh. Ông ấy t́m kiếm một người khác; mối liên hệ chúng tôi từng có đă không c̣n nữa," chị đáp. 

Geoffrey đứng lên khỏi ghế, lần này ông tóm lấy chiếc gậy và bước đến cửa trước. Ông mở ra và đứng ở ngưỡng cửa. 

"Nào, đến lúc phải đi rồi," Opal nói, rời khỏi ghế và bước đến hành lang. 

Ivan nh́n chị vẻ không hiểu. 

"Khi chúng tôi mới quen nhau tối nào tôi cũng đến thăm anh ấy từ bảy giờ tới chín giờ," chị giải thích, "và anh ấy biết tôi không mở được cửa nên luôn đứng đó chờ tôi. Kể từ khi chúng tôi quen nhau ngày nào anh ấy cũng làm như thế. Đó là lư do anh ấy không bán nhà. Anh ấy nghĩ đó là cách duy nhất để tôi t́m thấy anh ấy." 

Ivan quan sát h́nh dáng già nua run rẩy lại chăm chú đứng nh́n ra xa xăm, có lẽ ông đang nghĩ tới ngày họ nô đùa trên băi biển hay tới thăm Tháp Eiffel. Ivan không muốn điều đó xảy ra với Elizabeth. 

"Chào chị, Opal," giọng nói khàn khàn của anh khẽ cất lên. 

"Tạm biệt, anh bạn yêu quư." Opal hôn lên má anh và anh khẽ nhắm mắt lại. "Hẹn gặp chị ngày mai."

Chương 32

Vậy là trong đầu tôi mọi thứ đă rơ ràng. Tôi đă biết phải làm ǵ tiếp theo. Tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ của ḿnh - làm cho Elizabeth cảm thấy cuộc sống của cô trở nên thoải mái tới mức tối đa. Nhưng giờ đây tôi đă dính líu quá sâu vào cuộc sống của cô v́ vậy tôi phải giúp cô chữa lành những vết thương cũ và những vết thương mới mà tôi đă ngu ngốc gây ra. Tôi giận chính bản thân ḿnh v́ đă làm rối tung mọi thứ, v́ đă bắt kịp công việc rồi lại sao nhăng nó. Sự tức giận đă áp đảo nỗi đau mà tôi cảm nhận được, và tôi thấy mừng v́ muốn giúp xúc của chính ḿnh và làm điều tốt nhất cho cô. Đáng lẽ tôi phải làm điều đó ngay từ đầu. Nhưng đó là cốt lơi của các bài học: bạn luôn học được chúng khi bạn không chờ đợi hay không muốn chúng. Tôi c̣n nhiều thời gian trong đời ḿnh để đối phó với nỗi đau mất cô. 

Tôi đi bộ suốt đêm, nghĩ về mấy tuần vừa qua và về cuộc đời tôi. Trước đây tôi chưa bao giờ làm việc đó - nghĩ về cuộc đời của ḿnh. Dường như nó chẳng bao giờ liên quan đến mục đích của tôi dù đáng lẽ ra phải thế. Sáng hôm sau tôi nhận ra ḿnh đă quay lại Fuchsia Lane, ngồi trên bức tường nơi tôi đă gặp Luke một tháng trước. Cánh cửa hoa vân anh vẫn cười với tôi và tôi vẫy tay đáp lại. Ít ra nó cũng không giận tôi; tôi biết chắc Elizabeth giận ḿnh. Cô không thích mọi người đi họp muộn, chứ đừng nói ǵ đến cuộc hẹn ăn tối. Tôi đă cho cô leo cây. Không chủ ư. Không phải v́ ác ư mà v́ t́nh yêu. Hăy thử tưởng tượng bạn không tới gặp một người v́ bạn yêu người đó quá nhiều. Hăy tưởng tượng bạn làm tổn thương một ai đó, khiến họ cảm thấy cô đơn, bực bội và không được yêu thương v́ bạn nghĩ điều đó là điều tốt nhất cho họ. Tất cả những nguyên tắc mới này - chúng đang khiến tôi nghi ngờ khả năng làm bạn thân của ḿnh. Chúng ở ngoài tầm kiểm soát của tôi, những nguyên tắc mà tôi không cảm thấy thoải mái chút nào. Làm sao tôi có thể dạy cho Elizabeth về hy vọng, hạnh phúc, tiếng cười và t́nh yêu khi tôi không biết liệu ḿnh có c̣n tin vào bất kỳ điều ǵ trong số đó nữa hay không? Ồ, tôi biết chúng đều là những điều có thể, đúng vậy, nhưng lại đi kèm với khả năng không thể xảy ra. Một từ mới trong từ điển của tôi. 

Sáu giờ sáng, cánh cửa hoa vân anh mở ra và tôi đứng nghiêm như một giáo viên vừa bước vào lớp học. Elizabeth bước ra ngoài, đóng cửa, khóa lại rồi đi xuống lối ra vào rải sỏi. Cô lại mặc bộ quần áo thể thao màu nâu sôcôla, bộ trang phục thoải mái duy nhất trong tủ quần áo của cô. Tóc cô được buộc lại đằng sau một cách cẩu thả, cô không trang điểm, và tôi không biết đă bao giờ nh́n thấy cô xinh đẹp đến thế chưa. Một bàn tay chạm vào tim tôi và bóp nó trong giây lát. Trái tim tôi đau đớn.

Cô ngước nh́n lên, thấy tôi và dừng lại. Cô không mỉm cười như thường lệ. Bàn tay ở tim tôi siết chặt hơn. Nhưng ít ra cô đă nh́n tôi và đó mới là điều quan trọng. Đừng bao giờ coi nhẹ việc ai đó nh́n vào mắt bạn - bạn không biết bạn may mắn tới mức nào đâu. Thực ra là quên chuyện may mắn đi, bạn không biết điều đó quan trọng tới mức nào đâu, ngay cả khi nó kèm theo cái nh́n giận dữ. C̣n nếu người ta không để ư đến bạn, khi người ta phớt lờ bạn, th́ đó mới là lúc bạn nên bắt đầu lo lắng. Elizabeth thường không để ư đến những vấn đề của cô ấy; cô thường phớt lờ và không thèm để mắt đến chúng. Nhưng rơ ràng tôi là một vấn đề đáng được giải quyết. 

Cô tiến lại phía tôi, tay khoanh trước ngực, đầu ngẩng cao, mắt mệt mỏi nhưng lộ rơ vẻ kiên quyết. 

"Mọi chuyện ổn chứ Ivan?" 

Câu hỏi của cô làm tôi sựng lại. Tôi đang chờ cô giận dữ, la hét với tôi và không thèm nghe hay tin câu chuyện của tôi, giống như người ta vẫn làm trong phim, nhưng cô không làm như thế. Cô b́nh tĩnh, nhưng ẩn bên dưới là một cơn giận đang sục sôi, sẵn sàng bùng nổ tùy theo câu trả lời của tôi. Cô quan sát khuôn mặt tôi, t́m kiếm câu trả lời mà cô sẽ không bao giờ tin. 

Tôi không nghĩ trước đây ḿnh đă từng được hỏi câu đó. Tôi suy nghĩ câu trả lời trong lúc cô chăm chú nh́n mặt tôi. Không, tôi thấy rơ như ban ngày là ḿnh không ổn chút nào. Tôi cảm thấy thật mong manh, mệt mỏi, bực bội, đói và đau đớn - không phải đau v́ đói, mà là một cơn đau xuất phát từ ngực lan khắp cơ thể và chạy lên đầu. Tôi có cảm giác mọi quan điểm và triết lư của ḿnh đều đă thay đổi sau một đêm. Những triết lư mà tôi đă sung sướng khắc ghi trên đá, đă học thuộc ḷng và nhảy múa xung quanh. Tôi cảm thấy như thể một nhà ảo thuật cuộc đời đă tàn nhẫn để lộ những quân bài giấu kín của ḿnh và rốt cuộc nó chẳng có ǵ kỳ diệu hết, chỉ là ảo giác mà thôi. Hoặc một sự dối trá. 

"Ivan?" Cô có vẻ lo lắng. Khuôn mặt cô dịu lại, tay buông xuống và cô bước tới trước chạm vào tôi. 

Tôi không thể trả lời. 

"Nào, anh đi cùng em," Cô khoác tay tôi và chúng tôi rời khỏi Fuchsia Lane.

Họ lặng lẽ tiến sâu vào trung tâm vùng thôn quê. Tiếng chim hót líu lo trong sáng ban mai, không khí trong lành tràn ngập buồng phổi họ, những con thỏ táo bạo nhảy nhót trên đường, bướm rập rờn bay lượn trong không trung, vẫy chào hai người khi họ sải bước dọc con đường rợp bóng cây. Mặt trời chiếu xuyên qua những tán sồi cổ thụ, ánh nắng rải xuống mặt họ như bụi vàng. Tiếng nước róc rách theo chân họ trong lúc mùi bạch đàn ngan ngát khắp không trung. Cuối cùng họ cũng tới một khoảng rừng cây cối thưa thớt, để lộ ra một cái hồ xinh đẹp và kiêu hănh. Họ băng qua cây cầu gỗ, im lặng ngồi trên chiếc ghế băng được chạm khắc, ngắm nh́n những chú cá hồi tung ḿnh lên trên mặt nước để bắt ruồi dưới ánh mặt trời ấm áp. 

Elizabeth là người lên tiếng trước. "Ivan, trong cuộc sống phức tạp này, em đă cố hết sức để làm mọi chuyện càng trở nên đơn giản càng tốt. Em biết phải trông đợi cái ǵ, em biết ḿnh sẽ làm cái ǵ, sẽ đi đâu, sẽ gặp ai mỗi ngày. Trong một cuộc sống bị vây quanh bởi những con người phức tạp và không đoán trước được, em cần sự ổn định." Cô không nh́n hồ nước nữa và lần đầu tiên kể từ lúc họ ngồi xuống đôi mắt họ chạm nhau. "Anh," cô hít một hơi, "anh đă mang sự đơn giản đó rời khỏi cuộc đời em. Anh làm xáo trộn và đảo lộn mọi thứ. Đôi khi em thích như vậy, Ivan ạ. Anh làm em cười, nhảy múa trên phố và trên bờ biển như một người điên và làm em cảm thấy ḿnh như một người khác." Nụ cười của cô tắt dần. "Nhưng tói qua anh làm em cảm thấy ḿnh giống như một người mà em không muốn trở thành. Em cần mọi thứ đơn giản, Ivan," cô nhắc lại.

Sự im lặng bao trùm hai người. 

Cuối cùng Ivan cũng lên tiếng. "Anh rất tiếc về chuyện tối qua, Elizabeth. Em biết anh rồi đấy: anh không có ư xấu." Anh ngừng lại để cố gắng nghĩ xem ḿnh nên giải thích như thế nào về các sự kiện hôm qua. Anh quyết định sẽ chưa làm việc đó lúc này. "Em biết đấy, em càng cố đơn giản hóa mọi chuyện th́ lại càng khiến nó phức tạp hơn, Elizabeth ạ. Em tạo ra các quy tắc, dựng lên những bức tường và đẩy mọi người ra xa, tự lừa dối bản thân ḿnh và không thèm để ư đến cảm xúc thật sự. Đó không phải là đơn giản hóa." 

Elizabeth lùa tay vào tóc. "Em có một đứa em gái đang mất tích, một đứa cháu trai sáu tuổi phải chăm sóc mà em không hiểu ǵ, một người cha cả tuần không chịu rời cửa sổ để chờ đợi người vợ đă biến mất hơn hai mươi năm trước. Đêm qua em nhận ra ḿnh cũng giống như ông, khi em ngồi trên bậc cầu thang đăm đăm nh́n ra ngoài cửa sổ, chờ đợi người đàn ông không có họ, người đă nói với em anh ta đến từ một nơi tên là Tỉn Phai, một nơi đă được t́m kiếm trên Google và trên cái bản đồ chết tiệt ấy ít nhất mỗi ngày một lần và giờ th́ em biết nó không hề tồn tại." Cô hít thở. "Em quan tâm đến anh, Ivan ạ, em thật sự quan tâm, nhưng anh vừa hôn em xong lại cho em leo cây ngay. Em không biết sẽ có chuyện ǵ xảy đến với chúng ta. Em đă lo lắng và đau đớn quá đủ rồi và em không muốn tự ḿnh rước thêm nữa." Cô mệt mỏi dụi mắt. 

Cả hai cùng quan sát những hoạt động trên hồ khi lũ cá hồi tung ḿnh tạo ra những dợn sóng trên mặt nước và tiếng sóng vỗ nhè nhẹ. Bên kia hồ một con diệc đang khéo léo bước lặng lẽ sát mép nước trên đôi chân cao lênh khênh. Nó là một ngư dân đang làm việc, quan sát và kiên nhẫn chờ thời điểm thích hợp nhất để lấy mỏ rẽ làn nước phẳng lặng như gương. 

Lúc này Ivan không thể không thấy sự trùng hợp giữa công việc của anh và nó.

Khi bạn làm rơi một cái ly hoặc đĩa xuống sàn th́ nó sẽ vỡ loảng xoảng. Khi cửa sổ bị vỡ, chân bàn bị găy hay một bức ảnh rơi từ trên tường xuống, chúng đều tạo ra tiếng động. Nhưng với trái tim bạn, khi vỡ th́ nó hoàn toàn im lặng. Bạn sẽ nghĩ v́ nó quan trọng như vậy nên nó sẽ tạo ra tiếng động lớn nhất thế giới, hoặc ít nhất cũng phải là một tiếng kêu vang báo hiệu như tiếng cồng hay tiếng chuông. Nhưng nó lại lặng lẽ và bạn gần như ước ǵ có một tiếng động nào đó làm bạn quên đi nỗi đau. 

Nếu có tiếng động, th́ nó cũng ở bên trong. Nó kêu lên nhưng ngoài bạn ra không ai nghe thấy được. Nó hét to tới độ tai bạn rung lên và đầu đau nhức. Nó đập vào ngực bạn như một con cá mập trắng khổng lồ bị mắc kẹt giữa biển khơi; nó rống lên như gấu mẹ bị mất con. Nó trông và nghe giống như vậy đó, như một con thú khổng lồ bị sập bẫy, đang quẫy đạp, sợ hăi và hệt như kẻ bị cầm tù bởi chính những xúc cảm của ḿnh. Nhưng t́nh yêu là như thế - không tha cho một ai. Nó dữ dội như thế, đau buốt như vết thương há miệng cho nước biển mặn tràn vào, nhưng khi vỡ th́ nó không gây ra tiếng động nào. Bạn chỉ la hét ở trong ḷng, không ai có thể nghe thấy.

Nhưng Elizabeth, cô ấy nh́n thấy nỗi đau xé ruột trong ḷng tôi và tôi cũng nh́n thấy nó trong cô ấy, và cả hai đều biết mà không cần phải nói ra. Đă đến lúc phải ngừng bước đi với tâm hồn vơ vẩn trên mây, mà thay vào đó, giữ chân chúng tôi trên nền đất cứng như lẽ ra chúng tôi luôn nên như thế.

Chương 33

"Chúng ta về nhà thôi," Elizabeth nói, bật dậy khỏi chiếc ghế băng. 

"Tại sao?" 

"V́ trời sắp mưa rồi." Cô nh́n anh như thể anh có tới tận mười cái đầu, rồi do dự khi một giọt mưa nữa rơi xuống mặt. 

"Em làm sao thế hả?" Ivan cười, rồi ngồi lại ngay ngắn trên ghế để chứng tỏ anh sẽ không cử động. "Tại sao cứ trời mưa là em lại lao ngay vào xe hay vào nhà nhỉ?" 

"V́ em không muốn bị ướt. Đi thôi!" Cô tha thiết nh́n vào khoảng không an toàn dưới bóng cây. 

"Tại sao em lại không để ướt một tí? Sau đó lại khô ngay thôi." 

"Bởi v́." Cô chộp lấy tay anh và định kéo anh rời khỏi ghế. Cô giận dữ giậm chân th́nh thịch v́ không làm anh nhúc nhích được, như một đứa trẻ không được chiều ư. 

"V́ sao?" 

"Em không biết." Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn. "Em chưa bao giờ thích mưa cả. Anh có cần phải biết mọi lư do cho tất cả những vấn đề nhỏ nhặt của em không?" Cô lấy tay che đầu để khỏi bị dính mưa. 

"Mọi thứ đều có lư do của nó, Elizabeth," anh nói, ch́a tay ra hứng mưa. 

"Được thôi, lư do của em rất đơn giản. Để nói tiếp chuyện lúc năy với anh nhé, mưa làm phức tạp mọi thứ. Nó làm quần áo anh bị ướt, khiến anh cảm thấy không thoải mái và cuối cùng là bị cảm lạnh." 

Ivan giả tiếng thông báo trả lời sai của chương tŕnh đố vui trên tivi. "Mưa không làm em bị cảm lạnh. Cái lạnh làm em bị cảm lạnh. C̣n đây là mưa bóng mây và nó ấm." Anh ngửa đầu ra sau, há miệng cho nước mưa rơi vào. "Phải, ấm và ngon. Và nhân tiện, em đă không nói thật với anh." 

"Cái ǵ?" Cô kêu lên the thé. 

"Anh đọc được những ǵ nằm dưới các ḍng chữ, anh nghe được những ǵ ẩn dưới lời nói và biết khi nào một dấu chấm không phải là một dấu chấm mà là một chữ nhưng," anh hát. 

Elizabeth càu nhàu và đứng ṿng tay quanh người vẻ tự vệ, khom vai như thể một đống chất bẩn đang được ném vào người cô. 

"Chỉ là mưa thôi mà Elizabeth. Nh́n xung quanh xem." Anh vẫy tay rối rít. "Em có thấy ở đây có ai đang chạy không?" 

"Làm ǵ có ai ở đây?" 

"Hoàn toàn ngược lại! Cái hồ, cây cối, con diệc và con cá hồi, tất cả đều đang dầm mưa." Anh ngửa đầu ra đằng sau và tiếp tục nếm mưa. 

Trước khi Elizabeth bước tới bóng cây, cô c̣n cố rao giảng. "Cẩn thận với cơn mưa đấy, Ivan. Uống nó không phải ư hay đâu." 

"Tại sao?" 

"V́ có thể nguy hiểm. Anh có biết hậu quả của cácbon đioxit đối với không khí và mưa không? Nó có thể chứa axit đấy." 

Ivan vừa trượt khỏi chiếc ghế băng vừa ôm lấy cổ giả vờ bị tắc thở. Anh ḅ ra bờ hồ. Elizabeth dơi mắt theo anh nhưng cô vẫn tiếp tục lên lớp. 

Anh thọc tay xuống hồ. "Trong này làm ǵ có chất bẩn chết người nào, đúng không?" Anh vốc nước hắt vào cô. 

Miệng cô há hốc và mắt mở to kinh ngạc khi cô đứng đó với cái mũi ṛng ṛng nước. Cô ch́a tay ra và đẩy mạnh anh xuống hồ, cười phá lên khi anh biến mất trong ḍng nước. 

Cô thôi cười khi không thấy anh xuất hiện trở lại. 

Cô bắt đầu lo lắng và bước về mép hồ. Chuyển động duy nhất là những gợn sóng lăn tăn sinh ra bởi những giọt mưa nặng hạt rơi xuống mặt hồ yên ả. Những giọt mưa mát lạnh trên mặt không c̣n làm cô bực ḿnh nữa. Một phút trôi qua.

"Ivan?" Giọng cô run rẩy. "Ivan, đừng đùa nữa. Lên đi." Cô vươn xa hơn để xem có thấy anh không. 

Cô hét thầm và đếm tới mười. Không ai có thể nín thở lâu như vậy. 

Mặt nước phẳng lặng như gương vỡ ra một quả tên lửa phóng ra khỏi mặt nước. "Thủy chiến!" Sinh vật dưới nước hét lớn. Nó tóm lấy tay cô và đẩy cô ngă chúi xuống nước. Elizabeth cảm thấy nhẹ nhơm v́ đă không giết chết anh tới mức không hề thấy khó chịu khi nước lạnh táp vào mặt và nhấn ch́m cô.

"Chào ông O'Callaghan; chào Maureen, chào Fidelma, Connor; Cha Murphy..." Cô gật đầu nghiêm trang chào những người láng giềng khi cô đi xuyên qua thị trấn đang ngái ngủ. Những ánh mắt kinh ngạc, lặng lẽ bám theo sau khi cô đi qua với đôi giày thể thao kêu lép nhép và quần áo ṛng ṛng nước. 

"Trông cô đẹp đấy," Benjamin cười, giơ cốc cà phê lên trong khi đứng cạnh một đám khách du lịch đang nhảy múa, cười đùa và tưới cà phê lên vỉa hè ngoài quán Joe. 

"Cảm ơn anh Benjamin," cô trả lời nghiêm nghị, tiếp tục băng qua thị trấn, đôi mắt long lanh. 

Mặt trời chiếu khắp thị trấn, nơi sáng đó vẫn chưa nhận được giọt mưa nào và các cư dân của nó nh́n ngó, x́ xào cười nói khi Elizabeth Egan đi qua, đầu ngẩng cao, tay vung vẩy với một sợi rong biển bám trên mái tóc bù rối.

Elizabeth ném một chiếc bút ch́ màu nữa xuống; ṿ nát tờ giấy vẽ rồi ném nó sang phía bên kia pḥng. Nó không rơi trúng thùng rác nhưng cô không quan tâm. Nó cứ việc ở đó với mười cục giấy vo viên khác. Cô nhăn mặt với cuốn lịch bàn. Có một chữ X màu đỏ, ban đầu vốn để dành đánh dấu cuộc hẹn cuối cùng của Ivan, cậu bạn tưởng tượng vốn đă biến mất từ lâu của Luke, giờ đây lại được dùng cho ngày kết thúc sự nghiệp của cô. Vậy đấy, cô đă quan trọng hóa vấn đề rồi - tháng Chín là thời điểm khai trương khách sạn và mọi thứ vẫn đang đi đúng tiến độ. Vật liệu đều đă được chuyển tới đúng hạn và chỉ có một vài tai nạn nhỏ về đơn đặt hàng. Bà Bracken đă buộc người của ḿnh làm việc cật lực để thay gối, rèm và vỏ chăn, nhưng không giống như thường lệ, lần này lại chính Elizabeth là người làm chậm tiến độ. Cô không thể thiết kế được pḥng giải trí dành cho trẻ và bắt đầu thấy ghét bản thân ḿnh v́ đă nêu ư kiến đó với Vincent. Gần đây cô quá mất tập trung. 

Cô ngồi tại bàn ăn nơi cô thích nhất và cười một ḿnh khi nghĩ tới màn "bơi" lúc trước. 

Mọi thứ giữa cô và Ivan đă trở nên bất thường hơn bao giờ hết. Hôm nay cô đă chính thức kết thúc mối quan hệ với anh và điều đó khiến tim cô tan vỡ, nhưng anh vẫn ở đó, vẫn ở cùng cô trong ngôi nhà của cô, làm cô cười như thể không có chuyện ǵ xảy ra. Nhưng một điều ǵ đó đă xảy ra, một điều lớn lao, và cô có thể cảm thấy tác động của nó ngay trong lồng ngực ḿnh. Đến cuối ngày th́ cô nhận ra ḿnh chưa bao giờ bước thụt lùi đến thế trong mối quan hệ với đàn ông vậy mà cô vẫn cảm thấy hài ḷng khi có anh ở cạnh. Cả anh và cô đều không sẵn sàng để tiến thêm nữa, chưa phải lúc này, nhưng cô ước ǵ anh đă sẵn sàng. 

Hôm trước cô đă có một bữa tối khá thú vị với Benjamin. Cô đă phải đấu tranh với việc không thích ra ngoài ăn, không thích thức ăn và những cuộc chuyện tṛ không cần thiết, và mặc dù đang kiên nhẫn chịu đựng những điều này cùng Ivan, thậm chí đôi khi c̣n thích chúng nữa, nhưng cô vẫn không khỏi coi đó là điều khó khăn. Cô không thích gặp gỡ chuyện tṛ, tuy nhiên họ có rất nhiều điểm chung. Họ đă chuyện tṛ vui vẻ và ăn uống ngon lành, nhưng Elizabeth không thấy buồn khi tất cả kết thúc và đến lúc phải ra về. Cô đang quá mất tập trung, tự hỏi về tương lai của cô và Ivan. Không như khi Ivan chia tay cô.

Tiếng cười khúc khích của Luke dưa cô ra khỏi cơn mơ mộng. 

Ivan nói. "Xin chào quư bà.[10]" Elizabeth nh́n lên và thấy cả Ivan và Luke đang đi từ vườn vào pḥng kính. Cả hai đều đeo kính lúp ở mắt phải, khiến con mắt h́nh như to ra. Trên mép mỗi người đều vẽ một bộ ria giả bằng bút dạ đen. Cô không thể nhịn được cười. 

"À đây khoong pải nà chiện buồn cười đâu thưa kư bà. Mới có một dzụ ghít ngùi đó!" Ivan nói vẻ nghiêm trọng, tiến về phía bàn. 

"Một vụ giết người," Luke dịch lại. 

"Cái ǵ?" Mắt Elizabeth mở to. 

"Chúng tôi đang t́m dấu vết, thưa bà." Luke giải thích, bộ ria vẽ không đều rung rung khi cậu nói. 

"Một dzụ rất dză man mới xảy ra trong viền nhà bà," Ivan giải thích, soi chiếc kính lúp dọc theo mặt bàn để t́m dấu vết. 

"Đó là từ vườn bằng tiếng Pháp," Luke giải thích. 

Elizabeth gật đầu, cố gắng không cười. 

"Tha lỗi cho chúng tôi v́ đă đột nhập vào nhà bà. Hăy cho phép chúng tôi tự giới thiệu. Tôi là Ông Ngài và đây là người hộ tá ngốc nghếch của tôi, Ông Diên Phịch." 

Luke cười khúc khích. "Là Phiên Dịch nói ngược." 

"Ồ," Elizabeth gật đầu. "Được rồi, rất hân hạnh được gặp hai vị nhưng tôi e là tôi đang rất bận nên nếu hai ngài không phiền..." Cô mở to mắt nh́n Ivan. 

"Phiền?" Tất nhiên là chúng tôi không thấy phiền rồi. Chúng tôi đang đều tra một dzụ ghít ngùi mà bà lại làm ǵ chứ?" Anh nh́n xung quanh, mắt dừng lại ở đống giấy vo viên cạnh thùng rác. Anh nhặt một tờ lên và nghiên cứu nó dưới kính lúp. "Theo như tôi thấy th́ bà đang làm quả cầu tuyết." 

Elizabeth nhăn mặt nh́n anh và Luke cười khúc khích. 

"Chúng tôi phải xét hỏi bà. Bà có cái đèn thật sáng nào để chúng tôi chiếu lên mặt bà không?" Ivan nh́n quanh pḥng và rút lại câu hỏi sau khi liếc nh́n Elizabeth. "Rất tốt, thưa bà." 

"Ai vừa bị giết thế?" Elizabeth hỏi. 

"À, đúng như sự nghi ngờ của tôi Ngài Diên Phịch ạ." Họ đi đi lại lại trên sàn theo hai hướng khác nhau, mắt vẫn đeo chiếc kính lúp. "Bà ta giả vờ không biết để chúng ta không nghi ngờ. Rất thông minh." 

"Ông có nghĩ là bà ta làm không?" Luke hỏi. 

"Chúng ta sẽ biết thôi. Thưa bà, sáng sớm hôm nay một anh sâu chết đă được t́m thấy trên đường từ pḥng kính tới dây phơi. Gia đ́nh bị hủy hoại của anh ta nói với tôi rằng anh ta đă rời nhà từ lúc mưa tạnh để đi sang bên kia khu vườn. Vẫn không ai biết tại sao anh ta muốn đi tới đó nhưng đây là việc của những con sâu mà." 

Luke và Elizabeth nh́n nhau cười. 

"Mưa tạnh vào lúc 6h30, đó là thời điểm anh sâu rời nhà đi qua đường. Bà có thể cho tôi biết lúc đó bà đang ở đâu không thưa bà?" 

"Tôi là kẻ bị t́nh nghi à?" Elizabeth cười. 

"Trong núc đang đều tra th́ tất cả mọi người đều là kẻ t́nh nghi." 

"Tôi từ công ty về nhà lúc 6h15 và nấu bữa tối. Sau đó tôi đi vào pḥng giặt và lấy quần áo trong máy giặt ra cho vào giỏ." 

"Sau đó bà làm ǵ?" Ivan gí chiếc kính lúp vào mặt cô và săm soi thật kỹ. "Tôi đang t́m manh mối," anh th́ thầm với Luke. 

"Sau đó tôi chờ mưa tạnh và phơi quần áo trên dây." 

Ivan thở hắt ra vẻ rất kịch. "Ngài Diên Phịch, ngài có nghe thấy không?' 

Luke cười khúc khích để hở cả lợi, thằng bé đă bị nhổ một cái răng. 

"Vậy th́ chính bà là kẻ ghít ngùi!" 

"Kẻ giết người," Luke dịch. 

Cả hai đều quay sang cô với chiếc kính lúp trên mắt. 

Ivan nói. "V́ bà đă cố t́nh giấu tôi sinh nhật bà vào tuần sau nên h́nh phạt dành cho bà là phải tổ chức một bữa tiệc ở vườn sau để tưởng nhớ anh sâu Ngài Quằn Quại quá cố."

Elizabeth lầm bầm. "Không đời nào." 

"Tôi biết, Elizabeth," anh chuyển sang giọng Anh thượng lưu, "phải giao lưu với người trong làng th́ thật vô cùng sợ hăi." 

"Người nào?" Mắt Elizabeth nheo lại. 

"Ồ, chỉ có vài người chúng tôi mời thôi mà," Ivan nhún vai. "Sáng nay Luke đă gửi giấy mời đi rồi, cậu ấy tuyệt đấy chứ?" Anh gật đầu với cậu chàng Luke lúc này đang sung sướng tự hào. "Tuần sau cô sẽ là chủ nhân của bữa tiệc trong vườn. Những người cô không quen biết sẽ đi lại huỳnh huỵch trong nhà cô, có thể làm bẩn nhà nữa. Cô nghĩ cô có chịu đựng được không?"

Chương 34

Elizabeth ngồi khoanh chân trên tờ giấy trắng trải trên nền xi măng bụi bặm của khu nhà đang xây, hai mắt nhắm nghiền. 

"Vậy hóa ra ngày nào em cũng trốn đến đây đấy." 

Elizabeth vẫn nhắm mắt. "Anh làm thế nào vậy Ivan?" 

"Làm ǵ?" 

"Xuất hiện đúng lúc em nghĩ tới anh?" 

Cô nghe thấy anh khẽ cười nhưng anh không trả lời câu hỏi của cô. "Tại sao có mỗi căn pḥng này là chưa hoàn thiện? Hay chưa được bắt đầu, nh́n nó th́ biết." Anh đứng ngay sau cô. 

"Bởi v́ em cần được giúp đỡ. Em bế tắc rồi." 

"Ôi, ông biết chuyện ǵ xảy ra không, Elizabeth Egan đang nhờ giúp đỡ." Có một khoảnh khắc im lặng cho đến khi Ivan bắt đầu lẩm nhẩm bài hát quen thuộc đó, bài hát cô đă không thể gạt ra khỏi đầu suốt hai tháng qua và cũng là bài hát suưt làm cô phá sản v́ hai cô Poppy và Becca ở công ty. 

Mí mắt cô mở ra. "Anh đang ngâm nga cái ǵ thế?" 

"Bài hát thầm." 

"Luke dạy anh à?" 

"Không, anh dạy nó, cảm ơn em." 

"Ồ thế đấy," Elizabeth lẩm bẩm. "Em cứ nghĩ cậu bạn vô h́nh của nó đă nghĩ ra cơ đấy." Cô tự cười ḿnh rồi ngước nh́n anh. Anh không cười. 

Cuối cùng anh cũng cất lời. "Tại sao em cứ như đang ngậm hột thị thế? Trên mặt em có cái ǵ thế kia? Cái rọ mơm à?" Anh cười như nắc nẻ. 

Elizabeth đỏ mặt. "Không phải rọ mơm," cô nổi đóa, "Anh không biết ṭa nhà này có nhiều bụi và vi trùng đến thế nào đâu. Đáng lẽ anh phải đội mũ bảo hiểm nữa cơ," cô gơ lên chiếc mũ của ḿnh. "Cầu Chúa không để cho chỗ này sập xuống đầu chúng ta." 

"Thế em c̣n đeo cái ǵ nữa?" Anh phớt lờ vẻ cáu kỉnh của cô và nh́n cô từ trên xuống dưới. "Găng tay à?" 

"Để tay em không bị bẩn," cô bĩu môi như một đứa trẻ. 

"Ôi Elizabeth," Ivan lắc đầu và đi ṿng quanh có vẻ khôi hài, "sau mọi thứ anh đă dạy em mà em vẫn lo lắng về chuyện ngăn nắp và sạch sẽ." Anh cầm chiếc chổi quét đang để cạnh một hộp sơn mở nắp và nhúng vào hộp. 

"Ivan," Elizabeth lo lắng nói trong khi quan sát anh. "Anh làm ǵ thế hả?" 

"Em nói là em muốn có người giúp c̣n ǵ," anh toét miệng cười. 

Elizabeth từ từ đứng dậy. "Đúng, giúp sơn bức tường," cô cảnh cáo. 

"Vậy đấy, thật không may là em đă không nói rơ như thế khi em yêu cầu, nên anh e nó không được tính." Anh nhúng cái chổi vào hộp sơn đỏ, cầm cái cán trong tay và vẩy sơn vào Elizabeth như một chiếc máy bắn đá. Sơn bắn tung tóe khắp mặt cô. "Ồ tệ quá em lại không đeo đồ bảo hộ trên mặt chứ," anh trêu, nh́n đôi mắt mở to v́ giận dữ và kinh ngạc của cô. "Nhưng điều đó cho thấy dù em cố gắng che đậy bằng vải vóc đến thế nào đi nữa, th́ vẫn bị dính chưởng thôi." 

"Ivan," giọng cô đanh lại, "đẩy em xuống hồ là một chuyện nhưng thế này th́ thật là lố bịch," cô thét lên. "Đây là công việc của em. Em nói nghiêm túc đấy, em không muốn dính dáng chút ǵ đến anh nữa đâu. Ivan, Ivan... em thậm chí c̣n không biết họ của anh," cô lắp bắp. 

"Là Hinh Vồ," anh từ tốn giải thích. 

"Anh là người ǵ vậy, người Nga hả?" Cô hổn hển nói to. "Tỉn Phai cũng ở Nga đúng không, hay nó c̣n tồn tại không vậy?" Giờ th́ cô hét lên, thở không ra hơi.

"Anh rất xin lỗi," Ivan nói nghiêm nghị, nụ cười của anh biến mất. "Anh có thể cảm thấy em đang khó chịu. Anh sẽ đặt nó xuống." Anh từ từ đặt chiếc chổi trở lại hộp sơn và để nó ở một góc ngay ngắn đúng như lúc ban đầu, thẳng hàng với những cái khác. "Tṛ này thật quá đáng. Anh xin lỗi." 

Cơn giận của Elizabeth bắt đầu nguội đi. 

"Có lẽ màu đỏ quá nóng đối với em," anh nói tiếp. "Đáng lẽ anh phải tinh tế hơn mới phải." Bỗng nhiên một chiếc chổi khác xuất hiện ngay trước mặt Elizabeth. Mắt cô trợn trừng. 

"Có lẽ màu trắng nhỉ?" Anh ngoác miệng cười và lại vẩy sơn lên người cô. 

"Ivan," Elizabeth nửa cười nửa hét. "Được thôi," cô cúi xuống những hộp sơn, "anh muốn nghịch phải không? Em sẽ nghịch cho xem. Anh sẽ nói mặc quần áo nhiều màu sắc là điều anh thích nhất bây giờ chứ?" Cô lẩm bẩm với chính ḿnh. Cô nhúng chổi vào hộp sơn và đuổi Ivan ṿng quanh pḥng. "Màu xanh là màu yêu thích nhất của anh phải không, Ngài Hinh Vồ?" Cô quệt một vết sơn xanh lên mặt và tóc anh, rồi bắt đầu cười đầy hiểm ư. 

"Em nghĩ thế này là hay lắm à?" 

Cô gật đầu lia lịa. 

"Tốt," Ivan cười, ôm eo đẩy cô ngă ra sàn, giữ chặt không cho cô cựa quậy rồi sơn lên mặt cô trong khi cô giăy giụa cố thoát ra. "Nếu em không ngừng la hét, Elizabeth, th́ em sẽ có một cái lưỡi màu xanh đấy," Ivan cảnh cáo. 

Sau khi cả hai đă bị sơn từ đầu đến chân và Elizabeth cười nhiều tới mức không chiến đấu được nữa, Ivan chuyển sự chú ư sang bức tường. "Cái tường này cần một ít sơn đấy." 

Elizabeth bỏ khẩu trang ra và cố lấy lại hơi thở, để hở chỗ duy nhất không bị sơn trên mặt cô. 

"Được rồi, ít nhất nó cũng thuận tiện hơn đấy," Ivan nhận xét, lại quay mặt về phía bức tường. "Một con chim non bé nhỏ nói với anh rằng em đă hẹn ḥ với Benjamin West," Ivan nói, thọc chiếc chổi mới vào hộp sơn đỏ. 

"Đi ăn tối, đúng vậy. Nhưng hẹn ḥ, không. Và em cũng xin nói thêm là em đi với anh ấy vào buổi tối anh cho em leo cây." 

Anh không trả lời. "Em thích anh ta không?" Anh hỏi. 

"Anh ấy là người tử tế." Cô vẫn không quay lại. 

"Em có muốn dành nhiều thời gian bên anh ta hơn không?" 

Elizabeth bắt đầu cuộn tờ giấy loang lổ sơn trên sàn lại. "Em muốn dành nhiều thời gian bên anh hơn." 

"Nếu em không thể th́ sao?" 

Elizabeth sững lại. "Th́ em sẽ hỏi anh tại sao." 

Anh lảng tránh câu hỏi. "Nếu anh không tồn tại và em chưa bao giờ gặp anh, th́ em có muốn dành nhiều thời gian bên anh chàng Benjamin hơn không?" 

Elizabeth nuốt nước bọt một cách khó khăn, để giấy bút vào túi xách rồi kéo khóa lại. Cô đă mệt mỏi với việc chơi tṛ đuổi bắt cùng anh và những lời anh nói khiến cô lo lắng. Họ cần phải trao đổi với nhau rơ ràng. Cô đứng dậy đối mặt với anh. Trên tường anh đă viết ḍng chữ màu đỏ "Benjamin <3 của Elizabeth". 

"Ivan!" Elizabeth cười lo lắng. "Đừng có trẻ con như thế. Ai nh́n thấy th́ sao chứ?" Cô định giật cây chổi trong tay anh. 

Anh không buông ra và mắt họ nh́n thẳng vào nhau. "Anh không thể cho em thứ em muốn, Elizabeth ạ," anh nói nhẹ nhàng. 

Một tiếng ho vang lên từ lối ra vào khiến cả hai giật ḿnh. 

"Chào Elizabeth," Benjamin nh́n cô với một sự ṭ ṃ thích thú. Anh ta liếc mắt về phía bức tường sau lưng cô rồi ngoác miệng cười. "Chủ đề hay đấy." 

Một sự im lặng đầy ư nghĩa. Elizabeth nh́n sang bên phải cô. "Là Ivan đấy." Giọng cô như trẻ con. 

Benjamin khẽ cười. "Lại là anh ta." 

Cô gật đầu và anh ta nh́n cây chổi trong tay cô đang nhỏ từng giọt màu đỏ xuống chiếc quần ḅ. Khuôn mặt dính đầy sơn đỏ, xanh da trời, tím, xanh lá cây và trắng đă trở nên đỏ như gấc.

"Có vẻ như chính cô bị bắt quả tang đang vẽ hoa hồng đỏ," Benjamin nói, và bước vào pḥng. 

"Benjamin!" 

Anh ta đau khổ ngừng lời trước khi nghe thấy tiếng gọi của Vincent. "Tôi phải đi thôi," anh ta mỉm cười. "Tôi sẽ nói chuyện với cô sau," và tiến về phía tiếng thét của Vincent. "À, nhân tiện," anh ta nói vọng lại, "cảm ơn về lời mời dự tiệc nhé." 

Elizabeth, lúc này đang cáu kỉnh, phớt lờ Ivan khi anh cười khoái trá và khịt mũi c̣n nhiều hơn lúc năy. Cô nhúng cây chổi vào hộp sơn trắng và sơn đè lên những chữ Ivan viết, cố gắng xóa khỏi kư ức khoảnh khắc xấu hổ này.

"Chào ông Callaghan; chào Maureen; chào Fidelma; Connot, Cha Murphy," cô chào hàng xóm trên đường đến công ty. Sơn đỏ chảy từng giọt từ tay cô, sơn xanh bết lại trên tóc và chiếc quần ḅ của cô trông giống như bảng màu của Monet. Những ánh mắt lặng câm, kinh ngạc dơi theo cô trong lúc sơn vẫn nhỏ thành một đường vô số màu sắc đằng sau cô. 

"Tại sao lúc nào em cũng làm vậy?" Ivan hỏi, chạy ngang hàng với cô khi cô băng qua thị trấn. 

"Làm ǵ? Chào Sheila." 

"Lần nào em cũng băng qua đường trước khi tới quán rượu của Flanagan, đi bên phía đối diện rồi lại sang đường lần nữa khi tới quán của Joe." 

"Không, em có làm thế đâu." Cô cười với một người lạ mặt khác. 

"Cô định sơn đỏ cả thị trấn đấy à, Elizabeth," Joe gọi với theo cô, cười phá lên khi thấy cô để lại những dấu chân màu đỏ lúc băng qua đường. 

"Đấy, em vừa làm thế đấy!" Ivan nói. 

Elizabeth dừng bước và nh́n lại đoạn đường ḿnh vừa đi, vốn có thể nh́n thấy rơ ràng nhờ dấu chân của cô. Đúng như thế, cô đă sang đường trước quán của Flanagan, đi bên phía đối diện và lại sang đường lại để đi đến công ty, chứ không đi thẳng tắp một phía. Trước đây cô chưa bao giờ để ư tới điều đó. Cô quay lại nh́n quán của Flanagan. Ông Flanagan đang đứng ở cửa hút thuốc lá. Ông gật đầu chào cô vẻ lạ lùng, dường như ngạc nhiên khi thấy cô cứ nh́n chằm chằm. Cô nhăn mặt và nuốt cục nghẹn đang dâng lên trong cổ khi cô nh́n ngôi nhà đó. 

"Không có chuyện ǵ chứ Elizabeth?" Ivan hỏi, cắt ngang ḍng suy nghĩ của cô. 

"Không." Giọng cô như một tiếng th́ thầm. Cô hắng giọng, nh́n Ivan bối rối và ngập ngừng nhắc lại, "Không, em không sao."

Chương 35

Elizabeth vượt qua bà Bracken lúc này đang đứng nhăn nhó và lộ rơ vẻ không hài ḷng ở cửa ra vào cùng hai bà già nữa, cả ba đều cầm vải trong tay. Họ tặc lưỡi khi cô chậm chạp bước qua, sơn đă bết thành cục ở đuôi tóc, cọ vào lưng cô và gây ra một hiệu ứng đa màu sắc đẹp đẽ. 

"Cô ấy mất trí rồi hay sao thế nhỉ?" Một bà th́ thào rất to. 

"Không, ngược lại ấy chứ." Elizabeth có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của bà Bracken. "Tôi lại thấy chắc cô ấy đă ḅ lê ḅ toài đi t́m nó ấy chứ." 

Hai bà kia tặc lưỡi và bước đi chỗ khác, lẩm bẩm về việc Elizabeth không phải người duy nhất bị mất trí. 

Elizabeth phớt lờ cái nh́n chăm chăm của Becca và tiếng hét của Poppy, "Có thế chứ!", và đi vào pḥng, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng. Nhốt mọi thứ ở ngoài. Cô tựa lưng vào cánh cửa, cố gắng lư giải tại sao người cô lại run lên như vậy. Điều ǵ đang khuấy động bên trong cô? Con quái vật nào đă thức dậy từ giấc ngủ dài và đang lồng lộn dưới da cô? Cô hít một hơi thật sâu qua mũi rồi thở ra chầm chậm, đếm nhiều lần từ một đến ba cho tới khi đầu gối không c̣n run rẩy nữa. 

Mọi thứ đều đă ổn, trừ việc hơi xấu hổ khi cô bước đi trong thị trấn với bộ dạng như vừa tự nhúng ḿnh vào một hộp sơn bảy sắc cầu vồng. Mọi thứ đều ổn cho đến khi Ivan nói ǵ đó. Anh nói ǵ nhỉ...? Anh nói... rồi cô nhớ lại và một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể.

Quán rượu của Flanagan. Anh nói cô luôn tránh quán của Flanagan. Cô đă không để ư cho đến khi anh đề cập tới. Tại sao cô lại làm vậy? V́ Saoirse ư? Không, Saoirse uống ở quán Bướu Lạc đà trên đồi, phía cuối đường. Cô vẫn đứng tựa vào cửa, ngẫm nghĩ cho đến khi đầu óc choáng váng. Căn pḥng quay cuồng xung quanh cô và cô quyết định phải về nhà. Nhà là nơi cô có thể kiểm soát được những ǵ đang xảy ra, ai có thể đến, ai có thể đi, là nơi mà mọi thứ đều có chỗ của nó và mọi kư ức đều rơ ràng. Cô cần sự trật tự.

"Cái đệm nhồi hạt xốp của anh đâu Ivan?" Calendula hỏi, ngước mắt từ chiếc ghế gỗ sơn vàng của cô lên nh́n tôi. 

"Ồ, tôi chán nó rồi," tôi trả lời. "Bây giờ xoay ghế là tṛ yêu thích mới của tôi." 

"Hay đấy," cô đồng t́nh. 

"Opal đến muộn quá," Tommy nói, lấy cánh tay lau cái mũi tḥ ḷ. 

Calendula nh́n ra chỗ khác với vẻ kinh tởm, vuốt phẳng chiếc váy màu vàng đẹp đẽ cua cô, bắt tréo mắt csa chân và vừa đu đưa đôi giày trắng tinh xảo với đôi tất viền đăng ten vừa lẩm nhẩm bài hát thầm. 

Olivia đang ngồi đan ở ghế đu. "Chị ấy sẽ đến thôi," chị bực bội. 

Jamie-Lynn vươn tới chiếc bàn giữa pḥng để lấy một thanh sôcôla Rice Krispie và cốc sữa, rồi khi cô ho sặc sụa, cốc sữa đổ hết ra cánh tay. Cô liếm nó đi. 

"Cô lại chơi ở pḥng đợi của bác sĩ đấy à Jamie-Lynn?" Olivia hỏi, nh́n cô qua miệng cốc. 

Jamie-Lynn gật đầu, lại ho khù khụ trên thanh kẹo và cắn thêm miếng nữa. 

Calendula nhăn mũi khó chịu và tiếp tục chải tóc cho con búp bê Baribe bằng một cái lược nhỏ. 

"Cô biết Opal bảo cô thế nào rồi đấy, Jamie-Lynn. Những nơi ấy toàn vi trùng thôi. Những thứ đồ chơi cô thích chính là nguyên nhân làm cô bị ốm đấy." 

"Tôi biết," Jamie-Lynn vừa ăn vừa nói, "nhưng phải có người chơi với bọn trẻ khi chúng ngồi đợi bác sĩ chứ." 

Hai mươi phút trôi qua và cuối cùng Opal cũng xuất hiện. Mọi người nh́n nhau lo lắng. Dường như cái bóng của Opal đă thế chỗ của chị. Chị không bay vào pḥng như cơn gió ban mai giống mọi khi; dường như mỗi bước đi của chị đều bị kéo xuống bởi hàng thùng xi măng nặng trĩu vậy. Những người khác lập tức yên lặng khi nh́n thấy màu xanh thẳm, gần như màu đen, đang bám theo chị. 

"Chào các bạn," thậm chí giọng Opal cũng khác, như thể chị bị nghẹt thở và đang nói vọng ra từ một nơi nào đó khác. 

"Chào Opal." Tiếng đáp lại nhẹ nhàng lặng lẽ như thể chỉ cần một tiếng th́ thào quá lớn cũng sẽ làm chị vỡ vụn. 

Chị dịu dàng mỉm cười, hiểu được sự động viên của mọi người. "Một người từng là bạn của tôi trong một thời gian rất dài đă bị ốm. Rất nặng. Ông sắp mất và tôi rất buồn khi mất ông," chị giải thích. 

Mọi người đều tỏ ra thương xót. Olivia thôi đu đưa trên ghế, Bobby ngừng trượt qua trượt lại trên ván, Calendula không đá chân nữa và thậm chí Tommy cũng không sịt mũi c̣n tôi dừng xoay ghế. 

Đây là một chuyện nghiêm trọng, và cả nhóm nói về cảm xúc khi mất đi người họ yêu quư. Mọi người đều hiểu. Điều đó vẫn luôn xảy ra với những người bạn thân và mỗi lần như thế nỗi buồn vẫn không hề giảm đi. 

Tôi không thể góp lời vào cuộc chuyện tṛ. Mọi cảm xúc tôi từng có về Elizabeth dồn lại và căng phồng trong họng tôi như một trái tim mỗi phút lại được bơm thêm t́nh yêu để rồi càng nở ra to hơn và kiêu hănh hơn. Cục nghẹn trong cổ họng khiến tôi không nói được, cũng như trái tim đang phồng ra của tôi ngăn không cho tôi ngừng yêu Elizabeth.

Quán rượu của Flanagan. Anh nói cô luôn tránh quán của Flanagan. Cô đă không để ư cho đến khi anh đề cập tới. Tại sao cô lại làm vậy? V́ Saoirse ư? Không, Saoirse uống ở quán Bướu Lạc đà trên đồi, phía cuối đường. Cô vẫn đứng tựa vào cửa, ngẫm nghĩ cho đến khi đầu óc choáng váng. Căn pḥng quay cuồng xung quanh cô và cô quyết định phải về nhà. Nhà là nơi cô có thể kiểm soát được những ǵ đang xảy ra, ai có thể đến, ai có thể đi, là nơi mà mọi thứ đều có chỗ của nó và mọi kư ức đều rơ ràng. Cô cần sự trật tự.

"Cái đệm nhồi hạt xốp của anh đâu Ivan?" Calendula hỏi, ngước mắt từ chiếc ghế gỗ sơn vàng của cô lên nh́n tôi. 

"Ồ, tôi chán nó rồi," tôi trả lời. "Bây giờ xoay ghế là tṛ yêu thích mới của tôi." 

"Hay đấy," cô đồng t́nh. 

"Opal đến muộn quá," Tommy nói, lấy cánh tay lau cái mũi tḥ ḷ. 

Calendula nh́n ra chỗ khác với vẻ kinh tởm, vuốt phẳng chiếc váy màu vàng đẹp đẽ cua cô, bắt tréo mắt csa chân và vừa đu đưa đôi giày trắng tinh xảo với đôi tất viền đăng ten vừa lẩm nhẩm bài hát thầm. 

Olivia đang ngồi đan ở ghế đu. "Chị ấy sẽ đến thôi," chị bực bội. 

Jamie-Lynn vươn tới chiếc bàn giữa pḥng để lấy một thanh sôcôla Rice Krispie và cốc sữa, rồi khi cô ho sặc sụa, cốc sữa đổ hết ra cánh tay. Cô liếm nó đi. 

"Cô lại chơi ở pḥng đợi của bác sĩ đấy à Jamie-Lynn?" Olivia hỏi, nh́n cô qua miệng cốc. 

Jamie-Lynn gật đầu, lại ho khù khụ trên thanh kẹo và cắn thêm miếng nữa. 

Calendula nhăn mũi khó chịu và tiếp tục chải tóc cho con búp bê Baribe bằng một cái lược nhỏ. 

"Cô biết Opal bảo cô thế nào rồi đấy, Jamie-Lynn. Những nơi ấy toàn vi trùng thôi. Những thứ đồ chơi cô thích chính là nguyên nhân làm cô bị ốm đấy." 

"Tôi biết," Jamie-Lynn vừa ăn vừa nói, "nhưng phải có người chơi với bọn trẻ khi chúng ngồi đợi bác sĩ chứ." 

Hai mươi phút trôi qua và cuối cùng Opal cũng xuất hiện. Mọi người nh́n nhau lo lắng. Dường như cái bóng của Opal đă thế chỗ của chị. Chị không bay vào pḥng như cơn gió ban mai giống mọi khi; dường như mỗi bước đi của chị đều bị kéo xuống bởi hàng thùng xi măng nặng trĩu vậy. Những người khác lập tức yên lặng khi nh́n thấy màu xanh thẳm, gần như màu đen, đang bám theo chị. 

"Chào các bạn," thậm chí giọng Opal cũng khác, như thể chị bị nghẹt thở và đang nói vọng ra từ một nơi nào đó khác. 

"Chào Opal." Tiếng đáp lại nhẹ nhàng lặng lẽ như thể chỉ cần một tiếng th́ thào quá lớn cũng sẽ làm chị vỡ vụn. 

Chị dịu dàng mỉm cười, hiểu được sự động viên của mọi người. "Một người từng là bạn của tôi trong một thời gian rất dài đă bị ốm. Rất nặng. Ông sắp mất và tôi rất buồn khi mất ông," chị giải thích. 

Mọi người đều tỏ ra thương xót. Olivia thôi đu đưa trên ghế, Bobby ngừng trượt qua trượt lại trên ván, Calendula không đá chân nữa và thậm chí Tommy cũng không sịt mũi c̣n tôi dừng xoay ghế. 

Đây là một chuyện nghiêm trọng, và cả nhóm nói về cảm xúc khi mất đi người họ yêu quư. Mọi người đều hiểu. Điều đó vẫn luôn xảy ra với những người bạn thân và mỗi lần như thế nỗi buồn vẫn không hề giảm đi. 

Tôi không thể góp lời vào cuộc chuyện tṛ. Mọi cảm xúc tôi từng có về Elizabeth dồn lại và căng phồng trong họng tôi như một trái tim mỗi phút lại được bơm thêm t́nh yêu để rồi càng nở ra to hơn và kiêu hănh hơn. Cục nghẹn trong cổ họng khiến tôi không nói được, cũng như trái tim đang phồng ra của tôi ngăn không cho tôi ngừng yêu Elizabeth.

Khi buổi họp kết thúc, Opal nh́n tôi. "Ivan, mọi chuyện với Elizabeth thế nào?" 

Mọi người đều nh́n tôi và tôi cảm thấy có một cái lỗ nhỏ xíu xuyên qua cục nghẹn đó giúp tiếng nói của tôi thoát ra ngoài. "Tôi để cô ấy một ḿnh cho đến ngày mai để giải quyết một chuyện." Tôi nghĩ đến khuôn mặt cô và trái tim tôi lại phồng lên nhanh hơn, cái lỗ nhỏ xíu trong họng đă khép lại. 

Mặc dù không ai biết t́nh trạng của tôi, họ đều hiểu điều đó có nghĩa là "chẳng c̣n lâu nữa đâu". Khi Opal vội vă thu dọn tài liệu và chạy khỏi cuộc họp khi kết thúc, tôi đoán chị cũng đang trong t́nh trạng giống tôi.

Chân Elizabeth nện xuống chiếc máy tập đặt đối diện với khu vườn sau nhà cô. Cô nh́n ra ngọn đồi, hồ nước và nhưng ngọn núi trải dài trước mặt rồi chạy nhanh hơn. Tóc cô bay phía sau khi cô chạy, lông mày lấm tấm mồ hôi, tay cử động theo nhịp chân và cô tưởng tượng ngày nào cũng chạy qua những ngọn đồi này, băng qua biển, chạy ra xa măi. Sau ba mươi phút chạy và chạy mà vẫn đứng nguyên tại chỗ th́ cô ngừng lại, thở hổn hển và gần như kiệt sức rời khỏi pḥng tập nhỏ, và lập tức lau dọn, cọ rửa như điên từng bề mặt cho đến khi chúng sáng bóng lên. 

Ngay sau khi đă dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà từ trên xuống dưới, quét mọi mạng nhện, chùi từng góc khuất th́ cô bắt đầu làm tương tự với đầu óc ḿnh. Cả cuộc đời mà cô từng trốn chạy đang rọi sáng vào những góc tối của trí năo cô. Mạng nhện cùng bụi bặm đă phủ lên và giờ cô đă sẵn sàng để bắt đầu dọn sạch chúng. Có cái ǵ đang cố gắng ḅ ra khỏi nơi tối tăm đó à giờ đây cô đă sẵn sàng để giúp nó. Chạy đủ rồi. 

Cô ngồi tại bàn ăn, đăm đăm nh́n khung cảnh thôn quê trải dài trước mắt, những ngọn đồi, thung lũng và hồ nước điểm xuyế hoa vân anh và đỗ quyên. Trời tối nhanh hơn v́ bây giờ đă là tháng Tám. 

Cô suy nghĩ rất lung tung chẳng về điều ǵ cả, và về mọi thứ, cho phép bất cứ thứ ǵ làm xáo trộn tâm trí cô có cơ hội bước ra khỏi bóng tối và tự để lộ ḿnh. Đó là thứ cảm giác bị xáo trộn mà cô đă trốn chạy khi cô nằm trên giường cố thiếp ngủ, thứ cảm giác mà cô đă chống lại trong lúc điên cuồng lau dọn. Nhưng giờ đây cô đang ngồi ở bàn ăn như một người phụ nữ đă đầu hàng, hai tay giơ cao, bước tránh xa vũ khí của ḿnh và cho phép mọi suy nghĩ bắt giữ ḿnh. Cô đă hành động như một tên tội phạm bỏ trốn quá lâu rồi. 

"Tại sao bác lại ngồi trong bóng tối thế này?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên. 

Cô khẽ cười. "Bác chỉ suy nghĩ thôi Luke ạ." 

"Con ngồi với bác được không?" Thằng bé hỏi, và cô cảm thấy căm ghét bản thân ḿnh khi muốn nói không. "Con sẽ không nói hay sờ vào cái ǵ đâu, con hứa mà," nó nói tiếp. 

Câu nói bóp chặt tim cô - cô tồi tệ vậy sao? Đúng thế, cô biết ḿnh tệ như thế mà. 

"Lại đây và ngồi xuống đi," cô mỉm cười, kéo một chiếc ghế bên cạnh. 

Họ cùng im lặng ngồi trong gian bếp tối cho đến khi Elizabeth cất lời. "Luke, có những chuyện bác nên nói với con. Những điều lẽ ra bác phải nói với con lâu rồi nhưng..." Cô vặn ngón tay, cẩn thận t́m cách diễn đạt điều ḿnh muốn nói. Khi c̣n nhỏ, tất cả những ǵ cô muốn là mọi người giải thích chuyện ǵ đă xảy ra, mẹ cô đi đâu và tại sao. Một lời giải thích đơn giản sẽ góp phần ngăn chặn hàng bao nhiêu năm băn khoăn khổ sở. 

Thằng bé nh́n cô với đôi mắt xanh to dưới hàng lông mi dài, hai má phúng phính hồng hào và môi trên lấp lánh v́ dính nước mũi. Cô bật cười lùa tay vào mái tóc bạch kim của thằng bé và để tay sau cái gáy nhỏ ấm nóng của nó.

"Nhưng," cô tiếp, "bác không biết phải nói những điều đó với con như thế nào." 

"Có phải về mẹ con không?" Luke hỏi, chân đung đưa dưới bàn kính. 

"Đúng thế. Mẹ con đă lâu không đến thăm chúng ta, có thể con cũng đă nhận ra rồi đấy." 

"Mẹ con đi thám hiểm," Luke vui vẻ nói. 

"À, bác không biết con có thể gọi như thế được không, Luke ạ," Elizabeth thở dài. "Bác không biết mẹ con đang ở đâu, cưng ạ. Nó chẳng nói với ai trước khi đi." 

"Mẹ nói với con," thằng bé nói khẽ. 

"Cái ǵ?" Mắt Elizabeth mở to, tim đập nhanh. 

"Trước khi đi mẹ con đă đến đây. Mẹ nói sẽ đi xa nhưng không nói là sẽ đi bao lâu. Con nói nó giống như đi thám hiểm và mẹ cười bảo đúng rồi." 

"Nó có nói tại sao không?" Elizabeth th́ thầm, ngạc nhiên khi thấy Saoirse c̣n quan tâm đến việc chào tạm biệt con trai. 

"Ừm," nó gật đầu, đá chân nhanh hơn. "Mẹ nói bởi v́ nó là điều tốt nhất cho mẹ, bác, ông ngoại và con v́ mẹ cứ suốt ngày làm điều sai và khiến mọi người tức giận. Mẹ nói mẹ làm điều mà bác vẫn luôn bảo mẹ làm. Mẹ nói mẹ sẽ bay đi." 

Elizabeth nín thở và nhớ lại cô từng nói với đứa em gái bé bỏng rằng hăy bay đi khi mọi việc ở nhà trở nên khó khăn. Cô nhớ cô đă ngoái nh́n cô em sáu tuổi như thế nào khi cô rời nhà đến trường đại học và nói đi nói lại với nó là hăy bay đi. Mọi cảm xúc dâng lên trong cổ cô. 

"Thế con nói sao?" Elizabeth cố cất lời, luồn tay vào mái tóc măng tơ của Luke và lần đầu tiên trong đời cảm thấy một sự thôi thúc mănh liệt muốn được bảo vệ thằng bé hơn bất kỳ thứ ǵ khác trên đời. 

"Con bảo chắc mẹ nói đúng," Luke đáp thật thà. "Mẹ bảo con đă lớn rồi và giờ con phải trông nom bác và ông ngoại." 

Nước mắt cô tuôn ra. "Nó nói thế sao?" Cô khịt mũi. 

Luke đưa tay lên và nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. 

"Con không phải lo đâu," cô hôn tay thằng bé và vươn người ôm nó, "bởi v́ bác sẽ trông nom con, được chứ?" 

Tiếng đáp của nó nghẹn lại khi đầu nó gh́ sát vào ngực cô. Cô vội buông thằng bé ra để nó thở. 

"Cô Edith sắp về rồi," nó háo hức nói sau khi đă thở một hơi sâu. "Con không chờ nổi để xem cô ấy mua quà ǵ cho con nữa." 

Elizabeth cười, cố gắng b́nh tĩnh lại và hắng giọng, "Chúng ta có thể giới thiệu cô ấy với Ivan. Con có nghĩ là cô ấy sẽ thích cậu ấy không?" 

Luke nhăn mặt. "Con không nghĩ là cô ấy có thể nh́n thấy cậu ấy." 

"Chúng ta không thể giữ cậu ấy cho riêng ḿnh được, con biết mà Luke," Elizabeth cười. 

"Dù sao th́ khi đó Ivan cũng chẳng c̣n ở đây khi cô ấy về" nó nói thêm. 

Tim Elizabeth thót lên, "Con nói thế là sao? Cậu ấy nói ǵ à?" 

Luke lắc đầu. 

Elizabeth thở dài. "Ôi Luke, con thân với Ivan không có nghĩa là cậu ấy sẽ bỏ con, con biết đấy. Bác không muốn con lo lắng về điều đó. Trước đây bác cũng đă từng lo lắng như thế. Bác đă nghĩ rằng tât cả những người bác yêu quư rồi sẽ bỏ đi." 

"Con sẽ không bỏ đi." Luke nh́n cô âu yếm. 

"Bác cũng hứa là sẽ không bỏ đi đâu cả." Cô hôn lên trán thằng bé, rồi hắng giọng. "Con biết những việc mà con và cô Edith hay làm với nhau, chẳng hạn đi đến vườn thú hoặc rạp chiếu phim, những thứ tương tự như thế chứ?" 

Luke gật đầu. 

"Con có phiền không nếu thỉnh thoảng bác đi cùng?" 

Luke cười sung sướng. "Được chứ ạ, như thế th́ rất hay." Nó nghĩ một lát. "Chúng ta bây giờ giống nhau đúng không bác? Mẹ con bỏ đi cũng giống như mẹ bác bỏ đi, đúng không ạ?" Nó hỏi, phà hơi ra chiếc bàn kính rồi lấy ngón tay viết tên ḿnh trên lớp hơi mờ. 

Người Elizabeth bỗng lạnh toát. "Không," cô cáu kỉnh nói, "không giống chút nào." Cô đứng dậy, bật đèn và bắt đầu lau bệ bếp. "Họ là nhưng người hoàn toàn khác nhau, không giống một tí nào." Giọng cô run rẩy trong khi cô giận dữ cọ rửa. Khi nh́n lên để xem Luke thế nào, cô bắt gặp bóng ḿnh trong tấm gương nhà kính và sững lại. Không c̣n sự điềm tĩnh, không c̣n cảm xúc, trông cô giống như một người phụ nữ bị ám ảnh đang chạy trốn sự thật, chạy trốn thế giới.

Và rồi cô đă biết. 

Và những kư ức ẩn nấp trong góc tối tâm hồn cô bắt đầu chầm chậm ḅ ra trước ánh sáng.

Chương 36

"Chị Opal," tôi nhẹ nhàng gọi từ ngưỡng cửa văn pḥng chị. Trông chị rất mong manh và tôi sợ rằng tiếng động nhỏ nhất cũng làm chị vỡ vụn. 

"Anh Ivan." Chị mỉm cười mệt mỏi, cặp gọn lại những lọn tóc xơa trên mặt. 

Khi bước vào pḥng, tôi có thể thấy bóng ḿnh trong đôi mắt sáng của chị. "Chúng tôi đều lo lắng về chị - có chuyện mà chúng tôi, tôi có thể giúp không?" 

"Cám ơn, Ivan, nhưng ngoài việc trông nom những thứ ở đây ra th́ chẳng có ǵ người khác giúp được cả. Tôi quá mệt mỏi. Mấy đêm nay tôi ở bệnh viện và tôi không cho phép ḿnh chợp mắt. Giờ anh ấy chỉ c̣n đếm từng ngày thôi; tôi không muốn vắng mặt khi..." Chị không nh́n tôi nữa mà hướng về phía chiếc khung ảnh trên bàn, khi chị nói tiếp th́ giọng run run. "Tôi chỉ ước ǵ có cách nào đó để tôi có thể chào tạm biệt anh ấy, để anh ấy biết rằng anh ấy không lẻ loi, rằng tôi vẫn ở bên anh ấy." Nước mắt chị ứa ra. 

Tôi bước đến bên cạnh an ủi chị, cảm giác bất lực và biết rằng chẳng thể làm ǵ để giúp người bạn này. Hay là tôi vẫn có cách? 

"Chờ một chút, chị Opal. Có thể có một cách đấy. Tôi có một ư tưởng." Và tôi chạy đi.

Đến phút chót Elizabeth đă phải gửi Luke sang nhà Sam ngủ nhờ. Cô biết tối nay cô cần ở một ḿnh. Cô có thể cảm thấy sự thay đổi trong ḿnh; một cơn ớn lạnh xuyên vào người cô và không chịu đi. Cô ngồi trên giường, co ro trong chiếc áo khoác quá khổ và choàng thêm chăn, cố gắng đến tuyệt vọng để giữ ấm. 

Mặt trăng bên ngoài cửa sổ đă để ư thấy có ǵ đó không ổn nên đang bảo vệ cô khỏi bóng tối. Bụng cô thắt lại đề pḥng. Những điều Luke và Ivan nói hôm nay đă xoay chiếc ch́a khóa trong hồn cô, mở tung chiếc rương đựng những kư ức đáng sợ tới mức Elizabeth không dám nhắm mắt lại. 

Cô dán mắt vào mặt trăng bên ngoài khung cửa sổ mở rèm, để mặc ḿnh trôi đi... 

Cô mười hai tuổi. Hôm đó là sau hai tuần kể từ khi mẹ đưa cô đi picnic ngoài đồng, hai tuần kể từ khi bà nói bà sẽ đi xa, hai tuần chờ đợi bà trở về. Bên ngoài pḥng ngủ của Elizabeth, con bé Saoirse một tháng tuổi đang la khóc được cha cô ôm ấp dỗ dành. 

"Nín đi, bé con, nín đi nào..." Trong đêm khuya, cô có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của ông to hơn và rồi lắng xuống khi ông đi đi lại lại trên sàn gỗ. Bên ngoài, gió đang gầm rú, vừa rít lên vừa len qua lỗ khóa cửa sổ và cửa ra vào. Chúng xông vào trong và nhảy múa quanh pḥng, chọc tức, trêu ghẹo và cù vào người Elizabeth khi cô đang nằm trên giường, hai tay bịt tai và nước mắt lăn dài trên má. 

Tiếng khóc của Saoirse càng lúc càng lớn, tiếng dỗ của Brendan to hơn và Elizabeth lấy chiếc gối trùm lên đầu. 

"Nín đi nào, Saoirse, đừng khóc nữa," cha cô van nài, và thử hát một bài hát ru mà mẹ Elizabeth vẫn hát cho hai chị em nghe. Cô ép tay vào tai chặt hơn nhưng vẫn nghe thấy tiếng khóc của Saoirse và tiếng hát lạc điệu của cha cô. Elizabeth ngồi dậy, hai mắt đau nhức v́ một đêm khóc lóc và thiếu ngủ nữa. 

"Con muốn sữa à?" Cha cô dịu dàng hỏi trong tiếng gào rống của trẻ. "Không à? Con yêu, thế con muốn ǵ?" Ông hỏi với giọng đau đớn. "Ta cũng nhớ cô ấy lắm, con yêu, ta cũng nhớ cô ấy lắm," và ông bắt đầu khóc. Saoirse, Brendan và Elizabeth đều khóc v́ Gráinne nhưng ai cũng cảm thấy cô đơn trong ngôi nhà gỗ lộng gió của họ.

Ánh đèn pha đột ngột xuất hiện cuối con đường dài. Elizabeth nhảy ra khỏi chăn và ngồi ở cuối giường, bụng quặn lại v́ hồi hộp. Đó là mẹ cô - chắc chắn là như thế. Ai có thể đến đây vào lúc mười giờ tối chứ? Elizabeth sung sướng nhấp nhổm trên giường. 

Chiếc xe đỗ lại bên ngoài ngôi nhà, cửa xe mở ra và Kathleen, chị của Gráinne, bước xuống. Vẫn để cửa xe mở, đèn pha không tắt và mặc cho cái gạt nước gạt mạnh trên mặt kính, bà tiến tới cổng, đẩy cánh cửa khiến nó kêu cót két rồi đóng sập lại. 

Brendan ra mở cửa, tay bế Saoirse vẫn đang gào khóc. Elizabeth lao tới bên lỗ khóa trên cánh cửa pḥng ngủ của cô và nh́n ra ngoài hành lang. 

"Nó có đây không?" Kathleen hỏi, không chào hỏi ǵ hết. 

"Suỵt," Brendan nói, "Tôi không muốn chị đánh thức Elizabeth dậy." 

"Cứ làm như nó vẫn chưa bị đánh thức bởi những tiếng gào đó ấy. Anh đă làm ǵ với con bé tội nghiệp đó thế?" Bà hỏi ngờ vực. 

"Nó muốn mẹ," ông cao giọng. "Như tất cả chúng tôi," ông nói thêm với giọng nhỏ hơn. 

"Đưa nó cho tôi," Kathleen nói. 

"Chị đang ướt," Brendan bước tránh xa bà và tay ôm chặt cái h́nh hài bé xíu đó. 

"Nó có đây không?" Kathleen lại hỏi, giọng vẫn c̣n bực bội. Bà vẫn đứng bên ngoài cửa ra vào. Bà không xin phép để vào trong cũng không được mời. 

"Tất nhiên là không rồi." Brendan đung đưa Saoirse, cố gắng dỗ nó. "Tôi nghĩ chị đă đưa cô ấy tới cái nơi kỳ diệu sẽ chữa khỏi vĩnh viễn cho cô ấy chứ," ông giận dữ nói. 

"Người ta nói đó là chỗ tốt nhất rồi Brendan - dù sao th́ cũng tốt hơn những chỗ khác. Nhưng mà," bà ấp úng thốt ra mấy lời tiếp theo, "nó đi rồi." 

"Đi rồi? Chị nói đi rồi nghĩa là sao?" 

"Sáng nay nó không có mặt trong pḥng. Không ai nh́n thấy nó hết." 

"Có thói quen biến mất vào ban đêm, mẹ của mi ấy," Brendan vừa nói vừa đu đưa Saoirse. "Vậy đấy, nếu cô ấy không có ở nơi chị đưa cô ấy đến th́ chị cũng không phải t́m xa đâu. Chị chắc là đă t́m ở quán Flanagan rồi chứ?" 

Mắt Elizabeth mở to và cô thở hổn hển. Mẹ cô vẫn ở Baile na gCroíthe, rốt cuộc bà đă không bỏ rơi cô. 

Giữa những tiếng trao đổi gay gắt là tiếng khóc của Saoirse. 

"V́ Chúa Brendan, anh không dỗ được nó hay sao?" Kathleen phàn nàn. "Anh biết tôi có thể mang bọn trẻ đi theo mà. Chúng có thể ở với tôi và Alan ở..." 

"Chúng là con tôi và chị không thể mang nó đi khỏi tôi như chị đă làm với Gráinne đâu," ông rống lên. Saoirse nín khóc. 

Một khoảng yên lặng kéo dài. 

"Chị đi đi." Brendan nói yếu ớt như thể tiếng thét vừa rồi đă làm ông vỡ giọng. 

Cửa ra vào đóng lại và Elizabeth đứng ở cửa sổ quan sát Kathleen đóng sầm cánh cổng lại và bước vào xe. Chiếc xe phóng đi, ánh đèn biến mất vào xa xăm mang theo hy vọng của Elizabeth được đi cùng bà đến gặp mẹ. 

Nhưng vẫn c̣n một tia hy vọng. Cha cô đă nhắc tới quán Flanagan. Elizabeth biết nó ở đâu - ngày nào trên đường đến trường cô cũng đi qua nó. Cô sẽ đóng gói hành lư, đi t́m mẹ cô và sống với bà, tránh xa người cha và đứa em luôn la khóc của cô, và ngày nào hai mẹ con cũng sẽ cùng đi thám hiểm. 

Tay nắm cửa rung lên và cô chui vào giường giả vờ ngủ. Nhắm chặt mắt lại, cô quyết định ngay khi cha cô đi ngủ, cô sẽ đi tới quán Flanagan. 

Cô sẽ trốn đi trong đêm, giống như mẹ cô.

"Anh có chắc là được không?" Opal đứng tựa vào bức tường bệnh viện, đôi tay run rẩy hết đan vào nhau rồi lại thả ra phía trước cái bụng đang cồn cào lo lắng của chị.

Ivan ngập ngừng nh́n chị. 

"Đáng để thử mà." Qua lớp kính trong hành lang, họ có thể nh́n thấy Geoffrey trong pḥng riêng của ông. Ông được gắn máy thở, miệng chụp mặt nạ ôxy, xung quanh ông là những chiếc máy đang kêu bíp bíp và đống dây rợ nối cơ thể ông với máy móc. Giữa tất cả những hoạt động này, cơ thể ông nằm bất động và lặng lẽ, ngực phập phồng nhịp nhàng. Họ bị bao vây bởi những âm thanh kỳ lạ chỉ có trong bệnh viện, âm thanh của những con người đang chờ đợi, của sự sống ở giữa hai nơi không chịu tác động bởi thời gian. 

Ngay khi người y tá chăm sóc Geoffrey mở cửa để đi ra, Opal và Ivan bước vào. 

"Chị ấy đây rồi," Olivia đang ở bên cạnh giường Geoffrey nói khi Opal bước vào. 

Ông mở choàng mắt và bắt đầu dáo dác nh́n xung quanh, t́m kiếm khắp pḥng. 

"Chị ấy đang đứng bên trái ông, chị ấy đang nắm tay ông," Olivia dịu dàng nói. 

Geoffrey định cất lời, tiếng ông bị chặn lại dưới mặt nạ. Opal vội đưa tay lên miệng, mắt ầng ậc nước và có thể nh́n thấy rơ cục nghẹn trong họng chị. Đó là thứ ngôn ngữ mà chỉ Olivia hiểu; lời nói của một người hấp hối. 

Olivia gật đầu khi ông phát ra tiếng; nước mắt giàn giụa và khi chị nói Ivan không thể ở lại trong pḥng được nữa. 

"Ông ấy nhờ tôi nói với chị rằng trái tim ông nhức nhối trong từng khoảnh khắc hai người không ở bên nhau, chị Opal thân mến ạ." 

Ivan bước ra khỏi pḥng qua cánh cửa để ngỏ rồi đi nhanh hết mức xuống sảnh và rời khỏi bệnh viện.

Chương 37

Mưa rơi bên ngoài cửa sổ pḥng ngủ của Elizabeth ở Fuchsia Lane, đập lên cửa kính như những viên sỏi. Gió bắt đầu rung dây thanh âm dành cho đêm của nó và Elizabeth, vẫn cuộn ḿnh trong giường, hồi tưởng lại cái ngày mẹ cô đă bỏ đi trong đêm mùa đông khuya khoắt để t́m mẹ. 

Cô chỉ gói ghém vài thứ cho vào chiếc cặp đi học của ḿnh - đồ lót, hai chiếc áo chui đầu và váy, cuốn sách mẹ tặng và chú gấu bông. Hộp tiền tiết kiệm của cô có bốn bảng bốn mươi hai xu, và sau khi quấn áo mưa quanh chiếc váy hoa yêu thích nhất và xỏ chân vào đôi ủng cao su màu đỏ, cô bước vào màn đêm lạnh giá. Cô trèo qua bức tường vườn thấp để tránh làm cha cô thức giấc v́ tiếng mở cổng, những ngày này ông như con chó canh, khi đi ngủ vẫn dỏng một tai lên. Cô bám theo bụi cây để không bị phát hiện khi đi trên con đường thẳng tắp. Gió vẫn hết kéo lại đẩy cành cây, làm chúng quệt vào mặt và chân cô, những nụ hôn ẩm ướt của đám lá cây đẫm nước sượt vào chân cô. Đêm gió thật dữ dội. Nó quất lên chân, châm tai châm má cô, thổi vào mặt cô mạnh đến nỗi làm cô không thở được. Chỉ trong vài phút đi trên đường, ngón tay, mũi và môi cô đă tê đi và cả người cô lạnh cóng đến tận xương nhưng ư nghĩ đêm đó sẽ được gặp mẹ đă giúp cô bước tiếp. Cô vẫn đi. 

Hai mươi phút sau cô đă tới cây cầu dẫn đến Baile na gCroíthe. Cô chưa bao giờ nh́n thấy thị trấn vào lúc mười một giờ đêm; nó giống như một thị trấn ma, tối tăm, trống rỗng và câm lặng, như thể nó là chứng nhân cho một điều ǵ đó nhưng không bao giờ nói một lời. 

Cô đi về phía quán của Flanagan, trong dạ xốn xang, không c̣n cảm thấy bị cái lạnh quất vào người nữa, chỉ có sự xúc động v́ sắp được đoàn tụ với mẹ. Trước khi nh́n thấy quán Flanagan th́ cô đă nghe thấy những âm thanh của nó; quán này và quán Bướu Lạc đà là những nơi duy nhất trong thị trấn c̣n sáng đèn. từ một ô cửa sổ để ngỏ vang ra tiếng đàn piano, violon, trống, tiếng hát và tiếng cười đùa ầm ĩ, thỉnh thoảng có tiếng người ḥ reo la hét. Elizabeth cười khúc khích một ḿnh; có vẻ như ai cũng đang rất vui.

Xe của bác Kathleen đỗ bên ngoài, và chân Elizabeth tự nhiên bước nhanh hơn. Cánh cửa trước đang mở, và bên trong là một hành lang hẹp, nhưng cánh cửa bằng kính màu dẫn vào quán rượu th́ lại đóng. Elizabeth đứng ở hành lang rũ nước trên áo mưa rồi treo lên mắc cạnh mấy cái ô. Mái tóc đen của cô ướt đẫm, mũi đỏ lên và nước chảy ṛng ṛng. Mưa đă t́m được đường lọt qua mũi giày cô, chân cô run lên v́ lạnh, hai bàn chân lép nhép trong đôi ủng nước lạnh như đá. 

Tiếng piano đột ngột dừng lại và một tiếng thét lớn từ đám đàn ông khiến Elizabeth giật nảy người. 

"Tiếp tục đi Gráinne, hát cho chúng tôi bài nữa nào," tiếng đàn ông líu nhíu rồi tất cả bọn họ cùng ḥ reo. 

Tim Elizabeth thót lên khi nghe thấy tên mẹ cô. Bà ở trong đó! Bà là một ca sĩ hát tuyệt hay. Ở nhà lúc nào bà cũng hát, sáng tác ra những bài hát ru cùng các bài ca thiếu nhi. Và cứ sáng sáng, Elizabeth rất thích được nằm trên giường lắng nghe mẹ cô ngân nga khắp mọi căn pḥng trong ngôi nhà gỗ. Nhưng giọng hát vừa vang lên trong quán kèm theo tiếng cổ vũ om ṣm của đám đàn ông say rượu không phải giọng hát ngọt ngào của mẹ mà cô đă biết quá rơ.

Ở Fuchsia Lane, Elizabeth mở to mắt và ngồi thẳng trên giường. Bên ngoài, gió gầm rú như con thú bị thương. Tim cô đập th́nh thịch trong lồng ngực; miệng cô khô khốc và cả người nhớp nháp. Ném chiếc chăn xuống, cô vớ lấy ch́a khóa xe đang để ở tủ đầu giường, chạy xuống cầu thang, khoác áo mưa vào người rồi trốn khỏi nhà bước tới xe ôtô. Những hạt mưa lạnh buốt táp vào người cô, rồi cô nhớ lại tại sao ḿnh không thích bị mưa rơi xuống mặt: nó gợi cho cô nhớ đến buổi tối hôm đó. Cô đi nhanh về phía xe, rùng ḿnh khi gió hất tóc đập vào mắt và má, và khi ngồi được sau vô lăng th́ cô đă ướt sũng. 

Chiếc gạt nước điên cuồng đập trên cửa kính khi cô lái xe trên con đường tối để đi về thị trấn. Khi lái xe qua cầu cô lại đối mặt với thị trấn ma. Mọi người đều đă yên ổn giam ḿnh trong sự ấm áp của gia đ́nh và quán trọ. Ngoài Bướu Lạc đà và quán của Flanagan th́ không có các thú vui ban đêm, Elizabeth đỗ xe và bước ngang qua đường đến quán Flanagan, đứng trong mưa lạnh nh́n chằm chằm vào bên trong, và hồi tưởng. Hồi tưởng đêm hôm đó. 

Tai Elizabeth cảm thấy đau đớn v́ lời bài hát được thốt ra từ miệng người đàn bà. Chúng rất thô bỉ, những từ ngữ ghê tởm đang được thốt ra bằng một chất giọng thô thiển và tục tĩu. Từng lời nói khiếm nhă mà cha Elizabeth đă dạy cô không được nói lại đang được tung hô bởi một đám súc vật say sưa bí tỉ. 

Cô nhón gót lên nh́n qua cánh cửa kính màu đỏ để xem người phụ nữ đáng sợ đang rền rỉ giai điệu đáng sợ đó. Cô đoán chắc mẹ ḿnh đang ngồi cạnh bác Kathleen, vô cùng ghê tởm. 

Tim Elizabeth bật lên cổ họng cô và trong một lát cô phải cố lắm mơi thở được, v́ ngồi trên chiếc đàn piano bằng gỗ chính là mẹ cô, đang mở miệng thốt ra tất cả những lời ghê sợ đó. Một chiếc váy cô chưa từng nh́n thấy trước đây được buộc cao trên đùi bà và xung quanh bà là một đám đàn ông đang ḥ reo cợt nhả khi bà uốn éo lắc lư thân thể theo những kiểu Elizabeth chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào làm. 

"Nào, nào, các cậu kia b́nh tĩnh đi," ông Flanagan nói vọng ra từ sau quầy bar. 

Đám đàn ông phớt lờ ông và tiếp tục chớt nhả với mẹ Elizabeth. 

"Mẹ ơi," Elizabeth khóc thút thít.

Elizabeth chậm chạp sang bên kia đường tiến về phía quán rượu của Falanagan, tim cô đập mạnh v́ những kư ức quá sống động. Cô đưa tay ra đẩy cửa mở. Ông Flanagan ngước mắt từ sau quầy và hé miệng cười với cô, như thể ông đang chờ cô đến.

Cô bé Elizabeth đưa bàn tay đang run rẩy ra đẩy cửa. Tóc cô ướt sũng và nhỏ nước khắp mặt, môi cô run lẩy bẩy. Đôi mắt nâu to hoảng hốt nh́n quanh pḥng khi thấy một gă đàn ông sờ vào người mẹ cô. 

"Hăy để bà ấy yên!" Elizabeth hét to đến mức cả căn pḥng nín lặng. Mẹ cô thôi hát và tất cả quay đầu về phía cô bé đang đứng ở cửa. 

Góc pḥng nơi mẹ cô đứng bỗng rộ lên tiếng cười to. Nước mắt trào ra từ đôi mắt sợ hăi của Elizabeth. 

"Ê, ê, ê," mẹ cô là người hét to nhất trong đám. "Hăy chơi tṛ cứu mẹ nào, được không các anh?" Bà líu nhíu. Bà đưa mắt nh́n Elizabeth. Chúng đỏ ngầu và tối tăm, không phải đôi mắt cô nhớ rất rơ; chúng thuộc về một người khác. 

"Chết tiệt," Kathleen chửi thề, nhảy ra từ phía bên kia quán bar và đi nhanh về phía Elizabeth, "con làm ǵ ở đây thế?" 

"Connnnnnn... đếnnnnnn đđđể....," Elizabeth lắp bắp trong căn pḥng đă trở nên yên lặng, hoang mang nh́n mẹ cô, "con đến t́m mẹ để về sống với mẹ." 

"Bà ta không có ở đây đâu," mẹ cô rít lên. "Cút đi!" Bà trỏ ngón tay về phía cô như buộc tội. "Những con chuột nhắt ướt sũng không được vào quán," bà cười khúc khích, đưa cốc lên nốc tiếp nhưng lại để nó trượt khỏi miệng, khiến rượu đổ gần hết xuống ngực áo, lấp lánh trên cổ áo và thay mùi nước hoa ngọt ngào bằng mùi rượu. 

"Nhưng mẹ ơi..." Elizabeth khóc thút thít. 

"Nhưng mẹ ơi," Gráinne nhại lại và mấy gă đàn ông cười phá lên. "Ta không phải là mẹ ngươi," bà nói một cách cay nghiệt, ngồi lên phím đàn khiến nó phát ra những tiếng kêu khó chịu. "Bọn Lizzie ướt sũng không xứng đáng có mẹ. Đầu độc hết chúng đi, tất cả bọn chúng mày," bà làu bàu. 

"Kathleen," ông Flanagan hét lên, "chị làm ǵ thế hả? Đưa con bé ra khỏi đây đi. Không nên để cho nó thấy những chuyện này." 

"Tôi không thể," Kathleen đứng chôn chân tại chỗ. "Tôi phải trông Gráinne, tôi phải đưa nó quay về với tôi." 

Flanagan há hốc miệng choáng váng. "Cô không nh́n thấy con bé thế nào à?" 

Làn da nâu của Elizabeth đă tái xanh lại. Môi cô tím đen v́ lạnh và răng đánh lập cập, chiếc váy hoa ướt sũng dính vào người và hai chân cô run lên trong đôi ủng cao su. 

Kathleen hết nh́n Elizabeth lại nh́n Gráinne, mắc kẹt giữa hai bên. "Tôi không thể, Tom ạ," bà th́ thào. 

Tom có vẻ tức giận. "Thế th́ chính tôi sẽ đưa nó về nhà." Ông vớ lấy chùm ch́a khóa dưới quầy bar và bắt đầu đi ṿng về phía Elizabeth. 

"Không!" Elizabeth thét lên. Cô nh́n mẹ cô một lần nữa, bà đă quá chán cảnh này và rơi vào đôi tay một gă đàn ông lạ mặt. Elizabeth quay mặt ra cửa và chạy thẳng vào bóng đêm lạnh giá.

Elizabeth đứng trước cửa quán bar, mái tóc ướt đẫm, nước mưa nhỏ từ trán xuống mũi, răng đánh vào nhau lập cập và ngón tay lạnh cóng. Những âm thanh của căn pḥng không c̣n như xưa. Bên trong không có tiếng ḥ reo chớt nhả, không tiếng đàn hát, chỉ thỉnh thoảng có tiếng ly chạm vào nhau và tiếng chuyện tṛ khe khẽ. Vào buổi tối thứ Ba yên tĩnh đó, trong quán bar không có quá năm người. 

Ông già Tom tiếp tục nh́n cô chăm chú. 

"Mẹ tôi..." Elizabeth nói vọng ra từ cả. Cô cảm thấy ngạc nhiên trước giọng nói trẻ thơ của ḿnh - "bà ấy là kẻ nghiện rượu." 

Tom gật đầu. 

"Bà ấy đến đây nhiều lắm đúng không?" 

Ông lại gật đầu. 

"Nhưng có nhiều tuần," cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, "nhiều tuần liền bà ấy không rời chúng tôi." 

Giọng Tom dịu dàng. "Bà ấy thuộc kiểu bợm nhậu không phải lúc nào cũng cần rượu." 

"Và cha tôi," cô dừng lời, nghĩ tới người cha tội nghiệp chờ đợi ở nhà hết đêm này sang đêm khác, "cha tôi biết chuyện này."

"Sự nhẫn nại của một vị thánh," ông đáp. 

Cô nh́n quanh quầy bar nhỏ, nh́n chiếc đàn piano cũ kỹ ngày xưa đó vẫn đặt ở góc pḥng. Điều duy nhất thay đổi trong căn pḥng là tuổi tác của mọi thứ trong đó. 

"Đêm hôm đó," Elizabeth nói, nước mắt dâng lên, "cảm ơn ông." 

Tom chỉ gật đầu buồn bă. 

"Kể từ đó ông có gặp lại mẹ tôi không?" 

Ông lắc đầu. 

"Vậy ông có... ông có mong sẽ gặp lại không?" Cô hỏi, tiếng nói của cô tắc nghẹn ở cổ họng. 

"Không phải ở kiếp này, Elizabeth ạ." Ông xác nhận điều cô đă luôn cảm thấy trong sâu thẳm trái tim ḿnh. 

"Cha ơi..." Elizabeth th́ thầm với chính ḿnh và rời khỏi quán bar bước vào đêm tối giá lạnh. 

Cô bé Elizabeth chạy khỏi quán rượu, cảm thấy từng giọt mưa quất vào cơ thể, cảm thấy ngực nhói đau khi thở trong không khí lạnh lẽo và nước bắn tung tóe lên chân cô khi cô lội qua vũng nước. Cô đang chạy về nhà.

Elizabeth nhảy vào xe vào phóng khỏi thị trấn đi về phía con đường một dặm dẫn tới ngôi nhà gỗ của cha cô. Ánh đèn pha đang tiếng tới gần đồng nghĩa với việc cô phải lùi trở lại đoạn đường vừa đi để chiếc xe băng qua rồi mới có thể tiếp tục hành tŕnh. 

Cha cô biết hết chuyện này và ông không bao giờ kể với cô. Ông không bao giờ muốn làm tan vỡ những ảo mộng của cô về mẹ và cô vẫn luôn luôn tôn thờ bà. Cô đă tưởng mẹ cô là một tâm hồn tự do c̣n cha cô là một thế lực ḱm hăm, là kẻ đi bắt bướm. Cô cần gặp ông ngay, để xin lỗi, để sửa sai. 

Cô quay trở về con đường để rồi lại thấy một chiếc máy kéo đang b́nh bịch ḅ qua, việc hiếm khi xảy ra vào giờ muộn như thế này. Càng lúc càng sốt ruột, cô vứt xe lại và bắt đầu chạy bộ. Cô chạy nhanh hết sức trên con đường dài một dặm đưa cô về nhà.

"Cha ơi," cô bé Elizabeth khóc thút thít khi cô chạy trên con đường dẫn tới ngôi nhà gỗ. Cô gọi to tên ông, và lần đầu tiên trong buổi tối hôm đó cơn gió đă giúp đỡ cô bằng việc đưa những tiếng gọi ấy về căn nhà gỗ. Một ngọn đèn được bật lên, rồi một ngọn nữa, và cô thấy cánh cửa ra vào mở ra. 

"Cha ơi!" cô khóc to hơn, và chạy nhanh hơn nữa.

Brendan ngồi cạnh cửa sổ pḥng ngủ, nh́n ra màn đêm tối đen, nhấm nháp tách trà, hy vọng h́nh bóng mà ông đang chờ đợi sẽ xuất hiện. Ông đă đuổi hết mọi người đi, ông đă làm điều hoàn toàn trái ngược với những ǵ ông mong muốn và tất cả là lỗi của ông. Giờ ông chỉ có thể chờ đợi. Chờ đợi một trong ba người phụ nữ của ông trở về. Một người, ông biết chắc chắn, sẽ không bao giờ trở về, không thể trở về. 

Một chuyển động ở xa xa khiến ông chú ư và ông ngồi nh́n chăm chú như một con chó trông nhà. Một người phụ nữ đang chạy lại phía ông, mái tóc đen dài bay sau lưng, h́nh ảnh cô mờ đi khi làn mưa dội vào cửa sổ và chảy thành ḍng trên mặt kính. 

Là cô ấy. 

Ông buông rơi cả tách lẫn đĩa xuống sàn và đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra đằng sau. 

"Gráinne," ông thầm th́. 

Ông vớ lấy chiếc gậy và đi nhanh hết sức ra cửa trước. Mở cánh cửa ra, ông căng mắt nh́n vào đêm tối băo bùng để t́m vợ ḿnh. 

Ông nghe thấy tiếng thở hổn hển xa xa của người phụ nữ đang chạy. 

"Cha ơi," ông nghe tiếng cô gọi. Không cô ấy không thể gọi như vậy được, Gráinne của ông sẽ không gọi như vậy. 

"Cha ơi," ông lại nghe thấy tiếng nức nở. 

Những âm thanh quen thuộc đó đưa ông quay trở lại hơn hai mươi năm trước. Đó là đứa con gái bé bỏng của ông, đứa con gái nhỏ lại đang chạy về nhà trong mưa gió và nó cần ông.

"Cha ơi!" Cô lại gọi. 

"Ta đây," ông đáp, ban đầu khe khẽ, rồi sau đó ông hét rơ hơn, "Ta ở đây!" 

Ông nghe tiếng cô khóc, nh́n thấy cô mở cánh cổng cót két, nước chảy ṛng ṛng trên người, và đúng như những ǵ ông đă làm hơn hai mươi năm trước, ông ch́a tay về phía cô và đón cô vào ṿng tay của ḿnh. 

"Ta đây, đừng lo," ông dỗ dành cô, vỗ nhẹ vào đàu và đung đưa cô. "Cha đây."

Chương 38

Khu vườn nhà Elizabeth trong ngày sinh nhật cô giống hệt quang cảnh bữa tiệc trà của Mad Hatter trong Xứ sở Thần tiên. Giữa khu vườn là một chiếc bàn dài được trang trí bằng những tấm khăn trải bàn màu đỏ và trắng. Trên bàn san sát những chiếc đĩa chất đầy xúc xích xốt cà chua, khoai tây chiên và nước xốt, bánh ḿ kẹp, xa lát, thịt nguội và các món tráng miệng. Khu vườn đă được xén tỉa từng li từng tí, những cây hoa mới đă được trồng và không khí tràn ngập mùi cỏ mới cắt trộn lẫn mùi thịt nướng thơm phức ở góc vườn. Đó là một ngày ấm áp, bầu trời màu chàm không một gợn mây, những ngọn đồi xung quanh phủ màu xanh ngọc, trên đồi là đàn cừu trông giống như những bông tuyết, và Ivan cảm nhận được nỗi đau khi phải rời xa một nơi đẹp như thế này và những con người ở đây. 

"Ivan, em rất vui v́ anh đă ở đây." Elizabeth phóng từ trong bếp ra. 

"Cám ơn em," Ivan cười, xoay tṛn chào đón cô. "Ái chà, nh́n em ḱa!" Anh há hốc miệng. Elizabeth mặc chiếc váy mùa hè giản dị bằng lanh trắng, tương phản rất hiệu quả với làn da sẫm màu của cô; mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ buông xuống quá vai. "Xoay một ṿng cho anh xem nào." Ivan nói, vẫn c̣n sửng sốt trước vẻ đẹp của cô. Nét mặt cô dịu dàng và mọi thứ ở cô đều có vẻ mềm mại hơn. 

"Từ khi tám tuổi em đă không xoay cho người đàn ông nào ngắm rồi. Đừng có nh́n em chằm chằm thế, có nhiều việc phải làm lắm," cô nói nhanh. 

À, không phải mọi thứ ở cô đều mềm mại hơn. 

Cô nh́n quanh vườn, tay chống lên hông như đang đi tuần tra. 

"Được rồi để em chỉ cho anh mọi việc ở đây nhé." Cô tóm lấy tay Ivan và kéo anh về phía bàn. 

"Khi khách đến qua cửa hông, họ sẽ vào đây đầu tiên. Đây là chỗ họ lấy khăn ăn, dao, dĩa, đĩa rồi họ sẽ đi dọc theo chỗ này." Cô đi tiếp, vẫn túm tay anh và nói nhanh. "Khi họ tới đây, anh sẽ đứng sau cái bếp nướng thịt này và phục vụ bất cứ thứ ǵ họ đă chọn từ các loại thịt này. Cô chỉ vào cái bàn nhỏ để thịt. "Bên trái là thịt có x́ dầu, bên phải là thịt nướng. Anh đừng có nhầm lẫn đấy nhé." 

Ivan mở miệng định phản đối nhưng cô đă giơ một ngón tay lên và nói tiếp, "Sau đó họ sẽ lấy bánh ḿ, rồi xa lát ở đây. Anh nhớ là nước chấm bánh ḿ ở đây nhé." 

Ivan nhặt một quả ôliu lên và cô đánh vào tay anh khiến anh để nó lại rơi xuống bát. Cô tiếp tục, "Đồ tráng miệng ở đây, trà và cà phê đây, sữa hữu cơ trong b́nh bên trái, sữa thường ở bên phải, pḥng vệ sinh sau cửa và chỉ ở bên trái thôi nhé; em không muốn họ tha thẩn trong nhà ḿnh, được chứ?" 

Ivan gật đầu. 

"Anh có hỏi ǵ không?" 

"Chỉ một câu thôi." Anh chộp lấy một quả ôliu và bỏ tọt vào miệng trước khi cô kịp giằng lại. "Tại sao em lại nói với anh chuyện này?" 

Elizabeth đảo mắt. "Bởi v́," cô lau hai bàn tay ẩm vào một cái khăn ăn, "v́ em chưa bao giờ tổ chức tiệc tùng như thế này, và v́ anh lôi em vào cái mớ ḅng bong này, nên em cần anh giúp em." 

Ivan bật cười. "Elizabeth, em sẽ ổn thôi và rơ ràng là anh không giúp nướng thịt được đâu." 

"Tại sao, ở Tỉn Phai không có món thịt nướng à?" Cô hỏi mỉa mai. 

Ivan phớt lờ câu nói của cô. "Nghe này, hôm nay em không cần quy định và kế hoạch ǵ hết. Cứ để cho mọi người làm ǵ tùy ư, lang thang quanh vườn, tṛ chuyện với nhau và tự chọn thức ăn. Ai quan tâm nếu họ bắt đầu bằng món bánh táo chứ?"

Elizabeth có vẻ khiếp sợ. "Bắt đầu bằng bánh táo ư?" Cô lắp bắp. "Nhưng đó không đúng chiều của bàn ăn. Không, Ivan, anh phải nói với họ là phải bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu. Em không có thời gian đâu." Cô chạy vội vào bếp. "Cha, con hy vọng cha không ăn hết chỗ xúc xích cà chua ở đó đấy chứ." 

"Cha?" Mắt Ivan mở to, "ông ấy ở đây à?" 

"Vâng." Cô đảo mắt nhưng Ivan biết cô không định làm thế. "Thật ra mấy ngày vừa rồi anh không ở đây cũng tốt v́ em phải ngập đầu ngập cổ trong những bí mật gia đ́nh, nước mắt, tan vỡ và hàn gắn. Nhưng mọi việc đều ổn rồi," cô thả lỏng người một chút và nh́n Ivan. Tiếng chuông cửa khiến cô giật nảy người, mặt nhăn lại sợ hăi. 

"Thư giăn đi Elizabeth!" Ivan cười. 

"Mời ra cửa ngách ạ!" Cô nói với người khách. 

"Trước khi họ vào đây anh muốn tặng em một món quà." Ivan nói, ch́a cánh tay vẫn giấu sau lưng ra. Anh giơ một chiếc ô màu đỏ to đùng về phía cô và trán cô nhăn lại bối rối. 

"Để giúp em tránh mưa," Ivan dịu dàng giải thích. "Anh nghĩ em đă có thể dùng nó đêm hôm nọ." 

Trán Elizabeth dăn ra khi cô hiểu điều anh nói. "Anh chu đáo thật, cám ơn anh." Cô ôm anh. Cô bỗng ngẩng phắt đầu lên. "Nhưng sao anh biết về chuyện đêm hôm nọ?" 

Benjamin xuất hiện ở cổng với bó hoa và một chai rượu. 

"Chúc mừng sinh nhật Elizabeth." 

Cô quay người lại và đôi má ửng hồng. Cô chưa gặp lại anh ta kể từ ngày ở công trường khi Ivan trêu cô yêu Benjamin bằng hàng chữ đỏ to tướng trên tường. 

"Cảm ơn anh," cô đáp và đi về phía anh ta. 

Anh ta đưa món quà ra cho cô và cô chật vật t́m cách đón lấy chúng v́ vướng cái ô trong tay. Benjamin để ư thấy chiếc ô và cười. "Tôi không nghĩ hôm nay cô sẽ cần đến nó đâu." 

"À cái này ư?" Mặt Elizabeth đỏ hơn nữa. "Đây là quà của Ivan." 

Benjamin nhướng mày. "Thật à? Chắc là cô vừa làm khó anh ta đúng không? Tôi bắt đầu nghĩ là giữa hai người có chuyện ǵ đó đấy." 

Elizabeth không cười nổi nữa. Cô ước ǵ mọi chuyện đúng như thế. "Thật ra anh ấy đang ở đâu đấy quanh đây thôi - có lẽ cuối cùng tôi cũng giới thiệu được hai anh với nhau." Cô dơi mắt khắp vườn, tự hỏi không biết tại sao lúc àno Benjamin cũng thấy cô có vẻ buồn cười như thế.

"Ivan?" tôi có thể nghe thấy Elizabeth gọi tên tôi. 

"Có đây," tôi đáp, không nh́n lên trong lúc giúp Luke đội chiếc mũ dự tiệc lên đầu. 

"Ivan?" Cô lại gọi. 

"Có đây," tôi sốt ruột nói, đứng dậy nh́n cô. Đôi mắt cô lướt qua tôi và cô tiếp tục đưa mắt quanh vườn. 

Tim tôi ngừng đập; tôi thề là tôi đă cảm thấy nó ngừng đập. 

Tôi hít một hơi dài, cố không hoảng hốt. "Elizabeth," tôi gọi, giọng run run và xa xăm đến nỗi chính tôi cũng gần như không nhận ra ḿnh nữa. 

Cô không quay lại. "Tôi không biết anh ấy biến đâu rồi. Anh ấy vừa mới ở đây thôi mà." Cô có vẻ giận dữ. "Đáng lẽ anh ấy phải chuẩn bị thịt nướng sẵn sàng rồi chứ." 

Benjamin lại cười. "Đúng lúc quá. Một cách tế nhị để nhờ tôi đấy, nhưng tôi có thể làm được, không vấn đề ǵ." 

Elizabeth nh́n anh ta bối rối, miên man suy nghĩ. "Được rồi, tốt quá, cám ơn anh." Cô tiếp tục t́m kiếm xung quanh. Tôi nh́n Benjamin chui chiếc tạp dề qua đầu và Elizabeth giảng giải mọi thứ cho anh ta. Tôi là kẻ đứng ngoài quan sát, không c̣n là một phần của bức tranh nữa. Khách khứa bắt đầu tới và tôi cảm thấy chóng mặt khi khu vườn trở nên đông đúc, khi âm lượng lớn hơn, những giọng nói và tiếng cười ầm ĩ hơn, mùi thức ăn đậm đặc hơn. Tôi nh́n Elizabeth cố bắt Joe nếm một số loại cà phê có vị trong khi mọi người vừa quan sát vừa cười; tôi nh́n đầu của Elizabeth và Benjamin ghé sát vào nhau khi họ chia sẻ một bí mật rồi cười phá lên; tôi nh́n cha Elizabeth đứng ở cuối vườn, một tay nắm chiếc gậy gỗ mận gai, một tay cầm ly tách, đăm chiêu dơi mắt về phía những ngọn đồi nhấp nhô, chờ đợi người con gái thứ hai của ông trở về; tôi nh́n bà Bracken và mấy bà bạn đứng cạnh bàn tráng miệng, lén lút lấy thêm một miếng bánh khi tưởng rằng không có ai nh́n.

Nhưng tôi nh́n thấy họ. Tôi nh́n thấy tất cả. 

Tôi giống như người khách trong bảo tàng nghệ thuật; đang đứng trước một bức tranh có quá nhiều chi tiết, cố gắng để hiểu nó, yêu nó quá mức và muốn được nhảy vào để trở thành một phần của nó. Tôi bị đẩy ra càng lúc càng xa về phía cuối vườn. Đầu tôi quay cuồng và đầu gối tôi sụm xuống. 

Tôi nh́n Luke được Poppy giúp đỡ mang chiếc bánh sinh nhật của Elizabeth ra, bắt nhịp cho mọi người hát bài "Chúc mừng sinh nhật bạn" trong khi khuôn mặt Elizabeth đỏ lên v́ ngạc nhiên và xấu hổ. Tôi nh́n cô đảo mắt xung quanh t́m tôi nhưng không thấy tôi, nh́n cô nhắm mắt, ước và thổi nến giống cô bé gái chưa bao giờ có bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười hai và giờ đang được sống lại ngày đó. Nó làm tôi nhớ lại những ǵ Opal nói về việc tôi không bao giờ có ngày sinh nhật, không bao giờ già đi trong khi Elizabeth th́ có và cô sẽ già đi sau ngày này hàng năm. Những người dân thị trấn đông đúc cười to và ḥ reo khi cô thổi tắt những ngọn nến, nhưng đối với tôi chúng tượng trưng cho sự trôi chảy của thời gian, và khi dập tắt những ngọn lửa đang nhảy múa này th́ cô cũng đă dập tắt chút hy vọng nhỏ nhoi c̣n lại trong tôi. Chúng tượng trưng cho lư do chúng tôi không thể ở bên nhau, và điều đó làm tim tôi đau nhói. Đám đông vui vẻ lại chúc tụng trong khi tôi nhấm nháp nỗi đau của ḿnh, và tôi không thể không ư thức được một cách rơ ràng hơn bao giờ hết rằng cứ mỗi phút trôi qua th́ cô lại càng già hơn. Tôi, chính tôi cảm nhận được điều đó. 

"Ivan!" Elizabeth túm lấy tôi từ phía sau. "Anh đi đâu suốt năy giờ thế? Em t́m anh măi!" 

Tôi quá choáng váng v́ cô đă nhận ra tôi đến nỗi gần như không nói được nên lời. "Anh ở đây suốt đấy chứ," tôi nói yếu ớt, tận hưởng từng giây phút đôi mắt nâu của cô nh́n xoáy vào tôi. 

"Làm ǵ có. Em đă đi qua chỗ này ít nhất là năm lần và có thấy anh đâu. Anh có sao không thế?" Trông cô có vẻ lo lắng. "Trông anh xanh xao quá." Cô sờ trán tôi. "Anh ăn ǵ chưa?" 

Tôi lắc đầu. 

"Em mới nướng lại ít pizza đấy; để em lấy cho anh nhé, được không? Anh thích loại nào?" 

"Loại có ôliu ấy. Ôliu là thứ anh thích nhất." 

Cô nheo mắt lại và ṭ ṃ nh́n tôi từ đầu đến chân. Rồi cô nói chậm răi. "Được rồi, để em lấy cho anh, nhưng đừng có biến mất lần nữa đấy nhé. Em muốn giới thiêu với anh mấy người." 

Tôi gật đầu. 

Một lúc sau cô vội vàng quay lại với một miếng pizza lớn. Mùi bánh thơm phức, bụng tôi sôi lên mừng rỡ dù lúc trước tôi không hề nghĩ là ḿnh đang đói. Tôi giơ tay đón lấy miếng pizza ngon lành từ tay cô, nhưng mắt cô tối sầm, mặt xịu xuống và cô rụt chiếc đĩa lại. "Chết tiệt, Ivan, anh lại đi đâu rồi!" Cô làu bàu, đưa mắt t́m kiếm khắp vườn. 

Đầu gối tôi bủn rủn đến mức tôi không thể đứng thẳng người lên được; tôi đổ sụp xuống mặt cô, tựa lưng vào tường nhà, chống khuỷu tay lên đầu gối. 

Tôi nghe thấy tiếng th́ thầm rất khẽ trong tai ḿnh, cảm nhận được hơi thở nóng hổi và ngửi thấy mùi bánh kẹo trong hơi thở của Luke. "Nó đang xảy ra phải không?"

Tôi chỉ có thể gật đầu. 

Đó là lúc sự vui thú không c̣n. Phần này rất rất không phải là phần tôi thích.

Chương 39

Cảm nhận được từng dặm đường với từng bước đi, từng viên đá sỏi dưới gan bàn chân và từng giây trôi qua, cuối cùng tôi cũng đến được bệnh viện, hoàn toàn kiệt sức và héo hon. Vẫn c̣n một người bạn cần đến tôi. 

Chắc hẳn Olivia và Opal đă nh́n thấy điều đó trên gương mặt tôi khi tôi bước vào pḥng; chắc hẳn họ đă nh́n thấy những màu sắc đen tối toát ra từ người tôi, thấy vai tôi sụp xuống, thấy toàn bộ sức nặng của tất cả mọi thứ trong không trung, đột ngột đè lên vai tôi. Từ ánh nh́n trong đôi mắt mệt mỏi của họ tôi biết họ đă biết. Tất nhiên là họ biết - đó là một phần của công việc. Ít nhất mỗi năm hai lần tất cả chúng tôi đều phải trải qua việc mất họ. Opal thích dạy chúng tôi rằng đó không phải là mất họ; chỉ là họ đă tiếp tục cuộc đời riêng của ḿnh. Nhưng tôi không sao tưởng tượng được rằng ḿnh không mất Elizabeth. Không có quyền lực nào, không có khả năng nào khiến cô ở sát bên tôi, vẫn nh́n thấy tôi, cô đang tuột qua kẽ tay tôi. Tôi đă giành được ǵ? Đă đạt được ǵ? Mỗi lần rời xa một người bạn tôi lại cảm thấy cô đơn y như trước khi gặp họ, và trong trường hợp của Elizabeth th́ thậm chí c̣n cô đơn hơn, v́ tôi biết ḿnh đă bỏ lỡ cơ hội đến với rất nhiều điều hơn thế. Và đây là câu hỏi sáu mươi tư triệu đô la, thế những người bạn của chúng tôi được ǵ? 

Một kết cục có hậu? 

Liệu tôi có thể gọi t́nh trạng hiện nay của Elizabeth là kết cục có hậu hay không? Nuôi dưỡng một thằng bé sáu tuổi mà cô chưa bao giờ muốn, lo lắng về cô em mất tích, một người mẹ đă bỏ rơi cô và một người cha phức tạp? Chẳng phải cuộc đời cô vẫn y như khi tôi tới hay sao? 

Nhưng tôi đoán đây không phải là kết cục của Elizabeth. Hăy nhớ các chi tiết, Opal vẫn thường dặn tôi như vậy. Tôi cho rằng thay đổi trong cuộc đời của Elizabeth chính là tâm hồn cô, cách suy nghĩ của cô. Tất cả những ǵ tôi đă làm là gieo một hạt mầm hy vọng; chỉ ḿnh cô có thể giúp nó lớn lên. Và v́ cô bắt đầu không nh́n thấy tôi nữa, có lẽ hạt mầm đó đă nảy mầm. 

Tôi ngồi ở góc pḥng bệnh viện nh́n Opal nắm chặt tay Geoffrey như thể chị đang lơ lửng bên mép vách đá. Có lẽ đúng là như vậy. Trên khuôn mặt chị, bạn có thể thấy chị sẵn sàng làm mọi thứ để lấy lại những ǵ đă qua; tôi cuộc rằng chị có thể thỏa thuận với quỷ sứ ngay tại đó nếu nó có thể mang ông ấy quay trở lại. Ngay lúc này, chỉ v́ ông, chị có thể xuống địa ngục và quay lại, chị có thể đối mặt với từng nỗi sợ hăi của ḿnh. 

Những điều chúng ta làm để quay về đúng lúc. 

Những điều ban đầu chúng ta đă không làm. 

Lời nói của Opal đang được thốt qua miệng Olivia; Geoffrey không thể nói được nữa. Nước mắt Opal trào ra, nhỏ xuống đôi tay không c̣n sự sống của Geoffrey, môi dưới của chị run lên. Chị vẫn chưa sẵn sàng để ông ra đi. Chị chưa bao giờ rời xa ông và bây giờ th́ đă quá muộn, ông đang ra đi trước khi chị có cơ hội làm việc đó. 

Chị đang mất ông. 

Ngay lúc đó, đối với tôi cuộc sống dường như thật đen tối. Cũng ảm đạm như lớp sơn xanh rạn nứt trên những bức tường được dựng lên để chống đỡ cho một ṭa nhà nhằm hàn gắn vết thương. 

Geoffrey từ từ giơ tay lên; bạn có thể tin chắc ông đang phải dốc hết sức lực. Cử động đó khiến tất cả mọi người ngạc nhiên v́ đă nhiều ngày nay ông không nói được và cũng không có phản ứng trước bất cứ thứ ǵ. Không ai ngạc nhiên bằng Opal, người bỗng nhiên cảm tấhy bàn tay ông sờ trên khuôn mặt, khi ông lau nước mắt cho chị. Mối liên hệ sau hai mươi năm. Cuối cùng ông đă có thể nh́n thấy chị. Opal hôn bàn tay to lớnc ủa ông và để nó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của chị, an ủi chị qua suốt cơn choáng váng, khuây khỏa và nuối tiếc của chị.

Geoffrey trút hơi thở cuối cùng, ngực ông nhô lên lần cuối rồi xẹp xuống, bàn tay rơi trên giường. 

Chị đă mất ông và tôi băn khoăn không biết liệu chị có c̣n tự nhủ rằng chẳng qua ông chỉ tiếp tục cuộc đời riêng của ḿnh mà thôi. 

Chính lúc đó tôi quyết định ḿnh cần phải kiểm soát được khoảnh khắc cuối cùng của ḿnh. Tôi phải chào tạm biệt Elizabeth một cách chu đáo, nói với cô sự thật về tôi một lần cuối cùng để cô không nghĩ rằng tôi chạy trốn hay bỏ rơi cô. Tôi không muốn cô dành hàng năm cay đắng nghĩ về người đàn ông cô từng yêu và đă làm tan vỡ trái tim cô. Không, điều đó sẽ quá dễ dàng đối với cô; nó sẽ cho cô lư do để cô không bao giờ yêu lần nữa. Và cô đă muốn lại được yêu. Tôi không muốn cô giống như Geoffrey, măi măi chờ đợi sự trở về của tôi và cuối cùng chết già trong cô độc. 

Olivia gật đầu động viên khi tôi đứng dậy, hôn trên đỉnh đầu Opal khi chị đang ngồi úp mặt xuống giường, vẫn nắm chặt tay ông và nức nở to đến mức tôi biết đó là tiếng trái tim chị đang tan vỡ. Cho đến khi đă bước ra ngoài trời giá lạnh, tôi mới nhận ra nước mắt đang lăn trên mặt ḿnh. 

Tôi bắt đầu chạy.

Elizabeth đang mơ. Cô đang ở trong một căn pḥng trắng trống trải và cô đang nhảy múa, ḥ hét và vẩy sơn đủ màu khắp xung quanh. Cô đang ngân nga bài hát mà cô không sao gạt ra khỏi đầu suốt hai tháng vừa qua, và cô cảm thấy vui sướng và tự do khi nhảy nhót quanh pḥng, cười khúc khích nh́n những vệt sơn dày bắn vào tường. 

"Elizabeth," một giọng nói th́ thầm. 

Cô tiếp tục nhảy quanh pḥng. Không có ai ở đó cả. 

"Elizabeth," giọng nói th́ thầm, cả người cô khẽ rung lên trong lúc cô nhảy múa. 

"Ừm?" Cô đáp vui vẻ. 

"Dậy đi, Elizabeth. Anh cần nói chuyện với em," giọng dịu dàng cất lên. 

Cô mở hé mắt, nhận ra khuôn mặt đẹp trai đang lo lắng của Ivan bên cạnh mặt ḿnh, lấy tay cọ lên mặt anh và trong một khoảnh khắc họ nh́n sâu vào mắt nhau. Cô đắm ḿnh trong ánh mắt của anh dành cho cô, cố gắng đáp trả nhưng không chống nổi cơn buồn ngủ và để mặc cho mí mắt khép lại. Cô đang mơ, cô biết vậy, nhưng cô không thể mở mắt được. 

"Em có nghe thấy anh nói không?" 

"Ừm," cô đáp, xoay, xoay, xoay. 

"Elizabeth, anh đến để nói với em rằng anh phải đi." 

"Tại sao?" Cô lẩm bẩm ngái ngủ. "Anh vừa mới đến mà. Ngủ đi." 

"Anh không thể. Anh muốn như vậy lắm nhưng anh không thể. Anh phải đi thôi. Em có nhớ là anh đă bảo em rằng chuyện này sẽ xảy ra không?" 

Cô cảm thấy hơi thở ấm áp của anh trên cổ ḿnh, ngửi thấy mùi da thịt của anh; tươi mát và ngọt ngào như thể anh vừa tắm bằng quả việt quất. 

"Ừm," cô đáp lại, "Tỉn Phai," cô nói, sơn màu việt quất lên tường, đưa tay chạm vào vệt sơn và nếm nó như thể nó vừa được vắt ra. 

"Một thứ tương tự như vậy. Em không cần anh nữa Elizabeth ạ," anh nói nhẹ nhàng. "Giờ em sẽ không nh́n thấy anh nữa. Người khác sẽ cần anh." 

Cô đưa tay vuốt cằm anh, cảm thấy làn da nhẵn nhụi mềm mại của anh. Cô chạy dọc căn pḥng, tay vuốt theo vệt sơn đỏ. Nó có mùi giống như dâu tây. Cô nh́n xuống hộp sơn trên tay ḿnh và nhận ra chúng - những quả dâu tươi chất thành đống.

"Anh đă hiểu được một điều, Elizabeth ạ. Anh đă hiểu được ư nghĩa cuộc đời ḿnh và nó cũng không khác so với cuộc đời em." 

"Ừm," cô cười. 

"Cuộc sống là những cuộc hội ngộ và chia ly. Ngày nào cũng có người bước vào cuộc đời em, em chào buổi sáng, em chào buổi tối, có người ở lại vài phút, người vài tháng,người một năm, có người là cả đời. Cho dù người đó là ai, th́ em cũng gặp gỡ rồi chia ly. Anh rất vui là đă gặp em, Elizabeth Egan; anh cám ơn ngôi sao may mắn của anh v́ điều đó. Anh đă ao ước có được em suốt cả cuộc đời ḿnh," anh thầm th́, "Nhưng giờ đă đến lúc chúng ta phải chia tay rồi." 

"Ừm," cô thầm th́ ngái ngủ. "Đừng đi." Bây giờ anh đang ở trong pḥng cùng cô, họ đang đuổi nhau, vẩy sơn vào nhau, trêu đùa nhau. Cô không muốn anh đi; cô đang thấy rất vui. 

"Anh phải đi," giọng anh vỡ ra. "Hăy hiểu cho anh." 

Giọng nói của anh làm cô ngừng chạy. Cô buông chiếc chổi quét. Nó rơi trên sàn, để lại một vệt đỏ trên tấm thảm trắng tinh. Cô ngước nh́n anh; khuôn mặt anh nhăm nhúm buồn bă. 

"Anh đă yêu em ngay từ phút đầu tiên nh́n thấy em và anh sẽ măi măi yêu em, Elizabeth ạ." 

Cô cảm thấy anh hôn vào dưới tai trái cô, quá dịu dàng và âu yếm đến mức cô không muốn anh dừng lại. 

"Em cũng yêu anh," cô nói giọng ngái ngủ. 

Nhưng anh đă dừng lại. Cô nh́n quanh căn pḥng loang lổ sơn và anh đă không c̣n ở đó nữa. 

Cô mở choàng mắt khi nghe thấy giọng nói của chính ḿnh. Có phải cô vừa nói "Em yêu anh"? Cô chống khuỷu tay và chếnh choáng nh́n quanh pḥng ngủ. 

Nhưng căn pḥng trống không. Cô chỉ có một ḿnh. Mặt trời đă lên quá đỉnh núi, đêm đă tàn và ngày mới đă bắt đầu. Cô nhắm mắt lại và tiếp tục mơ.

Chương 40

Đă một tuần trôi qua và sáng sớm Chủ nhật đó, Elizabeth ủ rũ đi quanh nhà trong bộ pyjama, đôi chân đi dép trong nhà lê từ pḥng này sang pḥng khác. Cô đứng trên ngưỡng cửa từng pḥng, ngó vào trong và t́m kiếm... một thứ ǵ đó, tuy nhiên cô không biết đó là thứ ǵ. Chẳng căn pḥng nào cho cô câu trả lời và v́ thế cô vẫn tiếp tục lang thang. Ủ ấm hai tay bằng tách cà phê, cô đứng im trên hành lang, cố gắng nghĩ xem phải làm ǵ. Thường th́ cô không di chuyển chậm chạm như thế và tâm trí cô chưa bao giờ cảm thấy mù mờ như thế, nhưng giờ đây cô có rất nhiều điều mà trước đây cô chưa từng có. 

Không phải cô không có ǵ để làm; ngôi nhà đă đến kỳ lau chùi tổng thể mỗi tuần hai lần và vẫn c̣n một số thứ cần hoàn tất trong pḥng trẻ ở khách sạn. Nói ǵ đến chuyện hoàn tất chứ, thậm chí nó c̣n chưa được bắt đầu. Suốt cả tuần Vincent và Benjamin đă nói đến thất bại của cô, cô c̣n bị mất ngủ nhiều hơn trước v́ đơn giản cô không biết ḿnh phải làm ǵ, hơn nữa, là người cầu toàn, cô không thể bắt đầu trừ khi mọi thứ trong đầu cô đă hoàn toàn rơ ràng. Giao việc này cho Poppy sẽ là một thất bại về phía cô. Cô là nhà nữ thiết kế tài năng, nhưng tháng này cô lại cảm thấy ḿnh giống như một cô học tṛ, phớt lờ bút ch́ bút mực và tránh xa máy tính để cô không phải làm bài tập về nhà. Cô đang t́m kiếm một tṛ tiêu khiển, một lư do hợp lư để kéo cô ra khỏi t́nh trạng lăng đăng mà cô nhận ra ḿnh đang mắc phải. 

Cô chưa gặp lại Ivan kể từ bữa tiệc tuần trước; cô không nhận được một cú điện thoại, một lá thư, không ǵ hết. Như thể anh đă biến mất khỏi mặt đất, và cô vừa tưc giận vừa cảm thấy cô đơn. Cô nhớ anh. 

Đă bảy giờ sáng và pḥng trẻ đang rộn ră tiếng phim hoạt h́nh. Elizabeth bước dọc hành lang và bất th́nh ĺnh tḥ đầu vào trong pḥng. 

"Bác xem cùng được không?" Bác hứa bác sẽ không nói ǵ đâu, cô muốn nói thêm.

Luke có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Cậu ngồi trên sàn, gí sát mặt vào tivi. Tư thế này rất không đàng hoàng nhưng cô chọn cách im lặng thay v́ phê b́nh thằng bé. Cô ngồi phịch xuống chiếc đệm nhồi hạt xốp bên cạnh thằng bé và co chân lên sát người. 

"Con xem ǵ thế?" 

"Bob Bọt biển Quần vuông." 

"Bọt biển cái ǵ?" Cô bật cười. 

"Bob Bọt biển Quần vuông," thằng bé nhắc lại, không rời mắt khỏi tivi. 

"Nó nói về cái ǵ thế?" 

"Một miếng bọt biển tên là Bob mặc quần h́nh vuông," cậu cười khúc khích. 

"Hay không?" 

"Cũng được," cậu gật đầu. "Nhưng con đă xem hai lần rồi." Cậu xúc một th́a Rice Krispies đút vào miệng một cách cẩu thả, làm sữa chảy xuống cằm. 

"Vậy sao con c̣n xem lại? Sao con không ra ngoài trời hít thở không khí trong lành và chơi với Sam? Con đă ở trong nhà suốt cả kỳ nghỉ cuối tuần rồi." 

Cô được đáp lại bằng sự im lặng. 

"Thế Sam đâu rồi? Nó đi vắng à?" 

"Bọn con không chơi với nhau nữa," Luke buồn bă nói. 

"Tại sao?" Cô ngạc nhiên hỏi, ngồi thẳng dậy và đặt tách cà phê lên sàn. 

Luke nhún vai. 

"Hai đứa căi nhau à?" Elizabeth hỏi dịu dàng. 

Luke lắc đầu. 

"Nó nói ǵ làm con buồn à?" 

Một cái lắc đầu nữa. 

"Thế th́ có chuyện ǵ?" 

"Chẳng có chuyện ǵ cả," Luke giải thích. "Hôm trước bạn ấy chỉ bảo với con là bạn ấy không thích chơi với con nữa." 

"Chuyện đó chẳng hay chút nào," Elizabeth nói nhẹ nhàng. "Con có muốn bác nói chuyện với bạn ấy không, để xem tại sao?" 

Luke nhún vai. Một khoảng im lặng bao trùm khi cậu tiếp tục nh́n chằm chằm vào màn h́nh, ch́m trong suy nghĩ của ḿnh. 

"Con biết không, bác biết cảm giác nhớ nhung một người bạn, Luke ạ. Con có biết chú Ivan bạn bác không?" 

"Cậu ấy cũng là bạn con." 

"Đúng rồi," cô mỉm cười. "Bác nhớ chú ấy lắm. Đă cả tuần nay bác chưa gặp chú ấy." 

"Ôi, giờ cậu ấy đi rồi. Cậu ấy nói với con thế mà. Cậu ấy phải đi giúp người khác." 

Mắt Elizabeth mở to và sự giận dữ trào lên trong cô. Anh ta c̣n không đủ lịch sự để chào tạm biệt cô. "Chú ấy tạm biệt con khi nào? Chú ấy nói ǵ?" Nh́n khuôn mặt kinh ngạc của Luke cô lập tức không đưa ra những câu hỏi quá dồn dập nữa. Cô cần phải nhắc nhở bản thân rằng thằng bé mới có sáu tuổi. 

"Cậu ấy tạm biệt con cùng ngày cậu ấy tạm biệt bác mà." Giọng thằng bé cao vút lên như thể cô bị mất trí vậy. Mặt nó nhăn lại rồi nó nh́n cô cứ như cô có mười cái đầu, và nếu không quá bối rối đến thế th́ cô đă cười phá lên trước bộ dạng của thằng bé rồi. 

Nhưng trong thâm tâm th́ cô không cười. Cô dừng lại suy nghĩ một lát rồi thốt lên. "Cái ǵ? Con nói cái ǵ thế?" 

"Sau buổi tiệc trong vườn, cậu ấy đến nhà và nói với con rằng công việc của cậu ấy với chúng ta đă hoàn thành và cậu ấy sẽ lại trở thành người vô h́nh như trước kia, nhưng cậu ấy sẽ vẫn ở quanh đây và điều đó có nghĩa là chúng ta đă ổn rồi." Thằng bé vui vẻ nói và lại hướng sự chú ư về cái tivi. 

"Vô h́nh," Elizabeth phát âm từ đó như thể nó là một thứ ǵ rất xấu. 

"Đúng vậy," Luke líu lo. "Không phải tự nhiên mà người ta lại gọi cậu ấy là tưởng tượng đâu ạ!" Cậu tự đánh vào đầu ḿnh rồi ngă lăn ra sàn. 

"Anh ta nhồi cái ǵ vào đầu con thế hả?" Cô làu bàu tức tối, tự hỏi không biết ḿnh có sai không khi đưa một người như Ivan vào cuộc đời Luke. "Khi nào th́ anh ta quay trở lại?" 

Luke vặn nhỏ tiếng tivi và lại quay sang cô với cái vẻ mặt kỳ lạ như lúc năy. "Cậu ấy không quay lại đâu ạ. Cậu ấy chẳng bảo với bác thế rồi c̣n ǵ." 

"Anh ta không..." Giọng nói của cô không như cô muốn.

"Có mà, trong pḥng ngủ của bác ấy. Con nh́n thấy cậu ấy đi vào mà; con nghe thấy cậu ấy nói nữa." 

Elizabeth lục lại trong đầu những kư ức về buổi tối hôm đó và về giấc mơ của cô, giấc mơ mà cô đă nghĩ tới suốt tuần nay, giấc mơ đă quấy rầy cô và đột nhiên, tim cô chùng xuống khi cô nhận ra đó hoàn toàn không phải là một giấc mơ. 

Cô đă mất anh. Trong giấc mơ và trong đời thật, cô đă mất Ivan.

Chương 41

"Chào cô Elizabeth." Mẹ Sam mở cửa mời cô vào nhà. 

"Chào chị Fiona," Elizabeth nói, bước vào trong. Fiona đă giữ thái độ rất tốt với quan hệ giữa Elizabeth và Ivan trong mấy tuần qua. Họ chưa bao giờ nói chuyện, trực tiếp về vấn đề đó nhưng Fiona vẫn lịch sự như mọi khi. Elizabeth rất biết ơn v́ không có sự khó chịu nào giữa họ. Thật không may, cô lo rằng Sam không chấp nhận được điều đó. "Tôi đến để nói cho với Sam, nếu chị không phiền. Luke rất buồn v́ không có thằng bé." 

Fiona nh́n cô buồn bă. "Tôi biết, tôi đă cố gắng nói chuyện với nó cả tuần nay. Có lẽ cô sẽ làm được việc đó tốt hơn tôi." 

"Nó có nói với chị tại sao hai đứa lại không chơi với nhau nữa không?" 

Fiona cố giấu một nụ cười và gật đầu. 

"Có phải v́ Ivan không?" Elizabeth hỏi, cảm thấy lo lắng. Cô đă luôn lo răng Sam sẽ ghen tị v́ thời gian Ivan dành cho cô và Luke, và v́ thế cô đă rủ thằng bé sang nhà và cho nó chơi cùng Ivan nhiều hết mức có thể. 

"Đúng vậy," Fiona khẳng định với một nụ cười tươi. "Trẻ con tuổi này thật buồn cười phải không chị?" Elizabeth nhẹ cả người v́ cuối cùng cũng biết được Fiona không cảm thấy khó chịu v́ thời gian cô và Luke ở bên cạnh Ivan mà lại cho rằng mọi chuyện là do cách cư xử của Sam. 

"Tôi sẽ để thằng bé tự nói chuyện với cô," chị nói tiếp, dẫn Elizabeth qua các pḥng. 

Elizabeth phải cố gắng cầm ḷng không đưa mắt nh́n quanh xem Ivan có ở đó không. Cô tới đây không chỉ để giúp Luke mà c̣n để giúp cả bản thân cô nữa. T́m và mang về được hai người bạn thân th́ tất nhiên là tốt hơn chỉ một, và cô cũng muốn được ở cạnh Ivan biết nhường nào. 

Fiona đẩy cửa pḥng trẻ em và Elizabeth bước vào. "Sam, cưng à, mẹ Luke đến nói chuyện với con này," Fiona dịu dàng nói, và lần đầu tiên Elizabeth cảm thấy ấm áp khi nghe từ đó. 

Sam dừng chơi điện tử và ngước nh́n cô với đôi mắt nâu buồn bă. Elizabeth cắn môi cố mỉm cười. Fiona để họ nói chuyện riêng. 

"Chào Sam," cô nói dịu dàng. "Cháu có phiền không nếu cô ngồi đây?" 

Cậu lắc đầu và cô ngồi thăng bằng trên mép đi văng. 

"Luke nói với cô cháu không muốn chơi với bạn ấy nữa, có đúng vậy không?" 

Không hề ngần ngại, thằng bé gật đầu. 

"Cháu có muốn nói với cô biết tại sao không?" 

Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu. "Cháu không muốn chơi những tṛ giống của cậu ấy." 

"Cháu nói với bạn ấy thế à?" 

Cậu gật. 

"Thế bạn ấy bảo sao?" 

Trông Sam có vẻ lúng túng, cậu nhún vai. "Cậu ấy kỳ cục lắm." 

Một cục nghẹn dâng lên trong cổ Elizabeth và cô lập tức pḥng thủ. "Cháu nói thế là sao, kỳ cục ư?" 

"Lúc đầu th́ c̣n hay nhưng sau đó th́ chán chết, cháu không muốn chơi nữa nhưng Luke không chịu ngừng." 

"Đấy là tṛ ǵ?" 

"Tṛ chơi với người bạn vô h́nh." Cậu nói giọng đều đều và làm mặt hề. 

Tay Elizabeth nhớp nháp. "Nhưng cậu bạn vô h́nh đó chỉ xuất hiện có vài ngày thôi, mà cũng cách đây một tháng rồi Sam ạ." 

Sam nh́n cô lạ lùng. "Nhưng cô cũng chơi tṛ đó." 

Mắt Elizabeth mở to. "Cháu bảo ǵ?" 

"Ivan mặt như thế nào," cậu làu bàu, "cậu Ivan chán chết chỉ thích ngồi quay ghế cả ngày, chơi tṛ ném bùn với cả đuổi bắt. Ngày nào cũng Ivan, Ivan, Ivan và," giọng nói vốn đă cao vút của cậu ta tăng thêm một nốt, "cháu thậm chí c̣n không nh́n thấy cậu ta!"

"Cái ǵ?" Elizabeth bối rối. "Cháu không nh́n thấy cậu ta? Ư cháu là sao?" 

Sam suy nghĩ rất lung để t́m cách diễn đạt. "Ư cháu là, cháu không thể nh́n thấy cậu ta," cậu nói đơn giản rồi nhún vai. 

"Nhưng cháu vẫn chơi với cậu ấy đấy thôi." Cô lùa những ngón tay dấp dính mồ hôi qua tóc. 

"Vâng, v́ Luke chơi như thế, rồi cháu chán tṛ giả vờ đó nhưng Luke không dừng lại. Cậu ấy cứ bảo là Ivan có thật." Thằng bé đảo mắt. 

Elizabeth đưa ngón tay lên sống mũi. "Cô không biết cháu đang nói ǵ Sam ạ. Ivan là bạn của mẹ cháu mà, không phải thế sao?" 

Mắt Sam mở to. Cậu kinh ngạc. "Ờ, không." 

"Không?" 

"Không," cậu khẳng định. 

"Nhưng Ivan đă trông cháu và Luke c̣n ǵ. Anh ấy đă đón cháu và đưa cháu về nhà c̣n ǵ," Elizabeth lắp bắp. 

Sam có vẻ lo lắng. "Cháu được tự đi bộ về nhà mà cô Egan." 

"Nhưng, ờ, nhưng, ờ..." Elizabeth đột ngột dừng lại, nhớ ra một chuyện. Cô búng tay làm Sam giật ḿnh. "Hôm chơi thủy chiến - thế c̣n hôm chơi thủy chiến ở vườn sau th́ sao? Có cô, cháu, Luke và Ivan, cháu nhớ không?" Cô gặng hỏi. "Nhớ chứ Sam?" 

Mặt thằng bé tái nhợt. "Chỉ có ba cô cháu ḿnh thôi ạ." 

"Cái ǵ?" Cô hét to hơn dự định. 

Mặt Sam mếu máo và cậu bắt đầu khóc khe khẽ. 

"Ôi không," cô hoảng sợ, "đừng khóc Sam, cô không định làm cháu sợ." Cô đưa tay ra phía thằng bé nhưng nó đă chạy ra cửa, hét gọi mẹ. "Ôi, cô xin lỗi Sam. Dừng lại đi mà. Suỵt," cô nói nhỏ. "Ôi Chúa ơi," cô rên rỉ, nghe thấy Fiona dỗ thằng bé. 

Fiona bước vào pḥng. 

"Xin lỗi chị Fiona," Elizabeth nói. 

"Không sao đâu." Trông Fiona hơi lo lắng. "Thằng bé hơi nhạy cảm về chuyện đó." 

"Tôi hiểu," Elizabeth nuốt nước bọt. "Về chuyện Ivan," cô lại nuốt nước bọt và đứng thẳng dậy, "chị biết anh ấy phải không?" 

Lông mày Fiona nheo lại. "'Biết anh ta' có nghĩa là thế nào?" 

Tim Elizabeth đập nhanh. "Nghĩa là trước kia anh ấy đă ở đây." 

"Ồ, phải," Fiona cười, "anh ta đến đây rất nhiều lần cùng với Luke. Chúng tôi c̣n mờ anh ta ăn tối nữa cơ," chị nháy mắt. 

Elizabeth thở phào nhưng không chắc phải hiểu cái nháy mắt như thế nào. Cô đặt tay lên ngực trái và nói chậm hơn. "Phù, cảm ơn Chúa, Fiona," cô cười nhẹ nhơm. "Vừa lúc năy, tôi đă tưởng tôi sắp phát điên rồi." 

"Ôi đừng ngốc thế," Fiona đặt bàn tay lên cánh tay cô. "Chúng ta đều như thế mà, cô biết đấy. Khi Sam hai tuổi, nó cũng đă trải qua một giai đoạn y như thế. Con gà trống nó cũng gọi là bạn," chị cười tươi. "Tin tôi đi, tôi biết cô đang trải qua những chuyện ǵ, mở cửa xe, nấu thêm thức ăn, dọn thêm chỗ ngồi. Đừng lo, tôi hiểu mà. Cô hoàn toàn đúng khi cùng chơi với chúng." 

Đầu Elizabeth quay cuồng nhưng giọng Fiona vẫn tiếp tục vang lên. 

"Chị nghĩ mà xem nhé, có đúng đấy thật sự là một sự phí phạm thức ăn không? Đĩa thức ăn vẫn c̣n nguyên ở đó không vơi đi tí nào, tin tôi đi, tôi biết mà, tôi vẫn để ư. Không có người đàn ông vô h́nh ma quỷ nào trong nhà này hết, xin cảm ơn nhiều!" 

Cổ họng Elizabeth đắng nghét. Cô phải chộp lấy mép ghế để đứng vững. 

"Nhưng như tôi đă nói rồi đấy, bọn trẻ sáu tuổi là như thế. Tôi chắc cái anh bạn được gọi là Ivan này sẽ biến mất nhanh thôi; họ chẳng bảo là chúng không tồn tại quá hai tháng là ǵ. Anh ta sẽ đi ngay thôi, chị không phải lo đâu." Cuối cùng chị cũng ngừng nói nhưng lại quay mặt sang Elizabeth ḍ hỏi, "chị có sao không vậy?" 

"Không khí," Elizabeth thở gấp. "Tôi cần một chút không khí." 

"Tất nhiên rồi," Fiona vội nói, dẫn cô đến cửa ra vào. 

Elizabeth lao ra ngoài, hít không khí vào đầy buồng phổi.

"Tôi lấy cho chị một cốc nước nhé?" Fiona lo lắng hỏi, xoa xoa lưng Elizabeth trong lúc cô khom người cúi mặt xuống đất, hai tay chống lên đầu gối. 

"Không, cảm ơn chị," cô nói khẽ rồi đứng dậy. 

"Tôi sẽ ổn thôi." Cô chuệch choạng đi về phía cuối đường mà không chào tạm biệt, để Fiona nh́n theo lo lắng. 

Khi đă về đến nhà, Elizabeth đóng sập cửa lại sau lưng cô và trượt trên sàn nhà, hai tay ôm lấy đầu. 

"Bác Elizabeth, có chuyện ǵ thế ạ?" Luke lo lắng hỏi, vẫn mặc bộ pyjama và đi chân đất khi đứng trước mặt cô. 

Cô không thể trả lời được. Cô không thể làm ǵ ngoài việc nghĩ đi nghĩ lại về mấy tháng qua - tất cả những kư ức và khoảnh khắc đặc biệt với Ivan, tất cả những cuộc chuyện tṛ giữa họ. Ai đă ở đó với họ, ai đă nh́n thấy họ, đă nói chuyện với anh ấy. Họ đă đi đến những chỗ đông đúc, mọi người đă nh́n thấy họ ở cùng nhau, Benjamin đă nh́n thấy họ, Joe cũng đă nh́n thấy họ. Cô tiếp tục ngẫm nghĩ về mọi thứ, cố gắng nhớ lại những cuộc đối thoại của Ivan với những người đó. Cô không thể tưởng tượng ra tất cả chuyện này được. Cô là một phụ nữ đầu óc b́nh thường, đáng tin cậy. 

Khuôn mặt cô tái đi khi cô ngẩng lên nh́n Luke. 

"Tỉn Phai," là tất cả những ǵ cô có thể nói. 

"Vâng," Luke cười khúc khích. "Đấy là nói ngược mà. Hay thật, đúng không bác?" 

Phải mất mấy giây Elizabeth mới luận ra được. 

PHẢI TIN.

Chương 42

"Đi đi nào," Elizabeth hét lên, đấm vào c̣i xe để ra hiệu cho hai chiếc xe du lịch đang chậm chạp nhích qua nhau từng phân trên con phố chính của Baile na gCroíthe. Giờ là tháng Chín và những khách du lịch cuối cùng đang đi qua thị trấn. Sau đây, nơi bận rộn này sẽ trở lại với sự tĩnh lặng vốn có, giống như pḥng tiệc buổi sáng sau buổi tiệc, để lại cho người dân địa phương dọn dẹp và nhớ lại những sự kiện và những con người đă đi qua. Sinh viên sẽ quay trở lại trường ở các hạt và thị trấn xung quanh c̣n dân thị trấn lại một ḿnh vật lộn với công việc. 

Elizabeth cứ để tay ấn xuống cái c̣i và bấm điên cuồng thúc giục chiếc xe phía trước. Một rừng những khuôn mặt người nước ngoài ở phía sau xe quay lại nh́n. Bên cạnh cô, dân địa phương đang đổ ra khỏi nhà thờ sau buổi lễ sáng. Nhân ngày nắng đẹp, họ tụ tập thành từng nhóm trên phố, chuyện phiếm và bàn về những sự kiện trong tuần. Họ cũng quay sang nh́n chằm chằm vào nơi phát ra tiếng c̣i bực bội đó nhưng Elizabeth không quan tâm. Hôm nay cô sẽ không tuân theo quy tắc nào cả; cô đang rất cần đến quán của Joe v́ cô biết ít nhất Joe cũng có thể công nhận đă nh́n thấy cô và Ivan ở cùng nhau, kết thúc tṛ đùa kỳ quặc và độc ác này. 

Không c̣n đủ kiên nhẫn để chờ hai chiếc xe vượt qua nhau, cô bỏ mặc ôtô trên đường, nhảy ra ngoài và chạy qua đường đến quán cà phê. 

"Joe!" Cô gọi, lao vào trong. Cô không thể giấu được sự hoảng sợ trong giọng nói. 

"À, cô đây rồi, đúng là người tôi đang t́m." Joe bước ra khỏi bếp. "Tôi muốn cho cô xem cái máy xịn mới toanh của tôi. Nó là..." 

"Tôi không quan tâm," cô cắt lời, thở hổn hển. "Tôi không có thời gian đâu. Xin anh hăy trả lời tôi câu này thôi. Anh có nhớ là tôi đă đến đây vài lần với một người đàn ông không?" 

Joe ngước lên trần nhà nghĩ ngợi, cảm thấy ḿnh quan trọng. 

Elizabeth nín thở. 

"Có, tôi có nhớ." 

Elizabeth thở phào. "Tạ ơn Chúa," cô cười hơi quá khích. 

"Giờ cô xem cái máy mới của tôi được chưa," anh ta tự hào nói. "Máy pha cà phê mới cứng nhé. Pha được espresso, cappuccino và đủ thứ." Anh ta cầm một cốc espresso lên. "Chắc chắn nó chỉ có một giọt thôi. Đem đến một khái niệm hoàn toàn mới cho cụm từ 'giọt nóng'."

Elizabeth cười, quá sung sướng v́ những tin tức về Ivan và cà phê đến mức cô có thể nhảy qua quầy và hôn anh ta. 

"Thế anh chàng đó đâu rồi?" Joe hỏi, cố h́nh dung ra cách pha cho Elizabeth một ly espresso. 

Nụ cười của Elizabeth tắt dần. "Ồ, tôi không biết." 

"Quay lại Mỹ rồi à, đúng không? Chắc là thế rồi, có phải anh ta sống ở New York không? Quả Táo Lớn, có phải họ gọi nó như thế không? Tôi thấy nó trên tivi nhiều rồi và nếu cô hỏi th́ tôi thấy nó chẳng giống quả táo tí nào." 

Tim Elizabeth đập th́nh thịch trong lồng ngực. "Không, Joe ạ, không phải Benjamin. Anh đang nói đến Benjamin." 

"Là cái người mà thỉnh thoảng cô vẫn uống cùng ở đây đấy thôi," Joe khẳng định. 

"Không," sự tức giận của Elizabeth dâng lên. "Được rồi, đúng, đúng thế. Nhưng tôi hỏi về người đàn ông khác cũng từng ngồi với tôi cơ. Tên anh ấy là Ivan. I-v-a-n," cô nhắc lại chậm răi. 

Joe nhăn mặt và lắc đầu. "Chẳng biết Ivan nào hết." 

"Có, anh biết mà," cô nói một cách cả quyết. 

"Nghe này," Joe bỏ kính ra và để quyển hướng dẫn sử dụng xuống, "tôi biết tất cả mọi người trong thị trấn này và tôi không biết ai là Ivan cũng như chưa bao giờ nghe nói về anh ta cả." 

"Nhưng Joe," Elizabeth van vỉ, "hăy nghĩ lại xem." Rồi cô nhớ ra. "Cái ngày chúng tôi đổ cà phê ra đường ấy - hôm đấy có Ivan." 

"Ồ." Joe đă hiểu ra. "Anh ta trong đám người Đức đó à?" 

"Không!" Elizabeth hét lên tức giận. 

"Thế anh ta người ở đâu?" Joe hỏi, cố gắng làm cô b́nh tĩnh lại. 

"Tôi không biết," cô giận dữ nói. 

"Thế họ anh ta là ǵ?" 

Elizabeth nuốt nước bọt một cách khó khăn. "Tôi... tôi.... cũng không biết nốt." 

"Vậy làm sao tôi giúp cô được đây nếu như cô không biết họ của anh ta cũng chẳng biết anh ta người ở đâu? Có vẻ như cô cũng chẳng biết anh ta là ai. Theo như tôi nhớ th́ cô chỉ nhảy nhót một ḿnh ngoài đó như một kẻ điên. Rốt cuộc chẳng biết hôm đó cô có vấn đề ǵ không nữa." 

Bỗng nhiên Elizabeth nảy ra một ư, cô vớ lấy ch́a khóa xe trên quầy rồi chạy ra khỏi cửa. 

"Thế c̣n giọt nóng của cô th́ sao?" Anh ta gọi theo khi cô đóng sầm cửa lại sau lưng.

"Benjamin," Elizabeth gọi to, đóng sầm cửa ôtô lại và chạy qua con đường sỏi để tới chỗ anh. Anh đứng giữa một đám thợ xây đang cúi đầu xem các bản vẽ trải trên bàn. Họ đều ngẩng lên nh́n cô. 

"Tôi nói chuyện với anh một phút được không?" Cô thở không ra hơi, tóc bay bay quanh mặt v́ cơn gió mạnh từ đỉnh đồi thổi đến. 

"Được chứ," anh nói, nhảy ra khỏi đám thợ đang yên lặng và dẫn cô tới một chỗ yên tĩnh hơn. "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?" 

"Vâng," cô gật đầu ngập ngừng, "tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, được không?" 

Anh tập trung chú ư. 

"Anh đă gặp anh bạn Ivan của tôi rồi đúng không?" Cô bẻ đốt ngón tay và đổi chân từ bên này sang bên kia, chờ anh trả lời. 

Anh chỉnh lại chiếc mũ bảo hiểm, nh́n cô chăm chú, chờ cô cười hoặc nói rằng cô nói đùa nhưng không có nụ cười nào đang ẩn giấu sau đôi mắt lo âu sẫm tối kia. "Đây có phải tṛ đùa không?" 

Cô lắc đầu và nhằn nhằn trong miệng một cách lo lắng, lông mày cau lại. 

Anh hắng giọng. "Elizabeth, tôi thật sự không biết cô muốn tôi nói ǵ." 

"Sự thật," cô nói nhanh, "tôi muốn anh cho tôi biết sự thật. Vậy đấy, tôi muốn anh nói rằng anh đă nh́n thấy anh ấy, nhưng tôi muốn biết sự thật, anh hiểu chứ." Cô nuốt nước bọt. 

Benjamin chăm chú quan sát khuôn mặt cô thêm một lát và cuối cùng chậm răi lắc đầu. 

"Không ư?" Cô lặng lẽ hỏi. 

Anh lại lắc đầu. 

Mắt cô đầy lệ và cô vội quay đi.

"Cô ổn chứ?" Anh đưa tay chạm vào tay cô nhưng cô vùng ra. "Tôi nghĩ cô nói đùa về anh ta," Benjamin khẽ nói, hơi bối rối. 

"Anh cũng không nh́n thấy anh ấy ở cuộc họp với Vincent à?" 

Anh lắc đầu. 

"Tại bữa tiệc thịt nướng tuần trước?" 

Một cái lắc đầu nữa. 

"Đi bộ cùng tôi qua thị trấn? Trong pḥng chơi cho trẻ ngày hôm đó, cái hôm mà... mà cái đó được viết trên tường ấy?" Cô hỏi đầy hy vọng, giọng vô cùng xúc động. 

"Không, tôi rất tiếc," Benjamin nói nhă nhặn, cố hết sức che giấu sự lúng túng. 

Cô lại nh́n đi chỗ khác, quay lưng về phía anh và khuôn mặt hướng về quang cảnh phía trước. Từ điểm này cô có thể nh́n thấy biển, dăy núi và ngôi làng nằm gọn gàng dưới chân đồi. 

Cuối cùng cô thốt lên. "Anh ấy thật quá, Benjamin ạ." 

Anh không biết phải nói ǵ nên giữ im lặng. 

"Anh biết cảm giác có người ở bên cạnh anh không? Và mặc dù không phải ai cũng tin là có người này, anh vẫn biết người ta đang ở đó?" 

Benjamin ngẫm nghĩ một lát và gật đầu thấu hiểu mặc dù cô không quay lại nh́n anh. "Ông của tôi đă mất nhưng chúng tôi vẫn rất gần gũi." Anh đá những viên sỏi một cách ngượng ngùng. "Gia đ́nh tôi không bao giờ đồng ư với tôi - họ bao giờ tin ǵ hết - nhưng tôi biết thỉnh thoảng ông vẫn ở bên tôi. Cô biết rơ về Ivan chứ?" 

"Anh ấy biết rơ về tôi hơn," cô khẽ cười. 

Benjamin nghe thấy cô sịt mũi và lau nước mắt. 

"Vậy anh ấy có phải là một người thật không? Anh ấy đă mất à?" Benjamin hỏi, cảm thấy lúng túng. 

"Tôi đă rất tin..." cô dừng lại. "Anh ấy đă thực sự giúp tôi trong mấy tháng qua." Cô im lặng nh́n quang cảnh xung quanh một lúc nữa. "Trước đây tôi vẫn ghét thị trấn này, Benjamin ạ," một giọt nước mắt lăn trên má cô. "Trước đây tôi đă ghét từng ngọn cỏ trên mỗi ngọn đồi, nhưng anh ấy đă dạy tôi rất nhiều. Anh ấy dạy tôi rằng thị trấn này không có nhiệm vụ làm tôi vui. Việc tôi không ḥa nhập với nó không phải lỗi của Baile na gCroíthe. Vấn đề không phải là ta đang ở đâu trên thế giới, mà là ta đang ở đâu trong này," cô chạm nhẹ vào một bên đầu. "Vấn đề nằm ở cái thế giới kia cơ. Thế giới của những giấc mơ, hy vọng, tưởng tượng và kư ức. Tôi đang hạnh phúc ở đây," cô lại gơ gơ vào thái dương và mỉm cười, "v́ vậy tôi cũng hạnh phúc ở đây nữa." Cô dang tay chỉ khắp khung cảnh thôn quê quanh cô. Cô nhắm mắt lại và để cho làn gió làm khô những giọt lệ. Khuôn mặt cô dịu lại khi cô quay sang phía Benjamin. "Tôi chỉ nghĩ rằng anh nên biết điều đó, hơn ai hết." Một cách lặng lẽ và chậm răi, cô đi lại phía chiếc xe. 

Benjamin đứng dựa vào ṭa tháp cổ, nh́n cô bước đi. Anh không biết rơ về Elizabeth như anh muốn nhưng anh biết cô sẽ để anh bước vào cuộc đời cô nhiều hơn mức cô cho phép người khác. Anh cũng như vậy. Họ đă chuyện tṛ đủ để anh thấy họ giống nhau tới mức nào. Anh đă nh́n thấy cô trưởng thành và thay đổi, giờ đây người bạn không ổn định của anh đă ổn định. Anh nh́n trân trân vào khung cảnh mà Elizabeth đă vừa ngắm rất lâu, và lần đầu tiên trong cả năm sống ở đây, anh mở to mắt và nh́n nó.

Sáng sớm ngày hôm đó Elizabeth ngồi thẳng trên giường, hoàn toàn tỉnh táo. Cô đưa mắt quanh pḥng - nh́n đồng hồ, 3h45 - và khi cô nói thành tiếng với chính ḿnh, giọng cô chắc chắn và tự tin. 

"Quỷ tha ma bắt anh đi. Tôi đă phải tin." 

Cô ném chiếc chăn xuống và nhảy ra khỏi giường, tưởng tượng cảnh Ivan đang ḥ hét cười vui chúc mừng.

Chương 43

"Elizabeth đâu rồi?" Vincent Taylor giận dữ rít lên với Benjamin, đứng cách xa tầm nghe của đám đông đang tụ tập để dự buổi khai trương khách sạn.

"Cô ấy vẫn ở trong pḥng dành cho trẻ," Benjamin thở dài, cảm thấy lớp xi măng của bức tường sức ép được xây lên từ tuần trước cuối cùng đă khô và đang đè nặng trên đôi vai mỏi nhừ của anh." 

"Vẫn?" Vincent hét lên, và vài người đang theo dơi bài diễn văn được phát biểu ở đầu pḥng quay lại. Vị quan chức ở Baile na gCroíthe đă đến để chính thức khai trương khách sạn, vài bài diễn văn đă được phát biểu trong khuôn viên khách sạn, bên cạnh ṭa tháp cổ đă sừng sững trên đỉnh đồi hàng ngàn năm nay. Chẳng mấy chốc đám đông sẽ đi lại khắp khách sạn, nh́n vào từng pḥng để ngưỡng mộ công tŕnh này, và hai người đàn ông vẫn không biết Elizabeth đang làm ǵ trong pḥng trẻ. Lần cuối cùng hai người đến đó là cách đây bốn ngày và nó vẫn là một căn pḥng trơ trụi. 

Rơ ràng Elizabeth đă không rời khỏi đó suốt mấy ngày vừa qua. Benjamin đă mua nước và thức ăn từ máy bán hàng tự động mang đến cho cô nhưng cô chỉ vội vă chộp lấy chúng từ tay anh ở cửa ra vào rồi lại sập cửa ngay. Anh không biết thiết kế bên trong như thế nào và suốt cả tuần anh như sống trong địa ngục, cố gắng đối phó với ngài Vincent đang hoảng loạn. Sự khác thường trong việc Elizabeth nói chuyện với một người vô h́nh từ lâu đă không c̣n tác dụng đối với Vicent. Ông chưa bao giờ để xảy ra t́nh trạng đến ngày khai trương mà vẫn c̣n có pḥng chưa hoàn thành, đó đúng là một t́nh huống lố bịch và hoàn toàn không chuyên nghiệp. 

Những bài diễn văn cuối cùng đă kết thúc, tiếng vỗ tay lịch sự vang lên và đám đông chen chúc bên trong để xem các đồ nội thất mới, ai cũng hít hà mùi sơn mới khi họ được dẫn đi thăm thú. 

Vincent chửi thề thành tiếng hết lần này đến lần khác, đón nhận những cái liếc mắt giận dữ từ các vị phụ huynh. Họ lần lượt đi qua các pḥng và tiến đến gần pḥng trẻ em. Benjamin gần như không chịu nổi t́nh trạng hồi hộp này và sốt ruột đi đi lại lại phía sau đám đông. Anh nhận ra cha của Elizabeth, trông có vẻ chán ngán trong lúc dựa vào cây gậy bằng gỗ mận gai, cậu cháu trai cùng cô vú em đang đứng giữa đám đông, và anh cầu Chúa rằng Elizabeth sẽ không làm họ thất vọng. Từ cuộc chuyện tṛ gần đây nhất của họ trên đỉnh đồi, anh tin cô sẽ làm đâu vào đấy. Ít nhất anh hy vọng như vậy. Tuần tới anh sẽ phải quay trở lại thành phố quê hương ở Colorado và anh không thể tŕ hoăn mọi việc ở công trường được. Lần đầu tiên trong đời cuộc sống riêng tư của anh được đặt lên trước công việc. 

"Nào, các cháu nhỏ," người hướng dẫn nói như thể cô ta đang đóng trong một tập phim Barney, "căn pḥng tiếp theo là để dành riêng cho các cháu, v́ thế các ông bố bà mẹ, các vị phải đứng lui lại một chút để cho các cháu vào pḥng v́ đây là căn pḥng rất đặc biệt." 

Những tiếng ô, a vang lên cùng những tiếng cười khúc khích và tiếng th́ thầm khi bọn trẻ thả tay bố mẹ ra tiến về phía trước, đứa rụt rè, đứa bạo dạn. Người hướng dẫn xoay nắm cửa. Cánh cửa không mở. 

"Chúa ơi," Vincent lầu bầu, đưa tay lên che mắt, "chúng ta tiêu rồi." 

"Ồ, chờ một phút nhé, các cô các cậu." Người hướng dẫn nh́n Benjamin ḍ hỏi. 

Anh nhún vai và lắc đầu tuyệt vọng. 

Cô hướng dẫn viên thử lần nữa nhưng không hiệu quả. 

"Có lẽ cô nên gơ cửa," một đứa bé hét to và các vị phụ huynh cười ầm lên. 

"Cháu biết không, ư kiến này rất hay đấy." Cô hướng dẫn viên phụ họa theo, không biết phải làm ǵ khác. 

Cô lại gơ cửa và nó đột nhiên bật mở từ bên trong. Bọn trẻ chầm chậm bước vào. 

Một sự yên lặng tuyệt đối và Benjamin đưa tay lên che mặt. Họ gặp rắc rối to rồi.

Bỗng nhiên một đứa trẻ reo lên "Chao ôi!" và từng đứa một, những đứa trẻ vừa sững sờ không nói nên lời bắt đầu gọi nhau phấn khích: "Nh́n đây này!", "Nh́n kia ḱa!" 

Bọn trẻ nh́n quanh pḥng kinh ngạc. Các vị phụ huynh bước vào theo chúng, và Vicent cùng Benjamin nh́n nhau ngạc nhiên khi nghe thấy những tiếng th́ thầm tán thưởng. Poppy đứng ở lối đi, đưa mắt nh́n khắp nơi, choáng váng há hốc miệng. 

"Để tôi xem nào," Vincent nói cộc lốc, chen giữa đám đông. Benjamin đi theo và gần như không thở nổi khi nh́n thấy những ǵ bên trong. 

Những bức tường của căn pḥng rộng răi được phủ kín bằng những bức tranh tường màu sắc huy hoàng, mỗi bức tường là một cảnh tượng khác biệt. Trên một bức tường là h́nh ảnh rất quen thuộc đối với anh: ba người đang nhảy múa hạnh phúc trên một cánh đồng cỏ mọc cao, tay giơ cao, nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt, tóc bay bay trong gió khi họ vươn người để bắt lấy... 

"Bông Sứ giả!" Luke kêu lên thích thú, đôi mắt mở to cùng những đứa trẻ khác trong pḥng. Chúng gần như nín lặng trong lúc đứng đó ngắm nghía từng chi tiết trên mỗi bức tường. "Nh́n ḱa, Ivan ở trong bức tranh ḱa!" Thằng bé kêu lên với Elizabeth. 

Benjamin sững sờ nh́n Elizabeth, người đang đứng ở góc pḥng trong bộ quần áo bảo hộ lao động nhàu nhĩ, loang lổ sơn, mắt thâm quần.g Nhưng bất chấp vẻ mệt mỏi rơ rành rành, cô đang cười rạng rỡ, khuôn mặt bừng sáng trước phản ứng của khách khứa. Niềm tự hào trong đôi mắt long lanh của cô hiện rơ khi mọi người trỏ vào từng bức tranh. 

"Elizabeth!" Edith th́ thầm, hai tay đưa lên bịt miệng v́ choáng váng. "Cô vẽ tất cả những thứ này à?" Cô nh́n bà chủ của ḿnh vừa bối rối vừa tự hào. 

Bức tranh khác là cảnh một bé gái trên đồng đang ngắm một quả bóng hồng lơ lửng trên bầu trời; bức khác nữa là đám trẻ con đang chơi tṛ thủy chiến, vẩy sơn và nhảy múa trên cát biển, một cô bé đi picnic trên cánh đồng xanh cùng cô ḅ đội một chiếc mũ rơm, một bầy trẻ nhỏ đang trèo cây đu người trên cành, và trên trần nhà Elizabeth sơn màu xanh thẳm với những ngôi sao băng, sao chổi và những hành tinh xa tít tắp. Ở bức tường đằng xa cô vẽ một người đàn ông với một cậu bé có ria mép đen, mắt đeo kính lúp, đang gập người quan sát những dấu chân đen dẫm từ tường xuống sàn và đi sang tận bức tường đối diện. Cô đă tạo ra một thế giới mới, một xứ sở thần tiên của sự tưởng tượng, niềm vui và sự khám phá, nhưng chính sự chú ư tới tiểu tiết, vẻ mặt hân hoan của các nhân vật và những nụ cười trẻ thơ hạnh phúc đă tác động mạnh tới Benjamin. Đó là khuôn mặt mà anh đă nh́n thấy ở Elizabeth ngày bắt gặp cô đang nhảy trên cánh đồng và đi bộ qua làng với sợi rong biển dính trên tóc. Khuôn mặt của một người đă quên đi muộn phiền và thực sự hạnh phúc.

Elizabeth đưa mắt xuống sàn nh́n một em bé mới biết đi đang chơi với một trong vô số món đồ chơi rải rác trong pḥng. Cô định cúi xuống nói chuyện với cô bé th́ để ư thấy nó đang nói một ḿnh. Thật ra nó đang tṛ chuyện rất nghiêm túc và cô bé đang giới thiệu ḿnh với không khí. 

Elizabeth nh́n quanh pḥng, hít thở thật sâu, cố gắng hít lấy cái mùi quen thuộc của Ivan. "Cám ơn anh," cô th́ thầm, nhắm mắt lại và h́nh dung anh đang ở bên cạnh. 

Đứa bé gái tiếp tục huyên thuyên một ḿnh, nh́n sang bên phải khi nói và dừng lại một lát trước khi tiếp tục nói. Rồi nó bắt đầu ngâm nga bài hát quen thuộc mà Elizabeth đă không thể nào gạt ra khỏi đầu được. 

Elizabeth ngửa đầu ra đằng sau và phá lên cười.

Tôi đứng ở bức tường pḥng trẻ của khách sạn mới khai trương, đôi mắt đẫm lệ và cổ họng tắc nghẹn khiến tôi có cảm giác như ḿnh sẽ không thể nói được nữa. Tôi không thể ngăn ḿnh nh́n khắp các bức tường, nh́n cái album ảnh mà tôi, Luke và Elizabeth đă cùng tạo ra trong mấy tháng qua. Như thể ai đó đă đứng từ xa và vẽ lại chúng tôi một cách sắc nét. 

Nh́n những bức tường, màu sắc và đôi mắt của các nhân vật, tôi biết cô đă nhận ra và tôi biết ḿnh sẽ được nhớ tới. Bên cạnh tôi, đứng xếp hàng ở cuối pḥng là những người bạn đă đi cùng tôi để cổ vũ tinh thần tôi trong ngày đặc biệt này. 

Opal đặt bàn tay lên cánh tay tôi và bóp nhẹ động viên. 

"Tôi rất tự hào về anh, Ivan ạ," chị th́ thầm, hôn nhẹ lên má tôi, chắc chắn chị đă để lại một vệt son tím. "Tất cả chúng tôi đều ở đây v́ anh, anh biết đấy. Chúng ta sẽ luôn luôn có nhau." 

"Cảm ơn chị Opal. Tôi biết mà," tôi nói, cảm thấy rất xúc động và nh́n sang Calendula đang đứng bên phải tôi, Olivia đứng bên cạnh cô, Tommy đang nh́n quanh phấn khích, Jamie-Lynn đang cúi xuống chơi với một em bé mới biết đi và Bobby đang chỉ trỏ và cười khúc khích với mỗi bức vẽ trước mặt. Họ đều giơ tay ra hiệu tán thành với tôi và tôi biết ḿnh không bao giờ cô đơn khi tôi ở bên cạnh những người bạn thực sự. 

Người bạn tưởng tượng, người bạn vô h́nh - bạn muốn gọi như thế nào cũng được. Các bạn có thể tin vào chúng tôi, có thể không. Điều đó không quan trọng. Giống như hầu hết những người làm những công việc vĩ đại thật sự, chúng tôi tồn tại không phải để được người ta nói đến hay tán tụng; chúng tôi tồn tại chỉ để đáp ứng nhu cầu của những người cần đến chúng tôi. Có thể chúng tôi chẳng hề tồn tại; có thể chúng tôi chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng con người; có thể chỉ là sự trùng hợp thuần túy khi mọi đứa trẻ lên hai mới bập bẹ đều quyết định kết bạn với những người mà người lớn không nh́n thấy được. Có thể tất cả các bác sĩ và các bác sĩ tâm lư đă đúng khi nói rằng đó chỉ là do bọn trẻ đang phát triển trí tưởng tượng của ḿnh. 

Hoặc hăy chiều theo tôi một giây thôi. Liệu có cách nào khác mà bạn chưa nghĩ tới để giải thích cho toàn bộ câu chuyện của tôi không? 

Có thể chúng tôi thực sự tồn tại. Có thể chúng tôi ở đây để giúp đỡ những người cần chúng tôi, những người tin vào sự tin tưởng và v́ thế đă nh́n thấy chúng tôi. 

Tôi luôn luôn nh́n vào mặt tích cực của vấn đề. Tôi luôn nói rằng sau cơn mưa trời lại sáng, sự thật là như thế - và tôi là người tin tưởng tuyệt đối vào sự thực - tôi đă từng mất một thời gian vật lộn với trải nghiệm mà tôi đă có cùng Elizabeth. Tôi không thể h́nh dung ra ḿnh đă được ǵ, tôi chỉ thấy rằng việc mất cô là đám mây băo đen ng̣m. Nhưng rồi tôi hiểu, khi thời gian dần trôi và mỗi giây phút tôi đều nghĩ đến cô và mỉm cười, tôi biết rằng được gặp cô, quen biết cô và hơn hết là yêu cô, đó là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất của tôi. 

Cô c̣n tuyệt hơn cả pizza, tuyệt hơn cả ôliu, tuyệt hơn những ngày thứ Sáu, tuyệt hơn tṛ xoay ghế và dẫu rằng giờ đây cô không c̣n ở bên chúng tôi nữa - đáng nhẽ tôi không được nói điều này - trong tất cả những người bạn của tôi, Elizabeth Egan là người tôi thích nhất nhất nhất.
 

Hết


 

Pages Previous  1  2  3  4