Cái lạnh buổi sáng sớm. Một ngày mới đă bắt đầu, phải chăng
đó chỉ là sự kéo dài của một ngày cũ? Nếu cuộc đời này không
có sự hy vọng và đổi mới, một sự hy vọng của phép lạ th́...
Cầm không biết là cái ǵ sẽ ra với những tháng ngày dài đằng
đẵng buồn tẻ này.
Hôm qua Cầm nhận được thiệp cưới của ngô Tùng Doanh
với một lời nhắn dọa dẫm:
"Bội Cầm"
Nếu mi dám bỏ qua, không đến dự lễ cưới của tao.
Th́ sau này đến phiên mi đừng ḥng chị em tao đến nhé"
Tùng Doanh mà cũng lấy chồng ư? Cầm nhớ lúc ở trung
học, chính Doanh đă huênh hoang sẽ theo chủ nghĩa độc thân
cơ! Cô hay tuyên bố "Tao ghét nhất cái bọn con trai". Bây
giờ th́ bọn con trai không c̣n đáng ghét nữa, Doanh sẽ chọn
một tay đáng ghét làm bạn đời. Cũng không có ǵ phải ngạc
nhiên... Tùng Doanh năm nay hai mươi lăm tuổi. Hai mươi lăm
tuổi, so với năm mười sáu, mười bẩy, th́ rơ là một khoảng
cách khá xa. V́ vậy, sự suy nghĩ đương nhiên phải đổi khác,
âu cũng là chuyện b́nh thường. Hai mươi lăm? Nghĩ tới nó mà
Cầm phải giật ḿnh.
Hai năm trước Cầm cũng dự lễ cưới của chị Doanh:
Tùng B́nh. Bây giờ đến lượt Tùng Doanh. Rồi kế tiếp sẽ là ai?
Tùng Tâm ư? Chưa đâu. Tùng Tâm c̣n nhỏ quá. C̣n nhớ năm Cầm
và Doanh học tú tài th́ Tùng Tâm c̣n là một học sinh tiểu
học.
Thế mà bây giờ th́ sao? Tùng Tâm đă là sinh viên năm thứ hai...
Thời gian? Thời gian sao trôi qua nhanh thế? Đúng như các
nhà văn cổ hay nói, bóng câu qua cửa sổ có khác!
Bội Cầm ngẩn ngơ nh́n qua khung cửa. Mải nghĩ về ba chị em
nhà họ Ngô mà quên cả ḿnh. Khung kính trên cửa sổ bị hơi
thở của Cầm phủ thêm một hơi lớp nước mờ mờ. Những hạt mưa
bên ngoài không c̣n trông thấy rơ. Cầm thẫn thờ đưa tay lên,
nguệch ngoạc trên kính hai con số: 2 và 6... 26... 26. Cô
viết một cách không mục đích, không suy nghĩ, viết măi cho
đến lúc có tiếng gọi như thét trong pḥng vọng ra:
- Bội Cầm! Bội Cầm!
- Dạ!
Cầm lên tiếng, rồi chạy vội vào pḥng mẹ.
Trước khi vào, Cầm c̣n quay lại nh́n khung kính ban
năy... Nàng chợt phát hiện ra con số 26 mà ḿnh vừa viết...lại
đúng số tuổi của ḿnh.
Bước vào pḥng mẹ. Mùi ẩm mốc, mùi thuốc quen thuộc
của pḥng bênh, ấp vào mũi nàng. Pḥng thật tối. Mẹ đang
chống cánh tay khẳng khiu ngồi trên giường không ngớt gọi:
- Bội Cầm! Bội Cầm!
- Dạ, con đến đây! Con đến đây!
Cầm chạy nhanh đến bên mẹ, đặt tay lên vai người như
an ủi, vỗ về:
- Sao vậy mẹ? Mẹ định xuống giường một chút cho đỡ
tù túng phải không? Hay mẹ định đi ta-lét? Con d́u mẹ đi nhé?
- Không, không! - Mẹ Cầm giữ lấy tay con gái, giữ
thật chặt, mắt nh́n thẳng về phía cửa sổ. Đôi mắt đầy vẻ sợ
hăi. Đôi mắt thất thần.
- Có... Có người...đang đứng ở ngoài cửa...ŕnh nhà
ta ḱa...
Nữa rồi. Bội Cầm thấy tim đau nhói. Nàng bất lực
nh́n mẹ. Nhưng rồi Cầm cũng bước về phía cửa sổ, đẩy cánh
cửa rộng ra. Gió lạnh bên ngoài ập vào. Không có ai bên
ngoài cả. Cửa sổ pḥng mẹ hướng ra sân sau. Chiếc sân tráng
ximăng, chỉ có sợi dây thừng cột ngang để phơi quần áo.
Không có một ǵ khác. Cả một khoảng trống vắng lặng.
- Không có ai cả mẹ ạ!
Bội Cầm quay vào nh́n mẹ nói thêm:
- Mẹ nh́n xem, ngoài cửa trống trơn. Có lẽ mẹ vừa
nằm mư đấy thôi.
- Nói bậy! - Mẹ Cầm giận dữ - Mẹ chưa ngủ làm sao
nằm mơ? Suốt đêm qua mẹ không hề chợp mắt, mẹ thấy có một
người râu ria rập rạp đứng ở phía ngoài.
Một người râu ria rập rạm? Bội Cầm ngẩn ra. Trong số
những người tiếp xúc với gia đ́nh này. Chỉ có một người râu
rậm, đó là bác sĩ Chung. Vị bác sĩ đă giải phẫu cho Bội Ḥa.
Thôi đúng rồi. Một vết thương ḷng không phai mờ trong tim
mẹ. Bội Cầm lắc đầu:
- Đó chỉ là ảo giác thôi mẹ ạ - Bội Cầm buồn bă nói
- Bên ngoài chẳng có một ai hết. Mẹ chỉ tưởng tượng thôi.
- Làm ǵ có chuyện tưởng tượng.
Mẹ Cầm giận dữ hơn, mắt mở trừng trừng. Bàn tay
khẳng khiu của bà bấu chặt vào mép giường.
- Con với bọn họ đều giống nhau cả, ai cũng dối gạt
mẹ, ai cũng muốn cho mẹ chết. Mẹ biết mà, con cố t́nh muốn
đưa mẹ vô nhà thương điên phải không? Mẹ không cần con nữa,
con đi ra đi, đi đi! Bảo em trai con vào đây! Bảo thằng Bội
Ḥa đấy. Mẹ chỉ có nó, chỉ có nó là thương mẹ, biết chiều
chuộng mẹ, có hiếu với mẹ. Con đi ra đi, rồi bảo nó vào đây
cho mẹ, mau lên!.
Bội Cầm lùi lại, lùi lại với tiếng hét của mẹ, ḷng
xót xa như ai xát muối.
Con người có thể đổ bộ lên mặt trăng, vậy mà sao
chẳng thể giúp ích ǵ được cho chính con người bằng xương
bằng thịt ở giữa quả đất. Con người càng tiến bộ, lài thường
vướng phải những chứng bệnh hiểm nghèo. Đặc biệt sự mất mát
t́nh cảm th́ không thứ thuốc ǵ có thể chữa chạy, dù đó là
thuốc tiên.
Ở ngoài, ông Vĩnh Tú, cha của Bội Cầm như nghe được
tiếng hét của vợ, ông bước vào.
Những hạt mữa c̣n dính đầy trên mái tóc muối tiêu
của ông, càng khiến vẻ người của ông bơ phờ hơn.
- Cái ǵ? Cái ǵ thế?
- Cha!
Bội Cầm chỉ kêu lên một tiếng là ngă vào vai cha
khóc nức nở. Nỗi buồn như quả bóng nở to, nở to... Không thể
nào thế này măi được, không thể nào kéo dài t́nh trạng này
lâu được.
- Sao vậy con?
- Mẹ vừa trông thấy một bóng người ngoài cửa sổ, mẹ
đă tưởng tượng. Con cho là mẹ quá nhớ thương...
- Thôi nín đi, có khóc cũng chẳng giúp ích được
ǵ...
Ông Vĩnh Tú vỗ về con, rồi đi về phía vợ. Người vợ
chỉ c̣n da bọc xương, với đôi mắt thất thần, mất hết sức
sống.
- Em nằm xuống đi, có anh ở dây không ai dám quấy
phá em đâu. Tố Trinh...
Bà Tố Trinh nằm xuống, bà có vẻ yên tâm hơn. Để vợ
nằm yên, ông Vĩnh Tú quay sang con gái:
- Nghe nói là con vừa nhận lời đi dạy kèm ở đâu đấy
phải không?
- Vâng! - Bội Cầm đáp - Con sẽ dạy kèm cho con gái
luật sư Tự Thanh.
- Ai giới thiệu?
- Nhà trường giới thiệu - Bội Cầm nói - Ông ấy cần
một giáo viên trung học có kinh nghiệm để dạy cho con gái
ông ta. Và ông hiệu trưởng đă chỉ định con, nếu việc bàn
tính xong xuôi, ban ngày con vẫn đi dạy ở trường, ban đêm
mới đến đấy dạy thôi.
- Nghĩa là con là giáo viên dạy kèm tại tư gia.
- Vâng
- Con gái ông ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Con cũng không rơ, chắc khoảng mười tám hoặc mười
chín, v́ nghe nói cô ấy thi rớt đại học nên mới cần người
dạy kèm.
- Mười tám, mười chín? - Ông Vĩnh Tú hơi ngạc nhiên
- Vậy đâu có nhỏ hơn con bao nhiêu?
- Nhiều chứ cha. - Bội Cầm nh́n cha với nị cười héo
hắt - Năm nay con hai mươi sáu rồi! Đâu nhỏ nhắn ǵ nữa? Già
rồi...
- Già rồi ư? - Ông Vĩnh Tú giật ḿnh. Lâu lắm rồi,
ông không hề nghĩ đến điều đó. Thật lạ. Ông quay sang chăm
chú nh́n con gái. Ông vừa định nói ǵ, th́ tiếng của bà Tố
Trinh lại hét to:
- Bội Ḥa, con mau vào đây. Lâu quá rồi mẹ không
nghe được tiếng con. Con ở trong vườn hoa làm ǵ? Đừng đọc
sách măi nhé con, mắt cận thị phải mang kính rồi mà suốt
ngày cứ đọc sách. Bội Ḥa! Bội Ḥa! Con mau vào đây.
Ông Vĩnh Tú cắn răng chịu đựng. Ông cố không nhắc
đến một nỗi đau. Ông quay lại với vợ.
Bỏ về pḥng riêng, Bội Cầm vẫn c̣n nghe tiếng cha
nói với mẹ, giọng buồn rầu, đau khổ:
- Tố Trinh, em tỉnh dậy đi, anh van em mà. Chúng ta
đă mất Bội Ḥa lâu lắm rồi... Bội Ḥa nó đă chết sáu năm rồi.
Sao em không nhớ, chính bác sĩ Chung đă mổ cho nó mà! Nó
chết trên bàn mổ...em có nhớ không ? Lúc nó mới mười bảy
tuổi.
- Đừng nói bậy! - Tiếng mẹ hét - Ông là ai? Sao tôi
không nhận ra ông? Tôi không quen không biết ǵ với ai hết?
Tạo sao mấy người cứ vây lấy tôi? Hăy tránh ra, tránh ra,
tôi chỉ muốn có con tôi gần tôi thôi. Bội Ḥa! Bội Ḥa! Con
đâu rồi hở con?
Bội Cầm chợt thấy đầu óc như quay cuồng.
Nàng lấy tay bịt kín đôi tai. Sáu năm rồi! Sáu năm
đă trôi qua trong đau khổ, hối tiếc. Nhưng biết làm sao? Có
làm ǵ th́ Bội Ḥa cũng không sống lại được. Bội Ḥa!
Bội Cầm khép cửa lại. Nàng không muốn nghe lời kêu
rên của mẹ. Nàng đứng thẩn người ra. Trước mặt là chiếc bàn,
trên đó giáo án, tập bài làm của học sinh, sách vở... Trong
đống vở như ḥn núi kia...vẫn c̣n đó, rơ ràng là chiếc thiệp
cưới màu đỏ chói mắt nổi bật hơn cả.
Chiếc thiệp cưới của Ngô Tùng Doanh!
Cầm ngẩn người ra. Chiếc thiệp cưới... Và bất giác
nàng quay nh́n ra cửa sổ.
Trên khung h́nh, con số 26 mà ban năy Cầm đă viết
vẫn c̣n đó, nó chưa tan mất.
Bên ngoài, trời vẫn mưa.
Cái rỉ rê tí tách của tiếng mưa rơi bên mái hiên,
cái trầm lặng bàng bạc trong không gian đục nhờ hơi nước,
cái im ắng bất chợt của một khoảng cách giữa những đợt mưa
khiến cho con người dễ rơi vào cơi suy tưởng mông lung. Mưa
gợi nhớ, mưa hồi tưởng, mưa kư ức...
Và Bội Cầm giật ḿnh, thoát đó, mà ta đă 26 tuổi rồi
sao?
Chương 2
Nhà của Tự Thanh nằm ở ngoại ô thành phố. Thật lâu Bội Cầm mới
t́m ra được địa chỉ. Ngôi nhà là một biệt thự rộng, có đôi cổng
sắt với dây thép phủ kín. Từ ngoài nh́n vào, Cầm có thể thấy rất
rơ khu vườn với những cây cảnh được chăm sóc chu đáo. Mùi thơm
của hoa tươi. Con đường trải sỏi trắng. Chưa đưa tay lên bấm
chuống mà Cầm đă cảm thấy ngài ngại, v́ trước kia Cầm chỉ biết
Tự Thanh là một luật sư nổi tiếng, chứ đâu ngờ ông ấy c̣n giàu
có thể này? Mà người giàu có thường hay phách lối!
Mưa vẫn rơi.
Chiếc ô hoa của Cầm ướt đẫm cả. Những hạt mưa phùn đều đặn,
thỉnh thoảng theo gió phất vào mặt Cầm. Một cảm giác mát lạnh
chạy khắp toàn thân. Đứng ngoài cổng chần chờ, Cầm lưỡng lự
không biết có nên bấm chuông hay không.
Rồi có tiếng chó sủa. Một con chó thật to màu đen từ trong nhà
chạy ra. Loại chó săn hung dữ. Có chồm lên cổng sắt như vồ Cầm.
Cầm sợ hăi lùi ra sau. Con chó vẫn nhe răng. Những cái răng nhọn
trắng thật đáng sợ.
-Mực! Mực. Im nào! Đừng ồn ào!
Có tiếng nói to từ trong vọng ra. Tiếng gọi chó của đàn ông. Mực?
Th́ ra con chó tên "Mực". Sau đó là một người đàn ông cao lớn từ
trong chạy ra nắm lấy sợ dây trên cổ chó kéo xuống. Anh ta ngẩng
lên nh́n Cầm quan sát.
- Cô là cô Bội Cầm?
- Vâng
Cầm đáp và chăm chú nh́n người thanh niên trước mặt. Một người
trẻ tuổi đẹp trai, mày rậm, mũi cao. Da hơi ngăm đen. Giống như
một người lai. Ở anh ta, có nét đẹp khác với người châu Á, có lẽ
chừng ba mươi tuổi, nàng thầm đoán.
- Mời cô vào.
Người thanh niên vừa mở cửa vừa nói. Anh ta đẩy con chó lùi ra
xa.
- Luật sư Tự Thanh đang chờ cô bên trong.
Anh ta nói và nh́n Cầm. Thái độ rất lễ phép. Nh́n dáng dấp và
cách cư xử của anh ta. Cầm nghĩ đây không hẳn là người b́nh
thường. Nhưng cũng không hẳn là chủ. Cầm thắc mắc tự hỏi không
biết vai vế của anh ta trong gia đ́nh này thế nào.
- Xin hỏi ông là...
- Tôi là Tô Mộ Nam, thư kư riêng của ông luật sư Thanh.
Nam vừa nói vừa cười. Nụ cười thật lôi cuốn, ánh mắt như nh́n
thấy thấu cả sự thắc mắc nơi xuất hiện trong đầu Cầm.
- Tôi ở luôn tại đây - Nam nói - Nào, bây giờ mời cô vào tôi xin
được dẫn đường.
Và Nam vỗ vỗ đầu con Mực. Nào vào đi! Chàng buông tay và chú chó
Mực ngoan ngoan chạy ngay vào trong nhà.
Nam nói:
- Đừng sợ nó. Bao giờ quen, cô sẽ thấy là nó dễ thương vô cùng.
Bội Cầm liếc nhanh về phía Nam.
Đây là thư kư riêng của luật sư Thanh? Đúng là một chuyện lạ. Từ
lâu Cầm cứ nghĩ là những người có sự nghiệp lớn thường mướn nữ
thư kư thôi. Và thường không những giỏi mà c̣n phải đẹp nữa.
Theo chân Nam vào trong, Cầm đi qua một vườn hoa rộng. Con đường
trải sỏi đủ xe hơi ra vào. Hai bên đường được trồng rất nhiều
loại hoa. Vườn hoa đẹp với những hàng cây tùng, cây bá được cắt
xén khéo. Ngoài ra, c̣n những bụi trúc...hoa hồng và các loại
hoa khác mà Cầm không nh́n rơ.
Bóng tối với ánh sáng lờ mờ khiến Cầm không thấy hết. Bất giác
nàng liên tưởng đến chiếc sân nhỏ nhắn chật hẹp ở nhà ḿnh, có
một khoảng cách thật xa.
Nhà của Cầm thuộc diện nhà công. Cha là công chức nên được Nhà
nước cấp nhà cho ở. Một ngôi nhà trệt chật hẹp cất bằng vật liệu
nhẹ, có sân nhỏ. Nhưng biết làm sao? Cả một đời công chức nhỏ
như cha th́ làm ǵ có được nhà cao cửa rộng? So với rất nhiều
người khác, được như vậy là may mắn lắm rồi. Cầm cứ thế suy
nghĩ.
Đi măi rồi cũng tới trước cửa nhà. Một biệt thự hai tầng màu
trắng. Ngôi nhà hơi cũ nhưng nó giống như một cung điện nhỏ. Bậc
tam cấp và hành lang đều cẩn đá cầm thạch trắng. Cầm thấy tim
đập mạnh. Nàng chợt hồi hộp không biết rồi công việc có thích
hợp với ḿnh không? Cô tiểu thư nhà giàu, thi rớt đại học, phải
chăng v́ quá được nuông chiều? Một có gái hẳn khó tính khó nết.
Đi dạy kèm mà gặp những học tṛ như thế này th́ quá gay. V́
miếng cơm manh áo, chứ thật t́nh nàng chả muốn tí nào.
Bước qua mấy bực tam cấp. Họ đứng trước cảnh cửa gỗ chạm hoa
văn.
Nam không gơ, đẩy cửa nhỏ nhẹ bảo Cầm:
- Cô vào đi, ông ấy đang đợi.
Cầm bước vào, để dù nơi kẹt cửa. Bên trong là một pḥng khách
rộng, đèn đuốc sáng choang.
Nam nói với vào trong:
- Thưa luật sư, cô giáo đă đến.
Cầm bước vào pḥng. Có một người đang ông đang ngồi trên ghế
dài. H́nh như ông ta đang hút thuốc. Khói thuốc đang tỏa trong
không khí. Căn pḥng khách rộng, trải thảm màu sữa. Bất giác Cầm
nh́n xuống chân. Đôi giày của nàng đẫm ướt nước mưa, lại dích
phớt một ít đất, không biết có làm bẩn thảm không? Cầm chưa biết
phải làm ǵ, th́ người đàn ông kia đă đứng dậy hướng về phía
Cầm.
Tự Thanh. Một luật sư tên tuổi, không những nổi tiếng trong giới
tư pháp mà c̣n cả trên thương trường và báo chí. Lúc chưa gặp,
Cầm đă h́nh dung ông ta phải có dáng dấp bệ vệ, bụng to, đầu
hói, hơi lùn một tí, đôi mắt sắc bén và đôi môi mỏng để biện hộ
như một số luật sư nàng quen biết. Vậy mà bây giờ trước mặt Cầm,
hoàn toàn là một h́nh ảnh khác.
Một người đàn ông dong dỏng cao. Có lẽ trên cả thước tám. Đôi
mắt đen, mái tóc bồng. Khuôn mặt có ngạnh với đôi kính cận trên
mũi. Trông ông ta thật trẻ, chắc chỉ khoảng trên ba mươi một
chút. Ăn mặc chải chuốt, đẹp trai. Cầm không dám tin, một người
trẻ như vậy lại có con gái thi rớt đại học... Hay là ta đă lầm
chăng.
Giữa lúc Cầm chăm chú đánh giá luật sư th́ h́nh như ông ta cũng
để ư nh́n nàng. Cầm không biết cái ấn tượng đầu tiên của ông ta
về nàng ra sao, có điều Cầm thấy hơi ngượng. Cầm ăn mặc giản dị
quá. Một chiếc robe đen với chiếc áo cùng màu. Trang điểm lại sơ
sài. Có lẽ Cầm giống một người đàn bà đang có tang.
- Mời cô - Người đàn ông lên tiếng. Giọng nói nhưng lại đầy
quyền lực - Mời cô đến đây ngồi.
Cầm bước tới như một người máy, nàng gần như quên cả anh chàng
Nam! Nhưng khi Cầm quay lại, th́ Nam cũng không c̣n ở đấy. Cầm
ngồi xuống ghế. Ông Tự Thanh - Nếu đúng ông ta là Tự Thanh -
cũng ngồi xuống phía đối diện.
- Tôi nghĩ là... - Cầm nói với một chút căng thằng, v́ nàng nghĩ
là người đàn ông trước mặt chắc không phải là Tự Thanh đâu, mà
là em trai hoặc một người bà con nào của ông thôi - Tôi nghĩ là
ông Tự Thanh sẽ đích thân nói chuyện với tôi chứ?
Người đàn ông trước mặt hơi ngạc nhiên.
- Th́ chính tôi nói chuyện với cô đây.
- Vậy ông là luật sư Thanh?
- Vâng, chính tôi là luật sư Tự Thanh.
Cầm thấy bối rối. Sao ông ta trẻ thế.
Nàng văn hỏi:
- Nghe ông hiệu trưởng nói là ông cần một giáo viên dạy kèm cho
con gái?
- Vâng.
- Thế con gái ông năm nay bao nhiêu tuổi?
- Mười tám tuổi.
Cầm lắc đầu:
- Tôi thấy ở đây có cái ǵ không phải. Ông làm ǵ có con gái lớn
như thế. Ông c̣n quá trẻ.
Ông luật sư nh́n lên. Đôi mắt ông rất sáng:
- Cô khéo nói lắm. Cơ lẽ cô rất cần việc làm này phải không?
Cầm bàng hoàng. Nàng chợt thấy ḷng đầy tự ái, má nóng lên. Th́
ra ông ta đă nghĩ là... V́ quá cần việc làm nên Cầm đă trổ tài
tâng bốc!
Tôi không phải là chú chó con sẵn sàng ngoắt đuôi khi có cục
xương. Tôi không phải tay hề. Mặc dầu tôi ngèo, nhưng tôi vẫn là
tôi. Đúng là con người cao ngạo, nàng thầm nghĩ.
Cầm ngồi thẳng lưng lại. Nghèo đói, cô đơn không hẳn là cái xấu.
Cầm nh́n thằng vào mặt luật sư Thanh:
- Ông đă lầm rồi, luật sư ạ - Cầm nghiêm nghị nói - Tôi không
ngờ ông lại nhạy cảm và suy diễn hơi xa với cái tiếng "quá trẻ"
đó. Vậy ông chỉ là một con người b́nh thường, quá b́nh thường.
Thú thật lúc đầu tôi rất bất ngờ trước cái bề ngoài trẻ trung
của ông, nhưng ông chỉ được có cái bề ngoài trẻ tuổi, đẹp trai
đó. C̣n bên trong, con người ông th́ già nua, cố chấp, cao
ngạo...lại tàn nhẫn... Ông cứ tưởng....
Cầm đứng dậy nh́n thẳng Tự Thanh:
- Xin lỗi, tôi đă làm mất th́ giờ của ông, bây giờ xin kiếu ông,
nhờ ông t́m người khác cho.
Cầm quay lưng định đi về phía cửa.
- Cô Bội Cầm!
Tự Thanh gọi giật lại, Cầm quay sang.
- Cô quay lại đi, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.
Cầm không muốn ở lại, nhưng không hiểu sao, lúc nàu cô vẫn không
bỏ đi được.
- Nếu tôi vô t́nh làm cô tự ái th́ cho tôi xin lỗi. Những lời
ban năy của cô dành cho tôi cũng khá nặng nề. Tôi mong là chúng
ta huề nhé?
Cầm chợt thấy bối rối... Đôi má ửng đỏ. Thật vậy, không hiểu sao
hai năm nay, Cầm thấy ḿnh thay đổi khá nhiều. Dễ giận, dễ xúc
động, vui cũng rất bất chợt, mà buồn cũng đôi lúc hết sức vô cơ.
Có lẽ nhiều thứ dồn nén trong ḷng làm cho Cầm thay đổi như thế.
Cầm cúi nh́n xuống, giọng hơi thấp, nói:
- Xin lỗi. Thật ra th́ tôi cũng không cố t́nh muốn nói với ông
như vậy. Có điều... Tôi không chịu nổi chuyện người khác nghĩ
sai về ḿnh.
Luật sư Thanh bước tới đứng trước mặt Cầm:
- Bây giờ coi như thủ ḥa được chứ? - Ông hỏi, giọng rất điềm
đạm - Có thật tôi trẻ hơn số tuổi tôi có không?
- Thật.
- Vậy cảm ơn cô. - Ông ta cười nói - Tôi cũng cho cô biết tôi
chỉ là một người b́nh thường, rất b́nh thường, chứ không như lời
đồn đại bên ngoài đâu.
Cầm ngẩng đầu lên, không biết phải nói ǵ. Một chút hồ nghi ,
Cầm không hiểu ông luật sư tên tuổi kia nói thật hay là nói trả
đũa.
- Tôi lấy vợ không sớm lắm. - Luật sư Thanh nói chuyện nghiêm
túc - Năm hai mươi ba tuổi cưới vợ, hai mươi bốn có con. Bây giờ
con tôi mười tám tuổi. Chắc hắn cô đoán ra số tuổi tôi rồi chứ?
Ông ngẩng lên nh́n Cầm, tiếp - Năm con gái tôi, Chúc Vy được
mười tuổi, th́ chẳng may mẹ nó qua đời. Nhờ tôi ở chung với mẹ
ruột, nên Chúc Vy có bà nội chăm sóc nuôi lớn. Năm ngoái, nó thi
rớt đại học, tôi muốn năm nay nó thi lại. Thú thật, cháu nó học
kém lắm. Không có môn nào khá. Tôi biết cô chuyên dạy môn Văn và
Sử, nên tôi cũng có mời thêm giáo viên khác kèm cháu các môn
Toán, Lư, Hóa. Cháu sẽ học môn này vào các đêm thứ hai, tư, sáu,
c̣n cô th́ dạy cháu vào các ngày ba, năm, bảy. Được chứ?
Bội Cầm ngồi yên. Nàng chưa định được tâm. Từ lúc bước vào đây
tới giờ, nàng cảm thấy sao ấy.
Luật sư Thanh, một luật sư giỏi, nhưng không hiểu sao Cầm lại
thấy không ưa những người quá giỏi. Phải chăng v́ cái nhạy bén
của họ? Cái tự hào "đặt để" của họ? Có lẽ ông ta đă nghĩ là sớm
muộn ǵ Cầm cũng phải nhận việc. Qua lời của ông ta, Cầm lại
biết thêm một sự kiện khác. Cô học tṛ sắp dạy như một chú ngựa
hoang mất mẹ từ nhỏ, sống với nội... Như thế chắc chắn phải cứng
đầu, cứng cổi, khó dạy... Không dễ nuốt đâu, tốt nhất nên từ
chối, có lẽ từ chối là tiện nhất.
- C̣n nữa, c̣n một điều tôi muốn nói - luật sư Thanh bước tới
bàn lấy thuốc châm một điều - Tôi sẽ đề nghị lương cô làm năm
ngàn một tháng. Tôi cũng biết là mẹ cô bệnh phải có người chăm
sóc nên cha cô phải về hưu sớm. Cô cần tiền để phụ giúp gia
đ́nh, v́ vậy tôi trả cho cô cao hơn giáo viên dạy kèm khác.
Bội Cầm ngạc nhiên nh́n ông Thanh chưa biết xử trí ra sao:
- Th́ ra trước khi tôi đến đây... Ông đă điều tra... - Bội Cầm
chợt thấy tức giận - Ông c̣n biết ǵ về gia đ́nh tôi nữa chứ?
- Tôi c̣n biết cô có một vị hôn phu tên là Lâm Duy, câu ấy đi du
học đă bốn năm, và cô đang đợi chờ...
Trời đất! Mắt Cầm mở to. Chỉ để chọn một cô giáo dạy kèm cho con
gái mà phải điều tra lư lịch kỹ càng như vậy. Hơn cả sự nghiên
cứu một vụ án! Thật quá lắm.
Một sự xúc phạm không thể chịu được. Cầm nói như hét, giọng rum
lật bật v́ tức giận:
- Đủ rồi ông luật sư ạ...xin ông hăy điều tra một cô giáo khác.
Công việc hôm nay tôi xin không nhận.
Và Cầm lại quay đi.
- Làm ǵ thế? Không lẽ điều đó là chạm đến ḷng tự ái của cô?
Đâu phải tôi làm một cuộc điều tra ǵ về cô đâu? Tất cả những
chi tiết mà tôi biết được đó, đều do ông hiệu trưởng trường cô
cung cấp. Ông ấy rất quư cô, thương cô, sợ tôi không tuyển chọn
cô nên cho tôi biết hết hoàn cảnh gia đ́nh cô... Không lẽ chuyện
đó cũng làm cho cô tự ái?
Cầm không quay lại.
- Mỗi người đều có những riêng tư thầm kín cần giấu - Cầm nói.
Khi nghĩ đến cái tên Lâm Duy là tim Cầm tự nhiên đau nhói.
Ông luật sư hỏi:
- Nghĩa là cô vẫn không muốn nhận việc?
- Không.
Bội Cầm bước tới xoay nắm cửa. Nhưng nàng chợt nghe tiếng cửa
khác ở bên hông pḥng khách mở, và tiếng nói lớn của luật sư:
- Chúc Vy vào đây nào, cha đă làm cô giáo giận, con vào thuyết
phục thử xem.
Bội Cầm quay lại hoàn toàn do sự ṭ ṃ. Nàng muốn biết đứa con
gái được nuống chiều quá lắm kia ra sao, vóc dáng, tính t́nh thế
nào.
Chợt nhiên, Bội Cầm như lặng người đi.
Có một cánh cửa mở góc pḥng khách. Pḥng bên kia đầy sách, có
lẽ là thư pḥng. Một cô gái bước ra... Cô gái có đôi mắt đen như
đêm đen, nhưng lại long lanh như viên ngọc sáng. Thân h́nh thon
gầy...khuôn mặt đẹp... Đôi mắt thanh tú, sống mũi thẳng, như
người trong tranh. Những bước chân nhẹ nhàng không nhuốm bụi
trần. Cô bé mặc chiếc áp robe màu thiên thanh rộng... Trông
giống như hoa sóng trên biển...như mây thu...như mơ... Nói chung
là một cô bé đẹp, nh́n mà không chán mắt. Bội Cầm bị thu hút bởi
vẻ đẹp của cô bé.
Nàng không dám tin là có một cô gái đẹp lôi cuốn như vậy, đẹp
đến độ ngay người cùng phái như nàng phải mê. Chúc Vy - Cái tên
cũng đẹp như người.
Cô gái đă bước tới gầm Cầm. Đôi mắt sáng lặng lẽ, nhất là cái
miệng nhỏ nhắn xinh xinh:
- Nếu cô chọn dạy, em sẽ cố gắng, ôố gắng hết sức để học. -
Giọng cô bé thật nhỏ nhẹ, dễ thương. Giọng nói như van xin.
Cầm chợt thấy xúc động. Nàng nh́n lên, rồi liếc mắt nhanh về
phía ông Tự Thanh. Nàng bắt gặp nụ cười, có lẽ ông ra đă hiểu
được những ǵ xảy ra trong ḷng nàng, nên hỏi:
- Sao? Cô chịu dạy ba ngày: Ba, năm, bảy chứ?
Bội Cầm yên lặng gật đầu.
- Từ bảy giờ đến mười giờ, có quá dài không?
Cầm lắc đầu.
Vậy th́ bắt đầu tuần sau nhé? Cô yên tâm, đừng lo chuyện xe cộ.
Tôi sẽ cho xe đến đón cô.
Bội Cầm lại gật đầu.
Quay lại nàng bắt gặp ánh mắt của Chúc Vy. Cô bé đang nh́n nàng
cười. Nụ cười của cô bé như những cơn xoáy nhỏ trên nước. Có một
cái ǵ vừa dễ thương vừa nên thơ... Bất giác Cầm cũng phải cười
theo, một nụ cười rất thật, thể hiện sự bằng ḷng của ḿnh.
Chương 3
Gia đ́nh họ Ngô đang tụ họp đầy đủ trong nhà. Phải nói rơ một điều. Thật
hiếm có gia đ́nh nào hạnh phúc như gia đ́nh này. Ông Ngô Vọng Nhân là một
người thành công trong giới doanh thương. Ông là chủ một hăng điện tử lớn,
có một bà vợ đảm đang hiền hậu và bốn đứa con vừa giỏi vừa siêng năng.
Đứa lớn nhất là Ngô Tùng B́nh. Đứa thứ hai Ngô Tùng Doanh, đứa thứ ba Ngô
Tùng Siêu (đứa duy nhất là con trai) và đứa thứ tư là Ngô Tùng Tâm.
Bây giờ ngoài cô gái ít c̣n học đại học ra, ba đứa kia đều đă ra trường,
Tùng B́nh, cô con gái lớn lấy Lê Bằng Viễn, con trai của một quan chức cao
cấp trong chính quyền, Tung Doanh th́ lấy Hà Tử Kiên, một thanh niên ưu tú
đang có trọng trách ở đài truyền h́nh. C̣n cậu con trai Tùng Siêu th́ sao?
Đúng ra vị trí đứa con trai duy nhất trong nhà, một cục cưng nếu không hư
đốn th́ cũng ngang tàng, ngạo ngược. Nhưng ở đây Siêu hoàn toàn khác.
Tùng Siêu lúc học, học rất chăm, tốt nghiệp đại học Kiến Trúc. Sau khi thi
hành nghĩa vụ quân sự xong, Siêu cũng không lợi dụng uy thế của cha, chàng
thi vào một công ty kiến trúc và như có ḍng máu di truyền, Siêu rất say mê
với sự nghiệp. Chàng chiếm được t́nh cảm của giám đốc qua sự siêng năng, trẻ
tuổi, tài năng. Dù chưa "độc lập" được nhưng Siêu đang học cách để "độc lập"
Để tự làm chủ bản thân ḿnh.
Hôm nay là một ngày nhộn nhịp.
Buổi tối cả nhà tập trung vào việc chuẩn bị hôm lễ cho Tùng Doanh. Chỉ trừ
có Siêu. Siêu đang giam ḿnh trong pḥng riêng. Chàng đang để tâm thiết kế
một đề án hóc búa. Siêu quên cả là đă sắp đến đám cưới của chị gái.
Siêu đă hủy bỏ hết bốn bản vẽ. Lần này không thể sai nữa. Nhưng chàng lại
thấy bản vẽ mới này chưa được hài ḷng. Một đề án quá phức tạp. Ông giám đốc
đă ra một bài toán khó giải quyết. Chỉ có một khoảng đất rộng bốn mươi mét
vuông mà đ̣i hỏi phải thiết kế một ngôi lầu bốn tầng, phải có đủ các yếu tố
đặc biệt, hiện đại, phong cách độc đáo và chuẩn hướng ánh sáng phải bảo đám.
Siêu đă vắt hết óc, vẽ măi mà nh́n đi, nh́n lại thấy nó chẳng khác mấy so
với ṭa nhà chung cư của Nhà nước tí nào.
Siêu dùng thước tỉ lệ đo đạc, rồi lùi ra sau ngắm. Chàng không quên "phải
tận dụng mọi góc độ có thể tận dụng được" lời của ông giám đốc đă dặn ḍ.
Gay thật! Hay là ông giám đốc định thử tài ḿnh. Nếu không vẽ được ông ra sẽ
mời chàng đi nơi khác chơi? Siêu đưa tay lên găi găi đầu. Tóc chưa mọc dài.
Bất giác Siêu quên đi chuyện đề án.
Chàng bước tới bên kiếng, ngắm người ḿnh qua gương. Mái tóc quá ngắn, ngắn
thật! Xấu quá, quê quá! Cả thế giới này, chỉ cần ngắm mái tóc dài chưa khỏi
ba phân của Siêu là biết ngay chàng vừa mới từ quân trường trở về. Muốn tỏ
ra "bụi" một chút cũng không được. V́ vậy, ông giám đốc và cả kỹ sư trưởng
của công trường, họ đều coi chàng như đứa con nít mới lớn. Ngay ông kiến
trúc sư trưởng ở cùng pḥng cũng gọi Siêu là "cậu bé". Bây giờ cái biệt hiệu
"cậu bé" đă trở nên phổ biến trong công trường.
Đúng là một sự sỉ nhục đối với Siêu. Dù sao thân cũng cao thước bảy, đường
đường một đấng nam nhi! Vậy mà bị gọi là "cậu bé". Tất cả cũng chỉ tại cái
mái tóc ngắn ngủi này thôi.
Trong lúc Siêu đứng ngắm ḿnh trong gương th́ cứa xịch mở.
Tùng Trâm giống như con gió ùa vào, nó vừa chạy vừa hét:
- Anh Tư ơi, anh Tư, cả nhà đang chờ anh ḱa, anh làm ǵ mà giam ḿnh trong
pḥng thế? Chị Doanh muốn anh ra thử áo phù rể xem. Nhà may vừa mang lên,
nhanh lên...ồ!
Tâm chợt thấy Siêu bên kiếng, nó chựng lại kinh ngạc:
- Anh làm ǵ thế, tưởng anh bận làm việc không ngờ lại đứng soi kiếng. Cho
anh biết nghen! Anh có soi thế nào đi nữa, cũng không đẹp trai lên được tí
nào đâu.
- Nào, mi có im không? - Siêu xấu hỏi nói - Mi ra nói với chị Ba, kiếm người
khác làm phù rể đi, tao không làm đâu?
- Anh muốn đùa ư? - Tâm tṛn mắt nói - Quần áo đă đo theo kích thước của
anh. Bây giờ anh muốn làm eo ǵ nữa?
- Vậy chứ em xem mái tóc anh này. - Siêu nói như hét - Xấu thế này làm phù
rể được ư? Anh cứ tưởng tới ngày cưới của chị Doanh nó phải dài kha khá,
không ngờ nó cứ ́ ra một chỗ... Cụt ngủn...làm phù rể không được đâu.
- Anh thật lộn xộn. - Tùng Tâm giậm chân nói - Anh cứ tưởng bở ư? Lúc đám
cưới, ai người ta cũng nh́n cô dâu chú rể chứ ai thèm nh́n tới cái mái tóc
của anh đâu mà lo. Anh đi ra không nào? Anh không ra em xé bản thiết kế này
cho xem.
Tâm vừa nói, vừa chụp lấy bản vẽ trên bàn của Siêu chạy ra ngoài. Siêu phải
đuổi theo. Cả hai chạy ṿng ṿng trong pḥng khách. Không để ư đến ai cả,
Siêu vừa đuổi theo vừa hét:
- Cái con quỷ, mi mà làm hư bản đồ án của tao là tao lột da mi ra. Trả đây
không? Trả đây!
- Anh có quyền chửi - Tùng Tâm vừa chạy vừa cười - Dù sao th́ em cũng không
có được mái tóc nhà quê của anh.
- Tao sẽ lột da mày!
Siêu tức tối.
Tùng Doanh đứng dậy:
- Hai đứa bay làm ǵ thế? Có thấy trong nhà có khách không? Siêu! Mi cũng
không à? Lớn rồi chứ nhỏ nhít ǵ. Đứng lại không? Mi có nhớ chị Cầm không?
Siêu vội vă đứng lại, quay sang, th́ ra Bội Cầm đang ngồi cùng với Tùng B́nh
và Tùng Doanh trên ghế salon dài... Siêu nhận ngay ra ánh mắt ṭ ṃ của Cầm.
Ánh mắt khiến chàng bối rối. Cầm đối với Siêu không xa lạ. Ngay từ lúc đang
c̣n nhỉ, Siêu đă thấy Cầm đến chơi với hai chị. Đặc biệt Cầm rất yêu thích
Siêu, coi anh chàng như một cậu em nhỏ.
Siêu nhớ có lần Cầm đến giữa lúc Siêu đang cắn bút với bài luận "Tả con ve".
Chú ve sầu th́ có đáng ǵ để tả đâu? Mà thầy giáo lại ra cái đề kỳ cục. Bí
quá Siêu đă hỏi Cầm. C̣n bị Cầm la:
- Bài làm của cậu, cậu hỏi tôi làm ǵ? Tôi nào phải nhà sinh học đâu.
Tuy nói vậy, nhưng rồi Cầm cũng giúp. Chỉ cần ba mươi phút là Siêu đă có bài
văn chải chuốt.
Bài văn hôm ấy Siêu đă được điểm rất cao, lại được thầy khen ngợi. Măi đến
bây giờ Siêu vẫn nhớ. Chín năm đă trôi qua. Lúc đó Siêu đang học lớp chín
c̣n Cầm và chị Doanh học lớp mười.
Nhanh thật! Tùng Siêu thấy ngỡ ngàng. Lâu lắm rồi không gặp lại Bội Cầm.
Đúng rồi, từ lúc học đại học, rồi thụ huấn quân sự...
Bạn bè của Tùng Doanh có khá nhiều không phải chỉ có một ḿnh Bội Cầm. Mấy
năm xa cách quên bẵng...nhưng bây giờ gặp lại là Siêu nhận ra ngay. Mặc dù
có nhiều thay đổi...không c̣n khuôn mặt với mái tóc búp bê, bộ đồng phục
trung học nữa.
Ai ai cũng đổi khác. Bà chị cả đă từ một thiếu nữ vươn vai thành thiếu phụ.
Chị Doanh sắp sửa lấy chồng. C̣n Bội Cầm? Siêu chợt thấy bâng khuâng... Thời
gian đối với gia đ́nh họ Ngô của chàng, như những cây bút màu. Thời gian có
trôi qua thế nào th́ màu sắc vẫn là thứ công cụ làm cho cuộc sống như phong
phú thêm.
C̣n đối với Bội Cầm? H́nh như nó chỉ là những nhát dao...nhưng nhát dao có
khắc sâu... Nó hiện rất rơ trên khuôn mặt, nó làm cho Cầm có vẻ buồn hơn,
mũi thẳng hơn, cằm nhọn, má hóp...nó làm cho chiếc miệng của Cầm có vẻ khinh
bạc hơn. Vâng, mũi dao của thời gian quả thật tàn nhẫn. Có đă biến Cầm từ
một nữ sinh ngay thơ thành một pho tượng đậm đầy gió bụi. Duy chỉ có đôi mắt
là vẫn long lanh.
- Tùng Siêu! - Doanh gọi to - Mi làm ǵ mà thẫn thờ ra như vậy? Bữa nay mi
làm sao thế?
- Tôi biết rồi - Bội Cầm lên tiếng với nụ cười - Cậu ấy bây giờ đă quên tôi.
Tùng Doanh, cô đừng khó dễ cậu ấy. Có bao giờ em trai mà nhớ đến bạn bè của
chị ḿnh đâu?
- Ồ, chị lầm rồi! - Siêu lên tiếng, và bước tới chiếc ghế đối diện ngồi
xuống. Mắt vẫn không rời Cầm - Tôi làm sao quên được chị Bội Cầm? Chính chị
đă dạy cho cho tôi làm văn, bài văn "ve sầu" măi đến bây giờ tôi vẫn nhớ cơ
mà?
Bội Cầm ngẩn ra. Dạy Siêu làm văn? Bao giờ thế? Chuyện đó chắc có... Nhưng
phải xảy ra lâu lắm rồi. Cầm ngắm người thanh niên trước mắt. Hàm râu cằm
lún phún, mái tóc ngắn...đôi mắt sáng. Không phải là thanh niên loại đẹp
trai, nhưng dễ thương. Một thanh niên vừa qua giai đoạn "vỡ tiếng". Một
thanh niên tràn ngập đầy sức sống, vui khỏe.
- Bội Cầm, hai bà chị của tôi coi như đâu đă vào đấy, c̣n Bội Cầm? Bao giờ
mới cho thiên hạ uống rượu mừng?
- Này Siêu - Tùng Doanh trừng mắt - Tại sao mi lại gọi tên trống như vậy?
Phải gọi là chị Cầm mới phải phép chứ?
- Ồ, sao chị lại bày đặt lễ nghĩa ở đây làm ǵ? - Siêu kêu lên - Ở nhà này
ta gọi loạn xạ đă quen rồi. Nhiều lúc tôi c̣n kêu chị bằng bà nữa mà, quên
sao?
- Thế mới là vô lễ - Tùng B́nh chen vào - Có hôm hắn c̣n gọi Bằng Viễn là
cái anh chàng king kông họ Lê nữa cơ đấy.
Lê Bằng Viễn là chồng của Tùng B́nh, rơ ràng là một king kông.
- Gọi như thế có ǵ là vô lễ đâu? - Siêu hỏi, rồi đột nhiên như nhớ ra điều
ǵ nói - Ồ, chị Cả, làm sao không thấy anh chàng của chị đến vậy? Chị phải
cẩn thận đấy. Tôi...nghe người ta nói là ông xa của chị lăng nhăng ǵ ở
ngoài đấy.
- Ư hư - Có tiếng tằng hắng ở sau lưng Siêu, anh chàng giật ḿnh quay lại.
Ông anh rể Lê Bằng Viễn đang đứng sau lưng chàng với nụ cười ngượng ngùng.
- Thôi được rồi chú Tư, chú đừng xuyên tạc lộn xộn, bà ấy thật thà nghe theo
chỉ có tôi là chết. Tôi phải quỳ cả đêm khổ lắm.
- Anh ở đâu chui ra thế? Làm tôi hết hồn - Siêu lẩm bẩm - Anh bảo tôi xuyên
tạc à? Không đâu. Có người nói với tôi là chính mắt trông thấy anh với cái
cô có biệt hiệu là...là Tiểu...
Lê Bằng Viễn bấu mạnh vào vai Siêu, đồng thời cười vả lả với chị em Tùng
B́nh, Tùng Doanh...
- Có chuyện ǵ cần anh phụ nữa không, nói nhanh đi. Xe hoa này, đặt tiệc ở
nhà hàng này, trang trí pḥng lễ này. Tất cả coi như xong cả. Thiệp th́ cũng
đă gởi đi rồi.
A! Lạ thật! - Tùng B́nh trừng mắt nh́n chồng - Hôm nay ông này làm ǵ mà sốt
sắng thế? Ông đánh lạc hướng ư? Bộ ông tưởng tôi không biết chuyện ǵ ông đă
làm bên ngoài ư? Không cần thằng Siêu nó nói, cũng đă đến tai tôi rồi.
- Đừng nghe thiên hạ đồn bậy bạ!
Vị hôn phu của Tùng Doanh không hiểu từ đâu xuất hiện. Anh chàng Hà Tử Kiên
nói như cứu bồ cho Lê Bằng Viễn.
- Câu Siêu muốn nói đến cô nàng minh tinh điện ảnh biệt danh "Con cáo nhỏ"
đấy mà. Hôm ấy tôi cũng có mặt nơi đó. Tôi được ông Lư nhờ nói hộ với cô ấy,
để cô ấy hợp tác đóng phim. Đang lúc cụng ly trong nhà hàng th́ anh Bằng
Viễn đi vào nên chúng tôi kéo nhau ngồi chung vậy thôi.
- Hừ!
Bây giờ đến phiên Tùng Doanh. Đôi mắt cô ta tṛn xoe nh́n Kiên.
- Th́ ra anh đến để hỗ trợ cho anh Bằng Viễn phải không? Hai người âm mưu
nhau từ bao giờ? C̣n anh, anh quen với cô ta bao giờ sao tôi không biết? Nói
đi! Quen từ bao giờ?
Tùng Tâm đứng gần đấy có dịp vỗ tay:
- A ha! Hai ông anh rể của tôi... Nào, bây giờ có tội th́ thà khai báo đi là
vừa.
- Tử Kiên! - Bằng Viễn quay lại vỗ vai ông bạn sắp là bạn cột kèo, làm ra vẻ
thiểu năo - Mi thấy đấy, mấy cô con gái nhà họ Ngô này nổi tiếng là hung dữ.
Tôi th́ đă lỡ leo lưng cọp rồi, lỡ làm lễ cưới rồi, đành chịu. C̣n cậu, ngày
cưới c̣n một tuần nữa mới tới. Bây giờ nghĩ lại c̣n kịp, sao chẳng dừng ngạy
quay đầu đi, kẻo sau này khổ cả đời rồi ân hận?
- Không được, không được! - Tử Kiên lắc đầu ra vẻ khí khái - Tôi quyết định
rồi. V́ đại nghĩa không lùi bước.
Tùng Tâm trợn mắt:
- Mấy người đừng có ṿng vo tam quốc nhé!
- Ṿng vo ư? Không bao giờ - Tử Kiên nói - Em có biết v́ sao anh cưới chị
Doanh của em không?
- V́ sao?
Tùng Tâm ngạc nhiên, trong lúc Tử Kiên nhún vai.
- Nếu anh không chịu xuống địa ngục, th́ có ai dám xuống?
- Ối trời! - Tùng Siêu cười lớn - Ông thật khí khái, ông giống như tráng sĩ
Kinh Kha vậy. Thật hùng hồn, thật bi tráng. Hà Tử Kiên "Phong tiêu tiêu
hề... Dịch thủy hàn... Tráng sĩ nhất kết hôn hề bất phục hoàn" (Gió vi vu
hề, nước sông Dịch lạnh... Tráng sĩ quyết lấy vợ hề...không trở về?
Tùng Doanh vừ cười vừa rủa:
- Đồ mắc dichj~!
Lê Bằng Viễn cũng ôm bụng cười, vừa cười vừa tiến gần đến cạnh Tùng B́nh, ôm
lấy cổ vợ. Hai vợ chồng cùng cười và B́nh như quên chuyện thắc mắc bannayx.
Pḥng khách ngập đầy không khí vui vẻ.
Cô bé giúp việc Xuân Mai đứng bên kẹt cửa, bà Ngô đang bưng thức ăn điểm tâm
ra, ông Ngô Vọng Nhân vừa bước chân xuống thang lầu cũng cười theo. Tiếng
cười như phủ kín từng góc pḥng khách.
Bội Cầm lặng lẽ nh́n chị em nhà họ Ngô. Nàng như ngỡ ngàng trước không khí
ấm cúng và hạnh phúc đó. Cái không khí đầm ấm lây lan đến nàng. Nàng thèm
thuồng và ao ước...
Bất giác Bội Cầm nghĩ đến gia đ́nh ḿnh. Người mẹ nằm yên trên giường bệnh.
Người cha âm thầm với mái tóc bạc phơ... Đứa em trai duy nhất lại chết sớm.
Ồ! Sao bất công thế này. Cũng đồng thời là gia đ́nh lại khác nhau thế? Tại
sao gia đ́nh Cầm lại phải gánh lấy bao nỗi khắc nghiệt phũ phàng của cuộc
đời? Tại sao bao nhiêu điều bất hạnh lại tập trung gia đ́nh Cầm? Tại sao ông
trời không san sẻ bớt cho nhà nàng một chút may mắn, hạnh phúc ở đây? Tại
sao? Cầm ngẩn ra nghĩ... Quên cả ḿnh hiện đang ở đâu, măi đến lúc mẹ Doanh
gọi to:
- Bội Cầm!
- Dạ
Bội Cầm mới giật ḿnh, quay lại trố mắt nh́n bà Vọng Nhân.
- Đến bao giờ cho bác uống rượu mừng con?
- Dạ, chuyện đó...
Bội Cầm đỏ mặt, nghĩ đến Lâm Duy, Lâm Duy... Lâm Duy... Lâm Duy. Anh ấy cũng
đă từng thề non hẹn biển... Thề sống chết suốt đời bên nhau. Anh ấy đă từng
mang đến cho Cầm niềm vui, nỗi nhớ, đă từng cùng nàng vẽ lên tương lai. Vậy
mà...vậy mà... Anh Duy. Anh ở đâu? Bên kia đại dương... Xa quá! Xa quá! Trái
tim hiện ở nơi nào. Bất giác Bội Cầm trở nên thẫn thờ.
- Mẹ có biết không? - Tùng Doanh lay lấy vai mẹ, cô nàng vẫn như cô bé con
nũng nịu bên mẹ ngày xưa - Bội Cầm là đứa bạn tuyệt nhất trong đám tụi cond
dấy mẹ. Cô ấy chọn bạn cũng hay nữa. Một người đầy tài năng. Và ngay thời
học năm thứ ba, hai người đă làm lễ hứa hôn với nhau. Bấy giờ Kiên c̣n chưa
quen với con nữa là.
- À! - Bà Vọng Nhân ngạc nhiên nh́n Cầm - Tụi con đă đính hôn với nhau lâu
như vậy sao không lấy nhau?
Doanh đỡ lời cho bạn:
- Anh Duy, chồng chưa cưới của Cầm hiện ở nước ngoài mẹ ạ.
- Ở nước ngoài ư? - Siêu hỏi và chăm chú nh́n Bội Cầm.
Khuôn mặt Cầm từ màu hồng biến ra trắng.
- Anh ấy ở nước ngoài làm ǵ? - Siêu hỏi tiếp.
- Đi học. Anh ấy đang làm luận án tiến sĩ. - Doanh trừng mắt nh́n Siêu -
Người ta chứ đâu ai giống câu đâu. Anh Duy thề là nếu không lấy được bằng
tiến sĩ sẽ không lấy vợ đấy!
Và quay lại nh́n Cầm, Doanh thành thật hỏi bạn:
- Đúng không vậy hở Cầm? Anh ấy học hành ra sao rồi? Có định trở về nước
không? Theo tao thấy th́ chỉ cần bằng thạc sĩ là về đây lập gia đ́nh sinh
sống ở đây được rồi. Hay mi viết thư hối thúc anh ấy về đi... Tao nôn ăn
cưới của mày quá.
- Đúng thế con ạ - Bà Vọng Nhân tiếp lời- Bác không hiểu đám con gái chúng
bay thời bây giờ nghĩ ngợi làm sao? Mỗi lần nói chuyện chồng con là y như
nói đến chuyện ở tù. Hỏi tới, là cứ lánh đi... Lúc bác ở tuổi con bây giờ,
bác đă là mẹ của ba đứa con rồi đấy.
Bội Cầm bỗng cảm thấy chóng mặt. Có lẽ v́ trong pḥng nhiều người quá. Nói
chuyện nhiều quá. Tim như nhói đau. Tay chân lạnh hẳn. Không thể ngồi lại
được, Cầm đứng dậy nói nhanh:
- Xin lỗi hai bác, và các bạn, đă đến giờ con phải về.
- Sao vậy? Tùng Doanh ngạc nhiên - Ngồi thêm một chút nữa đi, chúng ḿnh c̣n
nhiều chuyện chưa nói cơ.
- Không được! - Bội Cầm cố nở nụ cười - Bữa khác đi, sau tuần trăng mật đi
nhé. Bây giờ tao phải về sửa bài, mai c̣n giờ dạy.
- Đợi một chút hăy về - Tùng B́nh nh́n vào đồng hồ nói - Ngồi thêm đến mười
giờ đi, chúng tôi cũng về thuận đường đưa Cầm về luôn, được không?
- Khô được! - Cầm lắc đầu, yếu ớt nói - Tôi có chuyện cần về ngay cơ mà.
- Thôi thế này nhé - Siêu nói - Tôi đang cần ra phố một chút, để tôi đưa chị
Cầm đi một quăng đường.
Bội Cầm không có lư do ǵ từ chối, đành gật đầu. Cầm không nghĩ ǵ hết. Miễn
làm sal lánh nhanh khỏi đây, lánh khỏi cái không khí quá hạnh phúc, hạnh
phúc một cách đau ḷng.
Bội Cầm chào mọi người rồi vội vă bước ra khỏi pḥng khách.
Siêu lặng lẽ theo sau.
Họ ra khỏi nhà một quăng đường dài...
Họ đi bên nhau thật lâu không nói ǵ. Lâu lắm rồi, phải lâu lắm rồi... Cầm
mới đi ngoài phố với một người con trai như thế này. Tâm hồn nàng lúc này
đang bấn loạn, bởi bao nhiêu thứ chuyện tưởng đă có thể chôn chặt đáy ḷng,
phút chốc lại trở về một sự gợi nhắc vôt ́nh.
- H́nh như chị có chuyện buồn... Anh ấy không về nữa chứ?
Siêu hỏi làm Cầm giật ḿnh. Dưới ánh đèn đường và cả dưới ánh trăng. Cầm
quay sang. Đôi mắt có đôi mày rậm kia đang chăm chú nh́n nàng. Khuôn mặt
thật âu lo. Một cái nh́n thân thiện mà khị bị nh́n, ta không làm sao giấu
được sự thật. Khiến nàng như muốn san sẻ nỗi buồn của ḿnh.
- Tại sao Siêu biết? Bội Cầm hỏi.
Siêu đáp một cách thành thật:
- Ở nhà tôi có tất cả ba chị em gái. Như vậy tôi đă trưởng thành giữa đám
con gái kia. Chính nhờ vậy, tôi đă hiểu và thấy được cả nụ cười hạnh phúc
của họ. Mỗi lần nhắc đến bạn trai, đến hôn nhân, những bà chị tôi mắt sáng
hẳn lên, họ sung sướng ra mặt. C̣n Cầm th́...tôi không thấy điều đó trong
ánh mắt... Tôi thấy Bội Cầm có vẻ buồn làm sao. V́ vậy tôi nghĩ là...cái anh
chàng Lâm Duy kia hẳn không trở về đây nữa.
Bội Cầm chớp chớp mắt, rồi nh́n thẳng mặt Siêu, không thể như vậy được!
Không lẽ tâm sự thầm kín của ta lại phơi bày hết trước mắt một anh con trai
mới lớn này ư? Cầm nh́n chăm chăm. Trước mắt nàng là một khuôn mặt thật thà
lo lắng. Bất giác Bội Cầm nghĩ đến Bội Ḥa. Nếu gă con trai đứng trước mặt
là Bội Ḥa th́... Có lẽ ta cũng không giấu được nó. Có khi nó c̣n giúp cho
ta vơi nhẹ bớt đi nỗi buồn nữa là khác. Bội Cầm chợt thấy mắt ươn ướt nàng
nh́n xuống:
- Siêu nghĩ đúng! Cầm nói không ra lời. Anh ấy sẽ không trở về. Mà có trở về,
th́ không c̣n là người của tôi.
- Sao vậy?
Bội Cầm chớp chớp mắt, rồi nh́n lên:
- Năm ngoái anh ấy đă cưới vợ, cưới một người con gái khác.
Siêu mở trừng đôi mắt, miệng mím lại. Dưới anh đèn, mái tóc ngắn của anh ta
với vầng trán rộng, trông Siêu có vẻ ngớ ngẩn làm sao. Cái ngớ ngẩn thật thà,
dễ thương, chứ không phải là ngu đần, lại càng lo phải cái kiểu đóng kịch
của người từng trải.
- Xin lỗi nhé, đúng ra tôi không nên đề cập đến... Thật ra tôi không ngờ...
Lâm Duy lại tệ như vậy.
- Không phải lỗi phải ǵ cả. Bội Cầm vội cắt ngang - Đâu phải là lỗi của cậu?
Thật ra tôi phải đối diện với sự thật này lâu rồi. Tôi phải cho tất cả bạn
vè biết. Nhưng mà... Bội Cầm trở nên buồn buồn - Tôi cứ lừa dối với chính
ḿnh, tôi cố thuyết phục bản thân là... Sẽ có một ngày...rồi Duy sẽ chá, sẽ
quay trở lại với tôi...
- Trời đất! - Siêu buột miệng kêu lên - Như vậy là Cầm vẫn c̣n yêu anh ấy?
Bội Cầm giật ḿnh quay lại - Ta hôm nay làm sao thế? Tại sao lại đem nỗi
ḷng thầm kín của ḿnh ra nói hết cho một gă con trai mới lớn nghe? Bội Cầm
bối rối vội đứng lại, nói thật nhanh:
- Thôi được rồi. Tùng Siêu, câu quay về đi, chỉ c̣n mấy bước nữa là tới nhà
tôi. Không cần cậu đưa thêm nữa.
- Nếu chỉ có mấy bước, th́ hăy để tôi đưa tới tận nhà có hay hơn không?
- Cậu nghe tôi nói này - Bội Cầm giở giọng bà chị, nàng có cảm giác như đang
nói với Bội Ḥa - Cậu về đi, tôi thích được đi một ḿnh thôi.
Siêu đứng lại một chút rồi chợt nói:
- Bội Cầm hăy quên hắn. V́ nếu hắn phản bội lại lời thề, hắn không biết trân
trọng t́nh cảm của Bội Cầm dành cho hắn, th́ hắn không xứng đáng để được Cầm
yêu.
Nói xong, Siêu quay người bỏ đi dưới ánh trăng. Bội Cầm đứng thật lâu nh́n
theo, rồi mới quay lại. Bỗng dưng Cầm ngước lên nh́n trời. Vầng trăng thật
tṛn đang treo lơ lửng trên trời cao. Hôm nay mười lăm, mười sáu rồi. Trăng
lại tṛn, lại tṛn. Thế c̣n con người? Cầm cúi xuống nh́n, không hiểu sao tự
nhiên nước mắt chảu ràn rụa trên má. Trăng khuyết rồi tṛn, bèo tan rồi hợp,
không lẽ t́nh yêu của ta măi măi là nỗi cô đơn, buồn tủi như thế này sao.
Cầm để mặc cho nỗi đau trôi theo hai ḍng nước mắt.
Chương 4
Hôm ấy là ngày chúa nhật. Nắng đầu hạ không oi nồng mà chỉ chiếu nhẹ nhàng.
Nắng như chưa tỉnh giấc xuân, nắng trải dài trên cây là trong vườn, trừ
những khoảng san được các tán cây dầu, hoặc lùm trúc che phủ. Những hàng
liễu xanh rũ lá bên hồ không đủ chặn các giọt nắng lăn tăn trên nước. Nắng
lấp lánh, nhảy nhót trên lá sen, trên mặt hồ, trên thảm cỏ, trên cả con
đường trải sỏi trắng phau.
Chúc Vy ngồi bên hồ sen.
Nàng mặc chiếc áo cảnh mỏng để lộ chiếc cổ thon trắng. Chiếc váy đầm màu
hồng, càng nổi bật trên khung cảnh ở đây. Ngồi trên tảng đá nhô ra trên hồ
sen, hai tay bó gối, đôi hài đỏ nằm lăn trên cỏ như hai đóa hoa mồng gà nở
giữa cỏ xanh, cô bé vẫn ngồi đó.
Bên cạnh Vy là quyển Quốc văn lớp 12 và một xấp tài liệu luyện thi đại học.
Đúng ra là Vy đang học bài. V́ tối qua, cô giáo Bội Cầm bận việc, cô có điện
thoại đến xin nghỉ một buổi và hẹn sẽ dạy bù lại vào sáng nay. Trong điện
thoại cô giáo có dặn ḍ Chúc Vy hôm nay phải học thuộc ḷng bài "Đàm cung"
trong "Lễ Kư". Và cô sẽ hỏi một số câu để Vy giải thích.
Ngay từ sáng sớm, Vy đă mang sách ra đây, nàng định sẽ cố học. Để không phân
tâm, Vy dặn ḍ nội và vú Ngô là ngoại trừ cô giáo ra, không cho bất cứ một
ai ra đây quấy rầy nàng.
Nhưng rồi sau đấy mặt trời thức dậy, ánh nắng nhảy nhót trên lá sen, những
sương long lanh trong nắng, mấy đóa hoa sen đang hé nụ... Tất cả như một
phép lạ thần kỳ, hé môi mỉm cười với nàng... Tất cả những thứ này làm cho
đầu óc Vy như loăng ra, không thể nào tập trung chú ư được. Tất cả khiến cho
Vy bị lôi cuốn một cách thích thú. Sự nhiệm màu và sinh động của đời sống
đối với nàng có sức cuốn hút đặc biệt.
Rồi con Mực nhảy tới. H́nh như nó không biết đến lệnh cấm "không được quấy
rầy". Nó chạy đến bên Vy, cái thân h́nh của nó to lớn như một con bê. Bộ
lông mướt, hâm hấp nóng trong nắng. Nó vẫy vẫy đuôi mừng rỡ, làm Vy không
thể không buông quyển sách xuống để ôm lấy nó. Vy thích nhất là đôi mắt
trong đen thật sáng của nó. Một đôi mắt "dă thú" nhưng lại tràn ngập t́nh
người. Mực thích được vuốt ve và phục tùng. Chính cái đó làm Vy thích thú.
Và Vy bắt đầu nói chuyện với con Mực. Nó nằm dài trên băi cỏ nhưng đầu lại
tựa lên đùi của Vy.
Qua lời chỉ dẫn của vú Ngô, khi Cầm đến bên hồ sen th́ nàng trông thấy một
bức tranh tuyệt mỹ: Áo và tóc của Chúc Vy đang bay phất phơ theo gió, khuôn
mặt nhỏ nhắn với nụ cười rạng rỡ của cô nàng đẹp như mơ. Hoa sen đang đua nở,
c̣n liễu th́ lay theo gió, cỏ non xanh tươi với người đẹp... Bất giác Bội
Cầm thở dài. Rơ ràng, Chúc Vy đang tận hưởng trọn cái kỳ diệu của cuộc sống.
Cuộc sống thực mà như mơ. C̣n Cầm? Ta sắp mang đến một thực tế rất đỗi b́nh
thường! Một thực tế sẽ phá vỡ thế giới mộng mơ tươi đẹp của cô bé.
Bội Cầm bước tới. Con Mực giật ḿnh, nhỏm dậy. Nó hướng về phía Cầm với vẻ
thân thiện. Dù sao qua hơn hai tháng làm quen, con vật này đă trở thành bạn
rồi. Nó gầm gừ mấy tiếng như ngầm nói: "Nào đi chỗ khác chơi đi Mực, đừng
quấy rầy ta với cô chủ nhỏ của người nữa".
Con chó như hiểu ư, nó quay đi, nhưng không đi xa lắm, chỉ đến dưới rặng
liễu, rồi nằm xuống, hai cẳng trước duỗi dài, đặt mơm lên đấy.
Chúc Vy đứng dậy, tà váy phất phơ. Nàng đẹp một cách kiêu sa, nụ cười điểm
trên môi. Đẹp! Đẹp quá! Bội Cầm thầm nghĩ. Trẻ tuổi, đẹp lại giàu có thế này
th́ coi như Vy có đủ cả mọi thứ rồi c̣n ǵ nữa.
- Ồ! Chúc Vy, em đă chọn được "điểm học" rất lư tưởng.
Bội Cầm vừa nói vừa cười. Nàng đảo mắt nh́n quanh. Đây là lần đầu tiên Cầm
đến đây giữa bay ngày. Khu vườn quá rộng, bao quanh ngôi nhà. Và hồ sen này
nằm ở phía sau ngôi biệt thự. Bên cạnh hồ sen không có cây cổ thụ nhưng lại
rất nhiều hoa và tảng đá lớn. Những cánh hoa đủ màu sắc nằm chen nhau trên
cỏ.
- Cô mới đến ạ!
Chúc Vy chào khẽ. Nụ cười vẫn trên môi. Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt Vy
đẹp rạng rỡ. Cô bé nói như giải thích:
- Em đă ra dây từ sáng sớm.
- Tôi biết chuyện đó rồi! - Bội Cầm tiếp lời - Nội em vừa cho tôi biết rằng:
Trời vừa tờ mờ sáng là em đă ra đây. Nội bảo em đă ôn bài mấy tiếng đồng hồ.
Khuôn mặt Chúc Vy đỏ hồng, cô bé có vẻ ngượng ngập.
- Vâng, em đă ra đây rất sớm, em định học nhiều thứ nhưng mà...học chưa được
bao lâu...th́ có nhiều điều khiến em bị phân tâm. Em nghĩ là chắc em cũng
chưa học được nhiều, thưa cô.
Nữa rồi! Lại có những lư do... Tóm lại là Vy sẽ không thuộc bài! Cầm hỏi:
- Thế cái ǵ đă chi phối tâm trí em thế?
- Dạ...mặt trời mọc. Rồi hoa sen nở. Những cành liễu lay động trước gió...
Con Mực nó cười với em.
- Chó mà biết cười ư?
- Vâng, nó biết chứ.
Chúc Vy đáp một cách ngây thơ. Khuôn mặt cô bé tươi như đóa hoa hồng buổi
sáng.
- Thế rồi c̣n ǵ nữa?
- Dạ... Chúc Vy nói nhỏ - C̣n nhiều thứ rất dễ thương... Như những hạt sương
cứ lăn trên lá, tiếng chim hót trên cành cao... Những chú cào cào núp trong
lá lén nh́n em, rồi con Mực nó nói chuyện với em nữa.
- Thôi đủ rồi!
Bội Cầm ngồi xuống cỏ, cầm những quyển sách lên. Nàng cố tạo cho ḿnh một
nét mặt nghiêm... V́ rơ ràng Cầm đă bị những lư do không đâu của Vy làm cho
tâm hồn nhạy cảm của nàng bị xáo động. Cái giọng nói nhẹ nhàng như ru con
của con bé khiến người khó tính đến đâu cũng khó mà tức giận. Nhưng dù ǵ
th́ cũng không thể yếu mềm. Phải siết chặt một chút. Bây giờ đă là đầu tháng
năm, chỉ c̣n hai tháng nữa là kỳ thi vào các trường đại học sẽ bắt đầu. Và
Cầm chỉ c̣n vẻn vẹn sáu mươi ngày. Vậy mà không thấy một kết quả nào đáng
kể.
Cầm bảo Vy:
- Bây giờ em hăy mang bài sử ra đây, đọc tôi nghe.
Chúc Vy có vẻ miễn cưỡng, ngồi xuống trước mặt Cầm, tay lật sách. Cầm ngăn
lại:
- Đừng mở sách, em đọc thuộc ḷng cho tôi nghe. - Chúc Vy ngẩng lên nh́n bầu
trời, những chiếc răng nhỏ nhắn của cô gái cắn nhẹ lên môi. Cô suy nghĩ thật
lâu mới bắt đầu đọc...
Vy có lẽ đọc hết ra chữ, cứ ngập ngừng măi. Cuối cùng cô ta thở dài.
- Thưa cô... Sao người xưa họ lắm chuyện như vậy? Cách nói của họ cũng cầu
kỳ, đầy điển tích, điển cổ.
- H́nh như thế.
- Thế tại sao chúng ta sống ở thời đại này lại phải học cách nói chuyện phức
tạp xưa cũ đó làm chi?
- Bộ giáo dục muốn em nhận thức được tư tưởng trong câu chuyện chứ không
phải học cách nói của người xưa.
Như sực nhớ ra điều gi, Bội Cầm hỏi:
- Thế em hiểu nội dung của câu chuyện nói về cái ǵ không?
Chúc Vy lắc đầu một cách thành thật:
- Em thất cứ ông này viết thế này, viết thế nọ măi, em nhức cả đầu.
- Nhưng tôi đă giải thích cặn kẽ rồi!
Bội Cầm nói, nhưng rồi suy nghĩ một chút, Cầm cảm thấy phải thay đổi cách
dạy - Cũng tại tôi không đúng, tốt nhất là phải dẫn giải toàn bộ câu chuyện
cho em rơ, thay v́ câu nệ vào từng câu, từng chữ. Thôi bây giờ em chú ư nghe
nhé. Tôi sẽ kể nội dung câu chuyện cho em rơ, rồi giải nghĩa từng đoạn sau.
Và Bội Cầm ngồi ngay ngắn lại, tay ṿng qua gối bắt đầu giảng giải tại sao
có chuyện vua cha và ba đứa con trai ông đă lập mưu ám hại nhau v́ ngôi
báu...
Bội Cầm chưa kể hết, đă thấy Chúc Vy rùng ḿnh:
- Tại sao ta lại học chi những thứ như vậy? Cuộc sống này có bao nhiêu điều
tốt đẹp. Bao nhiêu cái đáng yêu, đáng quư? Sao lại học chuyện ganh ghét. Con
định giết cha, cha giết con làm ǵ. Cuộc sống ḥa b́nh trên trái đất không
hay hơn sao?
- Nhưng đây là sự kiện lịch sử đă xảy ra. Nó có thật. Cần phải t́m hiểu ư
nghĩa của nó.
- Con người đă sống xấu xa vậy ư? Kém hơn cả cây cỏ.
Bội Cầm trố mắt nh́n Chúc Vy. Vừa xúc động vừa kinh ngạc. Chợt nhiên Cầm
thấy hiểu ra. Sách vở đối với Vy thật khó hiểu và phức tạp, v́ con người của
Vy quá đơn giản và hiền lành. Đơn giản đến độ không chấp nhận được sự hiềm
tỵ nho nhỏ, huống hồ chỉ nói đến tranh chấp giữa anh với em, giữa cha với
con, những chuyện tranh quyền đoạt lợi...
Vy có thế giới riêng của Vy, có truyết lư sống và đạo lư riêng của cô gái.
Trong thế giới chỉ toàn chuyện tốt lành, không có ác không có điều xấu. Vậy
th́ ta dạy cho cô bé này cái ǵ? Dạy những điều xa lạ hàng trăm năm, vô nghĩ
với Vy. Dạy để Vy có được một mảnh bằng đại học? Nhưng mảnh bằng đó có giúp
ích được ǵ cho Vy chứ?
Bội Cầm như ngẩn ra...nh́n cô gái.
- Xin lỗi cô. Đúng ra em không nên thắc mắc mấy chuyện đó. Có lẽ v́ không
thuộc bài nên em hay ṿng vo. Hay là để em đọc lại. Có thể sẽ thuộc.
- Thôi không cần nữa. Bội Cầm đưa tay ngăn lại - Tôi đang suy nghĩ điều em
vừa nói đấy, em có cái lư của em đó chứ. Câu chuyện này không c̣n thích hợp
với chúng ta nữa. Cái hiếu và cái trung kia đều ngu xuẩn không giải quyết
được ǵ... À. H́nh như em c̣n có một giáo viên khác kèm các môn toán, lư,
hóa cho em?
- Vâng.
- Thế những môn đó em học ra sao?
Chúc Vy yên lặng.
- Chắc cũng không khá cho lắm?
- Dạ! Vy thở dài nói - Mấy chữ X và chữ Y lúc nào cũng như đối lập với em.
Công thức th́ khó nhớ quá. Học măi không thuộc. Cô Nguyễn, giáo viên dạy
toán cho em, bảo à...em chỉ như một con búp bê .
- Búp bê?
- Vâng. Búp bê có cái vỏ bên ngoài đẹp lắm nhưng trong đầu chỉ có rơm với
cỏ. Chúc Vy nói và cúi xuống sờ lấy mấy bông hoa đỏ trên cỏ - Em nghĩ, có lẽ
cô ấy rất ghét em. Thế c̣n cô? Cô có ghét em không?
- Không. Bội Cầm nói. - Tôi không hề ghét em, nói đúng hơn, tốt rất thích
em.
Chúc Vy ngẩng lên, cảm động:
- Cô không thấy là em ngu lắm ư?
- Thật ra th́ em cũng không ngu lắm đâu. Bội Cầm nói - Em biết độc lập suy
nghĩ, có óc phân tích... vậy th́ không ngu được... Có thể em quá khôn nữa là
khác... Có điều biện pháp giáo giục này...h́nh như không c̣n thích hợp với
em.
Bội Cầm nh́n Vy. Cô nàng đang đùa với những cánh hoa màu đỏ. Cầm chợt nghĩ,
hay là Vy giống như những cánh hoa đó? Nó chỉ nở cho riêng nó, chứ không cho
người khác... Có ai ngắm hay không cũng mặc.
- Chúc Vy... Có thật sự muốn vào đại học không?
Chúc Vy yên lặng.
- Em nói cho tôi biết đi!
Chúc Vy lặng lẽ lắc đầu.
- Như vậy tại sao em cứ phải thi măi như vậy?
- Đó là ư của cha - Chúc Vy thở dài nói - Cho không chịu nổi chuyện em thi
rớt... Cha thông minh, năng động như vậy, không hiểu sao lại có một đứa con
gái ngu dốt như em. Nhưng mà cô ạ, cha làm thầy con bán sách cũng là chuyện
b́nh thường phải không cô?
Chúc Vy nh́n lên...rồi chợt nhiên hoảng hốt:
- Ồ, đến rồi ḱa.
Bội Cầm không hiểu:
- Ai? Ai đến?
- Cha đấy !
Bội Cầm quay lại. Đúng là ông Tự Thanh. Ông ta đang từ bụi trúc đi qua băi
cỏ hướng về phía nàng và Vy. Hôm nay mặc dù là ngày nghỉ, ông vẫn chỉnh tề
trong bộ âu phục thẳng nếp. Bội Cầm vội đứng dậy. Lần đầu tiên, Cầm thấy ông
Thanh ban ngày. Dưới những tia nắng ấm, ông Thanh không trẻ như lúc dưới ánh
điện màu trang trí. Nàng có thể trông rơ những nếp nhăn ở dưới đuôi mắt, ở
trên môi ông. Nhưng thật lạ lùng, những nếp nhăn đó lại không khiến ông ta
xấu đi, mà chỉ tạo nên nét già dặn, chín chắn, vững chăi của một nhà thông
thái.
- À! - Ông Tự Thanh cười, như một thói quen đưa tay lên nâng cao cặp kính -
Hai thầy tṛ cô kiếm được một diểm học lư tưởng quá hở. Nhưng mà nắng càng
lúc càng gắt, hai người không thấy nóng ư?
Chúc Vy đứng lên, cười với cha:
- Không nóng đâu cha ạ.
- Thế cha có phá rối chuyện ôn bài của con không?
Ông Tự Thanh hỏi con gái rồi cúi xuống nh́n những quyển sách trên cỏ.
Bội Cầm yên lặng nh́n hai cha con ông Tự Thanh rồi chợt nhiên nói:
- Chúc Vy, hôm nay chúng ta học bấy nhiêu đó đủ rồi, em sắp xếp sách vở rồi
vào nhà nghỉ đi, tôi có chuyện riêng cần nói với cha em.
Ông Tự Thanh có vẻ ngạc nhiên nh́n Cầm:
- Cô là thấy bói ư?
- Sao thế?
- Làm sao cô biết được là...tôi ra đây định nói chuyện với cô?
Bội Cầm cười:
- Th́ ông cứ coi như tôi hành nghề thầy bói vậy.
Chúc Vy cúi xuống lượm mấy quyển sách. Con Mực cũng chạy đến vẫy đuôi. Vy
liếc nhanh về phía Cầm rồi về phía cha. Nàng biết câu chuyện mà cô giáo và
cha cô sắp nói đương nhiên là có dính dấp đến ḿnh. Hơi lo lắng, nhưng rồi
Vy cũng cùng con chó Mực bước vào trong.
Nh́n theo bóng Vy trên lộ trải sải, Cầm nói:
- Ông có một đứa con gái tuyệt vời.
- Thật vây ư? Ông Tự Thanh hỏi với nụ cười nhẹ - Chúng ta vừa đi vừa nói
chuyện nhé? Tôi đă dặn vú Ngô làm thêm phần ăn để giữ cô lại dùng cơm trưa
nay, dù ǵ, bây giờ cũng gần mười hai giờ rồi.
Bội Cầm không biết làm ǵ khác hơn. Nàng cùng ông Tự Thanh bước dọc theo con
đường trải sỏi. Hai bên đường là hoa: Hoa phù dung, hoa nhài, hoa
hồng...đang tỏa hương thơm ngát. Vườn hoa này có nhiều loại hoa quá.
Ông Tự Thanh chợt nói:
- Cô định hỏi tôi điều ǵ?
Cầm giật ḿnh quay lại:
- Muốn nói với ông điều mà ông muốn hỏi.
Ông Thanh nh́n Cầm với nụ cười.
- Cô Cầm này, tôi nghĩ là cô chọn nghề luật th́ hay hơn làm cô giáo dấy.
Nhạy bén như cô sẽ dễ thành luật sư giỏi thôi.
- Tôi nghĩ là ông khoan nói về phản ứng nhạy bén. Tôi biết ông cần gặp tôi
là v́ chuyện khác. - Bội Cầm đề cập thẳng vấn đề - Có phải ông định hỏi tôi
về sự tiến bộ của Chúc Vy sau hai tháng học, phải không? Gần kề ngày thi
rồi... Khả năng thi đậu của Vy được bao nhiêu chứ? Triển vọng thi đâu như
thế nào?
Ông Tự Thanh gật gù:
- Thôi được, cô đă giúp tôi đặt câu hỏi rồi, thế cô thấy sao?
Bội Cầm nh́n lên:
- Ông cần Chúc Vy thi đại học lắm ư? Ông đă biết là cô ấy rất khó đậu. Tại
sao cứ bắt cô ấy phải đối đầu với sự thất bại măi thế?
- Cô nói sao? Ông Tự Thanh đứng lại, nh́n thẳng vào mặt Bội Cầm - Đó là câu
trả lời của cô đấy ư? Ư cô muốn nói tŕnh độ nó quá kém, không đủ khả năng
vào đại học? Tất cả công lao bấy lâu nay dạy kèm của cô cũng chỉ có nghĩa là
vô ích thôi sao?
- Tŕnh độ nó không kém, nhưng mà việc dạy kèm của tôi rơ là vô ích, không
tác dụng.
Bội Cầm nói. Nàng đứng lại tự người bên bụi trúc.
- Ông Thanh... Tôi nghĩ là ông hiểu rơ con gái ông hơn tôi.
- Đương nhiên là tôi hiểu! - Ông luật sư nói nhanh - Nếu ư cô muốn nói là...
Cháu nó ngu th́ tôi được xin phép trả lời là cháu nó không kém lắm, trái
lại, nói không phải khen, nó c̣n thông minh nữa là khác.
- Không, không... Ông hiểu lầm rồi! - Bội Cầm cắt ngang - Đúng, Chúc Vy rất
thông minh, không những thông minh thôi mà c̣n nhạy cảm. Cô ấy hiền lành
trong trắng, ngây thơ một cách dễ thương... Tôi dạy trong trường, cũng có
rất nhiều học tṛ giỏi và dễ thương như vậy, nhưng thú thật chưa thấy ai dễ
thương như nó. Một cô bé đơn giản, thật thà. Tôi bị lôi cuốn trước sự trong
trắng đến độ ngây thơ của cô ấy. Thú thật với ông, đây là lần đầu tiên tôi
có cảm giác như vậy.
- Cảm ơn lời khen ngợi của cô! - Ông luật sư nh́n thẳng vào mắt Cầm, ông e
dè - Tôi mong rằng những lời nói của cô là thật.
- Tôi đă nói thật đấy chứ.
- Vậy th́... Tại sao cô lại cho là cháu nó không thể vào đại học?
- Bời v́ cô ấy không muốn như thế!
- Không thể được. Tôi đă nói chuyện với nó rồi cơ...
- Ông đă nói hay ông ra lệnh? - Bội Cầm hỏi ngay - Ông có biết không, trong
lúc nói chuyện ông hay vô t́nh ra lệnh hơn là tâm t́nh. V́ vậy với Chúc Vy
cũng thế, nhiều khi ông tưởng là ông đă nói chuyện với con gái ông thật ra
là ông đă ra lệnh. Tính của Chúc Vy yếu đuối rụt rè. Nó lại sùng bái ông,
kính nể ông nên không bao giờ dám phản kháng. Mặc dù Chúc Vy không thích
học, nhưng vẫn phải v́ ông mà học. Không muốn thi vẫn phải thi. Cô ấy có đủ
cả cá tính riêng, nhưng trước mặt ông vẫn không dám bộc lộ cá tính.
Luật sư Thanh nhíu mày:
- Cô định trách tôi ư?
- Không dám.
- Không dám à? Thế cô vừa nói ǵ thế? Cô mới vừa kết án tôi là ngược đăi con
gái bằng tinh thần.
- Ông Thanh, nhiều lúc quá yêu cũng có thể tạo nên ngược đăi.
- Hở? - Ông Tự Thanh lại chau mày, ông có vẻ giận rồi đôi mày kia lại giăn
ra thật nhanh - Thôi được rồi, coi như tôi ra lệnh cho con gái tôi phải thi
đại học đi, nhưng cô cho tôi biết chuyện ra lệnh kia là tốt hay là xấu? Xấu
lắm ư?
- Đương nhiên đó là v́ muốn tốt cho con.
- Và chuyện đó cũng đâu ngoài tŕnh độ của nó.
- Vâng.
- Cô cũng cho là nó thông minh kia mà?
- Vâng.
- Thế th́ tại sao nó lại học v́ tôi? Nó chịu học chứ?
- Vâng.
- Nó vừa thông minh vừa chịu học tại sao cô bảo là cô có dạy cũng vô ích?
Bội Cầm nh́n ông Tự Thanh, rồi chợt cười phá lên.
- Tại sao cô cười?
- Xin lỗi ông luật sư nhứ! - Bội Cầm nói - Cô Vy đấy thông minh và chịu học
thật... Nhưng cô ấy không nhớ bài... V́ cô ấy đâu có thích thú với những thứ
trong bài vở đâu... Thật tôi không biết phải giải thích với ông chuyện đó ra
sao? Tôi nghĩ ông là cha Vy, đương nhiên bằng trực giác ông nắm được điều đó.
Ông Tự Thanh, có vẻ suy nghĩ:
- Tôi phần nào hiểu được ư cô. Nhưng cô Cầm ạ... con tôi dù sao rồi nó sẽ lớn,
nó sẽ phải sống một cách độc lập, tôi muốn nó vào đại học, học nên người nó
có thể sống một cách tự chủ... Như cô vậy.
- Như tôi?
- Vâng. Tôi rất quư cô... Ông Thanh nói - Tôi thích cô. Nhất là cái bản tính
độc lập, cứng cỏi... Cô biết nhiều thứ. Cô nói năng khéo léo, phản ứng nhanh
nhẹn.
- Ông đă lầm rồi! - Bội Cầm lắc đầu nói - Tất cả những thứ đo, tôi nào có
học được ở đại học đâu? Mà là học ở trường đời... một trường đời đầy đau khổ,
đầy trắc trở....
Bội Cầm hướng mắt về phía cành trúc trên cao.
- Ông đừng bao giờ để Vy giống tôi. Thế giờ của cô ấy là mơ mộng, là tờ giấy
trắng, là thần thoại, là cổ tích. Nó đẹp lắm. Ông cần phải trân trọng nó...
và nhiệm vụ của ông hăy giúp nó hưởng được cuộc sống hạnh phúc đó.
Ông Tự Thanh chăm chú nh́n Bội Cầm. Lần đầu tiên ông hiểu được nhiều thứ về
Cầm. Ngoài những khó khăn về vật chất cầm c̣n có một quả tim đầy tin yêu,
đầy t́nh người. Nhưng t́nh cảm dễ làm cho con người khổ hơn vui thôi. Ông
không biết Cầm quư Vy cơ nào. Nhưng ông hiểu là không thể tiếp tục về đề tài
học của Vy nữa. Ông nắm lấy tay Cầm hướng về phía nhà mà nói:
- Thôi chúng ta đừng nói chuyện đó nữa nhé. Bây giờ vào nhà. Chúng ta đă đến
giờ ăn. Cô cũng cần phải mập ra một tí. Tôi mong là...sẽ được cô đến đây
dùng cơm luôn.
Bội Cầm không lên tiếng phản đối. Nàng lẳng lặng theo ông luật sư vào nhà.
Nàng đi dật dờ như một chiếc bóng.
Chương 5
Bội Ḥa! Bội Ḥa! Bội Ḥa!
Trời vừa tờ mờ sáng là Bội Cầm lại phải giật ḿnh tỉnh giấc bởi những tiếng
hét dồn dập của mẹ. Nàng vội thay áo nhanh chóng chạy qua pḥng của mẹ.
Bà Tố Trinh đang ngồi trên giường, mắt mở trừng trừng, hai tay giữ chặt lấy
chân không ngớt gọi, đúng hơn là bà đang la to trong cơn mê loạn:
- Bội Ḥa! Con đến rồi đấy à? Mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói với con. Bội
Ḥa! Con trai của mẹ. Con hăy đến đây. Đến đây đi con! Mẹ chờ đợi con từ bao
lâu nay mà sao con cứ bỏ mẹ đi biền biệt.
Bội Cầm bước tới cạnh mẹ, nắm lấy bàn tay khẳng khiu, nhăn nheo chỉ c̣n da
bọc xương của người, lay mạnh:
- Mẹ ơi mẹ! Mẹ hăy tỉnh lại đi, con đây mà. Mẹ làm sao thế? Mẹ cần ǵ cứ nói
với con.
Bà Tố Trinh có vẻ ngần ngừ một chút, h́nh như bà hơi tỉnh lại. Bà nh́n Bội
Cầm, như không biết Cầm là ai.
Cầm đặt tay lên vai mẹ, nhỏ nhẹ:
- Mẹ nằm xuống nhé, nằm xuống nghỉ cho khỏe đi, nha mẹ?
Bà Tố Trinh đẩy mạnh tay Cầm ra:
- Mày là Bội Cầm phải không?
- Vâng.
Bội Cầm nói, hơi rùng ḿnh. Giọng nói của mẹ sắc lạnh, khô không khốc. Giọng
nói như vậy thường báo hiệu cơn giông băo sắp xảy đến:
- Mày vào pḥng tao làm ǵ thế?
- Mẹ đang gặp ác mộng - Bội Cầm giải thích - Con nghe tiếng hét của mẹ nên
chạy qua đây.
- Tao đă hét thế nào?
- Mẹ! - Bội Cầm không muốn nhắc đến chữ Bội Ḥa, nên ngập ngừng, nhưng rồi
lại cười nói - Con cũng không nghe rơ nữa.
- Vậy th́ lúc vào đây mày có thấy Bội Ḥa không?
Nữa rồi, lại lắc đầu... Bội Cầm bàng hoàng.
- Không... Không có... Không thấy.
- Tại sao mày trả lời một cách lúng túng như vậy? Bà Tố Trinh trừng mắt -
Mày giấu giếm điều ǵ thế? Mày đă đuổi Bội Ḥa đi phải không? Tao biết mà,
mày ghét cay ghét đắng thằng Bội Ḥa từ nhỏ.... V́ nó là con trai... Nó học
giỏi, lănh phần thưởng nhiều hơn, năm nào nó cũng hạng nhất. Tao yêu nó hơn
mày, nên mày ghét nó phải không? Tao biết mày đâu có thương nó, mày không
muốn thấy nó trong nhà này mà!
- Mẹ ơi, mẹ! - Bội Cầm đau khổ. Nàng bất lực nh́n mẹ lảm nhảm. Biết là mẹ
không nghe nhưng phải giải thích - Mẹ đă biết là con không hề ganh ghét em
con...con yêu nó... Không ai trông thấy nó mà chẳng yêu nó được... Nó thông
minh, đẹp trai, học giỏi. Lẽ nào con lại ghét nó ư?
- Vậy mày đem giấu nó ở đâu chứ?
- Mẹ.
- Nói đi! Mày đă đem nhốt nó ở đâu? Ở đâu?
- Sao em cứ hành hạ con Bội Cầm măi thế?
Ngoài cửa có tiếng ông Vĩnh Tú vọng vào.
Bội Cầm quay sang nh́n thấy cha đang bước vào. Mái tóc ông bạc trắng cả...
Ông bước tới bên vợ, ôn tồn:
- Thằng Bội Ḥa nó đă chết rồi... Anh đă nói cho em biết chuyện đó lâu rồi,
sao em không nhớ?
- Chết rồi ư? Bà Tố Trinh run rẩy, mắt bà mở to - Nó chết rồi! Chết rồi! Bội
Ḥa... Ai? Chúng mày... Chúng mày đă giết nó... Chúng mày đă cưa nó ra làm
đôi... Đúng rồi...đúng rồi, chính chúng mày đă giết nó.
Giọng nói của bà thật đau khổi, nó nghẹn ngào nức nở như tiếng kêu vô vọng
trong bóng tối.
Ông Vĩnh Tú đưa tay lên chặn lại, ông không muốn lối xóm nghe thấy, ông nói:
- Đừng hét nữa Tố Trinh! Em nghe anh nói nè! Bội Ḥa đă chết v́ chứng ung
thư xương. Bác sĩ Chung đă phải cắt bớt chân của nó, định cứu sống nó nhưng
không cứu được... Ai cũng đă làm hết khả năng của ḿnh. Nhưng trời đă muốn
vậy...em phải chấp nhận thôi. Em đừng giày ṿ, hành hạ Bội Cầm nữa. Nó vô
tội, nó không liên quan ǵ đến nguyên nhân dẫn tới cái chết của Bội Ḥa...
Chúng ta đă mất một đứa con trai, đừng để mất thêm đứa con gái. Em cứ trách
Bội Cầm măi. Trách một cách vô lư. Bội Cầm đâu có trách nhiệm ǵ trong cái
chết của Bội Ḥa chứ?
Bà Tố Trinh đẩy chồng ra và lại hét:
- Chính nó... Chính nó đă nguyền rủa, nó đă đố kỵ và ganh ghét... V́ nó biết
tôi thương Bội Ḥa... Bội Ḥa mới chết...
- Đừng la lớn nữa - Ông Vĩnh Tú bụm miệng vợ lại - Em đừng v́ hiểu lầm mà
trút tội cho Bội Cầm... Bội Cầm thương yêu em nó như chúng ta đă thương yêu.
- Ui da!
Ông Tú chợt thét lên:
- Tại sao em lại cắn anh? Buông ra! Tố Trinh... Em điên rồi ư?
Bội Cầm xông tới. Nước mắt ràn rụa. Những lời của cha đă làm nàng cảm động.
Lâu lắm rồi... Phải nói là chưa bao giờ cha nàng để lộ t́nh cảm của người
với con. Ông nghiêm khắc, lạnh lùng. Lúc nào giữa hai cha con đều có khoảng
cách, nhưng mà bây giờ... Không hiểu sao cha lại nói điều đó? Phải chăng
trong tận cùng nỗi khổ đau, con người thường không giấu kín hoặc ǵn giữ
điều ǵ. Hay là v́ cha không muốn những lời trách móc oan ức của mẹ làm Cầm
đau khổ.
Bội Cầm khóc, khóc một cách thoải mái. Và qua làn nước mắt Cầm lại thấy cha
bị mẹ cắn. Cắn không nhả, cắn thật đau. Cầm xông tới, không đắn đo ǵ nàng
cạy miệng bà Tố Trinh:
- Mẹ! Mẹ nhả ra đi... Đừng cắn cha nữa. Lỗi ở con cơ mà. Tại sao mẹ lại cắn
cha?
Đột nhiên, bà Tố Trinh buông chồng ra, rồi thẳng tay giáng cho Bội Cầm một
cái tát đau điếng.
Bội Cầm loạng choạng ngă về phái đầu giường. "Rổn", ly và b́nh nước để trên
bàn rơi xuống đất vỡ tan. Và Cầm ngă ập theo. Cầm chỉ cảm thấy nhói đau ở
cánh tay và bắt đầu thấy máu chảy. Máu chảy thật nhiều. Bội Cầm choáng váng
nghe tiếng hét của cha:
- Tố Trinh, bộ em định giết luôn đứa con gái c̣n lại chăng?
- Hả? Bội Cầm, Bội Cầm,con có sao không?
Ông Vĩnh Tú cúi xuống đỡ Cầm. Giọng nói như nghẹn lại. Cầm vội gượng đứng
dậy, nàng ôm lấy tay, nói:
- Không, không sao đâu cha ạ. Chỉ bị một vết thương nhỏ thôi... Cha đừng lo,
không có ǵ hết. Cha lo cho mẹ đi, để tự con lo liệu được.
Ông Vĩnh Tú đẩy con gái ra, định xem xét vết thương nhưng Bội Cầm đă chụp
lấy chiếc áo ngủ đắp lên không để cha nh́n thấy. Nàng cố gượng cười, mặc dù
lúc ấy tay tê buốt.
Sau cảnh đổ vỡ nhất là khi nh́n thấy máu, bà Tố Trinh h́nh như tỉnh lại đôi
chút. Bà ngồi thẳng lưng, mắt mở trừng trừng nh́n các mảnh vỡ trên đất, nh́n
Bội Cầm... Bà lẩm bẩm rất tỉnh táo:
- Bội Cầm, Bội Cầm! Con mới té ư? Có sao không, đến đây mẹ xem... Ồ! H́nh
như có máu... Có máu...
Bội Cầm bối rối. Cầm nghi ngờ thái độ trầm tĩnh lo âu của mẹ nhưng Cầm vẫn
nói:
- Không sao đâu, chẳng sao đâu mẹ. Mẹ nằm xuống ngủ đi nhé. Để con dọn dẹp.
Bội Cầm cúi xuống định dọn, nhưng ông Vĩnh Tú đă can ngăn:
- Để cho cha, con đi rửa vết thương và xức thuốc vào. Hôm nay con có giờ dạy
chứ?
- Dạ có! - Bội Cầm nh́n vào đồng hồ - Chết rồi! Đă bảy giờ, nếu không ra đón
xe buưt sợ sẽ trễ tiết thứ nhất mất.
Bội Cầm vội quay sang cha nói:
- Con không chuẩn bị kịp thức ăn sáng cho cha, một chút nữa cha nhờ chị
người làm lo hộ nhé. Bây giờ trễ giờ con rồi. Con phải xức thuốc và đi ngay.
Hai tháng nay nhờ số tiền lương hậu hĩnh của luật sư Thanh trả cho việc dạy
kèm ở tư gia, Bội Cầm, đă kiếm được người làm, phụ công việc cho cha. Bà
này, mỗi buổi sáng tám giờ đến và măi tám giờ tối mới về nhà. Bà lo công
việc lặt vặt trong nhà.
Bước vào pḥng tắm, Bội Cầm mở vết thương ra, vết đứt vừa sâu lại vừa rộng.
Phần áo ngủ đắp lên đấy bị ướt đẫm máu. Cầm lấy bông và băng vải ra quấn vội
vết thương xong, thay áo bước ra ngoài. Hối hả vậy mà cũng gần tám giờ sáng.
Rời nhà, Cầm thẳng bước về phía trạm xe buưt.
Trời nóng quá. Mùa hè ở đây, vừa mới sáng là mặt trời đă leo lên tận mái
nhà. Cái nắng như muốn thiêu đốt hết mọi vật. Nắng chói chang đă làm Cầm hoa
mắt. Nàng sửa lại chồng sách trong tay, tựa lưng vào cột đèn nghỉ một chút
cho đỡ mệt. Có một cái ǵ đó làm đầu như nặng ra, làm cơ thể như chao đảo,
toàn thân nàng mệt mỏi một cách kỳ lạ. Cầm chưa lấy lại được thăng bằng, th́
chợt có tiếng rú của xe tăng tốc độ. Quay lại, nàng đă thấy chiếc xe gắn máy
lái bởi một người đàn ông trẻ đang lao thẳng về phía nàng. Cầm giật ḿnh
muốn tránh. Nhưng không kịp. Thôi rôi! Hôm nay quả là ngày xui xẻo - Cầm
nghĩ. Chiếc xe thắng két một tiếng rồi nó dừng lại chỉ cách Cầm có mấy phân.
Cầm bàng hoàng chưa kịp nh́n kỹ th́ có tiếng cười.
- Sao thế? Giật ḿnh ư? Làm ǵ mặt mày tái mơ tái mét vậy? Sợ à?
Cầm úp những quyển sách vào ngực, nh́n kỹ th́ ra là Ngô Tùng Siêu. Mấy ngày
nay, không hiểu sao sáng nào, Cầm cũng gặp Siêu. Có lẽ v́ Công ty Xây dựng
của cậu ấy ở gần đây. Thỉnh thoảng Siêu cũng đến nhà đ̣i đưa Cầm đi làm,
nhưng Cầm nghĩ, con gái mà ngồi sau xe con trai kỳ quá, nên cứ khăng khăng
từ chối. Siêu cũng không ép. Nhưng mỗi lầm Cầm đi ra trạm xe buưt, th́ Siêu
cũng chạy chầm chậm theo một quăng.
- Bậy thật! - Bội Cầm không vui nói - Cậu cứ làm như trẻ con không bằng, tôi
tưởng sắp gặp tai nạn đến nơi!
- Xin lỗi nhé! - Siêu cười nói. Nụ cười của anh chàng rất tự nhiên. Nắng như
lấp lánh trong ánh mắt - Cầm không tin tưởng tài nghệ lái xe của tôi ư?
Không lẽ tôi có thể đụng cầm được à?
Rồi nh́n vào đồng hồ, Siêu nói:
- Hôm nay chắc Cầm trễ giờ mất rồi.
- Thật vậy ư?
Bội Cầm bối rối bước nhanh, cố tranh thủ tới trạm xe buưt càng nhanh càng
tốt.
- Nếu bây giờ mà Cầm c̣n ở đây chờ xe buưt nữa th́ chắc là phải trễ thật.
Thôi lên đay, bảo đảm chỉ mười phút sau là Cầm sẽ đến trước cổng trường
ngay.
Bội Cầm nh́n Siêu, hơi do dự. Siêu thấy vậy vội kéo cánh tay Cầm về phía xe.
- Ui da!
Bội Cầm bất giác hét lên, v́ Siêu vô t́nh nắm trúng cánh tay đau của nàng:
- Làm sao thế?
Tùng Siêu, tái mặt, buông lỏng cánh tay Cầm ra. Chàng đă nh́n thấy vết máu
loang ra cả áo. Siêu kéo Cầm đến gần, kéo tay áo lên cao. Máu rịn ra ngoài
lớp băng vải. Siêu rùng ḿnh, chưa kịp phản ứng th́ Cầm đă lảo đảo nói:
- Tùng Siêu... Tôi... Tôi sắp ngất xỉu đây!
Siêu giật ḿnh nhảy xuống xe. Một tay đỡ tay Cầm, tay kia kéo xe vào sát lề
đường. Chàng thấy không thể chậm trễ được, vội vẫy tay gọi taxi.
Kéo Cầm lên xe, Siêu nói như ra lệnh:
- Lên nhanh, tôi đưa Cầm đến bệnh viện.
Cầm lưỡng lữ:
- Nhưng tôi c̣n phải lên lớp.
- Không lên lớp liếc ǵ cả.
Siêu hét và đẩy Cầm lên taxi.
Ngồi tựa lưng vào nệm mà Cầm vẫn thấy choáng. Tứ chi đau nhói. Đau đến chảy
nước mắt được. Tuy vậy nàng vẫn không quên chiếc xe gắn máy của Siêu ở vệ
đường:
- Cậu Siêu!
- Ǵ thế?
- C̣n chiếc xe, cậu chưa khóa... Coi chừng bị mất trộm đấy.
- Mặc nó!
Siêu nói và leo lên xe ngồi cạnh Cầm. Chiếc xe lướt nhanh.
Có lẽ anh chàng đang giận ta, Cầm nghĩ ta đă làm anh ta trễ giờ mất. Cầm
biết công việc của Siêu khá quàn trong. Kiến trúc sư mà! Có lẽ những bản vẽ
kia vẫn c̣n để trong cốp xẻ Cầm thở dài:
- Cậu Siêu! Thật có lỗi, tôi đă làm cho cậu bị trễ giờ đến
sở - Bội Cầm cố giữa vẻ b́nh thản nói.
Máy điều ḥa không khí trong taxi khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
- Thật ra th́ vết thương không nặng lắm đâu, cậu hăy để tôi xuống xe đi dạy,
khỏi phải đến bệnh viện làm ǵ.
Siêu quay lại quắc mắt:
- Cô nó ít một chút có được không? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?
- Tôi bị té.
- Cha mẹ của Cầm không hay biết ǵ ư?
Siêu nói, nhưng rồi chợt nhớ ra hoàn cảnh của Cầm nên ngưng lại.
Cầm th́ tựa đầu vào ghế. Lúc này có cái ǵ bềnh bồng trong đầu, khiến nàng
cảm thấy buồn ngủ... Tối qua không ngủ được, sáng nay lại chưa ăn ǵ, rồi
lại gặp chuyện...bị thương... Hèn ǵ chẳng yếu, chẳng mệt mỏi sao được. Cầm
chợt thấy muốn có một chỗ nào đó nằm nghỉ một lúc, có lẽ khỏe hơn chứ bây
giờ không phải chỉ có một sự mệt mỏi ở thể xác, mà c̣n cả ở tinh thần.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một bệnh viện, Cầm được đưa vào trong.
Ngồi trước mặt bác sĩ, Cầm mới nhớ ra, nói với
Siêu:
- Tôi không có mang tiền theo.
- Đừng lo, tôi có đây.
Siêu nói nhanh. Bác sĩ đă mở lớp băn vải lộn xộn của Cầm ra, ông chau mày.
Vết thương thật rộng, đang rỉ máu. Ông quan sát kỹ rồi nó với Siêu:
- Thế này làm sao cô ấy không đa cho được? C̣n mấy mảnh thủy tinh li ti nằm
trong vết cắt này. Bác sĩ nói, rồi bảo Siêu - Cậu ra ngoài ngồi chờ một
chút, chúng tôi cần một khoảng thời gian để rửa vết thương và gắp các mảnh
chai ra. Có lẽ c̣n phải khâu thêm khoảng mười mũi. Rất tiếc. Rất tiếc. Cánh
tay đẹp thế này mà phải mang sẹo...
Siêu bước ra khỏi pḥng tiểu phẫu. Như vậy là Cầm không thể lên lớp sáng nay
rồi. Chàng vội gọi dây nói đến trường của Cầm xin phép, rồi lại gọi sang
Công ty Xây dựng xin nghỉ cho ḿnh.
Siêu ngồi ở pḥng chờ. Hơn một tiếng đồng hồ sau, mới thấy Cầm bước ra với
bác sĩ.
Siêu được dặn ḍ:
- Mai nhớ đưa cô ấy lại thay băng. Một tuần lễ sau tháo chỉ. C̣n thuốc th́
bốn giờ uống một lần. Nếu tối không bị sốt th́ coi như không oó ǵ đáng sợ
nữa. C̣n nếu sốt th́ làm ơn gọi điện thoại cho tôi nghen.
Bác sĩ ghi cho Cầm số máy với một đống thuốc uống. Ông ta c̣n nói thêm:
- Cô cần phải nghỉ ngơi, nhớ không nên để va chạm thêm vào vết thương. Cũng
không nên đụng nước. Bằng không vết thương mà sưng tấy lên th́ cái sẹo nó nở
ta ra đấy, liệu hồn. À! Cũng phải đề pḥng cả nhiễm trùng nữa đấy.
Tùng Siêu trả tiền viện phí xong, hai người bước ra ngoài.
Mặt Cầm vẫn xanh xao, có lẽ Cầm đau lắm.
Siêu nghĩ và nói:
- Tôi xin phép cho Cầm nghỉ hôm nay, thành thử đừng phải bận tâm ǵ về
chuyện dạy dỗ nữa. Bây giờ để tôi đưa Cầm về nhà nhé?
- Thôi khỏi cần! - Cầm nói nhanh - Tôi không thể về nhà bây giờ, làm thế cha
tôi sẽ lo lắng.
Cầm nh́n quanh rồi nói tiếp:
- Cậu Siêu, cậu biết nơi nào có thể ngồi lâu được không? Tôi càn t́m một chỗ
ngồi đến tan dạy mới về nhà.
Siêu nh́n nàng không đáp, chàng vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Mười phút sau, họ đă có mặt ở một quán ăn Tây có tên là "Lan Tâm". Chọn một
góc vắng, họ ngồi xuống. Ánh sáng vừa phải, ghế nệm êm, khung cảnh thoải mái
khiến Cầm thấy dễ chịu.
Trên tường là một bức họa lớn, vẽ một thiếu nữ cưỡi ngựa. Trên bàn tay một
chậu thủy tinh, trên có đóa hoa hồng tươi màu đỏ. Bội Cầm ngồi tựa lưng vào
ghế, chưa bao giờ Cầm bước chân vào nơi sang trọng như vầy. Có chăng chỉ một
lần... Đó là lần cuối cùng chia tay với Lâm Duy. Nhưng chỉ là ở một quán cà
phê nhỏ... Cầm c̣n nhớ Duy đă nắm chặt đôi tay nàng với những lời thề thiết
tha:
- "Tối đa là hai năm, Bội Cầm! Hai năm nữa anh sẽ trở về. Dù có thi đậu hay
không thi đậu, anh cũng phải trở về, anh không thế sống xa em. Bội Cầm... Em
hiểu không, cứ nghĩ đến cảnh sống mà thiếu em, anh buồn muốn chết".
C̣n, c̣n nhiều nữa, Duy đă nói với nàng những lời mật ngọt như vậy.
Thế mà... Hai năm đă trôi qua... Không phải hai năm. Bây giờ đă bốn năm
rưỡi... Duy không quay lại, Duy cũng không chết mất. Chàng đă cưới vợ. Tất
cả những lời thể non hẹn biển trở thành những lời nói chơi.
Chuyện trăm năm như một ảo ảnh... T́nh yêu! T́nh yêu! T́nh yêu là ǵ? Phải
chăng chỉ là cái mà các nhà văn múa bút để lừa gạt người đọc thôi? Và giữa
thời đại tên lửa này, cuộc sống thay đổi đến độ chóng mặt th́ t́m đâu ra một
t́nh yêu chung thủy? Cầm thầm nghĩ.
Chợt nhiên, Bội Cầm cảm thấy có hai hàng nước mắt lăn xuống má.
Trên bàn, trước mặt có ly cà phê đen. Ly cà phê đă nguộ mang ra từ bao giờ
thế? Bội Cầm ngẩn ra. Rồi nàng lại thấy có người kéo ghế đến ngồi sát bên
cạnh nàng. Nắm lấy cánh tay không bị thương của nàng... Một giọng nói thanh
niên, một giọng nói trẻ và ấm:
- Có đau lắm không? Có cần uống thuốc giảm đau không? Bác sĩ nói là Cầm sẽ
thấy nhức nhối lắm, uống chứ?
Bội Cầm giật ḿnh, nàng như mới tỉnh giấc...quay trở về thực tế sau giấc
mộng xa xăm. Cầm mở to mắt. Nàng phát hiện ra Siêu đă kéo ghế từ vị trí đối
diện đến bên cạnh nàng. Anh chàng đang nh́n nàng với đôi mắt to. Đôi mắt có
chút lôi cuốn và đang nh́n nàng rất lạ. Lâu lắm rồi, Cầm cũng đă gặp ánh mắt
giống như vậy. Đúng rồi! Ánh mắt của Duy, Bội Cầm giật ḿnh, hoàn toàn trở
về thực tế.
- À, cậu Siêu - Cầm nói, với một chút luống cuống, cố rút tay ra khỏi tay
Siêu nhưng không được - Tôi khỏe lắm, không thấy đau đơn ǵ cả. Cậu yên tâm.
Và Bội Cầm lại cố rút tay ra nhưng vẫn không được. Siêu nh́n trừng trừng vào
mắt Cầm, giọng nói của cậu ta có ǵ đó đổi khác:
- Đừng nên thế! Tại sao lúc nào Cầm cũng như muốn trốn lánh tôi? Tại sao
vậy? Giữ khoảng cách để làm ǵ? Không cho tôi cái diễm phúc được chăm sóc
chiều chuộng Cầm à?
Trời đất! Bội Cầm bối rối. Chuyện ǵ sắp xảy ra đây? Không, không được. Hôm
nay xảy ra bấy nhiêu chuyện, đủ rồi. Đầu óc như muốn nổ tung rồi. Không thể
suy nghĩ, phân tích ǵ được nữa. Mọi thứ đang đau. Ta không có quyền nghĩ
khác được.
- Cậu Siêu, cậu nên tỉnh táo một chút nào! - Bội Cầm nói, lưỡi như cứng ra,
môi như khô lại - Cậu c̣n trẻ tuổi! Tôi lúc nào cũng coi cậu như em... Cậu
biể đấy, nếu Bội Ḥa c̣n sống, nó cũng bằng cỡ tuổi cậu.
- Nhưng tôi đâu phải là em của Cầm? - Siêu nói nhanh. Mặt đỏ hẳn. Giọng nói
có vẻ xúc động - Cầm cao lắm là lớn hơn tôi hai tuổi thôi! Khoảng cách thời
gian như vậy đâu lớn lắm? Bội Cầm, đừng ḥng nói với tôi là Cầm không hoàn
toàn hiểu v́ sao tôi cứ t́m cách xuất hiện trước nhà của Cầm. Cũng đừng cho
rằng, hoàn toàn không hiểu v́ sao tôi cứ quan tâm lo lắng, cứ t́m măi lư do
để gần gũi Cầm... Tôi đă nói với Cầm rằng...
- Đừng! Đừng... Bội Cầm hoảng hốt, cố rút tay ra và thu người vào ghế - Cậu
đừng làm tôi sợ, cậu Siêu, cậu c̣n trẻ... Có thể cậu chưa hiểu được cậu đang
làm ǵ... Hăy quên đi, cậu Siêu. Đừng nói đến chuyện đó nữa, bằng không...
Một ngày nào đó cậu lớn lên, cậu trưởng thành, cậu sẽ thấy hối hận về những
ǵ cậu vừa nói với tôi.
Tùng Siêu mở trừng trừng đôi mắt. Rồi tự nhiên nhắm nghiền lại. H́nh như cậu
ta đang cắn nhẹ môi. Siêu ngả người ra sau một chút. Đă có một khoảng cách
nhỏ. Khuôn mặt Siêu không c̣n đỏ nữa mà tái đi. Lập tức Bội Cầm hiểu ra.
Nàng đă khiến cho Siêu thấy tổn thương, Siêu bị chạm tự ái. Bội Cầm bối rối,
đặt tay ḿnh lên tay Siêu, Cầm nói như giải thích phân bua:
- Cậu thấy đó cậu Siêu... Cậu không hiểu được tôi đâu. Và nàng tiếp - Tôi
bây giờ già rồi. Tôi không xứng đáng với cậu nữa.
- Thôi đừng nói gi hết! - Siêu cắt ngang.
Khuôn mặt chàng có nét giận hờn của trẻ con, chàng hất tay Cầm ra rồi thọc
tay vào tóc với cái vẻ nũng nịu con trẻ trông rất dễ thương.
Siêu vừa lắc đầu vừa nói - Tôi hiểu rồi. Cầm không coi tôi ra ǵ cả, Cầm cho
tôi là một đứa con nít, chưa trưởng thành, chưa biết suy nghĩ. Chưa bao giờ
tôi nhận ra điều ấy và thấm thía như lúc này.
- Không phải vậy đâu, hoàn toàn không phải - Bội Cầm vội vă nói. Nàng cũng
không hiểu ḿnh tại sao lại nói như vậy.
- Không phải là sao? - Siêu buông tay xuống nh́n thẳng Cầm - Có nghĩ là Cầm
không coi tôi là đứa con nít phải không? Tôi dù sao cũng hai mươi bốn tuổi
rồi. Tôi cũng đă đi làm, đă có một vị trí trong xă hội nhất đinh. Nói tóm
lại, tôi đă trưởng thành, đă có nghề nghiệp, có tŕnh độ và nhận thức rơ
ràng những ǵ ḿnh đang làm. Vậy thử hỏi c̣n ǵ nữa, Cầm hăy cho biết đi!
Thế nào mới gọi là trưởng thành nữa chứ?
Siêu nhíu mày suy nghĩ. Đôi mắt chàng như van lơn, như cầu khẩn nh́n Cầm.
- Cầm hăy nói đi! Lúc Cầm nói chuyện t́nh yêu với Lâm Duy đó, bấy giờ hắn
bao nhiêu tuổi?
Đừng! Trái tim Cầm như kêu gào! Đừng nhắc đến cái tên Lâm Duy... Đừng tàn
nhẫn như vậy! Cầm mở to mắt. Nàng cảm thấy ngột ngạt khó thở - Cậu Siêu! Cậu
biết không? Chính v́ có chuyện Lâm Duy mà tôi không muốn lầm lỡ, không muốn
xa chân một lần nữa. Cậu không hiểu đậu cậu không hiểu sao... v́ sao, tôi
lại sợ tuổi trẻ như vậy. Và v́ sao... V́ sao tôi lại già thế này. Tất cả
cũng chỉ v́ t́nh yêu, v́ nỗi đau. Đầu óc Bội Cầm lúc này lan man bao suy
nghĩ.
Bất giác nàng nói:
- Cậu Siêu này! Bội Cần nói rất khẽ - Thuốc giảm đau cậu để đâu, cho tôi.
Tôi cảm thấy đau quá, đau quá...
Lập tức, ngón đ̣n khỏa lấp được hữu hiệu ngay. Siêu gác mọi chuyện qua một
bên, vội vă t́m trong đống thuốc ra viên thuốc Cầm cần. Siêu nh́n Cầm. Viên
thuốc được uống ngay với nước lọc. Nh́n khuôn mặt nhăn nhó của Cầm, Siêu
chợt như hối hận. Ḷng chàng buồn rười rượi. Đúng ra không nên, không nên
nhắc đến tên Lâm Duy. Cầm đang bị đau vết thương ở tay, ta đành ḷng nào lại
nhắc đến vết thương ở tim nàng. Rơ thật tàn nhẫn!
- Bây giờ cậu hăy cho tôi nghỉ một chút nhé - Bội Cầm tựa đầu vào ghế nói. -
Chuyện kia để hôm khác sẽ bàn đến, lúc nào tôi khỏe, tôi không c̣n đau,
chúng ta sẽ có dịp bàn lại.
- Lỗi tại tôi cả - Siêu nói nhanh - Cầm nói đúng, tôi rơ ràng chưa trưởng
thành. Tôi c̣n ích kỷ ngang ngạch... Chưa biết cách chiều chuộng, chăm sóc.
Và Siêu có vẻ đau khổ về những ǵ ḿnh làm không đúng lúc đă qua.
Bội Cầm ngồi đấy yên lặng. Trong phút giây nàng chợt thấy ḷng ḿnh
thoáng một chút xúc động, nhưng nàng vẫn im lặng.
Chương 6
Cuộc đời thường có nhiều dữ liệu đôi khi không giải thích nổi và bất ngờ
thường hay dồn dập đến cùng một lúc.
Chuyện đó cũng xảy ra với Bội Cầm.
Bệnh của mẹ đang ở trạng thái "tĩnh", đột ngột biến sang trạng thái "động".
Thật ra th́ cũng không phải bất ngờ, v́ ngay từ đầu, bác sĩ đă từng cho ông
Vĩnh Tú và Bội Cầm biết:
- Nếu quư vị không đưa bà ấy vào viện tâm thần, bệnh sẽ càng lúc càng nặng.
Bước đầu chỉ là ảo giác, tưởng tượng. Nhưng càng lúc sự tưởng tượng đó sẽ
mang lại nguy hiểm. Bắt đầu nói nhảm, rồi đến đánh người, đập phá đồ đạc, la
hét... Cái ǵ cũng có thể xảy ra, v́ vậy quư vị nên tỉnh táo một chút, suy
nghĩ sáng suốt một chút. Đưa bà ta vào viện tâm thần trị liệu th́ hơn. Chứ
đừng quá thương yêu bà ta mà nấn ná để ở nhà. Tôi báo trước sẽ có chuyện
không hay xảy ra.
Cha con Bội Cầm không phải là không tỉnh táo, không biết suy nghĩ. Có điều
họ không đành ḷng để bà Tố Trinh vào nhà thương điên. Ở đấy có nhiều h́nh
ảnh mà t́nh cảm gia đ́nh không thể chấp nhận được. Đó là chưa kể lúc mới
bệnh, bà Tố Trinh tỏ ra rất hiền lành. Bà chỉ ngồi lẳng lặng, suy tưởng nhớ
tiếc đứa con trai đă mất. Hành vi như vậy nào có ǵ nguy hiểm đến ai! Rồi
sau đó, không hiểu nghe ai nói, bà biết được chuyện sẽ bị đưa vô nhà thương
điên. Thế là bệnh trở nặng ngay. Bà bệnh không phá phách mà chỉ là một sự
đột quỵ. Đôi chân yếu dần. Đi đâu cũng cần phải có người diu. Mói hôm trước,
bác sĩ đến khám, cho biết cơ thể không hề bệnh ǵ ngoài vấn đề tâm thần.
Chính tâm thần tác động làm bà đột quỵ. Lúc tỉnh bà thường van vỉ cùng chồng:
- Anh Tú... Em đă sống chung với anh hơn hai mươi năm nay. Anh hăy thề đi!
Thề là sẽ không bao giờ đưa em vào nhà thương điên nghen.
T́nh cảm, sự trung hậu, và lương tâm con người đă bắt ông Vĩnh Tú thề. Ông
hứa, và năn nỉ mọi người đừng nhắc đến chuyện đưa bà vào nhà thương điên nữa.
Công việ nhà bây giờ rất bận rộn. Bội Cầm tất bật với việc ở trường, việc đi
dạy kèm. Người giúp việc chỉ làm những việc nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. V́
vậy, để tiện việc chăm sóc, thuốc thang cho vợ, ông Vĩnh Tú xin về hưu non.
Tưởng mọi việc sẽ êm, nhưng rồi bệnh của vợ ông càng lúc càng nặng ra. Không
biết bắt đầu từ bao giờ, Bội Cầm đă trở thành mục tiêu la chửi, đay nghiến
của bà. Con người b́nh thường cũng thế thôi, cũng cần phải có đối tượng nào
đó để trút bỏ những uất sức, bực dọc, đè nén. Những bực dọc đó có thể là sự
bất măn trong sự nghiệp, sự cạnh tranh, giành giật, hay là kẻ thù, t́nh địch
hoặc một kẻ gai mắt...
Tại sao bà ghét Bội Cầm? Có thể xuất phát từ quan niệm trọng nam khinh nữ,
cũng có thể v́ lúc đầu Bội Cầm đă đồng ư để Bội Ḥa được giải phẫu.
Mặc dù biết tâm trí mẹ không b́nh thường, nhưng Bội Cầm vẫn không làm sao
giấu được sự đau khổ khi bị mẹ trút cơn giận dữ. Rất nhiều lần, nàng đă khóc
v́ chuyện này. Và cũng rất nhiều lần, nàng tự hỏi v́ sao mẹ lại ghét bỏ nàng
đến độ như vậy.
Có lần tuyệt vọng, Cầm đă hỏi cha:
- Cha ơi! Con có phải là con ruột của mẹ không? Hay chỉ là đứa con nuôi? Có
lẽ chỉ có Bội Ḥa mới là con ruột!
Ông Vĩnh Tú đă trừng mắt nh́n Bội Cầm và Cầm chưa bao giờ thấy cha giận dữ
như vậy.
- Tại sao con có thể nói như vậy chứ? Dù sao mẹ con cũng đang bệnh, con phải
hiểu và bỏ qua. Không lẽ cả con cũng điên ư? Ai lại để ư đến lời nói của
người điên bao giờ!
Câu nói của cha khiến Bội Cầm bừng tỉnh. Không thể suy nghĩ bậy bạ, Cầm
không c̣n thắc mắc mà chỉ âm thầm chấp nhận sự giày ṿ đay nghiến của mẹ. Mẹ
đă xua đuổi làm cho Bội Cầm bị thương. Đó chẳng qua là một tai nạn ngoài ư
muốn. Nhưng Tùng Siêu lại có được cơ hội này tỏ t́nh yêu, đó là một sự bất
ngờ. V́... Dù Cầm quen với Siêu đă lâu, nhưng trong mắt Cầm, Siêu vẫn là một
đưa nhỏ mới lớn - Một đứa em trai. Và đă có một khoảng thời gian h́nh như
Cầm đă quên bẵng như không biết đến con người đó. Bây giờ đột nhiên Siêu lại
đột ngột xuất hiện. Với t́nh cảm vồn vă gần như ngây thơ, Siêu đă bày tỏ nỗi
ḷng của ḿnh. Rơ ràng chuyện này mới rối rắm làm sao, đă gây cho Cầm một ít
xáo trộn.
Nhưng mà chuyện đó cũng không làm Cầm bất ngờ hơn chuyện khác. Đó là sự xuất
hiện của Lâm Duy Trân.
Lâm Duy Trân là em gái của Lâm Duy, nhỏ hơn Duy bốn tuổi. Khi Cầm gặp Duy
trong buổi đón sinh viên mới và họ đă yêu nhau. Lúc Cầm vừa chân ướt chân
ráo bước vào ngưỡng cửa đại học th́ Duy đă là sinh viên năm thứ ba. C̣n Duy
Trân, một cô nữ sinh trung học mười bảy tuổi. Bấy giờ tuy mới lớn, nhưng
Tran đă là trung tâm điểm chú ư của bao nhiêu chàng trai. Trân rất giống
anh. Nàng có sức hấp dẫn lôi cuốn lại nói năng nhỏ nhẹ. Trân rất đẹp, một vẻ
đẹp lồ lộ toát ra quanh người.
Trân có một cuộc sống khá sôi nổi, không hiểu có phải v́ Trân ngây thơ quá
không, mà Cầm lại thấy Trân như đùa giỡn với bạn bè khác phái, đặc biệt là
hay nhởn nhơ như con cá vàng trong chuyện t́nh cảm. Với ai cô bé cũng tỏ ra
mềm mại, dễ chinh phục. V́ vậy, cả đám con trai bu quanh lấy cô.
C̣n chuyện học hành của Tran th́ không lấy ǵ sáng sủa lắm. Với cô, tốt
nghiếp được cấp III đă là may mắn. Biết sức ḿnh, Trân không vào đại học mà
chọn nghề hát. Thế là đi làm ca si, cũng được lên truyền h́nh, cũng được mấy
tay đạo diễn háo sắc lăng-xê. Kể ra, giọng hát của cô không có ǵ đặc biệt,
cô được người ta chú ư trước hết là bởi sắc đẹp và cách ăn mặc. Mỗi khi lên
sân khấu biểu diễn, Trân ăn mặc khá hớ hênh, theo lối học đ̣i phô trương
thân thể nửa kín, nửa hở như mấy cô đào bên Tây nên bị ban bảo vệ thần phong
mỹ tục cấm hát.
Buồn chán ít hôm, Trân tức giận bỏ nghề nhảy qua làm diễn viên điện ảnh. Ít
lâu sau, Cầm được tin Trân đi đóng phim cho một hăng phim lớn ở thủ đô.
Trong khoảng thời gian Duy tốt nghiệp đại học, cũng đă thi hành xong nghĩa
vụ quân sự. Đó cũng là lúc lễ đính hôn giữa Duy và Cần được tổ chức. Ngày
vui, Duy và Cầm nhận được bưu thiếp của Trân đánh từ thủ đô với ḍng chứ
ngắn gọn như sau:
"Mong anh chị suốt đời bên nhau
- T́nh yêu vạn tuế"
Khi nhận được những lời chúc mừng, cả hai người đều thích thú.
Lúc bấy giờ Trân đang đóng một phim ǵ đó ở tận thủ đô. Phim sau mấy ngày
khai trương, không ăn khách lắm, sau đó bị cấm chiếu do tính chất lạm dụng
sex của nó. Như vậy có nghĩa là Trân không có duyên với cả điện ảnh.
Và từ khi Lâm Duy ra nước ngoài, rồi lấy vợ, mối dây liên hệ giữa Cầm với
gia đ́nh họ Lâm gần như bị cắt đứt. Gần ba năm nay, có thể nói hầu như Cầm
chẳng có tin tức ǵ về Duy Trân. Thỉnh thoảng đọc báo điện ảnh Cầm cũng
không thấy nói ǵ tới Trân. Nên h́nh dáng của Trân h́nh như biến mất trong
cuộc sống bận rộn của Cầm.
Vả lại, do hoàn cảnh đau yếu của mẹ, Cầm phải luôn đối đầu với bao nhiêu
chuyện phức tạp, nên Cầm quyên hẳn mất Trân. Đùng một cái, Trân lại xuất
hiện.
Hôm ấy là ngày thứ hai kể từ khi Bội Cầm bị thương. Vết thương c̣n nhức
khiến Cầm vô cùng mệt mỏi. Đúng ra phải nghỉ thêm một ngày, nhưng v́ Cầm sợ
cha lo nghĩ nhiều không tốt. Vả lại, cũng sắp đến kỳ thi cuối năm, Cầm phải
ôn thi cho học sinh nên Cầm vẫn đến trường như thường.
Hết tiết thứ tư, Cầm vừa ôm sách ra khỏi pḥng học th́ có một học sinh vào
thưa:
- Thưa cô, cô có khách.
Cầm giật ḿnh tưởng là Tùng Siêu. V́ Tùng Siêu đă nói trưa nay sẽ tới đưa
nàng đến bệnh viện kiểm tra và thây thuốc. Nhưng khi Cầm ra, nàng không khỏi
ngỡ ngàng, người t́m nàng là một cô gái lạ.
Bội Cầm không nhận ra Trân ngay. V́ cô bới tóc cao và tết loăn xoăn theo
từng lọn nhỏ theo kiểu người châu Phi. Mắt tô đậm, lông mi giả, phấn trát
đầy... Bên cạnh đó là chiếc robe đỏ bó sát người,cổ hở chỉ cài ở nút số ba
nên để lộ bộ ngực no tṛn đầy quyến rũ.
- Ồ! Chị Bội Cầm - Trân bước tới cười với Cầm - Chị quyên tôi rồi sao?
- À! Bội Cầm chăm chú nh́n, rồi sực nhớ ra - Thật t́nh nh́n không ra...cô
thay đổi nhiều quá...đẹp hơn trước nhiều!
- Chị nói khiển tôi nở phổng mũi cả lên! - Trân cười nói, nàng bước tới định
nắm lấy tay Cầm. Cầm sự trúng tay đau, nên rút tay ra sau, Trân ngạc nhiên
hỏi:
- Chị làm sao thế? Không muốn tôi chạm đến à?
- Không phải.
Bội Cầm gượng cười, rồi đưa cánh tay bị thương lên cho Trân nh́n thấy:
- Tay tôi đang bị đau nên sợ Trân chạm phải thôi.
Trân ṿng tay qua nắm cánh tay không đau của Cầm, vừa bước vừa nói:
- Bội Cầm, chị vẫn giống như ngày trước, không có ǵ thay đổi, chỉ hơi gầy
một chút. Nhưng gầy là một hiện nay đấy. Chị hay thật, em làm đủ mọi cách mà
sao có gầy đi được đâu?
Bội Cầm cười nhẹ:
- Tôi thấy Trân như thế là vừa người rồi, không mập lắm đâu. Nghe nói Trân
đang đóng phim ở thủ đô mà, về đây bao giờ thế?
- Tôi về đây lâu rồi. - Trân đáp bằng giọng thật trong, thật đàn bà. Trân đă
lôi cuốn biết bao người đàn ông bằng giọng nói chết người đó. Hai người vừa
đi vừa nói chuyện có vẻ thân mật hơn trước.
- Chị Cầm, em hỏi thật chị nhé? Tại sao chuyện của chị với anh Duy lại tan
vỡ thế?
Bội Cầm chau mày. Cầm không muốn ai nhắc đến tên đó lúc này.
- Tôi cũng không biết, có lẽ v́ Duy t́m được một người đàn bà khác tâm đầu ư
hợp hơn tôi.
Trân làm ra vẻ bất măn than văn:
- Hừ, làm sao bằng chị được. Cái bà đó chằng lắm, quậy lắm, lăng nhăng lắm.
Tôi cũng không hiểu tại sao anh Duy lại có thể lấy một người như vậy được?
- Làm sao cô biết? Bội Cầm hỏi với một chút hồi hộp - Họ đă về đây rồi à?
- Chưa. Trân đáp - Nhưng tôi đă trông thấy ảnh. Mà anh Duy có viết thư hỏi
thăm chị nữa đó, chị Cầm ạ. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy chưa quên chị, vợ anh Duy
dữ lắm, hai vợ chồng cứ hục hặc nhau măi. Đầu năm nay mẹ tôi có sang ở ba
tháng, lúc về... Người cứ luôn mồm nhắc chị thôi. Ồ, chị Cầm, đúng ra
th́...chị cũng thấy đấy, anh Duy quá tệ với chị. Nói rơ hơn là gia đ́nh tôi
có lỗi với chị. Nhưng chị cũng đừng v́ chuyện của anh Duy mà tuyệt giao với
gia đ́nh tôi. Chị cũng biết là cả nhà tôi từ cha đến mẹ, ai cũng mến chị. Vả
lại, biết đâu rồi t́nh cũ không rủ cũng tới! - Trân vừa nhún vai vừa nói
tiếp - Biết đâu anh Duy lại ly dị vợ, trở về đây, và chúng ta lại trở thành
người nhà của nhau, phải không?
Bội Cầm lại nh́n Trân. Không lẽ Trân đến đây chỉ để đóng vai thuyết khách là
ḿnh giải cho Duy. Cầm thấy nghi ngờ những lời phê b́nh của Trân về bà chị
dâu. Chằng quá, quậy quá, lại lăng nhăng cỡ nào? Cùng lắm là như Trân thôi
chứ ǵ?
- Cô Trân, xin hỏi thật, cô t́m đến tôi có việc ǵ?
Bội Cầm đi thằng vào vấn đề, làm Trân lúng túng:
- À... À... Chị cũng thấy đấy, sau khi hủy hợp đồng với hăng phim, tôi nằm
nhà, ở không hoài cũng chán, nên định t́m một việc để làm...nên...
- Cô định nhờ tôi t́m việc làm cho cô? - Bội Cầm ngạc nhiên - Cô định làm cô
giáo ư?
- Dĩ nhiên là không phải vậy. - Trân nói - Với người như tôi làm sao có thể
làm cô giáo được chứ!
Bội Cầm nh́n Trân, dù sao cô tao cũng tự đánh giá được ḿnh.
- Thế th́, t́m tôi làm ǵ? Trân cũng hiểu là môi trường tôi tiếp xúc chỉ là
trường học thôi.
Họ đă ra đến ngoài cổng. Trân chợt nói:
- Chúng ta đi ăn cơm trưa nhứ? Vừa ăn vừa nói chuyện cũng được.
- Tôi... Bội Cầm do dự. Nàng ngẩng lên, vừa kịp bắt gặp Tùng Siêu đang từ
bên kia đường bước qua - Tôi c̣n phải đến bệnh viện để thay băng. Cầm chỉ
vào vết thương nói - Tôi bị mảng thủy tinh cắt đứt khá rộng nhưng mà... Trân
cần tôi điều ǵ, cứ nói ngay ra đi. Nếu giúp được, tôi chẳng nề hà ǵ.
- Thôi được, tôi nói - Trân vừa cười vừa nói - Tôi nghe nói là chị có quen
với...ông luật sư nổi tiếng là Triệu Tự Thanh, phải không?
- À!
Bội Cầm ngạc nhiên chưa kịp nói. Th́ Trân tiếp:
- Chị có biết là ông ta rất nhiều uy thế không?
- Thế ư?
Cầm nói, thoáng có một chút bực dọc trong ḷng.
Mấy năm nay không có liên hệ ǵ với nhau...chuyện hôn nhân vỡ đổ, Cầm nghĩ
giữa nàng và gia đ́nh họ Lâm đă hoàn toàn ngăn cách. Ai ngờ chỉ một việc Cầm
quen với luật sư Thanh, gia đ́nh của Lâm Duy cũng biết, và c̣n định lợi dụng
mối quan hệ đó nữa.
- Cái đó tôi không biết, - Cầm nói - Tôi chỉ có trách nhiệm kèm cặp bài vở
cho con gái ông ấy, c̣n ngoài ra tôi không biết ǵ vè ông cả.
Trân vừa định nói thêm điều ǵ, th́ Tùng Siêu đă đứng trước mặt hai người.
Siêu ṭ ṃ nh́n Trân. Chàng tưởng đâu bạn đồng nghiệp của Cầm, nên có phần
ngài ngại.
- Sao xong chưa? Chúng ta đến bệnh viện nhé?
Cầm ngạc nhiên nh́n Siêu:
- Sao? C̣n xe gắn máy của cậu đâu?
Tùng Siêu cười vả lả:
- Tôi nói Cầm đừng giận nhé?
- Làm sao chớ?
- Xe đă mất, kẻ gian đă lấy mất.
Bội Cầm không vui.
- Đấy cậu thấy không? Tôi đă bảo là đừng bao giờ bỏ xe ngoài đường. Thế c̣n
mấy bản thiết kế th́ sao?
- Đương nhiên là mất luôn.
- Ồ! Bội Cầm thở dài - Tất cả tại tôi hết.
- Thôi bỉ đi đừng nhắc nữa! - Siêu nói - Nếu không mất cái cũ th́ làm sao có
cái mới.
- Cậu nói như giàu lắm ấy. Cầm nói - C̣n mấy bản thiết kế th́ sao? Công
tŕnh vẽ mấy ngày trời.
- V́ vậy, tôi phải bỏ cả một buổi sáng nay ngồi vẽ. Siêu nói - Nhờ vậy mà
đột nhiên cảm hứng lại đến. Tát cả mọi vấn đề tồn đọng mà hôm trước không
giải quyết được, chợt nhiên t́m được đáp số cả. Kết quả là tôi có một bản
thiết kế tuyệt vời. Ông giám đốc trông thấy c̣n phải ca ngợi. Tôi đă nói rơ
rồi mà... Nếu cái cũ không mất th́ làm sao có cái mới.
Trân tằng hằng một tiếng tṛn mắt nh́n Siêu, rồi nói với Cầm:
- Bội Cầm, sao chị không giới thiệu ǵ hết vậy? Đây là...
- À! - Bội Cầm như nhớ ra, nh́n Trân rồi nh́n Siêu, tôi xin giới thiệu với
anh đây là cô Lâm Duy Trân. C̣n chị Trân, đây là Ngô Tùng Siêu.
- Chào anh.
Trân đưa tay ra cho Siêu bắt lấy. Siêu quay lại. Bây giờ chàng mới nh́n rơ
Trân. Một khuôn mặt đẹp, một thân h́nh bốc lửa. Siêu chợt thấy lúng túng,
mặt nóng ran.
- À! Chị Tran. Chị là giáo viên ở đây à?
Trân lấy tay che miệng. Mắt cô ta chớp chớp với Siêu.
- Snh trông tôi giống ...cô giáo lắm ư?
Tùng Siêu càng bối rối.
- À... Vậy ra cô không phải...cô là...
- Tôi là em chồng của chị Bội Cầm!
Trân nói. Giọng êm như ru. Tùng Siêu kinh ngạc:
- Chị nói sao?
- Tôi nói, tôi là em chồng của chị Cầm - Trân lặp lại với một nụ cười, một
nụ cười khiêu khích và đầy sức quyến rũ - Không tin anh hỏi chị Cầm xem?
Tùng Siêu quay lại nh́n Cầm, khiến Cầm phải nói:
- Đừng có nói chơi như vậy. Cô ấy là em gái của Lâm Duy đấy.
- À! - Tùng Siêu quay lại nh́n Trân, th́ ra Bội Cầm vẫn c̣n qua lại với nhà
họ Lâm, hèn ǵ Cầm chẳng từ chối sự kết thân với chàng. Có lẽ Cầm vẫn c̣n
yêu Duy. Cầm vẫn c̣n mong một ngày nào đó Duy sẽ trở về! Dù hiện nay người
ta đă có vợ. Siêu chăm chú nh́n Trân, suy luận và đoán định xem Duy hấp dẫn
cỡ nào!
Trân nói:
- Ồ...không lẽ chúng ta lại đứng dưới nắng thế này nói chuyện ư? Anh - Anh
ǵ quên rồi?
- Siêu - Tùng Siêu.
- À... Anh Siêu... Cái tên anh khá đẹp, giống như con người anh. Trân nói,
giọng thật quyến rũ - Anh đẹp trai theo kiểu đàn ông, lịch sự... phóng
khoáng...
Tùng Siêu thấy như bay bổng. Đột nhiên có người con gái đẹp, rất đẹp,
đến...và khen ngợi sự đẹp trai của ḿnh. Có nên tin đó là sự thật không?
- Tôi biết là quư vị c̣n phải đến bệnh viện, Trân tiếp - Nhưng mà chúng ta
ăn cơm trưa xong đến bệnh viện cũng đâu có muộn? Đi nhé? Tôi mời đấy... Dù
ǵ th́...tôi cũng đói rồi!
Không thể để con gái mời con trai dùng cơm được! Thế là Tùng Siêu nói nhanh:
- Tôi mời, để tôi mời chớ?
- Anh mời à? - Trân nh́n Siêu với cái nh́n thật bén - Được rồi, tôi không
dám giành với anh đâu. Dù ǵ anh cũng là đàn ông... Thế này nhé, bên kia
đường có một quán ăn tây, Quang Đăng, không khí ấm cúng mà thức ăn cũng
ngon. Chúng ta sang đấy đi, đảm bảo là quư vị sẽ hài ḷng.
Thế là cả ba kéo nhau vào quán.
Đúng như điều Trân nói, ở đây không khí rơ ấm cũng. Cách bài trí lịch sẹ.
Bội Cầm ngạc nhiên. Nàng dạy học ở đây đă mấy năm mà chẳng hề biết có một
quán ăn lịch sự thế này, trong khi Trân lại rất rành rơi.
Bồi bàn mang thức ăn ra. Tùng Siêu để Trân chọn thức ăn trước. Cô ta gọi món
cơm cà ri, một cà phê. Bội Cầm hiểu Trân cố t́nh muốn chọn rẻ tiền nhất nên
bắt chước chọn theo.
Tùng Siêu hỏi:
- Mấy người định tiết kiệm cho tôi à? Sao không gọi bít-tết? Ở đây họ quảng
cáo món bít-tết kỹ lắm cơ mà.
- Ngoài anh ra ai chọn cái món béo bở đó - Trân nói và nh́n Siêu - Anh có vẻ
khỏe, chứng chạc. Tôi rất thích những người có nước da đồng như anh... Tôi
ghét nhất những anh con trai có nước da trắng mét, hoặc những anh chàng nói
chuyện như gà máo eo éo la lả. Anh hiểu chứ? Anh Siêu?
Bội Cầm lạ lùng nh́n Trân. Cô nàng có vẻ thật tự nhiên. Nàng quay sang Siêu
xem thử phản ứng của anh chàng thế nào. Siêu cười một cách khoái chí. Khuôm
mặt trẻ thơ của anh anh như đực ra. Anh sướng rơn, cứ lúng ta lúng túng.
Bội Cầm chợt thấy buồn cười. Nàng ngồi ngả lưng ra sau ghế, chiếc bật lửa
trên bàn bốc lên rồi thả xuống. Cầm thầm nghĩ màn kịch mèo vờn chuột đang
bắt đầu đây!
Cầm hiểu Trân. Trân không ác ư - Trân chỉ hành động theo bản năng. Nàng
thích đùa giỡ với đàn ông con trai. Cái đó chỉ để thỏa măn cái bản tính
chính phục. Nhất là...có thể Siêu th́ ngơ ngác như nai tơ, c̣n cô nàng lại
quá từng trải, không biết chuyện ǵ sẽ xảy ra đây. Cầm nghĩ:
- Trân đă lầm tưởng Siêu là người yêu của Cầm, vả lại, cái thói quen cướp
đoạt người yêu của bạn với cô là một việc làm thích thú. Trân đang giương
bẫy ra, chờ con mồi bị sập.
Tùng Siêu chọn món bít-tết và mootjly rượu vang, Trân cũng đóng góp gọi thêm
một ly "cho vui". C̣n Cầm? Cầm chỉ cười nói:
- Anh đă biết là tôi không biết uống rượu, vả lại rượu cũng không tốt lắm
đối với vết thương của tôi, máu lại có thể chảy do tim đập quá mạnh.
Tùng Siêu đồng ư.
- Đúng như vậy.
Rượu mang ra, Trân nâng ly cụng với Siêu. Có rượu họ nói chuyện thật cởi mở.
Khi Trân biết được Ngô Tùng Siêu là con trai duy nhất của nhà tỉ phú Ngô
Vọng Nhân th́ mắt nàng như sáng hơn, long lanh hơn. Nàng có nh́n Siêu say
đắm hơn:
- Tôi biết ngay mà... Vừa trông thấy anh là tôi biết ngay anh không phải là
loại tầm thường. Từ cách ăn nói, cử trỉ, đến phong độ... Tôi biết anh phải
loại phong lưu nhất xứ.
Câu chuyện đang vui. Hết ly này, lại tiếp vài ly khác, Tùng Siêu như say
khướt. Chỉ có mấy ly rượu mà chàng thấy trời đất như lăn quay. Nụ cười của
Trân đẹp, đẹp mê hồn. Bội Cầm ngồi đấy cũng nhận ra sức lôi cuốn của Trân.
Mỗi cử chỉ của Trân đều ngập đầy nữ tính. Trân giống như một đóa hoa viên
măn, một bó đuốc rực rỡ.
Bội Cầm yên lặng ăn phần cơm của ḿnh. Nàng thầm nghĩ, gă con trai hôm qua
gây phiền hà t́nh cảm cho nàng, hôm nay có lẽ không c̣n là vấn đề Cầm phải
bận tâm nữa... Nhưng không hiểu v́ sao, cách được giải thoát phiền phức kia
lại không làm cho Cầm vui. Trái lại, nó làm cho Cầm có cái cảm giác bứt rứt
khó chịu. Không phải nàng ghen nhưng đàn bà ai lại không ích kỷ, dù biết
nàng không thể yêu Siêu được. Và Cầm cảm thấy vết thương ở tay như đau hơn.
Nàng chỉ mong cho bữa ăn chóng qua để nàng sớm vào bệnh viện nhờ bác sĩ thay
băng.
o0o
|