Giật ḿnh nh́n ra cửa pḥng khách, Lam đỏ mặt ấp úng:
- Xin lỗi... cháu quên!
Bà Thư nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền uy:
- Tắt tivi đi. Nhà này không ai xem bóng đá ngoài cái thằng mất
dạy ấy ra. D́ sợ phải nghe người ta bảo con giống nó lắm!
Lam sững người một chút rồi lặng lẽ đến gần tivi. Cô tiếc nuối
nh́n lại cảnh chiếu chậm bàn thắng của Cantano trước khi bấm nút
tắt.
Bà Thư ngọt ngào:
- Con gái ai lại mê đá banh. Ra đây nghe chị Trâm Anh đàn phải
hay hơn không.
Suưt nữa Lam đă buột miệng bảo: "Con không thích", nhưng may sao
cô kiềm lại được khi nhớ đây là nhà của d́ Thư, chị ruột mẹ
ḿnh. Ở đây cô phải nghe lời như mẹ đă dặn và không được tùy
tiện làm theo sở thích, như ở nhà.
Chán chường bước đến pḥng khách, ngồi phịch xuống salon. Lam vờ
như đang say sưa theo tiếng đàn của Trâm Anh. Cô nghiêng nghiêng
đầu nh́n chị bà con của ḿnh lắc lư theo tiếng piano, và không
hiểu ǵ về bài nhạc Trâm Anh đàn hết.
D́ Thư có hai người con là anh Phi và chị Trâm Anh. Trong mắt d́
ấy con ḿnh là tất cả, là trên hết. Do đó, d́ Thư luôn miệng
khen và bảo Lam phải noi theo gương của anh chị. Lam phải học
cái dịu dàng, đằm thắm của chị Anh. Cái trầm tĩnh, khôn ngoan
trong giao tiếp của anh Phi, phải tập bỏ dần cái gốc tỉnh lẻ của
ḿnh để mau chóng ḥa nhập với phong cách văn minh của dân thành
phố, mà tiêu biểu là hai người con cưng của d́.
Nếu thật sự đại diện cho dân thành phố là ông anh, bà chị này
th́ đúng là chán chết. Lam chưa t́m được điểm nào ở hai người để
noi theo hay học hỏi. Cô không thích tuưp người như anh Phi và
chị Anh, dù với Lam họ đều tỏ vẻ thương mến, lo lắng. Cả hai chỉ
là người thân của Lam chớ không thể nào là thần tượng hoặc là
một mẫu mực để cô phải sống theo như họ. Lam đâu thể dịu dàng,
ngọt ngào như Trâm Anh, càng không thể đạo mạo như anh Phi. Cô
là một con bé vừa rời trường cấp ba để vào đại học, cô làm sao
người lớn như ông anh, bà chị họ được.
Thế nhưng vào học ở thành phố, ở trong nhà d́ Thư, Lam phải ép
xác theo mọi nề nếp của d́ đưa ra. Mới một tuần tại đây, mà cô
tưởng như "thiên thu tại ngoại". Sao cô dễ bị mắng thế chứ. Dù
biết d́ Thư thương ḿnh thật ḷng, d́ mắng v́ muốn cô tốt như
con gái d́, nhưng Lam vẫn thấy tủi thân khi nhớ tới mẹ. Tại bà
khi đưa Lam vào đây đă tuyên bố d́ Thư được toàn quyền thay mặt
bà dạy dỗ Lam, và cô không được căi. Lời tuyên bố này đă hại Lam
nhiều thứ, trong đó điều làm cô đau ḷng nhất là không được coi
đá banh.
Thanh Lam thở dài. Tất cả tại cái mồm có độ nhạy cao của ḿnh.
Nếu lúc năy cô đừng la làng lên, th́ đâu đến nỗi phải ngồi nghe
nhạc cổ điển như bây giờ.
- Sao? Chị đàn được không Lam?
Giật ḿnh v́ giọng hỏi trong veo của Trâm Anh, Lam đáp bừa:
- Dạ... Rất tuyệt!
- Vậy chị sẽ đàn cho em nghe bản Xô-nát dưới ánh trăng. Anh
Thắng cũng thích nghe bản này lắm đó!
Lam cười méo xẹo:
- Vâng! Chị đàn đi! Nhưng rất tiếc em không phải là anh Thắng để
hiểu hết những ǵ chị muốn gởi qua từng nốt nhạc.
Trâm Anh cười thật tươi:
- Có sao đâu!
Dứt lời tay Trâm Anh đă thoăn thoắt lướt trên những phím đàn.
Với mái tóc dài hờ hững buông lơi và cái váy trắng mềm mại,
trông Trâm Anh thập đẹp. Cái đẹp ẻo lả đầy nữ tính mà Lam không
có được. Từ bé đến lớn, mọi người quen xem cô là con trai với
những tṛ nghịch ngợm, phá phách. Lam biết ḿnh khó ḷng trở nên
thùy mị đoan trang như chị Trâm Anh. Nhưng biết làm sao hơn khi
trời đă sinh ra cô như thế.
Kín đáo đưa tay che miệng ngáp, Lam vái trời cho cái bản Xô-nát,
thau nát ǵ ǵ đó mau hết. Nếu không chắc cô sẽ gục tại chỗ mất.
Nhưng dường như Trâm Anh đang phấn khởi nhớ tới người yêu nên cứ
đàn măi, đàn măi mà vẫn chưa hết. Mắt Lam díu lại, cô vừa gục
xuống th́ giọng bà Thư vang lên làm cô bừng tỉnh:
- Đi ăn cơm các con ơi...
Lam đứng dậy nhắc lại lời bà Thư:
- Ăn cơm chị Anh ơi!
Rồi cô hí hửng bước xuống bếp với tâm trạng của một kẻ thoát
nạn.
Con gái phải biết giữ ư tứ. Đó là một trong những lời mẹ khuyên.
Lam đang đi tới bếp bỗng khựng lại. Cô vội vàng rời pḥng khách
v́ chịu không nổi thứ âm nhạc sang trọng của chị Anh, nhưng coi
chừng bị đánh giá là ham ăn đấy! Tới cửa dẫn ra hàng hiên, Lam
rẽ ra sân rồi ngồi phịch xuống ghế đá. Ngôi nhà rộng lớn này có
khu vườn rất to, nhưng đáng tiếc là chả ai chăm sóc nên cỏ mọc
um tùm trông hiu quạnh làm sao.
Lam đảo mắt một ṿng rồi nghĩ măi vẫn chưa hiểu v́ lư do ǵ, d́
Thư bỏ không ngôi nhà ba tầng sang trọng của ḿnh để về ở chung
với gia đ́nh chồng trong ngôi biệt thự đă trơ màu rêu phong cũ
kỹ này. Mẹ vẫn bảo d́ Thư là người khôn ngoan, tính toán, việc
làm nào của d́ cũng có mục đích, chắc chắn việc này cũng không
ngoại lệ.
Hôm đưa Lam vào Sài G̣n, mẹ và d́ Thư đă thức trắng đêm để tâm
sự. Chuyện ǵ hai chị em mẹ cũng không giấu nhau, nhưng v́ mẹ
cho cô là con nít ranh nên đâu kể lại cho cô nghe.
Bứt cái lá bông giấy đặt lên tay, Lam dập một cái và thích thú
v́ tiếng lá vỡ ra khá to. Lam vẫn bị mắng về tội không bao giờ
ngồi yên một chỗ, may là lúc này khu vườn không có ai. Nếu có mẹ
hay d́ Thư, chắc cô đă bị dũa v́ đă làm một người yếu tim ấy
giật ḿnh rồi.
Tự dưng Lam tủm tỉm cười. Cô thanh thản đi trên lối cỏ mọc đầy,
ḷng thầm mong mau tới ngày khai giảng để được tự do, bay nhảy.
Bị nhốt trong cái lồng rong rêu này suốt tuần qua, Lam đă oải
lắm rồi. Cô đang mong được vỗ cánh bay t́m bạn mới, hoặc gặp lại
những đứa bạn Nha Trang của ḿnh ghê gớm. Chỉ với bạn, Lam mới
chuyện tṛ thoải mái. C̣n với ông anh, bà chị, ông dượng, bà d́,
rồi ông bác bố chồng của d́ Thư, Lam toàn phải vâng, dạ, chán
muốn chết. Cô đang thèm nhảy loi choi trên biển, nằm dài trên
cát hát vu vơ với trời nước mênh mông ghê đi.
Tiếng chị Mai giúp việc ơi ới vang ra tận vườn làm Lam phải quay
lại. Cô bước vào bàn ăn khi mọi người đă đầy đủ.
Ông Trường, ba chồng d́ Thư mỉm cười hỏi cô:
- Cháu đă đi hết thành phố chưa?
Lam lắc đầu:
- Dạ chưa ạ! Sài G̣n rộng quá, cháu sợ lạc.
Ông Trường lại cười:
- Đường nào chả về La Mă. Phải mạnh dạn lên, đi cho biết đó biết
đây chớ, sợ ǵ mà sợ.
Lam chưa kịp lên tiếng, d́ Thư đă nói:
- Con không cho nó đi lung tung, con gái tỉnh ra dễ bị gạt lắm.
Ông Trường nói:
- Thật ra ba không đồng ư cách dạy con theo kiểu cấm cung của vợ
chồng bây. Tối ngày cứ ấp con trong ḷng chưa phải là hay đâu.
Đang cắm cúi ăn, ông Lộc chợt góp vào:
- Thời buổi bây giờ người tốt th́ ít, kẻ xấu lại... lềnh khềnh
ngoài đường. Con làm sao an tâm khi để các cháu tự do trong quan
hệ giao tiếp chứ.
Ông Trường nhấn mạnh:
- Nhưng con phải nhớ ḿnh không sống đời để theo canh giữ chúng
nó măi.
Ông Lộc thản nhiên đáp:
- Nhưng ít ra khi c̣n sống, ḿnh cũng an tâm nh́n con cháu thành
công đi theo con đường ḿnh đă vạch sẵn, chớ không phải khổ sở
nh́n hậu quả của việc đă thả lỏng chúng.
Ông Trường chưa kịp nói ǵ, ông Lộc đă nhếch môi cười đầy mỉa
mai:
- Ba thấy đấy, thằng quư tử của ba đă đi cả tháng trời, nhưng
không hề một lời cho biết đă đi đâu, làm ǵ. Nó mặc cho ba đứng
ngồi không yên, ăn ngủ không được v́ phương pháp thả nổi con của
ba.
Ông Trường xụ mặt xuống rồi sau đó nói ngay:
- Nó lớn rồi, muốn đi đâu th́ đi, làm ǵ tao phải đứng ngồi
không yên chứ!
Lam tṛn mắt nh́n hai người. Dầu mới ở đây chưa lâu, nhưng cô
vẫn dễ dàng nhận ra dượng Lộc và ông nội của Trâm Anh không hợp
nhau. Từ chuyện lớn đến chuyện bé, hai người luôn có tư tưởng
đối chọi. Thường anh Phi sẽ đứng ra giải hoà, nhưng chiều nay
anh ấy vẫn thản nhiên ăn cơm, như không nghe không thấy ǵ hết.
Lam sợ hai người đàn ông có tuổi này sẽ găng hơn nữa, may thay
họ đă kềm chế được ḿnh bằng cách cắm cúi với chén cơm.
Không khí trong pḥng bỗng nặng nề vô cùng. Người đầu tiên đứng
dậy là anh Phi, kế tiếp là chị Anh. Lam đang ngần ngừ với cái
chén đă vơi hơn phân nửa, th́ bà Thư đă dằng lấy và bới thêm cơm
vào. Vừa bới bà vừa nói:
- Ăn nhiều để có sức mà học.
Lam lí nhí:
- Vâng.
Cuối cùng trong bàn ăn chỉ c̣n Lam và bà Thư. Thấy cô uể oải
nhai cơm, bà nói:
- Rồi con sẽ quen, cha con họ đă như vậy từ mấy chục năm nay.
Lam nhỏ nhẹ:
- Như vậy chắc d́ khổ tâm lắm?
Bà Thư nhún vai:
- Quen rồi, d́ coi như không.
Lam thắc mắc:
- Sao d́ về đây chi vậy? Ở nhà riêng, không phải làm dâu vẫn
sướng hơn mà.
Bà Thư chép miệng:
- Có nhiều chuyện d́ nói chưa chắc con đă hiểu. Là đàn bà trách
nhiệm với chồng con rất nặng. D́ cũng như mẹ con, luôn luôn sống
v́ gia đ́nh ḿnh.
Lam gật đầu như đồng ư với của bà Thư, trong khi đầu óc cô lại
lan man nghĩ tới những chuyện khác. Lam rất ṭ ṃ về ông chú
cùng cha khác mẹ của chị Trâm Anh và anh Phi, nhưng tiếc là cô
chưa được diện kiến dung nhan xem chú ấy thế nào, mà luôn là đề
tài tranh căi của những người trong nhà.
Hôm trước khi về, mẹ có dặn cô (Ôi chao là những lời dặn ḍ của
mẹ ). Bà nói:
- Không nên tṛ chuyện nhiều với chú Kiên, chú ấy là người xấu,
phải tránh xa ra.
Lam đă buột miệng hỏi:
- Sao mẹ biết?
Mẹ đă cau mặt phán một câu sấm sét:
- Hừm! Con của người làm bé thiên hạ th́ làm sao tốt được. Mày
là em của thằng Phi, con Anh, chả lẽ lại nghĩ kẻ từng phá hạnh
phúc của ba mẹ dượng Lộc là tốt?
Lam chả hiểu sao mẹ lại nghĩ kỳ vậy. Suy cho cùng chuyện gia
đ́nh của ông bà nội anh Phi đâu liên quan đến mẹ và cô. Sao bà
lại lo xa thế nhỉ?
Buông đũa xuống. Lam định dọn chén bát phụ chị Mai, nhưng bà Thư
đă ra lệnh:
- Đây không phải việc của con. Ra ngoài trước ngồi chơi với Trâm
Anh th́ hay hơn.
Lam lại dạ một cách máy móc. Cô rề rề rửa mặt, đánh răng rồi
định rút về pḥng th́ bà Thư đă gọi. Rầu rĩ trong ḷng, Lam chậm
chạp bước ra pḥng khách.
Trên bộ salon màu đen sang trọng, Lam thấy chị Trâm Anh ngồi đối
diện với Thắng, kế bên Trâm Anh, d́ Thư đang huyên Thuyên nói.
Dù chưa biết d́ ấy nói ǵ, Lam cũng thừa hiểu Trâm Anh và Thắng
đang rầu thúi ruột v́ bị lệnh mẫu cản địa. Tự nhiên cô buồn cười
và thấy tội nghiệp đôi trẻ. Rơ ràng d́ Thư và dượng Lộc quá mức
quan tâm đến con, nhất là chị Trâm Anh. Lam có cảm giác chị Anh
luôn tuân thủ mọi mệnh lệnh của d́ Thư. Rất nhiều lúc, Lam thấy
Trâm Anh ríu rít nghe lời mẹ mà đôi mắt buồn thiu muốn khóc v́
một chuyện nhỏ nhặt như không được ra phố khi trời sắp mưa, hay
sắp tới giờ cơm rồi không được ăn chè.
Năm nay Trâm Anh đă hai hai tuổi, chị ấy đâu c̣n bé bỏng ǵ
nhưng dường như chị Anh không có chút độc lập với bản thân. Chị
luôn làm theo lệnh của ba mẹ. Đúng là khốn khổ. Lam chợt giật
ḿnh khi nhận ra ḿnh, sắp rơi vào cái ṿng bánh xe đang đưa
Trâm Anh đi. Nếu cô tiếp tục nói, dạ với d́ Thư th́ chẳng bao
lâu cô sẽ thành một người thụ động, mất hết mọi tự do cá nhân.
Mà với cô không được hành động theo ư ḿnh, th́ chết sướng hơn.
Thấy Lam cứ đứng tần ngần, bà Thư bảo:
- Ngồi xuống đi con.
Lam cười rất vô tư:
- Xin phép d́ cho con về pḥng viết thơ cho mẹ.
Cau đôi mày đă nhổ sạch, chỉ c̣n lại một đười vẽ bằng ch́ nâu,
bà Thư có vẻ không hài ḷng:
- Mẹ con mới điện thoại hồi sáng mà. Thơ từ làm chi cho mất
công.
Lam vẫn cười:
- Dạ, nhưng có những chuyện con chỉ viết chớ không nói được. Rồi
con c̣n viết cho bạn bè nữa.
Bà Thư giận dỗi phẩy tay:
- Làm ǵ th́ làm đi.
Lam khoái chí v́ biết ḿnh đă thắng một bước. Cô nhe răng với
Trâm Anh và Thắng rồi nhảy tót lên lầu. Ngang căn pḥng đóng im
ỉm của chú Kiên, người Lam chưa biết mập lùn, cao thấp ra sao,
cô vui tay động vào cửa cái rầm, rồi chui vào pḥng ḿnh khoá
trái lại. Cẩn tắc vô áy náy. Mẹ đă dặn thế. Trường hợp đề pḥng
d́ Thư bất ngờ đột nhập, Lam khóa cửa là đúng.
Cô hí hửng mở cái Cassette cũ kỹ đem từ Nha Trang vào ra nghe
nhạc. Thật ra Lam đâu phải ghét nhạc, nhưng sao cô nghe không
được những bài nhạc chị Trâm Anh đánh dương cầm. Chả biết tại
chị ấy chơi dở, hay tại lỗ tai Lam có vấn đề. Nhưng hạnh phúc
nhất vẫn là được nghe loại nhạc ḿnh ưa, dầu có phải nghe bằng
cái máy đă ṃn đầu từ, giăn dây cô-roa như thế này.
Đang lắc lư nhịp theo. Oh. Carol! I am but a
fool... Lam bỗng
nghe ngoài hành lang có nhiều tiếng ồn ào như đang gây lộn. Cô
vội tắt máy và mở cửa ló đầu ra nh́n. Lam hết sức ngạc nhiên khi
thấy, ông Lộc, bà Thư, ông Trường đều có mặt. Riêng anh Phi th́
đang ́ ạch kè một người vào pḥng chú Kiên. Mùi rượu nồng nặc
bốc lên làm Lam muốn ọe, cô muốn nghía xem chú Kiên mặt vuông,
mày rậm, miệng rộng ra sao, nhưng không được v́ đầu ông ta nghẻo
hẳn vào vai anh Phi làm ảnh nhăn nhó trông phát tội.
Ông Lộc ch́ chiết như đàn bà:
- Nhà này có thêm một bợm nhậu. Thật chả ra thể thống ǵ hết.
Giọng ông Trường tỉnh bơ:
- Nam vô tửu như kỳ vô phong. Là đàn ông phải biết một chút
phong lưu.
Ông Lộc nghiến răng:
- Phải! Nhờ phong lưu nên ba mới có nó, để hưởng phước lúc về
già.
Từ pḥng Kiên bước ra, Phi nh́n mọi người rồi càu nhàu:
- Thế nào ổng cũng cho chó ăn chè.
Ông Trường nói:
- Tụi con cứ đi nghỉ đi, để Kiên cho ba.
Ông Lộc có vẻ bực bội:
- Con không muốn ba phải cực khổ v́ nó.
- Cha mẹ nào không cực khổ v́ con cái.
- Nhưng mà...
Ông Trường khoát tay:
- Khỏi phải nói ǵ hết. Ai về pḥng nấy.
Dứt lời ông bước vào pḥng Kiên. Bà Thư hơi bĩu môi và hất hàm
hỏi Phi:
- Đưa thằng giời đánh ấy vào nhà làm chi? Cứ để nó chết bờ chết
bụi cho rồi.
Phi hất mái tóc bảy ba lên:
- Mẹ nói thế chứ, dầu sao ổng cũng là chú con mà.
Bà Thư đay nghiến:
- Chú ǵ cái ngữ ấy!
Quay lại nh́n Lam, bà dặn:
- Tối ngủ nhớ khóa trái cửa đấy!
Lam rụt rè:
- Vâng ạ!
Mọi người đă rút về cơi riêng của ḿnh rồi nhưng Lam vẫn c̣n tần
ngần ở cửa. Cô bỗng thấy tội nghiệp ông Trường khi ngần ấy tuổi
đời c̣n phải nhọc ḷng v́ thằng con hẳn cũng đă già của ḿnh.
Bước tới pḥng Kiên, Lam gơ cửa nhè nhẹ. Ông Trường tḥ đầu ra,
giọng đầy ngạc nhiên:
- Chuyện ǵ hả Lam?
Lam ấp úng:
- Cháu giúp ông chăm sóc chú Kiên...
Ông Trường bật cười:
- Không cần đâu cháu, chú ấy ngủ rồi và chẳng làm phiền ai đâu.
- Vậy sao ông chưa về pḥng nghỉ?
- Ông về ngay đây. Cám ơn ḷng tốt của cháu.
Lam chớp mắt:
- Có chuyện ǵ ông cứ gọi, ba cháu cũng hay uống rượu, nên cháu
không ngại đâu.
Cô trở về pḥng ḿnh, ḷng nhẹ nhơm khi nhớ lại những lời đă nói
với ông Trường.
Ở nhà người khác phải cùng ăn, cùng ở cùng làm. Mẹ đă dặn thế.
Ḿnh sẽ tránh xa chú Kiên cho vừa ḷng mẹ, nhưng nếu không giúp
ông bác, ḿnh thấy áy náy thế nào ấy. Với tay mở cassette, Lam
lim dim mắt. Lại một đêm nữa sắp trôi qua trên thành phố lạ này.
Ước ǵ sáng mai d́ Thư cho ḿnh được đi dạo khắp nơi suốt một
ngày nhỉ?
Chương 2
Thanh Lam vừa lau mặt vừa bối rối hỏi Mai:
- Mọi người đi hết rồi sao?
Mai gật đầu:
- Đi lâu rồi!
Lam nhăn nhó:
- Sao chị không gọi em dậy?
Mai nói:
- Cô Thư bảo cứ để cho em ngủ thoải mái, phần ăn sáng đă có sẵn
trên bàn.
Lam xụ mặt buồn xo:
- Em chả thấy đói. Chị Mai nè, em muốn ra ngoài cho biết, chị
đừng nói lại với d́ Thư nghen?
Mai vội vă lắc đầu:
- Ư không được đâu. Lỡ có ǵ tôi gánh hổng nổi. Lúc năy cô Thư
có dặn không để em đi khỏi nhà.
Lam bướng bỉnh:
- Em đi ṿng ṿng gần đây thôi mà. Nhà này kín cổng cao tường,
cách biệt với bên ngoài. Bị nhốt cả tuần nay, em có cảm giác như
đang ở tù. Chị không chịu, em cũng đi đại.
Mai xuống nước:
- Tội nghiệp chị mà Lam. Cô Thư khó lắm, trước chị đă có mấy
người bị thôi việc rồi. Lẽ nào em nỡ để chị mất chỗ làm v́ ḿnh?
- Nhưng ở nhà buồn quá hà!
Mai dụ dỗ:
- Buồn th́ mở tivi coi. Giờ này phát lại cải lương hay lắm!
Lam chấp tay:
- Cho em nghiêng ḿnh trước cái tuồng cải lương của chị đi. Có
ca nhạc họa may em c̣n giải sầu chút chút.
Mai găi đầu:
- Ca nhạc hả! Cậu Kiên có nhiều lắm! Toàn là nhạc giật hông hà.
Mượn vài băng coi đỡ buồn liền chớ ǵ.
Lam sáng mắt lên:
- Chị mượn giùm em đi.
Mai lắc đầu nguầy nguậy:
- Hổng dám đâu! Em ngon th́ tới gơ cửa pḥng. Cậu ấy c̣n ngủ ở
trỏng đấy.
Lam chặc lưỡi:
- Em không quen với chú Kiên làm sao dám gơ cửa.
Rồi cô hạ giọng ṭ ṃ:
- Ổng là người như thế nào nhỉ?
Nhún vai như Tây, Mai nói lảng đi:
- Lam ăn sáng nha. Có bánh ướt nhân tôm thịt đó.
Lam phụng phịu:
- Chị vẫn chưa trả lời em mà...
Mai chép miệng:
- Chậc! Cậu ấy cũng b́nh thường như mọi người.
Lam nói gọn lỏn:
- Em không tin.
- Sao vậy?
Định nói tại d́ Thư và mẹ luôn có những lời không hay về Kiên,
nhưng Lam đă kịp thời stop. Ngập ngừng một chút, cô trớ đi:
- Tại em thấy ai cũng quan tâm tới chú Kiên, nên em nghĩ chú
phải có điểm khác những người trong nhà.
Mai nhếch môi:
- Thấy vậy nhưng không phải vậy đâu. Trong nhà này ngoài ông cụ
Trường ra, chả ai là người thật ḷng quan tâm lo lắng tới cậu
Kiên hết.
Rồi như cảm thấy ḿnh nói nhiều, Mai kêu lên:
- Í quên nữa, chị phải đi giặt quần áo đây.
C̣n lại một ḿnh, Lam ngao ngán nh́n phần điểm tâm buổi sáng,
ước ǵ cô được ra phố, tấp vào một quán cóc nào đó ăn cơm bụi
nhỉ?
Uể oải bưng dĩa bánh ướt lên, Lam nuốt từng miếng bánh lạnh ngắt
vào bụng và không thấy chút nào ngon lành. Ước ǵ cô được xơi
một tô phở tái nóng hổi nhỉ? Chỉ là những điều đơn giản mà cô
làm không được, th́ sau này d́ Thư c̣n bắt cô tuân thủ những
điều phiền toái nào nữa đây?
Lam mon men đến bên máy giặt, giọng nhỏ nhẹ:
- Để em phụ chị.
Mai xua tay:
- Không cần, em lên nhà chơi đi.
Lam càu nhàu:
- Có ǵ đâu để chơi. À! Chị đi chợ chưa cho em theo với.
Mai nói:
- Chị đi lúc em c̣n ngủ. Nói chung dưới bếp không có việc của
em.
Lam chống tay dưới cằm, giọng tư lự:
- D́ Thư khó tánh lắm phải không?
Mai ậm ự:
- Với chị, bà chủ nào cũng khó, nhưng mỗi người khó mỗi cách.
Muốn làm việc lâu dài phải biết nhẫn nhục.
Lam hỏi gặn:
- Theo chị, d́ Thư khó cách nào?
Mai lắc đầu:
- Chị không nói được đâu.
Lam hiểu Mai không muốn góp chuyện, nên cô bỏ ra vườn. Cô đi
ṿng ṿng và nhận ra trong những bồn hoa bỏ phế lâu ngày bị cỏ
dại lấn át, vẫn c̣n những cây đồng thảo, cúc tứ quí, tường vi,
trâm ổi. Nhưng chúng trông c̣i cọc, xơ xác thật tội.
Vốn là người yêu hoa lá, cỏ cây, Lam thấy xót xa trước cánh
hoang phế này. Bước vào bếp, cô hỏi:
- Chị Mai ơi, nhà ḿnh có cái ǵ để làm cỏ không?
Tṛn mắt lên, Mai nhắc lại:
- Làm cỏ hả? Có cái cuốc nhỏ, nhưng em làm cỏ ở đâu?
- Ngoài mấy bồn hoa, để chúng xác xơ trông tội quá!
Mai lẳng lặng lôi từ hốc cầu thang ra cuốc, xẻng, kềm, bay rồi
đưa cho Lam kèm theo một bịch phân u rê trắng tinh:
- Cô Thư bảo chị vứt những thứ này đi. Nhưng chị nghĩ thế nào
cũng có người cần đến, nên mới cất vào xó này. Trước đây trong
vườn có nhiều cây kiểng lắm. Lần hồi nó chết đâu hết, chị chả
biết nữa.
Lam buột miệng:
- D́ Thư và chị Trâm Anh không thích trồng hoa sao?
Mai trả lời:
- Chắc vậy, v́ chị thấy hai người chưa bao giờ để ư đến hoa lá,
khu vườn này hai người cũng chưa dạo hết. Dường như nơi đây chỉ
là chỗ ở tạm bợ.
- Sao chị lại nói vậy?
Giọng Mai rành rọt:
- V́ từ hồi về đây ở tới nay, cô Thư chưa bao giờ sắm sửa ǵ cho
ngôi nhà này hết. Trái lại cổ c̣n muốn nó sập cho rồi, để bán
hắt đi.
Lam c̣n đang ngạc nhiên v́ những lời của Mai, th́ chị ta đă trầm
giọng:
- Chị không muốn nhiều chuyện, nhưng tại em hỏi ở lâu ngày sẽ
hiểu chớ đừng bắt chị nói nữa.
Lam ́ ạch mang những thứ Mai đưa ra sân. Cô cột nhỏng tóc lên
rồi bắt tay vào việc. Trong vườn ngoài hoa kiểng c̣n có cây ăn
trái, chúng rậm rạp vươn ḿnh che mát cho Lam. Cô vừa nhổ cỏ vừa
thầm th́ hát. Dần dà những cây hoa cũng ló ra với những các bông
đèo đẹt nhỏ xíu. Lam chợt thấy vui dù đôi tay ít lao động của cô
bắt đầu rát.
Cô nghiêng đầu nâng niu những nụ đồng thảo tim tím, cắt bớt
những nhánh trâm ổi già, vun lại gốc cúc tứ quí và t́m cây
chống, cho giàn tường vi èo uột gần như nằm rạp dưới đất. Ngồi
lên bệ bồn hoa đă được dọn sạch, Lam phóng tầm mắt về cuối vườn.
Sát chân tường, hướng dương dại vàng rực. Những hoa giả rụng hết
cánh c̣n trơ cái nhụy nâu sậm đong đưa theo gió, trông buồn
buồn.
Đang bâng khuâng v́ hoa lá, Lam bỗng có cảm giác bị nh́n trộm,
cô quay phắt lại và giật ḿnh khi thấy trên ghế đá gần đó có một
người đàn ông đang ngồi ph́ phà thuốc lá. Nói cho đúng th́ đó là
một thanh niên. Anh ta ngồi gác chân chữ ngũ, người tựa hẳn vào
ghế, một tay chống cằm, một tay cầm thuốc lá, mắt thản nhiên
nh́n như đang đánh giá Thanh Lam.
Tư thế ngồi và cách nh́n như muốn bóc trần người khác của anh ta
cho Lam biết, anh ta đă có mặt ngoài khu vườn này lâu rồi. Thế
mà nảy giờ cô không hề hay mới quê chứ! Nhưng anh ta là ai vậy
ḱa? Cái vóc dáng to khỏe này làm Lam nhớ tới người anh Phi kè
vào pḥng đêm hôm qua, chả lẽ đây là chú Kiên? Sao chú ấy c̣n
trẻ đến thế?
Khi Lam c̣n giương mắt ṭ ṃ quan sát th́ gă thanh niên lên
tiếng:
- Ê! Ai bảo cô em làm việc này vậy?
Lam khó chịu. Hừ! Vừa mở mồm đă thấy ghét. Cô hếch mũi trả lời:
- Chả ai bảo hết. Tại... thấy hoa cỏ xác xơ nên tội nghiệp.
Gă thanh niên rít một hơi thuốc rồi gật gù phán:
- Trông cô em không có vẻ ǵ giống mẹ con chị Thư.
Lam hỏi thẳng thừng:
- Chú là chú Kiên, đúng không?
Gă thanh niên nheo nheo mắt:
- Đúng th́ sao?
Lam khịt mũi:
- Trông chú cũng chả có nét nào giống dượng Lộc và ông bác.
Lam nghe chú Kiên cười:
- Đối đáp khá lắm! Cô bé tên ǵ nhỉ?
- Thanh Lam.
Kiên khen với cái giọng kéo dài đầy hài hước:
- Cái tên hay đấy.
Lam trả đũa:
- Cám ơn lời khen có vẻ trịch thượng đó của chú. Nhưng cũng xin
kèm theo một chút thật t́nh. Cháu đây ghét ai khen tên ḿnh lắm.
Không chút nao núng trước câu móc nghéo của Lam. Kiên hỏi ngược
lại:
- Tại sao vậy?
Lam cong môi lên:
- V́ tự tên Thanh Lam đă đẹp rồi.
Kiên buột miệng:
- Đúng là hợm hĩnh.
Nhớ tới những lời mẹ dặn khi nói đến chú Kiên. Lam nhún vai:
- Đôi khi cần phải như vậy với một vài người.
Kiên lừ đôi mắt rất sáng:
- Thái độ và cách nói này th́ giống chị Thư y như đúc. Này cháu
c̣n bé xíu thế kia không nên chua ngoa, đanh đá như những bà đă
bước vào tuổi đá buồn. Xấu lắm!
Lam hơi đỏ mặt. Cô thấy ḿnh lố bịch khi vừa gặp mặt lần đầu đă
gây sự với chú Kiên. D́ Thư và chú ấy đă có mâu thuẫn chị dâu,
em chồng. Lam chỉ là cháu d́ Thư, cô chả có bà con thân thuộc ǵ
với Kiên hết, cô không nên tham gia vào cuộc chiến này, dù cô
thương d́ Thư tới mức nào đi chăng nữa. Dĩ ḥa vi quư. Ở thế
trung lập vẫn là tốt nhất. Ḿnh không thân, nhưng cũng chả nên
gây thù chuốc oán với gă bợm nhậu này làm ǵ cho phiền phức.
Tṛn mắt rất ngây thơ, Lam vờ sợ sệt:
- Cháu xin lỗi, nếu câu nói vừa rồi làm chú giận.
Kiên lắc đầu không hài ḷng:
- Thái độ và cách nói này lại giống Trâm Anh mỗi khi bị mẹ mắng.
Nè! Em không cần phải gọi tôi là chú, cũng chả cần vờ vĩnh ngọt
ngoài mặt nhưng trong bụng cứ vái “Xe tông hắn chết cho rồi”.
Lam thấy buồn cười, nhưng vẫn hỏi:
- Vậy phải đối xử thế nào cho vừa ư một người khó chịu như chú?
Kiên gơ gơ tay lên lưng ghế đá:
- Cứ vô tư như bạn bè là được rồi.
Săm soi một bó đồng thảo vừa mới cắt trong tay, Lam nói:
- Vô tư như bạn th́ được thôi, nhưng vô t́nh không gọi chú, chắc
cháu bị d́ Thư dũa te. Cháu hổng dám đâu!
Kiên xua tay:
- Tôi thật sự sợ có những đứa cháu như Phi, Trâm Anh hay cô em
đây.
- Nhưng dầu sao anh Phi và chị Anh cũng là cháu chú mà!
Kiên nhếch môi:
- Trong mắt họ, tôi chả là ǵ hết.
- Sao chú lại nói vậy?
Kiên lắc đầu:
- Đừng nên hỏi tôi, mà nên về sao lại mắt ḿnh, bản thân em sẽ
trả lời được đó.
Lam chưa kịp nói tiếp đă nghe tiếng Mai gọi:
- Cậu Kiên có điện thoại.
Ném về phía Lam một nụ cười hơi khinh mạn, Kiên vứt điếu thuốc
rồi đi vội vào nhà.
Thanh Lam nh́n theo cái dáng nghênh ngang ấy, rồi ngồi xuống vun
đất vào gốc mai chiếu thủy c̣i cọc, bị rụng gần hết lá, nhưng
tâm trí lại nghĩ ngợi lung tung.
Không ngờ chú Kiên lại là một gă oắt con trạc bằng tuổi anh Phi.
Thảo nào d́ Thư không ngứa mắt khó chịu sao được. Rồi dượng Lộc
nữa, ổng ch́ chiết ông bác Trường cũng đúng thôi. Dù chưa nắm
được thực chất con người chú Kiên ra sao, nhưng chừng bản chất
chú ta khá gai góc, Kiên không dễ đùa đâu, dầu có vẻ thích tṛ
chuyện hơn anh Phi. Có lẽ Lam nên tránh xa Kiên như mẹ dặn, sẽ
an toàn hơn... “cứ vô tư như bạn bè với chú ấy”.
Lam vươn vai đứng dậy đúng lúc Kiên dắt chiếc spacy hỏa tiễn ra
sân. Mai lon ton chạy theo hỏi:
- Chừng nào cậu về để tôi thưa lại với ông?
Kiên đội nón bả hộ vào và nói:
- Chừng nào tôi c̣n chưa biết, làm sao nói với chị được. Điều
chắc chắn là bữa nay tôi không ăn cơm nhà.
Mai dặn ḍ:
- Cậu nhớ điện thoại về cho ông khỏi lo.
Kiên hơi nghiêng người, giọng riễu cợt:
- Thưa công nương, tôi sẽ cố nhớ. Chậc! Đàn bà đúng là rắc rối!
Tôi sợ tất cả phụ nữ trong ngôi nhà này. Tổng chào nhé!
Vừa đóng cổng, Mai vừa lầm bầm:
- Đúng là chịu đời hổng thấu với ông tướng này.
Lam ṭ ṃ:
- Chú ấy đi đâu vậy?
Mai lắc đầu:
- Có trời biết. Mới về lại biến nữa, chỉ tội ông lăo dài cổ
trông cậu út quư tử.
- Chú Kiên không đi học à?
- Cậu ta đă tốt nghiệp đại học nhưng chả chịu đi làm mà cứ rong
ruổi hết chỗ này, tới chỗ khác với cái máy chụp h́nh trên tay.
Tiền bạc đổ vào máy ảnh ấy biết bao nhiêu mà kể. Chính v́ điều
này mà cô Thư và cậu Lộc không ưa cậu Kiên.
Lam góp vào:
- Ai ưa nổi người chỉ chơi mà không làm. Nhưng chú Kiên lớn hơn
anh Phi nhiều không?
Mai nói:
- Hai chú cháu bằng tuổi nhau mới trớ trêu chứ.
Lam đoán già đoán non:
- Đồng trang lứa chắc hai chú cháu thân nhau lắm!
Mai lắc đầu:
- Trái lại hai người như mặt trời với mặt trăng. Tính Phi lạnh
lẽo ít nói, c̣n cậu Kiên th́ thích quậy. Họ chưa khi nào đi
chung với nhau hay có cùng bất cứ một sở thích nào.
Lam trầm tư:
- Vậy th́ buồn quá! Toàn là người trong nhà cả mà.
Mai chép miệng:
- Nhưng họ mới ở chung với nhau chưa tới một năm. Người lớn khó
làm quen nhau hơn con nít.
Lam tṛn mắt:
- Nhưng trước đó? Không lẽ họ không biết nhau?
- Đương nhiên là không.
Nh́n Lam ngơ ngác, Mai hỏi:
- Dường như em cũng không biết ǵ mấy về gia đ́nh của d́ ḿnh?
Lam gượng gạo:
- Tại em ở xa, năm xưa em có gặp d́ dượng và anh chị một lần,
nhưng lúc đó em là con nít. Đă là con nít th́ làm sao nắm được
chuyện người lớn chứ.
Mai cười cười:
- Em ráng t́m hiểu để biết thêm về người lớn, chị không lắm điều
nữa đâu.
Dứt lời Mai nhỏng nhảnh bỏ vô trong, Thanh Lam lại tiếp tục công
việc của ḿnh. Cô mong sao mau đến ngay đi học để có thêm bạn
bè, để được giải phóng khỏi ngôi nhà tù hăm này.
Chương 3
Tiếng ông Lộc gắt
vang lên phá tan bầu không khí yên lặng ở bàn cơm:
- Bữa nay em phải trả lời dứt khoát việc đi làm của ḿnh. Công
ty không thể chờ lâu hơn nữa.
Mặc bao nhiêu ánh mắt hướng về ḿnh, Kiên thản nhiên nhai nhóp
nhép. Ông Trường nhăn mặt:
- Trời đánh tránh bữa ăn. Chuyện đó để lúc khác hăy nói.
Ông Lộc cương quyết:
- Con không chờ được nữa.
Kiên buông đũa xuống:
- Vậy th́ em trả lời. Anh cứ thử người khác đi, em không làm
việc đó đâu.
Ông Lộc cười nhạt:
- Ba nghe rơ rồi đấy. Sau này đừng trách con không nhận em ḿnh
vào làm.
Giọng bà Thư ngọt ngào:
- Chú ấy c̣n trẻ, cứ để chú ấy chơi cho thoải mái một thời gian,
rồi làm việc cũng đâu có muộn.
Ông Lộc cau có:
- Hèm! Nó chơi đă mấy năm chưa đă sao?
Lúc này Kiên mới có phản ứng:
- Ai bảo với anh chị là tôi chơi? Hừ! Dưới mắt của các người,
phải ngồi vào một cái ghế ở công ty hay cơ quan nào đó mới là
làm việc. C̣n trái lại là thất nghiệp là vô công rỗi nghề.
Bà Thư nhỏ nhẹ:
- Vậy lâu nay em đă làm những việc ǵ? Em không nói gia đ́nh làm
sao hiểu.
Kiên nhún vai:
- Có nói rành rẽ gia đ́nh cũng không hiểu. Miễn sao em tự nuôi
bản thân, không ṿi tiền ba, không làm phiền anh chị là được
rồi.
Dứt lời Kiên bỏ lên pḥng trên mở tivi coi đá banh. Tiếng người
tường thuật hào hứng vang lên làm Lam nôn nao. Nhưng nếu bây giờ
buông chén, chạy lên coi tivi th́ d́ Thư sẽ bực, nên cô ráng nén
cơn ghiền bóng đá xuống bằng cách uống cạn một chén canh y như
trong phim Hồng Kông cho giải nhiệt.
Dù không muốn nghe, giọng ông Lộc cũng vọng vào tai Lam:
- Đàn ông con trai ǵ mà không có chí lập thân, tối ngày cứ theo
đuôi đàn bà. Con chả hiểu sao ba cứ dung túng cho nó.
Ông Trường bênh vực cậu quư tử:
- Con nói thế chưa hẳn đúng. Kiên có con đường đi riêng khác
con. Ba tin tưởng nó.
Ông Lộc cười nhạt:
- Dựa trên cơ sở nào ba tin nó chớ?
Ông Trường nghiêm mặt:
- Vậy dựa trên cơ sở nào con giao chức trưởng pḥng kế hoạch cho
một đứa nít ranh mới tốt nghiệp đại học như thằng Phi?
Ông Lộc liếc vội cậu quư tử đang đưa mặt ra v́ bị ông nội nhắc
tới tên, rồi thong thả đáp:
- V́ thằng Phi có năng lực.
Ông Trường gật gù:
- Câu trả lời của ba cũng vậy. Thằng Kiên không những có năng
lực mà c̣n có bản lănh nữa. Nó không muốn dựa vào cha, vào anh
để đi lên đâu.
Bà Thư có vẻ không hài ḷng:
- Ba nói vậy chả lẽ có cha làm giám đốc là một cái tội cho thằng
Phi?
Ông Trường lắc đầu:
- Ư ba không phải thế, mà chỉ muốn nhắc chồng bây nghĩ cho kỹ
khi đánh giá em trai ḿnh.
Nói dứt lời ông dằn cái chén c̣n lưng cơm xuống bàn rồi giận dữ
bước lên nhà trên.
Ông Lộc hất hàm nh́n Trâm Anh:
- Rót trà cho ổng đi.
Năy giờ vẫn ngồi im im, Trâm Anh vội lên tiếng:
- Lại là con. Nội có ưa ǵ con đâu mà cứ trà với lá.
Lam mau mắn đứng dậy:
- Để cho con.
Rồi không cần biết bà Thư đồng ư không, cô đến bàn rót trà vào
tách và bưng lên nhà trên nơi tivi đang tường thuật lại trận
M.United thua đau trên thánh địa Old Trafford của ḿnh.
Để tách trà xuống bàn salon, Lam mỉm cười:
- Mời ông uống trà.
Ông Trường cau mày ái ngại:
- Chà! Mất công cháu quá! Trâm Anh đâu? Mai mốt cháu đừng làm
việc này nữa.
Xoa hai tay vào nhau, mắt không rời tivi, Lam vui vẻ nói:
- Ở ngoài nhà, cháu vẫn pha trà, pha cà phê cho nội cháu mỗi
ngày mà. Vào đây không được làm, cháu thấy buồn v́ hết uống ké
cà phê của nội.
Ông Trường mỉm cười:
- Nội cháu ghiền cà phê à!
- Dạ! Thế ông bác không thích cà phê sao?
- Có chứ! Nhưng ông lười pha lắm!
- Bắt đầu ngày mai trước khi đi học, cháu sẽ pha cà phê cho ông.
Đang ngồi khoanh tay xem đá banh, Kiên bỗng chen vào.
- Coi chừng bà d́ của em trách ba tôi đó.
Lam đáp lại ngay:
- Chú làm như d́ Thư nhỏ mọn lắm không bằng.
Kiên thản nhiên:
- Đánh tiếng trước vẫn tốt hơn mà.
Dứt lời Kiên châm thuốc hút, mắt vẫn dán chặt trên tivi. Lam
cũng tự nhiên ngồi xuống theo dơi trận bóng đang hồi gay cấn.
Tiếc rằng đă tới phút chót, nên cô xem chẳng được lâu đành tiếc
nuối đứng dậy.
Thay v́ trở về pḥng, Lam bước ra vườn. Cô muốn thăm đám hoa mà
cô chăm sóc lâu nay. Dạo này trời mưa nhiều nên những cây hoa
như sung sức hẳn lên. Cạnh dàn tường vi trĩu nụ, cây trâm ổi đơm
dầy đặc hoa trông thật sặc sỡ làm bồn bông đẹp hẳn lên. Lam chợt
thấy vui, cô nh́n vạt đồng thảo tím nhạt, rồi thích thú hái một
bó. Lam sẽ có một lọ hoa đồng thảo và dă quỳ trên bàn học. Nh́n
chúng cô sẽ bớt lẻ loi hơn.
Bước về cuối vườn, Lam nhón chân hái những hoa hướng dương rừng
vút trên cao. Mùa mưa hướng dương ít hoa, cô t́m măi mới được
vài cái. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Lam ngắm nghía chúng
trong tay với vẻ hài ḷng. Ngay lúc ấy cô thấy Kiên ngồi trên
lan can. Vẫn với điếu thuốc trên tay, anh duỗi chân, dựa cột,
ph́ phà khói và mắt mơ màng như đang ch́m vào cơi riêng.
Sau lần đầu gặp Kiên cũng ở ngoài vườn này, Lam chưa bao giờ tṛ
chuyện với anh v́ Kiên rất ít ở nhà. Nếu có, anh cũng nằm ĺ
trong pḥng riêng và mở nhạc suốt. Dù chưa khi nào ghé mắt nh́n
vào giang sơn của Kiên, Lam cũng mơ hồ đoán được trong đó có ǵ,
qua cái mép luôn bảo ḿnh không nhiều chuyện của Mai.
Theo chị ấy, ông Trường rất cưng Kiên nên không tiếc tiền mua
cho anh đủ mọi thứ. Tivi đầu máy, dàn compac, máy vi tính hiện
đại nhất để có thể nối mạng đi khắp nơi. Nhưng những thứ ấy h́nh
như không trói được cái chân đi của cậu lăng tử.
Ở nhà vài ba hôm, Kiên lại biến tới vài ba tuần mới về, Lam đôi
lúc quên rằng trong nhà này c̣n có ông chú Kiên ấy.
Phớt lờ như không thấy ai, Lam vờ săm soi bó hoa trong tay và đi
phớt ngang chỗ Kiên ngồi với điệu bộ hết sức lư lắc. Tưởng Kiên
không thèm để ư tới ḿnh, ai ngờ cô nghe anh gọi:
- Nè cô bé.
Lam quay lại cười thật tươi:
- Chú Kiên gọi cháu à?
Không trả lời cô, Kiên nghiêng đầu gật gù:
- Chờ ở đây một chút nhé
Nói xong Kiên nhảy khỏi lan can đi như chạy vào nhà.
Lam ngồi xuống bật thềm đá, nơi có những bông cỏ li ti vươn cao
đang lắt lay theo gió với một dấu hỏi to tướng trong đầu. Chả
biết chú ấy bảo ḿnh chờ làm chi đâu nữa. Nhưng vốn là con nhỏ
ṭ ṃ, Lam đâu dễ bỏ qua dịp, tiếp cận người cô đang muốn t́m
hiểu.
Lam không phải thắc mắc lâu v́ Kiên đă trở ra với một cái máy
ảnh.
Giọng anh hồ hởi:
- Lần đầu thấy Lam, tôi đă nghĩ tới việc chụp h́nh. Nhưng măi
tới hôm nay mới có dịp đề nghị. Cô bé sẽ là người mẫu cho tôi,
chịu không?
Lam tṛn mắt chỉ vào ḿnh:
- Người mẫu hả? Hổng dám đâu!
Kiên bật cười:
- Sao lại không dám? Chỉ làm mẫu để chụp h́nh thôi mà!
- Nhưng... nhưng cháu xấu hoắc hà.
Kiên tủm tỉm:
- Xấu hay đẹp nên để người khác nhận xét.
Chỉ vào máy ảnh, Kiên nháy mắt:
- Mà người nhận xét khách quan nhất là nói đó. Lam để chú chụp
thử vài pô xem. Biết đâu sau này em sẽ trở thành người mẫu thật.
Lam ngờ vực nh́n máy ảnh trên tay Kiên. Là con gái đứa nào không
khoái chụp h́nh. Năm rồi, Lam đă nhịn ăn mấy tháng trời để có
tiền vào các Studio chụp h́nh chân dung. Mấy ông thợ vẫn khen cô
ăn ảnh, nên lần nào Lam đến chụp họ cũng kỷ niệm thêm cho cô một
pô để làm mẫu trưng bày ở tiệm ḿnh. Điều này khiến Lam hỉnh mũi
với bạn bè, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ ḿnh là người mẫu hết.
Bây giờ nghe Kiên gợi ư, Lam bỗng dè dặt khi nhớ tới những lời
mẹ đă dặn hơn là phấn khởi với ảo tượng người mẫu.
Vừa lúc đó, Lam nghe tiếng lách cách rất nhỏ của máy ảnh. Cô
ngước lên nh́n và thấy Kiên đang chĩa máy về phía ḿnh. Có lẽ
anh đă bấm ít nhất ba pô.
Với điếu thuốc xề xệ dính trên môi, Kiên vừa bập bập vừa nói:
- Xin lỗi! Chưa được em đồng ư mà tôi đă chụp. Nhưng vừa rồi
trông em rất xuất thần không chụp uổng lắm!
Lam chớp mắt. Cô hoàn toàn bị cái từ “Xuất thần” của Kiên chinh
phục. Ngập ngừng măi, Lam mới hạ giọng:
- Chỉ sợ h́nh chụp ra làm chú thất vọng.
Rít một hơi thuốc nữa, Kiên đẩy đưa:
- Nói vậy là Lam không tin tưởng vào tay nghề của chú Kiên này
rồi. Là bà con trong nhà cả, chả lẽ tôi nói dối em sao.
Lam yết ớt:
- Mặc quần áo này được à?
Kiên cười toe:
- Được quá nữa là khác. Màu áo đỏ rất tươi rồi thiên hạ sẽ nổ
đom đóm mắt khi nh́n thấy ảnh của em. Nào ra đây bé con.
Lam ngượng ngùng đứng dậy. Kiên ra lệnh:
- Em tới bụi hướng dương rồi đi ngược về phía tôi với điệu bộ
như lúc năy em đă đi. Bí quyết để có được ảnh đẹp là tự nhiên.
Cứ vừa đi vừa nâng niu những bông hoa trong tay. Nào ta bắt đầu
nhé!
Lam làm theo yêu cầu của Kiên. Cô vẫn đi như cũ, nhưng lần này
Lam có cảm giác bước chân ḿnh nhẹ tênh như bay. Chắc tại hồn cô
đang hưng phấn ấy mà!
Bỗng dưng Lam cười. Cô nhẹ nhàng từ tốn tung đóa hoa lên rồi
ngồi xuống nhặt từng cành rơi tung tóe trên mặt đất.
Cô nghe Kiên bảo:
- Ngước lên từ từ và nh́n vào ống kính.
Khi Lam nhặt hết những đóa hoa trên sân th́ Kiên đă đến bên cô,
giọng hài ḷng:
- Khá lắm! Cái ngẫu hứng tung hoa của em sẽ cho những ảnh lạ.
Tôi hy vọng là như vậy.
Lam xót xa:
- Chỉ tội nghiệp mấy bông dă quỳ. Nó dập hết rồi.
Kiên an ủi:
- Nhưng bù lại nó sẽ sống măi trong những tấm ảnh. C̣n những
bông ở trên cây rồi sẽ héo tàn và không ai biết đến nó.
Anh đưa tay gỡ một cánh đồng thảo vương trên tóc Lam và nghe
giọng bà Thư gầm lên the thé:
- Lam! Con làm ǵ ở đó vậy?
Lam giật bắn cả người v́ hết hồn. Nh́n gương mặt đỏ ửng của d́
Thư, cô có cảm giác ḿnh vừa làm điều ǵ đó hết sức tội lỗi. Cô
ấp úng giơ cao bó đồng thảo lên:
- Con... con hái bông.
Liếc Kiên một cái bằng đôi mắt rất h́nh sự, bà Thư cau có:
- Hừ! Bông với hoa ǵ lúc giữa trưa như vầy? Nói ngay, hai chú
cháu làm tṛ khỉ ǵ thế?
Bà chưa dứt lời, Kiên đă giơ máy lên bấm liên tục mấy pô rồi
cười h́ h́:
- Thấy Lam có nét, em chụp con bé vài kiểu chơi cho vui mà. Sẵn
đây em chụp cho chị thêm vài pô nữa nghe.
Đưa tay lên che mặt, bà Thư gắt:
- Thôi! Thôi! Tôi không đùa đâu.
Quay sang phía Lam đứng xớ rớ, bà nói như hét:
- Về pḥng chưa đồ nhăi ranh nhí nhảnh?
Mặt Lam đỏ ửng lên rồi chuyển sang tái mét, cô ấm ức chạy vù về
pḥng riêng của ḿnh và đóng sầm cửa lại với cảm giác hụt hẫng.
Lam không ngờ d́ Thư lại tỏ thái độ quá khích đến thế trước
chuyện rất b́nh thường. D́ ấy không xem cô ra ǵ hết. Mà cô có
làm chi sai đâu?
Nằm úp mặt vào gối, Lam nghe mũi cay cay, cô khóc v́ tức hơn v́
sợ. Dù mẹ đă bảo d́ Thư sẽ thay mẹ quản lư Lam về mọi mặt, nhưng
Lam không phải là con gái d́, cũng chả phải là cháu của chú
Kiên. D́ Thư quát mắng cô trước mặt Kiên như thế đúng là quá
đáng. Đă vậy d́ ấy c̣n bảo Lam làm: “Đồ nhăi ranh nhí nhảnh” mới
ê mặt chứ!
Nằm sụt sùi, trăn trở một hồi, Lam nh́n đồng hồ rồi nhổm dậy.
Chiều nay cô được nghỉ học, nhưng tội vạ ǵ phải giam ḿnh trong
căn pḥng luôn u ám này, khi ngoài phố có muôn ngàn điều cô muốn
khám phá. Mím môi thay quần áo, cô đeo ba lô, đội nón kết mỏ vịt
vào rồi bước xuống nhà bằng những bước chân hăm hở, mạnh dạn.
Tới pḥng khách, cô đụng phải bà Thư đang chuẩn bị đi làm. Vừa
đeo găng tay vào, bà vừa soi mói:
- Ủa! Đi đâu vậy?
Lam thản nhiên:
- Con đi học.
Bà Thư nhíu mày:
- Mấy tuần trước, con nghỉ vào chiều thứ ba và thứ bảy mà?
Giọng Lam nghiêm nghị:
- Nhưng kể từ tuần này, con hết được nghỉ rồi.
Bà Thư có vẻ nghi ngờ:
- Sao hổm rày d́ không nghe con nói?
Lam xốc cái ba lô sau lưng:
- Chuyện không quan trọng, con sợ phiền d́.
Bà Thư làm thinh, Lam mỉm cười:
- Thưa d́ con đi học.
- Khoan đă!
Lam hơi khựng lại khi nghĩ chắc bể mánh rồi. Cô đang rầu rĩ kéo
kéo cái nón th́ bà Thư đă nói:
- D́ không thích con thân mật với chú Kiên. Con vào đây để học
chớ không phải để đua đ̣i. Ở thành phố này khối đứa hư hỏng v́
mê chụp h́nh, mê làm người mẫu đấy.
Lam thấy tự ái, cô hơi xẵng giọng:
- Con không mê chụp h́nh, cũng không thích làm người mẫu. Lúc
năy v́ xă giao con phải chụp vài ba tấm, dù sao chú Kiên cũng là
chú của anh Phi và chị Trâm Anh. Con muốn giữ mối quan hệ tốt
với chú Kiên, cũng như với ông bác Trường.
Mặt bà Thư sầm xuống:
- Điều này không quan trọng. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, đừng
làm d́ phải bận tâm lo lắng là tốt rồi. Trong nhà này ngoài d́
dượng, anh chị ra, không ai thật ḷng tốt với con đâu.
Định buột miệng hỏi: “Kể cả ông bác sao? “ Nhưng Lam đă ngưng
được. Cô gật đầu cho qua chuyện.
- Vâng! Con hiểu.
Dứt lời ra sân dắt chiếc xe đạp đi. Buổi trưa nắng chang chang,
Lam chẳng biết sẽ đạp xe tới đâu, nhưng với cô lúc này thoát
khỏi nhà là đă hạnh phúc lắm rồi.
Chạy ṿng ṿng dưới cái nắng trưa Sài G̣n, Lam bắt đầu thấy oải.
Cô tấp xe vào lề lục trong ba lô t́m địa chỉ của Ngọc Hương, con
nhỏ nói nhà nó ở gần trường, nhưng Lam chả nhớ số mấy, đường ǵ.
Lẩm nhẩm số nhà, tên đường, Lam bắt đầu cuộc truy t́m.
“Đường đi ở trong miệng ḿnh.” Mẹ đă dặn thế để pḥng khi Lam
lạc đường. Bữa nay Lam không lạc, nhưng nếu mở miệng hỏi đường
th́ chua lắm! Cô đâu muốn ḷi đuôi dân quê ra tỉnh, nên dù phải
đi loanh quanh, Lam cũng cố tận dụng đầu óc sinh viên của ḿnh
để t́m cho được nhà Ngọc Hương.
Cuối cùng cô cũng thành công, Lam hí hửng bấm chuông căn nhà có
rào cao bao quanh, và nôn nóng chờ nhỏ Hương ló đầu ra cười.
Nhưng cô chờ hơn một phút cũng chả thấy động tịch ǵ. Lam mím
môi bấm một hồi chuông nữa.
Lần này tín hiệu đă được đáp trả. Cánh cửa chưa mở hết, Lam đă
lên giọng chị:
- Ê! Sao lâu dữ vậy nhóc?
Để rồi hết hồn khi thấy một cặp kính cận khác dầy xuất hiện.
Lăo cận sửa lại mục kỉnh rồi nh́n Lam từ đầu tới đuôi. Lúc cô
c̣n quê độ chưa từng có, th́ lăo đă ồm ồm hỏi:
- Vừa nói quái ǵ vậy hả?
Lam thầm rủa tật bộp chộp của ḿnh, cô khổ sở phân bua:
- Dạ, cho em hỏi thăm Ngọc Hương, sinh viên đại học Kinh Tế...
Lăo cận nhếch mép cười ví cái chức vụ sinh viên Lam vừa lỡ buột
miệng khoe.
- Hương người Nha Trang phải không?
Lam gật đầu:
- Dạ phải!
Mở rộng cánh cổng sắt ra, lăo cận dịu dàng hơn một chút:
- Mời vào!
Nh́n khoảng sân rộng im ắng, Lam ớn ớn, cô lắc đầu thật nhanh:
- Dạ được rồi! Nhờ anh gọi Hương giùm em.
Lăo cận nhún vai buông một câu chỉ một tiếng:
- Tùy!
Rồi bước vào trong với thái độ kẻ cả. Lăo ta là ai vậy ḱa? Sao
nhỏ Hương nói chỉ có nó ở với ông bà ngoại thôi? Hừm! Con nhỏ
này làm cô lỡ bộ, tội nó đáng xử trảm lắm!
Hương bước ra với nụ cười toe toét:
- Ủa! Sao không vào nhà?
Lam ngọt nhạt:
- Tao sợ ông 4 mắt đó quá, nên đâu dám vô... biệt thự của mày.
Hương tṛn mắt:
- Xời! Ổng hiền khô hà, sợ quái ǵ!
Lam bĩu môi:
- Không dám hiền đâu! Nhưng ai vậy?
Hương nói:
- À! Anh Long, con d́ Hai tao. Mấy bữa nay d́ đi ra Hà Nội chơi,
nên gởi ảnh qua đây ké cơm nước.
Lam dựng xe đạp, giọng ch́ chiết:
- Anh hèn chi oai ghê!
Hương gật đầu tán đồng:
- Ờ! Anh Long oai thật đó. Dầu ǵ cũng là sư huynh của ḿnh mà!
Lam ṭ ṃ:
- Ổng cũng là dân Kinh tế à?
- Đúng vậy! Hôm qua ổng mới chuyển giao công nghệ cho tao bài
vở, tài liệu ổng đă học. Từ giờ trở đi vào giảng đường có thể
nghe lơ mơ lời thầy mà không sợ mất bài, v́ trong vở anh Long
ghi chép đầy đủ lắm!
- Vậy th́ mày ngon rồi!
Hương lại cười toe:
- Mầy là bạn tao nên cũng ngon lây. Ờ! Sao bữa nay mày được xổng
chuồng vậy?
Lam không thấy tự ái trước cái từ khá phô Hương dành hỏi ḿnh.
Cô thản nhiên đáp:
- Tao nói dối là bây giờ ngày nào cũng phải học hai buổi, nên
mới ra khỏi nhà được.
Hương kêu lên:
- Mày mà cũng dám nói láo, thật là động trời!
Lam ray rứt:
- Tao đâu muốn vậy. Nhưng để được xổng chuồng như mày nói, láo
một tư cũng chả sao. Tao không ngờ d́ Thư khó quá. D́ muốn kiểm
soát từ hành động đến suy nghĩ của con cái. Tao là cháu chớ nào
phải con, mà d́ ấy muốn tao phải răm rắp làm theo ư ḿnh. Tao
hoàn toàn thất vọng v́ d́ Thư khác xa mẹ. Khổ nỗi chị em xa cách
lâu ngày, mẹ tao đâu biết d́ Thư đă thay đổi. Bà vẫn nghĩ đơn
giản là chị ḿnh có hơi khó tính một tư. Thật ra d́ Thư rất cố
chấp và độc đoán.
Thở dài ngao ngán, Lam nói tiếp:
- Tao sợ ngày nào đó tao sẽ giống ông anh bà chị họ, chỉ biết
riu ríu nghe lời mà không làm chủ được bản thân, được cuộc đời
của ḿnh.
Hương ái ngại:
- Làm ǵ bi quan dữ vậy. Không thích ở đó th́ tới đây ở với tao,
nhà này rộng thênh thang.
Lam le lưỡi:
- Bỏ đó tới đây chắc cả ba mẹ tao cũng d́ Thư mắng. Mà ông bà
th́ vô tội mày ạ!
Hương nhún vai:
- Vậy coi như huề.
Lam chép miệng:
- Thua chớ hề ǵ. Nhưng thây kệ! Sinh viên mà! Ráng chịu khổ v́
tương lai rực rỡ vậy!
Hương cười khúc khích:
- Nói nghe cảm động thật. Vào nhà tao bồi dưỡng cho chai sữa đậu
nành.
Hai đứa nằm lăn ra nệm. Hương lên tiếng:
- Mày thấy chỗ này thế nào?
Lam khen:
- Bá chấy thật!
Hương hỉnh mũi khoe:
- Ở đây tao là nhân vật số một, muốn ǵ được nấy, ngay cả anh
Long c̣n phải nể nang mà.
Lam im lặng khi nghĩ tới ḿnh. So với Hương, cô thua xa về mọi
mặt. Gia đ́nh nó giàu có, ḍng họ toàn những người tiếng tăm.
Vào Sài G̣n con bé sống trong ngôi nhà đầy đủ tiện nghi là đương
nhiên, Lam không hề ganh tị với những vật chất nhỏ Hương có
được, cô chỉ thấy tủi v́ tinh thần ḿnh bị o ép, tù túng. Thật
không ngờ d́ Thư là người Sài G̣n nhưng c̣n cổ lỗ hơn dân tỉnh
lẻ như mẹ. Cô mong muốn ḿnh được sống thoải mái như nhỏ Hương,
thích làm ǵ th́ làm, đi đâu th́ đi, bạn bè giao thiệp rộng răi,
chớ không phải khổ như Lam mỗi lần nghe điện thoại cũng bị d́
Thư ḍ hỏi: “Ai? đứa nào? Bạn trai hay gái? Tên ǵ? Nhà ở đâu?”
Hương rủ rê:
- Ê! Lâu lâu xổng chuồng một lần, đi chơi chớ tội ǵ nằm nhà
nhỏ?
Lam do dự:
- Nhưng đi đâu đây khi đường xá ḿnh mù tịt.
Hương nháy mắt:
- Có anh Long hướng dẫn, đi đâu không được. Hê! Vào siêu thị cho
biết. Mẹ tao mới gởi tiền, ḿnh đi sắm sửa cho đă tay.
Lam nhăn mặt:
- Tao tha đồ về khác nào khoe với d́ Thư là không có học.
Hương vỗ vào trán:
- Ờ há! Vậy mày đừng mua mà chỉ nh́n thôi.
Rồi chẳng đợi Lam ừ hử ǵ, Hương nhổm dậy:
- Để tao thay quần áo đă.
Lam đảo mắt nh́n căn pḥng của Hương. Đúng là xinh xắn, gọn gàng
và thơm nức mùi dầu xịt pḥng, chả bù với căn pḥng của cô.
Nhưng thôi, so sánh làm ǵ. Đời vẫn có câu. “Nh́n lên không bằng
ai, nh́n xuống không ai bằng ḿnh “. An phận cũng là cách giúp
người ta bớt sân si đấy Thanh Lam ạ!
Cô bước tới bàn và choáng ngợp với một chồng băng nhạc. Nhỏ
Hương này giỏi thật, mới vào Sài G̣n chưa bao lâu mà đă có khối
băng hay như vầy.
Cô hỏi ngay:
- Băng nhạc ở đâu mà chiến đấu vậy?
Hương vừa săm soi trước gương mặt vừa trả lời:
- Của anh Long. Dạo này ảnh chơi đĩa không hà, nên đă tống hết
những thứ này cho tao. Mày thích th́ đem về nghe đi.
Lam chọn ra một số băng ưng ư rồi nói:
- Lăo 4 mắt này cũng biết nghe nhạc lắm!
Hương gật đầu:
- Nói chung mặt nào ổng cũng trội hết. Thôi! Ta đi nhé!
Lam bật cười v́ câu nói như trong quảng cáo Strepsils của Hương.
Con bé bước ra khỏi pḥng mồm réo ầm ĩ:
- Anh Long! Anh Long ơi!
Đang cầm quyển sách ngồi trên salon, Long lật đật đứng dậy:
- Có chuyện ǵ thế?
Hương nhơng nhẽo hết biết:
- Dắt em đi siêu thị.
Long sửa lại giọng kính:
- Ngay bây giờ hả?
- Đúng vậy. V́ em chỉ rảnh chiều nay thôi.
- Nhưng anh lại không rảnh.
Hương cong môi lên:
- Vậy em đi một ḿnh, lỡ lạc đường hay có chuyện ǵ xảy ra, anh
ráng chịu tội với ngoại.
Long ném về phía Lam cái nh́n khó chịu rồi lầu bầu:
- Chắc không tự nhiên em đ̣i đi siêu thị đâu.
Hương đỏng đảnh nói:
- Tại em muốn đưa nhỏ Lam đi chơi cho biết. Anh không galăng th́
thôi!
Vừa kéo tay Lam ra sân, Hương vừa giậm chân như con nít:
- Làm người ta mất mặt với bạn bè. Anh ǵ thấy ghét.
Long nhăn nhó:
- Đi th́ đi! Khổ quá!
Hương reo lên:
- Vậy mới đúng là đại ca chứ!
Rồi con nhỏ vui vẻ phán:
- Xe đạp cứ bỏ ở đây, tao sẽ chở mày, c̣n anh Long sẽ là hướng
dẫn viên. Nếu lỡ cảnh sát giao thông có thổi, ảnh sẽ đóng tiền
phạt.
Lam bỗng thấy ngại, cô rỉ tai Hương:
- Coi bộ anh mầy đang hầm tao.
Hương phớt tỉnh:
- Điều đó đâu quan trọng, miễn sao ḿnh đạt mục đích là được
rồi.
Ngồi sau lưng Hương, Lam thấy lo nhiều hơn thích. Cô vừa lo nhỏ
Hương chạy xe bị công an thổi, lại vừa lo bị d́ Thư trông thấy.
Dẫu biết Sài G̣n dân số bốn, năm triệu người nhưng biết đâu
chừng. Bất chợt Lam kéo vành nón kết thấp xuống che khuất nửa
mặt. Nón kiểu “Ace oph Base” này vậy mà tiện cho những người cần
giấu mặt như Lam.
Xe ngưng ở Coop Mark, Long quay sang nh́n Hương và Lam, giọng
thật ngọt:
- Anh không vào đâu, cứ dựng xe đây, anh trông cho. Nhưng đừng
lâu quá đó!
Đẩy cửa kính bước vào trong siêu thị, Lam cười cười:
- Dường như ông cận này có cơn th́ phải.
Hương nháy mắt:
- Ê! Ổng c̣n sôlô, mầy nghĩ sao?
Lam hét lên:
- Oh! N...o... N...o...
Hương cười ngặt nghẽo:
- Hơi mày dài hơn cả thằng cha trong quảng cáo. Nhưng chưa t́m
hiểu kỹ ổng mà! Đâu cần phải “No” sớm vậy!
Quay lưng lại nhưng vẫn đi thụt lùi như các cầu thủ bóng đá, Lam
chấp tay:
- Cho tao xin hai chữ b́nh yên đi mày.
- Được thôi! Tao không ép.
Hai người lơ ngơ dán mắt vào những gian hàng đèn sáng trưng nằm
san sát nhau. Ở đây đúng là sang trọng, đẹp mắt và có lẽ giá cả
cũng đặc biệt.
Lam chép miệng:
- Mua hàng trong siêu thị th́ ngon thật, nhưng tao sợ bị chém
quá!
Hương có vẻ tự phụ:
- Sợ th́ nh́n tao mua mày đừng ầm ĩ nữa, ḷi đuôi nhà quê ra bây
giờ.
Hương kéo Lam vào một gian hàng bán quần áo. Nh́n những dăy quần
áo treo dài dài kèm theo bảng giá từ vài trăm ngàn đến vài
triệu. Lam lè lưỡi khi nghĩ tới tiền lương giáo viên của mẹ.
Trái lại Hương có vẻ thích thú với rừng quần áo model dăng từ
trên cao xuống dưới đất như thiên la địa vơng.
Đang len lỏi giữa những giá treo quần Jean, Lam bỗng nghe giọng
một phụ nữ nhăo nhoẹt:
- A! Em mua cái Jupe này.
Rồi giọng một người đàn ông phụ họa:
- Em mua hết tiệm cũng được mà!
Cái giọng lạnh lạnh đều đều rất quen của ông ta làm Lam chú ư.
Cô nh́n sang phía đối diện và thấy ông dượng Lộc. Đúng là dượng
Lộc rồi. Ông ta đang đứng sát một cô gái trạc tuổi chị Trâm Anh
với điệu bộ hết sức t́nh tứ.
Tự nhiên Lam quay ngoắt đi, cả người lạnh ngắt như trúng gió, mồ
hôi rịn ra ướt trán dù gian hàng có máy điều ḥa mát rượi.
Trời ơi! Dượng Lộc là người rất mẫu mực nghiêm khắc. Có lẽ
nào...
Trái tim Lam thắt lại v́ thương d́ Thư. Cô len lén nh́n nữa và
cố hy vọng lúc năy ḿnh đă lầm. Nhưng cô không lầm chút nào khi
nhỏ bồ nhí của ông dượng ỏn ẻn:
- Lộc ơi! Em mua cái Jupe Jean này, cái váy đỏ kia và cái sắc
tay bằng da cá sấu nha!
Giọng ông Lộc ngọt như kẹo mạch nha:
- Anh đă bảo cưng mua ǵ cũng được mà!
Hương bĩu môi:
- Trông bẩn mắt thiệt! Ê! Ḿnh qua bên đó phá họ chơi.
Lam lắc đầu:
- Thôi thôi! Đây không phải Nha Trang đâu mà quậy.
Thấy Hương xăm xăm đi về phía ông Lộc, Lam hoảng hồn, cô vội
thụt lùi lại và tót ra cửa bên phải, bỏ mặc Hương làm ǵ th́
làm.
Người vẫn c̣n lâng lâng như vừa trên tàu hỏa bước xuống, Lam
thẩn thờ rảo sang gian hàng nữ trang cao cấp kế bên. Ở đây tất
cả mọi thứ đều hào nhoáng, kể cả những người đang say sưa mua
sắm. Nhưng phía sau cái hào nhoáng ấy là ǵ?
Lam chợt nhớ đến gương mặt nghiêm nghị, đạo đức của ông Lộc khi
cao giọng phê phán chú Kiên. Ông từng bảo chú ấy không có chí
lập thân, tối ngày cứ theo đuổi đàn bà. C̣n bản thân ông th́
sao? Thật là giả dối, đáng khinh đến mức xấu hổ. Chỉ tội d́ Thư,
người luôn đề cao, tin tưởng chồng ḿnh.
Tính ngang ngược, bướng bỉnh bỗng trỗi dậy trong Lam, cô trở lại
gian hàng bán quần áo để đối mặt với ông Lộc. Người phải lo sợ,
phải xấu hổ là ông ấy chớ đâu phải là cô. Hừ! Cứ ngây thơ cụ
bước tới thưa dượng, thử xem thái độ ông ra sao.
Chân Lam chợt chùng lại. Mẹ từng dặn lớn rồi, trước khi làm việc
ǵ phải suy nghĩ chín chắn. Làm bỉ mặt dượng Lộc th́ quá dễ
nhưng sao đó? Liệu trong nhà c̣n được yên không? D́ Thư sẽ chịu
nổi cú sốc này không, khi d́ ấy bị yếu tim?
Lam x́u xuống như bóng x́ hơi. Cô chả c̣n hứng thú dán mắt vào
những cái ṿng cẩm thạch xanh biếc, những cái nhẫn, cái lắc đủ
kiểu bày đầy trong tủ kiếng. Ḷng cô bỗng nặng nề, khổ sở, v́
một trách nhiệm vô h́nh. Nếu đừng so sánh với d́ Thư, mà so với
chị Trâm Anh, cô gái đó vẫn trẻ đẹp hơn nhiều. Dáng vóc y như
người mẫu, bảo sao dượng Lộc không mê chứ! Lam phải làm sao cho
d́ Thư biết mà giữ vững hạnh phúc gia đ́nh đây? Có lẽ phải điện
thoại hỏi ư kiến mẹ trước quá.
Hương bước tới, giọng cằn nhằn:
- Sao tự nhiên ḅ ra đây?
- Không mua, ở trỏng làm ǵ cho bẩn mắt.
Hương lên giọng:
- Cuộc đời mà! Hơi đâu bất b́nh chứ! Cái lăo già ấy đúng là tham
lam, lúc mày bỏ đi ra, lăo nh́n theo đến mức muốn tét mí mắt.
Con bồ nhí không níu lại chắc lăo đă chạy theo mày rồi.
Lam sững sờ:
- Th... ật hả?
- Tao láo làm ǵ.
- Thôi chết rồi! Ḿnh về ngay đi!
Hương cười chế riễu:
- Sao lại cuống lên vậy? Cứ ở đây xem lăo làm ǵ được mày.
Lam lắc đầu:
- Mày không hiểu đâu. Ḿnh biến ngay thôi.
Vừa nói Lam vừa lôi Hương ra cổng. Cô thoáng thấy bóng ông Lộc
và cô bồ nhí ở phía sau. Ông ta không phải là bậc chánh nhân
quân tử kiểu như trong các phim vơ hiệp hay đề cao. Từ giờ trở
đi chắc chắn Lam khó sống yên ổn dưới mái nhà của ông ta rồi.
Chương 4
Ngần ngừ măi rồi
Lam cũng phải ngồi vào bàn ăn. Bụng phập phồng, cô thấy ngại khi
sắp đối mặt ông Lộc. Chả biết ông ấy sẽ nh́n cô bằng ánh mắt nào
đây nữa.
Khác hẳn với thường ngày, hôm nay ông Lộc trông rất vui. Ông ban
cho vợ và đám con cháu một nụ cười cởi mở rồi tự tay bới cơm cho
ông Trường, chớ không để d́ Thư làm việc đó như mọi khi.
Kiên tủm tỉm:
- Chà! Hôm nay anh hai có hiếu ghê. Coi chừng trời mưa đó!
Giọng ông Lộc đều đều:
- Anh lúc nào cũng hiếu thảo với cha, thủy chung với vợ, gương
mẫu với con, hết ḷng với em út. Bới cơm cho ba chỉ là việc nhỏ,
nhưng anh muốn làm cho mày thấy và suy nghĩ.
Kiên gật gù:
- Một hành động cực kỳ nhỏ nhưng thâm ư cao siêu quá. Tôi hiểu
không nổi rồi. Có lẽ anh nên để Phi và Trâm Anh suy nghĩ th́ phù
hợp hơn tôi.
Ông Trường lên tiếng:
- Ăn đi! Bới có chén cơm cũng ồn ào.
Ông Lộc nói:
- Đây là sự ồn ào cần thiết mà ba.
Ông Trường gắt:
- Ngày nào vào bàn ăn cũng có chuyện, con bé Lam làm sao ăn vô
chứ?
Nghe nhắc tới ḿnh, Lam hiền từ nói:
- Con vẫn ăn tự nhiên đây mà!
Gắp cho cô một miếng sườn nướng, Kiên bảo:
- Trong chén chả có miếng thịt nào mà tự nhiên cái ǵ.
Lam thoáng bối rối, cô nh́n vội ông Lộc rồi rùng ḿnh khi nhận
ra cặp mắt của ông có vẻ gian xảo và độc ác làm sao.
Ông ta làm như vô t́nh, nhưng Lam vẫn cảm nhận được sự cố ư khi
nghe hỏi:
- Sao! Hồi chiều đi siêu thị, cháu đă mua được những món ǵ?
Lam như mắc nghẹn trước cái nh́n ngạc nhiên đến mức trợn trừng
của bà Thư. Nuốt vội miếng cơm trong miệng, cô chối biến.
- Chiều nay cháu đi học, chớ đâu có đi siêu thi.
Ông Lộc nhếch môi:
- Vậy sao! Hồi chiều dượng thấy một con bé đội nón kết, đeo ba
lô giống y như cháu ở trong Coop Mark. Dượng vừa định gọi th́
con nhóc ấy đă quay lưng chạy mất.
Nh́n thẳng vào ông dượng với vẻ thách thức, Lam b́nh tĩnh chối
lần nữa:
- Chắc chắn là không phải cháu rồi.
Bà Thư vội nói vào:
- Đúng vậy! Chiều nay nó đi học, vả lại mới vào Sài G̣n, nó có
biết Coop Mark ở đâu mà đi chớ!
Lừ mắt đầy sát khí, bà Thư hỏi chồng:
- Ủa! Anh đi siêu thị chi vậy?
Ông Lộc nói:
- Có người rủ anh hùn hạp mở siêu thị, hôm nay anh rảo hết các
siêu thị ở Sài G̣n xem thế nào.
Giọng bà Thư nghi ngờ:
- Sao không nghe anh nói nhỉ?
- Chậc! Chưa có ǵ cả, nói làm chi.
Bà Thư soi mói:
- Hay ông không tin tưởng vợ ḿnh nên không cần bàn bạn chuyện
làm ăn?
- Sao em lại nói vậy? Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn.
Đó là kim chỉ nam của vợ chồng ḿnh. Em quên rồi sao?
Lam ớn lạnh v́ miệng lưỡi của ông Lộc. Ngọt như thế, Lam có kể
lại những điều ḿnh chứng kiến chưa chắc d́ Thư đă tin. Tốt nhất
phải biết giữ mồm và giữ thân phận. Nhưng nếu im lặng th́ tức
lắm. Nhất định cô sẽ t́m cách nào đó.
Anh Phi bỗng lên tiếng:
- Con nghe nói công ty của nhà Thắng sắp bị thanh tra toàn diện,
không biết có không.
Ông Lộc cười nhạt:
- Sao lại không. Phen này lăo Thịnh có mà húp cháo.
Trâm Anh lo lắng:
- Chả lẽ công ty của bác ấy có vấn đề?
- Hừ! Đúng vậy! Con tự lo liệu lấy!
Trâm Anh ấp úng:
- Con đâu biết lo thế nào.
Cắn một miếng sườn, ông Lộc nhai thật ngon lành. Lam thấy mặt
chị Anh tái hẳn đi khi ông phán:
- Chim khôn chọn nhành mà đậu. Tốt nhất nên quên thằng Thắng và
các công ty của gia đ́nh nó đi, việc này con thừa sức làm được
mà.
Phi tỏ vẻ bất b́nh:
- Việc chưa ngă ngũ ra đâu. Sao ba lại...
Ông Lộc quắc mắt lên:
- Im ngay! Đợi chuyện ngă ngũ ra rồi th́ c̣n thể thống ǵ nữa.
Ông Trường buông đũa đứng dậy:
- Cứ tưởng mày thấy bạn bè hoạn nạn sẽ giúp đỡ. Ai ngờ mày xúi
con gái phụ bạc chỉ v́ gia đ́nh người yêu nó sa sút.
Giọng ông Lộc lạnh tanh:
- Thời buổi này hồn ai nấy giữ. Đừng nói bạn bè, anh em ruột
cũng chưa chắc giúp nhau khi hoạn nạn. V́ vậy tại sao nỡ để con
ḿnh tiến tới với một thằng sa cơ thất thế chứ?
Trâm Anh vụt bỏ chạy vào pḥng, Lam dợm chân định chạy theo an
ủi nhưng bà Thư đă cản:
- Kệ nó! Từ từ rồi sẽ quen và quên thôi.
Lam sững sờ, cô không ngờ d́ Thư cũng đồng quan niệm với ông.
Đúng là đồng vợ đồng chồng, nhưng mỉa mai sao d́ Thư lại là
người bị tác động. D́ ấy hùa theo dượng Lộc và h́nh như chả mảy
may quan tâm đến t́nh cảm của chị Trâm Anh.
Ông Lộc bỗng nhẫn mạnh từng chữ:
- Ở trong thành phố sôi động này phải khôn ngoan, phải biết
sống. Im lặng, không xía vào chuyện người khác cũng là biết sống
đấy.
Kiên riễu cợt:
- Anh đang lên lớp hay đang hăm dọa người khác vậy?
- Toàn người trong nhà, sao anh lại hăm dọa chứ? Bày cho em
cháu, con cái cách sống với đời cũng là trách nhiệm mà.
Kiên bật cười thành tiếng, anh ngang nhiên gơ chén rồi ê a hát:
- ”Hăy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người c̣n cuộc đời ta cứ
vui... ”
Bà Thư nhíu mày khó chịu:
- Hừ! Gơ chén nữa không có cơm mà ăn đó!
Kiên lơ lửng:
- Chậc! Chả biết câu này là lên lớp hay hăm dọa nữa đây?
Lúc bà Thư c̣n tức tối liếc Kiên th́ anh đă lên tới pḥng khách.
Lam nghe tiếng nhạc từ đàn AKai cũ kỹ đặt trong góc vang lên inh
ỏi.
Trong gia đ́nh này, tính Kiên khác hẳn ông Lộc và anh Phi, bởi
vậy anh bị lạc lơng là phải.
Bà Thư ra lệnh cho Phi:
- Ăn xong chở mẹ đi công chuyện.
Phi nhăn nhó:
- Mẹ tự đi được không? Con lỡ hẹn với bạn rồi.
Bà Thư cương quyết:
- Không được! Nhất định tối nay con phải tới nhà bác Thuần với
mẹ.
Phi kêu lên:
- Chuyện ǵ đây? Mẹ bắt con coi mắt ai nữa?
Giọng bà Thư tỉnh queo:
- Cứ đi rồi sẽ biết.
Ông Lộc nói:
- Mày là con trai duy nhất, lấy vợ phải lựa chọn kỹ càng. Đến
coi mắt, không thích th́ thôi có chết đâu nào?
Phi bỗng phản ứng:
- Con không muốn bị đặt để như Trâm Anh. Mẹ đừng bắt con coi mắt
coi mũi ai hết.
Nói xong Phi xô ghế đứng dậy đi một nước ra sân. Bà Thư giận đến
mức lắp bắp:
- Đồ... đồ mất dạy. Rơ ràng nó học thói căi lời từ thằng khốn
con hoang kia. Anh tính sao th́ tính đi. Tôi chướng mắt lắm rồi.
Bà vật vă rên rĩ nghe thật dễ sợ:
- Ôi trời ơi là con với cái. Muốn chúng sung sướng tấm thân, nó
lại đi trách móc người làm cha mẹ. Ôi con ơi là con...
Đáp lại tiếng la, ăn vạ của bà Thư là tiếng xe rồ hết ga của Phi.
Anh đă vọt xe khỏi nhà để khỏi phải nghe mẹ ḿnh tru tréo.
Hành động bộc phát của anh làm bà Thư bị xốc. Không biết làm
sao, bà quay sang cự chồng:
- Nó chả coi cha mẹ ra ǵ hết? Anh thấy chưa?
Ông Lộc cau mặt:
- Cũng tại em. Nó lớn rồi, đâu thể nói theo kiểu ra lệnh được.
Bà Thư căi lại:
- Từ bé đến giờ nó vẫn nghe lời tôi. Chính thằng em trời đánh
của ông đă khiến nó có thái độ vừa rồi. Tôi c̣n tư cách ǵ để
dạy bảo Lam chứ?
Ông Lộc ngọt ngào:
- Em cứ để thằng Phi cho anh. Cha con vẫn dễ nói chuyện hơn.
Phần em cứ lo cho Trâm Anh. Con gái nhẹ dạ lắm! Phải theo sát nó
đấy!
Bà Thư thở dài sườn sượt:
- Biết thế rồi. Nhưng tối nay em phải tới nhà bà Thuần.
- Anh sẽ đưa em đi. Bao giờ về, anh lại tới đón.
Đang xụ mặt, bà Thư bỗng tươi rói:
- Được đó! Ḿnh đi ngay đi!
Ông Lộc có vẻ âu yếm:
- Coi ḱa! Em chả khác nào con nít. Thật buồn cười!
Ra vẻ rất hài ḷng khi được chồng ví ḿnh giống con nít. Bà Thư
vui vẻ đứng dậy theo ông Lộc, như trước đó chưa xảy ra chuyện
ǵ. Nh́n bàn ăn lạnh ngắt, Lam ngao ngán buông đũa đứng lên. Cô
có cảm giác vừa xem một màn bi hài kịch mà kết thúc c̣n bỏ lửng.
Thay v́ về pḥng, Lam lang thang ngoài vườn. Có lẽ d́ Thư và
dượng Lộc đă đi rồi. Nhớ lại toàn bộ những chuyện vừa xảy ra,
Lam thấy chán nản.
Ngồi xuống ghế đá, cô buồn tay ngắt những bông cỏ nhỏ li ti dưới
chân rồi tự nhiên buột miệng hát những lời lúc năy Kiên vừa hát:
- “Hăy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người. C̣n cuộc đời ta cứ
vui. Dù vắng bóng ai...”
Cô nghe tiếng Kiên cười nhẹ, ngước lên Lam đă thấy anh đứng
trước mặt ḿnh với điếu thuốc trên tay. Anh có vẻ châm biếm:
- Mới vào đây ở vài tháng mà đă “quá mệt kiếp người” rồi sao?
Không trả lời, Lam tư lự:
- Bây giờ cháu đă hiểu v́ sao chú Kiên thích đi hơn ở trong nhà
này.
Kiên nói:
- Những ǵ em thấy chỉ là bề nổi của tảng băng thôi.
- Vậy phần ch́m của nó là ǵ?
- Từ từ em sẽ khám phá ra. Tôi không nói đâu.
Tự nhiên ngồi xuống kế bên Lam, Kiên hỏi:
- Em không ngại tṛ chuyện với tôi chứ?
Lam lắc đầu, Kiên nói tiếp:
- Trong nhà này, tôi được mệnh danh là “Thằng mất dạy”, d́ em
không thích cháu ḿnh tṛ chuyện với tôi đâu.
- Tại sao chú lại có cái hỗn danh đó?
Kiên rít một hơi thuốc:
- V́ tôi là kẻ cứng đầu, không thích làm theo những chỉ đạo của
người khác. Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, lẽ nào em chưa
nghe d́ Thư kể tội tôi?
Lam cười cười:
- D́ Thư chỉ bảo phải tránh xa chú ra nhưng không nói tại sao,
làm cháu cứ nghĩ chắc chú phải có thành tích ǵ ghê gớm lắm với
phụ nữ.
Kiên lừ lừ mắt:
- Muốn ám chỉ ǵ đây bé con?
Lam nghiêm nghị:
- Đâu có! Cháu đâu dám hỗn với người lớn, tại chú hỏi mà...
Nghiêng đầu nh́n Lam, Kiên hỏi:
- Mồm mép lắm! Nhưng em hăy nói thật đi. Hồi chiều em có vào Coop
Mark phải không?
Ngần ngừ một nửa giây, Lam chối:
- Không. Cháu chả biết Coop Mark là cái ǵ hết.
Giọng Kiên lờ lững:
- Phải không? Không ai hiểu bản chất anh Lộc bằng tôi. Nếu con
bé đội kết, đeo ba lô kia không phải là em, anh ấy đâu lớn lối
rao giảng: “Im lặng, không xía vào chuyện người là biết cách
sống”. Em đă nh́n thấy ǵ đó mà anh Lộc muốn giấu nên ảnh đă lựa
lời để hăm dọa đấy!
Lam ngỡ ngàng:
- Sao chú biết?
Kiên nhếch môi chua chát:
- V́ tôi từng nghe câu răn đe ấy rồi.
Kiên xoa cằm:
- Một người đàn bà. Chính xác hơn là một cô gái trạc tuổi Trâm
Anh, rất đẹp.
Lam buột miệng:
- Đúng rồi!
Trân trối nh́n Kiên, cô hỏi:
- Chú có nói với d́ Thư không?
- Nói làm chi. Chị Thư tin chồng chớ không tin những lời mà chị
ấy gọi là đơm đặt đâu. Với lại tôi cũng chả thích xen vào chuyện
người khác, dù với tôi im lặng không phải là cách sống hay ho
ǵ.
Lam bồn chồn ṿ những bông cỏ trong tay. Cô nói:
- D́ Thư có thể không tin v́ d́ ấy chẳng ưa chú. Nhưng với cháu
th́ khác. Cháu đơm đặt để làm ǵ cơ chứ? Nhất định phải cho d́
Thư biết chuyện, không thôi ḷng cháu nặng nề lắm!
Kiên búng tàn thuốc vào cô:
- Không nên! V́ chắc chắn anh Lộc sẽ chối. Lúc ấy vợ chồng ảnh
sẽ nh́n em bằng đôi mắt khác. Nói thật ông anh tôi không phải là
bậc chánh nhân quân tử. Ông ta sẽ làm em khốn đốn.
Lam chủ quan:
- Cháu không cho là dượng Lộc lại tệ đến mức đối phó với cháu.
Kiên thách thức:
- Vậy th́ em cứ thử. Nhưng trước khi thử, hăy suy nghĩ tới hậu
quả.
Lam chống tay dưới cằm:
- Cháu chả biết phải làm sao đây?
Kiên trầm giọng:
- Chuyện không đến đỗi quan trọng như em tưởng tượng. Bằng chứng
là anh Lộc vẫn c̣n rất lo cho vợ con. Đây chỉ là chơi qua đường
thôi mà!
Lam gằn từng tiếng:
- Chơi qua đường! H́nh như chú im lặng v́ đồng cảm với dượng Lộc
nhiều hơn là ngại d́ Thư không tin ḿnh?
Rồi cô mỉa mai:
- Dù sao dượng Lộc cũng là anh chú, ít nhiều vẫn có chung ghen
di truyền, đúng không?
Kiên tỉnh queo:
- Em muốn nghĩ sao tùy ư, tôi chả ngại ǵ khi mang thêm một chút
tai tiếng. Nhưng tại sao chúng ta không nói những chuyện khác
vui hơn nhỉ?
Lam thở dài:
- Trong nhà này làm ǵ có chuyện vui hở chú? Nếu cháu biết ở đây
rắc rối như vầy, cháu đă xin ở kư túc xá rồi.
Kiên ph́ cười:
- Sao lại bi quan dữ vậy. Thiếu ǵ chuyện để làm vui ḷng nhau
chứ!
Lấy trong túi áo ra một phong b́, Kiên nói:
- Ví dụ những tấm ảnh chưa khô nước nữa này, có thể làm em cười.
Thế là vui rồi.
Lam ngạc nhiên nh́n anh rồi vội vàng giở xấp ảnh ra coi. Cô
thích thú ngắm h́nh ḿnh trong khi Kiên tiếp tục nói:
- Bạn tôi rất mê những tấm ảnh này. Nó bảo em và chị Thư là sự
đối lập toàn diện.
Lam tủm tỉm cười khi thấy tấm h́nh d́ Thư đang chống nạnh, trợn
mắt, mồm đang quát to. Cô nói:
- D́ Thư mà thấy h́nh này th́ chú mệt đó!
Kiên hóm hỉnh:
- Đây mới là trạng thái giận mà trông như vậy. Chả biết lúc
ghen, chị Thư sẽ thế nào nhỉ Chắc là không đơn giản đâu.
Lam tiếp tục ngắm h́nh ḿnh. Cô hài ḷng v́ tấm nào trông cũng
đẹp, tự nhiên sống động, khác hẳn những kiểu cô từng chụp hồi ở
nhà. Cô ríu rít:
- Không ngờ chú rửa nhanh dữ vậy.
- Đẹp không?
Lam khiêm tốn:
- Đẹp! Nhưng nhờ kỹ thuật chụp của chú chớ bản thân cháu chỉ là
lọ lem.
Kiên khoanh tay:
- Lọ lem cũng là công chúa mà. Lam nè, tôi có đề nghị này.
Đợi Lam nôn nóng lắng nghe, Kiên mới từ tốn vào đề:
- Tôi muốn nhờ em chụp mẫu một số kiểu để chưng bày trong Studio
của ḿnh. Em thấy sao?
Lam lắc đầu thật nhanh:
- Không được đâu!
Kiên hơi nheo mắt:
- Sợ chị Thư mắng à?
Lam mím môi:
- Cháu sợ chú th́ có.
Kiên xoa cằm.
- Em thật thà đến mức làm tôi đau tim. Nè! Tôi có ǵ đáng sợ
chứ?
Lam nói đại:
- Cái đáng sợ nhiều lắm, cháu không kể đâu!
- Muốn đánh giá một người, không nên chỉ nghe một phía. Thật ra
tôi rất đáng yêu chớ chả có ǵ đáng sợ đâu.
Lam lơ lửng:
- Đôi khi cái đáng yêu mới đáng sợ đấy!
Kiên búng tay đánh tróc:
- Tôi thích tính cách của em. Thẳng thắn và cũng rất ch́. Sợ,
chỉ là cái cớ mà tôi không thể mở mồm năn nỉ được. Tiếc thật!
Lam ṭ ṃ:
- Chú có tiệm chụp h́nh à?
Đốt điếu thuốc thứ hai, Kiên nói:
- Không hẳn như vậy. Tôi thiếu vốn, nên phải hùn hạp với bạn bè.
Nh́n lại tấm ảnh của d́ Thư lần nữa, Lam hỏi nhỏ:
- Ông bác và d́ dượng không giúp cho chú sao?
Rít một hơi dài, Kiên trầm giọng:
- Tôi thích tự lập hơn, em là người duy nhất trong nhà biết tôi
mở tiệm chụp h́nh đó!
Lam chớp mắt xúc động:
- Thật hả?
Kiên gật đầu:
- Tự nhiên tôi có cảm giác em hiểu tôi hơn những người thân, dù
chúng ta mới tṛ chuyện đây thôi.
Lam nhận xét:
- Chú và ông bác là hai người cởi mở nhất nhà. Cháu những tưởng
ḿnh sẽ mau chóng thân thiết với anh Phi, chị Anh, nào ngờ anh
chị ấy khó gần quá.
Kiên nói:
- Đó là cách sống mà anh chị tôi đă dạy cho con ḿnh. Hồi mới về
ở chung, tôi hay rủ Phi đi chơi, nhưng cậu ta luôn từ chối. Lúc
đó tôi cứ tưởng Phi là đứa cao ngạo, khinh người. Dần dà mới
hiểu ra không phải thế. Muốn đi đâu Phi phải xin phép, mà xin
phép đi với ông chú như tôi, chắc chắn là không được rồi.
Lam nhíu mày:
- Tại sao d́ dượng lại có ấn tượng về chú dữ vậy?
- Một câu hỏi đơn giản nhưng không dễ trả lời chút nào. Có lẽ v́
tôi là con ngoại hôn chăng? Hay tại cách sống của tôi tự do
phóng khoáng quá?
Lam ngập ngừng:
- Có lẽ cả hai. Lúc năy anh Phi bỏ đi, d́ Thư cho rằng anh ấy bị
ảnh hưởng tính chống đối của chú nên mới dám căi lời.
Kiên cao giọng:
- Thật buồn cười! Dù sống chung, nhưng trong nhà này tôi vẫn là
người lạ, làm sao tôi đủ sức gây ảnh hưởng đến Phi chứ? Lúc năy
Phi phản ứng như thế là tự nhiên thôi. Đàn ông thời buổi này mà
để cha mẹ định đoạt chuyện vợ con th́...
Thấy Kiên bỏ lửng câu đang nói, Lam hỏi:
- Th́ sao hả chú?
- Th́ thiếu bản lănh chớ sao!
Hơi riễu cợt một chút, Lam hỏi:
- Bản lănh trong t́nh trường hả chú?
Làm như không hiểu ư muốn trêu chọc của Lam, Kiên đáp:
- Bản lănh trong mọi mặt của cuộc đời.
Che miệng bằng xấp h́nh, Lam cười:
- Chắc chú là người rất bản lănh?
Kiên thản nhiên:
- Đôi khi phải thế, nếu muốn tồn tại. Im lặng và nhịn nhục không
phải cách sống của tôi có lẽ em cũng vậy. Đúng không?
Lam so vai. Cô chưa kịp trả lời th́ điện thoại lại reo. Kiên
đứng lên:
- Chắc là của tôi.
Nh́n anh vội vă vào nhà, Lam cảm thấy buồn, thế là hết ai để đấu
láo. Có điện thoại, chắc chắn chú ấy sẽ đi nữa. Lam định trở về
pḥng th́ Mai bước ra.
Cô ngồi xuống kế Lam, giọng chán chường:
- Giờ lại thêm nghề gác cổng, chán chết được.
Lam ngạc nhiên:
- Gác cổng để làm ǵ?
Mai bĩu môi:
- Để chờ nếu Thắng có tới t́m Trâm Anh th́ mời anh ta về. Cô Thư
bảo nếu hai người đó gặp được nhau sẽ đuổi tôi. Nghĩ có phi lư
không?
Nh́n Lam, Mai thẳng thừng hỏi:
- Em có bồ chưa?
- Chưa. Chị hỏi chi vậy?
Mai cười:
- Thế nào cô Thư cũng kiếm cho em một người. Xinh đẹp như vầy
không trưởng pḥng, cũng phó giám đốc một công ty nào đó đang
phát.
Lam phản ứng:
- Em vào đây học chớ đâu phải để kiếm chồng. Chị nói bậy không
hà!
Giọng Mai như bà cụ non:
- Con gái học chi cho nhiều rồi cũng làm vợ người ta.
Lam nhíu mày:
- Chị lôi ở đâu ra cái ư xưa như trái đất vậy?
- Cậu Lộc vẫn nói thế mà. Bởi vậy Trâm Anh đâu được học Đại học.
Con bé ở nhà học đàn, học nấu ăn, cắm hoa, làm bánh như cô tiểu
thơ thời xưa để dễ kiếm chồng.
- Ủa! Không phải tại chị Anh thi rớt sao?
Mai nhún vai:
- Có thi đâu mà rớt. Nói thật, cậu Lộc nhà này trọng nam khinh
nữ lắm! Em vào đây đi học, cậu ấy không ưa đâu. Bởi vậy đừng bao
giờ nói về chuyện học hành trước mặt cậu ấy.
Lam sững sờ. Cô hoàn toàn bất ngờ v́ những lời của chị Mai. Nếu
biết vậy chắc ba mẹ đă không gởi cô ở đây. Nhưng tại sao dượng
Lộc lại hẹp ḥi thế nhỉ? Con gái có ăn học ra đời, hoặc về nhà
chồng vẫn tốt hơn mà! Là người đi làm việc, lẽ nào d́ Thư cũng
đồng ư với chồng?
Lam chợt nhận ra d́ Thư chỉ có cái miệng hay nói, hay la khiến
người khác tưởng d́ ấy khó khăn nghiêm khắc, nắm mọi quyền hành
trong nhà. Thật ra ông Lộc mới thật sự đáng sợ, có phải dượng ấy
là phần ch́m của tảng băng mà chú Kiên muốn ám chỉ không?
Lam c̣n ngớ ra v́ phát hiện của ḿnh th́ Mai lại nói:
- Trước khi em vào đây, cô cậu đă gây nhau một trận với đầy đủ
người trong nhà. Cuối cùng ông chủ phải lên tiếng mới yên đó.
Lam thấy nóng mặt. Th́ ra cô không phải là khách quí như cô vẫn
tưởng. Nhớ tới thái độ thân mật vồn vả của ông Lộc hôm cô và mẹ
từ Nha Trang vào, Lam thấy ớn.
Hôm ấy ông nói nhiều câu t́nh nghĩa cảm động đến mức mẹ rưng
rưng nước mắt. Nào ngờ chỉ là lời đầu môi chót lưỡi, khác với
những điều ông nghĩ trong ḷng.
Cô ấp úng hỏi:
- Lần đó ông bác đă nói ǵ vậy?
- Ông cụ bảo đây là nhà ông, ông đồng ư cho em ở v́ mẹ em đă xin
phép ông rồi. Ai không chịu th́ biến khỏi nơi này.
Lam thở dài:
- Thật không ngờ việc em ở đây lại phiền dữ vậy.
- Chỉ mỗi ḿnh cậu Lộc phiền thôi. Chứ h́nh như ai cũng vui. Lẽ
ra chị không nói chuyện này đâu. Tại thấy em dễ thương nên mới
x́ ra cho em hiểu mà ứng xử với mọi người cho đúng mực.
Lam rầu rĩ:
- Cám ơn chị. Nhưng thú thật em buồn lắm!
- Chị hiểu, buồn cũng chả giải quyết được ǵ. Quan trọng là em
phải làm sao để cậu Lộc cảm thấy hài ḷng khi em ở đây.
Kiên dắt xe ra, giọng hí hửng:
- Tối nay chị chịu khó chờ cửa, tôi sẽ về đó. Một giờ rưỡi khuya
có trực tiếp Cup C3. Bỏ qua đâu được.
Khác với thường ngày, Lam không thấy nôn nóng khi nghe tới đá
banh. Ḷng cô đang nặng nề, bực nóng vô cùng nên chả hứng thú ǵ
với trận đấu khuya nay.
Đóng cửa xong, Mai trở vào và tiếp tục nói:
- Nghe điện thoại là chạy tới nhà bồ ngay. Giọng con nhỏ đó
chảnh chọe nghe dễ ghét thấy mồ, sao cậu ấy lại chết mê chết mệt
mới tội chứ.
Đang rầu trong bụng, nghe Mai nói thế, Lam cũng phải xía vào:
- Khi yêu trái ấu cũng tṛn, huống hồ chi giọng nói. Người ta
yêu mà chị lại tội nghiệp. Buồn cười thật!
Mai gân cổ lên:
- Nhưng hai người không có xứng, dù con nhỏ đó rất đẹp.
Lam nói:
- Người ta yêu nhau và không bị ngăn trở là tốt rồi. Ḿnh ngoài
cuộc biết thế nào là xứng hay không chứ!
Ngoài cổng có tiếng xe ngừng, Mai vội đứng dậy:
- Chắc anh chàng Thắng! Tôi phải ra ngay mới được.
Lam thở dài. Cô lặng lẽ về pḥng ḿnh. Đêm nay trong ngôi nhà
xưa cũ này ai là người buồn nhất, và ai là người hạnh phúc nhất?
Lam chợt liên tưởng tới Trâm Anh rồi tới Kiên. Nếu chọn cách
sống cho ḿnh cô sẽ chọn cách của chú Kiên. Cô sẽ không gục đầu
khóc mà chấp nhận số phận người khác mà đă vạch sẵn cho ḿnh như
chị Trâm Anh. Muốn thế Lam phải là người bản lănh trong mọi mặt
của cuộc đời. Điều đó không dễ. Lam chưa biết ḿnh sẽ bắt đầu từ
đâu nhưng chắc chắn dù khó khăn cỡ nào cô cũng phải bắt đầu.
Chương 5
Vừa dắt xe ra khỏi
cổng trường, Lam vừa lo lắng nh́n mây đen kéo về đầy đặc. Phen
này có đạp xe cong đuôi cũng chạy trời không khỏi mưa. Mà mắc
mưa ắt hẳn sẽ bị nghe d́ Thư mắng tội lười mang áo theo. Dù tội
ấy chả lớn lao ǵ, Lam cũng không muốn bị nêu lên trên bàn ăn.
Hừ, mọi chuyện tranh căi huyên thuyên ở nhà d́ Thư đều xảy ra ở
bàn ăn mới khổ chứ!
Từ khi biết ông Lộc chả ưa việc ḿnh ở trọ để đi học, Lam cố
gắng không gây chuyện phiền cho bất cứ ai. Đi học về cô rút vào
pḥng chẳng khác nào con ốc rúc vào vỏ, và chui xuống tận đáy
đại dương. Chả biết đáy đại dương lạnh ấm ra sao chớ ở ngôi nhà
ấy, Lam luôn luôn cảm thấy sự lạnh lẽo tỏa ra khắp nơi. Ngoài
Mai là người thích tṛ chuyện ra, Lam chả c̣n ai để chơi.
Trâm Anh đă lặng lẽ, giờ càng lặng lẽ hơn bên cây đàn của ḿnh.
Lâu rồi, Thắng không tới chơi nữa, dường như Trâm Anh cũng không
buồn như Lam đă tưởng, chị ấy cam chịu và đă quên như d́ Thư
từng nói rồi. C̣n anh Phi th́ thay đổi khá nhiều. Anh ấy đă có
những buổi bỏ cơm đi tới khuya mới về. Khác với Trâm Anh, Phi
trông yêu đời hơn. Anh mua cho Lam những băng nhạc mới, những
hộp kẹo chocolate và cho cả những nụ cười trước khi anh đi làm.
Mai th́ thầm với Lam rằng Phi đang có bồ và điều này làm bà Thư
khó chịu. Khi chưa biết bồ của anh ấy là con gái nhà ai, có môn
đăng hộ đối với gia đ́nh ḿnh không?
Riêng chú Kiên vẫn thường vắng nhà. Chắc chú ấy bận rộn với tiệm
chụp h́nh và cô người yêu sắc nước hương trời của chú, nên dù
Lam rất mong gặp để thấu đáo, cô vẫn không có nhiều cơ hội...
nghĩ cũng buồn buồn.
Mưa bắt đầu rơi. Những hạt to nặng làm rát cả mặt Lam, cô vội
tấp vào lề và trú dưới hàng hiên của một cửa hàng bán băng nhạc.
Dù đă nép sát vào cửa, bụi mưa vẫn làm cô lạnh run. Có lẽ đây là
trận mưa lớn nhất từ khi cô vào Sài G̣n.
Nh́n màn nước trắng xóa trước mặt, Lam lo lắng. Chả biết chừng
nào mới tạnh đây. Một ḿnh trong mưa, Lam chợt nhận ra thành phố
này vẫn c̣n rất xa lạ với cô.
Ngoài Hương là bạn nối khố từ nhỏ, vào đây cô chưa t́m được đứa
bạn thân nào khác v́ không khí đại học không giống thời trung
học. Vậy mà lần nào điện thoại vào, mẹ cũng rào đón, hỏi ron hỏi
ren xem Lam có... thằng bạn trai nào chưa?
Ôi! Sao mẹ lo xa chi cho khổ thân mẹ và tủi thân con thế này.
Vừa lúc đang... nhăn nhó với chính ḿnh, Lam bỗng hết hồn nép
vào sát tường khi từ ngoài đường một chiếc xe vọt lên lề, thắng
cái két trước mặt cô. Người ngồi trên xe mặc áo mưa trùm kín đầu
nhảy xuống, rồi bước tới đứng sát Lam.
Khi cô chưa biết đó là ai, th́ anh ta đă lên tiếng gọi đích danh
cô. Lam ngỡ ngàng khi nhận ra đó là Kiên. Anh chàng lịch sự cởi
áo mưa ra đưa cho cô, giọng nhiệt t́nh:
- Mặc vào đi, không thôi lạnh lắm!
Lam ngập ngừng:
- Vậy c̣n chú th́ sao?
- Tôi không lạnh!
Lam gào lên cho át tiếng mưa:
- Cháu cũng vậy.
Trợn mắt lên, Kiên bảo:
- Không lạnh mà mặt mũi xanh lè, tím ngắt, trông thật là...
là... xấu xí.
Anh chưa nói hết lời, Lam đă đưa hai tay ôm hai bên mặt. Thái độ
của cô làm Kiên cười. Phụng phịu, Lam ṿng tay ôm ngực, cô bối
rối nhận ra cái áo đang mặc trở nên quá mỏng v́ ướt sũng nước.
Không có mẹ kế bên, Lam vẫn c̣n là con bé bê bối. Cô ngượng
nghịu để mặc Kiên trùm áo mưa vào cho ḿnh và hỏi bằng giọng đầy
ngạc nhiên:
- Sao chú thấy cháu đứng đây hay vậy?
Không trả lời, Kiên quay mặt vào tường khum tay mồi thuốc. Ánh
lửa chập chờn thoáng qua gương mặt đàn ông nh́n nghiêng của Kiên
thật lạ thường.
Đây là lần đầu Lam đứng gần và nh́n anh kỹ như vầy. Tim cô đập
mạnh khi nhận ra Kiên là người đàn ông đẹp, nhưng lâu nay dường
như Lam cố ư không thấy điều đó v́ sợ...
Cúi xuống nh́n Lam, Kiên nheo nheo mắt sau làn khói, giọng anh
nhỏ nhưng át cả tiếng mưa:
- Bộ tôi lạ lắm sao?
Lam nóng mặt:
- Không...
Kiên lại cười. Đóm lửa đỏ trên môi anh lại lóe sáng lên. Cô se
sắt nh́n bụi mưa bám đầy lên tóc anh:
- Chú ướt hết rồi nè!
- Vẩn hơn để... cháu ướt. Nè! Bắt đầu từ ngày mai đi học phải
mang theo áo mưa. Nhớ chưa? Con gái con lứa ǵ...
Lam gật đầu, cô le lưỡi nói:
- Chú giống mẹ cháu ghê. Lúc nào rầy xong bà cũng kèm theo...
điệp khúc “con gái con lứa ǵ...” ǵ sao? Chú nói tiếp chứ!
- Câu nói tiếp của tôi và mẹ em là... hư quá! Đúng! Con gái con
lứa ǵ hư quá. Nhưng cái... sự hư theo ư mỗi người mỗi khác nhau
đấy. Với mẹ em, hư chỉ có nghĩa là cố ư quên v́ muốn làm động
ḷng trắc ẩn của người khác.
Khi Lam chưa kịp hiểu Kiên muốn nói ǵ, th́ anh đă cao giọng:
- Lúc năy em hỏi sao tôi thấy em hay vậy à? Thật ra tôi chỉ thấy
một cô gái trong chiếc áo trắng mong manh ướt đẫm đang nép ḿnh
vào hàng hiên để trú mưa. H́nh ảnh gợi cảm ấy đă làm tim tôi bồi
hồi. Thế là... a lê hấp tấp xe vào. Nếu là cô gái khác, tôi vẫn
ga lăng khoác áo mưa hộ mà.
Lam cứng người v́ tức. Cô không ngờ chú Kiên lại mắng mỏ ḿnh
bằng những lời ngọt ngào đến thế. Cô ấp úng:
- Chú... chú thật quá đáng.
Phớt tỉnh như không nghe Lam nói, Kiên tiếp tục ch́ chiết:
- Chị Thư chỉ biết buộc em tránh xa tôi ra, nhưng trong đời
thiếu ǵ những gă thanh niên đáng sợ hơn tôi. Lẽ ra chị ấy nên
dạy cháu ḿnh cách đối xử với cuộc đời ḱa. Tôi đang nghĩ nếu
người lạ đưa áo cho em, em có mặc không?
Lam cứng cỏi đáp:
- Dĩ nhiên là không rồi.
Kiên cười toe:
- Vậy là em thích hắn ngắm ḿnh trong chiếc áo mong manh dán sát
vào người à?
Lam nổi cáu lên:
- Chú đừng nhiều chuyện nữa. Đâu phải ai cũng có ư nghĩ xấu như
chú chứ!
Kiên rít thuốc:
- Lời nói thật bao giờ cũng khó nghe. Nói dối vẫn dễ lọt tai
hơn. Hay là chúng ta chơi tṛ nói dối vậy?
Lam mím môi làm thinh, cô tức lắm nhưng không biết phải trả đũa
Kiên bằng cách nào. Mưa mỗi lúc một lớn, trời mỗi lúc một tối.
Đường phố vắng không một bóng người. Dù đă mặc áo mưa Lam vẫn
thấy lạnh, cô co ro nép sát vào tường trong khi Kiên rít thuốc
liên tục. Chắc chú ấy lạnh lắm. Cô lấy trong ba lô ra chai dầu
đưa cho Kiên.
- Chú bôi vào cổ cho ấm.
Kiên lắc đầu:
- Tôi sợ nhất là mùi dầu này.
Lam khịt mũi:
- Cháu lại rất thích.
Vừa nói cô vừa xoa vào mũi, cổ, hai bên mang tai rồi nghênh mặt
nh́n Kiên ngay lúc anh đang châm lửa cho điếu thuốc thứ hai.
Đốm lửa đỏ rực lên trên môi Kiên. Tự dưng Lam muốn chụm tay che
đốm lửa bé xíu ấy. Khi những hạt mưa cứ hắt ướt cả mặt và tóc
Kiên. Một lần nữa tim Lam xao động v́ gương mặt anh. Cô rụt rè
đề nghị:
- Hay là chú và cháu cùng che chung áo mưa cho đỡ ướt.
Kiên gơ nhẹ lên đầu Lam:
- Em đúng là ngốc. Những gă đàn ông lịch sự như tôi chỉ chờ cơ
hội này mà thôi. Nếu được chung áo mưa, hắn ta sẽ có dịp được
ôm, khi ông trời thương nổi lên vài tiếng sấm, tia chớp.
Lam giậm chân hét:
- Sao chú toàn nói bậy không vậy? Người ta sợ chú lạnh nên
mới... mới...
Giọng Kiên nửa đùa nửa thật:
- Thiên hạ chết v́ ḷng thương hại đấy cháu ạ!
Giận dỗi Lam quay mặt đi, Kiên vẫn đứng sát Lam. Khói thuốc như
sương không tan vờn quanh hai người.
Cô lầu bầu:
- Hút thuốc liền tay kiểu này ảnh hưởng đến sức khỏe người khác.
Giọng Kiên khề khà:
- Người nào đâu?
- Chú nè! Khói hôi ŕnh, thấy ghét!
Phất tay, Kiên nói:
- Ôi, nhằm ǵ! Tập cho quen, lỡ sau này yêu phải anh chàng
nghiện thuốc, cháu sẽ thấy khói thơm và lăng mạn vô cùng.
- Chắc không có chuyện đó rồi. Gặp tên nào vàng tay v́ khói
thuốc là cháu đă né, làm sao yêu với đương được chứ!
Kiên tiếp tục ph́ phà:
- Đời c̣n dài, đừng nên nói chắc như đinh đóng cột chuyện ǵ đó,
nhất là chuyện t́nh yêu.
Lam ṭ ṃ:
- Bồ chú không bắt chú bỏ thuốc à?
Kiên nheo mắt nh́n cô, giọng kiêu căng:
- Không! Trái lại cô ấy c̣n mua cho tôi nữa là khác.
Lam buột miệng:
- Đúng là ngốc.
Kiên trợn mắt:
- Em nói ǵ nhóc?
Lam gào to:
- Cháu nói... Ông trời đang khóc.
Kiên ph́ cười:
- Em cũng biết sợ đấy!
Lam bĩu môi:
- Đầu đội trời chân đạp đất. Sợ ǵ cơ chứ!
Cô vừa dứt lời th́ cây me bên kia đường bỗng lóe sáng đến chói
mắt, tiếp theo là tiếng sấm nổ to buốt óc. Lam hoảng kinh hồn
vía ôm đại Kiên. Anh đẩy cô vào tường rồi dang lưng che khi cây
me bùng cháy lên và dây điện bị đứt nổ tung tóe trên đường. Đèn
cả dăy phố tắt ngấm, Lam sợ điếng người khi một nhánh me to c̣n
đỏ lửa rớt ầm xuống đất ngập nước. Dường như Kiên cũng hết hồn,
anh ôm siết Lam và sững sờ trước mọi việc vừa xảy ra.
Cô líu lưỡi:
- Trời... gầm ghê quá!
Kiên th́ thào đùa để trấn tĩnh lại:
- Trời đánh chớ gầm ǵ. Chắc trên cây me này có quỷ một gị.
Nghe anh nói thế, Lam rùng ḿnh. Cô vốn sợ ma và tin những
chuyện hoang đường, nên thay v́ đứng xích ra, cô lại nép sát vào
Kiên hơn. Được dịp, anh càng chọc tới:
- Trời đánh kiểu này chắc nó chưa chết mà đang lảng vảng t́m chỗ
núp đâu đây.
Giọng Lam nghẹn lại:
- Chú đừng nhát người ta nữa.
Đáp lại lời cô, ông trời lại gầm lên như giận dữ chớp lóe sáng
cả một vùng trời. Lam úp đại mặt vào ngực Kiên, tim đập hỗn
loạn, tay chân quíu lại. Từ bé cô đă sợ sấm chớp, nhưng phải nói
cô chưa khi nào sợ như hôm naỵ Nếu không có Kiên, chắc Lam đă
hét và nhảy tưng tưng như điên lên rồi.
Anh dịu dàng vỗ về cô:
- B́nh tĩnh đi nhóc. Đầu đội trời chân đạp đất, sao lại sợ nhỉ?
Lam dựa lưng vào tường. Thấy quê v́ hành động vừa qua, cô tự bào
chữa:
- Ma quỷ ở lửng lơ giữa trời và đất. Sợ nó là phải rồi.
Kiên im lặng. Anh nh́n cây me bị cụt ngọn và rùng ḿnh. Lát sau
Lam mới nghe anh nói:
- Thật kinh khủng. Đời người không phải ai cũng được chứng kiến
sự nổi giận của thiên nhiên như vầy. Nghĩ lại ghê thật!
- Chú cũng sợ nữa à?
- Sợ chứ! Nếu không, tôi đâu ôm em.
Làm vờ như không nghe những lời Kiên vừa nói. Cô lo lắng nh́n
con phố tối đen đắm ḿnh dưới mưa và hỏi:
- Chú nghĩ có quỷ trên cây thật sao?
Kiên nghiêm giọng:
- Mẹ tôi nói vậy và dặn tôi không được trú mưa dưới cây.
Lam liếc trộm anh, trong bóng tối nhập nḥe, cô chỉ bắt gặp ánh
mắt sáng rất lém của Kiên. Ánh mắt đó cho biết anh nói dối,
nhưng chả hiểu sao Lam vẫn thích tin chuyện ma quỉ ấy là thật,
để rồi sợ hăi co người lại.
Kiên lại tiếp tục ba hoa:
- Mẹ c̣n nói trời mưa ma quỷ thích núp dưới nón lá của người đi
mưa để trốn trời.
Nghiêng nghiêng đầu nh́n Lam, anh nói:
- Chà! Cái nón kết mỏ vịt này dài đến mức một cặp vợ chồng quỷ
có thể đeo ṭn ten bên dưới.
Lam giật phắt cái nón xuống. Gió lùa vào tóc làm cô lạnh run,
Lam hắt hơi liên tục khiến Kiên chắc lưỡi:
- Coi chừng bệnh đó, đội nón vào và xoa dầu đi.
Lam hít hít mũi:
- Nhưng mà...
Kiên quyền hành:
- Không nhưng ǵ hết. Có tôi, chả ma quỷ nào dám đeo vào em đâu.
Lam tiếp tục hắt hơi. Cô vừa lạnh vừa đói mới khổ. Mím môi chịu
đựng, cô lặng lẽ nh́n Kiên hút thuốc mà ḷng chợt bâng khuâng
khi nghĩ, ở bên cạnh anh, cô không c̣n sợ mưa giông, băo tố ǵ
cả.
Cuối cùng mưa cũng tạnh, hai người cũng về tới nhà. Ra mở cửa là
bà Thư.
Ném ánh mắt soi mói vào Lam, bà hỏi trỏng:
- Về một lúc à? Có chung đường không vậy?
Kiên nhấn mạnh:
- Không những về chung đường, chúng tôi c̣n trú mưa chung cả
tiếng đồng hồ nữa. Chị c̣n thắc mắc ǵ hỏi luôn đi rồi sau này
không nhắc chuyện này nữa.
Bà Thư nhăn mặt:
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Sau chú ồn ào vậy?
Nh́n Lam bà hạ giọng;
- Con biết Trâm Anh đi đâu không?
Lam lắc đầu:
- Dạ không.
Bà Thư khổ sở:
- Mưa gió thế này mà đi đâu cơ chứ!
Kiên nhếch môi bước lên lầu. Bà Thư gọi giật lại:
- Chú Kiên!
Không hề ngoái đầu lại, anh phất tay:
- Tôi không biết ǵ hết.
- Tôi đă hỏi đâu, sao chú vội vàng thế?
Giọng Kiên khô khan:
- V́ tôi đoán được điều chị muốn hỏi.
Mặc bà Thư tức tối, Kiên vào pḥng đóng mạnh cửa lại. Đây là lần
đầu Lam thấy anh có vẻ giận nhưng tại sao anh giận chứ!
Không dám đứng ngơ ra để thắc mắc, Lam cũng vội về pḥng thay bộ
quần áo ướt nhẹp bẩn thỉu ra. Lau sơ mái tóc dài rồi quấn đầu
bằng cái khăn lông to, cô leo lên giường rúc vào mền tận hưởng
cảm giác ấm áp mà suốt thời gian trú mưa cô đă mong muốn.
Dù bụng đang đói meo, Lam vẫn không dám xuống bếp lúc này. Chị
Trâm Anh đi khỏi nhà mà không xin phép là chuyện lạ. Xớ rớ gần
d́ như thế nào chả bị văng miểng. Khôn hồn nên rúc vào cái vỏ ốc
của ḿnh là xong.
Kéo khăn lông xuống, Lam trải mái tóc dài ra gối, cô nghe trong
tóc ḿnh toàn mùi thuốc lá. Người Lam chợt nóng bừng khi nhớ lúc
ôm Kiên và úp hẳn mặt ḿnh vào ngực anh.
Lẽ ra lúc đấy không nên làm thế. V́ đó là cơ hội... những gă đàn
ông lịch sự chờ đợi.
Đă nghe Kiên nói nhưng Lam vẫn không tránh được. Chắc hẳn trong
bụng, chú ấy rất khinh thường cô. Chú Kiên là tay lọc lơi, lại
đă có người yêu, sao chú không hiểu con nhóc như Lam nghĩ ǵ
chứ!
Lam hốt hoảng cho rằng Kiên đă biết cô cảm thấy thích thích khi
được chú ấy ôm trong tay... Trời ơi... Nếu thế th́... th́...
- Lam ơi!
Lam giật thót người th́ nghe tiếng Kiên gọi. Cô trùm cái khăn
lên đầu bước tới mở cửa.
Anh tṛn mắt ngạc nhiên:
- Vẫn c̣n lạnh à?
Lam gật đầu. Kiên tự nhiên đưa tay sờ trán cô:
- Coi chừng bệnh đó.
Lam ấp úng:
- Cháu không sao.
- Vậy ḿnh xuống ăn cơm. Tôi đói muốn chết rồi.
- Nhưng chị Anh chưa về.
Kiên nhún vai:
- Chờ con bé về chắc tới khuya.
Lam buột miệng:
- Chú biết chị đi đâu sao?
Kiên lơ lửng:
- Có lẽ thế.
- Sao chú không nói để d́ Thư yên tâm.
- Không biết Trâm Anh ở đâu, chị ấy sẽ yên tâm hơn.
Lam ngơ ngác:
- Cháu không hiểu ǵ hết.
- Tốt nhất là đừng nên hiểu, phiền lắm!
Hai người xuống nhà dưới và nghe Mai nói:
- Cô Thư bảo cậu và Lam cứ ăn cơm trước.
Kiên nhướng mày lên:
- C̣n ba tôi th́ sao?
- Ông cụ ăn rồi.
Kéo ghế ra, Kiên nói:
- Vậy th́... không khách sáo. Vừa đói vừa thoải mái thế này,
chắc ăn rất ngon miệng.
Lam hỏi Mai:
- Anh Phi cũng chưa về à?
Gật đầu, Mai hạ giọng:
- Vậy mới có chuyện ồn ào từ chiều đến giờ.
Gắp cho Lam con tôm kho tàu đỏ au, Kiên nháy mắt:
- Ăn đi và đừng ṭ ṃ nữa, xấu lắm!
Lam tự ái làm thinh suốt buổi, Kiên cũng thế dù thỉnh thoảng anh
vẫn gắp thức ăn cho cô kèm theo một nụ cười tủm tỉm rất dễ ghét
làm Lam thắc thỏm trong ḷng. Với một con nhóc tỉnh lẻ như Lam
mà chú Kiên c̣n thế, với người yêu chắc là hết ư.
Chương 6
Từ trong pḥng đi
ra, ông Lộc đảo mắt nh́n rồi cau có:
- Hừ! Vẫn chưa về! Thật là con với cái.
Chắp tay sau lưng ông bước tới đá vào cái thau hứng nước mưa bị
dột ở góc nhà mồm rít lên:
- Đập ngôi nhà này để xây lại là vừa rồi.
Đang nhóp nhép nhai miếng cơm sau cùng, Lam bỗng nghe tiếng ông
Trường vang lên:
- Nếu xây lại th́ đây không c̣n là nhà của cha con tao nữa. Ai
không ở được th́ cút.
Ông Lộc nhíu mày:
- Ba nói vậy là sao?
Ông Trường cao giọng:
- Cha con bây cứ có chuyện măi, tao bực lắm nhưng vẫn ráng chịu
đựng v́ đó là nợ, tao phải gánh tới hết kiếp. Tao chỉ yêu cầu
mày đừng nói động đến cái nhà tao đang ở, v́ nó không thuộc về
mày.
Ông Lộc chợt ngọt ngào:
- Con nói thế v́ muốn ba ở ngôi nhà khang trang sáng sủa hơn,
nhà này cũ kỹ, ẩm thấp đâu có tốt cho sức khỏe.
Ông Trường khoát tay:
- Cám ơn! Nếu nghĩ đến sức khỏe lăo già này, vợ chồng bây mau
mau dọn về nhà ḿnh mà ở. Ồn ào quá tao chịu hết nổi rồi.
Lam rụt rè đứng dậy rồi len lén rút vô pḥng ḷng buồn bă khi
nghĩ đến phận ở... ké của ḿnh. Cô đang phân vân không biết nên
cho ba mẹ biết t́nh trạng của gia đ́nh d́ Thư không th́ lại nghe
Kiên gọi cửa:
- Lam ơi!
Cô làm thinh đợi Kiên gọi đến lần thứ ba mới bước ra. Mắt Kiên
nheo nheo:
- Đă ngủ rồi sao?
Cô lắc đầu. Anh nói:
- Đang suy nghĩ vẩn vơ và buồn. Đúng không?
Lam im lặng. Cô nghe giọng Kiên bứt rứt:
- Em đừng để tâm những lời của ba tôi. Ông không ám chỉ em đâu.
Lam lí nhí:
- Cháu biết.
- Vậy th́ tốt rồi, chúc ngủ ngon.
- Cám ơn chú.
Đóng cửa lại, Lam bỗng thấy ḿnh khách sáo một cách ngớ ngẩn. Cô
mở cassette và vùi mặt vào gối. Mùi thuốc lá từ trong tóc tỏa ra
làm Lam xốn xang đến nghẹn thở.
Mẹ và d́ Thư luôn dặn đi dặn lại phải tránh xa chú Kiên, có phải
v́ chú ấy có đôi mắt rất đa t́nh không? Nếu phải th́ mẹ đừng lo
lắng làm ǵ. Chú ấy đă có người yêu và xem con của mẹ như một
con nhóc, vừa cù lần vừa quê mùa nhất thành phố.
Trong đôi mắt nâu có đuôi ấy, con chả là cái đinh ǵ đâu. Ngược
lại con gái mẹ cũng chả ưa ǵ người đốt thuốc liền tay, khi nói
chuyện không biết lúc nào thật, lúc nào đùa ấy. Tóm lại mẹ hoàn
toàn yên tâm về chú Kiên, và chuyển sự lo lắng sang d́ Thư là
hợp lư nhất.
Lam chợt nghe dưới nhà có nhiều tiếng ồn ào, cô vội tắt cassette
và lắng tai nghe.
Giọng ông Lộc và d́ Thư quát to nhất:
- Khốn nạn! Mày đi đâu từ chiều đến giờ.
- Có nói không? Tao giết chết đấy đồ hư thân mất nết.
Lam thót ruột v́ những tiếng xô đẩy, đổ, ngă của bàn ghế rồi
tiếng Trâm Anh gào lên:
- Con muốn chết. Ba mẹ thích giết th́ giết đi. Sống trong ngôi
nhà này chết c̣n sướng hơn.
Ông Lộc gầm lên:
- Mất dạy, mày uống rượu với thằng nào rồi về đây chống đối tao
hở?
Lam vội chạy xuống nhà. Cô thấy ông Lộc đang nắm gh́ đầu Trâm
Anh, Kiên lao vào đẩy ông ra, giọng anh gay gắt:
- Không được đánh nữa.
- Tao đang dạy con, mày đừng xía vào.
- Đây là cách trút giận, cách thể hiện quyền hành, chớ không
phải cách dạy con.
Bà Thư nóng nảy:
- Chú chả có tư cách ǵ đển xen vào chuyện gia đ́nh tôi hết.
Mặt Kiên lạnh tanh:
- Thật vậy sao?
Dứt lời anh hung hăng khoanh tay đứng chen ở giữa với vẻ thánh
thức. Thái độ này làm ông Lộc chùn chân. Thay v́ đánh Trâm Anh,
ông ta mắng xối xả như đàn bà rồi hầm hầm về pḥng đóng rầm cửa
lại.
Bà Thư quát:
- Mày đến nhà thằng đàn ông đó phải không?
Đứng dựa vào tường, Trâm Anh cười nhạt:
- Mẹ muốn hỏi thằng nào, cứ nói đại tên đi.
Bà Thư nghiếng răng:
- Đồ con gái mất nết.
Lam chới với v́ những từ nặng nề d́ Thư vừa ném ra. Trong khi
Trâm Anh tỉnh bơ trả lời:
- Cũng do cha mẹ dạy cả mà.
Bà Thư nhào tới định cho Trâm Anh một bạt tay th́ bị Kiên ngăn
lại. Anh lớn tiếng bảo:
- Lam đưa chị Anh về pḥng.
Gật đầu một cách máy móc, cô ráng sức lôi Trâm Anh đi và phát
hiện người chị ấy đầy mùi rượu. Thật đáng kinh ngạc và khâm phục
v́ hôm nay chị Anh dám nổi loạn.
Để chị Anh nằm lăn ra giường, Lam nhỏ nhẹ:
- Em làm nước chanh cho chị uống nhé!
Cô bước xuống bếp nghe Mai th́ thầm vào tai:
- Trâm Anh... gan thật. Nhưng rồi đâu lại vào đó thôi.
Lam tṛn mắt:
- Bộ chị Anh đă từng như vậy à?
- Ờ. Ít nhất là hơn một lần.
- Nhưng v́ lư do ǵ?
Mai khịt mũi:
- Th́ cũng v́ t́nh yêu.
- Anh Thắng hả?
- Không phải. Mà thôi, chị không nhiều chuyện nữa đâu.
Lam ấm ức bưng ly nước chanh vào pḥng Trâm Anh. Cô thấy Kiên
ngồi ph́ phà thuốc, kế bên chị Anh đang ủ rủ gục đầu. Chả biết
chú Kiên đă nói ǵ mà chị Anh khóc.
Lam ngập ngừng:
- Chị uống nước đi.
Quẹt nước mắt, Anh lắc đầu:
- Chị có say đâu.
Rồi cô lại khóc.
- Nếu say được th́ đâu phải khổ như vầy.
Kiên dịu dàng khuyên:
- Anh không nên dằn vặt bản thân. Uống rượu chỉ là cách trốn
tránh thực hiện. Đến khi tỉnh rồi buồn sẽ nhân lên gấp đôi, gấp
ba đấy.
Trâm Anh lầm ĺ:
- Cháu sẽ uống nữa, nếu chú không cho cháu biết.
Kiên nghiêm giọng:
- Chú không có quyền đó. Anh muốn hiểu sao về chú th́ tùy. Muốn
say muốn tỉnh th́ mặc.
Dứt lời, anh đứng dậy. Ngoắt Lam. Anh ra cửa, Kiên nói nhỏ:
- Tối nay em chịu khó ngủ với Trâm Anh.
Lam gật đầu:
- Dạ được. Chỉ sợ chị ấy không thích.
Kiên lại hơi nheo con mắt có đuôi:
- Em mồm mép lắm. Chả lẽ không có cách để Trâm Anh đồng ư?
Lam cắn môi ngó lơ chỗ khác. Cô có mồm mép cách mấy cũng thua
miệng lưỡi của Kiên lúc này.
Trở về với Trâm Anh, Lam hỏi:
- Chị đói không em mua phở cho chị ăn?
Trâm Anh lắc đầu:
- Không. Em về pḥng ḿnh đi.
Lam phụng phịu:
- Ơ, chị đuổi em hở. Trời mưa pḥng em bị dột lạnh lắn, em thích
ở đây với chị hà.
Trâm Anh cười gượng:
- Tṛ này chú Kiên bày ra phải không? Chị chả sao đâu, em về
pḥng ḿnh đi.
Lam bước đến giường rồi ngồi xuống:
- Em đang muốn nói chuyện, chị cứ đuổi về hoài. Phải đối diện
với ḿnh măi, em gần điên rồi.
Mặt cô xụ xuống buồn hiu:
- Dường như trong nhà này không ai thích em hết th́ phải.
Trâm Anh kêu lên:
- Sao Lam lại nói vậy? Chị và anh Phi đều rất thương em.
Lam hếch mũi:
- Vậy tối nay em ngủ với chị nha!
Trâm Anh hất hàm:
- Em thích v́ người khác lắm sao?
- Đâu có. Em thích người khác v́ em hà. Chị có v́ em không?
Không trả lời, Trâm Anh với tay lấy cái ví. Cô lôi từ trong ví
ra một gói thuốc rồi châm lửa hút một cách điệu nghệ trước cái
mồm há hốc v́ ngạc nhiên của Lam
Cô cầm gói Thuốc lên:
- A, cho em hút với.
Giật gói thuốc lại, nhét vào gối, Trâm Anh hỏi:
- Em có bồ chưa?
Lam lắc đầu. Anh nói:
- Chừng nào có bồ, đau khổ v́ hắn th́ hăy hút. C̣n bây giờ cứ ăn
yaourt rồi lúng liếng mắt cho chết hết đàn ông con trai đa t́nh.
Thấy Anh có vẻ nguôi ngoai và chịu nói chuyện, Lam mơ màng hỏi:
- Làm cách nào để nhận ra một người đa t́nh hả chị Anh? Có phải
từ đôi mắt của hắn không?
Trâm Anh lim dim mắt sau làn khói mỏng như sương:
- Chị không biết. Nhưng có lẽ do cái nh́n của hắn.
- Cái nh́n đó như thế nào?
- Bộ em định yêu một gă đa t́nh sao hỏi kỹ thế?
Lam xua tay:
- Oh, No! Chính v́ sợ nên em mới t́m hiểu để tránh đó chứ.
Gạt tàn vào một hộp kem dưỡng da đă hết, Trâm Anh chép miệng:
- Một khi đă yêu, khó tránh lắm nhỏ à!
Lam căi:
- Nhưng nếu ḿnh đă ở thế thủ, em tin sẽ tránh được.
Trâm Anh bật cười:
- Thế thủ là thế bị động khi bị tấn công bộ em quên sao?
Lam ngơ ngác:
- Nghĩa là sao chứ?
- Nghĩ là khi đă yêu, gă đó đa t́nh hay vô t́nh em cũng yêu
tuốt.
Thấy Lam thừ người ra, Trâm Anh hỏi:
- Đang nghĩ tới gă nào phải không?
Lam vội nói:
- Làm ǵ có. Em đang t́m xem anh Thắng có điểm ǵ đặc sắc đến
mức làm chị khổ như vậy?
Anh nhếch môi:
- Thắng chả là cái ǵ trong tim chị hết. Chẳng qua ảnh chỉ là
lớp vỏ, chị cố giữ lấy để bọc những điều không có và cố mong nó
thành sự thật.
Lam hoang mang:
- Vậy chị buồn ai mà hút thuốc, uống rượu?
Trâm Anh cao giọng:
- Buồn ai à? Chị không trả lời, được chứ?
Lam ấp úng:
- Xin lỗi! Em đă quá ṭ ṃ.
- Ṭ ṃ là bản chất của phe ta. Chị sẽ buồn nếu em không hỏi câu
vừa rồi.
Lam chăm chú nh́n Trâm Anh, xem chị ấy tỉnh hay say mà nói những
lời khó hiểu quá. Thật ra chị Anh rất tỉnh và đang trầm giọng:
- Trong nhà này, người hiểu được chị họa may có ḿnh chú Kiên,
nhưng lúc năy chú ấy cũng đă bỏ mặc chị say tỉnh ǵ cũng được.
Cuối cùng chú Kiên ác như ba mẹ thôi.
Lam dè dặt:
- Nhưng chú Kiên là người tốt không chị Anh?
- Sao em lại hỏi thế? Chú ấy đă làm ǵ em buồn à?
- Không có. Tại mẹ và d́ Thư dặn em phải tránh xa chú ấy. Ở
chung nhà mà cứ tránh né nhau th́ kỳ quá!
Trâm Anh nhỏ nhẹ:
- Em thấy chú Kiên thế nào th́ đối xử theo đấy. Quan niệm tốt
xấu của người lớn không giống ḿnh đâu.
Lam ôm gối nh́n Trâm Anh. Rơ ràng tồn tại trong chị ấy là hai
con người. B́nh thường th́ hời hợt, nhút nhát, lúc có tí rượu
vào th́ sâu lắng, trầm tư. Thật ra tính cách nào mới thật là của
chị Trâm Anh? Chị ấy đau khổ v́ ai? Những lời chị Anh nói với
chú Kiên có nghĩa ǵ chứ?
Trâm Anh dụi đầu điếu thuốc, rồi cẩn thận đậy nắp hộp mỹ phẩm
lại. Chắc chị ấy rất thường hút thuốc trong pḥng, nhưng ở nhà
không ai biết. D́ Thư gắt gao kiểm soát giờ giấc việc đi đứng
của chị Anh hẳn phải có lư do, chứ không đơn giản v́ muốn nhốt
con gái vào lồng son như Lam tưởng.
Thái độ việc làm của chị Anh bữa nay là sự cố ư nổi loạn v́ d́
dượng ngăn không cho chị ấy tiếp tục quen với anh Thắng hay v́
lư do nào khác nhỉ? Lam không hiểu nổi bà chị của ḿnh. Cả chú
Kiên, anh Phi và d́ dượng, cô cũng không hiểu nốt.
Giọng Trâm Anh chợt vang lên:
- Nè nhỏ! Em chưa có bồ thật hả?
- Thật mà!
- Hồi bằng em, chị đă có mối t́nh đầu rồi đó!
Lam hỏi tới:
- Vậy người đó bây giờ đâu rồi?
Trâm Anh buồn bă:
- Chị đang muốn biết, nhưng ai cũng giấu hết. Thật ra yêu một
người đâu có tội phải không?
Lam ngập ngừng:
- Em không biết.
Trâm Anh nửa thật nửa đùa:
- Yêu đi để biết sướng biết khổ với người ta chứ.
- Chị xúi bậy không hà. Mẹ dặn có quen ai phải lôi cổ về cho d́
Thư xem gị xem cẳng. Nghe vậy em rét quá hết dám quen.
- Tại chưa tới lúc đó thôi. Nhưng nếu đă quen ai, tốt nhất đừng
cho mẹ chị biết vội. Sẽ không có ǵ tốt đâu, v́ thế nào bà cũng
t́m bằng được khuyết điểm của hắn để chê.
Lam cười tươi:
- Nhân vô thập toàn. Chê th́ chê, em đâu có ngại.
Trâm Anh nh́n cô:
- Chà, qua cách nói này chắc em đă chấm ai rồi. Có cần chị giúp
đỡ ǵ không?
Lam lắc đầu thật nhanh:
- Em không có.
- Làm ǵ chối dữ vậy, chị đùa mà. Hừ, chị tự giúp ḿnh c̣n chưa
xong, nói chi đến giúp ai.
Lam nh́n lên trần nhà, cô trầm giọng:
- Chắc mối t́nh đầu của chị đẹp lắm?
- Đối với chị là thế, nhưng mọi người lại cho đó là mối t́nh
điên. Khi đam mê, mấy ai dám vỗ ngực khoe ḿnh tỉnh chứ.
- Nhưng tại sao hai người lại chia tay?
Trâm Anh nhún vai:
- Đă bảo đó là mối t́nh điên mà! Tỉnh rồi th́ đường ai nấy đi.
Nhưng em quan tâm đến làm ǵ. Hăy kể về anh chàng của ḿnh đi.
- Em có ai đâu mà kể.
- Th́ tưởng tượng ra.
Lam chợt đỏ mặt khi chợt nhớ tới chú Kiên và đôi mắt nheo nheo
dễ ghét. Cô buột miệng:
- Anh chàng của em nhất định không được ghiền thuốc lá.
- C̣n ǵ nữa?
- Ít nói. Ít cười.
- Em thích những tên máu lạnh à?
- Không phải. Em ghét dân ba hoa lắm!
Trâm Anh kêu lên:
- Nhưng suốt buổi chỉ ngồi như cục đất th́ chán chết. Nhất định
em phải chọn cho ḿnh một người hoạt bát, năng nổ, tháo vát giỏi
giang trong mọi việc.
Lam xụ mặt:
- Người như thế đâu thèm ngó tới em.
Vuốt tóc Lam, Trâm Anh nói:
- Đẹp như em mà lo ǵ. Nhan sắc là cái vốn trời ban cho phụ nữ,
bởi vậy chị không thèm học cao, đợi ba mẹ kiếm cho một tấm chồng
giàu thế là quá tốt rồi.
Lam liếm môi:
- Tốt sao chị lại mượn rượu giải sầu, hút thuốc t́m quên?
Trâm Anh nằm xoải tay trên giường, giọng nghèn nghẹn:
- Tại chị không cam tâm khi cuộc đời toàn đưa tới cho chị những
điều chị không mong đợi. Yêu một người, kết cuộc chả tới đâu.
Phó mặc duyên số cho cha mẹ rồi cũng chẳng được ǵ. Sau Thắng sẽ
là ai? Chị mệt mỏi rồi nên cảm thấy sợ khi tưởng tượng sẽ phải
bắt đầu một mối t́nh giả dối với một người nào đó để được anh ta
cưới làm vợ.
Lam ngỡ ngàng trước những lời của Trâm Anh. Chỉ v́ một mối t́nh
không trọn, chị ấy đă sống như thế nào? Thật khó tin được d́
dượng lại đồng ư kiểu t́m hạnh phúc của chị Trâm Anh.
- Em ngạc nhiên v́ sự hèn yếu bi quan của chị trước cuộc sống
phải không? Chị là như thế đó. Em không hiểu được chị đâu.
Trâm Anh xoay mặt vào vách, Lam hiểu chị không muốn nói chuyện
nữa. Cô cũng nằm im nghe tiếng côn trùng nỉ non, và nghe trong
tóc ḿnh mùi khói thuốc như gần như xa.
o0o
|