Lao Xao Trong Nắng   Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3   
Chương 8

Tiếp nối những chuỗi ngày dài. Cuộc sống của Thanh Trúc trôi qua với những nỗi buồn mênh mang. Công việc ở công ty chạy đều. May là cũng khá bận rộn nên giúp cho Trúc quên lăng phần nào. Trúc không nói ra, không cho ai biết, chuyện bức thư của Anh Kỳ vẫn mang theo trong ví nàng. Thỉnh thoảng rảnh rỗi là Trúc lại mang ra đọc. Có điều Trúc không dám sử dụng đến điện thoại cho cuộc nói chuyện với Anh Kỳ. Trúc hiểu, điều đó phần nào do ảnh hưởng của Tâm. Nàng sợ Tâm chê ḿnh yếu đuối, không cương quyết, vẫn c̣n ham muốn chui vào

nhà họ Vơ. Thanh Trúc cố nén ḷng, không gọi điện thoại. Một ngày, hai ngày, một tuần, một tháng rồi hai tháng. Ngày tháng lần lượt trôi qua. Và chuyện gọi điện thoại cho Anh Kỳ cũng dần dần mất tính nôn nóng. Thỉnh thoảng, Trúc vẫn đặt câu hỏi trong đầu. Có nên gọi điện thoại cho Anh Kỳ về không? Nàng biết chỉ cần điện thoai, là coi như cuộc đời nàng rồi sẽ gắn liền với gia đ́nh ông Đạt trở lại. Nhưng mà... Nhưng mà... H́nh như Anh Kỳ chỉ kỳ hạn cho Trúc có một tuần cơ mà. Nếu rủi gọi đi mà Kỳ đă có bạn gái ở nước ngoài, th́ có phải là tự rước lấy nhục không? Thôi th́ tốt hơn không nên gọi ǵ hết. Bên cạnh đó, sự thay đổi của Tâm thật đáng cổ vũ. Chỉ đi làm trở lại có một tháng mà Tâm đă trở thành một cây bút khá gắn bó với ṭa soạn, được chủ nhiệm tin dùng. Chàng gom góp tiền lương mua được chiếc xe gắn máy trả dài hạn. Với chiếc xe, và chiếc máy ảnh cũ kỹ, suốt ngày Tâm săn tin khắp nơi, chỉ tối mới đến dùng cơm chung với Trúc và Thanh. Cơm xong, lại vác máy xuống đường. Nhiều lúc về thật khuya, Tâm lại rất tự nhiên gọi dây nói tới, hỏi có thể cho phép một anh chàng v́ săn tin quá mệt, ghé qua ngồi nghỉ một chút không? Và trong những hôm như vậy, hai người đành mặc áo ngủ ra mở cửa cho Tâm vào. Anh chàng chỉ ngoan ngoăn ngồi ở salon nghỉ ngơi một chút. Trang Thanh th́ tế nhị hơn, pha một ly sữa nóng hay làm một cái trứng cho Tâm, Những lúc như vậy, Thanh Trúc ṭ ṃ hỏi:

- Sao? Hôm nay có tin ǵ đặc biệt lắm phải không?

Tâm lúc nào cũng nhiệt t́nh.

- Có chứ. Có một bà già 60 tuỏi, hôm nay làm lễ cưới với bạn của cháu nội bà ta mới 28 tuổi.

Trang Thanh vừa cười vừa nói.

- Nói dóc. Làm ǵ có chuyện kỳ cục như vậy? Bên đàng trai ai mà chịu cho làm chuyện đó?

- Bên đàng trai th́ có ǵ trở ngại đâu, v́ chú rể là con mồ côi mà. Tôi có đến phỏng vấn hỏi tại sao chú lấy vợ th́ chú ta lại ngây thơ hỏi tôi: "Nếu không cưới vợ làm sao có nhà ở? Làm sao có con?" tôi phải giải thích cho cậu ta biết là nếu lấy một người vợ bằng tuổi với ḿnh th́ mới mong có con có cháu. Vậy mà cậu ta vẫn chưa hiểu, hỏi lại như vậy phải đợi những 30 năm nữa cưới vợ được sao?

- Nghĩ rơ tức cười.

Trang Thanh và Thanh Trúc đều cười. Trúc ṭ ṃ hỏi:

- Thế chú rể có yêu cô dâu không?

Tâm cười nói.

- Ồ, cô bạn gái. Cô thấy trên đời này đâu phải đám cưới nào cũng do t́nh yêu mang tới đâu.

Thanh Trúc đỏ mặt căi bướng:

- Tôi đánh cá với anh đấy. Tôi nói là 80% người ta lấy nhau là v́ t́nh đấy.

Trang Thanh bước tới nắm tay bạn.

- Cái tật ham đánh cá của mi cũng không chừa.

Tâm đă uống cạn ly sữa, sảng khoái trở lại nói:

- Đừng giận, tôi cũng tin các bạn sẽ lấy chồng bằng t́nh yêu. Tôi cũng cầu cho những người yêu nhau trên đời này đều lấy được nhau. Ngày mai, tôi sẽ cố đi săn tin về t́nh yêu cho các bạn hay.

Rồi như chợt nhớ ra điều ǵ, Tâm nói:

- Hôm nay có một tin thật giật gân. Có một bà căi nhau với chồng. Đợi lúc không có chồng ở nhà, bà ta đă nhảy lầu từ tầng thứ năm xuống đất tự tử. Thời may ông chồng vừa tan sở về đến. Thấy có người nhảy lầu, ông phóng tới cứu, không ngờ lực rơi lớn quá nên ông ta bị đè ngất xỉu. Kết quả, bà vợ không chết, c̣n ông chồng? Khi xe cứu thương tới, ông chỉ kịp nói với vợ một câu: "Bà ác quá, sao bà lại nghĩ ra cách giết tôi một cách kỳ cục như vậy?" rồi tắt thở luôn.

Tâm đứng dậy nói nhanh:

- Chết chửa, năy giờ quên mất. Phim chưa đưa vào pḥng tối, mai phải lên mặt báo rồi. Thôi chào quư vị, tôi phải đến ṭa soạn ngay. Bye, bye!

Tâm giống như một cơn lốc cuốn đi. Hai ngườ́ con gái c̣n lại cũng không làm sao chợp mắt được. Họ bàn tám măi chuyện ngườ́ đàn bà nhảy lầu giết chết chồng, chuyện bà lăo cưới trai tơ, rồi cười ngặt nghẽo. Sáng hôm sau vừa thức dậy là họ giành nhau tờ báo. Tờ báo có Tâm cộng tác, lật từ trang ngoài vào trang trong, cố t́nh t́m những bản tin trên, nhưng không có ǵ cả. Trang Thanh lắc đầu nói:

- Cái anh chàng Tâm khéo bịa chuyện để phá tụi ḿnh.

Thanh Trúc tiếp lời.

- Về phương diện này Tâm và Anh Kỳ khéo giống nhau.

Trang Thanh quay sang nh́n bạn

- Thanh Trúc, h́nh như mi chưa thể quên Kỳ được, mi c̣n yêu hắn phải không?

Thanh Trúc thở dài, thay áo đi làm.

- Không. Tao đă quên anh ấy, quên lâu rồi.

Trang Thanh tiếp lời:

- Chỉ sợ mi quên không được thôi...

Thanh Trúc chẳng đáp, đi vào pḥng tắm.

Ngày tháng lặng lẽ trôi qua. Mọi việc rồi qua đi. Công việc ở văn pḥng khá bận rộn, về nhà có Trang Thanh và Tâm pha tṛ. Cuộc sống coi như tạm ổn, nếu không nghĩ đến quá khứ đến tương lai.

Sắp cuối thu, trời bắt đầu trở lạnh. Lạnh thường khiến cho t́nh cảm con người xuống cấp, dễ nhớ nhung hơn, dễ buồn phiền hơn. Không phải chỉ có những người trẻ mà người già cũng vậy. Lúc này, Thanh Trúc thấy ông Đạt cũng trở nên ít nói hơn, già hơn. Trong mấy buổi họp của ban giám đốc công ty mà Trúc và thư kư Giang có bổn phận ghi chép biên bản, nàng phát hiện đề tài thường quay quanh mấy vấn đề, có cần phải giải tán pḥng kế hoạch không? Giá dầu tăng, giá chi phí sinh hoạt tăng. Mấy xí nghiệp cũ cần cải tổ v́ tiến bộ khoa học kỹ thật. Thanh Trúc vừa ghi chép mà vừa thấy buồn buồn. Cái lư do chính không phải v́ pḥng kế hoạch sắp giải tán mà là v́ Kỳ. Thanh Trúc đă nghĩ, Kỳ chỉ đi một ít lâu thôi. Không ngờ anh chàng lại bỏ đi luôn không về.

Buổi trưa hôm ấy, Thanh Trúc bước ra cửa công ty, định sang quán ăn bên kia đường t́m món ǵ lót dạ, th́ chợt thấy có chiếc xe quen thuộc đậu bên đường. Chiếc xe du lich màu đỏ. Thanh Trúc c̣n đang ngơ ngác th́ Hải Yến đă tḥ đầu ra cửa xe gọi:

- Thanh Trúc, lên xe này, tôi đă đợi Trúc từ lâu rồi.

Thanh Trúc bước lên xe. Hải Yến trong chiếc áo rộng màu tím tươi mát như một dóa sen mới nở. Hải Yến có vẻ mập khỏe ra. Họ cũng đến cái quán ăn Tây cũ. Trúc gọi một phần sandwich, c̣n Hải Yến một ly rượu với món salad ḅ. Trong lúc chờ đợi họ nh́n nhau. Hải Yến mở lời trước:

- Thanh Trúc, nghe nói lúc gần đây cô thường gặp Tâm lắm.

- Ờ

Trúc nh́n Yến ḍ xét. Không lẽ Hải Yến không c̣n yêu Tâm mà vẫn ganh tị chuyện đó ư?

- Thế Trúc đă yêu anh ấy chưa?

Yến hỏi nhỏ. Giọng hỏi thật êm, Trúc buột miệng:

- Có lẽ tôi thích anh ấy.

- Có thích hơn là thích Anh Kỳ không?

- À!

Thanh Trúc do dự, nhưng rồi nh́n thẳng Yến.

- Chuyện đó có liên can ǵ đến chị?

Hải Yến bưng ly rượu lên hớp nhẹ:

- Tôi cũng không biết là có liên hệ không. Nhưng chuyện tôi làm dâu nhà họ Vơ đă khiến Tâm căm thù nhà họ Vơ cùng cực. Anh ấy lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trả thù. Anh Kỳ trước khi đi c̣n nói với tôi. Tội ai làm nấy chịu sao lại bắt người khác chịu thế cho? Lúc đầu tôi không hiểu cậu ấy nói ǵ. Nhưng bây giờ, nghe nói Trúc và Tâm rất thân nhau, tôi mới hiểu ra.

Rồi Yến nh́n Trúc, thái độ thành khẩn:

- Thanh Trúc, nếu Trúc thật sự yêu Tâm và ngược lại Tâm cũng thật sự yêu Trúc, th́ tôi rất vui, rất sung sướng mà chúc mừng cho hai người. Ngược lại nếu Tâm gần Trúc chỉ với mục đích là báo thù nhà họ Vơ, v́ họ đă cướp lấy người yêu của anh ấy, và Tâm đoạt lại để trả đũa, th́ Trúc nên coi chừng. T́nh trạng đó rất nguy hiểm, rất thất lợi cho Trúc.

Thanh Trúc bàng hoàng. Rơ ràng nàng không hề nghĩ đến điều đó. Trúc cố hồi tưởng lại chuyện giữa ḿnh và Tâm. Vâng, đúng là Tâm đă căm thù nhà họ Vơ. Mỗi lần nghe Trúc nhắc đến tên Kỳ là Tâm như lồng lên. Nhưng lúc quen Tâm đến giờ, Trúc thấy Tâm có bao giờ bày tỏ t́nh yêu với nàng đâu! Trúc nghĩ măi mà không ra. Có thể, Tâm đă ngầm tỏ bày mà Trúc không để ư. Cái đó th́ cũng khó nói. V́ Trúc thấy Tâm đối với Thanh và nàng đều như nhau. Vậy th́ chưa phải đâu, chưa phải.

Thanh Trúc nh́n lên.

- Chị yêu tâm. Chưa có ǵ nguy hiểm đâu.

Hải Yến thở dài.

- À! Vậy th́ tôi yên tâm. Thanh Trúc, thật ra tôi gặp Trúc là để cảm ơn sự chuyển biến mà Trúc đă giúp cho Tâm. Tôi cứ ngỡ là đă hết thuốc chữa. Bây giờ thấy Tâm không c̣n uống rượu phá phách, làm việc trở lại như người b́nh thường, tôi rất vui mừng cho Tâm cũng như cho tôi.

Thanh Trúc nh́n thẳng vào mắt Yến:

- Thế chị c̣n yêu anh ấy không?

Hải Yến có vẻ suy nghĩ.

- À! Có lẽ c̣n, nhưng không phải là t́nh yêu như trước, mà là một sự lo lắng, để ư. Sau lần nói chuyện với Trúc lần trước, tôi về và suy nghĩ rất lâu, rất kỹ. Tôi thấy Trúc nói đúng. Tâm sẽ gặp một người con gái khác yêu và quên dần tôi. C̣n tôi? Tôi đă có chồng. Tôi phải biết yêu quí những ǵ ḿnh có. V́ vậy, tôi đă cố gắng quên Tâm và phục vụ chồng tôi. Chuyện đó không khó khăn lắm. V́ chồng tôi là một người không đ̣i hỏi lắm. Gần đây, chúng tôi sống rất hạnh phúc với nhau. Chàng tỏ ra chiều chuộng, quan tâm, chăm sóc tôi. C̣n tôi...

Hải Yến đỏ mặt nói tiếp:

- Qua tháng sáu sang năm, tôi sẽ làm mẹ.

Trúc vừa kinh ngạc vừa vui.

- Ồ! Vậy th́ mừng cho chị, chị Hải Yến.

Hải Yến vui vẻ, dôi má vẫn c̣n ửng đỏ.

- Đấy Thanh Trúc thấy không? Con người thật ra sống cũng rất đơn giản. Thời gian và không gian có thể chữa lành nhiều thứ. Sau khi biết ḿnh sắp có con, tôi không c̣n nghĩ tới điều ǵ nữa cả. Tôi dồn hết tất cả vào việc chăm sóc cho bào thai. Tôi sẽ cố tạo cho con tôi có được một gia đ́nh vui vẻ hạnh phúc. Thanh Trúc, sau này rồi cô cũng phải vậy thôi.

Ta ư? Thanh Trúc suy nghĩ. Ngay bây giờ ta c̣n chưa biết "t́nh sẽ về đâu" cơ mà? Mọi chuyện đang rối vung lên đâu. Anh Kỳ, Anh Kỳ! Những tiếng gọi như dồn dập trong ḷng. Anh Kỳ! Chúng ta đang làm ǵ thế? Anh Kỳ, anh hăy quay về đi! Quay về đi anh! Trúc nghĩ mà mắt chợt ướt. Bỗng nhiên, nàng thấy không thể ngồi nán lại được nữa, nàng muốn trở lại công ty ngay. Phải gọi điện thoại cho chàng. Gọi ngay đừng chần chờ ǵ nữa.

Hải Yến tiếp tục nói.

- Tôi cũng rất mừng khi biết được chuyện giữa Trúc và Tâm. Nếu Trúc thấy chuyện đó không có ǵ là nguy hiểm, nếu Trúc có thể khẳng định là Tâm yêu Trúc thật th́ Thanh Trúc cũng nên quên Anh Kỳ, quên một cách sạch sẽ. May là giữa Trúc với Kỳ cũng chỉ mới quen nhau mới có mấy tháng thôi.

Thanh Trúc mở to mắt. Nàng không hiểu rơ Hải Yến định nói ǵ. Chỉ mơ hồ nghe Yến đề cập đến tên Anh Kỳ. Vâng, Anh Kỳ! Dù chúng ta chỉ mới quen nhau mới mấy tháng, nhưng tôi không làm sao quên được anh. Anh Kỳ!

- Thanh Trúc! Trúc có nghe tôi nói ǵ không?

Hải Yến đột nhiên hỏi, làm Thanh Trúc như bừng tỉnh dậy. Phải trở về công ty ngay, để gọi dây nói cho Kỳ.

- Vâng, tôi đang nghe đây.

- Vậy, th́ nghe đây... Anh Kỳ sắp cưới vợ rồi.

- Sao, chị nói sao?

Trúc bàng hoàng, Hải Yến cúi xuống, mở ví, lấy ra một búc ảnh đặt lên bàn.

- Sáng nay, chúng tôi vừa nhận được thư của Anh Kỳ. Cậu ấy bảo là không chịu nổi sự cô đơn ở nước ngoài. Lại cho biết là mới quen một cô gái rất dễ thương, dịu dàng, ngoan ngoăn. Kỳ nói cái ǵ cũng nghe theo, không hề làm khó làm dễ hay dằn dặt chàng. Kỳ bảo lúc này Kỳ vui lắm, không c̣n buồn bực như xưa, và mong mọi người đều được như vậy. Kỳ rồi sẽ lấy vợ. Cậu ấy gởi cả bức ảnh của cô bạn về, cô ấy người lai Hoa Mỹ. Tên là Susie.

Thanh Trúc cúi nh́n xuống. Cô gái trong ảnh mặc chiếc áo hai mảnh, đứng bên hồ bơi. Thân h́nh khá hấp dẫn. Mái tóc nâu đang quấn cao, để lộ chiếc cổ trắng, mũi cao, đôi môi gợi cảm. Chẳng có một dáng dấp ǵ là Á Đông. Nhưng phải nói là rất đẹp. Thanh Trúc nh́n, nh́n măi. Nhưng mọi thứ như mờ dần. Đầu óc cũng tê cứng đi. Có một cái ǵ đó đang đâm thẳng vào tim, đau nhói. Tại sao vậy? Tại sao lại như vậy? Thanh Trúc ném trả bức ảnh cho Yến, rồi vội vă đứng dậy chạy ra khỏi quán. Hai Yến ngạc nhiên nhưng rồi cũng đuổi theo hét:

- Thanh Trúc, Thanh Trúc. Cô làm sao thế? Đợi tôi một chút, tôi sẽ đưa Trúc về công ty!

Thanh Trúc không nghe thấy ǵ hết. Nàng cứ đi mà không biết ḿnh đang đi đâu. Nước mắt ràn rụa chảy xuống mặt. Không biết, không thấy ǵ hết. Mọi thứ như hoàn toàn vô nghĩa. Những ḥn gạch đỏ trên vỉa hè như những giọt nước mắt màu đỏ. Mọi cái đều đă hết. Đă chấm đứt. Thanh Trúc đi măi như thế, thật lâu, thật lâu...

- Ối coi chừng

Một tiêng hét làm Trúc sực tỉnh dừng bước trước cái hố sâu. Nàng nhắm mắt vịn tay vào cây cột điện bên đường, và tự nhủ: mọi người đi qua chắc họ cho là ta đang điên? Có thể, có thể... Trong lúc như mê như tỉnh Trúc nghe đâu đây như có tiếng ai:

- Thanh Trúc! Thanh Trúc! Mi đúng là một đứa ngu. Người ta đă không thèm nhớ đến mi, người ta đă quên, sắp vui duyên mới. Người ta bỏ đi không hề viết cho mi một lá thư. Vậy mà sao mi lại buồn? Lại khổ, mi khóc làm ǵ chứ? Điên thật! Tại sao mi cũng không chịu quên. Ném thật xa hắn ra khỏi vùng nhớ. Thanh Trúc ạ làm sao phải mày châu ủ dột chi vậy, mi thật là khùng, mi...

Thanh Trúc ngưng lại, bỗng nhiên nàng thấy nhớ lại những câu chê bai của Tâm. Và h́nh như có một chiếc dù che trên đầu. Có người đứng bên cạnh, chiếc áo tím nhạt.

- Hải Yến!

Hải Yến với giọng nói dịu dàng đầy vẻ thông cảm.

- Đừng đày đọa ḿnh nữa, Thanh Trúc. Trúc đă làm tôi rối lên, lái xe chạy ḷng ṿng t́m Trúc. Xin lỗi nhé, Trúc. Đúng ra tôi không nên cho Trúc biết những chuyện đó.

Thanh Trúc vội cắt ngang, giả vờ như bất cần.

- Không, chị không có lỗi ǵ cả. Cám ơn chị đă cho biết, như thế tôi sẽ cố gắng học theo chị. Dồn hết t́nh cảm của ḿnh cho Tâm, phải không?

Nghe đến cái tên Tâm, h́nh như Hải Yến hơi chựng lại. Nàng định nói ǵ đó nhưng rồ́ lại thôi, Yến chỉ vuốt lấy mái tóc của Trúc nói:

- Thôi lên xe đi, tôi sẽ đưa Trúc về nhà.

- Không, tôi c̣n phải về công ty làm việc.

- Thôi, Trúc đang thế này, làm sao làm việc được? Vả lại mọi người đều thấy tôi đem xe đến đón Trúc rồi. Cha tôi hẳn nghĩ là tôi với Trúc có chuyện riêng, người sẽ không trách chuyện Trúc bỏ việc đâu.

Thanh Trúc nh́n xuống bộ quần áo ướt, yên lặng. Ăn mặc thế này vào công ty, thế nào cũng bị người ta đánh giá.

Hải Yến đă hỏi địa chỉ, đưa Trúc về tới tận nhà. Trúc hỏi:

- Chị lên nhà ngồi chơi một chút nhé?

Hải Yến suy nghĩ một chút, lắc đầu.

- Thôi khỏi vô, rủi gặp Tâm càng rắc rối thêm. Tôi biết lúc này Tâm có mặt thường xuyên ở nhà Trúc mà.

Trúc nh́n vào đồng hồ nói.

- Không sao đâu, bây giờ mới ba giờ hơn. Sau bảy giờ Tâm mới đến đây.

Thế là Hải Yến đành lên nhà. Nhưng thật bất ngờ. Khi cả hai bước vào nhà, Tâm đă có mặt ở đấy, không những chỉ có Tâm mà có cả Trang Thanh.
Vừa trông thấy Tâm, Hải Yến muốn rút lui nhưng không c̣n kịp. Tâm đă ngồi ngay lại.

- Ồ! không ngờ lại gặp cô ở đây? Sao lúc này khỏe chứ?

- Dạ khỏe, cám ơn anh, Nghe nói anh đă có việc làm em mừng cho anh.

Tâm nhún vai.

- Hừ. Chưa đến đỗi chết đói nhưng cũng không giàu có như người ta.

Hải Yến ngồi yên lặng. Tâm đưa mắt ngắm nghía người yêu cũ. Chàng có vẻ ngạc nhiên trước sự đổi thay ở Yến. Không c̣n trạng thái ủ dột, buồn thảm, tiều tụy như trước, mà là một nhan sắc mặn mà tươi mát, kết quả của cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ. Tâm chợt thấy ganh tức, bực dọc.

- Gia đ́nh chồng cô có vẻ khéo nuôi quá hử? Lúc này thấy cô mập ra đấy.

Hải Yến ngước mắt lên nh́n, đôi mắt như van xin.

- Tôi xin anh mà. Tai sao anh cứ thù hằn ngườ́ ta, hận người ta hoài vậy? Bây giờ anh đă có bạn bè mới, có công ăn việc làm, có cuộc sống b́nh thường như xưa.

Hải Yến biết ḿnh không diễn đạt được điều muốn nói.

Nhưng chắc chắn Tâm hiểu, nên tiếp.

- Anh đừng bực dọc về chuyện định mệnh đă giựt mất cái anh đă có trong tay. Biết đâu rồi anh sẽ có được sự đền bù khác hay hơn, đẹp hơn phải không anh?

Tâm chăm chú nh́n Hải Yến và nói.

- Anh chỉ có thể hứa là không hận em nữa thôi. Sao thế nào?

- Bây giờ em sống vui? Hạnh Phúc chứ?

- Vâng, điều duy nhất làm em cảm thấy không vui bây giờ là anh không vui, không hạnh phúc. Nếu anh có đủ cả hai thứ đó, th́ em hạnh phúc hoàn toàn.

Tâm có vẻ kinh ngạc nh́n Yến.

- Em học được ở đâu mấy lời khách sáo đó chứ?

Hải Yến lắc đầu. Cử chỉ rất thành thật, cương quyết.

Tâm đă nh́n thấy nơi người yêu cũ một thái độ dứt khoát, không bịn rịn. Yến chợt đứng lên, nh́n Trúc.

- Thôi, tôi về.

Không ai nói ǵ với nhau, cũng không ai giữ Yến lại. Yến bước ra ngoài. Gian pḥng ch́m vào yên lặng. Yên lặng đến độ nghe cả tiếng cầu thang máy đang chạy xuống bên ngoài. Sau đó là tiếng xe nổ máy. Trang Thanh là ngườ́ đầu tiên lên tiếng.

- Thanh Trúc, sao không đi thay áo đi?

Thanh Trúc chợt tỉnh. Chuyện làm cho Trúc ngẩn ngơ không phải là màn chớp nhoáng vừa rồi giữa Hải Yến và Tâm mà là chuyện Anh Kỳ. Anh Kỳ sắp cưới vợ. Trúc thấy đau khổ, trái tim như nhức nhối. Bây giờ mọi cái mới bắt đầu thấm. Trúc bước tới giường ngă vật xuống. Thanh bước tới, lắc đôi vai bạn.

- Sao vậy? Thanh Trúc, chuyện ǵ đă xảy ra?

Trúc lắc đầu, cắn lấy môi. Không ǵ có thể khiến Trúc đau khổ thế này. Nàng nắm chặt lấy chăn, co rúm lại. Trang Thanh sợ hăi, quay sang cầu cứu Tâm.

- Anh Tâm, anh lại xem Trúc nó làm sao này!

Tâm vẫn c̣n đứng ngẩn ngơ từ lúc Hải Yến bước đi, nghe Trang Thanh gọi vội tỉnh ra chạy đến.

- Thanh Trúc, cô thấy thế nào?

Thanh Trúc chậm răi quay lại, nước mắt làm nḥe cả mắt.

Nàng chợt đưa tay ra nắm lấy tay Tâm, đau khổ hỏi.

- Anh Tâm... Anh có yêu tôi không? Anh có muốn lấy tôi không?

Tâm kinh ngạc. Vừa mới bị một cú sốc với Hải Yến bây giờ lại đến Thanh Trúc. Chàng nắm chặt lấy tay Trúc, không biết phải nói thế nào. Trang Thanh cũng ngẩn ra bên cạnh, mặt tái hẳn. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Moị chuyện không thể ngờ được.

Chương 9

Đêm đă về khuya. Tiếng gơ lóc cóc của em bé rao bán hủ tiếu như những điệp khúc buồn khắc khoải bi ai của một đêm trằn trọc không ngủ được Thanh Trúc và Trang Thanh cùng nằm trên gường chưa có ai chớp mắt lấy một phút. H́nh ảnh xảy ra ban chiều như cứ lảng vảng đâu đây. Anh Kỳ, cô gái hai ḍng máu Susie. C̣n Trang Thanh, t́nh cảm giống như một áng mây đầy mâu thuẫn. Thanh đă ở trên áng mấy đó. Muốn leo xuống không được. Cứ như ở măi trên mây thế này cũng không được. Lạnh quá, lạnh phát run. Thanh thấy cô đơn làm sao. Thanh Trúc đột nhiên thở dài. Trang Thanh cũng thở dài.

Trúc giật ḿnh quay sang bạn, lắc vai:

- Này Trang Thanh, mi chưa ngủ ư?

- Ờ.

Thanh chỉ ờ thôi, làm Trúc thở ra:

- Trang Thanh ơi, tao buồn muốn chết. Tao không biết rồi cuộc đời sẽ đi về đâu nữa.

Trang Thanh quay lại nói.

- Mi đă tỏ t́nh với Tâm rồi? Yêu tâm đi, anh ấy rất tốt, anh ấy rất thich mi.

Thanh Trúc có vẻ suy nghĩ.

- Anh Tâm ư? Anh ấy có yêu tao đâu? Anh ấy chỉ có mục đích là đoạt người yêu của Anh Kỳ thôi.

Trang Thanh quay lại, bật ngọn đèn trên đầu giường. Trong cái ánh sáng lờ mờ, Thanh ngắm Trúc.

- Mi đă khóc?

Thanh Trúc nh́n bạn, vuốt mấy ḍng nước mắt dưới má Trúc.

- Mi cũng thế?

Trang Thanh ngă xuống gối, vùi đầu vào gối.

- Thanh Trúc, tao có một điều muốn nói với mi.

- Điều ǵ?

- Tao với anh chàng phi công đă cắt đứt.

- Bao giờ?

- Hai tháng trước đây.

Thanh Trúc nói như reo lên.

- Ồ! cám ơn trời phật, mi cũng đă quyết đúng. Sao không cho biết sớm? Để tao cứ nghĩ lo cho tụi mầy. Ai là người quyết định thế? Mi à?

Trang Thanh ngẩng lên nh́n bạn. Rồi đột nhiên nàng ṿng tay qua ôm lấy Trúc.

- Phải! Mà Thanh Trúc này, mi có thật sự cần phải lấy Tâm không?

Thanh Trúc tṛn mắt như chợt hiểu.

- Trang Thanh, có phải mi định nói với tao là...

Trang Thanh nói nhanh.

- Không phải. Tao nghĩ là, Tâm đă thích cả hai chúng ta. Nhưng v́ anh ấy như con chim bị đạn qua một lần, nên lúc nào cũng dè dặt. Anh ấy đă từng với ư định báo thù mà đeo đuổi, tán tỉnh mi, nhưng rồi nghĩ lại, thấy làm thế là hèn.

- Tại sao mi biết chuyện đó?

Anh Tâm nói cho tao biết.

- À.

- Nhưng rồi, chiều hôm nay, chuyện đă tiến đến một khúc quanh mới, anh Tâm lại gặp Hải Yến, rồi lại nghe mi đích thân tỏ bày t́nh yêu với anh ấy.

Thanh Trúc ngạc nhiên:

- Hở tao thực nói thế?

- Ừ mầy đă hỏi anh Tâm là yêu mầy không? Có muốn cưới mầy làm vợ không? Đối với bọn đàn ông được nghe những câu như vậy không có ǵ tuyệt cho bằng.

- Ồ!

Thanh Trúc thất thần, trừng mắt nh́n Trang Thanh. Hai người con gái cứ thế nằm nh́n nhau, không ai nói nhau ǵ cả. Một lúc thật lâu, Trúc mới kéo bạn lại sát ḿnh khóc:

- Cả hai ta đều ngu. Hai đứa đều là chị em với nhau. Tại sao mi không nói cho tao biết? Mi phải nói thẳng cho tao biết chư?

Trang Thanh cũng khóc.

- Tao không dám. Mi lúc nào cũng là vai chính trong vở kich này, c̣n tao chỉ đóng vai phụ, tao cứ thế chờ đợi. Nhưng tao lai sợ, tao cứ sợ Thanh Trúc, tao biết là mi không hề yêu Tâm, mi không hề gọi tên Tâm trong giấc mơ. Mi chỉ gọi Anh Kỳ. Tao hiểu mi, hiểu rơ mi hơn ai cả. Tao biết, tất cả chỉ là một lời nói trong cơn túc giận. Nhưng mà, Thanh Trúc ta yêu cầu mi, nếu không yêu, hăy nhường Tâm cho tao, được chứ?

Thanh Trúc ôm lấy bạn, thiết tha:

- Tại sao tao phải nhường? Mi hăy nh́n kỹ lại xem. Giờ giấc đi làm của mi ra sao, Tâm nhớ rất rơ. Hai người lại nói chuyện với nhau nhiều hơn tao. Tính của Tâm thô bạo ngang bướng, hắn cần một bà vợ nhu ḿ, hay chiều chuộng, chăm sóc. Cái đó th́ mi có đủ. C̣n tao? Háo thắng ba gai, hay nói, không thích nuông chiều ai, muốn ǵ làm nấy. Tao hoàn toàn không thích hợp với Tâm. Đó là chưa nói. Tâm gần tao là hoàn toàn với mục đích trả thù họ Vơ, c̣n tao nói là yêu Tâm, chỉ là một chút giận dữ, đau khổ, một h́nh thức đánh cá. Nếu hai đứa tao mà lấy nhau, cuộc hôn nhân đó sẽ tạo nên thảm kịch. Trang Thanh, đúng ra mi nên nói cho tao biết trước, để Tâm khỏi phải chen vào giữa chúng ḿnh. Mọi thứ cần phải làm sáng tỏ, tao thấy hối hận mấy lời tao đă nói không suy nghĩ hôm qua. Nhưng chuyện đó cũng dễ giải thích thôi. Tất cả chỉ v́ một phút xúc động.

Thanh Trúc chợt ngưng lại, Trang Thanh hỏi:

- Một phút xúc động ǵ?

Thanh Trúc xiết chặt bạn.

- Anh Kỳ... Anh Kỳ sắp cưới vợ rồi.

- Mi nói cái ǵ? Thật chứ?

- Thật đấy, tao đă nh́n thấy ảnh của cô gái. Cô ta đẹp hơn tao gấp trăm lần. Không nói dóc đâu, một cô gái lai. Mi cũng biết mà, với nhưng người như Anh Kỳ đâu có thích cuộc sống buồn tẻ, cô đơn? Đó là chưa nói, tại tao đối với Kỳ rất là vô t́nh, tàn nhẫn.

Thanh Trúc bắt đầu khóc:

- Không thể trách Kỳ. Tại sao tao làm như không cần đến Kỳ. Có tức không? Tao thật là ngu. Vậy mà bây giờ lại c̣n làm ra vẻ như đau khổ. Tao...

Trang Thanh lay bạn gọi.

- Thanh Trúc này!

Trúc vẫn thút thít.

- Sao?

- Hắn chưa làm đám cưới phải không?

Trang Thanh như phát hiện điều ǵ, nói với bạn bằng đôi mắt sáng. Thanh Trúc gật đầu:

- Vâng.

- Vậy th́ c̣n cứu chữa kịp.

- Cứa chữa thế nào?

Trang Thanh nói như hét.

- Giật Anh Kỳ lại! Tại mi ba gai, cứng đầu quá. Đối với đàn ông ta không thể bị động được. Ta phải tranh đấu ta phải giành lại cái ǵ của ta chứ?

Thanh Trúc lắc đầu thở dài.

- Ồ Không! Trang Thanh, mi cũng biết tính của tao cơ mà. Tao không thể nào làm những việc như vậy được. Bằng không tao sẽ không c̣n là tao nữa, đó là chưa nói, vở kịch sắp hạ màn rồi. Dù sao Kỳ đă thay đổi, tao không thể quỳ lạy van xin.

Tranh Thanh có vẻ bực dọc.

- Hứ! Mi ban năy vừa nói không thể trách Kỳ được, bây giờ lại bảo Kỳ đă thay đổi. Tại sao mi bá đạo thế? Tất cả tại mi thôi. Mi ruồng rẫy người ta, rồi lại trách người ta. Không lẽ không được mi ngó ngàng rồi vẫn phải ngồi đấy chờ mi à? Mi có biết cái xấu cảa mi là ở chổ nào không?

Lời của Trang Thanh chưa dứt, th́ chuông điện thoại reo vang. Trong đêm tối lặng yên, tiếng chuông nghe thật rơ. Trang Thanh nh́n vào đồng hồ, hơn ba giờ rưỡi sáng. Thế này chỉ có thể là Tâm thôi. Có lẽ anh chàng làm việc xong lại không muốn về thẳng nhà. Trang Thanh c̣n đang do dự, th́ Trúc đă đẩy nàng xuông giường.

- Đi tiếp điện thoại đi, chắc của ông Tâm đấy.

Trang Thanh khoác thêm chiếc áo bước ra ngoài. Căn pḥng hẹp, nên điện thoại được đặt ở trên chiếc bàn nhỏ ở góc nhà. Thanh Trúc nằm một ḿnh thở dài. Ḷng tràn ngập rối răm. Có tiếng Trang Thanh hỏi qua máy.

- Alo! Ai đấy? Hả ở đâu gọi đến? Bangkok à? T́m ai? Thanh Trúc ư?

Thanh Trúc giống như mũi tên, nhảy bắn lên, nàng khoác vội áp xốc xếch chạy ra, trong lúc Trang Thanh gọi:

- Thanh Trúc ơi! Thanh Trúc, ra tiếp điện thoại nè.

Thanh Trúc xông tới, chụp ngay ống nghe, và hỏi với giọng run rẩy.

- Alo! Thanh Trúc đây, ai đó? Ai bên đầu dây kia đó?

- Thanh Trúc.

Giọng của Kỳ rơ như đang ở bên cạnh tai Trúc làm tim Trúc đập mạnh. Trời ơi! Bangkok, Bangkok! chàng ở xa như vậy ư? Vơ Hiếu Kỳ! Vơ Hiếu Ky! Trời ơi! Thanh Trúc run rẩy, giong như nghẹn lại. C̣n Kỳ, chàng đợi khá lau không nghe Trúc lên tiếng, gọi to.

- Thanh Trúc, đường dây không rơ lắm ư? Em nói lơn một chút đi, anh nghe không rơ.

- Em chưa nói ǵ với anh hết! Tại sao anh không gọi cho em sớm
một chút? Tại sao anh nói đi là anh bỏ đi ngay, tại sao anh không viết thư cho em? Anh lại muốn cưới vợ, anh không cho em một khoảng thời gian nào cả.

Thanh Trúc vừa nói vừa khóc, khóc đến độ không c̣n nói được ǵ cả. Anh Kỳ có vẻ bối rối nói.

- Thanh Trúc này, Thanh Trúc. Sao em lại vô lư như vậy? Anh đă cho em số máy điện thoại của anh, sao em không gọi cho anh? Anh đợi em một tuần, hai tuần, một tháng rồi hai tháng. Em vẫn không gọi. Như vậy anh làm sao dám viết thư cho em? Thôi mọi chuyện đă đâu vào đấy rồi. Bây giờ anh thông báo cho em biết là ngày mai, anh và Susie sẽ cử hành lễ cưới.

Thanh Trúc hét lớn qua máy, vừa khóc vừa nói.

- Đừng, đừng. Anh Kỳ anh hăy quay lại đi, anh Kỳ hăy trở về đây với em.

Thanh Trúc chỉ nói được như vậy là nghẹn lời. Không thêm được ǵ nữa cả. Nàng chỉ khóc, tuyệt vọng nh́n chiếc máy điện thoại.

- Thanh Trúc em đang khóc đấy ư? Thanh Trúc, em hăy nghe anh nói nè.

Đường dây đột nhiên bị cắt đứt. Thanh Trúc hét vào máy.

- Anh Kỳ, anh Kỳ ơi, Anh Kỳ.

Trong máy chỉ có những tạp âm rè rè. Rơ ràng đường dây đă gián đoạn. Thanh Trúc cầm máy, quay lại nh́n Trang Thanh, với đôi mắt ràn rụa, Trúc mếu máo như đứa con nít.

- Đường dây đă đứt.

Trang Thanh nói như ra lệnh.

- Thôi đặt ống nghe lại chỗ cũ đi! Rồi anh ấy sẽ gọi lại thôi.

Thanh Trúc đặt máy xuông, ngă phịch lên ghế salon bất động. Trang Thanh đi lấy áo khoác thêm cho Trúc. Bên ngoài mưa to gió lớn, không khí lạnh giá. Tiếng đồng ḥ treo trên tường chạy thật chậm, tích tắc, tích tắc, tích tắc. Đợi lâu quá, sao chuông điện thoại không reo? Thanh Trúc nôn nóng quay lại.

- Sao vậy? Sao không có điện thoại? Anh ấy không thèm gọi lại ư?

Thanh Trúc nh́n Trang Thanh tuyệt vọng. Thanh phải khuyến khích.

- Hay là Trúc gọi lại đi. Trúc biết số điện thoại bên ấy mà, gọi đi.

Lời của Thanh đánh thức Trúc, nàng vội vă cầm ống nghe lên, hấp tấp quay những con số. Những con số đường dài.

Trúc luống cuống, khiến Trang Thanh phải can thiệp.

- Thôi để tôi gọi cho, bao giờ bắt được liên lạc sẽ giao lại cho Trúc.

Trúc đọc con số ra như trả bài, và Thanh quay số, nói với tiêp viên điện thoại ở tổng đài.

- Cho tôi gọi điện thoại đường dài đến Bangkok số dây nói của người nhận là XXX- XXXX tên Vơ Hiếu Kỳ.

Trong lúc chờ đợi. Trang Thanh nh́n Trúc an ủi:

- Đừng lo, cô tiếp viên đang bắt liên lạc giùm Trúc đấy.

Một lúc sau Tranh Thanh nhận được lời phúc đáp.

- Đường dây bận.

Thanh đành quay lại nói với Trúc:

- Kẹt rồi. Thôi mười phút nữa sẽ gọi lại, nếu c̣n kẹt nữa, th́ cứ mười phút gọi một lần vậy. Bây giờ mặc áo lại đàng hoàng đi kẻo cảm lạnh bây giờ.

- Tao không mặc đâu. Trong người hôm nay sao nóng quá.

Trúc nói, và đi đi lại lại trong pḥng, mắt cư chằm chằm nh́n chiêc máy điện thoại.

- Mi phải mặc thêm mới được.

Tranh Thanh bắt ép. Trúc mặc vào, thắt cả dây lưng. Thời gian như đọng lại, lúc nào chờ đợi cũng có cảm giác như thế. Nửa tiếng đồng hồ sau, chuông điện thoại reo. Thanh Trúc chụp lấy ống nghe, nhưng được cô tiếp viên điện thoại ở tổng đài cho biết vẫn kẹt. Thanh Trúc nói như khóc:

- Cô làm ơn liên lạc giùm. Cố giùm nhé. Chúng tôi đang có chuyện rất hệ trọng. Tôi có thể chờ đến sáng trắng cũng được.

Thanh Trúc gác máy thở dài, làm Thanh cũng phải lắc đầu giùm bạn:

- Tại mi cả, nếu lúc đầu đừng làm cao th́ đâu có ngày hôm nay.

Thanh Trúc nói:

- Đùng có trách tao nữa. Tao cũng đâu muốn như vậy đâu?

Tranh Thanh bước tới đặt tay lên vai bạn.

- Mi là đứa ương ngạnh, cứng đầu nhứt, th́ phải mạnh dạn, can đảm lên chứ, sao lại ủ dột thế này coi không được.

Thanh Trúc gục đầu xuống gối.

- Tao không cứng cỏi như mi tưởng đâu. Nếu tối nay tao không liên lạc được với chàng, chắc tao sẽ chết mất.

Trang Thanh nh́n đồng hồ. Đă gần năm giờ sáng. Như vậy là coi như hỏng bét.

- Đừng nói bậy. Mi đói chưa? Thức suốt đêm hẳn đói, để tao đi pha ly sữa nóng với làm thêm mấy miếng sandwich nhé?

- Tao không cần, tao chỉ cần tiếng chuông điện thoại.

Quả nhiên có tiếng chuông reo, Thanh Trúc nhảy lên nhấc ống nghe. Trang Thanh cũng thấy căng thẳng. Nhưng lạ chưa? Sao Trúc đă nhắc máy lên rồi mà chuông vẫn cứ reo. Thanh chợt hiểu ra, lấy ống nghe trên tay Trúc xuống nói.

- Hăy b́nh tĩnh một chút xem nào? Chuông cửa reo chứ đâu phải chuông điện thoại đâu?

Thanh Trúc ngẩn ra.

- Tại sao chuông cửa reo giờ này?

- Th́ chuông cửa là chuông cửa.

Trang Thanh nói và đi về phía của. Thanh vừa nói vừa mở cửa.

- Chắc chắn là Tâm, suốt đêm ở ṭa soạn, công việc này quả thật là khiếp!

Nhưng thật bất ngờ. Người đàn ông đứng ngoài cửa không phải là Tâm. Đầu tóc ướt nhem. Chiếc áo khoác ngoài sũng nước. Môt chiếc valise nhỏ trong tay. Con người đầy vẻ phong trần, mất ngủ. Nhưng đôi mắt vẫn sáng vui vẻ. Con người mà Thanh Trúc chờ đợi từ lâu trong điện thoại. Vơ Hiếu Kỳ!

Trang Thanh giật ḿnh ngạc nhiên, nàng lùi ra sau nói to:

- Thanh Trúc! Thanh Trúc! Ra xem này.

Thanh Trúc quay ra, dụi mắt ta có nằm mơ chăng? Nàng đứng bật dậy chậm chạp bước ra ngoài.

- Thanh Trúc, anh về thật đây, chứ không phải trong mơ đâu.

- Anh Kỳ!

Thanh Trúc nhoài tới, bất chấp bộ áo ướt sũng của Kỳ.

- Anh trở về thật đấy chứ? Thêm c̣n cái điên thoại đường dài?

Anh Kỳ d́u Trúc bước vào cửa, đặt túi hành trang xuống đất. Kỳ lấy tay vuốt lấy má Trúc nói.

- Xin lỗi em, anh lại lừa em lần nữa. Anh đă gọi cho em từ phi trường. Anh bước xuống máy bay, đúng ra định lại đây ngay, nhưng không dám. V́ em vừa ương ngạnh, vừa cao ngạo, lại biết đâu. Anh sợ sẽ bị cảnh nhốt bên ngoài cửa. Thế là anh đứng ở phi trường, gọi điện thoại thăm ḍ. Anh nghe thấy tiếng em khóc, nghe em gọi tên anh và nói: "Anh Kỳ, anh hăy về với em" là anh không c̣n biết tới ǵ nữa, anh chạy ngay ra khỏi phi trường. Giữa khuya làm sao gọi được taxi, anh đành phải đáp xe buưt, nó chạy chậm quá, anh nôn muốn phát điên lên. Nhưng bây giờ, dù sao anh cũng đă có mặt ở đây rồi.

Anh Kỳ nói nhanh như sợ không c̣n kịp nói. Trúc th́ cũng đâu cần nghe. Chỉ cần sự hiện diện của Kỳ. Thanh Trúc lúng túng, lúng túng v́ sự hiện diện bất ngờ của Kỳ, v́ những cảm xúc lộn xộn từ tối qua đến này, nàng như ngẩn ngơ.

- Thanh Trúc à Thanh Trúc! Em làm sao thế? Anh là Kỳ đây, anh từ nước ngoài về thật. Nhưng về là v́ em không hề có Susie. Chuyện về Susie cũng không có thật, anh viết thư cho Hải Yến, anh biết thế nào Hải Yên cũng sẽ thông báo cho em biết. Sau đó, anh đă điện thoại hỏi Hải Yến cho anh biết là em đă khóc, tự đày đọa ḿnh đi trong phố. Anh nghe anh thấy ruột gan ră rời, vội vàng đặt vé máy bay, bay ngay về đây. Thanh Trúc, em có nghe anh nói không? Anh đă chờ, đă đợi em gọi dây nói cho anh, chờ muốn điên lên mà chẳng thấy. Anh nghĩ, với bản tính cao ngạo của em, sẽ chẳng bao giờ em điện thoại cho anh đâu, v́ vậy anh...

Kỳ ngừng lại nh́n Trúc. Trúc như thẫn thờ, mắt đang mờ lệ. Trang Thanh chạy tới hoảng hốt.

- Không được rồi! Thanh Trúc nó làm sao đấy. Sự xuật hiện đột ngột của anh làm nó choáng rồi.

Trang Thanh để tai vào ngực Trúc nghe tiếng đập. Rồi nhéo mạnh lên tay Trúc nhưng Trúc vẫn đứng yên, mắt mở to một cách không b́nh thường.

- H́nh như Trúc nó không thấy ǵ cả, không nghe ǵ cả. Có cần gọi bác sĩ không.

Anh Kỳ nghe nói, tái mặt, nắm lấy vai Trúc lắc mạnh:

- Thanh Trúc em hăy nh́n anh nè, nghe anh nói nè, anh van em mà.

Trúc vẫn như pho tượng bằng sáp. Kỳ vội vă bế Trúc đặt lên giường, chàng lay nàng, van xin nàng. Mặt Kỳ c̣n tái hơn cả mặt Trúc. Một ư niệm chợt thoáng qua đầu. Hay là sắp chết rồi? Kỳ hốt hoảng cúi xuống hôn lấy hôn để lên mặt Trúc.

- Trúc, nếu em có bề ǵ, anh sẽ không sống nỏi. Anh đă nói với em rồi, anh nói hết cả rồi, anh chỉ muốn em vui.

- Thôi ta gọi bác sĩ đến ngay đi, t́nh trạng này là không ổn rồi.

Trang Thanh bước tới máy định gọi điện thoại đến bệnh viện th́ chợt nhiên mắt Trúc chớp chớp, rồi Trúc ṿng tay qua bá lấy vai Kỳ.

- Em không cần bác sĩ, đừng gọi, em chỉ cần anh.

Kỳ ngạc nhiên.

- Thế em khỏe rồi ư? Em không sao cả chứ?

Thanh Trúc cười với những giọt nước mắt.

- Em không sao cả. Anh chỉ biết lừa em, lừa em ngay từ đầu cho đến cả bây giờ. Nếu em không lừa anh lại, th́ làm sao biết được cái vị đắng của người bị lừa? Vị đắng của t́nh yêu?

Kỳ tṛn mắt.

- Em nói vậy năy giờ em đóng kich ư?

- Vâng.

Trang Thanh đặt ống nghe xuống, lắc đầu. Nàng định mắng Trúc một trận. Quỷ thật! Làm hết hồn. Trang Thanh bước tới, nhưng phải ngưng lại. Hai người trước mặt đang ôm nhau. Thế này, sự hiện diện của kẻ thứ ba coi như thừa thăi. Thôi th́ cũng sắp đến giờ đi làm rồi. Trang Thanh bỏ đi vào buồng tắm.

C̣n lại Thanh Trúc và Kỳ. Hai người lặng lẽ nh́n nhau, cái nh́n đắm say như cá gặp nước. Trang Thanh đă thay áo và bỏ ra ngoài mà cả hai vẫn c̣n chưa hay.

Chợt nhiên có tiếng chuông điện thoại reo vang. Thanh Trúc nắm chặt tay Kỳ, nói.

- Kệ nó, đừng nghe.

Nhưng chuông vẫn reo liên tục. Kỳ không chịu được.

- Thôi để anh nghe vậy.

Thanh Trúc nói.

- Nhưng không cần biết ai, nếu t́m em, anh nói là không có ở nhà.

Kỳ giở ống nghe lên, bên kia đầu dây có tiếng của cô tiếp viên ở tổng đài.

- Cô Thanh Trúc cần đường dây đến Bangkok. Nhưng ông Hiếu Kỳ không có ở đấy. Xin hỏi có cần liên lạc tiếp không ạ?

Kỳ ngạc nhiên quay lại nh́n Trúc, chàng chợt hiểu, cười nói.

- Thôi, được rồi, cảm ơn cô.

Đặt ống nghe xuống Kỳ trở lại giường, Trúc hỏi:

- Điện thoại của ai thế anh? Gọi ai vậy?

Kỳ nh́n Trúc với cái nh́n nồng cháy, rồi hôn lên mặt nàng.

- Điện thoại của em đi t́m anh đấy mà.

Chương 10

Nhà họ Vơ hôm ấy đèn đuốc sáng choang. Đó là lần đầu tiên Thanh Trúc đến gia đ́nh Kỳ. Ngồi giữa pḥng khách, Thanh Trúc vẫn thấy bối rối. Các khung cửa đều bằng kính. Ở đây có thể nh́n thấy cả khu vườn bên ngoài. Một vườn hoa rất đẹp, được chăm sóc tỉ mỉ, có cả những giả sơn, ḥn non bộ, với hàng trăm loài hoa lạ, cả những cây kiểng loại hiếm. Theo lời của Kỳ, loài kiểng hiếm này quanh năm xanh mướt, ngay cả mùa đông cũng không rụng lá. Cây cối th́ như vậy. C̣n con người, có măi vẫn như nhau không? Trong vườn, có một cái hồ sen. Bây giờ hoa đă tàn, lá đă úa.

Pḥng khách nhà ông Tổng Giám đốc rộng lớn như vậy, nhưng trang trí thật giản dị. Những tấm màn của bằng vải the trắng. Trên tường hai bức họa lớn. Một tủ đồ cổ, một kệ máy, sách và những vật dụng trang trí linh tinh khác. Tối hôm ấy, ông Đạt rất ḥa nhă, ít nói, chỉ lặng lẽ hút thuốc. C̣n bà mẹ của Kỳ th́ nắm giữ lấy tay Trúc, cứ suưt xoa.

- Ồ sao con ốm thế? Ốm ghê! Cái này là lỗi ở thằng Kỳ đấy.

Kỳ ngồi cạnh bên, hết nh́n Trúc đến nh́n mẹ. Kỳ có vẻ bất b́nh:

- Mẹ không thấy là cả con cũng gầy đi không? Vậy th́ lỗi đó do ai?

Bà Đạt gật gù:

- Như vậy là lỗi ở mẹ đấy.

Kỳ ngạc nhiên:

- Tại sao lạ là lỗi ở mẹ?

- Sao lại không? Nếu con không là con của mẹ, th́ đâu có chuyện ǵ xảy ra.

Ông Đạt chen vào.

- Bà nói thế là lỗi tại tôi ư? Thằng Kỳ nó họ Vơ, nên mới bị Trúc nó chê.

Hải Yến đích thân phụ chị Sáu, người làm châm trà, pha cà phê, đứng gần đó nói:

- Nếu không có ba có mẹ, th́ làm ǵ có con người giỏi dắn như cậu Kỳ, mà nếu không có cậu Kỳ th́ cô Trúc làm sao t́m được người xứng đáng với ḿnh.

Cả nhà cùng cười. Tiếng cười ngập đầy pḥng khách. Tối hôm ấy, cũng là cái tối đầu tiên Trúc biết được Vơ Thế Nhâm. Đó cũng là điều lạ Thanh Trúc làm việc rất lâu ở Công ty, nhưng chẳng hề thấy Nhâm đến công ty lần nào. Chính Hải Yến đă đích thân giới thiệu Nhâm với Trúc.

- Đây là chồng tôi, Anh Nhâm. C̣n đây là cô Thanh Trúc, người làm cho cậu Kỳ mất ăn mất ngủ.

Thanh Trúc nh́n thẳng Nhâm. Con người, cái ǵ cũng trắng trừ mái tóc. Áo quần trắng trông thật nghiêm nghị, ít nói, khác hẳn với Kỳ. Mặc dù đôi mày vẫn rậm, ngưng đôi mắt của Nhâm là một đôi mắt đẹp, biết nói. Nh́n Nhâm, Trúc hiểu ngay tại sao Tâm lại thất bại. Điều đó rơ ràng không phải chỉ v́ đồng tiền.

Nhâm quay sang Kỳ, nói:

- Kỳ này, cậu cho mượn Thanh Trúc một chút nhe! Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.

Kỳ làm bộ găi găi đầu nh́n Hải Yến rồi nh́n Nhâm:

- Anh đă có chị Hải Yến rồi, không lẽ muốn đoạt luôn bạn của em trai ư?

Hải Yến cười, nụ cười thật ngọt, không nói ǵ. Trong khi ông Đạt nói:

- Không sao đâu Kỳ ạ, nếu nó mà đoạt của con th́ con đoạt lại mấy hồi.

Bà Đạt chen vào.

- Ăn nói ǵ kỳ vậy? Dù ǵ ông cũng là cha, đừng nói bậy con cái nó cười chết.

- Những bà đừng quên là, xưa kia tôi phải quật ngă ba kẻ t́nh địch, mới cưới được bà nhe.

Anh Kỳ cười to, ngả người ra sau ghế.

- Ồi! Nếu con mà viết được tiểu thuyết, con sẽ viết một chuyện dài về gia đ́nh ta có tên là "Đoạt Vợ".

Mọi người cười lớn. Hải Yến cũng cười, nhưng nụ cười có vẻ ngượng ngập hơn. Nhâm không bỏ qua cử chỉ của vợ. Anh nh́n Hải Yến rồi nh́n Thanh Trúc. Kéo Trúc ra ngoài hàng lang, đứng ở đó có thể nh́n hết khu vườn hoa. Mùi hoa quế và lài đang nứt mũi. Nhâm nói, giọng rất ôn tồn.

- Cô Thanh Trúc này, cô và Hải Yến quen nhau lâu lắm rồi phải không?

- Vâng, gần như cùng lúc với chuyện quen Tâm.

Nhâm đột ngột chuyển đề tài.

- Thế Trúc có biết tại sao tôi không hề đặt chân đến Công ty không? Sau khi cưới Hải Yến xong, tôi phụ trách công ty khác, việc kinh doanh ở công ty này khác đằng cô, chúng tôi chuyên môn xuất nhập khẩu về ngành dược. Mặc dù là một công ty riêng rẽ, ngưng thực chất lại là vệ tinh cho công ty của cha tôi.

- Tôi hiểu.

- C̣n chuyện tôi không đến Công ty, v́ không muôn gặp mặt Tâm.

- Không lẽ anh nghĩ là Tâm ngu đến độ không biết anh phụ trách ở đâu sao?

Nhâm nói:

- Không phải thế. Mục đich của Tâm đâu phải chỉ quậy riêng tôi mà là cả nhà họ Vơ. V́ vậy ngay cả cô, hắn cũng không chừa cơ mà.

Thanh Trúc có vẻ suy nghĩ. Nhâm lại tiếp:

- Cô thấy, Hải Yến lúc gần đây sống rất an phận, b́nh thản, điều này tôi xin cảm ơn cô.

- Tại sao?

V́ cô thường ở bên Tâm, làm thay đổi cả con người của Tâm, bên cạnh đó, cô đă giúp cho Hải Yến. Cô Trúc, cô hiểu thế nào là t́nh yêu chứ?

Thanh Trúc ngần ngừ, bỗng đọc:

- "Nhất nhật bất kiến như Tâm thu hề" (Một ngày không gặp như cách ba năm).

Nhâm nh́n Trúc lắc đầu:

- T́nh yêu không chịu được chia ly, nhưng nỗi nhớ thường khiến cho t́nh yêu đẹp hơn. Cái khó trong cuộc t́nh là làm sao ngày ngày vẫn gặp nhau mà không thấy chán. Đó là điều khó, con người thường thích mới chuộng cũ, với lại "Cái ǵ không đạt được bao giờ cũng quư". Đối với đàn ông chúng tôi, cái thái độ yên hùng, muốn yêu phải yêu cuồng nhiệt, muốn chia tay, phải chia tay một cách thẳng thắng, lạnh lùng. Cái đó khó lắm, v́ nó không phải là t́nh yêu.

Thanh Trúc nh́n Nhâm, có vẻ bối rối:

- Anh yêu chị Hải Yến dữ lắm phải không?

Nhâm cười nh́n Trúc, nụ cười rất lôi cuốn.

- Nếu không yêu, tôi đă không chịu khó bỏ công sức ra để chinh phục cho được Yến. Nhưng phải thú thật một điều là tôi không phải khổ tâm như Kỳ lúc chinh phục cô. Thấy nó khổ quá. Có lẽ anh em chúng tôi đều khổ v́ t́nh yêu cả.

Thanh Trúc đỏ mặt, hướng mắt ra ngoài vườn kia. Bên ngoài kia, những con đom đóm đang đuổi nhau với những điểm sáng lay động.

- Tôi gọi cô ra đây, mục đích là muốn hỏi cô một chuyện. Đó là có một lúc tôi đă nghĩ là sự thay đổi của Tâm là do hắn đă chiếm được Trúc. Bây giời Kỳ đă quay về và Thanh Trúc cũng trở về với Kỳ, như thế, liệu Tâm có thể chấp nhận không chứ?

Thanh Trúc ngẩn ra nh́n Nhâm.

- Ư anh muốn nói ǵ? Anh muốn là tôi nên chọn Tâm, để vợ chồng anh được b́nh an? Hay là chọn Kỳ, để cả nhà họ Vơ phải sống dưới sự đe dọa của Tâm?

- Thế Trúc chọn cái nào?

- Theo anh th́ nên chọn cái nào?

Nhâm nh́n thẳng Trúc.

- Tôi thấy th́ Trúc nên chọn Kỳ, nhưng mà phải đề cao cảnh giác với tên Tâm đấy. Hắn lại sẽ nghĩ là ḿnh bị thua họ vơ một lần nữa đấy.

Thanh Trúc tṛn mắt nh́n Nhâm. Nàng chợt hiểu v́ Nhâm không biết là Tâm đă có một t́nh yêu khác, nên nói:

- Có lẽ anh Tâm cũng đă suy nghĩ. Anh ấy đă biết được chính ḿnh và đă có một t́nh yêu.

Nhâm gật đâu nói:

- Tôi hiểu Trúc muốn nói ǵ. Nhưng đừng quên là con người hay có phản ứng bất lợi khi đeo đuổi một cái ǵ không đạt được. Họ thường ích kỷ và không buông tha. Tâm có thể như thế, hắn rất nguy hiểm phải cẩn thận đấy Thanh Trúc ạ.

Giọng nói của Nhâm có vẻ cân nhắc.

- Hăy cẩn thận một chút. Đừng cứ tưởng chuyện ǵ cũng suông sẻ tốt đẹp. Có nhiều thứ bất ngờ phải dự pḥng. Trực giác cho tôi thấy chuyện không kết thúc một cánh đơn giản đâu.

Lời của Nhâm khiến Trúc cảm thấy lo âu. Nàng suy nghĩ lại tối qua Kỳ trở về. Rồi tới nay Trúc lại có mặt ở đây. Trúc cố t́nh muốn giao căn pḥng kia lại cho Trang Thanh và Tâm, không biết chuyện của họ đang đi đến đâu? Lúc Trúc đến đây, là Tâm chưa biết một tí ǵ về chuyện Kỳ đă trở về. Rồi Trúc lại nhớ đến cái giây phút tuyệt vọng của ḿnh hôm qua. - Anh Tâm. "Anh Tâm, anh có yêu em không? Anh có muốn cưới em không?"

Thanh Trúc chợt thấy tim đập mạnh, một cảm giác bất an hiện trong ḷng. Ngay lúc đó có tiếng Kỳ:

- Anh Nhâm, anh làm ǵ đấy?

Kỳ đă mở cửa sổ nh́n ra anh chàng có vẻ nóng nảy.

- Anh nói ǵ lâu thế? Định cua cả Thanh Trúc của tôi nữa sao? Cơm tối đă dọn xong rồi, phải vào ăn đi chứ?

Nhâm cười, Kỳ cũng cười. Trong những tiếng cười đó Thanh Trúc phát hiện một điều là, anh em nhà họ Vơ, họ rất thương yêu nhau. Một điều rất hiếm thấy trong những gia đ́nh giàu có. Trúc theo chân anh em Kỳ bước vào pḥng ăn. Hải Yến đón Trúc với nụ cười ngờ ngợ.

- Thanh Trúc năy giờ anh Nhâm nói ǵ thế? Anh ấy nói xấu tôi với cô phải không?

Thanh Trúc pha tṛ.

- Vâng. Anh ấy đă nói xấu chị một cách thậm tệ.

Nhâm chấp hai tay trước ngực theo kiểu thư sinh ngày xưa đưa trước mặt Thanh Trúc nói:

- Thanh Trúc! Tôi xin cô, cô đừng đùa kiểu đó chết tôi. Tiểu thơ Hải Yến nhà tôi rất dễ tin đấy.

Thanh Trúc làm bộ ngạc nhiên.

- Ủa anh làm ǵ vậy? Ban năy anh vừa nói với tôi là "Ngày ngày cận kề bên Yến, thấy mặt măi phát chán" cơ mà.

Nhâm ho một tiếng, nh́n Trúc.

- Ối trời! Cô có nghe lộn không? Hay cô cố t́nh xuyên tạc ngôn ngữ chứ?

Thanh Trúc thấy tội nghiệp, làm bộ vỗ vỗ trán nói.

- Ồ! Ban năy tôi nói lộn một chữ đấy. Anh ấy bảo là "Ngày ngày cận kề bên Yến, thấy mặt măi vẫn không chán" Quay sang Anh Kỳ, Trúc hỏi:

- Anh thấy đấy, tŕnh độ văn chương của em đâu đến đỗi tồi?

Kỳ nh́n Trúc với cái nh́n ngây dại.

Ồ! Em là một nữ quái, em đă làm cho trời đất muốn ngả nghiêng.

Nhâm quay sang ông bà Đạt nói.

- Bây giờ th́ tôi hiểu rồi. Ba mẹ, ba mẹ nên cẩn thận đấy, Thanh Trúc không phải tay vừa đâu.

Ông Đạt nói.

- Cha dă biết chuyện đó từ lâu! Ngay từ hôm vào làm đầu tiên, cố ây đă thử trí cha, làm cha tức điên lên, muốn cho nghỉ việc ngay cho rồi!

Anh Kỳ làm bộ xụ mặt nói.

- Thế tại sao cha không cho nghỉ ngay lúc đó? Nếu cha hành động ngay lúc đó, th́ con đâu phải điên đảo như vầy.

Bà Đạt nói.

- Ít ra phải có người làm con thất điên bát đảo như vậy. Để con thấy là đừng có bao giờ để mắt tuốt trên trời cao, coi đàn bà con gái không ra ǵ.

- Khặc, khặc, khặc!

Anh Kỳ trổ giọng ho như muốn bà Đạt ngưng lại, nhưng bà đă quay sang Thanh Trúc:

- Thanh Trúc, con biết không, trước khi quen con, thằng Kỳ nó đă từng có hàng lô bạn gái.

Kỳ vội vă bưng chén súp đặt trước mặt bà Đạt.

- Mẹ mẹ húp miếng súp đi, mẹ cần ăn thêm bào ngư không? À có món cua nè. Món mẹ thích nhất nè. Con lấy cho mẹ cái càng nhé. Ồ con cua này nó mập quá. Mẹ xem nè.

Cả bàn cười ồ. Thanh Trúc cũng cười. Bà Đạt đẩy tay Anh Kỳ qua một bên, tiếp tục nói:

- Cái thằng Kỳ này nó kén chọn lắm, lại hay chê bai người th́ có đôi mắt gà đá, người th́ có cằm giống như muỗng canh, người th́ đôi mày như sâu rọm. Tới cái người không có chỗ nào chê th́ lại cho là tên không đẹp.

- À, hôm nay tôi mới biết th́ ra cậu đă nói xấu đám phụ nữ chúng tôi. Được rồi vậy th́ không có ǵ để che chở cho cậu nữa, tôi sẽ nói hết ra cho mọi người biết.

Kỳ lập tức quay qua Hải Yến.

- Này, này bà chị dâu đáng quí, hăy tha cho em một lần đi.

Nhâm ngồi chống tay lên cằm nh́n Kỳ đổ thêm dầu:

- Anh Kỳ, mi có nhớ cái cô ca sĩ có tên là Thôi... Thôi ǵ đó không?

Kỳ nhảy ngay xuống bàn, chạy qua bụm ngay miệng Nhâm:

- Người ta mới từ nước ngoài trở về, mấy người định làm ǵ đây? Muốn tôi xách gói ra đi nữa ư?

Bà Đạt giải vây cho cậu út.

- Thôi được rồi. Không ai được đùa nữa. Dù sao th́ trước mặt Thanh Trúc phải giữ thể diện cho nó một chút chứ? Kỳ đâu rồi? Con nói con lột cho mẹ chiếc càng cua đâu?

Hải Yến vẫn không tha Kỳ, nói:

- Mẹ không thấy ư? Ban năy con thấy cậu Kỳ lột xong rồi. Nhưng thay v́ bỏ vào chén mẹ, cậu ấy đă bỏ vào chén của Thanh Trúc. C̣n Thanh Trúc th́ không ngờ, nên nuốt hết vô bụng rồi.

Câu nói của Hải Yến làm cả bàn cười, làm Thanh Trúc đỏ mặt. Trúc quay sang nh́n Yến. Bây giờ mới biết là Yến cũng thích phá. C̣n Kỳ th́ lúng túng một cách khổ sở. Chỉ c̣n biết cười trừ. Bà Đạt ngạc nhiên nh́n Kỳ:

- Con cười cái ǵ đấy?

Kỳ nói và quay sang nh́n Trúc.

- Con cười con! Từ trước đến giờ, anh chưa hề hầu hạ một cô bạn gái nào cả chỉ có ngược lại. Vậy mà, bây giờ coi như chị Hải Yến đă nói, mọi cái đă kết thúc. Ai cũng cười, ai cũng nói. Để rồi khi đến tám mươi tuổi, mẹ sẽ có thể nói với con chúng con: Anh Quái ơi!

Bà Đạt ngạc nhiên hỏi:

- Cái ǵ? Cái ǵ Anh Quái?

Kỳ nói:

- Th́ con tên là Anh Kỳ, c̣n con của con phải tên là Quái. Kỳ Quái mà! Mẹ sẽ nói cho Anh Quái nghe chuyện cổ tích về việc lột càng cua. Và cứ thế câu chuyện sẽ lưa truyền từ đời này sang đời khác. Con cháu sau này sẽ không c̣n nhớ đến ông tổ nào của chúng cả ngoài ông tổ Anh Kỳ lột càng cua, phải không em?

Cả bàn ngẩn ra nghe, để rồi cùng cười, không phải chỉ có con người, mà bóng đêm h́nh như cũng rất vui. Cái băo gió lạnh lùng đêm qua đă đi mất. Mặt trăng hiện ra thật tṛn thật rơ trên bầu trời, chiếu những tia sáng dịu dàng lên cây lá, lên hoa. Mùi hương tổng hợp của các loài hoa trong vườn thoang thoảng trong đêm, nhuộm thơm cả không khí.

Chương 11

Trong lúc gia đ́nh họ Vơ tràn ngập tiếng cười hạnh phúc th́ ở nhà trọ của Thanh Trúc, Trang Thanh và Tâm đang dùng cơm tối. Cơm do Trang Thanh nấu. Ngôi nhà nhỏ bây giờ lúc nào cũng có sẵn rượu. Trăng bên ngoài thật sáng. Trời mát giống như điều kiện thời tiết ở nhà họ Vơ. Có điều không khí lại hơi khác nhau.

Lúc vào nhà, Tâm đă có vẻ không vui lắm, chàng nói:

- Hôm nay mới đi săn tin. một tin thê thảm quá. Một thiếu phụ giết một hơi bốn đứa con rồi tự sát chết theo.

Trang Thanh giật ḿnh:

- Tại sao thế?

Tâm nói rồi lắc đầu.

- V́ ông chồng có vợ bé bỏ nhà, bỏ vợ con. Nhưng tôi thấy chuyện đó đâu có ǵ đáng để giết con đâu? Bà ấy đốt nhà chết cùng bốn con. Thanh không đến xem. Thật thê thảm.

Thanh ngăn lại.

- Thôi đừng kể nữa. Bằng không công tŕnh làm cơm hôm nay của tôi coi như ế đấy.

Tâm nh́n thẳng Thanh:

- Thanh có vẻ mẫu mực quá nhỉ?

Thanh cũng chăm chú nh́n Tâm:

- Anh thấy như vậy ư?

Tâm thành thật nhận xét.

- Vâng. người nào gặp Thanh sau này sẽ tốt phước lắm đấy.

Trang Thanh thấy tim đập mạnh. Suưt tí nàng đă buột miệng hỏi.

"Anh có muốn làm người đàn ông đó không?"

- Trong khi Tâm lại đảo mắt nh́n quanh:

- C̣n Thanh Trúc đâu rồi?

Trang Thanh bước tới ngồi cạnh Tâm, chậm răi nói.

- Tôi báo cho anh biết. Anh Kỳ đă về Đài Bắc. Nửa khuya anh ấy xuống sân bay và đă đi thẳng đến đây.

Tâm quay lại nh́n nhanh Thanh.

- À. Thế rồi chuyện ǵ đă xảy ra?

Thanh nắm lấy tay Tâm:

- Nào, chúng ta ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện cũng được mà.

Tâm lặng lẽ bước tới bàn ăn, ngồi xuống.

- Thanh không có sẵn rượu ư?

Thanh van nài.

- Hôm nay không nên uống rượu. Anh mà uống vào là lộn xộn, kém tỉnh táo. Hôm nay em có chuyện đứng đắn muốn nói với anh.

Tâm nói.

- Th́ cứ cho uống đi, một chút cũng được... tôi bảo đảm là sẽ không say mà.

Trang Thanh miễn cưỡng đi lấy rượu, một chai rươu thuốc thuộc loại nhẹ nhất. Tâm nh́n rượu cười nói:

- Ở đây hầu như chỉ có rượu thuốc.

- V́ em không muốn thấy anh say.

- Tại em không biết con người thật sự say v́ rượu rất ít. Con người chỉ say bao giờ trong người không b́nh thường. Thanh không tin cứ đến bệnh viện tâm thần xem, ở đấy người ta không uống rượu nhưng đâu có ai tỉnh. Tôi đă đến đó làm một thiên phóng sự. Có một pḥng nọ chứa hơn 20 người, đó là pḥng dành cho nhưng người bệnh nhẹ, ít quấy phá. Trong đó có một ông lăo mà tôi không bao giờ quên. Ông ta lúc nào cũng đứng thẳng trong góc pḥng, tay đưa thẳng ra trước mặt, bất động. Tôi quan sát và thấy ông ấy đứng như thế hàng giờ. Hỏi bác sĩ, bác sĩ cho biết là từ lúc vào bệnh viện đến giờ, ông ta vẫn như vậy v́ ông ta cho rằng ḿnh là một ngọn đèn đường. Sợ ông ta mỏi tay, tôi bước tới hỏi: "Ông đang làm ǵ đấy?" Ông lăo đáp "tôi phải đứng yên v́ tôi là cây cột đèn". tôi cố nghiêng đầu nh́n xuống dưới bàn tay ông ta: "Nếu là cây đèn, sao không thấy bóng?" th́ ông ta trả lời: "Bóng đèn xài lâu quá hư rồi". Tôi nói "Vậy th́ ông đừng làm cột đèn nữa" Ông lăo có vẻ đau xót nói: "không được, v́ tôi là một cột đèn không cháy sáng cơ".

Tâm ngưng lại, rót đầy ly rượu, rồi nh́n Thanh:

- Đấy, Thanh thấy không. người điên họ cũng có cái triết lư riêng của họ. tôi không biết lúc c̣n tỉnh ông ta đă gặp cái ǵ không hay. Nhưng biết chắc cuộc đời của ông ta hẳn bi thảm lắm. Một cột đèn đứng giữa trời. Mặc cho mưa gió nhưng lại là một cột đèn không được cháy sáng. Sau khi đi thăm, trở về, tôi muốn viết một cái ǵ đó, với đề tài "Một ngọn đèn không cháy sáng".

Trang Thanh lo lắng:

- Thế anh đă viết chưa?

- Chưa viết. V́ sau mấy tháng tôi trở lại bệnh viện th́ ông già không c̣n ở đấy nữa. Hỏi bác sĩ: "Uả ngọn đèn đường đâu rồi?" Th́ một người thanh niên nằm gần đó đáp tỉnh bơ: "Cây cột đèn bị gió thổi ngă rồi". Tôi hỏi hắn "Thế cậu nằm đây làm ǵ?" Hắn trả lời: "Nếu tôi không nằm xuống, th́ gió băo cũng sẽ thổi ngă thôi. Tôi là cột đèn ngă bên đường ".

Tâm lại hớp một hớp rượu, nh́n Trang Thanh nói:

- Sau đấy tôi hỏi bác sĩ: "Bệnh cột đèn được lây hay sao?” Bác sĩ nói: "Cái cậu thanh niên này khi mang vào đây là đầu óc không c̣n tỉnh táo, gă gặp ông già là bái kiến xin làm đệ tử ngay. Sau đó c̣n leo lên trần nhà gỡ bóng đèn đưa cho ông lăo cần nơi tay làm đèn. Sau ngày ông lăo ngă xuống, hắn cũng ngă luôn. Trở thành cột đèn bên vệ đường".

Trang Thanh thấy hơi khó thở. Câu chuyện của Tâm bi thảm quá làm ảnh hưởng đến t́nh cảm, Trang Thanh ngước mắt lo lắng nh́n Tâm:

- Tại sao anh lại kể những chuyện đó cho tôi nghe chi vậy?

Tâm nói.

- Đâu có vụng ư đâu? Vui miệng kể chơi thôi, nhưng rơ ràng trái tim con người giống như một cái giếng sâu, không bao giờ ta hiểu hết. V́ vậy có nhiều chuyện đă xảy ra mà chẳng ai ngờ được. Tại sao người đàn bà cùng tự thiêu cùng với mấy đứa con: T́nh yêu chăng? V́ không nỡ bỏ con lại bơ vơ, nên phải cùng rủ nhau đi chung ư?

- Anh đi nhiều, thấy nhiều, nghĩ nhiều, hẳn anh phải rút tiả được nhiều kinh nghiệm sống và biết hết mọi việc.

Tâm nh́n Thanh nói.

- Muốn biết hết mọi việc chắc chỉ có thần thánh chứ không phải con ngườ́. Thật ra th́ tôi cũng chưa đủ kinh nghiệm sống. một người được coi như là hiểu đời phải là một người không c̣n màng bất cứ cái ǵ, từ t́nh yêu, hôn nhân, đến danh lợi. C̣n tôi? Tôi lúc nào cũng phải đấu tranh giành giật. Tôi phải kiếm sống, phải săn phóng sự, tên tuổi, t́nh yêu, dục vọng. Cái ǵ tôi cũng cần hết. Thanh và Trúc là hai người bạn tốt đă cổ động, khuyến khích để tôi vươn lên, phấn đấu. Nhưng phấn đấu làm ǵ? Đạt được sự thành công? Có tên tuổi có sự nghiệp. Thanh thấy đó, Thanh có thể chưa thấu suốt sự đời. C̣n gă thanh nhiên làm cây cột đèn ngă kia th́ sao? Đứng lên. Có đứng lên rồi cũng phải ngă xuống. Đèn có sáng rồi cũng phải đến lúc tắt. Vậy th́ sáng làm ǵ? Cứ nằm ở đó phải khỏe hơn không? Anh chàng cột đèn có thể đă nh́n thấy rơ cuộc đời.

- Anh nói chuyện có vẻ tiêu cực quá.

Tâm ngồi lại ngay ngắn tiếp.

- Không, tôi chưa đặt được cái thông suốt cuộc đời, nên chưa thể tiêu cực được. Thôi được rồi chuyện tôi muốn nói đă nói hết rồi, bây giờ tới phiên cô. Ban năy h́nh như Thanh nói là Anh Kỳ đă trở về, thế rồi sao? Thanh Trúc đă chạy sang đấy rồi phải không?

Trang Thanh yên lặng nh́n Tâm. Tâm đưa tay lên sờ râu, mắt sa sầm mặt lại.

- Vậy th́ có nghĩa là Trúc đă tha thứ cho Kỳ, trở lại với Kỳ. Và sẽ là dâu nhà họ Vơ. Cô thấy không, Trang Thanh, con người hay sống một cách thực dụng. Chính Trúc ngày hôm qua c̣n hỏi tôi có muốn cưới cô ấy làm vợ không mà?

Trang Thanh nói có vẻ lúng túng.

- Nhưng anh đâu có nói là muốn đâu? Đă có lần anh cũng cho tôi biết là anh rất giận chuyện Thanh Trúc không quên được Kỳ. Và anh cũng không hề yêu Thanh Trúc.

Tâm nói từng tiếng một.

- Cô lầm rồi. Tôi đă yêu Thanh Trúc.

Trang Thanh tṛn mắt.

- Cái ǵ? Anh yêu Trúc? Anh thật sự yêu Thanh Trúc hay chỉ v́ chuyện của Hải Yến mà nói thế?

Tâm đặt ly rượu xuống bàn nói.

- Tôi yêu Trúc. Tôi yêu cô ấy v́ Kỳ đă yêu cô ấy.

Tâm đứng dậy, quay sang Trang Thanh.

- Được rồi, bây giờ Thanh cho tôi biết họ đang ở đâu? Nhà họ Vơ phải không?

Trang Thanh chồm qua giữ lấy tay Tâm.

- Anh Tâm, anh không nên làm chuyện mà sau này anh sẽ măi măi hối hận, hăy tha cho họ, đừng nên làm thế. Có thế nào, họ cũng chẳng có lỗi ǵ với anh cả. Người có lỗi duy nhất với anh là Hải Yến thôi. Mà hôm qua h́nh như anh đă tha thứ rồi.

Tâm cắn răng nói, mắt như tóe lửa.

- Tôi không hề tha thứ cho Hải Yến. Có điều gặp lại Hải Yến, tôi thấy cô ấy đă thay đổi nhiều. Yến có vẻ trưởng thành, chín mùi, biết cách ăn nói, quí phái hơn. Bây giờ Hải Yến không phải là Hải Yến ngày nào của tôi, mà là Hải Yến của nhà họ Vơ rồi. Như vậy, tôi không thể yêu cô ấy được nữa. Lúc nào tôi cũng mong Yến phải sống một cuộc đời đau khổ không hạnh phúc. Hải Yến phải đáng thương, phải buồn bă, xanh xao. Nhưng không ngờ, tôi đă lầm. Cô ấy đang sống hạnh phúc, vui vẻ. Cái mà tôi mong mỏi lại là cái tôi phải thất vọng. Cái đó giống như một nhát búa gơ mạnh vào đầu tôi. Nói khác đi, bây giờ tôi không phải là mối lo lắng cho Yến nữa. Yến đă không c̣n bận tâm về tôi. Trang Thanh, cô biết không, tôi không bao giờ tha thứ cho Hải Yến. Tôi chỉ không c̣n yêu cô ấy thôi.

Trang Thanh lẩm bẩm.

- Anh không yêu mà chỉ hận?

Tâm bặm môi.

- Đúng hơn, không phải là hận Yến mà là hận nhà họ Vơ. Hận hai anh em Nhâm và Kỳ. Hận cho Thanh Trúc yếu đuối, đầu hàng nhà họ Vơ. Tôi phải đi t́m họ ngay.

- Trang Thanh vẫn giữ chặt tay Tâm, nhưng đă bắt đầu khóc.

- Anh đă không yêu Thanh Trúc, th́ sao lại phải gây rắc rối chi vậy? Cái đó có lợi ǵ cho anh?

Tâm nói như hét, chàng cầm chai rượu lên nốc cạn.

- Muốn chết th́ mọi người cùng chết! không ăn được th́ phải phá cho hôi!

Trang Thanh ôm chặt lấy chân của Tâm.

- Tôi van anh đừng đi, anh đừng có đi mà.

Tâm cố rút chân ra, nhưng Thanh giữ quá chặt. Điên tiết, Tâm cúi xuống nắm lấy tóc Thanh kéo ngược ra sau. Khuôn mặt của Thanh đầy mồ hôi và nước mắt ràn rụa, Tâm nghiến răng nói.

- Tại sao cô lại binh vực nhà họ Vơ như vậy? không lẽ cô cũng yêu bọn hắn? Nên cô t́m mọi cách để cản ngăn tôi? Cô sợ tôi hại họ? Sao vậy?

Nước mắt vẫn chảy dài, Thanh nói một cách đau khổ.

- Tôi không sợ anh làm cái ǵ nhà họ Vơ cả. Mà tôi chỉ sợ anh gặp thiệt tḥi, anh gặp hậu quả khó lường. Anh nghĩ kỹ xem đúng không? Anh chỉ giỏi nói thôi chứ chưa chắc là anh đụng được họ.

- Cô coi thường tôi như vậy ư?

- Không phải là coi thường, mà là hiểu biết. Tôi không hề yêu một người nào ở nhà của họ cả, mà chỉ có yêu anh.

Tâm có vẻ bàng hoàng.

- Cô đừng có làm mát ḷng tôi.

- Tôi không hề nói dối. Anh Tâm, tôi rất đau khổ. Anh không hề nh́n thẳng vào tôi bao giờ. Trong trái tim anh chỉ có h́nh bóng của Hải Yến và Thanh Trúc thôi. C̣n tôi, sau khi nghe anh khuyên, tôi đă cắt đứt mối quan hệ với anh chàng phi công. Tôi nghĩ là sẽ có ngày nào đó, anh cũng có thể rút kiếm ra, chặt đứt tất cả những tơ ḷng rối rắm cũ, để rồi quay lại và để ư đến tôi. Nhưng mà, buồn quá, cái đó không có. Thôi tôi không nói nữa. Thanh Trúc sẽ không bao giờ nói điều đó. Nhưng tôi nói, nói mà không sợ anh chê là mặt dầy, không biết xấu hổ. Anh có thể cho thêm tôi một cái tát tai, một cái đá. Nhưng tôi vẫn nói, nói lên một sự thật. Đó là nếu anh vẫn c̣n muốn Hải Yến hay Thanh Trúc th́ anh cứ bước thẳng ra cửa. Chuyện quan hệ của chúng ta coi như chấm dứt. Anh muốn làm ǵ th́ làm tôi sẽ không can dự vào nữa. C̣n nếu anh biết suy nghĩ đến lợi ích bản thân anh và tôi, th́ anh hăy ở lại và chúng ta sẽ ném bỏ mọi thứ yêu và hận thù cũ xuống chín tầng địa ngục xa.

Tâm như chựng lại. Lời của Thanh h́nh như làm anh chàng xúc động. Tâm đứng yên, vẫn để cho Thanh giữ chặt chân. Một cảm xúc kỳ lạ vây quanh chàng. Từ xưa tới giờ Tâm chỉ có kinh nghiệm bị bỏ rơi chứ chưa hề có kinh nghiệm được "yêu" một cách mạnh mẽ như vậy. Tâm cúi xuống nh́n Thanh. Khuôn mặt đầy mồ hôi và nước mắt. Mái tóc rối. Tâm thấy thật ngượng ngùng chàng đă thẳng tay. Thẳng tay đánh người con gái duy nhất yêu chàng. Không, Tâm lắc đầu. Không thể có chuyện đó được. Thanh đă lừa dối chàng. Trời sinh ra Tâm là để chịu đau khổ, không phải để được yêu. Tâm cúi xuống, nh́n kỹ hơn người con gái ngồi bệt dưới đất, trong chiếc váy nấu ăn. Người con gái đă mua rượu thuốc dành cho chàng với nụ cười vui. Bất giác Tâm buông lơi bàn tay đang nắm lấy mái tóc của Thanh ra. Chàng vuốt nhẹ những hạt lệ trên mặt, trên má. Không, không phải suy nghĩ ǵ nữa, Tâm cúi xuống, ôm lấy Thanh và đặt môi ḿnh lên môi nàng.

Thời gian như dừng lại, Tâm như quên hết mọi thứ. Kỳ, Thanh Trúc, Nhâm, Hải Yến, quên cả nhà họ Vơ. Trang Thanh cũng đưa tay lên vuốt tóc cho Tâm, rồi sờ nhẹ hàm râu rậm của chàng.

- Anh có hàm râu rất đẹp.

Tâm chựng lại.

- Thế ư? Em không thích? Có dao cạo không, anh sẽ cạo ngay.

Trang Thanh cười nói, nụ cười của hạnh phúc.

- Em không có dao cạo râu. Em thích hàm râu của anh thật Anh không cần phải cạo. Ngay lần đầu tiên gặp anh, em chỉ trông thấy hàm râu thôi. Lúc đó em hơi ngạc nhiên và anh biết không, em đă nghĩ là, hẳn tính anh cũng phải khác người. Đấy em đă để ư đến anh ngay từ đầu và như vậy em nghĩ, cái ấn tượng đầu tiên mạnh mẽ của em với anh là nhờ râu. Nếu bây giờ anh mà cạo râu đi, sợ em không c̣n nhận ra anh nữa.

Tâm ngần ngừ nh́n Thanh, chợt hỏi:

- Em nói thật chứ?

Trang Thanh không hiểu ư Tâm muốn nói ǵ.

- Sao lại không? Em thích hàm râu anh thật đấy. Nhưng mà nếu anh thích cạo th́ cứ cạo đi, em không cản đâu.

Tâm nh́n Thanh nói.

- Anh không phải nói chuyện bộ râu. Như em biết đó, anh chỉ là một tay lang bạt bất đắc chí. Em vẫn yêu được một người như vậy chứ?

Trang Thanh tựa má vào hàm râu rậm của Tâm.

- Em không nói dối đâu, nếu anh muốn, mai chúng ta có thể đưa nhau đi kư giấy kết hôn. Có điều em lo lắng. Em sợ là anh không thật sự yêu em. Hôm nay chính em tỏ t́nh với anh trước. Chuyện đó có thể là anh dễ chán. Rồi anh sẽ không c̣n là của em.

Tâm nâng nhẹ má Thanh.

- Sao? Em nói sao? Anh chưa hề tỏ t́nh với em ư?

- Chưa bao giờ.

- Em chắc như vậy?

- Vâng.

Tâm thở dài

- Ồ! Con người sao lại dễ thờ ơ với những ǵ có trong tầm tay ḿnh như vậy? Em là một viên ngọc. Vậy th́ bây giờ, bắt đầu từ bây giờ anh tỏ t́nh với em được chứ?

Trang Thanh bỗng cười nói:

- Anh đến sau một bước rồi.

Tâm kinh ngạc:

- Sao? anh đến trễ?

Trang Thanh cười nói.

- Vâng. V́ em đă tỏ t́nh với anh trước rồi.

Tâm cười to. Chưa bao giờ Thanh thấy Tâm cười to như thế.

Nàng thật sự xúc động. Nàng c̣n đang bàng hoàng trong hạnh phúc th́ Tâm chợt đứng dây, kéo lấy tay Thanh.

- Đi rửa mặt, chải tóc cho sáng sủa, rồi chúng ta đi.

Trang Thanh nh́n vào đồng hồ, ngạc nhiên:

- Đi đâu? Mười giờ khuya rồi.

- Đến nhà họ Vơ.

Tâm nói thật rơ. Khiến Thanh tái mặt

- Đến nhà họ Vơ? Em tưởng là anh đă bỏ chuyện đó qua một bên rồi? Sao c̣n phải t́m chuyện rắc rối, vậy anh?

Tâm nói một cách cương quyết.

- Chuyện chưa giải quyết dứt khoát, anh cần phải đến đấy.

Trang Thanh cắn môi.

- Anh, thôi anh đi đi, đi luôn đừng quay lại đây nữa, em không c̣n muốn gặp lại anh.

Tâm bước tới nắm lấy tay Thanh, dẫn vào nhà tắm, nói.

- Anh biết thế nào em cũng nói như vậy. Em chuẩn bị nhanh lên, anh sẽ đưa em cùng đi.

- Em không đi!

Tâm nh́n Thanh với anh mắt khó hiểu.

- Em phải đi. Nếu đến đó, mà anh bị họ đập chết, th́ em mới kéo xác anh về được chứ?

Trang Thanh do dự:

- Anh....

Tâm cúi xuống hôn Thanh, rồi nh́n thẳng vào mắt người yêu, nói một cách cương quyết:

- Em phải chuẩn bị, trang điểm thật chu dáo, xong chúng ta nên đến đấy trước khi họ tan tiệc. Nếu hôm nay anh không giải quyết được cái món nợ dai dẳng này. Th́ suốt đời, coi như anh sẽ không yên tâm.

Chương Kết

Gia đ́nh nhà ông Đạt vẫn rộn ră với tiếng cười. Bữa cơm tối kết thúc rất muộn. Dùng cơm xong mọi người tiếp tuc. ngồi ở pḥng khách với những câu chuyện trà dư tửu hậu. Bà Đạt, nắm lấy tay Trúc, hết hỏi chuyện này đến chuyện kia. Nhà có mấy người, cuộc sống ra sao? Cha mẹ làm ǵ? Lúc nhỏ sống vui chứ? Rồi lại hỏi cả ngày sinh tháng đẻ. Mọi thứ chuyện làm Trúc đáp muốn hụt hơi.

Anh Kỳ cũng phải sốt ruột.

- Mẹ làm ǵ phải hỏi đủ thứ chi vậy? Về hoàn cảnh gia d́nh Thanh Trúc trong bản lư lịch ở Công Ty có đủ cả rồi.

Rồi như sực nhớ ra điều gi, Kỳ lại quay sang ông Đạt.

- Ồ, cha chuẩn bị tuyển thư kư mới đi chứ?

Thanh Trúc hơi bối rối. Nàng chợt nhớ đến lời hứa ban đầu của ḿnh. "Sẽ không bao giờ làm dâu gia d́nh ông Tổng giám đốc" mà không an tâm. Thanh Trúc vội nói.

- Khỏi cần, khỏi cần. Em đang làm việc suông sẻ thế này, cần ǵ phải thay người khác chứ?

Anh Kỳ trừng mắt nh́n Trúc:

- Em nói thế là sao? Chúng ta phải làm lễ cưới trước lễ giáng sinh chứ?

Thanh Trúc chớp chớp mắt.

- Bắt buộc vậy ư? Phải để cho em suy nghĩ chứ? Em chưa nhận lời mà.

Kỳ kêu lên.

- Trời đất! Em lại giở tṛ ǵ thế? Em hành hạ anh như vậy chưa đủ sao?

Kỳ bước tới cạnh Trúc, vỗ về:

- Em phải để cho anh yên tâm chứ? Phải làm đám cưới sớm thôi, thế nào?

Thanh Trúc ngập ngừng:

- Nhưng mà c̣n Susie th́ sao?

- Susie... Susie nào?

Thanh Trúc nói.

- Th́ vị hôn thê hai ḍng máu của anh đó? Đừng giả vờ như không hề biết đến người ta không bằng!

Anh Kỳ găi găi đầu?

- Anh đă nói với em biết bao nhiêu lần rồi. Chuyện đó là đặt ra để gạt em, Susie là người yêu của bạn anh. Em thật rắc rối, cứ hành hạ anh hoài.

Quay sang bà Đạt, Kỳ nói:

- Mẹ ơi, mẹ nói giùm con đi, cứu con đi!

Bà Đạt ṿng tay qua vai Trúc, rồi vuốt lấy mái tóc nàng như vuốt tóc đứa con gái.

- Thôi Thanh Trúc ạ! Con cũng nên tha cho nó một lần đi mặc dù nó hết gạt con thế này đến thế khác, nhưng tất cả chẳng qua v́ nó yêu con. Thằng út của ta từ xưa đến giờ chưa có bao giờ nó khổ sở như vậy. Xem kià, cả hai đứa đều gầy c̣m cả. Vậy th́ phải làm đám cưới sớm đi, để mau lại sức hơn.

Hải Yến cười chen vào.

- Thanh Trúc! Cô cũng đừng nên làm khó làm dễ người ta nữa. Bày đặt suy nghĩ. Vậy chứ ai hôm nghe Kỳ sắp cưới vợ, đă bỏ cả buổi chiều lang thang giữa trời mưa gió thế?

Thanh Trúc cố mím môi để giấu nụ cười. Trong khi Nhâm cũng chen vào.

- Đó là chưa kể câu chuyện cổ tích chiếc càng cua ban năy đó nhé.

Mọi người cùng cười. Cái cười như chấp nhận lễ cưới sẽ cử hành vào dịp cuối năm. Bà Đạt gọi ngay chị phụ trợ:

- Chị Sáu ơi chị Sáu, mang quyển lịch ra đây xem.

- Vâng.

Quyển lịch được mang ra, mọi người tụm lại nghiên cứu, rồi cười giỡn. Thanh Trúc ngồi một bên yên lặng. Ông Đạt bước tới cạnh vợ nói:

- Bà đừng quên là Chủ Nhật tới, chúng ta phải đến nhà của Ba mẹ Thanh Trúc đấy.

Quay lại Thanh Trúc, với thói quen của ông Tổng Giám đốc dặn ḍ thư kư.

- Nhớ đặt vé xe, chuẩn bị một ít quà. Trúc biết ba mẹ con thích những món ǵ không?

Thanh Trúc chỉ e thẹn cúi đầu. Anh Kỳ như chợt nhớ ra vội nói:

- Thật bậy quá. Ba má, thôi ba má để chậm một tí hăy đến Đài Nam đi, nhường chúng con đi trước.

Quay sang Trúc Kỳ nói:

- Thanh Trúc mai sáng anh và em về Đài Nam nhé. Nhưng mà......

Kỳ đưa tay lên găi găi đầu.

- Em chưa cho anh biết cha em là người thế nào, chúng ta cần ăn mặc đúng gia lễ hay b́nh thường là được? Anh phải học ăn nói ra sao?

Thanh Trúc nh́n Kỳ cười:

- Cha em rất nghiêm khắc, người là thầy giáo dạy môn văn, một nhà mô phạm mực thước. Trước kia anh rể em đến định cưới chị em, anh ấy đă bị cha bắt trả bài thuộc ḷng quyển "Thơ Đường".

- Trời Đất!

Kỳ lè lưỡi, Thanh Trúc trấn an.

- Nhưng cha đâu có bắt trả bài một lèo từ trang đầu đến trang cuối đâu? Người chỉ đọc câu thứ nhất là phải đọc câu thứ hai kế đó... Chưa hết, c̣n phải b́nh thơ nữa...

Kỳ luưnh quưnh nh́n Trúc.

- Nhưng anh đâu phải là học tṛ của cha đâu? Anh cũng đâu định thi trạng nguyên đâu? Thanh Trúc, em làm ơn nói với cha dễ dăi cho anh một chút. Thi cái kiểu cổ lỗ đó chắc anh chết mất.

Thanh Trúc làm ra vẻ suy nghĩ.

- Hay làm để em nói với cha là chỉ thi anh mấy bài thơ văn thuộc loại gần đây thôi?

- Hay là thế này nhé. Em thi hộ cho anh vậy?

- Đâu được, anh cưới vợ chứ đâu phải em đâu?

- Rắc rối quá. Sao ông già vợ tôi lại cổ lỗ sĩ như vầy?

Thanh Trúc làm ra vẻ giận.

- Anh chưa gặp ba em đă nói xấu ổng như vậy. Đến chừng được vợ rồi c̣n đến độ nào nữa.

- Xin lỗi em. Nhưng mà... Anh cưới vợ chứ đâu có thi đại học đâu?

- Vậy là anh kém hơn anh rể của em.

- Nhưng anh lại không tin là ông ấy lại có thể đọc làu làu được thứ quỷ quái ấy.

- Anh ấy không thuộc làu làu, nhưng hiểu rất nhiều thơ văn, lại rành cả điển tích. Anh ấy nói chuyện với cha một cách thao thao bất tuyệt, thế là cha vui quá phải gả ngay con gái cho anh ta.

Anh Kỳ lè lưỡi làm cả nhà cười ồ. Bà Đạt không muốn con trai út bị khổ sở, nên nói với Thanh Trúc.

- Thanh Trúc, con về nói với cha con. Thằng Kỳ tốt nghiệp chính trị kinh doanh, nếu ông cụ muốn th́ thi về môn nó học hoặc cái nghề buôn bán cũng được, đừng có hỏi ba cái văn học rắc rối.

Thanh Trúc nói.

- Sợ không được đâu. Cha con thường nói là bất cứ học cái ǵ cũng được, nhưng phải biết về văn học Trung Quốc. Như thế có ai hỏi đến cũng không đến nỗi xấu hổ, như anh rể con, anh ấy là kỹ sư mà...

Kỳ chợt cắt ngang.

- Thôi, đừng tán hươu tán vượn nữa. Tôi nhớ ra rồi. Năy giờ cô cho chúng tôi leo cây. Trong lư lịch cô ghi cô là chị cả. Không có chị lấy đâu ra anh rể? Ba má ơi, như vậy là cả nhà ta đều bị Thanh Trúc gạt cả rồi.

Mọi người ôm bụng cười ngả nghiêng. Bà Đạt cười ra nước mắt, vừa cười vừa chỉ Kỳ nói:

- Cũng tại con cả thôi, ai biểu con suốt ngày cứ nói giỡn. Bây giờ bị gạt lại rồi đấy con.

- Anh chịu thua em, cả nhà chịu thua em, em định giết nhà anh bằng tiếng cười ư?

Đột nhiên, chuông cửa reo vang. Mọi người không chú ư đến tiếng chuông cửa đổ, vẫn tiếp tục cười. Chị Sáu ra mở cửa. Hai người lạ xuất hiện. Chị thấy cả hai đều rất trẻ, nghĩ là bạn của Kỳ, nên tự nhiên cho vào. Chị Sáu gọi vào trong bào như thế.

- Có khách đến!

Thanh Trúc ngồi ngay ngắn lại. Mọi người cùng hướng mắt ra cửa. Chợt nhiên, mọi tiếng cười đều tắt ngấm. Tâm đứng ngang cửa. Ánh trăng thật sáng ở phía sau tạo thành một dáng dấp bí ẩn đe dọa. Rồi Tâm từ từ bước tới. Trang Thanh bước theo sau. Thanh Trúc trừng trừng nh́n vào Trang Thanh. C̣n Hải Yến, đang nép người vào chồng. Kỳ đứng thẳng người như sẵn sàng đối phó, không khí trong căn pḥng như đặc lại. Tâm đưa mắt nh́n khắp pḥng, nh́n chăm chú từng người một. Mọi người như chờ đợi dông băo đang vẫn vũ, sẵn sàng úp xuống. Tâm đột ngột lên tiếng.

- Hay lắm. Tôi đến đây rất đúng lúc. Đúng vào cái lúc mọi ngườ́ có mặt đông đủ.

Không khí căng thẳng, Kỳ bước tới một bước. Kỳ nói một cách cương quyết.

- Cậu Tâm. Nếu cậu đến đây để thử sức, th́ tôi sẵn sàng làm chuyện đó với cậu. Chúng ta ra ngoài, đừng nên làm kinh động một ai ở đây cả.

Tâm liếc nhanh về phía Kỳ. Nh́n mọi người và nói.

- Cậu đi chỗ khác chơi. Hôm nay tôi đến đây không phải để kiếm chuyện với một ḿnh cậu.

Nhâm bước ra.

- Vậy có nghĩa là cậu định gặp tôi? Cậu muốn ǵ nào?

Tâm nói một cách ngạo mạn.

- Cái mà tôi muốn, mấy người không có đâu. Nhưng cái đó bây giờ tôi đă có. Tôi sẽ không đoạt lại cái mà gia đ́nh nhà anh đă đoạt của tôi. Bây giờ tôi đă có cái khác. Cái đó tôi không sợ bị mất nữa.

Tâm đưa mắt nh́n khắp pḥng.

- Hôm nay tôi đến đây là để dứt khoát với các người.

- Khoan... đừng có căng thẳng như vậy.

Tâm quay sang Anh Kỳ.

- Hôm nay tôi đến đây, không phải để đánh lộn, cướp phá, hay đốt nhà, mà tôi đến đây chỉ để muốn nói cho mấy người biết. Trong đám các người đây, có người đă yêu tôi, nhớ tôi, thù hận tôi, xỉ vả tôi. Nhưng hôm nay đến đây, tôi chỉ để cho các vị biết. Tất cả những t́nh yêu, thù hận kia, tất cả những giận dữ, ganh tị cũ, bây giờ coi như chấm dứt, hết sạch. Quí vị khỏi phải đề pḥng, lo sợ ǵ tôi nữa hết, cũng không cần phải thương hại tôi. Tôi đă từng nghĩ là nhà họ Vơ giàu có. Thích dùng tiền để mua lấy mọi thứ, để đạt được mục đích. Các người đă có đủ cả. Nhưng hôm nay, th́ tôi thấy không cần phải có tiền. Tôi vẫn có thể có như quí vị. Như vậy, th́ cần ǵ phải thù hận? Phải trả thù? Bắt đầu từ hôm nay mọi thứ dây nhợ giữa các vị và tôi coi như chấm dứt. Chúng ta đă thanh toán với nhau một cách ṣng phẳng.

Mọi người nh́n Tâm. Không ai dám tin những điều vừa nghe là của Tâm. Chỉ có Trang Thanh, là hiểu Tâm, nàng nh́n người yêu với đôi mắt sáng, đầy yêu thương.

Thanh Trúc, người đầu tiên hiểu ra sự việc. T́nh yêu có thể tạo nên phép lạ. Tâm không phải là anh chàng thô lỗ cầm dao kề cổ nàng. Tâm không c̣n là một cái gai nhức nhối, một nỗi bận tâm phiền hà cho nhà họ Vơ. Thanh Trúc đứng dậy, bước tới trước mặt Tâm, đưa tay ra bắt lấy tay người bạn trai.

- Anh Tâm, xin chúc mừng anh!

Tâm chớp chớp mắt, đưa tay Trúc về phía Kỳ.

- Đừng đưa tay lộn hướng như vậy

Tâm nói và nắm lấy tay Trang Thanh đưa cao, quay một ṿng chào mọi người.

- Xin chúc tất cả mọi người đều hạnh phúc. C̣n bây giờ chúng tôi xin cáo từ.

Tâm nắm lấy tay Trang Thanh, định bước ra ngoài cửa, Anh Kỳ chợt kêu lên.

- Ê, Tâm, ở lại uống miếng rượu rồi hăy đi?

Kỳ quay vào trong gọi chị Sáu.

- Chị Sáu lên lầu lấy chai rượu Whisky xuống đi.

Chị Sáu chạy lên lầu lấy rượu.

Tâm nh́n Kỳ nói:

- Cậu định đọ sức rượu với tôi ư?

Kỳ nói.

- Không dám. Chỉ muốn uống với anh một ly thôi.

Kỳ lấy hai chiếc ly, khui rượu. Mùi rượu thơm phức đưa cho Tâm một ly, ḿnh một ly.

- Nào mời!

- Hai chiếc ly cụng nhau tạo thành âm thanh trong sáng như tiếng đập của con tim, của t́nh cảm thông giữa hai người.

Tâm đặt ly xuống cười to.

- Ha! Ha! Đây là lần đầu tiên sau hai năm, ta mới có một ly rượu vui vẻ thế này!

Quay lưng d́u lấy Trang Thanh, Tâm vừa đi vừa cười lớn. Thật lâu, căn pḥng vẫn im phăng phắc ngoài tiếng cười của Tâm vọng lại. Khi họ đi lâu rồi, Kỳ mới như sực nhớ ra, chàng cầm chai rượu, đưa cao lên.

- Thế nào? Chúng ta ở đây cũng phải cạn ly chứ?

Mọi người đồng ư. Thế là mỗi người cầm lấy một chiếc ly. Những chiếc ly thủy tinh nâng lên. Ánh đèn tạo thành một khung cảnh đầy ánh sáng lấp lánh. Tiếng ly chạm nhau. Tiếng cười nói và một ngày mới bắt đầu với t́nh yêu.


HẾT

 

Pages Previous  1  2  3