Đừng Nghi Ngờ T́nh Yêu Của Anh  Pages Previous  1  2   

Chương 5

Tôi không biết ḿnh nên mặc ǵ trong bữa tiệc của Giselle. Bộ váy Luke gợi ư có lẽ quá sang trọng, mà tôi th́ không muốn ăn mặc quá cầu ḱ. Tôi đang cuống lên tưởng sắp khóc đến nơi th́ Marguerite gơ cửa, rồi đi vào pḥng:

– Luke nói cô cũng giống tôi, không biết phải mặc ǵ trong bữa tiệc. cậu ấy bảo tôi đến xem có thể giúp được ǵ không. Đàn ông... Chị ấy lắc đầu:

– Không hiểu chúng ta cảm thấy thế nào về những thứ chúng ta sẽ mặc? Marguerite đến tủ quần áo, xem xét rồi lấy ra một bộ váy:
 


Never Doubt My Love
Tác giả: Daisy Thomson

– Bộ này được đấy. Chị quyết định và đưa bộ váy cho tôi:

– Màu của nó không chê vào đâu được. Màu váy thay đổi theo ánh sáng giống như mắt cô vậy, từ màu xanh da trời chuyển sang màu xanh lá cây, rồi thành màu xám. Bộ này kiểu dáng cũng rất được, loại lụa bóng này cũng đang mốt. Chị ấy nghiêng đầu nh́n tôi ṭ ṃ:

– Có phải nó được mua trong tuần trăng mật không?

Tôi ngượng ngịu lắc đầu:

– Luke chọn cho em đấy. Anh ấy muốn em mặc trong tối nay, nhưng em e là nó hơi sang quá.

– Lisa, đêm nay la đêm của cô mà. Ai cũng nghĩ cô sẽ là trung tâm chú ư của mọi con mắt và chắc chắn cô sẽ như thế. Marguerite tiếp tục nói trong khi giúp tôi kéo chiếc áo qua vai.

Chị ấy giúp tôi cài cái móc ở sau lưng bởi các ngón tay của tôi run quá, không làm nổi. Sau đó chị ấy chau mày nh́n kiểu tóc đơn giản của tôi và quyết định sẽ giúp tôi sửa sang lại. Rất khéo léo, chị ấy vấn tóc tôi lên trên đỉnh đầu, khiến tôi trông có vẻ cao thêm, đồng thời cũng làm lộ rơ cái cổ cao thon thả.

Sau đó chị ấy lấy trong búi tóc mấy lọn tóc quăn để tạo dáng. Xong xuôi, Marguerite đứng ra phía sau ngắm tôi và gật đầu vẻ hài ḷng.

Tôi định đứng dậy nhưng chị ấy không cho. Chị ấy trang điểm lại cho tôi, quét lên thêm mí mắt một ít nhũ màu xanh da trời. Khi trang điểm xong, chị ấy bảo tôi nh́n vào gương.

Tôi hầu như không nhận ra người phụ nữ trẻ đang nh́n tôi lại chính là tôi.

– Có đẹp không? Marguerite hỏi.

– Tuyệt lắm! Tôi kêu lên vui sướng:

– Cám ơn chị Marguerite, chị đă giúp em thật nhiều.

– Chỉ là sự đáp lại cho những ǵ cô đă giúp tôi. Marguerite nhẹ nhàng:

– Cô có lẽ biết rằng nếu Luke không gặp cô và không thuyết phục cô lấy cậu ấy th́ có lẽ tôi và Edward sẽ c̣n bất đồng măi. Có lẽ chúng tôi cũng sắp cưới.

Chúng tôi quyết định sẽ làm đám cưới vào tháng sáu, Lisa ạ. Tôi thật hạnh phúc! Chị ấy cúi xuống hôn lên má tôi, rồi khoác tay tôi bảo:

– Nào, bây giờ th́ đi thôi. Hăy đến với Luke kẻo cậu ấy sốt ruột.Cậu ấy cứ đi đi lại lại, làm ṃn cả tấm thảm pḥng khách mất.

Nếu thực sự tôi cần một chút khích lệ để có đủ tự tin cho bữa tiệc th́ Luke đă dành cho tôi điều đó. Khi Marguerite đểy tôi vào giữa pḥng có Luke đang đợi, tôi thấy ánh mắt anh ánh lên vẻ ngưỡng mộ.

– Đẹp lắm, anh ấy cười khen tôi:

– Thực sự em đẹp lắm... mà lại c̣n đúng giờ nữa. Giọng Luke đầy ngạc nhiên.

Trong lúc đưa tôi xuống cần thang lớn, Marguerite th́ thào vào tai tôi:

– Lisa, đáng lẽ cô phải biết điều này sớm hơn. Giselle không biết tiếng Anh.

Tốt nhất là cả tối nay, cô phải nói tiếng Pháp. Tôi hy vọng cô không cảm thấy quá khó khăn.

Bà Giselle De La Haie quả giống như người mà Marguerite giúp tôi h́nh dung ra. Bà ấy cao, mảnh mai, có màu tóc nâu sẫm và nước da trắng ngà mịn màng. Trong bộ váy nhung đen, bà ấy trông thật xứng với vai bà chủ từng ly từng tư.

Khi Luke giớn thiệu tôi, bà Giselle ch́a bàn tay xinh xắn với những móng tay được sơn sửa cẩn thận ra bắt tay tôi và nói rằng bà ấy rất vui v́ cuối cùng cũng đă được gặp tôi.

Bà ấy hướng đôi mắt đen pha màu mận nh́n tôi chăm chú có vẻ như rất hài ḷng, rồi bà giới thiệu tôi với con trai của ḿnh – Jean Claude – một anh chàng cực kỳ đẹp trai với mái tóc quăn đen và nước da rám nắng rất đẹp. Jean Claude nở một nụ cười rất khéo, đủ để lộ hàm răng trắng đều đặn của ḿnh rồi bắt tay tôi:

– Rất vui được gặp chị Lisa. Giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp cùng cá liếc lấy ḷng của cậu ta khiến cho mấy lời xă giao bằng tiếng Pháp tăng thêm ư nghĩa.

Cậu ta có vẻ không muốn buông tay tôi ra, nhưng rồi cũng buộc phải làm thế v́ Luke đă ch́a tay về phía cậu ta chào, rồi ngay sau đó lại hướng cậu ta đến Marguerite, người năy giờ vẫn đang chứng kiến màn chà hỏi đang tủm tỉm cười.

– Thật may mắn là Luke vali đă đến kịp. Chị ấy kéo Jean vào câu chuyện.

– Cậu có biết v́ băo tuyết mà sân bay buộc phải đóng cửa không? Chuyến bay của Lisa và Luke là chuyến bay cuối cùng được phép hạ cánh đấy. Tôi nghe đài nói thế.

– Nếu hai người không đến kịp tối nay th́ thật là tệ. Giselle có vẻ ngạc nhiên v́ tin Marguerite thông báo:

– Tôi sẽ khó mà báo hoăn buổi tiệc mừng với tất cả mọi người.

Jean Claude ranh mănh nói:

– Khách khứa của mẹ có thể cũng chẳng đến được đâu, tuyết rơi dày mà.

– Vớ vẩn, mẹ cậu ta chau mày:

– Nếu họ không tới được th́ họ đă gọi điện rồi.

Bà ấy quay sang tôi:

– Con trai tôi luôn thích trêu chọc người khác. Cô đừng tin những ǵ nó nói. Bà ấy ném cho con trai một cái nh́n quở trách rồi nói:

– Nào, cứ để anh em họ nói chuyện, cô đi ra đằng này với tôi. Bà Giselle dẫn tôi tới một chiếc đi văng có nệm bọc lụa được kê dưới một ḷ sưởi toả ra mùi gỗ thông.

– Tôi rất ṭ ṃ về cô, Lisa ạ. Bà ta thật thà thừa nhận:

– Tất cả chúng tôi đều bất ngờ khi Luke nói rằng cậu ấy sẽ lấy một cô gái mà cậu ấy chỉ mới quen ít ngày. Chúng tôi không thể tưởng tượng được Luke lại như vậy.

Tôi cũng thừa nhận:

– Gia đ́nh cháu cũng cảm thấy như thế. Mọi người đều lo lắng đến tận phút cuối trước khi gặp Luke.

– Đúng là một chuyện t́nh lăng mạn. Giselle cười:

– Người ta vẫn có thể hy vọng t́m được một chuyện t́nh lăng mạn ở Paris đúng không? Đó là thành phố của những người yêu nhau mà. Bà ấy thở dài!

Đă lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ cuộc sống ở Paris. Tôi là người Paris chính gốc. Tôi cũng là một người lăng mạn. Chúng ta có nhiều điểm chung đấy, tôi và cô, Lisa ạ. Bà ấy nói rất nhẹ nhàng và mỉm cười với tôi suốt, dường như cố làm tôi thoải mái. Bà ấy đă thánh công v́ tôi cảm thấy bà ấy thân mật hơn nhiều so với những ǵ tôi, Lisa và Marguerite tưởng tượng ra.

– Đúng, giọng bà ấy líu lo khiến tôi nhớ đến những con chim sẻ ở quê hương bà ấy:

– Người ta nghĩ rằng cuộc hôn nhân của tôi không phải v́ t́nh. Chỉ trong ít ngày mà tôi đă bị người đàn ông đẹp trai nhà Haie làm mê mẩn, tôi được đưa về Cécile và phải sống xa gia đ́nh. Tôi cũng... bà Giselle nói chậm răi hơn:

– Tôi cũng đă phải gánh vác một trách nhiệm là chăm sóc một đứa trẻ của nhà này ngay khi từ lúc bước chân về, mặc dầu đối với tôi điều ấy thật lạ lẫm. Chắc cô biết Luke là người bảo hộ của Jami. Chắc cô cũng biết, cô phải gánh vác những ǵ. C̣n tôi khi cưới Henri, một không biết tôi lại trở thành mẹ kế của một đứa con trai chỉ ít hơn tôi có vài tuổi. Henri thật ngang bướng, không chịu nói với tôi về Alain trước khi chúng tôi cưới nhau. Dù sao tôi cũng yêu Alain như con đẻ của ḿnh, và cũng yêu Jami như cháu ruột của tôi. Tôi cũng ngạc nhiên lắm v́ tôi yêu thằng bé như vậy mà Alain lại không chỉ định tôi là người giám hộ cho Jami. Luke và Marguerite dù sao cũng chỉ là anh em họ. Jean Claude Marguerite mới thật sự là chú ruột của Jami.

– Nhưng Jami thích họ hơn là bà và Jean. Suưt nữa th́ tôi đă bật ra câu đó và lần đầu tiên kể từ khi bà Giselle hướng tôi vào câu chuyện, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ điều bà ấy nói.

Nếu bà Giselle yêu Jami như lời bà ấy nói th́ tại sao Jami không thích bà ấy.

V́ bà ấy vồ vập quá nên nó ngại, hay tại bà ấy yêu nó mà trở nên quá nghiêm khắc đối với thằng bé. Dù sao bà ấy cũng nên phá lệ cho thằng bé tham dự bữa tiệc một chút. Đó hẳn sẽ là một cách đối xử đặc biệt với thằng bé và thế nào nó cũng thích lắm.

Thằng bé tội nghiệp, Giselle lắc đầu:

– Tôi thấy rất thương nó, nó mất cả bố lẫn mẹ trong một vụ tai nạn khủng khiếp. Nó không thể trở thành tay trượt tuyết hàng đầu như những người khác trong gia đ́nh được nữa. Bà ấy thở dài:

– Nó sẽ là người duy nhất trong ḍng họ De La Haie không được khắc tên trên các giải thưởng.

Bà ấy không nói thêm được nữa v́ lúc đó ông giúp việc Maurin bước vào pḥng, thông báo rằng những chiếc xe chở các vị khách đầu tiên đang tiến vào cổng.

Bằng một động tác uyển chuyển duyên dáng, bà Giselle đứng dậy khỏi đi văng:

– Ơn Chúa! Tôi đang băn khoăn không biết liệu Jean nói có đúng không, liệu có đúng là tuyết rơi làm mọi người không ra khỏi nhà được hay không? Bà Giselle reo lên rồi ra hiệu cho tôi:

– Lisa và cả cậu nữa Luke. Bà nh́n về phía chồng tôi:

– Hai người phải đứng đón khách cùng tôi, đi nào. Bà ấy lên giọng chỉ huy. Vai bà chủ cho phép bà ấy ra lệnh. Tôi cố giấu nụ cười khi trong đầu tôi chợt nảy ra một sự so sánh giữa bà Giselle đang giữ vai tṛ bà chủ và bà Giselle vừa mới vài giây trước thôi c̣n là một phụ nữ dễ gần, ngồi kể chuyện t́nh của ḿnh và bộc lộ những t́nh cảm mà bà ấy dành cho “Jami bé bỏng tội nghiệp”.

Luke đứng sau bà Giselle và nháy mắt với tôi như thể muốn hỏi tôi đă thấy bà Giselle vào vai bà chủ như thế nào chưa. Bỗng nhiên, bao nhiêu căng thẳng lo âu của tôi dường nhu tan biến. Nếu bà Giselle đă thể hiện vai ḿnh một cách điệu nghệ th́ tại sao tôi lại không nhỉ? Suy cho cùng th́ chính bà ấy đă đưa tôi lê vị trí ngôi sao của tối hôm nay, vậy tại sao tôi không dám nhận thách thức ấy chứ? Tôi nghĩ thề và mỉm cười, khoác tay Luke đi theo bà Giselle vào pḥng tiệc.

Có vẻ khách khứa được mời dự tiệc là khách của bà Giselle hơn là khách của chị em Luke. Hầu hết họ đều là những người trung tuổi trừ Arlletther con gái của một vị bác sĩ, Pierre và cô vợ Eloise của anh ta. Arlletther th́ suốt bữa tiệc không rời mắt khỏi Jean Claude. C̣n vợ chồng Piezze Duval th́ được Luke đón tiếp rất nhiệt t́nh. Tôi nhận ra Duval. Tôi thường thấy ảnh anh ta trên báo thể thao và trên truyền h́nh trong phần tin về những vận động viên trượt tuyết tài năng. Hầu hết khách khứa đều là những người có máu mặt trong vùng. Luke th́ thầm với tôi trong vài giây ít ỏi chúng tôi xoay sở được ở gần đủ để nói riêng với nhau:

– Họ là những người mà Giselle cho là quan trọng. Nhưng thật ra họ chỉ là một lũ chán ngắt, dĩ nhiên là trừ bác sĩ Vigny và vợ chồng Piezze. Em sẽ thích họ cho mà xem. Đấy là những người bạn cũ của anh. Hăy đến với họ nào!

Luke dẫn tôi đến chỗ vợ chồng Piezze đang nói chuyện với Marguerite trong khi bà Giselle đang mải thể hiện vai tṛ của ḿnh với những vị khách lớn tuổi ở cuối pḥng.

Eloise Duval nh́n tôi với vẻ ṭ ṃ không che giấu. Cô ấy bảo tôi:

– Chúng tôi cứ tự hỏi không biết trông cô như thế nào, cô đừng ngạc nhiên về sự ṭ ṃ của chúng tôi. Chuyện t́nh của cô và Luke khiến cho mọi người xôn xao suốt mấy tuần nay. Luke vốn khéo léo không để vướng vào bẫy hôn nhân, chúng tôi nghĩ anh ấy không bao giờ bị sa bẫy kia. Cô ấy liếc về phía Luke cười.

– Nào! bây giờ th́ chị gặp Lisa rồi nhé. Jean Claude cùng với con gái vị bác sĩ đi đến chỗ chúng tôi tham gia vào câu chuyện. Chị đă hiểu tại sao anh ấy bị sa bẫy. Tôi ước ḿnh gặp Lisa trước anh ấy. Đôi mắt Jean nh́n tôi nịnh nọt.

Luke bước đến đứng giữa tôi và cậu em họ nói:

– Dù tôi có cưới ai đi nữa th́ cậu ấy vẫn nói thế. Hăy để anh nhắc nhở em Lisa, Jean Claude là kẻ tán tỉnh giỏi nhất trong nhà, và c̣n là một tay đua tốc độ, vậy hăy cảnh giác với cậu ấy.

– Lại nói đến chuyện tốc độ. Luke quay sang Jean hỏi chuyện khác:

– Cậu không đi dự đám cưới của bọn ḿnh v́ cuộc thi dành cúp vô địch, vậy tại cuộc thi đó, cậu chơi ra sao?

Mỗi lần thi diễn rất nhanh, kỷ lục cũ cũng bị phá, nhưng rồi em cũng về được thứ ba. Jean nói vẻ rất hài ḷng. Duval gật đầu :

– Cậu chơi tốt lắm. Nếu cậu cứ tiếp tục tiến bộ như mùa giải này th́ tôi sẽ chẳng ngạc nhiên khi cậu trở thành thành viên tiếp theo của gia đ́nh được mời đại diện cho nước Pháp tham dự Olympic mùa đông.

Giselle đă đến chỗ chúng tôi, bà ấy nhập cuộc:

– Có lẽ nó không thực hiện được điều đó đâu. Khi chúng tôi phải rời nơi này đến sống ở Cannes chắc Jean không luyện tập được nhiều như bây giờ.

– Vớ vẩn! Luke nói:

– Cannes chỉ cách đây gần hai giờ lái xe. Dù sao th́ Jean lúc nào cũng được hoan nghênh khi cậu ấy muốn đến.

Bà Giselle vẫn tiếp tục:

– Sẽ không c̣n được như bây giờ. Nó sẽ nhớ cuộc sống ở đây, cũng như tôi vậy. Nó đă sinh ra ở đây và lớn lên ở đây.

Piezze an ủi:

– Jean sẽ tiếp tục cuộc sống của ḿnh ở Cannes, đặc biệt khi liên hoan phim diễn ra sẽ có bao nhiêu cô gái xinh đẹp đến đó.Tôi ghen với cậu ta đấy.

Jean khoác tay Duval nói:

– Nhắc đến các cô gái đẹp, tôi chợt nhớ đến nhiệm vụ của ḿnh. Đă đến lúc chúng ta uống mừng cô dâu của Lisa và mừng chị ấy trở thành thành viên của gia đ́nh. Nào Piezze, hăy đi cùng tôi, hăy giúp tôi mở Champage và mời mọi người.

Họ rót rượu và truyền các ly tới các vị khách, những người đang đứng nh́n về phía tôi và Luke. Chúng tôi đứng sát bên nhau. Luke ṿng tay ôm nhẹ eo lưng tôi mỉm cười với mọi người. Vừa lúc đó, cánh cửa pḥng mở, Maurin bước vào báo có một vị khách nữa đang tới.

Những con mắt đổ dồn về tôi bỗng dồn ra phía cửa. Khi người khách đó bước vào pḥng mỉm cười tiến đến chỗ bà Giselle, tôi thấy những ngón tay Luke trên eo tôi bỗng xiết chặt, thấy Marguerite đang đứng cạnh tôi thở dồn dập, thậm chí Eloise trông cũng rất sửng sốt.

– Thứ lỗi cho cháu v́ đến muộn. Người phụ nữ vừa đến hôn lên má bà Giselle nói:

– Cháu phải tránh thời tiết. Đường quanh đèo đă khó đi, rồi lại c̣n tuyết nữa.Cô ta rùng ḿnh:

– Cháu may mà đến được đây an toàn. Cô biết cháu ghét lái xe trong thời tiết như thế này lắm.

Bà chủ bữa tiệc khoác tay người phụ nữ và dẫn cô ta đến chỗ tôi. Bà ta nói:

– Lisa, cô đă gặp Frederique rồi, cô ấy là một trong những người đến dự đám cưới của hai người.

– Không phải đâu cô Giselle ạ. Người phụ nữ trong chiếc váy thun đen nói:

– Cháu chưa gặp vợ anh Luke. Khi cháu ở Scotland cháu c̣n phải kết hợp lo công việc. Cháu đến nhà thờ dự cưới họ nhưng lạy Chúa! Cháu lại không đến buổi tiệc mừng sau đó, v́ thế cháu chưa có dịp gặp cô dâu.

– Ồ! Vậy th́ để tôi giới thiệu hai người. Lisa, đây là Frederique Legrand. Tôi chắc là cô đă nghe Luke và Marguerite nhắc tới.Cô ấy là một người bạn thân của gia đ́nh, và là bạn làm ăn của Marguerite. – Frederique, đây là vợ Luke, cô Lisa.

Người phụ nữ ấy đưa tay ra. Diễn xuất của tôi lúc ấy phải xứng đáng nhận giải Oscar v́ tôi đă đưa tay không hề run sợ. Cùng với nụ cười trên môi, tôi bắt tay người phụ nữ ấy mặc dầu lúc đó, tôi cảm thấy lạnh băng từ bên trong, c̣n tóc gáy th́ dựng ngược lên. Khi ấy tôi nhận ra người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi ch́nh là người đă ngồi cạnh Marguerite trong nhà thờ hôm cưới tôi, là người đă nh́n tôi đầy ác ư. Lúc ấy tôi đă hiểu nụ cười hiểm ác ấy là thật, chứ không phải do tôi tưởng tượng ra. Người đàn bà ấy nói cười với mọi người có vẻ thân thiện đấy, nhưng cô ta không thể giấu nổi tâm địa thực của ḿnh lộ từ ánh mắt. tôi thấy người phụ nữ ấy không thích tôi, c̣n lư do th́ tôi không biết.

Mấy giây sau, khi người phụ nữ ấy bước qua Luke hôn anh ấy một nụ hôn dài để chúc mừng th́ tôi đă hiểu. Cô ta yêu chồng tôi. Cô ta có lẽ đă hy vọng một ngày nào đó Luke sẽ cưới ḿnh, nhưng sự xuất hiện của tôi đă làm hỏng tất cả.

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt vui vẻ, Jean hân hoan đi đến:

– Frederique, chị đến đúng lúc lắm, của chị đây. Cậu ta đưa cho Frederique một ly Champage, rồi một ly khác từ trong khay nâng lên ngang tôi và ḿm cười:

– Chúc mừng Lisa.

Các vị khách khác hoà theo và cùng uống mừng, chỉ riêng Frederique nâng ly lên môi nhưng không uống lấy một giọt.

Ngón tay tôi cứ bấu chặt trên chiếc ly, nhưng rồi tôi quyết định thư giăn. Tôi không thể để người phụ nữ ấy làm tôi bực ḿnh được.Quan trọng hơn không thể để người phụ nữ ấy đạt được mục đích. Khi cô ta nắm lấy tay Luke th́ thầm điều ǵ đó khiến anh ấy mỉm cười. Lúc ấy tôi làm ra vẻ vui vẻ lên tiếng:

– Tôi nghĩ chúng ta cũng nên uống mừng Luke. Tôi muốn anh ấy cùng hưởng sức khoẻ và hạnh phúc với tôi.

Khách khứa cười vui vẻ ủng hộ. Tôi nâng ly rượu cho Luke và từ từ nhấp từng ngụm, để cho vị rượu nồng nhắc cho tôi về ngày cưới, về đêm tân hôn của chúng tôi va thế là sự căng thẳng của tôi tan đi. Không người đàn bá nào có thể phá vỡ hạnh phúc của tôi và Luke. Tôi không thể ghen tuông, không thể giữ bo bo những ǵ ḿnh sở hữu – những đức tính ấy tôi vốn không ưa.

Chẳng dễ dàng cho tôi khi tôi vẫn phải cười trong khi Frederique vẫn bám lấy cánh tay chồng tôi líu lo:

– Em rất vui v́ anh đă không đi nghỉ quá lâu. Nếu anh đi quá lâu th́ anh sẽ không c̣n nhiều thời gian để luyện tập cho đội đua của Cécile, anh đă đăng kư rồi đúng không?

Không đợi câu trả lời của Luke, cô ta liếc sang tôi hỏi:

– Cô cũng thích trượt tuyết như Luke phải không? Tôi hy vọng cô cũng giống anh ấy. Cô ta cười khéo:

– Anh ấy thích dành tất cả thời gian rảnh rỗi cho những đường trượt. Chính sự hiến dâng ấy giúp anh ấy giữ được danh hiệu vô địch lâu đến thế.

– Ở Scotland chúng tôi không có cơ hội luyện môn thể thao ấy như ở đây.

Tôi không muốn trước một nhà vô địch tầm cỡ thế giới tôi lại khoe khoang rằng ḿnh đă đạt danh hiệu vô địch trượt tuyết dành cho nữ cấp câu lạc bộ của các trường đại học. V́ tôi biết rằng ngay cả những tay trượt tuyết cừ nhất của Anh cũng kém các đối thủ Paris một trời một vực.

Những lời nói sau của Frederique khiến tôi nhạc nhiên, cô ấy bảo:

– Nếu cô thích tôi sẽ dạy cô. Cô ta đề nghị vẻ kể cả, như mong tôi sẽ trả lời tôi không biết trượt tuyết. - ở đây cô sẽ cảm thấy bị đứng ngoài cuộc nếu cô không biết trượt tuyết.

– Frederique thật tốt – Luke trả lời thay tôi. Nhưng tôi nghĩ chính tôi sẽ dạy Lisa. Em có muốn học không em yêu, Luke nghiêng đầu sang tôi hỏi:

– Em thích trượt tuyết lắm. Tôi gật đầu đáp.

– Vậy th́ mai chúng ta sẽ tới trung tâm để mua đồ trượt tuyết cho em.

Chúng tôi đang nói đến đó th́ bà Giselle bắt đầu dẫn khách vào pḥng ăn.

Tôi để ư thấy có ǵ đó chuyển động ở đầu cầu thang. Tôi nh́n lên chợt thấy khuôn mặt Jami đang lấp ló sau những thành vịn được chạm trổ. Tiếng chuông đă đánh thức thằng bé v́ ṭ ṃ nó đă tới để nh́n trộm các vị khách.

Tôi huưch tay Luke, anh ấy cũng đang nh́n lên chỗ thằng bé và mỉm cười.

Jami vẫy ta đáp lại chúng tôi thể hiện vẻ hài ḷng v́ đă xem được những ǵ nó muốn xem, sau đó, nó luồn khỏi thang gác.

Chúng tôi đi vào pḥng ăn. Đó là một căn pḥng dài có trang trí hai dàn đèn chùm bằng thủy tinh phản chiếu lấp lánh qua những tấm khăn trắng muốt, những cái nĩa ăn bằng bạc và những chiếc ly sang trọng.

Giselle dừng lại ở một đầu bàn và hướng dẫn khách ngồi, vừa lúc ấy có ai đó hét lên một tiếng khiếp sợ khiến tất cả giật ḿnh.

– Đó là Jami, Luke kêu lên, t́m lối chạy ra khỏi pḥng để xem Jami gặp chuyện ǵ, những Giselle đă đưa tay ra giữ Luke lại. Bà ấy nói:

– Đừng để ư đến nó, Jami có lẽ lại ngủ mê, nếu thế đă có Nana rồi hoặc có thể nó đang muốn chọc giận tôi. Nó tức khi tôi bảo nó c̣n quá nhỏ nên không thể ngồi ăn với chúng ta tối nay được.Tiếng hét ấy có lẽ là tiếng trả thù tôi đó. Anh biết rơ nó như thế nào mà.

– Không, tôi không tin. Tôi không muốn có bất cứ rắc rối nào đối với thằng bé. Luke đẩy cánh tay bà Giselle ra, khi sắp sửa tới cửa ra vào th́ Jami mở cửa bước vào rất nhanh.

– Luke! Nó nắm cánh tay chú ḿnh. Vừa năy cháu bước vào pḥng th́ thấy có một người đàn ông ở trong ấy. Ông ấy cúi xuống giường, tay cầm cái ǵ đó to lắm. Cháu sợ quá và đă kêu lên không ḱm được.

– Tất nhiên, thôi được rồi. Luke đặt tay lên vai thằng bé.

Bà Giselle can thiệp gay gắt:

– Đừng ngốc thế Jami. Làm sao lại có một người đàn ông trong pḥng cháu cơ chứ. Cháu mơ đấy thôi.

– Không, không, cháu không mơ. Thằng bé nh́n Giselle chằm chằm:

– Có một người đàn ông rất to lớn, nghe tiếng cháu kêu, hắn sợ và nhảy ra ngoài theo lối cửa sổ.

– Thật ư? Bà Giselle không nén được vẻ bực bội. Giờ th́ bà biết cháu đang bịa chuyện.

– Không, cháu không bịa đâu. Cháu rất sợ. Khi cháu kêu lên, cô Nana đến, nhưng cháu không muốn cô ấy, cháu muốn... Thằng bé nghẹn ngào và ôm gh́ lấy Luke.

Tôi nghĩ thằng bé muốn mẹ, cũng giống hôm nó bị bắt nạt ở công viên và bây giờ nó nhớ ra là mẹ nó đă chết. Tôi cũng muốn khóc theo thằng bé, thế mà bà Giselle tỏ ra khá lạnh lùng. Bà ấy bảo Jami:

– Tỉnh táo lại đi Jami, cháu biết đó chỉ là một giấc mơ thôi mà. Hăy về giường ngủ đi. Nana đang đợi cháu đấy.

– Không! Luke kiên quyết nói:

– Cháu cứ ở lại đây Jami ạ. Cô Lisa sẽ chăm sóc cháu. Anh đẩy thằng bé vào tay tôi:

– C̣n tôi sẽ lên kiểm tra xem sao.

Họ đi chừng mười phút th́ trở lại cùng Nana – Đi nào chàng trai. Nana nói với Jami bằng tiếng Anh:

– Đến giờ ngủ rồi!

Bây giờ chẳng c̣n ai trên gác đâu mà sợ.

Cô ấy quả quyết với thằng bé:

– Nếu cháu lại mơ như thế th́ cô sẽ kê một chiếc giường trong pḥng cô để cháu không phải sợ nữa. Jami ngước nh́n mọi người vẻ cầu cứu:

– Đó không phải là mơ đâu. Chuyện có thật đấy.

Nana nắm tay Jami:

– Thôi nào nhóc. Khi cháu mệt hoặc quá vui th́ khó biết được cháu thức hay ngủ Frederique tỏ ra là người biết tiếng Anh chen vào:

– Cô đúng đó Giselle ạ! Nana cũng bảo là thằng bé nằm mơ.

– Nó không ngủ mơ đâu. Luke trầm ngâm nói:

– Có ai đó đă vào pḥng nó.

Chúng tôi lên thấy cửa sổ mở toang, nh́n ra ngoài thấy rơ vết giầy in dưới tuyết bên dưới cửa sổ.

– Chúng ta có nên gọi cành sát không? Bác sĩ Vigny gợi ư. Luke lắc đầu:

– Không cần đâu. Tôi không muốn Jami phải liên quan đến vụ điều tra.

Chương 6

Tôi thán phục cách bà Giselle lái câu chuyện sang hướng khác. Bà ấy bảo không nên mừng cô dâu mới bằng chuyện tên đột nhập. Bà ấy quay sang tôi nói:

– Lisa thân mến! Cô đừng để vụ việc không hay làm cô e ngại khi phải sống ở Cécile. Cô có thể thấy đôi điều khác biệt trong sinh hoạt ở đây, chẳng hạn như đồ ăn nhưng rồi cô sẽ thấy đây là một nơi tuyệt vời để ở đấy.

Khi cà phê đă được mang vào pḥng khách, tôi cảm thấy rất mệt và muốn đi nằm. Đó là một ngày mệt mỏi, từ sáng sớm chúng tôi đă phải ngồi trên chuyến bay khó chịu, sau đó lại gặp những người lạ hoắc, đặc biệt là Frederique. Và điều mệt mỏi nhất là tôi phải nói tiếng Pháp suốt cả buổi tối, mặc dầu vốn tiếng Pháp của tôi không phải là tồi.

Tôi cảm thấy rũ xuống v́ mệt mỏi và thầm cầu khấn cho khách khứa mau ra về. Giá mà Luke luôn ở cạnh tôi, dành cho những lời động viên, hay một cái nắm tay thông cảm th́ có lẽ tôi cảm thấy đỡ tội cho bản thân ḿnh hơn. Đằng này từ sau bữa tối, chúng tôi không cách nào ở gần nhau được và những người khách cứ thay nhau hỏi về Scotland và thế là Frederique đă có cơ hội véo von với chồng tôi suốt.

Ông bác sĩ Vigny là người ra về đầu tiên. Ông ấy đă nhận ra tôi quay đi để nén một cái ngáp và có lẽ con mắt nghề nghiệp của ông ta đă nhận ra vẻ mệt mỏi mỗi lúc một tăng của tôi.V́ vậy ông ấy nh́n tôi mỉm cười đầy thông cảm rồi ra hiệu cho con gái ông đang đứng với Jean Claude quay ra chỗ ḿnh. Ông ấy nói:

– Đă đến lúc chúng ta phải về rồi con yêu ạ. Nếu ở lại thêm chúng ta không về nổi Cecile đâu. Maurin vừa nói với bố là trời lại đang có tuyết rơi nặng hơn.

– Anh rất khôn ngoan đấy, bác sĩ Vigny ạ. Ông thị trưởng trong vùng, người mà tôi không nhớ tên là ǵ đồng t́nh với vị bác sĩ.

– Tôi nghĩ tất cả chúng ta nên về thôi. Chả ai muốn bị kẹt trong tuyết phải không nào?

Chỉ có Frederique là không nhúc nhích. Cô ta vẫn cứ tiếp tục đứng nói chuyện với Luke và Jean Claude. Cô ta nán lại khá lâu trong khi các vị khách khác đă ra về cả. Phải đến khi Marguerite gợi ư cô ta nên về kẻo tuyết lại rơi năng thêm cô ta mới chịu đi.

– Cháu thật là một đứa nhát gan. Cô ta cười và thú nhận với Giselle.

– Cháu cứ chần chừ không muốn về v́ cháu sợ lái xe một ḿnh giữa đêm tuyết như thế này.

– Sao cháu không ở lại đây như trước kia, Giselle gợi ư:

– Tôi chắc là Marguerite không thấy phiền khi sắp xếp một pḥng cho cháu ở khu của nó đâu.

– Ồ không! Đêm nay th́ không được. Trưa mai cháu phải đến Geneve với một khách hàng ở đó. Đó là một việc quan trọng mà Marguerite cũng biết đấy, cháu không muốn bị muộn cuộc hẹn. Vả lại cháu cũng muốn về nhà để chuẩn bị những tài liệu cần thiết. Và c̣n phải thay đồ. Cô ta cười:

– Cháu không thể cứ mặc thế này để đi ăn trưa v́ công việc được.

Luke đùa:

Tôi không biết chuyện ấy, nếu công việc của em được thực hiện với một người đàn ông th́ tôi chắc anh ta sẽ phải chiều ư em.

– Đáng lẽ tôi có thể đưa chị về. Jean Claude lên tiếng chẳng có ǵ nhiệt t́nh lắm. Nhưng tôi nghĩ mẹ tôi cũng chẳng tin tôi có thể điều khiển được chiếc Mercedes trong thời tiết này.

– C̣n tôi th́ chẳng tin tưởng vào tay lái của cậu đâu. Frederique trả lời Jean Claude rồi quay sang mỉm cười nói với tôi:

– Lisa ạ! Thực ra Luke vẫn thường lái xe đưa tôi về nếu như thời tiết xấu. Tôi chắc chị sẽ không thấy phiền khi để anh ấy làm việc đó tối nay đúng không? Anh ấy sẽ về sau một giờ nữa thôi.

– Đừng ngốc thế, Marguerite vội nói: – Luke c̣n đang trong tuần trăng mật, nếu tôi là vợ anh ấy tôi cũng điên lên khi chồng ḿnh đi cùng một người phụ nữ khác, cho dù người đó là bạn thân của gia đ́nh ḿnh đi chăng nữa.Tuy vậy, cậu đừng có lo. Tôi sẽ lái xe đưa cậu về Vallon. Đằng nào tôi cũng lái xe giỏi hơn Luke nên đảm bảo sẽ an toàn cho cậu. Marguerite nh́n em ḿnh và nói với Frederique:

– Cậu cứ uống cà phê đi! Tôi sẽ thay đồ và chuẩn bị vài thứ. Chắc là tôi sẽ ở lại chỗ Frederique qua đêm nay thôi chứ chẳng thể về một ḿnh giữa đêm hôm như thế này đâu.

Tôi muốn ôm Marguerite. Tôi biết chị ấy không vui v́ t́nh yêu sét đánh của em trai, nhưng chị ấy đă chấp nhận cuộc kết hôn của Luke một cách vui vẻ.

Marguerite hiểu rằng điều ấy sẽ tạo cơ hội cho chị lấy Edward và bây giờ chị ấy cảm thấy nợ tôi như thể tôi là cứu cánh mang hạnh phúc lại cho chị. Đêm đó, tôi măn nguyện nằm trong ṿng tay Luke. Anh ấy hôn lên mi mắt tôi khi tôi đă nhắm mắt lại mơ màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau bữa sáng được dọn lên với những món ăn đúng như tôi dự đoán:

Cà phê, bánh sữa ḅ nóng và rất nhiều bơ cùng mứt anh đào. Tôi ăn qua loa, c̣n Luke th́ mải xem thư từ gửi đến trong lúc anh đi vắng. Tôi thấy anh chau mày trước một bức thư liền hỏi:

– Có ǵ không ổn hả anh?

– Tuần tới anh phải tới Cannes rồi đấy!

Rồi ngừng một chút anh nói tiếp:

– Đây là một chuyến công vụ. Anh chắc sẽ bận tối mắt. Có lẽ em cứ ở nhà và đi thăm lanh quanh tốt hơn.

– Em nghĩ chuyến đi của anh có liên quan đến việc làm ăn của nhà máy sản xuất bột giấy mà anh đă chỉ cho em hôm về.

– Anh không c̣n phải bận tâm đến nó nữa đâu! Anh đă kể với em là anh và Marguerite đă bán cổ phần ở đó rồi đúng không?

– Anh yêu! Có nhiều điều mới quá em không nhớ hết được. Em biết anh đang làm việc ở nhà máy bột giấy. Em biết anh phải trông gia sản cho Jami và anh đă kể cho em về kế hoạch cải tạo lâu đài. Em biết anh có một ngôi nhà thừa hưởng từ mẹ. Bố em có vẻ hài ḷng khi tin rằng anh sẽ để em được sống đầy đủ, nhưng nói thật nhé Luke, thật sự em không biết anh làm ǵ?

– Mẹ anh được thừa kế nhà máy bột giấy của ḍng họ nhà Haie. Khi bà ấy mất đi, anh và Marguerite đồng thừa kế. Nhưng cả hai bọn anh không quan tâm đến việc đó. Tuy vậy, theo lời khuyên của bác anh, anh đă đi học để quản lư nó.

Sau khi học một khoá điều hành, anh đảm nhận công việc ở nhà máy. Đó là một công việc rất có triển vọng, anh có thể làm cho nhà may phát triển hơn, nhưng tâm trí anh chẳng bao giờ hướng về nó cả. Bác anh cũng có một vụ làm ăn mặc dù Giselle phản đối.

– Ông ấy thấy rằng lâu đài quá rộng và chi phí vào nó quá tốn kém nên Alain đă gợi ư với ông về việc cải tạo lâu đài thành một khách sạn sang trọng, chỉ để lại một dăy nhà làm nhà ở cho gia đ́nh. Cecile là một nơi nổi tiếng cho các môn thể thao cả mùa đông lẫn mùa hè. Nhiều người đến đây ngắm hoa dại trong các thung lũng, câu cá ở các sông hồ xung quanh, rồi leo núi, và tham gia các môn thể thao ở trung tâm thể thao. Một khách sạn kiểu lâu đài do Count làm chủ sẽ là một nơi hấp dẫn lư tưởng.

– Bác anh chết khi ư tưởng ấy c̣n chưa thành phác thảo, nhưng anh Alain đă theo đuổi nó, kế hoạch đă được phê duyệt một tháng trước khi tai nạn xảy ra.

Lúc ấy anh và Marguerite đă quyết định bán nhà máy bột giấy để đầu tư vào dự án của Alain. Ư định của Alain sẽ để một dăy trong lâu đài làm nơi ở. Phần c̣n lại sẽ dành cho công ty mà bọn anh thành lập.Có ba giám đốc Alain, Marguerite và anh. Ba người có cổ phần ngang nhau và anh sẽ là giám đốc điều hành. Khi vụ tai nạn của Alain xảy ra, mọi thứ c̣n đang dang dở, nhưng lúc nằm trong bệnh viện, Alain đă kịp kí những giấy tờ quan trọng trong dự án đó. Anh ấy không muốn Jami kế thừa một đống gạch cũ mà muốn dành cho nó một tài sản có giá trị. Ngôi nhà của cậu ấy và cổ phần trong khách sạn với hy vọng sau này lớn lên Jami sẽ tiếp quản.

– Thế c̣n Giselle? bà ấy có nói ǵ không?

– Không! Bà ấy không có quyền đ̣i hỏi về lâu đài, cả Jean Claude cũng vậy.

Alain đă được chỉ định là người thừa kế lâu đài và đất đai xung quanh bao gồm cả rừng thông mà bây giờ thuộc về Jami. Bà Giselle thừa hưởng một biệt thự ở Cannes của bác Henry và một số tiền đáng kể. Jami được thừa hưởng một dăy đồi gần Cannes gồm một ngôi nhà nhỏ và một vườn nho rất lớn. Cả hai người chẳng thể phàn nàn ǵ mặc dù Giselle không thích rời lâu đài. Nhưng theo luật thừa kế, hai mẹ con bà ấy phải dời đi trước khi sinh nhật lần thứ mười tám của Jean Claude vào tháng sáu tới.

Luke đang kể đến đó th́ có tiếng gơ cửa. Nana bước vào pḥng chúng tôi và cho biết cảnh sát đă đến.

Hai viên cảnh sát đều vui tính. Jami bị hỏi về việc xảy ra tối hôm trước, khéo đến nỗi thằng bé cứ nghĩ những ǵ xảy ra giống một chuyến phiêu lưu ly kỳ chứ không phải một chuyện đáng lo ngại và nó có thể tự hào vui vẻ kể với đám bạn của nó. Họ giải thích về việc lấy vân tay rồi họ lấy dấu tay thằng bé khiến cho nó vui vẻ lắm.

Sau khi Luke và Piezzer miêu tả lại sự việc, hai viên cảnh sát cùng đồng t́nh dự đoán rằng, kẻ đột nhập có thể là một người đă nghe tin từ trung tâm trượt tuyết hoặc ai đó trong làng về bữa tiệc tại lâu đài nên đă lợi dụng lúc cửa nhà mở đón khách để đột nhập vào trong với hy vọng lấy được những thứ dễ mang ở pḥng ngủ trong lúc mọi người mải ở pḥng ăn không để ư. Hắn có thể không phải là người trong vùng, hoặc có thể không biết trong nhà c̣n một đứa trẻ không được xuống nhà với người lớn và có thể hắn đă hoảng quá khi thấy Jami bắt gặp ḿnh trong pḥng ngủ.

o0o

Đó là một tuần rất tuyệt, không có tuyết rơi, chỉ có ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Con được dẫn đến Cécile sạch bong, thỉnh thoảng lại có một đống tuyết nhỏ ở hai bên đường. Luke lái xe đưa tôi đến những nơi ưa thích ở gần đó, cũng như những chỗ đáng đi ở Cécile. Anh chỉ cho tôi những cửa hàng mà tôi sẽ đi mua sắm, chỉ cho tôi nhà bác sĩ Vigny và nhà thờ của làng, một công tŕnh được xây dựng từ thời trung cổ.

Một hôm khi lái xe ngang qua biệt thự Narcisses, tôi nóng ḷng hỏi bao giờ chúng tôi sẽ chuyển đến đó, Luke đáp:

– Anh đă hy vọng là những người đang thuê biệt thự sẽ chuyển đi vào cuối tháng hai. Khi anh bảo họ anh muốn sửa chữa ngôi biệt thự th́ họ nói rằng sẽ chuyển đi khi t́m được một nơi thích hợp quanh đó. Nhưng cho đến nay, họ vẫn chưa t́m được, v́ thế chưa chắc đến hạn thuê nhà họ sẽ dọn đi.

Nói rồi Luke nh́n tôi băn khoăn:

– Em không thấy thoải mái khi ở lâu đài ư?

– Tất nhiên là em vui. Nhưng mặc dù Marguerite luôn cố làm cho em cảm thấy như em đang ở nhà ḿnh th́ em vẫn luôn ư thức được rằng đó không chỉ là nhà của anh mà c̣n là nhà của chị ấy nữa. Vả lại, Luke ạ, ngay từ ngày đầu tiên, khi anh chỉ cho em ngôi biệt thự, em luôn mong muốn được nh́n thấy nó.

– Lisa ạ! Cho dù bây giờ không có người ở chúng ta cũng không thể chuyển đến đó được. Nó cần được sửa chữa đă.

– Em biết, Marguerite đă nói với em. Đó chính là điều mà em mong muốn đấy. Em muốn quyết định xem ḿnh sẽ làm ǵ, chẳng hạn như chọn màu này.

Việc trang trí ngôi nhà sẽ tạo cho em công việc để làm trong khi anh bận đi công chuyện.

– Em không cần phải lo chuyện sửa sang nhà cửa đâu Lisa ạ. Frederique sẽ lo chuyện đó giúp, Marguerite không nói với em sao?

Tôi nh́n Luke nhăn nhó:

– Chắc là có sự hiểu lầm. Marguerite biết em quyết định tự làm cơ mà. Chúng em đă cùng bàn với nhau và thậm chí chị ấy đă cho em danh sách những nơi em sẽ đi để đi mua những vật liệu trang trí mà em muốn.

– Em không nghĩ là nên để công việc đó cho một chuyên gia lo sao? Luke có vẻ không tin vào khả năng của tôi:

– Frederique thật tốt bụng khi nhận giúp, trong khi cô ấy có những hợp đồng khác trong tay. Cô ta đảm bảo cô ta thích làm công việc ấy giúp chúng ta.

– Em chắc là cô ấy thích rồi, tôi châm chọc. Nhưng em cũng thích. Em sẽ rất vui nếu được làm công việc ấy, hơn nữa biệt thự là nhà của chúng ta, đúng không nào? Nếu em đến sống ở đó th́ em thích nó như ư của em, muốn nó thể hiện t́nh cảm của chính em chứ không phải ai khác. Luke lắc đầu:

– Frederique sẽ thất vọng. Nhưng nếu em đă nghĩ như vậy th́ không cần phải bàn căi ǵ nữa. Em có cần giúp đỡ th́ cô ấy sẵn ḷng đấy.

– Nếu cô ấy sơn trần nhà giỏi th́ sẽ có thể giúp em một tay. Đó là việc chán nhất trong công việc trang trí. Tôi nói với Luke.

– Những công việc tay chân nặng nhọc như thế không phải là công việc dành cho cô ấy, cũng như dành cho em. Luke cương quyết.

Tôi đoán Frederique sẽ chẳng vui vẻ ǵ khi anh ấy thông báo rằng anh ấy không nhờ Frederique trang trí ngôi biệt thự nữa. Nhưng tôi không nghĩ cô ta lại phản ứng đầy tức tối như vậy.

Chủ nhật đó, khi Frederique đến lâu đài để bàn chuyện với Marguerite về một dự án th́ Luke đă cho cô ấy biết quyết định của chúng tôi. Nghe Luke nói tôi muốn tự trang trí ngôi nhà của ḿnh, cô ta chỉ nhún vai và nói rằng nếu chúng tôi muốn thế th́ tùy. Tuy nhiên Luke không phải là người cô ta muốn trút giận lên đầu. Cô ta đợi cho đến thứ hai, khi biết rơ Luke đă đến nhà máy giấy, c̣n Marguerite th́ phải đi Grenoble để gặp một khách hàng, lúc ấy cô ta mới lộ bộ mặt thật của ḿnh.

Vào giữa buổi sáng, Maurin báo cho tôi biết là Frederique đă đến. Tôi đang chơi với Jami và Nana trong pḥng th́ Maurin bước vào bảo:

– Tôi đă chỉ cho cô Legrand vào pḥng khách của bà, bà có muốn tôi mang cà phê đến đó không ạ?

– Vâng! Cám ơn ông Maurin, tôi nghĩ là khách của tôi muốn dùng một tách.

– Cô sẽ không ở với cô ấy cả buổi sáng chứ cô Lisa? Jami nũng nịu:

Cô đă hứa đưa cháu đến Cécile để chọn mua bưu thiếp gửi cho bạn cô rồi đấy nhé.

– Cô ta không ngồi lâu đâu, Jami ạ.Tôi cười với Jami như thế, nhưng trong ḷng tôi th́ đầy lo lắng. Tôi có linh cảm cuộc viếng thăm của Frederique không phải là cuộc viếng thăm xă giao, tôi băn khoăn không biết người đàn bà đó muốn nói ǵ với tôi.

Cô ta không để tôi phải đoán lâu. Thậm chí không đợi Maurin ra khỏi pḥng cô ta đă bắt đầu xả giận. Cô ta vẫn đối xử với Maurin, Nana và những người làm khác như những kẻ thừa trong nhà.

– Cô có thể nghĩ cô là một phụ nữ trẻ, khéo léo, Lisa ạ.Nhưng tôi sẽ không để cô yên với những ǵ cô làm đâu.

Thấy Frederique nổi cơn tam bành, Marguerite vội bước ra khỏi pḥng không kịp đóng cửa.

– Marguerite đă cho cô biết rồi phải không? Rằng Luke sắp cưới tôi, thế mà cô đă xen vào, giả vờ là một người tốt bụng với Jami. Tôi biết cô cũng ghét con quỷ đó giống như tôi thôi. Cô đă thấy Luke là một miếng mồi ngon đúng không? Anh ấy giàu có, đẹp trai, anh ấy sẽ mang đến cho cô một cuộc sống mà trước đây dù có nằm mơ cũng chẳng thấy nữa. Trong lúc anh ấy không biết phải xoay sở như thế nào với thằng qủy con ấy ở Paris và sau cuộc gặp t́nh cờ của hai người, cô đă lợi dụng điều đó. Cô lợi dụng t́nh thương anh ấy dành cho Jami để anh ấy để ư đến cô. Nếu như tôi biết trước những ǵ xảy ra th́ tôi sẽ không chịu khoanh tay đứng yên đâu. Song tôi không nghĩ anh ấy đă phản bội tôi. Cô hiểu không? Luke và tôi quen nhau mấy năm nay. Chúng tôi đối với nhau c̣n hơn cả những người bạn. Cô ta nh́n xoáy vào mắt tôi như để xem phản ứng của tôi sau những lời bóng gió ấy. Nhưng tôi đă chán ngán trước những lời của cô ta, thành ra tôi cứ ngồi nh́n chằm chằm vào cái miệng liến thoắng ấy mà chẳng phản ứng ǵ cả. Cô ta lại tiếp tục :

– Tất cả mọi người. Đúng, tất cả mọi người đều cho là Luke quyết định lập gia đ́nh th́ sẽ công khai chuyện đó. Cô ta nh́n tôi đầy tức tối.

Tôi tiếp tục nh́n cô ta như thể cô ta là một kẻ mất trí. Không có người phụ nữ tử tế nào lại đi nói với một cô dâu mới những lời như cô ta vừa nói với tôi. Giọng điệu cô ta, thái độ cô ta, lời lẽ cô ta thật là quá quắt. Cuối cùng, tôi cũng phải cho cô ta thấy là cô ta đă xúc phạm tôi như thế nào, tôi đốp lại:

– Nếu những ǵ chị nói là sự thật th́ tại sao Luke chưa bao giờ hỏi cưới chị? Tôi chắc nếu anh ấy ngỏ lời th́ chị cũng chẳng từ chối đâu. Anh ấy không muốn chị làm vợ anh ấy.

– Luke có đề nghị, anh ấy đă hỏi cưới tôi. Nhưng anh ấy đợi Marguerite cưới trước. Anh ấy biết tôi không muốn chịu trách nhiệm về Jami, bởi v́ anh ấy yêu tôi nên không muốn để trách nhiệm ấy cho tôi. Chúng tôi hy vọng sẽ thu xếp ổn thoả khi chúng tôi ở Paris vào tháng mười. Nhưng đột nhiên tôi phải về nhà và Marguerite đă gây ra một chuyện điên rồ. Chị ấy nói rằng chị ấy sẽ nhảy xuống sông tự tử nếu Edward không cưới chị ấy. Tôi biết Marguerite cũng như tôi, chị ấy chỉ doạ thôi, nhưng Luke tội nghiệp đă tin. Anh ấy lo Marguerite sẽ làm thế thật nên trưa hôm đó đă đề nghị cô lấy anh ấy. Anh ấy nghĩ đó là lối thoát duy nhất để giúp chị ḿnh.

– Anh ấy biết. Cô ta cười rẻ khinh bỉ: – Cô sẽ không từ chối đề nghị của anh ấy. Đó là một đề nghị hấp dẫn khó mà từ chối nổi.

– Marguerite rất buồn. Chị ấy cảm thấy đă buộc em trai ḿnh đến một quyết định sai lầm. Thậm chí trước đám cưới một tuần, chúng tôi đă cố thuyết phục Luke bỏ quyết định điên rồ ấy đi. Tôi bảo anh ấy tôi không cảm thấy phiền khi phải gánh thêm trách nhiệm chăm sóc Jami, nhưng anh ấy đă phớt lờ ư kiến của bọn tôi.

– Lúc ấy chúng tôi băn khoăn không biết cô đă khống chế anh ấy không? Đôi mắt cô ta nh́n xoáy vào tôi xấc xược:

– Tôi nghi ngờ vẻ trinh trắng của cô ở đám cưới cũng chỉ là một tṛ giả dối như chính cái đám cưới ấy mà thôi.

Giọng nói oang oang của cô ta cứ oang oang. Tôi e là nó có thể lọt ra ngoài cánh cửa chưa khép và vọng tới hành lang nơi Jami đang chơi, v́ thế tôi càng tức giận:

– Cút ra khỏi đây! Tôi quát lên. Hăy cút ra khỏi nhà tôi. Cô sẽ không bao giờ được đón chào ở đây nữa, sau khi tôi nói với Luke tất cả những ǵ cô nói hôm nay, cho anh ấy biết cô lăng nhục tôi ra sao.

– Tôi sẽ chối tất cả và anh ấy tin tôi chứ không phải tin cô. Tôi sẽ nói với anh ấy cô gây ra mọi chuyện v́ cô ghen với tôi, bởi v́ cô nhận thấy anh ấy yêu tôi, Lisa ạ. Cô không thấy ánh mắt anh ấy nh́n tôi đó sao? Anh ấy là người đàn ông của tôi. Tôi không thể bỏ anh ấy. Sẽ không bao lâu nữa anh ấy sẽ mệt mỏi v́ một kẻ đào mỏ kênh kiệu như cô. Tôi sẽ dành lại anh ấy Lisa ạ, bằng cách này hay cách khác, tôi sẽ dành lại.

Nói xong cô ta quay gót ra khỏi pḥng. Tôi nghe rơ tiếng gót giày cô ta nện trên thang gác, và rất lâu sau, khi tiếng dập cửa của cô ta vọng đến tôi vẫn c̣n đứng ở giữa pḥng, sửng sốt và kiệt sức bởi những ǵ tôi vừa chứng kiến. Tôi biết những ǵ cô ta nói không phải là sự thật. Nhưng tôi cũng không biết có bao giờ tôi có thể nói lại những lời lăng mạ của cô ta với Luke hay bất cứ ai khác để mong được thanh thản. Đó là những lời lẽ thiếu suy nghĩ của một người đàn bà đă phát điên lên v́ ghen tuông và tôi không cho đó là một lời nghiêm túc. Tuy nhiên, những lời cuối cùng của cô ta, những lời lẽ thâm độc ấy cứ xuyên vào tai tôi làm tôi rợn xương sống.

Chương 7

Vẫn chưa nguôi giận, tôi đi đến pḥng chơi của Jami, vừa đi vừa lo lắng cho cả tôi lẫn thằng bé. Nếu giọng nói đanh ác của Frédérique vọng tới khắp hành lang và nếu tất cả các cửa đều mở cả th́ tôi có thể đoán được Jami sẽ cảm thấy thế nào khi nghe được những ǵ liên quan đến nó.

May mắn là trong pḥng lớn nơi tôi đă đứng ở trước đó khi Frédérique đến chỉ có Nana. Cho dù cô ấy có nghe thấy tiếng của Frédérique th́ cô ấy cũng không hiểu được lời nào của người đàn bà nói tiếng Pháp ấy. tuy nhiên qua giọng nói của Frédérique, Nana có thể đoán được cuộc nói chuyện của chúng tôi không có ǵ là dễ chịu cả.

Thấy tôi bước vào pḥng, Nana quay ra hỏi vẻ băn khoăn:

– Lisa! Trông chị lo lắng quá. người phụ nữ ấy đă nói ǵ với chị? Nghe giọng Nana tôi biết cô ấy không ưa ǵ Frédérique. Tôi trả lời:

– Cố ấy bực v́ tôi không nhờ cô ấy trang trí biệt thự Nana ạ.

– Tại sao cô ấy có thể xử sự như vậy chứ? Đó là nhà của chị chứ có phải của cô ấy đâu. Chắc cô ấy nghĩ khiếu thẩm mỹ của chị không giống của cô ấy, nhưng tất nhiên, Nana thở dài Frédérique luôn thích theo ư ḿnh và nếu cô ấy thích cái ǵ, cô ấy phải đạt được nó. Cô ấy là một cô gái không thích ḿnh bị đứng thứ hai đâu. Đó là lư do tại sao chẳng bao giờ cô ấy dám thi trượt tuyết với Marguerite. Nana them vào một câu đầy ẩn ư.

– Cô ấy là một kẻ thất bại xấu tính.

Một kẻ thất bại xấu tính. Tôi cố không rùng ḿnh. Ngày hôm ấy Frédérique đă thể hiện rơ cái tính xấu của cô ta trước mặt tôi. Tuy nhiên tôi không cho phép ḿnh để cô ta làm cho buồn rầu lo lắng. Mặc cô ta muốn lồng lộn thế nào là việc của cô ta. Tôi phải tống khứ cuộc căi lộn đáng ghét ấy ra khỏi đầu. Tôi phải quên đi tất cả những lời đe dọa ngông cuồng, những lời bóng gió sâu xa của người đàn bà ấy.

Lấy lại giọng vui ẻ, tôi hỏi Nana:

– Jami đâu? Chúng tôi vẫn c̣n đủ thời gian để đi đến Cécile, tôi đă hứa với thằng bé rồi.

Nana đáp:

– Em đă bảo nó đi rửa tay và chuẩn bị để đi với chị. Ồ đây rồi, Jami đây.

Nana nh́n ra cửa mỉm cười với Jami lúc ấy đang đi vào pḥng với khuôn mặt hồng hào vừa mới được rửa, được ôm khít trong chiếc mũ len xinh xắn.

V́ hôm đó Jami được nghỉ học và v́ được tôi cho đi chơi như một sự ưu tiên đặc biệt, nên thằng bé tỏ ra rất vui. Trong khi tôi lái xe qua những đoạn đường khúc khuỷu, Jami cứ líu lo suốt khiến cho tôi không thể nghĩ tới chuyện bực ḿnh lúc trước được. Tuy nhiên sau những phút mua đồ vui vẻ, chúng tôi ngồi uống chocola nóng trong một quán càfe nhỏ, tâm trí tôi lại bị hành hạ bởi những lời của Frédérique. Tôi hiểu rằng người đàn bà ấy muốn rắp tâm gieo vào đầu tôi mầm mống của sự nghi ngờ.

Nghĩ lại, tôi chợt nhớ ra Frédérique có thể chính là người mà Marguerite hay nói tới. Chắc Frédérique đă bỏ Luke giữa kỳ nghỉ, để mặc anh xoay xở với Jami và chính v́ thế cô ta đă cho Luke thấy cô ta ghét có Jami bên cạnh như thế nào; Chính Frédérique đă tự cho phép ḿnh hy vọng rằng Luke sẽ chiều theo cô ta và đẩy trách nhiệm bảo hộ Jami cho Edward và Marguerite.

Tôi đăm chiêu nh́n xuống ly chocola mà nâu sẫm. Nhớ lại chuyện hồi sáng, nhớ lại những lời đầy tức tối của Frédérique, tôi bỗng tự hỏi không biết liệu những ǵ cô ta nói có phải là sự thật hay không. Chẳng lẽ tôi đă để t́nh yêu lấn áp lư chí, đến nỗi phải chộp vội lấy cơ hội cướp người đàn ông tôi yêu ư? Tôi đă sống trong mơ ư? Chẳng lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng có nghĩa ǵ hơn là giải quyết t́nh cảnh khó xử cho chị em Luke ư?

Luke đối với tôi rất t́nh cảm. Trong ngày cưới của chúng tôi, anh ấy đă hứa sẽ yêu thương tôi. Từ ngày đó mỗi khi ân ái anh ấy rất nồng nàn và âu yếm. Tuy nhiên anh ấy chưa bao giờ nói với tôi ba tiếng “Anh yêu em”.

Tai sao ư? V́ anh ấy quá ư trung thực? V́ anh ấy không thể nói những lời âu yếm với tôi, trong khi anh ấy yêu người đàn bà khác?

Frederique đáng ghét đă làm tôi luôn bị dày ṿ v́ những ư nghĩ ấy. Tôi khuấy chocola trong cốc mạnh đến nỗi chocola trào cả rất ngoài. người đàn bà thâm hiểm ấy đă rắp tâm gieo mối nghi ngờ trong tôi.

Tôi nh́n sang Jami đang ăn bánh ngon lành, vừa ăn vừa nh́n ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm đọc nhăn hiệu của những chiếc ôtô chạy qua, rồi bỗng nhiên nó rướn người lên chỉ cho tôi thấy chiếc Merccedes của bà Giselle vừa lướt qua.

Tôi nh́n đồng hồ bảo Jami:

– Chúng ta phải về nhà thôi, nếu không chúng ta sẽ muộn bữa cơm trưa mất. Nếu chúng ta về muộn Nana sẽ trách cô.

Nhưng Nana không có sức để lo lắng cho chúng tôi. vừa về đến cửa Marguerite đă ngăn chúng tôi không cho đi gặp Nana. Chị ấy bảo Nana bị cúm và Jami không nên đến chỗ cô ấy để tránh bị lây. Marguerite nói:

– Cô ấy bị sốt cao lắm, Lisa ạ. Bác sĩ Vingy nói cô ấy phải nằm nghỉ ba, bốn ngày cơ.

Nana không phải là người duy nhất bị cúm. đến nửa đêm Marguerite cũng bị sốt cao, v́ vậy những ngày sau đó tôi rất bận bịu. Tôi phải trông nom Nana và Marguerite. Hết mang thuốc lại dọn giường, rồi mang những đồ ăn nhẹ do tôi tự nấu cho họ, lại c̣n phải để mắt đến Jami không cho nó chơi một ḿnh quá lâu.

Đến lúc bữa tối dọn lên th́ tôi đă mệt nhừ chỉ muốn đi ngủ. Những ngày đó tôi gặp Luke rất ít. Anh ấy quá bận. có một số vướng mắc liên quan đến việc bán nhà máy giấy. Một trong những người sở hữu mới người Canada hiện đang ở Vancouver đang đàm phán về việc bán nhà máy và v́ múi giờ ở Vancouver chênh với giờ ở Grenoble vàl tiếng, nên Luke thường phải nán văn pḥng để chờ diện thoại. Thường khi anh ấy trở về nhà tôi đă ngủ rồi.

Vào ngày đầu tiên mang Marguerite dậy được, tôi đang mang trà đến cho chị th́ Luke đột ngột về nhà. Chúng tôi chào nhau qua quưt, rồi anh ấy vội vă đi vào pḥng ngồi xuống bàn giấy lục t́m ǵ đó trong đống tài liệu.

– Lisa! Anh ấy quay ra gọi tôi vẻ nóng nảy:

Em để bức thư cho anh sáng nay ở đâu? Anh đă bảo em bao nhiêu lần là đừng có đụng vào thư từ của anh kia mà.

Không để ư đến giọng nói của Luke, tôi đáp:

– Nó ở chỗ mà sáng nay trước lúc đi anh đă để ấy. ở bên cạnh giường.

Tôi chưa nói hết th́ Luke đă vội vă đi qua tôi ra khỏi pḥng.

Tôi suưt bật cười v́ vài phút sau Luke quay lại pḥng khách cầm bức thư trên tay và nh́n tôi lúng túng:

– Anh xin lỗi, Lisa.Anh không nên nói với em như thế. Chỉ v́ anh đang có nhiều chuyện để lo lắng. Anh không thể nhớ là anh đă để bức thư ở đâu nữa.Anh cứ nghĩ anh mang nó đến văn pḥng sáng nay, đến đó anh t́m măi mà chẳng thấy, rồi anh chẳng thấy nó ở trên bàn và... chỉ v́ anh rối trí thôi mà.

– Bức thư ấy rất quan trọng đúng không? Tôi hỏi.

– Ừ! Nó làm thay đổi cả chương tŕnh của anh. Đáng lẽ anh định tuần tới đi Cannes, nhưng tối nay anh phải đến đó. Cả ngày nay anh bận v́ các cuộc gặp.

– Tối nay anh sẽ đi Cannes ư? Tôi nh́n Luke hỏi.

– Ừ! Anh phải đi! Bức thư này là của một người bạn thân của anh. Anh ấy đáng lẽ sẽ là chủ tŕ một cuộc họp quan trọng, nhưng không may phải nằm viện nên anh ấy đề nghị anh thay anh ấy. Không may thư lại đến chậm do có đ́nh công của nghành bưu điện, nếu không anh đă có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị.

– Đáng lẽ bạn anh nên gọi điện.

– Anh ấy không biết sẽ có đ́nh công. Anh ấy viết thư v́ muốn gửi cho anh những thông tin cần thiết về vấn đề đă được thảo luận. Đó là lư do anh lo lắng tưởng mất bức thư đó.

– Bây giờ t́m thấy nó rồi, vậy anh có thể yên tâm chứ? Tôi hôn Luke để anh ấy biết rằng tôi đă tha thứ v́ thái độ vừa rồi của anh. Anh dùng một tách trà nhé.

Uống trà xong em sẽ chuẩn bị hành lư cho chúng ta.

– Của chúng ta? Luke nhăn nhó – Vâng, em sẽ đi cùng anh.

– Không! Luke lắc đầu:

– Không phải lần này Lisa ạ. Anh quá bận nên không có thời gian dành cho em đâu.

– Nhưng...

– Không! Anh ấy cương quyết. Biết em lanh quanh trong khách sạn một ḿnh anh sẽ không yên tâm đâu, anh không thể phân tán tư tưởng được. Đừng ỉu x́u như thế chứ cưng. Anh vội vàng nói thêm:

– Cuối tháng này anh rảnh rỗi. Anh sẽ đưa em đến Nice để xem tuần lễ Carnival. Chắc là em sẽ thích.

– Luke. Tôi hờn dỗi: Anh không thể cứ bận suốt được, thế c̣n những buổi tối th́ sao?

– Tối nay bọn anh đă có một cuộc nói chuyện rồi. Sau đó anh sẽ bận suốt các tối v́ phải xem xét những công việc phải làm. Không, Lisa. Lần này em ở nhà đi! Em trông Jami cho anh, Nana c̣n yếu mà.

– Jami! Tôi nh́n thẳng vào Luke, anh ấy nhắc đến Jami - Mối quan tâm của anh ấy khiến tôi nhớ đến những lời của Frederique? – Anh đă nhiều lần khiến em băn khoăn rằng anh lấy em ch́ v́ muốn có một người làm mẹ của thằng bé chứ không muốn em làm vợ.

Tôi khóc tức tưởi, chạy ra khỏi pḥng và suưt va phải Marguerite ở ngoài hành lang. Chị ấy đang định nói ǵ đó với tôi, nhưng nh́n thấy tôi khóc nên chị ấy không nói ǵ nữa mà cứ đứng yên nh́n tôi chạy vào pḥng tắm, nơi duy nhất trong lâu đài tôi có thể ở một ḿnh mà không sợ bị ai quấy rầy.

Khoảng mười phút sau tôi ra khỏi đó. Mặt vẫn c̣n đẫm nước mặt. Luke ở trong pḥng ngủ, đang xếp hành lư vào va ly, thấy tôi bèn bỏ mọi thứ đang cầm trên tay xuống giường, chạy đến ôm choàng lấy tôi:

– Em yêu! Anh xin lỗi! Anh hôn lên má tôi:

– Anh biết em buồn v́ không được đi cùng anh, hăy tin anh, anh muốn có em ở bên cạnh anh lắm, nhưng lần này th́ không thể được. Anh có quá nhiều chuyện phải lo, có quá nhiều cuộc gặp dồn lại chỉ trong mấy ngày, anh thậm chí không có lấy một phút dành cho chính ḿnh.

– Luke! Em đă hiểu rồi. Em thật ích kỷ, chẳng chịu suy nghĩ ǵ, em bực tức như thế chẳng ra sao cả, nhưng... Tôi thở dài:

– Tuần vừa rồi chúng ta có thật ít thời gian ở bên nhau, em thấy buồn v́ suốt một ngày không kịp mỉm cười với anh ở bàn ăn sáng. Tôi kiễng chân hôn lên môi Luke thật lâu:

– Em không muốn xa anh.

– Em yêu! Anh cũng không muốn xa em chút nào, môi anh mơn trớn trên môi tôi. Nhưng tin anh đi, nếu em cùng đi với anh lần này, anh phải lo nhiều việc quá sẽ gắt gỏng với em suốt và em sẽ hối tiếc nếu lấy anh. Tôi kêu lên nồng nhiệt:

– Em sẽ không bao giờ hối tiếc đâu, không bao giờ.

Chiều hôm đó, tôi tiễn Luke ra xe và hôn tạm biệt anh trước khi anh lên đường đi Cannes.

Marguerite cũng ra tiễn Luke với tôi. Chị ấy ôm ngang lưng tôi an ủi:

– Đừng có ỉu x́u như thế Lisa... Luke có đi đến tận cùng thế giới đâu mà cô lo. Cậu ấy sẽ về vào thứ bảy mà cũng có thể là sớm hơn. Chị ấy dẫn tôi vào nhà.

Cậu ấy không muốn để mất một kỳ trượt tuyết nữa đâu. À! lại nói đến trượt tuyết, tôi có ư này. Ngày mai, sau khi ăn trưa, chúng ta sẽ đi mua sắm ở khu trung tâm trượt tuyết. Luke chưa có thời gian đưa cô đến đó trượt tuyết, vậy chúng ta sẽ đi.

C̣n Jami? Mai thằng bé được nghỉ học. Em hứa ngày mai đưa nó đi xe trượt tuyết rồi.

– Không sao, Marguerite quyết định.- Nó biết nhiều thanh niên ở trung tâm.

Nó sẽ đi xe trượt với họ trong lúc chúng ta đi sắm sửa. Tôi sẽ hỏi Yves là hướng dẫn viên trượt tuyết. Tôi sẽ nhờ anh ấy để mắt đến Jami. Yves thường giúp Luke việc đó mỗi khi Luke đưa Jami đến trung tâm, Jami rất tôn sùng Yves nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Chị ấy đă nói đúng. Jami không phàn nàn ǵ về kế hoạch mới của chúng tôi.

Đến trưa hôm sau, chúng tôi để thằng bé vui vẻ tán gẫn với Yves cùng với một nhóm thanh niên mà nó quen, c̣n tôi và Marguerite đi mua sắm.

Là một trung tâm trượt tuyết nổi tiếng, cái cửa hàng thể thao ở đó dường như chỉ dành cho những đối tượng thích có những cái mác độc quyền trên quần áo họ. Giá cả làm tôi phát hoảng. Mặc dầu có vài bộ tôi ưng, những tôi vẫn nói với Marguerite rằng chúng quá đắt và tôi sẽ đợi đồ trượt tuyết được gửi cùng với đồ đạc ở nhà bố mẹ đẻ.

Chị ấy nghe nói thề bèn lắc đầu cười và bảo:

– Tối hôm nọ cô đă lừa bọn tôi phải không? Cô làm cho chúng tôi nghĩ là cô không hề biết trượt tuyết. Vừa rồi nghe cô trao đổi với người bán hàng về các loại cáp trượt tuyết, tôi đoán cô không phải là người mới biết trượt. Tôi đoán thế có đúng không?

– Em là thành viên của đội trượt tuyết ở trường đại học, nhưng từ nhiều năm về trước. Từ đó đến nay em không luyện môn này nhiều. Về Scotland th́ không thể v́ ở đấy không có nhiều tuyết. Cũng đă bốn mùa đông qua rồi, em chắc chẳng c̣n thạo đâu. Tôi nh́n những ngọn núi tuyết trắng xoá ở phía sau. Những đường trượt em quen không dài và dốc như ở đây. Khả năng của em chắc là thua xa chị.

– Đừng khiêm tốn kiểu Anh như vậy, Marguerite lắc đầu. Tôi chắc cô chỉ luyện tập ít hôm là sẽ trở thành đối thủ đáng gờm nhất của tôi. Ồ! Tôi đă nói ǵ với cô nhỉ. Tôi đă nói sau khi cô mua những đồ mà cô thích chúng ta sẽ đi gặp Yves. Tôi chắc anh ấy sẽ sắp xếp cho cô một khoá tái huấn luyện trong tuần này, đằng nào tuần này Luke cũng đi vắng và khi cậu ấy trở về vàoo cuối tuần, cô sẽ làm cậu ấy phải ngạc nhiên cho mà xem.

Chị ấy ra hiệu cho cô bán hàng vẻ hách dịch:

– Bà Fletcher đây muốn thử bộ này, bộ này và cả bộ này nữa. Chị ấy chỉ một lô những thứ lúc trước chị để ư thấy tôi có vẻ thích.

– Marguerite, đừng! Tôi há hốc miệng:

– Em không thể trả nổi với cái giá đắt như thế đâu.

– Luke có thể. Chị ấy cười nh́n tôi:

– Tôi đă nói với cô rằng, cậu ấy có một tài khoản ở đây. Là vợ cậu ấy, cô cũng phải hợp thời trang chứ, đúng không?

Tôi lắc đầu:

– Nhưng tiêu nhiều tiền như vậy vào quần áo... em không thể đâu.

– Cô có thể và cô phải như vậy. Marguerite cương quyết. Rồi chị ấy nh́n tôi vẻ hài ḷng:

– Cô biết là cô vừa chứng minh cho tôi thấy điều ấy.

– Một trong những phụ nữ bị thất vọng của Luke đă kể rằng cô là một kẻ đào mỏ, một phụ nữ lấy Luke chỉ v́ tiền.

– Điều đó thật vớ vẩn. Khi anh ấy hỏi cưới em, em không biết anh ấy có giàu có hay không. Em vẫn lấy anh ấy cho dù anh ấy không có một xu dính túi. Em cưới Luke v́ em yêu anh ấy, giống như chị yêu Edward. Khi gặp Luke, em biết rằng: Không có ai khác dành cho em ngoài anh ấy.

– Lisa yêu quư! Cô không cần phải nói với tôi điều đó. Tôi đă thấy ánh mắt cô nh́n Luke. Tôi cũng thấy Luke khi ở bên cô. Chưa bao giờ cậu ấy hạnh phúc bên người nào hơn thế. Tôi phải thú nhận lúc đầu tôi đă lo lắng, nhưng cô và Luke đúng là để dành cho nhau. T́nh yêu của hai người là t́nh yêu sét đánh, chuyện khá bất ngờ đối với Luke. Marguerite tiếp tục:

– Thực ra chúng tôi cứ nghĩ khi nào Luke lập gia đ́nh, cậu ấy sẽ cưới một cô gái vùng này. Nhưng cũng giống như mọi chuyện, cậu ấy không bao giờ nghe theo chúng tôi.

Marguerite nói rồi đi vào trong tấm rèm để thử một bộ đồ mà chị ấy chọn.

C̣n tôi th́ đứng ngẫm nghĩ những ǵ chị nói. Thế rồi tôi quyết định chọn hai bộ đồ đồng phục trượt tuyết mà tôi thích. Sau đó chúng tôi quay về quán cà phê – cái quán nh́n ra đường trượt nơi Jami đang đi xe trượt tuyết.

Marguerite quen một vài phụ nữ đang ngồi tán gẫu trong quán và một nhóm đă vẫy chị ấy đến ngồi cùng.

Tôi đang ngồi nhấm nháp ly cà phê của ḿnh th́ đột nhiên mấy người đàn bà đan tán ngẫu chuyện bỗng ngừng bặt. Họ hướng mắt về phía cửa ra vào và tôi cũng quay lưng lại nh́n ra đó. Người vừa bước vào quán cà phê không phải ai khác, mà chính là Frederique. Tất cả dây thần kinh trong đầu tôi đều căng lên khi giọng Frederique vang lên ngay phía sau:

– Chị ở đây à Marguerite? Nana nói với em là mọi người đă đến đây. Thế Luke đâu? Cô ta liếc khắp quán một lượt rồi kéo một chiếc ghế từ một bàn khác sang ngồi giữa Marguerite và Arlettcher, người đă có mặt ở quán trước khi tôi và Marguerite tới. –Anh ấy đă mệt mỏi v́ phải trông cô xoay sở vụng về những đường trượt đầu tiên rồi sao? Lisa, anh ấy đă bỏ đi để lo cho chức vô địch của anh ấy đúng không?

Cô ta ra hiệu cho người phục vụ mang cà phê tới và tiếp tục nói không đợi tôi trả lời:

– Khi tôi uống cà phê xong, tôi sẽ đi trượt với anh ấy, cô không phiền chứ? Giọng cô ta đầy thách thức.

Arletther cười khúc khích:

– Chị sẽ phải mệt lắm mới đuổi kịp Luke đấy, Frederique thân mến.

– Cô muốn nói ǵ?

– Anh ấy hôm nay không có ở đây. Anh ấy đi Cannes để lo công chuyện rồi.

Sau một giây im lặng, Frederique ném về phía tôi một cái nh́n xảo quyệt rồi nói:

– Đó chẳng phải là ngẫu nhiên sao? Mai tôi cũng đi Cannes để lo công việc mà. Marguerite gắt lên:

– Frederique, cô không thể. Cô biết là tôi đă sắp xếp cho cô gặp nhà Rousseaus ở Grenoble vào ngày mai c̣n ǵ?

Frederique nhún vai:

– Chị làm cho các cuộc gặp của em cứ rối tinh lên.

Trước khi em xem sổ ghi lịch gặp khách hàng của chị, em đă thu xếp xem biệt thự của Giselle rồi.

– Cô không hỏi ư kiến tôi trước khi quyết định ǵ cả. Marguerite tức tối:

– Cô biết nhà Rousseaus là những khách hàng quan trọng, tạo cho chúng ta nhiều việc làm. Cô đáng lẽ phải huỷ cuộc hẹn với Giselle đi. Đằng nào th́ bà ấy cũng đă chờ đợi để chuyến đến Cannes. Gặp vào hôm khác th́ có vấn đề ǵ đâu.

– Luke lại không nh́n nhận vấn đề như thế. Frederique liếc xéo sang tôi:

– Hôm qua khi tâm sự với Luke anh ấy đă tâm sự với em anh ấy lo lắng như thế nào v́ bà Giselle chưa hề có kế hoạch chuyển đến Cannes. Để làm Luke vui ḷng, em đă đến nói chuyện với bà Giselle và bà ấy nhờ em đến xem xét ngôi biệt thự xem có phải cần sửa sang ǵ không và em đă quyết định nhận việc ấy.

Bà Giselle nói em giúp bà ấy sơn lại màu từ tầng gác đến tầng hầm, nếu em thấy phù hợp mà không phải e dè về chi phí.

Cô ta lại nh́n tôi như muốn nuốt sống tôi, rồi quay sang Marguerite tiếp tục nói:

– Em nghĩ rằng, em sẽ ở lại Cannes cho đến hết tuần này và xem xét mọi thứ. Nếu chị muốn liên lạc với em th́ hăy gọi đến Reserve cho em.

– Reserve? Arletther nhướn mày:

– Ôi! thế th́ chị sẽ phải trả nhiều tiền lắm đây.

Frederique nhún vai:

– Khi nào đến Cannes tôi đều ở Reserve. Tôi và Luke thường như vậy đúng không Marguerite?

Cô ta đă cố gắng đâm vào tim tôi nên thay v́ phải ngồi yên nghe cô ta châm chọc, tôi đặt ly cà phê xuống và bảo Marguerite:

– Marguerite, em nghĩ đă đến lúc chúng ta phải đưa Jami về rồi. Chắc bây giờ thằng bé đang đói và mệt.

– Cô đi t́m Jami đi Lisa. Tôi muốn ở lại bàn với Frederique về chuyến đi Cannes.

Rồi Marguerite nhăn nhó:

– Đưa nó về đây uống Chocola. Nó sẽ thích lắm. Nhân tiện cô thoả thuận thời gian tập với Yves luôn đi. Anh ấy không hay ghi chép đâu. Có thể anh ấy quên và nhận tập cho người khác mất.

– Tập với Yves là thế nào? Frederique nh́n tôi tức tối: – Tôi nói tôi sẽ dạy cô những đường tập đầu tiên kia mà.

– Lisa không phải là người mới tập chơi đâu, Marguerite cười:

– Cô ấy khiêm tốn nên không nói ra đó thôi. Tôi vừa biết là cô ấy đă chơi cho đội ở trường đại học, nhưng v́ vài năm nay không chơi nên cô ấy không đạt được như mức chúng ta. Tôi đă gợi ư cô ấy nên tập với Yves để lấy lại tự tin.

Frederique nheo mắt nh́n tôi. Rơ ràng cô ta chẳng vui vẻ ǵ khi biết tôi không phải là một người học trượt tuyết non nớt, tuy nhiên cô ta đă không b́nh luận thêm về điều đó. Chỉ đến khi tôi đẩy ghế sắp sửa rời khỏi quán, cô ta mới nói:

– Cô thật tội nghiệp Lisa ạ. Luke đă đi và bỏ cô một ḿnh quá sớm. Sao anh ấy lại không muốn có cô đi cùng nhỉ?

– Luke đi Cannes v́ công việc. Thời gian chúng tôi có với nhau chẳng đáng để tôi đi cùng anh ấy đến đó. Bây giờ tôi phải đi kẻo Jami lại nghĩ nó bị bỏ quên. Tôi quay sang Marguerite:

– Mười phút nữa em và Jami sẽ quay lại. Em sẽ bỏ ván trượt của Jami vào thùng xe và chúng em cùng về đây.

Tôi bước nhanh, nhưng vẫn c̣n kịp nghe giọng nói của Arletter vọng theo:

– Em nghĩ em dâu của chị đă quá tin tưởng khi để một người đàn ông như Luke đi một ḿnh, cho dù chỉ trong một đêm Marguerite ạ. Nếu anh ấy là chồng của em th́ dù v́ công việc hay bất cứ chuyện ǵ đi nữa, em cũng sẽ không để anh ấy bỏ em ở lại đâu. Cannes luôn đầy rẫy những cô gái xinh đẹp luôn t́m kiếm cơ hội để tán tỉnh đàn ông. Chị biết họ thích tàn tỉnh những loại đàn ông nào rồi đấy.

– Có mà loại đàn ông như của cô th́ có, chắc chắn không phải là người đàn ông của tôi. Tôi nghĩ, không phải Luke, không phải Luke. Tôi kiên quyết nhắc lại bản thân ḿnh. Sự xuất hiện của Frederique ở quán cà phê, cái nh́n hiểm độc của cô ta, thông báo sẽ đi Cannes và ở khách sạn Reserve của cô ta cùng lời nói bóng gió của cô ta. Tất cả hợp lại để phá hỏng một buổi trưa dễ chịu của tôi.

Tôi lấy lại tâm trạng trước khi gặp Jami. Thằng bé vui vẻ nhảy nhót với những người bạn nhỏ của nó, lắng nghe tiếng reo đầy phấn khích của thằng bé khi chiến thắng ở một đường trượt ngắn. Rồi tôi đi đến văn pḥng của Yves để đăng kư với anh thời gian tập sắp tới.

Khi tất cả đă xong xuôi, tôi và Yves quay lại chỗ bọn trẻ đang chơi gọi Jami về. Yves tiễn chúng tôi ra đến tận đường cái. Ở đó, trước những dải tuyết dài, chúng tôi cùng đứng tán ngẫm trong lúc đợi qua đường để tới chỗ đỗ xe đối diện quán cà phê.

Jami một tay ôm ván trượt, một tay nắm tay Yves vẫn mải mê lẩm bẩm đọc tên các loại xe hơi chạy qua. Những chiếc Mercedes, rồi đến những chiếc BMW, chiếc Fiat... rồi đến một chiếc Mini trông nhỏ như một cái hộp chạy qua, theo cạnh đó là một chiếc Ferrani màu đỏ do một cô gái tóc vàng lái.

Không có chiếc xe nào phía sau chiếc Ferrani. Jami nhấn bước định sang đường nhưng Yves đă giữ nó lại.

– Chưa được, đừng có liều lĩnh như thế. Có một chiếc Citroen đang lên tới ḱa. Để nó đi qua rồi chúng tôi sẽ sang.

Chiếc Citroen lướt qua. Chúng tôi bước qua những đống tuyết bên đường.

Vừa lúc đó, một chiếc xe phóng ra từ băi xe đối diện. Nó đâm vào một đống tuyết ở lối ra và cứ thế trượt đi khiến lái xe không thể điều khiển nổi. Trong lúc hoảng sợ, người lái xe có lẽ đă đạp phanh, v́ thế chiếc xe bất ngờ vọt qua đường lao về phía chúng tôi. Nếu Yves không nhanh nhạy phản ứng, túm cả tôi và Jami kéo về phía sau, nơi có một đống tuyết đứng chắn th́ chắc cả hai chúng tôi đă bị hất ngă xuống đường rồi. Jami thét lên khi nó đánh rơi chiếc ván trượt xuống đường, nhưng Yves không để ư tới, vẫn đẩy chúng tôi về phía sau đống tuyết. Vài giây sau, chiếc ván trượt của Jami bị chiếc xe đụng phải, nó văng đánh “chát” lên bức tường băng trắng xoá lám bắn những mảnh băng cùng những hạt tuyết bắn tung toé khắp nơi. Có tiếng bánh xe nghiến lên chiếc ván trượt rồi sau đó, bằng cách nào đó, người lái xe đă điều khiển được chiếc xe.

Không cần để ư ai có bị sao hay không, anh ta phóng vù xuống đồi và biến khỏi tầm nh́n của chúng tôi.

Yves lẩm bẩm ǵ đó bằng tiếng Pháp tôi không hiểu nổi, nhưng tôi có thể đoán được anh ấy muốn nói ǵ. Thoạt tiên anh ấy nh́n tôi, sau đó nh́n Jami, sự lo lắng hiện rơ trong mắt anh ấy. Jami run lên v́ giận hơn là v́ sợ. Nó kêu lên:

– Ván trượt của cháu! gă lái xe đáng ghét ấy đă cán lên ván trượt của cháu. Nh́n ḱa, ông ta làm nó vỡ vụn rồi.

Nó cố giật ra khỏi Yves, nhưng anh ấy đă giữ nó lại và nh́n tôi hỏi:

– Cô không sao chứ cô Fletcher?

– Không, cảm ơn anh. Giọng tôi run run. Tôi phải quay sang phía khác để Jami không nghe thấy những ǵ tôi nói:

– Nếu anh không phản ứng nhanh th́ tôi đă bị thiệt mạng rồi. Tôi rùng ḿnh nh́n những mảnh ván trượt vỡ vụn:

– Đáng lẽ những người lái xe ấu như thế không được phép lại xe trong điều kiện thế này.

– Có lẽ là khách du lịch. Yves cằn nhằn:

– Khi họ đến đây vào mùa đông, ở đây luốn có tai nạn. Họ không biết lái xe trên đường có tuyết. Lúc tháo chạy anh ta có vẻ lái tốt lắm mà. Tôi đáp, cố lấy giọng để át đi nỗi sợ hăi khi nh́n thấy những mảnh vỡ ván trượt tan tành và khuôn mặt đầy nước mắt của Jami. Tôi ước có thể chặn anh ta lại và bắt anh ta phải trả giá cho sự cẩu thả của ḿnh.

Jami quư cái ván trượt ấy lắm, nhưng thôi, Jami đừng khóc nữa.Tôi ṿng tay ôm qua vai thằng bé:

– Cô sẽ mua cho cháu cái ván khác. Một cái bằng gỗ có những đường rănh chuẩn được không Jami?

Jami nín khóc ngay. Nó quay sang nh́n tôi mắt ngời sáng lên niềm sung sướng qua nước mắt:

– Một cái ván trượt bằng gỗ hả cô? Một cái ván gỗ hẳn hoi đúng không?

Tôi gật đầu. Chúng ta sẽ quay lại cửa hàng chỗ chú Yves nhé, có lẽ chú ấy sẽ chọn giúp cô cháu ḿnh một chiếc, đúng không Yves? tôi nh́n Yves.

– Vâng! tất nhiên rồi! Yves đồng ư. Anh ấy nh́n tôi như thể chính anh ấy cũng hiểu được rằng, niềm vui có cái ván trượt mới sẽ xoá đi những cảnh tượng không vui trong đầu Jami.

Chương 8

Hôm Frederique đi Cannes, sau bữa tối Marguerite nói với Giselle về nỗi bực ḿnh của chị ấy trước những cuộc gặp bị đảo lộn:

– Frederique đáng lẽ phải tham khảo cháu khi quyết định bất cứ cuộc hẹn nào về công việc. Cháu thậm chí không hề biết bác có kế hoạch tu sửa lại ngôi biệt thự cho tới khi cô ấy nói với cháu. Cô ấy đă tự ư đi Cannes khiến cháu rất bực ḿnh. Giselle nh́n Marguerite vẻ ngạc nhiên:

– Cháu không thể bực ḿnh với tôi, Marguerite ạ. Tôi không biết cô ấy đă nói ǵ với cô về việc đó. Dù sao tôi cũng không nghĩ là cô ấy từ chối các cuộc hẹn khác để đi xem ngôi biệt thự giúp tôi. Tôi đă bảo với cô ấy là không phải vội cơ mà.

Marguerite cau có:

Thế mà cô ta có nói thế đâu.

Đêm đó, khi đi ngủ, tôi cố không nghĩ tới việc Frederique đi theo Luke đến Cannes. Tôi biết cô ta có thể t́m cách gặp được Luke ở đó và ư thức được rằng tôi không thể ngăn cô ta.

Tuy nhiên, tôi nghĩ, với mưu mô đó cô ta có thể làm ǵ? Nếu như Luke quá bận, không có thời gian dành cho tôi th́ chắc anh ấy cũng không thể thay đổi chương tŕnh của ḿnh để gặp Frederique được. Nhưng ư nghĩ họ ở cùng một chỗ và ư nghĩ cô ta rắp tâm tấn công Luke để chiếm anh ấy cứ dằn vặt tôi. Tôi không thể ngủ yên được, sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy đầu đau như búa bổ, tôi cảm thấy bải hoải và bứt rứt cho đến tận chiều hôm sau, khi trượt tuyết được một lúc tôi mới phấn chấn lên một chút.

Thật vui v́ hôm ấy Luke gọi điện về cho tôi:

– Mọi chuyện với em thế nào, em yêu? Anh ấy hỏi:

– Em nhớ anh lắm. Nhưng trong lúc anh vắng nhà, em đă cố hoàn thành nốt phần cuối cùng trong quyển sách của em. Nếu anh không phản đối, em sẽ gửi cho người đại diện của em. Khi nào anh sẽ vè để đọc nó, anh yêu?

– Anh không chắc lắm. Điều đó c̣n tuỳ thuộc vào công việc, nhưng anh hy vọng cuối tuần này anh sẽ có mặt ở nhà để trượt tuyết. Sáng nay anh đă gọi điện cho Jean Claude. Bọn anh đă bàn một số việc và cậu ấy nhắc anh về cuộc thi dành cúp vô địch của vùng được tổ chức sau mười lăm ngày nữa. Cậu ấy nói sẽ đánh gục anh nhưng anh không chịu thế đâu.

– Vậy là anh muốn về nhanh chỉ để trượt tuyết thôi sao?

– C̣n ǵ nữa nhỉ? Giọng Luke qua điện thoại nghe có vẻ rất hài hước:

– Ồ! Trượt tuyết với anh là số một.

– C̣n em là thứ bét chứ ǵ? Tôi suưt nữa đă thốt ra những lời ấy.

Tôi lại mất thêm một đêm khó ngủ nữa, nhưng hôm sau, khi mặt trời lên cao, tôi cũng không thấy tệ lắm. Tôi tự bảo ḿnh rằng, tôi cứ tưởng tượng ra vậy thôi. Luke là chồng tôi và tôi không thể để người đàn bà nào cướp anh ấy của tôi. Tôi quyết định giết thời gian bằng công việc. Tôi giúp Nana sửa chữa các thứ, bàn bạc với Marguerite việc sửa lâu đài và biệt thự của chúng tôi. Ba buổi trưa kể từ hôm Luke đi vắng, tôi đă trượt tuyết rất nhiều cho đến khi mệt lả, tuy nhiên Yves rất ủng hộ cách luyện tập như thiêu thân ấy của tôi.

Anh ấy bảo:

– Cô Fletcher, nếu cô cứ tiếp tục tiến bộ như thế này th́ cô sẽ chơi rất tốt ở giải đua dành cho nữ được tổ chức vào năm tới đấy. Thật không may v́ năm nay đă quá muộn rồi, nếu không việc dự thi sẽ rất tốt cho cô đấy.

Những lời Yves đă động viên tôi thật đáng kể và đêm hôm đó, đêm thứ ba vắng Luke, tôi đă ngủ rất say.

Sáng hôm sau, lúc ăn sáng tôi để ư thấy Marguerite trông có vẻ chán nản.

Chị ấy bảo:

– Tôi e rằng mấy tiếng nữa nhà của chúng ta sẽ bị tuyết chắn. Maurin không thể dọn hết chỗ tuyết ở lối vào được. Đài địa phương đă thông báo rắng có một số con đường nhỏ đă bị nghẽn tuyết. Máy xúc tuyết đang phải cố giải phóng cho các tuyến đường chính. Họ khuyên mọi người chỉ nên ra đường trong những trường hợp thật cần thiết. Chị ấy thở dài:

– Số tôi rủi ro không cơ chứ. Tôi đă hẹn gắp Edward ở Geneve hôm nay, v́ chúng tôi có cùng công chuyện ở đó.

Thời tiết thế này th́ làm sao đi nổi. Nếu tuyết tiếp tục rơi, Luke không thể đi trượt tuyết vào cuối tuần được và cậu ấy sẽ không vui v́ điều đó. Thời tiết luôn là một trong những điều cản trở mục đích của Luke.

Jami không thể đến tới trường v́ tuyết đă lấp mất đường đi, song nó chẳng hề buồn v́ có một ngày nghỉ ngoài lịch. Tôi th́ thất vọng v́ Yves vừa gọi điện bảo rằng chiều không tập được. Khi tuyết chất thành đống mỗi ngày một cao thêm, lên tới mép cửa sổ th́ tôi thấy bồn chồn không thể yên được. Nỗi sợ bị nhốt trong một chỗ kín bưng, nỗi phập phồng cảm thấy có điều ǵ đó không may xảy đến cứ lấn át tôi, giống hệt cái cảm giác ở ga tàu điện ngầm Paris hồi tháng mười, khi tôi chứng kiến người đàn ông nhảy vào đường tàu.

Tôi rùng ḿnh khi nghĩ lại chuyện ấy. Tôi ước giá mà Luke ở bên tôi lúc ấy và bảo tôi rằng chính v́ trí tưởng tượng đă khiến cho tôi nghĩ rằng có điều ǵ tồi tệ sẽ xảy ra, chứ thực ra chẳng có chuyện ǵ cả. Tuy nhiên, chiều hôm ấy Luke về nhà, tôi đă không t́m được sự an ủi như mong muốn.

Tuyết rơi đến trưa th́ ngừng. Chúng tôi biết rằng đường đến Cécile đă được dọn quang nhưng chúng tôi vẫn không thể lấy xe từ gara ra được. Tuyết đă ngang đến cửa gara cũng như lối vào, từ sân dẫn đến đường ra cổng tuyết dày gần nửa mét.

Mặc dù tuyết rơi như thế, bà Giselle vẫn quyết định đến Grenoble đón Jean Claude về nghỉ cuối tuần. Bà ấy bắt ông già Maurin tội nghiệp phải dọn tuyết, phải làm khối lượng công việc mà hai người khoẻ mạnh cũng phải làm trong hai giờ liền. Jami hăng hái đề nghị giúp ông Maurin, tôi và Marguerite cũng tham gia dọn tuyết với mọi người.

Đến gần bốn giờ chiều, chúng tôi đă dọn đủ đường cho xe ô tô đi ra được đường chính. Jami, Marguerite và tôi đang đi từ cổng về trong niềm vui chiến thắng được những đống tuyết th́ bà Giselle, người đă đứng bên cửa sổ nh́n chúng tôi dọn tuyết đang lái xe đi ra. Bà ấy nở một nụ cười của một bà lớn và vẫy tay cảm ơn chúng tôi về những nỗ lực vừa rồi.

Marguerite cũng giống chúng tôi, vừa nóng vừa mệt, bực bội nói:

– Chắc cô nghĩ bà ấy là bà De La Haie chính cống c̣n chúng tôi chỉ là những đầy tớ. Nhưng bà ấy chẳng là ǵ cả, chỉ là một diễn viên hạng ba bất ngờ được lột xác khi lấy một người đàn ông danh tiếng.

– Em không nói về hạng ba hay hạng ǵ đó. Tôi cười gằn:

– Chị phải chấp nhận vai diễn mà bà ấy đă chọn.

Marguerite hít mạnh rồi đá một cục tuyết về phía tôi. Tôi tránh và bất ngờ ngă ngửa vào một đống tuyết. Jami chạy đến ra sức kéo tôi dậy, nhưng nó lại bị ngă nhào lên tôi. Chúng tôi đang nằm trên tuyết cười rũ rượi th́ Marguerite kêu lên:

– Lisa! Xe của Luke đang vào cổng ḱa. Chị không biết cậu ấy về chiều nay.

– Em cũng không biết. Tôi không giấu được vẻ ngạc nhiên, nhổm dậy từ đống tuyết. Tôi nh́n thấy Luke với nụ cười quen thuộc đang lái xe về phía chúng tôi. Mắt tôi ánh lên niềm vui sướng, cho đến khi tôi nhận ra Frederique đang ngồi bên cạnh, cô ta nở nụ cười của một con mèo vừa ăn vụng bánh kem.

Jami lao đến chú nó. Chào Luke xong, nó nh́n sang bên và hỏi:

– Cô ấy đến đây làm ǵ vậy chú? Xe cô ấy lại hỏng nên chú cho cô ấy đi nhờ xe à?

Marguerite đứng đằng sau tôi không nhịn được phá lên cười. C̣n Frederique chẳng thích thú ǵ với câu hỏi của Jami nên giận dữ nói:

– Đúng là đồ vô lễ.

Luke nghiêm giọng:

– Jami, cháu xin lỗi cô Frederique ngay đi.

Jami đỏ mặt, nhưng nó nhất định không nói.

– Jami, cháu nghe chú nói ǵ không? Hăy nói cháu xin lỗi cô đi.

Jami ngừng một giây, nhưng vẻ tức giận của Luke khiến nó phải mở miệng.

Nó nói “Xin lỗi” rất nhanh rồi chạy đi.

– Cô phải nghiêm khắc hơn với thằng bé Lisa ạ. Frederique dạy khôn tôi: – Gần đây nó thật vô kỷ luật.

Marguerite vẫn chưa hết giận Frederique đă làm chị ấy khó xử với những khách hàng quan trọng của công ty, bèn nh́n xoáy vào cô ta nói:

– Vớ vẩn, Jami chẳng có ǵ sai cả. Nó là một đứa trẻ, luôn xử sự như mọi đứa trẻ khác. Hồi bằng tuổi Jami, Luke cũng thường như vậy và cô thường bênh cậu ta đó thôi.

Nói rồi Marguerite mở cửa sau xe của Luke, đẩy tôi lên trước và hỏi giọng không vui:

– Cô đến đây làm ǵ?

– Xe của Frederique bị hỏng. Luke giải thích nghe vẻ vẫn c̣n bực.

– Tất nhiên khi cô ấy hỏi, em đă đồng ư cho cô ấy đi nhờ xe từ Cannes về.

Em định đưa cô ấy về nhà cô ấy trước, nhưng người ta nói rằng đường vào nhà cô ấy vẫn c̣n bị nghẽn tuyết nên cô ấy phải đến đây nghỉ đêm ở đây.

– Cũng giống như ngày xưa thôi nhỉ? Frederique ném sang tôi cái nh́n quỷ quyệt.

– Không hẳn đâu. Marguerite châm chọc:

– Bây giờ Luke đă có vợ và Lisa đă chuyển pḥng dành cho khách thành pḥng đọc rồi. Tôi nghĩ cô phải ngủ chỗ khác mất thôi. Chỗ Giselle có một pḥng trống dành cho khách đấy, nhưng tôi chắc nếu cô yêu cầu Jami khéo một chút, nó sẽ để cho cô ngủ trong căn pḥng ở dăy nhà chính.

– Hỏi Jami ư? Frederique há hốc miệng nh́n Marguerite:

– Chị nói thế nghĩa là thế nào?

– Cho tới khi kế hoạch xây khách sạn được hoàn tất, Jami vẫn sở hữu lâu đài. Chúng tôi cũng ở nhờ nó. Cả Giselle cũng vậy. Marguerite cúi xuống cửa sổ xe, nh́n Jami đang bước về phía nhà lớn:

– Chúng ta có thể hỏi thằng bé, nó kia rồi.

Jami giả vờ như không nghe thấy chúng tôi nói, nó đi thẳng vào trong toà nhà.

Marguerite nhún vai:

– Có lẽ không phải lúc đi hỏi nó rồi. Nó đang giận chúng ta. Chị ấy quay sang tôi:

– Lisa, lát nữa cô hỏi thử nó xem, nó vẫn nghe lời cô mà.

Tôi cảm thấy bầu không khí căng thẳng. Frederique th́ bực bội v́ mọi chuyện không được như ư muốn, c̣n Luke th́ v́ lư do ǵ đó cũng có vẻ không được vui. Bầu không khí ấy đă làm hỏng niềm vui đón Luke trở về của tôi.

Không, có lẽ chính v́ sự có mặt của Frederique đă khiến tôi mất vui. Cô ta lượn lờ bên cạnh Luke, thậm chí dám gơ cửa pḥng ngủ trong lúc tôi đang giúp anh ấy cất hành lư và nói oang oang rằng cô ta sẽ đến nhà trọ trong làng để khỏi thành kẻ quấy rầy.

Luke nh́n tôi chằm chằm và thở dài:

– Dường như Frederique nghĩ em không thích cô ấy, không thích cô ấy đến đây. Có lẽ em nên đến chỗ Jami đi, nói với nó là Frederique sẽ nghỉ đêm ở pḥng dành cho khách nơi cuối hành lang và sẽ dùng chung toilet với nó.

Tôi nghe lời Luke đi gặp Jami. Tôi thấy Jami đang nằm trên ghế dài cạnh cửa sổ ở pḥng chơi, gối đầu lên con mèo yêu quư của nó. Tôi biết mỗi khi Jami buồn, nó thường t́m nơi an ủi là Snoppy. Sự bực bội của Luke và việc Jami phải xin lỗi một người mà nó không thích, đă khiến nó không vui.

Jami không hài ḷng chút nào khi tôi đến nói với nó về Frederique.

Nó nói:

– Cháu không thích cô ta và cô ta cũng không thích cháu. Cháu không hiểu nổi tại sao cô ta phải ngủ đêm ở đây.

– Chỉ một đêm thôi mà Jami. Tôi thuyết phục, tay vuốt ve Snoppy. Cháu không cần phải mang đồ chơi cháu ra khỏi pḥng tắm đâu. Đó là pḥng tắm của cháu mà, cháu chỉ cho cô ấy dùng nhờ thôi.

– Cháu có thể để tất cả đồ chơi của cháu ở đó chứ? Đột nhiên Jami cười, với vẻ ác ư trên khuôn mặt nó khiến tôi nhớ đến con rắn bằng nhựa đă làm tôi sợ hết hồn trong đêm đầu tiên tôi xem pḥng tắm thằng bé. Tự nhiên tôi cũng cười.

Tôi hy vọng Jami sẽ làm Frederique sợ hơn thế.

Tôi chả phải vội đi gặp Frederique ngay nên tôi giúp Nana chuẩn bị pḥng, tán gẫu với cô ấy trong lúc cô ấy làm bữa tối cho Jami. Sau đó tôi trở lại chào Jami nhưng không thấy nó ở pḥng chơi nữa. Khi tôi trở lại pḥng khách ở dăy nhà riêng cũng chẳng thấy ai ở đó. Tôi băn khoăn không biết có chuyện ǵ. Thế rồi tiếng lạch cạch bát đĩa làm tôi nhận ra là đă muộn rồi. Mọi người đă đến pḥng ăn để uống khai vị. Tôi cảm thấy bực ḿnh v́ Luke không đợi tôi thay xong chiếc áo len dài mà anh ấy thích, mà cứ thế vội vă đi sang pḥng ăn.

Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, anh ấy đă bị Frederique tán tỉnh và quên mất tôi rồi.

Giselle cau có nh́n tôi bước vào pḥng ăn một ḿnh, pḥng ăn rực ánh nến.

– Luke đâu? bà ấy hỏi: – Cậu ấy vẫn c̣n đang đuổi theo con mèo hoang ấy à?

– Con mèo hoang?

– À! Con mèo của Jami. Tôi chắc là Jami đă đuổi con mèo hoang xuống gác để tôi đi qua đó suưt ngă lộn. Tôi quát lên và thế là con mèo chạy xuống bếp.

Jami xuống, sợ con mèo bị tống ra ngoài nên Luke phải đi t́m con mèo cho nó.

Tôi bảo Luke không nên làm như vậy. Con vật đáng ghét ấy mà đi được th́ quá tốt. Lũ mèo đáng để nhốt trong chuồng, chứ không nên được để trong nhà. Nếu có thể tôi sẽ tống nó vào chuồng.

– Thật không may là cô không thể làm điều đó. Frederique chắc là tức v́ chỉ mỗi ḿnh tôi đi thương lượng với Jami cho cô ta ở lại, bèn đế vào:

– Đó là mèo của Jami, đây là lâu đài của Jami và nó thích làm ǵ th́ tuỳ nó.

Luke bước vào cười vui vẻ:

– Con Snoppy bắt được một con chuột ở tầng hầm. Jami rất vui và con Snoppy của nó thật thông minh.C̣n Snoppy cũng sướng v́ được thưởng một miếng thịt gà. Vậy là tất cả đều ổn.

Luke đă bảo với tôi rằng trượt tuyết là số một đối với anh ấy. Mười lăm ngày sau đó, tôi nhận thấy rằng môn thể thao này vẫn giữ nguyên vị trí đối với Luke, v́ hễ không đến văn pḥng làm việc, anh ấy lại lên núi tập luyện.

Mọi người đều hứng khởi khi ngày quan trọng ấy đă đến. Marguerite, Jean Claude và Luke đi cùng nhau. Cả ba người đều quyết tâm dành chiến thắng với các môn họ tham gia. Nana, tôi và Jami đi sau. Chúng tôi đến địa điểm thi và t́m chỗ ngồi ở khu dành cho khán giả gần đường chạy, nơi mà Jean Claude nói là tốt nhất để quan sát cuộc thi. Tôi để ư thấy Frederique ngồi ở đó rất gần, nhưng cô ta giả vờ không thấy chúng tôi. Điều ấy làm tất cả chúng tôi cùng vui.

Đó là một ngày tuyệt vời và cuộc thi trượt tuyết cũng thật tuyệt. Jami và tôi la hét, reo ḥ rất hào hứng khi các vận động viên lao xuống đường đua với tốc độ chóng mặt, lượn qua các góc với tốc độ tài t́nh không thể tin nổi. Cũng có vài cú ngă, nhưng chẳng làm ai bị đau lắm mà chỉ kiến cuộc thi thêm phần sôi nổi. Marguerite về thứ hai trong nội dung thi của chị ấy, người về nhất là nhà vô địch Châu Âu môn trượt tuyết nữ. Tuy nhiên các cuộc thi dành cho nam mới là sự kiện chính. Jami phá kỷ lục của chính ḿnh, nhưng Luke lại đánh bại cậu ấy chỉ sớm hơn có một giây.

Chúng tôi ào đến chúc mừng Luke. Khi tôi đứng dậy th́ Frederique đă kịp đứng bên cạnh Luke rồi. Cô ta ôm hôn Luke và xoay Luke hướng về ống kính của những nhà báo. Trong khi người ta chụp ảnh anh ấy, tay cô ta luôn ôm ngang Luke.

Tôi đứng yên trong nỗi uất ức dâng trào. Làm sao cô ta lại dám như thế với chồng của tôi cơ chứ? Jami và Nana thúc tôi tiến lên. Trông thấy tôi, Luke gỡ ḿnh ra khỏi tay Frederique, bước đến cạnh tôi vừa cười vừa nói:

– Em không thấy tự hào v́ anh sao, em yêu?

– Có chứ, em rất tự hào. – Tôi hôn lên gương mặt rạng rỡ của Luke:

– Em biết là anh sẽ chiến thắng mà. Mọi người bảo với em là người nhà De La Haie luôn đạt được những ǵ họ muốn.

– Chúng ta luôn vậy, đúng không? Anh cười và vỗ vai Jami:

– Để ăn mừng, chú đă chuẩn bị thứ ǵ đó đặc biệt, nhưng chỉ cho Lisa và chú thôi. Anh cười với thằng bé:

– Cháu phải ở nhà trông cô Marguerite và Nana giúp chú. Chú và Lisa sẽ đi Nice dự Carnival vài hôm. Anh đă hứa với em đúng không Lisa? Và anh phải giữ lời.

Frederique trông về phía tôi cái nh́n hiểm độc, nhưng tôi không thèm chú ư đến hành động khiêu khích ấy. Cô ta đă cố gây rắc rối cho tôi, nhưng cô ta đă thất bại. Cô ta không thể làm suy yếu ḷng tin của tôi đối với Luke và sẽ không bao giờ cô ta làm nổi điều đó.

Mọi thứ lúc đó đối với tôi dường như lại tốt đẹp. Tôi sẽ đi Nice với Luke.

Những người thuê ngôi biệt thự của chúng tôi sẽ dời đi sớm một tuần. Thế là tôi có thể bắt đầu công việc trang trí lại ngôi nhà riêng của ḿnh sau khi đi nghỉ về và chúng tôi có thể sẽ chuyển đến đó vào cuối tháng năm. Người đại diện của tôi viết thư thông báo rằng chắc chắn sẽ đặt hàng cho cuốn sách của tôi. Tôi như đang ở trên mây mà không thể đoán rằng ḿnh sắp bị ngă nhào.

Ngồi trong xe qua Gap và Sisteron để tới đường Napoleon, tôi cảm thấy thật thích thú khi ngắm nh́n những dăy núi tuyết phủ trắng xoá xung quanh. Càng đến gần biển th́ tuyết càng ít hơn. Tôi nh́n thấy những ngôi nhà màu có mái màu đỏ theo kiểu Tô Cách Lan, rồi thấy những cây ô liu, thấy những mùi hương của hoa Mimôza dọc hai bên đường và chúng tôi đă đến Nice. Thành phố của lễ hội trải đầy những thảm hoa rực rỡ, cùng những rặng dừa được thắp sáng lung linh trong suốt ngày lễ hội.

Khách sạn Negrescô chúng tôi nh́n ra vịnh Thiên Thần. Trong pḥng ngủ có treo những bức tranh thiên nhiên, những đám đông và những àng dừa trông rất lạ so với những hàng thông ở Cécile. Đêm hôm đó và cả ngày hôm sau, chúng tôi hoà vào ḍng người vui chơi trên các đường phố, tham gia bắn pháo hoa, tay trong tay đi khắp nơi, đôi khi cùng nhau hát những bài hát Carnaval say đắm hay bị cuốn vào những cuộc khiêu vũ ngẫu hứng. Tôi bồng bềnh trong niềm hạnh phúc không tả nổi - niềm hạnh phúc mà chỉ sáng hôm sau thôi đă bị tiêu tan.

Sáng hôm ấy, khi Luke đang tắm th́ có tiếng điện thoại. Đó là Marguerite.

Chị ấy nói với tôi qua máy:

– Lisa, tôi không muốn quấy rầy cô cậu nhưng bọn tôi đang gặp chuyện rắc rối với Jami. Nó không chịu đi học, thậm chí không chịu rời khỏi lâu đài. Nó lại gặp ác mộng và trong lúc ngủ nó cứ đ̣i mẹ suốt.

– Điều ǵ khiến cho Jami phải như vậy chứ? Chắc phải có chuyện ǵ, đúng không chị?

– Nó nói đă nh́n thấy người đàn ông đă vào pḥng ngủ của nó ở trong làng.

Nó nói rằng chính người đàn ông đó đă lái xe cán lên ván trượt của nó ở trung tâm thể thao. Nó nghĩ người đàn ông đó muốn làm hại nó và nó sợ. Cũng có thể thằng bé tưởng tượng ra Lisa ạ, nhưng đối với nó sự việc có vẻ thật lắm. Tôi và Nana không sao yên nổi.

Tôi thấy lạnh toát khi nghe Marguerite nói. Tôi nhớ rất rơ ngày cái ván trượt của Jami bị nghiến nát và vẫn ư thức rằng nếu hôm đó không nhờ Yves th́ có lẽ chúng tôi đă toi mạng. Tôi cứ nghĩ Jami vui v́ chiếc ván trượt mới th́ sẽ không nghĩ ngợi nhiều đến tai nạn đó, nhưng không ngờ nỗi sợ hăi vẫn tiềm ẩn trong thằng bé và đến lúc trông thấy chiếc xe ấy lần nữa, nỗi sợ ấy lại bùng lên. Tôi không nghi ngờ Jami có thể nhận ra chiếc xe đó, nhưng tôi không nghĩ thằng bé lại nhận ra người đàn ông ấy. Hai sự việc đáng sợ ấy đă lẫn lộn trong đầu thằng bé. Chẳng có ǵ lạ khi những cơn ác mộng của nó lại quay đi quay lại và cũng dễ hiểu khi nó bị ám ảnh.

Có một việc mà chúng tôi phải làm, Jami cần Luke. Thằng bé cũng cần tôi che chở. Chúng tôi sẽ phải trở về Cécile ngay và Luke cũng đồng ư với quyết định ấy.

Marguerite và Nana rất mừng khi chúng tôi quay về, c̣n Jami do sợ hăi nên suốt ngày không cho chúng tôi rời khỏi nó. Cuối cùng th́ chúng tôi cũng thuyết phục được nó đi học trở lại, nhưng vẫn phải có nó đưa đón thằng bé và tôi là người thằng bé muốn đi cùng. Khi vào làng, nỗi lo sợ của thằng bé tăng lên khiến tôi cũng cảm thấy rờn rợn sau lưng. Chắc chắn có ai đó đang theo dơi chúng tôi.

Nỗi lo sợ thất thường đó, niềm hứng khởi trang trí lại ngôi nhà việc trông nom Jami và sự vui sướng v́ cuốn sách của tôi được xuất bản hoà chung khiến tôi cảm thấy ḿnh như đang đứng trước một kỳ thi hay những cuộc phỏng vấn quan trọng. Khi Luke nói rằng, anh ấy phải đi Paris một tuần để giải quyết một số công việc liên quan đến chuyện cải tạo lâu đài thành khách sạn, tôi đă cảm thấy khá nhẹ nhơm. Thế nhưng khi biết Frederique sẽ đi Paris tuần đó và giống như lần ở Cannes, cô ta cũng đặt trước một pḥng ở ngay khách sạn Luke nghỉ lại th́ thần kinh tôi lại như muốn đứt.

Chuyến đi Paris của Luke thành công và mọi thứ đối với chúng tôi có vẻ lại tốt đẹp. Những thợ trang trí biệt thự của chúng tôi đă hoàn thành công việc đúng thời hạn và chúng tôi có thể chuyển đến ngôi nhà mới vào ngày mười lăm tháng năm như dự kiến. Tôi tổ chức một bữa tiệc thân mật để mừng sự kiện đó.

Mặc dù có Marguerite giúp, song đến lúc đón khách, tôi vẫn thấy mệt mỏi và căng thẳng. Jami dĩ nhiên có mặt trong bữa tiệc. Nó làm cho môi người rất vui v́ cứ liến láu kể cho họ việc nó tự chọn kiểu trang trí cho pḥng riêng của nó ra sao và chuyện những người thợ trang trí sợ con rắn bằng nhựa của nó như thế nào. Nó nói với mọi người rằng quà mừng nhà mới của nó dành cho tôi sẽ là một chuyến đi đến một nơi rất đặc biệt mà mẹ nó vốn rất thích. Nơi đó được gọi là thung lũng của những cây khổ sâm. Luke nghe thấy Jami nói đến chuyến dạo chơi bèn bảo:

– Để đến cuối tuần sau Jami ạ. Lúc ấy chú có thể cùng đi được. Đường tới thung lũng nguy hiểm lắm, nhất là khi tuyết chưa tan hết. Đường dốc và rất khúc khỉu. Cô Lisa sẽ không thích lái xe đến đó đâu.

– Cháu muốn đưa cô ấy đi xem ngay ngày mai cơ. Jami phản đối: – Cô ấy là một lái xe giỏi mà.

Tôi không muốn tranh căi. Tôi quyết định cho Jami đi ngủ và tôi đưa Jami đến pḥng của nó, đợi nó quắp con Snoppy vào ḷng leo lên giường, rồi bảo nó rằng, nếu ngày mai trời đẹp th́ chúng tôi sẽ đến thung lũng như nó muốn. Tôi thấy chẳng có lư do ǵ lại không đi. Tôi đă tự quyết định kết hôn đấy thôi và cho đến giờ, mọi chuyện vẫn ổn chứ có ǵ đâu.

Chẳng vội đến khách khứa, hay đi theo dơi Frederique cứ bám theo chồng tôi như một cái bóng, tôi đi vào pḥng đọc sách và ở một ḿnh một lát. Tôi đến bên cửa sổ ngồi xuống chiếc ghế tựa cao mà tôi cố ư đặt sẵn để ngắm thung lũng và rặng núi xa xa.

Cánh cửa bật mở. Tôi nhận thấy giọng nói của Frederique và nh́n thấy cô ta qua ánh sáng mờ nhạt hắt vào từ cửa sổ, đang ṿng tay ôm lấy Luke của tôi rất cuồng nhiệt.

Quá sửng sốt, tôi không thể cử động nổi. Tôi ngồi bất động nghe họ nói với nhau, những lời cáo chung cho giấc mơ của tôi. Tôi thấy Luke ṿng tay ôm Frederique, đẩy cô ta ra khỏi pḥng để ở ngoài ấy bên anh chỉ c̣n lại duy nhất một người đàn bà – người duy nhất anh ấy thật sự yêu. Rồi tôi thấy cánh cửa đóng lại sau lưng họ.

Tôi ngồi ở đó rất lâu. Tôi cảm thấy ḿnh ốm. Tôi cảm thấy ḿnh bơ vơ. Tôi không biết phải làm ǵ. Thế rồi tôi quyết định chỉ có một việc duy nhất tôi có thể làm. Đó là rời khỏi nơi biệt thự để cho Luke được ở lại với t́nh yêu của đời anh. Ngày mai tôi sẽ đi. Không, không thể là ngày mai được. Tôi đă hứa với Jami là sẽ đưa nó đến thung lũng hoa khổ sâm và tôi không thể thất hứa với nó được, nhưng nhất định sau khi ở đó, tôi sẽ gói gém và ra đi ngay.

Chính tôi cũng không hiểu nổi tại sao trong thời gian c̣n lại của buổi tối đó, tôi có thể cư xử b́nh thường được. Tuy nhiên, khi khách khứa đă ra về hết, chỉ c̣n lại những người trong nhà, Marguerite, Jean Claude và Frederique đáng ghét vẫn đang nhấp nháy Champage và huyên thuyên như một con vẹt, tôi đă viện cớ đau đầu để đi nằm.

Khi Luke vào giường cúi xuống ôm tôi, tôi cảm thấy rất khó chịu và tôi đă làu bàu bảo anh ấy ra ngủ ở pḥng thay đồ.

Sáng hôm sau, khi Luke đi làm, tôi vẫn giả vở bị đau đầu. Thực ra, có lúc tôi chực nôn, nên anh ấy không nghĩ tôi nói dối. Anh ấy nh́n tôi vẻ khó hiểu, như thể anh ấy nghi tôi sắp làm chuyện ǵ đó trái ư anh, rồi anh hôn lên trán tôi và rời khỏi nhà.

Tôi đợi cho Luke lái xe đi khỏi mới thay quần áo rồi cùng Nana và Jami đi ăn sáng. Ăn xong tôi bảo Nana rằng, tôi và Jami sẽ đi thăm thung lũng hoa khổ sâm. Tôi nói:

– Đó là sự ưu tiên đặc biệt mà Jami dành cho tôi.

– Đúng đấy! Thung lũng rất tuyệt, nhưng chị phải cẩn thận đấy, đường đến đó rất tệ.

– Chúng tôi sẽ tranh thủ đi sớm. Như vậy đường sẽ không có nhiều xe lắm Luke và Nana đă đúng khi đề cập đến sự nguy hiểm của con đường đến thung lũng. Mặt đường th́ đầy ổ gà, lại vừa dốc, vừa hẹp rất khúc khỉu, đoạn th́ khô, đoạn th́ trơn, đoạn th́ có tuyết. Tôi phải chăm chăm nh́n vào đoạn đường phía trước, đến nỗi không biết có một chiếc xe đang đi theo đằng sau, cho đến khi nó đụng vào đuôi xe của tôi làm chúng tôi bị lắc mạnh.

Tôi nh́n vào gương để thấy mặt tay lái cẩu thả. Jami quay đầu lại và nó thét lên:

– Cô Lisa, đó chính là chiếc xe đă làm hỏng ván trượt của cháu. Vẫn là người đàn ông đang lái đó và... giọng Jami đầy kinh ngạc:

– Bà ngồi trong xe ông ta.

– Ồ! Tôi thở phào - Thế th́ ổn rồi. Ông ấy là bạn của bà Giselle, thảo nào cháu nhận ra ông ta.

– Nhưng sao họ lại ở đây?

– Đêm qua, khi cháu đi ngủ, bà Giselle nói bà ấy cũng muốn đi thăm thung lũng. Bà ấy rất thích hoa khổ sâm.

– Không! Cháu không muốn bà ấy đi xem thung lũng của cháu, Jami mếu máo: – Bà ở đây sẽ làm hỏng mọi thứ.

Với cái kiểu lái xe muốn vượt trước ấy, lái xe của bà Giselle rơ ràng đang muốn làm hỏng mọi thứ. Ông ta lái xe như một kẻ điên rồ. Lần đầu ông ta va vào lốp xe dự pḥng treo ở sau xe tôi, khiến cho chiếc xe của tôi trượt ra mép đường, suưt nữa th́ lao xuống sông. Đúng là không biết lái xe. Tôi nghĩ và cho tăng tốc độ để khỏi va chạm chiếc xe đó. Thế nhưng cú va đập thứ hai th́ tôi không cho là vô t́nh nữa. Không làm hại xe tôi được từ phía sau, người đàn ông ấy cho xe vượt lên, dù ông ta biết đường rất hẹp và xe của ông ta đập mạnh vào thành xe của tôi.

Tôi quay qua nh́n ông ta và bắt gặp ánh mắt của bà Giselle đang trừng trừng nh́n ḿnh. Lúc ấy tôi mời hiểu ra bà Giselle và lái xe của bà ấy chủ tâm giết chúng tôi bằng một vụ tai nạn. Trong ḷng trào lên một nỗi căm giận, tôi bẻ lái.

Không cần mất nhiều thời gian, tôi cũng hiểu tại sao họ muốn thế. Mặc dù sự sợ hăi khiến bàn tay tôi vă mồ hôi trên tay lái, song nó lại khiến đầu óc tôi nhanh nhạy hơn. Tôi tăng tốc cho xe bứt khỏi sự đeo bám của chiếc xe phía sau, dù biết đang đi nhanh quá mức con đường ấy cho phép nhưng tôi không c̣n cách nào khác hơn là cho xe tiềp tục chạy nhanh về phía trước. Tôi không phải là một tay lái xe đua, nhưng bằng cách nào đó tôi đă tiếp tục tiến lên phía trước, tiếp tục giũ xe ở giữa ḷng đường đễ những kẻ săn đuổi không có cơ hội chèn lên trước được.

May mà Jami không hiểu được những ǵ đang diễn ra. Nó reo lên thích thú:

– Chúng ta đến nơi trước cô Lisa ạ. Thung lũng này ngay chỗ quẹo tới thôi. Sau chỗ quẹo này cô sẽ thấy một chỗ dừng xe ở trước một chỗ quẹo khác. Nó ở ngay đầu lối rẽ xuống con đường dành cho dê đi vào thung lũng. Con đường ấy nhỏ lắm, xe không vào được đâu.

Một chỗ dừng xe, một con đường dành cho gia súc. Tôi không biết những kẽ săn đuổi chúng tôi có biết điều đó hay không? Tôi ṿng xe vào góc đường thứ nhất, cho xe chạy thẳng một đoạn. Tôi đă nhận ra chỗ đậu xe. Tôi biết v́ khuất xe tôi nên chiếc xe đằng sau không nh́n thấy điểm đỗ đó. Tôi lái xe sang bên trái. Chiếc xe đằng sau cố t́nh muốn vượt lên. Tôi tăng ga, chiếc xe đằng sau cũng tăng ga chuẩn bị chèn xe tôi. Nhưng hắn đâu biết hành động tiếp theo đó của tôi. Tôi đạp phanh cho xe đậu vào chỗ đỗ xe. Gă lái xe lái quá nhanh nên không lường được t́nh huống đó. Gă cố lấy lại tay lái, nhưng đă quá muộn.

Góc đường trước mặt quá gần và thế là không phải xe tôi mà chính là xe của bà Giselle đă lộn xuống vực.

Jami thét lên. Tôi với tay ôm thằng bé và thật khó lường, xe của chúng tôi cũng bị trượt sang một bên. Sau những đợt tuyết dày, bờ của chỗ đỗ xe quá yếu và sút lún thành rănh. Trong lúc sợ hăi, tôi không điều khiển nổi chiếc Fiat và nó đă bị lật nghiêng về một bên rồi cứ thế lăn xuống. Nó lộn hết ṿng này đến ṿng khác theo đường dốc, va đập vào những tảng đất đá cho đến khi lộn ṿng cuối cùng rồi dừng lại giữa hai vách đá dựng đứng, nơi tạo nên lối đi hẹp dẫn vào thung lũng hoa khổ sâm. Dây bảo hiểm đă giúp chúng tôi không văng ra khỏi xe, song tôi vẫn cảm thấy đuối sức lắm. Cửa xe phía tôi không mở được, chỉ có phía Jami là mở được.Chúng tôi cố trèo ra theo lối ấy và cố lết đến một bụi hồng núi cách đó chừng chục bước chân. Tôi và Jami đang ôm nhau sung sướng v́ thoát chết th́ nghe thấy tiếng ai đó kêu.

– Bà ấy. Jami kêu lên:

– Bà ấy ở đâu đây.

Tôi đặt tay lên vai Jami và ấn nó ngồi xuống. Tôi bảo nó:

– Cháu ở yên đây, Jami. Cháu cầm chiếc khăn đỏ này của cô và vẫy đi.

Người qua đường sẽ nh́n thấy cháu. Chúng ta cần có người giúp càng sớm càng tốt.

Jami ngần ngại nhưng rồi nó cũng nghe theo tôi, đứng dậy và vẫy chiếc khăn đỏ. C̣n tôi th́ bước trên mặt đất lởm chởm tiến về phía có tiếng kêu. Tôi rụt rè nh́n quanh một tảng đá ṃn lớn rồi nh́n dọc theo vách đá và dừng mắt tại một cây thông mọc nhô ra trên mỏm đá. Tôi thấy bà Giselle đang bị mắc giữa những cành cây.

Th́ ra bà Giselle cũng bị văng ra và móc vào cái gốc cây đó. Bây giờ bà ta đang di chuyển chậm chạp dọc thân cây, tiến về mỏm đá. Vừa di chuyển, bà ta vừa kêu cứu.

Tôi không thể tới chỗ bà ta được. Phải có ai đó từ trên đường thả dây thừng xuống mới có thể kéo bà ta lên được. Bà ta xuống được tới tảng đá, và đang nh́n xuống th́ tôi gọi:

– Bà có bị thương không?

– Philip chết rồi. Bà ta hét lên:

– Ông ta đă bị lăn xuống cùng chiếc xe. Tôi nghe rơ cú va đập. Ông ta không thể sống nổi. Đó là lỗi tại cô.

– Lỗi tại tôi ư bà Giselle?

– Nếu không tại cô th́ ông ta vẫn c̣n sống. Làm sao mà cô luôn luôn có mặt để ngăn trở chúng tôi và cứu Jami kia chứ?

– Cứu Jami?

– Đúng, cứu Jami. Thằng nhóc què đó luôn chắn giưa Jean Claude và những thứ tôi muốn cho Jean Claude. Cô không hiểu hả? Giá mà Jami chết quách đi cùng với bố mẹ của nó trong vụ tai nạn đó th́ Jean của tôi sẽ trở thành người thừa kế lâu đài, trở thành người thừa kế của ḍng họ De La Haie. Nó sẽ được hưởng lâu đài và chúng tôi sẽ biến nơi đó thành riêng của chúng tôi, thành tư dinh xứng đáng của một nhà chính trị tương lai.

– Bà điên rồi! Tôi nh́n bà ta bằng ánh mắt ghê tởm.

– Tôi tham vọng cho con trai tôi chứ không phải điên. Bà ta quát lên.

Nhiều năm nay tôi đă trả tiền cho anh trai tôi, một kẻ tội phạm, để ông ta tránh xa khỏi đời tôi. Và bây giờ tôi trả tiền để ông ta làm một việc cho tôi.

Tôi ... bà ta dừng nói và nh́n dăy núi nhô lên trước thung lũng hoa khổ sâm.

Lớp tuyết phụ ngoài của vách núi phía trên đường đang tan ra. Tuyết, băng, đá cuội đă bắt đầu chảy từ trên xuống dưới với tốc độ đáng ngại. Tôi ḅ ṿng qua tảng đá ṃn để quay lại chỗ Jami lúc ấy đang đứng ngay dưới một đường tuyết lở, trân trân nh́n đống tuyết rơi xuống như một người hoá đá.

Tôi lao đến túm thằng bé và kéo nó về phía chân vách đá, nơi chiếc xe chúng tôi kẹt lại. Khi tôi kéo thằng bé th́ vai tôi bị va đập mạnh khiến tôi lạng choạng không đứng vững nổi.

Chúng tôi ngồi đó gần một giờ nghe tiếng băng tuyết lở, sợ không dám cựa quậy. Cuối cùng chứng sợ những nơi bị vây kín của tôi lại thức tỉnh. Thay v́ ở giữa thung lũng của những bông hoa khổ sâm tươi đẹp, giờ đây, chúng tôi đang ngồi giữa một vùng toàn là sỏi đá. Tôi rùng ḿnh, cho dù ai đó có nh́n thấy ô tô của chúng tôi th́ người ta cũng không nghĩ là chúng tôi vẫn c̣n sống sót sau một trận lở đất như vậy. Tuy nhiên, cứ đứng chịu yên như thế th́ tôi không thể.

Tôi nén đau, cố nhoài tới một đống đá và dựa nửa người lên đó. Dừng một tư để thở, tôi nh́n lên. Tôi thấy một chiếc xe ô tô dừng lại gần chỗ đất lở, ngay đầu lối xuống con đường dành cho gia súc vào thung lũng. Tôi kêu to và vẫy lấy vẫy để. Có một giọng đàn ông đáp lại:

– Lisa! Trời ơi! Em có sao không?

– Luke! Tôi không tin vào mắt ḿnh nữa. Chúng em không sao, cả em và Jami đều an toàn, nhưng c̣n bà Giselle...

Bọn anh t́m thấy bà ấy rồi. bà ấy nói em và Jami đă bị chết.

Bà ta hy vọng chúng tôi mất mạng. Bà ta sẽ đạt được những ǵ ḿnh mong muốn, nếu như không c̣n ai trong chúng tôi sống sót thậm chí cả anh trai bà ấy.

Để không c̣n ai biết mư đồ độc ác của bà ta.

Luke thận trọng đi xuống chỗ chúng tôi. Tôi cố rướn người lên cao hơn, theo đống đá. Tôi nghe thấy tiếng Jami chuyển động ngay sau tôi. Trong lúc cố di chuyển để đến gần Luke, ngón tay tôi bấu vào một ḥn đá và làm nó bật ra khỏi đống đá. Ḥn đá rơi xuống và đập xuống ngay đầu tôi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy ḿnh bên lề đường và Luke đang cúi xuống bên tôi.

– Em không thể tin là anh thật. Tôi nói một cách ngốc nghếch.

– Làm sao anh đến được đây?

– Anh đây mà em yêu. Anh ṿng tay ôm lấy tôi. Anh đến đây là v́ sáng nay, trước khi đi làm anh thấy ánh mắt của em lạ lắm. Anh nghĩ em sắp làm điều ǵ đó mà anh không muốn. Cho đến khi một người trong văn pḥng đề cập đến bữa tiệc tối qua, anh mới hiểu ra em định làm ǵ. Anh vội về và được Nana thông báo là em và Jami đă đi đến thung lũng. Em thật dại dột, em biết không?

Anh nói vẻ bực bội:

– Anh nói đường nguy hiểm lắm mà.

– Chúng em không gặp nguy hiểm v́ lái xe. Chúng em phải nằm dưới đó là v́ bà Giselle đă cho xe chèn xe em xuống. Bà ấy thật nguy hiểm.

– Em muốn nói điều quái qủy ǵ vậy?

Jami không có ở đó, v́ thế tôi kể cho Luke nghe những chuyện đă xảy ra.

Nghe xong anh ấy giận run lên, c̣n tôi th́ nhắm mắt lại v́ đau và mệt.

Tôi cảm thấy đôi môi Luke hôn lên mí mặt tôi, nhưng như thế th́ có nghĩa ǵ cơ chứ? Chẳng có ư nghĩ ǵ khi tôi biết tôi đă mất Luke.

Tiếng c̣i cấp cứu làm tôi tỉnh dậy, ánh sáng xanh của ngọn đèn trên xe làm tôi nhức mắt, tôi thấy ḿnh được bế dậy. Tôi cố mở mắt nhưng tôi lại xỉu đi.

Chương Kết

Cơn ác mộng vẫn tiếp tục hành hạ tôi. Tôi mơ thấy ḿnh đang ở trong một chiếc xe ô tô, cứ rơi rơi măi và tôi thấy Jami ở bên cạnh ḿnh. Chúng tôi ở bên sườn núi và đang chạy một cách tuyệt vọng. Và một khe núi dưới làn tuyết cùng với đá đang đổ xuống. Tôi sợ quá, sợ đến nỗi choàng tỉnh dậy và thấy gối cùng quần áo tôi nhớp nháp mồ hôi.

Tôi nhận ra những tiếng rên rỉ ở quanh ḿnh, nhận ra những mùi lạ tấn công khứu giác tôi. Mùi thuốc sát trùng, mùi bệnh viện. Tôi mở mắt và nh́n lên trần nhà trắng toát. Tôi cảm thấy cái giường cứ ở dưới lưng, rồi tôi cảm nhận được vai và một bên tai nhức khiến tôi không dám xoay đầu.

Tôi thấy dáng cao lớn của bác sĩ Vigny đang đi vào. Ông ấy cúi xuống nh́n tôi lo lắng.

– Tôi đang ở đâu thế này? Chuyện ǵ đă xảy ra với tôi? Tôi hỏi ông bác sĩ Vigny và cố ngồi dậy nhưng ông ấy đặt tay lên vai không bị đau của tôi và giữ tôi nằm xuống.

– Bà hăy nghỉ ngơi đi bà Fletcher. Đă xảy ra một vụ tai nạn và bây giờ bà đang ở bệnh viện.

Tôi rùng ḿnh. Tôi đă nhớ lại mọi chuyện. Bây giờ tôi đă biết rằng cơn ác mộng của tôi là sự thật, song ông bác sĩ Vigny đă sai. Những gỉ đă xảy ra không phải là một vụ tai nạn, mà là một vụ giết người có chủ ư, tuy nhiên tôi không thể nói ra điều đó. Lúc ở trên xe cứu thương, tôi có tỉnh vài phút và Luke đă bảo với tôi rằng, v́ tất cả mọi người, hăy chấp nhận chuyện vừa xảy ra như một vụ tai nạn. Anh ấy bảo:

– Anh biết đ̣i hỏi như thế ở em là quá nhiều. Nhưng chúng ta đều không muốn chuyện đó bị đưa lên trang nhất của các báo, v́ Jami. Nó không biết chính xác những ǵ đă xảy ra. Anh và em không bao giờ muốn nó biết người đàn bà đó đă muốn giết nó. Tuổi thơ của nó đă quà đủ đâu thương rồi. Chuyện mà cả thế giới biết là chuyện hai chiếc xe cùng bị trượt trong tuyết và bị lộn xuống bên đường. Đó là sự thật. Chỉ có anh, em, Giselle và Marguerite biết đó không hoàn toàn là sự thật thôi.

Sự thật hoàn toàn. Anh ấy nói đúng. Thật ra sẽ rất kinh khủng nếu như Jami biết được sự việc. Tôi lại rùng ḿnh th́ bác sĩ Vigny nắm tay tôi và bảo:

– Bà phải quên những ǵ đă xảy ra. Bà c̣n sống và bây giờ phải nh́n về tương lai. Tôi đảm bảo với bà mọi chuyện sẽ tốt đẹp mà thôi. Bà vừa mới được kiểm tra toàn bộ. Bà không bị găy cái xương nào, không bị tổn thương nội tạng.

Bà chỉ bị bầm tím nhiều chỗ. Vai và đầu của bà sẽ c̣n đau trong một thời gian nữa, nhưng... ông bác sĩ nở nụ cười vui vẻ:

Mọi thứ ổn cả. Bà đă không mất cháu bé.

– Đứa bé ư? Tôi lại cố ngồi dậy.

Ông bác sĩ nh́n tôi ngạc nhiên:

– Bà không biết là ḿnh đang mang thai sao?

Tôi ấp úng:

– Tôi, tôi không chắc lắm. Tôi chỉ thấy hoa mắt, thấy buồn nôn, nhưng tôi nghĩ là do tôi căng thẳng và lo lắng quá. Tôi đă hy vọng...

Giọng tôi nghẹn lại.

Ông bác sĩ tiếp lời, nhưng ông ấy không đúng ư tôi. Ông ta bảo:

– Bà sợ hy vọng của nhưng tiêu tan chứ ǵ? Bà muốn chắc chắn rồi mới đến chỗ chúng tôi đúng không?

Tôi nhắm mắt lại. Tôi không thể nh́n ông ấy. Làm sao tôi có thể nói với người đàn ông tốt bụng ấy rằng, tôi hy vọng điều tôi ngợ là sai. Làm sao tôi có thể nói với người đàn ông ấy dù rằng tôi muốn có đứa con của Luke thế nào đi chăng nữa th́ việc có nó cũng không thích hợp nữa v́ đứa trẻ sẽ ngăn cản anh ấy cưới người đàn bà anh ấy yêu, người đàn bà đáng ra anh ấy phải cưới đầu tiên.

Ông bác sĩ đứng dậy và nói:

– Tôi rất vui v́ đă cho bà biết một tin mừng như vậy. Chắc là bà muốn báo cho Luke biết. Tôi sẽ cho bà biết số điện thoại của Luke ở Geneve để bà có thể liên lạc với Luke. Bà không cần phải ở lại bệnh viện đâu. Marguerite sẽ đến đón bà về nhà.

– Ông đă nói với chị ấy về đứa bé chưa? Tôi hỏi.

Ông bác sĩ có vẻ ngạc nhiên, rồi ông ấy trả lời:

– Ồ! Tất nhiên là chưa. Tôi nghĩ bà muốn chồng bà là người biết tin đó trước tiên, đúng không?

Tôi bấu chặt chiếc khăn trải giường và nh́n ông bác sĩ băn khoăn. Chỉ đến lúc ấy tôi mới để ư đến việc đi Geneve của Luke. Tôi hỏi:

– Luke đi Geneve có việc ǵ? Ông biết không? Tại sao ...?

– Tại sao ông ấy lại đi trong khi bà nằm đây chứ ǵ? Ông ấy kết thúc câu hỏi thay tôi và lắc đầu:

– Tội nghiệp Luke. Ông ấy đă phải thực hiện một quyết định khó khăn. Ai cần ông ấy hơn? Bà hay Jami? Vị bác sĩ đi theo xe cứu thương của bà đă đảm bảo với ông ấy rằng, bà không bị thương nặng, c̣n Jami...

– Jami ư? Tôi ngắt lời.- Có chuyện ǵ xảy ra với Jami? Tôi nhớ là tôi đă đưa thằng bé ra rồi mà.

– Nó ḅ lên đường theo những người cáng bà nhưng lại bị ngă lộn xuống nên găy chân. Nó đă vào bệnh viện này lần trước khi bị tai nạn. Luke sợ thằng bé bị chứng ám ảnh không tốt nên đă đưa nó đến bệnh viện tốt nhất ở Thuỵ Sỹ. Ở đó có một chuyên gia phẫu thuật hàng đầu, ông ấy sẽ ghép xương cho thằng bé .

Chồng bà đi với Jami. Ông ấy tin là bà sẽ hiểu điều đó.

– Vâng. Tôi cố nói để nén đi nỗi tủi thân của ḿnh. Tất nhiên anh ấy không thể để Jami một ḿnh được.

Có tiếng mở cửa, rất Marguerite bước vào pḥng.

– Tôi không đến quá sớm đấy chứ?

– Ồ không! Y tá sẽ giúp bà Fletcher thay đồ. Sau đó cô có thể đưa bà ấy về nhà, nhưng nhớ là bà ấy phải nằm nghỉ vài ngày đấy. Điều đó rất quan trọng.Nana và Marguerite sẽ chăm sóc bà, bà sẽ nằm trong những ṿng tay đáng tin cậy. Tôi cũng sẽ đến thăm bà vào cuối tuần.

Marguerite ṿng tay qua người tôi và giúp tôi lên xe. Chị ấy nói bằng giọng đầy tŕu mến:

– Chị biết là không thể thay thế được Luke, nhưng chị sẽ chăm sóc em hết ḷng cho đến khi cậu ấy trở về.

Tôi ngồi dựa vào ghế xe, người mệt lả. Cơ thể tôi đau như rần. Mỗi cú xóc đều làm tôi nhăn nhó. tôi phải cố để khỏi kêu rên, nhưng khi về đến biệt thự, nh́n thấy những ánh đèn hắt ra từ pḥng khách xuyên vào bóng tối, tôi bỗng đặt tay lên Marguerite và hỏi:

– Nào! bây giờ chỉ có chị với em! Hăy nói cho em biết chuyện ǵ đă xảy ra với Giselle?

– Bà ta đi rồi. Luke đă nói với bà ấy v́ gia đ́nh chúng ta sẽ không đưa sự việc ra toà. Nhưng cậu ấy không ngốc đâu Lisa ạ. cậu ấy bắt bà ta phải kư vào một bảng thú tội trong đó có thừa nhận bà ta đă âm mưu giết Jami ở Paris, ở lâu đài và tất nhiên là vụ hôm nay nữa. nếu Jami bị thêm bất cứ tai nạn nào nữa th́ Luke sẽ đưa bản tự thú đó tới đồn cảnh sát. Cậu ấy cũng ghê sợ bà ta nên bà ta phải gói ghém ra đi.

Tôi giận dữ nói:

– Bà ta đáng bị trừng phạt.

– Th́ bà ta bị trừng phạt rồi. Bà ta sẽ sống với ư thức rằng chính bà ta đă gây ra hai cái chết của hai người đàn ông. Em họ bà ta là người cố đầy Jami vào đoàn tàu ở Paris. C̣n người đàn ông đột nhập vào pḥng Jami đêm đó chính là anh trai bà ta. Ông ta cũng chính là kẻ thực hiện hai vụ mưu sát sau này. Ông ta đă bị chết trong cú lật xe.

– Bà ta cũng mất luôn cả con trai của ḿnh. Marguerite hài ḷng nói.

– Jean Claude ư? Cậu ta biết những ǵ mẹ ḿnh âm mưu hả?

– Không! nếu cậu ta biết th́ đă ngăn lại rồi.Dù sao cậu ấy cũng không có những tham vọng lớn. Cậu ấy chẳng quan tâm đến ǵ cả. tất cả những ǵ cậu ấy muốn là được trượt tuyết, bơi, leo núi và chơi tennis. Tối qua lúc em đi nằm, Luke đă đề nghị cậu ta làm thành viên của đội thể thao của khách sạn. Cậu ấy sẽ là trợ lư cho Luke trong vấn đề thể thao và giải trí, sẽ làm huấn luyện viên tennis, người hướng dẫn trượt tuyết, làm người tổ chức các cuộc leo núi và dă ngoại. Cậu ấy sẽ phải học một khoá học điều hành khách sạn. Đó là công việc phù hợp với cậu ấy. Jean Claude đă chấp nhận đề nghị ngay mà không chờ sự đồng ư của mẹ ḿnh. Cậu ấy cứ nghĩ bà Giselle gây ra chuyện hôm nay để tỏ rơ sự bực tức của bà ấy đối với cậu ta, v́ thế cậu ta chẳng hề buồn tí nào. Chị tin là Jean Claude sẽ vui khi không có mẹ cậu ấy ở bên để xen vào việc của cậu ấy nữa.

Mấy ngày sau, tôi nằm nghỉ và chuẩn bị những đồ ăn mà Nana chuẩn bị riêng cho tôi. Tôi làm theo mọi điều bác sĩ Vigny khuyên trừ một việc nói cho Luke biết chuyện tôi mang thai. Tôi muốn có thời gian để suy nhĩ mặc dù mỗi lần suy nghĩ th́ đầu tôi lại đau nhức. Qua mỗi ngày, người tôi lại đỡ đau hơn, tôi cảm thấy khoẻ ra, nhưng vẫn thấy sợ khi phải rời cái nệm êm để đối mặt với thế giới bên ngoài.

Cuối tuần, bác sĩ Vigny đến thăm tôi. Ông nói:

– Đă đến lúc bà ngồi dậy và đi lại rồi đấy.Chiều nay bà vận động một chút đi, rồi mỗi ngày từ từ tăng lên một tư. Nhưng không được leo núi hay trượt tuyết trong thời gian này đâu đấy.

Tôi đùa:

– Cắm hoa th́ được chứ bác sĩ?

Ông ấy mỉm cười:

– Thậm chí tôi c̣n cho phép bà đi hái mấy bông hoa nữa ḱa. Không khí trong lành sẽ rất tốt cho bà. Chúng sẽ khiến cho mặt bà hồng hào trở lại trước khi ông nhà trở về. tôi chắc ông ấy cũng mau về v́ chân của Jami sẽ lành mau.

Ông bác sĩ chào tôi rồi ra về. Giá như có một bác sĩ có thể chữa lành những vết thương trong ḷng giống như chữa những cái chân găy th́ tốt biết bao. Tôi buồn bă nhấc chân ra khỏi giường và bước ra cửa sổ.

Tôi không thể ngờ đồng cỏ trải dài từ nhà tôi đến đường đă chuyển từ một màu xanh đậm sang thành một tấm thảm trắng với những bông hoa thơm ngát, giống như tên ai đó đă đặt cho biệt thự:

Biệt thự Hoa Thuỷ Tiên.

Nếu là một tuần trước th́ cảnh đó đă khiến tôi ngây ngất. C̣n bây giờ, tôi chỉ cảm thấy buồn mà thôi. Tôi sẽ bỏ lại tất cả để ra đi. Tôi sẽ không cố bám lấy người chồng không yêu tôi. Tôi quay lại giường, cố chống chọi với cơn mệt mỏi, không phải vể thể xác mà về tinh thần.

Tôi đang kéo chăn đắp lên th́ cửa pḥng bật mở. Tôi nghĩ Marguerite đến nhưng chính là Luke. Trông anh ấy rất sung sướng, đến nỗi tôi không khỏi ngạc nhiên.

Anh ấy đến bên giường, cầm lấy đôi bàn tay tôi và giữ chặt trong tay ḿnh:

– Lisa, bác sĩ Vigny vừa cho anh biết về con chúng ta. Cả anh và ông ấy đề ngạc nhiên là sao em không cho anh biết tin đó.

Tôi hít thật sâu:

– Đó là điều mà em không muốn anh phải biết Luke ạ. Chuyện đó không nên xảy ra. Nó sẽ khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn.

Anh ấy nh́n tôi như thể không tin nổi những ǵ tôi vừa nói:

– Lisa, em không muốn nói là em không muốn có đứa con của chúng ta đấy chứ? Anh xiết chặt tay tôi:

– Em yêu trẻ con lắm cơ mà. Em nói với anh rằng biệt thự Hoa Thuỷ Tiên sẽ là một nơi lư tưởng cho một gia đ́nh. Em c̣n sắp đặt một pḥng trẻ. Anh đă thấy những giấy dán tường và những tấm rèm em đánh dấu trong quyển mẫu của Marguerite. Em c̣n yêu Jami nữa. Anh chau mày: – Điều ǵ khiến em thay đổi vậy? Em sợ ư?

– Không! Tôi lắc đầu:

– Em không sợ. Nhưng chắc chắn anh hiểu rằng em không muốn có đứa bé sẽ ràng buộc anh với cuộc hôn nhân - cuộc hôn nhân mà đáng lẽ không nên có.

– Trời! Em nói quái quỷ ǵ thế? Luke kêu lên kinh ngạc.

– Đừng giả vờ nữa. Em biết chuyện anh và Frederique. Em biết nếu cô ấy sẵn sàng chấp nhận Jami th́ anh đă cưới cô ấy rồi. Em biết anh vẫn yêu cô ấy.

Không! Tôi rút tay ra khỏi Luke và che miệng anh để anh khỏi ngắt lời tôi được:

Đừng chối điều đó. V́ đứa bé anh đừng dối em. Tối hôm trước vụ tai nạn, em đă ở trong pḥng khách. Em đă thấy cách cô ấy hôn anh, ôm anh như thế nào và em không muốn cô ấy phải xấu hổ khi biết em có mặt ở đó. V́ thế em đă ngồi yên, rồi em nghe thấy cô ấy bảo rằng cô ấy vẫn yêu anh, và sẽ lấy anh cho dù bất cừ điều kiện nào. Rằng cô ấy thật ngốc đă bỏ anh chỉ v́ Jami và rằng thật bất công khi cả hai người, anh và cô ấy phải trả một giá cho một lỗi lầm có thể sửa chữa được, rằng cuộc hôn nhân v́ lợi ích của anh chẳng có ư nghĩa ǵ hết.

Tôi ngừng lại đế lấy hơi. Tôi thấy những giọt nước mắt lăn xuống má ḿnh.

Tôi nh́n thấy chúng rơi xuống tay Luke và mong muốn giây phút ấy qua nhanh hơn.

– Lisa, em hiểu lầm rồi. Luke lắc đầu.

– Em hiểu lầm ư? Không! Em đă thấy tay anh ṿng qua lưng cô ấy và nghe thấy anh nói khi anh ra khỏi pḥng rằng:

– Chỉ có một người duy nhất tôi yêu, chỉ có duy nhất một người tôi muốn cưới Frederique ạ. Sau đó anh đóng cửa pḥng. Em ở đó với nỗi buồn đơn độc khi biết rằng cuộc hôn nhân của chúng ta đúng như Frederique nói.

Luke kêu lên bằng tiếng Pháp:

– Trời ơi Lisa. V́ thế tôi hôm đó em đă cư sử với anh thật lạ lùng ư? V́ thế em đă đi nằm sớm và bảo anh ra pḥng thay đổ để ngủ ư? Em ngốc lắm. Nếu như em nghe được cuộc nói chuyện của anh và Frederique th́ em đă không phải chịu những ngày khổ sở như thế này. Anh đă không sửng sốt khi nghe em nói không muốn có đứa con này.

– Lisa, Lisa! Anh nh́n tôi âu yếm! Giá em nghe thấy anh nói với Frederique rằng anh đă quá mệt mỏi v́ cô ấy cứ luẩn quẩn quanh anh, mệt mỏi v́ cô ấy cứ chen vào giữa chúng ta, cứ giành giật vị trí của em như giải vô địch trượt tuyết.

Giá mà em nghe thấy anh bảo với cô ấy rằng người phụ nữ duy nhất của đời anh là em, người phụ nữ duy nhất anh thật sự yêu là em. Anh lắc đầu. Nhưng anh chắc là em không biết, đúng không em? Làm sao chúng ta có thể măn nguyện như thế khi ở bên nhau, nếu anh không yêu em – Em yêu! Anh đặt tay lên má tôi vuốt ve:

– Anh yêu em v́ nụ cười dịu dàng v́ ḷng nhiệt t́nh của em với những việc em làm. Anh yêu em v́ em là một cô gái lăng mạn, một người luôn có nhiều ư tưởng. Anh yêu em ngay từ giây phút anh nh́n thấy em bắt chiếc lá vàng rơi để lấy may ấy.

Anh ngồi lên giường, ôm tôi trong ṿng tay, hôn lên mặt, lên cổ, lên đôi vai tím bầm của tôi với sự âu yếm nhẹ nhàng vô cùng. Giữa những nụ hôn ấy, anh dừng lại và nói với tôi những điều mà tôi muốn nghe hơn hết thảy mọi điều:

– Lisa! Anh yêu em! Bây giờ và măi măi, đừng bao giờ, đừng bao giờ nghi ngờ t́nh yêu của anh, em yêu!

Hết

 

Pages Previous  1  2