Email Mùa Thu   Trần Thị Bảo Châu Pages Previous  1  2  3  Next   
Nhật Hạ tḥ đầu vào bếp gọi:
− Linh ra ngồi với chị. Tao đang một ḿnh đây.
− Đợi em rửa chén xong đă.
Vừa nói, Trác Linh vừa khóa rôbinê nước lại. Tối nay ba và anh Thuần không có ở nhà. Chỉ c̣n mẹ và Linh, bà đang tránh cô và Linh cũng không tự nhiên khi đối diện với mẹ. Bởi vậy thật nặng nề khi trong nhà chỉ c̣n hai người.
Ra tới chỗ chị Hạ ngồi, Linh cười cười:
− Ông Chuẩn đâu rồi?
Nhật Hạ chép miệng:
− Bận bịu ǵ đó chả biết mà bảo chín giờ mới tới. Chậc! Dạo nầy sao lăo hay bận ghê.

Trác Linh tủm tỉm:
− Coi chừng lăo có niềm vui mới đó.
Nhật Hạ liếc Trác Linh:
− Liệu hồn mầy đấy! Bậy bạ không hà!
Rồi Nhật Hạ hạ giọng:
− Bữa hổm mầy đi đâu vậy?
− Chị hỏi làm ǵ?
− Cho biết!
Linh nhún vai:
− Đi chat chớ đi đâu.
− Vậy sao mầy không chịu nói. Thằng Thuần tức lắm đó. Nó bảo nếu tối đó không v́ có bạn ở lại, nó đă cho mầy ăn bộp tai rồi.
Trác Linh ấm ức:
− Ảnh chỉ giỏi hăm he, bắt nạt em, chớ chả biết ǵ chuyện gia đ́nh. Nếu hôm đó, ảnh là em, chẳng hiểu ảnh sẽ có thái độ ra sao nữa.
Nhật Hạ nhỏ nhẹ:
− Chuyện đă có ǵ đâu. Cứ nghĩ ông Thao là bạn cũ, thím Hài gặp bạn cũ để tâm sự em sẽ thấy nhẹ ḷng.
Trác Linh lắc đầu:
− Em không nghĩ như chị được.
− Đúng là cố chấp. Người cố chấp chỉ khổ thân.
Trác Linh ậm ự:
− Chị gọi em ra để nói như vậy thôi hả?
Nhật Hạ nói:
− Không! Ngồi một ḿnh buồn, gọi mầy ra để mầy kể chuyện đi chat cho tao nghe. Chuyện t́nh trên mạng của mầy tới đâu rồi?
Trác Linh bắt bẻ:
− Chị cũng quan tâm tới cái tṛ ông Chuẩn cho là vớ vẩn tốn thời gian đó à?
Hạ phất tay:
− Mặc kệ ông Chuẩn, đây là bí mật của tao với mầy mà!
Linh nheo mắt:
− Chị thích, hôm nào đi với em.
− Hôm nào là hôm nào? Suốt ngày tới đêm tao bận túi bụi, chả lẽ bắt mẹ trông quán luôn cả buổi tối c̣n ḿnh th́ đi chơi tṛ vô bổ đó?
Trác Linh bĩu môi:
− X́! Vô bổ mà muốn nghe người ta kể, tức cười thật!
Nhật Hạ nhăn mặt:
− Mầy với Lăng Tử tới đâu rồi?
− Ôi dào! Vẫn ví dầu ầu ơ… Hắn đ̣i gặp mặt, nhưng em chưa muốn.
− Sao không thử xem hắn như thế nào?
Trác Linh chưa kịp trả lời th́ Ngă, một sinh viên kiếm thêm bằng việc phục vụ đă đến bên cô và nói:
− Có người muốn gặp Linh ḱa!
Cô ngạc nhiên:
− Ủa, ai vậy?
− H́nh như bạn anh Thuần.
Trác Linh cau mày không đoán ra là ai. Cô bước theo Ngă tới bàn gần sát rào trồng đầy dây tigôn và thấy Phỉ.
Anh ngồi một ḿnh với ly cà phê đen đă vơi một nửa. Phỉ không hút thuốc nên không có khói thuốc lăng đăng vây quanh, nhưng ở anh vẫn toát lên sự lôi cuốn đặc biệt khiến Linh thấy nao nao.
Nh́n Linh bằng đôi mắt ấm áp và nụ cười đầy quyến rũ, Phỉ đứng dậy, giọng thật trầm:
− Linh ngồi đây nhé!
Vừa nói, Phỉ vừa kéo ghế mời Linh. Cô chớp mi bối rối:
− Anh đợi anh Thuần à?
Phỉ lắc đầu:
− Không. Anh ghé nhà thăm Linh, bác gái cho biết em đang ngoài quán Lá. Thế là anh ra đây thăm em.
Trác Linh ngập ngừng ngồi xuống:
− Lạ nhỉ! Em có đau ốm ǵ đâu mà thăm.
Phỉ cười, đôi mắt lạnh như đang cười theo:
− Chả lẽ chỉ thăm ai đó khi họ đau ốm? Em uống ǵ cô bé?
− Trà Lipton chanh.
Trác Linh khoanh tay:
− Em đoán ra lư do anh thăm em rồi.
Phỉ thản nhiên:
− Anh tin chắc Linh đoán sai.
Linh cong môi lên:
− Anh có vẻ thích người khác sai?
− Không!
− Vậy anh đoán thử xem em sẽ nói lư do anh đến thăm em làm ǵ?
Phỉ nhún vai:
− Anh đến thăm em là v́ em chớ không v́ người thứ ba nào hết, em khỏi bắt anh đoán.
Trác Linh bướng bỉnh:
− Nhưng nếu có thêm người thứ ba chắc sẽ vui hơn v́ người đó rất muốn gặp anh.
− Em nghĩ như vậy à?
Linh gật đầu:
− Trầm Tú vẫn nhắc tới anh. Em thấy thật có lỗi khi cứ vờ không biết, không quen anh trong khi anh lại là bạn anh Thuần, anh từng tới nhà em và bây giờ đang ngồi quán với em. Lỡ như Trầm Tú thấy, em không biết phải nói sao với con nhỏ.
Phỉ xoa cằm:
− Linh quư bạn quá nhỉ!
− Em muốn thật ḷng với bạn, anh giúp em với nhé!
Phỉ ngần ngừ:
− Giúp em th́ dễ thôi, anh rất sẵn ḷng, có điều tối nay anh chưa chuẩn bị tâm lư để gặp bạn Trầm Tú của em. Cứ vờ như chúng ta chưa hề gặp lại, rồi tới đâu th́ cứ tới.
− Chuẩn bị tâm lư. Anh làm ǵ quan trọng dữ vậy? Lẽ nào trái tim anh cũng có vấn đề?
Phỉ ậm ự:
− Nó đang có vấn đề đó.
Trác Linh đỡ ly trà Lipton Ngă vừa mang tới, cô đổi đề tài:
− Anh thấy Quán Lá của nhà em thế nào?
Phỉ chậm răi:
− Quán Lá. Nội cái tên đơn giản của quán cũng đă hay. Anh thích cái không gian của quán cùng âm thanh xào xạc của lá khi có người đi. Buổi sáng nh́n lá xoay tṛn như múa, lá ngả nghiêng trên cây như say với gió, ngồi ở đây thấy ḷng thanh thản chi lạ.
Trác Linh tṛn xoe mắt:
− Không ngờ anh có nhận xét tinh tế đến thế. Cũng may những người đă chọn Quán Lá thường là người ghét ồn ào, thích t́m một cơi riêng yên tịnh nên không gian của khu vườn nhà em vẫn hết sức yên lặng như từ xưa tới giờ vẫn yên lặng.
Phỉ trầm giọng:
− Chỉ c̣n gió và âm nhạc lang thang trong khu vườn bị vây kín bởi lá.
Trác Linh gật đầu:
− Vâng! Em rất tự hào về khu vườn nầy. Anh biết không, ngôi nhà được ngăn ra làm đôi cho hai gia đ́nh, nhưng vẫn không phá vỡ cấu trúc chung. Nhà bác Hai em bên trái, phần gia đ́nh em bên phải, riêng khu vườn vẫn để chung. Ba mẹ em không thích lắm chuyện mở quán, song biết làm sao khi ai cũng phải sống.
Phỉ nói:
− Anh thích không khí gia đ́nh em.
Trác Linh chợt khựng lại khi nhớ tới buổi tối hôm đó, cô nhếch môi:
− Vậy sao? Có ǵ hay đâu chứ.
Phỉ nh́n Linh:
− Anh em hoà thuận, cha mẹ đầy đủ và yêu thương nhau, đâu phải gia đ́nh nào cũng được như vậy.
Trác Linh im lặng, nhưng trong ḷng xốn xang khó chịu. Phỉ đang ca ngợi hạnh phúc gia đ́nh cô, dầu không đồng t́nh, Linh cũng đâu thể vạch áo cho người xem lưng.
Cô buồn buồn:
− Nhưng anh thấy rồi đó, em không phải là đứa em ngoan, em đă lớn tiếng với anh Thuần trong khi rơ ràng em có lỗi.
Phỉ chắc giọng:
− Dường như hôm đó em có vấn đề?
Trác Linh chớp mi:
− Ai nói với anh vậy?
− Thuần. Hắn bảo thường ngày em rất ngoan và chưa bao giờ đi đâu khuya như thế. Chính v́ vậy mới lo đến mức nổi cáu lên.
Linh nói khẽ:
− Em sai khi làm mọi người lo lắng:
Rồi không hiểu sao cô buột miệng:
− Thú thật, tối đó em buồn lắm, em chả muốn về nhà.
− Thế em đă đi đâu?
− Em vào mấy điểm Internet.
Phỉ gật gù:
− Chat à? Anh cũng thích tṛ đó.
Trác Linh sáng bừng mắt:
− Thật hả? Nick name của anh là ǵ?
Phỉ hấp háy mắt:
− Nick name của anh nhiều lắm, nhưng rất bí mật, anh không muốn bật mí đâu.
Linh xịu mặt:
− Vậy em không hỏi nữa.
− Thế tối hôm đó em đă chuyện tṛ ǵ quan trọng mà quên cả giờ về vậy?
Trác Linh lắc đầu:
− Em không nhớ nữa, nhưng chắc là những lời vớ vẩn mà chị Hạ hay nói là vô bổ.
− Đang “Buồn lắm”, sao em không trút cạn nỗi buồn?
− Trút cạn nỗi buồn à? Không t́m ra tri kỷ, làm sao trút cạn nỗi buồn?
Phỉ hơi nghiêng đầu:
− Cho nên tới giờ em vẫn c̣n buồn?
Trác Linh im lặng. Cô nhấp một ngụm trà Lipton và nghe Phỉ nói tiếp:
− Nếu tin tưởng, em có thể trút cạn nỗi buồn vào anh.
Linh nh́n Phỉ:
− Em cám ơn anh, nhưng em không thể… V́ đâu phải nỗi buồn nào cũng có thể trút cạn được. Hơn nữa, em không thích bị thương hại.
Phỉ dịu dàng:
− Anh hiểu mà! Người nào làm em buồn thật đáng đánh đ̣n.
Trác Linh nhếch môi:
− Không đánh người đó được đâu. Mà sao anh quan tâm tới em vậy? Chúng ta đă gặp nhau được mấy lần đâu nào?
Phỉ thản nhiên:
− Quan tâm tới người khác h́nh như là tật của anh, nếu không có tật nầy, lần đó anh đă không lấy lại điện thoại cho cô bạn em.
Trác Linh riễu cợt:
− Đó không phải tật mà là bản chất hào hiệp. Anh đúng là người hùng trong mộng của Trầm Tú.
Phỉ găi ót:
− Chọc quê anh sao nhóc?
− Em nói thật ấy chứ.
− Lém lắm! Chúc em mau hết buồn.
Trác Linh nói:
− Cám ơn. Em cũng mong vậy v́ em có thích buồn đâu.
Phỉ xoay tách cà phê:
− Buồn có nhiều loại, nên phân loại buồn để dễ tống khứ nó đi.
− Lẽ nào dễ vậy sao?
Phỉ nói:
− Anh sẽ đọc cho em nghe một bài thơ ngắn nghe:
Buồn giao cánh tay
Buồn khoác lên vai
Buồn sắp hàng hai
Buồn dài trên mi
Buồn bước chân đi
Buồn dừng chân lại
Buồn đứng thẳng hàng
Vĩnh biệt nỗi buồn”.
Phỉ nhún vai kết luận:
− Rơ ràng người ta chia loại buồn để rồi vĩnh biệt nó.
Trác Linh hoang mang:
− Không phải như vậy chớ!
− Phải hay trái tuỳ theo mỗi người. Tốt nhất là vĩnh biệt nỗi buồn để vui sống.
Trác Linh cười nhẹ:
− Được tṛ chuyện với anh thật thú vị.
Phỉ nói:
− Nên nhớ, lúc nào anh cũng sẵn sàng để em trút cạn nỗi buồn. Giờ th́ anh về, ba anh chắc đang đợi cửa.
Linh kêu lên:
− Eo ơi! Anh có phải mới mười tuổi đầu đâu?
− Một trăm tuổi đầu chăng nữa anh vẫn là con. Hiểu không nhóc?
Trác Linh gượng gạo:
− Vâng.
Tiễn Phỉ ra tới chỗ để xe, Linh nói:
− Chúc ngủ ngon.
Phỉ nh́n cô, khiến tim Linh đập mạnh:
− Em cũng vậy.
Phóng xe ra khỏi Quán Lá, Phỉ chạy tới tiệm bánh bao Thọ Phát mua mấy cái để dành ăn sáng. Ba anh thích ăn bánh bao, Phỉ thường mua về để vào tủ lạnh và mỗi sáng hấp lại cho ông.
Tới nhà, anh thấy cổng mở, Phiên cũng mới đi đâu về.
Phỉ nói cho có chuyện:
− Bữa nay anh về sớm quá.
Phiên đóng cổng lại:
− Chỉ sớm hơn mầy thôi.
− Ba ngủ rồi hả?
− Đang điện thoại với chú Thao. Ôi dào! Hai ông cụ cũng già chuyện gớm! Chả biết vấn đề ǵ mà tâm đắc thế.
Đặt bịch bánh lên bàn, Phỉ nói:
− Có bánh bao đó.
Phiên vươn vai, giọng hí hửng:
− Chà! Đúng là hên. Tao đang đói, định nấu ḿ gói đây!
Cởi áo máng lên móc, Phỉ ngồi xuống mở tivi:
− Ông mà cũng ăn ḿ gói à?
− Đói th́ thứ ǵ không ăn.
Phỉ lắc đầu:
− Mấy con bồ của ông đâu? Sao không có con nào chăm sóc ông hết vậy?
Phiên dài giọng:
− Bồ là để đi chơi, ḿnh không ga lăng với nó th́ thôi, dễ ǵ nó chăm sóc ḿnh.
Đang nhai nhóp nhép, Phiên bỗng kêu lên:
− Ồ quên nữa! Chiều nay đă có một sự nhầm lẫn thú vị xảy ra.
Phỉ nhứơng mầy:
− Lại có đứa nào nh́n lầm à?
− Một con bé choai choai tóc nhuộm vàng hoe như râu bắp, nó ôm lấy tay tao mà gọi tên mầy thảng thốt. Lúc đó ta và nhỏ Huyền My đang từ trong siêu thị đi ra. Nghe con bé ấy gọi tên mầy nhỏ My bảo là lầm, nhưng nó không tin mới buồn cười chớ.
Phỉ hỏi:
− Rồi anh bảo sao?
Phiên nhún vai:
− Tao cười cười vờ như quen nhưng xin lỗi không nhớ “Em tên ǵ”.
Phỉ khó chịu:
− Anh lại giở tṛ bịp.
Phiên quắc mắt:
− Nầy! Nói năng cẩn thận nghen. Tao bịp hồi nào? Rơ ràng tao hớt đầu đinh, mầy chơi tóc phủ gáy, nó không nhận ra ḿnh quen ai th́ ráng chịu chớ, hơi đâu tao giải thích cho mệt.
Biết ḿnh đă lỡ lời, Phỉ làm thinh, mấy giây sau mới hỏi:
− Vậy con bé ấy tên ǵ?
Phiên gơ gơ vào trán:
− Trầm Hương, Trầm Tú ǵ đó. Nó xin số điện thoại và dĩ nhiên tao cho số di động của mầy. Thế nó đă gọi lại chưa?
Lần nầy th́ Phỉ nổi điên thật sự. Anh quát:
− Ai biểu anh làm thế? Đồ láo cá!
Phiên vẫn tỉnh rụi:
− Tại nó xin số của mầy, làm sao tao cho số của tao được.
Phỉ mím môi:
− Đây là lần chót anh chơi gác tôi, lần sau th́ không có anh em ǵ hết nhé!
Phiên khiêu khích:
− Tao chả thích thú ǵ khi bị nh́n lầm nên nếu có lần sau, tao cũng sẽ như vậy.
Phỉ xấn tới, ngay lúc đó ông Kính gọi:
− Phiên ơi, vào chú Thao nhờ chút việc đây.
Hai anh em đang gờm nhau liền giăn ra, Phiên bước vào trong cầm lấy ống nghe từ tay ông Kính.
Giọng ông Thao vang lên:
− Ngày mai cháu rảnh không?
Phiên xoa cái đầu hớt sát gần như cạo của ḿnh:
− Cháu chỉ rảnh buổi chiều tối thôi.
− Thế là tốt. Chú nhờ cháu đi với chú để mua vài món quà cho bạn trước khi chú về bển.
− Mấy giờ cháu tới đón chú được?
Phiên nói:
− Độ bảy giờ chú nhé! Vâng… cháu sẽ tới, chú có mua hết Sài G̣n, cháu cũng đưa chú đi.
Đặt máy xuống, Phiên trở ra và hất mặt về phía Phỉ. Thằng em song sinh với anh đang dán mắt vào tivi. Phiên cũng buông ḿnh xuống salon. Ba người đàn ông đều mê đá banh, thường th́ khi coi đá banh ba cha con dẹp hết mọi bất đồng, tối nay chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Phiên biết trong bụng Phỉ vẫn c̣n hậm hực, nhưng chuyện ấy có lớn lao ǵ. Đùa tí cho vui, cho nó bớt lầm ĺ đi chả lẽ không được.
Anh em anh bề ngoài rất giống nhau, nhưng tính cách th́ có khác. Phiên hề hà thích đùa, thích cởi mở với mọi người. Phỉ lạnh lùng, nhưng lại rất quyến rũ. Cả hai đều rất đa t́nh và sát gái. Bởi vậy, hai anh em ngầm giao ước, không lợi dụng sự giống nhau để lừa các cô gái. Ấy vậy mà vừa rồi trong một phút bốc đồng, Phiên đă phạm giao ước đó. Phỉ hầm Phiên cũng phải. Hai anh em chỉ có một điểm chung là thích giúp người khác. Dĩ nhiên, Phiên thích giúp con gái hơn. Điều nầy khiến Phỉ khó chịu, nó cho là anh giúp người khác có mục đích chớ không vô tư như nó. Hừ! Đồ cụ non, đạo đức giả. Bởi vậy lâu lâu Phiên lại chơi khăm thằng em một vố cho bỏ tật. Ai ngờ lần nầy nó lại giận dữ vậy. Thôi th́ Phiên sẽ không đùa kiểu nầy với nó nữa cho… yên nhà lợi nước. Hai đứa đều lớn cả rồi, lẽ nào v́ những chuyện đâu đâu mà húc đầu vào nhau như hai con trâu chọi?
Bỗng dưng anh cười một ḿnh với sự ví von đó. Đàn ông thường là những con trâu chọi hung hăng hiếu thắng, song có dù là đúng vậy cũng không nên húc vào em ḿnh.
 
oOo
 
Ngồi khoanh tay thật nghiêm, Trầm Tú nói:
− Tao có một tin hết sức vui muốn báo với mầy. Bất ngờ lắm nghen.
Đang ngậm ông hút ly sinh tố sabô-chê, Trác Linh hỏi ngay:
− Tin ǵ vậy?
Mặt hất lên, Tú tự đắc:
− Tin của Phỉ. Tao đă có số di động của chàng. Một dăy số đẹp.
Trác Linh buông một tiếng cộc lốc.
− Phịa!
Trầm Tú cười toe:
− Tao biết thế nào mầy cũng nói vậy mà. Bởi vậy tao đâu nói ngay với mầy khi được gặp lại chàng.
Trác Linh gấp rút:
− Mầy gặp Phỉ hồi nào?
− Chiều thứ sáu, nghĩa là cách nay ba chiều. Tao gặp Phỉ ở xiêu thị Hà Nội, Phỉ đi với một… em không đẹp bằng một góc của tao, nhưng ra vẻ kênh kiệu dễ ghét. Thoạt đầu thấy Phỉ quên mất tên tao, con nhỏ đó dám lớn lối bảo tao nh́n lầm người mới thất cười chớ. Hà! Dù hôm đó chàng có cạo trọc đầu chăng nữa tao vẫn nhận ra người t́nh trong mộng của ḿnh mà. Có được số di động của Phỉ rồi, tao vẫn tưởng ḿnh đang mơ…
Trác Linh khẽ cau mày. Tối thứ sáu Phỉ và cô cùng ngồi ở quán Lá, khi Linh nhắc tới Tú, anh có vẻ né tránh làm như không thích, song thật ra đâu phải vậy. Anh thừa biết Tú và Linh thân nhau mà, tại sao Phỉ lại xử sự như thế nhỉ? Lẽ nào Phỉ muốn chơi tṛ bắt cá hai tay?
Tự nhiên trong ḷng cô buồn bực quá.
Tú lại hí hửng khoe tiếp:
− Lẽ ra tao đă gọi ngay cho Phỉ tối đó, nhưng tao cũng ngại ngại khi nhớ mầy từng nói không nên dạn dĩ quá. Thế là tao cố dằn ḷng măi tới sáng nay. Chậc! Khoảng thời gian vừa qua đối với tao c̣n dài hơn một thiên niên kỷ.
Trác Linh nôn nóng:
− Nhưng mầy đă gọi cho Phỉ chưa?
Trầm Tú gật đầu:
− Rồi! Phỉ bảo đang họp nên không nói chuyện lâu với tao được.
Linh chợt ngập ngừng:
− Phỉ có hỏi ǵ tao không?
Trầm Tú khinh khỉnh:
− Dĩ nhiên là không. Mắc mớ ǵ Phỉ phải hỏi thăm mầy? Phỉ hẹn sẽ gặp tao để nói nhiều hơn về một sự nhầm lẫn nào đó mà người khác đă gây ra. Thiệt tao không hiểu anh ấy muốn ám chỉ điều ǵ nữa.
Nh́n Linh, Tú nói:
− Mầy thử đoán xem?
Linh buột miệng:
− Tao không biết.
Linh ngồi thừ ra khiến Trầm Tú đanh giọng:
− Coi bộ mầy buồn v́ Phỉ không hỏi thăm? Nên nhớ Phỉ là của tao.
Trác Linh nóng mặt nói một câu rất ngốc.
− Tao có dành với mầy đâu.
Trầm Tú cười khẩy:
− Có dành cũng không được.
Trác Linh mím môi:
− Mầy chủ quan quá đấy. Thật ra tao biết nhiều về Phỉ hơn mầy tưởng.
Tú hơi khựng lại và mau chóng đổi giọng:
− Khá lắm! Mầy luôn làm tao bất ngờ. Giờ th́ tao hiểu rồi. Chắc sự nhầm lẫn nào đó mà Phỉ đă đề cập là do mầy gây ra. Nói thiệt đi, hôm ấy lúc tao đă lên taxi, mầy đă nói xấu ǵ tao với Phỉ?
Trác Linh cố nén giận xuống:
− Tao nói ǵ mầy có thể hỏi Phỉ mà.
Trầm Tú im lặng. Mấy giây sau nó hỏi:
− Mầy biết ǵ về Phỉ?
Trác Linh thản nhiên ngậm ống hút, cô mặc xác Tú bực bội, nôn nóng nghe trả lời.
Thấy Linh im lặng, Tú cười nhạt:
− Mầy giỏi bốc lắm. Mà tại sao mầy phải nói dối chứ?
Trác Linh tiếp tục lửng lơ:
− Mầy gặp Phỉ trước tao thật, nhưng anh ấy lại quen tao, tṛ chuyện với tao trước mầy.
Trầm Tú hất mặt:
− Định trêu tao à? Tao chả tin điều mầy nói.
− Vậy th́ thôi, đừng hỏi nữa.
Đứng dậy, Linh bảo:
− Mầy gọi Hoá lại chở về. Tao lên mạng đây.
Tú giận dỗi:
− Được thôi. Đồ nhỏ mọn!
Bỏ mặc con nhỏ ngồi lại quán gió. Linh băng qua đường vào điểm Internet. Trong pḥng kín mít, gần như không c̣n mấy trống. Linh phải đứng chờ một hồi mới có chỗ ngồi.
Nhấp chuột, nhấn phím, Linh không chat, cô truy cập vào trang Web Kiến Vàng và tha hồ coi các mẫu thiệp. Coi một hồi cũng chán v́ thật ra Linh đang rất bực bội trong ḷng.
Rơ ràng Trác Linh rất giận Trầm Tú, con bé càng lúc càng quá đáng. Cô không chịu nổi nó th́ chắc chắn trong lớp chả đứa nào chịu nổi. C̣n Phỉ nữa, anh ta một mặt nhưng hai ḷng. Linh sẽ chẳng thèm để mắt tới cho dù Phỉ có đến nhà chơi với anh Thuần.
Nghĩ là vậy, nhưng Trác Linh vẫn rất ấm ức. Cô có cảm giác vừa bị lường gạt bởi một người có bộ mặt lương thiện. Mà tại sao Phỉ lại giấu Linh mối quan hệ của anh với Trầm Tú, trong khi cô luôn muốn anh gặp con nhỏ cũng như kết bạn với nó.
Ôi dào! Con người thật khó hiểu, nhất là bọn con trai. Ở lớp cô, bọn chúng ngoài mặt không tiếc lời nịnh nọt, vuốt đuôi Trầm Tú, nhưng sau lưng tụi nó lại dè bỉu nói xấu c̣n hơn bọn con gái, bởi vậy Linh không sao kết được đứa nào cùng lớp.
Lướt qua các Nick name, Linh ngừng lại ở cái tên “Đại bàng con”.
Cô gật gù:
− Tên vừa ấn tượng vừa dễ thương…
Lướt những ngón tay trên phím, Linh làm quen.
− Chào! Daibangcon. Bạn đang bay lượn trên cao hay đang đậu một chỗ vậy.
− Chào. Dĩ nhiên là tôi đang ở một chỗ rồi. Câu hỏi của bạn làm tôi ngạc nhiên và tưởng tượng ḿnh đang bay. Chỉ tưởng tượng thôi chớ tôi chưa bao giờ bay thật sự.
− Nhưng chắc bạn từng bay trong những giấc mơ?
− Ờ. Có lẽ… Thế bạn là ai?
− Tôi không biết ḿnh nên là ai đây nữa.
− Oh… là la… Nghĩa là bạn chưa có Nick name?
Trác Linh cười, cô gơ phím:
− Có rồi nhưng tôi e không hợp với tên Daibangcon của bạn.
− Th́ ra là thế. Nếu bạn đồng ư, tôi sẽ tặng bạn một Nick name.
− OK.
Trác Linh chống tay chờ. Đại bàng con nầy kỹ thật, chọn một cái tên mà cũng hơi lâu.
Cuối cùng những ḍng chữ Linh chờ cũng hiện lên:
− Tôi sẽ gọi bạn là Sâm Cầm nhé?
Trác Linh thích thú:
− Vâng. Tôi biết loài chim ấy qua một bài hát của Trịnh Công Sơn do Hồng Nhung hát.
Đại bàng con:
− “Hồ tây chiều thu… Mặt nước vàng lay, bờ xa vời vợi… Màu sương thương nhớ… Bầy Sâm Cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời…” Phải bài nầy không?
− Đúng rồi. Sâm Cầm nhỏ chắc bị Đại bàng con ăn hiếp quá. Cái tên Sâm Cầm nghe rất con gái.
− Lẽ nào bạn là con trai?
− Biết đâu được:
− Không lư nào v́ tôi là đàn ông rồi. Hai gă đực rựa chat với nhau th́ thật vô duyên cùng cực.
Trác Linh:
− Thế th́ tôi chịu làm con gái vậy.
− Sâm Cầm, bạn đúng là rắc rối.
− V́ tôi là con gái mà, và tôi đang buồn lắm. Khi buồn th́ sinh ra đủ thứ rắc rối.
− Sao vậy? Thất t́nh à?
− Không.
− Hay là thua bạc?
− Ồ! Tôi mà tệ như vậy th́ đâu xứng với tên Sâm Cầm bạn mới tặng tôi.
− Vậy th́ tại sao? Bạn bật mí đi, biết đâu tôi sẽ an ủi được bạn.
Trác Linh chống cằm. Có thể nào trút cạn ḷng ḿnh với một kẻ lạ chả biết mặt mũi họ tên? Từ trước tới giờ, khi lên mạng, Linh chỉ tám phét cho vui, ngay với Lăng Tử cũng vậy. Giờ lẽ nào cô có thể tâm t́nh với một kẻ lạ hoắc mang cái tên Đại bàng con vừa ngầu vừa dí dỏm.
Đầu th́ nghĩ thế, nhưng tay Linh lại gơ phím:
− Tôi buồn gia đ́nh, buồn bè bạn. Tất cả đều khiến tôi thất vọng.
− Tất cả à! E có bị nhiều không? Tôi cũng là bạn của Sâm Cầm đấy. Dù mới là bạn dăm mười phút, tôi quyết không làm bạn thất vọng. Gia đ́nh bạn đă xảy ra chuyện ǵ?
− Chuyện của mẹ tôi. Hồi nào tới giờ, tôi luôn hănh diện ḿnh có một gia đ́nh hạnh phúc, mẹ cha rất mực yêu thương nhau, nào ngờ gần đây tôi phát hiện một sự việc. Chỉ có ba yêu thương mẹ thật ḷng thôi, c̣n bà th́ luôn chung t́nh với mối t́nh đầu chỉ c̣n trong quá khứ. Ngày xưa, người đàn ông đó đă bỏ mẹ, bà phải chấp nhận làm vợ ba. Sau bao nhiêu năm mất tăm biệt tích, ông ta trở về. Hai người đă gặp lại nhau. Tôi không biết gia đ́nh ḿnh sẽ đi tới đâu nữa.
− Bạn đừng nghĩ xa xôi quá. Tôi tin rằng mẹ bạn là người biết dừng lại để gia đ́nh bạn vẫn ấm êm.
− Tôi cũng đang cầu mong được như vậy, nhưng tôi rất giận mẹ và không có ư sẽ tha thứ.
− Như vậy bạn sẽ rất nặng nề. Hăy nhớ ai cũng có những t́nh cảm riêng tư cần được tôn trọng cũng như thông cảm, cho dù đó là ba mẹ ḿnh. Bạn không nên giận mẹ… dai quá. Hăy lôi kéo về với gia đ́nh bằng sự quan tâm cũng như ḷng yêu thương, hiếu thảo của bạn. Hăy gần gũi với mẹ nhiều hơn nữa. Hiểu không Sâm Cầm nhỏ?
− Tôi hiểu rồi, nhưng sợ ḿnh không làm được điều bạn vừa khuyên ngay bây giờ v́ tôi chưa nghĩ ra cách.
− Dễ ợt! Bạn có thể cho mẹ một món ăn, trái cây, bánh… nào đó bà thích. Mang về nhà bạn và mẹ cùng vừa xem phim vừa ăn như chưa từng có chuyện ǵ xảy ra.
− Cám ơn Đại bàng con đă tư vấn. Tôi sẽ làm thử.
− Chúc thành công.
− Ở nhà chắc Đại bàng con chắc được Đại bàng mẹ cưng nhất?
− Trước kia th́ đúng là như thế, bây giờ th́ hết rồi.
− Tại sao?
− Mẹ tôi mất đă nhiều năm.
− Oh! Thật là buồn…
− Tôi cũng quen rồi dù mất mẹ là cả một thiệt tḥi không ǵ bù đắp được. Tôi có một câu tặng bạn: “Hăy yêu quư, chăm sóc mẹ khi c̣n có thể”.
− Cám ơn Đại bàng con.
− Đă hết buồn chưa?
− Vẫn c̣n một nửa buồn.
− À! Tôi nhớ rồi. Buồn bạn bè chớ ǵ. Nào, bạn bè đă làm ǵ khiến cô Sâm Cầm nhỏ giận dỗi vậy?
Trác Linh nhịp tay trên bàn, rồi từ tốn gơ phím:
− Chuyện của con gái ấy mà, bạn sẽ cười khi biết lư do tôi giận, nên tôi không nói đâu.
− Tôi cũng không hỏi v́ không muốn cười bạn.
− Hăy nói về ḿnh đi Đại bàng con. Bạn đang trong tâm trạng nào? Buồn, vui, đau khổ, hạnh phúc?
− Tôi đang ray rứt khi nghĩ tới ông anh.
− Bạn đă làm ǵ có lỗi với ảnh à?
− Anh tôi vốn thích đùa, nhưng tôi th́ không. Vừa rồi anh có đùa một tṛ mà chưa hỏi ư tôi. Thế là tôi nổi cáu. Anh em hầm hừ nhau. Rồi cũng thôi, nhưng ảnh vẫn c̣n lầm ĺ với tôi.
− Vậy bạn nên mời ông anh đi uống cà phê để giảng hoà. Tôi nghe nói, con trai ít để bụng những chuyện vặt vănh lắm. Chắc anh của bạn cũng vậy. Hăy cùng đi uống cà phê đi.
− Ư kiến hay! Tôi xin… tiếp thu. Tôi rất vui có người bạn như Sâm Cầm.
− Tôi cũng vậy. Nhưng tới giờ tôi phải về nhà rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục gặp nhau chứ?
− Đương nhiên. Có về nhớ mua quà cho mẹ nhé.
− Bạn cũng nhớ mua quà cho ông anh trước khi hai người đi cà phê.
− Tôi sẽ nhớ.
Trác Linh hí hửng dắt xe ra khỏi băi, ḷng vui nhiều hơn buồn. Cô ghé chợ mua hai kư hồng, thứ trái cây mẹ thích rồi mới về nhà.
Dắt xe vào bếp, Linh thấy mẹ đang nấu cơm. Cô cố lấy giọng tự nhiên:
− Chiều nay ḿnh ăn món ǵ vậy mẹ?
Bà Hài kể một hơi:
− Cá thu sốt cà. Canh đậu hủ. Mực xào thập cẩm. Toàn những món con thích.
Trác Linh giơ bịch hồng lên:
− Con có mua hồng mẹ thích nè.
Bà Hài thoáng mỉm cười:
− Ừ, thay quần áo đi rồi xuống phụ mẹ.
Linh bước lên lầu, cô chưa vội vào pḥng ḿnh mà ra salon nh́n xuống khu vườn.
Lá cây vẫn xào xạc như bao nhiêu năm chúng vẫn xạc xào mỗi khi có gió.
Linh bỗng thấy ḷng ḿnh nhẹ như những chiếc lá kia.
− Cám ơn bạn, Đại bàng con.
Vừa th́ thầm, Trác Linh vừa mỉm cười, khi nghĩ tới Đại bàng con. Hắn đă giúp Linh vượt qua cú sốc nầy một cách dễ dàng.
Mà tại sao chỉ qua vài ba câu trên mạng, Trác Linh đă nghe theo hắn nhỉ? Trác Linh có phải người nhẹ dạ đâu nào?
Xuống bếp, Linh phụ mẹ rửa cần, hành tây, dưa leo, cà… Cô vẫn chưa biết sẽ nói ǵ với mẹ th́ bà đă lên tiếng trước:
− Lúc năy Trầm Tú gọi điện hỏi con về chưa? Sao hai đứa không đi chung?
Trác Linh ậm ự:
− Con lên mạng… nên về sau.
− Trước đây hai đứa vẫn lên mạng chung mà.
− Nhưng bữa nay th́ không. Con đang bực ḿnh nó.
− Chắc nó điện để xin lỗi con đó.
Trác Linh bĩu môi:
− Nó là đứa luôn cho rằng ḿnh đúng, dễ ǵ nó xin lỗi con.
− Thế có chắc rằng con không sai không?
Linh hùng hồn:
− Chắc một trăm phần trăm luôn…
Rồi cô chép miệng:
− Con ghét những người giả dối. Bạn anh Thuần là một điển h́nh, chính ông ta làm con và nhỏ Tú giận nhau.
Bà Hài nhíu mày:
− Sao lại liên quan tới bạn thằng Thuần? Mà là đứa nào?
Trác Linh vọt miệng:
− Ông Phỉ ấy!
Rồi cô ấm ức kể cho mẹ nghe tất cả.
Bà Hài kêu lên:
− Cái thằng đểu thật! Mẹ nghe anh Thuần nói Phỉ quen nhiều lắm.
Ngay lúc đó điện thoại reo. Bà Hài nhấc máy và cau mày khi nghe giọng thanh niên:
− Dạ cháu là Phỉ. Cô cho cháu gặp em Linh ạ.
Bà Hài lạnh lùng:
− Con bé bận rồi. Thôi nhé.
Dứt lời, bà gác máy thật nhanh. Trác Linh hỏi:
− Nhỏ Tú lại t́m con à mẹ?
Bà Hài lắc đầu:
− Không. Thằng Phỉ! Đồ láu cá!
Trác Linh kêu lên:
− Anh ta t́m con làm chi nhỉ!
− Hừm! Con không phải thắc mắc tới những đứa như nó. Mẹ sẽ bảo thằng Thuần mới được. Bạn bè quỷ ǵ thứ như thằng đó chớ.
Trác Linh dẹp thớt và dao vào kệ bếp. Cô thấy tiếc cho Phỉ. Anh ta đă làm bẩn chính ḿnh.
 
oOo
 
Giọng Ngă vang lên í ới ngoài rào ngăn cách quán Lá và nhà Linh.
− Cô Hài ơi! Có người t́m cô Hài.
Linh nh́n mẹ và thoáng thấy bà tái mặt. Tự dưng có nỗi nghẹn dâng lên ngực Linh. Cô im lặng chờ đợi xem bà thế nào.
Bà Hài nhỏ nhẹ:
− Con ra xem coi ai vậy?
− Vâng.
Trái tim trĩu nặng, tâm hồn nhức nhối khi liên tưởng đến người đàn ông tên Thao khiến Linh không b́nh tĩnh.
Cô ào ào bước ra khỏi cửa. Tới tam cấp, Linh sững người lại khi thấy Phỉ. Hôm nay trông Phỉ rất khác. Mái tóc hớt đinh cao khiến anh bớt nghệ sĩ, mà bù vào là nét bặm trợn, ngang tàng rất anh chị. Gă… anh chị ấy lại phớt lờ như chưa hề quen biết Linh mới khiến cô ấm ức bực bội chứ.
Trác Linh nói một hơi:
− Anh Thuần không có ở nhà. Nếu muốn đợi, mời anh ra quán. Mà sao hôm nay nh́n anh em có cảm giác cứ như nh́n người lạ, em chưa từng quen. Ngộ ghê!
Phỉ nhíu mày:
− Tôi… tôi đâu có t́m anh Thuần nào đó đâu. Tôi muốn gặp cô Hài. Xin lỗi… Đây đúng là nhà cô Kim Hài chứ?
Trác Linh ngỡ ngàng nh́n Phỉ. Anh chàng định giở tṛ quỷ ǵ đây nhỉ?
Giọng Phỉ lại vang lên:
− Có cô Kim Hài ở nhà không?
Linh không trả lời, cô cứ chăm chú nh́n khiến Phỉ phải hỏi:
− Sao thế? Đây không phải nhà cô Kim Hài à?
Trác Linh có cảm giác như Phỉ không quen không biết ḿnh. Anh đang nói chuyện với cô như nói một người lạ vừa gặp lần đầu. Lẽ nào đây là ai đó chớ không phải anh?
Cô nh́n Phỉ một cách soi mói. Cũng có thể người đàn ông nầy không phải là Phỉ.
Linh ngập ngừng:
− Anh… anh… là… là…
Anh chàng bỗng tủm tỉm:
− Chắc cô bé thấy tôi giống một gă nào đó từng tới đây uống cà phê phải không?
Trác Linh nghiêm mặt:
− Lẽ nào anh chưa từng tới đây? Nếu thế anh là ai? T́m mẹ tôi làm chi?
Anh chàng nghiêng đầu nh́n Linh rồi gật gù:
− Th́ ra em là cô con gái đanh đá của cô Kim Hài. Chào em! Tôi là Phiên cháu gọi ông Thao là chú.
Linh bừng bừng lửa giận:
− Cái ǵ là đanh đá? Ai nói với anh vậy? Phải ông ta không? Sao ông ta dám bảo anh tới đây t́m mẹ tôi?
Phiên nói:
− Đó là chuyện của người lớn, em không được phép chất vấn. Tôi muốn gặp cô Hài.
Anh vừa dứt lời th́ bà Hài bước ra. Cũng như Linh, bà bất ngờ khi thấy Phiên.
Phiên gật đầu chào hết sức lễ phép.
− Chào cô. Chú Thao bảo cháu tới đây ạ.
Bà Hài ấp úng:
− Cháu là… là cháu của anh Thao à?
− Vâng.
Trác Linh nói:
− Anh ấy không phải là Phỉ, bạn anh Thuần đâu mẹ.
Phiên kêu lên:
− Ủa! Cô và em đây cũng biết Phỉ nữa à? Phỉ là em trai cháu đấy.
Bà Hài nuốt nước bọt:
− Anh em sinh đôi hả?
− Dạ đúng. Anh em cháu sinh đôi.
Bà Hài ngập ngừng:
− Mời… mời cháu vào nhà.
− Vâng, cô cứ xem cháu như Phỉ, để cháu tự nhiên ạ.
Nh́n Linh bà bảo:
− Vào lo nước cho khách đi con.
Liếc Phiên một cái, Linh nhỏ nhẹ:
− Vâng.
Chuyện xảy ra thật khó tin.
Phỉ có một ông anh, chuyện đó Linh biết v́ Phỉ có nói, nhưng cô không biết hai người sinh đôi. Đă vậy, hai anh em họ lại là cháu ông Thao. Trái đất nầy sao hẹp đến thế? Trác Linh hoang mang không hiểu Thiên t́m mẹ để làm ǵ? Ḷng nôn nóng c̣n hơn lửa đốt, cô vội mang hai ly trà Lipton lên pḥng khách để nghe ngóng xem mẹ và Phiên đang nói ǵ với nhau.
Phiên trầm giọng:
− Chú Thao đă về Mỹ tối hôm qua. Chú nhờ cháu mang đến tận tay cô một món quà.
Bà Hài thẫn thờ:
− Cô cám ơn cháu. Ông ấy về mà không hề nói với cô lời nào.
Phiên nhỏ nhẹ:
− Xin cô đừng trách chú Thao. Chú ấy không muốn cô khó xử nên mới thế.
Bà Hài gượng cười:
− Cô hiểu mà. À, cháu uống nước đi.
Phiên bưng ly lên:
− Vâng.
Bà Hài chuyển đề tài:
− Anh em cháu chắc rất thường bị nh́n lầm.
Phiên cười:
− Dạ. Bởi vậy bọn cháu cố làm cho khác nhau. Phỉ tóc dài th́ cháu phải hớt đinh sát rạt. Ấy vậy mà vẫn bị nhầm. Em cháu chắc thường ghé chơi lắm?
− À, cũng thỉnh thoảng. Phỉ cũng mới thân với Thuần nhà cô đây thôi. Hai đứa chung công ty mà.
Phiên nói:
− Thảo nào cháu không biết Thuần.
− Cháu làm việc ở đâu?
− Dạ ở công ty Y.O.K.O.
− Công ty quảng cáo phải không?
− Vâng, cháu chuyên về thiết kế.
Bà Hài ṭ ṃ:
− Vậy chắc cháu từng học kỹ thuật?
Phiên gật đầu:
− Dạ đúng. Cháu tốt nghiệp khoa Đồ Họa Mỹ Thuật công nghiệp.
− Một ngành đ̣i hỏi rất sáng tạo?
Phiên tủm tỉm:
− Dạ… cũng phải nhức đầu một chút khi làm việc ạ.
Trác Linh bĩu môi. Xem ra gă nầy khá tự phụ chớ không khiêm tốn như cách gă nói. Anh em nhà gă chắc đáng ghét hơn đáng ưa. Vừa rồi mẹ đă tỏ ra rất khó chịu với Phỉ, sao bây giờ bà lại thăm hỏi Phiên kỹ vậy? Bộ bà quên anh ta là anh của Phỉ sao? Anh em như thể tay chân. Em chả ra ǵ, anh chắc chẳng khá hơn.
Giọng bà Hài lại vang lên:
− Nếu rảnh, hai anh em tới nhà cô chơi.
Linh nhăn mặt. Mẹ đúng là tiền hậu bất nhất. Tự nhiên lại mời hai anh em… đồ láu cá tới nhà chơi. Chắc tại v́ anh em họ là cháu ông Thao chớ ǵ. Trác Linh giận dỗi dậm chân xuống nền gạch rồi bỏ ra quán Lá trước cái nh́n tinh quái của Phiên.
Chắc chắn ông Thao đă nói ǵ đó về Linh với Phiên nên anh ta mới dám bảo Linh là “Cô con gái đanh đá”. Hừ! Nếu Linh không đanh đá chắc ông ta đă không… buông mẹ đâu. Muốn níu kéo mẹ về với gia đ́nh, trước tiên nên cắt đứt những mối quan hệ của mẹ với ông Thao. Nếu Phỉ và Phiên tới nhà chơi, mẹ và ông ta vẫn có nhiều cơ hội thăm hỏi nhau. Linh không muốn như vậy chút nào.
Cô giận Phỉ, giận ông Thao, giận mẹ và giận cả gă Phiên giao liên kia nữa.
Trong phút chốc Trác Linh quên khuấy những lời “tư vấn” trên mạng của Đại bàng con. Cô trở lại chính cô với nhỏ mọn con gái, ích kỷ đàn bà và bất hiếu của đứa con đă quen được cưng chiều.
Rồi cuộc sống thật sao mệt mỏi quá. Trác Linh muốn chạy ngay ra điểm Internet nào đó để ch́m vào thế giới ảo, để được nghe những lời của những người không rơ mặt mũi, họ tên.
Nhưng đó chỉ là ước muốn vớ vẩn. Trác Linh phải đối diện với thực tế và tập giải quyết khi gặp một vấn đề đau đầu đi là vừa.

o0o
 
Phỉ đặt điện thoại xuống. Đây là lần thứ ba, Trác Linh từ chối nói chuyện với anh. Phỉ chả biết nhỏ Trầm Tú đă… vẽ những ǵ với Trác Linh nữa.
Linh giận Phỉ cũng phải, có thể cô bé c̣n xem thường anh là khác. Không coi thường Phỉ sao được khi anh nói một đàng làm một nẻo. Tất cả cũng tại… thằng anh quỷ sứ. Phỉ chỉ muốn đấm vào mặt khi trông thấy Phiên nhăn nhó cười.
Từ nhỏ, Phỉ đă ư thức rơ việc phải làm sao cho khác Phiên cho nên từ hành động, lời nói, Phỉ luôn cố không giống thằng anh. Ấy vậy mà anh em Phỉ luôn nhận được những câu chả biết khen hay chê đại loại như:
− “Anh em tụi bây y chang nhau, khó nhớ đứa nào tên nào quá”.
Hoặc là:
− “Mầy là Phỉ hay là Phiên vậy?”
Bạn bè dù thân thỉnh thoảng cũng vẫn lộn. Măi sau nầy khi vào đại học mỗi đứa môt trường, không phải mặc đồng phục quần xanh áo trắng, đầu tóc để thoải mái, Phỉ và Phiên mới ăn mặc khác đến mức hầu như tương phản nhau. Sự nhầm lẫn cũng vơi đi rất nhiều, nhưng rơ ràng vẫn không thể hết.
Phỉ thở dài tự an ủi:
− May là ḿnh và nó… không bị dính chung bất cứ bộ phận nào mà chỉ là sinh đôi thôi.
Điện thoại di động đờn ̣ e í e. Phỉ cầm lên và nhận ra ngay giọng như cơm nếp nhăo của Trầm Tú.
Anh nhăn mặt khổ sở. Ngay lúc đó Phiên trên lầu đi xuống. Phỉ dí ngay cái di động vào tay Phiên.
− Trầm Tú t́m ông đây.
Bất ngờ, Phiên đành cầm máy, anh hỏi:
− Trầm Tú nào vậy?
Phỉ nhún vai:
− Nghe rồi sẽ biết, không có chuyện quưt làm cam chịu đâu. Ai bảo ông cho nó số máy của tôi.
Phiên đành nói:
− Chào Tú!
Giọng Tú có vẻ ngạc nhiên:
− Ủa! Năy giờ anh nói ǵ với ai à?
− À… với đứa em… Sao? Em gọi tôi chắc có chuyện?
Tú ậm ự:
− Em muốn biết chừng nào chúng ta sẽ gặp nhau?
Phiên ỡm ờ:
− Chừng nào lại chả được.
Trầm Tú ấp úng:
− Vậy… vậy ngay bây giờ nhé?
− Ngay bây giờ hả? Không thành vấn đề. Tôi sẽ chờ em ở đâu đây?
Phải cả phút sau, anh mới nghe Tú trả lời.
− Quán cà phê Cát Đằng. Anh biết chứ?
− Rất biết nữa là khác.
− Vậy chúng ta cùng tới đó nhé. Em đi ngay đây… Không được cho em leo cây đấy!
Phiên thảy cái di động xuống bàn:
− Tao sẽ giải quyết nhanh chuyện nầy.
Phỉ cười khẩy:
− Anh làm sao cho nó đừng làm phiền tôi nữa th́ làm.
Phiên hất hàm:
− Mầy đă quen nó trong trường hợp nào?
Phỉ vắn tắt kể cho Phiên nghe, nhưng anh hoàn toàn không nhắc tới Trác Linh trong toàn bộ câu chuyện. Anh chỉ lửng lơ nói Trầm Tú và một cô bạn. Người bạn ấy thế nào, Phiên chả nên biết. Thằng anh của Phỉ vốn sát gái, nó sẽ chẳng tha cho Trác Linh đâu.
Phiên cười kh́ khi nghe hết chuyện:
− Anh hùng cứu mỹ nhân. Thảo nào con nhỏ không choáng sao được. Mà mầy cũng đâu hiền từ ǵ, sao bữa nay lại đùn đẩy em nầy cho tao vậy? Hay là anh em ḿnh ra đấu láo với nó chơi, luôn tiện tao sẽ giải thích với con bé.
Phỉ lầm ĺ:
− Tôi không thích phá giao ước, cũng không thích chơi chung.
Phiên nhún vai, anh nh́n ḿnh trong gương:
− Vậy th́ thôi. Tao nh́n vầy mà nó nh́n ra mầy. Đúng là tệ thật! Con nhỏ nầy chắc hậu đậu lắm.
Phiên vừa dắt xe ra vừa nói:
− Đâu phải ai cũng nh́n gà hoá cuốc như nó. Con bé em bạn mầy nó đâu có lầm.
Phỉ hoang mang:
− Em bạn tôi là đứa nào?
Dứt lời, Phiên vọt xe thẳng ra đường, bỏ mặc Phỉ ấm ức nh́n theo. Anh cố đoán nhưng không biết Phiên muốn nói tới ai. Đám bạn học trung học, đại học chắc là không phải, v́ bọn chúng biết quá hai anh em Phỉ, Phiên. Nếu có chỉ là những bạn đồng nghiệp chung công ty.
Phỉ chợt sững người khi nhớ tới Thuần và Trác Linh. Lẽ nào lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy?
Nhấn số nhà Thuần, Phỉ chờ máy và được bà Hài cho biết Trác Linh vừa ra đầu ngơ để… lên mạng. Mà có thật Linh vắng nhà không?
Hôm trước gọi điện t́m Linh, Phỉ cũng nhận được lời lạnh lùng như thế từ bà Hài. Phỉ có cảm giác bà không thích anh quen với Trác Linh, cho dù anh đang là bạn, làm chung công ty với Thuần.
Anh đi ra đi vào rồi cuối cùng cũng xách xe chạy tới quán Lá. Ngay đầu đường gần đó đúng là có một điểm Internet. Phỉ muốn vào lắm nhưng làm thế khác nào anh ḍ hỏi để… truy t́m Linh? Ḷng tự cao không cho Phỉ làm thế. Vào quán Lá, anh ngồi ở cái bàn dưới gốc dạ lan quen thuộc như một người khách.
Vừa thấy anh, gă sinh viên phục vụ đă trợn mắt:
− Trời đất! Mới thấy… cha trọc đầu hôm qua, hôm kia ǵ đây, bữa nay tóc đă mọc rồi, sao lẹ dữ vậy… cha!
Phỉ thản nhiên:
− Tên trọc đầu ấy chẳng phải tôi đâu.
− X́! Hổng phải vậy là ai? Rơ ràng là ông nên mới vào nhà Trác Linh đây.
− Cậu có thể mời Trác Linh ra dùm tôi không?
Ngă so vai:
− Nói hộ anh th́ dễ, nhưng chắc ǵ nhỏ Linh chịu ra. Ba mẹ nó khó lắm. Ra ngồi chơi với bà chị Nhật Hạ, nó c̣n bị mắng nữa là ra ngồi với khách.
Phỉ nói:
− Tôi là bạn của Thuần chứ đâu phải là khách.
Ngă nheo nheo mắt:
− Bạn anh Thuần cũng không có giá đặc biệt đâu. Xin hỏi anh uống ǵ?
Phải nuốt hận xuống:
− Cà phê!
Ngồi nghe nhạc Trịnh Công Sơn rỉ rả thật rầu thúi ruột, nhưng anh chưa gặp Trác Linh làm sao về được, thôi th́ đành nghe nhạc… no nê luôn. Suy đi ngẫm lại, Phỉ chẳng hiểu tại sao anh lại thích Trác Linh nữa. Dường như ngay lần gặp đầu tiên Phỉ đă thích cô rồi, dù hôm đó anh khá bực bội, khó chịu v́ bị Trầm Tú và cô “vẽ” một đường lả lướt.
 
Sau nầy gặp lại Linh, Phỉ rất vui, phải nói là rất mừng mới đúng khi biết cô là em gái Thuần. Mọi chuyện đang tiến triển ngon lành, tự dưng bị Phiên phá đám. Thật không bực… thằng anh trời đất không được. Lần nầy giao nhỏ Trầm Tú lại cho Phiên, Phỉ thấy nhẹ nhơm.
Nh́n đồng hồ. Đă hơn tám giờ, Phỉ gọi vào máy di động cho Thuần và biết anh chàng đang xem đấu bóng chuyền trong Câu lạc bộ Quân Khu 7. Thế là cánh cổng vào nhà Thuần ngay lúc nầy xem như bị đóng rồi. Nếu muốn gặp Trác Linh chắc phải vào điểm Internet thôi.
Phỉ vừa đứng dậy định rời khỏi quán th́ Ngă bước đến cười cười với anh:
− Trác Linh đang ngồi với chị Nhật Hạ ḱa, anh có cần tôi gọi hộ không?
Phỉ lắc đầu:
− Cám ơn. Tôi sẽ đến đó. Cậu làm ơn… đừng nói ǵ với Linh nhé.
Ngă nhún vai bước đi trước, Phỉ đi theo sau.
Đang nói ǵ đó rất hào hứng, Trác Linh chợt im bặt khi thấy anh.
Linh có vẻ lạnh lùng, xa lạ:
− Anh Thuần không có ở nhà.
Phỉ nói:
− Anh biết. Anh muốn gặp em.
Trác Linh nghiêng đầu:
− Em phải vào nhà ngay. Ba em vừa gọi. Với lại em không có chuyện ǵ để phải gặp anh hết. Chào!
Dứt lời Linh bước vội vào trong. Phỉ vội bước theo:
− Giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, anh phải giải thích.
Trác Linh bướng bỉnh:
− Em lại không nghĩ như vậy. Anh có những mối quan hệ bạn bè riêng, sao lại phải giải thích với em. Thôi nhé! Em vào nhà đây.
Nhanh thật nhanh, Linh bước lên những bậc tam cấp vào nhà và chốt cửa lại. Ngồi xuống salon, Linh chợt hả hê khi đă nói thế với Phỉ.
Hừ! Anh ta tưỡng cô ngốc lắm hay sao ấy. Đúng là thấy ghét.
Điện thoại reo. Trác Linh nhấc máy.
Giọng Trầm Tú hí hửng:
− Tao vừa gặp Phỉ cách đây bốn mươi phút. Bọn tao đă có một đêm ngồi quán cà phê thật ấm cúng, lăng mạn và ấn tượng.
Trác Linh nghe tức nghẹn ngang ngực, cô cố giữ giọng b́nh thản:
− Chúc mừng mầy!
Trầm Tú nheo nhéo:
− Cám ơn! Từ giờ trở đi nếu có nói tới Phỉ, mầy nhớ thận trọng nghen. Đừng bốc phét, tao sẽ không bỏ qua như vừa rồi đâu.
Linh chưa có phản ứng nào, Tú đă gác máy. Ngă lưng ra ghế, Linh tức muốn chết. Phỉ đúng là giả dối. Anh ta mới gặp nhỏ Tú vậy mà c̣n bày đặt vờ vịt tới đây để giải thích chút hiểu lầm nào đó với Linh. Cô đă hiểu đúng bản chất của Phỉ chớ chẳng hiểu lầm chút nào. Anh ta mặt lạnh và trái tim cũng lạnh v́ giả dối. Trác Linh bỗng thấy buồn khi nghĩ cuộc đời nầy sao giống một màn kịch. Vừa rồi Linh cũng đóng kịch trên Internet với Lăng Tử. Anh ta đ̣i gặp mặt, Linh phải ỡm ờ thoái thác. Phải chăng Linh muốn kéo dài tṛ chơi nầy chớ không muốn kết thúc sớm?
Linh không biết nữa. Mà sao lại tự giam ḿnh trong bóng tối thế nầy? Phải ra tiếp tục cuộc tṛ chuyện c̣n dang dở với chị Hạ chứ.
Quay trở ra, Linh chợt khựng lại khi thấy Phỉ đang ngồi chỗ chị Hạ. Anh ta đang nói ǵ đó mà… bà Hạ khoanh tay nghe. Lỡ ông Chuẩn nh́n thấy cảnh nầy th́ gay go to. Không hiểu dạo nầy ông ta bận bịu việc ǵ mà ít thấy ngồi quán để giữ người yêu ghê?
Trác Linh chưa kịp trở vào, Nhật Hạ đă gọi ầm lên:
− Tới đây ngồi chơi, Linh.
Cô lắc đầu:
− Em mắc học bài.
− Ôi dào! Tí nữa rồi học. Ra đây nghe chuyện ma, hấp dẫn lắm.
Nghe tới chuyện ma, Trác Linh chợt nôn nao. Cô vốn sợ ma và cũng rất khoái nghe kể chuyện ma.
Giọng Nhật Hạ lại vang lên:
− Nhỏ Linh mê nghe chuyện ma lắm. Phỉ chịu khó kể lại cho nó nghe với.
Phỉ cười cười:
− Em sẵn sàng…
Trác Linh bĩu môi:
− Đừng có dụ. Anh để dành kể cho Trầm Tú nghe đi. Nó cũng thích nghe chuyện ma lắm đó.
Mặt Phỉ chảy dài ra. Chuyện ma chuyện quỷ ǵ cũng đành dẹp.
Nhật Hạ chép miệng:
− Con bé nầy hôm nay lạ thật. Nó giận lẫy hay sao ấy!
Phỉ nuốt tiếng thở dài. Anh chào Hạ rồi ra về. Phiên vẫn chưa thấy tăm hơi, chắc ông anh phải đi đến tàn đêm. Chả biết Phiên đă… giải quyết nhỏ Trầm Tú theo cách nào để con bé đừng theo ám ảnh nữa. Phỉ sợ nhất là kiểu phụ nữ quá tự tin, dạn dĩ như Trầm Tú. Lỡ làm anh hùng phải một… quái mỹ nhân như con bé đúng là khổ.
Ngồi vào máy tính, anh chơi carô. Tṛ nầy quá cũ, nhưng Phỉ lại thích mặc kệ lăo Phiên chê anh là… cụ già cụ non ǵ cũng được.
Điện thoại reo, anh nhấc máy và nghe giọng Huyền Mi:
− Anh Phiên hả?
− Không… anh Phỉ.
− Thế anh Phiên đâu? Cho em gặp ảnh với.
Phỉ nói:
− Anh Phiên không có ở nhà.
− Ảnh đi đâu, anh biết không? Em gọi vào máy di động của ảnh không được.
− Chắc ảnh tắt máy rồi. Anh không biết ảnh đi đâu. Có ǵ cần, Mi cứ nhắn.
Huyền Mi đanh đá:
− Bao giờ Phiên về bảo ảnh gọi cho Mi ngay, nếu không gọi th́ đừng có trách.
Phỉ chắc lưỡi:
− Chà! Nhắn như vậy chắc anh không dám rồi. Em bớt chua đi th́ hơn.
− Hẹn người ta mà không chịu tới. Em chờ mấy tiếng đồng hồ, không chua không phải là em đâu. Anh không nhắn hộ th́ thôi vậy.
Phỉ chưa kịp nói tiếp, Huyền Mi đă dập máy cái rầm.
Trời đất ạ! Con gái ǵ thật đáng sợ. Vậy mà lăo Phiên… cặp mới ghê chứ. Lăo ta lúc nào cũng em nầy em nọ, rất dễ dăi trong quan hệ. Bởi vậy tha hồ cho Huyền Mi hống hách, hăm he. Sức mấy con bé đủ sức trói chân một gă ma lanh, tinh quái như lăo Phiên. Rốt cuộc chả biết ai sẽ trách ai đây.
Vươn vai, Phỉ đứng lên đi vào pḥng ba. Ông đang coi tivi một ḿnh trong trạng thái lơ mơ ngủ. Để ông ngủ, Phỉ xuống bếp uống nước.
Ba người đàn ông sống trong một ngôi nhà không đàn bà thật là khô khan, thật là tẻ nhạt. May là ba vẫn c̣n làm việc, hết nửa thời gian trong ngày ông đă ở công ty, nên cũng đỡ buồn. Có lẽ ba nên t́m cho ḿnh một phụ nữ để những tháng ngày sau nầy bớt quạnh hiu. Điều kiện như ông, đâu khó t́m một người bầu bạn. Ấy vậy mà ông hầu như không màng tới chuyện thêm bước nữa.
Thỉnh thoảng có tí rượu vào, ông mới than:
− Ba và chú Thao mỗi người bất hạnh một kiểu. Ba th́ vợ chết sớm. Chú Thao th́ sống với vợ mà như sống với một pho tượng.
Nghe đâu ngày xưa, chú Thao đă bỏ người yêu đầu đời để vượt biên. Sống ở xứ người chú giàu có, dư giả về vật chất, song về tinh thần chú Thao thuộc hàng khố rách áo ôm, nên không trở về Việt Nam, chú đă cố công t́m cho ra người yêu cũ.
Dường như chú Thao đă gặp lại người phụ nữ đó nhưng chẳng tới đâu v́ bà ta đă có chồng có con. Chuyện nầy Phỉ không mấy quan tâm, chú Thao thân với Phiên hơn. Hai chú cháu hô vẫn thường gặp nhau, chén tạc chén thù tâm sự thâu đêm. Một già một trẻ, sống xa nhau cả nửa ṿng trái đất, chả biết hai người nói ǵ với nhau mà lắm thế.
Mở tivi, Phỉ bấm remote loạn lên. Cuối cùng anh đành xem bóng chuyền dù không mặn mà lắm với môn thể thao nầy.
Phải gần mười hai giờ, Phiên mới về. Mồm huưt gió, Phiên ngồi xuống salon.
− Ủa! Mầy đâu thích bóng chuyền.
Phỉ ậm ừ:
− Chả có ǵ khác để coi.
Rồi anh hỏi ngay:
− Sao rồi? Chuyện nhỏ Trầm Tú đó?
Phiên dựa người vào ghế:
− Chả sao hết. Tao chuyển số di động của tao cho nó rồi. Từ giờ trở đi, nó không t́m mầy nữa đâu.
Phỉ nghệch mặt ra:
− Vậy nghĩa là sao?
− Nghĩa là với nó, Phiên chính là Phỉ. Thế thôi!
Phỉ nhảy dựng lên:
− Bịp bợm! Tôi không muốn…
Phiên nhún vai:
− Vậy sao lúc năy mầy không tới gặp nó? Tao nghĩ chỉ cách đó Tú mới không bám mầy thôi, cớ chả c̣n cách nào hay hơn đâu. Rạch ṛi, dứt khoát với con nhỏ quá đâm ra ḿnh độc ác. Điều đó không nên chút nào.
Phỉ nhăn nhó:
− Nhưng mà anh không thể nào là tôi được. Tṛ chơi nầy sẽ sớm kết thúc trong nhục nhă nếu nó biết tôi và anh là hai người.
− Tao có số di động của Trầm Tú nè. Mầy gọi cho nó để giải thích đi cho khỏi nhục.
Phỉ tức điên lên:
− Anh đúng là… là…
Phiên bật cười khoái trá:
− Tao đùa thôi. Mầy làm ǵ bức xúc dữ vậy? Mà con nhỏ cũng kỳ, tao nói thật, nhưng nó không tin mới quái chớ.
Phỉ gặng:
− Nghĩa là anh đă nói rơ anh tên Phiên?
Phiên gật đầu:
− Ờ. Tao nói rơ mục đích gặp nó nữa ḱa. Thời buổi nầy con gái thật đáng sợ. Đàn ông yếu bóng vía một chút là bị ăn tươi nuốt sống ngay.
Phỉ phản đối:
− Đâu phải con gái nào cũng vậy. Quên nữa! Vừa rồi Huyền Mi gọi điện. Nó bảo anh gọi cho nó ngay, nếu không th́ đừng có trách.
Phiên chép miệng:
− Cứ bị quấy rối như thế, bố ai sống nổi. Đúng là thời đại nầy của đàn bà.
Phỉ ṭ ṃ:
− Vậy anh có gọi nó không?
Phiên đứng dậy:
− Không. Tao vào gởi E-mail cho em gái Internet thú vị hơn nhiều.
Phỉ kêu lên:
− Ông đúng là cơn ác mộng của con gái.
Phiên hất mặt đầy tự phụ:
− Hổng dám ác mộng đâu mầy.
Vừa nói, anh vừa đi về pḥng ḿnh. C̣n lại một ḿnh Phỉ cũng ngồi xuống trước máy tính. Sao anh không E-mail cho con bé hôm trước anh vừa quen trên mạng nhỉ?
Không tṛ chuyện được với Trác Linh, anh vẫn có thể tâm t́nh với con bé đó mà.
Thế là anh em Phỉ, người một máy, mỗi người mỗi gơ cách những ḍng thư điện tử cho những người chả biết đang hiện hữu chốn nào.

o0o

Giọng Trầm Tú đều đều không lên không xuống nhưng vẫn như dao nhọn đâm vào ḷng Trác Linh:
– Th́ ra Phỉ c̣n có một ông anh tên Phiên. Hai anh em họ giống nhau như hai giọt nước.
Linh buột miệng:
- Mầy đă gặp cả tay Phiên ả?
Tú hiu hiu tự đắc:
– Đương nhiên! Phỉ giới thiệu Phiên với tao mà. Ông Phiên trông thật ấn tượng với cái đầu đinh mạnh mẽ, ông ta cũng rất thích tao mới khó xử chớ.
Trác Linh cười nhạt. Tất cả đàn ông con trai trên trái đất nầy đều mê, đều thích Trầm Tú. Con bé luôn ảo tưởng về bản thân. Lần nầy chả biết nó có ảo tưởng không nữa.
Có lẽ vừa rồi Trầm Tú không khoe khoang, khoác lác, v́ nếu không thích nó, Phỉ đâu giới thiệu nó với anh trai ḿnh. Anh em song sinh thường có nhiều điểm tương đồng, Phỉ thích Trầm Tú th́ Phiên chắc cũng thích.
Trác Linh khẽ liếc Trầm Tú. Trông nó mới xa xôi làm sao. Nó đang nghĩ ǵ nhỉ? Chắc nó đang tiếc không thể bắt cá hai tay một lúc cả ông anh lẫn ông em.
Nếu bây giờ Linh nói thật là cô cũng quen hai anh em nhà Phỉ thế nào nó cũng cười vào mặt cô. Tốt hơn hết hăy im lặng cho t́nh bạn không bị tổn thương.
Trầm Tú nh́n Linh:
– Lần nầy sao mầy không hỏi tao Phỉ có nhắc ǵ tới mầy không?
Trác Linh so vai:
– Thế hắn có nhắc đến tao không?
Tú gật đầu:
– Có, nhưng chỉ là câu thăm hỏi xă giao để lấy ḷng tao thôi.
Trác Linh mỉa mai:
– Vậy à? Tao tưởng ḷng mầy Phi đă lấy từ lần gặp đầu tiên rồi chứ.
Trầm Tú hơi khựng lại, nhưng sau đó nó nói:
– Bây giờ khác rồi. Trái tim Phỉ, tao đang nắm trong tay. Anh chàng nhắn tin cho tao đầy nhóc trong điện thoại. Đây mầy xem?
Lấy cái di động ra, Trầm Tú đưa Linh, cô lắc đầu:
– Thôi!
Tú tṛn mắt thật giả tạo:
– Sao vậy? Trước đây thằng nào tán tỉnh, tao đều kể cho mầy nghe, mở mail cho cả hai đứa cùng đọc, cùng cười.
Trác Linh ngắt lời Tú:
– Nhưng lần nầy th́ khác. Mầy rất thích Phỉ đúng không? Lẽ nào mầy xem Phỉ giống những đứa đă tán mầy?
Trầm Tú toe toét cười:
– Ờ nhỉ! Mầy biết nghĩ vậy là tốt. Tại tao sợ mầy giận...
Trác Linh nhếch môi. Những lời của Tú sặc mùi giả dối. Chơi với nó bao nhiêu năm, Linh nắm rơ nó chỉ biết nghĩ cho bản thân, vậy mà bữa nay... Dường như Trầm Tú đang tính toán, sắp xếp một cái ǵ đó mà bất quá Linh cũng là một con cờ trong tay nó.
Cầm chiếc muỗng trong tay, Linh chậm chạp khuấy đều ly nước tắc mặn mặn, chua chua, ngọt ngọt mà tụi bạn học cùng khi vào quán thường gọi đùa là ly nước cuộc đời! Cuộc đời phải đủ mùi vị mới hấp dẫn chớ. Bỗng dưng Trác Linh buồn cười trước triết lư rẻ tiền của ḿnh.
Cô nh́n ra cửa quán và thấy Hóa bước, vào mất dáo dác t́m.
Trầm Tú th́ thào:
– Tao hết muốn gặp Hóa rồi. Nhưng bỏ th́ không đành. Thôi th́... xài tạm vậy.
Trác Linh đứng dậy v́ không muốn nghe tiếp những lời xạo sự của Tú:
– Tao về trước đây!
Bước ngang Hóa, Linh mỉm cười thay câu chào. Cô chợt tội nghiệp anh chàng và tội nghiệp cho Phỉ nữa.
Nói là về nhưng Linh đâu về sớm như vầy, cô lại tấp vào điểm truy cập Internet. Mở hộp E-mail của ḿnh, cô suưt reo lên v́ có thơ của Đại bàng con.
Thật không ngờ hắn lại gởi thơ cho Linh. Vào những lúc buồn như vầy được nhận E-mail thật là cảm động.
Sâm Cầm nhỏ!
Bây giờ là không giờ. Trong căn pḥng đàn ông bề bộn, vô trật tự của ḿnh, ḷng tôi chợt ấm áp khi E-mail cho bạn. Có lẽ bạn đang thắc mắc sao Đại bàng con lại ngồi trước máy vào giờ... linh đến thế phải không?
Không giờ thường là giờ làm thêm của tôi sau một ngày bon chen với cuộc sống và cả cuộc chơi. Thế nhưng hôm nay đầu óc nặng trịch, tôi không sao làm việc được, tôi muốn được tṛ chuyện với một ai đó thật hợp rơ với ḿnh. Nhưng vào đúng giờ của ma quỷ nầy có ai, ngoài tôi đối diện với tôi. Làm người lắm khi thật phiền. Lẽ ra hôm nay là ngày tôi vui v́ tôi vừa mới quen một cô bé xinh xinh, rất moden và thời thượng. Tôi đă vào quán ngồi đốt hết mấy tiếng đồng hồ với những câu chuyện kể cho cô bé nghe. Những câu chuyện ấy tôi đă kể rất nhiều lần với nhiều cô em xinh xinh, nên với tôi chúng giống như thứ rượu quá cũ đă nhạt mùi, thế nhưng cô bé vẫn tṛn xoe mắt nghe như nuốt lấy từng chữ, từng chữ.
Cô bé tôi vừa quen thuộc tuưp Mắt nai cha cha chá nghĩa là vờ vịt nai đấy thôi, chớ chắc cô em ấy đă hóa hồ ly lâu rồi. Cô bé đang giận người yêu Việt kiều nên ngồi quán một ḿnh. Tôi cũng đang buồn t́nh nên chả ngại ǵ chuyện tán gẫu cho vui. Sự đời thật khó ngờ Mắt nai cha cha chá... dẹp ngay gă Việt kiều và không giấu ư định thế tôi vào chỗ trống.
Lẽ ra tôi không nên ngồi lại để cà kê tán tỉnh cô nàng, nhưng thú thật với Sâm Cầm, tôi vốn háo thắng và có vô số tật xấu. Một trong những tật xấu đó là sở thích cưa đổ con gái. Tôi đă cưa đổ nhiều cô em th́ tại sao tối nay lại không khi chuyện “Kéo cưa lừa xẻ” nầy chả ảnh hưởng tới ai?
Chính v́ suy nghĩ đểu giả đó, tôi đă kết với Mắt nai cha cha chá . Chỉ kết chơi cho vui, cho đỡ cô đơn thôi. Tôi đă tự nhủ ḷng như vậy và thoải mái ngồi với cô bé. Để bây giờ thấy hồn ḿnh trống rỗng v́ ruỗng mục.
Sâm Cầm nhỏ!
Tôi đúng là một gă không ra ǵ phải không? Tôi chưa bao giờ thật ḷng với bất cứ cô gái nào. Với họ, tôi chỉ đùa chơi cho thỏa măn tánh tự cao, hiếu thắng chớ không yêu thương ǵ. Khổ sao tất cả những cô gái xung quanh tôi lại không nhận ra điều đó. Họ luôn tin vào sự dối trá của tôi như tín đồ tin đấng tối cao.
Trước đây, tôi rất hănh diện với những thành tích ḿnh đạt được. Không hiểu sao tối nay tôi lại chán, tôi chán tôi lắm Sâm Cầm nhỏ ạ! Chuyện là như vầy. Tôi đă gặp một người mà tôi rất rất thích, nhưng cô gái ấy lại cứ trốn tránh tôi. Có thể v́ cô ấy hiểu lầm tôi, cũng có thể v́ gia đ́nh cô ấy không thích tôi, một gă nhiều tai tiếng về con gái.
Tôi rất muốn thay đổi bản thân. Tôi muốn tôi phải sống khác trước, khác trước đây, nhưng tôi chẳng biết ḿnh tự răn ḿnh có được không nên có ư nhờ bạn giúp đỡ.
Tới đây tôi bỗng h́nh dung bạn đang nhăn mặt nhíu mày dù tôi không biết bạn như thế nào. Tôi mong bạn hăy là người để tôi bày tỏ những điều tôi chưa bao giờ nói cũng ai về cái sự tự hoàn thiện bản thân. Bạn hăy đọc, hay nói khác hơn là lắng nghe nỗi niềm của tôi. Và tôi cũng sẽ lắng nghe những điều bạn cần được chia sẻ. Nếu được như vậy tôi rất vui.
Hăy cho tôi biết ư bạn thế nào nhé Sâm Cầm”.
Trác Linh thở hắt một hơi. Đây là lần đầu tiên trong đời cô nhận thơ của một gă con trai, dù đó là thơ điện tử. Gă Đại bàng con viết thơ hay ra phết. Mà sao gă lại nhằm vào Linh để trao gởi nỗi niềm riêng nhỉ? Bỗng dưng cô thấy hai vai chợt nặng trĩu trách nhiệm, dù cô chưa hề cho Đại bàng con biết ư của ḿnh.
Linh có nên lắng nghe nỗi niềm của hắn không nhỉ? Chắc cô nên học cách chia sẻ với người khác là vừa rồi. Trầm Tú không phải bạn tâm giao của Linh, nó chả đời nào quan tám tới ai, nhưng lúc nào cũng muốn mọi người phải v́ ḿnh. Đă có bao giờ nó để ư xem Linh đang buồn hay đang vui đâu. Bởi vậy Linh chưa lần nào hé môi với Trầm Tú về những riêng tư cô mang nặng trong ḷng. Đại bàng con là người duy nhất Linh thổ lộ chuyện bận tâm. Anh đă cho cô lời khuyên, giúp cô và mẹ bớt căng thẳng. Vậy th́ tại sao Linh không thể Lắng nghe nỗi niềm của anh.
Rất từ tốn, chậm răi, Trác Linh gởi E-mail cho Đại bàng con.
Đại bàng con!
Thật bất ngờ và cảm động khi nhận được E-mail của bạn. Đây là một bức thơ dài chớ không phải những lời nhắn gởi tôi vẫn thường nhận từ những người khác trên mạng. Bạn làm tôi thấy ḿnh lớn hơn và có trách nhiệm với cuộc sống hơn v́ được chia sẻ với người khác là niềm vui cũng là trách nhiệm cơ mà. Có điều tôi chỉ là Sâm Cầm nhỏ, liệu tôi có đủ sức chở nỗi niềm của Đại bàng con trên đôi cánh bé xíu của ḿnh không? Bạn làm tôi hơi lo đó.
Nói thế chớ bạn cứ yên tâm gởi E-mail cho tôi lúc nào bạn thấy cần được chia sẻ.
Cuối cùng tôi xin tặng bạn một câu:
Cuộc đời là một ca khúc, hăy hát lên .
Mong rằng cả tôi cả bạn sẽ cùng hát lên...
Chúc bạn vuí .
Trác Linh vui suốt đoạn đường về nhà.
Đẩy xe vào sân sau, cô ríu ra ríu rít hát khiến Thuần cũng phải ngạc nhiên:
– Chuyện ǵ mà vui dữ vậy?
Linh thản nhiên:
– Có ǵ đâu. Không hát th́ bị hỏi sao buồn... Mà hát lại bị nghĩ là có ǵ vui.
Bà Hài liếc cô:
– Nh́n mặt con rơ ràng vui bất thường.
Trác Linh lăng đi:
– Chiều nay mẹ cho ăn món ǵ?
Bà Hài đáp:
– Ḅ kho. Món nầy cả nhà đều thích. Thằng Thuần ra đầu ngơ mua bánh ḿ đi.
Thuần ngần ngừ:
– Mẹ nấu nhiều không? Cho bạn con ăn với.
Bà Hài hỏi:
– Là đứa nào?
– Thằng Phỉ!
Trác Linh buột miệng:
– Cho ông ta ăn uổng.
Thuần khó chịu:
– Con gái mà ăn với nói... Nó từng là ân nhân của em và Trầm Tú đó nghen.
Linh bĩu môi:
– Ân nhân, người hùng, thần tượng của nhỏ Tú chớ không dính dấp tới em.
Thuần ngạc nhiên:
– Sao tự nhiên em ghét Phỉ vậy?
Trác Linh so vai:
– Em có ưa anh ta bao giờ đâu.
Thuần lừ mắt:
– Nói láo! Anh Hai mầy đâu có quáng gà.
Bà Hài ngập ngừng:
– Phỉ là đứa bắt cá hai tay, mẹ không thích. Chính v́ nó mà Trầm Tú và con Linh bất ḥa.
Thuần ngớ người ra, rồi anh nói:
– Ôi dào? Con nhỏ Trầm Tú đó không hợp rơ thằng Phỉ đâu.
Trác Linh gân cổ lên:
– Sao anh biết không hợp? Không hợp mà gọi di động cho nhau, ḥ hẹn ngồi quán với nhau. Mở miệng là nhỏ Tú nói:
Phỉ của tao thế nầy, Phỉ của tao thế nọ...
Thuần nhún vai:
– Tao chả nghe Phỉ nói ǵ về con nhỏ Tú hết. Nó quen ức tỉ đứa, nhưng chả đứa nào vừa chanh chua vừa chảnh như con Tú.
Bà Hài nghiêm mặt:
– Biết nó không đàng hoàng sao c̣n dẫn nó về nhà rồi ngủ qua đêm trong khi nhà ḿnh có em gái. Dù nó là cháu của ông Thao bạn của ba mẹ trước đây, mẹ cũng không muốn nó tới nhà ḿnh với một mục đích nào đó không phải tư cách bạn con.
Thuần khoát tay:
– Mẹ khó tính quá. Con lại thấy cứ thoải mái, nhỏ Linh biết người biết ta cả rồi, mẹ lo quái ǵ chớ. Đàn ông nào lại không bắt cá hai ba tay, quen bốn năm cô gái trước khi có vợ...
Rồi anh nhíu mầy:
– Ủa! Mẹ bảo Phỉ là cháu bạn mẹ à? Sao chuyện nầy con không biết nhỉ!
Linh chớp mi:
– Bộ ông ta không nói với anh sao?
– Không.
Trác Linh liếm môi, cô liếc bà Hài rồi hỏi:
– Anh không biết ông Thao à?
– Không. Ông Thao nào? Bạn của mẹ làm ǵ có ai tên Thao.
Trác Linh chép miệng, giọng bâng quơ:
– Đúng là... vô tư hưởng thái b́nh.
Thuần xụ mặt:
– Nầy! Hỗn vừa thôi nhé. Mầy muốn nói tao ngu hả ranh con?
Bà Hài nh́n Linh đầy trách móc. Rất từ tốn, bà bảo:
– Ông Thao là bạn của ba và mẹ hồi c̣n trẻ. Ông ấy sống ở Mỹ hai mươi mấy năm nên làm sao con biết được.
Thuần nhăn nhó:
– Cái thằng kín miệng thật. Nó chẳng nói với con tiếng nào.
Trác Linh lơ lửng:
– Chỉ sợ lăo ta cũng chả biết ông chú ḿnh quen với ba mẹ.
Mặt Thuần nghệch ra:
– Vậy sao mẹ và em biết Phỉ là cháu ông Thao?
Trác Linh nh́n mẹ rồi kể chuyện Phiên tới nhà cho Thuần nghe. Cô kết luận:
– Nếu... tay Phiên cũng kín miệng ít lời như tay Phỉ th́ lăo Phỉ không biết ǵ mà kể với anh là đúng.
Thuần gật gù như ông cụ non:
– Đời chú bạn với cha, đời con bạn với cháu là tốt. Mẹ không phải lo, bạn con không tệ đến đỗi như mẹ nghĩ đâu. Dầu sao Phỉ cũng phải nề nang con một chút chứ. Con muốn mời nó ăn cơm. Mẹ nghĩ sao?
Trác Linh im lặng nh́n mẹ. Bà im lặng một lát rồi gật đầu:
– Ừ, nếu con thích.
Thuần vui hẳn lên:
– Con sẽ gọi cho Phỉ...
Đợi Thuần ra khỏi nhà, bà Hài mới nói bằng giọng nghiêm nghị:
– Mẹ không muốn con tiếp tục hiểu sai mối quan hệ của mẹ và bác Thao. Với mẹ hiện giờ gia đ́nh là trên hết. Bởi vậy con đừng kéo anh Thuần vào chuyện nầy.
Trác Linh thoáng đỏ mặt:
– Con chỉ muốn gia đ́nh được yên ấm.
Bà Hài nhấn mạnh:
– Gia đ́nh ḿnh từ đó tới giờ vẫn thế.
Linh chất vấn:
– Rơ ràng thời gian gần đây ba mẹ không vui. Lẽ nào không phải tại ông ta?
Bà Hài nạt:
– Đừng có suy diễn. Đời người ta phải có lúc buồn lúc vui, lúc lên lúc xuống.
Mẹ không làm ǵ sai trái hết, nếu không ba con chả im lặng như vậy đâu.
Trác Linh ấm ức làm thinh. Cô vẫn không chấp nhận điều mẹ vừa nói. Linh nghĩ nếu Phỉ không phải cháu ông Thao, chắc ǵ mẹ đă chịu cho anh ta tới chơi.
Bởi vậy tự nhiên Linh càng ác cảm hơn với Phỉ. Những ấn tượng tất đẹp buổi đầu gặp anh ta vụt tan nhanh.
Giọng bà Hài chợt trầm xuống:
– Khi bằng tuổi mẹ, khi đă từng trải con sẽ hiểu mẹ hơn, c̣n bây giờ mẹ không muốn giải thích ǵ hết.
Rồi bà như ngậm ngùi:
– Hồi đó mẹ từng chép hai câu thơ.
Chuyện ngày xanh trả ngày xanh. Chuyện em trả mộng, chuyện anh trả đời...”.
Cho tới bây giờ, mẹ vẫn nhớ và thích hai câu đó. Nhưng đó là chuyện thuở tóc c̣n xanh, mắt c̣n biếc, môi c̣n hồng chớ không phải chuyện của bây giờ.
Trác Linh liếm môi:
– Chẳng lẽ mẹ không có mối bận tâm nào khi nhớ tới cái ngày xanh ấy?
Bà Hài b́nh thản:
– Nói không là nói láo. Nhưng tất cả đă trôi qua rồi. Ngày xưa ông Thao đă bỏ mẹ mà đi. Có thể bây giờ ông ấy hối tiếc. Kiểu hối tiếc của một người đă có tất cả mọi thứ song lại không bao giờ thấy ḿnh đủ khi nhớ về một thời êm đẹp trong quá khứ. Ông Thao có khuấy động quá khứ của mẹ, nhưng nó đă tự ch́m lắng xuống. Chẳng có ǵ nghiêm trọng như con nghĩ đâu.
Trác Linh nói:
– Vâng, con sẽ... cho qua chuyện nầy. Nhưng con không ăn cơm đâu.
Bà Hài cao giọng hỏi:
– Không muốn đụng mặt Phỉ à?
Linh bĩu môi:
– Con không thích mấy người một mặt hai ḷng.
Bà Hài nhẹ nhàng:
– Con mới nghe từ phía Trầm Tú, chắc ǵ nó nói thật. Cứ gặp Phỉ xem sao.
Trác Linh khoanh tay:
– Con cũng muốn mời nhỏ Tú lại ăn cơm cho rơ trắng đen. Mẹ thấy có nên không?
Bà Hài lắc đầu:
– Không nên, làm như vậy con sẽ mất hết bạn bè. Cứ đối xử b́nh thường với Phỉ.
Trác Linh nói:
– Con sẽ cố...
Nhưng tối đó Phỉ đă không tới v́ bận việc ǵ đấy. Anh Thuần có vẻ buồn khi phải đánh vật một ḿnh với máy tính.
Trác Linh dường như cũng buồn, nhưng cô lại ra vẻ hả hê.
– Anh ta không có lộc ăn, thật đáng đời!
Thuần nhún vai:
– Không biết đáng đời ai nữa...
Trác Linh bước vội ra quán.
Lá bữa nay rơi nhiều v́ trời nhiều gió. Có chiếc lá nào đang thổn thức v́ ṿng đời ngắn ngủi của ḿnh không nhỉ?

o0o

Phiên áp điện thoại vào tai:
– Alô.... Làm ơn nói to dùm. Ở đây đang ồn lắm. Xin lỗi ai vậy?
– Là Trầm Tú mà. Anh quát lên làm tim em muốn rơi ra ngoài rồi nè.
Phiên khẽ lắc đầu. Anh đang muốn điên lên v́ mấy bản thiết kế chưa đâu vào đâu. Ấy vậy mà con ranh nầy lại alố alồ mới bực chớ.
Giọng Phiên khô khốc:
– Chuyện ǵ?
– À, em biết một quán cà phê rất hay...
Phiên ngắt ngang:
– Cà phê mà hay à? Em nói cứ như Tây xài tiếng ta ấy. Tiếc là anh không rảnh nên cà phê ngon hay cà phê hay ǵ anh cũng chào hẹn dịp khác.
Trầm Tú vừa nũng nịu vừa chua ngoa:
– Em bị hẹn hơi nhiều lần dịp khác rồi, bởi vậy em nhất định không để lỡ dịp nầy. Nếu anh tiếp tục “Chào! Hẹn dịp khác”, em sẽ gọi vào số máy của anh Phỉ.
Phiên lim dim mắt:
– Em cứ gọi thử đi, biết đâu chừng Phỉ rảnh.
Trầm Tú dài giọng:
– Anh xúi em đó nghen.
Phiên bật cười:
– Nói thế không đúng. Mà thôi anh đang bận. Chào! Hôm khác rảnh sẽ nói nhiều hơn.
Trầm Tú vội vă:
– Khoan đă, em... Alô...
Tú x́u mặt v́ Phiên đă tắt máy. Cô ấm ức chống cằm. Cô chưa bao giờ bị bọn đàn ông con trai từ chối bất kỳ v́ lư do ǵ, vậy mà hai anh em Phỉ, Phiên lại phớt lờ Trầm Tú. Cô đă lỡ nổ với Trác Linh rồi, nếu bây giờ im ỉm cho trôi vào dĩ văng th́ mất mặt. Thà như trước kia không biết Phỉ ở đâu mà t́m th́ khác, giờ đă biết số điện thoại nhưng không liên hệ, gặp gỡ th́ đúng là quá dở. H́nh như anh em Phỉ làm cô hậm hực tự ái nhiều hơn đắm đuối say mê th́ phải.
Gơ gơ vào trán, Tú suy tính làm sao để Phỉ phải đến chỗ hẹn mà không thể từ chối mới được.
Muốn thế cô chỉ c̣n cách nhắn tin vào máy của anh thôi. Mà nhắn ǵ đây nhỉ? Hôm trước Phỉ không muốn gặp lại cô nên mới yêu cầu ông anh ḿnh ra giải thích. Lần đó nếu Trầm Tú không cố uốn cong bảy tấc lưỡi với Phiên th́ cô đă khó có cái số di động của anh. Lẽ ra Tú giữ đúng lời hứa là không gọi cho Phỉ, nhưng ai biểu vừa rồi Phiên lạnh nhạt với cô làm chi.
Tú mân mê cái điện thoại trong tay. Rồi cô nhấn liên tục vào những con số để gởi đến Phỉ một câu hết sức bí hiểm.
Em chờ anh ở quán Lá, đường Tú Xương đúng sáu giờ chiều nay’’.
Tú không xưng họ, chả khai tên, chắc Phỉ phải tới v́ không biết ai nhắn tin cho ḿnh.
Trầm Tú cười đắc ư. Nếu Phỉ tới đây, Tú sẽ gọi Trác Linh ra cho nó thấy cô không hề nói dối. Rồi sau đó bằng kinh nghiệm bản thân, cô nhất định sẽ thu phục bằng được trái tim Phỉ.
Chỉ nghĩ thế thôi, Trầm Tú đă thấy hồn lâng lâng khoái chí. Cô muốn ḿnh luôn là người nổi bật trong đám bạn bè. Cô phải là người muốn ǵ được nấy cơ.
Ngồi vào bản trang điểm, Trầm Tú kể mắt, tô son. Cô phải đẹp nhất khi tới cái quán lá xập xệp của nhà nhỏ Trác Linh, cô phải chói sáng bên cạnh Trác Linh lu mờ, có thế Phỉ mới để ư tới cô. Rồi anh chàng sẽ không thoát khỏi tay cô đâu.
Mải lo nghĩ vẩn vơ, Trầm Tú tô môi son quá đậm, lẽ ra phải chùi bớt nhưng cô lại mặc kệ. Biết đâu chừng Phỉ thích bờ môi đỏ mọng đầy quyến rũ nầy.
Thay cái áo hai dây màu tím, cái quần lưng thấp hở rốn, ḷi eo, Trầm Tú hớn hở dắt xe ra. Từ nhà cô tới nhà Trác Linh có bao xa, nhưng chả lẽ đi bộ?
Mà cũng nên đi bộ lắm chứ, biết đâu một lát Phỉ sẽ đưa cô về.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tú dẫn xe vào rồi đi bộ tới quán Lá với điệu bộ của một người mẫu đang biểu diễn trên sân khấu.
Tới nơi, Trầm Tú không ṿng ngơ sau để v́ nhà Trác Linh như mọi khi, cô vô quán và t́m Phỉ.
Đă sáu giờ hơn vài phút nhưng anh chưa đến. Tú sẽ ngồi đây mười phút, nếu Phỉ không tới cô sẽ nhắn tin lần nữa.
Nhật Hạ đon đả cười:
– Trời ơi! Trầm Tú mà chị tưởng diễn viên nào chớ. Sao bữa nay đẹp dữ vậy em?
Trầm Tú tít mắt:
– Bộ em đẹp thiệt hả chị?
Hạ tấm tắc:
– Th...iệt! Ủa, em gặp nhỏ Linh chưa? Nó đang nấu cơm trong bếp.
Trầm Tú nói:
– Em có hẹn với bạn nên chưa vội gặp nó.
Nhật Hạ nheo nheo mắt:
– Chắc là bạn trai phải không?
Tú chớp nhẹ bờ mi uốn cong.
– Vâng.
Nhật Hạ mỉm cười:
– Không làm phiền Tú nữa. À, em uống ǵ?
Trầm Tú ậm ự:
– Chị cho em ly... ly ice dâu vậy.
Nhật Hạ vừa bước đi, Tú đă vội nh́n đồng hồ, cô lấy điện thoại ra. Ngay lúc đó Phỉ đến, anh cau mày khi thấy Trầm Tú.
Cô đứng đầy, môi chúm chím:
– Anh trễ mất bảy phút.
Phỉ ngỡ ngàng:
– Là em à?
Trầm Tú phụng phịu:
– Chớ anh tưởng ai?
Phỉ lạnh lùng:
– Trác Linh đâu?
Trầm Tú xụ mặt:
– Làm sao em biết được. Em là người mời anh đến đây chớ đâu phải Trác Linh.
Phỉ cộc lốc:
– Có chuyện ǵ không?
Tú ngọt như mật:
– Anh ngồi xuống đă.
Phỉ miễn cưỡng kéo ghế, ḷng phân vân lẫn tức giận. Vừa rồi, anh thật hấp tấp khi tới đây. Phỉ cứ ngỡ Trác Linh nhắn tin cho ḿnh không thôi, nào ngờ...
Trầm Tú lấp láy mắt:
– Gặp được anh, em thật hạnh phúc.
Phỉ bồn chồn ngó quanh, Tú ngỡ anh đang quan sát khung cảnh quán Lá nên hỏi:
– Không gian nơi đây thật lăng mạn phải không anh?
Phỉ khẽ nhếch mép. Vậy mà ông Phiên cam đoan Trầm Tú sẽ không làm phiền anh nữa. Phỉ là người đa t́nh song anh rất ghét ba cái tṛ lấp lửng nầy, bởi vậy dù khung cảnh quán Lá rất lăng mạn, nhưng anh lại thấy lăng xẹt khi phải ngồi với cô gái ḿnh chả có chút cảm t́nh nào.
Phỉ ậm ự không trả lời, anh chợt đề nghị:
– Mời Trác Linh ra cho vui.
Trầm Tú hơi khựng lại:
– Em không biết Linh đang ở đâu.
Phỉ nói bằng giọng chắc chắn:
– Giờ nầy chắc Linh đang trong bếp. Anh sẽ nhờ chị Nhật Hạ mời Linh ra vậy.
Mặt Trầm Tú nghệch ra, mất mấy giây sau, Tú mới ấp úng:
– Anh... anh đă từng tới đây à?
Phỉ nhún vai:
– Đây là nhà Thuần, bạn anh mà.
– Nghĩa là anh vẫn gặp Trác Linh?
– Đúng vậy. Trước đó anh không biết Linh là em gái Thuần, sau nầy tới nhà Thuần chơi anh mới gặp lại cô bé.
Trầm Tú đỏ bừng mặt:
– Nhỏ Linh không hề nói với em.
Phỉ thản nhiên:
– Th́ bây giờ anh nói. Điều đó đâu có quan trọng phải không?
Trầm Tú đau như bị ai đấm vào mặt, cô trấn tĩnh lại:
– Vâng! Quan trọng là em đang ngồi với anh. Em biết Linh sẽ không ra đâu, nó ghét số ba lắm, cho nên dễ ǵ Linh chịu làm kẻ thứ ba.
Phỉ nhíu mày:
– Em nói vậy h́nh như có ǵ không phải. Với anh, Trác Linh giữ vị trí số một, em nhắc chi tới số ba xa xôi đó.
Mặt Trầm Tú xạm lại, cô không đời nào ngờ t́nh thế bỗng dưng đảo ngược như vầy. Trác Linh độc thật, nó phỗng tay trên Phỉ của cô một cách âm thầm.
Nỗi uất hận khiến Tú phát run lên.
Cô lắp bắp:
– Không thể có chuyện đó. Em biết anh trước nó cơ mà.
Phỉ nghiêm giọng:
– Em đă nói ǵ để Trác Linh hiểu lầm anh vậy?
Trầm Tú nuốt nghẹn xuống:
– Em lầm ǵ hả? Thật là quá bất ngờ. Từ trước tới giờ, em luôn nghĩ Trác Linh là đứa bạn thân thiết, tốt nhất và hiền nhất của ḿnh. Em chưa hề tiếc với nó món ǵ. Vậy mà nó lại... lại...
Nói tới đây, Trầm Tú không thốt nên lời, nước mắt đầm đ́a nhanh và nhiều hơn cả diễn viên thứ thiệt, cô bắt đầu thút thít khiến Phỉ hết sức lúng túng.
Ngay lúc đó, Nhật Hạ mang nước lại, cô ngạc nhiên:
– Ủa, sao vậy Trầm Tú?
Nh́n Phỉ, Hạ kêu lên:
– Cậu làm ǵ con bé vậy Phỉ?
Phỉ nói nhanh:
– Giữa bọn em có chút hiểu lầm. Em đang muốn làm rơ điều đó.
Nhật Hạ ngần ngừ rồi nhún vai:
– Mong là hai người không làm ngập lụt vườn nhà chị. À, Phỉ vẫn uống cà phê đen như b́nh thường chứ?
Trầm Tú cay đắng. Th́ ra Phỉ thân thiết với gia đ́nh Trác Linh đến thế.
Phỉ nhấn mạnh một cách lạnh lùng:
– Trả lời đi? Em đă nói ǵ với Trác Linh?
Đến nước nầy, Trầm Tú không dằn được nữa, cô hất mặt lên:
– Trác Linh là một đứa bạn tồi, em đă nói thế đấy. Anh thật độc ác khi đối xử bất công như vầy với em. Rơ ràng em biết anh trước, sao nhỏ Linh lại dành chứ?
Phi cười nhạt:
– Xin lỗi! Tôi không phải một món hàng ngoài chợ để ai thấy trước th́ người ấy mua. Nếu biết người nhắn tin là em, tôi đă không đến.
Trầm Tú quắc đôi mắt xanh:
– Anh quyết liệt đến thế sao? Thật ra Trác Linh có ǵ hơn em? Gia đ́nh nghèo, đă vậy mẹ nó c̣n lẳng lơ, ngoại t́nh. Nó biết nhưng lại về phe với bả. Anh thích một đứa như Trác Linh, anh không sợ nó giống mẹ sao?
Thấy mặt Phi sửng sốt, Trầm Tú liền nói tới:
– Bọn con trai trong trường, trong khoa của em đứa nào lại không từng yêu Trác Linh. Nó làm như hiền lắm, nhưng tẩm ngẩm tầm ngầm thay bồ như thay áo. Nó lợi dụng bọn con trai nên đâu muốn đứa nầy biết đứa nọ đang là bồ nó...
Phỉ đanh giọng:
– Đừng nói xấu sau lưng người vắng mặt.
Trầm Tú nhếch mép:
– Có nó ở đây em cũng nói ư như vậy. Đó là sự thật mà!
Tú vừa dứt lời th́ Trúc Linh ra tới. Cô nh́n gương mặt hất lên trời của Tú mà không biết phải nói ǵ, hỏi ǵ.
Vừa rồi, Linh nghe chị Hạ bảo có Phỉ và Tú ngoài quán. Chả hiểu Phỉ làm ǵ mà Trầm Tú khóc. Linh thừa biết Cái sự khóc mần tuồng của Trầm Tú nhưng cô vẫn bỏ nồi thịt kho dở dang, ra đây để nhận lấy cái hất mặt khinh khỉnh của nó.
Phỉ đứng dậy kéo ghế:
– Ngồi đây Trác Linh. Anh muốn chúng ta ba mặt một lời, làm rơ một vài điều em đă hiểu lầm anh.
Trác Linh kêu lên:
– Anh gọi Tú đến nhằm mục đích nầy à? Nếu em không ra đây th́ sao?
Phỉ nhún vai:
– Tú gọi anh đến đây th́ đúng hơn.
Trầm Tú cay đắng:
– Nếu tôi biết các người thân thiết như vầy, tôi đă không ngốc nghếch mời anh vào quán cà phê nầy.
Cười khẩy, Tú nói tiếp:
– Th́ ra bạn bè là thế nầy đấy. Tốt lắm Trác Linh. Tao phục tài nghệ mồi chài đàn ông của mầy lắm lắm.
Móc trong ví ra một tờ tiền, Tú thảy lên bàn:
– Trả tiền nước cho nhà mầy, nếu không lại mang tiếng...
Đứng lên, Trầm Tú dằn từng bước chân ra khỏi quán Lá.
Trúc Linh nh́n Phỉ:
– Chính anh đă khiến em và Tú trở nên như vậy. Em không muốn đâu.
Nói xong, cô băng qua hàng rào rẽ về nhà ḿnh. Phỉ vội vă bước theo.
Anh trầm giọng:
– Linh phải nghe anh giải thích.
Trác Linh bướng bỉnh:
– Không có ǵ để anh giải thích hết.
Vào nhà, cô đóng cửa lại, mặc kệ Phỉ, đứng trơ trơ bên ngoài.
Trác Linh tựa vào vách tường và nghe tim đập th́nh thịch v́ giận. Những lời nặng nề của Trầm Tú như những nhát búa gơ vào đầu Linh. Mồi chài đàn ông . Tú dùng từ nghe mới ấn tượng làm sao. Chả hiểu nó c̣n nói ǵ với Phỉ về cô nữa.
Trác Linh đă không hé môi với Tú về mối quan hệ của cô. À không, của cả gia đ́nh cô với anh em Phỉ, Phiên, là đúng hay sai nhỉ?
Thật là khó ḷng. Càng lớn, người ta càng dễ hiểu lầm và bị hiểu lầm trong đối xử.  Cô có hiểu lầm Phỉ không? Sao anh cứ đ̣i giải thích với cô chuyện ǵ đó?
Mà có giải thích ǵ đi chăng nữa, anh cũng nói dối Linh mối quan hệ với Trầm Tú.
Hừ! Sài G̣n nầy ức tỉ quán cà phê, tại sao Phỉ và Tú lại chọn quán cà phê nhà cô?
Giọng anh Thuần to như thùng bể:
– Mở cửa cho anh... Linh ơi!
Trác Linh ấm ức dậm chân. Cô mở nhanh cửa rồi chạy lên lầu v́ biết theo sau anh Thuần thế nào cũng là Phỉ.
Vào pḥng cô đóng cửa rồi hồi hộp lắng nghe động tĩnh. Dường như không có Phỉ, bởi vậy anh Thuần mới huưt gió luôn mồm chớ không nói chuyện. Chả lẽ mới đó Phỉ đă về rồi? Nếu đúng vậy, anh ta đúng là dối trá. Mẫu người đó rất hợp với Trầm Tú. Giờ nầy chắc Phỉ đang ngồi bên nó để năn nỉ ỉ ôi.
Giọng anh Thuần lại vang lên:
– Linh xuống ăn cơm.
Uể oải, cô đứng dậy. Xuống tới bếp, Linh thấy cả nhà đă có đủ. Dễ ghét nhất là có thêm phỉ. Anh ta đang cùng mẹ dọn cơm. Hừ! Thân thiết dữ, tự nhiên dữ!
Mặc kệ ba hỏi anh Thuần và Phỉ về công việc rồi bàn luận về thể thao, bóng đá, Trác Linh làm thinh ăn.
Anh Thuần hất hàm:
– Ê! Nhỏ tham ăn kia. Sao không nói tiếng nào vậy? Cứ lầm ĺ, im lặng nhai thế kia anh đây hết dám mời bạn tới nhà ăn cơm.
Trác Linh nhát gừng:
– Chuyện của các quư ông, em biết ǵ mà nói. Mà đă không nói th́ đành phải ăn vậy.
Ông Triệt lắc đầu:
– Con nhỏ nầy thật hết biết.
Bà Hài nh́n Phỉ:
– Nghe nói ở nhà, ba cháu là người lo việc bếp núc?
Phỉ gật đầu:
– Vâng, nhưng anh em cháu cũng biết nấu ăn. Thường gia đ́nh cháu cũng phân công nhau vào bếp, riêng phần đi chợ th́ cháu chịu trách nhiệm.
Ông Triệt có vẻ ngạc nhiên:
– Giỏi thế à? Thằng Thuần nhà nầy chỉ biết nhấn nút nồi cơm điện.
Thuần cười toe:
– Th́ con giống ba mà.
Rồi anh nh́n Phỉ:
– À, quên nữa. Mầy chắc không biết, chú Thao của mầy là bạn của ba mẹ tao đó.
Mặt Phỉ lẫn mặt ông Triệt đều bừng lên vẻ ngạc nhiên tột độ.
Ông Triệt kêu lên:
– Thảo nào bác thấy cháu cứ ngờ ngợ giống một người nào đó trong quá khứ.
Vậy chắc cháu là con anh Kính?
Phỉ lễ phép:
– Vâng ạ.
Ông Triệt lại tiếp tục hỏi:
– Vậy hôm trước ai mang quà của anh Thao đến nhà ḿnh?
Trác Linh đành trả lời:
– Dạ, đó là anh Phiên...
Phỉ nghe nhói ở ngực. Tại sao anh em anh lại rơi vào cái ṿng lẩn quẩn dễ ghét nầy nhỉ. Phỉ không hề muốn Phiên biết Trác Linh, ấy vậy mà...
Phỉ làm thinh nghe bà Hài nói về... cái sự giống nhau của một cặp sinh đôi.
Anh bỗng thấy ḿnh trở nên ngây ngô buồn cười trong mắt nh́n của ông Triệt.
Ông ṭ ṃ:
– Anh em cháu cá tính có giống nhau như h́nh thức không?
Phỉ nói:
– Anh em cháu rất khác, khác gần như đối lập hoàn toàn về tính cách.
Bà Hài tỏ vẻ không tin:
– Thật vậy sao? Người ta nói là anh chị em sinh đôi, đau cùng đau, bệnh cùng bệnh mà.
Phỉ gượng cười:
– Anh em cháu th́ không như vậy.
Trác Linh chen vào:
– Mẹ không thấy anh Phiên hớt tóc ngắn đó sao? Đâu ai muốn làm bản sao của người khác cho nên có giống cũng phải làm cho khác đi.
Thuần lừ mắt:
– Em biết ǵ mà nói.
Linh liếc anh:
– Sao không biết. Em có mắt và biết cách nh́n người mà.
Bà Hài hắng giọng:
– Con mang lê trong tủ lạnh ra đi Linh.
Trác Linh chun mũi trêu Thuần trước khi đứng dậy. Mẹ mà không khéo nhắc Linh giữ mồm giữ miệng, cô đă xuất chiêu tiếp cho Phỉ ngậm bồ ḥn làm ngọt rồi.
Đặt đĩa lê đă cắt sẵn xuống bàn, cô ngọt ngào:
– Ba mẹ, anh Hai, anh Phỉ ăn tráng miệng ạ.
Nói xong, cô nhón một miếng rồi chạy biến lên lầu. Mở nhạc, cô nghe một ḿnh. Nghe để ḷng sân si lắng xuống, nghe để thôi không nghĩ tới gă dễ ghét đang ngồi dưới nhà. Thế nhưng cô đâu dễ t́m sự b́nh yên trong thế giới luôn chuyển động nầy. Nghe chưa hết bài Trên ngọn t́nh sầú , anh Thuần đă gọi toáng lên.
– Li...nh... Có người t́m!
Trác Linh ngạc nhiên. Đứa nào t́m cô nhỉ! Vội chạy xuống nhà, cô hỏi:
– Ai t́m em vậy?
Thuần bí mật:
– Ngoài quán ấy.
Linh nh́n quanh, cô không thấy Phỉ đâu. Ngoài pḥng khách, ba đang xem tivi, mẹ rửa chén dưới bếp, chắc là... Phỉ t́m cô thôi.
Trác Linh bĩu môi:
– Lăo... Thổ Phỉ phải không? Em không rảnh đâu.
Thuần ôn tồn:
– Ít ra cũng phải nghe xem người ta muốn phân bua giải thích chuyện ǵ chớ.
Cứ tránh né như vậy là dở ẹt.
Trác Linh nhún vai:
– Em có nói ḿnh giỏi sao?
Thuần gắt:
– Đừng có bướng nữa. Phỉ không muốn em đánh giá sai về con người nó.Anh cũng không muốn.
Trác Linh dài giọng:
– Vậy th́ em sẽ ra quán. Anh đừng nạt em nữa. Được chưa?
Phụng phịu, Trác Linh dậm mạnh chân đi ra sân, Linh tới bàn của Phỉ, giọng chua lét:
– Em không muốn mang tiếng với Trầm Tú, anh định nói ǵ làm ơn nhanh nhanh:
– Nhanh cỡ nào, em cũng ngồi xuống đă.
Trác Linh bỗng thấy ngượng v́ ḿnh quá ngoa ngoắc. Cô ngồi xuống đối diện với Phỉ và im lặng.
Anh mở đầu bằng cách nhắc tới Phiên:
– Rất hay là em cũng biết anh Phiên, nếu không chắc ǵ em đă tin những lời anh sắp nói.
Trác Linh ngạc nhiên:
– Anh Phiên có liên quan ǵ cơ chớ?
Phỉ thẳng tuột:
– Anh không thích Trầm Tú nên đă đề nghị Linh giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta, nào ngờ trong một lần t́nh cờ, Tú gặp anh Phiên mà tưởng đó là anh.
Ngập ngừng như để lựa lời, Phỉ nói tiếp:
– Tính anh Phiên hay ỡm ờ, thích đùa cợt, trêu chọc người khác. Anh ấy cũng rất đa t́nh nên ít bỏ qua cơ hội để làm quen với các cô gái. Hôm đó dù biết Trầm Tú lầm, anh Phiên vẫn tỉnh bơ chả hề đính chính, đă vậy anh ấy c̣n cho Tú số di động của anh. Thế là rắc rối đă xảy ra. Trầm Tú liên tục gọi cho anh.
Bực quá chịu không nổi, anh đă yêu cầu anh Phiên phải gặp Tú nói rơ chuyện nầy. Anh ấy bảo đă gặp Tú rồi, không ngờ cô bé vẫn chưa chịu buông tha anh.
Thời gian qua, chắc chắn Trầm Tú đă phịa ra nhiều chuyện về anh, nên Linh mới hiểu lầm đến mức không muốn trông thấy anh.
Dù thừa biết tính t́nh của Trầm Tú, nhưng Trác Linh vẫn ngạc nhiên trước những ǵ vừa nghe. Th́ ra Tú biết cả anh Phiên là như vậy. Nó nói láo không chớp mắt, không đỏ mặt. Đă vậy c̣n quay lại mắng Linh, con bé nầy thật quá quắt. Chắc nó tưởng cô đă giấu nhẹm chuyện Phỉ là bạn anh Thuần v́ cô thích anh.
Đúng là rắc rối. Nếu từ đầu cả cô, cả Phỉ và cả Trầm Tú thành thật với nhau th́ đâu có ngày bực ḿnh thế nầy.
Trác Linh đan hai tay vào nhau:
– Trầm Tú có phịa ǵ đi chăng nữa, cũng tại con bé thích anh. Anh đừng khó tánh trách móc Tú.
Phỉ khô khan:
– Anh không làm khác được. Với anh, chuyện ǵ cũng phải rơ ràng. Hơn nữa, anh không thích Trầm Tú...
Trác Linh kêu trời trong bụng. Nhỏ Tú đụng phải bức tường băng giá rồi.
Không những Phỉ mặt lạnh mà c̣n kiêu ngạo nữa, anh nói như vậy mà chẳng cần biết Linh nghĩ ǵ về ḿnh.
Cô trầm giọng:
– Không nên nói như vậy, Tú là bạn em.
Phỉ vội vàng bảo:
– Chính v́ vậy, anh mới phải hết sức rạch ṛi trong t́nh cảm. Anh thích em, Linh à.
Trác Linh ngồi chết cứng trên ghế. Cô không ngờ Phỉ lại nói thế.
Ấp a ấp úng, Linh lắp bắp:
– Anh... anh đừng làm em khó xử với Trầm Tú...
Phỉ lắc đầu:
– Đây là chuyện của em và anh, liên quan ǵ tới Trầm Tú đâu.
Linh nói nhanh:
– Em không thích anh.
Phỉ cười khẽ:
– Em nói dối?
Trác Linh liếm môi:
– Anh tự tin quá!
Phỉ hạ giọng:
– Em đâu cần phải v́ Trầm Tú đến mức như vậy. Nếu không thích anh, em đâu giận và không gặp anh suốt thời gian vừa rồi.
Trác Linh nói:
– Em không gặp anh v́ nghĩ anh giả dối, anh có mối quan hệ với Trầm Tú nhưng lại bảo em đừng cho con bé biết anh và anh Thuần là bạn. Giờ đây em đă thông suốt chuyện đó, nhưng không có nghĩa là em thích anh.
Phỉ kêu lên đầy ấm ức:
– Tại sao em lại không thích anh?
Linh nói nhanh:
– Em không biết. Xin lỗi anh, em xin phép vào nhà.
Rồi bỏ mặc Phỉ ngồi đó, Trác Linh bước nhanh đến mức va vào Nhật Hạ.
Hạ quát:
– Mầy chạy đi đâu vậy con ranh?
Trác Linh không trả lời, cô hấp tấp vào nhà.
Đang ngồi xem tivi, Thuần vô tư:
– Ủa! Xong rồi hả? Nhanh vậy?
Trác Linh làm thinh đi tiếp lên lầu. Ngồi tựa vách nh́n ra cửa số, cô nghe tiếng gió, tiếng lá chạm nhau và cả tiếng trái tim ḿnh đập mạnh.
Vừa rồi cô nói chắc như đinh đóng vào cột rằng:
Không thích anh. Đó là tiếng nói của trái tim hay của lư trí vậy?
Trác Linh đă làm đúng hay sai? Cô có thích Phỉ không?
Bó gối, Linh không tài nào nghĩ tiếp. Đầu óc rối tung, trái tim loạn nhịp, cô muốn bay ra điểm Internet nào đó để chat với bất kỳ Nick name cho bớt căng thẳng, khổ nổi giờ nầy ra khỏi nhà là không thể.
Thôi th́ Lăng Tử, Mắt biếc tử thần, Xương rồng đen, Kiều Phong, Đông Phương bất bại, Đại bàng con... ǵ ǵ nữa. Xin chào! Đêm nay Trác Linh sẽ khó ngủ v́ nỗi ḷng không thể ngỏ cùng bất kỳ ai.
 
oOo
 
Nhật Hạ lôi trong tủ ra cái jupe màu hồng phấn và cái áo yếm đen lấm tấm hoa mười giờ trông thật dễ thương.
Rất nhiệt t́nh, Hạ bảo Linh:
– Em mặc bộ nầy đi. Mới tinh luôn đó.
Trác Linh lắc đầu:
– Thôi kỳ lắm. Bộ nầy ông Chuẩn mua cho chị mà, lỡ ổng thấy em mặc khính th́ quê độ.
Nhật Hạ cười kh́:
– Ăn thua ǵ! Lăo mới điện thoại báo với tao lăo đi Vũng Tàu mai về, mầy khỏi lo lăo ta thấy mầy mặc khính.
Trác Linh ngần ngừ:
– Bộ nầy có nổi quá không?
– Nổi cái... đầu mầy! Đẹp gần chết! Mau thay vào đi rồi tao trang điểm cho.
C̣n gái đứa nào không khoái đẹp, giả bộ ngại vài ba giây cho ra vẻ ḿnh không điệu xong, Linh chả đợi chị Hạ nhắc tới lần thứ hai, cô vơ bộ đầm mặc vào.
Nhật Hạ tấm tắc:
– Vừa y hà.
Linh ngồi im cho Hạ vẽ mắt, tô môi, thỉnh thoảng cô lại nhắc:
– Đừng... làm đậm quá nhe.
– X́... Đi sinh nhật có đậm một chút đă sao.
Trác Linh dẫy nẩy:
– Nhưng em không thích nổi.
– Vậy th́... làm lợt cho mầy ch́m luôn. Xong rồi đó? Có thấy phấn son ǵ đâu nào?
Trác Linh vội nh́n vào gương. Cô hài ḷng với gương mặt của ḿnh. Một chút hồng, một chút xanh đủ khiến một con bé tầm thường như Linh trở nên xinh xắn hơn.
Cô gật gù:
– Cũng không tệ lắm.
Nhật Hạ cao giọng:
– Qua bàn tay của tao, lọ lem phải thành công chúa nói chi mầy. Phen nầy con Tú phải lác mắt.
Linh ậm ự:
– Bữa nay không có nó.
Hạ nhún vai:
– Vậy th́ khỏe. Khỏi mất công bốn mắt nh́n nhau như trâu trợn.
Linh nh́n đồng hồ:
– Em đi đây!
– Ủa! Sao không thấy quà! Em mua ǵ cho bạn vậy?
Trác Linh ngập ngừng:
– Em đi chung với mấy đứa nữa. Tụi nó chịu trách nhiệm mua quà.
Nhật Hạ ṭ ṃ:
– Xin phép được tới mấy giờ?
Trác Linh trả lời:
– Hết mức là chín giờ. Thôi, em đi à!
Dắt xe ra, Linh nheo mắt nh́n ḿnh trong gương chiếu hậu rồi mới chạy đi.
Tới quầy bán hoa trưa gần đó, Linh mua một bông hồng màu cam.
Lúc năy Trác Linh đă nói dối chị Hạ, cũng như mấy hôm trước cô đă dối mẹ khi xin phép tối nay đi sinh nhật bạn.
Thật ra Trác Linh đang tới một điểm hẹn. Cô sẽ gặp Lăng Tử tối nay trong quán cà phê Cầm Thi. Dĩ nhiên cô giấu biến mọi người chuyện phiêu lưu mạo hiểm nầy. Với Linh đây đúng là phiêu lưu mạo hiểm. Cô đồng ư gặp Lăng Tử một phần v́ ṭ ṃ, những phần c̣n lại là v́ cô muốn có một người cho riêng ḿnh, một người thật hẳn hoi. Linh hy vọng nhờ người thật nầy, cô sẽ thoát khỏi sự... ám ảnh của Phỉ.
Từ hôm gặp anh ngoài quán Lá tới nay, Trác Linh rất khó xử. Cô luôn mang cảm giác có lỗi với Trầm Tú. Vào lớp, hai đứa đă hết ngồi gần, Linh muốn nói chuyện với Tú như b́nh thường nhưng điều ấy xem ra thật khó v́ nhỏ Tú lạnh lùng chả thèm nh́n tới mặt Linh. Nó khiến cô hết sức khó chịu. Linh biết nó không chỉ giận mà c̣n hận cô nữa. Chính v́ vậy cô không thể nào nghĩ tới Phỉ.
Với Linh anh đúng là nỗi ám ảnh và cô cần mau chóng thoát khỏi nó.
Nh́n đồng hồ, Linh thấy đă trễ mất mấy phút. Là con gái, lần hẹn đầu không nên đến sớm. Nhỏ Tú từng bảo như vậy. Nó có thừa kinh nghiệm hẹn ḥ, Trác Linh học lóm của nó kinh nghiệm nầy cũng đâu có sao.
Gởi xe vào băi, Trác Linh nghe tim đập th́nh thịch. Không biết chuyện ǵ sẽ xảy ra đây? Thật hồi hộp quá!
Quán Cầm Thi không đông như quán Lá nhà Linh nhưng mùi cà phê vẫn dậy mùi thơm phức khiến bao tử cô cồn cào. Chiều nay Linh chưa có hột cơm nào trong bụng. Đă nói là đi sinh nhật, nên cô đâu thể xơi cơm nguội lót ḷng, bởi vậy bây giờ mới đói.
Đói cộng hồi hộp khiến Linh có cảm giác đang đi trên mây, chỉ mong sao Linh đừng lọt khỏi mây rơi bịch xuống v́ Lăng Tử quá xí trai là tốt rồi.
Dù đang bước nhẹ như đi trên mây, Trác Linh vẫn đảo mắt t́m. Đích thị kia là chàng Lăng Tử xanh áo hào hoa kia rồi. Dầu Lăng Tử xoay mặt vào trong, nhưng Linh vẫn tin người áo sơ mi xanh, quần ủi phẳng phiu, giầy xi bóng loáng kia là Lăng Tử. Chả là hai người đă dặn nhau cầm hoa hồng màu cam để làm hiệu là ǵ. Cái hoa hồng của Lăng Tử đang nằm trên bàn ḱa.
Sửa lại mái tóc, Linh đứng sau lưng chàng, giọng cô ra vẻ tự nhiên:
– Chào... Lăng Tử.
Lăng Tử của Mắt biếc từ từ quay lại lăng mạn như trong phim Hàn Quốc, để rồi hai cái miệng há hốc kinh ngạc. Bốn con mắt... Phải nói bốn con mắt và một cặp kính cận nh́n trừng trừng vào nhau.
Lăng Tử kêu lên:
– Mắt biếc là em hả?
Trác Linh trấn tĩnh lại và đốp chát:
– Chớ hổng lẽ là chị Nhật Hạ. Anh giỏi lắm, dám nói láo chị Hạ là bận đi Vũng Tàu mai mới về để rảnh rang vào quán hẹn ḥ với người khác.
Mắt anh Chuẩn cụp xuống sau hai tṛng kính, anh ỉ ôi:
– Đừng mách chị Hạ nghe Linh.
Hất mặt lên trời, Linh nói:
– C̣n khuya. Ngu ǵ không mách để anh tiếp tục lừa dối chị tui.
Chuẩn thiểu năo:
– Anh năn nỉ em mà!
Trác Linh khoanh tay, giọng lạnh như băng:
– Khỏi phải năn nỉ. Anh phải biết ḿnh đang làm ǵ chớ. Nếu Mắt biếc là một đứa khác th́ sao? Chắc anh... de chị Hạ luôn hả? Hay là chơi tṛ bắt cá hai tay, tim anh chia đôi cho hai người? Lúc nào anh cũng bĩu môi chê chat là vớ vẩn, vô bổ, tốn thời gian. Th́ ra anh giả vờ chê để chị Hạ tưởng anh ghét Internet.
Anh đúng là thâm mà!
Mặt Chuẩn chảy dài thườn thượt trông thảm làm sao.
– Anh lỡ dại theo mấy thằng bạn chat cho biết...
– Biết rồi đâm ghiền phải không? Khai thật đi. Ngoài Mắt biếc ra, anh c̣n chat với đứa nào nữa?
– Hết rồi. Anh chat với ḿnh em hà.
Trác Linh lên gân:
– Thề đi!
Chuẩn nhăn nhó:
– Anh biết lỗi rồi mà Linh. Cho qua vụ nầy đi, anh xin... hậu tạ.
Trác Linh bĩu môi:
– Lại c̣n hối lộ nữa. Nhưng em không che giấu tội lỗi của anh được đâu.
Chuẩn xoa cằm:
– Vậy tội lỗi của em th́ sao? Anh dám cá là chú Triệt và cô Hài không biết buổi hẹn nầy.
Chà! Lăo Chuẩn trở mặt hay thật. Lăo định mang mẹ ra hù cô chắc.
Trác Linh gơ gơ tay lên bàn:
– Đó là chuyện của em. C̣n chuyện của anh và nhỏ Mắt biếc, em cứ kể cho chị Hạ nghe. Có sức chơi phải có sức chịu chứ.
Sửa lại gọng kính mỏng tanh trên sóng mũi, Chuẩn đủng đỉnh:
– Nghe nói em đang quen với Phỉ, bạn của Thuần, vậy sao c̣n đồng ư gặp Lăng Tử. Nếu Lăng Tử là thằng cha khác anh th́ em sẽ de Phỉ à? Hay em cũng bắt cá hai tay?
Mặt Trác Linh nóng lên:
– Ai nói là em quen ông Phỉ?
Chuẩn rung đùi đắc ư:
– Th́ bà chị Nhật Hạ của em chớ ai. Hạ c̣n kể mới đây hai đứa bây giận hờn chi đó em bỏ đi một nước, mắt nhắm mắt mở tong cả vào Hạ suưt đổ hết cà phê của khách.
Linh nghiến răng:
– Bà Hạ nầy thiệt t́nh...
Chuẩn nói:
– Em đừng trách Hạ v́ chị em là một nửa của anh. Không được giấu nửa c̣n lại của ḿnh bất cứ chuyện ǵ.
Trác Linh gật đầu:
– Nói chí phải. Bởi vậy em kể chuyện Langtu, Matbiec cho chị Hạ nghe là đúng.
Chuẩn hạ giọng:
– Anh xin em mà Linh. Nè! Anh em ḿnh qua quán bên kia đường ăn bún ḅ Huế đi. Lúc năy nôn nóng quá anh đă kịp ăn ǵ đâu, bây giờ bụng anh đang biểu t́nh đây.
Nghe nói bún ḅ Huế tự nhiên Linh chảy nước bọt. Cô cũng đói bụng gần chết, vậy th́ tội ǵ từ chối đề nghị tội nghiệp đầy hấp dẫn của lăo bốn mắt.
Hai anh em h́ hà h́ hụp xuưt xoa, mắt nhắm mắt mở v́ vị cay của món bún ḅ Huế.
Trác Linh khen:
– Công nhận bún ḅ Huế ở đây bá chấy thiệt!
Lăo Chuẩn gật gù:
– Cay điên khùng luôn. Người ta nói ăn hai tô quên đường về đó. Ḿnh xơi thêm tô nữa hén?
Trác Linh cong môi:
– Đủ rồi! Anh định cho em ăn nhiêu để em lú lẫn quên hết chuyện hả?
Chuẩn chép miệng:
– Vậy chắc anh phải gặp Phỉ để tâm sự cho hắn hiểu quá.
Linh nhún vai:
– Anh thích th́ cứ. Em và hắn chả có ǵ hết.
Bỗng dưng Chuẩn nh́n Linh chằm chặp. Chắc... lăo đă nhận ra bộ váy áo cô đang mặc rồi.
Trác Linh trừng mắt cho đỡ quê.
– Nh́n ǵ mà nh́n dữ vậy? Không khéo anh lọt tṛng, găy gọng kính bây giờ.
Chuẩn vênh mặt:
– Nh́n váy, nh́n áo, nh́n mắt, nh́n môi sao mà quen thế nhỉ?
Khịt khịt mũi, lăo cận nói tiếp:
– Tại mùi bún ḅ Huế đậm đặc quá, nên át mất chớ, không khéo mùi nước hoa em dùng cũng đúng là mùi anh mua đó.
Trác Linh liếc Chuẩn:
– Tất cả là do chị Hạ diện cho em, bởi vậy thế nào lát về chỉ cũng sẽ hỏi...
Rồi cô cao giọng:
– Hỏi thật. Anh chăm sóc chị em từ màu son môi tới màu phấn mắt, từ cái váy tới lọ nước hoa. Nhà em ai cũng khen anh hết. Vậy sao anh lại lao vào tṛ chat chét rồi c̣n hẹn gặp mặt nầy hả?
Chuẩn găi đầu:
– Đúng là: Ma đưa lối, quỷ dẫn đường Lựa chi những lối đoạn trường mà đi’’.
Tại anh ṭ ṃ... anh xem đây là một tṛ chơi nên mới chơi thử.
Trác Linh hất hàm:
– Chị Hạ sẽ nghĩ ǵ, làm ǵ khi biết... cái tṛ chơi của anh nhỉ? Chắc chắn buồn lắm, khổ lắm... Anh đúng là độc ác.
Chuẩn rầu rĩ:
– Em mắng chửi cỡ nào anh cũng chịu, nhưng đừng cho Nhật Hạ biết, nếu không Hạ sẽ xé phay anh.
Trác Linh bật cười trước gương mặt bánh bao chiều của lăo Chuẩn.
– Năy giờ em giả bộ hù anh thôi. Chớ ai mách chị Hạ làm chi.
Rồi cô nghiêm mặt:
– Anh phải thề với em là không chat với ai nữa. Thề đi!
Chuẩn gượng gạo:
– Anh xin thề...
Linh gặn:
– Thề cái ǵ mới được.
– Thề suốt đời không bao giờ chat với bất kỳ ai, nếu không sẽ bị.... bà bắn.
Trác Linh cười cười:
– Suốt đời th́ hơi bị lâu. Anh nên thề tới già là đủ rồi.
Chuẩn chép miệng:
– Mồm mép chị em nhà em đúng là đáng sợ. Giỏi nói lời ràng buộc lắm.
– Vậy mà anh có nể ǵ chị Hạ đâu.
Chuẩn lảng đi:
– Ê Linh! Anh thấy gă Phỉ cũng được đó chứ. Sao hai đứa giận nhau vậy?
Trác Linh lầu bầu:
– Sao, chắc chị Hạ đă nói với anh rồi, bày đặt hỏi nữa.
– Nếu v́ nhỏ Trầm Tú th́ thật không đáng, Phỉ đâu có thích nhỏ đó.
Linh bĩu môi:
– Chỉ trời mới biết ḷng dạ đàn ông.
– Em đa nghi quá. Cũng nhờ vậy nên hổm rày tối nào quán Lá cũng có thêm một khách ngồi đồng.
– Chuyện đó không liên quan tới em.
Chuẩn hấp háy mắt:
– Vậy liên quan tới ai? Em đồng ư gặp Lăng Tử v́ muốn tránh Phỉ chớ ǵ?
Trác Linh liếc xéo lăo cận:
– Cái ǵ mà tránh với trốn. Anh thất cười thật.
Chuẩn cười đểu:
– Anh làm em loạng choạng rồi. Hay là anh sẽ giới thiệu cho em một đứa bạn.
Trác Linh lắc đầu:
– Cám ơn! Không có Lăng Tử em c̣n quen ức tỉ Nick name cần ǵ tới bạn anh.
– Ví dụ như Nick name nào đâu?
Linh hờ hững:
– Có nói chắc ǵ anh biết.
– Th́ em cứ nói. Tụi bạn anh có nhiều Nick name chiến đấu lắm. Biết đâu chừng... Hà hà!
Trác Linh buột miệng:
– Có ông nào lấy Nick name là Đại bàng con không?
Chuẩn xoa cằm:
– Vậy th́ không. Đà điểu, Gà tây, Cúc cụt đuôi th́ có. Đại bàng nghe giang hồ quá, con gái nó sợ.
Trác Linh kết tội:
– Té ra các ông chọn những Nick name hiền lành, lăng mạn để dụ con gái.
Đương nhiên! Bộ tụi em không vậy sao? Nào là Mắt biếc, Người em sầu mộng, Áo lụa Hà Đông, Ngọc trai đỏ, Môi hồng... Eo ơi! Thiệt ra toàn là bà chằn cỡ như em hay nhỏ Trầm Tú không thôi. Nói thật, không cần phải thề thốt, anh cũng cạch tới già.
Dứt lời, Chuẩn bị cười hi hi làm Linh cũng bật cười theo.
Đúng là chat với mail. Người thật bằng xương bằng thịt như lăo cận Chuẩn đây mà chị Hạ c̣n chưa “nắm” được cặn kẽ tận tâm hồn lăo nói chi tới những con người chỉ có cái tên giả trên máy tính, mà Linh quen qua vài ba hàng xạo sự. Nh́n đồng hồ, Chuẩn hỏi:
– Về được chưa?
Trác Linh nói:
– Giờ nầy hơi bị sớm. Nhưng về sớm c̣n hơn về trễ để bị rầy.
– Anh sẽ đưa em tới ngă tư.
– Không cần đâu, em về một ḿnh được rồi.
Chuẩn ngập ngừng:
– Coi như tối nay là một bí mật cần được chôn kỹ nghen Linh.
– O.K. Em sẽ chôn sâu, cất kỹ và không muốn nhớ làm ǵ. Anh khỏi lo.
Trác Linh cho xe chạy thật chậm. Cô chả vội ǵ, về sớm thế nào cũng nhận được vô số câu hỏi của... bà Hạ. Bà ấy là chúa ṭ ṃ. Cũng may Linh đă nói dối là đi sinh nhật bạn, nếu không chắc chả biết đường đâu mà trả lời với bà ta.
Nghĩ lại, Linh c̣n buồn cười. Có lẽ cô cũng... tởn tới già. Thôi giả từ chat, vĩnh biệt mail. Vĩnh biệt thật sự, chớ không phải đùa.
Nghĩ tới Đại bàng con, Trác Linh chợt bâng khuâng, cô vẫn chưa biết thật sự hắn là ai, bản chất như thế nào nhưng nếu phải vĩnh biệt hắn không một lời từ tạ, Linh thấy buồn buồn.
Dẫu biết chat là một tṛ chơi, và tṛ chơi nào cũng có lúc chấm dứt, song thật ḷng Trác Linh vẫn c̣n muốn kéo dài măi cuộc chơi với Đại bàng con.


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  Next