chuyện
với Tự Thanh. Phải làm sáng tỏ chuyện của Cầm với Thanh. Nhưng ông chưa kịp
đề xuất ư kiến th́ Tự Thanh đă tự đến.
Hôm ấy là một buổi tối trong căn
pḥng chật hẹp, một cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa hai người, Bội Cầm th́
cố t́nh lánh mặt, v́ Cầm hiểu trong những cuộc nói chuyện như vậy, sự hiện
diện của ḿnh sẽ làm không khí mất tự nhiên. Cầm đă đến nhà của chị em Doanh
B́nh chơi. Khi Cầm trở về th́ đêm đă khuya và Tự Thanh cũng không c̣n ở đấy.
Ông Vinh Tú chắp tay sau đít đang đi tới đi lui trong pḥng khách. Thái độ
ông trang nghiêm. Bội Cầm vào nhà, nh́n cha cảm thấy lo âu. Không biết hai
người đă nói với nhau những ǵ, Cầm hiểu tính ông Tú. Cha có một tâm hồn
khép kín, c̣n Tự Thanh? Đương nhiên là một con người cao ngạo, kiêu hănh.
Cuộc nói chuyện có thể đă có những va chạm.... Cầm sợ nhất chuyện đó. Nàng
len lén nh́n cha, khuôn mặt cha như có vẻ suy nghĩ, nặng nề. Cầm nghĩ, vậy
là nguy rồi. Cha đă có định kiến về Thanh trên phương diện với phái đẹp, bây
giờ nếu họ lại va chạm với nhau th́ khó xử vô cùng. Rồi có thể cha bắt ta
phải cắt đứt liên hệ với Tự Thanh. Ta phải làm sao? Phải xử trí sao đấy chứ?
Bội Cầm rụt rè gọi:
- Cha! Ông Vĩnh Tú quay lại nh́n con gái, rồi ngồ xuống
ghế, ông rót một ly trà chậm răi uống.
- Bội Cầm hẳn con phải hiểu Tự Thanh
đă đến đây với mục đích ǵ chứ! Bội Cầm hồi hộp. Thật ra nàng chỉ muốn Tự
Thanh đến để làm quen. Một cách trải đường những lần sắp đến.
- Anh ấy nói
là đến để thăm cha.
- Không phải chỉ là thăm suông - Ông Vĩnh nh́n con gái
-
Ông ấy đến đây để xin phép cha cưới con đấy!
- Dạ.
Bội Cầm mở to mắt nh́n
cha. Cầm không ngờ Tự Thanh dám đề cập thẳng đến chuyện đó. Cầm lo lắng
không hiểu phản ứng của cha ra sao.
- Bội Cầm!
- Ông Vĩnh Tú chậm răi hỏi
-
Cha hỏi thật con nhé? Con có yêu Tự Thanh đến độ nhận lời lấy Thanh làm
chồng không?
- Dạ... cha... Bội Cầm nh́n xuống, nàng không trả lời thẳng câu
hỏi. Nhưng ánh mắt, thái độ Cầm là một câu trả lời xác đáng nhất, c̣n ǵ nữa...
- Nghĩa là con đồng ư chứ ǵ? Bội Cầm gật nhẹ đầu. Cô hơi lúng túng. Ông
Vĩnh Tú ngồi yên. Bội Cầm lo lắng nh́n cha:
- Cha... cha không đồng ư à? Ông
Vĩnh Tú bỗng nói:
- Qua đây này con. Bội Cầm giống như chú dê non, đến đứng
trước mặt cha. Ông Vĩnh Tú nắm lấy tay nàng:
- Tự Thanh là một người đàn ông
khá lôi cuốn lại có tên tuổi. Bên cạnh ông ấy c̣n có một mẹ già lớn tuổi và
một đứa con riêng mười tám. Như vậy, nếu con chấp nhận làm vợ một người đàn
ông như thế... th́ khá vất vả đấy. Không đơn giản đâu. Nhưng nếu con thật
tâm yêu th́ cha nghĩ là... một người đă từng va chạm, nhiều khổ đau và hiền
hậu như con, mọi thứ rồi cũng ứng phó được, cha tin con sẽ thành công. Miễn
sao con đă hỏi kỹ ḷng ḿnh trước khi quyết định là được.
Bội Cầm nh́n cha
cảm động:
- Cha... cha đă đồng ư rồi ư?
- Muốn không đồng ư cũng khó. Tự
Thanh có cách nói rất thuyết phục, rất cương quyết... Cha đă tự hỏi, nếu cha
không đồng ư th́ anh ta có thể bắt cóc con đưa đi không? Bội Cầm, quả thật
cha không ngờ... Cha lại có thể có một chàng rể nổi tiếng như vậy. Cha chỉ
không vui v́ Tự Thanh tuổi lớn hơn con nhiều quá! Rơ ràng ngoài Tự Thanh ra,
không thể có người đàn ông nào thứ hai có thể hiểu được, cảm phục được cái
cao ngạo, cố chấp, tự tin và bản lĩnh của con. Với Tự Thanh, những đứa con
trai khác bằng tuổi con, nói như ông ta... trước mắt con chỉ là những đứa con
nít mới lớn. Cha không làm sao khác hơn được. Bội Cầm, con cần có một người
bạn là người đàn ông trưởng thành, có kinh nghiệm sống, từng trải... Người
đàn ông đó không ai khác hơn là Tự Thanh. Nói thật, cha vui ḷng.
Bội Cầm
chau mày:
- Cha, anh ấy đă nói với cha như vậy, hay cha tự nhận xét?
- Tự
Thanh là con người tự tin, cao ngạo, vơ đoán... Nếu không có những điều đó
con có yêu anh ta không?
Bội Cầm đỏ mặt:
- Ồ, cha!
- Đó con thấy không? Cha
hiểu con mà - Ông Vĩnh Tú buông tay con gái ra rồi nói - Thôi được rồi...
Cha cũng quyết định và Tự Thanh muốn cuối năm nay sẽ cử hành hôn lễ. Con
cũng không c̣n nhỏ nhắn ǵ, con phải lập gia đinh... Nhưng cha cũng đă nói
cho Tự Thanh biết là con gái cha ngoài cái khối óc ra, cha không có của hồi
môn nào để con mang theo cả. Nhà ta nghèo như con biết đấy.
- Ồ cha! Cha
thật khiêm tốn.
- Không phải sao! - Ông Vĩnh Tú nh́n con tŕu mến
- Con của
cha có khá nhiều ưu điểm về tinh thần. Có hiếu này, chịu cực khổ này, nhẫn
nhục này, biết lo cho người khá hơn bản thân ḿnh...
Bội Cầm quỳ xuống dưới
chân cha, mắt đẫm lệ:
- Cha, cha có biết là cha có khuyết điểm to lắm không?
- Cái ǵ thế?
- Cha quá yêu con, lúc nào cha cũng nghĩ tốt về con, chứ con
nào được như cha nói đâu.
Ông Vĩnh Tú vuốt lấy mái tóc Cầm, ḷng xốn xang.
Sau khi Bội Cầm đi lấy chồng rồi, nhà sẽ c̣n lại ai? Ông đă già, vợ lại bệnh
hoạn, con trai th́ đă chết yểu. Cuối cùng th́ cuộc đời này dâng hiến cho ông
cái ǵ? Đành rằng mỗi người có một số phận riêng, nhưng cuộc đời của ông sao
nó nghiệt ngă quá.
- Cha à! - Bội Cầm hỏi - Mẹ có biết chuyện này chưa?
- Có
lẽ biết phần nào - Ông Vĩnh Tú nói - Con cũng biết là nhà chúng ta vách gỗ,
cửa gỗ. Nói cái ǵ ở pḥng này, pḥng kia nghe hết. Nhưng mà mẹ con ở nhà
trong, không có ra ngoài này, nên Tự Thanh không thấy. Cha định là từ từ rồi
sẽ cho mẹ con biết, v́ bây giờ cha không đoán được phản ứng của mẹ con sẽ
thế nào. Mong sao, bệnh của mẹ con dứt hẳn, đó cũng là niềm vui lớn của gia
đ́nh ta. Mẹ con hết bệnh, con lấy chồng xứng đáng, c̣n niềm vui nào lớn hơn.
Từ từ rồi cha sẽ nói.
Bội Cầm gật đầu. Nàng cũng đang phân vân sau khi lấy
chồng, cha sẽ sống ra sao? Tội nghiệp cha già, mẹ bệnh, nhà lại không c̣n
người... Nhưng rồi Cầm cũng ngẩng lên nh́n cha nói:
- Cha yên tâm đi, con
lấy chồng cha sẽ không mất con gái đâu, trái lại cha sẽ có thêm một đứa con
trai đấy.
Ông Vĩnh Tú thở dài. Bội Cầm quả là đứa con gái đáng yêu. Mong
rằng trời đất sẽ phù hộ, để con măi măi sống trong hạnh phúc. Thế là mọi
chuyện coi như đă quyết định.
o0o
Ở nhà họ Triệu, tin đó được loan đi với cái
không khí vui tươi. Nội của Vy nắm lấy tay Bội Cầm, ngắm nghía một cách hài
ḷng. Bà quay sang nói với vú Ngô:
- Vú thấy không, tôi đă nói rồi, Bội Cầm
có dáng dấp đẹp, có tŕnh độ lại thông minh. Nhất định phải có hạnh phúc.
Tôi cũng không ngờ nó lại là con dâu của ḿnh, quả thật con trai tôi tốt
phúc lắm.
- Mẹ này! - Tự Thanh nói - Chưa ǵ mẹ đă đề cao Cầm như vậy. Mẹ
làm như con không ra ǵ vậy? Thế này mà Cầm lên chân là mệt cho con đấy.
-
Con nghe này - Bà cụ nói - Con làm như con hiền lắm không bằng, làm ǵ có ai
ức hiếp được con chứ?
Và quay sang Bội Cầm bà tiếp:
- Bội Cầm, con nghe mẹ,
đừng sợ nó, nếu nó có làm ǵ con cứ mách lại mẹ, mẹ sẽ cho nó biết tay.
- Vậy th́ nguy rồi - Tự Thanh ngồi phịch xuống ghế - Thế này th́ cuộc đời con
từ đây về sau sẽ ra sao?
Bội Cầm gỡ rối:
- Nội à. Cầm gọi bà cụ bằng cách
xưng hô của Vy - Anh ấy sẽ không hiếp đáp con được đâu, v́ bên cạnh con c̣n
có Chúc Vy kia mà.
Bà cụ chỉnh ngay:
- Con phải thay đổi cách xung hô chứ.
Từ đây con gọi ta là mẹ - Là mẹ đàng hoàng có nhớ không?
Bội Cầm đỏ mặt.
Chúc Vy mở to mắt ṭ ṃ, hỏi:
- Nội ơi, thế từ đây về sau con gọi là cô giáo
hay phải sửa lại "mẹ"?
Bội Cầm càng lúng túng hơn, cô định nói th́ bác tài
đă đi vào nói với Vy:
- Cô chủ. Cậu Siêu bảo tôi vào đây nói cô ra xem nhà
kính có được không?
- Vâng.
Chúc Vy thích thú, bỏ mọi người ở lại, chạy
nhanh ra vườn. Cô bé đẹp như một cánh bướm.
Ông Tự Thanh nh́n theo con gái
rồi lại như nhớ ra điều ǵ, ông quay sang nắm lấy tay Bội Cầm, nói với mọi
người:
- Xin lỗi mẹ và quư vị. Tôi có việc cần nói riêng với Bội Cầm. Bà cụ
cười:
- Đấy thấy chưa. Mới đó mà chúng ḿnh đă bị mời đi chỗ khác chơi rồi
đó.
Tự Thanh không để ư đến lời trách yêu của mẹ, kéo Bội Cầm vào thư pḥng,
chàng khép cửa lại ôm lấy Cầm với một nụ hôn.
Cầm có vẻ bất măn:
- Anh kỳ
quá! Người ta đang nói chuyện vui vẻ với mẹ, anh lại kéo vào đây làm ǵ?
-
Anh có chuyện muốn thẩm vấn em.
- Thẩm vấn em! - Bội Cầm tṛn mắt - Anh lại
mắc bệnh nghề nghiệp rồi phải không? Đây đâu phải ṭa án, em cũng đâu có tội
t́nh ǵ?
Tự Thanh nhún vai:
- Em có thấy là anh đang cất ǵ trong vườn không?
- À! Đó là một nhà kính. Rồi sao?
- Đương nhiên em phải biết, đó là ư kiến
của ai chứ? Ai đang ở ngoài ấy làm đốc công, ai đă khiến cho Chúc Vy mất ăn
mất ngủ.
- Dạ. - Thôi được rồi!
Tự Thanh nh́n vào mặt Bội Cầm.
- Cách đây
không bao lâu, em có cho anh biết là em có hẹn, mà người hẹn với em bấy giờ
là con trai Ngô Vọng Nhân tức Ngô Tùng Siêu. Vậy bây giờ em hăy giải thích
đi... Cái tên Siêu hôm ấy với tên Siêu này có phải là một không?
- Vâng, là
một.
- Như vậy có nghĩa là thế nào?
Bội Cầm ngập ngừng:
- Anh đừng hung dữ
nữa, em mới giải thích.
- Anh mà hung dữ?
- Chứ sao? - Bội Cầm nói - Anh vừa
dữ vừa cay nghiệt. Anh nói chuyện với em mà hạch sách như với kẻ thù. Anh
thẩm vấn bị can. Em không thích cái lối hỏi chuyện của anh như vậy.
Tự Thanh
trừng mắt:
- Đừng đuối lư mà quay qua buộc tội anh như vậy.
- Chứ anh nghĩ
xem, cái ǵ anh thắc mắc em cũng đă giải đáp hết. Nhưng mà bây giờ, em hỏi
lại anh nhé? - Bội Cầm ngẫm nghĩ rồi nói - Cách đây ít lâu, em có nói với
anh là em có cái hẹn với Siêu. Cậu ấy sẽ đưa em đến bệnh viện thay thuốc cho
vết thương, phải không?
- Đúng.
- Cái thứ hẹn đó anh hiểu theo nghĩa nào?
Anh có quyền hẹn với người thân, bạn bè, anh em hay cả người làm việc chung
nữa phải không? Chứ đâu nhất thiết là với người t́nh?
- Đúng.
- Tùng Siêu là
em trai người bạn học cũ thân nhất của em. Em đă biết hắn hơn mười năm qua.
Siêu bằng tuổi đứa em trai đă mất của em. Em xem hắn như em ruột ḿnh, th́
cái t́nh cảm đó, cái hẹn đó không phải tự nhiên lắm ư?
- Ồ!
- Nếu Siêu là
đứa em trai, th́ cùng đi với em đến bệnh viện đâu có ǵ sai trái? đúng không?
- Đúng.
- Lúc đó anh mời em ăn cơm trưa, mà thái độ anh lại cao ngạo, hách
dịch th́ làm sao em bằng ḷng được.
- Thế ư?
- Nên em đem chuyện Tùng Siêu
ra, một là chọc quê anh, hai là sự thật th́ em không thể v́ chuyện đi dùng
cơm với anh mà bỏ đi cái hẹn có từ trước, không lẽ em mê ăn đến quên chữ tín.
- Ờ.
- Chuyện em quen thân với chị Tùng Siêu anh biết mà?
- À.
- Tùng Siêu
t́m đến gặp em. Kể hết cái ngu của anh ta trong chuyện bị gái "mồi chài",
cái đó anh có thấy lạ không?
- À.
- Tùng Siêu dám đem chuyện đó ra kể v́ hắn
tin cậy em. Cũng t́nh cờ hôm ấy, anh sai Chúc Vy mang hoa đến nhà cho em. Họ
gặp nhau. Bắt buộc em phải giới thiệu hai người quen nhau chứ!
- Ờ.
- Anh đương nhiên hiểu Chúc Vy là đứa con gái thế nào? Con trai nh́n thấy là phải
mềm ḷng ngay.
- Ờ.
- Chúc Vy năm nay mười chín tuổi, tuổi thiếu nữ mộng mơ.
Siêu th́ hai mươi lăm... Họ bị hấp dẫn nhau, làm bạn nhau, chuyện đó đâu có
ǵ lạ?
- Đúng rồi, không có ǵ lạ hết.
- Vậy th́ anh có ǵ bất măn em?
- Có.
- Cái ǵ.
Tự Thanh kéo Bội Cầm vào ḷng.
- Em vừa thao thao bất tuyệt. Em
vừa dữ lại vừa cay nghiệt. em nói chuyện với anh như thẩm vấn kẻ thù, anh
ghét cái thái độ đó!
Bội Cầm chợt buồn cười. Cũng may là nàng chưa bị Tùng
Siêu làm mềm ḷng, cũng may là Siêu chỉ là một đứa em trai. T́nh cảm của hai
người c̣n lành mạnh, chưa có một hành động nào để hối hận, bứt rứt... Bằng
không chẳng biết bây giờ phải ăn làm sao, nói làm sao? Phải thành thật nhận
rằng, có lúc Siêu đă làm nàng xao xuyến nhưng cái xao xuyến của một thứ t́nh
cảm sẻ chia, giăi bày của một người chị đối với em, chứ không phải là t́nh
yêu. Với Siêu có khác chứ, nhưng đó chỉ là một phút bồng bột, mềm yếu thường
có ở tuổi mới lớn.
Trong khi Tự Thanh nh́n người vợ sắp cưới cười thỏa măn,
nàng như gỡ được gánh nặng trong tim. C̣n chuyện giữa Siêu và Chúc Vy, chúng
nó là những đứa trẻ mới lớn... Tiên Đồng với Ngọc Nữ. Hăy để chúng phát
triển tự nhiên, bốn mươi tuổi đầu như ta c̣n phải săn bắt t́nh yêu th́ nói
ǵ tuổi trẻ. Tự Thanh nghĩ và giả vờ làm mặt nghiêm lại:
- Anh muốn cảnh
giác với em một việc.
- Việc ǵ?
- Từ đây về sau em không có quyền chất vấn
anh.
- Hử? - Bội Cầm mở to mắt - Câu nói đó để em nói mới đúng chứ?
- Anh nói đúng hơn - Tự Thanh nói - Anh đă là luật sư. Nhà có một luật sư đủ rồi,
không cần phải có thêm một người thứ hai. Em nghe rơ chưa. Không được sử
dụng ngôn ngữ lạnh lùng của hành chính trong nhà.
- Cái đó... Tất cả đều là
do em học được của anh cơ mà?
- Bây giờ không cho học nữa.
Bội Cầm nhún vai,
giả vờ:
- Có một chuyện, không biết anh biết chưa?
- Có chuyện ǵ?
- Con người anh ích kỷ, ngạo mạn, cố chấp và bá đạo quá!
- Khoan!
- Sao vậy?
- Em
vừa bảo là có một chuyện, mà năy giờ em đă bày ra bốn chuyện rồi.
- Ồ! - Bội
Cầm không nhịn được hét lên - Thật chịu không nổi ông, ông là... ông là...
Cầm nói mà không biết sử dụng chữ ǵ cho thích hợp th́ Tự Thanh đă tiếp lời:
- Ông là... người đàn ông dễ thương quá, phải không?
- Ồ, nói mà không biết
mắc cỡ...
Bội Cầm quay lưng đi ra cửa, miệng nói:
- Để em đi t́m Tùng Siêu.
- T́m Tùng Siêu? - Tự Thanh nhảy nhót - Em đi t́m hắn chi vậy? Bây giờ Siêu
đă là bạn của con gái anh rồi cơ mà?
- Em t́m hắn để nhờ hắn đo xem mặt anh
dày cỡ nào.
Tự Thanh chụp lấy tay Cầm, siết chặt vào người:
- Bội Cầm! Bội
Cầm! Em có biết là em đáng yêu cỡ nào không? Anh không làm sao sống mà thiếu
em được.
Bội Cầm thở ra, úp mặt vào lồng ngực người yêu. Nghe tiếng tim đập
rộn ră trong lồng ngực chàng. Tất cả những buồn đâu cũ coi như đă qua hết,
quên hết... Bây giờ chỉ nên nghĩ đến hạnh phúc. Hai chữ hạnh phúc thôi.
- Em
đang nghĩ ǵ thế? - Em đang nghe tiếng đập của tim anh.
- Thế ư? Nó đập thế
nào?
- Yêu em... yêu em... yêu em...
- Cảm ơn em! - Tự Thanh xúc động nói -
Anh biết anh có rất nhiều khuyết điểm... Anh ích kỷ, ngạo mạn, cố chấp, bá
đạo... Anh sẽ sửa đổi.
- Không cần! - Bội Cầm lắc đầu nói - Em thấy chúng
đều đẹp.
- Cái ǵ đẹp?
- Những khuyết điểm mà anh vừa nói.
- Thật ư?
- Thật!
- Bội Cầm nói - Khi ta đă yêu nhau, th́ tất cả những khuyết điểm của người
yêu đều biến thành ưu điểm. Đúng hơn, khi yêu, ta cũng phải yêu cả điều tốt
lẫn điều xấu ở người yêu ḿnh.
Tự Thanh cúi xuống nh́n Cầm, mắt chợt ươn ướt.
Hạnh phúc như cơn gió mát giữa trưa hè thổi tới. Cả hai người đắm đuối nh́n
nhau. Hạnh phúc như đang vây chặt lấy họ.
Chương 14
Hạnh phúc phải chăng chỉ là một cơn gió thoảng đến thật nhanh và ra đi
cũng thật nhanh?
Mấy năm trước, Bội Cầm đă từng nắm giữ hạnh phúc trong tay. Bấy giờ, em
trai chưa mất, mẹ chưa bệnh, Duy với nàng ở vào giai đoạn yêu nhau nồng
cháy nhưng rồi bốc chốc mọi thư đau buồn đến một cách dồn dập. Bội Ḥa
chết, mẹ nằm liệt giường rồi Duy bỏ đi. Thiên đường trước mắt đột nhiên
biến thành địa ngục. Tất cả những niềm vui trở thành đau khổ đầy nước
mắt. Có một khoảng thời gian dài, Bội Cầm đă ao ước... phải chi ta đừng
biết "hạnh phúc" th́ có lẽ ta đă không khổ đau đến nỗi ngă quỵ như thế
này, phải chi ta đừng biết đến niềm vui, niềm vui quá lớn, th́ có lẽ ta
không đến nỗi buồn rũ rượi như thế này. Và phải chi ta đừng có quá nhiều
ảo tưởng về hạnh phúc th́ có lẽ ta không đến nỗi thất vọng ê chề.
Bây giờ hạnh phúc lại đến, đến một cách tuyệt vời hơn. Có lẽ sau bao
ngày đau khổ, hạnh phúc đă trở thành quư hiếm và cũng được trân trọng...
Không thể để vuột khỏi tay lần nữa.
Nhưng liệu Bội Cầm có thể giữ chặt măi "hạnh phúc" được không?
Chuyện xảy ra ở một buổi chiều, đă sắp đến ngày khai giảng. Buổi sáng,
Cầm vừa tham dự phiên họp phân công của toàn thể giáo viên. Cầm đă từ
chối vai tṛ "chủ nhiệm" lớp v́ Cầm nghĩ là mùa thu năm nay nàng sẽ rất
bận.
Buổi chiều, Tự Thanh phải dự tiệc, một bữa tiệc lớn của giới doanh
thương. Trước tới giờ, ngay cả khi đă quen với Thanh, Cầm cũng không để
ư xem Tự Thanh có bao nhiêu cơ sở, bao nhiêu bất động sản hay cổ phần.
Chuyện đó để từ từ biết sau càng hay. Và không biết buổi tiệc chiều nay,
Thanh dự ở đây không biết về lănh vực mua bán hay trao đỏi hàng hóa.
Chiều nay Cầm rất rảnh rỗi.
Nhưng, chợt nhiên chuông cổng reo. Bà phụ việc bước vào cho biết có một
người đàn ông muốn gặp nàng.
Bội Cầm bước ra cửa. Ḷng rất thanh thản. Những bụi hoa kim trản và kim
ngũ thảo đang nở rộ trong sân vườn. " Xin chia tay sự cao ngạo!" Bội Cầm
chợt thấy buồn cười. Một sự xúc động nhẹ nhàng thoáng qua.
Cổng mở, đứng bên ngoài, thật bất ngờ lại là Tô Mộ Nam - thư kư riêng
của Tự Thanh. Lúc đầu Cầm ngạc nhiên, nghĩ là Thanh đă thay đổi ư kiến,
không định gặp Cầm tối nay ở nhà mà muốn gặp ở điểm nào. Đó là chuyện
Thanh thường làm. Nhưng những lúc như vậy thường Thanh sai bác tài đến
đón, hoặc một cú điện thoại báo trước. Cầm nh́n ra ngoài, không có chiếc
Mercedes quen thuộc của Thanh, chỉ có chiếc Thunderbird của Nam.
- Ồ cậu Nam, anh Thanh nhờ cậu đến à? Có chuyện ǵ không?
- Dạ... Mộ Nam cười nhẹ - Chúng ta lên xe nói chuyện được chứ?
Lại màn này nữa! Thầy tṛ họ có vẻ giống nhau.
Bội Cầm nhún vai:
- Nhưng mà... Anh ấy gọi cậu đến đón tôi ư? Được rồi, cậu đợi một chút,
tôi sẽ thông báo cho cha tôi biết, thay đổi y phục một chút rồi tôi ra
ngay.
- Khỏi phải thay y phục!
Mộ Nam nói, Bội Cầm cũng không lấy ǵ làm ngạc nhiên. Tự Thanh bao giờ
cũng vậy, lúc nào cũng như hối hả, không chờ đợi lâu được. Cầm đi vào
nhà xin phép cha, rồi xách ví chạy ra cổng ngay. Hôm nay, Cầm mặc sơ-mi
caro, quần nhung màu sữa. Hơi giản dị, mong là Thanh không đưa nàng đến
nơi quá sang trọng.
Khi xe đă bắt đầu lăn bánh, Cầm mới hỏi:
- Tự Thanh ở đâu vậy?
- Ông ấy đang dự tiệc.
- Dự tiệc à? Tôi ăn mặc thế này làm sao đến đấy được? - Cầm bối rối -
Thôi quay lại, cho tôi về thay quần áo đi.
Mộ Nam rất b́nh thản:
- Tôi đâu có đưa chi đến với ông ấy đâu?
- Hở? Anh ấy không bảo cậu đưa tôi đến buổi tiệc à? - Bội Cầm ngạc nhiên
- Thế anh ấy bảo cậu đưa tôi đi đâu?
- Ông ấy không bảo tôi đến đón chị.
Mộ Nam lạnh lùng nói. Anh ta bẻ tay lái quẹo cua, đưa xe vào đường dốc.
Bội Cầm kinh ngạc. Thế này th́ cũng không phải đến nhà họ Triệu. Vậy đi
đâu đây? Bội Cầm quay lại.
- Cậu định đưa tôi đi đâu đây?
- Đến "Vườn Sen"
- "Vườn Sen"? Chỗ nào vậy? Tên một quán cà phê ư?
Mộ Nam liếc nhanh Cầm. một nụ cười bí mật:
- "Vườn Sen " là một nơi được ông luật sư tậu bốn năm về trước - Một
biệt thự rất sang trọng mà chị cần phải biết.
- À!
Bội Cầm thở phào. Th́ ra Tự Thanh c̣n có một cơ ngơi trên ngọn núi này.
Thanh không cho biết, có lẽ v́ muốn dành cho nàng một sự ngạc nhiên. Sự
căng thẳng biến mất nhưng rồi Cầm lại thấy kỳ kỳ, nàng quay lại.
- Anh Thanh muốn cậu đưa tôi đến đây ư?
Mộ Nam lại cười, một nụ cười nhạt, chợt nhiên Cầm thấy người thanh niên
bên cạnh có cái ǵ không nghiêm chỉnh...
- Tôi đă nói rồi, ông Thanh không hề bảo tôi đến đón chịm mà đó là ư của
một người khác. Có người muốn gặp chị ở "Vườn Sen"
Bội Cầm cắn nhẹ môi, nàng phập phồng lo sợ. Thế này là thế nào, chuyện
ǵ sắp xảy ra đây?
Chiếc xe sau mấy khúc quanh, đă đi vào con đường trải sỏi, và dừng trước
cổng sắt lơn, thiết kế cầu kỳ với tấm biển đồng "Vườn Sen". Nam nhân
chuông cổng mở. Xe chạy thẳng vào trong và Cầm phải trố mắt ngạc nhiên.
Một hồ sen lớn nằm giữa sân trước. Bây giờ đang mùa sen nở nên khung
cảnh rất hữu t́nh. Nam mở cửa xe nói:
- Cô xuống xe và có quyền ngắm cảnh tùy thích/
Bội Cầm xuống xe.Trước mặt nàng là khung cảnh tuyệt vời và nên thơ. Hồ
sen thật rộng, trước kia Cầm cứ nghĩ là sen chỉ có ai màu hồng và trắng.
Vậy mà bây giờ trong cái hồ nước trong kiâ, sen tím, xanh nhạt, đỏ sậm
và vả màu vàng nữa... Cầm đếm thử có hơn bảy sắc màu. Nhưng cái đó không
làm Cầm ngạc nhiên bằng những thực vật chung quanh bờ hồ. Nó cũng có
dáng dấp như sen. Lá mọng nước.
- Loại cây này có tên là Thạch Liên.
Chợt nhiên sau lưng Cầm có tiếng của người phụ nữ, giọng nói trong và êm
ru.
- Nó không phải là loại hiếm, nhưng được tôi và Tự Thanh trồng v́ nó có
chữ "Liên" trong ấy.
Bội Cầm đứng lên, quay đầu lại. Người đàn bà vừa xuất hiện, có dáng dấp
dong dỏng cao, da ngăm đen nhưng thật đẹp, thật quí phai. Chị ta mặc
chiếc áo dài bằng lụa, làm nổi bật đường nét hấp dẫn của cơ thể. Ngoài
một tí son môi người đàn bà không trang điểm ǵ cả. Nhưng vẫn không kém
mặn mà duyên dáng. Khuôn mặt kia Cầm cảm thấy như đă trông thấy ở đâu
đó.
- Cô là cô Cầm? Bội Cầm? - Người đàn bà nh́n cầ với nụ cười. Bà ta cũng
đang ngắm nghía nàng - Tôi đă nghe đến tên cô từ lâu, bây giờ mới trông
thấy mặt, quả thật cô khá đẹp. Chúng ta vào pḥng khách ngồi nói chuyện
chứ:
Bội Cầm theo chân người đàn bà một cách thụ động. Pḥng khách thật sang
trọng. Dưới nền trải thảm dày màu hồng, salon nâu màu sữa, tủ rương, ḷ
sưởi tất cả đều được thiết kế đẹp mắt.
- Cô dùng rượu chứ? - Người đàn bà hỏi.
Cầm vội trả lời:
- Không, tôi không biết uống.
Chị ta gật gù rồi bảo cô tớ gái:
- Cho một ly trà Trung Quốc nhé.
Rồi quay sang Cầm:
- Cô thích loại trà nào? Lá xanh, lá đỏ hay ướp hương?
- Cho ướp hương đi.
Bội Cầm vội trả lời mắt không rời người nữ chủ nhân.
Trà đă được mang ra. Nàng đưa mắt nh́n quanh. Trên ḷ sưởi, có một bức
ảnh phóng đại, H́nh của hai người. Người đàn bà dĩ nhiên phải là nữ chủ
nhân. C̣n người đàn ông? Bội Cầm chỉ nh́n thoáng qua là biết ngay Tự
Thanh.
Người đàn bà thấy Cầm nh́n ảnh, cười một cách chua chát nói:
- Bức ảnh không đẹp lắm. Tôi c̣n một lô h́nh khác đẹp hơn. Những bức ảnh
kỷ niệm lúc chúng tôi sang châu Âu du lịch. Nếu cô muốn tôi sẽ mang ra
cho xem.
- Cám ơn! Cũng không cần thiết lắm. Bội Cầm nói:
Nàng cảm thấy máu trong tim như ngừng chảy. Một cảm giácc khó chịu và
ngột ngạt như vây lấy nàng. Ngồi đó mà đầu óc nàng cứ liên tưởng đến
chuyện phải nói với Thanh như thế nào sau này.
Cầm bưng ly trà lên hớp một hớp, mùi trà thơm, tách trà đẹp. Cầm như sực
nhớ ra, nàng nh́n thẳng vào người đàn bà trước mặt nói:
- Tôi biết chị là ai rồi. Chị là Linda phải không?
- Ồ! Người đàn bà có vẻ ngạc nhiên nh́n Cầm - Tại sao cô biết?
- V́ nếu tôi không lầm chị phải là người lai. V́ ngay cách bài trí trong
pḥng này cũng cho thấy như vậy.
- Vâng! - Linda cười, nụ cười rất tự nhiên - Cô đă biết tên tôi là ai,
th́ tôi nghĩ là không c̣n ǵ phải giấu giếm nữa. Phải, tôi có ḍng máu
Anh trong người.
Linda nh́n Cầm nói tiếp:
- Tôi c̣n có một cái tên khác dễ nghe hơn cái tên Linda. Cô có biết là
ǵ không? Tô Mộ Liên!
Bội Cầm nhỏm người lên, nàng khó giữ được sự b́nh thanh mà năy giờ nàng
cố kềm chế.
- Hèn ǵ... Tôi cảm thấy chị quen quá... Th́ ra chị là chị của Tô Mộ
Nam.
- Vâng, Mộ Nam là em ruột tôi. -Linda cười thật ngọt - Tự Thanh sống quá
buông thả, tôi không thể không đặt người của ḿnh cạnh anh ấy. Mấy tháng
trước, Mộ Nam đă nhắc tên cô cho tôi biết. Thật t́nh mà nói, tôi cũng
không quan tâm lắm. Tính t́nh của Tự Thanh tôi khá rơ... Vui đấy nhưng
rồi lại quên ngay... Tôi không muốn anh ấy biết chuyện tôi lúc nào cũng
theo dơi... Nhưng rơ ràng là... Tôi đă lầm, tôi đă khinh thường quá. Và
đến nay kết cuộc như thế nào cô đă rơ.
Bội Cầm yên lặng nh́n Linda.
- Tự Thanh từ xưa tới nay nổi tiếng là một người không thích lập gia
đinh... Ông ấy học luật, lại hành nghề luật sư. Bản thân mục kích bao
nhiêu vụ án ly dị. Có cặp vợ chồng con cái đầy đàn, có đôi khi chỉ lấy
nhau có mấy tháng, tờ hôn thú chưa ráo mực. Nên theo ông ấy đă nói. Một
mảnh giấy hôn thú ràng buộc hai người chỉ là một mảnh giấy lộn vô nghĩa.
Nếu không yêu nhau, th́ trăm mảnh như vậy cũng không nghĩa lư ǵ... Lấy
vợ là ngu! - Linda lắc đầu, rồi tiếp - Không ngờ... Bây giờ... ông ấy
lại đầu hàng, lại chịu làm thằng ngu.
Bội Cầm nh́n thẳng vào mặt Linda.
- Cũng có thể là giai đoạn sống phóng túng của anh ấy đă chấm dứt! Khi
ta đă thật t́nh yêu, tất cả mọi lư luận cũ nhiều lúc không c̣n hợp thời,
t́nh yêu có thể khiến con người thay đổi, để sẵn sàng biến thàn thằng
ngu như Thanh và khi yêu đôi lúc ta cũng tự mâu thuẫn với ta. Tôi biết,
đối với người đan ông lớn tuổi, khi yêu họ yêu cuồng nhiệt và say đắm
lắm, nhất là khi t́nh nhân nhỏ tuổi hơn họ. Họ sẵn sàng chiều chuộng.
Linda gật gù:
- Bây giờ th́ tôi mới hiểu, tại sao Tự Thanh lại mê cô như vậy.
Linda bước tới ngồi đối diện với Bội Cầm. Màu áo hồng của chị ta đang
mặc nổi bật hẳn lên với màu của ghế. Ly rượu trên tay, Linda với thái độ
thật từ tốn nói:
- Thế cô có yêu Tự Thanh không hở cô Bội Cầm?
Linda gọi đích danh Cầm, Cầm chẳng khách sáo:
- Nếu không yêu th́ làm sao nói đến chuyện hôn nhân?
- Cái đó không nhất thiết! Linda trầm ngâm một chút nói - Có nhiều người
đàn bà, đến tuổi lấy chồng là phải lấy chồng chứ cần ǵ phải yêu? Ngoài
ra cũng có thể lư do khác. Chẳng hạn như... v́ tiền... V́ cuộc sông...
chẳng hạn. Đặc biệt với hoàn cảnh của Tự Thanh ch́ cần hô lên mấy tiếng
là có khối cô như cô.
Bội Cầm trừng mắt, nàng có cảm giác bị xúc phạm.
- Chị tưởng tôi tầm thường như vậy sao?
- Không phải - Linda nói một cách khôn khéo - Cô đừng hiểu lầm, tôi
không phải nói cô mà nói một cách chung chung vậy thôi. Được rồi! Linda
thở dài nói - Bây giờ th́ tôi biết là cô yêu Tự Thanh. Nhưng c̣n chuyện
Tự Thanh có thực sự yêu cô... Yêu cô dài lâu hay không th́ phải xét lại.
Cô khác tôi, chưa hẳn cô chịu nổi những bất ngờ như tôi đă gánh chịu
đâu...
- Chị nói vậy là sao? - Bội Cầm nghi ngờ - Chị một nói là Tự Thanh không
thật sự yêu tôi?
- Đương nhiên là anh ấy yêu cô - Linda nói - Bằng không làm sao cưới
chứ? Nhưng mà vấn đề ở đây là... Anh ấy sẽ yêu cô được bao lâu? Yêu v́
yêu hay chỉ v́ bản năng chinh phục?
- Yêu v́ yêu hay v́ bản năng chinh phục? Chị nói ǵ tôi không hiểu?
- Tự Thanh là con người cao ngạo - Linda nói - Anh ấy không bao giờ chịu
thua trên mọi chiến trường nhất là đối với những người đàn bà đẹp và
ngang bướng, có bản lĩnh. Bội Cầm! Tôi không phô trương nhưung tôi cũng
thuộc loại đàn bà đó... và nh́n Cầm, tôi cũng thấy Cầm như vậy... Không
phải dễ dàng mà Thanh có thể chụp bắt được Cầm, trừ trường hợp lấy nhau.
Bội Cầm cô có suy nghĩ kỹ chưa? Chứ tôi thấy những cuộc hôn nhân như vậy
thật nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
- Đúng vậy! - Linda hớp một hợp rượu. Mắt như mơ màng. - Cô hăy nh́n tôi
đây này. Bốn năm trước, Tự Thanh đă v́ tôi mà xây “Vườn Sen” này... Nếu
cô muốn, cô vào xem pḥng ngủ tôi đi, cô sẽ rơ. Bốn bức tường trong
pḥng đó vẽ toàn hoa sen. Ngay cả cái giường tôi ngủ cũng h́nh hoa
sen... Lúc bấy giờ... Tôi tưởng là Tự Thanh đă biến thành người điên...
Anh ấy thu thập, sưu tầm mọi loại sen, v́ cái tên tôi là Liên tức là sen
đây. Bội Cầm cô thấy sao? Được chiều chuộng hết ḿnh như vậy, cô có cảm
động không? Nếu không yêu một cách điên cuồng làm sao có thể hành động
như vậy được? Thế là, tôi xiêu ḷng có điều tôi ngu hơn cô một chút.
Biết anh ấy không muốn lập gia đinh, nên tôi cũng không dám đ̣i hỏi...
Sau đấy Tự Thanh lại cặp với Lô Lô, một vũ nữ. Rồi Vân Nga... Chắc Cầm
chưa gặp Vân Nga đâu. Con bé đó nhỏ xíu, nó lớn hơn Chúc Vy có mấy tuổi.
Nó đẹp như một đoá sen trắng.
Bội Cầm ngồi bật dậy. Nàng không c̣n giữ được b́nh thản nữa... Mắt mở
to, nhưng giọt nước mắt muốn lăn ra từ khoé mắt.
- Tôi không tin những ǵ chị vừa nói đâu. Chị thêu dệt, chị muốn phá đám
hôn nhân của chúng tôi.
- Vậy ư? - Linda vẫn tỏ ra lịch sự - Nếu cô không muốn tin th́ thôi...
Có thể tôi đang muốn phá đám đấy. Dù sao th́ cô cũng là t́nh địch của
tôi. Được rồi... Bội Cầm, cô đừng tin tôi, đừng tin cả chuyện Lộ Lộ và
Vân Nga trên đời này... Cô cũng có thể nói là trong cái thế gian này
không có người đàn bà nào tên là Tô Mộ Liên và đă có một người đàn ông
đă v́ cô ta mà phải bỏ công bỏ của ra xây dựng một “Vườn Sen” rộng lớn.
Rồi sau đó lẳng lặng bỏ đi không một lời từ biệt. Bội Cầm, cô có quyền
tự nhủ ḷng ḿnh. Tất cả những ǵ tôi nói chỉ là bịa đặt, là láo... Và
Tự Thanh ngoài chuyện yêu cô ra không c̣n yêu bất cứ một người nào
khác... Thực ra th́... Tất cả những chuyện phóng đăng cũ của Tự Thanh cô
có thể bỏ qua hết, chỉ cần chuyện tương lai... cô tin tưởng là được. Tôi
cũng vậy, chúng ta phải sống với tương lai chứ ai lại dằn vặt day dứt v́
quá khứ bao giờ?
Linda thở dài:
- Vậy mà tôi tưởng chỉ có một ḿnh tôi là ngây thơ, khờ dại... Không ngờ
trên cơi đời này vẫn c̣n những người con gái khác khờ khạo hơn cả tôi. -
Và Linda nh́n thẳng vào mặt Cầm - Nếu tôi không lầm th́ xưa kia... Cô
cũng đá từng tin Lâm Duy như vậy? Cô tưởng là Lâm chỉ có thể yêu một
ḿnh cô thôi phải không?
Chỉ đến lúc này, Bội Cầm mói bị quật ngă. Bị ngă thực sự. Nàng cắn nhẹ
môi, để những giọt nước mắt không lăn xuống má. Trái tim đau nhói.
Người đàn bà đang ngồi trước mặt nàng, đẹp chín muồi, ăn nói khéo léo,
phong độ quí phái... Người mà Tự Thanh một thời mê như điếu đổ, phải cất
cả một “Vườn Sen” tặng... Vậy mà chỉ bốn năm sau đă bị Tự Thanh lăng
quên... Vậy th́... ta lấy cái ǵ để tin là Thanh sẽ suốt đời yêu ta? Tô
Mộ Liên như vậy mà c̣n không giữ được Thanh th́ trên đời này đâu c̣n
người đàn bà thứ hai giữ được? Vả lạikhi nhướng đôi mắt lệ nhoà nh́n Mộ
Liên, Cầm đă hiểu ngay. Dù với bất cứ lư do ǵ... Th́ Mộ Liên đă nói
thật rơ ràng là có chuyện Lộ Lộ, rơ ràng có cả Vân Nga. Cả Tô Mộ Liên và
Bội Cầm dính dấp đến nữa...
Bội Cầm đứng đây. Mọi Cảm xúc như biến mất. Chỉ có cái choáng đang ngây
ngất trong đầu:
- Xin lỗi, bây giờ tôi phải về.
Linda, ồ không phải, Tô Mộ Liên. Dù ǵ chị ta vẫn có chút ḍng máu Á
đông trong người, cũng đứng dậy, đưa tay ra bắt lấy tay Cầm có vẻ thông
cảm:
- Nếu câu chuyện của tôi làm Cầm khó chịu, th́ cho tôi xin lỗi nhé?
- Chị không cần xin lỗi! - Bội Cầm nói, nàng cố dằn cơn đau trong ḷng -
V́ tôi biết là chị muốn như vậy, chị rất khó chịu về sự hiện diện của
tôi trong cơi đời này. V́ vậy coi như ta huề nhé. Chị đă kể cho tôi nghe
mọi thứ, làm tôi thấy nhân cách bị xúc phạm, chị rơ ràng đă đạt được mục
đích. Nhưng tôi không trách cũng không giận chị. V́ tôi đă làm chị
buồn...
Rồi Bội Cầm bỏ đi ra cửa. Nàng cố tỏ ra như bất cần như thật b́nh thản,
như chẳng có chuyện ǵ xảy ra. Không muốn lộ sự yếu đuối của ḿnh, Bội
Cầm bước ra.
Mộ Liên nh́n theo, rơ là một người con gái cao ngạo. Thật lâu Liên mới
nhớ ra, chạy theo gọi với:
- Để tôi bảo Mộ Nam nó đưa cô về nhé?
- Không cần! - Bội Cầm nói không quay lưng lại - Một ḿnh tôi gọi xe về
được rồi.
Bội Cầm bước thẳng lưng. Qua khỏi vuờn hoa, ra khỏi cổng. Bấy giờ nước
mắt mới bắt đầu rơi xuống ràn rụa cả mặt. Tới khoảng đường vắng, nàng để
mặc cho nước mắt tuôn dài. Chảy đi, chảy đi những giọt nước mắt mà năy
giờ ta kềm chế, chảy đi cho vơi bớt buồn đau. Không lẽ t́nh yêu và hôn
nhân lần này cũng như lần trước, tất cả chỉ là ảo ảnh? Không lẽ hạnh
phúc, t́nh yêu là điều không có thật. Và một dấu hỏi bỗng hiện lên trong
đầu nàng, làm nàng xót xa không ít: Không lẽ, ta cũng chỉ là tṛ chơi
của Tự Thanh, để rồi hai ba năm nữa, khi đă chán hắn lại bỏ rơi ta như
bao cô gái khác?
Chương 15
Màn đêm đă buông xuống tự bao giờ.
Bội Cầm lang thang trên phố, từ lúc rời khỏi "Vườn Sen", Cầm chưa về
nhà. Nàng gọi một chiếc taxi đi thẳng đến trung tâm thành phố. Vào
một trạm điện thoại công cộng, gọi dây nói về nhà, báo cho cha biết
sẽ không về nhà dùng cơm. Ông Vĩnh Tú không hề biết chuyện vừa xảy
ra... Ông chỉ nghĩ là Cầm cùng đi với Thanh, nên không hỏi.
Và tiếp nối, Cầm bắt đầu một buổi tối lang thang. Nàng đi từ góc phố
này đến góc phố khác, đứng trước khung kính bày hàng của các cửa
tiệm, đi ngang rạp xi-nê. Nàng đi măi, đi măi. Hai chân mỏi nhừ vẫn
đi. Đi mà đầu óc lại quay cuồng? Ta rồi sẽ làm ǵ? Phản ứng ra sao?
Sẽ giải quyết sự việc thế nào?
Bội Cầm vừa đi vừa nghĩ. Thực ra, Cầm đă biết Linda từ lâu. Có điều
không hiểu sao, trong suốt giai đoạn quen rồi đến yêu, Cầm lại không
hề nhớ đến Linda. Có lẽ v́ Cầm cứ chủ quan cho rằng: Đó không phải
là một chướng ngại cản trở con đường đến với hạnh phúc của nàng. Vậy
mà, bây giờ... Phải nói là từ lúc rời "Vườn Sen", bao nhiêu niềm tin
của Cầm biến mất. Có lẽ "Vườn Sen" đă nhốt kín niềm vui hạnh phúc
của Cầm lại rồi. Có lẽ những ǵ biết được ở "Vườn Sen" như một cơn
băo xô ngă nhào ṭa lâu đài mộng ước mà bấy lâu nay nàng ấp ủ, thêu
dệt.
Nếu Linda là một ngựi đàn bà phóng đang, cười nói cợt nhả,, "Vườn
Sen" là một chốn ăn chơi sa đọa, có lẽ Bội Cầm sẽ dễ chịu hơn. Đằng
này, Linda lại có dáng dấp cao quí, ăn nói điềm đạm, vậy mà... Tự
Thanh lại có thể ruồng bỏ được. Như vậy rơ ràng Tự Thanh là một con
người như thế nào?
Rồi sẽ có một ngày... Một ngày nào đó đến phiên ta, ta cũng bị hắt
hủi, xua đuổi như một con chó ghẻ chứ có ǵ đâu. Cầm thấy Tự Thanh
không c̣n đáng tin cậy nữa. Anh ấy là một người thích đùa giỡn với
t́nh yêu. Có thể Linda nói đúng, bản năng chinh phục là động cơ
chính để Tự Thanh đến với ḿnh. Và để đạt được mục đích, anh ta
không từ bỏ bất cứ một phương tiện nào, cây cho Linda cả một Vườn
Sen, đâu có nghĩa lư ǵ so với những lời ngon ngọt và cuộc sống đính
ước với ta. Và điều đó là điều làm Bội Cầm đau khổ nhất.
Trong cái t́nh cảm rối rắm đó, Cầm lại thấy tốt nhất nên xa lánh
Thanh. Nhưng nếu xa Thanh rồi, ta sẽ sống ra sao? Một lần thất bại
là một lần đau khổ. Cầm không quên được câu nói của Liên: "Bây giờ
tôi biết rơ là Cầm đang yêu anh ấy. Tôi cũng mong là Thanh thật ḷng
yêu Cầm và yêu lâu dài. Cầm không được như tôi đâu. Tôi biết là Cầm
sẽ không chịu nổi những thử thách".
Vâng, ta không có đủ sức để chịu nổi thử thách. Giả dụ có một ngày
nào đó, Cầm biến thanh Tô Mộ Liên thứ hai. Cầm nghĩ... Có lẽ sẽ chết
mất, nếu biết được dư vị hạnh phúc rồi đánh mất, thà là không biết
hạnh phúc là thế nào th́ hơn. Ôi hạnh phúc, mi chỉ là chiếc bóng của
chính ta, suốt đời ta chạy đuổi, nắm bắt nhưng mi bao giờ cũng nằm
ngoài tầm tay của ta.
Đêm đă khuya, đôi chân đă mỏi nhừ, nhí vào đồng hồ mười một giờ
khuya. Bội Cầm chợt nhớ ra: Tối nay ta có hẹn với Tự Thanh... Nhưng
mà, Tự Thanh bây giờ với nàng đă ở hai bên bờ thế giới khác biệt.
Vậy mà có lúc ta cứ tưởng có thể ḥa hợp được. Nếu sáng suốt một tí,
ta nên trả Tự Thanh lại cho Mộ Liên. Họ tuy chẳng có hôn thú, nhưng
họ đă thật sự sống chung nhau. Ta không có quyền làm tay cướp đoạt.
Ta phải hiểu biết một chút. Ta phải cao hơn người khác một chút.
Mỏi quá rồi, không thể đi tiếp. Bội Cầm bước vào một quán cà phê.
Gọi một tách thật nong. Nhấp lấy nước đen có vị đăng đắng như cuộc
đời nhiều gian truân và khổ ải của ta. Ḷng lại nghĩ, hay ta gọi dây
nói cho Tự Thanh. Ta cho chàng biết hôm nay ta bận, không thể gặp
Thanh? Vừa nghĩ Cầm vừa đứng dậy một cách máy móc, bước đến bên máy
nói.
Nhận máy là Chúc Vy, vừa nghe như giọng nói của Bội Cầm, cô bé đă
reo lên:
- Ồ, cô đấy à? Cô đi đâu vậy? Cha gọi điện thoại hàng trăm bận đến
nhà cô, mà vẫn nghe nói cô chưa về, cha gọi cả sang nhà anh Siêu. Cô
làm cha em muốn phát điên lên... Bây giờ cho đang đến nhà cô đấy.
Nhưng suốt buổi tối nay cô đi đâu thế?
Ồ thế th́ không được! Cha mẹ ở nhà sẽ hoảng lên. Bội Cầm vội quay số
về nhà, lập tức có tiếng ông Vĩnh Tú ở bên kia đầu dân:
- Bội Cầm, con đi đâu vậy? Con làm mọi người quưnh quáng lên. Đùa ǵ
mà kỳ cục thế? Khuya rồi sao con không về? Con ở đâu đấy... Được
rồi, có người muốn nói chuyện với con.
Máy nói h́nh như đă chuyển qua tay người khác, rồi Cầm nghe giọng lo
lắng:
- Bội Cầm!
Nước mắt lập tức rơi xuống. Bội Cầm cắn môi. Sao ta lại hèn yếu như
vậy? Vừa nghe đến giọng nói của chàng là xúc động ngay. Nước mắt
nàng vẫn giọt vắn giọt dai, hai tay run lập cập. Bội Cầm cố trấn
tĩnh lại.
- Bội Cầm!
Tự Thanh gọi thêm một lần nữa. Linh tính báo cho chàng biết là đă có
chuyện ǵ đó không hay lắm xảy ra. Thanh hối hả nói:
- Bội Cầm, em ở đâu, anh sẽ đến đón em ngay.
- Không, không, không! Cầm nói với nước mắt - Tôi không muốn trông
thấy mặt anh nữa.
- Bội Cầm! - Tự Thanh kinh ngạc - Chuyện ǵ thế? Cha em nói là trưa
nay anh đă đón em đi, nhưng anh đâu có làm chuyện đó đâu? Ai lại đón
em vậy? Tại sao giờ em lại không muốn gặp mặt anh? từ chiều tới giờ
em ở đâu chứ?
Trời đất! Lại một cuộc khảo hạnh không hơn không kém!
- Tự Thanh! - Bội Cầm cắt ngang - Tôi không muốn gặp mặt anh lúc
này... Tôi cần phải suy nghĩ... Có những chuyện không thể ngờ, không
thể ngờ được. Sao mà cuộc đời này rối rắm và phức tạp quá. Thôi, anh
hăy để cho tôi yên, đời tôi khổ sở đă nhiều rồi - Bội Cầm nói một
cách lung tung - Có chuyện tôi cần phải có thời gian để suy nghĩ, v́
vậy tạm thời tôi không muốn gặp mặt anh.
Bên kia đầu dây yên lặng, sau đó giọng nói của Tự Thanh như đanh
lại:
- Anh không hiểu! Bội Cầm, anh không hiểu em nói ǵ hết.
- Anh chỉ cần biết là tôi không muốn gặp anh - Bội Cầm nói - Anh hăy
dành cho tôi một tuần. Trong tuần lễ đó xin anh đừng đến quấy rầy
tôi... Tôi cần phải suy nghĩ cho kỹ về chuyện lấy anh, phải nghĩ kỹ.
Lúc trước tôi nghĩ, chuyện lấy anh đơn giản qua.
Giọng của Tự Thanh chợt cắt ngang:
- Anh muốn biết là ban chiều ai đến đón em.
- Hở?
Bội Cầm c̣n chưa biết trả lời lời ra sao th́ Tự Thanh lại hỏi tiếp:
- Có phải Lâm Duy không? Phải không? Hắn ở nước ngoài về. Hắn đă
thôi vợ và quay về định gặp lại em phải không?
Giọng của Tự Thanh giận dữ. Thanh thường hay suy luận thế.
- V́ vậy, em đă trễ hẹn với anh, em không muốn gặp lại anh, muốn suy
nghĩ lại...
Bội Cầm ngẩn ra. Nàng hoàn toàn bất ngờ. Vô lư thật. Nhưng rồi...
một ư nghĩ thoang qua trong đầu. Sự giận dữ của Thanh giúp Cầm thực
hiện ư định trả thù. Tự Thanh đang ghen. Th́ ra, chàng cũng có nhược
điểm, chàng cũng biết đau khổ. Thế tại sao Thanh không nghĩ... Thanh
lại làm người khác khổ sở thế này chứ?
Cầm nói, giọng lạnh lùng:
- Anh đoán đúng đấy. Lâm Duy đă về... V́ vậy tôi cần phải có thời
gian để suy nghĩ lại. "T́nh cũ không rủ cũng tới? mà, anh ko nghe
người ta nói vậy sao?
- Nghe này! - Tự Thanh nói như hét vào trong máy.- Hắn đẵ từng bỏ
rơi em, hắn nào có chung t́nh chung tiếc ǵ đâu, hắn có mới nới
cũ... C̣n em... không lẽ em vẫn c̣n mơ tưởng tới hắn?
Bội Cầm bàng hoàng, đột nhiên nổi giận:
- Anh không có quyền nói xấu người ta, anh cũng nào có hơn ǵ đâu?
Từ xưa tới nay anh đùa giỡn t́nh yêu với bao nhiêu người khác rồi?
Anh chung t́nh lắm à?
- Ồ! - Tự Thanh nói như nghiến răng - T́nh yêu của hắn đối với em
c̣n to tát vậy sao? Mới có một buổi chiều mà em đă quên mất anh.
Tốt! - Tự Thanh nói lớn - Anh sẽ dành cho em một thời gian, anh sẽ
không quấy rầy em, không cần phải là một tuần... Mà em muốn bao lâu
cũng được. Nếu em không t́m đến anh th́ anh sẽ không đến gặp em đâu,
được chứ?
Bội Cầm chậm răi quay lại chỗ ngồi. Tiếp tục quậy tách cà phê mà cảm
thấy ră rời. Thời gian trôi qua. Đêm đă khuya. Khách đă về cả, quán
sắp đóng cửa. Ta không thể ngồi măi ở đây tới sáng. Bội Cầm thở dài,
trả tiền, đứng dậy và đi ra khỏi quán.
Bây giờ phải về nhà. Ở nhà chắc chắn là cha đang chờ đợi. Bội Cầm
không biết phải trả lời cha thế nào. Nhưng nhà là địa điểm cuối cùng
để nghỉ ngơi. Bội Cầm chợt thấy mệt mỏi vô cùng, nàng chỉ ao ước có
ngay một chiếc giường để ngă vật ra đó ngủ một giấc cho thoải mái.
Và quên đi, quên tất cả những muộn phiền, khổ đâu của cuộc sống.
Cầm gọi chiếc taxi và quay về nhà.
Tới trước cửa, xuống xe, nh́n theo bóng xe khuất, Cầm tựa người vào
cột, t́m cách để giải thích với cha nhưng t́m măi vẫn không có một
lư do chính đáng... Cầm thấy nhức đàu quá, nàng cúi xuống mở ví, lấy
ch́a khóa mở cửa. Thôi th́ chuyện ǵ cũng để mai tính vậy.
Đột nhiên trong bóng tối, có một bóng đen nhảy ra. Rồi một bàn tay
thật rắn nắm lấy tay Cầm. Cầm giật ḿnh quay lại, bắt gặp ánh mắt
của Tự Thanh. Ánh mắt thật dữ dội làm Cầm muốn nín thở. Dưới ánh đèn
đường khuôn mặt chàng như tượng sáp, Cầm chợt thấy sợ hăi, lo âu.
- Đi theo anh!
Tự Thanh nói như ra lệnh. Cầm vùng ra nhưng không rứt nổi bàn tay
của Thanh. Nàng phải đi đi theo.
- Úi cha, anh làm đau tay tôi rồi nè. Anh đă hứa là không quấy rầy
tôi rồi cơ mà?
- Hừ! Từ đây về sau, em đừng bao giờ tin lời hứa của thằng đàn ông
nào cả.
Tự Thanh nói và keo nàng đi thêm một khoảng, bấy giờ Cầm mới thấy là
chiếc xe Thanh đang nằm trong bóng tối. Chàng đă cố ư đậu xe nơi đây
chờ nàng.
Mở cửa xe, Tự Thanh đẩy Cầm vào, rồi chàng ṿng qua bên kia ngồi vào
tay lái. Bấy giờ, Cầm có thể đẩy cửa xe để thoát ra ngoài, nhưng
không hiểu sao Cầm vẫn ngồi yên. Có lẽ v́ cảm thấy có bỏ chạy cũng
vô ích, không thể không đối diện với Thanh, đối diện với sự thật.
Cầm mệt mỏi dựa lưng ra sau. Nỗi uất ức và sự mệt mọi làm Cầm không
dằn ḷng được. Nước mắt bắt đầu chảy. Thật t́nh nàng không muốn chảy
nước mắt trong hoàn cảnh này. Nhưng không hiểu sao... Có lẽ đàn bà
thua đàn ông ở chỗ đó. Dù sao nước mắt vẫn làm vơi đi bao sầu muộn,
bao uẩn ức chồng chất trong ḷng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tự Thanh chăm chú nh́n Cầm. Chàng đă nh́n thấy
những giọt nước mắt. Bản tay chàng đưa lên lau nhẹ mặt nàng:
- Em khóc? Tại sao? Em không muốn xa anh?
Bội Cầm nhắm mắt không đáp.
- Em đă sung sướng bên người t́nh cũ từ chiều tới giờ chưa đủ sao
c̣n khóc? - Tự Thanh lạnh lùng nâng cằm Cầm lên - Em khóc v́ hắn hay
v́ anh thế?
Cầm vẫn yên lặng.
Sau đó, đột nhiên, Cầm thấy Tự Thanh kéo nàng vào ḷng, đặt môi lên
môi nàng - Cầm giật ḿnh vùng vẫy. Nàng cố đẩy Tự Thanh ra, mở cửa
định bỏ chạy, nhưng Tự Thanh đă giữ nàng lại được.
- Bây giờ em không cho anh hôn nữa. Có nghĩa là hắn đă hôn em? Em
vẫn c̣n yêu hắn? Phải không? Anh chỉ là một vai phụ, một nhân t́nh
hờ, một kẻ đến sau muộn màng? Khi vai chính xuất hiện, anh bị dẹp
qua một bên phải không? - Tự Thanh nâng cằm Cầm lên nói như hét -
Sao không nói? Nói đi chứ? Cô đừng ḥng dùng kế hoăn binh một tuần
lễ. Cô phải trả lời dứt khoát ngay bây giờ. Vâng, ngay bây giờ.
Bội Cầm nín thở. Ṿng tay của chàng siết mạnh làm Cầm thấy ê ẩm toàn
thân. Cầm vùng vẫy, và không c̣n dằn được, Cầm hét:
- Anh buông tôi ra, buông ra! Không có Lâm Duy nào cả. Anh đừng đoán
ṃ, đừng phịa chuyện. Ban chiều chính Tô Mộ Nam đến đây, hắn đưa tôi
đến một nơi có tên là "Vườn Sen". Anh biết chỗ đó chứ? Và tôi, tôi
đă gặp bà ấy. Tô Mộ Liên! Tôi đă trông thấy cả cái ao sen bảy màu
của hai người! - Bội Cầm hổn hển thở, nước mắt ràn rụa - Anh buông
tôi ra không? Anh làm tôi ngạt thở, bộ anh định giết tôi à?
Bàn tay Tự Thanh từ từ buông ra. Chàng có vẻ bàng hoàng, không tin
những ǵ vừa nghe. Rồi Thanh lại ôm lấy Cầm kéo sát nàng lại gần.
Khuôn mặt Cầm trắng bệch, làm Thanh sợ hăi:
- Bội Cầm, em hăy b́nh tĩnh không khéo lại ngất xỉu bây giờ?
- Vậy th́ anh làm ơn mở cửa xe ra!
Tự Thanh vội đẩy kính xe ra. Gió đầu thu lùa vào mát lạnh. Bội Cầm
lấy tay che mắt, có lẽ v́ đèn đường dội vào chói quá, cũng có lẽ v́
nàng không muốn nh́n khuôn mặt Thanh.
Nàng vẫn c̣n giận dữ. Con người hay thay đổi! Hay tráo trở
- Em bảo là... Em vừa đến "Vườn Sen"?
Bội Cầm yên lặng.
- Nghĩa là hoàn toàn không có chuyện Lâm Duy? Phải không? - Tự Thanh
hỏi và đưa tay lên găi đầu - Anh đúng là thằng ngu, anh đă bị tẩu
hỏa nhập ma rồi, cứ nghĩ bậy bạ... th́ ra... th́ ra... Mộ Nam lúc
nào cũng ḍm ngó. Cái thằng chết tiệt đó, anh phải giết hắn.
Và Tự Thanh cho nổ máy, Bội Cầm giật ḿnh:
- Anh định làm ǵ vậy?
- Chúng ta đến "Vườn Sen" - Tự Thanh nói - Anh phải làm cho rơ mọi
chuyện. Mộ Liên đă nói ǵ với em để em giận dữ như vậy?
- Tôi không muốn đến "Vườn Sen", sẽ không bao giờ tôi đến đấy nữa.
Bội Cầm chụp lấy tay lái của Thanh, khiến chàng phải vội tắt máy.
Cầm trừng mắt:
- Tôi không hề giận Mộ Liên mà chỉ giận anh. Anh là một con người vô
t́nh vô nghĩa, có trăng quên đèn. Tại sao anh có thể xây cả một vườn
sen cho bà ấy... mà anh lại không cưới bà ta? Phải chăng anh chỉ
thích đùa bỡn với t́nh yêu? Anh là kẻ thù của đàn bà? Anh đă bỏ rơi
bao nhiêu người như Tô Mộ Liên?
Tự Thanh yên lặng nh́n Cầm, rồi cho xe nổ máy.
- Anh định đi đâu nữa đấy?
- Đến nhà anh! - Thanh nói một cách xúc động - Chúgn ta không thể cứ
ngồi trong xe căi nhau như thế này, vả lại, anh nghĩ em cũng mệt
rồi, em cần một nơi thoải mái, uống nước nghỉ ngơi, rồi sẽ nói
chuyện sau. Em yên tâm, mọi việc đâu c̣n đó.
Không cần! Cầm nghĩ. Tôi không cần anh lo lắng, quan tâm. Anh đă sử
dụng phương thức này để làm mềm ḷng bao nhiêu người rồi? Bao nhiêu
người đă bị anh chinh phục. Không cần!... nhưng mà Cầm lại chỉ ngồi
yên, nàng nói chứ không có cử chỉ phản đối. Nàng ngả người ra sau
đệm. Mệt mỏi quá! Mệt mỏi vô cùng, xe lăn bánh, lướt êm. Nguyên vả
một buổi chiều, rồi buổi tối. Bội Cầm không c̣n khả năng suy nghĩ,
phân tích... Bây giờ chỉ muốn ngủ thôi và quên đi...
Không biết bao lâu, Bội Cầm choàng tỉnh. Toàn thân được đắp bởi áo
veste của Thanh, và ḿnh lại nằm trong thư pḥng của chàng.
- Bội Cầm em uống tí sữa nhé?
Cầm ngồi dậy, mùi sữa nóng làm Cầm thấy đói bụng. Nàng đỡ lấy ly sữa
ực một hơi. Tự Thanh sau đấy lại đặt Cầm nằm xuống. Đầu óc Cầm vẫn
c̣n chập chờn. Cầm nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẵn sàng nói
chuyện thẳng thắn với Thanh. Nhưng rồi Cầm lại không ngờ, mệt mỏi
quá sức, cặp ắmt như ríu lại và chỉ một thoáng là nàng lại ch́m lịm
vào giấc ngủ chập chờn.
Cầm thiếp đi vào lúc nào không biết. Cái ấn tượng cuối cùng của Cầm
c̣n lưu lại là Tự Thanh sau khi đặt nàng nằm yên đă hôn nhẹ lên trán
nàng.
Cầm tỉnh lại lần thứ hai khi nắng đă rực rỡ bên ngoài song cửa. Hai
chậu hoa kim trản và kim ngũ trên bệ cửa sổ đang khoe sắc. Cầm ngồi
nhỏm dậy mới hay Tự Thanh đang ngồi bên cạnh nàng với điếu thuốc
trên tay:
- Em dậy rồi à? Em đói không?
Và chẳng đợi Bội Cầm trả lời, Tự Thanh vỗ tay ra hiệu, chỉ một lúc
sau Chúc Vy đẩy cửa bước vào với cái mâm trên tay. Cà phê với trứng
rán, bánh ḿ bơ, Chúc Vy đặt tất cả lên bàn với nụ cười tươi như
hoa:
- Cô ơi, c̣n nóng lắm này, cô ăn đi, em nấu đấy. Cô thử xem có ngon
không?
Bội Cầm bưng ly cà phê lên hớp một hớp.
- Trứng này em tráng đấy, cô ăn thử xem.
Và Cầm ăn thêm miếng bánh ḿ phết trứng.
Chúc Vy có vẻ rất vui, quay sang nh́n cha:
- Con mang phần ăn của cha vào đây luôn nhé?
Tự Thanh lắc đầu ra dấu. Thế là Chúc Vy bưng mâm không bước ra
ngoài, nhưng vừa đến cửa cô nàng lại quay người lại, láu táu thanh
minh cho cha:
- Cô ơi, con không hiểu sao cô lại giận cha? Cô không nên giận như
vậy, cô không thấy là cha gần như thức suốt đêm qua không ngủ, ngồi
cạnh cô ư?
Bội Cầm bối rối, không hiểu chuyện đó có thật không? Căn pḥng bây
giờ chỉ c̣n có hai người.
Bội Cầm ngồi bó gối yên lặng, nàng không muốn nói ǵ với Thanh,
nhưng cũng không biết nên xử trí ra sao - một cảm giác mâu thuẫn vây
chặt nàng.
- Coi như em ngủ như vậy khá đủ rồi! Anh nghĩ bây giờ ta có thể nói
chuyện một cách thẳng thắn được chứ? - Tự Thanh nói.
Bội Cầm muốn không nghe nhưng vẫn ngồi yên không phản ứng ǵ.
- Anh không biết là Tô Mộ Liên đă nói ǵ với em, nhưng anh hiểu rất
rơ Liên, tài diễn đạt của cô ấy rất thuyết phục. Nói năng hoạt bát,
lanh lợi, phải nói là Mộ Liên miệng lưỡi. Cô ấy đẹp, có làn da mặn
mà của các cô gái vùng nhiệt đới cộng với phong cách ứng xủa Á Đông,
một thứ pha trộn, đúng hơn là một thứ ḥa nhập rất hài ḥa, v́ vậy,
đă có một thời anh yêu cô ấy say đắm.
Tự Thanh ngưng lại một chút nh́n Cầm rồi tiếp:
- Em cần phải biết rơ một điều, anh không phải là một người đàn ông
hoàn hảo. Mọi điều bắt nguồn từ mẹ Chúc Vy mất sớm. Trong cuộc sống
xă hội, ngay trước khi gặp Mộ Liên, anh đă từng chung chạ với biết
bao người đàn bà khác. Nhưng thú thật với em, anh không hề sống thật
với một người đàn bà nào. V́ anh không t́m thấy ở họ một t́nh yêu
như ư muốn. Trái lại, đó chỉ là một thứ gió trăng qua đường. Sau đấy
anh quen với Mộ Liên. Thật t́nh mà nói, anh bị thu hút ngay từ đầu.
Anh thật sự yêu và đă xây cho Liên "Vườn Sen" bốn năm trước như em
đă biết. Chỉ có t́nh yêu mới làm được chuyện như vậy, phải không Bội
Cầm? Đúng ra anh không muốn nói nhiều về chuyện đó, nhưng nếu không
nói, em sẽ cho là anh dối trá, giấu giếm, em sẽ không tha thức cho
anh. Mộ Liên ngoài cái đẹp, thông minh, có tài ra, cô ấy c̣n là giám
đốc chi nhánh của hăng hàng không ở nước ngoài. Cô ấy có nhiều tiền,
giỏi dắn. Phần lớn những bản thiết kế ở Vườn Sen, phải nói là do cô
ấy nghĩ ra. Mộ Liên như vậy đó, nên cô ta không dễ chinh phục. Nói
đúng hơn, cô ấy là kẻ chinh phục mới phải. Mà kẻ đi chinh phục bao
giờ cũng tham lam, tựa như có một chiếc áo lông, không đủ, muốn có
thêm chiếc thứ hai, không phải chỉ đồ vật, trang sức, mà ngay cả đàn
ông cũng thế!
Bội Cầm trừng mắt:
- Đừng v́ chị ấy lật tẩy anh, rồi anh chụp mũ trả thù như vậy, không
tốt đâu.
- Anh không đến nỗi tồi như vậy đâu em ạ! - Tự Thanh nói - Bội Cầm,
em nên nhớ một điều là con người đến độ tuổi nào đó, chỉ có thể đèo
bồng mới một khuôn mẫu. Mộ Liên thích chinh phục đàn ông, cái đó
cũng biểu lộ một ư thích thôi, chứ không phải là cái tội. Cô ấy là
loại đàn bà thích tự do. Cô ta có quan điểm phóng khoáng về vấn đề
trai gái. Có lần Mộ Liên đă thắc mắc, xă hội chúng ta tại sao cho
phép đàn ông lang thang mèo mơ, c̣n đàn bà lại không được? Anh không
biết trả lời sao, nhưng phải thú thật một điều là sau đó anh phát
hiện Mộ Liên không chỉ có một ḿnh anh mà c̣n có những người bạn
trai khác. Anh cũng không nhỏ nhoi đến độ kết án hành vi đó. Có điều
anh là người đàn ông Á Đông, anh không thể chịu được sự việc như
vậy, v́ thế anh không cưới Mộ Liên.
Tự Thanh ngừng lại, dốt tiếp một điếu thuốc:
- Mộ Liên không phải là người đàn bà dâm đăng, lẳng lơ, cũng không
xấu xa theo nghĩa phương Tây. Cô ấy là mẫu người thích sống theo bản
năng ḿnh. Muốn yêu là yêu, Cả với anh cũng vậy, Mộ Liên công khai
nên không thể kết tội. Chẳng những thế Mộ Liên c̣n khuyến khích anh
hăy đến với những cô gái khác. Khuyến khích một cuộc sống tự do,
t́nh yêu tự do và bảo như vậy cuộc sống mới phong phú. mới đúng là
cuộc sống. Và như vậy, ở đây có sự đối lập giữa hai nền văn hóa,
giữa hai quan niệm sống, đông và tây.
- Anh rơ ràng đă chụp mũ chị ây! - Bội Cầm cắt ngang - Anh nói xấu
đàn bà, chị ấy không phải loại người như vậy! Nếu thật sự Mộ Liên
muốn anh sống buông thả, tại sao lại đặt Mộ Nam ở nhà anh để theo
dơi hành động của anh chứ?
- Em có lư - Tự Thanh gật đầu - Mộ Liên khuyến khích anh qua lại với
nhưng cô gái khác, nhưng đâu có khuyến khích anh yêu họ đâu?
- Tôi không hiểu. Một cách sống, nói như anh rất lạ!
- Mộ Liên phân biệt chuyện giao du trai gái và tinh yêu một cách rơ
ràng. Phải thành thật nhận định là Mộ Liên c̣n yêu anh. Nhiều người
đàn bà chấp nhận chuyện chồng ḿnh lăng nhăng ngoài phố nhưng không
chấp nhận chuyện chồng có vợ nhỏ. Với Mộ Liên cũng thế. V́ vậy cô ta
không sợ anh liên hệ với Lô Lô hay với Vân Nga.
Tự Thanh hít một hơi thuốc tiếp:
- Lô Lô với Vân Nga đều là vũ nữ, họ đều đẹp, mỗi lần có chuyện xích
mích với Mộ Liên là anh đều đến với họ. Anh được chiều chuộng chăm
sóc, an ủi, Họ biết thân phận ḿnh, không đ̣i hỏi ǵ ở anh hết. Đấy
em thấy đấy, ngoài Mộ Liên ra, anh c̣n có Lô Lô và Vân Nga nữa. Như
vậy anh là một con người phóng đăng phải không?
Bội Cầm yên lặng.
- Vậy th́ em nghe đây. Anh thề với em Lô Lô hay Vân Nga ǵ cũng vậy,
họ chỉ là những nét chấm phá trên phương diện t́nh cảm. Họ chỉ là
bóng râm trong buổi trưa hè. Họ chẳng có một ư nghĩa ǵ với anh cả.
Có chăng là Mộ Liên. Có một thời thật sự anh yêu Mộ Liên, chỉ đến
lúc em xuất hiện anh mới hoàn toàn quên được cô ấy.
- Không phải đến "Vườn Sen" tôi đă biết chuyện giữa anh với Linda -
Cầm trừng mắt nói - Trước đó tôi đă nghe người ta nói về người t́nh
của anh, giám đốc một chi nhánh hàng không. Không phải chỉ có tôi mà
hầu như người nào quen biết với anh cũng biết chuyện đó.
- Em đă biết trước?
Bội Cầm gật đầu.
- Thế... thế tại sao em không hạch sách anh? Tại sao?
- Bởi v́... Em không nghĩ là... Chuyện lại trở nên nghiêm trọng như
vây - Bội Cầm đỏ mặt nói - Trước đó có người đă nói cho em biết
nhiều về anh, nhưng em nghĩ đó chẳng qua chỉ là chuyện lăng nhăng
b́nh thường. Và em không có quyền can thiệp vào những chuyện xảy ra
trước ngày anh quen biết em. Vả lại...
- Vả lại sao?
- Vả lại, em đă từng nói, khi ta thật sự yêu người nào th́ ta cũng
sẵn sàng yêu khuyết điểm của họ. Riêng với t́nh cảm, trước nay em
vẫn h́nh dung đơn giản, cái quan trọng là những ngày săp đến chứ
không ai chấp nhất với những chuyện đă qua. Bây giờ em mới thấy ḿnh
lầm, em không làm được điều đó.
Tự Thanh nắm lấy tay Cầm lên, hôn vào những ngón tay búp măng của
nàng.
- Đó không phải là "yêu khuyết điểm" mà thật sự là một sự tha thứ.
Như vậy em chấp nhận được chứ.
Bội Cầm yên lặng, Tự Thanh tiếp:
- Em hăy lắng nghe anh kể hết, bao giờ anh kể xong, em kết tội anh
cũng được, thế nào?
Bội Cầm vẫn yên lặng - Một sự yên lặng kéo dài.
- Mùa xuân năm nay - Tự Thanh tiếp tục kể - Mộ Liên đột nhiên phải
ḷng một nam chiêu đăi viên hàng không, nhân viên của cô ấy. Anh
chàng này có tên là Tŕnh Kiệt Thụy, mới có hai mươi lăm tuổi. Thụy
là một thanh niênhoạt bát, khỏe mạnh. đẹp trai. Mộ Liên là người đàn
bà lăo luyện, đương nhiên bắt sống Thụy một cách dễ dàng. Anh không
đồng ư, dù ǵ Thụy cũng là con trai mới lơn, tuổi tác lại cách Liên
khá xa. Sự chống đối của anh lại được Liên coi như là ghen, và Liên
thích thú tiến xa hơn nữa.
Anh chợt hiểu ra: trong thâm tâm Liên hành động như vậy là v́ Liên
sơ tuổi thanh xuân nhan chóng phai tàn. Và Liên cố t́nh chinh phục
nhưng thanh niên trẻ hơn để chứng minh là ḿnh vẫn c̣n đầy đủ sức
quyến rũ. Việc này làm Liên thật đáng sợ. Anh không làm sao chịu
được, và thế là anh cắt đứt ngay sự liên hệ t́nh cảm.
- Chiêu đăi viên hàng không? - Tŕnh Kiệt Thụy? Bội Cầm như chợt nhớ
ra - Cái tên này nghe quen quá.
- Thế sau đấy anh chàng này thế nào?
- Thụy à? - Tự Thanh hỏi - À, hắn là một thanh niên khá thông minh,
biết là để t́nh trạng kia kéo dài sẽ bị bất lợi, nên rút chân ra cho
kịp. Nghe nói, hắn cũng có bạn gái. Điều đó khiến Mộ Liên ghen tức.
Em biết không? Mộ Liên có tính ngang ngược lại kiêu hănh, Liên chủ
trương là ḿnh có quyền bỏ rơi người khác chứ không để ai hắt hủi
lại ḿnh. V́ vậy sau đó Liên buộc anh chàng kia thôi việc. Chuyện
này cả công ty hàng không đều biết, và như vậy em nghĩ xem, anh có
thể chịu được không?
Bội Cầm nh́n Tự Thanh suy nghĩ.
- Thật ra, Bội Cầm biết không? Anh muốn đem chuyện đó kể cho em nghe
làm ǵ. Anh thật t́nh không muốn bêu riếu những cái xấu, cái dở của
Liên. V́ dù sao cô ấy cũng là người đă yêu anh. Dù sao cô ấy cũng đă
một gian làm anh điêu đứng. Đem những chuyện xấu đó ra kể cho em
nghe là một hành động không mấy tốt đẹp. Nhưng hôm nay anh nói là v́
bất đắc dĩ, anh không muốn em cứ hiểu lầm, em cứ nghĩ anh là một
thằng đàn ông vô trách nhiệm. V́ vậy, có ǵ không phải, có ǵ quá
đáng, mong em thông cảm bỏ qua cho.
- Thật ư?
- Thật! - Tự Thanh thành thật nói - trước khi biết em, anh thật t́nh
không rơ ḿnh thế nào. Sự xuất hiện của em, thú thật, em không có
cái hấp dẫn và lôi cuốn của Mộ Liên, nhưng cái trong trắng, hiên
lành, cái dễ thương, đặc biệt là cái vẻ đẹp bên trogn cái chiều sâu
tâm hồn của em làm anh như quên hết mọi thứ. Có lúc nói chuyện, em
có vẻ ngang ngang làm sao! Em như một đóa hoa lan, tinh khiết, thanh
cao, thoát tục... Lần đầu tiên anh hiểu thế nào là đẹp - Bội Cầm, em
có hiểu là anh đă bị em mê hoặc thế nào không? Anh nói thật đấy, anh
yêu em và không thể sống thiếu em.
Nước mắt như trực tràn ra trên má, Bội Cầm phải cắn nhẹ môi:
- Anh đă quên một điều, đó là Mộ Liên vẫn c̣n yêu anh, yêu tha
thiết.
- Phải yêu không? Hay chỉ là... v́ cái tự ái? Ta có quyền bỏ rơi
người khác, chứ người khác không có quyền bỏ rơi ta? Cái đó cũng
không biết. Có điều bây giờ anh mới thấy là ḿnh dại dột. Sao không
kể hết mọi thứ cho em biết trước? Để em khỏi bị xúc động như thế này!
Trước tới giờ anh có một sự sai lầm là, cứ tưởng sự liên hệ t́nh ái
với Lô Lô, Vân Nga và cả với Mộ Liên là một sự kiện b́nh thường,
bây giờ anh mới thấy ḿnh sai lầm. Và quả thực, sự thật không hề
giản đơn như vậy.
Bội Cầm ngồi yên suy nghĩ.
- Hôm qua, anh tưởng Lâm Duy đă quay về, nghĩ đến chuyện em và Duy
hạnh phúc bên nhau, hôn nhau là anh như điên lên. Đầu óc anh khi tức
giận, anh hay suy diễn theo kiểu đó.
Tự Thanh nh́n lên, đôi mắt chàng đỏ ngầu:
- Hăy tha thứ cho anh. Bây giờ chỉ xin em một điều, đấy là... Hay
cho phép anh được chôn hết những dĩ văng xấu xa, anh hứa từ đây về
sau chỉ biết có em mà thôi. Duy nhất chỉ có một ḿnh em thôi. Vả lại,
bây giờ tâm hồn anh cũng đă mỏi mệt, anh không thích lông bông nữa,
anh muốn có một chỗ yên b́nh để nương tựa. Chúc Vy giờ cũng đă khôn
lớn, rồi chẳng mấy chốc anh có cháu ngoại. V́ vậy, hơn lúc nào hết,
giờ đây anh muốn quên, quên tất cả để sống với em thôi.
- Em sợ là anh không giữ lời. Rồi sẽ có người đàn bà khác hoặc anh
sẽ quay trở lại Vườn Sen. Bấy giờ em.. anh biết đấy, con người em
rất ích kỷ, rất độc tài... hay ghen.
Tự Thanh cúi xuống, không để cho Bội Cầm tiếp tục nói. Thật lâu
chàng mới ngẩng lên.
- Nếu sau này anh c̣n đến Vườn Sen hay lăng nhăng với người đàn bà
nào khác, th́ xin trời cho anh xuống địa ngục, cho anh chết bất đắc
kỳ tử.
Bội Cầm bụm miệng Thanh lại.
- Thôi không cần thề nữa. Em tin, em tin rồi.
Mặt trời đă lên cao, nắng đă rọi đến tận nơi họ ngồi. Nắng chói
chang bao chùm lấy cà căn nhà. Ngoài kia gió nhẹ làm rung rinh mấy
cành hoa trong vườn. Đàn bướm từ đâu đó bay tới chập chờn những lùm
hoa. Thời tiết thế này hứa hẹn một ngày đẹp trời, và cứ nh́n cái
nắng vàng hoe theo kiểu này, th́ săp tới trời sẽ không mưa. Vâng
trời sẽ không mưa nữa, một ngày quang đăng bắt đầu.
Chương 16
Lần đầu tiên Chúc Vy đến nhà họ Ngô.
Đây dĩ nhiên là một sự kiện lớn. Hôm ấy cả nhà gần như có mặt đông đủ. Hôm
ấy cả nhà gần như có mặt đông đủ. Vợ chồng Tùng B́nh, Tùng Doanh... Cả Bội
Cầm cũng như mẹ của Siêu gọi điện thoại đến.
Buổi tối hôm ấy, không khí trong pḥng khách giống như không khí ngày tết.
Chỉ c̣n thiếu tiếng pháo thôi. Cậu con trai duy nhất trong nhà đă từng bị
chê bai là khù khờ, ngây thơ. Hôm nay bỗng rùng ḿnh biến thành người lớn.
Nh́n Chúc Vy, mấy ông anh rể cho là Siêu tốt phước, đúng là "mèo mù vớ cá
rán!"
Chúc Vy hôm nay trang điểm lộng lẫy, lần đầu tiên đến nhà bạn trai. Vy được
nội và vú Ngô chăm sóc kỹ càng. Một chiếc robe đỏ viền kim tuyến rộng, tóc
dài thả tự nhiên với sợi thắt lưng to bản màu bạc. Vy ngồi giữa pḥng khách
trở thành mục tiêu chú ư của mọi người.
Mẹ Siêu nh́n Vy, bè có vẻ thật vui, thật hài ḷng. Bà quay sang Tùng Siêu,
không thể không thừa nhận một điều, Siêu khéo chọn quá. Con bé có vẻ ngoan
ngoăn và dễ thương làm sao. Nó chỉ ngồi đó yên lặng nh́n mọi người, với nụ
cười chúm chím trên môi. Bà không dằn được buột miệng nói:
- Chúc Vy, con trai của bác nếu có làm ǵ không phải, nó ức hiếp con th́ cứ
mạch lại bác biết. Ở đây đàn bà con gái nhiều hơn đàn ông con trai, con đừng
sợ ǵ hết.
Tùng Siêu phản đối:
- Mẹ, người ta mới lần đầu tiên đến đây, mẹ đă bắc thang như vậy, c̣n ra thể
thống ǵ? Cho mẹ hay nhé, Chúc Vy khác, Chúc Vy không bao giờ dám làm eo với
con đâu.
Chúc Vy cười:
- Tại sao em phải làm eo với anh chư?
- Đó, mẹ thấy chưa? - Tùng Siêu nói như reo lên - Con đă nói rồi cơ mà.
Tùng B́nh gật đầu làm ra vẻ hiểu:
- À! Cậu lượm ở đâu cái phước to thế? Có lẽ trời đăi người khờ. Chứ chị
không tin là với cản bản tính của em lại chài được Chúc Vy, trừ trường hợp
có sự giúp sức của ai đó, như Bội Cầm chẳng hạn. Rơ con trai nhà này tốt
phước quá!
Chuyện yêu nhau giữa Bội Cầm và Tự Thanh cả nhà họ Ngô này ai cũng biết, nên
chuyệnđó cũng hay trở thành đề tài cho những buổi trà dư tửu hậu.
Có lần Bội Cầm đă thở dài nói với Doanh:
- Óc ṭ ṃ của chị em bà phải nói là nhất thế giới, phải ghi vào sách kỷ
lucjmoiws được.
Và bây giờ chuyện của Tùng Siêu lại gắn với cái tên Bội Cầm, thế là mũi dùi
dư luận xoay chiều:
- Bội Cầm, mi nói thật đi, có phải là mi là bà mai không?
Bội Cầm thật thà nói:
- Thật t́nh th́ lúc đầu tôi chỉ có công việc giới thiệu cho hai người quen
nhau thôi. C̣n những diễn biến sau đó th́ hoàn toàn không liên hệ ǵ với tôi
cả. Vả lại, quí vị cũng nên hiểu cho, dạo này Siêu cũng lém lỉnh lắm chứ
không ngu ngơ như ngày nào đâu.
Tùng Siêu đắc ư nói:
- Đó mấy người thấy chưa? Tất cả đều do tôi chủ động, tôi tự t́m hiểu mà.
Tùng Tâm chen vào:
- Ông anh Cả của tôi ạ, ông đừng hí hửng như vậy, tôi thấy ông càng lúc càng
khù khờ ra, có lẽ Chúc Vy ăn phải bùa mê thuốc bả ǵ của anh đấy.
Tùng Doanh nói:
- Th́ cô cứ hỏi Chúc Vy thử xem.
Bất chợt Tùng Siêu bước tới cạnh Chúc Vy ngồi xuống:
- Chúc Vy, em thấy đấy, mấy bà chằng nhà anh họ muốn biết, tại sao em lại
yêu anh, nói đi em, nói cho họ nghe đi em.
Lời của Tùng Siêu làm Chúc Vy đỏ mặt. Cô bé chớp chớp mắt, lúng túng không
biết trả lời sao. Bội Cầm thấy vậy bước tới cạnh Siêu cười nói:
- Cậu điên thật, không lẽ cậu muốn đấu với họ ư?
Tùng Siêu thật thà:
- Nhưng mà... Chính tôi...tôi cũng muốn biết điều đó. Chúc Vy đă yêu ǵ ở
tôi nào?
Bội Cầm nói:
- Cậu hâm thật. Chuyện đó tại sao cậu không đợi lúc chỉ có hai người mà hỏi.
Lại làm rùm beng giữa chốn đông đảo thế này! Lạ đời thật, chuyện của hai
người mà lại la toáng lên cho mọi người cùng biết à?
- Tôi muốn mọi người đều nghe để họ làm chứng luôn.
Bội Cầm ph́ cười:
- Tôi chịu thua thôi, đúng cậu là thành viên của gia đ́nh vui nhộn này.
Mọi người cười ồ. Sau tiếng cười, Tùng Tâm vẫn không chịu buông tha Chúc Vy,
cô bé cứ vây lấy câu hỏi cũ:
- Nói đi, chị Chúc Vy? Câu hỏi ban năy chị chưa trả lời cơ mà.
Chúc Vy bị ép buộc, mặt đỏ như quả táo chín.cô nàng chớp mắt một chút mới
nói được:
- Thưa bác, ban năy ở đây ai cũng bảo anh Siêu là anh chàng khù khờ. Nhưng
thật ra theo con thấy th́ con mới là người khờ khạo hơn nhiều. Có nhiều điều
con không biết,con phải nhờ đến anh Siêu. Con thấy anh ấy thông minh, anh ấy
biết nhiều thứ. Anh ấy giỏi chuyên môn, cất nhà thiết kế xây dựng... Ngoài
ra, c̣n biết bơi, biết khiêu vũ... Anh ấy cũng c̣n biết trồng hoa, biết đủ
thứ. Như vậy làm sao bảo anh Siêu ngu ngơ được? Phải nói là anh ấy thông
minh nhất thế giới.Anh ấy lại khỏe mạnh nữa. Đứng gần anh ấy con thấy ḿnh
yếu đuối làm sao. Có anh ấy, làm ǵ con cũng yên tâm. Con không sợ bất cứ
điều ǵ cả. - Chúc Vy nh́n lên thở dài - Con th́ vụng ăn vụng nói, cái ǵ
cũng không diễn đạt được. Con không bằng một góc của mấy chị nhà này. Chỉ
biết nói là con yêu anh Siêu. Yêu với tất cả những ǵ anh ấy có. Con cảm
thấy ḿnh không thể sống thiếu anh ấy được.
Chúc Vy nói xong, không khí trong nhà như lắng xuống. Mọi người ngẩn ra.
Người dễ xúc độngnhất là mẹ Siều. Mắt bà đỏ hoe. Chúc Vy nh́n mọi người ngạc
nhiên v́ không hiểu tại sao mọi người lại lặng im.
- Ủa sao vậy? Em đă nói ǵ phải không?
Tùng Siêu ngồi thẳng lưng dậy, ṿng tay qua ôm lấy Vy. Bây giờ không c̣n ǵ
xấu hổ hay e thẹn nữa. Quên hết rụt rè chàng nói:
- Em không nói ǵ sai cả. Không sai lấy một câu. Em đă đưa anh lên tận maya
xanh. Bây giờ nếu em không kiếm được cái thang cho anh bước xuống,th́ có lẽ
anh sẽ ở măi trên ấy. Chúc Vy! - Tùng Siêu nói một cách xúc động - Anh xin
hứa với em trước mặt mọi người, anh sẽ để hết quăng ơời c̣n lại của ḿnh để
yêu em, để bảo vệ và che chở cho em.
Lại một bất ngờ khác, căn pḥng càng rơi vào yên lặng. Tùng B́nh là người
đầu tiên nhạy bén nhất. Cô ta vỗ tay lên tiếng:
- Chị Xuân Mai, Xuân Mai đâu rồi, mang rượu sâm banh ra. Xin lỗi cha nhé,
t́nh huống này không thể không uống rượu được. Tùng Tâm, em đi lấy ly ra
đây. C̣n anh Bằng Viễn, làm ǵ anh đứng ngẩn ra như vậy? Chuẩn bị rót rượu
cho mọi người đi, chúng ta cùng uống chúc mừng.
Câu nói của Tùng B́nh như đánh thức mọi người. Tiếng vỗ tay lập tức vang
lên. Căn pḥng bỗng trở nên ồn ào sôi động. Rượu được mang ra rồi có tiếng
cụng ly. Tùng Doanh cũng rót một ly đặt vào tay Chúc Vy, làm Chúc Vy bối rối
quay sang Bội Cầm.
- Thưa cô em uống được chứ?
Bội Cầm nói:
- Được, không phải chỉ có em mà tôi cũng uống nữa đây.
Thế là mọi người cụng ly. Bà Ngô ôm Chúc Vy vào ḷng sung sướng. C̣n Bằng
Viễn, sau ba lần cụng ly chợt thở ra.
Tùng B́nh ngạc nhiên nh́n chồng:
- Anh làm sao vậy?
- Thấy cậu Siêu hạnh phúc mà anh buồn cho thân phận ḿnh. Nhớ lúc anh c̣n
trẻ anh nào có kém ǵ cậu ấy đâu, vậy mà...
- Vậy mà sao? Vậy mà sao?
Tùng B́nh trừng mắt nh́n chồng. Bằng Viễn ṿng tay qua lưng vợ giả vờ hát
theo một giọng dân gian:
- Nương nương ơi, đệ đă say rồi. Xin nàng hăy nới tay!
Lập tức cả gian pḥng ngập đầy tiếng cười. Rượu lại rót ra đầy ly cho mọi
người. Khi Siêu rót đến ly Bội Cầm, Cầm đưa tay chặn miệng ly nói:
- Thôi tôi không thể uống tiếp được đâu.
Tùng Siêu cười nói:
- Không được. Bội Cầm, chị phải đặc biệt uống với tôi một ly. Gọi là rượu
đền ơn.
Câu nói của Siêu có nhiều ư nghĩa. Cầm không thể từ chối. Ngay lúc đó Tùng
Doanh lên tiếng:
- Tùng Siêu, chết mi rồi!
- Chuyện ǵ thế?
Siêu ngạc nhiên hỏi, Doanh tiếp:
- Cậu thấy đấy, vấn đề hôn nhân của cậu với Chúc Vy chỉ c̣n là vấn đề thời
gian.c̣n chuyện giữa Bội Cầm và ông Tự Thanh cũng thế. Bao giờ Bội Cầm lấy
Tự Thanh xong, Bội Cầm sẽ trở thành mẹ Chúc Vy. Bấy giờ cậu sẽ tính sao? Gọi
Bội Cầm là mẹ hay bằng ǵ nào?
Tử Kiên hùa theo chân vợ:
- Đúng rồi! Cậu Siêu, bây giờ cậu tập gọi Bội Cầm bằng "mẹ" đi là vừa.
- Trời đất! - Bội Cầm kêu lên, nàng ngă phịch xuống ghế. Rượu đă bắt đầu
ngấm. Cầm vỗ nhẹ lên trán - Ngay cả Chúc Vy tôi c̣n không cho phép thay đổi
cách xưng hô nữa là. Thôi được rồi, mấy người cứ giữ nguyên cho tôi, biết
đâu một ngày nào đó, con của Chúc Vy với con tôi lại chẳng gọi nhau bằng tên
thôi.
Mọi người lại cười. Không hiểu sao ở đây có nhiều tiếng cười đến thế. Bà Ngô
có vẻ quan tâm, kéo Bội Cầm lại gần hỏi:
- Thế nào, sắp làm lễ cưới rồi à?
- Có lẽ cuối năm.
- Thế c̣n mẹ của con th́ sao? - Bà Ngô lo lắng hỏi - Bà ấy có đỡ hơn không?
- Con cũng không biết, nhưng lúc gần đây th́ mẹ con có vẻ tỉnh táo. Ít nổi
giận, ít nói nhảm hơn. Cha con bảo có lẽ v́ chuyện con sắp lấy chồng. Khiến
người có ư thức làm mẹ, nên không loạn trí nữa.
- Có lẽ như vậy - Bà Ngô nói - Bác cảm ơn con nhiều lắm v́ chuyện hôn nhân
của Tùng Siêu, phần lớn là do sự giúp đỡ của con, bác biết.
- Bác không cần cảm ơn con - Bội Cầm mỉm cười nói - Theo con thấy mọi thứ
chỉ là do duyên số. Siêu và Chúc Vy gặp nhau cũng chỉ là một t́nh cờ. Tất cả
bắt đầu từ những chậu hoa. Bác có tin là có số mệnh không?
Bà Ngô cười:
- Bác chỉ nghĩ là con sẽ có một tương lai đầy hạnh phúc.
Tối hôm ấy họ uống rượu tới khuya, sau đấy có điện thoại của Tự Thanh. Ông
ấy nói với Siêu:
- Mấy người làm ǵ thế? Sao lại giữ con gái và vợ chưa cưới của tôi kỹ thế.
Tôi ở nhà có một ḿnh buồn quá, cậu nên đưa Chúc Vy về được rồi. Bao giờ lấy
nhau xong hai người mặc sức nói chuyện.
- Vâng,con sẽ đưa Chúc Vy về ngay!
Mọi người ai bắt đầu về pḥng nấy. Tùng Siêu với một trái tim ngập đầy hạnh
phúc, lấy xe con ra, đưa Bội Cầm về trước rồi kế đến Chúc Vy, ḷng tràn ngập
niềm vui.
Xong xuôi công việc, Tùng Siêu đánh xe về nhà. Chàng huưt sáo không ngừng
trên xe. Ḷng vui như chưa bao giờ vui thế.
Đă đến cổng, Siêu bấm c̣i, cửa mở, chàng cho xe từ từ lăn bánh về phía ga
ra. Chợt nhiên,có một cô gái nhảy ra chận trước đầu xe.
Siêu giật ḿnh. Không phải là người trên hành tinh khác rơi xuống, cũng
không phải ma quỷ... Một người con gái bằng da bằng thịt đứng đấy! Trái tim
Siêu muốn ngừng đập. Đôi mắt đẹp, chiếc áo dài bó sát thân màu đỏ. Đúng
chính xác là Lâm Duy Trân.
Siêu vội tắt đèn, cơn say như bay mất.
Trân chậm răi bước tới:
- Tôi có thể vào ngồi trong xe để nói chuyện với anh một chút không? - Trân
nói với giọng rất nhỏ nhẹ - Chúng ta vẫn là bạn cơ mà, phải không?
Siêu không làm sao khác hơn là mở cửa. Trân ngồi xuống cạnh tay lái.
- Tôi đă nhiều lần gọi dây nói đến văn pḥng của anh và cả ở nhà, nhưng nơi
nào cũng bảo là anh đi vắng. Tôi biết anh bây giờ rất bận. Nào phải cất nhà
kính, phải đưa đón cô bạn quư... V́ dù sao anh cũng sắp là chú rể rồi.
Tùng Siêu cúi đầu, bậm lấy môi. Dù ǵ chàng cũng thấy ḿnh đă sai, đă hành
động một cách hồ đồ ở băi biển Long Hải. Dù sao trong thâm tâm Siêu, Siêu
thấy ḿnh có lỗi về cái đêm hôm ấy.
- Xin lỗi Trân nhé! - Siêu nói một cách bứt rứt - Tôi biết là ḿnh không
phải, tôi có lỗi nhưng dù ǵ ḿnh vẫn là bạn nhau cơ mà?
- Bạn à? - Trân hậm hừ - Bạn mà anh lại cư xử như vậy ư? Anh lánh mặt, không
tiếp điện thoại, anh trốn tôi như trốn một con rắn độc - Trân quay qua, mặt
đầu vẻ giận dữ - Anh có biết là tôi đến t́m anh lần nào người nhà của anh
vừa thấy tôi là bảo anh không có nhà. Ngay đầu hôm nay, tôi cũng có đến, tôi
đứng ngoài nh́n vào thấy đèn sáng choang, tôi nghe thấy cả tiếng cười của
mọi người... Mà cô tớ của anh cũng không cho vào.
Tim Siêu đập mạnh. May thật! Nếu Xuân Mai không biết,cho vào, th́ chuyện sẽ
diễn biến ra sao? Trân đụng mặt với Chúc Vy, chắc Chúc Vy sẽ chết mất. Chàng
vội lợi dụng ngay "sự vắng mặt" chớp nhoáng vừa rồi, nói:
- Đúng vậy, lúc đó tôi đâu có ở nhà. Trân nghe tiếng cười có lẽ của cha tôi
đó.
Trân trừng mắt nh́n Siêu:
- Anh không có nhà mà tiếng cười của anh vang dội ra ngoài cửa sau đó anh
lại ra ngoài, bên này một cô, bên kia một cô. Đưa người này về rồi đưa người
khác. Sao anh nói dối giỏi thế?
- Trân... Trân... Đă theo dơi tôi?
- Tôi không dư thời gian đến độ như vậy đâu - Trân nhún vai nói - tôi thấy
anh lái xe ra ngoài, trên xe có hai cô gái. Lúc đó tôi không nhảy ra chận
đầu xe là v́ giữ thể diện cho anh. V́ tôi biết, sớm muộn ǵ anh cũng sẽ quay
lại. Tôi đứng đây đợi... Xem anh giải quyết sự việc ra sao?
- Giải quyết? Tùng Siêu thấy khó hiểu. Chuyện ǵ nghiêm trọng như vậy? Chàng
quay sang - Duy Trân, cô nói thế là thế nào?
- Anh mới có người yêu?
- Vâng?
- Có phải con gái duy nhất của luật sư Thanh không?
- Vâng.
- Hừ! - Duy Trân gật gù - Vậy là anh đă câu được con cá xộp rồi đấy.
Tùng Siêu giật ḿnh. Chàng chợt nhớ ra có lần Bội Cầm đă nói, Siêu là con cá
lớn mà Trân đang thả câu. Bây giờ Trân lại sử dụng từ ngữ này để ám chỉ
chàng. Thật Siêu không ngờ, giữa con người với con người lại có thể sử dụng
cách h́nh dung đó. Siêu chợt thấy như bị xúc phạm. Giữa chàng với Chúc Vy
chỉ có t́nh cảm chứ nào có ẩn ư ǵ.
- Duy Trân, cô đừng nói như vậy! - Tùng Siêu nói - Tôi thật sự có lỗi và đă
xin lỗi cô, nhưng tôi xin cô đừng bôi bác chuyện t́nh cảm giữa tôi với Chúc
Vy. Chúng tôi thật sự yêu nhau, chứ không hề lừa dối. Và như cô biết đây gia
đ́nh tôi đủ sức cung cấp tiền bạc cho tôi, chứ tôi khỏi phải câu cá câu kiếc
ǵ cả.
Tùng Siêu nói một cách thật thà, không nghĩ đến phản ứng của Trân.
- Anh yêu cô ấy?
- Vâng.
- Vậy anh tính sao với tôi?
Siêu ngẩn ra:
- Cô... Cô.
- Tôi đă bị anh chiếm đoạt. Anh đă cướp đi đời con gái của tôi. - Duy Trân
vừa thở vừa nói - Bộ anh quên chuyện xảy ra ở băi biển Long Hải rồi ư?
Tùng Siêu nhắm mắt, hai tay ôm lấy đầu. Rơ ràng Siêu rất mong là chuyện ở
băi biển chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thoáng qua.
- Duy Trân! - Siêu nói một cách yếu đuối tôi phải làm ǵ để cô tha thứ cho
tôi chứ?
- Tha thứ à? Ở đây không phải là vấn đề tha thứ hay không? Tùng Siêu! Anh
cũng không phải là đứa con nít mới lớn, anh phải có trách nhiệm với hành vi
của ḿnh. Anh có nhớ không? Hôm ấy tôi đă bảo anh đừng, mà anh có nghe tôi
đâu. Anh cứ làm tới.
Tùng Siêu vội vă nói, chàng sợ phải nghe thêm những tiếng khó nghe. Mồ hôi
đă ướt đăm lưng chàng.
- Thôi được rồi. Cô hăy nói đi, cô muốn tôi phải làm ǵ? Trách nhiệm ǵ nào?
Duy Trân nói rơ từng tiếng một:
- Anh phải cưới tôi!
Tùng Siêu tái mặt, chàng tưởng ḿnh nghe lầm:
- Tại sao tôi phải cưới cô?
Duy Trân lặp lại, không nh́n Siêu mà nh́n ra khung kính xe.
- Tôi bảo anh phải cưới tôi, bởi v́ tôi đă có con với anh!
Tùng Siêu cảm thấy trời đất sắp nổ tung.chàng ngồi yên như pho tượng, mọi
thứ đều bất động. Ngay cả hơi thở và quả tim cũng thế. Chàng nghe đầu óc
ḿnh quay cuồng, hai lỗ tai lùng bùng với những tiếng kêu rất lạ. Chàng toát
mồ hôi trước cái tin mà Trân vừa cho chàng hay. Trời ơi! Ta đă có con với
Trân rồi sao? Như thế là tất cả đă sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn. Rồi ta sẽ nói
làm sao với Chúc Vy đây? C̣n mặt mũi nào nh́n cô ấy? Tội nghiệp Chúc Vy
trắng tinh như tờ giấy, c̣n ḿnh chỉ là tên vô lại ham vui. Ôi thật là nhục
nhă. Biết phải cư xử ra làm sao trước t́nh cảm của cha Vy dành cho ḿnh? Rồi
c̣n Bội Cầm, c̣n gia đ́nh nữa... Ta chỉ có nước độn thổ mới mong trốn chạy
được mọi người.
Chương 17
Buổi tối Bội Cầm đang ở nhà Tự Thanh. Nàng đang cùng chàng thảo luận một số
vấn đề quan trọng. Từ hôm nhà trường khai giảng đến giờ, sáng nào Bội Cầm
cũng có giờ dạy. Nàng chỉ rảnh được buổi chiều và tối. Đó là giờ phút để gặp
Thanh.
Nhà Cầm hẹp quá, mẹ lại tính khí thất thường. V́ vậy, muốn nói chuyện
thoải mái chỉ có cách là đến nhà Thanh. Thường th́ chiều tối, Chúc Vy cũng
ít khi có mặt ở nhà. Lúc gần đây Siêu lại bảy chuyện dạy Vy nhảy, hướng dẫn
Vy đọc sách làm vườn và tíu tít cùng nhay vun trồng cây cỏ, nên Vy bận rộn
luôn.
Tối nay, theo dự tính cũng như mấy hôm, Tùng Siêu sẽ đến, vậy mà không
hiểu sao đă tám giờ hơn cũng không có mặt. Điện thoại báo cho biết lư do
cũng không. Chúc Vy sốt ruột ngồi trong pḥng khách cùng nội chơi đôminô chờ
đợi. Chỉ có Bội Cầm và Tự Thanh tâm sự nơi thư pḥng. Tự Thanh nói:
- Anh định thế này nhé, hai mươi tháng mười hai chúng ta làm lễ cưới. Anh đă
xem lịch rồi, hôm ấy nhằm ngày tốt lắm. Vả lại, lúc ấy gần Noël cũng tiện.
Bội Cầm, anh nghĩ là em chẳng có lư do ǵ để kéo dài nữa. Em thấy đấy, em
cũng hơn hai mươi lăm rồi, nhưng quan trọng hơn là anh, anh đă khá lớn tuổi.
Nếu kéo dài thêm mấy năm nữa sợ chú rể đầu tóc bạc phơ, em có chịu không?
Bội Cầm cắn nhẹ môi có vẻ suy nghĩ:
- Anh khéo lo, em chỉ sợ nhanh quá v́ em c̣n một số vấn đề phải lo. Bây giờ
đă quá nửa tháng mười một rồi, chỉ có một tháng để lo, sợ không kịp.
Tự Thanh cắt ngang:
- Chẳng có ǵ để em lo lắng cả. Quần áo cưới, nữ trang, lễ phục... Tất cả
anh sẽ lo đủ cho em trong ṿng mười ngày. Anh sẽ điện thoại cho một nhà may
nổi tiếng, họ đến đây đo cắt cho em em thấy sao?Bội Cầm nói:
- Anh đừng gấp gáp như vậy. Chuyện em lo lắng ở đây không phải là chuyện áo
quần, nữ trang. Em cũng không cần phải tổ chức ŕnh rang. Em chỉ cần một tờ
giá thú là xong, linh đ́nh cho cho mệt, anh thấy thề nào?
Tự Thanh phản đối:
- Không được, anh phải tổ chức một lễ cưới linh đ́nh. Để mọi người biết là
anh đă cưới em. Nhưng phải biết ngày tháng cho rơ ràng chứ v́ c̣n phải in
thiệp, hẹn nhà hàng, mướn ban nhạc...
Tự Thanh quay sang Bội Cầm:
- Em c̣n suy nghĩ ǵ nữa chứ? Phải chăng c̣n giận chuyện "Vườn Sen". Em thấy
đấy, anh đă cho Tô Mộ Nam nghỉ việc. Anh đă giải thích và em đă tha thứ cho
anh rồi cơ mà.
- Không phải chuyện đó.
- Vậy th́ chuyện ǵ?
Tự Thanh nh́n thẳng vào mắt Bội Cầm như để t́m kiếm những ư nghĩ của
nàng. Cuối cùng Bội Cầm nói:
- Ở đây có vấn đề của cha và mẹ em. Em nghĩ là sau khi đi lấy chồng, nhà cha
mẹ em hẳn đơn chiếc lắm.
Tự Thanh nh́n Cầm rồi ṿng tay ôm lấy người vợ chưa cưới.
- Hay là chúng ḿnh rước cha mẹ về đây ở luôn?
Bội Cầm lắc đầu, Tự Thanh hỏi:
- Tại sao không được? Nhà chúng ta rộng răi thế này. Chúc Vy lại sắp lấy
chồng. Đem cha mẹ về em yên tâm, mà mẹ anh cũng có bạn.
Bội Cầm cắt ngang:
- Anh cũng biết là như vậy là không được mà. Không lẽ anh không hiểu tính
của cha em? Tuy nghèo nhưng cha tự ái lớn lắm. Cha không bao giờ chịu về nhà
con rể ở đâu. Hơn nữa mẹ em không b́nh thường, biết lúc nào bà ấy nổi cơn
lên, phiền phức lắm.
- Nhưng sức khỏe của mẹ em lúc này đỡ lắm rồi mà. Lần trước, nghe bác sĩ
Chung người mà anh đưa đến khám cho mẹ em đấy. Ông ấy nói là sức khỏe mẹ em
đă ổn định và phát triền theo chiều hướng tốt. Vả lại, bà đâu c̣n hận em
nữa.
- Nhưng bác sĩ Chung cũng đâu dám xác định là mẹ đă hồi phục. Ông ấy chỉ nói
lầ cần có ǵ đó để thay thế, thay thế t́nh yêu của mẹ dành cho Bội Ḥa.
Chúng ta kiếm ở đâu ra? Có chăng là sau này khi chúng ta có con nhỏ. - Bội
Cầm chợt cười thẹn thùng - Rơ ràng là gần đây mẹ không c̣n hận em nữa. Hôm
qua mẹ c̣n nắm lấy tay em, nh́n vết sẹo trên đó và khóc. Mẹ hiểu chỉnh bà đă
gây nên vết sẹo. Em biết mẹ vẫn c̣n thương em, mẹ biết em sắp lấy chồng, mẹ
không muốn mất em, anh có hiểu không?
- V́ vạy anh mới nói là đưa mẹ em về sống chung với chúng ḿnh.
Bội Cầm lắc đầu:
- Không được, em đă nói rồi, cha mẹ sẽ không chịu, vả lại c̣n mẹ anh...
- Mẹ anh à? Không bao giờ người phản đối.
- Em biết, nhưng mà những người lớn tuổi sống gần nhau thường dễ có chuyện
xung đột, mẹ em lại bệnh. Nếu có chuyện ǵ xảy ra chắc chắn cả hai chúng ta
đều không vui... Thường chuyện bất ḥa của hai vợ chồng đều bắt nguồn từ
người khác. Anh không thấy đó là chuyện phổ biến sao?
Tự Thanh nh́n Cầm:
- Anh không ngờ em nghiên cứu cuộc sống hôn nhân kỹ thế. Em đúng là một
chuyên gia giáo dục gia đ́nh, ít ra cũng về mặt lư thuyết. Em nói đúng, anh
đă từng theo dơi bao nhiêu vụ án. Phần lớn tranh chấp vợ chồng đều bắt nguồn
từ những người thân chung quanh, của vợ hoặc là chồng.
Bội Cầm nhăn mặt:
- Chính v́ vậy mà em không muốn cha mẹ em về sống chung với ḿnh. Nhưng em
cũng không đành ḷng sống xa họ. Anh nghĩ xem, em lấy chồng rồi ông bà sẽ
sống ra sao?
Tự Thanh có vẻ bối rối:
- Vậy th́ phải làm sao đây? Không lẽ em ở vậy không lấy chồng? Hay là em
muốn anh phải ở rể nhà em.
Bội Cầm ph́ cười, nàng lưỡng lự một chút rồi nói:
- Anh Thanh, em có ư kiến này. Không hiểu anh chấp nhận được không?
- Th́ em cứ nói ra xem, nếu có thể được là anh chấp nhận ngay.
- Anh Thanh này, anh đă đến nhà em. Ngôi nhà em đang ở khá cũ kỳ, nó lại
không phải là nhà của cha mà là của Nhà nước cấp khi cha mẹ c̣n đi làm. Bây
giờ cha đă nghỉ việc, đương nhiên nó sẽ bị thu hồi. Lúc gần đây em thấy... -
Bội Cầm ngập ngừng nói - Khu vực gần nhà anh họ đang xây chung cư, chia lô
ra bán. Tiền hưu của cha em có khoảng ba ngàn đồng có thể mua được...
Tự Thanh cắt ngang...
- Thôi được rồi, anh biết em định nói ǵ rồi. Em cũng đừng đề cập đến tiền
hưu của cha em, ngày mai chúng ta sẽ đi coi nhà. Được sẽ chọn một căn, rước
cha mẹ đến ở. Như vậy có có thể gần gũi thăm viếng. Được chứ! Không c̣n ǵ
nữa chứ ǵ? Chúng ta có thể cử hành hôn lễ vào ngày hai mươi tháng mười hai
được chứ?
Bội Cầm nói:
- Khoan đă, anh chưa hiểu rơ ư của em. Anh phải biết là nếu cha mẹ biết ngôi
nhà này là của anh mua cho, chắ chắn người sẽ không ở. Con người cha em xưa
nay như vậy, không bao giờ chịu để cho người khác thiệt tḥi. Nếu em thấy
cần sử dụng số tiền hưu của cha. Em đă hỏi rồi, những căn nhà ở đây trị giá
mười triệu hai trăm ngàn nhưng có thể mua bằng h́nh thức trả góp. Bây giờ em
muốn anh nói với ông chủ thầy là khi gặp cha em th́ chỉ nói chỉ cần đợt đầu
ba trăm ngàn thôi, phần tiền c̣n lại góp dài hạn. Như vậy em có thể dùng
tiền dạy học mỗi tháng của ḿnh trả tiền nhà. Chuyện đó chúng ta chỉ làm cha
em an ḷng thôi. Chứ em biết dù ǵ cũng phải nhờ anh. C̣n chuyện nữ trang,
quà cưới, em thấy bao tổn của anh nhiều quá, em không cần ǵ nhiều. Anh cho
em một chiếc nhẫn bạc gọi là trao duyên được rồi.
Tự Thanh nh́n Cầm. Chàng cảm thấy Bội Cầm đáng yêu làm sao. Một yêu
cầu nhỏ như vậy mà Cầm cũng thấy xấu hổ đến đỏ cả mặt. Thanh ôm Cầm vào ḷng
hôn lên má nàng.
- Mai chúng ta sẽ đi mua nhà. Không có ǵ em phải bận tâm. C̣n về nhẫn cưới
th́ em cứ yên tâm, anh không mua chiếc nhẫn lớn lắm đâu, chỉ năm cara thôi.
Anh tặng em chiếc nhẫn kim cương. Bởi v́ chỉ có kim cương mới bền vững với
thời gian thôi.
- Nhưng mà... Nhưng mà...
- Không có nhưng ǵ hết. Anh nhất định là lễ cưới sẽ cử hành ngày hai mươi
tháng mười hai.
- Nếu anh chu toàn một việc cho cha mẹ em an cư trước ngày đó, th́ em đồng
ư.
- Anh bảo đảm với em chuyện đó.
- Chắc chắn chứ?
- Phải, chắc chắn. bằng không anh mất vợ th́ sao?
Lời Thanh chưa chấm dứt, th́ chuông điện thoại reo vang. tự Thanh
chụp lấy điện thoại, lắng nghe, rồi cười nói:
- Tùng Siêu đấy à? Sao cậu không gọi thẳng ra pḥng khách? Chúc Vy đang chờ
cậu từ chiều đến giờ. Nếu không đến được phải báo trước cho nó nghe, kẻo nó
mong ṃn cả mắt.
- Không phải! - Giọng Tùng Siêu có vẻ lo lắng - Con không phải điện thoại để
để tim Chúc Vy mà t́m Bội Cầm. bác ơi, có d́ Bội Cầm ở đấy chứ? Con có
chuyện cần nói.
Tự Thanh chau mày, trao máy cho Bội Cầm, thác mắc:
- Cậu Tùng Siêu muốn nói chuyện với em, không biết cậu ấy có chuyện ǵ mà
cần gặp em gấp gáp như vậy.
Bội Cầm hồi hộp đỡ lấy ống nghe. lập tức nghe bền đầu dây bên kia có
hỏi:
- Chị Bội Cầm đấy phải không?
- Vâng, tôi đây.
- Cầm nghe đây. Tôi có chuyện bối rối lắm, tôi không muốn Chúc Vy hay cha cô
ấy nghe. Cầm biết không. Tôi khổ lắm, tôi sắp chết tới nơi, nếu không giải
quyết được chắc tôi phải tự sát.
Bội Cầm chau mày:
- Có chuyện ǵ cũng phải từ từ, đừng có nóng vội làm liều.
- Tối hôm qua, sau khi đưa Bội Cầm và Chúc Vy về, tôi quay lại nhà. Cầm biết
tôi gặp ai không? Có người đứng đợi tôi trước cửa nhà, đó là Duy Trân. Cô ấy
cho biết là ...
Tùng Siêu nói không ra hơi, Bội Cầm rùng ḿnh đoán được phần nào câu
chuyện.
- Cậu nói đi, cứ nói thẳng đi. Chuyện ǵ chứ?
- Cô ấy nói là .. Cô đă có thai với tôi, cô ta bắt tôi làm đám cưới. Bằng
không sẽ đến gặp Chúc Vy và luật sư Thanh, nói hết mọi chuyện cho tất cả
nghe. Cầm biết đấy, Chúc Vy mà biết được chuyện này th́ có nghĩa là cả tôi
và Chúc Vy đều chết. Suốt ngày hôm nay, tôi và cô ấy đă thảo luận t́m cách
giải quyết. Tôi sẵn sàng bỏ tiền ra cho Duy Trân. Sẵn sàng nhờ bác sĩ trục
cái thai đó, nhưng Trân không chịu. Cô ấy bảo không cần tiền, cũng không
muốn phá thai v́ như vậy là tội lỗi. Cô ấy muốn có con và muốn có tôi. Cô ấy
bắt tôi phải gánh chịu trách nhiệm. Cô ấy cứ đe dọa là sẽ t́m gặp Chúc Vy,
Bội Cầm, bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi đang muốn phát điên lên đây! Tôi
nghĩ, là nếu để cô ta gặp Chúc Vy, th́ coi như mọi thứ chấm hết, nên tôi
điện thoại t́m Cầm, nhờ Cầm nghe giúp. Có cách nào giúp tôi không? Chẳng lẽ
v́ một phút bồng bột mà tôi phải đem cả cuộc dời ra trả ư? Tôi không thể
cưới Duy Trân. Nếu phải lấy cô ấy thà chết c̣n sướng hơn.
- Cậu Tùng Siêu! - Bội Cầm cắt ngang - Cậu đừng có hành động ǵ nông nổi
nhé. Chuyện này khá phức tạp, ngoài cả khả năng giải quyết của tôi. Cậu cần
phải được sự giúp đỡ của cả người khác. Thôi thấy không thể không nhờ ư kiến
của luật sư Thanh được.
Tùng Siêu nói như hét:
- Đừng, từ xưa tới giờ ông ấy coi tôi như một chàng thanh niên hiền lành
trong trắng. Nếu bây giờ để bác ấy biết tôi xấu xa như vậy, làm sao bác có
thể chấp nhận tôi làm con rể của bác?
Bội Cầm liếc nhanh về phía Tự Thanh nói:
- Ông ấy sẽ chấp nhận. Cậu có nghe rơ không? Chuyện này cần phải giải quyết
nhanh chóng và dứt khoát. Gia đ́nh cậu cũng như gia đ́nh luật sư Thanh đều
là những gia đ́nh có tên tuổi ở xứ sở này. Chuyện càng để lâu sẽ càng không
tốt. Nếu để nổ lớn ra, hậu quả sẽ thế nào cậu biết rồi chứ?
Tùng Siêu có vẻ khổ sở:
- Ồ, tôi không nghĩ đến điều đó. Có điều tôi không hiểu sao Duy Trân cũng
biết là tôi không hề yêu cô ấy, vậy mà ràng buộc tôi để làm ǵ? Cuộc sống
hôn nhân như vậy làm ǵ có hạnh phúc. Tôi sẽ căm thù cô ta suốt đời, tôi
cũng sẽ không yêu đứa bé đó, tôi có ngờ là sẽ có con đâu?
- Đừng nói những điều đó lúc này - Bội Cầm cắt ngang - Đó là một bài học lớn
để sau này cậu rút kinh nghiệm, c̣n bây giờ phải vắt óc ra mà nghĩ để c̣n
tính...
- C̣n ǵ mà rút kinh nghiệm nữa? - Tùng Siêu hét - Một lần tởn tới già rồi
chị ơi!
- Thôi được rồi, Tùng Siêu, cậu đừng la hét ǵ nữa - Bội Cầm nói - Bây giờ
cậu nghe tôi nói này. Duy Trân đang bức bách cậu, chuyện này cậu không thể
không thú nhận với luật sư Thanh, ông ấy có kinh nghiệm, nắm vững yếu tố
pháp lư. Trân khó có thể qua mặt ông ấy. Bây giờ việc làm đầu tiên là cậu
nên phone sang pḥng khách, báo cho Chúc Vy biết là tối nay cậu bận, cậu sẽ
không đến, để cô ấy đi ngủ sớm, rồi độ mười giờ cậu sẽ... Bội Cầm suy nghĩ
một chút nói - Cậu sẽ đến đây, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc t́m cách gỡ. Ồ
mà không. Hay là thế này... Cậu đang ở nhà hay ở đâu đấy?
- Không phải ở nhà - Tùng Siêu đáp - Tôi đâu dám điện thoại từ nhà đâu. Cha
tôi mà hay được th́ ông bằm nát tôi ra đấy. Hiện tôi đang ở một quán cà phê.
- Được rồi, cho tôi biết số máy đi, tôi thảo luận với luật sư Thanh một lúc
sẽ cho biết kết quả sau. Và Bội Cầm lấy giấy bút ra ghi số máy.
- Bây giờ, cậu điện thoại cho Chúc Vy, bảo cô ấy đi ngủ đi. Cậu muốn cô ấy
không biết ǵ cả chứ?
- Vâng, nhưng mà... Tùng Siêu có vẻ khổ sở - Rồi bác Thanh có giận tôi
không?
- Đương nhiên là ông ấy sẽ giận, nhưng tôi chắc là ông ấy sẽ tha thứ.
- Chắc như thế?
- Chắc.
Và Cầm gác máy.
Tự Thanh chăm chú nh́n Cầm hỏi:
- Chuyện ǵ xảy ra với hắn vậy?
- Hắn phạm phải sai lầm mà nhiều người đàn ông phạm phải. Cái sai lầm đó anh
cũng từng mắc - Bội Cầm chậm răi nói.
Tự Thanh cắt ngang:
- Được rồi! Anh hứa sẽ không giận, không trách ǵ Siêu cả, ổn chứ. Bây giờ
hăy cho anh biết cậu ấy đang làm ǵ? Có dính dáng đến đàn bà phải không?
- Vâng.
Và bội Cầm bắt đầu kể. Từ chuyện quen biết nhau giữa Tùng Siêu với
Duy Trân, mối liên hệ giữa Trân và Cầm. Rồi đến chuyện Trân rủ Siêu đi Long
Hải tắm biển ngủ đêm... Bây giờ Trân đă mang thai và bắt Siêu phải cưới.
Tự Thanh ngồi yên suy nghĩ, sau đó chàng nh́n lên, mặt có vẻ khó
chịu:
- Duy Trân là em gái của Lâm Duy?
- Vâng.
Tự Thanh gật gù:
- Đây đúng là một chuyện phức tạp. Cô gái đó coi như là bạn của em, th́
đương nhiên em phải hiểu rơ tính nết của cô ta, mục đích của cô ta chứ? Đă
cố t́nh quyến rũ trai mới lớn sao lại để cho có con? Mục đích là ǵ? Hôn
nhân ư? Một cuộc hôn nhân không cần t́nh yêu? Làm ǵ có chuyện kỳ vậy?
- Khoan đă - Một tia sáng lóe trong đầu Cầm - Anh có biết là... Mục tiêu đầu
tiên của cô ấy là bảo em giới thiệu anh cho cô ta. Sau đó, khi biết Ngô Tùng
Siêu là con trai của doanh thương Ngô Vọng Nhân, mục tiêu mới được thay đổi.
Em nghĩ điều mà cô ấy đeo đuổi, là tiền tài danh vọng chứ không phải là
quyến rũ đàn ông suông. Như vậy trên một khía cạnh nào đí, Trân và bà chủ
"Vườn Sen" Có sở thích giống nhau.
Tự Thanh có vẻ áy náy:
- Em làm ơn nói chuyện trong chủ đề thôi, đừng đi ra ngoài được chứ?
- Em nói chuyện đúng trọng tâm đấy chứ? - Bội Cầm nói - Anh có biết không,
lần đầu tiên em biết về Linda là qua miệng của Trân.
- Đúng là thứ chết tiệt! - Tự Thanh lẩm bẩm.
Bội Cầm ngẩng lên nh́n Thanh:
- Xin lỗi anh. Thật ra em cũng không rơ ư đồ của Trân. Em nghĩ, anh đă từng
phân tích tâm lư của Mộ Liên, hẳn anh sẽ hiểu Trân hơn. Biết đâu Trân chẳng
yêu Tùng Siêu như Linda yêu anh vậy?
Tự Thanh đỏ mặt:
- Thôi mà tha cho anh đi, sao em cứ ghép chuyện hai người đó với nhau hoài
vậy?
- Được, em không nói nữa - Bội Cầm có vẻ suy nghĩ - Duy Trân năm nay hai
mươi lăm tuổi. Đàn bà đến tuổi này thường phân vân, không biết ḿnh có sức
lôi cuốn không? - Bội Cầm nh́n Tự Thanh - Xin lỗi anh nhé. Nhưng em phải dẫn
lời của anh là có nhiều người đàn bà muốn chứng tỏ sự hấp dẫn của ḿnh vẫn
c̣n mạnh, nên họ t́m cách lôi cuốn thanh niên trẻ hơn, như trường hợp của
Linda...
- Bội Cầm, sao em cứ giương đông kích tây măi?
- Anh lầm rồi, em đang t́m cách giải quyết chuyện Tùng Siêu đấy chứ. Anh
không muốn à?
- Sao lại không?
- Vậy th́ anh đừng quấy rầy nữa, để em nghĩ xem nào! - Bội Cầm nh́n lên trần
nhà suy nghĩ - Như anh biết, có người con gái cần tiền, người cần t́nh yêu,
người lại muốn t́m nơi nương tựa... C̣n Duy Trân? Cô ấy cần một người chồng!
Một người chồng có chút địa vị trong xă hội, có tiền của. Trân không cần
t́nh yêu của chồng. Trái lại, nàng c̣n có thể dựa vào đấy để thu hút đàn ông
khác. Đúng rồi, đó là mục đích của Trân. Trân đang cần một người đàn ông như
thế.
- Không phải chỉ có bấy nhiêu thôi đâu. - Tự Thanh gật gù nói - Theo ư em
th́ Trân đă nhắm vào Siêu. Và cũng theo em th́ Siêu có thể phủ nhận chuyện
đó được không? Anh cho rằng không? Tùng Siêu c̣n ngây thơ, khờ khạo lắm. Hắn
không hề biết là bị giăng bẫy. Cái ǵ hắn cũng tưởng là thật. Chỉ tội nghiệp
cho Chúc Vy. Con bé không thế sống thiếu Siêu, xa nhau nó có thể chết mất.
- Em thấy th́ ...- Bội Cầm nghĩ đến thái độ của Chúc Vy khi ngồi trong pḥng
khách nhà họ Ngô. - Hay là chúng ta nên mời Duy Trân đến đây, nói chuyện đâu
đấy ṣng phẳng coi điều kiện của cô ấy thế nào?
Bội Cầm nhấc điện thoại lên, nh́n Tự Thanh:
- Anh t́m một địa điểm thích hợp nào đi, ta sẽ bảo Tùng Siêu đưa cô ấy đến
đây. Mọi chuyện phải giải quyết nhanh chóng, không thể kéo dài được.
Tự Thanh suy nghĩ:
- Thật ra th́ biết chỗ nào an toàn thích hợp. Hay là thế này, em cứ điện
thoại bảo Tùng Siêu mười một giờ mang Duy Trân đến đây. Chúng ta sẽ thảo
luận sự việc trong thư pḥng, chỉ có nơi này an toàn nhất.
- Anh không sợ là Chúc Vy nghe được à?
- Mười một giờ, Chúc Vy đă ngủ. Vả lại, pḥng ngủ trên lầu, Vy lại không có
thói quen nghe lén.
- Thế c̣n mẹ và vú Ngô?
- Hai người đó ngủ c̣n sớm hơn
Bội Cầm vẫn thấy không yên tâm.
- Em thấy không ổn.
- Không c̣n cách nào khác! - Tự Thanh chau mày. - Chuyện này không tốt lành
ǵ, không lẽ nói giữa chốn đông người ư? Thôi em gọi dây nói đi, bảo Siêu
mang cô ấy lại đây. Anh muốn xem mặt cô ta thế nào?
- Vâng.
Bội Cầm lẳng lặng đến bên điện thoại. Cả căn pḥng im lặng, chỉ có
tiếng u u và tiếng bấm số vang lên từ phía Cầm.
Chương kết
Đêm khá khuya, Tùng Siêu đưa duy trân vào thư pḥng của luật sư Thanh.
Bội cầm chăm chú nh́n trân. Trân hăy c̣n khá đẹp, khá hấp dẫn. Với chiếc áo
bó sát người màu nước biển, quần nhung đen, những đường nét trên người trân
nổi bật hẳn lên. Rơ ràng là bụng num núp cao. Nhưng có lẽ v́ con so nên
trông không rơ lắm.
Tự thanh cũng ngắm trân với cái nh́n của đàn ông. Đôi mắt đen, đôi môi khêu
gợi, chiếc mũi nhỏ, mi sậm. Những đường nét cong lồ lộ trên người. Chỉ cần
nh́n thóang qua là Thanh đánh giá được ngay. Một con người sôi nổi, một thân
h́nh bốc lửa. Trách chi Tùng Siêu không bị mê hoặc. Nếu ông lùi lại được hai
mươi tuổi, chưa hẳn ông không bị cuốn hút trước sự hấp dẫn của Trân.
Tùng Siêu ngồi phịch xuống ghế. Anh chàng giống như chú gà đá thua sau một
trận quyết đấu, khuôn mặt mệt mỏi ră rời. Dưới đôi mắt sắc của Tự Thanh,
Siêu chỉ biết cúi mặt xuống lẩn tránh.
- Con xấu hổ quá bác ạ!
Thật ra th́ Thanh thông cảm với Siêu nhiều hơn là giận chàng. Nhưng dù ǵ, ở
vị thế là cha của Chúc Vy, ông không thể tỏ ra mềm yếu. Ông trừng mắt nh́n
Siêu, sắc mặt có vẻ giận dữ.
- Bây giờ cậu mới biết ư? Cậu thấy đó, chỉ cần một phút mê mệt nhỏ, một phút
sai lầm, cậu phải trả cái giá thế nào? Đâu phải hối hận là xóa hết được mọi
thứ.
Bội Cầm nh́n Thanh rồi nh́n Siêu. Cuộc đời quá phức tạp. Trong khi Duy Trân
đứng đấy với nụ cười _ Nụ cười thể hiện sự đắc ư, sự chiến thắng.
- Ối trời! - Trân nhún vai nói – Sao cái không khí có vẻ như đang xử án thế
này?
Tự Thanh quay sang, chỉ ghế gần đấy nói:
- Mời cô ngồi!
- Không dám. – Trân nói mà mắt liếc dài. Luật sư cứ để tôi tự nhiên cho. Tôi
tên là Duy Trân, hẳn luật sư biết rồi. Thế nào, bà chị dâu của tôi cũng đă
nói hết về tôi cho luật sư biết. Tôi tin như vậy.
- Chị dâu của cô?
Tự Thanh chau mày hỏi, Duy Trân lại cười:
- Ồ, luật sư không biết à? Chị Bội Cầm đây đă từng đính hôn với ông anh ruột
tôi là Lâm Duy. Lúc xưa hai người yêu nhau tha thiết lắm. Nếu ông anh tôi mà
không ra nước ngoài… th́ làm ǵ Bội Cầm đứng ở đây được.
- Vậy ư? – Tự Thanh tỏ ra thật b́nh thản - Vậy th́ cho tôi chuyển lời cảm ơn
đến ông anh cô nhé. Ông ấy đi nước ngoài thật đúng lúc, thay đổi ḷng dạ để
lấy vợ khác thật đúng lúc. Tất cả thật đúng cho tôi, cảm ơn. Nếu không th́…
Bội Cầm mỉm cười. Lời nói của Tự Thanh sao ngập đầy t́nh yêu, vừa tế nhị lại
vừa sâu sắc. Câu nói của Tự Thanh như gáo nước tạt vào mặt Trân.
Nhưng bây giờ là chuyện giải quyết cho Siêu chứ không phải để đấu khẩu về vị
trí của Cầm. Sư dứt khoát của Thanh làm Cầm thấy nhẹ người. Nàng nh́n về
phía Siêu. Siêu giống như chú kiến trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Cầm nói với Siêu:
- Cậu cứ yên tâm. Chúc Vy đang ngon giấc. Anh Thanh đă bỏ viên thuốc ngủ vào
sữa cho cô ấy uống. Ban năy tôi có lên lầu, Chúc Vy ngủ ngon lắm, gọi măi
không dậy.
Tùng Siêu có vẻ yên tâm, quay sang Duy Trân:
- Được rồi, bây giờ cô muốn nói ǵ cứ nói, nói rơ ra hết. Tôi sẽ liệu cách
giải quyết sau…
- Hừ! – Duy Trân chớp chớp mắt – Tôi và anh đă nói chuyện từ sáng đến giờ,
không lẽ anh không biết tôi ư? Tôi không cần bất cứ cái ǵ hết. Tôi chỉ muốn
anh… muốn anh phải là cha thật sự của đứa bé trong bụng tôi. Anh làm, anh
phải có trách nhiệm, đơn giản thế thôi.
- Chậm tí nào! – Tự Thanh chen vào – Cô Trân! Ai là cha của đứa bé trong
bụng cô, th́ cô biết đó. Cô có bằng chứng ǵ mà bảo Tùng Siêu là cha nó chứ?
- Ồ! – Duy Trân tṛn mắt - Muốn bằng chứng ư? Mấy người định t́m cách để
chạy tội, lật lọng à? Luật sư Thanh, đây là nghề của ông phải không? Muốn
bằng chứng? Nếu tôi không đưa ra bằng chứng là coi như mấy người xù luôn chứ
ǵ?
Duy Trân quay sang Tùng Siêu, hất mặt lên lộ vẻ giận dữ:
- Tùng Siêu! Anh tính sao? Anh định chơi tṛ phủ nhận à? Nếu thật t́nh anh
muốn như vậy th́ coi như tôi thua vậy. Tội dại dột, tôi khờ dại, bị anh
phỉnh phờ. Để giờ đây người ta xem tôi như tṛ chơi, chơi xong ném bỏ. Hừ!
Tùng Siêu, anh nói đi... Chỉ cần anh lên tiếng là tôi sẽ quay lưng đi ngay,
tôi sẽ không quấy rầy ai hết, nói đi... Tôi không ngờ anh tồi tệ, đốn mạt
như vậy. Anh nói đi!
- Cái đó... Cái đó...- Tùng Siêu đỏ mặt. Anh chàng lúng túng không biết làm
ǵ, quay qua cầu cứu với luật sư Thanh.
- Bác ơi... Con xin bác, bác không nên làm thế, tội lỗi con làm con chịu...
Nếu không... Th́ vô trách nhiệm quá.
Tự Thanh thở ra, nghĩ cái thằng này sao nó ngu quá! Nhưng rồi ông lại thấy
cảm động và tội nghiệp Siêu. Siêu trong sạch như tờ giấy trắng.
- Cậu Siêu, cậu có biết là... Nếu thật sự đứa bé trong bụng kia là của cậu,
th́ cũng phải có chứng cứ chứ? Nếu không phải đợi bao giờ sinh xong, thử máu,
th́ mới xác minh
Được.
- Thôi tôi hiểu rồi! - Duy Trân trừng mắt nh́n Tự Thanh rồi nh́n Siêu - Mấy
người muốn kéo dài, muốn đợi tôi sinh xong, thử máu đứa nhỏ? Được, nhưng mà
trong lúc chờ đợi tôi sinh đẻ th́ Tùng Siêu cũng là người bị t́nh nghi, bị
theo dơi. Luật sư, ông là người hiểu luật, tôi hỏi ông: Kẻ t́nh nghi có phải
bị câu lưu không?
- Cô lầm rồi! - Luật sư Thanh nói - Khi không có đủ chứng cớ để thụ lư th́
vụ án không thể bị đưa ra truy tố.
Duy Trân gật gù nh́n luật sư rồi quay lại nh́n Siêu:
- Tôi hiểu, vậy th́ tôi sẽ chờ ngày sinh nở. Tôi sẽ đem đứa bé đi thử máu,
để rối... Tôi sẽ làm một cuộc họp báo... Công bố mọi chuyện mà các người đă
làm hôm nay. Làm việc ấy để cho tất cả mọi người đều biết, một luật sư tên
tuổi, một công tử con của đại thương gia, hai người toa rập nhau để hại tôi.
Và cũng để thiên hạ biết, ông luật sư nổi tiếng, nhân đạo đến mức nào, và
tên Siêu ti tiện hèn mọn đến độ nào. C̣n nữa... Tùng Siêu, tôi cảnh cáo anh.
Nếu anh dám tổ chức lễ cưới trước ngày tôi sinh đẻ, tôi sẽ mang cái bụng
chửa nàu quậy nát đám cưới cho xem! - Duy Trân trừng mắt, nhấn mạnh - Tôi đă
nh́n lầm con người anh. Anh cứ chống mắt mà xem! Rồi anh sẽ biết!
- Đừng Duy Trân! - Tùng Siêu bối rối - Tôi không hề phủ nhận việc làm của
tôi, cô khoan hăy đi. Chúng ta từ từ thảo luận để đạt được thỏa thuận nhất
định. Thú thật, tôi không đến nỗi như vậy đâu.
- Thỏa thuận? - duy Trân nhướng mày - Anh đă không muốn nhận trách nhiệm,
c̣n thỏa thuận ǵ nữa? Anh đă không muốn làm lễ cưới với tôi, có nghĩa là
anh không thừa nhận giọt máu của anh. Anh là con người vô lương tâm. Đúng ra
không phải là con người nữa. Con thú nó c̣n biết thương con nó, c̣n anh...
Rồi Duy Trân quay sang luật sư Thanh, nói như hét:
- Ông hăy coi chừng con gái ôhg đấy, đừng có tin đàn ông này. Rồi con gái
ông mang bụng chửa, phải xét nghiệm máu nữa cho xem!
- Cô không cần phải la hét ǵ hết! - Tự Thanh cố dằn cơn giận nói - Bây giờ
cô muốn giải quyết vấn đề hay không?
- Giải quyết vấn đề? - Trân cất cao giọng - Cái đó đúng ra để tôi hỏi mấy
người mới phải chứ? Mấy người thật sự muốn giải quyết hay chỉ lo chạy tội?
Duy Trân đứng lên:
- Tôi không muốn nói nhiều nữa. Tôi sẽ đi t́m luật sư, nếu mấy người muốn
chuyện này rùm beng lên. Tùng Siêu, đúng ra tôi định nói chuyện với anh bằng
t́nh cảm, nhưng bây giờ thái độ của mấy người cho tôi thấy, tôi không thể
không đưa vấn đề này ra ṭa. Thôi th́ chúng ta ssẽ gặp nhau ở đấy vậy.
Và Duy Trân dợm chân như định bỏ đi.
- Khoan đă!
Năy giờ đứng một bên yên lặng, Bội Cầm đột nhiên bước tới nắm lấy tay Trân:
- Làm ǵ phải giận dữ thế? Cô ngồi xuống đây.
Bội Cầm kéo ngược Duy Trân về phía ghế salon, nàng vuốt nhẹ lên bàn tay Trân
nói:
- Cô giận làm ǵ, ích lợi ǵ đâu? Làm thế chỉ có ảnh hưởng đến cái thai
thôi. À mà… Trân có đi bác sĩ sản khoa khám định kỳ chưa?
- Có chứ!
Duy Trân nói nhưng thái độ có vẻ dễ chịu hơn.
- Bác sĩ bảo sao? Mọi chuyện đều tốt đẹp cả chứ? Máu có tăng cao hoặc thiếu
dinh dưỡng không? Phải lưu ư đến mấy vấn đề này, v́ thường ngày cô hay ăn
kiêng, coi chừng có ảnh hưởng đến bào thai đấy. Hăy bảo trọng!
- Tại sao phải bảo trọng? - Duy Trân quắc mắt – Có ai nhận là cha nó đâu mà
phải bảo trọng?
- Đừng nói như vậy! - Bội Cầm cười nói - Có người cha nào lại không thừa
nhận giọt máu của ḿnh. Trân yên tâm đi, có tôi đây, dù
sao cũng là đàn bà với nhau, tôi sẽ đứng về phía cô để làm rơ mọi việc.
Duy Trân quay qua nh́n Cầm:
- Chị nói thật chứ?
- Sao lại không? - Cầm quay sang nói nhỏ vào tai Trân:
- Sự liên hệ giữa hai ta khác... Tôi gần như có mặt bên Trân một khoảng thời
gian dài, Trân không nhớ ư? Có điều tôi không ngờ là
Trân lại làm mẹ trước tôi. Bác sĩ nào đă khám phụ khoa cho Trân vậy?
- Bác sĩ Lâm đấy - Trân nói rồi chợt như cảng giác - Bộ chị không tin là tôi
có thai thật sao?
- Làm ǵ có chuyện đó, nh́n cái bụng cô là tôi biết ngay - Bội Cầm nói tiếp
- Trân đừng nghĩ là ai cũng là kẻ thù của ḿnh hết, được
chứ? Có thai chứ đâu phải ǵ đâu mà phải giả thiệt - Bội Cầm vỗ vỗ lên tay
Trân, cười hỏi - Thế bao giờ Trân sinh vậy?
- Trung tuần tháng năm sang năm.
Bội Cầm gật gù cười:
- Mấy ông bác sĩ bây giờ họ tính ngày không sai lệch mấy đâu. Họ nói chính
xác đến ngày giờ sinh lận.
Duy Trân chợt ngẩng lên, tái mặt. Nằng trợn mắt với Bội Cầm:
- Chị … chị hỏi để làm ǵ chứ?
Bội Cầm không để ư tới lời nói của Duy Trân, quay sang Tùng Siêu:
- Cậu có nhớ cậu đến Long Hải ngày nào không?
- Tôi … Tùng Siêu chau mày – Tôi cũng không nhớ rơ lắm.
- Hăy nghĩ kỹ đi! – Bội Cầm nói như ra lệnh – Ở Long Hải, mấy cái khách sạn
họ có sổ lưu cả. Tôi nhớ ra rồi, hôm ấy là ngày đầu tiên, cậu có xe hơi
riêng phải không? Mua xe ngày nào đương nhiên cậu phải biết. Đúng rồi, đầu
tháng bảy… hôm đó trường của tôi dạy đang tổ chức thi cuối năm.
- À, tôi nhớ ra rồi! – Tùng Siêu reo lên – Hôm ấy là ngày hai tháng bảy.
- Sau bữa đó, cậu có qua lại với cô Trân này không?
- Không! Hoàn toàn không.
Duy Trân đội nhiên hét lên:
- Tôi nói sai rồi, bác sĩ bảo là tôi sinh giữa tháng tư đến tháng năm.
- Cô đính chính quá muộn – Bội Cầm đứng lên nh́n Trân – Ngay trong lúc ngồi
ở ghế nhà trường, chúng ta đă học qua môn vệ sinh, sinh lư thường thức. Ai
cũng biết rơ một điều là sự thụ thai ở người là chín tháng mười ngày. Nếu cô
bắt đầu có thai ở đầu tháng bảy, th́ trễ nhất là sẽ sinh vào trung tuần
tháng tư. Bác sĩ phụ khoa không thể nào đoán sai đến cả tháng như vậy. Duy
Trân, cô hẳn biết rất rơ, cái bào thai trong bụng cô không phải là của Tùng
Siêu. Cha nó là ai, cô biết đấy, nhưng v́ một dụng tâm nào đó, cô lại bày ra
tṛ này. V́ cô biết Tùng Siêu quá thật thà, cô đừng nên làm như vậy. Cô muốn
ǵ chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ, chứ đừng qua mặt, đừng lừa gạt Tùng Siêu! Như
thế là quá mức, không nên "bán cái" cô Trân ạ!
- Mi là đồ phá hoại! – Duy Trân đột ngột hét lớn và nhoài người về phía Bội
Cầm, mắm lấy tóc Cầm gh́ xuống. Vừa hét vừa khóc – Mi đă làm tao bị trúng
kế, mi giả nhân giả nghĩa, mi hại ta, đồ phù thủy, đồ hồ ly tinh! Hèn ǵ anh
tao không lấy mi. Đồ khốn nạn! Tao không ngờ, mày có khác nào con chó, chưa
ăn cơm của chủ đă sốt sắng lập công.
Tự Thanh xông tới chụp lấy tay Trân, tóc của Cầm gần như bị dứt ra khỏi đầu.
- Buông ra! Bộ cô điên rồi hả?
Cùng lúc đó, Tùng Siêu xông tới ôm cứng lấy Duy Trân.
- Duy Trân cô đừng có điên, buông tay ra, chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết
vấn đề.
- Tôi phải giết nó chết, nó hại tôi.
Duy Trân vừa hét vừa quay sang cắn lấy tay Siêu. Cô nàng như điên lên thật.
Tự Thanh phải dùng hết sức mới gỡ được tay Trân ra, giải thoát được Cầm.
Chàng d́u Cầm ra một góc pḥng, đau ḷng vuốt tóc người yêu, hỏi:
- Có sao không em? – Em đau lắm hở?
Bội Cầm một tay vuốt tóc, một tay đưa xuống sờ lấy đầu gối. V́ trong lúc lộn
xộn ban năy, Cầm đă bị Trân đá một cái thật đau vào chân.
Tự Thanh cúi xuống, thấy nơi đùi của Cầm sưng đỏ, chàng nói:
- Em ở đây nhé. Anh đi lấy thuốc ra xoa cho em, mong là chưa đến nỗi bong
gân.
- Không sao đâu anh ạ! – Bội Cầm nắm lấy Tự Thanh – Em không đến nỗi yếu
đuối như anh tưởng đâu.
Cầm nh́n qua, bây giờ Tùng Siêu đă d́u Trân ngồi xuống ghế. Cô nàng vẫn c̣n
ấm ức hét:
- Tại sao anh lại ôm lấy tôi? Anh làm ǵ chứ? Bộ anh định… một lần chưa đă
sao?
- Im mồm! – Tùng Siêu lớn tiếng – Cô mà c̣n ăn nói bậy bạ nữa, tôi sẽ đập cô
vỡ mồm đấy.
- Muốn đập th́ cứ đập đi!
Tùng Siêu giận dữ vung tay lên. Nhưng có lẽ v́ từ xưa đến giờ, Siêu không hề
đánh đàn bà nân chàng lại buông tay xuống. Duy Trân lợi dụng cơ hội, đưa
những ngón tay đầy móng sắc của ḿnh lên cào mạnh lên mặt chàng. Bốn vệt máu
đỏ hiện lên trên mặt chàng. Siêu giận quá, tung trả một cái tát mạnh vào mặt
Trân.
Cô nàng bắt đầu lớn tiếng khóc, không phải chỉ khóc mà c̣n chửi bới om ṣm.
Tùng Siêu lấy khăn ra lau mặt. Những vết máu bám trên khăn làm Siêu giật
ḿnh:
- Chết rồi, thế này Chúc Vy nh́n thấy th́ sao đây?
Như để trả lời lời băn khoăn của chàng, cư3a pḥng xịch mở.
Mọi người không hẹn nh́n ra – Chúc Vy trong chiếc áo ngủ màu trắng đang đứng
cửa, mở to mắt nh́n vào.
Cả pḥng đột ngột yên lặng. Kể cả Duy Trân đang khóc cũng phải ngồi ngay
người lại. Sự xuất hiện của Vy quá bất ngờ làm ai cũng khó xử.
Vy đang ngủ trên lầu, nghe tiếng khóc, vội vă chạy xuống, lật đật đến độ
quên cả mang dép. Nàng ngơ ngác và đẹp như người trong tranh.
Tự Thanh là người đầu tiên ư thức được sự căng thẳng của t́nh h́nh, vội bước
tới địh ngăn chặn:
- Chúc Vy, con lên lầu nhanh lên, ở đây người lớn đang nói chuyện, con đừng
vào quấy rầy.
Nhưng Chúc Vy đă đẩy tay Tự Thanh qua một bên, nàng đi thẳng đến bên Tùng
Siêu, nói như mơ:
- Em biết là anh ở đây cơ mà – Em đang ngủ nhưng em nghe được tiếng nói của
anh… V́ vậy là em biết anh đên.
Chúc Vy lại đưa tay lên, đẩy chiếc khăn mùi xoa trên mặt Siêu qua một bên:
- Ồ, anh bị thương rồi này, đừng cử động nhiều, nó đang rướm máu, coi chừng
bị nhiễm trùng đấy, anh cứ ngồi yên đi… để em đi lấy thuốc nhé.
Và Chúc Vy bỏ Siêu ngồi đó, chạy vội ra ngoài.
Duy Trân ngi tồhẳng lưng lại, cô nàng có vẻ thích thú.
- À. Th́ ra Chúc Vy là cô bé này.
Tùng Siêu có vẻ bối rối:
- Cô Trân, tôi mong là cô đừng nói ǵ cho Chúc Vy biết hết, đừng để cô ấy
buồn, chúng tôi sẵn sàng làm mọi việc giúp đỡ cô.
Duy Trân nheo mắt, chưa kịp nói ǵ th́ Chúc Vy đă quay trở lại với bông
băng, thuốc đỏ. Cô bé vừa lau vết thương cho Siêu vừa nói:
- Anh làm sao thế? Anh đă va vào hoa kỳ lân à? Hoa kỳ lân là một loại hoa có
nhiều gai, thế mà anh chẳng để ư ǵ hết.
Ông Tự Thanh sợ Siêu nói thật vội cướp lởi:
- Siêu nó đi trong vườn vấp ngă vào hoa kỳ lân nên bị xước mặt đấy.
- Ồ! – Chúc Vy kêu lên - Lỗi tại con cả, con đă mang nó vào vườn để hứng
sương đấy.
- Ha ha! – Duy Trân đột nhiên cười lớn. Tiếng cười chát chúa như hét - Mấy
người đóng kịch hay quá! Chúc Vy, cô nh́n kỹ xem, vết thương ở mặt Siêu kia
có phải là vết gai không?
- Chị… chị là ai vậy?
- Chúc Vy! – Bội Cầm bối rối can thiệp – Đây là cô Trân, bạn của tôi đấy.
Siêu bị trầy như vậy, tôi thấy tốt nhất là Vy nên mang Siêu lên lầu xức
thuốc cho cậu ấy th́ hơn.
- Vâng! – Chúc Vy nắm lấy tay Siêu nói – Chúng ta lên lầu đi anh!
Nhưng Trân đă đứng dậy, cản trước mặt họ:
- Không được, phải ở lại đây!
- Cô Trân! – Tùng Siêu toát mồ hôi nói – Cô muốn làm ǵ th́ phải nghĩ đến ân
đức một chút chứ!
Chúc Vy th́ kinh ngạc, hết nh́n Siêu lại nh́n Trân rồi hỏi:
- Cô Trân, cô định là ǵ thế?
Duy Trân quay sang Siêu nói, giọng như đanh lại:
- Anh phải nói cho cô ấy biết tôi là ai? Mấy người đă giết con tim của tôi,
th́ tôi, tôi cũng không để cho mấy người sống yên ổn đâu!
Trân dọa, rồi quay sang Chúc Vy, Trân tiếp:
- Siêu không dám nói th́ để tôi nói nhé. Vy biết không, tôi là bạn gái của
Tùng Siêu đây. Chúng tôi rất thân nhau, thân đến độ ngủ chung một giường, và
đă có con, bây giờ Siêu chạy tội.
- Duy Trân!
- Duy Trân!
- Duy Trân!
Không hẹn mà Bội Cầm, Tự Thanh và Tùng Siêu cùng hét.
Chúc Vy nh́n mọi người, rồi quay lại nh́n Trân. Khuôn mặt ngây thơ của nàng
có vẻ ngơ ngác:
- Chị vừa nói… chị là bạn gái của anh Siêu?
- Tôi nhắc lại: không phải chỉ là bạn gái thường đâu! – Trân lớn tiếng nói –
Suưt tí nữa hắn đă là cha của đứa con trong bụng tôi rồi, nếu mưu đồ của tôi
không bị lộ.
Chúc Vy có vẻ ngơ ngác hơn. Nàng chau mày nh́n Trân, rồi quay nh́n Siêu:
- Chị ấy nói ǵ mà em nghe không hiểu vậy?
Tự Thanh bối rối, bước tới định có thể thiệp th́ Bội Cầm đă nắm tay chàng
giữ lại. Nàng lắc đầu ra dấu cho Tự Thanh để yên. Bấy giờ Tự Thanh nghe Tùng
Siêu lên tiếng:
- Để anh kể hết cho em nghe nhé, trước khi anh quen em, anh đă biết cô Trân
này. Bọn anh đă từng cùng nhau khiêu vũ, đi tắm biển và làm những chuyện
khác… - Tùng Siêu nói một cách lúng túng – Anh đă đưa cô ấy ra băi biển Long
Hải, ngủ ở đấy một đêm. Bây giờ cô ấy đến đây, cô ấy bảo là đă có thai, bắt
anh phải nhận là cha của đứa bé, Chúc Vy, em có hiểu không?
Chúc Vy gật đầu, nh́n Siêu.
- Nhưng mà, đứa bé đó không phải là con của anh, nên anh không nhận. V́ vậy
Duy Trân rất giận, cô ấy làm anh bị thương và cả cô Cầm… Em… hiểu chứ?
- Ha, ha! – Duy Trân cười một cách khó hiểu – Không ngờ anh lại dám giải
thích rành mạch như vậy.
Chúc Vy bước qua nh́n Trân với cái nh́n nghiêm túc.
- Anh Tùng Siêu của tôi không phải là tác giả cái bào thai trong bụng chị
chứ?
- À mà… - Duy Trân đảo mắt nh́n Chúc Vy. Thái độ của nàng khiến cô ta không
thể nói dối – Dĩ nhiên là không phải.
- Vậy th́… - Chúc Vy đặt tay lân vai Trân, thật thà - Chị yêu anh ấy nhiều
lắm không? Thiếu anh ấy chị vẫn sống được chứ?
- Khỉ thật, hắn là giống ǵ mà tôi không thể sống khi thiếu hắn? – Duy Trân
đỏ mặt nói – Tôi không hề yêu hắn, hắn chỉ là một tên ngáo thôi.
- Vậy th́… - Chúc Vy thở nhẹ - Chị nhường anh ấy cho em đi, chị không cần cơ
mà! Trong khi em yêu anh Siêu, em không thể sống thiếu anh ấy được.
Duy Trân tṛn mắt, không dám tin những ǵ ḿnh nghe thấy. Cô ta ngồi phịch
xuống ghế, kêu lên:
- Trời đất! Trên đời này c̣n có người ngây thơ như vậy được sao?
Chúc Vy vẫn nhẹ nhàng:
- Sao? Chị Trân? Chị tha thứ cha anh ấy chứ? Chị đă cào anh ấy bị thương như
vậy là hả dạ rồi phải không?
Duy Trân hỏi ngược lại:
- Thế c̣n cô? Cô cũng tha thứ cho Siêu à?
Chúc Vy quay lại nh́n Siêu:
- Em không hề giận anh ấy, bởi v́ anh ấy quen chị trước. V́ vậy, nếu anh ấy
có yêu thương chị v́ chị đẹp, đó cũng là chuyện tự nhiên. Ngay em là con
gái, em cũng thấy chị thật quyến rũ cơ mà – Nàng nói thêm – Sau đó anh ấy xa
chị, có lẽ tại v́ chị không thích yêu anh Siêu. Anh Siêu đă yêu và được yêu…
Em yêu anh ấy thật ḷng… không có ǵ để giận hay để tha thứ cả.
Duy Trân tṛn mắt:
- Cô… cô không sợ sau này Siêu thay ḷng đổi dạ, yêu một người khác ư?
Chúc Vy lắc đầu, thái độ thành tín của một kẻ ngoan đạo khi nhắc đến Thượng
đế.
- Anh ấy sẽ không bao giờ như thế.
Và quay sang Siêu, Vy hỏi:
- Sao? Anh có thay đổi không? Nếu có th́ chắc tại em đă không yêu anh như ư
anh muốn.
Tùng Siêu cảm thấy đôi mắt ươn ướt. Chàng không nói ǵ hết, v́ cổ họng như
nghẹn lại.
Chúc Vy đưa tay sờ lên mặt Siêu có vẻ lo lắng:
- Anh đau lắm không? Thôi chúng tôi lên lầu đi, em sẽ băng vết thương lại
cho anh.
Và quay sang Trân, Vy nói:
- Cám ơn chị Trân nhé. Chị rất tốt, chị đă nhường anh ấy cho em. Thôi chào
chị.
Và Chúc Vy nắm tay Siêu bước ra ngoài, khép cửa lại.
Chợt nhiên căn pḥng ch́m trong im lặng.
Màn tŕnh diễn vừa rồi của Chúc Vy ngoài dự đoán của mọi người.
Thật lâu, Tự Thanh mới lên tiếng.
- Thật t́nh mà nói, dù Chúc Vy là con tôi, nhưng chưa bao giờ tôi hiểu được
nó.
Bội Cầm có vẻ suy nghĩ:
- Em th́ thấy khác. Em nghĩ là tất cả chúng ta ở đây đều là những con người
b́nh thường, c̣n Chúc Vy, cô ấy toàn bích như một thiên thần vậy.
- Nếu không phải như thế th́… - Duy Trân chợt buột miệng - Một là cô ấy quá
thông minh, hai là người ngu xuẩn nhất, chỉ có một trong hai lẽ đó.
Bội Cầm suy nghĩ về câu nói của Trân.
- Chị có lư đấy.
Gian pḥng lại ch́m trong im lặng. Mỗi người theo đuổi một ư nghĩ riêng của
ḿnh.
Duy Trân thở dài, cô ta có vẻ chán chường, đứng dậy:
- Thôi bây giờ tôi phải về. Kịch đă diễn xong, quậy cũng hết ḿnh. Tất cả
hoài công, vô ích. Coi như tôi không đạt được mục đích. Tôi là kẻ thất bại,
thất bại một cách nhục nhă.
Bội Cầm chợt nắm lấy tay Trân:
- Khoan đă, hăy đợi một chút.
- C̣n đợi ǵ nữa? Tất cả đă nhạt nhẽo hết rồi.
- Có một chuyện c̣n chưa giải quyết – Bội Cầm nh́n thẳng vào mắt Trân nói –
Có phải chủ nhân cái bào thai trong bụng cô là anh chàng Tŕnh Kiệt Thụy,
chiêu đăi viên hàng không của hăng hàng không không?
Duy Trân giật ḿnh, cả Tự Thanh cũng giật ḿnh.
- Tại sao chị lại biết?
- Linh tính cho tôi thấy như vậy – Bội Cầm cười nói - Thật ra, có lần cô đă
nói về anh chàng đó cho tôi nghe rồi, quên sao? Hắn không chịu nhận là cái
chủ bào thai ấy à?
- Sao không? – Duy Trân trợn mắt - Hắn thèm rỏ răi chứ lại… nhưng mà… Hắn
đang thất nghiệp, hắn bị Linda đuổi sở, mà tôi th́ làm sao có thể lấy một
người chồng không có công ăn việc làm chứ? Tôi cũng không thể phá thai.
- Duy Trân! Thế cô có thật t́nh yêu Tŕnh Kiệt Thụy không?
- Phần nào thôi! – Duy Trân thú nhận – Nhưng hắn vô tích sự quá. Lúc này chả
có ư nghĩa ǵ cả.
- Chuyện đời đâu có đơn giản như vậy! – Bội Cầm quay sang ông Tự Thanh – Em
thấy là nah nên gặp anh chàng trẻ tuổi đó. H́nh như cơ sở quảng cáo của anh
cũng đang cần người phải không? Sao ta không nhận hắn vào? Em nghĩ có lẽ hắn
lo việc ngoại giao cũng khá đấy.
Tự Thanh chau mày nh́n Cầm:
- Có lẽ em nói đúng. Anh cần tuyển dụng hắn cũng nên.
Duy Trân nghi ngờ nh́n hai người.
- Có thật là… quư vị sử dụng anh ấy không?
- Mai sáng, cô bảo hắn đến văn pḥng gặp tôi – Tự Thanh nói với Trân một
cách khẳng định – Nhưng mà phải nhắc hắn muốn làm việc lâu dài với tôi,
không nên làm chuyện lăng nhăng nữa đấy.
Duy Trân thật sự xúc động. Cô ta cắn nhẹ môi rồi đột nhiên "̣a" lên khóc. Cô
ta khóc một cách ngon lành. Nh́n thái độ của cô, ai cũng biết cô đang ăn
năn, hối hận về những việc ḿnh đă làm.
Duy Trân ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt:
- Tôi… tôi đă làm một việc bậy quá, phải không?
Bội Cầm nói như vỗ về:
- Mỗi người chúng ta nhiều lúc như vậy, của làm những chuyện không tính
trước. Vả lại, với Trân, hoàn cảnh đă đẩy cô vào chân tường, nên những ǵ cô
làm vừa rồi có thể thông cảm được. Thôi khuya rồi, cô cũng nên về nghỉ, để
tôi gọi tài xế đưa cô về nhà nhé?
Duy Trân gật đầu.
Vài phút sau, Trân đă ra khỏi nhà.
Tùng Siêu và Chúc Vy th́ ở trên lầu.
Trong thư pḥng chỉ c̣n lại Bội Cầm và Tự Thanh. Họ cùng đứng bên nhau nh́n
ra ngoài song cửa. Sau một buổi tối căng thẳng, mọi chuyện được giải quyết
ổn thỏa.
Bầu trời đang sáng dần. Tự Thanh ṿng tay qua ôm lấy Cầm:
- Em có biết là… em có một khuyết điểm lớn lắm không?
- Ǵ thế?
- Em quá thông minh, nhạy bén – Tự Thanh nói và nghĩ đến phương cách mà Cầm
đă dùng để lật tẩy Trân - Với những người như em, đàn ông chúng anh phải đề
cao cảnh giác… Có lẽ anh nên giao vai tṛ luật sư của anh lại cho em đảm
nhận.
Bội Cầm tựa đầu vào vai Tự Thanh cười:
- C̣n ǵ nữa không?
- C̣n chứ. Nhưng mà như em nói, khi ta yêu một người nào đó, ta nên yêu cả
khuyết điểm của họ… V́ vậy anh không nói nữa.
Nắng đă bắt đầu xuất hiện, những tia nắng đầu tiên đáp xuống hàng chậu kim
trản hoa trên bệ cửa.
Tự Thanh nh́n ra chợt giựt ḿnh:
- Ủa, ai đă mang hết những chậu kim ngũ thảo đi đâu rồi? Chỉ c̣n để lại kim
trản hoa thôi?
- Em đấy – Bội Cầm nói – Hai loại hoa này để gần nhau coi đối chọi nhau quá,
nên em dẹp bớt một loại.
- Nhưng em biết kim trản hoa có ư nghĩa ǵ không?
- Biết chứ! Nó có nghĩa là biệt ly.
- Thế em không tin dị đoan à?
- Anh nghĩ là đặt thêm kim ngũ thảo bên cạnh th́ mọi sự tốt lành ư?
- Đúng rồi, để hai thứ cạnh nhau sẽ có nghĩa là: Giă biệt sự cao ngạo.
Bội Cầm nh́n:
- Chỉ để kim trản hoa thôi, ư nghĩa sẽ hay hơn.
- Nghĩa thế nào?
- Nếu ta để một hàng chậu chen chúc san sát vào nhau, nó sẽ có nghĩa là thế
này: Giă biệt sự biệt ly! Giă biệt sự biệt ly! Nói khác, không c̣n chia tay
hay giă từ ǵ nữa cả.
Tự Thanh kinh ngạc nh́n Cầm:
- Đấy, em lại có khuyết đi ểm. Em thông minh quá!
- Anh đă hứa là sẽ yêu luôn khuyết điểm của em cơ m à?
Tự Thanh lại ôm chầm lấy Bội Cầm, hôn như mưa lên mắt, lên môi nàng. Cả hai
đắm ch́m trong cơn mê hạnh phúc.
Nắng đă lên cao, nắng ban mai chiếu sáng những cánh hoa c̣n ngậm sương đêm
làm cho chúng lung linh và rực rỡ hẳn lên. Nắng tràn vào thư pḥng, nắng
nhảy múa trên tường, nắng lấp lánh trong mắt của Tự Thanh và Bội Cầm. Trong
cái lâng lâng nhẹ nhàng của niềm vui sướng, Bội Cầm mỉm cười khi ư nghĩ này
chợt xuất hiện trong đầu: Hạnh phúc là điều có thật và t́nh yêu chân chính
sau bao nhiêu sóng gió vẫn không có ǵ ngăn cách nổi, dù có hơi muộn màng.
Hết
|