Không Có Ǵ Là Măi Măi   Sidney Sheldon Pages Previous  1  2  3  Next   
Chương 10

Seymour Wilson, chủ nhiệm khoa nội của bệnh viện Embarcadero Country là con người bất lực trước công việc vô biên. Có quá nhiều bệnh nhân, lại quá ít y bác sĩ, và quá ít thời gian trong một ngày. Ông cảm thấy ḿnh giống như thuyền trưởng một con tàu đang đắm, chạy lăng xăng một cách vô hiệu để cố bít lại lỗ ṛ.
Hiện tại, mối lo trước mắt của bác sĩ Wilson là Honey Taft. Trong khi một số bác sĩ có vẻ rất thích cô ta th́ những bác sĩ nội trú và y tá đáng tin cậy vẫn tiếp tục báo cáo rằng Taft không có khả năng làm việc.
Wilson rút cục phải tới gặp Ben Wallace.
- Tôi muốn tống khứ một trong các bác sĩ của chúng ta, - Ông nói. - Đám nội trú cùng ê kíp nói với tôi rằng cô ta không có năng lực.
Dịch giả: Phạm Hương Trà

Wallace đă nhớ ra Honey. Cô ta là người có điểm cao kỳ lạ và một lời giới thiệu rực rỡ.
- Tôi không hiểu. - Ông nói. - Hẳn có nhầm lẫn ǵ đây ông đăm chiêu giây lát rồi tiếp. - Seymour, tôi bảo anh cách này. Tay nào khét tiếng nhất trong đám nhân viên của anh?
- Bác sĩ Ted Allison.
- Xong rồi. Sáng mai phái Honey Taft đi tua với Allison. Yêu cầu hắn báo cáo lại về cô ta. Nếu hắn cũng bảo cô ta thiếu năng lực, tôi sẽ tống cổ ngay.
- Có lư đấy Wilson nói. - Cám ơn Ben.
Vào bữa trưa, Honey kể với Paige là cô được phân công đi tua với bác sĩ Allison sáng ngày mai.
- Tớ biết lăo ta, - Paige nói, - tiếng tăm lăo khiếp lắm.
- Tớ cũng nghe đồn vậy, - Honey trầm ngâm.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong bệnh viện Seymour, Wilson đang nói chuyện với Ted Allison, một tay kỳ cựu với hai mươi năm trong nghề. Ông ta đă từng là một sĩ quan quân y trong hải quân và ông ta vẫn c̣n tự hào với cái tṛ "đá đít".
Seymour Wilson nói.
- Tôi muốn ông để mắt chặt chẽ tới bác sĩ Taft. Nếu cô ta không qua được, loại luôn. Ông hiểu chứ?
- Hiểu!
Ông ta đang mong một cú như thế này. Cũng như Seymour Wilson, Ted Allison khinh miệt những kẻ dốt nát. Hơn nữa, ông ta lại mang một niềm tin mạnh mẽ rằng nếu đàn bà muốn có mặt ở ngành y, họ phải làm y tá.
Sáu giờ sáng hôm sau, đám nội trú tập trung ở hành lang để bắt đầu tua của họ. Cả nhóm gồm bác sĩ Allison, Tom Bensson - trợ lư trưởng của ông ta và năm bác sĩ nội trú, trong đó có Honey Taft.
Allison nh́n Honey nghĩ. Được lắm, bà thầy thuốc, để xem bà làm ăn ra sao. Rồi ông ta quay sang lệnh cho cả nhóm.
- Đi nào!
Bệnh nhân đầu tiên ở pḥng số 1 là một cô gái nằm trên giường trùm khăn kín mít. Em đang ngủ khi cả nhóm lại gần.
- Tôi muốn tất cả các vị hăy xem biểu đồ của cô bé này. - Bác sĩ Allison nói.
Đám nội trú xúm vào nghiên cứu biểu đồ bệnh án. Bác sĩ Allison quay sang Honey.
- Bệnh nhân này bị sốt, người ớn lạnh, bải hoải, biếng ăn, kèm theo ho và viêm phổi. Chẩn đoán của cô thưa bác sĩ Taft?
Honey đứng đó, cau mày im lặng.
- Thế nào?
- Vâng, - Honey nói trầm ngâm. - Có thể nói cô bé đă mắc bệnh vi rút vẹt - sốt do vẹt.
Allison nh́n cô ngỡ ngàng.
- Điều ǵ điều ǵ khiến cô nghĩ vậy?
- Triệu chứng điển h́nh của bệnh vi rút vẹt và tôi được biết cô ta đi làm ngoài giờ ở cửa hàng bán vẹt. Bệnh lây từ những con vẹt ốm.
Allison gật đầu chậm chạp.
- Rất… rất tốt. Cô biết cách điều trị chứ?
- Vâng. Tetraxyline cho mười ngày, nằm nghỉ tuyệt đối trên giường và uống thật nhiều nước.
Allison quay sang cả nhóm.
- Các vị có nghe thấy không? Bác sĩ Taft hoàn toàn đúng.
Họ chuyển sang bệnh nhân tiếp theo.
Allison nói.
- Kiểm tra biểu đồ của người này, ta thấy bệnh nhân bị nổi nhiều cụm nhọt, chảy máu, mệt mỏi. Hăy đưa ra chẩn đoán.
Một bác sĩ nội trú hỏi ướm:
- Có vẻ như một loại viêm phổi.
Bác sĩ thứ hai phát biểu.
- Có thể là ung thư.
Allison quay sang Honey.
- Chẩn đoán của cô là ǵ, bác sĩ Taft?
Honey trông vẻ đăm chiêu.
- Ngay từ đầu, tôi đă muốn nói đây là bệnh bụi do sợi, một dạng ngộ độc chất thạch miên. Biểu đồ cho biết bệnh nhân làm việc ở xưởng sản xuất thảm.
Ted Allison không giấu nổi sự thán phục.
- Xuất sắc! Thật xuất sắc! Cô biết cách điều trị chứ?
- Rất tiếc, hiện nay chưa có cách chữa trị riêng cho trường hợp này.
Ấn tượng càng mạnh mẽ. Trong hai giờ tiếp theo đó Hunter đă chẩn đoán được một ca hiếm có của hội chứng Ruiter, một trường hợp viêm xương biến dạng và một ca sốt rét.
Khi tua của họ kết thúc, bác sĩ Allison bắt tay Honey.
- Tôi không phải là người dễ bị gây ấn tượng nhưng tôi muốn nói rằng bác sĩ sẽ có một tương lai sán lạn.
Honey đỏ mặt.
- Cám ơn bác sĩ Allison.
- Và tôi nhất định sẽ bảo với Ben Wallace như vậy. Ông ta nói và bước đi.
Tom Bensson, trợ lư trưởng của bác sĩ Allison nh́n Honey, mỉm cười.
- Nửa tiếng nữa gặp nhau nhé, cô em!

o0o

Paige cố tránh khỏi đường đi của bác sĩ Athur Kane - 007, nhưng hễ có dịp là lăo lại nhờ Paige phụ mổ và mỗi lần gặp lăo ta lại càng sấn sổ hơn.
- Sao em không chịu đi với anh? Chắc em có của người khác rồi chứ ǵ?
Hoặc:
- Này cưng, anh ngắn người thật nhưng đâu phải chỗ nào cũng ngắn. Em hiểu anh muốn nói ǵ không?
Paige đă tới mức khiếp sợ mỗi khi phải làm việc với lăo. Hết lần này tới lần khác, cô phải chứng kiến Kane tiến hành những phẫu thuật không cần thiết và lôi ra những cơ quan lành lặn của bệnh nhân. Một hôm, trong khi cùng Kane tới pḥng mổ, cô hỏi.
- Hôm nay chúng ta sẽ mổ ǵ, bác sĩ?
- Mổ ví của ông ta! - Lăo nh́n vẻ mặt của Paige. - Đùa đấy mà, cô em.
- Lẽ ra phải cho lăo làm ở ḷ mổ hay hàng thịt. - Paige tức giận kể với Kat sau đó - Lăo ta không có quyền mổ xẻ bửa băi người ta.
Sau một ca phẫu thuật cực kỳ vô lư, Kane quay sang Paige và lắc đầu.
- Tệ quá. Tôi không biết ông ta có qua nổi không?
Paige không thể giấu được sự phẫn nộ nữa. Cô quyết định nói chuyện với Tom Chang.
- Cần phải có ai đó báo cáo về Kane. Ông ta đang giết bệnh nhân đấy.
- Bạn cứ quá lo.
- Không đâu. Thật kinh khủng khi họ để cho lăo điên ấy làm phẫu thuật. Đó là tội ác. Cần phải đưa lăo ra trước hội đồng kỷ luật.
- Thế th́ hay ho ǵ? Cần phải có thêm những bác sĩ khác ra làm chứng nhưng chẳng ai muốn dây vào lăo. Đây là một cộng đồng khép kín và chúng ta phải sống trong đó, Paige ạ. Hầu như không thể có chuyện một bác sĩ ra làm chứng chống lại bác sĩ khác. Tất cả chúng ta đều có nhược điểm và chúng ta cần đến nhau rất nhiều. Hăy b́nh tĩnh lại. Ḿnh sẽ đưa bạn đi ăn trưa.
Paige thở dài.
- Thôi được, nhưng thật là một hệ thống chấy rận.
Vào bữa trưa, Paige hỏi.
- Cậu và Sye thế nào rồi.
Phải mất một lúc Tom mới đáp lại.
- Ḿnh… bọn ḿnh vẫn gay lắm. Công việc đă triệt phá cuộc hôn nhân của ḿnh. Ḿnh không biết phải làm sao đây.
- Rồi đâu sẽ vào đó thôi. - Paige an ủi.
- Nhưng không bao giờ c̣n như xưa nữa. - Chang nói ảm đạm.
Paige ngẩng đầu lên nh́n anh. Chang quả quyết.
- Ḿnh sẽ tự tử nếu cô ấy bỏ ḿnh.

o0o

Sáng hôm sau, Athur Kane được bố trí một ca mổ thận. Chủ nhiệm khoa phẫu thuật bảo với Paige.
- Bác sĩ Kane đề nghị cô phụ mổ cho ông ta ở pḥng số 4.
Mồm miệng Paige bỗng nhiên khô khốc. Cứ nghĩ đến việc phải gần lăo cô cũng đă thấy lợm giọng rói.
- Có thể gọi người khác không ạ? - Paige dè dặt hỏi.
- Ông ấy đang đợi cô, bác sĩ Paige.
Paige thở dài.
- Thôi được.
Khi Paige đi xong đôi găng, ca mổ đă bắt đầu.
- Giúp tôi một tay, cưng. - Kane bảo Paige.
Bụng của bệnh nhân đă được quét một lớp dung dịch Iode và đường rạch đă thực hiện ở phần bụng trên, phía bên phải, ngay dưới khung xương sườn. Rất tốt, cho đến lúc này, Paige nghĩ.
- Dao mổ!
Y tá chính đưa cho bác sĩ Paige con dao mổ.
Lăo ta ngẩng lên.
- Bật nhạc!
Một tích tắc sau, nhạc từ đĩa CD đă vang lên.
-Hăng hái lên nào. - Lăo ta quay sang Paige. - Bắt đầu bovie, cô em.
- Cô em, Paige nghiến chặt răng và cầm lấy bovie một dụng cụ đốt điện. Cô bắt đầu đốt cầm máu các động mạch để giảm bớt lượng máu trong ổ bụng. Ca mổ tiến triển tốt.
- Tạ ơn Chúa, Paige nghĩ.
- Gạc.
Y tá chính đưa cho Kane một miếng gạc.
- Tốt. Hút đi. - Lăo ta cắt quả thận khi nó vừa lộ ra. - Con quỷ nhỏ đây rồi. Hút nữa. - Lăo gắp quả thận lên bằng forcep. - Được rồi. Khâu ông ta lại thôi.
Lần đầu tiên mọi việc đều xuôn xẻ, nhưng vẫn có cái ǵ đó làm Paige lo lắng. Cô nh́n sát quả thận hơn.
- Nó có vẻ lành lặn. Cô cau mày, băn khoăn.
Trong khi bác sĩ Kane bắt dầu khâu cho bệnh nhân, Paige vội chạy tới chỗ h́nh chụp X quang trên khung được chiếu sáng. Cô quan sát một thoáng rồi khẽ kêu lên.
- Ôi lạy Chúa!
Bác sĩ Kane đă cắt nhầm phải bên thận tốt.

o0o

Ba mươi phút sau, Paige ở trong văn pḥng của Ben Wallace.
- Lăo lôi quách quả thận lành lặn ra và để lại quả bị bệnh! - Giọng Paige run run. - Phải tống tên đồ tể đó vào tù.
Ben Wallace nói, mềm mỏng:
- Paige, tôi đồng ư với cô là chuyện đó thật đáng tiếc nhưng rơ ràng không phải do chủ tâm. Đó chỉ là một sơ suất, và…
Một sơ suất? Bệnh nhân sẽ phải sống nhờ bằng máy móc suốt đời. Phải có ai trả giá cho chuyện này chứ.
- Hăy tin tôi, chúng ta sẽ có một sự kiểm tra, đánh giá.
Paige biết điều đó có nghĩa là ǵ: Một nhóm bác sĩ sẽ xem xét lại sự việc xảy ra nhưng sẽ được tiến hành hết sức bí mật và thông tin sẽ được giữ bí mật với công luận và với chính bệnh nhân.
- Bác sĩ Wallace…
- Paige, cô là một thành viên trong đội chúng ta. Cô phải có tinh thần đồng đội.
- Lăo ta không có quyền làm việc trong bệnh viện này. Hay bất cứ bệnh viện nào khác.
- Cô cần nh́n toàn cục. Nếu ông ta bị đuổi việc sẽ gây ra dư luận xấu và làm tổn hại đến thanh danh của bệnh viện. Chúng ta có thể phải đương đầu với các đoàn thanh tra.
- Nhưng c̣n những người bệnh th́ sao?
- Chúng ta sẽ gắt gao hơn với bác sĩ Kane. - Ông ta nhoài người tới trước. - Tôi sẽ cho cô vài lời khuyên.
Khi nào hành nghề riêng, cô phải có thiện chí với những đồng nghiệp khác. Bằng không, cô sẽ chẳng làm ăn được ǵ đâu. Tôi có thể nói chắc chắn với cô như vậy.
Paige đứng lên.
- Vậy là ông sẽ không làm ǵ?
- Tôi đă nói rồi, chúng tôi sẽ làm cái việc kiểm tra đánh giá nội bộ.
- Và chỉ có thế thôi?
- Chỉ có thế thôi.

o0o

- Thật vô lư, - Paige nói. Cô đang ăn trưa với Kat và Honey trong căng tin.
Kat lắc đầu.
- Nào ai bảo cuộc đời phải có lư đâu.
Paige nh́n khắp gian pḥng lát gạch men trắng vô khuẩn.
- Cái chốn này khiến ḿnh phát ngấy. Tất cả đều bệnh hoạn.
- Nếu không họ đă chẳng vào đây, - Kat nói.
- Tại sao chúng ta không làm một bữa tiệc nhỉ? - Honey gợi ư.
- Một bữa tiệc? Cậu nói cái ǵ thế? - Kat hỏi.
Giọng Honey bỗng sôi nổi hẳn:
- Chúng ta có thể đặt rượu và ít đồ ăn cho tử tế, một bữa tiệc ra tiệc. Ḿnh nghĩ chúng ta phải làm một cái ǵ đó mà vui vẻ lên.
Paige nghĩ một lát.
- Các cậu biết không, sáng kiến không tồi. Chúng ta làm đi!
- Thoả thuận rồi nhé. Để tớ tổ chức cho, - Honey nói. - Chúng ta sẽ làm sau chuyến đi tua ngày mai.

o0o

Athur Kane sán lại gần Paige trong hành lang.
Giọng lăo lạnh ngắt.
- Mày là một con bé hỗn xược. Phải có ai đó dậy cho mày câm miệng!
Và lăo ta bỏ đi.
Paige nh́n theo lăo, nghi hoặc. Wallace đă kể với lăo. Lẽ ra ông ta không nên làm như thế. Nếu cô bị mang tiếng là một người chuyên tố cáo các bác sĩ đồng nghiệp… Ḿnh có nên làm thế nữa không? Paige nghĩ ngợi. Nhất định là có!
Tin về bữa tiệc do ba nữ bác sĩ tổ chức lan ra nhanh chóng. Tất cả các bác sĩ nội trú đều góp tiền vào. Một thực đơn phong phú được đặt tại nhà hàng Erme và rượu được mang đến từ cửa hàng bên cạnh.
Bữa tiệc được bắt đầu vào hồi năm giờ ở pḥng nghỉ dành cho bác sĩ. Rượu và đồ ăn được đem đến lúc 4 giờ 30. Thật là linh đ́nh. Những đĩa hải sản và tôm hùm, tôm he, nhiều loại patê, thịt băm viên Thuy Điển, mỳ xào nóng, hoa quả và các món tráng miệng.
Khi Paige, Kat và Honey đến lúc 5 giờ, trong pḥng đă đầy chật đám nội trú hăng hái, sinh viên thực tập và các y tá Paige quay sang Honey.
- Thật là sáng kiến tuyệt diệu!
Honey mỉm cười.
- Cám ơn.
Tiếng thông báo dội lên từ loa phóng thanh.
- Bác sĩ Finley và Kettler đến pḥng cấp cứu. Stat.
Hai bác sĩ đang cắn dở con tôm nh́n nhau thở dài rồi vội vă rời khỏi pḥng.
Tom Chang lại gần Paige.
- Chúng ta phải tổ chức tiệc mỗi tuần. - anh nói.
- Đúng đấy. Chúng ta…
Tiếng loa lại xổ ra.
- Bác sĩ Chang… pḥng 317… Bác sĩ Chang… pḥng 317.
Và một phút sau.
- Bác sĩ Smythe… pḥng cấp cứu số 2… bác sĩ Smythe đến pḥng cấp cứu số 2.
Loa phóng thanh không dừng lại nữa. Trong ṿng ba mươi phút gần như tất cả bác sĩ và y tá đều bị gọi tới một ca cấp cứu nào đó. Honey nghe gọi tên ḿnh, rồi Paige và Kat.
- Ḿnh không thể tin nổi điều đang xảy ra. - Kat nói. - Các cậu có biết người ta vẫn thường nói đến thần hộ mệnh không? Ḿnh nghĩ số mệnh ba chúng ta đă bị bùa chú bởi một con quỷ.
Đó là một lời tiên tri.
Sáng thứ hai tuần sau, khi Paige hết phiên trực và trở ra xe, hai lốp xe đă bị rạch nát. Cô nh́n chằm chằm, không sao tin nổi. Phải có ai đó dạy cho mày câm miệng!
Về đến căn hộ, cô bảo Kat và Honey.
- Phải coi chừng Athur Kane. Hắn điên đấy.


Chương 11

Kat bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
- Chị Kat, Mike đây. - Cô nhỏm dậy, tim bỗng đập th́nh thịch.
- Mike, em có làm sao không? - Cô nghe tiếng cậu em cười.
- Chưa bao giờ tốt hơn, chị ạ. Cám ơn chị và bạn chị.
- Bạn chị?
- Ngài Dinetto.
- Ai? - Kat cố tập trung trong trạng thái chao đảo v́ mất ngủ.
- Ngài Dinetto. Ông ta đă cứu cuộc đởi em.
Kat không hiểu cậu em đang nói ǵ.
- Mike…
- Chị có biết cái bọn mà em nợ tiền không? Ngài Dinetto đă làm chúng không dám quấy quả em nữa. Đúng là một con người hào hiệp. Và ông ấy quan tâm đến chị đấy, Kat.
Kat đă quên sự cố với Dinetto ngày nào, và giờ đây nó bỗng hiện về. "Này cô kia, cô không biết đang nói chuyện với ai hả. Tốt hơn hăy làm những ǵ ông ta bảo. Đây là ngài Lou Dinetto".
Mike vẫn đang nói.
- Em sẽ gửi cho chị ít tiền, Kat. Bạn chị đă thu xếp việc làm cho em.
Bạn chị. Kat thấy lo.
- Mike, hăy nghe chị. Chị muốn em nên thận trọng.
Cô lại nghe thấy tiếng cậu em cười.
- Đừng lo! Em từng bảo chị là đời em sẽ lên hương mà. Em đă nói đúng chưa?
- Hăy tự lo cho ḿnh, Mike ạ. Đừng…
Liên lạc đă bị cắt.
Kat không thể nào ngủ lại được. Dinetto! Sao gă biết về Mike, và tại sao gă lại giúp nó.
Đêm hôm sau, khi Kat ra khỏi bệnh viện, một chiếc Limousine đen đợi cô ở chắn kiểm soát. Shadow và Rhino đứng cạnh xe.
Kat vừa định vượt qua th́ Rhino lên tiếng.
- Vào đi bác sĩ. Ngài Dinetto đang chờ gặp cô.
Cô quan sát gă đàn ông trong một thoáng. Rhino trông thật gớm ghiếc nhưng Shadow mới là kẻ khiến cho Kat sợ. Có một cái ǵ đó chết chóc trong vẻ bất động của hắn. Vào hoàn cảnh khác, Kat đă chẳng bao giờ ngồi vào chiếc xe này nhưng cú điện thoại của Mike khiến cô bối rối, và lo ngại.
Cô được đưa tới một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố, Dinetto đang đợi cô.
- Cám ơn cô đă đến, bác sĩ Hunter, - gă nói. - Tôi đánh giá cao đấy. Một người bạn của tôi bị một tai nạn nhỏ. Tôi muốn cô xem cho hắn.
- Ông đang làm ǵ với Mike vậy? - Kat hỏi.
- Có ǵ đâu gă đáp tỉnh bơ, - tôi nghe nói Mike có một rắc rối nhỏ, và tôi quyết định gỡ hộ cậu ta.
- Làm sao… làm sao ông biết về Mike? - Kat hỏi. - Ư tôi nói rằng nó là em tôi và…
Dinetto mỉm cừời.
- Đó là việc của tôi. Chúng ta là bạn, chúng ta phải giúp đỡ nhau. Mike dính với mấy thằng cha bất hảo và tôi giúp cậu ấy thoát ra. Cô phải cám ơn tôi mới đúng.
- Tôi biết ơn ông, - Kat nói, - tôi thực sự biết ơn.
- Tốt! Cô cũng biết từ "phủi tay" chứ?
Kat lắc đầu.
- Tôi không làm điều ǵ phi pháp đâu.
- Phi pháp! - Dinetto nói. Gă tỏ vẻ bị xúc phạm. - Tôi không yêu cầu cô làm bất cứ điều ǵ như vậy.
- Ông bạn này bị một tai nạn nhỏ mà ông ta lại chúa ghét bệnh viện. Cô xem cho ông ta được chứ?
- Ḿnh dẫn xác vào đây để làm ǵ thê này? Kat tự hỏi. - Được thôi.
- Ông ta ở trong pḥng ngủ.
Bạn Dinetto bị đánh đập thậm tệ. Hắn nằm trên giường bất tỉnh.
- Điều ǵ đă xảy ra với ông ta vậy? - Kat hỏi.
Dinetto nh́n cô và nói.
- Ông ta bị ngă cầu thang.
- Cần phải đưa ông ta đi bệnh viện.
- Tôi đă bảo ông không ưa bệnh viện. Tôi có thể cung cấp bất cứ dụng cụ y tế nào cô cần. Tôi có riêng một bác sĩ chăm sóc cho bạn bè tôi, nhưng ông ta vừa bị một tai nạn.
Lời gă gây một cơn ớn lạnh khắp người Kat. Cô không muốn ǵ hơn là chạy về nhà và không bao giờ phải nghe đến cái tên Dinetto nữa, nhưng cuộc sống là một sự ràng buộc. Quid pro quo (1). Kat cởi áo khoác ra và bắt tay vào việc.

Chú thích:
(1) có đi có lại (tiếng La tinh trong nguyên bản).

Chương 12

Sang năm nội trú thứ tư, Paige đă phụ mổ cho hàng trăm ca. Những ca mổ dường như gắn liền với cô trở nên một phần không tách rời của cô.
Cô đă thành thạo những thủ tục phẫu thuật tiết niệu, gan, thận cùng những tiểu phẫu khác và thú vị nhất vẫn là phẫu thuật tim. Nhưng Paige rất bực v́ chưa được tự mổ. Điều ǵ đă xảy ra với phương châm "Vừa xem, vừa làm, vừa dạy" nhỉ? Cô băn khoăn.
Câu trả lời đến khi George Engund, phẫu thuật gia chính cho gọi cô.
- Paige, ngày mai có một ca mổ thoát vị ở pḥng mổ 3, bảy giờ ba mươi sáng.
Cô ghi lại.
- Được thôi. Ai mổ?
- Cô.
- Vâng, tôi… - Cô không nói tiếp được - Tôi mổ?
- Đúng vậy. Có vấn đề ǵ không?
Paige cười rộn ră cả pḥng.
- Không, chẳng có vấn đề ǵ cả, cám ơn.
- Cô đă sẵn sàng rồi đấy. Tôi nghĩ bệnh nhân thật nay mắn được cô giải phẫu. Tên ông ta là Walter Herzorg. Pḥng 314.
- Herzorg, pḥng 314. Được rồi.
Paige cảm thấy phấn khích. Ḿnh đă chính thức được giải phẫu. Ḿnh giữ mạng sống một người trong tay. Điều ǵ sẽ xảy ra nếu ḿnh chưa chuẩn bị kỹ, nếu ḿnh có sai lầm? Th́ mọi chuyện đều có thể xảy ra cả. Luật Muspling đă nói rồi. Và trong lúc tự đối thoại với chính ḿnh, Paige bỗng cảm thấy bàng hoàng.
Cô đi xuống căng tin và gọi một tách cà phê đen. Mọi việc sẽ ổn thôi. Ḿnh đă phụ mổ cả chục ca như thế này. Chẳng có ǵ là khó cả. Ông ta may mắn được ḿnh giải phẫu. Uống xong cà phê, cô đă hoàn toàn b́nh tĩnh để đến gặp bệnh nhân.
Walter Herzorg ngoài sáu mươi tuổi, gầy, hói, và rất lo lắng. Ông ta đang nằm trên giường khi Paige bước vào, tay ôm bó hoa.
- Cô y tá, tôi muốn gặp bác sĩ.
Paige tiến lại và trao bó hoa cho người bệnh.
- Tôi là bác sĩ. Tôi sẽ mổ cho ông ngày mai.
 Ông ta nh́n bó hoa, rồi nh́n cô.
- Cô là ǵ?
- Ông đừng lo. Ông sẽ được chăm sóc cẩn thận.
Cô cầm lấy biểu đồ và xem kỹ.
- Biểu đồ nói sao? - Người đàn ông hốt hoảng. - Sao cô ta lại mang hoa cho ḿnh?
- Ông sẽ được phẫu thuật chu đáo.
- Cô thực sự sẽ mổ cho tôi à? - Walter Herzorg bất lực nuốt khan.
- Vâng.
- Trông cô trẻ quá.
Paige nắm lấy tay ông ta.
- Tôi chưa từng làm hỏng một ca nào. - Cô nh́n quanh pḥng. - Ông có muốn tôi mang cho ông thứ ǵ đọc không. Sách hay tạp chí?
Ông ta vừa nghe vừa lo. Sao cô ta lại dễ chịu với ḿnh thế. Có điều ǵ cô ta chưa nói chăng?
- Thôi, tôi sẽ gặp ông vào ngày mai.
Cô đứng dậy viết ǵ đó vào mảnh giấy rồi trao cho ông ta.
- Đây là số phôn của tôi. Đêm nay nếu cần ǵ ông cứ gọi tôi sẽ đến ngay.
Khi Paige đi khỏi Herzorg càng lo lắng.
Vài phút sau, Jimmy bắt gặp Paige ở sảnh. Anh tiến lại ngoác miệng cười.
- Xin chúc mừng. Nghe nói mai chị mổ chính.
Tin đi nhanh thật. Paige nghĩ.
- Dù hắn ta là ai th́ hắn cũng rất may mắn, - Jimmy nói, - Nếu tôi có bị sao th́ chị là người duy nhất tôi muốn cầm dao mổ cho tôi.
- Cám ơn Jimmy!
Tất nhiên Jimmy bao giờ cũng đùa được.
- Chị có nghe một người đàn ông bị đau ở mắt cá? Anh ta quá keo kiệt để đi khám ở bệnh viện, v́ thế khi nghe một ông bạn cũng cảm thấy đau y hệt, hắn liền bảo bạn, "Cậu nên đi khám bác sĩ ngay và cho tớ biết kết quả". Hôm sau, được tin ông bạn kia đă chết, hắn liền chạy ngay đến bệnh viện và đ̣i làm đủ thứ xét nghiệm, tổng cộng trị giá năm ngh́n đô-la. Họ chẳng phát hiện ra cái ǵ nghiêm trọng cả. Hắn liền gọi ngay cho vợ người bạn đă chết. "Trước khi chết ông ấy có đau lắm không?". "Không, - bà vợ trả lời, ông ấy không nh́n thấy cái xe đă cán ḿnh".
Paige quá hưng phấn nên chẳng ăn được ǵ trong bữa tối. Suốt buổi chiều cô tập lại cách thắt nút chỉ mổ dưới đèn bàn.
Ḿnh sẽ đi ngủ sớm để ngày mai c̣n tỉnh táo, minh mẫn, cô tự nhủ.
Cô thức suốt đêm, ôn lại các ca mổ. Có ba loại thoát vị: Thoát vị nắn được là loại có thể phục vị, đẩy ruột trở về ổ bụng ; thoát vị không thể là loại có hiện tượng dính gây khó khăn cho việc đưa về ổ bụng, và nguy hiểm nhất là thoát vị nghẹt. Ở trường hợp này, mạch máu đi qua chỗ thoát vị bị tắc nghẹt, làm cho ruột bị hoại tử. Walter Herzorg thuộc ca dễ xử lư nhất.
Sáu giờ sáng, Paige lái xe vào băi đậu của bệnh viện. Một cái xe Ferrari màu đỏ đỗ cạnh chỗ đậu xe của cô. Paige tự nhủ ai là chủ chiếc xe ấy, chắc phải giàu lắm.
Lúc bảy giờ, Paige giúp Herzorg thay bộ áo khoác màu xanh da trời. Mấy cô y tá đă cho Herzorg một liều an thần giúp ông ta b́nh tĩnh lại khi chờ chiếc xe chuyên dụng đưa vào pḥng mổ.
- Đây là lần đầu tôi phải mổ. - Walter Herzorg nói.
- Tôi cũng vậy. - Paige nghĩ.
Chiếc xe đưa ông vào pḥng mổ số 3. Paige đi bên cạnh, tim đập mạnh đến nỗi cô sợ rằng Herzorg có thể nghe được.
Pḥng mổ số 3 là pḥng mổ lớn nhất, có thề đặt cả một máy trợ tim, tim-phổi nhân tạo và một dăy các thiết bị y tế đồ sộ. Khi Paige bước vào, nhân viên phục vụ đă sẵn sàng vận hành các thiết bị. Ở đó c̣n đă có cả bác sĩ theo dơi, chuyên gia gây mê, hai bác sĩ nội trú, một y tá chính lưu động. Tất cả đều nh́n cô chờ đợi. Họ xem và đánh giá ca phẫu thuật đầu tiên của cô.
Paige đến bên bàn mổ. Người ta đă cạo lông vùng bụng và háng của Walter Herzorg, xịt thuốc sát trùng, khăn sạch được phủ xung quanh vùng mổ.
Herzorg nh́n lên rầu rĩ.
- Cô không làm tôi chết chứ, thưa cô?
Paige mỉm cười.
- Làm thế để hại cả danh dự tuyệt hảo của tôi ư?
Cô nh́n về phía chuyên gia gây mê, thở sâu và gật đầu.
Ca mổ bắt đầu.
- Dao mổ.
Khi Paige chuẩn bị làm những đường rạch đầu tiên trên mật da, cô thấy h́nh như y tá muốn hỏi cô điều ǵ.
- Sao?
- Cô có muốn nghe nhạc không, thưa bác sĩ?
Đây là lần đầu tiên Paige được hỏi một câu như vậy Paige mỉm cười.
- Được nhạc của Jimmy Buffett.
Khi hoàn thành những đường mổ đầu tiên, bao nhiêu lo lắng của cô bỗng tan biến hết. Có cảm giác là cô đă làm việc này từ nhỏ và sẽ làm cho đến hết đời Cô cắt qua những lớp mờ, lớp cơ một cách thành thạo để lộ khu vực thoát vị. Trong suốt thời gian đó cô nghe thấy sự trao đổi quen thuộc trong pḥng mổ.
- Gạc…
- Đưa tôi bovie…
- Đây!
- Có lẽ chúng ta xử lư đúng.
- Kẹp…
- Hút…
Paige hoàn toàn tập trung vào công việc. Xác định vị trí bao thoát vị, tách nó ra. Đặt lại vào trong khoang bụng, buột thắt ở phía đáy bao. Cắt bỏ phần c̣n lại…
Một giờ hai mươi phút sau nhát dao mổ đầu tiên, ca phẫu thuật kết thúc.
Tâm trạng Paige đầy khấn khích.
Khi Walter Herzorg được khâu xong, y tá chính quay sang Paige.
- Bác sĩ Taylor…
- Paige nh́n lên.
- Sao?
Cô y tá mỉm cười.
- Thật là đẹp thưa bác sĩ.

o0o

Đó là một ngày chủ nhật, cả ba cô gái đều được nghỉ.
- Hôm nay ḿnh làm ǵ đây? Kat hỏi.
Paige có một ư.
- Hôm nay đẹp trời. Chúng ta tới Trec Parl đi. Chúng ta có thể mang theo bữa trưa và ăn ngoài trời…
- Hay đấy! - Honey nói.
- Được đấy Làm đi! - Kat tán thành.
Chuông điện thoại réo vang. Cả ba nh́n về phía chiếc máy.
- Lạy Chúa. Kat nói. - Tớ cho rằng Lincolh đă giải phóng chúng ta cơ mà. Đừng trả lời. Hôm nay là ngày nghỉ.
- Chúng ta chẳng có ngày nghỉ nào cả. - Paige nhắc.
Kat đi về phía máy điện thoại, nhấc lên rồi nói.
- Bác sĩ Hunter nghe đây.
Cô lắng nghe một câu ǵ đó rồi chuyển sang cho Paige.
- Của cậu đấy!
Paige đón ống nghe từ tay bạn.
- Bác sĩ Taylor đây. Chào Tom… sao… để ḿnh xem… được rồi… ḿnh sẽ đến đấy trong ṿng mười lăm phút nữa. - Cô đặt máy.
Thế là hết cả pícnic. Cô nghĩ.
- Tin xấu à?
Bọn ḿnh có thể bị mất một bệnh nhân. Ḿnh sẽ cố về kịp bữa tối.
Khi Paige lái xe đến bệnh viện và đỗ ở khu dành cho bác sĩ, cô lại thấy chiếc Ferrary đỏ. Bao nhiêu ca mố mới trị giá bằng cái xe này nhỉ? Cô tự hỏi.
Hai mươi phút sau cô có mặt ở pḥng dành cho người nhà. Một người đàn ông trong bộ quần áo màu sẫm đang ngồi ở ghế bệnh nhân nh́n ra cửa sồ.
- Ông là Newton?
Ông ta đứng lên.
- Tôi đây!
- Tôi là Taylor. Tôi đến kiểm tra một bệnh nhân. Cậu ta vào viện do đau vùng bụng.
- Vâng. Tôi đến mang nó về nhà.
- Tôi e rằng không thể được. Peter bị thủng ruột. Phải truyền máu và phẫu thuật ngay lập tức. Nếu không cậu ta sẽ chết.
Ông Newton lắc đầu.
- Chúng tôi là nhân chứng của Jchovah. Chúa không thể để nó chết được, và tôi không cho phép máu của người khác hoà vào máu nó. Người mang nó vào đây là vợ tôi. Bà ấy sẽ phải bị trừng phạt về chuyện này.
Ông Newton, tôi cho rằng ông không hiều về t́nh trạng nguy kịch của con ông. Nếu không phẫu thuật ngay, nó sẽ chết.
Người đàn ông nh́n cô mỉm cười.
- Cô không hiểu những con đường của Chúa, đúng không?
Paige tức giận.
- Có lẽ tôi không biết rơ lắm về những con đường của Chúa nhưng tôi biết rơ về bệnh thủng ruột. - Cô rút ra một tờ giấy. - Cháu c̣n nhỏ nên ông phải kư vào bản mẫu đồng ư cho mổ. - Cô ch́a tờ giấy ra.
- Nếu tôi không kư?
- V́ sao?… Khi đó con ông sẽ… chết.
 Ông ta gật đầu.
- Cô nghĩ rằng quyền lực của cô to lớn hơn quyền lực của Chúa à?
Paige nh́n ông chăm chú.
- Ông không định kư ư?
- Không. Một quyền lực cao hơn sẽ giúp con trai tôi. Rồi cô sẽ thấy.
Khi Paige quay lại, cậu bé Peter Newton mới sáu tuổi đang ngất đi.
- Ông ta không định kư đâu, - Chang nói, - thằng bé mất nhiều máu quá. Cậu định làm ǵ đây?
Paige đă quyết định.
- Mang cậu bé vào pḥng mổ số 1 ngay lập tửc?
Chang nh́n cô ngạc nhiên.
- Cha nó thay đổi ư kiến rồi à?
Paige gật đầu.
- Thay đổi rồi. Nhanh lên! Cậu khá thật! Tớ đă nói chuyện với cha nó cả giờ đồng hồ nhưng không lay chuyển được. Lăo cứ nói: "Chúa sẽ phù hộ."
- Chúa sẽ phù hộ. - Paige nói quả quyết.
Sau hai giờ phẫu thuật và truyền bốn chai máu, ca mổ hoàn thành. Các dấu hiệu đều khả quan.
Một người giúp việc chạy vào.
- Bác sĩ Taylor, bác sĩ Wallace cần gặp cô ngay lập tức.

o0o

Benjamin Wallace tức giận đến mức lạc cả giọng.
Làm sao cô dám làm cái điều tày trời như thế? Truyền máu và mổ không có sự đồng ư của cha mẹ? Cô phạm luật rồi đấy!
- Tôi đă cứu sống một đứa bé.
Wallace hít một hơi thật sâu.
- Lẽ ra cô phải xin lệnh của toà án.
- Làm ǵ có thời gian - Chỉ chậm mười phút, thằng bé sẽ chết. Chúa c̣n bận ở nơi khác.
Wallace nhấp nhổm.
- Chúng ta phải làm ǵ bây giờ?
- Kiếm một giấy phép của toà.
- Để làm ǵ? Cô đă mổ người ta rồi mà.
- Tôi sẽ chữa lùi lại một ngày. Sẽ chẳng ai nhận ra sự khác biệt đâu.
- Lạy Chúa. - Ông ta ṿ đầu. - Chuyện này có thể làm tôi mất việc.
Paige nh́n ông một lúc lâu, rồi bỏ đi.
- Paige?
Cô dừng lại.
- Cô hứa từ sau sẽ không làm như thế nữa chử?
- Tôi sẽ chỉ làm khi buộc phải như vậy.
Paige trấn an ông ta.


Chương 13

Tất cả các bệnh viện dường như đều không tránh khỏi bị ăn trộm thuốc. Theo luật, mỗi lần thuốc gây mê được lấy đi khỏi tủ thuốc đều phải kèm theo chữ kư, nhưng dù sự kiểm soát có nghiêm ngặt đến đâu, dân nghiện ma tuư hầu như bao giờ cũng vượt qua trót lọt.
Vấn đề càng nghiêm trọng hơn ở bệnh viện Embarcadero Country. Margaret Spencer tới gặp Ben Wallace.
- Tôi không biết phải làm ǵ, thưa bác sĩ. Fentanyl của chúng ta vẫn đang biến mất một cách bí hiểm.
Fentanyl là một loại thuốc mê có tính gây nghiện cao.
- Mất nhiều không?
- Một số lượng lớn. Nếu chỉ là một lần và một vài lọ th́ c̣n có thể giải thích được nhưng đây lại xảy ra thường xuyên. Mỗi tuần có hơn một tá lọ biến mất.
- Bà có nghi cho ai không?
- Không, thưa bác sĩ. Tôi đă nói với bộ phận an ninh. Họ cũng bối rối lắm.
- Những ai được phép tới tủ thuốc?
- Đó chính là vấn đề. Hầu hết các bác sĩ gây mê đều được lấy thuốc khá tự do ; và cả phần lớn y tá và bác sĩ phẫu thuật.
Wallace đăm chiêu.
- Cám ơn bà đă đến gặp tôi. Tôi sẽ lo chuyện này.
- Cám ơn bác sĩ. - Y tá Spencer đi ra.
Ta không cần chuyện đó vào lúc này, Wallace bực bội nghĩ. Cuộc họp của ban lănh đạo bệnh viện sắp tới gần và với ba vấn đề phải giải quyết đă là quá đủ. Ben Wallace biết rơ con số thống kê. Hơn một phần mười bác sĩ ở Hợp chủng quốc đă mắc nghiện, không lúc này th́ lúc khác, không ma tuư th́ các chất có cồn. Việc lấy thuốc dễ dàng đă cám dỗ họ. Đối với một bác sĩ, thật đơn giản khi mở tủ, lấy ra thử thuốc ḿnh muốn, dùng ga rô và xi lanh tự tiêm cho ḿnh. Một con nghiện thường cần được tiêm chích hai tiếng một lần.
Bây giờ chuyện đó đang xảy ra ở bệnh viện của ông. Phải làm một cái ǵ đó trước khi ban lănh đạo họp. Nó sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của ḿnh.
Ben Wallace không dám chắc có thể tin tưởng vào ai đó ḥng giúp ông t́m ra thủ phạm. Ông phải thận trọng. Ông tự hỏi có nên cho bác sĩ Taylor hay bác sĩ Hunter tham gia vào không. Sau một hồi lâu suy tính, ông quyết định sử dụng họ.
 Ông cho gọi hai người đến.
- Tôi có việc cần nhờ cậy các cô. - Ông vào cuộc ngay và giải thích về chuyện mất Fentanyl. - Tôi muốn các cô trông chừng, nếu có bác sĩ nào bỏ ra ngoài đang giữa ca phẫu thuật hoặc có bất cứ dấu hiệu lên cơn nghiện nào, mong các cô hăy thông báo cho tôi biết. Hăy phát hiện những thay đổi trong tính cách người quen biết của ḿnh: phiền muộn hoặc tâm trạng thất thường, đến chậm giờ hoặc bỏ ra ngoài. Tôi sẽ rất cám ơn nếu các cô tuyệt đối giữ bí mật.
Khi họ rời văn pḥng của Wallace, Kat nói:
- Đây là một bệnh viện lớn. Chúng ta sẽ cần đến Sherlock Homes (1).
- Không, không cần thiết, - Paige nói buồn bă. - Ḿnh biết người đó là ai rồi.
Mitch Campbel nằm trong số các bác sĩ mà Paige ưa thích. Ông khoảng ngoài năm mươi tuổi, tóc muối tiêu luôn vui vẻ, và là một trong những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất bệnh viện. Gần đây, Paige nhận thấy ông luôn luôn đến ca mổ muộn vài phút và có những cơn run rẩy rơ rệt. Ông liên tục dùng Paige làm trợ thủ và thường để cho cô thực hiện phần việc chính trong ca phẫu thuật. Đang giữa ca, tay ông thường run rẩy và ông lại đưa dao mổ cho Paige.
- Tôi không được khoẻ, - Ông ấp úng. - Cô làm nốt hộ tôi được không?
Và ông bỏ ra ngoài.
Paige lo lắng, không hiểu ông mắc bệnh ǵ. Bây giờ cô mới rơ. Cô cân nhắc xem phải làm ǵ. Cô hiểu rằng nếu chuyện đó đến tai bác sĩ Wallace, Campbel sẽ bị đuổi việc lập tức và tồi tệ hơn, sự nghiệp của ông sẽ tan tành. Mặt khác, nếu không tỏ thái độ ǵ, cô sẽ đặt tính mạng của bao bệnh nhân vào ṿng nguy hiểm. Có lẽ ḿnh nên nói chuyện với ông ấy, Paige nghĩ. Bảo ông ta rằng ḿnh đă biết, và khẩn nài ông ta đi chữa trị. Cô đem chuyện đó ra bàn với Kat.
- Chuyện to đấy, - Kat đồng t́nh. - Ông ta là một người tốt, một bác sĩ giỏi. Nếu cậu tố cáo, ông ta sẽ tiêu mất, nhưng nếu không, cậu cũng phải nghĩ đến những tác hại mà Campbel có thể gây ra. Cậu nghĩ ông ta sẽ phản ửng thế nào?
- Chắc ông ta chối phắt, Kat ạ. Đó là cách thông thường.
- Ừ! Chuyện này khó khăn đấy.
Hôm sau, Paige được phân công cùng một ca mổ với bác sĩ Campbel. Ḿnh hy vọng ḿnh nhầm, Paige thầm ước. Mong sao ông ấy đừng đến muộn và đừng bỏ ra ngoài trong khi mổ.
Campbel đến muộn mười lăm phút và đang giữa ca mổ, ông nói.
- Tiếp tục hộ tôi nhé, Paige! Tôi sẽ quay lại ngay.
Ḿnh phải nói chuyện với Campbel, Paige quyết định. Ḿnh không thể làm hỏng sự nghiệp của ông ấy.
Sáng hôm sau, khi Paige và Honey lái xe vào băi đậu dành riêng cho bác sĩ, Harry Bowman dừng ngay bên cạnh họ trong chiếc Ferrari đỏ.
- Xe đẹp quá, - Honey nói. - Một chiếc như thế này giá bao nhiêu?
Bowman cười.
- Nếu như đă phải hỏi th́ cô sẽ không thể mua nổi đâu.
Nhưng Paige không nghe thấy ǵ, cô chằm chằm nh́n vào chiếc xe, nghĩ tới dăy pḥng trên tầng thượng, những bữa tiệc xa hoa và chiếc du thuyền. Tôi tốt phước được một ông bố giỏi giang. Ông để lại cho tôi tất cả gia tài vậy mà Bowman vẫn đi làm ở một bệnh viện tỉnh. Tại sao?
Mười phút sau, Paige ở trong pḥng nhân sự, nói chuyện với Karen, nhân viên phụ trách hồ sơ.
- Cho ḿnh nhờ một chút được không, Karen? Bọn ḿnh biết với nhau thôi nhé, Harry Bowman rủ ḿnh đi chơi nhưng ḿnh có cảm giác hắn đă có vợ. Cho ḿnh liếc qua lư lịch hắn được không?
- Được chứ. Mấy tên chó dái ấy, chẳng biết thế nào cho vừa. Chị nói phải đấy, tôi sẽ cho chị xem hồ sơ Karen lục tủ và đưa cho Paige một xấp giấy tở.
Paige lướt nhanh. Đơn xin việc của bác sĩ Harry Bowman cho biết anh ta tốt nghiệp một trường đại học nhỏ ở Midwest, vừa học vừa làm để theo đuổi trường y. Anh ta là bác sĩ gây mê. Cha anh ta là thợ cạo.

o0o

Honey Taft là một bí hiểm đối với hầu hết bác sĩ ở bệnh viện Embarcadero Country. Trong các tua sáng, cô tỏ ra thiếu tự tin. Nhưng sang các tua chiều, cô dường như là một người khác. Cô am hiểu từng người bệnh một cách đáng ngạc nhiên, rất chính xác và hiệu quả trong chẩn đoán.
Một bác sĩ nội trú năm trên kể với đồng nghiệp về cô.
- Quỷ bắt tôi đi nếu mà tôi hiểu được. - Anh ta nói. - Buổi sáng, người ta phàn nàn tới tấp về bác sĩ Taft. Cô ta phạm lỗi liên tục. Anh biết chuyện tiếu lâm về cô y tá làm việc ǵ cũng hỏng không? Bác sĩ bảo cô ta cho bệnh nhân pḥng 4 uống ba viên thuốc, th́ cỏ ta lại cho bệnh nhân pḥng số 3 uống bốn viên, và khi bác sĩ c̣n đang than phiền về cô ta th́ đă thấy cô ả đang đuổi một bệnh nhân trần như nhộng chạy xuống sảnh, tay lăm lăm một chảo nước sôi. Ông bác sĩ kêu lên: "Trời đất ơi! Tôi bảo cô chích nhọt (2) cho ông ấy cơ mà?
Người đồng nghiệp cười phá lên.
- Bác sĩ Taft là như vậy đấy. Nhưng tới chiều cô ta lại cực kỳ xuất sắc. Chẩn đoán xác đáng, lư giải tuyệt vời và sắc sảo như quỷ. Hẳn cô ta phải dùng một loại thuốc tiên nào đó chỉ tác dụng vào buổi chiều.
Anh ta ṿ đầu.
- Đồ chết tiệt.
Bác sĩ Nathan Ritler là một con người mô phạm, sống và làm việc bằng sách vở. Tuy thiếu sự phát sáng tài năng song bù lại, ông ta có tay nghề và ḷng tận tuỵ và ông ta chờ đợi những phẩm chất giống như vậy ở những người cộng sự của ḿnh.
Honey chẳng may bị phân công vào tốp của ông ta.
Trạm dừng đầu tiên là một pḥng chữa mười hai bệnh nhân. Một trong số họ vừa ăn xong bữa sáng.
Ritler nh́n biểu đồ ở cuối giường bệnh.
- Bác sĩ Taft, biểu đồ cho biết đây là bệnh nhân của cô.
Honey gật đầu.
- Vâng!
- Sáng nay ông ta phải chụp phế quản.
Honey gật đầu:
- Đúng vậy.
- Vậy mà cô cho phép người ta ăn? - Bác sĩ Ritler gắt lên. - Trước khi chụp phế quản?
Anh chàng tội nghiệp này chưa có ǵ vào bụng từ lúc…
Nathan Ritler quay sang trợ lư của ông ta.
- Dừng bữa lại. - Ông ta toan nói điều ǵ đó với Honey nhưng ḱm được. - Đi tiếp.
Bệnh nhân tiếp theo là một người Puetorico đang ho sù sụ. Bác sĩ Ritler khám cho anh ta.
- Bệnh nhân của ai đây?
- Của tôi ạ. - Honey nói.
Ông ta cau mày.
- Lẽ ra phải chữa viêm cho anh ta rồi chứ, - Ông nh́n biểu đồ, - cô cho anh ta năm mươi miligam Ampicilin, bốn lần trong một ngày?
- Đúng vậy!
- Không đúng. Sai! Cần phải dùng năm trăm miligam bốn lần một ngày. Cô bỏ sót một con số không.
- Tôi xin lỗi, tôi…
- Hèn chi bệnh nhân chẳng khá lên chút nào. Tôi muốn sửa lại ngay lập tức.
- Vâng, thưa bác sĩ!
Khi họ tới chỗ một bệnh nhân khác của Honey, Ritler nóng nảy nói.
- Người này đă được chụp ruột kết. Phim X quang của ông ta đâu?
- Phim X quang ạ? Ôi, tôi quên không lấy rồi.
Ritler chiếu vào Honey một cái nh́n khó hiểu.
Buổi sáng trượt xuống dốc từ lúc đó.
Bệnh nhân tiếp theo họ nh́n thấy đang rên la, nước mắt giàn giụa.
- Tôi đau quá. Tôi bị làm sao thế này?
- Chúng tôi không biết, - Honey nói.
Bác sĩ Ritler quắc mắt nh́n cô.
- Bác sĩ Taft, tôi có thể ra ngoài gặp cô một lát không?
Ngoài hành lang ông ta nói.
- Không bao giờ, không bao giờ được bảo với người bệnh rằng ta không biết. Chúng ta là người duy nhất mà họ trông cậy, một cách tuyệt đối. Và nếu cô chưa biết câu trả lời th́ phải bịa ra mà nói. Cô hiểu chưa?
- Như thế thật không phải với…
- Tôi không hỏi cô phải hay không phải. Hăy làm theo chỉ dẫn của tôi.
Họ khám cho một trường hợp thoát vị đĩa đệm, một bệnh nhân viêm gan, một người mắc bệnh Alzheimer yà hai chục người khác. Ngay khi tua vừa kết thúc, Ritler tới văn pḥng Benjamin Wallace.
- Chúng tôi có một vấn đề. - Ritler nói.
- Ǵ thế, Nathan.
- Về một bác sĩ nội trú ở đây. Honey Taft.
- Lại cô ta!
- Cô ta làm sao.
- Cô ta là một thảm hoạ.
- Nhưng cô ta đă có lời giới thiệu tuyệt vời như vậy…
- Ben, tốt hơn hết anh nên tống cổ cô ta trước khi bệnh viện thật sự bê bối, trước khi cô ta giết một vài bệnh nhân.
Wallace ngẫm nghĩ một lát rồi đi đến quyết định.
- Được cô ta sẽ bị đuổi khỏi đây.

o0o

Paige bận với cuộc giải phẫu gần hết buổi sáng.
Khi vừa xong việc, cô tới gặp bác sĩ Wallace, kể cho ông ta mối nghi hoặc về Harry Bowman.
- Bowman? Cô có chắc không? Ư tôi nói… Tôi không thấy anh ta có biểu hiện nghiện ngập nào.
- Anh ta không sử dụng, - Paige giải thích, - anh ta bán đi. Anh ta sống như một triệu phú với đồng ương nội trú.
Ben Wallace gật đầu.
- Tốt lắm. Tôi sẽ cho kiểm tra. Cám ơn cô, Paige.
Wallace cho gọi Bruce Anderson, trưởng ban an ninh của bệnh viện.
- Có thể chúng ta đă lần ra tên ăn cắp thuốc, - Wallace dặn. - Tôi muốn cậu phải kiểm soát chặt chẽ bác sĩ Harry Bowman.
- Bowman? - Anderson cố giấu nỗi ngạc nhiên.
Bác sĩ Bowman thường cho anh em bảo vệ x́ gà Cuba và nhưng món quà nhỏ khác. Tất cả họ đều quư mến anh ta.
- Nếu anh ta vào kho hăy khám xét khi anh ta trở ra.
- Vâng, thưa ông.
Harry Bowman đi về phía quầy thuốc. Gă đă đầy ắp đơn đặt hàng. Rất nhiều đơn đặt hàng. Khởi đầu là một sự t́nh cờ may mắn. Hồi đó, gă làm việc tại một bệnh viện nhỏ ở Ames Iowa, sống ngoi ngóp với đồng lương nội trú. Gă lại ưa rượu sâm banh và thích có tiền xài, rồi số phận đă mỉm cười với gă.
Một sáng nọ, một bệnh nhân đă được ra viện gọi điện tới cho gă.
- Bác sĩ, tôi đau quá. Ông hăy cho tôi thử ǵ dứt cơn đau đi.
- Ông có muốn vào viện lại không?
- Tôi không muốn rời khỏi nhà. Ông mang thuốc đến cho tôi được không?
Bowman nghĩ một lát.
- Thôi được. Tôi sẽ ghé qua trên đường về nhà.
Khi đến thăm người bệnh, gă mang cho ông ta một lọ Fentanyl.
Bệnh nhân chộp lấy.
- Tuyệt vời! - Ông ta nói và rút ra một nắm giấy bạc. - Đây!
Bowman nh́n ông ta ngỡ ngàng.
- Ông không phải trả tiền cho tôi.
- Ông lỡm tôi đấy à? Đây là món vàng. Tôi có khối bạn sẵn sàng trả cho ông cả đống của nếu ông mang thứ này đến cho họ.
Bắt đầu là như vậy.
Trong ṿng hai tháng, Harry Bowman đă kiếm được nhiều tiền hơn cả gă từng mơ ước. Không may, chuyện đến tai giám đốc bệnh viện.
Sợ dư luận làm rùm beng, ông ta bảo Bowman nếu chịu ra đi trong yên lặng, sẽ không có ǵ xuất hiện trên lư lịch của gă. May là ḿnh đă ra đi, Bowman nghĩ. San Francisco là thị trường lớn hơn nhiều.
Gă đến tủ thuốc. Bruce Anderson đang đứng bên ngoài. Bowman gật đầu chào anh ta.
- Bruce.
- Chào bác sĩ Bowman.
Năm phút sau, khi Bowman bước ra khỏi quầy thuốc, Anderson nói.
- Xin lỗi. Tôi phải khám xét ông.
Harry Bowman trừng trừng nh́n anh ta.
- Khám xét tôi? Cậu nói ǵ thế hả, Bruce?
- Thưa bác sĩ, tôi xin lỗi. Chúng tôi được lệnh khám xét tất cả mọi người sử dụng tủ thuốc, - Anderson nói dối.
Bowman tỏ ra phẫn nộ.
- Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện tương tự. Tôi nhất quyết từ chối!
- Vậy th́ tôi phải đề nghị ông đi với tôi đến pḥng bác sĩ Wallace.
- Tốt thôi! Ông ấy sẽ nổi giận khi biết chuyện này.
Bowman xông vào văn pḥng của Wallace.
- Có chuyện ǵ vậy, Ben? Thằng cha này muốn lục soát tôi lạy Chúa?
- Và anh từ chối?
- Hoàn toàn.
- Thôi được. - Wallace vươn tới chỗ điện thoại. - Tôi sẽ để cảnh sát San Francisco làm việc này, nếu anh muốn vậy. - Ông ta bắt đầu bấm số.
Bowman hoảng hốt.
- Khoan đă nào! Không cần thiết như vậy đâu. - Gă đột nhiên tỏ ra đặc biệt dễ thương. - Ồ, tôi biết tất cả chuyện này là thế nào rồi! - Gă móc tay vào túi và lôi ra một lọ Fentanyl. - Tôi lấy cái này để dùng cho một ca mổ, và…
Wallace trầm giọng.
- Dốc túi ra.
Một vẻ tuyệt vọng lan trên mặt Bowman.
- Không có lư do ǵ…
- Dốc túi ra.
Hai giờ sau, cơ quan chống ma tuư ở San Francisco đă có bản thú tội có chữ kư và danh sách những người đă mua thuốc của Bowman.
Khi Paige biết tin này, cô đến gặp luôn Mitch Campbel. Ông ngồi trong văn pḥng, đang nghỉ ngơi.
Tay ông đặt trên bàn khi Paige bước vào và cô có thể thấy chúng đang run rẩy. Campbel vội vàng rút tay đặt lên đùi.
- Chào Paige. Công việc của cô thế nào?
- Tốt, Mitch ạ. Tôi muốn nói chuyện với ông.
- Cô ngồi xuống.
Cô ngồi xuống, đối diện với ông ta.
- Ông bị bệnh Parkinson bao lâu rồi?
- Ông ta nhợt nhạt đi.
- Cái ǵ?
- Thế đấy. Ông đang cố giấu phải không?
Một sự im lặng nặng nề.
- Tôi… tôi đúng vậy. Nhưng tôi… tôi không thể bỏ nghề bác sĩ. Tôi… tôi không thể bỏ được. Đó là cả cuộc đời tôi!
Paige nhoài người tới trước và nói chân thành.
- Ông không phải bỏ nghề, nhưng ông không nên mổ nữa.
Campbel bỗng nhiên trông già hẳn.
- Tôi biết. Năm sau tôi sẽ bỏ. - Ông cười nhợt nhạt. - Chắc tôi phải bỏ bây giờ thôi, đúng không? Cô hăy nói với bác sĩ Wallace.
- Không, - Paige nói nhẹ nhàng. - Ông hăy nói với ông ta.

o0o

Paige đang ăn trưa trong căng tin th́ Tom Chang đến ngồi cạnh cô.
Ḿnh vừa nghe chuyện, - anh nói. - Bowman!
- Thật không thể ngờ được.
Cô lắc đầu:
- Ḿnh đă suưt nhầm ấy chử.
Chang ngồi im lặng.
- Cậu không sao chứ, Tom? Cậu muốn nghe ḿnh "Ôkê" hay muốn nghe sự thật?
- Chúng ta là bạn. Ḿnh muốn sự thật.
- Cuộc hôn nhân của ḿnh đă sa xuống địa ngục. - Mắt anh đột nhiên ướt đẫm. - Sye bỏ đi rồi. Cô ấy đă về nhà.
- Ḿnh thật tiếc.
- Không phải là lỗi của cô ấy. Bọn ḿnh đă không c̣n cuộc sống vợ chồng nữa. Sye bảo ḿnh đă cưới cái bệnh viện. Cô ấy nói đúng. Ḿnh tiêu toàn bộ thời gian ở đây, chăm sóc cho những người xa lạ thay v́ ở nhà bên những con người ḿnh yêu quư.
- Cô ấy sẽ trở lại. Rồi sẽ ổn thôi mà. - Paige an ủi.
- Không. Lần này th́ không đâu.
- Cậu đă nghĩ tới pḥng tư vấn hôn nhân, hoặc…
- Cô ấy từ chối.
- Ḿnh rất tiếc, Tom. Nếu ḿnh có thể làm được ǵ…
Cô nghe thấy tên ḿnh trên loa phóng thanh.
- Bác sĩ Taylor, pḥng 410…
Paige chợt có cảm giác nhói đau.
- Ḿnh phải đi đă. - Cô bảo Tom.
- Pḥng 410. Đó là pḥng của Sam Berstein. Ông ta là một trong số bệnh nhân dễ chịu nhất của cô.
Một người đàn ông bảy mươi tuổi, nhă nhặn, được đưa vào viện với bệnh ung thư dạ dày ở giai đoạn cuối. Nhiều bệnh nhân vào đây luôn mồm ca thán, nhưng Sam Berstein là một ngoại lệ. Paige khâm phục sự dũng cảm và ḷng tự trọng của ông. Ông có vợ cùng hai con trai lớn, đến thăm thường xuyên và cô cũng đâm ra mến họ.
- Ông dùng thiết bị nhân tạo với ḍng chữ DNR (3) "Yêu cầu không cấp cứu nếu tim ngừng đập".
Khi Paige đến pḥng 410, một y tá đang ở bên giường Berstein. Cô ta ngẩng lên khi Paige bước vào.
- Ông ấy đi rồi, bác sĩ. Em không làm động tác cấp cứu bởi v́… - giọng cô ta nhỏ dần.
- Cô đă làm đúng, - Paige nói chậm răi. - Cám ơn!
- Em có thể làm được ǵ?
- Không. Cứ để tôi lo liệu. - Paige cúi nh́n thi thể của một con người đă từng cười, từng sống, một con người đă có gia đ́nh, bè bạn, suốt một đời lao động và chăm sóc những người ḿnh yêu. C̣n bây giờ…
Cô lại chỗ ngăn kéo, nơi ông để các vật dụng riêng.
Một chiếc đồng hồ rẻ tiền, một xâu ch́a khoá, mười lăm đô-la, bộ răng giả và một bức thư gửi cho vợ. Tất cả những ǵ c̣n lại của một đời người.
Paige không thể xua tan đi tâm trạng buồn nản đeo đẳng lấy cô.
- Ông già thật dễ thương. Tại sao…?
- Paige, cậu không thể gắn bó t́nh cảm với bệnh nhân như vậy, Kat nói. - Điều đó sẽ huỷ hoại cậu.
- Ḿnh biết. Cậu nói đúng, Kat. Nhưng mà vậy đấy. Thật quá nhanh. Sáng nay ḿnh c̣n nói chuyện với ông ấy. Ngày mai đă đưa tang ông ấy rồi.
- Cậu không định đi đấy chứ?
- Không.
Đám tang diễn ra trên vùng đồi nghĩa trang.
Theo đạo Do Thái, lễ mai táng phải được tiến hành càng sớm càng tốt, và thường được ấn định vào ngày hôm sau.
Thi thể Sam Berstein được mặc takhrikhim, một chiếc áo thụng trắng và được đặt trong talit. Thân nhân đứng xung quanh huyệt. Vị giáo sĩ cầu nguyện: Hamakom ynathaim etkhem b tokh shảr availai tzyon veeyerushalayim.
Người đàn ông đứng bên cạnh Paige thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, liền dịch: Cầu Chúa cho người yên nghỉ với tất cả lời than khóc của zion và Jerusalem.
Trước sự kinh ngạc của Paige, những người trong gia đ́nh bắt đầu giằng xé quần áo của họ khi đang tụng kinh.
Baruch ata adonai elohainu melech haolam dayan ha-emet.
Đó là để tỏ ḷng kính trọng, - người đàn ông thầm th́ "Từ cát bụi người trở về cát bụi, nhưng linh hồn Chúa ban sẽ về bên Chúa đời đời".
Tang lễ kết thúc.

o0o

Sáng hôm sau, Kat gặp Honey trong hành lang.
Honey trông có vẻ lo lắng.
- Có chuyện ǵ thế? - Kat hỏi.
- Bác sĩ Wallace cho gọi ḿnh, hẹn ḿnh hai giờ đến văn pḥng ông ta.
- Cậu biết lư do không?
- Ḿnh nghĩ ḿnh hơi bê bối trong tua trực ngày hôm kia. Bác sĩ Ritler là một con quái vật.
- Có thể lắm. - Kat nói. - Nhưng ḿnh tin mọi việc rồi sẽ ổn thôi.
- Hy vọng thế. Ḿnh có dự cảm chẳng lành.
Đúng hai giờ, cô có mặt ở văn pḥng của Benjamin Wallace, mang theo một lọ mật ong nhỏ trong xắc.
Nhân viên tiếp đón đă đi ăn trưa. Cửa pḥng bác sĩ Wallace mở rộng.
- Mời vào, bác sĩ Taft. - Ông ta nói.
Honey bước vào văn pḥng.
- Phiền cô đóng cửa lại.
Honey đóng cửa.
- Mời cô ngồi.
Honey ngồi đối diện với ông ta. Cô gần như run rẩy.
Benjamin Wallace cứ đề mặc cho cô run thật lâu.
Ông ta nh́n cô và nghĩ: Chẳng khác ǵ một con chó cún. Nhưng việc ǵ cần làm th́ phải làm thôi.
- Tôi e rằng tôi có một tin xấu cho cô, - Ông ta nói.

o0o

Một giờ sau, Honey gặp Kat ở pḥng tắm nắng. Cô buông ḿnh xuống chiếc ghế bên cạnh bạn, mỉm cười.
- Cậu đă gặp bác sĩ Wallace chưa? - Kat hỏi.
Gặp rồi. Chúng tôi có một cuộc tṛ chuyện thật lâu. Cậu có biết ông ta bị vợ bỏ từ tháng Chín năm ngoái không? Họ đă lấy nhau mười lăm năm. Ông ta có hai đứa con lớn nhưng hầu như không bao giờ được gặp. Khốn khổ! Ông ta thật cô đơn.

Chú thích:
(1) Thám tử lừng danh trong các tiểu thuyết trinh thám của nhà văn Anh Arthur Conan Doyle (1859-1930).
(2) Trong tiếng Anh, từ "mụn nhọt" và "nước sôi" đều là "boil".
(3) viết tắt của câu: Do not resseitate.


Chương 14

Một giao nữa nữa lại trôi đi. Paige, Kat và Honey đều đón năm 1994 tại bệnh viện.
Dường như với họ cuộc sống không có ǵ thay đổi ngoại trừ tên của các bệnh nhân.
Khi Paige băng qua băi đậu xe, cô nhớ đến Harry Bowman và chiếc Ferrari đỏ. Bao nhiêu cuộc đời đă bị huỷ hoại bởi độc dược mà anh ta bán ra? Cô tự hỏi. Ma tuư thật mê hoặc. Và kết cục, là chết chóc.
Jimmy Ford xuất hiện với một bó hoa nhỏ dành cho Paige.
- Nhân dịp ǵ thế, Jimmy?
Anh chàng đỏ mặt:
- Tôi chỉ muốn tặng chị. Chị biết tôi sắp cưới vợ chưa?
- Chưa! Thật tuyệt vời. Cô nàng may mắn ấy là ai?
- Tên cô ấy là Betsy, làm ở cửa hàng bán quần áo Chúng tôi sẽ có một tá con. Con gái đầu ḷng sẽ được đặt tên Paige. Hy vọng chị không phản đối.
- Phản đối ư? Tôi hănh diện th́ có.
Jimmy ngượng ngùng.
- Chị đă nghe chuyện một bác sĩ cho bệnh nhân của ông ta hai tuần để sống chưa? "Tôi không thể trả tiền cho ông ngay bây giờ", người bệnh nói. "Thôi được, tôi cho anh thêm hai tuần nữa". Bác sĩ quyết định.
Và Jimmy lại biến đi.
Paige thấy lo cho Tom Chang. Tâm trạng anh dao động dữ dội, từ phởn phơ sang buồn thảm.
Một buổi sáng, trong khi tṛ chuyện với Paige, anh nói:
- Bạn có nhận thấy mọi người ở đây sẽ chết sạch nếu thiếu chúng ta không? Chúng ta có thần năng vá víu cơ thể họ và làm cho họ nguyên vẹn như cũ.
Và sáng hôm sau:
- Tất cả chúng ta đang tự phỉnh ḿnh, Paige ạ. Không có chúng ta bệnh nhân c̣n chóng b́nh phục hơn. Chúng ta là những kẻ đạo đức rởm, luôn làm ra vẻ có mọi câu trả lời. Không đâu!
Paige quan sát anh giây lát:
- Cậu có tin tức ǵ của Sye không?
- Hôm qua ḿnh vừa nói chuyện với Sye. Cô ấy sẽ không quay lại. Cô ấy nhất quyết ly hôn.
Paige nắm lấy cánh tay anh.
- Ḿnh rất tiếc, Tom.
Anh nhún vai.
- Tại sao? Điều đó chẳng bận ǵ đến ḿnh: Không một chút nào nữa. Ḿnh sẽ kiếm một người đàn bà khác. -Anh nhe răng cười.- Và có một đứa con khác. Rồi cậu xem.
Có một cái ǵ không thực trong những lời nói đó.
Đêm ấy Paige nói chuyện với Kat:
- Ḿnh thấy lo ngại cho Tom Chang. Gần đây cậu có nói chuyện với Tom không?
- Có.
- Cậu thấy Tom có vẻ b́nh thường không?
- Với ḿnh th́ chẳng có thằng đàn ông nào coi bộ b́nh thường hết.
Paige vẫn áy náy không yên.
- Tối mai bọn ḿnh mời Tom đi ăn chung nhé.
- Được thôi.
Sáng hôm sau, khi Paige đến bệnh viện, cô được chào đón bằng cái tin một người gác cổng đă t́m thấy xác Tom Chang ở dưới tầng hầm chứa thiết bị. Anh chết do uống thuốc ngủ quá liều.
Paige vật vă:
- Lẽ ra tôi phải cứu Tom. - Cô khóc nức lên.- Anh ấy đă cầu cứu nhưng tôi không hiểu.
- Cậu không cách ǵ giúp được Tom đâu, Paige! - Kat nói quả quyết.- Cậu không phải là vấn đề, và càng không phải là giải pháp. Tom không thể sống thiếu vợ con. Đơn giản có vậy thôi.
Paige quệt nước mắt.
- Khốn kiếp cái nơi này! Nếu nó không vắt kiệt thời gian của người ta như vậy th́ vợ Tom đă chẳng bỏ đi.
- Nhưng cô ta đă bỏ đi. -Kat nhẹ nhàng nói.- Chuyện đă qua rồi.
Trước đây Paige chưa bao giờ dự tang lễ của người Hoa. Đó là một cảnh tượng kỳ lạ. Từ sáng sớm, một đám đông đă tụ tập bên ngoài Nhà Vĩnh biệt trên đường Green ở khu phố Tàu. Đám rước được h́nh thành, với một ban kèn lớn, và ở đầu đám rước, người chịu tang bưng một tấm ảnh đồ sộ của Tom Chang.
Cuộc diễu hành bắt đầu trong tiếng kèn thê thảm, ṿng qua khắp các đường phố của San Francisco, xe chở quan tài đi sau chót. Phần lớn người đưa ma đều đi bộ, những người già cả th́ ngồi ô tô.
Paige có cảm tưởng như đoàn người đi ṿng quanh vô định. Cô bối rối.
- Chúng ta đi đâu thế? -Cô hỏi một người đi bên.
 Ông ta hơi cúi ḿnh và đáp:
- Phong tục của chúng tôi là đưa người quá cố đi qua một số nơi có ư nghĩa với cuộc đời anh ta: tiệm ăn, cửa hàng, những chỗ anh ta thường lui tới…
- Tôi hiểu.
Cuộc diễu hành chấm dứt trước cổng bệnh viện Embarrcadero Country.
Người đi bên quay sang Paige, giải thích.
- Đây là nơi Tom Chang từng làm việc. Nơi anh ta đă t́m thấy hạnh phúc của ḿnh.
- Không đúng, Paige nghĩ. Đây là nơi Tom đă mất đi hạnh phúc.
Một buổi sáng, đang đi dọc đường Market, Paige nh́n thấy Alfred Turner. Tim cô đập mạnh. Cô không sao quên được chàng. Chàng bước qua đường khi đèn xanh bật sáng. C̣n lúc Paige tới được ngă tư th́ đèn đă đổi sang màu đỏ. Mặc kệ, cô cứ băng qua, bỏ ngoài tai những tiếng ô tô rú và tiếng kêu thất thanh của những người đi xe máy.
Paige đă sang hè phố bên kia và lao đến bắt kịp người đàn ông. Cô nắm lấy tay áo chàng.
- Alfred…
Người đàn ông quay lại.
- Xin lỗi.
Đó là một người lạ hoàn toàn.
Giờ đây khi Paige và Kat đă sang năm thứ tư nội trú, họ được tiến hành phẫu thuật khá thường xuyên.
Kat làm việc với các nhà phẫu thuật thần kinh, và cô không bao giờ hết ngạc nhiên trước tổ hợp hàng trăm tỷ máy tính được gọi là nơ-ron chứa trong hộp sọ. Công việc thật lư thú.
Kat cảm phục các bác sĩ đồng nghiệp của cô. Họ là những phẫu thuật gia tài t́nh, xuất sắc. Nhưng một số bác sĩ đă gây khó khăn cho cô. Họ t́m đủ mọi cách hẹn ḥ với cô, và càng từ chối, cô càng trở nên một thách thức đối với họ.
Một lần cô nghe một bác sĩ lẩm bẩm:
- Xi líp sắp lại đến ḱa.
Trong một ca phẫu thuật năo, cô phụ mổ cho bác sĩ Kibler. Vỏ năo đă được mở bằng một đường rạch nhỏ xíu, bác sĩ Kibler đẩy canun cao su vào năo thất bên trái trong khi Kat nong vết rạch bằng một cái panh nhỏ. Cô tập trung toàn bộ vào những ǵ đang diễn ra.
Bác sĩ Kibler liếc nh́n Kat, vừa làm, ông ta vừa nói:
- Có một câu chuyện như thế này: Một tên sâu rượu lảo đảo đi vào quày bar và nói: "Cho tao một ly mau!" - "Không được", chủ quán đáp, "anh đă say rồi".
Chiếc cưa điện cứa vào sâu hơn.
- Mày không cho tao uống, tao chết bây giờ. - Gă say rượu hét.
Dịch nào tuỷ tràn ra ngoài canun.
- Thế này vậy, - chủ quán nói. - Có ba việc tôi muốn giải quyết. Nếu anh làm được, tôi sẽ khao anh một chầu.
Trong khi ông ta kể, mười lăm mililít không khí được tiêm vào năo thất, và h́nh chụp X quang thể hiện mặt trước - sau và mặt cắt của năo.
"Thấy tay cầu thủ bóng chày ngồi trong góc kia không? Tôi không sao đuổi hắn ra khỏi đây được. Anh tống cổ nó ra hộ tôi. Sau nữa, tôi có nuôi một con cá sấu trong pḥng. Nó bị đau răng. Nó cáu bẳn đến nỗi bác sĩ thú y cũng chẳng dám mon men đến gần. Sau hết, có con mụ bác sĩ trên Bộ Y tế xuống định đóng cửa quán này. Anh hăy cưỡi mụ ta!".
Y tá chính đang hút bớt lượng máu trong khu vực.
"Tên sâu rượu đá đít gă cầu thủ ra ngoài, và lần đến pḥng có nuôi cá sấu. Mười lăm phút sau hắn trở ra, máu me be bét, quần áo tả tơi, và hắn hỏi, "Con mụ bác sĩ đau răng đâu rồi?
Bác sĩ Kibler cười rộ lên.
- Cô có hiểu không? Hắn cưỡi con cá sấu thay v́ ả bác sĩ. Chắc là khoái hơn nhiều.
Kat đứng im, căm giận, chỉ muốn vả vào mặt lăo.
Sau ca mổ Kat trở về pḥng trực, cố xua đi nỗi uất ức. Ḿnh sẽ không để cho mấy gă con hoang đó đốn ngă ḿnh. Không thể!
Thỉnh thoảng Paige cũng đi lại với một vài bác sĩ trong bệnh viện, nhưng cô tránh gắn bó t́nh cảm với bất kỳ ai. Alfred Turner đă làm tổn thương cô quá nặng, và cô quyết không bao giờ đi qua cái cửa ải ấy một lần nữa.
Hầu như toàn bộ ngày và đêm của cô trôi qua trong bệnh viện. Công việc mệt nhoài, nhưng Paige đă chính thức được mổ chính mà cô thấy hứng thú.
Một buổi sáng, George Englund, chủ nhiệm khoa phẫu thuật gọi cô lên.
- Năm nay cô bắt đầu chuyên khoa của ḿnh. Phẫu thuật tim mạch.
Cô gật đầu:
- Thưa, vâng! Tôi có một ưu đăi dành cho cô. Cô đă nghe tiếng bác sĩ Barker chưa?
Paige nh́n ông ta, ngạc nhiên.
- Bác sĩ Lawrence Barker?
- Phải.
- Tất nhiên.
- Mọi người đều biết Lawrence Barker. Ông là một trong những nhà phẫu thuật tim mạch nổi tiếng nhất thế giới ông ấy vừa từ Ả rập Xê út về tuần trước, sau khi mổ cho đức vua. Bác sĩ Barker là bạn cũ của tôi, và ông đồng ư dành cho bệnh viện chúng ta mỗi tuần ba ngày.
- Tuyệt quá! - Paige thốt lên.
- Tôi gửi cô vào tốp của ông ấy.
Trong một thoáng, Paige không nói lên lời.
- Tôi… tôi không biết nói ǵ. Tôi rất cám ơn bác sĩ.
- Đây là cơ hội tuyệt vời cho cô. Cô có thể học được rất nhiều từ ông ấy.
- Chắc chắn rồi. Cám ơn George. Tôi thực sự biết ơn ông.
- Sáu giờ sáng mai tua của cô với bác sĩ Barker bắt đầu.
- Tôi mong đến lúc ấy.
"Tôi mong đến lúc ấy" là một câu quá tầm thường.
Đúng hơn, được làm việc với một người như bác sĩ Lawrence Barker là giấc mơ của Paige. Một người như bác sĩ Lawrence Barker là thê nào! Chỉ có duy nhất một bác sĩ Lawrence Barker mà thôi.
Cô chưa bao giờ thấy ông, nhưng cô có thể mường tượng ra một h́nh ảnh. Hẳn ông phải cao lớn, đẹp trai, với mái tóc hoa râm và đôi bàn tay thon thả, khéo léo. Một người đàn ông thân mật và nhẹ nhàng.
Chúng ta sẽ làm việc gần gũi bên nhau, Paige nghĩ, và ḿnh sẽ làm cho ông không thể thiêú ḿnh được.
- Không biết ông đă có vợ chưa nhỉ?
Đêm đó, một giấc mơ rạo rực đến với Paige. Họ tiến hành một ca mổ, cùng trần truồng. Đang giữa ca, Barker nói: "Anh muốn em". Một y tá mang bệnh nhân ra khỏi bàn mổ, bác sĩ Barker bế Paige nằm lên đó và làm tmh với cô.
Paige choàng dậy, ngă lăn ra khỏi giường.
Sáu giờ sáng hôm sau, Paige đang hồi hộp chờ đợi trên hành lang tầng hai cùng với Joel Philips, bác sĩ nội trú năm trên và năm bác sĩ nội trú khác th́ một người đàn ông thấp lùn, bộ mặt càu cạu hùng hổ tiến về phía họ. Người ông ta chúi về phía trước như đang chống chọi với một cơn gió lớn.
- Ông ta tiến lại gần nhóm bác sĩ.
C̣n đứng đực ra đấy làm ǵ? Đi!
Mất một lát Paige mới lấy lại b́nh tĩnh. Cô hấp tấp đuổi theo cả nhóm. Trong khi họ đi dọc hành lang, người đàn ông thấp lùn lầu bầu.
- Các anh chị phải chăm sóc ba mươi đến ba nhăm bệnh nhân mỗi ngày. Tôi yêu cầu các anh chị phải ghi chép cụ thể về từng người một. Rơ chưa?
Tiếng lẩm bẩm đáp lại:
- Rơ, thưa ngài.
Họ đă đến pḥng bệnh số 1. Người đàn ông thấp lùn bước tới giường một bệnh nhân khoảng bốn mươi tuổi. Giọng cộc cằn và cung cách đe doạ của ông ta thay đổi tức khắc. Ông nhẹ nhàng chạm vào vai người bệnh và mỉm cười.
- Chúc buồi sáng tốt lành. Tôi là bác sĩ Barker.
- Chào bác sĩ.
- Ông cảm thấy trong người thế nào?
- Tôi thấy tức ngực.
Barker nghiên cứu biểu đồ ở chân giường rồi quay sang bác sĩ Philips.
- H́nh chụp X quang có cho thấy ǵ không?
- Không có ǵ thay đổi. Ông ấy đang hồi phục tốt.
- Làm một CBC khác.
Philips ghi lại.
Barker vỗ vào cánh tay người đàn ông và mỉm cười.
- Có vẻ tốt đấy. Một tuần nữa chúng tôi sẽ cho ông xuất viện. - Ông quay sang đám nội trú, gắt, - Nhấc chân lên! Chúng ta phải khám nhiều bệnh nhân nữa.
Bệnh nhân tiếp theo là một bà béo phị đang phải dùng máy điều hoà nhịp tim. Barker xem xét biều đồ.
- Chào bà Shelby. - Giọng ông vỗ vể.- Tôi là bác sĩ Barker.
- Ông c̣n giữ tôi ở đây bao lâu nữa?
- Bà quyến rũ lắm. Tôi chỉ muốn giữ bà ở đây măi măi, nhưng tôi có vợ mất rồi.
Bà Shelby cười rinh rích.
- Vợ ông thật là một người phụ nữ may mắn.
Barker kiểm tra biểu đồ của bà ta một lần nữa.
- Có thể nói bà sắp được về nhà rồi.
- Tuyệt quá.
- Tôi sẽ ghé thăm bà chiều nay.
Lawrence Barker quay sang đám nội trú.
- Đi tiếp!
 Họ ngoan ngoăn theo ông đến một pḥng bán đơn, trong đó có một cậu bé người Guatemala nằm trên giường vây quanh là cả gia đ́nh đang lo lắng.
- Xin chào! - Bác sĩ nói tŕu mến. Ông liếc qua biểu đồ. - Sáng nay cậu cảm thấy thế nào?
Cháu cảm thấy khoẻ, thưa bác sĩ.
Barker quay sang Philips.
- Điện tâm đồ có ǵ thay đổi không?
- Không, thưa bác sĩ.
- Thế th́ tốt. - Ông vỗ lên cánh tay cậu bé.- Cậu chịu khó nhé, Juan.
- Con trai tôi sẽ khỏi chứ ạ? - Bà mẹ hỏi, lo âu.
Bác sĩ Barker mỉm cười.
- Chúng tôi sẽ làm tất cả trong khả năng của ḿnh.
- Cám ơn bác sĩ.
Barker bước ra ngoài hành lang, mọi người bám theo. Ông dừng lại.
- Bệnh nhân bị bệnh cơ tim, sốt, run rẩy từng cơn, đau đầu và phù cục bộ. Anh chị nào có giỏi thử cho tôi biết nguyên nhân phổ biến nhất của bệnh này là ǵ?
Im lặng, Paige nói ngập ngừng.
- Tôi nghĩ đây là bệnh bẩm sinh… di truyền.
Barker nh́n cô và gật đầu khích lệ. Sung sướng, Paige nói tiếp.
Nó bỏ qua… - Cô nói chậm răi để cố nhớ lại - Nó bỏ qua một thế hệ và di truyền theo gen mẹ.- Cô ngừng lại, thầm tự khen ḿnh.
Bác sĩ Barker gườm gườm nh́n cô.
- Cứt ngựa! Đó là bệnh Chagas. Chỉ có dân Mỹ Latinh mới mắc bệnh này. - Ông nh́n Paige miệt thị.- Lạy Chúa! Ai bảo rằng cô là một bác sĩ nhỉ?
Mặt Paige đỏ tía lên.
Phần c̣n lại của buổi hôm đó là một màn sương đối với Paige. Họ khám cho hai mươi tư bệnh nhân và Paige có cảm giác như bác sĩ Barker dành cả buổi sáng này để cố làm cho cô bẽ mặt. Ông ta luôn luôn chĩa câu hỏi vào cô, kiểm tra, vặn vẹo. Khi cô nói đúng, ông ta chẳng khen được một lời. Nhưng hễ cô sai là ông ta quát tháo. Trong một lúc nhầm lẫn của cô Barker gầm lên: "Tôi sẽ không cho phép cô mổ ngay cả một con chó!".
Cuối cùng, cuộc đi tua cũng kết thúc. Philips, bác sĩ nội trú năm trên nói:
- Hai giờ chúng ta sẽ lại bắt đầu ṿng tua chiều. Mang theo sổ trực, ghi chép từng bệnh nhân, và đừng quên điều ǵ đấy.
Anh ta nh́n Paige ái ngại, định nói điều ǵ đó, nhưng rồi quay đi, đuổi theo bác sĩ Barker.
- Ḿnh không bao giờ muốn gặp lại lăo điên này nữa, Paige nghĩ.
Hôm sau, Paige phải trực đêm. Cô chạy hết ca này sang ca nọ, cuống cuồng t́m cách ngăn chặn cơn lũ thảm hoạ tràn vào pḥng cấp cứu.
Một giờ sáng, cuối cùng cô cũng thiếp được đi. Cô không nghe thấy tiếng c̣i rú khi một chiếc xe cứu thương ập tới trước cổng bệnh viện. Hai cô hộ lư mở tung cửa xe, chuyển bệnh nhân bất tỉnh từ cáng sang xe đẩy và hối hả lăn vào Pḥng cấp cứu số 1.
Một y tá chạy bên cạnh bệnh nhân, y tá thứ hai đợi trên cầu thang dốc. Sáu mươi giây sau, người bệnh được chuyển từ xe đẩy sang bên bàn kiểm tra.
Đó là một người đàn ông trẻ, máu me ngập ngụa đến nỗi khó mà nói nổi anh ta giống cái ǵ.
Một y tá bắt tay vào việc, cắt mở quần áo tả tơi khỏi người anh ta bằng một chiếc kéo lớn. Dập nát mọi nơi. Anh ta chảy máu như lợn bị chọc tiết.
- Không sờ thấy mạch nữa.
- Ai trực?
- Bác sĩ Taylor.
- Gọi gấp. Nếu chị ấy đến kịp, may ra anh ta c̣n sống.
Paige choàng tỉnh trong tiếng chuông điện thoại.
- A lô…
- Bác sĩ Taylor, cấp cứu ở Pḥng số 1. Tôi nghĩ anh ta không qua nổi.
Paige ngồi dậy trên chiếc giựng đơn.
- Được. Tôi đến ngay đây.
Cô nh́n đồng hồ đeo tay: 1h30 sáng. Cô xuống khỏi giường và lần ra thang máy.
Một phút sau, cô bước vào Pḥng cấp cứu số 1. Ở giữa pḥng, trên chiếc bàn khám là một bệnh nhân ḿnh mẩy đẫm máu.
- Cái ǵ thế này? - Paige hỏi.
- Tai nạn xe máy. Bị xe tải đâm. Anh ta không đội mũ bảo hiểm.
- Paige đến bên cái thân h́nh bất động, và trước cả khi nh́n thấy mặt người đó, cô đă biết là ai.
Cô tỉnh hẳn:
- Nối ba đường vào tĩnh mạch! Cho thở ô xy. Gứi máu đến đây, stat. Gọi Pḥng Nhân sự để biết nhóm máu của bệnh nhân.
Y tá nh́n cô ngạc nhiên.
- Chị biết người này?
- Phải. - Cô gắng gượng thốt lên. - Anh ta là Jimmy Ford.
Paige sờ tay lên da đầu Jimmy.
- Sưng nặng. Cho chụp X quang và làm scan đầu.
- Chúng ta sẽ băng cố định. Tôi muốn anh ta sống?
- Vâng, thưa bác sĩ!
Paige vật lộn suốt hai tiếng đồng hồ để làm tất cả những ǵ có thể cho Jimmy Ford. X quang cho thấy sương sọ bị dập, năo chấn thương, xương cánh tay gẫy và vô số chỗ rách nát. Nhưng tất cả những cái đó phải chờ đến khi bệnh nhân ổn định lại mới xử lư được.
3h30 sáng, Jimmy đă thở đều, mạch tốt hơn. Paige cúi nh́n thân h́nh bất động của anh ta.
Chúng tôi sẽ có nửa tá con. Con gái đầu ḷng sẽ được đặt tên Paige. Hy vọng chị không phản đối.
- Nếu có bất cứ biến chuyển nào, hăy gọi tôi. - Paige nói.
- Bác sĩ đừng lo, - một y tá nói. - Chúng tôi sẽ quan tâm hết sức.
Paige trở vè pḥng trực. Mệt ră rời, nhưng v́ quá lo lắng cho Jimmy, cô không sao ngủ được.
Chuông điện thoại lại réo. Cô chỉ c̣n đủ sức để nhấc ống nghe.
- Alô.
- Bác sĩ, lên tầng ba ngay. Stat. Một bệnh nhân của bác sĩ Barker bị nhồi máu cơ tim.
- Tôi đến đây. - Paige nói. Một bệnh nhân của Barker, Paige hít một hơi sâu, lảo đảo ra khỏi giường, vă nước lạnh lên mặt và chạy lên tầng ba.
Một y tá đang đợi bên ngoài một pḥng bệnh cá nhân.
- Đó là bà Hearns. H́nh như bà ta lại lên một cơn tai biến tim nữa.
Paige bước vào pḥng.
Hearns là một người đàn bà khoảng năm mươi tuổi. Mặt bà vẫn c̣n lưu những dấu tích của sắc đẹp một thời nhưng cơ thể béo ph́ và phù thũng. Bà ta ôm lấy ngực, rên rỉ.
- Tôi chết mất, tôi chết mất thôi. Tôi không thở được.
- Bà sẽ khoẻ thôi, - Paige trấn an. Cô quay sang y tá - Làm điện tâm đồ chưa?
- Bà ta không cho tôi chạm vào người. Bà ta hoảng quá.
- Chúng tôi phải làm điện tâm đồ, - Paige nói.
- Không? Tôi không muốn chết. Xin bác sĩ đừng để cho tôi chết…
Paige bảo y tá:
- Hăy gọi bác sĩ Barker. Yêu cầu ông ta đến ngay.
Cô y tá chạy đi.
Paige áp ống nghe lên ngực bà Hearns. Nhịp tim có vẻ b́nh thường nhưng Paige không dám mạo hiểm thêm một lần nào nữa.
- Bác sĩ Barker sẽ đến đây trong vài phút, - cô bảo bà Hearns. - Bà cố b́nh tĩnh lại đi.
- Tôi chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ thế này. Ngực tôi nặng như đeo đá. Xin đừng bỏ tôi.
- Tôi sẽ không bỏ bà. - Paige hứa.
Trong khi chờ đợi bác sĩ Barker, Paige gọi điện sang bộ phận theo dơi tăng cường, Jimmy chưa có ǵ biến chuyển. Anh ta vẫn hôn mê.
Ba mươi phút sau, bác sĩ Barker xuất hiện. Rơ ràng là ông ta mặc vội quần áo.
- Chuyện ǵ vậy? - Ông ta hỏi.
- Tôi nghĩ bà Hearns lại lên một cơn suy tim nữa. - Paige nói.
Barker tiến lại giường bệnh.
- Cô làm điện tâm đồ chưa?
- Bà ta không cho làm.
- Mạch?
- B́nh thường. Không sốt.
Barker áp tai nghe vào lưng bà Hearns.
- Thở sâu nào.
Bà ta làm theo.
- Lại lần nữa.
Bà Hearns ợ lên một tiếng.
- Xin lỗi. - Bà ta mỉm cười. - Bây giờ th́ khá hơn rồi.
Bác sĩ Barker nh́n bà ta chăm chú.
- Bữa tối bà ăn ǵ, bà Hearns?
- Bánh mỳ kẹp thịt băm.
- Chỉ có vậy thôi? Một suất?
- Hai.
- C̣n ǵ nữa không?
- À hành và chả cá Pháp.
- Và đồ uống?
Một ly sữa sôcôla.
Bác sĩ Barker cúi nh́n người bệnh.
- Tim bà vẫn tốt. Khẩu vị của bà mới là chuyện đáng lo. - Ông ta quay sang Paige. - Trường hợp cô nh́n thấy đây là một ca ợ nóng. Thưa cô bác sĩ, tôi muốn gặp cô ngoài kia!
Họ đă ra hành lang, ông ta rít lên.
- Ở trường y người ta dậy cô cái chết tiệt ǵ hả? Cô không phân biệt nổi sự khác nhau giữa chửng ợ nóng và một cơn tai biến tim à?
- Tôi nghĩ…
- Vấn đề là cô cóc thèm suy nghĩ! Nếu đang đêm cô c̣n dựng tôi dậy v́ chứng ợ một lần nữa, tôi sẽ phát vào mông cô đấy. Hiểu chưa.
Paige đứng thẳng đuỗn, mắt đanh lại.
- Cho bệnh nhân thuốc chữa khó tiêu, thưa bà bác sĩ Lawrence Barker nói châm chọc, - bà sẽ thấy bệnh nhân khỏi ngay. Hẹn gặp lại vào tua 6h sáng.
Paige nh́n ông ta bỏ đi, chân nện th́nh thịch.
Khi Paige loạng choạng trở về pḥng trực, cô nghĩ.
Ḿnh sẽ giết Lawrence Barker. Thật từ từ, chậm chạp. Lăo sẽ ốm đọa ra. Lăo sẽ phải nối chằng chịt các loại ông lên người. Lăo sẽ phải van xin ḿnh giải thoát. Nhưng đừng ḥng. Ḿnh sẽ để cho lăo chịu đau đớn, khốn khổ và khi nào lăo khoẻ hơn… ḿnh sẽ giết lăo!

Chương 15

Paige vẫn phải đi tua sáng với "Hung thần", tên cô thầm gán cho bác sĩ Barker. Cô đă phụ mổ cho ông ba lần, và dù có mặc cảm thù ghét, cô vẫn không thể không thán phục trước tài năng kỳ lạ của ông ta. Trong nỗi kính sợ, cô nh́n ông ta mở lồng ngực bệnh nhân, khéo léo thay quả tim già nua bằng một quả tim khoẻ mạnh, và khâu lại. Ca phẫu thuật ít ra phải năm tiếng đồng hồ. Một vài tuần nữa thôi, người bệnh này sẽ trở lại cuộc sống b́nh thường. Hèn chi các phẫu thuật gia nghĩ ḿnh là Chúa. Họ đă mang người chết trở lại với cuộc sống.
Đôi khi, Paige nh́n thấy một quả tim ngừng đập và biến thành một cục thịt b́nh thường. Và rồi phép mầu xuất hiện, cái cơ quan bất động đó lại bắt đầu co bóp và đẩy máu đi khắp cơ thể đang hấp hối.
Một buổi sáng có ca phẫu thuật lồng động mạch chủ. Paige được phân công phụ mổ cho bác sĩ Barker.
Khi họ sắp bắt đầu, Barker gắt:
- Làm đi!
Paige trố mắt nh́n ông ta.
- Tôi không hiểu…
- Đây là một ca đơn giản. Cô không xử lư nổi hay sao? - Có một sự khinh miệt trong giọng ông ta.
- Được! - Paige nghiến răng đáp.
- Thế th́ ra tay đi.
Lăo này đang chọc tức ta đây.
Barker quan sát Paige thành thạo chêm một cái ống rỗng vào vào động mạch của bệnh nhân rồi luồn nó vào trong tim. Động tác thực hiện một cách tuyệt hảo. Barker nh́n không nói một lời.
Quỷ bắt lăo đi, Paige nghĩ. Ḿnh có làm tốt đến đâu lăo cũng chẳng hài ḷng.
Paige tiêm chất nhuộm cản tia rơ nghen qua đường ống Họ theo dơi trên màn h́nh khi chất nhuộm chảy vào động mạch vành. H́nh ảnh xuất hiện trên màn huỳnh quang cho thấy độ tắc nghẽn và vị trí của chỗ tắc trong động mạch, trong khi một camera tự động ghi lại một h́nh chụp X quang.
Bác sĩ nội trú năm trên nh́n Paige và mỉm cười.
- Làm rất khéo.
- Cám ơn! - Paige quay sang bác sĩ Barker.
- Chậm bỏ mẹ. - Ông ta văng một câu. Và bỏ ra ngoài.
Paige tạ ơn những ngày bác sĩ Barker vắng mặt ở bệnh viện để làm việc tại pḥng mạch tư của ông ta. Cô nói với Kat:
- Một ngày vắng tiếng lăo bằng cả tuần ở thôn quê.
- Cậu ghét ông ta thật ư?
Đó là một bác sĩ xuất chúng, nhưng lại là một con người kinh khủng. Cậu có nhận thấy tính nết một số người rất hợp với tên của họ không(1)? Nếu bác sĩ Barker không được ḥ hét mọi người, chắc lăo ta sẽ bị đột quỵ.
- Đấy là cậu chưa thấy một số tài năng mà ḿnh phải chịu đựng đấy thôi. - Kat cười. - Họ cứ tưởng đâu như ḿnh là tặng vật của Chúa. Không có đàn ông có phải cuộc sống sẽ dễ chịu bao nhiêu không nhỉ?
Paige chằm chằm nh́n Kat nhưng không nói ǵ.
Paige và Kat khám cho Jimmy Ford. Anh ta vẫn hôn mê. Họ không thể làm ǵ được.
Kat thở dài.
- Quỷ thật. Tại sao tai hoạ lại cứ đến với những chàng trai tử tế nhỉ? Giá mà ḿnh biết được. Cậu nghĩ Jimmy có qua nổi không?
Paige ngập ngừng.
- Chúng ta đă làm tất cả những ǵ có thể. Bây giờ chỉ c̣n là ư Chúa.
- Thật nực cười. Ḿnh lại cứ tưởng chúng ta là Chúa. - Kat nói.
Hôm sau, khi Paige đi tua ca chiều, Kaplan, một tay nội trú ở năm trên chặn cô lại ở hành lang.
- Hôm nay cô gặp hên. - Anh ta ngoác miệng cười. - Cô sẽ nhận một sinh viên thực tập mới.
- Thật không?
Thật, một IN (2).
- IN?
- "Cháu lăo ngốc". Vợ bác sĩ Wallace có một ông cháu muốn làm bác sĩ. Hắn bị đuổi cổ khỏi hai trường rồi. Tất cả bọn này đều đă chịu trận. Bây giờ đến lượt cô.
Paige rên rẩm:
- Tôi làm ǵ có thời gian. Để tôi xem đă.
- Không được phép lựa chọn. Ngoan ngoăn đi, rồi Wallace sẽ cho cô điểm cao. - Kaplan bỏ đi.
Paige thở dài rồi đi đến đám nội trú mới đang đợi để đi tua. IN đâu nhỉ? Cô nh́n đồng hồ. Hắn đă muộn ba phút. Ḿnh sẽ cho bắn thêm một phút, Paige quyết định, c̣n sau th́ mặc xác. Rồi cô nh́n thấy IN, một gă trai cao, mảnh dẻ đang vội vă chạy tới.
Hắn đến gần Paige, thở không ra hơi, và nói:
- Xin lỗi, bác sĩ Wallace bảo tôi…
- Anh đến muộn, - Paige cộc lốc.
- Tôi biết. Tôi xin lỗi. Tôi bị giữ lại ở…
- Không sao. Tên anh là ǵ?
- Jason. Jason Curtis. - Hắn ta mặc một chiếc áo vét thể thao.
- Áo choàng trắng của anh đâu?
- Áo choàng trắng của tôi?
- Không ai bảo anh phải mặc áo choàng trắng trong khi làm việc à?
Hắn trông bối rối.
- Không. Tôi e rằng tôi…
Paige nói giận dữ:
- Quay lại pḥng y tá trưởng và bảo bà ta đưa thứ đó cho. Anh có sổ thăm bệnh không?
- Không.
Cháu lăo ngốc không cần phải mô tả về ḿnh.
- Gặp chúng tôi ở pḥng bệnh số 1.
- Cô có chắc không? Tôi…
- Làm đi! - Paige và những người khác bỏ đi, để
Jason Curtis trố mắt nh́n theo.
Họ đang khám cho bệnh nhân thứ ba th́ Jason Curtis hớt hải đi tới. Hắn đă mặc áo choàng trắng, tay cầm cuốn sổ. Paige đang nói "… khối u tim có thể thuộc loại sơ cấp, là loại hiếm, hoặc thứ cấp là loại phổ biến hơn nhiều".
Cô quay sang Curtis.
- Anh hăy kể tên ba loại khối u.
Hắn trân trân nh́n cô.
- Tôi e rằ ng tôi… tôi không thể.
- Tất nhiên là không rồi.
- U màng ngoài tim. U cơ tim. U màng trong tim.
Hắn ta nh́n cô và mỉm cười.
- Thật thú vị.
- Lạy Chúa! Paige nghĩ. Wallace hay không Wallace, ḿnh cũng tống cổ thằng nhóc này sớm.
Họ chuyển sang người bệnh tiếp theo, và sau khi Paige khám xong, cô kéo cả nhóm ra ngoài hành lang để tránh gây ồn ào.
- Chúng ta đang phải đối phó với một ca bệnh tuyến giáp kèm theo sốt và nhịp tim quá nhanh. - Cô quay sang Jason Curtis. - Phải chăm sóc ông ta như thế nào?
Hắn đứng ngẩn ra, nghĩ ngợi ít lâu. Rồi nói:
- Nhẹ nhàng phải không?
Paige cố gắng kiềm chế.
- Anh không phải là mẹ của bệnh nhân, anh là bác sĩ? Ông ta cần được truyền dịch liên tục để chống mất nước, đồng thời cho tiêm Iode và các loại thuốc kháng tuyến giáp và thuốc an thần để tránh co giật.
Jason gật đầu.
- Nghe có lư đấy.
- Thật hết chịu nổi!
Khi họ kết thúc, Paige gọi Jason Curtis ra một bên.
- Tôi nói thẳng anh không phiền chứ?
- Không. Không hề. - Hắn ta đáp dễ dăi. - Tôi rất cám ơn.
- Hăy kiếm nghề khác đi.
Hắn sững lại, cau mày.
- Cô nghĩ tôi nên bỏ nghề này?
- Đúng vậy. Anh không thích nghề này phải không?
- Không hẳn.
- Vậy cớ sao anh lại chọn nó?
- Nói thật với cô, tôi bị đẩy vào đấy.
- Thôi được, hăy nói với bác sĩ Wallace rằng ông ta đă lầm. Tôi nghĩ anh nên kiếm một nghề ǵ khác th́ hơn.
- Tôi thực t́nh cám ơn cô đă cho tôi biết, - Jason Curtis nói chân thành. - Tôi tự hỏi nên chăng chúng ta hăy bàn luận thêm về chuyện này. Nếu hôm nay cô chưa hẹn với ai bữa tối…
- Chẳng có ǵ phải bàn nữa, - Paige nói cộc lổc. - Anh có thể bảo với ông chú anh…
 Đúng lúc đó Wallace hiện ra.
- Jason? - Ông ta gọi. - Tôi t́m anh khắp nơi. Ông quay sang Paige. - Tôi thấy hai người đă gặp nhau.
- Vâng, chúng tôi đă gặp nhau, - Paige nói nghiêm trang.
- Tốt. Jason là kiến trúc sư phụ trách thiết kế phần mở rộng của bệnh viện.
Paige đứng sững ra.
- Anh ta… ra vậy đấy?
- Phải. Thế anh ta chưa bảo với cô à?
Cô cảm thấy mặt cô đỏ rần lên. Không ai bảo anh mặc áo choàng trắng trong khi làm việc à? Cớ sao anh vào nghề này? Nói thật với cô, tôi bị đấy vào đấy chứ. V́ ḿnh...
Paige chỉ muốn chui xuống lỗ. Anh ta đă biến cô thành tṛ hề. Cô quay sang Jason.
- Sao anh không nói cho tôi biết anh là ai?
Anh ta nh́n cô, thích thú.
- Cô có cho tôi cơ hội nào đâu.
- Cô ta không cho anh cơ hội để làm ǵ? - Bác sĩ Wallace hỏi.
- Xin lỗi… - Paige nói, giọng cay cú.
- C̣n bữa tối nay th́ sao?
- Tôi không ăn. Tôi bận. - Và Paige bỏ đi.
Jason nh́n theo cô, thán phục.
- Thật là một người đàn bà kỳ lạ.
- Đúng đấy. Thôi, vào pḥng tôi ta bàn về bản thiết kế mới đi.
- Được Nhưng Jason chỉ c̣n nghĩ về Paige.

o0o

Đó là vào tháng Bảy, thời gian ấn định cho tất cả các bệnh viện trên toàn nước Mỹ, khi các bác sĩ nội trú chuẩn bị trở thành bác sĩ thực thụ.
Năm nào các cô y tá cũng ngóng dịp này để nhăm nhe những người họ có thể biến thành chồng hoặc t́nh nhân. Trong cái ngày đặc biệt ấy, khi đám nội trú mới xuất hiện, hầu như mọi con mắt phụ nữ đều dán vào bác sĩ Ken Mallory.
Chẳng ai biết rơ nguyên nhân v́ sao Ken Mallory lại chuyển từ một bệnh viện tư đặc biệt ở Washington DC đến cái bệnh viện cấp tỉnh ở San Francisco này.
Anh ta là bác sĩ nội trú năm thứ năm, phẫu thuật viên đa khoa. Người th́ bảọ Ken phải vội vă rời Washington v́ vụ t́nh ái với vợ của một nghị sĩ.
Người khác lại quả quyết rằng có một y tá đă tự tử v́ Ken nên anh ta bị buộc phải ra đi. Chỉ duy một điều họ biết chắc là Ken Mallory rất đẹp trai, đẹp đến mức họ chưa từng gặp. Anh chàng cao ráo, vóc dáng lực sĩ, tóc quăn vàng và một gương mặt đầy quyến rũ.
Mallory hoà vào cuộc sống thường nhật của bệnh viện cứ như anh ta đă từng cả đời ở đây. Gần như ngay từ đầu, các cô y tá đă tranh giành nhau sự chú ư của anh ta. Hàng đêm, người ta thấy Ken Mallory lẩn vào những pḥng trực trống cùng với đám y tá, hết cô này đến cô khác. Khả năng "ngựa giống" của anh ta đă lan truyền trong bệnh viện như một huyền thoại Paige, Kat và Honey cũng bàn tán về Mallory.
- Các cậu có tin là đám y tá cứ lao vào anh ta không?
Kat cười:
- Họ giằng giật anh ta hàng tuần cơ đấy.
- Nhưng cũng phải thừa nhận là anh ta hấp dẫn đi! - Honey nhận xét.
Kat lắc đầu.
- Không. Tớ không thừa nhận.
Một buổi sáng, mấy bác sĩ nội trú đang ở pḥng thay quần áo th́ Mallory bước vào.
- Bọn này đang nói chuyện về cậu đây. - Một người nói. - Chắc cậu kiệt sức rồi.
Manory cười ngoác miệng.
- Đêm qua cũng không tồi.
- Anh ta vừa qua đêm cùng lúc với hai cô y tá. - Grundy, một bác sĩ nội trú nói.
Cậu khiến bọn tớ y như một lũ hoạn quan. Này Ken, trong bệnh viện này có ai mà cậu không hạ nổi không?
Mallory cười.
- Tớ ngờ là chẳng có.
Grundy nghĩ một loáng rồi nói.
- Tớ cuộc là tớ có thể nêu ra cho cậu một cái tên.
- Thật ư? Ai vậy?
Một bác sĩ nội trú năm cuối. Tên cô ta là Kat Hunter.
Mallory gật đầu.
- Con búp bê đen ấy à? Tớ thấy cô ta rồi. Hấp dẫn đấy. Nhưng sao cậu lại nghĩ tớ không lôi ả ta vào giường được?
- Bởi v́ bọn tớ đều bị bật ra cả. Tớ không cho rằng cô ả thích đàn ông.
- Có thể cô ta chưa gặp người thích hợp, - Mallory cười cợt.
Grundy lắc đầu.
- Không. Cậu cũng chẳng ăn thua ǵ đâu. Đó là một lời thách đố. Tớ cá là cậu sai đây này.
Một bác sĩ nội trú khác lên tiếng:
- Cậu dám cá không?
Mallory nhếch mép.
- Tất nhiên. Sao không?
- Được rồi. - Cả nhóm vây quanh Mallory. - Tớ cá 500 đô-la là cậu không làm t́nh được với cô ta.
- Tớ nhận! - Mallory đáp chắc nịch.
- Tôi cá 300 đô.
Một người nữa tham gia.
- Cho tớ chơi với. Tớ cá 600 đô.
Cuối cùng tất cả lên tới năm ngàn đô.
- Thời hạn bao lâu? - Manory hỏi.
Grundy nghĩ rồi nói.
- 30 ngày. Đủ chứ?
- Thừa. Tớ chẳng cần nhiều đến thế.
- Nhưng cậu phải chứng minh. Hoặc là cô ta phải công nhận đă ngủ với cậu. - Grundy nói.
- Tất nhiên. - Mallory nh́n cả bọn rồi ngoác miệng. - Các cậu sẽ thua thôi.
Mười lăm phút sau Grundy đến căng tin, nơi Kat, Paige và Honey đang ăn sáng. Hắn tiến lại gần.
Có thể ngồi cùng bàn một lát được không, các quư cô bác sĩ?
Paige nh́n lên:
- Tất nhiên.
Grundy ngồi xuống. Hắn nh́n Kat và nói với vẻ có lỗi.
- Tôi hoàn toàn chẳng thích nói điều này, tôi quả là điên, tôi nghĩ phải cho cô biết…
Kat nh́n anh ta không hiểu:
- Biết cái ǵ?
Grundy nói:
- Lạy Chúa, thật đáng xấu hổ. Ken Mallory cá năm ngàn đô với một số bác sĩ trong pḥng nội trú rằng sẽ ngủ với cô trong ṿng 30 ngày.
Mặt Kat đanh lại.
- Anh ta dám thế thật à?
Grundy nói:
- Cô tức giận là phải thôi. Tôi cũng rất khó chịu khi nghe chuyện đó. Tôi chỉ muốn báo trước cho cô biết. Anh ta sẽ rủ cô đi chơi, và có lẽ cô cũng cần biết động cơ đằng sau việc đó.
- Cám ơn. - Kat nói. - Tôi cám ơn anh đă cho tôi biết.
- Tôi chỉ có thể làm được như vậy.
Họ nh́n Grundy đi khỏi.
Ngoài hành lang các bác sĩ nội trú đang chờ Grundy.
- Thế nào? - Họ đồng thanh.
Grundy cười.
- Tuyệt! Cô ta tức điên lên. Thằng chó dái thế nào cũng chết.
Bên bàn ăn, Honey nói:
- Chuyện này thật kinh khủng.
Kat gật đầu.
- Cần phải có ai đó cho hắn một liều thuốc thần kinh.
Paige ngồi im, nghĩ ngợi. Một lát sau, cô nói:
- Cậu biết không, Kat. Cậu đi với hắn có khi lại hay đấy.
Kat nh́n cô bạn ngạc nhiên.
- Cái ǵ?
Có một ánh tinh quái trong mắt Paige.
- Tại sao lại không nhỉ? Nếu hắn muốn một cuộc chơi th́ hăy giúp hắn, chỉ có điều hắn sẽ chơi tṛ chơi của chúng ta.
Kat nhoài người tới trước.
- Tiếp tục đi.
- Hắn có 30 ngày, đúng không nhỉ? Khi hắn rủ cậu đi chơi, cậu hăy tỏ vẻ nồng nàn, mê mẩn. Cậu phải thật đắm đuối vào, làm cho hắn mất tự chủ. Điều duy nhất cậu không được làm, cầu Chúa phù hộ cho trái tim cậu, là lên giường với hắn. Chúng ta sẽ dậy cho hắn một bài học năm ngàn đô-la.
Kat nghĩ tới người cha dượng. Đó là một cách báo thù.
- Tớ thích tṛ này, - Kat nói.
- Cậu muốn nói cậu sẽ làm thế ư? - Honey hỏi.
- Tớ sẽ làm.
Kat không hề biết, bằng những lời này, cô đă kư vào giao kèo với cái chết.

Chú thích:

(1) Barker trong tiếng Anh có nghĩa là Người rao hàng.
(2) viết tắt của "Idiot Nephew".


Chương 16

Jason Curtis không thể quên được Paige Taylor.
Anh gọi điện cho thư kư của Ben Wallace.
- Xin chào! Jason Curtis đây. Tôi cần số điện thoại nhà riêng của bác sĩ Paige Taylor.
- Được thôi, ông Curtis, xin chờ một phút, - rồi cô ta cho anh số phôn.
Honey nhấc máy:
- Bác sĩ Taft đây:
- Tôi là Jason Curtis. Bác sĩ Taylor có nhà không?
- Không. Cô ấy trực ở bệnh viện.
- Ồ tiếc quá.
Honey thấy giọng anh ta lộ rơ sự thất vọng.
- Nếu cần gấp tôi có thể …
- Không, không…
- Tôi có thể nhắn lại và nói cô ấy phôn của anh.
- Thế th́ tốt quá. - Jason cho Haney số máy của anh.
- Tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy.
- Cám ơn.
- Jason Curtis gọi, - Honey nói khi Paige vừa vào nhà - Nghe giọng có duyên ra phết. Số phôn của anh ta đây.
- Đốt đi!
- Cậu không gọi lại thật à?
- Không. Không bao giờ.
- Cậu vẫn c̣n vương vấn Alfred, đúng không?
- Tất nhiên là không.
Honey chỉ moi được đến thế.
Jason chở hai ngày trước khi gọi lần hai.
Lần này Paige trả lởi phôn.
- Bác sĩ Taylor.
- Xin chào! - Jason nói nhẹ nhàng. - Tôi đă đi tua với cô hôm nọ, và mời cô cùng ăn tối. Cô nói…
- Tôi nói rằng tôi bận. Tôi vẫn c̣n bận. Tạm biệt, ông Curtis. - Cô dập máy.
- Thế là thế nào? - Honey hỏi.
- Chẳng thế nào cả.
Sáu giờ sáng hôm sau, khi đám nội trú tụ tập quanh Paige để đi tua sáng, Jason Curtis xuất hiện.
Anh mặc áo choàng trắng.
- Hy vọng tôi không đến muộn, - anh nói vui vẻ.- Tôi phải lấy áo choàng. Tôi biết cô sẽ bực ḿnh nếu tôi không mặc nó.
Paige hít một hơi dài, giận dữ.
- Anh lại đây. - Cô đẩy Jason vào một pḥng bỏ trống. - Anh làm tṛ ǵ vậy?
- Nói thật với cô, tôi lo cho mấy bệnh nhân mà chúng ta khám hôm nọ. - Anh ta sốt sắng. - Tôi đến để xem mọi người có yên ổn không.
Anh chàng này đang chọc tức cô.
- Sao anh không ra ngoài mà xây cất cái ǵ đó của ḿnh.
Jason nh́n cô nói khẽ:
- Th́ tôi đang thử đây. - Anh ta ch́a ra một nắm vé. - Tôi chưa biết sở thích của cô nên tôi đă lấy vé tṛ chơi Người khổng lồ, ca kịch, opera và hoà nhạc… Cô chọn đi.
Anh chàng này thật quá thể.
- Anh luôn luôn ném tiền đi như vậy ư?
- Chỉ khi nào tôi yêu. – Jason đáp giản dị.
- Này, anh…
Anh ch́a vé ra cho cô.
- Cô chọn đi.
Paige cầm hết.
- Cám ơn. - Cô nói ngọt ngào. - Tôi sẽ mang cho các bệnh nhân ngoại trú của tôi. Đa phần họ chẳng có dịp đi xem kịch hoặc opera…
Anh mỉm cười.
- Tuyệt, tôi hy vọng họ thích. Cô đi ăn tối với tôi nhé?
- Không…
- Dù ǵ th́ cô cũng phải ăn chứ. Cô hăy nghĩ lại đi.
Paige cảm thấy hơi có chút hối hận về tập vé.
- Tôi e rằng tôi không phải là bạn đồng hành dễ chịu đâu. Đêm qua tôi phải trực, và…
- Chúng ta sẽ đi sớm.
Cô thở dài.
- Thôi được nhưng…
- Tuyệt vời! Khi nào tôi đón cô?
- Tôi sẽ ở đây lúc bẩy giờ.
- Tôi sẽ đến đón cô. - Anh ngáp.
- Bây giờ tôi về nhà ngủ tiếp đây. Giờ này đến Chúa c̣n chưa dậy.
- Ai bắt tội cô thế cơ chứ?
Paige nh́n anh đi ra, không khỏi mỉm cười.
Bẩy giờ tối hôm đó khi Jason đến bệnh viện để đón Paige, y tá trực nói.
- Ông có thể t́m bác sĩ Taylor ở pḥng trực.
- Cám ơn. - Jason theo hành lang đến pḥng trực.
Cửa đóng. Anh gơ nhẹ. Không ai trả lời. Anh gơ mạnh hơn rồi mở cửa ngó vào trong. Paige nằm trên giường, ngủ say sưa. Jason bước lại nơi cô nằm, đứng ngắm cô hồi lâu. Anh sẽ cưới em, cô bé ngủ quên ạ. Anh rón rén ra khỏi pḥng và khẽ khép cửa lại.
Sáng hôm sau, Jason đang họp th́ cô thư kư bước vào với một bó hoa nhỏ. Trên tấm thiếp là ḍng chữ: "Xin lỗi RIP".
Jason bật cười. Anh gọi phôn đến bệnh viện cho Paige.
- Cuộc hẹn của cô đang gọi đây.
- Tôi thực sự xin lỗi về tối hôm qua. - Paige nói. - Tôi ngượng quá.
- Đừng. Tôi có một câu hỏi.
- Ǵ vậy?
- RIP có nghĩa là Hăy Yên Nghỉ (1) hay Rip Van Winkle (2)?
Paige cười.
- Anh hăy chọn lấy.
- Lựa chọn của tôi là tối hôm nay. Chúng ta có thể làm lại được không?
Cô do dự. Ḿnh không muốn sa vào chuyện này. Cậu vẫn c̣n vương vấn Alfred đúng không?
- A lô. - Cô vẫn nghe đấy chứ?
- Vâng. - Một buổi tối đâu có hại ǵ, Paige quyết định. - Được, chúng ta có thể đi ăn tối.
- Tuyệt vời.
Tối hôm đó, khi Paige đóng bộ, Kat hỏi.
- Cuộc hẹn có vẻ nặng kư nhỉ. Ai đấy?
- Một bác sĩ - kiến trúc sư. - Paige nói.
- Một cái ǵ?
Paige kể lại câu chuyện.
- Anh chàng có vẻ ngộ đấy. Cậu quan tâm chứ?
- Không hẳn.
Buổi tối trôi qua thú vị. Paige thấy Jason thật dễ gần. Họ nói bâng quơ về mọi chuyện và thời gian lao qua như bay.
- Hăy kể về cô đi, - Jason nói. - Cô lớn lên ở đâu?
Anh sẽ không tin nổi.
- Tôi tin mà.
Thôi được. Congo, Ấn Độ, Miến Điện, Nigeria, Kenya…
- Tôi không tin.
Thật đấy. Cha tôi làm việc cho WHO.
- Cái ǵ cơ?
- Tổ chức Y tế thế giới. Ông là bác sĩ. Cả thời thơ ấu tôi theo ông đi khắp các nước thế giới thứ ba.
- Hẳn là vất vả lắm.
- Rất thú vị. Chỉ có khó khăn là tôi chẳng ở nơi nào được lâu để mà kết bạn.
Anh không cần ai nữa, Paige, chúng ta luôn có nhau rồi… Đây là Karen vợ tôi.
Cô cố rũ khỏi hồi ức.
- Tôi đă học được nhiều thứ tiếng lạ lùng và biết được nhiều phong tục lạ lùng không kém.
- Chẳng hạn…?
- Chẳng hạn như… tôi. - Cô ngẫm nghĩ một lát, ở Ấn Độ, người ta tin rằng cuộc sống vẫn tồn tại sau cái chết và kiếp sau phụ thuộc vào cách ăn ở của anh ở kiếp này. Nếu ăn ở xấu xa, kiếp sau anh hoá kiếp thành súc vật. Thậm chí trông thấy một con chó, tôi cử thắc mắc hoài, kiếp trước nó là ai và đă làm ǵ xấu xa để đến nông nỗi này.
- Chắc nó đă từng làm chỉ điểm. - Jason nói. Paige mỉm cười.
- Và sau đó là Gherao.
- Gherao?
- Đó là một h́nh phạt khủng khiếp, một đám đông vây bủa một người… - Cô chợt im bặt.
- Và sao?
- Thế thôi.
- Thế thôi ư?
- Họ chẳng nói chẳng rằng, chẳng làm ǵ hết.
- Nhưng người kia không thể đi đâu, không thể thoát đâu được. Anh ta bị vây hăm. Cảnh đó có thể kéo dài nhiều, rất nhiều giờ. Anh ta ở trong ṿng tṛn, c̣n đám người th́ đổi phiên gác. Một lần tôi đă chứng kiến một người đàn ông cố thoát khỏi Gherao. Họ đánh anh ta tới chết.
Nhớ lại, Paige rùng ḿnh. Những con người b́nh thường thân thiện là thế đă biến thành một đám đông man rợ gào rú điên loạn.
"Ra khỏi đây mau!" Alfred thét lên, chàng nắm lấy tay cô và dắt cô chạy vào một phố nhỏ yên tĩnh.
- Kinh khủng, - Jason nói.
- Cha tôi đưa gia đ́nh đi khỏi nơi đó ngay hôm sau.
- Giá mà tôi biết được cha cô.
- Cha tôi là một bác sĩ tuyệt vời. Ông có thể thành công lớn ở đại lộ Công Viên, nhưng ông không màng tới tiền bạc. Mối quan tâm duy nhất của ông là cứu giúp con người. Giống như Alfred, cô nghĩ.
- Cha cô ra sao rồi?
- Ông bị giết trong cuộc chiến tranh bộ lạc.
- Thật tiếc quá.
- Ông yêu công việc của ḿnh. Lúc đầu, dân bản xứ chống lại ông. Họ rất mê tín. Ở những làng hẻo lánh bên Ấn Độ, mỗi người đều có một Jatak, tức là lá số tử vi mà thầy mo của bản lấy cho, và họ sống theo lá số tử vi đó. - Cô mỉm cười. - Tôi cũng thích có một cái.
- Thế đám thầy mo có phán em sẽ lấy một kiến trúc sư trẻ, đẹp trai không?
Paige nh́n anh nói quả quyết.
- Không. - Câu chuyện đă đi đến chỗ quá riêng tư. Anh là kiến trúc sư, chắc anh thích nghe chuyện này. Tôi lớn lên trong những cái cḥi vách bằng phên liếp sàn đất nện, mái lợp tranh, lúc nhúc những dơi và chuột. Tôi sống trong những Tukuls mái rơm, tường đốt dầy và không có cửa sổ. Ước mơ của tôi là một ngày nào đó được sống trong một căn nhà hai tầng đủ tiện nghi và hàng hiên, thảm cỏ xanh và hàng rào gỗ trắng, và… - Paige ngừng lại. - Xin lỗi, tôi không định kể lề thế này, nhưng v́ anh đă hỏi.
- Tôi rất thích câu chuyện của em, Jason nói.
Paige nh́n đồng hồ.
- Đă quá muộn rồi.
- Chúng ta có thể gặp lại vào buổi tối khác không?
Ḿnh không muốn để anh ta tiếp tục, Paige nghĩ. Chuyện này rồi sẽ chẳng đi đến đâu. Cô lại nghĩ đến điều Kat đă nói. Cậu đang níu vào một bóng ma.
- Hăy buông ra đi. Cô nh́n Jason và nói.
- Vâng.
Sáng sớm hôm sau, một người đưa tin mang đến một cái gói. Paige mở cửa.
- Tôi cần chuyển cái này cho bác sĩ Taylor.
- Tôi là bác sĩ Taylor.
Người đưa tin nh́n Paige ngạc nhiên.
- Cô là bác sĩ?
- Phải. - Paige nói. - Tôi là bác sĩ, xin hỏi điều đó có làm phiền ông không?
Ông ta nhún vai.
- Không, thưa cô. Hoàn toàn không. Xin mời cô kư vào đây.
Cái gói nặng một cách bất ngờ. Ṭ ṃ, Paige mang nó vào đặt lên bàn pḥng khách và mở ra. Đó là mô h́nh thu nhỏ của một ngôi nhà hai tầng xinh xắn, có hàng hiên. Trước nhà là một băi cỏ và một khu vườn bé tẹo bao quanh bởi một hàng rào gỗ trắng. Chắc anh ấy phải thức suốt đêm để làm h́nh mẫu này.
Tấm thiếp kèm theo viết:
Của anh []
Của chúng ta []
- Hăy đánh dấu vào một ô trống.
Cô ngồi đó, lặng nh́n hồi lâu. Ngôi nhà th́ đúng, nhưng người đàn ông lại không phải. Ta làm sao thế nhỉ? Paige tự hỏi ḿnh. Anh ấy thông minh, hấp dẫn và đáng yêu. Nhưng cô biết làm sao rồi. Anh không phải Alfred.
Chuông điện thoại reo. Đó là Jason.
- Em đă nhận được căn nhà chưa? - Anh hỏi.
- Đẹp lắm! Cám ơn anh rất nhiều.
- Tôi muốn xây cho em một căn nhà thực sự. Em đă điền vào chỗ trống chưa?
- Chưa.
- Tôi là người đàn ông kiên nhẫn. Em có được rảnh cho bữa tối nay không?
- Có nhưng cần báo trước với anh, tôi phải mổ suốt ngày hôm nay, nên buổi tối sẽ rất mệt.
- Chúng ta sẽ kết thúc sớm. Tiện thể, bữa tối sẽ làm ở nhà bố mẹ tôi.
Paige ngập ngừng mất một lúc.
- Tôi đă kể tất cả về em.
- Thôi được. - Paige nói. Sự việc diễn ra quá nhanh.
Điều này làm cô lo lắng.
Khi đặt máy xuống Paige nghĩ: Thực ra ḿnh không nên nhận lời. Tối nay ḿnh sẽ mệt đến mức không thể làm được ǵ ngoài đi ngủ. Ư nghĩ thôi thúc cô gọi lại cho Jason và huỷ bỏ cuộc hẹn. Đă quá muộn rồi. Chúng ta sẽ kết thúc sớm vậy.
Tối hôm ấy khi Paige sửa soạn áo váy, Kat nói.
- Trông cậu mệt phờ rồi.
- Đúng vậy.
- Thế sao vẫn đi? Lúc này tốt nhất cho cậu là một giấc ngủ. Hay cậu c̣n dư sức?
- Không. Tối nay th́ không.
- Lại Jason à?
- Ừ. Ḿnh sẽ gặp phụ huynh anh ta.
- A! - Kat lắc đầu.
- Không phải như cậu tưởng đâu. - Paige nói. Thực sự không phải.

o0o

Cha mẹ Jason sống trong một ngôi nhà cổ kính và duyên dáng ở quận Pacific Heights. Cha Jason là một người đàn ông quăng bẩy mươi, phong cách quư phái. Mẹ anh là một phụ nữ niềm nở, b́nh dị. Họ khiến Paige lập tức có cảm giác như đang ở nhà ḿnh.
- Jason kể rất nhiều về cô, - bà Curtis nói, - vậy mà nó lại không kể cô đẹp đến như thế này.
- Cám ơn bác.
Họ vào trong thư viện đầy những mô h́nh nhà cửa, lâu đài mà Jason đă thiết kế.
- Nói riêng với nhau thôi nhé: Jason cụ cố của nó và tôi đă tạo ra nhiều cảnh quan cho San Francisco này, - cha Jason nói. - Con trai tôi là một tài năng đấy.
- Đó là điều con vẫn thường khoe với Paige. - Jason nói.
Paige cười.
- Cháu biết chứ ạ. - Mắt cô nặng trĩu và cô phải gắng hết sức để tỉnh táo.
Jason nh́n cô, lo lắng.
- Chúng ta ăn tối đi. - Anh đề nghị.
Họ vào một pḥng ăn rộng ốp gỗ sồi, được trang tn bằng những đồ cổ duyên dáng và những bức chân dung treo trên tường. Một người hầu bắt đầu phục vụ.
Cha Jason nói.
- Bức hoạ kia là cụ cố của Jason. Tất cả những toà nhà cụ thiết kế đă bị phá huỷ trong trận động đất năm 1906. Thật đáng buồn, bởi v́ chúng là vô giá. Chốc nữa tôi sẽ cho cô xem vài tấm ảnh chụp những building đó nếu cô…
Đầu Paige đổ gục xuống bàn. Cô đă ngủ.
- May mà tôi không làm món súp, - mẹ Jason nói khẽ.

o0o

Ken Mallory có một vấn đề. Khi tin đồn về vụ cá cược lan ra trong bệnh viện, số tiền cuộc đă lên tới mười ngàn đô-la. Quá tự tin vào tài sát gái của ḿnh, Mallory đă nhận số tiền cược vượt xa khả năng tài chính của hắn.
Nếu ḿnh thua th́ sẽ khôn nạn đây. Nhưng ḿnh không thể thất bại. Đă đến lúc ra tay rồi.
Kat đang ăn trưa trong căng tin với Paige và Honey th́ Mallory sáp lại.
- Có thể ngồi cùng bàn được không, các bác sĩ?
Không phải các cô, không phải các em. Bác sĩ, khôn đấy, Kat nghĩ một cách mỉa mai.
- Cứ tự nhiên, - cô nói.
Paige và Honey đưa mắt nh́n nhau.
- Ḿnh phải đi đây, - Paige nói.
- Tôi cũng thể. Gặp lại sau nhé. - Honey đứng dậy.
Mallory nh́n Paige và Honey đi ra.
- Buổi sáng bận rộn lắm hả? - Mallory hỏi - Hắn làm như đang thực sự quan tâm.
- Có phải tất cả đâu? - Kat phô cho hắn một nụ cười ngọt ngào, hứa hẹn.
Mallory đă vạch kế hoạch chiến lược hẳn hoi. Ta sẽ cho cô ả ấy thấy ta quan tâm đến ả như một con người, chứ không phải chỉ giống cái. Đàn bà… chúng ghét mục tiêu t́nh dục. Phải nói chuyện y học với cô ả. Ta sẽ làm từ từ, thong thả. Một tháng, ta c̣n khối thời gian để lôi ả lên giường.
- Cô đă nghe chuyện khám nghiệm tử thi bà Turnball chưa? - Mallory mào đầu. - Bà ta có nguyên cả chai Coca-Cola trong dạ dày. Không tưởng tượng nổi làm sao…
Kat nhoài tới trước.
- Anh làm ǵ vào tối thứ bảy, Ken?
Mallory đă bị đánh úp.
- Cái ǵ?
- Em nghĩ biết đâu anh lại thích mời em đi ăn tối.
Hắn thấy ḿnh gần như đỏ mặt. Chúa ơi! Có khác nào bắt cá trong thau! Ả này đâu có đồng tính.Mấy thằng khốn kia nói vậy v́ chúng không sục được vào váy cô ả. Được ḿnh sẽ làm cho bọn chúng xem. Cô ả chẳng vừa gợi ư là ǵ! Hắn cố nhớ xem đă hẹn em nào tối thứ bảy. Sauy, Cô y tá pḥng mổ. Cô nàng có thể đợi.
- Không có việc ǵ đâu, - Mallory nói. - Anh muốn mời em đi ăn tối.
Kat đặt tay lên tay hắn.
- Tuyệt! - Cô nói êm ru. - Em mong sao thứ bảy chóng đến.
Hắn toét miệng cười.
- Anh cũng vậy.
Cô không biết giá bao nhiêu đâu, cô em. Mười ngàn đô-la đấy!
Chiều hôm đó Kat kể lại với Paige và Honey.
- Mồm hắn há hốc ra! - Kat cười. - Giá các cậu được nh́n cái vẻ mặt hắn. Trông cứ như con mèo phải nuốt chửng con chim hoàng yến vậy.
- Hăy nhớ cậu là Kat. - con mèo. C̣n hắn là con chim hoàng yến. - Paige nói.
- Cậu sẽ làm ǵ với hắn vào tối thứ bảy? - Honey hỏi.
- Có gợi ư ǵ không?
- Có chứ, - Paige đáp. - Kế hoạch là thế này…

o0o

Tối thứ bảy, Kat đi ăn với Ken Manory tại Emilio, một nhà hàng bên bờ vịnh. Cô trang điểm thật cẩn thận với bộ váy dài trắng, hở vai.
- Trông em thật mê hồn. - Mallory nói. Hắn thận trọng gẩy đúng nốt nhạc. Tán tụng nhưng không thúc ép. Say mê, nhưng không khêu gợi. Mallory rắp tâm phô bày hết vẻ quyến rũ của ḿnh, nhưng điều đó bỗng trở nên không cần thiết. Rất nhanh, hắn thấy rơ rằng chính Kat mới là người đang ra sức làm duyên làm dáng với hắn.
Sau một tuần rượu, cô nói.
- Mọi người đều khen anh là một bác sĩ tuyệt vời, Ken ạ.
- Có ǵ đâu Mallory làm bộ khiêm tốn. - Tôi được đào luyện tốt, và tôi quan tâm nhiều đến bệnh nhân. Họ rất quan trọng đối với tôi. - Giọng hắn đầy ắp sự thành thực.
Kat đặt tay lên tay hắn.
Hẳn là thế rồi. Anh quê ở đâu? Em muốn biết tất cả về anh. Anh thực sự ấy.
Chứa ơi! Đứng bài của ḿnh, Mallory nghĩ bụng.
Hắn không hề nghĩ mọi việc lại trơn tru thế này. Hắn là tay sát gái có hạng. Radar của hắn bắt được mọi tín hiệu từ đàn bà. phát ra. Họ sẵn sàng gật đầu với một cú liếc mắt, một nụ cười, một cung giọng của hắn. Tín hiệu của Kat làm nhiễu loạn radar của Ken.
Cô ngả sát vào hắn, giọng khàn khàn.
- Em muốn biết tất cả.
Ken kể về ḿnh trong suốt bữa ăn, và mỗi bận hắn toan đổi chủ đề sang phía Kat th́ cô lại nói:
- Không, không. Em muốn nghe nữa. Đời anh kỳ diệu biết bạ!
Cô ả chết mê chết mệt rồi, Mallory khẳng định.
- Hắn ước ǵ ḿnh có thể đặt cược được thêm. Thậm chí ḿnh có thể thắng ngay đêm nay, Ken nghĩ. Hắn lại càng chắc mẩm khi Kat nói, trong lúc họ uống cà phê.
- Anh có muốn về pḥng em làm một ly rượu đêm không?
Mallory vuốt cánh tay cô, nói khẽ:
- Anh muốn chứ.
Mấy thằng cu đó điên hết cả rồi, Mallory nghĩ.
Hắn chưa từng gặp ai ào ào như cô ả này. Hắn có cảm tưởng ḿnh sắp bị ả cưỡng hiếp.
Ba mươi phút sau, họ bước vào căn hộ của Kat.
- Đẹp đấy, - Mallory nói, nh́n quanh. - Rất đẹp. Em ở đây một ḿnh hả?
- Không. Bác sĩ Taylor và bác sĩ Taft ở chung với em.
- Ồ!
 Cô nghe được vẻ nuối tiếc trong tiếng thở dài của Ken.
Kat tặng cho hắn một nụ cười mời mọc.
- Nhưng đến khuya họ mới về cơ.
Mallory ngoác miệng cười.
- Tốt!
- Anh uống ǵ không?
- Một ly, Scotch và soda. - Hắn nh́n theo Kat đi tới quầy bar nhỏ pha rượu. Cô ả có bộ mông tuyệt vời, Mallory nghĩ. Trông ngon quá. Và ḿnh vừa được nằm với cô ả vừa được mười ngàn đô. Hắn cười thành tiếng.
Kat quay lại.
- Có ǵ buồn cười vậy?
- Không có ǵ. Anh chỉ đang nghĩ là anh thật may mắn được ở đây một ḿnh với em.
- Em mới là người may, - Kat nói ngọt ngào và đưa tới cho Ken ly rượu.
Mallory nâng ly và vừa mở miệng. - Mừng cho… th́ Kat đă chen vào, - mừng cho chúng ta.
Ken chỉ c̣n biết gật đầu.
Hắn vừa định nói "Bật nhạc được không nhỉ? - th́ Kat đă bảo:
- Anh muốn nghe nhạc không?
- Em là người đọc được ư nghĩ của anh đấy.
Kat chọn bản Cole Parter cổ điển. Cô kín đáo liếc đồng hồ, và quay sang Mallory.
- Anh có thích nhảy không?
Mallory sán lại gần cô.
- C̣n phụ thuộc vào chuyện ai là bạn nhảy. Anh thích nhảy với em.
Kat nhích vào ḷng Ken và họ bắt đầu d́u nhau đi trong tiếng nhạc êm dịu, mơ màng. Ken nhận biết thân thể Kat áp mạnh vào ḿnh và hắn cảm thấy bị kích thích. Hắn xiết chặt cô hơn, và cô mỉm cười với hắn.
Đến lúc ra đ̣n rồi đây.
- Em đáng yêu lắm, em biết không? - Mallory nói gấp gáp Anh muốn em ngay từ phút đầu gặp gỡ.
Kat nh́n vào mắt hắn:
- Em cũng cảm thấy hệt như vậy với anh, Ken. - Môi hắn lần đến môi cô, và hắn trao cho cô một cái hôn nồng nàn; cuồng nhiệt.
- Vào pḥng ngủ đi em, - Mallory nói. Nỗi thèm khát bất ngờ cuộn lên trong hắn.
- Ôi vâng!
Hắn nắm lấy tay cô và cô dẫn hắn vào pḥng ḿnh. Đúng lúc đó, cửa ngoài bật mở. Paige và Honey bước vào.
- Hello! - Paige chào. Cô nh́n Mallory ngạc nhiên. - Ồ, bác sĩ Mallory? Tôi không nghĩ được gặp bác sĩ ở đây.
- À tôi… tôi… Chúng tôi vừa đi ăn tối. - Kat khoe.
Mallory tối tăm mặt mũi. Hắn cố gh́m ḿnh, quay sang Kat.
- Anh phải về đây. Muộn rồi, mai là một ngày nặng nhọc của anh.
- Ôi em rất tiếc, - Kat nói. Có cả một thế giới hứa hẹn trong cô.
- Tối mai thế nào em? - Mallory hỏi.
- Em rất muốn…
- Tuyệt!
- Nhưng em không đi được.
- Ồ thôi được thế thử sáu?
Kat nhíu mày.
- Ôi cưng ơi. Em sợ thứ sáu cũng không được rồi.
Mallory bắt đầu tuyệt vọng.
- Thứ bảy?
- Thứ bảy là hay nhất.
Ken gật đầu, thở phào nhẹ nhơm.
- Tốt quá. Hẹn em thứ bảy.
Hắn quay sang Paige và Honey.
- Chúc ngủ ngon.
- Tạm biệt.
Kat tiễn Mallory ra cửa.
- Chúc anh những giấc mơ ngọt ngào. Em sẽ mơ đến anh đấy.
Mallory bóp tay cô.
- Anh tin sẽ biến giấc mơ của em thành hiện thực. Chúng ta sẽ bù lại vào thứ bảy này nhé.
- Em không thể đợi được nữa.
Đêm đó, Kat nằm trên giường nghĩ tới Mallory.
Cô cặm hắn. Nhưng lạ làm sao, cô lại thấy thích buổi tối hôm nay. Cô tin chắc Mallory cũng thích, mặc dù hắn vẫn đang diễn tṛ. Phải chi điều đó là sự thực, Kat nghĩ, không phải một cuộc chơi. Cô không hề biết một cuộc chơi nguy hiểm biết chừng nào.

Chú thích:
(1) Rest in Peace.
(2) Một nhân vật trong chuyện The sketch Book của nhà văn Washington Irving, ngủ suốt hai mươi năm.


Chương 17

Chắc là do thời tiết, Paige chán chường nghĩ.
Ngoài trời lạnh lẽo, thê lương, mưa giăng xám xịt làm tinh thần bải hoải. Ngày làm việc của cô bắt đầu từ sáu giờ sáng, hết chuyện nọ đến chuyện kia. Bệnh viện dường như chật ních các gomer, và như họ cùng than văn một lúc. Y tá th́ cáu gắt và cẩu thả Họ lấy máu nhầm các bệnh nhân với nhau, để mất phim X quang đang cần gấp và quát tháo với cả người bệnh. Thêm vào đó, nhân viên bệnh viện lại nghỉ la liệt v́ dịch cúm. Ngày hôm nay là như vậy.
Điểm sáng duy nhất là cú phôn của Jason.
- Chào em, - anh nói vui vẻ. - lôi chỉ gọi để kiểm tra xem bệnh nhân của chúng ta như thế nào?
- Họ vẫn tồn tại được.
- Có mảy may nào cơ hội ăn trưa với nhau không?
Paige cười.
- Ăn trưa là ǵ? Nếu gặp may mắn, tôi có thể vớ được một miếng san-đuưch ôi vào lúc bốn giờ chiều. Ở đây đang bấn loạn.
- Thôi được, tôi không giữ em nữa. Tôi có thể gọi lại được không?
- Được. - Có mất ǵ đâu.
- Chào em.
Paige làm việc liên tục đến tận nửa đêm, và cuối cùng, khi được giải phóng, cô mệt đến mức không cử động nổi. Cô thoáng nghĩ tới chuyện ở lại bệnh viện và qua đêm trong pḥng trực, nhưng h́nh ảnh chiếc giường ấp áp ở nhà lại quá quyến rũ. Cô thay đồ và lảo đảo đi ra thang máy.
Bác sĩ Peterson lại gần cô.
- Chúa ơi! - Ông ta kêu lên. - Con mèo nào lôi cô đi thế?
Paige mỉm cười mệt mỏi.
- Trông tôi khiếp lắm hả?
- Khủng khiếp. - Peterson toét miệng cười. - Cô về nhà bây giờ bây giờ chứ?
Paige gật đầu.
- Cô may đấy. C̣n tôi vào trận đây.
Thang máy đến. Cô đứng vào trong, dở thức dở ngủ.
- Paige? - Peterson gọi khẽ.
Cô choàng tỉnh.
- Cái ǵ?
- Cô tự lái xe về được không?
- Được Paige lẩm bẩm. - Và khi về đến nhà, tôi sẽ ngủ một mạch hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Cô ra đến băi đậu và ḅ vào xe. Cô ngồi rũ ra, mệt đến nỗi không thể nổ máy. Ḿnh không thể ngủ ở đây. Ḿnh sẽ ngủ ở nhà.
Cô lên xe về căn hộ, không nhận thấy ḿnh đang cho xe chạy cḥng chành, cho đến khi một tài xế gào lên.
- Này, xéo ngay ra khỏi đường, con mụ say rượu kia!
Cô cố sức tập trung. Ḿnh không được ngủ gật…
Ḿnh không được ngủ gật. Cô bật đài và vặn tiếng thật to. Khi đă về đến khu nhà, cô ngồi lại trong xe hồi lâu trước khi lấy đủ sức tàn để trèo lên cầu thang.
Kat và Honey đă ngủ. Paige nh́n đồng hồ cạnh giường. Một giờ sáng, cô muốn cởi quần áo, nhưng việc đó dường như là quá sức. Cô nằm lăn ra, và ngủ ngay lập tức.
Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại như dội đến từ một hành tinh xa lắc. Paige cố ngủ tiếp, nhưng âm thanh của nó như hàng đống mũi kim đâm ngoáy vào năo cô. Cô loạng choạng ngồi dậy và nhấc phôn.
- A lô?
- Bác sĩ Taylor?
- Tôi đây. - Giọng cô khản đặc…
Bác sĩ Barker yêu cầu cô phụ mộ ở pḥng phẫu thuật số 4, stat.
Paige hắng giọng.
- Chắc có sự nhầm lẫn ǵ rồi, - cô nói líu ríu. - Tôi vừa hết phiên.
- Pḥng mổ số 4. Ông Barker đang đợi. - Đường đây bị ngắt.
Paige ngồi trên giường, đờ đẫn, tâm trí mù mờ.
Cô nh́n đồng hồ. Bốn giờ ba mươi. Tại sao đang đêm bác sĩ Barker lại gọi cô nhỉ? Chỉ có một câu trả lời.
Chuyện ǵ đó đang xẩy ra với một bệnh nhân của cô.
Cô ḍ dẫm vào pḥng tắm, vă nước lạnh lên mặt.
Cô nh́n vào gương. Lạy chúa? Trông ḿnh như bà lăo tám mươi. Cô nghĩ.
Mười phút sau, Paige quay trở lại bệnh viện. Cô vẫn c̣n lơ mơ khi theo thang máy lên tầng bốn. Cô vào pḥng thay đồ bác sĩ, rồi rửa tay và sang pḥng mổ.
Ở đó đă có ba y tá và một bác sĩ nội trú phụ mổ cho Barker.
- Ông ta nh́n Paige bước vào và la lên.
- Lạy Chúa tôi! Cô mặc áo bệnh viện! Không ai bảo cho cô là phải mặc áo choàng trong pḥng mổ à?
Paige đứng sững lại, tỉnh hẳn, mắt cô rực lên:
- Ông nghe đây, - cô nói giận giữ. - Tôi đă hết phiên trực. Tôi đến đây là giúp cho ông. Tôi không…
- Đừng có tranh căi với tôi, - bác sĩ Barker nói cộc lốc - Lại đây và cầm lấy đồ nghề đi.
Paige bước tới bàn mổ và nh́n xuống. Không phải bệnh nhân của cô. Barker không có lư do ǵ gọi ḿnh.
Lăo ta cố ép ḿnh bật ra khỏi bệnh viện. Hừ, đừng ḥng ḿnh chịu rời khỏi đây! Cô lườm Barker, cầm panh lên và bắt đầu làm việc.
Đây là một ca cấp cứu đường ṿng động mạch vành. Vết rạn trên da đă được mở từ chính giữa ngực xuống xương ức, sau đó xương ức được xẻ ra bằng cưa điện. Tim và những huyết mạch chính lộ ra.
Paige nong chiếc panh kim vào giữa hai gờ xương ức cố giữ cho chúng tách ra đủ độ cần thiết. Cô quan sát bác sĩ Barker mổ màng ngoài một cách điêu luyện, để lộ ra quả tim.
- Ông ta chỉ các động mạch vành, nói:
- Vấn đề là ở đây. Chúng ta sẽ làm một số động tác ghép nối.
 Ông đă bóc lấy một sợi tĩnh mạch dài ở chân người bệnh và khâu một đoạn vào động mạch chủ từ tim ra. Đầu kia ông nối vào một động mạch vành bên ngoài vùng tắc nghẽn, đưa máu đi qua đoạn ghép để tránh vùng này.
Barker nh́n nhà phẫu thuật lăo luyện làm việc. Phải chi tính nết ông ta đừng ác nghiệt như thế?
Ca mổ kéo dài ba giờ. Đến hồi kết thúc, Paige gần như thiếp đi. Khi vết mổ đă được khép lại, bác sĩ Barker quay sang các nhân viên và nói:
- Cám ơn tất cả mọi người.
 Ông ta không thèm nh́n Paige.
Paige lập cập ra khỏi pḥng không nói một lời và đi thẳng lên văn pḥng của Benjamin Wallace.
Wallace vừa đến.
- Trông cô kiệt sức rồi, - Ông ta nói. - Cô cần phải nghỉ đi.
Paige hít một hơi dài để gh́m cơn tức giận.
- Tôi muốn chuyển sang tốp phẫu thuật khác.
Wallce nh́n cô chăm chú.
- Cô được phân công vào nhóm bác sĩ Barker đúng không?
- Đúng.
- Thế có vấn đề ǵ?
- Ông hỏi lăo ta xem. Lăo ta căm thù tôi th́ phải. Phen này tống được tôi đi lăo sẽ khoái lắm đây. Tôi sẽ đi tốp khác. Tốp nào cũng được.
- Tôi sẽ nói chuyện với ông ta, - Wallace nói.
- Cám ơn.
Paige quay đi và ra khỏi pḥng. Tốt hơn hết họ nên để ḿnh tránh xa lăo ta. Nh́n thấy lăo lần nữa, sợ rằng ḿnh sẽ giết lăo mất.
Paige về nhà và ngủ liền mười hai tiếng. Cô tỉnh dậy với cảm giác đă xảy ra một điều ǵ đó tuyệt vời, rồi cô nhớ lại. Ḿnh không phải gặp lại "Hung thần" nữa! Cô vừa lái xe đến bệnh viện vừa huưt sáo.
Khi Paige tới hành lang, một người phục vụ lại gần cô.
- Bác sĩ Taylor…
- Ǵ vậy?
- Ông Wallace muốn gặp bác sĩ.
- Cám ơn, - Paige nói, rồi thầm tự hỏi ḿnh sẽ được giao vào nhóm của ai.
Cô bước vào văn pḥng của Benjamin Wallace.
- Trông cô khá hơn rồi đấy, Paige.
- Cám ơn. Tôi đă cảm thấy đỡ rồi. Mà đúng thật. Cô lâng lâng trong cái cảm giác được phóng thích.
- Tôi đă nói chuyện với bác sĩ Barker.
Paige mỉm cười.
- Tôi thực sự cám ơn.
- Ông ấy không cho cô đi.
Nụ cười của Paige tan biến:
- Cái ǵ?
- Ông ta bảo cô đă được phân công vào tốp của ông ta rồi và cô phải ở lại.
Cô không tin vào tai ḿnh nữa.
- Nhưng tại sao chứ?
- Cô biết tại sao rồi. Lăo chết treo đó cần một người biết chịu đựng để cho lăo thoả cơn nhục mạ.
- Tôi sẽ không chịu nổi đâu.
Bác sĩ Wallace buồn bă:
- Tôi e rằng cô không có lựa chọn nào khác. Trừ phi cô muốn rời khỏi bệnh viện. Cô không nghĩ đến chuyện đó chứ?
Paige không việc ǵ phải nghĩ tới chuyện ấy.
- Không. - Cô sẽ không để cho lăo Barker bắt cô phải ra đi. Đó là mưu mô của lăo. - Không, cô gằn giọng, - tôi sẽ ở lại.
- Tốt, thế là ổn rồi nhé.
- Đừng ḥng, Paige nghĩ. Ḿnh sẽ t́m ra cách bắt lăo phải trả giá.

o0o

Trong pḥng thay đồ bác sĩ, Ken Mallory đang chuẩn bị vào tua. Grundy và ba bác sĩ khác bước vào.
- Anh chàng của chúng ta đây rồi! - Grundy nói. - Làm ăn thế nào, Ken?
- Tốt.
Grundy quay sang đám kia.
- Trông hắn có vẻ chưa được xơ múi ǵ nhỉ? - Rồi hắn bảo Mallory. - Cậu chồng tiền đi là vừa. Tớ đang tính trả nốt tiền mua xe.
Một bác sĩ khác đế vào.
- Tớ định mua một tủ áo mới.
Mallory lắc đầu tiếc rẻ.
- Đâu có chuyện đó. Sắp tiền ra đi, mấy cha nội?
Grundy nh́n hắn ḍ xét.
- Cậu nói thế là ư ǵ?
- Nếu cô ả khoái đàn bà th́ thằng này là quan hoạn. Tao chưa từng gặp con nào "máu me" như ả. Tối hôm nọ suưt nữa th́ tao "quại" được ả rồi.
Đám kia nh́n nhau, lo lắng.
- Nhưng cậu vẫn chưa lôi được cô ta lên giường?
- Nguyên nhân duy nhất là bọn này bị gián đoạn trên đường vào buồng ngủ. Tớ đă hẹn cô ta tối thứ bảy này. Coi như xong, chỉ c̣n chờ vỗ tay nữa thôi.
Mallory mặc xong quần áo.
- Thôi nào các tướng, dẹp đường ra…
Một lát sau, Grundy chặn Kat lại ngoài hành lang.
- Tôi t́m cô măi, - hắn nói, mặt bừng bừng tức giận.
- Có chuyện ǵ thế?
- Thằng con hoang Mallory. Hắn nhơn nhơn kể với mọi người rằng hắn sẽ ngủ được với cô vào tối thứ bảy.
- Đừng lo, - Kat nói nghiêm trang. - Hắn sẽ thua.
Khi Ken Mallory đến đón Kat, hắn thấy cô bận một chiếc váy cổ trễ thật sâu, để lộ bộ ngực ngon lành và thân h́nh đầy khêu gợi.
- Trông em thật lộng lẫy. - Hắn tán.
Cô ṿng tay ôm hắn.
- Em muốn diện cho anh. - Cô đổ vào ḷng hắn.
Chúa ơi, cô nàng thèm khát thật rồi! Khi Mallory cất tiếng, giọng hắn khàn đi.
- Kat, trước khi chúng ta đi ăn tối, sao lại không tranh thủ vào kia và…
Cô vuốt ve mặt hắn.
- Ôi anh yêu. Em cũng thèm lắm. Nhưng Paige đang ở nhà.
Thực ra Paige đang làm việc ở bệnh viện.
- Nhưng sau bữa tối… - Cô để cho lời gợi ư buông lơ lửng.
- Th́ sao?
- Chúng ta có thể về chỗ anh.
Mallory ṿng tay quanh người cô và hôn cô.
- Ư kiến tuyệt diệu.
Hắn đưa cô đến Iron Harse và họ ăn một bữa tối ngon lành. Mặc dù cố cưỡng lại ḿnh, Kat vẫn bị cuốn hút. Ken rất có duyên, vui tính, và quyến rũ kỳ lạ.
Hắn có vẻ thực tâm muốn biết tất cả về cô. Cô biết hắn đang tâng bốc cô, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ của hắn có vẻ như là thực. Nếu ḿnh không biết trước.
Mallory ăn uống chật vật. Hắn chỉ c̣n có thể nghĩ.
Hai tiếng nữa ḿnh sẽ kiếm được mười ngàn đô… Một tiếng nữa ḿnh sẽ kiếm được mười ngàn đô… Ba mươi phút nữa…
Họ đă uống cà phê xong.
- Em sẵn sàng chưa? - Mallory hỏi.
Kat đặt tay lên tay hắn.
- Anh không thể biết em sẵn sàng đến mức nào đâu cưng. Đi anh.
Họ bắt taxi đến căn hộ của hắn.
- Anh phát cuồng lên v́ em, - Mallory thủ thỉ. - Anh chưa từng gặp ai như em.
C̣n cô lại nghe rơ giọng Grundy. Hắn nhơn nhơn kể với mọi người rằng hắn sẽ ngủ được với cô vào tối thứ bảy.
Khi về đến nhà, Mallory trả tiền taxi và dẫn Kat vào thang máy. Hắn có cảm giác như đường lên pḥng hắn dài vô tận. Hắn mở cửa và nói gấp gáp.
Đây rồi Kat bước vào trong.
Đó là một căn hộ độc thân b́nh thường, thiếu đến trầm trọng một bàn tay phụ nữ.
Kat hít hà.
- Ôi, dễ thương quá. Đúng típ của anh.
Hắn nhoẻn miệng cười.
- Để chỉ cho em buồng của chúng ta. Anh bật nhạc đă.
Khi hắn quay đi t́m băng. Kat liếc đồng hồ. Giọng ca của Barbara Streisand tràn ngập căn pḥng.
Mallory cầm lấy tay Kat:
- Nào, cưng.
- Khoan đă, - Kat nói dịu dàng.
Hắn nh́n cô, bối rối.
- Ǵ vậy?
- Em muốn tận hưởng giây phút này bên anh. Trước khi chúng ta cùng…
- Tại sao chúng ta không thưởng thức nó trong pḥng ngủ?
- Em muốn uống. - Uống ư? - Hắn cố giấu sự sốt ruột. - Được. Em dùng ǵ?
- Cho em vodka.
Ken mỉm cười.
- Anh nghĩ chúng ta có thể nhịn một chút - Hắn đi lại quầy bar nhỏ, vội vă rót rượu.
Kat lại nh́n đồng hồ.
Mallory mạng rượu đến và đưa cho Kat một ly.
- Của em đây, bé.
Kat nhấp một ngụm và kêu lên ;
- Ôi lạy Chúa!
Ken nh́n cô, sững lại:
- Sao thế?
- Đây là vodka?
- Em bảo anh là vodka mà.
- Thật ư? Em xin lỗi. Em ghét vodka thậm tệ! Cô vuốt mặt. - Anh cho em một ly scotch với soda được không?
- Được chứ! - Hắn cố nén sự nôn nóng và ra bàn rượu pha ly khác.
Kat lại liếc nh́n đồng hồ.
Ken Mallory quay lại.
- Của em đây.
- Cám ơn, anh yêu.
Cô nhấm nháp. Mallory lấy chiếc ly từ tay cô và đặt lên bàn. Hắn ṿng tay quanh người cô, kéo sát lại và cô cảm thấy hắn đă cao hứng.
- Nào, - Ken nói êm ái. - Hăy làm nên lịch sử di, em.
- Ôi vâng! - Kat rên lên. - Vâng!
Cô để cho hắn đưa vào pḥng ngủ.
Tới rồi đây! Tới rồi đây? Mallory hoan hỉ. Bức tường thành Jericho đă bị phá. Hắn quay sang Kat, giục:
- Cởi ra đi, em yêu.
- Anh trước đi, anh yêu. Em muốn xem anh cởi quẩn áo. Điều đó rất kích động.
- Ô được thôi.
Trong khi Kat đứng nh́n, Mallory từ từ trút bỏ y phục. Đầu tiên là áo vét, rồi sơ mi, cà vạt, rồi giày, tốt và sau cùng là quần. Hắn có thân h́nh rắn rỏi của một lực sĩ.
- Em thích thế này ư, bé?
- Ôi vâng. Anh hăy cởi nốt quần lót ra đi.
Chầm chậm, Mallory để rơi nó xuống sàn. Hắn đă cứng ngắc.
- Đẹp lắm, - Kat nói.
- Bây giờ đến lượt em.
- Vâng.
- Đúng lúc đó, máy nhắn tin của Kat kêu lên:
Mallory giật ḿnh.
- Cái chết tiệt ǵ…?
- Người ta gọi em, - Kat nói. - Em có thể dùng điện thoại của anh được không?
- Bây giờ?
- Vâng, chắc là một ca cấp cứu.
- Vào lúc này?
- Anh yêu, anh biết nguyên tắc rồi đấy.
- Nhưng…
Trong khi Mallory giương mắt nh́n. Kat tới chỗ điện thoại và quay số.
- Bác sĩ Hunter đây… Thật ư? Tất nhiên. Tôi sẽ đến ngay.
Mallory trân trân nh́n Kat.
- Có chuyện ǵ vậy?
- Thiên thần ơi, em phải quay lại bệnh viện.
- Bây giờ?
- Vâng. Một bệnh nhân của em đang hấp hối.
- Ông ta có thể đợi đến…
- Em xin lỗi. Để hôm khác anh nhé.
Ken Mallory đứng đó, trần như nhộng, nh́n Kat bỏ đi. Khi cánh cửa sập lại sau lưng cô, hắn cầm ly rượu của cô, đập vào tường. Con đĩ… con đĩ… con đĩ…
Khi Kat về đến nhà, Paige và Honey đang chờ cô, háo hức.
- Thế nào? - Paige hỏi. - Tớ gọi có đúng lúc không?
Kat cười:
- Cậu căn giờ rất tuyệt.
Cô bắt đầu kể lể t́nh tiết. Khi kể đến đoạn Mallory trần truồng và ngơ ngác trong pḥng ngủ, của quư chổng ngược lên, họ cười đến chảy nước mắt.
Kat đă dấy lên ư muốn kể cho các bạn cô thấy Ken Mallory thú vị đến thế nào, nhưng cô bỗng cảm thấy ḿnh ngớ ngẩn. Xét cho cùng, hắn cũng chỉ nhằm vào cô để được cuộc. Không hiểu sao, Paige h́nh như cảm nhận được ư nghĩ của Kat.
- Hăy cẩn thận với hắn đấy, Kat.
Kat mỉm cười.
- Đừng lo. Nhưng ḿnh phải thú nhận rằng nếu ḿnh không biết chuyện cá cược… Hắn là một con rắn, nhưng hắn toả ra mùi dầu rắn rất thơm.
- Khi nào cậu gặp lại anh ta? - Honey hỏi.
- Ḿnh sẽ cho hắn một tuần để dịu bớt.
Paige quan sát cô.
- Cậu hay là Ken.

o0o

Chiếc Limousine màu đen của Dinetto đang đợi Kat bên ngoài bệnh viện. Lần này chỉ có ḿnh Shadow.
Kat ước ǵ Rhino thế vào chỗ đó. Có một cái ǵ ở Shadow khiến cô mụ mị cả người. Hắn không bao giờ cười và hiếm khi mở miệng, toàn thân hắn toát lên mùi tử khí.
- Vào đi! Hắn nói khi Kat tiến lại gần chiếc xe.
- Này, - Kat nói phẫn nộ, - hăy bảo ông Dinetto rằng ông ta không thể ra lệnh cho tôi được đâu. Tôi không làm việc cho ông ta. Tôi chỉ giúp ông ta một lần…
- Vào đi! Đến mà bảo với ông ấy.
Kat ngập ngừng. Thật dễ dàng bỏ đi và không dính líu ǵ nữa, nhưng Mike sẽ ra sao? Kat chui vào xe.
Nạn nhân lần này bị đánh đập tàn tệ, bị quật bằng xích sắt. Lou Dinetto đang ngồi cạnh đó.
Kat xem qua nạn nhân và nói, ông phải đưa người này đi bệnh viện ngay lập tức.
- Kat, - Dinetto nói, - cô phải chữa cho cho hắn tại đây!
- V́ sao? - Kat vặn lại. Nhưng cô đă biết câu trả lời. Nó luôn làm cô khiếp đảm.


Chương 18

Đó là một trong những ngày tươi sáng của San Francisco, khi trong không gian phảng phất những mùi vị kỳ diệu. Trận gió đêm đă dọn hết mây mù cho một sáng chủ nhật nắng vàng khô ráo.
Jason tới đón Paige. Cô ngạc nhiên thấy ḿnh vui mừng đến thế khi nh́n thấy anh.
- Chào buổi sáng, - Jason nói. - Trông em rất đẹp.
- Cám ơn.
- Em muốn làm ǵ hôm nay?
- Đây là thành phố của anh, - Paige nói. - Anh dẫn đường, em đi theo.
- Hợp lư đấy.
- Nếu anh không phiền, - Paige nói, - em muốn đảo qua bệnh viện một lát.
- Anh tưởng hôm nay em được nghỉ.
- Th́ đúng vậy, nhưng có một bệnh nhân làm em lo lắng.
Jason chở cô đến bệnh viện.
- Em không vào lâu đâu, - Paige hứa khi ra khỏi xe.
- Anh đợi em ở đây.
Paige lên tầng ba, đến pḥng Jimmy Ford.
- Anh ta vẫn hôn mê. Một loạt ống chằng chịt từ những chai lọ nối vào người Jimmy.
Một y tá ở trong pḥng. Chị ta ngước lên nh́n Paige.
- Chào bác sĩ Taylor.
- Chào buổi sáng, - Paige đến bên giường bệnh. - Có ǵ biến chuyển không?
- Tôi e rằng không có.
Paige sờ mạch Jimmy và nghe nhịp tim.
- Đă mấy tuần rồi, - y tá nói. - Chiều hướng xấu, phải không bác sĩ?
- Anh ấy sẽ qua khỏi, - Paige quả quyết. Cô quay sang nh́n thân h́nh bất động trên giường và cao giọng. - Anh có nghe tôi không? Rồi anh sẽ khỏi!
- Không có phản ứng ǵ. Cô nhắm mắt và thầm cầu nguyện.
Nhắn tin cho tôi ngay nếu có ǵ biến chuyển.
- Vâng, thưa bác sĩ.
- Anh ta sẽ không chết, Paige nghĩ, ḿnh sẽ không để Jimmy chết.
Jason nhảy ra khỏi xe, khi Paige đi đến.
- Mọi việc ổn cả chứ?
 Không lẽ ḿnh lại bắt anh ấy san sẻ gánh nặng của ḿnh.
- Vẫn đâu vào đấy, - Paige đáp.
- Chúng ta làm một ngày rong chơi nhé, - Jason nói. - Một điều luật của bang quy định mọi tuyến du lịch đều phải xuất phát tại Fisherman s Wharf.
Paige mỉm cười.
- Chúng ta không nên phá luật.
Fisherman s Wharf giống như một lễ hội ngoài trời. Đám nghệ sĩ đường phố đua nhau trổ tài nghệ. Nào là vũ công, nhạc công, nào là hề câm, hề xiếc. Những gánh hàng rong bán những chảo lớn bốc khói đầy cua càng và xúp trai với bánh ḿ gịn.
- Không đâu như nơi này trên thế giới.
Jason nói tŕu mến và tự hào.
Sự nhiệt t́nh của anh làm cho Paige xúc động.
- Cô đă thăm Fisheman s Wharf và hầu hết những điểm du lịch khác của San Francisco, nhưng cô không muốn làm anh mất hứng.
- Em đă bao giờ đi xe cáp chưa? - Jason hỏi.
- Chưa. Kể từ tuần trước.
- Thế th́ em chưa biết sống. Đi nào.
Họ thả bộ sang phố Powell và lên một chiếc xe cáp. Khi họ bắt đầu vào độ dốc, Jason nói:
- Đây là công tŕnh nổi tiếng với cái tên "Sự điên rồ của Halhdie". Ông ta dựng nó lên vào năm 1873.
- Em dám cuộc là mọi người đều quả quyết là nó sẽ không tồn tại được.
Jason cười.
- Đúng thế. Hồi c̣n học cao đẳng, vào kỳ nghỉ, anh thường làm hướng dẫn viên du lịch.
- Chắc anh thành thạo lắm nhỉ.
- Nhất hạng đấy. Em có muốn nghe một bài diễn thuyết của anh không?
- Em muốn?
Jason chuyển sang giọng mũi của một hướng dẫn viên du lịch.
- Thưa các quư bà quư ông, xin được giới thiệu với quư vị: Đại lộ Grant, phố cổ nhất của San Francisco, con đường dài nhất là Misson Street, bảy dặm rưỡi, rộng nhất là Van Ness Avenue với 125 bộ, và quư vị sẽ ngạc nhiên khi biết phố hẹp nhất, DeForest, chỉ có bốn bộ rưỡi. Đúng vậy, thưa quư bà quư ông, bốn bộ rưỡi. Chúng ta có thể coi Fibert là phố dốc nhất với độ dốc 31,5 phần trăm, - anh nh́n Paige và toét miệng cười. Anh lấy làm lạ là ḿnh vẫn c̣n nhớ những con số đó.
Khi họ xuống khỏi xe cáp, Paige ngước nh́n Jason mỉm cười:
- Tiếp theo là ǵ đây?
- Chúng ta sẽ đi xe ngựa.
Mười phút sau họ đă ngồi trên chiếc xe ngựa từ Fisheman s Wharf qua quảng trường Ghirardelli để tới băi biển phía bắc, Jason liên tiếp chỉ cho Paige những địa điểm hấp dẫn dọc đường, và cô ngạc nhiên thấy ḿnh thích thú đến thế.
- Đừng để cho ḿnh say mê.
Họ lên tháp Cort để ngắm toàn cảnh thành phố.
Khi đang trèo lên Jason hỏi.
- Em có đói không?
Đến lúc này Paige mới thấy bụng dạ sôi réo.
- Có. Tốt. Anh đưa em đến một trong những tiệm ăn Tàu ngon nhất thế giới: Tommy Toy.
Paige đă nghe các bệnh nhân bệnh viện kháo nhau về quán ăn này.
Bữa ăn biến thành một đại tiệc. Họ mở đầu bằng tôm hùm, canh hải sản. Tiếp theo là món lườn gà với đậu tuyết và hồ đào Pecan, thăn bê rưới nước sốt Tứ Xuyên và cơm chiên thập cẩm. Để tráng miệng, họ chọn kem đào. Tất cả đều ngon tuyệt.
- Anh có thường đến đây không? - Paige hỏi.
- Khi nào có thể.
Ở Jason có cái chất tinh nghịch mà Paige thấy hấp dẫn.
- Anh không c̣n lựa chọn nào khác. - Jason toét miệng cười. - Đồ chơi đầu tiên của anh là bộ lắp ráp. Thật thú vị khi ước mơ một điều ǵ đó rồi được xem ước mơ của ḿnh biến thành bê tông, gạch, đá và vút lên trời cao để trở thành một phần của thành phố ḿnh đang sống.
Anh sẽ xây cho em một Taj Mahal. Bao nhiêu lâu anh không cần biết.
- Anh là một người may mắn, Paige ạ, v́ anh được dành cuộc đời cho nghề nghiệp ḿnh yêu thích. Ai đă nói thế này: "Hầu hết con người ta đều sống cuộc đời âm thầm tuyệt vọng".
Như bao nhiêu bệnh nhân của ḿnh, Paige nghĩ.
- Anh không ước muốn làm nghề nào khác, hoặc sống ở nơi nào khác. Đây là thành phố thần thoại - Giọng anh sôi nổi. - Ở đây có mọi thứ ta cần. Anh không bao giờ thấy chán.
Paige nh́n anh giây lâu, thích thú trước sự nhiệt thành của anh.
- Anh đă bao giờ lấy vợ chưa?
Jason nhún vai.
- Một lần. Anh lúc đó c̣n quá trẻ. Chẳng ra làm sao.
- Thật đáng tiếc.
- Chẳng cần tiếc đâu. Cô ta đă tái giá với một tay sản xuất thịt hộp giàu sụ. C̣n em đă có lần nào chưa?
Khi nào lớn lên em cũng làm bác sĩ. Chúng ta sẽ cưới nhau.
- Chưa.
Họ đi thuyền dạo chơi trện vịnh dưới cầu Cổng Vàng và Cầu Bay, Jason lại lấy giọng hướng dẫn viên du lịch.
"Và kia, thưa quư ông quư bà, là Alcatraz huyền thoại, từng là nơi cư ngụ của một số tội phạm lừng danh thế giới. Kelly Súng máy, Al Capone và Robert Stroud, kẻ được mệnh danh là Người Chim! "Alcatraz", tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là con Bồ Nông. Tên gốc của nó là Isla de los Alcatraz, trước đây loài chim này là cư dân duy nhất trên ḥn đảo. Quư vị có biết tại sao ở đó người ta phải cho tù nhân tắm nước nóng hàng ngày không?
- Không.
Để chúng không thể chịu nổi làn nước lạnh giá trong vịnh nếu mưu toan vượt ngục.
- Thật thế ư? - Paige hỏi.
Đă bao giờ anh nói dối em chưa?

o0o

Trời về chiểu khi Jason nói:
- Em đă bao giờ đến thung lũng Noe chưa?
Paige lắc đầu.
- Chưa.
- Anh muốn dẫn em đi xem. Nơi đó xưa kia toàn sông ng̣i và trang trại, bây giờ th́ đầy những biệt thự xinh xắn kiểu Victoria. Các ngôi nhà đều rất cổ, v́ đó là vùng duy nhất được Chúa dung tha trong trận động đất năm 1906.
- Hay đấy.
Jason ngập ngừng.
- Nhà anh ở đó. Em có muốn ghé qua không? - Anh nh́n thấy phản ứng của Paige. - Paige, anh yêu em.
- Chúng ta mới quen nhau, làm sao anh có thể …
- Anh biết ngay từ giây phút nghe em nói: Không ai phải bảo anh mặc áo choàng trắng trong khi làm việc à? Đó chính là lúc anh phải ḷng em.
- Jason…
- Anh là tín đồ trung thành của t́nh yêu sét đánh.
- Ông nội anh nh́n thấy bà nội anh đi xe đạp trong công viên, liền bám theo ngay và hai tháng sau họ cưới nhau. Ông bà sống với nhau năm mươi năm, cho tới khi ông mất. Cha anh nh́n thấy mẹ anh đi qua đường và ngay lúc đó ông đă biết cô gái đó là vợ ông. Họ lấy nhau đă được bốn nhăm năm. Em thấy không, đó là truyền thống gia đ́nh. Anh muốn cưới em.
Paige nh́n Jason và nghĩ, đây là người đàn ông đầu tiên hấp dẫn ḿnh, sau Alfred. Anh ấy đáng yêu, thông minh, chân thật. Anh ấy là tất cả nhưng ǵ đàn bà mong muốn ở đàn ông. Ḿnh bị làm sao thế nhỉ?
Ḿnh đang ôm ấp một bóng ma. Nhưng tận đáy ḷng, cô vẫn bị chế ngự bởi cảm giác một ngày nào đó Alfred sẽ quay trở lại.
Cô nh́n Jason và đi đến quyết định.
- Jason…
- Đúng lúc đó, máy nhắn tin của cô kêu lên.
- Paige…
- Em phải đi t́m điện thoại.
Hai phút sau, cô nói chuyện được với bệnh viện.
Jason thấy mặt Paige tái đi.
Cô gào vào máy.
- Không! Không được! Bảo họ tôi đến ngay. - Cô dập mạnh ống nghe xuống.
- Chuyện ǵ thế? - Jason hỏi:
Cô quay sang anh, mắt cô đă đầy lệ:
- Đó là Jimmy Ford, bệnh nhân của em. Họ sẽ để Jimmy chết.

o0o

Khi Paige đến pḥng Jimmy Ford, đă có ba người trực sẵn quanh cái h́nh hài bất động trên giường:
George Englund, Benjamin Wallace và một luật sư, Silvester Damone.
- Chuyện ǵ đang diễn ra ở đây vậy? - Paige hỏi.
Benjamin Wallce nói:
- Cuộc hội họp đồng đạo đức bệnh viện sáng nay đă quyết định rằng t́nh trạng của Jimmy Ford là vô vọng. Chúng tôi nhất trí tháo bỏ…
- Không! Các ông không thể! Tôi là bác sĩ của anh ta. Tôi nói anh ta có cơ may hồi tỉnh! Chúng ta không được để cho bệnh nhân chết.
Shivester Damone nói:
- Bác sĩ, cô không có quyền quyết định.
Paige nh́n ông thách thức:
- Ông là ai?
- Tôi là luật sư của gia đ́nh. - Ông ta lôi ra một tờ giấy và đưa cho Paige. - Đây là nguyện vọng của Jimmy Ford khi c̣n sống, đặc biệt nêu rơ rằng nếu anh ta bị thương nguy hiểm đến tính mạng, anh ta không muốn kéo dài sự sống sinh vật bằng những phương tiện máy móc.
- Nhưng tôi là người theo dơi t́nh trạng của Jimmy. - Paige van vỉ. - Anh ấy đă ổn định mấy tuần nay. Và có thể hồi tỉnh bất cứ lúc nào.
- Bác sĩ có dám đảm bảo không? - Damone hỏi.
- Không, nhưng…
- Vậy th́ bác sĩ phải làm theo lệnh.
Paige cúi nh́n Jimmy.
- Không? Các ông hăy đợi thêm một chút.
 Ông luật sư ngọt nhạt.
- Bác sĩ, tôi tin chắc bệnh viện càng giữ bệnh nhân lâu th́ càng có lợi, nhưng gia đ́nh không thể trang trải viện phí được nữa. Tôi yêu cầu bác sĩ hăy bỏ máy hô hấp của anh ta ra…
- Chỉ thêm một hai ngày thôi mà, - Paige tuyệt vọng nói, - tôi tin…
- Không, - Damone cương quyết. - Hôm nay.
George Enghlund quay sang Paige.
- Xin lỗi, nhưng tôi e rằng chúng ta không c̣n lựa chọn nào khác.
- Cám ơn bác sĩ, - Ông luật sư nói. - Tôi giao lại việc này cho các vị. Tôi sẽ thông báo ngay với gia đ́nh để họ bắt đầu chuẩn bị tang lễ. - Ông ta quay sang Benjamin Wallaee. - Cám ơn sự hợp tác của ông. Chúc thuận lợi.
Họ nh́n ông ta ra khỏi pḥng.
- Chúng ta không thể làm như vậy với Jimmy! - Paige nói.
Bác sĩ Wallace hắng giọng:
- Paige…
- Hay là chúng ta giấu cậu ấy sang pḥng khác. Tôi tin là có thể làm được điều ǵ đó.
- Đây không phải là yêu cầu. - Benjamin Wallace quay sang George Englund. - Anh có định…?
- Không! - Paige kêu lên. - Để tôi… để tôi làm.
- Tốt lắm.
Nếu các ông không phiền, tôi muốn được ở một ḿnh với anh ấy.
George Englund xiết chặt tay cô.
- Paige, tôi xin lỗi.
- Tôi hiểu.
Paige nh́n hai người đàn ông rời khỏi pḥng.
Cô ngồi lại một ḿnh bên chàng trai đang trong cơn mê man. Cô lại nh́n những đường tiếp ven và chiếc máy hô hấp đang giữ cho anh ta sự sống. Thật đơn giản khi tắt máy, ngắt bỏ một kiếp người. Nhưng con người này đă có bao nhiêu ước mơ, hy vọng.
Một ngày nào đó tôi sẽ làm bác sĩ. Tôi muốn được như chị. Chị biết sắp cưới vợ chưa… Tên cô ấy là Besty… Chúng tôi sẽ có một tá con. Con gái đầu ḷng sẽ mang tên Paige.
Jimmy c̣n quá nhiều điều cần phải sống.
Paige đứng đó, cúi nh́n Jimmy, nước mắt làm nhoà nhạt căn pḥng.
- Quỷ bắt cậu đi! - Cô nói. - Cậu là đồ bỏ chạy! - Bây giờ th́ cô nức nở. - C̣n những ước mơ của cậu th́ sao?
- Tôi tưởng cậu muốn trở thành bác sĩ cơ mà! Trả lời tôi đi! Cậu có nghe tôi không hả? Mở mắt ra? - Cô nh́n xuống cái thân h́nh bệch bạc. Không có phản ứng ǵ. - Tôi xin lỗi, - Paige thều thào. - Xin lỗi. - Cô cúi xuống hôn lên má Jimmy và chậm chạp đứng thẳng dậy. Cô nh́n thấy một cặp mắt đang mở.
- Jimmy! Jimmy.
- Anh ta chớp mắt rồi nhắm mắt lại. Paige gh́ xiết tay người bệnh. Cô cúi xuống, vừa nói vừa nấc lên:
- Jimmy, cậu biết chuyện một bệnh nhân phải nằm truyền dịch không nhỉ? Anh chàng nằng nặc đ̣i bác sĩ thêm một chai nữa. Anh ta sắp có khách tới ăn trưa.


Chương 19

Honey hạnh phúc hơn bao giờ hết trong đời. Cô đă có được quan hệ thân t́nh với bệnh nhân, như một vài bác sĩ khác. Cô thành thực quan tâm đến họ. Cô làm việc ở khoa Lăo, khoa Nhi và nhiều pḥng bệnh khác nhau. Bác sĩ Wallace đă lo cho cô luôn được giao những nhiệm vụ vô thưởng vô phạt. Ông ta muốn cô ở bệnh viện để sẵn món cho ḿnh.
Honey ghen với các y tá. Họ được chăm nom bênh nhân và không phải lo phán quyết về điều ǵ cả. Ḿnh chưa bao giờ muốn làm bác sĩ. Ḿnh chỉ luôn muốn làm y tá thôi.
- Không có y tá trong gia đ́nh Taft.
Buổi chiều, khi rời bệnh viện, Honey thường đi mua sắm ở Bay Company, Streetlight Records hoặc mua quà cho trẻ con ở khoa Nhi.
- Ḿnh rất yêu trẻ, - cô thổ lộ với Kat.
- Cậu định có một lô lốc con đấy à?
- Một ngày nào đó, - Honey ước ao. - Nhưng trước tiên ḿnh phải t́m cho được ông bố của chúng đă.
Một trong những bệnh nhân yêu thích của Honey trong khoa Lăo là Daniel McGuire, một cụ già chín mươi tuổi, vui nhộn, đang bị bệnh gan hành hạ. Hồi trẻ cụ là một tay cở bạc và cụ rất thích tṛ cá cược với Honey.
- Ta cá năm mươi xu là tay phục vụ sẽ mang bữa sáng muộn.
- Ta cá một đô là chiều nay sẽ có mưa.
- Ta cá đội Giant sẽ thắng.
- Honey luôn luôn nhận cược.
- Ta cá mười lăm ăn một là ta đập được cái này đấy.
- Lần này cháu không cược với cụ đâu, - Honey nói. - Cháu đứng về phía cụ.
- Ông cụ cầm lấy tay cô.
- Ta biết. - Cụ há miệng cười. - Giá mà ta trẻ hơn được vài tháng th́…
Honey cười.
- Không sao. Cháu ưa những anh già.
Một buổi sáng có một bức thư gửi đến bệnh viện.
Honey mang vào pḥng cho cụ Guire.
- Đọc hộ ta với, được không? - Mắt ông cụ đă mờ.
- Dĩ nhiên, - Honey nói. Cô mở phong b́, đọc lướt qua rồi buột kêu lên. - Cụ trúng xổ số rồi? Năm mươi ngàn đô-la! Chúc mừng cụ nhé?
- Có thế chứ! - Ông cụ reo lên. - Ta luôn biết một ngày nào đó ta sẽ trúng số mà! Lại đây cho ta ôm một cái.
Honey cúi xuống và ôm ông cụ.
- Cô biết không, Honey? Ta là người may mắn nhất thế giới.
Tua chiều, khi Honey trở lại, ông cụ đă qua đời.
Cụ đă thua trận cá cược quan trọng nhất.
Honey đang ở trong pḥng nghỉ của bác sĩ th́ Stevens bước vào.
Ở đây có ai mệnh Xử Nữ (1) không?
Một bác sĩ phá lên cười.
- Nếu cậu muốn hỏi trinh nữ, tớ ngờ rằng không có đâu Xử Nữ, - Bác sĩ Stevens lặp lại. - Tôi cần người mang mệnh Xử Nữ.
- Tôi là Xử Nữ. - Honey nói. - Có vấn đề ǵ không?
Stevens lại gần cô.
- Vấn đề là có một con mụ dở chứng trong pḥng bệnh của tối. Mụ không cho ai đến gần ngoài người có mệnh Xử Nữ.
Honey đứng dậy.
- Để tôi đến gặp bà ta.
- Cám ơn. Tên mụ ta là Frances Gordon.
Frances Gordon vừa phải phẫu thuật xương hông.
Ngay lúc Honey bước vào pḥng, người đàn bà đă ngẩng lên và nói.
- Cô là Xử Nữ. Cô sinh vào giáp giới cung Hoàng đạo đúng không?
Honey mỉm cười:
- Đúng ạ!
- Bọn Bảo B́nh và Sư Tử ấy có biết làm quái ǵ đâu. Họ đối xử với bệnh nhân chúng tôi cứ như là với những miếng thịt.
- Bác sĩ ở đây đều rất tốt, - Honey chống chế. - Họ…
- Hừ! Tất thảy chúng đều v́ tiền thôi. - Bà ta nh́n sát mặt Honey. - Cô th́ khác.
Honey đọc lướt biều đồ ở cuối giường, vẻ ngạc nhiên lộ rơ trên mặt cô.
Honey chớp mắt.
- Ở đây nói bà làm nghề… nghề bói toán?
Frances Gordon gật đầu:
- Đúng vậy. Cô có tin vào siêu linh không?
Honey lắc đầu:
- Tôi sợ rằng không!
- Quá tệ. Cô ngồi xuống đây.
Honey lấy một cái ghế.
- Đưa tay tôi xem nào.
Honey lắc đầu:
- Tôi thực sự không.
- Thôi nào, đưa tay đây cho tôi.
Miễn cưỡng, Honey để cho bà ta cầm lấy bàn tay ḿnh.
Frances Gordon sờ nắn bàn tay Honey một thoáng, mắt nhắm lại. Khi mở mắt, bà ta nói:
- Tiền vận của cô long đong lắm.
Ai mà chẳng phải long đong, Honey nghĩ.
- Có một điều ǵ đó thay đổi trong cô, vừa mới đây thôi, đúng không?
Honey chỉ mong thoát ra khỏi nơi đây. Người đàn bà này làm cô căng thẳng và hoảng sợ.
Cô cố rút tay ra.
- Cô sẽ yêu.
- Tôi e rằng tôi phải…
- Anh ta là một nghệ sĩ.
- Tôi có quen nghệ sĩ nào đâu.
- Rồi cô sẽ quen. - Frances Gordon thả tay Honey ra. - Hăy trở lại gặp tôi! - Bà ta ra lệnh.
- Tất nhiên.
Cô lủi thật nhanh.
Honey dừng lại thăm Mrs Owens, bệnh nhân mới, một người đàn bà mới hai tám tuổi nhưng trông như đă sắp năm mươi. Chị ta bị gẫy mũi, hai mắt thâm tím, mặt sưng vêu, bầm dập.
Honey bước lại giường.
- Tôi là bác sĩ Taft.
Người đàn bà nh́n cô bằng cặp mắt vô hồn, trống rỗng. Chị ta vẫn im lặng.
- Chuyện ǵ xảy ra với chị thế?
- Tôi bị ngă cầu thang, - chị ta mở miệng đáp, để lộ một lỗ trống hoác vốn là vị trí của hai chiếc răng cửa.
Honey xem qua biểu đồ.
- Chị bị găy hai xương sườn và dập xương chậu?
- Vâng. Cú ngă nặng quá.
- Sao mắt chị thâm tím cả thế kia?
- Tôi ngă mà…
- Chị có gia đ́nh chưa?
- Rồi.
- Chị có con không?
- Hai đứa.
- Chồng chị làm ǵ?
- Đừng hỏi đến chồng tôi, được chứ?
- Tôi sợ rằng không hôi không được, - Honey nói.
- Có phải chính anh ta gây cho chị nông nỗi này?
- Không ai đánh tôi cả.
- Tôi sẽ phải báo cho cảnh sát.
Mrs Owens đột nhiên hoảng sợ.
- Không! Xin đừng làm thế!
- Tại sao?
- Hắn sẽ giết tôi! Bác sĩ chưa biết hắn đâu!
- Anh ta thường đánh chị như thế à?
- Vâng, nhưng hắn… Hắn không định… Chẳng qua là hắn say…
- Sao chị không bỏ quách hắn đi?
Mrs Owens nhún vai, và cử động đó làm chị ta đau đớn.
- Tôi và lũ trẻ biết đi đâu, lấy ǵ mà ăn?
Honey nghe mà tức anh ách.
- Chị không phải chịu đựng như thế, chị biết không? Có những tổ chức sẵn sàng cho chị và các cháu nương náu.
Người đàn bà tuyệt vọng lắc đầu.
- Tôi không có tiền. Tôi đă mất việc thư kư khi hắn bắt đầu… - Chị ta không nói tiếp được nữa.
Honey siết tay người bệnh.
- Chị sẽ ổn thôi. Để tôi xem có thể giúp ǵ được chị.
Năm phút sau, Honey xộc vào văn pḥng của bác sĩ Wallace. Ông ta hớn hở khi nh́n thấy cô, ḷng thầm tự hỏi lần này cô mang theo thứ ǵ. Cô đă dùng đủ loại: mật ong, nước nóng, sôcôla chảy, và thử ông ta mê nhất là xi rô. Sáng tạo của cô thật vô kể?
- Chốt cửa lại đi, bé!
- Không được đâu, Ben. Em phải đi ngay.
Cô kể cho ông ta về người bệnh.
- Em phải báo cho cảnh sát, - Wanace nói - Đây là luật. Pháp luật đă không bảo vệ được chị ta. Anh xem, tất cả những ǵ chị ta muốn là thoát khỏi ông chồng. Chị ta đă từng là thư kư. Anh có cần một nhân viên giữ sổ sách không?
- Có nhưng… khoan đă!
- Cám ơn, - Honey nói. - Chúng ta sẽ giúp Mrs Owens đứng dậy, t́m cho chị ta một chỗ ở, và chị ta sẽ có việc làm!
Wallace thở dài.
- Để anh xem đă.
- Em biết anh làm được mà, - Honey nói.
Sáng hôm sau, Honey trở lại thăm Mrs Owens.
- Hôm nay chị thấy thế nào? - Honey hỏi.
- Cám ơn, tôi đỡ rồi. Khi nào tôi về nhà được? Chồng tôi không thích…
- Chồng chị sẽ không làm khồ chị được nữa. - Honey nói quả quyết. - Chị sẽ ở lại đây cho tới khi chúng tôi t́m được một chỗ cho chị và bọn trẻ, và khi nào khỏe lại, chị sẽ có việc làm ngay tại bệnh viện này.
Mrs Owens trân trân nh́n Honey, nghi hoặc:
- Bác sĩ… bác sĩ nói thật chứ?
- Hoàn toàn. Chị sẽ có nhà riêng để sống với các con. Chị sẽ không phải sống với nỗi kinh hoàng trước kia nữa. Và chị sẽ có một công việc đàng hoàng, đủ cho ḿnh và cho con cái.
Mrs Owens chộp lấy tay Honey.
- Tôi không biết phải cám ơn bác sĩ thế nào, - chị ta sụt sịt. - Bác sĩ không biết tôi đă phải trải qua những ǵ đâu.
- Tôi có thể h́nh dung được, - Honey nói. - Chị sẽ b́nh yên.
Người đàn bà gật đầu, nghẹn ngào không nói ǵ được nữa.
Hôm sau, khi Honey đến gặp Mrs Owens, căn pḥng trống rỗng.
- Chị ta đâu? - Honey hỏi.
- À một y tá nói, - chồng chị ta đến đón sáng nay rồi.
Tên cô lại vang lên trong hệ thống liên lạc nội bộ:
"Bác sĩ Taft… Pḥng 215… Bác sĩ Taft… Pḥng 215.
Honey đụng Kat trong hành lang.
- Công việc thế nào? - Kat hỏi.
- Cậu không tin nổi đâu? - Honey nói.
Bác sĩ Ritter đang đợi cô trong pḥng 215. Trên giường bệnh là một người Ấn Độ gần ba mươi tuổi.
- Đây là bệnh nhân của cô? - Bác sĩ Ritter hỏi.
- Vâng.
- Anh ta không nói được tiếng Anh à?
- Vâng.
Ông ta trỏ biểu đồ.
- Và đây là chữ của cô? Nôn oẹ, chuột rút, khát, mất nước…
- Đúng vậy, - Honey nói một mạch ngoại biên…
- Vâng.
- Và cô chẩn bệnh ǵ?
- Bệnh cúm thể bụng.
- Cô đă lấy mẫu phân chưa?
- Chưa. Để làm ǵ ạ?
- C̣n để làm ǵ nữa. Bởi v́ bệnh nhân của cô bị bệnh tả. - Ông ta gào lên. - Chúng ta sẽ phải đóng cửa cái bệnh viện chó chết này?

Chú thích:
(1) Virgo - Cung thứ sáu của Hoàng đạo theo chiêm tinh.

Chương 20
 


- Bệnh tả? - Benjamin Wallace rít lên. - Anh đang bảo với tôi rằng bệnh viện này có người bị bệnh tả?
- Tôi e rằng đúng vậy.
- Anh có hoàn toàn chắc chắn không?
- Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa. - Bác sĩ Ritter nói.
Phân của anh ta nhung nhúc khuẩn phẩy. Độ pH động mạch thấp, huyết áp giảm, tim đập nhanh và da tím tái. Theo luật, tất cả những trường hợp bệnh tả và những bệnh lây truyền khác đều phải được báo cáo tức khắc lên Bộ Y tế và Trung tâm kiểm soát bệnh dịch ở Atlanta.
- Ben, chúng ta phải báo cáo thôi.
- Họ sẽ tức khắc đóng cửa! - Wallace đứng lên, lồng lộn. - Trời tru đất diệt tôi đi. Tất cả bệnh nhân ở đây sẽ phải bị kiểm dịch. Anh ta biết ḿnh bị bệnh không?
- Không. Anh ta không nói được tiếng Anh. Đó là một người Ấn.
- Ai đă tiếp xúc với anh ta?
- Hai y tá và bác sĩ Taft.
- Và bác sĩ Taft đă chẩn đoán đó là bệnh cúm?
- Phải. Anh sẽ sa thải cô ta chứ?
- Ờ không, - Wallace nói. - Ai chẳng có lúc sai lầm. Không nên khinh suất. Biểu đồ ghi là bệnh cúm thể bụng à?
- Vâng.
Wallace đi đến quyết định.
- Cử để thế. C̣n anh làm ngay việc này. Truyền ven chống mất nước, dùng dung dịch Ringer lactat. Cho Tetacyline. Nếu chúng ta phục hồi được dung tích máu và nước của bệnh nhân ngay lập tức th́ anh ta có thể qua khỏi trong vài giờ.
- Chúng ta sẽ không báo cáo? - Bác sĩ Ritter hỏi.
Wallace nh́n vào mắt ông ta.
- Báo cáo một ca cúm thể bụng ư?
- C̣n về hai y tá và bác sĩ Taft?
- Cũng cho dùng Tetracyline luôn. Tên bệnh nhân là ǵ?
- Pandit Jawah.
- Cho cách ly bốn mươi tám tiếng. Trong khoảng chừng đó hắn sẽ khỏi hoặc sẽ chết.
Honey hoảng sợ thật sự. Cô hớt hải đi t́m Paige.
- Tớ cần cậu giúp đở.
- Có chuyện ǵ vậy?
Honey kể cho bạn nghe chuyện về anh chàng Ấn độ.
- Tớ muốn cậu nói chuyện với anh ta. Anh ta không nói được tiếng Anh, mà cậu lại biết tiếng Ấn.
- Tiếng Hindu.
- Th́ cũng thế cả. Cậu sẽ thông ngôn hộ ḿnh chứ?
- Tất nhiên.
Mười phút sau, Paige nói chuyện với Pandit Jawah. Năm phút sau nữa, Honey đón Paige ở ngoài hành lang.
- Anh ta nói ǵ?
- Anh ta nói: "Tôi chết mất". Ḿnh bảo: "Anh sẽ khỏe thôi". Anh ta bảo phải cầu xin thượng đế. Ḿnh giải thích là chúng ta sẽ chữa chạy ngay. Anh ta rất cám ơn.
- Ḿnh cũng cám ơn cậu.
- Thế bạn bè để làm ǵ nào?
- Bệnh tả là thứ bệnh có thể dẫn đến tử vong trong ṿng hai tư tiếng đồng hồ v́ mất nước, hoặc cũng có thể chữa khỏi chỉ trong vài giờ. Năm tiếng sau đợt chạy chữa tích cực, Pandit Jawah đă gần như trở lại b́nh thường.
Paige ghé lại thăm Jimmy Ford.
Mắt anh ta sáng lên khi nh́n thấy cô.
- Chào. - Giọng anh ta vẫn c̣n yếu, nhưng sức lực th́ đă tiến triển một cách thần kỳ.
- Thế nào? - Paige hỏi.
- Tuyệt. Chị có nghe chuyện một bác sĩ bảo với bệnh nhân: "Tốt nhất anh phải bỏ rượu, bỏ thuốc và ngừng sinh hoạt t́nh dục". Bệnh nhân nói: "Tôi chẳng xứng đáng với cái ǵ tốt nhất đâu. Tốt thứ hai là ǵ, bác sĩ?"
Bây giờ th́ Paige biết rằng Jimmy Ford sẽ khỏi.

o0o

Mallory vừa hết phiên trực, đang định đi gặp Kat th́ nghe tên ḿnh bị xướng lên. Hắn ngần ngừ, tự hỏi có nên mặc kệ mà chuồn đi không. Tên hắn lại bị xướng một lần nữa. Miễn cưỡng, hắn nhấc máy.
- Bác sĩ Mallory.
- Bác sĩ, xin ông đến ngay pḥng cấp cứu số 2. Có một bệnh nhân…
- Rất tiếc, - Mallory nói. - Tôi hết giờ rồi. T́m ai khác vậy.
- Không c̣n ai ở đây xử lư được ca này. Hiện bệnh nhân bị chảy máu dạ dày, t́nh trạng nguy cấp. E rằng chúng ta có thể mất người bệnh nếu…
- Mẹ kiếp!
Thôi được. Tôi sẽ đến ngay. Ḿnh phải gọi cho Kat và báo rằng ḿnh sẽ đến muộn.
Bệnh nhân trong pḥng cấp cứu là một người đàn ông quăng sáu mươi. Ông ta gần như mê man, nhợt nhạt như xác chết, mồ hôi đầm đ́a, thở nặng nhọc, rơ ràng là đau khủng khiếp. Mallory nh́n lướt ông ta và nói:
- Đưa vào pḥng mổ, stat!
Mười lăm phút sau, bệnh nhân đă ở trên bàn mổ.
Bác sĩ gây mê đang theo dơi huyết áp.
- Tụt nhanh quá.
- Bơm thêm máu cho ông ta.
Ken Mallory bắt đầu phẫu thuật, chạy đua với thời gian. Chỉ mất một giây đă cắt lớp da, tiếp đến là lớp mớ, lớp mạc, lớp cơ và cuối cùng là lớp màng bụng trong mờ, "lần vải lót" của ổ bụng. Máu chảy tràn ra từ dạ dày.
- Gọi ngân hàng máu gửi đến đây bốn đơn vị. - Mallory bắt đầu đốt các động mạch để cầm máu.
Ca mổ kéo dài bốn tiếng, và đến khi kết thúc, Mallory mệt phờ. Hắn cúi nh́n bệnh nhân và nói.
- Ông ta sẽ sống.
Cô y tá tặng Mallory một nụ cười nồng nàn.
- Thật may có anh ở đây, thưa bác sĩ Mallory.
Ken ngắm cô ả. Cô ta trẻ, xinh xắn và rơ là đang mời mọc. Phải xếp hàng sau thôi, cô em ạ, Mallory nghĩ. Hắn quay sang một bác sĩ nội trú năm đầu.
- Đóng bụng ông ta lại và chuyển sang pḥng hồi sức. Sáng mai tôi sẽ đến kiểm tra.
Mallory cân nhắc xem có nên gọi điện cho Kat không, nhưng bây giờ đă là nửa đêm. Hắn gửi cho cô một tá hoa hồng.
Sau khi điểm danh vào lúc sáu giờ sáng, Mallory đến pḥng hồi sức để thăm người bệnh vừa mổ đêm qua.
- Ông ta đă tỉnh. - Y tá thông báo.
Mallory lại gần giường bệnh.
- Tôi là bác sĩ Mallory. Ông cảm thấy thế nào?
- Cứ nghĩ đến chuyện suưt chết là tôi tháy khỏe ngay, - người bệnh nói yếu ớt. - Người ta bảo bác sĩ đà cứu sống tôi. Đúng là cái chuyện chết tiệt. Tôi đang ngồi trong xe đi dự tiệc tối th́ đau quặn lên, và chắc là tôi đă ngất đi. Thật may bệnh viện lại ở ngay gần, và người ta đă mang ngay tôi vào pḥng cấp cứu.
- Số ông hên đấy. Ông mất rất nhiều máu.
- Người ta bảo chỉ chậm thêm mươi phút là tôi đi tiêu. Tôi muốn cám ơn bác sĩ.
Mallory nhún vai.
- Tôi chỉ làm phận sự của tôi thôi.
Người bệnh chăm chú nh́n hắn.
- Tôi là Alex Harrison.
Cái tên không có ư nghĩa ǵ với Mallory.
- Hân hạnh được biết ông, ông Harrison. - Ken bắt mạch người bệnh. - Bây giờ ông c̣n đau nữa không?
Một chút thôi, nhưng tôi đoán người ta đă tống cho tôi khá nhiều thuốc.
- Thuốc giảm đau sẽ tiêu dần, ông đừng lo. Và đau đớn cũng sẽ hết. Rồi ông sẽ khỏe lại.
- Tôi sẽ phải nằm viện bao lâu?
- Vài ngày nữa là ông ra viện thôi.
Một nhân viên pḥng hành chính bước vào mang theo một số tờ khai của bệnh viện.
- Ông Harrison, để làm hồ sơ, bệnh viện cần biết ông có bảo hiểm y tế không?
- Ư anh muốn biết tôi có trả nổi viện phí không chứ ǵ?
- Tôi không nói như vậy, thưa ông.
- Anh có thể kiểm tra ở nhà băng San Francisco Fidelity. - Ông ta nói khô khan. - Tôi là chủ nhà băng đó.
Buổi chiều, khi Mallory đến thăm bệnh cho Alex Harrison, hắn thấy một người đàn bà quyến rũ ngồi bên cạnh ông. Cô ta cỡ ngoài ba mươi, tóc vàng, thon thả và ăn bận sang trọng với bộ váy Adolfo mà Mallory ước tính phải hơn một tháng lương của hắn.
- A! Người hùng của chúng ta đây rồi, - Alex Harrison nói. - Bác sĩ Mallory, đúng không nhỉ?
- Vâng. Ken Mallory.
- Bác sĩ Mallory, đây là con gái tôi, Lauren.
Cô ta ch́a ra bàn tay mảnh dẻ, tỉa tót.
- Cha tôi nói bác sĩ đă cứu sống ông.
Ken mỉm cười.
- V́ thế mới tồn tại nghề bác sĩ.
Lauren nh́n hắn tán thưởng.
- Không phải tất cả các bác sĩ đâu.
Mallory thấy rơ hai con người này không thuộc về một bệnh viện tỉnh. Hắn nói với Harrison.
- Ông đang b́nh phục, nhưng để cho yên tâm, có lẽ ông nên gọi bác sĩ riêng.
Alex Harrison lắc đầu.
- Không cần thiết. Ông ta có phải là người cứu sống tôi đâu. Mà chính là anh. Anh có thích làm việc ở đây không?
Một câu hỏi lạ lùng.
- Có chứ. Nhưng sao ông hỏi vậy?
Harrison ngồi dậy trên giường.
- À tôi đang nghĩ. Một anh chàng bảnh trai, đầy năng lực như anh có thể có một tương lai rực rỡ. Tôi không nghĩ anh sẽ có nhiều tương lai ở một nơi như thế này.
- Ờ. Tôi…
- Có lẽ định mệnh đă mang tôi đến đây.
Lauren xen vào.
- Tôi nghĩ ba tôi muốn bày tỏ ḷng biết ơn với anh đấy.
- Lauren nói đúng. Anh và tôi cần phải nói chuyện nghiêm túc hơn khi tôi được ra viện. Tôi muốn mời anh về nhà ăn tối.
Mallory nh́n Lauren và nói chậm răi.
- Tôi rất hân hạnh.
Đời hắn đă sang trang.

o0o

Ken Mallory bắt đầu thấy việc làm t́nh với Kat là không dễ dàng.
- Tối thứ hai được không, Kat?
- Tuyệt vời.
- Hay lắm. Anh sẽ đón em ở…
- Khoan đă! Em vừa sực nhớ ra. Tối hôm đó em phải đón bà chị họ từ New York đến chơi.
- Thế thứ ba?
- Thứ ba em phải trực.
- Thứ tư th́ sao?
- Em đă hẹn với Paige và Honey rồi.
Mallory phát sốt lên. Thời hạn của hắn đang đến gần.
- Thế thứ năm?
- Thứ năm th́ được.
- Tuyệt. Anh đến đón em nhé?
- Không. Tại sao chúng ta không hẹn nhau ở Chez Pnisse nhỉ?
- Được thôi. Tám giờ nhé?
- Em đă nóng ḷng rồi đây.
Mallory đợi ở tiệm ăn đến tận chín giờ mới gọi điện cho Kat. Không có trả lời. Hắn chờ thêm nửa tiếng. Chắc cô ta hiểu sai, hắn nghĩ. Cô ta không thể cố ư lỡ hẹn với ḿnh.
Sáng hôm sau, hắn gặp Kat ở bệnh viện. Cô chạy tới bên hắn.
- Ôi Ken, em xin lỗi? Thật ngớ ngẩn hết sức. Em định chợp mắt một chút trước khi gặp anh. Thế rồi em ngủ thiếp đi và khi em tỉnh dậy th́ đă nửa đêm. Tội nghiệp anh yêu. Anh đợi em có lâu không?
- Không, không. Không sao. - Con đàn bà ngu ngốc! Hắn áp sát vào cô. - Anh muốn kết thúc cái đang làm dở, bé ạ. Anh phát điên khi nghĩ về em.
- Em cũng thế, - Kat nói. - Em không thể chờ được nữa.
- Tuần sau chúng ta có thể …
- Ôi cưng, tuần sau em bận mất rồi.
Thế là lại hỏng.
Thời gian th́ cứ trôi đi.

o0o

Kat đang tường thuật lại sự việc cho Paige nghe th́ chuông reo.
- Xin lỗi. - Cô nhấc phôn.
- Bác sĩ Hunter. - Cô lắng nghe giây lát. - Cám ơn. Tôi sẽ đến ngay. - Cô dập máy. - Ḿnh phải đi đây. Cấp cứu.
Paige thở dài.
- Th́ c̣n cái quái ǵ nữa!
Kat rảo bước dọc hành lang rồi theo thang máy xuống pḥng cấp cứu. Bên trong đặt hơn hai chục chiếc giường, tất cả đều chật kín. Kat nghĩ nơi đây giống như một căn pḥng khổ nạn, ngày và đêm nhồi đầy những nạn nhân của các vụ đụng xe, đâm chém, bắn giết, đầy những cánh tay cẳng chân lệch lạc. Một tạp cảnh những cuộc đởi đứt vỡ. Đối với Kat, đây là một góc của địa ngục.
Một phục vụ viên lao đến:
- Bác sĩ Hunter…
- Chuyện ǵ vậy? - Cô hỏi. Họ len tới chiếc bàn cấp cứu ở cuối pḥng.
- Ông ta bất tỉnh. Trông như bị đánh đập tàn tệ. Mặt và đầu méo mó, mũi bị gẫy, trật một bên khớp vai, ít nhất có hai chỗ gẫy trên cánh tay phải và…
- Sao lại gọi tôi?
- Đội cấp cứu thấy có vết thương ở đầu. Có thể chấn thương năo.
Họ đă đến chỗ nạn nhân nằm. Mặt người đó bê bết máu, sưng to, bầm dập. Ông ta đi giày da cá sấu và tim Kat hụt một nhịp. Cô nhao tới nh́n kỹ hơn.
Đó là Lou Dinetto.
Kat thành thạo đưa ngón tay kiểm tra da đầu và mắt hắn. Chắc chắn có chấn thương.
Cô chạy vội tới điện thoại và quay số.
- Bác sĩ Hunter đây. Tôi muốn cho scan đầu. Bệnh nhân tên là Dinetto. Lou Dinetto. Hăy gửi xe đẩy đến đây stat.
Kat bỏ máy và quay lại với bệnh nhân. Cô bảo người phục vụ.
- Ở lại đây với ông ta. Khi nào xe đến, hăy đưa ông ta lên tầng ba. Tôi chờ ở đó.
Ba mươi phút sau, trên tầng ba, Kat đang nghiên cứu CAT scan.
- Ông ta bị xuất huyết năo, sốt cao và sốc nặng. Tôi muốn để ông ta ổn định lại trong hai tư tiếng. Sau đó mới có thể quyết định khi nào th́ mổ được.
Kat tự hỏi chuyện xảy ra với Dinetto có ảnh hưởng ǵ đến Mike không. Và như thế nào.

o0o

Kat ăn tối với Mallory trong một quán ăn nhỏ, riêng biệt ở gần bờ vịnh. Ngồi đối diện với Mallory, nh́n hắn, Kat cảm thấy hối tiếc. Lẽ ra ḿnh không nên dính vào chuyện này, Kat nghĩ. Ḿnh đă biết tỏng ư đồ của hắn ta, vậy mà ḿnh vẫn thích ở bên hắn.
Gă đàn ông chết tiệt? Nhưng bây giờ ḿnh không thể dừng kế hoạch lại được nữa.
Họ đă uống cà phê.
Kat vươn qua bàn.
- Chúng ta về chỗ anh nhé, Ken?
Chắc ăn rồi, Mallory nghĩ.
Kat cựa quậy trong ghế một cách khó chịu.
- Ôi! - Cô nhăn nhó.
- Em sao thế? - Mallory hỏi.
- Em không biết. Em xin lỗi một phút được không?
- Tất nhiên. - Hắn nh́n cô đứng dậy và chạy vào nhà vệ sinh.
Khi trở ra, cô nói:
- Không đúng lúc rồi, cưng ạ. Em xin lỗi. Anh đưa em về nhà thôi.
Hắn chằm chằm nh́n cô, cố giấu thất vọng. Định mệnh khốn kiếp đang âm mưu chống lại hắn.
- Được! - Mallory nói cộc lốc. Hắn đă sẵn sàng nổ tung.
Hắn chỉ c̣n đúng năm ngày nữa.
Năm phút sau khi Kat trở về nhà, chuông cửa réo lên. Kat mỉm cười. Mallory đă t́m được cớ quay lại, và cô thầm rủa ḿnh sao lại hài ḷng đến thế. Cô đi ra mở cửa.
- Ken…
Rhino và Shadow đứng lù lù ở đó. Kat cảm thấy một cơn sợ hăi đột ngột. Hai tên ép cô lùi vào pḥng.
Rhino lên tiếng:
- Cô sẽ mổ cho ngài Dinetto!
Cổ họng Kat khô khốc.
- Vâng.
Bọn này không muốn có bất cứ điều ǵ xảy ra cho ông ấy.
- Tôi cũng vậy, - Kat nói. - Bây giờ th́ xin các anh, tôi rất mệt và…
- Có khả năng ông ấy chết không? - Shadow hỏi.
Kat ngập ngừng.
- Trong phẫu thuật năo luôn luôn có nguy cơ…
- Tốt nhất cô không nên để điều đó xảy ra.
- Hăy tin tôi. Tôi…
- Không được để chuyện đó xảy ra. - Hắn nh́n Rhino. - Đi mày.
Kat nh́n bọn chúng đi ra.
Đến cửa, Shadow quay lại và nói:
- Cho bọn này gửi lời chào Mike. - Kat chợt đờ người ra.
- Đó là là một kiểu đe doạ của các anh phải không?
- Bọn này không đe doạ ai hết, bác sĩ. Bọn này chỉ bảo cho mà biết thôi. Nếu ngài Dinetto chết th́ cô và thằng em chó chết của cô sẽ cùng bị xoá tên trong cuốn sổ cuộc đời, hiểu không?



o0o

 

Pages Previous  1  2  3  Next