Êm Ả Một Đời   Dung Sài G̣n Pages Previous  1  2   
Chương 4

Tôi liếc nh́n đồng hồ. Đă năm giờ, tiếng động cơ quen thuộc từ đầu ngơ vọng về.Tôi nói:
- Vũ về rồi đấy. Ḿnh đi làm cơm chiều ăn sớm rồi đi chơi.
Bắc đến lúc sáu giờ, một tiếng máy xe lạ dừng trước cửa và Tú đang rửa rau trong thuốc tím bỗng cuống quít.

- Ông Bắc đến.
Nhưng Tú vẫn đứng im. Vũ ngừng tay cạo râu:
- Ơ cô này kỳ nhỉ, ra mở cửa đi chớ.
Có con nhỏ Lang ngoài đó rồi anh.
- Nó mắc trông cháu. Với lại Bắc đâu muốn người ra mở cửa là con nhỏ giúp việc của anh chị nhỉ?
Tú cười bẽn lẽn, chùi hai tay ướt vào vạt áo rồi cố giữ vẻ thong thả đi lên nhà trên. Tôi lắng nghe tiếng cười dí dỏm vui tươi. Rồi một chút im lặng. Nếu con bé giúp việc và thằng cu Tư c̣n chơi ở trong pḥng ăn th́ đúng là hai người đang .. hôn nhau, lén lút, vội vàng. Tôi mỉm cười, thấy nóng ở tai v́ xấu hổ. Tôi liếc xéo về Vũ. Chàng đang thoa nước cạo râu Old Spice lên cằm lên má, không nh́n tôi.
Một lúc sau, tiếng Bắc chào lễ phép bên cạnh:
- Anh chị ạ.
Tôi và Vũ quay lại cười thay chào. Vũ trêu:
- Cô Tú nói ǵ với cậu chưa?
Bắc ngơ ngác:
- Nói ǵ ạ?
Vũ tỉnh bơ nh́n Tú:
- Ḱa, cô Tú. Cậu Bắc đến rồi đó, lúc năy cô hăm ǵ th́ nhắc lại đi.
Tú ré lên:
- Anh là vua trêu chọc mọi người.
Mặt Vũ thật tỉnh:
- Ô hay, tôi trêu hồi nào. Lúc năy...
Tú vênh váo:
- Lúc năy sao?
Vũ cười cười:
- Lúc năy cô hăm hoài là: ông Bắc mà đến chậm th́ biết tay em.
Tú la lên, tôi và Bắc đă biết là Vũ xạo nhưng Bắc lại nói:
- hèn ǵ. Vừa rồi em đến trễ có năm phút mà đă "biết tay" Tú rồi đó anh.
Cả nhà vang rộn tiếng cười. Tôi thoáng thấy ánh mắt đôi t́nh nhân trẻ đầy vẻ đồng lơa. Tự nhiên ḷng tôi nôn nao. Những kỷ niệm đẹp tương tự như vậy đă đi qua đời tôi, đă cho tôi bao nhiêu là vui buồn trong đời con gái và giờ vẫn c̣n măi dư hương. Dư hương của những môi hôn, mắt đắm đuối nh́n và tay chân quấn quưt mê man. Tôi nh́n Vũ. Chàng cũng đang nh́n tôi âu yếm. Tôi thấy Vũ thật đẹp trai - một vẻ rất đàn ông - và cuốn hút. Cao lớn trong bộ bà ba trắng tinh do tôi may cắt cho chàng, Vũ là h́nh ảnh của một sự toàn hảo cho vợ chàng mê đắm.
Tôi dẩu môi và Vũ phác một nụ hôn gió thật nhanh gửi cho tôi qua khoảng sân bếp hẹp. Tôi thấy Bắc mỉm cười quay đi.
Bữa cơm chiều thật vui, rộn ră tiếng cười đùa. Được sự cởi mở của anh chị, Tú với Bắc không c̣n giữ ư tứ như trước. Họ công khai trêu chọc nhau, nh́n nhau đắm đuối và nói những lời t́nh tứ xa xôi. Tôi và Vũ ngồi nghe, thỉnh thoảng lại nh́n nhau cười thông cảm, ngầm nói với nhau:
- Chúng ḿnh đă từng một thời như vậy anh nhỉ.
- Chúng ḿnh vẫn c̣n như vậy. Đang như vậy mà, em.
- Vâng. Chúng ḿnh yêu nhau.
- Yêu nhau ghê gớm.
Tôi nói với Vũ bằng mắt:
- Em hạnh phúc.
Vũ gật gù cái đầu trông thật diễu. Tôi biết chàng cảm động, cúi mặt để che dấu tấm ḷng. Dầu sao ḿnh cũng là vai anh chị, phải kín đáo hơn họ một chút xíu.
Sau bữa ăn cơm, vẫn c̣n sớm. Tú nói:
- Chưa tới giờ vào xi nê xuất tối.
Bắc tiếp:
- Ừ. Mới bẩy giờ rưỡi. Chín giờ rưỡi bắt đầu vào phim chính.
Hai người một tung một hứng. Tôi nh́n Vũ đang ôm chặt cu Tư trong ḷng:
- C̣n sớm chán. Ḿnh ngồi uống nước, nghỉ ngơi một lúc đă.
Hai người cùng dạ khẽ. Tôi ghé tai Vũ th́ thào:
- Cô cậu sắp nhờ vả rồi đấy.
Vũ mỉm cười gật đầu. Chàng châm một điếu thuốc và nựng con:
- Sơn thương d́ Tú không?
Thằng bé ngây thơ:
- Thương.
- Thương nhiều không?
- Thương nhiều.
- Sơn thương cậu Bắc không?
- Thương.
- Nhiều không?
- Nhiều.
Mọi người cười vui trước vẻ ngây thơ bé bỏng của cu Tư. Vũ bỗng tiếp:
- Sơn thương cô Tú, Sơn thương cậu Bắc th́ Sơn hỏi cô Tú cậu Bắc cần ǵ Sơn nói giúp cho.
Tôi ph́ cười. Vũ thật khéo. Đôi t́nh nhân nh́n nhau ngượng ngập. Cu Tư tṛn mắt nh́n mọi người chẳng hiểu ǵ.
Bắc hằng giọng:
- Thưa anh chi...
Vũ vẫn giọng pha tṛ:
- Da...
Tú lườm chàng và tôi cũng nguưt Vũ. Vũ vội làm mặt nghiêm. Bắc tiếp:
- Em và Tú thương nhau, chắc anh chị đă biết. Chúng em muốn tiến tới hôn nhân trong năm nay, xin anh chị giúp cho...
Trông Bắc lúng túng đến tội nghịêp. Lúc thường lưu loát là vậy mà bây giờ nói ấp a ấp úng không đâu vào đâu.
Vũ giúp Bắc ra khỏi t́nh trạng ấy:
- Bắc cần ǵ, anh chị lúc nào cũng sẵn sàng cũng giúp đỡ. Cậu là em Vinh, bạn học với anh tất nhiên cậu cũng là em anh. Cô Tú lại là em chị Mỵ. Vậy anh chị có bổn phận lo lắng cho các em rồi.
Bắc thúc vào hông Tú, Tú né ḿnh tránh rồi nh́n Vũ và tôi, ánh mắt lộ vẻ biết ơn:
- Ư Bắc muốn làm đám cưới cuối năm naỵ Tụi em định nhờ chị ḍ ư ba mẹ xem thế nào.
Tôi hăng hái:
- Ừ, để chị hỏi cho.
Vũ nheo mắt với tôi:
- Mỵ mà giúp chắc chắn phải xong.
Tôi nh́n Tú. Nó thật người lớn, lúc này. Ḷng thương yêu đối với đứa em gái vừa tuổi lớn bừng bừng trong tôi. Đă nhiều năm tôi vẫn thường tự nhủ là sẽ lo lắng, săn sóc đến các em. Trong cuộc đời, tôi là người may mắn và hạnh phúc với t́nh yêu của Vũ. Tôi biết ơn đời, biết ơn t́nh yêu và bây giờ tôi muốn ḿnh phải làm đựơc cái ǵ để tỏ bày với Tú t́nh ruột thịt bao bọc cho nhau. Tú phải được sung sướng, phải đựơc hạnh phúc. Bên Bắc, người t́nh nhân yêu dấu, Tú sẽ phải được êm ả suốt một đời như tôi bên Vũ. Tôi nhất định phải giúp Tú đến cùng.
Tôi nói:
- Bắc cho chị nghe về các dự định xem. Lỡ các cụ hỏi th́ trả lời được ngay.
Vũ cũng tán thành:
- Phải đấy. Bây giờ cũng đă giữa năm, chỉ c̣n mấy tháng nữa. Cô cậu chắc đă trù liệu các chuyện cả rồi chứ.
Bắc gật đầu, tŕnh bầy cho chúng tôi nghe các dự tính của hai người. Một đám cưới trung b́nh, một tương lai thu nhỏ trong ngôi nhà cư xá Sĩ Quan Thiết giáp. Tú hẳn đă suy nghĩ kỹ và t́nh nguyện chấp nhận. Tôi không c̣n lư do ǵ để lo âu điều đó.
Tôi bảo hai người:
- Tôi mong cô cậu sẽ hạnh phúc lâu dài bên nhau.
Giọng Bắc trầm xuống:
- Em cám ơn anh chị vô cùng.
Vũ đứng lên trao cu Tư cho con bé giúp việc:
- Cho em đi ngủ sớm nhé Lang.
Và chàng nói giọng thân mật gia đ́nh:
- Nếu mọi người vẫn c̣n ư định đi xi nê th́ nên sửa soạn. Sắp tới giờ rồi.
Tôi và Tú vội đi trang điểm. Tôi lôi ra bộ âu phục bỏ quên từ ngày sinh ra cu Tư, quần màu đỏ tươi, áo sơ mi trắng mỏng. Vũ nh́n tôi vẻ ngỡ ngàng.
Tôi hỏi:
- Nh́n ǵ dữ vậy?
Vũ nhẹ nhàng:
- Em đẹp quá.
- Nịnh.
Tú đến cạnh ôm ngang lưng tôi:
- Bà này sướng ghệ Có con mà chẳng bận rộn ǵ cả. Đi chơi tưng bừng.
Tôi nói:
- Cũng may có con bé giúp việc nhà tin cẩn được. Cứ giao con, nhà cho nó là yên trí đi chơi.
Chúng tôi bước ra sân. Hương Ngọc Lan tràn ắp mũi tôi, thơm ngào ngạt. Tôi thấy tôi sung sướng.
Vũ rất nhiều bạn, nhưng thân th́ chỉ có ba người Trần, Bá và Toàn.Vũ yêu bạn ngang với vợ. Chàng thường nói đùa với tôi:
- Anh giầu v́ bạn sang v́ vợ.
Tôi cười không nói. Ǵ chứ câu ấy Vũ nói quá nhiều rồi. Nói đi nói lại từ cái thủa mới yêu nhau, rồi lấy nhau và .. có con với nhau, Vũ vẫn c̣n nói. Tôi biết những người bạn thân của Vũ từ lâu lắm. Mỗi người dù ít, dù nhiều cũng đă có mặt trong cuộc t́nh của chúng tôi. Đă giúp đỡ chúng tôi trong ngày đám cưới. Tôi cũng đồng ư với Vũ về t́nh thân hiếm có của các bạn chàng. Tất cả đều tốt và thành thật. Đàn ông có gia đ́nh vẫn c̣n thân nhau được là cả một thích thú lớn lao.
Các bạn Vũ có mặt thường xuyên trong căn nhà nhỏ của chúng tôi, nhất là những cuối tuần. Đó là niềm vui của Vũ mà cũng là niềm vui của tôi. V́ tôi đă ảnh hưởng chàng, nh́n những người bạn thân của chồng bằng t́nh thân mật gia đ́nh.
Trong ba ông bạn thân th́ Toàn và Bá đă có vợ, một ḿnh Trần sôlộ Cái anh chàng có bề cao hơi khiêm nhường này có mặt bên cạnh chúng tôi nhiều hơn tất cả. Vũ nói:
- V́ Trần chưa vướng ṿng khổ lụy vợ con nên Trần tha hồ đi chơi.
Tôi bĩu môi:
- Tại chưa gặp đấy, chứ gặp người trong mộng rồi không ai ép vướng mà vẫn cứ xin xỏ mới phiền.
Trần bảo tôi:
- Bà Mỵ nhiều bạn quá chả chịu làm mai cho tôi ǵ cả.
Tôi nheo mắt:
- Có con nhỏ Thục Vy đó, anh chê th́ thôi.
- Cô ấy chê tôi, tôi đâu dám chê cô ấy.
Tôi cười:
- Phải nói là hai người không hợp nhau th́ đúng hơn.
Trần hỏi:
- C̣n mấy cô em?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Mấy cô em tôi theo mốt sát nút, không hợp với Trần. Trần chê con gái ăn chơi. Mấy cô em tôi kỵ đàn ông có bề cao khiêm nhường v́ mốt bây giờ các cô mang guốc một tấc với một tấc hai không. Cặp bồ với Trần chỉ có nước mang dép ba phân cho nó có vẻ nhỏ bé.
Vũ thường lo tôi làm mất ḷng bạn chàng. Tôi cười cười:
- Chả việc ǵ anh phải lo cả. Có thân em mới nói.
- Nhưng đừng chê anh ấy.
Mấy ông bạn của Vũ thuộc type đàn ông cổ. Thích những cái đẹp dịu dàng, hiền ngoan. Tôi thường nói với Vũ các ông khó thế mấy cũng đựơc. Thích ǵ cũng có lư. Ngay cả cái việc lăng nhăng với phái đẹp tôi cũng không nói. Chỉ mỗi cái chuỵên các ông có em nuôi, cháu nuôi là tôi chê.
Vũ hỏi:
- Tại sao kỳ vậy?
- Tại em thấy vô duyên không chịu được.
Vũ tỉnh bơ:
- Anh th́ lại thấy dễ chịu. Lâu lâu buồn đến nhà các em, các cháu đấu hót cũng vui đáo để.
Tôi bĩu môi. Cả bốn ông đều là dân khùng. Ông nào cũng có hàng tá em ruột lại không thèm chiều, không thèm nhận. Đi nhận toàn những cô em lẩm cẩm bên ngoài. Cô th́ mập, cô th́ xấu, cô th́.. hôi nách, cô sâu răng. Đă là em nuôi của ông Bá th́ cũng là em nuôi của ông Trần, ông Vũ. Đă là cháu nuôi của ông Vũ th́ sẽ là cháu nuôi của ông Trần, ông Bá. Tôi điên cái đầu v́ không thể nhớ nổi tên các em của mấy ông này. Ông Trần là chúa hay rủ Vũ đi đấu hót. Tôi theo Vũ với Trần đến nhà các cô vài lần. Thấy ngượng tê cả người v́ các "em" lớn quá thể là lớn, lớn không chịu được mà cứ gọi tôi bằng chị Vũ ngọt xớt ở đầu môi:
- Lâu ghê anh Vũ mới đưa chị đến chơi. Em cứ nhắc với anh Vũ hoài.
- Chị trẻ quá. Nhỏ xíu à.
Thế đó. Đàn ông thật là kỳ. Cả đến ông anh ở xa nhà của tôi cũng vậy. Em ḿnh đẹp mấy cũng chệ Em thiên hạ xấu như ma th́ khen lấy khen để. Em ḿnh mười tám tuổi bồ bịch văn nghệ một tư là hét ầm ầm:
- Bằng tư tuổi không lo học, lo nhân t́nh nhân ngăi, lo hẹn ḥ dung dăng.
Vậy mà tôi thấy các ông cặp bồ với mấy cô cỡ mười sáu mười bẩy. Cũng dụ dỗ con cái người ta đi chơi vung vít khắp nơi th́ không ai dám nói năng ǵ cả. Ông Trần gặp tôi đâu th́ rên:
- Nghèo quá Mỵ ạ. Không có tiền đưa đào đi xi nê.
Tôi nói:
- Nhịn đi xi nê với đào một bữa cũng được, có sao.
- Sợ nàng giận.
- Giận th́ thôi. Anh nhiều đào quá đâu phải một cô mà sợ giận.
Trần hỏi nhỏ tôi:
- Thế Mỵ muốn tôi đi chơi với cô nào tuần này.
Tôi cười:
- Cô nào anh đỡ vất vả lo tiền ăn kem, uống nước th́ đi.
Trần dọa tôi:
- Rồi nhé.
Tôi hỏi:
- Có chuyện ǵ vậy?
- Mỵ xúi tôi, lỡ mà cô bồ ruột giận tôi, tôi đổ tại vợ Ông Vũ bắt tôi đi chơi với cô khác.
Tôi bĩu môi:
- Anh chỉ giỏi nhiều chuyện. Sao không bao giờ tôi nghe anh nói đưa cô em gái đi chơi hết vậy. Có em xinh ghê là xinh lại cứ nhốt trong nhà hoài. Lo đưa mấy cô em vớ vẩn đi tốn tiền vô ích.
Trần cười cười:
- Em gái xinh phải nhốt trong nhà là đúng. Đưa nó đi chơi nó biết nhiều thêm khổ.
Tôi hỏi:
- Sao khổ?
- Biết sớm không học hành được đâu.
Tôi dài giọng:
- Bộ cô ấy không biết tự t́m hiểu lấy hả. Rồi cũng sẽ có những chàng khác tán tỉnh, say mê cô ấy chứ bộ.
Trần nhăn mặt:
- Tôi chưa cho phép nó có bồ, đố anh chàng nào dám dụ dỗ nó.
- Vậy sao anh tán tỉnh con gái người ta.
- Bao giờ đâu.
- Cái cô bé con ông Thiếu tá ǵ đó, mới có mười lăm tuổi rưỡi.
Trần cười, hết chối căi:
- Cô ấy gọi tôi bằng chú.
Tôi lườm Trần:
- Xin ông. Lại giống như ông Vũ.
Vũ cười ha hả nháy Trần. Hai người rủ nhau ra đường đứng hóng mát. Tôi biết Vũ muốn kéo Trần ra khỏi cuộc tranh lụân với tôi. Anh chàng sợ tôi nói quá Trần buồn. Tôi vẫn ghét mấy cái chuyện lẩm cẩm của ông. Hồi chưa lấy Vũ, tôi có rất nhiều bạn trai. Bạn lớn, bạn nhỏ đủ thành phần. Mấy anh chàng tán tôi không được v́ biết tôi có Vũ, bèn xin được làm anh trai tôi. Tôi đáp thẳng thừng:
- Mỵ có anh trai rồi.
- Anh nuôi ấy mà.
- Không được.
- Anh văn nghệ.
- C̣n lâu.
Anh chàng tức quá, hỏi:
- Bộ Mỵ làm em anh không đúng sao. Nhỏ chút xíu mà chỉ ưa làm người lớn.
Tôi lắc đầu quầy quậy:
- Gọi anh bằng anh th́ được. Xưng em với anh cũng được đi. Nhưng c̣n cái vụ làm em nuôi, anh nhận th́ không đựơc. Cho Mỵ xin.
- Sao kỳ vậy.
- Tại anh kiểu đó vô duyên lắm.
Tôi thẳng thắn và ngang ngược như vậy. Ngoài anh ruột ở xa nhà, tôi nh́n tất cả bằng đôi mắt b́nh thường. Mấy ông bạn của anh tôi đến nhà chơi ra vẻ đàn anh rồi có một lúc nào đó nhét vào tay tôi lá thư tỏ t́nh, tôi đưa cho chị Mỹ, Tú, Thảo đọc. Bốn chị em cười như điên.
Tôi không phải là type con gái nhu ḿ như mong mỏi của Vũ. Chàng vẫn thường âu yếm bảo tôi:
- Em cái ǵ cũng... đựơc hết. Nhưng về phần ngang bướng đanh đá th́ anh... chào thua.
Tôi cười với Vũ:
- Chỉ khi nào anh chọc sùng em lên em mới đanh đá. C̣n th́ b́nh thường em vẫn ngoan hết ḿnh.
Vũ nói:
- Anh sẽ cố gắng tránh làm em bực để em không có dịp nổi máu du côn lên.
Tôi cười cười, làm ra vẻ thật ngoan cho Vũ yên tâm.
Buổi chiều Vũ về sớm. Tôi chạy ra mở cửa cho chàng, Vũ khoe với tôi:
- Mai anh nghỉ Mỵ ạ.
Mắt tôi sáng lên:
- Thích nhỉ. Em đang có việc để nhờ anh.
Mặt Vũ dài ra:
- Việc ǵ?
Tôi ôm cánh tay Vũ:
- Từ từ đă.
- Em làm anh sốt ruột
- Bộ anh không thích đựơc lo cho em sao?
Vũ nói khó khăn:
- Dĩ nhiên rồi.
Tôi cười. Vũ đi nhanh vào nhà, tôi kéo tay chàng:
- Nhè nhẹ không cu Tư dậy.
Vũ nói:
- Để nó dậy đi. Chiều nay chúng ḿnh đi chơi.
Tôi hỏi:
- Cho cả cu Tư đi nữa hở?
Vũ gật đầu:
- Ừ, hai mẹ con mặc đồ thật đẹp nhé.
Tôi kiểng chân ôm cổ Vũ:
- Có con rồi mà đi chơi hoài.
Vũ hất mặt:
- Để em đừng cho là anh không nghĩ đến em và con, chỉ lo vui bạn.
Tôi buông cổ Vũ, ngồi xuống giường nh́n cu Tư say ngủ. Hai tay x̣e ra để trên đầu, ghồ ghề trông thật dễ thương. Tôi muốn cắn thật đau lên đôi má bầu bĩnh của con. Răng tôi nghiến lại tê dại...
Vũ nói:
- Anh tắm xong ḿnh sửa soạn đi nhé.
Tôi gật đầu:
- Nhưng đi đâu thế anh?
Vũ nói, giọng sốt sắng:
- Đến thăm vợ chồng Bá, bà ấy mới sanh. Rồi đến nhà Toàn, vợ hắn có bầu mấy tháng rồi, hỏi xem bao giờ sanh.
Tôi tiếp:
- Và cuối cùng là đến ông Trần.. đúng không?
Vũ cười tươi tỉnh:
- Đúng. Đến rủ Trần ra xa lộ nhậu lai rai.
Tôi thở ra. Cuối cùng vẫn là mấy ông bạn quư của chàng chiếm giữ đựơc chàng. Tôi chỉ việc theo bên chàng như h́nh với bóng. Và cu Tư theo tôi cho đủ khung cảnh gia đ́nh để Vũ thấy chàng đầy đủ. Giầu v́ bạn, sang v́ vợ. Tôi cố gắng để chàng được sang, được mát mặt v́ tôi vậy.
Nhưng dù ǵ đi nữa, Trần, Bá, Toàn vẫn là những người thân thiết của vợ chồng tôi và khi thiếu vắng họ không riêng ǵ Vũ, cả đến tôi cũng buồn.
Trường Sơn được một tháng toi bắt đầu viết nhật kư cho con. Vũ đă đóng tặng tôi một cuốn sổ dày, giấy trắng thật đẹp với hàng chữ "Nhật kư của bố mẹ viết cho con trai đầu ḷng" ở trên mặt b́a trang mở đầu, chàng viết:
"Trường Sơn,
Con yêu quư của bố mẹ.
Sau những ngày tháng đợi mong, con đă ra đời trong nỗi niềm sung sướng vô biên của Bố Mẹ. Con là niềm hănh diện, là sợi dây thắt chặt t́nh yêu của Bố Mẹ với nhau, là nguồn vui mà Bố Mẹ hằng ao ước.
Để dành trọn vẹn cho con, Bố Mẹ nghĩ rằng chỉ có cách này - ghi lại những chuyện về con, những h́nh ảnh của con lên giấy - mới giữ được đầy đủ những kỷ niệm của con mang đến cho Bố Mẹ từ ngày con ra chào đời cho đến nay.
Một ngày kia, khi con lớn khôn, khi bố mẹ về già, và.. khi bố mẹ không c̣n nữa, con sẽ thấy đây là kỷ vật vô giá mà Bố Mẹ để lại cho con trai đầu ḷng, hơn cả một gia tài tiền bạc.
Để lại cho con kỷ vật vô giá này, Bố Mẹ chỉ mong mỏi ở con, ao ước nơi con có mỗi một điều: luôn luôn là đứa con ngoan, hiếu thảo, và bố mẹ không bao giờ phải buồn khổ v́ con.
Con nghĩ sao, con yêu của bố mẹ?"
Những trang tiếp theo đó là của tôi viết. Từ khi con biết lẫy đến khi con biết ḅ. Từ nụ cười ngây ngô trong ngày đến những lúc quấy khóc. Buổi trưa tôi phát vào mông Sơn hai cái thật đau v́ không chịu ngủ. Một lát con nằm yên tôi hối hận xoa hai cái mông tṛn mịn ướt của con rồi viết vào nhật kư hai cái phát đầu tiên ấy. Tôi viết về những cái răng vừa nhú lên xinh xắn của cậu bé. Những cái răng đầu tiên hành con nóng sốt mấy ngày. Tôi viết về ngày con thôi nôi tṛn một tuổi - Bạn bè đến chật nhà, ai cũng khen con tôi xinh xắn dễ thương. Con có cái miệng thật đẹp, có hai tai to, con có cái nhân trung sâu và dài. Có ánh mắt của mẹ, nụ cười của bố. Đồ chơi của các bác, các cô, các cậu cho con đầy một giường. Con ngồi giữa, đôi tay mân mê từng món quà đẹp. Chả biết con đă nghĩ được ư nghĩa của một ngày tṛn năm hay chưa?
Những ngày mang bầu, tôi chưa tưởng tượng được tôi thương con đến thế. Tôi chỉ mơ hồ, nói với Vũ:
- Chẳng biết con ḿnh có dễ thương không hở anh?
- Chẳng biết nó có khóc suốt ngày như con bà hàng xóm?
- Chẳng biết em có chăm nổi thằng bé không?
Vũ dịu dàng khuyến khích tôi:
- Em sẽ làm được tất cả. Anh biết thế.
Bây giờ th́ tôi đă làm được tất cả thật. Ngày Trường Sơn gần mười tháng biết đi, tôi thấy ḿnh hụt hơi trong một niềm vui vô bờ bến. Mắt tôi rưng rưng nh́n con bước những bước đầu tiên trong đời. Tôi nghẹn ngào trong hạnh phúc. Nghẹn ngào như lần đầu tiên cô y tá đặt vào ḷng tôi một h́nh hài nhỏ bé - Em bé đẹp quá! Bà đặt tên cho em chưa? Tôi cười mà môi run run muốn khóc. Tôi gọi tiếng con đầu tiên thầm th́ trong cổ họng. Những ngày sau đó tôi vẫn chưa quen với tiếng con và xưng mẹ. Phải lâu lắm, tôi không nhớ là bao nhiêu ngày tôi mới gọi đựơc tiếng con thuần thục, xưng Mẹ ngọt ngào.
Vũ bảo tôi:
- Em lo cho cu Tí quá. Quên lo cho em rồi đấy.
Tôi cười cười:
- Em sẽ lo cho em. Anh chờ em.
Vũ hỏi:
- Em sẽ bỏ con ở nhà đi bát phố một ḿnh hở?
Tôi lắc đầu:
- Không.
- Đi với ai?
- Với anh.
Vũ nheo mắt:
- Để thiên hạ tưởng lầm ḿnh chỉ mới trong thời kỳ yêu nhau thôi chứ hả? Anh luôn luôn chiều em cho đến ngày răng.. rụng.
Rồi Vũ nói:
- Này Mỵ. Em biết em vẫn c̣n.. trẻ trung như con gái không?
Tôi vênh mặt:
- Biết từ khuya.
Vũ cười ồn ào:
- Có vẻ tự tin nhỉ.
- Chứ sao. Con Tú nó nói em vẫn c̣n được nhiều người nhắc nhở.
Vũ trợn mắt:
- Ai nhắc. Chắc cô Tú lại..
Tôi cười xoà:
- Mấy ông bạn ngày xưa.
Vũ nhăn nhăn cái mặt. Tôi cúi nh́n thân thể ḿnh vẫn gọn gàng trong bộ đồ ngắn - Có thể là chưa ai nghĩ tôi có con cũng nên.
Buổi trưa Thục Vy đạp xe đạp đến t́m tôi. Vũ ngủ với cu Tí trong pḥng. Tôi kéo Thục Vy ra salon ngồi, pha cho bạn một ly nước chanh thật mát.
- Đi đâu mà mồ hôi nhễ nhại vậy?
Vy cững cười nhe hai hàm răng trắng bóng.
- Đi bơi.
Tôi reo lên:
- A! Đi bơi hả?
- Ừ.
- Thích nhỉ.
Thục Vy nh́n tôi:
- Mỵ đi không?
Tôi nh́n vào trong nhà:
- C̣n ông Vũ và cu Tí?
- Bắt ông Vũ ở nhà giữ con một hôm. Mỵ phải đi bơi cho thân h́nh thon nhỏ lại mới được. Lâu ngày bỏ chơi thể thao chân tay nhăo ra cho mà coi.
Tôi bóp nhẹ cánh tay ḿnh. Tôi đă là đàn bà rồi. Da đă bắt đầu mềm và bụng có vẽ nhăo ra. Thục Vy bảo tôi:
- Mời có một con phải chịu khó giữ ǵn. Khéo không xồ xề ra th́ chán lắm. Mỵ nên chơi thể thao lại.
Tôi lắc đầu:
- Ta chán chơi bóng bàn rồi.
Vy gật đầu:
- Ta cũng thế.
- Định đổi món ǵ?
- Ta đi bơi đều đều. Quen cả tài tử K.C. nữa.
Tôi cười:
- Vui nhỉ? Mà K.C. có đẹp không?
Vy so vai:
- Cái mặt th́ đẹp thật, nhưng thân h́nh không mê nổi, xồ xề quá rồi Mỵ ạ.
Tôi nói:
- Ờ, ta cũng nghĩ thế. Vậy mà "chị" chuyên môn đóng vai sinh viên mười tám hai mươi mới loạn.
Vy cười rúc rích:
- Ở ngoài trong chị c̣n "xổ" hơn nữa. Tuần nào ta cũng gặp chị đi bơi trong "xẹc" cùng với đức ông chồng. Ta đi với chú ta, chú ta bạn của chồng chị. Ta đành phải gọi chị bằng cô.
- Rồi sao?
- Chị không biểu diễn bikini mà chỉ mặc áo tắm một mảnh.
Tôi bĩu môi:
- Một mảnh bây giờ cũng c̣n quá hai mảnh.
Thục Vy cải:
- Không. Chị mặc đàng hoàng lắm. Ta có hỏi chị đẹp thế sao không biểu diễn bikini cho các ông ngó chơi. Chị cười xoa má ta mà nói:
- Cô già rồi, đâu c̣n trẻ trung như cháu nữa mà mặc bikinị Các bạn của chú cười chết.
Tôi vỗ tay:
- Được quá ấy chứ. Biết người biết ta như chị K.C. là nhất. Tài tử Việt Nam ḿnh tao chỉ chịu mỗi ḿnh chị ấy.
Thục Vy gật gù. Nó lôi trong v́ ra một lô h́nh màu, đưa cho tôi xem:
- Ta có chụp chung với K.C. đây nầy.
Tôi dán mắt vào mấy tấm h́nh. Con nhỏ Thục Vy quả là lí lắc. H́nh nào nó cũng làm tṛ khỉ, h́nh th́ đang ôm chân chú, h́nh khác Thục Vy đứng cạnh K.C trong bộ dồ tắm màu đỏ chói. Có h́nh Vy ôm phao bơi, miệng cười toe toét.
Tôi xem xong trao trả lại Vy, khen:
- Đẹp quá.
Thục Vy hỏi:
- Cái ǵ đẹp. H́nh Vy hay K.C.?
- Tất cả đều đẹp.
Tôi nói, và trêu Vy:
- Vy cũng ăn ảnh quá trời đi, thế K.C có chịu mời Vy đóng phim không?
Thục Vy cười, mắt long lanh:
- Không, mà có mời ta cũng không đóng.
- Chê hả?
- Không chê.
- Vậy sao?
Thục Vy nheo mắt:
- Tại... tại kẹt anh chàng ở bộ Ngoại giao.
Tôi cấu vai Vy:
- Tiến bộ dữ rồi đấy. Chắc chàng không ưa bạn đóng phim.
Vy nói:
- Có lẽ.
- Định ǵ chưa?
- Định ǵ là sao?
- Là.. là.. cưới nhau ấy.
Vy cười dài:
- Từ từ đă bạn, trông gương bạn tôi chưa muốn lấy chồng đâu.
Tôi hất mặt nh́n Vy:
- Bộ ta bê bối xồ xề lắm sao mà sợ?
Vy nhăn mặt:
- Không, Mỵ vẫn c̣n được lắm. Nhưng hơi mất tự do thế thôi.
Tôi lắc đầu:
- Ai nói với bạn là ta mất tự do đó?
- Nh́n th́ biết cần ǵ phải ai nói.
- Chưa chắc đâu.
Và tôi hỏi Thục Vy:
- Định đi bơi sao ghé đây?
Thục Vy cười nhỏ:
- Ghé thăm Mỵ và anh cu Tí chút xíu. Đi ngay giờ này hơi nắng.
Tôi chợt nói:
- Cho ta đi với.
Thục Vy trợn mắt:
- Thật không?
- Thật chứ.
Thục Vy reo lên:
- Phải đấy. Phải hoạt động trở lại cho đời vui tươi.
Tôi bảo Thục Vy:
- Ngồi chơi chờ ta một chút, ta thay đồ đi liền.
Tôi rón rén nh́n vào pḥng. Vũ đang nằm lơ mơ có vẻ vừa thức giấc. Tôi cuốn bộ đồ tắm bỏ vào xắc. Mặc một chiếc quần short màu trắng với áo thun xanh đậm, tôi bước ra ngoài. Thục Vy đứng bật dậy, khen:
- Mỵ vẫn hấp dẫn lắm.
Tôi nói đùa:
- Ta mà. Ta sanh xong cũng vẫn ăn diện như thường. Đâu ngán ai hả Vy?
Vy trề môi:
- Chỉ ngán mỗi ông Vũ.
Tôi cười:
- Tại ông ấy là chồng. Chiều tí ti cho ông ấy khoái mà.
Vy nói:
- OK, đi chưa?
Tôi bảo:
- Để ta gọi ông Vũ.
Vũ đứng ngay ở cửa, chàng trố mắt nh́n tôi. Vai mang chiếc xách nhỏ đựng đồ tắm, tôi cười với chàng thật tươi:
- Em đi với Thục Vỵ Đă đến lúc em phải bảo vệ thân thể em rồi.
Vũ nhăn mặt:
- Để anh đi với em.
Tôi dẫy lên:
- Không được. Có anh theo Vy nó cười em.
Vũ hỏi:
- Sao mà cười?
- Nó nói em đi đâu cũng phải có chồng.. kè kè bên cạnh.
Vũ nói:
- Chuyện, người ta có chồng th́ phải đi với chồng chứ sao.
Tôi vẫn lắc đầu:
- Anh ở nhà trông con hộ em. Một chút em về liền hà.
Vũ găi đầu:
- Không được đâu Mỵ.
Tôi lắc chiếc xách trên vai, dai dẳng:
- được mà.
Thụy Vy đứng cạnh tôi nháy mắt trêu Vũ, kéo nhẹ cánh tay tôi:
- Dọt lẹ đi Mỵ, khéo ông Vũ phản đối mạnh bạn lại nhi nữ thường t́nh bây giờ.
Tôi giơ tay vẫy Vũ và thản nhiên theo Vy ra cửa. Tôi đoán là mặt Vũ sẽ dài ra. Tuy nhiên, lâu lâu phải thế mới được. Vũ đă chẳng thường bỏ tôi ở nhà một ḿnh hoài để đi ăn nhậu với bạn bè đó sao. Tôi tức mà đâu có dám nói ǵ chàng...

Chương kết

Khi tôi trở về, con bé giúp việc ra mở cửa cho tôi với khuôn mặt khó đăm đăm. Tôi hỏi em đâu, nói chỉ vào trong nhà.
- Cậu đâu?
- Cậu nằm chơi với em.
- Ǵ mà mặt nhăn như khỉ vậy?
Con bé găi tai:
- Cậu không biết dỗ em. Em gọi cô khóc quá trời. Cậu la em.
Tôi cười nhẹ:
- Em khóc mà sao lại la em?
- Cậu bắt em pha sữa cho em ăn, em nói cô chưa cho ăn bây giờ, c̣n sớm quá. Cậu la em chỉ biết nghe lời cô mà không biết nghe lời cậu.
Tôi hơi nhăn mặt, hỏi:
- Rồi em có pha sữa không?
- Dạ không.
- Sao nữa?
Con bé tươi nét mặt:
- Tại em nói cậu là em pha sữa cho em ăn rồi cô về cô la cậu chịu chứ em không chịu à. Cậu nói th́ thôi vậy.
Tôi đưa chiếc xắc cho con bé người làm rồi chạy bay vào nhà. Vũ đang nằm dang hai chân hai tay trên giường. Cu Tí th́ lúi húi với mớ đồ chơi dưới đất. Thấy tôi, Vũ xụ mặt lại:
- Đi chơi sướng nhỉ.
Tôi ngồi sà xuống, ôm cu Tí vào ḷng:
- Sao con ngồi dưới đất bẩn vậy?
Cu Tí dơ đôi tay bẩn lên ôm cổ tôi gọi mẹ, mẹ thật dễ thương. Vũ mát mẻ:
- Bây giờ mới biết thương con cơ à.
Tôi hất mặt:
- Thương từ lâu rồi chứ bộ.
- Thương mà đi chơi thẳng tay.
Tôi nói:
- Anh th́ sao?
- Anh là đàn ông.
- Đàn ông cũng như đàn bà.
Vũ căi:
- Đàn ông lo việc ngoài đường. Đàn bà lo việc nội trợ, con cái.
Tôi buông cu Tí, ngồi sát cạnh người Vũ:
- Em có chối căi việc đó đâu. Nhưng lâu lâu cũng phải cho em đi với bạn bè một tí chứ. Sao anh xấu tính thế. Người ta mới đi có hai tiếng đồng hồ đă cáu có rồi.
Vũ nằm xoay người lại, chàng vẫn c̣n vẻ giận dỗi:
- Em nở bỏ anh ở nhà một ḿnh.
Tôi cười:
- Với ba ḿnh chứ một ḿnh hồi nào. Anh này, cu Tí này và con bé Lang.
Vũ nhăn mặt:
- Cái con bé đó nó chỉ biết nghe em mà thôi.
Tôi nằm xuống cạnh Vũ, ôm choàng lên cổ chàng:
- Tại em dặn nó. Cho con ăn phải có giờ giấc dàng hoàng chứ đâu phải cứ nó khóc là anh bắt nó ăn đâu.
Vũ than:
- Giữ con mệt quá em ạ. Anh lao đao v́ nó.
Tôi lườm Vũ:
- Hơi tí đă than. Con người ta ngoan thế kia mà chê.
Vũ nhổm dậy nh́n cu Tí rồi lại nằm vật xuống:
- anh dỗ khô nước miếng đấy. Nó ngủ dậy không thấy em là cứ lè nhè gọi mẹ, anh phát điên cái đầu.
Tôi chớp mắt:
- Thôi từ nay em không đi đâu hết nhé.
Vũ hỏi:
- Hối hận rồi hả.
Tôi lắc đầu:
- Không hối hận, nhưng mà thương cả hai bố con.
Vũ cười ồn ào. Chàng chợt ôm gh́ lấy tôi, xiết mạnh trong đôi tay rắn chắc của chàng. Và, Vũ hôn tôi mạnh bạo như thuở nào mới yêu nhau. Những đam mê vẫn cuồn cuộn trên môi chàng chuyền sang môi tôi, tê tái một cảm giác tột đỉnh của hạnh phúc trong tôi. Hạnh phúc mà cả hai chúng tôi đều góp sức xây dựng măi.
Cu Tí đă chán đồ chơi leo lên giường. Vũ buông tôi ra, bế con đặt ngồi trên bụng. Tôi ngồi dậy bảo Vũ:
- Em đi tắm.
Vũ hỏi tôi:
- Đi bơi vui không.
- Vui, nhưng không c̣n đựơc thoải mái như hồi con gái nữa.
Vũ nói:
- V́ em đă có bổn phận rồi.
Tôi nh́n Vũ nồng nàn:
- Chắc em sẽ không bao giờ đi một ḿnh nữa hết.
- Sao thế?
- V́ em nhớ anh, em thấy thiếu anh.
Vũ cười, ánh mắt chàng long lanh cảm động. Tôi ghé tai chàng nói thầm:
- Em bị trói buộc một đời bên anh rồi...
Không biết bao nhiêu ngày tháng đă trôi qua v́ tôi không thích đếm. Những ngày tháng êm đềm, êm đềm như tất cả những thói quen, những việc phải làm trong ngày của tôi. Nếu Vũ không xé đi tờ lịch tháng và nói:
- Tờ lịch cuối cùng của năm Sửu.
Th́ tôi không bao giờ nghĩ là lại thêm một năm sắp trôi đi. Tháng chạy đến với những ngày oi ả giao mùa, với những lo láng xa xôi cho một mùa Xuân sắp tới.
Tôi ngó Vũ đang đứng bâng khuâng nh́n ra sân:
- Anh làm ǵ đó, Vũ?
- Lá rơi.
- Thơ mộng nhỉ?
Vũ lắc đầu thở dài:
- Không, anh lo sợ vu vơ.
Tôi chợt buồn:
- Sao thế?
- Thời gian qua nhanh quá. Anh đếm từng ngày và sợ hăi sao đó. Lá rụng xuống đất rồi tan biến vào hư không. Một ngày kiạ.
Tôi cười nhẹ:
- Anh sợ chết đến thế sao?
- Em nghĩ sai rồi. Anh nghĩ đến Ba, Mẹ với đời người mong manh.
Tôi im lặng, gương mặt Vũ trông như tối lại. Tôi biết giây phút đó Vũ đang nghĩ đến Ba Mẹ chàng với đầy ray rứt. Và vô t́nh Vũ đă nhắc tôi nhớ đến Ba, Mẹ tôi.
Tôi nói:
- Tất cả đều tuần tự qua đi.
- Ừ, chỉ toàn là mất mát hay đổ vỡ.
- đó là sự sắp đặt của tạo hóa, lẽ tự nhiên phải như vậy. Mọi việc đă an bài, như anh đă lấy em, như chúng ḿnh đă có đứa con. Cũng theo với thời gian, Tú đă lấy chồng, Cu Sơn đă lớn và nói năng thật sỏi.. Anh thấy không, tất cả đều quay sẵn theo một chiều, một nhịp đều đều. Ḿnh chỉ có một bổn phận duy nhất là can đảm đón nhận tất cả, dù vui hay buồn.
Tôi nói thế với Vũ, tôi muốn an ủi chàng. Tôi biết Vũ đang nghĩ ǵ lúc này. Chàng tưởng tới sự ra đi vĩnh viễn của cha mẹ chàng, cha mẹ tôi, và những người thân trọng tuổi. Vũ hay nghĩ xa xôi như thế.
Vũ chép miệng:
- Em nói đúng. Ḿnh phải can đảm đón nhận. Một ngày kia em và anh cũng sẽ vĩnh viễn ra đi và các con ḿnh sẽ phải tập can đảm như ḿnh lúc này.
Chàng quay vào mỉm cười với tôi, nụ cười thoảng buồn khi nhếch mép.
- Anh muốn rủ em đi chơi.
- Đi đâu?
- Đâu cũng được, để tạm khuây khỏa đi và khỏi bị ám ảnh v́ những buồn phiền đang phủ kín lên anh.
Tôi rủ:
- Hay ḿnh đi dạo phố?
Vũ ngần ngại:
- Anh không thấy hứng mấy.
- À, tụi ḿnh đến thăm Tú đi. Chẳng biết con bé dạo này ra sao?
Vũ gật đầu:
- Ừ, ḿnh không gặp Tú từ hôm đám cưới đến giờ.
- Gần ba tháng rồi nhỉ.
- Chắc Tú mập ra.
- Sao anh biết?
Vũ cười:
- Đàn bà mới lấy chồng đều mập ra v́ sung sướng, v́.. bén hơi trai.
Tôi lườm chàng:
- Sao em không mập.
- Tại em ngoan cố.
- Mới lấy th́ mập, lấy lâu rồi gầy ốm hơn xưa v́ phiền muộn chồng th́ có.
Vũ không trả lời tôi, chàng bảo:
- Sửa soạn đi nhé.
Mười phút sau chúng tôi ra đường. Tôi vẫn cảm thấy ḿnh gọn gàng và tươi mát. Ngồi sau xe Vũ, ôm eo chàng tôi chạnh nghĩ tới Mỹ, tới Thảo. Chị Mỹ đẹp, xinh mà không hiểu sao lại chậm lấy chồng. Mẹ tôi bảo tại chị khó tính hay cao số. C̣n Thảo, th́ bắt đầu phát triển trông thấy, đầy trẻ trung và lôi cuốn. Gia đ́nh tôi không theo lề lối cổ, dù rằng ba mẹ tôi đều có tuổi. Ba nói:
- Mấy đứa con gái, đứa nào lấy chồng trước bố gả ngay, không phải chờ đợi chị trước em sau ǵ cho mất công.
V́ vậy tôi và Tú lấy chồng trước Mỹ. Chẳng biết Mỹ có nao núng chút nào v́ sự sang ngang của hai đứa em ít tuổi.
Tôi và Vũ đến nhà Bắc khi cửa hàng c̣n mở cửa. Bà cụ ngồi ở quầy hàng niềm nở chào vợ chồng tôi:
- Cậu mợ vào chơi, mợ ấy đang dở bận trong nhà.
Vũ cung kính hỏi thăm sức khỏe ông bà cụ. Tôi nh́n cụ gầy guộc da nhăn nheo như táo tầu mà thấy buồn buồn, thương thương tuổi già. Ông bà cụ biết Vũ là bạn của Vinh, anh ruột Bắc từ hôm chúng tôi đưa dâu nên rất quư chàng. Vũ hỏi thăm về Vinh, về Bắc. Bà cụ nói:
- Em Vinh ít về, c̣n em Bắc th́ mới trở xuống đơn vị ngày hôm qua.
Bà cụ xin lỗi:
- Cậu mợ ngồi chơi để tôi vào gọi mợ ấy ra.
Một lúc sau Tú đi ra. Con bé nhoẻn miệng cười với Vũ và tôi. Tôi ngạc nhiên nhận thấy Tú như lột xác. Giản dị, gọn gàng và không c̣n dấu vết ǵ của một thủa ăn chơi bay nhảy.
Tú nói:
- Anh chị mới đến.
Tôi đáp:
- Ừ, Tú đang bận ǵ đấy?
Tú nhẹ nhàng:
- Em ướp hoa Cúc vào trà Nụ.
- Rành nghề rồi nhỉ?
Tú cười:
- Công việc cũng vui vui.
- Có ǵ bất măn không?
Tôi hỏi nhỏ, thật nhỏ. Con bé lắc đầu:
- B́nh thường cả chị ạ.
- Hối hận không?
- Không, nhưng hơi tiếc.
- Tiếc ǵ?
- Tự do.
Tôi cười thương yêu:
- Ai chả thế, măi rồi cũng quen đi.
Tú nh́n quanh rồi ghé tai tôi th́ thầm:
- Em dám có bầu rồi, Mỵ ạ.
Tôi ngó Tú đăm đăm:
- Tú không thích th́ sao không kiêng?
- Đâu có, em thích chứ, nhưng cũng hơi ngài ngại v́ có con sớm quá. Tại Bắc không chịu kiêng, ông ấy nói ông bà cụ thích có cháu bế.
Tú cười giải thích thêm:
- Các cụ già, sợ chết sớm mà không yên tâm v́ chưa có cháu.
- mấy ông anh bà chị có đầy nhà rồi thôi?
- Cháu con ông út cơ.
Tôi kêu lên:
- Khó thế đấy.
Tôi nh́n qua Vũ. Chàng mỉm cười ngó hai chị em tôi tṛ chuyện không góp ǵ. Bà cụ đă trở ra quầy bán hàng cho khách. Tú có vẻ giữ ǵn ư tứ hơn lúc nẫy. Tôi nhủ thầm:
- Thế là yên phận nó, một gia đ́nh mới, một cuộc sống mới với những buồn vui thăng trầm của cuộc đời. Dẫu sao, cuối cùng mọi sự cũng trở về êm ả, như gịng đời êm ả đang trôi...
Ngồi chơi với Tú thêm một lúc, vợ chồng tôi ra về. Bà cụ dặn đi dặn lại:
- Cậu mợ thỉnh thoảng lại chơi cho có chị có em...
Vũ vâng dạ luôn miệng:
- Vâng, cháu sẽ đưa nhà cháu đến thăm hai cụ và cô cậu ấy luôn.
Tôi cũng nói:
- Cụ cưng con dâu quá.
Bà cụ mỉm cười hiền hậu. Mẹ chồng nàng dâu như gia đ́nh này hay gia đ́nh Vũ là lư tưởng. Như mẹ con ruột không khác. Người con gái sợ nhất cảnh bị bơ vơ trong gia đ́nh chồng đầy xa lạ. Lúc đầu tôi đă từng qua cảm giác đó. Tôi giữ thế thủ với nhà chồng, nhưng sự cởi mở của gia đ́nh Vũ đă biến tôi thành con ruột trong nhà không chút khó khăn.
Ở nhà Bắc ra Vũ rủ:
- Đi xi nê không Mỵ?
Toi nh́n Vũ ḍ xét:
- Đi th́ đi.
- Em không thích à?
- Thích chứ.
- Vào Eden hay Rex coi nhé.
Tôi nói:
- Hay không, nếu không hay lắm th́ coi ở Lê Lợi cũng được rồi.
Tự nhiên Vũ bật cười:
- Thôi coi Lê Lợi anh ngại lắm.
Tôi ngạc nhiên:
- Ngại ǵ?
- Tai nạn nghề nghiệp.
Tôi bật cười theo, nhớ tới Bá, bạn thân của Vũ. Ông này có vợ có con, là sĩ quan và hiện đang đóng ở ngoại ô Sàig̣n. Chữ "tai nạn nghề nghiệp" là của Bá dùng. Bá đă bị tai nạn nghề nghiệp - theo lời Bá - vào đúng hôm kỷ niệm ngày cưới năm này của vợ chồng tôi, ở rạp Lê Lợi xuất tối.
Kỷ niệm ngày thành hôn, Vũ rủ tôi đi xi nê buổi tối. Chỉ có phim ở Lê Lợi là coi được. Khi đèn bật sáng tan xuất hát, Vũ giữ tôi ngồi lại chờ thiên hạ ra bớt để tránh cảnh chen lấn. Tôi ngồi nh́n vẩn vơ xuống phía dưới, quan sát mọi người ra về. Bất ngờ tôi thấy Bá đi cạnh một người con gái lạ nhan sắc không có ǵ đặc sắc, nếu không "mô tả" là dưới mức b́nh thường. Tôi trố mắt nh́n. Đến gần chúng tôi Bá mới chợt thấy, anh chàng vội vàng cúi rạp người né né sau lưng thiên hạ, lẩn trước ra ngoài. Tôi nghĩ là Bá muốn tránh gặp vợ chồng tôi. Tôi quay lại định chỉ cho Vũ thấy ông bạn thân của chàng trốn vợ đi chơi với đào, nhưng Vũ đă cười cười tỉnh bơ:
- Kệ họ, em. Chắc người nào giống chứ không phải Bá đâu.
Tôi nổi sùng:
- Ừ, chắc anh em ông ấy chứ không phải ông Bá.
Vũ lại hề hề cười:
- Kệ họ mà.
Tôi ngắt tay Vũ thật mạnh:
- Bênh nhau chằm chằm.
Vũ nhăn nhó:
- Hay nhỉ, ai làm ǵ nào?
- Anh mà được thả lỏng ra th́ c̣n khủng khiếp hơn ông Bá nữa.
- Bậy, anh ngoan.
Vũ đối đáp tôi son sỏn... Tôi tức ḿnh:
- Mai mốt em tố với bà Bá cho ông ấy biết tay.
Nhưng tôi chưa kịp thực hành ư định - mà thật sự tôi chỉ nói chơi thế thôi - th́ vợ chồng Bá đă đến chơi, hai hôm sau. Tôi c̣n ngạc nhiên biết bao khi chính Thúy, vợ Bá, kể lại câu chuyện trong rạp Lê Lợi tối hôm trước với vẻ thản nhiên cười cợt:
- Ông ấy khôn lắm Mỵ Ơi. Về thú tội trước và than thở là tai nạn nghề nghiệp. Ông ấy nói thế nào Mỵ cũng nghi ông ấy. Sự thật đó là cô bạn, bồ của một tên bạn ở đơn vị. Hai người căi nhau tên kia bỏ về ngang nên cô đào hắn rủ ông Bá đi chơi luôn cho hết buổi.
- Lúc đó Thúy ở đâu?
- Ḿnh cho con bé về bên ngoại, ở Gia định.
Tôi ngớ ngẩn cười:
- Dịp may cho ông Bá đi chơi tự do nhỉ?
Thúy cũng cười theo:
- Mấy ông ấy quỷ quái tinh ma thế đấy. Sợ vợ làm tùm lum bèn ra đ̣n chiến tranh chính trị trước.
Tôi hỏi:
- Rồi bà... nói sao?
- Th́, bỏ qua cho ông ấy chứ sao bây giờ. Họ lăng nhăng tí chút chả sao. Vả lại, biết đâu ông ấy chẳng bị tai nạn nghề nghiệp thật.
- Nghề nghiệp ǵ?
- Mai mối cho thiên hạ, rồi bị tai nạn v́ thiên hạ quư ḿnh.
Tôi đành cười chịu thua Thúy luôn. Tuy nhiên tôi lại thấy quư mến vợ Bá hơn nữa. Một là Thúy rộng lượng, hai là Thúy đă cằn nhằn chồng nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ thản nhiên để giữ sỉ diện cho chồng. Vậy là Thúy khéo léo, khôn ngoan.
Tôi hỏi Vũ:
- Đàn ông ghê gớm thật.
Vũ ngây thơ cụ:
- Ghê gớm thế nào?
- Đấy, như ông Bá ấy, vừa ăn vụng vừa biết cách chùi mép.
Vũ ngạc nhiên cố ư:
- Ơ hay, đă bảo nó bị tai nạn nghề nghiệp mà, chính Thúy cũng nói vậy thôi.
Tôi nguưt cho Vũ một cái nên thân.
Lần này, nhắc lại câu khôi hài của Bá hẳn Vũ đă có lúc nghĩ ngợi nhiều về chuyện ấy. Chàng có bao giờ muốn giống như Bá, hay nếu Bá có oan th́ chàng có muốn được thật sự "lăng nhăng tí chút" như Thúy nói không. Tôi nh́n gương mặt Vũ trong gương chiếu hậu, cố suy đoán về tâm hồn chàng. Nhưng Vũ thản nhiên đến vô t́nh sau câu đùa đó. Chàng đă quên ngay những điều chàng nói. Vũ hỏi tôi:
- Sao, coi ở đâu đây bé?
Tôi đáp:
- Ở đâu cũng được, miễn anh ở bên cạnh em th́ thôi.
- Lúc nào anh chả ở cạnh em.
Tôi cong cớn:
- Vậy mà cũng có lúc anh dám thú tội với em là bị tai nạn nghề nghiệp lắm à.
Vũ cười cười không nói. Ngang chợ Sàig̣n tôi nh́n lên nóc chợ. Một chiếc tháp đứng câm nín giữa trời đêm. H́nh ảnh ấy tôi sẽ c̣n nh́n bao năm, bao tháng nữa rồi mắt tôi sẽ khép kín, bỏ lại tất cả cho thời gian gơ nhịp, không già.
Trong suốt quăng thời em ả của một đời người hạnh phúc, thế nào cũng có những lần bị đảo lộn. Trường hợp này đă đến với vợ chồng tôi, bằng một nỗi buồn to lớn. Sự ra đi của mẹ chồng tôi. Cụ chưa già lắm nhưng hay đau ốm. Đây là một bất hạnh lớn cho gia đ́nh Vũ và tôi đă thiết tha cầu xin được chia xẻ nỗi đớn đau dày ṿ Vũ, mỗi đêm trước khi tôi ngủ.
Thời gian sau này vợ chồng tôi về thăm gia đ́nh hàng tuần. Vũ nói chàng cảm thấy đựơc an ủi rất nhiều khi ngồi bên ba mẹ. Chàng cũng muốn tôi được như chàng nên chàng đưa tôi về thăm ba mẹ tôi thường xuyên.
Mỗi lần gặp mẹ chồng tôi cố gắng tạo một bầu không khí vui tươi cho cụ bằng ḷng. Cú Tư đă đóng góp nhiều vào công việc đó. Cụ Ôm cháu vào ḷng hôn hít, xoa nắn chân tay thằng bé và tỉ tê hỏi đủ chuyện.
Thằng bé trả lời lắm câu thật dí dỏm, thơ ngây. Mấy tuần rồi bà cụ bỗng đau nặng, nằm liệt một chỗ. Vũ đ̣i đưa cụ đi bệnh viện, nhưng cụ gạt đi:
- Thôi, đi làm ǵ phí tiền. Người già thường hay đau ốm mà con.
Ba Vũ chỉ lặng lẽ ngồi nh́n, khi Vũ năn nỉ cụ khuyên mẹ, th́ cụ nói:
- Ba nói hoài mà mẹ con cứ bảo là không cần. Người già hay đau ốm vặt như thế. Nằm nhà thương chỉ tốn tiền lạ bực bội không ít.
Vũ th́ không tin mẹ đau ốm thường. Một linh tính nào đă thúc đẩy chàng lo âu trước sự nằm liệt giường của mẹ. Tôi nh́n chàng, thấy khuôn mặt Vũ đầy băn khoăn và nóng năy, ḷng tôi cũng ngậm ngùi nghĩ tới ngày chia xạ Tôi khuyên Vũ mỗi chiều nên ghé về thăm mẹ, v́ tôi bận rộn suốt ngày với nhà cửa, con cái. Đôi ba ngày mới theo Vũ về thăm cụ được.
Vũ lặng lẽ mỗi buổi chiều từ nhà ba mẹ về. Tôi chờ chàng qua cơn mệt mỏi mới hỏi:
- Mẹ có khỏe hơn không anh?
Mắt Vũ thũng xuống v́ lo lắng, chớp chớp:
- Hinh như không em ạ.
- Anh thử thuyết phục mẹ đi nằm nhà thương lần nữa xem sao. Các cụ già ốm đau khổ lắm, và lại hay tiếc tiền nữa.
Vũ gật đầu:
- Có lẽ ạnh phải thuyết phục lại.
- Tối nay đưa em và cu Tư về thăm mẹ nhé.
Vũ lắc đầu:
- Thôi em, anh vừa ở đó về. Để chiều mai anh đưa em đến.
Tôi bâng khuâng đi dọn dẹp trong nhà, nghĩ tới những điều sắp đến, thời gian sắp quạ Và chợt nghĩ đến ba mẹ tôi, ḷng cũng quặn đau trong nỗi buồn day dứt.
Buổi tối tôi nằm cạnh chồng, nghe tiếng Vũ thở dài năo ruột. Tôi nhổm dậy nh́n mắt Vũ mở lớn trong đêm. B́nh thường chưa bao giờ Vũ thao thức như thế. Tôi đặt tay tôi lên má chàng:
- Ngủ đi anh.
Vũ nói:
- Tự dưng anh mất ngủ Mỵ ạ.
- Hồi chiều anh có uống trà với ba không?
Vũ gật đầu:
- Anh uống có một hớp nhỏ. Mỵ này!
- Dạ.
- Anh lo ghê em ạ.
Tôi lắc đầu trấn an Vũ:
- Ngủ đi anh. Tại anh uống nước trà nên bị bứt rứt đó.
Vũ gác tay lên trán nằm im. Một lát tôi nghe chàng trở ḿnh. Vũ gọi tôi:
- Mỵ Ơi.
Tôi hỏi:
- Ǵ thế anh?
- Anh sợ mẹ chết quá. Tự dưng anh hồi hộp và nôn nào thế nào ấy.
Tôi muốn khóc trong câu nói của chàng. Tôi ôm chặt lấy con nằm im thin thít không dám lên tiếng. Tôi sợ nghe những linh cảm mơ hồ của Vũ quá thể. Vũ không nghe tôi trả lời, chàng cũng lặng thinh luôn..
Buối sáng Vũ dậy thật sớm. Tôi dậy theo Vũ, lặng lẽ. Vũ mặc quần áo đến sở làm mà hai mắt ngơ ngác. Chàng bảo tôi:
- Anh ghé về nhà thăm mẹ trước khi đến sở.
Tôi nói:
- Nếu mẹ không bớt anh bàn với ba đưa cụ vào bệnh viện đi anh. Cụ phản đối nhưng rồi đâu cũng vào đấy cả.
Vũ gật đầu. Tôi đưa chàng ra cửa. Buổi sáng c̣n mờ hơi sương, tôi so vai v́ lạnh. Vũ bảo tôi:
- Em vào ngủ tiếp đi.
Tôi chớp nhẹ ánh mắt. Vũ dặn:
- Khóa cửa cẩn thận. Vào ngủ đi cho khỏi mệt.
Tôi khép cánh cửa lại khi nghe tiếng xe của Vũ nổ ḍn. Tôi quay vào nhà. Mắt tôi tỉnh táo hơn mọi hôm nên tôi không ngủ lại như lời dặn ḍ của Vũ. Đi loanh quanh trong nhà để t́m việc mà làm, tự dưng ruột gan tôi nóng nẩy kỳ quặc. Đứng nh́n cu Tư ngủ say sưa, tôi thấy ḷng êm ả được một chút, b́nh yên được một chút.
Con bé người làm đang lúi húi sau nhà, tôi ngồi may lại chiếc màn cửa bị đứt từ mấy hôm nay, mắt tôi nhay nháy liên hồi. Một lát tôi vùng dậy. Tiếng xe của Vũ rền vang từ đầu ngơ. Vũ về, tôi chạy ào ra cửa. Mặt Vũ tái ngắt như xác chết.
- Mẹ mất rồi em ơi!
Tôi tưởng ḿnh nghe lầm. Mắt tôi mờ đi. Vũ đẩy tôi lọt vào trong nhà, chàng run run:
- Đi với anh, em.
Tôi cắn chặt hai hàm răng:
- Mẹ mất à?
Vũ không nói. Chàng lạnh băng đứng trước màn nh́n cu Tư đang cuộn tṛn trong chiếc chăn len. Tôi đứng cạnh chàng không dám thở mạnh:
- Để em đánh thức nó dậy.
Vũ nói:
- Nhớ mặc áo ấm cho con kẻo lạnh.
Tôi đánh thức cu Tư, mặc áo cho con rồi tôi thay đồ thật nhanh. Chúng tôi nh́n nhau xót xa phiền muộn. Vũ chở mẹ con tôi trên xe chàng. Tôi ôm ngang lưng Vũ mà thấy thương chàng quá đỗi.
Suốt ba ngày tôi không về nhà. Suốt ba ngày mặt Vũ hốc hác, râu dài ra trông già đi mấy chục tuổi. Mắt chàng đỏ mọng. Khi người đàn ông khóc, nỗi đau đớn h́nh như tăng lên gấp vạn lần. Tôi nh́n Vũ trong cơn đau tột cùng của cơ thể. Tim tôi thắt lại như chính tôi đang đau vậy. Người chết như thế là yên phần. Cái khổ dành cho người sống. Cho ba Vũ, cho các anh chị Vũ và cho chàng, cho cả chính tôi nữa. Bao lần quỳ gối trước linh cửu cụ, ḷng tôi trùng xuống một nỗi xót xạ Cái chết đến nhanh quá. Chớp mắt một cái đă thấy người đi về với cát bụi. Một ngày nào... một ngày nào sẽ là mẹ tôi.. Tôi rùng ḿnh! Một ngày nào đó không biết có c̣n xa lắm không? Mẹ tôi cũng đă già rồi. Tôi bỗng có một ao ước lạ lùng là xin cho tôi được chết sớm, chết trước mẹ tôi, để tôi không phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng này.
Ngày cuối cùng chúng tôi trở về nhà sau đám táng của mẹ Vũ. Căn nhà như phủ một màu tang. Tôi đứng bên cạnh Vũ nh́n chàng mở toang cánh cửa mà mắt ngó hun hút vào khoảng không, không dám nói một lời an ủi nào cho phải.
Cu Tư đứng cạnh bố năy giờ chợt nắm tay bố, lắc nhẹ:
- Bố, bố bật đèn cho sáng đi bố.
Vũ nh́n xuống cái dáng nhỏ bé của con, môi chàng run lên nhè nhẹ. Chàng cúi xuống bế cu Tư lên tay, áp má trên má con, thầm th́:
- Con thương yêu của bố.
Tôi nh́n thấy hai giọt nước trong mắt đỏ rực của chàng chảy dài xuống má...
Cũng dáng điệu này một hôm nào gần hai năm trước tôi đă nh́n thấy ở Vũ. Chàng đứng nghiêng nghiêng trước mặt tôi, xé tờ lịch tháng, đẩy thời gian nhích tới tàn năm. Vũ có vẻ bần thần, chàng nói với tôi:
- Nhanh nhỉ.
Tôi hỏi:
- Ǵ nhanh?
- Mẹ mất đă gần một năm rồi Mỵ ạ.
Tôi gật đầu:
- Ừ, nhanh ghê.
Vũ quay lại nh́n tôi buồn buồn:
- Con cái mất cha mẹ buồn ghệ Có mồ côi rồi mới thấy bố mẹ cần thiết cho cuộc đời của ḿnh đến ngần nào.
Tôi ngồi im, nghe nóng ở mặt. Vũ lại làm tôi chạnh nhớ tới mẹ tôi. Nếu lũ em tôi bơ vơ và ba mẹ tôi không c̣n nữa, nếu đặt vào trường hợp tôi, chắc chắn c̣n bi thảm đến ngàn lần hơn.
Vũ đến cạnh tôi, ngồi xuống thành ghế:
- Em làm ǵ đó?
- Em may lại chiếc gi-lê cho con. Chiếc cũ đă rách cổ rồi.
Vũ nâng cằm tôi lên, âu yếm:
- Sau khi mẹ chết đi, anh nghĩ đựơc một điều hữu lư.
Tôi mở to mắt nh́n chàng:
- Điều ǵ anh?
- Muốn báo hiếu cha mẹ không ǵ bằng đem hết tâm hết sức nuôi nấng dậy dỗ con cái của ḿnh nên người.
Tôi ôm cánh tay Vũ vào ḷng:
- Anh nói đúng. Sự hy sinh của cha mẹ cho con cái thật quá sâu rộng không thể nào trả ơn được. Con cái chính là mục tiêu để ḿnh chứng tỏ ḿnh có xứng đáng là con của bố mẹ ḿnh hay không.
Vũ nâng tôi dứng lên, lại gần cửa sổ. Nhiều năm đă qua đi, nhưng ngôi nhà này là một h́nh ảnh quen thuộc dễ thương mà ḿnh hằng bắt gặp. Ngoài sân, cây Ngọc lan rợp bóng mát, và thoang thoảng hương thơm hoa nở muộn. Trời êm ả như một cuộc đời b́nh yên. Gió đùa cợt trên những cành lá non tươi mát mắt.
Vũ gọi:
- Em này.
Tôi dạ thật hiền, Vũ tiếp:
- Lâu lắm rồi anh quên mất anh.
Tôi ngơ ngác nh́n chàng.
- Anh măi đắm ḿnh trong nỗi buồn, quên cả thực tại và bổn phận. Anh bỗng chợt như tỉnh giấc khi nh́n cu Tư như quá lớn.
Tôi nói:
- Con trai ḿnh đă lên ba.
Vũ gật đầu:
- Ừ, sang năm tới tuổi vào mẫu giáo rồi đấy.
Chàng tiếp, giọng hăng hái:
- Anh nhớ ra rằng anh phải lo lắng cho nó, dậy dỗ nó nên người. Đó là cách hay nhất để báo đền công ơn dưỡng dục.
Vũ nói một cách long trọng. Tôi cảm động ứa nước mắt. Vũ vẫn miên man:
- Từ nay anh sẽ dành th́ giờ để dậy dỗ, t́m hiểu cu Tư.
Tôi dịu dàng:
- Quả thật nó đang cần anh săn sóc.
Vũ nh́n tôi ánh mắt đầy thương yêu tŕu mến:
- Cả em nữa chứ.
Tôi lắc đầu:
- Em không cần thiết. Em sống v́ anh v́ con. Chỉ cần anh, chỉ cần con thương yêu em là em sống đầy đủ và sung sướng rồi.
Vũ nâng cằm tôi lên, chàng hôn nhẹ lên trán tôi rồi đứng dậy:
- Kể từ ngày mai bố con anh sẽ bắt đầu bài học đầu tiên: lễ phép. Đó là bài học khai tâm cho anh ngày nhỏ.
Tôi mỉm cười gật đầu với chàng
*
* *
Bữa tiệc tàn trong tiếng cười vui của mọi người. Tôi liếc nh́n Vũ, chàng có vẻ vui thật t́nh. Tôi nghĩ lúc này chàng đă lại đầy đủ như xưa. Bên cạnh chàng là tôi, là Trần, là Bá, là Toàn và một số bạn bè được mời đến chung vui nhân ngày kỷ niệm lễ thành hôn của chúng tôi. Tôi có ư định tổ chức đông đảo thế này v́ tôi muốn Vũ thực sự tách rời với thế giới buồn phiền mà chàng đă đắm ḿnh vào đó kể từ ngày mẹ mất. Không khí vui tươi, cởi mở này đă làm Vũ quên đựơc buồn phiền, ḥa ḿnh vào tiếng cười đùa của mọi người.
Gặp tôi ở cửa pḥng ăn, chàng âu yếm:
- Em vui chứ?
Tôi gật đầu hăng hái:
- Dạ.
- Anh cũng vậy.
Nói xong Vũ rút trong túi ra một hộp nhỏ gói giấy hoa cẩn thận:
- Qùa tặng em "ngày cưới".
Tôi run run đỡ lấy:
- Ǵ thế này, anh?
- Em mở ra xem.
Tôi thong thả gỡ từng nút dây, từng nếp giấy. Một chiếc hộp xinh xắn. Tôi mở vội ra. Một chiếc nhẫn vàng thật xinh có trái tim nhỏ lồng trong một trái tim lớn hơn.
Tôi vui vẻ nói với Vũ:
- Em biết lúc nào anh cũng nghĩ tới em.
Vũ vuốt tóc tôi:
- Và lúc nào anh cũng lo lắng, bảo bọc em.
Tiếng người gọi ồn ào bên trong pḥng ăn làm tôi và Vũ vội rời nhau, trở lại. Cuộc vui tiếp tục kéo dài đến khuya.
Khi mọi người ra về hết, ngôi nhà trở lại yên tĩnh. Cu Tư đă ngủ say, con bé giúp việc nhà bắt đầu thu dọn.
Tôi nói:
- Em đi tắm một chút, buổi chiều bận làm việc chưa tắm được nóng quá.
Vũ vào pḥng nằm nghỉ. Tôi mang quần áo đi tắm. Khi trở vào pḥng với thân thể mát rượi v́ nước, Vũ đang nh́n bâng quơ lên trần nhà. Thấy tôi, Vũ ngồi dậy:
- Đi ngủ sớm cho khỏe đi em.
Tôi tắt ngọn néon và bật đèn ngủ. Ánh sáng xanh nhạt trải thướt tha khắp căn pḥng. Vũ dang tay ôm tôi vào ḷng và đặt tôi nằm xuống giường. Chàng áp mặt vào ngực tôi, da thịt tôi nóng rực v́ má Vũ. Tôi ṿ tóc chàng trong tay âu yếm.
Trong im, tiếng Vũ th́ thào:
- Anh muốn chúng ḿnh có thêm một đứa con, một đứa con gái!
Tôi vít đầu Vũ xuống. Nụ hôn nồng nàn, say đắm. Tôi miên man với h́nh ảnh đẹp đẽ của một gia đ́nh sau những thăng trầm của cuộc sống, giờ lại b́nh yên êm ả. Một ngày nào đó, ngôi nhà này sẽ rộn ră tiếng cười đùa của vợ chồng tôi với lũ con ngoan xinh xắn.
Măi măi, ước mơ nhỏ bé của tôi vẫn là được sống êm ả một đời bên chồng bên con, trong hạnh phúc.

Dung Saigon 74

Hết

 

Pages Previous  1  2