thôi. Không,
không phải thế. Thanh Trúc lắc đầu xua đuổi. Ta sẽ chẳng chọn ai
hết. Chọn Anh Kỳ thôi.
Anh Kỳ! cái tên xuất hiện trong đầu là Thanh Trúc không thèm nghĩ
đến ai nữa hết.
Nàng trông ngóng đợi chờ. Tại sao suốt một ngày hôm nay, Kỳ lỉnh đâu
mất, t́m măi mà không thấy? Hay la chiều nay, chắc sau khi tan sở,
Kỳ sẽ đón ta trước cửa? Thanh Trúc thấy nhớ Kỳ vô cùng, nhớ đên độ
muốn gọi dây nói. Nhưng mà số máy của Kỳ là bao nhiêu? Ta cũng không
biết. Thanh Trúc thấy ngượng ngùng. Thế này mà kể lại cho Trang
Thanh biết, sẽ bị hắn mắng cho một trận.
Có tiêng chuông điện thoại reo. Thanh Trúc vội cầm lên nghe.
- Alô! Ai đấy? Đây là pḥng thư kư riêng của Tổng Giám đốc. Ông tên
là ǵ? Ông cần t́m ai?
Bên kia yên lặng một chút. Chỉ có tiêng thở. Hay là Anh Kỳ? Anh
chàng nay hay đóng kịch lắm. Thanh Trúc nói lớn qua ống nghe.
- Sao! ai thế? không trả lời tôi cúp máy à nghe.
Bên kia đầu dây, không phải giọng nói của Anh Kỳ, làm Trúc hơi thất
vọng.
- Khoan đă, đợi một chút. Cô là Thanh Trúc ư?
- Vâng.
- Tôi là Hoàng Tâm đây.
Thanh Trúc giật ḿnh
- À!
Vừa mới nói chuyện với Hải Yến xong th́ Tâm gọi dây nói tới, một sự
thật bất ngờ. Hắn định nhờ Trúc giúp đỡ, nhưng rồi sực nhớ đến lưỡi
dao trên tay của Tâm hôm qua, Trúc rùng ḿnh hỏi.
- Anh cần ǵ?
Giọng nói bên kia từ tốn không hùng hổ như hôm qua.
- Tôi điện thoại đến để xin lỗi cô chuyện hôm qua. Xin lỗi nhé cô
Trúc, không hiểu hôm qua tôi có làm cô bị đau chỗ nào không. Nếu có,
tôi mong sao nó cũng không nặng lắm.
Giọng nói của Tâm có vẻ bức rức, Trúc vội trấn an:
- Không sao đâu, anh yên tâm.
Tâm nói như giải thích.
- Hôm qua tôi uống rượu say quá, tôi hơi buồn lại say rượu không
biết có làm ǵ nông nỗi không? Có lẽ hôm qua tôi đă làm cô hốt
hoảng?
- Có nhưng ít thôi.
Thanh Trúc thành thật nói. Tâm thở dài.
- Sau khi tan sở, cô có thể cho tôi được gặp, nói chuyện một chút
không?.
Thanh Trúc vội vă nói.
- Ồ, không được. Sau khi tan sở, tôi bận lắm.
Nàng nghĩ cái giờ sau khi tan sở là giờ dành cho Anh Kỳ. Trúc cũng
không muốn chen vào chuyện của Tâm và Hải Yến nữa. Bên kia yên lặng
một chút rồi nói.
- Cô sợ tôi sẽ gây ra chuyện khiếp đảm nữa ư? Hôm nay tôi không uống
rượu. Tôi muốn gặp cô chỉ để xin lỗi. Cô có thể quên giùm h́nh ảnh
khủng khiếp của tôi hôm qua không?
Trúc nói.
- Tôi đă quên rồi! Tôi biết được chuyện của anh, tôi hiểu anh nên
không trách. Nhưng v́ hôm nay tôi có cái hẹn.
- Với Anh Kỳ phải không?
Trúc ngạc nhiên. Nhưng rồi hiểu ra. Ông Đạt đă nói Anh Kỳ và Tâm
trước kia là đôi bạn thân kia mà. Thanh Trúc thành thật.
- Vâng.
Có tiêng cười lớn của Tâm trong máy.
- Vậy là tôi hiểu rồi. Vậy mà cô dám lớn tiếng là sẽ không bao giờ
làm dâu nhà họ Vơ. Ha ha ha! Lại thêm một cô thư kư
khờ thần tài.
- Ha ha ha! Thôi được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa. Cứ đi hẹn ḥ
với con nhà giàu đi!
Thanh Trúc không hiểu Tâm định nói ǵ.
- Cái ǵ? Khoan ngắt điện thoại, anh phải nói rơ cho tôi nghe. Cái
ǵ con nhà giàu? Anh Kỳ chỉ là một nhân viên bảo vệ của Công Ty
Quyết Tiến.
Tiếng cười trong máy càng chói tai hơn.
- Ha ha ha!... Cô nói cái quỷ ǵ thế? Thằng Vơ Hiếu Kỳ mà làm công
cho Công Ty Quyết Tiến à? Có nằm mơ không vậy? Hay là cô cũng say
say như tôi hôm qua?
Vơ Hiếu Kỳ?
Thanh Trúc ngơ ngác. Không biết ḿnh có nghe lầm không?
Thanh Trúc nhắm mắt lại. Nàng có cảm giác như tất cả máu trong người
chạy ngược xuống chân. Chợt Trúc hiểu ra khi nghĩ về những việc đă
xảy ra trước đó. Từ chuyện đánh cá. Thua sẽ là vợ Kỳ, mà ăn th́ Kỳ
phải chịu làm chồng. Ngay từ đầu, Kỳ đă đem Trúc ra đùa bỡn. Rơ ràng
Trúc ngây thơ quá, trẻ con quá. Cái ǵ cũng không biết, cứ nhắm mắt
mà bước thẳng vào cái lưới đă giăng sẵn. Cái khuôn mặt làm ra vẻ rầu
rĩ, đói ăn. Cái cười làm ra vẻ bí mật. Một nhân viên quèn, một
trưởng pḥng chiêu đăi, rồi một nhân viên ngoài biên chế. Tức thật.
Dám lừa dối ta. Mà ta lại ngây thơ một cách cả tin thế. Thanh Trúc
yên lặng suy nghĩ. Có tiếng của Hoàng Tâm.
- Sao thế? Làm sao cô lại yên lặng như vậy?
Thanh Trúc tỉnh lại.
- À, hiện ông đang ở đâu đấy?
- Tôi đang ở pḥng điện thoại công cộng trước cổng công ty cô đây.
- Vậy th́ anh hăy đợi đấy, tôi sẽ tới ngay!
Thanh Trúc gác máy rồi cầm lấy ví tay chạy ngay ra cửa. Vừa tới
ngoài, suưt tí nữa nàng đă đâm sầm vào người của Anh Kỳ vừa bước
vào.
Kỳ nắm lấy tay Trúc hỏi:
- Em... Em làm sao thế? Đi đâu vậy? Sao mặt mày tái xanh như vậy? Em
bệnh rồi à?
Thanh Trúc vùng vẫy khỏi tay Kỳ. Nàng nói như khóc.
- Mặc tôi!
Rồi Trúc xông vào thang máy, Kỳ đuổi theo, nhưng Trúc đă đóng cửa
lại. Trúc bấm nút, thang xuống tận lầu một, và nàng chạy ngay đến
bên điện thoại công cộng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Thanh Trúc đă có mặt bên bờ hồ với Hoàng Tâm.
Tâm vẫn để râu quai nón, vẫn đôi mắt dữ, nhưng cử chỉ và thái độ của
chàng đă b́nh thản, nghiêm chỉnh hơn. Họ bước qua cầu, men theo con
đường quanh co. Hôm nay không phải là ngày nghỉ, nên rất vắng khách,
chỉ có tiếng chim kêu trong khung cảnh vắng lặng. Tâm lên tiếng
trước:
- Tôi nghĩ là cô hẳn đă biết chuyện của chúng tôi?
- Vâng.
Thanh Trúc trả lời một cách máy móc, v́ đầu nàng bây giờ chỉ tập
trung vào hai chữ "Anh Kỳ". Tâm nói tiếp.
- Có lẽ cô không có một ấn tượng tốt về tôi? Hôm qua lúc tôi đến
Công Ty Quyết Tiến, không phải để kiếm chuyện, mà là tại v́...
Tâm bặm môi một chút nói tiếp.
- Tôi biết là ông Đạt vừa mới t́m được một thư kư mới. Tôi đă theo
dơi cô mấy ngày liền, tôi cũng thấy cô cùng đi với Anh Kỳ. Tôi đă
nghĩ là phải cứu lấy cô, trước khi cô bị tiền bạc lôi cuốn, phải đưa
cô ra khỏi nơi đó.
Thanh Trúc nghiêng nghiêng mái tóc
- Tiền bạc lôi cuốn? Làm ǵ có chuyện đó. Họ có đưa tiền bạc ra để
ḷe tôi đâu! ngay cả chuyện ăn cơm, nhiều lúc tôi c̣n phải trả tiền.
Rồi nh́n thẳng vào mắt Tâm, Trúc hỏi
- Anh có chắc Anh Kỳ là con trai của ông Đạt không? Hay anh định phá
chúng tôi?
Tâm kinh ngạc nh́n Trúc, như nh́n một vật lạ.
- Cô làm bạn với hắn mà hoàn toàn không biết hắn là ai ư? Hắn là ǵ
mà tên họ? cha mẹ là ai? nhà ở đâu? cô có vẻ sống mới quá vậy. Với
chuyện như vậy không lẽ tôi gạt được cô? Không tin cô cứ đi hỏi biết
ngay mà. Hay là cô điện thoại cho gia đ́nh ông tổng giám đốc đi. Cô
chỉ cần hỏi Anh Kỳ, là biết ngay hắn có phải là người nhà họ Vơ
không? có điều tôi hơi ngạc nhiên, tại sao Kỳ lại giấu tông tích của
ḿnh với cô như vậy? không phải chỉ có hắn mà mọi người ở Công Ty
Quyết Tiến, nếu không là cô đă biết rơ sự thật từ lâu.
Thanh Trúc nhớ lại từng đoạn phim cũ. Từ chuyện quen nhau với Kỳ
trong thang máy. Sự nhạy cảm và che giấu. Câu đánh cá kỳ cục. Thái
độ trửng giỡn cười cợt. Lúc nào cũng như đùa. Đến thái độ như "mất
hồn" không có tiền trả tiệm ăn ḿ ḅ kho, nghèo khổ, càng nghĩ Trúc
càng thấy tức tối, bực dọc. Đúng rồi. Hắn đă dùng nàng như một thứ
tiêu khiển. Hắn đă đạo diễn và quay nàng như chong chóng. Rồi đứng
một bên, lặng lẽ thưởng thức tài nghệ đóng kịch của chính ḿnh. Có
lẽ hắn c̣n về nhà huênh hoang về thành quả của chính ḿnh. Chứ nếu
không làm sao bà Đạt lại phải ṃ lên tận pḥng nàng để xem chân xem
cẳng. Bây giờ th́ Thanh Trúc coi như hiểu hết rồi! Tất cả sự bí mật
đă bật mí hết. không có ǵ thần kỳ nữa. Hứ! Thanh Trúc bực tức. Có
điều nàng vẫn không hiểu tại sao. Tại sao Anh Kỳ lại phải giấu giếm
tông tích ḿnh như vậy?
Tâm suy nghĩ một chút chợt nói.
- Thôi tôi hiểu rồi, hắn định đóng vai của tôi đấy?
Thanh Trúc ngạc nhiên.
- Đóng vai anh?
- Vâng, hắn phải đóng vai người nghèo khổ trước, rồi sau đó mới hiện
thân ra là một công tử nhà giàu có. Làm như vậy, cô sẽ thấy rơ sự
khác biệt của hai thế giới khác nhau giống như chuyện cổ tích "Hoàng
tử da cóc". Khi cô phát hiện ra hắn không phải là con cóc xấu xí mà
là một hoàng tử đẹp trai, th́ cô sẽ sung sướng biết chừng nào. Cô sẽ
thấy quư trọng những ǵ ḿnh đang có trong tay. Hoàng Tâm thở dài.
- Cô có hiểu chưa hả Thanh Trúc? Nếu trước kia Hải Yến không gặp
tôi, mà ngay từ đầu đă gặp Nhâm, th́ chưa chắc Yến đă ngạc nhiên,
đằng này tôi chỉ là thằng nghèo rớt mồng tơi, làm bạn với tôi chẳng
có lấy một cái ǵ hết. Trong khi đến với Nhâm th́ hoa lan Hawai,
tulipe của Ḥa Lan. Rồi mọi thứ cái ǵ Nhâm cũng giống như ảo thuật
gia, hô biến là có ngay. Có thể Hải Yến không để ư đên sự tốn kém để
có những cái đó. Nàng chỉ xúc động v́ sự cất công của Nhâm để mang
lại niềm vui cho nàng. Nhưng nếu không có tiền th́ làm sao hành động
được như vậy? Thế là Nhâm đă chinh phục được Yến. C̣n tôi, tôi như
bị xa xuống địa ngục. Thanh Trúc hiểu tôi nói ǵ chứ?
Tâm nh́n sang Trúc với ánh mắt buồn thảm, giọng nói của anh chàng
như nghẹn lại.
- Phải nó là nhà ông Đạt, người nào cũng thông minh. Họ có đủ mọi
thứ, nên làm cái ǵ cũng dễ dàng. Trước kia họ cần tiền, cần thế
lực. Từ một công ty nhỏ xíu, họ khuếch trương, mở rộng, nuốt hết
những công ty nhỏ để trở nên ngày nay. Bây giờ họ đă có mấy thứ đó,
họ quay sang sưu tầm gái đẹp.
Thanh Trúc nh́n Tâm. Tâm đă tŕnh bày mọi thứ có t́nh có lư.
Tâm đă phơi bày một sự thật theo sự phân tích của chàng.
- Theo anh th́ thủ đoạn của họ khá cao và quỷ quyệt?
Tâm nói với tiếng thở dài, vẻ đau khổ.
- Nếu không thủ đoạn cao làm sao có ngày nay? Cô nên nhớ rằng tôi
với Hải Yến yêu nhau hơn bảy năm, vậy mà họ chỉ chen vào có mấy
tháng là t́nh chúng tôi phải tan vỡ. Cô không biết Hải Yến đâu! Hải
Yến rất yếu đuối và ngây thơ. Trước ngày họ Vơ nhúng tay vào, tôi
tin là nếu là hàng trăm xe tăng đến để kéo cô ấy ra khỏi tôi, chưa
chắc đă chia rẽ nổi tôi và nàng.
Thanh Trúc nói nhanh.
- Tôi đă gặp Hải Yến rồi.
- Thế à?
Tâm chau mày, Trúc phải giải thích thêm.
- Mới trưa nay thôi, cũng vi chuyên quậy phá của anh nên cô ấy đến
gặp tôi để thăm hỏi.
Tâm có vẻ quan tâm.
- Thế ư? Cô ấy có nhắc đến tôi không?
Thanh Trúc nh́n khuôn mặt xanh xao của Tâm nói.
- Có, Hải Yến chỉ nói về anh thôi. Cô ấy cũng nói là không biết đến
bao giờ anh mới có thể đứng vững trở lại.
Tâm nhắm mắt lại, ngồi thừ ra như pho tượng đá. Thật lâu mới ngẩng
nh́n lên, khuôn mặt tái mét. Trúc phải kêu lên.
- Ồ, anh làm sao thế?
Tâm hằn học nói.
- Không sao, tôi chỉ thấy hơi nhức đầu một chút, tí nữa rồi sẽ khỏe
thôi.
- Sao anh không đi khám bệnh?
Tâm nói.
- Đâu cần, đây là chúng bệnh thuộc về tâm linh, bác sĩ không trị
liệu được đâu. Lần nào cũng vậy. Bệnh phát ra đều có dính líu ít
nhiều đến Hải Yến.
Rồi Tâm nh́n thẳng vào mắt Trúc.
- Có thật cô ấy muốn tôi sống vững vàng trở lại không?
- Vâng.
- Nếu thế th́ cô ấy phải biết nên làm ǵ?
- Ư anh muốn nói là Hải Yến phải bỏ chồng để trở lại với anh ư?
Tâm gật gù nói, chàng cắn nhẹ môi.
- Ờ, sau đó tôi sẽ ruồng bỏ cô ta trở lại.
Thanh Trúc ngạc nhiên.
- Ruồng bỏ Hải Yến? Anh đang nói ǵ đấy chứ? Con người anh rơ tàn
nhẫn. Anh không c̣n yêu Hải Yến, mà anh đang căm thù cô ấy, anh chỉ
nghĩ đên chuyện báo thù thôi.
Thanh Trúc nh́n Tâm nhiệt thành. Chuyện của cô và Anh Kỳ như bỏ quên
đâu mất. Trúc tiếp.
- Anh Tâm, anh làm như vậy là sai, là tầm bậy lắm anh hiểu không?
Tâm cười nhạt.
- Tôi đă nói với cô rồi, chuyện t́nh cảm là chuyện khá phức tạp. Từ
yêu biến thành hận thù đă có bao xa? Vâng, tôi căm thù Hải Yến, v́
Hải Yến đă bỏ rơi tôi, nhưng tôi thù nhà họ Vơ hơn nữa. V́ họ biết
Yến không phải là của họ mà vẫn cố đoạt cho bằng được.
Thanh Trúc thành thật nhận xét.
- Anh nói như vậy là không công b́nh. Trên nguyên tắc, th́ mọi người
đều có quyền tán tỉnh, theo đuổi các cô gái chưa chồng cả.
Tâm nói với giọng giận dữ
- Cô cũng nghĩ như vậy ư? Cả nhà họ đều biết chuyện tôi với Hải Yến,
con trai họ lại là bạn của tôi, vậy mà họ lại hành động như vậy, họ
đâm sau lưng tôi, cô hiểu không?
Thanh Trúc can đảm lắc đầu.
- Nhưng Hải Yến bấy giờ chưa phải là vợ của anh mà? Trên phương diện
t́nh yêu, phải nói là trên cuộc chiên tranh giành t́nh yêu, mạnh
được, yếu thua là lẽ thường. Thất bại là phải chấp nhận sự yếu kém
của ḿnh. Anh cũng đâu phải là người cuồng si đâu. Bằng chứng là sau
cuộc thua Nhâm, trái tim anh nguội lạnh. Anh chỉ nghĩ đên chuyện trả
thù.
Tâm nói như hét.
- Tại sao cô nói như vậy?
Cái h́nh ảnh hôm qua lại trở về trong đầu Trúc. Bàn tay Trúc lại bị
Tâm chụp lấy. Tâm chụp đúng cánh tay bị thương hôm qua, Trúc đau
chảy nước mắt, Tâm vẫn không buông, Tâm tiếp tục hét.
- Cô là tù phạm của nhà họ Vơ rồi. Họ đă hốt hồn cô, nên cô phải nói
giúp cho họ. Cô cũng giống như Hải Yến thôi. Những con cừu non đang
chờ nộp mạng...
Thanh Trúc cắn răng chịu đau hét.
- Tôi không phải là tù nhân của họ đâu. Có điều tôi bất b́nh. Tôi
không muốn anh trút tội cho người ta một cánh vô tội vạ. Tại sao anh
không b́nh tĩnh nhận định lại ḿnh xem? Chuyện mất Hải Yến cũng phần
nào là lỗi ở anh chứ? Lúc mẹ Yến bệnh nặng, anh làm ǵ? Sao không có
mặt ở nơi ấy? Sao để cho Nhâm tiếp máu cho mẹ Yến thay v́ anh làm
việc đó?
Tâm chồm người tới nhưng không buông tay Trúc ra. Tâm nói như rít
qua khẽ răng.
- Tại sao ư? V́ tối hôm ấy tôi bận đi săn tin. Tôi phải kiếm tiền để
nuôi gia đ́nh, chứ đâu được may mắn như người ta, ngủ trên nệm ấm
chăn êm, trực bên điện thoại để được kêu tới. Vả lại chưa hẳn câu
chuyện kia là sự thật. Một khổ nhục kế. Có thể mẹ của Hải Yến đă
được mua chuộc. Bà ta thích Nhâm hơn là thích tôi. V́ Nhâm giàu có
Yến lấy Nhâm gia đ́nh sẽ sống sung sướng hơn. Cô có hiểu không? Gia
đ́nh của Hải Yến bây giờ đang sống trong biệt thự có vườn hoa. Bà mẹ
Yến lại có cả bác sĩ tư để chăm sóc. Tất cả chỉ là màn kịch. Cô ngây
thơ lắm. Cô không hiểu gi hết. Cô thử suy nghĩ một chút xem. Mẹ của
Hải Yến đột ngột ngă bệnh nặng. Lúc ấy tôi không có ở nhà, cũng
không có ở ṭa soạn th́ Nhâm lái xe như bay đến, đưa bà ta vào bệnh
viện quen. Máu O là máu dễ kiếm nhất, vậy mà bệnh viện to như vậy
cũng không có. Phải dùng máu của Nhâm. Chuyện đó có dễ tin không? dễ
tin không chứ?
Thanh Trúc không dám tin những ǵ Tâm vừa nói, nhưng cũng không muốn
phủ nhận. Biết đâu... biết đâu... Những tay làm kinh doanh là những
tay tính toán ghê gớm, nhưng nàng vẫn nói.
- Không, tôi không tin những chuyện như thế. Tâm nói như hét.
- Cô c̣n biện minh cho họ ư? Có lẽ v́ vậy mà cô mới tin Anh Kỳ chỉ
là một công nhân b́nh thường, cô quay lại trường đại học hỏi xem, có
phải mấy năm trước, Kỳ đă đỗ đầu trong cuộc thi vào trường chính trị
kinh doanh không? Hắn đă giở thủ đoạn chính trị với cô mà cô không
biết. Cô lại cả tin hắn.
Thanh Trúc đau quá hét.
- Anh buông tay tôi ra không? Anh làm tôi đau quá.
Tâm như sực nhớ lại, mới buông tay Trúc. Trúc vừa cúi xuống để lộ
vết thương hôm qua nơi ót c̣n đỏ. Tâm nh́n xuống nói nhanh.
- Cái này chắc không phải do tôi.
- Không phải do anh th́ là ai?
Thanh Trúc cố dằn nhưng nước mắt cứ chảy dài. Thật ra th́ vết thương
ở trong tim nàng đau hơn trên tay. Nàng khóc v́ một lư do khác,
nhưng Tâm không hiểu. Một cái cớ để được khóc thôi.
- Anh muốn giận ai thù ai th́ cứ thù, nhưng đừng đem tôi ra làm cái
thùng rác để trút cơn giận của anh!
Tâm yên lặng, vết thương sau ót, ở cổ tay, ở vai. Như vậy là hôm qua
ta đă quá thô bạo. Tâm thấy hối hận, chàng lấy chiếc khăn mùi xoa
trắng chưa xài trong túi ra, chậm lấy nhưng giọt nước mắt cho Trúc.
- Xin lỗi... và xin hứa từ đây về sau sẽ không bao giờ động đến một
sợi lông chân nhỏ của Trúc nữa.
Thanh Trúc ngờ vực.
- Anh nói sao? Chúng ta c̣n gặp nhau nữa ư?
- Tại sao không? Dù ǵ chúng ta cũng đă quen nhau rồi.
Thanh Trúc nói.
- Ờ! một cuộc làm quen kỳ cục, tôi chưa hề quen với ai bằng phương
pháp dưới mũi dao cả.
Tâm nói một cách thành thật.
- Thôi bỏ qua đi. Lúc đó tôi như điên rồi. Mà đă điên th́ đâu biết
ḿnh đă làm gi?
Tâm lại chậm mắt cho Trúc.
- Nhưng dù sao tôi biết, cô khóc đây không phải là v́ vết thương tôi
gây ra mà là v́ tôi đă vạch trần bộ mặt thật của Kỳ. Tôi nói đúng
không?
Nghe vậy Trúc càng nức nở hơn. Khóc như chưa bao giờ được khóc vậy.
Đột nhiên Tâm lại ṿng tay qua ôm đầu Trúc vào ngực ḿnh. Chàng như
một người lớn đang vỗ về bé con đang khóc. Chàng vỗ vỗ nhẹ lên lưng
Trúc một sư cảm thông một thứ t́nh cảm "đồng bệnh tương lân" cũng có
thể có thứ gặp gở muộn màng.
Tâm nói.
- Khóc đi, hăy khóc nữa đi! Khóc cho đă thèm đi Trúc. Khóc rồi sẽ
làm Trúc vơi bớt đau khổ.
Trúc khóc và lấy khăn của Tâm lau nước mắt. Trúc vẫn c̣n nằm yên đó,
một lúc, Trúc mới ngẩng đầu lên, dũng cảm nói.
- Tôi sẽ không khóc nữa. Sẽ không v́ chuyện không đáng khóc mà khóc.
Thanh Trúc nh́n thẳng vào mặt Tâm nói.
- Anh cũng thế, từ đây về sau anh đừng nên khóc nữa.
Tâm cười buồn.
- Tôi ư? tôi không khóc về chuyện đó. Nhất là từ khi tôi biết rơ mọi
việc.
Thanh Trúc nói.
- Tôi không tin. Nước mắt đàn bà thường chảy ra ngoài, nhưng đàn ông
lại cho nước mắt chảy trong ḷng.
Trúc lắc đầu nói.
- Anh đừng tưởng rằng tôi chưa thấy anh khóc, nhất là hôm qua.
Tâm cũng lắc đầu nói.
- Cô thông minh thật. Thật ra th́ đàn bà nhạy cảm hơn, nhất là đàn
bà thông minh dễ thấy tự ái bị tổn thương hơn. Nhưng họ chỉ khóc một
chút là hết ngay.
Trúc nói.
- Tôi thấy đàn ông cũng thế. Đàn ông mà càng tầm thường chừng nào họ
sống khỏe chừng ấy.
Hai người chăm chú nh́n nhau. Trúc chợt đứng dậy.
- Trời sắp tối rồi, tôi phải về nhà thôi.
Tâm kéo tay Trúc trở ra và nói.
- Vâng, sao? Tôi có thể mời cô dùng cơm chiều nay chứ?
Thanh Trúc nói.
- Hôm nay th́ không được. Thú thật với anh, hôm nay tôi chẳng thiết
ăn uống ǵ cả. Từ lúc có sự xuất hiện của anh, mọi chuyện xảy ra một
cách dồn dập làm tôi nhức đầu. Tôi cần phải nghĩ ngơi một chút cho
cái đầu nó lắng xuống.
- Có lẽ Thanh Trúc hận tôi lắm, v́ sự xuất hiện của tôi đă làm đảo
lộn toàn bộ đời sống của Trúc?
Thanh Trúc nói.
- Không đâu. Tôi rất mừng v́ sự xuất hiện của anh. Nhờ anh mà tôi rơ
hết mọi việc. Nhưng anh đừng quan tâm điều đó v́ sự thật rồi sẽ được
vén lên, có điều sớm hay muộn thôi. Anh chỉ là một yếu tố.
- Chỉ tại v́ tôi sợ để kéo dài thời gian, Trúc đi khá sâu vào lănh
vực t́nh cảm, rồi khó rút chân ra được.
Tâm nói đúng. Trúc hơi giật ḿnh. Anh Kỳ! cái tên vẫn làm Trúc nhói
đau mỗi khi nhắc đến. Trúc thở dài.
- Thôi được, mai tôi sẽ dùng cơm với anh. Nhưng mà... anh có tiền
chứ?
Tâm cười nhẹ.
- Một bữa cơm có bao nhiêu, tôi đủ trả mà.
- Hiện anh đang làm ǵ?
- Tôi có một dạo bị thất nghiệp. Nhưng bây giờ th́ tôi đang phụ
trách ngoại vụ cho một công ty du lịch...
- Nhưng h́nh như anh cũng chẳng đến sở đều đặn?
- Vâng, nếu không phải ông chủ của công ty du lịch đó là bạn bè th́
tôi đă bị đuổi việc lâu rồi.
Thanh Trúc lẩm bẩm.
- Người tự ái không thể v́ miếng ăn mà sống.
Tâm hỏi.
- Cô nói ǵ thế?
- Thanh Trúc nh́n Tâm.
- Tại sao anh không trở lại với nghề cũ. Anh tốt nghiệp ban báo chí
cơ mà. Đất dựng vơ của anh ở ngành đó chứ?
Tâm chau mày đưa tay lên những cọng râu.
- Cô nghĩ là tôi cần phải trở lại nghề báo ư?
- Tôi muốn anh là một người đàn ông.
Thanh Trúc vừa nói xong lại thấy hối hận ngay. Có liên hệ ǵ đến ta
đâu? Sao ta lại tài lanh như vậy?
- Tôi không đ̣i hỏi như vậy v́ tôi không có quyền, có điều... có lẽ
v́ cái bản chất độc lập của tôi, tôi tưởng ḿnh giỏi hơn người khác.
Không ngờ vừa bước vào đời tôi đă bị quật ngă ngay. Không biết những
ngày tới sẽ ra sao? Không biết là tôi có thể đứng dậy được không?
Tôi muốn t́m một gương mẫu. Ví dụ như có người nào đó, bị té đau hơn
tôi, mà họ vẫn có thể đứng dậy được. Đứng dậy một cách dũng cảm,
thẳng thắn đương đầu với cuộc đời. Giá có người như vậy th́ tôi nghĩ
rằng trên đời này chẳng có ǵ là đáng sợ nữa hết.
Tâm nh́n Thanh Trúc thật lâu. Rồi sau đó họ cũng quay về đến ǵ Đài
Bắc. Thanh Trúc cũng cho Tâm biết địa chỉ của ḿnh, để Tâm đưa về
đến tận chung cư.
Màn đêm đă phủ kín thành phố. Ánh đèn đủ màu trên các biển quảng cáo
lấp lánh. Cả thành phố là một rừng đèn. Thanh Trúc chợt tự hỏi.
- Tại sao lại một tập họp lớn thế này mà có người lại thành công,
thành công một cách rạng rơ trong sự nghiệp? C̣n có người lại thất
bại triền miên?
Họ đă tới cổng chung cư, Trúc nói:
- Nhà tôi ở tầng bảy, số 7A đấy.
- Có thể cho luôn số điện thoại không?
Thanh Trúc đọc số cho Tâm ghi, Tâm nói.
- Sáu giờ tối mai, tôi sẽ đến đón cô.
- Vâng. Thanh Trúc gật đầu, vừa định nói điều ǵ, th́ có tiếng người
chạy đuổi phía sau. Nàng quay lại. Th́ ra là Anh Kỳ. Kỳ đang chạy ra
khỏi chung cư, anh chàng có vẻ giận dữ nắm lấy vai Trúc, vừa nh́n
Tâm hét.
- Cậu bắt cóc cô ấy đi đâu thế?
Tâm ngẩng mặt lên cười.
- Tôi bắt cóc? Ha ha ha! không biết là ai đinh bắt cóc ai đây nhé?
Kỳ vung tay đấm lên múa múa trước mặt Tâm.
- Tôi cảnh cáo cậu đấy. Cậu nên tránh xa cô ấy ra một chút, cậu đừng
đến đây kiếm chuyện. Tôi sẽ không buông tha cậu đâu.
Tâm cười nhạt quay sang Thanh Trúc.
- Vậy ư? như vậy th́ có lẽ tối nay cô sẽ gặp nhiều rắc rối đấy.
Nhưng tôi nghĩ mọi người đều phải tự giải quyết vấn đề riêng của
ḿnh. Hôm nay Trúc phải nói chuyện thẳng thắn với Anh Kỳ. C̣n tôi,
tôi đi đây, hẹn mai gặp lại.
Thanh Trúc bắt tay Tâm.
- Vâng, mai gặp.
Tâm không buồn nh́n Anh Kỳ, quay lưng bỏ đi, bóng chàng đă khuất
trong màn đêm. Kỳ sững sờ nh́n theo, rồi quay qua Trúc. Chuyện ǵ đă
xảy ra? Có một bóng đen thoáng qua tim chàng.
- Suốt buổi tối Trúc đi đâu vậy? tôi đă ở đây đợi Trúc. Hắn đă nói
ǵ? Em đừng nên gặp hắn nữa, hắn nguy hiểm lắm đấy, đừng để hắn...
Thanh Trúc gỡ tay Kỳ ra, lặng lẽ bước vào thang máy. Kỳ đuổi theo,
tựa vào tường nh́n Trúc, Kỳ chợt thấy lo lắng.
- Hắn đă nói ǵ? Em đang giận anh? V́ anh là con trai của Vơ Văn Đạt
phải không?
Thang máy đă lên đến lầu bảy. Thanh Trúc lặng lẽ về pḥng ḿnh lấy
ch́a khóa mở cửa. Vừa vào trong, nàng định đóng cửa lại, nhưng Kỳ đă
lách vào. Trúc định đôi co, nhưng Trang Thanh đang đứng ở sau lưng
nàng, cười nói.
- Làm gi thế Thanh Trúc. Cô có biết là người ta ngồi ở đây suốt buổi
chiều đợi cô không? đợi đến nóng cả ruột! Có chuyện rắc rối hay hiểu
lầm từ từ nói. Đừng có hờn giận kiểu trẻ con như vậy.
Thanh Trúc quay mặt lại quắc mắt.
- Mi biết ǵ mà nói? Nói cho mi biết, hắn không phải là con người
hắn là quỷ.
Kỳ đă bước được vào cửa, chàng thuận tay đóng cửa lại. Bước đến bên
Trúc, Kỳ nói:
- Hăy cho anh mấy phút giải bày được chứ?
Thanh Trúc lớn tiếng.
- Anh khỏi giải thích ǵ hết, tôi không cần nghe đâu.
Trang Thanh với lấy chiếc ví trên bàn trang điểm, đi ngang qua Trúc,
cười nói.
- Tôi có chuyện cần ra ngoài một chút, mấy người ở nhà nói chuyện
nha, đừng căi lộn. Thanh Trúc, mi phải hứa với ta là đừng làm lớn
chuyện nha.
Thanh Trúc quay lại nắm lấy tay Trang Thanh không buông.
- Mi cố t́nh lẩn trốn bỏ tao lại. Tao không thể ở lại đây với hắn
một ḿnh được.
Trang Thanh gỡ tay Trúc ra vừa bực vừa buồn cười.
- Tao không cố t́nh lẩn tránh, tao có hẹn riêng, biết không? Tụi tao
không giống bọn bây đâu. Cứ bận rộn luôn, nên mỗi dịp gặp nhau quư
c̣n hơn vàng. Tao phải đi ngay kẻo trễ hẹn. Thanh Trúc, mi có phước
mà chẳng biết hưởng.
Trang Thanh thoát khỏi sự níu kéo của Trúc. Bỏ ra ngoài. Trong pḥng
c̣n lại hai người. Kỳ và Thanh Trúc. Một không khí căng thẳng bao
trùm cả hai người. Thời gian như chậm trôi qua. Thanh Trúc đi về
phía bàn trang điểm, đặt ví lên bàn, rồi chải tóc. Xong, nàng bước
tới giường, cởi giày, ngă lên, rồi như chuẩn bị ngủ, hoàn toàn chẳng
hề để ư ǵ đến sự hiện diện của Kỳ. Kỳ yên lặng theo dơi, thái độ
lạnh lùng của người yêu. Chuyện xảy ra trong hai ngày qua, như những
cơn dông băo đă quét đi tất cả mọi nét vui tươi trên mặt nàng. Kỳ
nghĩ tới mà xúc động. Chàng lẳng lặng bước tới, ngồi xuống thảm, bó
gối nh́n Trúc. Kỳ nói, giọng nhỏ nhẹ.
- Thanh Trúc này. Em hăy nghe anh nói này. Anh đă lừa em. Đúng!
Nhưng hoàn toàn không một ác ư nào cả, vả lại, mấy hôm nay, anh đă
mấy lần định nói thật với em. Nhưng lần nào vừa mở miệng là em ngăn
lại, em bảo là không muốn nghe ǵ cả.
Thanh Trúc quay mặt vào trong, đồng thời lấy gối che cả tai lại. Kỳ
chợt nổi giận. Chàng chồm người lên, giựt lấy chiếc gối, rồi kéo vai
Trúc, để Trúc đối mặt với ḿnh, lớn tiếng:
- Em phải nghe anh nói này!
Thanh Trúc trừng mắt nói:
- Tôi đă bảo là tôi không muốn nghe. Hăy mang cái giọng lưỡi đóng
kịch của anh đi lừa gạt những cô gái khác đi, đừng quấy rầy tôi nữa.
- Tôi đă chọn em và không quấy rầy ai hết.
Thanh Trúc khịt mũi.
- Tầm phào! Thật buồn cười cho việc anh đang đóng kịch của anh. Tại
sao không sử dụng nó trên sân khấu, đi đóng phim mà lại đem gạt một
đứa con gái nhà quê như tôi làm ǵ?
- Đừng nói một cách bi thảm như vậy, em nên nhớ em chưa phải là nhà
quê nhé? Em cũng không phải là c̣n bé bỏng. Đồng ư là anh có dối em,
nhưng chưa hề gạt.
Thanh Trúc lại định quay mặt đi, nhưng Kỳ giữ chặt không cho. Chàng
nói nhanh và rất lớn.
- Anh nói cho em biết nè, em cũng biết là gia đ́nh anh đă liên tục
cưới ba cô thư kư riêng. Mỗi cô thư kư đều được tuyển chọn trong số
hàng trăm hàng ngàn người đến dự tuyển. Tất cả đều có năng lực, lại
phải đẹp. Lần khi có em dự tuyển, cả nhà anh đă nói đùa: "Lần này
tuyển thư kư là để chọn vợ cho Anh Kỳ" Thật ra th́ anh rất bực ḿnh
với những câu nói tương tự như vây. Và anh đă thề là bạn gái mà anh
sẽ chọn có thể ở bất cứ thành phần nào cũng được. Nhưng anh sẽ không
lựa mấy cô thư kư, v́ ṭ ṃ, anh vẫn có mặt theo dơi. Anh đă đọc một
số hồ sơ dự thi. Trong đó có hồ sơ của em. Và không hiểu sao anh lại
có cảm t́nh với em nhất. Điều đó không phải v́ em đẹp nhất. Những
người dự tuyển có người c̣n đẹp hơn cả em. Tŕnh độ th́ em cũng
thuộc loại b́nh thường, em chỉ mới tốt nghiệp phổ thông thôi, nhưng
anh đă bị em lôi cuốn v́ em phản ứng nhanh chóng, đối đáp lanh lẹ,
cộng thêm một chút óc khôi hài và ngang bướng. Em biết không lúc đó
anh rất mong là em không được tuyển dụng, v́ nếu vậy, anh có quyền
tán tỉnh một cô thư kư. Không ngờ em lại lọt vào mắt xanh của cha
anh và trở thành thư kư rêng của người.
Kỳ ngừng lại một chút. Thanh Trúc không c̣n quay người đi, nàng nằm
yên. Mấy ngón tay Thanh Trúc vân vê bèo gối và lắng nghe.
- Em cũng nên biết là, gia đ́nh anh đă cưới liên tục ba cô thư kư.
Nhưng điều đó đâu phải là tạo được hạnh phúc gia đ́nh trọn vẹn đâu!
Những người đàn bà có bản lănh thường thích điều khiển chồng. Bên
cạnh đó do sự khác biệt về nề nếp sống giàu nghèo, nên khi vào nhà,
họ lại biến thành một người khác, tham lam, căi bướng, đ̣i hỏi. Họ
chen vào cả sự nghiệp của chồng. Họ muốn nắm quyền. Kết quả là tạo
ra những điều nghịch lư. Hai bà mợ dâu tôi như vậy rồi kế đến phiên
chị dâu tôi là Hải Yến.
Kỳ ngưng lại một chút nh́n Trúc. Trong khi Trúc lại châu mày suy
nghĩ. Nỗi bực dọc trong người nàng tăng. Họ đă chọn phải những nàng
dâu tranh giành quyền lực, đ̣i hỏi đủ thứ. Rồi họ nghĩ là tất cả con
gái trong đời này đều như vậy cả sao?
Kỳ châm. răi nói tiếp.
- Thanh Trúc đă gặp Hải Yến rồi đấy. Thanh Trúc cũng đă gặp Hoàng
Tâm. Ông anh tôi lúc theo đuổi Hải Yến, anh ấy phải cực khổ vô cùng.
Cả nhà phải ra tay phụ lực. Phải thành thật mà nói, Hải Yến là một
trong những cô thư kư đẹp nhất, dễ thương nhất. Không phải chỉ có
anh Nhâm, mà ngay cả anh khi thấy chị ấy cũng phải động ḷng. Hải
Yến có cái đẹp dịu dàng, yếu đuối, nhiệt t́nh, nhất là rất dễ xúc
động. Bấy giờ Yến đă có người yêu là Hoàng Tâm. Tâm một thời là bạn
rất thân của tôi. Lúc anh Nhâm say đắm Yến, anh ấy bất chấp mọi thứ.
C̣n tôi, th́ tôi cũng nghĩ là chuyện đua tranh trong t́nh yêu là
chuyện mạnh được yếu thua tự nhiên, nên cũng không góp ư. Măi đến
khi anh Nhâm đă đoạt được Hải Yến, cưới làm vợ th́ bi kịch mới bắt
đầu.
Thanh Trúc bất giác quay lại nh́n Kỳ. Câu chuyện liên hệ đến Hải Yến
bất giác lôi cuốn sự chú ư của nàng.
- Tính t́nh của anh Nhâm và tôi hoàn toàn không giống nhau. Tôi sống
hướng ngọai nhiều hơn. Anh Nhâm th́ lại trong tim, ít nói, thích suy
nghĩ. Khi anh ấy lấy vợ, chúng tôi đều nghĩ là anh ấy đă đạt được
hạnh phúc. Nhưng Hoàng Tâm giống như một bóng ma, lúc nào cũng đứng
giữa hai người. Hải Yến lấy chồng nhưng vẫn không quên được t́nh cũ.
Chị ấy thường núp nơi vắng vẻ chảy nước mắt. Thỉnh thoảng lại thơ
thẩn, lấy bút ra, hoặc viết tên của Tâm hoặc viết hàng chữ: "T́nh
này không hiểu sao xóa được. Mới nghĩ đến mà đă vào tim"
Thanh Trúc hiểu ra rồi. Th́ ra Kỳ lúc ngồi ở quán ăn, đă viết câu
này trên giấy đặt món ăn. Câu ăn cắp được của Hải Yến vậy.
- Anh Nhâm biết được chuyện này, sẽ buồn lắm, nhưng không nói cho ai
biết cả. Em có biết là anh ấy đă khổ như thế nào không? Ngay từ nhỏ,
anh và anh ấy khắng khít nhau nhất, nên chuyện của anh ấy thế nào,
anh đều biết. Có một lần, ảnh đă đau khổ nói với anh "Kỳ này, nếu
sau này em có yêu ai, th́ hay nhất là em đừng nên để họ biết được lư
lịch của ḿnh mà nên chinh phuc. trái tim cô ta trước. Hay nhất là
đừng để đồng tiền giúp em đạt được mục đích. Hăy để cho người em
yêu, yêu chính em chứ không phải yêu những cái chung quanh mà em có"
Em hiểu không? Những câu nói đó của anh Nhâm, ảnh hưởng rất lớn tới
anh. Anh cũng đă nh́n thấy gương của hai bà mợ dâu, rồi nh́n thấy
cảnh của anh Nhâm và Hải Yến. V́ vậy, sau đó anh thề là khi nào, anh
cũng sẽ không để cô ta biết là anh có tiền. Anh phải tỏ ra là một
người nghèo, hoặc đủ ăn thôi.
Thanh Trúc cắn môi, không nói, nhưng ḷng lại cảm thấy buồn bực hơn.
Th́ ra, anh đă coi ta là cá mè một lượt như họ. Anh đă nghĩ là tôi
có thể bị lóa mắt v́ tiền, nên anh ta cố ngụy trang lấy ḿnh. Anh sợ
đàn bà chỉ là một lũ đào mỏ.
Kỳ chậm răi nói tiếp:
- Lần đầu tiên, gặp em trong thanh máy, đó không phải là sự gặp gỡ
có sắp xếp. Lúc đó, anh chưa định tán tỉnh em, anh chỉ muốn đùa một
chút cho vui. Thử xem em là người thế nào? Anh đă làm ra vẻ thiểu
năo, buồn phiền, một sự thiệt tḥi của cấp dưới, tép riu. Không ngờ,
em chẳng những không xem thường anh, em lại c̣n động viên, nhiệt
t́nh thông cảm. Thái độ thuần khiết, ngây thơ, trong trắng thương
người của em làm anh cảm động, anh thấy xấu hổ. Em biết không, ngay
lúc đó em đă chinh phục được anh.
Thanh Trúc yên lặng nh́n Kỳ. Không biết con người thích đóng kịch
này, đang nói thật hay lại đùa cợt nữa đây? Nhớ tới chuyện xảy ra
liên tục từ hai tháng trước, Trúc vẫn thấy giận. Giận đến độ muốn
cắn cho Kỳ một cái nên thân.
Kỳ nh́n Trúc buồn bă.
- Sau đó, gần như mỗi ngày ta đều gặp mặt nhau. Anh rất muốn nói
thật mọi chuyện cho em biết. Nhưng anh Nhâm đă ngăn lại. Cha cũng
đồng ư với cách làm của anh Nhâm. Cha có khinh nghiệm đời nhiều, và
mẹ cũng đă nói với anh: "Con hăy cưới cho được một cô vợ thật sự,
chứ đừng cưới một sắc đẹp không hồn về nhà" Cả nhà đă hổ trợ anh.
Kiếm cho anh mấy cái quần Jean cũ, mấy cái áo sờn vai. Họ c̣n vét
sạch cả túi áo anh, để anh không c̣n dư dả. Bắt buộc, anh phải cứ
thế diễn măi diễn tới.
Kỳ ngưng lại, tựa đầu vào gối.
Th́ ra, cả nhà họ đă sắp đặt. Họ đă đề cao cảnh giác. Sợ ta như sợ
con rắn độc. Họ đă xem ta một cách tầm thường. Họ sợ ta chỉ có tham
tiền. Vậy là họ đă lầm rồi, lầm to rồi.
Kỳ tiếp tục nói.
- Trúc à, em biết không? Sau đó chuyện đóng kịch trở thành một cực
h́nh đối với anh. Anh thấy em ngây thơ trong trắng như một tờ giấy.
Anh nói bậy nói bạ, em cũng tin theo, em không hỏi, không thắc mắc
làm anh thấy ḿnh là một tay lường gạt. Anh biết, làm thế là sỉ nhục
và chạm tự ái em. V́ vậy đă mấy lần anh định thú thật với em, nhưng
lại thôi. Anh sợ mở miệng ra sẽ làm em tự ái. Anh biết em, con người
nhạy bén và dễ xúc động. Anh như sa chân. Càng lâu càng không dám
nói. Hôm anh quyết tâm phải nói thôi, nhưng rồi Tâm lại đến và...
Kỳ đau khổ ôm lấy đầu.
- Nh́n thấy em vừa mệt mỏi vừa bị đau, anh muốn điên lên. Anh làm
sao nói được nữa chứ? Thanh Trúc, anh đă lừa dối em bởi anh sợ em
chỉ v́ t́nh yêu và địa vị mà yêu anh. Đó là cái nh́n phiến diện. Anh
xin lỗi. Anh đă đánh giá sai lầm làm em cảm thấy tủi nhục. Rồi để tự
xóa cái tự ty mặc cảm của ḿnh, anh lại bày ra một chuyện nói dối
khác. Anh bảo là anh đă có vợ. Anh càng làm em buồn, em khóc. Anh,
nói ǵ em nhớ không?
Thanh Trúc mím môi không nói.
- Anh đă nói, bất cứ lư do ǵ, em cũng không được xa anh, và em đă
hứa. Em nhớ không? Bây giờ, Thanh Trúc em hăy tha thứ cho anh. Anh
thú nhận là anh sai, anh không ngờ em lại trong sáng và hiền lành
thế này.
Thanh Trúc vẫn yên lặng Kỳ càng bối rối nắm lấy tay Trúc.
- Em hăy nói đi Trúc, nói cái ǵ đi!
Trúc vẫn yên lặng, như đang nghĩ ngợi điều ǵ xa xăm.
- Nói đi, hoặc chửi mắng anh đi, chứ đừng có yên lặng thế này.
Thanh Trúc vẫn yên lặng. Nhưng trong đầu nàng lời của Tâm như lặp đi
lặp lại.
- Cô đă bị gia đ́nh họ mê hoặc, cô đă trở thành nô lệ cho họ, cô
giống như Hải Yến thôi. Rồi cô cũng sẽ biện minh cho họ - Hắn giả
vai nghèo khổ, rồi sau đấy lột xác thành hoàng tử giàu sang. Làm như
thế mới khiến cô nhận thức được sự sai biệt lớn giữa giàu với nghèo.
Rồi Trúc lại nhớ đến lời của Kỳ trong lần gặp đầu tiên.
- Tôi đánh cá với cô là chỉ trong ṿng ba năm là cô sẽ về làm dâu
nhà ông Tổng Giám đốc thôi.
Ngay lần đầu tiên gặp mặt Kỳ đă khôn khéo kéo nàng nằm trong tay của
chàng. Một cách tự phụ, cao ngạo, Kỳ đă tưởng là ḿnh ngon ư? Tức
thật, vậy mà sao ḿnh lại ngu ngơ thế, không động năo một chút để
rơi ngay vào cái bẫy dọn sẵn của Kỳ. Rồi Trúc lại nghĩ đến Hải Yến
Giọng nói buồn buồn của Yên với lời nhắn nhủ.
- Biết đâu rồi Trúc sẽ về với nhà họ Vơ như chúng tôị chừng ấy chúng
ḿnh sẽ thân hơn cả bạn bè.
Trúc càng nghĩ càng thấy rối, càng thấy bực ḿnh, tức tối, tự ái dồn
dập! Kỳ đưa tay nâng cằm của Trúc lên, buộc Trúc phải nh́n thẳng vào
mặt chàng.
- Thanh Trúc! Em hăy nh́n anh nè, Thanh Trúc.
Trúc thục động nh́n Kỳ.
- Năy giờ anh đă nói nhiều quá rồi, em đă nghe đă hiểu anh chưa? Em
tha thứ cho anh chứ?
Thanh Trúc nh́n Kỳ chằm chằm. Rồi nàng cũng nói, nhưng giọng nói của
nàng như vọng lại từ hư vô, một giọng nói xa lạ cả với Thanh Trúc
nữa.
- Tôi không quen anh. Vơ Hiếu Kỳ. Trước kia tôi có quen một thanh
niên, tên anh ta là Anh Kỳ, anh ấy hiền ḥa thật thà, siêng năng,
tôi thích anh ấy, tôi yêu anh ấy. Nếu anh ấy làm ǵ sai, tôi sẵn
sàng tha thứ nhưng bây giờ th́ anh ấy đă biến mất. C̣n anh, anh là
Vơ Hiếu Kỳ, th́ tôi lại hoàn toàn không quen!
Mặt Kỳ đổi sắc, chàng có vẻ đau khổ.
- Em nói ǵ thế, Thanh Trúc?
Trúc nói một cách b́nh thản.
- Tôi muốn nói là tôi không quen với anh, và không hiểu sao anh lại
đến đây gây rắc rối cho tôi.
Kỳ chồm qua nâng lấy mặt Trúc.
- Em có quyền giận anh, nhưng em không có quyền bảo là không quen
anh.
- Rơ ràng tôi không quen anh, v́ anh là Vơ Hiếu Kỳ!
- Th́ cũng là Anh Kỳ.
Thanh Trúc cương quyết phủ nhận.
- Không phải Anh Kỳ. Anh Kỳ thích đùa, thích giỡn, nhưng không có
dụng ư đâu. Anh Kỳ biết quư trọng tôi, không coi tôi như một thứ dể
giải trí. Anh Kỳ đa t́nh nhưng hiền lành, không mưu toan thiệt hơn.
Anh không phải là Anh Kỳ của tôi, anh chỉ là một thứ mạo nhận.
Kỳ nh́n Trúc giận dữ, nhưng rồi chàng cố nén xuống.
- Thôi được rồi, coi như Hiếu Kỳ là tay quỷ quyệt ranh ma. Chúng ta
nên quên hắn di, nhưng anh vẫn là Anh Kỳ mà?
Thanh Trúc nói như khóc.
- Không, anh chính là Hiếu Kỳ, một con người xa lạ. Anh đă giết chết
Anh Kỳ, cũng như giết chết cả tôi.
Kỳ cảm thấy hơi thở ḿnh trở nên nặng nề, chàng cố nuốt lấy nước
bọt, cố dằn ḷng xuống.
- Thanh Trúc, em hăy biết điều một chút chớ?
- Lúc nào tôi không biết điều?
- Vậy tại sao em không nh́n tôi? Tôi họ Vơ, nhưng đâu phải lỗi ở tôi
đâu? Tại sao em lại làm khó làm dễ như vậy? Nếu không v́ yêu em, tôi
đến đây để van xin em làm ǵ chứ?
Thanh Trúc mím môi, tiếp tục giữ thái độ yên lặng. Kỳ nh́n Trúc thật
lâu, rồi đặt môi ḿnh lên môi Trúc nhưng Trúc vẫn không phản ứng.
Nàng như trở thành một pho tượng bằng sáp, khiến Kỳ phải ngẩng lên.
Rồi Trúc cũng nói, nhưng với một thái độ giận dữ.
- Anh định làm ǵ thế?
- Định làm lại những ngày cũ của ta.
Hai mắt nàng trừng trừng nh́n Kỳ, Thanh Trúc cắn môi.
- Giữa chúng ta không có quá khứ. Anh không có quyền đụng đến tôi
nữa.
Kỳ không đợi Trúc nói tiếp, chàng chồm tới ôm lấy Trúc đặt môi ḿnh
lên môi nàng một lần nữa. Trúc bắt đầu vùng vẫy. Nàng vùng vẫy một
cách cật lực. Trúc hét.
- Ông Hiếu Kỳ! Nếu ông ỷ lại ḿnh là con ông chủ Công ty Quyết Tiến,
định cưỡng bức tôi, th́ ông cứ làm, tôi yếu đuối không đủ sức chống
trả lại ông đâu!
Kỳ đành lơi tay, buông Trúc ngă xuống giường. Chàng ngỡ ngàng nh́n
Trúc. Cô nàng như một con tôm đang nằm co rúm, trông thảm hại. Thanh
Trúc nói:
- Xin vĩnh biệt, Anh Kỳ!
Hai chữ "Anh Kỳ" của Trúc làm cho Kỳ xúc động, chàng nhoài người
tới, nhưng lần này chỉ nắm lấy tay của Trúc. Bàn tay lạnh buốt. Kỳ
giật ḿnh, chàng lại sờ mặt Trúc cũng thế. Trúc bệnh rồi chăng? Kỳ
lo lắng.
- Để anh đưa em đến bệnh viện nhé?
- Không cần. Đừng có giở tṛ tiếp máu cũ. Tôi không dễ xúc động đâu.
Kỳ không hiểu.
- Cái ǵ là tiếp máu? Em đang sốt, em bệnh rồi cơ mà?
Thanh Trúc chống trả.
- Không có bệnh ǵ hết. Chỉ tại tôi mệt, tôi cần ngủ một chút, anh
có đi ra không?
Kỳ ngồi xuống giường và nói.
- Anh sẽ ở đây canh chừng cho em, bao giờ Trang Thanh về, anh sẽ đi.
Chàng nh́n Trúc một cách đau xót. Tại sao nàng lại hung dữ như vậy.
Nhưng tại sao ta lại nổi nóng, lại gây với nàng? Trúc đang bệnh,
Trúc không khỏe cơ mà...
Trúc nằm đấy, yên lặng. có lẽ nàng đă quá mệt, nàng cần phải ngủ
thật. Nh́n khuôn mặt mệt phờ của Trúc, Kỳ không dằn được. Chàng đưa
tay vuốt lấy những cọng tóc ḷa x̣a trước trán của Trúc, làm Trúc
giật ḿnh. Nàng mở to mắt:
- Tại sao anh chưa đi chớ?
- Anh đă nói là ở lại canh cho em mà? Bao giờ Trang về anh sẽ đi.
Trúc đẩy tay một bên, nàng ngồi dậy lắc đầu. Trúc nói, giọng thật
b́nh tĩnh.
- Kiểu này, nếu không nói chuyện đàng hoàng, dứt khoát chắc anh
không đi. Được rồi, Anh nghe tôi nói đây này. Sáng mai tôi sẽ đến
công ty Quyết Tiến, bàn giao tất cả công việc mà tôi đang làm dở,
rồi tôi sẽ xin nghỉ việc. C̣n anh, không cần biết anh là Anh Kỳ hay
Hiếu Kỳ th́ chuyện của anh với tôi cũng đă chấm dứt. Yêu cầu anh
đừng quấy rầy tôi nữa, hăy chừa đất cho tôi sống với.
Kỳ trợn mắt nh́n Trúc, nhưng rồi Kỳ nói:
- Chuyện đó để mai tính. Bây giờ em không khỏe, em lại đang giận,
anh không muốn tranh luận với em. Mai khi em đă khỏe, ta sẽ nói
chuyện.
Thanh Trúc cương quyết.
- Không. Nếu anh không đi th́ chúng ta phải dứt khoát ngay trong hôm
nay. Tôi đang khỏe chứ không bệnh hoạn ǵ cả. Anh từ Anh Kỳ biến
thành Hiếu Kỳ. Chuyện đó không phải chỉ là một sự lường gạt, mà c̣n
là một sỉ nhục đối với tôi. Ngay từ đầu tôi đă nói với anh rồi. Tôi
không thể là người nhà họ Vơ và bây giờ vẫn giữ ư định đó. Tôi không
thể làm bạn với người mà ngay từ giây phút đầu đă coi thường, nghi
ngờ, khi dễ tôi. V́ vậy coi như mọi chuyện giữa chúng ta đă dứt
khoát kết thúc. Và tôi cũng nghĩ là chuyện đó cũng chẳng thiệt hại
ǵ lắm cho anh. Rồi cha anh lại sẽ mở một kỳ thi tuyển khác. Anh lại
có hàng ngàn khác đẹp hơn tôi, giỏi hơn tôi.
Kỳ cắt ngang.
- Làm ơn, đừng nói một cách châm biếm như thế. Anh không muốn nghe
ǵ hết, anh chỉ muốn hỏi em, tha thứ cho anh hay không?
Thanh Trúc lắc đầu:
- Đây không phải là chuyện tha hay không tha thứ, mà là chuyện nhân
cách được tôn trọng hay không. Trên căn bản, t́nh cảm tôi bị nghi
ngờ, khinh bỉ. Nếu bây giờ tôi vẫn tiếp tục làm bạn với anh th́
chúng ta sẽ không c̣n được niềm vui cũ, cái cảm giác bị khinh rẻ kia
sẽ măi lảng vảng trong đầu. Tôi không thể yêu anh, tôi chỉ c̣n thù
hận và chỉ có ư niệm phục thù. Không phải chỉ thù anh mà cả gia đ́nh
anh, v́ mọi người đă liên kết nhau lại để đối đầu với tôi.
Thanh Trúc lắc đầu.
- Đó anh thấy không? Hiếu Kỳ như vậy tôi làm sao yêu anh được nữa
chứ?
- Anh là Anh Kỳ.
Thanh Trúc cắn môi nói.
- Thôi được Anh Kỳ. Tôi bây giờ không c̣n yêu anh nữa.
Kỳ ngơ ngác:
- Thế bây giờ ư em muốn thế nào? Em muốn anh phải cắt đứt quan hệ
với gia đ́nh ư?
Thanh Trúc nói.
- Nói đùa ư? Có cắt đứt th́ anh vẫn là Hiếu Kỳ. Anh đừng ngây thơ
như vậy. Anh tưởng là sau khi tôi bị làm nhục rồi tôi vẫn có thể làm
bạn với anh ư? Anh coi thường tôi quá. Anh đă biết là tôi hay tự ái,
ngang bướng, vậy mà anh vẫn giở tṛ, lỡ giở tṛ rồi th́ ngưng đi,
đằng này anh lại kéo dài, bất chấp hậu quả.
Kỳ nh́n Trúc, rồi như hiểu ra. Không phải chỉ là một sự giận hờn
nhất thời, mà là một sự chấm dứt. Mọi sự tại ta cả, Kỳ nghĩ. Một
ḿnh tạo ra rắc rối, bây giờ không thể chữa được. Kỳ hiểu thế, và
đứng dậy. Chàng nh́n Trúc một lần nữa.
- Ư em muốn nói là mọi chuyện không c̣n cứu văn được nữa phải không?
- Vâng.
Kỳ hỏi.
- Em có biết làm vậy là tàn nhẫn lắm không? Xưa tới giờ anh chưa hề
chịu thua ai, chưa hề van xin ai, cũng chưa bị ai làm đau khổ thế
này. Em quả là một cô gái có trái tim bằng đá, vừa lạnh lùng vừa sắc
bén, em quả đáng sợ.
Thanh Trúc nhếch mép:
- Cám ơn sự ca ngợi của anh.
Kỳ cả thấy như trong tim có một sợi dây, đang càng lúc càng thắt
chặt nhưng rồi, tự ái của người đàn ông bắt đầu dấy lên trong đầu
chàng. Nói đă hết lời mà Trúc vẫn lạnh như băng vậy th́ thôi. Kỳ lắc
đầu, bước ra cửa. Nhưng khi đến của Kỳ có cảm tưởng như có tiếng gọi
của Trúc.
- Anh Kỳ! Hăy quay lại với em.
Kỳ quay lại. Nhưng chẳng có ǵ cả. Thanh Trúc vẫn ngồi yên ở đấy như
pho tượng. Kỳ lắc đầu, mở cửa và bước nhanh ra ngoài.
Tiếng cửa đóng lại làm Trúc giật ḿnh. Trúc nh́n lên. Cửa đă khép
kín. Nhưng tiếng vang vẫn c̣n đâu đây. Tiếng cửa đóng như tiếng đinh
đóng. Thanh Trúc ngă vật xuống giường. Bây giờ nàng mới thấy muốn
khóc và Trúc khóc thật. Nàng nức nở, nước mắt cứ chảy măi không
thôi.
Chương 6
Thanh Trúc giật ḿnh thức dậy. Mặt trời đă lên thật cao. Cả
căn pḥng như ngập đầy ánh nắng ấm áp đầu thu. Nàng mệt mỏi quay
người lại, cảm thấy đầu nóng như búa bổ, mũi lại nghẹt. Thanh Trúc
mở mắt ra, thấy Trang Thanh đang nh́n nàng với nụ cười.
- Sao? Dậy rồi hở? Mi mê sảng suốt dêm làm tao hết hồn.
Trúc hỏi.
- Tao mê sảng? Làm ǵ có chuyện đó?
- Thật mà, mi sốt một cách khủng khiếp, tao phải nhét cho mi một
viên Aspirine mi không nhớ sao?
Thanh Trúc có vẻ thiểu năo.
- À! tao không nhớ.
Trúc thở dài nh́n dồng hồ, thốt lên.
- Hơn 10 giờ rồi ư? Sao mi không gọi tao dậy để tao đến công ty bàn
giao công việc?
Trang Thanh vừa sắp xếp lại chăn mền, vừa nói.
- Hăy yên tâm. Mày cứ nghỉ ngơi hai ngày, tao đă điện thoại đến công
ty xin phép cho mi nghỉ bệnh, sau đó đích thân ông Tổng Giám đốc gọi
dây nói lại đây, bảo mi cứ yên tâm dưỡng bệnh, có nghỉ năm, ba hôm
cũng không thành vấn đề.
Thanh Trúc bực ḿnh.
- Hừ. Tao không có ư xin phép nghỉ bệnh, tao muốn nghỉ việc luôn.
Trúc đứng lên định bước đi, nhưng đôi chân như nhũn ra, nàng đành
phải quay trở lại giường. Thanh thấy vậy nói.
- Xem ḱa, con người chứ đâu phải máy móc đâu? Bệnh hoạn, thương tật
ǵ cũng không biết. Cả ngày ḅn lết đến nơi này, chạy qua nơi khác.
Chiều tối qua mi đi đâu vậy?
Thanh Trúc khịt mũi nói.
- Đến hồ lớn. Có lẽ bị nhiễm lạnh ở nơi ấy. Cảm nhẹ thôi, chắc chỉ
cần một viên Tylenol là xong.
Trang Thanh nói.
- Mi đừng đụng tí là sử dụng tân dược. Để ta nấu nước đường gừng cho
mi uống là khỏe ngay.
- Mi làm giống như mấy bà lang già quá.
Trang Thanh vừa nói vừa bước vào nhà bếp.
- Ồ vậy mà hiệu nghiệm lắm đấy.
Chỉ một lúc sau mùi gừng với đường thơm phúc từ nhà bếp đă tỏa ra.
Thanh Trúc miễn cưỡng bước vào pḥng tắm. Lúc trở lại pḥng ngoài
th́ Trang Thanh đă để sẵn tô chè gừng trên bàn, kèm theo ổ bánh ḿ
với cái trứng ốp la.
- Ăn đi, bệnh không nên để bụng đói, yếu sức lắm.
Thanh Trúc chợt nhớ ra. Chiều hôm qua ḿnh chưa có một hạt cơm trong
bụng. Vừa về đến nhà lại gặp Kỳ rồi căi nhau, đôi co nên chẳng buồn
ăn uống ǵ nữa. Trúc ngồi vào bàn, bắt đầu ăn.
- Trang Thanh, sao hôm nay mi cũng không đi làm? Mi đă ăn ǵ chưa?
Thanh vừa vươn vai vừa nói.
- Tại mi cả thôi. Tối nghe mi hát bài mê sảng, tao không ngủ được.
Sáng dạy thấy mi nằm thiêm thiếp, tao bỏ đi không đành nên đă xin
phép nghỉ một ngày ở nhà với mi. C̣n chuyện ăn sáng? Mi biết bây giờ
là mấy giờ chưa? Gần 11 giờ rồi c̣n ăn nỗi ǵ?
Thanh Trúc cười nhẹ.
- Ở gần tao cũng bực ḿnh dữ lắm phải không?
Trang Thanh tựa người vào ghế, chăm chú nh́n Trúc và nói.
- Đúng. Mi lại gây lộn với anh Kỳ phải không?
- Hết rồi!
- Không cứu văn được à?
- Tao nghĩ là không.
Trang Thanh đứng bật dậy, nh́n Trúc như nh́n quái vật.
- Tao không hiểu mi nghĩ sao? Anh Kỳ có chỗ nào xấu đâu? Hắn hội đủ
mọi điều kiện. Ở cái xă hội ngày nay âm thịnh dương suy. Con gái
nhiều hơn con trai. Mi cứ bày chuyện "em chả, em chả" thêm mấy năm
nữa th́ sẽ thành gái già đó nha em gái! Tao thấy anh Kỳ vừa đẹp trai
nè, có học nè, lại đa t́nh nữa. Mi c̣n chê hắn chỗ nào?
Thanh Trúc chau mày.
- Chuyện dài ḍng lắm, mi không hiểu nổi đâu.
Trang Thanh bước tới, chống tay lên bàn, nh́n Trúc.
- Tao không hiểu ư? Chỉ tại v́ anh Kỳ là con trai của Họ Vơ. Con
trai Tổng Giám đốc mà đóng kịch nghèo khổ để đeo đuổi mi chứ ǵ?
- Tại sao mi biết?
- Người ta đă ngồi ở đây suốt cả buổi chiều để chờ mi, người ta kể
hết cho tao nghe.
Thanh Trúc hớp một hớp chè.
- Đấy, mi thấy đó, hắn đă khi đễ, làm nhục tao như vậy, hỏi sao tao
c̣n có thể chơi với hắn được nữa chứ?
Trang Thanh trề môi.
- Hứ! Đừng có làm cao như vậy. Thật t́nh tao không hiểu nổi mi.
Miệng mi lúc nào cũng nói là hắn lường gạt, nhưng tao thấy đâu phải
thế, hắn chỉ giấu giếm cái xuất thân, cái thân thế của hắn, cái đó
đâu phải là lường gạt, là sỉ nhục? Nếu như hắn là một thằng nghèo
khổ, tứ cố vô thân mà đội lốt công tử để chọn ngươi, th́ rơ thật là
lường gạt đấy. Hắn hành động như vậy là tôt, chứ không xấu đâu.
Trúc cắt ngang.
- Trang Thanh. Anh Kỳ hôm qua cho mi hết bao nhiêu tiền, mà mi nói
giúp cho hắn dữ thế?
Trang Thanh nổi khùng:
- Mi chỉ giỏi ăn nói bậy bạ. Tao chỉ muốn giúp mi mà mi c̣n xuyên
tạc, nói xấu tao ư?
- Tại sao mi phải giận? Mi không thấy rằng người ta đă nghĩ là tao
chỉ nói chuyện t́nh yêu, hôn nhân đựa trên tiền bạc thôi sao?
Trang Thanh trố mắt.
- Tại sao mi cứ nghĩ thế? Tao thấy mi hơi làm cao.
Thanh Trúc nói một cách cố chấp.
- Tao không nghĩ thế. Mi hiểu ǵ về gia đ́nh nhà họ Vơ? Họ đă hại
biết bao nhiêu người? Họ áp đụng chiến thuật cá lớn nuốt cá bé trên
thương trường và t́nh trường. Họ đă đoạt người yêu của kẻ khác. Họ
không bao giờ thấy chuyện đó là sai. Họ hành động một cách ích kỷ.
Thí dụ điển h́nh như Anh Kỳ đấy. Hắn đeo đuổi tao, nhưng trước đó
hắn đă cảnh giác đủ thứ. Măi cho đến lúc mọi chuyện bại lộ, hắn định
giải quyết như kiểu của mi. Cười trừ là xong. Chính v́ nghĩ thế nên
hắn mới dám làm. Càng ngày hắn càng đóng kịch cách lộ liễu hơn. Hắn
lại nghĩ là hắn không sai, giống như điều mi đă nghĩ. "Chỉ có kẻ
nghèo đội lốt nhà giàu mới là có tội. C̣n ngược lại không phải là
lường gạt". Cái quan điểm sai lầm đó đă đi vào tiềm thức mọi người.
Coi như mặc nhiên đúng. Nhưng với tao là khác. Lường gạt th́ bao giờ
cũng là lường gạt. Không tin cậy tao, qua mặt tao đă là lường gạt.
Mấy năm nay quan niệm sống của gia đ́nh họ Vơ dựa trên quan niệm sai
lầm đó. Họ tự tung tự tác, họ muốn làm ǵ th́ làm, ai cũng cho là
hợp lư. Nhưng tao th́ không được. Tao phải chỉnh họ Tao phải cho họ
thấy chưa hẳn họ có tiền tài là có tất cả.
Trang Thanh ngồi xuống, gọt một quả táo cho Trúc, nàng lắc đầu nói:
- Thanh Trúc, tao thấy tính mày ngang ngang làm sao ấy. Nhưng mày
làm vậy, thiệt tḥi rồi sẽ thuộc về mày. Hăy nghe tao đi, Anh Kỳ là
một thanh niên mà bao nhiêu cô gái ao ước.
- Nhưng tao th́ không bao giờ mê loại con trai đó.
Trang Thanh ṭ ṃ nh́n Trúc cười nói.
- Tao hỏi thật mày nè. Giả sử như Anh Kỳ là một thằng nghèo rớt mồng
tơi, không những chỉ nghèo thôi, mà hắn c̣n là một tên tội pham.
vượt ngục, một kẻ đang bị truy nă. Nói tóm lại là một kẻ xấu, th́
sao? Mi có yêu hắn không?
Thanh Trúc hớp một hớp trà, suy nghĩ.
- Nhưng ít ra tao cũng không có mặc cảm bị lường gạt.
Trang Thanh hét.
- Rơ tầm bậy. Mi vừa cố chấp vừa ngang bướng một cách vô lư. Có lẽ
mi đọc tiểu thuyết nhiều quá, mi không tưởng và chẳng có một tí kinh
nghiệm ǵ về cuộc đời này. Thôi ăn táo đi rồi lên giường nằm ngủ.
Tao c̣n phải ra chợ kiếm cái ǵ về nấu ăn. Tối ngày cứ ăn ở hàng
quán hoài ngán quá.
Thanh Trúc vừa cắn táo vừa nói.
- Mua ít thôi nhé. Chiều nay tao không dùng cơm nhà, tao đi ăn cơm
khách đấy.
Trang Thanh ngạc nhiên.
- Hở. Ai mời mi vậy?
- Cái anh chàng kề dao ở cổ tao hôm trước, anh chàng Hoàng Tâm đấy.
- Là anh chàng hôm qua đưa mi đến Hồ lớn đấy à?
- Ờ.
Trang Thanh đứng lại, suy nghĩ một chút, cười nói.
- Không chơi với con nhà giàu, xuống làm bạn với anh nhà nghèo ngay.
Thanh Trúc, tao không ngờ mày lại khác người. "Yêu nghèo khinh
giàu". Tao thấy ở ngoài chợ c̣n một anh ăn mày, áo quần rách rưới,
mày có cần không, tao mang về cho mày xem mắt nhé?
Thanh Trúc cũng cười nói.
- Thôi đừng nói chuyện tầm phào nữa. Hoàng Tâm không phải là người
yêu của tao, mà hắn là người yêu cũ của Hải Yến.
Trang Thanh lắc đầu:
- Tao thật không hiểu quan hệ của chúng mày quá phức tạp. Thanh
Trúc, hôm nay mi không có quyền đi đâu hết. Mi chưa khỏi bệnh, c̣n
mệt. Tao có trách nhiệm trước cha mẹ mi về mi. V́ vậy mi và Tâm, nếu
có thể hăy ở lại nhà ăn cơm. Tao sẽ mua đủ thức ăn cho hai người.
C̣n nếu cần, chỉ nháy mắt một cái, tao sẽ rút lui ra quán cà phê,
dành pḥng lại cho chúng bây.
Thanh Trúc bực tức.
- Đừng có nghĩ bậy. Tao đâu phải loại gái phóng đăng, hết yêu tay
này lại sang tay khác. Với anh chàng Tâm này, tao chỉ muốn khuyến
khích anh ấy đứng vững trở lại thôi.
Trang Thanh nhún vai.
- Mi làm chuyện đó một cách nguy hiểm. Nếu tao là đàn ông, có một cô
nào đó vừa đẹp vừa giỏi bày tṛ khích lệ tao th́ tao rất sẵn sàng để
"quên ḿnh là ai", tao sẵn sàng thuần phục.
- Mi lại nghĩ bậy nữa rồi.
Thanh Trúc đứng dậy đinh đi t́m cái ǵ đó để đánh Thanh, nhưng Thanh
đă lỉnh được ra cửa.
Thanh cười nói:
- Đấy nhé, bây giờ mi vui rồi đấy.
Trang Thanh đă ra ngoài, Trúc dọn dẹp chén đĩa xuống bếp rửa sạch.
Căn pḥng của hai người, dù sao cũng khá tươm tất. Sau khi quét dọn
sạch sẽ Trúc thấy mỏi mệt lại lên giường nằm. Nàng đi vào giấc ngủ
bao giờ không hay. Một giấc ngủ thật dài. Khi Trúc tỉnh dậy th́ trời
đă sụp tối.
Giấc ngủ có tác dụng tốt. Trúc thấy khỏe hẳn. Nàng thay chiếc áo màu
mỡ gà, ngồi ở pḥng khách, như chờ đợi. Hoàng Tâm đến rất đúng hẹn,
Trang Thanh tiếp đón niềm nở. Thấy Trúc với nét tiều tụy, Tâm có vẻ
hối tiếc.
- Ngay từ hôm qua, tôi đă thấy là Trúc có vẻ không được khỏe, cần
phải khám bệnh ngay, vậy mà Trúc lại không chịu, nói là không hề ǵ.
Thanh Trúc chỉ cười nói.
- Trang Thanh đây. Thầy thuốc gia đ́nh kiêm y tá.
Trang Thanh tiếp lời.
- Kiêm cả quản gia nữa, kiêm nhà bếp, kiêm thư kư.
Vừa kéo ghế, Thanh nói tiếp.
- Anh Tâm ngồi chơi nhé, để đầu bếp Trang Thanh này đi trổ tài đây.
Tâm ngồi xuống ṭ ṃ nh́n căn pḥng, rồi nh́n theo Tranh Thanh, nói
với Trúc:
- Có một người bạn tri âm ở chung thế này cũng vui đấy chứ?
Rồi như nhớ sực ra, Tâm hỏi:
- C̣n chuyện giữa Trúc với Hiếu Kỳ, đă giải quyêt đến đâu rồi?
Thanh Trúc nh́n xuống.
- Mọi chuyện đă cắt đứt.
- Thật không?
- Thật chứ, tôi đă nói chuyện dứt khoát với Kỳ. Anh ấy lại là con
người cao ngạo, nên suốt ngày hôm nay, cũng không thấy ông ấy điện
thoại đến hỏi han ǵ cả.
Tâm nói như khích tướng.
- Trúc có thấy tiếc không? Có lẽ Trúc đang mong đợi điện thoại của
Kỳ? Tôi thấy h́nh như Trúc vẫn mê hắn. Trúc đă đầu tư vào đấy quá
nhiều t́nh cảm, đâu dễ một ngày một buổi mà quên được Kỳ?
Thanh Trúc không đáp. Nàng có cái cảm giác ngượng ngùng của người bị
nh́n thấy tim đen. Trang Thanh đă bước ra với thức ăn trên tay. Trúc
vội chạy đến phụ giúp. Sắp xếp đũa, chén bày biện. Trang Thanh rơ
đảm đang, làm luôn một hơi năm món ăn và món súp mùi thơm cám dỗ đến
nhức mũi. Thanh Trúc thích thú reo lên:
- Trang Thanh mi đúng là thiên tài, tao không ngờ mi lại làm bếp
tuyệt vời thế.
Trang Thanh chỉ cười.
- Thiên tài ư? Thời buổi này đa số các cô các bà đều đi lắm, đều
ngồi bàn giấy nên cái chuyện xuống bếp cỏn con, cũng được coi như
thiên tài. Không biết đây là tiến bộ hay thoái bộ nữa.
Rồi Thanh nh́n Tâm hỏi:
- Anh có cần một chút rượu không?
Thanh Trúc cản ngăn.
- Không được. Đừng cho anh ấy uống rượu. Ông ấy mà có rượu là đổi
tánh ngay, không được đâu.
Trang Thanh cười:
- Chỉ có rượu thuốc thôi, rượu thuốc uống hẳn không say đâu.
Tâm nghe đến rượu là nổi cơn ghiền.
- Vâng. Nó giống như nước đường thôi. Thanh Trúc, cô cũng cần uống
một chút, nó trị được bệnh cả đấy.
Trang Thanh mang ra một b́nh rượu thuốc, lấy thêm ba cái ly, mọi
người cùng uống, cùng ăn. Có rượu, có cơm, mọi chuyện phiền muộn và
khách sáo như bay mất. Có lẽ v́ hơi chuếch choáng một chút, cũng có
thể v́ mỗi người có một tâm sự riêng, nên rượu tác động mạnh hơn.
Trang Thanh trở nên thích cười truyền nhiễm ngay cho Trúc rồi cho
Tâm. Thanh Trúc vừa cười vừa nói.
- Anh Tâm này. Tại sao anh lại để râu làm chi vậy?
Thanh cũng góp ư.
- Đúng vậy! Lúc mở cửa tôi đă giật ḿnh. Tưởng là gặp một con đười
ươi chứ.
Tâm đưa tay lên vuốt râu:
- Bởi v́ miệng tôi nó hơi xấu, nên phải dùng râu che.
Thanh Trúc nói:
- Anh hăy cạo râu đi, tốt hơn.
Tâm lắc đầu:
- Không được, v́ miệng tôi thuộc loại miệng thỏ.
Trang Thanh chồm tới, như muốn vạch râu của Tâm.
- Đâu nào, anh hăy vạch ra xem miệng thỏ thế nào? Anh ấy không phải
miêng thỏ đâu, mà là mỏ vịt. Hay là mỏ beo? Không phải. Tâm chỉ có
râu chứ không có miệng.
Thanh Trúc ngồi ngay người lại, rót thêm cho mỗi người một ly. Tâm
nói:
- Có một hôm, tôi cùng một bạn gái đi ăn tối. Cô ta chợt nh́n tôi
chăm chăm, mà quư vị cũng biết là cái miệng của tôi là bộ phận xấu
xí nhất trong số mấy giác quan. Tôi ngượng ngập nói: "Đừng có nh́n
cái miệng của tôi như vậy". Cô ta nói: "Cái miệng của anh đẹp nhất,
tôi thích nó". Sau đó cô ta nh́n đùi tôi, cũng khen đẹp. Bậy thật,
hai đùi tôi rất ngắn. Quư vị biết không, nếu nó chịu dài thêm ba
phân nữa th́ tôi đă cao một thước tám. Anh em nhà họ Vơ nhờ có cặp
đùi mà họ thi chạy, chơi bóng rổ và cả chuyện cua gái đều xuất sắc
cả. Tôi rất thù hai cái chân của tôi, vậy mà cô ấy lại khen làm tôi
khoái chí vô cùng.
Thanh Trúc và Trang Thanh cười. Hai ngườ́ cười ra nước mắt. Tâm tiếp
tục nói.
- Chuyện đến đây chưa kết thúc.
- Vậy th́ anh kể tiếp đi.
- Một tuần lễ sau, tôi lại gặp cô ấy trong một quán cafe. Cô ta đang
ngồi cạnh một nam ca sĩ, tôi lại nghe cô ấy nói: "tôi thích nhất
giọng hát của anh, thích cả những lời tán hươu tán vượn của anh".
Anh chàng ca sĩ kia như được đưa lên mây xanh. Tôi không dằn được,
bước tới làm ngay một bài hát:
Năm nào tháng nào ngày nào đó.
Có cái miệng nhỏ cho thịt thỏ,
gặp ai cũng khen vui chết bỏ,
để ngườ́ được khen mừng hết ngỏ.
Cả bàn cười vỡ bụng. không khí vui vẻ tràn ngập.
- Anh Tâm này, giọng hát của anh cũng khá đấy chứ?
- Đúng ra có quyền dự tuyển làm ca sĩ phải không?
- Vậy th́ hát thêm vài bản nữa đi?
- Được thôi.
Tâm lại tiếp tục hát:
Nâng rượu lên mà hát
Cuộc đời được bao năm
Ví như là sương sớm
Trôi đi mọi ưu phiền.
Thanh Trúc chồm tới lắc mạnh vai Tâm:
- Đừng hát mấy bản nhạc buồn như vậy. Chúng ta đang vui cơ mà. Chúng
ta sẽ không bao giờ buồn. Không bao giờ thất chí, ưu sầu, phải
không? Vậy th́ hăy hát những bài hát vui vẻ lên. Anh Tâm c̣n đợi ǵ
nữa mà không hát?
Hoàng Tâm lại tiếp tục hát:
Trên bàn một hủ rượu bồ đào
Màu đỏ tuyệt vời hấp dẫn ghê
Tâm măi nặng nề chiếc vỏ cứng
Trèo cả bảy tầng đến chán ghê
Có hai cô gái. Hai hoa đẹp
Ngặt nghẽo cười chê Tâm xấu quê
Này này chớ có cười như thế
Rượu chửa say đâu, chỉ có người.
Rồi Tâm gục xuống bàn. làm ra vẻ như say thật. Thanh Trúc kề mặt lên
lưng Tâm, mắt chợt đỏ. Trong khi Thanh lại hát tiếp hai câu cuối của
Tâm.
Này này chớ có cười như thế
Rượu chửa say đâu, chỉ có người.
Giữa lúc mọi người đang "quên cả chính ḿnh" th́ chuông cửa đột ngột
reo. Trang Thanh vẫn tiếp tục hát. Vừa hát vừa bước ra mở cửa?. C̣n
Trúc vẫn nằm áp mặt trên lưng Tâm. Cửa mở, Anh Kỳ bước vào với bó
hoa hồng nức mùi hương. Thấy cảnh tượng trước mặt, chàng ngẩn ra,
buông cả bó hoa rơi xuống sàn nhà. Thanh Trúc ngước mặt lên, thấy
ngay chàng. Khuôn mặt nàng đỏ gấc. không hiểu đỏ v́ rượu hay v́ lư
do khác. Nàng cầm ly rượu trên bàn lên bước tới bên Kỳ, hát:
Trên bàn có một hũ rượu bồ đào
Màu đỏ tuyệt vời và hấp dẫn ghê.
Kỳ giật lấy ly rượu, giận dữ:
- Mấy người bày tṛ ǵ thế?
Tâm cũng đă ngẩng đầu lên, hắn chầm chậm bước tới, một tay bá lấy cổ
Trang Thanh, một tay ṿng qua cổ Trúc.
- Mi không thấy tụi tao đang làm ǵ à?
Kỳ trừng mắt:
- Mi không được đụng tới cô ấy.
Tâm hôn lên má Trang Thanh rồi hôn lấy Trúc, và nói.
- Chứ không phải mi sao? Chúng tao đang mở hội mừng. Mừng cho một
cuộc đời mới.
Rồi quay qua Thanh Trúc, Tâm nói như hỏi.
- Mừng cho chúng ta thoát khỏi ám ảnh của nhà họ Vơ. Cho ta trở lại
con người của chính ḿnh, phải không Thanh Trúc, cô c̣n chần chờ ǵ
nữa mà không đuổi gă này ra ngoài, để hắn quấy rầy cuộc vui của
chúng ta?
Thanh Trúc nh́n lên với nụ cười say:
- Anh đến đây làm ǵ? Anh đi đi, để chúng tôi hát.
Kỳ nắm lấy tay Trúc:
- Em đă say rồi!
Tâm vội kéo tay Trúc ra khỏi tay Kỳ, khiến Trúc mất thăng bằng rơi
vào ḷng hắn. Tâm giữ chặt lấy Trúc, trừng mắt với Kỳ.
- Mi không có quyền đụng đến cô ấy, cô ta không muốn thấy mặt mi
nữa.
Kỳ không chịu được, hướng mắt về phía Trúc.
- Thanh Trúc. Em nói rơ đi, nếu thật sự em thích hắn th́ giữa chúng
ta coi như chấm dứt, tôi sẽ không đến quấy rầy em nữa, nếu c̣n đến,
tôi sẽ không phải là người. Anh nói là làm đấy. Em cho biết dứt
khoát đi.
- Biết dứt khoát?
- Phải.
Thanh Trúc nh́n Tâm, nh́n Thanh rồi nh́n Kỳ. Trúc cười say nói.
- Xin vĩnh biệt.
Kỳ cảm thấy các cơ bắp trên mặt chàng như căng ra. Kỳ trừng mắt nh́n
Trúc, nh́n Tâm, rồi nh́n chiếc bàn với thức ăn vương văi. Chàng lắc
đầu, rồi cương quyết quay người đi. Đi một mạch ra cửa. Thanh Trúc
ngồi bệt xuống sàn nhà, lươm bó hoa lên. Nàng cười ngặt nghẽo bên
đóa hoa và vừa cười vừa hát nho nhỏ:
Này này chớ có cười như thế...
Rượu chửa say đâu chỉ có người.
Chương 7
Mấy ngày liền Thanh Trúc không đến văn pḥng công ty. Trong
những ngày đó, Trúc cảm thấy thật lười. Ngoài giờ ăn ngủ, thỉnh
thoảng ra phố với Tâm, Trúc chẳng có việc ǵ để làm nữa? Trúc không
đến công ty. Thật ra đó là một cách để lánh mặt. Cái quyết định thôi
việc lúc đầu đă bị lung lay. Việc làm đâu phải dễ kiếm? Nhưng nếu
không xin thôi việc th́ phải ăn làm sao, nói làm sao với ông Đạt,
với những ngườ́ trong Công Ty và với cả Anh Kỳ?
Trong những ngày này, Tâm hôm nào cũng đến. Tâm trở thành một khách
thường xuyên trong nhà của Trúc và Thanh. Sự hiện diện của anh chàng
cũng có cái hay là xóa đi cái không khí căng thảng và buồn phiền.
Tâm lại thích cười thích hát và sẵn sàng mang lại những tiếng cười
không ngớt cho Thanh và Trúc. Tâm ít khi nhắc đến công việc của
ḿnh. Mọi người không buồn hỏi. Giữa bộ ba bây giờ đă xây thành một
mối t́nh cảm diệu kỳ. Họ giống như anh em ruột thịt. Thỉnh thoảng,
Tâm mang rượu về, Trúc và Thanh tửu lượng không bao nhiêu, nhưng
cũng uống, kết quả là cả ba cùng say, cùng cười, cùng hát. Nhưng
rồi, cũng phải đối diện với sự thật. Sáng hôm ấy Thanh Trúc quyết
định. Nàng phải đến Công Ty Quyết Tiến để quyết định dứt khoát. Trúc
đă chải chuốt, ăn mặc gọn gàng trước khi đi.
Bước vào thang máy, Thanh Trúc thấy hơi nhói đau. Cũng nơi này Trúc
đă quen với Anh Kỳ. Nhưng thôi chuyện đă đi vào quá khứ. Trúc bước
ra khỏi cầu thang. Vừa tới giờ làm việc. Mọi người thấy nàng đến đều
gật chào. Ngay ông quản lư cũng đến bắt tay nàng.
- Sao? Khỏi bệnh rồi chứ? Lúc này trời nóng lạnh thất thường, dễ ngă
bệnh lắm. Nhưng cô nghỉ măi, công ty cũng kẹt. Công việc rối bù lên.
Thanh Trúc chỉ mỉm cười và nàng cũng thấy mọi người đă nh́n nàng với
ánh mắt khác hẳn. Trúc vào pḥng làm việc. Ông Tổng giám đốc chưa
đến. Nàng đặt ví xuống bắt đầu sắp xếp lại sổ sách, chứng từ. Phân
loại và cột lại từng bó một, để thư kư mới có đến, họ sẽ dễ tiếp thu
hơn. Thư kư mới? Thanh Trúc vừa nghĩ đă chựng tay lại. Cô ấy sẽ như
thế nào? Đẹp? Dễ thương? Lôi cuốn? một đối tượng khác của Anh Kỳ.
Đang lúc phân vân suy nghĩ th́ chuông trên bàn reo vang. Vậy là ông
Tổng Giám đốc đă đến. Trúc thấy tim đập mạnh. Trúc bước vào pḥng
Tổng Giám đốc. Ông Đạt không ngồi trên bàn, ông ấy đang ở pḥng tiếp
khách hút thuốc. Giọng nói của ông ta đầy quyền uy.
- Qua bên này Thanh Trúc, qua đây ngồi nói chuyện dễ hơn.
Thanh Trúc ngoan ngoăn bước qua. Ông Đạt đă tắt thuốc, chăm chú nh́n
Trúc.
- Sao, hết bệnh chưa?
- Dạ.
- Bệnh b́nh thường hay tâm bệnh?
Ông Đạt hỏi thẳng làm Trúc cảm thấy ngượng, nhưng rồi nàng cũng nói.
- Có lẽ cả hai. Nhưng hôm nay tôi đến đây là để xin thôi việc. Tôi
đă sắp xếp hồ sơ mọi thứ trong lúc chờ đợi ông Tổng Giám Đốc t́m
được người mới. Tạm thời ông có thể nhờ cô Giang ở pḥng giám đốc
kiêm nhiệm một thời gian được chứ?
- Cô đă quyết định thôi việc? Nghĩ kỹ rồi chứ?
- Vâng.
Ông Tổng Giám Đốc thêm một điếu thuốc, chậm răi nói:
- Thôi th́ cô có quyền tự do của cô, tôi cũng không ép. Nhưng tôi
nghĩ cô nên cân nhắc thiệt hơn. Công việc ở thành phố Đài Bắc này
không phải dễ kiếm đâu. Tiền lương ở đây lại cao hơn nơi khác, công
việc cũng tương đối. Mấy ngày qua, cô quả có giúp cho tôi một số
việc, tôi thấy cô cũng là một thư kư giỏi. Nếu cô có thể phân biệt
rơ ràng giữa t́nh cảm và công việc th́ cứ ở lại làm. Bằng không tùy
ư cô.
Thanh Trúc suy nghĩ.
- Chuyện này thấy cũng khó. Nếu cứ ở đây, tôi sợ không thoát khỏi
tay Anh Kỳ.
Ông Đạt chậm răi.
- Anh Kỳ, nó đi rồi.
- Đi đâu? Anh ấy bỏ đi đâu?
Ông Đạt nói.
- Nó xin tôi cho nó chuyển qua văn pḥng đại diện ở Thái Lan. Nó ra
đi một cách cương quyết và gấp gáp thành thử tôi như bị mất một cánh
tay. Cô nghĩ mà xem, tôi có hai thằng con trai. Đứa lớn cưới Hải
Yến, đứa nhỏ lại bỏ đi, em trai th́ cũng có gia đ́nh sự việc riêng.
Cháu trai lớn nhất mới 13 tuổi. Như vậy tôi c̣n ai tin cậy để làm
việc chứ?
Thanh Trúc nh́n ông Đạt không nói. Ông Tổng Giám đốc có vẻ suy nghĩ,
như bất măn một điều ǵ đó.
- Con người nghĩ cũng lạ. Lúc về già, lại thường sợ chuyện chia ly.
Tôi rất quư thằng Kỳ, nó đi rồi tôi như mất một cánh tay. B́nh
thường, những công chuyện quan trọng của công ty là do nó quyết
định. C̣n thằng con trai lớn của tôi, tính nó giống mẹ, nó nho nhă,
hiền lành quá. Chỉ có Kỳ là giống tôi thôi. Làm việc phải cương
quyết và tham vọng. Tôi không có cho cô biết, chứ văn pḥng nó nằm ở
lầu năm đấy. Lầu năm là đầu năo kế hoạch của công ty. Kỳ là tổng phụ
trách của bộ phận đó. V́ vậy nó mà bỏ đi là coi như tôi bị bỏ ngỏ
một bộ phận. Nhưng nó đă quyết định, tôi giận tôi mắng nó vô trách
nhiệm nó vẫn cương quyết, không lay chuyển nổi. Nó như vậy đó. Lầm
lầm ĺ ĺ. Lần đầu tiên tôi thấy nó kém vui. Nó chỉ mang theo một số
quần áo. Mẹ nó đuổi theo đến tận phi trường nhưng nó nói, con đi qua
bên ấy làm việc, chứ đâu có phải là chuyện sinh ly tử biệt ǵ đâu mà
mẹ lo, mẹ cản? Rồi con sẽ trở về mà. Nói xong là nó bỏ lên máy bay.
Thanh Trúc tṛn mắt. Chợt thấy muốn khóc. Nàng không biết nói ǵ
trong hoàn cảnh này.
- Cô buồn chuyện cả gia đ́nh tôi đóng kịch gạt cô ư? Trúc ạ, chúng
tôi chưa hề làm ǵ để gạt cô hết.
Nghe ông Đạt nói, Thanh Trúc ngạc nhiên nh́n lên.
- Lúc cô mới đến, chúng tôi cũng chưa rơ cô thế nào, Anh Kỳ cũng
chẳng lừa dối cô. Lúc đầu nó đóng kịch thật đấy. Nhưng sau đó khi
hiểu cô. Nó chỉ t́m đủ mọi cách bảo vệ cô. Cô nghĩ lại xem có đúng
không? Bằng không nó làm sao khổ sở như vậy? Nếu nó chỉ xem cô như
một tṛ đùa, nó không thật yêu cô th́ tội ǵ nó phảỉ bỏ ra nước
ngoài? Nó cũng đâu phải là xấu xí đến độ không có bạn gái. Điều kiện
của nó đâu phải là không có người yêu!
Thanh trúc đứng yên. Ông Đạt đứng dậy.
- Thôi được rồi, cô đă quyết định xin thôi việc th́ tôi cũng không
ép cô. Tôi không giữ cô lại đâu. C̣n nếu cô ở lại làm th́ tốt. Tôi
không c̣n thích thú ǵ trong chuyện tuyển thư kư nữa. Nếu cô không
làm, tôi sẽ chọn một bà thư kư riêng khoảng bốn mươi tuổi, có kinh
nghiệm phụ việc cho tôi cũng được.
Thanh Trúc chợt đứng dậy, nói
- Tôi sẽ ở lại... làm việc cho ông.
Ông Đạt gật đầu, rồi lấy trong túi áo ra một phong thư đưa cho Trúc.
- Đây là bức thơ của Kỳ giao cho mẹ nó lúc ở phi trường, nhờ đưa lại
cho cô. Tôi cũg không biết nó viết ǵ. Nhưng nếu cô thấy không thích
th́ có quyền vứt vào sọt rác.
Thanh Trúc cầm bức thư trong tay, quay nhanh về pḥng cài cửa lại
cẩn thận, rồi mới nh́n phong thư:
Gởi cho cô Thanh Trúc.
Kỳ gởi.
Nàng dùng kéo cẩn thận cắt đầu thư. Bên trong là mấy ḍng chữ viết
vội.
Chỉ cần một tiếng "Vĩnh biệt"
Là chúng ta xa nhau ngàn trùng
Nghĩ lại chuyện cũ đáng buồn
Sao ta lại sẵn sàng như thế?
Chuyện chẳng có ǵ lại cứ xa nhau.
Chuyện chẳng có ǵ lại cứ giận hờn
Đèn nhà ai thắp sáng
Không gian vẫn như mọi ngày
Mây trắng vẫn cứ bay.
Không nói xa mà xa biền biệt
Ḷng cứ hỏi măi ḷng
Sao chỉ nghĩ tới thôi mà nỗi buồn đă vào tim?
Chỉ có mấy hàng chữ như vậy mà Thanh Trúc cũng cảm thấy ứa nước mắt.
Thanh Trúc lấy vạt áo lau lệ, rồi nh́n xuống thư, ở đấy có thêm vài
ḍng chữ:
Tái bút: Nếu mà... Nếu mà lúc nào đó Trúc thấy nhớ tới anh chàng lên
tiếng gọi "Thang máy, đợi với. " th́ Trúc có thể gọi điện thoại viễn
liên cho một người họ Vơ tên là Vơ Hiếu Kỳ. Hắn sẽ quay trở lại
ngay. Nhưng xin lưu ư một điều là... trong ṿng một tuần lễ mà Trúc
không gọi th́ coi chừng hắn nhớ Trúc quá... hắn sẽ có một người bạn
tóc vàng khác đấy.
Thanh Trúc kéo phẳng bức thư, rồi đặt vào hộc bàn. Cứ đọc đi đọc lại
măi. Gần như thuộc làu. Đôi lúc, Trúc thấy xúc động, nhắc ống nghe
lên định gọi ngay sang Thái Lan. Nhưng nghĩ sao nàng lại ngưng.
Chính ta đă bức chàng bỏ đi, ta không muốn nh́n thấy chàng, ta đă
cắt đứt. Bây giờ... Nhưng mà Kỳ cũng đâu cần ta lắm đâu? Chàng c̣n
đe dọa nữa cơ mà? Nếu trong ṿng một tuần, ta không điện thoại, th́
không nên gọi nữa, chàng đă có cô gái tóc vàng. Nói khác đi, Kỳ chỉ
chờ ta trong ṿng một tuần lễ thôi. Qua thời hạn là coi như dứt! Một
thái độ kẻ cả, ngạo mạn, thái độ của con trai ông Tổng Giám Đốc.
Thế là Thanh Trúc xếp phong thư lại, bỏ vào ví. Mọi thứ như không
c̣n ǵ, một khoảng trống. Nhiều lúc Trúc đặt tay lên máy nói rồi lại
rút tay về. Không được, điện thoại ở đây có máy phụ, chỉ cần ta quay
số là ông Tổng giám đốc sẽ biết ngay. Có gọi ra ngoài. Nhưng gọi cho
Kỳ để làm ǵ? chứng tỏ ta là một đứa con gái yếu đuối ư? Không,
không! Nếu cần lắm đợi sau một tuần lễ sẽ gọi.
Sự phân vân, giằng co khiến Thanh Trúc bối rối. Trong giây phút rảnh
rỗi, Trúc đă cầm bút bi nguệch ngoạc lên giấy máy cái ṿng tṛn, nhỏ
có lớn có. Với mấy chữ: "Tương tư, tương tư"! Rồi Thanh Trúc tỉnh
ra, đỏ mặt. Thật xấu hổ, tại sao cứ măi nghĩ đến chàng? Trúc ṿ mảnh
giấy lại, ném vào sọt rác. Ngày hôm ấy trôi qua thật chậm. Việc làm
ít, nghe đâu nói lại không nhiều có lẽ đă có sự dặn ḍ trước của ông
Tổng Giám đốc, nên mọi việc đă đi thẳng không qua tay Trúc ư?
Cuối cùng rồi giờ tan sở cũng đến. Thanh Trúc về tới nhà th́ cũng
thấy Trang Thanh và Tâm đang có mặt ở nhà bếp. Họ đang cùng nấu ăn.
Bữa nay đặc biệt Tâm mang cả rượu đến. Lại là rượu champagne. Thanh
Trúc ngồi xuống mép giường vừa cởi giày vừa hỏi.
- Hôm nay có ǵ mà ăn mừng thế?
Tâm bước ra, tựa tay lên tường nói.
- Có chứ. Chúc mừng sự làm lành trở lại giữa cô và Anh Kỳ.
Thanh Trúc thấy bực ḿnh.
- Ai nói với anh là tôi với Anh Kỳ đă làm lành?
- Rơ ràng là cô nào có thôi việc đâu?
Thanh Trúc lớn tiếng.
- Đồng ư là tôi không thôi việc. Nhưng Anh Kỳ đâu c̣n ở đây đâu? Anh
ấy đă đi Thái Lan rồi.
Tâm nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.
- À! Đấy chẳng qua là một trong 36 chước thôi.
Trúc chau mày.
- Anh nói sao? Anh nghĩ là...
Tâm vừa cười vừa nói.
- Không nghĩ ǵ hết. Đó là kế thứ 36. Tẩu vi thượng kế. Bỏ đi là tốt
nhất. Cô đừng nói với tôi là cô đă quên anh ta. Cô cũng đừng nói là
cô sẽ không nhớ tới Anh Kỳ nữa. Cô thấy đó, có tiền, lợi biết bao
nhiêu. Khi nào cần, ra đăng kư chuyến bay ngay là co quyền bay qua
Thai Lan, làm một màn "bỏ xứ" để Trúc phải bối rối, phải có cảm giác
chia ly. Và ở đây rơ ràng là đă có sự nhúng tay của ông Tổng giám
Đốc. Ông ta sẽ làm ra vẻ buồn rầu là không giữ được thằng con trai
của ḿnh ở lại. Hừ! Nếu trước kia, tôi cũng có tiền có thế, tôi cũng
làm một màn kịch bỏ qua Thái Lan để Hải Yến phải cuống lên. Th́ biết
đâu tôi đă không mất nàng?
Tâm đưa tay lên vuốt lấy râu, lẩm bẩm.
- Họ cũng hay thật đấy, có ngay vé máy bay, trong khi chúng ta, muốn
đi nước ngoài, thủ tục ít ra cũng phải một tháng.
Thanh Trúc như tỉnh mộng.
- Hay là Anh Kỳ chưa đi, anh ấy vẫn c̣n ở Đài Bắc. Ồ! nhưng không
được....
Tâm b́nh thản trở lại, nheo mắt nh́n Trúc.
- Làm gi cô phải thắc mắc chuyện đó? Nếu cô c̣n yêu hắn th́ dù hắn
có ở đâu vẫn giống như ở bên cạnh cô thôi. C̣n nếu cô không c̣n yêu
hắn, th́ mọi sự sẽ ngược lại. Thanh Trúc này, hăy tỉnh táo trở lại,
hăy can đảm lên, đừng để tôi cho là cô khiếp nhược. Bây giờ tôi cho
cô biết một tin vui nhé. Trúc biết tại sao tôi mang Champagne đến
đây làm ǵ không? Tôi đă trở về ṭa báo làm việc.
- Thế ư?
Thanh Trúc thấy vui hẳn lên. Nàng nh́n Tâm. Anh chàng Tâm hung dữ,
hôm nào kề dao vào cổ nàng đă biến mất. Bây giờ đứng trước mặt nàng
là một anh chàng Tâm đĩnh đạc, nghiêm trang. Nàng bước xuống giường
tạm quên đi Anh Kỳ, Trúc nói.
- Tuyệt quá! Vậy là tuyệt quá! Rồi anh sẽ vươn lên, cái ông chủ
nhiệm báo kia cũng tốt với anh quá hở?
Tâm nói.
- Vâng, ông ấy lúc nào cũng tốt với tôi. Tôi đă hứa với ông ấy là
tôi quyết tâm phấn đấu. Nghiêm chỉnh làm việc trở lại xin ông ấy tạo
cho tôi một cơ hội. Cho tôi một tháng làm thử không ăn lương, nếu
không tốt sẽ cho thôi việc, nhưng ông ta bảo, "Thôi khỏi cần thử ǵ
hết, thấy thái độ của cậu là tôi biết cậu đă lành bệnh". Thế là tôi
nhận vào làm.
Trang Thanh bước ra với chiếc váy nấu ăn, vỗ tay nói.
- Ê, mấy người đợi tôi nấu xong, dọn xong mời mấy người lên ăn ư?
Phải phụ mang chén đũa ra chứ?
Thanh Trúc và Tâm chạy vội xuống bếp, mang thức ăn lên. Tất cả đâu
đă vào đấy. Trang Thanh chợt đưa ngón tay lên nói.
- C̣n nữa, c̣n thiếu một món.
Trang Thnh bước tới hộc tủ, lấy đèn cầy ra, đặt ở giữa bàn và tắt
hết điện, chỉ chừa lại hai ngọn đèn nhỏ bên cửa sổ. Không khí trở
nên thơ mộng. Bên ngoài khung cửa sổ, đèn ngoài phố hắt vào. Tâm
khui chai rượu Champagne, tiếng nổ tiếp nối tiếng vỗ tay. Chàng rót
ra ba ly nhỏ, nâng ly lên nói.
- Cám ơn cả hai vị, nhưng cảm ơn nhất là Thanh Trúc. Cô đă cứu tôi
thoát khỏi vũng lầy. Tôi bây giờ mới biết là trong cái xui nhiều lúc
có cái hên...
Tâm bỏ lửng câu nói. Chàng bưng ly nốc cạn. Thanh Trúc và Trang
Thanh cũng cạn theo, Trúc nói:
- Hay quá, vậy là bây giờ, cả ba chúng ta đều có công ăn việc làm cả
rồi chứ?
Trang Thanh rót thêm một ly, nâng cao.
- Nào, chúng ta cùng mừng, chúc cho tất cả những người thất nghiệp
đều có việc làm. Những người thất t́nh không c̣n thất t́nh nữa.
Tâm nốc cạn ly xong đặt tay lên tay Trang Thanh nói.
- Tôi chỉ cạn cho chuyện thứ nhất thôi, c̣n chuyện thứ hai th́ không
được, hai chữ thất t́nh nghe nó làm sao ấy!
- Anh nói thế là sao?
- Yêu là trạng thái t́nh cảm, v́ thế đă yêu th́ không có chuyện mất,
không có thất t́nh. Cái mà người ta gọi là thất t́nh chỉ có nghĩa là
yêu nhưng yêu một ḿnh thôi.
- Anh nói nghe trừu tượng quá.
Tâm nói.
- Không, cụ thể lắm chứ. Cô cũng thế, cô hăy dang xa cái tay phi
công ấy đi. Nếu thật sự hắn yêu cô, hắn sẽ không bao giờ để cô khổ
như vậy đâu. Hắn phải t́m cách giải quyết chứ không kéo dài thế này.
Trang Thanh có vẻ bối rối.
- Làm sao anh biết tôi đau khổ?
Tâm đưa tay lên sờ lấy mặt Thanh.
- Cô cười vẫn không giấu được nỗi cô đơn mà!
- Ồ!
Thanh Trúc chen vào, nàng kéo tay của Tâm lại.
- Tôi thấy anh biết vấn đề ấy!
Tâm quay sang Trúc.
- Vấn đề ǵ? cô nói rơ xem.
- Tôi thấy là anh gặp ai cũng khuyên người ta nghỉ chơi với bạn trai
ra. Chuyện hạnh phúc hay không là chuyện riêng của ngườ́ ta, tại sao
anh chen vào làm ǵ?
Tâm lắc đầu.
- Thanh Trúc ơi Thanh Trúc, nếu cô lỡ sa xuống hố sâu quá, cô không
rút nổi Anh Kỳ, th́ cô cứ điện thoại ngay cho hắn chưa muộn mà.
- Gọi điện thoại ư?
Thanh Trúc giật ḿnh nh́n Tâm, không lẽ anh chàng đă đọc được thư
của Kỳ gởi cho ta?
- Vâng, cô cứ điện thoại đến nhà họ Vơ, nói với ông Đạt cho gọi anh
Kỳ trở về là bảo đảm trong ṿng buổi tối nay, Kỳ sẽ xuất hiện trước
mặt cô ngay.
Thanh Trúc trợn mắt, trong khi Tâm đột nhiên nổi giận.
- Cô phải tỏ ra cứng cỏi một chút chứ.
Tâm nói và dằn ly rượu champagne lên bàn, làm rượu đổ ra tung tóe.
- Cô phải thấy là có người đă đau hơn cô mà vẫn đứng dậy được, c̣n
cô? Cô cứ muốn chui xuống địa ngục. Cô muốn nghe tôi kể lại chuyện
tôi cho cô nghe một lần nữa ư?
Thanh Trúc thụ động nâng ly rượu lên, nói.
- Không, không cần, tôi sẽ không gọi dây nói đâu.
Tâm gật gù, tiếp tục uống, nhưng có vẻ suy nghĩ. Rồi đột nhiên Tâm
nh́n lên cười nói:
- Đúng ra, tôi không có quyền can thiệp vào chuyện t́nh yêu của quí
vị. tôi có vẻ ích kỷ và bá quyền. Tôi bị mất t́nh yêu, nên muốn mọi
người đều phải mất người yêu. Cái bệnh này không b́nh thường. Thôi
đừng để ư đến lời tôi nữa. Trúc và Thanh, mấy cô là chủ nhân của
chính ḿnh, muốn làm ǵ th́ cứ làm, đừn g để bị ảnh hưởng của tôi,
rồi sau này hối hận nhé.
Tâm đứng dậy, đặt ly xuống, định bỏ đi. Trang Thanh ngạc nhiên:
- Anh làm ǵ thế? Thức ăn chưa hết cơ mà?
Tâm nói một cách buồn thảm.
- Tôi không thể ở lại đây. Ở đây, có bạch lạp, có rượu Champagne, có
bóng tối và cả hai cô. H́nh ảnh này làm tôi xúc động. Tôi đau ḷng
v́ có hai người con gái ở đây. Nhưng họ đều cười đều khóc cho người
khác. C̣n nụ cười và tiếng khóc của người dành cho tôi trước kia,
th́ nay đă thuộc về ngườ́ khác. Xin lỗi...
Tâm đi về phía cửa, dáng đi lảo đảo như say thật.
- Tôi phải đi, phải đi t́m một cô bạn gái, một người có thể nói với
tôi. "Tôi thích cái miệng của anh, cái cặp đùi của anh... ".
Trang Thanh đuổi theo, kéo tay Tâm lại.
- Đừng đi đâu cả. Anh hăy ở lại đây dùng cơm, tôi sẽ nói được với
anh là: tôi thích miệng anh, tôi thích đùi anh vậy...
Tâm quay lại bàn, chăm chú nh́n Thanh.
- Em nói dối, em không hề trông thấy miệng tôi, v́ tôi để râu cơ mà.
Trang Thanh nhướng mày cười.
- Ha ha! vậy mà tôi tưởng là anh đă say, không ngờ anh quá tỉnh.
- Say? Làm sao say được?
Tâm lại hớp một hớp rượu, chàng bắt đầu ăn, và mắt th́ hết nh́n
Thanh lại nh́n Trúc.
- Nhưng nói tỉnh th́ rơ ràng tôi cũng không tỉnh lắm. Nếu tôi say,
chắc chắn là tôi phải hôn cả hai người nhưng nếu tôi tỉnh th́ chắc
chắn tôi không có mặt ở đây đâu.
Trang Thanh va Thanh Trúc nh́n nhau, rồi không hẹn cùng nh́n về phía
Tâm. Tâm như không hề để ư đến cái nh́n của hai người, trổ giọng
hát.
Tâm măi nặng nề chiếc vỏ cứng
Trèo cả bảy tầng đến chán chê
Có hai cô gái hai hoa đẹp
Ngặt nghẽo cười chê Tâm xấu quê.
o0o
|