Nh́n Lam bằng cái nh́n sắc sảo, bà hỏi:
- Năy giờ con ngủ thật hay giả vờ vậy?
- Con ngủ thật chớ giả vờ làm chi.
Bà Thư cười nhạt:
- Vậy là nhà bị mất trộm đồ, con đâu có hay!
Lam ngạc nhiên:
- Có trộm vào hả d́? Nó lấy cái ǵ vậy?
Bà Thư gằn giọng:
- Dượng con bị mất sợi dây chuyền 4 lượng và cái mặt cẩm thạch
thường hay đeo.
Lam bỗng thấy sợ, linh cảm chuyện không hay sắp đến với ḿnh
khiến cô ớn lạnh, cô vẫn b́nh tỉnh hỏi:
- Dượng Lộc đeo trong người, làm sao trộm lấy được?
Bà Thư nói một hơi:
- Hồi sáng này dượng Lộc cởi ra bỏ quên trong pḥng tắm. Chỉ có
con và con Mai ở nhà, tại sao sợi dây không cánh lại bay? Nếu có
lượm được th́ đưa đây, d́ sẽ nói với dượng là con cất giùm,
nhưng quên chưa trả lại.
Lam sững sờ nh́n bà Thư, lâu lắm cô mới nói nên lời:
- Con không hề thấy nó.
Bà Thư rít lên:
- Con Mai cũng nói vậy và d́ đă xét pḥng nó. Nếu con không đưa
ra d́ sẽ xét pḥng con. Lỡ như mà có, th́ không c̣n t́nh nghĩa
ruột rà ǵ nữa đâu. Suy nghĩ cho kỹ đi!
Lam uất ức kêu lên:
- D́ nghi con sao?
- D́ nghi tất cả. Nếu pḥng con không có, d́ sẽ qua pḥng Trâm
Anh, pḥng thằng Phị Hừm! Thằng quỉ ấy đang đeo theo gái, biết
đâu chừng.
Nghe bà Thư nói thế, Lam chán nản khủng khiếp. Cô lập lại bằng
giọng vô hồn:
- Con không hề thấy nó.
Bà Thư hùng hổ đứng dậy:
- Được! Để tao t́m xong hăy nói.
Kéo tung tấm ga giường xuống sàn, bà xổ áo gối, rũ mền mùng lên
rồi kéo hết quần áo trong tủ Lam ra, nhưng không thấy ǵ hết.
Bà Thư tức tối đứng chống nạnh nh́n quanh. Tự nhiên Lam buột
miệng:
- Biết đâu chừng dượng Lộc làm rơi ở nhà người khác.
Chỉ tay vào mặt Lam, bà Thư quát:
- Mày nói vậy là muốn ám chỉ ǵ?
Cô lấp bắp:
- Con chỉ đặt giả thuyết vậy thôi, chớ đâu ám chỉ ǵ?
Mặt bà Thư thẫn thờ:
- Ông ấy nhớ rất rơ là tháo nó ra để chà xà bông cho sáng rồi để
quên trong toi-lét. Nếu mày không cất, chả lẽ thằng Phi hay con
Trâm Anh sao? Không! không thể như vậy được.
Vừa gào lên, bà Thư vừa xô ngă cái ghế ở bàn học của Lam. Cái
ghế ngă làm chiếc ba lô nhỏ cô máng ở lưng rớt xuống theo. Viết,
bút, tập vở rơi tung tóc ra sàn.
Lam giật ḿnh khi thấy nằm lẫn trong đống sách vở, một vật ǵ đó
chói sáng vàng... Bà Thư vội cúi xuống nhặt lên. Cầm sợi dây
chuyền trong tay, bà nhảy dựng:
- Đồ khốn nạn! Mày trả ơn tao, trả hiếu cho cha mẹ mày như vầy
đây sao? Tao không ngờ, tao thật không ngờ.
Đấm vào ngực thùm thụp, bà rên rỉ:
- Ối trời ơi là nhục nhă. Tao phải nói sao với ba mẹ mày đây
Lam.
Lam bủn rủn cả người, cô líu lưỡi:
- Con không có lấy, con xin thề...
- Không lấy sao nó ở trong túi xách của mày? Hừ! Định bỏ vào đó
để một lát đem bán phải không. Uổng công tao xem mày như con
ruột, lo cho mày đến mức nửa đêm phải chạy sang pḥng mày xem ăn
ngủ ra sao. Cuối cùng mày làm tao hết thất vọng vụ này đến khổ
tâm chuyện khác.
Bị buộc đủ thứ tội, Lam nói đại:
- Nhất định dượng Lộc gài bẫy để tống con khỏi đây.
Bà Thư nghiến răng tát cô một cái:
- Nói bậy! Dượng ấy như cha chú sao lại gài bẫy mày chứ!
Bị đánh đau, Lam giận quá mất khôn. Cô gào lên:
- Dượng Lộc có bồ. Con nh́n thấy nên bây giờ phải lănh hậu quả.
Mặt bà Thư méo mó v́ kinh ngạc. Bà đứng như trời trồng hết một
hồi mới bừng tỉnh lại. Sẵn sợi dây chuyền to như sợi xích trong
tay, bà vụt lia vụt lịa vào mặt Lam. Vừa đánh bà vừa la:
- Đă ăn cắp c̣n bày đặt láo. Tao đánh mày cho chừa tật này.
Vừa ôm mặt đau đớn, Lam vừa chạy ra hàng lang. Cô đụng phải ông
Lộc đang bước tới. Ông ta giữ Lam trong tay, giọng ngọt ngào nói
với d́ Thư.
- Em b́nh tĩnh lại, không th́ lên cơn tim đấy! Chuyện xảy ra rồi
ḿnh phải xem coi có để cháu thiếu hụt ǵ không mà nên nông nỗi.
Vùng khỏi tay ông, Lam hét lên:
- Chính dượng bày ra tṛ này. Lâu nay tôi đă im lặng nhưng dượng
vẫn chưa yên tâm về cái tật của ḿnh. Rồi dượng sẽ khổ cả đời về
chuyện lăng nhăng này.
Ông Lộc cười nhạt:
- Đă tham lam c̣n thêm dối trá. Hừm! Tôi nghĩ em gởi trả cho ba
mẹ nó là vừa rồi đó Thư!
Lam gằn từng tiếng:
- Tôi không để dượng vu khống tôi đâu.
Khoanh tay trước ngực, ông Lộc ngạo nghễ:
- Vậy dượng sẽ mời cảnh sát khu vực và tổ trường dân phố tới cho
cháu nhé! Tới lúc đó chả biết nhục đem cất vào đâu cho hết đây!
Bà Thư tiếp tục nguyền rủa:
- Đồ mặt dạn mày dày. Tao sẽ mời mẹ mày vào làm cho rơ những lời
dối trá của mày.
Ông Lộc khoác vai đỡ bà về pḥng trước sự căm hận của Lam. Mắt
ráo hoảnh, cô trở vào ngồi phịch xuống giường và nh́n mọi thứ
tung tóe trên nền.
Cô lặng lẽ sắp xếp mùng mền, chiếu gối lại với động tác cứng
ngắc của một người mất hồn lạc vía. Ngực nặng như đeo gông, Lam
muốn hét, muốn khóc cho hả nhưng không được. Nỗi oan ức nhục nhă
làm Lam mụ mẫm.
Cô chưa biết ḿnh phải làm ǵ để giải oan, nhưng có lẽ cô không
nên ở đây thêm giây phút nào nữa.
Chậm chạp thay quần áo, cô bước đến gương soi và nh́n thấy trên
trán bên trái bị sưng đỏ. Cảm giác đau thể xác dường như không
tồn tại cạnh sự hoảng loạn của tinh thần. Lam đưa tay rờ lên mắt
rồi xách giỏ quần áo, tập vở bước xuống nhà. Ra tới sân cô gặp
Mai với đôi mắt đỏ hoe. Chị sụt sùi khóc:
- Đúng là đổ oan lên đầu người thấp cổ bé họng. Chắc chị xin
nghỉ việc quá!
Lam cười héo hắt:
- Tại em liên lụy tới chị. Em đi rồi chị sẽ yên thân thôi!
Mai hỏi:
- Nhưng em tính đi đâu vậy?
Lam lắc đầu. Mai thầm th́:
- Tới chỗ cậu Kiên đi. Cậu ấy ở công ty du lịch Trường Kỳ cậu
Kiên sẽ giúp được em đó!
Làm thinh, Lam đạp xe đi mặc cho Mai hốt hoảng gọi theo. Ngoài
Kiên ra ở thành phố này cô c̣n nghĩ tới ai khác nữa đâu. Nhưng
chẳng lẽ t́m đến anh với bộ dạng như vầy?
Ngần ngừ măi Lam cũng bước vào một ngôi nhà ba tầng khá rộng
răi. Cô hỏi thăm và được dẫn tới pḥng phó giám đốc. Trong pḥng
có rất nhiều người, dường như họ đang họp. Cô không thấy Kiên
đâu nhưng vẫn ngồi chờ bên ngoài.
Đầu gục xuống, Lam đếm thời gian bằng tiếng tíc tắc của đồng hồ.
Một người bước ra, rồi nhiều người bước ra. Họ ṭ ṃ nh́n Lam
nhưng không ai là chú Kiên của cô hết.
Dường như chiều lắm rồi. Không khéo nhân viên ở đây về hết rồi
cũng nên. Vậy chú Kiên đâu ḱa? Có đúng chú làm ở đây
không? Sao lần đó Lam không nghe chú ấy nói. Phải lúc năy cô hỏi
chị Mai kỹ một chút nhỉ?
Lam đang thắc thỏm th́ cửa pḥng lại mở. Lần này đúng là Kiên.
Anh ngạc nhiên nh́n Lam đến sững sờ. Hai người im lặng, rồi Kiên
đi như chạy tới bên cô, giọng xúc động:
- Em đến lâu chưa?
Lam chợt tụi thân ghê gớm, cô gục đầu xuống, cổ ứ nghẹn.
Kiên thản thốt:
- Chuyện ǵ thế!
Lam bật khóc ngon lành làm anh hốt hoảng. Ngồi xuống trước mặt
cô, Kiên hối hả nói:
- B́nh tĩnh lại đi Lam. Có anh, dù trời gầm cũng không sao đâu.
Nào! Chuyện ǵ? Chuyện ǵ?
Vừa nói Kiên vừa nhẹ nhàng nâng mặt cô lên bằng hai tay. Lam vẫn
không thôi nức nở. Cô lắp bắp qua tiếng khóc:
- Cháu muốn chết cho rồi. Hu... hu...
- Sao lại thế? Ai ăn hiếp em, cho anh biết đi.
Lam lắc đầu, Kiên vén những sợi tóc ḷa x̣a lên mặt cô và sửng
sốt khi thấy vết bầm đen ngay đuôi mắt.
Anh nhíu mày lại, giọng nóng nảy:
- Em bị sao vậy?
Lam lại khóc. Cô vốn rất ghét con gái mít ướt, nhưng không hiểu
sao lúc này Lam cứ muốn khóc, muốn nhơng nhẽo với chú Kiên. Vẻ
hốt hoảng, lo lắng của chú khiến tâm hồn cô được xoa dịu v́ biết
có người đang hết sức quan tâm yêu mến ḿnh thật ḷng.
Đưa Lam vào pḥng, Kiên d́u cô ngồi xuống salon rồi rót cho cô
một ly nước lạnh:
- Em uống đi!
Lam ngoan ngoăn cầm ly nước. Kiên vào toi-lét nhúng ướt khăn,
nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Anh xót xa hỏi:
- Đau lắm phải không?
Cô thút thít gật đầu. Kiên lầm ĺ:
- Đừng nói với anh là em vô ư đụng đầu nhé! Anh đang muốn biết
chuyện ǵ đă xảy ra đây.
Vừa khóc, Lam vừa kể cho Kiên nghe... Anh đấm tay xuống bàn,
răng nghiến lại:
- Đúng là tồi bại khi dùng hạ sách đó để đối phó với một đứa bé
đáng tuổi con cháu ḿnh. Anh vẫn biết anh Lộc là người bất chấp
thủ đoạn, nhưng không ngờ ảnh sử dụng cái kế vừa rẻ tiền vừa ấu
trĩ như vậy mà chị Thư vẫn tin.
Lam buồn bă:
- Hạ sách hay thượng sách ǵ th́ dượng Lộc, cũng đă đạt được mục
đích. Cháu không c̣n mặt mũi nào để gặp ai hết. Rồi ba mẹ sẽ
biết chuyện này, liệu ba mẹ có tin cháu không?
Kiên vội nói:
- Sao lại không tin. Em là cô bé rất tốt. Anh Lộc ngậm máu phun
người sẽ dơ miệng ḿnh. Em không phải chờ lâu đâu, anh ấy sẽ bị
lột mặt nạ.
Lam cười méo xẹo:
- Cám ơn chú đă an ủi cháu.
- Anh nói thật t́nh, chớ không hề an ủi suông. Chỉ có nông cạn,
u mê như chị Thư mới tin lời anh Lộc.
Chớp đôi mắt vẫn c̣n đỏ hoe, Lam hạ giọng:
- Lúc này dắt xe ra khỏi nhà, cháu không biết đi đâu, làm ǵ cho
người khác tin ḿnh. May là c̣n có chú, người thân duy nhất của
cháu ở thành phố xa lạ này.
Kiên ủ đôi tay mỏng manh của Lam trong tay ḿnh. Những lời của
Lam vừa rồi như ḍng nước mát tưới qua khu vườn khô cằn của hồn
anh, Kiên không thể đ̣i hỏi Lam nói rơ t́nh cảm của ḿnh, nhưng
như thế là đủ. Anh tin ngày nào đó rất gần, cô bé sẽ không gọi
anh là chú nữa.
Lam lại thầm th́:
- Vào t́m chú, người ta bắt cháu ngồi chờ ở đây. Cứ thấy hết
người này ra, tới người khác mà chú th́ mất tiêu, cháu cứ tưởng
bị hố rồi chứ. Nếu không có chú ở đây, cháu chả biết khóc với ai
cho nhẹ bớt.
Kiên nheo nheo mắt:
- Sao... Cháu không tới khóc với người yêu? Anh chàng cận ấy
chắc chắn có rất nhiều cách để dỗ cô nàng bé bỏng mít ướt của
ḿnh.
Lam phụng phịu:
- Bây giờ cháu tới khóc với Long vẫn c̣n kịp mà.
Kiên tủm tỉm:
- Vậy để chú đưa cháu đi nhé?
- Cháu không làm phiền chú đâu.
Kiên ậm ự:
- Dù không muốn cũng đă phiền rồi c̣n ǵ.
Lam đứng dậy, giọng tức tưởi:
- Cháu xin lỗi đă quấy rầy chú.
Mím môi lại Lam bước vội ra cửa. Nhưng chưa đi được tới bước thứ
hai, cô đă thấy ḿnh lọt vào ṿng tay rắn chắc của Kiên.
Anh vừa siết chặt cô, vừa th́ thầm:
- Nếu em đến với Long chắc anh điên lên mất!
Lam dấu mặt vào ngực anh. Cô chợt thấy ḿnh trở nên nhỏ bé bên
cạnh Kiên. Trong một thoáng yếu ḷng, cô đă để mặc cảm xúc dâng
trào, giờ c̣n giấu vào đâu t́nh cảm thật nữa. Bên anh Lam sẽ
được che chở, chăm sóc. Cô tin là như vậy, và đó cũng là điều cô
đang cần vô cùng.
Giọng Kiên vang lên rành rọt:
- Việc trước mắt phải làm là t́m chỗ ở cho em. Anh Lộc và chị
Thư đă như thế, anh không để em trở về đó đâu.
Lam ngước lên nh́n Kiên, nước mắt tủi thân lại ứa ra. Nhớ tới
lúc d́ Thư vụt lia vụt lịa sợi dây chuyền vào mặt ḿnh, Lam run
rẩy sợ hăi. Lúc ấy d́ Thư là một người khác hoàn toàn. Ở nhà dù
giận cách mấy ba mẹ cũng chưa hề đánh cô, dù nhịp một roi vào
đít. Vậy mà liên tục mấy cái, d́ Thư đánh vào đầu vào mặt Lam
như đánh kẻ thù.
D́ Thư chưa nguôi giận đâu, nếu Lam trở về chả biết chuyện ǵ sẽ
xảy ra tiếp. Có thể d́ ấy bắt Lam ngồi hằng giờ để tụng niệm.
Cũng có thể d́ ấy tra hỏi về chuyện bồ bịch của dượng Lộc. Nói
chung dù thế nào Lam cũng là người tội lỗi. Lam không thể chịu
nhục hơn nữa đâu.
Kiên lau nước mắt cho cô. Anh xót cả ḷng:
- Đừng khóc bé con. Có anh, không ai có thể ăn hiếp em được.
Nhất định anh sẽ làm cho ra lẽ chuyện này. Với anh, Tuyết Sương
đâu lạ lùng ǵ. Anh sẽ đưa chị Thư tới cho hai bên giáp mặt. Rồi
sự thật sẽ là sự thật thôi, anh Lộc làm sao chối được.
Lam như sực nhớ chuyện của Phi, cô vội vàng nói:
- Trưa nay anh Phi bảo sẽ đưa Sương về nhà cho mọi người biết
mặt. Khi nghe nhắc đến tên cô ta, dượng Lộc có vẻ quan tâm. Ông
ta hỏi anh Phi: Sương làm ǵ, con cái nhà ai? Khi nghe ảnh nói
xong dượng như thở phào nhẹ nhơm. Cháu tin cô ta đến với họ chỉ
v́ tiền, và với mỗi người Sương đóng một vai diễn khác nhau, nên
dượng Lộc không thể ngờ người yêu của con trai là người t́nh của
ḿnh.
Thở dài một cái, Lam lo lắng:
- Chỉ sợ anh Phi chịu không nỗi sự thật oan nghiệt này. Cháu
thương ảnh lắm!
Kiên vuốt tóc Lam:
- Đúng là ngốc nghếch. Em tưởng Sương sẽ đồng ư tới nhà anh
chàng gà mờ Phi à! Cô ta chỉ muốn tiền chớ đâu có muốn chồng. Sẽ
không có cảnh đụng độ tay ba đầy kịch tính như em tưởng đâu.
- Vậy ḿnh phải làm sao để anh Phi đừng buồn đây?
Nựng nhẹ cằm Lam, Kiên nói:
- Chẳng có cách nào để Phi đừng buồn hết. Ḿnh phải cho Phi biết
sự thật để cậu ta nh́n rơ hơn cô gái ḿnh từng yêu. Nhưng đây
không phải chuyện em lo vào lúc này.
Ngồi im với điếu thuốc trên tay, Kiên nhíu mày ngẫm nghĩ rồi
bảo:
- Em nên cho ba mẹ biết chuyện này trước khi chị Thư lên tiếng.
Trong pḥng có điện thoại, em cứ gọi về nhà. Anh ra ngoài mua
gói thuốc sẽ về ngay.
Lam gật đầu, lẩm nhẩm nhấn số, cô hồi hộp chờ. Giờ đây chắc ba
mẹ đang ăn cơm chiều. hai người sẽ không nhấc máy ngay đâu.
Nhưng khác với suy nghĩ của cô. Chuông bên kia chỉ vang lên đến
hồi thứ hai Lam đă nghe giọng bà Tâm hồi hộp:
- A lô! Xin lỗi ai ở đầu dây?
Mũi Lam cay xè, cô cố giữ b́nh thường nhưng nước mắt đă ràn rụa.
Cô nghẹn ngào:
- Con đây!
Bà Tâm rối rít hỏi:
- Con đang ở đâu vậy? Đă trở về nhà d́ Thư chưa? Tại sao con lại
làm thế? Tại sao?
Lam nhắm mắt. Th́ ra mẹ đă biết rồi. Qua cách mẹ hỏi, chắc bà
tin lời d́ Thư và đang khổ sở v́ cô.
Cầm ống nghe cứng ngắc, Lam nói:
- Con không có làm chuyện đó. Mẹ phải tin như vậy.
Bên kia im lặng, Lam khổ sở phân vân:
- Tất cả là do dượng Lộc. Dượng ấy muốn tống con đi v́ chuyện có
bồ.
Bà Tâm gắt gỏng:
- Đủ rồi Lam, mẹ đă nghe d́ Thư nói về con cả tiếng đồng hồ. Mẹ
không thể ngờ con lại với thằng Kiên. Rồi bây giờ lại thêm
chuyện này. Nói đi! Ai xúi con lấy sợi dây chuyền ấy? Có phải là
thằng Kiên không? Con ăn nhằm bùa mê, thuốc lú của cái thằng con
hoang vô tích sự ấy rồi. Con làm mẹ nhục nhă, thất vọng vô cùng.
Nếu biết con hư như vậy, mẹ không cho con vào Sài G̣n đâu! Chưa
xa nhà bao lâu mà đă nhiễm đủ thứ thói hư tật xấu.
Lam bàng hoàng:
- Sao mẹ lại nói thế? Ngay mẹ mà cũng không tin con sao?
- Hừ! Hồi năy d́ Thư cũng hỏi mẹ câu này. Ai cũng có lư để cho
là ḿnh đúng. Mẹ tin con nhưng cũng không bỏ qua những lời của
d́ Thư. D́ ấy khóc sướt mướt trong điện thoại v́ giận con, và v́
bứt rức với mẹ. Điều d́ Thư giận nhất là chuyện con nói dượng
Lộc có nhân t́nh.
- Nhưng sự thật là vậy mà!
- Sự thật nào cơ chứ! Con phải xin lỗi d́ dượng ngay. Nhất là
với dượng Lộc.
Lam gào lên trong máy:
- Con không có lỗi ǵ hết. Dượng Lộc đă bày ra chuyện này, sao
con phải xin lỗi chứ!
Bà Tâm im lặng nhưng Lam vẫn nghe tiếng thở dài của mẹ. Bà ngập
ngừng:
- Con đang ở đâu vậy?
Lam liếm môi:
- Ở nhà Hương.
- Con về đi, d́ Thư đang trông đấy!
- Con không thể, v́ nh́n dượng Lộc con thấy ghê tởm, nh́n d́ Thư
con thấy hận nhớ lại lúc d́ ấy đánh vào mặt con.
- Tại d́ Thư quá giận.
- Tại d́ ấy ác th́ đúng hơn. Trong nhà này ai cũng chỉ giả dối.
Con nói sự thật th́ lại bị đ̣n rồi bị vu khống là ăn cắp. Con sẽ
im lặng nh́n cha con dượng Lộc, anh Phi là t́nh địch của nhau và
cười thỏa thích.
- Con lại nói điên nói khùng ǵ vậy. Mau về nhà ngay.
Lam gầm từng tiếng:
- Con không bao giờ về đó nữa.
Giọng bà Tâm có vẻ mềm mỏng hơn:
- Vậy th́ điện cho Trâm Anh biết con đang ở nhà Hương.
- Để làm ǵ? Chả ai nghĩ tới con đâu, mẹ cũng vậy. Tóm lại những
lời năy giờ mẹ chỉ bênh d́ Thư, bênh dượng Lộc, chớ đâu hề lo
cho con. Mẹ đâu cần biết con nhục nhă, đau đớn thế nào. Và mẹ có
biết con đang nghĩ ǵ không.
Lam khóc rưng rức, rồi giận dỗi gác máy luôn. Nh́n lên cô thấy
Kiên. Lam mếu máo:
- Mẹ đă biết chuyện và không hề tin em. Phải làm sao bây giờ hả
chú Kiên?
Không hề xấu hổ, Lam mếu máo khóc như con nít. Thay v́ như những
lần trước luôn miệng năn nỉ cô nín, lần này Kiên để mặc cho Lam
sụt sùi đổ lệ. Khóc đă rồi cô bé sẽ nguôi. Với cô, cú sốc này
quả là nặng. Nó làm Lam mất niềm tin ở những người thân yêu
nhất. Mười tám tuổi cô bé c̣n quá non nớt để hiểu rằng tṛ đời
c̣n nhiều tấn kịch tàn nhẫn hơn. Kiên đă nếm qua biết bao nhiêu
đắng cay khi vật lộn với cuộc sống, nước mắt của anh không dễ
dàng đổ ra v́ những chuyện cỏn con này: Nhưng nh́n Lam khóc, anh
vẫn xót xa nhói ḷng.
Kiên lấy trong túi ra chai dầu xanh c̣n mới nguyên rồi vỗ về:
- Trán đă bầm tím rồi, em khóc măi sẽ sưng mặt đó. Ngoan để anh
thoa dầu cho.
Lam ấm ức:
- Mẹ bắt em quay về.
Kiên trầm giọng:
- Mẹ sợ em t́m đến anh đấy. Với ba mẹ em, anh chỉ là thằng bất
hảo, không đáng tin cậy.
Lam chớp đôi mắt tṛn:
- Nhưng... em tin chú thật mà!
Kiên mê mải nh́n cô:
- Nếu anh chưa t́m được chỗ, em dám ở đây không?
Lam hơi bất ngờ v́ câu hỏi của Kiên. Cô phụng phịu:
- Chú dám cho em ở không?
Kiên cười:
- Ở một ngày th́ dám, nhưng ở lâu th́ không dám đâu.
- Sao vậy? Chú sợ em khênh hết đồ đạc đem bán à?
Kiên lắc đầu:
- Anh chỉ lo gă cận của em t́m tới thoi cho mấy thoi về tội dám
giữ trái phép cô người yêu xinh như mộng của gă thôi!
Mặt Lam chợt đỏ lên, cô nói lảng đi:
- Chú đă nói chúng ta là bạn, có phúc cùng hưởng có họa cùng
chia. Chưa chi đă từ chối. Vậy để em đi ngay bây giờ cho xong.
Chú khỏi phải lo ǵ hết.
- Nhưng em sẽ đi đâu? Tới nhà Hương thật à? Hừ! Tới đó có khác
nào tới nhà Long. Con gái con lứa ở chung nhà với bồ là không
được đâu! Tốt nhất là ở với chú của ḿnh.
Khịt mũi Lam nói:
- Ở với chú chắc chết ngạt v́ khói thuốc quá?
Kiên dụi ngay điếu thuốc đang hút dở vào cái gạt tàn:
- Chuyện đó dễ ợt. Anh sẽ không động tới thuốc khi có mặt em.
- Nhưng chú đang ở chỗ nào vậy?
Kiên dang hai tay ra:
- Chỗ này! Sau cánh cửa kia là cơi riêng của anh đó.
Lam ngạc nhiên:
- Công ty này xịn thật! Nhân viên được cấp cả chỗ ở.
Kiên cười cười:
- Tiêu chuẩn này chỉ dành cho phó giám đốc mà thôi.
Lam kêu lên:
- Phó giám đốc! Eo ơi! Chú oai dữ vậy sao?
- Chỉ là làm công thôi. Oai ǵ mà oai. Em đă bớt tủi thân tủi
phận rồi th́ đi ăn với phó giám đốc. Năy giờ măi dỗ em, anh đói
bụng gần chết mà không dám than.
Rờ lên cục u trên trán, Lam nhăn nhó:
- Mặt mày như vầy, em không đi đâu!
Kiên thản nhiên:
- Lo ǵ, lấy băng cá nhân dán lại là xong. Chả ai biết em bị u
đầu hay mẻ trán đâu!
- Như vậy c̣n kinh dị hơn.
Kiên chặc lưỡi:
- Kinh dị cỡ nào em vẫn xinh đẹp mà. Nào đưa trán đây.
Lấy trong túi áo ra miếng băng cá nhân, Kiên cẩn thận dán vào
chỗ sưng cho Lam. Anh tủm tỉm:
- Trông cũng xă hội đen lắm chứ. Vào trong rửa mặt cho tươi tỉnh
chút đi... nhỏ.
Lam nguưt anh một cái thật dài rồi đẩy cửa vào toi-lét. Nh́n vô
gương, cô hết hồn v́ nét bơ phờ xấu xí của ḿnh, đă vậy trên
trán c̣n bị bịt miếng băng dán xéo qua mới ghét chứ.
Chú Kiên thật ác khi bày tṛ băng bó vết thương này. Lam bậm môi
giật miếng băng ra rồi kéo tóc xuống phủ trán. Rồi chỗ sưng sẽ
hết, nhưng trong ḷng cô mối hận này suốt đời không phai.
Cúi xuống vốc nước đập vào mặt, cô thấy tỉnh táo lại. Bao bực
bội buồn phiền cũng vơi đi. Ḿnh là người trong sạch, sao lại
phải sợ chứ? Suy cho cùng chuyện có ǵ là ầm ĩ, sao lúc năy ḿnh
lại khóc to, khóc nhiều đến thế? Bộ muốn khóc gợi ḷng trắc ẩn
từ chú Kiên à?
Lam chợt xấu hổ với ư nghĩ vừa thoáng qua, cô vuốt lại mái tóc
và bước ra.
Kiên nhướng mày:
- Đă hết u đầu rồi hả?
Lam xa xôi:
- Nỗi đau lặn hết cả vào trong rồi. Em sẽ không khóc dù gặp bất
cứ khổ sở nào khác.
- Vậy mới cừ chứ! Nào chúng ta đi!
Kiên vừa dứt lời th́ chuông điện thoại reo. Anh nhấc máy lên.
Lam bước ra ngoài hành lang nhưng vẫn nghe giọng anh rơ mồm một:
- Không đến được đâu cưng. Anh đang bận lắm! Chuyện ǵ ngày mai
hăy nói tiếp. Thôi nghen!
Lam bước chầm chậm bên Kiên. Cô chép miệng:
- Chú v́ em mà lỗi hẹn với người yêu sao?
Kiên tỉnh bơ:
- Người yêu không gặp hôm nay vẫn c̣n ngày mai, ngày mốt. Riêng
em th́ trăm năm mới có một lần. Anh không bỏ cơ hội cùng ăn,
cùng ở, cùng hưởng phúc, cùng chia họa này đâu.
Lam nhún vai:
- Vậy thật tội cho ai lỡ là người yêu của chú!
Kiên đưa Lam qua hết khoảng sân rộng rồi ra cổng. Anh nói:
- Quán gần đây, chúng ta đi bộ sẽ thấy thanh thản hơn. Phó giám
đốc này c̣n nghèo lắm, nên chỉ đăi cơm bụi thôi, cháu đừng chê
nhé!
Lam gượng gạo cười. Dù biết Kiên không ẩn ư ǵ khi nói thế,
nhưng cô vẫn phải nghĩ xa xôi về ngày mai của ḿnh. Cô sẽ sống
thế nào khi tự động, bỏ nhà d́ Thư đi mà chưa được ba mẹ đồng ư?
Đi bên Kiên nhưng tâm trí Lam trôi dạt đâu đâu. Anh cũng im lặng
như đang nghĩ ngợi điều ǵ dữ lắm! Đă bao nhiêu lần Lam ao ước
được một ḿnh với Kiên. Hôm nay cô đă đạt được ao ước ấy, nhưng
sao mọi thứ tẻ nhạt buồn bă thế này.
Kiên đang lo cho Lam, hay đang nghĩ tới cô bồ cưng của ḿnh khi
đi bên người khác nhỉ? Cô chả hiểu anh nổi, cũng không giải quyết
được chuyện của ḿnh nổi. Cạnh bên anh nhưng Lam vẫn lẻ loi, đơn
độc hơn cả lúc quạnh quẽ một ḿnh trong pḥng.
Chương 13
Hai người vào
quán. Kiên chủ động gọi những món ngon nhất rồi ân cần tiếp cho
Lam. Cô ăn và chả thấy chút nào ngon miệng dù suốt bữa Kiên đă
kể bao nhiêu là chuyện tếu cho cô vui.
Khi hai người rời quán th́ thành phố đă lên đèn. Kiên có vẻ thèm
thuốc nhưng anh không hút. Hai tay cho vào túi quần, mồm huưt
sáo một t́nh khúc, trông Kiên thật giống lăng tử phong trần. Vào
tới sân anh kéo Lam ngồi xuống ghế đá, giọng nghiêm nghị:
- Anh cần được nói chuyện với mẹ em.
Lam ấp úng:
- Để làm ǵ?
Kiên trầm giọng:
- Mẹ phải biết đêm nay em ở đâu.
- Em đă nói là ở nhà Hương mà!
Kiên lắc đầu:
- Không thể nói dối được. Qua chị Thư, mẹ em đă có ấn tượng xấu
về anh, không thể nào để ấn tượng ấy đậm hơn nữa. Anh muốn danh
chánh ngôn thuận chứ không lén lút như kẻ tiểu nhân.
Lam tṛn xoe mắt:
- Nghĩa là sao? Em không hiểu ư chú.
Kiên nói:
- Không thể để mẹ hiểu lầm sự trong sạch của chúng ta. Việc em ở
đây là sự thật, chớ không phải tṛ đùa mà đă gây ra với em đêm
xem đá banh ấy. Anh không muốn em mang tai tiếng, dù đối với mẹ
ruột ḿnh.
Tự dưng Lam đùng đùng tự ái, cô gắt:
- Chú sợ ḿnh mang tai tiếng th́ đúng hơn. Được rồi! Cháu sẽ tới
nhà Hương thật cho vừa ḷng tất cả mọi người.
- Ḱa Lam sao lại nóng nảy thế. Anh chỉ dự trù những t́nh huống
bất lợi cho chúng ta.
Lam giận dỗi:
- Không có chúng ta nào hết. Chỉ có cháu, kẻ vừa gây ra nhiều
phiền toái cho mọi người, kẻ đang một ḿnh, không ai hiểu và
thông cảm thôi.
Kiên khoát tay bực bội:
- Bây giờ không phải lúc để em nói lẫy. Anh cần gặp mẹ là v́ em,
duy nhất là v́ em.
Lam im lặng nhưng trong ḷng chợt nhoi nhói ghen tuông khi nghĩ
tới cô gái gọi điện cho Kiên lúc chiều. Anh v́ cô hay v́ sợ
người yêu không hài ḷng? Ngoài miệng Kiên luôn tỏ vẻ coi bồ như
cỏ rác, nhưng trong nhà ai lại chả biết mỗi lần có điện thoại là
anh vắt gị lên cổ chạy. Chị Mai từng đoán Kiên là vua sợ vợ đó
sao?
Nghênh mặt lên, Lam chua ngoa:
- Chú v́ bồ của ḿnh th́ đúng hơn. Cháu sẽ không để chú khó xử
đâu.
Vừa nói cô vừa đứng dậy đi vào. Kiên chạy theo sau. Giọng anh
vang giữa hàng lang vắng:
- Sao em không chịu hiểu cốt lơi của vấn đề mà lại buộc anh vào
những chuyện vớ vẩn thế. Đă tới đây rồi, anh không cho em đi đâu
hết.
Máng cái giỏ xách to đùng lên vai, Lam lầm ĺ:
- Chú không có quyền đó!
Kiên chống nạnh hất hàm:
- Thật vậy à! Em cứ thử bước ra xem!
Lam ngần ngừ một chút rồi sấn đại tới. Kiên giữ cô lại, mặt anh
cười cười trông thật dễ ghét. Lam giằng ra không được liền ngoặm
mạnh vào tay anh. Kiên la lên nhưng cô vẫn không buông, anh đẩy
một cái làm Lam mất đà té chỏng gọng lên salon. Thật bất ngờ,
anh chồm lên hôn ngấu nghiến thật mạnh vào môi Lam.
Cô rít lên:
- Anh là một thằng tồi! Tôi thù anh!
Dứt lời cô chạy vào toi-lét gục đầu vào ṿi nước. Cô rửa mặt,
súc miệng liên tục nhưng vẫn nghe như... mùi của Kiên vẫn c̣n
bám đầy ḿnh.
Tại sao Kiên lại thô bạo, lỗ măng như thế chứ! Rơ ràng anh rất
xem thường Lam. Cô nh́n vào gương và thấy một bộ mặt hoảng loạn,
thê thảm đến mức Lam muốn vung tay đập vỡ gương cho xong. Cô đă
sai lầm khi nghĩ Kiên là chỗ dựa vững vàng nhất của ḿnh, cô
càng sai hơn nữa khi t́m đến anh để... cầu cứu. Th́ ra Kiên rất
tồi tệ chớ không... cao quư, đáng tôn sùng như trong tâm tưởng
của Lam lâu nay. Tất cả những điều tốt đẹp, thiêng liêng về một
chú Kiên lăng tử, phong trần cô từng mơ tưởng, bỗng vỡ tan hết.
Lam thấy hận, hận chưa từng có.
Lại vộc nước lên áp vào mặt cho hạ hỏa. Lam lầm bầm nguyền rủa
Kiên, rồi lại sợ lát nữa phải gặp lại anh. Chắc cô nên rời nơi
này, nhưng đi đâu, tới nhà ai vào lúc đêm hôm như vầy?
Lam thoáng nghĩ tới Hương, có lẽ cô nên nuối mặt xách giỏ tới
xin ngủ qua đêm ở đó thôi. Ông bà ngoại con bé cũng rất thương
cô, nhà nó lại rộng, mọi người sẽ không từ chối đâu.
Nh́n lại ḿnh lần nữa trong gương xong Lam mở cửa bước ra. Kiên
ngồi ngửa trên salon, chân gác qua bàn, miệng ph́ phà thuốc lá.
Thái độ ông chủ của anh làm Lam lộn gan. Nhưng cô cố dằn ḷng
ghét xuống.
Bước tới trước mặt Kiên, Lam b́nh tĩnh nói:
- Tôi không ở đây với người như anh được.
- Em định tới nhà Hương chứ ǵ? Hừm! Ngồi xuống đó đi, chúng ta
sẽ thỏa thuận.
Lam gay gắt:
- Không thỏa thuận nào hết. Anh khiến tôi quá ghê gớm.
Rút hai chân xuống bàn, Kiên chồm người về phía Lam giọng giễu
cợt:
- Tất cả cũng tại em khai chiến trước. Đó mới là bài học đầu
tiên. Đùa với cuộc đời không dễ đâu. Em đừng chủ quan cho rằng
Hương sẽ hân hoan đón em vào nhà. Với bộ mặt đằng đằng sát khi,
tay xách nách mang đó, khó có ai cho em tị nạn lắm. Làm thân con
gái bỏ nhà đi, đố ai dám chứa!
Lam gân cổ lên:
- Ông bà ngoại nhỏ Hương từng nài nỉ tôi tới ở với nó cho có chị
có em.
Kiên lắc đầu:
- Cái thế của em bây giờ đă khác rồi. Họ sẽ không đón nhận con
bé trốn khỏi nhà bà d́ ruột với cái tội ăn cắp đâu. Theo tôi, em
không nên ở nhà Hương.
Lam tức tối:
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị ǵ hết. Tối nay em ở đây. Hăy ngoan ngoản cho
tôi số điện thoại của gia đ́nh. Tôi sẽ giải thích hộ để mẹ em
hiểu và vào đây giải quyết vấn đề. Sau đó dù vạch được mặt nạ
của anh Lộc hay không em cũng phải rời khỏi đây.
Ngừng một chút để ḍ xét thái độ của Lam, Kiên nói tiếp:
- Nếu em muốn ở nhà Hương cho tiện việc gặp gỡ Long hàng ngày,
th́ mẹ em sẽ đến nói vài tiếng với ông bà ngoại cô ta. Thế là ổn
thỏa mà không mất mặt. Tôi rất thiệt t́nh và lương thiện khi
tính toán việc hộ một con nhỏ ngốc như em, nhưng tôi mau thay
đổi để trở lại đúng bản chất xấu xa, đê tiện, tồi tệ của ḿnh
lắm. Đến lúc đó em muốn xách giỏ đi đâu th́ tùy, tôi không mảy
may quan tâm đâu.
Lam khinh khỉnh:
- Tôi chả cần ai quan tâm.
- Nhưng dầu sao những lời tôi vừa nói cũng đúng chứ ǵ? Thế nào?
Số điện thoại ngoài nhà là bao nhiêu?
Lam đáp gọn lỏn:
- 8258...
Kiên lặp lại rồi bước tới điện thoại. Lam đứng tựa vào tường đầu
gục xuống. Cô nghe Kiên tự giới thiệu ḿnh. Có lẽ anh đă gặp mẹ.
Ḷng cô chợt thắt lại. Vừa rồi những lời phân tích của Kiên đều
đúng. Nếu không, dễ ǵ Lam đọc số điện thoại cho anh. Nhưng dù
đúng tới cỡ nào chăng nữa cô vẫn ghét, vẫn hận Kiên.
Dù rất muốn nghe xem anh nói ǵ với mẹ, Lam cũng không đủ can
đảm đứng lại. Cô bỏ ra ngoài sân và ngồi xuống bậc thềm. Gió đêm
ngọt ngào đưa hương hoàng hậu thơm ngát. Cô đưa tay lên môi, cảm
giác đau buốt v́ bị cắn vẫn c̣n mới nguyên. Nó khiến cô khổ, khó
chịu lẫn bâng khuâng, nuối tiếc. Nhưng tiếc nuối điều ǵ Lam
không giải thích được. Dầu sao môi cô cũng bị người ta vừa hôn
vừa cắn mất rồi. Cách ăn miếng trả miếng của Kiên thật đáng
ghét.
Lam rùng ḿnh ôm lại vai. Cái mùi đàn ông, cái cảm gíac lạ lùng
vừa gớm ghiếc vừa đê mê ấy bỗng vây kín quanh cô. Lam nhắm mắt
lại. Nếu lúc năy Kiên không làm thế mà ngọt ngào dỗ dành khuyên
nhủ và sau đó sẽ dịu dàng tỏ t́nh và nhẹ nhàng hôn cô y như
trong tiểu thuyết th́ sao nhỉ? Hương vị của nụ hôn ấy có khác đi
không?
Lam nhăn mặt. Sao ngay lúc này cô lại nghĩ tới những chuyện vớ
vẩn ấy được nhỉ, Kiên có khi nào yêu cô như những lời anh từng
tán hươu tán vượn đâu. Nếu thật sự yêu, không ai lại làm thế.
Bằng chứng là Long... Anh chưa dám nắm tới tay Lam, nói chi là
sàm sở, trơ trẽn như Kiên.
Càng ngẫm nghĩ, Lam càng giận. Càng giận cảm giác buồn buồn,
nhột nhạt ấy càng rơ rệt. Nó làm cô sợ nếu như ngay bây giờ Kiên
xuất hiện ngồi xuống sát bên cô, rồi ngọt ngào nói những lời xin
lỗi như trước đây từng xin lỗi.
Hừm! Lần này nhất định Lam không xiêu ḷng đâu. Cô không làm con
bé ngốc nghếch để Kiên tiêu khiển khi buồn nữa. Cô đă có Long,
anh mới là người yêu cô thật ḷng, vậy th́ sao lại không nghiêng
về kẻ yêu ḿnh chứ!
Đang dùng dằng với chính ḿnh, Lam bỗng nghe giọng Kiên thật
gần:
- Em ở đây mà làm anh hết hồn v́ tưởng em lại bỏ đi mất rồi.
Lam cười thầm... Hừ! Lại giở giọng ngọt như đường cát mát như
đường phèn. Tôi không đời nào tin anh nữa đâu.
Kiên tự nhiên ngồi xuống bên cô:
- Anh đă làm xong nhiệm vụ thuyết khách, mẹ em sẽ vào đây vào
thời gian sớm nhất.
Lam liếm môi:
- Chú... đă nói ǵ với mẹ?
Kiên chống hai tay ra sau, người hơi ngửa, chân duỗi thẳng xuống
bậc tam cấp giọng kéo dài:
- Nói nhiều lắm, nhưng mẹ em tin độ một phần 5 những lời đó là
cùng. Với anh vậy là đạt yêu cầu. Bà sẽ vào cấp tốc bằng máy
bay. Điều đó đúng thôi. Ai mà an tâm để con gái rượu sống chung
với một gă bất hảo.
Xoa cằm, Kiên cố ư nhấn mạnh:
- Nếu mẹ em biết vừa rồi đă xảy ra chuyện ǵ chắc…
Mặt Lam sa sầm:
- Anh có vẻ hả hê khi làm nhục người khác lắm.
Kiên hơi chồm qua phía Lam:
- Làm nhục sao em lại thích đến mức xỉu luôn thế?
Lam vung tay lên, Kiên vội chụp tay cô, mồm trây trúa:
- Này! Em muốn anh ăn miếng trả miếng nữa hả?
Lam gào lên:
- Anh là người xấu xa đê tiện nhất mà tôi từng gặp. Lẽ ra tôi
phải tin lời d́ Thư, nghe lời mẹ đừng đến gần anh mới đúng. Anh
xích ra đi.
Kiên buông Lam ra, anh lui lại gốc cột ngồi ủ rũ làm cô thấy
hẫng khi đă nặng lời với anh.
Giọng Kiên chợt mai mỉa vang lên:
- Trước đây em có hỏi: “Anh là người xấu hay tốt?” Anh đă trả
lời: “Không biết”. Em có vẻ không tin khiến anh đau ḷng. Câu
hỏi của em đeo đẳng anh suốt cả tháng trời. Thật ra anh tốt hay
xấu Lam biết rất rơ, em đâu cần gào lên như để chứng tỏ là ḿnh
đoan chính chứ.
Lam làm thinh. Hừ! Anh mà đau ḷng sao? Rơ ràng là mồm mép. Dứt
khoát Lam không thèm nghe, không thèm tin Kiên dù chỉ nửa lời.
Thái độ lầm lầm ĺ ĺ của cô khiến Kiên thở dài. Anh bảo:
- Em vào trong nghỉ đi. Tối nay anh sẽ ngủ với chú ba bảo vệ.
Nhớ khóa cẩn thận đấy nhé.
Rồi mặc Lam ngồi đó, Kiên đứng dậy đi về phiá cửa. Cả ngồi nhà
ba tầng này mà chỉ ḿnh cô ngủ sao? Lam bỗng thấy sợ, nhưng chả
lẽ chạy theo năn nỉ Kiên vào ngủ chung với ḿnh à.
Lam ngần ngừ một chút rồi trở lại pḥng lúc năy.
Căn pḥng trống vắng, buồn bă và tẻ nhạt giống như Lam lúc này.
Sao Kiên không biết là cô đang cần có anh, và sao cô lại mâu
thuẫn với ḿnh vầy nhỉ?
Chương 14
Kiên bóp méo cái
lon bia kia rỗng rồi vô hồn nh́n Phi đang ngă nghiêng ngă ngửa
trước mặt ḿnh. Trưa nay hai chú cháu anh đă nốc hơn hai thùng
bia lon. Đúng là đă đời nhưng vẫn c̣n sầu đời. Suốt buổi nhậu,
Kiên không hề hé môi an ủi Phi lấy nửa lời. Anh ngồi im nghe cậu
ta nguyền rủa Tuyết Sương đầy tai. Hết nguyền rủa Phi lại tu tu
mồm khóc như con nít.
Người ta bị t́nh phụ không đau bằng bị t́nh lừa. Kiên chả biết
đúng không, nhưng nh́n Phi vật vă khổ sở, anh xót xa quá.
Giọng Phi nhè nhẹ vang lên:
- Chú biết không, Sương trơ tráo bảo rằng tại cháu không giàu
bằng lăo giám đốc đang đeo cô ta nên đành chia tay với cháu. Th́
ra là vậy? Cô ta lừa cháu lâu nay nhưng cháu không hề biết. Yêu
quá hoá dại.
Kiên cười khùng khục trong họng. Khi say v́ rượu, điên v́ t́nh,
anh chàng thỏ đế này nói chuyện nghe cũng mạnh mẽ ấy chứ! Thôi
th́ cứ nói đi cho vơi ấm ức.
Phi vỗ ngực:
- Chú biết không. Sương trốn cháu kỹ lắm. Nhưng cháu thề sẽ t́m
ra chỗ nó ở.
Phi lại khều Kiên và bắt đầu bằng câu:
- Chú biết không?
- Biết cái ǵ?
- Ba cháu là người nghiêm khắc, đạo đức, ổng rất coi nặng vấn đề
môn đăng hộ đối, thành phố gia đ́nh. Bởi vậy hôm trước ổng hỏi
về Sương, cháu đành nói láo con bé là sinh viên con nhà gia
giáo... Hà... hà... Mẹ nó! Biết thế cháu cần chi nói dối để có
tội với cha mẹ ḿnh.
Kiên buột miệng:
- Anh Lộc mà đạo đức à?
Phi xua tay:
- Đúng vậy! Cháu biết chú và ba cháu không ưa nhau, trong mắt
chú ổng chả là... cây đinh nào hết, nhưng ổng là thần tượng của
cháu đấy.
Nâng lon bia lên Phi nói:
- Uống mừng thần tượng của cháu đi. Sao? Chú không thích à! Cháu
uống một ḿnh vậy.
Kiên nói:
- Nếu biết nghĩ tới cha mẹ th́ quên con bé ấy đi. Nó đâu có đáng
ǵ mà phải trả thù. Biết đâu chừng lăo kia cũng là nạn nhân như
Phi? Cụng lon với chú và hứa bỏ mọi chuyện nha!
Phi lắc đầu:
- Cái nhục lớn nhất trong đời thằng đàn ông là bị cướp bồ, đoạt
vợ. Cháu làm sao bỏ qua được chứ!
Kiên kiên nhẫn giải thích:
- Đồng ư là vậy. Nhưng con bé ấy đâu xứng là người yêu hay người
vợ của Phi. Vây vào nó làm ǵ nữa cho bẩn tay. Đàn ông có sự
nghiệp là có tất cả.
Phi cười khẩy:
- Chính v́ vậy nên chú không lang thang nữa và lo đầu tư vào sự
nghiệp.
Kiên lơ lửng:
- Chơi măi cũng chán. Chú muốn thay đổi cách sống.
- Thế chú đă có được tất cả chưa?
Thoáng nghĩ tới Lam, Kiên im lặng. Anh giỏi khuyên người khác,
nhưng chuyện của ḿnh lại hỏng bét. Cô bé bướng bỉnh, ngang
ngược ấy bây giờ vẫn c̣n ghét anh. Sau khi Lam đến ở nhà Hương,
hai người không c̣n gặp nhau nữa. Bây giờ cô bé đang dung dăng
dung dẻ với Long rồi cũng nên. Tất cả cũng tại anh, giờ c̣n nuối
tiếc cũng muộn màng.
Thấy Kiên không nói, Phi hỏi tiếp:
- Làm nghề như chú quen con gái đẹp thiếu ǵ. Các cô nàng không
chết dưới tay chú th́ thôi, chớ đời nào chú phải lụy v́ t́nh ha?
Kiên trầm giọng:
- Đừng nghĩ như thế. Vua c̣n không thoát khỏi ải mỹ nhân, nói
chi ông chú quèn này của cháu.
Phi khoái chí cười:
- Hay! Chú nói hay lắm! Ḿnh cụng... lon nữa xem nào!
Kiên lắc đầu:
- Đủ rồi! Ḿnh về th́ hay hơn. Ông nội đang chờ chú đấy!
- Vậy th́ cháu không dám ép. Dầu sao nội cũng là thái thượng
hoàng mà. Nhưng chú về chớ cháu th́ chưa đâu.
Kiên dịu giọng:
- Uống như thế này là nhiều lắm rồi. Nghe lời chú, về đi!
Phi gật đầu:
- Được! Cháu xin nghe lời chú với điều kiện ra khỏi đây là mỗi
người một nơi. Cháu không về nhà mà sẽ đi t́m Sương xem cô ta
trốn ở đâu.
Kiên d́u Phi đứng dậy. Anh gọi xích lô và nói địa chỉ nhà. Phi
say lắm rồi. Anh chàng luôn mồm nói không về, nhưng bây giờ xe
có chở đi chân trời góc bể nào cũng chả hề biết.
Lẽ ra Kiên phải đưa Phi đến nhà, nhưng nhớ tới bộ mặt khinh
khỉnh của bà Thư, anh ghét quá! Bà ta luôn huênh hoang khoe
những mặt nổi của gia đ́nh ḿnh và không hề biết gia đ́nh đang
đứng trên bờ vực thẳm.
Kiên thở dài. Anh phóng xe nhanh. Ngang cổng trường của Lam tự
nhiên anh giảm tốc độ, mắt thơ thẩn t́m, nhưng không thấy bóng
dáng thân quen lâu nay vẫn làm anh khó ngủ đâu hết.
Cô bé ấy như chú chim sẻ nhỏ, đơn giản, hồn nhiên đậu xuống khu
vườn hoang vắng, đ́u hiu của hồn anh. Cô líu lo những lời mộc
mạc, nhảy những bước chân rộn ràng đến bên anh. Lẽ ra phải dịu
dàng từ tốn, Kiên đă vụng về, hấp tấp làm con se sẻ nhỏ hoảng sợ
bay cao, bay xa mất rồi.
Đang thất vọng, Kiên chợt thấy Lam, cô đi một ḿnh trên hè phố
với dáng thật nhàn hạ Anh dừng xe lại và thảng thốt gọi:
- Lam!
Hơi khựng lại một chút, Lam tṛn mắt nh́n anh. hai người bỗng
rơi vào im lặng. Kiên ngớ ngẩn hỏi:
- Em đi học về à?
Lam gật đầu, Kiên liếm môi:
- Hương đâu sao không chở em?
- Con bé vừa về Nha Trang thăm nhà.
- Bé Lam! Anh rất muốn nói chuyện với em.
Lam xốc cái ba lô trên vai:
- Chúng ta c̣n chuyện ǵ để nói nữa đâu. Tôi nhớ, lần cuối gặp
nhau tôi đă cám ơn anh việc làm thuyết khách giùm rồi.
- Cám ơn không đâu có đủ. Chúng ta vẫn c̣n nhiều chuyện liên
quan mà.
- Như chuyện nào nhỉ?
Kiên lơ lửng:
- Chuyện về dượng Lộc và anh Phi của em chẳng hạn. Chẳng phải em
từng nói rất thương Phi sao?
Lam có vẻ quan tâm:
- Ảnh bây giờ thế nào rồi?
- Vào quán rồi hăy nói nhé!
Lam lưỡng lự trước đôi mắt nguy hiểm của Kiên. Cô lại sắp xiêu
ḷng rồi đây.
Lâu quá không gặp anh. Cô tưởng ḿnh đă quên nhờ h́nh bóng của
Long, nào ngờ vừa gặp lại, vừa nghe đôi lời cô đă bị mồm mép ấy
lay chuyển.
Kiên như biết được sự giao động trong tim Lam nên anh lấp lửng
nói tiếp:
- Tôi vừa uống rượu với Phi xong.
Lam trân trối ngó anh. Mặt cô nhăn nhó:
- Uống rượu à?
- Đúng vậy và anh cũng không hề say, nhưng riêng Phi th́ hơi
căng. Dạo này nó đang hận đời.
Lam lo lắng:
- Ảnh đă biết rồi sao?
Kiên nhướng mày:
- Biết ǵ?
Lam giậm chân:
- Ôi, nói chuyện với chú tức chết được.
Kiên hất mặt nh́n trời:
- Cắn lộn càng tức hơn.
- Chú...
Nh́n gương mặt ửng đỏ của Lam, Kiên tủm tỉm cười. Anh yêu cô và
thích chọc cô giận, cô khóc. Thế mới kỳ chứ, những giọt nước mắt
của Lam trong veo như tâm hồn cô. Kiên vừa sợ thấy nó đầm đ́a
trên má Lam, lại vừa thích được chính tay ḿnh chùi nó. Chỉ lo
rằng một ngày nào đó, trái tim non của Lam chai đi v́ cuộc sống,
cô sẽ không dễ dàng khóc cho anh dỗ nữa thôi.
Kiên lại trêu tới:
- Sao lại có lúc gọi anh, lúc gọi chú thế kia.
- Ừ, thấy ghét!
Lam giậm chân hậm hực bỏ đi, Kiên kè xe theo:
- Long đâu mà để... cháu tôi lội bộ thế này? Thằng nhóc ấy chả
biết ga lăng chút nào.
- Chú đừng bám theo người ta nữa.
Giọng Kiên chợt nghiêm nghị:
- Anh muốn nói với em về chuyện của anh Lộc và Phi thật đó. Nếu
em nhất định không nghe, lỡ có đổ máu em sẽ ân hận cả đời.
Lam hoang mang:
- Lúc nào chú cũng thật như đùa, đùa như thật. Ai mà dám tin.
- Lần này th́ nên tin đi. Anh luôn nghiêm túc với chuyện của
người khác.
Lam nh́n xuống chân ḿnh, giọng yếu đi:
- Vậy... phải tới đâu để nói chuyện đây?
Kiên hớn hở v́ biết con sẻ nhỏ của ḿnh đă xiêu ḷng. Anh dụ dỗ:
- Anh biết một quán cà phê rất tuyệt vừa mới khai trương. Ḿnh
sẽ đến đó.
Lam ngập ngừng:
- Có xa không?
- Chỉ 5 phút là tới ngay. Nào lên xe đi bé con.
Lam thoáng bồi hồi v́ cái từ “con bé” thân quen ấy. Cô biết đồng
ư đi với Kiên nghĩa là tự buộc ḿnh vào anh, nhưng ngay lúc này
cô không cưỡng được sự thôi thúc của con tim. Theo anh là liều
lĩnh là căi lời mẹ dặn. Nhưng nên để Kiên bỏ đi, ḷng cô không
đành. Nếu phải lựa chọn, cô phải nghe lời trái tim, nó cho cô
cuộc sống và t́nh yêu thôi.
Tạm an tâm với lời vừa ngụy biện. Lam lên ngồi sau lưng Kiên.
Anh cho xe chạy chậm, nhưng Lam vẫn có cảm giác quanh ḿnh bềnh
bồng.
Giọng Kiên thoảng như gió:
- Anh nhớ em...
Rồi tay anh t́m đến tay cô, ấm áp vững vàng, Lam rúng động v́
những lời giản dị, nhẹ nhàng nhưng chứa sức mạnh ngh́n cân đó.
Suốt thời gian qua cô cũng nhớ anh vô cùng. Nhưng Kiên không
thèm tới cổng trường đợi Lam th́ thôi, chả lẽ cô tới công ty du
lịch t́m anh à!
Trấn tĩnh lại, Lam càu nhàu:
- Người ta theo chú để nghe chuyện của anh Phi chớ đâu phải để
nghe những lời dễ ghét này.
Kiên nghiêng đầu ra sau:
- Nếu không nói được những lời dễ ghét đó, anh đâu có tâm trí để
nói chuyện người khác.
Lam bĩu môi:
- Lại mồm mép.
Kiên tỉnh bơ:
- Không mồm mép làm sao được em yêu.
Bấu mạnh vào hông Kiên, Lam kêu lên:
- Chú nói bậy!
Kiên chao tay lái, chiếc xe lảo đảo làm Lam hốt hoảng ôm chầm
lấy anh. Giọng Kiên hối hả:
- Đừng buông anh ra và đừng dối ḷng ḿnh nữa. Yêu nhưng phải
chối bỏ, phải trốn tránh nhau là điều đau khổ nhất. Anh đă suy
nghĩ và thấy không có lư do ǵ để mọi người cấm chúng ta đến với
nhau hết. Dù mẹ em đă gặp trực tiếp và yêu cầu anh dang xa em
ra, anh vẫn không đầu hàng số phận, không ai có thể bắt anh xa
em hết. Trừ phi em không yêu anh!
Lam cố gằn giọng cho thật bà la sát:
- Chú nói hay rượu nói vậy?
- Anh đâu có say!
- Vậy buông tay người ta ra đi.
- Không buông!
Kiên tiếp tục lái xe một tay, Lam không dám ngọ nguậy v́ sợ anh
lại lạng như lúc năy nữa. Dù không say nhưng bia vẫn làm Kiên
mạnh dạn hơn trong cử chỉ, lời nói. Nó giúp anh dày mặt hơn với
Lam.
- Nói yêu anh đi bé Lam.
Lam mím môi:
- Hừ, người ta ghét chú th́ có!
Kiên ngả người ra sau:
- Ghét nhiều không?
- Đă nói bao lần rồi. Chú là người dễ ghét nhất đời.
Kiên buông tay Lam ra:
- Dẫu sao cũng đứng ngôi vị nhất trong tim em. Anh măn nguyện
rồi.
Dừng xe trước một ngôi nhà biệt lập có vườn xung quanh. Kiên
nghiêng người:
- Mời công chúa vào vườn địa đàng.
Lam ngạc nhiên:
- Vườn địa đàng à! Cái tên nghe hấp dẫn thật!
Kiên có vẻ khoái chí:
- Anh đặt đấy. Quán này anh cũng có phần hùn mà.
- Hèn chi trông chú ngày càng giống ông chủ
- Em cũng để ư đến sự thay đổi này sao?
Lam bĩu môi:
- Ai thèm để ư.
Kiên tủm tỉm cười. Anh nắm tay Lam, mắt đắm đuối đến mức cô
không kềm được ḷng khi nghĩ nếu như Kiên cúi xuống hôn ḿnh.
Nhưng anh không làm thế mà dắt Lam vào trong.
Ngoài hành lang dài rộng có nhiều hàng cột tṛn to phủ những dây
leo hoa màu xanh biếc, Lam thấy có những cái bàn gỗ nâu đặt cách
biệt nhau, không gian mát rượi và im lặng đến mức đáng ngạc
nhiên. Dường như những đôi t́nh nhân, những người đến đây để t́m
sự im lặng chớ không phải để chuyện tṛ hay nghe nhạc.
Quay lại định hỏi Kiên điều ḿnh thắc mắc cô thấy anh để ngón
trỏ lên miệng rồi dắt cô đi tiếp. Tới cuối hàng lang, nơi trên
vách tường có treo cái lưới bện dây thừng to và một bánh lái đặt
phía dưới. Kiên kéo ghế mời cô ngồi.
- Đây là cơi riêng của chúng ta. Muốn nói ǵ tùy ư. C̣n đằng kia
là sự im lặng tuyệt đối của họ
Lam che miệng th́ thào:
- Vườn địa đàng của chú dành cho người câm à?
Kiên chồm người qua nói vào tai Lam:
- Vườn địa đàng dành cho những người đang yêu. Ngôn ngữ tuyệt
vời nhất của t́nh yêu là sự im lặng. Mắt trong mắt tay trong tay
là nhất.
Lam nhún vai:
- Bậy bạ hết chỗ nói.
- Tại em suy diễn ra thôi. Chớ đây là quán cà phê lịch sự nhất
thành phố. Hoàn toàn không có chuyện bậy bạ như em tưởng tượng
đâu.
- Ai kiểm tra được chuyện đó?
- Khách hàng. Mà thôi. Ḿnh chuyển đề tài được rồi.
Lam nôn nóng;
- Tại sao dạo này anh Phi hận đời? Chú nói đi.
- Tuyết Sương đă bỏ rơi cậu ta rồi.
- Chắc chú đạo diễn chị ấy?
Kiên chép miệng:
- Anh yêu cầu cô ta buông cả hai người ra nhưng vốn là kẻ ham
tiền, Sương bỏ con săn sắt, bắt con cá rô. Phi bị xù dĩ nhiên
phải nổi điên lên.
Lam lo lắng:
- Chú có định nói thật không?
- Anh gặp em cũng v́ chuyện này đây.
Môi Lam cong lên:
- Vậy sao?
Kiên lém lỉnh:
- Dĩ nhiên đó chỉ là cái cớ, nhưng là cái cớ chính đáng nhất để
em không từ chối.
Lam lờ đi:
- Ư của chú thế nào? Cứ nói trước đi.
Kiên đẩy ly cam vắt về phía Lam, giọng ngập ngừng:
- Thật ḷng anh không thích anh Lộc và chị Thư, và càng không
muốn xen vào chuyện gia đ́nh của họ. Nhưng v́ nghĩ tới Phi, anh
lại chẳng đặng đừng. Với Phi, anh Lộc là thần tượng. Anh không
đành để ngôi thần tượng ấy sụp đổ trong ḷng cậu ta. Bởi vậy anh
đă giấu kín việc này và đóng vai một người chú khách quan theo
an ủi cháu ḿnh khi nó thất t́nh.
Lam băn khoăn:
- Liệu chúng ta giấu được tới chừng nào đây? Cháu nghĩ sớm muộn
rồi sự thật vẫn sẽ phơi bày, lúc ấy anh Phi sẽ c̣n trách chú nữa
là khác.
Kiên nhíu mày:
- Ư Lam phải nói thật sao?
Lam nhè nhẹ gật đầu, Kiên bồn chồn:
- Chà! Nghĩ th́ dễ nhưng mở mồm th́ khó đấy.
- Chẳng phải chú vốn là thuyết khách sao?
Kiên ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo:
- Ngày mai anh đi Hà Nội với khách, nửa tháng nữa mới về. Trong
thời gian đó anh cố suy nghĩ xem sẽ nói như thế nào với Phi.
Lam dè dặt:
- Sao chú không thử gặp dượng Lộc? Cháu nghĩ chú thuyết phục
dượng Lộc rời xa Sương th́ hay hơn. Chỉ có cách ấy t́nh cảm giữa
dượng và anh Phi mới c̣n nguyên vẹn.
Kiên nhếch môi:
- Em cho rằng anh Lộc dễ dàng bỏ Sương à? Người đàn ông khi đă
say mê th́ bất chấp hậu quả. Anh không đủ tư cách để khuyên anh
ấy.
- Anh có thể nhờ ba mà.
Kiên cười chua chát:
- Ba anh đâu phải là tấm gương tốt về vấn đề này.
Lam thở dài:
- Vậy là hết cách. Anh Phi phải chấp nhận sự thật thôi.
Kiên bưng ly cà phê lên:
- Thế c̣n em à. Bao giờ em mới chấp nhận sự thật.
Lam tránh ánh mắt của anh. Không gian nơi này yên ắng quá, cô
chả biết giấu cảm xúc của ḿnh vào đâu.
Giọng Kiên nhẹ nhàng nhưng cương quyết:
- Nếu em không hề nghĩ tới anh, anh sẽ không làm phiền em nữa.
Lam khổ sở ôm đầu:
- Em đă chấp nhận sự thật rồi. Chúng ta khó có kết thúc tốt đẹp
như ư muốn. Em...
Kiên ngắt lời cô:
- Nhưng em yêu anh. Đó là động lực thúc đẩy anh vượt qua tất cả.
Anh sẽ thuyết phục gia đ́nh em bằng tất cả nỗ lực bản thân. Anh
sẽ chứng minh để mọi người thấy khả năng của ḿnh. Mẹ em sẽ hết
thành kiến với anh. Anh tin như vậy.
Lam xua tay:
- Nhưng em không tin v́ trái tim anh nhiều ngăn quá. Em đă an
phận bên Long. Anh đừng quấy nhiễu em nữa.
Kiên nhíu mày:
- Như vậy khó khăn đâu phải từ gia đ́nh mà từ em? Đúng là anh
quen nhiều phụ nữ nhưng với em, họ không là ǵ hết.
- Vậy cái cô hằng ngày gọi điện cho anh là ai? Sao lại quyền
hành đến mức độ là anh đến ngay vậy?
Kiên ngớ mặt ra mất mấy giây rồi kêu lên:
- Em muốn nói Bích Lan hả? Trời ơi! Cô ấy là người trực ở tiệm
chụp h́nh mà bọn anh vui miệng vẫn gọi “cưng”. Mỗi khi Lan gọi
là có khách. Anh không tới ngay sao được.
Lam cong môi lên:
- Em không tin!
- Vậy th́ tới tiệm với anh.
- Không thèm.
Kiên cười sung sướng, anh say sưa ngắm gương mặt ửng đỏ của Lam.
- Chỉ v́ thế mà em lạnh lùng với anh à?
Lam do dự:
- Mẹ vẫn không bằng ḷng đâu.
Kiên nheo mắt:
- Hôm trước gặp mẹ em, chị ấy đâu hề cấm anh yêu con gái chị.
Lam phụng phịu:
- Nhưng... chị ấy lại cấm em...
Kiên nói:
- Lệnh cấm có thể bị hủy bỏ mà. Từ nay trở đi, anh không nhượng
bộ bất kỳ ai đâu. Nhất là gă 4 mắt đang đèo theo em.
Lam kêu lên:
- Chưa chi đă quyền hành. Dường như gọi anh là chú th́ thích hợp
hơn đó.
Kiên tỉnh bơ:
- Bây giờ gọi chú hay anh ǵ cũng không thành vấn đề. V́ nếu anh
là chú th́ em sẽ là thím. Nghe oai đấy chứ!
Tay Kiên t́m tay Lam. Anh không thể để mất cô được, nhưng Lam
vẫn c̣n trẻ con quá. Biết cô bé cũng vững ḷng trước sự cấm đoán
của gia đ́nh không? Mối t́nh này với cả hai đều đang ở mức bắt
đầu, một bắt đầu chẳng dễ dàng ǵ. Ngoài mặt Kiên nói rất cứng
nhưng ḷng anh vẫn bồn chồn. Bà Tâm, mẹ Lam không phải mẫu người
khó tánh, nhưng dưới tác động của bà Thư, thuyết phục bà chấp
nhận t́nh cảm của anh và Lam không phải đơn giản.
Lam nh́n anh:
- Anh đang nghĩ ǵ vậy?
Kiên lơ lửng:
- Anh nghĩ tới con se sẻ nhỏ.
Lam ngạc nhiên:
- Con se sẻ nhỏ nào vậy!
Kiên th́ thầm:
- Con se sẻ nhỏ biết cười biết nói và biết cắn. Nó đă từng làm
anh ngất ngư, khổ sở và cũng cho anh hạnh phúc. Em có quen con
se sẻ ấy không?
Lam cười nhưng hai mắt long lanh. Ừ! Giá mà cô là con se sẻ thật
để khỏi phải buồn, khỏi phải lo sợ khi đă yêu như bây giờ nhỉ?
Một chút sương khói bỗng thoáng qua tâm trí Lam, cô ngập ngừng:
- Ḿnh về nha anh?
Kiên lắc đầu:
- Anh ngắm em vẫn chưa đủ mà.
Lam nhỏ nhẹ:
- Ở nhà người ta về trễ phiền lắm.
- Phiền ai? Ai phiền? Chắc không phải là Long chứ?
Lam giận dỗi:
- Lại thấy ghét! Nếu đúng là Long th́ sao?
Kiên hầm hừ:
- Chưa biết! Nhưng... hăy đợi đấy.
Lam cười khúc khích:
- Trông anh giống sói thật!
Kiên thản nhiên:
- Đối với cuộc đời phải là sói mới được bé con ạ!
- Thế trong mắt anh em là ǵ? Có giống con cừu non không?
Kiên nhéo mũi cô giọng hớm hỉnh:
- Em là con sói cái v́ răng của em bén lắm! Tay anh vẫn c̣n dấu
răng em. Nhưng môi em th́ vẫn mọng hồng như chưa từng có dấu
răng anh. Sao lại thế bé?
Người Lam nóng bừng khi ngón tay Kiên vờn nhẹ bờ môi ḿnh. Lá
ngoài vườn như đứng yên, gió tản đi đâu cả rồi và không gian
tưởng như khựng lại, Kiên chồm người qua đặt lên trán cô một nụ
hôn thật nhẹ.
Giọng Kiên th́ thầm:
- C̣n ghét anh nhất đời hết?
Lam nũng nịu:
- Em ghét anh đời đời kiếp kiếp.
Kiên đắm đuối:
- Nhưng vậy là vượt ngoài mong ước mong của anh rồi.
Hai người im lặng nh́n vào mắt nhau. Chiều xuống rồi. Dù không
muốn cũng phải chia tay.
Chương 15
Đưa Lam tới cổng
nhà Hương, Kiên tiếc nuối:
- Trước khi đi ngủ nhớ điện thoại cho anh. Đi Hà Nội về anh sẽ
tới thăm em.
Lam lo lắng:
- Ấy đừng... Ông bà ngoại nhỏ Hương khó lắm. Anh đến không tiện
đâu. Em đang ở nhờ người ta mà.
Kiên khó chịu:
- Lúc nào em cũng có lư do để tránh gặp anh, nhưng suy cho cùng
không có lư do nào chính đáng hết.
Lam dịu dàng:
- Anh phải hiểu hoàn cảnh của em bây giờ chứ.
Kiên thở dài:
- Thôi được. Khi nào về anh sẽ tới trường đón em.
Lam chớp mắt:
- Anh bớt hút thuốc đi nha!
Kiên gật đầu rồi phóng xe đi. Lam nhún nhảy bước vào nhà bằng
những bước chân hạnh phúc. Vào tới pḥng khách, cô gặp Long ngồi
với quyển sách dầy cộm trong tay.
Hấp háy mắt sau cặp kính, anh chàng có vẻ dỗi:
- Em đi đâu vậy? Có biết anh ngồi chờ sốt cả ruột không?
Lam tủm tỉm cười rồi dài giọng trêu:
- Kh... ô... ng! Anh có hẹn trước đâu nào!
Long xụ mặt:
- Nhưng mọi ngày giờ này em đă về nhà rồi.
Lam nói:
- Với em bữa nay rất khác mọi ngày, bởi vậy em đă về trễ.
Nh́n gương mặt rạng rỡ của Lam, Long lầm ĺ hỏi:
- Ai đưa em tới cổng vậy?
Lam lơ lửng:
- Em nói anh cũng đâu biết là ai.
- Nhưng anh cần phải biết, hôm trước d́ Thư có nhờ anh trông nom
em.
Lam kêu lên:
- Vậy anh càng không nên biết đó là ai. Hừ! Em không ngờ d́ Thư
lại nhờ anh điều kỳ cục vậy.
Long im lặng. Lâu lắm anh mới nói:
- Có lẽ d́ Thư đă lường trước những thay đổi nơi em.
- Em lúc nào cũng thế thôi!
- Dường như em hết thích ngồi nói chuyện với anh. Hễ nghe tiếng
anh là em rúc vào pḥng với trăm ngàn lư do. Tại sao vậy Lam?
Lam cắn môi:
- Em không muốn bị ông bà nội anh và cả Hương đánh giá.
Long lắc đầu:
- Đó đâu phải là lư do trung thực.
- Nếu anh nghĩ vậy th́ t́m hộ em lư do khác cho trung thực hơn
đi.
- Thật ra anh có ǵ không tốt với em chứ?
Lam trầm giọng:
- Xin lỗi anh. Chỉ có em không tốt với anh thôi.
Dứt lời Lam bước lên lầu. Nhưng Long đă nắm được tay cô. Anh
chận ngang cầu thang ép Lam vô tường, mắt dại đi sau tṛng kính.
- Anh có ǵ thua hắn chứ? Hừ! Sẽ không ai chấp nhận việc em yêu
người ḿnh gọi là chú đâu.
Lam phản đối:
- Nhưng Kiên không phải là chú em.
- Và anh ta cũng không bao giờ là người yêu của em.
- Điều này chẳng liên quan ǵ tới anh hết.
Long cười gằn:
- Nói vậy là em lầm rồi. Khi đồng ư cho em qua đây ở, d́ Thư đă
nhờ anh khối việc. Anh đă giúp d́ ấy bằng cách năn nỉ mẹ ḿnh
duyệt hàng xấp đơn xin vay tiền ngân hàng. Đổi lại em sẽ là của
anh, thuộc về riêng anh.
Lam sững sờ nh́n Long:
- D́ Thư không phải là mẹ em, d́ ấy đâu có quyền.
Long ngạo nghễ:
- D́ ấy kể rằng hồi xưa bà ngoại em chết sớm, mẹ em do một tay
d́ nuôi nấng rồi gả chồng tận Nha Trang. Chưa bao giờ mẹ em dám
căi lời d́ Thư. Bởi thế chỉ cần d́ nói một tiếng, mẹ em đă vội
vă đáp máy bay vào đây xin ông bà nội anh cho em ở chung với
Hương để chúng ta được gần gũi nhau.
Lam thẩn thờ:
- D́ Thư nói thế à?
- Anh làm sao biết chuyện này để dối với em.
Lam mệt mỏi gục đầu xuống. Cô không ngờ d́ Thư lại mượn cớ cô bỏ
nhà đi để lợi dụng Long, cũng như lật ngược thế cờ cho ḿnh. Sao
d́ Thư lại thủ đoạn thế nhỉ? D́ ấy thừa biết không đời nào Lam
dám nói thật lư do cô phải đến đây, nên mới đặt chuyện với Long.
Chắc chắn d́ ấy hứa hẹn nhiều lắm, nên anh ta mới có vẻ quyền
hành với cô như vầy.
Giọng Long dịu dàng hơn:
- Anh rất yêu em. Yêu từ cái nh́n đầu tiên khi Lam đến gơ cửa
t́m Hương.
Lam khó khăn từ chối:
- Rất tiếc em có người rồi. Em xem anh như anh trai mà thôi.
Long đờ đẫn:
- Không thể nào! Chúng ta từng có những giờ phút bên nhau rất
tuyệt vời. Dù chưa dám ôm em, hôn em nhưng đêm nào anh cũng nằm
mơ thấy em...
Lam bịt tai lại:
- Đừng nói nữa. Anh thật gớm ghiếc thật bệnh hoạn.
Vừa hét, Lam vừa vụt chạy tuốt lên lầu. Vào pḥng cô khóa trái
cửa lại rồi nằm lăn ra nệm tim đập th́nh thịch.
Lời tỏ t́nh của Long nghe kinh dị làm sao? Anh ta làm cô sợ quá.
Nếu d́ Thư đă có ư đồ, chắc Lam không thể ở lại được. Nhớ tới
ánh mắt đờ đẫn của Long sau tṛng kính, Lam rúm người lại. Chắc
Long bệnh thật nên dù đẹp trai, con nhà giàu, nhưng vẫn chưa có
bồ. Hương luôn tâng anh ḿnh lên mây, tới lúc thường phải ngồi
nghe Long nói hàng lô hàng lốc chuyện làm ăn của ba mẹ, Lam nhận
thấy anh chàng là một dạng thùng rỗng kêu to và... xạo sự không
thua ai về mọi vấn đề.
Sau này Lam mới biết chuyện xe đạp cô bị x́ là do Long bày ra
nhằm có cơ hội đưa cô về nhà. Anh ta đạo diễn để Hương luôn tạo
điều kiện cho Lam gần anh ta. Nhưng càng gần Lam càng muốn xa.
Bây giờ th́ khó rồi, cô đang trong nhà Long, nếu anh ta cố t́nh,
th́ chuyện ǵ không thể xảy ra được. Không biết chuyện Hương về
Nha Trang một tuần, có nằm trong kế hoạch nào đó của Long không?
Lỡ như đêm nay Long ở lại đây và muốn biến giấc mơ của ḿnh
thành hiện thực th́ sao?
Trong căn nhà rộng thênh thang với hai ông bà già nghễnh ngăng,
liệu cô la có ai nghe không?
Đang thừ người lo lắng, Lam chợt nghe gơ cửa. Giọng chị Tư vang
lên:
- Cô Lam ơi xuống dùng cơm
Lật đật chạy tới mở cửa, Lam hỏi:
- Chị Tư, anh Long về chưa?
- Dạ vừa mới về. Ông bà chủ giữ lại nhưng cậu ấy không chịu!
Lam thở phào nhẹ nhơm. Có lẽ cô đă quá lo xa. Nhưng dầu sao Lam
cũng nên... mài răng cho bén, lỡ có chuyện ǵ cô sẽ sử dụng bộ
răng sói cái của ḿnh để tự vê.
Tối nay chắc cô lại khó ngủ. Nhưng nằm thao thức nghĩ tới Kiên
vẫn hạnh phúc. Chỉ mong những ngày tháng tới sẽ không có chuyện
ǵ xảy ra nữa. Cô chỉ mong như thế và chợt nghe ḷng ḿnh cồn
cào sóng vỗ. Ngày mai Kiên đi rồi. Ôi, em buồn và nhớ anh...
Chương 16
Hương lay mạnh vai
Lam:
- Có thật là mày và ông Kiên kết moden không? Chà! Nếu đúng vậy
th́ công tao là công cóc rồi.
Thấy Lam nằm ngắm nhánh thông khô, Hương lại hỏi:
- Nè! Mày định chống lại lệnh mẫu hậu sao? Liều thật! D́ Tâm mà
kéo mày về Nha Trang th́ xem như ngh́n trùng xa cách đó!
Lam b́nh thản nói:
- Nếu mày im lặng, th́ mẹ tao không bao giờ biết để kéo tao về
quê.
Hương nhăn mặt:
- Nhưng im đến chừng nào đây? C̣n ông Long nữa? Mày nghĩ ổng sẽ
im sao?
- Bởi v́ sợ ảnh, nên tao mới nói với mày, hy vọng mày khuyên
giùm. Ngoài việc xem Long như anh ra, tao hoàn toàn không nghĩ
ǵ hết.
- Chỉ sợ tao khuyên không được. Nghe anh Long nói d́ Thư và cả
d́ Tâm đều hứa gả mày cho ảnh.
Lam nhếch môi:
- Vớ vẩn! Sắp tới 2000 rồi mà c̣n có chuyện ép duyên à. Mẹ tao
không cổ hủ như vậy đâu. Anh Long bị d́ Thư gạt rồi và chuyện đó
không liên quan ǵ tới tao hết.
Hương tỏ vẻ bênh anh ḿnh:
- Sao lại không liên quan? Nếu không v́ mày anh Long đâu theo
năn nỉ mẹ ảnh duyệt đơn xin vay tiền của d́ Thư. Bây giờ xong
chuyện rồi, mày định nói ngược à?
Lam sa sầm mặt xuống:
- Mày nặng lời quá rồi Hương.
- Tao xin lỗi. Nhưng mày phải tội nghiệp anh tao chớ. Nếu mà
không đồng ḷng với d́ Thư sao lại tới đây ở.
Lam thấy tự ái cùng cực v́ những lời vừa rồi của Hương. Nhưng cô
giải thích thế nào cho việc thay đổi chỗ ở của ḿnh. Chả lẽ gào
lên rằng:
- Tao không có ăn cắp. Tao bị đổ oan, tao tức quá nên mới đến nhà
mày.
Rơ ràng d́ Thư đă gài Lam vào thế ngậm đắng nuốt cay rồi. Hương
bây giờ không giống hồi ở Nha Trang. Có nhiều chuyện nếu nói ra,
chưa chắc con bé đă tin.
Lam đang nhức nhối với bao nhiêu rối rắm trong tim th́ chị Tư
chạy đến.
- Cô Lam có điện thoại.
Hương trắng trợn hỏi:
- Đàn ông hay đàn bà thế?
- Dạ,... cô Trâm Anh gọi có chuyện gấp.
Lam giật ḿnh quên cả giận Hương, cô vội vàng chạy tới điện
thoại và nghe giọng Trâm Anh run rẩy phía bên kia.
- Ba chị bị anh Phi xô té rất nặng. Ảnh trốn mất rồi. Mẹ lên cơn
tim đă chở vào nhà thương, em vào với chị ngay đi.
Lam bải hoải cả chân tay. Cô không ngờ đă xảy ra chuyện ngay khi
Kiên về tới chiều nay.
Tránh ánh mắt ṭ ṃ của Hương, cô nói:
- D́ Thư bị lên cơn tim đă vào bệnh viện, tao phải tới đó.
- Vào giờ này à? Mày biết mấy giờ rồi không? Mày biết đường tới
bệnh viện hả?
Lam im re trước một loạt câu hỏi tới tấp của Hương. Con bé quyết
định:
- Để tao nhờ anh Long chở mày đi. Giờ này ảnh chưa ngủ đâu.
- Nhưng mà...
Hương ngắt:
- Nhưng ǵ mà nhưng
Rồi không để Lam nói thêm câu nào, Hương chạy tới gơ cửa pḥng
mà Long vẫn ngủ mỗi khi ở lại.
Không đầy 5 phút, anh chàng đă quần áo chỉnh tề đứng trước mặt
Lam. Cô miễn cưỡng leo lên sau lưng Long và ngồi cách xa anh cả
gang tay.
Giọng Long buồn bă:
- Có cần xa lánh anh đến thế không? Thái độ lạnh nhạt của em lâu
nay làm anh đau ḷng quá mức.
Lam thở dài:
- Thật ra cả em và anh đều bị d́ Thư lợi dụng.
- Anh hoàn toàn không hiểu ư Lam
- D́ Thư... mà thôi, em không nói đâu.
Long nhỏ nhẹ:
- Anh vẫn mong chúng ta lại thân thiết với nhau như trước đây.
Lam ngập ngừng:
- Thật ra trước đây hay bây giờ em vẫn thân thiết với anh. Nhưng
tại anh làm em sợ.
- Sao lại sợ?
- Sao th́ anh biết rồi.
Long lắc đầu:
- Đừng đổ lỗi cho anh như thế. Anh yêu em kia mà.
- Đừng bao giờ nói với em điều này nữa, không thôi em sẽ trốn
anh luôn đó.
Long im lặng, Lam không đoán được anh đang nghĩ ǵ, cô chỉ mong
sao mau tới bệnh viện để xem d́ Thư, dượng Lộc và cả anh Phi thế
nào rồi.
Đường phố bắt đầu vắng người. Giọng Long tha thiết vang lên:
- Lam... hăy ngồi sát vào và ôm anh, một lần thôi... một lần
thôi.
Lam ngần ngừ và thoáng xúc động. Cô e dè ṿng tay ôm hông Long
rồi dè dặt tựa cằm lên vai anh. Vừa lúc ấy Lam nghe tiếng xe sau
lưng ḿnh rú ga, một chiếc Spacy vọt nhanh ngang mặt cô. Lam ngỡ
ngàng lẫn hốt hoảng khi nhận ra đó là Kiên. Anh đang hùng hổ
phóng bạt mạng trước đầu xe của cô và Long.
Như một phản xạ, Lam buông tay ra, cô chưa kịp gọi, Kiên đă mất
hút ở đầu ngă tư. Anh đi đâu vậy ḱa. Anh có biết những chuyện
vừa xảy ra không và có nh́n thấy cô không?
Long tiếc nuối:
- Em... hà tiện với anh từng chút sao Lam?
Lam gắt:
- Em không thích gượng ép. Nếu anh c̣n lộn xộn, em nhảy xuống
đó.
Long ngừng xe trước cổng bệnh viện và nói:
- Anh vào với em.
Cô lắc đầu:
- Cám ơn. Nhưng anh nên về, để nhà ông bà trông.
- C̣n em th́ sao?
- Em phải... phụ chị Trâm Anh, đâu thể về được.
Long cau mày:
- Nhà d́ Thư c̣n thiếu ǵ người. Sao em phải ở lại chứ.
Lam cắn môi nói dối:
- Tại anh không biết chớ dượng Lộc và anh Phi đều đi vắng cả
rồi.
- Vậy anh càng phải vào với em xem sao?
- Không cần đâu. Anh về đi mà.
Long ngần ngừ rồi vọt xe đi. Lam chạy vội chạy vàng vào trong.
Ngang pḥng cấp cứu cô thấy Kiên và ông Trường đang đi qua đi
lại với nét mặt hết sức khẩn trương.
Thấy cô, Kiên nói ngay:
- Anh Lộc và Phi đều trong pḥng cấp cứu, c̣n chị Thư th́ nằm
bên pḥng hồi sức.
Lam ngạc nhiên:
- Anh Phi bị cái ǵ?
Kiên thở dài:
- Phi tông xe vào cột đèn, hiện đang mê man.
- C̣n dượng Lộc?
- Ảnh chỉ bị thương vào đầu. Ảnh phải sống để hái trái từ cây
ḿnh đă trồng chứ!
Ông Trường càu nhàu:
- Tới giờ phút này, con đừng độc miệng nữa được không?
Kiên im lặng, anh quay ra cửa và gặp Long bước vào. Hai người
đàn ông hầm hừ nh́n nhau trước sự bối rối của Lam.
Làm như không biết Kiên là ai, Long gật đầu chào ông Trường rồi
bước đến bên Lam, giọng âu yếm:
- Em gặp d́ Thư chưa Lam?
- Chưa
- Vậy ḿnh vào xem sao.
Long choàng qua vai Lam và đưa cô đi trước gương mặt tối sầm của
Kiên. Anh bực bội đốt thuốc hút và lẽo đẽo bước theo sau.
Vừa gỡ tay Long ra, Lam vừa hỏi:
- Sao anh không chịu về?
- Anh không an tâm để em ở đây một ḿnh.
- Em không một ḿnh. Anh về được rồi đó.
Kiên bước tới, giọng đàn anh:
- Rất cám ơn cậu đă đưa bé Lam tới đây. Cũng đă khuya rồi, cậu
nên về nghỉ ngơi mai c̣n đi học nữa.
Long hơi khựng lại, anh chàng sửa giọng kính rồi hất mặt nói
trỏng:
- Đă có nhiều người, cần ǵ phải kéo cả Lam vào nhỉ. Tôi nghĩ
nên để cô bé về.
Lam nhăn mặt nh́n Long:
- Đây là chuyện gia đ́nh em, anh không nên chen vào.
Long gằn từng tiếng cho Kiên nghe:
- Sao lại không chứ! D́ Thư c̣n thiếu tôi một món nợ, tôi không
bỏ qua đâu. Cả em nữa, em phải là của tôi.
Vứt điếu Thuốc, Kiên xông tới chộp ngực Long:
- Mày nói ǵ? Khôn hồn th́ cút khỏi đây đi đồ nít ranh.
Lam vội chen vào giữa giằng tay Kiên ra:
- Hai người làm ǵ vậy? Đây là bệnh viện mà.
Nh́n Long, cô van vỉ:
- Về đi! Em năn nỉ anh đó.
Long xốc lại áo lầm ĺ ném vào Kiên cái nh́n tóe lửa rồi mới
bước đi.
Kiên khó chịu:
- Em vẫn thường ngọt như vậy với hắn à?
Lam lạnh lùng:
- Nếu anh nghĩ thế th́ trở ra ngoài với ông bác đi.
Nói dứt lời, Lam đẩy cửa pḥng hồi sức bước vào. Thấy cô, Trâm
Anh mừng hơn bắt được vàng.
- Chị sợ em không đến v́ c̣n hận mẹ chị chứ.
Lam nói lảng đi:
- D́ Thư sao rồi?
- Bị đột quỵ không chết là may, tuy vậy vẫn chưa qua nguy hiểm.
Nhếch môi lên, Trâm Anh nói tiếp:
- Chị không đau tim mà c̣n muốn xỉu, huống hồ chi mẹ. Đúng là bi
kịch. May là mẹ chưa biết anh Phi đang mê man, nếu không chắc bà
vỡ tim rồi.
Lam ray rứt:
- Nếu không cho anh Phi biết người đàn ông đó là dượng Lộc, chắc
mọi việc không tồi tệ thế này.
Trâm Anh buồn buồn:
- Lúc năy chú Kiên cũng nói thế. Nhưng chưa chắc đâu. Anh Phi
rất giống tánh ba chị, ảnh cố chấp và thù dai, đă vậy lại... giữ
của. Hồi bé chị mà động vào đồ chơi của ảnh là bị đập ngay. Lớn
lên tánh ích kỷ ấy cũng không đổi.
Lam hỏi:
- Nhưng chuyện xảy ra thế nào?
Trâm Anh kể:
- Theo lời người chạy honda ôm tới nhà báo tin th́ họ thấy anh
Phi ngồi chờ ở bên ngoài ngôi nhà ấy khá lâu. Xe hơi dừng lại,
ba vừa bước xuống là ảnh nhào tới xô té mạnh xuống đất làm ba bị
đập đầu. Một số người đuổi theo anh Phi, c̣n số khác đưa ba vào
bệnh viện. À, c̣n cô ta biến mất khi mọi người lo đưa ba đi cấp
cứu.
Lam nghiến răng:
- Đúng là vô lương tâm.
- Hạng người như cô ta làm sao có lương tâm chứ. Tiếc là trước
đây mẹ tin ba hơn em, con. Bây giờ mọi chuyện lỡ hết rồi, làm
sao mẹ chịu nổi búa ŕu của dư luận.
Lam buột miệng:
- Chị cũng sợ dư luận sao?
- Trước kia th́ không, nhưng bây giờ th́ sợ. Con người ta thường
bất chấp khi yêu. Chị không c̣n t́nh yêu nữa mà đang cần một ông
chồng. Muốn lấy chồng ai chả sợ dư luận xấu chứ!
Cầm cái ví đứng dậy, Anh nói:
- Em trông mẹ hộ, chị thèm thuốc quá.
Lam ngao ngán nh́n d́ Thư. Với gương mặt trắng bệch, đôi mắt
nhắm híp, trông d́ giống tượng nhiều hơn giống người. Nhớ tới
những việc d́ đă đối xử với ḿnh, Lam thấy tội nghiệp hơn oán
hận.
Cửa pḥng nhẹ mở, Kiên bước vào với cái bánh bao trên tay:
- Em ăn đi.
Lam hờn mát:
- Em no rồi.
Kiên nhỏ nhẹ:
- Anh xin lỗi lúc năy hơi nóng. Nhưng nghe cách em nói với hắn
anh dằn không được.
Lam hỏi trớ đi:
- Anh Phi sao rồi?
- Đă tỉnh nhưng chưa ngồi dậy nổi, chỉ sợ nó bị chấn thương cột
sống th́ khổ.
- C̣n dượng Lộc?
- Vẫn c̣n mê v́ thuốc.
Ngập ngừng một chút, Lam nói:
- Em muốn trở về nhà d́ Thư để phụ chị Trâm Anh lo mọi việc
trong ngoài.
Mắt Kiên sáng lên:
- Anh tán thành cả hai tay. Em c̣n ở đó ngày nào, anh c̣n mất
ngủ ngày ấy.
- Nhưng phải có người lớn đến nói chuyện với ông bà ngoại nhỏ
Hương mới được. Chớ tự em bỏ đi th́ kỳ lắm.
Kiên xoa cằm:
- Người lớn cỡ... anh th́ không xong rồi. Chắc phải nhờ ba thôi.
Lam chớp mắt:
- Nhưng sợ ông bác không chịu.
- Chuyện đó em khỏi phải lo. Nhưng anh có cảm tưởng em trở về
không phải v́ muốn phụ Trâm Anh.
Lam liếc bà Thư rồi hạ giọng:
- D́ Thư làm em bị buộc vào Long. Anh ta dựa vào lời hứa của d́
ấy để bám theo em.
- Chị ấy đă hứa ǵ với hắn?
Lam nói:
- D́ Thư hứa sẽ gả em cho Long.
- Chỉ có quyền đó sao? Thật phi lư.
Ấn cái bánh bao c̣n nóng vào tay Lam, Kiên càu nhàu:
- Vợ chồng chị ấy chỉ biết nghĩ tới ḿnh. Rốt cuộc... Hừ! Nói
nhiều lại bị mắng là độc miệng.
Ngần ngừ một chút, Kiên lại nói tiếp:
- Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện người ta tính sai. Như
chuyện em tới nhà Hương ở là một ví du.
- Nhưng lúc đó mẹ sẽ không cho em ở đâu khác, ngoài ở đó hết.
- Anh hiểu. Bởi vậy em hăy suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định
quay về. Vợ chồng anh Lộc vẫn là vợ chồng anh Lộc, không phải v́
chết hụt mà họ thay đổi tính t́nh đâu. Nếu có lợi, chị Thư sẵn
sàng quên lời hứa với Long để gả em cho người khác.
Lam nhăn mặt:
- Trời ơi, sao anh nói to thế.
- Dù đang ngủ mê, chị ấy cũng đáng được nghe những lời vừa rồi
lắm.
- Em sợ anh quá Kiên à.
Nheo mắt với cô, anh bước ra ngoài. Những lời Kiên vừa nói lại
đẩy Lam vào lo lắng mới. Dẫu đúng là d́ Thư không có quyền quyết
định cuộc đời Lam nhưng Kiên đâu biết lời nói của d́ ấy tác động
rất lớn đến mẹ. Bà sợ d́ Thư một nước, c̣n ba lại luôn luôn
chiều ư và nể nang mẹ, nên nếu d́ Thư vừa xuống nước năn nỉ vừa
cao giọng kể lể công nuôi nấng dạy dỗ, chắc chắn mẹ sẽ xiêu ḷng
nghe lời của d́ hết thảy mọi cái cho xem.
Trâm Anh đẩy cửa bước vào. Nh́n cái bánh trên tay Lam, cô cười
cười:
- Coi bộ chú Kiên rất quan tâm tới em. Chú ấy là người tốt, đừng
bao giờ làm mất cơ hội như chị đă mất trước kia nhá Lam.
Lam ấp úng:
- Sao chị lại nói vậy?
Trâm Anh không trả lời mà nói tiếp:
- Trường hợp của chị và anh Tấn khác xa trường hợp em và chú
Kiên, nhưng vẫn có một điểm chung đó là sự ngăn trở của những
người xung quanh. Chị nghĩ chú Kiên thừa sức đưa em vượt qua
những khó khăn trước mắt, chớ không như Tấn chỉ biết hứa hẹn khi
đắm say, nhưng đâu dám bỏ bà vợ, bỏ quyền hành của ḿnh.
Lam dè dặt nh́n Trâm Anh, cô không biết lời chị ấy nói có phải
là lời chân t́nh không. Sao bây giờ cô bỗng trở nên đa nghi thế
này.
Cô phân bua:
- Em c̣n nhỏ phải lo học trước. Chuyện chú Kiên hay anh Long, em
đều chưa nghĩ tới.
Trâm Anh lắc đầu:
- Đừng có chối nữa. Cả nhà chị ai không biết chú Kiên thương em.
Và chuyện ấy đâu có ǵ trái đạo. Khổ nổi nó làm mẹ chị gai mắt
nên chú Kiên phải tới chỗ khác ở để bà có cơ hội mai mối cho
Long nhằm lợi dụng anh ta.
Lam hỏi:
- Vậy là chuyện d́ Thư hứa... hứa với Long là có thật?
Trâm Anh nhếch môi:
- Đó không phải là lời hứa mà sự thỏa thuận để đôi bên cùng có
lợi. Chị không hiểu t́nh yêu của anh chàng cận ấy mănh liệt cỡ
nào mà lại đem lên bàn tính toán với mẹ chị như thế để được có
em, người không phải là con gái của bà.
Lam mệt mỏi gục đầu:
- Em phải làm sao đây?
- Chị thật t́nh không biết. Từ nhỏ đến giờ chị chưa khi nào tự
giải quyết chuyện của ḿnh. Anh Phi cũng thế, bởi vậy khi tự ư
hành động ảnh đă phạm tội. Ngôi nhà lẽ ra là nơi gia đ́nh quây
quần hạnh phúc th́ lại là nơi tồi tệ nhất. Từ giờ trở đi nó trở
thành địa ngục mất rồi. Ba, anh Phi và mẹ sẽ nh́n nhau bằng đôi
mắt nào nhỉ? Sao chị muốn bỏ đi tới nơi thật xa nào đó quá.
Lam xót xa nh́n Trâm Anh. Chị là người biết phân tích sâu sắc
nhiều vấn đề nhưng lại không đủ nghị lực để làm chủ cuộc đời
ḿnh. Cô chẳng hiểu tại bản chất chị Anh là thế hay d́ Thư đă
dạy dỗ con ḿnh như thế. Cô chợt nghĩ tới mẹ và lo sợ khi nhận
ra ở bên d́ Thư, mẹ cô cũng dễ bảo như chị Anh.
Lam bỗng nhớ tới mẹ từng kể hay đúng hơn là thở than với cô
rằng: “bà không hề yêu ba cô, năm 20 tuổi bà vâng lời d́ Thư làm
vợ ba v́ ông là ân nhân của dượng Lộc”, nhưng ân nhân về chuyện
ǵ th́ Lam không biết.
Bây giờ nếu d́ Thư buộc mẹ gả cô cho Long, biết đâu chừng bà sẽ
bằng ḷng. Lam bần thần trước điều vừa nghĩ ra.
Kiên nói đúng, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ việc nên về với d́
Thư hay ở lại nhà Hương. Nhưng ở đâu trong hai ngôi nhà đó, Lam
cũng không thoát khỏi sự kềm kẹp của d́. Tốt nhất phải để mẹ
hiểu ra vấn đề để bênh vực cô, chứ không răm rắp nghe lời d́ như
bao lâu nay. Nhưng muốn thế đâu phải là dễ.
Trâm Anh trầm giọng:
- Ông nội chị về rồi. Em ra ngoài với chú Kiên đi.
Lam bước ra ngoài hành lang vắng ngắt. Gió đêm thoảng mùi ête
làm cô rùng ḿnh.
Bước đi tới chỗ Kiên ngồi, Lam nhẹ nhàng nói:
- Đừng hút thuốc nữa anh.
Kiên búng điếu thuốc ra sân:
- Sao không ở trong ấy cho ấm. Ngoài này lạnh lắm đó.
Lam phụng phịu:
- Vậy... em vào à nha.
Kiên kéo cô vào người, giọng mệt mỏi:
- Về tới, chưa được gặp em đă xảy ra chuyện. Tối nay phải thức
canh cho hai người. Anh chả biết ḿnh chịu nổi không đây.
Lam hăng hái:
- Em sẽ thức với anh.
Mắt Kiên hấp háy:
- Để anh phải lo thêm cho một người nữa à?
Lam xụ mặt:
- Không lẽ em tệ dữ vậy sao?
Kiên cười cười:
- Em không tệ nhưng luôn làm tim anh đau.
Lam cong môi:
- Vậy th́ thôi đừng yêu nữa.
Kiên nâng cằm cô lên:
- Chỉ sợ có người cạn hết nước mắt ấy chớ.
Lam ngả đầu vào vai anh vững vàng yên ổn, Kiên th́ thầm sau một
thoáng dài im lặng.
- Mong sao qua trận phong ba này gia đ́nh anh Lộc sẽ không xảy
ra những chuyện ǵ nữa.
Lam thầm th́:
- Em cũng mong thế.
Chương 17
Bà Thư ngồi thẫn
thờ trong salon, tay cầm lá thư của Trâm Anh. Lá thư này bà đă
đọc mấy lần rồi nhưng vẫn lơ mơ không hiểu nổi tại sao con bé
dám bỏ nhà ra đi vào lúc trong gia đ́nh đang tan nát như vầy. Nó
bảo nó chán. Hừ! Ai lại không chán cái địa ngục này chứ.
Bà Thư mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Kể từ ngày xảy ra chuyện động
trời ấy, không đêm nào bà yên giấc. Trái tim bệnh hoạn cứ hành
bà xỉu lên xỉu xuống, nhưng lại không cho bà chết luôn để bà đỡ
khổ hơn là sống trong cảnh đau buồn này.
Ông Lộc đă ra viện, nhưng Phi vẫn phải nằm lại v́ chấn thương
cột sống. Bà chỉ sợ nó sẽ liệt cả đời th́ không ǵ bất hạnh
bằng.
Căn nhà vắng vẻ giờ càng quạnh quẽ hơn v́ thiếu tiếng dương cầm
của Trâm Anh. Cũng may là c̣n Lam. Con bé lẳng lặng trở về khi
biết Anh bỏ đi. Nh́n nó, bà vừa tủi thân vừa xấu hổ. Khi nhớ tới
những chuyện đă qua, rồi lo lắng v́ những vấn đề trước mắt bà
chưa giải quyết được.
Mai bước vào, giọng dè dặt:
- Có cậu Long tới ạ!
Bà cau mày:
- Bảo với nó Lam đi học chưa về.
- Dạ, cậu ấy tới thăm cô.
- Nói tôi mệt đă ngủ rồi.
Mai găi đầu:
- Cháu có nói thế nhưng cậu Long nhất định ngồi chờ để gặp cô v́
chuyện ǵ đó rất quan trọng.
Bà Thư cười nhạt:
- Chuyện quan trọng nào chứ. Cái thằng ranh ấy khéo vẽ vời lắm.
Cứ cho nó vào đi.
Bực bội vô cùng, nhưng cái đầu đang bị căng thẳng bởi bao nhiêu
việc của bà cũng phải vận động để đối phó với Long. Hừ! Nó đến
v́ lời hứa trước đây và v́ cái thế đang xuống của gia đ́nh bà.
Đồ con nít láu cá nhưng lại ngu, nó tưởng ḿnh quan trọng lắm
th́ phải.
Bà Thư niềm nở khi thấy Long bước vào với một giỏ trái cây:
- Cháu tới thăm là d́ vui rồi. Sao c̣n quà cáp chi cho tốn kém.
- Dạ quà này là của mẹ cháu ạ. Mẹ cháu bận họp hành liên miên
nên không đến thăm d́, dượng Lộc và cả anh Phi được.
- D́ gởi lời cám ơn mẹ cháu. Chà, tiếc là giờ này Lam không có ở
nhà.
Long xụ mặt:
- Nếu có, Lam cũng không ra gặp cháu đâu.
Giọng bà như vờ vĩnh:
- Sao vậy? hai đứa giận nhau à?
Long cộc lốc:
- Lam không thích cháu.
- Ôi! Tiếc thật! Nếu vậy d́ cũng chả có cách nào giúp cháu hết
- Nhưng trước đây d́ đă hứa sẽ... sẽ...
Bà Thư ngọt như đường:
- Đúng vậy. Tại d́ tưởng hai đứa yêu nhau, cháu đă làm chủ trái
tim Lam nên mới nhận sẽ thay mẹ nó đứng ra nhận trầu cau xin
cưới hỏi của gia đ́nh cháu. Bây giờ không phải vậy, làm sao d́
ép nó được.
Long mím môi hằn học:
- D́ đúng là lật lọng. Trước đây d́ đâu hề nói thế. Nếu không
tôi đâu có năn nỉ mẹ duyệt đơn xin vay tiền của d́.
Mặt bà Thư vẫn không đổi sắc dầu trong bụng đang... hầm vô
cùng.
- Cháu lại lầm nữa rồi. Cứ mỗi cái đơn xin vay tiền được kư
duyệt của mẹ cháu lại có một khoản bồi thường hậu hĩnh chớ đâu
phải làm không công, làm giúp d́ v́ t́nh nghĩa đâu. Bởi vậy cháu
kể lể nghe mất nhuệ khí nam nhi hết. Cháu nên về soi gương xem
lại coi tại sao Lam không thích cháu th́ hơn là tới đây trách
d́.
Long tức tối:
- D́ đúng là trơn tuột như lươn. Gia đ́nh này tệ hại quá.
Bà Thư cười như mếu. Bà đứng dậy chống tay vào tường thất
thểu bước đi trông thật thảm. Lam thở dài ngậm ngùi. Đúng là tất
cả đă hết với những người nhiều tham vọng như dượng Lộc và d́
Thư. Tuy công việc làm ăn không bị đ́nh trệ, nhưng uy tín của
hai người bị giảm sút nghiêm trọng. Ông Lộc suốt ngày gục đầu
trong pḥng như để sám hối tội lỗi của ḿnh trong khi anh Phi
vẫn nằm một chỗ. Rồi sẽ c̣n chuyện ǵ nữa nhỉ.
Lam bước ra vườn rồi đi lang thang giữa những lối cỏ um tùm.
Không có cô chăm sóc, nơi này lại trở nên hoang phế đ́u hiu.
Vạch những bụi cỏ may, Lam t́m những nụ đồng thảo, những đóa cúc
tứ quư rồi nâng niu chúng trong tay. Cô hồi tưởng lại ngày mới
từ Nha Trang vào đây chưa đầy một năm mà nhiều thay đổi quá.
Cuộc sống cuốn người ta đi không chút tiếc thương. Dạo này Kiên
rất bận, anh như quay cuồng trong công việc. Công ty của anh
đang ăn nên làm ra mà. Kiên bận đến mức không có thời gian đến
với Lam. Tự nhiên cô thấy sợ khi nghĩ anh sẽ thay đổi, sẽ ham mê
địa vị, danh vọng như ông Lộc và d́ Thư, để cuối cùng chỉ gặt
hái được đắng cay.
Ngồi phịch xuống thềm, Lam xé nát những cái lá cúc rồi úp mặt
vào tay và nghe mùi hương nồng nồng của nó xông lên mũi. Măi đến
lúc có cảm giác được ôm vào ḷng Lam mới ngẩng lên và hỏi:
- Sao anh biết em ở đây?
Kiên âu yếm:
- Chim sẻ thích ngoài vườn hơn trong nhà. Lần đầu anh cũng gặp
em ở ngoài vườn mà.
Lam ngả đầu vào vai anh, giọng trầm xuống:
- Sao bây giờ anh mới về, hổng đi luôn đi.
Kiên véo mũi cô:
- Lại hờn mát, không nhớ em th́ anh đâu c̣n là anh nữa. Thời
gian này việc nhà, việc công ty dồn dập, nhiều hôm anh bỏ cả ăn
trưa để làm cho xong. Những lúc ấy chính em là động lực giúp anh
đủ sức nhịn đói. Ngoài ba ra, anh chỉ có em thôi. Hiểu không nhỏ
Lam bâng khuâng:
- Ham làm việc cũng tốt nhưng em sợ công việc, danh vọng, địa vị
sẽ cướp mất anh của em. Nh́n d́ dượng, em nghĩ tới ḿnh và lo
lắng.
Giọng Kiên giễu cợt:
- Em thành bà cụ từ hồi nào vậy?
- Em lo thật chớ không đùa đâu.
- Anh hiểu. Với anh, tiền tài, danh vọng chả là ǵ hết. Con
người quư nhất. Anh từng sống nghèo khó, bần cùng nên đâu sợ sự
đổi dời của cuộc đời. Em đừng lo, anh không dại dột đem hạnh
phúc đánh đổi với những thứ mà người ta gọi là người thân đâu.
Nhưng ít ra anh cũng phải có sự nghiệp của ḿnh, đúng không?
Dứt lời Kiên dịu dàng cúi xuống, Lam khép hờ làn mi. Những giây
phút riêng tư như vầy đối với hai người thật hiếm hoi và cũng
thật thiêng liêng.
Anh th́ thầm:
- Ước ǵ cứ được ở bên nhau măi thế này. Em như truyền cho anh
sức mạnh lúc mệt mỏi, nản ḷng. Phó giám đốc công ty du lịch mà
chưa có được một buổi đi chơi ra hồn với người yêu. Thật đáng
trách và cũng đáng chán.
Nắm tay Lam siết nhẹ, Kiên nói:
- Chừng vài tháng nữa thôi. Anh hứa như thế, khi mọi cơ cấu tổ
chức đă ổn định. Anh sẽ dành hết thời giờ cho em. Anh sẽ đưa em
về Nha Trang.
Lam kêu lên:
- Ư, chưa được đâu.
- Sao lại chưa khi chị Thư đă hứa sẽ để em tự do lựa chọn.
- D́ Thư hứa hồi nào?
Kiên nói:
- Mới vừa rồi khi anh đưa Trâm Anh về.
Lam hoang mang:
- Tại sao d́ Thư lại hứa như vậy?
Kiên hạ giọng:
- Lẽ ra là không nên hằn học với chị Thư vào lúc này. Nhưng lúc
năy anh quá giận nên đă kết án “Trâm Anh và Phi ra nông nổi này
là hoàn toàn do chị trói buộc chúng theo ư ḿnh”. Khác với những
lần trước khi nói chuyện chị Thư lại khóc. Sau đó chị ấy bảo:
“Chuyện của chú và Lam, tôi không chen vào, nhưng nếu chú làm
khổ con bé, th́ tôi không tha đâu”.
Lam trầm ngâm:
- Sao d́ Thư nói thế ḱa?
Kiên nhún vai:
- Anh không biết. Nhưng đó là ư tốt, thắc mắc đôi lúc lại bất
lợi. Việc anh đang lo là làm thế nào để tranh thủ t́nh cảm của
ba mẹ em ḱa.
Lam nói:
- Em nghĩ điều này là quá sớm.
Kiên có vẻ bất b́nh:
- Sớm à. Anh không hiểu ư em.
Cô khó khăn giải thích:
- Tất cả chỉ mới ở mức khởi đầu. Công ty của anh, việc học của
em và chuyện của ḿnh... Chúng ta cần có thời gian t́m hiểu nhau
nhiều hơn nữa.
Kiên bực bội đứng phắt dậy:
- Em không tin vào t́nh yêu của chính em hay em không tin anh?
Lam nhỏ nhẹ:
- Em không đề cập tới chuyện tin hay không tin nhau.
Kiên hỏi:
- Vậy ư em là ǵ?
Lam nói:
- Em muốn ḿnh có thêm thời gian để nh́n lại t́nh cảm của ḿnh.
Kiên mỉa mai:
- Em định đưa anh và Long lên bàn cân để xem ai xứng đáng với em
hơn à?
Lam giận điếng người. Tại sao anh không hiểu cô nhỉ? Anh lại c̣n
nhắc đến Long nữa chứ, trong khi trong ḷng cô Long chẳng là cái
ǵ hết.
Kiên tiếp tục nói:
- Lẽ ra ngay cái tối hôm vào bệnh viện đó anh đă phải nhận ra
rồi. T́nh cảm em không chỉ dành cho anh, mà em cũng đă bị Long
làm rung động. Đúng không? V́ thế em mới cần có thêm thời gian…
Cái thằng cận thị ấy có điểm nào hơn tôi?
Lam hét lên:
- Anh im đi. Anh không được vu khống và nhục mạ t́nh cảm của tôi
như thế. Tôi không làm ǵ xấu. Anh Long cũng không dính dáng ǵ
đến t́nh cảm của tôi hết.
Kiên hầm hầm:
- Tôi đă nhầm cô. Tôi cứ tưởng cô là một người con gái ngây thơ
trong trắng. Và tôi yêu cô gái giản dị đó. Tôi yêu cô bé Lam hồn
nhiên ngày nào chứ không yêu một phụ nữ già dặn trong cách nghĩ,
tính toán trong cuộc sống và khôn ngoan trong t́nh yêu.
Bỏ mặc Lam ngồi chết trân trên thềm, Kiên dằn gót bỏ đi. Tim đập
mạnh v́ bị kích động, Lam mím môi không thèm gọi anh.
Những lời cô nói có ǵ sai đâu? Sao Kiên lại nổi quạo nhỉ. Đă
thế th́ cô... cho quạu luôn. Chưa chi đă thể hiện quyền hành,
thật dễ ghét. Lam dằn dỗi ṿ nát vài lá cúc nữa rồi lại gục đầu
vào tay. Cô ngồi như thế lâu lắm, nhưng Kiên không trở lại. Anh
đă về thật rồi và nắng trong vườn đă tắt từ lúc nào.
Chương Kết
Vừa
bước tới thềm, Lam đă nghe giọng Kiên từ pḥng khách vọng ra khá
to và gay gắt. Tự nhiên cô khựng lại đi ṿng lối sau vào nhà.
Hôm kia là ngày anh Phi ra toà và bị tuyên án ba tháng tù. Lam
không biết đang nói ǵ với dượng Lộc và d́ Thư mà ồn ào thế.
Từ hôm đó tới nay hầu như cô và anh chưa hề gặp lại nhau. Nghe
đâu Kiên bận lắm. Anh đi Singapore, Hong Kong để học hỏi kinh
nghiệm làm du lịch của họ và có lẽ anh đă quên con se sẻ chỉ
quanh quẩn trong khu vườn đ́u hiu này rồi.
Bước vô bếp, Lam thấy Mai đang loay hoay xới nồi cơm điện.
Nheo nheo mắt, Mai nói:
- Cậu Kiên vừa hỏi thăm em.
Lam bĩu môi:
- Em có bệnh hoạn ǵ đâu mà hỏi thăm.
- Nếu bệnh mới hỏi thăm th́ thường quá rồi.
- Thế chị có nói ở em ở đâu không?
Mai gật đầu:
- Chị nói em sang nhà Hương từ hôm qua. Thế là cậu ấy xụ mặt bỏ
lên nhà trên và gây gổ năy giờ với cô Thư.
Lam hồi hộp:
- Chú ấy gây về chuyện ǵ?
Mai nhún vai:
- Chị không để ư. Nhưng dạo này cậu ấy khó chịu lắm. Chắc có lẽ
tới lúc phải cưới vợ rồi.
Làm làm thinh trước cái nh́n đầy ngụ ư của Mai. Cô lặng lẽ rút
về pḥng ḿnh. Trong cơi riêng tư buồn bă này cô có thể tha hồ
coi đá banh, v́ ông bác Trường vừa cho đặt ở pḥng Lam một cái
tivi 14 inch. Thế nhưng từ đó tới nay cô không coi được mấy
trận. Có lẽ v́ chưa gặp đội tuyển yêu thích, cũng có lẽ v́ cô
không can đảm coi một ḿnh giữa sự yên tĩnh gần như tuyệt đối
của ngôi nhà này.
Nâng niu nhánh thông khô trên tay, Lam nhớ đến những lời Hương
lúc năy.
Con bé rỉ vào tay cô rằng:
- Đàn ông làm du lịch bay bướm lắm. Họ giao tiếp rộng, đi nhiều
và xung quanh toàn người vừa đẹp vừa ngọt ngào, giỏi chiều
chuộng. Mày không kham nổi ông Kiên đâu. Tốt nhất là nên chọn
anh Long. Anh vẫn c̣n si mê mày lắm đó.
Hừ! Lại chọn với lựa. Không thể nào có t́nh yêu thật sự khi đă
chọn lựa. Kiên rời xa Lam cũng v́ tự ái về việc chọn lựa này. Mà
Lam có chọn lựa hồi nào đâu chứ. Tự Kiên ghen tuông suy ra rồi
lớn tiếng với cô thôi.
Tất cả cũng tại cô. Nếu đêm đó Lam đừng mềm ḷng trước những lời
tha thiết của Long th́ đâu có chuyện ǵ.
- Con gái là chúa nhẹ dạ.
Có lần Kiên đă véo vào mũi cô rồi nói thế. Lúc ấy trong thâm tâm
ḿnh, Lam đă th́ thầm:
- Em chỉ nhẹ dạ với anh thôi.
Nhưng thật sự cô đă yếu đuối trước lời tỏ t́nh của người khác.
Nếu tối đó không thấy Kiên rồ xe chạy bạt mạng th́ cô có vội
vàng buông Long ra không, hay vẫn t́nh tứ gục đầu vào vai anh
ta?
Hành động của Lam chỉ là cách bày tỏ sự thương hại. Đáng lư Kiên
cho cô cơ hội giải thích th́ anh lại hầm hầm bỏ đi. Cho tới lúc
này Lam như vẫn c̣n nghe tiếng bước chân giận dữ của anh ném
xuống thềm.
Đúng là khi nổi giận người đàn ông c̣n đáng sợ hơn cơn băo lớn.
Vậy mà những cơn băo ghê gớm nhất đều mang tên đàn bà. Thật
không đúng chút nào.
Giá mà bây giờ Kiên đến với cô nhỉ? Hai người đă vượt qua được
những khó khăn từ gia đ́nh, nhưng lại không vượt qua được chính
bản thân. Nếu thật ḷng yêu cô, Kiên phải hiểu cô hơn nữa chứ.
Nghiêng đầu nằm lên bàn, Lam để mặc nước mắt ứa ra. Lâu lắm rồi
cô không khóc, sao hôm nay lại mít ướt rồi? Nếu nước mắt có thể
làm Kiên quay về với cô, Lam sẵn sàng khóc cho ngập lụt cả khu
vườn đầy cỏ dại này.
Lam mỉm cười đau đớn. Làm sao nước mắt có thể nhiều đến thế chứ.
Thực tế nhất là tự cô hăy t́m đến anh trước để nói hết mọi lần
những suy nghĩ của ḿnh, rồi sau đó chia tay hay quay lại với
nhau, ḷng cũng thanh thản.
Mở mắt ra, Lam chưa đứng dậy đă sững sờ khi thấy Kiên ở trước
mặt ḿnh. Hai tay khoanh trước ngựa đầy ngạo mạn, anh đang chăm
chú nh́n Lam.
Dù nước mắt v́ Kiên c̣n ràn rụa trên má, nhưng đôi môi bướng
bỉnh của Lam vẫn cong lên:
- Sao... chú vào mà không gơ cửa?
Kiên lơ lửng:
- Gơ cửa làm sao thấy em đang nhè chứ.
Lam chớp mi, giọng nghẹn lại:
- Nếu vui khi thấy người ta khóc th́ chú đă toại nguyện rồi đó.
Không nói lời nào, Kiên vụt kéo mạnh cô vào người rồi hối hả lau
nước mắt cho cô bằng những nụ hôn bất tận. Lam giằng ra khỏi tay
anh, chạy vội về giường úp mặt vào gối như lẩn trốn.
- Em ghét anh lắm. Anh đi đi.
Giọng Kiên mềm mỏng:
- Dù ghét cỡ nào cũng phải nghe anh nói đă.
- Em không nghe. Em không nghe. Những lời của anh sẽ làm em đau
ḷng, em muốn yên thân như lâu nay sống lặng lẽ trong căn pḥng
này và không có anh.
Kiên nói:
- Anh biết những lời giận dữ hôm đó là làm em buồn, nhưng Lam có
tin là em buồn một th́ anh buồn đến hai, ba không?
- Em không biết, không tin người ác như anh.
Kiên thở dài:
- Anh quen biết rất nhiều phụ nữ, nhưng yêu và tỏ t́nh chỉ duy
nhất ḿnh em. Anh căm thù sự phản bội, và thề với ḷng suốt đời
thủy chung với người ḿnh yêu. Khi yêu, ai lại không ghen. Anh
đă dằn ḷng khi thấy em thân mật với Long, nhưng không chịu nổi
khi thấy sự chần chừ của em. Yêu mà phải chờ đợi tới lúc chín
chắn. Như thế nào mới là chín chắn. Cái từ trừu tượng ấy phải
chăng là một cái cớ để em dần dần chối bỏ t́nh yêu của anh?
Lam tức giận:
- Em không có. Sao anh lại nghĩ thế?
Kiên cười buồn:
- Ghen tuông khiến anh thành kẻ ngu ngốc để suốt thời gian qua
anh khổ sở bị dằn vặt giữa ân hận và nhung nhớ. Anh tưởng ḿnh
là một gă đàn ông lơi đời, từng trải, nhưng thật ra trong t́nh
yêu anh vẫn là đứa trẻ con. Người chưa được chín chắn là anh đây
mới đúng.
Lam ngước lên, Kiên bước tới. Cô lao vào ṿng tay anh rồi ấp
úng:
- Em xin lỗi đă không hiểu được anh.
- Giờ hiểu rồi có yêu anh không?
Lam gật đầu, giọng phụng phịu:
- Có, nhưng lúc anh giận trông dữ lắm, em sợ.
Kiên âu yếm:
- Sợ sao không khóc? Nước mắt của em bé xíu xiu nhưng rất mạnh
mẽ, như dư sức cuốn trôi và nhận ch́m anh mà.
Lam ngập ngừng:
- Anh biết tại sao hôm Long chở, em lại... lại...
Kiên để tay lên môi cô:
- Anh không muốn biết v́ bây giờ anh đă hiểu. Ai cũng có một
trái tim để nhớ để ghen để hờn. Cái khó trong đời người là cách
ứng xử. Em đă nói không hề nghĩ tới Long, th́ sự thân mật kia
chắc chắn là một hành động tế nhị.
Lam tṛn mắt:
- Anh nghĩ như vậy thật à?
Kiên gật đầu:
- Anh nhớ tới thái độ dè dặt của chúng ḿnh trước đây đối với
chuyện của Phi. Đó cũng là một cách ứng xử mà chúng ta đă nghĩ
tới ḿnh nhiều quá nên ngày nay Phi mới phải ngồi tù, anh Lộc
mất hết một đoạn ruột. Nhưng chúng ta đă làm đúng hay sai? Liệu
kết quả có khác hơn không khi chúng ta nói thật với cả hai cha
con họ? Nếu hôm đó anh nghe em, tới khuyên anh Lộc bỏ Sương th́
mọi việc có tốt đẹp không? Hay anh ấy mắng anh một trận rồi tiếp
tục lao đầu vào hố? Suốt thời gian qua, anh cứ quanh quanh quẩn
quẩn với những việc đă rồi và quạu quọ với chính ḿnh.
Lam tủm tỉm:
- Rồi gây với những người khác nữa chứ.
Kiên nhíu mày:
- Anh có gây với ai đâu?
- Vừa rồi em nghe anh rất lớn tiếng.
Kiên giải thích:
- À, anh bàn với chị Thư về chuyện cho Trâm Anh đi làm.
- Làm ở đâu hả anh?
- Anh biết một số nhà hàng cần người quản lư bếp núc. Trâm Anh
học nấu ăn, lại có tŕnh độ văn hóa nhất định. Anh tính giới
thiệu con bé tới đó, nhưng chị Thư không chịu.
Lam ngạc nhiên:
- Tại sao vậy?
Kiên nhún vai:
- Chị Thư bảo không phù hợp với gia đ́nh v́ dầu sao Trâm Anh
cũng là con gái một giám đốc. Hừ! Tới lúc này mà chị Thư vẫn
chưa tỉnh táo để nghĩ rằng cái hư danh sẽ làm hỏng con người.
Trâm Anh đang cần làm việc để quên những chuyện buồn cũ, để ḥa
nhập vào cuộc sống chớ con bé đâu muốn ru rú trong nhà làm một
tiểu thơ đài các.
Lam nói:
- Nhưng quan trọng là chị Anh có muốn đi làm không. Nếu muốn, tự
bản thân chị phải quyết định chớ không phải là anh hay d́ Thư.
Kiên bùi ngùi:
- Em nói đúng. Anh tin rồi Trâm Anh sẽ giải quyết được những bế
tắc của ḿnh. Con bé cần tự tin, mạnh dạn như em mới được.
Lam vùi mặt vào ngực Kiên:
- Sao lại như em chứ? Em là con bé ngốc nghếch mà.
Kiên vuốt tóc cô:
- Anh yêu cái ngốc nghếch đó. Và đừng bắt anh chờ. V́ đợi tới
lúc em chín chắn, chắc anh đă bạc đầu rồi.
- Em không chịu bị xem là trẻ con đâu.
- Nhưng với anh em măi là con nít.
- Em không là con nít.
Kiên bật cười:
- Không căi nhau nữa.
Lam bướng bỉnh:
- Nhưng mà em...
Kiên vụt cúi xuống hôn Lam khiến cô không nói được hết câu. Thời
gian chậm chạp trôi, không gian ngọt ngào hương vị t́nh yêu.
Kiên tủm tỉm cười:
- Chỉ có trẻ con mới để người lớn hôn mà không biết hôn lại.
Mắt ngời lên hạnh phúc, Lam ranh mănh:
- Ông bác Trường gọi anh ḱa.
Kiên say sưa ngắm Lam:
- Ba là người phong nhă, ông không đời nào bất lịch sự như thế
đâu. Hừ! Phải phạt em thêm tội dám nói dối anh mới được.
Lam chớp mắt:
- Ông bác có... biết không?
Kiên vờ ngơ ngác:
- Biết chuyện ǵ?
Lam cấu mạnh tay anh:
- Biết là anh chuyên môn ăn hiếp em.
Kiên nheo mắt:
- Anh phải đi hỏi ba mới trả lời em được.
Lam phụng phịu:
- Em hỏi thật c̣n anh lại đùa. Thấy ghét!
Kiên trầm ngâm:
- Ba chỉ nói anh hạnh phúc hơn ba ở chỗ có được t́nh yêu theo ư
muốn. Ba dặn anh phải biết giữ ǵn t́nh cảm thiêng liêng đó. V́
trong đời người ta chỉ thật sự yêu một lần, c̣n những lần sau đó
chỉ là thói quen.
Lam áp mặt vào vai anh, giọng xúc động:
- Có, ba nói em trẻ con và trong sáng y như những giọt nước mắt
của em vậy. Nhưng nếu anh cứ chọc cho em khóc, ba sẽ không tha
cho anh đâu.
Lam hỉnh mũi:
- A, như vậy anh mà ăn hiếp, em sẽ mách ngay.
Cắn vào bờ môi vừa cong cớn của Lam mạnh đến mức cô kêu lên,
Kiên mới buông ra rồi thích thú:
- Nào nhóc! Mau đi mách ba anh đi.
Vít đầu Kiên xuống, Lam cắn trả lại làn môi anh rướm máu và nói:
- Trường hợp này em phải ăn miếng trả miếng, chớ không thèm kêu
cứu tới ba.
Kiên khoan khoái ṿng tay sau đầu, dựa lưng vào tường, giọng xa
xôi:
- Ước ǵ cứ được ở măi bênh nhau như vầy, nghĩ tới công việc anh
mệt quá. Chỉ mong có ngày rảnh để đưa em đi chơi, bắt em làm
người mẫu của riêng anh, để chụp... ức tỷ tấm h́nh cho thỏa,
nhưng vẫn chưa được.
Lam nói:
- Em hiểu và không trách anh đâu.
- Nhưng anh lại tự trách ḿnh đă để công việc cuốn đi.
- Tất cả cũng v́ tương lai chúng ta mà.
Kiên nheo đôi mắt sáng:
- Ít ra em cũng lớn một chút khi nói như vậy. Nhưng hết tháng
này anh có thể rảnh để trở lại tiệm chụp h́nh của ḿnh rồi.
- Anh không phụ ông bác nữa à?
- Có chứ, nhưng công việc đă ổn định, công ty có thêm người và
anh có khoảng thời gian riêng của ḿnh. Lúc đó anh sẽ đưa đón em
đến lớp mỗi ngày, ngồi uống
cà phê mà không phải coi đồng hồ.
Thậm chí khi chọc em khóc, anh sẽ dỗ lâu hơn mà không sợ ai
quấy rầy.
Lam mỉm cười. Cô cũng tựa lưng vào tường và im lặng tưởng tượng
ra khoảng thời gian sắp tới.
Rồi cô sẽ được bên Kiên nhiều hơn. Với cô anh măi là một cơn băo
dữ và là một giấc mộng êm đềm. Chắc chắn Lam sẽ c̣n rơi nhiều
nước mắt v́ yêu Kiên, nhưng đó sẽ là những giọt nước mắt hồng
hạnh phúc.
Hết
|