nguyên nhân riêng, c̣n ông Lân v́ thích cái tính thẳng thắn, tốt
bụng của anh.
Bộ ba Hạ, Viễn và Quân Anh đến sau họ vài mươi phút.
Pḥng ăn của khách sạn New World quả là quá lớn từ sảnh đường rộng
thênh thang, trần cao tít, với sự hướng dẫn của người phục vụ, họ đi
qua gian nhà hàng.
Hạ đi giữa hai người đàn ông, cả hai đều cao ráo và bô trai, cô mặc
một cái áo chẽn màu hồng, váy suông đen dài chấm gót, có hàng nút
hồng từ lưng đến tận gấu váy.
Khi năy ở nhà thử trước gương, cô đă bàng hoàng v́ bộ quần áo đơn
giản nhưng quá đẹp, và làm nổi bật dáng thanh thanh, cân đối của cô.
Không cần ánh mắt tán thưởng của Quân Anh, cô cũng thấy ḿnh thật
xinh hôm nay. Trong gương, là cô gái trẻ với mái tóc tém ôm sát ót,
khuôn mặt đầy ấn tượng bởi đôi lông mày rậm hơi hoang dă và đôi môi
rơ nét, gợi cảm.
Hạ cảm thấy rờn rợn, phần v́ những ánh mắt chiêm ngưỡng của thực
khách khi họ đi dọc lối đi dài, phần v́ phần da thịt nóng bỏng ở
thắt lưng, nơi có bàn tay Viễn đang áp nhẹ vào.
Hạ muốn nói anh bỏ tay ra đi thôi, cái bàn tay
“có điện” của anh,
nhưng cô lại sợ mất chỗ tựa.
Quân Anh đi bên phải cô, anh th́ thầm:
- B́nh tĩnh nhỏ ơi! Có anh bên cạnh nè. Hổng ai dám cả gan ăn thịt
em đâu.
Câu nói trấn an hơi khôi hài của Quân Anh làm Viễn chú ư, anh nhướng
mắt nh́n sang. Tội nghiệp cho Hạ, nếu không có chút phấn son, mặt cô
có lẽ trắng như tờ giấy.
Cuối cùng, họ cũng đến bàn. Hạ chào ông bà Lân và mỉm cười với
Thoại. Anh đă không rời mắt khỏi cô từ khi cô bước vào sảnh đường.
Anh đang thừ người tiếc nuối công việc kéo ghế cho cô ngồi, trong
khi bên cạnh Viễn lơ đăng quên mất cử chỉ ga lăng tối thiểu này.
Nh́n nét mặt của anh, bà Lân cũng hiểu thấu.
Óc xét đoán của bà quả không sai. Thoại mết cô bé thấy rơ. Bà biết
ḿnh nên làm ǵ.
Lời giới thiệu của ông Lân với Quân Anh và Thoại làm anh tạm thời
rời mắt khỏi cô. Anh hỏi Quân Anh một cách xă giao:
- Quân Anh chắc là người rất mê nghệ thuật.
Chà! Nói đến mê nghệ thuật là Quân Anh khoái chí ngay. Anh hỏi tới:
- Sao anh Thoại biết?
- À! V́ anh ăn mặc rất thời trang, rất
“riêng”.
Câu nịnh hót đúng bộ làm Quân Anh cười tít mắt.
Nh́n hắn, Viễn thầm lắc đầu. Thằng bạn trời đánh, nịnh trúng hệ là
nó có ṃi phản bạn, kết thân với cứu địch ngay, chán thật!
Mà Quân Anh vẽ kiểu quần áo, chụp h́nh nghệ thuật cho đàn bà, con
gái đẹp chứ hắn có biết tự thiết kế cho ḿnh đâu. Xem hắn ḱa, mớ
tóc để dài quá vai, cột lại bằng sợi dây thun của mấy bà bán lẻ cột
đồ. Ba mươi mấy tuổi rồi mà c̣n vào một nhà hàng lớn, sang trọng thế
này với cái áo thun có dấu chấm hỏi màu đen tổ bố trước ngực, quần
jean xanh, mà lại mặc vest khoác ngoài. Nửa lịch sự, nửa bụi đời như
vậy, mà tên kia lại đưa hắn lên cung trăng với nào là
“thời trang
rất riêng”... Thật hết nói !
Quân Anh sau giây phút kết thân, làm quen vui vẻ, quay sang Viễn,
thấy anh vẫn ngồi thờ ơ hút thuốc, liền ngoắt ngay anh bồi gần đó,
anh gọi thức uống cho ḿnh và ân cần hỏi Hạ.
- Hạ ơi! Uống ǵ em, cam vắt nhé?
Hạ cười gật đầu. Bà Lân liếc nhanh Viễn, bà cười nhẹ nói với Quân
Anh.
Quân Anh cười toe:
- Nội thấy đó, cái thằng Viễn lúc nào cũng chậm, chờ nó nhớ, có mà
chết khát - Rồi thừa thắng xông lên, anh nói hào hứng - Chà, đói
rồi.
- Hạ à, đi dọn món ăn lên với anh nè, thằng Viễn năy giờ cứ ngồi
trầm ngâm cái ǵ ghê gớm lắm, đừng thèm chờ nó nữa em ạ - Và quay
qua mấy người c̣n lại, anh huyên thuyên.
- Ủa, nội và Thoại sao chưa chọn món à? Tôm ướp lạnh ở đây ngon số
một đấy, chậm là hết ngay - Nắm lấy tay Hạ, anh hối - Đi nhỏ!
Viễn nhăn mặt nh́n Quân Anh diễn tṛ như tấu hài, anh dụi mẩu thuốc
vào gạt tàn:
- Tao có quên nhiệm vụ với Hạ đâu mà mày đă lo giành.
Và quay sang Hạ, anh kéo ghế giúp cô đứng lên. Quân Anh nháy mắt với
Hạ, anh là một đồng minh của cô trong việc nhắc Viễn phải săn sóc
đến bạn gái ḿnh.
Họ đi đến góc kê thức ăn. Sau lưng họ, ông Lân nh́n bà vợ.
- Chúng nó làm sao vậy nhỉ?
Bà cười:
- Hai đứa đă ba mươi mà cứ như trẻ nít ấy.
Thoại nh́n theo ba người đang tíu tít đằng kia mà thấy buồn, nhưng
hy vọng cứ chừng mờ mịt lắm.
Hạ đi cạnh Viễn, trước đây cô chỉ biết đến một bữa ăn buffet qua
sách vở, hôm nay mới dự lần đầu.
Cuối nhà hàng, sát góc tường là hai ngăn kệ để đầy những khay thức
ăn. Món nào cũng trông thật hấp dẫn, ngon mắt, cô chưa biết chọn ra
sao và món ăn nào trước th́ Viễn đă giúp cô. Anh ân cần hỏi:
- Ta dùng súp trước nghe Hạ, em thích súp nào? Súp đậu nhé? Hay súp
kem gà?
Hạ ngần ngừ:
- Súp đậu đi anh Viễn, kem gà có lẽ ngán hơn.
Viễn cười múc súp ra chén cho cô. Hạ trông thấy Quân Anh đang lấy
bánh ḿ và thịt, cô cùng bắt chước lại chọn giống như vậy. Trở lại
bên Viễn, cô đưa tay định đỡ lấy chén súp của ḿnh, th́ anh dịu dàng
nói:
- Để anh cầm hộ em. Đôi giày cao gót không tiện cho em lắm đâu.
Ngạc nhiên nh́n Viễn, nhưng chợt thấy bóng bà Lân gần đó, cô sực nhớ
ra vai của ḿnh. Cô nhoẻn miệng cười với Viễn. Lâu lâu anh anh, em
em cũng ngọt ngào ghê, cô thấy h́nh như ḿnh thích giọng anh lúc
này.
Nhà hàng quả thật trứ danh. Món ăn tuyệt với đến nỗi Hạ nh́n ly kem
Quân Anh đưa cô tráng miệng mà chịu thua, dù kem là món tủ của cô.
Sau bữa ăn, họ uống cafe. Đột nhiên bà Lân cắt ngang câu chuyện về
t́nh h́nh thời sự thế giới của Thoại và ông Lân, cắt ngang sự thưởng
thức âm nhạc của bộ ba Viễn, Hạ và Quân Anh. Bà nói giọng tự nhiên.
- Bà nội và ông về nước đă hơn tháng nay mà vẫn chưa đi Đà Lạt, Nha
Trang thăm lại cảnh vật. Viễn cứ lo công việc hoài, sao con không
thu xếp để đưa Hạ và ông bà chơi, một hai tuần vậy con?
Chao ôi! Y như trái bom nổ. Hạ và Quân Anh liếc mắt nh́n nhau, rồi
nh́n lại Viễn. Hạ hy vọng anh có cách né được cái bệnh
“hóc” búa
này.
Đang chậm răi, lơ đăng uống cafe và suy nghĩ điều ǵ đó, nghe được
lời này, mắt Viễn loé lên tia sáng, anh cười và nh́n sang Hạ một
cách nâng niu, đắc ư:
- Dạ, con cũng định thế. Mấy lần Hạ đ̣i con đưa đi chơi nhưng con v́
công việc ngập đầu. C̣n nửa tháng Hạ thi xong và nghỉ hè. Con nhất
định sẽ đưa Hạ và ông bà đi du lịch một chuyến - Bẹo má cô, anh nháy
mắt hỏi - Sao nhỏ, hài ḷng rồi chứ?
- Hài ḷng? - Hạ ngỡ ngàng. Quỷ thật cái “ông” Viễn này phen này
đúng là cô bị bán đứng mất rồi. Nh́n quanh bàn, cô thật không thể
biết tính sao.
Thoại nh́n cô bằng ánh mắt nặng nề, buồn bă, Quân Anh th́ cặp mắt
trợn tṛn to ơi là to.
Có cái hích nhẹ của Viễn dưới bàn, Hạ đành nở nụ cười vui, như thích
thú v́ “được đi chơi”!
Cô cười và nói nhỏ với Viễn qua hàm răng muốn nghiến lại:
- Cám ơn anh, Hạ thích lắm.
Viễn gật gù tươi cười với cô, và hănh diện với mọi người v́ cô bạn
gái xinh đẹp, ngoan ngoăn này, trong khi anh rất muốn la lên đau
khổ.
Bởi v́ chân của anh đang bị cái gót giày nhọn hoắc, nhỏ xíu màu hồng
của Hạ nghiến lên, và c̣n dí dí trên đó nữa chứ, trời ạ!
Chương 20
- Công việc thế nào rồi? - Quân Anh hỏi. Viễn đang lúc lái xe, lơ
đăng trả lời:
- Cũng được, thường thôi. Những phần mềm công ty tao soạn thảo trước
đây chỉ thiên về những ứng dụng trong văn pḥng. C̣n bây giờ tao
đang muốn nghiên cứu để quay qua lĩnh vực khác, mà này sẽ là một
trong những khách hàng.
- Lănh vực ǵ?
- Viễn cười:
- Nghệ thuật.
- Vậy th́ có ǵ dính dáng đến tao? - Quân Anh thắc mắc - Tao th́ đâu
biết ǵ v ề vi tính nhiều đâu mà mày kể vào.
- Nhưng mày rồi sẽ biết và c̣n yêu thích nó nữa, không riêng ǵ mày
một số nhà design quảng cáo cũng sẽ chú ư đến chương tŕnh của tụi
tao.
- X́! - Quân Anh trề môi - Có ǵ hay ho trong cái chương tŕnh khỉ
gió của mày mà “bốc” thế.
Viễn gật gù nói:
- Thế mày có thích design lại những bức ảnh đắc ư không? Với chương
tŕnh này mày có thể ghép ảnh, phần này tao sẽ cố gắng làm hoàn
thiện nhất.
Quân Anh trợn mắt:
- Hê! Có thật không? Chương tŕnh này làm được những điều đó à?
- Ừ! Viễn cười khi thấy vẻ háo hức trở lại trên khuôn mặt bạn.
- C̣n làm được ǵ nữa?
- Nhiều lắm, không gian ba chiều, bóng phản chiếu và có thể sửa sắc
đẹp một chút trên tấm ảnh chân dung nữa đấy.
Quân Anh hồ hởi:
- Vậy chừng nào mày ra ḷ cái chương tŕnh ngon lành đó?
Viễn nhướng mắt:
- Mới nghe mày nói là chương tŕnh khỉ gió bây giờ chuyển thành ngon
lành rồi sao?
Quân Anh găi ót cười:
- Th́ bây giờ mới bắt đầu thích nè. Nhưng tao hỏi mày chừng nào th́
có? Vậy th́ tao đăng kư ngay đấy.
- Nhưng việc trước tiên phải dợt lại vi tính một chút nghe ông. -
Viễn nhắc nhở.
Quân Anh gật đầu lia lịa:
- Đồng ư, đồng ư ngay.
Rồi anh chàng chuyển đề tài:
- Bây giờ đến lượt tao hỏi mày.
- Sao? Lại ǵ nữa đây? - Viễn ngạc nhiên.
- Về chuyện nhỏ Hạ.
- Mày muốn nói chuyện ǵ?
- Th́ chuyện của nhỏ Hạ chứ chuyện ǵ. Hôm trước mày bảo với nhỏ vờ
làm bạn gái của mày chỉ mười tám ngày....
- Biết mày muốn nói ǵ rồi, tại v́ tao đ̣i ở lại nên công tác của Hạ
phải kéo dài thêm chứ sao.
Quân Anh nhăn mặt:
- Con bé buổi sáng phải đi học, chiều c̣n phải tạt qua nhà mày theo
lời nhắn của bà nội để đưa đi thăm thứ chi đó, ăn tối rồi về nhà
cũng hết cả buổi, chưa kể nhỏ c̣n dạy kèm hay đồ hoạ mướn ǵ đó.
- Mày nói Hạ làm cái ǵ?
- Đồ hoạ thằng nỡm ạ! Mày không nghe rơ sao? Nó nhận vẽ bản thiết
kế, bản vẽ minh hoạ cho mấy thằng sinh viên nhà giàu làm luận án tốt
nghiệp.
Viễn phân vân:
- Sao Hạ chẳng nói ǵ cho tao biết?
- Nói sao? Nói mày chiếm th́ giờ nó vừa vừa thôi?
Viễn nh́n Quân Anh chăm chú:
- Nhưng tại sao mày biết về Hạ nhiều thế, cô bé cho biết à?
- Không. Tại tao hay ghé lên chỗ nhỏ trọ chơi thấy nhỏ làm việc, rồi
học hành dữ quá.
Viễn ngạc nhiên:
- Mày lên trên cái căn gác của Hạ?
- Ừ, th́ sao? Đừng nói là mày chưa có bước chân lên.
- Tao chưa lên thật.
- Vậy sao mỗi chiều mày đón nhỏ?
- Tao chỉ đứng dưới sân gọi. Tao ghét mấy thằng nhóc lơm cơm dưới
nhà.
Quân Anh lắc đầu:
- Vậy mà tao c̣n tưởng....
Viễn nhướng mày:
- Mày tưởng ǵ?
- Tưởng mày với nhỏ Hạ thật sự đă thân thiện hơn xưa chứ? Sao mày
buộc Hạ đi chơi Đà Lạt? Đùa phải không?
Viễn lắc đầu:
- Không đùa đâu. Tuần sau Hạ đă thi xong tao sẽ đưa cô bé đi chơi
cùng với nội.
- Tại sao nhất định phải kéo con bé theo? Rồi con bè cũng chịu?
Viễn cười khẽ:
- Lúc đầu cũng cự dữ lắm, làm sao hư mất một đôi giày, nhưng tao đă
năn nỉ phân tích xong bây giờ phải chịu thôi.
Quân Anh ṭ ṃ:
- Nhưng mày c̣n có thể viện cớ này nọ để đừng quá làm phiền con bé.
Viễn ngắt lời:
- Tao không muốn có thằng nhăi khác nào làm tṛ xốn mắt.
- Thằng nhăi nào? Mày muốn nói tới Thoại?
Quân Anh lấy làm lạ.
- C̣n ǵ nữa. Mày cũng trông thấy cái nh́n cḥng chọc của nó chứ,
không coi tao ra ǵ.
- Thế mày thực sự ra là cái ǵ của Hạ?
- Tao là bạn trai của cô ấy dưới mắt mọi người, ai cũng biết điều
đó.
- Nhưng đấy chỉ là qua mặt ông bà nội mày thôi. Thoại cũng dễ
thương, nếu sau khi ông bà nội mày về nước, con bé trở lại cuộc sống
cũ, có thêm người bạn hay đúng hơn là người đeo đuổi thật sự, th́
cũng tốt thôi.
Viễn nhăn mặt:
- Tao không muốn vậy.
- Lư do?
Viễn ngần ngừ rồi đáp tỉnh:
- Không có lư do ǵ. Tao không thích hắn nên không muốn hắn có cơ
hội quấy rầy và làm phiền Hạ thôi.
Quân Anh gật gù:
- Để yên cho mày làm phiền chứ ǵ?
- Mày nói cái ǵ? Mày là bạn bè tao mà lại....
Quân Anh xua tay:
- Để tao nói cho mày nghe. Một là mày là một thằng ích kỷ, hợm ḿnh,
mày nghĩ mày có công phát hiện nét duyên ngầm của cô bé, để rồi qua
kinh nghiệm chỉ bảo của tao, cô bé đă đổi khác một tí bề ngoài, mày
không muốn ai tiếp cận con nhỏ, mày muốn giữ con nhỏ làm con búp bê
trang sức bên cạnh mày, trong khi mày vẫn vi vút yêu đương bất chợt
với mấy cô nàng khác.
Viễn nóng mặt, tính lên tiếng th́ Quân Anh ngăn lại và nói tiếp:
- Hai là mày đă thật sự yêu cô bé. Nhưng mày là thằng cà chớn, dám
đi cua rồi bỏ những cô gái đẹp nhất, kiêu kỳ nhất, đám ong bướm qua
đường một cách tàn nhẫn không biết chán, nhưng đứng trước một t́nh
yêu chân thật của ḿnh th́ mày lại không can đảm nhận lấy và trang
trọng với nó. Chỉ ở trong hai trường hợp này thôi, mày nói đi, tâm
trạng của mày đang đúng với trường hợp nào?
Viễn im lặng, anh tấp xe vào lề. Đă đứng trước cửa nhà Quân Anh,
nhưng Quân Anh không vào ngay, anh đợi câu trả lời của Viễn.
Viễn tḥ tay vào túi áo lấy ra gói thuốc, ngồi cạnh, Quân Anh cũng
không quên nhăn mặt phản đối khói thuốc như mọi lần. Anh nh́n chằm
chằm Viễn, v́ anh biết thằng bạn nổi tiếng hời hợt và sở khanh đang
đối diện với chính nó, với chính con tim của nó. Im ĺm nhả khói,
rồi Viễn cũng lên tiếng.
- Nếu mày nhất định đ̣i phải có câu trả lời thí thú thật tao cũng
chưa có câu trả lời chính xác.
- Tại sao lại không chính xác, mày không hiểu được chính con tim mày
sao?
Viễn có vẻ khó khăn khi giải thích:
- Nhưng... Có thể là tao cũng có thích cô bé một chút. Tao cũng
không chắc đó là ǵ.
- Mày không biết đó có phải là t́nh yêu hay không à? Trời ơi, nếu
những cô nàng trước đây mày từng cặp, họ mà nghe được câu này từ
mày, thật là quái đản.
Viễn thở dài:
- Bởi v́ có lẽ tao không bao giờ yêu ai được nữa. Tao không tin đàn
bà.
- Mày nói vậy là ư ǵ?
Quân Anh nhăn nhó hỏi tiếp:
- Có phải mày muốn nhắc đến Kim Chi?
Sau phút ngần ngừ, Viễn gật đầu, Quân Anh nổi nóng:
- Mày là thằng điên, quên đi chuyện ấy có được không?
Viễn đanh giọng:
- Tao không quên mà cũng không muốn quên, đó là sai lầm lớn nhất đời
tao.
Quân Anh căi:
- Nhưng lúc đó mày chỉ mới mười chín tuổi, một thằng con trai mười
chín tuổi có thể c̣n ngốc nghếch lắm trước cạm bẫy của cuộc đời,
nhất là cạm bẫy được đặt ra bởi chính người thân của ḿnh, người mà
ḿnh tin tưởng.
Viễn chua chát:
- Th́ mày cũng thấy đó. Đàn bà ! Thật khó lường hết về họ.
Quân Anh tức giận nạt ngang:
- Mày đâu được v́ một hai người đàn bà mất nết mà nguyền rủa đàn bà,
đâu thể v́ một lần bị cay đắng mà hành hạ các cô gái bằng những cuộc
t́nh hờ. Và nhất là mày không được nghĩ Hạ cũng như vậy, không được
so sánh những người từng làm mày đau khổ.
Viễn im lặng, Quân Anh dịu giọng xuống nói như khuyên nhủ:
- Mày cũng thấy rơ một điều là Hạ rất chân t́nh, rất thật. Cô bé có
thể vụng về một đôi chút, nhưng c̣n hơn cái khéo léo yêu kiều của
những người lừa lọc mày từng gặp. Mày không hiểu được điều đó sao?
Dẹp bỏ những thành kiến hẹp ḥi, gán ghép về đàn bà đi Viễn ạ. Một
lần ngă không thể cả đời v́ sợ mà không bước tiếp đi. Đừng để vuột
con bé dễ thương đó.
Viễn nh́n Quân Anh một giây, ánh mắc sắc như muốn xuyên thấu suy
nghĩ của bạn ḿnh:
- C̣n mày?
Quân Anh vờ ngạc nhiên:
- Tao th́ sao nào?
- Mày cũng thích cô bé, phải không?
Quân Anh cười khanh khách, giọng cười nghe chẳng êm tai, vui vẻ chút
nào:
- Mày sao vậy, nếu tao nói thích Hạ, mày nghĩ chơi với tao chắc?
Viễn nh́n về trước, gật đầu như đă xác định rơ nghi ngờ của ḿnh:
- Vậy là mày có thích, tao đă ngờ ngờ điều này.
Quân Anh:
- Vậy th́ sao? Cũng đâu đi đến đâu, v́ cô bè chỉ xem tao như một
người bạn tốt thông thường mà thôi, như một người anh trai.
Rồi anh trầm giọng:
- Mày biết nghề nghiệp của tao mà Viễn, tiếp xúc với bao nhiêu đàn
bà, con gái, phần lớn đều xinh đẹp nhưng tao vẫn không chú ư đến một
ai. Hạ khác họ, cô bé phải vật lộn với cuộc sống đời thường nhưng
vẫn giữ được nét thơ ngây, chân thật. Có lúc cô bé đanh đá, chua
ngoa đấy, nhưng đâu có làm hại ai.
“Đang làm ḿnh quay quắt khổ sở đây mà bảo không hại ai” Viễn thầm
nghĩ bụng. Anh hỏi Quân Anh như bất chợt:
- Mày thấy Hạ với tên nhóc Thoại kia ra sao?
Quân Anh gật gù:
- Cũng khá... Đẹp đôi đấy.
Viễn nhăn mặt:
- Tao không nói chuyện đẹp đôi hay không. Tao muốn hỏi mày, mày thấy
Hạ có thích tên đó không thôi.
Quân Anh trợn mắt:
- Làm sao tao biết được cô bé nghĩ ǵ?
Viễn thất vọng:
- Vậy mà mày nói mày thân thiết với Hạ nhất, tâm sự ǵ th́ kể cho
mày.
Quân Anh cười:
- Cái này th́ có, nhưng con gái, ai lại nói rơ ràng ra thế.
- Nhưng mày có thể nghiệm ra?
- Ừ, tao có thể đoán được.
- Vậy... - Viễn ngần ngừ.
Quân Anh lắc đầu, tội nghiệp cho thằng bạn từng quá dạn dĩ trong
t́nh yêu mà lại ngại ngùng khó khăn như vậy với lần này. Anh mở lời
dùm bạn.
- Mày muốn hỏi Hạ có yêu mày không, nhỏ nghiêng về mày hay Thoại chứ
ǵ?
Viễn hơi cười, anh không phản đối. Quân Anh nói tiếp:
- Tao không thể nói chắc với mày, nhưng tao biết một điều, nếu mày
để vuột mất nhỏ, Thoại sẽ chắc chắn nắm lấy cơ hội và sẽ cố gắng để
có cô bé. Tao thấy rơ ánh mắt quả quyết và si mê của anh chàng.
Viễn tư lự. Anh đâu có nhắm mắt đâu mà không thấy rơ điều này.
Quân Anh vỗ vai bạn:
- Vậy là mọi việc tuỳ mày đó nhé! Hạnh phúc của mày đang ở rất gần,
đồ ngu ạ. Hăy hỏi lại con tim mày, nếu đă yêu hăy chứng minh t́nh
yêu đó đi.
Rồi Quân Anh mở cửa xe bước xuống với lời chào, bỏ lại Viễn vẫn c̣n
đăm chiêu suy nghĩ.
Yêu Hạ ư? Anh cũng không trả lời được chính ḿnh, chỉ biết rằng ở
bên cô, anh thấy ḷng ḿnh trẻ trung, như một bản đàn ở cung bật mới
mẻ. Chỉ biết rằng với cô, các cô gái khác chỉ là mờ nhạt. Chỉ biết
rằng càng ngày, anh càng nhận thấy ḿnh quan tâm đến cô hơn, từng
cái liếc mắt, từng cái cười xinh, từng câu trả lời ngây thơ.
Và c̣n một điều thật rơ ràng là anh cảm thấy rất khó chịu, rất giận
dữ nếu Thoại chiếm được trái tim nhỏ bé, nhạy cảm của cô.
Đó có phải là yêu không?
Khi anh cảm thấy ḿnh bắt đầu già ở tuổi ba mươi với những tán tỉnh
ong bướm.
Có phải là anh đă yêu không nhỉ?
Chương 21
Trời Đà Lạt về đêm.
Hạ ngồi lặng yên bên Viễn. Tách cà phê sữa của cô đă cạn. Quán ấm áp
hơn bên ngoài nhiều. Hạ lơ đăng ngắm trong ánh đền hồng mờ mờ bàn
tay của cô. Nếu không có những vết chai mà giờ đang dần mờ nhạt, bàn
tay của cô quả là yếu điếu và mảnh dẻ, nó không giống chút nào bản
tánh ương bướng bà năng động của cô.
Đà Lạt làm Hạ nhớ đến Buôn Mê Thuật. Nếu cha không quá cố chấp, th́
những ngày hè, Hạ đă có thể háo hức trở về nhà, sống lại không khí
gia đ́nh rồi, đâu phải lang thang ở Đà Lạt với con người thâm trầm
khó hiểu bên cạnh, trong cái công việc hỡi ơi này.
Hạ thở dài. Không biết chừng nào cô mới trở lại tự do và không c̣n
mặc cảm ḿnh đang đóng tuồng, đang dối trá nữa.
Cô nhớ lại cuộc đối thoại hôm trước giữa cô với Viễn diễn ra khá gay
gắt. Cô đă phân giải thế này với anh:
- Hạ nghĩ vai của Hạ đă thừa rồi.
Viễn nh́n cô hoài nghi:
- Hạ nói vậy là sao?
- Mục đích của anh khi đề nghị Hạ làm công việc lạ lùng này là v́ bà
nội anh, phải không? Anh đă lo lắng v́ tính độc đoán, và sợ bị gán
ghép với người nào đó. Nhưng anh xem, bà anh hiện giờ đă thay đổi
rất nhiều, anh đâu cần phải mượn Hạ làm chi nữa.
Anh vẫn thản nhiên nh́n cô.
- Ư Hạ là...?
- Th́ anh cứ việc trở lại với chính ḿnh, thậm chí với cô bạn gái
thật sự của anh v́ bà anh đâu đến nỗi khe khắt nữa.
- Hạ thật sự muốn vậy sao?
Ánh mắt anh chăm chú nh́n vào cô, khiến cô hay lúng túng. Cô khoa
tay như xua đi giây phút hơi chao đảo của ḿnh.
- Dĩ nhiên rồi, chứ anh không muốn giới thiệu với mọi người cô bạn
gái xinh đẹp của ḿnh sao? Chắc chắn cô ấy sẽ làm anh hănh diện lắm.
- Vậy à?
Anh nói giọng dửng dưng nhưng vẫn không tỏ vẻ ǵ đồng t́nh với ư
kiến cô. Đột nhiên anh hỏi cô một câu ngoài lề:
- Hạ nghĩ sao về Thoại?
Hạ mở to mắt, cô ngạc nhiên:
- Là sao? Tại sao anh lại hỏi tôi như vậy?
- Tôi muốn biết Hạ nghĩ sao về Thoại? Khó trả lời à?
Giọng anh có cái ǵ đó làm Hạ bực:
- Có ǵ đâu mà khó trả lời. Th́ anh cũng dễ thương, dễ mến đấy chứ!
Anh Thoại sẽ là một người bạn rầt tốt.
Viễn đổi giọng:
- Trở lại ư kiến của cô ban năy, tôi xin trả lời rằng
“không”. Công
việc của cô, cô vẫn phải làm cho trọn, tôi không hề muốn thay đổi kế
hoạch của ḿnh.
Lúc này th́ Hạ giận thật sự.
- Nhưng anh đă lấn lướt tôi, càng ngày càng ép tôi.
- Khi nào? - Viễn lạnh lùng.
- Như anh đă gán ghép cho tôi đi Đà Lạt đấy thôi. Chuyện này đâu có
trong hợp đồng, ở đây nghỉ hè tôi c̣n có thể làm việc thêm, anh bảo
tôi đi Đà Lạt làm quái ǵ?
Mắt anh nheo lại phê phán hay thú vị thấy cô lên cơn giận dữ, cô
không hiểu. Anh vẫn thản nhiên như điếc đặc, mặc cô cự căi để rồi
buông gọn một câu:
- Ngày mai chúng ta lên đường đấy!
Câu nói tỉnh bơ của anh làm cô nổi điên, cô la ó, cô phân trần, cô
độc thoại, mặc kệ, anh vẫn lặng thinh ngồi hút thuốc, thậm chí đôi
lúc c̣n tủm tỉm cười một cách như ư nhị lắm. Thái độ của anh thật
khó hiểu.
Và đó là chuyện hôm qua, hạ nhớ hôm qua cô khàn cả tiếng nói để phản
đối. Vậy mà không hiểu sao cuối cùng và hôm nay, cô cũng đă ở đây,
ngồi cạnh anh nhâm nhi tách cà phê mau nguội lạnh.
Có vài người khách vừa đẩy cửa bước vào quán, mang theo luồng gió
lạnh buốt. Hạ soi vai rùng ḿnh. Thời tiết Đà Lạt không lạnh bằng ở
quê nhà cô. Nhưng mấy năm ở Sài G̣n với không khí nóng bức, giờ đây
chỉ vài luồng gió đêm Đà Lạt cũng đủ làm cô se sắt da thịt.
Hạ thấy lạnh. Lạnh và buồn. Như bài hát đang rả rích từ cái máy
trong quán. Nhạc đă cũ của Trịnh Công Sơn:
Ngày mai, em đi
Biển nhớ tên gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya...
Bài hát buồn quá. Một bài hát của sự chia tay, của t́nh cảm tàn
phai, găy đổ.
Hạ vốn sợ những bài hát buồn. Nó làm cô thấy cô độc, lẻ loi, và bi
quan trong cuộc sống. Cuộc sống trước mắt cô c̣n quá khó khăn, tương
lai ngoài tầm với, cô không dám nghe những bài hát buồn là như vậy.
Như thấu hiểu nỗi ḷng của cô, bài hat kế đó là một giai điệu vui
nhộn, trẻ trung làm không khí trong quán cũng nở hoa, cũng tươi tỉnh
theo:
“Rước em lên đồi cỏ hoang ngập lối
Rước em lên đồi hẹn với b́nh minh
Đôi chân xinh xinh, như t́nh thôi khép nép
Hăy vứt chiếc dép bước đi ôm cỏ mềm
Đồi êm êm ! Cỏ im im
Ngủ yên yên, mộng ước giấc hiền
Giọt sương đêm c̣n trinh nguyên
Nằm mê man chờ nắng sớm lên
Hỡi ơi! Con đồi ngoan!
Hỡi ơi! Con đồi tiên...”
Bài hát dễ thương ghê. Hạ gơ nhịp trên tay vịn ghế theo nhạc điệu.
Năy giờ Viễn nh́n cô hàng mấy chục phút. Cô bé quá vô tư hay đang mơ
tưởng điều ǵ nên chẳng hay biết trong cái đầu óc tém nghêng nghêng
của cô đang nghĩ ǵ, có anh ở trong ấy không thôi.
Rồi chừng như dáng ngồi quá vô t́nh và ngón tay nhịp như khiêu khích
của cô làm anh không dừng lại, Viễn nghiêng người giữ lấy tay cô.
Hạ giật ḿnh, ngẩng lên, cô chưa kịp hỏi th́ anh đă ghé tai cô nói
nhỏ:
- Tội nghiệp anh, đừng gơ nữa Hạ.
Hạ ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- V́ h́nh như đang bị đau tim.
Hạ tṛn mắt nh́n anh kỹ hơn. Đau tim? To con, mạnh khỏe như anh mà
đau tim nỗi ǵ.
Hạ nghi ngờ:
- Dóc. Nh́n anh đâu có vẻ bệnh hoạn ǵ.
Viễn tỉnh bơ, nh́n cô chăm chú:
- Ậy ! Chỉ có con tim bị đau thôi.
Hạ vẫn chưa hiểu. Tự dưng đâu lại có bệnh đau tim. À ! Mà sao kỳ vậy
nhỉ? Cơn đau tim của anh th́ ăn nhằm ǵ đến tiếng gơ của mấy ngón
tay cô, trong khi loa trong quán c̣n rộn ràng hơn.
Cô căi:
- Nhưng.... Tôi có gơ vào tim anh đâu mà...
- Có đấy ! - Viễn ngắt lời Hạ.
Nụ cười lửng lơ, ánh mắt là lạ của anh làm cô chợt rùng ḿnh. Trời
ơi, h́nh như dấu hiệu nguy hiểm. Hạ đă ngờ ngợ điều này dạo gần đây.
Nhưng cô đâu dám chắc. Bây giờ làm sao? Phải t́m cách né tránh thôi,
cô không dám đùa với lửa.
Hạ tằng hắng nói lảng đi:
- Bài hát hay ghê anh Viễn. Hạ thích bài hát này lắm. Anh có thích
không?
- Anh chỉ thích em.
Viễn thầm th́, mắt không rời cô. Chao ôi! Đèn trong quán có lẽ quá
yếu, nên anh không thấy rơ, mặt cô đỏ lựng như gấc chín. Ngồi cứng
người trên ghế, câu trả lời của anh làm cô nóng bừng cả người, tim
đập loạn cả lên, sau mấy giây tê dại.
- Hạ nghe anh nói ǵ không? Anh muốn em ngưng gơ và trả lời anh.
Hạ nhắm mắt lại như trốn tránh, thầm mong sao giây phút này, câu nói
khi năy của anh là không có.
Lên Đà Lạt từ đó đến nay, nhưng săn đón ân cần của Viễn đă làm cô
hơi e sợ và thầm nhắc ḿnh phải cảnh giác rồi kia mà. Khi năy dùng
cơm tối xong, ông bà Lân than mệt về pḥng trước. Viễn không nói
tiếng nào kéo cô đi với anh vào quán cà phê này. Rồi giờ đây, anh
lại....
Bàn tay mạnh khỏe, ấm áp của Viễn c̣n giữ lấy tay cô, anh bóp nhè
nhẹ. Có một luồng điện chạy dọc cột sống lưng Hạ. Cô c̣n đang run
rẩy, bối rối th́ anh lại rủ rê.
- Nh́n anh này Hạ!
Giọng anh dịu dàng, trầm lắng quá. Hạ như bị quyến dụ ngẩng lên.
Đèn trong quán chỉ đủ cho cô thấy rơ ánh mắt anh. Ánh mắt ấy rất gần
cô, đầy ma lực khiến cô như muốn rũ riệt mọi cảnh giác, mọi ư chí
kháng cự mà dựa vào anh tin cậy.
Cô không biết ḿnh bị hớp hồn bao lâu. Chỉ vài giây mà như cả thế
kỷ. Chỉ đến khi gương mặt anh kề sát gần bên, hơi thở anh ấm nóng
lên trên má làm cô choàng tỉnh. Cô hốt hoảng né đôi môi anh. Nụ hôn
của Viễn rơi vào khoảng không.
Viễn ngồi ngay lại, im lặng.
Hạ lén nh́n anh cáu có, cảm thấy dường như bứt rứt với chính ḿnh.
Anh không có vẻ phật ḷng hay giận dỗi. Chỉ thở nhẹ ra rồi thâm trầm
đốt thuốc bằng một tay.
Khoảng thời gian c̣n lại thật cơ cực cho Hạ. Tay cô vẫn nằm trong
tay Viễn. Anh im ĺm nhả khói một cách lặng lẽ, lơ đăng, bỏ quên cô
ngồi cạnh trong bối rối, ngại ngùng.
Nhưng anh đă quên hẳn cô, bàn tay anh vẫn giữ tay cô, và chậm răi ve
vuốt nhè nhẹ, mà ánh mắt anh, tâm trí anh h́nh như đang đi hoang ở
đâu đâu.
T́nh cảnh lạc lơng khó chịu làm Hạ phải rục rịch trên ghế. Viễn quay
lại:
- Em sao thế? Mệt à?
Hạ gật đầu, ánh mắt cụp xuống, cô rụt vội tay lại. Lần này th́ Viễn
thả tay cô ra, anh gọi tính tiền.
Gió bên ngoài lạnh buốt, có lẽ đă gần nửa đêm. Hạ co ro đi bên anh
thả con dốc dài. Gió làm cô lạnh run. Cô đâm giận lẫy Viễn, sao anh
lại đổi thành thờ ơ lạnh lùng như thế. Rồi cô lại giận luôn chính
ḿnh. Sao cô lại ngoan ngoăn theo anh vào quán cà phê, lại thụ động
với những lời tán tỉnh đầy mật ngọt của anh. Cô chỉ là đóng một vai
tuồng thôi mà. Chỉ là giả vờ thôi, mới thất bại trong t́nh đầu c̣n
chưa ngán sao? Vậy mà cô lại bị quyến dụ, bị lạc ḷng trước kỹ thuật
tán tỉnh điêu luyện của anh ta. Viễn chỉ đùa giỡn với mi thôi Hạ ạ!
Anh đă chẳng từng nói rằng cô quê mùa khô cứng quá đấy sao, rằng
người đàn bà của anh rất đẹp, như một đoá hồng nhung khoe sắc. Mi có
ra ǵ đâu, vụng về, thô thiển.
Chỉ là tṛ đùa của anh ta thôi. Tỉnh dậy và tránh xa anh đi ! Lư trí
của Hạ khuyên nhủ cô như vậy.
- Hạ cũng muốn làm được vậy lắm. Nhưng hỡi ơi! Cảm giác anh đem lại
cho cô mê đắm và ngọt ngào quá. Giọng nói của anh nồng nàn, si mê,
những cái va chạm nhỏ thôi cũng đủ làm huyết quản cô như đông đặc
lại. Cảm giác kỳ lạ này cô chưa từng hưởng trước đây, dù là với Huy.
Hạ rùng ḿnh lần nữa. Có cánh tay mạnh mẽ, ấm áp của Viễn choàng lấy
tay cô như che chắn với gió lạnh:
- Nép vào anh nè Hạ. Xin lỗi đă kéo em ra trong trời lạnh thế này.
Giọng anh lại êm đềm vỗ về. Hạ ngẩng lên nh́n thẳng vào mắt anh. Đây
là giọng nói làm cô ngây ngất hồi năy, vậy mà sao thoắt đó anh đă
đổi thành thái độ thờ ơ, lạt lẽo.
Có thật không có chất giọng ngọt ngào yêu thương này? Có phải anh đă
dành riêng cho cô những lời du dương ấy?
Cô nh́n anh trân trân, có một giọt nước mắt uất ức lăn trên má cô.
Viễn rụng rời buông ngay cái vỏ bọc thờ ơ của ḿnh, anh cuống quưt
đỡ cô tựa vào một thân cây gần đó. Và bối rối, anh sờ tay lên má cô:
- Hạ! Sao vậy em? Sao lại khóc?
Hạ lắc đầu, đâu biết trả lời anh tại sao cô khóc? Tủi thân? Giận
anh? Hay giận chính ḿnh? Cô không biết. Cô đâu muốn làm anh nhăn
mặt lo lắng như vậy.
Hạ giữ lấy bàn tay anh đang nhẹ run chùi nước mắt trên mặt ḿnh,
nhưng lại không ngăn được hành động kế tiếp của anh, Viễn hôn nhẹ
lên đôi g̣ má đầm ướt của cô, anh th́ thầm:
- Đừng khóc nhé Hạ, đừng khóc nữa, cho anh xin lỗi.
Anh ôm xiết lấy cô, để đầu cô tựa lên ngực ḿnh, thủ thỉ với cô
những lời ngọt ngào dịu êm.
Men t́nh yêu lan toả khắp da thịt cô. Hạ khép mắt với hạnh phúc và
b́nh yên. Cô không nói ǵ với anh, nhưng thân h́nh mềm mại dựa hẳn
vào người anh là câu trả lời chân thật nhất.
Viễn hỏi nhỏ:
- Sao em khóc vậy?
Hạ mắc cỡ giấu mặt vào áo anh:
- Em... Không biết.
Anh cười khẽ:
- Vậy th́ anh biết.
- ....?
Anh chậm răi vuốt mái tóc ngắn của cô và nói:
- Lời tỏ t́nh của anh đột ngột quá làm em sợ phải không? Anh xin
lỗi, chỉ v́ anh sợ phải mất em thôi.
Anh ôm xiết cô vào ḷng làm Hạ vừa hân hoan vừa muốn ngạt thở.
- Sao lại mất? - Cô đẩy nhẹ anh ra vừa thở nhẹ vừa hỏi.
Anh nhăn nhó:
- Anh ghét em với tên Thoại đó.
Hạ ngỡ ngàng, th́ ra anh gườm Thoại:
- Em với ảnh đâu có ǵ.
- C̣n dám nói, nếu anh không tự thú t́nh cảm với em. Em không cho cơ
hội là hắn nhảy vào liền.
Hạ cười ngất:
- Anh làm như em tuyệt với lắm.
Viễn lắc đầu:
- Vậy là em không biết ḿnh đấy thôi. Đối với anh, em c̣n hơn cả
tuyệt vời.
- Xạo quá! Tuyệt vời là hết ư rồi. Hơn cả tuyệt vời là sao? Anh dóc.
Viễn cười khi thấy ánh mắt cô rạng rỡ với riêng ḿnh, như hai v́ sao
sáng trong màn đêm. Anh đỡ cô tách ra một chút, nh́n vào mắt cô một
cách tŕu mến.
- Hạ ơi!
Giọng anh êm đềm, làm Hạ như lắng đọng con tim.
- Dạ! - Cô nhỏ nhẹ.
- Khi năy anh thật bậy đă làm em khóc. Hứa với em, anh không để em
khóc nữa đâu.
- Bằng cách nào? - Hạ lơ ngơ hỏi.
Anh lắc đầu:
- Bí mật. Khi nào em mới hơi sụt sịt, anh sử dụng cách này là em nín
khe ngay, để rồi xem nhé!
Hạ ṭ ṃ, cô nài nỉ:
- Anh nói đi mà, nói Hạ nghe thử, bằng cách nào?
- Cách này anh mới nghiệm ra, nhưng không được giận dỗi đấy bé con!
- Được rồi. - Hạ nôn nóng.
Viễn cười tinh quái.
- Dễ ẹt ! Hễ lúc nào lỡ chọc em giận, em rục rịch tuôn nước mắt là
anh phải nhào đến hôn liền. Khi năy anh thử rồi, em im ru, nín khóc
ngay.
Nói xong anh cười ha hả trước ánh mắt to tṛn đang đổi màu mắc cỡ,
ấm ức. Anh phải vặn vẹo né tránh mấy cú nhéo chết người của hạ.
Th́nh ĺnh, anh suỵt nhỏ làm cô phải ngưng tay chú ư.
Nâng nhẹ gương mặt cô, anh nói:
- Trời ơi! Hạ ơi, em đâu biết em đỏ mặt xinh biết chừng nào.
Chắc là xinh thật, xinh đến nỗi anh cầm ḷng không được cúi xuống để
đôi môi ḿnh chạm vào đôi môi cô.
Trí nhớ của Hạ lập tức biến mất tiêu. Chỉ có Viễn mà thôi. Duy nhất
tên anh c̣n vang trong đầu cô.
Đôi môi cô ngày thường cũng chót chét, cũng dữ dằn lắm, mà bây giờ
bị anh chinh phục mất rồi. Nụ hôn nồng nàn kéo dài trong ṿng tay
khao khát của Viễn làm Hạ như ngập trong hạnh phúc, trong ḍng suối
ngọt ngào của yêu thương.
Khi anh rời môi cô, cô thở như hụt hơi, nhưng lại cảm thấy như chưa
đủ.
Viễn buột miệng nói:
- Môi em thơm quá!
Hạ mắc cỡ cụp mắt xuống giấu đi nụ cười, c̣n cô th́ thấy môi anh như
nam châm, sức hút từ môi anh làm cô ră rời cả ư chí.
Anh cười, mắt nheo lại khao khát như ngầm một câu hỏi:
- Nữa nhé!
H́nh như t́nh yêu đă thăng hoa trong ḷng cả hai người nên họ đă
quên cả lạnh, đứng trong gió mà xin thêm những nụ hôn.
Hạ định hỏi anh, anh yêu cô từ bao giờ, nhưng chưa kịp hỏi th́ anh
đă cúi xuống nữa rồi.
Gió đêm Đà Lạt vẫn lạnh đấy chứ. Nhưng hai người đứng ôm xiết nhau,
tựa vào thân cây cao trên con đồi đă hết thấy lạnh. Họ mê mải hôn
nhau và thầm th́ trong nụ hôn, giữa những nụ hôn.
- Yêu anh không?
- Hông!
- Em dám.
Có những tiếng gầm gừ giả hiệu, những tiếng cười khúc khích. Họ ấm
áp trong ṿng tay nhau và trong hạnh phúc đă t́m được nhau.
Bài hát dễ thương khi năy trong quán như ngân lên trong không gian
bao quanh họ:
“ Trời trông em rồi choáng váng
Rồi vang lên cùng gió bốn miền
Cỏ không tên nằm thênh thang
Rồi run lên v́ ta yêu nàng.....
Em ngoan như t́nh hồng
Em bao la mịt mùng
Em thơ như cỏ hồng.
Em ơi.......”
Chương 22
Về đến khách sạn, Viễn lấy ch́a khóa cho cô và đưa cô về pḥng. Đi
ngang qua pḥng ông bà Lân, Viễn nh́n cô nháy mắt cười. Chắc có lẽ
ông bà đă ngủ say, đă quá nửa đêm rồi c̣n ǵ.
Pḥng Hạ nằm giữa pḥng ông bà Lân và pḥng Viễn. Hạ ch́a tay ra
định lấy ch́a khoá, nhưng anh gạt ngang.
- Để anh mở khóa cho em.
Vừa tra ch́a vào ổ, có tiếng lách cách mở khóa vang lên từ căn pḥng
cuối hành lang.
Theo quán tính họ ngẩng lên nh́n, Lam Anh cũng đứng sững sờ nơi cửa
pḥng, chiếc áo ngủ cô vừa khoác vội trễ tràng tuột quá bờ vai, đầu
tóc rối bù.
Ánh mắt nheo lại khinh miệt của Viễn làm cô chết trân, cô lảng tránh
ánh mắt anh tṛn run sợ.
Tay đạo diễn mới nổi với nụ cười thỏa thuê, điếm đàng vừa lén ra từ
pḥng Lam Anh, nh́n mọi người. Và như đoán ra sự việc, anh ta nhún
vai, đi dọc hành lang, ngang qua Hạ, anh ta không quên liếc nh́n
đánh giá.
Viễn nghiến răng, dằn cơn giận, anh quay lại mở khóa, rồi né người
cho Hạ vào.
Giọng Lam Anh hốt hoảng vụn vỡ sau lưng anh.
- Anh Viễn!
Viễn ngừng lại. Hạ mở to mắt đứng ngay cửa pḥng, anh nh́n cô một
thoáng:
- Đợi anh ở đây nhé Hạ.
Viễn chậm răi tiến về phía Lam Anh, cô run rẩy chờ đợi. Anh nhẹ khép
lại đôi tà áo hở hênh cho cô, rồi nhỏ nhẹ mà lạnh lùng, anh nói:
- Chúc mừng em. Đă làm tất cả v́ sự nghiệp của ḿnh.
Quay lại, d́u Hạ vào pḥng, anh bỏ mặc tiếng nức nở sau lưng và sau
cánh cửa.
Viễn ngồi phịch xuống chiếc ghế rộng trong pḥng Hạ, lặng lẽ đốt
thuốc, cô đem tới cho anh một ly nước lọc. Nh́n anh uống ực một hơi
như người khát lâu ngày, cô đau nhói cả ḷng.
Hạ sẽ sàng hỏi anh:
- Cô ấy là bạn gái của anh đấy à?
Viễn không trả lời. Anh đặt ly nước xuống bàn, dịu luôn điếu thuốc
vừa rít vài hơi. Vỗ vỗ mặt nệm bên cạnh, anh nói với cô:
- Lại đây em!
Hạ lắc đầu.
Viễn nhăn mặt hỏi:
- Sao vậy?
Anh kéo tay cô ngă ập lên ḿnh.
Hạ ráng kềm cơn giận, cô gỡ tay anh ra một cách cương quyết:
- Tôi nhớ anh đâu có say, sao lại hành động vô ư thức như vậy.
Viễn lỏng tay ôm, cau mặt:
- Em hỏi ǵ?
Hạ vùng dậy được, cô nghiến răng, nói rơ ràng:
- Anh đừng nên lấy tôi làm người thế mạng cho cô ấy. xin lỗi, ở đây
chỉ có tôi và anh, bỏ bộ mặt thật của anh ra đi. Đừng chạy trốn thực
tại nữa.
Viễn gằn giọng:
- Em nói như vậy là ư nghĩa ǵ?
- Sao anh không thừa nhận đó là người yêu của anh, rằng anh vừa bị
phụ t́nh, vừa bị phản bội. Thật đáng đời cho anh, vừa mới dụ ngọt,
tỏ t́nh với một đứa ngu ngốc, quê kệch là tôi, th́ gặp ngay cảnh
người yêu ḿnh cũng có người khác. Sao không khóc lóc hay rên rỉ,
đập phá cái ǵ đó cho hả đi, như bọn con gái khờ dại chúng tôi vẫn
làm. Giả tỉnh táo làm chi. Vờ âu yếm với tôi làm chi. Tôi chỉ là vai
kịch bất đắc gĩ của anh thôi mà.
Cô nuốt vội cơn nghẹn ở ngực, cười nhạt:
- Tôi biết những lời tỏ t́nh ru ngủ khi năy của anh làm chỉ là giả
dối. Những người hoang đàng như anh làm ǵ có trái tim để yêu. Nhưng
cũng thật t́nh mà nói, khi năy tôi cũng v́ quá nhập vai, và v́ không
nỡ để anh mất hứng, nên tạm đóng luôn với anh lớp kịch vừa rồi. Vậy
thôi!
Viễn tái mặt trước những lời giễu cợt, miệt thị của Hạ. Anh đứng
phắt dậy, giương tay lên, như muốn giáng xuống Hạ một cái tát tai
thích đáng với lời độc địa của cô. Hạ sợ hăi nhắm chặt mắt lại:
Im lặng. Chỉ nghe tiếng thở nặng của anh.
Hạ mở choàng mắt ra, cánh tay của anh đă buông thơng dọc thân người.
Anh khàn giọng nói một cách khó nhọc:
- Cô nói đúng, đấy là Lam Anh. Xin lỗi đă làm cô sợ. Nhưng em đối
với tôi....
Hạ nh́n thẳng vào anh, người cô căng lên chờ đợi câu nói tiếp. Nhưng
anh vụt ngưng ngang câu nói, thở dài mệt mỏi.
- Mà thôi, tôi chỉ có thể nói rằng em đă lầm. Thời gain sẽ chứng
minh cho em hiểu.
Viễn đă ra khỏi pḥng rồi mà Hạ c̣n ngây người hoang mang. Anh đă
nói ǵ vậy nhỉ? Cô ngồi thừ người trên ghế, chỗ ngồi khi năy cô đă
từ chối, bên cạnh anh, đầu óc cô mông lung rối rắm.
Thật quá đủ cho buổi tối nay, quá đủ cho trái tim mỏng manh, đa cảm
của cô, cô th́ thầm với ḿnh.
- C̣n tin hắn nữa hết? Vậy mà mi sung sướng phát điên v́ thứ hạnh
phúc tạm bợ, giả vờ đó, đă dặn ḷng tránh xa hắn ra rồi kia mà.
Cô nghẹn ngào với lẻ loi. Lời tỏ t́nh của anh c̣n vướng trên má,
trên môi. Thế mà...
Hạ úp mặt vào ḷng bàn tay, khóc trong hờn tủi. T́nh vừa đến, tưởng
chừng nồng nàn êm ả lắm, chưa kịp hân hoan th́ t́nh vội bay mất rồi.
Những câu thầm th́ ngọt ngào khi năy là giả sao? C̣n cô, cũng chỉ là
một vai phụ, một thứ thế mạng tạm thời thôi sao? Sao anh lại có
quyền đùa cợt với t́nh cảm của cô, với con tim khờ khạo luôn dao
động bên anh.
Thôi đành vậy thôi Hạ ơi, anh ta không phải dành cho mi đâu, con
người giả dối đó. Người ta đâu thật bụng yêu mi, trong khi cô gái
khi năy quá đẹp như vậy. Tỉnh ra đi Hạ ơi!
Cô nhủ ḷng, rồi lại khóc. Cuối cùng cô thiếp đi mệt mỏi trong tiếng
thút thít của ḿnh.
Đêm đó, cô mơ.
Trong giấc mơ của cô, anh đă xin lỗi cô, xin cô tha thứ cho anh, và
anh đă ôm hôn cô. Nụ hôn này kéo dài... đến bất tận.
o0o
Viễn trở về pḥng trong sự bựt tức, chán nản tột cùng. Tại sao Hạ
mới vừa e ấp dễ thương đó mà thoắc cái đă trở thành cô gái bướng
bỉnh, ngoan cô đến vậy.
“Chỉ v́ nhập vai”, cô đùa cợt với anh chăng? Viễn nổi cáu đá mạnh
vào thành giường. Lời nói khiêu khích, ngạo mạn, vẻ như tội nghiệp,
như ban ơn của cô cũng c̣n đang vẳng bên tai, c̣n vương trước mặt mà
chân anh th́ lại đau điếng.
Thầm nguyền rủa cơn nóng giận của ḿnh, anh lê lại khung cửa, nh́n
ra ban công, mong làm dịu đi cơn tức tối của ḿnh.
Đêm Đà Lạt thật đẹp, với ánh trăng mờ ảo chiếu, ánh trăng sáng huyền
hoặc vào những thân cây thẳng đứng, xuyên qua màn sương. Viễn nhớ
đến những giây phút vừa rồi bên cạnh Hạ. Cô thật gần gũi, thật ngây
thơ pha trộn tinh tế, cô đă làm anh phải ngẩn ngơ và không làm chủ
được ḿnh. Anh đă hôn cô.
Dù đă biết Hạ từng có một bạn trai, nhưng anh vẫn có cảm giác đôi
môi cô quá tinh khôi, c̣n nguyên hương thơm của nụ hôn mới hé. Mới
đầu chỉ là một nụ hôn cho cảm xúc bất chợt không thể dằn ḷng, và
rồi lại tiếp theo nụ thứ hai, thứ ba.... và cứ kéo dài mê mải những
nụ hôn trên con dốc vắng ấy.
Anh đă hôn cô say sưa, đầy tham lam, đầy ước vọng, như cậu học tṛ
lần đầu được dạy hôn. Anh đă gh́ cô sát vào ḿnh, để lắng nghe nhịp
đập tim cô, và thầm ngạc nhiên v́ tim ḿnh cũng run lên một nhịp
điệu cuồng dại, si mê khác thường.
Khi rời cô, đáy mắt cô ngập đầy h́nh ảnh anh, anh đă thầm hoan hỷ,
đắc thắng v́ điều này, anh đă tin chắc với ḷng ḿnh là đă vừa khơi
một ngọn lửa t́nh nồng nàn mới mẻ tận sâu kín tâm hồn Hạ.
Vậy mà, ngọn lửa yêu thương ấy chỉ vừa bùng lên đă tàn lụi. Chính Hạ
đă dập tắt nó đi. Tại sao cô có thể quay ngoắt đi 180 độ, và thay
đổi như thế? Lời nói của cô đánh vào tự ái đàn ông của anh. Xưa nay
chỉ có anh là người thốt lên lời ghẻ lạnh, giễu cợt với đàn bà mà
thôi. Tại sao cô, một cô bé nhỏ hơn anh gần chục tuổi lại có thể đối
xử với anh như vậy? V́ sao?
Viễn càng nghĩ càng bực bội. Rồi nhớ lại h́nh ảnh Lam Anh lúc năy,
thêm chán ngán cho cô.
Viễn không yêu Lam Anh, anh biết rơ điều này, và càng rơ ràng hơn
với cảm xúc của ḿnh khi năy. Trước sự tính toán và cơn phiêu lưu
t́nh ái có mục đích của Lam Anh, anh chỉ khinh miệt và ghê sợ thêm
cô, như đă từng chán ghét và ghê sợ những người đàn bà ranh ma, thủ
đoạn trước đây trong đời ḿnh.
Đột nhiên Viễn chợt thoáng một ư nghĩ trong đầu, anh hồi hộp v́ điều
này vừa ước đoán:
- “Hành động và lời nói của Hạ vừa rồi phải chăng là sự ghen tuông?”
Một dấu hỏi lớn làm Viễn vừa thắc mắc, vừa hân hoan. Anh nghiệm lại
sự việc vừa xảy ra, chỉ sau khi nh́n thấy Lam Anh, Hạ mới đổi thái
độ kỳ lạ như vậy, phải rồi cô ghen, cô lầm tưởng sự tức giận và ghê
tởm của anh là sự tức giận v́ bị phụ t́nh.
Viễn nhào trở lại giường, nắm dài trên mặt nệm trống, mà cười trong
ngỡ ngàng.
Chao ôi! Cô bé ghen. Cơn ghen thật ghê gớm và khó hiểu.
Nếu Hạ ghen với Lam Anh, cũng tức là cô thừa nhận vị trí của anh
trong tim cô, cũng tức là cô “nhập vai” thật rồi, và sống luôn với
vai diễn cạnh anh. Như thế cũng tức là ngọn lửa ấm, anh mới nhen
trong ḷng cô không hề tắt đi, nó chỉ vừa chuyển thành một miệng núi
lửa dữ dội, đầy ghen hờn mà giờ này, có lẽ vẫn c̣n hành hạ cô bé.
- “Những người hoang đàng như anh làm ǵ có trái tim để yêu”.
Lời Hạ vừa rồi thật chua cay. Viễn đập tay xuống giường, ngửa mặt
lên trần pḥng cười một ḿnh. Phen này anh bắt thóp được anh rồi,
nhỏ Hạ. Anh sẽ t́m cách dàn ḥa với em ngày mai thôi.
Viễn vui với dự định mới của ḿnh, anh trở dậy cởi giày vớ và bắt
đầu thay áo để đi ngủ. Anh cần phải ngủ ngay, để ngày mai đủ tinh
thần thuyết phục Hạ.
Anh sẽ cố nói cho Hạ hiểu sự thật giữa Lam Anh và anh, mong sao cô
hiểu ra rồi họ sẽ trở lại vui vẻ bên nhau, anh quyết chiếm trọn trái
tim bướng bỉnh của cô khi về đến Sài G̣n.
Bỗng nhiên, anh nhớ đến câu căn dặn của Quân Anh buổi tối hôm kia.
Hắn lải nhải bên tai anh rằng:
- Hạ là một cô bé tốt và ngây thơ. Nếu mày thực sự yêu con bé, tao
chúc mừng cho mày. Nhưng nếu chỉ v́ nét dễ thương vừa được khám phá
của nhỏ và khung cảnh Đà Lạt làm cái thằng Don Juan trong mày mềm
ḷng th́ mày hảy coi chừng. Mày sẽ tự phá vỡ đi những yêu đời, trẻ
trung của con bé và có thể sẽ chỉ làm khổ nó thôi. Tao đây nè, sẽ
không bao giờ tha thứ cho mày về điều đó. Nhớ kỹ nhé Viễn.
Viễn sững sờ khi nhớ lại, và nghiệm lại ḿnh. Anh có thật sự yêu cô
không? Khi chỉ biết rằng ḿnh khao khát có được cô vô cùng. Anh sẽ
làm khổ cô sao? Anh không bao giờ muốn làm điều ngu xuẩn, tệ hại
này. Anh phải làm sao đây để khẳng định lại trái tim ḿnh.
Viễn miết tay lên thái dương, đầu óc anh nhức buốt. Khoan nghĩ đến
đă. Hăy để thời gian chứng minh, anh sẽ có được câu trả lời. Anh hắt
hơi một cái, chợt nhớ đến khung cửa sổ mở, anh bước ra đóng kín nó
lại và bật ḷ sưởi điện.
Trở lại giường, anh lại hắt hơi. Viễn biết chắc đêm nay anh sẽ khó
ngủ, v́ đêm đă quá sầu và v́ câu chuyện của Hạ vẫn c̣n làm nhức nhối
con tim và lư trí anh.
Có một luồng gió đi hoang vừa chạm lên môi Viễn. Có phải luồng gió
không nhỉ? Hay là anh chỉ tưởng tượng ra....? Không khí trong pḥng
đang ấm dần lên.
Đêm đă quá khuya, Viễn thở dài tiếc nuối. Chao ôi! Sao mà thèm môi
Hạ trong lúc này đến thế?
Chương 23
Buổi sáng.
Người ta nói người già ít ngủ. H́nh như điều đó đúng. Ông bà Lân đă
dậy từ sớm. Gió rít ngoài cửa kính nghe buốt cả người. Hai người rủ
nhau xuống nhà hàng của khách sạn uống cà phê sớm và đợi điểm tâm.
Ngang quầy tiếp tân, ông Lân trả ch́a và nhờ cậu trực quầy đang ngái
ngủ nhắn lại với Viễn, khi anh xuống tới là Hạ chờ anh ở nhà hàng,
c̣n bà Lân đẩy cửa vào nhà hàng trước.
Chỉ mới hơn sáu giờ một tí, bà là người đến sớm nhất. À, mà có lẻ
chưa phải là sớm nhất. Bàn sát ngay cánh cửa, mé phải, có một người
khách đă ngồi đó, trong bóng tối nhờ nhờ của buổi sáng và với đóm
lửa đỏ thỉnh thoảng lại rực sáng theo hơi rít.
Bà Lân chọn chiếc bàn dễ nh́n thấy trong quán, bà muốn khi Hạ và
Viễn xuống đến, họ không cần t́m lâu.
- Thưa, bác dùng ǵ ạ? - Cậu thanh niên phục vụ niềm nở bước lại hỏi
bà.
- Hai cà phê, một đen không đường, một cà phê sữa nhưng ít sữa thôi
cháu ạ - Bà trả lời.
- Thưa, bác có dùng điểm tâm không ạ?
- Chút nữa bác sẽ gọi. À... mà... - Bà thắc mắc - Sao cháu không bật
đèn trong góc kia. Để quên khách trong bóng tối như thế này dễ bị họ
mắng vốn lắm đấy.
Nh́n theo tay bà chỉ, người phục vụ khẽ cười:
- Cô gái ấy xuống sớm lắm, chưa đến năm giờ, cô ấy đánh thức nhà
hàng dậy đấy, gọi hai, ba tách cà phê rồi và nhất định không cho
cháu bật đèn khu đó - Anh ta lắc đầu - Nghệ sĩ th́ cũng có những cái
tật kỳ quái như thế đấy bác ạ.
Nghệ sĩ? Bà Lân chưa biết rơ câu nói của anh chàng phục vụ, th́ ông
Lân cũng vừa đến bàn, anh ta chào hai người và đi mất.
Ông Lân nh́n nét mặt đăm chiêu của bà, ông cười hiền hậu:
- Ḿnh đă gọi ǵ cho tôi chưa?
- Rồi - Bà mỉm cười - Vẫn cà phê không đường chứ ǵ? Mấy mươi năm
nay, ông chỉ có vậy thôi mà.
- Ừ, tôi quen rồi - Ông nói, rồi bất chợt ôm ngực ho sù sụ.
Bà Lân đưa tay vuốt ngực cho ông, bà cằn nhằn:
- Khi năy đă nhắc ông mặc thêm áo rồi mà.
Dứt cơn ho, ông mỉm cười khi thấy bà xốc lại cổ áo ông cho kín bằng
cử chỉ nhẹ nhàng, quen thuộc.
- Mới đó đă bốn mươi mấy năm rồi ḿnh nhỉ?
- Hả ? - Bà ngạc nhiên.
- Tôi nói mới đó đă hơn bốn mươi rồi. Ngày đầu tôi gặp ḿnh đó.
Bà Lân cười lắc đầu:
- Ông lại lẩm cẩm mất rồi. Hơn năm mươi năm chứ. Chính xác hơn là đă
năm mươi hai, năm mươi ba năm rồi. Ông chắc đă quên thằng Viễn, cháu
nội ḿnh năm nay đă ba mươi rồi đấy.
- Ừ, phải.
Ông gật gù, giọng mơ màng hồi tưởng:
- Tôi c̣n nhớ lúc đó ḿnh cũng chăm sóc tôi ân cần như bây giờ, cũng
cằn nhằn, than phiền tôi mặc ít áo.
Gương mặt bà buồn hẳn, không mơ màng, hạnh phúc như ông, bà lầm bẩm:
- Tôi đâu có quên được. Ngày ấy... ngày ấy tôi chỉ là một con ở.
Phải! Ngày ấy bà chỉ là một con ở. Công việc của bà chỉ là chăm sóc,
tưới nước, bắt sâu cho mấy bồn hoa, luồng hoa, cắt hoa chưng pḥng
mỗi sáng và phụ mỗi chiều.
Cậu con trai duy nhất của nhà chủ từ khi có cô gái nghèo mười sáu
tuổi vào làm việc, thường thức sớm ra vườn ngắm hoa. Thỉnh thoảng,
cậu vướng cơn ho dài, lại phải dựa vào bờ rào ho sặc sụa từng tràng.
Thoạt đầu, chỉ v́ tội nghiệp h́nh vóc ốm yếu, quanh năm bệnh hoạn
của cậu chủ nhỏ mà bà quan tâm, săn sóc ông, như với một người bạn
nhưng không hề biết rằng những lần mỉm cười thân thiện, những quan
tâm nho nhỏ của ḿnh đối với cậu ta, đă làm thay đổi hoàn toàn cuộc
sống ḿnh, đă đảo lộn tất cả những ước mộng trong sáng, chân thật
của ḿnh đối với t́nh yêu.
- Ngày ấy, chỉ v́ tôi, ông đă đương đầu với bao nhiêu là khó khăn
trước người thân của ḿnh - Bà nhớ lại.
Với gia đ́nh đầy quyền thế, giàu có, ông là đứa con trai duy nhất.
Làm sao họ chấp nhận có một con bé ở mướn lại đèo bồng và làm khổ
cậu con trai mới lớn của họ.
Họ khuyên ngăn ông, đe nẹt và dọa dẫm bà. Nhưng vẫn cương quyết với
ư định của ḿnh, ông t́m đủ mọi cách để gặp lại bà và để gia đ́nh
phải đồng ư. Cuối cùng, rồi họ cũng lấy được nhau. Không, ông có
được bà chứ, cậu con trai nhà giàu hai mươi tuổi và cô gái nghèo chỉ
mười sáu.
Ông lấ bà v́ t́nh yêu duy nhất của ḿnh. C̣n bà, lúc ấy chỉ v́ hoàn
cảnh, và một phần v́ sự rẻ khinh, hiếp đáp của gia đ́nh ông. Họ đă
nói bà là con quỷ nhỏ hớp hồn ông, họ nói vậy. Họ càng dọa dẫm,
nhiếc móc, bà càng giận và muốn làm đúng như họ lo sợ. Lấy con trai
họ và dần nắm cả công việc làm ăn của họ Huỳnh.
Ông Lân mỉm cười, như thấu hiểu hồi ức của bà, ông tư lự:
- Ḿnh thấy đó, mấy bà chị và cả cha mẹ đều bảo tôi đă sai lầm. Thật
ra, quyết định lấy cho được ḿnh làm vợ là quyết định đứng đắn và
tốt đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đă có ḿnh hơn năm mươi năm rồi
và luôn hạnh phúc v́ điều này.
Im lặng giây lát, rồi ông nhẹ nhàng nói tiếp:
- Tôi biết lấy tôi, ḿnh đă khổ sở như thế nào, và thậm chí c̣n mất
đi t́nh yêu sâu đậm ban đầu.
Bà giật ḿnh nh́n ông, ông vẫn đôi mắt tỉnh táo, hiền ḥa, chín
chắn.
- Đừng ngại, thật ra tôi hiểu từ đầu ḿnh không hề yêu tôi, ḿnh có
một t́nh yêu với người họa sĩ mà bức tranh lẻ loi của ông ấy c̣n để
trong pḥng khách. V́ t́nh yêu ích kỷ của ḿnh, tôi đă không dám lộ
ra, tôi đă e sợ ḿnh thoát đi. Xin lỗi đă làm mất của ḿnh cả một
đời.
Bà nh́n ông cảm động.
- Đừng nhắc nữa ông ạ!
Ông thở dài hối lỗi, rồi đổi giọng nói chuyện khác:
- Cái bệnh của tôi, ai cũng nói sống không quá bốn mươi tuổi, phải
không ḿnh? Vậy mà có ḿnh bên cạnh, chúng ta đă quá thất tuần rồi.
- Đúng rồi.
Bà thắc mắc:
- Có lẽ ông muốn nhắn nhe ǵ với tôi đây chứ ǵ? Sao không nói thẳng
ra đi.
Ông Lân chợt cười v́ sự tinh ư của bà. Nhưng chưa kịp cười lâu,
tràng cười đă đổi thành tràng ho. Bà Lân nhăn mặt vuốt ngực áo cho
ông.
- Đó, đă bảo...
- Mặc thêm áo chứ ǵ?
Ông nói trong tiếng ho khan.
Đột nhiên, ông giữ lấy tay bà:
- Ḿnh đă già, dù không muốn nhận cũng không được, phải không ḿnh.
Chúng ta đều đă già rồi.
Bà nhíu mày:
- Ông nói ǵ?
Ông từ tốn nói:
- Ḿnh đă già rồi. Hăy để lũ trẻ tự quyết định lấy đời chúng nó. Như
tôi vừa nói, lúc tôi có quyết định đúng nhất là năm tôi chỉ mười
chín, hai mươi. Thằng Viễn năm nay đă ba mươi tuổi rồi. Đừng can
thiệp măi vào chuyện bọn trẻ nữa nhé Hạnh.
Bà Lân rùng ḿnh. Ông gọi tên bà vẫn tŕu mến, tin cậy như xưa.
Nhưng c̣n chuyện ông nói th́...
Bà cười:
- Cái tôi lo là ở chỗ ông lấy vợ năm hai mươi tuổi. Thằng Ân con
ḿnh khù khờ đến thế mà cũng đ̣i vợ năm hai mươi tuổi. C̣n thằng
Viễn bây giờ đă ba mươi tuổi, nhưng chưa hề có ư định lấy vợ, nếu
tôi không lầm.
- Ủa, vậy chứ con bé bạn gái của nó, nó bảo là sẽ tiến tới mà.
Bà Lân tủm tỉm:
- Ấy, thấy vậy mà h́nh như không phải vậy đâu ông ơi.
- Thế bà định làm ǵ? Giới thiệu làm mai cho thằng nhỏ đứa con gái
khác sao?
Bà xua tay.
- Ồ không. Tôi đâu đến nỗi độc tài thế, tôi bỏ ư định đó rồi.
Ông Lân đăm chiêu:
- Vậy... bà có thích con bé Hạ không?
- Ông đừng lo tôi cản trở nó như chuyện thằng Ân lúc xưa, trái lại
tôi sẽ t́m cách cho mọi việc suôn sẻ, tốt đẹp hơn. Con bé này thật
t́nh tôi cũng hơi thích nó. Nó sẽ là một đứa cháu dâu dễ thương tuy
hơi bộc trực và trẻ con, nhưng tốt hơn mẹ thằng Viễn nhiều, nhiều
lắm.
Ông ngạc nhiên:
- Nhưng không có ḿnh, chúng nó cũng sẽ lấy nhau thôi. V́ vậy nó mới
xin ḿnh ở lại đây.
Bà cười, lắc đầu bí hiểm:
- Đợi nó quyết định th́ chắc c̣n lâu ạ.
Ông Lân định hỏi rơ ư bà, th́ thấy Viễn và Hạ đă vào đến cửa.
Bà Lân trong lúc nói chuyện với chồng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt để ư
đến đứa con gái xinh đẹp nhưng đen thui ngồi ở cạnh cửa, hút thuốc
liền tay từ khi khoảng không gian đó c̣n ch́m trong bóng tối. Khi
Viễn đưa Hạ bước vào, đứa con gái đó vụt đứng dậy.
“Có chuyện ǵ rắc
rối quá đây”. Bà Lân nghĩ bụng, bà không bất ngờ. Viễn cũng vậy.
Anh đanh giọng với Lam Anh:
- Xin lỗi, tôi không có ǵ để nói.
Lam Anh run lên cố giữ anh lại:
- Em chỉ muốn anh hiểu là...
- Tôi hiểu - Viễn cắt ngang lời cô - Tôi hiểu chứ. Không cần em giải
thích hay phân trần ǵ đâu. Hôm qua tôi đă chúc em thay câu chào từ
biệt đấy thôi. Em sẽ thành công trong sự nghiệp của ḿnh mà. Thôi,
chào nhé!
Cánh tay Hạ vẫn bị kềm bên cạnh cô, đứng thừ ra trước t́nh cảnh
trước mắt, và đành bước theo Viễn lại bàn, sau khi nh́n lại, ngậm
ngùi cho tâm trạng của Lam Anh.
Bà Lân nâng tách cà phê, không máy môi, bà nói với chồng:
- Rất nhiều rắc rối đấy ông ạ. Ông nghĩ sao?
V́ t́nh huống mới, ông thở dài:
- Thôi được, tùy ḿnh vậy.
Rồi ông nháy mắt tiếp theo:
- Thật ra tôi cũng muốn sớm có chắt trước khi ĺa đời.
- Dĩ nhiên là vậy rồi.
Bà Lân nói với ông, nhưng quay ngay qua tươi cười đón Viễn và Hạ:
- Chà, hai đứa đây rồi. Ông nội tụi con c̣n định ra quầy tiếp tân
gọi điện lên đánh thức thằng Viễn nữa chứ.
Viễn cười nhẹ:
- Bây giờ th́ khỏi cần rồi hả nội? Tụi con dậy cũng sớm chán.
- Ừ, sớm lắm. Lúc hai ông bà già này xuống đây, nhà hàng c̣n vắng
tanh, bây giờ đă sắp đầy người rồi, không chừng hết cả điểm tâm luôn
đấy, cậu hả?
Viễn mỉm cười trước lời ông nội, anh nghe bà quay sang quan tâm đến
Hạ:
- Hạ ngủ ngon không cháu?
Biết trước cặp mắt hơi sưng và mệt mỏi cùa ḿnh khó qua mặt được bà,
cô bèn viện cớ:
- Dạ, cháu hơi lạ nhà chút xíu ạ!
- Ừ, đă vậy cái thằng Viễn chắc là đă dắt cháu đi đến khuya phải
không? Cái thằng thật là...
Hạ vội vă phân trần:
- Dạ không phải tại ảnh đâu bà ạ. Chỉ tại con... con...
Cặp mắt tin tưởng, khuyến khích của bà Lân làm cô xấu hổ, cô nói
đại:
- Chắc tại tách cà phê tối qua thôi ạ.
Nói xong, Hạ thở phào. Chà! Lư do h́nh như đă tạm ổn. Nhưng cha và
mấy ông anh mà nghe Hạ nói câu này chắc cười ngất. Sinh đẻ ở Buôn Mê
Thuật mà bị cà phê làm mất ngủ th́ đúng là chuyện khôi hài.
Nhưng ông bà Lân th́ lại đang gật gù tội nghiệp cho cơn mất ngủ của
Hạ đêm qua. Cô đă tưởng ḿnh b́nh an rồi, nhưng chợt ngó sang th́
Viễn đang ngả người trên ghế dựa. Mắt nh́n cô đăm đăm như muốn khám
phá ra sự thật trong đầu cô. Miệng anh nhếch một nụ cười ngạo mạn ḍ
xét làm Hạ phát cáu. Cô bĩu môi liếc anh một cái, làm miệng anh nở
rộng thêm ra thành một nụ cười tươi hết cỡ của người biết ḿnh nắm
phần thắng.
Hai người đấu với nhau bằng ánh mắt và môi, không để ư đến người
phục vụ vẫn đứng chờ cạnh ông Lân.
Hai người lớn tuổi nh́n nhau với nhiều ngụ ư.
Chương 24
Bà Lân ngồi trong pḥng khách, nhấp trà sen. Bà ngắm bức tranh đă cũ
theo năm tháng, nhưng nó vẫn đúng là bà thuở mới vào đời. Non trẻ,
cô độc, nhưng gan góc trước băo tố.
Nhà họ Huỳnh từng dè bĩu rằng chỉ vài năm sau khi nhận làm dâu nhà
họ, bà sẽ không chịu đựng nổi họ mà bỏ đi. Hoặc họ đă có lần dọa nạt
rằng nếu vài năm nữa, ông Lân phát bịnh mất đi, bà phải ra đường với
hai bàn tay trắng.
Bà đă chứng minh điều ngược lại.
Sinh một đứa con trai nỗi dơi cho nhà họ Huỳnh khi tuổi đời chỉ mới
mười tám. Bà đă từng bước, từng giai đoạn nắm lấy quyền hành và phần
lớn tài sản nhà chồng. Bà đă khẳng định khả năng phán quyết, quản lư
thiên phú của ḿnh. Các bà chị chồng chở nên cầu cạnh bà mỗi khi nhờ
vả. Không biết tự lúc nào, bà lại trở thành một người đàn bà khắc
nghiệt, ghê gớm.
Cậu con trai sớm bị rủ quyến, không cản ngăn được, bà dùng cách
khác. Cô con dâu thích ăn diện và học đ̣i chứ ǵ, bà dần cách ly nó
khỏi cuộc sống trưởc giả như nó ao ước, ngọt ngào đóng khung nó
trong bốn bức tường gia đ́nh với nhiệm vụ thiêng liêng là chăm sóc
con.
Và rồi chỉ vài năm, cái ngày bà chờ đợi đă đến. Cô con dâu mưu mô,
tham lam đă lộ ra cái đuôi cáo v́ không chịu đựng nổi cuộc đấu trí
này. Ả phải bỏ ra đi trong thất bại. Bà được trở lại đứa con trai
nhát nhúa, không cá tính và c̣n được thêm đứa cháu nội dễ thương.
Bà đă làm mọi việc để duy tŕ sự sống, duy tŕ sức khỏe của chồng.
Thoạt đầu, chỉ một phần v́ tội nghiệp, một phần v́ ông là tấm b́nh
phong chắc chắn nhầt cho cuộc chiến của bà với nhà họ Huỳnh, khi bà
vẫn là con dâu của họ. Nhưng sau khi ba mẹ ông Lân đă lần lượt qua
đời, khôn hiểu v́ đă quá quen với công việc lo lắng và săn sóc ông,
hay t́nh nghĩa vợ chồng thêm thời gian, thêm đậm đà hay không, mà bà
vẫn luôn bên cạnh ông cho đến bây giờ.
Những tưởng chồng không để ư đến tính độc tài của ḿnh, không ngờ
ông cũng hiểu hết. Hiểu hết, nhưng vẫn tôn trọng và vẫn yêu thương
gắn bó với bà.
Bà Lân thở dài, cảm thấy thật sự quư ông, ông chồng của ḿnh. Mấy
năm nay bà chuyển ra sống ở nước ngoài cũng v́ sợ căn bệnh của ông.
Ở lại đây chỉ c̣n thằng cháu nội, thằng cháu độc nhất.
Nó muốn ở lại ư? Ừ th́ bà để nó ở lại. Nhưng c̣n chuyện hôn nhân của
nó? Nó cứ dối bà hẹn lần hẹn lữa. Sau cú sốc thuở mới lớn, có lẽ nó
sợ hăi t́nh yêu thật sự mất rồi chăng? Trong khi hai vợ chồng bà đă
ngót nghét ngoài bảy mươi. Th́ giờ đâu mà chờ măi được? Có lẽ bà
đành phải...
Có tiếng rít xe ngoài cổng. Người giúp việc vội vàng mở rộng cửa.
Thấy cách đánh xe vào garage hùng hổ, bà đoán ngay thái độ sắp tới
của Viễn, bà ngồi thản nhiên chờ đợi.
Đóng cửa xe cái rầm, Viễn đi nhanh lên mấy bậc thềm, vụt qua pḥng
khách và đến chân cầu thang.
- Viễn!
Anh khựng lại một giây. Bà nội gọi anh, giọng đầy quyền uy. Anh đành
phải bước trở lại.
- Bà nội gọi con.
- Có chuyện ǵ thế?
Viễn hơi nhăn mặt:
- Dạ, không có ǵ. Chuyện nhỏ thôi mà.
- Về Hạ à?
Viễn phản ứng ngay với câu nói của bà, anh quay ngoắt lại:
- Xin nội đừng nhắc đến Hạ nữa.
Bà Lân cao giọng khi thấy anh định bỏ đi về pḥng.
- Lại chuyện ǵ? Viễn! Con lại đây và ngồi xuống kể cho nội nghe đi.
Anh cháu nội ba mươi tuổi ngần ngừ, rồi cũng khuất phục trước giọng
nói của bà.
Chỉ có điều Viễn không biết bắt đầu từ đâu, anh ngắc ngứ với những
câu nói không thốt ra.
Bà Lân từ tốn nói:
- Con gây gỗ với con bé à?
- Vâng! - Viễn thú nhận.
- Về chuyện ǵ? Con bé đă dối trá, hư hỏng, hay phản bội?
- À không, không phải đâu nội, không phải vậy - Viễn vội vă lắc đầu.
Bà Lân cười khi thấy anh binh vực Hạ.
- Chắc là cũng không phải tại Hạ, mà chỉ v́...
Viễn nhớ lại khi năy anh đâu có thông cảm và bênh vực cho cô như bây
giờ. Khi năy anh nóng như lửa.
Mà không nóng sao được khi t́nh cờ đi ngang quán
“Giọt buồn”, một
cái quán cổ lỗ mà anh chưa từng bước vào, trong khung cửa kính là Hạ
và Thoại đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ. Trông Hạ cười đùa vui vẻ với
Thoại như tâm đắc lắm.
Trong khi mấy ngày anh t́m Hạ mà không gặp. Anh đă đến cái nhà trọ
kỳ khôi của Hạ, phải chịu khó hỏi cái thằng nhóc chủ mấy bàn bida
dưới nhà, thậm chí c̣n chờ chực trước sân cả tiếng đồng hồ như một
cây si chính hiệu khờ khạo và ngốc nghếch.
Anh đă cố gắng dằn tự ái của ḿnh đển mong gặp lại cô. Từ hôm ở Đà
Lạt về đến nay, chỉ khi có ông bà nội, cô c̣n tươi một chút, tách
riêng ra với anh là cô có vẻ lạt lẽ, dè chừng ngay.
Đă quá bực bội với sự chịu đựng này, mấy hôm nay anh đă dẹp qua một
bên công việc đang lu bu, chồng chất ở công ty để đến cô nói rơ mọi
chuyện, nhưng đều vuột cô mất. Th́ ra cô đến cái quán đó với Thoại.
- Con không thích Thoại?
Bà Lân hỏi khi nghe xong câu kế vắn tắt của anh. Anh gật đầu ngay.
- Không ưa chút nào, nội ạ.
- Tại sao?
- Con cũng không biết. Có cái mác Việt Kiều mà thôi, có là ǵ đâu,
ăn mặc cứ như thằng sinh viên rách việc, thất chí. Mắt lúc nào cũng
chĩa vào Hạ mà nhấp nháy. Thật tức điên lên được với nó.
Bà Lân cố nín cười:
- Thế con đă làm ǵ?
Viễn hơi lúng túng:
- Con nói hơi nóng nên.... đă kéo Hạ về và... vậy thôi.
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Dạ, chỉ vào đưa Hạ về thôi.
Bà Lân nhướng mắt:
- Rồi nó để con dẫn Hạ đi?
- Dạ.
- Không xô xát cự căi ǵ hết?
- Không có xô xát, nội ạ - Viễn nói chắc chắn.
Bà Lân nhè nhẹ lắc đầu, mắt không rời Viễn, bà nói:
- Bà nội không tin rằng Thoại nó để con vào quán của nó nói vài câu
mà lôi được người nó để ư đi đâu.
Quán của hắn? Viễn sực nhớ những ánh mắt gầm gừ, lom lom của mấy tay
bảo vệ và phục vụ trong quán. Hèn chi! Có lẽ chỉ đợi lệnh Thoại là
họ xúm lại đưa anh trở ra ngay.
Viễn nh́n bà nội, đành nói thật:
- Con... có nói Hạ là vợ sắp cưới của con.
- C̣n ǵ nữa?
- Rồi con nói thẳng với hắn là đừng ḥng tán tỉnh vợ con nếu không
muốn vỡ mặt.
Bà Lân ph́ cười. Vậy đấy, ông cháu của bà khi giận lên cũng bạo lực
dữ.
- Rồi Hạ nó có phản ứng ǵ?
Viễn cúi mặt, kéo tay áo che lại vết xước khi anh cố giữ Hạ trên xe:
- Dạ... lúc đó chắc v́ bất ngờ gặp con, nên Hạ không kịp phản ứng
ǵ. Nhưng khi ra xe, Hạ giận ghê quá. Y như con mèo hoang vậy, la
lối om ṣm.
Hạ dữ thật. Viễn không hiểu sao anh lại có thể im ĺm chịu đựng được
cơn giận của cô. Cô hét y như c̣i xe lửa. Và la toáng lên rằng anh
xúc phạm cô, rằng cô không thèm cái vai tṛ bạn gái chết tiệt trong
cái vở kịch dở hơi của anh nữa, rằng mặc kệ anh với những buổi đi
coi mắt làm quen, mai mối ǵ đó.
May mà lúc đó kiếng xe anh đă kéo lên, không thôi thiên hạ điếc cả
tai và xúm lại cười nhạo anh mất.
Cô đă bắt anh dừng lại giữa bùng binh đông xe cộ, nhất định không
chịu ngồi trên xe anh thêm lâu hơn. Anh đành phải tấp xe vào lề,
chiều theo ư cô. Anh chưa bao giờ thấy cô hoang dă như vậy bao giờ.
Đôi lông mày rậm cau lại, môi mím chặt. Hạ thật chả hiền đâu. Viễn
thở dài nghĩ bụng: “Chắc ḿnh đến yêu lầm con gái tướng cướp quá”.
Bà Lân lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Viễn:
- Có một điều nội muốn cho con biết. Đó là về chuyện Hạ và Thoại gặp
nhau. Chính nội nhờ Hạ nó đến gặp cậu Thoại để cùng tra cứu về những
tác phẩm hội họa mà người thân cậu ấy để lại.
Viễn ngẩn người:
- Nhưng chuyện này đâu có liên can đến Hạ. Hạ đâu có biết ǵ về hội
họa đâu?
Bà Lân cười khẽ:
- Nói vậy là con lầm và chưa hiểu hết về
“vợ chưa cưới” của ḿnh đấy
thôi. Hạ rất có khiếu thẩm mỹ và óc nhận xét, thưởng thức những bức
tranh này.
- Nhưng.... sao nội lại làm vậy?
- Ông của Thoại là bạn cũ của nội, ông ta c̣n một số di vật ở Việt
Nam. Và đó là mục đích về quê hương của cậu Thoại.
Viễn lẩm bẩm:
- Về t́m di vật hội họa ǵ đó th́ ráng công t́m đi, lại c̣n....
- Con nói ǵ đấy? - Bà Lâm cao giọng hỏi.
- Con chỉ bực một chút thôi.
- Tại sao?
- Nội có biết hắn luôn có ư định đeo đuổi được Hạ không?
- Dĩ nhiên nội biết.
Viễn ngạc nhiên:
- Vậy tại sao nội lại c̣n cho hắn có cơ hội phá con?
Bà Lân nói, giọng rơ ràng:
- Nội làm vậy chỉ muốn biết con có thật sự thương yêu con bé không
mà thôi. Tụi bây cứ giận qua hờn lại măi, biết đến bao giờ chính
thức để nội yên tâm.
Viễn nhướng mắt:
- Con yêu Hạ mà nội, không biết th́ sao con lại đem cô ấy giới thiệu
với nội như một bạn gái được.
- Vậy sao?
Giọng bà Lân có âm sắc chế giễu làm Viễn chột dạ. Không hiểu vở kịch
của anh có sơ sót điều ǵ làm bà nghi ngờ không. Nếu có, vở kịch sẽ
phải hạ màn và anh mất cơ hội gần Hạ, chưa kể là cô sẽ nhận chịu ác
cảm từ nội.
Anh cười gượng:
- Con thương Hạ mà nội. Nội thử con làm chi nữa không biết.
- Ừ th́ giờ thấy con chạy đôn chạy đáo, xuống cả vào quán người ta
dọa nạt, bỏ quên phong thái điềm đạm, lịch lăm của ḿnh đi mất th́
nội đă biết rồi.
Viễn thở phào:
- Vậy là nội chỉ thử con thôi.
- Nhưng nếu như con không thương con bé lắm, không đặt con bé cao
hơn người khác, th́ đây cũng là cơ hội cho cậu Thoại. Nội cũng thích
tánh cậu ấy, con bé Hạ có thể gặp Thoại sẽ tốt hơn con nhiều.
Viễn nhăn mặt hốt hoảng:
- Sao nội lại nói vậy? Con là cháu ruột của nội mà.
Bà Lân lắc đầu tra gạn:
- Vậy sao? Vậy th́ cháu nội thử nói nội nghe cái cô gái ấy là ai?
Viễn bất ngờ:
- Nội... nói ai vậy?
Bà lắc đầu:
- Đừng giả vờ. Cái cô ăn mặc bó sát ở Đà Lạt, da đen thui, hút thuốc
liên tục cứ như tay chơi chính hiệu ấy. Con nhỏ c̣n dám níu kéo con,
không kể ǵ con bé Hạ cạnh bên sao? Đúng chưa? Nó là ai?
Viễn ngần ngừ:
- À, tên cô ấy là Lam Anh.
- Con có quan hệ ǵ với cô ta?
- Con... có bồ bịch đôi chút với Lam Anh trước khi gặp Hạ.
Bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của bà nội, anh vội phân trần:
- Nhưng chỉ là thời gian ngắn thôi. Con đă chia tay với cô ấy rồi
nội ơi.
- C̣n bây giờ? Có ai khác nữa không?
- Không ạ, chỉ có Hạ thôi.
- Vậy là như con vừa nói khi năy, con yêu Hạ phải không?
- Dạ - Viễn gật đầu ngay, lần này.
- Vậy làm lễ đính hôn đi. Trước khi ông bà nội về nước.
- Đính hôn? - Viễn nghe qua mà sững sờ, không tin vào tai ḿnh.
- Sao vậy? Con đă nói con muốn ở lại đây lấy vợ và làm ăn, nên ông
bà muốn thấy được sự chắc chắn của quyết định ấy.
Viễn ấp úng:
- Nhưng mà con....
Bà Lân im lặng, nghiêm khắc nh́n thẳng vào anh, làm Viễn khó mở lời.
Anh bối rối trước cái nh́n ḍ xét của bà.
Bà Lân đứng dậy, lắc đầu, có vẻ giận trước thái độ lừng khừng không
quyết đoán của Viễn. Bà bỏ lên lầu, trước khi đi bà c̣n ngoái lại
một câu:
- Nội để con suy nghĩ. Tương lai của con phụ thuộc vào quyết định
của con. Nếu đă nói yêu thương con bé, mà con để mất nó th́ con là
đứa ngu ngốc nhất trên đời. Hăy quyết định đi rồi bào cho nội biềt.
Viễn ngồi lại đó. Trong căn pḥng khách cổ kính rộng mênh mang. Anh
cố ép ḿnh suy nghĩ nhưng không thể được. Có suy nghĩ cách ǵ cũng
khó thoát ra khỏi t́nh cảnh này.
Biết lấy ai cố vấn cho ḿnh lúc này nhỉ? Phải có một người nào đó có
kinh nghiệm trong cái việc gỡ những rối rắm trong đầu ḿnh. Người có
kinh nghiệm, anh chợt nhớ đến ông nội, có lẽ phải kể thật cho ông
nghe thôi, t́nh cảm của anh bây giờ.
D́ Tám nấu bếp đi lên dọn tách trà của bà Lân, d́ hỏi Viễn:
- Cậu Viễn có uống nước không? D́ mang cho cậu ly cam nhé?
Anh lắc đầu:
- Không, d́ khỏi làm. Nội con đâu rồi d́?
D́ ngơ ngác trả lời:
- Bà... mới đi lên lầu.
Viễn phát cáu lên:
- Không phải bà, ông nội ḱa.
- À, ông đi đánh cờ với mấy ông cụ xóm trong ấy mà.
Viễn thở dài. Không được rồi, ông nội từ ngày về nước, rất ghiền
đánh cờ tướng. Bây giờ không dễ tách ông ra khỏi mấy ông tướng pháo
mă đâu.
Anh đành lên pḥng nằm vật ra giường. Đầu anh cứ ong ong, nhức buốt.
Anh nhăn mặt vỗ vỗ tay lên trán. Chẳng biết h́nh ảnh Hạ tíu tít bên
Thoại làm anh khó chịu hay tối hậu thư của bà nội làm anh nhức đầu.
Khi năy anh đă khẳng định với bà rằng ḿnh có yêu Hạ, nhưng c̣n cô
đối với anh thế nào? Sao cô không trở lại ngoan ngoăn, dễ thương như
buổi tối ở Đà Lạt mà lại trơn tuột đến độ khó nắm bắt thế này?
Với bầy đàn bà như hoa đẹp khoe sắc bao quanh, Viễn quá dễ dàng
trong việc chinh phục, nên có mấy khi anh tốn công, tốn sức tán tỉnh
lắm đâu. Chỉ có cái cô bé cứng đầu này thực sự đă làm anh khổ sở như
không là chính ḿnh nữa.
Chuông điện thoại reo vang làm Viễn giật ḿnh. Anh nhấc ống nghe
lên:
- Em đây Viễn - Giọng của Lam Anh.
- Chào! Có chuyện ǵ không?
“Có chuyện ǵ không?” Viễn cũng nghe sao giọng ḿnh lạnh lùng, tàn
nhẫn quá. Người con gái hơn năm dài cân kề với ḿnh, mà bây giờ lại
chào nhau xa lạ, vô t́nh quá đỗi.
- Em chỉ... em muốn gặp anh.
Lam Anh bắt đầu sụt sùi:
- Em cần gặp anh, anh Viễn.
- Không được đâu, Lam Anh - Viễn nói thẳng thừng - Mặc dù chúng ta
vẫn có thể là bạn, nhưng tôi nghĩ ít gặp nhau sẽ tốt hơn.
- Tại sao vậy? - Lam Anh nài nỉ.
Viễn nhăn mặt. Anh không thích bị người khác tọc mạch nguyên nhân
nào đưa đến quyết định của anh.
- Đừng hỏi câu này tốt hơn Lam Anh ạ.
Lam Anh nức nở:
- Anh nói vậy là vẫn c̣n giận em?
Viễn khẳng định một cách lănh đạm:
- Không. Đă qua rồi, chuyện đă qua không bao giờ tôi muốn nghĩ đến
nữa.
“Đă qua rồi!” sự sai lầm của Lam Anh hay chính vai tṛ của cô ta?
Người đàn bà trước sau ǵ cũng trở thành quá khứ của cuộc đời anh?
Viễn cúp máy, thấy chân dung ḿnh thêm nét tàn nhẫn, băng giá. Đă
bao cô gái phải đau đớn, khốn khổ v́ thái độ ghẻ lạnh, thờ ơ của
anh?
Như thằng bạn thân Quân Anh có lần rủa xả anh rằng:
- Mày là con ngựa chứng đểu cáng, kênh kiệu. Mày cần phải có tay nài
giỏi để trị các chứng bệnh bất kham này, nếu không đừng mong ǵ sống
thọ.
Tay nài giỏi. Anh cần phải có người trị ḿnh ư? Hạ có phải là một
tay nài giỏi không nhỉ? Cũng có thể lắm chứ, v́ mọi người xung quanh
anh nhận xét rằng dạo này anh yêu đời, vui vẻ hơn lúc trước. Cô làm
anh đổi tánh chăng?
Càng ngày anh càng thấy vị trí cô bên cạnh ḿnh là rất cần thiết, là
mùa xuân của năm, là hương hoa cho trái tim đă chai sạn sần của anh.
Viễn sáng mắt lên v́ viễn ảnh cô sẽ bị trói buộc bên anh. Lễ đính
hôn! Phải rồi, một lễ đính hôn với đủ mọi người, bạn bè, thân thuộc
sẽ là một cơ hội để anh có lại cô. Rồi sau đó, anh sẽ cố chinh phục
cô mặc cho tánh t́nh cô đôi khi c̣n “chửng” hơn anh. Anh sẽ làm cho
cô trở nên thuần tính, dễ yêu như ngày nào ở Đà Lạt.
Lễ đính hôn! Anh sẽ có lại cô bé khờ khạo, ngây thơ cũ, đá văng
thằng nhóc Thoại ra ŕa với cái quán ế ẩm của hắn.
Cám ơn nội đă nghĩ cho con cái giải pháp tuyệt vời này.
Nhưng!
Đang cao hứng, đột nhiên Viễn khựng lại. Làm sao thuyết phục được Hạ
đến dự lễ đính hôn của chính “cô”? Trong khi cô và anh vẫn chỉ là
công việc đóng đỡ vai với một hợp đồng miệng. Rủi cô la toáng lên
trước mọi người rằng anh gạt gẫm cô, lúc đó, chao ôi biết nói sao
với ông bà nội? Với mọi người?
Viễn căng óc lên suy nghĩ, suy nghĩ.... Tiếng tíc tắc của đồng hồ và
thời gian trôi càng làm anh nóng nảy thêm.
Mặc kệ! Anh sẽ đem t́nh yêu của ḿnh ra để đánh cá với danh dự vậy.
Nếu cô “yêu” anh một chút nào, Hạ sẽ không bao giờ phá vỡ buổi lễ
“long trọng” đó.
Bây giờ chỉ c̣n phải làm sao thuyết phục Hạ đến nhà dự tiệc, trong
khi cô đang chiến tranh lạnh với anh.
À! Phải rồi, c̣n một quân sư nữa chứ. Viễn nhớ ra. Anh cười thầm v́
ḿnh sắp phải nghe một tràng dạy dỗ của thằng bạn có tài ăn nói.
Anh nhấc máy lên và bấm số:
- Alô! Quân Anh đó hả? Tao đây!
Chương 25
Quân Anh đợi Hạ bằng cái máy đánh bạc kéo tay dưới nhà. Khi nhóc
Toàn la lên gọi Hạ có khách, lúc cô vừa về tới, là anh đă thua hơn
hai trăm ngàn cho cái máy quỷ đó rồi.
Đồng keng cuối cùng anh vừa bỏ vào và kéo đă biến mất bạn bè của nó,
Hạ nh́n anh cười rũ:
- Bị dụ rồi anh Bờm ơi!
Quân Anh ngẩn ṭ te:
- Nó đớp sạch hết rồi.
Hạ cười hỏi:
- Quân Anh t́m em hả? Tính rủ em ăn vặt chứ ǵ?
- C̣n ăn ǵ nữa? Cái máy của cu Toàn ngốn hết sạch tiền dần túi của
anh rồi, chắc em đăi lại anh quá.
Toàn chọc quê:
- Anh kẹo quá, đi chơi với chị Hạ mà đem theo có hai trăm mấy chục
ngàn.
Quân Anh trợn mắt:
- Đem chi cho nhiều. Rủi bị móc túi mất công rước tức tối vào người.
Hai trăm mấy cũng đủ rồi, tô bún riêu cỡ năm, sáu ngàn chứ mấy, ly
chè thạch cho thơm miệng nữa có hai ngàn một ly.
Cả đám con nít trong nhà đang đánh bida phá lên cười sặc sụa, tụi nó
nói nhao nhao:
- Trời ơi trùm ṣ!
- Chú đó thua tao rồi.
- Dẫn bồ đi chơi mà bao ăn bún riêu.
Quân Anh vặc lại:
- Ăn bún riêu cũng ngon vậy, có sao đâu?
Một thằng nhóc ra giọng kinh nghiệm đầy ḿnh về hẹn bồ nói:
- Ăn xong làm sao hôn?
Cả nhà rú lên muốn bể để tán thưởng
“kinh nghiệm” này.
Quân Anh ra vẻ muốn học hỏi thêm:
- Ừ há. Nhưng anh sẽ dẫn đi ăn chè thạch sau mà. Ê, c̣n món nào khó
hôn nữa không, chỉ anh để anh nhớ với.
- Thí dụ đu đủ nè, sầu riêng nè, khô mực nè, khô cá đuối nè, ḅ kho
nè...
Quân Anh phản đối:
- Ḅ kho th́ ăn nhằm chi đâu.
- Mấy con nhỏ ăn ḅ kho xong cái miệng bị đánh màu lèm hem như miệng
hề, ai dám hôn nữa.
Quân Anh cười quá trời. Tụi con nít có vẻ chịu anh hơn Viễn, chúng
đua nhau đứa góp một câu râm ran cả lên.
Đến khi Hạ kéo anh ra sân, anh mới ngớt được cơn cười.
- Quân Anh chở em nhé - Hạ đề nghị.
- Đi đâu?
Quân Anh ngớ ra, quên phắt mục đích hệ trọng mà ḿnh đến đây, trong
khi Viễn đă rơ ràng căn dặn anh rất kỹ, năn nỉ anh suốt mười lăm
phút.
Hạ vỗ vỗ vào túi xách.
- Em vừa giao mấy bản đồ họa, có chút đỉnh tiền c̣m, tính rủ anh ăn
hàng, lần này Hạ bao.
Quân Anh gật gù:
- Ăn món ǵ?
- Hồi năy anh nhắc bún riêu làm em nhớ một chỗ bán canh bún ngon,
tuyệt cú mèo. Anh Quân biết ăn canh bún không?
Quân Anh cười:
- Hạ quên anh là gốc Bắc sao? Dù mất gốc có hơi lâu và bị lai Sá
G̣n hóa nhiều, nhưng mắm tôm cà pháo với canh bún th́ đâu bỏ quên
được.
Hạ háo hức:
- Vậy ḿnh đi hén.
- OK!
Anh nổ máy chiếc Crystal của ḿnh. Hạ ngồi sau lưng trong tiếng xuưt
xoa tán thưởng cái xe “ầm ĩ” của đám trẻ dưới nhà. Anh vọt ra cửa
làm Hạ phải vịn chắc lưng anh.
Gió ngoài đường mát ghê với tốc độ chạy nhanh của anh. Hạ hét lên
bên tai:
- Anh Quân Anh ơi!
- Ǵ?
- Hồi năy để ư thấy anh nói OK, bộ anh hay nói OK lắm hả?
- Ừ.
- Vậy mà anh Viễn cấm Hạ nói.
Quân Anh cười:
- Th́ cũng tại nó cấm đó. Mới đầu anh đâu có
“Tây” dữ vậy, nhưng một
lần buột miệng nói OK nó nhăn nhó quá trời làm anh phát ghét, xài
luôn.
- Rồi ảnh làm sao?
- Chịu thôi chứ làm sao. Anh là thằng bạn thân nhất của nó mà, nghỉ
chơi anh ra có ma chơi.
Anh nghinh mặt ra chiều tự đắc lắm. Đúng giây phút đó, anh mới nhớ
tới sự nhớ vả của Viễn qua điện thoại. Ái chà! Sứ giả ḥa giải t́nh
yêu bây giờ mới nhớ ra nhiệm vụ. May mà hôm nay nhỏ Hạ vui vẻ.
Sau một hồi chỉ trỏ đường đi, anh phải quẹo từ Vơ Văn Tần vào một
con hẻm nhỏ bán đủ thứ hai bên hẻm, để đến trước một gian nhà rộng,
nhưng lại được ăn canh bún ở lề đường hẻm. Khách đông ơi là đông,
ngồi chen chúc san sát nhau. Làm sao nói ǵ được với nhỏ? Đành chờ
đớp xong tô bún vậy.
Quả thật chỗ nhỏ Hạ nghiên cứu thiệt là hết ư. Canh bún quả tuyệt
vời, mà giá th́ mềm quá trời, có hai ngàn một tô thôi.
Hạ cản anh khi anh gọi tính tiền.
- Em nói em bao mà.
- Thôi đi nhỏ ơi, đợi lúc nào em ra trường có việc làm, lănh tháng
lương đầu tiên anh sẽ bắt nhỏ đăi ngay, chứ c̣n chưa tốt nghiệp hả,
đi ăn chung với anh th́ cứ ngồi yên đấy. Nhiệm vụ cao cả của đàn ông
con trai là móc bóp ra.
Hạ chịu phép ngồi yên nh́n anh rút tờ năm mươi ngàn mới toanh đưa
cho chủ hàng:
- Vậy chứ nhiệm vụ của đàn bà con gái khi đi ăn hàng là ǵ? - Cô hỏi
cắc cớ.
- Là ngồi yên lặng mà ăn, cho đàn ông tạm xả hơi vài phút cái lỗ...
tai để thưởng thức món ăn với.
Hạ cười bĩu môi:
- Anh làm như phụ nữ lắm điều lắm vậy?
Quân Anh giơ một ngón tay:
- Ậy - Anh đâu có nói thế. Sách vở đạ chứng minh đầy tràn cả ḱa.
Rồi anh hối cô:
- Dzọt hả nhỏ? Ở đây phái yếu ngồi x́ xụp nhiều quá, rủi lỡ miệng
câu ǵ chắc anh lănh mắm tôm lên người.
Trạm tiếp theo là quán thạch chè. Quán đang vắng khách. Quân Anh cố
t́nh kéo Hạ lên lầu, để chỉ có anh và cô giữa những cái bàn trống
người.
- Ăn ly chè thôi mà leo tuốt lên đây chi cực vậy anh Quân Anh - Hạ
thắc mắc.
- Ờ, anh muốn nói chuyện với nhỏ mà.
Hạ hồi hộp.
- Chuyện ǵ vậy?
Anh ngưng nói né người để cô phục vụ đặt trước mặt họ năm cái bánh
flan, hai dĩa bánh ngọt và hai ly chè thạch sen thơm ngát.
- Trời đất ! - Hạ la lên - Anh kêu dữ vậy.
- Ừ, để ăn từ từ. Chuyện dài mà.
Hạ ṭ ṃ ghê nơi, chắc là chuyện của Viễn quá. Mấy ngày giận lẫy
anh, Hạ cũng thấy ḿnh ra vào buồn như thiếu cái ǵ đó, một cái ǵ
mà cô không dám gọi đúng tên là “nhớ”.
Nạp hết ly chè, Quân Anh mới lên tiếng bắt đầu câu chuyện:
- Chuyện của thằng Viễn thôi Hạ ơi. Hôm qua nó điện thoại đến khóc
kể với anh quá trời, nước mắt nhỏ vào ống nó kêu tỏn tỏn.
Đang tính làm nghiêm mà hạ cũng ph́ cười trước đầu óc tưởng tượng
phong phú của anh.
- Xạo quá, chắc em phải đổi tên cho anh là chú Cuội thôi.
Quân Anh trợn mắt:
- Anh nói thiệt mà. Nó kể lể dữ lắm, nào là em giận nó, không thèm
nh́n mặt nó nữa, làm nó mất ăn mất ngủ, ốm o....
- Lại xạo nữa, mất ăn mất ngủ sao ảnh c̣n có sức hung hăng đến thế.
- Hung hăng cái ǵ?
Hạ ngạc nhiên:
- Vậy chứ ảnh không kể với anh, ảnh xông vô quán anh Thoại kéo em về
hăm dọa người ta, làm như em là sở hữu của ảnh vậy.
Quân Anh ngơ ngác:
- Thằng Viễn thiệt t́nh làm vậy?
Hạ dỗi:
- Em dóc anh hồi nào? Không tin hỏi ảnh đi.
Quân Anh lắc đầu ph́ cười:
- Không phải anh không tin nhỏ. Nhưng chuyện thằng Viễn bỏ cái vỏ
hào hoa mà xă hội đen như vậy th́ thật là một điều khó tin. Chỉ có
một cách để giải thích mà thôi.
- Anh muốn nói cái ǵ?
- Đó là nó mết em quá cỡ rồi. Quân Anh cười khi thấy Hạ bĩu môi đỏ
mặt - Làm một thằng đàn ông thường ngày điềm đạm, thờ ơ nổi cộc th́
đó là một thành tích đáng kể đó nhỏ ơi.
Hạ mắc cỡ, nguẩy mặt đi:
- Anh trêu chọc nữa là Hạ không thèm nghe luôn, cho Quân Anh nói một
ḿnh.
- Rồi, hết chọc th́ hết chọc, anh không nói nữa đâu, được chưa? -
Quân Anh dàn hoà.
Anh tỉnh bơ cúi xuống ly chè ăn tiếp, ly chè xong là anh nháy nhỏ ra
dấu ly nữa. Trong lúc chờ đợi ly thứ hai đem lên, anh
“cầm hơi” tiếp
bằng dĩa bánh ngọt.
Anh ăn say sưa ngon lành lắm, nhưng đâu bỏ qua từng cử chỉ nhỏ nhặt
của Hạ. Anh đă thấy cô bắt đầu sốt ruột khi không được nghe anh nói
tiếp chuyện của Viễn. Mặc kệ, anh vẫn làm tỉnh chú ư cao độ vào dĩa
bánh flan.
Hạ rụt rịch măi, rồi cuối cùng phải lên tiếng:
- Quân Anh ơi!
- Hử?
- E... hèm. Anh... Viễn có nói ǵ anh về Hạ không?
Đúng lúc rồi đấy! Quân Anh ngẩng lên:
- Nói ǵ hả nhỏ?
- Th́... anh nói ảnh điện thoại cho anh đó.
Anh vỗ trán:
- Ờ, đúng rồi, nó có nói... nói cái ǵ nhỉ? Anh quên mất tiêu rồi.
Hạ mím môi:
- Lại nữa em giận thiệt bây giờ.
Anh cười khoái trá:
- Vậy là chịu cho anh nói rồi phải không?
Có ǵ đâu, nó chỉ nhắn em đừng giận nó nữa, đừng né tránh nó hoài,
nó muốn em dự tiệc ǵ ở nhà nó đó Rồi hết ! Chuyện xưa như trái đất
của những người xứ giả.
- Tiệc ǵ cơ?
- À, tiệc sinh nhật hay ǵ đó anh quên mất rồi. H́nh như sinh nhật
bà nội nó.
Hạ phân vân:
- Tiệc của nội th́ em phải đến thôi, nhưng c̣n anh Viễn.
Quân Anh nhướng mày:
- Nó sao?
- Anh không biết đâu. Ảnh kỳ cục lắm. Ảnh có bạn gái hẳn hoi, xinh
đẹp và sang trọng nữa, vậy mà tự dưng kéo Hạ vào cái tṛ đóng tuồng
này, bây giờ ông bà nội ảnh ở đến mấy tháng, em phải kéo dài giả
dối, mà ảnh cũng khó phân bua với người yêu.
- Hạ muốn nói tới ai? Lam Anh à?
Hạ mở to mắt:
- Anh cũng biết cô ấy.
- Ừ th́ biết.
- Vậy có em không biết - Hạ nói, giọng buồn hiu.
Quân Anh vỗ nhẹ tay cô:
- Có ǵ đâu nhỏ ơi, mấy cô đó là bồ bịch tầm ruồng thôi mà.
- Mấy cô? Ảnh cặp bồ lung tung lắm à?
Chết thật! - Quân Anh găi đầu, làm sứ giả hay làm quan ṭa đây không
biết, khai huỵch toẹt thế này th́ Hạ chỉ có hoảng sợ chạy trốn mất
thôi.
- À, không phải vậy đâu nhỏ ơi. Họ chỉ là....
- Ừ, biết nói sao nhỉ? Viễn nó cũng đâu có sâu đậm ǵ với mấy cô đó.
- Ư anh là không thật t́nh chứ ǵ?
Quân Anh lúng túng:
- Đâu có, anh đâu phải nói vậy. Tụi nó... Mà thôi, để anh kể cho Hạ
nghe chuyện này, có lẽ Hạ sẽ hiểu nó hơn.
- Chuyện về anh Viễn à?
- Tất nhiên. Để yên nghe anh kể. Cơ hội duy nhất đấy, nếu không chả
bao giờ anh có hứng kể nữa, c̣n nó th́ cạy miệng cũng không nói ra
đâu.
Hạ liếc nh́n anh ṭ ṃ:
- Chuyện ǵ bí mật dữ vậy?
- Chuyện nó bị gạt t́nh đó mà.
Hạ trề môi:
- Người như ảnh bị gạt t́nh. Khó tin!
Quân Anh gật đầu:
- Khó tin nhưng có thật. Bởi v́ người chủ mưu chính là mẹ ruột của
nó, và lúc ấy nó chỉ là thằng thanh niên mới lớn mười chín tuổi mà
thôi.
- Mẹ anh Viễn? - Hạ sững sờ.
- Chắc Hạ cũng biết mẹ nó bỏ nhà đi năm nó bảy, tám tuổi.
Hạ gật đầu:
- Em có biết.
- Ừ, bà ấy hồi đó đẹp lắm, anh c̣n nhớ bức h́nh nó giữ kỹ trong ngăn
tủ. Năm bọn anh vào lớp sáu bắt đầu quen biết nhau, cả năm trời thân
thiết nó mới cho anh xem. H́nh đẹp vô cùng.
- Anh chỉ nh́n thấy h́nh? - Hạ hỏi.
- Không. Sau này nữa, năm bọn anh thi đại học th́ bà ấy lại xuất
hiện trở lại. Bà vẫn đẹp, tuy sắc đẹp đó làm anh sợ, bởi v́ đó là
sắc đẹp ẩn chứa gươm đao, mưu mẹo. Bên cạnh bà là cô con gái nuôi.
- Cô ấy cũng đẹp chứ? - Hạ hồi hộp với ước đoán của ḿnh.
Quân Anh gật đầu:
- Đẹp tuyệt vời ! Cô ta hai mươi hai tuổi, nhưng vẻ đẹp sắc sảo như
dạn dĩ lắm, chẳng thế mà làm cho thằng bạn ít nói, thâm trầm của anh
phải bị hớp hồn.
Hạ nghe tim ḿnh như thắt lại, dù đă dự đoán trước điều này. Cô
gượng nói vui:
- Con ruột và con nuôi kết hợp cùng tốt quá rồi, đâu có ǵ đáng lên
án.
Quân Anh nhăn mặt:
- Bên trong c̣n phức tạp lắm nhỏ ơi. Mụ bà Nguyệt Quế, mẹ thằng Viễn
khi trở về đâu phải thương nhớ chi thằng con ḿnh bỏ rơi từ nhỏ,
trong khi nó sung sướng và hănh diện muốn điên lên v́ có lại được
mẹ, từ nhỏ cha đi lấy vợ khác, nó đâu có sống cùng mà ở với bà nội
thôi, nên nó quí mẹ lắm, cả cô con gái nuôi của bà nữa.
- Thế anh nói mục địch của mẹ ảnh là ǵ?
- Tiền - Quân Anh buông gọn - năm ấy đồng tiền khó kiếm, cuộc sống
ai ai cũng khó khăn. Nhà thằng Viễn v́ bà nó khéo giữ tiền, chưa kể
một số cơ sở làm ăn, bà nó đă chuyển ra nước ngoài gầy dựng lại với
họ hàng ở nước ngoài, nên tiền của c̣n nhiều. Mẹ của nó đă biết thế
nên đưa Quế Lan ra nhử thằng cháu đích tôn.
- Cô ấy tên là Quế Lan? - hạ thầm th́.
- Ừ, tên đẹp chứ hả? Người cũng đẹp, nhưng tính t́nh th́ không được
đẹp chút nào.
Hạ thắc mắc:
- Họ luôn lừa tiền mà bà anh Viễn không có phản ứng ǵ sao?
Quân Anh khoát tay:
- Từ từ, lúc ấy bà nội nó lo đưa ông ấy ra nước ngoài trị bệnh mất
mấy tháng, đâu có biết chuyện ở nhà. Viễn nó không cho mọi người báo
bà biết, v́ nó sợ bà nội với mẹ nó kỵ nhau.
- Rồi có ai báo không?
- Có.
- Ai vậy anh?
Quân Anh cười:
- Nó chứ ai. Cái thằng ngốc đó chứ ai mà dám vô đây mà xen vào
chuyện của nó. Nó nghiêm khắc khó chịu có tiếng. Bà cô út của nó
phần th́ ngán cái lầm ĺ của nó, phần th́ bị mẹ nó dỗ ngọt nên làm
thinh luôn.
- Sao ảnh lại báo cho bà hay? - Hạ ngạc nhiên hỏi.
- Th́ mừng quá chứ sao nữa nhỏ. Nó báo bằng tin lấy vợ thôi, tính là
bà có ngoại giao giỏi cũng khó về kịp đám cưới. Ai nhè, bà nó quả là
người có tài, nhận tin cháu nội đ̣i cưới vợ khi mới mười chín tuổi,
bà thu xếp về ngay, giao lại nhiệm vụ săn sóc ông cho mấy bà con gái
bên ấy và cậu con. Về đến đây mới tá hỏa lên v́ người mai mối chủ
hôn là bà con dâu bao năm mất tích.
- Làm sao bà gỡ anh Viễn ra được?
- Dễ ẹt, mà cũng công phu, phải để ư lắm mới làm được nhỏ ơi. Số là
Quế Lan là con gái dạn dày, ỷ y thằng Viễn khù khờ, nó đưa t́nh thêm
với ông dượng út của thằng Viễn.
- Có chuyện đó nữa sao? - Hạ trợn mắt.
- Ừ, thằng Viễn đă ngờ ngợ nhưng chưa chắc lắm. Bà của nó về, thoạt
đầu không phản đối ǵ chuyện này, chỉ vài ngày sau bà mới ra tay,
bắt đầu siết tiền bạc của thằng Viễn, trong khi cho cô Út của nó
nhiều tiền bạc, quà cáp, kể cả chiếc nhẫn kim cương bà cũng cho con
gái Út.
Hạ nín thở, Quân Anh ngưng kể, hớp nước lọc lấy hơi:
- Tánh Quế Lan tuy tham lam, làm tốt công tác mồi chài thằng Viễn
theo mưu mẹo mẹ nó, nhưng cô ta cũng là cô gái se sua, làm sao chịu
đựng được khi Viễn nó tốn thời gian dồn sức vào Đại Học v́ bà nó nói
thi đậu Đại Học mới cho lấy vợ, thêm nữa nó héo túi, trong khi ông
dượng rủng rẻng tiền bạc v́ cô vợ nhẹ dạ giao hết tiền bạc. Thế là,
bà chỉ ra tay hơn tháng, chưa đến ngày hỏi cưới ǵ là cô dâu trốn
theo ông dượng bỏ đi mất.
Quân Anh cười khen khi thấy Hạ ngỡ ngàng với kết cuộc này:
- Lúc đó nhà nó thật lộn xộn thê thảm. Bà nó vẫn tỉnh táo, uy quyền
ra ngồi tiếp chuyện mẹ nó, bà bắt Viễn phải ngồi bên cạnh chịu đựng
lắng nghe. Mẹ nó lúc ấy bị rơi mặt nạ, ôi thôi! Chửi rủa bà nó quá
cỡ. Lúc đó mới té ngửa ra là Quế Lan là con riêng của chồng sau của
bà Nguyệt Quế. Quế Lan chỉ là cái tên giả, trong mưu đồ của má nó
thứ nhất là yêu sách để moi tiền nhà họ Huỳnh, thứ hai là để trả thù
bà nội nó xưa kia mà thôi.
- Lúc ấy anh Viễn ra sao?
- Ngồi chết trân mà nghe chứ c̣n sao nữa.
Thần tượng t́nh yêu sụp đổ. Mẹ nó chửi rủa đă rồi bỏ đi. Tiếp theo
lại đến bà cô Út của nó chạy về mếu máo.
Hạ nhăn mặt:
- Nếu vậy, bà nội anh Viễn đă biết trước kết cuộc tan vỡ của con gái
ḿnh rồi?
- Tất nhiên. Bà chấp nhận hy sinh thằng con rể và một đống tiền của
để có lại thằng cháu. Nói thật với Hạ là anh cũng thấy cặp vợ chồng
cô Út của nó trước sau giờ cũng tan. Ông dượng suốt ngày đi tập tạ
rồi mang cái dáng khệnh khạng như lực sĩ thứ thiệt, về đến nhà ̣n ỷ
rút tiền của vợ ăn diện thôi, chả làm nghề ǵ ra hồn. C̣n bà cô nó
th́ ích kỷ, xấu bụng có tiếng, mà lại nhẹ dạ, dễ dụ mới chết. Mất
chồng mất danh dự và mất tiền bạc của cải, nên chạy về mẹ than khóc
lu bù.
Hạ chớp mắt:
- Tội nghiệp anh Viễn nhỉ, cú này khó vượt qua được.
Quân Anh nháy mắt:
- Bởi vậy nên mới tửng tửng, con gái đến với nó chỉ có được sự ngạo
mạn, rẻ rúng mà thôi. Nó bị lừa t́nh cảm nên rất sợ và dè dặt đối
với t́nh yêu thật sự, cho đến bây giờ chỉ có em làm nó thay đổi đôi
chút.
Hạ đỏ mặt:
- Anh nói bậy. Em có ǵ khác đâu mà thay đổi được anh.
- Thay đổi hay không từ từ ḿnh xem xét. Vấn đề bây giờ là em hiểu
được nó chưa? Lam Anh, Lam em ǵ cũng chỉ t́nh cờ mà thôi. Đừng giận
nó nữa nhé Hạ. Sao, đi dự tiệc chứ?
Hạ ngẫm nghĩ:
- Để em xem.
Quân Anh sốt ruột:
- C̣n xem ǵ nữa. Anh nói thật, nếu em thương được thằng bạn anh và
cho nó quên đi chuyện cũ th́ tốt. C̣n không, chúng ta sẽ là bạn của
nhau. Có một người bạn như nó cũng đáng quư phải không Hạ?
Hạ cười, gật gù:
- Ừ nhỉ anh nói đúng đấy. Em hết ngại ngùng rồi.
- Vậy có nghĩa là...
- Có nghĩa là em hết giận ảnh rồi. Em và các anh sẽ là bạn tốt với
nhau.
- Hoan hô nhỏ Hạ, thông minh sáng suốt hết biết. Phải khao mới được,
chầu kem nữa nhé?
Hạ há hốc mồm xua tay kinh hoàng. Trời ơi bụng cô căng cứng rồi, chỗ
đâu mà nhét nữa, cái món kem đó...
o0o
|