phục Hoài. Giọng nói của cô mang một âm sắc khá đặc biệt làm Viễn
chú ư, nhưng Hoài th́ không. Hắn ra hiệu anh đợi, mà t́m cách tống
khứ cô gái một cách cương quyết hơn:
- Xin lỗi cô, tôi đă nói chúng tôi cần người có kinh nghiệm.
Hắn nhún vai:
- Tôi đang có khách. Xin lỗi nhé. Tôi nghĩ cô nên thử chỗ
khác.
Cô gái tuyệt vọng:
- Hai tuần nay tôi đă được gọi phỏng vấn chín chỗ rồi. Chỗ nào cũng
đ̣i kinh nghiệm, rồi từ chối. Chẳng phải các ông đă đọc qua hồ sơ
của tôi rồi sao ? Tôi đă ghi rơ là chưa từng làm mà. Gọi phỏng vấn
làm ǵ rồi viện cớ từ chối. Kinh
nghiệm ? Nếu không có bước mở đầu th́ làm sao có kinh nghiệm ? Tôi
không hiểu ngày xưa khi ông đi xin việc, nếu người ta cũng đ̣i ông
phải có kinh nghiệm th́ làm sao ông có chỗ ngồi ngày hôm nay.
Hoài trợn mắt:
- Ơ hay! Cái cô này, tôi đă bảo không nhận là không nhận, ở đó c̣n
mỉa mai. Lấy lư do thiếu kinh nghiệm là tốt cho cô thôi, chứ nếu cô
muốn biết lư do thật sự người ta từ chối cô à ? Về nh́n lại ḿnh
trong gương đi, mười hai con giáp cô có giống con giáp nào ? Quê
mùa, thô thiển, công ty nào dám mướn cô làm thư kư ?
Môi mím chặt đến trắng bệch, cô gái tội nghiệp gom lại mới giấy tờ,
bằng cấp với đôi tay run rẩy v́ giận. Trước khi bước thẳng ra cửa,
cô c̣n buông một câu tức tối:
- Không hiểu sao những người như ông lại có thể leo được lên chiếc
ghế này.
Từ khi có tranh căi, Viễn đă rời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ,
anh quay lại dựa lưng vào tường để theo dơi những câu đối thoại diễn
ra trong pḥng. Cô gái đă khuất sau cánh cửa mà anh c̣n trầm ngâm,
suy nghĩ điều ǵ đó. Hoài đến bên anh vỗ vai.
- Sao! Chứng kiến cái cô nàng dở hơi đó gây gổ có ngán giùm tao
không ? Làm giám đốc nhân sự bị chửi rủa là chuyện thường xuyên. Trên chửi xuống ḿnh quản lư nhân viên yếu, các pḥng ban cũng chửi
ḿnh tuyển người kém. C̣n mấy cô nàng xấu xí dở hơi đến xin việc
th́ cứ tưởng có tŕnh độ, bằng cấp là có thể làm việc được.
Thật đúng là công việc chán ngán.
- Chỗ này lại tuyển người à ? - Viễn hỏi.
- ừ, tuyển thêm hai thư kư và hai nhân viên làm ngoài giờ cho Ban
Kinh Doanh.
Viễn khoát tay từ chối điếu thuốc Hoài mời, anh hỏi, giọng lơ đăng:
- Cô khi năy xin việc ǵ ?
Hoài bật quẹt, rít một hơi thuốc, rồi khoan khoái trả lời anh:
- Cô ta xin việc nhân viên kinh doanh ngoài giờ, nếu không th́ thư
kư. Nhưng bộ dáng dở quá, dưới trung b́nh th́ trả hồ sơ lại thôi.
Viễn đến bên khung cửa mở rộng, nh́n xuống khoảng sân nhỏ, bóng cô
gái đă ra đến cổng công ty của Hoài.
- Giọng cô ta hơi là lạ nhỉ. H́nh như không
phải dân Sài G̣n gốc.
Hoài quả là có khiếu về quản lư nhân sự, hắn tuôn ra ngay:
- Dân Buôn Mê Thuộc đó mà, mới lấy cái bằng Đại học đại cương thôi. Chắc tính vừa học vừa làm. Loại sinh viên áo vá vai, tay ôm sách đi
xin việc th́ có khối, nhưng cô nàng này th́ ... nói thật.
Lùi xùi quá, chả có con gái một chút nào.
- Mày nhận xét con người ta ghê thế, không sợ có ngày hố to à ?
Hoài cười vang:
- Tao nhận xét không sai đâu mày ơi. Tao đoán chắc
công ty của tao chưa là công ty cuối cùng từ chối cô ta đâu.
Viễn không đáp lời, anh cân nhắc, rồi cuối cùng lên tiếng:
- Mày c̣n giữ địa chỉ liên lạc với cô ta không ?
Hoài ngạc nhiên suưt đánh rơi điếu thuốc:
- Chi vậy ?
Viễn quay lại:
- Có thể tao có công việc cho cô ta.
Hoài há hốc mồm. Nh́n anh trân trân:
- Mày nói nhận cái cô nàng ăn mặc luộm thuộc đó vào công ty của mày
à ? Bộ chỗ mày thiếu lao công ...
Viễn lắc đầu:
- Nói ǵ tệ thế, mày. Có liên lạc giùm tao không th́
nói.
- Nhưng mà .... - Bắt gặp ánh mắt không đùa của Viễn, Hoài đành găi
đầu, hắn lầu bầu - Th́ được, nếu mày muốn tao sẽ cho cô thư kư nhắn
cho mày. Để rồi xem mày cho con nhỏ xấu như ma le ấy làm việc ǵ.
Viễn cười:
- Việc khó nói lắm, tao nghĩ vậy. Thôi, để cảm ơn mày, chầu tối tao
chi, được không ?
Chương 2
Hạ mở mắt nh́n lên trần nhà, im ắng và trống vắng quá, căn pḥng
thuê nhỏ xíu đă trở nên quen thuộc với cô hơn hai năm nay. Cô nằm
dài như đuối sức trên giường. Ngày hôm qua, khi thiếp đi với cơn
mệt mỏi, cô đă tự nhủ: Ngủ đi. Ngủ đi, ngủ đi vậy, ngủ một giấc
sáng mai dậy chớp mắt, mọi việc sẽ như làm lại từ đầu, ḿnh sẽ quên
những đau khổ vô vọng của ngày hôm nay, quên đi những cảnh tượng mà
lẽ ra không bao giờ nên có. Vậy mà, khi tỉnh dậy sáng nay, thân thể
cô rời ră, con tim nhỏ bé của cô lại nhói đau, khi ư thức được rằng
ḿnh đă thực sự cô độc giữa đất Sài G̣n này , ḿnh đă mất đi hai
người từng là bạn thân thiết nhất. Hơn hai năm đậu Đại học khó
khăn, gian nan không được sự ủng hộ của gia đ́nh, cha và các ông
anh, ai cũng ngăn cản cô khăn gói vào Sài G̣n thi Đại học, và khi
hay tin cô đậu khoa tóan, họ lại c̣n bài bác và cương quyết không
cho cô vào học, nếu cô ra đi, phải “thân lập thân”.
Đó là câu nói chắc như đinh đóng cột của cha.
Hơn hai năm cô ráng học hành và sống lây lất bằng những việc vặt như
bưng cafe, dạy kèm ...
Và thậm chí mượn luôn cả nghề của cha là dạy vơ cho một vài trung
tâm và nhà văn hóa thiếu nhi.
Cô đă vượt qua được thời gian đầu cam go đó, một phần cũng nhờ tựa
vào Huy, người đă khuyến khích cô xuống Sài G̣n học, và giúp đỡ cô,
giới thiệu cho cô ở trọ một người bà con của anh.
Và c̣n Ngọc Trâm, cô bạn Sài G̣n dễ thân của những ngày làm quen ở
giảng đường.
Hạ đă từng xem họ là thân thiết nhất, cô thật ngây thơ. Họ đă lừa
dối cô từ bao lâu vậy nhỉ ?
Cô không biết. Chỉ khi hân hoan đến nhà Ngọc Trâm cám ơn bạn đă
giới thiệu cho cô việc làm mới, cô mới chứng kiến cảnh tượng họ
trong ṿng tay nhau. Mới biết ḿnh thật khờ ngốc. Cô đă tin tưởng
Huy biết bao. Những lời âu yếm tỏ t́nh ngày nào. Huy có c̣n nhớ
không nhỉ ?
Hạ uể oải trở dậy rửa mặt, rồi ngồi thừ ra trước gương , một gương
mặt héo úa v́ lo toan việc sống c̣n. “Mười hai con giáp, không
giống con nào”. Miệng lưỡi tên giám đốc nhân sự hôm qua độc địa
thật. Hôm qua, cô đă giận run người, nhưng hôm nay b́nh tĩnh lại,
cô lại thấy h́nh như hắn nói đúng. Cô có giống một cô gái hai mươi
mốt tí nào đâu. Là con gái út của một vơ sư miền cao nguyên, sống
giữa những người đàn ông con trai gồm những ông anh ruột và học tṛ
của cha. Từ bé, cô cũng tập tễnh múa quyền, phóng cước. Có ai c̣n
nhớ cô là con gái không nhỉ ? H́nh như chỉ có nấu ăn và dọn lên thôi. Trong đám học tṛ của ba cô, Huy học dở nhất, nhưng bù lại, anh là
người nhắc nhở cô bằng những lời tán tỉnh vu vơ rằng cô là cô gái
mười tám tuổi, có quyền mơ ước và thực hiện mơ ước đó. Mơ ước của
cô là tốt nghiệp Đại học. Suốt những năm trung học cô đă say mê
toán học và ngoại ngữ. Và cô háo hức thực hiện ước
mơ đó.
Giờ đây, cô chỉ mới đi hết nửa đường chỉ mới có mảnh bằng Đại học
cương, c̣n lại cô được ǵ nhỉ ? Cô mất Huy, điểm tựa từng được xem
là chắc chắn nhất. Mất Ngọc Trâm, cô bạn gái duy nhất. Và mất luôn
chỗ làm phụ việc ở tiệm thuốc bắc, cả chỗ kèm trẻ mà Trâm giới thiệu.
Cô đă tự động xin nghỉ khi phát hiện sự lừa dối của hai người.
Đă hai tuần rồi, cô ôm mấy cái bằng đi gơ cửa xin việc, vậy mà đâu
đâu cũng đi đến thất vọng. Bây
giờ, chẳng lẽ chỉ c̣n cách trở về với gia đ́nh, đành bỏ học sao ? Về
để thấy mấy bộ mặt đắc ư của các anh.
Hạ nhắm mắt buồn bă, bản tánh phiêu lưu và tự ái của cô lại trỗi dậy.
Không, ḿnh phải cố gắng, không trở về, phải ráng học và tốt nghiệp.
Phải trở về thành công, đi hết con đường, có thể cha và các anh mới
phục nhỏ Hạ này.
Giữa lúc cô đang lên dây thiều cho tinh thần th́ bụng cô sôi réo ào
ào, sùng sục. Chao ơi, bao tử cô biểu t́nh rồi. Hạ rờ túi thầm đếm
lại số tiền nhỏ nhoi cuối cùng, rồi rút ra một tờ giấy bạc quư giá,
cô phân vân giữa món xôi hay bánh ḿ. Bánh ḿ vậy, ḿnh c̣n chút
bơ, thêm tí muốn có thể cầm cự mà trở dậy đi xin việc khác.
Cô tự nhủ.
Xuống đến cửa, d́ Tám gọi và đưa cô một phong b́ mới. Gọi phỏng vấn
? Cô mừng húm, nhưng chợt khựng lại. Bao thư in tên cái công ty hôm
qua cô đă đến và bị từ chối, chuyện ǵ nữa đây ?
Hạ xé b́ thư, một thư mời phỏng vấn nhưng địa điểm lại khác, đó là
một nơi xa lắc so với chỗ cô trọ, một địa chỉ ở Phú Nhuận. Hạ ngạc
nhiên, nhưng rồi cô mặc kệ. Chiều mai ư ? Ờ th́ đi, có một việc làm
được th́ tốt, bằng không th́ con số những công ty từ chối ḿnh sẽ
tăng lên một nấc thôi mà, có sao đâu nhỉ!
Chương 3
- Ông nói cái ǵ nhỉ?
Viễn khoát tay:
- Tôi nói cô nghe không rơ sao? Đừng có la lớn như vậy. Nghe cứ như
ai tấn công cô không bằng.
Hạ căi lại:
- Có ai tấn công tôi ngay lúc này cũng không làm cho tôi ngạc nhiên
đến như vậy. Làm ơn lập lại giùm, có phải ông vừa nói...
- Phải! - Viễn nói rơ ràng. - Tôi đề nghị với cô một công việc. Đó
là đóng một vai kịch trong mướ mấy ngày: Vai là một cô bạn gái thân
của tôi.
Hạ phản đối:
- Ở đâu có cái loại công việc kỳ khôi vậy? Thật là một sự đùa cợt lố
bịch nham nhở.
Cô đứng bật dậy:
- Trả hồ sơ cho tôi đi, và hăy đùa cợt tṛ khác văn hóa hơn một
chút.
Viễn dằn mạnh gạt tàn lên bộ hồ sơ của cô, làm cô rụt vội tay về,
anh quát lên:
- Cô có im đi không, cô đă hiểu những ǵ mà phát ngôn bậy bạ, linh
tinh vậy?
Hạ há hốc mồm, trời ơi! Lăo ta quát mới ghê làm sao.
Cô thư kư gơ cửa và tḥ đầu vào ngập ngừng:
- Thưa!...
Viễn khoát tay:
- Không có ǵ, cô ra ngoài. C̣n cô - Anh quay sang Hạ - Ngồi xuống
đi!
Hạ không hiểu sao ḿnh lại nghe theo mệnh lệnh cộc lốc của hắn. Với
gương mặt lạnh lẽo, khó chịu tự xưng la giám đốc cái công ty nhỏ
này, hắn đă tiếp cô chỉ mới được vài phút mà cô đă thấy trước viễn
ảnh đối đầu gay go trong tương lai.
Viễn im lặng đi qua đi lại trong pḥng như chưa quyết định được điều
ǵ, vẻ mặt anh khó đăm đăm, chắc hẳn đang suy nghĩ, cân nhắc.
Hạ nh́n ngướ đàn ông trước mặt một cách khó hiểu, lạ lùng. Rồi cô
sực tỉnh người, hơ, sao cô vẫn c̣n ngồi ở đây, đợi chờ nghe hắn nói
ǵ.
Những đề nghị nhảm nhí nào nữa chăng. Hắn có lẽ điên rồi, đi đi lại
lại như thế này, ṃn hết gạch rồi, có thấy làm ǵ khác đâu. Thôi rút
lui vậy, bỏ luôn bộ hồ sơ cũng được.
Hạ vừa định đứng dậy th́ Viễn đă đến trước mắt cô. Hạ giật ḿnh thấy
anh kéo chiếc ghế ngồi đối diện cô.
Cân nhắc câu chữ. Viễn nói nhẹ nhàng hơn:
- Có lẽ tôi phải kể cô nghe sơ về t́nh h́nh của tôi mới được. Mong
cô yên lặng ngồi nghe, đừng la toáng lên như khi năy. Chỉ nghe thôi.
Và nếu được, mong cô giúp.
Chà! Êm tai nhỉ. Trước đây ḿnh toàn năn nỉ khi đi xin việc mà nay
lại có người nhỏ nhẹ đề nghị ḿnh công việc giúp đỡ ǵ đó. Lạ đấy,
để nghe xem. Hạ nhủ thầm.
Viễn bắt đầu tŕnh bày.
- Tôi là con một trong gia đ́nh. Hầu hết ḍng họ nội ngoại tôi đều ở
nước ngoài, và mong muốn đón tôi qua đó, cũng như muốn tôi lập gia
đ́nh. Cả hai điều này tôi lại hoàn toàn không muốn. Ông bà nội tôi
sẽ về đây vào hai tuần tới, cùng với hai mục đích đó, tôi đă né
tránh nhiều năm nay, nhưng bây giờ, thật không dễ với hai ông bà.
Anh nhiú mày khi thấy Hạ nh́n một cách ṭ ṃ khối thủy tinh chặn
giấy h́nh ngôi nhà bằng thuỷ tinh rất tinh xaỏ trên bàn làm việc,
Viễn bực bội hắng giọng. Hạ giật ḿnh, ngố ngay ngắn trở lại, kiên
nhẫn nghe anh kể tiếp câu chuyện chán phẹ của anh.
- Tôi đă nghĩ được một cách tốt nhất để tránh né lần này. Đó là giới
thiệu một cô gái cho ông bà như là một cháu dâu tương lai, và v́ đă
có chút ít sự nghiệp ở đây, vợ sắp cưới ở đây, nen tôi sẽ dễ dàng ở
lại và c̣n đỡ bị đưa đi coi mắt con cháu của bạn bè ông bà.
- Tóm lại, kế hoạch này của tôi nếu thành công, tôi sẽ đỡ phiền phức
rất nhiều. À! Nếu cô chiụ nhận vai này giúp tôi.
Hạ hiểu ra sau những câu nói dài ḍng của Viễn nhưng cô c̣n thắc
mắc.
- Vậy sao anh không chịu giới thiệu bạn gái thật sự của anh, chẳng
lẽ anh không có lấy một người bạn gái.
Viễn bất b́nh trước câu hỏi của cô:
- Nếu vậy tôi sẽ bị ràng buộc vào cô đó sao. Cô hăy khoan hỏi những
câu ngớ ngẩn đó đi. Đối với cô, đây là công việc cô chỉ cầ hoàn
thành tốt, chỉ trong ṿng mười tám ngày, ông bà tôi lưu lại đây
thôi. Sau đó là chấm dứt, cô không có lư do ǵ để níu kéo lại, c̣n
tôi th́ lại được tự do với cuộc sống tôi chọn lựa.
- Nếu cô chấp nhận tham gia vào vở kịch này, cô sẽ không đến nỗi
thiệt tḥi đâu. Tôi sẽ trả công cho cô xứng đáng. À! Và xin nói với
cô trước, ngoài những cử chỉ thân mật phải có trước mặt ông bà, cô
sẽ được an toàn tuyệt đối. Công việc không dễ, nhưng nếu cô kheó leó
th́ cũng có thể làm được tốt. Sao? Cô thấy thế nào?
Hạ nghĩ đến mâư tờ giấy bạc c̣n lại trong túi và cảnh vác đơn xin
việc. Nên nhận không nhỉ?
Công việc có quái đản thật nhưng có lẽ cũng không tệ bằng quay về
nhà với cái túi rỗng và thất bại. Kệ! Chỉ hai, ba tuần thôi mà.
Trong thời gian đó ḿnh sẽ xoay sở xin việc khác rồi.
Ngẩng lên, Hạ bắt gặp ánh mắt ḍ hỏi của Viễn, hít một hơi dài rồi
ngập ngừng cô hỏi:
- Tôi có thể đi học tiếp ban ngày được không?
- Dĩ nhiên.
- Nếu vậy ... Được! Tôi nhận công việc này vậy.
Viễn gật đầu như biết trước câu trả lời của Hạ, làm cô thấy ứa gan.
Anh không thèm để ư gương mặt phật ư của cô, cúi xuống ghi vội lên
mảnh giấy nhỏ vài hàng chữ, anh trao cho cô:
- Ngày mai, cô hăy đến địa chỉ này buổi chiều. Đây là nhà tôi, tôi
sẽ bàn kỹ hơn với cô về công việc này.
Hạ nhận mảnh giấy, cô đứng lên chào Viễn và đi ra cửa. Chạm quả nắm
cửa, cô bỗng quay lại.
- Tôi có thể hỏi thêm một câu ngớ ngẩn nữa không?
Viễn nhướng mày:
- Cứ việc!
- Tôi đă gặp anh ở công ty Hoa Thịnh phải không? Anh có mặt ở đó khi
họ từ chối tôi?
- Đúng vậy.
- Tại sao anh chọn tôi vào công việc này?
Viễn nhún vai, không trả lời.
Chương 4
Trong cái chói mắt của nắng chiều, cái tiết trời oi ả. Thành phố vẫn
nhộn nhịp người xe, đường phố đông đúc. Hồ bơi là nơi lư tưởng để
thư giản và khoe thân thể, dáng vóc vào mùa hạ.
Lam Anh nghĩ vậy. Cô luôn đ̣i Viễn vào đây mỗi tuần hai lần. Có khi
cả ngày chủ nhật. Cô thích đeo kính râm nằm dài bên thành hồ phơi
nắng, sau khi bắt Viễn thoa kem ăn nắng trên da.
Lam Anh là một cô gái xinh đẹp với làn da trắng, nhưng từ ngày có
thần tượng cô người mẫu Naomi Campell, cô nàng người mẫu da đen đỏnh
đảnh th́ cô đă quyết định biến ḿnh thành một Naomi Campell Việt
Nam.
Và phơi nắng là một cách tốt nhất, theo cô để có được làn da đen
bóng đó.
Cách cô vài bước chân, trong bóng mát của cây dù sặc sỡ. Viễn nằm lơ
đăng nh́n lên bộ khung dù, qua cặp kín sậm, màu sắc của những cây
dù, của những bộ áo tắm sặc sỡ, và những ánh nắng phản chiếu qua mặt
hồ khiến anh bị dị ứng, khó chịu. Anh tự hỏi sao một cây dù, để đứng
một cách đơn giản, b́nh thường lại phải cần những chi tiết của bộ
khung lỉnh khỉnh đến như vậy. Anh thích trải qua buổi trưa hè ở một
quán cafe nhỏ kín đáo hơn là dưới cái hanh nắng của những chiếc dù
trong hồ bơi, anh cũng thích Lam Anh giữ nguyên làn da trắng của
ḿnh hơn là phơi người đến đen bóng theo ư cô. Nhưng anh không nói
ra, cũng không cản cô. Lam Anh chưa phải là một cô gái duy nhất và
cuối cùng của anh, mặc dù anh biết cô muốn thế.
Chừng như đă mỏi ở tư thế nằm bên thành hồ, Lam Anh chống tay ngồi
dậy một cách chậm răi cố ư, v́ cô biết có bao cặp mắt đang thán
phục, theo dơi mọi cử động của thân h́nh cô, dù nhỏ nhất.
Lam Anh nghiêng đầu xem xét lại làn da ḿnh một cách hài ḷng. Cô
xuống hồ vẫy vùng duyên dáng, qua làn nước đă được nhuộm từ màu của
nắng chiều thành một màu kỳ ảo, óng ánh.
Nước làm mát dịu thân thể Lam Anh, cô nh́n về phía Viễn. Anh vẫn thờ
ơ như khi mới đến.
Ḿnh phải làm sao vừa thành công trong sự nghiệp mới mở ra trước mắt
và vừa giữ được Viễn mới được. Anh quá bay bướm, nhưng cô tin tưởng
ở sức mạnh của sắc đẹp và đầu óc khôn khéo, ranh ma của ḿnh.
Bước lên mấy bậc thanh, tiến về phía anh, cô đón lấy chiếc khăn lông
từ tay anh, lau tóc ướt, cô nũng nịu:
- Anh này, nghỉ làm vài bữa, đi Đà Lạt với em đi.
Viễn gạt tàn điếu thuốc anh cầm trên tay cười nhẹ:
- Sao tự dưng lại đ̣i đi Đà Lạt.
Lam Anh quấn quanh chiếc khăn tắm trên người, cô nháy mắt với anh:
- Có một chuyện bí mật và bất ngờ, anh cứ đi với em sẽ biết.
Viễn dụi điếu thuốc vào gạt tàn, anh ngồi dậy nói:
- Sắp tới, có lẽ anh sẽ bận rộn nhiều, sẽ ít gặp em hơn.
Lam Anh xịu mặt xuống:
- Anh bận đi đâu?
- Không, anh vẫn ở Sài G̣n nhưng anh có người thân ở nước ngoài về,
phải lo đón tiếp.
Lam Anh sáng mắt lên:
- Ai vậy anh? Ba mẹ anh à? Anh cho em đi đón họ nhé.
Nỗi hân hoan của cô vụt tắt ngấm, khi chạm phải ánh mắt của Viễn. Cô
lặng đi khi nhận ra ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo, tàn nhẫn như
những lúc cô đ̣i hỏi anh vượt quá mức độ cho phép. Hơn năm trời kề
cận. Chẳng lẽ cô cũng chỉ là một trong những đóa hoa hương sắc bên
lề cuộc sống của anh?
Nhận thấy cô rưng rưng nước mắt, Viễn nhăn mặt:
- Em đi thay đồ đi. Chiều tối rồi, anh sẽ đưa em đi dùng cơm tối.
Đừng làm anh khó chịu.
Lam Anh với lấy túi xách, đi mau về pḥng thay đồ. Nước mắt cô muốn
trào ra. “Đừng làm anh khó chịu” câu nói mới lạnh lùng, tàn nhẫn làm
sao. Không một người đàn ông nào lại có thể thốt lên với bạn gái
ḿnh những lời đó. Tại sao cô xinh đẹp và khôn ngoan như vậy, lại
không buông anh ra, mà cứ phải chịu nghe những lời khó nghe, phũ
phàng. Hơn năm quen biết, anh chưa từng nói với cô tiếng yêu. Anh
dịu dàng đó, ch́u chuộng đó, rồi bỗng quay ngoắt lại khinh bạc rẻ
rúng đó. Chẳng lẽ cô phải cay đắng chịu đựng hoài sao?
Cắn chặt môi, Lam Anh quyết định nhanh.
Phải yêu sách với anh một lần để cho rơ ràng mới được. Ta không muốn
mất anh nhưng cũng không muốn anh cứ măi khắc nghiệt với ta như vậy.
Và cô đă thực hiện ư định đó khi dùng cơm với anh.
Món ăn chính vừa được mang lên, cô đưa tay vuốt chân ly ruợu cao cổ
thăm ḍ:
- Em có thể nói với anh một vấn đề nghiêm túc không?
- Ngay bây giờ? - Viễn hỏi.
- Dạ.
Viễn gật đầu:
- Em nói đi!
Lam Anh vừa nói vừa nh́n vào mắt anh:
- Có người để nghị em đóng phim.
Cô im lặng chờ ở anh một thái độ khác lạ, phản đối hay đồng t́nh.
Nhưng nét mặt anh vẫn vô cảm, cô đành nói tiếp:
- Đây có thể là một sự nghiệp mới, một cơ hội mới cho em. Em rất
muốn thử. Tuần sau bắt đầu người ta chọn cảnh ở Đà Lạt. Nhưng nếu
anh cho phép em đi cùng để đóng và ra mắt hai bác, em sẽ rất sung
sướng ở lại Sài G̣n và từ chối cơ hội này.
Bây giờ th́ cô đă thấy Viễn tỏ thái độ. Anh cười, cái cười lạt lẽo
như con thú vừa nh́n thấy cái bẫy của người thợ săn, và đang đi ṿng
qua cái bẫy đó, tránh phiền phức một cách gọn gàng.
Anh nói thản nhiên:
- Như em đă nói, đó là cơ hội của em, tại sao em lại không bắt lấy?
Sự nghiệp của em, anh không xen vào. Cuộc sống của anh, cũng nhắc em
nhớ là của riêng anh, anh chưa muốn chia sẻ cho ai. Chúng ta đă có
khoảng thời gian hợp nhau v́ cùng tôn trọng tự do của nhau. Đừng để
chúng ta không c̣n hợp nhau nữa và đi đến chia tay chỉ v́ những đ̣i
hỏi, ràng buộc vô nghĩa.
Lam Anh không c̣n kềm được ḷng, cô mất b́nh tĩnh, lạc cả giọng nói:
- Đ̣i hỏi của em không vô nghĩa. V́ em yêu anh, em muốn anh hăy hứa
với em một lời, hăy hợp thức hóa quan hệ của chúng ta. Em thật sự
yêu anh, không phải v́ những hào nhoáng bên ngoài, em sẵn sàng từ bỏ
tham vọng nổi tiếng để trở thành người để anh chia sẻ vui buồn, cùng
sống với anh trong hạnh phúc hay cam go. Em yêu anh! Hăy nói với em
rằng anh cũng yêu em, hăy giữ em ở lại bên anh. Nói đi anh!
Viễn nghiêm mặt, anh nh́n cô khó hiểu:
- Anh không thể nói ǵ với em lúc này.
Giọng của anh lạnh tanh, xa vắng. Lam Anh nh́n trân trối anh, như
không ngờ kết cục của cuộc nói chuyện lại như vậy. Cô chộp lấy xách
tay, ném ánh mắt căm hờn vào anh và tuôn ra cửa.
Trong nhà hàng, Viễn không nh́n theo cô, anh cầm dao nĩa lên. Nhưng
rồi lại buông xuống, anh ra hiệu tính tiền và lầm bầm:
- Beefsteak nguội mất rồi.
Chương 5
Hạ tự nhủ, cô chưa từng đóng kịch. Vào vai đă khó, mà lại c̣n diễn
chung với người đàn ông hắc ám, khó ưa như Viễn th́ thật khó cho cô.
Sẽ là một cực h́nh là cái chắc. Ghét thật! Tưởng tượng tới khuôn mặt
lạnh lẽo, trịch thượng của Viễn, là cô thấy ớn. Buổi tiếp chuyện hôm
qua c̣n làm cô bực tức. Hạ dồn cơn tức tối nhớ lại của ngày hôm
trước vào pedal. Bỗng... nghe lạch cạch, dây sên bị trật tuột luốt.
Hạ đành tấp xe vào lề đường, lúi húi sửa lại dây sên. Công việc này
xem ra cô làm khá thành thạo. Từ trước đến nay, ngoại trừ Huy đi
cùng, có ai ga-lăng đến giúp đỡ cô những công việc dầu mỡ, lem luốc
này đâu.
Thuở c̣n ở lại xă cũng thế, bây giờ cũng thế, những h́nh ảnh
ga-lăng, lăng mạn cô thấy nhan nhản xung quanh, nhưng chả bao giờ cô
có phần nhận. Cô nhớ lại lời nhận xét của nhỏ Trâm về ḿnh:
“Tóc lam
nham lở nhở, dài không dài, ngắn không ngắn, mặt mày trơ trụi không
chút phấn son, ăn mặc lại tầm thường, quê kệch như ngáo ộp như bồ
th́ có ma nào thèm để ư, c̣n cái tính quá thật thà, tự chủ nữa th́
có nước ở giá”. Lúc đó, Hạ đă cười ngây thơ mà nói rằng cô đă có
Huy. Nhưng Ngọc Trâm vẫn lắc đầu rồi chỉ về:
- “Bồ phải học cách giả vờ đi chứ. Phải ẻo lả, mềm yếu thử xem nào.
Cứ như mất trọng tâm cần chỗ dựa vậy, sẽ có khối anh lăn vào sẵn
sàng kề vai tự nguyện làm điểm tựa, làm người hộ tống làm kẻ sai vặt
cho ta ngay. Nhưng trước hết bồ phải học làm dáng và trang điểm nữa.
Con gái phải diện. Lùi xùi như bồ có ngày bạn trai phải đi theo
người khác đó”.
Lời Trâm đúng thật, mà nó lại tự nguyện là
“người khác” đó, mới chua
cho Hạ làm sao.
Sửa lại dây sên xong, Hạ nh́n đồng hồ. Chà! Gần ba giờ rồi, cô nhặt
chiếc lá khô bên vệ đường chùi vội mấy ngón thay dính chút dầu mỡ.
Lên yên, cô vội vàng, “đua” đến địa chỉ trên mảnh giấy Viễn đưa.
Đó là một ngôi biệt thự nhỏ, xinh xắn với gian hải đăng ken ở cổng,
một khoảng sân bao bọc trồng vài cây ăn quả chả có trái nào, vài bụi
cây kiểng. Có một gốc thiên tuế già cỗi nằm thầm lặng giữa đám cau
kiểng như một chứng vật thời gian, ước định tuổi cao niên cho ngôi
nhà chính.
Nhà xây kiểu Pháp. Có những cái ṿm cung.
Ba bậc tam cấp, vài bước qua hành lang là khuôn cửa pḥng khách.
Người đàn bà giúp việc đưa cô vào khi năy đă mời cô ngồi và lui vào
trong. Hạ nh́n quanh gian pḥng khách. Ái chà! Cổ lỗ sĩ cứ y như
tánh t́nh hắn vậy. Cô nhủ thầm - Đây là sự pha trộn giữa kiến trúc
Tây Phương mái ṿm và trang trí Đông Phương với những b́nh cổ và
những họa tiết đă hơi phai màu theo năm tháng. Có một bức thủy mặc
làm cô chú ư. Hạ rời ghế bước lại gần đếm xem. Tranh màu tím và đôi
chỗ pha xám bạc, tả một cánh c̣ lạc đường, đậu cheo leo nơi mỏm núi
cao. Chiều tím và màu u ám báo hiệu những tai ương và con c̣ vẫn
đứng đó run rẩy v́ cô lẻ, nhưng thân vẫn vươn thẳng như chờ đợi và
gom sức lực, ư chí đối đầu với băo tố sắp uà đến.
- Cô thích bức này à? Nó không được sáng sủa lắm.
Hạ giật ḿnh quay lại, Viễn đă đứng cạnh cô.
- Xin chào!
Anh đưa tay ra. Hạ do dự rồi bắt lấy và cô ráng nín cười khi anh
nh́n xuống tay ḿnh.
- Pḥng vệ sinh phía này, cô hăy rửa tay đi.
Lạ nhỉ, hắn không giận. Cô th́ lại cười toét miệng:
- C̣n anh?
- À! Tôi sẽ rửa sau cô.
Một không. Cô thầm đắc thắng.
Khi đă an vị trên ghế, cô chợt nhận thấy bộ hồc sơ của ḿnh đang nằm
trong tay anh trên bàn.
Ngoài b́a cô đă nắn nót ghi chữ đậm tên ḿnh:
Phạm Thúy Hạ. Giờ nh́n lại thấy thật nổi, và đẹp, chữ đẹp và... E
hèm! tên cũng đẹp đấy chứ. Chỉ có cái h́nh nhạt nhẽo quá, cứ y như
đang chào cờ vậy, mặt nghiêm trang, mắt nh́n thẳng, cằm giương
cao... Hạ hơi ngán ngẩm cho ḿnh. Ḿnh đă xấu, h́nh c̣n dở tệ.
Hạ liếc xuống xấp hồ sơ, cô không biết ḿnh đang là đối tượng bị
ngắm. Viễn nh́n cô xét nét.
Đây là lần đầu tiên cô đă ngồi gần anh đến thế và lại ngồi yên. Cô
gái này đâu hẳn xấu, gương mặt cô cũng có vài đường nét thanh tú,
nhưng đôi mày quá rậm và gần như giao nhau, g̣ má hơi cao và cánh
mũi hếch đă tố cáo cá tánh ngang bướng của cô. Song song là đôi môi
đẹp nhất, dầy dặn và hiền ḥa. Và mái tóc là kinh nhất. Lia chỉa như
rơm khô, chỉ nh́n thôi cũng đủ tưởng tượng mùi khét nắng.
Viễn phải kinh hăi nghĩ đến một lô những việc phải làm... Cô nàng
ngồi trước mặt anh quả thật tệ quá. Ông bà nội c̣n khuya mới tin là
người yêu trong mộng của anh. Xưa nay xung quanh anh toàn là những
cô búp bê xinh đẹp, sáng chói. C̣n cô nàng này, cứ như con búp bê
bằng vải, người nhà quê quấn vội cho trẻ chơi vậy.
Phải thay đổi cô nàng một chút mới được. Viễn c̣n đang sắp xếp những
dự tính, th́ Hạ bất chợt ngẩng lên:
- Sao anh không nói ǵ cả vậy? Năy giờ im lặng đến mười mấy phút
rồi.
Viễn sực tỉnh, anh hắng giọng:
- Hai tuần nữa, ông bà nội tôi mới đến, chúng ta c̣n đúng hai tuần
để chuẩn bị và tập dượt cho quen.
Hạ tṛn mắt.
- Tập dượt?
- Đúng vậy, tôi không muốn sơ xuất. Ông bà tôi rất tinh. Buổi chiều,
bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đón cô đi ăn, đi dạo phố. Sau giờ làm
việc chúng ta vẫn quen với những t́nh huống, những khung cảnh của
những đôi t́nh nhân thật thụ. Cô thấy thế nào?
Hạ ngần ngừ:
- Ừm! Chắc được thôi.
Viễn gật đầu hài ḷng, anh lại nói tiếp:
- Cũng xin nói trước với cô, tôi là người hơi khó tính. (C̣n phải
nói. Hạ nghĩ) Tôi có vài nguyên tắc mà cô phải nhớ và tuân thủ.
- Nguyên tắc ǵ? - Hạ ṭ ṃ.
- Thứ nhất, không đi trễ. Tôi rất ghét người trễ năi. Con người bê
trễ th́ khó thành công trong mọi lănh vực.
- Điều này tôi không đồng ư với ông, ông có thể đ̣i người ta chính
xác đến từng giây. Nhưng ở đây là bạn gái của ông. Người yêu nhau
dường như chờ đợi nhau cả tiếng đồng hồ là chuyện thường.
- Nhưng đối với tôi...
Hạ cắt lời anh:
- Với anh cũng vậy.
Thôi được. Viễn giảng ḥa. Tôi để một hạn định là 10 phút. Cô không
được quá 10 phút.
“Hai không”. Hạ đắc thắng, cô cười tươi.
- Ok!
- Không “Ok” trước mặt tôi - Viễn cao giọng.
- Tôi rất ghét ai nói Ok! Ok! Nhất là đàn bà con gái.
- Hơ! Anh ghét mặc anh. Tôi vẫn cứ...
- Không “Ok” đó là nguyên tắc thứ hai.
Hạ giẫy nẩy:
- Nguyên tắc ǵ kỳ vậy, tôi quen nói rồi.
- Quen cũng phải sửa. Cô có thể nói. Ừ, à, dạ, vâng, đồng ư... Ǵ
cũng được. Nhưng cấm “OK”. Đấy là nguyên tắc.
- Nguyên tắc “dzô dziên” - Hạ lầu bầu.
- Cái ǵ đó? - Viễn trừng mắt.
Hạ vội lấp liếm:
- Không, đâu có ǵ. Được rồi tôi nhớ rồi. Không trễ quá 10 phút.
Không nói Ok.
- Ừ! C̣n nữa. Tôi phải thay đổi cách ăn mặc và đầu tóc cho cô.
Thay đổi? Đ̣i cái ǵ nữa? Hạ nh́n xuống người, cái quần jean
“ngon”
nhất của cô dù hơi bạc và xù gấu quần một chút và cái áo thun màu
trắng tinh. À! H́nh như mất chữ tinh rồi th́ phải. Nhưng thật ra chỉ
hơi đổi màu một chút “xí' thôi. Gọn ghẽ thế này c̣n chê? Cô dấm
dẳng.
- Lúc nào tôi cũng phải ăn mặc thế này.
- Nhưng công việc này đ̣i hỏi cô phải thay đổi. Tôi có người bạn.
Hắn sẽ hướng dẫn và giúp cô trong việc trang điểm và may những bộ
đầm đẹp. Hóa đơn tôi thanh toán.
- Áo đầm! - Hạ kêu lên kinh hoàng.
Viễn nhíu mày:
- Sao?
Hạ ấp úng:
- Tôi... Tôi không mặc đầm được.
- Tại sao?
- Tại v́... V́ không được. Ông có thể để tôi mặc cái ǵ khác không.
Nếu ông không thích quần jean th́ tôi có thể mặc đồ tây...
Viễn nhăn mặt lắc đầu. Hạ cố gắng.
- Hay là áo dài cũng được. Tôi c̣n một cái áo dài, tôi sẽ...
Viễn cắt ngang bằng một dứt khoát:
- Không! Áo dài th́ một đôi lần có thể được. Nhưng cô vẫn phải may
đầm.
- Nhưng ...
- Nhưng sao? - Viễn lạnh lùng.
- Tôi không thể - Hạ tức tối kêu lên.
- Lư do? - Viễn nghiêm mặt.
- Tôi... - Cô ấp úng. - Tôi không thể nói được.
Viễn kết luận dứt khoát:
- Không nêu lư do được th́ không chấp nhận lời phản đối của cô. Cô
sẽ may đầm và sẽ mặc nó. Xong, bây giờ qua đến việc sửa đổi tính
t́nh. Cô cũng biết, mục đích của tôi là được ở lại tự do. Không gán
ghép hôn nhân ǵ nữa. V́ vậy, cô cũng phải tỏ ra xứng đáng để hai
người hài ḷng về sự chọn lựa người bạn tương lai của tôi.
- Anh bao nhiêu tuổi?
Viễn hơi ngẩn ra, rồi như chợt hiểu anh nhẹ lắc đầu:
- Cô đừng cười. V́ dù tôi đă ba mươi, nhưng đối với ông bà, tôi vẫn
khờ khạo lắm, cần phải đôn đốc tôi lập gia đ́nh mới mong có chaú nối
dơi. Chuyện cũ rích cô chưa nghe qua sao?
- Trở lại vấn đề khi năy, tôi nghĩ cô nên dịu dàng, nhu ḿ hơn. Cô
cần phải... và cô hăy cố....
Lời Viễn như gió thoảng, ngoài tai, cô ậm ừ không trả lời. Thanh
niên trai tráng đă ba mươi tuổi mà c̣n có người lo lắng, c̣n cô?
Hơn hai năm trời, chỉ vài lần, ông anh thứ ba Túy Lâm ghé qua, chỉ
cốt nh́n xem cô c̣n sống không, đă chán phiêu lưu tự lập chưa. Ngồi
chưa nóng chỗ, chưa kịp hỏi han, ảnh đă kiếm cách trở lên quê. Hắn
sướng hơn cô nhiều, có người lo lắng, vậy mà có dự tính kế hoạch lừa
dối họ. Trời thật bất công. Tại sao cô lại cô độc thế nhỉ.
Mắt Hạ chợt hướng đến bức tranh thủy mặc.
Ai cũng như con c̣ lạc đàn kia thôi. Có ai giúp đỡ nó đâu. Lẻ loi,
cô độc trong một không gian tím buồn hiu hắt.
Chương 6
Viễn mời cô ở lại ăn cơm. Hạ khoan khoái nghĩ đến những tờ bạc c̣n
tạm nằm yên trong túi chưa bị hư hao, ít nhất là tối nay. Nhưng bữa
ăn mới làm cô vụng về, ngớ ngẩn làm sao.
Bàn ăn lớn h́nh bầu dục chỉ có hai người:
Viễn và cô. Cô nh́n lạ lẫm cái khăn trắng tinh, hồ cứng trên bàn,
liếc nh́n Viễn, và rồi cũng bắt chước anh trải nó trên đùi.
Món đầu là một đĩa súp lơng nhơng. Hạ than thầm trong bụng. Nó sẽ
rơi tỏm vào cái bao tử trống rỗng của cô thôi. Phải chi có khúc bánh
ḿ.
Cô nghĩ vậy và ăn một cách lọng cọng:
- Cô không thích món súp này sao? Hăy nói cho biết khẩu vị của cô,
những bữa sau người ta sẽ làm.
Hạ hoỉ nhỏ:
- Sao anh lại nghĩ tôi không thích?
- V́ tôi thấy dường như cô ăn không được ngon miệng. Xin lỗi nhé,
tôi thường chỉ thích dùng những món tây.
Hạ ngần ngừ, rồi cuối cùng cô nói thẳng:
- Xin lỗi v́ đă cắt ngang bữa ăn, nhưng anh vừa nói chúng ta sẽ đi
chung, ăn chung để tập dợt ǵ ǵ đó, và để làm quen với vai tṛ?
- Đúng vậy. - Viễn nh́n thẳng vào cô, chưa hiểu cô muốn nói ǵ.
Hạ lúng túng:
- Nếu vậy th́... Tôi nghĩ anh cũng tập sửa đổi từ đây là vừa. Đừng
ăn nói quá khách sáo và hở một chút là xin lỗi như vậy nữa. Anh chỉ
xin lỗi theo quán tính của cái miệng thôi, chứ nh́n anh th́ biết.
Người như anh có mấy khi thực sự nhận lỗi.
Hạ nói một hơi. Khi ngừng lại, cô thấy Viễn vẫn nh́n cô chăm chú và
im lặng...
Hạ bắt đầu hối tiếc cho phút giây bốc đồng của ḿnh th́ Viễn đă lên
tiếng:
- Cô có thói quen nhận xét người một cách thẳng tuột như vậy à?
- À, tôi....
- Thôi được, nếu là cái tính th́ phải chịu vậy. Yêu cầu của cô cũng
hợp lư. Tôi sẽ từ từ sửa. Để tôi có thể hiểu cô thêm, hăy nói về cô
xem nào. Trong lư lịch, cô không ghi rơ về gia đ́nh và hoàn cảnh gia
đ́nh. Cô có mấy anh chị em?
- Mười.
- Mười? - Viễn sửng sốt.
- Th́ mười người. Tôi là đứa con thứ mười một.
Anh chưa thấy gia đ́nh nào đông như thế à?
- Sao cô không ghi vào lư lịch?
Hạ trợn mắt:
- Chỗ đâu mà ghi. Anh cũng thấy tờ khai sẵn chỉ có 4, 5 hàng ở mục
anh chị em. Ghi thiếu để làm ǵ, chẳng thà không ghi luôn.
Viễn chớp mắt, cố tưởng tượng một ngôi nhà chen chúc những người là
người mà lạ lùng.
- Mấy anh, mấy chị?
- Toàn là trai.
- Có thật không đấy? - Viễn nghi ngờ.
- Dĩ nhiên là thật.
- Anh trai đông quá chắc là phiền lắm.
- Cũng không có ǵ, chơi chung với họ cũng vui, có điều chả ai
nhường tôi cả đâu.
- Hèn ǵ tánh t́nh cô chả có chút ǵ giống con gái - Viễn nghĩ, thầm
tội nghiệp cho cô.
- Trong lư lịch, cô có ghi là mẹ cô đă mất?
- Đúng rồi, anh kế và tôi sinh đôi. Ca khó nên đă lấy hết sinh lực
của mẹ tôi. Khi tôi và anh tôi được vài tháng th́ mẹ qua đời.
- Ai nấu ăn trong nhà?
- Bô già, tôi cũng có phụ một chút. Ở nhà, nếu có người săn sóc, lo
lắng cho tôi nhiêuù nhất, thí chính là Bô - Hạ nói với niềm xúc
động, và hồi tượng - Cha và các anh tôi là đàn ông, chẳng quan tâm
đến chuyện cỏn con, nhỏ nhặt, nhưng Bô cũng là đàn ông nhưng xưa nay
là người đàn ông duy nhất tôi có thể tựa vào mà khóc.
Câu nói của Hạ đơn giản nhưng ḷng Viễn chùng xuống một niềm thương
cảm. Giờ đây, khi cô ngồi yên, lặng lẽ kể về thuở ấu thơ c̣n ở quê
nhà, nét mặt của cô mênh mang, hiền ḥa. Viễn im lặng lắng nghe. Và
anh chợt thấy có một sự đồng cảm vừa đến với anh đối với cô gái nhỏ
bé ngồi trước mặt.
Chương 7
- Chào cô bé lọ lem!
Người đàn ông trước mặt Hạ có một dáng dấp hơi kỳ lạ, làm cô ngờ
ngợ.
Hạ phân vân:
- Tôi t́m cô Quân Anh - Cô ch́a mảnh giấy của Viễn ra - Anh giới
thiệu tôi tới đây.
Anh chàng trước mặt cười nhe răng:
- Quân Anh là tôi nè, cô nhỏ ơi! Viễn nhờ anh chỉ vẽ em về trang
điểm và ăn mặc...
Hạ há hốc mồm v́ ngạc nhiên. Cô từng biết nhiều người đàn ông làm
thợ làm tóc, và cả đầu bếp như Bô của cô nhưng làm người trang điểm
th́... Ô hô! Anh chàng này là người đầu tiên.
Và khi Quân Anh bày lên cái bàn nhỏ vô số những hộp phấn, những thỏi
son, những chai lọ nhỏ xíu đủ kiểu dáng và linh tinh những ch́,
những bông phấn th́ cô bắt đầu rối lên, đến hoa cả mắt.
Bàn tay thon, trắng trẻo của Quân Anh di động từ hộp này sang hộp
khác, anh cắt nghĩa chậm răi cho cô nghe cách lót kem, thoa phấn ra
sao, má hồng thế nào. Chợt thấy cô hoang mang với những lời của
ḿnh, anh khựng lại.
Chớp mắt vài cái như không tin vào điều ḿnh vừa nghĩ, anh chồm
người đến, thận trọng hỏi cô:
- Cô Hạ đă dùng qua những thứ mỹ phẩm nào rồi?
Hạ găi tai, thú nhận:
- Hạ có một cây son màu hồng của cô bạn cũ tặng, có dùng thử một lần
nhưng nh́n kỳ lắm nên thôi luôn.
Quân Anh trợn mắt nh́n cô, rồi ngửa mặt lên trần nhà cười ha hả. Anh
nói và suưt sặc:
- Trời ới! Thằng Viễn chơi tṛ ǵ vậy nè. Hắn kiếm ở đâu ra cô nhóc
lọ lem chính hiệu thế này.
Hạ phật ư:
- Tôi không phải là con nhóc.
Quân Anh vẫn nhe răng như ngaọ cô:
- Ừ th́ không nhóc. Có nghĩa là cô đă lớn, đă là một cô gái trẻ, mà
đàn bà con gái ǵ mà xuề x̣a quá vậy. Thôi được rồi, tôi sẽ hướng
dẫn cô từ đầu vậy.
Anh lắc đầu, lẩm bẩm:
- Không hiểu thằng Viễn nghĩ ǵ nữa.
Rồi hít một hơi dài, anh lên giọng trở lại:
- Vậy th́ bắt đầu đi là vừa. Đây này, cầm lấy gương và theo dơi nhé.
Bắt đầu là phần đánh nền. Này! Cô đă rửa mặt kỹ chưa?
Hạ ngơ ngác:
- Rồi.
- Hồi nào?
- Tất nhiên là từ trưa.
Dúi vào tay cô chai sữa rửa mặt. Quân Anh càu nhàu:
- Rửa lại đi cô nương. Trước khi trang điểm gương mặt phải thật sạch
mới được.
Sữa rửa mặt của Quân Anh đưa mát da thật.
Hạ trở lại với gương mặt tươi tỉnh hơn. Sau đó, Quân Anh bắt đầu vừa
thoa kem lót và phấn vào má hồng vừa giảng giải công dụng và cách
sửa những khuyết điểm trên gương mặt cô.
Chỉ có đôi lông mày là anh săm soi kỹ nhất, sau hơn mười phút vẽ vẽ,
sửa sửa. Cuối cùng, anh phán:
- Nhổ!
Hạ kinh hoàng:
- Nhổ! Nhổ cái ǵ?
- Lông mày chứ ǵ - Anh hất hàm - Nhổ một tí thôi, cho bớt giao nhau
và bớt thô. Em có sợ đau không?
Đau? Đối với Hạ, cô đă chịu bao nhiêu là vết bầm từ ngày c̣n nhỏ
chập chững dợt vơ công cùng các anh. Cô chả sợ đau, tất nhiên rồi.
Hạ trả lời một cách can đảm rằng không sợ, mà không biết rằng ḿnh
vừa quyết định một việc ngu ngốc nhất trên đời.
Chao ôi! Cây nhíp của Quân Anh rà đến đâu là Hạ thót tim đến đó. Chỉ
nhổ sơ mười mấy sợi mà nước mắt nước mũi cô đă tèm hem. Quân Anh la
chí chóe khi thấy “cái nền” anh vừa hoàn thành hỏng. Lại phải rửa
mặt, lại làm lại từ đầu.
Chiều đang xuống, không khí ngột ngạt đă có vài luồng gió mát làm
dịu đi rất nhiều. Trong pḥng, Quân Anh vẫn kiên nhiễn tô vẽ cho Hạ.
Anh làm nửa mặt trái và tuyên bố rằng cô phải thực tập trên nửa mặt
phải. Nhưng khi việc anh đă xong, anh lùi ra xa ngắm Hạ với gương
mặt nửa màu mè nửa trụi lủi mà cười sằng sặc, làm Hạ tức tối liếc
anh muốn rách khóe.
Nhưng cô nào biết, những tia mắt liếc đó đă khác trước rất nhiều. Nó
sắc sảo hơn, tự tin hơn, uyển chuyển hơn.
V́ nó đă là tia mắt liếc của một người con gái vừa chợt nhận ra ḿnh
qua bàn tay phù thủy của Quân Anh. Dù chỉ là mới nửa mặt.
Chương 8
Mái tóc mới làm cô thấy ngồ ngộ làm sao. Không thể phủ nhận được cặp
mắt nhà nghề của Quân Anh. Chỉ với mái tóc bù xù, lưa thưa cũ, anh
đă đưa cô vào một tiệm cắt tóc lớn trên đường Hai Bà Trưng và chọn
cho cô kiểu tém sát ôm lấy gương mặt.
Mái tóc mới quả thật đẹp như mơ và rất hợp với gương mặt cô. Bước ra
khỏi tiệm cắt tóc, cảm giác mới mẻ làm cô hăng hái đồng ư ghé qua
pḥng chụp ảnh của Quân Anh. Những bức ảnh chân dung được phóng lớn
của những cô gái xinh đẹp được trưng bày rất thẩm mỹ trong pḥng
tiếp khác. Hạ nh́n anh bằng một ánh mắt ngưỡng mộ.
- Chụp thử vài tấm nhé. – Anh đề nghị.
Hạ lắc đầu. Viễn muốn cô trở về nhà anh lúc sáu giờ. Cô không muốn
phạm vào nguyên tắc thứ nhất của anh ta. Đành hẹn Quân Anh lần khác.
Quân Anh sốt sắng lấy xe đưa Hạ về. Trên đường anh nói chuyện huyên
thuyên. Hạ mỉm cười, ngày hôm nay thật đẹp cô đă có một người bạn
tốt, một ngày làm cô đổi mới. Đối với người, đó chỉ là đỏi mới dáng
vóc bên ngoài. Nhưng đối với cô dường như bên trong cô cũng đang
thay đổi. Nữ tính của cô đang dằn trỗi dậy trong ư thức.
Viễn chờ cô ở pḥng với tờ báo trên tay. Hạ nh́n đồng hồ, cô chỉ mới
trễ bảy phút.
- Xin lỗi v́ hơi trễ. - Hạ lên tiếng trước.
- Không sao, ai đưa cô về vậy?
- Anh Quân Anh đó mà.
- Quân Anh? - Viễn hỏi nhưng không tin.
- Th́ ảnh. Có chuyện ǵ vậy? Ảnh là bạn anh mà, phải không?
- Đúng rồi, hắn là bạn tôi. Nhưng chuyện đưa một cô gái về là một
chuyện lạ của hắn đấy.
Buông tờ báo xuống, Viễn nh́n lại. Bằng ánh mắt phê b́nh, mái tóc cô
ôm gọn cái đầu xinh, nhỏ nhắn, làm nổi bật đôi lông mày hơi rậm mang
dáng khỏe mạnh, cái cằm thon hếch lên một cách bướng bỉnh.
- Bộ tóc mới rất hợp – Anh nói gọn.
Hạ cười. Đây là câu khen ngợi đầu tiên cô nghe được từ Viễn.
Anh ta khắt khe cả với thời gian. Hạ nghĩ thầm. Cô hơi tiếc đă tẩy
trang sạch sẽ trước khi đi cắt tóc, nếu không có lẽ Viễn dù có hà
tiện cách mấy cũng phải ‘cho thêm’ một câu khen nữa.
- Ta dùng cơm. Hôm nay, ta dùng cơm tại nhà. Cô hăy nói cho tôi nghe
về công việc của cô chiều nay ra sao.
Viễn vừa nói, vừa xếp lại tờ báo.
Hạ bước theo Viễn. Lại cũng chiếc bàn bầu dục to mênh mông chỉ có
hai người. Nhưng Hạ thở vào nhẹ nhơm khi thấy người giúp việc bày
lên bàn một liễn cơm. Viễn buồn cười khi thấy mắt cô sáng lên khi
thấy món canh chua cá lóc và cá lóc kho.
Hạ ăn thoải mái và tự nhiên. Khác hẳn món beefsteak ngày hôm qua, cô
đă dùng dạo ‘cưa’ miếng thịt nghe cót két đến rợn người trên dĩa, để
cuối cùng Viễn phải cắt giúp cô.
Hạ bới đến chén cơm thứ ba, th́ bắt gặp ánh mắt Viễn. Cô sực nhớ năy
giờ anh vẫn c̣n nhân nha với chén thứ nhất, cô đỏ mặt ấp úng:
- Tôi háo ăn quá hả?
- Không sao. Ăn được là tốt rồi.
- H́nh như anh ăn không được ngon miệng lắm th́ phải? Tôi nhớ là anh
chưa bới thêm cơm. - Hạ dè dặt hỏi.
- Món ăn hôm nay d́ Tám đề nghị. D́ nấu bếp cho đ́nh tôi đă mười mấy
năm. Tôi không chuộng mùi cá lóc, nên những món này d́ ít khi làm.
- Vậy tại sao hôm nay?
Viễn trả lời đơn giản:
- Bởi v́ tôi muốn, tôi muốn hôm nay ăn món thông dụng để cô dễ ăn.
Hôm qua cô đă ăn không ngon miệng v́ khẩu vị của tôi. Tôi muốn bù
lại.
- Cảm ơn anh - Hạ cảm động – Nhưng nếu vậy anh lại dùng không ngon
miệng.
Viễn buông đũa:
- Không có ǵ. - Rồi anh chuyển đề tài - À, chiều nay thế nào?
Hạ vui vẻ hẳn:
- Ồ, anh Quân Anh rất tốt ảnh đă hướng dẫn tôi rất cặn kẽ giúp tôi
rất nhiều ư kiến. Anh nói sẽ dạy tôi trang điểm trong một tuần? – Cô
ḍ hỏi.
Viễn gật đầu.
Anh im lặng nghe Hạ say sưa kể lại cô đă nổi da gà khi một anh chàng
ở tiệm uốn tóc gội đầu cho cô ra sao, lại thêm một bà phốp pháp xoay
ṿng cô khi đo áo để ngắm nghía thế nào và căi cọ với Quân Anh về
màu sắc và kiểu dáng nào phù hợp với cô. Hai người cứ lo tranh căi.
Đang thao thao kể và cười vui khi nhớ lại, Hạ buột im bặt trước cái
nhướng mắt ngạc nhiên của Viễn.
- Chuyện ǵ vậy? Sao cô không kể tiếp đi.
- Tôi thấy ḿnh…. kỳ khôi quá.
- Sao vậy?
- V́ chỉ có tôi tía lia độc thoại, c̣n anh th́ im ru.
- Tôi đang nghe cô mà.
- Nhưng… khi tôi đang nói hăng hái th́ thấy anh… tôi cụt hứng luôn.
- Tôi thế nào? Viễn lấy làm lạ.
- Anh… ngó tôi - Hạ cố t́m lời để diễn đạt. À, phải rồi. Tại anh
nh́n tôi chăm chú quá… như theo dơi tôi, xem tôi c̣n đủ răng không
vậy.
- Trời ơi. - Viễn sặc lên cười. Hết biết cái cô ba trợn này. Anh nói
lẫn trong tiếng cười.
Hạ ơi! Tôi đâu phải nha sĩ đâu mà ḍm ngó răng của cô. Cô kể chuyện,
tôi nh́n cô theo phép lịch sự thế thôi.
- Vậy à! - Hạ cười cười.
Cái cười tinh quái làm Viễn ngẩn người. Phải mất mấy giây anh mới
vụt hiểu ra, anh tắt ngay nụ cười c̣n vương trên môi.
- Th́ ra là cô bẫy tôi. Cô muốn trêu tôi?
Hạ nhương nhướng mày, đủng đỉnh nói:
- Đâu có ǵ. Tôi chỉ muốn thử xem anh có biết cười không thôi. Tôi
đă nghiệm ra ba bốn lần gặp anh là h́nh như anh thiếu sự khôi hài,
chả bao giờ thấy anh cười, th́ ra anh cũng như mọi người, chưa trở
thành người máy.
Hạ nói tỉnh bơ, đắc thắng. Không thèm để ư cái gườm gườm hậm hực của
Viễn, Bây giờ th́ cô cười vang c̣n anh làm nghiêm trở lại.
Chương 9
Rời giảng đường. Hạ đạp xe ghé qua quán cơm b́nh dân mua vội hộp
cơm.
Nắng rát cả da, cái nón rộng vành cũ kỹ của cô không che nổi sức
nóng giữa trưa hắt vào gương mặt nhễ nhại mồ hôi của cô.
Sáng nay, cạnh chỗ cô c̣n chỗ trống. Khi thầy vào lớp chỗ trống đó
được Ngọc Trâm lấp vào. Cứ tưởng mấy tuần bỏ học, khi trở lại, cười
ngượng ngùng xấu hổ phải là nó. Vậy mà lạ thật nó ngồi cạnh Hạ câng
câng ra chiều hănh diện với thành tích của ḿnh.
Hạ ngơ ngẩn. Và rồi lại thấy phục nó. Phản bội lại t́nh bạn ‘chiếm’
bạn trai của bạn mà vẫn nghịch ngang với đời như nó th́ cũng tài quá
đi chớ.
Thầy trên bảng cứ giảng và ghi đầy những con số cô vẫn ngồi lơ ngơ
suy nghĩ, chiêm nghiệm về t́nh bạn.
Ngọc Trân ăn diện, khá giả. Nhắm mắt cũng biết hơn cô rồi. Huy đổi
đối tượng cũng phải thôi.
Kết cục này tuy có bất công với cô nhưng đó là kết cục tất yếu.
Hạ cảm thấy thanh thản khi nghĩ về chuyện đă qua. Cô không c̣n buôn,
cô muốn tự khen thưởng ḿnh. Mặc kệ Huy và tṛ bắt cá hai tay, mặc
kệ luôn cô bạn Ngọc Trâm vẫn nhơn nhơn trong lớp.
Hộp cơm sườn và cục đá nhỏ là buổi trưa thịnh soạn của Hạ. Cơn đói
bụng réo gọi cô. Như mọi sinh viên ‘túi rỗng’ khác cô không ăn điểm
tâm, và ăn vặt cũng là một thứ không có trong từ điển của cô.
Cục đá đang teo dần dưới ánh nắng mặt trời.
Hạ đạp nhanh chân hơn.
Đầu ngơ nhà cô, có một chiếc xe hơi đậu kềnh càng chận lối vào, cô
lầu bầu bực bội, và khi chạy vào cám hẽm cụ nhỏ xíu chỗ cô trọ, cô
đă biết ai là chủ nhân của chiếc xe hách dịch kia.
Viễn đứng trước cửa đợi cô, mắt di động từ gương mặt nhễ nhại mồ
hôi, đỏ lựng v́ nắng của cô đến hộp cơm và cục đá máng trên ghi đông
xe.
Bằng một giọng lạnh nhạt, anh nói:
- Tôi mời cô ăn cơm trưa.
Hạ từ chối.
- Tôi đă có cơm trưa rồi.
Như không mảy may nghe cô nói, anh lập tức.
- Tôi đă nói mời cô ăn cơm trưa.
Hạ nhăn mặt giơ hộp cơm lên.
- Nhưng tôi đă mua cơm rồi. Anh không thấy sao?
- Cô vẫn phải đi dùng cơm với tôi. Đó là hợp đồng giữa chúng ta.
- Lại hợp đồng! - Hạ ngao ngán nh́n hộp cơm và cục nước đá, nó nhỏ
nước thành vũng xuống đất và teo lại c̣n chút tẹo.
- Cất vào nhà và theo tôi. Xe tôi đậu trước hẻm.
Hạ đành phải nghe theo nhưng ấm ức vô cùng trước lối nói trịch
thượng, kiểu cách của Viễn. Đă bốn ngày nay. Sau hôm cô ‘trị’ anh
bằng tṛ chơi giả vờ của ḿnh, anh biến mất tiêu. Cô vẫn đến pḥng
chụp ảnh và hóa trang của Quân Anh đều đặn mỗi ngày, nhưng không
thấy anh nhắn nhủ ǵ.
Đợi cô ngồi hẳn vào xe, anh quay sang cô hỏi:
- Cô không nhận được tin nhắn của tôi sao?
- Tin ǵ? - Hạ ngạc nhiên.
- Tôi đă nhắn d́ Tám giao cho cô một số sách về vi tính mà cô hỏi
mượn và dặn cô chiều hôm qua tôi chờ cô ở nhà.
Eo ơi! Chết thật, đúng là hôm trước biết công ty Viễn chuyên làm về
phần mềm vi tính cô đă mon men hỏi mượn một số sách để nghiên cứu.
Nhưng không có, hôm nay anh nói vậy chắc hẳn đă t́m mua cho cô. Vậy
mà mấy hôm nay cô đâu có ghé qua. Cô sượng trân:
- Xin lỗi anh. Tôi quên ghé.
- Nhưng cô vẫn đến Quân Anh đấy chứ.
- Dạ nhưng mà tôi tưởng anh sẽ nhắn với anh Quân Anh.
Viễn nhún vai, lặng thinh lái xe. Hạ như biết lỗi, cô ngồi bứt rứt
không yên không c̣n ấm ứt, tiếc nuối hộp cơm và cục nước đá mát lạnh
của ḿnh nữa. Cô đang nghĩ cách dàn ḥa để xin lỗi.
- Thôi đừng cọ quậy măi trên ghế như thế nữa Hạ. Tôi có bắt lỗi cô
đâu. - Viễn trấn an cô bằng giọng nhẹ nhàng:
Anh cười, nụ cười êm như những cái nhếch mép vốn dĩ thường thấy ở
anh.
Xe đứng trong sân một nhà hàng nhỏ có bụi tre bên cổng. Khung cảnh
bên trong lịch sự bàn ăn phủ khăn trắng và xanh. Hạ hơi ngạc nhiên
trước cử chỉ galant đầu tiên của anh: kéo ghế mời cô ngồi. Hạ chợt
nhớ lại Quân Anh có nói với cô về Viễn. Anh là một người đa t́nh và
tàn nhẫn. Hào hoa đó nhưng cũng phũ phàng đó, và đối với phụ nữ anh
chưa từng lụy một ai.
Không biết những điều Quân Anh nói có chính xác không nhưng thật
t́nh thái độ galant nhỏ như vừa rồi làm cô mát dạ.
Hạ nh́n xung quanh, những anh bồi trong bộ đồng phục trắng tinh. Bất
giác, cô nh́n xuống ḿnh, cô như vô duyên, lạc lơng trong bộ quần áo
xuềnh xoàng. Mắt liếc qua tờ thực đơn, Viễn lơ đăng nói:
- Bây giờ có lẽ cô đă thấy ḿnh cần những bộ quần áo như thế nào rồi
chứ?
- Cái áo đâu làm nên thầy tu. - Hạ căi bướng.
- Nhưng cô sẽ tranh thủ được sự nể trọng ban đầu.
Hạ x́ nhỏ:
- H́nh thức bên ngoài chỉ tranh thủ t́nh cảm bước đầu thôi.
Viễn từ tốn:
- Nhưng đôi khi đánh giá bước đầu có ảnh hưởng rất lớn đến thành
kiến hay sự tin tưởng sau này.
Hạ im lặng bĩu môi, dù cô thầm công nhận lời anh nói, v́ trong thực
tế, đă bao lần cô va chạm đến sự thật đó.
Đẩy thực đơn về phía Hạ, anh dịu giọng:
- Hôm nay cô gọi món nhé. Cứ gọi món nào cô thích. Gọi luôn cho tôi
giùm.
Hạ thấy vẻ khuyến khích trong ánh mắt anh, cô lấy tự tin chọn món
súp đuôi ḅ, beefsteak, nghêu đút ḷ và đưa mắt hỏi ư Viễn. Anh gật
nhẹ, và gọi thêm chai rượu vang. Cô cười:
- Tôi thấy ḿnh vụng về ghê.
Viễn lắc đầu:
- Đâu có tôi thấy cô dễ thích ứng đấy chứ. Nhưng tôi chỉ hơi lạ hôm
nay cô cũng gọi beefsteak cho ḿnh.
Hạ nháy mắt:
- Hôm trước anh đă ch́u tôi cùng dùng món cá đấy thôi.
Viễn cười hài ḷng. Cô gài lém lỉnh này cũng đôi khi dễ thương đấy
chứ. Nh́n dáng cô chống hai tay đỡ lấy gương mặt trông tinh nghịch
làm sao. Ở bên cô, anh thấy ḿnh như vui vẻ và dễ dăi hơn.
- Anh đang nghĩ ǵ đấy. - Hạ ṭ ṃ.
- Nghĩ về cô.
- Tôi? Tôi thế nào? - Hạ chú ư hỏi dồn.
Viễn nh́n cô chăm chú như muốn kiểm nghiệm lại suy nghĩ của ḿnh.
- Này, anh nói đi chứ! - Hạ nóng nảy.
Viễn từ tốn đợi người phục vụ rót rượu vang vào hai cái ly, nhă nhặn
gật nhẹ đầu cám ơn anh ta trong khi Hạ đang háo hức chờ nghe. Rồi
lấy vẻ mặt kẻ cả, anh nói chậm răi:
- Trông cô trước đây và bây giờ rất khác.
Hạ x́ một cái dài cả thước trong khi anh vẫn giữ nguyên bộ mặt trịnh
trọng như trêu chọc cô. Hạ nhớ đến lần đùa trước của cô, lần này cô
lại bị mắc lỡm.
Cô hậm hực:
- Anh vô duyên tệ. Ai mà trước và sau không khác nhau.
Viễn nhướng mày.
- Vậy sao, nhưng cô th́ khác họ.
- Khác thế nào?
Viễn giải thích:
- Trước đây nh́n vẻ ngoài của cô kém hơn tính cách của cô, v́ thế dù
cô mang bằng cấp loại ưu đi xin việc, người ta vẫn không tin tưởng
cô. Trông cô như một kẻ bất đắc chí, thất bại nhưng lại cao ngaọ, tự
ái hăo và thủ cựu.
Trời ơi! Một là một lốc những cái xấu. Ḿnh tệ thế ư?
- À! Nhưng tôi xin nhắc lại đó là đánh giá trước đây thôi - Viễn xác
định.
- Thế c̣n bây giờ? - Hạ hỏi tới
Viễn ngẩm nghĩ và nói:
- Bây giờ cô có vẻ nhẹ nhàng, thoải mái hơn. - Anh cười - Ra dáng
con gái hơn một tí tự tin hơn, đằm thắm hơn.
Hạ giễu cợt:
- Ồ, anh làm cho tôi có cảm tưởng chỉ mới hơn một tuần quen biết
anh, tôi đă trở nên tốt hơn, hay hơn vậy. Xời! Tôi th́ thấy tôi chỉ
có cái đầu tóc mới. Chỉ vậy thôi, tôi vẫn là tôi. Và như anh vừa
nói, tôi rất thủ cựu, cố hủ v́ vậy tôi không dễ thay đổi ḿnh, nhất
là tánh ḿnh. Anh nhận xét sai bét.
Viễn lắc đầu:
- Cô trẻ con thật. Tôi rất ít khi nên nhận xét về một con người,
nhưng đối với cô, tôi đă nói nghiêm chỉnh. Tôi không biết khoảng
thời gian tôi gặp cô lần đầu. À! Cách đây mười một ngày, nếu tôi nhớ
không lầm. Tôi không biết lúc đó hoàn cảnh của cô ra sao, nhưng cô
trông rất tuyệt vọng, cô độc, như một con thú nhỏ đang bị dồn vào
góc hẹp, không bạn bè, không ai giúp đỡ, nên tuy có nghị lực và tự
trọng, cũng đă muốn đổi sức, muốn quỵ ngă.
Viễn ngưng lời.
Người phục vị dă dến đặt lên bàn hai đĩa súp. Hạ vẫn nh́n sững ly
rượu trước mặt không nhúc nhích. Nhà hàng có máy lạnh mà sao ḷng
bàn tay của cô lại ướt đẫm mồ hôi. Viễn nói không sai. Những lời từ
chối xua đuổi từ các nơi cô xin việc, Huy và Trâm phản bội t́nh bạn
của cô, bước qua giai đọạn học chuyên ngành, học phí tăng cao, tiền
nhà đă hai tháng chưa thanh toán, thái độ ghê lạnh và tàn nhẫn của
mọi người. Tất cả đă làm cô suy sụp muốn mất hết ư chí.
Giữa lúc đó, Viễn đề nghị cô một việc làm. Tuy công việc kỳ quái
thật nhưng ḷng tin của Viễn vào cô ở thử thách mới làm cô lấy lại
được tự tin ở chính ḿnh. Đó là chưa kể anh là chiếc cầu nối cho cô
có một người bạn mới cởi mở và thân thiện là Quân Anh.
Giọng Viễn vang lên đều đều:
- Cô đă từng thắc mắc hỏi tôi tại sao lại chọn cô vào vai tṛ này.
Tôi đă không trả lời ngay lúc đó. Bởi v́ ấn tượng của tôi đối với cô
hôm đầu thoáng gặp cô rất mănh liệt. Tôi không biết gọi là ǵ. Tôi
vốn không có kế hoạch này trước đây. Nhưng khi nh́n thấy cô, dường
như mọi cánh cửa đă đóng sập trước mặt cô. Tôi muốn mở một cánh cửa
cho cô. Lúc đó, đột nhiên ư định về vai tṛ này đến với tôi. Tôi
biết cô là một cô gái đầy mặc cảm và tự ái nên sẽ ổn cho cả tôi và
cô, nếu tôi mời cô giúp tôi đóng vở kịch nhỏ này. Tôi tự tin cô sẽ
làm tốt công việc này.
Hạ nh́n anh cảm động, cô không biết nói ǵ với anh. Anh tốt với cô
và hiểu cô hơn cả cô hiểu ḿnh. Vậy mà cô cứ ác cảm với anh v́ tánh
t́nh khô khan, lạnh lẽo.
Hạ lúng túng cô đang t́m từ để cảm ơn anh hay nói với anh câu ǵ dễ
nghe, Viễn nh́n thấy, anh hỏi:
- Sao thế?
Hạ ấp úng:
- Không, tôi muốn cảm ơn anh. Nhưng không biết nói thế nào.
Viễn cười:
- Cô khỏi nói chi cả. Nếu muốn cảm ơn tôi chỉ cần bớt bướng bĩnh và
căi lư đi là được rồi.
Anh chợt nhớ ra hai đĩa súp:
- Này thôi nhé, súp nguội cả rồi. Ta nhưng nói chuyện được không?
Hạ cũng hăng hái gật đầu:
- Ờ đúng rồi, anh nhắc tôi mới nhớ. Đây là món tôi gọi mà, tôi phải
ăn thử mới đuợc.
Rồi cô hạ giọng:
- Thú thật với anh, năy giờ lúc anh nói chuyện tôi thấy trong bụng
cồn cào, bần thần, cứ ngỡ anh nói hay quá đến nỗi ḿnh cảm động muốn
xỉu. Ai dè là bao tử rỗng đang réo gọi.
Vẻ mặt lém của cô làm cho Viễn ph́ cười, anh lắc đầu nói nhỏ.
- Thật là trẻ con.
Đang tận hưởng món súp đầu tiên. hạ nuốt vội vào và nói:
- Anh nói cái chi?
Viễn ngẩng lên ngạc nhiên:
- Ǵ cơ?
- Anh vừa lẩm bẩm cái ǵ đấy thôi.
- À! Tôi nói cô trẻ con.
Hạ lườm anh:
- Tôi đă hai mươi mốt tuổi rồi, c̣n hơn một năm nữa là tốt nghiệp
đại học. Anh có thể nói tôi vụng về, quê mùa… nhưng tôi không c̣n
trẻ con nữa đâu.
Viễn buồn cười, nhưng ráng nín:
- Ờ th́ không trẻ con. Nhưng cô Hạ người lớn có cho phép tôi dùng
món súp này không vậy?
- Tôi cũng đói lắm đây.
Hạ nhận ra sự vô ư của ḿnh, cô cười x̣a vẻ hối lỗi, và cùng anh tấn
công dĩa súp.
Khi đă dùng xong món súp, Viễn kéo chiếc khăn ăn trên đùi, dùng chéo
khăn chậm nhẹ lên khóe môi.
Hạ theo dơi anh không rời mắt. Thấy anh làm vậy, trong bụng dù cô có
nghĩ là hơi điệu nhưng cô cũng muốn thích ứng theo. Cô cũng t́m khăn
ăn, nhưng ô hay, nó không nằm trên đùi cô. Cô cúi xuống t́m một hồi,
có lẽ ngồi nói chuyện với Viễn hăng hái quá, cô nhúc nhích dữ lắm
nên khăn ăn mới chạy tuột khỏi đùi cô và rơi xuống năm trên chân
Viễn.
- Đừng t́m cách nhặt nữa, tôi sẽ gọi cho cô cái khăn khác - Viễn lên
tiếng.
Hạ ngồi thẳng lại như cũ, đỏ mặt trước ánh mắt anh. Vạy mà c̣n không
nhận ḿnh là trẻ con.
Cô thật hậu đậu quá cỡ.
Món beefsteak được đưa ra. Viễn nói nhỏ với anh bồi lấy một cái khăn
ăn khác cho cô. Đợi Hạ phủ khăn anh mới xong, anh ra hiệu cho cô
nâng ly ḿnh lên.
Hạ cầm ly nhưng hơi lấn cấn:
- Rượu vang đó, nhẹ thôi mà - Viễn trấn an.
Hạ bẽn lẽn.
- Không sao tôi uống được. Nhưng chỉ tại cái ly, tôi hơi lạ tay khi
cầm.
Viễn hiểu ra, anh mỉm cười cho vẻ ngây thơ của cô.
- Chúng ta uống để chúc cho sự thành công của kế hoạch. - Anh nói.
Hạ cụng ly với anh. Cô thầm nghĩ ḿnh phải cố gắng thành công. Cô
muốn giúp anh. Hạ cầm giao nĩa lên với quyết tâm cao, Viễn bắt gặp
sự hăm hở của cô, anh cười:
- Có cần tôi cắt giúp cô không?
- À, không cần - Hạ từ chối – Tôi muốn tự ḿnh làm.
Viễn chiều ư, để mặc cô. Hạ bắt đầu độc tấu một loại nhạc cụ giữa
dao và dĩa. Một âm thanh ken két đến rợn người.
Vài bàn ăn rải rác gần đó, thực khách sửng sốt quay lại nh́n. Hạ
ngưng tay ngẩng lên, mắt lia xung quanh. Trừ những anh bồi bàn gỉa
vờ nh́n quanh quất ra vẻ điếc đặc, c̣n lại ai ai cũng đang ‘chiêm
ngưỡng’ cô. Hạ lấm lét đỏ mặt, cô quay lại Viễn tỉnh bơ, từ tốn cắt
phần thịt trên đĩa ḿnh và ăn.
Hạ ngần ngừ không biết có nên tiếp tục cắt nữa hay thôi. Tánh t́nh
ngoan cố của cô giục cô lia dao, nhưng ngẩng lên, mọi ánh mắt đều
khiếp đảm nh́n cô.
Hạ đành chịu thôi, cô buông dao, nĩa thở ra.
- Anh giúp tôi nhé.
Viễn ph́ cười trước vẻ mặt ngượng ngùng của cô.
- Rất hân hạnh – Anh nói giễu.
Bàn tay anh quả là điệu nghệ trong việc này.
Những ngón tay thanh và dài của anh cầm dao và nĩa một cách gọn
gàng, chỉ một loáng miếng beefsteak dày cộp của cô đă được cắt nhỏ.
Anh đưa dĩa trở về phía cô, thấy cô đang săm soi bàn tay ḿnh.
- Ǵ thế, giận bàn tay ḿnh à? Tay cô không có lỗi ǵ trong việc này
đâu.
- Đâu có, tại tôi thấy bàn tay tôi là con gái mà xấu hơn tay anh
thôi.
Viễn chú ư:
- Đâu đưa tôi xem.
Hạ ch́a tay ra, bàn tay cô cũng thon và mảnh các ngón nhỏ xíu, dễ
thương nhưng ḷng bàn tay th́, chao ôi! Chai cứng ngắc. Viễn nhíu
mày sờ lên mấy đốt chai.
- Tại sao vậy?
- À! Đó là công việc. Một dạo tôi phụ việc xắt thuốc cho một tiệm
thuốc bắc. Con dao rất to và bén. Tiệm đó lại đông khách nên tôi mới
có mấy nốt chai này. Lúc mới xuống Sài G̣n, để sống tôi làm rất
nhiều việc vặt nặng và mệt sức, nên tay tôi chai cũng là chuyện
đương nhiên.
Hạ đă nói xong nhưng bàn tay cô vẫn c̣n bị giữ lại bên Viễn. Mặt anh
cau lại suy nghĩ, sau cùng anh hỏi:
- Cô đă nghỉ mấy chỗ đó chưa?
- Rồi. Trước khi xin việc chỗ bạn anh, tôi đă nghỉ những chỗ đó.
Mấy ngón tay cô ngọ nguậy đ̣i trở về, làm Viễn sực nhớ, anh thả tay
cô ra và xin lỗi.
Hạ nhún vai, không nghĩ tới. Cô cúi xuống với nĩa và dĩa thịt ḅ.
Bữa ăn tiếp diễn với sự suy nghĩ đăm chiêu của Viễn. Hạ hơi thắc
mắc, nhưng rồi cô không hỏi anh.
Rượu vang làm cho cô ăn ngon miệng hơn, cô không biết rằng đôi má
ḿnh hồng lên một cách dễ thương và đôi lần Viễn bị gián đoạn luồn
suy nghĩ của anh khi nh́n vào cô.
Khi người phục vụ đem hóa đơn ra cho Viễn, Hạ khoan khoái v́ no bụng
cô liếc nh́n đồng hồ.
- Chúa ơi. - Cô thốt lên.
- Chuyện ǵ vậy?
Đang tính tiền với anh bồi, Viễn ngẩng lên hỏi.
- Tôi không biết là ḿnh lại có thể ăn trong khoảng thời gian lâu
đến như vậy. Bây giờ đă gần hai giờ rồi.
Viễn nh́n cô.
- Cô phải đi đâu à?
- Vâng, anh Quân Anh hẹn tôi đi lấy áo lúc hai giờ. - Hạ trả lời.
- Tôi sẽ đưa cô đi. - Anh nói gọn.
Vào trong xe, Hạ dựa vào ghế và nghe buồn ngủ. Đúng là ăn no làm
biếng cô tự nhủ. Trước đây cô có bao giờ ngủ trưa đâu. Hôm nay, lại
giở quẻ lười.
Viễn đưa mắt liếc sơ qua đôi mắt muốn sụp mí lại của cô, anh nói:
- Cứ chớp mắt vài phút đi hạ. Lát nữa tôi sẽ đánh thức cô dậy.
- Tôi không ngủ đâu. Ngủ mọt lần về sinh tật lười biếng, rồi trưa
nào tôi cũng ngáp cho xem.
Hạ đề nghị :
- Anh hăy nói chuyện ǵ với tôi đi kẻ tôi ngủ mất.
Nói chuyện với cô? Anh biết nói chuyện ǵ?
Viễn hắng giọng:
- Cô có đạo à?
- Cái ǵ? Anh hỏi ǵ cơ?
- Khi năy tôi nghe cô gọi “chúa ơi” phải cô có đạo không?
- À, phải rồi. Tôi đạo công giáo.
- Cô thường đi lễ nhà thờ nào?
Hạ hớp mắt, cố gượng cơn buồn ngủ bằng cách lắng nghe và trả lời
những câu hỏi của anh.
- Tôi ít đi lễ lắm. Nếu có đi th́ ở Kỳ Đồng.
Viễn ngạc nhiên:
- Sao lại là Kỳ Đồng. Nhà thờ đó đâu gần chỗ cô?
Hạ khó nhọc giải thích:
- V́ ca đoàn ở đó hát hay hơn nhà thờ chỗ tôi.
Viễn hiểu ra:
- Vậy à?
Anh yên lặng giây lát rồi lên tiếng:
- Hạ này! Mai tôi đưa cô đi nhà thờ nhé?
Không tiếng trả lời. Viễn quay sang. Hạ đă ch́m vào giấc ngủ. Anh
lắc đầu, cuộc chiến đấu chống cơn buồn ngủ của cô đă thất bại. Viễn
lặng yên lái xe để cô ngủ.
Đến gần tiệm của Quân Anh, anh tấp xe vào lề và tắt máy. Đă hơn hai
giờ kém năm phút, anh quay lại ngắm cô ngủ. B́nh thường, cô hoạt bát
và bướng bỉnh nhưng khi ngủ, trông cô hiền lành, ngoan ngoăn như trẻ
thơ. Mấy sợi tóc nhẹ đùa trên vầng trán cô. Viễn muốn đưa tay giữ
lại. Nhưng cuối cùng, anh lại ngồi yên, anh không muốn phá vỡ sự yên
tĩnh này, không muốn phá vỡ phút giây nghỉ ngơi hiếm hoi của cô. Bây
giờ là lúc anh thấy cô gần ḿnh nhất. Cô bé nhỏ và tội nghiệp. Bao
nhiêu là khó nhọc trong cuộc sống mà cô đă can đảm đượng đầu. Cuộc
sống không ưu đăi cho cô lắm, nhưng bù lại, để vật lộn với cuộc
sống, cô đă rèn ḿnh để trở nên tự tin và đầy nghị lực. Khi năy,
trong nhà hàng, dù chỉ khoác bộ quần áo rộng th́nh cũ kỹ, cô cũng
ngẩng cao đầu bước đi rất vững chăi và đầy tính cách. Anh dă nhận
thấy như vậy.
Chỉ mới mười một ngày, nhưng anh thấy mỗi lúc cô càng lộ ra những
phong cách, những cá tính đặc biệt. Và dù có khắt khe dến đâu anh
cũng thừa nhận với ḿnh là đă bị cô thu hút một đôi khi.
Anh đă cười hồn nhiên.
Có phải cô đă ảnh hưởng đến anh không?
Viễn cười một ḿnh với những ư nghĩ hoang đường vừa thoáng qua óc.
Anh xua chúng đi ngay. Anh nh́n lại cô. Cô chỉ là một cô bé con nhỏ
hơn anh đến chục tuổi. Một cô gái nhỏ, mà anh v́ tội nghiệp đă cho
cô một cơ hội.
Chỉ có vậy mà thôi.
Viễn vẫn c̣n lan man với những suy nghĩ của ḿnh th́ Hạ đă cựa ḿnh,
mở mắt dậy.
- Chúa ơi! - Cô ngồi bật dậy. - Mấy giờ rồi nhỉ?
- Trễ mười lăm phút. Không sao đâu.
- Sao anh không gọi Hạ dậy?
Hạ lấy tay tém lại mớ tóc, không thấy ánh mắt của anh.
Viễn không trả lời, anh đợi cô tỉnh táo lại, rồi anh nổ máy rà xe
trước tiệm của Quân Anh.
Chương 10
- Thật chẳng hiểu nổi mày đang làm cái trớ ǵ nữa.
Quân Anh đứng cạnh Viễn, cả hai nh́n xuống đường phố qua lớp kính
trong vắt của hiệu may.
- Tại sao mày lại nghĩ đến cái kế hoạch kỳ quặc này?
Xua tay đuổi khói thuốc của Viễn, Quân Anh nhăn mặt hỏi.
Viên lơ đăng trả lời bạn:
- Tao cũng không biết tại sao. Tao nh́n thấy Hạ trước, tự dưng tao
như tin tưởng cô nhỏ sẽ giúp tao giải quyết t́nh h́nh phiền toái sắp
tới.
- Tại sao mày không nói thẳng với ông bà nội mày không thích sống ở
nước ngoài và cũng chẳng bao giờ lấy vợ. Mày phải đối diện và giải
quyết lấy chuyện của mày hơn là lôi con bé vào tṛ đùa quái dị này.
Viễn nhếch miệng cười:
- Mày nghĩ là tao có thể nói được với các cụ là lầm rồi. Kỳ này tao
đă được bà cô út điện về cho hay các cụ đă chuẩn bị dẫn tao đi coi
mắt con cháu của bạn bè các cụ. Nghe mà phát bệnh.
Quân Anh trợn mắt:
- Có chuyện đó nữa à?
- Chứ c̣n sao nữa. Này, cứ tưởng tượng cái thân tao, ăn chơi bù khú
lắm vào, bây giờ phải chịu đi hỏi vợ bằng cách coi mắt th́ c̣n tṛ
ǵ tệ hơn. Mà mày đă quá biết các cụ nhà tao, ngày xưa đă độc đoán
mà bây giờ, với cơn bệnh tim của bà cụ th́ c̣n bệnh nào mà dám căi.
Viễn rít nhẹ hơi thuốc và nói với vẻ phiền muộn.
- V́ thế tao mới phải nhờ đến Hạ.
- Mày gặp ở đâu cô bé lọ lem dễ thương này?
Nh́n về cánh cửa pḥng thử quần áo, nơi Hạ đă biến vào đó cùng bà
chủ tiệm cách đó cả mười lăm phút, Viễn thờ ơ trả lời:
- Cô ta xin việc ở chỗ Hoài, nó từ chối cô.
Quân Anh cau mày quay sang Viễn:
- Mày vẫn c̣n kết giao với thằng Hoài à? Nó là một thằn bẩn thiu,
mày đă quá biết những tṛ ném đá giấu tay, tiểu nhân khi c̣n ở trung
học, tại sao bây giờ lại dính vào nó?
- Xă giao thôi mà - Viễn nhún vai - Nó làm cho một công ty lớn mà
tao cần quan hệ công việc. Gặp lại nhau th́ bạn cũng là bạn, cũng
đâu có ǵ ầm ĩ. Biết đâu nó có thể v́ bè bạn giúp tao trong vấn đề
giao dịch với công ty đó được tốt hơn.
Quân Anh lắc nhẹ lắc đầu:
- Mày tin nó quá đấy. Cẩn thận là hơn con ạ. À! Mà tại sao mày không
đưa cái cô nàng người mẫu mới đây của mày ra tŕnh diện ông bà nội
tương lai?
Viến nhướng mày:
- Tao không bao giờ có ư định lấy vợ. Nhất là lấy Lam Anh.
- Cô ta có biết chuyện Hạ sẽ....
- Không! - Viễn khẳng định - Tao và Lam Anh đang tạm thời chia tay.
Có thể là tao sẽ cắt đứt luôn nếu thấy quá phiền.
Quân Anh nhăn mặt:
- Cô đó không hiền đâu, sẽ có một trận chiến to nếu cô ta biết được
mày đưa người ra mắt người thân, tước đi vị trí mà cô ta mong muốn.
- Anh thở dài - Lúc ấy chỉ tội nghiệp cho nhỏ Hạ.
Viễn quay lại nh́n Quân Anh lạ lùng:
- Mày sao vậy? Lo lắng cho cô bé à?
Quân Anh bực dọc lớn tiếng nói:
- Tao không muốn mày làm tổn thương cô bé, Hạ đối với tao là.....
Có tiếng bà chủ tiệm may gọi Quân Anh làm anh ngưng ngang câu nói
bước tới, để lại Viễn với thắc mắc về câu nói lửng của anh.
- Sao lại như vậy?
Giọng Quân Anh làm Viễn chú ư, bà chủ tiệm may cười phân bua:
- Đă thử luôn hết bốn bộ rồi, nhưng cô Hạ mắc cớ không chịu ra
ngoài.
- Tại sao? Khó coi lắm à? - Quân Anh gặng hỏi.
- Đâu có. - Bà chủ tiệm xua tay. - Anh cứ thử vào xem th́ biết. Hàng
tiệm tôi may mà khó coi cái ǵ!
Quân Anh chẳng nói năng ǵ thêm, vén màn bước luôn vào pḥng thử,
sao khi gơ nhanh lên cửa vài tiếng.
Vẫn đứng chỗ cũ, Viễn lắc đầu. Anh đốt thêm điếu thuốc và thoải mái
nhả v́ không có Quân Anh đứng cạnh nhăn nhó nữa. Anh buồn cười cho
bạn ḿnh. Quân Anh là con út trong một gia đ́nh danh giá và giàu có.
Ba mẹ Quân Anh cũng là chỗ quen biết với ông bà nội Viễn. Quân Anh
học Mỹ thuật nhưng chỉ hai năm, rồi nghỉ sang nhảy ra mê mải học
nghề chụp ảnh.
Một gia đ́nh như gia đ́nh Quân Anh làm sao chịu nổi khi cậu con trai
út tối ngày vác máy đi lang thang, bụi đời
“chộp” bất cứ cảnh nào có
hứng thú. Thoạt đầu, họ phản đối quyết liệt bằng đủ mọi cách, nhưng
sau đành phải chiều theo ư anh.
Từ đó, Quân Anh tha hồ theo công việc ḿnh ưa thích. Anh đă mở cửa
tiệm cho thuê áo cưới, dạ hội phía dưới. Phái trên là studio chụp
ảnh của anh.
Viễn nhớ đến Quân Anh, v́ anh rất có khiếu thẩm mỹ về thời trang
cũng như trang điểm cho phái đẹp. Chỉ có điều Viễn lấy làm lạ là
Quân Anh vốn dĩ không quan tâm lắm về đàn bà, dù anh vẫn luôn tiếp
xúc với họ. Nhưng ngoài công việc, Quân Anh không hề đặc biệt để ư
và cặp kè với một ai. Vậy mà chỉ trong vài lần tiếp xúc với Hạ, anh
lại cật vấn Viễn đủ điều, và c̣n tỏ ra lo lắng cho cô.
Chuyện ǵ xảy ra với tên bạn ḿnh vậy nhỉ? Viễn thầm hỏi.
- Ê! Viễn, xem này.
Viên quay lại, bước chân của anh như chùn lại khi đến gần.
Quân Anh thuyết phục được Hạ ra khỏi pḥng thay. Anh đă nói rằng cô
chớ lo hăo, rằng cô thực sự rất xinh đẹp với chiếc áo. Vậy mà cô vẫn
run, vẫn lóng cóng, tay chân cô thừa thăi, vụng về. Nhất là đôi chân
cô, gió đùa trên da thịt trống huơ cứ rờn rợn. Trời ơi là cái váy!
Nó chỉ chớm ôm quá gối một tí tẹo, để lộ cả đôi bắp chân thon cả đời
chưa tŕnh diện với nắng gió của cô.
Ánh mắt sửng sốt của Viễn đột nhiên làm cô xấu hổi đỏ lựng đến cả
đôi vành tai, chỉ chực chạy trở vào pḥng thử, thay lại cái quần dài
muôn thuở của ḿnh.
Như đoán được ư nghĩ của Hạ, Quân Anh bước lại vỗ vai cô và trấn an
bằng một giọng của người hộ vệ tự nguyện.
- Đừng sợ quá nhé Hạ! Có ǵ đâu nào. Có ai cười em đâu.
Rồi quay qua gương mặt thuồn ra của thằng bạn, Quân Anh ph́ cười.
- Hê! Nói ǵ đi chứ thằng nỡm. Cứ ngậm tăm nh́n cḥng chọc con bé
măi, làm người ta càng ngượng thêm.
Viễn sực tỉnh, anh bước tới cạnh Hạ:
- Hạ xinh quá!
Quân Anh cười ngất:
- Nói một câu cụt ngủn làm người ta khớp thêm.
Hạ bấm móng chân lên đôi giày cao gót đến đau điếng, cô nói như
nghẹn lời:
- Hạ.... không mặc những cái này được không anh Viễn, được không anh
Quân Anh?
Quân Anh xua tay:
- Sao không, trời ơi! Công tŕnh của nh với chị Thu chủ tiệm mấy
ngày nay mà em nỡ bỏ. Em đừng sợ cứ mặc ra phố, ra phi trường bảo
đảm khối cặp mắt nh́n theo.
Quân Anh c̣n định nói ǵ thêm nữa th́ Viện chợt hốt hoảng khi thấy
những giọt nước mắt lăn ra trên má Hạ, anh cuống quưt hét lên:
- Sao vậy Hạ? Em....
Bối rối, và như quán tính, Viễn ôm lấy thân h́nh đang run rẩy của
cô.
Tựa vào vai anh, cô nàng nức nở tợn. Không biết nước mắt ở đâu ra.
Nó chảy tràn lan trên má cô, trên vai áo anh, ướt đẫm. Tại sao khóc?
Hạ đâu có biết. Cô đâu phải là đứa con gái mít ướt. Xấu hổ v́ lần
đầu phơi chân ra trước mắt mọi người, hay e thẹn v́ đă mươi mốt rồi
mới lần đầu mặc chiếc áo xinh tuyệt như mơ? Hạ không lư giải nổi và
cũng không thèm lư giải. V́ vai áo Viễn êm quá, ṿng tay của anh ấm
và đầy chở che. Có một sự yên b́nh nào đó giữa ṿng ôm của Viễn mà
cô chưa từng bao giờ được hưởng. Từ cha ư? Chưa bao giờ có. Các anh
lại càng không. Êm ái quá, cô như muốn được ru ngủ, vỗ về sau mấy
năm cô độc, nhớ nhà.
Tiếng thút thít đă yên và tắt hẳn rồi, nhưng Hạ vẫn c̣n trong ṿng
tay Viễn. Họ đứng yên không nhúc nhích, và dường như cũng chưa muốn
rời ra.
Quân Anh đứng ngẩn như một pho tượng gần đó, mồm há hốc ra với cảnh
tượng trước mắt.
Anh nh́n hai người rồi lại nh́n xuống ḿnh.
Hạ bối rối và mất tự chủ, anh biết. Nhưng sao cái người mà cô ngă
đầu vào vai trút nước mắt không phải là anh nhỉ?
Tại anh kém cỏi hay tại thằng Viễn quá nhanh nhẩu. Cái thằng đúng là
có khiếu với những màn xúc động của đàn bà. Chỉ cần tự tin bước lên
đúng lúc là hắn đă ôm được con bé vào ḷng rồi.
Quân Anh găi đầu đứng trơ ra đó. Biết làm ǵ nhỉ? Đứng lại cũng dở
và đi cũng dở?
Chương 11
- Hạ lên cùng tôi nhé! Viễn thầm th́. Đừng sợ, Hạ làm được mà.
Viễn nói đúng điều cô e ngại nhất. Anh và Quân Anh suốt hôm qua đă
lư luận và thuyết phục Hạ mặc lại chiếc áo ôm thân, ngắn màu hồng
dâu hôm qua để đi dự lễ chiều nay với Viễn. Họ nói đây là một cuộc
thử nghiệm, một cuộc thi cho cô, cô sẽ ra trước đám đông với những
bộ váy xinh đẹp đó, để cô làm quen và tự nhiên hơn, để chuẩn bị cho
buổi đi đón ba ngày nữa ở sân bay.
Tay Hạ vẫn vịn lên mép váy như sợ có cơn gió quái ác nào thổi ngược
váy cô lên. Nhà thờ chiều chủ nhật đông quá, những người là người.
Suốt buối lễ, Hạ có cầu kinh được ǵ đâu. Miệng cô cứ lầm bẩm lời
kinh theo quán tính, và cô đang lo sợ cảnh lên rước Ḿnh Thánh Chúa,
cô phải đi giữa hai hàng ghế với hai hàng ghế với vào nhiêu là người
đế quỳ trên cung thánh.
Ôi trời! Hay là cô trốn lên rước Ḿnh Thánh Chúa lần này? Chúc chắc
cũng tội nghiệp cho con chiên vụng về, dở hơi như cô mà tha tội cho
chăng?
- Ta cùng lên nhé? - Viễn nhắc lại.
Anh điềm đạm nói:
- Tôi sẽ đi cạnh Hạ, không sao đâu.
Hạ đành tự trấn tĩnh, hít một hơi dài rồi gật đầu với Viễn. Anh thú
vị với ư nghĩ rằng cô như đang bước lên pháp trường vậy.
Mặc dù Viễn vẫn bên cạnh cô, nhưng đôi giày cau gót cứ lốp ca lốp
cốp trền nền gạch hoa bóng loáng của nhà thờ, trong không khí im
lặng trang nghiêm là Hạ suưt vấp chân. Viễn vịn nhẹ khuỷu tay cô
cười vững chải, làm cô tự tin hơn một chút.
Tan lễ, chỉ đến khi ngồi hẳn vào xe, cô mới thở phào nhẹ nhơ. Cô
không biết có ai mặc đầm mà có dáng đi lóng ngóng giống cô không, cô
nghĩ đến mấy cái áo mới nữa đang thành h́nh trong đầu Quân Anh mà
ngán ngẫm. Đành phải ráng thôi. Không biết cho đến ngày đón người
thân của Viễn cô có tự nhiên hơn không nữa.
Người từ nhà thờ tan lễ và cả từ hồ bơi cạnh đó đổ ra làm đường đông
đến gần kẹt cứng. Xe Viễn chạy nhích từng chút một.
Chợt nhớ đến anh năy giờ vẫn im ĺm, Hạ hắng giọng:
- Anh cám ơn anh Viễn.
Viễn nhướng mày nh́n sang:
- Cám ơn chuyện chi?
- Khi năy có anh đi bên cạnh, Hạ đỡ mất tinh thần.
Viễn nhún vai:
- Có ǵ đâu. Nhưng mà thật ra - Anh quay sang cô - Ít cô gái nào cả
thẹn đến đỏ cả mặt như cô. Hăy ít ra là tôi không thấy, thời buổi
này.
Chỉ v́ cái váy ngắn mà cô đă lộ nhược điểm của ḿnh ra mất rồi. B́nh
thường cô tự tin và can đảm lắm mà. Vậy mà chỉ ăn mặc không quen cô
lại. Thật chán chết ḿnh - cô nghĩ - chỉ tại Viên thôi. Hôm trước cô
đă bảo không mặc đầm hay váy ǵ được mà tại anh có bỏ tai đâu. Chắc
khi năy cô tệ hại lắm.
Đưa tay sờ lên đôi má c̣n hây nóng, Hạ dè dặt hỏi:
- Khi năy tôi ra sao nhỉ? Chắc là dị lắm.
Viễn cười:
- Cũng không đến nỗi đâu. Tôi nghĩ Hạ rất dễ thích ứng. Vài lần mặc
trước công chúng nữa là Hạ sẽ quen ngay thôi mà.
Hạ chợt ṭ ṃ:
- Khi năy anh có nói các cô gái anh thường gặp không đỏ mặt à?
Viên ậm ừ. Hạ lại hỏi:
- Vậy khi họ mắc cỡ, họ ra sao?
Viễn suy nghĩ giây lát rồi bật cười nói với cô:
- Tôi cũng không để ư lắm. H́nh như họ có vài cử chỉ điệu đàng, nữ
tính hơn, như là cắn môi ngậm tóc, cắn móng tay, hay làm ǵ khác
nữa. Thật ra những điệu bộ đó đa phần mang tính cách tŕnh diễn, v́
các cô gái tôi đề cập là những người đẹp có chút tiếng tăm ở xă hội,
hoặc các cô gái ư thức được sắc đẹp của ḿnh và muốn khai thác nó để
chiêu dụ cánh mày râu.
- Trong đó có anh? - Hạ cắt lời Viễn bằng câu giễu cợt.
Viễn cười nhẹ, không trả lời. Anh biết ḿnh luôn là đối tượng của
các cô. Chính v́ biết rơ như vậy nên những điệu bộ, khoa trương màu
mè của các cô, anh hiểu thấu từ đầu. Đàn bà con gái ư thức được ḿnh
đẹp rất nguy hiểm cho đàn ông, những người đàn ông ư thức được sức
hấp dẫn của ḿnh, làm chủ được ḿnh bằng đầu óc lạnh lùng, tỉnh táo
th́ c̣n nguy hiểm cho phụ nữ gấp mấy lần. Những người phụ nữ đẹp đến
với anh trong mộng tưởng dịu ngọt, hy vọng tràn đầy và cuối cùng là
sự thủ hận đắng cay trước lời lạnh nhạt chia tay của Viễn.
Đôi khi anh nh́n lại và tự nguyền rủa ḿnh, nhưng những con thiêu
thân này vừa rời anh, có những con thiêu thân xinh đẹp, tự măn khác
lại vây quanh anh, cái hào nhoáng của con người anh làm họ bị quyến
rũ.
Ôi! Đàn bà, sao nhẹ dạ và cuồng si thế nhỉ?
Trời lắc rắc mưa, mây giăng kín bầu trời làm u ám khắp phố phường.
Chỉ đến lúc trời mưa, thiên hạ vội vàng trú mưa ở những mái hiên nhà
hai bên đường, mới trả lại cho con đường sự thông thoáng.
Bụi mưa mở kính xe, Viễn gạt cần gạt và bật đèn xe đời mới chạy
được. Hạ bên cạnh anh đang mơ màng những ǵ đó, tay cô khoanh gọn ôm
lấy ngực mắt đăm đăm nh́n cái gạt nước.
- Cô dang nghĩ ǵ thế Hạ? - Viễn hỏi.
Hạ giật ḿnh, ngơ ngác:
- Anh Viễn hỏi ǵ ạ?
Viễn nhẹ lắc đầu:
- Hạ đang nghĩ ǵ mà mê mải dữ vậy? Trời mưa, buồn à?
- Không, Hạ chỉ đang nghĩ về các cô gái mà anh nói đấy thôi.
Viễn ngạc nhiên, cô giải thích.
- Trước đây, Hạ có một cô bạn, cũng khá thân, cô ấy thường chỉ vẽ
cho Hạ là con gái phải tỏ ra ẻo lả, yểu điệu, phải nghiêm cứu kỹ
những điệu bộ làm dáng thích hợp v.v... và v.v... có như vậy mới thu
hút được con trai.
Viễn gật gù chờ cô nói tiếp, nhưng cô ngắc ngứ.
- Tôi... không tin lắm.
- Thế cô đă thử chưa?
- Thử ǵ cơ?
- Thử thu hút đàn ông bằng những cách làm duyên làm dáng con gái đó.
Hạ cười kh́:
- Chưa. Tôi chưa nghĩ đến. Và ai mà lại để ư đến tôi.
Viễn lơ đăng hỏi tiếp;
- Thế c̣n cô bạn của cô?
Hạ trở thành cười gượng:
- À, có. Nó có thực hành bài giáo huấn của nó.
- Kết quả như ư chứ?
- Vâng, rất đạt.
Im lặng, rồi Hạ nói thêm:
- Bạn trai của tôi trở thành bạn trai của nó.
Viễn cau mày cao giọng hỏi:
- Cái ǵ?
- Vậy đấy - Hạ nhún vai.
Viễn nghiêm mặt:
- Tôi không nói đến cái cô nàng bạn của cô. Tôi đang hỏi cô vừa nói
ǵ về bạn trai.
Hạ không hiểu, cô quay nh́n anh. Viễn đánh tay lái cho xe tấp vào
lề. Anh tắt máy, quay sang cô với nét mặt bực bội.
- Hạ vừa nói ǵ? Có phải cô nói cô đă có bạn trai rồi không?
Giọng tra gạn dữ của Viễn thoạt đầu làm Hạ ngơ ngác sợ hăi, cô ấp
úng:
- À, vâng... Nhưng mà...
- Tại sao cô không cho tôi biết ngay từ đầu?
Viễn quắc mắt một cách dữ tợn. Thái độ áp chế của anh làm Hạ nóng
mặt, cô quên cả sợ hăi, trợn mắt lại với anh.
- Đúng vậy, trước đây tôi đă có bạn trai. Anh nên nhớ tôi đă hai
mươi mốt tuổi rồi, có bạn trai cũng đâu có ǵ là lạ. C̣n anh hỏi tôi
tại sao không cho anh biết à? Anh có hỏi đâu mà nói. Chẳng lẽ vô
duyên khai với anh rằng tôi đă có bạn trai, rằng bạn trai tôi đă bỏ
tôi mà theo người khác à?
Hạ nói trong cơn tức tối dồn nén đă bao ngày, cô thở hổn hển trong
xúc động. Viễn nh́n cô, ánh mắt đă dịu xuống. Anh với tay lấy hộp
khăn giấy ở băng sau, đưa cho cô. Hạ gạt đi:
- Tôi không cần. Chẳng bao giờ tôi khóc v́ những việc như thế.
- Không khóc? Cũng tốt thôi.
Giọng Viễn trở lại lại lạnh lùng:
- Tôi quan tâm đến điều này v́ nhiệm vụ của cô ngày mai đấy thôi.
Tôi không muốn trong thời gian sắp đến có một tên đàn ông đến gây gỗ
làm phiền tôi v́ tôi mượn bạn gái của hắn. Lúc đó, vở kịch chắc phải
hạ mà. Tôi biết ăn nói làm sao với ông bà nội.
Hạ ấm ức:
- Anh th́ chỉ lo đến điều đó thôi. Sẽ không có một ai quấn rầy anh
và vở kịch của anh đâu. Anh khỏi phải lo ngại.
Viễn nh́n cô im lặng.
Rồi anh mở cổng tắc, điều khiển xe lăn bánh tiếp tục. Hạ cũng làm
thinh, nh́n ra cửa xe. Phố xá đă lên đèn. Mưa cũng đă ngớt. Người ta
đă lần lượt đổ ra đường và chạy xe về nha trong vội vă. Nước mưa
chưa thoát kịp, đọng thành con sông cạn, trẻ nít chạy lăng quăng
khoái chí giỡn nước trong khi người lớn đi bộ trên đường th́ lội b́
bơm xuưt xoa, nhăn nhó.
Xe Viễn lăn bánh chậm chạp.
Cơn mưa khi năy lớn thật. Hạ nghĩ. Và lạ lùng làm sao nó lại lớn
nhất lúc cô và Viễn to tiếng với nhau. Khi mọi việc dịu xuống th́
cơn mưa cũng ngớt. Hạ thấy ngộ làm sao sự trùng hợp buồn cười đó.
Không biết Viễn có nhận ra giống cô không.
Hạ quay sang anh, cũng vừa lúc Viễn nh́n qua định nói ǵ với cô. Bắt
gặp lẫn nhau, họ bất ngờ giây lác, rồi vụt cười vui dàn ḥa.
Hạ lên tiếng trước:
- Anh định nói ǵ đấy?
- À không. Hạ nói trước đi.
Hạ lắc đầu quầy quậy:
- Không, anh nói trước.
Viễn mỉm cười chịu thua, anh hắng giọng:
- Tôi vừa nghĩ về một chuyện ngồ ngộ, hơi buồn cười.
Chà! Hạ cũng vậy, kỳ lạ thật. Hạ nghĩ.
Anh nói tiếp:
- Tôi không biết có nên nói ra không. V́ nó liên quan đến cô.
Hạ ṭ ṃ:
- Chuyện ǵ vậy?
Viễn cười cười, im lặng giây lát, rồi anh nói:
- Khi năy cô vừa nhắc lại chuyện t́nh bị mất của ḿnh. Thấy cô vẫn
c̣n tức tối nhưng cô vẫn không khóc.
Hạ gật đầu:
- Dĩ nhiên. Tôi ít khi khóc. Nhất là những việc không đáng.
- Bị phản bộ t́nh cảm mà không đáng ư?
- Không đáng chút nào - Hạ lập lại kiêu hănh.
Viễn nheo mắt:
- Nhưng tôi cũng vừa nhớ lại có một cô gái hai mươi mốt tuổi, hôm
qua khóc sướt mướt, khóc bù lu bù loa chỉ v́ đầu mặc....
- Thôi!
Hạ hét to xấu hổ. Mặt cô lại đó lựng lên hai tay bịt chặt lấy tai
không dám nghe tiếp. Viễn phá lên cười. Tiếng cười của anh mới sảng
khoái cho anh và thẹn thùng cho Hạ làm sao.
Hạ vẫn rúm người v́ ngượng.
Mà kỳ lạ thật! Cô chịu đựng được những sự ghẻ lạnh của bạn bè, của
những nơi cô đến xin việc, chịu đựng được cả nổi buồn bực v́ Trâm và
Huy. Vậy mà, chỉ có mấy cái váy ngắn quái quỉ mà hôm qua đă khóc hu
hu trong ḷng Viễn. Quê thật!
Hạ lén nh́n lại Viễn. Xấu hổi ǵ ǵ!
Vẫn c̣n thấy anh cười và nh́n cô, Hạ ngoánh đầu ra xe hờn dỗi. Cử
chỉ của cô làm Viễn sững người. Trời đất, Hạ vừa mới có cử chỉ làm
dáng xong.
Có ai dạy cho cô ta không nhỉ? Sao lại tự nhiên có cái ngúng nguẩy
rất con gái này. Nhưng mà cũng công nhận là dễ thương đấy chứ. Cái
cô bé Hạ có cái ǵ khác trước rất nhiều.
Tự dưng, anh nói với cô nửa đùa nửa thật:
- Hạ này!
- Ǵ cơ? - Hạ hỏi, không quay đầu lại.
Cô hờn dỗi.
- Nếu có khi nào cô muốn thử những thuật làm duyên làm dáng với ai
đó th́ hăy thử với tôi trước đă nhé. Tôi t́nh nguyện làm nạn nhân
đầu tiên của cô đấy.
Lần này th́ Hạ quay lại. Cô mín môi, liếc xéo anh một cái rơ dài.
Rất dữ, rất gai góc mà chao ôi! Cũng rất rất dễ thương.
o0o
|