Mịt Mù Mây Khói   Quỳnh Dao Pages  1  2  3  Next   
Chương 1

Ngày mười tháng bảy, năm Dân Quốc thứ mười (1922) tại Trấn Bạch Sa, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Lần đầu tiên Mộng Hân nh́n thấy bảy tấm cổng tam quan nguy nga nhà họ Tăng, đó là một buổi sáng mùa Hạ. Đó cũng là cái ngày trọng đại nhất trong đời con gái của nàng: Mộng Hân đi lấy chồng.
Hôm ấy, không những Mộng Hân thấy được những cửa tam quan danh bất hư truyền của nhà họ Tăng, mà c̣n hiểu thế nào là uy thế có

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

một không hai của họ, cũng là ngày đầu Mộng Hân thấy mặt Tăng Tịnh Nam, chồng nàng, và một người đàn ông khác, mà sau đó gần như gắn liền với đời nàng. Đó là Giang Vũ Hàng, măi măi nàng sẽ không bao giờ quên những ǵ xảy ra trong buổi sáng hôm ấy.
Trấn Bạch Sa hôm ấy, có thể nói là nhộn nhịp khôn cùng. Gần như dân của cả trấn đă đổ xô hết ra đường. Ngay từ sáng sớm, họ đă tụ lại trước cổng nhà họ Tăng. Họ nôn nóng chờ đợi để được xem cô dâu mới làm lễ bái “Cổng sắc phong”. Đây là quy luật của nhà họ Tăng, và chỉ có nhà họ Tăng mới có quy luật này. Nhà họ Tăng đă nổi tiếng xa gần nhờ bảy cổng sắc phong vua ban đó và đây không chỉ là danh dự của riêng họ Tăng mà c̣n là của cả trấn Bạch Sa này. Nó gồm các cổng Công Đức, Trung Nghĩa, Trinh tiết, Hiếu để, Hiền lương, Liêm chính và Nhân ái.
Với một gia đ́nh có đủ bao nhiêu đức tính tốt như vậy, tiếng tăm vang đến tận triều đ́nh, để Hoàng Đế phải xuống chiếu xây cổng sắc phong ban tặng, th́ thật là không phải dễ. Trách chi họ Tăng chẳng lấy đó làm điều kiêu hănh với mọi người. Nhưng cũng chính v́ nguyên nhân này, mà lại phát sinh ra lắm tục lệ quái dị, trong đó có tục cô dâu phải ra lễ bái cổng sắc phong rồi mới được vào nhà chồng một cái tục vô nghĩa, nhưng khá rầm rộ.
Đă ba mươi năm qua, nhà họ Tăng chẳng có lấy một lễ cưới. Cái lễ trước đây th́ đă khá lâu, lúc Tăng Mục Bạch lập gia đ́nh, nhà họ Tăng mấy đời hơi hiếm muộn. Cả ba đời qua, họ đều là “một cây một quả”. V́ vậy Tăng Tịnh Nam cũng là con trai duy nhất, nên nếu lần ấy mà chẳng đi xem cô dâu mới lễ bái “cổ sắc phong”, thi hẳn là phải chờ những hai hoặc ba mươi năm nữa mới có dịp xem lại.
Chính v́ vậy mà chẳng trách ǵ dân chúng trong trấn, từ nhỏ đến lớn, trai gái già trẻ đều đổ xô đến cổng để xem. Họ chen lấn gọi nhau ơi ới.
- Nhanh lên, nhanh lên nào, đến chiếc cổng thứ ba mới là cổng trinh tiết. Cô dâu chỉ làm lễ ở nơi này, chứ chẳng làm lễ ở những cổng khác. Phải nhanh chân để chọn chỗ tốt, nhanh lên.
Người có kinh nghiệm, chỉ bảo cho người chưa có dịp xem qua như vậy.
- Ồ! Xem ḱa! Những tay trống kèn đă đến, chàng rể cỡi con ngựa bạch uy nghi quá.
- Nh́n ḱa! Nh́n ḱa! Kiệu hoa cũng đă đến, phù dâu đông đến hai mươi cô đẹp thật.
- Ồ! Đoàn người đưa dâu dài gần cả cây số, đám cưới lớn ghê.
- Nghe nói cô dâu là người ở tận Đông Khê, người rơ là có phúc mới được làm dâu nhà họ Tăng ở trấn Bạch Sa chúng ta, chắc là kiếp trước phải tu dữ lắm.
Rồi người này một tiếng, người kia một tiếng, không khí sôi động vui vẻ.
Giữa cái ồn ào đó, ban nhạc mừng dến. Đi đầu là đội nghi lễ, với tấm bảng kết hoa hai chữ “Song Hỷ”. Kế là ban nhạc, sau ban nhạc lễ chú rể mặc áo đỏ cỡi ngựa trắng, tiếp theo là mười hai cô gái xếp thành hai hàng, rồi một chiếc kiệu hoa lớn màu đỏ phủ rèm, trướng thêu được tám tay khiêng kiệu lực lưỡng, khiêng chiếc kiệu sang trọng bày trí cảnh rồng và phượng hoàng vàng ánh. Sau kiệu lại có thêm hai hàng a đầu mặc áo đỏ, đứa nào cũng mặt mũi thanh tú sáng sủa. Dưới cái ánh nắng ban mai óng ả tháng bảy, cảnh trí càng rực rỡ huy hoàng hơn.
Dân chúng ở hai bên vệ đường đứng xem, vừa thấy kiệu hoa xuất hiện, lại càng hưng phấn hơn, họ cố chen tới trước con lộ đá đưa đến cổng sắc phong để nh́n cho rơ hơn, và có lẽ biết trước cảnh lộn xộn đó, nhà họ Tăng cử cậu con nuôi của Tăng Mục Bạch là Giang Vũ Hàng dẫn trên một trăm gia đinh và công nhân, mỗi người cầm một khúc gậy dài đứng thành hai hàng rào hai bên để giữ trật tự. Vũ Hàng ṿng tay đưa cao lớn tiếng nói:
- Xin quư vị hương thân hăy thứ lỗi, xin chư vị làm ơn đứng sát vào hai bên lề, đừng cản trở đường đi lại, cảm ơn, cảm ơn.
Đám đông đứng lui ra sau một chút. Nhưng rồi khi những tay cầm gậy lơi đi, họ lao ùn ra. Và thế là có một số người bị đè ngă ra đường. Cảnh tượng hỗn loạn lại như cũ.
Mộng Hân ngồi trong kiệu hoa với chiếc khăn the che mặt. Nh́n cảnh tượng chung quanh một cách thích thú, nhưng cũng chẳng dám động đậy nhiều. Chiếc kiệu lắc lư trên trước. Nàng ngồi như thế đă hơn mấy tiếng đồng hồ. Trời lại nóng, dưới cái khăn phụng của nàng, mồ hôi đă ướt đẫm, suốt lộ tŕnh gần như nàng chỉ nghe tiếng trống nện tung tung, nó làm nàng căng thẳng, trái tim đập loạn. Cuộc hôn nhân này, phía đàng gái do anh nàng đứng chủ hôn. Được kết thân với một gia đ́nh vọng tộc như họ Tăng này, anh của Mộng Hân cảm thấy vô cùng hănh diện. Cha, mẹ của Mộng Hân th́ đă chết sớm từ lâu, anh nàng tháng sau lại phải chuyển công tác đến tận tỉnh Tứ Xuyên, v́ vậy lễ cưới không thể đợi đến sang tết thu mới cử hành, mà phải tổ chức một cách gấp rút.
Nhưng được làm dâu một gia đ́nh gia thế này, Mộng Hân rất căng thẳng, chàng rể tính khó ra sao? Rồi cha mẹ chồng? Nhất là mẹ chồng, không biết khắc nghiệt không? Nàng cũng chẳng biết gia uy nhà chồng thế nào? Liệu bản thân ḿnh có thích ứng nổi không? Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ suốt con đường đến tận trấn Bạch Sạ Rồi nàng có cảm giác đoàn kiệu như đi chậm lại. Tiếng người cười nói ồn ào bên ngoài làm nàng giật ḿnh, biết là ḿnh đă đến gần các cổng sắc phong của nhà họ Tăng. Tuy trước đó ở nhà, nàng đă được tập dượt trước cách hành lễ. Nhưng nàng chỉ nhớ ḿnh phải quỳ xuống dập đầu mấy cái rất là đơn giản. Thế c̣n bây giờ? Tiếng cười nói ồn ào, rồi tiếng gọi nhau, la hét, vỗ tay, làm Mộng Hân thấy căng thẳng thêm, cuối cùng rồi tiếng trống cũng im bặt. Tiếp đó Mộng Hân nghe tiếng vị chủ lễ xướng to như hét.
- Ngừng kiệu!
Kiệu được đặt xuống, mồ hôi vă ướt cả trán nàng. Tiếng ngân nga của vị chủ lễ:
Mời cô dâu xuống kiệu!
Màn kiệu được vén lên, nắng chói chang bên ngoài lọt vào, chiếu rực màn che mặt. Mộng Hân thấy chung quanh một màu đỏ chói, mắt hoa, tim đập mạnh. C̣n đang bàng hoàng th́ đă thấy má Từ và một cô phù dâu khác, đưa tay vào kiệu d́u nàng ra. Có lẽ v́ ngồi khá lâu, nên đôi chân Mộng Hân mềm nhũn, bước ra khỏi kiệu là nàng đă không vững chân, ngay lúc đó, má Từ kề tai Mộng Hân nói nhỏ:
- Này hăy b́nh tĩnh, đừng sợ! Không nên sợ! Bước chầm chậm thôi, để tôi d́u cho.
Má Từ là vú nuôi của Mộng Hân từ nhỏ. V́ quư yêu, không muốn rời khỏi nàng, nên đă theo nàng về cùng. Cũng may là c̣n có má Từ, nếu không nàng cũng không biết phải xử trí ra sao. Tiếng lao xao của đám đông:
- Ồ! cô dâu ra rồi! Cô dâu bước ra rồi ḱa!
Mộng Hân được d́u đến trước cổng “Trinh Tiết”. Nơi đây mấy a hoàn đă bố trí sẵn nệm quỳ màu đỏ. Vị chủ lễ lại cao giọng xướng.
- Duy tân dậu, thái b́nh niên, tháng trăng tṛn, ngày hạp, giờ biết cháu đích tôn nhà họ Tăng là Tịnh Nam, cưới con gái trưởng nhà họ Hạ là Mộng Hân làm vợ, xin được thông báo.
Trong tiếng xướng đó, Mộng Hân chầm chậm tiến đến chỗ quỳ. Vị chủ lễ tiếp tục rao tiếp.
- Mời Tân nương khấu đầu bái cổng Trinh tiết! Quỳ! Một lạy! Hai lạy! Ba lạy!
Mộng Hân làm theo lời rao của vị chủ lễ. Đám đông đứng quanh vỗ tay, ḥ reo. Không khí rất náo nhiệt.
Cuối cùng, Mộng Hân cũng dập đầu xong ba lượt, chủ lễ ra lệnh.
- Đứng dậy!
Được sự giúp đỡ của má Từ và phù dâu, Mộng Hân từ từ đứng dậy ngay lúc đó, một chuyện kỳ lạ lại xảy ra. Chợt nhiên, một cơn gió to từ đâu thổi đến, nó thổi tung chiếc khăn che mặt của nàng lên trời. Trong cơn sợ hăi, nàng cố hết sức chụp lại nhưng không kịp. Chiếc khăn bay lên cao rồi lại rơi xuống, rớt ngay lên vai một thanh niên trẻ.
Đám đông đứng quanh ngẩng nh́n lên. Họ “Ồ”! sững sờ trước chuyện lạ. Măi đến khi chiếc khăn rơi xuống, họ mới như chợt tỉnh, bàn tán lao xao. Gă thanh niên có được chiếc khăn, chẳng phải là ai xa lạ, mà là con nuôi của Tăng Mục Bạch, tên là Giang Vũ Hàng. Chiếc khăn rơi xuống vai làm Vũ Hàng cũng bất ngờ. Bất giác chàng quay qua nh́n cô dâu. Mộng Hân trong lúc bối rối cũng hướng mắt về phía khăn. Bốn mắt chạm nhau làm nàng đỏ mặt. Cảm thấy như đôi mắt kia có một từ trường. Cùng lúc đó đám đông đứng gần, hét lớn:
- Nh́n ḱa! Nh́n ḱa! Cô dâu đẹp quá!
- Ồ! Chưa động pḥng mà đă bị Ông trời vén mạng che mặt rồi! Lạ không?
Mộng Hân nghe vậy bối rối nh́n xuống, ngay lúc đó má Từ nhanh tay lấy chiếc khăn tay của ḿnh ra che mặt lại cho cô dâu. Cùng lúc đó. Mộng Hân nghe tiếng của Tịnh Nam hét lớn:
- Vũ Hàng! Mi làm ǵ vậy? C̣n chờ ǵ mà chẳng trả mạng che mặt cho cô dâu che lại chứ?
- Vâng!
Vũ Hàng bấy giờ mới chợt tỉnh, vội vă cầm lấy tấm mạng che mặt của Cô dâu, bước về phía kiệu hoa. Th́ ra anh chàng tên là Vũ Hàng, không hiểu sao Mộng Hân lại lưu ư lúc ḷng đầy bối rối. Cũng trong lúc đó, khi Vũ Hàng c̣n chưa kịp trao chiếc mạng che lại cho cô dâu, th́ một chuyện lạ khác lại xảy ra.
Đột nhiên, có tiếng nhạc đưa ma từ một hướng khác tiến về phía cổng trinh tiết, tiếng nhạc thật buồn thảm, có lẽ là đă đụng phải đám tang. Mọi người kinh ngạc kêu lên, quay đầu nh́n qua, th́ thấy một đám người đó không đông lắm, chỉ khoảng mười mấy, hai mươi người. áo trắng cờ trắng. Đi đầu là hai thanh niên trẻ. Một người cầm đuốc, một người cầm h́nh nộm to bằng người. H́nh nộm này có hai chiếc bính tóc thắt trước ngực, mặt vẻ thanh tú, nh́n kỹ là h́nh thiếu nữ. Trên ngực h́nh nộm có viết ba chữ lớn “Trác Thu Đồng. “ Phía sau hai thanh niên này là một cặp vợ chồng già, với bài vị “Trác Thu Đồng” trên tay, phía sau nữa là đám người thổi kèn, có người thả vàng mă. Họ chậm răi tiến đến kiệu hoa, vừa đi vừa gào to.
- Tăng Tịnh Nam này, xác thân Trác Thu Đồng c̣n chưa lạnh, mà ngươi đă vội rước dâu về nhà ư?
Đám đông đứng xem chợt “ồ” lên kinh ngạc. Họ vừa mục kích được một màn kịch sống quá haỵ Mọi người bắt đầu bàn tán, chen lấn nhau ra phía trước để được nh́n cho rơ.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, làm Mộng Hân sững sờ. Nàng không biết điều ǵ đang xảy ra, nhưng ban năy đám người kia đă nói đến “rước dâu” như vậy hẳn là có liên hệ đến cuộc hôn nhân này. Má Từ đứng cạnh cũng hồn phi phách tán, quên cả chuyện cài mạng mặt lại cho cô dâu.
- Tăng Tịnh Nam! Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?
Gă thiếu niên cầm h́nh nộm hướng về phía chàng rể quơ quơ, rồi nói
- Mi hăy nh́n xem này! Đây là chị Trác Thu Đồng của ta, mi đă phụ người, bức người phải chết đi, bây giờ lại c̣n dám ngang nhiên khua chuông đánh trống rước dâu, mi chẳng sợ trời xanh trả báo ư?
Cái khuôn mặt đang tươi cười hớn hở của Tăng Tịnh Nam chợt nhiên tái bệch. Hắn trợn mắt quay đầu lại, quát.
- Vũ Hàng! Vũ Hàng đâu? Tại sao ngươi không cho dẹp cái đám họ Trác lộn xộn này đi chứ?
Vũ Hàng vội vă chạy tới, đứng áng trước Tịnh Nam, rồi nói như nài nỉ với đám người gây rối.
- Làm sao quí vị lại gây rắc rối thế này? Bất kể thế nào nhà họ Tăng chúng tôi cũng đang có chuyện vui. Nếu quư vị có chuyện ǵ muốn nói, th́ hăy đến nhà chúng tôi thương lượng. Trác lăo gia, Trác lăo má, Thu Quư va Thu Dương. Quư vị hăy nể t́nh tôi, mà rời ngay ra khỏi nơi này ngay đi.
Vị được gọi là Trác lăo má bước tới nước mắt ràn rụa nói:
- Giang thiếu gia! Nhà họ Trác chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng tuân theo lời của Giang thiếu gia, chỉ có một việc này là xin chịu. Giang thiếu gia cũng thấy đấy, Thu Đồng, đứa con gái của chúng tôi, nó đă phải chết một cách oan uổng v́ cái tay sở khanh này!
Câu nói của ông lăo làm cho lăo bà bên cạnh khóc theo, bà khóc thật to, vùa khóc bà vừa ngước mặt lên trời gào.
- Thu Đồng ơi! Thu Đồng! Con sống khôn thác thiêng, th́ hăy bắt kẻ đă nợ con phải trả!
Tịnh Nam đứng sau đấy nổi giận, hắn quay đầu lại hét lớn.
- Thật là quá lắm! Lăo Vưu! Lăo Dương đâu! Hăy đuổi bọn này ra khỏi đây. Hừ! Bộ ăn được gan gấu gan beo sao mà dám đến đây, để quấy phá ta trong ngày hôm nay chứ?
Lời của Tịnh Nam như đổ dầu vào lửa. Đám người họ Trác đùng đùng nổi giận. Thiếu niên đang cầm đuốc là Thu Quư vội đưa bó đuốc thẳng vào mơm ngựa, khiến con ngựa kinh hoảng chồm lên suưt chút đă hất Tịnh Nam rơi xuống.
Thu Quư quay qua nói với đám đông:
- Các vị thân hào nhân sĩ trong làng. Xin các vị hăy suy xét xem ai đúng ai sai, gia đ́nh chúng tôi là gia đ́nh nghèo khổ, v́ vậy em gái tôi là Thu Đồng, v́ muốn kiếm tiền lo cho em trai chúng tôi là Thu Dương ăn học, đành đến nhà họ Tăng làm a đầu, chẳng ngờ gă Tăng Tịnh Nam này chẳng phải là con người, hắn đă quyến rũ em gái tôi. Hắn sợ em tôi không tin nên đă thề thốt, nào là sẽ cưới em gái tôi làm vợ. Nếu chẳng được là vợ cả cũng sẽ là vợ hai. Em gái tôi cả tin nên đă trao thân cho hắn.
Tịnh Nam ngồi trên ngựa, giận dữ hét:
- Hăy bắt hắn câm miệng! Đừng để hắn nói bậy nói bạ Ở đây để vu oan cho tạ Những điều hắn nói đều khoác lác chẳng phải là sự thật.
Thu Dương cầm h́nh nộm xông tới:
Tăng Tịnh Nam, mi không biết xấu hổ ư? Mi nói là bọn ta nói dối? Không lẽ mi đă quên chiếc ngọc bội mi đă trao cho chị ta làm tin rồi ư?
Tịnh Nam trừng mắt
- Ngọc bội nào? Đó là cô ấy đă lấy trộm của nhà ta! Trác lăo má vừa khóc vừa kêu trời:
- Trời ơi! Trên đời này sao lại có con người bạc t́nh bạc nghĩa như vậy? Thu Đồng con tôi đă chết một cách oan ức! Nó quá tin lời người, thằng này nó giả vờ yêu thương, đến khi cưới vợ nó phủ nhận tất cả không chỉ phủ nhận mà nó c̣n đuổi con tôi về nhà. Tội nghiệp con nhỏ trong phút giây không suy nghĩ đă treo cổ tự sát. Các vị hương thân, các vị thấy đấy. Nhà họ Tăng vừa có tiền có thế, lại có cả những cổng sắc phong, nhưng họ lại là thứ vô lương tâm nhất.
Tịnh Nam quay qua Vũ Hàng:
- Vũ Hàng! Mi đứng đó xem họ chửi, họ làm nhục ta vậy ư? Đâu phải ngươi đến đây nghe họ kể lể. Gậy trong tay nhà ngươi làm ǵ? Sao không đánh đuổi họ đi?
Rồi quay đầu ra sau, Tịnh Nam ra lệnh:
- Lăo Vưu đâu? Lăo Vưu! Hăy đánh đuổi bọn họ đi cho ta!
Đám gia nhân vừa nghe lệnh chủ xông đến, th́ Vũ Hàng đă lớn tiếng hét:
- Tất cả không được đánh người!
Bọn gia nhân đành lùi lại. Vũ Hàng quay sang người nhà họ Trác, ṿng tay thi lễ, thành khẩn nói:
- Chuyện của Thu Đồng, xin các vị hăy tin tôi, rồi tôi sẽ có cách giải quyết, để Thu Đồng có thể yên giấc ngàn thu, c̣n bây giờ xin các vị hăy lui chọ Chứ để t́nh cảnh thế này, quả là khó xử. Mà làm thế này nào có giúp ích được ǵ cho Thu Đồng đâu? Thu Đồng cũng đă mất rồi.
- Chính v́ chị Thu Đồng tôi đă mất, mà chúng tôi đau đớn đến độ không thiết sống nữa. Bi kịch này chẳng có cách nào cứu văn được đâu?
Thu Dương lúc đó chỉ mười sáu tuổi, dáng mạo khôi ngô, là một học sinh ưu tú của Trường trung học Bạch Sa, nói:
- Vả lại cái tay Tăng Tịnh Nam này chẳng tỏ ra chút ǵ là ăn năn sám hối, lại c̣n huênh hoang lớn lối. Hắn đă đổ trút trăm thứ tội lên đầu chị tôi. Hành động của hắn có ai chịu được? Hăy nh́n kỹ thái độ hắn ḱa.
Nói đến đây Thu Dương nghiến răng tiếp:
- Đúng là mẫu cầm thú trong lớp áo người mà!
Tịnh Nam nghe giận dữ.
- Hừ, Vũ Hàng! Mi c̣n đứng đó căi cối căi chày ǵ? Mi chẳng nghe hắn chửi ta, chẳng chừa một chỗ nào cả ư? Cứ đứng đó mà khách sáo măi.
Và quay qua đám thuộc hạ.
- Lăo Vưu! Lăo Dương! Đại Xương! Đại Thạnh đâu! Bọn bay hăy xông tới đập cho chúng một trận xem!
Thu Quư giận dữ hét
- Đúng là đồ vô lại! Mi không phải là người, hôm nay ta phải sống mất một phen với ngươi.
Nói xong, Thu Quư đưa bó đuốc quơ mạnh tới trước mũi con ngựa, lần này th́ con vật kinh hoảng hơn, nó nhấc bổng hai chân trước lên hí vang. Tịnh Nam ngồi trên lưng ngựa, mất thăng bằng, rơi ngay xuống đất, mọi người hét lên v́ sợ hăi. Đám gia nhân nhà họ Tăng và Vũ Hàng vội vă chạy đến đỡ Tịnh Nam lên. Họ kéo đến nhiều quá làm con ngựa càng kinh hoảng, nó đạp bừa lên đám đông. Tiếng la hét, sợ hăi làm khung cảnh thêm phần hỗn độn.
Trong lúc hỗn độn đó hai anh em Thu Quư và Thu Dương đă đặt h́nh nộm bằng giấy kia trước kiệu hoa rồi đốt. Lửa bừng lên gặp gió, gặp giấy và sườn tre, càng bắt cháy mạnh hơn. Lửa bén nhanh về phía kiệu.
Má Từ và các cô phụ dâu sợ hăi kéo Mộng Hân ra.
- Mộng Hân! Mộng Hân chạy mau! Chạy mau.
Mộng Hân sợ quá theo chân má Từ và phù dâu chạy ra phía sau kiệu khi đó ở đây cũng đă đầy nghẹt người. Thu Dương vừa đốt h́nh nộm vừa ngẩng đầu lên trời nói.
- Chị Thu Đồng ơi, Thu Đồng! Nợ có vay phải trả, nay chị đă chết không nhắm được mắt, th́ hăy đi t́m kẻ nợ chị bắt hắn phải cùng biến ra tro bụi như chị đi.
Trác lăo má cũng vừa khóc vừa nói:
- Cháy đi! Cháy đi! Thu Đồng con! Con hăy về đây đốt sạch các tấm cổng sắc phong của nhà họ Tăng, đốt sạch cuộc hôn nhân của hắn! Đốt hết tất cả đi.
Tịnh Nam được Vũ Hàng và đám gia đinh vừa đỡ dậy ḿnh mẩy đă lấm lem, lại thấy lửa bốn bề cháy cao c̣n đám người họ Trác lại đang ngông cuồng, biết là khó bề chống chọi nên vừa bỏ chạy vừa nói:
- Không xong rồi, bọn họ đă điên cả rồi, họ định đốt cả ta! Vũ Hàng! Vũ Hàng đâu! Hăy cứu ta.
Thu Quư thấy Tịnh Nam bỏ chạy, giận không chịu được ném thẳng bó đuốc về phía Tịnh Nam, nhưng đuốc lại rơi đúng kiệu hoa làm kiệu hoa bốc cháy mạnh hơn. Má Từ thấy vậy hét:
- Tiểu thư! Tiểu thư! chạy đi thôi, chạy đi.
Mộng Hân bị cảnh hỗn độn làm kinh hăi, mặt không c̣n một giọt máu mà trên người lúc đó lại đầy đồ trang sức chiếc măo cô dâu trên đầu lại nặng trịch. Đám đông đứng quanh đông nghẹt nên chẳng biết phải thoát bằng lối nào, lửa lại càng lúc càng gần. Mộng Hân đứng chết lặng một chỗ. Đến khi lửa đă liếm đến vạt áo nàng, má Từ mới sợ hăi hét:
- Trời đất ơi! Ai đó làm ơn đến cứu tiểu thư nhà tôi! Cứu chúng tôi.
Khi đó Vũ Hàng xuất hiện, chàng lao nhanh tới cởi chiếc áo khoác ngoài cầm nơi taỵ Rồi một tay nắm lấy tay Mộng Hân kéo ra, một tay dùng áo dập tắt lửa, lúc đó đám gia đinh nhà họ Tăng cũng đến kịp cứu lấy kiệu hoa. Khi cứu được xong, kiệu đă bị mất nóc, mất cửa, trông chẳng c̣n ra cái thể thống ǵ nữa. Mộng Hân chưa hoàn hồn, ngước mắt lên lại chạm ngay ánh mắt của Vũ Hàng. Cái ánh mắt lạc lơng buồn bă kia lại làm tim nàng đập mạnh, Mộng Hân phải vội quay dị Vũ Hàng nói với đám gia đinh.
- Lăo Dương, Lăo Vưu hăy đi t́m thiếu gia lại đây, c̣n Đại Xương, Đại Thạnh các ngươi có bổn phận đi t́m ngựa. Diệu Vy, Diệu Thăng th́ chỉnh đốn lại hàng ngũ. A Quang với A Hoa, thu dọn đồ đạc nhé
- Thưa Trác lăo gia, tôi nghĩ người đă chết rồi th́ cũng không làm sao mà sống lại được. Chuyện hôm nay đến nước này tôi nghĩ có lẽ các người cũng đỡ phần nào nguôi được cơn giận. Oan gia nên giải, chớ đừng nên kết. Thôi th́ hăy dừng lại ở đây, sáng mai tôi sẽ sang nhà các người lúc đó ta sẽ nói chuyện sau, c̣n bây giờ xin hăy giải tán được chứ?
Trác lăo gia chưa nói ǵ th́ Thu Dương đă lên tiếng
- Giang đại ca, những ǵ vừa nói là ư của cá nhân đại ca thôi, chứ c̣n nhà họ Tăng, họ chỉ biết đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người, chúng tôi chẳng làm sao căi lại được họ, hỏi làm sao không tức được chứ?
Thu Dương vừa dứt lời th́ trong đám đông có một cô gái đẹp khoảng mười lăm mười sáu tuổi với hai chiếc bím tóc thả dài trước ngực, trong bộ áo lụa màu đỏ bước ra. Nh́n là biết ngay là người họ Tăng. Cô ta đi thẳng đến trước mặt Thu Dương, nh́n Dương với ánh mắt thiết tha van nài.
- Thu Dương, anh đừng làm to chuyện nữa, chẳng giúp được ǵ. Ông anh tôi tuy có trăm điều, ngàn điều không phải nhưng c̣n chị dâu tôi, người chẳng có lỗi ǵ cả. Anh làm thế này tội nghiệp chị ấy chứ?
Mộng Hân nghe nói ḷng cũng xót xa, bất giác quay qua nh́n cô gái, cô gái c̣n khá trẻ mà đă nói được điều Mộng Hân đang nghĩ. Ấn tượng đầu tiên của Mộng Hân về Tịnh Huyên là như vậy. Và trong suốt quăng đời làm dâu của Mộng Hân th́ Huyên có thể nói là người bạn hiểu biết Mộng Hân nhất. Vũ Hàng tiếp lời cô gái.
- Tịnh Huyên nói đúng đấy, không nể tăng th́ cũng phải nể phật một chút, quư vị đồng ư không?
Thu Dương hơi ngập ngừng hết nh́n Tịnh Huyên lại nh́n Vũ Hàng và như lănh hội được cái sự thành khẩn của hai người. Thu Dương quay qua nh́n cha.
Trác lăo gia năy giờ chăm chú ngắm Mộng Hân. Thấy áo cưới nàng giờ đă xốc xếch. Măo cô dâu lệch lạc, mắt c̣n ngơ ngác kinh hoàng, ḷng chợt giao động lên tiếng
- Thôi bao nhiêu đủ rồi. Chúng ta quay về thôi!
Thu Dương quay qua Thu Quư:
- Cha đă bảo về, th́ chúng ta về vậy.
Nhưng Thu Quư như c̣n chưa hả cơn giận, vung nắm đấm về hướng Tịnh Nam nói:
- Tăng Tịnh Nam! Con người mi thế này không xứng có một cuộc hôn nhân tốt lành đâu. Rồi đời mi sẽ mạt! ông trời có mắt mà. Hăy nhớ mi c̣n một món nợ của nhà ta đấy.
Mộng Hân cũng nghe rơ lời nguyền rủa đó, bất giác rùng ḿnh.
Nắng tháng bảy chói chang, nhưng ḷng Mộng Hân sao nặng trĩu lạnh buốt. Nàng ngơ ngẩn chẳng biết rồi cuộc đời ḿnh sẽ đi về đâu, mới làm cô dâu, nỗi vui vừa bừng lên là nhanh chóng lụi tàn. C̣n lại chăng là nỗi sợ hăi, lo lắng, âu lọ Nàng có cái cảm giác của người rơi xuống biển cả mênh mông, không nh́n ra được bến bờ.
Người nhà họ Trác rút lui lúc nào Mộng Hân cũng không haỵ Mộng Hân như một cái máy bước vào từ đường, bái tổ tông, vào đại sảnh bái trời đất, bái bà nội của Nam, bái cao đường. Mỗi một nghi lễ, Mộng Hân đều hành động một cách suông sẻ. Có điều ḷng nàng ngập đầy nỗi lo âu, ẩn ức, muộn phiền. Mộng Hân không biết phải làm ǵ để phản kháng lại định mệnh và rồi cuối cùng tất cả những lễ nghi phức tạp cũng trôi quạ Lễ động pḥng cũng đến.
Trong pḥng hoa chúc. Chiếc mạng che mặt cô dâu lại phủ trên mặt cô dâu. Chú rể chiếu lệ dùng tay vén mạng. Bà mai và khách khứa vỗ tay ăn mừng, họ bắt đầu phá phách cô dâu chú rể, họ như quên chuyện xảy ra ban sáng với nhà họ Tăng. Khách dự lễ khá đông. Pháo nổ gịn giă, bông giấy được rải khắp nhà. Đêm chẳng c̣n bóng đêm, Mộng Hân ngồi đấy mà hồn như thả đi đâu, nàng thắc mắc chẳng biết trên đời này c̣n có cô dâu thứ hai nào lâm vào t́nh cảnh hôm nay của nàng không? Nàng cứ thế ngồi ở mép giường chờ. Chú rể bị khách kéo ra bàn nên chưa về viên pḥng được. Mộng Hân ngồi đó và đợi, đợi chàng rể quay về để giải thích cho nàng biết chuyện buổi sáng nơi cổng sắc phong, nàng mong đây chỉ là một sự hiểu lầm? Trong đầu Mộng Hân hiện ra khuôn mặt chồng. Một khuôn mặt thanh tú đẹp trai. Một người con nhà thế phiệt, đương nhiên phải khác người, chắc chắn anh nàng không chọn lầm người, nhưng mà Mộng Hân ngồi đấy cố gắng suy tưởng để khỏa lấp trái tim rối rắm.
Cuối cùng chú rể cũng xong buổi tiệc trở về pḥng, và cũng theo lệ, thêm những nghi thức khác. Nhưng rồi tất cả cũng quạ Khách tan cả, trong pḥng c̣n lại tân lang và tân nương, Má Từ là người rút lui cuối cùng, khi ra cửa c̣n nói:
- Tân lang Tân nương, hăy tâm đầu ư hợp, vui vẻ nhé!
Nhưng Tịnh Nam như bực dọc.
- Thôi được rồi, được rồi! Lễ nghi phát khiếp, làm mệt đừ cả người, không cần ngươi nói thêm!
Má Từ đi rồi, chỉ c̣n lại hai người bên ánh hồng lạp.
Tịnh Nam lên giường, mùi rượu nồng nặc, anh chàng đưa tay nâng cằm cô dâu lên nh́n vào mắt cười nói.
- Họ bảo với ta là sẽ chọn cho một cô vợ đẹp, ta cứ bán tín bán nghi, măi đến sáng nay ở cổng sắc phong, gió thổi làm lật chiếc măo của nàng, ta mới biết là họ không xạo, đă nói thật!
Mộng Hân cúi nh́n xuống, thắc mắc sao chồng có thể cười được với chuyện ban sáng? Nhưng rồi nàng nghĩ chồng vừa nhắc dến cổng sắc phong, hẳn là đang muốn giải thích điều ǵ, thế là Mộng Hân chờ, chờ măi, chẳng ngờ Tịnh Nam chẳng nói thêm một câu nào, lại đưa tay sang lần t́m cúc áo. Mộng Hân thấy thất vọng, bản năng phản kháng khiến nàng xoay người đi, thoát khỏi tay chồng. Chuyện đó làm Tịnh Nam ngạc nhiên, chàng quay lại mới thấy Mộng Hân đang khóc.
Tịnh Nam ngơ ngác một lúc, rồi bực dọc cởi chiếc hài đang mang ném đi, lớn tiếng mắng.
- Thật xúi quẩy. Hôm nay ai cũng vui, c̣n ta đă xui c̣n gặp ngươi nữa, sao kỳ vậy?
Mộng Hân nghe chồng nói càng thấy thất vọng.
Lúc đó Tịnh Nam như chẳng c̣n thích thú nữa. Buổi lễ làm Nam mệt lả, rồi Mộng Hân lại làm Nam cụt hứng chàng ném giày c̣n lại, rồi leo lên giường, dằn mạnh gối, chui vào chăn, chẳng màng chuyện gối chăn. Tịnh Nam quay người vào tường ngủ thiếp!
Mộng Hân thẫn thờ ngồi đấy. Ơ hờ đưa mắt nh́n đôi hồng lạp đang cháy cao ngọn, pḥng chẳng có gió mà ngọn lửa cứ cháy chập chờn. Ngọn lửa như trêu chọc. Mộng Hân lại liên tưởng đến ngọn lửa ban sáng đă đốt h́nh nộm. Ngọn lửa rất cao suưt tí đă đốt cháy cả kiệu hoa, bên tai nàng h́nh như c̣n nghe rơ cả tiếng khóc của bà lăo họ Trác.
- Cháy đó! Cháy lên đi nào! Cháy thật cao. Thu Đồng con trở về đây, đốt cháy luôn cái cổng sắc phong của nhà họ Tăng, đốt cháy cả cuộc hôn nhân của hắn. Đốt hết, đốt hết tất cả.
Bất giác Mộng Hân rùng ḿnh, nàng quay lại nh́n Tịnh Nam. Chàng đang ch́m trong giấc ngủ thật ngon. Nàng không dám tin là ḿnh đă lấy chồng, làm sao chàng lại ngủ được trong đêm tân hôn chứ? Làm sao có thể như vậy được? Người đang nằm ngủ kia là chồng nàng đấy ư?


Chương 2

Qua sáng hôm sau, chuyện quan trọng nhất của nàng dâu là bái kiến toàn thể gia đ́nh. Cả nhà họ Tăng đều tụ tập nơi ṭa đại sảnh. Mộng Hân dâng trà cho từng người một.
Tách trà thứ nhất là cho bà nội. Đấy là một bà lăo uy nghi nghiêm khắc, chẳng có lấy một nụ cười. Nh́n qua cây gậy đầu rồng để cạnh, là có thể đoán được, đây là nhân vật quyền lực nhất trong nhà và rồi với thời gian Mộng Hân biết là ḿnh đă không đoán sai.
Tách thứ hai là dành cho cha chồng, ông Tăng Mục Bạch. Ông Mục Bạch tướng sang, nho nhă, chắc chắn khi c̣n trẻ hẳn điển trai lắm. Hiện tại, mặc dù đă gần năm mươi, nhưng vẫn c̣n phong độ. Ông có đôi mắt hiền nhưng buồn. Khi nh́n Mộng Hân, ánh mắt đó như có cái ǵ hơi hối tiếc. Mộng Hân hiểu, mặc dù Tịnh Nam có vẻ ǵ bất cần để ư đến chuyện “Đốt kiệu ngày qua” nhưng cha chồng nàng th́ không vậy.
Tách trà thứ ba dành cho mẹ chồng là bà Văn Tú. Bà Văn Tú có nụ cười khá hiền từ, vóc sắc đoan trang. Xem ra đây là người đàn bà an phận, biết kính nể lăo phu nhân, biết chiều chuộng chồng. Mộng Hân nghĩ hẳn là với cả hai con là Tịnh Nam và Tịnh Huyên, chắc chắn bà cũng ít khi rầy mắng. Một người đàn bà bị kẹp chặt giữa ba thế hệ th́ hẳn là phải chịu đựng nhiều nỗi khổ tâm.
Tách trà thứ tư dành cho cô em chồng Tịnh Huyên. Sau đó Mộng Hân mới biết, Tịnh Huyên mới tṛn mười lăm tuổi. Thật khó tin, từng ấy tuổi mà đă hiểu được người. Tịnh Huyên tiếp lấy tách trà trên tay Mộng Hân. Nh́n Mộng Hân với ánh mắt trong sáng thông cảm và nàng đă thấy thích cô em chồng ngay từ lúc đó.
Tách trà thứ năm là của Giang Vũ Hàng trong gia tộc họ Tăng, đột nhiên xuất hiện một người họ Giang thật là kỳ lạ. Nhưng ấn tượng của Mộng Hân dành cho anh chàng này lại mạnh nhất. Ngọn gió kỳ lạ ngày hôm qua chợt nhiên như nổi lên lại trong ḷng nàng. Cái cách xử sự sáng suốt khi đụng chuyện. Cái thái độ dũng cảm cứu nguy cho nàng cộng thêm cái nh́n sâu thẳm đầy tâm sự của anh ta đă từng làm cho Mộng Hân lúng túng. Gă đàn ông này thật ra là ai?
ông Mục Bạch h́nh như nh́n thấy cái sự phân vân của Mộng Hân, ông vội nói như giải thích...
- Mộng Hân, Vũ Hàng là nghĩa tử của ta đấy, nhưng chẳng có ǵ khác biệt so với con ruột ta cả. Nhà họ Tăng ta có quá nhiều cơ ngơi phải quản lư, trong đó có cả đoàn thuyền chuyển vận hành hóa hiệu Thái Phong. Tất cả được ta giao cho Vũ Hàng, Hàng là cánh ta đắc lực của ta, cũng là anh em tốt của Tịnh Nam. V́ vậy từ đây về sau, con có thể gọi tên tộc của nó trong lúc xưng hô, không cần khách sáo ǵ cả.
Mộng Hân nh́n Vũ Hàng, cái ánh mắt tư lự của anh chàng như biết nói và chợt nhiên, không hiểu sao Mộng Hân lại ngại chạm mắt với anh tạ Mộng Hân không nh́n nữa nhưng vẫn cảm nhận được chàng đang cười, một nụ cười trắc ẩn. Vũ Hàng có vẻ lớn tuổi hơn Tịnh Nam nhiều. Khuôn mặt góc cạnh rơ ràng, chứng tỏ con người giàu cá tính lại từng trải. Trong nhà họ Tăng, Vũ Hàng như một chủ thể độc lập, nhưng lại lạc lơng như một cái tách đá trong bộ đồ trà kiểu cách kiêu sa.
Lễ dâng trà rồi cũng kết thúc, mọi người ngồi quây quần trong đại sảnh chuyện văn chuyện nhà chuyện người. Mấy đứa A đầu liên tục mang trà nước châm thêm rồi bánh điểm tâm. Tịnh Nam ngồi chưa nóng chỗ, đă thở vắn thở dài, nói với nội.
- Nội xem đấy, xấu hổ quá! Nhà họ Trác dám bôi nhọ nhà tạ Một bữa lễ long trọng của con như vậy, mà bọn họ dám quấy phá. Con thật tức phát điên lên được. Vũ Hàng lại chẳng giải quyết dứt điểm được chuyện. Con đoán là rồi họ sẽ tiếp tục quấy rầy cho xem. Tại sao ta chẳng thưa kiện để cho hết bọn chúng vào tù?
Tịnh Huyên liếc nhanh về phía Mộng Hân rồi nói với ông anh.
- Anh Nam, để chuyện đó khi khác nói được không?
Nhưng Tăng lăo thái đă nghiến răng nói:
- Được rồi. Chuyện đă đến nước đốt cả kiệu hoa th́ c̣n nhân nhượng ǵ được nữa?
Rồi quay qua nh́n Mộng Hân, bà nói:
- Hôm qua tại cổng sắc phong, con đă bị kinh hoàng bị làm nhục. Tất cả những cái đó là do nhà họ Tăng chúng ta chưa thu xếp chu đáo. Để con bị vạ lây, thôi được...
Mộng Hân chỉ gật đầu, chứ chẳng dám nói năng ǵ cả. Tăng lăo thái nói tiếp:
- Chuyện này ta đă nói rồi. Cây to th́ hay gặp gió to, Thu Đồng nó ở nhà chúng ta đă hơn năm năm trước nó cứ đeo đuổi thằng Tịnh Nam. Cũng tại chúng ta lơi lỏng mới để con A đầu đó có ư nghĩ lệch lạc. Nhưng mà gia đ́nh ta đây làm sao có thể chấp nhận nó vào nhà? Thế mà không ngờ, trong một phút kém suy nghĩ, nó lại t́m đến cái chết. Rồi nhà họ Trác đă lợi dụng cái cơ hội này mà làm to chuyện măi. Ta nghĩ, tất cả chẳng qua là họ muốn làm tiền thôi.
Lăo phu nhân nghĩ giải thích bao nhiêu cho Mộng Hân là đủ, nên quay qua nh́n Vũ Hàng.
- Vũ Hàng, mi đă cho họ bao nhiêu tiền mà họ vẫn không vừa ư? Để họ quấy măi thế này đâu được.
Vũ Hàng có vẻ không vui, nói:
- Thưa nội, chuyện này con gánh không xuể. V́ người nhà họ Trác họ quá cứng cỏi chẳng chịu nhận một đồng xụ Con có thuyết phục thế nào, họ cũng không chịu nhận, con cũng không ngờ họ lại dám phá rối cả lễ cưới ngày hôm qua.
Lăo phu nhân giật ḿnh.
- Họ không nhận tiền ư? Chẳng nhận tiền vậy chứ họ muốn cái ǵ?
- Ho...
- Vũ Hàng nói tới đây th́ ngập ngừng rồi quay lại nh́n ông Mục Bạch. Lăo phu nhân động chiếc gậy xuống nền gạch ra lệnh.
- Nói đi!
ông Mục Bạch tiếp lời:
- Họ ra điều kiện là phải để cho bài vị của Thu Đồng cùng được đặt trong từ đường nhà ta, coi như là một tiểu thiếp chính thức của Tịnh Nam, chứ không nhận tiền.
Lăo phu nhân trừng mắt, khó chịu.
- Đ̣i hỏi ǵ lạ vậy?
Bà Văn Tú vội vă nói:
- Mẹ đừng có giận, chúng ta nào có chấp nhận đâu? Cũng chính v́ vậy mà chuyện mới bế tắc. Vả lại, mọi người ai cũng bận lo chuyện hôn nhân, nghĩ là sau lễ cưới, tính cũng không muộn, chứ đâu ngờ sự việc lại xảy ra như vậy.
Lăo phu nhân lộ vẻ tức giận.
- Cái chuyện này đâu thể để kéo dài được? Bọn bây làm việc ǵ cũng chẳng đến nơi đến chốn. Chuyện muốn đem bài vị vào từ đường, rơ ràng là họ muốn làm khó làm dễ tạ Đó chẳng qua là một thủ đoạn, chứ một cái bài vị vào từ đường nhà họ Tăng đâu lợi lộc ǵ. Ăn được uống được ǵ đâu? Các người suy nghĩ cho kỹ, hẳn thấy rơ điều đó.
Vũ Hàng lắc đầu.
- Con nghĩ th́ đó không phải là thủ đoạn hay quỷ kế ǵ. Nhà họ Trác người nào cũng ngang bướng, nhưng tốt. Họ khăng khăng cho là nếu Thu Đồng mà chẳng vào được từ đường nhà ta th́ sẽ chết không yên. V́ Thu Đồng th́ chết rồi, họ muốn thực hiện được ước muốn cuối cùng của con gái để an ủi linh hồn của Thu Đồng vậy thôi.
Lăo phu nhân giận dữ nói:
- Thật vô lư. Họ đ̣i hỏi như vậy quá đáng. Từ đường của nhà họ Tăng, đâu phải ai muốn vào cũng được? Nó chưa hề được ai mai mối cưới hỏi, lại chưa hề sinh con đẻ cái cho nhà họ Tăng, th́ làm sao vào được từ đường nhà họ Tăng ta chứ?
Tịnh Huyên không dằn được chen vào.
- Nội! Cũng không thể trách người tạ Tất cả là do anh con không phải. Ăn ở với người, rồi lại phụ t́nh người, mới đưa đến t́nh cảnh này. Hăy nghĩ lại xem, Thu Đồng đâu có lư do ǵ mà lại tự hủy ḿnh chứ?
Lăo phu nhân lại dộng gậy xuống đất lần nữa.
- Tịnh Huyên! Ở đây đâu có chỗ cho con xía mồm vào? Con gái ǵ mà chẳng biết phép tắc. Con muốn được quỳ phạt ở từ đường không?
Tịnh Huyên nghe nói sợ hăi im ngaỵ Vũ Hàng thừa cơ bước tới.
- Nội à? Hay là nội suy nghĩ thử xem, ta có thể chấp nhận lời yêu cầu của nhà họ Trác không? Vào từ đường chẳng qua chỉ là một chiếc bài vị cơ mà?
Lăo phu nhân nghe vậy trừng mắt, ông Mục Bạch vội vă tiếp:
- Vũ Hàng chẳng qua chỉ thấy sao nói vậy. Nhưng con thấy đó cũng có thể là một cách để hóa giải các sự rắc rối này.
Lăo phu nhân quay qua, giận dữ nh́n con trai.
- Vũ Hàng có thế nào th́ cũng không phải là người họ Tăng, nó có thể nói sai cũng được. C̣n con? Tại sao con lại có thể nghĩ vậy chứ?
Bà hừ một tiếng rồi tiếp:
- Bộ con quên là tại sao ta lại có những cổng sắc phong kia ư? Con quên cả quy luật nhà họ Tăng. Niềm kiêu hănh của chúng ta ở chỗ nào? Cái con Thu Đồng kia, một đứa con gái mất nết lăng loàn, làm sao có thể vào được nơi dùng tôn thờ tổ tiên nhà họ Tăng được?
ông Mục Bạch im lặng, c̣n Vũ Hàng th́ cúi nh́n xuống một cách bứt rứt. Lăo phu nhân tiếp:
- Không có cách thương lượng nào cả, chỉ có cách bỏ tiền ra để họ yên. Con không được tiếc tiền. Bọn mắt đen đó thấy tiền là chóa mắt, làm ǵ chẳng giải quyết được. Vũ Hàng mi phải đích thân lo chuyện đó, không được sợ hao phí. Thôi, cứ thế mà thi hành, bây giờ mọi người giải tán đi, ai lo việc người đó.
Lăo phu nhân đă ra lệnh. Cả nhà chẳng ai dám căi lời, lặng lẽ đứng dậy chào, rồi rút lui.
Mộng Hân hoàn toàn bất ngờ, ngay trong ngày ra mắt họ hàng lại chẳng ai nói ǵ đến cuộc hôn nhân của nàng, mà chỉ toàn bàn luận đến đứa con gái có tên là Trác Thu Đồng thôi. Và trong suốt buổi tranh luận kia, Mộng Hân chẳng hề chen vào được một lời nào. Nàng giống như một người ngoài cuộc. Nhưng trong thâm tâm, nàng biết ḿnh không phải là kẻ đứng ngoài lề. V́ đă có một người con gái si t́nh, v́ chồng nàng mà đă phải bỏ mạng, nàng làm sao có thể ở ngoài cái bi kịch đó chứ? Mộng Hân thấy thất vọng, buồn nản, nàng ước ǵ ḿnh không phải là cô dâu mới của nhà họ Tăng này.
Tối hôm ấy, Tịnh Nam đă tính toán, anh chàng muốn hoàn tất cái chuyện “động pḥng” cho xong. Trong khi Mộng Hân lại muốn chồng nói rơ chuyện Thu Đồng cho ḿnh biết để không thắc mắc.
Thế là chàng nghĩ chuyện chàng, c̣n nàng lo chuyện nàng. Chẳng ai hiểu ai.
Từ sớm, Tịnh Nam đă đuổi khéo đám gia nhân và A hoàn ra ngoài, leo lên giường, sẵn sàng chờ đợi Mộng Hân đến phục vụ. Anh chàng chẳng c̣n kiên nhẫn nh́n ra, chỉ thấy Mộng Hân ngồi bên bàn quay lưng lại ḿnh như không hay biết ǵ cả. Tịnh Nam tằng hắng rồi cởi giày, cởi nịt áo thật mạnh, cố tạo tiếng động để Mộng Hân quay lại và nàng quay lại thật, nhưng khi nh́n thấy giày dép, quần áo Tịnh Nam vứt tung khắp nơi, nàng chợt nhiên bất măn, chỉ cúi đầu nh́n xuống chứ chẳng di chuyển đi đâu cả.
Lúc đó, Tịnh Nam nổi nóng, ngồi bật dậy hét.
- Cô là khúc gỗ ư? Chẳng lẽ cô dâu phải làm ǵ chẳng ai dạy à?
Mộng Hân nghe hét giật ḿnh, chưa kịp nói ǵ, th́ đă nghe Tịnh Nam nói tiếp:
- Làm ǵ mà ngồi đấy trợn mắt nh́n. Nếu là Thu Đồng, th́ cô ấy đă đến cởi áo cho ta, pha trà pha nước cho ta, ôm chầm lấy tạ Chứ đâu có để ta phải chờ đợi lâu lắc thế này?
Mộng Hân kinh ngạc, làm sao Tịnh Nam lại có thể nói những lời như vậy lúc này? Hai hôm rồi, nàng đă cố nhẫn nhục chịu đựng, bây giờ không c̣n chịu nổi nữa. Thế là hai ḍng lệ chảy dài xuống má. Tịnh Nam cởi chiếc áo dài ra nh́n lên thấy Mộng Hân lại khóc. Bực ḿnh kêu lên:
- Trời ơi! Sao tôi lại khổ thế này? không biết mắc chứng ǵ, mà người ta lại chọn cho tôi một cô vợ như thế này. Hôm qua khóc, hôm nay cũng khóc. Thật là điềm xấu, cô làm sao vậy? Ai đă làm ǵ cổ Bức hiếp cô bao giờ?
Lời nói của Tịnh Nam khiến Mộng Hân không im được nàng nói:
- Dĩ nhiên là không. Ai lại chẳng muốn làm cô dâu vui vẻ? Nhưng mà, ngày hôm qua, cái ngày quan trọng nhất của đời tôi. Tôi đă hy vọng tràn trề, tôi tưởng rồi ḿnh sẽ hạnh phúc, may mắn, không ngờ, cái ǵ đă chờ đón tôi? Một cái đám tang, những lời tố cáo đầy máu. Cái oan hồn muốn đốt cả kiệu hoa, rồi những lời nguyền rủa. Đấy anh hăy nghĩ giùm tôi xem. Anh có buồn, có thấy khó chịu, có thấy thất vọng không? V́ vậy mà tôi khóc. C̣n bây giờ, tôi ngồi đây chờ để được nghe anh giải thích. Anh lại không giải thích, mà c̣n lại nói là Thu Đồng sẽ làm thế này, thế kia. Anh hăy suy nghĩ xem cái cảm giác của tôi nó thế nào?
Tịnh Nam có vẻ bất ngờ. Không ngờ cô dâu chẳng mở miệng th́ thôi. Khi nói lại đưa ra một tràng lư lẽ. Chàng lắc đầu bịt tai, cố nói át.
- Vâng, đúng rồi, đúng rồi! Không lẽ tôi không tởn chuyện đó? Nếu tôi mà đoán trước sự việc sẽ xảy ra như vậy, th́ tôi đă đâu để nó phát sinh? Nhưng bây giờ nó đă xảy ra rồi, tôi biết làm sao? Chuyện qua rồi th́ cho nó qua đi, để trong đầu làm ǵ. Hăy coi như không có.
Mộng Hân nh́n thẳng vào mặt Tịnh Nam.
- Coi như chẳng có à? Mới vừa rồi anh c̣n khen là cô ấy tốt thế này thế nọ, điều đó có nghĩa là cô ta đă từng ân ái với anh. Bây giờ cô ta đă ĺa đời, anh lại chẳng một chút tiếc thương, hoài tưởng hay hối hận. Anh thật sự đă quên rồi ư, hay vẫn nhớ?
- Ồ, chuyện Thu Đồng chết đă do cô ta tự sát! Trong khi cách nói của em lại làm như tôi là kẻ giết người không bằng.
- Anh không trực tiếp giết người, nhưng người ta chết là do anh, anh không thể chối căi điều đó.
Tịnh Nam bực dọc.
- Em đừng có ngồi đó mà nói điều quấy cho tôi. Nói thật cho em biết, giữa tôi và Thu Đồng rất hạnh phúc. Cũng chỉ v́ em, v́ muốn cưới em nên mới phụ bạc cô ấy. Tôi có thất tín, có bội ước, tất cả v́ em. V́ tôi sơ... sợ là một khi em bước vào nhà, thấy tôi đă có sẵn tiểu thiếp, em sẽ không vui, chứ đâu có ngờ người tính chẳng bằng trời tính. Chuyện lại trở thành dậy làng dậy xóm, không c̣n giấu được ai kể cả em. Đó bây giờ em biết đó. Tất cả đều là tại em, tôi mới tuyệt t́nh với Thu Đồng, mới bức cô ta chết. Trách nhiệm không chỉ ở anh mà em cũng có phần nữa.
Lời của Tịnh Nam làm Mộng Hân ngạc nhiên, nàng đứng ở đấy thật lâu chẳng làm ǵ được. Nàng chẳng hiểu tại sao cũng là con người như nhau, mà những ǵ Tịnh Nam nói nàng lại hoàn toàn không hiểu vậy?
Tịnh Nam đợi một chút, giục nàng.
- Thôi nào. Đêm xuân một khắc ngàn vàng, tại sao cứ bỏ phí mà bàn căi cái chuyện chết chóc đó? Dẹp hết chuyện đó đi, được không? Lại đây em!
Vừa nói, Tịnh Nam vừa chồm tới định ôm choàng cổ Mộng Hân. Nàng nhanh nhẹn tránh thoát ra. Vừa giận vừa tức cái thái độ vô t́nh của chồng.
- Trong lúc này mà anh c̣n tính chuyện ân ái được à?
Tịnh Nam xẵng giọng.
- Nói có buồn cười không? Đă là vợ chồng rồi th́ ân ái không được à? Mau lên giường với ta, đừng để ta phải chờ.
Mộng Hân chống trả.
- Không, tôi không muốn, tôi cũng không thích.
Tịnh Nam bắt đầu nổi giận.
- Cô không thích à? Cô tưởng là cô không thích là được sao? Cô là vợ của tôi. Lên giường phục vụ tôi, là bổn phận của cô, làm ǵ có chuyện thích hay không thích? Cô có được học hành đàng hoàng không? Biết thế nào là tam ṭng tứ đức chứ?
Mộng Hân đau đớn nói.
- Có lẽ v́ tôi đă được giáo dục nhiều quá nên khó chấp nhận được con người như anh. Thật t́nh tôi chẳng hiểu được anh. Hoàn toàn không hiểu. Anh đă từng chung chạ yêu thương Thu Đồng, vậy mà khi xác thân cô ấy c̣n chưa nguội lạnh. Anh lại sẵn sàng ăn ở với một người đàn bà khác.
Tịnh Nam giận dữ hét lên.
- Thu Đồng! Lại Thu Đồng! Cả hai ngày nay tôi nghe cái tên đó nhiều quá rồi, tôi không muốn nghe nữa. Cô dâu mới mà như cô cũng thật kỳ cục. Sao lại nói nhiều thế? Tôi cấm cô, không được nói nữa! Nào lại đây.
Tịnh Nam lại níu kéo, trong khi Mộng Hân cố gh́ lại. Nàng hét to.
- Đừng! Đừng!
Nhưng làm sao kháng cự lại được, Mộng Hân giận quá tát một tát thật mạnh vào má của Tịnh Nam, rồi bỏ chạy về phía cửa. Vừa chạy vừa nói:
- Anh đừng có làm thế chứ? Mặc dù đă là chồng vợ nhưng muốn làm ǵ cũng cần có sự thuận t́nh của hai phía. Anh dùng sức mạnh với tôi, th́ măi măi tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
- Ha! Ha! Nói năng nghe kỳ lạ chưa? Hôm nay mà ta chẳng chế ngự được ngươi, th́ ta nào có đáng mặt làm chồng chứ?
Rồi Tịnh Nam xông đến, chàng đă chụp được Mộng Hân từ đằng sau. Tịnh Nam dùng hết sức đẩy Mộng Hân lên giường. Xong nhảy lên theo, một tay gh́ chặt nàng xuống, một tay giựt mạnh cổ áo Mộng Hân. áo đă rách toạc, Mộng Hân vẫn giẫy giụa chống trả.
- Đừng! Đừng! Hăy buông tôi ra! Tôi van anh mà... Thấy chẳng làm ǵ được, Mộng Hân bắt đầu khóc và gào to.
- Từ má ơi! Từ má! Hăy đến cứu con...
Tịnh Nam cười lớn.
- Coi ḱa, có buồn cười không? Tại sao không gọi cả nhà đến đây? Trong đêm động pḥng mà cô dâu lại gọi vú em của ḿnh chứ?
Chẳng chút nể nang, Tịnh Nam mạnh tay lột trần Mộng Hân. Nàng chẳng chống trả nữa, để mặc anh ta muốn làm ǵ th́ làm. Anh ta là chồng mà. Anh ta có toàn quyền. Mộng Hân chỉ khóc...


Chương 3

Mấy hôm sau, Tịnh Huyên gặp lại Mộng Hân. Lần này câu chuyện lại đề cập đến Thu Đồng. Nhờ vậy Mộng Hân mới tỏ rơ nguồn căn câu chuyện. Đó là lúc Tịnh Huyên dẫn Mộng Hân đi thăm viếng Tăng Gia Đại Viện.
Tăng Gia Đại Viện là cái tên mà Bạch Sa Trấn thường gọi để chỉ khuôn viên cổ xưa của nhà họ Tăng. Cả hai rảo bước đến từ đường, nơi thờ bài vị tổ tiên, thần thánh nhà họ Tăng. Mộng Hân thật quan tâm nơi này.
Đúng ra th́ ngay hôm lễ cưới, Mộng Hân đă từng vào đây để bái kiến tổ tiên, sau đó mới vào ṭa đại sảnh bái kiến trời đất. Nhưng v́ cái hôm ấy, chuyện xảy ra hỗn loạn quá, Mộng Hân lại vừa trải qua cơn kinh hăi, cho nên vào lạy là lạy, chứ chẳng nh́n xem từ đường nó tṛn vuông thế nào. Bây giờ có dịp nh́n lại. Một ṭa nhà tường cao, rào chắn, đầy vẻ âm ụ Cộng thêm những cái bài vị tổ tiên xếp nhau như một đám rừng. Mộng Hân chợt thấy lạnh người, Tịnh Huyên vừa kéo Mộng Hân đi, vừa th́ thào nói.
- Vào đây xem này. Ở đây có một cánh cửa to, vừa dầy lại vừa nặng. Nó nặng nhất so với các cánh cửa khác ở nhà ta đấy. Hai bên cửa, phía trong lẫn phía ngoài không có then cài. Nếu bên trong mà cài lại th́ người ngoài không vào được. Mà nếu bên ngoài mà cài th́ người bên trong không làm sao thoát ra. Đây là chỗ để nhốt người, để thi hành h́nh phạt.
Mộng Hân chưa hiểu.
- Để trừng phạt ai?
Tịnh Huyên nói:
- Nếu trong nhà có một ai đó phạm lỗi, nội ra lệnh, là sẽ bị nhốt ngay vào đây. Để bị quỳ phạt trước mặt tổ tiên. Có lúc chỉ là một tiếng đồng hồ, nửa ngày hoặc cả mấy ngày mấy đêm luôn. Lúc đó bên ngoài đă cài then. Ở bên trong có la khóc thế nào, bên ngoài cũng không nghe thấy.
Mộng Hân bất giác rùng ḿnh nói:
- Đây là một gia quy rất nghiêm khắc, ghê thật!
Mộng Hân quay qua nh́n Tịnh Huyên, bất giác buột miệng hỏi:
- Như vậy th́ tại sao lại xảy ra chuyện Thu Đồng? Mà cô ấy là người thế nào chứ?
Tịnh Huyên giật ḿnh, do dự một chút nhưng rồi nh́n thấy cái thái độ thành khẩn muốn biết của Mộng Hân. Thấy không giấu được nên thành thật nói:
- Ở nhà mọi người đều được dặn là không được kể chuyện Thu Đồng cho chị nghe. Nhưng bây giờ chị hỏi th́ em không thể giấu nữa.
Với khuôn mặt xúc động, Tịnh Huyên bắt đầu kể.
- Thu Đồng là một A hoàn rất xinh đẹp, năm nay khoảng mười chín tuổi. Người lại rất tốt, nhất là đối với em. Mỗi tuần em đến nhà thầy Điền học hội họa, là Thu Đồng đều đi cùng em v́ vậy đôi lúc em đến cả nhà chị ấy chơi. Cũng v́ vậy mà ngay từ bé em đă quen biết Thu Dương và Thu Quư. Họ là những con người lịch sự, chứ chẳng ngang bướng như hôm chị gặp dưới cổng sắc phong đâu. Tóm lại mọi chuyện là do anh Nam đă ở quấy với người ta.
Mộng Hân yên lặng tuy đă biết trước phần nào câu chuyện nhưng vẫn thấy nhói đau, thất vọng. Tịnh Huyên th́ nói đến đây thấy ḿnh đă đi hơi xa, vội bào chữa.
- Thật ra th́ anh Nam cũng không phải là người xấu. Chẳng qua v́ anh ấy được nuông chiều quá hóa hự Cả nhà ai cũng phải nhường anh ấy, không ai dám nói động anh ấy một câu. Chuyện bị phạt quỳ ở từ đường chẳng bao giờ có tên anh ấy. Mà chị cũng biết đấy, gịng họ Tăng ta từ đời nội đến nay, Ba đời, mỗi đời đều chỉ có một mụn trai nối dơi. Mẹ em có thai lần đầu là con gái, chưa kịp đặt tên th́ đă chết. Sau đó sinh một anh trai, đặt tên là Tịnh á sống đâu được hai năm lại chết yểu. Rồi đến anh Tịnh Nam. Đấy chị xem, như vậy mà anh Nam chẳng được nâng niu cưng chiều như trứng mỏng sao được. Cả nhà không chỉ tâng bốc, cưng chiều mà gần như đội anh ấy lên đầu. Thế là anh ấy quen thói. Chuyện về Thu Đồng, đúng ra th́ cũng không đưa đến cái kết cuộc đau thương như vậy, nhưng rồi anh Nam nghe ca ngợi gia thế chị, rồi chị là một cô gái “tài sắc vẹn toàn” th́ trở mặt ngay, dứt t́nh người ta ngaỵ C̣n sợ Thu Đồng ở lại nhà sẽ gây rắc rối, nên nằng nặc xin nội phải trả cô ấy về nhà. Chuyện đó đưa Thu Đồng đến chỗ tự vẫn.
Tịnh Huyên nói đến đây thấy Mộng Hân yên lặng, buồn vội nói:
- Nhưng mà chị cứ yên tâm, vững tin đi. Nhà chúng ta c̣n có anh Vũ Hàng anh ấy là một người đầy tài năng, cái chuyện ǵ rắc rối đến đâu anh ấy đều giải quyết được cả. V́ vậy chuyện Thu Đồng mà giao cho anh ấy rồi cũng xong. Chị chớ có lo lắng ǵ cả.
Nhưng chuyện Thu Đồng vẫn không được giải quyết xong. Hôm ấy trời vừa tờ mờ sáng, Trác lăo gia, Trác lăo má, Thu Quư và Thu Dương bốn người, mang số tiền ba trăm đồng bạc mà Vũ Hàng đă mang sang họ, đem trả lại. Ba trăm đồng bạc là một số tiền rất lớn, phải dùng cả chiếc ḥm lớn đựng mới hết. Họ nói lúc Vũ Hàng mang tiền đến nhà họ Trác là lúc Trác lăo gia, Thu Quư đi kéo xe. Thu Dương th́ đi học, nhà chỉ có một ḿnh Trác lăo má. V́ vậy khi bọn Vũ Hàng đến nơi một lúc, chẳng đợi họ về mà cứ mang tiền vào, rồi bỏ đi. Nhà họ Trác toàn là dân nghèo vậy mà họ chẳng mê bạc, nên họ cũng chẳng thèm mở ḥm ra mà cứ y trang mang nộp trả lại.
Họ đến nhà họ Tăng mà không vào nhà, đặt ḥm bạc trên thềm ṭa đại sảnh rồi nói với lăo Vưu.
- Đi vào mà tŕnh với lăo gia, thiếu gia ngươi là ba trăm bạc trắng được giao trả lại không thiếu một đồng xụ Xin cho người ra đếm kỹ đi.
Mục Bạch chưa ra, th́ Tịnh Nam đă hay tin, hắn bước ra vừa nh́n thấy bóng người ở nhà họ Trác, ỷ thế đang ở nhà ḿnh, đă lớn tiếng.
- Mấy người đến đây là ư ǵ? Muốn quấy phá ta, chẳng để ta yên phải không?
Thu Quư thấy thái độ Tịnh Nam hung hăng là cơn giận nổi lên nghiến răng nói:
- Nếu nhà ngươi không làm điều càn quấy th́ tại sao lại sợ bọn ta đến đây? Ai lại gây sự với ngươi. Câu chuyện này từ đầu đến cuối, người ra mặt nài nỉ chúng ta là cha ngươi với Giang đại cạ C̣n ngươi, ngươi chỉ biết núp sau lưng. Ngươi là con người đáng khinh bỉ. Phải, ngươi nói đúng đấy. Chúng ta đến là để kiếm chuyện với ngươi đấy, để ngươi không có lấy một ngày yên ổn, v́ ngươi không phải là con người.
- Mi đấy!
Tịnh Nam hét lên, rồi vung tay đấm thẳng vào mặt Thu Quư. Nhưng Thu Quư là người lao động chân tay, nào có xem quả đấm của Tịnh Nam ra ǵ. Anh chàng chỉ né qua một cái là quả đấm của Nam đi vào khoảng không. Thu Quư cũng chẳng dừng tay, quay qua chụp lấy ngực Nam đánh trả một đấm. Tịnh Nam lănh đủ và bị dội ngược ra sau, người đụng vào quả giả sơn, ngă lăn kêu oai oái. Lúc đó người nhà họ Tăng đă chạy ra cả. Mọi người vội vă đỡ Tịnh Nam dậy. Khi đó Tịnh Nam thấy phe ḿnh đă nhiều hơn, bèn chỉ về phía người họ Trác ra lệnh.
- Bọn bây hăy bắt hết anh em nó lại, đánh một trận bán sống bán chết cho ta.
Lập tức đám gia đinh ùn lên chụp lấy hai anh em nhà họ Trác. Thu Quư và Thu Dương hết sức chống trả nhưng rồi v́ thế cô nên chẳng mấy chốc bị khắc phục. Họ bị gia nhân nhà họ Tăng đập cho một trận nhừ tử.
Trác lăo gia và Trác lăo má chỉ c̣n biết kêu trời.
- Bớ người ta! Trời ơi! Bọn chúng giết người. Thu Đồng ơi, con ở đâu? Sao không hiện lên cứu giúp!
Tịnh Nam nghe réo đến tên Thu Đồng càng nổi giận vung tay đấm về phía Trác lăo gia nói:
- Cái hôm đó đưới cổng sắc phong, ta đă bị bọn ngươi làm cho mất mặt. Nhưng v́ hôm đó là ngày lễ cưới của ta nên ta bỏ quạ Người dám đốt kiệu hoa, quấy rầy lễ cưới ta đă định tính sổ với ngươi lâu rồi. Hừ! Uống rượu mừng không uống lại thích uống rượu phạt. Hôm nay các ngươi c̣n dám kéo đến nhà chúng ta, th́ ta phải cho biết. Ta là cọp chứ đâu phải là con mèo bệnh. Nào A uy! Đại Xương đâu, hăy đánh, đánh cho họ một trận biết tay!
Trác lăo gia nóng ḷng muốn cứu con, nên xông đến kéo những tay đang đánh Thu Dương. Chẳng cứu được con mà lại bị ăn luôn mấy đ̣n. Trác lăo má thấy chồng con đều bị ăn đ̣n, đứng ngoài chỉ biết la khóc.
- Trời ơi! Bọn tôi đến đây chỉ để trả tiền chứ đâu phải đánh lộn. Xin các vị hăy dừng tay, hăy buông tha họ ra.
Ngay lúc đó Vũ Hàng, Tịnh Huyên, Mộng Hân, Văn Tú và lăo phu nhân đều có mặt. Ông Mục Bạch nh́n thấy cảnh hỗn loạn là tái mặt, ông hét đám gia đinh.
- Ai cho phép chúng bây động thủ đánh người. Mau buông họ ra! Buông họ ra ngay!
Đám gia đinh thấy lăo phu nhân và Mục Bạch đều ra mặt vội vă buông taỵ Nhờ vậy mà cha con nhà họ Trác mới thoát hiểm, nhưng đă bị một trận no đ̣n. Nhất là Thu Dương, người đầy bùn đất, mặt mũi máu me.
Tịnh Nam thấy lăo phu nhân xuất hiện, vội vă chạy đến chỉ vào mép môi ḿnh.
- Nội ơi nội, nội hăy xem nè, bọn họ vừa vào đến nhà là đă đánh con. Nếu đám gia đinh không ra tay th́ con đă bị họ đánh chết rồi. Nội hăy t́m cách ngay đi, trói hết cả nhà họ lại. Con thấy th́ Vũ Hàng chẳng giải quyết được đâu, nếu để chuyện kéo dài, sớm muộn ǵ con cũng bị họ đập chết.
Thu Dương nghe vậy giận dữ.
- Tịnh Nam, ta hỏi ngươi, ai là người ra tay trước? Mi đừng ỷ thế đông mà hiếp đáp người. Ta thật tức không có dao ở đây để moi tim ngươi ra xem nó đen hay là đỏ.
Tịnh Nam hét.
- Nội ơi! Nội ơi! Nội thấy không, nó c̣n đ̣i moi tim con!
Lăo phu nhân dộng mạnh cây gậy xuống đất. Rồi hừ một tiếng, giận dữ nói
- Hay lắm! Các người đă quấy nhiễu ở cổng sắc phong. Bây giờ c̣n đến nhà ta kiếm chuyện th́ c̣n ǵ là phép vuả Giữa thanh thiên bạch nhật, mà c̣n lộng hành như vậy ư?
Rồi bà quay qua Mục Bạch và Vũ Hàng nói:
- Chuyện đă đến nước này th́ không có thể ḥa giải ǵ được nữa. Các ngươi hăy đưa bọn côn đồ này đến quan huyện cho ta.
- Không được!
Một giọng nói nữ từ trong đám đông vọng ra, mọi người nh́n lại th́ cũng vừa thấy Mộng Hân nàng vừa nói vừa đi về phía lăo phu nhân. Mọi người kinh ngạc. V́ ở trong nhà họ Tăng này chưa hề ai dám dùng tiếng “không” với lăo phu nhân cả.
Lăo phu nhân sau một phút ngạc nhiên hỏi:
- Con có điều ǵ muốn nói?
Giọng Mộng Hân rất là b́nh tĩnh.
- Thưa nội. Con xin nội cho phép con nói. Về cái chuyện rắc rối giữa nhà họ Trác và nhà chúng tạ Mấy ngày qua con đă nghe nhiều nên cũng biết được phần nào câu chuyện. Anh Tịnh Nam đă nói với con là chuyện này không thể giải quyết được, nguyên nhân phần nào cũng là do sự hiện diện của con. Bởi v́ anh ấy quá trọng cuộc hôn nhân của con và anh ấy, không biết xử trí với Thu Đồng ra sao. Kết quả đưa đến chuyện đáng tiếc. V́ vậy con thấy ḿnh cũng có lỗi. Giả sử như Thu Đồng hiện nay mà c̣n sống th́ khi bước vào nhà, con biết có một cô gái tốt như vậy đă hết ḷng chăm sóc, lo lắng cho chồng cho con th́ con rất sẵn sàng để nhận Thu Đồng cho anh Tịnh Nam. Nhưng thật đáng tiếc. Hiện nay chúng ta phải đối diện với một bi kịch không cứu văn được. Có ai nỡ nào để cái bi kịch đó tiếp diễn. Thu Đồng đă chết rồi, Trác lăo bá cũng chỉ yêu cầu được cho Thu Đồng một cái danh phần thôi. Nghĩ lại, khi c̣n sống, Thu Đồng cũng đă là người của anh Tịnh Nam rồi. Đó là một sự thật, không chối căi được. V́ vậy cô ấy có được vào từ đường hay không, cũng đă là người của họ Tăng tạ Vậy th́ để bài vị của Thu Đồng được vào từ đường của ta cũng đâu có hại ǵ. Chỉ làm hài ḷng người sống và an ủi hồn người chết thêm thôi.
Những điều Mộng Hân nói làm mọi người đứng đấy ngạc nhiên. Nhất là bốn người họ Trác, họ có vẻ xúc động khôn cùng. Họ không ngờ rằng cái ư nguyện thầm kín trong trái tim họ đă được Mộng Hân thố lộ hết. Họ cũng không ngờ Mộng Hân lại có đủ can đảm tŕnh bày chuyện đó trước mặt Tăng lăo phu nhân. Ông Mục Bạch thầm khâm phục, Tịnh Nam bực tức nhưng không nói ra. Tịnh Huyên thấy chị dâu quá tuyệt vời. Riêng Vũ Hàng th́ nh́n Mộng Hân với ánh mắt đồng cảm tương thông. Tay của Tăng lăo phu nhân bấu chặt lên cây gậy người yên lặng không nói. Khi đó, Mộng Hân lại không có vẻ ǵ là khiếp sợ, tiếp:
- Vả lại gia đ́nh họ Tăng ta, có đến bảy cổng sắc phong. Gia đ́nh ta là một gia đ́nh trung, hiếu, tiết, nghĩa. Với một gia đ́nh như vậy, ta nên nhân từ khoan dung. Những ǵ chúng ta hiện có nào có phải chỉ là những chiếc cổng vô tri mà tổ tiên đă để lại? Mà truyền lại những bản tính tốt đẹp của người xưa cho đời sau. Vậy th́ đối với chuyện giữa anh Tịnh Nam và Thu Đồng ta cũng nên suy xét cặn kẽ. Thương xót cho người chết, để cho người ngoài thấy cái bản chất nhân hậu của ta chứ?
Mộng Hân nh́n lăo phu nhân với ánh mắt thành khẩn.
- Nội, con biết con là người mới vào nhà, chưa có tư cách ǵ để bàn chuyện gia đ́nh. Nhưng mà cái chuyện này v́ nó có liên hệ đến anh Tịnh Nam, con không thể đứng ngoài được. Nội, con xin nội hăy suy nghĩ lại, con xin quỳ ở đây, đợi nội quyết định.
Nói xong, Mộng Hân quỳ xuống trước mặt Tăng lăo phu nhân. Lúc đó, ông Mục Bạch cũng không dằn được tiến lên nói:
- Mẹ! Lời của Mộng Hân là hợp t́nh hợp lư lại đầy đạo nghĩa. Con nghĩ là cả nhà ta nên hoan hỉ với đề nghị đó. Nếu ngay từ đầu mà chúng ta có được thái độ khoan dung và xử lư thông minh đó th́ hẳn là bi kịch Thu Đồng không xảy ra. Bây giờ con thấy th́ cái danh phần kia ta rơ đă nợ Thu Đồng thật.
Tăng lăo phu nhân suy nghĩ, có lẽ bà cũng bị lung lạc. Ông Mục Bạch đă mở lời, Vũ Hàng cũng không thể yên lặng bước ra nói:
- Nội à, cái chuyện này con đă đi dàn xếp nhiều lần mà vẫn không thành. Gia đ́nh họ Trác, họ đau khổ quá, tiền bạc đâu thể đền bù được sự mất mát của họ. Con nghĩ chuyện này phải dùng t́nh cảm giữa người với người mới hóa giải được chuyện. Nội con mong là nội cũng nên nghĩ lại đừng cứ giữ vững ư định như thế.
Bà Văn Tú ít nói cũng bước ra.
- Thưa mẹ, chuyện lộn xộn suốt ba ngày qua, bọn con đều chịu đựng hết nổi. Ăn không yên ngủ không yên. Nhưng nếu đưa chuyện này ra huyện đường, con sợ là sẽ ảnh hưởng đến danh dự nhà ta.
Tịnh Huyên là người nhiệt t́nh nhất.
- Nội à, Thu Đồng ở nhà chúng ta bao nhiêu năm qua, không những chỉ hầu hạ anh Tịnh Nam mà c̣n hầu hạ cả nội. Lại là bạn chơi chung từ nhỏ của con. cô ấy ở nhà ta không có công nhiều cũng có công ít.
Như vậy hết người này đến người khác, gần như cả nhà cùng một ư. Khiến Tăng lăo phu nhân kinh ngạc hơn là tức giận. Bà quay lại nh́n Mộng Hân. Cái khuôn mặt thành khẩn của cô cháu dâu làm bà khó có thể giận dữ. Thở dài rồi lạnh lùng bà nói:
- Thôi được, nếu bây giờ ta không đồng ư th́ mọi người sẽ cho là ta thiếu nhân hậu khoan dung. Hăy đứng dậy đi, ta chấp nhận lời thỉnh cầu của con đó.
Mộng Hân vội vă dập đầu.
- Xin cảm ơn nội. Cảm ơn nội!
Tăng lăo phu nhân chống gậy bỏ đi, lúc đi ngang Tịnh Nam bà trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Này đừng có chiều vợ mới đến độ không c̣n biết trời đất ǵ nhé. Hăy cẩn thận đấy.
Tịnh Nam sợ hăi không dám lên tiếng, chỉ lừ mắt nh́n về phía Mộng Hân. Tăng lăo phu nhân đi rồi, Tịnh Huyên không c̣n dằn được nỗi sung sướng và sùng bái, nàng chạy vội về phía Mộng Hân, đỡ Hân ngồi dậy, siết chặt tay nói:
- Chỉ có chị mới dám nói thế với nội thôi.
Bốn người họ Trác, trước cái bất ngờ đáng vui đó, Trác lăo gia ngước lên nh́n trời, nước mắt như mưa.
- Thu Đồng con ơi! Chúng ta đă giành lại được danh dự cho con rồi.
Trác lăo má th́ run rẩy khấn.
- Thu Đồng con, con hăy yên tâm mà yên giấc... yên giấc nhé... Cha và mẹ đều có lỗi với con. Đă đưa con cho nhà người, để cái tuổi thanh xuân của con vô t́nh vô nghĩa quạ Nhưng mà bây giờ cha mẹ đă lo được cho con. Để con vào được cửa lớn nhà họ Tăng. Vậy th́ hồn con hăy vào đây mà an nghỉ. An nghỉ đi con nhé...
Thu Quư, Thu Dương mặt mày sưng húp, vết máu c̣n đọng trên môi cùng chạy đến d́u cha mẹ. Bất chợt xúc động, cả bốn người cùng ôm nhau khóc. Mộng Hân và Tịnh Huyên đứng gần đấy bất giác cảm động khóc theo.
Cũng trong lúc đó, ông Mục Bạch xách cái hộp đựng tiền ban năy mang đến trước mặt bốn người họ Trác thành khẩn nói:
- Xin các vị hăy nhận giùm số tiền này, để phần nào lo thuốc thang cho hai cậu con trai.
Trác lăo gia lùi ra sau, vội vă khoát tay.
- Không... Chúng tôi không nhận những thứ này.
- Hăy xem đây như tiền tôi cho Thu Đồng làm sính lễ. Ngày hôm qua, số tiền này có thể xem như để mua danh dự, tự trọng của các vị, nhưng ngày hôm nay th́ khác. Họ Tăng và họ Trác ta đă kết thân nhau. Các vị đâu có lư do ǵ mà không nhận sự thành tâm của chúng tôi chứ?
Trác lăo gia không biết phản ứng sao, lắp bắp nói:
- Tôi... tôi.
Vũ Hàng bước tới đặt hộp tiền vào tận tay Trác lăo gia.
- Trác lăo gia! Quư vị không nên từ khước nữa. Đây là sự thành tâm của cha con. Hăy nhận lấy đi, nhớ lại ngày nào các vị đă cất ruột đưa Thu Đồng đến làm A hoàn ở nhà họ Tăng này để có tiền lo cho Thu Dương ăn học. Số tiền này một phần quư vị hăy dùng để cưới vợ cho Thu Quư, phần c̣n lại lo cho Thu Dương ăn học tiếp. Như vậy Thu Đồng ở nơi chín suối hẳn sẽ ngậm ngùi cười măn nguyện.
Trác lăo gia nghe Vũ Hàng nói vậy, không khước từ nữa, đặt chiếc hộp tiền sang một bên, sửa lại quần áo rồi kéo vợ và gọi hai con.
- Hăy quỳ xuống đây, tạ ân nhân của chúng ta đi.
Rồi tất cả bốn người bước tới sụp người trước mặt Mộng Hân lạy tạ. Mộng Hân vội vă đỡ dậy nói:
- Đứng dậy! Đứng dậy! Con làm sao dám nhận?
Nhưng bốn người không chịu đứng lên, vừa lạy vừa khóc. Mục Bạch và Vũ Hàng phải bước tới can thiệp. Trác lăo má nước mắt chảy quanh, ân hận nói với Mộng Hân.
- Xin cảm ơn tiểu thơ, thật là có lỗi. Cái hôm đốt kiệu hoa đó làm hỏng lễ cưới của cộ Tôi xin dập đầu tạ lỗi.
Mộng Hân vội vă can, mắt cũng đỏ hoe.
- Đừng... đừng có dập đầu lạy con, cũng đừng nói ǵ cả tất cả đă qua rồi. Quư vị hăy đi lo thuốc thang cho ḿnh.
- Vâng! Vâng!
Trác lăo gia vâng liên tục. Rồi bốn người họ Trác lạy tạ mọi người lần nữa mới chịu kéo nhau về. Ông Mục Bạch, Vũ Hàng, Tịnh Huyên, Mộng Hân, đưa họ ra tận cổng như đưa tiễn người thân. Chỉ có Tịnh Nam là đứng đấy bất động. Sắc mặc có vẻ không hài ḷng. Tăng lăo phu nhân đứng trong cửa sổ ṭa đại sảnh, mục kích tất cả. Bà ngồi thẳng lưng như pho tượng. Tay cầm gậy một cách chắc chắn. Bà như có nhiều thứ suy nghĩ trong đầu.


Chương 4

Mười ngày sau, bài vị của Thu Đồng chính thức được đưa vào từ đường nhà họ Tăng bằng một cuộc lễ nho nhỏ. Người họ Tăng và họ Trác đứng thành hàng dọc hai bên. Tịnh Nam phải đứng giữa tay nâng bài vị Thu Đồng, báo cáo với tổ tông ḿnh.
- Cháu đích tôn là Tịnh Nam, có thiếp là Trác Thị tên Thu Đồng, không may mất sớm. Chọn ngày lành tháng tốt hôm nay, xin cho bài vị vào từ đường. Xin bẩm cáo, mong tổ tông chấp nhận.
Khấn xong, Tịnh Nam phải dập đầu ba cái, rồi mới mang bài vị lên bàn thờ. Mặc dù chỗ đặt chỉ là một góc nhỏ khó thấy nhưng cũng làm hài ḷng hai họ. Sau đó, họ Trác và họ Tăng cùng thi lễ để tỏ ḷng kính trọng người chết.
Trác lăo gia thấy cuối cùng rồi bài vị của con gái cũng được vào từ đường nhà họ Tăng. Bất giác rơi lệ, ông lầm bẩm nói:
- Thu Đồng, chuyện chung thân đại sự của con. Coi như cha đă lo xong, con đă được chính danh, và cũng đă chính thân rồi.
Người nhà họ Trác nghe vậy thảy đều rơi lệ. Mộng Hân đứng đó tràn ngập cảm xúc. Hai ngày trước, chuyện xung đột của hai nhà họ Tăng họ Trác c̣n đó. Vậy mà...
Mộng Hân có lần đă trao đổi với Vũ Hàng.
- Kỳ thật, tôi thấy chịu không hiểu nổi. Tại sao nhà họ Trác lại quan trọng hóa chuyện bài vị Thu Đồng được vào từ đường nhà họ Tăng như vậy? Người thế nào th́ cũng đă chết rồi. Bài vị có vào được từ đường th́ cũng có lợi lộc ǵ đâu?
Vũ Hàng đă thở dài nói:
- Đây chính là nỗi đau của nhà họ Trác. Họ thực ra chẳng biết phải xử trí như thế nào mới an ủi được linh hồn người chết. Mà cũng có thể là họ không biết phải làm ǵ để tự xoa dịu chính ḿnh. Cái họ Tăng kia, đối với họ, nó thật t́nh cao cả. V́ cái hư vinh lưu truyền trăm năm qua nó như một huyền thoại. Thu Đồng đă chết, không làm sao để sống lại, th́ chỉ c̣n cách đưa cô ta vào từ đường nhà họ Tăng, để hưởng theo một chút hư vinh. Cái tư tưởng đó, nói thật, đáng thương hại!
Bây giờ đứng đây nh́n thấy người nhà họ Trác người nào cũng có vẻ hả hệ Mộng Hân mới hiểu được nỗi thương tâm của họ. Thật đáng tội, nhưng tội nhất là Thu Đồng. Chiếc bài vị của Thu Đồng, đứng lẩn khuất giữa rừng bài vị nhà họ Tăng lạc lơng. Hân chợt thấy thương cảm. Hân không biết có thật là người ta khi chết đi vẫn c̣n linh hồn không? Nếu có, th́ có chắc là Thu Đồng muốn vào từ đường này? V́ một kẻ vô t́nh vô nghĩa như Tịnh Nam để phải chết. Chết xong, linh hồn c̣n bị đưa vào đây để tổ tiên họ Tăng tiếp tục canh chừng kềm tỏa? Ờ như vậy th́ tội nghiệp cho Thu Đồng quá.
Nghi lễ đă kết thúc. Mộng Hân vội vă đến trước mặt người nhà họ Trác, nàng mở chiếc bị mang theo, trao từng quà tặng cho mỗi người, nói:
- Đây là một số vật dụng lặt vặt mà đính thân tôi làm, nó chẳng đẹp lắm đâu. Nhưng có một chút thành ư. Cái túi đựng thuốc lá này là tặng cho lăo gia. Cái khăn choàng đầu này tặng cho lăo má. Túi đụng tiền này xin tặng cho Thu Quư, c̣n cái túi này để đựng bút nghiên xin tặng cho Thu Dương.
Người họ Trác nh́n nhau, có vẻ cảm động khôn cùng. Người họ Tăng cũng nh́n nhau kinh ngạc. Chỉ có Tịnh Huyên là người như bị lây bệnh của Mộng Hân, rút lấy cây bút trong người đưa cho Thu Dương nói:
- Ở đây, tôi có chiếc bút máy mà lần trước anh Vũ Hàng đi Thượng Hải mua về. Nhưng v́ tôi không có đi học nên không có xài bao nhiêu. Nếu anh không chê là bút đă xài rồi, th́ xin hăy nhận để viết. Coi như đó là ḷng thành của tôi.
Thu Dương nh́n ánh mắt trong sáng của Tịnh Huyên, cảm động, tay mân mê cây bút thành khẩn. Trác lăo gia cúi chào liên tục nói:
- Quí vị đă không khinh thường chúng tôi, lại c̣n tặng quà cáp, thật là... thật là...
Mộng Hân vội đỡ lời.
- Sao lại có chuyện khinh thường, đă là người nhà với nhau th́ chẳng qua chúng tôi muốn biếu một ít quà mọn thôi.
Ngay lúc đó, Tăng lăo phu nhân dộng chiếc gậy xuống đất mấy chập, rồi nói:
- Được rồi, lễ đă chấm dứt. Bây giờ các người hăy rời khỏi từ đường, c̣n muốn chiêu đăi ǵ th́ hăy đến nơi khác.
Nói xong, bà chống gậy bỏ đi.
Mộng Hân giật ḿnh quay lại, bắt gặp cái ánh mắt giận dữ của Tịnh Nam. Nàng lo lắng và suy nghĩ Thu Đồng vậy mà tốt phước hơn nàng. Thu Đồng c̣n được yêu. C̣n nàng không có ǵ hết ngay từ đầu.
Người họ Trác vừa rời khỏi là Mộng Hân và Tịnh Huyên đă bị Tăng lăo phu nhân triệu vào pḥng riêng.
Vừa nh́n thấy mặt bà ra lệnh.
- Hai đứa hăy quỳ xuống!
Mộng Hân và Tịnh Huyên không dám căi, vội quỳ.
- Mộng Hân, con có biết tội con chưa?
Mộng Hân lắp bắp, chợt nhớ ra.
- Con... thưa nội, phải chăng đừng nên tặng quà cho nhà họ Trác?
Tăng lăo phu nhân hừ một tiếng.
- Th́ ra con cũng biết điều đó là không phải. Ở nhà này phải nhớ là, thứ nhất, chúng ta không hề có lệ tặng quà bao giờ. Nếu muốn đặt ra một lệ nào mới, th́ người quyết định đó là ta chứ không phải con. Điều thứ hai, bất luận trong ngoài muốn đại diện cho cả nhà phát biểu, th́ phải tuần tự từ trên xuống dưới. Bữa nay trong từ đường, con đă lấn lướt không kể bề trên, lại phát biểu lắm điều. Lần trước con đă một lần làm vậy, nhưng ta nghĩ con là cháu dâu mới vào nhà, chưa rơ phép tắc, nên bỏ quạ C̣n bây giờ th́ con vào nhà đă được gần tháng. Gia quy ra sao con không thể bảo là ḿnh không biết. Vậy mà vẫn cứ tái phạm, vậy th́ ta phải dùng gia pháp để trừng phạt con, kể từ đây về sau, con biết thế nào là lớn, là nhỏ, không c̣n tái phạm nữa.
Mộng Hân chỉ cúi đầu, yên lặng.
- C̣n Tịnh Huyên!
Tăng lăo phu nhân trừng mắt nh́n Tịnh Huyên.
- Con càng ngày càng không ra thể thống. Vật mang trên người mà lại tùy tiện mang cho người. Chị dâu con là cô dâu mới. C̣n con? Không lẽ cũng là con gái mới nữa ư? Nhà có luật nhà. Mộng Hân hồ đồ rồi con cũng hồ đồ theo ư? Bây giờ ta phạt hai chị em ngươi. Hăy vào quỳ trong từ đường nửa ngày.
Mộng Hân thấy chuyện liên lụy đến Tịnh Huyên vội vă lên tiếng.
- Xin nội đừng phạt Tịnh Huyên. Cô ấy c̣n nhỏ, chỉ nh́n thấy con làm ǵ là bắt chước theo chứ không cố t́nh.
Tăng lăo phu nhân chẳng nh́n lên phán.
- Bây giờ phạt thêm nửa ngày, tổng cộng là một ngày cho tội mới.
Mộng Hân nghe phán giật ḿnh, lại buột miệng hỏi:
- Nội vừa nói là tăng h́nh phạt con thêm nửa ngày có nghĩa là miễn tội cho Tịnh Huyên, đúng không?
Tịnh Huyên sợ hăi kêu lên.
- Không phải, không phải. Đừng tăng thêm h́nh phạt của chị dâu. Con chịu lỗi phần con. Nội, con biết lỗi con rồi, con sẽ đến từ đường ngay.
Tăng lăo phu nhân vừa rít một hơi thuốc mà thím Trương vừa đem đến và phán.
- Bây giờ h́nh phạt thêm một buổi tối nữa cho cả hai đứa. Tổng cộng là một ngày một đêm. Cả hai cùng chịu h́nh phạt như nhau.
Rồi bà hỏi tiếp:
- Thế nào? Có ai muốn nó ǵ nữa không?
Thật ra th́ Mộng Hân c̣n rất nhiều điều muốn nói nhưng đă bị Tịnh Huyên nắm lấy chéo áo giật mạnh, ư khuyên đừng nên nói ǵ cả. Thế là Mộng Hân biết càng nói càng không hay, tốt nhất là giữ im lặng.
Và như vậy, Mộng Hân với Tịnh Huyên cùng bị nhốt trong từ đường đúng một ngày một đêm. Lấy chồng chưa đầy một tháng mà Mộng Hân đă được nếm mùi “quỳ trong từ đường”. Từ khi về nhà họ Tăng, đụng chuyện ở “cổng sắc phong” Mộng Hân đă hiểu là cuộc hôn nhân của ḿnh đầy bi kịch, chứ không phải chỉ là hạnh phúc. Một ngày một đêm, giam người trong từ đường, khiến Mộng Hân càng thấm thía hơn thế nào là “bi kịch trong bi kịch” Vợ chồng bất ḥa cũng chưa bi thảm. c̣n trong nhà này, cửa lại có nhiều tầng, khiến người b́nh thường khó mà có thể chịu đựng. Rồi Mộng Hân nghĩ đến chuỗi ngày dài sắp tới, mà ḷng không khỏi rối ren.
Chuyện Mộng Hân bị nhốt vào từ đường làm Từ má sợ khiếp vía. Bà vội chạy đến cầu với Tịnh Nam. Lúc đó ông Mục Bạch và Vũ Hàng cũng có mặt. H́nh như họ cũng đang bàn tán về chuyện hai chị dâu em chồng bị phạt đó. Từ má thấy mặt Tịnh Nam đă quỳ xuống nói:
- Công tử ơi, công tử mau mau chạy đến cứu mợ đi. Dù sao mợ cũng là vợ của công tử mà, lúc c̣n ở nhà mợ chưa từng bị phạt như vậy. Vả lại, bây giờ mợ đâu phải c̣n là trẻ con đâu? Sao lại bắt quỳ? Muốn phạt mợ th́ tôi sẵn sàng chịu thế chọ Ở nhà tôi, mợ là cành vàng lá ngọc đấy.
Tịnh Nam vừa cười vừa nói:
- Ha Ha! ở nhà các ngươi cô ấy là cành vàng lá ngọc, c̣n ở đây th́ không. Cô ta không biết thế nào là gia quy, không biết người lớn kẻ nhỏ, bị phạt là đáng tội rồi. Hăy để cho cô ấy bị phạt, để bớt tính hay nói. Nội đă phạt đúng. Nội đă hành xử thay tạ Như vậy th́ tại sao ta phải đi xin giùm? Ta c̣n muốn cô ấy bị quỳ cả hai ngày lận cơ.
Từ má không tin những ǵ vừa nghe phật ḷng nói:
- Dù ǵ cô ấy cũng là vợ mới cưới của cậu mà? Cậu chẳng một chút thương yêu ǵ mợ sao mà lại nói vậy? Cậu phải biết là nhà họ Tăng ta có quá nhiều quy luật. Phải để từ từ mợ mới hiểu rơ. Mới về nhà chồng chưa đầy một tháng, là đă bị phạt quỳ, như vậy cũng tội chứ?
- Nếu biết đó là chuyện khó chịu th́ tốt hơn nên ít nói đi, đừng làm ra vẻ ta đây một chút. Bằng không từ đây về sau sẽ phải ngủ dài dài trong từ đường.
Tịnh Nam vừa nói vừa phe phẩy quạt cười, người như chẳng chút liên can.
ông Mục Bạch thấy vậy không dằn được nói:
- Tịnh Nam, con qua pḥng nội nói một tiếng, xem có thể giúp ǵ cho Mộng Hân và Tịnh Huyên không?
Tịnh Nam trợn mắt nói:
- Tại sao con phải làm thế? Ngay từ cái hôm đầu tiên bước vào nhà đến nay, Mộng Hân chưa hề nói với con một câu nào nghe được. Với một con vợ như vậy, c̣n đi nói giúp cho cô ta làm ǵ? Không, con không làm đâu. Con không bao giờ làm.
Vũ Hàng đứng gần đó nghe Tịnh Nam nói mà khó chịu ra mặt. Khi Vũ Hàng biết được chuyện Mộng Hân bị Tăng lăo phu nhân phạt quỳ từ đường, chàng vừa giận vừa bất b́nh v́ từ cái hôm ở cổng sắc phong, cơn gió lạ thổi mạng che mặt cô dâu trúng vào vai chàng, rồi những tiếp xúc đó đă khiến Vũ Hàng có cảm t́nh với người con gái vừa về làm dâu nhà họ Tăng ngaỵ Vũ Hàng quư Mộng Hân v́ tính bộc trực, v́ Mộng Hân thích ứng khó khăn với vai tṛ mới của ḿnh mà không hề than văn. T́nh cảm Vũ Hàng dành cho Mộng Hân càng tăng. Một cô gái với bề ngoài yếu đuối, mong manh lại có được một tâm cảm sâu sắc, kiên cường khiến người khác phải nể v́. Đâu phải dễ kiếm? vậy mà chuyện đó lại bị phạt quỳ ở từ đường. Chồng không những không bênh mà lại c̣n nói điều mỉa mai. Thật đáng bực lắm chứ? Vũ Hàng khó chịu nh́n Tịnh Nam. Càng nh́n càng ngứa mắt, không dằn được, nên bước tới chụp lấy ngực áo Tịnh Nam nói:
- Ngươi đúng là con người không lương tâm. Ở đây lải nhải ích ǵ? Hăy đi t́m nội xin tội cho Mộng Hân đi.
Tịnh Nam la lên.
- Trời ơi! làm ǵ mà nắm áo tôi kéo vậy? Vua không vội th́ thôi, sao thần dân lại khéo lo chớ? Ngươi có điên không? Chiếc áo ta mới may mà mi làm sứt nút thế này.
Vũ Hàng bực ḿnh, quay sang ông Mục Bạch.
- Hắn chỉ lo chuyện áo đứt nút, đứt khuy hơn là lo cho Mộng Hân. Cha thấy thế nào?
ông Mục Bạch thấy vậy bất ngờ quay qua Vũ Hàng, Vũ Hàng vội nói:
- Thưa cha, đây là chuyện riêng của nhà cha, con không có quyền can thiệp, nhưng mà con vẫn có quyền bất b́nh chứ? cha không thấy bất b́nh ư?
ông Mục Bạch chau mày nói:
- Cái chuyện này... Vũ Hàng ngươi cũng biết tánh ư của nội cơ mà. Ngay từ đầu nội con đă không đồng ư cho Thu Đồng vào từ đường, v́ vậy mới mượn cớ này để phát tiết cơn giận thôi. Mộng Hân đang bị nội giận. Bây giờ ngoại trừ Tịnh Nam ra, chẳng ai có thể nói giúp được đâu. Nói vô đôi khi c̣n bị gánh họa.
Vũ Hàng lắc đầu.
- Thật con không dám tin, Mộng Hân đă làm một chuyện đầy t́nh cảm, đầy nhân hậu như vậy sao lại bị phạt quỳ ở từ đường? Trong khi kẻ gây họa lại nhởn nhợ Cha, mẹ quá bất lực, không giúp đỡ ǵ cho Mộng Hân cả.
Lời của Vũ Hàng làm Tịnh Nam nổi giận, chỉ thẳng vào mặt Vũ Hàng, Tịnh Nam nói:
- Hừ! Ngươi đúng là thứ nhiều chuyện, hay chơ mồm vào việc người khác. Mộng Hân là người của tạ Họ Tăng muốn phạt như thế nào tùy, chẳng dính dáng ǵ đến họ Giang nhà ngươi cả. Xin hăy nghĩ kỹ điều đó.
Vũ Hàng chưa kịp nói trả th́ ông Mục Bạch đă gơ đầu Tịnh Nam một cái mắng.
- Tao đă dặn mi bao nhiêu lần, bảo mi phải kính nể Vũ Hàng, vậy mà ngươi lại xem lời ta như gió thoảng ngoài tai. Vả lại, Vũ Hàng nói cũng đúng, người gây ra tai họa cho nhà là ngươi, làm cả nhà phải lo chạy xuôi chạy ngược. Rồi chuyện ngươi lại làm cho người vợ mới cưới của ḿnh bị phạt. Thế mà ngươi vẫn c̣n đứng đó mà cười nhạo, ta không hiểu sao lại có một đứa con đáng nghét như ngươi. Ngươi làm ta tức chết đi mất.
Tịnh Nam chẳng lộ chút ǵ là khiếp sợ, hét trả.
- Cha th́ chỉ biết chửi mắng. Suốt ngày cha cứ bảo là làm chuyện sai trái. Con biết mà, trong tim cha chỉ có một thằng con nuôi duy nhất của chạ Cha không cần con ruột. Chuyện Thu Đồng là tại con trai nuôi của cha làm không xong việc, mới đưa đến t́nh trạng đó, chứ nếu hắn mà có năng lực một chút, th́ đă đấm mơm được nhà họ Trác rồi đâu phải đưa bài vị kia vào từ đường.
Vũ Hàng nghe nói giận run, v́ không chịu được, chàng bỏ đi ra ngoài. Tối hôm ấy, suốt đêm Vũ Hàng không về nhà. Chàng ở lại trên một chiếc tàu buôn của Thái Phong Hàng. Vũ Hàng đă có một ống tiêu làm bạn, chàng ngồi trên boong thuyền thổi măi. Đó là thói quen, một khi gặp chuyện không vui là Vũ Hàng thường hay lên thuyền. Chàng ở đấy có khi đến mấy ngày liền mới về nhà lại.
Mộng Hân và Tịnh Huyên bị nhốt ở từ đường suốt một ngày một đêm khi được thả ra, mặt nàng trắng bệch, tay chân lạnh ngắt, đi không nổi. Từ má phải d́u đi. Trong khi Tịnh Huyên th́ chẳng hề hấn ǵ. Tịnh Huyên c̣n nói ḿnh đă quỳ quen rồi, c̣n dạy khôn Mộng Hân.
- Đừng lo, từ từ là chị sẽ cảm thấy bớt sợ ngay!
C̣n từ từ nữa ư? Từ má nghe nói sợ hăi, kéo lấy áo Mộng Hân nói nhỏ.
- Chúng ta trở về Đôn Khê đi, ở đây đáng sợ quá.
Mộng Hân lắc đầu.
- Anh ta giờ đă đến Tứ Xuyên rồi, ta về Đôn khê để mà làm ǵ? Vả lại trước đây có lần, anh ta đă tặng cho ta một chữ, đấy là chữ nhẫn. Ngoài chuyện nhẫn nhục ra, ta chẳng c̣n làm ǵ khác được hơn.
Rồi im lặng một chút, Mộng Hân tiếp:
- Chuyện đă thế này, ta chỉ nên cầu an thôi. Vú hăy yên tâm từ đây về sau, tôi sẽ cố không đụng đến nội của Tịnh Nam nữa đâu. Tôi sẽ cố tránh, cũng không biện bạch ǵ nữa đâu. Tôi đă biết bà ta là người thế nào.
Từ má không dằn được nói:
- Dượng rơ là người tàn nhẫn! Lăo gia và Vũ Hàng muốn dượng ấy đi xin cho mợ, nhưng dượng đă cự tuyệt. Thiếu gia Vũ Hàng đă giận quá đến độ căi nhau với dượng suưt tí đă đánh nhau.
Mộng Hân thấy vậy xúc động. Vũ Hàng! Cái tên như một làn gió êm dịu khiến nỗi đau trong ḷng Mộng Hân vơi đi rất nhiều. Dù sao th́ dưới mái nhà họ Tăng, cũng c̣n có người biết nói đến lẽ phải. Nhưng Giang Vũ Hàng là ai? Từ đâu đến? Sao lại cam tâm là trâu ngựa cho nhà họ Tăng như vậy?
Ba ngày sau rồi Mộng Hân cũng biết được lai lịch của Giang Vũ Hàng. Lúc đó, vào lúc ban chiều, khi Mộng Hân đi ngang qua nhà chứa nước trong hoa viên. Mộng Hân chợt nghe có tiếng sáo ai đang thổi gần đấy. Tiếng sáo rất haỵ Nàng không dừng được, đứng lại nghe cho đến lúc nó dừng hẳn. Vừa dợm bỏ đi, th́ bất ngờ thấy Vũ Hàng cầm ống sáo xuất hiện. Hai người đụng mặt, bất giác giật ḿnh. Mộng Hân lúng túng.
- Nghe tiếng sáo hay quá, nên đứng nghe. Tiếng sáo anh thổi hay quá.
Vũ Hàng có vẻ thích thú nói:
- Vậy à? Tôi đă mê nhạc từ nhỏ nên học qua rất nhiều thứ, phong cầm, kèn, sáo. Nếu tiểu thơ thích khi nào rảnh tôi sẽ thổi cho nghe nhé?
Vũ Hàng nói một cách tự nhiên, nói xong, chợt chăm chú nh́n Mộng Hân rồi dịu dàng hỏi:
- C̣n tiểu thở Lúc này tiểu thơ khỏe chứ?
Không biết sao, Mộng Hân trở nên lúng túng.
- Vâng... tôi vẫn khỏe.
Vũ Hàng nh́n Mộng Hân, đột nhiên thở dài, nói ra điều ân hận.
- Thật không phải, đối với chuyện nhà họ Tăng, nhiều lúc tôi nghĩ nhiều nhưng làm chẳng được bao nhiêu. Nội thường không thèm để ư đến ư kiến tôi, ít khi chịu nghe tôi nói. Cái hôm mà tiểu thơ và Tịnh Huyên bị quỳ ở từ đường, tôi chẳng biết làm thế nào để giúp đỡ. Nhiều lúc thấy ḿnh thật bất lực.
- Tại sao anh lại nói những điều đó với tôi.
Mộng Hân tuy nói thế, nhưng thấy cảm động vô cùng.
- Tôi biết là anh đă làm hết sức ḿnh, nhưng khi mà nội giận, là chẳng nghe lời ai cả. Nếu anh Tịnh Nam mà có đi xin, tôi nghĩ cũng chẳng có kết quả ǵ đâu. Nhưng mà tất cả cũng đă quạ Tôi cũng chẳng sao cả.
Vũ Hàng nh́n Mộng Hân chăm chú soi mói.
- Thật không sao ư? Nhưng thôi tôi cũng biết qua chút đỉnh về ngành y khi nào tiểu thơ cảm thấy khó chịu trong người, cứ cho tôi biết, lúc nào tôi cũng có thuốc chữa.
Vũ Hàng nói xong sợ nàng nghi ngờ lại tiếp:
- Tôi nói thiệt đấy, tôi là một thầy thuốc, tôi đă được học nghề y ngay từ nhỏ. Tôi có thể điều trị nhiều thứ bệnh, có thể băng bó vết thương, nhưng với vết thương ḷng của tiểu thơ là tôi không thể trị được.
Mộng Hân nghe Vũ Hàng đùa, không hiểu sao tim chợt đập mạnh. Những cảm xúc ngổn ngang trong ḷng. Nàng chỉ yên lặng, chứ không nói ǵ cả.
Thái độ của Mộng Hân, như làm cho Vũ Hàng sực tỉnh. Chàng chợt thấy ḿnh nói nhiều quá, nói một cách không thận trọng suy nghĩ. Hay là điều đó đă khiến Mộng Hân cảm thấy bị xúc phạm rồi ư? Nghĩ thế, Vũ Hàng bắt đầu lúng túng. Để che đậy cái lúng túng đó. Vũ Hàng lại tiếp:
- Tịnh Huyên có nói ǵ với tiểu thơ về tôi không?
- Không... không nhiều lắm.
Lời của Mộng Hân làm Vũ Hàng nghĩ ngợi, rồi một ḿnh tự khai ra.
- Tôi lớn lên từ một giáo đường ở thành phố Hàng Châu. Giáo đường đó có tên là Thánh Mẫu, do một cha đạo người Anh cai quản. Ở đấy thu nhận biết bao là trẻ con bị bỏ rơi. Nói rơ hơn, đó là một cô nhi viện. Và tôi là một trong những đứa trẻ đó. Lúc c̣n nhỏ đă bị bỏ trên thềm giáo đường Thánh Mẫu.
Rồi Vũ Hàng móc trong cổ áo ra một tấm kim bài đưa cho Mộng Hân xem, tiếp:
- Lúc đó trên người tôi chẳng có một cái ǵ, ngoài chiếc kim bài này. Có lẽ người cha người mẹ bỏ rơi tôi, muốn ai nhặt được có chút ít lộ phí. Trên tấm kim bài đó có hai chữ Vũ Hàng. Và đó là gốc gác cái tên hiện tại của tôi. C̣n họ tộc ư? Tôi được mục sư Giang nhặt được. Ông ấy đúng ra có tên là Johnson, nhưng đọc trại ra theo tiếng Tàu thành họ Giang. Đó tiểu thơ thấy không? Tôi người có gốc gác không rơ ràng so với một gia lực lừng lẫy như họ Tăng này, th́ nó là một trời với một vực.
Mộng Hân lắng nghe một cách xúc động, đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nàng nh́n tấm kim bá, thấy chữ viết trên đấy là chữ thảo, nét bút đẹp và mạnh mẽ. Rơ ràng là viết trước rồi sau đó mới đem khắc một kỷ vật đầy ấn tượng. Vũ Hàng cất tấm kim bài rồi tiếp tục nói:
- Lúc nào tôi cũng mang tấm kim bài này trong người v́ nó là vật duy nhất thuộc về tôi. Đă lâu rồi, tôi không c̣n đi t́m người đă sinh thành ra tôi. Nhiều lúc tôi cũng có suy đoán, nhưng rồi... Tôi chẳng thế nào tha thứ cho cha mẹ ḿnh được cả. Sinh ra mà không dưỡng không dạy th́... Đó là một chuyện tàn nhẫn vô cùng. Dù cho bất cứ một lư do ǵ, cha mẹ cũng không có quyền bỏ rơi con cái của ḿnh như vậy. Tiểu thơ nghĩ có đúng không?
Mộng Hân gật đầu, Vũ Hàng lại tiếp:
- Mục sư Giang không những chỉ là một mục sư, ông ấy c̣n là một bác sĩ y khoa. Từ nhỏ tôi được sống bên ông ấy, nên học được một chút y thuật. Cô nhi viện nào có nhiều tiền? V́ vậy bất cứ một đứa nhỏ nào dù lớn hay bé mà có bệnh, là tôi với mục sư Giang đảm nhiện chạy chữa cả.
Rồi Vũ Hàng nh́n lên bầu trời cao, hồi tưởng.
- Thú thật, những ngày đó cực khổ vô cùng, nhưng đó là những ngày hạnh phúc nhất của tôi.
Mộng Hân ngẩn người ra nghe.
- Măi đến năm tôi mười lăm tuổi, tôi mới gặp được cha nuôi hiện naỵ Lúc đó người buôn bán tại Hàng Châu và có lẽ v́ muốn làm một ít điều thiện, người đă đến nhà thờ Thánh Mẫu tham quan. Trong hàng trăm đứa trẻ mồ côi, người đă chấm được tôi, chọn tôi làm con nuôi, lại đưa tôi lên trường đại học Bắc Kinh cho học ngành y cho đến lúc tốt nghiệp. Cha nuôi quả là một quư nhân trong cuộc đời tôi. Năm tôi tṛn mười chín tuổi, có lần người đă mang tôi về nhà này. Tôi được cư xử như con ruột trong nhà. Người c̣n dạy tôi cách buôn bán tham gia vào sự nghiệp của nhà họ Tăng. Tôi không biết sao ḿnh lại có duyên với ông ấy như vậy? Có lẽ v́ cái cảm giác “gia đ́nh” đă thu hút tôi, xóa bỏ được nỗi trống trải cô đơn của ḿnh. V́ vậy, mà tôi đă đồng ư về đây. Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, tuổi của cha nuôi càng lúc càng cao, người cũng tin tưởng tôi nên giao phần lớn sự nghiệp lại cho tôi cai quản. cái ơn tri ngộ kia, khiến tôi càng ngày càng lún sâu vào gia đ́nh này. Không thể rút lui được. Bây giờ ân t́nh, đạo nghĩa, mọi thứ như vây chặt. Tuy vậy dù có ở chung cùng một nhà, nhưng cách suy nghĩ và việc làm của tôi hoàn toàn khác hẳn. Nhiều lúc c̣n xung khắc, nên tôi cũng có lần suy tính chuyện bỏ đi, nhưng lại đi không đành. Địa vị tôi trong nhà này nghĩ cũng kỳ cục. Chủ không ra chủ, mà tớ không ra tớ. Tôi không biết ḿnh là ǵ nữa.
Vũ Hàng nh́n lên ánh mắt thân t́nh.
- Nói chuyện với tiểu thơ lâu thế này, không phải tôi muốn diễn giải điều ǵ. Mà tôi chỉ muốn cho tiểu thơ biết tại sao lúc nội ra lệnh phạt, tôi lại chẳng có lập trường rơ ràng, tôi không giúp ích được ǵ cho tiểu thợ Bây giờ hẳn tiểu thơ đă hiểu rồi chứ?
Mộng Hân nh́n Vũ Hàng thật lâu. Lời của Vũ Hàng vừa tŕnh bày đă cho Mộng Hân xúc động mạnh. Một con người chẳng giấu giếm xuất thân thấp hèn của ḿnh lại c̣n muốn giúp Mộng Hân thoát khỏi trừng phạt. Mặc cảm và chính nghĩa sâu sắc, làm Mộng Hân cảm động vô cùng. Nhất là khi nghe Vũ Hàng tŕnh bày cái địa vị của ḿnh, “chủ không ra chủ, mà tớ chẳng ra tớ, không trên cũng không dưới lơ lửng giữa chừng” Mộng Hân lại nghĩ đến thân phận ḿnh “Đồi thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tăng tương thức” mà đồng cảm. Vũ Hàng th́ bị cái ân t́nh, đạo nghĩa trói chân nơi nhà họ Tăng. C̣n nàng th́ v́ chuyện hôn nhân, cũng bị giữ chặt nơi này cùng nỗi bi ai tương tự.
Vũ Hàng thấy Mộng Hân yên lặng lo lắng.
- Có phải là tôi đă nói hơi nhiều ư? Có làm cản trở công việc ǵ của tiểu thơ không?
Mộng Hân sợ Vũ Hàng bỏ đi vội vă nói:
- Không có! không có! Mà anh đă lập gia đ́nh chưa?
- Chưa, tôi chưa muốn lập gia đ́nh. Cũng chính v́ vậy mà cha nuôi cằn nhằn, mấy lần người đă chọn người cho tôi, muốn tôi thành gia thất, người nói làm như vậy người mới xong bổn phận. Nhưng tôi không chịu, chẳng hiểu sao tôi lại sợ chuyện lập gia đ́nh.
- Sao lại vậy?
- V́ tôi cứ có cảm giác là ḿnh có ở chốn nào đi nữa, cũng chỉ là “khách” thôi. Cuộc đời tôi chưa an định. Hiện tôi ở trong nhà họ Tăng, nhưng trong tương lai, chắc rồi sẽ phiêu bạt nơi xạ Tôi không muốn có một cái ǵ ràng buộc. Vả lại tôi cũng không tự tin. Tôi không nghĩ là ḿnh sẽ mang lại được hạnh phúc cho người khác.
Mộng Hân không ngăn được nói:
- Anh phải tự tin chứ? Một người vừa nhân từ, chân thật, có tài năng, biết tiến thân như anh sẽ là đối tượng mà bao nhiêu cô gái mơ ước.
Mộng Hân tự nhiên chẳng đắn đo suy nghĩ. Măi khi thấy khuôn mặt Vũ Hàng đỏ bừng, nàng mới giật ḿnh nh́n xuống. Trong khi Vũ Hàng nh́n nàng với ánh mắt xúc động.
- Tiểu thơ nói hay lắm. Từ nào đến giờ tôi chưa hề nghe ai nói với ḿnh những điều như vậy. Tôi giống như một con trâu già, chỉ húc đầu vào đá thôi.
Rồi không hiểu sao đột nhiên Vũ Hàng hỏi:
- Nếu tiểu thơ mà chưa lập gia đ́nh, tiểu thơ có dám dùng những lời đó ca ngợi người khác không?
Mộng Hân giật ḿnh tái mặt. Vũ Hàng biết là ḿnh lỡ lời. Vũ Hàng lúng túng lùi ra sau một bước nói:
- Xin lỗi. Đúng ra tôi không nên hỏi tiểu thơ một câu như vậy, xin lỗi.
Rồi vội quay người bỏ đi, Mộng Hân nh́n theo. Trước mặt nàng, ngoài bóng Vũ Hàng ra là ṭa nhà cao ngất của nhà họ Tăng. Mộng Hân bàng hoàng không kém.
Tối hôm ấy, Vũ Hàng lại thổi sáo. Mộng Hân ở trong pḥng vẫn nghe được tiếng sáo trôi vào. Trong khi Tịnh Nam đă ngủ say trên giường, đến tận nửa khuya, tiếng sáo đang thổi chợt ngưng bặt. Mộng Hân chờ măi, vẫn không nghe thấy tiếp. Điều đó làm nàng có cái cảm giác như vừa đánh mất một cái ǵ. Đứng ở trong cửa sổ nh́n ra, khói sương bao phủ bên ngoài lầu các lờ mờ trong sương. Nàng chợt nhớ đến hai câu thơ.
Nhớ Vũ Lăng, người xa
Khói mây lầu che phủ.
Vũ Lăng người xả Ai là người đang ở Vũ Lăng? Mà Mộng Hân đâu có ai ở xa đâu mà nhớ? Mộng Hân giật ḿnh, nhưng “nhớ” một thứ kỳ lạ. Từng câu từng lời đó cứ hiện ra trong đầu. Không nhất thiết phải có người rất xa mới nhớ.
”Nước chảy bên lầu làm ai nhớ?
Tựa mắt ưu tư thêm nỗi sầu... ”
Một tuần lễ sau. Vũ Hàng theo tàu buôn của Hăng Thái Phong mang hàng đến Thượng Hải. Tịnh Huyên nói Vũ Hàng thường đi xa như vậy có lúc kéo dài cả nửa năm trời mới quay trở về nhà. Không hiểu sao, Mộng Hân lại thở phào, ḷng như đă trút được mối đe dọa tiềm tàng đâu đó. Nhưng rồi cũng thấy có chút buồn buồn, nhất là mỗi khi đi ngang qua nhà thủy tạ, chẳng hiểu sao Mộng Hân lại thích dừng lại một chút. Và câu thơ “Nhớ Vũ Lăng người xa, khói mây lầu che phủ” lại hiện ra trong đầu. Bây giờ Vũ Lăng người xa như có một ư nghĩa nào đó. Mộng Hân cố xua không dám nghĩ tiếp, nhưng cũng cảm thấy “Nước chảy bên lầu làm ai nhớ? Tựa mắt ưu tư thêm nỗi sầu”.
Cái t́nh cảm kỳ quặc kia đeo cứng khiến Mộng Hân thẫn thờ không thôi.


Chương 5

Khi Vũ Hàng trở lại nhà th́ đă là mùa xuân năm sau. Mộng Hân lúc đó đang có thai. Một thế hệ thứ tư của nhà họ Tăng sắp chào đời. Điều này khiến Tăng lăo phu nhân không c̣n phạt Mộng Hân phải quỳ ở Từ đường nữa. Cả nhà trừ Tịnh Nam ra, ai cũng có vẻ mừng rỡ, chuyện đó cũng chẳng có ǵ lạ, ngay từ đầu Tịnh Nam đă không có cảm t́nh với cái giọt máu trong bụng vợ. Bù lại mọi người đều chăm lo chờ đợi. Cái không khí nhẹ nhàng đă ít nhiều xuất hiện trong nhà họ Tăng.
Lúc Vũ Hàng gặp lại Mộng Hân, mắt chàng vẫn sáng, nhưng đầy nỗi ưu tự Vũ Hàng gặp Mộng Hân chỉ hỏi:
- Tiểu thơ vẫn khỏe chứ?
Câu hỏi làm Mộng Hân xót xạ Rồi Vũ Hàng yên lặng chẳng nói ǵ nữa. Một câu hỏi rất b́nh thường, nhưng giữa hai người giờ như khác hẳn trước. Có một cái ǵ đó nó tiềm ẩn bên trong. Gió qua mưa tưởng chừng đă lạnh. Nhưng mỗi lần nghe lại được tiếng sáo của Vũ Hàng là Mộng Hân lại thấy như có cái ǵ lao xao trong ḷng, khiến nàng không thể không lắng nghe. V́ trong tiếng sáo kia như ai đang nhắn nhủ ǵ đó, nghe mà xúc động. Nhất là khi giữa đêm lầu cao thanh vắng.
Mùa xuân năm ấy, Tịnh Nam cũng có vẻ bận rộn khôn cùng, ngày nào sáng sớm cũng đi tối mịt mới về. Ngay lúc ngồi vào bàn cùng ăn là Tịnh Nam đă thấp thỏm dợm đi. Cả nhà đều thấy cái thái độ kỳ quặc đó, chỉ có Tăng lăo phu nhân là như không biết ǵ cả.
Bụng của Mộng Hân càng lúc lại càng to, Tịnh Nam càng ít ngủ nhà. Điều này trái lại càng khiến Mộng Hân yên ổn. Bây giờ ḷng Mộng Hân đă lạnh, không có Tịnh Nam ở nhà, Mộng Hân ít bị quấy rầy hơn. c̣n hôm nào có, Mộng Hân đụng đến món nào là đổ vỡ, là hư hỏng đến đó, nên Mộng Hân thích Tịnh Nam cứ vắng nhà. C̣n Tịnh Huyên th́ không vậy, Tịnh Huyên bất b́nh, bởi v́ gần như cả trấn Bạch Sa này ai cũng biết chuyện thiếu gia ở nhà họ Tăng đang mê mệt một cánh hoa ở hí viện Cát Tường. Cô gái đó có tên là Dương Hiểu Điệp.
Nhưng trong những ngày đó, Tịnh Huyên cũng vô cùng bận rộn. Trước kia th́ mỗi tuần Tịnh Huyên đến thầy học vẽ một lần, nhưng lúc gần đây, thầy Điền bảo là Tịnh Huyên đă tiến bộ, nhưng cần phải ôn tập kỹ hơn, nên mỗi tuần Tịnh Huyên tăng giờ học thành hai buổi. Học xong là c̣n vẽ, vẽ nhiều mới thần thục. Tịnh Huyên lại rất siêng học, không đua đ̣i nên nét bút càng lúc càng xuất thần.
T́nh cảm giữa Mộng Hân và Tịnh Huyên cũng rất khắng khít, Tịnh Huyên đẹp lại trung thực. Mộng Hân tự hỏi, cô gái này rồi sẽ rơi vào nhà ai đây? Mộng Hân chỉ mong trời xanh có mắt, đừng để Tịnh Huyên phải chịu cảnh xe lệch tơ duyên giống như nàng với Tịnh Nam, để cho đời Tịnh Huyên khỏi khổ!
Mới đấy mà mùng năm tháng năm đă đến, thời tiết trở nên nóng bức. Mà theo lịch th́ khoảng trung tuần tháng sáu Mộng Hân sẽ sinh, tháng năm Mộng Hân đă đi lại một cách khó khăn. Nhà họ Tăng đă tuyển chọn vú em và mướn cô đỡ sẵn trong nhà. Tăng lăo phu nhân th́ suốt ngày tra sách, chọn tên cho đứa nhỏ. Hôm ấy có lẽ v́ trời quá nóng, nên vừa thức dậy, Mộng Hân đă thấy trong người uể oải. Vũ Hàng nh́n thần sắc của Mộng Hân, không dằn được nói:
- Nếu mợ thấy trong người không khỏe th́ cứ nói cho tôi biết, đừng ngại. Bây giờ chẳng phải chỉ có mợ một ḿnh mà c̣n có đứa bé trong bụng nữa, nó phải được chăm sóc!
Mộng Hân gượng cười với nỗi bi ai. Đứa bé trong bụng là nguồn an ủi của Mộng Hân, nó mang đến cho nàng một t́nh cảm lạ lùng t́nh mẫu tử, nên từ khi biết ḿnh mang thai, là nàng có nhiều thay đổi. Bao nhiêu t́nh thương nàng đổ dồn cả vào đó. Tuy đôi lúc Mộng Hân cũng thấy thất vọng. Bởi v́ cái mầm sống mà nàng đang mang không phải là kết tinh của t́nh yêu, mà chỉ là sản phẩm do một người đàn ông ích kỷ dùng cái quyền “làm chồng” tạo thành. V́ thế thỉnh thoảng Mộng Hân cũng có những suy nghĩ bâng quợ Nàng thắc mắc không biết có nhiều người đàn bà Trung Quốc ở trong cái t́ng trạng “đặt đâu ngồi đấy” của cuộc hôn nhân mối mai, không tự nguyện lấy chồng. Khi sanh con nào khác chi cái máy đẻ. Họ có băn khoăn v́ t́nh yêu như nàng không?
Tối hôm ấy, ăn cơm tối vừa xong là Tịnh Nam đă thay áo định ra phố. Tịnh Nam chẳng một chút quan tâm đến vợ. Hôm ấy, Tịnh Nam diện chiếc áo mới thật đẹp. Đứng măi trước kính chăm sóc mái tóc bóng mượt của ḿnh. Mộng Hân đứng gần đấy, lặng lẽ nh́n chồng, nhưng chẳng muốn hỏi han chi cho thêm phiền, thêm mệt.
Tịnh Nam chuẩn bị xong vừa định ra cửa, th́ Tịnh Huyên bước vào với chén thuốc bổ cho Mộng Hân trên tay, nh́n thấy ông anh sắp đi, đặt thuốc lên bàn, Tịnh Huyên nói:
- Anh lại ra phố nữa à?
- Ờ!
Tịnh Nam khó chịu trả lời, nhưng Tịnh Huyên cũng khó chịu không kém.
- Anh đi đến bao giờ mới về? Sao chẳng ở nhà với chị Hai? Anh không biết là chị ấy không khỏe à?
Tịnh Nam thấy em gái có ư ngăn cản ḿnh, bực dọc.
- Sao em lại nhiều chuyện thế? Tối nay anh có tiệc phải thương thảo chuyện buôn bán với người ta.
Tịnh Huyên không nén được bực dọc quay qua nh́n thẳng Tịnh Nam.
- Hừ! Anh mà đi thảo luận chuyện buôn bán à? Mặt trời có mọc ở đàng Tây cũng chưa có chuyện đó. Anh chỉ khéo mượn cớ! Muốn viện cớ th́ viện cái cớ nào có tính thuyết phục người khác cợ Hăy nói thật đi, có phải là anh định đến hí viện Cát Tường để tán tỉnh Dương Hiểu Điệp không?
Tịnh Nam trừng mắt.
- Mày nói ǵ? Nói ǵ vậy? Tao có làm ǵ mày cũng không có quyền nói. Cái ǵ mà bắt Hiểu Điệp với bươm bướm, mày nói rơ ra tao nghe xem.
Mộng Hân sợ Tịnh Huyên lại gặp chuyện, nên vội nói với Tịnh Nam.
- Thôi anh, có chuyện cần th́ anh cứ đi nhanh đi! Đừng nói ǵ cả.
Nhưng Tịnh Nam c̣n bực với Tịnh Huyên lớn tiếng.
- Hèn ǵ lần trước nội cứ tra hỏi lằng nhằng tao măi. Vậy th́ rơ rồi, chính mi là đứa đă theo dơi ta, nói xấu ta với nội đúng không? Mi làm sao biết chuyện ta với Dương Hiểu Điệp? Nói nhanh, nói nhanh!
Tịnh Huyên không kém.
- Tại sao anh lại hỏi tôi mà không tự hỏi chính ḿnh? Cả nhà từ trên xuống dưới, ngoài nội ra, ai cũng biết chuyện này cả. Mỗi lần anh đến hí viện Cát Tường, bộ anh tưởng Đại Xương với Đại Thạnh câm cả à? Anh tưởng cả cái trấn Bạch Sa này đều mù cả ư? Người ta đă bàn tán tùm lum, anh lại c̣n làm hùm làm hổ. Anh chỉ giỏi hùm hổ với tôi và với chị Mộng Hân. Anh chỉ biết ức hiếp kẻ yếu! Chớ dám làm ǵ ai? Anh rơ là con người không có lương tâm!
Tịnh Nam vỗ mạnh lên bàn.
- Mày dám mắng anh mày hả cái con tiện tỳ chết tiệt kia. Học đ̣i theo Mộng Hân riết rồi lớn mồm lớn họng.
Cái đập tay lên bàn của Tịnh Nam làm chén nước bị sánh ra suưt đổ. Tịnh Huyên vội chạy đến giữ chén, miệng nói:
- Xem ḱa, anh lại định đổ thuốc nữa à?
Tịnh Nam nghe vậy chụp lấy chén thuốc ném xuống đất vỡ tan. Tịnh Huyên tức giận hét.
- Anh rơ là điên rồi mới hành động táo tợn ngang bướng vậy!
- Mày muốn chết ư? Nói ǵ nữa hả?
Tịnh Nam đưa tay lên tát cho Tịnh Huyên một tát, nhưng Tịnh Huyên đă né kịp làm Tịnh Nam giận dữ đuổi theo. Hai anh em đuổi bắt ṿng ṿng quanh bàn. Mộng Hân thấy vậy cố gắng bước tới can ngăn.
- Anh Nam, thôi mà anh thích đi đâu th́ cứ đi đi. Đừng rắc rối nữa.
Lúc đó Tịnh Nam cũng đuổi gần kịp Tịnh Huyên, nên co chân lên định tống cho Tịnh Huyên một đạp. Không ngờ Mộng Hân cũng vừa chạy đến. Thật không may, lại đúng tầm chân của Tịnh Nam, thế là bụng Mộng Hân lănh đúng một đạp của Tịnh Nam. Mộng Hân ngă lăn xuống đất, lăn lộn đau đớn. Mộng Hân thấy bụng đau như xé thịt.
Tịnh Huyên kinh hăi quay vội lại đỡ Mộng Hân lên.
- Chị Ơi! chị! Chị có làm sao không? Đau lắm không? Em sợ quá.
Mặt Mộng Hân trắng bệch, nàng đau vă mồ hôi. Nhưng vẫn gắng gượng nói:
- Tôi, tôi không sao... không sao đâu. Đừng có sợ.
Tịnh Nam cũng giật ḿnh, nhưng rồi khi nh́n thấy Tịnh Huyên và Mộng Hân nói chuyện, nghĩ là chắc chẳng đến đỗi nào, nên lại nghĩ đến Hiểu Điệp vội vă chấn chỉnh lại quần áo, rồi bỏ đi. Đến cửa c̣n nói:
- Ở nhà có bà mụ đỡ đẻ, lại c̣n có Giang Vũ Hàng hắn biết thuốc trị bệnh. Kêu hắn lại mà điều trị cho!
Nói xong bỏ đi mất. Tịnh Huyên không tin anh ḿnh có thể nói vậy, quát lớn ra ngoài.
- Sao anh vô trách nhiệm vậy? Không ở lại đây phụ đỡ chị Hân lên giường?
Nhưng không thấy bóng Tịnh Nam đâu nữa. Tịnh Huyên định đuổi theo, nhưng lại không đành bỏ Mộng Hân nằm một ḿnh. Lúc này mặt Mộng Hân đă không c̣n giọt máu. Tịnh Huyên sợ Mộng Hân chết, khóc lớn lên.
- Tại em cả, em đă hại chị? Sao em lại căi nhau với anh Nam làm ǵ?
Mộng Hân cố đẩy Tịnh Huyên ra, thều thào.
- Làm ơn... làm ơn đi kêu người đến giúp. Đi kêu Từ má, đi kêu mẹ đi, nhanh lên, không xong rồi. Tôi nghĩ... tôi nghĩ... đứa bé có lẽ sắp chào đời.
Tịnh Huyên tái mặt.
- Sao vậy? c̣n gần tháng nữa cơ mà? Chị sắp sanh rồi ư?
Mộng Hân vừa thở vừa nói:
- Đi, đi nhanh lên. Tôi không c̣n chịu nổi nữa rồi.
Mộng Hân rên thành tiếng, Tịnh Huyên bấy giờ chỉ c̣n biết bỏ chạy ra ngoài vừa chạy vừa hét.
- Nội ơi! Mẹ Ơi! Từ má đâu nhanh lên! Nhanh lên, chị Nam sắp sinh rồi, nhanh lên.
Đối với Mộng Hân, buổi tối hôm ấy dài như bất tận. Thời gian như không chịu qua, trong khi cái đau càng lúc càng tăng. Mộng Hân đau lan khắp cả người, không xác định được chỗ nào đau nhất. Nhưng Mộng Hân không dám rên la v́ một sản phụ có giáo dục, là lúc sinh không được kêu đau, nên nàng cố cắn răng chịu đựng, mồ hôi và nước mắt chảy như tắm. Đau muốn nín cả thở, nàng có cảm giác như ḿnh sắp chết, và chết được chắc sẽ dễ chịu hơn.
Trước mặt h́nh như có nhiều khuôn mặt xuất hiện, những khuôn mặt đó lờ mờ không rơ ràng. H́nh như có cả Từ má, nội của Tịnh Nam, bà mụ đỡ đẻ, bà Văn Tú rồi Tịnh Huyên, có cả người mẹ ruột đă mất của nàng. Những h́nh bóng ấy lay động như những chiếc h́nh trong đèn kéo quân, hiện ra thoắt ẩn thoắt hiện. ư thức của Mộng Hân gần cạn kiệt, không c̣n nghĩ ngợi được điều ǵ nữa. Chỉ có cơn đau, cơn đau chẳng chịu dứt mà càng lúc càng tăng. Nếu chết được th́ hay biết chừng nào. Mộng Hân nghĩ và trở về thực tại. Nàng lại nghe thấy có người gọi tên ḿnh, có người rảy nước lên mặt, rồi nhét cả nhân sâm vào miệng. Mộng Hân cũng cảm thấy đứa con trong bụng ngọ nguậy. H́nh như nó muốn ra, nhưng chẳng làm sao ra được. Mộng Hân cũng muốn giúp nó, nhưng chẳng biết làm sao giúp, và Mộng Hân buông xuôi. Thôi th́ cái chết hăy đến ngay đi.
Trong cái tuyệt vọng khôn cùng đó, chợt nhiên Mộng Hân thấy như có một đôi tay đầy sức mạnh, nâng đầu nàng lên. Rồi một đôi mắt quen thuộc sâu thẳm nh́n nàng có cả tiếng gọi.
- Mộng Hân! Hăy tỉnh dậy đi, nh́n tôi nè. Có nghe không? Hăy nh́n vào mặt tôi.
Cái tiếng gọi nó đầy quyền lực, Mộng Hân muốn phản ứng lại mà không được. Cố tập trung ư thức, cố mở mắt, và thế là... Mộng Hân giật ḿnh, Vũ Hàng! Vũ Hàng đang nâng nàng lên. Không thể như vậy được! Mộng Hân lờ mờ nghĩ. Vũ Hàng làm sao có thể vào được pḥng sinh? Quy luật của nhà họ Tăng đâu cho phép làm điều đó? Mà nếu điều đó có thật, th́ có nghĩa là sinh mệnh của Mộng Hân đang ở điểm cuối cùng.
Và quả là Mộng Hân đă nghĩ không sai.
Khi Vũ Hàng bước vào pḥng sinh, th́ trong pḥng đă đầy những người đàn bà, họ đều không c̣n hy vọng. Mộng Hân đă tỉnh đi ngất lại nhiều lần, mà mỗi lần tỉnh lại là một lần yếu đi. Đứa bé trong bụng chưa trở đầu nên không làm sao chui ra được. Vũ Hàng lúc đầu chỉ được đứng bên ngoài chỉ dẫn cho bà mụ đỡ đẻ, nhưng bà ta chẳng giúp ích được ǵ trong t́nh thế này. Đứng bên ngoài nghe tiếng la hét kêu đau của Mộng Hân mà Vũ Hàng như xé ruột. Cuối cùng khi bà mụ bó tay, quỳ xuống lạy Tăng lăo phu nhân nói:
- Lăo phu nhân, tôi đă làm hết cách rồi mà vẫn không được, sợ là sẽ chẳng cứu được mẹ lẫn con, vậy xin lăo phu nhân hăy nhanh đi mời thầy khác.
V́ vậy Vũ Hàng không c̣n dằn được nữa, nói vọng vào.
- Nội ơi nội! Giờ phút này, nội c̣n kiêng cử cái ǵ nữa? Hăy để con vào giúp một tay, con là một bác sĩ, con có thể cứu sống được mợ ấy. Bà đỡ ơi, bà cũng đừng đi, hăy ở lại đây phụ giúp tôi. Bây giờ gấp gáp lắm rồi, không thể chần chờ được! Chần chờ là mẹ con sản phụ sẽ chết.
Trong cái giây phút nguy cấp đó, Tăng lăo phu nhân mới cho phép Vũ Hàng vào pḥng sinh. Khi Vũ Hàng bước vào, th́ Mộng Hân chỉ c̣n thoi thóp thở, mặt nàng trắng bệch, người lại ướt đẫm mồ hôi, gần như không c̣n ư thức. Vũ Hàng thấy t́nh trạng Mộng Hân như vậy không khỏi rùng ḿnh. Và chàng bất chấp chuyện giữ giới luật, chàng cúi xuống nói lớn.
- Mộng Hân, nghe này! Đừng thiếp đi nữa nhe, hăy ráng mà tỉnh táo, có nghe tôi nói không? Tôi đến giúp Mộng Hân đây, hăy tin tưởng tôi. Tôi sẽ cố bảo vệ mạng sống cho Mộng Hân, cho cả đứa bé. Nhưng Mộng Hân cũng phải giúp tôi, phải cố gắng, đừng buông xuôi. Mộng Hân có nghe tôi nói không chứ?
Rồi Vũ Hàng đưa tay lên vỗ vỗ má Mộng Hân, nói lớn để nàng nghe thấy.
- Tôi không đồng ư để Mộng Hân bỏ cuộc, Mộng Hân có nghe tôi nói không? Nghe không? Hăy trả lời tôi đi!
- Nghe rồi.
Mộng Hân thều thào. Giọng rất nhỏ, nhưng rơ là nàng đă lên tiếng. Rồi Mộng Hân mở mắt, bởi v́ bây giờ trên cơi đời này, nàng chẳng c̣n có ai nữa. Chỉ c̣n một ḿnh, Mộng Hân không muốn Vũ Hàng thất vọng, và thế là nàng cố gắng, cố gắng. Vũ Hàng thấy vậy mừng rỡ.
- Đúng rồi! cố một lần nữa đi! Gọi thành tiếng đi nào! Đừng có sợ đau ǵ cả, hăy gọi đi, gọi đi!
Vậy là Mộng Hân gọi, nhưng tiếng gọi rất nhỏ, nó chỉ nằm trong cổ họng. Nàng lại đau muốn ngất xỉu. Vũ Hàng thấy vậy, vội vă nhét miếng nhân sâm vào miệng nàng.
- Không được ngất đi! không được ngất! Mộng Hân phải tỉnh táo mới cứu được Mộng Hân. Mộng Hân! Hăy cố gắng nhé. Cố gắng thêm một chút. Đầu đứa bé đang chuyển động, không được nhắm mắt nhé! Không được ngất.
Mệnh lệnh của Vũ Hàng đă được Mộng Hân tuân theo. Nàng cố mở mắt, không để cho mất ư thức lần nữa. Nàng cố làm theo sự chỉ dẫn của Vũ Hàng, cố gắng hết sức ḿnh.
Và như vậy gần như suốt cả một đêm, nỗi đau dừng rồi lại tiếp. Cơn dau như xé gan xé ruột. Nhưng lời của Vũ Hàng cứ vang lên từng hồi bên tai Mộng Hân.
- Không được buông xuôi! Không được ngủ hay ngất xỉu. Không được buông thả! có nghe không? Sự sống ở đây không phải là của riêng Mộng Hân, Mộng Hân không có quyền buông thả, nghe không, có nghe không Mộng Hân?
Mộng Hân không dám làm trái lại với Vũ Hàng, Mộng Hân nghe chính giọng nói của ḿnh đáp.
- Vâng, tôi nghe rồi! Tôi nghe rồi.
Cứ như vậy kéo dài tới sáng. Khi tiếng gà báo hiệu một ngày mới bắt đầu, th́ đứa con gái chưa đủ tháng của Mộng Hân, tên là Thư Tịnh, cũng chào đời. Sự chào đời của Thư Tịnh suưt chút đă cướp đi sinh mệnh của Mộng Hân, nhưng nó là niềm vui của người đàn bà bất hạnh. Mộng Hân đă rơi lệ khi nh́n thấy con, rơi lệ khi nh́n thấy Vũ Hàng, lúc đó Mộng Hân hoàn toàn kiệt sức. Từ má thấy vậy sợ hăi.
- Cậu Hàng nh́n ḱa! Mợ lại sắp ngất xỉu!
Vũ Hàng vội vă chạy đến lật mí mắt Mộng Hân lên, rồi đặt ống nghe lên ngực Mộng Hân, nhưng lại thấy trái tim đầy đau khổ kia đă đập b́nh thường. Vũ Hàng biết cơn nguy đă quạ Chàng không ngăn đựơc nước mắt, nói với Từ má.
- Không sao đâu, rồi cô ấy sẽ khỏi, suưt chút nữa là chúng ta mất một người thân. Bây giờ cô ấy gần b́nh thường rồi. Chưa bao giờ tôi gặp một người đàn bà đầy can đảm như vậy. Trời phật sẽ pḥ hộ cho người!
Có đúng là trời đă ghé mắt tới Mộng Hân chưa?
Lúc Mộng Hân đang vật lộn giữa cái sống và chết, th́ Tịnh Nam lại đang ở trong hí viện xem Dương Hiểu Điệp tŕnh diễn. Đến khi tàn cuộc, th́ đă quá nửa đêm. Tịnh Nam lại dẫn Đại Xương và Đại Hạnh đến nhà riêng của Hiểu Điệp, bảo mua rượu thịt rồi cùng Hiểu Điệp đối ẩm, khi đó Tịnh Nam chỉ c̣n biết đến người đẹp và quên bẵng cả vợ Ở nhà dù Tịnh Nam vẫn biết Mộng Hân đă bị chàng đạp nhầm ngă té. Mộng Hân lại đang mang thai sắp sinh.
Tịnh Nam si mê Hiểu Điệp một cách ngông cuồng. Tịnh Nam thích Điệp v́ Điệp lả lơi buông thả, biết cách liếc mắt đưa t́nh, biết cách chiều chuộng. V́ vậy Tịnh Nam đă ở đấy uống cho đến lúc say mềm, không c̣n biết trời trăng ǵ cả mới đi.
Trong buổi tối hôm ấy, một hai tai họa khác lại đến. Dương Hiểu Điệp nguyên là cô đào của gánh hát lưu động gần đây mới dọn đến Trấn Bạch Sạ Lúc đầu chỉ định lưu diễn có một hai tháng, không ngờ v́ đông khách qua, nên kư hợp đồng dài hạn với hí viện Cát Tường, tŕnh diễn thường trực nơi đây. Nên khi Tịnh Nam mê Hiểu Điệp, th́ việc kinh doanh của Cát Tường hí viện càng phát đạt. V́ Tịnh Nam đă vung một số tiền lớn cho ông chủ rạp để giữ chân đoàn hát lại. Riêng Hiểu Điệp cũng không phải là cô gái khờ dại. Hiểu Điệp đi theo đoàn hát lưu diễn, phiêu bạt đă nhiều năm. Bụi đường xa đă biến cô nàng thành gái lăo luyện, biết cách làm tiền. Trước khi gặp Tịnh Nam, Hiểu Điệp đă từng yêu. Người yêu của nàng cũng là kép hát trong cùng gánh. Đó là anh khép Phương Hiển Đông, hai người ăn ở với nhau từ lâu. Nhưng trước anh chàng công tử bột Tịnh Nam mà Hiểu Điệp coi như là một con cá vàng to có thể moi tiền, th́ cứ nhử. Trong lúc Phương Hiển Đông yêu Hiểu Điệp một cách thật t́nh, không muốn thấy tay t́nh địch này ngày nào cũng lại trêu ghẹo Hiểu Điệp. Đông đă mấy lần nổi cơn ghen gây gổ, nhưng chẳng làm được ǵ Tịnh Nam.
Tối hôm ấy Phương Hiển Đông quyết định không thể để chuyện tiếp diễn măi, nên trong lúc Tịnh Nam và Hiểu Điệp âu yếm, anh anh, em em, th́ Đông dẫn thêm mấy người bạn đạp cửa xông vào. Tịnh Nam đă say khướt, thấy Đông đột ngột xông vào, nổi nóng mắng.
- Các người là hạng người nào vậy? không thấy đại gia đang uống rượu sao? Đến để gây chuyện à?
Phương Hiển Đông chẳng thèm trả lời, quay qua nói với Hiểu Điệp.
- Em hăy nói cho thằng điên này biết, em là cái ǵ của anh đi, vở kịch cần kết thúc ở đây là vừa.
Rồi Đông quay qua Tịnh Nam nói:
- Kịch đă hạ màn, ngươi nên về đi.
Tịnh Nam lên tiếng.
- Thật vô lư! Tụi bây đúng là vô lại. Ở hí viện Cát Tường này ai chẳng biết Hiểu Điệp là cái ǵ của ta chứ? Mi quấy rầy ta, có nghĩa là đă không muốn sống. Đại Xương, Đại Thạnh đâu! Đập nó một trận cho ta xem!
Đại Xương và Đại Thạnh nghe nói xông đến. Nhưng Hiển Đông như đă cố chuẩn bị sẵn, nên ra lệnh cho các bạn ḿnh nhảy vào. Hai bên đă đánh nhau một trận ra hồn. Tịnh Nam là công tử bột, đụng phải tay Phương Hiển Đông, mà Đông là kép vơ, được luyện từ nhỏ th́ làm sao địch lại? Đông vừa chụp được Tịnh Nam, cơn giận bốc lên đă đập Nam không tiếc taỵ Lúc đó nếu Tịnh Nam là người biết người biết ta th́ hẳn Nam cũng không bị đ̣n đau như vậy. Đằng này Nam đă quen thói hống hách ở nhà, nên khi bị đánh, Nam c̣n lớn tiếng chửi, Nam chỉ biết vơ chửi.
- Mi là tay vô lại! Tao sẽ báo lại cho ông chủ ngươi, luộc ngươi như luộc trứng, biết điều hăy cút đi! Hiểu Điệp đă là người của ta lâu rồi, mi đừng có nằm mợ Mi chỉ là đứa vô tích sự, Hiểu Điệp sẽ không yêu ngươi mà yêu ta đây này.
Thế là Tịnh Nam bị ăn no đ̣n. Phương Hiển Đông đánh vậy c̣n chưa hả cơn giận nên chụp lấy chiếc b́nh hoa gần đấy, đập mạnh lên đầu Tịnh Nam, làm Nam chẳng c̣n biết trời đất ǵ nữa.
Thư Tịnh vừa chào đời, Mộng Hân vừa thoát khỏi cơn nguy, mới chợp mắt một chút th́ Tịnh Nam cũng được người khiêng về nhà.
Chuyện đó làm nhà họ Tăng lại một phen sợ hăi, gần như người trong nhà đều tụ hết đến ṭa đại sảnh, tiếng khóc la ồn vang. Hôm ấy Vũ Hàng rơ là không có số được nghỉ ngơi. Vừa từ pḥng sinh ra, chưa kịp rửa cái mặt, là phải ôm vội thùng thuốc, chạy bay đến đại sảnh.
Trông thấy thân h́nh bê bết máu của Tịnh Nam, Vũ Hàng đă giật ḿnh, chàng bước đến xem xét cẩn thận trong khi Tịnh Nam th́ đă bất tỉnh, trên trán có một vết thương dài, máu c̣n chưa đông. Vũ Hàng vạch mắt Tịnh Nam lên xem, rồi nghe mạch, cuối cùng nói với mọi người.
- Đừng lo! Đừng lo, chẳng có ǵ đáng ngại đâu. Tại cậu ấy bị mất nhiều máu ngất xỉu, chứ chẳng nguy hiểm đến tính mạng. Chúng ta nên đưa ngay về pḥng, cho Nam nằm yên đàng hoàng, rồi chuẩn bị nước nóng, bông băng chờ tôi.
Tăng lăo phu nhân cố giữ bề ngoài b́nh tĩnh, im lặng một chút rồi nghiêm nghị nói:
- Con cháu nhà họ Tăng ta lúc nào cũng được ơn trên pḥ hộ, có gặp dữ đi nữa, cũng sẽ hóa lành. Vũ Hàng ta rất tin tưởng tài chữa bệnh của con. Con đă giúp đỡ được cho Mộng Hân mẹ tṛn con vuông, th́ với những vết thương ngoài da này, ta biết là không khó với con. Ta giao nó cho con đấy. gắng mà chữa.
Vũ Hàng gật đầu.
- Vâng con sẽ cố gắng.
Rồi suốt buổi sáng hôm ấy, mọi người cứ vây quanh Tịnh Nam. Vũ Hàng th́ may lại vết thương trên trán, rồi chích thuốc giảm đau, cầm máu, băng bó lại những nơi bị rách. Vũ Hàng làm việc h́ hục, Tịnh Nam nằm thiêm thiếp ngủ, thỉnh thoảng chỉ ú ớ vài tiếng nên khi công việc đă hoàn tất. Vũ Hàng gần như mệt lả, c̣n Tịnh Nam th́ vẫn ngủ một giấc ngon lành.
Măi đến chiều Tịnh Nam mới tỉnh, nh́n thấy mọi người vây quanh, anh ta hơi ngạc nhiên. H́nh như Tịnh Nam đă quên chuyện ǵ xảy ra, c̣n hỏi:
- Mấy người làm ǵ mà nh́n tôi chăm chú vậy?
Bà Văn Tú nghe con nói được, vừa khóc vừa nói
- Con đă bị người ta đập vỡ đầu, c̣n không biết sao? Con đă khiến cả nhà ta kinh hồn, c̣n hỏi vậy được à?
- Bị đập vỡ đầu?
Tịnh Nam tṛn xoe mắt. Rồi như nhớ sực ra, ngồi nhổm dậy. Câu đầu tiên hỏi:
- Hiểu Điệp, Hiểu Điệp đâu rồi? Mau cho người t́m Hiểu Điệp về cho con, để không thôi cái tên Hiển Đông kia hắn cướp mất.
Nhưng rồi lại thấy đầu nhức như búa bổ, bất giác kêu lên “ui da” rồi ngă bật xuống giường trở lại.
Mọi người phải can ngăn.
- Đừng có động đậy. Có vết thương trên đầu chưa lành đấy.
Chỉ có Tăng lăo phu nhân là yên lặng. Bà chỉ chằm chằm nh́n Tịnh Nam. ánh mắt không chỉ thương xót mà là một sự chịu đựng. Bà nói nhỏ, nhưng cương quyết.
- Con chẳng có Hiểu Điệp ǵ cả, mà chỉ có Mộng Hân thôi. Bây giờ con đă là chạ Mộng Hân đă v́ con mà bán sống bán chết. Từ đây về sau con sẽ bị kềm chặt ở trong nhà. Hăy mang trái tim buông thả của con trở về. Nội không muốn thấy chuyện rắc rối ǵ xảy ra nữa.
Tịnh Nam nằm im mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm nói:
- Chết c̣n sướng hơn.
Vũ Hàng đang mệt nghe vậy bất măn ra mặt, chàng lặng lẽ thu xếp đồ đạc, bỏ đi ra ngoài.



o0o

 

Pages  1  2  3  Next