- Nàng bước vào pḥng chàng, chưa nói lời nào cũng đă khiến trái
tim chàng trở nên hồi sinh, và rồi cái giọng vừa ngây thơ, vừa
nghẹn ngào đó đă cất lên lần nữa. Cái giọng run run và đầy nước
mắt khiến cho trái tim chàng mềm lại và những lời mà nàng thốt
ra mới làm cho chàng kinh ngạc biết bao:
- Quân Vũ, em yêu anh... em rất yêu anh...- Nàng nghẹn ngào thú
nhận với chàng trong nước mắt- ... ngay cái lần đầu tiên gặp anh
là anh đă yêu anh rồi mà cũng không biết tại sao yêu. Em yêu anh
đến nỗi anh đuổi em đi mà em c̣n cố t́nh nán lại. Trên chiếc ghế
đá bơ vơ nằm trong một góc của vườn hoa nhà anh ngày nào, có một
sinh linh đang run rẩy và cầu mong thượng đế ban cho một phép
màu để con người đau khổ đó có thể bước trở lại căn nhà của anh
lần nữa chỉ với mơ ước duy nhất là được nh́n lại khuôn mặt của
người đàn ông mà ḿnh yêu. Và rồi phép màu đă xẩy ra, anh đă cho
em bước vào thế giới của anh dù với một thận phận rất tội nghiệp. Đă bao lần em lắng nghe tiếng "em" ngọt ngào mà anh thốt ra với
những người bạn gái của ḿnh mà mơ ước có một ngày nào đó, ḿnh
cũng sẽ được anh gọi bằng tiếng "em" êm đềm đó. Những ngày cuối
tuần là những ngày buồn bă nhất của đời em khi ngôi nhà bỗng trở
nên trống vắng. Trái tim em run lên v́ đau khổ khi biết anh đi
với một ai đó....má tựa má...vai kề vai... mà không hề biết là
trong căn pḥng nhỏ này có một cô bé tội nghiệp đang chờ những
bước chân của anh quay về với một t́nh yêu thật là vô vọng. Có
biết bao lần em nh́n trộm anh trong khi anh ngủ. Gương mặt đó
từng nét...từng nét hằn sâu trong tâm trí của em nhưng không
biết v́ sao em ngắm măi mà vẫn không bao giờ biết chán. Đă biết
bao lần em mơ anh là của em rồi lại rơi nước mắt v́ mơ không bao
giờ trở thành sự thực của ḿnh. Cái tuần anh đi xa nhà, thời
gian đă kéo dài như vô tận.. có lúc em qua pḥng anh nh́n quanh
rồi thở dài tự hỏi không biết ḿnh sẽ có thể tồn tại trên cơi
đời này nữa không nếu như anh không trở lại. Bởi v́ nếu không có
anh th́ cuộc đời em cũng trở thành vô nghĩa. Anh không hề hay
biết em đă trải qua những đau khổ thế nào khi anh thân cận với
những người con gái khác và điều đó hầu như xẩy ra mỗi ngày khi
em bước vào cuộc đời của anh với một trái tim chan chứa t́nh yêu
những cũng gần như tuyệt vọng bởi v́ t́nh yêu mà em trao ra, em
không bao giờ hy vọng được anh hồi đáp. Dù tối nay sự việc có
xẩy ra thế nào th́ Minh Thư của anh vẫn yêu anh măi măi. Trái
tim vẫn c̣n là nguyên vẹn của anh mà h́nh ảnh của bất cứ người
đàn ông nào khác đều không hiện hữu bởi v́ nó đă dành trọn cho
anh. Em chỉ muốn an ủi người bạn tội nghiệp của em một lần v́
mối t́nh anh ấy trao cho em quá nặng mà em không thể nào đáp lại. Em hoàn toàn không có t́nh ư v́ với Trung Hữu, từ đầu đến cuối
Minh Thư chỉ nghĩ đến anh v́ chỉ sống v́ anh. Bây giờ th́ sự
hiện diện trong đời anh không c̣n cần thiết nữa nên em quyết
định ra đi. Nhưng trước khi đi em không thể không nói ra cho
anh biết là em yêu anh đến như si dại, yêu đến nỗi quên đến ḷng
tự trọng cả chính ḿnh. Anh Quân Vũ, em không dám quấy rầy anh
thêm nữa, chỉ mong anh ban cho em một đặc ân, đó là cho em một
nụ hôn cuối cùng trước khi em vĩnh viễn xa anh.
Giọng nói đầy nước mắt của Minh Thư, t́nh yêu sâu kính mà
nàng lần đầu tiên thố lộ với chàng đă khiến cho trái tim đang
đau khổ của Quân Vũ bừng lên một niềm hạnh phúc. Nàng áp nhẹ môi
ḿnh lên môi chàng và chạy ra khỏi pḥng trong nước mắt nhưng
cánh tay ấm áp của chàng đă giữ nàng lại, ôm chặt nàng vào ḷng
với một cảm giác ngây ngất và rạo rực mà chàng chưa từng trải
qua với bất cứ người đàn bà nào khác. "Quân Vũ..... Quân Vũ....",
Minh Thư mơ màng gọi tên chàng, có cảm giác như ḿnh đang ch́m
vào một cơn mơ khi những nụ hôn ngọt ngào của chàng liên tiếp
phủ xuống cánh môi nàng, khao khát và tham lam như chàng mới
biết yêu lần đầu. Tâm hồn của nàng như bay bổng vào một thế giới
tuyệt vời khi thân h́nh nóng bỏng của chàng như muốn biến nàng
tan ra thành nước, bàn tay dịu dàng của chàng mơn trớn trên bờ
vai trần của nàng. "Anh yêu em!", chàng không ngớt thốt ra ba
tiếng ấy khi đă đi sâu vào nàng bằng một cảm giác đê mê và đây
là lần đầu tiên Quân Vũ mới biết thế nào là yêu đương hơn là
chiếm hữu. Thân h́nh nàng run lên trong tay chàng khi nàng ch́m
đắm trong những cảm giác yêu đương cuồng nhiệt. Họ ở trong ṿng
tay nhau không biết bao lâu cho đến khi chàng thở dốc và buông
nàng ra, nhưng rồi lại đặt nàng trên cánh tay của ḿnh và ngắm
nàng dưới ánh trăng rằm vằng vặc đang soi qua cửa sổ."Minh Thư,
em đẹp quá!" chàng gọi tên nàng bằng một giọng thật là đắm đuối
khi ngắm nh́n thân h́nh thanh thoát của nàng hiện ra trong ánh
trăng. Yêu nàng đêm nay như đă yêu, chàng mới biết thế nào là ôm
trong tay một nhan sắc quyến rũ nhất trần gian. Chàng lại say
đắm hôn lên môi nàng, muốn dừng lại dừng không được, kinh ngạc
khi nỗi khao khát về nàng không ngừng thúc giục trong trái tim
chàng.
- Quân Vũ, em yêu anh! - Nàng thốt lên trong hạnh phúc, đôi tay
trắng ngần ṿng qua người chàng, đôi mắt đắm đuối ngắm nh́n
khuôn mặt người đàn ông mà nàng yêu, trong ḷng c̣n chưa dám tin
những giây phút yêu đương mà nàng đă trăi qua với chàng là có
thật. Bây giờ chàng là của nàng, nàng rơi nước mắt v́ hạnh phúc
khi ư thức ra điều đó nhưng trong ḷng chàng th́ cuống quưt v́
nghĩ ḿnh đă làm điều ǵ đó xúc phạm tới nàng.
- Em không giận anh chứ, Minh Thư? - Chàng hỏi mà đôi mắt long
lanh - ... Khi không xin phép em mà đă yêu em như vậy! Nàng nép
sau ḷng chàng, áp má ḿnh vào ngực chàng rồi thủ thỉ:
- Em là của anh, em yêu anh cách nào em cũng nhận. Em chỉ muốn
măi măi được ở trong ṿng tay của anh, cho măi đến bây giờ em
vẫn c̣n nghĩ những giây phút này là một cơn mơ.
- Chàng khẽ cắn vào ngón tay trắng ngần của nàng khiến nàng kêu
lên một tiếng.
- Bây giờ th́ em tin đây là sự thật rồi phải không ?
Nàng mỉm cười, nụ cười hiền lành và cũng xinh như mộng
khiến cho trái tim chàng xôn xao, chàng để tay nàng lên ngực
ḿnh rồi khẽ nói:
- Đến bây giờ nó vẫn c̣n đập rộn ràng lên v́ em! Bây giờ th́ em
biết anh yêu em đến mức nào rồi chứ?- Nàng gật đầu nhưng rồi
thốt lên một câu bằng giọng dỗi hờn:
- Anh ác lắm....
- Anh ác thế nào?Chàng chớp mắt giả vờ như không hiểu.
- Anh yêu em sao không cho em biết mà lúc nào cũng như đùa giỡn
với em. Em lúc nào cũng t́m cách bày tỏ với anh t́nh cảm của
ḿnh c̣n anh lúc nào cũng như tránh né, lại c̣n âu yếm người
khác trước mặt em khiến cho đêm nào em cũng phải khóc thầm!
- Tha thứ cho anh! Chàng hôn má nàng như tạ tộ i- Anh chỉ muốn
chắc chán là em yêu anh trước khi anh tỏ t́nh với em. Người ta
c̣n định trở về Đài Bắc là sẽ cầu hôn với em nhưng em đă làm đổ
vỡ tất cả kế hoạch bí mật của anh rồi!
- Cầu hôn với em?- Đôi mắt long lanh như thu hồ của nàng nh́n
chàng kinh ngạc - Anh nói thật chứ anh Quân Vũ?
- Sao lại không thật? Anh lại mua luôn nhẫn cầu hôn rồi đó, định
làm cho em bất ngờ nhưng bây giờ th́ ngược lại, chính em đă làm
cho anh kinh ngạc.
- Em?- Nàng hỏi, nh́n đăm đăm chàng dưới ánh trăng và cảm thấy
gương mặt chàng sao mà dễ làm cho ḷng người say đắm.
- Em thật sự đă làm cho anh kinh ngạc- Chàng nói và hôn lên
những ngón tay nàng, những ngón thon thả mảnh khảnh nằm gọn
trong ḷng bàn tay ấm áp của chàng - Anh không ngờ em lại yêu
anh mảnh liệt như vậy, v́ không ngờ v́ yêu anh mà em phải đau
khổ như vậy. Anh quả thật là một tên đàn ông đáng chết!
- Người ta v́ anh mà phải đau khổ từ ngày này sang ngày khác,
c̣n anh mới thấy người ta khiêu vũ với người khác mà giẩy nẩy
lên rồi.
- Em không biết chứ trong t́nh yêu anh là một tên bạo chúa. Bây
giờ em rời xa anh vẫn c̣n kịp... nếu không sao này trở thành vợ
của anh th́ em sẽ hối hận!
- Bạo chúa? - Nàng thắc mắc nh́n chàng, cố t́m một nét ǵ bạo
chúa trên cái khuôn mặt đáng yêu và luôn làm cho nàng say mê đó.
- Em không biết chứ anh ghen kinh khủng. Có lần anh đă nói với
em rồi: "Khi anh yêu một người đàn bà nào đó, anh muốn ḿnh là
người đàn ông đầu tiên và cũng là người đàn ông cuối cùng của họ"
Nếu em chấp nhận điều này th́ hăy đến với anh, c̣n nếu không th́....em
sẽ khổ v́ anh đó!
- Đương nhiên là em chấp nhận rồi, khi ḿnh đă yêu ai th́ trái
tim làm ǵ có thể dung chứa một người khác chứ? Nhưng mà em vẫn
chưa hiểu hai chữ "bạo chúa" của anh!
- Khi em là của anh rồi th́ em không được nh́n bất cứ người đàn
ông nào nữa....
- Em chỉ nh́n anh thôi cũng đủ....- Nàng bật cười hồn nhiên khi
nghe chàng nói, nhưng sau đó nàng ngẫm nghĩ và khẽ thốt lên- Như
vậy cũng có ǵ ghê gớm lắm đâu?
- Anh không muốn ai động chạm đến người đàn bà ḿnh yêu. Em
không được khiêu vũ với ai, không được thân cận với ai, cũng
không được cười nói với ai, em hoàn toàn bị nhốt trong thế giới
kín mi kín mít của anh. Cô nhỏ ơi, em liệu có chịu nổi không ?
- Đó là điều em t́nh nguyện muốn làm và rất muốn làm. Anh muốn em
như thế nào th́ em như thế ấy. Em yêu anh và chỉ có biết anh thôi,
những người đàn ông khác làm sao có chổ đứng trong trái tim của
một người con gái đang yêu?Đối với em, có anh là hạnh phúc lằm
rồi, em không mơ ước viễn vong ǵ nữa cả.
- Như nếu anh ghen tuông đến nổi cứ giữ em trong nhà, không cho
em ra ngoài làm việc, cũng không cho em tiếp xúc với bất cứ ai
khác th́ em có chịu nổi không ?
- Em yêu anh, Quân Vũ! Nàng dịu dàng nh́n sâu vào mắt chàng.
Trong ánh mắt nàng, chàng đọc được sự bao dung, sự phục tùng và
sự cam chịu và điều đó khiến chàng càng cảm thấy yêu thương nàng
hơn - Tất cả những lời nói của anh điều là mệnh lệnh. Em yêu anh
đến nổi đánh mất luôn cả tự ái của chính ḿnh, anh có cười em
không anh Quân Vũ?
Những lời tha thiết của nàng khiến cho trái tim của chàng
xúc động. Chàng đặt lên môi nàng một nụ hôn thật ngọt ngào.
- Anh chỉ nói đùa thôi, Minh Thư? Ai lại đối xứ với người ḿnh
yêu như vậy chứ? Em giống như một vầng trăng thật đẹp, ai lại nỡ
vầng trăng đẹp đẽ ấy trong cái thế giới nhỏ bé của ḿnh. Anh muốn em xuất hiện trên bầu trời để mọi người nh́n ngắm ánh sáng
của em, anh chỉ cần biết vầng trăng ấy thuộc về anh thế là đủ.
Nàng xúc động nắm lấy tay chàng :
- Em sẽ không bao giờ nghĩ đến một người đàn ông nào khác ngoài
anh đâu, bởi v́ em biết t́nh yêu của em th́ chỉ có một mà em đă
trao hết cho anh rồi. Quân Vũ! Em không biết làm cách nào diễn
tả cho anh hiểu t́nh yêu của em đối với anh v́ ngôn ngữ th́ hạn
hẹp mà t́nh yêu th́ vô cùng vô tận.
- Nhưng có một biểu lộ c̣n nói lên được nhiều điều hơn là ngôn
ngữ nữa.....
Chàng nói rồi cúi xuống hôn nàng đắm đuối. Như có những
lớp sóng triều dâng lên trong tận cùng cảm giác của nàng, Minh
Thư cảm thấy ḿnh bồng bềnh trong hạnh phúc khi những khao khát
từ chàng đổ ập xuống nàng lần nữa, cuốn nàng chơi vơi trong
những cảm xúc thật tuyệt vời. Trong giây phút này đây nàng ư
thức nàng đă trao cho chàng tất cả từ hơi thở t́nh yêu cho đến
những cuống quưt của trái tim ḿnh khi hơi ấm của chàng làm dậy
lên nơi nàng một sự dâng hiến gần như là toàn triệt. Và bây giờ
nàng đă hiểu v́ sao thượng đế đă đặt để rằng đàn bà là một phần
cơ thể của người đàn ông mà họ yêu và chàng th́ trải qua những
cảm giác rung động đến tận cùng khi t́m lại được một phần cơ thể
đă đánh mất của chính ḿnh.
Chương 24
Sáng hôm sau, sáu người trẻ tuổi dùng điểm tâm xong
là đă náo nức chuẩn bị cho cuộc đi săn. Nhưng thật sự ra chỉ có
bốn người c̣n lại là háo hức chứ Quân Vũ và Minh Thư chỉ đi theo
họ cho có mặt, c̣n tâm hồn của hai người cứ lâng lâng như ở trên
mây và họ chỉ mong cuộc đi săn này kết thúc càng sớm càng tốt để
họ có thể trở về Đài Bắc, trở về ngôi nhà thân yêu của ḿnh
trong tâm trạng hoàn toàn khác trước v́ bây giờ họ đă biết rằng
họ là của nhau.
Hôm đó cuộc đi săn như thế nào, Khánh Ngọc và Trung Hữu hạ
được bao nhiêu thú rừng, Huệ Trinh và Lệ Hằng náo nức ra sao khi
lần đầu tiên họ nhắm trúng đích và reo lên khi phát súng liên
tiếp của hai người đă giúp hạ được một con chồn trắng dù con vật
này đang chạy rất nhanh....tất cả những điều này dường như không
có c̣n quan trọng nữa và điều quan trọng là họ trở về thế giới
b́nh yên và riêng tư của họ với cơi ḷng hạnh phúc khi đă có
được trong ṿng tay người mà ḿnh yêu thương nhất.
Đến khoảng bốn giờ th́ cuộc đi săn kết thúc, mọi người
chia tay trong vui vẻ với lời ước hẹn sẽ gặp lại lần nữa. Suốt
trên đường về nhà, hai người trẻ tuổi luôn trao nhau những cái
nh́n đắm đuối, đúng là t́nh yêu đă chấp cánh cho con người nên
tâm hồn của Quân Vũ và Minh Thư cùng lúc như lạc vào cơi mộng mơ.
- Rốt cuộc rồi cũng được ở riêng với em!
Chàng nói câu đó bằng giọng xúc động khi hai người bước vào
nhà. Đặt túi hành lư xuống, chưa kịp tắm rửa cho tỉnh người sau
cuộc hành tŕnh cũng khá dài, chàng nhấc bổng nàng lên trên cánh
tay ḿnh, bồng nàng đi ṿng quanh trong nhà, thỉnh thoảng cúi
xuống hôn nàng và thầm th́ vào tai nàng bằng ba tiếng "Anh yêu
em!", Nàng nhắm mắt lại để tận hưởng cái giây phút tuyệt vời ấy
và thủ thỉ vào tai chàng: "Anh Quân Vũ, Minh Thư yêu anh đến
lúc nào không c̣n Minh Thư nữa mới thôi!"
Tối đó, chàng đeo vào tay nàng chiếc nhẫn cầu hôn, nh́n sâu
vào mắt nàng và hỏi bằng giọng xúc động :
- Minh Thư, em có bằng ḷng làm vợ của anh không?
- Quân Vũ, nàng gọi tên chàng và mặt ửng hồng lên
- Đó là ước mơ
duy nhất của cuộc đời em!
- Chúng ḿnh cưới nhau em nhé? - Chàng hỏi bằng giọng dịu dàng.
- Để sau khi em tốt nghiệp đại học xong rồi đă rồi ḿnh cưới
nhau cũng không muộn. Nhưng khi đeo chiếc nhẫn này vào tay th́
lúc nào em cũng nghĩ em là người của anh rồi.
Nàng nói xong nh́n chàng với ánh mắt thật là tha thiết:
- Ngay cả khi không đeo chiếc nhẫn này, ngay cả khi anh từ chối
t́nh yêu của em th́ em cũng nguyện với ḷng là sẽ yêu anh suốt
đời cho dù là yêu anh trong đau khổ! Nhẫn cầu hôn lễ cưới hoặc
những ǵ tương tự đối với em đều chỉ là h́nh thức, t́nh yêu
chung thủy trong ḷng chúng ta mới là quan trọng. Quân Vũ, em
yêu anh và suốt đời này chỉ yêu mỗi một ḿnh anh thôi.
Chàng đắm đuối nh́n gương mặt của nàng, đón từng lời nói
của nàng với thái độ trân trọng nhất. Chàng giống như thảo
nguyên xanh ngát, nàng như ḍng suốt êm đềm chảy vào ve vuốt
thảo nguyên để cho bốn mùa nó đều xanh tươi bất chấp mặt đất có
khô cằn hay bầu trời có dông tố thế nào đi nữa.
Những ngày sau đó họ sống vô cùng hạnh phúc. Chàng không
cuồng nhiệt như đêm đầu đến với nàng mà trở nên dịu dàng hơn và
chăm sóc cho nàng từng chút một. Mỗi ngày chàng để mắt đến bài
vỡ của Minh Thư, không cho nàng thức khuya sợ tổn hại đến sức
khỏe của nàng, c̣n nàng th́ lăng xăng lo lắng cho chàng chẳng
khác nào một người vợ trẻ lo lắng cho chồng. Và ngày thứ Năm đó,
chỉ vài ngày sau khi đi săn ở trang trại của Lệ Hằng, chàng từ
sở trở về nhà với gương mặt tươi vui và báo cho nàng biết:
- Anh đă mua xong trang trại đó rồi! Trưa hôm nay người chủ đă
gọi điện thoại đến cho anh, đồng ư giao trang trại vào ngày chủ
nhật này v́ họ được xuất ngoại sớm hơn thời gian đă định.
- Chắc là đắt tiền lắm hở anh?
- Nàng nói với giọng bức rứt,
không muốn v́ ḿnh mà tiêu tốn quá nhiều tiền bạc.
- Khá đắt! Anh mua nó bằng số tiền dành dụm mấy lâu
nay. Nhưng
cũng đáng lắm v́ nó rộng mênh mông, em tha hồ mà rong chơi với
con Hoàng mă. Minh Thư à, em cứ xem đây là món quà cầu hôn của
anh!
- Anh Quân Vũ! - Nàng gọi tên chàng bằng giọng âu yếm và xúc
động - Em biết anh yêu em, muốn làm điều ǵ cho em vui, nhưng từ
đây về sau đừng v́ em mà hoang phí như vậy nữa. Em đă nhận từ
anh quá nhiều rồi!
- Chao ôi, Minh Thư!Em cần ǵ phải lo lắng như vậy chứ? Sống là
để hưởng thụ mọi thứ trên đời. Tiền bạc cứ giữ bo bo trong tay
rồi nó cũng chẳng làm cho con người hạnh phúc. Lương anh rất cao,
dư thừa để cho em một cuộc sống đầy đủ và thoải mái. Minh Thư
của anh đă sống khổ nhiều rồi, bây giờ là lúc anh phải thay số
phận để đền bù lại cho em.
Nàng định phải dối, muốn chàng đừng sống hoang phí như từ
trước đến giờ v́ đôi khi con người cũng cần phải nghĩ tới tương
lai một chút nhưng chàng đă hôn nàng một cái và không cho nàng
nói rồi nhất định làm theo ư ḿnh. Chàng muốn đem lại cho nàng
tất cả những ǵ mà chàng nghĩ sẽ cho nàng hạnh phúc để bù lại
những mất mát trước kia.
Trưa thứ Sáu Minh Thư đi học về, ḷng đang vui khi nghĩ đến
ngày chủ nhật này, Quân Vũ và nàng sẽ đi thăm trang trại mà
chàng mới mua, sau đó về Kỳ Sơn để mang con Hoàng mă đến đó. Quân Vũ c̣n bảo chàng sẽ thuê một người để chăm sóc trang trại
và con Hoàng mă cho Minh Thư yên ḷng v́ chàng biết Hoàng mă là
con ngựa cưng của nàng.
Nhưng rồi khi nàng đang ch́m đắm trong những ư nghĩ đầy
hân hoan đó th́ có tiếng chuông cửa reo vang, Minh Thư ngạc
nhiên không biết là ai nhưng nàng cũng ra mở cửa và khi con
người đó xuẩt hiện trước mặt nàng th́ nàng đứng lặng người ra
một lúc v́ kinh ngạc.
- Tôi vào được chứ, Minh Thư?- Người khách nói bằng giọng ḥa
nhă chứ không khó chịu như mọi khi - Tôi có chuyện quan trọng
muốn nói với cô và chuyện này có liên quan đến anh Quân Vũ. Có
thể nói là vô cùng quan trọng đối với cuộc đời cũng như sự
nghiệp của anh ấy.
- Vào đi, Khánh Ngọc! - Minh Thư mở rộng cửa và khẽ nói, không
biết câu chuyện mà Khánh Ngọc sắp nói ra đây sẽ quan trọng ra
sao nhưng nàng có một linh cảm là nó sẽ mang đến cho nàng và
Quân Vũ một chuyện chẳng lành.
- Tôi yêu anh ấy, Minh Thư! - Khánh Ngọc ngồi xuống bộ sofa giữa
pḥng và nói bằng giọng gần như van lơn
- Hăy trả Quân Vũ lại
cho tôi v́ tôi không thể sống mà không có anh ấy.
- Khánh Ngọc! - Minh Thư dịu dàng nói, cảm thấy tội nghiệp cho
cô gái si t́nh này - Việc Quân Vũ có đến với cô ấy hay không,
việc ấy không phải do tôi quyết định mà hoàn toàn do anh ấy định
đoạt!
- Tôi biết anh ấy yêu cô nhưng nếu cô tiếp tục sống bên anh Quân
Vũ th́ anh ấy sẽ gánh rất nhiều điều bất hạnh. Nếu cô thật ḷng
yêu Quân Vũ, cô sẽ không thể điềm nhiên ngồi nh́n anh ấy mất hết
mọi cái cùng một lúc.
- Ư cô muốn nói là... - Đôi mắt Minh Thư mở to ra v́ kinh ngạc.
- Tôi muốn ngả mọi con bài ra trước mắt cô! Bây giờ không phải
là lúc tôi to tiếng với cô để tranh giành Quân Vũ, tôi biết mọi
cuộc căi vă chẳng mang lại lợi ích ǵ cho nên trước khi đến đây
tôi đă bàn luận kỹ với cha mẹ của tôi và mọi kế hoạch mà chúng
tôi sắp đặt cũng đă thực hiện cả rồi. Nếu Quân Vũ tiếp tục sống
với cô và từ chối tôi, mọi tai ương sẽ đổ ập lên đầu anh ấy.
Câu nói của Khánh Ngọc khiến cho Minh Thư sững sờ cả người. Họ định làm ǵ Quân Vũ của nàng đây nếu Quân Vũ tiếp tục sống
bên nàng.
- Cô vẫn chưa hiểu rơ phải không? - Khánh Ngọc điềm nhiên nói
-
Minh Thư, cô không hiểu rơ Quân Vũ bằng tôi đâu, để tôi nói một
cách thẳng thừng hơn cho cô nghe. Từ khi cha mẹ Quân Vũ qua đời,
anh ấy đă nương náu suốt bốn năm ở nhà tôi, sau đó khi Quân Vũ
vào đại học, mọi chi phí ăn học đều do cha mẹ tôi lo cả. Khi
Quân Vũ ra trường, chính cha mẹ tôi đưa anh ấy vào công ty
Trường Đạt làm việc, hai năm sau anh ấy được thăng phó giám đốc. Tất cả những việc này không phải ngẩu nhiên mà nó có lư do của
nó. Lư do rất đơn giản: đó là v́ ba mẹ tôi biết tôi yêu thương
Quân Vũ và mong muốn trở thành vợ của anh ấy, v́ vậy ba mẹ tôi
không tiếc bất cứ điều ǵ đối với chàng rể tương lai của ḿnh. Nhưng tất cả mọi cái anh ấy đang có sẽ cùng một lúc bỏ anh ấy mà
đi nếu anh ấy chọn cô chứ không phải chọn tôi!
Những lời Khánh Ngọc tỏ bày khiến Minh Thư ngồi lặng
người ra. Nàng biết tất cả những điều đó đều là sự thật v́ trước
đây Quân Vũ đă từng kể cho nàng nghe và chàng cũng không biết
phải làm sao để cho vợ chồng của bà Mỹ Tâm khỏi đau ḷng khi
chàng từ chối không tiến đến hôn nhân với một cô gái độc nhất
của hai người.
- Cô muốn nói gia đ́nh cô sẽ cắt đứt với QuânVũ nếu anh ấy nhất
định chọn tôi? - Minh Thư hỏi mà ḷng rối bời bởi nàng chưa bao
giờ nghĩ rằng cục diện sẽ trở nên phức tạp đến mức này.
- Để tôi nói cho cô biết... - Khánh Ngọc gằn giọng-
... lúc đầu
th́ tôi nghĩ để buộc cô phải xa Quân Vũ, tôi sẽ đuổi cổ bà d́
của cô ra khỏi nhà ḿnh để làm áp lực với cô, nhưng rồi tôi đă
hoăn việc này lại bởi v́ điều đó không đủ mạnh để tôi có thể đạt
được mục đích của ḿnh. Khi yêu đương một cách mù quáng với Quân
Vũ, cô có thể hy sinh bà d́ của ḿnh một cách không thương tiếc
mặc dù khi cô chân ướt, chân ráo lên Đài Bắc này, bà ấy đă giúp
đỡ cô. V́ vậy tôi muốn mọi sự nhắm thẳng vào Quân Vũ, v́ khi đó
v́ t́nh yêu đối với chàng, cô mới có thể nhượng bộ. Nếu cô cứ giữ
khư khư Quân Vũ trong tay ḿnh th́ Quân Vũ sẽ mất hết. Anh ấy sẽ
bị ba mẹ tôi cho thôi việc, cương vị phó giám đốc quyền quư cũng
chẳng c̣n, tiền bạc trong túi cũng rỗng không. Cô sống với Quân
Vũ, cô thừa biết anh ấy tiêu pha như thế nào rồi. Từ thuở nhỏ v́
sinh trưởng trong gia đ́nh giàu có, anh ấy đă quen sống như ông
hoàng và sau này cũng vậy, cái thói quen ấy Quân Vũ không bao
giờ bỏ được. Cũng chính biết vậy cho nên ba mẹ tôi mới dành cho
anh ấy sự ưu đăi tuyệt đối về lương hướng. Nếu không có sự ưu
đăi này, anh Quân Vũ cũng sẽ sống với đồng lương ba cọc, ba đồng
như những sinh viên tốt nghiệp đại học khác, những người không
có thân thế, đành chấp nhận một vị trí nhỏ bé trong một công ty
nào đó để sống một cuộc sống giản dị qua ngày. Tôi nghĩ là cô
biết rơ thói ăn xài của Quân Vũ. Những bộ y phục sang trọng đắt
tiền mà cô khoác trên người, Quân Vũ đă phải bỏ ra những món
t́ên rất lớn để mà mua nó. Huệ Trinh có kể cho tôi nghe hôm đi
xem nhạc kịch cô đă xuất hiện với một chiếc soirée thật lộng lẫy
đến làm hoa cả mắt thiên hạ. Quân Vũ sống xa hoa như một ông
hoàng nên anh ấy muốn người mà anh ấy yêu cũng được hưởng những
tiện nghi tương tự như một bà hoàng, và anh ấy đă làm điều ấy
với cô. Nhưng không bao lâu nữa những hoa mộng mà hai người xây
đắp với nhau sẽ ḥan ṭan sụp đổ. Anh ấy sẽ rỗng túi, sẽ mất
việc, sẽ mất cả uy quyền mà anh ấy từng có khi làm phó giám đốc
cho công ty Trường Đạt. Đó là kết cuộc ảm đạm nhất, thê thảm
nhất mà anh ấy sẽ nhận lănh nếu anh ấy từ chối kết hôn với người
con gái độc nhất của ân nhân anh ấy.
- Gia đ́nh cô có thể đối xử tàn nhẫn với Quân Vũ như vậy sao?
- Chúng tôi bắt buộc phải tàn nhẫn như vậy, chúng tôi bắt buộc
phải trừng phạt Quân Vũ nếu anh ấy hành xữ như kẻ vong ân. Để
anh ấy nếm trăi đau khổ, đắng cay của cuộc đời một chút rồi sau
đó anh ấy sẽ tỉnh người ra và biết ḿnh phải làm ǵ để có thể
khôi phục lại cuộc sống huy hoàng, thỏai mái ngày xưa.
- Anh ấy sẽ không chịu khuất phục một cách dễ dàng như vậy đâu!
- Minh Thư nói một cách đầy tin tưởng
- Quân Vũ là một người
xuất sắc và tài giỏi, anh ấy sẽ t́m một công ty khác để tiếp tục
sự nghiệp cùa ḿnh.
- Điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra, bởi v́ chúng tôi đă tính tóan
cả rồi!
- Các người đă tính tóan? - Minh Thư thốt lên câu đó bằng một
giọng đầy căm phẫn v́ nàng cảm giác là gia đ́nh Khánh Ngọc đang
dồn người đàn ông mà nàng yêu đến đường cùng.
- Vâng, chúng tôi tính tóan và cũng đă thực hiện. Minh Thư cô có
biết khi vào đại học, Quân Vũ đi theo ngành này không? Anh ấy là
một người thông minh tuyệt đỉnh nhưng v́ theo đuổi những ngành
hái ra tiền khác, anh ấy đầu quân vào đại học thiết kế thời
trang, anh ấy quyết định đi theo con đường của song thân quá cố
của ḿnh. Nếu anh ấy tốt nghiệp đại học thương mại hay một
trường đại học nào để kiếm việc làm th́ anh âư sẽ dể dàng rời
Trường Đạt, t́m một công khác để ổn định cuộc sống của ḿnh,
đằng này anh ấy lại chọn một trường đại học mà mảnh bằng của nó
đă khiến phạm vi họat động của anh ấy bị hạn chế. Mảnh bằng mà
anh ấy có trong tay chỉ có giá trị đối với các công ty chuyên
gia về thời trang mà thôi.
- Nhưng Trường Đạt không phải là công ty thời trang duy nhất ở
Đài Bắc, nếu Trường Đạt bỏ rơi Quân Vũ th́ anh ấy sẽ làm cho một
công ty thời trang khác.
- Cô nghĩ chúng tôi không tính toán đến việc ấy hay sao? Hiện
tại chúng tôi đă cho người đi khắp các công ty thời trang của
Đài Bắc để tung ra một nguồn tin theo kiểu rỉ tai là Quân Vũ,
phó giám đốc kế hoạch của công ty Trường Đạt, sắp thực hiện một
kế hoạch bí mật, đó là giả vờ bị Trường Đạt cho thôi việc, đầu
quân vào công ty thời trang đối thủ để đánh cắp những tin tư của
các công ty ấy hầu như hạ bệ đối thủ theo kiểu"khổ nhục kế".
Việc này thường xẩy ra nhất là trong những mọi trường đ̣i hỏi sự
cạnh tranh. Quân Vũ của cô có cả đi ṃn cả gót giày th́ cũng
chẳng ai dám thu nhận anh ấy vào đâu. Hiện tại nguồn tin ấy đă
được tung ra và mọi người đều đă biết cả rồi. Quân Vũ chỉ duy
tŕ cuộc sống huy hoàng hiện nay nếu anh ấy tiếp tục ở lại công
ty Trường Đạt nhưng được ở lại Trường Đạt hay không, điều ấy lại
do chính cô quyết định! Nếu cô chịu rời xa anh ấy, Quân Vũ sẽ
không mất mát thứ ǵ. Nếu cô ở lại với Quân Vũ, sự nghiệp của
anh ấy sẽ hoàn ṭan sụp đổ. Không phải Quân Vũ không thôi mà d́
Lệ Mai của cô c ũng sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà chúng tôi ngay lập
tức một các không thương tiếc. Bây giờ th́ cô phải quyết định
càng nhanh càng tốt, hoặc là chúng tôi sẽ thực hiện điều ấy ngay
hôm nay.
Minh Thư ngồi ôm đầu một cách đau khổ. Th́ ra gia đ́nh họ
Lưu đă ra cả một kế hoặch để bức tử Quân Vũ của nàng. Nếu nàng
tiếp tục ở bên chàng, cuộc đời của chàng sẽ lâm vào ngơ cụt mà
nàng th́ không đành ḷng để nh́n người yêu của ḿnh mỗi ngày
sống trong đau khổ. Phải chi nàng đă tốt nghiệp đại học, có một
nghề ổn định để phụ giúp chàng trong cơn hoạn nạn này th́ mọi
việc có thể giải quyết phần nào dù có khó khăn. Nhưng khổ thay
nàng chỉ là một cô bé mười tám tuổi với hai bàn tay trắng, đă
không giúp ǵ được cho chàng mà lại c̣n là một gánh nặng của
chàng nữa. Rồi mai đây chàng sẽ sống ra sao với, một tương lai
bấp bênh, vô định, khi mà những kẻ thù của chàng chỉ ŕnh rập để
tước đi tất cả cơ hội sống c̣n của chàng dù cơ hội ấy rất nhỏ
nhoi. Quân Vũ, em phải làm sao đây? Nàng nghĩ rồi nước mắt tuôn
rơi, không ngờ sự xuất hiện của nàng trong đời chàng lại mang
đến cho chàng nhiều tai ương như vậy.
- Cuối cùng th́ cô cũng biết xót thương anh ấy!
- Giọng Khánh
Ngọc tàn nhẫn vang lên- Bây giờ chắc cô đă hiểu thấu đáo vấn
đề. Nếu cô yêu Quân Vũ th́ cô phải hy sinh. Anh ấy không nợ nần ǵ
cô, tại sao v́ cô mà phải hũy bỏ đi sự nghiệp của ḿnh? Nếu cô
c̣n một chút lương tâm th́ cô hăy rời xa Quân Vũ. Minh Thư, cô
phải quyết định ngay hôm nay v́ đây là hạn chót. Nếu không th́
mọi tai họa sẽ lập tức xảy ra với Quân Vũ của cô. Bây giờ th́
những điều phải nói tôi đă nói hết rồi. Tôi sẽ ra ngồi ngoài xe
và chờ xem cô hành động thế nào. Trước bốn giờ chiều nay mà cô
vẫn c̣n nán lại căn nhà này th́ xem như tôi phải thực hiện những
ǵ mà tôi nói vậy!
Chương 25
Chiều
hôm đó Quân Vũ trở về nhà với một tâm trạng yêu đời. Ngày làm
việc cuối tuần trong tuần đă chấm dứt và chàng đang nghĩ đến
việc Minh Thư sẽ vui mừng ra sao khi chàng đưa nàng đến xem
trang trại mà chàng đă mua với mục đích tạo cho nàng cơ hội tiếp
xúc với thiên nhiên trong lành và rong chơi với con hoàng mă mà
nàng rất yêu thích.
Nhưng nhà
cửa hôm nay sao vắng ngắt, không giống như những ngày trước, khi
nàng đợi chàng về và tíu tít ra đón chàng với một nụ hôn.
"Minh Thư đi đâu rồi?", chàng tự hỏi và đi sang pḥng nàng,
trong pḥng dậy lên một cảm giác bất an. Đôi mắt chàng chạm vào
phong thư nhỏ trên bàn viết của nàng. Trái tim chàng đậm mạnh! Có
chuyện ǵ xảy ra nữa đây sau năm ngày hạnh phúc thần tiên kể từ
lúc họ rời khỏi trang trại của Lệ Hằng. Chàng run tay khi mở bức
thư ra:
"Anh Quân Vũ,
Em buộc phải rời khỏi anh v́ nếu em ở lại anh sẽ mất hết mọi thứ
trên đời mà em th́ không đành ḷng nh́n anh như thế. Em yêu anh...
măi măi yêu anh. Minh Thư suốt đời chỉ nghĩ đến anh chứ không
nghĩ đến bất cứ người đàn ông nào khác!"
Đọc xong
bức thư, Quân Vũ như ch́m vào một cơn khủng hoảng. Chàng biết
phải có cái ǵ tác động ghê gớm lắm mới khiến nàng bỏ đi như vậy. Chàng thở dài, bước vào thư pḥng và ngồi im lặng một ḿnh trong
đó. Quân Vũ ôm đầu đau khổ, không biết việc ǵ đă xẩy ra khiến
cho Minh Thư phải rời xa chàng lần nữa
- Sau cái đêm mà họ đă đến với nhau ở tại biệt thự của Lệ Hằng,
Quân Vũ tin tưởng tuyệt đối vào t́nh yêu của Minh Thư. Chàng biết
trên đời này, ngoài nàng ra, không ai có thể yêu chàng bằng một
t́nh yêu mănh liệt như thế.
"Em buộc phải rời
khỏi anh v́ nếu em ở lại... anh sẽ mất hết mọi thứ mà anh đang
có và em th́ không đành ḷng nh́n anh như vậy", bức thư mà nàng để
lại khiến cho chàng không khỏi liên tưởng đến một ai đó đă xuất
hiện trong buổi chiều nay và dùng một áp lực mạnh mẽ đă tách rời
nàng ra khỏi chàng, người đó không thể là Lệ Hằng, cũng không
thể là Huệ Trinh mà chỉ có thể là Khánh Ngọc. Bởi hiện tại chàng
đang ràng buộc với công ty Trường Đạt về mọi phương tiện, những
lời trong thư của Minh Thư có thể hàm ư là nếu mối quan hệ giứa
nàng và chàng tiếp tục diễn th́ gia đ́nh Khánh Ngọc sẽ dùng biện
pháp mạnh, chẳng hạn t́m cách đầy chàng ra khỏi công ty và chấm
dứt tất cả những ưu đăi mà từ trước đến nay họ vẫn dành cho
chàng. Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về những điều
này mà chàng chỉ muốn t́m kiếm Minh Thư cho bằng được. Chàng có
thể đánh đổi tẩt những ǵ mà chàng đang sở hữu để có nàng bên
cạnh ḿnh trong suốt đời. Nhưng bây giờ Minh Thư đang ở đâu?
Chàng không nghĩ nàng trở về Kỳ Sơn lần nữa. Chỉ vài tuần ngắn
ngủi là Minh Thư đă hoàn thành chương tŕnh học lớp mười hai và
chuẩn bị vào đại học, nàng đương nhiên không thể rời xa thành
phố, không thể bỏ học nữa chừng v́ thi đậu vào đại học là điều
mà Minh Thư tha thiết muốn làm theo di huấn mà nội nàng đă để
lại. Nàng hoàn toàn không có chỗ đi. Ở Đài Bắc nơi duy nhất mà
nàng có thề đặt chân đến chính là nhà Trung Hữu, nhưng hiện tại
Quân Vũ không nắm được bất cứ chi tiết nào về chàng đạo diễn
này. Trong đầu chàng vụt lên một tia sáng khi nghĩ tới Lệ Hằng. Lệ Hằng đương nhiên là có địa chỉ cùng như số điện thoại của
Trung Hữu v́ nàng và Trung Hữu vốn quen thân với nhau. Nghĩ thế
Quân Vũ bấm số điện thoại nhà Lệ Hằng. Đầu dây bên kia là giọng
của mẹ nàng, bà mừng rỡ khi nhận ra chàng :
- Quân Vũ hả? Sao mấy lúc rày không thấy cháu ghé chơi ?
- Dạ cháu bận quá, lúc này công việc ở công ty của cháu càng lúc
càng nhiều nhưng cháu sẽ cố sắp xếp thời gian để đến thăm bác,
thưa bác Lệ Hằng có ở nhà không ạ?
- Ngày hôm qua nó đă theo đoàn phim đi quay ngoại cảnh ở Hà Lan,
có lẽ cuối tuần tới nó mới về. Có ǵ gấp không Quân Vũ?
- Thưa không, cháu chỉ gọi đến để hỏi thăm Lê Hằng thôi!
Chàng nói
vài câu xă giao với người mẹ hiếu khách của Lệ Hằng rồi sau đó
đặt điện thoại xuống, trầm ngâm nghĩ ngợi. Chàng bấm số phôn tay
của Lệ Hằng nhưng không ai trả lời. Có lẽ bây giờ nàng đang bận
diễn cho xong một số trường đoạn của bộ phim nên không có thời
gian rảnh để nghe điện thoại hoặc liên lạc về Đài Bắc. Quân Vũ
lục t́m tấm danh thiếp của ông Thái Thuận đă trao cho chàng dạo
nọ rồi gọi ngay đến văn pḥng làm việc của ông. Đúng như chàng
suy đoán, Minh Thư không trở về Kỳ Sơn như lần trước. Chính
miệng ông Thái Thuận đă xác nhận với chàng như thế.
- Trong suốt hai ngày, tâm hồn Quân Vũ như ch́m trong hoảng loạn,
chàng cảm thấy thế giới này của ḿnh trống rỗng và vô nghĩa khi
có Minh Thư bên cạnh. Quân Vũ mong ngày thứ hai mau đến để tới
trường t́m kiếm Minh Thư. Chàng biết chắc Minh Thư không bao giờ
bỏ học khi chỉ vài tuần nữa thôi là nàng đă hoàn tất học kỳ.
Chiều chủ
nhật khi Quân Vũ đang nằm buồn bă gác tay trên trán và than vắn
thở dài th́ chuông điện thoại chợt reo vang.
"Là ai đây?, chàng thầm nhủ và uể oải vói lấy chiếc điện thoại ở
đầu giường.
- Phải Quân Vũ đó không?
- Giọng nói của người bên kia đầu dây khiến trái tim chàng đập
mạnh.
- Trung Hữu! - Chàng thốt lên vui mừng - Hai ngày nay tôi t́m đủ
mọi cách để liên lạc với anh mà không được. Minh Thư đă bỏ đi từ
hôm thứ Sáu và tôi cũng chẳng biết nàng đi đâu. Tôi gọi đến Kỳ
Sơn th́ mấy người láng giềng cho biết ràng nàng không trở về nơi
đó. Ở Đài Bắc th́ Minh Thư chỉ quen có ḿnh anh nên tôi định gọi
hỏi thăm anh xem anh có tin tức ǵ về Minh Thư không.
- Minh Thư đang ở chỗ của tôi... Trung Hữu thở dài nói
- ... không
có anh chắc nàng không sống nổi! Suốt mấy ngày nay nàng đă bỏ ăn,
bỏ uống không đụng đến hạt cơm và c̣n bị sốt cao. Trong cơn mê
sảng Minh Thư luôn gọi tên anh. Nh́n nàng trong t́nh trạng đó,
tôi không thể nào chịu đựng nổi. Anh đến ngay đi, tôi không thể
nh́n Minh Thư sống trong dằn vặt và đau khổ như vậy!
- Nói xong Trung Hữu cho Quân Vũ biết địa chỉ của ḿnh. Nữa
tiếng sau, Quân Vũ đă có mặt tại nhà của chàng đạo diễn. Trong căn pḥng xinh xắn và ấm cúng, Minh Thư đang nằm trên giường,
người quay về phía cửa sổ. Gương mặt nàng gầy hẳn đi, làn da
trắng hồng và mịn màng hôm nào bây giờ đă trở thành tái xanh, mồ
hôi rịn trên trán Minh Thư và trong cơn mê nàng khẽ gọi tên Quân
Vũ. Chàng nh́n thấy nàng như thế, thương cảm đến rơi nước mắt.
- Chúng ta ra pḥng khách nói chuyện một chút. - Trung Hữu nói
khẽ vào tay Quân Vũ.
Hai người ngồi đối diện với nhau. Bây giờ mối quan hệ của họ
được thắt chặt hơn v́ họ cùng quan tâm đến một người.
- Trung Hữu
mở đầu câu chuyện :
- Hôm qua tôi mời vị bác sĩ quen đến nhà khám bệnh cho MinhThư. Th́ ra nàng chẳng có bệnh ǵ cả ngoại trừ tâm bệnh. Minh Thư
đang bị khủng hoảng tinh thần khi bị buộc phải rời xa anh. Cách
làm cho nàng hồi phục duy nhất là mang nàng trở lại bên anh. Quân Vũ... tôi thừa nhận với anh là tôi yêu Minh Thư và tôi mong
muốn cho nàng một cuộc đời hạnh phúc nhưng cái hạnh phúc đó chỉ
có anh mới là người duy nhất có thể mang đến cho nàng mà thôi. Tôi đau khổ khi không được Minh Thư đáp lại nhưng tôi không ích
kỷ đến nỗi có thể điềm nhiên nh́n người con gái của tôi yêu sống
trong đau khổ. Cho nên tôi mới gọi anh đến v́ chỉ có anh mới có
thể khiến cho trái tim của nàng hồi sinh, không có anh, nàng
sống cũng khác ǵ đă chết.
Quân Vũ lặng
người ra trước lời bày tỏ của Trung Hữu. Chàng đạo diễn này có
tấm ḷng rất cao thượng và điều đó khiến cho chàng vô cùng nể
phục.
- Nguyên nhân khiến Minh Thư bỏ ra đi chính là v́ gia đ́nh của
Khánh Ngọc đă làm áp lực. Họ hăm dọa sẽ cho anh thôi việc, truất
đi cái ghế phó giám đốc mà anh đang ngồi, ngoài ra c̣n t́m cách
chặn đứng mọi đường sinh lộ của anh bằng cách tung ra những tin
đồn thất thiệt. Điều này Minh Thư biết rơ hơn tôi. Tôi chỉ nghe
nàng nói vắn tắt vậy thôi.
Quân Vũ nghe
Trung Hữu kể mà trong ḷng rất giận. Th́ ra ông Quốc Thái và bà
Mỹ Tâm chẳng tốt lành ǵ. Và những toan tính của họ hôm nay đă
làm sụp đổ tất cả những h́nh ảnh cao đẹp mà chàng luôn nghĩ về
họ. Những ǵ họ làm cho chàng không phải bắt nguồn từ ḷng tốt
bụng mà là một cuộc trao đổi. Khi điều kiện trao đổi không được
đáp ứng, họ sẳn sàng tống khứ chàn đi một cách không thương tiếc. Họ đă lẫn lộn giữa công việc và t́nh cảm, mặc nhiên chà đạp
những ǵ mà chàng đă làm cho Trường Đạt trong những năm
qua. Chàng không phải đến công ty để ngồi chơi, xơi nước mà bao nhiêu
năm qua chàng đă bỏ ra rất nhiều công sức để Trường Đạt có thể
phát triển như hiện nay. Chàng không nề hà cực nhọc, xem công ty
của nhà họ Lưu như công ty của gia đ́nh ḿnh. Nhưng bây giờ chỉ
v́ chàng không thể đến với con gái họ mà họ trù đạp chàng một
cách không thương tiếc. Quân Vũ biết rơ một ngày tới đây, ông
Quốc Thái và bà Mỹ Tâm sẽ gửi đến cho chàng một thông điệp: hoặc
là kết hôn với con gái họ hoặc là rời khỏi công ty.
Quân Vũ cảm ơn
Trung Hữu đă đưa Minh Thư về nhà. Hai chàng trai xiết chặt tay
nhau khi từ biệt. Bây giờ họ trở thành bạn bè của nhau thay v́
t́nh địch bời v́ cả hai người đều có một ước mong là làm cho
Minh Thư hạnh phúc.
"Hăy yêu và
lo lắng cho cô ấy trọn đời", đó là những lời mà Trung Hữu thốt
lên khi hai người chia tay. Và đó cùng là cái mà Quân Vũ muốn
thực hiện ngay cả khi không ai nhắc nhở chàng về điều đó.
Chàng bồng
Minh Thư vào nhà, người nàng nhẹ tênh như không c̣n sinh khí. Chàng đặt nàng nằm trên giường, chườm trán cho nàng như trước
đây nàng đă từng làm cho chàng. Quân Vũ ủ bàn tay thon nhỏ của
Minh Thư trong bàn tay rắn rỏi của ḿnh, cảm thấy chàng phải bảo
vệ cho người con gái mà ḿnh yêu cho đến lúc không c̣n chàng
trên cơi đời này nữa mới thôi. Một lúc sau sắc mặt của nàng mới
có vẻ hồng lên, cơn sốt cũng hạ bớt và môi nàng thỉnh thoảng lại
mấp máy tên chàng:
- Quân Vũ!
- Anh đây, Minh Thư! - Chàng cúi xuống hôn nhẹ xuống má nàng,
cảm thấy bây giờ nàng yếu đuối như một cô bé và cô bé ấy rất cần
sự che chở của chàng. Giọng nói của chàng không ngớt vang lên
bên tai nàng như muốn đánh thức nàng ra khỏi cơn mê. Một lúc sau
nàng khẽ cựa ḿnh khi cơn sốt đă hạ dần nhưng vẫn chưa ổn định
thần trí để trở về thực tại. Giọng nàng thốt lên một cách nghẹn
ngào:
- Trung Hữu...em rất nhớ anh Quân Vũ, bây giờ em phải làm sao
đây?
- Anh Quân Vũ của em đang ở bên cạnh em đây!
- Quân Vũ đáp bằng
giọng đầy thương cảm - Minh Thư, anh sẽ không bao giờ để em phải
xa anh lần nữa.
- Nàng mở bừng mắt ra, trông thấy chàng và trên nét mặt nàng ánh
lên một nỗi vui mừng không sao tả xiết.
- Anh Quân Vũ...em rất nhớ anh! - Nàng nói xong, dang rộng đôi
tay ra ôm lấy chàng và nức nở khóc. Chàng vuốt nhẹ mái tóc nàng,
khẽ bảo:
- Anh đă đến nhà Trung Hữu để đưa em về. Trung Hữu là một người
rất tốt. Anh ấy không giận hờn ǵ em đâu và c̣n nhắn nhủ là anh
phải chăm sóc cho em đến trọn đời.
- Thật thế hở anh?- Nàng thốt lên bằng giọng xúc động và hai
ḍng lệ tuôn rơi trên má. - Anh biết không... hai ngày nay em
sống mà cũng như đă chết!
- Tội nghiệp cho Minh Thư của anh! Anh đă biết v́ sao em ra đi
rồi. Trung Hữu đă có kể với anh nhưng anh muốn nghe em nói rơ
hơn.
Minh Thư mang
toàn bộ câu chuyện của Khánh Ngọc ra kể với Quân Vũ, cuối cùng
nàng kết luận:
- Họ muốn dồn anh vào đường cùng, và cho em biết nếu em rời xa
anh, họ sẽ không đụng chạm ǵ tới anh mà c̣n ưu ái anh hơn nữa. V́ thế mà em đă chọn con đường ra đi bởi em không muốn v́ em mà
anh mất tất cả.
- Những cái "mất" đó đối với anh không c̣n quan trọng nữa. Điều
quan trọng là anh luôn có em trong đời. Hợp đồng làm việc của
anh với Trường Đạt c̣n ba tháng nữa mới hết hạn, cho nên hiện
tại chúng ta không cần phải quá lo lắng. Trong ba tháng đó nếu
anh không thể t́m được việc làm ở công ty khác do sự can thiệp
của gia đ́nh họ Lưu th́ anh sẽ lập một công ty thời trang của
chính anh và từ từ xây dựng nó lên như ba mẹ anh đă từng làm
trong quá khứ! Nhưng muốn có vốn để mở công ty, có lẽ anh phải
bán ngôi biệt thự này đi dù rằng nếu phải bán nó th́ anh rất đau
ḷng.
- Em cũng không muốn anh bán nó bởi v́ đây là kỷ niệm của ba mẹ
anh để lại. Hay là ḿnh bán trang trại mà ḿnh mới vừa mua, có
được không anh?
- Anh nghĩ số tiền bán trang trại không đủ làm vốn để mở công
ty. Nhưng chúng ta c̣n đến ba tháng để mà xoay sở và nhưng cũng
chưa chắc ǵ những lời Khánh Ngọc nói với em là thật. Để vài
ngày nữa anh thử đánh tiếng với một công ty thời trang xem phản
ứng của họ ra sao. Và sao đó chúng ta mới có thể bàn đến một
phương cách thích hợp nhất để thực hiện sau khi anh đă rời
Trường Đạt.
- Có khi nào vợ chồng bà Mỹ Tâm cho anh nghỉ trước thời hạn hợp
đồng không?
- Cũng có thể! Nhưng anh nghĩ là họ sẽ không dại ǵ mà làm như
vậy v́ nếu việc này xảy ra th́ họ phải bồi thường cho anh một số
tiền lớn, trong khi họ rất cần anh làm việc cho họ. Những ǵ
Khánh Ngọc nói với em là cái nh́n một chiều của cô ta. Khánh
Ngọc làm như thể anh hoàn toàn thọ ơn gia đ́nh cô ta khi vào
công ty Trường Đạt làm việc, kỳ thực anh đă giúp cho công ty này
rất nhiều và nếu anh không đổ hết công sức của ḿnh vào Trường
Đạt th́ công ty này đă không lớn mạnh như ngày hôm nay. Anh mang
hết khả năng ḿnh ra cống hiến cho công ty mà chẳng tính toán so
đo bởi v́ anh xem vợ chồng ông bà Mỹ Tâm cũng như người nhà của
ḿnh. Và anh muốn nói cho em biết những ǵ mà Trường Đạt trả
công cho anh chưa xứng đáng với cái mà anh đă bỏ ra. Anh không
phải là một anh chàng công tử tay mơ, không có bất kỳ khả năng
ǵ mà chỉ nhờ quen biết nên người ta mới ưu đăi ḿnh như vậy. Thực sự anh tốt nghiệp đại học thời trang anh đă đỗ thủ khoa và
những kiến thức lẫn kinh nghiệm mà anh thu thập trong lĩnh vực
này cho đến bây giờ không phải là ít. Sau khi anh nghĩ việc rồi,
hai vợ chồng bà Mỹ Tâm sẽ rất vất vả để t́m kiếm một người có
năng lực và nhiệt t́nh như anh. Cái chức phó giám đốc kế hoạch
mà anh giữ hiện nay không phải chỉ là sự ân thưởng mà c̣n là cả
một gánh nặng, nếu anh tính toán sai lầm một chút là công ty sẽ
thua lỗ nặng, và anh nghĩ ông Quốc Thái lẫn bà Mỹ Tâm điều biết
rơ điều này. Họ biết mất anh là một thiệt tḥi lớn nhưng họ làm
như vậy chỉ v́ tự ái mà thôi khi anh đă dứt khoát không ngó
ngàng ǵ đến con gái họ.
Minh Thư nh́n
Quân Vũ bằng cái nh́n đầy khâm phục. Bây giờ những lời tâm sự của
chàng, nàng mới hiểu rơ về chàng hơn. Trước đây nàng biết chàng
là một người tận tụy với công việc nhưng không biết khả năng của
chàng lại lớn đến dường ấy cũng như không biết sự phát triển của
Trường Đạt hôm nay phần lớn là do công sức của chàng.
- Em sao rồi? Sao lại nh́n anh kinh ngạc như vậy?
- Chàng mỉm
cười và thốt lên câu đó khi thấy nàng mở to mắt nh́n ḿnh một
cách ngạc nhiên.
- Em không ngờ là anh giỏi như vậy... không ngờ là anh đỗ thủ
khoa khi ra trường, cũng không ngờ anh là nguyên nhân chính mang
lại sự thành công cho Trường Đạt, trước đây em nghĩ là...
- Nàng
nói đến đó rồi ngập ngừng v́ không biết dùng từ ngữ ǵ để mô tả
cho chính xác.
- Em nghĩ anh là một tay công tử chỉ biết lo ăn chơi phải không?
Điều đó đúng nhưng chỉ với hai ngày cuối tuần, c̣n thời gian c̣n
lại trong tuần, anh hoàn toàn là một con người khác. Nói thật,
anh tự hào với chính ḿnh, anh chỉ có một thói hư tật xấu duy
nhất là ăn tiêu hoang phí, không bao giờ nghĩ đến việc dành dụm
cho tương lai. Về phương diện này th́ anh thua xa anh chàng
Trung Hữu của em rồi nhưng mà bây giờ có em nên từ rày về sau
anh phải sống khác!
- Anh c̣n có một thói hư tật xấu khác!- Minh Thư phụng phịu nói
- Đó là lúc nào cũng để cho đàn bà vây chung quanh anh. Và chỉ nội
tật xấu ấy thôi là em cũng đă khổ muốn chết v́ anh rồi.
- Anh xin lỗi! - Chàng mỉm cười khi nh́n gương mặt đầy ghen
tương của nàng - Có Minh Thư rồi th́ anh phải sống khác, cuối
tuần anh dành hết thời gian cho em hoặc nếu ra ngoài th́ cũng đi
với em, anh không để cho em khổ sở v́ anh đâu!
- Cách đây mấy ngày, lúc c̣n ở biệt thự của Lệ Hằng, anh nói với
em là anh ghen kinh khủng. Anh đâu có biết là em cũng giống như
anh vậy, em cũng có khi hay ghen, có điều là em không nói ra,
chỉ cắn răng chịu khổ một ḿnh. Lúc trước cứ mỗi cuối tuần là
anh lại đi đến tối mịt mới về. Cứ mỗi lần như vậy em lại thức
chờ anh và đau khổ tự hỏi bây giờ anh đang làm ǵ với những cô
gái xinh đẹp của ḿnh. Và mỗi lần nghĩ vậy em cảm thấy rất buồn
mặc dù lúc đó em chưa là ǵ của anh cả,
- Anh hứa là sẽ không làm em đau khổ nữa. Trong những cô gái
thương yêu anh, chưa có ai yêu anh bằng t́nh yêu mănh liệt như
em và v́ vậy anh rất trân quư t́nh yêu này. Có lúc anh thắc mắc
không biết em bắt đầu yêu anh tự bao giờ, bởi v́ lúc đầu gặp em,
anh là một con người rất đáng ghét.
- Em yêu anh ngay lần đầu gặp anh, mặc dù lúc đó thân phận của
hai chúng ta cách xa nhau một trời một vực, em nhớ lúc đó anh
rất là ơ thờ đối với em nhưng không biết tại sao mỗi khi em bắt
gặp đôi mắt đẹp của anh nh́n ḿnh là trái tim của em lại đập
mạnh. Cái đêm mà anh đuổi em ra khỏi nhà, em rất là đau khổ. Không phải đau khổ v́ tương lai bất định của ḿnh mà là v́ không
biết làm thế nào để có thể được sống cạnh người đàn ông mà ḿnh
yêu!
- Xin lỗi, Minh Thư!Xin lỗi đă đối xử với em như vậy!Khi trước
anh là một gă đàn ông mà tính t́nh không ai chịu nổi, nhưng v́
em mà anh đă thay đổi và cảm thấy con người ḿnh tốt đẹp hơn
trước rất nhiều.
- C̣n anh, anh bắt đầu yêu em từ lúc nào?
- Có lẽ từ lâu rồi nhưng anh không ư thức được điều ấy cho đến
cái đêm anh khiêu vũ với em ở ngôi nhà hàng sát cạnh bờ biển. Lúc đó anh cảm thấy nếu mất người con gái này th́ có lẽ cuộc đời
ḿnh không c̣n ư nghĩ ǵ nữa. Và ngay lúc đó th́ Trung Hữu lại
xuất hiện nên anh đă ghen ngầm với anh ấy, nhưng nhất định không
nói rơ t́nh yêu của ḿnh cho em biết. Cho đến cái đêm mà em và
Trung Hữu khiêu vũ với nhau suốt đêm trong vườn hoa của nhà Lệ
Hằng th́ anh đă không chịu đựng được nữa. Đêm đó, khi em đến t́m
anh, anh đă mạo phạm tới em v́ anh muốn khẳng định em là của
riêng ḿnh. Bây giờ anh nghĩ lại anh vẫn c̣n cảm thấy xấu hổ v́
cách cư xử của ḿnh. Xin lỗi em, Minh Thư! Anh mong muốn là em
tha thứ cho anh.
- Anh không có ǵ để mà xin lỗi cả v́ đêm đó là đêm hạnh phúc
nhất đời em khi ư thức rằng ḿnh hoàn toàn thuộc về người đàn
ông mà ḿnh yêu. Em c̣n nghĩ được sống qua một ngày như thế rồi
có chết cũng cam ḷng.
- Cảm ơn em v́ đă nói nghe những lời chân t́nh như vậy. Bây giờ
là lúc anh phải thay đổi hoàn toàn cách sống của ḿnh để có thể
mang lại cho em hạnh phúc. Hiện tại hăy để mọi việc cho anh lo,
anh chỉ muốn em thi đỗ vào đại học với hạng thật cao và anh muốn
em chọn khoa thiết kế thời trang.
- Thiết kế thời trang? Anh muốn em có những kiến thức trong
ngành ấy?
- Phải! Anh muốn em theo đuổi lĩnh vực anh đă chọn để sau này
khi anh lập được công ty của chính ḿnh th́ em sẽ giúp cho anh
một tay bởi v́ em rất thông minh. Thời trang là cái đă ăn sâu
vào máu của anh, nó không những là năng khiếu thiên phú của anh
mà c̣n là mục đích của anh theo đuổi suốt đời nữa. Anh nhất định
phải làm cho ba mẹ anh được mỉm cười nơi chín suối, rằng đứa con
trai của ḿnh đă làm nên việc và tiếp nối một cách thành công sự
nghiệp của ḿnh. Vài tuần nữa là em sẽ chấm dứt học kỳ của ḿnh
và sau đó là thi vào đại học. Trong ba tháng mà anh c̣n làm việc
ở công ty Trường Đạt, anh mong là nhiều điều kỳ diệu sẽ xảy ra
và điều anh mong nhất là em sẽ thi đỗ vào đại học thiết kế thời
trang một cách dễ dàng như anh đă từng làm trước đây.
- Anh Quân Vũ, em sẽ không phụ ḷng trông mong của anh. Em sẽ cố
gắng thi đỗ vào đại học với một hạng thật cao cho anh vui ḷng.
- Anh yêu em v́ rất nhiều điều, Minh Thư...không phải chỉ v́ em
xinh đẹp, mà v́ em là một cô gái thông minh có bản lĩnh và nhất
là v́ em đă yêu anh với một t́nh yêu mănh liệt và không ai có
thể có được.
Và rồi sau
cái đêm mà hai người tâm sự với nhau, Minh Thư đă đầu tư tất cả
thời gian vào việc học tập. Tốt nghiệp trung học xong, điều nàng
phải làm kế đó là đỗ vào đại học cho Quân Vũ vui ḷng để làm
tṛn lời di huấn của nội nàng. Trong thời gian đó, Quân Vũ kèm
cặp cho Minh Thư mỗi đêm mặc dù chàng rất tin tưởng vào khả năng
của nàng. Đồng thời cũng trong thời gian này, chàng đă được vợ
chồng bà Mỹ Tâm mời đến nhà để trao cho chàng một thông điệp
ngắn gọn "Hoặc bằng ḷng kết hôn với con gái của họ hoặc phải
rời khỏi công ty".
Buổi tối đó,
ngồi trước mặt ông Quốc Thái và bà Mỹ Tâm, chàng rất b́nh thản
khi nghe những lời họ nói v́ chàng đă chuẩn bị sẳn tinh thần.
- Cháu cũng biết từ trước đến nay, công ty Trường Đạt lúc nào
cũng dành nhiều ưu đăi cho cháu chứ?
- Ông Quốc Thái mở đầu câu
chuyện.
- Thưa vâng! Quân Vũ từ tốn đáp - Nhưng cháu nghĩ là cháu cũng
đă hết ḷng tận tụy với công ty chứ không phải ngồi chơi xơi
nước rồi gom hết những bổng lọc của công ty về cho ḿnh. Tóm lại
cháu thấy đó là một sự công bằng chứ không phải là ân huệ.
- Ông Quốc Thái chột dạ khi thấy chàng thanh niên đáp trả lại
ḿnh một cách rắn rỏi như vậy, nhưng ông không thể phủ nhận lời
nó của Quân Vũ v́ những ǵ chàng vừa thốt ra hoàn toàn là sự
thật.
- Cháu làm ở pḥng kế hoạch...- Chàng trai lại nói tiếp một cách
điềm tĩnh - ....nhưng cháu cũng bỏ ra rất nhiều công sức đối với
pḥng thiết kế. Những kiểu thời trang mà Trường Đạt sản xuất từ
đó đến giờ, cháu là người đóng góp rất nhiều ư kiến và trước khi
nó được tung ra thị trường, cháu cũng là người cho ư kiến sau
cùng để hoàn chỉnh. Nếu hai bác muốn biết rơ việc này thực hư ra
sau, có thể hỏi thẳng anh Tuấn Ngọc, người chịu trách nhiệm lớn
nhất về thiết kế của công ty Trường Đạt. Cháu không những làm
tṛn trách nhiệm lớn nhất về thiết kế của công ty Trường Đạt. Cháu không những làm tṛn trách nhiệm ở bộ môn của ḿnh mà c̣n
làm cho công ty nhiều việc khác nữa, mặc dù cháu không có bổn
phận ǵ để phải làm như vậy. Và chính hai bác cũng biết rơ v́
sao cháu lại tận tụy đến thế. Rất đơn giản: bởi là cháu xem hai
bác như người thân của ḿnh nên cháu không nề hà bất cứ chuyện
ǵ, cháu không hề xem Trường Đạt là nơi mà cháu bước vào để làm
thuê mà coi đó chính là công ty của gia đ́nh ḿnh! Chính v́ lư
do đó mà cháu đă bỏ hết công sức của ḿnh vào Trường Đạt nhưng
hôm nay hai bác lại mời cháu đến đây với mục đích cho cháu biết
là sẽ sa thải cháu khi măn hạn hợp đồng và điều đó không khỏi
khiến cháu cảm thấy đau ḷng.
- Hai bác không hề muốn làm như vậy đối với cháu nhưng hai bác
không thể giữ cháu lại khi cháu đă xúc phạm đến con gái của hai
bác! - Ông Quốc Thái nhấn mạnh - Quân Vũ này, bác nói thật nhé,
bác thật không hiểu nổi thái độ của cháu khi từ chối một đứa con
gái xinh đẹp như Khánh Ngọc, từ chối cả sự sản của gia đ́nh họ
Lưu để có thể giữ trọn t́nh yêu với một con bé không có ǵ trong
tay mà gia thế cũng không tương xứng chút nào với cháu.
- Thưa bác, cháu chọn một người v́ chính người đó chứ không phải
v́ gia thế của họ hay là sự sản của họ. Cháu nói thật, nếu cháu
kết hôn với Khánh Ngọc v́ tài sản của gia đ́nh họ Lưu th́ cháu
sẽ trở thành một gă đàn ông tồi tệ nhất thế gian này, bước vào
gia đ́nh bác với mục đích đào mỏ chứ không phải để mang lại hạnh
phúc cho con gái bác. Là một người tự trọng, cháu không cho phép
ḿnh làm việc đó v́ cháu biết hôn nhân theo kiểu trao đổi như
vậy sẽ làm cho người con gái mà cháu kết hôn chịu nhiều thiệt
tḥi. Cháu nghĩ bác cũng không muốn con gái duy nhất của ḿnh
phải chịu những thiệt tḥi như vậy.
- Có nghĩa là cháu vẫn giữ ư định là không kết hôn với con gái
của bác?
- Thưa vâng! Cháu không thể cưới Khánh Ngọc v́ cháu không yêu cô
ấy.
Không khí
trong pḥng trở nên nặng nề đi, gương mặt của hai vợ chồng bà Mỹ
Tâm tràn đầy vẻ bất măn rồi sau cùng ông Quốc Thái lên tiếng:
- Như vậy th́ chúng ta đi đến một quyết định dứt khoát: cháu
hoàn thành những tháng cuối của hợp đồng, sau đó th́ bác sẽ đành
để cháu ra đi v́ bác không c̣n cách nào khác. Để cháu nhởn nhơ
trên cái ghế phó giám đốc của Trường Đạt và rồi có đầy đủ điều
kiện yêu đương và sống thoải mái với một người con gái khác, đó
là điều hai bác không thể nào chấp nhận bởi v́ như vậy th́ Khánh
Ngọc sẽ đau ḷng lắm!
- Cháu không có ǵ kinh ngạc khi bác đi đến một quyết định dứt
khoát như vậy. Nhưng một lần nữa cháu xin nhắc lại cháu không hề
đến công ty Trường Đạt để mà nhởn nhơ mà cháu đă đầu tư hết công
sức của ḿnh vào đó và xứng đáng nhận những ǵ mà Trường Đạt đă
bỏ ra cho cháu. Có lẽ đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng
ta về vấn đề này. Ngày nào c̣n tại chức ở công ty Trường Đạt là
ngày đó cháu sẽ c̣n làm việc với một thái độ hết sức nghiêm
chỉnh. Lời cuối cùng mà cháu muốn nói với hai bác là cầu mong
cho công ty của hai bác sẽ ngày một phát triển dù là thiếu bàn
tay đóng góp của cháu!
Quân Vũ nói
xong cúi chào hai người và đi thẳng. Đợi cho Quân Vũ đi rồi, bà
Mỹ Tâm mới giận dữ quay sang nói với chồng:
- Sao ông không cho nó nghĩ phứt đi, c̣n giữ nó lại một, hai
tháng để làm ǵ? Nó đă bỉ mặt con gái chúng ta như vậy, c̣n
chứa chấp nó trong công ty không phải là một điều nhục nhă lắm
sao?
- Bà không biết ǵ cả! - Ông Quốc Thái to tiếng với vợ
- Bà th́
suốt ngày phởn phơ không làm ǵ, chỉ chú ư đến việc chưng diện
và mua sắm, lâu lâu lại xuất hiện ở công ty để làm kiểng chứ có
biết ǵ nhiều về t́nh h́nh của công ty đâu. Thằng Quân Vũ là một
đứa rất giỏi, không có nó công ty chúng ta không phát triển tột
bực như ngày hôm nay đâu. Những lời nó nói lúc năy hoàn toàn là
sự thật chứ không phải khoa trương và thái độ làm việc của nó,
theo công tâm của tôi mà nói là chẳng thể chê trách vào đâu
được. Nó không phải chỉ giỏi về việc điều động các kế hoạch của
công ty mà về việc thiết kế của nó cũng là một người xuất sắc. Đó chính là tài năng thiên phú của nó, nói một cách nôm na dễ
hiểu là do di truyền. Gia đ́nh của nó đă bao đời ăn nên làm ra
trong lănh vực này nên nó cũng không ngoại lệ. Tôi không thể cho
Quân Vũ nghỉ ngay lập tức mà phải lợi dụng thời gian c̣n lại của
Quân Vũ để bắt nó phục vụ cho công ty chúng ta đến ngày cuối
cùng, đồng thời phải t́m ra một người tài giỏi tương đương với
nó để mà thay thế nó. Công ty này không phải dễ dàng như việc đi
mua sắm hoặc chưng diện của bà. Bây giờ th́ bà đă hiểu ra vấn đề
rồi chưa? Tôi vô phước lắm mới có một người vợ bất tài như bà và
một đứa con ngu dốt như Khánh Ngọc. Bà và nó chẳng giúp ích ǵ
cho tôi mà chỉ làm tôi nặng đầu thêm thôi.
- Thế nào?
- Bà
Mỹ Tâm không có vẻ ǵ là nể v́ chồng, bà cũng nói to không kém
- Bây giờ th́ ông hối hận cho nó nghỉ việc à? Cảm thấy hối hận với
song thân của nó, cảm thấy ray rứt khi dồn nó vào đường cùng,
sau khi đă cho gia đ́nh nó một vố đau như vậy?
- Bà câm miệng
lại cho tôi! - Ông Quốc Thái nh́n vợ bằng cái nh́n hằn học
- Bà
có biết là bà đang nói ǵ không? Muốn cho cả thế giới này biết
những việc làm của chúng ta à? Cái ǵ thuộc về quá khứ th́ hăy
để cho nó ngủ yên đi! Bà mà to tiếng và để cho ai đó biết được
th́ hậu quả sẽ không thể nào lường được? Không phải chỉ có tài
sản và sự nghiệp của chúng ta sụp đổ mà ngay chính tôi và bà
cũng sẽ không yên thân! Cho nên bà phải giữ mồm, giữ miệng,
không phải chỉ v́ một phút nóng giận mà la ó lên cho thiên hạ
biết là ngày xưa... chúng ta đă làm những việc ám muội...để bây
giờ có được tài sản như hôm nay.
Những câu
này Ông Quốc Thái nói bằng một giọng đay nghiến và giận dữ khiến
bà Mỹ Tâm cũng phải tái mặt. Bà tỏ vẻ hối hận và nói với chồng:
- Tôi biết
rồi... tôi sẽ không sơ suất như lần này nữa. Tôi xin lỗi ông...
cũng chỉ tại tôi quá căm giận thằng Quân Vũ. Ḿnh đă thuyết phục
nó hết lời mà nó vẫn không ngó ngàng đến con Khánh Ngọc nhà
ḿnh.
- Trước đây tôi
rất mong Quân Vũ trở thành rể của chúng ta...để hóa giải những
chuyện mà chúng ta đă làm trong quá khứ. Tôi đă nghe theo lời
bà, ân cần, lo lắng, chăm sóc cho Quân Vũ sau khi cha mẹ nó qua
đời là cũng để tâm hồn chúng ta được một chút ǵ đó thanh thản,
để cảm thấy là ḿnh không quá tàn nhẫn đối với giọt máu c̣n sót
lại của hai người đó. Trước đây Quân Vũ nó đă từng xem chúng ta
như cha mẹ nuôi của nó, cho nên tôi phải cố hết sức để khiến nó
có thể trở thành rể của chúng ta, một mặt là để Khánh Ngọc được
hạnh phúc, mặt khác là biến Quân Vũ trở thành người nhà thật sự
của gia đ́nh ta. Khi nó trở thành rễ của chúng ta rồi th́ mọi
chuyện ngày xưa xem như xóa bỏ, ngoài ra chúng ta c̣n được một
người giỏi hết ḷng làm việc cho ḿnh nhưng bây giờ kế hoạch của
tôi đă thất bại rồi nên chỉ c̣n cách loại bỏ nó ra khỏi công ty
mà thôi. Chẳng những loại bỏ nó mà c̣n chặn đứng tất cả những
sinh lộ của nó để nó không thể ngóc đầu dậy nổi và trải qua
những tháng ngày c̣n lại trong sự thất bại, ê chề. Nó càng thất
bại th́ chúng ta mới càng vững vàng. Nghĩ lại khi xưa tôi quá
mềm ḷng khi nghe theo lời của bà, nếu không th́ tôi đă áp dụng
câu "Nhổ cỏ th́ phải nhổ đến tận gốc"!
- Về việc này
tôi hoàn toàn sai lầm khi đă khuyên ông hăy nương tay với nó. Một mặt th́ v́ thấy con Khánh Ngọc nhà ḿnh quá quyến luyến nó,
mặt khác tôi sợ nếu tai nạn lại tiếp tục xảy ra đến cho Quân Vũ
như đă xảy đến cho song thân nó th́ mọi người sẽ nghi ngờ và
điều đó rất bất lợi cho chúng ta. V́ vậy mà tôi mới khuyên ông
nên áp dụng tấm gương của những người đi trước, họ đă biến con
của kẻ thù thành con của ḿnh, hoặc ít nhất trở thành một người
thân trong gia đ́nh và qua đó có thể sai khiến kẻ hàm ơn v́
những ân huệ mà chúng ta đă ban cho chúng.
- Vâng! Trong
một giai đoạn khá dài chúng ta đă áp dụng phương pháp này và
chúng ta đă thành công, nhưng bây giờ th́ Quân Vũ không c̣n tuân
thủ mệnh lệnh của chúng ta nữa. Nó đă từ khước việc kết hôn với
Khánh Ngọc và b́nh thản đón nhận việc rời bỏ khỏi công ty như
việc này chẳng là ǵ đối với nó. Nhưng rồi chẳng bao lâu nó sẽ
nếm mùi đau khổ khi đi đến đâu cũng bị người ta từ khước. Nghe
nói thằng Quân Vũ đă đánh tiếng với một công ty thời trang trong
thành phố nhưng cho tới lúc này nó chưa nhận được sự đồng ư nào
từ họ bởi v́ họ rất e dè với một người mà họ nghĩ là được Trường
Đạt gài vào để thi hành những công việc bí mật. Tôi có thể đoan
chắc với bà chẳng bao lâu cuộc sống của nó sẽ suy sụp sự nghiệp
th́ đổ vỡ tan tành v́ nó đă đi ngược lại ư muốn của chúng ta.
- Tôi cũng mong
như vậy. Vết thương ḷng của con gái chúng ta không chóng th́
chày cũng sẽ lành. Đâu có phải Quân Vũ là người đàn ông ưu tú
nhất trên cơi đời này!
Chương 26
Minh Thư mỉm cười và nói bằng giọng vô cùng hạnh phúc:
- Anh ấy muốn cưới cháu ngay bây giờ nhưng cháu đề nghị hăy để
cho cháu học xong hết đại học rồi kết hôn cũng không muộn.
- Ồ cậu ấy đă tính đến việc ấy nữa kia à? Thảo nào mà tối hôm
qua cậu ấy đă từ chối thẳng thừng lời đề nghị của hai vợ chồng
bà Mỹ Tâm là kết hôn với Khánh Ngọc khiến cho hai ông bà giận
đến uất người. Và v́ giận dữ như vậy mà sau khi cậu Quân Vũ bỏ
về, hai người đă gây với nhau một trận. Bà Mỹ Tâm muốn chồng cho
cậu Quân Vũ nghĩ việc ngay nhưng ông Quốc Thái muốn cậu ấy làm
đến ngày măn hạn hợp đồng v́ theo ông ấy th́ cậu Quân Vũ là một
người rất tài giỏi và đă giúp cho công ty được nhiều việc. Cuộc
căi vă giữa hai ông bà d́ vô t́nh nghe được và v́ vậy d́ mới
biết được những bí mật trong quá khứ của họ dù không tường tận
từng chi tiết. Thú thật với cháu, nghe xong là d́ muốn rời khỏi
nhà của họ ngay v́ sự ác độc của họ khiến dí vừa ghê tởm vừa
kinh sợ.
tường tận từng chi tiết. Thú thật với cháu, nghe xong là d́ muốn
rời khỏi nhà của họ ngay v́ sự ác độc của họ khiến dí vừa ghê
tởm vừa kinh sợ.
- Họ đă nói ǵ với nhau hở d́?
- Bà Mỹ Tâm ấu gó với chồng, Bà ấy nói rằng ông Quốc Thái sợ ǵ
mà không cho Quân Vũ nghỉ việc, có phải là v́ hối hận với song
thân quá cố của cậu ấy không. Thế là ông Quốc Thái bảo bà ta im
mồm đi v́ sự thật mà được vạch trần ra là sự nghiệp của ông ta
sụp đỗ ngay, không những thế mà hai vợ chồng cũng sẽ không được
yên thân. Ông ta nói trước đây v́ nghe lời bà vợ nên đă mềm ḷng
nế không th́ ông ta đă "nhổ cỏ phải nhổ tận gốc". Bà Mỹ Tâm liền
bảo như sau: "Tôi sợ nếu tai nạn lại tiếp tục xảy đến cho Quân
Vũ như đă xảy đến cho song thân của nó th́ mọi người sẽ nghi ngờ
và điều đó rất bất lợi cho chúng ta. V́ vậy mà tôi mới khuyên
ông nên áp dụng tấm gương của những người đi trước, họ đă biến
con của kẻ thù thành con của ḿnh, hoặc ít nhất thành một người
thân trong gia đ́nh và qua đó có thể sai khiến kẽ hàm ơn v́
những ân huệ mà chúng ta đă ban cho chúng." cháu nghe xem có
khiếp không? Những lời của hai ông bà ấy nói ra đă khiến người
ta phải suy nghĩ đến cái chết của cha mẹ Quân Vũ khi xưa. Có thể
đây không phải là tai nạn mà đo hai vợ chồng bà Mỹ Tâm sắp đặt. Biết được sự thật như thế, làm sao d́ có thể nấn ná lại đó. D́
thà chết chứ không bao giờ ở chung với những kẻ giết người.
Những lời bà Lệ Mai thốt ra khiến cho Minh Thư sững sờ cả
người. Một lúc sau nàng mới hỏi:
- D́ làm quản gia trong gia đ́nh bà Mỹ Tâm đă lâu, chắc d́ có
gặp gỡ cha mẹ của Quân Vũ?
- Ồ, họ là bạn hùn hạp làm ăn của vợ chồng bà Mỹ Tâm nên tuần
nào cũng ghé sang chơi. Hai ông bả ấy rất là phúc hậu. Cậu Quân
Vũ giống cha của cậu ấy như hai giọt nước. Cha cậu ấy trông quư
phái lắm c̣n bà mẹ th́ cũng rất là xinh đẹp.
- D́ nói họ là bạn hùn hạp làm ăn có nghĩa là công ty của ba mẹ
Quân Vũ trước đây cũng có phần hùn của vợ chồng bà Mỹ Tâm?
- Nghe nói là có nhưng rất ít. Việc này chắc là cậu Quân Vũ biết
rơ hơn ai hết.
- Vậy có thể là hai vợ chồng bà Mỹ Tâm đă sắp xếp trước, làm cho
cha mẹ Quân Vũ lâm nạn hầu nuốt trọn công ty của ba mẹ anh ấy!
- Có thể là như vậy! Lúc ấy tờ báo nào cũng có đăng tải về tai
nạn này. Nghe nói hôm ấy cha mẹ Quân Vũ có việc phải ra ngoại ô
Đài Bắc. Khi hai người trở về th́ trời đă khuya và đường sá cũng
vắng vẻ. Tai nạn xảy ra ngay trên đường trở về của họ. Chiếc xe
bị lăn xuống vực và phát nổ. Hai ông bà chết tức khắc trong xe.
Cơ quan công lực đă kết luận vụ tai nạn này là do thân phụ của
Quân Vũ bất cẩn trong khi lái xe. Vả lại thời điểm xảy ra tai
nạn là vào lúc đêm hôm, không có nhân chứng nào mục kíck tận mắt
tai nạn này xảy ra cho nên sau khi phía cảnh sát xác nhận như
vậy th́ vụ án đă được xếp lại và cho đến bây giờ không ai truy
cứu nữa.
Minh Thư lắng nghe bà Lệ Mai nói và màn bí mật như đă được
vén lên trước mắt nàng. Một câu hỏi mà nàng từ lâu vẫn thắc mắc
bây giờ đă được giải thích. Bấy lâu nay Minh Thư vẫn thường tự
hỏi tại sao vợ chồng bà Mỹ Tâm đối xử với mọi người rất là lạnh
lùng, tàn nhẫn mà đối với Quân Vũ th́ đặc biệt như thế. Câu này
có thể được trả lời bằng những lời của bà Mỹ Tâm mà d́ Lệ Mai đă
t́nh cờ nghe được: "chúng ta nên biến con của kẻ thù thành con
của ḿnh, hoặc ít nhất là trở thành một người thân trong gia
đ́nh qua đó có thể sai khiến kẻ hàm ơn v́ những ân huệ mà chúng
ta đă ban cho chúng." Điều đó có nghĩa là những người mà Quân Vũ
nghĩ rằng ḿnh phải mang ơn lại chính là những người đă bằng một
cách nào đó sát hại cha mẹ của chàng. Quân Vũ không thể hay biết
việc này nên đă dốc hết công sức để cống hiến cho Trường Đạt như
một h́nh thức để trả ơn.
Từ đó cho đến chiều, Tâm trí của Minh Thư không thể nào
yên được. Nàng chỉ mong cho Quân Vũ trở về để nàng có thể kể cho
chàng nghe việc này, đồng thời nàng muốn hỏi thêm chàng một số
chi tiết mà d́ Lệ Mai không nắm rơ v́ câu chuyện này d́ Lệ Mai
chỉ biết được ngần ấy thôi.
Tối hôm đó Quân Vũ về hơi trễ v́ có cuộc họp. Có thêm d́ Lệ
Mai trong nhà, chàng thấy cửa nhà càng thêm ấm cúng. Nhưng sau
đó thấy gương mặt đầy vẻ trầm ngâm của nàng, chàng đă kéo nàng
vào pḥng riêng hỏi nhỏ:
- Em có việc ǵ lo nghĩ vậy? Hay là kỳ thi tuyển vào đại học sắp
diễn ra trong vài ngày nữa nên em cảm thấy hồi hộp?
- Chuyện thi cử th́ em đă lo xong cả rồi. Cái làm em suy nghĩ là
câu chuyện mà d́ Lệ Mai đă kể cho em nghe trưa nay. Đây là câu
chuyện riêng tư giữa bà Mỹ Tâm và chồng bà ta mà d́ ấy đă t́nh
cờ nghe được sau khi anh từ nhà họ ra về.
- Chuyện ǵ hở em? Có quan trọng lắm không?
- Em nghĩ là quan trọng và em muốn kể cho anh nghe nhưng lại sợ
nó ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng của anh. Việc này có liên
quan đến song thân quá cố của anh!
- Có liên quan đến cha mẹ của anh? - Chàng lẩm bẩm và gương mặt
đầy vẻ ngạc nhiên- Em kể lại mọi việc cho anh nghe đi. Từ trước
đến nay, lúc nào anh cũng cảm thấy uất ức và đau khổ v́ cái chết
của cha mẹ ḿnh.
Thấy chàng nóng ḷng như thế nàng bèn kể lại cho chàng nghe
từ đầu đến cuối. Nghe xong câu chuyện, toàn thân Quân Vũ như bị
chấn động. Lâu lắm chàng mới thoát ra khỏi trạng thái đó. Khi
Quân Vũ ngẩng mặt lên Minh Thư thấy gương mặt chàng trắng bệch
ra không c̣n chút máu.
- Tại sao họ lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
- Giọng chàng phẫn
nộ cất lên - Trong khi cha mẹ anh lúc nào cũng đối xử với họ bằng
tất cả tấm ḷng!
Minh Thư nắm tay người yêu như an ủi rồi bảo:
- Anh Quân Vũ, em có thể hỏi anh một vài câu được chứ v́ em muốn
t́m hiểu một vài chi tiết để làm cho câu chuyện minh bạch thêm.
- Em cứ hỏi v́ chính anh cũng muốn mang câu chuyện này ra ánh
sáng, nhưng trước khi có thể làm như vậy th́ chúng ta phải hiểu
rơ ngọn ngành.
- Em muốn biết vợ chồng của bà Mỹ Tâm có phần hùn là bao nhiêu
trong công ty của ba mẹ anh lúc đó.
- Chỉ vỏn vẹn hai mươi phần trăm c̣n phần c̣n lại là của ba mẹ
anh. Nhưng khi song thân của anh qua đời th́ ông bà ấy trở thành
người giám hộ của anh và v́ vậy họ có quyền mang tám mươi phần
trăm cổ phần mà anh thừa hưởng từ cha mẹ đem đầu tư với mục đích
khiến cho nó sinh lợi càng nhiều càng tốt. Nhưng hai vợ chồng bà
Mỹ Tâm điều hành công ty quá kém nên càng ngày nó càng suy sụp
và sau đó tiến tới t́nh trạng thua lỗ nặng khiến phải đóng cửa
măc dù trước đây khi c̣n ba mẹ anh, đó là một công ty vững vàng
và đang phát triển.
- Và rồi sau khi công ty thua lỗ nặng đến phải đóng cửa th́ tám
mươi phần trăm cổ phần mà anh thừa hưởng cũng đă tan theo mây
gió.
- Đương nhiên khi mà một công ty suy sụp đến phải đóng cửa như
vậy th́ xem như những cổ phần của nó cũng bị triệt tiêu. Và lúc
đó anh đă trở thành một người tay trắng. Sau đó một thời gian
hai ông bà cho biết đă mượn được bạn bè để gầy nên một công ty
mới và nó ngày càng phát triển cho đến hôm nay.
- Anh trở thành người tay trắng nhưng em không nghĩ ông bà ấy
lại trở thành kẻ trắng tay. Và em cũng không nghĩ là hai người
nói trên đă mượn vốn bạn bè để mở công ty mới. Theo sự suy luận
của em th́ ngay từ đầu họ đă tính toán tất cả. Sau khi gây tai
nạn khiến cho cha mẹ anh qua đời, họ tiến tới giai đoạn thôn
tính tài sản của cha mẹ anh. Họ có thể giả mạo các chứng từ kế
toán để biến một công ty đang vững vàng trở thành thua lỗ. Điều
này họ có thể thực hiện nếu người đ́ều hành pḥng kế toán là
người của họ. Và cũng không loại trừ việc họ hối lộ cho viên
chức sở thuế để cho vụ giả mạo chứng từ nói trên được êm xuôi.
Ngoài mặt th́ có vẻ như là họ đă mất hết nhưng thục kỳ bên trong
họ đă thủ đắc toàn bộ lợi lộc và biến tài sản của anh thành tài
sản của họ. Sau đó khi câu chuyện đă ch́m lắng một tḥi gian th́
họ mới mang những ǵ đă cướp đoạt từ tay người khác làm vốn
liếng riêng của ḿnh và mở công ty một cách đường hoàng, danh
chánh ngôn thuận. Đó là tất cả những ǵ mà em đă suy ra sau khi
nghe d́ Lệ Mai thuật lại câu chuyện tối hôm qua và sau khi anh
đă cho em biết thêm một số chi tiết khác. Mặc dù chỉ là gỉa
thuyết nhưng em có cảm giác cái giả thuyết này rất gần với sự
thật.
- Anh nghĩ là em đă suy luận đúng!
- Chàng kêu lên bằng giọng vừa bất ngờ vừa kinh ngạc như mới vừa
phát giác ra điều ǵ - Ông Quốc Đạt, viên kế toán trưởng lúc ấy
là người em bà con cùa ông Quốc Thái và sau khi công ty thua lỗ
đến phải đóng cửa th́ nhân vật này cũng đă biến mất luôn không
thấy tăm hơi. Lúc ấy anh c̣n quá nhỏ lại bị khủng hoảng v́ cái
chết của cha mẹ nên phó mặc mọi sự cho số mệnh. Những sự diễn
tiến lúc ấy anh hoàn toàn không để ư tới, bây giờ nhắc lại mới
thấy nó trùng khớp với sự suy luận cùa em một cách kỳ lạ.
- Nếu anh có thể t́m ra nhân vật ấy th́ câu hỏi của chúng ta sẽ
được đưa ra ánh sáng... bởi v́ em nghĩ ông ta cũng có thể dính
dáng đế tai nạn khiến cha mẹ anh qua đời.
- Tại sao em lại nghĩ như vậy?
- Ông ta là người đă giúp ông Quốc Thái chiếm đoạt tài sản của
cha mẹ anh, cho nên đối với ông Quốc Thái th́ ông ta phải là một
thứ công thần. Nhưng tại sao ông ta không làm việc tiếp tục khi
vợ chồng ông Quốc Thái gầy dựng công ty mới? Chúng ta chỉ có thể
đưa ra một câu trả lời là vợ chồng ông Quốc Thái bằng một cách
nào đó đă khiến ông ta biến mất trên cơi đời này v́ ông ta quá
nguy hiểm đối với họ.
- Ư em muốn nói là ông Quốc Đạt có liên hệ đến cái chết của cha
mẹ anh?
- Em nghĩ thế! Em nghĩ ông ta là người thừa hành mệnh lệnh của
vợ chồng ông Quốc Thái. Họ cho người theo dơi, biết được lộ
tŕnh của cha mẹ anh và ngay lúc thuận tiện nhất đă ra tay. Có
thể chính ông Quốc Đạt đă theo lệnh vợ chồng bà Mỹ Tâm để gây ra
tai nạn này. Điều đó quá dễ khi trời th́ khuya khoắt và đường sá
th́ vắng vẻ, không ai là nhân chứng đối với vụ tai nạn nói trên.
Sau khi chiếc xe đă rơi xuống vực th́ kẻ sát nhân bèn xoa tay
rồi thong dong rời khỏi nơi đă gây ra tai nạn. Nhưng ông ta
không biết có nhiều tai ương sắp chực chờ ông ta trước mắt v́
ông ta là người biết quá nhiều về các thủ phạm chủ chốt, bởi nói
ǵ th́ nói ông ta chỉ là người thừa hành mệnh lệnh. Cho nên sau
khi ông ta giúp vợ chồng ông Quốc Thái trong việc mạo hóa các
chứng từ th́ xem như phần việc cuối cùng của ông ta đă xong và
v́ vậy cuộc đời của ông ta cũng phải chấm dứt. Có thể ông Quốc
Thái muốn vụ án này vĩnh viễn được chôn vào bóng tối nên đă ra
tay trừ khử người thừa hành thân tín nhất bằng một cách nào đó.
Nếu anh quen biết người thân của ông Quốc Đạt, anh có thể khéo
léo về t́nh trạng hiện thời của ông ấy và qua đó chúng ta có thể
kiểm chứng giả thuyết chúng ta đưa ra là đúng hay sai.
Quân Vũ ngồi lặng người ra khi nghe Minh Thư suy luận câu chuyện
từ đầu đến cuối. Chàng cảm thấy những lời nàng tŕnh bày hoàn
toàn hợp lư và lấy làm khâm phục sự phán đoán của nàng.
- Chao ôi, Minh Thư! - Chàng nói bằng giọng nóng nảy
- Nếu bây
giờ không phải là ban đêm khuya khoắc th́ anh sẽ tới ngay nhà
của ông Quốc Đạt để t́m hiểu mọi sự. Anh biết địa chỉ của ông ta
bởi ngày xưa anh có theo ba mẹ anh tới đó mấy lần. Ông ta sống
với một người mẹ già. Vợ ông ta mất sớm nên sau này ông tái hôn
với một người đàn bà khác, nghe nói người đàn bà trước đây là
một vũ nữ, đàn ông nào bà ta cũng chung chạ được miễn là có
tiền. Mẹ ông ta đả phản đối việc ông ta rước người đàn bà này
vào nhà. Từ đó mẹ chồng nàng dâu hục hặc với nhau luôn và h́nh
như vợ chồng ông Quốc Đạt không có con cái ǵ với nhau cả. Anh
nghĩ anh có thề khai thác tin tức từ người mẹ ông ta v́ bà này
tính rất thật thà. C̣n bà vợ kế của ông ta th́ miễm bàn v́ bà ta
không phải là người đáng tin tưởng. Rất có thể những lời suy
luận của em là đúng và nếu thế, em đă giúp anh t́m ra hung thủ
trong vụ tai nạn chết người xẩy ra với cha mẹ anh khi trước.
Chương 27
Chiều hôm sau, Quân Vũ vừa về đến nhà đă ra hiệu cho Minh
Thư vào pḥng riêng của chàng. Nàng cảm thấy hồi hộp v́ không
biết t́nh trạng của ông Quốc Đạt bây giờ ra sao và những ǵ mà
nàng suy luận có chính xác phần nào không.
- Anh lấy lư do là đến công ty bạn để giao tế nhưng kỳ thực anh
đă bỏ ra buổi sáng hôm nay để đến nhà ông Quốc Đạt t́m hiểu mọi
sự. Em biết bây giờ ông ta đang ở đâu không? Ông ta đang ngồi tù
về tội oa trữ bạch phiến!
- Chúa ơi! - Minh Thư thốt lên một tiếng kinh ngạc
- Sự việc như
thế nào anh có thể nói rơ cho em biết không?
- Sau vụ công ty đóng cửa v́ bị thua lỗ không bao lâu, cảnh sát
đă đến khám xét nhà ông Quốc Đạt v́ có một nguồn tin báo cho họ
biết là ông ta oa trữ cần sa. Cảnh sát đă t́m thấy ở nhà ông
Quốc Đạt một lượng ma tuư khá lớn, ông kêu oan nhưng chẳng ai
tin. Sau đó ông đă bị ngồi tù chung thân. Bà mẹ của ông ấy hiện
tại đă già lắm rồi nhưng bà ta sống một ḿnh rất tội nghiệp. Sau
khi ông Quốc Đạt bị bắt th́ không bao lâu vợ ông ta cũng bỏ nhà
ra đi và từ bấy đến giờ không quay về nữa. Bà mẹ khóc rất thảm
thiết và nói với anh là con bà ta vô tội. Bà cụ nghĩ có ai đó đă
vu oan giá họa cho con ḿnh.
- Thế từ đó đến nay bà cụ có đi thăm con không?
- Lúc trước th́ có nhưng lúc này cụ đă cao tuổi, việc đi đứng
khó khăn nên việc đi thăm nom cũng bất tiện. Hiện tại cụ cũng
không biết con ḿnh ra sao nữa, nhưng bà cụ khăng khăng với anh
là chính người vợ kế của ông Quốc Đạt là người đă mang ma tuư
vào nhà rồi vu oan vá họa cho ông ta. Bà cụ cho biết người đàn
bà này có tiền là việc ǵ cũng dám làm.
- Cũng có thể lắm! Em nghĩ là vợ chồng bà Mỹ Tâm là chủ mưu
trong vụ này. Người vợ kế của ông Quốc Đạt ham tiền nên đă thi
hành mệnh lệnh của họ, và sau khi thi hành xong thủ đoạn th́ bà
ta đă ôm tiền và trốn mất. Đây cũng là một cách để vợ chồng bà
Mỹ Tâm bịt miệng người thủ hạ thân tín của ḿnh v́ ở Đài Loan
dính vào ma tuư th́ không bị án tử h́nh cũng bị tù chung thân.
- Anh cũng có suy luận như vậy nên đă có đánh tiếng hỏi phía
cảnh sát xem chúng ta có thể đến thăm ông Quốc Đạt không th́ họ
cho biết chỉ có thân nhân mới được vào thăm nhưng rồi khi họ
nh́n qua hồ sơ của ông ấy th́ họ đă thông báo cho anh một tin
rất đáng kinh ngạc là cách đây nữa tháng ông Quốc Đạt đă được ân
xá nghĩa là ra tù sớm hơn thời hạn v́ hạnh kiểm tốt trong tù.
Như thế là ông đă ngồi tù mười bốn năm kể từ khi sự việc xảy ra.
Nhưng có điều ngạc nhiên là ông ta không trở về nhà và bà mẹ th́
cứ ngỡ là con ḿnh c̣n ở trong tù. Anh nghĩ là màn kịck vẫn chưa
chấm dứt, không bao lâu nữa sẽ có nhiều sự việc xẩy ra và vụ án
của cha mẹ anh chắc chắn sẽ được mang ra ánh sáng.
Chàng kể xong, âu yếm nh́n nàng;
- Chao ôi! Minh Thư! Em thông minh thật đó. Đến bây giờ anh có
thể tuyên bố là suy luận của em hoàn toàn chính xác một trăm
phần trăm. Cô bé ơi, vậy mà trước đây em c̣n than thở là sống
với anh chỉ sợ là gánh nặng cho anh và ngại không giúp cho anh
được việc ǵ. Bây giờ th́ hoàn toàn ngược lại. Em đă giúp cho
anh được rất nhiều và việc này là một thí dụ để chứng minh.
Nàng hạnh phúc ngă vào ḷng chàng lắng nghe những lời mà chàng
th́ thầm bên tai ḿnh rồi tự nhủ:
"Em c̣n muốn làm cho anh rất nhiều việc và sẳng sàng làm bất cứ
việc ǵ miễn là anh hài ḷng."
Cuối kỳ thi tuyền đại học cũng đă diễn ra. Chiều hôm ấy Quân Vũ
về nhà sớm hơn thường lệ. Vừa bước vào cửa là chàng đă rối rít
hỏi nàng:
- Thế nào, Minh Thư? Bài vở không quá khó đối với em chứ?
Nàng đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn:
- Em tin là ḿnh có thể vượt qua kỳ thi này một cách dễ dàng bởi
em ra khỏi pḥng thi sớm hơn giờ đă định dù là đă ḍ lại một lần
rất kỹ trước khi nộp cho giám khảo.
- Anh nghe em nói mà mừng cũng giống như chính anh đi th́ vậy!
Anh nghĩ Minh Thư của anh không những đậu mà c̣n đậu rất cao
nữa!
- Ồ, việc đó em không dám đoán chắc nhưng bước chân vào đại học
là điều mà em có thể nắm chắc trong tay.
Hôm đó d́ Lệ Mai đă làm một bữa ăn tối thật thịnh soạn để
đăi Minh Thư, mừng cho nàng đă hoàn thành kỳ thi một cách tốt
đẹp. Tối đó Minh Thư cảm thấy trong ḷng nhẹ nhơm hẳn đi và tự
dưng nàng bỗng thấy nhớ đến Kỳ Sơn, nhớ đến bác Thái Thuận và
con Hoàng mă của nàng. "Ḿnh đă thi xong...", nàng thầm nhủ,
"... cũng nên về Kỳ Sơn thăm nhà một chuyến. Từ lúc anh Quân Vũ
mua được trang trại, nhiều sự việc đă xẩy ra khiến ḿnh không có
thời giờ đặt chân đến đó. Ḿnh muốn mang con Hoàng mă đến trang
trại để rồi cuối tuần lại đến thăm nó. Ôi, Hoàng mă! Bây giờ mày
như thế nào rồi? Chắc là cao lớn hơn lúc trước và cũng chạy khỏe
hơn. Tiếc là chúng ta không c̣n dịp để dự tranh bất cứ cuộc đua
nào nữa."
o0o
Sáng hôm sau Minh Thư dậy muộn một chút và Quân Vũ đă đi làm.
Nàng ăn điểm tâm xong, vói lấy tờ báo để trên bàn và xem lướt
qua tin tức. Tựa đề của một bài đăng trên trang nhất làm cho
nàng ngạc nhiên. Minh Thư lập tức đọc trọn cả bản tin. Một cuộc
đua ngựa toàn quốc sẽ được diễn ra trong ṿng hai tháng nữa,
cuợc đua được tài trợ bởi nhiều côngty trong và ngoài nước, phần
thưởng lớn đến không ngờ, người về nhất có thể lănh đến cả trăm
ngàn đô la, một số tiền lớn nhất từ trước đến giờ đối với bất kỳ
cuộc đua nào. Bài báo cũng tiên đoán nhiều tay chơi quốc tế cũng
sẽ tham gia cá độ và cá rất đậm v́ đây là một cuộc đua được tổ
chức hùng hậu nhất từ trước đến nay. Bản tin làm cho trái tim
của Minh Thư đập mạnh. B́nh thường th́ nàng không chú ư đến tiền
bạc cho lắm nhưng bây giờ Quân Vũ của nàng đang lâm vào cảnh khó
khăn và sắp phải bán đi ngôi biệt thự của cha mẹ chàng để lại,
nếu nàng thắng, ngôi nhà sẽ được giữ lại và nàng sẽ thuyết phục
chàng dùng số tiền mà nàng kiếm được, gây dựng nên một công ty
nho nhỏ, và sau đó th́ có thể sẽ phát triển dần theo thời gian.
Minh Thư không dừng được nỗi háo hức, bấm ngay số điện thoại
gọi về văn pḥng làm việc của ông Thái Thuận. Nghe giọng nàng,
người bên kia đầu dây mừng rở reo lên:
- Minh Thư đó à? Chao Ôi, mấy tháng nay cháu không gọi về nên
bác không biết cháu ra sao. Mới định gọi hỏi cháu là việc thi cử
có suôn sẻ không th́ cháu đă gọi về trước. Thật hai bác cháu
ḿnh đúng là thần giao cách cảm. Thế nào, bài vở cháu làm được
cả chứ?
- Dạ cháu làm cũng khá. C̣n bác thế nào rồi, việc làm ăn vẫn
b́nh thường hở bác?
- Ối dào, lúc này bác chẳng có một phút để thở. Mấy tháng nay
các tay lái ngựa ở Đài Bắc cứ lên xuống Kỳ Sơn tấp nập. Những
con ngựa giỏi trong trang trại của bác đều được kọ mua và mang
đi cả rồi. Chẳng là không bao lâu, cuộc đua ngựa toàn quốc sẽ
diễn ra.
- Cháu cũng mới biết tin đó sáng nay khi đọc báo và cháu có việc
cần hỏi bác.
- Việc ǵ hở cháu?
- Bác có biết rơ về cuộc đua lần này chứ?
- Đương nhiên rồi, bác theo dơi rất sát mỗi ngày, đó là sự việc
liên quan đến việc làm ăn cũng như sở thích của bác cho nên bác
rất quan tâm.
- Thể lệ để tham dự cuộc thi thế nào hở bác?
- Người tham dự cuộc đua phải có quốc tịch Đài Loan và đă từng
thắng giải ở một địa phương trong ṿng một năm trở lại đây.
- Ban tổ chức họ không phân biệt nam nữ chứ?
- Chao ôi! Họ đâu có bảo thủ như những người ờ làng Kỳ Sơn của
ḿnh. Điều quan trọng đối với họ là con ngựa nào về nhất chứ
không phải người nài nào về nhất. Và những người tham gia cuộc
đua đều là những tay đầu nậu về đua ngựa. Trong tay của họ không
thiếu ǵ ngựa hay cũng như nài giỏi. Cho đến bây giờ không có
con ngựa hay người kỵ sĩ nào tham gia với tư cách độc lập cả.
Những con ngựa được tuyển từ những con giỏi nhất của các tay đầu
nậu, nài th́ họ cũng thuê những tay giỏi nhất và đoạt giải quán
quân trong nhiều cuộc thi. Cuộc đua này chẳng giống cuộc đua của
làng Kỳ Sơn của chúng ta đâu v́ nó sẽ khó khăn hơn và mang tính
cạng tranh gay gắt. Thế nào, sao cháu lại hỏi bác kỹ như thế? Bộ
cháu tính tham gia cuộc đua này hay sao? Chà! nội việc ghi danh
là cũng đă khó khăn rồi. Nếu cháu không có người đỡ đầu uy tín
th́ họ không cho cháu tham gia đâu!
- Bác sẽ đỡ đầu cho cháu! - Cô gái sôi nổi nói- Bác cung cấp ngựa
đua cho nhiều tay thương buôn của Đài Bắc từ trước đến giờ và đă
thâm niên trong lănh vực này nhiều năm, đương nhiên bác được
nhiều người biết tới và bác phải có một uy tín nào đó đối với
họ. Bác Thái Thuận, cháu rất muốn tham gia cuộc đua này, bác hăy
giúp cho cháu đi!
- Bác có thể giúp cháu nhưng bác muốn biết tại sao cháu lại muốn
dự vào cuộc đua này một cách mănh liệt như vậy.
- Một người bạn v́ cháu mà sắp mất hết tất cả, từ việc làm, tiền
bạc cho đến sự nghiệp... và sắp tới đây anh ấy c̣n phải bán cả
ngôi nhà mà cha mẹ anh ấy để lại mặc dù làm như thế anh ấy rất
đau ḷng. Cháu muốn giúp cho anh ấy nhưng cháu chẳng có ǵ trong
tay, cho nên cháu muốn đoạt được giải thưởng lần này để giúp đỡ
cho anh ấy một phần nào...
- Người bạn nào mà cháu lại sốt sắng đến vậy hở cháu cưng của
bác? Và tại sao v́ cháu mà cậu ta lại mất tất cả? Có phải cậu ta
là chàng thanh niên đẹp trai tên gọi Quân Vũ mà trước đây đă
từng đến Kỳ Sơn để t́m cháu không?
- Thưa vâng, chính là anh ấy! QuânVũ đă giúp cho cháu suốt những
ngày cháu sống ở Đài Bắc. Ngược lại, bây giờ là người cần giúp
đỡ mà cháu lại không có ǵ trong tay để giúp anh ấy cả. Cháu rất
là xấu hổ!
- Tại sao cậu ta lại mất việc làm, tiền bạc lẫn sự nghiệp v́
cháu? Cháu nói thế bác vẫn chưa hiểu mấy.
- Thưa bác, anh Quân Vũ yêu cháu nên anh ấy đă từ chối kết hôn
với cô con gái cưng của ông chủ công ty cho nên người ta sắp cho
anh ấy thôi việc cho bỏ ghét, lại c̣n t́m cách tung tin đồn thất
thiệt để những công ty khác không dám nhận anh ấy. Bây giờ anh
ấy chỉ c̣n một cách để sinh tồn là mở công ty cùa chính ḿnh
nhưng việc đó đ̣i hỏi vốn liếng nên anh ấy buộc ḷng phải bán đi
ngôi nhà mà cha mẹ để lại. Cháu biết anh ấy rất đau ḷng khi làm
như thế cho nên cháu không muốn việc này xảy ra. Cháu phải giúp
anh ấy bằng mọi cách và cuộc đua này là một cơ hội.
- Cháu yêu cậu ta chứ, Minh Thư?
- Cháu rất yêu anh ấy. Anh ấy đă cầu hôn với cháu và đợi cháu
tốt nghiệp đại học rồi sẽ làm đám cưới.
- Bác cũng rất mến cậu thanh niên này và v́ cháu đă có quan hệ
khắn khít với cậu ta như vậy nên bác không thể nào mà không giúp
cháu. Nhưng cuộc đua này rất gay go và khó khăn bởi v́ nó hội tụ
các tay đua toàn quốc chứ không phải là một nhóm kỵ sĩ nhỏ nhoi
của làng Kỳ Sơn chúng ta.
- Cháu biết thế nhưng cháu vẫn muốn thử. Nếu cháu có thua đi nữa
th́ cháu cũng không lấy thế làm buồn v́ cháu biết những người kỵ
sĩ tranh tài đều đáng mặt đàn anh của cháu.
- Nhưng mà cuộc thi này rất cam go v́ có hai chướng ngại vật
được dựng ngay trên cuộc đua đường trường, mỗi cái có độ cao hai
mét. Cuộc đua diễn ra trong hai mươi ṿng và diều này có nghĩa
là cháu phải vượt qua các chướng ngại vật dến bốn mươi lần. Chu
vi của trường đua rộng hơn nơi tranh tài của làng chúng ta rất
nhiều. Tay đua nào chạm chướng ngại vật là xem như phải bỏ cuộc
và dừng ngay ở đó, không được đua tiếp. Cho nên bác nghĩ cháu
rất khó ḷng mà đạt được chiến thắng. Cuộc đua th́ chính nó đă
cam go, những người tranh giải đều là những tay quán quân có
nhiều năm kinh nghiệm. Vậy tại sao chúng ta phải mạo hiểm khi
biết trước là ḿnh không có chút hy vọng nào khi bước vào tranh
giải.
- Nhưng trong ḷng cháu luôn có hy vọng, thưa bác! Và cháu c̣n
bị thôi thúc bởi một ư nghĩ mănh liệt là phải bằng mọi giá giúp
cho kỳ được anh Quân Vũ. Bây giờ thi cử đă xong rồi, cháu có hai
tháng trước mặt để tha hồ tập luyện. Cháu sẽ tập với con hoàng
mă mỗi ngày cho đến thành thục mới thôi.
- Như vậy cháu dự định sẽ về hẳn Kỳ Sơn trong hai tháng tới đây
ư?
- Anh Quân Vũ đă mua một trang trại rộng mêng mông để tặng cho
cháu như món quà cầu hôn. Anh ấy đă dùng số tiền dành dụm bấy
lâu nay để mà mua nó. Nhưng bất hạnh thay, ngay sau đó công ty
mà anh ấy đang làm viẹc cho biết là hết hạn hợp đồng sẽ sa thải
anh ấy. Cháu rất buồn khi mọi việc diễn ra như vậy cho nên cháu
không thể đứng yên khoanh tay mà cháu nghĩ là ḿnh phải hành
động để giúp cho anh ấy dù sự giúp đỡ của cháu cũng chẳng đáng
vào đâu.
- Cậu ta cũng yêu cháu kinh khủng nhỉ? Chỉ v́ muốn cháu có nơi
rong chơi với con Hoàng mă mà phải bỏ ra hàng đống tiền như thế.
Thôi được rồi, để bác giúp cháu ghi danh. Nhưng rồi cháu sẽ trở
về đây để mang con Hoàng mă đến đó chứ?
- Thưa vâng! Hôm cháu đưa con Hoàng mă đi, bác cũng đến thăm
trang trại mà anh Quân Vũ mua cho cháu, bác nhé! Cháu rất muốn
biết độ lớn của trường đua lần này, thời gian kỷ lục của các tay
đua đoạt giải thưởng gần đây nhất trên trường đua ấy. Biết thế
cháu sẽ dễ dàng tập luyện hơn. Nếu cháu vượt qua hai mươi ṿng
với thời gian suưt soát với thời gian của họ th́ cháu đă có thể
tự tin để tham gia cuộc đua rồi.
- Minh Thư này, nghe cháu nói thế trong ḷng bác đă nẩy ra một ư
định, đó là bác sẽ đặt cược vào cháu và đánh cá rất đậm bằng tất
cả số tiền hiện nay mà bác có. Nếu cháu thua cuộc đua này th́
gia tài của bác Thái Thuận của cháu sẽ tan thành mây khói!
- Ồ, bác... - Cô gái thốt lên bằng giọng kinh ngạc- ... bác
không nói đùa với cháu chứ? Làm sao bác biết chắc là cháu sẽ
thắng cuộc? Ồ, bác Thái Thuận....trái tim cháu đang đập loạn xạ
lên đây này...nếu mà cháu thua cuộc th́ cũng giống như cháu hại
bác và chỉ nghĩ đến điều này thôi th́ cháu cũng đă sợ rồi....
- Cháu không được sợ mà phải can đảm và tự tin! Đó là đức tính
mà người kỵ sĩ cũng phải có. Bây giờ không những cháu mang gánh
nặng của Quân Vũ tên vai mà cả gánh nặng của bác nữa. Đây là một
cách để bác trắc nghiệm ḷng tự tin của cháu và nếu mang hai
gánh nặng ấy trên vai mà ḷng cháu cảm thấy run sợ th́ cháu
không cần phải nhọc sức ghi danh tham gia cuộc đua này làm ǵ
nữa.
- Cháu nghĩ là ḿnh làm được! - Minh Thư hít một hơi dài để lấy
thêm can đảm và nói bằng giọng cương quyết- cháu nghĩ là ḿnh có
thể chiến thắng dù cuộc đua có gay go cách mấy và những tay đua
cùng tranh tài với cháu có là ai đi nữa!
- Tốt lắm! Bây giờ th́ bác có thể yên ḷng mà ghi danh cho cháu
rồi. Nhưng chắc ǵ Quân Vũ nó đă cho cháu tham giacuộc đua này
bởi v́ nếu cháu chỉ đua đường trường th́ không nói ǵ, đằng này
c̣n phải vượt qua chướng ngại vật, đôi lúc nó gây ra nguy hiểm
đế tính mạng của các tay đua nếu như bị ngă.
- Ồ, cháu sẽ thuyết phục anh ấy! Và cháu sẽ rất cẩn thận. Cháu
nghĩ con hoàng mă có thể vượt qua độ cao đó một cách dễ dàng.
- Nhưng, Minh Thư... cháu biết không... Ông Thái Thuận nói
một cách ngập ngừng - ... không phải bác muốn làm nản ḷng cháu,
nhưng trong cuộc đua này cháu sẽ gặp một đối thủ rất sừng sỏ.
Anh chàng tên Lư Ngọc Tâm, cái tên thơ mộng như tên tài tử mà
anh ta cũng rất là đẹp trai nữa. C̣n con ô mă mà anh chàng cưỡi
là một con ngựa đáng gờm. Nó dũng mănh, dẻo dai và chạy nhanh
khủng khiếp, h́nh như nó sinh ra là đề chạy đua. Cho đến bây giờ
chưa có đối thủ nào vượt qua mặt Lư Ngọc Tâm và suốt năm vừa qua
những giải thưởng về đua ngựa anh chàng này đều gom về cả. Đàn
ông thích anh ta v́ anh ta có tài, c̣n đàn bà thích anh ta v́
anh ta đẹp trai. Cho nên trong cuộc đua lần này, hầu hết dân cá
độ đều chọn Lư Ngọc Tâm v́ họ nghĩ anh chàng này là người bất
khả bại. Ngoài Lư Ngọc Tâm c̣n một tay đua sừng sỏ khác có tên
là Hạ Quân Tường. Anh ta cưỡi con ngựa xám, con ngựa này cũng
ghê gớm như chủ của nó, nó chạy nhanh và chạy rất bạo. Hạ Quân
Tường đoạt giải nh́ trong cuộc đua mới vừa đây, chỉ sau Lư Ngọc
Tâm một bậc. Đó là hai đối thủ mà cháu phải để ư v́ họ đă nổi
tiếng như cồn từ mấy năm nay.
- Chà! Hai anh chàng này sao lại có cái tên giống như hai anh
chàng tài tử đang nổi tiếng hiện nay hở bác? Chắc đây là biệt
hiệu thôi chứ không phải tên thật, bởi làm ǵ có sự trùng hợp kỳ
lạ như vậy?
- Có thề lắm! Có lẽ v́ họ muốn chơi nổi và cũng muốn người ta dễ
nhớ cái tên của họ. Nhưng cháu phải cố hết sức, Minh Thư ạ!
Không tham gia th́ thôi, đă tham gia rồi th́ không giật giải
nhất cũng phải giật giải nh́, như vậy mới làm rạng danh làng Kỳ
Sơn của chúng ta!
- Cháu sẽ cố gắng hết sức. Bây giờ thi cử đă xong nên cháu không
c̣n ǵ để mà lo lắng nữa. Cháu sẽ dồn sức để luyện tập. Cuối
tuần này cháu về Kỳ Sơn mang con hoàng mă đi và rước bác đến
thăm trang trại của cháu, bác nhé!
- Ừ, bác trông cháu về. Cho bác gởi lời thăm đến Quân Vũ và d́
Lệ Mai!
Nói chuyện với ông Thái Thuận xong, Minh Thư lập tức nghĩ
ngay đến chương tŕnh tập luyện trong hai tháng trời ṛng ră sắp
tới. Nàng muốn ở hẳn tại trang trại trong thời gian đó nhưng
không biết Quân Vũ có đồng ư không.
Tối hôm đó khi chàng về và dùng cơm tối xong, nàng vào
pḥng chàng, đưa tờ báo buổi sáng cho chàng xem và thỏ thẻ:
- Anh thử đọc tin này xem, anh biết cưỡi ngựa, chắc anh cũng
quan tâm đến những cuộc đua ngựa tổ chức ở Đài Bắc.
- Cuộc đua nào anh cũng đi xem cả chứ, nếu nó được tổ chức vào
dịp cuối tuần. Chà! cuộc đua này có vẻ hấp dẫn quá nhĩ v́ quy tụ
nhiều nhân tài, em muốn đi xem hả?
- Em muốn tham gia cuộc đua! - nàng nói thật nhanh v́ sợ chàng
phản đối - Và em muốn anh đi xem và cổ vũ cho em!
- Em... - Chàng mở to mắt nh́n nàng - ... Em muốn tham gia
cuộc đua?
- Có ǵ ghê gớm lắm đâu chứ? - Nàng có vẻ giận
- Nghe cách nói của
anh, em biết là anh không tán thành rồi.
- Anh không đồng ư cho em làm việc này có ǵ đâu mà em lại giận
như vậy. Thứ nhất, anh không muốn em tập luyện một cách vất vả,
thứ nh́ đua ngựa nhiều khi cũng nguy hiểm. Đó là lư do anh không
muốn em tham gia cuộc đua!
- Nhưng mà em cũng có lư do để mà tham gia. Người ta muốn dự
cuộc đua này cũng là v́ anh thôi. Phần thưởng lớn như vậy, nếu
em đoạt giải nhất th́ chúng ta có thể dùng số tiền đó để lập ra
một công ty nho nhỏ. Em không muốn anh phải đau ḷng khi bán
ngôi biệt thự này.
- Chao ôi, Minh Thư! - Chàng kêu lên - Có nhiều cách để xoay ra
tiền, không cần em phải cực khổ như vậy. Anh có thể cầm cố ngôi
biệt thự này và mượn tiền ngân hàng để lập công ty, như vậy được
chưa? Chúng ta không cần phải bán nó!
- Nhưng em vẫn muốn tham gia cuộc đua!
- Nàng bướng bỉnh nói.
- Anh không cho! - Chàng nhất quyết không đổi ư.
- Anh không cho th́ em cũng sẽ tham gia! Em đă nhờ bác Thái
Thuận ghi danh cho em rồi. Em đă đoạt giải quán quân ở một địa
phương của Đài Loan trong ṿng một năm trở lại đây nên em đủ
điều kiện để tham gia. Bác Thái Thuận là người có uy tín và đă
chịu đứng ra đỡ đầu cho em. Em và bác ấy tính toán xong cả rồi.
Bây giờ rút lui th́ thật là mất mặt.
- Nếu em không nghe lời anh th́ đừng tiếp tục sống chung với anh
nữa. Anh thích em lúc nào cũng ngoan ngoăn nghe theo anh, anh
không thích em cải bướng với em như vậy.
- Anh độc tài... - Nàng dỗi hờn thốt lên - ... anh lúc nào cũng
muốn thống trị cuộc sống của người khác. Đôi lúc anh cũng phải
để cho em tự do quyết định chứ!
- Nếu em thấy anh độc tài như vậy....nếu em thấy anh lúc nào
cũng thống trị cuộc sống của em...th́ em có thể bỏ anh mà! Bây
giờ chúng ta chưa ràng buộc ǵ với nhau trên pháp lư, em rất dễ
dàng thực hiện việc đó. Và khi em đă muốn đi th́ anh không cản
trở em đâu.
- Để rồi anh trở lại với Huệ Trinh và Lệ Hằng phải không?
- Nàng
giận hờn nói.
- Có thể lắm! Nhưng trên cơi đời này không phải chỉ có hai người
họ. Anh c̣n có rất nhiều người khác để mà chọn lựa.
Chàng nói rồi quay mặt vào trong, không biết là nàng đang rơi
nước mắt v́ những lời mà chàng vừa thốt ra.
- Anh không yêu em nên mới có thể thốt ra những lời như vậy!
- Nàng nói trong nước mắt- Khi em chưa bước chân ra khỏi nhà là
anh đă muốn nghĩ tới người khác rồi. Vậy th́ thà chúng ta đừng
sống chung với nhau nữa.
Minh Thư bước ra khỏi pḥng, Quân Vũ v́ đang giận nên không
giữ nàng lại. Nàng trở về pḥng riêng và khóc một ḿnh: "Anh
Quân Vũ, anh đáng ghét lắm...nhưng không biềt v́ sao em vẫn yêu
anh". Nàng đau khổ khi nghĩ đến việc rồi mai đây khi ḿnh sẽ
vĩnh viễn mất chàng. Nàng không chịu nổi cái ư nghĩ mỗi buổi
sáng thức dậy mà không thấy mặt chàng, không nghe được những lời
êm ái mà chàng vẫn thủ thỉ bên tay ḿnh.
Nghĩ đến đó nàng không cầm ḷng được. Bước qua pḥng chàng,
nàng ngă vào ḷng chàng và khóc sướt mướt:
- Quân Vũ! Tha lỗi cho em! Anh nói ǵ em cũng nghe theo. Em yêu
anh...em không muốn mất anh!
Chàng ôm nàng vào ḷng, dỗ dành và lau nước mắt cho nàng,
hối hận v́ đă làm cho nàng đau khổ như vậy. Nhưng nàng vẫn chưa
hết uất ức:
- Anh lúc nào cũng nghĩ tới những người đàn bà khác, như vậy làm
sao mà em chịu nổi chứ?
- Anh có nghĩ tới họ bao giờ đâu! - Chàng cười, ngắm gương mặt
của nàng đang đỏ bừng lên v́ ghen tương
- Tất cả đều là do em
khơi ra. Em hỏi và anh chỉ đáp "có thể" vậy thôi.
- "Có thể" cũng là có! Em không muốn anh nghĩ đến ai ngoài em
cả!
- Vậy th́ phải ngoan ngoăn nghe lời anh. Anh muốn người vợ tương
lai của ḿnh phải thật ngoan. Anh chỉ yêu cầu em bao nhiêu đó
thôi.
- Em yêu anh Quân Vũ! - Nàng nói và nghẹn ngào - Em yêu anh đến
có thể chết cho anh cũng được mà... sá ǵ việc vâng lời hay
không vâng lời anh chứ!
- Nói cho anh nghe... - chàng cảm thấy hối hận khi lúc nào cũng
lấn lướt nàng - ... tại sao em nhất định phải tham gia cuộc đua
đó?
- Em đă giải thích rồi, em yêu anh và muốn làm một cái ǵ đó cho
anh. Em không muốn anh lo lắng cho em một chiều như vậy, ít ra
cũng phải làm một cái ǵ để đáp lại chứ! Em tin tưởng là em sẽ
thắng, và em sẽ hănh diện biết bao nhiêu nếu em góp được phần
nào trong việc thành lập công ty tương lai của chúng ta.
- Vậy th́ em cứ tham gia cuộc đua đi!
- Anh bằng ḷng cho em tham gia cuộc đua? - Nàng mừng rỡ thốt
lên, đôi mắt tṛn xoe v́ ngạc nhiên trông thật đáng yêu
- Sao anh
lại đổi ư nhanh như vậy?
- V́ bây giờ người ta đă chịu nghe lời anh thay v́ căi bướng lại
anh! Nếu từ đầu em năn nỉ anh th́ anh đă không phản đối rồi.
Đằng này em lại nói: "Anh không cho th́ em cũng sẽ tham gia!"
Anh rất bực khi nghe em nói với anh như vậy. Đàn ông lúc nào
cũng thích nghe những lời ngọt ngào, em biết chứ?
- Em xin lỗi, em sẽ rút kinh nghiệm và không để chuyện cải vă
xẩy ra giữa chúng ta nữa. Nhưng anh cho phép em mang con Hoàng
mă đến trang trại củă chúng ta và em sống ở đó hai tháng để
luyện tập. Em nuốn tận dụng từng giây từng phút của hai tháng
đó. Đi đi về về Đài Bắc sẽ mất thời giờ ghê lắm mà cuộc đua cũng
đă gần kề rồi!
- Anh không chịu! Em tính bỏ anh một ḿnh ở đây trong hai tháng
sắp tới sao? Anh đă quen có em rồi, không có em anh sẽ cảm thấy
trống trải ghê lắm.
- Vậy th́ em đi đi về về vậy!
- Không cần phải làm như vậy, anh sẽ lên đó sống với em trong
khi em luyện tập. Nơi ấy chỉ cách Đài Bắc một giờ lái xe, anh có
thể đi làm b́nh thường mà không có ǵ trở ngại. Tan sở rồi th́
anh lại về đó với em. Anh cũng muốn d́ Lệ Mai đi theo chúng ta
để lo toan mọi việc. Trong thời gian luyện tập, em sẽ rất dễ mất
sức, phải có d́ ấy chăm sóc, tẩm bổ cho em th́ anh mới yên ḷng.
Anh tính như vậy, em đồng ư không?
- Đương nhiên là em đồng ư rồi! Em cảm thấy hạnh phúc khi được
anh yêu thương như vậy.
- Lúc nào anh lại chẳng yêu thương em. Anh đă v́ em mà từ chối
tất cả những người con gái khác. Như vậy em c̣n chưa chịu tin
anh?
- Ai bảo anh đẹp trai như vậy, và lại c̣n quyến rũ phụ nữ như
vậy nữa! Thấy họ nh́n anh là em đă bực lên rồi. Nhiều người chú
ư đến anh quá nên lúc nào em cũng sợ mất anh!
- Nhiều người chú ư đến anh nhưng anh chỉ yêu một ḿnh em thôi.
Anh nói thật đấy, một ḿnh em là đủ lắm rồi. Lúc năy em giận
anh, nói không muốn sống chung với anh nữa khiến anh rất buồn.
- Vậy nếu em đi thật th́ sao?
- Làm sao em đi thật được! Cô bé ơi, làm sao em có thể bỏ ra đi
khi em si t́nh anh đến như vậy chứ?
- Anh xấu lắm...- Nàng phụng phịu- ....anh biết em yêu anh nên lúc
nào cũng bắt nạt em.
- Anh đâu có xấu! Chỉ muốn em lúc nào cũng ngoan ngoăn và nhỏ
nhẹ với anh. Không lẽ chỉ có như vậy mà em làm không được?
- Ôi Quân Vũ! - Nàng nói và nh́n sâu vào mắt chàng - V́ yêu anh
mà bất cứ điều ǵ em cũng sẽ làm. Em chỉ muốn được ở bên anh măi
măi!
- Anh cũng vậy, Minh Thư! Anh muốn sống măi bên em.
Họ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cảm thấy t́nh yêu mà họ
trao cho nhau thật là mănh liệt. Mỗi ngày t́nh yêu đó càng sâu
đậm thêm, để nếu thiếu người này th́ người kia cảm thấy cuộc đời
bỗng trở thành vô nghĩa.
Chương 28
Mọi việc thực hiện theo ư Minh Thư. Ông Thái Thuận
đến thăm trang trại của Quân Vũ vào cuối tuần đó và ăn một bữa
cơm thân mật mà bà Lệ Mai cố t́nh nấu thật ngon để đăi mọi
người. Ông gật gù khi khám phá ra chu vi của trang trại cũng
tương đương với nơi mà cuộc đua sẽ diễn ra trong hai tháng nữa.
Ông cũng giúp Minh Thư dựng hai rào chắn cao hai mét trên đường
đua tưởng tượng. Trong ṿng hai tiếng luyện tập, nàng đă vượt
qua cao độ này không chút khó khăn. Lúc ở Kỳ Sơn, nàng đă vượt
qua độ cao ba mét một cách dễ dàng nên những chướng ngại mà ông
Thái Thuận dựng lên không có ǵ gọi là quá thách đố đối với
nàng. Vả lại sau gần một năm, con Hoàng mă đă cao lớn và trở nên
dẻo dai hơn lúc trước nên đó cũng là một điều đáng khích lệ cho
Minh Thư khi nàng dự cuộc đua lần này.
- Cháu đừng nên mừng vội! Khi nào cháu phi ngựa kiên tiếp hai
mươi ṿng đều có thể vượt qua hai chướng ngại này một cách dễ
dàng th́ mới có thể nghĩ là thành công trong bước đầu.
Ngay ngày hôm đó, Minh Thư tập luyện trước mặt ông và nàng
cảm thấy những lời ông nói không sai. Con Hoàng mă phi liên tiếp
hai mươi ṿng trong khuôn viên trang trại, những ṿng đầu nó phi
rất nhanh và vượt rào chắn một cách dễ dàng nhưng càng về sau nó
càng đuối sức và chạm vào chướng ngại vật khá nhiều lần nhưng
không thể nào trách nó được v́ Hoàng mă đă phải vượt qua rào
chắn đến bốn mươi lần trong hai mươi ṿng liên tiếp.
Ông Thái Thuận gật gù nói:
- Ngày đầu tiên luyện tập, bác không mong cháu sẽ đạt được những
thành tích phi thường, bởi v́ tất cả thành công đều đến từ sự
tập luyện kiên nhẫn và từ ư chí muốn đoạt lấy chiến thắng của
người kỵ mă. Cháu luôn phải nghĩ trong đầu v́ sao cháu muốn đoạt
lấy chiến thắng đó. Đó có thể là v́ t́nh yêu mà cháu dành cho
Quân Vũ, cũng có thể là v́ muốn làm rạng rỡ mặt mày cho gia tộc
cháu và cho Kỳ Sơn, và một phần cũng v́ muốn làm vui ḷng bác
Thái Thuận của cháu v́ từ trước đến nay, bác lúc nào cũng tin
tưởng cháu. Tất cả những nguyên do đó sẽ hun đúc ư chí muốn
chiến thắng của cháu và ư chí này tác động rất nhiều đến sự
thành công hay thất bại của cháu sau này. Tập luyện trong một ư
chí sắt đá như vậy, cháu mới có thể tạo nên những kỳ tích. Có
thể trong vài ngày tới đây, cháu sẽ vượt qua hai mươi ṿng mà
không chạm vào rào chắn lần nào, nhưng sau đó vấn đề sẽ là vượt
qua hai mươi ṿng không phạm bất cứ lỗi lầm nào nhưng trong thời
gian là bao lâu. Cái thời gian này mới là quan trọng, là yếu tố
quyết định chiến thắng trong các cuộc đua. Thời gian càng rút
ngắn, xác suất chiến thắng càng cao. Bác đă ghi lại cho cháu
thời gian kỷ lục của các cuộc đua gần đây tổ chức ở cùng một nơi
với cuộc đua sắp diễn ra trong hai tháng nữa. Khi nào cháu đạt
được thời gian kỷ lục mà các tay đua đă đạt được th́ lúc đó mới
có hy vọng là ḿnh có thể giật về trong tay giải nhất. Và c̣n
một yếu tố nữa mà bác muốn nhấn mạnh với cháu: đó là yếu tố về
tâm lư. Cháu không được run sợ khi trên khán đài khán giả ḥ
reo, ủng hộ cho anh chàng Lư Ngọc Tâm mà bác đă từng nói với
cháu. Chàng trai này bây giờ đối với họ là thần tượng nên sự ủng
hộ của khán giả cũng là một yếu tố khiến cho anh chàng này lên
tinh thần và dể đạt chiến thắng hơn. Trong trường hợp này th́
cháu không được để cho tinh thần củq ḿnh bị áp đảo, bởi nếu thế
cháu sẽ không bao giờ chiến thắng được anh ta. Và bác cũng muốn
báo cho cháu điều này để khiến cháu có thể vui một chút. Việc
cháu ghi danh tham dự cuộc đua bây giờ ở Kỳ Sơn ai cũng biết cả.
Chính bác đă phổ biến tin tức này đến mọi người. Do đó, ngay
ngày diễn ra cuộc đua, trên khán đài cháu sẽ Kỳ hiệu cùa Kỳ Sơn
bay phất phới trên tay của những người dân làng đến đó để mục
kíck cuộc đua. Bác chỉ có thể lấy được hai trăm vé từ ban tổ
chức để về phân phối cho những người mong mỏi đến ủng hộ cháu v́
vé hầu như đến bây giờ đă được bán sạch. Hai trăm người là một
con số rất nhỏ nhưng cái t́nh của họ mới là sâu nặng. Giờ đây
những ǵ làm được cho cháu th́ bác Thái Thuận cũng đă làm rồi,
việc c̣n lại là phần của cháu và bác mong cháu sẽ không làm cho
nhũng người dân ở Kỳ Sơn thất vọng.
Minh Thư cảm động nói với người mà nàng xem là ân nhân của
ḿnh:
- Cháu cảm ơn bác rất nhiều, bác Thái Thuận! Cảm ơn bác đă nhắc
nhở cho cháu như vậy để cháu biết ngay từ đầu là ḿnh phải nổ
lực như thế nào.
o0o
Những ngày tiếp theo sau đó, Minh Thư thức rất sớm để tập luyện
và khi Quân Vũ từ sở trở về trang trại, chàng thấy Minh Thư và
con Hoàng mă vẫn c̣n đang miệt mài trên sân tập, cố gắng hoàng
thành những ṿng đua trong thời gian ngắn nhất.
- Minh Thư, em gầy đi rồi! - Chàng nói với nàng một đêm khi ôm
nàng vào ḷng - Anh không thích những cô gái gầy trơ xương, anh
thích phụ nữ phải có da có thịt một chút!
- Chao ôi, anh bắt đầu chê em rồi phải không?
- Nàng nói với
chàng và mặt đỏ lên.
- Anh nói đùa thôi! - Chàng mỉm cười - Anh không muốn em phải
phí sức v́ cuộc đua này như vậy.
- Nhưng sau cuộc đua em sẽ lấy sức lại rất nhanh. Bây giờ có gầy
đi một chút cũng không sao, trái lại đó c̣n là một lợi điểm, bởi
v́ em càng nhẹ con Hoàng mă càng chạy nhanh hơn.
- Nhưng nếu bây giờ em bỏ ra quá nhiều sức lực như vậy th́ đến
khi cuộc đua thực sự diễn ra, em sẽ đuối sức.
- Quân Vũ, anh tin em đi! Chưa bao giờ em cảm thấy tràn trề sức
lực như bây giờ. Hiện nay ngoài việc tập luyện em đâu c̣n phải
lo lắng bất cứ việc ǵ khác nữa, ngoài ra em lại c̣n được sự
khích lệ rất lớn của anh về tinh thần. Nói thật, nếu anh không
xuống đây ởvới em th́ em sẽ nhớ anh đến điên lên được.
- Anh cũng không thể nào xa em dù chỉ một ngày. Anh không biết
v́ sao mỗi ngày anh càng yêu em mănh liệt hơn. Một ngày nào đó
nếu không có em th́ anh cũng không biết là ḿnh sẽ sống ra sao
nữa!
- Em cũng vậy, Quân Vũ! - Nàng xúc động nói- Nếu một ngày nào đó
mà không có anh th́ em cũng không muốn tồn tại trên cỏi đời này.
o0o
Mỗi ngày Minh Thư cảm thấy ḿnh đạt thêm nhiều tiến bộ. Bây giờ
th́ con Hoàng mă đă có thể phi hai mươi ṿng và vượt qua các rào
chắn không chút khó khăn. Nhưng Minh Thư vẫn chưa bắt kịp kỷ lục
mà Lư Ngọc Tâm đă đạt được trong cuộc đua gần đây nhất.
"Ḿnh phải cố gắng nhiều hơn nữa!", nàng tự nhủ với ḷng
ḿnh, "Chỉ c̣n nửa tháng nữa thôi là đă tới ngày cuộc đua diễn
ra, ḿnh không thể nào thất bại". Minh Thư những tự thúc giục
ḿnh mà c̣n thúc giục con Hoàng mă: "Ngựa cưng ơi, mày phải biết
chúng ta không c̣n bao nhiêu thời gian nữa đâu. Chúng ta phải
bắt kịp Lư Ngọc Tâm hoặc là sẽ thảm bại trong cuộc đua sắp tới.
Ồ, Nếu điều đó xảy ra th́ Quân Vũ sẽ rất buồn và tất cả những
người dân của làng Kỳ Sơn cũng sẽ buồn nữa. Cho nên hai chúng ta
đều phải cố gắng! Cuối tháng này khi bác Thái Thuận ghé qua
trang trại để xem kết quả luyện tập của chúng ta ra sao, lúc đó
nhất định chúng ta phải hoặc bằng hoặc vượt qua kỷ lục mà Lư
Ngọc Tâm đă lập được". Con Hoàng mă như hiểu thấu những lời th́
thầm của Minh Thư nên từ lúc đó trở đi, không những Minh Thư cảm
thấy tin tưởng hơn trong việc luyện tập mà con Hoàng mă cũng đă
lên tinh thần, nó cố gắng phi nhanh với một tốc độ mà từ đó đến
giờ nó chưa hề đạt tới để làm hài ḷng cô chủ nhỏ thân yêu của
ḿnh và đến một ngày kia, khi hoàn tất hai mươi ṿng không phạm
bất cứ sơ hở nào với một thời gian suưt soát với kỷ lục mà Lư
Ngọc Tâm đă lập được th́ Minh Thư đă reo vang trên lưng ngựa:
"Hoành mă ơi, chúng ta thành công rồi nhưng hăy c̣n vài ngày nữa
mới tới cuộc đua, chúng ta phải cố gắng phá kỷ lục này để khi
bác Thái Thuận ghé qua, bác ấy phải hoa cả mắt!"
Và những ngày saum Minh Thư tập luyện một cách cật lực hơn.
Suốt thời gian tập luyện nàng đă gầy đi năm kư nhưng nàng đă cố
ư làm như vậy v́ thấy tội nghiệp cho con Hoàng mă, "Phải giảm
gánh nặng cho Hoàng mă, nó đă phải tập ṛng ră với ḿnh hai
tháng trời nay. Ḿnh chịu đựng gian khổ đă đành nhưng nó mới là
gian khổ hơn khi phải chạy suốt ngày không bén gót với một gánh
nặng trên lưng mà c̣n phải vượt qua các rào chắn nữa!", cô gái
tự nhủ thầm, vuốt ve bộ lông mượt mà của con ngựa trung thành và
cảm thấy số mệnh của nó như gắng liền với số mệnh của ḿnh.
Cuối tháng đó ông Thái Thuận ghé qua trang trại để xem thành
tích của cô học tṛ nhỏ của ḿnh ra sao th́ ông đă mở to mắt
ngạc nhiên khi thấy Minh Thư đă đạt được một tiến bộ mà ông
không thể tưởng tượng: sớm hơn thời gian kỷ lục của Lư Ngọc Tâm
năm phút!
- Nhưng cháu ơi, chúng ta không được ngủ quên trên chiến thắng.
- Ông căn dặn Minh Thư- Trong lúc cháu tập luyện th́ Lư Ngọc Tâm
cũng đang tập luyện, anh ta có thể phá vỡ các kỷ lục mà ḿnh lập
ra trước đây một cách chẳng khó khăn ǵ và điều này anh ta cũng
đă thực hiện trong các cuộc đua về trước.
- Cháu không bao giờ khinh địch! - Minh Thư nói với ông Thái
Thuận- Cháu sẽ cố gắng tiếp, thưa bác! C̣n những hai ngày nữa và
trong hai ngày này cháu nhất định phải lập nên những kỷ lục mới.
o0o
Tọa lạc trên một khuôn viên rộng lớn, trường đua lần này quy tụ
hai mươi kỵ sĩ kiệt xuất trên toàn đất nước, cho nên chưa đến
giờ khai mạc mà trên khán đài đă chật nức không c̣n một chỗ
ngồi. Tất cả các kỵ sĩ đều mặc quần trắng, chỉ có áo là khác
màu. Áo của các kỵ sĩ đều được đánh số, các con số từ một đến
hai mươi được khắc họa một các rơ ràng với mục đích để các khán
giả trên khán đài có thể theo dơi xem con ngựa nào đang dẫn đầu
cuộc đua trong từng giây từng phút. Minh Thư không khỏi cảm thấy
run trong ḷng khi có mặt trong cuộc đua quá trịnh trọng ngày
hôm nay. Nó không phải là sân vận động của làng Kỳ Sơn với một
nhóm người mà mỗi ngày nàng hầu như đều đă quen mặt mà là một
trường đua vĩ đại với cả chục ngàn khán giả của Đài Bắc và thập
phương đổ tới để theo dơi cuộc đua mang quy mô ṭan quốc này.
Nhưng rồi Minh Thư hít vào một hơi dài để lấy thêm can đảm, tự
nhủ ḷng rằng trên khán đài kia, trong hàng vạn người đang có
mặt, có một người mà nàng yêu thương nhất và nàng đă tham gia
cuộc đua này cũng v́ người đó, bằng bất cứ giá nào nàng cũng
phải chiến thắng v́ t́nh yêu mănh liệt mà nàng đă dâng hiến cho
chàng. "Anh Quân Vũ, em yêu anh và em sẽ không phụ ḷng mong mỏi
của anh. đó không phải chỉ là v́ danh dự mà c̣n là v́ nhu cầu
sống c̣n của chúng ta, khi anh đă v́ em hy sinh tất cả!" Nàng
hướng mắt về phía chàng ngồi, cảm thấy như ḿnh được tiếp thêm
hơi sức. Bên cạnh chàng c̣n có bác Thái Thuận của nàng và hai
trăm người từ làng Kỳ Sơn đổ về để chúng kiến cuộc đua này với
ḷng tin tưởng là Minh Thư của họ sẽ giành được chiến thắng
tuyệt đối. Một giọng nói mạnh mẽ từ loa phóng thanh vang lên,
nhắc nhở các kỵ sĩ chuẩn bị sẳn sàng để bước vào cuộc đua. Các
kỵ sĩ sắp thành hàng ngang và trái tim Minh Thư đập mạnh khi
thấy nàng vô t́nh được xếp bên cạnh Lư Ngọc Tâm, nhà quán quân
của các cuộc đua được tổ chức tại Đài Bắc trong ṿng một năm
nay. Khuôn mặt cùa chàng ta nàng đă thấy nhiều lần trên báo
nhưng bên ngoài chàng trông đẹp trai và rắn rỏi hơn nhiều. "Chao
ôi!", nàng tự nhủ, "Ḿnh phải bám theo anh chàng này như h́nh
với bóng. Nếu ḿnh duy tŕ được tốc độ ngang bằng với anh ta th́
hy vọng giật giải mới có thể nói là nắm chắc trong tay". Chàng
trai trẻ cũng thoáng nh́n người xếp cạnh bên ḿnh, ngạc nhiên
khi khám phá ra dưới chiếc nón kỵ sĩ kia là một khuôn mặt xinh
đẹp tuyệt vời của một cô gái dù mái tóc nàng đă bới lên cao và
dấu một cách khéo léo trong chiếc nón đội sụp kéo đến tận mắt.
Một cô gái... và là một cô gái trẻ đẹp đến rung động ḷng người
nữa! Trái tim chàng đập mạnh khi khám phá ra điều này. Nàng là
ai, chàng chưa hề biết và cũng chưa hề nghe tên. Một kỵ mă vô
danh? Chàng nghĩ thế và cảm thấy ái ngại cho nàng khi nghĩ rằng
nàng sẽ bị các người khác bỏ xa v́ đa số những kỵ mă tham dự hôm
nay đều là những người có nhiều kinh nghiệm. Nàng cũng liếc nh́n
chàng, thầm nhủ chàng mới là mục tiêu tranh đua cùa nàng chứ
những người khác nàng không cần biết đến. Tiếng pháo lệnh vang
lên báo hiệu cuộc đua bắt đầu và hai mươi kỵ sĩ phóng về phía
trước với một khí thế hừng hực v́ đây mới chỉ là giai đoạn xuất
phát và tất cả những con ngựa dưới tay họ hăy c̣n sung sức.
Nhưng khi đă tiến được nửa ṿng đua th́ một số người vươn lên vị
trí dẫn đầu c̣n một số khác đă bị bỏ rơi ở phía sau. Lư Ngọc Tâm
không phải là người ở vị trí đầu tiên mà đó chính là Hạ Quân
Tường. Và khi nhận ra điều này, những khán giả ủng hộ anh chàng
này đă reo ḥ inh ỏi trên khán đài, tạo nên khí thế cho chàng kỵ
mă trẻ tuổi có gương mặt sắc như dao. Lư Ngọc Tâm có vẻ thản
nhiên trước những cổ vũ nồng nhiệt đang vang lên như sấm dậy
hướng về phía địch thủ của ḿnh, chàng điều khiển con ngựa ô một
cách thong dong nhưng vẫn chiếm vị trí thứ tư trong đoàn kỵ mă
đang ào ạt phóng về phía trước. Minh Thư bám sát theo Lư Ngọc
Tâm, không muốn vắt kiệt sức của Hoàng mă ra trong những ṿng
đầu v́ nàng có cảm giác Lư Ngọc Tâm cũng đang làm như thế. Đôi
mắt chàng kỵ mă có vẻ ngạc nhiên khi liếc nh́n nàng ra cái điều
muốn hỏi: "Cô bé ơi, cô là ai? Tại lại bám theo người ta như
bóng với h́nh như vậy?" Đến ṿng thứ tư, Lư Ngọc Tâm mới tiếp
tục vượt lên một thứ bậc nữa và chàng đang ở vị trí thứ ba mặc
cho Hạ Quân Tường dẫn đầu bảng và các đấu thủ phía sau đang hăm
he t́m cách vượt khỏi chàng. Minh Thư vẫn phi nước đại, bám sát
bên cạnh Lư Ngọc Tâm, cảm thấy chứa chan hy vọng khi nàng chưa
dùng hết sức của con Hoàng mă mà rập khuôn theo chiến thuật
dưỡng sức của Lư Ngọc Tâm, để dành cho những ṿng đua quyết liệt
sắp tới. Cho tới ṿng thứ năm th́ đă có hai kỵ sĩ ngă ngựa khi
vượt qua rào chắn và con số kỵ sĩ trên sân chỉ c̣n lại mười tám
người, gieo thêm hy vọng vào ḷng của những kỵ mă c̣n lại khi
hai đối thủ đă bị loại ra khỏi ṿng chiến. Đến ṿng thứ tám, cục
diện trên sân đă có sự thay đổi khi kỵ sĩ mang áo số ba từ phía
sau đă làm một cuộc đổi ngôi ngoạn mục vượt qua khỏi những đối
thủ phía trước với một tốc độ dũng mănh và chiếm vị trí thứ hai,
sát sau lưng của Hạ Quân Tường. Chàng trai đang dẫn đầu khẽ liếc
mắt về phía sau và thúc cho con ngựa xám chạy nhanh hơn nữa v́
muốn bảo vệ ngôi vị đầu bảng mà ḿnh đang giữ. Bây giờ đă đến
ṿng đua thứ mười, đă có thêm ba kỵ mă khác ngă ngựa và số người
tranh tài thu gọn c̣n lại mười lăm. Lúc đó Lư Ngọc Tâm mới bắt
đầu khởi động, chàng rạp trên lưng ngựa, điều khiển con ô mă
vượt lên phía trước với một tốc độ nhanh đến khủng khiếp khiến
cho Minh Thư phải thúc Hoàng mă đuổi theo bằng một tốc độ dũng
mănh không kém. Những tiếng ḥ reo vang lên như sấm dậy cổ vũ
cho chàng kỵ mă đẹp trai này khi chàng đă vượt lên vị trí thứ
hai thay thế chổ của tay đua mang áo số ba lúc năy. Tay đua này
bây giờ đă bị lùi lại vị trí thứ tư khi con Hoàng mă của Minh
Thư chồm lên trong một khí thế vô cùng hùng hậu với mục đích
nhất định phải bắt cho kịp Lư Ngọc Tâm. Ṿng mười lăm diễn ra
trong bầu không khí vô cùng căng thẳng và trái tim của mọi người
như muốn nổ tung ra khi Lư Ngọc Tâm và Hạ Quân Tường, hai đối
thủ được coi là đồng tài đồng sức, đang phi song song bên nhau,
đôi mắt của hai người trao nhau những cái nh́n tóe lửa, nhất
định không để cho địch thủ vượt lên trước ḿnh. Và người ta cũng
bắt đầu x́ xào khi thấy kỵ mă mang áo số hai mươi cưởi tên lưng
một chú ngựa cao khỏe có bộ lông màu vàng rực đang bám sát theo
hai người đi trước. Đây là con ngựa vô danh chưa từng thấy xuất
hiện trong càc cuộc đua trước và tay kỵ sĩ đương nhiên cũng là
một kẻ lạ mặt mà chưa ai từng nghe thấy tên tuổi trên báo chí.
"Chà! Một tuyển thủ mới...một nhân tài mới!". mọi người không
ngớt x́ xào, đă bám theo cả Lư Ngọc Tâm và Hạ Quân Tường suất
mười lăm ṿng như vậy, rơ ràng không phải tay mơ!". Và ngay lúc
đó trên khán đài bắt đầu nổi lên tiếng ḥ reo inh ỏi khi Minh
Thư và con Hoàng mă lướt qua mặt họ. Đó là tiếng reo của hai
trăm dân làng Kỳ Sơn đă kéo tới đây để nh́n tận mắt một cuộc đua
vĩ đại so với những cuộc đua được tổ chức từ trước đến giờ mà
trong số những người tham dự có cô gái xinh đẹp nhất của làng
họ. Trái tim Minh Thư như nở bừng ra trong nắng sớm v́ biết
trong những tiếng reo ḥ cuồng nhiệt có cả tiếng reo ḥ của
chàng trai mà nàng yêu thương nhất. Và v́ chàng mà nàng phải
chiến thắng bằng bất cứ giá nào. Cho đến ṿng đua thứ mười tám,
trên sân chỉ c̣n lại duy nhất mười đối thủ nhưng lúc đó không ai
chú ư đến số kỵ sĩ c̣n lại bao nhiêu người mà họ chỉ chú mục đến
hai kẻ dẫn đầu và những tiếng hoan hô như sấm dậy đă vang kên
như muốn làm chấn động cả khán đài khi Lư Ngọc Tâm cho con ô mă
tiến về phía trước với một tốc độ kinh hồn mà chưa ai thực hiện
được từ trước đến nay, vụt qua khỏi Hạ Quân Tường trong chớp mắt
và vươn lên với vị trí dẫn đầu.
"Phải b́nh tỉnh! Và nhất định phải chiến thắng! Hoàng mả ơi,
nhanh lên, nhanh lên đi! Không được run sợ, chỉ c̣n vỏn vẹn ba
ṿng nửa thôi. Hăy hoàn tất ba ṿng này với một cố gắng phi
thường nhất. không thể để sự khổ luyện của chúng ta trong hai
tháng trời tan theo mây khói. Và nhất là v́ chàng đang có mặt ở
nơi đây cho nên chúng ta không thể nào thất bại!". Minh Thư tự
nhủ mà trái tim như muốn nổ tung ra khi nàng rạp trên lưng con
Hoàng mă và thúc nó phi về phía trước với một tốc độ khủng
khiếp, hy vọng bắt kịp hai người đi trước. Và trong lúc Minh Thư
dang cố vượt lên th́ Hạ Quân Tường cũng đă làm những nổ lực phi
thường khi con ngựa xám cất cao bốn vó, phi với một tốc độ điên
cuồng và đă bắt kịp con ô mă của Lư Ngọc Tâm. Hai kỵ mă phi song
song và gần đến nổi như dán sát vào nhau. Lúc đó Minh Thư là
người ở gần họ nhất và trái tim của nàng như muốn ngừng đập khi
thấy Hạ Quân Tường bằng một động tác nhanh đến bất ngờ đă khéo
léo hất Lư Ngọc Tâm ra khỏi lưng ngựa. Chàng kỵ mă rơi lăn lóc
trên trường đua, may mắn Minh Thư đă tránh được chàng và những
kỵ mă phía sau c̣n bị bỏ rơi xa nên không có tai nạn đáng tiếc
xảy ra. Trái tim mọi người như lặng ra v́ sự việc quá bất ngờ
này, không ai biết v́ sao Lư Ngọc Tâm ngă ngựa nhưng trong khi
nhân viên y tế cáng chàng kỵ mă bất hạnh vào trong th́ cuộc đua
đua vẫn tiếp diễn v́ con ô mă dù không có chủ trên lưng vẫn tiến
về phía trước bằng một tốc độ nhanh đến kinh người. Cả khán đài
đứng dậy hoan hô nhiệt liệt, cổ vũ cho chú ngựa thông minh và vô
cùng dũng cảm này.
Trong khi Hạ Quân Tường c̣n đang lặng người ra trước sự dũng
mănh của con ô mă th́ Minh Thư đă nhân cơ hội này vượt qua mặt
hắn. Bốn vó của con Hoàng mă phi nhanh đến nỗi gần như nhập một
và h́nh ảnh của nó cùng Minh Thư trên lưng vút qua khỏi Hạ Quân
Tường như một ánh sao băng. Giờ đây gă kỵ mă đáng ghét kia không
c̣n là mục tiêu của nàng nữa mà con ô mă đang lồng lên phía
trước với một tốc độ khủng khiếp mới chính là đối thủ của nàng.
Hạ Quân Tường sau phút kinh ngạc đă b́nh tĩnh lại, cố gắng bám
sát theo Minh Thư và con ô mă nhưng trời bất dung gian, con ngựa
xám thao túng đấu trường từ đầu đến cuối mà hắn cưỡi trên lưng
v́ phung phí quá nhiều sức lực nên bây giờ mệt đến thè lưỡi ra,
đă không vượt qua được rào chắn trước mặt, cả ngựa lẫn người đều
ngă xuồng đường đua. Mọi người lại trải qua một phen nín thở khi
Hạ Quân Tường được cáng vào trong. Họ chặn tay trên ngực v́ quá
xúc động và quá hồi hộp khi thấy con ô mă của Lư Ngọc Tâm vẫn
hùng dũng tiến tới, tốc độ của nó không hề suy giảm mà c̣n nhanh
hơn lúc trước v́ không c̣n bất cứ sức nặng nào trên lưng. Minh
Thư khó khăn lắm mới bám sát được nó, cảm thấy đây mới là địch
thủ đáng gờm nhất trong cuộc đời ḿnh. Ṿng thứ mười chín đă
chấm dứt và ô mă vẫn dẩn đầu với Hoàng mă bám sát theo sau. Minh
Thư đă cố gắng đến kiệt sức, Hoàng mă cũng đă phát huy tất cả
nội lực của nó nhưng vẫn tuộc sau con ngựa ô dù trong một khoảng
cách thật gần. Thế rồi từ trên khán đài của sân vận động, lá kỳ
hiệu của làng kỳ Sơn bay phất phới, những tiếng reo ḥ cổ vũ của
hai trăm dân làng Kỳ Sơn vang lên kèm theo giọng nói yêu dấu của
một người mà vừa nghe thấy trái tim của Minh Thư đă đập mạnh lên
v́ xúc động: "Minh Thư, Em phải chiến thắng!" Lời nói thiết tha
của chàng và những tiếng reo ḥ cổ vũ kia đă khiến Hoàng mă lẫn
Minh Thư như được tiếp thêm hơi sức. Minh Thư hầu như đă nhấc
người lên khỏi lưng ngựa với một tư thế chồm hẳn về phía trước.
Bốn vó của Hoàng mă cũng nhanh đến mức kinh hồn, nhanh hơn bất
cứ thời khắc nào trong cuộc đời của nó. Bây giờ người ta chỉ c̣n
trông thấy một khối vàng rực đang di chuyển trên đường đua và
tiến về phía trước như một cơn dông. Nước mắt của Minh Thư lăn
dài khi thấy bọt mép sùi ra từ miệng của con vật trung thành mà
nàng trân trọng hơn bất cứ báu vật nào trong cuộc đời này. Hoàng
mă của nàng đă chiến đấu tới giây phút cuối cùng và trong một nỗ
lực bất ngờ nhất, nó phóng về phía trước bằng một cố gắng phi
thường, vượt qua con ngựa ô trong tíc tắc khi ṿng đua thứ hai
mươi kết thúc. Con ô mă đến sau họ chỉ hai phút, cũng gần như
kiệt sức để mang về cho chủ nhân của nó giải nh́ của một cuộc
đua toàn quốc với những sự kiện bất ngờ chưa từng xẩy ra từ
trước đến nay. Minh Thư nhảy xuống khỏi lưng ngựa khi cả hai con
vật đáng thương cùng dừng lại và thở hồng hộc v́ đă ra hết sức
lực cho cuộc đua này. Nàng mừng đến rơi nước mắt, áp má ḿnh vào
má con Hoàng mă và nh́n con ngựa ô bên cạnh ḿnh với cái nh́n
hết sức thán phục trước sức chiến đấu dũng mănh cũng như ư chí
sắt đá quyết đoạt lấy chiến thắng cùa nó trên đường đua ngay cả
khi không có người điều khiển trên lưng. Cả trường đua như nổ
tung lên trước chiến thắng bất ngờ của người kỵ sĩ trẻ tuổi vô
danh. Những tia flash lóe lên từ những máy ảnh và máy quay phim
của các kư giả, ghi nhận giây phút vinh quang của một kỵ mă mà
cho đến bây giờ những khán giả thâm niên của môn thể thao này
không hề biết mặt cũng chẳng biết tên. Mọi người càng ồ lên ngạc
nhiên khi người kỵ mă bỏ chiếc nón ra để lộ một khuôn mặt tuyệt
vời và một mái tóc dài bồng bềnh như mây trời tung bay theo gió.
"Th́ ra là một cô gái!", nhiều tiếng x́ xào vang lên và một
lần nữa khán đài lại náo động bởi những tiếng reo ḥ ầm ĩ và
những tiếng hoan nghêng nhiệt liệt, đón chào lần đầu tiên một nữ
kỵ mă đă giật giải vàng trong một cuộc đua toàn quốc. Ngay lúc
đó, hai trăm khán giả từ một phía của khán đài với cờ hiệu phất
phới của làng Kỳ Sơn trên tay, công kênh trên tay họ một chàng
trai trẻ tuổi. Họ cùng bước xuống đường đua và tiến thẳng về
phía người nữ kỵ mă. Trong phút chốc, làn sóng nguời này đă nâng
cà nàng lên bên cạnh chàng và kiệu hai người trên những đôi vai
rắn chắc của họ, đi ṿng quanh khán đài và miệng không ngừng hô
vang những khẩu hiệu chiến thắng trong không khí sôi sục của
cuộc đua vừa kết thúc.
"Chao ôi! Chàng trai chính là Quân Vũ, phó giám đốc trẻ
tuổi, đẹp trai của công ty Trường Đạt đây mà! Vậy có lẽ cô gái
chiến thắng kia chính là người yêu của anh chàng!", những kư giả
có mặt ở đó th́ thầm với nhau khi nhận ra Quân Vũ và lời truyền
miệng này chẳng mấy chốc lan ra khắp khán đài khiến giới mộ điệu
thêm một phen kinh ngạc. Không bỏ qua kịp may ngàn năm một thuở,
máy quay phim và máy ảnh của các phóng viên một lần nữa lại làm
việc liên tục, ghi lại h́nh ảnh của đôi uyên ương đẹp đôi này
khi dân lành Kỳ Sơn tiếp tục kiệu họ đi ṿng quanh khán đài lần
nữa.
"Đúng là một sự kiện thể thao sôi nổi xen lẫn một chuyện
t́nh lăng mạn. Đề tài nóng bỏng cho giới truyền thông tha hồ
khai thác!", một kư giả b́nh phẩm khi đua máy ành hướng về phía
họ, lấy làm đắc ư v́ h́nh chụp cận cảnh của hai người mà anh
chàng vừa chộp được với mục đích đưa lên trang nhất tin này
trong số báo ngày mai.
Cuộc đua kết thúc trong sự phấn kích của mọi người cùng lúc
với sự khám phá một ngôi sao vừa mới nổi đă giật được giải quán
quân toàn quốc. Người ta càng chắc lưỡi trầm trồ khi biết đó là
một cô gái trẻ mà lại c̣n có nhan sắc tuyệt vời nữa. Lễ trao
giải được diễn ra long trọng và lần nữa, tất cả các ốnh kính đều
hướng về phía Minh Thư.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Minh Thư và Quân Vũ bị các
kư giả vây quanh. Bây giờ cả một rừng kư giả đă tụ tập trước mặt
họ quyết khai thác cho được sự kiện nóng bỏng này càng nhiều
càng tốt cho số báo ngày mai.
- Cô Minh Thư, cô có định tiếp tục sự nghiệp của ḿnh trong lĩnh
vực này không? - Một phóng viên cất tiếng hỏi.
Cô gái xinh đẹp liếc mắt nh́n người yêu của ḿnh và bẻn lẻn trả
lời:
- Tiếp tục hay không là tùy vào sự quyết định của anh ấy.
Lập tức các micro và các máy ảnh lại chĩa về phía Quân Vũ:
- Thế nào, người đàn ông nay mắn nhất trên cuộc đời này! Anh có
cho cô người yêu vừa tài hoa vừa xing đẹp của ḿmh tham gia các
cuộc đua tổ chức trong thời gian sắp tới không?
- Có lẽ đây là lần cuối cùng! - Chàng trai trả lời
- Bởi v́ đua
ngựa là môn thể thao mà hai chúng tôi cùng ưa chuộng nhưng chúng
tôi không có ư định theo đuổi nó trọn đời. Mối bận tâm lớn nhất
của chúng tôi là làm những bước tiến vượt bậc trong lănh vực
thời trang.
- Chúng tôi được biết anh là đương kim phó giám đốc của công ty
Trường Đạt. Nghe nói anh sẽ rời công ty trong ṿng vài tháng
nữa. Anh có thể xác nhận điều đó chứ?
- Một phóng viên đặt câu
hỏi trên v́ người này biết khá rỏ về Quân Vũ.
- Có thể có mà cũng có thể không tùy theo t́nh h́nh. - Quân Vũ
từ tốn đáp.
- Nhưng trong trường hợp tôi rời Trường Đạt và thành lập một
công ty thời trang mới, hy vọng ṭan thể quí vị sẽ ủng hộ chúng
tôi.
- Cô Minh Thư đây sẽ giúp anh một tay trong việc điều hành công
ty đó chứ?
- Tôi nghĩ là vậy. - Quân Vũ liếc nh́n Minh Thư và mỉm một nụ
cười đầy ư nghĩa - Nhưng tôi muốn cô ấy dành thời gian cho việc
học nhiều hơn. Minh Thư vừa mới đỗ thủ khoa trong cuộc thi tuyển
vào đại học thiết kế thời trang. Sắp tới đây cô ấy sẽ bận rộn
nhiều với chương tŕnh học của năm thứ nhất.
Minh Thư mở tṛn mắt ngạc nhiên, trái tim đập rộn ràng v́
cái tin mà Quân Vũ vừa tiết lộ. Nàng đỗ thủ khoa? Trái tim cô
gái run lên v́ súc động và mừng vui. Chao ôi, Quân Vũ đă biết
cái tin này bao lâu rồi mà dấu nhẹm không cho nàng biết. Các
phóng viên vừa bất ngờ, vừa kinh ngạc khi nghe Quân Vũ tiết lộ
cái tin rất thú vị này. Mọi máy quay phim và máy ảnh cùng lúc
hướng về phía Minh Thư, cố lấy ảnh cận cảnh của cô gái đa tài
này.
- Xin cho biết khi nào hai người sẽ kết hôn?
- Một nữ kư giả đặt
câu hỏi trên và nh́n cặp trai tài, gái sắc với đôi mắt đầy hâm
mộ.
- Chúng tôi đă đính hôn với nhau rồi! - Quân Vũ trả lời
- Và
chúng tôi đă đồng ư với nhau là đợi Minh Thư tốt nghiệp đại học
rồi mới kết hôn.
- Xin cho chúng tôi hỏi câu hỏi cuối cùng. - Một phóng viên
hướng về phía Minh Thư - Động cơ nào đă thúc đẩy cô tham gia
cuộc đua ngựa toàn quốc này?
- Tôi tham gia cuộc đua này bởi v́ tôi lớn lên ở làng Kỳ Sơn,
một nơi mà thuật kỵ mă hầu như là đă thấm vào huyết quản của mọi
người. Tôi muốn mang lại vinh quang cho nơi mà tôi đă từng sinh
trưởng và đồng thời tôi cũng muốn giới thiệu Kỳ Sơn với tất cả
người dân toàn quốc. Quê hương tôi không chỉ nổi tiếng về khung
cảnh thơ mộng, trữ t́nh mà c̣n là nơi đào tạo những kỵ mă có tài
và cung ứng những con ngựa đua kiệt xuất cho Đài Bắc cũng như
các nơi khác trên toàn đất nước. Con Hoàng mă giúp tôi thắng
trong cuộc đua này cũng xuất phát từ đất Kỳ Sơn và được thuần
hoá bởi trang trại cung cấp ngựa đua mang tên Thái Thuận. Tôi hy
vọng những ai có mối quan tâm trong môn thể thao này có thể t́m
đến đó để được cung ứng những con ngựa tốt nhất, dẻo dai nhất và
chạy khỏe nhất. Một lần nữa càm ơn quí vị đă quan tâm đến chúng
tôi!
Các phóng viên thỏa măn với cuộc phỏng vấn đầy đủ này và
cũng thán phục sự đối đáp lưu loát của Minh Thư và Quân Vũ. Đến
lúc đó cả chàng và nàng mới thở phào nhẹ nhơm khi đám kư giả bắt
đầu tản ra, để lại họ với những người dân làng Kỳ Sơn, trong đó
có nhiều người c̣n đang lau nước mắt v́ xúc động khi nghe Minh
Thư trả lời câu hỏi cuối cùng. Ông Thái Thuận tiến đến bên Minh
Thư, xoa đầu cô gái và nói khẽ vào tai nàng: "Cô bé dũng cảm của
bác ơi, cảm ơn cháu về chiến thắng mới đạt được để cho làng Kỳ
Sơn của chúng ta được nở mặt, nở mày và cũng cảm ơn cháu đă giới
thiệu trang trại của bác đến với mọi người". "Chao ôi, thưa bác,
nàng cũng đáp khẽ vào tai ông, "Những ǵ bác làm cho cháu từ đó
đến giờ cháu c̣n không biết tới lúc nào mới trả cho xong".
Những người dân quyến luyến Minh Thư và Quân Vũ đến nổi đă
cùng đề nghị:
- Hai người nhất định phải đến Kỳ Sơn ngay bây giờ cho dân làng
thết đăi một đêm rồi sáng ngày mai hăy về Đài Bắc.
Minh Thư liếc nh́n người yêu:
- Được không anh Quân Vũ? Hôm nay mới là thứ bảy! Ngày mai chúng
ta vẫn c̣n nghĩ một ngày.
- Anh sẽ đi với em! - Chàng vui vẻ trả lời
- Một mặt để em có
dịp về thăm nhà, mặt khác anh và bác Thái Thuận c̣n có chuyện
muốn nói với em.
Nói rồi chàng đưa mắt nh́n ông Thái Thuận và cười bảo:
- Phải vậy không thưa bác?
Ông cũng nháy mắt với chàng và trả lời:
- Đúng vậy, khi nào đến Kỳ Sơn rồi chúng ta sẻ nói với Minh Thư.
Minh Thư hết nh́n người này đến người kia rồi tự nhủ: "Chà!
Hai người này có ǵ bí mật giấu ḿnh đây!"
- Bây giờ chúng ta lên đường được rồi chứ?
- Một người dân làng
khẻ hỏi Minh Thư.
- Ồ! C̣n một người rất quan trọng mà cháu muốn người ấy cùng đi
với chúng ta trong dịp vui này.
- D́ Lệ Mai hả? - Quân Vũ đoán ra ngay ư định của người yêu.
- Vâng! Bây giờ chúng ta ghé về trang trại rước d́ rồi cùng đi
một thể. Không có d́ lo cho em suốt hai tháng nay th́ chưa chắc
em đă thắng trong cuộc đua này.
"Con bé này đối với ai nó cũng chí t́nh. Người nào đă giúp nó dù
một việc rất nhỏ nó cũng không bao giờ quên!", ông Thái Thuận
xúc động lẩm bẩm, nh́n cô gái nhỏ trước mặt ḿnh bằng ánh mắt
thật là tŕu mến.
Khi mọi người về đến trang trại th́ d́ Lệ Mai đă từ trong
chạy ra đón và nói bằng giọng vui mừng:
- Minh Thư, mừng cháu đă chiến thắng! D́ xem truyền h́nh trực
tiếp về trận đấu này mà hồi hộp đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi
ḷng ngực. Cho đến lúc người ta tuyên bố cháu về nhất th́ d́ mới
có thể thở phào nhẹ nhơm.
Minh Thư nắm tay người d́ thân mến của ḿnh:
- Bây giờ chúng ta cùng về Kỳ Sơn ăn mừng. Mọi người đang đợi
chúng ta ở đó. Lâu lắm rồi d́ cũng chưa có cơ hội trở về Kỳ Sơn
phải khôngd́?
Bà Lệ Mai nghe Minh Thư nhắc Kỳ Sơn, xúc động đến rơi nước
mắt:
- Phải, đă lâu lắm rồi... được trở về nơi sinh trưởng của ḿnh
th́ c̣n ǵ hơn nữa.
Thế là mọi người chia làm hai nhóm. Quân Vũ, Minh Thư, ông
Thái Thuận và bà Lệ Mai cùng đi một xe. Những người c̣n lại trở
về bằng chiếc xe chở hành kháck chạy trên chuyến đường Kỳ Sơn
-
Đài Bắc mà họ đă thuê cả lượt đi lẫn lượt về.
Trên đường về Kỳ Sơn, Minh Thư kẽ nói với Quân Vũ:
- Lúc năy có đông người quá nên em chưa tiện hỏi tội anh.
- Anh có tội ǵ đâu? - Chàng trai cười mỉm.
- Anh biết em trúng tuyển vào trường thiết kế thời trang mà cứ
im thin thít, không chịu nói cho em biết để đến lúc các kư giả
hỏi th́ anh mới chịu khai ra.
- Chao ôi, mỗi ngày em cứ luyện tập trên lưng ngựa từ sáng sớm
đến tối mịt, có giây phút nào em rảnh rang đâu để anh nói cho em
nghe. Vả lại, anh cũng muốn giữ kín để pḥng hờ nếu em thất bại
trong cuộc đua này th́ anh sẽ tiết lộ cái tin đó cho em biết để
em đỡ buồn!
Chàng nói rồi cười to lên khiến nàng phụng phịu mặt rồi véo
chàng một cái thật đau. Quân Vũ xuưt xoa rồi phân trần với ông
Thái Thuận:
- Bác xem, Minh Thư thật là vô ơn bội nghĩa. Không có cháu kèm
mỗi tối th́ dễ ǵ nàng đậu thủ khoa. Bây giờ đậu rồi cũng chẳng
biết nói cảm ơn người ta một tiếng. Bác Thái Thuận à, lúc năy
hai bác cháu ḿnh định chia tiền cho Minh Thư nhưng bây giờ th́
cháu đă đổi ư rồi, cháu giữ hết, bác chỉ chia phần bác thôi.
Minh Thư hết nh́n Quân Vũ lại nh́n ông Thái Thuận:
- Thưa bác, anh Quân Vũ nói ǵ mà cháu không hiểu đầu đuôi ra
sao cả? Tại sao phải chia tiền cho cháu mà tiền ǵ hở bác?
Ông Thái Thuân mỉm cười ra vẻ bí mật:
- Hồi năy bác đă thỏa thuận với Quân Vũ là về đến Kỳ Sơn rồi mới
nói.
Minh Thư phụng phịu:
- Thôi đi! Cháu sốt ruột muốn chết rồi đây này mà bác với anh ấy
cứ úp úp, mở mở măi.
- Có ǵ đâu! - Quân Vũ bật cười khi nh́n gương mặt hờn dỗi của
Minh Thư - Số là cách đây mấy ngày, sau khi bác Thái Thuận thấy
em đă tập luyện một cách hoàn hảo và đạt được những tiến bộ vượt
bực th́ bác ấy đă bảo anh có bao nhiêu tiền trong tay cứ đánh cá
hết. Cứ đặt cược vào em và con Hoàng mă là chắc chắn không thể
nào thua được. V́ bác ấy là dân trong nghề nên nói sao th́ anh
tin vậy. Nhưng v́ anh lỡ vét hết tiền để mua trang trại cho em
rồi nên chẳng c̣n xu ten nào cả. V́ vậy mà anh đă cầm cố trang
trại cho ngân hàng và mượn một số tiền cũng khá bộn. Họ quen anh
nên cũng dễ dăi cho anh mượn. Rốt cuộc th́ bác Thái Thuận đoán
việc như thần. Em đă thắng trong cuộc đua c̣n anh th́ đă thắng
đậm trong việc cá độ nên nghĩ tới công cán của em, anh muốn chia
cho em một nửa.
- Chao ôi, anh đă cầm trang trại? - Minh Thư tṛn mắt hỏi
- Lỡ
như em thua th́ sao?
- Bác Thái Thuận nói với anh em không thể nào thua và anh đă tin
lời bác ấy. Anh chỉ tiếc là ḿnh nhát gan quá. Nếu không th́ anh
đă cầm luôn ngôi biệt thự mà chúng ta đang ở để lấy tiền đánh
cá.
- C̣n bác... - Ông Thái Thuận nói tiếp - cũng nhát gan không kém
ǵ Quân Vũ. Bác chỉ đánh cá một nữa số tiền mà bác có trong tay,
nếu không th́ bây giờ bác đă giàu to rồi. Nhưng mà thắng như thế
cũng là đậm rồi. Có thể mở rộng trang trại và phát triển đàn
ngựa đua để cung cấp cho toàn quốc. Minh Thư, cảm ơn cháu đă
quảng cáo cho trang trại lúc năy khi các kư giả phỏnh vấn cháu.
Vừa quảng cáo, vừa mang lại tiền cho bác, thế th́ bác phải làm
thế nào để cảm ơn cháu đây? Ch́ c̣n cách chia cho cháu một nữa
số tiền thắng vậy!
- Thưa bác... Minh Thư vội vàng đáp - ... những ǵ cháu làm cho
bác không bằng một phần nhỏ những ǵ mà bác đă làm cho cháu, cho
nên bác đừng nghĩ đến việc ơn nghĩa. Cháu vẫn nghĩ là ḿnh c̣n
nợ bác và nợ rất nhiều!
- Cháu cưng ơi! - Ông Thái Thuận tŕu mến bảo nàng
- Nếu cháu từ
chối không nhận một nữa số tiền thắng đó th́ bác Thái Thuận của
cháu sẽ cảm ơn cháu bằng cách khác và rồi bác sẽ dành cho cháu
một sự ngạc nhiên.
Mấy bác cháu nói chuyện rôm rả trên đường về. Bà Lệ Mai
ngồi lặng yên nghe không nói lời nào nhưng thỉnh thoảng bà lại
tủm tỉm cười.
Chương 29
Ngay khi về nhà, cả ba d́ cháu cùng thắp hưong cho
ông Thế Nghi. Đứng trước mộ của ông nội, Minh Thư lẩm bẩm khấn
nguyện: "Nội ơi, con đă làm tṛn lời di huấn của nội rồi. Minh
Thư của nội đă đậu vào đại học và c̣n đậu rất cao nữa. Con biết
lúc nào linh hồn của nội cũng theo phù hộ cho con nên con mới
vượt qua được những khó khăn, chông gai của cuộc đời này".
Tối hôm đó làng Kỳ Sơn tổ chức một buổi party trên khoảng
đất trống mà họ vẫn thường dùng để tổ chức hội hè. Lần này dân
làng chào đón Minh Thư trở về như chào đón một vị nữ anh hùng.
Cuộc vui kéo dài đến hơn nửa đêm. Minh Thư và Quân Vũ cùng ḥa
vào niềm vui mộc mạc của họ c̣n d́ Lệ Mai th́ xúc động đến rơi
nước mắt khi được trở về làng cũ quê xưa.
o0o
Sáng hôm sau Minh Thư, quân Vũ và d́ Lệ Mai trở về Đài Bắc.
Vừa bước vào nhà là chàng đă xúc động đến nỗi quay sang và nói
với nàng:
- Nhớ nhà ơi là nhớ! Thật không nơi nào đầm ấm bằng mái nhà của
ḿnh. Hai tháng rời xa nó mà anh thấy dài đăng đẳng như hai thế
kỷ. Minh Thư, em có cảm thấy giống như anh không?
- Em cũng vậy, Quân Vũ! - Nàng dịu dàng nói với chàng
- Em không
nhớ Đài Bắc nhưng em rất nhớ mái nhà của chúng ta. Bởi v́ dưới
mái nhà này, chúng ta có quá nhiều kỷ niệm.
Tối hôm đó, Minh Thư sang pḥng Quân Vũ và thủ thỉ với
chàng:
- Anh có biết tại sao em thắng cuộc đua không?
- V́ em đă luyện tập một cách khổ cực như vậy và nhờ vào ư chí
của em nữa.
- Cái đó cũng chỉ một phần! - Nàng nói và nh́n sâu vào mắt chàng
- Khi ṿng đua thứ hai mươi sắp kết thúc, em có cảm giác ḿnh
không thể nào vượt qua con ô mă, nhưng rồi giọng nói tha thiết
của anh vang kên như tiếp thêm hơi sức cho em. "Minh Thư, em
phải chiến thắng!", câu nói đó của anh giống như một sức mạnh vô
h́nh đă đưa em về tới đích một cách bất ngờ. Không v́ yêu anh
th́ em sẽ không đạt được chiến thắng này đâu! Không v́ t́nh yêu
anh th́ em cũng không thể đậu thủ khoa vào trường đại học thiết
kế thời trang nữa. Anh Quân Vũ, em nói cho anh biết như thế để
anh hiểu rỏ anh quang trọng đối với em đến mức nào. V́ t́nh yêu
mà em mới làm được những chuyện phi thường như vậy. Cho nên nếu
một ngày nào đó mà anh rời xa em th́ em không thể nào tiếp tục
sống trên cơi đời này nữa. Anh là hạnh phúc của em, cũng là sức
sống của em. Em không thể nào sống thiếu anh.
- Minh Thư! - Chàng xúc động thốt lên - Em yêu anh đến như thế
th́ làm sao anh có thể rời xa em được. Nếu không có em th́ cuộc
đời này đối với anh chỉ là một khoảng trống hoang vắng, quạnh
hiu. Anh đă từng trải qua cái cảm giác ấy khi em bỏ anh để trở
về Kỳ Sơn. Buổi sáng hôm ấy khi đọc mấy ṿng ngắn ngủi mà em để
lại, trái tim anh choáng váng chỉ muốn làm bất cứ cách nào để em
có thể trở về bên cạnh của anh, dù ngay lúc đó anh chưa biết là
ḿnh đă yêu em nhưng sự quan trọng của em đối với cuộc đời anh
là một điều không thể nào phủ nhận được. Và bây giờ khi đă nói
yêu em rồi, em nghĩ là anh có thể tồn tại trên cơi đời này mà
thiếu vắng em sao?
Nàng xúc động khi nghe những lời thủ thỉ của chàng, rồi
không biết v́ sao nàng lại bảo:
- Có một điều mà em đă muốn hỏi anh từ lâu. V́ em mà anh phải từ
chối Huệ Trinh lẫn Lệ Hằng, anh không tiếc nuối và không đau
ḷng chứ?
- Đối với Huệ Trinh th́ sau khi cô ấy thốt lên những lời nhục mạ
em, anh đă chẳng c̣n ǵ lưu luyến với cô ta nữa rồi, nhưng đối
với Lệ Hằng th́ anh có một chút đau ḷng. Lệ Hằng là một cô gái
tuyệt vời từ h́nh thức đến tâm hồn. Hôm khiêu vũ với Lệ Hằng
trong vườn hoa, cô ấy đă nói một câu làm anh xúc động, em có
muốn nghe anh lập lại hay không?
- Cô ấy đă nói ǵ với anh?
- Lệ Hằng đă nói với anh như sau: "Em đă chờ anh mười mấy năm
rồi, chờ thêm một thời gian nữa cũng có sao đâu, chỉ hy vọng một
lúc nào đó anh sẽ chán những ngày tháng phiêu bạt của ḿnh và
quay nh́n lại phía sau, anh sẽ vẫn thấy em đứng đó chờ anh cho
đến khi nào trái tim anh rung động mới thôi". Nghe Lệ Hằng nói
như thế ḷng anh thật là ray rức. Nàng có biết bao nhiêu người
theo đuổi mà lại đi khẩn cầu t́nh yêu của anh. Với một con người
hoàn hảo như vậy, với những lời nói thiết tha như vậy anh không
xúc động th́ có lẽ nó đă hóa đá mất rồi!
- Vậy th́ anh hăy chạy đi t́m cô ấy đi và nói rằng anh đă xúc
động v́ mối t́nh cùa cô ấy. Em sẳn sàng biến mất để cho hai
người có thể dể dàng đến với nhau.
Minh Thư nói bằng giọng uất ức, cảm thấy trái tim của chàng
không phải dành trọn cho nàng mà c̣n một chút ǵ đó dành cho
người con gái khác.
- Em hiểu sai anh rồi, cô bé hay hờn dỗi của anh ơi!
- Chàng vội
ôm nàng vào ḷng và khẽ dỗ dành - Anh nói anh xúc động chứ có
nói là anh rung động v́ cô ấy đâu! Xúc động bắt nguồn từ sự tội
nghiệp c̣n rung động bắt nguồn từ t́nh yêu, em phải phân biệt
hai điều đó chứ? Thực sự anh cũng không muốn đề cập đến Huệ
Trinh hay Lệ Hằng nhưng v́ em đă hỏi nên anh nghĩ thế nào th́
nói ra thế ấy! Nhưng tại sao tối hôm nay em lại đá động đến vấn
đề này làm ǵ? Trong khi hai người con gái ấy đối với anh đă trở
thành quá khứ!
- Nhưng anh vẫn c̣n đau ḷng v́ một trong hai người họ phải
không? Trái tim anh vẫn chưa vứt bỏ hết h́nh ảnh của Lệ Hằng!
Bây giờ trái tim anh chỉ c̣n h́nh ảnh của em thôi chứ không c̣n
h́nh ành cùa bất cứ người con gái nào khác cả. Thỉnh thoảng nếu
nghĩ đến Lệ hằng th́ anh chỉ nghĩ đến như một người bạn, nàng
không làm bất cứ lỗi lầm ǵ khiến anh phải cắt đứt t́nh bạn với
nàng. Nhưng hôm nay sao em lại hỏi kỹ anh như vậy?
- V́ em muốn biết anh toàn tâm, toàn ư yêu em trước khi em nói
ra với anh điều này....
- Em phải tin tưởng vào t́nh yêu của anh, Minh Thư ạ! Bởi v́ nếu
không, em sẽ không thể nào hạnh phúc một cách trọn vẹn được.
- Em tin anh, Quân Vũ! Nhưng hăy cho em hỏi anh lần nữa: anh chỉ
yêu mỗi ḿnh em và sẽ măi măi yêu em suốt đời như thế?
- Anh chỉ yêu ḿnh em thôi, Minh Thư! Và sẽ yêu em cho đến khi
nào không c̣n anh tồn tại trong cuộc đời này nữa mới thôi!
- Anh Quân Vũ... - Nàng nói bằng giọng tha thiết và nh́n sâu vào
mắt chàng - ... em yêu anh và muốn thành hôn với anh ngay bây
giờ. Em không thể nào chờ đợi lâu hơn nữa v́ lúc nào em cũng sợ
mất anh.
- Bây giờ đă chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi hả?
- Chàng nói
câu đó và đôi mắt sáng lên v́ hạnh phúc - Ngay lúc trở về từ
biệt thự của Lệ hằng, anh đă muốn làm lễ cưới ngay lập tức với
em rồi nhưng em không chịu và c̣n nói phải để em tốt nghiệp xong
đại học.
- Nhưng bây giờ em muốn ràng buộc anh chàng hoàng tử của ḷng
ḿnh để chàng không thể nào ngó ngàng đến bất cứ ai khác.
- Vậy ngay tháng này nhé? - Chàng mỉm cười nói với nàng
- Bởi
anh muốn càng nhanh càng tốt!
- Tháng tới đi! - Nàng nói mà mặt ửng hồng lên
- Phải có thời
gian để chuẩn bị mọi thứ chứ!
- Ừ, th́ tháng tới! - Chàng âu yếm hôn lên tóc nàng
- Anh sẽ mời
hết công ty đến dự để cho mọi người biết là cô dâu cùa anh xinh
đẹp đến dường nào!
- Em sẽ rất hạnh phúc trong ngày đó và c̣n rất hănh diện nữa, v́
người chồng tương lai của em không phải dể ǵ mà yêu được. Các
cô gái thấy anh cưới vợ chắc là sẽ kinh ngạc lắm bởi v́ anh bay
bướm và đào hoa như vậy! Anh cũng đă từng nói với em năm mười
năm nữa anh mới nghĩ đến chuyện lập gia đ́nh để có thể làm những
cuộc dạo chơi tùy thích trước khi anh chịu ở yên trong gia đ́nh
thực sự của ḿnh.
- Nhưng mà trái tim của anh đă bị một cô gái nhỏ làm cho điên
đảo và bây giờ th́ anh không thể sống thiếu nàng. Trên đời này
anh chỉ cần t́nh yêu của nàng là đủ. Nàng yêu anh một cách mănh
liệt và anh th́ hạnh phúc khi được nàng yêu như vậy.
- Anh Quân Vũ... - nàng khẽ th́ thầm vào tai chàng
- Em yêu anh
và măi măi sẽ yêu anh bằng thứ t́nh yêu mănh liệt như thế để
trong trái tim của anh không c̣n chổ cho bóng h́nh nào hiện hữu
mà chỉ có mỗi một Minh Thư!
Chàng ôm chặt nàng vào ḷng và hôn nàng đắm đuối bởi nói bất cứ
lời ǵ cũng không thể diển tả hết t́nh yêu sâu sắc mà chàng đă
dành trọn cho nàng. Nàng nhắm mắt đón lấy những nụ hôn nồng nàn
ấy, cảm thấy v́ người đàn ông này mà nàng có thể làm bất cứ điều
ǵ trong cuộc đời này.
Chương Kết
Ông Quốc Thái ngồi trong căn pḥng xa hoa, sang
trọng của giám đốc công ty. Ngoài mặt ông cố làm ra vẻ điềm tĩnh
nhưng trong ḷng ông đang rối bời bởi v́ cho đến nay ông vẫn
chưa t́m được người nào ưng ư thay thế cho Quân Vũ. Cô thư kư gơ
nhẹ lên cửa và khép nép bước vào:
- Thưa ngài giám đốc, có một người khách muốn vào gặp ngài nhưng
v́ không có hẹn trước nên tôi không dám cho ông ta vào. Ông ta
đang ngồi trong pḥng đợi và xưng tên là Quốc Đạt. Ông bảo cứ
nói tên ông ta th́ ngài sẽ cho vào ngay...
Cô thư kư vừa mới thốt lên cái tên đó là ḷng ông Quốc Thái
đă dậy lên một nổi kinh ngạc đến bàng hoàng. Hai tay ông như run
lên nhưng ông cố giấu những biểu lộ đó của ḿnh bằng giọng nói
hách dịch thường ngày mà ông vẫn dùng đối với thuộc cấp của
ḿnh:
- Cho ông ta vào đi và đừng để ai quấy rầy chúng tôi trong ṿng
hai tiếng đồng hồ sắp tới!
- Thưa vâng!
Cô thư kư khép nép lui ra, ngạc nhiên khi thấy ông Quốc Thái có
vẻ coi trọng người khách này mà trong khi bề ngoài của ông ta
trông hết sức tầm thuờng nếu không nói là một người tồi tàn nhất
trong những người khách đặt chân đến công ty Trường Đạt.
Năm phút sau người khách bước vào và tự đông khép cánh cửa
sau lưng ḿnh.
- Ngạc nhiên lắm phải không? - Người khách hỏi
ông giám đốc công ty bằng một giọng thật là ngạo nghễ. - Tôi biết anh mong muốn tôi
sẽ ở trong ấy cho đến chung thân nhưng lại không ngờ tôi có thể
ra tù sớm như vậy.
- Quốc Đạt! - Giọng của ông Thái run lên
- Việc ǵ th́ cũng có
thể thương lượng được nhưng anh làm ơn b́nh tỉnh một chút, tôi
không muốn câu chuyện này thấu đến tai mọi người.
Và rồi ông bước ra khoá cửa văn pḥng lại, đưa ông Quốc Đạt
vào căn pḥng sang trọng bên trong, nơi mà ông vẫn dùng để đón
tiếp khách quư cùa ḿnh.
- Ngồi đây tṛ chuyện chắc anh cảm thấy thoải mái hơn phải
không? - Người khách lại buông ra một câu có vẻ châm chọc
- Bởi
v́ nó kín đáo hơn không sợ tai vách mạch rừng.
- Quốc Đạt! Anh đừng có đối xử với tôi bằng thái độ hằng học như
thế! - Ông Quốc Thái lúc này đă lấy lại b́nh tĩnh
- Tôi hoàn toàn không dính dáng ǵ đến việc anh ngồi tù. Và anh
cũng không có bằng chứng ǵ để kết luận là tôi đă hại anh như
thế.
- Nhưng tôi lại có bằng chứng mà là bằng chứng sống thật nữa
ḱa. Tôi đă ra tù nữa tháng nay nhưng không về nhà mà đă dốc hết
sức ḿnh để t́m kiếm Lệ Hoa và cuối cùng tôi đă t́m được. Cô ta
bây giờ hết thời v́ luống tuổi mà lại vướng vào ṿng nghiện
ngập. Chỉ cần cho cô ta ít tiền là cô ta khai ra tất cả. Lệ Hoa
nói chính anh đă thuê cô ta mang ma túy vào nhà tôi để tôi bị tù
đến chung thân. Anh Quốc Thái, bây giờ anh không thể bịt miệng
nhân chứng này đâu v́ tôi đă dấu cô ta rất kỹ, không để anh thủ
tiêu cô ta như đă từng thủ tiêu tên côn đồ mà anh đă thuê để gây
nên tai nạn kinh hoàng ngày xưa đối với cha mẹ của Quân Vũ.
- Anh Quốc Đạt, anh hăy b́nh tĩnh lại! Tại sao anh lại có thể
tin lời một ả vũ nữ về chiều để rồi kết tội tôi như thế. Sự việc
anh vào tù tôi thề với anh tôi hoàn toàn không nhúng tay vào.
Chính Lệ hoa, con mụ vợ chết tiệt của anh, v́ muốn phá nát t́nh
cảm giữa chúng ta nên mới thốt lên những lời xằng bậy như vậy!
Anh đường tin lời con mụ ấy!
- Tại sao bà lại muốn phá nát t́nh cảm giữa chúng ta? Bà ta rỗi
hơi để làm việc này à? Nếu bà ta không mang ma túy vào nhà tôi
th́ ai mang đây? Không lẽ mẹ tôi mang vào nhà để con trai của
ḿnh đi tù? Lệ Hoa đă khai ra hết rồi, có nhân chứng hẳn hoi như
thế dù anh muốn th́ cũng khó mà chạy tội. Không phải chỉ tội âm
mưu hăm hại một người để người ấy phải ngồi tù đến suốt đời mà
c̣n dính vào vụ sát nhân khiến hai mạng người phải chết oan uổng
v́ anh và cả vụ làm chứng từ, sổ sách giả mạo sau đó để đoạt tài
sản của hai người ấy. Trong hai vụ này nhân chứng chính là tôi,
tôi có đầy đủ bằng cớ để khiến anh có thể ngồi tù mọt gông và
tôi rất muốn làm điều đó v́ anh đối xử với tôi tàn ác đến nỗi
tôi không thể nào tưởng tượng ra. Sau khi tôi đă v́ anh mà làm
biết bao nhiêu việc th́ anh lại rắp tâm hăm hại tôi để có thể
bịt miệng tôi suốt đời, nghĩ rằng làm như thế th́ mới có thể
thong dong để ngồi hưởng phước.
Mặt ông Quốc Thái tái xanh không c̣n chút máu khi nghe ông
Quốc Đạt nói ra tất cả những tội lỗi năm xưa. Và rồi trong ḷng
ông lóe lên một ư nghĩ rất tàn ác: "Hắn đă ra tù và bây giờ hắn
là người duy nhất biết được tất cả những tội lỗi của ḿnh nên
ḿnh chỉ c̣n một cách là thủ tiêu hắn để những chuyện năm xưa
không c̣n ai tiết lộ. Nhưng bây giờ phải làm ra vẻ ḥa hoăn cho
hắn khỏi nghi ngờ. Hắn vừa mới ra tù, đương nhiên không có chổ
nào để trú thân ngoài ngôi nhà của mẹ hắn. Tối hôm nay...Vâng,
tối hôm nay ḿnh sẽ cho người ra tay và hắn sẽ vĩnh viễn rời xa
cơi đời này mang theo cái bí mật mà ngoài hắn ra không ai biết
được".
- Anh sợ rồi phải không? - Ông Quốc Đạt vừa nói vừa quan sát
người đàn ông ngồi trước mặt ḿnh
- Với tất cả những tội lỗi của
anh như vậy, bây giờ anh tính sau đây? Ngoan ngoăn thú tội để
vào tù sám hối những tội lỗi của ḿnh? Cách đó xem ra không tệ
v́ tôi đây cũng đă từng trải qua. Trong mười bốn năm trong tù,
lúc nào tôi cũng sống trong ác mộng. Bây giờ đến lượt của anh
rồi v́ như một quy luật của cuộc đời: ai gây ra tội th́ sẽ đền
tội!
- Quốc Đạt! Anh có thể nào b́nh tỉnh một chút không?
- Ông Quốc
Thái dịu giọng để thuyết phục đối phương
- Thời gian kham khổ
trong tù anh đă trải qua rồi, không lẽ bây giờ anh lại muốn trở
vào trong ấy lần nữa?
- Anh nói như thế là thế nào?
- Tôi muốn nói nếu bây giờ anh muốn phanh phui tất cả chuyện tội
lỗi ngày xưa của tôi, anh nào có được lợi lộc ǵ đâu. trái lại,
anh sẽ phải vào tù lần nữa v́ anh dù không là chính phạm th́
cũng là ṭng phạm. Ngày xưa anh làm theo lệnh tôi, mạo hóa sổ
sách, chứng từ để thu tóm tất cả tài sản của cha mẹ Quân Vũ, anh
cũng là người có mặt khi chúng tôi vạch ra kế hoạch nhằm giết
chết hai người đó....anh nghĩ là ṭng phạm th́ sẽ không bị vào
tù hay sao? Bây giờ nếu anh khai tất cả ra th́ tất cả chúng ta
đều bị vào nhà đá! Thay v́ thế, tại sao anh không t́m cách hưởng
cuộc sống thoải mái, an nhàn sau mười mấy năm khổ sở trong tù.
Tôi có thể cung ứng cho anh tất cả những ǵ mà anh muốn. Một căn
biệt thự tiện nghi để anh sống với người mẹ già, một số tiền to
tát để anh có thể tiêu xài thoải mái cho đến cuối cuộc đời, và
ngay cả nếu anh muốn một người vợ trẻ đẹp th́ chúng tôi cũng có
thể cung ứng cho anh bởi v́ nếu có tiền th́ bất cứ thứ ǵ trong
cuộc đời này chúng ta đều mua được cả. Thế nào, anh thấy những
đề nghị của tôi đáng cho anh xem xét chứ? Nếu anh muốn hơn thế
nữa th́ chúng ta cũng có thể thương lượng.
- Cảm ơn sự tốt bụng muộn màng của anh, nhưng mười bốn năm tù đă
dạy cho tôi một điều: người ta chỉ có thể sống một cuộc sống an
b́nh nếu không làm điều ǵ thẹn với lương tâm. Đă trăi qua mười
mấy năm tù, bây giờ có lănh thêm vài năm tù nữa v́ là ṭng phạm
của anh th́ đối với tôi cũng chẳng phải là một điều ǵ ghê gớm
lắm. Tôi muốn chuộc lại tất cả những tội lỗi ngày xưa của ḿnh,
mang công lư trả lại cho những người có quyền hưởng nó, và để
làm điều đó dù có phải vào tù lần nữa tôi cũng không sợ. Tối
nay, tôi sẽ trở về ngôi nhà của ḿnh, quỳ trước mặt mẹ tôi để
xin bà tha lỗi cho tôi lần nữa. Đứa con trai bất hiếu vừa ra tù
của bà, chưa phụng dưỡng bà được ngày nào th́ bây giờ lại phải
xa mẹ để trở lại ṿng tù tội. Nhưng tôi nghĩ là mẹ tôi sẽ hiểu
và tha thứ cho tôi, bởi đứa con của bà đă giác ngộ và thề sẽ
không bao giờ nhúng tay vào bất cứ viêc xấu xa nào nữa!
Nói xong, người đàn ông đứng lên, ném cho ông Quốc Thái một
cái nh́n khinh bỉ rồi lặng lẽ đi ra khỏi pḥng, để lại người
giám đốc quyền uy của công ty Trường Đạt ngồi sững sờ một ḿnh
với một cảm giác bất an. Một lúc sau, ông Quốc Thái mới như trấn
tỉnh trở lại và lẩm bẩm: "Được rồi, mày đă quyết định như thế
th́ tao đành phải ra tay vậy! Tao chỉ tiếc năm xưa sao không
giết mày cùng lúc với cái tên côn đồ kia để tất cà những tội lỗi
của tao sẽ được giấu kín cho đến trọn đời. Tao đă nương tay v́
bề nào mày cũng là bà con ruột thịt. Nhưng bây giờ mày đă muốn
hại tao, muốn biến tất cả gia tài, sự sản cùa tao thành tro bụi
th́ tao đây không thể nào khoang nhượng. Tối nay, mày sẽ sống
cái đêm cuối cùng trong vuộc đời mày, rồi sau đó sẽ ra đi vĩnh
viễn. Làm như thế tao cũng đă giúp mày được một việc là khiến
mày khỏi phải kéo dài những ngày tháng rách nát, đau khổ trong
cuộc đời này nữa".
o0o
Bà Lệ Mai đang dọn dẹp trong bếp th́ bỗng có tiếng chuông
cửa vang lên. Bà lật đật chạy ra mở cửa nhưng khi trông thấy
người khách ở trước mặt, trái tim của bà không khỏi sững sờ. Dù
sau một thời gian dài không gặp và dù ông ta bây giờ đă trở
thành thảm thương như thế nhưng bà cũng nhận ra ông ta chính là
Quốc Đạt, một ngưới có khá nhiều quyền uy trong công ty của cha
mẹ Quân Vũ và Ông bà Mỹ Tâm khi trước.
- Chị Lệ Mai! - Ông cũng bỡ ngỡ khi nhận ra bà. Chị không giúp
việc cho bên ấy nữa mà đến đây làm cho cậu Quân Vũ à?
- Thưa vâng! - Bà Lệ Mai từ tốn đáp và nh́n người đàn ông với
cái nh́n ḍ hỏi - Nhưng hôm nay ông đến đây có việc ǵ?
- Tôi muốn gặp Quân Vũ …
- Cậu ấy đi làm đến khoảng năm giờ mới trở về.
- Tôi có thể nói chuyện với người nào có liên hệ mật thiết với
cậu ấy không?
- Ông có thể nói chuyện với cô Minh Thư, vợ tương lai của cậu
ấy. Nhưng ông chờ một chút, để tôi hỏi qua cô ấy xem sao.
Bà nói xong quày quả bước vào thư pḥng và gọi nhỏ Minh
Thư. Nàng ngước lên, thấy mặt bà Lệ Mai có vẽ sợ hăi th́ ngạc
nhiên:
- Ai đến vậy d́?
- Ông Quốc Đạt, trưởng pḥng Kế toán năm xưa trong công ty của
cha mẹ Quân Vũ. Ông ấy muốn gặp cháu.
Nghe bà Lệ mai nói thế, đôi mắt của Minh Thư sáng lên. Nàng
rời khỏi thư pḥng và nói ngay với bà:
- D́ đang làm dang dỡ việc ǵ th́ cứ tiếp tục làm đi, để cháu ra
tiếp chuyện với ông ta, đây là người cháu và anh Quân Vũ rất là
muốn gặp.
- Cháu phải cẩn thận đấy, Minh Thư! Ông ta ngày trước là phe
cánh của vợ chồng bà Mỹ Tâm. Ngày xưa tuần nào ông ta cũng ghé
qua nhà bà ấy nên d́ rất quen mặt.
- Không sao đâu d́! Người đàn ông này chắc chắn là đến đây với
thiện ư. Cháu rất muốn tiếp xúc với ông ta.
Rồi nàng ra ngoài và mời ông Quốc Đạt vào pḥng khách.
Thái độ ḥa nhă cũng như bề ngoài dịu dàng của nàng khiến ông
Quốc Đạt có cảm t́nh ngay.
- Mời chú ngồi! - nàng niềm nở nói - Hôm nay chú đến đây có việc
ǵ không ạ?
Người đàn ông chậm răi lấy trong túi áo ḿnh ra một cuộn
băng ghi âm rồi trao cho nàng:
- Tôi vừa từ công ty Trường Đạt trở về và đă trải qua một cuộc
nói chuyện căng thẳng với ông Quốc Thái. Đây là bằng cớ rơ ràng
nhất để kết tội con người mà năm xưa đă ám hại và sang đoạt tất
cả tài sản của cha mẹ Quân Vũ. Khi trao cho cô cuộn băng ghi âm
này, tôi có thể trở vào tù lần nữa v́ tôi là ṭng phạm nhưng tôi
đă sẳn sàng làm như thế để có thể chuộc lại những lầm lỗi mà khi
xưa tôi đă phạm phải và để vạch trần trước pháp luật một con
người mà tôi nghĩ rằng hắn ta không có trái tim.
- Thưa chú, chú là trưởng pḥng kế toán của công ty hùn hạp giữa
cha mẹ anh Quân Vũ và vợ chồng bà Mỹ Tâm?
- Sao cô biết? - người đàn ông hỏi nàng mà kinh ngạc.
- Anh Quân Vũ đă từng nhắc tới chú. Lúc năy d́ Lệ Mai có nói đến
tên chú nên cháu đoán ra ngay. Xin chú cho cháu hỏi một câu: về
những chuyện xăy ra năm xưa, chú chỉ can dự vào việc mạo hóa
chứng từ kế toán hay chú tham gia cả vào cái tai nạn thảm khốc
đă gây ra cái chết của cha mẹ Quân Vũ?
Ông Quốc Đạt lần nữa sững sờ nh́n cô gái, giọng ông lắp bắp:
- Cô... cô chưa nghe nội dung cuộn băng mà đă biết hết rồi ư?
Tôi rất xấu hổ khi phải thừa nhận với cô rằng tôi đă giúp vợ
chồng bà Mỹ Tâm trong việc sang đoạt tài sản của cha mẹ Quân Vũ,
c̣n cái tai nạn thảm khốc kia tôi nghe hai vợ chồng họ bàn tính
với nhau trước mặt ḿnh nhưng tôi hoàn toàn không nhúng tay vào
việc ấy. Hai vợ chồng họ đă thuê một tên côn đồ làm việc này
nhưng sau đó th́ tên côn đồ này cũng bị họ thủ tiêu.
- Th́ ra là thế! Cháu và anh Quân Vũ đă từng bàn về vấn đề này
và đưa ra một số suy đoán, những lời mà chú vừa thốt ra cho cháu
biết những suy đoán này là đúng sự thật. Dù chú đă từng nhúng
tay vào tội lỗi nhưng cháu rất khâm phục cái dũng khí của chú là
thà vào tù lần nữa c̣n hơn là ém nhẹm đi sự thật. Cháu cũng phục
chú có cái can đảm vạch trần kẻ chủ mưu ra trước ánh sáng của
công lư dù kẻ ấy có quyền uy mức nào chăng nữa!
- Cảm ơn cô đă nói với tôi những lời an ủi ấy, tôi không ngờ hai
cô cậu lại thông minh tuyệt vời như vậy, dù chỉ xét đoán các chi
tiết mà cũng tường tận được những chuyện đă xảy ra năm xưa.
- Cách đây ít lâu phía cảnh sát cho anh Quân Vũ biết chú đă được
ra tù khoảng độ nửa tháng và anh ấy ngạc nhiên khi chú ra tù và
không về thăm nhà. Anh ấy định nói ra tin ấy cho mẹ chú mừng
nhưng rồi không dám nói v́ nghĩ chú không về nhà cũng là có lư
do riêng của chú. Chúng cháu không dám cho ai biết cả v́ sợ
chuyện này mà đến tai Ông Quốc Thái th́ có lẽ chú sẽ bị nguy
hiểm đến tính mạng.
- Cả việc này mà hai người cũng đoán biết được ư?
- Ông Quốc Đạt
nói bằng giọng kinh ngạc, hoàn toàn khâm phục đầu óc nhanh nhạy
của cô gái ngồi trước mặt ḿnh.
- Ông ta đă hại chú ngồi tù chung thân để ém nhẹm mọi chuyện,
bây giờ chú ra tù sớm hơn thời gian ông ta dự liệu đương nhiên
ông ta phải có biện pháp đối phó với chú và điều đó không loại
trừ cả việc thủ tiêu nhân chứng.
- Vâng! Tôi biết hắn ta sẽ làm việc đó khi bắp gặp đôi mắt gian
xảo của hắn nh́n ḿnh. Nhưng tôi đă tương kế tựu kế, nói cho hắn
biết là tối nay tôi sẽ về thăm mẹ tôi trước khi phải ngồi tù lần
nữa và tôi nghĩ hắn sẽ hành động. Nếu chúng ta chuẩn bị trước,
chúng ta có thể vạch trần bộ mặt kinh tởm của hắn lần nữa.
- Cháu nghĩ cháu phải gọi anh Quân Vũ về sớm một chút mới được
để anh ấy có thể giúp chú trong việc này. - Nàng nói rồi liếc
nh́n đồng hồ - Bây giờ đă bốn giờ rồi, để cháu gọi ngay cho anh
ấy, chú ngồi đợi cháu một chút.
Minh Thư nói xong vào thư pḥng gọi ngay cho Quân Vũ.
- Anh có thể lấy cớ ǵ đó về sớm một chút được không?
- Có chuyện ǵ hở em? - Chàng kinh ngạc khi nghe giọng nàng có
vẻ gấp rút.
- Ông Quốc Đat đang ở nhà chúng ta! Ông đến với thiện ư và trao
cho em cuộn băng nghi âm thu lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa
ông ấy và ông Quốc Thái trong ngày hôm nay và chỉ với cuộn băng
này thôi th́ ông Quốc Thái cũng có thể bị kết tội rồi. Anh Quân
Vũ, Nếu anh gặp ông Quốc Đạt xin anh đừng nổi giận. Ông ta chỉ
dính líu vào vụ mạo hóa chứng từ kế toán chứ hoàn toàn không
nhúng tay vào vụ tai nạn xẩy ra với ba mẹ anh. Vụ này vợ chồng
bà Mỹ Tâm đă thuê một tên côn đồ làm và tên này sau đó đă bị thủ
tiêu. Ông Quốc Đạt nghĩ là ḿnh cũng sẽ bị thủ tiêu như tên côn
đồ đó nên đă tương kế tựu kế gài bẩy ông Quốc Thái bằng cách cho
ông ta biết là tối nay ḿnh sẽ về thăm nhà. Em nghĩ là việc này
phải có cảnh sát nhúng tay vào nên mới gọi anh trở về để quyết
định.
Quân Vũ kinh ngạc khi nghe những lời Minh Thư vừa nói,
nhưng rồi trí óc của chàng đă hoạt động thật nhanh. Chàng kẽ nói
với nàng:
- Anh sẽ trở về nhưng trước khi về anh sẽ ghé qua sở cảnh sát
thành phố v́ anh có quen một người chuyên điều tra về những vụ
án h́nh sự. Anh sẽ tóm lượt mọi chuyện và nhờ ông ấy giúp chúng
ta, hy vọng ông ta sẽ tháp tùng anh về nhà để thảo luận việc bảo
vệ cho ông Quốc Đạt v́ hiện nay ông ta là nhân chứng độc nhất
của vụ này.
- Vâng! Anh về nhà càng nhanh càng tốt nhưng anh nhớ đừng nổi
giận với ông ta. Dù ǵ th́ ông ta cũng đă hối lỗi và đă sám hối
trong suốt mười bốn năm tù.
- Anh không nổi giận với ông ta đâu khi ông ta hoàn toàn không
liên quan đến tai nạn xẩy ra cho cha mẹ anh. Ông ta đă lấy công
chuộc tội th́ tốt nhất là nên độ lượng với ông ta một chút.
Cuộc nói chuyện của hai bên dừng lại ở đó. Quân Vũ lấy lư
do ghé đến công ty của một khách hàng để về sớm nửa tiếng. Chàng
trực chỉ đến sở cảnh sát và tŕnh bày với viên sĩ quan thuộc đội
điều tra tội phạm. V́ đă quen biết từ trước nên người này sẳn
sàng giúp chàng. Khoảng năm giờ, viên cảng sát và Quân Vũ đă về
tới nhà.
Quân Vũ vừa bước vào pḥng khách th́ ông Quốc Đạt đă làm
mọi người kinh ngạc khi quỳ xuống trước mặt chàng và nói bằng
giọng hối hận:
- Cậu Quân Vũ, xin hăy tha lỗi cho tôi. Ngày xưa tôi đă mù quáng
giúp người khác sang đoạt tài sản ba mẹ cậu.
- Chú không cần phải làm như vậy! - Chàng từ tốn nói và kéo ông
đứng dậy - người biết được tội lỗi của ḿnh là người đáng để cho
người ta tha thứ. Bây giờ không c̣n nhiều thời gian nữa, chúng
ta cùng thảo luận xem phải hành đông ra sao.
Rồi chàng quay qua viên cảnh sát:
- Anh Định! Trước hết chúng ta phải làm ǵ đây?
- Trước hết cho tôi nghe nội dung cuộn băng rồi sau đó mới quyết
định được.
Cuồn băng được mở lên và trái tim Quân Vũ như ai bóp nghẹt
khi nghe tất cả những lời thú nhận của người mà trước đây chàng
c̣n cho là ân nhân của ḿnh.
- Bây giờ qua cuốn băng nói trên, tất cả tội lỗi của ông Quốc
Thái Đă được xác định - Viên sĩ quan cảnh sát thong thả nói
-
Trong vụ tai nạn gây chết người năm xưa và vụ sang đoạt tài sản
của ba mẹ anh Quân Vũ đây th́ ông Quốc Đạt là nhân chứng chính.
C̣n vụ ông Quốc Thái vu oan cho ông Đạt để đến nỗi ông phải ngồi
tù mười bốn năm th́ không biết có người chứng nào không?
Viên cảnh sát hỏi và khẽ đưa mắt nh́n ông Quốc Đạt.
- Tôi có nhân chứng cho việc này! - Ông Quốc Đạt lên tiếng
- Đó
chính là Lệ Hoa, người đàn bà chắp nối với tôi sau này. V́ tham
tiền mà bà ấy đă thi hành mệnh lệnh của vợ chồng ông Quốc Thái,
mang ma túy vào nhà và vu khống cho tôi. Hiện tại bà ta rất hối
hận về các tội lỗi của ḿnh và hứa sẵn sàng khai tất cả khi ra
hầu ṭa.
- Như vậy th́ tốt! - Viên cảnh sát gật gù, nói với ông Quốc Đạt
- Bây giờ chúng tôi sẽ giữ cuốn băng này như vật chứng, c̣n hai
nhân chứng là bà Lệ Hoa và ông đây th́ chúng tôi có trách nhiệm
bảo đảm an toàn cho đến khi vụ này được mang ra xét xử. Chúng
tôi có chỗ ở dành riêng cho nhân chứng, lát nữa ông đi với chúng
tôi đến chỗ bà Lệ Hoa rồi chúng tôi sẽ đưa hai vị đến nơi mà hai
vị sẽ trú ngụ trong thời gian chờ vụ án được đem ra xử.
- C̣n việc tối nay Quốc Thái có thể thuê người đến trừ khử tôi
th́ sao? Không có tôi ở đó, bọn chúng có thể nổi khùng lên và
làm hại đến mẹ tôi.
- Việc này phía cảnh sát sẽ nhập cuộc, anh yên tâm đi! Chúng tôi
sẽ cho người kín đáo mai phục và nếu bọn chúng ra tay, chúng tôi
sẽ tóm gọn. Nếu sự việc xảy ra nhưng chúng ta dự đoán th́ rất là
hoàn hảo. Quư vị thử nghĩ xem vụ này sẽ nổ to như thế nào khi
ngài giám đốc đầy quyền uy của một công ty lớn nhất nh́ thành
phố cùng lúc vướng vào bốn trọng tội: giết hai mạng người, sang
đoạt toàn bộ gia sản của họ, bịt miệng thuộc hạ bằng cách vu oan
để người này ngồi tù chung thân, sau đó khi người đó ra tù sớm
hơn thời gian dự liệu th́ lại tiếp tục t́m cách trừ khử ông ta.
Tôi đoán chắc vụ án này sẽ làm chấn động thành phố...
- Rồi ông
quay sang Quân Vũ - Cảm ơn anh đă cho tôi cơ hội phụ trách vụ án
này từ đầu đến cuối, đây là một vụ án lớn mà không phải bất cứ
người cảnh sát nào cũng có cơ hội chạm trán trong những tháng
năm hành sự của họ!
- Tôi phải cảm ơn anh mới phải! - Quân Vũ nói và vỗ vai vị cảnh
sát một cách thân mật - Tôi mới mở lời mà anh đă bằng ḷng giúp
ngay, đó là một may mắn cho tôi. Nhưng tôi có một yêu cầu...
- Là yêu cầu ǵ?
- Các anh có thể thảo luận với bên ṭa án để giảm nhẹ tối đa bản
án của chú Đạt hay không? Bởi v́ chú ấy đă sám hối suốt mười bốn
năm rồi và chú ấy c̣n có một người mẹ để chăm lo. Không có bằng
chứng mà chú Quốc Đạt đưa ra, vụ án của cha mẹ tôi sẽ không bao
giờ được mang ra ánh sáng.
- Chúng tôi sẽ bàn bạc điều ấy với ṭa án. Với những nhân chứng
hợp tác tối đa, chúng tôi lúc nào cũng dành cho họ sự ưu tiên.
Viên cảnh sát nói rồi liếc nh́n ông Quốc Đạt:
- Bây giờ phải bắt tay vào việc kẻo trễ. Ông đưa tôi đến chỗ bà
Lệ Hoa, chúng tôi sẽ cấp cho quư vị nơi trú ngụ an toàn. Sau đó
th́ tôi c̣n phải bàn với thượng cấp để chuẩn bị việc mai phục
tối nay. Mong là đồng đảng của ông Quốc Thái sẽ bị sập bẫy!
Trước khi đi theo người cảnh sát, ông Quốc Đạt nh́n Quân Vũ
bằng đôi mắt rơm rớm lệ và khẽ nói:
- Cảm ơn cậu, Quân Vũ! Tôi đă hại gia đ́nh cậu như vậy mà cậu
c̣n độ lượng với tôi như thế!
- Nhưng chú đă đền trả bằng mười bốn năm tù rồi, ai c̣n ḷng dạ
nào mà giận chú chứ! Chú Quốc Đạt, chú yên tâm đi, nếu chú phải
thụ án một, hai năm th́ tôi và Minh Thư sẽ thường xuyên đến thăm
mẹ của chú. Nhưng tôi hy vọng ṭa án sẽ giảm nhẹ bản án của chú
một cách tối đa!
Bây giờ nước mắt đă tuôn tràn trên má của ông Quốc Đạt. Ông
nói bằng giọng run run:
- Một lần nữa cảm ơn cậu! Mong là cậu sẽ nhanh chóng lấy lại
được tất cả những ǵ mà nhà họ Lưu đă sang đoạt của cha mẹ cậu.
o0o
Sáng hôm đó ông Quốc Thái không thấy xuất hiện trong công ty
khiến mọi người trừ Quân Vũ, đều kinh ngạc v́ không biết việc ǵ
đă xảy ra. Nhưng cho đến chiều đó th́ các báo buổi chiều đă rầm
rộ đưa tin và đăng những hàng tít lớn trên trang đầu của họ:
"Một vụ án làm chấn động thành phố! Đương kim giám đốc công ty
Trường Đạt đă bị bắt giam v́ hàng loạt trọng tội!", "Một vụ giết người và sang đoạt tài sản đă được mang ra ánh sáng
sau mười bốn năm bị ch́m vào quên lăng mà thủ phạm chính là
đương kim giám đốc của công ty Trường Đạt",
"Âm mưu thanh toán thủ hạ thất bại, ngài giám đốc của công ty
Trường Đạt lănh thêm một trọng tội".
Tin này đă làm cả thành phố xôn xao và làm cho tất cả nhân
viên của công ty Trường Đạt rúng động.
Sáng hôm sau một cuộc họp bất thường được triệu tập và ông
Lập Uy Liêm, cổ đông lớn thứ nh́ của công ty Trường Đạt đă đứng
lên phát biểu:
- Đă từ lâu, trong ḷng tôi luôn có một câu hỏi mà không bao giờ
t́m ra lời đáp: Tại sao vợ chồng của ông Quốc Thái đă phất lên
một cách ngoạn mục sau cái chết bất đắc kỳ tử của hai người hùn
hạp làm ăn với họ. Là bạn thân của cả hai gia đ́nh, tôi vẫn
thường tự hỏi ḿnh câu hỏi đó nhưng rồi không dám đi xa hơn nữa
bởi tôi không nắm được bất cứ bằng chứng nào trong tay. Cho đến
bây giờ th́ tôi đă có câu trả lời rơ ràng khi mọi việc được
phanh phui trên báo chí. Th́ ra tất cả những ǵ mà vợ chồng ông
Quốc Thái sở hữu đến nay đều là sang đoạt từ cha mẹ của cậu Quân
Vũ, vị phó giám đốc trẻ tuổi, tài ba và đă cống hiến rất nhiều
công sức để công ty Trường Đạt có thể lớn mạnh như ngày hôm nay.
Sau khi vụ án này được mang ra xét xử, trên nguyên tắc, tất cả
cổ phần mà ông Quốc Thái nắm được trong công ty này đương nhiên
sẽ phải trở về tay của vị sở hữu chủ hợp pháp của nó: đó chính
là cậu Quân Vũ! Luật pháp không chóng th́ chày sẽ làm cái việc
mang công đạo đến cho mọi người. Và trong lúc chờ đợi việc ấy
xẩy ra th́ chiếc ghế giám đốc của công ty chúng ta không thể nào
bỏ trống. Tôi xin đề cử cậu Quân Vũ vào vị trí ấy. Xét về tài
đức, cậu ấy đều xứng đáng để lănh đạo công ty, và nhất là khi
ṭa xử xong vụ án này th́ cậu ấy sẽ là người sỡ hữu số cổ phần
lớn nhất của công ty chúng ta. Để cho công bằng, chúng ta sẽ
biểu quyết bằng phiếu kín, và căn cứ vào kết quả của cuộc biểu
quyết để chon ra người giám đốc xứng đáng của công ty Trường
Đạt!
Kết quả biểu quyết thật bất ngờ v́ không hề có bất cứ phiếu
nào chống lại sự đề cử trên. Điều này cho thấy rơ mọi cổ đông
đều tin tưởng tuyệt đối vào Quân Vũ. Chàng trai trẻ xúc động
đứng lên nói lời cảm ơn mọi người và hứa sẽ mang hết năng lực để
lèo lái công ty trong thời gian sắp tới.
Việc này đă mang lại một sự hồi phục ngoạn mục cho giá trị
của cổ phiếu công ty. Khi tin ông Quốc Thái bị bắt được tung ra
th́ cổ phiếu của công ty Trường Đạt bị hạ giá một cách thê thảm
nhưng rồi nó đă lấy lại được trị giá trước kia khi báo chí loan
tin Quân Vũ được đưa vào vị trí giám đốc.
Chiều hôm đó, Quân Vũ trở về nhà với một tâm trạng phấn
khích hơn bao giờ hết. Chàng đi đến pḥng Minh Thư và kể lại mọi
chuyện cho nàng biết:
- Chúng ta không cần lập công ty mới nữa rồi. Điều này anh đă dự
trù trước đây khi các kư giả phỏng vấn anh về việc anh sẽ ra đi
hay ở lại công ty Trường Đạt. Lúc đó anh đă trả lời họ là tùy
theo t́nh h́nh. Bây giờ th́ mọi việc đă đúng như anh dự đoán.
Sau khi ông Quốc Thái bị bắt, chiếc ghế giám đốc của công ty bị
bỏ trống. Sáng nay tất cả các cổ đông công ty đều đồng loạt bầu
anh vào cương vị giám đốc và họ hy vọng sau khi vụ án được xử
xong, những tài sản mà gia đ́nh họ Lưu sang đoạt của cha mẹ anh
sẽ được trả lại cho anh.
- Ôi, Quân Vũ! Em mừng quá! - Nàng nói và ôm chầm lấy chàng
-
Mọi việc biến chuyển thật thần kỳ và cuối cùng c̣n vượt quá
những điều mà chúng ta mong đợi.
- Sau khi nhận chức giám đốc công ty, anh sẽ tổ chức đám cưới
của chúng ta thật ŕnh rang. Ngoài những người quen ở Đài Bắc
này, anh c̣n muốn mời bác Thái Thuận và một số người dân ở Kỳ
Sơn đến đây chung vui cùng chúng ta!
Nàng nghe chàng nói, vui mừng đến nỗi ôm hôn chàng một cái:
- Chỉ mới nhắm mắt h́nh dung thôi là em đă cảm thấy hạnh phúc
lắm rồi, và khi đám cưới diễn ra thực sự th́ em không biết em sẽ
c̣n hạnh phúc đến mức nào nữa!
Hai người c̣n đang tâm sự với nhau th́ chuông điện thoại
lại reo vang. Bên kia là giọng nói của ông Thoại Kỳ, người mà
Quân Vũ thuê để chăm sóc trang trại:
- Cậu Quân Vũ! Cậu phải thuê thêm người đi, nếu không th́ tôi
không coi sóc trang trại nổi đâu!
- Chao ôi, chú Thoại Kỳ! - Quân Vũ kêu lên - Chỉ có mỗi con
Hoàng mă thôi mà chú chăm sóc không nổi sao?
- Nếu là mỗi con Hoàng mă th́ tôi làm sao dám kêu ca với cậu?
Đằng này ông Thái Thuận đă cho người chở đến trang trại chúng ta
bốn mươi con ngựa nữa, hỏi cậu làm thế nào tôi chăm sóc cho thấu
chứ?
- Bốn mươi con? - Quân Vũ kêu lên kinh ngạc
- Chú có đếm nhầm
không? Tại sao đến bốn mươi con?
- Tôi đếm nhầm thế nào được! May mắn là trang trại của chúng ta
rộng răi, chứ nếu không tôi cũng không biết phải nhốt chúng vào
đâu nữa. Ông Thái Thuận c̣n kèm theo một tấm thiệp nhỏ, nói đây
là quà mừng đám cưới của hai cô cậu!
- Chúa ơi! Bác Thái Thuận làm sao mà biết được nhỉ? Tôi c̣n chưa
có thời gian báo cho bác ấy biết. Nhưng được rồi, chú Thoại Kỳ!
Hôm nay là thứ Sáu rồi. Ngày mai tôi và Minh Thư sẽ đến thăm
trang trại để xem quà tặng của bác Thái Thuận ra sao! Và nhân
tiện sẽ đưa người xuống đó để phụ với chú.
- Cảm ơn cậu! Hai cô cậu cứ xuống đi rồi sẽ hoa cả mắt. Những
con ngựa đưa đến trang trại của chúng ta đều là ngựa tuyển, con
nào cũng cao lớn, chân dài, lông mướt. Rồi cô cậu sẽ không phải
biết chọn con nào để cưỡi v́ tất cả đều độc đáo như nhau.
- Thôi được, ngày mai chúng tôi sẽ xuống đó sớm. Chú Thoại Kỳ,
chú yên tâm và đi nghỉ sớm đi, tôi sẽ t́m cho chú một vài người
phụ tá.
Chàng nói chuyện với ông Thoại Kỳ xong, quay sang nh́n
nàng:
- Chao ôi, Minh Thư! Chúng ta chưa tổ chức lễ cưới mà đă có quà
tặng của bác Thái Thuận rồi. Làm sao mà bác ấy biết được nhỉ?
- Em đă báo cho bác ấy biết... - Nàng mỉm cười
- ...v́ em xem bác
Thái Thuận không khác ǵ người cha tinh thần của ḿnh nên trong
việc này, bác ấy là người được biết đầu tiên.
Chàng hôn lên trán nàng, khẽ hỏi:
- Trở thành vợ anh, em cảm thấy hạnh phúc chứ Minh Thư?
- Đó là mơ ước của cuộc đời em. Anh là người đàn ông duy nhất mà
em yêu, làm thế nào em không hạnh phúc khi được ở cạnh bên anh
suốt đời chứ!
- Anh cũng có rất nhiều khuyết điểm. Tại sao em lại chọn anh hở,
Minh Thư?
- Em không biết v́ sao ḿnh lại chọn anh, em chỉ biết vừa nh́n
đôi mắt của anh là em lập tức cảm thấy tâm hồn ḿnh xao động. Em
yêu anh không bởi lư do nào cả mà chỉ v́ rằng...anh chính là
anh! Cho nên dù anh có hàng trăm khuyết điểm, em cũng sẽ cố t́m
cách để mà yêu chúng!
- Cũng giống như bài thơ mà trước đây em đă viết tặng cho anh
phải không?
- Anh vẫn c̣n nhớ rơ? - Nàng mở to đôi mắt v́ kinh ngạc.
- Anh nhớ chứ và nhớ không sót một câu nào cả.
- Vậy th́ hăy đọc cho em nghe những câu nào mà anh thích nhất.
- Anh thích cả bài thơ v́ trong đó em diễn tả những cảm xúc của
ḿnh thật là sâu sắc.
- Vậy th́ đọc cả bài cho em nghe đi!
- Nàng nói rồi tựa vào vai
chàng, đôi mắt mơ màng nhớ đến cái đêm đầy xao xuyến ấy, khi
nàng làm bài thơ vụng dại đầu đời cho người đàn ông mà nàng hết
mực thương yêu.
Chàng ôm nàng vào ḷng và khe khẽ đọc:
Nếu ai hỏi v́ sao em yêu anh
Làm sao em có thể cho họ một câu trả lời chính xác
Nếu ai hỏi v́ sao em yêu anh
Em sẽ trả lời em chẳng biết tại sao
Em yêu anh bởi anh...chính là anh
Là niềm đau của em và cũng là hạnh phúc
Là nỗi vui, cũng là nước mắt của đời em
Nếu anh là mùa đông, em sẽ yêu hoa tuyết trắng
Nếu anh là mùa hè, em sẽ yêu giọt nắng long lanh
Nếu anh là mùa xuân, em sẽ yêu cơn mưa phùng bay qua cửa sổ
Nếu anh là mùa thu, em sẽ yêu lá vàng rơi
Yêu măi không thể nào nguôi được
Dù anh cho em nụ cười hay giọt lệ trên môi
Trong trái tim em, anh là người thứ nhất
Người cuối cùng, vĩnh viễn cũng là anh
Dù anh có là những bông tuyết trắng
Dù anh có là chiếc lá vàng rơi
Dù anh có là cơn mưa mùa hạ
Dù anh có là giọt nắng xuân vui
Th́ em sẽ yêu anh trọn kiếp
V́ mưa là anh... mà nắng cũng là anh!
- Anh rất yêu bài thơ ấy phải không anh? Cho nên anh mới nhớ nằm
ḷng như vậy! - Nghe chàng đọc xong, nàng yên lặng một lúc rồi
khẽ hỏi.
- Anh yêu bài thơ và anh yêu cả người viết ra nó nữa. Bởi v́ dù
anh thế nào đi nữa th́ nàng vẫn yêu anh. Có nồng nàn như mùa hạ,
có êm ái như mùa xuân, có buồn bă tựa mùa thu hay có lạnh lẽo
như mùa đông đầy tuyết phủ, dù anh mang bất cứ h́nh ảnh nào của
cuộc đời này th́ nàng vẫn t́m ra cách để yêu anh. Không phải
chàng trai nào cũng có thể gặp được một người con gái đặc biệt
như tác giả của bài thơ này. T́nh yêu mà nàng dành cho người đàn
ông ḿnh yêu là một t́nh yêu vô bờ bến và măi măi chẳng lụi tàn
v́ t́nh yêu đó không có lư do để bắt đầu cho nên nó cũng sẽ
không có lư do để mà kết thúc. Đó là một t́nh yêu sống măi đến
ngh́n thu dù có một ngày nào đó không c̣n anh hay không c̣n em
trên cơi đời này nữa!
- Em hạnh phúc khi anh hiểu được tất cả những t́nh ư mà em đă
gửi gấm trong bài thơ đó. Nhưng mà trong bài thơ, anh phải thích
nhất một câu nào chứ?
- Đương nhiên rồi! Có một câu mà mỗi khi nhớ tới anh đều cảm
thấy bâng khuâng!
- Câu nào hở anh?
- Mưa là anh mà nắng cũng là anh.
- Tại sao anh thích câu thơ đó?
- Bởi tất cả ư nghĩa của bài thơ đều hàm chứa trong câu cuối
cùng ấy. Nó cho anh cái cảm nghĩ là dù anh thế nào th́ em cũng
yêu anh. Trong yêu đương, không phải em chỉ cầu mong hạnh phúc
mà em chấp nhận tất cả những buồn vui mà anh mang đến cho em bởi
v́ anh là mưa của em mà cũng là nắng của em!
- Là hạnh phúc của em... cũng là đau khổ của em... - Nàng bồi hồi
nói tiếp - Khi chúng ta yêu nhau, không phải bầu trời bao giờ
cũng trong xanh, đầy nắng ấm, không phải biển bao giờ cũng lặng
lẽ, hiền ḥa, không phải sông lúc nào cũng êm đềm trôi chảy,
không phải buổi b́nh minh nào cũng vang tiếng chim ca. Cuộc đời
không êm đềm như chúng ta thường nghĩ mà hạnh phúc và đau khổ,
b́nh yên và sóng gióng luôn xen lẫn vào nhau. Khi sống, em chấp
nhận những thăng trầm của cuộc sống này, khi yêu, em cũng chấp
nhận những hạnh phúc và đau khổ mà t́nh yêu đem lại. Và với một
thái độ chấp nhận như vậy th́ t́nh yêu một chiều, mà chấp nhận
cả hai mặt của nó. Em yêu anh, Quân Vũ! Bất luận anh là mưa hay
là nắng của cuộc đời em!
Chàng ôm chặt nàng vào ḷng, xúc động khi nghe nàng thốt lên câu
ấy. Măi măi chàng sẽ không bao giờ t́m được một t́nh yêu thứ hai
như thế. Trong tận cùng cảm xúc của ḷng ḿnh, chàng c̣n nghe
câu thơ của nàng như vang vọng măi:
Mưa là anh mà nắng cũng là anh!
Hết
|